You are on page 1of 9

Chương 1: Mở đầu – Ba Cách để Sống sót trong một Thế giới Đổ nát.

***
[Có ba cách để sống sót trong một cái thế giới đổ nát. Hiện tại, tôi đã quên một vài cái, nhưng có một điều
tôi có thể chắc chắn rằng, Bạn – người đang đọc những dòng này sẽ sống sót.
– Ba cách để sống sót trong một thế giới đổ nát]
Một trang web tiểu thuyết hiện lên trên màn hình điện thoại cũ nát của tôi. Tôi kéo lên rồi lại kéo xuống.
Tôi làm chuyện này đã bao nhiêu lần rồi nhỉ?
“Thật sự? Đã kết thúc?”
+
[Ba cách để sống sót trong một thế giới đổ nát]
Tác giả: tls123
3,149 chương.
+
“Ba cách để sống sót trong một Thế giới đổ nát” là một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng dài 3149 chương. Tên
ngắn gọn của nó là “Con đường sinh tồn.”
Tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này từ hồi trung học và kiên trì cho tới tận bây giờ. Tôi đọc nó khi bị lũ đầu gấu
ở trường bắt nạt, khi tôi thi rớt và phải học ở một trường địa phương, khi tôi đi lính nghĩa vụ, khi tôi liên
tục bị đổi công việc và hiện tại khi tôi đang làm tiếp thị cho một công ty lớn…Mẹ nó chứ, thôi không nói về
nó nữa. Dù sao thì….
[Tin nhắn của tác giả: Cám ơn bạn rất nhiều vì đã theo dõi “Con đường sinh tồn” cho tới tận bây giờ. Tôi sẽ
quay trở lại cùng với chương kết thúc!]
“A… Còn chương cuối nữa. Vậy chương tiếp theo là chương cuối cùng rồi.”
Từ lúc tôi còn nhỏ cho tới tận bây giờ, cũng đã 10 năm trôi qua rồi. Và cuốn tiểu thuyết này cũng đã viết
được 10 năm. Sự tiếc nuối khi thế giới mà tôi theo dõi đã tới hồi kết đan xen với sự hưng phấn vì nó đã kết
thúc. Tôi mở hộp tin nhắn bình luận dành cho tác giả ra và viết cảm xúc của mình vào đó.
Kim Dokja: Tác giả à, cảm ơn anh về tất cả những gì anh đã viết trong thời gian qua. Tôi rất mong đợi
chương cuối cùng đấy.
Đây là những dòng tin nhắn chân thành nhất tôi dành cho tác giả. Con đường Sinh tồn chính là tiểu thuyết
của cuộc đời tôi. Mặc dù nó không phải là bộ tiểu thuyết nổi tiếng, nhưng nó vẫn là số 1 đối với tôi. Có rất
nhiều điều tôi muốn nói với tác giả nhưng tôi lại không thể viết nó ra. Tôi sợ những điều đó làm tổn
thương tới tác giả.
– Trung bình 1.9 lượt đọc trên một chương.
– Trung bình 1.08 lượt bình luận trên một chương.
Đó chính là chỉ số trung bình dành cho cuốn tiểu thuyết “Con đường sinh tồn.” Chương đầu tiên có tới
1200 lượt đọc. Thế nhưng tới chương thứ 10 nó chỉ còn 120 lượt đọc. Tới chương 12 chỉ còn 50 lượt đọc. Tới
chương 100 chỉ còn lại đúng 1 người đọc.
Lượt xem = 1.
Cảm xúc của tôi bị choáng ngợp khi nhìn thấy con số “1” xuất hiện bên cạnh chương truyện. Đôi lúc, nó
biến thành con số “2”, nhưng có lẽ là do ai đó bấm nhầm mà thôi.
“Cảm ơn.”
Tác giả viết một cuốn tiểu thuyết hơn 3000 chương mà chỉ có 1 lượt đọc trên 1 chương trong suốt 10 năm
qua. Đây đúng là một câu chuyện phi thường.
Tôi ấn vào “Danh sách đề cử” và viết,
“Tôi giới thiệu cho các bạn một cuốn tiểu thuyết vô cùng cuốn hút đây.”
Tác giả đã viết tặng tôi nguyên cả một bộ tiểu thuyết miễn phí. Vì vậy tôi nghĩ rằng mình cũng nên giới
thiệu nó với mọi người. Tôi nhấn nút hoàn thành nội dung đề cử. Và các bình luận khác nhanh chóng nổi
lên.
“Lại là thằng đó nữa kia. Tui search ID nó rồi, lần nào nó cũng đề cử cuốn tiểu thuyết đó.”
“Không phải lượt đề cử của hắn bị cấm rồi sao? Mà tên tác giả kia, hắn vẫn còn viết à?”
Có vẻ như tôi đã viết một lời giới thiệu như vậy vào tháng trước. Trong thoáng chốc, có hàng tá lời bình
luận đòi quản trị viên điều tra. Nhìn những dòng bình luận này, tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Tôi đoán chắc
tác giả cũng sẽ thấy những dòng bình luận này. Cho nên tôi nhanh chóng xóa dòng đề cử đó đi. Nhưng do
nó bị tố cáo nên tôi không thể gỡ nó xuống được nữa.
“Cái đệt…”
Tôi tức giận khi lời đề cử chân thành của tôi dành cho cuốn tiểu thuyết này lại biến thành như vậy. Nếu họ
đã thấy dòng đề cử này, tại sao không có một ai đọc qua cuốn tiểu thuyết vô cùng thú vị như vậy chứ?? Tôi
cũng muốn donate cho tác giả lắm. Nhưng với đồng lương ít ỏi của mình, donate là một điều xa xỉ đối với
tôi. Đột nhiên, tôi nhận được một thông báo có tin nhắn mới.
-tls123: Cảm ơn cậu.
Tin nhắn mới có nội dung như vậy. Mất một lúc tôi mới hiểu được dòng tin nhắn này.
-Kim Dokja: Anh là tác giả à?
-tls123 : Đúng vậy. Tôi chính là tác giả cuốn tiểu thuyết “Con đường Sinh tồn.”
-tls123: Nhờ có cậu mà tôi mới có thể theo đuổi bộ truyện này tới tận cuối cùng. Và tôi cũng đã thắng một
cuộc thi.
Thật không thể tin được. “Con đường sinh tồn” còn thắng một cuộc thi nữa sao?
-Kim Dokja: Chúc mừng anh! Cuộc thi đó là gì vậy?
-tls123: Cậu không biết được đâu. Nó là một cuộc thi vô danh.
Tôi thầm nghĩ trong đầu không biết có phải tls123 vì xấu hổ nên nói dối hay không. Nhưng tôi mong nó là
sự thật. Biết đâu nó thật sự là sự thật thì sao. Có thể đó là một cuộc thi trên một diễn đàn khác thì sao?
Tôi có chút thất vọng. Nhưng một câu chuyện hay như thế này được lan rộng cho mọi người cũng là điều
tuyệt vời phải không??
-tls123: Tôi muốn gửi cho bạn một món quà đặc biệt xem như là lời cảm ơn của tôi dành cho bạn.
-Kim Dokja: Món quà?
-tls123: Đúng vậy. Đó là lời cảm ơn chân thành của tôi dành cho độc giả yêu quí đã mang lại sự sống cho
câu truyện này.
Tôi liền đưa địa chỉ email của mình cho vị tác giả này.
-tls123: Ah, phải rồi. Tôi được tính phí cho cuốn tiểu thuyết này rồi.
-Kim Dokja: Wow, thật sao? Khi nào thì tính phí? Một kiệt tác như vậy đáng lẽ ra nên trả từ lúc đầu mới
đúng chứ???
Đó là một lời nói dối. “Con đường sinh tồn” là một series truyện xuất bản hằng ngày. Cho nên tôi đã phải
trả tới tận 3000 won cho một tháng. 3000 woon chính là buổi trưa ở cửa hàng tiện lợi của tôi đấy.
-tls123: Lịch tính phí sẽ bắt đầu từ ngày mai.
-Kim Dokja: Vậy chương kết thúc sẽ tính phí sao?
-tls123: Đúng vậy. Tôi nghĩ cậu phải trả tiền để được đọc nó rồi.
-Kim Dokja: Đương nhiên, tất nhiên là tôi sẽ trả nó chứ! Tôi sẽ mua chương cuối cùng đó!
Không thấy tác giả trả lời lại nữa. Thấy vậy, tôi thoát khỏi trang đó. Sau khi rời khỏi, sự thất vọng hiện hữu
khắp cơ thể tôi. Anh ta cứ như vậy mà bỏ đi, không thèm trả lời lại câu hỏi của tôi ngay cả khi đã thành
công sao?? Sự ngưỡng mộ dần biến thành sự ghen tị. Tôi trông chờ nó làm cái gì chứ? Đằng nào thì nó cũng
không phải là cuốn tiểu thuyết của tôi.
“Liệu anh ta có gửi cho mình một phiếu quà tặng không nhỉ? Nếu được 50.000 won thì quá tuyệt luôn.”
Lúc đó, tôi suy nghĩ quá đơn giản. Tôi không hề hay biết rằng sang ngày hôm sau, thế giới đã thay đổi.
519 total views, 3 views today

Chương 2: Bắt đầu dịch vụ Trả phí (1)


***
“Tôi là Dokja.” (Dokja= có nghĩa là con một hoặc là độc giả)
Tôi thường giới thiệu mình như vậy với mọi người, và sau đó sự hiểu lầm cứ như vậy nối tiếp xảy ra.
“Hả? Cậu là con một à?”
“Đúng vậy! Nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói.”
“Huh? Vậy là?”
“Tên tôi là Dokja. Kim Dokja.”
Kim Dorkja (Con một được yêu quý của gia đình Kim) – cha tôi đặt tên tôi như vậy với mong muốn tôi là
một người chàng trai khỏe mạnh. Tuy nhiên, cũng bởi vì cái tên này mà tôi trở thành một người đơn độc và
bình thường. Nói ngắn gọn: Tôi Kim Dokja, 28 tuổi, đang còn độc thân. Thú vui của tôi chính là ngồi đọc
truyện tiểu thuyết trên tàu điện ngầm.
Và hiện tại tôi đang lướt điện thoại.
Trong chiếc toa tàu ồn ào, đột nhiên tôi ngẩng đầu lên. Đập vào mắt tôi là một cô gái với ánh mắt tò mò
đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cô nàng này tên là Yoo Sangah, là nhân viên của phòng nhân sự cùng công
ty với tôi.
“Ah, xin chào.”
Tôi chào cô ấy.
“Anh từ công ty trở về nhà sao?”
“Vâng. Đúng vậy! Còn Yoo Sangah-ssi (1) thì sao?”
(1) -ssi: bạn có thể gọi ai đó bằng cách thêm ‘-ssi’ vào tên / tên đầy đủ của anh ấy. Thông thường, ai đó
không quen và họ bằng tuổi or trẻ hơn bạn.
“Tôi rất may mắn. Hôm nay quản lý đi công tác.”
Yoo Sangah ngồi xuống khoảng trống trên chiếc ghế bên cạnh tôi. Một mùi hương thoang thoảng từ trên
người cô ấy tỏa ra khiến tôi hồi hộp.
“Cô có hay đi tàu điện ngầm không?”
“Tôi…”
Mặt Yoo Sangah tối sầm lại.
Nghĩ lại, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi gặp Yoo Sangah ở trên tàu điện ngầm. Có tin đồn rằng, Yoo Sangah
được người của công ty trở về nhà mỗi ngày. Bắt đầu từ quản lý nhân sự Kang cho tới quản lý tài chính
Han.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo khiến tôi phải bất ngờ,
“Có người trộm xe đạp của tôi.”
Xe đạp?
“Cô đi làm bằng xe đạp?”
“Đúng vậy! Tôi phải làm tăng ca mấy ngày này nên mấy hôm nay không có tập thể dục được. Mặc dù hơi
phiền phức một chút, nhưng đáng làm.”
“Aha, tôi hiểu rồi.”
Yoo Sangah mỉm cười.
Nhìn gần cô ấy, tôi có thể hiểu được vì sao đàn ông lại thích cô ấy. Tuy nhiên, đây cũng không phải là
chuyện của tôi. Ai cũng có một cách sống riêng, và cách sống của Yoo Sangah khác xa cách sống của tôi.
Sau cuộc đối thoại kì quặc, tôi quay lại với màn hình điện thoại của mình. Tôi mở ứng dụng ra đọc cuốn
tiểu thuyết mà tôi đang đọc dở lúc nãy, trong khi Yoo Sangah… Cái gì đây??
“Por favor dinero.”
“Hả?”
“Tiếng Tây Ban Nha.”
“…À, ra vậy. Nó có nghĩa là gì thế?”
“Cho tôi xin chút tiền,”
Yoo Sangah tự tin trả lời. Học bài trên tàu điện ngầm khi đang trở về nhà… Lối sống của cô ấy thực sự khác
xa tôi mà. Tuy nhiên, ghi nhớ từ vựng để làm gì chứ?
“Cô chăm chỉ thật.”
“Tiện thể, Dokja-ssi đang làm gì vậy?”
“Ah, tôi…”
Yoo Sangah dán mắt vào màn hình điện thoại của tôi,
“Là một cuốn tiểu thuyết sao?”
“À, uk… Tôi đang học tiếng Hàn.”
“Ồ, ra vậy. Tôi cũng thích đọc tiểu thuyết lắm. Nhưng do dạo gần đây không có thời gian nên tôi không
đọc được nhiều…”
Thật bất ngờ, Yoo Sangah cũng thích đọc tiểu thuyết sao??
“Chẳng hạn như tiểu thuyết Murakami Haruki, Raymond Carver, Han Kang…”
Tôi biết ngay mà.
Yoo Sangah hỏi, “Dokja-ssi, anh thích tác giả nào vậy?”
“Tôi có kể ra thì cô cũng không biết đâu.”
“Hì. Tôi đọc qua rất nhiều tiểu thuyết đó. Anh cứ nói đi. Tác giả yêu thích của anh là ai vậy?”
Vào những lúc như thế này, tôi rất ngại khi nói ra sở thích của mình là đọc truyện tiểu thuyết. Tôi liếc mắt
nhìn tiêu đề cuốn tiểu thuyết mình đang đọc.
[Thế Giới sau khi Sụp đổ]
Tác giả: Sing Shangshong.
Sao tôi có thể nói ra mình đang đọc cuốn tiểu thuyết “Thế giới sau khi sụp đổ của tác giả Shangshong” chứ.
“Chỉ là một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng thôi. À, uk… Nó giống như Chúa tể của những chiếc nhẫn vậy…”
Nghe thấy vậy, đôi mắt của Yoo Sangah mở to ra, nói:
“A! Chúa tể của những chiếc nhẫn. Tôi đã xem phim đó rồi.”
“Bộ phim đó hay thật.”
Sau đó im lặng lại bao trùm. Yoo Sangah nhìn vào tôi như đang trông chờ điều gì đó. Cuộc đối thoại lại lâm
vào ngõ cụt. Vì vậy, tôi quyết định thay đổi chủ đề,
“Đã được một năm kể từ khi tôi xin vào công ty. Đây là năm cuối cùng của tôi. Thời gian trôi nhanh thật
đó.”
“À! Lúc đó à, lúc đó cả hai chúng ta đều không biết gì, phải không?”
“Đúng vậy! Mới chỉ như ngày hôm qua thôi, vậy mà hợp đồng đã hết hạn rồi.”
Khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Yoo Sangah, tôi cảm tưởng như mình vừa nói sai điều gì.
“Ah, tôi….”
Yoo Sangah im bặt.
Tôi quên mất. Yoo Sangah nhận được lời khen ngợi từ đối tác mua hàng vào tháng trước cho nên hiện tại
được thăng chức lên làm nhân viên toàn thời gian.
“Ah, phải rồi. Chúc mừng cô. Mặc dù hơi muộn. Xin lỗi nhé. Ha ha… Đáng lẽ ra tôi nên chăm chỉ hơn và
nên đi học ngoại ngữ.”
“Ah, không Dokja-ssi! Còn phần đánh giá hiệu suất và…”
Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng hình ảnh Yoo Sangah nói chuyện phải nói là quá đẹp. Giống như kiểu cô
ấy là trung tâm của vũ trụ vậy. Nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết. Vậy nhân vật chính chắc chắn là
những người như cô ấy. Sự thật đúng là như vậy. Tôi không cố gắng còn Yoo Sangah thì rất là nỗ lực. Tôi
chỉ ngồi đọc tiểu thuyết ở trên mạng, trong khi Yoo Sangah ra sức học hành chăm chỉ. Cho nên việc Yoo
Sangah trở thành nhân viên toàn thời gian, trong khi tôi bị sa thải là lẽ thường tình.

Advertisements
“Chuyện này… Dokja-ssi…..”
“Vâng.”
“Nếu như anh không thấy phiền… anh có muốn biết ứng dụng mà tôi đang dùng không?”
Giọng của Yoo Sangah dần trở nên lạnh nhạt hơn. Như thể cả thế giới xa rời tôi vậy. Tôi chỉnh đốn lại tinh
thần và nhìn thẳng về phía trước. Trước mặt tôi là một cậu bé. Cậu nhóc này tầm 10 tuổi. Nó mang theo
một chiếc hộp đựng côn trùng và đang ngồi bên cạnh mẹ, mỉm cười một cách hạnh phúc.
“…Dokja-ssi?”
Nếu như tôi có một cuộc sống khác thì sao? Ý tôi là, nếu như tôi có một lối sống khác thì sao?
“Kim Dok…”
Nếu như lối sống khác của tôi là “Siêu thực” thay vì “Viễn vông” như hiện tại, liệu tôi có thể trở thành
nhân vật chính không? Tôi thật sự không biết. Và có lẽ mãi mãi không thể trả lời được câu hỏi này. Nhưng,
có một điều tôi biết.
“Tôi đây, Yoo Sangah-ssi.”
“Dù cô có cho tôi biết ứng dụng cô đang dùng, thì nó cũng không có tác dụng gì đối với tôi đâu.”
Lối sống của tôi rõ ràng không phải là “Siêu thực.”
“Dokja có nghĩa là đơn độc, một mình. Một cuộc sống đơn độc.”
“Huh? Sao cơ…”
“Tôi là một người như thế.”
Trong lối sống này, tôi không phải là nhân vật chính mà chỉ là một kẻ “đơn độc.”
“Cuộc sống đơn độc…”
Gương mặt Yoo Sangah hiện ra sự nghiêm nghị. Tôi vẫy tay ra hiệu không có chuyện gì đâu.Tôi không
hiểu vì sao, nhưng cô gái thực sự lo lắng cho tôi. Có lẽ do cô ấy là nhân viên của bộ phận nhân sự chăng???
Tôi biết hiệu suất công việc của mình như thế nào mặc dù…
“Dokja-ssi rất giỏi đấy.”
“Sao cơ?”
“Vậy tôi cũng sẽ sống một cuộc sống như chiếc ngà voi” (Sangah = ngà voi)
Yoo Sangah như thể vừa mới quyết định chuyện gì, sau đó tiếp tục quay lại học tiếng Tây Ban Nha. Tôi
nhìn cô ấy một lúc nữa, sau đó quay lại cuốn tiểu thuyết mình đang đọc dang dở. Mọi thứ đều trở lại bình
thường, nhưng lạ lùng thay, tôi lại không thể nào kéo màn hình điện thoại xuống như cũ. Có lẽ do tôi nhận
ra sức nặng của hiện thực nên tôi không thể nào kéo màn hình xuống được chăng??
Ngay sau đó, một thông báo hiện ra trên màn hình điện thoại của tôi.
[Bạn nhận được một mail mới.]
Là email của tác giả “Con đường sinh tồn.”
Tôi mở email ra.
– Độc giả thân mến, tiểu thuyết của tôi sẽ bắt đầu tính phí lúc 7 p.m đấy. Cái này sẽ có ích cho cậu đấy.
Chúc cậu may mắn.
[1 file đính kèm.]
Tác giả nói là sẽ tặng cho tôi một món quà. Món quà là gì?
…Giống như tên tôi vậy, bản chất của tôi cũng là một độc giả. Cho nên, tôi khá hưng phấn khi nhận email
này.
Đúng vậy! Sống một cuộc sống độc giả cũng không tệ.
Tôi kiểm tra thời gian.
Hiện tại là 6.55 p.m. Tôi còn đúng 5 phút trước khi cuốn tiểu thuyết kia bắt đầu tính phí.
Sau đó tôi mở danh sách những tiểu thuyết ưa thích của tôi ra. Vì tôi là độc giả duy nhất, cho nên tôi quyết
định để lại một bình luận chúc mừng, tiếp sức cho tác giả. Thế nhưng…
-Tác phẩm đó không còn tồn tại nữa??
Tôi cố gắng ghi chữ “đổ nát” vài lần vào thanh tìm kiếm, thế nhưng lại không có kết quả mà tôi mong
muốn. Cuốn tiểu thuyết “Con đường sinh tồn” cứ như vậy biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Thật
kỳ lạ. Đã từng có trường hợp một cuốn tiểu thuyết nào đó bị xóa, nhưng cứ như vậy mà xóa không thông
báo trước trong khi sắp được tính phí thì đã có bao giờ chưa?
Đột nhiên, đèn điện trong tàu ngầm tắt phụt một cái. Toa tàu bỗng trở nên tối đen như mực.
Kiiiiiiiik-!
Tàu điện rung lắc dữ dội, tiếng kim loại ma sát vang lên. Yoo Sangah hoảng sợ hét toáng lên, ôm chầm lấy
tôi. Rồi sau đó là tiếng hỗn loạn của mọi người ở xung quanh. Yoo Sangah bấu chặt lấy tay tôi, mạnh tới nỗi
tôi chú ý cơn đau ở tay còn nhiều hơn pha phanh bất ngờ lúc nãy. Mất tới 12 giây, lúc này đoàn tàu mới
dừng lại được.
Sau đó, âm thanh hỗn loạn, bối rối vang lên ở khắp nơi.
“Ưm? Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong bóng tối, hai ánh đèn điện thoại được bật lên. Yoo Sangah vẫn bám chặt lấy tay tôi, hỏi,
“Chuyện….chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?”
Tôi giả vờ không bận tâm, nói.
“Đừng lo. Không có gì to tát đâu.”
“Vậy sao??”
“Đúng vậy. Có lẽ ai đó tự sát cản đường tàu điện đó mà. Sẽ sớm thui, cơ trưởng sẽ đưa ra thông báo cho
mọi người.”
Tôi vừa nói xong, thì tiếng cơ trưởng liền vang lên.
– Tất cả hành khách trên chuyến tàu, tất cả hành khách trên chuyến tàu….
Không gian náo loạn xung quanh dần ổn định lại. Tôi thở dài và nói.
“Đấy, thấy chưa. Tôi nói có sai đâu mà. Tiếp theo là một lời xin lỗi sau đó điện sẽ sớm bật trở lại…”
-T-Tất cả mọi người mau chạy đi… Chạy…!
‘Cái gì?’
Sau đó một tiếng “beep” vang lên, đài phát thanh cũng tắt ngấm luôn. Sau khi âm thanh này truyền đi, bên
trong khoang tàu liền trở nên hỗn loạn.
“D-Dokja-ssi? Chuyện gì vậy…?”
Một ánh sáng vụt qua phía trước tàu điện ngầm. Kèm theo sau đó là tiếng trống rất to và âm thanh của vụ
nổ lớn. Có thứ gì đó đang từ trong bóng tối tiến lại gần đây. Thật trùng hợp lúc này đúng 7:00 p.m.
Tích!
7.00 p.m. Cả thế giới như ngừng lại. Đột nhiên một giọng nói vang lên:
[Dịch vụ miễn phí của hệ thống hành tinh 8612 đã hết hạn.]
[Kịch bản chính bắt đầu.]
Đây là khoảnh khắc đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời tôi.
393 total views, 3 views today
Chương 3: Bắt đầu Dịch vụ Trả phí (2)
***
「Dokkaebi! Anh ta xuất hiện từ trong bóng tối, và ai đó gọi tên anh ta…」[1]
Không biết tại sao câu nói này đột nhiên hiện lên trong đầu tôi. Chuyến tàu điện ngầm dừng lại, khoang
tàu tối đen như mực…Những chi tiết này, tôi cảm giác như đã từng trải qua rồi vậy. Mặc dù hiếm khi xảy
ra, nhưng không có nghĩa không có trường hợp tàu điện ngầm phải dừng lại. Mặc dù là như vậy, nhưng tại
sao???
Tại sao nó lại giống y như đúc trong cuốn tiểu thuyết đó vậy???…. Thật vớ vẩn. Không thể như thế được!!
Đúng lúc này, cánh cửa khoang 3807 mở tung ra, và điện cũng được bật trở lại. Yoo Sangah ở bên cạnh tôi
thì lẩm bẩm:
“…….Dokkaebi?”
Đầu tôi ong ong. Tôi run rẩy khi thấy hiện thực và nội dung trong cuốn tiểu thuyết tôi đọc chồng lên nhau.
「Với hai chiếc sừng nhỏ và một chiếc áo choàng rơm, sinh vật đầy lông lá kỳ dị kia trôi nổi giữa không
trung」
「 Nó quá xấu xí để được gọi là tiên, quá ác độc để được gọi là thiên thần và quá im lặng để được gọi là ác
quỷ」
「Bởi vì, nó được gọi là ‘dokkkaebi’. 」
Và tôi biết con dokkkaebi này sẽ nói gì đầu tiên.
「&아#@!&아#@! …」
「&아#@!&아#@! …」
Tiểu thuyết và hiện thực chồng lên nhau một cách chuẩn xác.
“Nó là gì vậy?”
“Thực tế ảo sao?”
Giữa đám đông ồn ào, tôi như lạc vào một cái thế giới tách biệt vậy. Không thể nhầm được! Nó chính là
một con dokkaebi – con dokkaebi đã mở ra cánh cửa bi kịch cho hàng ngàn sinh mạng trong Con Đường
Sinh Tồn.
Đột nhiên giọng nói của Yoo Sangah vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi,
“Nghe giống như tiếng Tây Ban Nha vậy. Không biết tôi có thể trò chuyện với nó được không?”
Nghe thấy Yoo Sangah nói vậy, tôi ngạc nhiên và hỏi,
“….Cô có biết nó là gì không? Cô định xin tiền nó chắc?”
“Không nhưng…”
Đúng lúc này, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng Hàn được phát âm chuẩn xác từ miệng con dokkaebi.
[Ah. Ah. Mọi người nghe được không? Ah, ta gặp chút trục trặc do gói Tiếng Hàn bị lỗi. Mọi người ở đây
nghe được tôi nói chứ?]
Nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc với mình, mọi người xung quanh cũng dần thả lỏng hơn. Một người đàn
ông mặc áo vét tiến lên phía trước và hỏi.
“Này, cậu đang làm cái gì vậy?”
[…Hử?]
“Cậu đang quay phim à? Cho tôi đi cái, tôi sắp muộn buổi diễn thử rồi .”
Ông ta có vẻ là một diễn viên phụ, vì ông ta trông không được quen mặt cho lắm. Nếu tôi là đạo diễn, tôi sẽ
chọn ông ta ngay, vì ông ấy rất có tham vọng. Nhưng thật không may, cái thứ đang đứng trước mặt ông ta
không phải là đạo diễn.
[Ah, diễn thử. Phải rồi. Đây cũng là một buổi diễn thử mà. Ha ha… có vẻ hơi thiếu dữ liệu quá nhỉ. Nó vừa
được tính phí lúc 7.0 p.m thì mình ngay lập tức đã vào rồi]
“Hả? Cậu đang nói cái gì vậy?”
[Nào , nào. Tất cả mọi người thư giãn, quay lại chỗ ngồi và nghe ta nói. Từ bây giờ, những điều ta nói ra sẽ
rất quan trọng với mọi người đấy!]
Lồng ngực tôi như nghẹn lại.
“Gì chứ? Nhanh cút khỏi tàu hộ cái!”
“Ai đó gọi cơ trưởng đi!”
“Không có sự đồng ý của mọi người mà các người cũng dám làm vậy à?”
“Mẹ ơi, cái đó là gì ? Hoạt hình à?”
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chính là diễn biến mà tôi đã từng đọc qua. Tôi không muốn tham gia vào
cái trò chơi này, nhưng không còn cách nào khác. Những người ở đây sẽ không nghe lời con sinh vật nhỏ
bé và dễ thương kia. Điều duy nhất tôi có thể làm chính là ngăn chặn Yoo Sangah rời khỏi ghế của mình.
“Yoo Sangah-ssi, nguy hiểm lắm, ngồi im đấy.”
“Hả?”
Yoo Sangah mở to mắt nhìn tôi. Tôi vô thức nói ra trong khi đang bị hoang mang, nên khi Yoo Sangah nhìn
tôi, tôi không biết giải thích chuyện này như thế nào. Nói đúng hơn, tôi không cần giải thích nữa.
[Haha ha, các người thực ồn ào.]
Người nó tỏa ra sát khí mạnh mẽ, mạnh hơn bất kỳ ai đang ở trong khoang tàu này.
[Ta đã nói im lặng cơ mà]
Tôi nhắm ngay mắt lại khi thấy con mắt con dokkaebi đỏ lên. Ngay sau đó, có thứ gì đó nổ tung, khoang
tàu liền im lặng lại.
“Uh, uh. Uh…”
Một cái lỗ to đùng xuất hiện ngay giữa trán người đàn ông diễn viên phụ kia. Ông ta ấm úng vài từ sau đó
đổ gục xuống mặt đất.
[Đây không phải là quay phim.]
Lại thêm một tiếng nổ nữa. Lần này là người đòi gọi cơ trưởng.
[Cũng phải là mơ. Hay là tiểu thuyết đâu.]
Một, hai… Máu bắn lên tung tóe khi đầu của một số người nổ tung. Tất cả bọn họ đều là những người
phản đối con dokkaebi kia hoặc là ai đó đang la hét hoặc trở nên điên cuồng. Tất cả những người gây ra ồn
ào, dù là nhỏ nhất đều có một cái lỗ to đùng ở trên đầu. Đột nhiên, khoang tàu liền biến thành một cuộc
thảm sát.
[Đây không còn là ‘hiện thực’ mà các người biết nữa. Các ngươi hiểu chưa? Vì vậy, các ngươi làm ơn ngậm
cái mồm của mình lại và nghe ta nói đây]
Hơn phân nửa người ở đây đã chết. Máu và thi thể tràn ngập khắp toa tàu. Hiện tại, không một ai dám lên
tiếng nữa. Họ giống như những con khỉ thời nguyên thủy đang đứng trước mặt một thợ săn vĩ đại, nhìn vị
thợ săn với một ánh mắt đầy sợ hãi. Tôi ôm chặt lấy bờ vai Yoo Sangah, người đang cố gắng nuốt trôi từng
cơn nấc cụt của mình.
Mọi chuyện đều là thật. Một tin nhắn lạ xuất hiện trong đầu tôi, con dokkaebi xuất hiện, và giờ cả toa tàu
đã biến thành một cuộc thảm sát…
[Các người, cuộc sống của các ngươi đến tận bây giờ vẫn luôn tốt đẹp, đúng không?]
Ở hàng ghế ưu tiền, một bà lão nhìn chằm chằm vào con dokkaebi.
[Các ngươi đã sống một cuộc sống miễn phí quá lâu rồi đấy. Có phải cuộc sống quá hào phóng với các
người không? Các người được sinh ra và không phải trả phí cho việc hít thở, ăn, ngủ, ỉa đái và sinh đẻ. Ha!
Các người thực sự đang sống trong một cái thế giới tốt đẹp đấy!]
Miễn phí? Không một ai trong khoang tàu này sống miễn phí cả. Họ cố gắng kiếm tiền để sống. Cho nên họ
mới phải đi tàu điện ngầm từ nơi làm việc về nhà như thế này đây. Thế nhưng, lúc này, không một ai dám
lên tiếng phản bác lời nói này của con dokkaebi.
[ Nhưng, hiện tại cuộc sống tốt đẹp đó kết thúc rồi. Các ngươi sống miễn phí đã quá đủ rồi. Hiện tại, muốn
được hạnh phúc, vậy thì trả phí cho nó đi.]
Mọi người nghe thấy vậy thở hổn hển không nói nên lời. Đột nhiên, một người đàn ông rụt rè giơ tay lên,
nói:
“Ngài…. Ngài có cần tiền không?”
Tôi đang tự hỏi, thằng dở hơi nào trong tình huống này lại nói như vậy chứ? Nhưng ngạc nhiên thay, tôi lại
biết hắn.
“Yoo Sangah-ssi. Đó chẳng phải là Trưởng phòng Tài chính Han sao?”
“…Đúng vậy.”
Quá rõ ràng. Hắn là loại người bám dù [2] điển hình trong công ty, là người cần tránh số một của nhân
viên mới. Nhưng một người như hắn tại sao lại đi tàu điện ngầm chứ?
“Tôi có thể đưa ngài tiền. Ngài cầm đi.”
Trưởng phòng Han rút danh thiếp của mình ra, mọi người xung quanh nhìn hắn với ánh mắt cổ vũ.
“Ngài muốn bao nhiêu? Một triệu?? Hai triệu??…”
Số tiền mà hắn đưa ra thậm chí còn lớn hơn nhiều so với tiền lương của một vị trưởng phòng. Có tin đồn
Han Myungoh là con trai út của một ông chủ nắm cổ phần trong công ty. Hiện tại, tôi tin chắc đó là sự thật.
Tôi có nằm mơ cũng không có nhiều tiền như hắn.
[Hrmm…? Ngươi định cho ta tiền sao?]
“Đúng vậy! Đúng vậy. Hiện tại, mặc dù tôi không mang theo nhiều tiền lắm… Nhưng nếu như ngài thả tôi
ra khỏi đây, tôi có thể đưa cho ngài nhiều hơn nữa.”
[Tiền…. rất tốt. Một loại vật chất mà con người các người chấp nhận với nhau]
Tên trưởng phòng nghe thấy vậy, ánh mắt liền sáng lên, trong đầu thầm nghĩ, “Đúng vậy, đúng vậy, có
tiền là có tất cả. Thật đáng thương cho ngươi.”
“Hiện tại, tôi chỉ có bấy nhiêu….”
[Nó chỉ áp dụng trong không gian và thời gian của các ngươi]
“Hả?”
Đột nhiên, một ngọn lửa bùng lên, tấm séc trong tay tên trưởng phòng bốc cháy. Tên trưởng phòng hét
toáng lên.
[Đống giấy vụn đó không có giá trị trong thế giới vũ trụ bao la. Nếu ngươi còn dám làm như vậy nữa,
đừng hỏi tại sao đầu người lại bay.]
“U-Uhhh…”
Nỗi sợ hãi lại một lần nữa bao trùm tất cả mọi người có mặt ở đây. Tôi hiểu suy nghĩ của họ, bởi vì mọi
chuyện vẫn diễn ra theo đúng kịch bản trong cuốn tiểu thuyết đó.
「 Cái quái gì sẽ diễn ra tiếp theo đây?」
Chỉ có mình tôi biết được.
[Phìu, trong lúc các ngươi ồn ào như thế này, nợ nần của ta càng thêm nhiều hơn. Ok. Được rồi. Thay vì cứ phải
giải thích đi giải thích lại trăm lần, không bằng cho các người tự mình trải nghiệm nó không phải nhanh hơn
sao?]
Hai cái sừng của con dokkaebi dài ra như cần ăng-ten. Cơ thể của nó trôi nổi chạm tới trần toa tàu.
Sau đó, âm thanh tin nhắn vang lên.
[Kênh #BI-7623 đã mở.]
[Các chòm sao đã vào.]
Một cửa sổ nhỏ hiện ra trước mặt mọi người.
[Kịch bản chính bắt đầu!]
+
[Kịch bản chính #1 – Chứng minh giá trị của mình]
Thể loại: Chính
Độ khó: F
Điều kiện hoàn thành: Giết ít nhất một sinh vật sống.
Thời gian: 30 phút
Thưởng: 300 vàng
Thất bại: Chết
+
Con dokkaebi mỉm cười, sau đó trở nên trong suốt và biến mất.
[Chúc các ngươi may mắn. Hãy cho ta xem một câu chuyện thú vị nào]
***
(1) Dokkaebi (Tiếng Hàn: 도깨비): Là một sinh vật huyền thoại được truyền miệng trong dân gian Hàn Quốc. Là
một con quỷ xấu xí có 2 cái sừng trên đầu, cầm cây gậy bóng chày sắt có đinh lởm chởm. Dokkaebi hay còn
được gọi là yêu tinh. Sở hữu sức mạnh và khả năng phi thường. Có lúc thì giúp đỡ con người có lúc thì hại
người.
[2] Bám dù: Loại người dựa vào quan hệ để thăng tiến trong công việc.
393 total views, 3 views today

You might also like