You are on page 1of 23

Chng 3

Merlyn Nhóc Con bước ra ngoài cánh cửa kính sòng bài. Y thích ngắm mặt
trời đang mọc, từ khi nó hãy còn là cái đĩa màu vàng lạnh lẽo, để tô cảm
nhận làn gió mát nhè nhẹ thổi từ những dãy núi bao bọc quanh thành phố sa
mạc. Đó là khoảng thời gian duy nhất trong ngày mà y không ở trong sòng
bạc máy lạnh. Nhóm bạn y vẫn thường lên kế hoạch đi dã ngoại nơi những
rặng núi ấy. Có lần Diane đã chuẩn bị sẵn giỏ đồ ăn cho bữa trưa, nhưng
Cully và Jordan không chịu rời sòng.

Tuy hiếm khi hút thuốc lá, Merlyn châm một điếu, khoan khoái chậm rãi hít
những hơi dài. Mặt trời lúc này đã đỏ hơn lên một chút, trông như cái vỉ
nướng tròn tròn, điểm giữa dải thiên hà neon bất tận. Merlyn trở vào trong
sòng bài, và giữa lúc đi ngang dãy cửa kính, y nhận ra Cully mặc chiếc áo
khoác thể thao Vegas Winner, đang hối hả băng qua quầy súc sắc, rõ ràng
đang tìm kiếm y. Họ gặp nhau trước quầy bài cào. Cully đứng dựa vào một
trong hai chiếc ghế cao. Khuôn mặt ngăm ngăm, tai tái của gã hằn lên
những nét kinh hoàng, giận ghét và choáng váng.

“Thằng chó đẻ Jordan,” Cully than, “hắn lừa đảo chúng ta chuyện hai mươi
ngàn.” Rồi gã cười to. “Hắn tự bắn mình

CHUONG 3

vỡ gáo. Ăn tiền nhà cái hơn bốn trăm ngàn, chỉ để tự bắn phòi mẹ óc ra.”

Trong Merlyn không hề ngạc nhiên. Y ngả người ra sau, mệt mỏi tựa lên bờ
rào, điếu thuốc lá rơi tuột khỏi tay. “Cục cứt,” y nói. “Nhìn mặt anh ta chẳng
bao giờ thấy may mắn cả” “Tốt nhất mình nên chờ ở đây, đợi Diane từ sân
bay về,”

Cully bảo. “Tụi mình sẽ chia nhau số tiền hoàn vé.”

Merlyn nhìn gã, không ngạc nhiên, mà tò mò. Cully vô cảm thế ư? Y không
nghĩ vậy. Y thấy nụ cười của gã rất khổ sở, khuôn mặt thì ra vẻ cứng cỏi,
song mất hết tinh thần, đến độ gần như sợ hãi. Merlyn ngồi xuống chỗ bàn
bài cào đang đóng cửa. Y thấy hơi chóng mặt vì thiếu ngủ và mỏi mệt. Cũng
như Cully, y giận dữ, nhưng bởi một lý do khác. Y đã nghiên cứu Jordan kĩ
lưỡng, đã quan sát nhất cử nhất động, đã khôn khéo dẫn dụ anh kể chuyện
đời tư, kể chuyện quá khứ. Y đã cảm nhận được rằng Jordan không muốn rời
Las Vegas. Rằng có điều gì đó bất thường nơi anh. Jordan chưa bao giờ kể
họ nghe về khẩu súng. Anh luôn phản ứng hoàn hảo mỗi khi phát hiện
Merlyn đang quan sát mình. Merlyn nhận ra mình đã bị Jordan lừa. Lần đếch
nào cũng vậy, anh ta đã lừa cả bọn. Điều khiển Merlyn choáng váng là trong
khoảng thời gian quen biết nhau tại Vegas, y đã nhận diện hoàn toàn đúng
về Jordan. Mọi mảnh rời đã được y ghép lại với nhau, có điều do thiếu chút
tưởng tượng, y không thể nhìn ra bức tranh tổng quát. Bây giờ thì, hiển
nhiên, khi Jordan đã chết, y thấy rằng đó là kết cuộc khả dĩ duy nhất. Ngay
từ ban đầu, định mệnh của Jordan là chết ở Vegas.

Chỉ riêng Gronevelt không ngạc nhiên. Chót vót trên dãy tầng mái, đem thau
nối tiếp đêm thâu, trải qua bao năm tháng,

63

DẠI THÌ CHẾT

lão chẳng bao giờ bận tâm nghiền ngẫm về cái xấu lẩn khuất trong tâm hồn
người ta, mà chỉ lập kế hoạch chống lại nó. Tít bên dưới kia, quầy thu ngân
của lão đang cất giấu một triệu đô-la tiền mặt mà cả thế giới am mưu chiếm
đoạt. Đêm nào cũng vậy, lão nằm thao thức, nghĩ ra bao bùa phép để phá
tan những âm mưu ấy. Cái xấu chán phèo, đã biết cả rồi, nên đôi lúc trong
đêm, lão suy tư về các bí ẩn khác. Cái tốt trong tim con người là thứ làm lão
sợ hơn. Nó là mối nguy hiểm lớn hơn đối với thế giới của lão, thậm chí với
chính bản thân lão.

Khi bộ phận an ninh báo cáo về tiếng súng, Gronevelt lập tức gọi cho văn
phòng cảnh sát trưởng, để họ phá cửa vào phòng. Nhưng là khi người của
lão cũng hiện diện ở đó, để kiểm kê trung thực tiền bạc. Tổng cộng có hai
tấm séc của sòng bạc, trị giá ba trăm bốn mươi ngàn đô-la. Ngoài ra có
thêm gần một trăm ngàn dưới dạng phỉnh và tiền mặt, chứa đầy trong cái áo
khoác vải lanh buồn cười mà Jordan đang mặc, phần đổ ra giường, phần
khác vẫn nằm trong các túi kéo khóa.

Gronevelt nhìn qua cửa sổ tầng mái, ngắm đĩa mặt trời sa mạc đỏ úa đang
vn trên mấy ngọn núi cát. Lão thở dài. Jordan sẽ không bao giờ thua lại số
tiền được bạc. Số ấy sòng bài sẽ mất vĩnh viễn. Đó là cách duy nhất để một
tay chơi trụy lạc giữ mãi phần thắng may mắn của mình. Chỉ có cách đó.

Bay giờ lão phải bắt tay vào việc. Báo chí phải im vụ tự tử này đi. Tin tức
như thế trong tệ biết mấy, người thắng bốn trăm ngàn tự bắn phòi óc. Lão
không muốn thiên hạ đồn đãi sòng bạc của mình giết người để lấy lại tiền. Vì
vậy, cần tiến hành những nước đi cần thiết. Lão bèn gọi sang các

64

CHUONG 3
văn phòng ở miền Đông. Thông tin chi tiết được cung cấp cho một vị cựu
thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, người vốn nổi danh liêm khiết không chê vào đâu
được, để vị này thông báo tin buồn đến bà góa vừa mới mất chồng, đồng
thời nhắn rằng chồng bà vừa thắng bạc cả gia tài, nên khi đến nhận xác, bà
có thể nhận luôn gia tài đó. Mọi người sẽ đều kín đáo, không ai lừa gạt ai, và
cuối cùng công lý sẽ được thực thi. Câu chuyện về Jordan sẽ chỉ còn là lời
truyền miệng, được các tay chơi kể cho nhau nghe trong những đêm cháy
túi, tại những quán cà phê ở dải đất Vegas Strip rực rỡ ánh neon. Song với
Gronevelt, chuyện đấy chẳng thú vị gì mấy. Đã từ lâu lắm, lão không còn
mạc mặt bọn tay chơi.

Tang lễ diễn ra đơn giản, người chết được an táng tại một nghĩa trang Tin
Lành, có sa mạc cát vàng vây quanh. Vợ góa của Jordan bay đến, chăm lo
mọi sự. Gronevelt và nhân viên cho cô ta hay Jordan đã ăn bao nhiêu tiền.
Từng xu, từng xu một, tất cả đều được đếm tỉ mỉ và trả đủ. Co ta nhận về
hết hai tấm séc, cùng mở tiền mặt tìm thấy ở trên tử thi. Vụ tự tử bị ém
nhẹm, với sự hợp tác của nhà chức trách và báo chí. Việc người thắng bốn
trăm ngàn bị chết sẽ gây ảnh hưởng xấu cho thanh danh Las Vegas. Vợ
Jordan ký biên nhận, đã nhận đủ tiền và séc. Gronevelt dặn cô ta kín miệng,
nhưng thật ra đâu cần phải lo. Cái con đi mỹ miều này lại chọn chồng ở
Vegas, không mang về quê, và không cho các con đến đưa tang bố, vậy ắt
hẳn ả còn phải giữ kín mấy con phẳng-teo.

Gronevelt, vị cựu thượng nghị sĩ, cùng cánh luật sư hộ tống bà góa Jordan ra
khỏi khách sạn, đến chỗ xe limousine

65

DẠI THÌ CHẾT

đang chờ (xe của khách sạn Xanadu, tất cả mọi thứ đều do khách sạn cung
ứng). Nhóc Con đã đứng chờ từ nãy, giờ bước lên phía trước bọn họ. Y nói
với người đàn bà xinh đẹp, “Tôi tên là Merlyn, một người bạn của anh nhà
chị. Xin được gửi lời phân ưu”

Bà góa nhận ra Merlyn đang chăm chú quan sát mình rất kĩ. Ả biết ngay y
thành thật, không có động cơ gì khác, chẳng qua hơi quan tâm quá đáng mà
thôi. Trước đó, trong lễ tang, ả đã thấy y nơi nhà nguyện, đi cùng một cô gái
trẻ mặt mũi sưng lên vì khóc quá nhiều. Ả tự hỏi vì sao khi ấy y không tiếp
cận ả. Có lẽ bởi cô gái kia là bồ của Jordan.

Ả nói nho nhỏ, “Nhà tôi có bạn ở đây, tôi cũng thấy mừng.” Ả thấy tức cười
vì cái gã trai trẻ cứ chiếu tướng ả mãi. Ả biết mình có điểm đặc biệt, hấp dẫn
đàn ông. Đẹp thì đã đành, nhưng bên cạnh đó, còn trí thông minh nữa. Kết
hợp được cả hai là một sự rất hiếm hoi; nhiều đàn ông bảo với ả như vậy. Ả
đã từng phản bội chồng nhiều lần, trước khi tìm ra người mà ả muốn sống
chung. Á tự hỏi gã Merlyn có biết chuyện vợ chồng ả hay không, có biết việc
gì đã xảy ra trong đêm cui cùng y hay không. Nhng ả không quan tâm, và
không cảm thấy tội lỗi. Hơn ai hết, ả hiểu cái chết của Jordan là một hành
động tự ý và tự chọn. Một hành vi ác của một người hiền.

Ả hơi hãnh diện, bởi gã trai nhìn mình chăm chú quá, hiển nhiên đã bị cuốn
hút. Ả có biết đâu Merlyn không chỉ thấy làn da trắng bên trên, khung xương
hoàn hảo bên dưới, cũng như khuôn miệng thanh thanh và làn môi đỏ gợi
dục, mà y còn thy, và luôn luôn thy, chic mt n t thn ni gng mt

66

Chng 4

Khi tôi gặp vợ góa Jordan, tự giới thiệu tôi tên Merlyn, ả ném cho tôi cái nhìn
thân thiện, nhưng lạnh lùng, không có chút gì buồn khổ hay mặc mà cảm tội
lỗi. Tôi nhận ra đây là người đàn bà biết cách kiểm soát đời mình một cách
toàn diện, không phải nhờ tính nanh ác hay buông thả, mà nhờ trí thông
minh. Tôi hiểu vì sao Jordan chưa hề nói nặng một lời về ả. Ả thuộc hạng
đàn bà đặc biệt, hạng được nhiều đàn ông yêu thương. Song tôi không muốn
biết ả. Tôi đã ngả quá nhiều về phe Jordan, dẫu tôi luôn nhận thấy vẻ lạnh
lẽo từ anh, biết rằng bên dưới cái vẻ lịch thiệp, thân ái bề ngoài, anh luôn cự
tuyệt lũ chúng tôi.

Lần đầu gặp Jordan, tôi đã biết có điều gì không ổn ở anh. Đó là ngày thứ
hai từ khi tôi đến Vegas. Đang gặp vận đỏ khi chơi xì dách phần trăm, nên
tôi nhảy qua chơi thử bài cào. Cào là trò chơi thuần túy may rủi, với mức đặt
cược tối thiểu hai mươi đô-la. Người chơi bài cào hoàn toàn nằm trong vòng
cương tỏa của vận số, mà tính tôi chúa ghét việc ấy. Tôi luôn có cảm giác
rằng nếu như nỗ lực đúng mức, mình sẽ kiểm soát được vận mệnh bản thân.

DẠI THÌ CHẾT

Tôi ngồi xuống một đầu chiếc bàn bầu dục thuôn dài, để ý thấy Jordan ở đầu
bên kia. Anh là người rất điển trai, tuổi độ bốn mươi hay bốn lăm. Tóc anh
dày và trắng, không phải vì tuổi tác, mà là trắng bẩm sinh, do một loại gien
bạch tạng nào đó. Ngoài anh và tôi chỉ còn một người chơi nữa, cộng thêm
ba chim mồi nhà sòng ngồi đấy lấp chỗ trống. Một trong ba chim mồi là
Diane, ngồi cách Jordan hai ghế, ăn mặc theo kiểu câu khách, nhưng tôi chỉ
chú ý Jordan.
Hom đó, với tôi, Jordan ra dáng một tay chơi đáng ngưỡng mộ: khi thắng
không lộ sắc vui, lúc thua chẳng tỏ vẻ thất vọng. Mỗi lần cầm hộp chia bài,
anh xử lý vô cùng điệu nghệ, với đôi bàn tay rất trắng và thanh lịch. Nhưng
rồi, tôi quan sát cách anh xếp mớ tiền mặt một trăm đô-la thành đống, và
chợt nhận ra anh không mấy quan tâm mình thắng hay thua.

Người chơi thứ ba tại bàn là một “tàu hơi”, tức bạc xấu tính, càng thua càng
tăng tiền cược. Hắn ta nhỏ con, ôm ốm, với mớ tóc đen mun được chải khéo
thành vệt trên đầu, che giấu chỗ hói. Khắp thân thể hắn tràn ngập, đầy ứ
năng lượng. Mỗi cử chỉ của hắn đều bạo liệt, từ cách ném tiền xuống cược;
cách cầm tay bài thắng lên; cho đến cách đếm số bạc giấy trước mặt, rồi
tung hê chúng thành một đống, cho người ta biết hắn đang thua cuộc. Khi
cầm hộp bài để chia, hắn thường thiếu kiểm soát, khiến lá bài hay bị lật mặt,
hoặc bay vèo qua khỏi bàn tay với của người hồ lì. Song hồ lì lúc nào cũng
thế, vẫn cứ thản nhiên, lịch sự như thường. Một lần, lá bài nhà con từ tay
hắn bay vút lên không, nghiêng sang một bên. Cái thằng mặt mũi bần tiện
ấy cố đặt thêm một con phỉnh đen mệnh giá trăm đô

69

CHNG 4

vào số cược của mình.' Hồ lì nói, “Xin lỗi ông A., ông làm vậy là không
được.”

Cái mồm giận dữ của ông A. trong càng bần tiện hơn. “Cái đếch gì thế? Tao
chỉ mới chia một lá. Đứa nào bảo không được?”

Hồ lì ngước nhìn tay giám sát viên bên phải, người đang ngồi tại ghế cao,
phía trên Jordan. Thấy giám sát viên gật đầu nhè nhẹ, anh ta bèn lễ độ nói,
“Vang, thưa ông A., cược đó hợp lệ.”

Lá bài đầu tiên của nhà con quả thật thấp nút, chỉ bốn nút. Nhưng ông A. rốt
cuộc vẫn thua, vì lá thứ hai lật ngược thế cờ. Hộp bài chuyển về tay Diane.

Khi Diane làm cái, ông A. bắt nhà con. Tôi nhìn Jordan ở cuối bàn. Mái đầu
tóc trắng của anh cúi xuống, không quan tâm đến ông A. Nhưng tôi thì có.
Ông A đặt năm tờ một trăm đô vào cửa nhà con. Diane chia bài như cái máy.
Ông A. nhận bài nhà con, bóp mạnh, đoạn điên tiết đập xuống bàn. Hai tây.
Bù. Hai quân của Diane cộng lại được năm nút. Nghe hồ lì hô, “Bài cho nhà
con”, Diane chia cho ông A. một lá nữa. Lại tây. Vẫn bù. Hồ lì họ tiếp, “Nhà
cái thắng”
Jordan bắt nhà cái. Tôi thì định bắt nhà con, nhưng vì thấy ghét ông A, nên
cũng chạy theo nhà cái. Đến ván thứ hai, ông A. đặt một ngàn cho nhà con.
Jordan và tôi bám tiếp nhà cái.

Diane thng tip ván này, vi mt con chín t nhiên, cao hn con by ca ông A. Ông A. ném v phía Diane cái nhìn

1. Bài nhà con bị nghiêng, ông A. thấy nó thấp nút, nên tăng thêm tiền
đánh.

DẠI THÌ CHẾT

ác ý, nh th da cho nàng s, không dám thng na. Cách ng x ca Diane tht không th chê.

Nàng rất cẩn trọng, luôn luôn không can dự, luôn luôn trung lập, và luôn
hành sự bài bản, theo đúng chức năng Nhưng bất chấp thái độ ấy, sau khi
ông A. đặt một ngàn cho nhà con, và sau khi Diane rút được số chín tự nhiên
vô địch, ông A. đấm mạnh tay xuống bàn, giận dữ nhìn Diane, miệng quát
“Mẹ kiếp con đi!” Người hồ lì quản trò đứng thẳng lên, các cơ trên mặt không
nhúc nhích. Giám sát viên thì chúi về phía trước, như Jehovah' thò đầu khỏi
các tầng trời. Không khí tại bàn có phần căng.

Tôi ngm Diane. Mt nàng hi chau một chút. Jordan vẫn lo xếp đóng tiền, tựa
hồ không biết chuyện gì đang diễn ra. Ông A đứng lên, tiến về phía cái bàn
ghi sổ nợ để gặp chủ quầy. Hắn thì thầm gì đó, lão chủ gật đầu. Giữa lúc hộp
bài mới đang được chuẩn bị, mọi người đứng lên co giãn gân cốt Tôi thấy
ông A. bước qua cánh cổng màu xám hoàng gia, đi ra dãy hành lang dẫn đến
khu phòng khách sạn. Tôi thấy chủ quầy tìm Diane, nói chuyện với nàng, rồi
tới lượt nàng cũng rời bàn bài cào. Không khó để hình dung câu chuyện.
Diane sắp đi “chiều” ông A, giúp hắn đổi vận.

Nhóm hồ lì mất khoảng năm phút để chuẩn bị hộp bài mới. Tôi tranh thủ lỉnh
đi làm vài ván cò quay. Lúc tôi quay lại, cuộc chơi đã bắt đầu. Jordan ngồi y
như cũ, song tại bàn có thêm hai người đàn ông làm chim mồi.

1. Tên riêng của Đức Chúa Trời. Trong các bản Thánh Kinh Công giáo Việt
Nam, thường được phiên âm thành Gia-vê.

70

CHNG 4
Họp bài đi quanh bàn ba lần, thắng thua xen kẽ giữa nhà cái và nhà con,
trước khi Diane tái xuất. Trong nàng thảm quá, khuôn miệng trễ xuống,
gương mặt như muốn nát ra từng mảnh, tuy mới vừa được trang điểm lại.
Nàng ngồi xuống giữa tôi và một tay hồ lì. Hồ lì cũng nhận thấy điều khác lạ.
Anh ta thoáng nghiêng đầu, hỏi nhỏ, “Không sao chứ, Diane?” Đó là lần đầu
tiên tôi nghe tên nàng.

Nàng gật đầu, nhận hợp bài từ tôi. Nhưng đổi tay nàng run rẩy rút bài từ
hộp, đầu cử củi gầm, che giấu giọt lệ long lanh trên mi. Trên mặt nàng hiện
rõ một chữ “nhục”. Ngoài chữ đó, tôi không nghĩ được chữ nào khác. Bất cứ
điều gì ông A. đã làm với nàng trong phòng khách sạn chắc chắn đều là đòn
trừng phạt, vì nàng dám gặp may, đánh bạc thắng hắn. Hồ lì làm dấu nhè
nhẹ với chủ quầy. Lão chủ bước ra, vỗ vào tay Diane. Nàng liền rời bàn,
nhường chỗ cho một anh chim mồi, rồi chuyển sang ngồi ở khu ghế dọc theo
bờ rào, cùng một cô chim mồi khác.

Hộp bài vẫn cứ đảo tay, hết cái lại con, hết con lại cái. Tôi canh đúng thời
điểm để bám theo nhà này hay nhà kia, cố gắng theo kịp nhịp điệu đổi thay.
Kìa, ông A. đã trở về chỗ của mình, nơi từ nãy đến giờ hắn vẫn để lại tiền,
thuốc lá và chiếc bật lửa.

Nom hắn như một con người mới. Hắn đã tắm và chải lại đầu, thậm chí cạo
râu, nên trong không bần tiện nữa. Trong bộ quần áo mới, nguồn năng
lượng cuồng nộ của hắn dường đã xả bớt một phần. Tuy vẫn chẳng thư giãn
chút nào, nhưng ít nhất, hắn không còn chiếm lĩnh không gian như những
cơn cuồng phong thường thấy trong truyện tranh.

71

DẠI THÌ CHẾT

Vừa đặt mông xuống, ông A. phát hiện Diane đang ngồi bên lớp rào ngăn, và
cặp mắt hắn sáng lên, miệng nở nụ cười cảnh cáo, thâm hiểm. Diane quay
đầu sang bên.

Bất kể ông A. đã làm điều gì, tàn mạt đến đau, điều ấy đã làm thay đổi
không chỉ tính khí, mà cả vận may của hắn. Hắn đặt cửa nhà con và ăn liền
tù tì. Trong khi đó, những kẻ dễ thương như Jordan và tôi lại bị hắn giết liên
tục. Việc này, hay lòng thương hại dành cho Diane, khiến tôi nổi điên, quyết
tâm phá hoại ngày vui của ông A.

Tại sòng bạc, trong số tay chơi, có những người dễ mến, khiến ta muốn chơi
cùng, và có những kẻ như mụn nhọt mọc dưới đít. Ở bàn bài cào, mụn nhọt
lớn nhất chính là cái thằng bất kể nhà con hay nhà cái, hễ cứ nhận hai lá bài
đầu tiên là ngồi đực mặt, nặn nặn cả phút, giữa lúc mọi người nôn nóng chờ
đợi, muốn biết vận mệnh cho ra kết quả thế nào.

Tôi bắt đầu đóng vai thằng đó, chọc tức ông A. Hắn ngồi ghế số hai, còn tôi
số năm, tức là hai người cùng ở một bên nửa bàn, có thể nhìn vào mắt nhau.
Giữa hai người, tôi cao hơn một cái đầu và đo con hơn ông A. Trong tôi như
mới hai mươi mốt tuổi. Không ai đoán nổi tôi đã hơn ba mươi, có một vợ ba
con ở New York, và đã bỏ gia đình chạy đến đây. So với ông A., hiển nhiên
tôi khá bèo nhèo. Về thể lực, có thể tôi khỏe hơn, song tại Vegas, hắn là một
tên xấu xa có tiếng có tăm, có số có má, còn tôi chỉ là nhóc con ngu ngơ,
đang tập tành làm tay chơi trụy lạc.

Như Jordan, khi đánh bài cào, tôi hầu như luôn bắt cửa nhà cái. Nhưng lúc
ông A. cầm hộp, tôi quyết định đối đầu với hắn, nên theo nhà con. Cầm hai
lá bài nhà con trên tay tôi nặn chúng kĩ đến độ không thể kĩ hơn, rồi mới lật
ngửa

72

CHNG 4

đặt xuống. Ông A. nóng lòng, ngọ nguậy mãi trên ghế. Hắn đã thắng, nhưng
không thể kiềm chế được nữa và phải lên tiếng thúc khi sang ván sau, “Xem
nào thằng ngố, nhanh nhanh lên.”

Tôi úp bài trên bàn, bình thản nhìn hắn. Bởi một lý do nào đó, mắt tôi cũng
thấy cả Jordan ở đầu bàn bên kia. Anh theo ông A., đặt nhà cái, nhưng
miệng mỉm cười. Tôi vẫn nặn bài thật chậm.

Người hồ lì nói, “Ông M., ông đang bắt mọi người phải đợi đấy. Cả bàn chưa
được đồng nào.” Anh ta tặng tôi n ci ti, thân thin. “Dù cho ông nặn đến
đâu, bài cũng không thay đổi mà.”

“Được thôi,” tôi quẳng ngửa hai quân lên bàn, với vẻ buồn bực của kẻ thua
cuộc. Một lần nữa, ông A. lại cười như thế biết trước. Nhưng khi nhìn rõ bài
tôi, hắn sững cả người. Tôi có con chín tự nhiên, vô địch.

Ông A. văng, “Mẹ kiếp!”

“Em ngửa bài như thế chưa đủ nhanh ạ?” tôi lễ phép nói. Ông A. xáo lại mở
tiền, và ném cho tôi cái nhìn sát thủ. Hắn vẫn chưa hiểu dụng ý của tôi. Tôi
nhìn qua đầu kia bàn, thấy Jordan đang cười, một nụ cười thực sự khoái trá,
dù anh đã thua vì bám theo ông A. Cứ thế suốt cả giờ, tôi chọc ngoáy ông A.
Tôi có thể thấy rằng ông A. có thế lực trong sòng bạc. Giám sát viên bỏ qua
mấy trò “ma” của hắn. Đám hồ là phục vụ hắn lịch thiệp đến điều. Hắn đặt
cược toàn năm trăm, một ngàn, còn tôi chủ yếu đặt hai mươi đo. Vậy nên
nếu xảy ra sự cố gì, nhà sòng sẽ nhảy bổ vào tôi, chứ không phải hắn.

73

DẠI THÌ CHẾT

Nhưng tôi đang đi đúng nước. Tôi không nổi khùng hay chơi rắn khi bị hắn
chửi “thằng ngổ”. Hồ lì bảo lạt bài nhanh hơn, tôi cũng ngoan ngoãn làm
theo. Ông A. hiện đang “xì khói”, ấy là lỗi hắn cục cằn. Nhà sòng nếu đứng
về phe hắn, khó tránh một phen mất mặt to. Hắn mà gây chuyện lớn, họ bỏ
qua thế nào được, vì như vậy họ cũng mang nhục, chẳng phải một mình tôi
nhục. Với tư cách một tay chơi hòa nhã, xét trên phương diện nào đó, tôi
chính là quý khách của họ, có quyền được họ bảo vệ.

Trên chỗ ngồi cao đối diện tôi, viên giám sát với tay xuống hông ghế, lấy
chiếc điện thoại gắn ở đấy. Y gọi hai cuộc. Mải quan sát y, tôi bỏ lỡ không
cược khi đến lượt ông A. làm cái. Tạm thời ngng việc đánh cược, tôi cứ ngồi
ghế thư giãn. Ghế bàn bài cào được bọc nhung long, êm ái vô cùng. Bạn có
thể ngồi mãi ghế ấy suốt mười hai tiếng đồng hồ, và nhiều người đã làm vậy
rồi.

Căng thẳng tại bàn giảm xuống, từ lúc tôi ngừng đánh cược khi ông A. cầm
bài. Ai nấy nghĩ tôi thận trọng, hoặc nhát cáy rồi. Hộp bài liên tục đảo tay.
Tôi để ý thấy từ ngoài cổng, có hai gã vạm vỡ mặc đồ trang trọng, cổ thắt cà
vạt, bước vào. Họ đến gặp chủ quầy. Rõ ràng chủ quầy bảo họ không sao,
tình hình đã dịu, bởi tôi nghe tiếng họ cười và nói chuyện đùa vui.

Lại đến phiên ông A. làm cái. Tôi đặt tờ hai mươi đô-la vào cửa nhà con.
Nhưng thật bất ngờ, sau khi nhận hai quân bài nhà con, hồ lì không quẳng
sang tôi, mà đẩy về phía đầu kia bàn, gần Jordan. Đó là lần đầu tiên tôi thấy
Cully.

Mặt Cully gầy, ngăm ngăm như dân da đỏ, nhưng trông vẫn niềm nở, nhờ
cái mũi dày bất thường. Nó mỉm cười,

74

CHUONG 4

nhìn tôi và ông A. ở phía đối diện. Tôi nhận thấy nó đặt cửa nhà con bốn
mươi đô-la, cao hơn tôi đặt hai mươi, nên nó được nhận bài. Nó mở bài lên
ngay, nhưng thấp nút, bị thua ông A. Ông A. giờ mới để ý thấy nó, bèn cười
toét miệng.

“Ê, Cully, cao thủ đếm bài xì dách, mày sang bàn bài cào làm đếch gì?”

Cully ci. “Ngh chân mt tí y mà”

“Bắt theo tao đi cu. Hộp này là của nhà cái.”

Cully lại cười, song tôi biết nó đang theo dõi tôi. Tôi vừa đặt hai mươi đô cho
nhà con, nó liền đặt bốn mươi, nhằm bảo đảm bài về tay mình. Một lần nữa,
nó ngửa bài nhanh chóng, và thua ông A. tiếp.

“Giỏi lắm, Cully, mày là bùa may của tao,” ông A. kêu. “Cứ bắt chống lại tao
đi.”

Hồ lì giữ tiền thanh toán tiền cho nhà cái, đoạn lễ độ thưa, “Ông A., ông sắp
đến giới hạn rồi ạ”

Ông A. suy nghĩ một lúc rồi bảo, “Cứ để đấy, chơi tiếp.”

Hiểu rõ mình cần rất thận trọng, tôi giữ khuôn mặt vô cảm. Hồ lì quản trò
giơ lòng bàn tay ngăn việc chia bài, cho đến khi tất cả đã đặt tiền. Anh ta
nhìn tôi dò hỏi, song thấy tôi cứ bất động, nên quay sang phía kia. Jordan
bám theo ông A., đặt cửa nhà cái. Cully bắt nhà con một trăm đô-la, mắt
không ngừng nhìn tôi.

Hồ lì quản trò buông tay xuống, nhưng trước lúc ông A. kịp rút bài khỏi hộp,
tôi quăng hết xấp tiền trước mặt lên cửa nhà con. Đằng sau tôi, tiếng rì rầm
trò chuyện giữa chủ quầy và hai người bạn chợt ngưng bặt. Phía đối diện tôi,
giám sát viên lại thò đầu khỏi các tầng trời.

75

76

DẠI THÌ CHẾT

“Tiền chơi dáy,” tôi nói, có nghĩa là hồ lì chỉ được lấy xấp tiền ra sau khi màn
đặt cược đã xong. Bài nhà con phải về tay tôi.

Ông A. chia bài cho hồ lì quản trò. Hồ lì úp bài, đẩy đi trên mặt nỉ xanh. Tôi
nặn một thoáng, rồi ném bài ra liền. Duy nhất ông A. kịp thấy mặt tôi xị
xuống, như thể gặp mấy quân bài xấu. Nhưng thực sự, cái tôi vừa lạt len là
con chín tự nhiên. Hồ lì đếm tiền tôi ra. Tôi đã cược một ngàn hai và thắng.

Ông A. ngả người về sau, châm điếu thuốc lá. Hắn ta xì khói thật rồi. Cảm
nhận rõ ông A. đang căm tức, tôi cười với hắn và nói “Xin lỗi”, hệt như một
chàng thiếu niên dễ thương. Hắn trừng mắt nhìn tôi.

Đang ngồi bên đầu kia bàn, Cully làm như vô tình đứng dậy, thong thả đi
qua chỗ tôi. Nó ngồi xuống một ghế ở giữa tôi và ông A., để được quyền cầm
bài. Tay đập hộp bài, nó bảo, “Ê Cheech, cứ bám theo tạo. Tao đang thấy
may mắn đây. Tay phải tạo đang chứa bảy ván thắng liên tiếp.”

Té ra ông A. tên Cheech. Một cái tên nghe đã thấy gở. Nhưng rõ ràng
Cheech khoái Cully. Và cũng rõ ràng không kém, Cully là người có thuật đắc
nhân tâm. Vì giờ đây nó quay sang tôi, trong lúc Cheech đặt tiền cửa nhà
cái. “Nhóc Con ơi,” nó nói. “Mình cùng phá tung hê, chịch nát cái sòng bạc
này đi. Bắt theo tao nhé.”

thy may mn tht h?” tôi hi, mt hi tr to.

“Mày “Tao đi một mạch hết hộp bài cho xem. Không dám bảo đảm, nhưng có
thể lắm.”

“Thế thì chơi.” Tôi theo nhà cái, đặt hai mươi đồ. Cả bọn đều đánh giống
nhau. Tôi, Cheech, Cully, và Jordan đang

CHUONG 4

ngồi phía xa bàn. Một tay chim mồi đành nhận bài nhà con, nhanh chóng lạt
lên con sáu nhạt nhẽo. Cully có hai con tây, rút thêm một con cũng là tây
nốt. Thế là bị bù, không điểm, điểm tệ nhất trong bài cào. Cheech thua
trắng một ngàn, Cully một trăm, Jordan năm trăm, còn tôi vỏn vẹn hai
mươi. Vậy mà chỉ mình tôi oán trách Cully. Tôi lắc đầu rầu rĩ, “Ôi thôi, bay
mất hai chục rồi. Cully cười khì khì, trao hộp bài cho tôi. Tôi trông qua nó,
thấy mặt Cheech tối đi vì giận. Cái thằng ôn con, đánh có hai mươi đô-la,
than van nỗi gì. Hắn nghĩ điều gì, tôi đọc được tất, như thể tâm trí hắn là cỗ
bài lật ngửa, đang nằm trên mặt nỉ xanh.

Tối đặt hai mươi đỗ lên cửa nhà cái của mình, rồi ngồi chờ chia bài. Tay hồ lì
quản trò, phụ trách các cửa, là một anh chàng trẻ đẹp trai, người đã hỏi
Diane nàng có ổn không. Anh ta giơ bàn tay đeo nhẫn kim cương, ra hiệu
cho tôi đợi mọi người đặt tiền xong đã. Tôi thấy Jordan đặt cược. Anh vẫn
bám nhà cái như thường lệ. Anh đang theo tôi.
Cully cũng quất hai mươi đo xuống cửa nhà cái. Nó quay qua bảo Cheech,
“Nào, theo bọn này đi. Thằng nhóc ấy trong may mắn đấy.”

“Nhìn nó như đang vọc c.” Cheech đáp. Tôi có thể thấy tất cả hồ lì đều nhìn
tôi lom lom. Trên ghế cao, giám sát viên ngồi thẳng đuỗn người, bất động.
Họ đều hơi thất vọng, bởi trông tôi to khỏe thể cơ mà.

Cheech đặt nhà con ba trăm đô. Tôi chia bài và thắng. Cứ thế, tôi thắng mãi,
còn Cheech cứ bắt chống lại tôi và tăng tiền lên. Hắn đã phải gọi sổ nợ.
Trong hộp chẳng còn bao nhiều bài nữa, nhưng tôi đánh hết cả hộp với
phong độ tay chơi hoàn hảo, không hề nặn bài, cũng không hớn hở reo vui.

77

DẠI THÌ CHẾT

Tôi tự hào vì tôi quá. Đám hồ lì dốc hết các hộp, sắp xếp lại bài, chuẩn bị
cho lượt chơi mới. Mọi người trả tiền hoa hồng rồi lần lượt Jordan, Cheech,
và Cully đứng lên, duỗi chân duỗi tay. Tôi nhét số tiền được bạc vào túi, còn
ông chủ quay mang sổ nợ đến cho Cheech ký. Mọi thứ đều tốt đẹp. Thời
điểm hoàn hảo đã đến rồi đây.

“Ê Cheech,” tôi nói. “Tớ là thằng vọc c. hả?” Rồi tôi cười, và bắt đầu bước
quanh bàn để rời quầy bài cào, cố tình đi sát qua chỗ hắn. Cũng như một tay
hồ lì xấu tính không thể cưỡng nổi sức cám dỗ của con phỉnh trăm đo “đi lạc”
Cheech không cưỡng nổi khi có cơ hội cho tôi ăn đòn.

Tôi kiểm soát hắn dễ dàng thôi. Hoặc ấy là tôi nghĩ thế. Nhưng như một
phép màu, Cully và hai gã đô con kịp chen ngang giữa hai chúng tôi. Một gã
giơ bàn tay to bè tóm gọn nắm đấm của Cheech, như thể nó chỉ là quả bóng
nhỏ tí Cully thì huých vai, đẩy tôi sang bên.

Cheech quát vào mặt gã đỗ con, “Đồ chó đẻ. Mày có biết tao là ai không?
Biết không hả mậy?”

Tôi ngạc nhiên thấy gã đô con buông tay Cheech và lùi lại. Việc của gã đến
đấy là xong. Gã là lực lượng ngăn ngừa, không phải trừng trị. Trong khi đó,
chẳng ai lưu tâm đến tôi. Họ đều kinh hãi trước cơn thịnh nộ điên cuồng của
Cheech; tất cả, trừ tay hồ lì trẻ đeo nhẫn kim cương. Tay này nói rất khẽ
khàng, “Thưa ông A., ông đi quá trớn rồi đấy.” Đại Quan

Trong cn gin d kinh ngi, vút nh roi quật, Cheech ra tay, tương cho hồ lì trẻ
một cú ngay vào mũi. Hồ lì lảo đảo lùi lại. Máu tuôn xối xả trên vạt áo trắng
xếp nếp của anh ta, sau đó chảy xuống, mất hút giữa màu xanh đen của bọ
lễ phục. Tôi chạy qua mặt Cully và hai gã đô con,

78

CHUONG 4

tung nắm đấm giáng giữa thái dương Cheech, khiến hắn ngã ngửa ra sàn.
Nhưng hắn bạt dạy ngay. Tôi ngạc nhiên quá. Xem chừng gay go đây. Thằng
này có năng lượng nguyên tử chắc!

Thế rồi từ trên ghế cao, giám sát viên bước xuống. Tôi trông thấy y rõ ràng
mồn một dưới ánh đèn sáng của bàn bài cào. Mặt y nhăn nheo, trắng bệch,
như thể bao năm ngồi phòng máy lạnh đã làm máu y đông cứng, đổi màu. Y
giơ bàn tay ma quái và nói khẽ, “Dừng tay.”

Ai nấy đều khựng lại. Người giám sát chĩa ngón tay dài, xương xẩu, nói tiếp,
“Cheech, đừng manh động. Ông gặp rắc rối to rồi. Tin tôi đi.” Giọng y trịnh
trọng, trầm tĩnh.

Cully kéo tôi ra cửa. Tôi cũng muốn bỏ đi lắm, nhưng một số động thái trước
mắt khiến tôi cảm thấy hoang mang, khó hiểu. Từ khuôn mặt tay hồ lì trẻ
tỏa ra một vẻ gì đó chết chóc, dẫu máu mũi anh ta vẫn chảy ròng ròng. Hồ lì
không sợ, không bối rối, cũng không bị thương nặng đến nỗi không thể đánh
trả. Tuy thế, anh ta chẳng hề nhấc tay động thủ. Những hồ lì khác cũng
chẳng tới giúp bạn mình. Họ nhìn Cheech với vẻ kinh hoàng, song không
phải sợ, mà là thương hại.

Cully đẩy tôi đi khỏi sòng bài, giữa những tiếng rì rầm như sóng vỗ từ miệng
hàng trăm tay cờ bạc đang cầu nguyện hay làm bầm chửi rủa bên các trò
súc sắc, xì dách và cò quay. Cuối cùng, chúng tôi ra tới quán cà phê lớn,
tương đối yên tĩnh.

Tôi thích quán cà phê này, với những bộ bàn ghế vàng và xanh lá. Mấy cô
tiếp viên ngon mắt trẻ đẹp, diện đồng phục váy ngắn cũng màu vàng. Tường
xung quanh làm toàn bằng kính, cho phép khách nhìn ra cái thế giới xa hoa
bên ngoài, chiêm ngưỡng hồ nước màu thiên thanh, thảm cỏ xanh mướt

79

DẠI THÌ CHẾT

và dàn cây cọ khổng lồ, mọc to lớn một cách khác thường. Cully dẫn tôi vào
một trong những quầy to đặc biệt, nơi có chiếc bàn đủ cho sáu người ngồi,
trang bị cả điện thoại. Nó chiếm hữu quầy, như thể mình có quyền đương
nhiên.

Giữa lúc chúng tôi đang uống cà phê, Jordan bỗng đi ngang. Cully liền nhảy
lên, bíu tay anh ta. “Này ông bạn ơi” nó nói, “ngồi uống cà phê với đồng đạo
bài cào cho vui nhé” Jordan lắc đầu, nhưng rồi thấy tôi đang ngồi trong
quầy. Anh ta nở một nụ cười kỳ lạ và vì lý do gì đó, anh ta thích tôi, nên bèn
đổi ý, sà xuống ngồi chung.

Ba chúng tôi, Jordan, Cully và tôi, đã gặp gỡ lần đầu như thế. Hôm ấy tại
Vegas, trong buổi tương ngộ đầu tiên, Jordan trong không tệ lắm, bất chấp
mái tóc trắng. Ở anh có một cái vẻ kín đáo, gần như không thể xuyên thấu,
khiến tôi e dè, nhưng Cully không để ý. Người như Cully thì gặp Giáo hoàng
nó cũng kéo vào, rủ rễ cà pháo cà phê.

“Cheech bực mình chuyện quái gì ấy nhỉ?” Tôi vẫn làm bộ nai tơ. “Trời đất,
tớ cứ tưởng ai nấy đều đang vui.”

Jordan hất đầu lên. Đây là lần đầu tiên anh tỏ vẻ quan tâm đến những việc
đang xảy ra. Miệng anh nhoẻn cười, như đang cười với một đứa trẻ cố tỏ ra
già dặn trước tuổi. Nhưng Cully thì không dễ thương như anh.

“Nghe này, Nhóc Con,” nó nói. “Trong vòng hai giây nữa thôi, tay giám sát
sẽ đến kiếm chuyện với mày. Mày nghĩ thằng cha ấy ngồi tít trên cao để làm
cóc gì? Mẹ kiếp, để ngoáy mũi hả? Hay là ngắm mấy con đi đi qua đi lại?”

“Ừ, ừ,” tôi đáp. “Nhưng không ai bắt lỗi tạo được. Cheech đã đi quá trớn. Tao
đàng hoàng, mày cũng phải công nhận Người trong khách sạn và sòng bài
không phàn nàn gì tạo

80

CHNG 4

Cully tặng tôi nụ cười thân thiện. “Ừ, mày diễn giỏi. Mày tài lắm. Cheech
không suy xét nên rơi ngay vào bẫy. Nhưng có một điều mày chưa tính tới.
Cheech là một thằng nguy hiểm, thành thử công việc của tao bây giờ là phải
giúp mày cuốn gói, cút lên máy bay. À, mà cái tên Merlyn của mày là nghĩa
lý đếch gì hả?”

Tôi không trả lời, chỉ kéo chiếc áo thể thao lên, khoe bộ ngực trần và bụng
trước mặt Cully. Một vết sẹo dài, xấu xí và tím tái, đang nằm vắt ngang trên
đó. Tôi cười với Cully và hỏi nó, “Mày biết cái gì đây không?”
Cully t ra cnh giác, lo âu. Mt nó nh mt diu hâu.

“Tao từng ra mặt trận,” tôi chậm rãi nói cho nó biết. “Vì tao trúng đạn súng
máy, người ta phải khâu tao lại như khâu con gà. Mày tưởng tao sợ đếch gì
mày với thằng Cheech hả?”

Cully không mấy ấn tượng, còn Jordan vẫn cười. Chuyện tôi nói là thật. Tôi
từng đi lính, cũng từng ra trận, có điều chưa bao giờ trúng đạn mà thôi. Cái
tối khoe với Cully thật ra chỉ là vết mổ túi mật. Kíp mổ đã thử một cách mổ
mới, rốt cuộc để lại vết sẹo ấn tượng như trên.

Cully thở dài và nói, “Nhóc Con, có lẽ mày cũng cứng cựa hơn so với dáng vẻ
bên ngoài, nhưng chưa đủ cứng để ở lại đây với thằng Cheech đâu.”

Nhớ đến việc Cheech vừa bị đấm xong đã bật dậy ngay, tôi bắt đầu rét.
Thậm chí trong một phút giây, tôi nghĩ hay là cứ để Cully tống mình lên máy
bay cho xong. Nhưng rồi tôi lắc đầu.

“Ê, tao đang cố giúp mày đó,” Cully tiếp. “Sau chuyện vừa xảy ra, Cheech sẽ
đi tìm mày. Tin tao đi, mày không thể sánh với nó.”

81

DẠI THÌ CHẾT

“Sao không?” Jordan hỏi.

“Bởi vì Nhóc Con là người, Cheech thì không phải.” Cully đáp gọn.

Tình bạn nhiều khi bắt nguồn từ những tình huống buồn cười như vậy. Vào
lúc bấy giờ, không ai trong chúng tôi lại ngờ ba đứa sẽ trở thành một nhóm
bạn thân ở Vegas. Thật ra, chúng tôi còn có phần khó chịu với nhau nữa.

“Tao sẽ lái xe đưa mày ra sân bay,” Cully bảo.

“Mày rất tốt,” tôi đáp. “Tao khoái mày lắm. Chúng mình là đồng đạo bài cào
với nhau. Nhưng lần sau mày còn dám bảo sẽ lái xe đưa tạo ra sân bay, e
mày sẽ phải thức giấc trong bệnh viện.”

“Thôi đi ông,” Cully cười tếu. “Ông đấm thằng Cheech một cú thẳng mặt, thế
mà nó bật dậy được liền, vậy thì ông chẳng chì gì đâu. Đối diện sự thật đi.”

Lời nó làm tôi bật cười, bởi quả đúng vậy. Tôi đã hành xử trái với bản tính
của mình. Nó nói tiếp luôn, “Mày khoe tạo mày trúng đạn chỗ nào thì bản
thân mày có chì đâu. Điều đó có nghĩa là mày bị một thằng chì bắn cho.
Chừng nào mày chỉ được cho tao mày đã ghim đạn vào thằng nào, khiến nó
mang thẹo, chừng đó tao mới phục. Cũng như nếu thằng Cheech không bật
lên liền sau khi mày đập nó thì tao sẽ ấn tượng ngay. Thôi nào, tao đang làm
ơn cho mày đấy. Không đùa đâu.”

Nó nói đều đúng. Song đúng hay sai thì có gì khác biệt, bởi tôi không khứng
quay trở về nhà với vợ và ba đứa con, và với nỗi thất bại đời mình. Vegas
mới là nơi dành cho tôi. Sòng bài thích hợp với tôi. Trò đỏ đen là con đường
của tôi.

82

CHNG 4

Tôi có thể ở một mình mà vẫn không đơn độc. Và không lúc nào là không có
một chuyện gì đó xảy ra, chẳng hạn như ngay thời điểm này đây. Tôi tuy
không chì, nhng điều mà Cully không nhận thấy là gần như chẳng điều gì đe
dọa được tôi, vì ngay thời điểm này đay, chẳng cái đếch gì trên đời quan
trọng với tôi cả.

Thế nên tôi bảo Cully, “Ừ, mày nói phải. Nhưng vài ngày nữa tao mới đi
được.”

Giờ thì Cully ngắm tôi săm soi. Nó nhún vai, cầm hóa đơn lên ký vào, rồi
đứng dậy rời bàn. “Gặp các bạn sau,” nó nói, đoạn bỏ tôi lại với Jordan.

Tôi và Jordan đều không thoải mái, chẳng ai muốn ngồi cùng ai. Tôi có cảm
giác cả hai chúng tôi đều đến Vegas với cùng mục đích: để ẩn náu, thoát
khỏi thế giới thực. Nhưng chúng tôi không muốn cư xử thô lỗ với nhau. Về
phía Jordan, bản chất anh vốn là một người cực kỳ lịch thiệp. Còn tôi, thông
thường tôi bỏ người khác mà đi chẳng chút khó khăn, song có một điều gì đó
ở Jordan khiến tôi tự nhiên thấy thích. Vì điều ấy rất hiếm khi xảy ra, nên tôi
không muốn bỏ Jordan một mình, sợ làm tổn thương cảm xúc của anh.

“Ten cậu viết thế nào?” Jordan chợt hỏi.

Tôi đánh vần từng chữ cho anh nghe. M-e-r-l-y-n'. Thấy anh hết còn hứng
thú, tôi cười và nói, “Một trong những cái tên viết theo kiểu cổ ấy mà.”

Anh hiu ra ngay, bèn n n ci nng hu.

1. Cách viết phổ biến là Merlin. Phù thủy Merlin, vua Arthur và hiệp sĩ
Lancelot là những nhân vật trong truyền thuyết của Anh.
83

DẠI THÌ CHẾT

“Ba mẹ cậu nghĩ khi lớn lên, cậu sẽ trở thành phù thủy hay sao?” anh hỏi.
“Và có phải khi ngồi đánh bài cào, cậu cũng đang cố phù phép?”

“Không đâu,” tôi đáp. “Merlyn là họ của em. Chính em tự đổi họ. Em không
muốn làm vua Arthur, cũng không muốn làm Lancelot.”

“Merlin cũng gặp những vấn đề phiền phức mà,” Jordan nói. “Phải, nhưng
ông ta không bao giờ chết.”

Thế là tôi và Jordan trở thành bạn bè, hay bắt đầu tình bằng hữu với cuộc
tâm sự thân tình kiểu học trò như vậy.

Sáng hôm sau vụ ẩu đả với Cheech, theo lệ hằng ngày, tôi viết một bức thư
ngắn gửi vợ, nhắn rằng mấy hôm nữa mình sẽ về nhà. Rồi lang thang trong
sòng bài, tôi gặp Jordan ở bàn súc sắc. Trong anh phờ phạc quá. Tôi chạm
vào cánh tay anh; anh quay lại cười, một nụ cười luôn khiến tôi cảm động,
có lẽ vì chỉ với tôi, anh mới hay cười mà thôi. “Đi ăn điểm tâm đi, tôi đề nghị.
Ý tôi là muốn anh nghỉ một chút. Rõ ràng anh đã đánh bạc thâu đêm. Chẳng
nói chẳng rằng, Jordan nhặt mấy con phỉnh, cùng tôi ra quán cà phê. Tôi vẫn
cầm theo lá thư trong tay. Thấy anh ngó nghiêng, tôi nói, “Ngày nào em
cũng viết thư cho vợ.”

Jordan gật đầu và gọi bữa sáng. Gọi một bữa đủ món theo kiểu Vegas, với
dưa, trứng, thịt ba chỉ, bánh mì và cà phê, song anh ăn ít, chỉ một vài
miếng, rồi uống cà phê. Tôi thì ăn thịt bò tái, cái món mà mình vẫn thích vào
buổi sáng, nhưng chỉ ở Vegas mới được thưởng thức.

84

CHNG 4

Giữa lúc chúng tôi đang ăn, Cully như làn gió lùa vào, nắm tay bên phải đầy
những con phỉnh năm đo màu đỏ.

“Kiếm đủ tiền tiêu trong ngày rồi đay,” giọng nó đầy tự tin. “Tớ đếm bài
trong hộp và bắt cược lên đến trăm phần trăm luôn.” Cully ngồi xuống, gọi
dưa và cà phê.
“Merlyn, tao có tin mừng cho mày nè,” nó nói. “Mày không cần đi nữa. Đêm
hôm qua, Cheech đã phạm một sai lầm lớn.”

Tự dưng vì một lý do gì đấy, tôi thấy bực mình. Sao nó cứ lải nhải chuyện đó
mãi. Nó thật giống như vợ tôi, người cứ luôn miệng bảo chồng phải sửa đổi
bản thân. Tôi chẳng cần phải làm gì cả. Nhưng tôi cứ để nó nói. Jordan, như
thường lệ, không thốt một lời, chỉ quan sát tôi khoảng chừng một phút. Tôi
có cảm giác như anh đọc được tâm trí tôi.

Cully có lối nói chuyện và ăn uống nhanh nhảu, hùng hục. Cũng như Cheech,
người nó tràn đầy năng lượng, chỉ khác là năng lượng ấy dường như chứa
đầy thiện ý, giúp cho thế giới vận hành trơn tru hơn. “Các bạn còn nhớ tay
hồ lì bị Cheech đấm vào mũi đổ máu chứ? Tiêu cả cái áo sơ mi. Hóa ra thằng
nhóc đó lại là cháu trai cưng của ông cảnh sát trưởng Las Vegas.”

Lúc ấy, tôi chưa nhận thức được vấn đề. Cheech là một thằng cứng cựa thực
thụ, một kẻ sát nhân, một con bạc lớn, có lẽ còn là một trong những tên ma
cô nắm quyền điều hành Vegas. Cháu trai cảnh sát trưởng thì ăn thua gì? Và
cái lỗ mũi ăn trầu thì ăn thua gì? Nghe tôi nói thẳng như thế, Cully hí hửng vì
có dịp giảng bài.

“Mày phải hiểu là,” nó nói, “cảnh sát trưởng Las Vegas cũng giống như ông
vua thời xưa. Lão béo ú nần, đội mũ rộng vành,

85

DẠI THÌ CHẾT

giắt trong bao súng một khẩu bốn mươi lăm'. Dòng họ lão sống ở Nevada
ngay từ thuở khai hoang mở cõi. Mỗi năm, người dân lại bầu lão lên nhậm
chức. Lời lão chính là luật pháp. Khách sạn nào trong thành phố chẳng phải
chung chi cho lão. Cháu trai của lão thì sòng bài nào cũng khẩn khoản mời
đến làm việc, trả lương hồ lì bài cào ở mức tối đa, ngang với giám sát viên.
Mày nên biết với cảnh sát trưởng nhà ta, Hiến pháp Hoa Kỳ và Tuyên ngôn
Nhân quyền chỉ là những sản phẩm làm lạc của lũ miền Đông xìu xìu ển ển.
Ví dụ, bất cứ ai có tiền án tiền sự, hễ vào thành phố là phải trình diện đăng
ký ngay. Cứ tin tạo, biết khôn thì nên đăng ký. Sếp trưởng nhà ta cũng
không ưa tụi hippie. Mày để ý có thấy đứa nhóc tóc dài nào trên phố không?
Rồi da đen, ăn mày, du thủ du thực, lão đều không ưa cả. Có lẽ Vegas là
thành phố duy nhất trên toàn nước Mỹ vắng bóng ăn mày. Lão thích gái, vì
cần cho ngành kinh doanh sòng bài, nhưng lại ghét ma cô dắt mối. Một
thằng dắt mối đem bạn gái ra đánh đi kiếm tiền thì không sao, nhưng đứa
nào ma lanh gây dựng cả đường dây gái gú thì phải coi chừng. Trong nhà tù,
luôn có những ả gái điểm tự treo cổ hay cắt cổ tay. Con bạc cháy túi cũng tự
sát. Rồi lũ biển thủ tiền nhà băng, sát nhân bị kết án nữa. Chuyện tù nhân
tự tử không hiếm, nhng chuyện ma cô tự tử mày nghe bao giờ chưa? Thế
mà Vegas có đấy. Ba tên ma cô đã tự tử trong nhà tù của sếp nhà ta. Nói
vậy mày hiểu chưa?”

“Vậy Cheech bị làm sao?” tôi hỏi. “Vào tù rồi à?”

1. Súng dùng cỡ đạn 0,45 inch.

2. Miền Đông và miền Tây


Hoa K vn nhiu khác bit, ngi dân nhiu khi có thành kin vi nhau.

86

CHUONG 4

87

Cully cười. “Có mà tù. Nó nhờ Gronevelt giúp đỡ.” Jordan thì thầm, “Xanadu
Số Một ấy hả?” Cully nhìn anh, vẻ hơi giật mình. Jordan mỉm cười. “Khi nào
không bài bạc, tớ lắng nghe nấy người trực điện thoại”

Trong chừng một phút, trông bộ điệu Cully không được thoải
mái. Nhng ri nó tip tc.

“Cheech nhờ Gronevelt che chở, đưa ra khỏi thành phố.” “Gronevelt là ai?”
tôi hỏi.

“Là ông chủ khách sạn,” Cully đáp. “Để tao kể mày nghe, Tay này cũng đang
bị nóng đít. Mày biết đấy, Cheech không đơn độc đâu.”

Tôi nhìn nó, chưa hiểu ý nghĩa ra sao.

“Tức là Cheech có quan hệ lớn” Cully gợi ý. “Dẫu vậy, Gronevelt vẫn phải
giao nó cho cảnh sát trưởng. Hiện Cheech đang nằm trong Bệnh viện Cộng
đồng, bị vỡ sọ và nội thương, cần phải phẫu thuật chỉnh hình.”

“Chúa i,” tôi kêu.

“Vì tội kháng cự nhà chức trách. Sếp trưởng nhà ta mà. Khi Cheech bình
phục, nó sẽ bị cấm cửa, vĩnh viễn không lược đến Vegas. Không chỉ thế thôi,
thằng chủ quầy bài cào cũng bị đuổi. Thằng đấy có nhiệm vụ trông nom
cháu sếp. Sếp trút tội lên hắn, nên hắn không thể làm việc ở Vegas nữa. —
ắn sẽ phải đi Caribe kiếm việc khác.
“Không ai dám thuê hn ?” tôi hi.

“Không phải, nhưng sếp trưởng đã bảo không muốn thấy mặt hắn trong
thành phố.” TÚC CÁC

DẠI THÌ CHẾT

“Thế thôi à?”

“Thế thôi. Từng có một tên chủ quầy lén quay lại đây, tìm việc làm khác.
Sếp trưởng tình cờ bước vào, phát hiện, bèn lỗi y ra khỏi sòng, đánh cho vãi
cứt. Mọi người đều nhớ bài học ấy.”

“Làm thế đếch nào mà lão trưởng thoát tội?”

“Vì lão là đại diện của dân, được dân bầu đàng hoàng” Cully nói. Lần đầu
tiên Jordan cất tiếng cười, một giọng cười sảng khoái, xua tan vẻ xa cách
lạnh lùng mà ai nấy luôn cảm thấy toát ra từ anh.

Chiều tối hôm ấy, Cully đưa Diane đến sảnh, nơi tôi và Jordan đang tạm nghỉ
giữa các cuộc đỏ đen. Bất kể Cheech đã làm gì Diane vào đêm hôm trước,
thì nay ung cũng đã hồi sức. Rõ ràng nàng biết Cully khá rõ. Và cũng rõ
ràng, Cully đang đem nàng ra làm mồi, nhử Jordan và tôi. Chúng tôi muốn
ẵm nàng lên giường bất cứ lúc nào cũng được.

Cully đùa mấy câu về khuôn ngực, đôi chân và khóe miệng đáng yêu của
Diane, cũng như về cái cách nàng dùng đuôi tóc đen huyền thay cho roi
quất. Nhưng giữa mở lời khen thổ tục, cũng có những nhận xét đứng đắn về
đức tính nơi nàng, chẳng hạn: “Ở thành phố này, nàng là gái hiếm, bởi
không vòi tiền người ta” Hay như: “Nàng chẳng bao giờ vì trò đặt cược miễn
phí mà đem bán thân. Nàng là cô gái tốt, không thuộc về thành phố này.”
Và rồi, để chứng tỏ mối tình tham, Cully ngửa lòng bàn tay, hứng tàn thuốc
lá của Diane, để nàng khỏi phải với lấy cái gạt tàn. Đấy là tính ga-lăng theo
kiểu bình dân. Ở Vegas, điều đó tương đương việc hô n tay n công tc.

Diane rất kiệm lời. Tôi hơi dỗi, vì nàng quan tâm Jordan hơn tôi. Xét cho
cùng, chẳng phải tôi đã đóng vai hiệp sĩ

88

CHUONG 4
mã thượng, rửa hận cho nàng đó sao? Chẳng phải chính tôi đã hạ nhục tên
Cheech hung tàn đó sao? Tuy nhiên, khi sắp sửa đến ca làm việc, chuẩn bị
diễn trò chim mồi tại bàn bài cào, Diane ngả người hôn lên má tôi, nở nụ
cười hơi buồn mà nói, “Em mừng thấy anh không sao. Em lo lắng cho anh.
Anh không nên ngốc thế chứ. Nói rồi nàng đi mất.

Những tuần sau đó, chúng tôi dần dần làm quen, kể chuyện đời cho nhau
nghe. Đã thành nghi thức, cứ đến chiều là cả nhóm phải nhậu một chầu.
Ngoài ra, tất cả thường ăn chung bữa khuya vào lúc một giờ sáng, khi Diane
tan ca làm việc tại bàn bài cào. Nhưng nói chung, mọi thứ còn phụ thuộc vào
thói quen bài bạc của mỗi người. Nếu một trong chúng tôi đang may, người
đó sẽ theo đuổi vận may đến cùng, không thiết ăn uống. Điều này thường
xảy ra nhất với Jordan.

Nhng có nhng bui chiu dài, chúng tôi quây quần ngồi bên hồ bơi, tán gẫu
dưới ánh mặt trời sa mạc nóng bỏng. Hay cả bọn dạo bước giấc nửa đêm dọc
theo khu Vegas Strip ngập ánh neon, với các tòa khách sạn lung linh, vươn
lên như ảo ảnh giữa bốn bề sa mạc, hay dựa vào cái rào xám bạc nơi bàn bài
cào. Những lúc ấy, chúng tôi tâm sự chuyện đời tư.

Chuyện đời Jordan có vẻ đơn giản và vô vị nhất. Trong nhóm, anh cũng có
vẻ là người bình thường nhất. Cuộc đời quá khứ của anh hạnh phúc đến
hoàn hảo; và số mệnh anh thông thường như bao người. Sở hữu tài năng về
quản trị, nên khi bước vào tuổi ba lăm, anh đã sở hữu công ty riêng, đóng
vai trò kiểu như trung gian trong ngành mua bán thép, giúp làm nên cuộc
sống sung túc. Anh có một người vợ đẹp,

89

DẠI THÌ CHẾT

ba đứa con khôn, một căn nhà lớn, và tất cả mọi thứ mơ ước. Bạn bè, tiền
bạc, sự nghiệp, cùng tình yêu chân chính. Cuộc đời ấy kéo dài hai mươi năm.
Thế rồi, theo lời Jordan, vợ anh bỗng vượt lên trên anh. Anh phải tập trung
toàn sức lực bảo vệ gia đình, giúp nó an toàn trước những điều kinh hoàng
của nền kinh tế rừng rú. Bao nhiêu ý chí và năng lượng, anh dồn vào đấy cả.
Vợ anh thì làm tròn trách nhiệm người vợ, người mẹ. Nhưng tới một ngày
kia, nàng đòi hỏi nhiều hơn nơi cuộc sống. Vốn dĩ thông minh trí tuệ, ham
học hỏi và hiểu biết nhiều, nàng đọc ngấu nghiến kịch và tiểu thuyết, đi
thăm bảo tàng, tham gia hết thảy các nhóm văn hóa trong thành phố, và
háo hức chia sẻ mọi thứ với chồng. Jordan càng yêu vợ nhiều hơn, cho đến
cái hôm nàng đòi ly dị. Từ đấy trở đi, anh hết yêu nàng, hết yêu con cái, gia
đình, cũng như công việc. Anh đã làm mọi thứ trên đời cho cái gia đình hạt
nhân của mình. Anh đã che chắn cho họ khỏi mọi nguy hiểm từ thế giới bên
ngoài, đã xây những thành trì bằng tiền bạc và quyền lực, có ngờ đâu cửa
thành lại bị mở từ bên trong.

Jordan thật ra không nói giống như trên, song tôi nghe ra như vậy. Anh chỉ
bảo đơn giản rằng mình “không theo kịp với vợ”. Rằng anh quá mải mê công
việc, không dành sự quan tâm đúng mực cho gia đình. Rằng anh không
trách vợ, khi nàng ly dị anh để lấy một người bạn của anh. Bởi vì người ấy
cũng giống như nàng; họ có cùng sở thích, cùng thông minh một kiểu như
nhau, và cùng biết hưởng thụ cuộc sống.

Vậy nên anh, Jordan, đã đồng ý làm mọi điều vợ muốn. Anh bán công ty,
đưa hết tiền cho vợ. Luật sư trách anh quá ư hào phóng, sau này tất sẽ hối
hận. Nhưng anh bảo mình chẳng hào phóng gì, chẳng qua anh có thể tự
kiếm nhiều tiền, còn vợ anh

90

CHUONG 4

và người chồng mới thì không. “Các cậu chỉ xem tớ đánh bài nên không
biết,” anh nói, “tớ được xem như một doanh nhân tài giỏi đấy. Công ty khắp
cả nước mời tớ về đầu quân. Nếu máy bay không đáp xuống Vegas, hiện tại
tớ sẽ đang làm việc, đang kiếm một triệu đô-la đầu tiên ở Los Angeles.

Câu chuyện nghe hay, nhưng với tôi có gì giả giả. Anh ta là một người quá
tốt. Mọi thứ quá văn minh.

Một trong những điều sai sai là tôi biết Jordan không bao giờ ngủ ban đêm.
Mỗi sáng, khi xuống sòng đổ súc sắc để lấy hứng ăn sáng, tôi luôn thấy anh
đã ở quầy rồi. Rõ ràng anh cờ bạc thâu đêm. Thỉnh thoảng mệt mỏi, anh
chuyển chỗ qua quầy xì dách hoặc cò quay. Ngày qua ngày, trong anh
xuống sắc dần dần. Anh giảm cân, hai mắt dường như đầy mủ đỏ. Tuy vậy,
thái độ anh vẫn điềm đạm, dịu dàng, không bao giờ nói xấu vợ một lời.

Thỉnh thoảng, khi chỉ có tôi và Cully trong sảnh hoặc cùng ăn bữa tối, Cully
hỏi tôi, “Mẹ kiếp, mày có tin tên Jordan không? Có tin một thằng đàn ông lại
để một con đầm hầm cho ra bã như vậy? Có tin rằng hắn vẫn nói về vợ như
thể ả là ‘cái ấy’ số một trên đời?”

“Ả không phải một con đầm ất ơ, tôi đáp. “Mà là vợ hắn suốt nhiều năm. Là
mẹ của con hắn. Là đá tảng của niềm tin. Còn Jordan là một tín đồ Thanh
giáo' kiểu xưa, bị người ta cho ăn bóng vào mặt”

1. Một phong trào trong Ki-tô giáo, đề cao đạo đức và lối sống khắc kỷ.
91

DẠI THÌ CHẾT

Chính Jordan đã khơi gợi tôi kể chuyện. Một ngày nọ, anh nhận xét, “Cậu hỏi
nhiều, nhưng không nói mấy.” Anh ngừng lời giây lát, như đang tự vấn liệu
mình có thực sự quan tâm để nêu câu hỏi hay chăng, rồi mới nói tiếp, “Sao
cậu ở Vegas lâu vậy?”

“Em là nhà văn,” tôi đáp, và tiếp tục kể thêm. Nghe bảo tôi đã xuất bản một
tiểu thuyết, cả Jordan lẫn Cully đều ấn tượng. Cái phản ứng ấy luôn làm tôi
tức cười. Nhng điều khiến họ ngạc nhiên nhất là tôi đã ba mươi mốt tuổi,
đang chạy trốn khỏi gia đình với một vợ và ba con.

“Tao tưởng mày giỏi lắm mới hai lăm,” Cully nói. “Với lại mày không đeo
nhẫn.

“Tao chẳng bao giờ đeo nhẫn.”

“Cậu không cần nhẫn đâu. Không có nhẫn, trông cậu cũng tội lỗi rồi.” Jordan
đùa. Chẳng hiểu sao, tôi nghĩ Jordan không bao giờ đùa như thế, hồi anh
còn đang sống bên vợ ở Ohio. Hoặc anh thấy lời đùa khiếm nhã. Hoặc tâm trí
anh hồi đó không tự do như bây giờ. Hoặc có thể vợ anh nói như vậy và anh
để cô ta nói, còn bản thân ngồi đó cười vui, vì vợ anh nói thì được mà anh
nói thì không. Cũng tốt thôi, tôi không thấy có vấn đề gì. Dù sao thì tôi cũng
kể hai bạn nghe chuyện hôn nhân của mình. Trong quá trình kể, mới lòi ra
chuyện cái sẹo trên bụng mà tôi khoe hôm trước là vết mổ túi mật, không
phải vết thương chiến tranh. Nghe đến đấy, Cully cười to, “Cái thằng tổ sư
nói dóc.”

Tôi nhún vai ci, ri k tip.

92

You might also like