Professional Documents
Culture Documents
Thanh Pho Pha Le - Cassandra Clare
Thanh Pho Pha Le - Cassandra Clare
Dịch giả: Hà Ly
Type
hanakimi: Phần 1
got7_no1: Phần 2
le huye n: Phần 3-hế t
Beta: hoahanhanh
3. Amatis
4. Ma cà rồng ưa sáng
5. Vấn đề của ký ức
12. De profundis
15. Đổ vỡ
Phần 3: Đường lên thiên đường
19. Pe nie l
- JOHN MILTON,
-Job 5:7
1. Cổng dịch chuyển
“Jace à-”
“Jace-” cô mở lời.
***
“Ai?”
3. Amatis
FAIRCHILD.
Cô chỉ. “Đó...nhìn...”
©DTV
4. Ma cà rồng ưa sáng
©DTV
“Nhưng –”
“Nhưng Jace –”
“Clary?”
“Không hẳn-”
©DTV
“Chắc vậy.”
“Là sao?”
“Clary…”
Cô quay người rảo bước về nhà.
“Tạm biệt anh nhé.”
©DTV
“Cô Amatis-”
“Có lẽ.”
“Xin lỗi,” anh nói dù có vẻ thật ra,
anh chẳng thấy có lỗi gì. “Nhưng không
thể đợi được. À mà em nên lên lầu mặc
đồ đi. Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi cùng
nhau.”
“Cái gì thế?”
“Có xa không?”
“Xa lắm nên chúng ta không thể đi bộ.
Chúng ta phải đi nhờ.”
“Nhưng...”
“Vậy...”
“Nó ở trong trang viên nhà Wayland.
Nhà Wayland sống rất gần nơi Jocelyn
và Valentine từng cư ngụ; họ là những
người hàng xóm gần nhau nhất. Ragnor
khuyên mẹ cô nên giấu sách ở nhà
Wayland, nơi Valentine sẽ không bao giờ
tìm đến. Chính xác hơn là ở thư viện nhà
Wayland.”
“Là Valentine?”
“Nhưng…”
“Em biết.”
“Sebastian, đừng…”
XOXOXOXOXOXOX[5] Isabelle
“Thật sao?”
“Nhưng Aline...”
“Isabelle! Isabelle!”
“Sebastian…”
“Jace-”
©DTV
12. De profundis[2]
©DTV
Có ai đó hét lên.
Valentine.
“Là sao?”
“Em sẽ không.”
“Tất nhiên lả em không rồi,” Jace nói,
“vì em sống là để tra tấn anh, đúng
không?”
“Còn lâu.”
“Cái gì?”
15. Đổ vỡ
“Vậy sao-”
“Sao cháu nói tất cả với chú ư? Vì
cháu muốn chú biết. Cháu muốn chú nhớ
khi chú lên kế hoạch. Rằng cháu đang ở
ngoài đó, tìm kiếm Valentine. Nếu cháu
tìm ra, cháu sẽ gửi tin cho chú.” Cậu
cười thoáng qua. “Nghĩ tới cháu như kế
hoạch dự phòng.”
“Vì mình?”
Đó là mẹ cô.
Phần 3: Đường lên thiên đường
©DTV
“Chuyện gì?”
“Sao?”
“Có thể”.
“Đâu có”.
“Simon-”
©DTV
“Xem gì ạ?”
“Mẹ-”
“Chú Luke nói mẹ từng bảo với chú
ấy rằng mẹ sợ Valentine ngay trước khi
chú ấy Biến Đổi. Chú ấy nói mẹ bảo ông
ta là mẹ nghe thấy những tiếng hét vọng
qua những bức tường của trang viên,
rằng mẹ nghi ngờ gì đó, sợ gì đó. Và chú
Luke - chú Luke thật thà - đã hỏi
Valentine về chuyện đó vào sáng hôm
sau. Tối đó Valentine đưa chú Luke đi
săn, và chú ấy bị cắn. Mẹ nghĩ - mẹ nghĩ
Valentine đã làm mẹ quên điều mẹ đã
thấy, bất cứ điều gì làm mẹ sợ. Ông ta đã
làm cho mẹ tin rằng đó chỉ là những cơn
ác mộng. Và mẹ nghĩ ông ta muốn loại bỏ
Luke để không ai nhắc mẹ nhớ rằng mẹ
sợ chồng mình. Nhưng mẹ không nhận ra,
không phải ngay lập tức. Luke và mẹ gặp
nhau rất ngắn trong hôm đầu tiên, và mẹ
rất muốn nói với chú ấy về Jonathan,
nhưng mẹ không thể, mẹ không thể.
Jonathan là con trai của mẹ. Nhưng cứ
nhìn vào chú Luke, chỉ cần nhìn thấy chú
ấy thôi là mẹ đã mạnh mẽ hơn rồi. Mẹ về
nhà và tự nhủ rằng mẹ sẽ cố gắng hơn
với Jonathan, sẽ học cách yêu quý thằng
bé. Sẽ cố gắng thực tâm yêu thương nó.
“Vậy Jonathan-”
Sebastian.
Và Valentine.
“Họ sẽ không-”
“Ta đã nói. Và giữ lời”. Giọng
Valentine quả quyết. “Nếu con không
nghe tin gì từ Malachi vào nửa đêm, hãy
ở cổng”. Nhìn thấy sự lưỡng lự của
Sebastian, Valentine có vẻ mất kiên
nhẫn. “Ta cần con làm điều đó,Jonathan.
Ta không thể đợi tại đó tới nửa đêm; ta
phải mất gần tiếng đồng hồ để tới hồ qua
các đường hầm, và ta không định để trận
đánh kéo dài từng đó thời gian. Những
thế hệ tương lai phải biết rằng Clava đã
thua trận nhanh thế nào, và chiến thắng
của chúng ta mang tính quyết định tới
đâu”.
“Không-”
19. Peniel[1]
“Simon à-”
Cậu hạ giọng. “Nếu cậu không đi, họ
sẽ giết cả hai chúng ta, và điều đó chẳng
đánh đổi được gì. Đi đi. Làm ơn”.
Vị nó ghê chết.
Hugo.
Valentine.
Sự choáng váng khi nhìn thấy ông ta
vô cùng lớn khiến nó gần như chẳng còn
là choáng nữa. Cô chẳng cảm thấy gì khi
ngước mắt nhìn người bố, khi mà khuôn
mặt ông ta hiện rõ rệt trên bầu trời đêm
đen như một mặt trăng: trắng, khắc khổ,
đôi mắt đen thăm thẳm như hố núi lửa.
Trên áo ông ta có kha khá những sợi dây
da giữ một tá hoặc hơn số vũ khí. Chúng
tua tủa sau lưng ông ta như gai nhím. Ông
ta to lớn, bề ngang rộng đến khó tin,
trông như một bức tượng một vị thần
chiến binh đáng sợ chuẩn bị phá hủy gì
đó.
[6] Raziel muốn nói chỉ cho Clary một thứ chứ
không phải ba điều ước như thần đèn.
“Jace”, cô nói.
Cô mở mắt.
- T.E. Lawrence
“Jace”.
Anh ngước nhìn. Chú Luke đang đứng
trước mặt, một bóng người đen ngược
hướng mặt trời. Chú mặc quần bó và áo
sơ mi flannel như thường lệ - chú không
cần mặc đồ tang trắng. “Xong rồi”, Chú
Luke nói. “Buổi lễ ấy. Nó ngắn thôi”.
“Ừ?”
“Ừ?”
Jace.
Cô phải kéo váy lên để bước lên
những bậc thang, sợ sẽ dẫm váy và làm
rách chất liệu vải mỏng manh này. Cô
gần như ước đã mặc đồ thường ngày khi
tới với Jace, người đang ngồi dựa lưng
vào cột, nhìn ra ngoài quảng trường. Anh
mặc bộ đồ giống người thường nhất -
quần bò, áo sơ mi trắng, và áo khoác
đen. Và gần như từ lần đầu tiên cô gặp
anh, cô nghĩ, anh có vẻ không mang theo
vũ khí.
“Em nhớ”.
“Thứ gì nào?”