Professional Documents
Culture Documents
Thanh Pho Tro Tan - Cassandra Clare
Thanh Pho Tro Tan - Cassandra Clare
Dịch giả: Hà Ly
Type
Beta: chuonkim
Phần kết
Dành tặng cho bố tôi,
- Elka Cloke
Phần 1: Một thời trong địa ngục
- Authur Rimbaud
Mở đầu: Khói và kim cương
©DTV: http://www.dtv-ebook.com
“Biết gì ạ?”
***
©DTV: http://www.dtv-ebook.com
“Đủ rồi.”
***
Văn phòng đằng sau quán Hunter’s
Moon nằm cuối một hành lang hẹp rải
rác mùn cưa. Đây đó mùn cưa có in dấu
chân người và rải rác những bãi chất
lỏng đen đặc trông không giống bia cho
lắm. Toàn bộ nơi này bốc mùi khói và ôi
thiu, hơi hơi giống như mùi - Clary phải
thừa nhận, nhưng không dám nói với chú
Luke - mùi chó ướt.
“Hả?”
Cô ta cười gọn lỏn. “Chúng tớ từng là
người.”
©DTV: http://www.dtv-ebook.com
Clary cảm thấy khá tội lỗi khi phải cắt
đứt mạch cảm xúc của chú Luke, nhưng
rõ ràng họ đang có những vấn đề quan
trọng trước mắt. “Nếu như chúng ta
không có chìa khóa…”
“Vì sao?”
“Vì đây là nơi ở của thần thánh,” bà
Maryse nói. “Còn hắn thì bị nguyền rủa.”
Ánh mắt băng giá của bà chẳng vơi đi
chút lạnh lùng nào khi quét sang chú
Luke. “Anh, là sói đầu đàn vùng này à?”
bà hỏi. “Tôi thấy mình chẳng cần phải
ngạc nhiên làm gì. Quả đúng như cung
cách của anh thôi, phải không?”
©DTV
“Tên bà ấy là gì ấy nhỉ?”
“Jace...”
©DTV
Anh biết xà lim có nền đá lát, ba bức
tường là đá lổn nhổn, mặt tường thứ tư
chỉ là những thanh chắn điện nằm san sát
nhau, đầu mỗi thanh chắn cắm sâu trong
mặt đá phiến. Anh biết có một cánh cửa
được gắn vào các thanh chắn đó. Anh
cũng biết có một thanh kim loại chạy dài
dọc trên bức tường phía đông, vì các Tu
Huynh Câm cho cố định một cái cùm bạc
với một đầu gắn vào thanh chắn trên bức
tường đó, còn đầu kia xích lấy cổ tay
anh. Anh có thể đứng lên đi lại vài bước,
kêu lẻng xẻng như bóng ma Marley,
nhưng chỉ được có thế. Anh đã phải xoa
bóp cổ tay phải đã bị đau do không suy
nghĩ gì mà giật cùm. May mà anh thuận
tay trái - một đốm sáng le lói trong bóng
tối mịt mùng này. Chẳng nghĩa lý gì cho
lắm, nhưng bên tay giỏi tác chiến hơn
còn được tự do cũng an ủi phần nào.
***
“Jonathan.”
“Mười bốn.”
“Chị mười sáu, nhưng mọi người
thường nghĩ chị ít tuổi hơn vì chị thấp bé
mà.”
“Chuyện gì?”
“Ừ.”
“Tới Thành phố Câm Lặng hả?”
“Max...”
©DTV
“Alec...”
- Dante, Đi ̣a ngục
8. Triều đình Seelie
“Thật á?”
“Không.” Magnus mở nắp cốc cà phê
của mình. “Nhưng nếu cậu thấy tội lỗi thì
cứ coi như thế đi. Giờ vấn đề đầu tiên là
gì nào?”
“À…”
“Nhưng…”
“Đừng.”
©DTV: http://www.dtv-ebook.com
“Không đúng.”
“Cái gì?”
“Em nói, em không nhìn anh.” Cô
buông đôi bàn tay đang đan vào nhau ra.
Trong lòng bàn tay giờ đã hằn những vết
đỏ do móng tay bấm vào. “Hay ít nhất là
em đã cố không nhìn anh.”
“Điều gì?”
“Nhưng…”
©DTV: http://www.dtv-ebook.com
Những sườn đồi không hướng ra mặt
đường lổn nhổn bia mộ, rất nhiều trong
số đó có khắc hình Ngôi Sao David[1]
bên trên. Dưới ánh trăng những tấm bia
đó óng một màu trắng bàng bạc và khiến
chúng trơn láng như sữa. Xa hơn một
chút là hồ nước lăn tăn bàng bạc. Một
nơi khá đẹp, Clary nghĩ. Đây là nơi vào
ban ngày, bạn có thể tới thăm một ai đó,
để ngồi một lúc và suy ngẫm về cuộc đời
xem cuộc đời có ý nghĩa gì với bạn.
Nhưng đây không phải một nơi hay ho để
lén lút lui tới trong đêm, dưới sự che phủ
của bóng cây, để chôn cất một người bạn
bên dưới ngôi mộ đất nông choẹt, không
hề có quan tài hay người đưa tiễn.
[1] Ngôi sao David: Y Ngôi sao sáu cánh, là
biểu tượng cơ bản để nhận biết một người theo đạo
Do Thái. (ND)
©DTV
“Thứ gì ạ?”
Chú vẫy cô đi. “Thức ăn ấy mà. Nửa
tiếng nữa chú về. Đừng ở ngoài làm gì.
Cứ vào trong nhà và khóa cửa lại.”
“Mình sẽ thử.”
“SIMON.”
©DTV
“Jace…”
“Nakir.”
“Thật sao?”
“Lý do gì?”
- Abraham Coles
14. Can trường
“Ý cậu là sao?”
“Vậy...”
©DTV
“Maia à?”
Bà ta cười.
“Đừng vô lý...”
“Tớ nói...”
“Simon!”
“Và giờ?”
“Cứ kệ nó đấy.”
“Có lẽ.”
©DTV
“Isabelle...”
Jace.
“Simon...”
“Ơi!”
©DTV: http://www.dtv-ebook.com
“Vì sao?”
“Nhưng máu...”
“Đúng...”
©DTV: http://www.dtv-ebook.com
“Trừ khi...”
“Jace...”
“Sao ông...”
“Không!”
“Con cũng giống ta thôi... không phải
điều đáng ngạc nhiên lắm nhỉ? Chúng ta
là bố con, sao chúng ta lại không giống
nhau chứ?”
Đúng lúc đó, trong điện xuất hiện một bàn tay
người viết vài dòng chữ lên vách tường quét vôi
của hoàng cung đằng sau trụ đèn. Kinh hoảng,
nhà vua cho truyền ông Daniel tới giải nghĩa. Ông
Daniel giải nghĩa, hành động sử dụng ly chén
trong thánh điện của nhà vua đã trái lại ý Chúa.
Ly chén trong Đền Thờ của Chúa, người ta đã
mang đến trước mặt ngài; ngài đã dùng các ly
chén ấy mà uống cùng với các đại thần, cung phi
và cung nữ. Ngài đã ngợi khen các thần bằng bạc,
vàng, đồng, sắt, gỗ và đá là những vật không thấy,
không nghe, không biết. Còn Thiên Chúa là Đấng
nắm trong tay sinh khí của ngài và điều khiển mọi
đường đi nước bước của ngài, ngài lại chẳng tôn
vinh. Vì thế Thiên Chúa mới cho bàn tay tới viết
hàng chữ kia: MENE, MENE, TEKEL, UPHARSIN -
nghĩa là:
“Simon…”
“Nhìn đi.”
“Clary…”
“Vì chuyện lũ quỷ ư? Vì mình khiến
cậu thành ma cà rồng à?” Giọng cô càng
lúc càng lên cao. “Mình biết mọi chuyện
gần đây khá điên rồ, nhưng mình có thể
giúp cậu tránh xa những chuyện đó. Mình
có thể…”
Clary ngừng.
Clary im lặng.