You are on page 1of 3

Tôi nghi ngờ tôi là tiểu thuyết kinh dị NPC

--------------------------------
Tên gốc: 我怀疑我是恐怖小说 NPC
Tác giả: 佚名
Edit: 小云
Nguồn: Zhihu
小红书号:
--------------------------------
Vào ngày tôi được cầu hôn, tôi bị tai nạn xe hơi.

Nhưng tôi chưa .

Tôi bị bạn trai phong ấn linh hồn vào trong quyển tiểu thuyết kinh dị mà anh ấy viết.

Làm bạn với một đám ác quỷ.

1.
Chị gái tóc dài mặc đồ đỏ treo ở trước khung cửa sổ đã đung đua lắc lư qua lại lần thứ ba mươi.

Chiếc lưỡi dài của cô ấy thè ra, cố gắng kéo lấy cốc nước trên bàn.

Nhưng bởi vì trên cổ cô ấy còn có một sợi dây thừng được cột từ trần nhà, khoảng cách có hơi
ngắn, cho dù cô ấy có bị nghẹt đến đỏ mặt thì cũng không thể với tới.

Vào lần thứ ba mươi mốt lắc lư qua lại, tôi không thể chịu đựng được nữa nên tôi lấy hế can đảm
đứng dậy giúp cô ấy nâng cái ly cao hơn một chút.

Chị gái áo đỏ dùng đầu lưỡi gạt mái tóc dài ra, trố mắt nhìn tôi chằm chằm:

“Người mới tới?”

Tôi không dám nói gì.

Tôi hi vọng sau khi cô ấy uống nước xong thì đừng lắc lư trước khung cửa sổ nữa, tôi sợ hãi.

Tôi lùi vào một góc, giả vờ như không nghe thấy giọng nói của chị gái đồ đỏ.

Vừa vặn góc tường có một cái sô pha nhỏ, tôi run rẩy ngồi xuống.

Một giây sau, một đôi bàn tay vững vàng mạnh mẽ đỡ lấy tôi, không cho tôi ngồi xuống:

"Nơi này có quỷ, cám ơn."

Cú đẩy bất ngờ không kịp đề phòng này, cuối cùng cũng đã vượt quá sức chịu đựng của tôi, tôi
hét lên và sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
2.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, chị gái đồ đỏ vẫn đang đung đưa qua lại như cũ ở trước khung cửa sổ,
đầu lưỡi của cô ấy vung thật dài.

Thỉnh thoảng còn quay đầu dùng cặp mắt trắng bệch nhìn tôi.

Tôi không nhịn được, lại khóc.

Tiếng khóc đã thu hút xác đứa bé đã trong tủ lạnh, chàng trai dưới gầm giường, bà lão đang
băm sủi cảo nhân thịt người trong phòng bếp và còn có người đàn ông cường tráng đang ngồi
trên chiếc ghế sô pha da người.

Đương nhiên còn có chị gái đồ đỏ nữa.

Mọi người nhìn tôi khóc, có vẻ vừa tò mò vừa nhiệt tình:

"Cô đã biến thành quỷ rồi, sao còn sợ quỷ?"

Bà lão ăn bánh bao nhân thịt không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm xoay người đi vào bếp: "Sáu cái,
sáu cái... Sủi cảo phải làm nhiều một chút..."

3.
Nửa giờ sau, tất cả mọi thứ trong phòng không biết là người hay là quỷ hay là đồ vật, bao gồm cả
tôi đều ngồi xuống trước bàn cơm.

Bọn họ há to miệng ăn sủi cảo, vừa đánh giá tay nghề của bà lão: "Bà Thôi, lần sau bà có thể cho
ít dấm chua hơn được không..."

Bà nội Thôi lẩm bẩm: “Không có giấm, không có giấm… Thịt vốn dĩ chua.”

Loại thịt nào có thể chua?

Tuy rằng tôi đã biết mình biến thành quỷ nhưng tôi vẫn không có cách nào nhìn thẳng vào dĩa sủi
cảo không rõ nhân bánh được làm bằng gì trước mắt này.

Tôi lịch sự nói: “Tôi còn chưa đói bụng.”

Chị gái đồ đỏ khuyên tôi: “Ăn đi ăn đi, nếu không lát nữa làm việc sẽ không ăn được.”

Làm việc?

Trong lòng tôi có chút hoảng sợ. Tôi đã trở thành quỷ rồi, chẳng lẽ còn chưa chạy thoát vận
mệnh động vật xã hội* sao?
[*Động vật xã hội (tiếng Nhật:社物/しゃちく Shachiku ) là một thuật ngữ tự hạ
thấp nhân viên văn phòng cấp dưới trong các công ty Nhật Bản . Nó bắt nguồn từ "câu lạc bộ" và
"gia súc", nghĩa là "gia súc của công ty" .]

4.
Rất nhanh, tôi đã biết biết lời của chị gái đồ đỏ nói là có ý gì.

Một chén sủi cảo của anh trai ngồi trên ghế sô pha da người còn chưa ăn xong, đột nhiên lớp da đó đã
tróc ra.

Cả tấm da người run rẩy: “Tới rồi.”

“Cái gì?” Tôi vội vàng hỏi.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì thì đã bị chị gái mặc đồ đỏ kéo xuống gầm bàn.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy có vài người từ cửa đi vào.

5.
Tổng cộng có bốn người đi vào.

Là người thật.

Còn sống và bốc hơi nóng, trên người còn mang theo mùi vị sống động của người sống.

Chờ đã, tươi sống?

[…]

You might also like