You are on page 1of 165

ÀI IỆ CH BẢ

CH NG ÌNH H ÁC GI A NG ÂM D À NG ĐH HOA EN

Kịch bả à đ c chia ẻ hi l i h ậ hằ h c c đích h c ậ

1
Kịch bản
TẤT CẢ VỀ EVE (1950)
bởi Joseph Mankiewicz.

2
HIỆN DẦN:

NỘI. PHÒNG ĂN - HỘI SARAH SIDDONS - TỐI

Đó là một căn phòng lớn và chứa đầy bàn, phần lớn dành cho
bốn người nhưng một số dành cho sáu và tám người. Một chiếc
bàn dài danh dự, dành cho khoảng ba mươi người, được đặt
trên một cái bục.

Bữa ăn tối đến hồi tàn. Tách kiểu, xì gà và rượu brandy.


Hiệu quả tổng thể là một không khí được khoác lên vẻ lịch
lãm và quý phái. Đó là một ngày tháng Sáu.

MÁY QUAY, đã chiếu qua phần TÊN PHIM VÀ ĐOÀN LÀM PHIM, hướng
về GIẢI THƯỞNG SARAH SIDDONS AWARD. Đó là một bức tượng Nữ
Thần Thảm Họa bằng vàng, cao khoảng một foot, tượng trưng
cho giải thưởng của Sarah Siddons. Bức tượng được đặt trên
một cái bệ thu nhỏ ngay chính giữa chiếc bàn danh dự, bao
xung quanh một cách sang trọng bởi một tràng hoa.

Ngay say đấy, chúng ta được nghe giọng nói toát lên vẻ cứng
cỏi, từng trải, rõ ràng của ADDISON deWITT:

GIỌNG CỦA ADDISON

Giải thưởng Sarah Siddons cho Thành tựu vượt trội có lẽ là


vô danh đối với quí vị. Nó từng sẻ chia sự khoa trương về
mặt giật gân cũng như tính thương mại, điều đã dựng lên
nhiều câu hỏi xoay quanh cái chữ "danh dự", tương tự như
giải Pulitzer hay các giải thưởng thường niên khác của hội
điện ảnh.

MÁY QUAY bây giờ LÙI VỀ PHÍA SAU để thêm vào khung hình phần
khác của chiếc bàn danh dự với một quý ông lịch lãm, tóc bạc
trắng, đang phát biểu. Chúng ta không nghe thấy ông ta nói
gì.

GIỌNG CỦA ADDISON

Quý ông lịch lãm kia là một diễn viên gạo cội. Là một diễn
viên ông ấy sẽ tiếp tục nói một lúc nữa. Không có gì quan
trọng mà quị vị cần phải nghe ông ta nói cả.

3
MÁY QUAY lùi lại chút nữa, và TIẾP TỤC cho đến khi nó lột tả
được một GÓC QUAY TOÀN DIỆN của căn phòng.

GIỌNG CỦA ADDISON


Thật ra, quan trọng là quí vị biết mình đang ở đâu và tại
sao quị vị ở đây. Đây là phòng ăn của Hội Sarah Siddons. Dịp
này là một lễ thường niên cũng là thời điểm giải thưởng cao
quí nhất của Nhà hát sẽ được trao - giải thưởng Sarah
Siddons cho Thành tựu nổi bật nhất.

MỘT NHÓM BỒI BÀN đứng tụ tập gần màn ảnh, che khuất cửa vào
nhà bếp. Màn hình dán đầy những tờ chương trình cũ của nhà
hát. Những tay bồi bàn đều đã luống tuổi và có vẻ bệ vệ. Họ
nhìn một cách thành kính vị diễn giả.

GIỌNG CỦA ADDISON

Những bức tường rỗng tuếch này, thực vậy, những khuôn mặt
này, kiểu như là những Modjeska, Ada Rehan và Minnie Fiske;
Giọng của Mansfield vang khắp phòng. Hít thở bầu không khí
ngột ngạt này, chẳng giống như là cửa sổ đã được rộng mở, kể
từ khi ông ta chết.

CẬN - GIẢI THƯỞNG nằm trên đế, nó tỏa sáng kiêu hãnh ở trên
năm hoặc sáu những đế nhỏ khác ở xung quanh, nơi giờ đây đã
trống rỗng.

GIỌNG CỦA ADDISON

Những giải thưởng phụ khác, như quí vị có thể thấy, đã được
giới thiệu cả rồi. Những giải thưởng phụ là dành cho các vị
kiểu như biên kịch và đạo diễn - bởi công việc của họ chỉ
gần như là xây một cái tháp để cả thế giới có thể chiêm
ngưỡng một ngọn đèn loé sáng trên đỉnh của nó và không có
ngọn đèn nào có thể làm người lóa mắt như Eve Harrington.
Eve ... nhưng sẽ có nhiều thứ hơn về Eve sau. Thật ra, tất
cả đều nói về Eve.

MÁY QUAY DI CHUYỂN TỚI: CẬN - ADDISON deWITT, không trẻ,


không phải không quyến rũ, quần áo tươm tất, một đôi mắt sắc
bén và một miệng lưỡi không tha một ai. Điếu thuốc gắn vào
bót nhả khói nghi ngút chỉa ra từ miệng của ông ta như kiểu
cách của D'Artagnan.

4
Ông ngồi dựa trên ghế, đăm chiêu, những ngón tay vo viên
mảnh vụn bánh mì. Giọng dẫn chuyện của ông ta đi theo sự DI
CHUYỂN của MÁY QUAY hướng đến ông ta:

GIỌNG CỦA ADDISON

Dành cho những quí vị không đọc, không đến Nhà Hát, không
nghe những chương trình phát thanh chưa kiểm duyệt hoặc
không biết thứ gì trên thế giới mà chúng ta đang sống - có
lẽ cũng cần phải có lời tự giới thiệu. Tên tôi là Addison
deWitt. Nơi thường trú của tôi là Nhà Hát - nơi đó tôi chẳng
hề lăn lộn, cũng chẳng phải bôn ba. Tôi là một nhà bình luận
và phê bình. Tôi là điều thiết yếu đối với nhà hát - như
những con kiến với buổi dã ngoại, như sâu bọ với những cánh
đồng bông vải.

Ông ta nhìn về bên trái. KAREN RICHARDS là một phụ nữ trạc


ba mươi và kiêu kì một cách không tự nhiên. Cô ta đang phủi
những vụn bánh mì, rồi đổ đường thành một đống cao với một
cái thìa. Addison lấy một trong những mẩu bánh mì của cô ta.
Cô ta cười lơ đãng. Addison vo mẩu bánh thành viên.

GIỌNG CỦA ADDISON

Đây là Karen Richards. Cô ta là vợ của một nhà biên kịch, do


đó gắn với Nhà Hát bởi hôn nhân. Không ai, kể cả bạn bè hay
thân thích nên để cô ta ngồi gần sân khấu hơn hàng ghế E,
dãy giữa ...

Karen tiếp tục thẩn thơ.

GIỌNG CỦA ADDISON

... tuy thế, trong những năm trung học ở Radcliffe, Lloyd
Richards dạy môn kịch. Thế là năm tiếp theo, Karen trở thành
bà Lloyd Richards. Lloyd là tác giả của "Tiếng bước chân
trên trần nhà" - vở kịch đã từng thằng giải Sarah Siddons
cho vai diễn của Eve Harrington.

Karen lơ đãng vỗ nhẹ lên đỉnh của đống vụn bánh mì. Một cánh
tay với tới để dành lấy cái thìa. Karen nhìn theo MÁY QUAY
XOAY sang MAX FABIAN. Ông ta ngồi bên trái. Ông ta có một vẻ
mặt buồn với mắt kiếng và một cái nhìn của một kẻ hiểu biết
có hạn. Ông ta cười tỏ vẻ xin lỗi và chỉ vào một gói bột
trắng mà hắn đang mở ra. Ông ra dấu rằng dạ dày đang sôi lên
ùng ục.

5
Karen mỉm cười đáp lễ, quay trở lại thẩn thơ. Addison dấn dá
điếu thuốc, bật nó ra khỏi bót. Ông ta liếc nhìn Max.

GIỌNG CỦA ADDISON

Có hai loại nhà sản xuất kịch. Một loại có rất nhiều bạn
giàu có, cũng là những kẻ sẽ có nhiều nguy cớ mất khoản khấu
trừ thuế. Đây là loại có niềm đam mê Nghệ thuật.

Max thả bột vào một ít nước, khuấy lên, uống, ợ một cách
lịch sự và nhắm mắt.

GIỌNG CỦA ADDISON


Loại khác là kẻ mà mỗi vở diễn có thể là nguy cơ phá sản
hoặc trở thành một gia tài. Loại này hiếm khi nào làm ra
đồng nào. Xin mời gặp Max Fabian. Ông ta là nhà sản xuất của
vở kịch mà Eve Harrington giúp dành lấy giải thưởng Sarah
Siddons.

Max ngáy ngủ chập chờn. Ông ta co người. Một cánh tay vươn
vào KHUNG HÌNH, lấy một chai Scotch từ phía sau. MÁY QUAY
theo cái chai hướng đến MARGO CHANNING. Cô ta ngồi bên trái
của Max, bên phải của deWitt. Một khuôn mặt hấp dẫn và mạnh
mẽ. Cô ta lúc trẻ con, lúc chững chạc, giọng lưỡi lúc đầy
thuyết phục, lúc ngang ngược - lúc nên là thế này thì cô ta
lại là thế khác, nhưng cô ta luôn lạc quan. Cô ta rót rượu
một cách đờ đẫn.

Addison giữ hộ chai sô đa cho cô ta. Cô ta nhìn cái chai và


rồi nhìn ông ta, như thể đó là một con nhện tarantula và ông
ta là một tên điên. Ông ta mỉm cười và tự rót cho mình một
cốc sô đa.

GIỌNG CỦA ADDISON

Margo Channing là Ngôi sao của Nhà hát. Cô ta lần đầu tiên
xuất hiện trên sân khấu ở tuổi lên bốn, trong vở "Giấc mộng
đêm hè". Cô ta đóng vai một tiên nữ và bước lên sân khấu -
một cách vô ý - trần như nhộng. Cô ta đã trở thành một Ngôi
sao từ dạo ấy.

Margo xoay cốc rượu một cách buồn chán rồi kéo nó lại.

GIỌNG CỦA ADDISON

Margo là một ngôi sao vĩ đại. Một ngôi sao thực sự. Cô ta đã
và sẽ chẳng bao giờ trở thành một thứ cao quí hoặc kém hơn

6
... (ngừng một chút) ... vai diễn mà Eve Harrington được
trao giải Siddons ban đầu dành cho Margo Channing...

Addison nhấp môi cốc sô đa, cho điều thuốc mới vào cái bót,
dựa phía sau, châm thuốc, nhìn và xả khói bâng quơ về phía
bàn danh dự. Khi ông ta nói, MÁY QUAY DI CHUYỂN theo hướng
nhìn của ông ta...

GIỌNG CỦA ADDISON

Khong chỉ lịch sử của Hội Sarah Siddons bị che đậy bởi những
chi tiết nhàm chán mà còn cả lịch sử của diễn xuất kể từ khi
Thespis lần đầu tiên bước ra ngoài nhịp điệu chung - vị chủ
tọa đầy khác biệt của chúng ta cuối cùng cũng mang đến lí do
tại sao chúng ta lại ở đây...

Vào lúc này, giọng của Addison GIẢM DẦN và giọng của vị diễn
viên gạo cội TĂNG DẦN. MÁY QUAY đang giữ ở mức độ TRUNG CẬN
của ông ta và bục nói.

VỊ DIỄN VIÊN GẠO CỘI

Tôi tự hào và vinh dự được trải cả cuộc đời trong Nhà hát -
"một diễn viên nghèo ... đã lao tâm khổ tứ trên sàn diễn" -
và tôi vinh dự, trong vòng bốn mươi năm, giữ chức Chủ tịch
hội Sarah Siddons ...
(ông ta nâng giải thưởng Sarah Siddons từ cái bệ của nó)
Ba mươi chín lần, tôi đã được nâng niu phần thưởng cao quí
nhất của Nhà Hát này...
(ông ta tỏ vẻ lém lỉnh, ông ấy sử dụng lông mày để biểu cảm)
Chắc chắn là không có diễn viên nào già hơn tôi - Tôi đã có
được vị trí tránh nắng này...
(cười tươi)
... và chưa bao giờ trước đây, giải thưởng này được trao cho
người nào trẻ tuổi hơn người nhận giải tối nay. Sao mà có
thể hợp hơn khi nó sẽ được trao từ tay tôi sang tay của cô
ấy...
ĐÔI BÀN TAY CỦA EVE: đáng yêu, đẹp lung linh. Trong tư thế
buông xuôi thoải mái, chúng được đặt giữa một chiếc tách cà
phê và một chiếc tách nhỏ kiểu cách thường dùng trong bữa
tối.

VỊ DIỄN VIÊN GẠO CỘI

Thật là đôi bàn tay trẻ tuổi. Thật là một quí cô trẻ tuổi.
Trẻ về tuổi tác nhưng trong trái tim đã chín chắn như Nhà
Hát này.

7
Khi nghe thấy những câu áy, đôi mắt của Addison khẽ nhíu lại
một cách giễu cợt. Sau đó, từ từ, hắn ta quay sang nhìn
Karen...

VỊ DIỄN VIÊN GẠO CỘI

Một số trong chúng ta vinh hạnh được biết cô ấy. Chúng ta đã


được nhìn thấy vẻ đẹp và tính nghệ thuật-

Karen không ngừng dòng suy nghĩ, vỗ vụn bánh mì

VỊ DIỄN VIÊN GẠO CỘI

- đã khiến tên của cô ấy vang dội khắp đất nước. Chúng ta


biết tính khiêm tốn. Sự tận tâm và lòng trung thành của cô
ấy đối với nghệ thuật.

Cái liếc mắt của Addison chuyển từ Karen sáng Margo.

VỊ DIỄN VIÊN GẠO CỘI

Tình yêu của cô ấy, tình yêu sâu đậm và mãi mãi của cô ấy
dành cho chúng ta-

Khuôn mặt của Margo là một cái mặt nạ. Cô ta nhìn xuống cốc
rượu mà cô ta đang nâng niu.

VỊ DIỄN VIÊN GẠO CỘI

- vì chúng ta và những gì chúng ta làm cho Nhà Hát. Cô ấy có


một điều ước, một nguyện cầu, một giấc mơ. Được thuộc về
chúng ta.
(ông ấy gần đến đoạn chốt của bài phát biểu)
Đêm nay, giấc mơ của cô ấy đã thành sự thật. Và do đó, chúng
ta cũng sẽ cùng mơ ước như cô ấy.
(ngừng một chút)
Hỡi những thành viên danh dự, các quí bà và các quí ông -
dành cho thành tựu vượt trội trong Nhà Hát - giải thưởng
Sarah Siddons dành cho cô Eve Harrington.

Cả căn phòng chợt tràn đầy phấn khích bởi những tràng pháo
tay vang dội. Một vài quí ông phấn khích cúi rạp người dưới
chân Eve... Bóng đèn flash bắt đầu nổ lộp độp khoảng nửa
đường đến phía bên trái chiếc bàn của vị diễn viên gạo cội.

Eve đứng dậy - đẹp, tỏa sáng, điềm đạm, thanh tú. Cô ấy đứng

8
với một dáng vẻ giản dị và đáp lại sự nhiệt tình cổ vũ của
mọi người.

Một tá các thợ chụp hình ngắm, ngồi xổm và phóng đến như
những con bọ nước. Bóng đèn flash nổ lộp bộp...

NHỮNG BỒI BÀN vỗ tay một cách đầy nhiệt tình...

VỊ DIỄN VIÊN GẠO CỘI, giải thưởng ở trên tay, và nhìn về


phía cô ấy...

EVE mỉm cười dịu dàng về phía bên trái rồi bên phải cô ấy...

MAX đã đến lúc. Hắn ta vỗ tay đầy cường điệu.

ADDISON cũng đang vỗ tay nhưng từ tốn hơn.

MARGO, không vỗ tay. Không thể tìm được một chút hào hứng
biểu hiện từ Margo, cứ như thể cô ấy nhìn Eve nhưng đầu óc
lại nghĩ chuyện khác...

KAREN, cũng không vỗ tay. Nhưng ánh mắt của cô ta đơn giản
là giữ nguyên hướng nhìn về phía Eve với một vẻ xa lạ và xa
xôi.

ADDISON, tiếp tục vỗ tay, đôi mắt của ông ta đầu tiên liếc
về phía Margo rồi sau đó là Karen. Rồi ông ta nhìn thẳng về
phía Eve. Ông ta nhẹ mỉm cười.

Những tràng pháo tay vẫn chưa ngớt. EVE giờ xoay người và
bước một cách duyên dáng về phía vị diễn viên gạo cội. Cô ấy
bước đi qua những quí bà và quí ông đang vỗ tay; ở bên dưới,
bóng đèn flash tiếp tục nổ lộp bộp...

Khi mà cô ấy gần đến nơi, vị diễn viên gạo cội quay về hướng
cô ấy. Ông ấy giang tay, trao giải thưởng. Tay của Eve vươn
ra để nhận. Ngay khoảnh khắc đó - khi mà giải thưởng chỉ còn
cách những ngón tay của cô ấy một chút - HÌNH ẢNH DỪNG LẠI,
MỌI HOẠT ĐỘNG DỪNG LẠI, MỌI ÂM THANH BIẾN MẤT.

GIỌNG CỦA ADDISON

Eve. Eve, Cô Gái Vàng. Cô gái trên trang bìa, cô gái thân
thuộc, cô gái được tung hô lên mặt trăng... Thời gian đã đối
xử tốt vơi Eve, Cuốc sống xoay tròn quanh cô ấy - cô ấy đã
được dõi theo, được giới thiệu, được phát hiện, được đưa

9
tin, rằng thì cô ấy ăn gì, khi nào, ở đâu; cô ấy biết ai, ở
đâu, khi nào và nơi nào cô ấy sẽ đi...

ADDISON ngừng vỗ tay, ông ta ngồi rướn về phía trước, nhìn


chằm chằm về phía Eve... giọng dẫn chuyện tiếp tục, không
ngắt đoạn.

GIỌNG CỦA ADDISON

...Eve. Tất cả quí vị đều biết mọi thứ về Eve... còn điều gì
mà quí vị không biết nữa...?

Khi ông ta trườn về phía sau, tiếng VỖ TAY TĂNG DẦN và ồn ào


như lúc trước. Cái nhìn của Addison chuyển dần dần từ Eve
sang Karen.

KAREN, giờ rướn người về phía trước, ánh mắt của cô ta hướng
về phía Eve. Khuôn mặt đáng yêu của cô ta CHIẾM ĐẦY MÀN
HÌNH, tiếng vỗ tay một lần nữa GIẢM DẦN - khi cô ta hồi
tưởng

GIỌNG CỦA KAREN

Nó khi nào nhỉ? Đã bao lâu rồi? Cứ như là cả một đời người
rồi ấy. Lolyd luôn luôn nói rằng một đời người trong Nhà hát
như là một mùa, và mỗi mùa là một đời người. Giờ đang là
tháng Sáu. Đó là một ngày đầu tháng Mười... chỉ mới tháng
Mười năm ngoái thôi. Đó là một đêm có mưa phùn, tôi nhớ là
tôi đã yêu cầu tắc xi đợi...

MỜ CHỐNG ĐẾN:

NGOẠI. PHỐ NHÀ HÁT NEW YORK - ĐÊM

Không có nhiều xe cộ đi lại, sô diễn đã kết thúc khoảng nửa


giờ trước đây. Vẫn là cơn mưa phùn lất phất.

Còn có các nhà hát khác trên con phố này; các bảng hiệu đang
được tắt dần. Đèn hiệu tắt lúc chiếc tắc xi của Karen dừng
bánh là "MARGO CHANNING trong vở 'AGED IN WOOD'". Phía dưới
còn có dòng "Max Fabian giới thiệu" và "Của Lloyd Richards".

Chiếc tắc xi dừng ở một con hẻm. Có thể thấy Karen qua cửa
xe đang dặn dò lái xe chờ. Sau đấy cô ta ra khỏi xe. Cô ấy
bước một bước, ngập ngừng, sau đó nhìn xung quanh một cách
tò mò:

10
GIỌNG CỦA KAREN

Cô ta đâu rồi nhỉ? Lạ thật... Tôi đã quen với việc nhìn thấy
cô ta từ đêm này sang đêm khác - Tôi thấy mình đang tìm kiếm
một cô gái mà tôi chưa từng trò chuyện, tự hỏi cô ta đâu
rồi...

Karen mỉm cười vì sự lãng mạn của mình, cúi đầu xuống và
tiến bước vào trong con hẻm.

NGOẠI. HẺM - NHÀ HÁT CURRAN - ĐÊM

Karen bước tới cửa sau nhà hát. Cô đi qua một ngách tường -
có thể là một lối ra - khoảng nửa đường.

GIỌNG CỦA EVE


(thỏ thẻ)
Bà Richards...

Karen do dự, quay lại nhìn. Eve khó mà được nhận ra bởi bóng
tối của ngách tường. Karen mỉm cười, chờ đợi. Eve bước ra.
Một cái đèn cổ ngỗng từ phía trên làm rõ Eve...

Cô ấy mặt một áo khoác rẻ tiền, đi một đôi giày đế thấp, với


một cái mũ đi mưa dính sau gáy... Đôi mắt to và sáng của cô
ấy dường như long lanh nhìn Karen trong một thứ ánh sáng nửa
mù.

KAREN
Thế ra cô đây rồi. Kể ra cũng thấy hơi lạ khi đột nhiên cô
không ở đó...

EVE
Sao bà lại nghĩ rằng tôi sẽ không ở đó?

KAREN
Thế tại sao cô lại phải ở đó cơ chứ? Dù sao, sáu đêm ròng
một tuần - trong nhiều tuần liên tục chỉ để nhìn Margo
Channing đi ra và đi vào nhà Hát-

EVE
Tôi hy vọng là bà không cảm thấy phiền khi nói chuyện với
tôi

KAREN
Không hề.

11
EVE
Tôi được thấy bà thường xuyên - điều đó đã khiến tôi phải
lấy tất cả sự dũng cảm mà tôi có-

KAREN
(mỉm cười)
Để chỉ nói chuyện với vợ của một biên kịch à? Tôi thuộc nhóm
thấp hèn nhất trong giới nghệ sĩ...

EVE
Bà là bạn thân của Margo Channing. Bà và chồng của bà lúc
nào cũng ở gần bà ấy - và ông Sampson ... ông ấy thế nào
nhỉ?

KAREN
(khẽ cười tươi)
Bill Sampson ấy à? Ông ấy là - ông ấy là một đạo diễn

EVE
Ông ấy là người giỏi nhất

KAREN
Ông ấy sẽ đồng ý với cô đấy. Nói cho tôi nghe nào, cô làm gì
trong khoảng thời gian Margo đi vào và đi ra? Chỉ thơ thẩn
trong cái ngách đó và chờ đợi thôi à?

EVE
Ồ không, tôi xem kịch chứ

KAREN
(giọng ngạc nhiên)
Cô xem kịch à? Cô xem tất cả các xuất diễn sao?
(Eve gật đầu)
Nhưng mà cô không thấy - ý của tôi là ngoại trừ những thứ
khác - cô không thấy rằng nó phí tiền sao?

EVE
Phòng dành cho người đứng xem không tốn bao nhiêu. Tôi
có thể lo được.

Karen khẽ ngắm Eve. Rồi cô ta kéo tay Eve.

KAREN
Tôi sẽ dẫn cô tới chỗ Margo...

EVE

12
(lùi lại)
Ồ, không
KAREN
Cô ấy cần phải gặp cô

EVE
Tôi sẽ sững người trước bà ấy thôi, tôi rồi sẽ chỉ là một kẻ
hâm mộ cứng đơ lưỡi nữa thôi.

Karen chủ động kéo tay Eve hướng về phía cửa sau nhà hát.

KAREN
(nhấn mạnh)
Không thể có ai khác như cô cả, không thể nào-

EVE
Nhưng giá mà tôi biết trước... có lẽ để dịp khác... Ý của
tôi là, nhìn tôi như thế này.

KAREN
Cô trông được mà...
(họ ở ngay cửa sau nhà hát)
... nhân tiện. Tên cô là gì nhỉ?

EVE
Eve. Eve Harrington.

Karen mở cửa. Họ bước vào.

NỘI. SAU SÂN KHẤU - NHÀ HÁT CURRAN - ĐÊM

Mọi thứ, ngay cả ông gác cổng, đều trông như chống bắt lửa.

Even bước vào nơi này như kẻ học việc lần đầu tiên tới thăm
Vatican. Karen, với câu "Chào buổi tối, Gus" - đến ông gác
cổng, dẫn đường đến phòng thay đồ của Margo. Eve, mải mê
ngắm nghía xung quanh mà bị bỏ rơi lại phía sau. Karen đợi
Eve ...

EVE
Bà có thể hít thở thấy nó, nhỉ?
Giống như một thứ nước hoa thần kì...

Karen mỉm cười, cầm tay Eve. Họ hướng tới phòng thay đồ của
Margo.

13
NGOẠI. PHÒNG THAY ĐỒ CỦA MARGO - NHÀ HÁT CURRAN - ĐÊM

Không có ngôi sao nào trên cánh cửa đóng kín; sơn cửa bị
tróc ra. Một dòng chữ kiểu chỉ dẫn, đính trên cửa, rằng đây
là PHÒNG CÔ CHANNING.

Khi Karen và Eve bước đến cửa, một tràng cười phá lên có lẽ
phát ra từ Margo làm họ khựng lại.

KAREN
(thì thầm)
Cô đợi một chút nhé...
(mỉm cười)
... giờ thì đừng chạy đi đâu nhé-

Eve mỉm cười xúc động. Ngay lúc đó:

GIỌNG CỦA MARGO


(lớn; xuyên qua cả cửa ra vào)
"Cưng à", tôi nói, "nếu miền Nam thắng trận, thì cưng cũng
có thể viết những vở kịch tương tự về miền Bắc!"

Karen bước vào ngay giữa câu nói.

NỘI. PHÒNG THAY ĐỒ CỦA MARGO - NHÀ HÁT CURRAN - ĐÊM

Đó là một căn phòng kích thước trung bình, được kẻ ngang dọc
bởi những ống nước nóng và đường nứt trên tường. Có một bàn
trang điểm đã cũ. Một cánh cửa thông vào một nhà tắm kiểu
cổ.

Margo đang ngồi tại bàn trang điểm. Cô ta mặc một chiếc áo
khoác cũ, tóc của cô ấy được ém chặt để vừa khít dưới một bộ
tóc giả đang nằm phía trước, giống như một con chó xù xụi
lơ. Ở phía trước còn có một cái cốc đã uống gần hết.

LLOYD RICHARDS đang ngồi thả người trên một cái ghế dài. Ông
ta đang ở độ ngoài ba mươi, là người nhạy cảm, có học thức.

Giữa họ, bên cạnh bàn trang điểm, là BIRDIE - phụ tá của
Margo. Tuổi của cô ta không quan trọng. Được hợp phối trong
một tuần chia ly tại Walla Walla và sinh ra trong một đám
biểu tình, bà ta trung thành một cách đáng sợ đối với Margo.

Karen bước vào ngay lúc Margo buột miệng nói. Lloyds tặc
lưỡi, Birdie tía lia.

14
KAREN
Xin chào.
(cô ta bước tới hôn Lloyd)
Chào, cưng-
MARGO
Xin chào.
(bà ta lập tức nói ngay giọng kiểu "giọng miền Nam")

"Rồi, nào cô Channin', "tui" không nghĩ rằng cô có thể nói


hẳn hoi là chúng ta đã thua "trậng", chúng ta đã bị dập tơi
tả, có thể nói như thế - "dzà" đó là điều "tui hổng hỉu" về
tất cả những vở kịch về tình yêu của phụ nữ gì đó - tình yêu
là một thứ mà chúng ta chẳng bao dzờ tha thiết cho miền
Nam!"

LLOYD
Buổi diễn thế nào?

KAREN
Cũng hay đấy.

BIRDIE
Để tôi lấy cho cô thứ gì uống nhé!

KAREN
Không sao đâu, cảm ơn nhé, Birdie.

Karen cười với bọn họ.

LLOYD
Cuộc phỏng vấn của Margo với một quí cô nhà báo từ miền Nam-

BIRDIE
Cái giây phút mà bài báo đó được in thì họ sẽ lại bắn nhau ở
trên Gettsburg lại lần nữa mà xem...

MARGO
Đó là "Trại Sumter" mà bọn họ đã bắn nhau -

BIRDIE
Tôi chưa bao giờ thấy cô diễn "Trại Sumter" cả.

Birdie đem bộ tóc giả vào nhà tắm. Margo bắt đầu cạo bỏ lớp
trang điểm khỏi khuôn mặt.

15
MARGO
Cưng à, có lẽ cô nàng nói cũng có lí đó. Anh biết mà, tôi có
thể nhớ những vở kịch về phụ nữ - ngay cả về người miền Nam
- nơi mà chẳng bao giờ xuất hiện chuyện liệu họ muốn cưới
cha hơn hay cưới anh em ruột hơn...

LLOYD
Chuyện đó lâu rồi...

MARGO
Cùng thế hệ của anh đó, lạ ghê. Lloyd, cưng à, là một nhà
biên kịch có gan. Hãy viết cho tôi một vở về một phụ nữ dễ
thương, bình dị, người đã bắn chết chồng cô ta đi.

Birdie bước ra khỏi buồng tắm, không còn cầm bộ tóc giả nữa.

BIRDIE
Cô cần một cái thắt lưng mới.

MARGO
Mua đi.

BIRDIE
Kích thước như cũ à?

MARGO
Tất nhiên rồi!

BIRDIE
À. Tôi cho rằng một cái thắt lưng thật chặt có thể có ích
khi cô đóng một vai điên khùng.

Cô ta cầm cái ly đã cạn của Lloyd, hỏi "Thêm nữa chứ?". Ông
ta lắc đầu. Cô ta tự rót cho mình một cốc lẹ làng.

KAREN
(giọng chắc chắn)
Margo không đóng vai điên khùng đâu, Birdie.

BIRIDIE
Tôi biết mà. Bà ấy lúc nào cũng chỉ nghe thấy người cha quá
cố của mình chơi đàn banjo thôi.

MARGO
Đó là vì cái thắt lưng chặt đó mà.

KAREN

16
Tôi thấy mấy trò nói qua nói lại này bắt đầu kém hài hước
rồi đó! 'Aged in Wood' có vẻ là một vở kịch tốt và khác biệt
-

LLOYD
- đó là sự vinh hạnh của tôi, người đàn bà nhỏ bé ạ.

KAREN
Mấy nhà phê bình nghĩ thế, khán giả chắc chắn cũng nghĩ thế
- rạp chật cứng, vé bán trước cả tháng - Tôi không thể thấy,
ngay cả hai vở kịch vừa rồi của Lloyds, có thể làm cô buồn
rầu!

LLOYD
Nhẹ nhàng chút nào...

MARGO
(cười khểnh)
Thư giãn nào, cô bé. Đó chỉ là tôi và cái miệng bự của tôi
thôi...

KAREN
(nguôi giận)
Đó chỉ là vì cô thỉnh thoảng lại làm tôi giận điên lên thôi
... người phụ nữ trên thế giới này chẳng có chút gì phải
phàn nàn, ạ! -

MARGO
(giọng khô khan)
Sự thật là thế sao?

KAREN
Đúng, nó là như thế đó! Cô tài năng, nổi tiếng, giàu có -
người ta đợi cô đêm này sang đêm khác chỉ để nhìn thấy cô,
ngay cả lúc mưa gió...

MARGO
Những con nghiện chữ kí! Chúng chẳng là người - lũ quỉ sứ đó
lúc nào cũng chạy thành đàn như chó sói -

KAREN
Họ là người hâm mộ cô, là khán giả của cô -

MARGO
Chúng chẳng là người hâm mộ của ai cả! Chúng là những kẻ
phạm pháp mặt búng ra sữa, những thám tử điên khùng, chúng

17
chẳng là khán giả của ai cả, chúng chẳng bao giờ xem một vở
kịch hay bộ phim nào - chúng chẳng bao giờ ở trong rạp được
lâu cả!

Dừng một lát. Lloyd vỗ tay một cách nhẹ nhàng.

KAREN
À... có một người đang ở trong rạp giờ đây. Tôi đã mang cô
ấy đến để gặp cô.

MARGO
Cô đã làm sao cơ?

KAREN
(nói nhỏ)
Cô ấy ở ngoài cửa đấy.

MARGO
(nói với Birdie; cũng với một
giọng thầm thì)
Tiễn khách.

Birdie bắt đầu rời bước. Karen chặn cô ta lại. Giờ thì tất
cả đều hạ giọng, cho đến khi Eve bước vào.

KAREN
Cô không thể để cô ta đi được đâu, tôi đã hứa rồi... Margo,
cô cần phải gặp cô ta, cô ta thần tượng cô, nó giống như từ
một cuốn sách mà ra vậy -

LLOYD
Cuốn sách đó đã hết phát hành rồi, Karen ạ, những ngày ấy đã
qua rồi. Những kẻ hâm mộ không còn kéo xe suốt những con phố
- họ giờ thì xé quần áo và cướp đồng hồ đeo tay...

KAREN
Giá như mà cô gặp cô ta, cô là cuộc sống của cô ấy - cô chắc
chắn đã thấy bóng dáng cô ta rồi, cô ta luôn luôn ở đó...

MARGO
Cái kiểu áo choàng xám xịt phủ kín và cái mũ ngớ ngẩn đó hả?
(Karen gật đầu)
Làm sao mà tôi bỏ qua cô ta được? Hàng đêm và cả lúc rạng
sáng - được ...

Bà ta nhìn Birdie.

18
BIRDIE
Một lần George Jessel diễn ở quê tôi. Đối với một cô gái,
"dzô" đó để xem ông ta "thiệt" dễ. Đi "ga" là cả một vấn
đề...

Tất cả bọn họ đều cười. Karen bước đến cửa ra vào, mở ra.
Eve bước vào. Karen đóng cánh cửa. Một lúc.

EVE
(ngang giọng)
Tôi nghĩ rằng bà đã quên tôi mất rồi.

KAREN
Không hề.
(tay cô ta nắm lấy tay của Eve)
Margo, đây là Eve Harrington.

Margo chợt đội lốt thành một quí-bà-cao-cấp-của-nhà-hát.

MARGO
(điệu đàng)
Cô có khoẻ không, cô bạn thân mến.

BIRDIE
(lẩm bẩm trong miệng)
Ôi, Thánh thần thiên địa ơi.

EVE
Xin chào cô, cô Channing.

KAREN
Chồng tôi...

LLOYD
(nhẹ nhàng)
Xin chào cô, cô Harrington.

EVE
Xin chào ông, ông Richards.

MARGO
(tỏ vẻ lịch sự)
Và đây là bạn tốt của tôi và cũng là cộng sự, cô Birdie
Coonan.

BIRDIE

19
Ôi, quỷ thần thánh vật ơi.

MARGO
Cô Coonan này...

LLOYD
(nói với Birdie)
Quỷ thần thánh vật cái gì?

BIRDIE
Khi mà cô ấy kiểu thế này... cô ta đột nhiên đóng vai mẹ
của Hamlet đó mà ...

MARGO
(khá đe nẹt)
Tôi chắc là cô có việc phải làm trong phòng tắm nhỉ, Birdie
thân mến.

BIRDIE
Nếu tôi không có việc gì đi nữa, tôi sẽ tìm việc gì đó cho
đến khi cô trở lại bình thường.

Cô ta đi vào phòng tắm.

MARGO
Ôi, Birdie thân mến ơi.
Cô không ngồi xuống sao, cô Worthington?

KAREN
Harrington.

MARGO
Tôi xin lỗi ... Harrington. Cô không ngồi xuống à?

EVE
Cảm ơn cô!

Cô ấy ngồi xuống.
Một khoảng lặng.

MARGO
Cô có muốn uống gì không? Nó ngay ở bên cạnh cô đó...

KAREN
Tôi đang nói với Margo và Lloyd về việc cô thường xuyên xem
kịch...

20
Họ bắt đầu nói cùng một lúc, và dừng lại ở chỗ khác nhau. Họ
lúng túng một chút. Nhưng Eve thì không.

EVE
(nói với Margo)
Không, cảm ơn bà.

(nói với Lloyd)


Vâng. Tôi đã xem tất cả các buổi biểu diễn.

LLOYD
(tỏ vẻ hài lòng)
Tất cả các buổi biểu diễn à? Thế thì - liệu tôi có được đảm
bảo khi cho rằng cô thích chúng?

EVE
Tôi thích bất kì thứ gì có cô Channing diễn...

MARGO
(cười tươi)
Cô thật như thế à? Thật đáng yêu làm sao -

LLOYD
(giọng không cảm xúc)
Tôi nghi ngờ rất nhiều nếu cô thích cô ấy trong 'The Hairy
Ape'.

EVE
Xin ông, đừng hiểu lầm tôi, ông Richards. Tôi nghĩ vai diễn
đó của cô Channing đã thể hiện sự tuyệt với của cô ấy nhất
là khả năng chọn diễn một trong những vở kịch hay nhất ...
vở kịch mới của ông là dành cho cô Channing, phải không ông
Richards?

MARGO
Tất nhiên là thế rồi.

LLOYD
Làm sao mà cô biết chuyện đó?

EVE
Có một bài viết trên bào Times. Tôi thích cái tiêu đề.
"Những bước chân trên trần nhà".

LLOYD
Hãy trở lại vấn đề này. Có thực sự là cô đã xem tất cả các

21
buổi diễn không?
(Eve gật đầu)
Tại sao? Tôi tò mò đây...

Eve nhìn Margo, và rồi khẽ nhìn hướng khác.

EVE
Vâng. Nếu tôi không đến xem kịch thì tôi không còn nơi nào
khác để đi.

MARGO
Còn có những vở kịch khác mà...

EVE
Nhưng không có bà ở trong đó. Cũng không phải được viết bởi
ông Richards...

LLOYD
Nhưng chắc chắn là cô còn có bạn bè, gia đình, mái nhà -

Eve ngừng một chút. Sau đó lắc đầu.

KAREN
Hãy nói cho chúng tôi nghe đi nào - Eve...

Eve nhìn Karen - vui bởi vì Karen đã gọi cô ta là "Eve". Sau


đó lại nhìn hướng khác...

EVE
Giá như mà tôi biết làm sao có thể kể ...

KAREN
Thử xem nào...

EVE
Vâng...

Birdie đi ra khỏi phòng tắm. Mọi người nhìn cô ta chằm chằm.


Cô ta nhận thấy rằng mình đang làm xen vào một thứ gì đó
quan trọng. Cô ta đóng cánh cửa nhẹ nhàng, rồi tựa và nó.

EVE
Vâng... nó bắt đầu với vở kịch trước vở này ...

LLOYD
'Hồi tưởng'.

22
MARGO
Cô có xem nó ở New York này không?

EVE
Ở San Francisco. Đó là tuần trước. Tôi đã đi vào một đêm...
Cái đêm quan trọng nhất cuộc đời tôi - đến vở kịch này. Dù
sao... tôi thấy rằng mình đi xem đêm tiếp theo - rồi đêm
tiếp theo nữa, rồi tiếp theo nữa. Tất cả các buổi diễn. Sau
đó, khi mà đoàn diễn đi về phía Đông - tôi cũng đi về phía
Đông.

BIRDIE
Tôi không bao giờ quên trận bão tuyết vào cái đêm mà chúng
ta diễn ở Cheyenne. Một đêm giá lạnh. Lần đầu tiên tôi thấy
áo nịt ngực gẫy như mẩu bánh qui...

Eve nhìn cô ta với một vẻ chẳng có gì là đáng cười, rồi quay


lại nhìn tay của mình.

KAREN
Eve... Tại sao cô không kể từ lúc ban đầu?

EVE
Có thể nó không khiến bà thích thú đâu.

MARGO
Thôi nào...

Eve nói một cách đơn giản và không hề có mặc cảm.

EVE
Tôi đoán là nó đã bắt đầu từ khi ở nhà. Wisconsin, đúng thế.
Ở đó chỉ có mẹ, bố và tôi. Tôi là con một, và tôi đã khiến
nhiều người tưởng thật khi tôi diễn đủ thứ trò khi còn là
một đứa trẻ... Những trò đó là gì thì không quan trọng.
Nhưng bằng một cách nào đó, diễn xuất và làm cho người khác
tin bắt đầu ăn sâu vào cuộc đời tôi mỗi lúc một nhiều, nó
nhiều đến độ tôi không thể phân biệt sự thật và sự giả dối
ngay cả đôi khi sự giả dối còn có vẻ thật hơn. Tôi đang nói
lảm nhảm, phải không nhỉ?

LLOYD
Không hề...

EVE
Nông dân thì ngày đấy nghèo lắm, bố tôi đó, cũng là một nông
dân. Tôi cần phải giúp đỡ gia đình. Thế là tôi bỏ học và đến

23
Milwaukee. Tôi trở thành một thư ký. Trong một lò chưng cất.
(cô ấy mỉm cười)
Khi bạn là một thư kí cho một lò chưng cất - thật là khó để
làm người khác tin rằng bạn là bất cứ thứ gì khác. Tất cả
chỉ toàn là bia. Công việc chẳng vui mấy nhưng nó đã giúp
được gia đình tôi - và hồi đó có một gánh hát nhỏ gần đấy
... giống như những hạt mưa trên sa mạc. Đó là nơi tôi gặp
Eddie. Anh ấy là kỹ thuật viên ra-đi-ô. Chúng tôi diễn vở
'Liliom'. Ba xuất diễn, tôi diễn thật tệ - đó là khi cuộc
chiến nổ ra, và chúng tôi cưới nhau. Eddie nhập ngũ và gia
nhập không quân - và rồi họ điều anh ấy đến Nam Thái Bình
Dương. Ông cũng từng ở trong O.W.I phải không ông Richards?
(Lloyd gật đầu)
Đó là tôi nghe ai đấy nói thế... Vâng, khi Eddie đi rồi,
cuộc sống của tôi trở lại với bia. Ngoại trừ mỗi tuần một lá
thư. Tuần nọ, Eddie viết rằng anh ấy chuẩn bị phải đi xa.
Tôi đã dành dụm tiền và ngày phép. Tôi đã đến San Francisco
để gặp anh ấy.
(ngừng một chút)
Eddie không ở đó. Họ chuyển tiếp điện tín từ Milwakee - bức
điện từ Washington gửi đến, rằng Eddie đã không hoàn thành
được nhiệm vụ. Rằng Eddie đã chết...
(Karen đặt tay lên tay của Lloyd)
... thế là tôi nhận ra rằng mình đang ở San Francisco, một
mình, nhưng tôi không thể quay lại mà thiếu Eddie. Tôi tìm
một công việc. Tiền bảo hiểm của anh ấy đã giúp tôi phần
nào... Có nhiều nhà hát ở San Francisco. Một đêm, Margo
Channing đến để diễn vở 'Hồi tưởng'... và tôi đã đi xem. Và,
ừm, giờ tôi ở đây...

Cô ta kết thúc câu nói mà không mảy may xúc động. Margo sụt
xịt, chấm nhẹ đôi mắt.

BIRDIE
(giọng như muốn kết câu chuyện)
Thật là một câu chuyện xúc động. Mọi thứ ngoại trừ những con
chó săn đánh hơi sau đít cô ta...

Câu nói đó đã khiến bầu không khí trở về bình thường. Margo
quay sang Birdie-

MARGO
Có một số trải nghiệm, Birdie à, không có trong nhà hát - và
ngay cả một kẻ diễn viên hạng năm cũng nên hiểu và tôn trọng
(quay sang Eve)
Tôi muốn xin lỗi vì những lời vừa rồi của Birdie-

24
BIRDIE
(xen vào)
Cô không cần phải xin lỗi cho tôi!
(quay sang Eve)
Tôi xin lỗi nếu tôi đã làm cô phật lòng. Đó chỉ là cách tôi
nói chuyện thôi...

EVE
(dịu dàng)
Cô không làm tôi phật lòng chút nào, cô Coonan ạ ...

BIRDIE
Cứ gọi tôi là Birdie.
(quay sang Margo)
Và bởi là một diễn viên hạng năm - tôi đã thôi diễn trong
suốt mười một năm rồi mà, cô biết đấy!

Cô ta đóng sầm cửa nhà tắm một lần nữa. Ngay khoảnh khắc đó,
BILL SAMPSON mở cửa bước vào phòng thay đồ. Ông ta trẻ
trung, mạnh mẽ, vô kỷ luật. Ông ta lôi một cái va-li cũ kĩ
và bỏ nó xuống khi đi ngang qua Margo-

BILL
Bốn lăm phút kể từ lúc này, máy bay của tôi sẽ cất cánh và
làm sao mà tôi tìm thấy cô? Chưa sẵn sàng gì hết, trông cứ
như là một bãi phế liệu-

MARGO
Cảm ơn anh rất nhiều.

BILL
Chẳng phải đó là phá hoại à. Sự nghiệp của tôi chẳng là cái
nghĩa lí gì đối với cô hay sao? Cô không còn tính người nữa
à?

MARGO
Chỉ cho tôi một con người đi rồi thì có lẽ tôi sẽ có tính
người!

KAREN
(nhận thức sự có mặt của Eve)
Này Bill ...

BILL
Mấy hãng hàng không đều có đồng hồ, cứ như là cô chẳng có

25
ấy! Tôi bắt đầu quay từ thứ hai, suốt cả tuần - Zanuck hết
kiên nhẫn nổi rồi, ông ấy muốn tôi, ông ấy cần tôi!

KAREN
(giọng lớn hơn)
Này Bill -

MARGO
Zanuck, Zanuck, Zanuck! Thế hai người là cái gì - người tình
của nhau à?

Bill đột nhiên cười khểnh, quỳ một chân xuống bên cạnh
Margo.

BILL
(mỉm cười)
Ở một vài điểm nào đó. Trông cô đẹp đẽ hơn ông ấy một chút
đấy...

MARGO
Tôi là một bãi phế liệu mà.

KAREN
(hét lên)
Bill!

BILL
(hờ hững; nói với Karen)
Hử?

KAREN
Đây là Eve Harrington.

Bill liếc mắt thoáng qua Eve.

BILL
Xin chào.
(quay sang Margo)
Bãi rác tuyệt với của tôi ạ. Sự bí ẩn và những giấc mơ của
tôi, được tìm thấy ở trong bãi rác -

MARGO
(hôn Bill)
Chúa ơi giúp con, tôi yêu một tên điên.

Bill cười khểnh, đứng dậy, nhìn Eve cứ như thể là lần đầu
tiên được thấy Eve vậy.

26
BILL
Xin chào, tên cô là gì nhỉ?

EVE
Eve. Eve Harrington.

KAREN
Hai người vừa gặp nhau rồi.

BILL
Ở đâu?

KAREN
Ngay đây. Một phút trước đây.

BILL
Hay thật đấy.

MARGO
Cô ta cũng là một kẻ ngưỡng mộ cuồng si anh đó.

BIRDIE
Hãy tưởng tượng. Tất cả sự ngưỡng mộ này cùng ở trong một
căn phòng.

BILL
Hãy đưa bà chủ của cô vào phòng tắm và mặc đồ cho cô ấy đi.
(Birdie há hốc miệng)
Không bình phẩm gì nhé.

Birdie ngậm miệng lại và đi vào buồng tắm. Một lát sau,
chúng ta nghe thấy tiếng vòi sen chảy. Eve đứng dậy.

KAREN
Cô không đi đó, phải không ?

EVE
Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên đi. Nó đã trở thành, ừm, tôi khó
có thể tìm được từ để miêu tả nó đã thành gì...

MARGO
(đứng dậy)
Đừng, đừng đi ...

EVE
Bốn ông bà chắc phải có nhiều chuyện để nói với nhau - trước

27
chuyến đi của ông Sampson...

Margo, quả quyết đến bên Eve.

MARGO
Ở lại đây đi mà, nhé! Như thế này, chúng ta sẽ để ông
Stanislavsky này lên máy bay còn cô và tôi sẽ đi đâu đó để
nói chuyện.

EVE
Ừm - nếu như tôi không cản đường...

MARGO
Tôi sẽ không lâu hơn một phút đâu.

Margo bước nhanh vào phòng tắm. Eve ngồi xuống một lần nữa.

KAREN
Lloyd, chúng ta phải đi thôi -

Lloyd đứng dậy. Karen bước tới ghé vào cửa nhà tắm. Cô ta
lớn giọng - tiếng vòi sen vẫn đang chảy...

KAREN
Margo này, ngủ ngon nhé! Tôi sẽ gọi cho cô ngày mai!

Câu trả lời của Margo chìm lấp trong tiếng vòi sen. Karen
bước đến hôn Bill. Lloyd cũng thế.

KAREN
May mắn nhé, thiên tài...

BILL
Thiên tài thì không cần chúc may mắn
(cười khểnh)
Tôi thì cần.

LLOYD
Tôi thì không lo lắng cho anh.

BILL
Cứ tin như thế đi.

Họ bắt tay nhau nồng thắm. Karen và Lloyd đến bên Eve.

KAREN

28
Buổi tối tốt lành nhé, Eve. Hy vọng tôi sẽ được gặp lại cô
sớm-

EVE
Tôi sẽ lại ở chỗ cũ, khuya mai -

KAREN
Không chỉ là như thế. Như là một người bạn nữa...

EVE
Tôi cũng muốn điều đó.

LLOYD
Gặp cô thật là thú vị, Eve.

EVE
Tôi cũng hy vọng như thế, ông Richards. Chúc ông ngủ ngon...

Lloyd bắt tay Eve, bước quay để đi cùng Karen, đang đợi ngay
trước cửa, đang mở, của phòng thay quần áo.

EVE
Bà Richards.
(Karen và Lloyd quay lại)
... Tôi sẽ không quên đêm nay cho đến khi nào tôi còn sống.
Và tôi sẽ không quên rằng bà đã làm điều đó trở thành có
thể.

Karen cười tươi. Cô ta đóng cánh cửa. Họ đi.

GIỌNG CỦA KAREN


- và tôi cũng sẽ không quên cô, Eve à.
Đêm đó chúng tôi đi đâu nhỉ, Lloyd và tôi? Thật là buồn cười
khi có những thứ bạn nhớ và những thứ khác thì không...

NỘI. PHÒNG THAY ĐỒ CỦA MARGO - ĐÊM

Eve ngồi ở chiếc ghế hồi nãy. Bill tiếp tục đi qua đi lại.
Eve không rời mắt khỏi ông ta. Ông ta mời Eve một điếu
thuốc. Cô ấy lắc đầu. Ông ta nhìn đồng hồ.

EVE
Ông đã nói là bốn mười lăm phút. Ông sẽ không kịp được đâu.

BILL
(cười khểnh)
Tôi nói dối đấy. Chúng ta dư sức kịp. Margo có khái niệm về

29
thời gian chẳng hơn gì con cá thờn bơn.

Ông ta bước tới bàn trang điểm, cầm cuốn sổ của Margo lên và
mở ra. Ông ta tìm thấy một lá thư. Ông ta liếc qua nó rồi
đặt lại vị trí cũ.

BILL
Cô ta đã mang lá thư này theo cả mấy tuần nay rồi. Tôi đã
đọc nó ba lần...

Đột nhiên có tiếng la thất thanh từ phòng tắm.

GIỌNG CỦA MARGO


Cô đang lẽ phải là người kéo phẹc-mua-tuya chứ không phải là
tôi.

GIỌNG CỦA BIRDIE


Giống như phải kéo một cái phẹc-mua-tuya bị rỉ sét vậy -
đứng yên nào!

Bill bật cười.

BILL
Cái thể loại phim tài liệu gì mà hai người đó đang làm cơ
chứ... giống như cầy mangut và rắn bành mang vậy -

Ông ta nằm ườn ra ghế, nhắm mắt. Một khoảng lặng.

EVE
(buột miệng)
Thế hóa ra ông chuẩn bị đến Hollywood.

Bill cười vẻ khẳng định. Một sự im lặng.

BILL
Tại sao?

EVE
Tôi chỉ tự hỏi.

BILL
Tự hỏi gì cơ?

EVE
Tại sao.

30
BILL
Tại sao cái gì?

EVE
Tại sao ông lại phải đi đến đó.

BILL
Tôi đâu phải bị bắt buộc. Tôi muốn thế mà.

EVE
Có phải vì tiền không?

BILL
Tám mươi phần trăm tiền bạc sẽ đi vào sở thuế.

EVE
Thế thì tại sao? Tại sao, nếu ông đang là đạo diễn trẻ giỏi
nhất và thành công nhất trong Nhà Hát -

BILL
Nhà 'Hót', nhà 'Hót' -
(ông ta ngồi dậy)
- có cuốn sách luật nào nói rằng nhà Hát chỉ hiện diện trong
những tòa nhà xấu xí, tập trung trong một dặm vuông thành
phố New York này không? Hay là London, Paris hay là Vienna?
(ông ta đứng dậy)
Nghe này, cô bé. Và hãy học hỏi này. Muốn biết Nhà Hát là gì
à? Một gánh xiếc bọ chét. Cả ca kịch nữa. Cả tạp kĩ nữa, hóa
trang, ba lê, nhảy kiểu mọi da đỏ, Punch và Judy, cả cái
kiểu ban nhạc một người - tất cả đều là Nhà hát. Nơi đâu có
ảo thuật và làm cho người ta tin ngay cả với chỉ một khán
giá - đó là Nhà Hát. Vịt Donald, Ibsen, và Kẻ tuần du cô
độc, Sarah Bernhardt, Poodles Hanneford, Lunt và Fontanne,
Betty Grable, Rex và Wild, cùng Eleanora Duse. Cô chẳng hiểu
gì về họ cả, cô chẳng thích họ một tí gì, tại sao lại thế?
Nhà Hát là của mọi người - kể cả cô nhưng không phải là
ngoại lệ - thế nên đừng nói đồng ý hoặc không đồng ý. Những
thứ ấy đối với cô có thể không là Nhà Hát, nhưng sẽ là Nhà
Hát của ai đó, ở một nơi nào đó.

EVE
Tôi chỉ hỏi một câu đơn giản thôi mà.

BILL
(nhếch mép cười)
Và tôi cũng đã ngậm cái miệng mình lại đây. Không có gì cá

31
nhân, cô bé ạ, không có gì ác ý cả đâu...
(ông ta ngồi xuống)
... đó chỉ là có quá nhiều sậm xịt ở trong cái nơi Xanh Ngà
mà họ gọi là "Nhà Hót" này - đôi khi nó làm tôi ngán đến tận
cổ đây này...

Ông ta lại nằm bệt xuống.

EVE
Nhưng mà Hollywood. Ông không thể ở đó.

BILL
(nhắm mắt lại)
Chỉ là giao kèo một phim thôi.

EVE
Nhưng chỉ có vài người quay lại...

BILL
Ừ. Họ giữ chân anh bằng thuốc với cả lính gác trang bị đến
tận răng cơ đấy...

Một khoảng lặng.

EVE
Tôi đọc George Jean Nathan mỗi tuần.

BILL
Cả Addison deWitt nữa.

EVE
Mỗi ngày.

BILL
Cô không cần phải nói cho tôi biết.

Margo, đang đeo một chiếc hoa tai, xồ ra từ phòng tắm, đi


theo sau là Birdie. Bill đứng dậy.

MARGO
(trên đường đi)
Tôi hiểu, đó là thứ cuối cùng - chỉ một chiếc hoa tai nữa
thôi. Nếu nó không phải thế, thì nó sẽ phải - Tôi không thể
tìm cái còn lại ở đâu cả...

32
Margo cầm cuốn sổ của mình, bắt đầu tìm kiếm. Bức thư rơi
ra...

BILL
Vứt cái thứ đáng kinh đó đi, nó làm tôi đến phát chán cả
lên -

Margo vứt lá thứ vào sọt rác, tiếp tục tìm kiếm.

EVE
(vẻ quan tâm)
Theo cô thì nó có thể ở đâu?

BIRDIE
Nó sẽ lòi ra thôi.

MARGO
(vẻ chịu thua)
Ừm, thôi ...
(quay qua Birdie)
... tìm trong đống tóc giả, có lẽ sẽ tìm thấy nó đấy -

BILL
Những viên kim cương thật ở trong một bộ tóc giả. Thế giới
mà chúng ta đang sống đây...

MARGO
(cô ta vẫn tiếp tục tìm kiếm)
Cái áo khoác của tôi đâu rồi?

BIRDIE
Ngay ở chỗ mà cô đã bỏ nó đó...

Cô ta bước đến đằng sau ghế. Cô ta lấy ra một bộ da chồn


tuyệt đẹp.

BILL
(nói với Margo)
Những vết nhăn kìa.

Margo bắt đầu làm thẳng chúng lại.

MARGO
(nói với Eve)
Không thể khiến mắt của ông ấy rời khỏi chân tôi được.

BILL

33
Giống như vỏ quả chanh ni-lông vậy -

MARGO
(giọng nghiêm nghị)
Byron cũng nói rằng nó không thể thanh lịch hơn được nữa
đó... nào chúng ta đi -

Vào lúc này, cô ta đã mặc xong áo khoác và nắm tay Eve, bước
ra cửa. Bill vòng tay quanh Birdie.

BILL
Có nhắn tin gì không nào? Cô muốn tôi nói gì với Tyrone
Power không?

BIRDIE
Cứ cho ông ấy số điện thoại của tôi, tôi sẽ tự nói với ông
ấy.

Bill hôn má của cô ta. Cô ta hôn Bill.

BIRDIE
Hạ gục hết chúng nó đi
(quay sang Margo)
Có chìa khóa của cô chưa?

MARGO
(gật đầu)
Gặp lại cô ở nhà...

Margo và Eve đợi Bill ở ngoài cửa...

NGOẠI. SÂN BAY LAGUARDIA - ĐÊM

Quầy hành lí hãng hàng không American Airlines. Cơn mưa đã


tạnh, nhưng vẫn còn ẩm ướt.

Margo, Eve và Bill bị chắn sau bởi hai hoặc ba cặp khác cũng
đang đợi để kí gửi. Tay của Margo và Bill khoác vào nhau. Họ
nhận thức nhiều hơn về một cuộc chia tay sắp đến. Eve cảm
thấy sự có mặt của mình là thừa.

Một khoảng lặng. Bill rướn cổ thấy vị hành khách ở đầu hàng
đang có một cuộc nói chuyện hết sức nhã nhặn với người điều
vận. Bill thở dài.

MARGO
Họ phải tính giờ để sao cho mọi người đều lên máy bay vào

34
phút cuối cùng. Để họ có thể đóng cửa và hành khách yên vị.

Người đàn ông ở phía trước bước lên.

BILL
Ah...

EVE
Tôi có một đề nghị
(hai người nhìn cô ta)
Cũng không còn nhiều thời gian - ý của tôi là, hai ông bà
chưa có một phút riêng tư nào, và, ừm, tôi có thể lo mọi
chuyện ở đây và sẽ đưa vé cho ông khi chúng ta gặp lại ở
cổng ra máy bay, nếu như ông muốn.

BILL
Tôi nghĩ là chúng tôi rất thích đề nghị đó. Chắc là cô không
phiền chứ?

EVE
Tất nhiên là không rồi.

Bill đưa cho Eve vé. Margo mỉm cười biết ơn. Eve mỉm cười
đáp lại.

NGOẠI. HÀNH LANG VÀ CỬA RA MÁY BAY - SÂN BAY LAGUARDIA - ĐÊM

Hai hành lang được che chắn với những cửa sổ bằng kính. Tay
của Margo ở trong tay của Bill.

BILL
Cô ta thật là một cô gái tốt bụng, đó chính là cái kiểu của
cô ấy...

MARGO
Eve. Em đã quên mất rằng họ đã được dạy dỗ như thế ...

BILL
Không biết giả vờ, cái kiểu thẳng thắn một cách kì lạ và cả
cảm thông nữa chứ -

MARGO
Thế cô ấy có nói với anh về Nhà Hát và nó có ý nghĩa như thế
nào không?

BILL
(cười khúc khích)

35
Anh đã nói với cô ấy chuyện dó. Anh đã huyên thuyên suốt.

MARGO
Tất cả mọi tôn giáo trên trái đất này đều hợp làm một, và
chúng ta là những vị Thánh thần... chẳng phải là điều đó quá
ngớ ngẩn sao. Đột nhiên em có cảm giác muốn che chở cho cô
ấy - như một chú cừu chạy rông trong khu rừng rậm rạp...

Bill trâm ngâm một chút rồi kéo cô ta về một bên. Một vài
hành khách đi ngang qua. Một khoảng lặng.

MARGO
Anh bảo trọng nhé...

BILL
Anh hiểu là họ kiểm soát khá tốt những tên mọi da đỏ...

MARGO
Bill...

BILL
Huh?

MARGO
Đứng để bị kẹt ở giữa những nàng đỏm dáng nhé -

BILL
Anh sẽ cố gắng.

MARGO
Anh không phải là thứ béo bở gì, anh biết mà, kiêu ngạo và
nhẹ dạ và bừa bộn nữa -

BILL
Không phải ai cũng là Gregory Peck được.

MARGO
- anh là một kiểu mẫu dành cho những cô bé mắt hau háu, to
tròn, kiêu kỳ.

BILL
Em còn muốn trẻ con đến như thế nào nữa trước khi thôi đi?

MARGO
Em không muốn là trẻ con, em chỉ muốn ổn định trong một vài
năm đã -

36
BILL
(giọng chắc chắn)
Thôi cái kiểu đó đi ngay.

MARGO
Có phải em sẽ mất anh không, hả Bill? Phải không?

BILL
Ngay lúc này em như là một đứa trẻ sáu tuổi...

Ông ta hôn Margo, dừng lại khi nhận ra Eve đang đứng gần họ.
Eve đang cầm vé trên tay.

EVE
Mọi thứ đã sẵn sàng.

Cô ấy đưa cho Bill vé, họ bước tới cửa ra máy bay.

NỘI. CỬA RA MÁY BAY - SÂN BAY LAGUARDIA - ĐÊM

Chiếc D.C. 6 đang đậu. Một vài hành khách bước qua. Bill đưa
vé cho kiểm soát viên, rồi quay sang Eve.

BILL
Cảm ơn cô đã giúp... Chúc cô may mắn.

EVE
Chào tạm biệt, ông Sampson.

Bill choàng tay qua người Margo.

BILL
Đan cho anh một cái khăn choàng nhé.

MARGO
Gọi cho em khi anh tới nơi...

Họ hôn nhau. Vòng tay của Margo siết thật chặt. Bill đẩy ra,
hôn Margo lần nữa nhưng thật nhẹ nhàng, rồi rảo bước ra máy
bay. Margo xoay người lại. Eve đặt tay của mình vào tay
Margo.

Bill dừng một lát trên đường ra máy bay.

BILL
Này - cô bé ...

37
Margo quay lại nhìn ông ta cùng với Eve.

BILL
Hãy để mắt đến cô ấy giùm tôi nhé. Đừng để cô ấy cô đơn. Cô
ấy là con cừu chạy rông ở trong rừng...

Eve nhìn Margo. Margo mỉm cười.

EVE
Đừng lo lắng...

Bill vẫy tay, bước đi. Cánh cửa đóng đằng sau ông ây, máy
bay chuẩn bị khởi hành...

Margo và Eve quay lại, bước đi. Họ đi dọc hành lang. Khi họ
bước đi, Eve nhẹ nhàng rút tay của mình khỏi bàn tay của
Margo và buông nó thoải mái bên cạnh...

GIỌNG CỦA MARGO


Cùng đêm đó, chúng tôi đã dọn đồ của Eve, một vài thứ tài
sản còm cõi của cô ấy... Cô ấy dọn đến căn phòng nhỏ dành
cho khách ở lầu trên cùng...

NỘI. PHÒNG ĂN - ĐÊM

MARGO trượt những ngón tay như kiểu đang suy nghĩ lên và
xuống bên cạnh chiếc cốc uýt-ki pha sô đa đã cạn.

GIỌNG CỦA MARGO


... cô ấy đã khóc khi nhìn thấy nó - cái phòng ấy giống hệt
như căn phòng bé nhỏ của cô ta ở Wisconsin.

ADDISON liếc mắt nhìn cô ta một cách giễu cợt. Ông ta mời cô
ta một ly uýt-ki.

MARGO lắc đầu, lơ đãng. Cô ta nhìn xuống chiếc cốc một lần
nữa. Sau đó, cô ta đưa mắt lên nhìn về phía Eve.

GIỌNG CỦA MARGO


... ba tuần tiếp theo hệt như từ truyện cổ tích - và tôi như
thể là cô bé Lọ Lem ở hồi cuối. Eve trở thành em gái của
tôi, luật sư của tôi, mẹ, bạn, bác sĩ tâm lí và cả cảnh sát
- như thể đang là tuần trăng mật vậy ...

NỘI. PHÒNG KHÁCH NHÀ MARGO - NGÀY

38
Căn phòng cao hơn con phố bên dưới một tầng lầu. Một căn
phòng dài và trống trải nhưng được trang trí một cách thông
minh, có trưng bày một giải thưởng Sarah Siddons.

GIỌNG KỂ CỦA MARGO chồng lên những cảnh KHÔNG TIẾNG ĐỘNG.

Eve ngồi ở một chiếc bàn làm việc. Cô ta đang sắp xếp một tá
thư để được duyệt qua bởi Margo. Margo ngồi thoải mái bên
cạnh lò sưởi với một tập kịch bản. Cô ta trao coh Eve tập
kịch bản, lắc đầu và nhăn mũi. Eve mỉm cười, cầm tập kịch
bản, đưa tập thư cho Margo để kí.

Birdie bước vào với một khay trà, sắp đặt trên một chiếc bàn
thấp phía trước lò sưởi.

Điện thoại reo.

Birdie và Eve cùng muốn nhận cuộc gọi. Eve cầm máy lên
trước. Bởi vẻ lịch sự nhưng với thái độ phản cảm, chúng ta
biết là cô ta đang khiến cho ai đó bị một đòn đau.

Birdie đầu tiên liếc mắt nhìn Eve sau đó là nhìn Margo.

Margo dựa đầu lại phía sau, nhắm mắt lại một cách sung
sướng...

Birdie sập mạnh cửa trên đường ra khỏi phòng...

NỘI. HẬU TRƯỜNG - NHÀ HÁT CURRAN - NGÀY

Từ cánh gà. Không thấy được khán giả bên dưới. Eve đứng ở
một bên cánh gà. Margo và cộng sự đang diễn phần chào hạ
màn. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt... Màn hạ xuống. Các diễn viên,
ngoại trừ Margo và hai nam diễn viên chính, bước vào trong.
Màn lại được kéo lên...

EVE, ngắm nhìn và lắng nghe những tràng pháo tay. Đôi mắt
của cô ta loé sáng. Cô ta xoa đôi bàn tay...

SÂN KHẤU, Eve cũng vẫn ở bên cánh gà nhưng gần hơn. Một lần
nữa, màn được hạ xuống. Lần này, hai diễn viên nam đi vào
trong. Màn kéo lên, chỉ còn một mình Margo. Tràng pháo tay
lại nổi lên.

EVE, vẫn cái nhìn như thôi miên... có những giọt lệ trong
đôi mắt của cô ấy. Màn hạ xuống rồi lại kéo lên một lần nữa
-

39
MARGO, màn hạ một lần nữa giữa cô ta và MÁY QUAY...

HẬU TRƯỜNG, màn đã được hạ xuống sàn. Margo bắt đầu đi vào
phía trong.

ĐIỀU KHIỂN SÂN KHẤU


Một lần nữa nhé?

MARGO
(lắc đầu)
Từ lúc này trở đi đó không phải là vỗ tay - đó chỉ là thứ để
người ta làm cho đến khi các hàng ghế trống trơn...

Cô ta vừa bước đi vừa nói và chợt thấy Eve vẫn đang đứng bên
cánh gà. Đôi mắt Eve còn đang ướt, cô ấy đang sụt sùi.

MARGO
Gì thế - lại nữa à?

EVE
Tôi có thể nhìn bà diễn màn cuối một ngàn lần và lần nào
cũng khóc -

MARGO
(cười ngạo)
Buổi diễn vở này thứ một ngàn - nếu như mà tôi có thể diễn
nhiều đến thế - sẽ được tổ chức ở một nhà tế bần được che
chắn kĩ...

Cô ta nắm tay Eve rồi họ bước về phía phòng thay đồ của cô


ấy.

EVE
Tôi cần phải nói là cô đã biết rằng ông Sampson đã đi được
cả tháng rồi.

MARGO
Ừ, đúng đấy. Nhất là khi cô ta là tôi từ giờ cho đến sáng
mai...

EVE
Ý của tôi là vở diễn. Ngoại trừ cô, tôi cứ nghiễm tưởng là
ông ấy chưa từng chỉ đạo vở diễn này bao giờ bởi cái cách mà
họ đã thay đổi mọi thứ ...

MARGO

40
(mỉm cười)
Ừ, khi mà thầy giáo đi xa thì diễn viên vẫn là diễn viên
thôi...

EVE
Trong màn thứ hai với cha của cô, vai diễn của Roger
Ferraday đáng lẽ phải đứng xa trên sân khấu, gần tấm phông.
Thế mà ông ta cứ dấn lại mỗi lúc một gần cô hơn, mỗi đêm ...

MARGO
Khi ông ta đến quá gần thì tôi sẽ nhổ vào mắt ông ta.

Giờ thì họ đã ở phòng thay đồ của Margo. Bộ áo của Margo đã


được tháo ra với sự giúp đỡ của Eve. Họ bước vào phòng.

NỘI. PHÒNG THAY ĐỒ CỦA MARGO - ĐÊM

Phòng đã có nhiều thay đổi. Một tấm thảm mới, những tấm trải
phủ trên đồ gỗ, chụp lồng đèn mới, những tấm màn cửa kiểu
cách.

Birdie đang đợi ở trong phòng. Cô ta đang nghe một trận đấu
võ đài; cô ta tắt nó đi khi Eve và Margo bước vào phòng.

MARGO
(đang bước vào phòng)
Cái thắt lưng mới cô mua là cỡ nhỏ hơn hồi trước. Tôi có thể
cảm thấy như thế.

BIRDIE
Có những thứ có thể tăng cỡ lên thì sao.

MARGO
Khi chúng ta về nhà, cô sẽ phải đeo một trong những cái thắt
lưng này và diễn trong vòng hai tiếng rưỡi đồng hồ.

BIRDIE
Tôi không thể nào đeo thắt lưng trong vòng hai tiếng "gưỡi"
đồng hồ...

Margo tháo bộ tóc giả. Cô ta khoác áo và ngồi bên bàn trang


điểm. Eve ngồi trên ghế bên cạnh đống phục trang.

EVE
Cô không chú ý những trang trí mới của tôi ở trong phòng này
à...

41
MARGO
(xoay quanh và nhìn)
Ừ, cô đã làm nhiều thứ đó... Có gì mới nào?

EVE
Những tấm màn che cửa này. Tôi đã tự tay may chúng đấy.

MARGO
Trong chúng cũng đáng yêu đấy. Phải không, Birdie?

BIRDIE
Thật là đáng ngưỡng mộ. Giờ thì chúng ta có tất cả mọi thứ
mà phòng trang điểm cần có, chỉ còn thiếu mỗi cái rổ bóng rổ
thôi.

MARGO
Chỉ là vì cô cũng chẳng thể kéo cái phẹc-mua-tuya quần thôi
à. Thật chu đáo đó, Eve, và tôi trân trọng nó -

Một khoảng lặng.


Eve đứng dậy, cầm bộ trang phục của Margo lên.

EVE
Trong khi các cô thu dọn, tôi sẽ đưa cái này tới chỗ bà quản
lí trang phục -

MARGO
Đừng lo. Bà Brown sẽ đến đây ngay thôi.

EVE
Không phiền gì đâu ạ.

Và rồi cô ta cầm bộ trang phục đi ra khỏi phòng. Birdie há


hốc miệng, ngậm lại, rồi mở ra lần nữa.

BIRDIE
Liệu tôi có thể thẳng thắn mà nói ra điều này - cô đã từng
nghe đến chữ "công đoàn" chưa?

MARGO
Lương thấp quá à? Bao nhiêu?

BIRDIE
Tôi chẳng có công đoàn gì ca. Tôi là lao động khổ sai.

MARGO
Thế thì sao?

42
BIRDIE
Những cái bà quản lí phục trang thì có đấy. Và tiếp theo thì
theo lệ, một bà quản lí phục trang sẽ là người nhạy cảm nhất
trong cái ngành biểu diễn này đấy.

MARGO
(có vẻ nắm bắt được vấn đề)
Ổ, ồ.

BIRDIE
Bà ta có hai thứ để làm - lấy quần áo "dzà" ủi chúng - "dzà"
nếu như ai đó mà nhúng tay vao ...

Khi Birdie nói, Margo nhanh chóng bước ra cửa và đuổi theo
Eve.

NỘI. HẬU TRƯỜNG - NHÀ HÁT CURRAN - ĐÊM

Margo bước ra ngoài phòng, tìm kiếm Eve, sau đó căng mắt
nhìn ngạc nhiên.

EVE, gần cánh gà. Cô ta đứng bên cạnh một vài hình nộm bắt
chước các diễn viên phụ. Cô ta trườm bộ áo của Margo lên
người. Cô ta xoay người và cúi chào cứ như thể là các tràng
pháo tay đang rộ lên - hệt như Margo đã từng làm ...

MARGO ngắm nhìn Eve một cách tò mò. Sau đó, Margo mỉm cười.

MARGO
(giọng gọi)
Eve-

EVE, giật mình, giấu bộ đồ, quay về phía Margo.

Margo cười cảm thông.

MARGO
(giọng nhẹ nhàng)
Tôi nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên để bà Brown ghé qua
mang tủ quần áo đi...

Không nói nên lời, Eve mang bộ áo đến chỗ Margo...

NỘI. PHÒNG NGỦ CỦA MARGO - ĐÊm

Margo đang ngủ. Chiếc đồng hồ đặt bên giường, có kim phản

43
quang, chỉ đúng 3 giờ sáng. Tiếng chuông điện thoại reo. Cô
ta nhấc đầu khỏi gối, lắc đầu. Cô ta sờ soạng, bật đèn, rồi
nhấc điện thoại.

MARGO
Alô..

GIỌNG TỪ TỔNG ĐÀI


Chúng tôi sẵn sàng nối máy tới Beverly Hills cho bà...

MARGO
Nối máy, nối máy gì cơ?

GIỌNG TỪ TỔNG ĐÀI


Đây có phải là Templeton 89970? Cô Margo Channing phải không
ạ?

MARGO
Đúng vậy, nhưng tôi không hiểu -

GIỌNG TỪ TỔNG ĐÀI


Chúng tôi đã sẵn sàng nối máy cho cuộc gọi lúc 12 giờ đêm,
giờ California, tới ông Willam Sampson ở Beverly Hills...

MARGO
Tôi đã hẹn trước à?

GIỌNG TỪ TỔNG ĐÀI


Xin mời cô ...

GIỌNG CỦA BILL


(giọng to và vui vẻ)
Margo! Thật là một bất ngờ tuyệt vời!

Margo nhẩy dựng lên bởi sự nồng nhiệt của Bill. Vào lúc đó,
MÀN HÌNH KÉO CHÉO XUỐNG TỪ TRÁI SANG PHẢI, để Margo ở phía
dưới phải của màn hình và Bill thì ở phía trên trái. Ông ta
đang ở trên giường, đọc sách. Đồng hồ của ông ta chỉ đúng
nửa đêm.

BILL
(tiếp tục)
Thật là chu đáo, một việc đáng yêu chưa từng thấy bao giờ -

MARGO
(sửng sốt)

44
Bill? Có phải em đã phát điên lên rồi không hả Bill?

BILL
Em là cô gái yêu của anh, phải không nào?

MARGO
Em là thế mà...

BILL
Thế thì em đúng thật là điên khùng rồi.

MARGO
(gật đầu đồng ý)
Khi nào - khi nào anh trở về?

BILL
Anh sẽ đi một tuần nữa - phim đang được kết lại, bọn anh vừa
xem chiếu thử tối qua... những thước phim chiếu thử đó. Thật
là kinh hãi. Chẳng có gì mà anh có thể làm được nữa, như thể
anh bị kẹt trong một cái hộp thiếc vậy -

MARGO
- trong hộp thiếc, giấy bóng kính hay trong gì đi nữa, em
muốn anh về nhà...

BILL
Em có chuyện gì gấp à?

MARGO
Rất gấp nữa là khác, nhanh lên anh nhé - thôi nào, chúc anh
buổi tối tốt lành, cưng à, và ngủ ngon nhé...

BILL
Đợi chút nào! Em không thể cúp máy được, em chưa nói điều đó
mà -

MARGO
Bill à, em biết em muốn như thế nào mà - nhưng qua điện
thoại thế này, giờ thì nó thật sự như là trò trẻ con ấy...

BILL
Trò trẻ con hay là không, nó cũng đâu có xảy ra hàng ngày,
anh muốn nghe nó -và nếu em không nói thì em hãy hát nó lên
cũng được...

MARGO

45
(tin chắc là cô ta đã phát điên
lên rồi)
Hát nó lên à?

BILL
Chắc chắn rồi! Giống như các chàng trai Hội Viễn Tây vẫn hay
hát ấy..

MARGO
Bill... Bill, hôm nay là sinh nhật của anh.

Margo mở mắt to tròn. Hàm của cô ta và điện thoại như muốn


rớt xuống.

MARGO
Bill... Bill, hôm nay là sinh nhật của anh.

BILL
Và ai nhớ nào? Ai mà đã ngay vào giây đầu tiên, ngay lúc nửa
đêm...?

Margo biết chắc rằng đó không phải là cô ta.

MARGO
(giọng thểu não)
Chúc mừng sinh nhật, người yêu của em ...

BILL
Những lời đó có thể được nói tốt hơn nữa nhưng dù em cũng đã
nói ra rồi - giờ thì "nhiều hạnh phúc về".

MARGO
(lặp lại)
Nhiều hạnh phúc về...

BILL
Anh có một buổi tiệc, phải không?

MARGO
Tất nhiên rồi, tiệc sinh nhật và mừng anh về nhà .. em sẽ
mời ai nhỉ?

BILL
(cười)
Chẳng còn gì bí mật đâu, anh đã biết mọi thứ về buổi tiệc
rồi - Eve đã viết thư cho anh...

46
MARGO
Cô ấy đã làm thế à ... ?

BILL
Cô ấy chẳng trễ một tuần nào từ khi anh đi - nhưng có lẽ em
cũng đã biết mọi chuyện, hẳn là em đã bảo cô ấy phải viết gì
... dù sao, anh đã gửi cô ấy danh sách khách mời - hãy hỏi
cô ấy xem.

MARGO
Vâng ... em sẽ hỏi.

BILL
Eve sao rồi ? Ổn cả chứ ?

MARGO
Ổn cả.

BILL
Anh yêu em...

MARGO
(lẩm bẩm)
Em sẽ hỏi lại Eve...

BILL
Gì cơ?

MARGO
Em cũng yêu anh. Ngủ ngon, anh yêu -

BILL
Hẹn gặp em nhé...

Margo đặt máy điện thoại xuống. Bill cũng thế. Ông ta thay
thế điện thoại bằng một cuốn sách... DẦN DẦN KÉO MÀN HÌNH
LẠI NHƯ CŨ, CHỈ CÒN MARGO trên màn hình. Cô ta để điện thoại
ra xa. Lấy một điếu thuốc. Châm lửa. Cô ta trở người ...

NỘI. PHÒNG NGỦ CỦA MARGO - NGÀY

Margo đang ngồi trên giường, vẫn đang trầm ngâm. Birdie bước
vào với khay đồ ăn sáng cùng với một câu chào .Margo chào
lại. Birdie bắt đầu làm những việc lặt vặt trong phòng.
Margo uống một ngụm nước cam...

47
MARGO
Này, Birdie -

BIRDIE
Hử?

MARGO
Cô không ưa Eve, phải không?

BIRDIE
Cô muốn tranh luận hay muốn một câu trả lời?

MARGO
Một câu trả lời.

BIRDIE
Không ưa.

MARGO
Tại sao không?

BIRDIE
Giờ thì cô muốn tranh luận?

MARGO
Cô ấy đã làm việc chăm chỉ mà.

BIRDIE
Đêm "dzà" ngày.

MARGO
Cô ấy trung thành và hiệu quả -

BIRDIE
Giống như một đại lí với một khách hàng vậy.

MARGO
Cô ấy chỉ nghĩ cho tôi ...
(Birdie không trả lời)
... phải không?

BIRDIE
(giọng kết)
Ừ ...Dù sao thì cứ nói rằng cô ấy chỉ nghĩ cho cô đi...

MARGO

48
Thế có nghĩa gì?

Birdie dừng làm việc.

BIRDIE
Tôi sẽ cho biết nghĩa gì. Gióng như là - xem nào -giống như
là cô ấy đang nghiên cứu về cô vậy, giống như cô là một vở
kịch hay là một cuốn sách hay là một tập bản thảo. Cách cô
đi đứng, nói chuyện, nghĩ ngợi, ăn uống, ngủ nghỉ -

MARGO
(ngắt lời, dứt khoát)
Tôi chắc rằng đó là cô đang tâng bốc tôi thôi, Birdie, và
tôi chắc rằng đó chẳng có gì sai cả!

Có tiếng gõ cửa nhanh và dứt khoát. Eve bước vào. Cô ây vận


một bộ đồ nghiêm túc, tầm một tập tài liệu được bọc da bên
ngoài.

EVE
Xin chào buổi sáng!

Margo nói "chào buổi sáng", Birdie không nói gì. Eve khoe bộ
áo một cách hãnh diện.

EVE
Ừm - co nghĩ gì về bộ áo mới lịch lãm này của tôi?

MARGO
Rất hợp. Cô mặc nó đẹp hơn là tôi.

EVE
(giọng tếu)
Tôi có thể tưởng tượng được... cô biết đấy, tất cả những gì
cần làm chỉ là thêm bớt chỗ này chỗ kia một ít - có có chắc
là cô không muốn lấy lại chứ?

MARGO
Cũng chắc chắc. Tôi thấy nó hơi - hơi "tuổi mười bảy" đối
với tôi...

EVE
(cười)
Ồ, thôi nào, cứ như thể là cô một quí bà già cả không bằng
... Tôi đi đây. Cô còn có gì muốn nhắc nhở không ạ?

MARGO

49
Có kịch bản cần phải đem về Hội -

EVE
Tôi đã có nó đây rồi.

MARGO
- và đống ngân phiếu hay là cái gì đi nữa cho người thu thuế
thu nhập.

EVE
Ngay đây rồi.

MARGO
Có vẻ như là tôi không còn nghĩ ra được thứ gì mà cô chưa
nghĩ đến...

EVE
(mỉm cười)
Đó là công việc của tôi mà.
(cô ta quay lại bước đi
Gặp lại cô vào giờ uống trà...

MARGO
Eve này...
(Eve quay lại ở cửa)
... có khi nào, cô đã hẹn một cuộc gọi cho tôi đến Bill nửa
đêm giờ California không?

EVE
(thở hắt ra)
Ôi, thôi đúng rồi. Và tôi đã quên nói với cô -

MARGO
Đúng vậy, cưng à. Cô đã quên nói mấy thứ đó.

EVE
Vâng, tôi chắc là cô cũng muốn thế, tất nhiên rồi, ngày sinh
của ông ấy mà, và cô đã bận rộn suốt mấy ngày nay, và đêm
qua đáng lẽ tôi đã nói trước khi cô đi với Richards - và tôi
đoán là tôi đã ngủ quên khi bà về nhà...

MARGO
Ừ, cũng đoán thế. Nó - nó thật là chu đáo, Eve à.

EVE
Sinh nhật của ông Sampson. Tôi chắc chắn không thể quên
được. Không thì có thể cô sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.

50
(cô ta mỉm cười thẹn thùng)
Và như thể, tôi cũng đã gửi cho ông ấy một bức điện chúc
mừng...

Và Eve đi khỏi. Margo nhìn chằm chằm về cánh cửa đã khép.


Sau đó, nhìn Birdie, Birdie thì không một lời bình phẩm nào,
đi ra khỏi phòng. Margo, một mình, nhìn xuống cốc nước cam.
Một cách lơ đãng, cô ta khuấy cốc nước...

NỘI. PHÒNG ĂN - HỘI SARAH SIDDONS - ĐÊM

Margo lơ đãng khuấy cốc nước. Tiếng vỗ tay tiếp tục. Cô nâng
cốc lên để uống. Ánh mắt của cô ta bắt gặp ánh mắt của
Karen. Cô âm thầm nâng cốc chúc mừng.

KAREN mỉm cười một cách uể oải. Sau đó, nụ cười tan biến đi
khi cô ta lại nhìn hờ hững về phía Eve...

GIỌNG CỦA KAREN


Tôi gặp Eve khá thường xuyên từ sau buổi đầu tiên, nhưng
chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau một lần nữa -
cho đến buổi tiệc Margo dành cho Bill khi anh ta trở về từ
Hollywood...

NỘI. PHÒNG NGỦ CỦA MARGO - ĐÊM

Đó là tháng Một. Giường được chất đầy bởi những áo lông thú.
Qua cánh cửa đang mở, từ lầu bên dưới, vang vọng tiếng của
một buổi tiệc vào giờ khuya. Không khí trong phòng chẳng có
một chút vui vẻ nào.

GIỌNG CỦA KAREN


Luôn luôn tiện lợi trong một buổi tiệc nếu quen biết gia chủ
để có thể sử dụng phòng ngủ của người ta thay vì phải đi vào
nơi mà những người khác cùng phải đi vào...

Karen sửa soạn tại bàn trang điểm của Margo. Eve bước vào,
mang theo một chiếc áo lông chồn lộng lẫy và rồi bỏ nó xuống
giường.

KAREN
Giờ thì ai lại đến vào lúc này? Đã đến lúc mọi người về nhà
- đưa cái áo khoác đó lên xem nào ...
(Eve giữ nó lại, Karen huýt sáo)
... của ai thế?

51
EVE
Của một ngôi sao Hollywood nào đấy, máy bay của cô ta đến
trễ.

KAREN
Nản lòng, nhỉ? Phụ nữ với lông lá như thế nơi mà chẳng bao
giờ lạnh lẽo...

EVE
Hollywood.

KAREN
Nói cho tôi nghe nào, Eve - mọi thứ với cô thế nào? Hạnh
phúc chứ hả?

Eve tan chảy vào sự sung sướng. Cô ta rạng rỡ, ngồi xuống
giường. Karen xoay người lại.

EVE
Cần phải có một từ mới dành cho "niềm hạnh phúc". Ở đây với
cô Channing thật là - tôi không thể nói nên lời, cô ấy thật
tuyệt vời, cô ấy đã làm quá nhiều thứ cho tôi -

KAREN
(mỉm cười)
Lloyd nói rằng Margo đền bù lại diễn xuất dưới mức bình
thường trên sân khấu bằng cách làm cường điệu hóa sự thật ..
(cô ta đứng dậy, lấy áo khoác của mình)
... bên cạnh cái áo lông chồn ấy, cái áo mới của tôi trông
như cái áo ngủ cũ kỹ...
(ném nó qua vai)
... cô đã làm tròn bộn phận của mình, Eve à. Cô đã làm nên
điều kì diệu với Margo...

Karen bước ra khỏi phòng.

EVE
(ngập ngừng)
Bà Richards.

KAREN
(ngừng lại, mỉm cười)
Karen.

EVE
Karen ơi...

52
(cô ta mân mê khăn trải giường)
... có phải là xấu không khi tôi lại định nhờ cô một chuyện
- sau tất cả những gì mà cô đã làm cho tôi.

KAREN
(nhìn xéo Eve)
Không ai làm quá nhiều chuyện gì cả, Eve ạ, cô cần phải
ngưng ngay suy nghĩ rằng cô là một trong số Một Trăm Trường
Hợp Cần Cứu Giúp đi ... thế gì nào?

EVE
Vâng ... Những mọi chuyện của cô Channing đều tốt đẹp... Có
lẽ không có nhiều thứ để khiến tôi bận rộn như mong muốn,
thật đấy - không phải là tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xa
cô ấy ... nhưng ngày nọ - khi tôi nghe ông Fabian nói với cô
Channing rằng người đóng thay cô ấy chuẩn bị sinh con, và họ
cần phải thay thế cô ta ...

Eve nhìn xuống tấm trải giường một lần nữa.

KAREN
... cô muốn là người dự bị mới của Margo à?

EVE
Tôi không để mìn nghĩ về điều đó, ngay cả -
(cô ta nhìn lên, vừa đứng dậy vừa nói)
- nhưng tôi biết vai diễn quá tốt, và từng tí một trên sân
khấu, không cần phải rèn giũa một cô mới toanh - (đột nhiên
lo sợ, cô ta ngồi xuống)
-nhưng tưởng tượng tôi phải diễn một đêm? Trước những khán
giả đến để xem Margo Channing. Không, tôi không thể nào ...

KAREN
(cười)
Đừng lo lắng quá về điều đó. Margo sẽ không nghỉ buổi diễn
nào đâu. Nếu cô ta có thể bước đi, bò hoặc là lăn - cô ấy sẽ
diễn.

EVE
(gật đầu hãnh diện)
Buổi diễn phải được tiếp tục.

MARGO
Không, cưng à. Margo phải tiếp tục.
(cô ngồi bên cạnh Eve)
Như thể tất nhiên, tôi không thấy lí do nào mà cô không thể
là diễn viên đóng thế cho Margo...

53
EVE
Cô có nghĩ là cô Channing sẽ chấp thuận không?

KAREN
Tôi nghĩ cô ấy sẽ vỗ tay ấy chứ.

EVE
Nhưng còn ông Richards và ông Sampson -

KAREN
Họ đều sẽ làm như họ được bảo.

Eve cười mỉm. Một khoảng lặng.

EVE
Thế thì - liệu cô có nói với ông Fabian về điều đó không?

KAREN
Tất nhiên rồi.

EVE
Cô không quên chứ?

KAREN
Tôi sẽ không quên đâu.

EVE
Tôi có vẻ như là phải cảm ơn cô mãi vì chuyện này hay chuyện
khác, cô Karen nhỉ?

Eve ôm lấy Karen, rồi bước ra khỏi phòng. Cô ta gần như đâm
sầm vào Birdie đang trên đường bước vào.

BIRDIE
Cái giường trong giống như là một tiết mục của những con thú
chết. Cái nào là lông chồn nhỉ?

KAREN
(chỉ về hướng đó)
Nhưng cô ta mới tới mà ...

BIRDIE
Cô ta chuẩn bị đi rồi. Với nửa số đàn ông lẽo đẽo theo sau.
(Birdie cầm áo khoác lên)
Chỉ là một cái áo khoác lông thôi mà...

54
KAREN
Thế cô còn muốn gì nũa - chồn sống à ?

BIRDIE
Một áo khoác đính kim cương, những tay áo bằng vàng - cô
biết đấy, hình dung ra những con người ấy...

Họ bắt đầu bước ra ngoài.

KAREN
Bill nói rằng các diễn viên ngoài kia ăn uống cũng bất
thường như là ở đây -

BIRDIE
Họ lúc nào cũng có thể hái cam từ trên cây. Thứ này thì cô
không thể làm được ở Quảng Trường Times...

Qua cánh cửa mở, chúng ta thấy họ đi xuống cầu thang và mất
dạng.

NỘI. TẦNG HAI ĐẦU CẦU THANG VÀ BẬC CẦU THANG - ĐÊM

Karen và Birdie đi xuống cầu thang đến chỗ Bill, Max,


Addison và một phụ nữ trẻ tóc vàng tên là CÔ CASWELL (người
được Addison bảo-trợ) và ngay dưới chân của Bill và Addison
... là Eve. Họ đều ngồi trên những bậc cầu thang.

Birdie đi qua để xuống tầng một. Karen ở lại cùng bọn họ.

Addison là đang là người cầm trịch:

ADDISON
Từ trước tới nay, một vài vị chuyên gia của nhà Hát hay điện
ảnh cứ chắc chắn với thiên hạ rằng các nam nữ diễn viên đều
chỉ là những người tầm thường. Bỏ qua điều hiển nhiên rằng
sự hấp dẫn tuyệt vời của họ đối với công chúng là thứ khác
hẳn với những người bình thường khác.

CÔ CASWELL
(khi Birdie và bộ áo lông chồn đi
qua)
Giờ thì có thứ gì đó để một cô gái sẵn lòng hy sinh vì nó.

GIỌNG CỦA BILL


Và có thể như thế.

CÔ CASWELL

55
Áo lông chồn.

MAX
(nói với Cô Caswell)
Cô vừa nói lông chồn hay là Gable ?

CÔ CASWELL
Cái nào cũng được.

ADDISON
Thật là vô lí khi khẳng định rằng những diễn viên nhà hát ở
New York, Hollywood và London không khác gì những người tốt
ở vùng Des Moines, Chillicothe và Liverpool. Chúng ta có
được sự tập trung của những kẻ điên rồ, ích kỷ, vị kỉ và các
ông bà cụ non -

MAX
(nói với Bill)
Gable. Tại sao một gã như thế lại không đến miền Đông để
diễn kịch nhỉ...

BILL
(gật đầu)
Ông ấy có lẽ đau khổ lắm, cái cuộc sống mà ông ấy phải nếm
trải ở đó -

ADDISON
Đó thường được gọi là bất thường - họ là thứ mà chúng ta
buôn bán, họ dựng nên diễn viên, biên kịch, đạo diễn và đủ
thứ khác cho chúng ta -

MAX
Trả lời tôi điều này nhé. Điều gì khiến một người trở thành
nhà sản xuất?

ADDISON
Thế điều gì khiến một người bước vào chuồng sư tử chẳng có
gì trên tay ngoại trừ một chiếc ghế?

MAX
Câu trả lời này làm tôi hài lòng trăm phần trăm.

ADDISON
Chúng ta đều có sự bất thường làm điểm chung. Chúng ta là
một mớ khác biệt với số người còn lại, chúng ta những kẻ
thuộc về Nhà Hát. Chúng ta là những nhân cách bị ruồng bỏ từ
lúc nguyên thủy...

56
BILL
(cười, quay sang Eve)
Cô không cần phải đọc cột báo của ông ấy ngày mai - cô vừa
nghe nó đấy. Tôi không đồng ý, Addison à...

ADDISON
Điều đó vô tình là điều bất thường của ông đó.

BILL
Ồ, tôi xác nhận là có những thứ linh tinh lang tang trong
Nhà Hát. Nó phình ra đó, nó được đèn chiếu lên nó và cả ban
kèn đồng phụ trợ nữa. Nhưng nó không phải là điều cơ bản, nó
không phải là chuẩn mực - nếu quả thật như thế, thì Nhà Hát
không thể tồn tại được ...

CÔ CASWELL
(nói với người quản gia đi ngang
qua)
Ồ, phục vụ...

Người quản gia đi ngay qua.

ADDISON
Đó không phải là một người phục vụ, cưng à. Đó là người quản
gia.

CÔ CASWELL
Vâng, tôi không thể kêu lên "Ồ, quản gia" phải không? Có lẽ
tên của ai đó là "Quản gia"...

ADDISON
Cô nói cũng có lí đấy. Một cái lí điên khùng, nhưng vẫn là
có lí.

CÔ CASWELL
Tôi không muốn gây rắc rối. Tôi chỉ muốn đồ uống thôi.

MAX
(đứng dậy)
Hãy để tôi lấy cho cô một cốc nhé ...

CÔ CASWELL
Ồ, cảm ơn ông, ông Fabian.

Max đi khỏi với chiếc ly cạn của cô ta.

57
ADDISON
Hay lắm. Tôi thấy sự nghiệp của cô ở phía Đông này lên như
mặt trời vậy ...
(quay sang Bill)
... anh đang nói gì nhỉ?

BILL
Tôi đang nói rằng, Nhà Hát là chín phần mười lao động vất
vả. Làm việc chăm chỉ - cố gắng, lao động và trau dồi. Tôi
sẽ đồng ý với điều này - rằng để trở thành một nam hay nữ
diễn viên giỏi hay bất cứ gì trong Nhà Hát, có nghĩa là phải
muốn trở thành một thứ gì hơn mọi thứ khác trên thế giới ...

EVE
(buột miệng)
Vâng. Vâng, đúng là như thế.

BILL
(tiếp tục)
Nó có nghĩa là tập trung mọi hoài bão, khát vọng và hy sinh
mà không nghề nghiệp nào khác đòi hỏi... Và tôi sẽ đồng ý
rằng người đàn ông hay đàn bà đồng ý những điều khoản đó
không thể là người bình thường, không thể - chỉ là một ai
đó. Cho thật nhiều để mà nhận chẳng bao nhiêu...

Eve nói mà dường như không nhận thức được cô ta đang nói gì.
Cô ta không nhìn ai một cách cụ thể, chỉ nhìn về đâu đó ...

EVE
Quá ít. Quá ít, ông vừa nói thế phải không? Tại sao, nếu như
chẳng còn thứ gì khác - còn có những tràng vỗ tay. Nó giống
như - giống như là những ngọn sóng của tình yêu ùa khắp sân
khấu và bao bọc lấy anh. Hãy tưởng tượng mà xem ... Để biết
rằng, hàng đêm, hàng trăm người khác nhau yêu mến anh ... Họ
mỉm cười, những đôi mặt của họ long lanh - anh đã làm họ hài
lòng, họ muốn anh. Chỉ cần thế là cũng đáng cho mọi thứ rồi
...

Cô nhận thấy nụ cười lạ của Addison, của ánh mắt đầy sự


thích thú của Bill. Cô ấy e thẹn, xoay người - và rồi giật
mình khi Margo bước đến cùng Lloyd từ hướng phòng ăn.

Margo đã uống quá nhiều. Nụ cười giả của cô ta tan biến đi


khi Eve đứng dậy. Cô ta không vui vẻ gì và tỏ vẻ chán nản.

MARGO
Đừng đứng dậy. Và xin hãy đừng diễn như thể tôi là mẹ của nữ

58
hoàng nữa.

EVE
(đau khổ)
Tôi xin lỗi, tôi không có ý -

BILL
(giọng dứt khoát)
Bên ngoài tổ ong, Margo à, cách cư xử của cô khó mà có thể
xác định là giống nữ hoàng hay giống một người mẹ!

MARGO
Anh đang ở trong một cái tổ ong đấy, bồ tèo, anh không biết
à? Chúng ta đều là những con ong nhỏ bận rộn, đủ ngòi
nghiếc, làm mật ngày và đêm -
(quay sang Eve)
- phải thế không, hả cưng?

KAREN
Margo, cô thật là ...

MARGO
Xin hãy đừng đóng vai cô giáo nữa Karen, tôi đã không thể
chịu nổi tính bảo thủ của cô. Tôi ước gì tôi cũng đã đến
Radcliffe nhưng Chúa đã không chịu nghe - ngay cả ông ta
cũng cần giúp đỡ nữa mà...
(quay sang Addison)
Tôi giờ đây đang trở nên nhẫn tâm, phải không? Hay là tôi
nên nói "phải hông"?

ADDISON
Cô là người ủy mị và lúc nào cũng than tở. Cô nhưng trông cô
cũng tuyệt đấy.

Max quay lại với đồ uống cho Cô Caswell.

LLOYD
Tối nay như thế đã đủ chưa nhỉ?

MARGO
Thế mà anh tự cho mình là một biên kịch à. Một tình huống
thai nghén với nhiều ý tưởng thế này mà tất cả những gì anh
có thể nghĩ đến chỉ là đi về đi ngủ thôi à ...

BILL
Đó là một ý kiến hay đấy.

59
MARGO
Nó sẽ không diễn ra gì đâu.

KAREN
Với cương vị của một kẻ không chuyên, tôi nghĩ đó là một ý
tưởng hay đấy. Không kịch tính nhưng thực dụng ...

Khi cô ta nói, cô ta đến bên Lloyd.

MARGO
Một bà nội trợ hạnh phúc ...

BILL
Thôi đi nào.

MARGO
Đây là nhà của tôi, không phải là một nhà hát! Ở trong nhà
của tôi, ông là khách, không phải là một đạo diễn -!

KAREN
Thế thì hãy đừng là một ngôi sao nữa - đừng cư xử với khách
hệt như những vai phụ của cô vậy!

ADDISON
Nào, nào ...

LLOYD
Nào, đừng để nó biến thành một cuộc tranh cãi chứ -

KAREN
Đây là lúc chúng ta cần! Đây là lúc mà Margo nhận ra rằng
thứ gì hấp dẫn trên sân khấu không chắc đã hấp dẫn dưới sân
khấu.

MARGO
(đột nhiên)
Được rồi! Tôi đi ngủ đây.
(quay sang Bill)
Anh hãy làm chủ nhà nhé. Đây là buổi tiệc của anh. Sinh nhật
vui vẻ, mừng anh về nhà, và chúng-ta-những-kẻ-sẽ-chết chào
anh.

Cô ta đi lên lầu.

BILL
Có cần giúp đỡ không?

60
MARGO
(dừng lại, mỉm cười)
Để đưa xem vào giường à ? Cởi quần áo của em ra, giữ đầu,
kéo chăn, tắt đèn, rón rén đi ... à? Eve có thể sẽ làm đấy,
phải không hả, Eve?

EVE
Nếu cô muốn.

MARGO
Tôi không muốn đâu.

Cô ta đi lên lầu, ra khỏi khung hình. Một khoảng lặng. Cô


Caswell vươn người để lấy đồ uống từ tay của Max.

MAX
Tôi quên là tôi đang cầm nó.

CÔ CASWELL
Nhưng tôi thì không.

Bill đứng dậy và đi lên theo Margo ...

ADDISON
Tệ thật! Chúng ta sẽ mất màn ba rồi. Họ sẽ diễn ngoài sân
khấu.

Eve đột nhiên xoay người, khóc.

LLOYD
Đi thôi nào!

KAREN
Đợi em chút ...

Cô ta đến bên Eve, đặt vòng tay quanh Eve.

KAREN
Cô đừng để ý đến Margo nhiều quá, ngay cả nếu như tôi làm
thế ...

EVE
Nhưng chắc chắn phải có một lí do, một thứ gì đó mà tôi đã
vô ý ...

KAREN
Lí do là Margo và đừng cô gắng để tìm hiểu nó. Einstein cũng

61
không thể làm được chuyện đó.

EVE
Cứ như thể tôi đã chống đối lại cô ấy vậy

KAREN
Eve à. Tôi cũng ngưỡng mộ Margo. Nhưng tôi hiểu Margo. Từ
giờ trở đi, chẳng có gì tôi mong muốn hơn là đá vào mông cô
ta một cái.

EVE
(mỉm cười)
Ừm - nếu cô ta cần phải chọn ai đó để đá đít, tôi chỉ muốn
là tôi càng sớm càng tốt.

Karen mỉm cười đáp lại. Cô ấy xen vào giữa Lloyd và Max.

LLOYD
Max sẽ đưa chúng ta về ...

ADDISON
Tôi luôn tự hỏi, Max à, tại sao ông lại quấn quít với một
tài xế và một cái xe li-mô-sin ở thành phố New York này.

MAX
Ở vị trí của tôi thì đó là cần thiết. Có quá nhiều tài xế
tắc-xi viết kịch.

ADDISON
Và quá nhiều trong bọn họ là nhà sản xuất.

CÔ CASWELL
Hãy ra ngồi bên đàn pi-a-nô nào.

ADDISON
Cô đã làm tôi nhầm lẫn với Dan Dailey. Cô đi mà ngồi bên
cạnh pi-a-nô.
(quay sang Eve)
Và cô đến ngồi cạnh tôi nào
(quay sang những người khác)
Buổi tối tốt lành nhé.

Họ cười, nói "Buổi tối tốt lành" và cùng đi xuống gác. Khi
Eve bước qua Addison:

EVE
Karen...

62
(Karen ngừng lại)
... cô sẽ không quên chứ, phải không? Những gì mà chúng ta
đã nói?

KAREN
(mỉm cười)
Không, Eve, tôi sẽ không quên đâu ...

Cô ta theo những người đàn ông đi xuống gác. CẬN CẢNH bản in
khắc bà Siddons, được họa như là "Nữ thần thảm họa", được
treo giữa những sáng lập viên khác của nhà hát trên tường
dọc cầu thang...

NỘI. PHÒNG ĂN - HỘI SARAH SIDDONS - ĐÊM

Tiếng vỗ tay tiếp tục. Margo dựa lưng vào ghế, mân mê móng
tay...

GIỌNG CỦA MARGO


Buổi tiệc mừng về nhà và mừng sinh nhật của Bill ... một đêm
được ghi vào lịch sử. Giống như đám cháy ở Chicago hay cuộc
thảm sát của những người Pháp theo đạo tin lành. Ngay từ
trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi có thể ngửi thấy thảm kịch
trong không khí...

NỘI. PHÒNG NGỦ CỦA MARGO - ĐÊM

Cùng đêm có buổi tiệc, nhưng trước khi buổi tiệc bắt đầu.
Margo đã hoàn tất trang phục ngoại trừ đồ trang sức. Cô ta
đứng trước bàn trang điểm và đeo từng món đồ trang sức lên
người. Cô ta nhấp môi một cốc lớn Martini ...

GIỌNG CỦA MARGO


Tôi đã biết trước điều đó, tôi đã cảm thấy nó ngay cả khi
tôi đã sẵn sàng cho buổi tiệc trời đánh đó ...

Birdie bước vào.

BIRDIE
Cô đã xong xuôi cả rồi à?

MARGO
Lưng tôi còn hở này.
(Birdie đi đến phía sau của Margo để chỉnh lại)
Những người phụ việc đã đến chưa?

BIRDIE

63
Có một vài nhân vật phởn phơ ăn mặc giống như những bảo mẫu
và quản gia. Cô đã gọi ai thế - chi nhánh của Willam Morris
à?

MARGO
Cô chẳng làm tôi buồn cười chút nào, tôi có thể kiếm diễn
viên với giá rẻ hơn. Thế còn thức ăn thì sao?

BIRDIE
Nhà bếp đã quay về món "hors d'oeuvres" -
(cô ta kéo dây kéo cho Margo)
"Voila" ("Xong") .

MARGO
(cười)
Tên người Pháp đó đã dạy cô nhiều thứ, phải không nào?

BIRDIE
Chẳng có gì mà ông ấy không biết.
(cô ta bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng)
Có lời nhắn từ người phục vụ rượu. Liệu cô Channing có biết
là chúng ta đã đặt lầm rượu gin nội?

MARGO
Thứ duy nhất mà tôi đặt lầm là những vị khách thôi.
(Birdie cười khúc khích)
Họ cũng là hàng nội mà và họ không quan tâm đến việc uống gì
dẫu là nó có thể thổi ra lửa ... Bill đâu rồi? Anh ấy trễ
rồi đó.

BIRDIE
Trễ gì cơ?

MARGO
Đừng giả vờ ngu ngơ nữa. Buổi tiệc chứ gì nữa?

BIRDIE
Tôi đâu có ngu ngơ. Ông ấy đã ở đây được hai mươi phút rồi.

MARGO
Ừ, tôi nghĩ chắc chắn là có chuyện gì thế nên anh ấy mới
không lên đây...

Ánh mắt của Margo bắt gặp ánh mắt của Birdie. Cô ta quay lại
và bước đi.

NỘI. ĐẦU CẦU THANG TẦNG BA - ĐÊM

64
Margo bước nhanh xuống cầu thang.

NỘI. ĐẦU CẦU THANG TẦNG HAI - ĐÊM

Margo xuất hiện một lần nữa với vẻ sốt sắng khi cô ta bước
tới đầu cầu thang. Tiếng của Bill và Eve cười nói vui vẻ từ
phòng khách. Margo chậm bước, trở lại bình thường.

Chúng ta thấy Eve đã ngồi đó, ánh mắt mê mẩn nhìn Bill khi
ông ta nói - đã dứt tràng cười ...

BILL
"Đừng để nó làm bận tâm" người quay phim nói, "Ngay cả
DeMille cũng không thể nhìn thấy gì qua cái góc sai đó -"
(Eve tặc lưỡi)
Thế nên đó là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng -

Eve nhìn thấy Margo bước đến. Cô ta đứng dậy. Bill quay lại.

NỘI. PHÒNG KHÁCH NHÀ MARGO - ĐÊM

Khi Margo bước đến, không kiềm chế được.

MARGO
Đừng để tôi làm phân tâm. Hay đó không phải là một chuyện
của người lớn à?

BILL
Em đã nghe rồi đó. Đó là khi anh nhìn cái góc sai của máy
quay phim.

MARGO
(nói với Eve)
Hãy nhắc tôi kể cho cô nghe chuyện tôi nhìn thấy trái tim
của một cây a-ti-sô nhé.

EVE
Tôi muốn nghe chuyện ấy.

MARGO
Một đêm tuyết rơi nào đó bên cạnh lò sưởi đi nhé ... còn bây
giờ, khi chúng ta đang có chuyện khác để nói, cô có thể kiểm
tra giùm món hors d'oeuvres được không? Nhà bếp đã quên món
ấy, lớp véc-ni gì đó chưa khô hay sao đấy ...

65
EVE
Tất nhiên rồi ạ.

Cô ta đi khỏi. Một khoảng lặng. Margo nhìn vào hộp thuốc lá.
Bill nhìn Margo tò mò, đi ngang qua lò sưởi.

BILL
Có vẻ như anh sẽ có một bưỡi tiệc lạ lùng đây ...

MARGO
Em cứ nghĩ là anh sẽ tới trễ -

BILL
Khi anh là khách mời danh dự à ?

MARGO
Em còn chẳng biết anh đã có mặt ở đây nữa.

BILL
Anh gặp Eve lúc lên cầu thang; cô ấy nói là em đang thay đồ.

MARGO
Điều đó trước đây đã chẳng làm anh chùn bước.

BILL
À ừ, bọn anh mới bắt đầu nói chuyện thôi, cô ấy muốn biết
mọi thứ về Hollywood, cô ấy có vẻ rất thích thú ...

MARGO
Cô ấy thì cái gì mà chẳng thích thú.

BILL
Đó là một đức tính hiếm hoi bây giờ.

MARGO
Cô ấy có nhiều đức tính hiếm hoi đấy.

BILL
Có vẻ là như thế.

MARGO
(sự tức giận bắt đầu trào ra)
Thế nên anh lúc nào cũng nói thế. Lúc nào cũng có nhiều đức
tính này nọ. Nào thì lòng trung thành của cô ta, sự hiệu
quả, sự cống hiến, sự sôi nổi, sự trìu mến và tuổi trẻ nữa.
Quá trẻ và quá đẹp ...

66
Bill đón nhận sự bực bội. Tỏ vẻ hoài nghi.

BILL
Anh không thể tin là em có thể nói như thế - cứ như là từ
một vở kịch cũ kĩ của Clyde Fitch vậy ...

MARGO
Clyde Fitch, có thể là anh không nghĩ thế, nhưng người đó là
mới chỉ là thế hệ trước đây thôi!

BILL
(cười)
Anh lúc nào cũng không công nhận truyền thuyết rằng khi em
đang đóng trong vở "Cậu em họ người Mỹ" thì đêm đó Lincoln
bị ám sát ...

MARGO
Em chẳng thấy chuyện đó buồn cười tí nào!

BILL
Tất nhiên là nó buồn cười rồi - những thứ này buồn cười quá
đi chứ. Em biết là anh nghĩ thế nào về chuyện này - ở tuổi
của em, thật là kì khôi khi em tự lôi mình vào thứ ghen
tuông vớ vẩn chỉ bởi vì anh nói chuyện mười phút với một cô
bé thèm lên sân khấu -

MARGO
Hai mươi phút!

BILL
Ba mươi phút, bốn mươi phút! Thế thì sao nào?

MARGO
Cô bé thèm lên sân khấu à... Cô ta là một thiếu nữ trẻ trung
có những đức tính tốt. Và em sẽ cho anh biết là em đã chán
ngấy với sự trẻ trung cũng như những đức tính tốt của cô ta!
Săm soi em cứ như - cứ như thể em là một vở kịch hay một mớ
bản thảo không bằng! Em đi, nói, nghĩ, ăn, ngủ như thế nào
này!

BILL
Giờ thì sao em có thể chỉ trích một cô bé cố gắng mọi cách
để càng giống thần tượng của mình càng tốt!

MARGO
Đừng gọi cô ta là cô bé nữa! Có những mặt trong cuộc đời mà

67
em muốn giữ cho riêng mình và chỉ có em và em mà thôi!

BILL
Chẳng hạn như?

MARGO
Chẳng hạn như, anh!

BILL
Đã đến hồi anh phải ôm em vào lòng và hứa với em - nhưng anh
sẽ không làm như thế. Anh cảm thấy giận điên lên rồi đây -

MARGO
- cảm thấy tội lỗi chứ.

BILL
Phát điên lên! Em yêu, có những tính cách khiến em nổi tiếng
- trên cũng như ngoài sàn diễn. Anh yêu em vì một số trong
đó và bỏ qua những thứ khác. Anh không để những thứ ấy trở
nên quá quan trọng đối với anh. Chúng là một phần hành trang
của em để tồn tại trong cái thứ được gọi hài hước là môi
trường - em cần phải giữ cho răng của em thật nhọn. Được
thôi. Nhưng em sẽ không dùng cái răng đó lên người anh hay
là lên người Eve ...

MARGO
Thế còn răng của cô ta thì sao? Thế còn nanh của cô ta thì
sao?

BILL
Cô ấy chưa từng dùng nó, và em biết điều đó! Thế nên khi em
phán xét một cô bé lúc nào cũng lung linh mơ mộng theo kiểu
quán rượu hay tiêu chuẩn Benzedrine của cái xã hội hỗn độn
này - thì anh sẽ không đồng ý đâu! Eve Harrington chưa bao
giờ dùng lời lẽ, cái nhìn, suy nghĩ hay đề nghị để bày tỏ
thứ gì với anh ngoại trừ lòng ngưỡng mộ dành cho em và niềm
hạnh phúc của cô ấy đối với tình yêu của chúng ta! Và những
thứ mà đối với anh chẳng gì phải ghen tuông. Anh chỉ thấy em
nên tự xấu hổ vì tính lo lắng vô lí của mình!

Margo
Thôi đi! Thế chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Em kêu gào thảm
thiết và bị kéo đến hang rắn không?

GIỌNG CỦA EVE


(nhẹ nhàng)

68
Cô Channing?

Bill và Margo quay hướng khác. Eve ở trong phòng. Họ không


biết là cô ấy đã ở đấy từ bao giờ.

EVE
Món hors d'oeuvres đã sẵn sàng. Liệu có còn có gì nữa không
ạ?

MARGO
Cảm ơn cô, Eve. Tôi muốn một cốc Martini - thật là nguyên
chất.

BILL
Tôi sẽ đi lấy cho
(anh ta đi qua Eve)
Cô muốn uống gì?

Eve, không chủ tâm, nhìn Margo.

MARGO
Một cốc-tai sữa nhé?

Eve mỉm cười, quay sang Bill.

EVE
Một ly Martini. Thật nguyên chất ạ.

Bill mỉm cười lại và băng ngang qua đầu cầu thang để đi đến
bàn tiệc. Khi ông ta đi ngang qua cầu thang, Karen, Lloyd và
Max bước lên từ cầu thang bên dưới. Chào hỏi xã giao. Bill
tiếp tục đi về phía bàn tiệc. Eve rồi sau đó đến Margo ra để
chào hỏi ...

EVE
(nói với Karen)
Tôi có thể mang áo khoác của cô đi được không?

KAREN
Đừng lo, tôi có thể tự mang lên được ...

EVE
Thôi mà ...

Karen nói "cảm ơn, Eve" Eve đi lên lầu với áo khoác. Lloyd
nhìn theo cô ta gật gù.

69
LLOYD
Tôi thích cô gái đó. Đó là thật là một chuẩn mực của sự
thanh lịch...

MARGO
... trong số nhiều chuẩn mực khác.

Họ bước vào phòng khách.

KAREN
Margo, không gì mà cô làm tôi hạnh phúc như việc cô cưu mang
Eve...

MARGO
Tôi cũng vui khi thấy cô vui.

MAX
Nhìn này, thật sự từ trước đến giờ cô không chăm lo tốt cho
cái nhà của mình - cô bé đó được hưởng như thế này là đúng
đấy. Nhà cô là một đống lộn xộn khi Eve vừa tới đây...

LLOYD
Ông đang làm Margo lẫn lộn với một cửa tiệm bán đồ hạ giá đó
...

MARGO
Cứ cho nó là Bergdorf Goodman đi ... và giờ thì mọi thứ đã
ngăn nắp, phải không, Max? Tất cả đều có thắt nơ cả. Tôi có
thể chết ngay bây giờ mà chẳng ai bối rối cả. Thề còn ông
thì sao hả Max?

MAX
Tôi làm sao cơ?

Họ bước tới gần lò sưởi.

MARGO
Giả sử như ông lăn đùng ra chết. Thì đồ đạc của ông thế nào?

MAX
Tôi sẽ không chết đâu. Nhất là khi không có một cú ra trò

KAREN
Đây thật là một cuộc nói chuyện kinh dị ...

Bill mang đến hai ly Martini. Ông ta đưa một ly cho Margo.

70
MARGO
(chiếc ly đọng nước bên ngoài)
Cảm ơn anh.

BILL
Không có gì ...

MARGO
Cô nhóc - cô bé, đúng thế - sẽ xuống ngay thôi. Trừ khi anh
muốn đem thứ đồ uống này lên cho cô ta ...

BILL
(mỉm cười)
Anh lúc nào cũng có thể lấy một ly mới. Karen à - cô thật là
một phụ nữ diêm dúa ...

Ông ta đưa ly dành đáng lẽ của Eve cho Karen. Max đã đi ra


chỗ khác. Những vị khách khác tiếp tục đến. Margo uống trọn
ly rượu, đưa cho Bill cái ly rỗng. Ông ấy để vào chiếc khay
đang được bưng ngang qua. Margo cùng lúc đấy, lấy một ly
mới.

LLOYD
Không khí ở đây thật giống kịch Macbeth. Chuyện gì đã và
đang xảy ra thế?

MARGO
(quay sang Bill)
Ông ấy đang nói gì thế?

BILL
Chuyện Macbeth.

KAREN
(quay sang Margo)
Chúng tôi biết cô mà, chúng tôi đã từng thấy cô như thế này.
Đã kết thúc chưa hay mới chỉ là mở đầu?

Margo liếc nhìn tất cả.

MARGO
Hãy thắt dây an toàn nhé. Sẽ là một đêm nhiều nhồi sóc đấy.

Cô ấy lại uống cạn ly rượu, đưa chiếc ly rỗng cho Bill và


bước đi. Cô ta đi ngang qua hai phụ nữ, bên cạnh đàn pi-a-
nô. Khi họ thấy cô ta:

71
NGƯỜI PHỤ NỮ #1
Margo, người yêu dấu!

NGƯỜI PHỤ NỮ #2
Người yêu dấu!

MARGO
(đi ngang qua)
Những người yêu dấu ...

Cô ta đến chân cầu thang ngay lúc Addison bước lên cùng với
Cô Caswell. Margo lấy một ly rượu từ khay.

MARGO
(nói với Addison)
Tôi nhớ là đã xóa tên ông khỏi danh sách khách mời rồi cơ
mà. Ông làm gì ở đây thế?

ADDISON
Margo thân mến à. Cô từng đóng vai Peter Pan không thể quên
được - cô cần phải đóng lại vai đó sớm đi. Cô có nhớ Cô
Caswell không?

MARGO
Tôi chẳng nhớ gì cả? Cô có khoẻ không?

CÔ CASWELL
Bởi vì chúng ta chưa bao giờ gặp nhau mà.

ADDISON
Cô Caswell là một diễn viên. Một người tốt nghiệp từ trường
nghệ thuật Copacabana.
(ánh mắt của Addison cuốn theo dáng của Eve đang xuống cầu
thang)
À ... Eve.

EVE
(giọng kính nể)
Chào buổi tối tốt lành, ông deWitt.

MARGO
Tôi không có khái niệm làm sao hai người lại biết nhau.

ADDISON
Chắc chắn rồi, đã lâu lắm rồi, đây là lần gặp mặt chính thức
đầu tiên của chúng tôi. Từ trước giờ, chúng tôi chỉ gặp trên

72
đường đi thôi...

CÔ CASWELL
Đó cũng là khi anh gặp em. Trên đường đi.

MARGO
(mỉm cười)
Eve, đây là một người bạn cũ của mẹ ông deWitt - Cô Caswell,
còn đây là Cô Harrington ...
(hai cô gái chào nhau)
Addison, tôi đã mong chờ ông để gặp Eve lâu lắm rồi -

ADDISON
(thì thầm)
Đó chắc chỉ là do tính rụt rè cố hữu của cô thôi ...

MARGO
Chắc ông đã được nghe về sự đam mê cháy bỏng của cô ấy đối
với Nhà Hát -

ADDISON
Đó là điểm chung của chúng tôi.

MARGO
Thế thì hai người có nhiều chuyện để nói với nhau đấy -

EVE
Tôi e rằng ông deWitt sẽ thấy tôi chán ngấy sớm thôi.

CÔ CASWELL
Cô sẽ không làm ông ấy chán đâu, cưng à. Cô sẽ không cần
phải nói ấy chứ.

ADDISON
(lạnh lùng)
Claudia à, lại gần đây nào.
(cô ta tiến lại gần, và ông ta chỉ về phía đó)
Đó là Max Fabian. Ông ấy là nhà sản xuất. Hãy ra mà thể hiện
mình đi.

CÔ CASWELL
Tại sao họ lúc nào trông cũng giống như những con thỏ bất
hạnh vậy không biết?

ADDISON
Bởi vì họ là như thế mà. Đến đó và làm ông ta vui vẻ lên đi.

73
Cô Caswell xếp áo choàng lên lan can rồi tiến về phía Max.
Addison đặt tay của Eve lên tay của mình.

ADDISON
(nói với Margo)
Cô không cần phải lo lắng cho người giúp việc nhỏ bé của cô
đâu. Cô ta đang được che chở an toàn rồi.

MARGO
A-men.

Eve cười ngập ngừng với Margo khi Addison đưa cô ta đi.
Margo nhìn theo họ. Cô ta nốc cạn ly rượu trên tay...

NỘI. PHÒNG KHÁCH NHÀ MARGO - ĐÊM

Sau nhiều ly Martini nữa. Phần lớn khách khứa đã về hết.


Buổi tiệc đã đến hồi yên ả - ai đó đều có một chỗ riêng cho
mình.

Birdie đi qua, mang theo một tách cà phê. MÁY QUAY ĐI THEO
cô ta đến bên đàn pi-a-nô nơi Margo đang ngồi trên chiếc ghế
dài bên cạnh nhạc công chơi pi-a-nô. Anh ta đang chơi đoạn
cuối bản "Liebestraum" còn Margo đang nhìn đầy tâm trạng về
phía ly Martini. Birdie dừng bên cạnh Margo với phần cà phê.
Margo nhìn lên. Birdie đưa cà phê ra mời. Margo lấy phần
hành từ ly rượu Martini, cho nó vào tách cà phê và ra dấu
cho Birdie đi. Birdie bỏ đi. "Liebestraum" đã chuẩn bị kết
thúc. Nhạc công muốn bầu không khí trở nên dễ chịu hơn bằng
cách chơi sang một giai điệu khác. Margo ngăn anh ta.

MARGO
(lè nhè)
"Liebestraum"

NHẠC CÔNG
Tôi vừa mới chơi xong thưa cô.

MARGO
Chơi lại lần nữa.

NHẠC CÔNG
Những đó là lần thứ tư liên tục rồi ạ.

MARGO
Thế thì đây sẽ là lần thứ năm. Tôi cho rằng anh tưởng tôi

74
quá say đến mức không đếm nổi à.

NHẠC CÔNG
Không ạ. Chỉ là cô quá cuồng si bản "Liebestraum" ấy.

MARGO
"Liebestraum."

NHẠC CÔNG
Nhìn này, cô Channing ... nó thật là não nề. Nếu cô không
ngại tôi nói thế, mọi người giống như là đang chết trên
luống nho vậy ...

MARGO
Horowitz thân mến ạ. Trước hết, tôi trả lương anh theo đúng
mức lương công đoàn đề ra. Thứ hai, đây là đàn pi-a-nô của
tôi. Thứ ba, nếu mọi người không thích cái kiểu chết dần
chết mòn trên luống nho thì họ có thể rời bỏ nó và đi về
nhà. Nào, "Liebestraum" đi.

Không vui vẻ gì, anh ta lại chơi bản "Liebestraum". Margo


nhấp môi ly Martini và lại chằm chằm nhìn xuống cái ly. Bill
rón rén bước đến.

BILL
(thì thầm)
Nhiều vị khách đang thắc mắc khi nào thì họ được thấy thi
hài. Nó đã được an táng ở đâu thế?

MARGO
(giọng ủ rũ)
Nó chưa được an tán đâu, chúng ta chưa liệm xong mà. Và dĩ
nhiên là anh đang nhìn thấy nó đây. Phần còn lại của Margo
Channing. Ngồi đây. Đó là mong ước cuối cùng của em, được
mai táng ngồi.

BILL
(cô gắng dụ khị)
Em không cảm thấy tự nhiên hơn khi cúi gập người xuống à?

MARGO
Anh chẳng biết gì về cảm xúc cả, tự nhiên hay không tự nhiên
cũng vậy thôi.

BILL
Thế thì không cả cảm xúc, những vị khách của em cũng muốn

75
thắc mắc liệu nhạc không thể tươi sáng hơn hay sao?

MARGO
Nếu khách của em không thích ở đây, em đề nghị là họ đi cùng
anh đến trại dưỡng lão nơi mà tất cả sẽ cảm thấy giống ở nhà
hơn.

Bill gần như là tức điên lên - khi Max xuất hiện.

MAX
Margo. Cô có khi nào có bi-các-bô-nát sô đa ở nhà không?

MARGO
(giọng thông cảm)
Tội nghiệp Max. Tức ngực à?
(Max gật đầu)
Đó là vì Cô Caswell đấy. Tôi không hiểu tại sao cô ta không
khiến Addison tức ngực như thế.

BILL
Không còn gì trong ngực đâu để tức.

MARGO
Ai cũng có một trái tim hết - ngoại trừ một số người.
(cô ta uống cạn ly rượu, rồi đứng dậy)
Tất nhiên là tôi có thứ ông cần rồi. Cố một cái hộp trong
phòng ăn. Chúng tôi để tên của ông trên đó. Max Fabian. Nó
lúc nào cũng ở đó. Dành riêng cho ông.

MAX
(xúc động)
Cứ để phần còn lại của thế giới này đánh nhau vì một đồng
cắc. Chỉ có bạn bè mới là đáng giá. Và tôi có nhiều bạn bè.

MARGO
Tôi yêu ông, Max. Tôi thật sự có ý đó đấy. Tôi yêu ông. Nào,
đến phòng ăn nào.

Cô ta bước đi. Max phân bua với Bill.

MAX
Cô ấy yêu tôi như một người cha vậy mà. Thêm nữa, cô ấy đã
quá chén rồi.

Ông ta theo sau Margo. Khi MÁY QUAY XOAY theo Bill, chúng ta
thấy Margo đi về phía phòng ăn với Max theo sau. Bill nhập

76
bọn cùng Addison và Cô Caswell ở cầu thang.

NỘI. PHÒNG ĂN - ĐÊM

Đó là một căn phòng khá rộng. Ở hậu cảnh, đầu bếp đang gói
ghém bát đĩa, cốc chén, ... Margo bước tới tủ chén. Cô ta
tìm lọ thuốc sủi.

MARGO
Đây rồi, Maxie thân mến. Một cái ợ thôi là ông sẽ tống khứ
được cái Cô Caswell đó...

MAX
Tình huống của tôi không phải là dạng mà cô có thể ợ một cái
là thoát. Tôi đã lỡ hứa rồi...

MARGO
Với Cô Caswell à?
(Max gật đầu)
Gì cơ?

MAX
Một buổi thử vai cho vai diễn mà chúng ta đang cần thay thế.
Tên cô ấy là gì nhỉ, em gái của cô...

Ông ta thêm nước vào bột sủi.

MARGO
Ừm, nếu cô ta có thể diễn, có lẽ cô ta cũng không tệ đâu.
Xem chừng cô ta có thể đốt sạch một đồn điền ấy chứ...

MAX
(khuấy cốc)
Tôi thì giờ cảm thấy như ai đang đốt trong lòng vậy.

MARGO
Buổi thử vai khi nào?

MAX
Một vài tuần nữa.

MARGO
Tôi nói cho ông nghe nhé. Tại sao tôi lại không cùng thử vai
với cô ta?

MAX
Được không?

77
MARGO
Bất cứ gì có thể giúp ông, Max ạ.

MAX
Thật là một sự phối hợp. Tôi rất biết ơn đấy.

MARGO
Không có chi. Và ông có thể làm giúm tôi một việc được không
-

MAX
Cô chỉ cần nói ra thôi.

MARGO
Hãy giao cho Eve Harrington một việc ở văn phòng của ông.

MARGO
Ông phản ứng nhanh đấy, nhỉ?

MAX
Margo, tôi không nghĩ chuyện lấy cô gái ấy xa khỏi cô...

MARGO
Ngay ông cũng đã nói mọi thứ của tôi đều tốt đẹp cả mà - tất
cả mọi lo lắng đều đã được dẹp bỏ rồi. Giữ cô ấy lại đây
cũng chẳng để làm gì - Tôi đang chắn đường cô ấy... còn ông
thì cần cô ấy, Max à.

MAX
Nhưng cô ấy thì có thể làm được gì?

MARGO
Cô ấy có thể giúp ông nhiều đấy - đọc kịch bản này, tiếp
chuyện mấy người mà ông cần phải gặp này, nói câu không với
những kẻ ông không muốn gặp này ... ông sẽ trở nên nhàn rỗi
đấy -

MAX
Ừm ...

MARGO
Nghĩ đến sức khoẻ của ông đi nào, Max - cần phải có nhiều
thời gian hơn để thư giãn, hít thở không khí trong lành ở
trường đua ...

MAX

78
Tôi không biết đây có phải là nước đi sáng suốt không...

MARGO
Ông hứa đi.

MAX
Tôi hứa.

MARGO
(vui vẻ)
Đó là Max đáng yêu của tôi.

Lloyd bước vào, tìm kiếm Margo.

LLOYD
Đây rồi, cả hai người. Max à, Karen đã quyết định đã đến giờ
phải về rồi.

MARGO
Cô ấy đâu rồi?

LLOYD
Ở trên phòng ấy.

MAX
Xin phép anh một chút -
(quay sang Margo)
Tôi sẽ nói cho Cô Caswell biết...

Ông ta đi ra ngoài. Một khoảng lặng.

MARGO
Còn ai ở ngoài kia?

LLOYD
Còn nhiều đấy. Và cô có thêm một vị khách mới. Một ngôi sao
từ Hollywood.

MARGO
Xì. Và sổ xin chữ kí của tôi thì lại để ở mấy người lao
công.

Một khoảng lặng khác.

MARGO
Anh không đồng ý tôi như thế này, phải không?

79
LLOYD
Không hẳn. Đôi lúc, tôi ước gì tôi hiểu cô nhiều hơn.

MARGO
Khi anh có thể làm điều đó, thì hãy nói cho tôi biết nhé.

LLOYD
Tôi sẽ nói.

Một khoảng dừng nữa.

MARGO
Vở mới thế nào?

LLOYD
Vở kịch mới á? Tạm được, tôi cho là như vậy ...

MARGO
"Cora." ấy mà. Cô ấy - vẫn là một cô gái tuổi hai mươi sao?

LLOYD
Hai mươi mấy. Điều đó không quan trọng.

MARGO
Anh không nghĩ rằng đã đến lúc điều đó trở nên quan trọng
sao?

LLOYD
Ý của cô là gì?

MARGO
Đừng lẩn tránh nữa.

LLOYD
Margo, cô không có tuổi mà.

MARGO
Cô Channing không có tuổi tác gì hết. Ann nói như tụi báo
chí ấy.

LLOYD
Tôi biết tôi đang nói gì, dù sao thì chúng cũng là những vở
kịch của tôi...

MARGO
Nói cứ như một nhà sáng tạo vậy.

80
(đột ngột chuyển giọng)
Lloyd, tôi không còn hai mươi mấy nữa. Tôi cũng không là ba
mươi mấy nữa. Ba tháng trước đây, tôi đã tròn bốn mươi tuổi
rồi. Bốn mươi. Bốn - không.
(mỉm cười)
Thứ ấy qua rồi, tôi cũng không ngợi gì để khẳng định điều đó
nữa. Giờ tôi cảm thấy cứ như thể là mình tự nhiên lột hết
quần áo ra ...

LLOYD
Tuần này sang tuần khác, đối với hàng ngàn người, thì cô vẫn
trẻ như cô mong muốn...

MARGO
... trẻ như là họ mong muốn, ý của anh có lẽ thế. Tôi quan
tâm liệu hàng ngàn người nghĩ tôi sáu tuổi hay sáu trăm thì
cũng thế -

LLOYD
Chỉ một người thôi à. Phải như thế không?
(Margo không trả lời)
Cô biết mọi thứ này là như thế nào, phải không? Nó gần như
chẳng có nghĩa lí gì khi cô có diễn "Cora" hay không - mọi
thứ đều chỉ là cô lại đang cãi nhau với Bill.

Một khoảng ngưng. Margo đóng nắp lọ thuốc sủi.

MARGO
Bill mới ba mươi hai. Anh ấy trông giống một người ba mươi
hai. Anh ấy trong cũng như thế năm năm trước đây, anh ấy
cũng sẽ trông như thế hai mươi năm nữa. Tôi ghét đàn ông.
(cô ta đặt cái lọ xuống)
Đừng lo, Lloyd à. Tôi sẽ diễn vở của anh. Tôi sẽ mặc quần
yếm và nhảy lò cò nếu anh muốn ... hãy đi nào và chúc ngủ
ngon nhé.

Họ bước ra phòng tiệc. Khi họ mở cánh cửa, MÁY QUAY GIỮ


NGUYÊN trong sảnh. Margo và Lloyd đi về hướng cầu thang. Ở
hậu cảnh, Eve đang nói chuyện với nhóm người. Cô ấy nói bao
lâu phụ thuộc vào khoảng thời gian Margo và Lloyd đến chỗ cô
ta.

EVE
(ở hậu cảnh)
Hãy tưởng tượng mà xem ... Để biết rằng, hàng đêm, hàng trăm
người khác nhau yêu mến anh ... Họ mỉm cười, những đôi mặt
của họ long lanh - anh đã làm họ hài lòng, họ muốn anh. Chỉ

81
cần thế là cũng đáng cho mọi thứ rồi ...

Như là đoạn trước, khi Eve nhận thấy Margo đang tiến đến
cùng Lloyd. Cô ta giật mình...

MARGO
Đừng đứng dậy. Và xin hãy thôi diễn như thể tôi là mẹ nữ
hoàng đi.

Và khi Margo nói - hay trước đó - sẽ

MỜ ĐI.

MỜ HIỆN RA:

NGOẠI. PHỐ NHÀ HÁT N.Y. - NGÀY

Margo ra khỏi xe tắc-xi phía trước nhà hát và bước vào


trong. Đó là một buổi chiều thứ Sáu - không có buổi diễn
nào.

GIỌNG CỦA MARGO


Người sáng suốt nói gì nhỉ - "Cái này rồi cũng sẽ qua đi"?
Hai tuần sau - ngày thử vai - mọi thứ đều ổn với Bill và
tôi, quả đất này và tôi -

NỘI. SẢNH VÀ PHÒNG TẬP - NHÀ HÁT CURRAN - NGÀY

Margo bước vào từ ngoài đường, đi qua sảnh (một vài người
mua vé) và bước vào một phòng tập cũng kĩ. Cô ta nhìn thấy
Addison đang nằm ườn trên một cái ghế sô-fa.

MARGO
Sao lại cô đơn thế, hả Addison? Tôi trộm nghĩ anh đang ở bên
cạnh người được anh bảo trợ kìa, để mà còn rao giảng cho cô
ấy nữa chứ ...

ADDISON
Cô Caswell, vào lúc này, là nơi tôi chẳng bỏ ra một chút
giúp đỡ nào - đạo đức hay thứ gì khác đi nữa.

MARGO
Các quí cô- có thể nói- đang chờ à?

ADDISON
Đang đánh vật với cái bụng của cô ta.

82
MARGO
Đó là điều may mắn trước buổi thử vai đấy. Cô ấy rồi sẽ ổn
trước khi nó bắt đầu thôi.

Margo tiến về phía phòng thử vai.

ADDISON
Sự may mắn đến với Cô Caswell quá trễ. Buổi thử vai đã chấm
dứt rồi.

MARGO
(dừng lại)
Kết thúc rồi à? Không thể thế được. Tôi đến để đọc cùng cô
ta mà. Tôi đã hứa với Max.

ADDISON
Buổi thử vai bắt đầu lúc 2:30. Giờ thì đã gần bốn giờ rồi.

MARGO
(nhẹ nhàng)
Thế à? Tôi cần phải bắt đầu đeo đồng hồ thôi, tôi chưa bao
giờ đeo cả, anh biết rồi đó ... thế ai đã đọc cùng Cô
Caswell? Bill à?
(ông ấy lắc đầu)
Lloyd sao?
(ông ấy lắc đầu)
Ừm, thế chắc hẳn không phải là Max rồi!
Thế là ai?

ADDISON
Cũng một cách tự nhiên thôi, người dự bị của cô.

MARGO
Tôi e rằng nó chẳng tự nhiên chút nào khi để một cô gái bầu
bì ở mấy tháng cuối làm chuyện đó -

ADDISON
Tôi đang nói đến người dự bị mới và chưa có bầu của cô kìa.
Eve Harrington.

MARGO
Eve! Người dự bị của tôi ...

ADDISON
(giọng nhiệt tình)
Cô không biết sao?

83
MARGO
(nhanh miệng)
Tất nhiên là tôi biết.

ADDISON
Tự nhiên quên à?

Một khoảng im lặng.

MARGO
Thế ... Thế Cô Caswell thế nào?

ADDISON
Thành thật mà nói, tôi không nhớ nữa.

MARGO
Tự nhiên quên à?

ADDISON
Hoàn toàn chẳng nhớ gì. Mà tôi cũng chẳng chắc chắn là ai đó
có thể kể cho cô cái cách mà cô Caswell đọc hay đang cô ta
đang cưỡi một con ngựa gỗ trên sân khấu.

MARGO
Cô ta tệ đến thế sao?

Khi Addison đang nói, ông ta đột nhiên tỏ ra hưng phấn.

ADDISON
Margo, như cô biết đấy, tôi sống trong Nhà Hát như một tu sĩ
sống với lòng tin của anh ta. Tôi không có thế giới quan nào
khác, không có một cuộc sống nào khác - và một lúc nào đó
tôi nhận ra thời điểm của sự Ngộ giác, thời điểm mà tất cả
các đấng chân tu đều chờ đợi và cầu nguyện. Cô đã là một.
Jeanne Eagels là một người khác... Paula Wessely ... Hayes -
còn có những người khác nữa, ba hoặc bốn gì đấy. Eve
Harrington sẽ ở trong số đó ...

MARGO
(giọng thờ ơ)
Tôi hiểu là cô ấy đọc tốt.

ADDISON
Đó không chỉ là đọc, đó là diễn. Tuyệt vời, sống động, thứ
gì đó làm từ âm nhạc và lửa ...

84
MARGO
Tuyệt thế à.

ADDISON
Chỉ mấy chốc, cô ấy sẽ là cô thôi.

MARGO
Một đống âm nhạc và lửa. Đó là tôi. Một ống sáo cũ kĩ và một
vài viên đá lửa. Nói cho tôi nghe nào - có phải Bill cũng đã
bị cuốn đi luôn không hay là cả anh cũng ngộ ra được khối
điều?

ADDISON
Bill chẳng nói gì cả - nhưng Lloyd thì ở bên cạnh ông ấy.
Ông ấy nghe vở kịch của ông ấy cứ như thể là ai đó đã viết
nó, ông ta nói thế, nó thật là tươi trẻ, thật mới mẻ, thật
nhiều ý nghĩa ...

MARGO
Lloyd thật là đáng yêu nhỉ. Eve cũng thật là đáng yêu. Mọi
người thật là đáng yêu.

Addison, tất nhiên, biết chính xác Margo đang làm gì. Ông ta
cảm thấy được một cơn bão đang tới gần, ông ta tiếp tục góp
thêm gió...

ADDISON
Eve thật là khiêm tốn. Cô ấy cứ khăng khăng rằng đó không
phải là do tài năng của cô ấy, rằng là Lloyd cảm thấy thế
chỉ vì cô ta đọc lời thoại đúng như những gì ông ấy viết.

MARGO
Anh đang ám chỉ rằng tôi thường hay không đọc đúng như được
viết hử.

ADDISON
Theo trí nhớ của tôi thì ngay cả tên và việc diễn xuất của
cô chưa từng xuất hiện trong cuộc nói chuyện này.

Cô Caswell xuất hiện, không rõ ràng, ở hậu cảnh.

ADDISON
Đã cảm thấy đỡ hơn chưa, hả cưng?

CÔ CASWELL
Cứ như là em đã phải bơi qua eo biển Anh vậy. Giờ thì sao
nào?

85
ADDISON
Bước đi tiếp theo của em, theo ý của anh, có lẽ là đài
truyền hình.

Margo, quay ngoắt, bước về phía phòng thử vai. Addison mỉm
cười. Ông ta nắm lấy tay của Cô Caswell.

CÔ CASWELL
Hãy trả lời em điều này. Họ có thử vai ở đài truyền hình
không?

ADDISON
Truyền hình là như thế đó mà, cưng à. Chẳng có gì khác ngoài
thử vai.

Ông ta đưa cô ấy hướng ra phố.

NỘI. NHÀ HÁT - NHÀ HÁT CURRAN - NGÀY.

Màn được kéo lên; bối cảnh được che lại là một phòng ngủ
trong một tòa nhà hư hỏng, kiểu miền Nam.

Không có ai trong nhà hát ngoại trừ Max, đang ngồi ở hàng
ghế khoảng hai phần ba dưới và Eve cũng Lloyd và Bill đang ở
trên sân khấu. Cô ấy đang ngồi; hai người còn lại đứng giữa
cô ấy và thính phòng. Bọn họ nói chuyện gì đó mà chúng ta
không thể nghe thấy. Margo lao xuống hàng ghế với những bước
nhanh.

Cô ta đi qua Max và ráng nở một nụ cười hy vọng. Cô ta bỏ


qua ông ấy như thế ông ấy là một cái ly giấy dùng rồi. Cô ấy
biến mất qua cánh cửa dẫn vào hậu trường.

Max huýt sáo. Lloyd quay lại. Max chỉ vào cửa và để tay lên
đầu trông cứ như thể là đang tuyệt vọng.

Margo bước ra từ phía cánh gà. Bill và Lloyd quay sang cô


ta. Eve đứng dậy.

MARGO
(giọng vui vẻ)
Tôi thật là xin lỗi vì đã tới trễ, bữa trưa kéo dài và tôi
không thể tìm được một chiếc tắc-xi nào - Cô Caswell đâu
nhỉ, chúng ta bắt đầu đi chứ? Ồ, xin chào, Eve ...

86
EVE
Xin chào, cô Channing.

MARGO
Công việc của cô trong văn phòng của ông Fabian thế nào?
(quay về phía Max, ngược sáng)
Tôi không muốn ông khiến cô bé phải làm việc quá nhiều, Max
à - như là ông đã hứa đó. Như ông thấy đó, tôi cũng giữ lời
hứa mà ...

Max sụp xuống ghế. Lúc đó, Margo quay lại phía mọi người,
những người đó đang liếc nhìn nhau.

BILL
Đã xong rồi.

MARGO
Cái gì xong rồi?

BILL
Buổi thử vai.

MARGO
(tỏ ra ngạc nhiên thú vị)
Eve?
(cô ta quay sang Eve)
Thật là vui làm sao ...
(quay sang Lloyd và Bill)
Ở đâu mà các anh có ý tưởng để Eve đọc với Cô Caswell thế?

LLOYD
Cô ấy là người dự bị của cô mà.

MARGO
Eve? Eve, người dự bị cho tôi à? Nhưng tôi chẳng biết một tí
gì ...

LLOYD
Tôi cứ nghĩ là cô đã biết rồi ... cô ấy đã làm việc này từ
tuần trước rồi -

MARGO
Thật không thể hiểu nổi khi tôi không thấy cô ấy ở hậu
trường, nhưng lại với quá nhiều người la cà xung quanh ...
được, được. Thế ra Eve chẳng có làm việc với Max một tí nào
à -
(quay sang Max lần nữa)

87
- Max ông là con cáo già.

Max lại sụt xuống ghế hơn nữa.

EVE
Cô Channing, tôi không thể nói với cô tôi vui thế nào khi cô
đến trễ như thế này.

MARGO
Thật thế sao, Eve? Tại sao?

EVE
À, nếu cô có mặt ở đây từ đầu, thì tôi đã không dám đọc gì
hết ...

MARGO
Tại sao không?

EVE
... và nếu cô đến lúc tôi đang đọc thì tôi có lẽ đã ngưng
lại ngay, tôi không thể tiếp tục được -

MARGO
(thì thầm)
Thật là đáng tiếc, tất cả lửa liếc và nhạc nhiếc đang bị tắt
đi đây...

BILL
Lửa và nhạc gì?

MARGO
Anh không hiểu đâu.
(quay sang Lloyd)
Thế Cô Caswell sao?

LLOYD
Quay về Copacabana. Nhưng còn Eve. Margo này, hãy để tôi kể
cho cô nghe về Eve -

EVE
(ngắt lời)
Tôi tệ lắm, cô Channing ạ, hãy tin tôi - tôi chẳng có quyền
gì để thành người dự bị cho ai cả, nhất là vai của cô...

MARGO

88
Tôi chắc là cô đang đánh giá thấp mình đấy, Eve. Cô lúc nào
cũng thế.
(quay sang Lloyd)
Anh đang định nói với tôi về Eve à...

LLOYD
Cô nên tự hào vì cô ấy.

MARGO
Chắc chắn rồi.

LLOYD
Cô ấy là một phát hiện ...

MARGO
Đối với anh luôn à?

LLOYD
Ý của cô là gì?

MARGO
(lạnh lẽo)
Có nghĩa là, còn gì nữa, hẳn phải là một phát hiện khi để
nhân vật hai mươi bốn tuổi của anh được diễn bởi một cô diễn
viên hai mươi bốn tuổi...

LLOYD
Tôi không có ý đó.

MARGO
Đó là ý của anh đó. Nó cũng thật mới và tươi trẻ đối với anh
- thật là sung sướng khi được nghe câu thoại được đọc đúng
như những gì anh viết!

BILL
Addison - !

MARGO
Tràn đầy ý nghĩa, lửa và âm nhạc!

LLOYD
Cô đã nói chuyện với mụ hàng cá cay độc, Addison deWitt à -

MARGO
- trong trường hợp này, rõ ràng là hắn ta đáng tin hệt như
cuốn bách khoa toàn thu Almanac!

89
LLOYD
Cô đã biết khi đến đây là buổi thử vai đã kết thúc, rằng Eve
là người dự bị cho cô! Cô còn chơi trò mèo vờn chuột nữa...

MARGO
Chẳng phải là chuột, chẳng bao giờ là chuột! Nếu là thứ gì
thì là kẻ phản bội!

LLOYD
Cô là một thiên tài chuyên dựng lên những cuộc cãi nhau ỏm
tỏi chỉ vì một sự hiểu lầm hoàn toàn!

MARGO
Hiểu lầm à ? Người ta còn treo cổ những kẻ nhẹ tội hơn thế!
Tôi bị lừa dối, tôi bị đánh sau lưng, bị buộc tội vì đọc
không đúng những câu thoại ngớ ngẩn của anh - cứ như thể nó
là Kinh Thánh vậy!

LLOYD
Tôi chưa bao giờ nói nó là thế!

MARGO
Thế thì anh nghe như thể là ai đó đã viết kịch của anh vậy -
thế ai mà anh có trong đầu thế? Sherwood à? Arthur Miller à?
Beaumont và Fletcher à?

Max bước nhanh đến phía sân khấu.

MAX
(từ bên dưới)
Tôi có thể nói một lời được không?

LLOYD
Không!
(quay sang Margo)
Điều gì đã khiến cô nghĩ rằng Miller hay là Sherwood có thể
chịu đựng điều điều vô lí của cô - cô tốt hơn là cứ theo
Beaumont và Fletcher đi! Họ đã chết cả ba trăm nay rồi!

Ông ta bước huỳnh huỵch vào trong cánh gà. Phản ứng của Bill
đối với cuộc cãi vả này thật thản nhiên. Ông ta đốt một điếu
thuốc, kép lại tấm trải giường. Eve đứng trời trồng trong sợ
hãi. Margo la lớn theo Lloyd vào trong cánh gà.

MARGO
Và giờ người ta đã diễn xuất tốt hơn nhiều! Tất cả các nhà

90
biên kịch cần phải được chết ba trăm năm mới phải!

Lloyd bước ra khỏi cánh cửa dẫn ra khán phòng. Cuộc đấu khẩu
tiếp tục không ngừng. Ông ta vừa la lớn vừa băng ngang qua
dãy ghế A, trung tâm nơi Max đang đứng.

LLOYD
Đó chẳng giải quyết được gì - bởi vì các nữ diễn viên thì
không bao giờ chết! Các ngôi sao thì không bao giờ chết và
không bao giờ thay đổi!

Ông ấy bước lên các hàng ghế cùng Max.

MARGO
Anh có thể thay đổi ngôi sao này bất cứ khi nào anh muốn!
Đổi lấy một thứ mới, tươi trẻ, sôi nổi được trang bị đầy đủ
lửa và âm nhạc! Bất cứ khi nào anh muốn - bắt đầu từ buổi
diễn tối nay.

Giờ thì đến lượt Max dừng lại và la lớn về phía Margo

MAX
Thứ này dành cho các luật sư nói chuyện, việc này liên quan
đến hợp đồng đóng kịch và điều này cô không thể viết lại hay
thay đổi!

MARGO
(từ sân khấu)
Ông đang dọa tôi với chuyện luật pháp đó à?

MAX
Có phải cô đang phá vỡ giao kèo không?

MARGO
Trả lời câu hỏi của tôi đi!

MAX
Tôi dọa ai cơ chứ? Tôi là một gã sắp chết đây.

MARGO
Tôi không nghe rõ ông.

MAX
(hét lên)
Tôi nói tôi là một kẻ sắp chết rồi đây!

MARGO

91
Không đâu, chỉ đến khi nào hiệu thuốc cuối cùng bán đến viên
thuốc cuối cùng thôi!

LLOYD
(từ hàng ghế cao nhất)
Tôi sẽ không bao giờ hiểu nổi chu trình kỳ lạ mà một cơ thể
với một giọng nói hoà hợp được với một đầu óc! Đến khi nào
thì một nữ diễn viên nhận thức đó là những lời của cô ta nói
và đó là suy nghĩ mà cô ấy muốn diễn đạt đây ?

MARGO
Thường là khi cô ta phải viết lại và nghĩ lại đám chữ nghĩa
đó để giữ khán giả đừng bỏ rạp về!

LLOYD
Đã đến lúc đàn pi-a-nô cần phải nhận ra nó không viết bản
công-xéc-tô nào hết rồi đó!

Max đã bước đi chẳng lấy gì làm vui vẻ. Giờ thì đến lượt
Lloyd đóng sầm cửa. Margo liếc theo ông ta, sau đó quay sang
Bill - người đang bình thản hút thuốc trên giường.

MARGO
(khá đe dọa)
Còn anh, theo em, có phải anh là Paderewski sẽ chơi bản
công-xéc-tô trên người em, đàn pi-a-nô phải không?
(Bill phẩy điếu thuốc; chẳng có phản ứng gì)
Thế nàng Công chúa của Lửa và Nhạc đâu rồi?

BILL
Ai cơ?

MARGO
Đứa trẻ đó. Cô bé đó.

BILL
(nhìn một cách lười biếng)
Đi rồi.

MARGO
Em làm cô ấy sợ đến mức bỏ đi rồi.

BILL
Anh chẳng ngạc nhiên đâu. Đôi lúc em cũng làm anh sợ.

MARGO
(bước tới bước lui)

92
Tội nghiệp bông hoa bé nhỏ. Chỉ là liễu yếu đào tơ ...

BILL
Đừng so sánh lộn xộn như thế.

MARGO
Em thích lộn xộn đấy.

BILL
Ừ, thì lộn xộn.

MARGO
Em chẳng là gì ngoại trừ một cơ thể với một giọng nói. Chẳng
có tí đầu óc nào.

BILL
Thật là một cơ thể, thật là một giọng nói.

MARGO
Còn cái tên nhà báo đó. Không thể xác, không giọng nói, tất
cả chỉ là một khối óc!

BILL
Tiếng cồng vang lên rồi kìa. Trận đánh đã kết thúc. Em bình
tĩnh nào.

MARGO
Em sẽ không bình tĩnh!

BILL
Thế thì không bình tĩnh.

MARGO
Anh đang cố gắng tỏ ra vị tha phải không?

BILL
Anh đang cố gắng lắm đây.

MARGO
Thế thì anh không cần phải vậy đâu. Em không đáng được vị
tha như thế đâu. Và em sẽ không để bị ám hại đâu!

BILL
Lại thế rồi ...

MARGO
Thật là vớ vẩn, anh tưởng em là gì - cô bé quê mùa à? Làm

93
người dự bị cho em hơn cả một tuần mà không cho em biết, cẩn
thận che dấu mọi nghi ngờ -

BILL
(ngồi dậy)
Nào giờ thì đừng xọ sang chuyện khác thế chứ-

MARGO
(nói tiếp)
- xuất hiện để thử vai khi ai cũng biết là tôi sẽ tới đây
... và còn dám thử vai thật nữa chứ! Từ đâu chui ra biểu
diễn!

BILL
Em đã xong chuyện đó với Lloyd rồi mà -

MARGO
Chỉ nhà biên kịch thì đâu có làm nên vở kịch - làm sao mà nó
tự nhiên diễn ra được chứ! Và rõ ràng là lần này là như vậy
- toàn là lửa và nhạc và cả những thứ khác, rõ ràng đã được
chuẩn bị kĩ, từ đầu đến cuối, thấy toàn bàn tay của Bill
Sampson!

BILL
Anh chán và mệt mỏi những cơn giận dỗi hoang tưởng này rồi!

MARGO
Hoang tưởng!

BILL
Anh không biết Eve Harrington là người dự bị cho em cho đến
hai giờ rưỡi chiều nay!

MARGO
Cứ mà nói điều đó với ông Freud! Cả những thứ còn lại nữa
...

Cô ta quay đi. Bill kéo cô ta lại, ấn cô ta xuống giường.


Ông ta giữ cô ấy nằm yên.

BILL
Không, anh sẽ nói cho em nghe! Lần cuối cùng, anh sẽ nói cho
em nghe. Bởi vì em cần phải chấm dứt chuyện hành hạ bản
thân, và anh, và cả hai chúng ta bởi những cơn giận dỗi
hoang đường này đi!

94
MARGO
(vùng vẫy)
Lại là những lời đó! Em cũng chẳng thể hiểu nó nghĩa gì ...

BILL
(giọng chắc chắn)
Đó là lúc em cần phải biết. Rằng anh yêu em.
(Margo nói "Ha!")
Anh yêu em. Em là một phụ nữ đẹp và sắc sảo -
(Margo nói "Một cơ thể với một giọng nói)
- một phụ nữ xinh đẹp sắc sảo và một diễn viên tuyệt vời -
(ông ta đợi một chút; Margo không nói gì hết)
- ở đỉnh vinh quang của sự nghiệp. Em có mọi lí do để hạnh
phúc - (Margo nói "ngoại trừ sự hạnh phúc")
- mọi lí do, nhưng bởi vì một thứ cảm tính kì lạ và bất
cương đã khiến em hành động như một đứa trẻ -
(Margo cười nhếch mép: "Đứa trẻ à!")
- trẻ con như Eve biến em thành một một mụ gào thét, tham
toàn! Nào từ nay trở đi, hãy chấm dứt chuyện đó đi nhé!

Margo im lặng. Ông ta đứng dậy. Margo ngồi dậy.

MARGO
Rõ rằng anh không phải là một phụ nữ.

BILL
Đôi lúc anh nhận ra điều đó.

MARGO
Em cũng thế.

BILL
Anh sẽ nhắc em.

MARGO
Đừng hạ mình như thế.

BILL
Thôi, đi nào. Anh sẽ mua cho em một thứ đồ uống gì đó.

MARGO
(với vẻ nghiêm trang)
Em công nhận là em có những ngày khá hơn, nhưng em sẽ không
phải ngang giá với một ly cốc-tai - giống như đậu phộng muối
vậy.

95
BILL
(cười)
Margo, hãy làm hòa nào.

MARGO
Điều kiện quá cao đấy. Đầu hàng vô điều kiện.

BILL
Chỉ vui vẻ không được sao? Hãy thôi những thứ vớ vẩn này về
Eve đi - và về Eve và anh nhé?

MARGO
Đó không phải là vớ vẩn.

BILL
Nhưng nếu anh nói với em nó là như thế - như anh vừa làm. Em
có chịu nghe anh không?
(Margo gật đầu)
Như thế vẫn chưa đủ à?

MARGO
Em mong là như thế.

BILL
Như thế nào mới là đủ đây?
(Margo không trả lời)
Nếu chúng ta đã thành vợ chồng?

MARGO
Em không muốn anh cưới em chỉ để chứng tỏ điều gì.

BILL
Em đã có quá nhiều lí do để không lấy anh ... Margo, nói cho
anh biết cái gì đằng sau những thứ ấy thế?

MARGO
Em - Em không biết, Bill à. Chỉ là cảm giác, em không biết
nữa ...

BILL
Anh nghĩ là em biết nhưng em không nói hay là không thể nói
cho anh biết.
(Margo không nói gì cả)
Anh nói trước khi nó trở thành lần cuối cùng anh cố gắng, và
anh chắc chắn như thế. Anh không thể nghĩ ra việc gì khác để
làm hài lòng em. Anh ước gì anh có thể biết được.
(một khoảng ngừng)

96
Chúng ta thường quát tháo ầm ĩ và ném mọi thứ khi màn hạ
xuống. Rồi sau đó khi màn được kéo lên, mọi thứ lại thành
bình thường. Nhưng lần này không như thế đâu.
(ông ta hít một hơi)
Em biết rằng không có biên kịch gia nào trên thế giới này có
thể làm anh tin điều này có thể xảy ra giữa hai người trưởng
thành. Chào em, Margo.

Không có lời nào từ cô ta. Bill bước đi.

MARGO
Bill
(ông ta dừng bước)
... anh đi đâu đó? Đi tìm Eve à?

BILL
(cười chua xót)
Điều đó đột nhiên là mọi thứ trở nên thật đáng tin.

Ông ấy đi khỏi. Margo, một mình, ngồi một lúc trong nỗi buồn
rồi òa lên khóc ...

NỘI. NHÀ RICHARDS - NGÀY

Một căn phòng rộng, một khoảng hẹp với cửa ra hành lang. Một
cầu thang ở một phía tường dẫn tới một ban-công hẹp nơi
thông với một phòng ngủ hai người.

Karen đang vẽ. Nghiêm túc nhưng xấu, Một bức tĩnh vật, có
một quả cam, một quả bơ, một quả cà tím và ba quả chuối.

GIỌNG CỦA KAREN


Ngày thử vai, lo lắng lớn nhất của tôi là làm sao để vẽ quả
chuối khác một quả cà tím ... rồi Lloyd về nhà.
(ở hậu cảnh, Lloyd đang bước vào nhà)
Đó là ngay sau trận gây gổ với Margo ...

Lloyd đóng sầm cửa, ném mũ đi, tháo tung khăn quàng cổ và áo
khoác.

KAREN
Lloyd, chuyện gì thế ...?

LLOYD
Ngán đến tận đây này! Anh đang cảm thấy như thế đó - ngán
đến tận đây này! Tất cả là do ngôi sao đó, kiêu ngạo, kich

97
động -

KAREN
Margo, nữa à ...

LLOYD
Lần nữa và lại lần nữa! Đầu tiên là trễ hai giờ cho buổi thử
vai -

KAREN
Đối với Margo như thế là đúng giờ đó.

LLOYD
Sau đó giở trò trẻ con, vờn qua vờn lại rằng cô ta không
biết Eve là người dự bị cho cô ta -

KAREN
Có thể là cô ấy không biết thật đấy chứ ...

LLOYD
Tất nhiên là cô ấy biết! Rõ ràng là Addison đã kể cho cô ta
nghe Eve đã đọc tuyệt vời như thế nào -!
(đột nhiên mềm giọng)
Karen, để anh nói cho em nghe về Eve. Cô ấy có tất cả - một
diễn viên bẩm sinh. Nhạy cảm, hiểu biết, trẻ trung, sôi nổi,
nhiệt huyết -

KAREN
- đừng để vốn tính từ của anh cạn kiệt, cưng ạ.

LLOYD
- thứ làm cho một nhà biên kịch luôn có hứng thú để viết ...
cho đến khi vở kịch của anh ta trở thành một phương tiện cho
cô Channing...

KAREN
Margo đâu có làm chuyện đó tồi đâu.

LLOYD
Margo à. Margo thật là tuyệt. Cô ấy biết điều ấy. Đó mới là
vấn đề. Cô ấy có thể diễn vai cô bé hư hỏng theo ý cô ta
muốn rồi thì ai có thể chặn cô ta lại nào? Ai có thể đá đít
cô ta khi cô ta cần và đáng bị như thế nào?

Lloyd bắt đầu bước lên cầu thang đến phòng ngủ.

KAREN

98
(lẩm bẩm)
Nó sẽ là một kì nghỉ cuối tuần vui vẻ đây.

LLOYD
(ngưng một chút)
Gì thế?

KAREN
Chúng ta sẽ ra ngoại ô tối mai. Chỉ có bốn chúng ta. Bill,
Margo, anh và em ...

LLOYD
Ừm. Chúng ta đã từng có những kì nghỉ cuối tuần mà chẳng ai
nói câu nào trước đây rồi còn gì ...
(tiếp tục bước lên cầu thang)
... cứ chắc chắn là giấu kĩ mọi vật dụng nhọn và các thứ có
thể quăng được đi nhé ...

Khi ông ta bước vào một trong những phòng ngủ trên gác,
Karen ngồi nghĩ ngợi trên ghế sô-pha. Cô ấy trầm ngâm ...

GIỌNG CỦA KAREN


Newton - người ta kể, đã nghĩ ra trọng lực khi bị một quả
táo giáng trúng đầu. Và người ta sáng chế ra máy hơi nước
khi đang ngắm bình trà ... nhưng tôi thì không. Ý tưởng lớn
lao của tôi đến khi tôi ngồi trên ghế sô-pha này ...

Cô ta ngả người, đặt tay sau gáy.

GIỌNG CỦA KAREN


Một cái đá vào mông Margo. Chúa biết là chuyện đó sẽ xảy ra.
Từ tôi, từ Lloyd, từ Eve, Bill, Max, và những người khác -
tất cả chúng tôi đều đã gánh chịu cô ta đủ ... nhưng bằng
cách nào ? Câu trả lời cứ vò vò quanh tôi như một con ruồi
...

Cô ta ngồi dậy, mỉm cười. Nụ cười tan biến đi ...

GIỌNG CỦA KAREN


Tôi đã nghĩ đến nó. Nhưng rồi tôi đã để nó ra đi. Nói là một
chuyện nhưng điều này có nghĩa là ...

Cô ta lắc đầu, bước tới giá vẽ, tiếp tục công việc vẽ quả
chuối. Cô ta chậm lại rồi ngừng hẳn.

GIỌNG CỦA KAREN


Tại sao không? Tại sao, tôi tự nhủ, sao lại không? Nó có vẻ

99
như là rất hợp tình hợp lí. Và chỉ có hai người trên thế
giới này có thể biết. Cú đã sẽ làm mọi người vui vẻ -

Cô ta đặt cây cọ xuống và bước đến điện thoại đặt bên cạnh
cái ghế mà Lloyd thường ngồi làm việc. Khi cô ta bước qua:

GIỌNG CỦA KAREN


Và dù sao, nó không hơn gì một trò đùa vô hại mà ngay chính
Margo sẽ là người đầu tiên cảm thấy hài lòng ...

Cô ta tìm kiếm trong cuốn sổ điện thoại bọc da, nhấc máy và
gọi.

GIỌNG CỦA KAREN


... và không có lí do gì mà cô ấy sẽ không được nói cho nghe
- đúng lúc.

Có trả lời từ đầu dây bên kia.

KAREN
(nói vào điện thoại)
Xin chào ... làm ơn cho tôi gặp cô Eve Harrington được
không? Không sao ... cảm ơn nhé.

Và khi cô ta đợi máy ...

MỜ
CHỒNG ĐẾN:
NGOẠI. NGOẠI Ô - ĐÊM

Ngoại ô vắng vẻ. Không có nhà nào trong tầm mắt. Tuyết rơi
nhiều. Xe của Lloyd chạy bon bon.

GIỌNG CỦA KAREN


Đó là một ngày cuối tuần lạnh lẽo - bên ngoài lẫn bên trong.
Bill không đến. Margo không biết anh ta ở đâu và cũng không
quan tâm - cô ấy cứ nói suốt. Bằng một cách nào đó, chúng
tôi đã cho xong được ngày Chủ Nhật - và đến lúc chúng tôi
đưa Margo ra nhà ga vào chiều tối thứ Hai, cô ta và Lloyd đã
thôi tỏ vẻ khách sáo với nhau ...

NỘI. TRONG XE - ĐÊM

Lloyd đang lái xe. Cả ba đều ở hàng ghế trước.

KAREN
Mấy giờ rồi nhỉ?

100
LLOYD
Khi em hỏi một phút trước đây, đó là năm giờ bốn mươi hai
phút. Bây giờ là năm giờ bốn mươi ba phút. Khi em hỏi một
phút sau đây nữa thì nó sẽ là -

KAREN
Em chỉ không muốn Margo trễ chuyến tàu thôi mà. Hệt như là
cô ấy sẽ hiếm khi nào đến nhà hát đúng giờ vậy ...

LLOYD
Năm giờ năm mươi lăm. Chúng ta sẽ còn khối thời gian để đến
nhà ga ...

MARGO
Nơi bé nhỏ đó chỉ cách New York có hai giờ. Nó nằm trong
danh sách những thứ mà tôi không thể nào hiểu nổi. Giống như
sưu tập những đầu lâu của mọi da đỏ ...

KAREN
Đối với tất cả mọi người, cô nên biết nó có nghĩa là yên ổn
và tĩnh lặng -

MARGO
Yên ổn và tĩnh lặng dành cho thư viện thôi.

Chiếc xe ngoặt thình lình và trượt.

KAREN
Lloyd, cẩn thận nào ...

LLOYD
Chỉ là trượt một chút thôi mà. Đường này trông như gương
vậy.

MARGO
Karen và tôi chỉ không muốn có tai nạn -

LLOYD
Tôi cũng chẳng cố tình gây ra một tai nạn nào hết!

MARGO
Không quan trọng liệu anh có làm hay không. Chúng tôi đều
mặc đồ lót dài.

Họ đều cười. Đột nhiên xe dừng lại và ngừng hẳn - với tiếng
xì xì chỉ có thể là hết xăng.

101
LLOYD
Nào, giờ thì cái gì đây ...?

Ông ta cố gắng để nổ máy. Không xong. Ông ta bật đèn ở bảng


điều khiển. Vạch xăng đã chỉ ở mức hết hoàn toàn.

LLOYD
Không thể như thế được! Chúng ta không thể hết xăng được!
Tôi tự tay đổ xăng ngày hôm qua mà!
(quay sang Karen)
Có phải nó vẫn đầy khi em lái xe tới Brewter sáng nay không?

KAREN
(rất chậm rãi)
Em nghĩ là em không nghì xem thử. Anh biết là em đâu có quan
tâm đến những thứ này ...

LLOYD
Thật là không thể tin được.

Ông ta thử nổ máy một lần nữa.

MARGO
(giọng rõ ràng)
Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?

KAREN
Khoảng mười phút nữa.

MARGO
Nhà ga còn cách bao xa?

KAREN
Ba hay bốn dặm gì đó ...

MARGO
Có nhà hay nông trại nào gần đây để chúng ta xin ít xăng
không?

KAREN
(nhìn quanh)
Không thấy gì cả, chẳng có nhiều thứ xung quanh khu này ...

MARGO
Cũng không có nhiều xe nên cũng không có nhiều cơ hội để xin

102
quá giang ...

Một khoảng im lặng.

LLOYD
Được. Chẳng có lí gì mà phải ngồi ở đây. Anh sẽ đi bộ khoảng
nửa dặm, để xem.

Ông ta bắt đầu bước ra khỏi xe. Cái lạnh ùa đến như một lưỡi
dao, hai phụ nữ trên xe phản ứng.

KAREN
Anh sẽ viêm họng với cái lạnh này mất.

LLOYD
(bật cười)
Thật là một cách hay để chết - khi đang cố gắng để giúp một
nữ diễn viên đến Nhà Hát đúng giờ. Nói với Max rằng anh muốn
được mai táng theo kiểu hoàng gia ...

KAREN
Đừng đùa với những thứ đó.

MARGO
(trầm giọng)
Thật may mắn là tôi có một người dự bị rất sẵn lòng, rất
cống hiến và rất có khả năng để tiến xa.

LLOYD
Khán giả sẽ muốn trả tiền lại thôi, tin tôi đi.

MARGO
Cảm ơn nhé, Lloyd. Nhanh lên nhé.

Lloyd rảo bước trên đường về phía trước. Ông ta trượt chân,
đứng vững lại, vẫy tay và tiếp tục đi.

KAREN
Anh ấy trông lúc nào cũng bệnh tật làm sao ấy cứ khi nào anh
ấy phải vận động tay chân -

MARGO
Đối với tôi dáng đi đó, hầu hết mọi người sẽ nghĩ rằng nó
chẳng nguy hiểm lắm đâu.

KAREN
(mỉm cười)

103
Tôi chẳng bao giờ nghĩ Lloyd ở bất cứ đâu ngoại trừ trong
nhà và chẳng làm gì cả ngoại trừ ngồi yên một chỗ.

MARGO
Hãy cam đảm lên nào. Anh ta sẽ quay lại thôi - dù có hay
không có xăng.

Hai người kéo áo lông sát người. Ngừng một lát. Margo bật
ra-đi-ô lên ... đó là bản "Liebestraum".

MARGO
Cô có muốn nghe không?

KAREN
Sao cũng được.

MARGO
Tôi ghét những thứ sến rẻ tiền.

Cô ta tắt ra-đi-ô. Một khoẳng ngừng nữa.

MARGO
Karen này.
(Karen nói "Hm?")
Ngày nghỉ cuối tuần này, tôi chẳng cảm thấy thoải mái gì.

KAREN
Chúng ta dạo này đều có vẻ căng thẳng...

MARGO
Nghỉ đến chuyện này, tôi đã chẳng vui vẻ gì nhiều tuần rồi.
Tôi thật sự xin lỗi cô vì điều đó. Khác với mọi người tôi
biết, tôi không muốn cô và Lloyd giận tôi ...

KAREN
Chúng tôi chẳng bao giờ giận cô lâu cả, chúng tôi chỉ cảm
thấy buồn phiền một chút thôi. Cái cách mà cô làm. Chúng tôi
hiểu cô quá rõ mà ...

MARGO
Nhiều người - hiểu tôi. Tôi ước gì tôi cũng được như thế.
Tôi ước gì có ai đó nói với tôi những gì về tôi ...

KAREN
Cô là Margo. Chỉ là Margo thôi.

MARGO

104
Thế đó là gì? Ý của tôi là bên cạnh những thứ đã rõ như ban
ngày. Bên cạnh thứ được gọi là tính khí, thường được thể
hiện bằng những lời lẽ tuôn ra từ miệng của tôi... Tôi xử sự
hệt như trẻ con, cô biết mà. Chúng lì lợm và hư hỏng - chúng
sẽ say khướt nếu chúng biết làm điều ấy như thế nào - khi
chúng không thể có những gì chúng muốn. Khi mà chúng cảm
thấy bất an và không ai cần chúng hoặc là không ai yêu
chúng.

Lại một khoảng ngừng.

KAREN
Thế Bill thì sao?

MARGO
Thế Bill thì sao?

KAREN
Anh ấy yêu cô mà.

MARGO
Tôi yêu Bill hơn tất cả mọi thứ trên trái đất này. Và tôi
muốn có Bill. Tôi muốn anh ấy mong muốn được có tôi. Nhưng
là tôi. Chứ không phải là Margo Channing. Và nếu ngay cả tôi
cũng không thể phân định được ai là ai thì làm sao anh ấy có
thể?

KAREN
Tại sao anh ấy không thể - và tại sao cô lại không thể?

MARGO
Bill yêu Margo Channing. Anh ta cãi nhau với cô ấy, làm việc
với cô ấy, yêu cô ấy ... nhưng mười năm nữa - Margo Channing
sẽ không còn tồn tại. Và thứ còn lại sẽ chỉ là ... gì?

KAREN
Margo. Bill trẻ hơn cô đến tám tuổi.

MARGO
Những năm tuổi ấy ngày càng kéo ra dài thêm. Tôi thấy việc
này xảy ra đã quá thường xuyên.

KAREN
Không phải với cô. Cũng không phải với Bill.

MARGO
Không phải đó là thứ mà họ lúc nào cũng nói đó sao?

105
Cô ta bật ra-đi-ô lên lần nữa. Một bản nocturne dành cho
piano ...

MARGO
Tôi không cho rằng máy sưởi sẽ bật khi mà máy xe không nổ.

KAREN
Thật là ngớ ngẩn, phải không nào? Cô nghĩ là họ sẽ cải tiến
lại nó để người ta có thể chỉ ngồi trong xe và sưởi ấm phải
không nhỉ ...

Margo gật đầu, lấy vài điều thuốc ra khỏi bao. Cô ta mới
Karen một điếu. Họ cùng đốt thuốc.

MARGO
Về Eve. Tôi cũng đã đối xử thật chẳng ra gì.

KAREN
Ừm ...

MARGO
Đừng ậm ừ xin lỗi nữa, không phải ở đây và bây giờ khi tôi
đang bình tâm như thế này. Tốt nhất, hãy nói rằng tôi đã quá
nhạy cảm vì ... ừm, vì điều rõ ràng là cô ta quá tươi trẻ -
quá nữ tính và quá bơ vơ. Vì nhiều thứ mà tôi muốn làm vì
Bill ... một nghề tức cười, một sự nghiệp của một người phụ
nữ. Những thứ mà cô bỏ lại lúc leo lên cầu thang để cô có
thể leo nhanh hơn. Cô quên rằng cô sẽ lại cần chúng lần nữa
khi cô trở lại làm một người phụ nữ. Đó là nghiệp mà tất cả
phụ nữ đều giống nhau - dù chúng ta thích hay không - đó là
làm một người phụ nữ. Sớm hay muộn chúng ta sẽ phải làm
chuyện đó, mặc kệ những thứ nghiệp khác mà chúng ta đã có
hoặc mong muốn ... và, đến bước đi cuối cùng, chẳng có gì là
tốt nếu khi cô có thể nhìn lên lúc ăn tối hay xoay người
trên giường - và anh ấy ở đó. Không có điều đó, cô không
phải là một người phụ nữ. Cô là một thứ gì đó với văn phòng
quê mùa hay một cuốn sách rách nát - chứ không phải là một
phụ nữ ...
(Margo cười với Karen)
... hạ màn dần dần. Rồi kết thúc.

Một khoảng dừng. Có lện trong mắt của Karen.

KAREN
Margo
(cô ấy ngập ngừng)

106
Margo, tôi muốn cô biết tôi xin lỗi thật nhiều vì chuyện này
...

MARGO
Vì chuyện gì cơ?

KAREN
(ám chỉ tình huống kẹt trong xe
của họ)
Cái này đây. Tôi không thể nói tôi xin lỗi cô nhiều như thế
nào!

MARGO
Đừng suy nghĩ kiểu đó nữa, một trò đùa của số phận thôi mà.
Dù sao, cô cũng đã không tự làm cạn xăng...

Margo rúc vào tấm áo khoác lông thú của mình. Karen thoáng
nhìn Margo với vẻ không vui. Rồi cô ấy cũng rúc vào tấm áo
khoác.

NGOẠI. NGÕ VÀO NHÀ HÁT - NHÀ HÁT CURRAN - ĐÊM

Tuyết đã được ủi sang hai bên ngõ, để tạo đường đi. Buổi
biểu diễn vừa kết thúc.

Addison, quay lưng lại phía chúng ta, đứng nhìn về phía cửa
dẫn vào sân khấu. Một vài diễn viên, trên đường bước ra.

GIỌNG CỦA ADDISON


Eve, tất nhiên, đã diễn thật là siêu. Rất nhiều khán giả có
thể hiểu là sẽ thích quay trở lại đây một lần khác để xem
Margo diễn. Ngoài trừ những ai đã ở lại và vỗ tay lớn, cuồng
nhiệt và lâu cho Eve ... Cô ta thật chu đáo khi gọi và mời
tôi vào buổi chiều hôm ấy ...

Ông ta bắt đầu bước về phía cửa dẫn vào sân khấu.

GIỌNG CỦA ADDISON


... và thật là một trùng hợp thú vị khi rất nhiều đại diện
của các tờ báo khác tự nhiên cũng có mặt. Tất cả chúng tôi
đều được mời đến để xem một buổi biểu của một diễn viên dự
bị ...

Ông ta bước vào cửa dẫn vào sân khấu.

NỘI. HẬU TRƯỜNG - NHÀ HÁT CURRAN - ĐÊM

107
Có nhiều hoạt động hơn lần trước, buổi biểu diễn vừa kết
thúc. Addison bước qua cửa, tìm đường bước đến phòng thay đồ
của Margo.

GIỌNG CỦA ADDISON


... mà ngay cả nhà quản lí cũng chẳng biết gì cho đến khi họ
buộc phải mở màn lúc chín giờ tối. Thật là trùng hợp. Mà
cũng thật là tính toán, mưu mẹo và xảo trá ...

Cánh cửa phòng thay quần áo chỉ hé mở. Addison đứng ngoài
cửa nghe ngóng.

BILL
(từ phía trong)
... Cô đã diễn tốt hơn mức bình thường, nhóc ạ, cô đã có một
buổi diễn để đời, có đã khiến mọi người phải chú ý -

Addison dùng chiếc ba-toong đẩy cửa hé rộng ra thêm, do đó


cả ông ấy và chúng ta đều nghe và thấy rõ ràng.

NỘI. PHÒNG THAY ĐỒ CỦA MARGO - ĐÊM

Bill đang đối diện với Eve, đang mặc phục trang của Margo.
Cô ấy có một vẻ khiến người khác phải say đắm. Ánh mắt cô ta
đắm nhìn vẻ tráng kiện của Bill:

BILL
(tiếp tục)
- dù có một vài sai sót nhỏ nhưng không đáng kể. Cô có thể
tự hào về bản thân mình, cô có quyền như thế.

EVE
(thì thầm)
Anh có tự hào về em không hả Bill?

BILL
Tôi xác nhận là tôi đã lo lắng khi Max gọi điện. Tôi đã có
một chút nghi ngờ.

EVE
Anh không nên có bất kì nghi ngờ nào cả.

BILL
- dù sao, ngày hôm trước chỉ là một cảnh, vở kịch thì có rất
nhiều cảnh. Nhưng cô đã làm được. Với sự chăm chỉ và tính
kiên nhẫn, cô sẽ trở thành một diễn viên giỏi. Nếu đó là
những gì cô muốn.

108
EVE
Đó có phải là thứ anh muốn em như thế?

BILL
Tôi đang nói về cô. Và những gì cô muốn.

EVE
Em cũng thế.

BILL
Thế tôi phải làm gì với nó.

EVE
Gì cũng được,

BILL
(nhẹ nhàng)
Những cái tên mà tôi đã từng được gọi. Nhưng không bao giờ
là Svengali
(ông ta vỗ vai Eve)
Chúc may mắn nhé.

Ông ấy bắt đầu bước ra ngoài. Addison giấu mình.

EVE
Đừng chạy trốn, Bill.

BILL
(dừng lại)
Tôi chạy trốn gì nào?

EVE
Anh lúc nào cũng tìm kiếm sự thật trên sân khấu. Thế còn bên
ngoài sân khấu?

BILL
(tò mò)
Tôi cũng thế mà.

EVE
Thế thì hãy đối diện với nó đi. Em đã đối diện với nó. Từ
cái đêm đầu tiên - ngay ở đây - trong phòng thay đồ này.

BILL
(mỉm cười)

109
Khi mà tôi nói với cô những gì diễn viên trẻ nào cũng nên
biết hả.

EVE
Khi anh nói với em rằng khi em trở thành bất cứ gì, thì cũng
chỉ bởi vì anh -

BILL
Cô trang điểm hơi bị đậm đấy.

EVE
- và dành cho anh.

BILL
(chậm rãi)
Cô đúng là một cô gái.

EVE
Anh nghĩ thế à?

BILL
Tôi yêu Margo. Cô chưa nghe thấy sao?

EVE
Anh có thể nghe đủ loại chuyện.

BILL
Tôi cũng chỉ là người, từ những lời đồn đến những điều ngược
lại. Và tôi cũng tò mò như ai ...

EVE
Vậy hãy tiến tới đi.

BILL
(giọng thong thả)
Chỉ có thứ nào tôi theo đuổi thì tôi mới muốn theo đuổi. Tôi
không muốn nó theo đuổi tôi.

Lệ trào ra từ mắt của Eve. Cô ta từ từ xoay người đi.

BILL
Đừng khóc. Cứ xem đó là một câu trả lời gián tiếp nhé.

Ông ta bước đi. Addison ẩn mình để tránh phát hiện. Eve liếc
theo Bill, vò bộ tóc giả trên đầu, quăng nó lên bàn trang
điểm. Thoáng thấy một cái kéo. Nhanh chóng, cô ta chộp lấy

110
nó với một động tác gọn lẹ và hùng hổ, cô ta cắt bộ tóc giả.
Addison gõ cửa nhẹ nhàng. Eve quay lại.

ADDISON
Tôi có thể vào được không?

EVE
Được thôi, ông deWitt ...

ADDISON
(bước vào)
Tôi cứ tưởng là căn phòng bé nhỏ này sẽ chật cứng người, cả
một phòng đầy người cúi rạp dưới chân cô ...

EVE
Tôi cho rằng mình may mắn khi họ đã không quăng thứ gì lên
sân khấu.

Cô ta bắt đầu xoa kem lên mặt và xóa bỏ lớp trang điểm.

ADDISON
Tất nhiên diễn xuất của cô không có gì là bất ngờ đối với
tôi. Sau ngày hôm ấy thì bữa nay không hơn gì một lời hứa đã
được giữ đúng.

EVE
Ông quá tốt bụng đấy. Nhưng đó vẫn là vai diễn của cô
Channing. Tôi chỉ là bản sao chép để ông đọc khi ông không
thể tìm thấy bản chính thôi ...

ADDISON
Cô khiêm tốn quá mức đó.

EVE
Đó không phải là khiêm tốn. Tôi chỉ không tự đánh lừa mình
thôi.

ADDISON
Một cách tiếp cận Nhà Hát mang tính cách mạng. Tuy nhiên nếu
cô cho phép tôi có vài lời khuyên ...

EVE
Xin hãy cứ nói.

ADDISON
Tôi nghĩ đã đến lúc để cô bỏ chút khiêm tốn đi. Thật là sai
lầm khi không thể bộc lộ mình khi đáng ra phải vậy ...

111
EVE
Tôi không nghĩ tôi đã làm gì quá ồn ào cả.

ADDISON
Chúng ta đến với thế giới này với một cái tù và. Nếu ta
không thổi nó thì ai sẽ thổi cho ta đây?

EVE
Ngay cả như thế. Người ta sẽ đối xử khác với một diễn viên
dự bị. Buổi diễn sẽ bị quên ngay ngày mai thôi.

ADDISON
Nó không cần phải như thế.

EVE
Ngay cả khi tôi muốn - như ông nói - ít khúm núm hơn, và
thổi tù và của mình ... Làm sao tôi có thể thực hiện? Tôi
chẳng là ai cả.

ADDISON
Còn tôi thì là ai đó đấy.

Eve đứng dậy. Cô ta nhìn Addison một cách chăm chú.

EVE
Ông hẳn là như thế.

Cô ta đi vào phòng tắm.

ADDISON
Hé cửa một chút để chúng ta có thể nói chuyện.

Eve làm như thế.

ADDISON
Sau khi cô thay quần áo, nếu cô không bận, chúng ta có thể
dùng bữa.

EVE
(vọng ra từ nhà tắm)
Tôi thích thế! Hay là tôi cần phải giả vờ nói rằng tôi bận?

ADDISON
(mỉm cười)

112
Cứ thử giả định một chút nhé. Tôi sẽ viết một cột báo về cô
-

EVE
Chuyện về tôi thì không đủ một cột báo đâu.

ADDISON
- có thể nhiều hơn là một cột. Có nhiều điều mà tôi muốn
biết. Tôi được nghe câu chuyện của cô mỗi nơi một ít ... gia
đình của cô ở Wisconsin, cuộc hôn nhân bất hạnh của cô, rằng
buộc tài chính với Margo - nó đã bắt đầu ở San Franciscon,
phải không nhỉ?
(không có câu trả lời; Addison mỉm cười)
Tôi nói - niềm ngưỡng mộ của cô dành cho Margo bắt đầu từ
hồi ở San Francisco, phải không nhỉ?

EVE
Đúng thế.

ADDISON
San Francisco. Một ốc đảo ngay giữa sa mạc California. Nói
cho tôi nghe nào, cô có cùng quan điểm với tôi về San
Francisco không?

EVE
Vâng, có.

ADDISON
Và cái đêm đáng nhớ khi Margo đã lần đầu tiên làm cô loá mắt
trên sân khấu - nhà hát nào ở San Francisco ấy nhỉ? Có phải
là - Shubert?

EVE
(một chút ngập ngừng)
Vâng. Shubert.

ADDISON
(mỉm cười một cách hạnh phúc)
Một nhà hát cổ nhưng đẹp, Shubert. Toàn là trang trí kiểu
truyền thống, không bị làm hỏng bởi trận động đất - ừm, xin
lỗi - đám cháy ... nhân tiện, tên chồng cô là gì nhỉ?

EVE
Eddie ...

ADDISON
Họ của Eddie là gì?

113
Eve thò đầu và đôi vai trần ra khỏi cửa nhà tắm.

EVE
Tôi sẽ đi tắm đây, tôi sẽ không thể nghe ông nói gì đâu ...

ADDISON
Tôi có thể đợi. Cô muốn đi đâu nào? Chúng ta sẽ biến tối nay
trở thành một tối đặc biệt ...

EVE
(giọng tin tưởng)
Ông cứ dẫn lối.

ADDISON
Tôi tin là tôi sẽ làm như thế.

Cô ta đóng cửa nhà tắm. Ông ta ngồi dựa về phía sau, đốt một
điếu thuốc.

NGOẠI. ĐƯỜNG SỐ 52 - NEW YORK - NGÀY

Một chiếc tắc-xi hướng tới số 21.

GIỌNG CỦA KAREN


Một vài tờ báo buổi sáng có một mẩy nhỏ về buổi diễn của
Eve. Không nhiều, nhưng toàn là khen ngợi ...
Tôi không thể tưởng tượng làm sao mà họ có thể biết được -
nhưng Lloyd nói rằng những người làm công tác thông cáo báo
chí cho Max có lẽ đã làm chuyện đấy ...

Karen bước ra khỏi xe tắc-xi, trả tiền và bước vào trong.

GIỌNG CỦA KAREN


... dù gì đi nữa, tôi thấy thật tội lỗi và xấu hổ về bản
thân mình - tôi chẳng muốn gì hơn là quên đi tất cả mọi
chuyện. Margo và tôi ăn trưa ở nhà hàng "21" - như là bạn bè
với nhau - thật chỉnh tề ...

NỘI. SẢNH - NHÀ HÀNG "21" - NGÀY

Karen nhìn đồng hồ và hỏi thăm tiếp tân khi mới bước vào.

KAREN
Cô Channing đã tới chưa?

114
TIẾP TÂN
Chưa tới, thưa bà Richards ...

Karen thấy Eve đang đợi Addison gửi nón, áo khoác và ba-
toong cho người phục vụ. Karen cười và bước tới.

KAREN
Eve. Tôi được nghe những điều tốt đẹp nhất về buổi diễn của
cô -

EVE
Thật là hoàn hồn khi tôi có thể diễn hết vở kịch ...

ADDISON
Cô ấy thật là tuyệt vời.

KAREN
(hài lòng)
Thế ra ông cũng đã được nghe rồi.

ADDISON
Tôi đã ở đó. Được chứng kiến tất cả.

KAREN
(lúng túng)
Ông đã ở đó à? Xem kịch tối qua à?

ADDISON
(mỉm cười)
Một sự trùng hợp vui vẻ.

EVE
(nói nhanh)
Chúng tôi dùng bữa trưa với một người chuyên săn tài năng
điện ảnh.

KAREN
Rõ ràng là họ không phí thời gian.

EVE
Chưa có chắc chắn hết - chỉ là dùng bữa trưa thôi.

ADDISON
Họ sẽ phí thời gian thôi. Eve chẳng hề có ý định đến
Hollywood.

115
Ông ta quay sang Karen, thay đổi đề tài.

ADDISON
Qua cách ăn mặc lịch lãm của bà, tôi cho rằng người ăn trưa
với bà hẳn là một quí bà?

KAREN
(mỉm cười)
Margo.

ADDISON
Margo ? Dùng bữa trưa ở nơi công cộng thế này à?

KAREN
Đó là một Margo mới. Nhưng cô ta vẫn trễ như cũ.

ADDISON
Cô ấy có thể trễ hơn là bà nghĩ đấy ...

Khi ông ta nói, ông ta bước tới và lấy một tờ báo chiều, mở
ra trên đường quay lại.

ADDISON
(đưa tờ báo cho Karen)
Tại sao bà không đọc bài của tôi để giết thời gian? Phút sẽ
trôi nhanh như giờ vậy ...
(ông ta nắm tay Eve)
... còn bây giờ chúng tôi phải đến gặp đến kẻ tò-mò-râu-xồm-
rám-nắng nào.

Ông ta bước lên cầu thang với Eve. Karen liếc theo họ một
cách tò mò, rồi liếc cột báo. Tựa đề của nó là : "Thứ mà tôi
đã hứa sẽ không nói ra" bởi Addison deWitt. Khuôn mặt cô ta
mỗi lúc lại trở nên hốt hoảng. Cô ta bỏ tờ báo xuống rồi
chạy nhanh ra ngoài ...

NỘI. PHÒNG KHÁCH NHÀ MARGO - NGÀY

Tờ báo có bài viết của Addison rung bần bật trên tay Margo
khi cô ta đọc lướt qua nó. Karen ngồi đau khổ.

MARGO
(hùng hồn)
"... mũ của tôi có nhiều lí lẽ chắc chắn để ngả trước cô
Harrington. Tôi một lần nữa lại có thể nhảy múa trên đường
phố và hét lên từ những mái nhà." ... Tôi nghĩ những câu này

116
hợp với Woollcott ...
(cô ta bỏ một đoạn của bài báo)
Ở đây .. này, hãy nghe này - " ... Cô Harrington có nhiều
thứ để nói - và những cột báo này cần phải thuật lại nguyên
văn - về cái lề thói ái oán trong Nhà Hát của chúng ta đã
cho phép những diễn viên gạo cội diễn vai yêu cầu phải trẻ
trung khi mà họ chỉ còn là một kỉ niệm nhạt nhòa -"

KAREN
Tôi không thể tin được.

MARGO
Còn hơn thế nữa! "- Có thể hiểu được sự thờ ơ của người được
xem là Quí bà Nhà hát của chúng ta, trong việc khuyến khích
những diễn viên trẻ, để mặc cô Harrington phải vất vả tìm
kiếm một cơ hội-"

KAREN
Tôi không thể tin Eve có thể nói những câu đó!

Margo vò tờ báo như thể đó là cổ của Eve.

MARGO
(bước nhanh)
Trong cuộc chạy đua này, mọi người đều có tội cho đến khi
nào họ chứng minh được điều ngược lại! Một trong những khác
biệt giữa Nhà Hát và xã hội loài người ...
(cô ta quăng tờ báo đi)
... điều làm tôi suy nghĩ là làm sao tất cả các tờ báo trong
thành phố lại có thể cử người đến xem chính buổi biểu diễn
đó!

KAREN
(giọng yếu ớt)
Lloyd nói rằng đó là do thông cáo báo chí ...

MARGO
Cô phù thủy bé nhỏ hẳn đã cử bọn da đỏ đến lôi từng tên nhà
báo khỏi các quán bar, phòng tắm hơi và viện bảo tàng hay ở
bất cứ nơi ẩn nấp nào ... Được, cô ta sẽ không thể thoát
được đâu! Addison deWitt và ngòi bút độc địa của hắn cũng
thế! Nếu công lý hay luật sư của tôi không thể hay không làm
gì, tôi sẽ tự tống cái con cừu bé nhỏ bệnh hoạn đó vào họng
của ngài dewitt.

Cô ta đột ngột dừng và nhìn thấy ... Bill. Ông ấy đã đến bên
lan can cầu thang, đứng đó.

117
BILL
(dịu dàng)
Anh đến ngay khi anh đọc cái thứ rác ruởi đó. Anh đã chạy
đến đây ...

Margo đột nhiên bật khóc. Cô ấy quay người lại phía Bill.
Bill ôm cô ấy vào lòng.

BILL
Bill ở đây rồi, cưng à. Mọi thứ giờ đều ổn cả ...

Margo không nói gì cả, chỉ rúc vào người Bill. Ông ấy vuốt
ve, trấn an cô ta ... Bill nhìn về phía Karen.

KAREN
Tôi cho rằng lúc này tôi là thứ mà người Pháp gọi là 'thừa
thãi'...

BILL
(mỉm cười)
Có lẽ chỉ một chút xíu thôi.

Karen cười lại, vẫy tay chào và đi khỏi.

NỘI. CĂN HỘ NHÀ RICHARDS - NGÀY

Karen đang dùng bữa trưa. Lloyd, vẫn ở trong bộ áo ngủ, ngồi
đối diện uống cà phê và hút thuốc. Tờ báo đặt phía trước.

LLOYD
(đang nói)
- đó là Addison, từ đầu đến cuối, nó toàn là những lời cay
độc của hắn ... lợi dụng một cô bé như thế, vặn vẹo chữ
nghĩa của cô ấy, làm cho cô ta nói những gì hắn ta muốn cô
ta nói -

KAREN
Anh nghe những thứ đó ở đâu thế?

LLOYD
(thôi ngậm điếu thuốc)
Eve.

KAREN
Eve à?

118
LLOYD
Cô ta đã đến gặp anh, tất nhiên là cô ấy vừa về khi em vào -
em chỉ hụt cô ấy một chút thôi ...

KAREN
Thật là tiếc ...

LLOYD
(ngồi dậy)
Cô ấy muốn giải thích về bài phỏng vấn cô ấy, muốn xin lỗi
ai đó - nhưng không dám đối mặt với Margo ...

KAREN
Em tự hỏi tại sao.

Lloyd lúng túng - ông ta dường như đang tìm từ thích hợp để
bảo vệ lời lẽ của mình...

LLOYD
Cô ta kể cho anh tất cả mọi chuyện và không thể kể hết được
bởi vì cô ta đã khóc ...

Lloyd nhìn ra cửa sổ, quay lưng lại phía Karen. Karen liếc
nhìn ông ta ngạc nhiên, đợi dứt câu ...

LLOYD
(dứt giọng)
Em biết đấy, anh đã xem qua phần ràng buộc tài chính của
chúng ta - nếu em để cho anh nói ...

KAREN
Chuyển đề tài nhanh vậy sao.

LLOYD
(đi qua đi lại)
Với chuyện thuế má tăng và anh chỉ là một nhà biên kịch chứ
không phải là ông chủ mỏ dầu - ừm, anh đã nghĩ ...

KAREN
Em đang cố để nghe anh nói đây.

LLOYD
Nếu - thay vì đợi đến mùa tiếp theo để dựng vở 'Tiếng bước
chân trên trần nhà', giờ cũng đã nên hình nên dạng - và nếu
Margo có thể được thuyết phục đi lưu diễn với vở 'Trưởng
thành trong rừng' - chúng ta có thể dựng vở kia ngay lập tức

119
...

KAREN
Em bắt đầu bắt kịp những gì anh nói rồi đấy.

LLOYD
Nếu chúng ta có thể tuyển được diễn viên phù hợp, thế đó ...

KAREN
(cẩn thận)
Có thể kiếm một diễn viên trẻ nào đó cho vai diễn nhỉ? Ai đó
mong chờ được đóng vai đó chẳng hạn?

LLOYD
(mỉm cười)
Em cũng phải xác nhận rằng nó sẽ trở thành kinh điển.

KAREN
Giờ thì anh đang nhắc lại lời của Addison hay là Eve hả.

Một khoảng ngừng.

LLOYD
Eve có nhắc đến vở kịch, em biết đấy. Nhưng chỉ thoáng qua -
cô ấy chưa bao giờ yêu cầu diễn một vai như là 'Cora', cô ta
chẳng bao giờ dám ...

KAREN
Eve dám hỏi Abbott để trao cho cô ta nhãn hiệu Costello ấy
chứ.

LLOYD
Không, anh có ý tưởng riêng của mình - khi cô ta nói chuyện
với anh ...

KAREN
Với kĩ xảo, tất nhiên.

LLOYD
(đăm chiêu)
Chỉ một lần, để viết và hiểu trọn vẹn một thứ gì. Một lần
thôi, đừng dàn xếp gì hết -

Giờ thì Karen nổi giận. Cô ta đứng dậy.

KAREN
Lloyd Richards, anh không nghĩ đến việc cho loài sâu bọ đáng

120
khinh ấy vai diễn 'Cora' đấy chứ.

LLOYD
Thôi nào -

KAREN
Margo Channing thật sự không hề là một sự dàn xếp nào từ
trước đến giờ, nửa số biên kịch trên quả đất này có thể đảm
bảo được chuyện đó!

LLOYD
(giận dữ)
Thôi nào -

KAREN
Thật là đau khổ khi sự bất trung và bội bạc của Eve có thể
lây sang người khác!

Lloyd thật tức giận và tội lỗi. Ông ta cãi lại.

LLOYD
Tất cả những thứ ồn ào và điên cuồng này chỉ bởi vì một cô
nhóc bốc đồng bị mê mẩn bởi niềm sung sướng và kẻ ném đá
giấu tay bỉ ổi có cái tên deWitt! Cô ấy đã xin lỗi rồi, phải
không nào?

KAREN
Khi cô ta quì gối nữa hả, em chẳng lạ gì! Rất là cảm động,
rất là Hàn lâm nghệ thuật!

LLOYD
Cái kiểu châm biếm chua cay là thứ mà em đã lĩnh hội được từ
khi em rời Radcliffe!

KAREN
Cái kiểu châm biếm mà anh nói tới, em đã lĩnh hội được khi
em nhận ra em không giống con trai!

Điện thoại reo. Lloyd gầm gừ vào ống nghe.

LLOYD
Ai đó?
(ông ta dịu giọng)
... xin chào, Margo ... không, không có gì cả, Karen và tôi
chỉ đang trò chuyện thôi ... hmm? ... tại sao - tại sao, ừ,
tôi chắc là chúng tôi có thể và tôi chắc là chúng tôi thích

121
mà ... vâng ... khoảng 11:45. Hẹn gặp lại cô nhé ...

Ông ta cúp máy. Ông ta, mỉm cười - đột nhiên, làm hòa

LLOYD
Margo - và Bill - muốn chúng ta gặp họ tại phòng Cub tối
nay, sau vở kịch. Để uống rượu.

KAREN
(mỉm cười)
Margo ở phòng Cub à. Em không thể nào ngạc nhiên hơn nữa nếu
cô ấy nói là ở khu Mộ Lớn.

LLOYD
Anh mừng là Bill đã trở lại.

KAREN
Họ sẽ chết nếu thiếu nhau.

Một khoảng ngưng.

LLOYD
Em yêu, anh chưa hứa với Eve điều gì cả. Chỉ nói rằng anh
nghĩ cô ấy hợp với vai diễn nhưng trên thực tê có một vài
trục trặc...

KAREN
Chẳng hạn như?

LLOYD
(bật cười)
Em - là một này. Anh nói với cô ta rằng em đã chọn Margo
đóng vai đó - và anh chắc chắn sẽ không thay đổi gì nếu
không có sự chấp thuận của em.

Karen mỉm cười hạnh phúc.

KAREN
Tốt đấy. Tốt và hay nhất đấy. Em chẳng thích gì hơn thế. Cứ
nhắc đến em về sau khi cô Harrington yêu cầu điều gì ...

NỘI. PHÒNG CUB - CLB STORK - ĐÊM

Margo, Karen, Bill và Lloyd ngồi gọn thỏn vui vẻ ở chiếc bàn
cuối phòng. Một chai rượu vang loại ngon đang được rót. Họ
đều ngà ngà như nhau.

122
BILL
Cái mà được gọi là nghệ thuật diễn xuất không phải là thứ mà
tôi đặc biệt đánh giá cao ...

MARGO
Nghe đây, nghe đây ...

BILL
Nhưng các vị nên nhắc lại lời tôi như sau. Mở ngoặc kép. Tối
nay cô Margo Channing đã cống hiến một buổi diễn mà tôi chưa
từng được chứng kiến bao giờ và hiếm khi được thấy lại lần
nữa. Đóng ngoặc kép.

MARGO
Anh ấy không thổi phồng đâu. Tôi đã diễn tốt.

BILL
Em diễn tuyệt.

Khi họ nhìn nhau, họ thể hiện rằng cuối cùng thì họ cũng đã
hiểu nhau.

LLOYD
Thật là một đêm thú vị. Tôi hiểu rằng kẻ đóng dự bị cho cô -
cô Harrington đã được nhắc nhở.

MARGO
(ánh mắt không rời khỏi Bill)
Tệ thật.

BILL
(ánh mắt không rời khỏi Margo)
Anh chán ngấy chuyện này rồi.

Rượu vang lại được rót.

LLOYD
Vì một lí do nào đó, người ta không thể cứ cầm chai sâm-panh
lên rồi uống. Ai đó chắc hẳn phải có một câu chúc mừng hài
hước gì đấy.
(ông ta cầm ly lên)
Chẳng hạn như ...

BILL
(ngắt lời)
Tôi sẽ có lời chúc mừng. Không chút gì hài hước mà với tất
cả trái tim tôi.

123
Lloyd hạ ly của mình xuống. Có một khoảng lặng.

BILL
Tới Margo. Cô dâu sắp cưới của tôi.

MARGO
Xin chúc mừng.

LLOYD
Ừm, với tất cả -

KAREN
Margo.

BILL
Cạn ly nào.

Họ cùng uống, rồi sau đó thì một loạt câu hỏi được đưa ra.

KAREN
Khi nào thế? Khi nào hai người định làm chuyện đó?

BILL
Ngày mai, chúng tôi sẽ gặp nhau ở Tòa thị chính lúc mười giờ
-
(nói với Margo)
- và em sẽ phải đến đúng giờ đó.

MARGO
Vâng thưa ngài.

LLOYD
Tòa thị chính à, đó là dành cho những người trúng xổ số, và
nhà báo - tôi nhìn thấy một nhà thờ, một linh mục, và thật
nhiều hoa tươi ...

BILL
Chỉ là cho tờ giấy hôn thú thôi. Còn có ba ngày để chờ nữa -
thử máu, hay những thứ như thế ...

MARGO
Em vẫn sẽ lấy anh cho dù người ta phát hiện ra là anh chẳng
có một tí máu nào.

LLOYD
Ba ngày à, thứ ấy chỉ dành cho những tay trưởng giả thôi ...

124
KAREN
(nói với Margo)
Cô định mặc gì?

MARGO
Thứ gì đơn giản. Một cái áo lông bên ngoài một cái áo ngủ
...

BILL
Điểm chính là - trong một nhà thờ, một công viên hay một con
hẻm - chúng tôi muốn có hai bạn ở bên cạnh, những người bạn
thân thiết nhất và đáng yêu nhất ạ.

Lloyd rót đầy các ly rượu.

LLOYD
Có rất ít những khoảnh khắc trong đời được như thế này. Hãy
nhớ lấy nó.
(ông ta nâng cốc)
Cho mỗi người trong chúng ta và tất cả chúng ta ... Chúng ta
chưa bao giờ gần gũi hơn - mong sao chúng ta sẽ không bao
giờ chia lìa.

Họ uống. Một nhân viên phục vụ đến đưa một mẩu giấy.

NGƯỜI PHỤC VỤ
Bà Richards?

KAREN
Vâng?

NGƯỜI PHỤC VỤ
Cài này gửi cho bà.

Karen nhìn mảnh giấy ngạc nhiên, sau đó mở nó ra.

LLOYD
Thật là khôn ngoan. Một lá thư tình ngay chốn công cộng như
thế này. Lần sau nói với người tình của em thổi khói thuốc
hay gõ vào ly đi nhé ...

MARGO
Lloyd, tôi muốn anh phải rộng lượng hơn về việc này ... thế
giới này tràn ngập tình yêu, không có người phụ nữ nào được
an toàn cả ...

125
KAREN
(vẻ tức giận)
Điều này đã phá vỡ mọi kỉ lục thế giới về duy trì, chịu đựng
và leo thang sự láo xược!

Cô ta đưa tờ giấy cho Margo, đọc to.

MARGO
(đọc)
"Xin hãy thứ lỗi cho tôi vì đã nhảy vào một dịp đang xem là
vui vẻ - nhưng điều quan trọng nhất là tôi được nói chuyện
với bà. Làm ơn" - nó được gạch chân - "gặp tôi trong phòng
thay đồ nữ. Eve."

BILL
Tôi hiểu là cô ấy giờ là kẻ dự bị ở trong đó.

MARGO
(nhìn xa xăm)
Đưa tôi chai rượu không. Tôi có lẽ sẽ gặp cô ta ... tại sao
vậy, nhìn kìa. Có Rasputin ở đó kìa.

Addison ngồi gần lối đi, ở một cái bàn dành cho hai người.
Một cái khăn ăn dùng rồi và một cốc rượu vang thể hiện là đó
là chỗ của Eve. Ông ta đang nhấm nháp rượu thật kiểu cách.

Margo kêu người phục vụ đi ngang qua.

MARGO
Encore du champagne.

NGƯỜI PHỤC VỤ
Theo rượu sâm-panh, thưa cô Channing?

MARGO
Đó là thứ tôi vừa nói đấy.

LLOYD
(với Karen)
Dù sao, có lẽ cô ta chỉ muốn xin lỗi ...

KAREN
Em chẳng có một chút thích thú nghe cô ta nói bất cứ gì.

BILL
Nhưng cô ta còn nói gì được nhỉ? Điều đó làm tôi tò mò đấy
...

126
LLOYD
Thử xem - xem thử cô ta muốn gì ...

MARGO
Karen, trong nhiều năm của tình bạn chúng ta, tôi chưa bao
giờ để cô đến phòng thay đồ nữ một mình. Nhưng giờ thì tôi
phải để cô đi. Tôi rất muốn biết cái đầu óc đang phát sốt
đang đợi trên kia muốn gì ...

KAREN
Được ...Được thôi.

Cô ta đứng dậy và bước đi. MÁY QUAY cho thấy cảnh cô ta đi


qua bàn của Addison. Ông nâng ly lịch sự.

ADDISON
Karen! Thật là đáng yêu ...

Cô ta bước qua ông ấy mà không thèm nhả một chữ nào. Ông ta
mỉm cười, nhìn về phía nhóm của Margo. Ông ta nâng ly chúc
mừng.

Margo đáp lại bằng cách phe phẩy một cọng hành và ăn nó.

BILL
Rất hiệu quả. Nhưng tại sao lại không để anh?

Ông ta cũng ăn một cọng như thể đang tự vệ.

NỘI. PHÒNG THAY ĐỒ NỮ - CLB STORK - ĐÊM

Những quí bà thay phiên nhau trang điểm. Có hai chiếc ghế
hoặc một cái ghế dài ở góc phòng. Eve đang đợi ở đó. Cô ta
đứng dậy khi Karen bước đến.

EVE
Tôi đang tự hỏi liệu bà có đến hay không ...

KAREN
Đừng đứng dậy.
(cô ta cười mỉa mai)
Và đừng diễn như thể tôi là mẹ nữ hoàng.

EVE
Tôi không mong chờ là bà sẽ dễ chịu đối với tôi.

127
KAREN
Tôi cố ý như thế.

EVE
Chúng ta có thể ngồi xuống được không? Chỉ một phút thôi ...

Cô ta ngồi xuống. Karen vẫn tiếp tục đứng.

EVE
Tôi có rất nhiều điều để nói. Và không có thứ gì dễ nghe cả.

KAREN
Không thể có nhiều được -

EVE
Ồ, nhưng có nhiều thật đấy -

KAREN
- dễ nghe hay không, tôi cũng sẽ không tin một lời nào.

EVE
Tại sao lại không?
(một khoảng dừng)
Xin hãy ngồi xuống.

Karen ngồi xuống, miễn cưỡng và không tự nhiên.

EVE
Bà biết đấy, tôi luôn tự cho tôi là một cô gái rất khéo léo.
Thông minh. Một đầu óc tuyệt vời, kiểu như thế, không bao
giờ nói câu nào vào thời điểm nào sai cả ... nhưng sau đó
thì tôi ước gì tôi chưa từng gặp Addison deWitt.
(một khoảng ngừng nữa)
Tôi nhớ một lần tôi phải nhổ răng. Họ cho tôi một ít thuốc
tê - tôi không nhớ tên - và nó đã tác động lên tôi một cách
kì lạ. Tôi nghe tôi nói những điều mà tôi chưa hề nghĩ đến
nữa ... cứ như thể đầu óc của tôi ở nào đó bên ngoài thân
thể của tôi, và không thể kiểm soát được những gì tôi làm
hoặc nói vậy –

KAREN
(tiếp lời)
- và cô có cảm giác như thế khi nói chuyện với Addison.

EVE
(gật đầu)

128
Gần như thế. Cô nhận thấy rằng mình đang cố nói gì mình muốn
nhưng bằng một cách nào đó, từ ngữ đã bị thay đổi - chúng
trở thành từ ngữ của ông ta - và đột nhiên, cô không nói
những gì cô muốn mà là những gì ông ta muốn -

KAREN
(thẳng thắn)
Cô cho rằng tôi sẽ tin cô không hề nói những lời ấy mà toàn
là từ Addison cả à?

EVE
Không! Tôi không momg đợi bà phải tin điều gì cả. Ngoại trừ
trách nhiệm về việc đó thuộc về tôi. Và sự sỉ nhục.

KAREN
Đừng tỏ ra quá bi quan.

EVE
(cười mỉa mai)
Bà thật sự coi thường tôi, phải không? Tôi sẽ cho bà một tin
tốt lành. Tôi đã bị người ta sỉ vả khắp nơi trong thành phố.
Cô Channing hẳn phải hài lòng khi biết chuyện này. Để biết
những người bạn của cô trung thành như thế nào - họ trung
thành hơn những gì cô ta mong muốn ở tôi ...

Cô ta quay mặt đi. Karen cảm thấy xấu hổ.

KAREN
Eve ... đừng khóc.

EVE
(quay đi)
Tôi không khóc đâu.

KAREN
Nói cho tôi nghe. Bữa ăn trưa với người từ Hollywood thế nào
rồi?

EVE
Một vài lời hứa vẩn vơ về một buổi thử vai, thế thôi - nếu
có một vai diễn nào đó, kiểu như thế -

KAREN
Nhưng những lời khen ngợi về diễn xuất của cô -

EVE
- diễn xuất của một diễn viên dự bị.

129
KAREN
Ừm. Tôi nghĩ cô đang vẽ một bức tranh ảm đảm hơn sự thật. Dù
sao, đừng đánh giá thấp ông ta, cô có một người bạn quyền
lực là Addison đấy.

EVE
Ông ấy không phải bạn của tôi. Bà là bạn của tôi ...

KAREN
Ông ấy có thể giúp cô.

EVE
Tôi ước gì tôi chưa bao giờ gặp ông ta, tôi muốn ông ta chết
quách đi ... Tôi muốn những người bạn của tôi quay trở lại.

Lần này thì cô ta khóc. Rấm rứt, đau khổ. Karen nhìn lơ
đãng. Một khoảng lặng. Cô ta đặt vòng tay quanh Eve.

KAREN
Eve. Tôi - Tôi không nghĩ cô luôn mang đến sự bất hạnh.
Nhưng thực sự là như vậy. Nhưng thật ra thì, có lẽ là tự
mang bất hạnh đến cho mình chứ không phải ai khác...

EVE
Tôi sẽ không bao giờ vượt qua nó.

KAREN
(mỉm cười)
Được, cô sẽ làm được. Những người trong Nhà Hát như cô luôn
luôn làm được. Không có gì là mãi mãi trong Nhà Hát. Tình
yêu hay hận thù, thành công hay thất bại - cái gì đi chăng
nữa, nó ở đây, bừng sáng và cháy rừng rực rồi thì tắt lịm.

EVE
Tôi ước gì tôi cũng tin điều đó.

KAREN
Hãy cho mình thời gian. Đừng lo lắng quá nhiều về những gì
người ta nghĩ, cô còn rất trẻ và rất tài năng ...
(cô ta đứng dậy và đặt tay lên vai Eve)
... và, tin hay không, nếu có gì tôi có thể giúp đỡ -

Eve với và nắm lấy tay Karen. Cô ta giữ nó và từ quay quay


mặt nhìn Karen.

EVE

130
Có một việc.

Karen nhìn xuống Eve. Đôi mắt của Eve đang trào lệ. Karen
cảnh giác.

KAREN
Tôi nghĩ là tôi biết ...

EVE
Một thật quan trọng mà bà có thể làm.

KAREN
Cô muốn đóng vai 'Cora'. Cô muốn tôi nói với Lloyd để cô
đóng vai đó.

EVE
Nếu bà nói với ông ấy như thế, ông ấy sẽ giao vai đó cho
tôi, ông ấy đã nói thế.

KAREN
Sau tất cả những gì cô vừa nói ... cô không biết vai diễn đó
được viết cho Margo à?

EVE
Có thể là như thế - mười lăm năm trước đây. Bây giờ đó là
vai diễn của tôi.

KAREN
Cô cứ nói hệt như Addison nói về cô.

EVE
'Cora' là vai diễn của tôi. Bà cần phải nói với Lloyd là vai
đó dành cho tôi.

KAREN
Tôi không nghĩ bất cứ gì trên thế giới này có thể khiến tôi
nói như thế.

Cô ta quay đi một lần nữa, nhưng Eve kẹp chặt tay.

EVE
Addison muốn tôi diễn vai đó.

KAREN
Cứ bước qua xác chết của tôi đã ...

131
EVE
(lạnh lùng, tàn nhẫn)
Sẽ không cần thiết phải như thế đâu. Addison biết làm sao mà
Margo tự nhiên lại trễ buổi diễn đó - làm sao mà tôi biết
được cô ấy sẽ đến trễ để báo cho ông ta và tất cả các tờ báo
trong thành phố biết...
(Karen thôi không vùng vằng nữa)
... thật là một câu chuyện hay ho. Addison có thể dựng lên
nhiều chuyện về nó - hãy tưởng tượng ông ta có thể độc địa
và thủ đoạn như thế nào cho dù ông ta chỉ viết sự thật. Tôi
đã thuyết phục được ông ta ...
(giờ thì cô ta cười)
... bà tốt hơn hết là ngồi xuống. Bà trông có vẻ loạng
choạng đó.
(Karen ngồi xuống)
Nếu tôi đóng vai 'Cora', Addison sẽ không bao giờ kể chuyện
gì đã xảy ra, trên cũng như ngoài mặt báo. Một đơn giản để
trao đổi. Và tôi thật hạnh phúc khi cuối cùng có thể làm
được điều gì đó cho bà ...
(Karen che mặt của mình)
Tình bạn của cô với Margo - tình bạn sâu sắc và gần gũi -
cái gì sẽ xảy đến với nó, cô có nghĩ không, nếu cô ta biết
thủ đoạn mà cô đã giở ra với cô ấy - cho quyền lợi của tôi?
Và cô và Lloyd - bao lâu nữa, trong Nhà Hát, để họ quên đi
những gì đã xảy ra - và tin cô một lần nữa?
(giờ thì Eve đứng dậy)
Không ... thật là dễ dàng hơn cho những người có liên quan,
nếu tôi được diễn vai 'Cora'. Và tốt hơn nhiều cho cả Nhà
Hát nữa ...

Karen nhìn lên từ từ.

KAREN
Chỉ là một vai trong một vở kịch. Cô làm tất cả như thế chỉ
vì một vai trong một vở kịch.

EVE
(mỉm cười)
Tôi còn làm nhiều hơn thế cho một vai tốt.

Cô ta đi khỏi. Karen ngồi đó một mình.

NỘI. PHÒNG CUB - ĐÊM

Eve bước vào và ngồi bên cạnh Addison.

ADDISON

132
Đói không?

EVE
Chỉ một chút cà phê thôi.

ADDISON
(rót cà phê)
Tôi không lấy gì làm ngạc nhiên. Sau những lá thư xin lỗi hạ
mình đó ...

EVE
Chẳng có gì như ông nói cả. Karen và tôi đã nói chuyện vui
vẻ.

ADDISON
Trái tim đến trái tim? Theo kiểu phụ nữ với nhau à? Cả một
câu nhắc bâng quơ về vai diễn 'Cora' và niềm hy vọng của cô
được diễn nó chứ.

EVE
Tôi đã bàn luận về nó rất cởi mở. Tôi kể cho bà ta nghe là
tôi đã nói chuyện với Lloyd và đó là việc ông ta thích.

ADDISON
Tất nhiên bà ta đã nhắc là vai diễn đó được dành cho Margo?

EVE
Thật kì lạ - bà ta chẳng nhắc một chữ nào đến Margo cả. Chỉ
là bà ta sẽ vui vẻ làm những gì bà ta có thể để tôi diễn vai
đó.

Addison thở ra một ngụm khói, tỏ vẻ ngạc nhiên.

ADDISON
Chỉ như thế thôi à?

EVE
Chỉ như thế.

ADDISON
(đăm chiêu)
Cô biết không, Eve - đôi khi tôi nghĩ là cô đang giấu tôi
điều gì.

Eve cảm thấy tổn thương.

133
EVE
Tôi không nghĩ chuyện đó vui vẻ gì.

ADDISON
Tôi không có ý như thế.

EVE
Tôi tâm sự và dựa vào ông hơn bất cứ ai mà tôi biết! Nói một
thứ kiểu như thế bây giờ - mà chẳng có lí lẽ gì - khi mà tôi
cần ông hơn bao giờ hết ...

ADDISON
(ngắt lời)
Tôi hy vọng là cô giữ những lời cô nói, Eve. Tôi sẽ buộc cô
phải giữ lấy chúng đấy.

Ánh mắt của họ gặp nhau.

ADDISON
Chúng ta có nhiều điểm chung đấy, tôi cảm thấy vậy ...

Họ đều nhìn về Karen đang bước qua họ và trở lại bàn của cô
ta.

CẢ NHÓM, đang cà kê khi Karen trở lại với họ. Một chai rượu
sâm-panh mới trên bàn những cũng đã gần cạn - cả bọn đều cảm
thấy vui mừng và hạnh phúc, đặc biệt là Margo. Một khoảng
lặng. Karen uống cạn một ly sâm-panh.

LLOYD
- thế nào? Chuyện gì đã xảy ra thế?

KAREN
Không có gì nhiều cả. Cô ấy đã xin lỗi.

MARGO
Với nước mắt à.

KAREN
Với nước mắt.

MARGO
Nhưng không phải ngay lập tức đúng không? Đầu tiên là kể lể,
đau khổ, rồi sướt mướt ...

KAREN

134
Đúng thế.

MARGO
Rất là kinh điển, rất là kĩ thuật -

LLOYD
Ý của em là - từ nãy đến giờ - cô ta chẳng làm gì khác ngoài
xin lỗi thôi à? Thêm em nói gì?

KAREN
Không nhiều.

MARGO
Này chú rể -
(Bill nói "hử?")
- em có thể có quà cưới được không?

BILL
Em muốn gì? Texas à?

MARGO
Em muốn mọi người không nói về Eve nữa. Không nói về Eve, đó
là thứ em muốn. Cho Karen thêm rượu nào ...
(sung sướng)
... chưa bao giờ em hạnh phúc thế này. Đây chẳng phải là một
căn phòng đáng yêu sao? Phòng Cub. Thật là một cái tên đáng
yêu, thông minh. Nơi những thành viên ưu tú gặp nhau. Chưa
bao giờ em được thấy nhiều thành viên ưu tú như thế này - và
tất cả đôi mắt của họ đều nhìn em. Đợi em đập cái tên quỉ
lùn xấu xa kia bằng cái chai này. Nhưng không phải là tối
nay. Ngay cả Eve. Em cũng tha thứ cho Eve ... họ đi rồi kìa.

Tất cả đều nhìn.

ADDISON VÀ EVE, họ đứng dậy và đi mà không nhìn lại.

CẢ NHÓM, nhìn thêm một chút.

MARGO
Eve đi rồi. Eve quỉ quyệt, cô quỉ bé nhỏ. Nhưng là cái kiểu
quỉ quyệt của đàn ông, nó như thế nào hả, chàng rể? Thứ gì
đó mà họ đã bỏ lại sau lưng - Em đã từng diễn một lần trong
vở Wilkes Barre...

BILL
Em làm nó lộn từng phèo rồi. Ngay cả vở Wilkes-Barres.

135
MARGO
Anh có biết tại sao em tha thứ cho Eve không? Bời vì cô ta
để những điều tốt đẹp ở lại - bốn chúng ta, cùng nhau như
thế này, đó là sai lầm của Eve - Em tha thứ cho cô ấy ...

Phản ứng của Karen tất nhiên là quan trọng nhất. Biết những
gì đã gây cho Margo, tự hỏi cô ta phải làm như thế nào cho
đúng.

MARGO
... và Bill. Nhất là Bill. Eve cũng làm như thế luôn.

LLOYD
Cô biết đấy, cuối cùng thì cô ta có lẽ cũng tốt ...

MARGO
Cô ta là chấy rận.

BILL
(nói với Lloyd)
Đừng cố gắng để thắng Margo.

MARGO
Này chú rể.

BILL
Vâng, cưng à.

MARGO
Anh có biết em sẽ thành gì không?

BILL
Một cao bồi à?

MARGO
Một phụ nữ có chồng.

BILL
Có giấy tờ chứng đàng hoàng.

MARGO
Em sẽ có một mái nhà. Không phải là căn nhà mà em sợ sống
trong đó ... và một người đàn ông để đi cùng. Em sẽ tỉnh dậy
lúc sáu giờ sáng - và anh ấy sẽ ở đó ... nhớ không, Karen?

KAREN

136
(nhẹ nhàng)
Tôi nhớ.

MARGO
(nói với Bill)
Anh sẽ ở đó, phải không?

BILL
(bật cười)
Đủ để giữ được thương hiệu.

MARGO
Một quí bà đã có chồng, nhìn mặt nào cũng thế ... đó là em.
Và sẽ không còn diễn trên hay dưới sân khấu nữa ...nhớ đó,
Lloyd.
(Lloyd gật đầu)
Giờ thì em nói nghiêm chỉnh đấy. Chỉ là một phụ nữ đã trưởng
thành, em có lẽ chỉ đóng vai một bà mẹ - và có thể một đứa
con, nhưng tất nhiên là không thể vượt qua tám đứa được ...
(tất cả bọn họ đều cười)
Lloyd, anh có hứa là sẽ không giận tôi không?

LLOYD
(mỉm cười)
Còn tùy.

MARGO
Ý của tôi là thật sự thật giận tôi kìa ...

LLOYD
Tôi không nghĩ là tôi có thể như thế.

MARGO
Được. Thế thì tôi không muốn diễn vai 'Cora'.

KAREN
(la lớn)
Gì cơ?

Margo có lẽ đã giải thích sai ý của mình.

MARGO
(nói nhanh)
Gợm chút nào, cô lúc nào cũng quá xúc động vì những vở kịch
của anh ấy, không phải là vì vai diễn đâu - đó là một vai
diễn tuyệt vời. Và một vở kịch hay. Nhưng nó không còn phù
hợp với tôi nữa - không phải là một quí bà nhìn mặt nào cũng

137
thấy chữ "kết hôn".

LLOYD
Chuyện kết hôn của cô thì có liên quan gì đến nó?

MARGO
Ý của tôi là tôi cuối cũng đã có được thứ để sống! Tôi không
phải đóng những vai mà tôi đã quá già để vào vai - chỉ vì
tôi chẳng có gì khác để tiêu sầu với buổi tối của mình!
(sau đó, một sự yên lặng)
Tôi biết là anh đã có kế hoạch. Tôi sẽ giúp anh chuyện đó,
hãy tin tôi đi. Tôi sẽ lưu diễn một năm với vở kịch hiện
giờ, bất cứ gì - chỉ cần anh hiểu - được không, Lloyd?

Lloyd chưa kịp trả lời bởi Karen trước khi bất kì ai có thể
chặn lại, đã bật cười một cách điên loạn ...

LLOYD
Có gì mà buồn cười vậy em?

KAREN
Không có gì ...

BILL
Không có gì sao?

KAREN
Mọi thứ ... mọi thứ đều thật là buồn cười ...

Margo lấy đi ly sâm-panh trước mặt Karen ...

MỜ DẦN.

HIỆN DẦN:

NỘI. TRONG RẠP - NHÀ HÁT CURRAN - NGÀY

Karen ngồi kín đáo ở một lô tầng trệt ở gần cuối. Lloyd ngôi
bên cạnh Max ở hàng ghế trước.

Trên sân khấu, vở kịch đang được tập. Eve đang đóng một cảnh
kịch tính với một chàng trai trẻ.

Khi Karen nói, Eve bước lên sân khấu, đối mặt với chàng trai
đang quay lưng lại phía khán giả.

Bill yêu cầu ngừng diễn. Ông ta chỉ cho Eve rằng Eve cần

138
phải tiếp tục đứng dưới sân khấu.

Eve có vẻ không nắm bắt được. Cô ta nhìn Lloyd.

Lloyd đứng dậy, nói với cô ấy cứ thay đổi.

Bill bước xuống để nói với Lloyd cứ việc lo chuyện viết kịch
bản còn ông ta sẽ đạo diễn. Nó nhanh chóng trở thành một
cuộc cãi nhau. Bill quăng kịch bản về phía Lloyd, lấy áo
khoác và bỏ đi.

Eve chạy theo ông ta. Max nhặt lại kịch bản. Lloyd vẫn khăng
khăng. Còn Karen thấp thỏm không yên.

Eve kéo Bill lại. Không thèm nhìn Lloyd, ông ta lấy kịch bản
lại từ tay Max, nói diễn viên bắt đầu lại.

Eve thì thầm với Lloyd từ trên sân khấu. Lloyd mỉm cười, dịu
đi, lại ngồi xuống bên cạnh Max.

Karen bước lên những bậc bên hông hàng ghế để ra ngoài rạp
...

GIỌNG CỦA KAREN


Lloyd không hỏi tôi liệu nó có ổn để Eve đóng vai 'Cora' hay
không ... Bill, kì lạ không kém, ban đầu từ chối đạo diễn vở
kịch khi Eve diễn trong đó. Lloyd và Max sau thì thuyết phục
được anh ấy ... Margo không bao giờ đến xem những buổi tập,
có quá nhiều chuyện để làm ở nhà, Margo nói vậy. Tôi chưa
bao giờ thấy Bill và Lloyd cãi nhau quyết liệt và liên tục
như vậy từ trước đến giờ ... và lần nào cũng vì Eve, về một
bước đi hay cách mà Eve đọc lời thoại ... nhưng tôi không
thấy Lloyd can thiệp vào cách dàn dựng của Bill nếu nó không
ảnh hưởng đến Eve, như thế đó ... Một cách nào đó, Eve khiến
cho họ tiếp tục. Bill thì cố gắng chịu đựng còn Lloyd thì
trông có vẻ hạnh phúc - tôi nghĩ rằng tốt nhất từ giờ không
đến các buổi tập nữa ...

NỘI. PHÒNG NGỦ NHÀ RICHARDS - ĐÊM

Đó là một căn phòng rộng và đáng yêu. Hai chiếc giường đôi,
không đặt cạnh nhau và một điện thoại con đặt ở đầu giường.
Ngoài cửa dẫn đến phòng khách, còn có 2 cánh cửa nữa dẫn dến
phòng thay đồ và phòng tắm. Lloyd đang ngủ. Nhưng Karen thì

139
không. Cô ta trằn trọc, cuối cùng ngồi dậy, đốt một điếu
thuốc.

GIỌNG CỦA KAREN


Tôi dường như luôn luôn biết rằng điều đó sẽ sẽ ra - và thì
nó đã đến thật. Cảm thấy thấy bất lực, khi bạn không có chút
tài năng nào thì bạn sẽ cảm thấy mình thật bất tài - ngoài
trừ có một tình yêu dành cho chồng. Làm sao tôi có thể phấn
đấu hơn? Mọi thứ về tôi Lloyd dều yêu, anh ấy đã quen với
những thứ ấy từ lâu rồi ...

Điện thoại đột nhiên reo, làm cô ta giật mình. Nó cũng đánh
thứ Lloyd dậy. Karen nghe máy.

KAREN
Alô ... Ai đấy? ... ai cần gặp ông Richards đấy?

NỘI. TRONG PHÒNG - ĐÊM

Một cô gái, trong bộ đồ ngủ, đang đứng ở chỗ điện thoại


tường. Tóc của cô ấy được quấn lô. Cô ấy đang sợ hãi.

CÔ GÁI
Tên của tôi không có nghĩa lí gì hết. Phòng tôi đối diện với
phòng cô Eve Harrington, và cô ấy không khỏe tí nào. Cô ấy
khóc suốt đêm và cứ như lên cơn điên vậy, cô ấy không muốn
bác sĩ đến ...

BÊN GIƯỜNG CỦA RICHARDS, Lloyd ngồi dậy tựa lưng vào thành
giường, nhìn sang ...

LLOYD
Ai thế? Có chuuyện gì thế?

KAREN
(nói vào điện thoại)
Có phải cô Harrington yêu cầu cô gọi cho ông Richards?

Lloyd nhấc điện thoại lên.

PHÒNG BÊN KIA

CÔ GÁI
Không, Eve chẳng nói gọi cho ông ấy gì cả, nhưng tôi nhớ là
tôi đã thấy ông Richards với cô ấy một vài lần - và tôi nghĩ
họ là những bạn tốt của nhau ...

140
GIƯỜNG CỦA RICHARDS

LLOYD
(nói vào điện thoại)
Alô ... Alô, đây là Lloyd RIchards. Eve đâu rồi? Cho tôi nói
chuyện với cô ấy nào -

PHÒNG BÊN KIA

CÔ GÁI
Cô ấy ở trên phòng, ông Richards ạ. Tôi ghét phải làm phiền
ông thế này nhưng vì những gì Eve đang phải trải qua - tôi
chỉ lo đến việc cô ta phải đi đến New Haven vào ngày mai
cùng những thứ khác nữa ...

GIƯỜNG CỦA RICHARDS

LLOYD
Nói cô ấy đừng lo - nói với cô ấy là tôi sẽ lại đó ngay.

PHÒNG BÊN KIA

CÔ GÁI
Tôi sẽ nói với cô ấy, thưa ông Richards.

Cô ta gác máy. Khi cô ta bước ra khỏi chỗ để điện thoại, GÓC


QUAY ĐƯỢC MỞ RA để miêu tả Eve đang ở chân cầu thang. Hai cô
gái cười với nhau. Họ đi lên gác, tay trong tay.

PHÒNG NGỦ NHÀ RICHARDS, Karen vẫn ngồi trên giường, điện
thoại vẫn ở trên tay. Cô ta gác máy, bước chân xuống giường,
lấy một điếu thuốc, mặc áo ngủ. Mở cửa và bật đèn phòng thay
quần áo để cho thấy Lloyd đang ở đâu.

Karen bước tới cửa, chuẩn bị nói điều gì nhưng rồi thay đổi
ý định. Cô ta bước ngang qua chiếc bàn, đốt một điếu thuốc
mới, quay trở lại cửa.

KAREN
(thốt lên)
Chẳng phải là anh đang nới rộng thêm trách nhiệm của một nhà
biên kịch? Chạy ra khỏi nhà vào lúc khuya thế này như một
anh lang băm?

141
Không có câu trả lời nào ngoại trừ tiếng mở và đóng ngăn
kéo.

KAREN
Anh sẽ làm gì nếu thay vì Eve, một nam diễn viên chính gọi
điện đến để nói rằng anh ta đang lên cơn điên?

Vẫn không có câu trả lời. Cô ta càng lúc thêm căng thẳng.
Karen quay trở lại bàn, lấy ra một điếu thuốc mới, rồi bước
nhanh về về phía cánh cửa đang mở.

KAREN
Lloyd, em không muốn anh đi!

Giờ thì Lloyd xuất hiện. Ông ta mặc một áo thể thao mà không
có cà vạt. Ông ta thể hiện sự bối rối, tội lỗi và dằn vặt.

LLOYD
Anh không nghĩ là em sẽ làm như vậy! Dường như đối với anh,
Karen à, trong một lúc nào đấy, em đã không còn quan tâm đến
cảm xúc của người ta nói chung -

KAREN
Em là con người, em có chứ!

LLOYD
(tiếp tục)
- và nhất là cảm xúc của anh! Cho vở kịch của anh, sự nghiệp
của anh - và giờ thì cho một cô gái đang sợ phát điên lên vì
buổi ra mắt đầu tiên của cô ta ở Nhà Hát!

Ông ta quay trở lại phòng ngủ.

KAREN
Anh đã quên mọi thứ về Eve rồi sao? Cô ta như thế nào, những
gì cô ta đã làm?

LLOYD
Đó là những chuyện xưa cũ, chỉ vì đố kỵ và ghen tuông! Và cả
nỗi sợ phải đối mặt với sự thật nữa!

KAREN
Vậy thì nói cho em biết đây không phải là sự thật đi! Rằng
sự lo lắng của anh cho vở kịch và nghề nghiệp là một chuyện
và cái cô gái đang sợ phát điên kia là chuyện khác - và rằng
sự quan tâm của anh dành cho cô ấy chẳng có liên quan gì đến
vở kịch cũng như sự nghiệp của anh!

142
Lloyd giờ đã mặc áo khoác. Bước tới cửa, Karen theo sau.

KAREN
Đây lần lần đầu tiên, lần cuối cùng và rõ ràng nhất - lí do
mà anh đi chỉ là muốn ở bên cạnh Eve! Ba giờ sáng hay giữa
trưa - kịch hay không kịch - vợ hay không vợ gì cả!
(Lloyd dừng lại ở cửa)
Điều đó không đúng sao, Lloyd?

Lloyd bước đi. Karen nhìn theo, não nề.

NGOẠI. NHÀ HÁT SHUBERT - NEW HAVEN - NGÀY

Nhà hát chỉ cách vài căn nhà là đến KHÁCH SẠN TAFT. Biển
hiệu thông báo là có một vở kịch mới của Lloyd Richards,
được giới thiệu bởi Max Fabian, mở màn tối nay.

Addison và Eve đứng trước Nhà Hát và cùng chiêm ngưỡng bức
ảnh của cô ta ở trên cao. Không có nam diễn viên nào là ngôi
sao.

GIỌNG CỦA ADDISON


Đối với giới trong Nhà Hát - New Haven, Connecticut, là
khoảng đường được kéo rộng thêm giữa Nhà Hát Shubert và
Khách Sạn Taft, được bao quanh bởi thứ trong giống một thành
phố nhỏ. Ở đây, các ông bầu được mời đến dự các buổi ra mắt
cũng là lúc cho những người New York muốn đi tìm một chân
trời mới ...

Họ bước về phía khách sạn - tay của Eve trong tay của
Addison.

EVE
Thật là một ngày thú vị - một ngày tuyệt vời ...

ADDISON
Ngày D.

EVE
Cũng giống như thế.

ADDISON
Và sáng ngày mai, cô sẽ chiến thắng trên bãi biển của sự
vĩnh hằng ...

EVE

143
(cười khểnh)
Đừng tập đọc cột báo của ông nữa ... Không thấy nó lạ sao,
Addison? Tôi nghĩ tôi sẽ cuống cuồng lên muốn chạy trốn hay
thứ gì như thế. Thay vì như vậy, tôi không đợi cho đến tối
nay ... đến và đi ...

ADDISON
Cô chắc chắn về ngày mai như thế sao?

EVE
Ông không thế sao?

ADDISON
Thành thật mà nói - có.

Họ bước tới trước khách sạn.

EVE
Nó sẽ là một đêm đáng nhớ. Nó sẽ đem lại cho tôi tất cả
những gì tôi muốn. Kết thức của con đường cũ và bắt đầu một
con đường mới ...

ADDISON
Được lát bằng kim cương và vàng à?

EVE
Ông hiểu tôi hơn thế mà.

ADDISON
Thế thì lát bằng gì?

EVE
Những ngôi sao.

Cô ta bước vào khách sạn. Addison theo sau.

NỘI. SẢNH - KHÁCH SẠN TAFT - NGÀY

Addison đi theo Eve dọc theo hành lang để đến phòng của cô
ta.

EVE
Mấy giờ rồi?

ADDISON
Sắp đến bốn giờ.

144
EVE
Còn khối thời gian để cho một giấc ngủ - chúng tôi đã tập
gần suốt đêm qua ...

ADDISON
Cô có thể ngủ được nữa cơ à?

EVE
Tại sao không?

Họ đã đến bên cửa phòng. Cô ta mở cửa.

ADDISON
Dấu hiệu của một kẻ giết người thực thụ.
(ông ta giơ tay ra)
Ngủ ngon, cứ yên giấc và rồi bước vào cuộc chiến ...

EVE
Tại sao lại gọi tôi là một kẻ giết người?

ADDISON
Tôi vừa nói giết người à? Ý của tôi là nhà vô địch. Tôi lẫn
lộn từ ngữ của môn quyền anh đó mà.

Ông ta quay lại bước đi. Chỉ mới đi một vài bước -

EVE
(gọi)
Addison -
(ông ta ngừng lại)
- vào đây một chút được không? Có ... tôi có một vài điều
muốn nói với ông.

Addison quay lại ngạc nhiên và theo sau Eve, bước vào phòng.

NỘI. PHÒNG CỦA EVE - KHÁCH SẠN TAFT - NGÀY

Một cách trang trí theo kiểu cổ điển, nhỏ và ảm đạm. Các
hành động sẽ diễn ra từ phòng khách cho đến phòng ngủ.

Addison đóng cửa, bước tới một chiếc ghế bành.

ADDISON
Phòng này dành cho những đối tác đắt tiền. Cô không đang hào
phóng quá đấy chứ?

EVE

145
Max trả tiền mà. Ông ta và Lloyd đã có một cuộc cãi vả ra
trò nhưng Lloyd đã thuyết phục được ... Ừm. Tôi có thể mời
ông uống gì không?

Cô ta chỉ về hướng chiếc bàn có nhiều chai rượu và ly


tách... Lông mày của Addison giướn lên.

ADDISON
Cũng là sự hào phóng miễn cưỡng của Max Fabian à.

EVE
Lloyd. Tôi chẳng khi nào uống cả, và anh ấy thì thích uống
một ít sau khi diễn sau - thể nên anh ấy mới kêu người ta
đem lên đây ...

ADDISON
Một ít sô đa thôi.
(Eve lấy sô đa)
Lloyd hẳn phải tin vào một thành công lớn ở New Haven...

EVE
Đó là dành cho tối nay. Ông được mời đến. Chúng tôi mời tất
cả mọi người đến sau buổi biểu diễn.

ADDISON
Chúng tôi?

EVE
Lloyd và tôi.

Cô ta đưa ly sô đa cho Addison, ngồi lên ghế đệm đặt dưới


chân ông ta.

ADDISON
Tôi thấy lạ là Karen không đến dự buổi ra mắt, cô không thấy
thế sao?

Ông ta nhấp môi ly sô đa và để nó ra chỗ khác, cẩn thận


tránh một cái nhìn về phía Eve. Khi ông ta nhìn lại –

EVE
Addison...

ADDISON
(ôn tồn)
Bà ấy luôn luôn sẵn lòng cống hiến cho Lloyd mà. Tôi tưởng

146
tượng chỉ có cái chết hoặc thiên tai mới có thể ngăn được bà
ta -

EVE
(ngắt lời)
Addison, một vài phút trước đây. Khi tôi nói với ông rằng
đây là một đêm đáng nhớ - rằng nó sẽ mang lại cho tôi mọi
thứ tôi muốn -

ADDISON
(gật đầu)
- thứ gì đó về chấm dứt một con đường cũ và bắt đầu một con
đường mới - lát bằng những vì sao ...

EVE
Ý của tôi không chỉ là về Nhà Hát.

ADDISON
Thế còn gì nữa?

Eve đứng dậy, bước tới nhìn vào khoảng không.

EVE
(quay lưng lại phía Addison)
Lloyd Richards. Anh ấy sẽ bỏ Karen. Chúng tôi sẽ cưới nhau.

Chỉ trong nháy mắt, đôi mắt của Addison hẹp lại một cách
lạnh lẽo, hiểm độc. Rồi sau đó nhăn lại bởi một nụ cười nhạt
nhẽo.

ADDISON
Ra là thế. Lloyd. Cuối cùng thì cũng chỉ là Nhà Hát ...

EVE
(quay lại, sững người)
Không phải như thế! Lloyd yêu tôi, tôi yêu anh ấy!

ADDISON
Tôi chẳng biết ì về Lloyd cũng như tình yêu của ông ấy cả -
tôi để những thứ ấy lại cho Louisa May Alcott. Nhưng tôi
biết rõ cô.
EVE
Tôi yêu Lloyd!

ADDISON
Lloyd Richards theo thương mại mà nói là nhà biên kịch thành
công nhất ở Mỹ này-

147
EVE
Ông không có quyền được nói như thế!

ADDISON
- và về mặt nghệ thuật, thì là người có tiềm năng nhất! Eve
thân mến, đây là Addison.

Eve thôi vẻ sững sờ như bỏ một cái mũ xuống. Khuôn mặt của
cô ta rạng rỡ lên - cô ta quay trở lại chiếc ghế đệm.

EVE
Addison, như thế không hoàn hảo sao? Lloyd và tôi - không ai
nói chúng tôi có thể tiến xa như thế nào ... anh ấy sẽ viết
những vở kịch tuyệt vời cho tôi, tôi sẽ làm cho chúng tuyệt
vời hơn!
(cô ta ngồi xuống)
Ông là người duy nhất tôi kể chuyện này, người duy nhất biết
ngoại trừ Lloyd và tôi...

ADDISON
... và Karen.

EVE
Bà ấy không biết.

ADDISON
Bà ấy đủ biết để không đến đây.

EVE
Nhưng không phải tất cả mọi chuyện - không phải chuyện tôi
và Lloyd chuẩn bị lấy nhau.

ADDISON
(trầm ngâm)
Tôi hiểu rồi. Thế thì cái sự gắn kết không chút cao cả này
tiến hành đây?

EVE
Chúng tôi đã quyết định là đêm trước buổi biểu diễn cuối
cùng, trước khi chúng tôi đến đây ...

ADDISON
(thêm phần căng thẳng)
Thế dàn dựng đã đủ lãng mạn chưa? Đèn mờ mờ ảo ảo, tiếng
nhạc vi-ô-lông réo rắt?

148
EVE
Khung cảnh không lãng mạn nhưng Lloyd thì có. Anh ấy đánh
thức tôi dậy lúc ba giờ sáng, gõ rầm rầm cửa phòng tôi -
rằng anh ấy không thể ngủ được - anh ấy nói với tôi anh ấy
đã bỏ Karen, anh ấy không thể tiếp tục vở kịch hay bất cứ
thứ gì khác nếu tôi không hứa cưới anh ấy ... chúng tôi đã
ngồi và nói chuyện cho đến khi trời sáng. Anh ấy đã không về
nhà nữa ...

ADDISON
Cô ngồi và nói chuyện cho đến khi trời sáng à ...

EVE
(giọng khẳng định)
Chúng tôi đã ngồi và nói chuyện, Addison ạ. Tôi muốn ký một
hợp đồng dài hạn.

ADDISON
(từ tốn)
Chưa bao giờ có, và sẽ không bao giờ có một người khác như
cô.

EVE
(hạnh phúc)
Ừm, nói một thứ gì đó - bất cứ thứ gì đi! Chúc mừng - tốt
lắm, Eve chẳng hạn!

Addison đứng dậy từ từ. Khi Eve nhìn theo ông ta, nụ cười
của cô ta tắt dần-

ADDISON
Cô tưởng tôi là gì?

EVE
(thận trọng)
Tôi không tưởng ông là gì hết ...

ADDISON
(quay đi)
Có thể là hay có thể hiểu là cô đã lầm tôi với một đám trẻ
con lớn đầu mà cô đang lừa lọc - rằng cô cũng có cái sự
khinh người mà cô dành cho họ áp dụng cả cho tôi?

EVE
Tôi chắc chắn là ông đang có ý gì, Addison, nhưng tôi không
hiểu đó là gì ...

149
ADDISON
Hãy nhìn kỹ này, Eve, đây là lúc cô cần phải làm như thế.
Tôi là Addison deWitt. Tôi không phải là kẻ ngu ngốc. Nhất
là đối với cô.

EVE
Tôi không bao giờ có ý đó.

ADDISON
Có đấy, cô có ý đó. Cô vẫn làm thế.

Giờ thì Eve đứng dậy.

EVE
Tôi vẫn không hiểu ông muốn gì. Giờ thì tôi muốn nghỉ ngơi.
Quan trọng là tôi -

ADDISON
(ngắt lời)
- quan trọng giờ là chúng ta nói chuyện. Như những kẻ giết
người với nhau.

EVE
(tỏ ra sáng suốt)
Những nhà vô địch với nhau.

ADDISON
Nhưng tôi thì không, cô chẳng là nhà vô địch gì cả. Cô chỉ
mới được lên hạng thôi.

EVE
Addison, ông làm ơn hãy nói những gì ông phải nói một cách
ngắn gọn và rõ ràng - rồi đi đi để tôi có thể ngủ!

ADDISON
Được thôi, ngắn gọn và rõ ràng. Mắc gì tôi cho rằng nó không
cần thiết - bởi vì cô biết mà tôi cũng thế, về những điều
tôi nói.
(giờ thì họ mặt đối mặt với nhau)
Lloyd có thể bỏ Karen, nhưng ông ấy sẽ không bỏ Karen vì cô.

EVE
Ý của ông là gì?

ADDISON
Ngắn gọn và rõ ràng hơn à? Tôi không đến New Haven để xem vở
kịch, bàn bạc về giấc mơ của cô, hay nhổ cỏ dại ở Yale! Tôi

150
đến đây để nói với cô rằng cô sẽ không cưới Lloyd hay bất kì
ai khác -bởi vì tôi không cho phép như thế.

EVE
Ông thì có thể làm được gì?

ADDISON
Mọi thứ. Bởi vì sau tối nay, cô sẽ thuộc về tôi.

EVE
Tôi không tin vào tai của mình nữa...

ADDISON
Một câu sáo rỗng ngu ngốc.

EVE
Thuộc về - ông à ? Nghe thật là man rợ - cứ như thể từ một
vở bị kịch cũ kĩ vậy ...

ADDISON
Thì lịch sử thế giới hai mươi năm qua cũng thế mà. Tôi không
thích để nó huỵch toẹt ra như thế này, thành thật mà nói tôi
đã hy vọng là cô đã biết theo kiểu nào đấy rằng cô và tôi
chắc chắn sẽ ...

EVE
... Chắc chắn sẽ? Rằng ông và tôi ...

Cô ta mỉm cười. Rồi chặc lưỡi, sau đó phá lên cười. Một sai
lầm. Addison tát cô ta.

ADDISON
(từ tốn)
Hãy nhớ rằng khi nào cô còn sống, đừng bao giờ cười nhạo
tôi. Bất cứ thứ gì hay bất cứ ai - nhưng không bao giờ là
tôi.

Eve nhìn ông ta lạnh lẽo, bước ra cửa, đẩy rộng ra.

EVE
Ra ngoài!

Addison bước tới cửa và đóng nó lại.

ADDISON
Cô quá nông nổi khi làm thế đó.

151
EVE
Vậy thì nếu ông không cút ra, thì tôi sẽ khiến ông bị quăng
ra vậy.

Cô ta bước tới điện thoại.

ADDISON
Đừng nhấc nó lên! Đừng có mà chạm vào nó nữa ...

Cô ta không chạm vào điện thoại. Quay lưng lại phía ông ta.
Addison mỉm cười.

ADDISON
Có gì đó mách bảo cô làm theo lời tôi nói à? Cái bản năng đó
đáng giá triệu bạc đấy, cô khôn thể mua nó được đâu, hãy giữ
gìn nó, Eve. Khi mà cái chuông báo động đó mà mất đi thì
nguy đấy ...

Ông ta bước đến đằng sau cô ta. Eve cẳng thẳng và cảnh giác.

ADDISON
Tên của cô không phải là Eve Harrington. Nó là Gertrude
Slescynski.

EVE
Chuyện gì thế?

ADDISON
Sự thật là bố mẹ cô nghèo khó. Họ vẫn như thế. Và họ muốn
biết giờ cô ra sao và ở đâu. Họ đã không có tin tức gì của
cô ba năm nay rồi...

EVE
(cộc lốc)
Chuyện gì thế?

Cô ta bước đi. Addison hướng mắt theo cô tao một cái kiên
nhẫn.

ADDISON
Cũng đúng là cô làm việc ở một xưởng chưng cất. Nhưng cuộc
sống trong xưởng bia rõ ràng không nhàm chán như cô kể. Nhất
là nó mỗi lúc bớt nhàm chán hơn cho đến khi vợ của ông chủ
cho thám tử theo dõi ông chủ!

152
EVE
(rít lên)
Bà ta chẳng bao giờ tìm được bằng chứng gì cả, không một thứ
gì!

ADDISON
Nhưng với 500 đô la cô phải đi khỏi thị trấn và đưa cô đến
ngay New York này, phải không nào?

Eve quay đi và chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa. Addison mở
nó ra, theo sát cô ta ... có thể thấy ông ta đang quát tháo
Eve giờ đang ở ngoài khung hình.

ADDISON
500 đô la đó đã đưa cô thẳng đến New York, đúng không?

NỘI. PHÒNG NGỦ - NGÀY

Eve, túng quẫn, ở một góc phòng.

EVE
Cô ta là một kẻ nói dối, cô ta là một kẻ nói dối!

ADDISON
Hãy trả lời câu hỏi của tôi! Có phải cô được trả tiền để
cuốn xéo khỏi thị trấn?

Eve quăng mình xuống giường, úp mặt, khóc nức nở. Addison,
không chút khoan dung, tiến lại gần hơn.

ADDISON
Thứ tư là chẳng có Eddie nào cả - chẳng có phi công nào - và
cô chưa từng kết hôn! Đó không những là lời nói dối, mà còn
là sự sỉ nhục đến những anh hùng tử trận và những người đàn
bà đã yêu họ ...
(Eve, sụt sịt, bịt tai; Addison tiến lại gần hơn, kéo tay
Eve ra)
... thứ năm. San Francisco không có Nhà Hát Shubert và North
Shore nào cả, cô chưa từng đến San Francisco! Đó là một lời
dối trá ngu xuẩn, dễ dàng nhận ra, không đáng là cô ...

Eve quay lại nhìn Addison, đôi mắt rơi lệ.

EVE
Tôi phải vào đó đê gặp Margo! Tôi phải nói thứ gì, tôi phải
thành ai đó, làm cho cô ta thích tôi!

153
ADDISON
Bà ta đã thích cô đây, bà ta còn giúp đỡ và tin tưởng cô
nữa! Cô trả ơn bà ta bằng cách lấy Bill đi!

EVE
Đó không phải là sự thật!

ADDISON
Tôi đã ở đó, tôi đã thấy cô và nghe cô nói qua cửa phòng
thay quần áo!

Eve xoay mặt xuống một lần nữa, sụt sùi một cách đau khổ.

ADDISON
Cô dùng tên và cột báo của tôi để khủng bố Karen, hòng có
được vai diễn 'Cora' - và cô đã dối tôi về điều đó!

EVE
(ở trên giường)
Không - không - không ...

ADDISON
Tôi đã ăn trưa với Karen chưa đầy ba giờ đồng hồ trước đâu.
Như thể người phụ luôn luôn muốn tìm hiểu mọi điều, bà ta đã
kể cho tôi nghe nhiều hơn những điều mà bà ta tìm hiểu
được...
(ông ta bỏ tay của Eve ra)
... cô có muốn thay đổi câu chuyện về Lloyd đập cửa phòng cô
vào cái đêm đó không?

Eve che mặt của cô ta lại.

EVE
Xin hãy làm ơn ... làm ơn ...

Addison rướn người đứng dậy, nhìn xuống Eve.

ADDISON
Tôi nói rằng khả năng mà cô đột nhiên phản bội tôi là gần
như không thể. Nhưng chính bản thân điều đó có lẽ là lí do.
Có là một người không chắc đã có thật, Eve, tôi cũng thế.
Chúng ta có đó là điểm chung. Cả sự căm thù loài người,
không thể nào yêu hay được yêu, tham vọng mãi không thoả mãn
và cả tài năng nữa. Chúng ta xứng đáng với nhau. Cô có nghe
tôi nói không?

Eve nằm bơ phờ, bờ má rướm lệ úp xuống giường. Cô ta gật

154
đầu.

ADDISON
Thế thì nói thế đi.

EVE
Vâng, Addison.

ADDISON
Và cô nhận ra - cô đồng ý rằng cô hoàn toàn thuộc về tôi?

EVE
Vâng, Addison.

ADDISON
Giờ thì ngủ đi. Và chúc may mắn cho tối nay.

Ông ta bước đi.

EVE
(không chút thần sắc)
Tôi sẽ không diễn tối nay.
(Addison dừng lại)
Tôi không thể. Không thể nào. Tôi không thể tiếp tục được
...

ADDISON
(mỉm cười)
Không thể tiếp tục à? Cô sẽ có buổi diễn để đời đấy.

Ông ta bước đi. MÁY QUAY GIỮ NGUYÊN ở khuôn mặt đau khổ của
Eve, nước mắt nhoè nhoẹt. Đôi mắt nhắm lại, cô ta ngủ thiếp
đi.

NỘI. PHÒNG ĂN - HỘI SARAH SIDDONS - ĐÊM

HÀNH ĐỘNG DỪNG LẠI của Eve đang với ra nhận giải thưởng.
Tiếng vỗ tay và đèn máy ảnh vẫn nháy sáng.

GIỌNG CỦA ADDISON


Và rồi cô ta đã có buổi diễn để đời. Đó là một đêm đáng nhớ,
đêm đó ...

HÀNH ĐỘNG tiếp tục. Eve nhận giải thưởng từ tay vị diễn viên
gạo cội, hôn ông ta trìu mến, ôm giải thưởng vào ngực và đợi

155
cho tất cả im lặng.

Cô ta nói với vẻ chắc chắn, nhưng khiêm tốn và nhún nhường.

EVE
Những thành viên danh dự của Hội Sarah Siddons, những vị
khách người, quí bà và quí ông: còn gì cho tôi để phát biểu
nữa? Tất cả mọi điều sáng suốt và hóm hỉnh đều đã được nói
hết rồi - bởi những trí não trưởng thành và tài năng hơn tôi
nhiều. Đối với tôi, để cảm ơn các vị như những người ngang
hàng thì thật quá kiêu ngạo - tôi chỉ là một kẻ học việc
trong Nhà Hát và có nhiều điều để học từ tất cả các quí vị.
Tôi chỉ có thể nói là tôi tự hào và hạnh phúc, rằng tôi trân
trọng niềm vinh dự lớn lao này không chỉ là một phần thưởng
cho những gì tôi đã cố gắng mà còn là một chuẩn mực để tôi
cứ như thế mà phấn đấu hơn nữa.
(tiếng vỗ tay)
Và thêm nữa, công lao của tôi để có được phần thưởng này chỉ
là rất nhỏ. Phần lớn thuộc về bạn bè tôi trong Nhà Hát và
chính bản thân Nhà Hát, nơi đã cho tôi tất cả những gì mà
tôi đang có. Với nhận thức đó, tôi cần phải cảm ơn nơi công
lao dạn dày. Gửi đến cho Max Fabian -

MAX ngồi nhỏm dậy, thể hiện vẻ tự hào.

GIỌNG CỦA EVE


- Max thân mến. Gửi đến con người tình cảm, rộng lượng, dũng
cảm Max Fabian - người đã trao cơ hội cho một diễn viên
không chuyên, không tên tuổi, không tuổi nghề ...

EVE, sau khi tràng pháo tay, cúi chào Max.

EVE
Và gửi đến người bạn đầu tiên của tôi trong Nhà Hát - người
mà sự tử tế và tốt bụng là điều khiến tôi không thể nào quên
... Karen - Bà Lloyd Richards...

KAREN tiếp tục vẩn vơ khi những tràng pháo tay nổ dòn ...

GIỌNG CỦA EVE


... và đó là Karen đưa tôi đến gặp người mà tôi luôn luôn
ngưỡng mộ - và người đã trở thành ân nhân và một vị anh hùng
của tôi. Một diễn viên tuyệt diệu và một người phụ nữ tuyệt
vời - Margo Channing.

156
MARGO, khi một phần của lời tâng bốc của Eve đã già quá nửa,
CẬN CẢNH. Cô ta cười khinh khỉnh trong tiếng vỗ tay.

EVE nhìn về phía bên phải, đợi tràng pháo tay dứt.

EVE
Đạo diễn của tôi - người luôn có yêu cầu cao hơn những gì mà
tôi có thể cống hiến -

BILL, ngồi ở bàn diễn giả. Ông ta đã có giải thưởng của mình
đặt ở trước mặt - một bức tượng nhỏ hơn của Eve. Ông ta kéo
một điếu thuốc ra không chút biểu cảm khi tràng pháo tay nổ
ra.

EVE
- nhưng là người đã chỉ dạy tôi một cách kiên nhẫn và đó là
... Bill Sampson.

LLOYD ngồi bên cạnh Bill. Ông ấy cũng có một giải thưởng nho
nhỏ. Khi Eve nói, ông ta thoáng liếc nhìn cô ta.

GIỌNG CỦA EVE


Và một người nữa, nếu không phải là vở kịch tuyệt vời và
niềm tin của ông, đêm nay sẽ không bao giờ đến với tôi. Làm
sao tôi có thể trả ơn cho Lloyd Richards?

EVE đợi cho tràng pháo tay dứt.

EVE
Làm sao tôi có thể đền đáp cho rất nhiều những người khác
nữa? Rất nhiều đến độ tôi không thể nào nhớ hết ...

ADDISON mỉm cười vẻ đồng ý.

GIỌNG CỦA EVE


... những người mà sự giúp đỡ, hướng dẫn và những lời khuyên
nhủ đã làm nên đêm có thể là hạnh phúc nhất cuộc đời tôi
này.

Eve nhìn giải thưởng một chút và như thể để đang cố gắng để
tự chủ.

EVE
Mặc dù tôi sẽ đến Hollywood tuần tới để làm phim - đừng nghĩ
một phút giây nào rằng tôi sẽ rời bỏ quí vị. Làm sao được
chứ? Bởi trái tim của tôi ở đây, trong Nhà Hát - và ba nghìn
dặm thì quá xa đối với một trái tim. Tôi sẽ quay trở lại để

157
lấy lại nó sớm thôi. Đúng thế, nếu quí vị muốn tôi trở lại.

Một tràng pháo tay vang trời nữa. Những nhà báo yêu cầu Bill
và Lloyd đứng bên cạnh để chụp hình với Eve. Mọi người xúm
xít. Vị diễn viên gạo cội cất tiếng từ phía trên...

VỊ DIỄN VIÊN GẠO CỘI


Chúc mọi người buổi tối tốt lành !

Eve bước ra khỏi tầm ngắm của các thợ chụp ảnh và bước đến
bàn của Addison ... Bill và Lloyd theo sau. CAMERA THEO
Lloyd bước đến chỗ Karen. Họ hôn nhau. Ông ta đưa cho cô ấy
giải thưởng.

LLOYD
Dành cho những cống hiến ngoại trừ những gì thuộc về nghĩa
vụ, em yêu.

Max chạy bổ vào KHUNG HÌNH.

MAX
Đi nào! Tôi là chủ trì, tôi phải về nhà trước khi các vị
khách bắt đầu lấy đi tất cả rượu...

Cô ta và Lloyd đi theo Max. Addison và Eve cũng đang đi.


Lloyd đi ngang qua. Karen dừng lại bên Eve.

KAREN
Chúc mừng cô, Eve.

EVE
Cảm ơn cô, Karen.

Karen bước đi. Eve liên tục được chúc mừng. Một vài nhà báo
hẹn gặp cô ở bữa tiệc nhà Max ...

MAX
(nói với Addison)
Tôi dành cho cô ấy một bữa tiệc rất sang trọng. Không giống
như những buổi tập, cô ấy không cần phải tới trễ.

ADDISON
Đến khi nào những kẻ kia ngừng quờ quạo cô ấy.

Max nhanh chóng bước đi. Margo và Bill bước vào KHUNG HÌNH.
Eve từ vẻ niềm nở quay sang đối mặt với Margo.

158
MARGO
... phát biểu hay đấy, Eve. Nhưng tôi không lo lắng quá về
trái tim của cô đâu. Cô lúc nào cũng có thể để giải thưởng
đó nơi dành cho trái tim của cô.

Eve nhìn Margo không nói nên lời. Margo và Bill bước đi. Chỉ
còn Addison và Eve. Những bàn xung quanh cũng đã trống dần.
Đột nhiên, khuôn mặt cô ta trở nên vô cảm, đôi mắt của cô ta
không chút thần sắc ... cô ta liếc về phía bàn tiệc.

EVE
Tôi không cho rằng còn thứ thức uống nào ...

ADDISON
Cô có thể uống ở nhà Max.

EVE
(ngồi xuống)
Tôi không nghĩ là tôi sẽ đi đến đó.

ADDISON
(thở dài)
Tại sao không?

EVE
Bởi vì tôi không muốn thế.

ADDISON
(kiên nhẫn)
Max sẽ gặp nhiều rắc rối, nó dự định sẽ là một buổi tiệc
chỉnh chu, và nó dành cho cô.

EVE
Không, không phải thế.
(cô ta giơ giải thưởng lên)
Nó dành cho cái này.

ADDISON
Cũng thế cả thôi, phải không nhỉ?

EVE
Đúng vậy
(cô ta đưa Addison giải thưởng)
Đây. Đem nó đến buổi tiệc thay thế cho tôi.

ADDISON

159
Cô đang giở trò trẻ con đấy.

Một người nữa bước nhanh đến bên Eve và nói "Eve, thân mến,
tôi rất hạnh phúc cho cô" Eve đứng dậy, cảm ơn sự tử tế của
người ta. Sau đó, cô ta kéo áo qua vai.

EVE
Tôi mệt. Tôi muốn về nhà.

ADDISON
(cộc lốc)
Tốt. Tôi sẽ đưa cô về rồi ghé qua chỗ bữa tiệc. Tôi không có
ý định bỏ lỡ nó ...

Họ bước ra khỏi phòng, giờ đã trống trải chỉ còn bàn ghế,
người phục vụ, và những thứ dành cho lễ lạc khác.

NGOẠI. ĐẠI LỘ PARK - ĐÊM

Eve bước ra khỏi xe taxi trước một khách sạn kiểu cách. Cô
không nói "buổi tối tốt lành" với Addison, cô bước vào khách
sạn khi chiếc xe tắc xi lái đi. Cô ta không cầm theo giải
thưởng.

NỘI. HÀNH LANG BÊN NGOÀI PHÒNG CỦA EVE - ĐÊM

Thông minh nhưng không cầu kì. Eve bước từ thang máy tới cửa
phòng. Cô ta bước vào phòng.

NỘI. PHÒNG CỦA EVE - ĐÊM

Một phòng nhỏ, từ đó có cánh cửa dẫn vào phòng khách, một
cửa khác dẫn vào phòng ngủ. Phòng ngủ và phòng khách không
thông nhau trừ khi đi xuyên qua căn phòng nhỏ đó.

Tất cả các đèn đều tắt. Eve bật đèn ở lối đi, cũng như thế
khi cô ta bước vào phòng ngủ. Có nhiều va li, đang được xếp
đồ đạc. Eve bỏ áo khoác lên giường, đi qua căn phòng nhỏ và
bước vào phòng khách.

Cô ta bật đèn phòng khách. MÁY QUAY THEO cô ta tới một quầy
rượu nhỏ nữa cô ta tự pha cho mình một ly. Khi cô ta quay
người lại, cô ta nhìn thấy -ban đầu trong sự hoảng hốt - và
rơi ly rượu.

Một cô gái trẻ, đang ngủ trên ghế, tỉnh bật dậy. Cô ta nhìn
Eve, sợ hãi.

160
EVE
Cô là ai?

CÔ GÁI
Cô Harrington...

EVE
Cô làm gì ở đây?

CÔ GÁI
Tôi - tôi nghĩ là mình ngủ thiếp đi.

Eve bắt đầu bước tới điện thoại. Cô gái hoảng hốt.

CÔ GÁI
Đừng để người ta bắt tôi, làm ơn! Tôi không ăn cắp gì cả -
cô có thể lục soát tôi!

EVE
(ngưng một chút)
Làm sao cô vào được đây?

CÔ GÁI
Tôi giấu mình ở trong sảnh cho đến khi người quét dọn đến để
thay khăn trải giường cho cô. Bà ta hẳn đã quên gì và khi bà
ta đi lấy nó, bà ta đã để cửa mở. Tôi lẻn vào và nấp đến khi
bà ta làm xong. Sau đó tôi chỉ nhìn xung quanh - và rất
nhanh sau đó tôi sợ ai đó có thể thấy ánh đèn nên tôi đã tắt
đèn - rồi thì có lẽ tôi đã ngủ quên đi.

EVE
Cô chỉ nhìn xung quanh thôi à ...

CÔ GÁI
Chỉ thế thôi ạ.

EVE
Để làm gì?

CÔ GÁI
Có lẽ bà sẽ không tin tôi.

EVE
Có lẽ không.

161
CÔ GÁI
Đó là cho bài báo cáo của tôi.

EVE
Báo cáo gì? Cho ai?

CÔ GÁI
Về cách cô sống thế nào, cô ăn mặc kiểu gì - cô thích loại
nước hoa và sách nào - những thứ kiểu như thế. Cô có biết là
CLB Hâm mộ Eve Harrington đã nở ra như nấm ở các trường nữ
sinh trung học không?

EVE
Tôi có nghe nói về chúng.

CÔ GÁI
Chúng tôi là một trong những CLB đầu tiên. Erasmus Hall. Tôi
là chủ nhiệm.

EVE
Erasmus Hall à. Cái đó ở Brooklyn đúng không?

CÔ GÁI
Rất nhiều diễn viên nữ xuất thân từ Brooklyn. Barbara
Stanwyck, Susan Hayward - nhưng tất nhiên họ chỉ là những
diễn viên điện ảnh.

Eve không bình luận thêm gì. Cô ta ngồi thẩn thờ trên băng
ghế.

CÔ GÁI
Cô chuẩn bị đến Hollywood phải không?
(Eve ậm ừ "uh-huh")
Thấy các va li mà cô đang xếp đồ, hẳn là cô sẽ ở đó một thời
gian dài.

EVE
Có lẽ thế.

CÔ GÁI
Cái ly rượu đổ lúc nãy sẽ làm hỏng tấm thảm của cô mất.

Cô gái bước tới đó.

EVE
Người ta sẽ dọn dẹp nó vào ngày mai.

162
CÔ GÁI
Tôi chỉ nhặt cái ly bể lên thôi.

EVE
Đừng quan tâm.

Cô gái cầm cái ly bể và đặt lên quầy rượu. Cô ta làm cho Eve
một ly rượu mới.

EVE
Làm sao mà cô đi đến đây từ Brooklyn?

CÔ GÁI
Tàu điện ngầm.

EVE
Mất bao lâu?

CÔ GÁI
Với chuyển tàu và những thứ khác, hơn một giờ một chút.

Cô ta đưa ly rượu cho Eve.

EVE
Đã quá một giờ sáng rồi. Cô sẽ không thể về nhà trước khi
trời sáng được đâu.

CÔ GÁI
(mỉm cười)
Tôi không quan tâm cho dù tôi không bao giờ về nhà nữa.

Tiếng chuông cửa.

EVE
Đó là chuông cửa.

CÔ GÁI
Cô cứ nghỉ ngơi. Để tôi ra xem cho ...

Cô ta bước ra cửa, mở nó ra. Addison đứng đó, phần thưởng


Sarah Siddons ở trên tay ông ta.

ADDISON
Xin chào cô. Cô là ai thế?

CÔ GÁI
(thẹn thùng)

163
Cô Harrington đang nghỉ, thưa ông deWitt. Cô ấy nhờ tôi ra
xem hộ là ai ...

ADDISON
Chúng ta sẽ khônng làm phiền cô ấy. Có vẻ như là cô ấy đã để
quên giải thưởng của mình trên xe tắc xi. Cô có thể đưa nó
cho cô ấy được không?

Cô ta giữ nó như thế nó là miền đất Hứa vậy. Addison mỉm


cười uể oải. Ông ta biết cái nhìn ấy.

ADDISON
Làm sao cô biết tên tôi?

CÔ GÁI
Đó là một cái tên nổi tiếng, ông deWitt ạ.

ADDISON
Thế tên cô là gì?

CÔ GÁI
Phoebe.

ADDISON
Phoebe à?

CÔ GÁI
(tỏ vẻ cứng đầu)
Tôi tự gọi mình là Phoebe.

ADDISON
Tại sao không cơ chứ? Nói cho tôi nghe, Phoebe, cô có muốn
một ngày nào đó nhận một giải thưởng như thế này không?

Phoebe ngước mắt nhìn Addison.

PHOEBE
Hơn bất cứ thứ gì khác trên trái đất này.

Addison vỗ vai cô ta nhẹ nhàng.

ADDISON
Thế thì cô phải hỏi cô Harrington làm sao để có được một thứ
như thế này. Cô Harrington biết cả đấy...

Phoebe mỉm cười e lệ. Addison đóng cửa. Phoebe nhìn xuống
giải thưởng một lúc.

164
GIỌNG CỦA EVE
(ngái ngủ; từ phòng khách)
Ai thế?

PHOEBE
Chỉ là người lái xe tắc-xi, cô Harrington ạ. Cô đã để quên
giải thưởng ở trên xe của anh ấy và anh ấy đem trả lại cho
cô ...

GIỌNG CỦA EVE


Ồ. Đặt nó lên một trong những cái va li ấy nhé? Tôi muốn xếp
nó vào va li ...

PHOEBE
Chắc chắn rồi, thưa cô Harrington ...

Cô ta cầm giải thưởng đi vào phòng ngủ, để nó trên một va


li. Khi cô ta định bước ra ngoài, cô ta thấy tấm áo choàng
tuyệt đẹp của Eve ở trên giường. Cô ta nghe ngóng. Sau đó,
nhẹ nhàng khoác lên người tấm áo choàng và cầm giải thưởng
lên.

Chậm rãi, cô ta bước tới một tủ gương ba tấm. Với vẻ yêu


kiều và như thể một trách nhiệm cao cả, cô ta ôm giải thưởng
vào lòng và cúi chào rồi lại cúi chào ... cứ như có những
tràng pháo tay nồng nhiệt đang nổ ra.

MỜ DẦN.

165

You might also like