You are on page 1of 134

ÀI IỆ CH BẢ

CH NG ÌNH H ÁC GI A NG ÂM D À NG ĐH HOA EN

Kịch bả à đ c chia ẻ hi l i h ậ hằ h c c đích h c ậ


Kịch bản
BARTON FINK
của Ethan Coen & Joel Coen
MỜ DẦN:

CẬN CẢNH VÀO BARTON FINK

Barton Fink, ngoài 30 tuổi, đeo kính, trông anh chàng khá
khoẻ mạnh nhưng có vẻ hơi sách vở. Anh ta đang đứng ở phía
cánh gà của nhà hát, trên người khoác bộ vest tuxedo. Anh
ta nhìn lên sân khấu và lắng nghe chăm chú phần cuối của
vở kịch.

Bóng mờ phía sau là người kéo rèm ở nhà hát già nua. Ông
đang tựa lưng vào tường, vô cảm đốt thuốc. Tay kia ông ta
cầm một chiếc dây lớn, vắt trên sàn nhà.

Giọng nói của những diễn viên trên sân khấu vọng vào bên
trong:

NAM DIỄN VIÊN


Anh sẽ đi khỏi đây, vĩnh biệt
nơi này mãi mãi. Xin được hôn
tạm biệt bốn bức tường hôi hám,
6 tầng bậc thang, cả con đường
sắt luôn rú lên vào lúc ba giờ
sáng. Hãy chào tạm biệt Maury hộ
anh. Anh sẽ nhớ mọi người lắm,
nhớ điên dại.

NỮ DIỄN VIÊN
Anh lại mơ à!

NAM DIỄN VIÊN


Lần này thì không đâu, Lil. Anh
tỉnh táo hoàn toàn, lần đầu tiên
trong bao nhiêu năm. Chú Dave đã
nói rồi: ánh sáng sẽ chỉ như mơ
nếu ta cứ nhắm mắt lại. Anh mở
mắt to lắm. Anh nhìn thấy ban
nhạc kia. Anh biết quần áo họ
khoác trên người toàn là vải cũ
nát. Nhưng ta cũng là một phần
trong ban nhạc đó, hai chúng ta
đó em. Đúng thế, em, cả Maury và
cả chú Dave nữa.

MAURY
Mặt trời lên rồi, kìa chàng
trai. Người ta giăng lưới bắt cá
ở phố Fulton.

NAM DIỄN VIÊN


Cứ để họ bắt cá. Để họ dốc hết
nỗi lòng của họ ra.

MAURY
Đúng thế, chàng trai. Hãy giữ lấy
dàn nhạc tàn tạ đó, khiến họ hát
ca.

NAM DIỄN VIÊN


Tạm biệt, Maury.

MAURY
Tạm biệt.

Tiếng cánh cửa mở ra và đóng lại, một lúc sau, tiếng chân
người đi tới. Một nam diễn viên cao, da ngăm đen, mang bộ
vest màu đen bằng len sần sùi và cầm chiếc va li rách rưới
đi qua mặt Barton. Tiếng từ trên sân khấu vọng vào:

MAURY
Rồi ta nghe tin về chàng trai
đó. Nhưng tôi không nói đến bưu
thiếp đâu đấy.

Nam diễn viên đặt chiếc vali xuống và đứng chờ trong bóng
tối, đằng sau Barton. Một người đàn ông lớn tuổi, mặc
trang phục lao động, đi qua mặt Barton từ hướng đối diện.
Ông dừng lại ở mé sân khấu và đưa tay lên miệng.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG LỚN TUÔI


CÁ ĐÂY! CÁ TƯƠI ĐÂY!

Người đàn ông ra khỏi khuôn hình:

LILY
Chuẩn bị làm việc thôi. Muộn rồi
Maury.

MAURY
Không đâu Lil...
Barton lẩm nhẩm đọc theo những đoạn thoại cuối cùng với
diễn viên trên sân khấu:

MAURY
...Còn sớm lắm.

Người kéo rèm hạ dần tấm màn sân khấu, đám khán giả vỗ tay
và hét lớn: “Hoan hô”. Tiếng vỗ tay giảm dần cho tới khi
màn hạ hẳn xuống. Những diễn viên ở phía sau chạy vội lên
sân khấu.

Người kéo rèm lại nâng màn sân khấu lên, khán giả lại vỗ
tay rào rào.

Mặt Barton hiện rõ vẻ ngạc nhiên. Hai người đàn ông khác,
cũng mặc bộ vest đuôi tôm, tới gần anh. Họ tươi cười nhìn
lên sân khấu.

GÓC NHÌN CỦA BARTON

Anh nhìn ngôi nhà trên sân khấu cùng dàn diễn viên khi tấm
màn được kéo lên. Các diễn viên cúi chào khán giả. Phía
dưới khán phòng, đám khán giả hét lên: “tác giả, tác giả”.

Các diễn viên quay lại cười với Barton ở phía cánh gà.

BARTON

Anh chàng ngập ngừng, choáng ngợp trước tiếng vỗ tay. Hai
người đứng cạnh khẽ đẩy anh lên sân khấu. Tiếng vỗ tay lại
rộ lên.

CAMERA LƯỚT VÀO thu hình lưng một người phục vụ nhà hàng
khi ông ta đang rẽ lối đi.

NGƯỜI PHỤC VỤ
Bàn đã sẵn sàng rồi thưa ông
Fink … Bạn ông cũng đã tới từ
trước.

GÓC NGHỊCH về phía Barton

FINK
Ông Garland Stanford đến chưa?
LỄ TÂN
Ông ấy vừa gọi và nói sẽ tới
muộn vài phút … À, đây rồi …

CAMERA LƯỚT VÀO về phía một chiếc bàn. Ba người khác đã có


mặt ở đó bao gồm hai quý ông và một phụ nữ ăn mặc sang
trọng. Tất cả đứng dậy, mỉm cười chào Barton. Một trong
hai người đàn ông, tuổi trung niên, đi ra ngoài để Barton
vào bên trong. Đây chính là một trong hai người đứng cạnh
Barton ở nhà hát.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


Anh Barton, thật mừng là anh đã
tới. Anh biết ông Richard St.
Claire chứ …

Barton gật đầu và nhìn về người phụ nữ.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


… và đây là cô Poppy Carnahan.
Chúng tôi đang uống champagne,
chàng trai, để ăn mừng sự kiện
vừa rồi. Anh đọc tờ Herald chưa?

Barton ủ dột nhìn ly champagne của anh khi người


đàn ông béo rót đầy nó.

BARTON
Chưa.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


Ấy, tôi không muốn làm anh
ngượng đâu nhưng mà thằng cha
Craven đúng là không kiềm chế
bản thân được. Nhưng, quan trọng
hơn, ông Richard và cô Poppy đây
mê vở kịch lắm.
POPPY
Thật tuyệt vời!

RICHARD
Đúng rồi, vở kịch thật là kỳ
diệu.

BARTON
Cảm ơn Richard, nhưng tôi biết
một sự thật là con cá duy nhất
ông từng thấy là con được gắn
trên vách của chiếc du thuyền.

RICHARD
Ấy!

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


Hoan hô! Dù sao, tất cả chúng ta
đều khuất phục hoàn toàn.

POPPY
Cảm động rớt cả nước mắt! Báo
Herald nói gì thế?

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


Tình cờ tôi có mang theo nó đây.

BARTON
Thôi xin ông đấy, Derek.

POPPY
Đọc đi xem nào!

DEREK
Dàn thánh ca tàn tạ: Chiến thắng
của dân chúng. Không có ngôi sao
nổi bật trong dàn thánh ca đó
trên sân khấu Belasco đêm qua
nhưng các diễn viên đã thể hiện
vai diễn một cách tuyệt vời.
Điểm sáng trong buổi tối chính
là tác giả của vở kịch về những
người dân lao động bình thường:
những người buôn cá, những người
mà cuộc đấu tranh để duy trì sự
sống có vấn vả thế nào cũng
không ngăn được ước muốn vươn
cao của họ. Một tiếng nói quyết
liệt mới trong nghệ thuật Mỹ đã
cất lên và chủ nhân của nó chính
là … Barton Fink.

BARTON
Người ta sẽ dùng giấy này để gói
cá vào sáng mai, như thế là cũng
không đến nỗi phí lắm.

POPPY
Anh thật bất cần quá!

DEREK
Nào, chúng ta vẫn có thể ăn mừng
thành công của anh, ngay cả khi
anh không muốn.

BARTON
Đừng hiểu lầm tôi. Tôi rất vui
vì vở kịch mang lại lợi nhuận
cho ông, Derek.

DEREK
Đừng bận tâm tới tôi làm gì
chàng trai. Tôi muốn cậu ăn mừng
thôi.

BARTON
Được thôi, nhưng tôi không thể
nào lắng nghe lời tán dương của
mấy cha bình văn này được và tôi
không thể lừa dối bản thân về
tác phẩm của mình. Một tác giả
viết ra những thứ từ tâm can của
anh ta, và nó nói với anh ta
rằng cái gì tốt, cái gì chỉ …
tầm tầm.

POPPY
Tôi không giả vờ làm một nhà
bình luận đâu nhưng mà tôi cũng
có lương tâm và nó cho tôi biết
vở kịch này đơn giản là vô cùng
tuyệt vời.

RICHARD
Và cái lương tâm đó mới hấp dẫn
làm sao.

POPPY
Nỡm nào!
RICHARD
(giả giọng)
Aaa-woooooooo!

Barton quay đi khi nghe thấy một tiếng động. Theo hướng
anh nhìn, có một cậu bé cầm tấm biển, có gắn chuông, trên
đó là tên của Barton.

CAMERA LƯỚT VÀO PHÍA QUẦY BAR

Một người đàn ông tầm 50 tuổi, mặc bộ đồ vest buổi tối,
đang nhấp một ly martini và nhìn Barton tiến về phía mình.

GÓC NGHỊCH Barton lại gần:

BARTON
Tôi cứ nghĩ ông sẽ nhập hội với
chúng tôi. Chúa ơi Garland, sao
ông lại để mình tôi với đám
người đó.

GARLAND
Đừng hoảng, tôi sẽ tới chỗ cậu
một phút nữa thôi. Cậu nghĩ gì
về Richard và Poppy?

Barton cáu kỉnh.

BARTON
Vở kịch thật tuyệt vời. Nàng ta
khóc như mưa như gió. Hàng triệu
đôla, thật vô nghĩa.

Garland cười, sau đó, kéo Barton lại gần.

GARLAND
Ta phải bàn chuyện làm ăn một
chút. Tôi vừa nhận điện thoại từ
Los Angeles. Barton, hãng phim
Capitol Pictures muốn ký hợp
đồng với cậu, một tuần. Tôi nghĩ
tôi có thể kéo dài thành hai
tuần.

BARTON
Để làm gì cơ?

GARLAND
Cậu kiếm sống bằng cái gì?

BARTON
Giờ tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi
đoán là mình đang cố gắng tạo
nên sự khác biệt.

GARLAND
Cũng được đấy. Tôi không định
gây áp lực gì cho cậu cả,
Barton. Tôi tôn trọng cậu nhưng
để tôi chỉ ra cho cậu một số
điểm. Thứ nhất ở đây, cậu cố
gắng tạo ra sự khác biệt với 550
người một đêm ấy là nếu bán được
vế. 85 triệu người xem phim của
hãng đó hàng tuần.

BARTON
Để xem những thứ vô bổ á.

GARLAND
Nhìn chung là thế. Tuy nhiên,
điểm thứ hai: thời gian ngắn
ngủi làm ở Hollywood có thể giúp
cậu kiếm đủ tiền để viết vô số
các vở kịch khác.

BARTON
Tôi không biết, Garland. Chỗ của
tôi bây giờ là ở đây. Tôi cảm
thấy mình đang tiến tới thành
công …

GARLAND
Tôi thấy là cậu đã bắt đầu tận
hưởng nó rồi đấy.

Barton cúi người về phía trước.

BARTON
Không, Garland, ông không thấy
à? Không phải là thứ thành công
mà những tay phê bình xun xoe
với ông hoặc những nhà sản xuất
như Derek kiếm bộn tiền nhờ nó.
Không, thành công thực sự cơ,
thứ thành công mà chúng ta từng
mơ ước, tạo ra một nhà hát mới,
sống động, nhà hát của dân
thường, nói về và vì người dân
bình thường. Nếu tôi chạy tới
Hollywood bây giờ, tôi sẽ kiếm
ra tiền, sẽ tiệc tùng, gặp những
con người có máu mặt nhưng tôi
sẽ tự cô lập mình khỏi thành
công đó, từ người thường.

Anh ngả lưng trở lại và chẹp miệng.

BARTON
… Tôi lại ba hoa nữa rồi nhưng
tôi chắc chắn về điều này ông
Garland ạ: Tôi có khả năng làm
được những tác phẩm tốt hơn. Có
thể là những tác phẩm hay hơn
Dàn thánh ca. Chỉ là tôi không
nghĩ Los Angeles là nơi để sống
cuộc đời tin thầnh.

GARLAND
Được thôi Barton, cậu là nghệ
sĩ. Tôi chỉ là tên giẻ rách
thôi. Cậu quyết định và tôi sẽ
biến nó thành sự thật. Tôi chỉ
yêu cầu rằng quyết định của cậu
mang một chút hiện thực. Nếu tôi
có thể sử dụng từ đó và
Hollywood trong cùng một ý nghĩ.

Barton ủ rũ châm một điếu thuốc lá và nhìn về


phía sàn nhà. Garland quan sát anh chăm chú.

GARLAND
… Nghe này, họ thích cậu, chàng
trai. Tất cả mọi người. Cậu đọc
bình luận của Caven trên báo
Herald rồi đấy?
BARTON
Không, họ nói gì cơ?

GARLAND
Đây, lấy bản của tôi mà đọc. Cậu
là nhân tài của Broadway và cậu
có cơ hội nhờ nó mà kiếm chút
tiền. Hãy nắm lấy cơ hội này,
rất nhiều tiền đấy.

Garland chờ đợi phản ứng của Barton nhưng không


thấy gì.

GARLAND
… Dân chúng vẫn sẽ ở đây khi cậu
quay lại. Khỉ thật, ở Hollywood
cũng có một hai người đó chứ.

Barton lơ đãng:

BARTON
… Đấy là một câu nói rất thuyết
phục, Garland.

Garland mỉm cười.

GARLAND
Barton, đấy chỉ là câu đùa thôi.

Chúng ta nghe thấy một tiếng lạo xạo ở xa xa. Nó to dần và


chuyển tới:

CON SÓNG LỚN vỗ vào bờ biển Thái bình dương.

Tiếng gầm rú của nó bé dần khi ta chuyển tới:

SẢNH KHÁCH SẠN

Góc quay cao rộng từ cửa trước, chiếu xuống hàng cây cọ
trồng trong chậu, lá xanh, cùng những chiếc ghế ọp ẹp để
bên lối đi. Trang trí bên trong sảnh trông khá mờ nhạt.
Ánh sáng màu hổ phách, trời chiều chuyển dần sang buổi
tối. Ánh sáng vàng rực của hoàng hôn xuyên vào sảnh.

Barton bước vào khung hình và dừng lại giữa khoảng tiền
cảnh. Anh ta nhìn khắp sảnh không người. Khi Barton đi
tiếp, anh ta nghe thấy tiếng đập ngắt quãng. Anh chàng
tiến vào bàn lễ tân.

GÓC NGHỊCH

Barton dừng chân trước bàn lễ tân không người. Anh ta chạm
vào chiếc chuông bạc ở bàn. Nó kêu lên và không hề im
tiếng.

Một lúc sau có tiếng giày đều đều buồn tẻ đi lên bậc
thang. Barton bối rối nhìn quanh sảnh không người, sau đó
ngó xuống sàn sau chiếc bàn.

SÀN

Một cánh cửa mở ra, một anh chàng trong đồng phục màu đỏ
đậm, cầm chiếc chổi đánh giày và một chiếc giày đi lên từ
tầng hầm. Anh ta không đóng cửa, đi ra bàn và chạm ngón
tay vào chiếc chuông bạc nhỏ. Nó im tiếng.

Sảnh khách sạn lúc này lại im lặng như cũ.

LỄ TÂN
Xin chào mừng quý khách tới
khách sạn Earle. Tôi có thể giúp
gì ngài đây?

BARTON
Tôi tới nhận phòng. Barton Fink.

Nguời nhân viên lễ tân điểm qua những tấm card


trên bàn.

LỄ TÂN
F-I-N-K. Fink, Barton. Chắc chắn
đấy là ngài rồi, phải không ạ?

BARTON
Chắc là thế.

LỄ TÂN
Vậy được rồi, mọi thứ hoàn toàn
ổn. Mọi thứ đều ổn cả.

Anh ta quay sổ đăng ký để Barton ký.


LỄ TÂN
… Vậy ngài là trọ hay ở lâu?

BARTON
Sao cơ?

LỄ TÂN
Khách trọ hay ở dài hạn?

BARTON
Tôi không biết … Ý tôi là, tôi
sẽ ở đây, à ừ, không xác định
thời gian.

LỄ TÂN
Vậy là dài hạn. Tiền thuê phòng
là 25:50 trả trước. Giờ trả
phòng là 12h trưa. Ngài có thể
quên điều đó vì ngài ở đây dài
hạn. Nếu ngài cần gì, bất cứ
điều gì, ngài có thể quay số 0
từ điện thoại trong vòng và nói
với tôi. Tên tôi là Chet.

BARTON
À, tôi sẽ làm việc ở đây, vào
ban đêm là chính. Tôi là một
biên kịch. Ở đây có dịch vụ gì
không?

LỄ TÂN
Nhà bếp đóng cửa vào lúc 8 giờ
nhưng tôi là lễ tân trực đêm.
Tôi luôn có thể đặt bánh
sandwich cho ngài.

Anh nhân viên lễ tân viết một cái gì đó đằng sau


tấm card.

LỄ TÂN
… Chúng tôi luôn tôn trọng quyền
riêng tư của khách trọ dài hạn.
Chúng tôi còn có dịch vụ đánh
giày miễn phí. Tên tôi là Chet.
Anh ta lấy một chiếc chìa khoá phòng trên đỉnh
tấm card.

Barton nhìn vào tấm card.

Trên đó là: “CHET”. Barton nhìn trở lại anh nhân


viên lễ tân. Họ nhìn nhau một chút.

LỄ TÂN
… được rồi.

BARTON
Sao cơ?

Lễ tân.

LỄ TÂN
Xong rồi, mời ngài.

BARTON
Sao cơ?

LỄ TÂN
Ngài không muốn về phòng sao?!

Barton nhìn anh ta chằm chằm.

BARTON
… Số bao nhiêu vậy?

Nhân viên lễ tân nhìn lại.

LỄ TÂN
… 605. Tôi quên mất.

Khi Barton cúi xuống để lấy hai chiếc túi:

LỄ TÂN
… hành lý của ngài có thế thôi sao?

BARTON
Những cái khác sẽ được gửi tới
sau.

Người lễ tân dựa vào bàn và gọi sau anh:


LỄ TÂN
Tôi sẽ để ý giùm ngài, tôi sẽ để
ý giùm ngài, Fink.

Barton đi về phía thang máy.

THANG MÁY

Barton đi vào và đặt hành lý xuống.

Một người đàn ông mặc trang phục màu đỏ đun, tóc trắng lởm
chởm, ngồi trên chiếc ghế đẩu gần cửa thang máy. Ông ta
không nhận ra sự có mặt của Barton.

Sau một lúc:

BARTON
… làm ơn cho lên tầng 6.

Người trực thang máy từ từ đi xuống. Khi ông ta


đẩy cửa đóng:

TRỰC THANG MÁY


Chặng tiếp: Tầng 6..

SẢNH TẦNG 6

Barton từ từ xem xét các con số trên cánh cửa. Hành lang
rất dài và thẳng, được trải thảm màu xanh rêu. Trên tường
là giấy dán có hình cây cọ. Barton tra khóa vào ổ chiếc
cửa ở giữa hành lang.

PHÒNG CỦA ANH

Barton bước vào. Căn phòng khá nhỏ, trang trí kiểu rẻ
tiền. Trong phòng có một chiếc giường ngủ xập xệ, trải ga
màu vàng đã cũ, một chiếc bàn làm việc cũ, một tủ đựng
hành lý bằng gỗ.

Barton đi vào phòng, camera đi theo và thấy một bồn cầu và


bồn rửa mặt, một điện thoại và cửa sổ có rèm màu vàng.
Barton ném chiếc vali lên giường, nó lún xuống và kêu lạo
xạo. Anh cởi áo khoác, mồ hôi lấm tấm trên lông mày của
anh. Căn phòng rất nóng.
Anh tới bàn làm việc, bật chiếc quạt để bàn và cố mở cửa
sổ. Sau một lúc, cửa sổ mở ra cùng với tiếng loẹt xoẹt rất
lớn. Barton cúi xuống lấy máy đánh chữ ra khỏi túi và đặt
lên bàn. Anh chạm tay nhẹ nhàng vào chiếc máy.

Bên cạnh chiếc máy đánh chữ là một vài tờ giấy có dòng
chữ: KHÁCH SẠN EARLE: MỘT NGÀY TRONG ĐỜI. Phía trên bàn là
một khung ảnh rẻ tiền. Trong ảnh, một cô gái xinh đẹp ngồi
quay mặt ra bờ biển dưới bầu trời xanh ngắt. Cô lấy tay
che mắt cho khỏi nắng. Âm thanh tiếng sóng biển rì rào.

BARTON

Nhìn bức ảnh.

QUAY VÀO BỨC ẢNH

Tiếng sóng vỗ to hơn. Chúng ta nghe thấy tiếng đậplớn. Âm


thanh này hoà lẫn với tiếng chuông điện thoại.

ĐIỆN THOẠI ở trên bàn gần giường.

Barton nhấc điện thoại.

GIỌNG NÓI
Ngài thấy phòng thế nào!

BARTON
… ai đấy?

GIỌNG NÓI
Tôi Chet đây!

BARTON
… ai cơ?

GIỌNG NÓI
Chet! ở dưới sảnh ấy!

Barton mệt mỏi lau mồ hôi trên mũi.

GIỌNG NÓI
… Ngài thấy phòng thế nào!
MỘT CÁI GỐI

Đầu của Barton đập vào cái gối.


Anh rướn người và tắt đèn ngủ.

Anh nằm ngửa người và nhắm mắt.

Một khoảng lặng khá lâu.

Chúng ta nghe thấy tiếng vo ve, ngày càng to.

Barton mở mắt.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Trần nhà tróc vỡ. Tiếng vo ve, có thể là của một con muỗi,
dừng lại.

BARTON

mắt anh đảo qua đảo lại. Sau một hồi lặng im, anh lại nhắm
mắt.

Sau một lúc, một tiếng ầm ầm phát lên, có thể từ một căn
phòng bên cạnh, tiếng cười lớn. Nó nghe như tiếng thở dài,
mệt mỏi, vừa giống như phần cuối của một trang cười, gần
như tiếng nức nở.

Lại im lặng.

Tiếng muỗi vo ve.

RÕ DẦN

VĂN PHÒNG GIÁM ĐỐC

Một người đàn ông trung niên, mặc vest trịnh trọng, đưa
Barton Fink được đưa tới một căn phòng lớn, sáng. Trên mặt
Barton có vô số vết muỗi đốt.

CAMERA LÙI LẠI

Từ đằng sau chiếc bàn trắng lớn, một người đàn ông to lớn
trong bộ vest đắt tiền đứng dậy và đi tới giữa phòng.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


Phải cậu ta đấy không?! Barton
Fink à?! Để tôi ôm lấy chàng
thanh niên này cái nào.
Ông ta ôm chầm lấy Barton.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


… Cậu thấy thế nào? Chuyến đi
tốt đẹp chứ?

Ông ta bước ra mà không đợi câu trả lời.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


Tên tôi là Jack Lipnik. Tôi điều
hành cái ổ này. Cậu biết chưa?
Cậu cứ đọc báo ấy.

Lipnik quay trở lại bàn của ông ta.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


Lou sắp xếp chỗ cho anh được
chứ? Anh còn cần cái gì nữa
không? Mặt anh làm sao thế? Mặt
anh ta làm sao thế Lou?

BARTON
Nó không đến nỗi tồi tệ lắm đâu,
chỉ là phòng tôi có muỗi ấy mà?

LIPNIK
Chỗ đấy được không?

Nói với Lou:

LIPNIK
… Ông cho cậu ta ở đâu?

BARTON
Tôi ở khách sạn Earle.

LIPNIK
Chưa từng nghe qua. Chuyển cậu
ta tới Grand đi hoặc Wilshire,
hoặc mẹ khỉ, cậu ta có thể tới
chỗ tôi.

BARTON
Cảm ơn ngài nhưng tôi muốn một
chỗ ít giống …
LIPNIK
Ít giống Hollywood chứ gì? Tất
nhiên rồi, cứ nói thoải mái, nó
đâu có phải từ gì ghê gớm. Cứ
ngồi chỗ chết tiệt nào cậu muốn.
Biên kịch là vua ở Capitol
Pictures. Cậu không tin tôi à,
cứ nhìn lương của cậu cuối tuần
thì biết. Đó chính là quan điểm
của chúng tôi với biên kịch đấy.
(nói với Lou)
… vậy cậu thanh niên này thích loại
phim gì?

LOU
Anh Fink vẫn chưa có đề xuất gì
cả thưa ngài Lipnik.

LIPNIK
Ý anh là sao, Bart?

BARTON
Chân thành mà nói, tôi không
quen với ngành phim ảnh lắm,
thưa ngài Lipnik.

LIPNIK
Không sao, không sao, không sao.
Vậy cũng được. Cậu vào đây và
cho rằng có lẽ nó sẽ giống một
cuộc thi, rằng chúng tôi muốn ai
đó biết rõ về truyền thông, có
thể nghĩ rằng chuẩn bị được học
về một cơ số các kỹ thuật to
tát. Sai hoàn toàn. Chúng tôi
chỉ quan tâm tới đúng một điều:
cậu có thể kể chuyện được hay
không, Bart ạ? Cậu có thể làm
cho chúng cười, cho chúng tôi
khóc, làm cho chúng tôi hát váng
lên vui sướng hay không? Liệu đó
là có nhiều không? Được rồi. Vấn
đề là tôi vận hành cái ổ này và
tôi chẳng biết gì về những cái
kỹ thuật cao siêu. Tại sao tôi
lại vận hành nó? Tôi có đầu óc,
mẹ khỉ. Nghệ thuật quảng cáo. Và
nữa là tôi hy vọng Lou đã nói
với cậu, tôi có quyền thế và xấu
xa hơn bất cứ gã nào trong khu
vực này. Ông đã nói điều đó với
cậu ta chưa, Lou? Tôi không có ý
nói rằng cái ấy của tôi to hơn
của cậu, nó không phải là chuyện
bản năng tình dục, dù vậy cậu là
biên kịch, cậu biết về cái đó
hơn tôi. Cà phê nhé?

BARTON
… À vâng, cảm ơn ngài.

LIPNIK
Lou.

Lou ngồi bật dậy và ra ngoài. Giọng của Lipnik


trở nên bí mật.

LIPNIK
… Ông ta từng có cổ phần trong
công ty này và lợi nhuận từ nó.
Ông ta đã phải bán cổ phần đi
vào năm hai mấy, người ta bảo
thế. Mẹ kiếp, người ta nào, tôi
chứ ai. Và thế là chúng tôi giữ
ông ta ở lại đây, ông ta có gia
đình mà. Tội nghiệp. Ông ta rất
nhạy cảm đấy, đừng nhắc tới
chuyện ngày xưa nhé. Này, cứ đề
xuất bất cứ điều gì cậu muốn.
Nào, về chuyện này, chúng tôi
muốn cậu viết kịch bản cho một
bộ phim về đấu vật. Wallace
Beery. Tôi nói thế này bởi vì
người ta nói với tôi rằng cậu
hiểu nghệ thuật đường phố rằng
điều đó sẽ thống trị phương tây,
những bộ phim về cướp biển, lập
dị, Kinh thánh, La mã …

Ông ta đứng dậy và đi qua đi lại.


LIPNIK
Nhưng này, tôi không như những
gã cho rằng thơ thẩn là phải uỷ
mị đâu nhé. Chúng ta thống nhất
như vậy, phải không? Tôi cũng là
người New York đây. Cụ thể là ở
Minsk nếu cậu muốn quay lại, tất
nhiên là chúng ta sẽ không làm
thế nếu cậu không phiền và tôi
cũng chẳng hỏi. Ai đó sẽ nói với
cậu rằng đấu vật ư? Wallace
Beery ư, đấy chỉ là phim hạng
hai thôi. Cậu trả trả rằng, mẹ
kiếp, Capitol Pictures không làm
phim hạng hai. Tốt nhất là im
miệng từ bây giờ đi.

Lou cầm cốc cà phê đi vào.

LIPNIK
… Cảm ơn ông Lou, tham gia với
chúng tôi đi. Chúng tôi đang nói
về phim Wallace Beery.

LOU
Rất tuyệt.

LIPNIK
Chúng ta đã có gì cho nó chưa?

LOU
Chưa đâu Jack. Chúng ta mới mua
một câu chuyện. Trên Saturday
Evening Post.

LIPNIK
Được rồi. Quẳng mẹ câu chuyện đó
đi. Wallace Beery là một đấu sĩ.
Tôi muốn thấy hy vọng, giấc mơ
của anh ta. Tất nhiên là anh ta
sẽ phải vấp, có điểm thiếu và có
hạnh phúc lãng mạn. Cậu biết thủ
pháp rồi đấy. Chuyện tình lãng
mạn hoặc một đứa con. Một đứa mồ
côi. Ông Lou thấy thế nào? Xem
tôi này, một biên kịch đang có
mặt ở đây mà tôi lại đi hỏi Lou
về nội dung bộ phim nên thế nào.

Sau tràng cười, ông ta mỉm cười với Barton.


LIPNIK
… Anh Bart, anh chọn cái gì? Trẻ
mồ côi hay tình nhân?

BARTON
… Có thể là cả hai?

Một khoảng lặng thất vọng. Lipnik nhìn Lou. Lou


hắng giọng.

LOU
… Có lẽ ta cần chọn.

LIPNIK
Ối giời, hãy cứ để cho Bart làm
việc này. Cậu ta sẽ đi vào cụ
thể hoặc tôi chẳng biết gì về
các biên kịch cả. Hãy chọn nhân
tình, Bart, đơn giản thôi. Chúng
ta không phải chống lại cả thế
giới ngay lần đầu tiên. Điều
quan trọng là chúng ta đều có
cảm giác của Barton Fink và vì
cậu chính là Barton Fink, tôi
đoán cậu cũng có luôn cái cảm
giác đó rồi. Nghiêm túc này
Bart, tôi thích cậu. Chúng ta có
một khởi đầu tuyệt vời. Mẹ khỉ,
nếu tất cả các biên kịch đều
giống như cậu, tôi sẽ chẳng phải
can thiệp quá nhiều. Tôi muốn
xem cái gì đó vào cuối tuần này.

Lou đứng dậy và ra hiệu cho Barton làm tương tự.

LIPNIK
… tôi có nghe nói về đêm diễn
của cậu. Người của tôi ở New
York đã đi xem. Anh ta nói rằng
vở kịch rất tuyệt. Rất cảm động
tuy hơi uỷ mị anh ấy nói thế
nhưng tôi cho rằng cậu biết mình
đang làm gì. Cảm ơn cậu vì những
tình cảm trong tim đó. Chúng ta
cần có tấm lòng trong ngành làm
phim. Chúng tôi đều chờ đợi
những điều vĩ đại.
Hành lang khách sạn Earl lúc nửa đêm. Trước mỗi cửa phòng
đều có một đôi giày. Tiếng đánh máy nhè nhẹ thoát ra từ
một căn phòng. Âm thanh này càng ngày càng to hơn.

CẬN CẢNH – MÁY ĐÁNH CHỮ

Camera chiếu cận cảnh chiếc máy đánh chữ. Ta lần lượt nhìn
thấy những chữ cái a-u-d-i-b-l-e. Sau một lúc là đánh một
dấu cách.

BARTON

Anh đặt khuỷu tay lên bàn, nhìn xuống những thứ mà anh vừa
viết. Anh cuộn tờ giấy lên vài dòng, nhìn thấy nhiều hơn.

TỜ GIẤY

Có đoạn:

MỜ DẦN:

MỘT TOÀ NHÀ CHUNG CƯ

Tại khu vực phía đông Manhattan. Tiếng xe cộ buổi


sớm.

BARTON

Sau một lúc, anh cuộn tờ giấy về lại chỗ cũ.

CẬN CẢNH

Chiếc cần gạt trên máy đánh chữ. Nó được sắp xếp gần tới
dấu chấm cuối cùng. Từ “như là” được đánh vào và chúng ta
trở lại.

BARTON

khi anh chàng tiếp tục đánh máy. Anh dừng lại sau một vài
ký tự và nhìn.
Im lặng.

Phá vỡ sự im lặng là tiếng cười khùng khục từ căn phòng


bên cạnh. Đó là tiếng cười của một người đàn ông. Nó có vẻ
rất mệt mỏi, cô đơn và không lấy gì làm vui vẻ. Barton
nhìn lên bức tường ngay trước mặt anh.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Ảnh cô gái ngồi bên bãi biển.

BARTON

nhìn chằm chằm bức ảnh trong khi tiếng cười phía bên kia
không dứt. Barton nhìn xuống chiếc máy đánh chữ của anh
như thể để tiếp tục làm việc nhưng âm thanh quá lớn không
thể nào lờ đi được.

GÓC RỘNG

Căn phòng, Barton ngồi trên ghế, nhìn lên tường.

Tiếng cười.

Barton đẩy chiếc ghế vào chỗ cũ, đi tới cửa, mở và nhìn ra
ngoài.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Hành lang trống trơn, trước cửa mỗi phòng là một đôi giày.
Ở phía cuối hành lang là ánh sáng đỏ nhạt từ bóng đèn trên
cửa của bậc thang.

Giọng cười, mặc dù còn yếu ớt, trở nên ngày càng lớn trong
hành lang trống. Tiếng cười dần dần nghe như tiếng khóc.

Barton dừng lại, cố gắng lý giải âm thanh này. Anh từ từ


lùi lại vào trong phòng.

PHÒNG CỦA ANH

Anh nhìn xuống chiếc máy đánh chữ một lúc. Tiếng
cười/tiếng khóc vẫn tiếp tục.

Anh đi tới phòng, ngồi xuống và cầm ống điện thoại.

BARTON
Chào anh … Chet. Tôi là Barton
Fink, phòng 605. Vâng, à, ừ có
ai đó ở phòng kế bên của tôi,
604, à, anh ta, anh ta, gây ra
rất nhiều tiếng động.

Sau một lúc:

BARTON
… Cảm ơn anh.

Anh gác máy. Giọng cười vẫn tiếp tục một lúc sau đó đột
ngột dừng lại vì có tiếng điện thoại.

Barton nhìn lên tường.

Có tiếng người đàn ông đang nói.

Tiếng gác máy điện thoại.

Người hàng xóm mở cửa và đóng lại. Có tiếng bước chân ở


ngoài sảnh.

Có ai đó gõ cửa phòng Barton. Anh ngập ngừng một lúc, sau


đó, đi ra mở cửa.

NGOÀI CỬA

Barton thấy một người đàn ông to lớn, mặc áo ngắn tay, có
dây nịt và cà vạt nới lỏng. Mặt anh ta đẫm mồ hôi.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


Có phải anh … Ai đó vừa than
phiền …
Vội vàng:

BARTON
Không, tôi không. Ý tôi là, tôi
có gọi xuống dưới lễ tân nhưng
không phải để than phiền. Tôi
chỉ cho rằng anh không, đấy
không phải việc của tôi, nhưng
anh có thể đã gặp chuyện buồn.
Anh thấy đấy, tôi đang cố gắng
làm việc và, thật là khó quá.
NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Ôi, tôi rất xin lỗi nếu tôi làm
phiền anh. Tường ở đây chán
thật, tôi, tôi rất rất xin lỗi …
Anh ta chìa tay ra.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


… Tên tôi là Charlie Meadows.
Vậy chúng ta là hàng xóm nhỉ …

Không hề chìa tay ra.

BARTON
Tôi là Barton Fink.

Không phật ý, Charlie Meadow lấy ra trong túi một


chai rượu.

CHARLIE
Này hàng xóm, tôi sẽ thấy đỡ áy
náy hơn nếu anh cho phép tôi mời
anh ly rượu.

BARTON
Không sao đâu mà, thật đấy, cảm
ơn anh.

CHARLIE
Không sao, khỉ thật, anh đang cố
làm việc còn tôi thì cứ làm
phiền thế. Này, rượu ngon lắm
đấy, anh không thấy thế ư?

Anh ta đi vào:

CHARLIE
… Anh có ly không? Ít nhất là
tôi có thể mời anh rượu chứ?

BARTON
Được rồi … nhanh nhé … tất nhiên

Anh lấy hai chiếc cốc từ bồn rửa mặt. Charlie ngồi
xuống cạnh giường và mở chai rượu.

CHARLIE
Chỉ một ngụm thôi mà. Tôi cảm
thấy thật hối hận vì tất cả
những gì xảy ra ở phòng kia.
BARTON
Không sao đâu mà. Chỉ là tôi
đang cố gắng làm việc thôi.

CHARLIE
Anh làm gì thế Barton nếu anh
không phiền.

BARTON
Tôi sáng tác.

CHARLIE
Anh không đùa đấy chứ. Việc đó
đâu có dễ đâu. Tôi rất ngưỡng mộ
những ai làm nghề đó. Tôi chắc
là việc của anh thú vị lắm.

BARTON
Có thể lắm. Không dễ nhưng …

CHARLIE
Tôi có thể tưởng tượng là nó khó
thế nào.

Khi anh đưa cho Charlie chiếc ly:

BARTON
Thế còn anh làm gì, anh Meadows?

CHARLIE
Ôi không, cứ gọi tôi là Charlie.
Barton, anh có thể nói rằng tôi
bán sự bình yên trong tâm hồn.
Bảo hiểm là trò chơi của tôi.
Tới từng nhà một, tiếp xúc với
con người, đó là cách tôi làm
việc.

Anh ta rót đầy whiskey vào ly và uống cạn.

CHARLIE
… trừ những gì anh thấy hôm nay,
tôi làm khá tốt công việc của
mình đấy.
BARTON
Tôi không hề ngạc nhiên chút nào.

CHARLIE
Đúng rồi. Bởi vì tôi tin tưởng
vào nó. Hoả hoạn, trộm cắp và
chết chóc không phải chỉ xảy ra
với người khác. Tôi nói với
khách hàng như thế. Viết lách
cũng chẳng giúp được gì, có lẽ
anh cũng nên xem xét điều này.

BARTON
Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ điều này.

CHARLIE
Anh viết cái gì vậy, nhà báo à?

BARTON
Không, tôi đang viết kịch bản phim.

CHARLIE
Phim á? Chúa ơi!

Anh ta cười ha hả.

CHARLIE
… Tôi xin lỗi, ông bạn. Tôi cứ
ngồi đây và nghĩ rằng mình đang
tiếp chuyện một gã trai đầy tham
vọng, mong muốn làm điều gì đó
hay ho. Trời đất, anh thật giỏi.
Viết kịch bản phim. Anh làm được
điều đó, trong khi tôi ra vẻ kẻ
cả.

Anh ta chỉ vào mặt mình:

CHARLIE
… Thật là ngớ ngẩn phải không.

BARTON
Không sao đâu mà, thực ra, tôi
vừa mới bắt tay vào việc này
thôi mặc dù tôi khá nổi ở New
York, tôi có chút tiếng tăm ở
đó.

CHARLIE
Vậy chắc ở đó tuyệt vời lắm nhỉ.
Tôi không hay đọc lắm vì thế có
gì ngạc nhiên khi tôi không nhận
ra tên anh. Chúa ơi, tôi cảm
thấy thật xấu hổ.

Barton cười lần đầu tiên.

BARTON
Không sao đâu, Charlie. Tôi là
một nhà soạn kịch. Các chương
trình của tôi chỉ diễn ở New
york. Vở mới đây được ca ngợi
khá nhiều trên tờ Herald. Tôi
đoán đó là lý do họ muốn tôi ở
đây.

CHARLIE
Trời đất, tại sao không? Tất cả
mọi người đều muốn xem những thứ
có chất lượng. Chủ đề, anh ….

BARTON
Tôi viết về cái gì chứ gì?

Charlie cười.

CHARLIE
Anh đọc được vị tôi rồi đấy,
Bart.

BARTON
Một câu hỏi hay đấy. Nghe thì có
vẻ buồn cười anh Charlie ạ, tôi
đoán là tôi viết về những người
như anh. Những người lao động
bình thường. Dân thường.

CHARLIE
Chẳng phải là một phát kiến vĩ
đại sao!
BARTON
Tôi đoán thế. Nhưng nói theo
cách khác, đó chính là thứ tôi
muốn. Giờ mới có ít người ở New
York, hy vọng là số này ngày
càng lớn lên, muốn sáng tác ra
những thứ chân thực từ những
trải nghiệm hàng ngày, tạo ra
một nhà hát dành cho đại chúng,
dựa trên một vài sự thật đơn
giản không phải dựa vào những
thứ to tát đã được khai thác từ
lâu …

Anh nhìn chằm chằm vào Charlie.

BARTON
… Tôi không nghĩ điều này có ý
nghĩa gì với anh.

CHARLIE
Ô kìa, tôi có thể kể cho anh
nghe vài câu chuyện?

BARTON
Đúng thế, tất cả chúng ta đều có
những câu chuyện của mình. Hy
vọng và mơ ước của dân thường
cũng cao quý như những vị vua
vậy. Đó chính là chất liệu của
cuộc dời, tại sao lại không trở
thành tư liệu của nhà hát. Trời
ơi, tại sao nó lại là thứ khó
nuốt vậy? Đừng gọi nó là nhà hát
mới, Charlie, gọi nó là nhà hát
hiện thức. Gọi đó là nhà hát của
chúng ta.

CHARLIE
Tôi có thể thấy là anh rất tâm
đắc với ý tưởng này.

BARTON
Tôi không có ý cao ngạo gì đâu
nhưng tại sao ta không thấy
chúng ta ở trên đó chứ? Ai thèm
quan tâm tới Earl đệ ngũ và quý
bà Higginbottom cơ chứ và ai
giết Nigel Grinch-Gibbons?

CHARLIE
Tôi có thể thấy mình hào hứng
lên rồi đấy.

BARTON
Đúng thế, Charlie. Anh hiểu điều
tôi nói chứ vì anh là một người
thực.

CHARLIE
Và tôi sẽ kể chuyện của tôi cho
anh.

BARTON
Tất nhiên rồi. Nhưng nhiều soạn
giả làm tất cả những thứ trong
quyền năng của họ để sỉ nhục dân
thường, từ nơi họ sống, nơi họ
kiếm ăn tới nơi họ chiến đấu,
yêu thương và … thật tự nhiên
rằng công việc của họ phải chịu
đựng và đưa vào trong khuôn mẫu
trống rỗng. Tôi lại nói quá lời
rồi nhưng để nói theo ngôn ngữ
của anh, nhà hát trở nên giả dối
như tờ ba đô la vậy.

CHARLIE
Tôi cũng đoán ở đó có thảm kịch.

BARTON
Thường xuyên biểu diễn, chẳng
mấy khi được đánh giá.

Charlie cười.

CHARLIE
Nghĩa gì chả được.

Barton cười với anh ta.

BARTON
Anh nói đúng đấy Charlie. Tôi
rất vui là anh đã ghé qua. Tôi
xin lỗi nếu … tôi biết là đôi
khi tôi quá khích quá.

CHARLIE
Ôi không, tôi chính người, tôi
sẽ cho biết nếu tôi buồn chán.
Tôi thấy nó khá là thú vị đấy.
Tôi là gã thường quan tâm tới
quan điểm của người khác.

BARTON
Vậy là ta có điểm chung với nhau
đấy chứ.

Charlie đứng dậy và đi ra cửa.

CHARLIE
Này, nếu mà có gì tôi có thể
đóng góp, giúp đỡ, bất cứ điều
gì.

Barton nhún vai và đưa tay ra.

BARTON
Chắc chắn rồi Charlie, anh có
thể giúp đỡ bằng việc là chính
mình.

CHARLIE
Tôi có thể kể chuyện cho anh
nghe.

Anh ta nắm tay Barton, sau đó, quay đi, rồi dừng
lại ở cửa.

CHARLIE
… nghe này, tôi rất xin lỗi về
việc làm gián đoạn. Quá nhiều
chuyện xảy ra ban đêm, tôi quên
rằng còn nhiều người khác trên
thế giới.

BARTON
Tạm biệt, Charlie.
Charlie đóng cửa, đi ra.

Barton trở lại bàn làm việc và ngồi xuống.

Chúng ta có thể nghe thấy âm thanh cửa phòng bên cạnh mở


ra và đóng lại.

Barton nhìn lên tường.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Người đẹp ngoài bãi biển.

Từ phía ngoài hình, ta nghe thấy âm thanh một cái gì đang


bị bong ra.

BARTON

Nhìn về bức tường gần giường

GÓC NHÌN CỦA ANH

Tờ giấy dán tường lấp lánh nhờ hơi nóng. Một mảnh của tờ
giấy vừa mới bong ra khỏi tường. Một khoảng nhỏ trên tường
bị lộ ra.

TRỞ LẠI BARTON

Anh tay đi tới và giẫm chân lên giường. Anh miết nhẹ tấm
giấy dán trở lại tường.

Anh nhìn tay.

BÀN TAY ANH

Dính dính mồ hôi của bức tường.

Anh lau tay vào áo. Chúng ta nghe thấy tiếng muỗi vo ve.

Barton nhìn quanh.

RÕ DẦN

MỘT MÁY ĐÁNH CHỮ làm việc với tốc độ cao. Tốc độ quá nhanh
khiến ta không thể nào đọc được chữ trên đó.
TỪ TỪ LÙI LẠI

về phía Barton. Anh đang ngồi trên một chiếc ghế bành
trong phòng chờ, mắt nhìn chằm chằm trống rỗng. Tiếng điện
thoại ở phía xa vang lên. Mắt Barton mệt mỏi và đỏ ngầu.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Nguời nữ thư ký mặt dữ dằn đang ngồi đánh tài liệu. Cửa
văn phòng mở. Phía hậu cảnh, một người đàn ông trung niên
thấp, mặc vest màu tối đi ra.

Ông ta Nói với nhân viên:

ÔNG CHỦ
Hôm nay tôi sẽ ăn ở canteen.

Ông ta thấy Barton:

ÔNG CHỦ
Anh này là ai?

Người thứ ký nhìn lên từ máy đánh chữ, nhìn vào


tờ giấy trên bàn.

THƯ KÝ
Barton Fink, thưa ông Geisler.

GEISLER
Chi tiết hơn xem nào.

BARTON
Tôi là biên kịch thưa ông
Geisler. Ted Okum nói rằng tôi
nên qua chỗ ông vào sáng nay về

GEISLER
Đóng phim bao giờ chưa?

BARTON
… Dạ? Tôi không…

GEISLER
Chúng tôi cần một người da đỏ
cho một bộ phim của Norman
Steele.

BARTON
Tôi là một biên kịch. Ông Ted O…

GEISLER
Cứ suy nghĩ đi Fink. Các biên
kịch đến rồi đi, chúng tôi luôn
cần người da đỏ.

BARTON
Tôi là một biên kịch. Ted Okum
cho biết ông đang sản xuất bộ
phim cho Wallace Beery mà tôi
đang làm việc.

GEISLER
Gì cơ? Ted Okum thì biết cách
đếch gì. Tôi đã có đủ phim cho
năm nay rồi. Điều mà Ted Okum
không biết là anh có thể bị vắt
kiệt trong canh bạc của
Hollywood đấy.

BARTON
Vậy tôi nên nói chuyện với ai?

Geisler nhìn một cách hằn học. Không hề nhìn thư


ký, ông ta nói với bà ta:

GEISLER
Gọi Lou Breeze cho tôi.

Ông ta ngồi lên bàn, đưa tay về phía thư ký khi


nhìn chằm chằm vào Barton.

Sau một lúc:

THƯ KÝ
Ông Geisler cần gặp ông ấy ạ?

Bà ta đặt điện thoai vào tay Geisler.

GEISLER
Ông Lou à? Bố già Lipnik sáng
nay thế nào? Thế à? … Thế à? …
Được rồi, tôi gọi cho ông là vì
có một nhà biên kịch ở đây,
Fink, trông thật khiếp. Hắn nói
rằng tôi sản xuất một phim đấu
vật của Wallace Beery? Tôi là
cái đếch gì ở đây thế? … Được
rồi? Ông có tin đó ở đâu? …Mẹ
kiếp, được rồi … Không không,
được rồi.

Ông ta đưa trả lại điện thoại mà không hề nhìn.


Nữ thư ký cầm lấy và đặt xuống.

GEISLER
… Được rồi, cậu bé, đi thôi.

NƠI ĂN TRƯA

Barton và Geisler ngồi ăn trưa trong một khoang


bán hình tròn. Geisler nói qua một cái miệng nhồm
nhoàm thức ăn:

GEISLER
Đừng có lo lắng gì cả. Phim hạng
hai thôi. Tôi sẽ mang kịch bản
đến để xin ngân sách, họ sẽ
duyệt nó mà không hề nhìn qua.
Cuộc sống ngắn ngủi thôi mà.

BARTON
Nhưng ông Lipnik muốn xem qua
bản thảo, cuối tuần này.

GEISLER
Tất nhiên lúc đó là thế. Và ông
ta sẽ quên sạch mọi thứ khi mông
của anh rời khỏi ghế sofa của
ông ta.

BARTON
Vâng. Tôi chỉ đang gặp rắc rối
với phần mở đầu. Thật nực cười.
Tôi bế tắc. Tôi thấy rằng mình
cần phải có chỉ dẫn ban đầu …
người ta chờ đợi cái gì?
GEISLER
Wallace Beery. Phim làm về đấu
vật. Anh cần gì cơ chứ, một
đường lối á?

Geisler nhai miếng pho mát và nhìn chằm chằm vào


Barton.

GEISLER
… Nghe này, anh đang bối rối
phải không? Anh cần chỉ dẫn? Hãy
nói chuyện với một nhà biên kịch
khác.

BARTON
Ai cơ?

Geisler đứng dậy và ném chiếc khăn xuống đĩa.

GEISLER
Chúa ơi, cứ thử nhìn quanh mà
xem, chắc chắn anh sẽ tìm được
ai đó. Làm ơn, nhìn cho rõ vào
nhé.

PHÒNG VỆ SINH NAM

Barton đứng tiểu. Anh ta nhìn chằm chẳm vào bức tường
trước mặt. Sau một lúc, anh quay đầu, lắng nghe.

Chúng ta nghe thấy tiếng ai đó như thể chuẩn bị nôn rất


nhiều. Sau đó là tràng dài nôn ọe.

Barton đóng cúc quần và đi về phía phát ra âm thanh.

Người trong phòng vệ sinh hắng giọng.

Barton cúi rạp người xuống.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Camera quay xuống, chiếu cảnh một chiếc quần màu xanh và
đôi giày đánh sáng bóng của người đang guỳ trong đó. Một
chiếc khăn tay trắng trải xuống nền để bảo vệ đầu gối của
chiếc quần. Bồn cầu xả nước. Người đàn ông này đứng dậy,
nhặt chiếc khăn và giũ.
BARTON

Anh vội vàng đứng thẳng người và đi ra bồn rửa tay. Anh
bắt đầu rửa tay. Tiếng cửa phòng vệ sinh mở.

Barton liếc qua vai.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Cửa phòng vệ sinh mở.

BARTON

Vội vàng nhìn trở lại đôi tay.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Anh rửa đi rửa lại dưới vòi nước. Ta nghe thấy tiếng bước
chân lại gần.

BARTON

Cố gắng nhìn vào đôi tay. Người đàn ông đi về phía vòi
nước và vặn vòi.

Barton không thể ngăn việc liếc nhìn lên.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Ông ta khá nhỏ nhắn, khoác bộ đồ vest màu xanh sậm. Ông ta
có đôi mắt nâu ấm áp, một chiếc mũi quý tộc và bộ râu muối
tiêu. Ông ta cười dịu dàng với Barton.

BARTON

cười ngượng ngùng và nhìn trở lại đôi bàn tay. Người đàn
ông súc miệng và nhổ vào bồn.

Sau một lúc, Barton lại nhìn lên.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG

phản ứng lại cái nhìn của Barton khi ông ta rửa tay. Lần
này, ông ta gật đầu đi kèm theo nụ cười.
BARTON
lại nhìn xuống, sau đó nhìn lên.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG

Chìa đôi tay vẫn còn nước.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG


Tôi là Bill Mayhew. Xin lỗi vì
chuyện vừa rồi.

Giọng của ông ta lẫn đôi chút giọng miền nam.

BARTON
Tôi là Barton Fink.

Họ bắt tay nhau sau đó ai làm việc người nấy.

Camera chiếu vào Barton trong khi vòi nước của Mayhew được
tắt đi. Ông ta bước chân xa dần. Bỗng nhiên, mắt Barton mở
to.

BARTON
… chúa ơi …. W.P.!

Người đàn ông nhỏ bé dừng chân và quay lại.

MAYHEW
Anh nói gì cơ?

BARTON
Ông là W.P. Mayhew à? Nhà biên
kịch?

MAYHEW
Cứ gọi tôi là Bill thôi.

Barton dựa lưng vào bồn rửa mặt, đối diện với người đàn
ông nhỏ bé, tay anh chảy nước xuống sàn. Hai người cùng im
lặng. Barton hào hứng một cách lạ lùng. Giọng anh gấp gáp.

BARTON
Bill!...

Mayhew gật đầu với một nụ cười điềm tĩnh. Cuối cùng,
Barton cũng thốt ra lời.
BARTON
… Ông là tiểu thuyết gia danh
giá nhất thời này.

Mayhew dựa lưng vào tường.

MAYHEW
Ôi, cảm ơn chàng trai, anh thật
tử tế. Tôi bị giữ chân ở đây vì
đồng tiền, tôi chưa từng được
thưởng thức vở kịch nào của anh.

Ông ta mỉm cười.

MAYHEW
… Đúng rồi, anh Fink, tin về anh
cũng cũng tới được với chúng tôi
ở Hollywood.

Ông ta lấy ra một chai rượu nhỏ và mở nắp.

BARTON
Thưa ngài, tôi rất hãnh diện vì
ngài nhận ra tên tôi. Chúa ơi,
tôi không hề biết rằng ngài ở
Hollywood.

MAYHEW
Tất cả những biên kịch cuối cùng
cũng tìm đường tới được đây. Có
lẽ đó là lý do tại sao tất cả
chúng ta lại có sự đột phá mạnh
mẽ như thế.

Ông hắng giọng, nhấp một ly rượu và vẫy về phía


Barton.

MAYHEW
… Làm một chút không anh Fink?

BARTON
Bây giờ vẫn còn hơi sớm với tôi.

MAYHEW
Vậy, thế nhé.

Ông ta uống thêm vài ngụm.


BARTON
… Bill, nếu tôi làm phiền ông,
ông cứ nói, tôi biết rằng ông
rất bận. Tôi chỉ nghĩ rằng liệu
tôi có thể nhờ ông một chuyện
được không … tóm lại là, ông có
bao giờ viết kịch bản cho một bộ
phim về đấu vật bao giờ chưa?

Mayhew nhìn anh, một lúc sau hắng giọng.

MAYHEW
…. Tay anh đang chảy nước kìa.

Barton nhìn xuống tay, sau đó lấy một chiếc khăn


khô màu nâu ở trên giá.

Mayhew thở dài:

MAYHEW
… Anh Fink, không hề có một thể
loại phim mà Bill Mayhew chưa
từng được mời viết. Tôi từng thử
sức trong thể loại phim đấu vật
cũng như vô số các thể loại phim
khác và cũng có được đôi chút
thành công. Tôi cho rằng anh là
người mới ở đây, háo hức tạo ra
một sản phẩm chất lượng. Tuy
nhiên, thời điểm này …

Ông ta vẫy chai rượu.

MAYHEW
… tôi phải uống rượu. Tại sao
anh không tới chỗ tôi nhỉ, ở số
15, chiều nay nhé …

Ông ta bỏ đi.

MAYHEW
… và chúng ta sẽ bàn tới những
cảnh đấu vật cùng vô số thứ
khác.

SỐ PHÒNG 15
Camera chiếu cận cảnh vào những con số la mã trên cánh cửa
trắng.

Từ bên trong, tiếng nói giận dữ của Mayhew vang ra. Tiếng
đồ đạc vỡ loảng xoảng, lẫn trong tiếng nói nhẹ nhàng của
một phụ nữ.

CAMERA TỪ TỪ QUAY NGƯỢC LẠI

Hướng vào Barton, đứng ngoài cửa.

Tiếng bên trong dịu đi một chút. Tiếng người phụ nữ lại
thốt lên.

Barton ngập ngừng một chút, anh lắng nghe, suy nghĩ một
lúc và quyết định gõ cửa.

Khi nghe thấy tiếng gõ bên ngoài, người phụ nữ ngừng nói
trong khi Mayhew khóc rấm rứt.

Cửa mở.

Người phụ nữ nhìn như thể vừa mới khóc.

NGƯỜI PHỤ NỮ
… Tôi có thể giúp gì được anh?

BARTON
Tôi xin lỗi. Tôi … tên tôi là
Fink. Bill bảo tôi ghé qua. Ông
ấy có ở trong nhà không?

WOMAN
Ông Mayhew không sẵn sàng tiếp
khách lúc này.

Chúng ta nghe thấy tiếng nức nở của Mayhew bên trong.

MAYHEW
EM YÊU! EM YÊU CỦA ANH ĐÂU RỒI!

Người phụ nữ liếc nhìn về phía sau, có vẻ hơi ngượng. Cô


ta đi hẳn ra ngoài và đóng cửa.

NGƯỜI PHỤ NỮ
Anh Fink, tôi là Audrey Taylor,
thư ký của ông Mayhew. Chuyện
vừa rồi có vẻ không hay lắm. Tôi
thực lòng xin lỗi …

Qua cánh cửa, giọng Mayhew vẫn tấm tức.

BARTON
Ông ấy có ổn không?

AUDREY
Ông ấy sẽ ổn thôi … Khi ông ấy
không thể sáng tác được, thì ông
ấy uống rượu.

MAYHEW
EM ĐÂU RỒI, MẸ KIẾP, EM YÊU CỦA
ANH ĐÂU?

Cô ta gạt lọn tóc che mắt.

AUDREY
Tôi xin lỗi, thật là xấu hổ quá.

BARTON
Cô thì sao? Cô có ổn không?

AUDREY
Tôi không sao … Anh có phải biên
kịch không?

BARTON
Vâng. Tôi đang bắt đầu làm một
kịch bản phim. Cứ gọi tôi là
Barton.

Audrey chạm tay Barton.

AUDREY
Tôi sẽ nói với Bill rằng anh có
qua. Chắc ông ấy sẽ muốn thu xếp
lại cuộc gặp gỡ với anh.

BARTON
Có lẽ khi nào đó tôi và cô cũng
nên gặp nhau. Tôi xin lỗi vì hơi
đường đột. Tôi chỉ là không biết
ai ở đây thôi.
Audrey cười.

AUDREY
Có lẽ là cả ba chúng ta, anh
Fink nhé.

BARTON
Ôi không, Barton chứ.

AUDREY
Barton. Anh Barton này, tôi
không chỉ là thư ký của Bill.
Bill và tôi .. Tôi yêu. Chúng
tôi …

GIỌNG MAYHEW
EM YÊU! EM YÊU CỦA ANH ĐÂU RỒI.

Audrey quay lại nhìn. Bên trong, tiếng đĩa vỡ và


tiếng bước chân nặng nề.

BARTON
Tôi hiểu.

AUDREY
… Tôi biết thế này xem có vẻ
buồn cười…

BARTON
Ôi không

Audrey vội vàng:

AUDREY
Chúng tôi cần nhau. Chúng tôi
cho nhau … những gì chúng tôi
cần.

GIỌNG NÓI
EM YÊU!! Mẹ kiếp … nước lênh
láng … EM YÊU.

AUDREY
Tôi xin lỗi, anh Fink. Xin đừng
đánh giá chúng tôi. Xin đừng…

Cô ta bối rối lùi vào và đóng cửa.


CẬN CẢNH VÀO MỘT HỘP ĐỒ ĐƯỢC GÓI NHỎ.

Chữ viết tay trên hộp này có thông điệp: “Hy vọng cái này
sẽ giải quyết được chuyện đấy, ông Fink. Chet.”

Barton xé lớp vỏ ngoài và thấy một chiếc hộp nhỏ. Anh lấy
hai chiếc đinh bấm.

PHÒNG CỦA BARTON TRONG KHÁCH SẠN

Đêm tối, giấy dán tường trên giường ngủ lại bong ra, giấy
bên kia cũng bị bong luôn.

Barton tới giường. Anh ta miết nhẹ chiếc mé giấy thứ nhất
và cắm đinh vào trên đầu.

CỰC CẬN CẢNH vào chiếc đinh. Barton ấn mạnh để đẩy cái
đinh vào, chất dẻo màu vàng tràn ra khỏi cái lỗ và vòng
quanh chiếc đinh.

CẬN CẢNH VÀO BARTON miết nhẹ cái mảnh giấy thứ hai. Vừa
miết giấy, anh vừa nghe ngóng. Ở bên kia bức tường, một
phụ nữ đang rên rỉ.

Sau một vài giây đứng im, Barton chạm tai vào tường.

CẬN CẢNH vào Barton, tai anh chạm vào tường.

Tiếng rên rỉ của phụ nữ, giường rung lên xen lẫn với tiếng
cười của người tình của cô ta.

Barton nhăn nhó, anh ngồi xuống giường rồi đi về phía bàn
nơi anh ngồi. Anh nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong máy
đánh chữ.

GÓC NHÌN CỦA ANH: phần trắng của tờ giấy quanh chiếc máy
đánh chữ.

Chúng ta lại nghe thấy tiếng rên rỉ.

TRỞ LẠI BARTON

Vẫn nhìn chằm chằm, mồ hôi vã ra.

GÓC NHÌN CỦA ANH


Anh nhìn tờ giấy trắng.

Tiếng rên rỉ ở phòng bên kia bị chặn đứng bởi hai tiếng gõ
cửa rất to.

CỬA

Barton mở cửa. Charlie Meadows dựa lưng vào tường, cười.

CHARLIE
Chào hàng xóm.

BARTON
Charlie. Anh khoẻ không?

CHARLIE
Chúa ơi, tôi hy vọng không làm
phiền anh một lần nữa. Tôi nghe
thấy tiếng chân anh đi qua lại.
Nghĩ rằng là tôi vào cũng được.

BARTON
Được, vào đi Charlie. Tôi còn
chưa bắt đầu làm gì hết. Tai anh
sao thế?

Tai trái của Charlie bị nhét bông gòn. Anh ta đi


vào:

CHARLIE
À ừ, bệnh tai kinh niên ấy mà.
Nó khỏi đôi lúc, sau đó đâu lại
vào đấy. Tôi phải nhét bông vào
lỗ tai để nó không chảy. Đừng
lo, bệnh này không lây đâu.

BARTON
Anh đi khám bác sĩ chưa?

Charlie phẩy tay chán ngán.

CHARLIE
Ối giời, bác sĩ gì chứ. Họ có
thể nói gì với tôi nào? Anh
không thể đổi đầu mới được.
BARTON
Không, tôi đoán anh bị kẹt với
cái đầu này rồi. Ngồi đi.

Charlie ngồi xuống mé giường.

CHARLIE
Cảm ơn, tôi muốn mời anh sang
chỗ tôi lắm, nhưng bên đó bề bộn
kinh. Anh có gia đình chưa,
Bart?

BARTON
Chưa.

CHARLIE
Tôi cũng chưa bị trói cổ.

Anh ta lấy một chai rượu bé ra.

CHARLIE
… có người yêu chưa?

BARTON
Chưa. Tôi đoán là do công việc
của tôi. Tôi chăm chú quá mức.
Tôi không biết nữa, tôi thực sự
chẳng có thời gian quan tâm tới
gì khác, vì thế sẽ là không công
bằng …

CHARLIE
Đúng thế, các quý cô luôn đòi
hỏi được chăm sóc. Theo kinh
nghiệm của tôi, họ giả vờ chăm
sóc anh nhưng nó chỉ là giả vờ
thế thôi và họ đòi được chú ý
đáp lại, thêm cả lãi nữa. Thế
còn gia đình anh thì sao, Bart?
Họ thế nào?

Barton cười.

BARTON
Bố mẹ tôi sống ở Brooklyn, cùng
với chú tôi.
CHARLIE
Ông bà già tôi qua đời rồi. Giờ
chỉ còn ba chúng tôi …

Anh ta đập tay vào đầu, chậc lưỡi.

CHARLIE
… Người ta nói thế nào nhỉ? Tôi,
chỉ tôi và mình tôi.

BARTON
Thật mệt mỏi nhưng chúng ta đều
cô đơn trên cái thế giới này,
phải không Charlie? Tôi từng có
gia đình và bạn bè ở bên nhưng …

Anh nhún vai.

CHARLIE
Anh chẳng lạ gì với sự cô đơn.
Tôi đoán vì tôi không có tiền,
đặc biệt là chỗ mà các cô để ý.
Khi làm việc, tôi có cơ hội làm
chuyện nọ chuyện kia, nếu anh
hiểu ý tôi là gì. Tôi có thể kể
chuyện khiến anh dựng tóc gáy
nhưng có vẻ như anh cũng đã nghe
đâu đó rồi.

Anh ta cười, hàm chỉ tới bộ tóc dựng đứng của


Barton, rồi đưa ra một tấm ảnh từ trong túi. Anh
ta đưa cho Barton:

CHARLIE
… Đấy là tôi khi ở thành phố
Kansas đấy, bắt đầu khởi nghiệp
ở đó.

BỨC ẢNH

Charlie cười và vẫy tay. Một chân anh ta đặt trên


chiếc xe khách du lịch 1939. Tay anh ta cầm một
chiếc vali đã cũ.

CHARLIE
… Ảnh này do một khách hàng của
tôi chụp. Họ còn hơn là khách
hàng đối với tôi, anh Barton ạ.
Họ thực sự trân trọng những thứ
mà tôi mang đến cho họ. Anh thấy
đấy, chồng cô nàng không có nhà
lúc đó.

BARTON
Anh biết không, Charlie, theo
một cách nào đó thì tôi rất ghen
tị với anh. Công việc hàng ngày
của anh, anh biết điều gì chờ
đợi mình ở phía trước. Anh biết
các thủ thuật. Công việc của tôi
là đào sâu, cứ cho là thế đi,
đào bới những thứ ở tận trong
sâu thẳm, thứ gì đó chân thật.
Chẳng có lộ trình nào cho cái
này cả …

Anh nhìn từ Charlie tới chiếc đánh máy chữ hiệu


Underwood.

BARTON
… và khám phá có thể rất đau
đớn. Nỗi đau mà phần lớn con
người không hề hay biết.

Anh quay lại nhìn Charlie.

BARTON
… Chắc anh thấy chán lắm.

CHARLIE
Không hề. Hay đấy chứ.

BARTON
Đấy …

Anh chép miệng buồn bã.

BARTON
… nghe có vẻ to tát từ một người
đang viết kịch bản phim đấu vật
cho Wallace Beery.
CHARLIE
Beery! Anh làm vệc đó á. Anh ấy
rất giỏi. Một diễn viên tuyệt
hảo. Mặc dù với tôi thì anh ta
không thể lại được với Jack
Oakie được. Oakie, tuyệt vời.
Hài hước kinh khủng. Nhưng anh
đừng hiểu lầm. Beery à, phim về
đấu vật có thể sẽ rất hay đấy.
Tôi cùng từng vật nhau ở thời
trung học. Tôi đoán anh cũng
biết mấy đường cơ bản?

BARTON
Không, tôi chưa từng xem phim
nào cả. Tôi không quan tâm tới
việc đó lắm.

CHARLIE
Không sao, nhưng trời ạ, anh nên
biết nó là cái gì chứ. Tôi có
thể chỉ cho anh chỉ trong 30
giây.

Anh ta chống tay chân xuống đất.

CHARLIE
… Anh không tương xứng với cân
của tôi nhưng chỉ là để cho anh
xem thôi.

BARTON
Không sao đâu mà, thật đấy?

CHARLIE
Không có gì đâu, đồng chí. Đấy
là thứ dễ nhất trên thế gian
này. Anh chỉ cần quỳ sang bên
trái tôi, đặt tay phải lên đây …

Anh ta chỉ vào bắp tay phải.

CHARLIE
… và tay trái đây.

Anh ta chỉ vào bắp trái.


Barton ngập ngừng.

CHARLIE
… Anh có thể làm được mà!

Barton nghe lời.

CHARLIE
… được rồi, khi tôi nói “sẵn
sàng … vật” anh cố gìm tôi và
tôi cũng cố gìm anh. Toàn bộ trò
chơi chỉ có thế. Anh hiểu không?

BARTON
… được rồi.

CHARLIE
Sẵn sàng … Vật!

Với chỉ một động tác nhẹ nhàng, Charlie lật ngửa
Barton, đầu và vai anh đập mạnh vào sàn nhà.
Charlie gìm chặt vai của Barton bằng phần trên cơ
thể của anh ta.

Một lúc sau, Charlie đứng dậy, đưa tay kéo


Barton.

CHARLIE
Chết tiệt, tôi lại làm thế nữa
rồi. Chúng ta chắc làm hàng xóm
phía dưới tỉnh giấc đây. Anh có
đau không đấy?

Barton có vẻ choáng váng.

BARTON
Không sao, không sao.

CHARLIE
Đấy, đấu vật chỉ có thế thôi.
Ngoại trừ anh nghe thấy những
tiếng gầm gào trước khi vật
nhau. Dù sao, đây là lần đầu
tiên của anh và cân nặng của anh
quá ít so với tôi.

Barton tự đứng dậy và bóp lưng.


CHARLIE
… chúa ơi, tôi làm anh đau!

Anh ta đập tay lên đầu.

CHARLIE
… tôi đúng là một tên to xác đần
độn. Tôi thực lòng xin lỗi.

Chúng ta nghe thấy tiếng nước chảy. Charlie đi


vào phòng với một chiếc khăn ướt.

Barton nhận chiếc khăn và đắp lên đầu.

CHARLIE
… Anh chắc là anh ổn chứ?

Barton đứng dậy.

BARTON
Tôi ổn mà Charlie. Không sao
đâu. Thật ra thì việc đó rất có
ích nhưng có lẽ tôi nên quay trở
lại làm việc.

Charlie nhìn anh lo ngại, sau đó quay đi, tiến về


phía cửa.
CHARLIE
Tôi thật không phải khi làm thế
với anh. Tôi có cơ thể to lớn
hơn.

Anh ta mở cửa.

CHARLIE
… Đừng buồn quá. Tôi không phải
đối thủ của anh về trí tuệ. Cứ
gọi cho tôi nếu anh cần gì nhé.

Cửa đóng.

Barton đi tới bàn làm việc và ngồi xuống, xoa xoa cổ. Anh
chỉnh chiếc máy đánh chữ và nhìn vào chiếc máy.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Tranh giấy.
MỜ DẦN:

TOÀ NHÀ CHUNG CƯ

Ở khu phía đông của Manhattan. Buổi sáng sớm,


tiếng giao thông đã ồn ào cũng như là tiếng rao
của người bán cá.

TRỞ LẠI BARTON

Anh mát xa cổ, nhăn mặt và nhìn vào trang giấy.

Anh nhìn lên trên.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Cô gái xinh đẹp ngoài bãi biển.

BARTON

Nhìn bức tranh. Anh đặt tay lên tai.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Thiếu nữ xinh đẹp. Tiếng sóng biển lớn dần.

BARTON

Đầu ngẩnh lên. Tiếng sóng biển hoà lẫn với tiếng nước
chảy. Barton nhìn xung quanh.

PHÒNG TẮM

Barton vào phòng tắm. Charlie bỏ quên vòi nước, khiến nước
chảy xuống sàn phòng tắm. Barton vội vàng vặn vòi nước.
Anh gấp tay áo và sục tay vào bồn nước.

Khi anh bỏ tay ra ngoài, cầm cái gì đó lên, ta thấy tiếng


nước chảy ồ ạt.

TAY BARTON

Cầm một miếng bông ướt.

BARTON
Sau một lúc, anh nhận thấy miếng bông ở đâu ra và vứt nó
đi.

RÕ DẦN

MỜ DẦN:

CẬN CẢNH VÀO TIÊU ĐỀ CUỐN SÁCH:

"NEBUCHADNEZZAR
CỦA
W.P. Mayhew"

Một bàn tay cầm bút viết chữ: “Tặng Barton. Hy vọng cuốn
sách nhỏ này sẽ giúp anh khuây khoả. Bill”.

Cuốn sách được gấp lại và có người cầm lên.

GÓC RỘNG HƠN

Mayhew ngồi đối diện với Barton, ông ta phát ra một tiếng
động lớn. Barton, Mayhew và Audrey ngồi quanh chiếc bàn
trong chuyến picnic. Đây là một trong số ít những chiếc
bàn nằm trong khu bán bánh nhân thịt ngoài trời.

Lúc này trời chiều muộn, khá yên bình. Những tia nắng cuối
cùng chiếu qua hàng cây cọ. Ba người này là những thực
khách duy nhất của hiệu bánh.

Chiếc xe Ford đen của Mayhew đỗ ở phía mé. Mayhew dựa lưng
vào ghế.

MAYHEW
Nếu nhắm mắt, tôi gần như có thể
ngửi thấy mùi của cây sồi.

AUDREY
Đấy là mùi hamburger, Bill.

MAYHEW
Vậy là khứu giác của tôi giống
như một phụ nữ. Lừa lọc và dối
gian …

Mắt ông ta vẫn nhắm, ông ta vẫy cánh tay nhẹ


nhàng trong gió.
MAYHEW
… Dù vậy, tôi phải nói rằng tôi
chưa từng thấy yên bình như thế
này kể từ những ngày làm việc
hăng say. Anh có thấy thế không,
Barton? Viết lách có bình yên
không?

BARTON
Thực ra là không, Bill ạ …

Barton nhìn Audrey lo lắng trước khi nói.

BARTON
… Không, tôi luôn thấy rằng sáng
tác bộc phát ra từ nỗi đau khổ
khôn cùng trong tâm can. Có thể
đó là một nỗi đau từ việc nhận
ra rằng ta cần làm gì cho những
người xung quanh ta để giúp đỡ
họ, bằng cách nào đó xoa dịu nỗi
thống khổ của họ. Có lẽ đó chỉ
là nỗi đau mang tính cá nhân. Dù
thế nào, tôi không tin rằng tác
phẩm tuyệt vời không kèm theo
cái đó.

MAYHEW
Mmm, về phần tôi, tôi thích bịa
ra mọi thứ hơn. Đúng thế. Trốn
chạy … Đó là khi tôi không thể
viết, tôi không thể trốn chạy
bản thân, rằng tôi muốn xé toạc
đầu ra và hò hét chạy trên đường
phố với những quả bóng trong cái
giỏ của người hái quả.

Ông ta thở dài và với lấy một chai Wild Turkey.

MAYHEW
… Đôi khi cái này cũng giúp được
đôi chút.

AUDREY
Nó chẳng giúp được gì cả, Bill.

BARTON
Đúng vậy, Bill. Tôi chưa bao giờ
thấy nó giúp ích gì cho việc
sáng tác của tôi.

Mayhew bỗng nhiên bực mình:

MAYHEW
Công việc sáng tác của anh à?
Chàng trai, anh đã bao giờ nghe
thấy chuyện vú em của Soloman
chưa …

Audrey, nhận thấy điều bất thường, vội vàng chen


ngang. Cô chạm tay vào quyển sách trên bàn.

AUDREY
Anh nên đọc quyển này, Barton ạ.
Tôi cho rằng đấy là tác phẩm hay
nhất trong những tác phẩm tuyệt
vời của anh ấy.

Mayhew liếc xéo cô.

MAYHEW
Và thế là giờ đây tôi được cho
là một con chó già chờ tới giờ
được ăn.

AUDREY
Kìa anh Bill?

BARTON
Nghe này, có lẽ đây không phải
chuyện của tôi nhưng một người
tài năng như ông, ông không nghĩ
rằng nghĩa vụ đầu tiên của mình
là phải cống hiến cho xã hội à?
Ông không thấy cần phải làm gì
đó để sáng tác trở lại à?

MAYHEW
Thế việc đó là gì, chàng trai?

BARTON
Tôi không biết rõ ràng nhưng tôi
biết chắc rằng rượu làm hại ông
thế nào. Ông tự cô lập bản thân
khỏi năng khiếu và khỏi tôi,
khỏi Audrey, khỏi người bình
thường và khỏi nghệ thuật.

MAYHEW
Không đâu chàng trai, uống rượu
không hề có nghĩa là xua đuổi
mọi người. Không, tôi dùng nó để
xây dựng lên vài thứ.

BARTON
Thứ gì cơ?

MAYHEW
Tôi xây dựng một con đê. Từng
ngụm một, từng viên gạch một.
Nâng cao con để để chặn sóng con
sông đang dâng cao kia đập vào
nhà của tôi.

AUDREY
Có lẽ anh cũng nên làm thế
Barton ạ, trước khi anh bị chôn
dưới đống rác rưởi của anh ấy.

Mayhew chép miệng.

MAYHEW
Em yêu của tôi giả vờ như đang
mất hết kiên nhẫn với tôi,
Barton ạ nhưng cô ấy có thể chịu
đựng được tất cả mọi chuyện.

AUDREY
Không phải là bất cứ thứ gì,
Bill. Đừng thử em.

BARTON
Ông thật may mắn, cô ấy chịu
đựng ông hết sức có thể.

Mayhew đứng dậy.

MAYHEW
Thật thế à? Có lẽ dưới con mắt
của một cậu bé thì đúng là như
vậy. Những người biết về trái
tim con người, họ có thể sẽ nói
rằng, Bill ở đây, anh trao hết
cả tình yêu cho nàng và được
nàng đáp lại bằng sự thương hại,
thật thảm.

AUDREY
Dừng lại đi, anh Bill!

Ông ta tới một góc giữa hai cây cọ, vẫn cầm chai rượu,
quay lưng vào Barton và Audrey và tè vào bãi cỏ.

Ông ta hát lớn bài Old Black Joe.

Audrey đi về phía ông ta.

BARTON

Nhìn theo cô.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Audrey chạm vào khuỷu tay của Mayhew. Ông ta nhìn cô,
không hát nữa, cô thì thầm gì đó và ông ta gào lên:

MAYHEW
Em yêu, sự thật luôn luôn cay
đắng.

Cô lại chạm vào người ông ta, thì thầm gì đó và ông ta gạt
cô ra, đánh cô ngã xuống đất.

MAYHEW
Cô định liều phá vỡ con đê của
tôi à!

BARTON đứng dậy.

AUDREY đi về phía Barton.

MAYHEW

Đi về phía con đường mù mịt, lẩm nhẩm nói một mình và vung
vẩy chai rượu Wild Turkey.

AUDREY
Cứ để anh ta đi.
BARTON
Tên khốn nạn … Cô đừng hiểu lầm
tôi, ông ta đúng là một cây viết
tài hoa.

Anh nhìn xuống đường. Mayhew giờ chỉ còn là hình


hài nhỏ, mờ mịt trong cát bụi.

MAYHEW
Ta sẽ đi tới Thái Bình dương và
từ đó ta sẽ … ứng biến.

BARTON
Cô có ổn không?

Chúng ta nghe thấy âm thanh từ xa:

MAYHEW
Đồi im lặng ở Darien.

Audrey bật khóc. Barton quàng tay qua người cô.


Cô dựa vào anh.

BARTON
Audrey, cô không thể chịu đựng
mãi thế này được.

Cô từ từ lấy lại bình tĩnh, lau nước mắt.

AUDREY
… Ôi Barton, tôi cảm thấy thương
hại … anh ấy.

BARTON
Gì cơ? Tên khốn đó à!

AUDREY
Không, đôi khi anh ấy chỉ … à,
anh ấy nghĩ về Estelle. Vợ anh
ấy vẫn sống ở Fayettesville. Cô
ấy có bệnh.

BARTON
Thật à?
Anh xem suy nghĩ một lúc, song sau đó lại tức
giận.

BARTON
… như thế cũng không bào chữa
được cho hành vi của hắn.

AUDREY
Anh ấy sẽ quay trở lại khi mềm
yếu và xin lỗi. Anh ấy lúc nào
cũng thế cả.

BARTON
Nhưng nó không thể bào chữa cho
việc … ?

AUDREY
Barton. Đồng cảm là phải thấu hiểu.

BARTON
Gì cơ? Tôi không hiểu?

Audrey nhìn chăm chằm vào anh.

MAYHEW

Ông ta giờ rất xa, người chao đảo song trông vẫn sang
trọng trong bộ đồ vest mùa hè màu sáng. Lời bài hát Olb
Black Joe vang lên.

RÕ DẦN

PHÒNG BARTON TRONG KHÁCH SẠN

Camera từ góc cao, chiếu xuống Barton. Căn phòng tối.


Barton nằm, vẫn còn mặc nguyên quần áo, giang chân tay
trên giường. Anh đang ngủ. Tiếng muỗi vo ve khuấy động
không gian tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, Barton tát vào má. Mắt anh mở nhưng người vẫn
bất động. Tiếng muỗi lại vo ve. Barton nhổm người dậy và
bật đèn gần giường. Mắt anh đảo qua đảo lại. Anh chờ đợi
và lắng nghe.

Tiếng muỗi dần dần mất đi.

Mắt Barton đảo quanh.


GÓC NHÌN CỦA ANH

Chiếc máy đánh chữ đặt trên bàn làm việc, một mảnh giấy
cuộn một nửa trên chiếc máy.

MÁY ĐÁNH CHỮ

Barton đi tới và ngồi trước chiếc máy.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Bên cạnh chiếc máy là một vài tờ giấy bị vo tròn. Tờ giấy


kẹp trong chiếc máy có chữ:

MỜ DẦN:

NHÀ NGHỈ

ở khu phía đông. Ta có thể nghe thấy tiếng ồn ào


của những người bán cá. Ít xe cộ đi lại vì vẫn
còn quá sớm.

TRỞ LẠI BARTON

Anh nhìn tờ giấy.

CẬN CẢNH VÀO NGÓN CHÂN CỦA BARTON

Đung đưa.

Một ngón chân chạm vào đôi giày được đánh bóng, đặt dưới
bàn làm việc.

Ta nghe thấy tiếng đánh máy.

TRANG GIẤY

Một đoạn mới bắt đầu bằng: “Một người đàn ông to lớn…”

CHÂN CỦA BARTON

anh đưa chân vào giày.

TRANG GIẤY: “Một người đàn ông lớn trong bộ đồ chặt …”

Tiếng đánh máy chữ dừng lại.


BARTON nhìn tờ giấy đầy ngờ vực. Có điều gì không ổn.

CHÂN CỦA ANH

Trượt lên trượt xuống, bơi trong đôi giày, to hơn cỡ của
anh vài số.

Anh nghe thấy tiếng gõ cửa.

BARTON đứng dậy ra mở cửa.

Charlie cười ở phía ngoài, cầm một đôi giày đã được đánh
sáng bóng.

CHARLIE
Tôi hy vọng đây là giày của anh.

BARTON
Chào Charlie.

CHARLIE
Vì như vậy có nghĩa họ đưa giày
của tôi cho anh.

BARTON
Đúng là thế đấy. Anh vào đi.

Hai người đàn ông chân đi tất, bước vào trong phòng.
Barton cúi xuống bàn làm việc, lấy giày cho Charlie.

CHARLIE
Mẹ khỉ, thật là một ngày tồi tệ.
Anh có bao giờ gặp ngày nào như
thế này không?

BARTON
Có vẻ như không bao giờ, nhưng,
gần đây.

Chalrie ngồi trên mép giường.

CHARLIE
Chúa ơi, ngày này thật chán. Cảm
giác như tôi gần như không thể
bán được đá ở sa mạc Sahara vậy.
Được rồi, anh không cần bảo
hiểm, vậy thì đó là mất mát của
anh. Nhưng chúa ơi, người ta mới
thô lỗ làm sao. Cảm giác như
phải nói chuyện với một người
bình thường để lấy lại …

BARTON
Rất hân hạnh. Tôi thấy được động
viên đôi chút.

CHARLIE
Động viên, đúng thế …

Mỉm cười, Charlie lấy ra chai rượu.

CHARLIE
… những thứ tốt được đóng chai,
phải không anh bạn.

Anh ta lấy một chiếc ly trên đầu giường và rót


cho Barton:

CHARLIE
… có phải tôi nói là thô lỗ
không. Mẹ khỉ, con người ta sao
mà tàn nhẫn. Đặc biệt là mấy bà
nội trợ. Ờ thì đúng tôi có vấn
đề về cân nặng. Đấy là chuyện
của tôi. Tôi không biết …

BARTON
Tôi cho là đấy là một phương
pháp tự vệ.

CHARLIE
Tự vệ với cái gì chứ? Bảo hiểm
à? Tự vệ với thứ mà họ cần à?
Những thứ mà họ nên biết ơn rằng
tôi mang đến cho họ à? Một chút
thư thái trong tâm hồn?

Anh ta lắc đầu.

CHARLIE
… Cuối cùng tôi quyết định nghỉ
làm sớm, đi gặp bác sĩ. Tôi tới
bác sĩ xem xét về cái này.
Anh chỉ tới cái tai nhét bông.

CHARLIE
… Anh ta bảo tôi rằng đấy là
bệnh nhiểm trùng tai. Ông ta bảo
đưa cho ông ta 10 đôla. Tôi nói,
chết tiệt gì thế này, Ông nói
tai tôi bị nhiễm trùng. Tại sao
ÔNG không đưa cho tôi 10 đôla?
Và thế là có cuộc tranh cãi nổ
ra …

Anh ta chép miệng ngán ngẩm.

CHARLIE
… nghe tôi này chàng trai. Cứ
cho là vấn đề của tôi to bằng cả
một quả đồi. Vậy công việc của
anh thế nào rồi?

BARTON
Có vẻ như mọi chuyện đã tốt hơn.
Tôi không thể tiếp tục mãi thế
này được. Cái ý tưởng đó, cái ý
tưởng khiến anh bắt đầu đó, tôi
vẫn chưa có. Có lẽ tôi chỉ có
một ý tưởng trong đầu, đó là vở
kịch của tôi. Chắc là khi viết
xong, tôi sẽ hết đời sáng tác
luôn. Chúa ơi, tôi cảm giác mình
là tên lừa đảo, ngồi đây và nhìn
vào tờ giấy này.

CHARLIE
Hai kẻ yêu nhau kia có làm anh
điên không?

Barton nhìn Charlie tò mò.

BARTON
Làm sao anh biết?

CHARLIE
Biết ấy à? Tôi thậm chí còn có
thể nhìn thấy chúng làm chuyện
đó. Người anh em, tôi ước gì
cũng được một chút như thế.
BARTON
Đúng rồi, nhưng…

CHARLIE
Có vẻ như tôi có thể nghe thấy
tất cả mọi thứ xảy ra ở đây. Ống
nước hay cái gì đó. Tôi chỉ thấy
mừng là không phải làm việc của
mình trong lúc đi tiểu.

Anh ta cười.

CHARLIE
… Ah, anh sẽ thích công việc
này, tin tôi đi. Anh có cái đẩu
trên cổ. Người ta nói gì nhỉ? Có
đầu là có hy vọng.

BARTON
Ở đâu có cuộc sống, ở đó có hy
vọng.

Charlie cười.

CHARLIE
Thế mới chứng tỏ anh là một nhà
sáng tác!

Barton cười.

BARTON
Và đầy hy vọng cho anh nữa,
Charlie ạ. Ngày mai, tôi tin
chắc anh sẽ bán được nửa tá hợp
đồng bảo hiểm.

CHARLIE
Cảm ơn người anh em. Nhưng sự
thật là tôi sẽ ngừng làm việc
trong một thời gian.

BARTON
Anh sắp đi à?
CHARLIE
Vài ngày thôi. Tới quê anh, New
York. Tôi có chút chuyện rắc rối
với cơ quan đầu não.

BARTON
Tôi rất tiếc về việc này,
Charlie. Tôi sẽ nhớ anh lắm.

CHARLIE
Ôi giời, anh bạn, đừng dài mặt
ra như thế. Đây vẫn là nhà tôi.
Tôi vẫn giữ phòng và tôi sẽ trở
lại, sớm hay muộn thôi …

Barton đứng dậy và đi về phía bàn viết.

CHARLIE
… và nhớ lời tôi này. Đến khi
tôi quay lại, bộ phim của anh sẽ
hoàn tất. Tôi biết chắc như thế.

Barton viết một tờ giấy ghi chú và đưa cho


Charlie.

BARTON
New York có thể sẽ hơi khó khăn
với người lạ, anh Charlie ạ. Nếu
anh muốn ăn một bữa cơm thân
mật, cứ đi tìm Morris và Lillian
Fink. Họ sống ở phố Fulton với
chú Dave của tôi.

Ta nghe thấy tiếng xé giấy.

Barton nhìn ra phía cửa.

Charlie đứng dậy và đi về phía ghế nơi Barton ngồi. Hai


người đàn ông nhìn chằm chằm vào nhau. Ánh sáng chiếu vào
người đang ngồi. Người đàn ông to lớn, đứng im, tay đặt
vào đùi và đầu họ chạm gần vào nhau.

GÓC NHÌN CỦA HỌ

Một miếng giấy dán tường lại bị bong ra.


CHARLIE
(ngoài hình)
Chúa ơi!

HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG chết lặng và nhìn mảnh giấy.

CHARLIE
… phòng của anh cũng thế à?

BARTON
Tôi đoán vì trời nóng làm bong
giấy.

CHARLIE
Thật là tồi tệ …

Anh ta đi về phía cửa và Barton theo sau.

CHARLIE
… tôi đoán với người như anh thì
thế có vẻ kinh khủng lắm.

BARTON
Ừ thì …

CHARLIE
Đúng là điên khùng rồi, đúng
không? Ý tôi là một người ở New
York.

BARTON
Ý anh là sao?

CHARLIE
Trời nóng như thế này. Thật phát
điên lên mất.

BARTON
Tôi đoán anh đã chọn thuốc độc.

CHARLIE
Họ nói thế.

BARTON
Anh đừng đi mà không chào tạm
biệt tôi.
CHARLIE
Tất nhiên là không rồi, đồng
chí. Anh sẽ lại gặp tôi nữa đấy.

Barton đóng cửa. Anh trở lại bàn làm việc, nhìn chằm chằm
vào chiếc máy đánh chữ. Sau một lúc, anh nghiêng nghiêng
ghế và nhìn lên trần nhà. Chúng ta nghe thấy tiếng thùm
thụp lớn.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Trần nhà là một khoảng trắng xoá. Khi chúng ta nhìn lên
trần nhà, tiếng thùm thụp tiếp tục, từ từ, có nhịp điệu và
âm thanh dường như to dần dần lên.

NHÌN XUỐNG BARTON

Từ góc cao xuống, anh ngồi dựa vào ghế và nhìn lên trần
nhà. Chúng ta lướt máy quay từ từ về phía anh ta. Tiếng
động tiếp tục, ngày càng to và rõ.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Chiếu vào tràn nhà. Máy quay chiếu cận cảnh vào một khoảng
không hề có vết bẩn và dừng lại.

Trong một lúc, thứ gì đó to và đen đi qua khuôn hình và


ngã xuống, gây ra tiếng động to. Một lúc sau, nó qua đi,
để lại một chữ T to dính trên trần nhà trắng.

Máy quay lùi lại từ khuôn hình màu trắng, đi qua thanh
đánh máy chữ. Nhiều chữ cái nữa xuất hiện nhanh chóng, chữ
bé dần khi máy quay lùi lại. Tiếng thùm thụp trở thành
tiếng của chiếc máy đánh chữ.

BEN GEISLER

Bước ra từ văn phòn. Khi ông ta tới nơi, bà thư ký ngừng


đánh máy, nhìn xuống một tờ giấy, và thì thầm, không hề
nhìn lên.

THƯ KÝ
Barton Fink.

GEISLER
Nào, Fink, vào đây.
Tiếng đánh máy chữ tiếp tục khi Barton đứng dậy.

VĂN PHÒNG CỦA GEISLER

Hai người đàn ông đi vào.

Văn phòng này nhỏ hơn rất nhiều so với phòng của Lipnik,
được trang hoàng màu đen và màu xám. Trên tường là vô số
ảnh của Geisler chụp với những ngôi sao nổi tiếng.

Geisler ngồi sau bàn.

GEISLER
Anh có gì cho tôi nào? Mặt anh
bị sao thế?

BARTON
Không sao. Muỗi cắn ấy mà.

GEISLER
Thật kinh khủng, làm gì có muỗi
ở Los Angeles. Muỗi sinh sống ở
đầm lầy, đây là thành phố trên
sa mạc. Anh có gì cho tôi.

BARTON
Tôi …

GEISLER
Về bộ phim Beery đấy! Anh viết
đến đâu rồi? Anh có gì cho tôi?

BARTON
Nói thật là tôi gặp rắc rối to,
không biết bắt đầu thế nào?

GEISLER
Bắt đầu? Chúa ơi? Mới bắt đầu
thôi ư? Ý anh nói là anh chưa có
bất cứ cái gì sao?

BARTON
Không có gì đáng kể cả.

Geisler đứng bật dậy và đi đi lại lại.

GEISLER
Anh nghĩ nó là cái gì cơ chứ?
HAMLET á? CUỐN THEO CHIỀU GIÓ ư?
Đây chỉ là phim hạng hai tôi.
Những tay đấu vật mặc quần áo
chật ních. Anh biết rồi còn gì.

BARTON
Tôi sợ rằng tôi không thực sự
hiểu thể loại phim này, có lẽ
đây chính là vấn đề …

GEISLER
Hiểu cái mẹ gì? Tôi tưởng anh đã
tham khảo ý kiến của mấy biên
kịch khác.

BARTON
Tôi đã nói chuyện với Bill Mayhew-

GEISLER
Bill Mayhew à? Đồ bỏ đi ấy ư.

BARTON
Ông ấy là một biên kịch giỏi.

GEISLER
Một thằng nghiện rượu thôi!

BARTON
Ông không hiểu. Ông ấy đang đau
đớn bởi vì không thể viết được …

GEISLER
Đồ bỏ đi! Đồ bỏ đi! Hắn ta vẫn
ký được lên tờ séc mỗi tuần đấy
thôi.

BARTON
Nhưng … Tôi tưởng không ai quan
tâm tới bộ phim này.

GEISLER
Anh tưởng à? Anh lấy ý nghĩ đó ở
đâu thế? Tôi không biết anh đã
nói gì với Lipnik nhưng tên khốn
đó thích anh. Anh hiểu không,
Fink? Ông ta thích anh. Ông ta
tỏ ra quan tâm. Đừng bao giờ để
cho Lipnik thích anh. Đừng bao
giờ.

Mặt Barton tỏ rõ vẻ bối rối.

BARTON
Tôi không hiểu …

GEISLER
Anh có điếc không, ông ta thích
anh. Ông ta tỏ ra quan tâm. Anh
đã nói gì với ông ta?

BARTON
Tôi đâu có nói gì …

GEISLER
Dù sao ông ta rất quan tâm. Điều
đó có nghĩa là ông ta sẽ biến
đời anh thành địa ngục, tôi thì
không quan tâm tới điều này lắm,
nhưng vì tôi tham gia vào việc
này, ông ta sẽ xử tôi luôn. Lão
béo gọi điện cho tôi hôm qua,
hỏi mọi chuyện thế nào rồi. Đừng
lo, tôi đã nói đỡ cho anh. Tôi
nói rằng mọi việc tiến triển rất
tốt và chúng tôi đều rất hào
hứng. Tôi nói rằng đây sẽ là bộ
phim rất tuyệt vời. Giờ thì mông
tôi bị đặt trên đống lửa. Ông ta
muốn anh nói về kịch bản cho ông
ta nghe vào ngày mai.

BARTON
Tôi không thể viết bất cứ cái gì
vào ngày mai.

GEISLER
Ai bảo là viết? Chúa ơi, Jack có
biết đọc đâu. Anh phải KỂ cho
ông ta. Cứ kể cho ông ta nghe
bất cứ cái gì.

BARTON
Vậy tôi phải nói cho ông ta cái gì?
Geisler xoa thái dương, nhìn Barton một lúc, sau
đó nhấc điện thoại.

GEISLER
Phòng chiếu …

Geisher nhìn chằm chằm Barton trong lúc chờ điện


thoại. Ánh nhìn dữ dội tiếp tục trong cuộc nói
chuyện.

GEISLER
… Jerry à? Ben Geisler đây. Có
phòng chiếu phim nào rỗi chiều
nay không? … được rồi, cho tôi
một phòng. Một biên kịch tên
Fink sẽ tới và anh sẽ chiếu cho
anh ta xem về đấu vật … Tôi
không quan tâm là phim gì. Phim
ĐẤU VẬT thế thôi. Chờ đã … chẳng
phải Victor Sjoderberg đang quay
một bộ phim tương tự sao? … cho
anh ta xem diễn biến hàng ngày
về phim đó.

Ông ta dập máy.

GEISLER
… Đấy là để cho anh một vài ý tưởng.

Ông ta viết địa chỉ trên tờ giấy và đưa cho


Barton.

GEISLER
… 8:15 sáng mai tại nhà Lipnik.
Ý tưởng … Những cảnh quay ban
đầu. Đừng làm hại tôi, Fink.

MÀN HÌNH

Những hình ảnh đen trắng chiếu trên màn hình. Người cầm
tấm chập hét:

NGƯỜI CẦM TẤM CHẬP


QUỶ TRÊN SÀN ĐẤU, cảnh 4 lần
quay thứ nhất.
Tiếng tấm chập kêu lên. Người này lùi ra xa. Góc quay chĩa
vào góc xa của vòng tròn, nơi một người đàn ông già đứng
sau một võ sĩ cao lớn, mặc quần áo bó sát người. Anh ngày
trông hơi béo và có một bộ râu khá khiêm tốn.

GIỌNG NÓI
Diễn.

Đấu sĩ đứng lên và đi về phía trung tâm vòng tròn


và máy quay. Anh ta phát ra một giọng đặc sệt
Đức:

ĐẤU SĨ
Tao sẽ giết chết nó!

Anh ta đi qua máy quay.

GIỌNG NÓI
Cắt.

Chuyển cảnh.

Người cầm tấm chập lại đi vào lại đi vào.

NGƯỜI CẦM TẤM CHẬP


Cảnh 4 lần 2.

Clap! Ông ta đi ra.

Đấu sĩ đi về phía camera.

ĐẤU SĨ
Tao sẽ vật chết nó!

GIỌNG NÓI
Cắt.

Người cầm tấm chập lại đi vào

NGƯỜI CẦM TẤM CHẬP


Cảnh 4 lần 3.

Clap!
ĐẤU SĨ
Tao sẽ vật chết nó!

MÁY QUAY TỪ TỪ HƯỚNG VÀO BARTON


Anh ngồi một mình trong căn phòng chiếu phim tối, ánh sáng
của máy chiếu chiếu qua vai anh.

Camera tới gần hơn:

ĐẤU SĨ
(ngoài hình)
Tao sẽ vật chết nó!... Tao sẽ
vật chết nó!... Tao sẽ vật chết
nó!... Tao sẽ vật chết nó!...

Một giọng nói xa từ màn hình.

GIỌNG NÓI
Được rồi, cảnh 5 …

MÀN HÌNH

Màn hình nhiễu. Đấu vật đang đứng ở góc, đùa cợt với một
cô gái trang điểm. Cô này kéo mặt anh xuống khi anh hút
thuốc lá.

Đoạn phim bị cắt và người cầm tấm chập lại tiến vào.

NGƯỜI CẦM TẤM CHẬP


Cảnh năm lần 1

CẬN CẢNH VÀO TẤM CHẬP

TRỞ LẠI VỚI BARTON anh nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ
chán nản, mệt mỏi và tuyệt vọng.

GIỌNG NÓI
(ngoài hình)
Diễn.

MÀN HÌNH

Góc quay thấp, nghiêng. Ta dừng lại một chút trên màn hình
nghiên trống trơn trước khi hai đấu sĩ đâm vào nhau.

Đấu sĩ người Đức ở dưới, bị người kia đè xuống. Trọng tài


đi vào, quỳ gối, và chĩa ngón tay ra bắt đầu đếm.

TRỌNG TÀI
Một … ai …
ĐẤU SĨ
AAAAHHHH!!

Người Đức nhổm dậy và ném đối thủ ra khỏi khung hình.

GIỌNG NÓI
Cắt.

CLAPPER
Cảnh 5 lần 2.

Cảnh hỏng.

TRỌNG TÀI
Một … hai …

ĐẤU SĨ
AAAAHHHH!!

BARTON thẫn thờ.

ĐẤU SĨ
(ngoài hình)
AAAAAAHHHHHH!!... AAAAAAHHHHHH!!...
AAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHH!!...

TỜ GIẤY TRONG MÁY ĐÁNH CHỮ

Tiếng hét tắt lịm. Chúng ta chỉ nghe thấy âm thanh tiếng
chân nặng trên thảm. Dưới đoạn mở đầu là hai từ mới được
ghi vào bản thảo: Trẻ mồ côi? Hay người tình?

Tiếng chân tiếp tục.

PHÒNG KHÁCH SẠN

Ban đêm. Barton đi lại hoảng hốt.

Anh nhìn vào đồng hồ.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Bây giờ đã là 12:30.

CẬN CẢNH VÀO ĐIỆN THOẠI.

Nó được nhấc khỏi giá đỡ.


BARTON
Chào anh Chet, tôi Barton Fink
đây phòng 605. Anh có thể gọi
cho tôi một số ở Hollywood được
không … Slausen 6-4304.

Máy quay lùi lại để thu toàn hình ảnh Barton. Tiếng điện
thoại reo lên. Barton vã mồ hôi.

BARTON
Nghe đi … Nghe đi … Nhận điện
thoại đi.

AUDREY
Alô.

BARTON
Audrey, nghe này, tôi cần giúp
đỡ. Tôi biết rằng quá muộn rồi
và tôi không nên gọi cho cô như
thế này. Tin tôi đi, tôi sẽ
không làm thế nào đâu nếu tôi có
sự lựa chọn khác, nhưng tôi, tôi
xin lỗi, nghe này, cô khoẻ
không. Ôi tôi xin lỗi. Cô vẫn ổn
chứ?

AUDREY
… Ai đấy?

BARTON
Barton. Tôi xin lỗi, Barton Fink
đây mà.

Qua điện thoại, có thể nghe thấy tiếng Mayhew gầm


rú.

MAYHEW
Bọn khốn nạn. Giết hết chúng nó
đi.

Tiếng đồ đạc bị ném xuống sàn nhà.

AUDREY
Barton, tôi e rằng lúc này không
tiện lắm.
MAYHEW
Dìm chết bọn khốn …

BARTON
Tôi xin lỗi, tôi chỉ, tôi biết
tôi không nên hỏi, chỉ là tôi
rất cần được giúp đỡ, ngày mai
là hạn chót rồi …

MAYHEW
Dìm chết chúng nó đi … Ai đấy?

Tiếng đồ vật kêu loảng xoảng.

Giọng của Audrey hổn hển, thì thầm vào điện


thoại:

AUDREY
Được rồi, anh Barton. Để xem tôi
có thể ra ngoài được không.

MAYHEW
Ai đấy? Thằng nào đấy … bọn khốn
nạn…

BARTON
Nếu cô có thể, tôi …

AUDREY
Để xem đã. Anh ấy đang ghen, anh
ấy …

MAYHEW
Mẹ kiếp … DÌM CHẾT ĐI …

BARTON
Tôi cần được giúp đỡ, Audrey.

AUDREY
Tôi sẽ cố lẻn ra ngoài. Nếu anh
ấy bình tĩnh lại, đi ra ngoài …
Tôi sợ rằng anh ấy nghĩ, anh ấy
nói anh là một tên hề, Barton.
Anh ấy trở nên thật vô lý.
MAYHEW
Mẹ kiếp! Im đi! DÌM CHẾ HẾT! DÌM
CHÚNG NÓ CHẾT HẾT!

MỞ GÓC RỘNG RA CĂN PHÒNG

Một lúc sau, căn phòng im lặng. Camera chĩa vào giường,
Barton nằm duỗi chân tay, đầu anh đặt dưới gối như muốn
quên đi cả thế giới.

Camera chuyển hướng quay sang đồng hồ đeo tay của Barton.
Bây giờ là 1:30.

SẢNH NGOÀI

Ở phía cuối hành lang tối, một ánh đèn đỏ nhấp nháp trên
thang máy, tiếng chuông khẽ rung lên.

TRỞ LẠI VỚI BARTON anh nhổm dậy, bỏ gối ra và nhìn đồng
hồ.

Có tiếng gõ cửa.

Barton vùng dậy khỏi giường.

CỬA

Barton mở cửa cho Audrey.

AUDREY
Chào anh, Barton.

BARTON
Audrey, cảm ơn cô đã tới. Cảm
ơn. Tôi xin lỗi vì quá, quá …
Cảm ơn cô.

Họ đi vào phòng. Audrey ngồi trên mé giường.

AUDREY
Không sao, mọi chuyện sẽ ổn
thôi, Barton. Đâu sẽ vào đó
thôi.

BARTON
Cảm ơn cô. Bill thế nào rồi?
AUDREY
À, anh ấy … mệt quá. Anh ấy ngủ
rồi. Nào, chính xác là anh phải
làm gì?

Barton đi đi lại lại.

BARTON
Nào, tôi phải nghĩ ra một bản
phác thảo, tôi nghĩ người ta gọi
như thế. Cốt truyện. Toàn bộ cốt
truyện. Từng chi tiết một. Ba
cảnh. Toàn bộ …

AUDREY
Được rồi Barton. Anh không phải
viết toàn bộ cảnh phải không?

BARTON
Không, nhưng là toàn bộ… Audrey,
cô đã bao giờ đọc bản thảo về
cảnh đấu vật nào của Bill không?

Audrey cười.

AUDREY
Có, tôi sợ rằng tôi đã đọc rồi.

BARTON
Thế nó như thế nào? Nó nói về
cái gì?

AUDREY
Thường thì đó là những câu
chuyện đạo đức. Có một đấu sĩ
tốt và đấu sĩ xấu bụng, hai
người này sẽ chiến đấu với nhau
về cuối phim. Giữa bộ phim, anh
chàng người tốt sẽ có một cuộc
tình hoặc một đứa bé phải chăm
sóc. Bill thường cho đấu sĩ tốt
có xuất thân không mấy tốt đẹp,
hoặc là một tù nhân. Và đôi khi,
thay vì bảo vệ một đứa trẻ không
nơi nương tựa, anh ta lại che
chở cho một tên ngốc. Các nhà
làm phim thường rất ghét chi
tiết này. Nhưng một số kịch bản
rất sinh động.

Cô cười sau đó dừng lại vì nhận ra rằng cô đã


cười. Cô nhìn Barton.

AUDREY
… Anh Barton.

Cô lắc đầu.

AUDREY
… nghe này, đấy là công thức
rồi. Anh không cần phải dồn hết
tâm sức vào nó. Chúng ta sẽ tạo
ra những cái tên mới và cảnh
mới. Tôi sẽ giúp anh và chẳng
tốn thời gian đâu. Tôi làm cho
Bill nhiều lần rồi.

Barton dừng chân.

BARTON
Cô làm gì cho Bill cơ?

Thận trọng:

AUDREY
Thì … CÁI NÀY.

BARTON
Cô viết kịch bản cho ông ta?

AUDREY
Thì những ý tưởng ban đầu đều là
của anh ấy …

BARTON
Cô viết kịch bản cho Bill. Chúa
ơi, cô viết à? Thế còn trước đó
thì sao?

AUDREY
Trước gì cơ?

BARTON
Trước khi Bill tới Hollywood.
Audrey rõ ràng không muốn nói về chuyện này.

AUDREY
Thì Bill luôn là tác giả, tạm
cho là thế đi …

BARTON
Ý cô “tạm cho” là thế nào?
Audrey, cô làm thư ký cho ông ta
bao lâu rồi?

AUDREY
Barton, tôi nghĩ chúng ta nên tập
trung vào bài tập nhỏ này đã …

BARTON
Tôi muốn biết cô viết bao nhiêu
quyển sách cho Bill rồi.

AUDREY
Anh Barton!

BARTON
Tôi muốn biết!

AUDREY
Barton, thành thực mà nói, chỉ
vài cuốn sau này thôi …

BARTON
Hả!

AUDREY
Và việc của tôi chỉ là BIÊN TẬP,
thực sự là thế, khi anh ấy say
tuý luý…

BARTON
Tôi cũng cho là thế. Chúa ơi.
“Những ngày huy hoàng”. Thật là
giả dối.

Anh tiếp tục đi lại.

BARTON
...W.P. Mayhew. William Mayhew
Lừa đảo. Và những lời bao biện
của ông ta. Tôi cho rằng là ông
ta trốn tránh.

Barton thở dài và nhìn đồng hồ.

BARTON
… Chúng ta không còn nhiều thời
gian nữa.

Anh ngồi xuống cạnh Audrey. Giọng của cô trở nên


nhẹ nhàng.

AUDREY
Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Đừng
phán xét anh ấy, Barton. Đừng
coi thường anh ấy …

Cô nghịch tóc Barton.

AUDREY
Nó không đơn giản như anh nghĩ
đâu. Tôi giúp Bill bằng việc tôn
trọng và thấu hiểu anh ấy. Chúng
ta đều cần sự cảm thông, Barton
ạ. Kẻ cả anh, đêm này, nó là tất
cả những gì anh cần.

Cô hôn anh.

Barton nhiệt tình đáp lại. Máy quay lùi ra xa.

Máy quay thu hình cánh cửa tới phòng tắm và lùi vào bên
trong bồn cầu. Ta nghe thấy tiếng rung của giường và hơi
thở của Audrey, Barton.

Máy quay dần dần hướng lên tới nắp của chiếc bồn cầu, một
khoảng đen hoàn hảo trong chiếc bồn cầu bằng sứ trắng.
Chúng ta kéo sát máy quay vào dòng nước chảy và theo nó
trong khi tiếng làm tình hoà lẫn vào tiếng nước trong ống.

XUNG QUANH MỘT MÀU ĐEN

MỜ DẦN:

CẢNH VÀO BARTON


Tiếng vo ve của muỗi đưa ta trở lại căn phòng. Máy quay
chiếu xuống Barton, nằm trên giường, đang ngủ. Lúc này là
rạng sáng.

Mắt Barton mở to.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Anh thấy trần nhà màu trắng. Một vết bẩn chạy qua bức
tương màu trắng.

CẢNH VÀO BARTON từ từ và cẩn thận, anh nhổm người dậy và


nhìn theo hướng có tiếng con muỗi.

Anh nhìn xuống và tới một bên, tiếng muỗi ngừng vo ve.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Audrey nằm mặt quay ra ngoài, chăn che nửa người cô.

CẢNH VÀO BARTON rón rén, anh vươn người và kéo chiếc chăn
xuống.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Một khoảng lưng trắng của Audrey.

Muỗi đang đậu lên đó.

CẬN CẢNH VÀO MẮT BARTON anh nhìn chằm chằm.

CẬN CẢNH VÀO CON MUỖI: đang hút máu.

MỞ GÓC RỘNG

Anh giơ tay ra và đập con muỗi. Cô không hề phản ứng gì.
Barton rút tay lại. Máu chảy ra từ lưng của Audrey.

CẬN CẢNH VÀO BARTON

Anh nhìn bàn tay.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Tay anh nhuốm máu. Quá nhiều máu.

TRỞ LẠI BARTON mắt anh mở to và nhìn xuống giường.


GÓC NHÌN CỦA ANH

Máu thấm xuống khăn trải giường dưới lưng của Audrey.

BARTON: anh kéo vai Audrey.

AUDREY quay lại. Mắt cô mở to và không còn sức sống. Bụng


cô không còn gì trừ máu. Chiếc chăn bên trên nhuốm màu đỏ
và cuộn lấy người cô.

BARTON

Anh hét lên và hét toáng một lần nữa. Anh nghe thấy tiếng
bước chân nhanh và nặng, một tiếng cửa mở và một tiếng
đóng, sau đó có tiếng gõ cửa to vào phòng anh.

Đầu Barton quay ra. Anh chết lặng một giây lát.

Một tiếng gõ cửa thứ hai.

Barton đứng dậy và đi về phía cửa.

CỬA PHÒNG

Camera chiếu qua vai của Barton khi anh mở cửa.

Charlie đứng ngoài trong bộ đồ bình thường.

CHARLIE
Anh ổn không?

Barton nhìn ngớ ngẩn một lúc.

CHARLIE
… Tôi vào được không?

BARTON
Không … tôi bình thường. Cảm ơn.

CHARLIE
Anh chắc không ?

BARTON
Không … không …

Barton gật đầu và đóng cửa. Anh vào phòng.


GÓC NHÌN CỦA ANH

Thi thể của Audrey, cảnh dài, mặt ngửa lên.

CẢNH VÀO BARTON

Anh đi về phía giường, nhưng đến nửa chừng dừng lại và


chuẩn bị ra cửa. Anh quay lại nhìn căn phòng.

CẬN CẢNH VÀO BARTON

Barton ngồi xuống bàn làm việc. Anh nhìn chằm chằm, một
cách trống rỗng, lên bàn, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang.
Phía hậu cảnh, Audrey nằm chết trên giường.

Cổ anh phát ra một thứ âm thanh kỳ lạ. Anh không thể điều
khiển được bản thân mình.

Anh đứng dậy.

CỬA PHÒNG

Barton mở cửa và thò đầu ra ngoài.

SẢNH

Barton thò đầu liếc nhìn bên ngoài.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Hành lang dài.

Phía xa xa, Chet đang cúi xuống từng cửa phòng để nhặt
giày. Cạnh anh ta là một chiếc xe đẩy.

Tất cả các cánh cửa từ phòng của Barton tới chỗ Chet đều
không có giày.

CẬN CẢNH VÀO CHET lúi húi nhặt giày.

GÓC NHÌN CỦA CHET anh chàng nhìn dọc theo hành lang, có
một cánh cửa vừa đóng lại.

CẢNH VÀO CHET


Anh dừng lại một chút, sau đó thẳng lưng dậy và đặt đôi
giày vào trong giá đẩy. Tiếng xe kẽo kẹt khi anh ta đẩy xe
dọc hành lang.

PHÒNG CỦA BARTON

Barton đứng ngoài cửa, chờ cho tới khi tiếng kẽo kẹt bớt
dần. Cuối cùng, tiếng này mất hẳn.

Anh lại mở cửa một lần nữa, cẩn thận đi ra ngoài.

HÀNH LANG

Barton sang phòng Charlie và gõ cửa.

Tiếng bước chân dừng hẳn khi cửa mở.

CHARLIE
Barton. Anh khoẻ không?

BARTON
Không … Tôi vào được không?

CHARLIE
Tại sao ta không sang phòng anh …

BARTON
Charlie, tôi gặp rắc rối rồi.
Anh phải giúp tôi.

Một lần nữa, anh thở dốc.

Charlie đi ra khỏi hàng lang và đóng cửa phòng anh ta lại.

CHARLIE
Bình tĩnh lại nào anh bạn. Dù
chuyện có thế nào, ta cũng sẽ
giải quyết được.

BARTON
Charlie, tôi gặp rắc rối rồi. Có
một chuyện cực kỳ khủng khiếp đã
xảy ra. Tôi phải gọi cảnh sát …

Charlie đưa Barton đi tới phòng anh.


BARTON
… Anh ở lại đây khi họ tới nhé?

CHARLIE
Đừng lo lắng gì cả, Barton.
Chúng ta sẽ thu xếp ổn thoả…

Anh ta đẩy cửa phòng Barton mở nhưng Barton nắm


lấy tay Charlie, ngăn lại.

BARTON
Trước khi vào, anh phải biết
rằng tôi đã không làm việc đó.
Tôi không hiểu sao nó lại thế
nhưng tôi không làm … Tôi muốn
anh biết điều đó …

Charlie nhìn vào mắt Barton. Trong một lúc, hai người đàn
ông nhìn chằm chằm vào nhau. Cái nhìn của Charlie đầy tò
mò còn Barton thì mang vẻ khẩn khoản.

Cuối cùng, Charlie gật đầu.

CHARLIE
Được rồi.

Anh quay lại và đẩy cửa.

PHÒNG BARTON

Hai người đàn ông đi vào. Barton dựa lưng vào cửa. Charlie
đi ra phía tiền cảnh và về phía chiếc giường.

Mắt anh ta mở to và hét tướng lên. Anh ta quay đi sau đó


biến mất trong phòng tắm. Chúng ta nghe thấy tiếng nôn oẹ
sau đó là tiếng toilet xả nước.

CHARLIE
Lạy chúa … lạy chúa … Lạy chúa
lòng lành …

Phản ứng của anh ta khiến Barton càng trở nên kích động.

Charlie ra khỏi phòng tắm, người vã mồ hôi.


CHARLIE
… chúa ơi, Barton, cái quái gì
thế này? Chúng ta phải làm gì
đây?

BARTON
Tôi phải gọi cảnh sát hoặc là
anh gọi hộ tôi.

CHARLIE
Chờ đã.

BARTON
Anh phải tin tôi.

CHARLIE
Khoan.

BARTON
Tôi không làm chuyện đó. Tôi
KHÔNG làm chuyện đó.

CHARLIE
Khoan đã. Dừng lại. Thở thật
sâu. Nói cho tôi nghe chuyện gì
đã xảy ra.

BARTON
Tôi không biết! Tôi tỉnh dậy thì
thấy cô ta … chúa ơi, anh phải
tin tôi.

Charlie ném cái nhìn kinh sợ vào căn phòng.

CHARLIE
Tôi tin anh, anh bạn, nhưng thế
này trông chẳng hay tẹo nào.

BARTON
Chúng ta phải gọi cảnh sát.

CHARLIE
Khoan. Tôi nói khoan vậy thì cứ
khoan đã.

BARTON
Được rồi.
CHARLIE
Anh nghĩ chuyện gì đã diễn ra?

BARTON
Tôi không biết. Có thể là do …
bạn trai của cô ta. Tôi lịm đi.
Tôi không biết. Cảnh sát liệu có
thể …

CHARLIE
Đừng nhắc tới cảnh sát nữa. Tỉnh
lại đi anh bạn. Thế này chẳng
hay chút nào. Họ sẽ treo cổ anh
đấy.

BARTON
Nhưng tôi có làm gì đâu, anh
không tin tôi sao.

CHARLIE
Tôi tin anh. Tôi BIẾT anh. Nhưng
sao cảnh sát phải tin anh?

Barton nhìn Charlie một cách ngớ ngẩn.

CHARLIE
… Anh có … Barton, giữa tôi và
anh, anh đã làm tình với cô ta
à?

Barton nhìn chằm chằm Charlie. Anh gật đầu.

Charlie lắc đầu.

CHARLIE
Chúa ơi … Họ có thể đoán được
điều đó …

BARTON
Họ PHẢI tin tôi. Họ phải có lòng
nhân từ.

CHARLIE
Anh viết kịch bản phim Barton ạ.
Kể cả cuối cùng anh được trắng
án, nó cũng sẽ huỷ hoại anh.
Anh ta quay trở lại chiếc giường.

CHARLIE
… Anh cứ chờ ở phòng tắm ấy.

PHÒNG TẮM

Một lúc sau. Barton, vẫn mặc đồ lót, ngồi dựa lưng vào
tường, nhìn chằm chằm vào chân.

Từ căn phòng kia, tiếng giường rung lên và tiếng ga trải


giường bị xé toạch.

Cuối cùng, có tiếng rung cuối cùng và âm thanh Charlie gầm


gừ vì nặng.

Chúng ta nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tiến tới.

Barton nhìn lên qua cửa phòng tắm.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Charlie nắm lấy nắm cửa trước, vác thi thể cuộn trong ga
trải giường trên vai.

TRỞ LẠI BARTON

Cổ anh ta rụt lại, mắt anh ta trợn lên. Đầu anh đập vào
tường.

MÀU ĐEN

Tiếng tát.

Cận cảnh thấp vào Charie. Anh ta tát Barton và đánh thức
anh chàng tỉnh dậy. Charlie lúc này đã mặc quần chỉnh tề
xong vẫn mặc áo không tay, bụng anh ta đầy máu.

CHARLIE
Anh đã được giải thoát.

Barton chuếnh choáng nhìn lên.

BARTON
… thế … Audrey đâu rồi?
CHARLIE
Barton, cô ta chết rồi, nếu đấy
chính là tên cô ta.

CAMERA LƯỚT VÀO CẬN CẢNH BARTON

Anh nhìn chằm chằm Charlie.

CHARLIE
(ngoài hình)
Barton, nghe tôi nói đây. Anh
phải cư xử như thể chưa từng có
chuyện gì xảy ra. Gạt những điều
này ra khỏi đầu. Tôi biết là sẽ
khó đấy nhưng việc của anh bây
giờ là cứ làm việc như bình
thường. Chỉ cần để ta có đôi
chút thời gian để suy tính …

Barton nhìn đồng hồ.

CẢNH VÀO CHIẾC ĐỒNG HỒ

7:45.

CHARLIE
(ngoài hình)
… hãy quên hết chuyện này đi …

CAMERA CHIẾU CẢNH một cái bể bơi trong khu vườn lớn với
những bức tượng đứng giữa các cây cọ.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước. Jack Lipnik, ngồi bên
hồ trên trên một chiếc ghế trắng.

LIPNIK
Bart! Thật vui được gặp anh!

CẢNH NGHỊCH

về phía Barton, đang được Lou Breeze đưa tới. Barton trông
mẹt mỏi, mắt anh ta nhíu lại vì ánh mặt trời chiếu vào.

LIPNIK
Ngồi đi! Nói xem nào! Nghỉ ngơi
một phút rồi bắt đầu nói! Uống
gì?
Khi Barton ngồi xuống:

BARTON
Cho tôi một ly whiskey?

LIPNIK
Chàng trai! Mấy tay biên kịch
như anh. Làm như điên, chơi hết
mình. Tôi biết chứ …

Ông ta cười sau đó quát Lou Breeze.

LIPNIK
... Lou.

Lou đi ra.

LIPNIK
Nào. Ben Geisler nói với tôi
rằng công việc tiến triển rất
tốt. Anh ta cho rằng chúng ta có
được tác phẩm tuyệt vời lần này.
Để tôi nói cho anh nghe nhé, tôi
rất tin tưởng vào nó. Tôi thấy
thích rồi đấy. Một biên kịch,
một người kể chuyện tầm cỡ anh.
Kể cho tôi xem toàn cảnh nào,
Bart. Cho tôi biết sườn câu
chuyện nào. Tôi đang ngồi dưới
đám khán giả, ánh sáng mờ dần,
biểu tượng của Capitol nổi lên …
đến lượt anh!

Ông ta mím môi chờ đợi. Barton liếm đôi môi khô
của anh.

BARTON
À vâng, được rồi … cảnh mờ dần …

Lipnik gật đầu, sẵn sàng hoà mình vào câu chuyện.

BARTON
… đây là một toà nhà chung cư ở
khu phía đông …
LIPNIK
Tuyệt. Anh chàng đấu sĩ này
nghèo. Anh ta phải vật lộn với
cuộc sống.

BARTON
Và rồi … rồi …

Barton nhìn về phía hồ nước, mắt anh nhắm lại vì


ánh sáng quá chói. Anh quay lại nhìn Lipnik.

BARTON
… Tôi có thể thành thực với ông
được không, Lipnik?

LIPNIK
Có thể không à? Tốt nhất là anh
nên làm thế. Trời ạ, nếu tôi
không thành thực trong làm ăn,
tất nhiên, anh không thể lúc nào
cũng thật thà được, không thể
thế với bọn cá sấu lượn quanh
nơi này, nhưng nếu anh là nhà
văn, anh không phải nghĩ tới
những thứ đó. Nếu tôi hoàn toàn
chân thành, tôi sẽ không thể nào
tiến gần cái bể bơi này được trừ
việc cọ rửa nó. Nhưng đó không
phải là lý do anh không thể làm
vậy. Thành thực, ý tôi là, không
phải dọn dẹp bể bơi.

Lou đi vào cùng với ly rượu, ông ta đặt cạnh


Barton. Lou ngồi xuống.

Barton nhìn quanh, nốc cạn ly rượu sau đó cuối


cùng cũng nói.

BARTON
… thành thực mà nói, tôi không
hề cảm thấy thoải mái khi bàn
bạc về một tác phẩm đang viết.
Tôi có sẵn mọi thứ trong đầu rồi
nhưng đôi khi nếu ông buộc nó
phát ra bằng từ, ý nghĩa của nó
sẽ thay đổi mà nó sẽ thay đổi cả
tất cả và ông sẽ không thể lấy
lại được. Vì thế, tôi không vội
nói về nó.

Lipnik nhìn anh chằm chằm. Nụ cười của ông ta


biến mất. Ông ta im lặng khá lâu.

Lou Breeze hắng giọng. Ông ta thấy phải xoá bỏ sự


im lặng này.

LOU
… Anh Fink. Đừng để tâm tới tôi.
Đừng để ý tới chuyện tôi làm
trong ngành phim ảnh bao lâu
rồi. Ông Lipnik đã làm phim từ
khi chúng được sinh ra. Về cơ
bản, chính ông ấy sáng tạo ra
nó.

Lipnik quay sang nhìn Lou tò mò.

LOU
… Tôi nghĩ rằng nếu ông ấy quan
tâm tới cái mà một trong những
nhân viên của ông ấy đang làm,
người nhân viên đó nên nói cho
ông ấy biết, nếu anh ta muốn
tiếp tục làm người của ông ấy.
Ngay bây giờ những thứ trong đầu
anh đều là tài sản xủa Capitol;
Pictures. Vì thế, nếu tôi là
anh, tôi sẽ nói. Và sẽ phải nói
nhanh đấy.

Lou nhìn Barton chờ đợi. Lipnik tiếp tục nhìn Lou
chằm chằm.

Ba người im lặng trong một lúc lâu.

Cuối cùng, Lipnik tức giận, mắng Lou.

LIPNIK
Thằng già kia. Lão dám lên lớp
người này ư? NGƯỜI NGHỆ SĨ NÀY
Ư, bảo anh ta nên làm thế nào
sao?

Lou Breeze ngạc nhiên.


LOU
Ông Lipnik, tôi …

LIPNIK
Người này, sáng tạo để sống. Anh
ta mang đến thức ăn trên bàn của
ông và tôi. HÃY CẢM ƠN anh ta vì
điều đó. Cảm ơn anh ta đi tên
già vô ơn. Cảm ơn anh ta đi hoặc
ÔNG bị sa thải.

Barton nhìn chằm chằm, kinh hãi.

BARTON
Ông Lipnik, điều đó đâu cần
thiết …

Lipnik, vẫn nhìn chằm chằm vào Lou, không hề có


vẻ nghe thấy lời nào của Barton. Ông ta đứng dậy
và chỉ tay.

LIPNIK
Lão già khốn nạn, quỳ xuống nào.
Quỳ xuống và hôn chân người này
đi nào.

LOU
Ông Lipnik, xin đừng…

BARTON
Tôi … ông Lipnik …

LIPNIK
HÔN CHÂN NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY.

Lou, kinh hãi, nhìn Barton.

Barton, cũng kinh hãi, chỉ có thể trả lại cái


nhìn ngạc nhiên tương tự.

Lipnik quát Lou:.

LIPNIK
… Được rồi, biến ra khỏi đây.
Ông bị sa thải. Có hiểu tôi nói
gì không? Cút khỏi trước mắt
tôi.
Lou run rẩy và miễn cưỡng ra ngoài.

BARTON
Ngài Lipnik, tôi …

LIPNIK
Tôi xin lỗi anh Barton.

BARTON
Không không, ông Breeze thực ra
giúp đỡ tôi rất nhiều.

LIPNIK
Anh không phải nói đỡ cho hắn.
Anh thật cao thượng nhưng việc
này vẫn thường xuyên xảy ra
trong làm ăn mà.

BARTON
Ông Lipnik, tôi thực sự sẽ cảm
thấy nhẹ lòng hơn nếu ông có thể
xem lại …

LIPNIK
Thôi bỏ đi chàng trai. Tôi muốn
anh gạt chuyện này ra một bên.
Nếu tên khốn đó không xin lỗi
anh, mẹ kiếp, tôi sẽ làm. Tôi
tôn trọng nghệ thuật và phương
pháp làm việc của anh và nếu anh
không thể tha thứ cho chúng tôi,
mẹ kiếp, chúng tôi nên hôn chân
anh vì những nỗ lực tuyệt vời
của anh.

Ông ta quỳ xuống trước mặt Barton.

LIPNIK
… anh biết không ngày xưa, bọn
trẻ chúng tôi được dậy rằng
chẳng có gì đáng xấu hổ khi anh
kính trọng một ai đó.

Barton nhìn chằm chằm, hãi hùng, vào Lipnik đang


quỳ dưới chân anh.
LIPNIK
… thay mặt Capitol Pictures, ban
quản trị cùng toàn bộ các cổ
đông, xin anh hãy chấp nhận điều
này như là một lời xin lỗi và
lòng kính trọng.

GÓC NHÌN CỦA BARTON

Lipnik hôn giày anh và ngước nhìn lên.

Đằng sau Lipnik, bể bơi lấp loáng.

PHÒNG BARTON

Tiếng nhạc vang lên, xen lẫn là tiếng thùm thụp bị méo mó.

Camera quay từ trên xuống, thu lấy một góc của căn phòng.
Barton ngồi thu lu trong góc xa, tay bó gối, nhìn chằm
chằm vào chiếc giường trước mặt. Anh ta chỉ mặc độc chiếc
quần và một chiếc áo sơ mi. Cơ thể, mặt anh ta rớm rớm mồ
hôi. Ga trải giường bị chia đôi và phía bên kia là khoang
màu nâu đỏ.

Sau một lúc, ở phía tiền cảnh, có tiếng mảnh giấy dán
tường bị bong ra.

Căn phòng tiếp tục im lặng, sau đó, có tiếng gõ cửa lớn ở
bên ngoài.

Barton đứng dậy từ từ và đi về phía cửa.

CỬA

Barton mở cửa và thấy Charlie, mặc đồ vest, tóc chải ra


phía sau, đầu anh ta đội mũ lệch. Đây là lần đầu tiên ta
thấy anh ta ăn mặc chỉnh tề.

Chiếc cặp đã sờn đặt trên sàn, gần chỗ anh ta đứng. Anh ta
cầm một chiếc hộp nhỏ, gói trong giấy nâu và thắt dây
thừng.

CHARLIE
Barton. Tôi vào được không?

Barton đứng ra sau cửa và Charlie, nhặt chiếc cặp của anh
ta, đi vào.
CĂN PHÒNG

Hai người đàn ông vào phòng.

BARTON
Chúa ơi … Anh đi à?

CHARLIE
Tôi phải đi. Chỉ một thời gian
ngắn thôi.

Barton thốt lên tuyệt vọng:

BARTON
Chúa ơi, Charlie, tôi …

CHARLIE
Mọi việc sẽ ổn mà, tin tôi đi.
Tôi biết anh căng thẳng lắm
nhưng mọi thứ đã được thu xếp ổn
thỏa rồi.

BARTON
Charlie! Ở đây tôi chẳng biết ai
cả. Anh là người duy nhất tôi
biết ở Los Angeles.

Anh ta bắt đầu khóc.

BARTON
… người duy nhất tôi có thể trò
chuyện.

Charlie cũng bối rối và buồn bã, ôm lấy Barton.

Barton gục đầu lên vai Charlie khóc. Charlie cũng


rấm rứt.

CHARLIE
Không sao đâu, không sao đâu mà …

BARTON
Charlie, tôi như đang phát điên
lên, như là mất tự chủ. Tôi
chẳng biết phải làm gì nữa … Tôi
đâu có làm chuyện đó, tin tôi
đi. Tôi chắc chắn thế, Charlie.
Tôi chỉ …

Anh ta thở hổn hển.

BARTON
… Tôi chỉ không biết … làm gì
bây giờ?

CHARLIE
Người anh em, anh phải bình tĩnh
lại. Anh phải tiếp tục sống, chỉ
vài ngày thôi cho tới khi tôi
trở lại. Cố gắng lên và ở đây,
cứ khóa cửa lại. Đừng nói chuyện
với ai. Chúng ta chỉ cần giữ cái
đầu của mình và sẽ giải quyết
được mọi chuyện.

BARTON
Được, nhưng anh Charlie

CHARLIE
Mẹ kiếp, đừng tranh cãi với tôi.
Anh bảo tôi tin anh. Tôi đã tin.
Giờ thì đừng cãi tôi.

Anh nhìn Barton một lúc.

CHARLIE
Này, anh bạn. Anh có thể giúp
tôi một chuyện được không?

Charlie đưa cho anh cái hộp.

CHARLIE
… giữ cái này cho tôi tới khi
tôi trở lại.

Barton, sụt sịt, cầm lấy cái hộp.

CHARLIE
… Đồ cá nhân ấy mà. Tôi không
muốn mang nó theo nhưng tôi
chẳng tin mấy cha ở phía dưới
kia và tôi muốn nó nằm trong tay
người tử tế.
Vẫn sụt sịt:

BARTON
Tất nhiên rồi, Charlie.

CHARLIE
Thật buồn cười phải không, tất
cả những gì quan trọng với một
gã, tất cả những thứ anh ta muốn
giữ suốt đời, anh ta có thể cho
vào một cái hộp nhỏ thế kia. Tôi
đoán … Tôi cho là mình hơi điên
khùng.

Tự thấy thương cảm cho bản thân:

BARTON
Thế là hơn những thứ tôi có rồi.

CHARLIE
Hãy giữ cho tôi. Có thể nó sẽ
mang lại may mắn cho anh. Đúng
rồi, nó sẽ giúp anh viết xong
kịch bản. Anh sẽ nghĩ tới tôi …

Hắn đấm ngực.

CHARLIE
… Hãy cứ biến tôi thành đấu sĩ
của anh. Rồi anh sẽ thích câu
chuyện đó.

Barton đẫm nước mắt:

BARTON
Cảm ơn, Charlie.

Charlie trịnh trọng giang tay.

CHARLIE
Vậy, hẹn gặp lại anh. Anh sẽ ổn
thôi.

Barton lắc đầu. Khi họ đi ra cửa:

BARTON
Anh sẽ trở lại chứ?
CHARLIE
Đừng lo lắng, người anh em. Tôi
sẽ quay lại.

Barton đóng cửa, quay lưng và bật khóc.

GÓC NHÌN BARTON

Căn phòng. Chiếc giường. Tấm chăn đầy máu.

Barton đi vào phòng và cẩn thận ngồi ở mé giường, tránh


phía có máu. Trong một lúc lâu, anh ta ngồi lặng im nhưng
dường như có gì đó thúc giục bên trong.

Cuối cùng, ta nghe thấy tiếng thang máy đến chỗ Charlie,
nó nổ ra:

Barton khóc, đau khổ như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

GÓC QUAY RỘNG CAO

Barton khóc, cô đơn ngồi trên giường gần với vết máu.

RÕ DẦN

MỜ DẦN

CÔ GÁI XINH ĐẸP BÊN BỜ BIỂN

Tiếng sóng biển nổi lên. Máy quay lướt xuống dưới và thấy
một bức hình được gài vào góc khung ảnh: đây là ảnh
Charlie, cười và vẫy tay, chân anh ta để lên chiếc xe đang
chạy, Ford đời 1939.

CẢNH VÀO BARTON

Ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Từ
ánh mắt mờ mịt của anh ta và miệng mở to, rõ ràng anh ta
đã nhìn ảnh từ rất lâu.

GÓC NHÌN CỦA BARTON

Kinh thánh, đặt cạnh Gideons.

Barton mở cuốn kinh ra, chọn ngẫu nhiên một trang. “Đức
vua Nebuchadnezzar nói với đám thầy bói nhà Chaldeans: “ta
không nhớ giấc mơ thế nào, nếu người không thể tái hiện
lại giấc mơ cho ta và lý giải nó, ta sẽ băm vằm các người
thành từng mảnh và nhà các người sẽ biển thành đống rác
rưởi”.

CẢNH VÀO BARTON

Anh ta nhìn chằm chằm đoạn kinh. Miệng hắn ngoác ra.

CẢNH VÀO CUỐN KINH THÁNH

Barton trở lại trang đầu.

Dòng chữ in đậm: KINH CỰU ƯỚC THỨ NHẤT

Dưới đó, cùng một font chữ: Chương một: Mờ dần vào một tòa
nhà chung cư ở khu đông của Manhattan. Tiếng xe cộ ở xa
xa. Tiếng huyên náo của người bán cá”.

CẢNH VÀO BARTON

Anh ta nhìn vào trang sách qua con mắt đỏ ngầu. Miệng anh
ta mở to.

PHÒNG BARTON - NGÀY

Tiếng đánh máy chữ liên tục. Ánh mặt trời chiếu qua rèm
cửa, lọt vào căn phòng tối.

Barton ngồi trước bàn làm việc, đánh máy vội vàng. Anh ta
vừa hoàn thành một trang, rút nó ra khỏi máy, đặt ngược
giấy lên một chồng mỏng các tờ giấy trắng khác và tiếp tục
đánh máy rất nhanh.

Hắn toát mồ hôi, không hề cạo râu và trông còn khủng khiếp
hơn đêm qua.

Chuông điện thoại reo. Sau một vài tiếng rung, Barton bắt
đầu ngừng viết và trả lời, dù vẫn nhìn vào tác phẩm của
hắn. Giọng nói của hắn lạc đi.

BARTON
Xin chào … Chet? … Ai cơ …

Hắn đặt ống nghe xuống bàn, ngó sang máy đánh chữ và xem
các thứ vừa viết ra.

Anh ta lấy điện thoại lên và nghe:


BARTON
… Không, đừng cho họ lên đây.
Tôi sẽ xuống ngay.

THANG MÁY

Một chiếc quạt nhỏ quay trong góc của thang máy. Camera
lướt xuống Barton, đi cùng với Pete, người điều khiển
thang. Giọng của Barton lạc hẳn đi.

BARTON
Ông có đọc kinh không Pete?

PETE
Kinh thánh à?

BARTON
ừ.

PETE
Tôi cho là thế … dù sao thì, tôi
cũng nghe nói có quyển đó.

Barton gật đầu.

SẢNH KHÁCH SẠN

Cuối ngày, mặt trời xuôi về phía sau. Sảnh vẫn mang màu
vàng giống như ngày đầu tiên.

Barton đi về phía hai cái ghế trong bóng râm, từ đó, hai
người đàn ông mặc vest đứng dậy. Một người cao và một
người thấp.

CẢNH SÁT
Anh Fink?

BARTON
Vâng.

CẢNH SÁT THỨ HAI


Tôi là thám tử Mastrionotti.

CẢNH SÁT SỐ 1
Tôi là thảm tử Deutsch.
MASTRIONOTTI
Thuộc sở điều tra Los Angeles.

BARTON
À vâng.

Cả ba người ngồi trong những chiếc ghế bành màu nâu sẫm.
Mastrionotti ngồi mé chiếc ghế, Deutsch ngả lưng ra sau,
quan sát Barton.

DEUTSCH
Chúng tôi có vài câu muốn hỏi anh.

MASTRIONOTTI
Anh làm gì, Fink?

Vẫn lạc giọng:

BARTON
Tôi sáng tác.

DEUTSCH
Thế à? Anh sáng tác cái gì?

BARTON
Ttôi đang viết kịch bản phim.

MASTRIONOTTI
Lớn đó chứ.

DEUTSCH
Anh muốn anh bạn đây nịnh hót
anh không?

MASTRIONOTTI
Như thế đã đủ chưa?

BARTON
Không, không, tôi không có ý nói… ?

DEUTSCH
Ý anh là sao cơ?

BARTON
Tôi … Tôi rất trân trọng những
nhân viên công vụ như các anh.
MASTRIONOTTI
Lạy chúa! Đó chẳng phải quá
tuyệt hay sao! Anh ở phòng 605
à?

BARTON
Vâng.

DEUTSCH
Anh ở đó bao lâu rồi, Fink?

BARTON
Một tuần, 8, 9 ngày gì đó ?

MASTRIONOTTI
Chúng tôi phải chọn đáp án à?

BARTON
Đến thứ ba là 9 ngày

DEUTSCH
Anh biết tên này không?

Ông ta đưa về phía Barton một tấm ảnh đen trắng.


Barton nhìn nó một lúc lâu.

BARTON
… có … anh ta … anh ta sống cạnh
phòng tôi.

MASTRIONOTTI
Đúng thế, Fink, hắn ở cạnh anh.

DEUTSCH
Anh đã bao giờ nói chuyện với
hắn chưa?

BARTON
Đôi lần gì đó. Tên anh ta là
Charlie Meadows.

MASTRIONOTTI
Đúng rồi và tên tôi là Buck Rogers.

DEUTSCH
Anh ta là Mundt. Karl Mundt.
MASTRIONOTTI
Còn có tên là Mundt Điên.

DEUTSCH
Anh ta đặc biệt quan tâm tới cái
đầu.

BARTON
Anh ta … Anh ta sao cơ?

MASTRIONOTTI
Nực cười. Như thế này, anh ta
thích bắn chết người ta bằng
súng ngắn sau đó cắt đầu của họ.

DEUTSCH
Đúng rồi, anh ta buồn cười thế đấy.

BARTON
Tôi …

MASTRIONOTTI
Anh ta ở Kansas. Giết một vài bà
nội trợ.

DEUTSCH
Vài ngày trước, chúng tôi thấy một
trường hợp tương tự ở Los Feliz.

MASTRIONOTTI
Nạn nhân là bác sĩ tai mũi họng.

DEUTSCH
Và giờ anh ta mất tích.

MASTRIONOTTI
Chà, một vài lời của anh ta để lại đấy.

DEUTSCH
Bác sĩ, tự chữa đi nhé.

MASTRIONOTTI
Chúc may mắn khi không có đầu.

DEUTSCH
Thế đấy.
MASTRIONOTTI
Hôm qua cảnh sát Hollywood thấy
một trường hợp khác. Không xa
nơi này lắm. Người này trông đẹp
hơn bác sĩ.

DEUTSCH
Phụ nữ, 30 tuổi. Ngực đẹp, không
đầu. Anh có bao giờ thấy Mundt
đi với ai như thế không?

MASTRIONOTTI
Tất nhiên là khi vẫn còn đầu.

BARTON
… không, tôi chẳng bao giờ thấy
anh ta đi cùng ai cả.

DEUTSCH
Thế, anh từng nói chuyện với
Mundt, về cái gì đấy?

BARTON
Không có gì cả. Anh ta nói làm
nghề bán bảo hiểm.

Deutsch chỉ về phía Mastrionotti.

DEUTSCH
Đúng rồi, còn anh này là Buck
Rogers.

MASTRIONOTTI
Làm gì có công ty danh tiếng nào
thuê người như anh ta.

BARTON
Thì đó là những gì anh ta nói.

DEUTSCH
Còn gì nữa?

BARTON
Anh ta … tôi đang cố nghĩ … thực
ra, không có gì … anh ta nói
thích phim của Jack Oakie.
Mastrionotti nhìn Deutsch. Deutsch nhìn
Mastrionotti. Sau một lúc Mastrionotti quay lại
Barton.

MASTRIONOTTI
Anh Fink này, thường thì chúng
tôi nói bất cứ điều gì anh có
thể nhớ đều giúp ích được cho
chúng tôi. Nhưng tôi sẽ thành
thực với anh: nó chẳng giúp được
gì cả.

DEUTSCH
Anh thấy đấy anh bạn tôi không
hề viết gì cả?

MASTRIONOTTI
Fink. Đấy là một cái tên Do Thái
à?

BARTON
Vâng.

Mastrionotti đứng dậy nhìn hành lang.

MASTRIONOTTI
Tôi không nghĩ rằng chỗ này bị
cấm.

Ông ta lục túi áo.

MASTRIONOTTI
… Mundt đã biến mất. Tôi không
cho là hắn sẽ quay lại. Nhưng …

Ông ta đưa một tấm card cho Barton.

MASTRIONOTTI
… gọi cho tôi nếu thấy anh ta.
Hoặc nhớ ra cái gì không ngu
xuẩn.

PHÒNG BARTON

Camera chiếu tới chiếc hộp gói trong giấy nâu, đặt gần
giường Barton. Barton đi vào và cầm nó lên. Anh ta giữ nó
trong một lúc, nhìn và sau đó cầm nó ra bàn làm việc và
ngồi xuống.

Anh ta lắc chiếc hộp song nó không phát ra bất cứ tiếng


động gì. Thứ ở bên trong chắc chắn được gói gém rất kỹ.
Barton nâng nó lên ngang tai và nghe một lúc lâu như thế
nó là một con ốc biển và anh ta đang nghe tiếng sóng.
Cuối cùng, anh ta đặt nó xuống bàn, dưới tấm ảnh người đẹp
ngoài bờ biển và bắt đầu đánh mãy, nhanh chóng và đều đều.

CHUYỂN CẢNH

TỚI:

CẢNH NGHỊCH

Barton vẫn đánh máy. Mặt anh ta hướng về máy quay, phía xa
xa, ta có thể nhìn thấy chiếc giường, còn in vệt máu.

Chuông điện thoại reo, Barton lờ nó đi. Nó tiếp tục kêu


lên.

Barton ngồi dậy và ra khỏi màn hình, camera tiếp tục chiếu
vào chiếc giường ở phía hậu cảnh. Ta nghe thấy tiếng của
Barton trên nền nhà tắm khi tiếng chuông điện thoại reo.

Barton ngồi trở lại khung hình và nhét bông gòn vào tai.

Anh tiếp tục đánh máy.

CHUYỂN GÓC

Barton đánh máy. Chiếc bàn rung lên vì áp lực làm việc của
chiếc máy đánh chữ. Chiếc hộp của Charlie cũng rung lên.

Barton rút tờ giấy đã viết xong ra khỏi máy và đặt nó


ngược xuống tập giấy bên phải anh. Anh cho thêm tờ giấy
trắng vào. Chúng ta nghe thấy tiếng thang máy. Barton vẫn
tiếp tục làm viẹc.

NGOÀI CỬA

Camera chiếu cận cảnh vào phía dưới của cánh cửa. Một ai
đó ở bên ngoài sảnh đưa một tờ giấy vào bên trong, sau đó
ông ta biến mất, và tiếng bước chân nhỏ dần.
Tờ giấy có dòng chữ: Trong khi anh đi vắng … dưới đó là
chữ đánh máy: có điện thoại gọi đến anh … và dòng chữ viết
tay … từ ông Ben Geisler.

Dưới đó là thông điệp: Cảm ơn. Lipnik rất thích cuộc gặp
gỡ với anh. Cứ làm tốt như thế nhé.

Ngoài hình, Barton đang đánh máy đều đều.

RÕ DẦN

NGOÀI SẢNH

Góc quay rộng, thấp vào hành lang trống. Giày được đặt
trước cửa mỗi căn phòng trừ tiền cảnh ở giữa. Tiếng gõ máy
đánh chữ đều đều.

Camera dừng lại một chút, không hề có hoạt động gì trong


sảnh dài, trống.

Tiếng đánh máy chữ xa dần.

Camera dừng lại.

Tiếng đánh máy dừng lại, có một khoảng im lặng.

Khoảng lặng này bị phá vỡ bởi tiếng cửa mở. Đấy chính là
cánh cửa không có giày ở phòng giữa. Một bàn tay đặt đôi
giày ra ngoài.

Bàn tay này rút lại.

Cửa đóng.

Khoảng im lặng ngắn ngủi.

Tiếng đánh máy chữ lại tiếp tục.

Sảnh dài. Tiếng đánh máy ở xa xa.

RÕ DẦN

TRÊN NỀN ĐEN

Tiếng nói của một phụ nữ, rất nhỏ.


NGƯỜI PHỤ NỮ
Xin chờ một chút, tôi sẽ nối máy
cho anh …

MỜ DẦN

CẬN CẢNH VÀO BARTON

Mắt anh đỏ ngàu và hoang dại. Anh ngồi trên mé giường và


cầm điện thoại.

Giọng anh to một cách bất thường:

BARTON
Này cô, tôi không thể … ờ!

Anh ta dừng lại, đứng lên và bỏ cục bông ra khỏi tay.


Tiếng click khi đường dây điện thoại được nối và tiếng
chuông reo ở đầu dây bên kia. Chuông reo khoảng 3,4 hồi
sau đó một giọng nói ngái ngủ đáp lại.

GIỌNG NÓI
Alô.

BARTON
Garland, tôi đây.

GARLAND
Barton? Mấy giờ rồi? Anh ổn chứ?

BARTON
Tôi khoẻ, Garland? Tôi phải nói
chuyện với anh. Tôi đang gọi
điện thoại đường dài.

GARLAND
Được.

Ta nghe thấy Garland nói với ai khác.

GARLAND
… Barton đấy. Gọi điện thoại
đường dài.

Quay lại điện thoại:


GARLAND
… Gì thế Barton? Anh ổn không?

BARTON
Tôi khoẻ, Garland, nhưng tôi
phải nói chuyện với ông.

GARLAND
Cứ nói đi, chàng trai.

BARTON
Tôi muốn nói về tác phẩm của
tôi, Garland. Nó rất … Tôi nghĩ
nó thực sự vĩ đại.

GARLAND
Ý anh là sao, Barton?

BARTON
Không phải vĩ đại theo nghĩa to
lớn, thực ra cũng đúng đấy. Ý
tôi là quan trọng. Đây có thể là
tác phẩm QUAN TRỌNG nhất mà tôi
từng làm.

GARLAND
Tôi mừng cho anh.

BARTON
Rất quan trọng đấy, Garland. Tôi
nghĩ là anh nên biết điều đó.
Cho dù có điều gì xảy ra.

GARLAND
… được rồi.

BARTON
Ông đọc kinh thánh bao giờ chưa,
Garland?

GARLAND
… Barton, mọi chuyện ổn chứ?

BARTON
Vẫn … chẳng phải thế à?
GARLAND
Tôi chỉ hỏi thế thôi, tôi nghe
giọng anh hơi …

Barton hỏi lại:

BARTON
Hơi làm sao …

GARLAND
À, ừ thì anh nghe hơi …

Barton bực dọc:

BARTON
Cảm ơn, Garland. Cảm ơn vì đã
khích lệ tôi.

Anh dập máy.

CAMERA CHIẾU QUA VAI ANH

Camera thu hình Barton từ đằng sau, anh ta lấy bông gòn và
nhét vào tai phải. Anh ta tiếp tục đánh máy vội vàng.

BARTON
… đồ ngu.

CẢNH VÀO NGƯỜI ĐẸP BÊN BỜ BIỂN

Một lúc sau. Ta nghe thấy tiếng đánh máy và tiếng sóng
biển.

CẬN CẢNH VÀO MÁY ĐÁNH CHỮ

Barton đang đánh chữ: b-ư-u-t-h-i-ệ-p.

Thanh quay của máy quay lại một vài điểm và H-Ế-T-P-H-I-M
được đánh vào.

Tờ giấy được đưa ra khỏi máy.

CẬN CẢNH VÀO TẬP GIẤY

Nằm ngược ở trên bàn, tờ cuối cùng vừa được đặt úp vào đó.
Barton cầm xấp giấy lên và dập dập mép giấy lên bàn. Bộ
phim có tựa đền: THE BURLY MAN.
Tay phải của Barton đặt miếng bông lên tập giấy. Tay trái
của Barton đặt miếng khác lên.

Barton đi ra và tiếng nước trong phòng tắm chảy.

CẢNH VÀO CÔ GÁI NGỒI BÊN BỜ BIỂN

Nàng vẫn nhìn ra bờ biển.

SÀN NHẢY

Tiếng nhạc trên sàn nhảy rộn ràng.

CẢNH VÀO BARTON

Anh chàng nhảy múa gần như phát điên. Ngón tay anh ta chỉ
lên trời. Sàn nhảy đông người nhưng Barton là một trong số
ít những gã trai không mặc đồng phục nhà binh.

CẢNH VÀO CÔ GÁI TRÊN SÀN NHẢY

Cười và nhảy múa với Barton.

CÔ GÁI
Anh thật thú vị!

CẢNH VÀO BARTON

Quá mải mê với điệu nhảy.

Một anh lính trong bộ đồng phục trắng tới vỗ vai Barton.

THUỶ THỦ
Xin lỗi, anh bạn có phiền nếu
tôi thế chỗ không?

Barton nhìn chằm chằm vào anh ta.

BARTON
Đây là điệu nhảy CỦA TÔI, chàng
thuỷ thủ!

THUỶ THỦ
Thôi mà anh bạn, mai tôi ra khơi
rồi.

Barton tức điên lên.


BARTON
Tôi là một nghệ sĩ. Tôi ăn mừng
vì hoàn thành một tác phẩm TỐT.
Anh có hiểu không chàng thuỷ
thủ? Tôi là cây viết.

Tiếng nói của anh khiến nhiều người chú ý.

GIỌNG NÓI
Tránh ra đi đồ bốn mắt. Để cho
người khác nhảy với cô gái chứ.
Cho chàng thuỷ thủ điệu nhảy đi.
Này, tên bốn mắt, tránh ra đi.

Barton quay sang đám đông tức tối.

BARTON
Tôi là một nhà văn, hỡi lũ quỷ
các người. TÔI SÁNG TÁC!

Anh chỉ vào đầu.

BARTON
… đây là đồng phục của tôi.

Anh đập vào đầu.

BARTON
… ĐÂY là cách tôi phục vụ dân
chúng. Đây là nơi tôi …

WHAPP! Một anh lính lục quân đẩy người Barton.


Đám đông hò reo. Ban nhạc chơi dữ dội.

CẢNH VÀO HÀNH LANG KHÁCH SẠN

Im lặng. Sau một lúc, có tiếng chuông nhẹ ở cuối hành


lang, thang máy mở ra.

PETE
tầng 6.

Barton, tóc tai rối bời, đi ra khỏi thang máy. Anh ta dừng
lại trước cửa, lấy chìa khoá và vào phòng.

GÓC NHÌN CỦA BARTON


Mastrionotti ngồi mép giường, đọc bản thảo của Barton.

Deutsch đứng trước bàn, nhìn vào cô gái ngồi ngoài bờ


biển.

MASTRIONOTTI
Bà mẹ: Rồi thằng bé sẽ ra sao?
Ông bố: Chúng ta sẽ được kể về
kẻ đấu sĩ điên khùng đó. Và tôi
không có ý nói đến bưu thiếp
đâu. Rõ dần. Hết phim.

Ông ta nhìn Barton.

MASTRIONOTTI
… Tôi tưởng anh là một nhà văn.

DEUTSCH
Tôi không rõ, anh bạn. Tôi thích
nó đấy.

BARTON
Bỏ ánh mắt nhơ bẩn của các ông
khỏi nó.

Deutsch quay sang Barton và ném một tờ báo gấp


vào người anh.

DEUTSCH
Anh được lên tin buổi sáng đấy,
Fink.

Barton mở tờ báo. Trên đó là một dòng tít: Tìm


thấy thi thể không đầu của nhà biên kịch ở Chavez
Ravine. Mẩu tin có hai bức ảnh, một ảnh chụp
Mayhew trong studio và một ảnh hiện trường vụ án.

MASTRIONOTTI
Người bạn thứ hai của anh đã
chết.

DEUTSCH
Anh không hề nói với chúng tôi
anh biết cô nàng đó.

Mastrionotti chỉ vào chiếc giường còn vết máu.


MASTRIONOTTI
Tầng 6 quá cao với anh à, Fink?

DEUTSCH
Khiến anh chảy máu cam à?

Barton đi vào phòng và ngồi ở chân giường, nhìn


chằm chằm vào tờ báo.

DEUTSCH
Cho tôi một điều thôi, Fink: Anh
cất đầu của họ ở đâu?

Barton tỏ ra lơ đãng:

BARTON
Charlie… Charlie đã quay lại…

MASTRIONOTTI
Đừng đùa, chàng trai. Chúng tôi có thể
ngửi thấy mùi Mundt làm tất cả những
chuyện này.

DEUTSCH
Hãy nói cho tôi biết chỗ để đầu
của họ, có lẽ nó sẽ khiến chúng
tôi dễ dãi hơn với anh.

MASTRIONOTTI
Chỉ hành hạ anh một lần thôi.

Barton xoa thái dương.

BARTON
Các ông có thể trở lại sau được
không? Ở đây quá … nóng … Đầu
tôi phát điên lên.

DEUTSCH
Được rồi, quên cái đầu đi. Mundt
ở đâu, hả Fink?

MASTRIONOTTI
Hắn dậy anh làm thế này à?

DEUTSCH
Các anh đã quan hệ với nhau à?
BARTON
Tình dục à? Anh ta là đàn ông.
Chúng tôi VẬT NHAU thôi.

MASTRIONOTTI
Thật là ghê tởm, Fink.

DEUTSCH
Được rồi, anh đã bị bắt.

Barton có vẻ không để ý tới hai viên thám tử.

BARTON
Charlie đã quay lại. Nóng thật …
anh ấy đã trở lại.

Phía dưới hành lang, tiếng thang máy đi tới.

Mastrionotti lắc đầu với một cái nhìn đầy ngờ vực. Ông ta
đứng dậy và từ từ đi về phía hành lang.

GÓC NHÌN CỦA ÔNG TA

Mastrionotti ở ngoài hành lang, ông ta trông vẫn rất nghi


ngờ.

MASTRIONOTTI
...Fred...

Deutsch đứng và vén chiếc áo khoác qua khẩu súng trên


hông, lấy một cặp còng tay. Anh ta mở nó và còng tay
Barton vào giường.

DEUTSCH
Ngồi yên đấy, Fink.

HÀNH LANG

Deutsch tới chỗ Mastrionotti.

DEUTSCH
Sao ở đây nóng thế nhỉ?

MASTRIONOTTI
...Fred...

Deutsch nhìn theo hướng Mastrionotti.


BỨC TƯỜNG

Chất lỏng màu vàng trôi xuống. Tường đang đổ mồ hôi.

Hành lang vắng lặng.

CẢNH VÀO MASTRIONOTTI VÀ DEUTSCH

Họ nhìn nhau sau đó nhìn về phía cuối hành lang.

Thang máy vẫn mở ở phía cuối hành lang. Trong một lúc lâu,
không hề có gì xảy ra.

Cuối cùng, Pete, người điều hành thang máy ló ra. Nhìn từ
xa, trông ông ta thật nhỏ bé, tay ông ta giơ lên đầu. Ông
ta quay mặt về phía Deutsch và Mastrionotti và đi vài bước
về phía trước, vẫn ôm đầu.

CẢNH VÀO MASTRIONOTTI VÀ DEUTSCH

Theo dõi.

CẢNH VÀO PETE

Ông ta đi vài bước sau đó gục xuống. Tay ông văng ra khỏi
đầu, đầu tách khỏi người và lăn ra xa.

CẢNH VÀO MASTRIONOTTI VÀ DEUTSCH

Họ nhìn nhau, mắt mở to, sau đó, lùi lại hành lang. Tất cả
đều im ắng.

CẢNH VÀO HÀNH LANG

Khói bắt đầu bốc lên từ phía xa của hành lang. Ta nghe
thấy tiếng rì rầm.

CẢNH VÀO MASTRIONOTTI VÀ DEUTSCH

Mastrionotti nới lỏng cà vạt. Anh ta từ từ rút súng ra.


Deutsch đi từ từ.

DEUTSCH
… bước ra đi, Mundt!

Xung quanh vẫn im lặng.


CẢNH VÀO HÀNH LANG

Khói ngày càng nhiều.

GÓC THẤP XUỐNG THANG MÁY

Khe giữa sàn và thang máy, lấp lóe ánh đỏ từ bên dưới.
Khói bốc lên từ dưới.

CẬN CẢNH VÀO MASTRIONOTTI

Ông ta đứng ở phía trước, súng sẵn sàng. Mồ hôi vã ra từ


mặt. Đằng sau anh ta là Deutsch, đứng ở cửa, ánh sáng mờ
mờ thoát ra từ phòng Barton.

Tiếng lách cách của gỗ và lửa bốc mạnh hơn.

CẢNH VÀO HÀNH LANG

Nhiều khói hơn.

GIẤY DÁN TƯỜNG

đổ mồ hôi.

Một mảnh giấy dán tượng bị bong ra, để lộ lớp gỗ mỏng ở


dưới. Lớp gỗ này bắt lửa.

CẢNH VÀO MASTRIONOTTI VÀ DEUTSCH

vã mồ hôi.

DEUTSCH
...Mundt!

GÓC NHÌN CỦA HỌ: Hành lang. Tường phía cuối hành lang bốc
cháy.

GÓC QUAY THẤP VÀO THANG MÁY

Khói kèm theo lửa bốc lên từ khe hở giữa thang máy và sàn.

MÁY QUAY LÙI LẠI mở rộng góc ở hành lang. Charlie Meadows
xuất hiện từ thang máy và bao quanh anh ta là lửa.

Áo vest khoác ngoài của hắn không đóng cúc. Mũ đội lệch về
phía sau. Trên tay hắn là một chiếc cặp xách.
Hắn đứng đối diện với chúng ta, bất động, vai nghiêng về
phía sau.

CẢNH VÀO MASTRIONOTTI

căng thẳng. Đằng sau ông, Deutsch thở dốc.

MASTRIONOTTI
Tối lắm Mundt. Nào, đặt cái cặp
tài liệu xuống và giơ tay lên.

CHARLIE

từ từ cúi xuống và đặt cặp xách xuống sàn.

CẬN CẢNH VÀO MASTRIONOTTI

ông ta lẩm nhẩm:

MASTRIONOTTI
Anh ta nghe lời rồi.

QUAY LẠI CHARLIE

Hắn đứng thẳng người dậy sau khi lấy một khẩu súng từ
trong cặp.

BOOM! khẩu súng nã đạn. Mặt của Mastrionotti dính đạn và


ông ta bị đánh bật ra đằng sau.

Hành lang đầy tiếng gầm rú cùng loạt đạn.

CHARLIE
XEM TA ĐÂY! XEM TA ĐÂY! TA SẼ
CHO CÁC NGƯỜI THẤY.

CẢNH VÀO HÀNH LANG

Đạn xả liên tục vào hành lang.

CẬN CẢNH THẤP VÀO TƯỜNG

Lửa bùng cháy khắp chân tường.

CAMERA CHIẾU TỚI DEUTSCH


Mắt ông ta mở to khi thấy Charlie đi tới, ông ta quên mất
khẩu súng ở tay phải.

GÓC NHÌN CỦA DEUTSCH

Charlie đi xuống hành lang, cầm khẩu súng của hắn trước
ngực. Lửa cháy theo hướng hắn đi.

CHARLIE
NHÌN TA ĐÂY! TA SẼ CHO CÁC NGƯỜI THẤY!
TA SẼ CHO CÁC NGƯỜI THẤY!

DEUTSCH sợ hãi, ông ta bỏ chạy.

CAMERA QUAY NGƯỢC VỀ PHÍA DEUTSCH

Ông ta chạy trên hành lang bốc lửa và khói. Karl Mundt
cũng chạy, ngắm súng.

MÁY QYA THEO DEUTSCH

Chân ông ta toé máu, ông ta cố lê lết trên hành lang.

CẢNH VÀO CHARLIE

Hắn từ từ mở hộp đạn khẩu súng ngắn.

CẢNH VÀO DEUTSCH

Khóc và cố lê bằng khuỷu tay.

CẢNH VÀO CHARLIE

Hắn ta đi từ từ.

PHÒNG BARTON Barton nhấp nhổm với cái tay bị còng.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Qua cánh cửa, ta thấy Charlie đi qua, bỏ hai viên đạn vào
khẩu súng.

CẢNH VÀO DEUTSCH

Charlie tới gần anh ta và đóng nắp khẩu súng ngắn.

Deutsch tì lên khuỷu tay, đối mặt với Charlie.


Charlie ngắm khẩu súng ngắm, bắn. Anh ta bắn hai viên đạn
vào sống mũi của Deutsch.

CHARLIE
Hitler vĩ đại.

CẢNH VÀO DEUTSCH

Hét lên.

CHARLIE đặt ngón tay vào cả hai cò. Hắn siết cò.

Bùm!

CẬN CẢNH VÀO BARTON anh ta lo lắng.

Tiếng súng vọng lại. Barton giật chiếc còng tay.

Tiếng bước chân của Charlie, từ từ, nặng nề.

CỬA

Charlie ngó vào phòng Barton và ngạc nhiên khi thấy anh.
Gương mặt anh ta tỏ vẻ nhẹ nhàng hơn. Anh ta đẩy chiếc mũ
ra sau.

CHARLIE
Barton!

Hắn lắc đầu.

CHARLIE
Ở đây nóng thật.

Hắn đi vào phòng.

CẢNH VÀO PHÒNG BARTON

Charlie mệt mỏi đi vào.

CHARLIE
Anh thế nào, anh bạn?

Hắn để súng vào một góc và ngồi đối diện Barton,


đang nhìn chằm chằm ông bạn.

CHARLIE
… này anh hàng xóm, đừng nhìn
tôi như thế. Tôi, Charlie đây
mà.

BARTON
Tôi lại nghe anh là Mundt. Mundt
Điên.

Charlie lấy chai rượu trong túi.

CHARLIE
Chúa ơi, người ta mới tàn nhẫn
làm sao …

Hắn uống một hơi dài và sau đó nhìn chằm chằm


Barton.

CHARLIE
… nếu đó không phải là vóc dáng
của tôi, thì chắc là do tính
cách rồi.

Charlie toát mồ hôi. Lửa vẫn cháy ngoài hành


lang.

CHARLIE
…. họ nói tôi là kẻ điên, Barton
ạ, nhưng tôi chẳng nổi khùng lên
với ai cả. Thực tình là tôi
không hề. Tôi chỉ thấy thương
cảm cho họ. Thật đấy. Tôi bị
giằng xé khi nghĩ về những gì họ
sắp phải trải qua. Họ bế tắc làm
sao. Tôi hiểu lắm chứ. Tôi đồng
cảm với họ. Vì thế tôi cố gắng
giúp đỡ họ…

Hắn nhổm người đểu nới lỏng cà vạt và tháo cúc áo


cổ.

CHARLIE
… Chúa ơi, tôi biết cảm giác thế
nào khi mọi thứ trong đầu ong
lên. Nó khiến anh phát điên,
Barton ạ. Vì thế tôi giúp người
ta. Ước gì có ai đó cũng làm như
thế với tôi …
Hắn đau khổ nhìn xuống chân.

CHARLIE
… Chúa ơi, ở đây mới nóng làm
sao. Đôi khi ở chỗ này quá nóng,
tôi chỉ muốn cào rách da thôi.

BARTON
Nhưng Charlie, tại sao lại là
tôi, tại sao?

CHARLIE
Vì anh KHÔNG CHỊU LẮNG NGHE!

Chất lỏng màu vàng chảy từ tai trái của Charlie


và xuống má hắn.

CHARLIE
… tôi lại bị thế rồi.

Anh ta lấy một vài miếng bông từ trong túi và


nhét vào tai.

CHARLIE
… thôi đi mà Barton, anh nghĩ
anh biết đau khổ là thế nào à?
Anh nghĩ tôi biến đời anh thành
địa ngục à? Hãy thử nhìn đống
lộn xộn này mà xem. Anh chỉ là
một lữ khách với cái máy đánh
chữ, Barton. Tôi ở đây. Anh
không hiểu điều đó sao …

Anh ta nghẹn giọng.

CHARLIE
… và anh tới nhà TÔI … anh than
vãn rằng TÔI gây ra quá nhiều …
tiếng động.

Hắn nhìn Barton.

Cả hai im lặng.

Cuối cùng:

BARTON
… Tôi xin lỗi.

Mệt mỏi:

CHARLIE
Xin đừng.

Hắn đứng dậy và quỳ gối trước mặt Barton tại chân giường.

Hai người đàn ông nhìn nhau,

Charlie cầm lấy hai thanh chắn ở giường, vẫn nhìn chằm
chằm vào Barton. Cơ bắp của anh ta săn lại, cổ anh ta cong
lên vì cố sức. Tất cả các cơ bắp của anh ta đều căng lên.
Mặt anh ta đỏ rần. Cuối cùng, hai thanh kim loại bị cong
và để một khe hở. Barton tháo được chiếc còng.

CHARLIE
Tôi về đây.

Hắn cầm khẩu súng và đi về phòng.

CHARLIE
… Tôi ở phòng bên cạnh nếu anh
có cần gì.

Hắn dừng chân sau khi nghĩ ra một điều gì đó và


quay lại chỗ Barton. Đằng sau hắn, hành lang vẫn
cháy.

CHARLIE
… À, tôi có qua chỗ bố mẹ anh và
Chú Dave.

Anh ta cười. Barton nhìn một cách ngu ngốc.

CHARLIE
… Họ thật tốt. À, cái hộp tôi
gửi anh. Tôi nói dối đấy. Không
phải của tôi đâu.

Anh ta bỏ đi.

Barton đứng dậy, nhặt cái hộp của Charlie và bản


thảo của anh.

HÀNH LANG
Khi Barton đi ra, lửa liếm lên tường khiến giấy dán tường
bong ra. Khói bao kín hành lang. Barton nhìn ra xa.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Charlie đứng trước cửa phòng, tay cầm chiếc túi xách và
tay khác móc túi tìm chìa khóa.

Mũ đội lệch về đằng sau và vai sụp xuống, hắn trông giống
như một tay trống trở về khách sạn sau một ngày dài. Hắn
mở cửa và đi vào phòng.

TRỞ LẠI BARTON

Anh ta quay lại và đi tới sảnh, một tay cầm bản thảo, tay
kia cầm gói đồ. Có tiếng rên rỉ, gần như của con người,
dưới tiếng lửa cháy.

MÀU ĐEN

SẢNH NGOÀI STUDIO

Camera quay cảnh sảnh một toà nhà trung tâm. Từ ngoại cảnh
ta nghe thấy:

BARTON
Fink! Morris hoặc Lillian Fink.
Số 85 đường Fulton!

Giọng qua điện thoại:

ĐIỆN THOẠI VIÊN


Tôi hiểu thưa ngài.

BARTON
Hoặc chú Dave!

Camera thu cảnh Barton ở phía tiền cảnh. Anh ta không cạo
râu, trông xộc xệch và hét vào điện thoại. Ở phía hậu
cảnh, một thư ký ra hiệu cho Barton.

ĐIỆN THOẠI VIÊN


Tôi hiểu thư ngài nhưng không hề
có tín hiệu trả lời. Tôi kiểm
tra xem có trục trặc gì ở đường
dây đã nhé.
Barton dập điện thoại.

VĂN PHÒNG LIPNIK

Barton đi vào, tay vẫn cầm hộp giấy của Charlie. Lou
Breeze đứng ở một góc nhìn Barton thăm dò. Lipnik đứng ở
phía xa, nhìn ra ngoài cửa sổ.

LIPNIK
Anh Fink.

BARTON
Chào ông Lipnik.

LIPNIK
Đại tá Lipnik, nếu anh không phiền.

Ông ta quay lại. Ông ta đang mặc bộ đồng phục với


nhiều huân chương trên ngực.

LIPNIK
… ngồi đi.

Barton ngồi ghế đối diện bàn của Lipnik.

LIPNIK
… Tôi được gọi vào quân ngũ hôm
qua. Henry Morgenthau đã sắp xếp
việc này. Ông ấy là một người
bạn tốt.

BARTON
Xin chúc mừng.

LIPNIK
Thực tế thì việc này vẫn chưa
được thông qua. Tôi có sẵn cái
này trong tủ quần áo. Phải mở
miệng trước bất cứ chuyện gì.
Tôi có thể hiểu một chút trong
thời bình nhưng giờ là chiến
tranh chống lại bọn Nhật. Lũ da
vàng khốn kiếp. Và họ thích nhìn
tôi thế này.
BARTON
Vâng thưa ngài, họ …

LIPNIK
Lou đã đọc bản thảo của anh.

LIPNIK
… Tôi phải nói với anh, Fink, nó
thật tệ.

BARTON
Bằng tất cả lòng kính trọng của
tôi với ngài, tôi cho rằng đấy
là tác phẩm tuyệt nhất tôi từng
sáng tác.

LIPNIK
Đừng giỡn mặt với tôi Fink. Nếu
ý kiến của anh mà có trọng lượng
như thế, tôi cho rằng tôi nên từ
chức và để anh điều hành cái
hãng phim này. Nó không phải thế
và anh sẽ không được làm thế và
hãng sẽ không làm bộ phim này.
Vì thế, tốt nhất là kết thúc mọi
chuyện ở đây.

BARTON
Vâng thưa ngài.

LIPNIK
Tôi đã gọi cho Beery sáng nay,
nói rằng chúng ta sẽ không làm
bộ phim này nữa. Tôi đã nói về
chất lượng, về cảm giác của
Barton Fink. Chúng tôi mới thất
vọng làm sao. Wally đau xót. Ông
ta thất vọng tột cùng. Đúng thế,
thực ra, không phải tôi gọi cho
anh ta, Lou gọi. Nhưng tôi mô tả
đúng phải không Lou?

LOU
Vâng thưa đại tá.
LIPNIK
Mẹ kiếp, tôi có thể chỉ cho anh
từng bước một, giải thích rõ là
tại sao truyện của anh bốc mùi
nhưng tôi sẽ không muốn sỉ nhục
trí tuệ của anh. Nào, đầu tiên:
đây là một bộ phim về đấu vật,
khán giả muốn nhìn thấy hành
động, kịch tính, vật nhau và
những thứ đó. Họ không muốn thấy
một gã đấu tranh với nội tâm của
anh ta. Nếu mô tả chút ít để bịt
miệng mấy tay bình luận thì cũng
được nhưng anh lại lạm dụng nó
quá nhiều. Có quá nhiều thơ từ
uỷ mị bên trong vòng trò đó,
Fink. Nhìn vào “Địa ngục 10 mét
vuông” đây này.

LOU
“Máu, mồ hôi và sàn đáu”.

LIPNIK
Hãy xem “Máu, mồ hôi và sàn
đấu”. Đấy là những bộ phim lớn,
Fink. Về những con người to lớn,
mặc đồ bó sát, cả về hình thể
lẫn đầu óc, đặc biệt là cơ thể.
Chúng ta không đưa cho Wallace
Beery vào một bộ phim uỷ mị về
nỗi thống khổ. Tôi tưởng chúng
ta đã thống nhất về chuyện đó
rồi chứ.

BARTON
Tôi xin lỗi nếu tôi khiến ông
thất vọng.

LIPNIK
Anh không làm TÔI thất vọng, hay
Lou. Chúng tôi không sống chết
vì những gì anh viết ra đâu
Fink. Anh làm Ben Geisler thất
vọng. Anh ta thích anh. Tin anh.
Và đó là lý do tại sao anh ta
phải ra đi. Bị sa thải. Tay đó
có trái tim lớn như cái cửa kia
và anh huỷ hoại anh ta. Anh ta
thuyết phục tôi sa thải anh nữa
nhưng như thế thì dễ quá. Không,
anh vẫn ký hợp đồng với tôi và
sẽ mãi như thế. Tất cả những gì
anh viết đều sẽ là tài sản của
Capitol Pictures. Và Capitol sẽ
không sản xuất bất cứ cái gì của
anh. Anh không phải là một nhà
văn gì hết. Anh chỉ là đồ bỏ đi.

BARTON
Tôi cố gắng cho ông thấy một thứ
tuyệt đẹp, một thứ gì đó về
CHÚNG TA.

Lipnik kích động:

LIPNIK
Anh là tên khốn cao ngạo. Anh
nghĩ anh là biên kịch duy nhất
có thể cho tôi cái cảm giác
Barton Fink đó à? Tôi có 20 nhà
văn ăn lương và tôi có thể yêu
cầu viết theo kiểu Fink từ bất
cứ ai. Anh đúng là đồ giả tạo.
Anh không hiểu được à? Anh nghĩ
rằng cả thế giới xoay quanh
những thứ bên trong cái đầu nhỏ
của anh à? Tống tên này ra khỏi
đây cho tôi, Lou. Đảm bảo là hắn
còn ở lại thành phố này, hắn ta
vẫn còn hợp đồng với tôi. Tôi
muốn anh ở đây, Fink nhưng khuất
mắt tôi. Giờ thì biến đi. Ngoài
kia đang có chiến tranh.

SÓNG BIỂN

vỗ vào bờ.

CẢNH BỜ BIỂN

Giữa trưa hoang vắng. Ở xa, ta thấy Barton đang đi lại.


Tay trái anh cầm chiếc hộp của Charlie.
BARTON đi một vài bước sau đó ngồi xuống cát, nhìn ra
ngoài. Ánh mắt của anh chuyển hướng.

GÓC NHÌN CỦA ANH

Một cô gái đẹp đi sát mép nước. Cô trông rất giống cô gái
trong tranh treo ở phòng Barton.

BARTON nhìn chằm chằm vào cô gái.

CÔ GÁI rất xinh đẹp, đang đi tới.

BARTON nhìn theo cô.

CÔ GÁI bắt gặp ánh mắt của Barton. Cô nói gì đó nhưng


giọng của cô lẫn trong tiếng sóng. Barton chụp tay vào
tai.

NGƯỜI ĐẸP
Tôi bảo hôm nay thật đẹp …

BARTON
Vâng, phải rồi …

NGƯỜI ĐẸP
Trong hộp của anh là cái gì thế?

Barton nhún vai và lắc đầu.

BARTON
Tôi không biết.

NGƯỜI ĐẸP
Nó không phải của anh à?

BARTON
Tôi không biết …

Cô gật đầu sau đó ngồi xuống cát, cách chỗ Barton vài bước
chân, đối mặt với biển, lưng quay về phía Barton.

BARTON
… Cô đẹp quá. Cô có đóng phim không?

Cô gái cười.
NGƯỜI ĐẸP
Anh đừng đùa.

Cô quay đi và nhìn ra biển.

GÓC RỘNG HƠN

Đối mặt với biển. Barton ngồi ở giữa tiền cảnh, lưng quay
về phía chúng ta, chiếc hộp đặt trên cát, cạnh chỗ anh
ngồi.Cô gái xinh đẹp ngồi, lưng quay về phía chúng ta, ở
giữa hậu cảnh. Sóng biển đập. Ánh mặt trời làm nước lấp
lánh.

HẾT PHIM

You might also like