You are on page 1of 88

KỊCH BẢN PHIM TRUYỆN

Tôi thấy
HOA VÀNG TRÊN CỎ XANH
( Dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Nhật
Ánh)

VIỆT LINH
Paris, tháng 6/ 2011

THỜI ĐIỂM
Cuối những năm 70 của thế kỷ
trước.

ĐỊA ĐIỂM
Ngôi làng nghèo ven biển Nam Trung
bộ

THÔNG ĐIỆP
Ai cũng cần có tuổi thơ để trưởng thành

NHÂN VẬT CHÍNH


THIỀU ( trạc) 13 tuổi
1
TƯỜNG 11 tuổi
MẬN 13 tuổi
XIN 13 tuổi
NHI 12 tuổi
DƯA 13 tuổi
TÁM TÀNG ( Ba Nhi) 50 tuổi
SƠN 15 tuổi
CHÚ ĐÀN 25 tuổi
CHỊ VINH 20 tuổi
THẦY NHÃN ( Ba Vinh) 50 tuổi
MẸ THIỀU 45 tuổi
BA THIỀU 55 tuổi
XUNG ( Ba Xin) 60 tuổi
TÁM TÀNG ( Ba Nhi) 55 tuổi
BA HUẤN ( Ba Sơn) 55 tuổi
NĂM VE ( Ba Dưa) 50 tuổi
Cùng với sự tham gia vô cùng quan trọng của ba « nhân vật » thú:
CÓC TÍA, CHÓ VÀNG, ĐÀN DÊ
Và « nhân vật khách mời » quyến rũ : THIÊN NHIÊN
----
NỘI DUNG
1- LỀU MOTO BAY - NỘI – ĐÊM

Rầm rập…
Ngọn đèn manchon quấn tua vàng rung đưa theo tiếng động cơ
mô-tô.
Ngọn đèn manchon quấn tua xanh rung đưa theo tiếng động cơ
mô-tô.
Ngọn đèn manchon quấn tua đỏ rung đưa theo tiếng động cơ mô-
tô.
Gương mặt cô bé 9 tuổi hao hức nhìn xuống.
Xung quanh vài gương mặt hao hức người lớn hơi mờ so với cô
bé.
Một khác lạ là cô bé có chiều cao bằng, hoặc… nhỉnh hơn những
người lớn bên cạnh.
Đôi chân trần của cô bé nhón chông chênh trên chiếc đôn gỗ
đơn sơ.
Gương mặt cô bé nhìn say đắm…
Máy cao, thấy hai chiếc mô-tô phóng dần lên cao theo chiều xoắn
ốc.
Người cầm lái chiếc trước là cô gái trong bộ đầm xanh công chúa
với chiếc nơ vàng lớn trên đầu.
Người cầm lái chiếc đi sau khoác hoàng bào như một vị vua.
Hai xe rượt bắt nhau quanh lồng xiếc, khi vọt lên, khi xà thấp…
Đức vua thỉnh thoảng gào lên:
- Hoàng nhi, về nhà đi con… !
Mỗi lần như vậy, công chúa lại cúi rạp mình trên yên xe, quay mặt
về phía cha, cười lớn :
- Phụ vương về đi, con không về đâu… !
Gương mặt hao hức của cô bé.
2
Hai xe đuổi nhau…
Gương mặt hồi hộp của hai bé trai khán giả.
Cô bé thích thú cười toét miệng, chồm ra vẫy công chúa.
Diễn viên công chúa trên xe cười lại.
Hai mô tô vọt lên cao.
Khi chiếc xe công chúa xẹt ngang, cô bé bất thần nắm chặt tay công
chúa.
Diễn viên công chúa thét lên, văng khỏi yên cùng với… cơ thể cô
bé.
Tiếng rơi chát chúa cùng những tiếng kêu hãi hùng.
Hai bé trai bưng mặt.
Màn ảnh trắng đột ngột.

Trên nền trắng đó, tên phim và những người làm phim với các gam
màu gợi tưởng thiên nhiên hiện lên…

---

2- LỚP HỌC - NỘI – NGÀY

Bên ngoài cửa sổ đong đưa tàng phượng vĩ già lác đác bông đỏ.
THÀY NHÃN cầm sách, nghiêm trang đọc :
- Tháng giêng là tháng ăn chơi
Tháng hai trồng đậu, trồng khoai, trồng cà…
XIN ngồi khoanh tay lắng nghe THẦY NHÃN đọc bài (off) :
- Tháng ba thì đậu đã già
Ta đi ta hái về nhà phơi khô…
THIỀU ngồi cạnh XIN, mắt chăm chăm bàn tay con gái đang úp xuống
mặt bàn.
Cạnh THIỀU, SƠN hý hoái vẽ hình con gái khỏa thân.
THÀY NHÃN đọc bài tiếp :
- Tháng tư đi tậu trâu bò.
Để ta sắp sửa làm mùa tháng năm
Sáng ngày, đem lúa ra ngâm…
Bàn tay THIỀU thập thò, bất thần chộp tay XIN, lật ngửa.
XIN giật mình, hét lớn :
- A !
THIỀU hốt hoảng rụt tay, ngồi yên như không có gì xảy ra.
THÀY NHÃN nhìn XIN, cao giọng :
- Cái gì vậy Xin ?
XIN liếc nhanh THIỀU, bối rối :
- Dạ…, dạ có con… muỗi cắn em.
THÀY NHÃN càu nhàu :
- Muỗi cắn mà làm như ai cắn !
SƠN nguýt THIỀU, cười khinh khích:
- Con muỗi bự lắm thày ! Bự tổ mẹ luôn… !
THẦY NHÃN không thiện cảm nhìn SƠN, gắt nhẹ :
- Sơn, không ăn nói thô lỗ ! Nghe đọc tiếp bài đây nè…

3
Sáng ngày, đem lúa ra ngâm.
Bao giờ mọc mộng ta sẽ vớt ra…
Gánh đi ta ném ruộng ta…
THIỀU liếc XIN. Hai mắt chạm nhau. THIẾU e thẹn cúi gầm mặt.
SƠN nhìn THIẾU khiêu khích, giễu cợt.

----

3 - ĐƯỜNG LÀNG - NGOẠI – NGÀY

Con đường làng thơ mộng, rợp bóng dừa.


XIN lầm lũi ôm cặp đi trước.
SƠN lẽo đẽo theo sau, tay nắm chặt, chân đá cát...
Đang đi, SƠN bỗng lên tiếng:
- Ui, đói bụng quá ta ơi… Muốn ăn cái này không, Xin?
XIN thật thà quay lại:
- Ăn gì ?
SƠN xòe tay ra, hề hề :
- Ăn… xin chứ ăn gì !
XIN đỏ mặt, mắt long lanh :
- Sơn mà chọc tui nữa, tui mét thày chủ nhiệm nữa à…
SƠN xòe ngửa cả hai tay ra trước, trêu :
- Ai biểu ba má mày đặt tên kỳ cục. Xinh đẹp mà thiếu h, đâm
thành… xin ăn! Hehe.
XIN uất ức :
- Tui nói rồi, tại người đánh máy khai sanh sai chánh tả, chứ
không phải tại ba má tui…
SƠN cụt hứng:
- Ừm… Nhưng tại sao tao chọc, mày méc thày, còn thằng Thiều
chọc, mày câm họng ?
XIN làm thinh, bước đi.
SƠN vượt lên chặn đường :
- Nói thiệt đi, sao hồi nãy trong lớp tự dưng mầy la éc éc như…
heo vậy ?
XIN lầm bầm :
- Nói rồi. Muỗi cắn…
SƠN tưng tửng hẩy quần phía trước:
- Muỗi cái con… này. Thằng Thiều nó làm gì mày phải không ?
XIN nín thinh. SƠN được nước nhăn nhở:
- Thấy cái mặt sượng trân của nó là tao biết liền… Nói thiệt đi,
nó… bóp gì mầy?
XIN đỏ mặt, mếu máo :
- Sơn đừng có nói bậy !
SƠN cười trơ trẽn:
- Nói bậy, nói bạ mà trúng tùm la, tùm lum nhe. Thú thiệt đi, nó
bóp… cái gì của mầy? Cái… đó hả ?
XIN giáng mạnh cặp táp vô người SƠN, bỏ chạy.
SƠN đắc thắng nhìn theo, đá cát bay mù mịt.
4
Con đường thơ mộng và dáng XIN đi lẻ loi…

GHI CHÚ : Cũng như tiểu thuyết, thiên nhiên trong phim là nhân
vật chính sau THIỀU. Hoặc nói cực đoan hơn, câu chuyện tuổi thơ
của THIỀU chỉ là cớ để tác giả giới thiện và tôn vinh thiên
nhiên đất nước. Do bối cảnh điện ảnh luôn phát huy, uyển chuyển
tối đa ; những câu chữ miêu tả thiên nhiên trong kịch bản chỉ
dừng lại mức khơi gợi tối thiểu.

-----

4- HIÊN NHÀ THIỀU - NGOẠI - NGÀY

Hiên nhà với giàn mướp lủng lẳng trái.


Sau cái tằng hắng lớn, CHÚ ĐÀN nghiêm mặt bảo THIỀU :
- Đưa hai tay chú coi.
THIẾU giấu tay sau đít, liếc TƯỜNG đang chơi với con chó Vàng, nao
núng :
- Coi gì hả chú ?
CHÚ ĐÀN nhẹ giọng:
- Thì cứ đưa ra…
THIỀU bớt sợ, nhưng vẫn ậm ừ :
- Chi vậy chú? Tay con sạch mà, con mới cắt móng tay bữa qua
mà…
CHÚ ĐÀN cười:
- Chú có định khám tay con đâu, chú chỉ muốn coi con có mấy cái
hoa tay.
THIỀU đưa tay trái ra, tròn mắt:
- Hoa tay là cái gì hả chú ?
CHÚ ĐÀN cầm bàn tay THIỀU bằng bàn tay duy nhất của mình, vừa săm
soi, vừa giải thích :
- Lớn tồng ngồng mà không biết hoa tay là gì ! Hoa tay là những
vân xoáy tròn trên mỗi đầu ngón tay. Ai có càng nhiều hoa tay
thì vẽ càng đẹp, viết càng đẹp.
THIỀU hao hức :
- Con có mấy hoa tay hả chú ?
CHÚ Đàn buông tay THIỀU, thất vọng:
- Không có cái nào hết !
THIỀU xụ mặt buồn xo.
CHÚ ĐÀN cười :
- Con đâu có viết bằng tay trái đúng không? Đưa tay phải chú
coi.
THIỀU hào hứng đưa tay phải.
CHÚ ĐÀN xem, reo khẽ :
- Có hai cái đây rồi : một cái đẹp ở ngón cái, một cái ít đẹp
hơn ở ngón áp út. Thua thằng Tường ba cái, nhưng cũng được…
THIỀU ngạc nhiên ngó TƯỜNG, ganh tị :

5
- Ủa ? Mày có nhiều hoa tay hơn tao hả Tường? Sao mày không nói
tao biết?
TƯỜNG nhìn anh, ngưỡng mộ :
- Đâu có sao anh Hai, lúc nào anh cũng giỏi hơn em mà…
Mặt THIỀU giãn ra, quay sang CHÚ ĐÀN :
- Chú có mấy hoa tay ?
CHÚ ĐÀN âu yếm xoa đầu THIỀU :
- Trước đây chú có năm cái, nhưng bây giờ không còn cái nào
hết !
THIỀU tròn mắt:
- Sao lại không còn chú?
CHÚ ĐÀN cười, vỗ vào tay áo cụt:
- Vì cả năm cái đều bị cối xay mía ăn hết, cùng với cánh tay
này.
THIỀU thở mạnh chao dao, bỗng nói:
- Nhưng dù mất tay thì chú vẫn là người có năm hoa tay chứ. Cũng
như nếu người ta mất… mẹ thì cũng là có mẹ.
CHÚ ĐÀN nhìn THIỀU, xúc động :
- Cháu nói hay lắm…
TƯỜNG buông chó, vỗ tay:
- Miệng anh Hai cũng có hoa tay !
CHÚ ĐÀN bật cười, đưa tay trái ôm TƯỜNG, bí mật nhét nhanh cái
gì đó vô áo TƯỜNG.
Con chó Vàng chạy tới bên THIỀU, kêu ăng ẳng bí ẩn.

-----

5- BỜ BIỂN - NGOẠI – NGÀY

Biển xanh ngút ngát. Vài cánh chim sãi cánh thong dong…
Sóng tràn vô các mỏm đá, làm tung lên những cột nước trắng xóa.
THIỀU nhìn MẬN ủ dột ngồi bên cạnh, phân trần:
- Từ hôm nghe chú Đàn nói vụ hoa tay, tự dưng tao cứ muốn… ngó
tay người khác. Tao chộp tay con Xin để coi thử, chứ đâu có
làm gì bậy bạ như thằng Sơn nói…
MẬN vẫn im lặng nhìn ra biển nhưng mặt giãn ra.
THIỀU thủ thỉ:
- Tao nói thiệt mà… Mày đừng có nghĩ xấu tao.
MẬN quay lại, mỉm cười :
- Mình có nghĩ xấu gì đâu…
THIỀU chợt nhìn xuống tay MẬN, thèm thuồng :
- Mày có hoa tay không Mận ?
MẬN lật lật hai bàn tay, buồn bã:
- Chắc là không… Mình học dở, viết chữ xấu ình.
THIỀU liếm môi, nhìn tay MẬN:
- Để tao coi thử nhe.
MẬN ngoan ngoãn gật đầu.
6
THIỀU sung sướng chộp hai tay MẬN, cúi sát mắt, reo lớn :
- Một.., hai…, ba, bốn , năm, sáu, bảy, tám, chín, mười. Trời
ơi, mày có tới mười cái hoa tay lận ! Nếu mỗi bàn tay mày có
sáu ngón như ông Hai Thung, chắc mầy sẽ có mười hai cái hoa
tay!
MẬN rụt cổ kêu lên:
- Ui…, sợ lắm ! Mình không cần tới mười hai cái hoa tay đâu !
THIỀU nhìn tay MẬN, tấm tắc:
- Tay mày hay thiệt đó. Ngón nào cũng có hoa, thì mình sẽ thương
tụi nó đều.
MẬN ngơ ngác:
- Mình không hiểu…
THIỀU :
- Mầy đúng là ngu ! Thì tỉ như trong nhà có mười đứa con, nếu có
đứa giỏi, đứa dở, thế nào ba má cũng thương đứa giỏi hơn đứa
dở.
MẬN ngập ngừng:
- Sao Thiều biết ? Bộ… hai bác thương Thiều với Tường không… đều
hả ?
THIỀU bối rối:
- Không phải… Tại tao thương hai ngón tay có hoa tay hơn.
MẬN :
- Thương hơn thì làm gì ?
THIỀU đưa ngón cái và áp út lên nhìn, thành thật:
- - Thì dòm, thì liếm, móc mũi…
MẬN rụt vai kêu khẽ :
- Ui, ghê quá, ai lại móc mũi !
THIỀU vênh mặt:
- Ghê gì ? Tao bảo đảm con nít, người lớn nào cũng liếm tay, móc
mũi hết. Nhưng không ai dám công nhận. Tao thì tao thích nói
thật. Bà nội tao nói người tốt luôn luôn nói thật.
MẬN nhìn THIỀU, đột nhiên buồn bã :
- Nhưng… không phải lúc nào cũng… nói thật được…
THIỀU nhìn sâu mắt MẬN:
- Mày có chuyện gì phải nói dối hả ?
MẬN khẽ gật đầu :
- Ừ, nhưng Thiều đừng kể với ai nhe… Mình sợ lắm.
THIỀU dớn dác:
- Sợ chuyện gì ?
MẬN bối rối :
- Bây giờ mình… chưa nói được…
THIỀU bỗng nhún vai, nghiêm trang:
- Mày không muốn nói thì thôi. Má tao dặn không nên tọc mạch
chuyện người khác. Hồi nãy tao nói tới chỗ nào ?
MẬN :
- Tới chỗ Thiều thương hai ngón tay.
THIỀU giơ hai bàn tay ra trước mặt, mơ mộng :

7
- Ừ..., nói vậy thôi chứ tao thương đều hết mười ngón. Tao thích
ngắm chúng, như ngắm những… đứa con của mình…
MẬN đỏ mặt, đánh khẽ tay Thiều:
- Ui, ai lại nói chuyện… con cái ! Nhưng tại sao mình phải
thương ngón tay ?
THIỀU cau mặt, ngo ngoe những ngón tay :
- Mày ngu nữa rồi ! Thương tay vì nó… ngoan, mình biểu gì nó
cũng làm. Tốt, xấu gì nó cũng làm. Đúng không ?
MẬN mỉm cười:
- Đúng.
THIỀU hào hứng lắc lắc hai bàn tay:
- Vậy mình làm thử nhe.
MẬN rụt rè:
- Làm tốt hay làm xấu ?
THIỀU ra vẻ quan trọng:
- Không xấu, không tốt, nhưng… vui.
MẬN tò mò:
- Vui gì ?
THIỀU nhìn quanh, quả quyết:
- Nhúng nước !
Nói xong, THIỀU nhúng cả hai tay xuống nước biển.
MẬN bắt chước theo, dè dặt:
- - Rồi… làm gì nữa ?
THIỀU rút tay khỏi nước, xòe cao trước mặt:
- Rồi… phơi khô. Mày có bao giờ phơi tay chưa, Mận ?
MẬN lắc đầu :
- Chưa bao giờ.
THIỀU :
- Vậy khi tay mày bị ướt, mày làm gì ?
MẬN hồn nhiên :
- Mình chùi vô quần.
THIỀU kêu lớn:
- Ui ! Mất vệ sinh !
MẬN thở dài:
- Mình đâu có thì giờ để phơi, mình phải giúp mẹ chăm sóc…
THIỀU tròn mắt:
- Chăm sóc ai ? Ba mày đi thành phố chữa bịnh rồi mà ?
MẬN bối rối:
- Chăm sóc… tiệm…
THIỀU nhăn mũi:
- Xì, tiệm nhà mày bé xíu như cái lỗ mũi, ngoái một phát là
xong.
MẬN nói lảng :
- Nhưng phơi tay để làm gì ?
THIỀU lật lật hai bàn tay ướt, tư lự:
- Để… ngắm nghía, suy nghĩ, tâm tình với nó…
MẬN cũng nhìn tay, buột miệng:
- Căn dặn nó đừng làm chuyện xấu…
8
THIỀU ngó MẬN, mỉm cười:
- Lâu lâu tao thấy mày cũng thông minh hơn con Xin.
MẬN bỗng xụ mặt, đứng lên:
- Mình về…
THIỀU bối rối:
- Sao vậy ?
MẬN không trả lời, bỏ chạy.
THIỀU bối rối xách cặp chạy theo, trợt té.
Một đợt sóng cao ập lên cả người THIỀU.
MẬN vẫn không quay lại.

----

6 – BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – ĐÊM


THIỀU và TƯỜNG ngủ trong mùng.
MẸ THIỀU cầm đèn dầu bước vô, đấp lại chăn cho các con.
BA THIỀU đi ngang, thò cổ vào hỏi :
- Sao bữa nay tự dưng kéo nhau ngủ sớm vậy ?
MẸ THIỀU dàu dàu :
- Chắc tại hồi chiều bị đòn đau… Con còn nhỏ mà hở cái ông đánh,
hở cái ông đập.
BA THIỀU gắt khẽ :
- Không chằn trước, để mai mốt phá làng phá xóm như thằng Sơn
hả ? Con hư tại mẹ, bà cứ cưng chìu tụi nó, có ngày…
Nói xong, BA THIỀU bỏ đi.
MẸ THIỀU cũng bước ra, sau khi cẩn thận tấn lại mùng.
Hai anh em THIỀU ngủ say.
Bỗng có tiếng kèn acmônica từ xa văng vẳng…
Giai điệu da diết.
TƯỜNG đột ngột trở mình.
THIỀU mở mắt, nhìn em:
- Mày chưa ngủ hả Tường ?
TƯỜNG cũng mở mắt :
- Ủa ? Em tưởng anh Hai ngủ rồi chứ.
THIỀU :
- Ngủ gì, cái đít ba đánh còn đau thấy mồ.
TƯỜNG thở dài:
- Tại anh về trễ, còn vọc nước ướt mem…Em muốn binh anh nhưng
không biết binh sao.
THIỀU xúc động :
- Thôi…, mày đã bị đòn oan vì tao hoài.
TƯỜNG niểng tai, thì thầm :
- Anh có nghe tiếng kèn của chú Đàn không ?
THIỀU đột nhiên xít lại gần em, làu nhàu:
- Điếc sao không nghe ! Nửa đêm thổi cho… ma nó nghe.
TƯỜNG xoay qua anh, bí hiểm:
- Không phải cho ma, chú Đàn thổi cho… một người.
THIỀU:
- Ai ?
9
TƯỜNG bỗng bối rối :
- Ừm, em đoán vậy thôi.
THIỀU khẽ rụt vai :
- Nhưng cứ nghe tiếng gì ban đêm là tao sợ… Hay mày kể chuyện
đi.
TƯỜNG nhổm lên, hào hứng:
- Em kể chuyện Cóc tía nhen.
THIỀU thở hắt:
- Thôi đi, nghe cả trăm lần rồi ! Tao không hiểu sao mày thích
cái chuyện dở ẹt này !
TƯỜNG mơ màng:
- Em thích vì nó có một bí mật… Mà cái gì bí mật cũng… hay hết.
THIỀU :
- Bí mật gì ?
TƯỜNG nhìn anh, tinh nghịch:
- Mai mốt anh sẽ biết…
THIỀU miễn cưỡng:
- Thôi kể đi ! Nằm im re, sợ thấy bà…
TƯỜNG nhìn ra cửa sổ, kể như ngâm nga :
- Ngày xưa, có một chàng thư sinh nghèo nhưng chăm học… Nhà
chàng chỉ là một túp lều nhỏ với chồng sách và con dao quắm.
Ban ngày chàng vô rừng chặt củi đem bán để lấy tiền mua gạo,
mua dầu. Ban đêm, cặm cụi học bài cho tới khi gà gáy.
Làm bạn với chàng chỉ có con cóc tía. Những buổi chàng học
khuya, cóc tía đều nhảy ra đớp muỗi quanh chân chàng. Cóc tía
còn tặng chàng viên ngọc thần cải tử hoàn sinh.

----

7- CỬA SỔ - NGOẠI – ĐÊM

Trăng lung linh trên ngọn cây, và giọng ( off) của TƯỜNG :

- Rồi tới ngày chàng lên kinh ứng thí, cóc tía cũng đi theo. Dọc
đường, nhờ viên ngọc chàng cứu được một bạn đồng môn. Biết
viên ngọc quý, người bạn này ăn cắp để mưu lợi. Họ tới kinh kỳ
đúng lúc công chúa lâm trọng bệnh. Nhà vua thông báo ai cứu
được công chúa sẽ cho làm phò mã. Người bạn xấu hí hửng mang
ngọc tới, nhưng không có kết quả. Khi này chàng thư sinh và
cóc tía mới xuất hiện, cho vua biết tên giữ ngọc kia là kẻ
cắp, và viên ngọc chỉ có tác dụng trong chính tay chủ nhân.

----

8- BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – ĐÊM


THIỀU ngáy ngủ, càu nhàu:
- Thôi, tao biết khúc sau rồi : Chàng thư sinh cứu được công
chúa và được vua phong làm phò mã, sau đó lên thủ tướng.
TƯỜNG cụt hứng, nhưng nhẹ nhàng:
10
- Tể tướng chứ không phải thủ tướng.
THIỀU trùm mền, nhừa nhựa:
- Tướng gì cũng được… Tao ngủ…
Tiếng kèn của CHÚ ĐÀN cũng dứt từ bao giờ.

----
9- CHÁI BẾP NHÀ THIỀU - NGOẠI – SÁNG

Từ trong cái hang nhỏ được ngụy trang khéo léo sau những thanh củi
dừa, con cóc đen nhảy xổ ra, giương mắt ngó.
TƯỜNG âu yếm thảy cho nó con sâu và mấy con ruồi vừa bắt được
trong chiếc vĩ đập ruồi bằng nan tre:
- Đồ ăn của mày nè, Cu Cậu.
Đầy quen thuộc, cóc nhảy tới đớp lia lịa.
Con chó Vàng chạy loanh quanh con cóc, cũng quen thuộc.
THIỀU đứng sau lưng, tròn mắt nhìn con cóc:
- Mày bắt được nó ở đâu vậy ?
TƯỜNG :
- Em chỉ tình cờ phát hiện hang nó ở đây, rồi cho ăn, đặt tên
thôi. Con Vàng cũng quen với Cu Cậu rồi.
THIỀU :
- Tại sao mày đặt nó tên Cu Cậu ?
TƯỜNG hãnh diện :
- Bởi vì nó là thằng cu, nhưng cũng là cậu ông trời.
THIỀU gật gù:
- Hèn chi gần đây mày đoán mưa trúng bon.
TƯỜNG ngẩng lên nhìn trời, chắc nịch :
- Chiều nay có mưa nữa đó. Tối qua em nghe Cu Cậu nghiến răng.
Tối nào em cũng ra thăm nó hết.
THIỀU ngạc nhiên:
- Mày đi lúc nào ?
TƯỜNG ngượng ngùng:
- Lúc em đi … tiểu.
THIỀU cao giọng:
- Nhưng sao mầy giấu tao ?
TƯỜNG bối rối:
- Không phải giấu… Em muốn giành cho anh sự bất ngờ.
THIỀU nhìn con cóc, buột miệng :
- Nhưng nó đen thui, không phải cóc tía!
TƯỜNG cụt hứng, di di cán đập ruồi xuống đất:
- Dạ…
THIỀU tiếp tục phũ phàng:
- Cho nên nó đâu có ngọc tặng mày.
TƯỜNG vẫn cúi gầm mặt:
- Dạ…
THIỀU vỗ vai em, cười khì :
- Cho nên mày cũng đừng mơ cưới công chúa ! Đừng mơ thành phò
mã !
TƯỜNG đột nhiên ngẩng lên, nhìn anh :
11
- Mà… công chúa có thiệt trên đời không hả anh Hai ?
THIỀU vò tóc, ấm ứ :
- Tao không biết… Hồi xưa chắc có, bây giờ chắc… không.
Cóc ăn xong, nhảy đi.
THIỀU cuống quýt:
- Ê, Cu Cậu bỏ đi kìa !
TƯỜNG thản nhiên :
- Không sao, nó sẽ quay lại, nhà nó ở đây mà. Giống như người ta
đi đâu rồi cũng quay trở về nhà.
THIỀU bật cười:
- Mày đọc sách tối ngày nên nói chuyện giống y sách.
TƯỜNG cũng cười :
- Nhờ vậy em mới có chuyện kể anh nghe. Chú Đàn mới cho em mượn
một cuốn hay lắm.
THIỀU giương mắt, ghen tị:
- Cuốn gì ? Tại sao cái gì chú Đàn cũng ưu tiên cho mầy? Hoa tay
cũng coi trước, sách cũng cho mượn trước…
TƯỜNG hãnh diện:
- Tại em làm chim xanh cho chú.
THIỀU tròn mắt :
- Chim xanh là cái gì ?
MẸ THIỀU bỗng xuất hiện, tay ôm củi, sốt ruột:
- Ôi, hai đứa làm gì ở đây mà má kiếm quá chừng.
TƯỜNG :
- Sao má không kêu ?
MẸ THIỀU lấm lét:
- Kêu để ổng nghe, ổng đập cho chết hả ? Mưa tới nơi rồi, ra phụ
má gom củi vô.
Nhưng không kịp nữa. Mưa đã ào xuống.
THIỀU và TƯỜNG chạy ra sân. Vừa chạy, THIỀU vừa cố hỏi :
- Chim xanh là gì Tường ?
TƯỜNG lýnh quýnh :
- Là… là… gom củi lẹ!

-----

10- HIÊN NHÀ THIỀU - NỘI - ĐÊM

Hiên nhà khá rộng, ấm áp, nhìn ra khoảng sân có giàn hoa giấy
lớn ở cổng.
BA THIỀU đang ngồi nhậu với người khách đàn ông ăn mặc ra vẻ
thành phố, gọi to:
- Thiều, lấy cho ba gói đậu phộng, con !
THIỀU đang chỉ bài cho TƯỜNG cạnh đó, chạy tới, rụt rè:
- Lấy… ở đâu ba ?
BA THIỀU gắt nhẹ:
- Thì qua quán má con Mận chứ đâu.
THIỀU xanh mặt :
- Dạ…tối rồi…
12
BA THIỀU gắt lớn:
- Tối gì ? Trăng sáng trưng. Sợ ma nữa phải không? Sao ban ngày
thả diều cả buổi ngoài đó được, còn ban đêm thì sợ ma ?
Khách đàn ông nhìn THIỀU, vui vẻ trêu :
- Lớn vầy mà còn sợ ma sao cháu?
THIỀU bẽn lẽn cúi gầm mặt.
BA THIỀU rút cây roi trên vách đưa THIỀU, chì chiết:
- Cầm cây roi này theo, có ma thì quất cho nó một phát. Nghe
không ? Tao biểu cầm!
THIỀU lýnh quýnh cầm roi, nhưng vẫn ngấp ngứ không đi.
BA THIỀU nghiến răng:
- Mày mà nhát quá, tao cho ra xóm Miễu ở với ông Tám Tàng bây
giờ !
MẸ THIỀU bưng thức ăn ra, ý nhị nhìn con trai đang mếu máo:
- Thôi đi đi con, kêu Tường theo cho vui… Tiền nè.
Như chỉ chờ có vậy, TƯỜNG nhảy vụt xuống bàn, lôi tay anh chạy
đi.

-----

11- VEN NGHĨA TRANG - NGOẠI – ĐÊM

Trời nhập nhoạng.


Trăng đủ sáng để cho thấy những gò mộ nhấp nhô bên dưới những hàng
cây, nhưng cũng đủ tối để thấy những hàng cây giống như những thân
người đang lấp ló…
Xa xa tiếng chim cú.
THIỀU và TƯỜNG dắt nhau đi. Tay THIỀU vẫn vướng víu cây roi.
TƯỜNG buột miệng :
- Mà anh cầm roi theo chi, ma đâu có biết đau mà đánh ?
THIỀU sừng sộ:
- Ma không biết đau, nhưng tao biết đau ! Ba biểu cầm mà không
cầm, ổng đập tét đít !
TƯỜNG cười :
- Anh Hai ngoan quá…
THIỀU vung tay ném mạnh cây roi vô lùm mộ, đột nhiên thét lên:
- Ngoan gì ! Sẵn dịp tao vụt luôn để khỏi bị đòn. A… !
TƯỜNG hốt hoảng khi thấy anh đột nhiên ngồi thụp xuống:
- Gì vậy anh Hai ?
THIỀU dáo dác, hổn hển :
- Có… ai đó… chọt vô hông tao.
TƯỜNG nhìn quanh :
- Có ai đâu ? Chắc tại anh… vụt roi mạnh quá, trẹo gân.
THIỀU trấn tỉnh, đứng dậy, thều thào:
- Trong những chuyện… ma chú Đàn kể có chuyện… ma… chọt cây vô
hông.
TƯỜNG bỗng kêu lên thảng thốt:
- Thôi chết em rồi, anh Hai ơi !
THIỀU hốt hoảng :
13
- Cái gì chết ?
TƯỜNG lắp bắp:
- Chiều nay em có chuyện phải làm gấp cho chú Đàn, mà em quên.
Em phải vọt liền đây.
THIỀU tái mặt:
- Rồi mày… bỏ tao một mình hả ?
TƯỜNG hào hển:
- Chứ làm sao bây giờ ? Chỗ em đi… ngược đường với anh.
THIỀU :
- Mà mày đi đâu ?
TƯỜNG nghiêm trọng:
- Chú Đàn chưa cho nói… Anh đi mua đậu phọng đi. Mình hẹn nhau ở
gốc me, về chung.
THIỀU nhìn vô bóng đêm, run giọng:
- Mày phải đi với tao. Mày không đi, tao… phịch mày.
TƯỜNG cầm tay anh, nài nỉ:
- Ráng đi anh Hai… Anh phịch em mấy bữa rồi cũng chơi lại, còn
chuyện chú Đàn em không làm sẽ có người… chết. Mà người chết
thì không bao giờ sống lại. Em chạy nhe. Anh cũng chạy đi, để
ba đánh đòn.
Nói xong TƯỜNG vụt chạy vô bóng đêm.
THIỀU nhìn theo em, xong nhìn con đường âm u phía trước, vừa
đi vừa… nhắm mắt.

-----

12 – SÂN NHÀ VINH - NGOẠI – ĐÊM

VINH ngồi xay bột uể oải trước hiên, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn
ra sân như sốt ruột điều gì.
Trong nhà vang ra tiếng ho.
VINH hốt hoảng, cắm cúi làm việc, mắt đăm đăm những giọt bột trắng
tinh rỉ ra từ cối đá…
Từ bên trong THẦY NHÃN bước ra, nhìn quanh, hắng giọng:
- Thôi, vô nghỉ đi Vinh, sao bữa nay tự dưng con xay nhiều vậy?
VINH liếc nhanh THẦY NHÃN, thoáng bối rối :
- Dạ… gần xong rồi ba, sẵn trời có trăng, xay đỡ tốn dầu…

----

13 – HIÊN NHÀ MẬN - NGOẠI – ĐÊM

MẬN ngồi trên chiếc sạp trước nhà, tay chống cằm tư lự. Bên cạnh
là con chó già khá lớn.
THIỀU xuất hiện từ phía sau nhà, xanh mét, hổn hển :
- Mận…
Con chó già hực hực mừng rỡ nhưng yếu ớt.
Đầy quen thuộc, MẬN quay lại :
- Thiều muốn mua gì phải không ?
14
THIỀU gật đầu :
- Hai gói đậu phộng.
MẬN :
- Nhà Thiều có khách hả ?
THIỀU vẫn hổn hển :
- Một chú trong thành phố rủ ba tao vô đó đi làm… Lẹ đi.
MẬN nhìn THIỀU :
- Sao mặt Thiều xanh lét như sợ cái gì vậy ?
THIỀU che giấu :
- Sợ gì đâu ! Tại tao… chạy mệt.
MẬN tròn mắt:
- Tại sao phải chạy ?
THIỀU vênh mặt:
- Gấp thì phải… chạy. Còn mày, làm gì chống càm cú rũ vậy ?
MẬN thở dài :
- Mình phơi… mặt.
THIỀU quan tâm:
- Mặt mày làm sao phải phơi, Mới tắm à ?
MẬN chua chát:
- Không, mới bị đòn.
THIỀU :
- Tại sao bác đánh mày ?
MẬN buồn bã:
- Không biết… Khi đánh, má mình khóc…
THIỀU suy nghĩ, ra vẻ trải đời:
- Tao biết rồi, chắc tại má mày nhớ ba mày. Có lần tao nghe chú
Đàn nói, nỗi nhớ cũng gần như nỗi…khùng.
MẬN đột nhiên bối rối :
- Mình vô lấy đậu cho Thiều nhe.
THIỀU như chợt nhớ, nói vói:
- Mận nè…, hồi nãy đi ngang qua cái kho sau bếp của mày, tao
nghe inh như có tiếng ai thì thào.
MẬN không quay lại, trả lời :
- Bậy… Đâu có ai ở trong kho ! Thiều chạy mệt nên tim… đập thình
thình đó thôi.
THIỀU đưa tay lên ngực, lắng nghe, gật gù.

-----

14 – SÂN NHÀ VINH - NGOẠI – ĐÊM

VINH uể oải dọn dẹp vật dụng xay bột, vẻ bồn chồn, buồn bã.
Bỗng có tiếng TƯỜNG ngoài cổng :
- Chị Vinh ơi, chị Vinh !
VINH mừng rỡ bước ra, nói lớn:
- Có chuyện gì vậy Tường ?
TƯỜNG cũng nói lớn :
- Chị cho má em xin trái ớt !

15
----
15- BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – ĐÊM

TƯỜNG thủ thỉ với anh trong tiếng mưa :


- Chim xanh là vậy đó… Trong lúc chị Vinh ra thì em đưa lẹ thơ
của chú Đàn cho chỉ.
THIỀU nhìn em, tò mò :
- Mầy làm chim xanh mấy lần rồi ?
TƯỜNG hãnh diện:
- Nhiều lắm, cả chục lần…
THIỀU cắc cớ:
- Mà lần nào cũng xin ớt ?
TƯỜNG cười khì:
- Đâu có ! Chú Đàn khôn lắm. Chú dạy em khi thì xin ớt, khi thì
xin chanh, xin nước mắm, xì dầu… Có khi xin dầu gió cho anh
Hai… đau bụng.
THIỀU cú đầu em, sừng sộ :
- Tao đau bụng hồi nào ?
TƯỜNG vò vò chỗ bị cú, mỉm cười :
- Thì phải nói dối như vậy mới qua mặt thày Nhãn được.
THIỀU nheo mắt:
- Mầy nghĩ mặt thầy Nhãn dễ qua vậy à ?
TƯỜNG chột dạ :
- Em không biết...
THIỀU lo lắng :
- Thày không hỏi gì mày sao ?
TƯỜNG :
- Có chứ. Thỉnh thoảng thày hỏi : Con đi đâu đó Tường ? Có lần
hỏi : Con kiếm chị Vinh chi vậy Tường ?
THIỀU rụt cổ:
- Nếu là mày, chắc tao tè ra quần.
TƯỜNG :
- Thày chỉ ngồi trong nhà hỏi ra thôi.
THIỀU le lưỡi :
- Ngồi đâu cũng vậy. Cứ nghe giọng thày là tao muốn xỉu rồi.
TƯỜNG cười:
- Anh nhát gan quá.
THIỀU sửng cồ :
- Nhát con khỉ ! Tại thày Nhãn là thầy chủ nhiệm của tao, chứ
nếu gặp cô Trang chủ nhiệm mày, coi mày có gan không ?
TƯỜNG gật gù:
- Đúng rồi, nếu là cô Trang thì em không dám thiệt. Chú Đàn khôn
quá, giờ em hiểu tại sao chú Đàn muốn em làm chim xanh chứ
không phải anh.
THIỀU tò mò:
- Hồi nãy mày nói mày đưa thơ cả chục lần. Có khi nào mày… mở
thơ coi chú Đàn viết gì trong đó không ?
TƯỜNG xích lại gần anh, ngượng ngập :
16
- Có… một lần.
THIỀU cũng xích lại gần em, háo hức:
- Chú Đàn viết… gì trong đó ?
TƯỜNG nhổm dậy, mơ màng :
- Hình như một bài thơ…
THIỀU xao xuyến:
- Thơ… gì ?
TƯỜNG :
- Em không biết. Em chỉ nhớ được hai câu.
THIỀU chồm dậy :
- Hai câu gì ? Đọc coi.
TƯỜNG nhìn ra những giọt mưa ngoài cửa sổ, ngân nga :
- Gió mưa là chuyện của trời… Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng…
Thơ dài lắm, nhưng em chỉ nhớ hai câu đó thôi.
THIỀU buột miệng :
- Hai câu vậy… đủ rồi. Thôi…, ngủ đi.
TƯỜNG ngoan ngoãn nằm xuống, lưng xoay về phía anh.
THIỀU cũng nằm xuống xoay lưng về phía em, bỗng nói :
- Mày đọc hai câu thơ lần nữa coi Tường.
TƯỜNG ngây thơ :
- Chi vậy anh Hai ?
THIỀU gắt nhẹ :
- Tao biểu đọc thì đọc.
Vẫn đâu lưng anh, TƯỜNG thì thào, chậm rãi:
- Gió mưa là chuyện của trời… Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng…
THIỀU nằm yên, lẩm nhẩm.
Ngoài cửa sổ, mưa nhẹ dần.
-----

16 – SÂN TRƯỜNG LÀNG - NGOẠI – NGÀY

Sân trường với nhiều cây phượng lác đác hoa. Học sinh đang giờ
chơi.
THIỀU làm bộ đọc sách dưới gốc cây, nhưng thực sự là ngắm XIN và
các bạn chơi nhảy dây.
Trống vào lớp.
THIỀU chạy nhanh tới SƠN vừa kết thúc cuộc chơi bi, nhã nhặn:
- Sơn…, tao muốn nhờ mày giúp tao chuyện này…
SƠN nhìn THIỀU, khinh khỉnh :
- Lịch sự quá he… Chuyện gì, nói lẹ đi.
THIỀU lấy trong túi ra bao thơ nhỏ, đưa SƠN :
- Một lát vô lớp, mày đưa… cái này cho con Xin giùm tao.
SƠN nhìn thơ, thắc mắc:
- - Thơ à ? Sao mày không tự đưa, mày ngồi sát bên nó mà ?
THIỀU nghiêm mặt :
- Không được, những lá thơ kiểu này phải nhờ chim xanh.
SƠN hất mặt:
- Chim xanh là cái khỉ gì?
THIỀU thân mật vịn vai SƠN :
17
- Chim xanh là người đưa thơ đặc biệt, rất quan trọng…, không
phải ai cũng làm được.
SƠN gạt tay THIỀU, phun nước bọt :
- Tao không cần nịnh, chỉ cần trả công.
Hoàn toàn sẵn sàng, THIỀU thò tay vô túi quần lôi ra nắm bi :
- Mày có quyền lấy viên nào mày thích.
SƠN nhìn đống bi, gọn lỏn:
- Tao thích hết.
THIỀU đỏ mặt:
- Đồ tham ! Cả tuần nay tao mới thắng được nhiêu đó. Mày lấy hết
tao lấy gì chơi ?!
SƠN tưng tửng:
- Vậy thì mày tự đưa thơ cho con Xin đi.
Nói xong, SƠN bước đi, đít xàng qua xàng lại khiêu khích.
THIỀU cuống quýt nhìn theo, hét lớn :
- Sơn, tao đồng ý !

----

17- LỚP HỌC - NỘI – NGÀY

Học trò lục tục vô lớp. XIN đã ngồi đúng chỗ trong vách.
SƠN rút lá thơ trong túi ném trước mặt XIN, gọn lỏn :
- Của mày nè !
XIN rụt rè nhìn lá thơ :
- Thơ gì vậy ?
SƠN liếcTHIỀU đang đứng sau lưng, hềnh hệch:
- Thằng Thiều gởi cho mày.
Nói xong, SƠN lấc cấc lách người cho THIỀU bước vô giữa.
THIỀU sượng ngắt ngồi xuống, ngó tránh ra cửa sổ.
XIN ngơ ngác nhìn THIỀU, khẽ mở thư ra đọc.
THIỀU liếc nhanh XIN, hồi hộp.
XIN nhẹ nhàng xếp thư bỏ vô bao trở lại, nắm trong tay.
SƠN săm soi đám bi vừa được trả công.
THẦY NHÃN bước vô. Cả lớp đứng lên.
SƠN vô ý để một hòn bi lăn ra gạch gây nên tiếng động lớn.
THẦY NHÃN nhìn xuống hướng SƠN, quát:
- Cái gì um sùm vậy?
XIN bỗng đứng lên, tay vẫn cầm thơ, đi thẳng tới bàn thầy.
THIỀU há to miệng thảng thốt.
XIN đặt bức thư lên bàn THẦY NHÃN
THÀY NHÃN nhìn lá thư, hỏi XIN:
- Cái gì đây ?
XIN líu nhíu:
- Dạ, bạn Thiều… gởi em.
THIỀU liếc SƠN, run bần bật.
SƠN nhún vai, tay vẫn cầm những viên bi.
THẦY NHÃN xem lướt thơ, lấy thước đập bàn:
- Thiều, lên bảng !
18
THIỀU thẫn thờ bước ra, ném về cô bạn nhỏ cái nhìn căm uất.
THẦY NHÃN nghiến răng nhéo tai THIỀU:
- Tương tư nè… Ương… hư nè… Học không lo, viết chính tả sai be
bét mà lo… ương với hư !
XIN ngượng ngập bước vào chỗ.
SƠN lụp chụp nép qua làm những viên bi đổ ào ra sàn.

----
18- HIÊN NHÀ VINH - NGOẠI - NGÀY

TƯỜNG men theo hàng rào bông bụp của nhà VINH, nhìn dáo dác.
Thấy nhà đóng cửa, TƯỜNG gọi lớn :
- Chị Vinh ơi, chị Vinh !
Im lặng. TƯỜNG gọi lại.
Cửa nhà hé mở. TƯỜNG mừng rỡ.
Nhưng người xuất hiện là…THẦY NHÃN.
TƯỜNG xanh mặt, định chạy, nhưng đã muộn.
THẦY NHÃN bước đến gần TƯỜNG, lạnh tanh :
- Con tìm chị Vinh… chi vậy con ?
TƯỜNG lấm lét nhìn nhanh xuống bụng, ấp úng :
- Dạ…, con hỏi xin cho má con trái… ch..ớt.

----
19- VƯỜN NHÀ CHÚ ĐÀN - NGOẠI – NGÀY

THIỀU cú mạnh đầu em:


- Đồ ngu ! Trái chớt là trái khỉ gì ?!
TƯỜNG mếu máo :
- Thấy thày Nhãn, em sợ quá, không biết nói chanh hay ớt, nên
nói dính chùm hai thứ.
THIỀU nhún vai:
- Nói dính chùm nên mới chết… chùm. Làm gì có trái chớt chứ !
TƯỜNG tấm tức :
- Không chớt thì cũng… chết. Em không hiểu sao thầy Nhãn biết
thơ giấu trong bụng em mà thò tay lấy. Chắc tại em dòm xuống
đó…
THIỀU tặc lưỡi :
- Mày thiệt ngu! Không đợi thấy mày dòm, thầy Nhãn mới biết mày
lận thơ chú Đàn trong bụng đâu.
TƯỜNG ngây thơ:
- Thầy biết từ trước hả anh ?
THIỀU đá chân em, kẻ cả :
- Chứ sao. Chẳng ai xin ớt, xin chanh, xin xì dầu hoài như vậy.
Có mà hâm !
Vừa lúc đó CHÚ ĐÀN từ xa đạp xe đạp trở về, mặt bí xị.
TƯỜNG lao tới, bật khóc :
- Chú Đàn ơi, thầy Nhãn…
CHÚ ĐÀN dựng xe, ôm TƯỜNG an ủi:
- Thôi đừng khóc nữa, chú biết rồi…
19
TƯỜNG lo lắng :
- Mình có… sao không chú ?
CHÚ ĐÀN nhìn TƯỜNG, gượng cười :
- Chắc không sao… Thôi vô nhà ăn cơm, để bà nội chờ.
Có tiếng đồng ca vọng tới, inh ỏi, lộn xộn :
- Em ơi nếu mộng không thành thì sao… ? Mua chai thuốc chuột
uống vô rồi đời… Bà già lấy le ông già, chiều chiều dắt ra bờ
sông, hai người nói chuyện tâm tình, ôm nhau cái lọt xuống
sình…
Cả ba nhìn ra đường, thấy SƠN vừa đi thụt lùi vừa quơ cây đánh
nhịp như nhạc trưởng cho đám con trai nghênh ngang hát.
CHÚ ĐÀN buột miệng :
- Ai như thằng Sơn con ông ba Huấn ?
THIỀU ấm ức:
- Nó đó !
CHÚ ĐÀN bất nhẫn:
- Thằng Sơn hát chọc ai vậy?
THIỀU cúi mặt, lẩm bẩm:
- Con không biết…
TƯỜNG thật thà :
- Tụi nó chọc anh Hai đó, tại anh Hai gởi thơ cho chị Xin.
THIỀU đỏ mặt, lén cung nắm đấm cho TƯỜNG.
CHÚ ĐÀN ngó nhanh THIỀU nói lảng :
- Thôi, vô ăn cơm, chú đói bụng rồi…
THIỀU cố ý kéo TƯỜNG đi chậm lại.
Ở khoảng cách đủ xa CHÚ ĐÀN, THIỀU véo mạnh tai em, nghiến răng:
- Đồ thèo lẻo… Rồi biết tay tao…
TƯỜNG cắn răng, nhìn anh lấm lét.

-----
20 - ĐÌNH LÀNG - NỘI – NGÀY

Đình nhỏ nhưng cổ kính.


XIN chắp tay xá xá các tượng, mắt liếc THIỀU đang hậm hực ngồi
trên thềm gạch không xa đó.
XIN khép nép tới gần THIỀU, im lặng.
THIỀU không nhìn XIN, gắt trỏng:
- Kêu ra đây làm gì ?
XIN ngượng ngùng ve ve áo:
- Mình… xin lỗi bạn, mình không ngờ thầy Nhãn phạt bạn nặng vậy…
THIỀU giận dữ quay ngoắt lại:
- Xin lỗi cái… đầu mày ! Mày nghĩ sao mà đem thơ của tao nộp cho
thày ?
XIN thật thà :
- Mình có nghĩ gì đâu. Mình tưởng bạn phá mình, nên méc thày
thôi.
THIỀU uất ức :
- Mày… đui hả ? Tao phá mày hồi nào ?
XIN hồn nhiên :
20
- Vậy chứ bạn gởi lá thơ đó cho mình làm chi ?
THIỀU bối rối nhìn XIN, hét lớn :
- Đồ… ngu ! Đồ… con nít !
Tiếng hét làm đám dơi trên mái ngói giật mình, bay tán loạn…

----
21 – NGHĨA TRANG - NGOẠI - NGÀY

Ngoại trừ những ngôi mộ thì khung cảnh nghĩa trang rất nên thơ với
đủ thứ hoa cỏ dại.
TƯỜNG tung tăng với cánh diều trên cao.
THIỀU ngồi thu lu một góc nhìn em, vẻ ghen tị.
TƯỜNG quấn chỉ thu diều lại, vui vẻ với anh:
- Tới phiên anh Hai thả đó.
THIỀU đột nhiên nổi quạu:
- Tao không thèm chơi trò… con nít.
TƯỜNG cụt hứng:
- Ủa, trước nay anh thích chơi thả diều lắm mà ?
THIỀU cụt ngũn:
- Trước khác, nay khác !
TƯỜNG rụt rè:
- Vậy… anh Hai muốn chơi gì ?
THIỀU nhún vai:
- Chọi đá !
TƯỜNG hoảng hốt nhìn anh:
- Ôi, em không chơi đâu, rủi trúng đầu thì chết !
THIỀU thản nhiên, rành rẽ:
- Chết sao được mà chết ? Tao với mày đứng thiệt xa, thấy đá bay
tới thì nhảy qua tránh. Đứng xa, có trúng cũng nhẹ hều.
TƯỜNG đã cuốn xong diều, trù trừ:
- Hay mình về nhà chơi tạt lon đi anh Hai, vít hình cũng được…
THIỀU trừng mắt:
- Về nhà chơi để ba đập tét đít hả ?
TƯỜNG hồn nhiên:
- Anh vụt roi mất rồi mà.
THIỀU cạu cọ đá chân em :
- Đồ ngu ! Mày tưởng người lớn chịu thua con nít sao ? Chỗ vắt
cây roi bây giờ chình ình cây… gậy ! Sao, nói đi ! Có chơi
chọi đá hôn?
TƯỜNG lấm lét:
- Dạ… chơi.
THIỀU nghiêm mặt, chỉ tay :
- Mày tới đứng sau cái mả xanh xanh kia (Đối thoại thay đổi tùy
thực tế hiện trường. VL), tao đứng đây. Lẹ lên.
TƯỜNG chạy nhanh ra chỗ anh chỉ, ngoan ngoãn:
- Được chưa anh Hai?
THIỀU gật đầu, cúi xuống lựa mấy viên đá lớn.
TƯỜNG lựa đá nhỏ.
THIỀU nghiêm giọng đếm:
21
- Một, hai, ba!
Hai bên bắt đầu chọi. Né tránh.
Những viên đá bay vun vút…
Một viên của TƯỜNG trúng bụng THIỀU.
TƯỜNG thõng tay, rên rỉ :
- Thôi…, mình ngừng đi anh…
THIỀU cay cú :
- Không có ngừng chi hết ! Tiếp tục !
Hai bên lại cúi lượm đá, ném.
Thấy rõ THIỀU chăm chú ném nhưng không trúng, do TƯỜNg né giỏi.
Thấy rõ TƯỜNG luôn cố ý ném trật.
THIỀU nhận ra sự cố ý đó, sôi máu :
- Mày khi dễ tao hả ? Hỏng ai mượn thương! Chọi đàng hoàng !
TƯỜNG bối rối, thực hiện như cái máy.
Viên đá trúng vai THIỀU.
THIỀU mím môi nén đau, bỗng buông thõng tay:
- Thôi, tao đầu hàng.
TƯỜNG mừng rỡ như thoát được gánh nặng, chạy nhanh về phía anh :
- Anh có bị bầm chỗ nào không ?
Bất thần ở cự ly gần nhất, THIỀU ném vào đầu em cục đá.
TƯỜNG né nhưng không kịp, ôm thái dương sụm xuống.
THIỀU hoảng hốt, lao tới gỡ tay em :
- Chết cha, chảy máu mày ơi!
TƯỜNG nhìn vệt máu trên tay, lo lắng :
- Nhiều không anh ?
THIỀU áy náy, dịu dàng:
- Không nhiều, nhưng… ghê lắm. Để tao dẫn mày ra ông Xung xin
thuốc cầm máu. Đi…
THIỀU dìu em ra khỏi nghĩa trang.
TƯỜNG bỗng nhìn anh thắc mắc:
- Nhưng sao anh Hai chọi em ? Anh nói anh đầu hàng mà ?
THIỀU ấp úng :
- Ừm…, cái đó kêu là trá hàng. Đánh nhau phải… mưu mẹo mới
thắng. Có nhiều mưu mẹo mới là… tướng tài.
TƯỜNG quên đau, xuýt xoa :
- Mưu mẹo của anh hay thiệt. Em chẳng nghi ngờ chi hết. Lớn lên,
nếu đi đánh giặc thế nào anh cũng làm đại tướng !

-----
22 - NHÀ ÔNG XUNG - NỘI – NGÀY

ÔNG XUNG đang đứng bốc thuốc, sau lưng là tủ gỗ cao sát tường
với chi chít ngăn kéo nhỏ.
THIỀU dẫn em bước vô.
ÔNG XUNG nhìn TƯỜNG bụm tay trên màng tang, lo lắng :
- Có chuyện gì vậy tụi con?
TƯỜNG liếc anh, nhanh miệng :
- Dạ…, con chạy chơi, đụng vô gốc cây.
ÔNG XUNG cười ý nhị :
22
- Sao không đụng trán mà đụng vô màng tang ? Bộ con chạy nghiêng
hả ? Đâu, lại đây bác coi… Không sao, rách da chút thôi, để
bác bốc xong thang này rồi xức thuốc cho. Xin à, chuẩn bị cho
ba tô nước muối nhe !
Gọi vói xong, ÔNG XUNG trèo lên chiếc ghế đẩu sau lưng, thò tay vô
ngăn kéo cao nhất lấy ra mấy quả táo Tàu.
THIỀU nuốt nước miếng, thì thầm vô tai TƯỜNG :
- Mày biết trái gì không ?
TƯỜNG cũng thì thầm:
- Táo Tàu, ngon lắm…
ÔNG XUNG xuống ghế, đặt hai quả táo vào thang thuốc, đưa THIỀU hai
quả còn lại:
- Cho anh em bây hai trái nè. Tường, vô phòng mạch, bác rửa vết
thương cho.
ÔNG XUNG vừa dẫn TƯỜNG đi khuất, THIỀU vội vàng nhét hai quả táo
vô túi quần, leo nhanh lên ghế đẩu, thò tay lấy quả khác cho vào
miệng.
Khi THIỀU quay lại thì thấy… XIN trước mặt.
XIN nhẹ nhàng:
- Thiều coi chừng té, cái ghế có một chân bị gãy.
THIỀU sượng sùng tuột xuống, một bên má vẫn phùng to như… khỉ.

-----
23 - CHÁI BẾP NHÀ THIỀU - NGOẠI – TỐI

TƯỜNG đang ngồi cho cóc ăn cơm :


- Ăn đi, cái này là xôi vò chứ không phải cơm thường nhe. Má tao
đi đám giỗ đem về đó.
Bỗng có tiếng THÀY NHÃN la lớn (off) từ xa:
- Thằng Đàn đâu ? Ra biểu !
Con Vàng sủa inh ỏi.
TƯỜNG nhìn ra sân hốt hoảng.

----

24- SÂN NHÀ THIỀU - NGOẠI – TỐI

THÀY NHÃN chạy tới, tay cầm roi, miệng la lớn :


- Thằng Đàn, mày núp đâu? Tao mà gặp thì mày đừng có trách !

----
25- PHÒNG KHÁCH NHÀ THIỀU - NGOẠI – TỐI

THIỀU đang học bài, nghe tiếng la của THÀY NHÃN vội vàng đứng lên
định trốn ra sau bếp. Cùng lúc đó, từ bếp TƯỜNG cũng chạy lên,
tái mét :
- Chết rồi anh Hai ơi, thày Nhãn kiếm chú Đàn…
THIỀU hớt hải:

23
- Mày biết chú Đàn ở đâu không ?
TƯỜNG lắp bắp :
- Giờ này… chắc chú Đàn với chị Vinh đang… ngồi ở bờ mương sau
nhà chị Vinh.
THIỀU le lưỡi :
- Trời ơi, ngồi ngay đó thày Nhãn bắt gặp thì toi mạng !
TƯỜNG thì thầm :
- Anh đừng lo, thày la um sùm vậy chú Đàn với chị Vinh đã kịp bỏ
chạy rồi.
THÀY NHÃN ào vô nhà, mắt nhìn quanh:
- Ba má tụi bây đâu ?
THIỀU ngoan ngoãn khoanh tay, lí nhí :
- Dạ…, ba con đi thành phố, má con qua nhà bà nội lo đám giỗ ông
nội con…
THÀY NHÃN dứ dứ cây roi dài vô mặt anh em THIỀU :
- Tụi bây có biết thằng ôn Đàn dẫn con Vinh trốn đâu không ?
THIỀU và TƯỜNG trả lời gần như cùng lúc, nhưng giọng THIỀU khỏe
hơn:
- Thưa, không biết…
THÀY NHÃN gầm gừ nhìn THIỀU, bất ngờ vút roi vào chân THIỀU, nhưng
THIỀU nhảy lên tránh được :
- Tương tư nè! Gió mưa là bệnh của trời nè… !
THIỀU chạy núp vô buồng, vẫn nghe tiếng la và tiếng roi (off) của
THÀY NHÃN :
- Chim xanh nè ! Cho mày chim xanh nè… !
Không nghe tiếng TƯỜNG khóc, chỉ thấy cứ mỗi âm thanh roi của THÀY
NHÃN phát ra thì THIỀU lại ôm đít, nhôm nhổm như chính mình bị
đòn.

---
26- BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – ĐÊM

Hai anh em đang nằm đâu lưng ngủ, tự dưng TƯỜNG thút thít khóc.
THIỀU thò tay chạm mông em, dịu dàng :
- Còn đau lắm hả Tường ?
TƯỜNG ấm ức :
- Không phải đau, em tức…
THIỀU quay hẳn sang em :
- Mày tức gì ?
TƯỜNG cũng quay hẳn sang anh, nước mắt nhòe nhoẹt:
- Em không hiểu sao hồi bắt quả tang cái thơ trong bụng em, thày
Nhãn không đánh, mà bây giờ lại đánh?
THIỀU suy nghĩ, trầm ngâm:
- Thày Nhãn không phải đánh mày đâu…
TƯỜNG nhăn mặt:
- Em không hiểu.
THIỀU chồm lên, sành sõi :
- Mày có nghe người ta nói giận cá chém thớt không ? Mày chỉ là…
tấm thớt cho thày Nhãn chém. Con cá là chú Đàn.
24
TƯỜNG cũng chồm lên, vở lẽ:
- Em hiểu rồi, như vậy anh cũng là tấm thớt cho thày Nhãn phạt,
con cá là chị Vinh. Chị Xin chỉ vô tình đưa thày Nhãn con dao
thôi.
THIỀU thở ra:
- Ừ…
TƯỜNG reo khẽ:
- Em biết rồi, tại mình là tấm thớt nên thày Nhãn chỉ nồ dọa,
chứ không cố tình đánh đau.
THIỀU âu yếm nhìn em :
- Mày khôn lắm !
TƯỜNG bẽn lẽn:
- Anh khôn hơn em…
THIỀU toét miệng khoái trá, bỗng bất thẩn nhảy lên, thét lớn:
- M...a… !
TƯỜNG nhìn anh thu lu trong hõm giường mới sập, hốt hoảng:
- Cái gì vậy anh Hai ?
THIỀU chỉ tay vô chiếc mền, lắp bắp:
- Ma da… Nó bò… nhớt nhợt dưới… chưn tao.
TƯỜNG chợt hiểu, cười phá:
- Cu Cậu ! Hồi tối em ôm nó nói chuyện, rồi quên luôn.
BA THIỀU xuất hiện ở cửa, tay lăm lăm gậy :
- Thiều ! Cái gì nửa đêm la um sùm vậy?
THIỀU im lặng, nhìn em cầu cứu.
BA THIỀU:
- Sao tao hỏi không trả lời ?
TƯỜNG lấm lét gãi đầu :
- Dạ, tại con.. cắn anh Hai.
BA THIỀU lao tới kéo mền ra để đánh TƯỜNG, nhưng TƯỜNG cố sức níu
lại.
BA THIỀU cứ thế đập lên mền, hét lớn:
- Cắn nè ! Chó điên nè ! Sập giường sập ghế nè !
MẸ THIỀU cố gắng giật gậy trên tay chồng, rên rỉ :
- Thôi ông…, khuya rồi, mai đánh tiếp.
BA THIỀU bỏ đi, lầm bầm:
- Đã không có tiền mà cứ nay bể cái này, mai sập cái nọ…
MẸ THIỀU xót ruột, đưa tay giở mền:
- Có sao không con ?
TƯỜNG cố giữ không cho mẹ giở, lấp liếm :
- Dạ, con không có sao… Má về ngủ đi.
MẸ THIỀU dịu dàng:
- Để má phụ kê vạt giường lại.
THIỀU lách chách:
- Má ngủ đi, tụi con kê được mà. Sập hoài…
MẸ THIỀU vẫn nấn ná.
TƯỜNG buột miệng :
- Má đi lẹ đi… Để không ba trở lại bây giờ.
MẸ THIỀU chột dạ, bước ra.

25
Đợi mẹ đi khuất, THIỀU lo lắng hỏi em :
- Cu Cậu đâu ?
TƯỜNG mỉm cười, giở mền lên:
- Trong này chứ đâu… Em giữ chặt từ nãy giờ.
Nhưng không, Cu Cậu đang ngồi… dưới đất, giương mắt ngó.

-----
27 – HIÊN NHÀ MẬN - NGOẠI – NGÀY

MẬN ngồi đầu sạp lượm thóc trong rá gạo nhỏ.


THIỀU đăm chiêu cuối sạp, tay cầm ba cái trứng vịt.
MẬN buột miệng:
- Sao Thiều không về đi ? Đi lâu bác trai lại đánh đòn.
THIỀU tư lự:
- Ba má tao đi thành phố hết rồi. Tối nay chú Đàn qua ngủ với
tụi tao. Mà Mận nè…
MẬN ngẩng lên:
- Gì ?
THIỀU nhìn MẬN ngập ngừng :
- Có khi nào… mày bị… buồn không ?
MẬN cúi mặt, thở dài:
- Không biết nữa, mình buồn liên miên...
THIỀU :
- Có khi nào mày… ân hận không ?
MẬN thật thà:
- Mình đâu có làm gì xấu để ân hận. Thiều có làm chuyện gì à ?
THIỀU nhún vai:
- Tao tội nghiệp thằng Tường. Tao thương nó mà cứ làm nó bị đòn
oan hoài.
MẬN buột miệng:
- Mình cũng thương Tường lắm. Nhưng sao Thiều làm em bị đòn oan?
THIỀU nhún vai:
- Ai mà biết… Hai năm trước có ông thày bói ghé nhà tao xin
nước uống, ổng nói thằng Tường đẹp trai nên bị ma quỷ ganh
ghét. Vì ganh ghét, ma quỷ sẽ làm nó gặp nhiều tai nạn bất
ngờ. Tao nghĩ chắc ông thày bói nói đúng… Ủa, mà sao tao nói
hết chuyện nhà tao cho mày nghe, còn chuyện nhà mày tao không
biết gì hết vậy ?
MẬN thì thầm:
- Thiều… muốn biết chuyện gì ?
THIỀU suy nghĩ một lúc:
- Tao thắc mắc hoài… Tại sao tự dưng ba mày dẹp tiệm hớt tóc, để
má con mày phải buôn bán cực nhọc như vầy.
MẬN vùi vùi tay vô rá gạo, buồn bã:
- Thiều có nhớ lần ba mình làm lỗ tai Thiều chảy máu không ?
THIỀU lợ ngợ nắm vành tai, reo khẽ:
- Nhớ rồi. Ba mày cắt phạm lỗ tai tao, nhưng tao chảy máu tùm
lum, nhớ không xuể... Tao chỉ nhớ từ bữa đó ba tao không cho

26
ra tiệm ba mày nữa, mà đè tụi tao ra cắt, lởm chởm như chó
cạp !
MẬN rơm rớm:
- Tại ba mình bị bịnh, mắt mờ…
THIỀU xúc động:
- Ừ…, tao nghe người ta nói ba mày bị bịnh nặng lắm, phải lên
thành phố trị, đúng không ?
MẬN buồn bã gật đầu.
THIỀU xít tới gần MẬN, thì thào :
- Thằng Sơn nói… ba mày bị… cùi…
MẬN đột nhiên đứng lên, nói gấp :
- Thiều đi đi, má mình sắp về rồi, mình phải đi nấu cơm.
THIỀU cũng đứng lên, chợt nhớ :
- Sao mấy ngày nay tao không thấy con Vện ?
MẬN ấp úng :
- Nó… già quá, nên má mình… giữ trong buồng.

-----
28- SÂN NHÀ THIỀU - NGOẠI – ĐÊM

CHÚ ĐÀN ngồi trên chiếu thổi acmonica.


Một giai điều rất buồn.
THIỀU và TƯỜNG ngồi đối diện, lắng nghe, mắt TƯỜNG long lanh
ướt.
Con Vàng im lặng nằm sát bên THIỀU.
Gió nhẹ, trời tối, chỉ có một vệt sáng từ ngọn đèn bên trong
chiếu ra hiu hắt.
CHÚ ĐÀN bỗng đột nhiên ngừng thổi, thẫn thờ.
TƯỜNG buột miệng :
- Chú thổi cái gì vui đi, nghe bài này con nhớ má con quá…
THIỀU cau có nhìn em :
- Đồ mít ướt ! Má mới đi hồi sáng mà đã nhớ.
CHÚ ĐÀN cất kèn vô túi áo:
- Được rồi, chú không thổi nữa.
TƯỜNG bối rối:
- Không, chú thổi đi, nhưng thổi bài vui.
CHÚ ĐÀN âu yếm vuốt đầu TƯỜNG :
- Thôi, chú không thổi nữa. Đi ngủ.
THIỀU lắc đầu nguầy nguậy:
- Không, con chưa buồn ngủ.
TƯỜNG nũng nịu, khẩn khoản:
- Con cũng vậy… Chơi chút nữa đi chú.
CHÚ ĐÀN dịu dàng:
- Hai đứa muốn chơi gì ?
THIỀU lấm lét nhìn quanh, thì thào:
- Chú… kể chuyện… ma đi.
CHÚ ĐÀN :
- Tụi con muốn nghe chuyện gì ?
THIỀU nhìn CHÚ ĐÀN, run giọng:
27
- Chuyện… nhà ông Ba Huấn…
Nói xong THIỀU kín đáo xít lại gần em, tay vịn cổ con Vàng, tay
nắm chặt tay TƯỜNG.

-----
29- NHÀ BA HUẤN - NGOẠI - ĐÊM

Những tàng cây xào xạc gió…


Ngôi nhà hai tầng tối thui, chỉ có hai vệt sáng nhỏ chiếu ra từ
hai cửa sổ nhỏ như đôi mắt buồn bã.
Tiếng CHÚ ĐÀN (off) :
- Nhà ông Ba Huấn là ngôi nhà hai tầng duy nhất trong làng. Nhà
có con ma từ thời chủ cũ mà ông Ba Huấn không hay biết…

----
30 – NHÀ BA HUẤN - NỘI – ĐÊM

Máy lia thật chậm từ SƠN mặc may-ô nằm ngủ sang chiếc áo sơ mi
trắng treo trên vách, ở gần cửa sổ…
Tiếng CHÚ ĐÀN ( off) :
- Tầng trên có căn gác gỗ là chỗ ngủ của thằng Sơn. Trước khi
ngủ, thằng Sơn thường cởi áo sơ mi treo lên móc.
----

31- SÂN NHÀ THIỀU - NGOẠI – ĐÊM

CHÚ ĐÀN nhẩn nha:


- Một sáng nọ, thằng Sơn thức dậy… Nó vươn vai nhìn quanh, đứng
lên đi về phía cửa sổ…
THIỀU và TƯỜNG sợ sệt xiết tay nhau.

----
32 - NHÀ BA HUẤN - NỘI – SÁNG

Giọng CHÚ ĐÀN (off) trên hình ảnh và âm thanh minh họa:
- Khi Thằng Sơn quơ tay lấy áo, thì lạ thay, chiếc áo trắng đã
chuyển sang màu đỏ từ bao giờ… Thằng Sơn ngạc nhiên cầm áo lên
coi…, kinh hãi thấy tay mình dính… máu. Thằng Sơn la thất
thanh, lao xuống cầu thang.
----

33 - SÂN NHÀ THIỀU - NGOẠI – ĐÊM

THIỀU nhìn CHÚ ĐÀN, hổn hển:


- Lần trước… chú kể thằng Sơn… chạy xuống cầu thang chứ không
phải lao.
CHÚ ĐÀN hơi khựng, gật đầu :
- Ừ.., thằng Sơn chạy như lao xuống cầu thang.
TƯỜNG rụt vai:

28
- Ghê quá…Ông Ba Huấn phải mời thày cúng hả chú ?
CHÚ ĐÀN gật đầu:
- Ông Ba Huấn cho mời thày cúng tới. Thày cúng tuyên bố trong
nhà có một con ma chết oan. Cái áo thằng Sơn có máu vì nửa đêm
con ma lấy… mặc chơi…
THIỀU lấm tấm mồ hôi trán, tiếp tục nghe tiếng (off) của CHÚ ĐÀN:
- Ông Ba Huấn đi tìm chủ cũ của ngôi nhà. Người chủ cũ xác nhận
con gái ông lấy phải tên chồng cờ bạc, nên buồn tình, treo cổ
tự vận trên căn gác thằng Sơn ngủ…
TƯỜNG rên lên:
- Ui... Rồi sao nữa chú ?
CHÚ ĐÀN :
- Ông thày cúng leo lên căn gác lần nữa, phát hiện có một đường
gờ trên vách, ngay sát giường ngủ của thằng Sơn. Thày cúng nói
nơi đây vốn là cái cửa sổ không biết ai bít lại nên con ma bị
nhốt. Nghe lời thày cúng ông Ba Huấn cho đục tường ngay chỗ đó
để con ma có thể chui ra.
TƯỜNG thỏ thẻ:
- Sao con ma không ra ngoài bằng cửa trước hả chú ?
CHÚ ĐÀN âu yếm vuốt tóc TƯỜNG :
- Ma quỷ không bao giờ đi cửa trước con ạ. Ma chỉ đi cửa sau
hoặc cửa hông.
THIỀU nhéo nhẹ tai TƯỜNG :
- Thấy chưa ? Tao nói vậy mà mày cứ cãi ! Ma quỷ không khi nào
đi cửa trước. Ma chỉ đi cửa sau, cửa hông hoặc chun lỗ chó
thôi.

----
34- VEN BIỂN - NGOẠI – NGÀY

Biển bao la và ngập nắng.


THIỀU và SƠN chơi thổi bọt xà bông.
Những bong bóng của THIỀU bay lấp lánh.
SƠN phùng miệng cật lực nhưng ra toàn bọt lép.
SƠN sĩ diện, ném cây thổi:
- Tao không thèm chơi trò con gái. Về nhà tao chơi đánh vụ. Sân
nhà tao có xi măng.
THIỀU bỗng nhìn SƠN :
- Nhà mày có con ma treo cổ, mày không sợ hả Sơn ?
SƠN trừng mắt, phun nước miếng :
- Làm gì có con ma treo cổ nào ! Người ta nói bậy, chỉ đứa nào
ngu mới tin.
THIỀU đỏ mặt :
- Chú Đàn tao cũng ngu à ?
SƠN bối rối:
- Tao… kệ chú mày!
THIỀU lấn tới:
- Người ta nói con gái ông chủ cũ buồn chồng, treo cổ chết…
SƠN sừng sộ:
29
- Treo cổ hồi nào, cô đó chết vì bịnh thương hàn.
THIỀU khoái chí:
- - Thấy chưa ? Hễ có người chết là có ma !
SƠN ấp úng:
- Nhưng… ma thương hàn hiền, ma treo cổ mới quậy.
THIỀU :
- Sao mày biết ?
SƠN thọt hai tay vô túi quần, khinh khỉnh :
- Mày ngu quá ! Tao học một lớp với mày vì tao ở lại hai năm,
chứ tao lớn hơn mày hai tuổi. Tao phải khôn hơn mày.
THIỀU xuống giọng:
- Vậy chuyện ma treo cổ nhà mày là chuyện phịa à ?
SƠN phẩy tay:
- - Phịa hết. Cả chuyện tao liệng áo bỏ chạy cũng vậy. Còn khuya
áo tao mới dính máu !
THIỀU nao núng:
- Vậy chuyện cô Thoan đi hái củi bị ma giấu cũng phịa à ?
SƠN gật đầu :
- Đúng ! Cả chuyện thằng Ghế đi rẫy bị ma trêu cũng phịa luôn !
THIỀU cụt hứng :
- Vậy tất cả chuyện ma đều phịa hết sao ?
SƠN lại phèo nước miếng:
- Đồ ngu ! Chỉ ba chuyện kia phịa thôi, còn ma sau lưng nhà mày
là thật.
THIỀU chột dạ:
- Mày muốn nói… nghĩa trang sau nhà tao có ma hả ?
SƠN ra vẻ nghiêm trọng:
- Nghĩa trang đó không có ma. Nhưng đi hết nghĩa trang là đồi Cỏ
úa, đúng không ?
THIỀU hồi hộp gật đầu.
SƠN vênh mặt:
- Thế hết đồi Cỏ úa là gì ?
THIỀU lúng túng:
- Tao không biết… Tao chưa bao giờ tới đó.
SƠN cười đắc thắng :
- Bên kia đồi Cỏ úa là xóm Miễu. Tao cũng chưa tới, nhưng ba tao
nói ở đó có con ma cọp thành tinh, vì đã ăn đủ một trăm người.
Ba tao nói con ma cọp này khôn lắm, muốn bắt người nào nó làm
cho người đó đau bụng, để họ phải ra vườn đi ị. Thế là nó núp
sẵn đâu đó, nhảy tới vồ.
THIỀU thở mạnh, bỗng nhớ:
- Mày nói dóc ! Nếu đúng vậy tại sao ông Tám Tàng dám ra đó nuôi
dê ?
SƠN nhăn nhở:
- Gà mờ quá con ơi ! Trước khi nuôi dê ông Tám Tàng làm nghề
thày cúng. Ông có bùa nên ma cọp cũng sợ. Mày… sao vậy ?
THIỀU ôm bụng, nhăn nhó nhìn quanh:
- Tao thấy hơi… đau bụng.

30
SƠN cười hăng hắc, ngửa mặt lên trời phun nước miếng. Nước miếng
rơi ngược xuống mặt SƠN.
THIỀU vẫn ôm bụng, nhưng vì… cười.

----35- NHÀ CHÚ ĐÀN - NGOẠI – NGÀY

CHÚ ĐÀN tằng hắng liên tục mấy cái, im lặng nhìn lơ mơ ra khoảnh
sân nhỏ có con gà mẹ đang bươi mối cho đám gà con.
THIỀU sốt ruột, ngập ngừng :
- Xóm Miễu đâu có ma cọp phải không chú ?
CHÚ ĐÀN vẫn im lặng.
TƯỜNG cũng sốt ruột :
- Anh Sơn nói xạo phải không chú ?
CHÚ ĐÀN thở ra, giọng trầm ngâm :
- Thằng Sơn nói đúng…
Hai anh em THIỀU lấm lét nhìn nhau.
CHÚ ĐÀN chậm rãi, khó khăn :
- Đúng là xóm Miễu có ma cọp. Tụi con đừng bao giờ ra hướng đó
nhe.
TƯỜNG tròn mắt bất ngờ :
- Sao trước nay chú không nói cho tụi con biết ?
CHÚ ĐÀN lại tằng hắng:
- Tại vì chú nghĩ tụi con không có việc gì phải ra đó…
THIỀU sợ sệt:
- Con ma cọp đó biết nghe tiếng người thiệt hả chú ?
CHÚ ĐÀN bỗng nghiêm trang nhìn hai đứa cháu :
- Đúng rồi, ma cọp rất tinh ranh. Tụi con có nhớ là trẻ con làng
mình xưa nay đâu đứa nào dám ra xóm Miễu. Cha mẹ tụi nó cấm
ngặt.
THIỀU và TƯỜNG lại lấm lét nhìn nhau.

----
36- NHÀ ÔNG XUNG - NỘI – NGÀY

XIN chăm chú gom thảo dược từ nia lớn vô giỏ đệm.
THIỀU nuốt nước miếng, lia mắt lên giàn hộc tủ cao.
XIN nhẹ nhàng:
- Thiều kiếm gì vậy ?
THIỀU giật mình, bẽn lẽn:
- Tao… đâu có kiếm gì.
XIN mỉm cười, chỉ tay xuống thấp :
- Thiều thấy gì không ?
THIỀU nhìn theo tay XIN, đỏ lừ mặt khi nhìn thấy chữ « TÁO » trên
ngăn tủ… thấp nhất.

-----37 - HIÊN NHÀ THIỀU - NGOẠI - NGÀY

Hai con cuốn chiếu lớn bò lổn ngổn trên mặt đất, một con đột
ngột cong quéo khi chạm chiếc que nhỏ.

31
TƯỜNG ngừng chơi, ngẩng lên nhìn anh, bật cười:
- Rồi lúc đó anh nói sao với chị Xin?
THIỀU nổi xung :
- Thì mắc cỡ, cong quéo như mấy con cuốn chiếu của mày, chứ nói
năng gì!
TƯỜNG hồn nhiên:
- Chắc ba chị Xin sợ anh trèo cao bị té. Ba chỉ tốt ghê...
THIỀU rên rỉ:
- Bởi vậy… từ nay có cho… tiền tao cũng không ăn cắp nữa.
TƯỜNG sốt ruột :
- Rốt cuộc anh có hỏi chị Xin vụ ma cọp không ?
THIỀU nhún vai:
- Mắc cỡ quá, tao bỏ chạy luôn. Nhưng tao có hỏi con Mận, con
Lanh, con Bé Ba, thằng Dưa. Đứa nào cũng nói bị ba má cấm ra
xóm Miễu.
TƯỜNG buột miệng :
- Vậy đúng là xóm Miễu có ma cọp rồi.
THIỀU lẩm bẩm :
- Bùa của ông Tám Tàng chắc… bự lắm, nên dê của ổng mới không bị
ma cọp bắt.
TƯỜNG chợt nhớ :
- Hồi nãy anh nói anh có gặp chị Bé Ba ?
THIỀU :
- Có, thì sao ?
TƯỜNG :
- Anh gặp chỉ sau đình, phải không ?
THIỀU ngạc nhiên :
- Sao mày biết ?
TƯỜNG hồn nhiên :
- Hồi nãy đi bắt cuốn chiếu, em gặp chỉ với anh Sơn ở trong…
lùm.
THIỀU tròn mắt :
- Tụi nó làm gì trong lùm ?
TƯỜNG rụt cổ cười:
- Cuốn chiếu…
Bỗng con Vàng kêu ăng ẳng. Ngoài đường tiếng chân vang rầm rập.
Anh em THIỀU chạy ra xem. Con chó Vàng sủa um.
Từ xa, ông TƯ CANG cầm roi, rạp người trên mình trâu như vị tướng
xông trận.
Bụi dưới chân trâu tung mù mịt.
Đám con nít tò mò chạy theo sau, hò reo inh ỏi.
Đợi ông TƯ CANG khuất qua, THIỀU thì thào với em :
- Ba con Bé Ba đi kiếm thằng Sơn… đập đó.
TƯỜNG ngây thơ :
- Sao anh biết ?
THIỀU tỉnh rụi :
- Tao… muốn vậy.

-----
32
38 – NHÀ CON MẬN - NGOẠI – NGÀY

MẬN ngồi làm bài trên sạp tre ở hiên, vẻ chật vật.
Từ phía sau nhà THIỀU đi tới.
MẬN quay lại nhìn :
- Thiều muốn mua gì hả ?
THIỀU lạnh lẽo:
- Không mua gì hết, má tao đi thành phố về có đủ hết rồi. Tao
qua đòi tập.
MẬN nhìn cuốn tập trong tay, bối rối :
- Mình chưa chép xong văn, còn mấy bài tập toán thì khó quá…
THIỀU sẵng giọng:
- Đúng là vừa ngu vừa làm biếng ! Bộ về nhà mày không bao giờ
học bài, làm bài hết hả Mận?
MẬN không đáp chỉ rơm rớm cúi gầm mặt.
THIỀU bối rối :
- Thôi.., tao không đòi nữa đâu. Chừng nào xong thì trả. Má tao
nói tao phải giúp mày.
MẬN im lặng, lấy tay quệt nước mắt.
THIỀU luống cuống:
- Sao mày khóc ? Tao chỉ nói mày ngu với làm biếng chứ có nói gì
đâu !
MẬN thút thít:
- Mình không làm biếng, nhưng mình phải lo cho ba mình nên không
có thì giờ…
THIỀU trợn mắt:
- Mày dóc tổ! Ba mày lên thành phố chữa bệnh rồi.
MẬN nhìn quanh, mếu máo :
- Ba mình vẫn ở nhà…
THIỀU kinh ngạc nhìn quanh :
- Ba mày ở nhà ? Ở đâu ?
Một phụ nữ lam lũ bồng con bước vô, dịu dàng:
- Mận, bán cho dì Tư nửa ký gạo với hai trứng hột vịt muối.
MẬN vào trong lấy hàng giao cho người phụ nữ.
PHỤ NỮ BỒNG CON ái ngại:
- Con… ghi sổ cho dì Tư nhe, mai mốt ba sấp nhỏ về trả luôn.
MẬN miễn cưỡng:
- Dạ…
PHỤ NỮ BỒNG CON vừa đi khuất, THIỀU vội hỏi :
- Hồi nãy mày nói ba mày ở đâu ?
MẬN cầm cục phấn đi tới vách cửa đã chi chít dấu chữ cũ bị bôi xóa
cho chữ mới đè lên:
- Chờ mình ghi để quên… Má mình nói nếu bà con mua chịu hoài
chắc tiệm phải đóng cửa.
Chờ MẬN viết thêm chỗ Dì Tư Lịch chữ nửa ký gạo, hai vịt muối,
THIỀU sốt ruột bước tới:
- Mày nói ba mày ở đâu Mận?
MẬN buồn bã nhìn THIỀU :
- Mình nói chuyện này, Thiều phải thề giữ kín nhe…
33
THIỀU cứng cỏi :
- Tao thề.
MẬN nhìn quanh, thì thầm vào tai THIỀU:
- Má mình… nhốt ba mình trong kho củi sau nhà.
THIỀU nhìn hướng kho, thảng thốt :
- Thiệt hả ?
MẬN thở dài:
- Thiệt… Có lần Thiều nói đi ngang nghe tiếng thì thào đó.
THIỀU rụt cổ, lấm lét:
- Má mày làm vậy người ta biết thì sao ?
MẬN ngó THIỀU rơm rớm:
- Không ai biết đâu, bởi chỉ có nhà Thiều đi tắt sau nhà mình.
THIỀU liếc mắt ra sau, ngập ngừng :
- Má mày… nhốt ba mày cách nào ?
MẬN thở dài, tha thiết :
- Thiều chỉ biết vậy thôi, mình không kể nữa đâu. Nhưng Thiều
hứa giữ kín nhe.
THIỀU cứng cỏi :
- Tao hứa.
39 - BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – ĐÊM

TƯỜNG ngủ say.


THIỀU không ngủ, xoay qua xoay lại, sốt ruột, bồn chồn.
Gió rin rít.
Bóng cây ngoài cửa sổ đong đưa như bóng người.
THIỀU kéo mạnh mền che kín cổ khiến tay TƯỜNG bị lòi ra.
TƯỜNG giật mình, hỏi khẽ:
- Anh Hai ngủ không được hả?
Như chỉ chờ có vậy, THIỀU chụp tay em, lắc nhẹ :
- Tao có chuyện này quan trọng lắm…
TƯỜNG tỉnh ngủ :
- Chuyện quan trọng lắm hả anh Hai ?
THIỀU trịnh trọng:
- Quan trọng nhất trong những chuyện quan trọng tao từng nói với
mày.
TƯỜNG chồm dậy :
- Chuyện gì vậy anh ? Có ai… chết hả?
THIỀU cũng chồm dậy, bứt rứt :
- Tao đã… thề không nói với ai, nhưng với… mày chắc được, vì tao
chỉ thề không nói với người lạ.
TƯỜNG a dua:
- Đúng rồi, em là em ruột anh mà.
THIỀU nhìn quanh, ghé tai em, thì thào :
- Ba con Mận bị… nhốt trong kho củi, không phải đi thành phố…
TƯỜNG giật thót:
- Thiệt hôn ? Chị Mận nói với anh hả?
THIỀU hốt hoảng ra dấu em nói nhỏ:

34
- Ờ…, vừa kể con Mận vừa khóc. Nó nói suốt ngày phải phụ mẹ
chăm sóc ba nên nó không có giờ để ôn bài.
TƯỜNG rũ ra nhìn anh:
- Ui, tội nghiệp chị Mận quá hả anh Hai?
THIỀU buột miệng:
- Tội nghiệp ba nó nữa.
TƯỜNG rơm rớm:
- Má chỉ cũng tội nghiệp…
THIỀU nhăn mặt, đưa tay vò đầu :
- Tao nghĩ hoài, không biết rốt cuộc má con Mận nhốt ba nó bằng
cách nào. Tao hỏi nhưng nó không nói.
TƯỜNG nghiêng mặt suy nghĩ:
- Chắc má chỉ khóa cửa.
THIỀU quắc mắt :
- Đồ ngu ! Khóa kho củi để người ta nghi à ?
TƯỜNG bẽn lẽn :
- Đúng rồi… Nhưng sao má chị Mận không để ba chỉ trong nhà hả
anh?
THIỀU sành sõi :
- Ở trong nhà, rủi có ai chạy vô, hoặc tự dưng ba nó ách xì hay
tằng hắng như chú Đàn thì sao ? Phải ở xa, chỗ bất ngờ… Có
điều, sao ba nó không phá cửa xông ra hả?
TƯỜNG buột miệng:
- Ba chị Mận chắc chắn không làm vậy.
THIỀU :
- Tại sao mày chắc chắn ?
TƯỜNG tư lự:
- Nếu thật sự muốn ra, ba chị Mận đã cầu cứu inh ỏi rồi. Chắc ba
chỉ cũng muốn bị nhốt.
THIỀU cũng tư lự :
- Mày có lý. Nhưng mà không ai thích bị nhốt cả, chắc ổng sợ ra
ngoài làm xấu vợ con nên tự nằm trong đó thôi.
TƯỜNG chặc lưỡi:
- Tội nghiệp ba chị Mận, ngồi trong kho suốt ngày chắc khổ lắm.
THIỀU vỗ vai em:
- - Mày yên tâm, thế nào ban đêm má con Mận cũng phải cho ba nó
ra ngoài đi tiểu. Mà mày…, mày có… đi tiểu với tao hôn ?
TƯỜNG hưởng ứng :
- Đi…
Cả hai ngồi lên, lục tục ra khỏi mùng. Thấy rõ THIỀU cố tình đi
sau em.

-----
40 -LỚP HỌC - NỘI - NGOẠI – NGÀY

Trên bảng có ghi dòng chữ : Đặt câu với từ cho sẵn.
THÀY NHÃN gọi DƯA :
- Dưa ! Đặt hai câu với từ tập thể.
DƯA nhỏ thó, đứng lên, ấp úng :
35
- Nhà em… là một… tập thể. Nhà… hàng xóm của em cũng là một tập
thể.
Có tiếng cười rúc rích.
THÀY NHÃN thở ra, chán nãn:
- Không trật, nhưng dở ẹt. Sơn, đứng lên !
SƠN đang say sưa vẽ hình con gái, đứng lên ngơ ngác.
THÀY NHÃN nhịp nhịp roi vô bảng, nghiêm giọng:
- Đặt hai câu với từ tập thể !
SƠN suy nghĩ, nói nhanh :
- Sáng nào em cũng tập thể dục. Tối nào… ba má em cũng… tập thể
thao.
Cả lớp cười rần. Cùng lúc cũng là chuông tan học.
THÀY NHÃN dọn dẹp, đi ra.
Học trò cũng lục tục ra khỏi lớp.
THIỀU cầm tập, trù trừ chờ MẬN từ hai băng ghế sau đi ngang :
- Tao giải xong toán rồi nè, mày đem về chép đi.
MẬN cầm cuốn tập THIỀU đưa, cảm động :
- Sao lúc này Thiều tốt với mình vậy ?
THIỀU dịu dàng:
- Tao tốt với mày lâu rồi, tại mày ng…
MẬN hờn dỗi cướp lời:
- Tại mình… ngu nên không biết chứ gì ?
THIỀU bối rối :
- Tao đâu có định nói vậy. Tao tốt với mày vì…
MẬN buồn thiu :
- Thiều không cần nói nữa, mình hiểu tại sao Thiều tốt với
mình…
THIỀU ái ngại:
- Tao đi nhe…
MẬN cắc cớ:
- Thiều qua nhà bạn Xin hả ?
THIỀU luống cuống :
- Đâu có ! Tao… hết thích chơi với con Xin rồi.
MẬN nhìn THIỀU ngạc nhiên :
- Sao vậy ?
THIỀU tránh nhanh mắt MẬN, lí nhí :
- Tao không biết… Bây giờ tao chỉ thích chơi với mày.
MẬN bất ngờ chạm nhẹ tay vào tay THIỀU, giọng ươn ướt:
- Mình thích chơi với Thiều lâu rồi…

----
41 – NHÀ BA HUẤN - NGOẠI – NGÀY

Cánh cửa nhà mở tung.


SƠN từ trong phóng ra như mũi tên, hai tay bụm đít.
Ông BA HUẤN cầm roi phóng theo, lồng lộn :
- Đứng lại, thằng ó đâm ! Mày chạy đàng nào ? Học hành như cục
cứt mà cứ lo phá làng phá xóm ! Đứng lại thằng phá gia chi
tử… !
36
Ông BA HUẤN cứ thế rượt.
SƠN cứ thế chạy.
Khoảng cách giữa hai người khá xa vì SƠN phóng tắt qua hàng rào để
thẳng ra đường, trong khi ông BA HUẤN phải chạy vòng qua lối cổng.

-----42- NHÀ THIỀU - NỘI – NGÀY

THIỀU và TƯỜNG ngồi học bài.


SƠN từ ngoài hớt hải lao vô, một tay vẫn che đít.
Con Vàng sủa inh ỏi.
THIỀU la chó, hỏi SƠN:
- Im ! Mày chạy đâu vậy Sơn ?
SƠN hổn hển :
- Ba tao rượt…
THIỀU ngạc nhiên:
- Sao mày chạy vô nhà tao ?
SƠN thôi che đít, nhăn nhở:
- Vì ba tao biết tao với mày nghịch nhau, ổng sẽ không bao giờ
ghé vô đây kiếm. Không tin tụi bây ngó đi…
Anh em THIỀU nhìn ra cổng.
Quả thật, ngang qua nhà THIỀU, ông BA HUẤN chỉ nhìn chiếu lệ rồi
cầm roi chạy tiếp.
SƠN ngó THIỀU đắc thắng :
- Mày thấy tao nói trúng chưa ?
TƯỜNG buột miệng :
- Anh Sơn khôn vậy, sao ở lại lớp hoài ?
SƠN đỏ mặt, sừng sộ :
- Đồ con nít ! Đừng có hỏi móc họng !
TƯỜNG đứng dậy, lênh nghênh bước ra sau, vừa đi vừa ca… vọng cổ:
- Tui là… con nít… nhưng tui cứ thấy người ta lụp lụp ở… trong…
lùm.
SƠN chột dạ hỏi THIỀU:
- Nó ca cái khỉ gì vậy ?
THIỀU không trả lời, hỏi lại :
- Mày thích con Bé Ba thiệt hả Sơn ?
SƠN bất ngờ, nhưng vênh váo :
- Tao thích nó ít thôi. Nó thích tao nhiều hơn.
THIỀU khiêu khích:
- Người ta đồn ba nó xách rựa rượt mày mấy lần rồi phải không ?
SƠN thoáng lúng túng, nhún vai :
- Hơi đâu nghe tin đồn.
THIỀU thăm dò:
- Còn chuyện ông Ba Huấn… cỡi trâu kiếm mày ?
SƠN đỏ mặt, thọt hai tay vô túi quần, vểnh mặt :
- Tao đâu có sợ ổng…
THIỀU cười hả hê:
- Mày mà để ổng chém một rựa là tiêu đời !
SƠN hẩy quần ra phía trước :

37
- Tiêu cái này này ! Nếu con Bé Ba không khóc lóc năn nỉ, tao đã
nện ba nó từ lâu rồi. Hehe, con đó…ngon lắm !
THIỀU hồn nhiên :
- Ngon gì ?
SƠN nheo mắt tinh quái:
- Mày có hẹn nhau với con Xin bao giờ chưa ?
THIỀU hồn nhiên :
- Tao chỉ qua nhà nó chơi u, chơi rồng rắn lên mây thôi.
SƠN cười văng nước bọt :
- Đồ ngu ! Thích đứa con gái nào là phải rủ nó chun vô bụi cây.
THIỀU :
- - Mày mới ngu, chui vô bụi cây cho muỗi cắn à ?
THIỀU câng câng phẩy tay:
- Mày đúng là con nít. Nói chuyện với con nít chán bỏ xừ.
THIỀU câng lại :
- Vậy chứ mày rủ Bé Ba chun vô bụi làm gì ?
SƠN cười khinh khỉnh:
- Làm trò người lớn. Mày con nít không biết đâu.
THIỀU lúng túng:
- Trò… người lớn là trò gì ?
SƠN hẩy hẩy quần ra phía THIỀU :
- Là trò này này…
THIỀU đỏ mặt quát lớn:
- Đồ mất dạy ! Thể nào cũng có ngày ông Tư Cang chém chết mày.
SƠN cười hô hố, khệnh khạng bỏ ra cổng, vừa đi vừa hát :
- Em ơi nếu mộng không thành thì sao… ?
Bất thần, từ lùm cây ngay trước cổng nhà THIỀU, ông BA HUẤN cầm
roi nhảy ra:
- Thì tét đít chứ sao con!
SƠN khiếp vía vùng chạy, vừa chạy vừa che đít
Con Vàng sủa như khoái trá.
THIỀU ngồi xuống ôm cổ nó, thì thào :
- Mày thấy chưa ? Người lớn đâu có ngu.

----
43- SÂN TRƯỜNG - NGOẠI – NGÀY

Giờ chơi. THIỀU ngồi coi truyện tranh ở gốc cây, thỉnh thoảng đưa
mắt nhìn MẬN cũng ngồi đọc gì đó ở hiên trường.
SƠN từ xa đi tới chỗ THIỀU, hất mặt :
- Ê, ra sau hè nói chuyện chút coi.
THIỀU ngạc nhiên :
- Chuyện gì ? Sao phải ra sau hè ?
SƠN thách thức:
- Chuyện người lớn. Có đi không ?
THIỀU sĩ diện :
- Sợ ai không đi.
SƠN khệnh khạng bước trước, THIỀU rụt rè đi theo.

38
Khi đã khuất sau một lùm cây, SƠN nhìn thẳng THIỀU, lấc cấc:
- Mày thích con Mận hả ?
THIỀU bất ngờ:
- Ờ..., thì sao ?
SƠN lạnh lùng :
- Tại sao mày thích nó ? Mày đang thích con Xin mà ?
THIỀU bối rối:
- Tại… tại… ai biểu con Xin đem thơ tao nộp cho thày Nhãn.
SƠN nhìn xoáy mắt THIỀU :
- Chỉ vậy thôi hả ? Không có lý do gì khác hả ?
THIỀU chột dạ :
- Ừ…, chỉ vậy thôi… Nhưng thích ai là chuyện của tao, mắc mớ gì
mày?
SƠN co chân đá đá bụi bông dưới đất, giọng anh chị :
- Bây giờ tao đề nghị như vầy…
THIỀU căng thẳng:
- Đề nghị… gì ?
SƠN :
- Mày quay lại chơi với con Xin, để con Mận đó cho tao.
THIỀU uất ức :
- Đồ… điên !
SƠN thò tay vô túi trái lấy ra vốc bi:
- Nếu mày đồng ý, tao trả mày đống bi này.
THIỀU :
- Tao không thèm chơi bi.
SƠN nheo mắt:
- Hay tao cho mày tiền ?
THIỀU phừng đỏ mặt:
- Tao cóc cần tiền !
SƠN thò tay vô túi phải nhấp nhứ, lôi ra …con rắn:
- Hay mày cần thứ này ?
THIỀU giật thót, lùi lại, bức xúc :
- Sao… mày nói mày thích con Bé Ba ?
SƠN thảy con rắn - thực ra đã chết - vô bụi, nhăn nhở :
- Tao thích hết hai đứa. Đứa nào tao cũng muốn kéo vô lùm.
THIỀU nghiến răng :
- Đồ… rắn rít! Thứ như mày đừng hòng rớ tới con Mận !
SƠN cung tay đấm thẳng vô mặt THIỀU :
- Hỗn nè!
THIỀU ngã ra đất. SƠN lập tức nhào tới.
THIỀU bất thần ngóc dậy, phun nước miếng trúng ngay mặt SƠN.
SƠN lồng lộn cưỡi lên người THIỀU, đấm như giã gạo…

-----
44- BẾP NHÀ THIỀU – NGOẠI – NGÀY

TƯỜNG đang cho Cu Cậu ăn.


THIỀU lếch thếch bước vô nhà với bộ mặt sưng vều :

39
TƯỜNG hốt hoảng :
- Trời ơi, anh Hai bị gì vậy ?
THIỀU cố làm tỉnh :
- Tao chạy chơi, té vô cạnh bàn.
TƯỜNG xót xa, hồn nhiên:
- Té vô cạnh bàn mà sao sưng tùm lum vậy ?
THIỀU nín thinh.
TƯỜNG nhìn kỹ mặt anh, buột miệng :
- Anh đánh nhau với ai phải không ?
THIỀU nhún vai:
- Không phải đánh nhau, chỉ nó đánh tao thôi.
TƯỜNG đỏ mặt:
- Ai đánh anh?
THIỀU thở hắt:
- Ai trồng khoai đất này !
TƯỜNG nghiến răng :
- Em sẽ… trả thù cho anh.
THIỀU xúc động nhưng nao núng:
- Mày trả thù cách nào ? Thằng Sơn mạnh lắm, hồi nãy nếu không
có thằng Dưa còi ra sau hè đi tiểu bắt gặp, tao đã… nát như
tương.
TƯỜNG âu yếm nhìn anh:
- Anh đừng lo, em sẽ có mưu mẹo. Bây giờ anh lấy nước muối rửa
mặt đi, chứ một lát má về thấy, má lại lo.
THIỀU rụt cổ :
- May phước ba ở trên hành phố…

-----
45 – SÂN SAU NHÀ BA HUẤN - NGOẠI – NGÀY

THIỀU lúp ló, đưa tay bắc loa gọi lên cửa sổ phòng SƠN :
- Ú ù u…
Từ bên trong con chó lớn sủa vang.
SƠN ở trần, thò đầu ra cửa sổ la chó, khinh khỉnh ngó THIỀU:
- Cái gì?
THIỀU nhũn nhặn :
- Mày ở không hôn ?
SƠN :
- Chi ?
THIỀU :
- Tao muốn nói chuyện… con Mận…
SƠN sáng mắt, hăm hở :
- Ở đâu ?
THIỀU :
- Bãi dương !
SƠN cười toe, đắc thắng.
-----

46 – BÃI DƯƠNG - NGOẠI – NGÀY


40
TƯỜNG mải mê với đám côn trùng, sâu bọ…
THIỀU và SƠN xuất hiện.
SƠN nhìn TƯỜNG, chột dạ:
- Sao mày cũng ở đây ?
TƯỜNG vui vẻ bước tới gần SƠN:
- Chuyện chị Mận có liên quan tới em mà…
SƠN chưa kịp phản ứng thì bất thần TƯỜNG nhào vô ôm chặt cổ SƠN,
hét lớn :
- Đập đi anh Hai ! Đập đi… !
THIỀU lao tới đấm liên hồi lên lưng SƠN.
SƠN trấn tỉnh, cố gỡ tay TƯỜNG ra nhưng TƯỜNG cứ bấu chặt.
SƠN bất ngờ luồn hai tay xuống hông TƯỜNG, thọt cà lét.
TƯỜNG la oai oái, buông thõng tay vì nhột.
SƠN túm TƯỜNG, trút giận:
- Đánh lén nè… ! Cho mày đánh lén nè !
THIỀU luống cuống đỡ đòn giúp em nhưng chẳng ăn thua.
TƯỜNG bỗng la lớn :
- Anh Hai ráng giữ tay nó !
THIỀU chộp lấy tay SƠN.
SƠN đột nhiên hét thất thanh, bưng mặt lảo đảo.
Một chất bột màu đỏ bay bay…
TƯỜNG sung sướng, hổn hển :
- Đập nó đi anh Hai. Nó hết thấy đường rồi !
THIỀU nói trong tiếng ho :
- Thôi… bỏ qua... Như vậy nó… tởn rồi.
SƠN hé mắt đỏ chạch, lồng lộn:
- Rồi anh em mày biết tay tao !
TUỜNG bất ngờ gí cái gì đó vô bụng SƠN:
- Anh biết cái gì đây không, anh Sơn?
THIỀU ngơ ngác.
SƠN rùn mình, lắp bắp :
- Ê… đừng chơi dại nhe Tường.
TƯỜNG ấn mạnh tay hơn:
- Không có dại khôn gì hết. Thích là chơi à…
SƠN hé mắt nhìn TƯỜNG, lắp bắp :
- Đừng chơi ngu, tao mà chết thì mày ở tù.
TƯỜNG nghiến răng:
- Trả thù xong, ở tù cũng được… Từ nay trở đi anh không được
đụng tới anh Hai tui, hiểu chưa ?
SƠN lí nhí:
- Hiểu…
TƯỜNG đĩnh đạc:
- Thôi, tha cho anh đó, về đi.
SƠN bỏ đi, xệu xạo vì cay mắt.
THIỀU ngạc nhiên nhìn xuống tay em.
TƯỜNG cười khì, nhẩn nha xếp cái cắt móng tay cho vào túi.
THIỀU nhìn em, cảm phục:
- Mày hay thiệt đó.
41
TƯỜNG sung sướng :
- Em bắt chước anh mưu mẹo thôi.
THIỀU dụi mắt:
- Nhưng mà tao cũng bị ớt bay vô mắt.
TƯỜNG ái ngại nhưng già dặn:
- Đánh nhau thì phải có… hy sinh. Thường những thằng ỷ mạnh ăn
hiếp người khác thì hay nhát. Hễ mình dũng cảm vùng lên là nó
xìu liền.
THIỀU :
- Ai nói mày vậy ?
TƯỜNG vừa nói vừa nhăn nhó ôm vai:
- Em… đọc sách…
THIỀU lo lắng:
- Mày đau lắm phải không ? Hồi nãy tao thấy nó giã mày như… giã
cua.
TƯỜNG gượng cười :
- Em chịu đòn quen rồi.
THIỀU xúc động choàng vai em:
- Đi về… em…

----

47- NGHĨA TRANG - NỘI – CHIỀU:

THIỀU cầm hai cuốn tập đi ngang qua nghĩa trang để về nhà.
Cây lá đong đưa xào xạc.
Một bóng người choàng khăn đen từ sau mộ nhảy xổ ra.
THIỀU thét lớn :
- M…a !
SƠN mở khăn, cười nhăn nhở :
- Tao đây, chứ ma nào ! Mày đi đâu về vậy Thiều?
THIỀU ấp úng :
- Đi… chơi.
SƠN nhìn hướng lưng THIỀU, khiêu khích:
- Đi chơi… Mày đừng tưởng cái làng này ai cũng… ngu nhe.
THIỀU nao núng:
- Sao… tự dưng mày nói vậy ?
SƠN xòe tay, nhếch mép :
- Mày tưởng tao không biết bí mật nhà con Mận hả ? Số phận của
gia đình nó đang nằm trong tay tao. Bây giờ tao nói cái gì nó
cũng phải nghe hết.
THIỀU hổn hển :
- Mày tính làm gì nó?
SƠN lắc lư hông, cười bí ẩn :
- Tao tính làm… gì nó mày biết rồi.
THIỀU phẫn nộ, cung tay dứ mặt SƠN :
- Mày không được đụng tới con Mận !
SƠN trịch thượng đập vai THIỀU:
42
- Chà, mày lịnh tao đó hả ? Thằng em mày kinh thiệt, chứ mày chỉ
là đồ con muỗi, tao bóp một cái bẹp !
Nói xong, SƠN bỏ đi, tay tung tẩy cặp sách, miệng nghêu ngao hát:
- Em ơi cái vú em tròn…
THIỀU cắn răng, mắt long lanh nước.

----

48- BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – ĐÊM

TƯỜNG lo lắng nhìn anh:


- Bây giờ làm sao hả anh Hai ?
THIỀU rên rỉ :
- Tao cũng không biết làm sao nữa. Tao chỉ tội nghiệp con Mận…
TƯỜNG buột miệng :
- Tội nghiệp ba má chỉ nữa…
THIỀU :
- Theo mày, mình phải làm gì ?
TƯỜNG xụi lơ:
- Hay mình nói cho chị Mận biết ?
THIỀU cao giọng:
- Không được, chờ coi thằng Sơn có làm gì không đã. Biết đâu nó
chỉ nói chận đầu, để gạt mình khai ra ?
Có tiếng (off) của MẸ THIỀU vọng sang:
- Thiều, sao chưa ngủ mà còn nói gì um sùm vậy ?
THIỀU ngó em, thì thào :
- Ngủ đi…

-----

49- NHÀ MẬN - NGOẠI – NGÀY

MẬN cắm cúi quét nhà.


THIỀU xuất hiện từ cửa trước.
MẬN ngẩng lên, hờ hững :
- Sao mấy ngày nay Thiều không đi tắt sau nhà nữa ?
THIỀU nhìn quanh, ấp úng:
- Tao… sợ ma. Mận nè, hồi sáng tới giờ có đứa nào trong lớp tới
đây… chơi không ?
MẬN nhìn THIỀU, lo lắng :
- Sao ba bữa nay, ngày nào Thiều cũng hỏi mình đúng câu này ?
Thiều có… bị gì không ?
THIỀU đỏ mặt, bối rối :
- Bị gì đâu… Tao hỏi chơi thôi… Mà sao mấy bữa nay tao thấy mày
buồn quá vậy Mận ? Mày lại bị má mày đánh nữa hả ?
MẬN khẽ gật đầu.
THIỀU thở dài:
43
- Sao má mày đánh mày hoài vậy ? Tao thấy mày cũng ngoan mà.
MẬN quay mặt đi, sụt sịt :
- Lúc rày má mình rất hay nổi quạu, chắc tại má mình buồn…
THIỀU xúc động, ren rén cầm tay MẬN :
- Mày đừng khóc nữa… Khi nào ba mày hết bịnh, nhà mày lại vui vẻ
thôi.

-----

50- BỜ BIỂN – NGOẠI - NGÀY

Biển vẫn rộng, và đẹp như mọi ngày.


Lớp học chia thành hai nhóm kéo co, mỗi nhóm chín đứa.
Tất cả đều chân trần trên cát ẩm.
Cặp, nón, dép chất thành đống.
Bên này XIN đứng đầu, THIỀU ôm bụng XIN, MẬN ôm bụng THIỀU, sau đó
là sáu đứa khác… Phía kia SƠN đứng đầu.
XIN quay lại nói với THIỀU:
- Thiều ôm chặt mình nhe.
THIỀU quay lại nói với MẬN :
- Mận, ôm chặt tao nhe.
SƠN quay lại hét đồng đội :
- Ôm mạnh vô tụi bây !
Cuộc chiến căng thẳng, ưu thế thuộc phe SƠN.
Bỗng từ xa DƯA chạy tới, kêu lớn:
- Mận ơi ! Nhà mày cháy… !
THIỀU thảng thốt buông tay, khiến phe SƠN dư lực ngã chỏng gọng.
DƯA chạy tới gần MẬN, hổn hển :
- Về lẹ đi. Nhà mày cháy hết rồi… !
Mặt xanh tái, MẬN cắm đầu chạy.
THIỀU cũng chạy, nhanh hơn MẬN.
Những đứa khác cũng chạy theo rầm rập.
Một đợt sóng biển tràn vô, lôi đống cặp, nón, dép trôi tứ tung.

----

51- NHÀ MẬN - NGOẠI – NGÀY

Không phải nhà MẬN cháy mà kho củi cháy.


Đám cháy đã được dập tắt, chỉ còn lại mấy hàng xóm túm tụm và
những đụn khói đen lơ lững.
Trong số mấy hàng xóm ướt mem nhàu nhĩ, có cả MẸ THIỀU và TƯỜNG.
MẸ THIỀU ôm vai mẹ MẬN an ủi.
TƯỜNG lơ ngơ đứng cạnh, mặt nhem nhuốc.
Trông thấy anh, TƯỜNG chạy tới, thì thào:
- Anh Hai, cháy kho củi… Vậy ba chị Mận… ?
THIỀU đưa tay bụm miệng em.

44
Bỗng một bàn tay đặt lên vai THIỀU :
THIỀU giật mình quay lại.
MẸ THIỀU nhẹ nhàng nhưng dứt khoát :
- Về đi con.
THIỀU nhìn mẹ, khẩn khoản :
- Má cho con ở lại chút đi… Con muốn nói chuyện này với con Mận.
MẸ THIỀU nghiêm mặt :
- Có chuyện gì mai mốt nói. Đây không phải chỗ của con nít.
Nói xong MẸ THIỀU kéo tay hai đứa con đi.
THIỀU theo mẹ nhưng vẫn nấn níu quay nhìn lại phía sau lưng, chỗ
hai mẹ con MẬN ôm nhau khóc.

----

52 – KHO CỦI - NỘI – ĐÊM

Lửa lớn.
Người đàn ông trung niên cháy, giãy giụa đau đớn…

-----

53 - PHÒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI - ĐÊM

THIỀU giãy giụa, ú ớ.


TƯỜNG giật mình, hốt hoảng ôm lấy anh :
- Anh Hai… Anh Hai… !
THIỀU hất em, bật dậy, thở dồn dập.
TƯỜNG lo lắng:
- Anh Hai chiêm bao thấy gì vậy ?
THIỀU lẩm bẩm :
- Tao thấy… thằng Sơn cháy…
TƯỜNG cười :
- Anh Hai nằm chiêm bao hay quá hà.
THIỀU nín thinh, nằm xuống, kéo chăn trùm kín.

-----

54 - SÂN TRƯỜNG - NGOẠI – NGÀY

Chưa tới giờ học.


THIỀU vô sân, trông thấy đám học trò túm tụm xung quanh SƠN.
Để tránh né, THIỀU xách cặp đi nhanh vào lớp.
SƠN chạy tới chận đầu:
- Ê Thiều, lại đây cho tụi tao hỏi thăm chuyện nhà con Mận coi.
THIỀU bối rối :
- Tại sao hỏi tao ?

45
SƠN dài giọng khiêu khích:
- Tại mày… bồ với con Mận. Cái gì mày cũng biết.
THIỀU luống cuống :
- Bồ hồi nào ? Tao không biết gì hết…
SƠN hớn hở nhìn đám bạn:
- Tụi bây làm chứng nhe. Nó không bồ thì… tao bồ. Nó không biết
thì tao biết.
Cả đám nhao nhao hơn hớn:
- Làm chứng. Tụi tao làm chứng !
SƠN vỗ vai THIỀU:
- Nghe nè Thiều…
THIỀU lấm tấm mồ hôi trán:
- G..ì… ?
SƠN nhấn mạnh từng chữ:
- Má con Mận bị công an bắt rồi. Người ta tìm thấy xương người
trong kho củi.
THIỀU thẫn ra, bất ngờ bỏ chạy.

----

55- HIÊN NHÀ MẬN - NGOẠI – CHIỀU

MẬN ngồi trên bục cửa, đầu gục trên cánh tay, rũ rượi.
THIỀU từ xa chạy tới, thẫn thờ sựng lại, nhìn bạn, mắt long lanh.
Có tiếng MẸ THIỀU (off) vọng tới :
- Thiều hả con ?
THIỀU giật mình nhìn ra phía sau nhà, trông thấy mẹ đang dọn dẹp
đống hoang tàn.
MẸ THIỀU nghiêm giọng :
- Sao không đi học, qua đây chi ?
THIỀU lấm lét bước tới gần mẹ, ngập ngừng :
- Con muốn… phụ Mận dọn dẹp.
MẸ THIỀU:
- Con về đi, má dọn gần xong rồi.
THIỀU nấn ná, nhăn nhó:
- Con muốn…
MẸ THIỀU nghiêm mặt:
- Không muốn gì hết ! Con về ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ rồi tối qua
đây ngủ, coi nhà giúp Mận.
THIỀU há hốc miệng ra nhìn mẹ, gương mặt đang nhăn bỗng bừng
sáng :
- Thiệt hôn má ?
MẸ THIỀU gật đầu.
THIỀU sung sướng co giò chạy…

----

46
56 – NHÀ MẬN - NỘI – CHIỀU

MẬN cầm đũa, nhưng chống tay nhìn gà-men cơm có mấy con tép rang
và mấy miếng dưa chuột.
THIỀU ái ngại :
- Mày ăn đi. Má tao nấu cho mày đó.
MẬN thở ra:
- Mình không thấy đói…
THIỀU dịu dàng :
- Ăn đi… Mày không ăn, má tao buồn. Má mày biết cũng sẽ buồn…
MẬN ngó THIỀU, rưng rưng :
- Không biết chừng nào má mình mới được thả về ?
THIỀU bối rối :
- Chắc là… sớm.
MẬN bất ngờ bật khóc :
- Mình sợ lắm.
THIỀU nhìn bạn xót xa, buột miệng:
- Mà làm sao cái kho lại cháy được hả Mận ? Nhà mày đâu có nấu
cơm trong đó. Ba mày cũng đâu có hút thuốc ?
MẬN thút thít:
- Nhưng… trong đó có bàn thờ Phật, trên bàn thờ Phật có cây đèn
trứng vịt…

----

57 – NHÀ MẬN - NỘI – ĐÊM

Ngọn đèn trứng vịt chập chờn trong gió.


Mưa rả rích.
Tiếng côn trùng kêu rả rích.
THIỀU lăn lộn trên chiếc giường tre, không ngủ.
Những nhánh cây ngoài cửa sổ phất phơ như bóng người...
THIỀU sợ sệt kéo mền trùm kín đầu, chỉ chừa một khe hở nhỏ.
Nhập nhoạng trong khe hở nhỏ là bàn tay cầm kéo cắt tóc nghe lụp
cụp.
Những sợi tóc rơi…
Dòng máu rỉ ra khi kéo phạm vào da thịt. Mỗi lúc càng nhiều…
THIỀU nhắm mắt, run bần bật.
Bỗng có tiếng động.
Bỗng qua khe hở thấy một bóng đen trờ tới.
Bóng đen rụt rè chạm tay vô người THIỀU.
THIỀU thét lên, vùng dậy, bẽn lẽn khi thấy MẬN trước mặt.
MẬN ôm gối, lẩm bẩm :
- Ngủ một mình trong buồng, mình sợ...
THIỀU không giấu vẻ hồ hởi :
- Vậy mày ngủ đây luôn đi ! Ngủ một mình, tao cũng sợ...
Nói xong THIỀU chủ động nằm xít vô trong.

47
MẬN khép nép nằm xuống giường, sau khi cẩn thận chèn chiếc gối nhỏ
vô giữa.
Mưa lớn hơn.

-----

58 – NHÀ MẬN - NỘI – NGOẠI - SÁNG

Mặt trời lấp lóe.


Đâu đó có tiếng gà gáy.
Những giọt nước mưa còn đọng trên cây lá…
THIỀU mở mắt, chới với không biết mình đang ở đâu.
THIỀU định thần khi thấy MẬN say sưa ngủ kế bên, tay ôm cả gối, cả
THIỀU.
THIỀU ngập ngừng đưa tay chạm nhẹ tóc MẬN.
Từ khoé mắt MẬN lăn ra giọt nước…
THIỀU xúc động, cúi xuống định hôn giọt nước, nhưng ngần ngừ, rốt
cuộc hôn… chiếc gối.
Xong, THIỀU bâng khuâng nhìn bạn, khe khẽ gỡ tay MẬN, đứng dậy,
bước ra khỏi nhà.

-----

59 – NHÀ THIỀU - NGOẠI - NGÀY

CHÚ ĐÀN ngồi thổi acmonica trước hiên.


Con Vàng nằm kế bên bỗng ngoắc đuôi mừng rỡ.
THIỀU từ sau nhà bước ra.
CHÚ ĐÀN ngừng thổi, cười trêu:
- Đi ngủ lang về phải không cậu Hai?
THIỀU đỏ mặt :
- Đâu có… lang. Má con biểu qua coi nhà giúp Mận.
CHÚ ĐÀN xoa đầu THIỀU :
- Giỡn thôi, chú biết rồi. Giúp bạn là tốt con à.
THIỀU hào hứng:
- Đêm con sợ ma, nhưng con Mận còn sợ ma hơn con. Con ngủ giường
nó, nó ngủ trong buồng má nó. Nửa đêm nó ôm gối chạy qua ngủ
chung với con.
CHÚ ĐÀN trêu:
- Ngủ chung ?
THIỀU đỏ mặt, vội vã thanh minh :
- Nhưng con Mận có… chèn cái gối giữa con với nó.
CHÚ ĐÀN mỉm cười:
- Con gái ý tứ vậy đó.
THIỀU phấn khích:
- Có nó nằm chung, con hết sợ ma, ngủ như chết.
CHÚ ĐÀN tằng hắng, cau mặt:

48
- Đi coi nhà giúp bạn mà ngủ như chết có ngày ăn trộm khiêng
luôn!
THIỀU hồn nhiên:
- Ăn trộm không khiêng được hai đứa.
CHÚ ĐÀN:
- Sao lại hai đứa ?
THIỀU hồn nhiên, thẹn thùng:
- Sáng ra con thấy con Mận ôm con chặt cứng… Sao chú cười ?
Nó… ôm con tại nó sợ ma thôi.
CHÚ ĐÀN bỗng trầm tư :
- Bạn con không sợ ma đâu, bạn con sợ nỗi trống trải. Con nên ở
gần an ủi bạn.
THIỀU gật gù:
- Má con cũng nói vậy… Mà má con đâu rồi chú ?
CHÚ ĐÀN :
- Má con ra lộ cái rồi.
THIỀU ngạc nhiên:
- Ra lộ chi hả chú ?
CHÚ ĐÀN :
- Má con muốn theo xe tải buôn than. Thời tiết xấu, chuyện làm
ăn mỗi ngày mỗi khó…

----

60- NGHĨA TRANG - NGOẠI – NGÀY

THIỀU lơn tơn đi, tay cầm gà-mên cơm.


Bỗng từ trên cây một bóng người phóng xuống.
THIỀU thét lên hãi hùng:
- M...a !
Hóa ra SƠN. SƠN cười nhăn nhở :
- Mày đem cơm cho con Mận à ?
THIỀU chột dạ :
- Sao… mày biết ?
SƠN ưỡn ngực :
- Chuyện gì tao không biết ! Tao còn biết hồi hôm mày ngủ với
con Mận nữa kìa !
THIỀU luống cuống :
- Má…, má tao biểu qua ngủ để giúp nó coi nhà…
SƠN hẩy quần, cười hô hố:
- Coi nhà chứ không phải coi… cái này của nó hả ?
THIỀU quất nguyên cái gà-mên vô mặt SƠN :
- Đồ mất dạy !
SƠN chùi đám tương hột trên mặt, hả hê nhìn thức ăn đổ tung tóe:
- Tao mất dạy, còn con bồ mày mất… ăn !
THIỀU nhìn cái gà-mên, uất ức :
- Tao chắc chắn trăm phần trăm mày không thương con Mận!
SƠN sừng sộ:
49
- Sao mày biết ?
THIỀU cứng cỏi :
- Không ai thương mà vui khi người mình thương bị đói.
SƠN cứng họng.

----

61 – BẾP NHÀ THIỀU - NỘI - CHIỀU

TƯỜNG nhìn anh cảm phục, rồi âu yếm nhìn Cu Cậu:


- Anh Hai nói câu đó hay thiệt. Em thương Cu Cậu, em cho nó ăn
hoài…
THIỀU thở dài:
- Má không rầy tao làm đổ cơm, nhưng tao sợ…
TƯỜNG :
- Anh sợ gì ?
THIỀU :
- Sợ con Mận không biết chống chọi sao với thằng ôn dịch đó. Con
Mận có mười cái hoa tay nhưng nó yếu xìu.
TƯỜNG bỗng nhớ ra, mừng rỡ :
- Không sao anh Hai, hồi sáng em nghe má nói với chú Đàn má chị
Mận kêu bán nhà, nên má sẽ cho chị Mận về nhà mình ở tạm.
THIỀU sung sướng đứng bật lên :
- Thiệt không?
TƯỜNG vui vẻ :
- Dạ thiệt, má nói con gái ở một mình không tốt, với lại sắp
tới má theo xe bán than, nhà mình không có ai…
THIỀU bỗng xu mặt ngó TƯỜNG, ghen tị :
- Nhưng sao mày là em tao, mà chuyện gì trong nhà mày cũng biết
trước tao hết vậy ?
TƯỜNG hồn nhiên :
- Em đâu biết, tự nhiên em biết thôi…
THIỀU lầm bầm :
- Tự nhiên cái con khỉ !
TƯỜNG rên rỉ:
- Anh Hai đừng giận… Lần sau có biết chuyện gì trước anh, em
không nói ra nữa đâu. Em cũng không biết sao em cứ biết trước
hoài…
THIỀU vênh mặt, trở cờ :
- Tao biết tại sao rồi. Tại mày… con nít nên má nói chuyện không
đề phòng như với tao.
TƯỜNG vui vẻ cười hùa:
- Đúng rồi, anh Hai là người lớn.
THIỀU hả dạ, nhìn quanh:
- Được rồi, con nít có gì cho người lớn ăn không ?
TƯỜNG sốt sắng móc túi:
- Có, em có hai trái táo ba chị Xin mới cho nè, em chờ anh ăn
chung.
50
THIỀU nghi hoặc:
- Sao mày không ăn trước ?
TƯỜNG ngoan ngoãn:
- Em đâu dám. Em là em mà…
THIỀU sung sướng bỏ táo vô miệng.
Con Vàng bỗng lăng xăng chạy ra cổng.
MẸ THIỀU lem luốc than trở về, vừa lau mồ hôi vừa nói với con:
- Hai đứa chuẩn bị qua rước Mận về. Má ra công an xã một chút.
THIỀU nhảy cẫng, nghẹn táo, ho sặc sụa.
MẸ THIỀU hốt hoảng đấm lưng con thùm thụp :
- Con sao vậy Thiều? Có sao không ?
THIỀU lắc đầu, đưa tay quệt nước mắt.

-----62 - ĐƯỜNG LÀNG - NGOẠI - CHIỀU

Đường nhỏ, nên thơ.


Các tàng cây hai bên đường giao nhau như chiếc lộng khổng lồ.
TƯỜNG và MẬN ôm quần áo, sách vở đi trước.
THIỀU khệ nệ khiêng chiếc bàn học đi sau một khoảng khá xa.
TƯỜNG và MẬN vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, thân thiết, thỉnh
thoảng ngó nhau cười lớn.
THIỀU cau mặt. Chiếc bàn nhỏ trong tay như nặng hơn…

----
63 – NHÀ THIỀU - NỘI – NGOẠI - NGÀY

Con Vàng chạy lăng quăng.


TƯỜNG quét sân. MẬN quét nhà.
THIỀU đặt chiếc bàn nhỏ xuống một khoảng trống nhỏ gần cửa sổ,
bỗng sực nhớ, nhìn MẬN :
- Chết cha, mình bỏ con Vện của mày một mình.
MẬN buột miệng :
- Nó chết rồi…
TƯỜNG trợn mắt :
- Con Vện chết hồi nào chị?
MẬN dừng tay, rơm rớm:
- Chết trước khi nhà cháy… Nhà mình không còn ai…
THIỀU bối rối, an ủi:
- Dù sao con Vện cũng già rồi…
Có tiếng MẸ THIỀU ngoài cổng:
- Mận ơi, có tin vui nè con !
MẬN và THIỀU bỏ việc phóng ra sân.
MẸ THIỀU hớn hở nhìn MẬN:
- Má con sắp được thả rồi !
MẬN sung sướng bấu chặt tay MẸ THIỀU :
- Thiệt hả bác ?
MẸ THIỀU dịu dàng :
- Thiệt… Nghe nói bên công an xác nhận số xương trong đám cháy
không phải xương người.
51
MẬN mừng rỡ, mếu máo :
- Không phải xương người…, tức ba con còn sống hả bác ?
MẸ THIỀU xoa đầu MẬN :
- Đúng rồi con.
MẬN bỗng ngơ ngác:
- Vậy ba con đâu ?
MẸ THIỀU thở dài :
- Cái đó bác không biết. Nhưng nếu ba con còn sống thì sớm muộn
gì con cũng gặp lại mà… Thôi lo dọn dẹp chỗ học đi. Công an
nói còn thẩm tra, chắc họ phải giữ má con mấy ngày nữa.
THIỀU đột nhiên nói nhỏ vào tai TƯỜNG :
- Tao vừa khám phá ra một bí mật.
TƯỜNG tròn mắt :
- Bí mật gì ?
THIỀU ra dấu em im lặng.

-----
64 - BỜ BIỂN - NGOẠI – NGÀY

Một chiếc thuyền nát nằm cheo leo trên bãi cát.
Máy đến gần thấy THIỀU và MẬN ngồi gọn trong lòng thuyền.
MẬN nhìn quanh, nao núng :
- Nói chuyện gì mà phải ra chỗ này ?
THIỀU bất bình :
- Mày đừng có nghĩ tao xấu như thằng Sơn. Chuyện bí mật phải nói
chỗ bí mật. Tao nghĩ mãi mới ra được chỗ này.
MẬN:
- Nhưng chuyện bí mật gì ?
THIỀU sửa lại thế ngồi cho nghiêm trang, nhìn thẳng MẬN:
- Mày nói con Vện chết trước khi kho củi nhà mày cháy phải
không ?
MẬN nao núng:
- Đúng, nhưng Thiều hỏi con Vện chi ?
THIỀU :
- Thế xác nó đâu ?
MẬN :
- Mình chôn ở gốc chuối sau hè.
THIỀU buột miệng :
- Tao nghi xác con Vện không còn ở đó…
MẬN tròn mắt:
- Tại sao ? Chính tay mình chôn nó mà.
THIỀU :
- Để rồi coi… Bây giờ tao hỏi một câu… không bí mật.
MẬN :
- Hỏi gì ?
THIỀU đỏ mặt, ngập ngừng:
- Mày… ở nhà tao có… vui không ?
MẬN cười, tránh mắt THIỀU:

52
- Vui lắm, nhất là chơi với Tường, với Cu Cậu…
THIỀU cúi mặt, lầm bầm :
- Tao thì tao ghét nó…
MẬN :
- Ai ?
THIỀU bỗng hét lên:
- Rít… !
Từ dưới lòng thuyền, một con rít lớn đang bò.
MẬN sợ hãi ôm chặt THIỀU.

----
65 - VƯỜN NHÀ MẬN - NGOẠI - NGÀY

Tấm lưng nhễ nhại mồ hôi và hơi thở hồng hộc của THIỀU.
Tấm lưng nhễ nhại mồ hôi và hơi thở hồng hộc của MẬN.
Gương mặt đẫm ướt mồ hôi và hơi thở hồng hộc của TƯỜNG.
Cả ba đang đào tung khoảnh đất gần bụi chuối.
THIỀU bỗng ngừng tay, cụt ngủn :
- Thôi, không đào nữa. Xác con Vện đã bị lấy rồi.
MẬN ngạc nhiên :
- Ai lấy ? Lấy đi đâu ?
TƯỜNG cũng ngạc nhiên:
- Lấy đi đâu anh Hai ?
THIỀU chống nạnh :
- Tao nghĩ những mẩu xương người ta lượm được trong kho củi là
xương con Vện.
MẬN ngơ ngác:
- Sao lại xương con Vện ?
TƯỜNG :
- Anh Hai muốn nói ba chị Mận lén lấy xác con Mận đem vô kho
hả ?
THIỀU nhìn MẬN, thở hắt :
- Tao còn nghĩ vụ cháy vừa rồi là do ba mày cố ý gây ra.
MẬN giảy nảy :
- Thiều nói ba mình tự đốt nhà à ? Không thể được ! Ba mình làm
vậy để chi chứ ?
THIỀU chững chạc:
- Ba mày muốn trốn đi, không muốn làm gánh nặng cho má con mày.
MẬN hoang mang:
- Nếu ba mình muốn trốn thì cứ trốn, vì bữa đó ông có một mình,
sao phải đốt nhà ?
TƯỜNG phụ họa :
- Thiệt chứ, rủi người ta không hay kịp thì cháy luôn nhà trước
sao !
THIỀU tư lự:
- Tao nghĩ ba mày tính kỹ rồi. Cái kho nằm khá xa nhà trên. Lửa
bùng lên thì hàng xóm thể nào cũng biết, cũng dập tắt trước
khi nó lan tới nhà trước.
TƯỜNG buột miệng :
53
- Em thấy chị Mận nói đúng, nếu muốn thì ba chị Mận cứ lẳng lặng
đi chứ đốt nhà để làm gì ?
MẬN :
- Đúng rồi, mình cũng đồng ý với Tường.
THIỀU cau mặt:
- Đồng ý gì ! Nếu ba mày trốn thì thế nào má con mày cũng đi
kiếm. Chỉ có chết mới hết, nên ba mày đem xác con Vện vô để
người ta tưởng đó là xương của ba mày.
MẬN úp tay lên ngực, rên rỉ :
- Ba mình làm vậy lỡ má mình ở tù thì sao ?
THIỀU cao giọng:
- Tù sao được ! Công an người ta giỏi lắm, nhìn là biết xương
gì. Ba mày tính hết rồi: trong lúc má mày bị tạm giam thì ổng
đã đi xa lắc.
TƯỜNG há hốc miệng nhìn anh :
- Anh Hai thông minh quá, lớn lên chắc anh Hai làm bộ trưởng.
THIỀU cạu cọ :
- Sao hôm trước mày nói tao làm đại tướng ?
TƯỜNG :
- Đó là khi đánh giặc, không đánh giặc thì anh làm bộ trưởng.
MẬN nhìn THIỀU, rơm rớm:
- Vậy sao má mình chưa được thả về ?
THIỀU :
- Chắc tại người ta còn điều tra má mày tội nhốt chồng. Thế nào
người ta cũng kêu mày ra công an để hỏi.
MẬN sáng mắt:
- Vậy thì tốt, mình sẽ khai là ba mình tự nguyện ở trong kho chứ
không hề bị ép buộc.
TƯỜNG :
- Em đồng ý với chị Mận.
THIỀU nguýt xéo em, gắt khẽ :
- Lúc nào cũng đồng ý, đồng ý !
TƯỜNG nhìn MẬN nao núng, ngơ ngác.

----66 – NHÀ CHÚ ĐÀN - NỘI - NGOẠI - NGÀY

CHÚ ĐÀN ngồi đấm lưng bà lão nằm trên vạc bằng bàn tay duy nhất :
- Đỡ đau chưa má ?
BÀ NỘI THIỀU dịu dàng:
- Đỡ rồi con… Cứ trời ui ui là lại đau lưng, chắc cũng sắp chết
rồi.
CHÚ ĐÀN trìu mến :
- Không phải đâu má, thời tiết này con cũng thấy ngầy ngật.
BÀ NỘI THIỀU âu yếm thò tay chạm hông con :
- Người ta nói nhờ con út cũng phải, chứ ba thằng Thiều cứ đi
biệt…
CHÚ ĐÀN :
- Anh Hai phải đi làm để nuôi hai đứa nhỏ.
BÀ NỘI THIỀU chợt nhớ :
54
- Còn mày nữa Đàn, cũng phải lo vợ con đi chứ. Chuyện con Vinh
tới đâu rồi ?
CHÚ ĐÀN thở dài :
- Con nghĩ chắc khó má à… Ba Vinh cản Vinh dữ lắm.
BÀ NỘI THIỀU cũng thở dài :
- Chắc tại ổng chê mày cụt tay…
THIỀU bước vào, khoanh tay từ xa:
- Thưa bà Nội, thưa chú.
BÀ NỘI THIỀU vui vẻ :
- Qua chơi với Chú Út hả con ? Tường đâu ?
THIỀU hơi dỗi :
- Dạ… nó ở nhà…
BÀ NỘI THIỀU chạm tay CHÚ ĐÀN :
- Thôi đủ rồi con, ra chơi với cháu đi.
CHÚ ĐÀN nhìn THIỀU khi bước ra hiên :
- Sao buồn thiu vậy cậu Hai?
THIỀU cạu cọ :
- Chú có thấy ai cắm mặt vô sách mấy giờ liền không chán không?
CHÚ ĐÀN vui vẻ:
- Có chứ, nếu ngồi với người mình thích thì mấy… ngày cũng được,
huống chi mấy giờ. Mà con nói ai vậy ?
THIỀU hậm hực:
- Thằng Tường ! Nó với con Mận cứ xà nẹo… Hết đọc sách tới chơi
cóc, hết chơi cóc tới chơi cuốn chiếu…
CHÚ ĐÀN cười:
- Thì tụi nó mến nhau. Nhưng tại sao con không vui?
THIỀU ấm ức :
- Tại…
CHÚ ĐÀN :
- Tại gì ?
THIỀU đỏ mặt, ấp úng :
- Tại hôm trước con Mận nói nó thích con, thậm chí… ôm con ngủ.
CHÚ ĐÀN bật cười:
- Thì Mận thích con mới thân với em con. Mà sao con không cùng
chơi với tụi nó?
THIỀU lí nhí :
- Tụi nó rủ hoài nhưng con không thích chơi mấy trò… con nít.
CHÚ ĐÀN âu yếm đập vai THIỀU:
- Vậy là tại con chứ đâu phải tại tụi nó. Thôi, chạy về lẹ đi,
trời sắp mưa rồi.

----

67 – ĐƯỜNG LÀNG - NGOẠI - CHIỀU

Đường vắng. Gió mạnh. Mây vần vũ.


THIỀU bước đi thất thểu trong tiếng kèn da diết của CHÚ ĐÀN…
----
68- CHÁI BẾP NHÀ THIỀU - NỘI - NGOẠI – NGÀY
55
THIỀU ngồi học bài, thỉnh thoảng nhìn ra sàn nước nơi MẬN rửa
chén, TƯỜNG lăng xăng phụ xếp mọi thứ vô rổ.
Một cái thau rớt ra, hai đứa ngó nhau cười hăng hắc.
THIỀU bụm tai, hậm hực bỏ ra ngoài hiên.
Con Vàng lẽo đẽo theo.
----
69 - HIÊN NHÀ THIỀU - NGOẠI - NGÀY

Con vụ xoay mòng mòng trên mặt đất rồi dừng lại.
THIỀU uể oải nhặt vụ lên, quấn dây thảy tiếp, vẻ giết thời gian
hơn thích thú.
Tay cầm vĩ đập ruồi, TƯỜNG chạy đến gần anh, hào hứng :
- Anh Hai đi bắt trùn với em, với chị Mận không ? Hôm qua mưa
lớn, trùn lên nhiều lắm.
THIỀU lạnh lùng :
- Bắt trùn làm gì ?
TƯỜNG nửa hồn nhiên, nửa ngạc nhiên:
- Anh biết Cu Cậu thích ăn trùn mà !
MẬN nhẹ nhàng :
- Thiều đi đi, vui lắm.
THIỀU nhún vai :
- Tao không thấy … vui.
TƯỜNG líu lo:
- Vậy anh Hai ở nhà. Em sẽ kiếm cho anh con cánh cam thiệt bự…
Đi chị Mận.
Nói xong TƯỜNG kéo tay MẬN chạy đi.
THIỀU bậm môi nhìn theo, co chân đá mạnh con vụ đang chèo queo
dưới đất.
Bất ngờ, con vụ xoay vòng. Thật đẹp…
ÔNG NĂM VE ngoài sân ghé vô, tay cầm giỏ đệm, hỏi ơ hờ :
- Ba con tháng này có về không Thiều ?
THIỀU miễn cưỡng nhưng lễ độ:
- Dạ không…
ÔNG NĂM VE lại ơ hờ :
- Má con đâu ?
THIỀU cũng ơ hờ :
- Dạ, má con đi bán than…
ÔNG NĂM VE nhìn quanh, vừa hỏi :
- Nhà con có cái siêu sắc thuốc không ?
THIỀU thành thật:
- Dạ, con không biết.
ÔNG NĂM VE xăn xái:
- Được rồi, để bác ra sau bếp kiếm coi. Bác mới mua cho thằng
Dưa mấy thang thuốc.
Nói xong, ÔNG NĂM VE đi vòng ra sau nhà, đưa mắt kiếm.
THIỀU dè dặt bước theo.
Bỗng ÔNG NĂM VE reo lớn :
- Ôi, con cóc bự quá!
56
Thì ra nghe tiếng chân người, Cu Cậu nhảy ra để chờ ăn.
ÔNG NĂM VE nhìn THIỀU, hồ hởi:
- Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Bịnh còi của thằng Dưa phải
ăn cóc nhiều lắm !
Nói xong ÔNG NĂM VE cúi xuống chụp con cóc.
THIỀU nhắm chặt mắt. Con Vàng sủa thất thanh.
ÔNG NĂM VE hể hả:
- Hên quá đi. Kiếm mấy ngày nay không có, tự dưng gặp ở đây.
THIỀU mở mắt, nhìn Cu Cậu trong tay ÔNG NĂM VE, ấp úng:
- Dạ… không phải… tự dưng.
ÔNG NĂM VE cười ơ hờ :
- Chắc tại hôm qua mưa lớn.
THIỀU líu quíu :
- Không… phải tại… mưa lớn.
ÔNG NĂM VE hả hê bỏ con cóc trong giỏ:
- Thì tại thằng con bác hên. Bữa nay có nồi cháo cóc !
Con Vàng sủa lớn.
THIỀU lýnh quýnh chạy theo, lắp bắp :
- Bác… Năm ơi…
ÔNG NĂM VE quay lại:
- Gì cháu ?
THIỀU đột nhiên hổn hển:
- Dạ… không… có gì…
ÔNG NĂM VE hơi nhíu mày trước thái độ của THIỀU, bước nhanh ra
cổng.
THIỀU ôm mặt ngồi sụm xuống.
Con Vàng hực hực liếm tay THIỀU, như khóc.
THIỀU ngẩng lên, đưa tay hất mạnh con Vàng.

------
70 - BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – NGÀY

THIỀU trùm mền kín đầu, nghe tiếng TƯỜNG và MẬN ríu rít trở về.
THIỀU hốc tốc ngồi dậy, vọt nhanh ra khỏi phòng.
Tiếng MẬN với TƯỜNG cười ríu rít.

----71 – PHÒNG KHÁCH NHÀ THIỀU - NỘI – NGÀY

THIỀU ngồi nhanh vô bàn học, giả bộ như đang học.


MẬN chạy vào hớn hở:
- Mình với Tường bắt được rất nhiều trùn cho Cu Cậu, ăn ba ngày
chưa hết !
THIỀU ậm ừ :
- Ừ…
TƯỜNG cũng đến bên anh, hớn hở :
- Anh Hai, không có cánh cam, nhưng em lượm được cho anh con ốc
lớn nè. Áp vô tai nghe nó kêu u u…
THIỀU hờ hững :
- Để đó đi. Tao mắc học bài.
57
TƯỜNG và MẬN cụt hứng, chạy ra nhà sau.
THIỀU chết lặng nghe tiếng (off) của TƯỜNG và MẬN kêu Cu Cậu.
Con Vàng cứ ăng ẳng chạy tới chạy lui, đưa mắt nhìn THIỀU.
TƯỜNG từ nhà sau trở lên, níu vai anh, mếu máo :
- Anh Hai ơi, anh có thấy Cu Cậu đâu không ?
THIỀU thản nhiên :
- Hồi nãy tao mới thấy nó đây mà.
Con Vàng bỗng ngó THIỀU hực lên mấy tiếng.
TƯỜNG nhìn quanh nao núng:
- Vậy bây giờ nó đâu rồi anh Hai?
THIỀU nhún vai:
- Chắc nó chun xuống hang…
TƯỜNG lắc đầu, rên rỉ:
- Không có…, em với chị Mận thọt cây xuống kiếm rồi…
Có tiếng đổ rầm thật lớn sau nhà.
THIỀU, TƯỜNG chạy đi.
Con Vàng loắng quoắng theo sau.

---72 – HIÊN BẾP NHÀ THIỀU - NGOẠI – NGÀY :

MẬN bàng hoàng trước đống củi đổ tung.


THIỀU hét MẬN:
- Mày làm sao mà củi sập hết vậy ?
MẬN mếu máo :
- Mình kiếm Cu Cậu. Nó đâu mất tiêu rồi…
THIỀU tránh mắt MẬN, lầm bầm :
- Chắc là nó đi chơi đâu đó…
Con Vàng lại ngó THIỀU kêu gâu gâu.
THIỀU tránh mắt con Vàng, cạu cọ với Mận:
- Thôi chất củi lại đi, để má tao về la cả đám…
MẬN lặng thinh chất củi. TƯỜNG phụ MẬN, mắt rơm rớm.
THIỀU phụ MẬN, mắt hoe đỏ.
Con Vàng bám chân THIỀU sủa lớn. THIỀU hậm hực co chân đá:
- Đi chỗ khác!
Con Vàng ngó sững THIỀU, bỏ đi.
MẬN ngó sững THIỀU, ngơ ngác :
- Sao Thiều đá nó ?
THIỀU lầm bầm :
- Điếc lỗ tai…

----73- BỜ BIỂN - NGOẠI - NGÀY

Sóng biển dội ầm ầm…


Trời vần vũ như sắp mưa. Gió mạnh.
THIỀU buồn bã tựa lưng vào con thuyền rách chơ vơ trên cạn.
Con Vàng nằm cạnh bên, cũng ngó THIỀU buồn bã.
THIỀU vuốt đầu nó, thở dài:

58
- Mày đừng có giận tao… Con người hay nói giận cá chém thớt. Tao
đá mày vì tao giận… tao mà không biết làm gì. Mày là thớt, tao
là cá. Hiểu hôn ?
Con Vàng hực hực như hiểu.
THIỀU rên rỉ:
- Mày tưởng tao vui lắm sao? Tao biết tao là thằng anh ó đâm,
thằng anh trời đánh, nhưng tao không dám thú thiệt với thằng
Tường. Không nói ra với mày, chắc tao bể bụng chết vì buồn…
Con Vàng âu yếm liếm tay THIỀU.
Bỗng có tiếng cóc kêu dưới thân thuyền.
Mắt bừng sáng, THIỀU phóng nhanh xuống đất.
Con Vàng nhảy theo, sủa gâu gâu.
THIỀU khom người bò dọc thân thuyền, phát hiện con cóc đang ngồi
trong góc khuất.
THIỀU chồm tới chụp.
Con cóc lanh chân nhảy ra xa.
Nhưng con Vàng lanh hơn, lao tới tóm chặt.

----
74- HIÊN BẾP NHÀ THIỀU - NGOẠI – NGÀY

Gió mạnh.
TƯỜNG ngồi cú rũ, vĩ đập ruồi trong tay, mắt nhìn chăm chăm vào
nơi trước đây từng là hang của Cu Cậu.
THIỀU bước tới từ sau lưng, người ướt sũng, tay nắm chặt.
TƯỜNG không hay biết.
THIỀU khẽ khàng ngồi xuống sau em, ngập ngừng :
- Đừng buồn nữa Tường… Tao biết bữa nay Cu Cậu sẽ về.
TƯỜNG không nhìn anh, thổn thức :
- Không, nó không về nữa đâu anh Hai…
THIỀU giật thót :
- Sao mày biết ?
TƯỜNG quay lại nhìn anh, mắt đỏ quạch:
- Hồi nãy em có gặp thằng Dưa. Nó khoe hôm trước ba nó bắt được
con cóc ở nhà mình.
THIỀU bối rối :
- Lúc đó, lúc đó… nhà mình không có ai à ?
TƯỜNG nói qua tiếng nấc :
- Chắc chắn rồi. Nếu lúc đó có má, có anh, hay chị Mận ở nhà
chắc chắn ông Năm Ve không thể bắt con Cu Cậu… Cu Cậu đã không
bị cắt cổ, lột da, nấu cháo…
THIỀU bất thần đứng lên, bỏ chạy.
TƯỜNG hốt hoảng la vói theo:
- Anh Hai đi đâu ? Trời mưa, bịnh chết… !
Con Vàng nấc ăng ẳng.
TƯỜNG nhìn theo anh ngơ ngác.
----
75 - ĐƯỜNG LÀNG - NGOẠI – NGÀY

59
THIỀU vẫn chạy trong gió…
Đến một chỗ khuất, THIỀU ngồi phịch xuống, thả con cóc trong tay
ra đất.
Con cóc giương mắt ngó THIỀU rồi phóng nhanh vào bụi.
THIỀU đưa tay quệt nước mắt…

----
76 – SÂN NHÀ BÀ NỘI THIỀU - NỘI – CHIỀU

Gió mạnh. Cây cối ngả nghiêng.


Mái nhà lá long phần phật…
BA THIỀU bồng BÀ NỘI THIỀU với chiếc mền quấn quanh đặt lên xe
kút-kít, gập người kéo xe chạy ra đường.
CHÚ ĐÀN mang đồ đạc bằng cánh tay duy nhất, chạy theo sau.
Căng thẳng. Gấp gáp…

----77 - HIÊN BẾP NHÀ THIỀU - NGOẠI - CHIỀU

Gió mạnh.
Căn bếp lắc lư, đổ sập.
Mưa bắt đầu tuôn…

----

78- ĐƯỜNG LÀNG - NGOẠI – CHIỀU

Gió mạnh. Mưa lớn.


BA THIỀU kéo xe chạy nhanh hơn.
Trên xe, BÀ NỘI THIỀU đã được trùm thêm tấm nilông.
CHÚ ĐÀN bám sát bên mẹ.
Cùng chiều với họ vài người dân với lích kích đồ đạc trong tay
chạy hối hả.

-----

79 - NHÀ THIỀU - NỘI - NGOẠI - CHIỀU

TƯỜNG lýnh quýnh đặt đủ loại nồi, thau… hứng nước mưa dột khắp
nền.
Ngoài hiên, THIỀU phụ mẹ dùng tre gia cố mấy cây cột nhà.
Gió mạnh. Mưa lớn.
-----
80 – NGHĨA TRANG - NGOẠI – CHIỀU

Mưa lớn. Gió mạnh.


Nước chảy mạnh…\----

81- SUỐI - NGOẠI - CHIỀU

60
Mưa lớn. Gió mạnh.
Nước cuồng nộ…
Máy xa thấy một cơ thể bị nước cuốn.
Máy gần, thấy THIỀU đang chới với, tuyệt vọng...

-----82 – BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI - BÌNH MINH

Một tia nắng yếu ớt trên gương mặt THIỀU ú ớ.


Con Vàng ngồi trên ghế hực ăng ẳng.
MẸ THIỀU đang nằm co ro ở cuối giường, tỉnh giấc, khẽ đặt tay lên
chân THIỀU :
- Thiều, Thiều…
THIỀU bàng hoàng bật dậy, trán ướt đẫm.
MẸ THIỀU cũng ngồi dậy :
- Con chiêm bao hả ?
THIỀU ngó quanh, hổn hển:
- Nhà… mình… có sao không má ?
MẸ THIỀU nhìn xuống nền đất nhớp nháp sình, dịu dàng:
- Không sao con, may mà lũ qua nhanh, chỉ mấy nhà xóm dưới bị
nặng.
THIỀU :
- Nhà con Mận có sao không má ?
MẸ THIỀU :
- Chắc không sao. Lo cho bà Nội xong, ba có chạy qua giúp mẹ con
Mận.
TƯỜNG cũng đã thức, ngồi lên :
- Sao ba biết có bão mà về vậy má ?
MẸ THIỀUphủi đám bùn khô dưới chân, nhỏ nhẹ :
- Ở chợ người ta nhiều tin tức hơn mình. Má Mận cũng được tạm
thả về trước bão.
Bỗng có tiếng ồn ào ngoài cổng
MẸ THIỀU lắng nghe, lo lắng :
- Tụi con ở đây để má chạy ra coi chuyện gì.
Nói xong mẹ THIỀU chạy đi.
Con Vàng nhảy xuống, chạy theo.
TƯỜNG nhìn anh, nao núng :
- Cái gì vậy anh Hai ?
THIỀU cạu cọ:
- Làm sao tao biết !
TƯỜNG âu yếm nhìn anh:
- Hồi nãy anh nằm chiêm bao gì ghê lắm phải không?
THIỀU gật đầu :
- Ừ, ghê…
TƯỜNG rụt cổ:
- Anh thấy gì ? Ma hả ?
THIỀU nhún vai:
- Tao thấy bị nước cuốn…
TƯỜNG thảng thốt:
- Ai bị nước cuốn, anh?
61
THIỀU cau mày, cụt ngũn :
- Thằng Sơn !
MẸ THIỀU trở vào, mặt xanh mét, căng thẳng:
- Chị Vinh con thày Nhãn bị nước cuốn rồi !

GHI CHÚ: Để tạo cảm giác ba mẹ con THIỀU ngủ thiếp sau lao động
chống bão, phân đoạn này mọi người ăn mặc đúng quần áo lem luốc
như các phân đoạn liền kề trước đó.

----
83 – HIÊN NHÀ DƯA - NGOẠI - NGÀY

DƯA đứng khoanh tay, đầu cúi xuống nhưng mắt láo liên, hết liếc
THÀY NHÃN đang ngồi xếp bằng trên sạp cùng với ba nó, lại liếc đám
con nít đang bu kín hàng rào.
ÔNG NĂM VE đổi chân, nghiêm giọng :
- Dưa, con thấy gì nói lại lần nữa cho thày Nhãn với bà con đây
nghe rõ. Nói cho đúng, không đúng tao… cắt lưỡi.
THIỀU nhìn em rụt vai.
DƯA xúc động :
- Con thấy chị Vinh ngụp lặn giữa nước xiết… Con la quá chừng
nhưng gió lớn nên không ai nghe hết… Con tính chạy vô kêu ba
nhưng chị Vinh đã trôi xa mút, chỉ còn lấp ló một nhúm tóc,
rồi mất tiêu luôn…
Đám con nít ngó nhau căng thẳng, xì xào.
THÀY NHÃN nhìn DƯA, mắt đỏ hoe:
- Con thấy chị Vinh lúc mấy giờ hả Dưa ?
DƯA lễ phép:
- Dạ con không biết, nhà con không có đồng hồ.
THÀY NHÃN :
- Lúc đó trưa hay sáng ?
DƯA :
- Dạ sáng. Sáng sớm con hay ra sau hè đi tiểu.
Đám con nít cười rần.
ÔNG NĂM VE trừng mắt, la lớn :
- Chuyện chết chóc mà cười cái gì !
Đám con nít, cà THIỀU, TƯỜNG, MẬN đồng loạt đưa tay lên bụm miệng.
Nhưng tiếng cười vẫn rúc rích sau kẽ tay.
THÀY NHÃN thở dài đứng lên, nặng nhọc bước ra khỏi nhà.

----
84- GIẾNG NHÀ THIỀU - NGOẠI - ĐÊM

CHÚ ĐÀN thổi kết thúc một bài hành khúc.


THIỀU hỏi khi CHÚ ĐÀN nhét kèn vô túi áo :
- Sao chú thổi bài này ? Chú nói đây là hành khúc, để dành… đi
mà.
CHÚ ĐÀN gật đầu:
- Chú sắp đi kiếm chị Vinh
62
TƯỜNG níu tay CHÚ ĐÀN :
- Chị Vinh còn sống sao chú kiếm?
CHÚ ĐÀN bồi hồi:
- Chú nghĩ vậy. Chị Vinh có phúc tướng, thế nào cũng có người
cứu…
MẬN lo lắng:
- Chừng nào chú đi ?
CHÚ ĐÀN cúi sát đầu vào bọn trẻ :
- Đây là chuyện bí mật, tụi con không được nói ai biết nhe. Chú
đi ngay đêm nay.
TƯỜNG :
- Chừng nào chú về ?
CHÚ ĐÀN âu yếm xoa đầu TƯỜNG :
- Chừng nào kiếm được chị Vinh chú sẽ về, chim xanh à.
THIỀU chợt nhớ:
- Nếu bà nội hỏi thì sao hả chú?
CHÚ ĐÀN điềm nhiên:
- Không lo, chú có xin phép bà đi kiếm chị Vinh rồi.
THIỀU ngạc nhiên:
- Bà nội nói gì hả chú?
CHÚ ĐÀN mỉm cười:
- Bà nói: Điên !

----
85- PHÒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – SÁNG

Một vệt sáng chiếu qua khe cửa sổ.


Tiếng con Vàng sủa dữ dội.
THIỀU giật mình mở mắt, lay TƯỜNG :
- Tường, inh như ai tới nhà mình…
TƯỜNG thì thào :
- Ai hả anh?
THIỀU ra dấu im lặng rồi kéo em đến khe vách, nhìn ra.

86- HIÊN NHÀ THIỀU - NGOẠI – SÁNG

Ngoài cửa, MẸ THIỀU và MẬN đang gom rác còn đọng lại sau lũ thành
từng đống nhỏ để đốt.
THÀY NHẪN cầm roi mây từ cổng đi vào.
MẸ THIỀU nhã nhặn :
- Thưa thày qua chơi… Mận vô pha giùm bác ấm trà con…
THÀY NHÃN nhìn quanh, cao giọng:
- Khỏi cần nước nôi chi hết! Chị biết thằng Đàn dẫn con Vinh
trốn đâu không ?
MẸ THIỀU tròn mắt :
- Trốn đâu ? Bữa kia thày đã nghe con ông Năm Ve kể cháu Vinh bị
nước cuốn rồi mà…
THÀY NHÃN hậm hực đá chân vào đống rác đang cháy:

63
- Cuốn cái con…khỉ ! Nước cuốn con Vinh hôm trước, hôm sau thằng
Đàn mất tích là sao ?!
MẸ THIỀU nhũn nhặn :
- Chắc chú Đàn xuống miệt dưới coi có ai cứu được cháu Vinh
không… Hai đứa nó thương nhau thày cũng biết rồi.
MẬN bưng nước đặt lên bàn, tiếp tục công việc.
MẸ THIỀU ý nhị nhìn MẬN :
- Con vô buồng kêu anh em nó dậy đi, để đó bác.
Đợi MẬN đi khuất, THÀY NHÃN ngồi xuống bàn, buồn bã :
- Chị nói thiệt với tôi đi chị Tư. Tụi xin chị…
MẸ THIỀU ái ngại:
- Thiệt tình tôi cũng không biết gì hơn thày… Thày uống nước…
THÀY NHÃN thở ra:
- Tôi không tin thằng Đàn đi kiếm con Vinh, cũng không tin con
Vinh nhà tôi bị nước cuốn…
MẸ THIỀU sốt ruột:
- Thày căn cứ vào đâu mà nói vậy ?
THÀY NHÃN nghẹn giọng:
- Vào linh cảm của người cha… Tôi nghĩ con tôi chưa chết. Tôi
nghĩ thằng Đàn với con Vinh lập mưu trốn đi…
MẸ THIỀU kêu khẽ :
- Ôi, Hay quá ! Nếu vậy tức là cháu Vinh không bị nước cuốn!

----
87- BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – SÁNG

THIỀU, TƯỜNG, MẬN nhìn nhau ngơ ngác.


MẬN định nói gì nhưng bị THIỀU bụm miệng.

----
88 – HIÊN NHÀ THIỀU - NGOẠI - NGÀY

THÀY NHÃN mím môi đứng dậy, mắt hoe đỏ:


- Được rồi, tôi đi đây… Nếu chị biết thằng Đàn với con Vinh ở
đâu thì chị làm ơn kêu tụi nó về giùm, tôi đội ơn chị… Chị
nói với hai đứa nó tôi không ngăn cản nữa…
Nói xong, THÀY NHÃN ném roi vào đống rác đang cháy, đi một nước.

----89 – VÁCH NHÀ THIỀU - NGOẠI – SÁNG

Đang dựa vách nghe lén, THIỀU, TƯỜNG, MẬN nhìn nhau sung
sướng.
TƯỜNG chợt hỏi:
- Anh Hai với chị Mận có tin chú Đàn với chị Vinh rủ nhau trốn
không?
MẬN thành thật:
- Mình không tin. Thằng Dưa nói chính mắt nó nhìn thấy chị Vinh
bị lũ cuốn mà.
TƯỜNG cau mặt:
64
- Nếu thằng Dưa nói xạo thì sao ?
MẬN cũng cau mặt :
- Nó xạo để làm gì ? Mình thấy Dưa kể có đầu có đuôi lắm. Nếu
nó xạo, thày Nhãn phải nghi chứ !
THIỀU nhún vai :
- Thày Nhãn không nghi nhưng tao nghi. Nếu chị Vinh bị nước
cuốn thiệt, sao chú Đàn không khóc ?
MẬN trầm ngâm :
- Có thể chú Đàn khóc thầm nên mình không thấy… Mẹ con mình khóc
thầm hoài…

---90- SÔNG - NGOẠI – SÁNG

Sông uốn khúc, thơ mộng.


DƯA ngồi trên bờ câu cá, vừa ăn khúc mía dài.
Bỗng từ phía sau một bàn tay thò ra giật khúc mía.
DƯA giật mình, la bài hãi :
- Ăn… cướp… ! Bớ… !
THIỀU dứ dứ cây mía trước mặt DƯA, cười khẩy:
- Nhỏ con mà lớn họng quá hé ? Sao hồi chị Vinh trôi mày không
hét như vậy ?
DƯA nhìn TƯỜNG đứng sau THIỀU, nao núng :
- Tụi… bây muốn gì ?
THIỀU đưa khúc mía lại cho DƯA, nghiêm giọng:
- Tao muốn hỏi mày sự thật về chị Vinh.
DƯA nhìn TƯỜNG, nghi hoặc:
- Nhưng có thằng này theo làm chi ?
THIỀU hãnh diện đặt tay lên vai em:
- Tao nói cho mày biết, em tao là chim xanh của chị Vinh và chú
Đàn.
DƯA tròn mắt:
- Chim xanh là gì ?
TƯỜNG vênh mặt:
- Chim xanh là người đưa thơ đặc biệt.
THIỀU :
- Xưa nay chú Đàn của tao và chị Vinh gởi thơ cho nhau, toàn một
tay chim xanh.
DƯA nao núng :
- Nhưng chuyện đó ăn nhập gì tới tao ?
THIỀU hừ mũi :
- Ăn nhập hay không mày tự hiểu.
DƯA luống cuống.
THIỀU đá nhẹ chân DƯA :
- Mày khai thiệt đi. Tại sao mày bịa chuyện chị Vinh bị nước
cuốn? Tao cho mày biết là bất cứ bí mật gì giữa chú Đàn và chị
vinh tụi tao đều biết hết.
DƯA bị bắt nọn, mặt tái bợt:
- Tao nói, tụi mày không được kể với ai nhe…
THIỀU cố giấu vẻ vui mừng, cho tay vô túi quần, lạnh lẽo:
65
- Chuyện liên can tới chú tao, ngu gì tao kể !
DƯA thành thật:
- Thì chị Vinh dặn nói sao, tao nói y vậy…
THIỀU nhìn xoáy DƯA:
- Chị Vinh cho mày bao nhiêu tiền ?
DƯA đỏ mặt:
- Tao giúp chị Vinh không phải vì tiền. Tao thương chị Vinh vì
chị Vinh thương tao nhứt.
THIỀU sừng sộ đập tay vào ngực :
- Ai nói với mày vậy ? Chú Đàn là chú tụi tao, Chị Vinh thương
chú Đàn nên chỉ thương anh em tao nhứt, mày chỉ được thương
nhì thôi !
Chiếc cần câu trong tay DƯA đột nhiên bị kéo mạnh. DƯA bị kéo
theo.
TƯỜNG thấy vậy phụ ôm eo DƯA.
THIỀU cũng phụ ôm eo TƯỜNG.
Cả ba bị kéo lệch xệch theo bờ sông.
DƯA mừng rỡ , hổn hển :
- Chắc con cá lớn này lắm…
TƯỜNG buột miệng:
- Coi chừng không phải cá mà… ma da…
THIỀU xanh mặt buông em ra. TƯỜNG cũng buông DƯA.
Con cá lớn kéo DƯA lọt đùng xuống sông.
Anh em THIỀU bỏ chạy.
--
91 – SUỐI - NGOẠI – NGÀY

MẬN lom khom gọt vỏ măng le cho vào cần xé nhỏ đã có trước kha
khá măng.
THIỀU cầm một mục măng chui ra khỏi bụi le, uể oải:
- Thôi đủ rồi, đi về.
MẬN nhìn cần xé măng, khẩn khoản:
- Mình ráng thêm chút nữa đi. Sau lũ đồ ăn mắc quá, kho măng ăn
cũng đỡ… Với lại…
THIỀU :
- Với lại gì ?
MẬN ngập ngừng:
- Mình muốn gởi một ít lên thành phố… Ba mình thích ăn măng kho
lắm...
Bỗng có tiếng TƯỜNG la lớn :
- Anh Hai ơi, chị Mận ơi… !
THIỀU và MẬN chạy tới bụi le của TƯỜNG.
TƯỜNG đưa ra miếng kim loại lớn cỡ bàn tay, thổn thức:
- Em đào được cái này dưới đất nè…
THIỀU lấy vạt áo lau đất trên miếng kim loại, hét lên mừng rỡ:
- Vàng ! Vàng tụi mầy ơi !
TƯỜNG sáng mắt, quíu lưỡi:
- Thi…ệt… hả anh ?
THIỀU chắc nịch:
66
- Đúng là vàng. Thằng Sơn ăn cắp vàng của ba nó có đưa tao coi
một lần. Nhưng miếng vàng của nó nhỏ xíu.
TƯỜNG nhìn miếng kim loại, sung sướng :
- Vậy miếng vàng này chắc nhiều tiền lắm hả anh ?
THIỀU hiểu biết :
- Nhiều dữ lắm.
TƯỜNG :
- Một triệu hôn ?
THIỀU trừng em:
- Nhằm nhò gì, phải nhiều hơn chứ !
TƯỜNG phấn khích:
- Vậy là nhà mình hết nghèo rồi !
THIỀU cũng phấn khích :
- Không phải hết nghèo mà giàu ! Tao sẽ nói ba má xây nhà cao
hơn nhà thằng Sơn.
TƯỜNG :
- Nói ba mua xe hơi nữa anh hé.
THIỀU lâng lâng :
- Mua hết…
TƯỜNG thân thiết cầm tay MẬN:
- Mình chia tiền cho chị Mận nữa anh Hai hé, để nhà chị Mận cũng
giàu như nhà mình.
THIỀU liếc tay TƯỜNG trong tay MẬN, càu cạu :
- Ừ… chia…
MẬN cụp mắt vân vê áo :
- Mình không cần chia đâu, má mình mới bán nhà, má mình có tiền
rồi…
THIỀU nhìn MẬN, quắc mắt :
- Đúng là ngu ! Tiền bán nhà để lo trị bịnh cho ba mày.
TƯỜNG nơm nớp :
- Vậy là mình vẫn chia tiền cho chị Mận hả anh ?
THIỀU bức bối hét em :
- Đồ ngu ! Không chia cho nó thì chia cho… ai ?!

----
92 – NGÃ BA ĐƯỜNG LỘ - NGOẠI - CHIỀU

Đường nhựa nhỏ, thưa vắng.


THIỀU, TƯỜNG, MẬN ngồi bên mép lộ, bồn chồn mong ngóng…
Thỉnh thoảng một chiếc xe tải xuất hiện từ xa, nhưng vút qua,
không dừng lại.
TƯỜNG nhìn bóng mình, lo lắng :
- Sao bữa nay má về trễ vậy anh ? Mọi hôm bóng em dài một thước
là má về rồi.
THIỀU trấn an:
- Mày không nhớ hồi sáng đi, má nói từ nay má sẽ về trễ, vì buôn
bán lúc rày khó khăn sao ?
ÔNG XUNG đánh xe bò chở dược thảo đi tới, nhìn bọn trẻ, cao giọng:
- Trời ơi, sao bữa nay tụi con bày đặt ra tới lộ chơi vậy?
67
TƯỜNG láu táu:
- Dạ không phải chơi, tụi con chờ má con có chuyện quan trọng.
THIỀU kín đáo nhéo lưng em.
ÔNG XUNG nhẹ nhàng:
- Ừ, tụi con muốn chờ thì chờ, nhưng phải cẩn thận, đừng chạy lớ
quớ xe cán.
ÔNG XUNG đi khuất một lúc thì chiếc xe tải cũ mèm trờ tới, dừng
lại trước mắt ba đứa trẻ.
Từ trên xe MẸ THIỀU lem luốc than, xách chiếc giỏ đệm xẹp lép bước
xuống.
Ba đứa trẻ lao tới.
MẸ THIỀU xúc động, nhưng phật ý:
- Trời đất ơi, tụi con ra đây chi? Má đã nói bữa nay má về trễ
mà… Thiều, con bày đặt phải không?
TƯỜNG lanh chanh:
- Má ơi, nhà mình sắp giàu rồi ! Má hỏi anh Hai coi.
MẸ THIỀU ngơ ngác nhìn THIỀU:
- Chuyện gì vậy con ?
THIỀU hưng phấn tột độ:
- Má ơi, hồi trưa đi bẻ măng, thằng Tường lượm được… cục vàng !
MẸ THIỀU nghi hoặc:
- Cục vàng gì con?
THIỀU thò tay vô bụng lấy ra miếng kim loại.
MẸ THIỀU cầm nhanh miếng kim loại, chăm chú quan sát.
Ba cặp mắt trẻ con dõi theo, kích động, hồi hộp…
TƯỜNG nhìn mẹ, tha thiết :
- Nhà mình sẽ chia tiền cho nhà chị Mận nữa nhe má…
THIỀU phấn khích :
- Mình cất nhà cao hơn nhà thằng Sơn hen má…
MẸ THIỀU đưa lại miếng kim loại cho THIỀU, nhẹ nhàng :
- Nhưng đây là đồng chứ không phải vàng, bán không được đâu…
THIỀU thẫn ra, run run đón miếng kim loại.
TƯỜNG và MẬN bỗng ôm nhau khóc.
THIỀU đột ngột ném vung miếng kim loại, bỏ chạy dọc theo lộ.
MẸ THIỀU gọi vói theo, thảng thốt:
- Thiều ! Coi chừng xe !

----93 – NHÀ THIỀU - NỘI - ĐÊM

Quả trứng vịt nằm choi loi trong dĩa nước mắm to.
Bên cạnh là hai dĩa rau luộc và tô cơm trắng.
MẸ THIỀU dùng muỗng cắt trứng vịt ra thành ba miếng, quậy tròng đỏ
tan đều trong nước mắm, vừa nói :
- Sau lũ cái gì cũng khó khăn… Tụi con chịu khó ăn cực một thời
gian, mai mốt bạn hàng trả tiền, má sẽ cho ăn một bữa thịt gà
ru ti bánh mì. Nhà mình còn may, ở xóm dưới có người còn không
có cơm ăn…
TƯỜNG nuốt nước miếng, ngập ngừng :
- Hồi nãy… con thấy trong giỏ má có… miếng thịt.
68
MẸ THIỀU nén tiếng thở dài:
- Đúng rồi…, nhưng phải để dành kho cho bà nội.
TƯỜNG:
- Con thấy gói… xương nữa.
MẸ THIỀU :
- À, xương đó để má luộc cho con Vàng. Tội nghiệp, từ hôm qua bà
nội ở, nó buồn hiu. Thôi, ăn đi tụi con.
Như chỉ chờ có vậy, ba đứa trẻ gắp rau chấm lia chia vô dĩa nước
mắm đục ngầu lòng đỏ trứng.
MẸ THIỀU gắp ba miếng tròng trắng trứng cho ba đứa trẻ.
MẬN rụt rè :
- Sao bác không ăn ?
MẸ THIỀU mỉm cười :
- Gan bác yếu, ăn trứng nhiều không tốt.
MẬN gắp miếng trứng của mình bỏ vô chén TƯỜNG :
- Tường ăn đi, má chị nói gan chị cũng yếu.
TƯỜNG quay sang nhìn THIỀU chia sẻ.
THIỀU hậm hực tránh mắt em, cắm mặt và cơm.
MẸ THIỀU cũng lẳng lặng và cơm, mắt ươn ướt.

----94 – ĐƯỜNG LÀNG - NGOẠI – NGÀY

THIỀU đi học về, bỗng từ đâu SƠN nhảy ra chặn đầu :


- Ê Thiều ! Nói chuyện này chút coi.
THIỀU chờn chợn nhưng làm tỉnh:
- Chuyện gì ?
SƠN móc túi lấy ra trái mận chín đỏ, khinh khỉnh :
- Mày biết trái gì không ?
THIỀU :
- Trái mận chứ trái gì.
SƠN cắn phập ngang trái mận, nhăn nhở:
- Mận ngon quá ta ơi, không biết có ai thèm không ha…
THIỀU sốt ruột:
- Mày muốn nói gì nói lẹ đi. Rà rê hoài !
SƠN nhẩn nha:
- Không phải rà rê mà nhập đề. Mày không nhớ thày Nhãn dạy làm
văn phải nhập đề sao ? Bây giờ tới thân bài đây: Mày với con
Mận làm gì chưa ?
THIỀU ngơ ngác :
- Làm gì ?
SƠN phun miếng mận đang cắn ra tay, mơn trớn :
- Là… ấy ấy như vầy nè…
THIỀU đỏ mặt :
- Đồ mất dạy !
SƠN cười lớn:
- Mày cứ lo có dạy mà không lo mất con Mận. Tao thấy thằng em
mày với nó cứ xà nẹo, xà nẹo…
THIỀU đỏ mặt:
- Chuyện nhà tao, không mượn mày chõ miệng.
69
Nói xong THIỀU hậm hực bỏ đi.
SƠN cũng bỏ đi hướng ngược lại, vừa đi vừa hát :
- Em ơi nếu mộng không thành thì sao… Mua chai thuốc chuột uống
vô rồi đời…
Mắt THIỀU long lanh nước…

----
5 – NHÀ THIỀU - NGOẠI – NGÀY

THIỀU bước vô sân, nhưng nghĩ sao không đi thẳng cửa chính mà rón
rén bước dọc hè ra sau bếp.
Bỗng THIỀU nghe tiếng trò chuyện rì rầm.
THIỀU nhón chân, áp tai vào vách.
Tiếng TƯỜNG (off) âu yếm:
- Thơm quá… Cái đùi này của chị nè…
Tiếng MẬN cũng âu yếm:
- Còn cái ức này của em… Chấm muối tiêu đi.
Tiếp sau là tiếng cười, tiếng lịch kịch chén đũa trên bàn ăn và
tiếng nhai chóp chép.
THIỀU mím môi uất ức.
Tiếng TƯỜNG (off):
- Chị ăn thêm cái cánh đi. Béo lắm.
Tiếng MẬN ( off) :
- Ngon quá, cánh gà béo thiệt… Mình gói xương một lát đem cho
con Vàng ăn.
TƯỜNG nói qua tiếng nhai :
- Mình ăn lẹ lên, để anh Hai về tới bây giờ !
Quá uất giận, THIỀU chụp khúc tre ở vách nhào vô bếp, phang tới
tấp lưng TƯỜNG :
- Ăn lén nè ! Cho mày ăn lén nè !Thịt gà nè !
TƯỜNG thất sắc, chỉ kịp kêu lên trước khi ngã ra đất:
- Anh Hai ! Sao anh Hai đánh em ?
THIỀU quơ cây định quất thêm. MẬN nhào vô đỡ, mếu máo :
- Thiều ! Tụi mình có ăn lén gì đâu, tụi mình chơi chòi mà !
Như bất thần bị tát, THIỀU quay mắt ngó lại bàn.
Trên mặt bàn là những mảnh bát vỡ, vỏ ốc, lá tre, lá chuối…
THIỀU buông cây, chết lặng.
MẬN cúi xuống đỡ TƯỜNG nhưng cậu bé thét lên :
- Ôi.., em đau!
THIỀU choàng tỉnh, chạy tới:
- Mày bị sao vậy Tường?
TƯỜNG mếu máo :
- Em không biết, em không ngồi được… Em đau lắm.
THIỀU xanh lét, run giọng:
- Mày đau sao ? Đau chỗ nào ?
TƯỜNG rên rỉ, nước mắt ràn rụa :
- Đau… ở lưng… Chưa khi nào em… đau như vậy…
THIỀU hốt hoảng :
- Để tao đỡ mày lên giường.
70
Nói xong THIỀU cố xốc em đứng lên.
TƯỜNG la thất thanh :
- Đau ! anh Hai ! Chắc em gãy xương sống…
THIỀU run rẩy, mồ hôi tươm ướt trán :
- Đừng nói bậy, tao sợ ! Để tao tính coi…
MẬN chợt reo khẽ :
- Mình nghĩ ra rồi, lấy cái vạt giường !
THIỀU và MẬN chạy vô buồng, tung mền chiếu, mang vạt giường ra đặt
song song cạnh TƯỜNG.
THIỀU vuốt mồ hôi trên mặt em, dịu dàng :
- Ráng chịu đau, anh đỡ lên vạt…
TƯỜNG gật đầu qua nước mắt, răng cắn chặt.
Hai đứa trẻ cố đem TƯỜNG lên vạt.
THIỀU ngó MẬN, hổn hển :
- Mày ở nhà với nó, để tao chạy kêu ông Xung…
MẬN sợ sệt:
- Hay Thiều chạy qua báo cho bà ?
THIỀU lắc đầu:
- Bà biết bà chỉ lo thôi. Để ông Xung khám trước coi sao đã…
Tao đi nhe.
TƯỜNG mở mắt, thều thào :
- Anh Hai…
THIỀU quay lại :
- Gì… em ?
TƯỜNG mệt nhọc:
- Anh… đừng nói với ông Xung anh… đánh em nhe.
THIỀU mếu máo:
- Không nói vậy thì… nói sao…?
TƯỜNG:
- Anh nói em… trèo cây bị vuột tay. Với ba má, anh cũng nói như
vậy nhe.
THIỀU gật đầu, chạy nhanh ra cổng.

----96 - ĐƯỜNG LÀNG - NGOẠI – NGÀY

THIỀU vừa chạy, vừa khóc…

----97 – PHÒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – NGÀY

TƯỜNG nằm thẳng đuột trên giường.


MẸ THIỀU ngồi cạnh, mắt hoe đỏ.
BA THIỀU mang túi, ngó TƯỜNG, giận dữ :
- Mày mà không nằm bẹp như vầy, thì tao đập mày thêm mấy gậy
rồi. Suốt ngày cứ leo trèo, rủi liệt luôn thì sao !?
MẸ THIỀU kêu khẽ:
- Ba nó đừng nói gở, ông Xung nói con chỉ nằm như vậy, uống
thuốc vài ngày là hết thôi.
BA THIỀU chỉ mặt THIỀU :
- Chính mày bày đặt ra chuyện leo trèo phải không ?
71
THIỀU run bắn, nép người sau lưng mẹ:
- Dạ… đâu có…
Nói xong THIỀU liếc MẬN, tê tái.
MẬN tránh nhanh mắt THIỀU.
BA THIỀU xốc lại túi bước ra, rên rỉ :
- Sao mà nhà tui khổ quá vậy trời ? Đã nghèo còn mắc cái eo…
Như sực nhớ, MẸ THIỀU nhìn MẬN:
- Mận, con sắp xếp đồ đạc chưa ? Để bác trai đưa ra đưa ra bến
xe luôn.
MẬN buồn bã :
- Dạ, con sắp rồi…
TƯỜNG thảng thốt :
- Chị Mận đi đâu ?!
MẸ THIỀU dịu dàng:
- Má chị Mận kiếm được ba chỉ rồi. Chị Mận phải theo má lên
thành phố lo trị bịnh cho ba chỉ.
MẬN quỳ xuống, vuốt tóc TƯỜNG, âu yếm :
- Em đừng buồn... Ráng hết bịnh để mai mốt mình chơi chung nữa
nhe…
TƯỜNG cọ má vào tay MẬN, nghẹn ngào :
- Chị nhớ về thăm em nhe… Em nhớ chị lắm.
MẬN hôn má TƯỜNG, giọng đẫm ướt:
- Chị cũng nhớ em lắm… Mai mốt chị sẽ về thăm em…
THIỀU đứng yên, mắt rơm rớm…
MẬN bước tới, dè dặt nắm tay THIỀU:
- Mình đi…Thiều ở lại mạnh giỏi…
THIỀU mím môi, xiết chặt bàn tay MẬN.

----
98 - BẦU TRỜI - NGOẠI – SÁNG

Qua khung cửa sổ thấy một khoảng trời thơ mộng.


Vài cánh chim bay ngang…

----99 - BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – SÁNG

TƯỜNG nằm dài trên chiếc giường giờ được đặt sát cạnh cửa sổ, nhìn
đăm đăm ra cửa sổ.
THIỀU dùng khăn nhúng nước vô thau làm vệ sinh cho em.
Âu yếm. Ân cần.
MẸ THIỀU xuất hiện, nói với THIỀU:
- Ba má qua bà nội, cháo má nấu rồi để trên bếp, con nhớ cho em
ăn nhe.
THIỀU ngoan ngoãn:
- Dạ.
MẸ THIỀU vuốt tóc TƯỜNG, âu yếm:
- Bây giờ con mới biết anh Hai thương con nhiều như vậy, phải
không Tường ?
THIỀU tái mặt, bàn tay đang lau em lướng vướng.
72
MẸ THIỀU thở ra, dịu dàng:
- Thôi.., anh em ở nhà, má đi nhe.
Đợi mẹ đi khỏi, TƯỜNG cầm tay anh, thỏ thẻ :
- Anh Hai đừng buồn vậy, má nghi đó… Ông thày bói nói đàng nào
em cũng bị tai nạn mà. Anh không đánh thì em cũng bị té đâu đó
thôi.
THIỀU rơm rớm.
TƯỜNG mỉm cười:
- Em sẽ hết bịnh mà, anh Hai đừng lo.
THIỀU nhìn em, cạu cọ:
- Sao không lo ? Ông Xung nói mày chỉ nằm mấy bữa, bây giờ đã
hơn một tuần mà mày cũng chưa ngồi được.
TƯỜNG bình tĩnh:
- - Nhưng em đã bớt đau rồi. Cũng hên là hè nên không phải nghỉ
học.
THIỀU bỗng chặc lưỡi:
- Uổng ghê, mày mà không bịnh thì mình vui đã.
TƯỜNG hao hức :
- Vui gì hả anh ?
THIỀU bí mật:
- Chú Đàn mới nhắn tin về.
TƯỜNG sốt ruột :
- Tin gì anh?
THIỀU:
- Chú Đàn nói chú và chị Vinh đang ở xa lắm. Vài ngày nữa chú sẽ
về trước thăm dò, nếu thày Nhãn đồng ý cho cưới chị Vinh
thiệt, chú sẽ đưa chị Vinh về.
TƯỜNG sung sướng :
- Chắc ba má qua bà Nội để bàn phải không anh ?
THIỀU :
- Ừ… Mà mày ăn chuối hôn ? Chuối của ông Năm Ve cho. Hay uống
sữa ? Ông Ba Huấn mới cho một hộp.
TƯỜNG lắc đầu:
- Em chưa đói… Để tối mình uống chung…
Bỗng có bóng ai xẹt ngang qua cửa sổ.
THIỀU chột dạ, la lớn :
- Ai đó ?
SƠN thò mặt qua ô cửa, nhăn nhở :
- Ai trồng khoai đất này!
THIỀU trấn tỉnh:
- Mày tới đây làm gì ? Đi đòi sữa ba mày mới cho hả ?
SƠN nhìn TƯỜNG, tưng tửng :
- Không, sữa nhà tao cả đống ! Tao đi coi thằng Tường… chết
chưa ?
THIỀU cung nắm đấm về phía SƠN:
- Đồ mất dạy !
SƠN cười hả hê:

73
- Ai biểu hôm trước nó rủa tao chết. Bây giờ cho nó chết
trước !
THIỀU xỉ mặt SƠN, gào lớn:
- Mày mới là thằng chết trước!
SƠN đột nhiên nghiêm nghị:
- Thiệt ra… tao tới để chỉ cách trị bịnh cho em mày. Tao biết
thuốc trị bịnh này.
THIỀU bất cần:
- Em tao đang uống thuốc của ông Xung.
SƠN bí ẩn:
- Thuốc tao biết hay hơn, ít tốn tiền hơn.
TƯỜNG sốt ruột:
- Thuốc gì hả anh Sơn... ?
SƠN nhìn TƯỜNG, nhấn mạnh chữ:
- Lấy… ớt bột trét vô mắt !
THIỀU gầm lên, vụt mạnh dép ra cửa sổ.
SƠN vù chạy, để lại sau lưng tiếng cười trâng tráo.
TƯỜNG nhún vai:
- Kệ nó anh…
THIỀU nhìn theo SƠN, lầm bầm:
- Kệ sao được ! Nó mà tới lần nữa, tao đập gãy lưng.
Nói tới đó, THIỀU đột nhiên nín bặt, liếc em, bối rối.
TƯỜNG ý nhị nói lảng:
- Mình chơi cờ ca rô đi anh.
Không hào hứng, nhưng THIỀU cũng dựng bàn cờ tướng lên ngực em
bằng những chiếc gối. Mỗi đứa cầm một viên than.
TƯỜNG dịu dàng:
- Anh Hai đi trước đi.
THIỀU nói như ra lịnh:
- Mày đi trước.
TƯỜNG khoan thai đánh dấu tròn.
THIỀU đánh dấu thập, lầu bầu:
- Chơi với mày, tao toàn thua…
TƯỜNG cười :
- Vậy mà chơi với chị Mận, em toàn thua.
Cục than trong tay THIỀU đột nhiên lựng khựng.
TƯỜNG buột miệng :
- Anh Hai biết không, chị Mận nói chỉ thích anh lắm…
THIỀU dỗi:
- Thích tao, sao nó toàn cặp kè với mày ?
TƯỜNG cười:
- Tại chỉ mắc cỡ đó. Anh không thấy chị Vinh thương chú Đàn nên
mới thương em sao ? Chơi với em nhưng chị Mận toàn nhắc anh
thôi. Thiệt mà…
THIỀU rơm rớm, tay lơ mơ dấu tròn thay vì dấu thập.

-----
100 - NHÀ MẬN - NỘI - ĐÊM

74
Mưa. Gió lớn.
Những tàng cây ngả vào nhau như đùa vui, quấn quýt…
THIỀU ngắm MẬN ngủ say bên cạnh, tay ôm cả gối, cả THIỀU.
THIỀU ngập ngừng đưa tay chạm nhẹ tóc MẬN.
Từ khoé mắt MẬN lăn ra giọt nước…
THIỀU xúc động, định hôn giọt nước, nhưng ngần ngừ, rốt cuộc hôn…
chiếc gối.
---
101 – NHÀ ÔNG XUNG - NGOẠI – NGÀY

XIN đưa THIỀU năm thang thuốc, nhẹ nhàng :


- Ba mình dặn Thiều cho Tường uống thêm năm thang nữa.
THIỀU hoang mang:
- Đã uống mười thang rồi, mà không biết sao thằng Tường chưa đi
được…
XIN ái ngại :
- Ba mình nói may là Tường không tổn thương cột sống, nhưng
Tường bị chấn động quá mạnh nên chậm hết. Ba mình nói không
biết Tường té kiểu gì mà tổn thương ghê vậy.
THIỀU tránh mắt XIN, lắp bắp :
- Tao về…
XIN đưa THIỀU vỏ ốc to và đẹp:
- Mình gởi cái này cho Tường.
THIỀU cầm vỏ ốc, reo khẽ :
- Trời, ở đâu mày có vỏ ốc đẹp quá vậy ?
XIN :
- Của mình lâu rồi, nhưng mình muốn cho Tường…
THIỀU tránh mắt XIN, lí nhí :
- Cảm ơn…
Nói xong, THIỀU bỏ đi rất nhanh.
XIN xao xuyến nhìn theo.
----
102 - BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – CHIỀU

THIỀU bước vô buồng, đứng sựng như trời trồng.


Trước mắt THIỀU, TƯỜNG đã ngồi thẳng lưng, nhìn say sưa gì đó
ngoài cửa sổ.
THIỀU bật ho vì xúc động.
TƯỜNG quay lại, mừng rỡ :
- Anh Hai, em đã ngồi lên được rồi. Em vừa mới thấy… công chúa !
THIỀU nhún vai:
- Công chúa đâu mà công chúa ! Mày chiêm bao hả ? Chỉ có công
chúa Xin gởi cho mày cái này.
TƯỜNG reo lớn:
- Ôi, con ốc đẹp quá ! Có một lần em thấy chị Xin chơi, em hỏi,
chỉ nói quà của một bịnh nhân thành phố. Quý vậy mà chỉ cho
em, tức chỉ thích… anh.
THIỀU phẩy tay:
- Mày toàn nói lung tung, thấy lung tung !
75
TƯỜNG nhìn ra cửa sổ, nghiêm trang:
- Không phải thấy lung tung đâu anh Hai. Em thấy công chúa đúng
y như chuyện Cóc tía.
THIỀU phân vân, nhìn quanh :
- Nhưng mày thấy ở đâu ?
TƯỜNG chỉ tay ra cửa sổ, mơ màng:
- Công chúa đứng ngoài cửa sổ, đưa mắt vô ngó em, cười với em…
THIỀU nhìn em ngờ hoặc:
- Coi chừng mày bị thần kinh, hoặc mê chuyện Cóc tía quá, nên
tưởng tượng.
TƯỜNG chắc nịch :
- Không phải em tưởng tượng đâu, có công chúa thiệt mà,. Chính
nhờ công chúa bỏ đi, em ráng ngó theo, mới ngồi lên được…
THIỀU cố ra vẻ cứng cỏi :
- Tao không tin. Nếu mầy thấy công chúa thiệt thì tả tao nghe
thử.
TƯỜNG nói ngay, tay quơ hào hứng:
- Công chúa đẹp lắm anh Hai ơi ! Công chúa mặc áo đầm xanh, dây
nịch vàng, tóc cột nơ vàng, đeo xâu chuỗi cũng vàng.
THIỀU hoang mang :
- Công chúa bao nhiêu tuổi ?
TƯỜNG :
- Em không biết. Chắc… bằng em.
THIỀU nao núng:
- Con nhỏ… công chúa đó có nói gì với mày không ?
TƯỜNG:
- Không, công chúa chỉ ngó em cười, rồi bỏ đi.
THIỀU dớn dác:
- Đi đâu ?
TƯỜNG:
- Ra hướng nghĩa trang, nhưng sau đó biến mất…
THIỀU chột dạ :
- Biến đâu ?
TƯỜNG:
- Em không biết…, em không đứng lên được để thấy.
THIỀU nhìn ra cửa sổ, lầm bầm :
- Mày nói cứ như thiệt…
TƯỜNG tha thiết:
- Thiệt mà anh Hai. Có công chúa thiệt mà…
MẸ THIỀU đi làm về bước vô buồng, sững ra, mừng rỡ lao tới ôm
TƯỜNG:
- Ôi, Tường ! Con ngồi dậy được rồi hả ? Ông trời thương con
rồi !
TƯỜNG choàng cổ mẹ, thì thầm :
- Công chúa cũng thương con nữa…
MẸ THIỀU sung sướng:
- Ừ.., công chúa, hoàng tử, vua quan gì cũng thương con hết…
THIỀU mím môi, ngó ra cửa sổ…

76
----
03 – HIÊN NHÀ BÀ NỘI THIỀU - NGOẠI – NGÀY

BÀ NỘI THIỀU ngồi trên sạp ngoái trầu.


THIỀU thuần thục đấm lưng bà.
Con Vàng lẩn quẩn dưới chân sạp, sủa ăng ẳng.
BÀ NỘI THIỀU đưa tay vuốt con Vàng, mắng yêu :
- Tao biết mày nhớ tụi nó, nhưng ráng ở đây với tao vài bữa,
thằng Đàn về, tao trả. Được hôn ?
Con Vàng như hiểu, không sủa nữa, quay sang liếm chân THIỀU.
BÀ NỘI THIỀU vịn tay cháu:
- Thôi được rồi con, về với em đi.
THIỀU lễ phép :
- Con còn tưới cây…
BÀ NỘI THIỀU :
- Khỏi con, tối qua mưa quá trời rồi.

104 – PHÒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – NGÀY

TƯỜNG đứng gát tay trên bậu cửa sổ mơ mộng nhìn xa, nghe tiếng
động TƯỜNG quay lại, reo lớn:
- Anh Hai, em đứng lên được rồi nè !
THIỀU nhìn em, chết lặng vì sung sướng.
TƯỜNG thổn thức:
- Công chúa lại vừa tới thăm em. Bữa nay công chúa mặc áo vàng,
thắt nơ xanh, đeo chuỗi xanh…
THIỀU rờ tay lên trán em, ái ngại :
- Tao sợ trong đầu mày có cái gì quá Tường.
TƯỜNG rên rỉ:
- Em nói thiệt mà, công chúa còn cho em cái này.
Nói xong, TƯỜNG đưa THIỀU bao vải nhỏ màu xanh lá.
THIỀU ngơ ngác :
- Cái gì trong đó ?
TƯỜNG cười:
- Em không biết. Em chờ anh về mở coi chung.
THIỀU rụt rè mở túi vải, vừa hỏi :
- Con… công chúa có nói gì với mày không ?
TƯỜNG bẽn lẽn :
- Có, công chúa chỉ nói hai tiếng.
THIỀU :
- Hai tiếng gì ?
TƯỜNG ngượng ngập :
- Phò… mã !
THIỀU ôm bụng cười ré, chiếc túi trong tay rớt xuống, văng ra
những hoa giấy li ti với chỉ hai màu xanh, vàng. THIỀU lượm túi,
reo lớn :
- A, bông phét-ti (confetti.VL) ! Tao thấy thằng Sơn thảy cái
này trong lớp rồi. Nó kêu mắc lắm, phải mua trên thành phố.
77
Nhưng bông phét-ti của thằng Sơn nhiều màu, tròn vo chứ không
ít màu, xéo xẹo như vầy.
TƯỜNG ngắm hoa giấy, dịu dàng:
- Chắc tại cái này công chúa tự cắt chứ không phải máy cắt. Chị
Vinh nói cái gì làm bằng tay cũng tình cảm hơn…
THIỀU nhún vai:
- Nhưng tao vẫn không tin có công chúa.
TƯỜNG ấm ức :
- Có công chúa thiệt mà… Hồi nãy đi, công chúa còn tung bông
giấy lên trời…
THIỀU sáng mắt, chạy bay ra khỏi phòng.

----
105- NGHĨA TRANG - NGOẠI - NGÀY

Gió nhẹ.
THIỀU lang thang theo vết giấy trên mặt đất …
Vết giấy chấm dứt ở đường dẫn lên đồi.
THIỀU phân vân, bỗng nhìn thấy chiếc nơ xanh nằm chơ vơ dưới đất.
THIỀU cúi xuống định cầm lên, nhưng… sợ.
Trời vần vũ. Gió rít.
THIỀU ngó quanh. Cắm cổ chạy về.
---
106 – BẾP NHÀ THIỀU - NGOẠI – NGÀY

THIỀU chạy về đến nhà, mồ hôi nhễ nhại, tới lu nước, vốc gáo uống
ừng ực.
Bỗng có tiếng TƯỜNG reo bên cạnh:
- Anh Hai… !
THIỀU giật mình ngẩng lên, tròn mắt hổn hển :
- Mày…, mày đi được hả Tường ?
TƯỜNG cười méo xệch:
- Em đi thử trong buồng ra đây, hơi hơi đau, hơi xây xẩm một
chút… Anh Hai đi đâu vậy ? Đi kiếm công chúa cho em hả ?
THIỀU thở hắt :
- Ừ. Tao theo dấu bông phét-ti, nhưng tới đồi Cỏ úa thì không
còn dấu nữa.
TƯỜNG chép miệng :
- Tiếc quá anh Hai hé ?
THIỀU :
- Bây giờ tao tin có công chúa thiệt, nhưng tao không dám đi
tiếp…
TƯỜNG :
- Sao vậy anh ?
THIỀU trợn mắt:
- Hỏi ngu ! Mày quá biết qua khỏi đồi Cỏ úa là Xóm Miễu mà.
TƯỜNG le lưỡi
- Đúng rồi…, qua khỏi đồi Cỏ úa là Xóm Miễu. Vậy để em đi với
anh…
78
THIỀU:
- Nói điên ! Chân xi cà que vậy mà đi cái gì !
TƯỜNG nhìn anh, tha thiết :
- Anh Hai ơi.., kiếm công chúa cho em đi, em muốn gặp công chúa
lắm…
THIỀU xúc động, bỗng hỏi :
- Tường nè… , công chúa cao cỡ… con Xin hôn ?
TƯỜNG lắc nguầy nguậy :
- Không ! Công chúa nhỏ hơn chị Xin nhiều. Sao anh Hai hỏi vậy ?
THIỀU bối rối :
- Hỏi… chơi.
----
107 – RỪNG - NGOẠI - ĐÊM

Rừng thưa.
Cọp lững thững đi, gầm gừ hung tợn.
Bỗng cọp dữ biến thành… công chúa nhỏ.
Công chúa nhỏ đáng yêu đi vài bước, bỗng biến thành… cọp dữ.
Cọp dữ lại biến thành công chúa nhỏ…
Huyền ảo. Ghê rợn.

GHI CHÚ : Những cảnh hoán vị này cố ý không rõ mặt công chúa.

-----
108 - BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI - NGOẠI - ĐÊM

THIỀU hốt hoảng bật dậy, trán ướt đẫm.


Một khoảng trống chỗ TƯỜNG khiến THIỀU giật thót.
THIỀU nhìn quanh, ngơ ngác, sợ sệt.
Vẫn trùm mền, THIỀU run rẩy bước lại gần cửa sổ, nhìn ra đêm tối.
Có tiếng xào xạc trong bóng đêm …
THIỀU rụt cổ vô mền, căng mắt.
Một khối đen lớn chòi chòi dưới đất, khó khăn… đứng lên.
Hóa ra TƯỜNG tập đi. Đau đớn. Trật vuột.
Đôi mắt đang khiếp sợ của THIỀU bỗng nhiên dịu lại, rơm rớm…

--
109 – BUỒNG NGỦ ANH EM THIỀU - NỘI – SÁNG

MẸ THIỀU đi làm, thò cổ vô, nhẹ nhàng :


- Thiều, dậy đem củi qua cho bà Nội, con.
THIỀU rên rỉ :
- Chiều đi má… Bây giờ con đau bụng…
MẸ THIỀU gắt yêu :
- Sao mấy bữa nay làm biếng dữ vậy ông tướng? Sáng nào cũng mệt,
cũng buồn ngủ, đau bụng…
Đợi mẹ đi khuất, THIỀU bật dậy, bước nhanh xuống giường.
TƯỜNG rụt rè :
- Anh Hai đi chuyện… bí mật nữa hả ?

79
THIỀU ậm ừ:
- Ừ…
TƯỜNG cắc cớ :
- Anh… chui vô bụi giống anh Sơn hả ?
THIỀU đỏ mặt, sừng sộ:
- Nói bậy ! Tao không mất dạy giống thằng Sơn !
TƯỜNG tinh quái:
- Vậy chứ sao chưn anh bị bù mắc cắn sưng hết ?
THIỀU bối rối:
- Chuyện… riêng của tao. Không hỏi lung tung !

-----
110 - BỤI RẬM - NGOẠI - SÁNG

Từ bụi rậm bên kia đường, thấy THIỀU nhấp nhổm, căng mắt ngó qua
hướng nhà mình, vẻ mất kiên nhẫn.
Hai chiếc xe bò chở mía đi ngang, THIỀU vội vàng núp xuống.
Bỗng THIỀU trông thấy con cóc trong bụi cây kế đó.
THIỀU định đưa tay bắt nhưng nghĩ sao lại thôi, chỉ dán mắt đăm
chiêu vào con cóc.
Con cóc nhảy đi.
THIỀU thở dài, ngước lên.
Chết sững.

----111 - BÌA NGHĨA TRANG - NGOẠI - SÁNG

Trước mắt Thiều, một đốm xanh thấp thoáng di động trong nghĩa
trang…
---
112 - BỤI RẬM - NGOẠI - SÁNG

THIỀU dụi mắt mấy lượt.-----

113 – BÌA NGHĨA TRANG - NGOẠI - SÁNG


Công chúa chân hài xinh xắn, tay cầm bó hoa dại, chạy như bay về
phía nhà THIỀU.

-----
114 - BỤI RẬM - NGOẠI - SÁNG

THIỀU nhấp nhổm muốn chạy ra đón đầu công chúa, nhưng rốt cuộc
ngồi im.
----
115 - HÈ NHÀ THIỀU - NGOẠI NGÀY

Qua mắt nhìn khá xa của THIỀU, thấy công chúa nhón chân đi lại
hướng cửa sổ, đưa mắt nhìn vô.
Công chúa cười, đong đưa bó hoa cúc vàng.
TƯỜNG nhô đầu ra, lấy hoa, mỉm cười.
TƯỜNG đột nhiên biến mất khỏi khung cửa.
80
Công chúa đứng yên.
TƯỜNG xuất hiện ở hiên nhà, nhưng công chúa chỉ vẫy tay chào rồi
chạy đi, rất nhanh như khi đến.
TƯỜNG ôm hoa, quyến luyến nhìn theo…
----

116 - BỤI RẬM - NGOẠI - NGÀY


THIỀU đứng lên định chạy theo công chúa nhưng sợ TƯỜNG trông thấy.
THIỀU căng mắt suy nghĩ, cuối cùng men theo ruộng, chạy vòng.
-----

117 – XÓM MIỄU - NGOẠI – NGÀY

Do chạy vòng, THIỀU cách công chúa một quãng xa.


Qua hết đồi Cỏ úa, THIỀU bỗng dưng khựng lại.
Trước mắt THIỀU, công chúa đã bắt đầu chạy sang xóm Miễu với những
tán rừng xanh ngát...
THIỀU nhắm nhanh mắt.
Công chúa phía trước bỗng lung linh biến thành…cọp.
THIỀU mở mắt.
Công chúa không còn nữa.
THIỀU nhắm nhanh mắt.
Cơ thể TƯỜNG lăn lộn, đau đớn...
Đôi mắt TƯỜNG kinh ngạc, đau đớn…
THIỀU mở mắt, đặt tay lên tim, cắn răng chạy tiếp.
Sau rừng cây là ngôi nhà nhỏ choi loi giữa thung lũng mênh mông…
THIỀU sững lại, hai chân run bắn.
THIỀU hoa mắt lảo đảo, cảnh trí như nhập nhoạng.
Trong nhập nhoạng là gương mặt TƯỜNG đau đớn :
- Anh Hai…! Sao anh Hai đánh em… ?!
Trong nhập nhoạng là gương mặt TƯỜNG tha thiết:
- Anh Hai ơi… Em muốn gặp công chúa lắm…
THIỀU thở hồng hộc, vòng theo các bụi cây, tới núp sau vách nhà.
Từ trong nhà có tiếng đàn ông (off) nghiêm khắc:
- Hoàng nhi, sáng nay con đi đâu ?
Tiếng con gái ( off) dịu dàng :
- Tâu phụ vương, con chỉ đi chơi loanh quanh trong rừng thôi…
THIỀU rụt người choáng váng.
Một tiếng động mạnh như hai vật cứng chém nhau, và tiếng đàn ông (
off) giận dữ:
- Hoàng nhi ! Đây không phải lần đầu tiên con cãi lời ta !
Tiếng con gái (off) khép nép:
- Con xin lỗi phụ vương… Nhưng phụ vương ơi, con đã nhìn thấy
phò mã.
THIỀU giật thót, nghe tiếp.
Tiếng đàn ông (off):
- Phò mã à ? Con thấy phò mã ở đâu ?
Tiếng con gái (off) vui vẻ:
- Thưa, bên kia nghĩa trang. Phò mã đẹp trai lắm…
THIỀU đưa mắt tìm quanh vách một khe hở để nhìn.
81
Một tiếng chém mạnh mẽ khác, và tiếng đàn ông ( off) hét lớn :
- Hoàng nhi ! Ta đã dặn con bao nhiêu lần là không được qua khỏi
đồi. Ta đã nói bên kia đồi là vương quốc của kẻ thù. Nếu con
để họ bắt gặp, con sẽ bị họ giết ngay lập tức !
Trông thấy một lỗ nhỏ dưới chân vách, THIỀU vội nằm sát xuống, kê
mắt nhìn.
THIỀU bật ra thảng thốt.
-----
118 – NHÀ CÔNG CHÚA - NỘI – NGOẠI - NGÀY

Qua góc nhìn bị che vướng bởi đồ vật, THIỀU thấy nhà vua
trong trang phục rẻ tiền nhưng đúng cách, nghẹn ngào :
- Sao con không nghe lời ta hả hoàng nhi ? Con có biết là ta
thương con đến mức nào không… ? Nếu con có mệnh hệ nào thì ta
sống sao nổi…
Công chúa mà THIỀU chỉ nhìn thấy lưng, cũng nghẹn ngào :
- Nhưng con buồn, con muốn đi kiếm phò mã…
Nhà vua nghiêm mặt:
- Không có phò mã chi hết ! Ta sẽ cột con vô giường để phạt !
Nói xong, nhà vua bắt đầu cột.
Công chúa khóc rưng rức.
Đầy bức xúc, THIỀU bò nhanh sang góc khác để nhìn rõ hơn công
chúa, gây ra tiếng động lớn.
THIỀU sợ hãi, luống cuống.
Nhà vua từ bên trong chạy ra, lắp bắp:
- Ngươi… ngươi… ?
THIỀU cũng lắp bắp :
- Bác…, bác…
Nhà vua đột nhiên nói lớn :
- Tên kia ! Ngươi yết kiến trẫm có việc gì ?
THIỀU khoanh tay, líu ríu:
- Dạ, con…
Nhà vua cao giọng :
- Nói : Muôn tâu bệ hạ !
THIỀU líu quíu:
- Muôn… tâu… bác, con tới đây…
Nhà vua nháy mắt với THIỀU trước khi vung kiếm hét :
- Ngươi cả gan xâm nhập vương quốc của ta, ngươi đáng tội chết !
THIỀU không nhận ra cái nháy mắt của vua, hoảng hốt co giò chạy.
Nhà vua khua kiếm chạy theo, vừa la thét :
- Chạy đâu ? Trẫm đã ra tay thì ngươi đừng hòng thoát !
THIỀU chạy cắm cổ.
Bỗng vua lột mão, ném gươm, gọi lớn :
- Thiều, đứng lại con ! Bác chỉ giả bộ thôi… Đứng lại đi con,
Thiều !
THIỀU ngập ngừng quay lại, ấp úng :
- Bác… Tám…
Nhà vua cởi long bào, bước tới kéo THIỀU ngồi xuống, nói qua tiếng
thở:
82
- Đúng…, bác là Tám Tàng, ba của… con Nhi.
THIỀU kinh hãi nhìn về phía ngôi nhà, ú ớ :
- N..h…i ?
Ông TÁM TÀNG buồn bã gật đầu:
- Đúng rồi, con Nhi bị té trong rạp xiếc đó.
THIỀU run rẩy, nhắm nhanh mắt.

----119 - LỀU MOTO BAY - NỘI – ĐÊM

Đèn manchon rung rầm rập theo tiếng động cơ mô-tô.


Gương mặt háo hức của cô bé.
Hai chiếc mô-tô đuổi nhau...
Gương mặt háo hức của cô bé.
Khi chiếc xe công chúa xẹt ngang, cô bé bất thần giơ tay nắm tay
công chúa.
Diễn viên công chúa thét lên, rơi khỏi yên cùng với cơ thể cô bé.
Bên dưới lồng xe, nhân viên đoàn xiếc túa ra.
Gương mặt hôn mê của cô bé.
Gương mặt hãi hùng của anh em THIỀU.

GHI CHÚ : Những cảnh phục hiện này mới hoàn toàn, không dùng lại
các cảnh đã dùng trong đoạn mở đầu.
----
120 - ĐỒI CỎ ÚA - NGOẠI - CHIỀU
Gió mạnh. Hoàng hôn đẹp và buồn.
Ông TÁM TÀNG khom lưng kéo chiếc xe bò lên dốc.
Trên xe là đống cỏ khô.
Trên đống cỏ khô là cơ thể bất động của NHI …

----121 - NHÀ CÔNG CHÚA - NGOẠI – NGÀY


THIỀU ngơ ngác nhìn ông TÁM TÀNG :
- Vậy… là Nhi còn sống hả bác? Ai cũng thấy bác kéo Nhi đi…
chôn mà ?
Ông TÁM TÀNG thở dài :
- Đúng là lúc đó nhà thương trả về, nói con bác không qua khỏi.
Nhưng sau khi ông Xung cạy miệng cho uống gì đó thì Nhi sống
lại… Sống nhưng ngớ ngẩn. Hình ảnh cuối đọng lại trong đầu nó
là công chúa, nên nó chỉ sống trong ảo giác công chúa… Là cha,
bác đau lắm khi con gái điên, nhưng dù nó điên, bác vẫn không
muốn xa nó…
THIỀU xúc động, rụt rè :
- Vậy là... ông Xung cũng biết Nhi còn sống ?
Ông TÁM TÀNG gật đầu:
- Đúng, chính ông Xung đã bày ra chuyện ma cọp để con nít
không tới đây phá con bác.
THIỀU chợt nhớ:
- Hình như… chú Đàn con... cũng biết…
Ông TÁM TÀNG vuốt tóc THIỀU:
- Ừ… Nhiều người lớn trong làng cũng biết, nhưng họ giấu. Phải
tới tuổi nào đó người ta mới biết cảm thông người khác con à…
83
THIỀU lẩm bẩm :
- Con lớn rồi…
Ông TÁM TÀNG ngó THIỀU, tha thiết:
- Con thương bác, thương con Nhi, đừng kể với ai chuyện này nhe.
Cứ để người ta nghĩ nó chết, còn hơn ngạo nó điên. Giữ nó mấy
năm trời đâu có dễ con : Để nó chịu ngồi yên, bác phải mua
giấy màu cho nó cắt, nói dóc cắt tặng cho phò mã…
THIỀU buột miệng :
- Nhưng sao bông phét-ti của Nhi chỉ có màu xanh với màu vàng
vậy bác ?
Ông TÁM TÀNG thở hắt :
- Không biết sao nó chỉ thích hai màu đó, chắc tại giống áo công
chúa trong rạp xiếc…

----
122 - GIẾNG NHÀ THIỀU - NGOẠI - CHIỀU
TƯỜNG nhìn anh, háo hức :
- Anh gặp công chúa thiệt hả ? Em cũng gặp công chúa hồi sáng !
THIỀU nhún vai :
- Nhưng tao gặp công chúa ngay… nhà của… nó. Tao gặp cả ba nó
nữa.
TƯỜNG hớn hở :
- Anh Hai gặp đức vua ? Lâu đài của đức vua có đẹp như trong
chuyện không anh?
THIỀU chép miệng:
- Cũng… bình thường như nhà mình. Mà Tường nè…, mày có biết đức
vua là ai không ? Ông Tám Tàng nuôi dê đó!
TƯỜNG há hốc :
- Ông… Tám Tàng !?
THIỀU nghiêm chỉnh:
- Đúng, còn công chúa chính là con… Nhi.
TƯỜNG thảng thốt :
- Nhi chết rồi mà…!
THIỀU thở ra :
- Nó chưa chết. Nhưng nó hơi…
TƯỜNG sốt ruột:
- Hơi sao anh ?
THIỀU ái ngại:
- Hơi… không được khoẻ… Mày có buồn khi biết công chúa là con
Nhi không ?
TƯỜNG bối rối :
- Em… không biết, nhưng chắc em… vui. Hồi con Nhi còn sống, í
quên, hồi nó chưa bị té, em với nó chơi thân lắm. Anh có thấy
cái thẹo ở bắp chuối em không ?
THIỀU nhìn lướt chân em:
- Thì sao ? Mày thẹo tùm lum !
TƯỜNG vênh mặt:
- Nhưng thẹo này là thẹo… anh hùng.
THIỀU trề môi:
84
- Anh hùng gì ?
TƯỜNG sôi nổi:
- Bữa đó có một đám con trai chọc Nhi khóc um, em thấy vậy lao
tới can.
THIỀU :
- Rồi sao ?
TƯỜNG vẫn sôi nổi:
- Đám kia hùa vô đánh em. Một đứa cầm cây phang em tét chưn, máu
chảy ròng ròng. Con Nhi thấy vậy khóc quá trời...
THIỀU cau mặt:
- Sao mày không kể tao chuyện này ?
TƯỜNG bẽn lẽn:
- Em cũng có… bí mật của em… Mà Nhi không khoẻ sao hả anh ?
THIỀU bối rối:
- Tao … hỏng biết.
TƯỜNG thổn thức:
- Em muốn thăm Nhi… Nhà Nhi ở đâu anh Hai?
THIỀU tỉnh khô:
- Xóm Miễu!
TƯỜNG nhìn anh, sửng sốt:
- Anh dám xuống xóm Miễu !? Anh không sợ con cọp thành tinh hả?
THIỀU nhún vai, điềm tĩnh :
- Không có con cọp thành tinh nào hết ! Mình chỉ bị người lớn hù
thôi.
TƯỜNG hoang mang :
- Thiệt hả anh Hai?
THIỀU tư lự :
- Nhờ đi kiếm công chúa cho mày, tao mới nghĩ ra một chuyện…
TƯỜNG nôn nóng:
- Chuyện gì anh ?
THIỀU đột nhiên chững chạc:
- Người lớn luôn luôn hù con nít… Phải hết sợ, mình mới thành
người lớn.
TƯỜNG nhìn anh ngưỡng mộ:
- Anh hết sợ ma cọp rồi hả?
THIỀU nghiêm chỉnh:
- Tao chỉ sợ mày… què thôi, chứ không sợ cái gì nữa !
TƯỜNG :
- Vậy chắc anh sẽ hết chiêm bao bậy bạ ?
THIỀU mỉm cười :
- Chắc chắn rồi ! Tường nè…, mày biết con Nhi bịnh gì hôn ? Nó…
điên.
TƯỜNG đau đớn ôm mặt :
- Ui, Nhi… điên hả anh ?
THIỀU bối rối :
- Cũng… không phải điên, nhưng nó quên hết chuyện trước đây, cứ
nghĩ mình công chúa. Ông Tám Tàng nói tại khi té, nó nắm tay
công chúa.

85
TƯỜNG buột miệng bồi hồi:
- Em muốn gặp Nhi… Biết đâu thấy em, thấy cái thẹo dưới chưn em,
nó sẽ nhớ ra hết…
THIỀU xúc động vuốt tóc em, trưởng thành:
- Ráng đi… em. Khi nào đi giỏi, anh sẽ dẫn em gặp Nhi.
TƯỜNG mỉm cười sung sướng.
THIỀU cũng mỉm cười.

-----
123 - XÓM MIỄU - NGOẠI – SÁNG

Bốn bàn chân bước nhanh trên đất.


Hai bàn chân bỗng đứng lại.
TƯỜNG ngập ngừng:
- Anh Hai…
THIỀU quay lại:
- Gì em?
TƯỜNG rụt rè :
- Hay… anh ngồi ở đây chờ em. Để mình em thử vô gặp Nhi thôi…
THIỀU âu yếm nhìn em:
- Em không sợ ma cọp hả?
TƯỜNG rụt cổ, cười:
- Em sợ…, nhưng có anh đàng sau, em sợ ít hơn.
THIỀU đẩy nhẹ em, chỉ tay xuống thung lũng rộng, tin cậy:
- Vậy thì đi đi. Đó, « lâu đài » của con Nhi đó. Đi đi, anh ở
đây canh ba nó cho.
TƯỜNG :
- Sao phải canh hả anh ?
THIỀU nhún vai:
- Ông Tám Tàng đâu có muốn con Nhi gặp mình. Nhưng ổng đi bán
dê, xế mới về.
TƯỜNG giở bụng lôi ra cuốn tập mỏng:
- Anh đọc cái này cho đỡ buồn, em sẽ ráng rủ con Nhi ra chơi.
THIỀU cầm cuốn tập, ngơ ngác :
- Cái gì vậy ?
TƯỜNG cười:
- Tập toán của chị Mận bỏ quên.
THIỀU nhăn mặt:
- Tập toán mà có gì để đọc ?
TƯỜNG nhìn cuốn tập, trìu mến:
- Thì dòm tên, dòm nét chữ để nhớ chỉ, đâu cần đọc…
Nói xong TƯỜNG bước đi, hơi khập khiểng.
THIỀU ái ngại nhìn em một lúc, xong ngồi xuống, mở tập.
Những nét chữ, con số mực xanh lung linh…
Những điểm một, điểm không mực đỏ lung linh…

-----
124 – BIỂN- NGOẠI – NGÀY

86
Chập chờn trên các lung linh là cảnh MẬN ngồi phơi tay, phơi mặt…
Chập chờn trên các lung linh là cảnh MẬN ôm gối ngủ…

GHI CHÚ : Đây chỉ là gợi ý. Đạo diễn sẽ chọn cảnh phục hiện gợi
cảm nhất.

-----
125 - XÓM MIỄU - NGOẠI – NGÀY

Một bàn tay vỗ mạnh vai THIỀU đang ngủ:


- Thiều, Thiều…
THIỀU mở mắt, lýnh quýnh khi thấy ông TÁM TÀNG trước mặt:
- Tâu… bác Tám…
Ông TÁM TÀNG nhăn mặt, bất nhẫn:
- Con ra đây chi?
THIỀU luống cuống :
- Con… dẫn… Tường đi thăm Nhi.
Ông TÁM TÀNG hớt hải:
- Thằng Tường đâu ?!
THIỀU ấp úng:
- Dạ… ở trong nhà bác…
Ông TÁM TÀNG khoác nhanh trang phục, la lớn :
- Trời ơi, vô biểu nó về ! Tụi con hại bác rồi… !
Nói xong ông TÁM TÀNG hấp tấp kéo THIỀU đứng lên.
( Cũng là lúc cẩu nâng lên)
Qua mắt họ, từ xa, giữa đàn dê cả trăm con là hai đứa trẻ nô
giỡn…
Ông TÁM TÀNG bàng hoàng, chết lặng.
NHI trong bộ áo công chúa cùng TƯỜNG chơi đuổi bắt.
Vừa chạy vừa thảy tung những nắm giấy màu…
Ông TÁM TÀNG trong bộ dạng đức vua, hét lớn:
- Hoàng Nhi… !
NHI mừng rỡ rẽ dê chạy lên chỗ cha đứng:
- Ba… !
Ông TÁM TÀNG sững ra, ngỡ ngàng.
NHI hớn hở cầm tay cha:
- Ba ơi…, có bạn Tường tới chơi với con. Con thả dê cho tụi nó
chơi chung...
Ông TÁM TÀNG lắp bắp :
- Hoàng nhi…, con nói gì, nói… lại… phụ vương nghe.
NHI nhìn cha, cười:
- Con không phải Hoàng nhi. Ba không phải phụ vương. Mình chỉ
giả bộ cho vui thôi.
ÔNG TÁM TÀNG rưng rức:
- Ừ…, giả bộ…
NHI hào hứng:
- Ba cho con chơi với bạn Tường một chút nhe. Vui quá chừng…!
Ông TÁM TÀNG đưa tay vuốt tóc con, nghẹn ngào :
- Ừ…, vui quá chừng…
87
NHI chành miệng, phóng như bay về phía TƯỜNG.
Ông TÁM TÀNG cũng đi nhanh về phía TƯỜNG.
THIỀU sững ra hồi hộp.
Từ xa, thấy ông TÁM TÀNG đưa tay… vuốt tóc TƯỜNG.
THIỀU ôm ngực thở hắt.
Từ xa, thấy ông TÁM TÀNG lột long bào vắt vai, đi về phía ngôi
nhà giữa thung lũng mênh mông.
Hai đứa trẻ tiếp tục chạy giỡn giữa đàn dê, vừa chạy vừa thảy
tung hoa giấy.
( Chuyển động nhanh, luồn lách của hai đứa trẻ khiến đàn dê
cũng tự xê dịch, tạo ra những cơn sóng vui tươi, dập dềnh …).
Trên cao, THIỀU đứng nhìn rơm rớm.
Hai đứa trẻ tiếp tục nô giỡn giữa bầy dê.
Xóm Miễu mênh mông gió…
Mênh mông tiếng cười…

VIỆT LINH

( Paris tháng 6/2011)

88

You might also like