You are on page 1of 5

BẮP ĐẮNG

Nguồn: Tác giả Bùi Trung


1.
Lão kép hát già ngày hai buổi ngồi canh me trước cổng Trường Tiểu học để bán cho mấy đứa con nít những
bịch bắp rang bơ. Mỗi lần ra chơi thì tụi nhỏ hay chạy đến tranh nhau mua cốm bắp, mỗi bịch 5 ngàn, giá cũng
vừa đủ tiền của mấy đứa học trò Tiểu học nên lão kép hát chịu khó chạy tìm mấy cái trường vùng sâu vùng xa
cũng kiếm cơm ngày hai bữa. Thời xưa lão bỏ nhà theo gánh hát, nhờ có làn hơi truyền cảm nên đi đoàn nào hát
cũng hát toàn vai chánh. Đi tới đâu cũng có gái đẹp săn đón và hiến dâng . Vậy mà khi cải lương hết thời, mặc
dù sống không biết bao nhiêu bà vợ bây giờ tới cái tuổi 60, lão vẫn tự kiếm sống một mình một thân. Có lẽ đây
cũng là cái quả báo mà thời trai trẻ lão đã gây ra cho mình.
- Bán con bịch cốm đi ông.
Một bé gái xinh xinh khoảng 7 hay 8 tuổi, có đôi má bầu dễ thương đưa ra tờ 5 ngàn. Nhìn con nhỏ hắn giật cả
mình, thầm nghĩ... hình như nó giống người nào quen lắm...
Lão bồi hồi nhớ lại... hình như mấy mươi năm trước ngay cái sân trường học này là bãi đất trống. Gánh hát cải
lương của lão về đây hát Tết, ban ngày thì vắng teo nhưng chiều vừa sụp tối thì bà con đến xem đông nghẹt cả
sân. Thời đó lão còn trẻ, được hát vai chánh còn độc thân nên phong độ lắm. Các cô gái quê đến xem hát cô nào
vô rạp cũng tìm anh kép chánh để xem, nổi bật có một cô gái trắng trẻo có đôi má bầu hay đứng xem hát hàng
đêm nhìn lão hát. Mỗi lần lão vô câu vọng cổ lại nghe tiếng vỗ tay lạc loài của nàng. Mà vậy cũng đủ rồi, dẫu
sao làm kép chánh gánh hát dạng bầu Tèo có người ái mộ vỗ tay là vui rồi. Vậy là, vài hôm sau lão và cô thôn
nữ quen nhau. Đêm chót khi đoàn dọn bến nàng đã trao thân cho lão, lúc chia tay lão mới biết tên nàng:
"Nguyễn thị Lài" .
Đêm đó lão hứa với Lài :
- Đợi anh em nhé, anh sẽ trở lại tìm em.
Vậy mà khi dọn sang bến khác với những mối tình mới, lão cũng quên luôn lời hứa với em Lài...
- Ông ơi bán con bịch bắp lẹ đi ông.
Con bé đợi hoài nên nhắc làm lão kép hát giật mình vì mãi lo suy nghĩ chuyện ngày xưa, đưa bịch bắp cho đứa
bé lão nói:
- Con dễ thương quá ông tặng con đó.
Đứa nhỏ lắc đầu, quăng tờ 5 ngàn rồi chạy vội vô sân trường, lão kép hát xoay qua hỏi bà chủ nhà là người cho
lão đậu nhờ xe bắp trước sân.
- Con nhỏ con ai mà dễ thương quá hé chị.
Bà chủ nhà đáp:
- Cháu nội bà Năm Lài đó.
Nghe tới tên Lài lão giật mình rồi hỏi:
- Bà Năm Lài nào vậy chị?
- Năm Lài là bạn học của tui. Hồi đó thời còn con gái bả đẹp lắm, vậy mà ai hỏi cưới cũng chê. Một lần có gánh
cải lương về đây hát bả mê thằng kép chánh rồi nghe lời đường mật mà trao thân cho nó. Thằng sở khanh đó đi
luôn, còn bà Lài sau đó không chồng mà chửa hoang. Ai cũng kêu bả phá cái thai đi mà bả không chịu. Sau đó
bả đẻ ra thằng con trai, bả ở vậy mà nuôi con. Thằng con của bả vậy mà giỏi ghê bây giờ nó làm Hiệu trưởng
cái trường học này. Đứa nhỏ hồi nảy mua bắp là con của nó cũng là cháu nội bà Lài đó.
- Bây giờ bả làm gì rồi chị?
- Ủa bộ anh biết bả sao mà hỏi?
- À không... sẵn hỏi vậy mà.
- Bây giờ bả ở nhà lo cơm nước cho con cháu thôi có làm gì đâu.Bả bằng tuổi tui mà bả còn đẹp lắm. Nhưng
hoàn cảnh bả cũng tội , đúng là hồng nhan bạc phận .Mà trời khiến sao đứa cháu nội nó giống hệt bả vậy không
biết. Mà thằng ông nội mắc dịch của nó chắc cũng đâu biết phải không ông anh.
- Ờ... chắc vậy rồi ...
Hôm sau, giờ ra chơi con bé cầm 5 ngàn ra tìm ông bán cốm bắp nhưng không gặp. Từ đó trước sân trường
cũng không ai gặp ông già có mái tóc muối tiêu làn da sạm nắng hay đậu chiếc xe cà tàng bán bắp rang nữa mà
không biết vì sao. Còn hàng xóm của lão kép già thì thấy lạ, vì sao mấy hôm nay lão hay ngồi trầm ngâm uống
rượu một mình rồi lại khóc.
2.
Lão kép hát ray rứt mãi chuyện ngày xưa của mình đã đối xử tệ với Lài. Lão đã bỏ nàng một thân một mình khi
bụng mang dạ chửa và khi sinh con không có đàn ông. Một ngày nọ, lão thu hết can đảm tìm đến nhà bà Lài khi
biết lúc bà chỉ ở nhà một mình, mà nhà của bà Lài thì hỏi cái là ai cũng biết, vừa gặp bà sau một chút ngỡ
ngàng lão bất ngờ bởi vì bà vẫn còn đẹp và sang trọng quá làm lão kép hát ngập ngừng :
- Em Lài phải không? Em có nhận ra tôi không vậy?
Bà Lài không có vẻ gì là bất ngờ:
- Chào anh kép chánh. Bao nhiêu năm rồi anh lưu lạc phương nào ?
Lão lí nhí :
- Anh... à mà tôi nghỉ hát lâu rồi. Bây giờ hát cải lương đâu còn ai coi nữa đâu.
Bà Lài :
- Quên, mời anh vào nhà ngồi chơi uống miếng trà với tui nhe.
Vừa nâng tách trà trên tay lão hỏi vội :
- Bà bây giờ vẫn khỏe chứ?
- Cám ơn anh, tui vẫn khỏe mà.
Lão nói vội:
- Bà cho tôi xin lỗi ...
- Xin lỗi chuyện gì?
- Chuyện ngày xưa...
Bà Lài cười vang :
- Chuyện thời trai gái ngày xưa tui cũng quên hết rồi. Với lại, bây giờ tui cũng đã có chồng, có con, có cả cháu
nội rồi, chuyện thời con nít anh nhớ mần chi.
- Vậy... chồng em đâu ?
Bà Lài đưa tay chỉ lên tấm hình màu chụp bà và người đàn ông phong độ cao to vạm vỡ :
- Ổng ở nước ngoài, lâu lâu mới về một lần. Hồi lúc đoàn hát của anh về đây tui đang giận ổng nên tính quen
với anh để chọc tức ổng chơi . Ai dè sau đó lúc anh bỏ đi thì ông ấy trở về năn nỉ tui quá chừng, sau đó ổng
nghe lời bạn bè đi vượt biên nên tui sinh con một mình. Cũng may, nhờ sau đó ổng gởi tiền về mà tui nuôi
thằng nhỏ ăn học đàng hoàng bây giờ nó làm thầy giáo dạy học.
- Tôi biết... nói như vậy chồng em có về thường không vậy?
Bà Lài :
- Tuốt bên Mỹ nên đôi ba năm mới dìa được một lần. Bây gi bên đó ổng cũng nghỉ hưu rồi. Ổng tính tết về đây
ăn tết rồi xin ở lại luôn để gần con gần cháu và hủ hỉ tuổi già với tui..
Lão kép hát có vẻ buồn khi biết mọi chuyện không như mình nghĩ. Lão đứng dậy :
- Thôi ghé thăm bà một chút thôi tôi xin kiếu nhe.
Bà Lài xởi lởi :
- Anh vẫn ở bên kia sông hả? Khi nào chồng tui dìa tui sẽ nhắn mời anh qua nhậu cho vui. Ổng cũng đòi bảo
lãnh tui qua bển nhưng sống đâu quen đó anh ơi.
Lão kép hát khẽ thở dài rồi lên chiếc xe cà tàng vội chạy đi. Thì ra bà ấy có chồng Việt kiều phong độ và sang
trọng, ai như mình đen đúa và lọm cọm như một ông già trước tuổi. Niềm hy vọng mấy hôm nay bây giờ tắt lịm
như ngọn lửa gặp mưa dầm.
Lão đâu biết khi bóng của lão vừa khuất thì Bà Lài thẩn thờ quỵ xuống.
Bà lẩm bẩm nói chỉ mình nghe :
- Ông đừng trách tui vô tình, bởi vì ông đã bất nghĩa trước với tui . Lúc ông đến trường học bán bắp rang tui đã
nhận ra ông khi một lần dẫn cháu nội ra mua cốm. Bao nhiêu năm nay, bao nhiêu sóng gió cuộc đời mẹ con tui
cũng đã vượt qua hết rồi. Chỉ là tấm hình photo shop thì ông đã tin đó là chồng tui. Cái thời mê muội của tui
cũng đã qua, anh chàng kép hát hào hoa điển trai thần tượng của tui ngày xưa đã chết trong trái tim tui tự lâu
rồi. Thôi thì để quá khứ chìm sâu đi ông nhé. Kẻ lãng tử đa tình như ông thì cần gì đến gia đình, cần gì đến một
bến đậu, hãy để gia đình tui được những ngày tháng .
3.
Một hôm, người hàng xóm không thấy lão kép già mở cửa khi mặt trời đã lên cao, ngày thường thì giờ này lão
đã đẩy chiếc xe bắp ra rồi. Ngó vào nhà cánh cửa vẫn còn mở toang, bước vào anh ta hốt hoảng khi thấy lão
nằm bất tỉnh dưới đất kế bên là một mâm nhậu ngổn ngang. Anh ta hô hoán lên và mọi người trong xóm kéo
đến, may là lão vẫn còn thoi thóp thở, họ cùng nhau đưa lão ra Bệnh viện. Người hàng xóm chạy vội vào nhà
điện thoại cho ai đó...
Khi tỉnh dậy, lão bất ngờ khi thấy Bà Lài ngồi bên giường bệnh, tưởng mình nằm mơ... lão mấp máy đôi môi
hỏi nhưng không phát ra được tiếng nào.
Bà Lài nói:
- Ông bị tai biến. Đột quỵ não đó, Cũng may là phát hiện kịp, cứ nằm nghỉ đừng cố, ông hiện giờ cũng chưa nói
chuyện được đâu. Ông bất ngờ lắm phải không? Thú thiệt là lúc xưa tôi thương ông và trao thân cho ông không
chút đắn đo vì sao ông biết không? Tôi xem hát cải lương đêm nào ông cũng hát vai Hoàng tử, vai hiệp sĩ trừ
gian diệt bạo, yêu dân mến nước nên tôi mê ông lắm vì vậy lỡ dại mà trao thân. Khi gánh hát dọn đi mất rồi tôi
mới biết là mình đã có bầu với ông.
Tôi qua bên sông hỏi thăm tìm ông nhưng chẳng ai biết ông đi đâu, theo gánh hát nào? Tôi đành một mình sinh
con, mẹ tôi giận mà tuyên bố từ tôi, bà giận đến nổi bà đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Vậy mà khi tôi sinh con bà đến
đón tôi về. Thằng nhỏ nó kháu khỉnh và quá dễ thương nên ai cũng mến cũng thương , khi có nó, tôi dần dần
quên ông tự lúc nào cũng chẳng rõ . Thương con nên tôi từ chối nhiều lời tỏ tình khác vì lúc đó tôi sợ đàn ông
tại vì ông đó?
Lão mơ màng nhớ lại đêm đầu tiên lão gặp Lài, đêm đó lão hát vai Lâm Sanh trong tuồng Lâm Sanh Xuân
Nương. Lúc lão vô câu vọng cổ khi trong giấc mơ gặp Xuân Nương bên dưới khán giả chỉ có tiếng vỗ tay lạc
lõng của Lài, (lạc lõng là vì miền quê xem hát ít ai biết vỗ tay) khẽ liếc mắt nhìn lão thấy một cô gái trẻ đẹp, đôi
mắt tròn xoe với mái tóc dài óng ả... Lão chợt mỉm cười khi nhớ lại lúc vuốt mái tóc nàng tay lão dính đầy
dầudừa.Trong cơn mơ màng lão thấy mình trong bộ cánh Hoàng tử còn Lài là nàng Công chúa, hai người nắm
tay nhau bay vào một thế giới nào lạ lắm, và đột nhiên nàng buông tay lão ra và lão bay mãi...
Bà Lài thổn thức:
Trớ trêu là người anh bà con của tôi lại ở sát nhà ông nên ông đi đâu, khi nào ông về, làm gì anh ấy đều báo cho
tôi biết. Nhưng lần nào ông về nhà cũng có một người đàn bà bên cạnh, muốn ngỏ lời cho ông biết chuyện ông
có con với tôi anh ấy cũng khó mở lời. Anh ấy đã cho tôi biết lần cuối ông về tới nhà trong túi không có một
đồng, sau khi những gánh hát cải lương không còn, ông vô tâm đến nỗi ông có con ông cũng không biết, ba mẹ
ông mất mà ông cũng không hay...
Biết ông cần tiền mua chiếc xe để có phương tiện đi bán bắp tui đưa tiền cho anh tôi giúp ông, lúc căn nhà ông
mục nát tôi cũng đưa tiền cho anh ấy đưa cho ông và nói là tiền huy động của bà con giúp cho gia đình nghèo
khó. Tuy hận ông nhưng dẫu sao ông cũng là người cha của con trai tôi. Thằng nhỏ thông minh, học giỏi, hiểu
thảo và hay giúp đỡ mọi người, ông nên hãnh diện vì có một đứa con như vậy. Nó tên Phước lấy theo họ mẹ vì
lúc sinh nó ra có biết ông họ gì đâu? Nguyễn văn Phước là tên của con trai ông đó. Còn tôi một thời con gái đã
vì ông mà chai sạn đến bây giờ. Tôi làm gì có chồng bên Tây bên Mỹ như Ông đã thấy đâu. Tôi làm như vậy
một là để tránh tiếng dị nghị của miệng đời còn hai là tránh... ông. Để cho ông khỏi ray rứt khi gặp lại tôi.
Lão kép hát nằm im nghe bà Lài nói, cái miệng méo xẹo hình như muốn nói điều gì đó mà chẳng biết lão muốn
nói cái gì. Bao nhiêu mối tình, bao nhiêu nàng con gái đã mê cái bóng sắc Hoàng tử trên sân khấu đã sẵn sàng
trao thân cho lão biết đâu lão có thêm đứa con rơi nào nữa hay không? Lão muốn nói một lời xin lỗi dù muộn
nhưng có lẽ không kịp nữa rồi.
Bà Lài nói tiếp :
Thằng Phước nó cứ hỏi tôi về cha nó, tôi chỉ tấm hình nói cha con đi vượt biên lúc con còn nhỏ lúc đó nó tin
ngay, nhưng khi lớn lên một chút nó lại nói :
- Mẹ đừng giấu con , con biết hết rồi, con là con của ông kép hát nào đó bên kia sông phải không? Hỏi nó ai nói
nó làm thinh không nói.
Thấy tôi khóc, sau đó nó không hỏi gì nữa. Hôm ông đến nhà tôi , tôi thấy ông già cỗi như một cành cây khô
không biết ông chết nay sống mai. Sau mấy ngày suy nghĩ tôi đã kể hết chuyện của ông cho con nó nghe. Nghe
xong nó cũng làm thinh và không nói gì. Vài hôm sau bất chợt nó hỏi :
- Ba ổng cần mình giúp gì không hả mẹ?
Nghe con hỏi như vậy tôi mừng giùm ông lắm, dẫu sao nó cũng là đứa có ăn học. Mẹ con tôi chưa kịp giúp ông
được gì thì hôm nay hay tin ông bệnh, nó là người ra bệnh viện làm thủ tục và đóng viện phí cho ông đó... nó
khuyên tôi khi ông hết bệnh nên đưa ông về nhà để hai mẹ con và cháu nội cùng chăm sóc cho ông... tôi cũng
không ngờ sao mà cây đắng lại sanh ra trái ngọt... Cứ nghĩ biết ông là cha nó nó sẽ hận ông người đã bỏ mẹ nó
một mình nuôi con, người đàn ông vô trách nhiệm để nó phải mang tiếng thị phi là đứa con hoang...
Nói đến đó thì bà Lài khóc... Bà khóc như chưa bao giờ được khóc, khóc cho trút hết cái nổi buồn đã chôn giấu
bấy lâu nay trong tận đáy tâm hồn. Lúc đó... người con trai đến ôm chầm lấy mẹ của mình anh ấy nói:
Mẹ ơi... Để cho ba yên tĩnh mẹ nhé, dẫu sao ba cũng đi rồi...
Đám tang lão kép già được gia đình bà Lài đứng ra tổ chức một cách giản đơn những người chung xóm của lão
mới biết lão cũng có con, có cháu... Vừa xong đám, người con trai của lão xin phép mẹ được lập cái bàn thờ để
thờ người cha chưa bao giờ gặp, tuy chưa một lần gọi tiếng cha nhưng dẫu sao ông ấy cũng là người tạo ra
mình. Nghĩa tử là nghĩa tận đó là đạo lý của con người.
Một chiều mưa buồn, khi đến dọn dẹp nhà của lão kép hát, tài sản của lão hầu như chẳng có gì ngoài chiếc xe
cà tàng chở bắp đi bán trong hộc tủ ngoài mấy bộ đồ hát còn có mấy cuốn tập vở học trò trang nào lão cũng
nguệch ngoạc viết :
Tôi xin lỗi em Lài, xin lỗi mọi người ...
Lời xin lỗi muộn màng nhưng đọc xong người con trai cảm thấy nhẹ lòng, dẫu sao đến lúc cuối đời ông cũng
nhận ra được chuyện sai quấy của mình.
Lúc đó bên ngoài cũng đã dứt cơn mưa, khi người con ôm tấm hình của cha, đứa cháu nội rụt rè ôm cái chân
hương bước ra về, trên bầu trời ráng chiều bỗng rực sáng lên một cách lạ thường ./.
HẾT .
(Phần ngoại truyện)
Hôm qua được lão kép hát a lô mời nhậu, vốn là bạn tâm giao nên tôi đến ngay. Tiệc rượu được bày ngay trước
sân, kế cái xe Bắp vì mấy hôm nay học sinh được nghỉ học nên lão chỉ bán trước sân nhà.
Mồi thì chỉ là một chảo hến, chén nước mắm , mấy cọng rau đủ thứ và xấp bánh tráng. Rượu thì chỉ là rượu
trắng vò vài chiếc lá Đinh lăng bỏ vào dăm phút thì đã thành rượu thuốc rồi.
Uống được vài ly, lão trầm ngâm như muốn nói cái gì với tôi thì phải.
Tôi hỏi:
- Muốn nói gì hả? Sao không nói?
- Biết nói gì bây giờ? À... hôm qua tôi có xem chuyện của ông. Ông viết ác quá...
- Ác... là sao?
- Ông giết tôi chết trong hạnh phúc ngọt ngào, được gặp Lài, gặp con, gặp cháu nội. Được như vậy thì chết
cũng sướng.
- Thì tôi cho ông một cái kết có hậu mà... Ai cũng khen, ông có đọc chắc ông cũng thấy phải không.
Lão kép già chua chát :
- Thấy họ chửi tôi nhiều chứ khen gì. Hôm trước tôi kể cho ông nghe câu chuyện ngày xưa, cái thời mà tuổi trẻ
còn bồng bột, đâu biết suy nghĩ điều hơn lẽ thiê ̣t gì đâu. Bây giờ bọn trẻ hay gọi là tình một đêm đó, tụi nhỏ bây
giờ nhờ có thuốc ngừa thai tốt nên có hậu quả gì đâu . Vậy mà ông hư cấu thành một câu chuyện hay đến như
vậy. Tôi xem tôi còn khóc cho mẹ con Bà Lài , tôi ghét cay ghét đắng cho cái thằng kép hát khốn nạn là tôi
trong truyê ̣n của ông.
Lúc đầu mới đọc tôi giận ông lắm vì chuyện đời tôi tôi chỉ kể cho một mình ông nghe. Ông phang lên mạng
khác gì ông giết tôi. Nhưng xem được phần 2 tôi bắt đầu hy vọng. Hy vọng đứa con rơi của tôi được Lài nuôi
nó ăn học nên người tử tế đừng như thằng cha của nó.
Nhấp một ngụm rượu, khà lên một tiếng lão nói tiếp:
- Ông lại làm tôi tan cái hy vọng tìm được Lài, tìm được con, được đứa cháu nội để nựng nịu, thật có gì bằng
phải không? Cái hụt hẫng khi biết Lài có chồng Việt kiều và đứa con không phải là của tôi làm tôi đau hơn bị
bò đá. Lúc đó tôi tính chạy ra nhà ông để hỏi sao ông ác dữ vậy? Ông viết cái câu : "Niềm hy vọng tắt lịm như
ngọn lửa gặp mưa dầm " thật quá bất công với tôi.
Chưa kịp ra trách ông thì ông viết phần kết. Lần này thì ông giết tôi luôn với căn bệnh đột quỵ não, cho bệnh gì
nhẹ nhàng một chút không được sao? trong khi tôi chưa muốn chết. Nhưng nếu chết mà được gặp Bà Lài, gặp
con nó chịu tha thứ cho tôi thì như vậy tôi chết quá tốt rồi còn đòi hỏi gì nữa phải không.
Tôi cũng bất ngờ vì chuyện viết cho vui không ngờ thằng bạn tôi nó nhập vô luôn nhân vâ ̣t trong chuyện đến
như vậy.
Lão khóc mếu máo như một đứa con nít, sau đó lại cười vang như vui sướng chuyện gì lắm.
Lão nói:
- Thật ra, khi Lài có mang, cô ấy có nhờ anh của cô đi tìm tôi cho tôi biết cô ấy có bầu với tôi và sắp sinh con.
Thật tình tôi không tin, vì 2 đứa tôi chỉ gặp nhau chỉ có 1 lần và chắc gì đó là con của tôi? Sau đó một lần về
thăm nhà tôi bạo gan đi tìm Lài nhưng xóm giềng nói cô ấy chửa hoang bị gia đình từ bỏ và đuổi đi đâu không
ai biết. Lúc đó tôi mới tin là Lài có con với mình.
Tôi hỏi:
- Ông có lại nhà hỏi thăm không?
- Làm sao tôi dám, mà thật tình cũng đâu có biết nhà nên chỉ loanh quanh mấy quán cà phê hỏi cầu âu thôi...
sau đó có tìm mấy lần nữa nhưng nghe người ta nói Lài không lần nào trở lại nhà . Người nói cô ấy đã vượt
biên, người thì nói cô đã có chồng xứ khác... tôi cũng tìm người anh của Lài tôi chỉ nhớ mang máng hình như
anh ta làm ở cơ quan xã đội, nhưng người ta cho biết anh ấy chết vì tai nạn giao thông.
Tôi cũng bất ngờ thì ra lão kép hát cũng đâu đến nỗi vô tình.
Lão mơ màng kể tiếp:
- Cái bãi đất ngày xưa bây giờ là cái trường tiểu học. Tôi hay đến bán cốm nơi đó, biết đâu trong mấy đứa học
sinh đó có cháu của mình. Vì vậy gặp đứa nào dễ thương tôi cho nó ăn chứ không có lấy tiền .Tôi cố nuôi một
niềm hy vọng mong manh là có ngày sẽ gặp lại Lài và gặp lại đứa con tôi.
- Con ông con trai hay con gái?
Lão cười chua chát :
- Tôi cũng đâu có biết. Nhưng ước gì nó là con trai, ước gì nó cũng được làm thầy giáo như trong truyện của
ông, và nó không hận tôi đã bỏ mẹ con nó...
Tôi cố an ủi thằng bạn già:
- Ông cũng chỉ vô tình thôi mà, bà Lài bây giờ cũng có cuộc sống khác rồi. Ông cũng đừng quá áy náy, thuận
theo tự nhiên việc gì đến rồi nó sẽ đến thôi.
- Đúng rồi, nhưng nếu còn sống Lài cũng phải về quê chứ phải không?
- Ừ nhỉ... Hay là như vầy tôi sẽ chụp hình của ông đăng kèm trong bài viết của tôi, ông thấy sao?
- Trời, trời... Ông mà đăng hình tôi lên là tôi hết bán bắp luôn. Mà chắc gì Lài còn nhớ tới cái mặt của tôi.
Riêng tôi từ lúc biết Lài có con với mình tôi đêm nào ngủ mơ thấy nàng thấy đứa con trai hiền ngoan học giỏi.
- Tôi cũng đã cố giúp ông, bạn bè khắp nơi cũng đã biết chuyện tình của ông. Biết đâu sẽ có một ngày có ai đó
quen biết Bà Lài bà sẽ biết ông có đi tìm bà, đi tìm con thì sao. Mà biết đâu chừng bà Lài vẫn còn ở đó chưa
biết chừng ?
Lão nghe nói vậy mắt lão sáng lên:
- Tôi cũng mong như vậy, sức khỏe bây giờ cũng yếu lắm vì hồi trẻ ham vui phung phí sức lực, ăn nhậu chơi
bời trác táng nên hơn 60 ông thấy tôi già lọm khọm chưa. Ước gì đời tôi cũng có cái kết có hậu như câu chuyện
của ông... Mà tôi biết hậu quả tôi gây ra đâu chỉ một mình bà Lài. Ông có cách nào giúp cho tôi tham gia công
tác thiện nguyện gì đó cũng được.
Tôi cố an ủi lão;
- Thôi đừng buồn bạn già, tôi xin lỗi ông vì đã hư cấu chuyện tình của ông và tôi cố tình giết Ông trong câu
chuyê ̣n cho chuyê ̣n kết thúc có hậu. Hy vọng là ông sẽ tìm được hai mẹ con bà Lài, tổ nấu cháo tình thương của
tụi tôi cũng đang thiếu người đi phát cháo ông có muốn tham gia cho vui thì theo tôi . Mỗi tuần chỉ một buổi
thôi không tốn thời gian nhiều lắm đâu...
Chia tay lão kép hát già lòng tôi cũng nhẹ nhõm, lão cũng đã trải lòng hết những nỗi niềm hối hận và ray rứt
chuyê ̣n mình đã làm chứ không vô tâm như trong chuyện của tôi. Nếu chị Lài may mắn đọc được bài viết của
tôi và nếu họ gặp lại nhau thì đúng là một câu chuyện thú vị phải không các bạn.
Hy vọng rằng sau cơn mưa trời lại sáng. /.
Bùi Trung.

You might also like