Professional Documents
Culture Documents
2. Đề số 2: Trong đoạn trích Người lái đò sông Đà nhà văn Nguyễn Tuân từng miêu
tả “Ông lái đã nắm chắc binh pháp của thần sông thần đá. Ông đã thuộc qui luật
phục kích của lũ đá nơi ải nước hiểm trở này”. Và sau cuộc chiến trên mặt trận sông
nước thì “đêm ấy nhà đò đốt lửa trong hang đá. Nướng ống cơm lam và toàn bàn về
cá anh vũ cá dầm xanh … cũng chả thấy ai bàn thêm một lời nào về cuộc chiến thắng
vừa qua nơi ải nước đủ tướng dữ quân tợn vừa rồi”.
(Nguyễn Tuân, Ngữ văn 12, Tập một, NXB Giáo dục Việt Nam 2011, tr.189 và
tr.190)
Phân tích hình ảnh người lái đò trong hai tình huống trên để làm nổi bật vẻ đẹp của
nhân vật này.
Gợi ý làm bài
A. MB: Giới thiệu vài nét về tác giả, tác phẩm( xem phần I) và nêu vấn đề cần nghị luận
B. TB
a. Luận điểm 1: Giới thiệu chung về tác phẩm ( Hoàn cảnh sáng tác, Chủ đề) ( xem
phần I)
b. Luận điểm 2: Phân tích hình tượng người lái đò ( xem chi tiết tại phần I. 3.b)
* Chân dung, lai lịch:
– Tên gọi là người lái đò Lai Châu, đã 70 tuổi, làm nghề lái đò đã 10 năm.
– Chân dung: “Tay ông lêu nghêu như cái sào. Chân ông lúc nào cũng khuỳnh khuỳnh,
gò lại như kẹp lấy cuống lái; giọng ông ào ào như tiếng nước trước mặt ghềnh sông;
nhỡn giới ông vòi vọi như lúc nào cũng mong một cái bến xa nào đó trong sương mù”.
* Tài trí phi thường, dũng cảm tài hoa:
– Nắm chắt binh pháp của thần sông, thần đá; thuộc quy luật phục kích của lũ đá
– Biết từng của sinh, của tử trên thạch trận; nắm chắt quy luật của dòng nước sông Đà.
– Như một vị tướng lão luyện, dày dạn kinh nghiệm, bình tĩnh tiến vào trận địa và chỉ
huy cuộc vượt thác tài tình vượt qua ba trùng vi.
* Tâm hồn bình dị:
Là người có phong thái ung dung, ông nhìn thử thách bằng cái nhìn bình dị mà không
thiếu vẻ đẹp lãng mạn; bình tĩnh và hùng dũng ngay cả lúc bị thương.
* Nghệ thuật:
Nhà văn sử dụng tri thức hội họa, điện ảnh, võ thuật, quân sự một cách tài hoa, uyên bác
để diễn tả sinh động tài nghệ của nhân vật.
c. Luận điểm 3: Bình luận – mở rộng:
– Ngòi bút của tác giả hướng đến những con người lao động bình thường đang âm thầm
cống hiến cho đất nước. Ông phát hiện ra nét tài hoa nghệ sĩ của họ được thể hiện ngay
trong công việc lao động vô cùng nguy hiểm nhưng cũng vô cùng cao cả của mình.
Nguyễn Tuân gọi đó là “Cái thứ vàng mười”.
– Nhà văn nêu lên quan niệm: người anh hùng không chỉ có trong chiến đấu mà còn có
trong cuộc sống lao động đời thường và bộc lộ tình yêu đất nước, niềm tự hào hứng
khởi, gắn bó tha thiết với non sông Việt.
C. Kết bài
3.Đề số 3: Trong tùy bút Người lái đò sông Đà, nhà văn Nguyễn Tuân miêu tả con
sông Đà:
“ …Con sông Đà tuôn dài tuôn dài như một áng tóc trữ tình…Bờ sông hồn nhiên
như một nỗi niềm cổ tích tuổi xưa.”
(Nguyễn Tuân- Ngữ văn 12, Tập 1, NXB Giáo dục Việt Nam, 2012, tr.191)
Anh/ chị hãy phân tích vẻ đẹp của sông Đà trong đoạn trích trên, từ đó hãy nhận
xét cách viết của nhà văn đã thay đổi như thế nào?
Gợi ý làm bài
A. MB: Giới thiệu vài nét về tác giả, tác phẩm( xem phần I) và nêu vấn đề cần nghị luận
B. TB
a. Luận điểm 1:
- Giới thiệu chung về tác phẩm ( Hoàn cảnh sáng tác, Chủ đề) ( xem phần I)
- Giới thiệu về hình tượng con sông Đà:
+ Hình tượng con sông Đà là một hình tượng nghệ thuật độc đáo của tùy bút Người lái
đò sông Đà, góp phần làm nổi bật vẻ đẹp của nhân vật trung tâm: Người lái đò đồng thời
thể hiện chủ đề của tác phẩm và tư tưởng của tác giả.
+ Trong tác phẩm, NT đã miêu dòng sông Đà với vẻ đẹp độc đáo, đa dạng: Vừa hung
bạo, vừa thơ mộng, trữ tình.
b. Luận điểm 2: Phân tích vẻ đẹp trữ tình của dòng sông Đà qua đoạn văn. ( xem chi
tiết tại phần I. 3.a)
* Vị trí đoạn văn:
- Đoạn văn nằm ở phần cuối của đoạn trích. Trong đoạn văn này, NT đã đặc tả một vẻ
đẹp khác của dòng sông Đà: vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình. Đây là những đoạn không có
thác, ghềnh, đá, con sông trở nên mềm mại, hiền hòa.
* Phân tích cụ thể:
+ Quan sát từ trên máy bay, sông Đà duyên dáng, yêu kiều, thướt tha như một thiếu nữ
(dáng sông).
+ Quan sát cận cảnh, sắc (nước) sông được nhìn ở mọi thời gian, sắc nước thay đổi theo
mùa.
+ Sông Đà như một cố nhân gợi thương; gợi nhớ khi xa, khi gặp lại niềm vui trào thành
nhịp điệu: “Chao ôi, trông con sông…nối lại chiêm bao đứt quãng”
+ Dòng sông Đà trong liên tưởng lại lấp lánh một vẻ đẹp cổ thi, người đọc như lạc vào
sắc nắng vàng hoe của “Yên ba tam nguyệt há Dương Châu”.
+ Ven sông Đà êm ả, lặng tờ, một vẻ đẹp thấm đẫm chất thơ, gợi nét cổ kính thiêng
liêng “Thuyền tôi…mà thôi”
+ Cảnh đôi bờ cũng thật kì thú, thiên nhiên trong trẻo, nguyên sơ, tràn trề sức
sống “nương ngô….ngốn búp cỏ gianh đẫm sương đêm”
c. Luận điểm 3: Nhận xét về cách viết ( nghệ thuật miêu tả) :
Cách viết của nhà văn đã thay đổi: khi miêu tả sông Đà hung bạo, dữ dằn với những câu
văn nhịp ngắn gân guốc, ngôn ngữ giàu giá trị tạo hình thì đã hoàn toàn thay đổi khi
chuyển sang những câu văn dài, với những nét vẽ mềm mại trải dài như chính dòng
nước. Sông Đà trở nên trữ tình; thơ mộng, chưa đến nhưng người đọc có thể cảm nhận
mọi sự sống đang cựa mình trong hơi thở của vũ trụ bao la. Tất cả đều thấm đẫm vẻ tinh
khôi, mơn mởn, căng tràn nhựa sống. Vẻ đẹp ngôn ngữ và sự đa dạng trong bút pháp của
NT như thôi miên người đọc vào mê cung của cảnh vật sông Đà.
C. Kết bài
4. Đề số 4: Bàn về hình tượng người lái đò trong tùy bút “Người lái đò sông Đà”
của Nguyễn Tuân có ý kiến cho rằng: “Đó là người lao động đầy trí dũng trên sông
nước Đà giang”. Ý kiến khác lại khẳng định: “Đó là người nghệ sĩ tài hoa trong
nghệ thuật vượt thác leo ghềnh.”
Từ cảm nhận của mình về hình tượng người lái đò sông Đà, anh (chị) hãy
bình luận ý kiến trên?
* Gợi ý:
a) Giới thiệu tác giả,tác phẩm và trích dẫn nhận xét:
+ Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn, có phong cách nghệ thuật độc đáo: tài hoa, uyên
bác,phóng túng, độc đáo, suốt đời say mê tìm kiếm cái đẹp.
+ “Người lái đò sông Đà” được trích trong tập tùy bút Sông Đà, một khám phá nghệ
thuật đẹp đẽ của Nguyễn Tuân về vùng đất và con người Tây Bắc. Hình tượng người lái
đò trên dòng sông Đà được khắc họa với nhiều vẻ đẹp khác nhau.
+ Trích dẫn 2 ý kiến .
b) Phân tích, chứng minh, bình luận ý kiến 1:
* Ý kiến thứ nhất cho rằng Đó là người lao động đầy trí dũng trên sông nước Đà
giang”. Ý kiến này nhấn mạnh vẻ đẹp của người lao động tài trí tuyệt vời và lòng dũng
cảm vô song của người lái đò vượt sông Đà.
* Đây là ý kiến xác đáng, sâu sắc. Bởi để ca ngợi vẻ đẹp anh hùng của người lao động,
Nguyễn Tuân đã miêu tả cuộc vượt thác – cuộc mưu sinh bình thường của người lái đò
thành một thế trận bạo liệt mà tác giả gọi là “chiến trường sông Đà”, “ cuộc thủy chiến
trên mặt trận sôg Đà”
- Cuộc vượt thác lần một:
+ Sông Đà: Nham hiểm, hung bạo giăng cạm bẫy với cách bố trí cửa tử, cửa sinh, thạch
trận...sóng nước nổi cơn cuồng phong thịnh nộ tưởng như nuốt chửng con người. Những
động từ mạnh kết hợp với vốn hiểu biết về kiến thức võ thuật, bóng đá đã làm sống dậy
một sông Đà hiểm ác như loài thủy quái.
+ Người lái đò: Chủ động, hiên ngang, kiên cường bám trụ, bị trúng thương bởi ngón
đòn hiểm độc của sông Đà vẫn bình tĩnh, dũng cảm đưa con thuyền vượt qua sóng nước
“ Trên chiếc thuyền sáu bơi chèo, vẫn nghe rõ tiếng chỉ huy ngắn gọn tỉnh táo của người
cầm lái.”
- Cuộc vượt thác lần hai:
+ Sông Đà: Trỗi dậy như thứ kẻ thù số một của con người, bố trí cửa sinh nằm lệch qua
bờ hữu ngạn” , “ dòng thác hùm beo đang hồng hộc tế mạnh”… như muốn nuốt chửng
ông đò.
+ Người lái đò : ứng biến linh hoạt, nắm vững binh pháp, thay đổi chiến thuật, các động
từ mạnh “ ghì cương lái, bám chắc, phóng nhanh, đè sấn, chặt đôi, lái miết...” cho ta thấy
thế thượng phong, thế cưỡi hổ tung hoành của người lái đò: “cái thằng đá tướng đứng
chiến ở cửa vào đã tiu nghỉu cái mặt xanh lè thất vọng...”. Người lái đò chiến thắng
không chỉ bằng lòng dũng cảm mà còn bằng tài trí tuyệt vời và kinh nghiệm mưu sinh
trên sông nước nhiều năm.
- Cuộc vượt thác lần ba:
+ Sông Đà: Nham hiểm bày binh bố trận để bên phải, bên trái đều là luồng chết để đánh
lừa con người.
+ Người lái đò: Chọn cho mình con đường đẹp nhất “ phóng thẳng thuyền”, “ chọc
thủng cửa giữa”, “ thuyền như một mũi tên tre xuyên nhanh qua hơi nước, vừa xuyên
vừa tự động lái được, lượn được...”
=> Nhận xét: Bằng ngòi bút tài hoa, vốn kiến thức uyên bác nhà văn đã ghi lại trường
đoạn hồi hộp, gay cấn của cuộc quyết đấu với thiên nhiên mà ở đó người lái đò bằng trí
tuệ tuyệt vời và lòng dũng cảm vô song đã biến mái chèo thành võ khí để dành chiến
thắng.
c) Phân tích, chứng minh, bình luận ý kiến 2:
* Ý kiến thứ hai cho rằng “Đó là người nghệ sĩ tài hoa trong nghệ thuật vượt thác leo
ghềnh.”. Ý kiến này nhấn mạnh vẻ đẹp nghệ sĩ, tài hoa của người lái đò sông Đà
của người lái đò.
* Đây là ý kiến xác đáng, sâu sắc về một vẻ đẹp khác của người lái đò.
- Tài nghệ lái đò đến mức điêu luyện, thuần thục mà Nguyễn Tuân gọi là “Tay lái ra
hoa”: Xử lý các tình huống, thách thức của sông Đà một cách linh hoạt, uyển chuyển khi
thế thủ, lúc thế công, khi dũng mãnh, lúc ôn hòa...để có thể điều khiển con thuyền bay
nhanh qua làn hơi nước với tốc độ của một mũi tên.
- Phong thái ung dung sau chiến thắng góp phần làm nên cốt cách nghệ sĩ: “Đêm ấy nhà
đò đốt lửa trong hang đá, nướng ống cơm lam...”, họ không bàn thêm một lời nào về
cuộc chiến đấu vừa qua nơi cửa ải nước dũ tợn với đầy những hiểm nguy... 2) Giải thích
ý kiến:
- “Người lao động đầy trí dũng”: - “Nghệ sĩ tài hoa” là khái niệm để ngợi ca những
người làm trong ngành nghệ thuật có tài năng xuất chúng, có phẩm chất hơn người được
xã hội công nhận và tôn vinh. Người lái đò được ngợi ca là “ người nghệ sĩ tài hoa” bởi
tài năng đã đạt tới trình độ thuần thục, điêu luyện trong nghề lái đò vượt thác.
d) Đánh giá về mối quan hệ giữa hai ý kiến:
- Hai ý kiến tập trung hoàn thiện vẻ đẹp của người lái đò sông Đà. Ý kiến thứ nhất nhấn
mạnh vẻ đẹp anh hùng, ý kiến thứ hai khẳng định vẻ đẹp nghệ sĩ tài hoa trong những con
người lao động bình thường, giản dị, phù hợp với quan niệm xây dựng nhân vật của
Nguyễn Tuân.
- Hai ý kiến bổ sung cho nhau làm sáng tỏ nội dung tư tưởng và phong cách nghệ thuật
của nhà văn:
+ Nội dung tư tưởng: Thể hiện niềm tin, niềm tự hào về vẻ đẹp của những con người lao
động trí dũng, tài hoa, góp phần hàn gắn vết thương chiến tranh và dựng xây đất nước.
Chủ nghĩa anh hùng cách mạng đâu chỉ có ở chiến trường khốc liệt mà còn có trong
công cuộc dựng xây đất nước hôm nay.
+ Phong cách nghệ thuật: vẫn là niềm yêu thích xây dựng nhân vật mang cốt cách nghệ
sĩ tài hoa. Nhưng nếu trước Cách mạng, Nguyễn Tuân tìm chất nghệ sĩ ở những con
người đặc chủng với tính cách phi thường thì sau Cách mạng, Nguyễn Tuân lại tìm thấy
vẻ đẹp ấy ở những người lao động bình thường, giản dị: người lái đò, anh giã giò, bác
bán phở...đều trở thành nghệ sĩ tài hoa trong những trang hoa của Nguyễn Tuân.
e) Đánh giá khái quát về hai ý kiến và hình tượng người lái đò :
+ Như vậy ở những phương diện khác nhau, 2 ý kiến trên đã góp phần làm nổi bật vẻ
đẹp người lái đò trên Sông Đà. Đó chính là chất vàng mười đã qua thử lửa của con người
Tây Bắc, vừa làm nổi bật vẻ đẹp của những con người lao động mới, vừa tiêu biểu cho
kiểu nhân vật của Nguyễn Tuân.
+ Qua hai ý kiến ta nhận thấy “Người lái đò sông Đà” là một bài ca, ca ngợi con người.
Tác phẩm tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Nguyễn Tuân – nhà văn của những
tính cách phi thường, luôn nhìn con người ở phương diện tài hoa, nghệ sĩ.
5. Đề số 5: Cảm nhận của anh (chị) về hình tượng sông Đà trong đoạn trích . Từ đó,
anh (chị) hãy đánh giá sự độc đáo trong quan niệm về cái đẹp của Nguyễn Tuân
được thể hiện qua hình tượng trên.
Gợi ý:
a. Cảm nhận về hình tượng sông Đà ( xem phần I.3.a+ đề số 1)
b. Đánh giá về sự độc đáo trong quan niệm về cái đẹp của NT được thể hiện qua
hình tượng trên
– Hình tượng sông Đà thể hiện sự độc đáo trong quan niệm về cái đẹp của Nguyễn
Tuân sau cách mạng:
+ Sau cách mạng, Nguyễn Tuân vẫn là người say mê khao khát cái Đẹp, nhưng Nguyễn
Tuân đã biết tìm kiếm và khai thác Cái Đẹp trong lòng cuộc sống của cả dân tộc
+ Nguyễn Tuân vẫn luôn đi tìm vẻ đẹp độc đáo của cuộc sống, vì vậy ông đã bị sông Đà
cuốn hút bởi sự khác thường:
“Chúng thuỷ giai Đông tẩu / Đà giang độc Bắc lưu”
+ Nguyễn Tuân trước và sau cách mạng luôn nhìn sự vật ở phương diện văn hoá, mĩ
thuật. Với cách nhìn này, sông Đà trong mắt ông hiện lên như một kì quan của tạo hoá
+ Nguyễn Tuân còn quan niệm cái đẹp phải gây ấn tượng mạnh. Vì vậy, ông thường
miêu tả những cảnh đẹp tuyệt đích: hoặc phải thơ mộng, trữ tình đến mức tuyệt mĩ, hoặc
hoành tráng đến dữ dội, dữ dằn. Sông Đà hội tụ được cả hai vẻ đẹp ấy.