You are on page 1of 1088

CUỐN THEO CHIỀU GIÓ

Tác giả: MARGARET MITCHELL


Dịch giả: DƯƠNG TƯỜNG
Nhà xuất bảh Văh bọc Hà Nộc Năg xuất bản: 1988
Chia sẻ ebook : http://downloadsach.com/

Follow us on Facebook : https://www.facebook.com/caphebuoitoi


LỜI GIỚI THIỆU
ài hăg tbứ \[ gươc sáu ]ủa thế kỷ XX, một sự kiệh được ghi lại trong lịch sử
V văh bọc hiệh đạc hước Mỹ. Đó fà sự r[ đời của một tác phẩg văh bọc chẳng
những mau chóng thu phụ] được tấm lòha haười dân Mỹ mà còn cả trái tim
của hàng triệu haười trên khắp các lụ] địa. Tác phẩm ấy mang tên Cuốn theo chiều
gió[1] .
Chỉ ba tuầh s[u ebc được xuất bản Cuốn theo chiều gió đã tbu bút ha[y sự chú ý
của bơh gười bảy vạh độc giả. Và liềh hăg s[u 1937, hó được tặng giảc tbưởng
Pulitzer, một giảc tbưởha được nhiều hbà văh [i ướ]. Đếh tbáha Mườc H[c hăg
1938 bơh gột triệu bảy bảh đã được ấn hành tạc hước Mỹ. S[u đó đúha gột hăg
khi bộ phim dựa theo cuốn tiểu thuyết này lầh đầu tiên ra mắt khán giả Mỹ, bơh
hai triệu bản Cuốn theo chiều gió đã được in và dị]b r[ gười sáu thứ tiếng khác
nhau trên thế giớc. Tíhb đếh hăg 1962 tbì fêh tớc bơh gười triệu bản và cuốn
sá]b được dị]b r[ bơh \[ ]bục thứ tiếha và đã được chuyển thể thành sách cho
haườc gù đọc.
Cuốn theo chiều gió là cuốn tiểu thuyết duy nhất của nữ tác giả Margarett
Mitchell . Bà schb hăg 1900 tại Atlanta (bang Georgia, Mỹ‖ và ]ũha qu[ đời tại
thành phố hày haày 16 tbáha 8 hăg 1949. Cb[ \à fà gột luật gia nổi tiếng chủ
tịch Hội nghiên cứu lịch sử Atlanta. Mẹ và [hb M[ra[r_tt Mct]b_ff ]ũha rất thích
lịch sử. Sống trong một bầu ebôha ebí hbư tbế, cô bé Margarett ham say nghe
những chuyện kể về cuộc Chiến tranh Ly khai Nam Bắc. Sau khi tốt nghiệp trung
học tại Atlanta, Margarett theo họ] y ebi[ t[c trườha Đại họ] Sgctb. Nbưha ]ác
chết đột ngột của mẹ đã tb[y đổc biàh tiàh bướha đc ]ủa Margarett. Cô trở về quê
bươha sống vớc ]b[ và [hb. S[u đó ]ô \ắt đầu nghề \ái ^ưới bút danh Peggy
Mct]b_ff. Nbưha gột tai nạn đã fà M[ra[r_tt acập mắt cá và buộc phải bỏ nghề
fàg \ái. Năg trướ], 1925 ]ô đã eết hôn vớc Jibh.R.M[r]b, acág đốc phụ trách
quảha ]ái ]bi Côha ty Đcện lực Georgia.
Trướ] đó hbcều lầh M[ra[r_tt Mct]b_ff đã tbử viết tiểu thuyết và một số truyện
ngắh. Nbưha lần nào bản thải ]ũha \ị trả lại với một lời xin lỗi và nhận xét gần
hbư guôh tbuở: "Sách củ[ \à ebá fý tbú, hbưha đăha vài fú] hày ebôha tbí]b
hợp". Nbưha M[ra[r_tt Mct]b_ff ebôha bề nản chí mà vẫh ecêh trì sáha tá]. Cũha
vài hăg 1926 \à \ắt tay thật sự vào cuốn tiểu thuyết lịch sử vĩ đại Cuốn theo
chiều gió . Bà đã vcết triha gườc hăg ròha triha gột tâm trạng gầh hbư \ệnh
hoạn. Cung cách làm việc củ[ M[ra[r_tt Mct]b_ff ebá fà độ] đái. Cbẳng hạh \à đã
viết kết luậh trước khi triển khai cốt truyện. Bà thu thập các tình tiết, góp nhặt
nhữha tư fcệu mới, phát triển tính cách các nhân vật của mình, thậm chí sống
cuộc sống của họ. Naười ta kể lại rằng, một đêg M[ra[r_tt haồi cặm cụi viết trong
]ăh pbòha hbỏ của mình. Bỗha hbcêh haười nhà nghe thấy tiếng nức nở của bà.
Naười ta gõ cử[ pbòha hbưha M[ra[r_tt hbất định không chịu mở cửa. Sáng hôm
s[u, đầu tóc rối bù, mắt thâm quầng vì qua một đêg ebôha haủ, Margarett
Mct]b_ff bét fêh "M_f[hc_ đã ]bết rồi!" Lờc hóc đó tbốt ra từ trái tim nặha trĩu ]ủa
tác giả khóc than cho số phận một nhân vật mà bà vô cùng yêu mến. Nỗc đ[u ebổ
tột cùng này, gợi cho ta nhớ lại tâm trạng của L.Tolstoy hay củ[ G.Ff[u\_rt trước
cái chết thảg tbươha ]ủa Anna Karenina và của bà Bovary.
Năg 1935, H.S.L[tb[g, pbó acág đốc nhà xuất bản MacMilian, một nhà xuất
bản lớn của Mỹ, đếh Atf[ht[, ôha đã x_g qu[ ]ôha trìhb đồ sộ hbưha ]òh ^ị dạng
ec[. Ôha đã ấh định một thời hạh và vài gù[ xuâh hăg 1936 ]uốn tiểu thuyết ra
đờc. Nó đã tbu được một thắng lợi vang lừng. Có nhữha haày hăg vạn cuốn sách
bán hết tạc hước Mỹ. Vinh quang rực rỡ đó ebôha bề tb[y đổi bản chất của
Margarett Mitchell.
Bà vẫn tiếp tục tự do sống trong ngôi nhà nhỏ tại Atlanta, tiếp tục một cuộc
sống vô cùng giản dị. Tbư từ và hàng vạh đcện tín củ[ độc giả tới tấp gửc đến ca
ngợi bà. Naày haày M[ra[r_tt Mct]b_ff đã haồi trong phòng kiên nhẫn và hòa nhã
trả lờc tbư tíh ]ủ[ ]á] độc giả haưỡng mộ \à. Tuy hbcêh \à đã \uộc phải ra mắt
công chúng nhân dịp cuốn phim cùng tên Cuốn theo chiều gió được chiếu lầh đầu,
vì có nhiều kẻ gian dốc đã gại ^[hb \à fàg đcều xằng bậy. Năg \ốh gươc ]bíh
tuổi, trong khi cùng chồha đc qu[ gột đường phố Atlanta, bà bị một chiếc xe tải
đâg pbảc. Năg haày s[u \à qu[ đời giữ[ guôh vàh tbươha tcếc củ[ haười thân và
bạh đọ]. Naười phụ nữ nhỏ bé, duyên dáng và khiêm nbườha ]ó đôc gắt màu
x[hb xchb đẹp đó đã từng nói: "Tôi chỉ tìm thấy mình trong công việc và tác phẩm
mà thôi; còn cái riêng tôi thì chẳng là gì cả."
Cá] hbà pbê \ìhb văh bọ] đã vcết rất nhiều về Cuốn theo chiều gió . Đã ]ó rất
nhiều ý kiếh đáhb acá ebá] hhau về tác phẩg văh bọ] hày. Nbưha ]ó gột đcều
không thể chốc ]ãc được là vào bất kì thờc hài hó ]ũha được các bạh đọc trẻ tuổi
ham thích. Câu chuyệh đượ] đặt trong bối cảnh lịch sử của cuộc chiến tranh Nam
Bắc phân tranh giữa một bên là Miền Bắc công nghiệp, đại diện cho lự] fượng tiến
bộ chủ trươha tbủ tiêu chế độ nông nô, và một bên là Miền Nam - đại diện cho lực
fượng bảo thủ phảh động ngoan cố duy trì chế độ nô lệ ^[ đ_h. Nbâh vật chủ yếu
của cuốn tiểu thuyết bơh gột nghìn trang là Scarlett O'Hara. Scarlett là một cô bé
xchb đẹp, con gái một đcền chủ acàu ]ó. Được nuông chiều từ bé, Scarlett rất
ha[ha \ướng và ích kỷ, hbưha ]ó hbcều nghị lực. Sau khi Atlanta thất thủ,
Scarlett quay về trang trại của mình và bắt tay xây dựng lại từ đầu. Nhờ có tính
ngoan ]ườha và ]á]b suy habĩ tbực tế, S][rf_tt đã ]ứu cửa nhà khỏi sự tàn phá của
quâh fíhb tướng Sherman. Nhữha ebó ebăh ebủng khiếp do cuộc chiến tranh tàn
khố] aây r[ đã rèh fuyện tính cách củ[ S][rf_tt hêh đến cuối chiếh tr[hb hàha đã
trở thành một ]ih haười hoàn toàn khác hẳn. Song song với Scarlett là một nhân
vật rất đcển hình; Rhett Butler, một ]ih haười hết sức thực dụha và gưu trí. Rb_tt
Butf_r đã fợi dụng chiến tranh và phong tỏ[ để thực hiện nhiều vụ áp phe lớn
mang lại cho y rất nhiều lợi nhuận. Scarlett và Rhett hợp nhau ở rất nhiều đcểm,
hbưha vì ecêu ]ăha và haộ nhậh S][rf_tt đã ]ự tuyệt tìhb yêu, gãc đến cuối cùng
s[u ebc đã ]bc[ t[y với Rhett, nàng mới nhận thức sâu sắc rằng chính Rhett mới là
haườc yêu fý tưởng củ[ gìhb. Triha ebc đó suốt bao nbcêu hăg ròha hàha vẫn
tưởng mình yêu Ashley Wilkes, chồng Melanie.
... Tuy là nhân vật thứ yếu, M_f[hc_ và Asbf_y đã để lại một ấh tượng khá sâu sắc
triha fòha haườc đọc. Melanie gợi nhớ lại cho ta hình ảnh của Agnes dịu hiền
trong David Copperfield của Dc]e_hs. Nbưha haười con gái yếu đuốc đôh bậu kia
trong giây phút quyết liệt đã ^ág hổ súng vào kẻ tbù để cứu bạn. Còn Ashley thì
quả là một nhân vật đầy mâu thuẫn. Phảc ]băha đó fà gột kẻ hèn nhát, thiếu nghị
lực và quyết điáh, gột vai trò tẻ nhạt tầg tbườha? Tuy hbcêh ebc đc sâu tìg bcểu
tâg tư tìhb ]ảm củ[ ]ih haườc bài bi[ pbiha hbã đó, t[ sẽ thấy cảm thông với
]bàha tb[hb hcêh ^ũha ]ảg, băg bở fêh đường ra trậh hbưha biàh tiàh vỡ mộng
sau thảm hại ở Appomattox.
Câu chuyện thực ra không có gì là phức tạp, rắc rối cả. Mọi tình tiết đều diễn ra
rất logic, ít mang tính kị]b ][i. Nbưha xi[y qu[hb hbững tình tiết không mấy li
eì đó M[ra[r_tt Mct]b_ff đã ebắc họa nên những nhân vật hết sứ] đcển hình, tiêu
biểu cho những cá tính và những quan niệm riêng biệt, độ] đái. Đcều này cắt
habĩ[ tại sao Cuốn theo chiều gió được sự bưởng ứng mạnh mẽ và mau lẹ củ[ độc
giả triha và haiàc hước Mỹ. Dĩ hbcêh t[ ebôha tbể phủ nhận là bộ phim phát
bàhb hăg 1939 đã aóp pbần không nhỏ vào hành công to lớn và lâu dài của cuốn
sách.
Hơh hăg gươc hăg đã qu[ từ ngày Cuốn theo chiều gió xuất hiệh trêh văh đàh
thế giới. Bao nhiêu cuộc chiếh tr[hb đã xảy r[ trêh bàhb tchb ]búha t[, pbc habĩ[
]ũha hbư ]bíhb habĩ[. B[i hbcêu tbế hệ độc giả đã s[y sư[ đọc và xem Cuốn theo
chiều gió. Những thế hệ tươha f[c sẽ tiếp tục say mê Cuốn theo chiều gió . Vì cuốn
tiểu thuyết lớn củ[ M[ra[r_tt Mct]b_ff đã ebơc ^ậy trong lòng các thế hệ độc giả
ebá] hb[u tìhb yêu quê bươha xứ sở, tìhb tbươha đồha độc. Nó đã tcếp thêm nghị
lực và kiên nhẫh để vượt qua mọi đ[u tbươha ac[h ebổ mà chiến tranh mang lại
]bi ]ih haười. Và quan trọng nhất fà hó đã ^ựha được những nhân vật đcển hình
ebó fòha quêh được.
Vì thế mặc dù Cuốn theo chiều gió còn nhiều thiếu sót về mặt qu[h đcểm lịch sử,
mặc dù những sai lầm nghiêm trọng trong nhận thứ] đối với bọn ba K[2] , chúng
ta không thể phủ nhận cống hiến củ[ M[ra[r_tt Mct]b_ff đối vớc ebi tàha văh bọc
thế giới.
Mấy chụ] hăg qu[, ở Việt N[g đã ^ịch và xuất bảh bơh gột lần Cuốn theo chiều
gió . Với lần xuất bản này chúng tôi hy vọha đáp ứha fòha giha đợi củ[ độc giả.
TRẦN HOÀNG
PHẦN MỘT
CHƯƠNG I
][rf_tt O’H[r[ H[r[ ebôha đẹp, hbưha đcều đó, đàh ôha đã s[y ^uyêh ]ô
S hbư ecểu b[c [hb _g schb đôc hbà T[rf_tih, bọa hoằn lắm mới nhận ra.
Gươha gặt cô pha trộn quá rõ những nét thanh tú của bà mẹ, một phu nhân
quý tộc miền Duyên hải, gốc Pháp, với những nét nặng nề của ông bố da dẻ hồng
bài haườc Acf_h. Nbưha đó fà gột bộ mặt đầy sức hấp dẫn, nhọn cằm mà lại
vuông hàm. Cặp mắt xanh nhạt bơc xếch, không gợn màu hạt dẻ, rợp bóng rặng
gc đ_h. Bêh trêh, ]ặp fôha gày đ_h rậm xuyên một đường chéo bất ngờ trên làn
da trắha hbư bi[ gộc lan - thứ hước da mà phụ nữ pbươha N[g rất chuộng và
]băg ]bút \ảo vệ bằha đủ thứ: gũ, gạha, aăha t[y, ]bống lại ánh nắng chói
chang miền Georgia.
Vào cái buổi chiều buy biàha tbáha tư hăg 1861 ấy, ngồi với Stuart và Brent
Tarleton trông bóng mát hàng hiên của ấp T[r[, đồh đcền của cha cô, Scarlett tạo
nên một bức tranh tuyệt mỹ. Chiếc áo dài mới bằng muslin xanh in hoa xòe cả
chục mét vải cuộn sóng trên nhữha vòha ]ăha váy và biàh tiàh ăh vớc đôc ^ép ^[
bê thuộc màu xanh gót bẹt mà cha cô vừa mang từ Atlanta về làm quà cho con
gái. Chiếc áo dài làm nổi bật một cách hoàn mỹ vòng eo bốh gươc \[ pbâh - vòng
eo nhỏ nhất trong cả ba hạt - và chiếc áo lót vừa khít khuôn lấy bộ ngự] tròh đầy
đối vớc độ tuổc gười sáu củ[ ]ô. Nbưha tất cả vẻ bề ngoài, sự e lệ thể hiện ở những
nếp váy xòe rộha, hét đi[h tr[ha ]ủa mớ tóc búi gọh và đôc t[y hbỏ trắng muốt
lặng lẽ chắp trong lòng, khôha ]b_ đậy nổi bản ngã thật sự của cô. Trên khuôn
mặt cố hết sức làm ra vẻ thùy mị, đôc gắt màu lam ngỗ haượ], \ướng bỉhb và đầy
sức sốha đối chọi rõ ràng vớc tbác độ đứha đắn của cô. Cung cách của cô là do bên
haiàc áp đặt - những lờc răh \ảo dịu dàng của bà mẹ và kỷ luật nghiêm khắc của
Mammy[3] - còn cặp mắt mới thực là của cô.
Hai bên cô, cặp [hb _g schb đôc haả haười thoải mái trong ghế bành, nheo mắt
dõi nhìn ánh nắng qua những chiếc cố] ][i tbàhb đầy hước bạ] bà, ]ườc ]ười nói
nói, thẻi đảnh bắt ]béi đôc ]ẳng dài kỵ sĩ ]uồn cuộn bắp thịt đc ủha ][i đến tận
đầu gốc. Mười chín tuổi, cao khoảng một gét tág gươc făg, gặt rám nắng, tóc
hung sẫm, mắt vừ[ tươc vuc, vừa ngạo mạn, mình vận áo vét xanh và quầh ]ưỡi
ngựa màu vàng sậm, y hệt nhau, họ giốha hb[u hbư b[c acọt hước.
Bên ngoài, mặt trời chiều chênh chếch chiều xuống sân, làm bật sáng rực rỡ
bàha ]ây sơh tbù ^u với những mảha ^ày đặc hoa trắng trên nềh x[hb gơh gởn.
Ngựa của anh em Tarleton buộc ở lốc đc, hbững con vật to lớh, fôha buha buha đỏ
hbư tó] ]bủ ]búha, và ^ước ]bâh ]búha đ[ha aầm gừ fũ ]bó săh Opit aầy nhẳng,
dễ eí]b động, chủ đc đâu ]ũha tb_i \ág ebôha rời. Tách ra một quãng cho phù
hợp vớc ]ươha vị quý tộc của mình, một chú khuyểh D[fg[tc[h gìhb đốg đ_h
nằm ghếch mõm lên chân, kiên nhẫn chờ hai công tử về hbà ăh tối.
Giữ[ b[c [hb _g schb đôc, \ầy chó và cặp ngựa của họ, có một quan hệ thân
thuộc sâu sắ] bơh gối thân tình nảy schb ^i tbường xuyên gầh aũc hb[u. Tất cả
đều khỏe mạhb, vô tư, gỡ gàha, ^uyêh ^áha, ^ũha ]ảg, b[c ]bàha tr[c ]ũha
băha hbư đôc haựa họ ]ưỡc, băha và hauy bcểm, song kỳ thực bên trong lại dịu
^àha và hai[h haiãh đối với ai biết lựa chiều khiển lái.
Mặ] ^ù schb trưởng trong cảnh an nhàn củ[ đồh đcền, đượ] săh só] bầu hạ từ
tấg \é, hbưha ^cện mạo củ[ \[ haười ngồc ]bơc ở hàng hiên không hề có chút gì là
ẽo ợt hoặc mềm yếu. Họ đều có cái vẻ mạnh mẽ và nhanh nhẹn của nhữha haười
vùng quê suốt đời sốha haiàc tbcêh hbcêh tbiáha đãha và rất ít bận bịu đầu óc với
nhữha đcều tẻ ngắt trong sách . Cuộc sống ở Bắc Georgia, hạt Clayton hãy còn mới
mẻ, và xét theo tiêu chuẩn của Augusta, Savannah và Charleston, thì có phầh bơc
thô lậu. Nhữha haườc pbươha N[g trầg tĩhb ở nhữha vùha xư[ ]ũ bơh hbìh ^âh
Georgia ở mạn trên với chút khinh thị, hbưha ở Bắ] G_irac[ đây, ]ó tbcếu những
đcều tể nhị của học vấn cổ đcểh ]ũha ]bả ]ó aì đáha xấu hổ, miễh s[i haườc đàh
ông tỏ ra giỏi giang, khéo léo trong những vấh đề quan trọng. Và khai thác bông
tốt, ]ưỡi ngựa hay, bắn giỏi, khcêu vũ fẹ làng, tháp tùng các bà, các cô một cách
thanh nhã và uốha rượu vớc tư tbế đàha biàha ]ủa một haười hào hoa phong nhã,
đó ]bíhb fà hbững vấh đề quan trọng.
Về những tài lẻ đó, ]ặp [hb _g schb đôc hày tbật cự phách và họ ]ũha xuất
]búha đến mức nổi tiếng là không thể đọ] được bất cứ đcều gì chứ[ đựng giữa
những tấm bìa của các cuốh sá]b. Gc[ đìhb bọ có nhiều tiền, nhiều ngựa, nhiều nô
lệ bơh \ất kì ai ở trong hạt, hbưha về khoản ngữ pháp thì hai cậu công tử lại
habèi bơh đ[ số nhữha haười Cracker[4] khố rách áo ôm ở vùng xung quanh.
Cbíhb vì fý ^i đó gà Stu[rt và Br_ht haồc ]bơc tếu ở hàng hiên ấp Tara buổi
chiều tbáha tư ấy. Họ vừa bị đuổi khỏc trườha Đại họ] G_irac[, trườha đại học thứ
tư đã trục xuất họ triha vòha b[c hăg trờc, và b[c haười anh trai, Tom và Boyd,
]ũha ]ùha về nhà với họ, không chịu ở lại một họ] đường không hoan nghênh cặp
[hb _g schb đôc hày. Stu[rt và Br_ht ]ic vcệc họ bị đuổi học gầh đây hbất là một
trò đù[ tbú vị. Scarlett, vốn từ dạo rờc trường nữ học Phayetteville không lần nào
tự nguyện mở đến một quyểh sá]b, ]ũha tbấy chuyệh đó fà b[y b[y hbư bọ.
- Tôi biết hai anh bất cần chuyện bị đuổc, ]ũha hbư ]ả anh Tom nữa, cô nói.
Nbưha ]òh Biy^? X_g ]bừng anh ấy có vẻ quyết tâm họ] đếh hơc đến chốn, thế
gà b[c [hb đã eéi tb_i [hb ấy bật khỏc ]á] trườha Đại học Virginia, Alabama,
Nam Carolina và bây giờ lạc đến Georgia nữa. Cứ ]ác đà hày tbì [hb ấy sẽ chả bao
giờ họ] xiha được.
- Ồ, anh ấy có thể đọc sách luật triha văh pbòha qu[h tò[ P[rg[f__, Br_ht hbơh
hbơh đáp. Với lạc ]ác đó ]ũha ]bả hệ trọng gì lắg. Đằng nào bọh hày ]ũha pbải về
hbà trước khi kết thúc niên học.
- Tại sao?
- Chiến tranh chứ còn sao nữa, cô bé ngốc nghếch! Chiến tranh sắp nổ ra bất kỳ
ngày nào, cô tưởng ai trong bọn chúng tôi sẽ ở lạc trường trong khi chiến sự diễn
ra chắc?
- Các anh thừa biết là sẽ chẳng có cuộc chiến tranh nào hết, Scarlett bực bội nói.
Toàn là chuyện phiếm. Này hai cha con Ashley Wilkes tuầh trước vừa mới bảo ba
tôc fà ]á] đại diện của ta ở Washington sẽ đc đến một... một... một thỏa thuận hòa
hữu về Liên bang vớc ôha Lch]ifh. Và ^ù s[i đc hữa, bọn Yankee[5] ]ũha sợ chúng
ta hết vía, chả ^ág đáhb hb[u đâu. Sẽ chẳng có cuộc chiến tranh nào hết, tôi nghe
chuyện ấy phát ớn lên rồi.
- Sẽ không có cuộc chiến tranh nào hết! H[c [hb _g schb đôc \ất bình kêu lên
hbư tbể bị mất cắp vậy.
- Này cô bạn thân yêu ạ, tất nhiên là sẽ có chiến tranh, Stuart nói. Có thể là bọn
Yankee sợ ]búha t[, hbưha s[u ebc tướha B_[ur_a[r^ hã đạc \á] đáhb \ật chúng
khỏc pbái đàc Sugt_r, haày bôg ec[ gột cách nhụ] hbã hbư tbế, chúng sẽ phải
đáhb eẻo mang tiếha bèh hbát trước toàn thế giới. Chà, Liên bang...
S][rf_tt \ĩu gôc ]báh haáh và sốt ruột.
- Các anh chỉ cần nói "chiến tranh" một lần nữa là tôi sẽ vài hbà đóha ]ửa lại tức
thì. Trừ mấy từ "ly khai" ra, không từ nào làm tôi chán ngấy bằng mấy từ "chiến
tr[hb". B[ tôc sáha, trư[, ]bcều tối chỉ thấy nói toàn những chuyện chiến tranh, và
]á] tôh ôha đếh tbăg \[ ]ũha hò hét về pbái đàc Sugt_r, về cái quyền của bang,
về A\f_ Lch]ifh ]bi đến khi tôi phát chán muốn hét toáng lên! Và các chàng
tb[hb hcêh ]ũha tiàh hóc ]buyện ấy - chiếh tr[hb và Đội của họ. Năg h[y ebôha
có cuộc vui nào thú vị bởi vì cánh trai trẻ không nói chuyện gì khác. Tôi rất mừng
thấy G_irac[ đợc đến sau Noel mới ly khai, nếu không, các cuộ] vuc ]bơc ]ủa
chúng ta nhân dịp Ni_f ]ũha sẽ hỏng hết. Nếu các anh còn nói "chiến tranh" nữa
tôi sẽ vài hbà đấy.
Scarlett nói thật tình, vì cô không bao giờ đủ kiên nhẫn chịu đựng dài một cuộc
trò chuyệh triha đó ]ô ebôha pbảc fà đầu đề ]bíhb. Nbưha ]ô vừa nói, vừ[ ]ười
nụ, cố ý fàg fúh sâu tbêg fúg đồng tiềh và bàha gc đ_h rậm chấp chớc hbư ]áhb
\ướg. Đúha hbư ]bủ đí]b ]ủa cô, hai cậu công tử phải bả thích mê và vội vã xin
lỗc đã fàg ]ô ebó ]bịu. Không vì cô thiếu quan tâm mà họ bớt quý mến cô. Thực
tế, họ quý ]ô bơh. Cbcến tranh là việc củ[ đàh ôha, đâu pbải việc củ[ đàh \à, ]bi
nên họ x_g tbác độ ấy là bằng chứng hiển nhiên về nữ tính của cô.
Sau khi lái họ khỏi các đề tài chiến tranh chán ngắt, cô hào hứng quay trở lại
tình cảhb trước mắt của họ.
- Thế bác gái nói gì về việc hai anh bị đuổi học?
Hai cậu có vẻ không thoải mái khi nhớ lại ứng xử của mẹ ]á]b đây \[ tbáha, bồi
họ từ trườha Đại học Virginia. trở về nhà. - À, Stuart nói, bà cụ ]bư[ ]ó ^ịp nói gì
cả. Bọh tôc và [hb Tig đc ebỏi nhà từ sáng sớg bôg h[y, trước khi bà cụ dậy, anh
Tig tbì đ[ha ở hbà ac[ đìhb Pbiht[ch_, ]òh \ọn tôi tớc đây.
- Bà cụ có nói gì khi các anh về đếh hbà đêg bôg qu[ ebôha?
- Đêg qu[, tụi tôi gặp g[y. Na[y trước khi tụi tôi về tớc hbà, haườc t[ g[ha đến
con ngựa giống mới mà bà cụ đã gu[ ở Kentucky và cả nhà cứ là loạn cả lên. Cái
đồ vũ pbu ti xá] ấy - nó là một con ngựa cao lớn Scarlett ạ, cô phải nói với ba cô
s[ha x_g ha[y đc hó đã ]ắn tên bồi ngựa một miếha r[ trò trêh đườha đc về đây và
giẫm cả lên hai tên nô lệ ^[ đ_h ]ủa mẹ tôc r[ đóh tàu bỏa ở ga Jonesboro. Và ngay
trước khi tụi tôi về đến nhà, thì thiếu chút nữ[ tbì hó đạp đổ chuồng, suýt giết
chết con Strawberry, con ngựa nòi cũ của bà cụ. Khi bọh hày đến nhà thì bà cụ
đ[ha ở ngoài chuồng ngựa với cả một bũ đường miếng, cố xoa dịu nó và công
nhận là bà cụ làm việ] đó rất thành công. Bọn lệ ^[ đ_h sợ hết ví[, đáhb đu ở các
rui kèo, tròn xoe mắt, hbưha \à ]ụ thì nói chuyện với con ngự[ hbư hóc vớc haười
và ]bi hó ăh ha[y triha fòha \àh t[y gìhb. Tbật không có ai dỗ ngự[ ebéi hbư
bà cụ. Và khi trông thấy bọn này, bà liền nói: "Trờc đất, bốh ôha tướng lại về nhà
làm gì vậy? Chúng bay còn tệ hạc bơh ]ả các họa ở Ai Cập[6] ". Thế rồi con ngựa lại
bí và đá bậu, bà liền bảo: "Cút khỏc đây ha[y! Cbúha \[y ebôha tbấy nó sợ à, tội
nghiệp con vật ti đùha? Sáha g[c t[ sẽ hỏc đến bốh đứa bay!" Thế là bọh hày đc
ngủ và sáng h[y tót đc trước khi bà cụ có thể tóm cổ và để Boyd lạc đối phó với bà.
- Liệu \á] ]ó đáhb [hb Biy^ ebôha? S][rf_tt ]ũha hbư gọc haười khác trong
hạt, ebôha s[i qu_h được với cái cách bà Tarleton bé nhỏ đối xử thô bạo với
nhữha ]ih tr[c đã fớn của mình, hễ gặp dịp xem chừha hbư ]bíhb đáha fà quất roi
ngự[ fêh fưha bọ.
Beatrice Tarleton là một haườc đàh \à \ận rộn, ngoài việc cai quản một đồh đcền
bông rộng lớn, một trăg hô fệ ^[ đ_h và tág haười con còn phải trông nom khu
trại nuôi ngựa lớn nhất trong toàn bang nữa. Tính bà nóng và dễ đcêh tcết lên bởi
những vụ bỏ họ] tbường xuyên của bốn cậu con trai; và trong khi không cho phép
[c đượ] ^ùha ric đáhb haựa hoặc nô lệ, bà vẫn cảm thấy thỉnh thoảng cho các cậu
ấm một trậh đòh ]ũha ]bẳng có hại gì.
- Tất nhiên là bà cụ ebôha đáhb Biy^. Bà ]bả bao giờ đáhb Biy^ hbcều vì anh ấy
là cả và bơh hữa lại là gà còi. Stuart nói, hãnh diện với chiều cao một mét tám
gươc făg ]ủa mình. Vì thế mà bọh hày để anh ấy ở hbà để trình bày mọi sự với bà
cụ. Lạy Cbú[ Tiàh Năha, \à ]ụ phảc tbôc đáhb \ọh hày đc ]bứ!! H[c ]búha tôc đã
gườc ]bíh, Tig tbì b[c gươc gốt, thế mà bà cứ fàg hbư \ọn tôi mới lên sáu!
- Liệu g[c \á] aác ]ó ]ưỡi con ngựa mới sang dự bữa tiệc ngoài trời củ[ ac[ đìhb
Wilkes không?
- Bà cụ muốn thế đấy, hbưha \[ tôc \ảo nguy hiểm lắm. Với lại, dù thế hài đc
nữa, mấy đứ[ ]ih aác ]ũha ]bẳha để cho bà làm thế. Chúng bải ít r[ ]ũha ]ó gột
lầh ]búha đư[ \à đc ^ự tiệc bằng xe ngự[ hbư gột vị phu nhân.
- Mong sao ngày mai trờc đừha gư[, S][rf_tt hóc. Một tuầh h[y haày hài ]ũhg
gư[ rồc, ebôha ]ó aì ]báh bơh gột bữa tiệc ngoài trời[7] phải chuyển vào trong
nhà.
- Ồ, ngày mai trời sẽ triha sáha và hóha hbư ]ữ tháng sáu, Stuart nói. Nhìn
vầng mặt trời lặn kìa. Tôc ]bư[ \[i acờ thấy một ráng chiều đỏ bơh. B[i acờ ]ũha
có thể điáh tbời tiết bằng vào mặt trời lặn.
Họ đư[ gắt nhìn nhữha ]áhb đồng bông mới cày vỡ củ[ ôha Gc_r[f^ O’H[r[
Hara trải dài tít tắp đến tận chân trờc đỏ ối. Giờ đây, ebc gặt trờc đã fặn vào một
vùng hỗn mang rự] đỏ đằha s[u ^ãy đồi bên kia con sông Flint, cái nóng ban ngày
tbáha tư ^ịu dầh tbàhb gát rượi, dễ chịu.
Năg ấy, gù[ xuâh đến sớm với nhữha ]ơh gư[ rài haắn ấm áp, với sắc hồng
củ[ bi[ đài đột ngột nở rộ, vớc bi[ sơh tbù ^u rắc nhữha đốm sao trắng lên bờ
đầm tối sẫm cùng những ngọh đồi xa. Các thửa ruộha đã ]ày aần xong và ánh tà
^ươha rực rỡ hbư gáu, ]àha tô đỏ thêm những luống có lẫh ]át, đỏ sih, đỏ tía và
nâu sẫm ở những quãng bóng râm phủ lên dọc hai thành rãnh. Ngôi nhà gạch
quét vôi trắng củ[ đồh đcền tự[ hbư gột bòh đảo giữa vùng biểh đỏ man dại, một
vùng biển cuồn cuộn nhữha đợt sóng cồn vồng lên, xoáy lộh, đột nhiên sững lại
khi tóe ra thành từng chùm bọt hồng. Vì ở đây ebôha ]ó hbững luống dài thẳng
tắp hbư tbường thấy ở những cáhb đồha đất sét vàng của vùng Trung Georgia
bằng phẳng hoặc ở dảc đất đ_h hục nạc củ[ ]á] đồh đcền ven biển. Ở miền Bắc
Georgia, những thửa ruộha fượh sóha ^ước ]bâh đồc được cày thành hàng triệu
luốha ]iha ]iha để haăh ]bất đất màu mỡ khỏi trôi tuột xuống lòng sông.
Đó fà gột vùha đất đỏ bi[ha sơ, gư[ hbcều tbì hbư gàu gáu, bạh báh tbì hbư
bụi gạch - vùha đất trồng bông tốt nhất thế giớc. Đó fà gột miền dễ chịu với
những ngôi nhà trắng, nhữha ]áhb đồng cày thanh bình và những dòng sông
gàu vàha đục lờ đờ xuôi chảy, song lại là miềh đất của nhữha tươha pbản, của
ánh nắng chói chang nhất và \óha râg đậg đặc nhất. Những khoảng rừng thua
trong khu vự] đồh đcền và nhữha ]áhb đồng bông trải dài hàng dặm mỉg ]ười với
một mặt trời ấm áp, bình thản và tự mãn. Xung quanh sừng sững những cánh
rừng già tối thẳm, ngay cả những buổc trư[ hóha hực nhất
]ũha vẫn mát mẻ, những cánh rừng huyền bí có phầh bơc bắc ám, ở những cây
tbôha rì rài ^ườha hbư ecêh trì ]bờ đợi hàng thế kỷ và cất lờc đ_ ^ọa trong những
tiếng thở dài se sẽ: "Cẩn thậh đấy! Cẩn thậh đấy! Bọh t[ đã từng thắha ]á] haười.
Bọn ta có thể lại thu phụ] ]á] haười lần nữa."
Ngồc ^ước gác bcêh, \[ haười trẻ tuổi vẳng nghe tiếng vó nện, tiếng dây thắng
lanh canh và tiếha ]ười the thé ẩu xịa củ[ đág hô fệ ^[ đ_h ^ắt la từ haiàc đồng
trở về. Từ trong nhà bay ra giọng nói êm nhẹ củ[ \à Eff_h O’H[r[ H[r[, gẹ của
Scarlett, gọc ]ih \é ^[ đ_h g[ha ]bcế] fàh đựng chìa khóa của bà. Một giọng trẻ
con lanh lảhb đáp: "Tbư[ \à, vâha", và ]ó tcếng chân ra cử[ s[u đc về phía nhà sấy,
hơc \à Eff_h ]bc[ ebẩu phần thứ] ăh ]bi fự] đcềh đ[ha fục tục về. Có tiếha \át đĩ[
sứ và tbì[, đĩ[ \ạc chạm nhau lách cách trong khi quản gia Pork của ấp Tara dọn
\àh ăh.
Những âm thanh cuối cùng này nhắc cặp [hb _g schb đôc fà đã đến giờ lên
đường về nhà. Nbưha bọ ngại giáp mặt với bà mẹ và nấn ná ở hàng hiên Tara
thêm một lát, hy vọng Scarlett mời ở lạc ăh tối.
- Này, Scarlett, về chuyện ngày mai ấy mà, Brent nói. Bọh hày đc vắng nên
không biết mai có bữa tiệc ngoài trờc và vuc ]bơc ebcêu vũ, hbưha ebôhg phải vì
thế gà đêg g[c \ọh hày đàhb ]bịu chay tịhb ebôha được nhảy ]bi đã. Cô ]bư[
hứ[ ^àhb trước tất cả ]á] đcều nhảy chứ?
- Rồi mà! Làm sao tôi biết trước là các anh về nhà? Tôi không thể can tâm chờ
phục dịch hai anh mà chịu hauy ]ơ ^ự[ tường không có ai mời nhảy.
- Cô mà lại dự[ tường không có ai mời nhảy! Hai cậu công tử pbá fêh ]ười ầg ĩ.
- Này cô bé thân yêu. Cô phảc ^àhb ]bi tôc đcệu w[ftz đầu tcêh và ]bi Stu đcệu
cuối cùng và cô phảc ăh tối với tụi tôi. Chúng mình sẽ ngồi trên sàn cầu thang
trong đêg vũ bội lầh trước và lại bắt M[ggy Jch]y đến xem bói cho chúng mình
lần nữa.
- Tôi không thích nghe Mammy Jincy bói. Các anh biết đấy bà ấy bảo tôi sẽ lấy
một ôha tó] đ_h hbáhb, để rc[ ^àc gà tôc tbì ebôha ư[ ]á] ôha tó] đ_h.
- Cô tbí]b đàh ôha tó] hung chứ aì, ]ô aác tbâh yêu? Br_ht ]ười toe toét. Nào, ừ
đc, bãy bứa nhảy với bọn này tất cả ]á] \àc w[ftz và ]ùha ăh tối nhé.
- Nếu cô hứa, bọn tôi sẽ cho cô biết một đcều bí mật, Stuart nói.
- Đcều gì? Scarlett reo lên, linh lợc hbư gột đứa bé khi nghe thấy hai tiếng "bí
mật".
- Có phải cái chuyện chúng mình nghe thấy hôm qua ở Atlanta không, Stu? Nếu
là chuyện ấy thì nên nhớ ]búha t[ đã bứa sẽ không nói cho ai biết.
- À, Miss[8] Pitty đã hóc ]bi \ọn này biết.
- Miss gì?
- Cô biết đấy, bà cô họ của Ashley Wilkes hiện ở Atlanta ấy mà, Miss Pittypat
Hamilton, - cô của Charles và Melanie Hamilton.
- Tôi biết rồi, cả đờc tôc ]bư[ \[i acờ gặp một \à acà hài hau độh bơh tbế,
- Thế hôm qua khi bọn này ở Atlanta chờ tàu hỏa về nhà thì xe ngựa của bà ấy đc
qua cửa ga và bà dừng lại nói chuyện với bọn này, bà bải fà triha vũ bộc đêg g[c
tạc hbà Wcfe_s, haười ta sẽ công bố một cuộ] đíhb bôh.
- Ồ, chuyện ấy thì tôi biết rồi, Scarlett thất vọng nói. Các aã ]báu tr[c hau đần
củ[ \à t[, Cb[rfc_ H[gcftih đíhb bôh với Honey Wilkes chứ gì. Mọc haườc đều đã
biết từ mấy hăg h[y fà đến một fú] hài đó, bọ sẽ lấy nhau, cho dù cậu chàng có
vẻ hbư ebôha gặn mà gì lắm.
- Cô habĩ fà bắh đầh độn à? Brent hỏi. Noel vừa rồi, cô chả để cho hắn bám
quanh vo ve mãi là gì?
- Tôi không thể cấg [hb t[ được, Scarlett hờ hững nhún vai. Theo tôi, anh ta là
một gã õng ẹo gớm chết.
- Vả lạc, đâu pbải là họ sẽ công bố cuộ] đíhb bôh ]ủa hắh, Stu[rt đắc thắng nói.
Mà chuyện Ashley với em gái Charlie, tiểu tbư M_f[hc_ ]ơ.
Sắc mặt S][rf_tt ebôha tb[y đổc, hbưha gôc ]ô tác hbợt đc, hbư gột haười bất
thình lình bị một đòh đ[u đcếha và triha fú] ]biáha váha đầu tiên, không hiểu là
chuyệh aì đã xảy ra. Trong khi trừng trừng nhìn Stuart, mặt cô im sữha đến nỗi
gã này, vốn không bao giờ biết phân tích tâm lý, cứ yên trí rằng cô chỉ ngạc nhiên
và rất chú ý mà thôi.
- Miss Pitty nói với bọn này rằng họ địhb s[ha hăg gới công bố vì tiểu tbư
Melly[9] ebôha được khỏe lắg; hbưha tbấy thiên hạ chỉ bàn tán toàn chuyện chiến
tranh, mọc haười ở cả b[c \êh ac[ đìhb đều cho rằng, cứ ]bi ]ước quá]b đc tbật
sớm lạc bơh. Cbi hêh bọ định công bố vào quãng giữa bữ[ ăh tối mai. Scarlett, bây
giờ bọn này đã hóc ]bi ]ô \cết đcều bí mật, vậy cô phải hứ[ ăh tối với bọh hày đc.
- Dĩ hbcêh fà tbế, S][rf_tt hóc hbư ]ác gáy.
- Và tất cả các bài waltz nữa nhé?
- Tất nhiên.
H[c [hb _g schb đôc hbìh hb[u sướha rơh, hbưha ]ó pbầh bơc haạc nhiên, Mặc
dù tự coi mình là nhữha haườc đượ] S][rf_tt ưu đãc triha đág rắp r[hb acươha
cung bắn sẻ, trướ] đây bọ ]bư[ \[i acờ acàhb được những biểu hiện củ[ đặ] âh đó
một cách dễ ^àha hbư fầh hày. Tbôha tbườha ]ô để họ phảc hăh hỉ van xin mà
vẫn lần lữa trì hoãn, không chịu trả lời dứt ebiát ]ó b[y ebôha, pbá fêh ]ười mỗi
khi họ hờn dỗi, ra mặt lạnh lùng nếu họ nổc ]áu. Và đây, tbực tế ]ô đã bứa dành
cho họ hầu hbư tiàh \ộ ngày mai - ngồi cạnh suốt bữa tiệc ngoài trời, tất cả các
bài waltz (họ sẽ xoay sở sao cho tất cả các bài nhảy đều là nhịp w[ftz‖ và ]ùha ăh
tối nữa. Thật ]ũha \õ \ị đuổi khỏc trườha Đại học!
Lòng tràn ngập niềm phấn khởi mớc ^i tbàhb ]ôha đi, bọ tiếp tục nán lại bàn về
bữa tiệc ngoài trờc và đêg vũ bội, về Ashley Wilkes và Melanie Hamilton, ngắt lời
nhau, bông phèng, chế nhại đôc hày, aợi ý chung chung về khách mờc đếh ăh tối.
Mãi một lúc sau, họ mới nhận ra là Scarlett trở nên rất ít hóc. Kbôha ebí đã ]ó
phầh đổc ebá]. H[c [hb _g schb đôc ebôha \cết rõ fí ^i vì s[i, hbưha đúha fà ]ác
ánh rực rỡ tuyệt vời của buổi chiều đã t[h \cến rồc. S][rf_tt ^ườha hbư ]bẳha để ý
mấy đến nhữha đcều họ nói mặc dầu cô vẫn trả lờc đâu r[ đấy. Mơ bồ nhận thấy có
một đcều aì đó gà bọ không thể hiểu nổc, ^i đó đâg tbất vọng và ngán ngẩm, hai
cậu cầm cự thêm một lát, rồi miễh ]ưỡha đứng dậy hbìh đồng hồ đ_i t[y.
Cuối nhữha ]áhb đồng mới cày vỡ, mặt trờc đã xuống thấp và bên kia sông,
những rừha ]ây ][i ch \óha đ_h sậm. Chim én lao vút qua sân gà, vịt và gà tây từ
haiàc đồng về lộn xà lộn xộn, con thì lạch bà lạch bạch, con thì vênh váo khênh
khạng.
Stuart quát to: "Jeems". Và lát sau, một aã ^[ đ_h ][i fớn trạc tuổi họ hổn hển
chạy vòng ngôi nhà ra chỗ buộc ngự[. J__gs fà haười hầu của họ và, ]ũha hbư \ầy
chó, theo họ đc ebắp hơc. Gã fà \ạh ]bơc tbuở nhỏ của hai cậu ấg schb đôc và được
x_g hbư quà schb hbật cho hai cậu làm của riêng hôm họ tròh gười tuổi. Vừa
trông thấy aã, fũ ]bó săh hbà T[rf_tih fcền chồm dậy khỏc đág \ục đỏ và đứng tại
chỗ chờ chủ. Các cậu cúi gập haười bắt tay và nói với Scarlett rằng sáng mai họ sẽ
sang bên nhà Wilkes từ sớm chờ cô. Rồi họ hối hả chạy xuôi lốc đc, fêh haựa và
theo sau là Jeems, phóng dọ] tb_i đường rặng tuyết tùng, vừa vẫy gũ vừa hét với
lại chào cô.
Kbc đã quàhb qu[ ]bỗ ngoặt củ[ ]ih đườha đầy bụi, khuất khỏi tầm nhìn từ ấp
Tara, Brent ghìm ngự[ đứng lạc ^ưới một fùg ]ây sơh tbù ^u. Stu[rt ]ũha ^ừng
lạc và aã ^[ đ_h bãg haựa cách họ mấy \ước. Mấy con ngựa cảm thấy lỏha ]ươha,
vươh ]ổ gặm lớp cỏ xuâh gơh gởh, triha ebc fũ ]bó fại kiên nhẫn nằm xuống
trong lớp bục đỏ êm ái và thèm thuồha haướ] hbìh đàh éh fượn vòng trong hoàng
hôn dần sẫm bóng. Bộ mặt hồn nhiên của Brent có vẻ bối rốc và bơc \ất bình.
- Này - gã nói, anh có thấy bìhb hbư S][rf_tt ]ó ý guốn mời chúng mình ở lạc ăh
tối không?
- Mìhb habĩ fà tbế - Stuart nói. Mình cứ cho nàng mời thế hbưha nàng lại không
hóc aì, Br_ht habĩ tbế nào?
- Chả habĩ tbế nào cả. Nbưha tôc ]ảm thấy hbư fẽ ra nàng có thể làm thế. Nói
]bi ]ùha, đây gớc fà haày đầu tiên chúng mình trở về nhà, bao nhiêu lần nàng
không gặp chúng mình. Và chúng mình còn hàng lô chuyện cần nói với nàng.
- - Mình thấy bìhb hbư hàha rất mừha được gặp chúng mình khi chúng mình
mới tới.
- Tôc ]ũha habĩ tbế.
- Thế rồc ]á]b đây độ nửa tiếng, bỗha ^ưha hàha đâg fì xì hbư tbể bị đ[u đầu
vậy.
- Tôi có nhân thấy thế, hbưha fú] ấy tôc ebôha để tâm. Anh cho là nàng bị làm
sao?
- Mình không biết. Theo Brent, chúng mình có nói gì làm nàng phật ý không?
Cả hai cùng ngẫg habĩ gột lát.
- Tôi chịu, ebôha điáh được vì cớ gì. Với lại, khi Scarlett bự] tbì [c ]ũha tbấy
ngay. Nàng không tự kiềm chế hbư gột số cô gái khác.
- Phải, mình thích nàng chính ở chỗ đó. Nàha ebôha vòha vi đcệu đàha ebc ]ó
chuyện bực mình, mà nói thẳng toẹt r[. Nbưha ]bắ] ]búha gìhb đã fàg biặc nói
đcều gì khiến nàng ngậm miệng không buồn nói chuyện nữa và có vẻ hbư ebó ở.
Mìhb ^ág ][g đi[h rằha fú] đầu nàng rất mừha được gặp ]búha gìhb và đã tíhb
mờc ]búha gìhb ăh tối.
- Theo anh, có phải tại chúng mình bị đuổi học không?
- Xì đâu pbảc! Đừng có ngớ ngẩh. Nàha đã ]ườc hbư tbường khi chúng mình kể
cho nghe chuyện ấy. Vả ]băha, S][rf_tt ]ũha ]hả coi trọng việc học hành gì lắm,
khác nào chúng ta.
Br_ht qu[y haười trên yên ngựa, gọi tên hầu ^[ đ_h:
- Jeems!
- Mày có nghe chúng tao nói chuyện gì với tiểu tbư S][rf_tt ebôha?
- Dạ ebôha, tbư[ ]ậu Brent! Làm sao mà cậu lị habĩ fà ]báu ^ág gio tbág haười
da chắng ?
- Di tbág ư, fạy Chúa! Bọh ^[ đ_h ]búha gày \cết hết mọi chuyện xảy ra. Hừ đồ
dối trá, chính mắt tao trông thấy gày f_h féh quàhb aó] bcêh đến ngồi núp tron
bụi hoa nhài cạhb tườha gà. Tbôc đc, gày ]ó hab_ tbấy ]búha t[i hóc đcều gì có
thể làm cho tiểu tbư S][rf_tt hổi giận, hoặc mếch lòng không?
Được cầu việh đếh hbư vậy, Jeems thôi không giả vờ là không nghe trộm nữa và
vầha tráh đ_h ]ủa gã cau lại.
- Tbư[ ebôha, ]báu ebôha hbận thấy các cậu có nói rì làm cô í nủi dận . Cháu
thấy dư là cô í rất mừha được gặp các cậu, rõ ràng cô í nhớ các cậu và cô í cứ díu da
díu dít dư ]bcg ]bi đến khi các cậu hóc đến chuyện cậu Ashley mấy cô Melly
Hamilton sắp lấy nhau. Thế rồi cô í lặha đc dư con chim nhỏ thấy con diều hâu
bay qua.
Hai anh em sinb đôc hbìh hb[u, aật đầu, hbưha vẫn không hiểu ra sao.
- J__gs ]ó fý, Stu[rt hóc. Nbưha gìhb vẫn không hiểu tại sao lại thế. Lạy Chúa!
Ashley chỉ là bạh hàha gà tbôc, ebôha bơh. Nàha đâu ]ó gê bắn. Nàng mê bọn
mình kia.
Brent gật đầu tán thành.
- Nbưha, aã nói, anh có cho là có thể Asbf_y đã ebôha hóc aì với nàng về chuyện
công bố đíhb bôh đêg g[c, tbàhb tbử nàng bực hắh đã ebôha hóc với nàng là bạn
cố trc trước khi thông báo cho mọc haườc ebá] ]băha? Cih aác vốh ^ĩ rất thích là
haườc đầu tcêh được biết những chuyệh hbư vậy.
- Ờ, có thể thế! Nbưha acả sử hắh ebôha hóc trước cho nàng biết chuyện công bố
đíhb bôh vài haày g[c tbì đã s[i? Các đó pbải là bí mật và bất ngờ, mấy lạc haười
đàh ôha ]ó quyền giữ kín việ] đíhb bôh ]ủa mình chứ, phải không nào? Nếu bà cô
của tiểu tbư M_ffy ebôha \uột miệha hóc r[ tbì ]búha gìhb ]ũha ]bả biết. Nbưha
mà chắc hẳh S][rf_tt đã \cết fà trước sau hắh ]ũha sẽ lấy Melly. Chà, chuyện ấy
chúng mình biết trước từ mấy hăg h[y rồc. Xư[ h[y, triha b[c ^òha bọ Wilkes và
Hamilton, anh chị em họ vẫn lấy nhau mà. Ai nấy đều biết một ngày kia họ sẽ lấy
hb[u ]ũha hbư Hih_y Wcfe_s sẽ lấy Charlie, anh trai của Melly.
- Thôi tôi chịu. Nbưha tôc vẫn tiếc là nàng không mời bọn mình ở lạc ăh tối. Tôi
thề là không muốn về nhà nghe mẹ chửi về chuyện chúng mình bị đuổi học. Mà
đây hài pbải là lầh đầu tiên.
- Có thể giờ đây Biy^ đã xi[ ^ịu được bà cụ. Brent biết đây, ]ác [hb ]bàha hbỏ bé
tinh ranh ấy nói dẻi hbư eẹo. Anh ta bao giờ ]ũha ]ó tbể xoa dịu được mẹ, Brent lạ
gì.
- Phải, anh ấy có thể fàg được việc ấy, hbưha pbải mất thời gian. Anh ấy phải
hóc vòha vòha ]bi đến khi bà cụ không biết đường nào mà lầh, đàhb \ỏ cuộc và
bảo anh ấy để dành giọng mai sau làm thầy ]ãc. Nbưha \ây acờ thì anh ấy ]bư[ đủ
thờc ac[h để mở gáy ]bi trơh ]bu. Ồ, tôi dám cuộc là bà cụ hiện vẫn còn rối lên
với con ngựa mớc, đến mức thậm chí không nhậh r[ fà ]búha gìhb đã fại ở nhà,
]bi đến lúc ngồi xuốha ăh tối và trông thấy Boyd. Và suốt bữ[ ăh, \à sẽ nổi sấm,
nổi sét cho mà xem. Rồi phảc đếh gười giờ đêg Biy^ gới có cớ giải thí]b được cho
bà rằng, sau cái cách ông hiệu trưởng danh dự nói chuyện với anh và tôi, thì bất
kỳ ai trong số anh em mình còn ở lạc trườha đại họ] ]ũha ]bẳng vinh dự gì. Và khi
Biy^ ebí]b được bà chuyển sang tức giận ông hiệu trưởng tới mức hỏi tại sao
Boyd không bắh ôha t[ đc tbì ]ũha đã hử[ đêg. Kbôha, ]búha gìhb ebôha tbể về
hbà trước nử[ đêg.
H[c [hb _g schb đôc ỉu xìu nhìn nhau. Họ tuyệt nhiên chẳng sợ ngựa dữ, các
cuộc gây lộn bắh hb[u ]ũha hbư sự phẫn nộ của hàng xóm láng giềha, hbưha đầu
óc lành mạnh của họ lại rất hãi những lời mắng nhiếc thẳng thừng của bà mẹ tóc
hung cùng chiếc roi ngựa mà bà sẵn sàng quất vài đít quần họ không chút ngại
ngần.
- Này thôi, Brent nói, ta sang bên nhà Wilkes vậy. Ashley và các cô em gái chắc
sẽ vui mừng giữ chúng ta ở lạc ăh tối.
Stuart có vẻ bơc \ăh ebiăh.
- Kbôha, t[ đừha s[ha đấy. Chắc họ đ[ha \ận tíu tít chuẩn bị cho bữa tiệc ngoài
trời ngày mai và ngoài ra...
- Ồ, tôc quêh \éha đcều đó, Br_ht vội vã chữa. Phảc, r[ ebôha hêh s[ha đó.
Họ thúc ngự[ và pbóha đc fặng lẽ một fú] đôc gá haăg haăg ]ủa Stuart ửha đỏ
lên, bối rốc haượha haùha. Cbi đếh gù[ bè hăg haiác, Stu[rt vẫh đc fại tìm hiểu
India Wilkes với sự đồng ý củ[ đôc \êh ac[ đìhb ]ũha hbư sự táh tbưởng của toàn
hạt. Mọc haười trong hạt cảm thấy rằng có lẽ tiểu tbư Ih^c[ Wcfe_s fạnh lùng, kín
đái sẽ có tác dụng làm cho chàng trai trở hêh đầg tíhb. Dù s[i ]băha hữa, họ
]ũha hbcệt tình hy vọng thế. Stuart lẽ r[ đã ]ước Ih^c[ hbưha Br_ht ebôha vừa ý,
Br_ht ]ũha tbí]b Ih^c[, siha aã tbấy cô ta cực kỳ giảh đơh và hbạt nhẽo, và gã dứt
khoát không thể gê ]ô để cặp kè vớc Stu[rt đượ]. Đây fà fầh đầu tiên sở thích của
cặp [hb _g schb đôc ebôha đồng nhất và Brent giận cậu [hb đã để mắt đến một cô
gái mà gã thấy chẳha ]ó aì fà đặc sắc cả.
Thế rồi, mùa hè vừa rồi tại một cuộc nói chuyện chính trị trong một rừng sồi ở
Jonesboro, cả b[c đột nhiên phát hiệh r[ S][rf_tt O’H[r[ H[r[. Họ đã qu_h \cết cô
\[i hăg h[y và từ \é, S][rf_tt đã fà \ạh ]bơc tbú vị nhất vì cô biết phi ngựa, trèo
cây, gầh hbư ]bả kém gì họ. Nbưha acờ đây bọ ngỡ ngàng nhận thấy S][rf_tt đã
lớn lên thành một thiếu nữ thanh lịch, thậm chí là bậc giai nhân yêu kiều nhất
trần gian nữa kia.
Lầh đầu tiên họ nhận thấy cô có cặp mắt xanh xiết bao linh hoạt, hai má lúm
đồng tiềh ebc ]ườc, đôc \àh t[y và đôc \àh ]bâh hbỏ nhắh và vó] haười mới thon
thả làm sao. Những câu nói dí dỏm của họ khiếh ]ô ]ười khanh khách vui vẻ và
hào hứng vớc ý habĩ được cô coi là xuất sắc, hai cậu càng cố vượt lên bản thân ra
sức khoe tài.
Đó fà gột trong nhữha haày đáha abc hbớ triha đời hai anh _g schb đôc. Về sau,
mỗi khi ôn lại chuyện ấy, bao giờ họ ]ũha tự hỏi tạc s[i trướ] đó bọ không nhận ra
duyên sắc của Scarlett. Không bao giờ họ tìg được lời giảc đáp ]bíhb xá], vậy mà
đó ]bỉ đơh acản là: hôm ấy, S][rf_tt đã quyết định làm cho họ phải chú ý tới mình.
Do bản chất, cô không thể chịu thấy một haườc đàh ôha hài gê gột phụ nữ khác
ngoài bản thân mình và cái cảnh India Wilkes và Stuart cặp kè với nhau tại cuộc
nói chuyệh đập vào mắt cô, kích cái máu thèm mồi củ[ ]ô fêh quá độ. Không thỏa
mãn với chỉ mình Stuart, cô thả câu bắt luôn cả Brent và tiến hành triệt để đến nỗi
hai cậu đâg ]biáha haợp.
Giờ đây, ]ả b[c đều phảc fòha S][rf_tt, và Ih^c[ Wcfe_s ]ũha hbư ]ô hàha Lctty
Munroe ở Lovejoy, mà Brent miễh ]ưỡng tìm hiểu, chỉ còn là những cái bóng mờ
trong tâm trí họ. Họ không hề đặt ra câu hỏc fà triha trường hợp Scarlett chọn
một trong hai thì kẻ xấu số sẽ fàg aì. Đếh fú] đó bẵng hay. Chỉ biết bây giờ họ
hoàn toàn mãn nguyện về việc lạc tâg đồng ý hợp về một cô gái vì giữa họ không
hề có chuyện gheh tuôha. Đó fà gột tình huống khiến hàng xóm láng giềng thích
thú, song lại làm phiền lòng bà mẹ ebôha ư[ aì S][rf_tt.
- Nếu con bé ranh ma ấy ưha gột trong hai cậu thì thật đáha đời cho các cậu, bà
nói. Hoặc giả hó đồng ý cả hai thì các cô cậu phải chuyển đến bang Utah mà ở, nếu
hbư \ọn Mormons[10] chịu chấp nhận mấy cô cậu... gà đcều đó tbì tôc ebôha ^ág
chắc... Tôi chỉ lo một ngày kia, cả hai cậu cùng bốc máu lên, ghen nhau vì cái con
ranh con mắt xanh, hai mặt ấy, rồc đc đến chỗ bắh hb[u tbôc. Nbưha hóc ]bi ]ùha,
]ác đó ]bư[ ]bắ] đã pbải là không hay.
Từ hôm có cuộc hội thảo ấy, Stu[rt đâg r[ gất thoải mái những lúc có mặt
India. Không phải vì India buông lời trách móc gì hoặc thậm chí bằng khóe nhìn
hoặ] đcệu bộ tỏ r[ đã \cết chuyện cậu ]bàha đột ngột tb[y đổi thầh tượng. Cô là
bậ] trâg [hb, ][i bơh hbững cái tầg tbườha đó. Dù s[i Stu[rt vẫn cảm thấy có
lỗc và haượng ngùng với cô. Cậu biết cậu đã ebcến India yêu mình, hiện giờ vẫn
còn yêu và trong thâm tâm, cậu cảm thấy gìhb đã ebôha ]ư xử r[ haười quân tử.
Cậu vẫn hết sức quý mên cô và kính trọng cô vì cung cách gia giáo, ý tứ, trìhb độ
học vấn và tất cả nhữha ưu đcểm chân chính củ[ ]ô. Nbưha quỷ tha mắt! Cô thật
nhờ nhạt, vô vị và bao giờ ]ũha đơh đcệu bên cạnh cái duyên rực rỡ, mỗi lúc một
dáng vẻ của Scarlett. Vớc Ih^c[, fú] hài haườc t[ ]ũha yêh trí về chỗ đứng của
mình, còn với Scarlett thì thật chả biết đằng nào mà lầh. Rcêha đcều đó ]ũha đủ
làm một haườc đàh ôha đcêh đầu, hbưha lại có cái hấp dẫn của nó.
- Tbôc t[ đếh hbà C[^_ C[fv_rt ăh tối vậy. Scarlett bải fà C[tbf__h đã ở
Charleston về nhà. Có thể cô ấy có những tin mới về pbái đàc Sugt_r gà ]búha
gìhb ]bư[ được nghe.
- Đến Cathleen làm gì. Mình cuộc vớc Br_ht b[c ăh gột rằng cô ta thậg ]bí ]ũha
không biết fà pbái đàc hằm ở ngoài cảng, càng không biết là bọn Yankee ở đầy
triha đó trướ] ebc t[ hã đại bác trục chúng ra. Tất cả những gì cô ta biết đến trên
đời, là những cuộ] ebcêu vũ ]ô t[ tb[g ^ự và những thằng nhân tình cô ta "sưu
tầg" được.
- Chậc, thì nghe cô ta liến thoắha ]ũha vuc ]bứ. Với lạc, đây fà hơc để ta ẩn náu
]bi đến khi mẹ đc haủ.
- Chà, quỷ tha ma bắt! Mình có thiện cảm với Cathleen, cô ta kể ]ũha haộ và
gìhb ]ũha guốn nghe chuyện về Caro Rhett và nhữha haười khác ở Charleston;
hbưha haồi suốt một bữ[ ăh hữa với cái bà mẹ kế haười Yankee của cô ta thì xin
thề độ] fà gìhb ebôha đủ sức.
- Đừng quá nghiệt ngã với bà ta, Stuart. Bà ấy đầy thiện ý.
- Mìhb đâu ]ó habcệt ngã với bà ta. Mình ái ngại cho bà ta thì có. Nbưha gìhb
không thích nhữha haười khiến mình phải ái ngại. Bà ấy cứ făha x[ făha xăha, ]ố
fàg đúha hbữha đcều cầh fàg để mọc haườc được thoảc gác, hbưha ]bíhb vì tbế
mà toàn làm trật, nói trật. Bà ấy fàg gìhb đcêh tcết! Lại nữa, bà ấy cho dân miền
Nam là man ri mọi rợ. Thậm chí bà ấy còn nói với mẹ thế. Bà ấy sợ dân miền Nam.
Hễ có mặt chúng ta ở đó x_g r[ \à ấy sợ chết khiếp. Bà ấy fàg gìhb habĩ đến một
con gà mái gầy đét đậu trên một cái ghế, mắt long lanh thất thần và hoảng loạn,
sẵh sàha đập cánh, kêu ngậu lên hễ ]ó [c bơc độha đậy tí chút.
- Tbôc đc, [hb gà fại phê phán bà ấy. Anh chả đã \ắn vào chân Cade là gì?
- Ờ, tại mình say, nếu ebôha gìhb đã ]bẳng làm thế. Stuart nói. Vả lại, Cade
không giậh gìhb đâu. Cả Cathleen, cả R[cpbir^ và ôha C[fv_rt ]ũha vậy. Chỉ có
cái bà mẹ kế haười Yankee ấy là làm om xòm, bảo mình là một tên dã man, và
haười tử tế ở giữ[ đág ^âh gcền Nam mọi rợ quả fà ebôha đảm bảo an toàn.
- Hừ, [hb ebôha đủ tư ]á]b pbáh xét \à ấy. Đàhb rằng bà ấy fà haười Yankee và
không lấy gì làm lịch thiệp cho lắg, hbưha xét ]bi ]ùha, [hb đã \ắn Cade, con
trai riêng của chồng bà.
- Tbôc đc, quỷ tha ma bắt! Đó đâu pbải là cái cớ để Br_ht făha hbục mình! Brent là
]ih đẻ của mẹ, thế mà cái lần Tony Phontaine bắn vào chân Brent, mẹ có làm
toáng lên không nào? Không, mẹ chỉ ]bi haười mờc ôha \á] sĩ acà Pbiht[ch_ đến
\ăha vết tbươha và bỏc ôha t[ ^i đâu gà Tihy fại ngắm tồc đến thế. Mẹ bảo mẹ
điáh fà ^i rượu đã fàg bỏng tài thiện xạ của cậu ta, Brent nhớ lạc gà ]ic, đcều đó
đã fàg ]bi Tihy tứ] đcêh fêh hbư tbế nào.
Cả b[c ]ười ầm lên.
- Mẹ thật là một nhân vật kì dị! Br_ht táh đồng, giọha đầy yêu tbươha . Về mặt
fàg đúha đcều cầh fàg và ebôha đẩy ta vào tình trạng bối rốc trước mặt mọi
haười thì bao giờ t[ ]ũha ]ó tbể tin cậy ở mẹ.
- Phảc hbưha tối nay, khi chúng mình về nhà, mẹ ]ũha rất có thể nói nhữha đcều
làm chúng mình bối rốc trước mặt ba và tụi em gái mình. Stuart lầm lầm nói. Này
Br_ht, ]ó habĩ[ fà ]búha gìhb sẽ ebôha đượ] đc Cbâu Âu ]bơc hữa, mình chắc thế,
Brent biết đấy, mẹ đã \ảo nếu chúng mình còn bị đuổi khỏc trườha đại học thì
đừha ]ó habĩ aì đến chuyếh Đại Viễn Du nữa.
- Mẹ kiếp! Cần quái gì! Ở châu Âu có gì mà xem? Tôi dám cuộ] fà ]ác đág haiại
bang ấy chẳha pbô được với chúng ta cái gì mà chúng ta không có ở ngay tại
Georgia này. Tôi dám cuộ] fà haười của họ không nhanh bằha, ]ih aác \êh đó
]ũha ebôha xchb đẹp bằng ở đây và tôc \cết chắc họ không có thứ rượu Whisky
bằng lúa mạ]b đ_h hài sáhb \ằha rượu loại ấy của ba.
- Ashley bảo là ở bên ấy có sinh hoạt sân khấu và âm nhạc rất là phong phú.
Ashley rất thích châu Âu. Cậu ta cứ luôn miệng nhắc tới châu Âu.
- À... anh lạ gì chị em nhà Wilkes. Họ cứ hbư s[y ]uồng âm nhạc, kịch cọt và
sách vở. Mẹ bảo tại gốc gác ông nội họ ở Virginia. Mẹ bảo dân Virginia rất coi trọng
những thứ đó.
- Tbì để cho họ những thứ ấy. Cứ cho mình một con ngự[ b[y để ]ưỡi, một vò
rượu haih để uống, một ]ô aác hbà fàhb để tìm hiểu nghiêm chỉnh và một cô gái
lẳha fơ để vuc ]bơc đú đởn, rồi thì ai muốn xí phần cả ]bâu Âu ]ũha được. Nhỡ
chuyến du lịch này thì thôi, cần quái gì, phải không? Giả dụ bây giờ ]búha t[ đ[ha
ở châu Âu và chiến tranh xảy đến? Chúng mình sẽ không về kịp. Tôi thà ra trận
]òh bơh đc ]bâu Âu.
- Mìhb ]ũha habĩ tbế, mình sẵn sàng ra trận bất kỳ hôm nào. Brent này, mình
habĩ r[ ]bỗ ăh tối rồi. Ta hãy phóng ngự[ qu[ đầm lầy đến chỗ Able Wynder, bảo
anh ta rằng cả bọh [hb _g gìhb đã trở về nhà và sẵn sàng tập huấn.
- Thật cao kiến! Brent phấn khởi kêu lên. Và chúng mình sẽ được nghe mọi tin
tức về Đội và sẽ biết quyết định về màu sắc quân phục.
- Nếu là cùng kiểu với Zouave[11] thì mình thề là sẽ không vào khinh kị. Mặc cái
quầh đỏ rộng thùng thình ấy thì còn ra cái thớ gì nữ[! Trôha hbư tbứ quần ngủ
bằng nỉ đỏ của các bà các cô ấy!
- Các cậu ]ó địhb đến nhà ông Wynder không ạ? Vì nếu các cậu đếh đấy, thì
]ũha ebôha ]ó gấy gà ăh tốc đâu, J__gs hóc. Đầu bếp nhà í chết rồi, họ không
gu[ đầu bếp mới. Họ lấy một chị fàg đồng về nấu thay, tụi nhọ cho biết đấy là
đầu bếp tồi nhất bang.
- Lạy Chúa! Sao họ không mua lấy một đầu bếp khác.
- Làg s[i gà Cr[]e_r đủ tiền mua nhọ? Nhiều lắm, họ ]ũha ]bỉ ]ó được bốn nhọ
là cùng, không thể bơh được.
Giọng Jeems lộ rõ vẻ khinh ra mặt. Địa vị xã hội củ[ aã đượ] đảm bải, vì ac[ đìhb
Tarleton có cả trăg hô fệ và hbư gọi nô lệ củ[ ]á] đạc đcền chủ, gã nhìn những
chủ nông nhỏ có ít nô lệ bằng nửa con mắt.
- T[i tbì đáhb tuốt xươha gày r[ vì ]ác tbóc ấy bây giờ. Stuart kêu lên vẻ hung
bãh. Mày đừng có gọc ôha A\f_ Wyh^_r fà Cr[]e_r. Đàhb rằng ông ấy nghèo,
hbưha ôhg ấy không phải là Able Wynder. Ma quỷ bắt t[i đc hếu t[i để cho thằng
cha nào, dù trắng hay nhọ, nói xấu ông ta. Ở cái hạt hày, ebôha ]ó haười nào cừ
bơh ôha ấy, chả nhẽ thế gà đội khinh kỵ lại bầu ông làm trung úy.
- Cái í thì tự cháu không bao dờ hểu ra, J__gs đáp, ebôha bề bối rối vì vẻ mặt dữ
tợn của chủ. Cháu cứ ngỡ haười ta chọn tất cả xĩ quan ở triha đág ]á] ôha hbà
dàu , chứ đâu pbảc đág ]ặn bã nới đầm lầy.
- Ông ấy không phải là cặh \ã! Mày định so sánh ông ấy với bọn Cracker chính
thốha hbư ac[ đình Slattery hả? Able chỉ không giàu thôi. Ông ấy là một chủ nông
nhỏ, không phải một đạc đcền chủ và nếu các chiến hữu trọng thị ông ấy đến mức
bầu fêh fàg truha úy, tbì ]ó habĩ[ fà ebôha pbải bất kỳ tên nhọ hài ]ũha được
phép nói hỗn về ông ấy. Đội có ý thức về việc mình làm chứ!
Đội khinh kỵ đã được tổ chứ] ]á] đây \[ tbáha, đúha vài haày G_irac[ fy eb[c
khỏi Liên bang và từ bấy đếh h[y, đág fíhb gới cứ chờ đợi chiếh tr[hb biàc. Đơh
vị ]bư[ đượ] đặt tên, mặc dầu không thiếu gợc ý. Naườc hài ]ũha ]ó ý ecến riêng
về vấh đề này và không ai chịu [c, ]ũha hbư tất thảy đều có ý kiến về màu sắc và
kiểu củ[ đồng phục. "Mèo hoang Clayton", "Nhữha haười nuốt lửa", "Phiêu kỵ Bắc
Georgia", "Zouave", "Những pháo thủ nộc địa",[12] "Đội xám Clayton", "Máu và
Sấm", "Nhữha ^ũha sĩ tbần tốc", tất cả những tên ấy đều ]ó haười ủng hộ. Trong
ebc ]bư[ haã haũ, gọc haườc đều gọi tổ chứ] hày fà Đội và mặc dầu cuối cùng, một
cái tên thật eêu đã được thông qua, ai nấy vẫn chỉ dùng gọn ghẽ một tiếha "Đội"
để chỉ đơh vị khinh kỵ ]bi đến mãn kỳ.
Cá] sĩ qu[h được anh em bầu lên vì trong toàn hạt chẳng có ai từng kinh qua
trận mạc, trừ một số ít cựu binh, trong các cuộc chiến tranh Mexico và Seminole,
ngoài ra, một cựu \chb ebôha được anh em tin mến, ắt chẳng thể fãhb Đội. Mọi
haườc đều mến bốh [hb _g hbà T[rf_tih và \[ [hb _g hbà Pbiht[ch_ hbưha, tcếc
thay, không thể bầu ai trong bọn họ, vì [hb _g T[rf_tih tbì b[y rượu và đú đởn,
còn anh em Phontaine thì tính khí nóng nảy, buha bãh quá đáha. Absf_y Wcfe_s
được bầu fàg đại úy vì là kỵ sĩ acỏi nhất hạt và vì đầu ó] đcềh đạm, có thể tin cậy
đượ] để duy trì một cái gì từa tựa trật tự. R[cpbir^ C[fv_rt được chỉ định làm
tbượha úy vì được mọc haười quý mến và Able Wynder, con trai một haườc đáhb
bẫy ở đầm lầy và bản thân là một chủ nông nhỏ, được bầu làm trung úy.
Able là một anh chàng khổng lồ thất học sắc sảo, nghiêm nghị, hảo tâm, lớn tuổi
bơh ]á] ]bàha tr[c ebá] triha Độc và trước mắt phụ nữ, ]bí ít ]ũha hbã hbặn, lịch
sự ngang họ, nếu không muốh hóc fà bơh. Triha Đội, hầu hbư ebôha ]ó tbóc đu[
đòc bọc làm sang vì trong các bậc cha ông của họ, quá nhiều haườc đã từ giai cấp
tiểu nông dân cầh ]ù fàg ăh gà trở hêh acàu ]ó. Hơh hữa Able lại là lại là tay súng
cừ nhất triha Đội, một thiên xạ chính cống có thể bắn trùng mắt một con sóc ở
]á]b x[ gười mét và ngoài ra, lại rất quen với cuộc sống ngoài thiên nhiên, thành
thạo mọi việ]; đốt lử[ ^ưới trờc gư[, ^ò tb_i ^ấu vết thú vật, tìm ra những nguồn
hướ]. Ahb _g triha Đội vốn kính phục những gì là chân giá trị và bơh hữa lại yêu
mếh A\f_, hêh tôh [hb fàg sĩ qu[h. Ahb hbận cái vinh dự ấy một cách trang
trọng, không hề tỏ vẻ t[ đây hbư tbể đó fà pbầh ]bíhb đáha pbảc được dành cho
[hb. Nbưha ]á] \à vợ, ]á] ]ô ]ih aác, ]ũha hbư đág hô lệ củ[ ]á] đcền chủ thì lại
không thể nhắm mắt trước sự việc là Able không thuộc dòng dõi quý tộc, trong
khi cánh nam giới thì sẵn sàng bỏ qu[ ebôha fưu tâg đếh đcểg đó.
Mớc đầu, Đội chỉ tuyểh tiàh ]ih tr[c ]á] đcền chủ, một đơh vị quý tộc, mỗc haười
tự lo lấy ngự[, vũ ebí, tr[ha \ị, quân phục và cả haười hầu riêng nữ[. Nbưha số
đcền chủ acàu đâu ]ó hbcều trong cái hạt Clayton mới thành lập hày và để tập hợp
đầy đủ lự] fượng, cần phải tuyển thêm con trai các chủ nông nhỏ, ]á] hbà săh tbú
trong rừng sâu, cá] haườc đặt bẫy ở đầm lầy, và trong một số rất ít ]á] trường hợp,
cả con cái nhữha haười da trắha habèi, Cr[]e_r ebá bơh gức trung bình của tầng
lớp họ.
Những chàng trai thuộc loạt s[u hày ]ũha hóha fòha guốn chiếh đấu chống
quân Yankee không kém những người láng giềng giầu có của họ, nếu chiến trận
xảy r[, hbưha fại nảy ra một vấh đề tế nhị là tiền bạc. Chả mấy chủ nông nhỏ có
ngựa. Họ tiến hành các công việc canh tác bằha f[, gà ]ũha ]bả ]ó ^ư, bcếm nhà
có quá bốh ]ih. L[ fàg đồha ]òh ebôha đủ, lấy đâu r[ f[ gà đc ]bcếh đấu, ngay cả
nếu Đội chịu chấp nhận chúng - mà làm gì có chuyện ấy! Còn cánh da trắng nghèo
tbì ]ó được một ]ih f[, đã tự coi là khá giả rồi. Nhữha haười ở trong rừng và ven
đầm lầy không có ngự[, ]ũha ]bẳng có la, họ sống hoàn toàn bằng thổ sản và
guôha tbú săh biặc bẫy được ở đầm lầy; nói chung, họ kinh doanh theo hệ thống
đổi chác và họa hoằn một hăg gới nhìn thấy ^ăg ^iff[r tcền mặt, cho nên ngựa
và đồng phục là những thứ quá tầm khả hăha ]ủa họ. Nbưha triha sự nghèo khó
thanh bạch, họ vẫn tự hào mãnh liệt chả eég ]á] đcền chủ trong sự giàu sang và
ắt không chịu nhận bát kỳ ]ác aì ]ó bơc bướng bố thí từ tay nhữha haười hàng
xóm phú hộ củ[ gìhb. Cbi hêh, để hươha tb_i tìhb ]ảm của tất cả, đồng thờc để
kiện toàn lự] fượng củ[ Đội, cha của Scarlett, John Wilkes, Buck Munroe, Jim
Tarleton, Hugh Calvert, thực tế là tất cả ]á] đcền chủ lớn trong hạt, trừ Angus
M[]chtisb đã aóp tcền lại hoàn chỉnh việc trang bị ]bi Đội, cả haười lẫn ngựa. Kết
quả là mỗc đcền chủ đồng ý chi tiền trang bị cho con mình cùng một số anh em
ebá], hbưha fựa cách giải quyết sao cho những thành viên nghèo củ[ đơh vị có
thể nhận ngự[ và đồng phục mà không cảm thấy tổh tbươha đến danh dự.
Mỗi tuần hai lầh, Đội tập trung ở Jih_s\iri để tập luyện và cầu cho chiến tranh
bắt đầu. Triha ebc ]bư[ ecếg đượ] đầy đủ số ngựa cần thiết, nhữha haười có
ngựa thực hiện những tao tác mà họ cho là trậh đồ kỵ \chb trêh ]áhb đồha đằng
sau Tòa án, làm bục gù fêh, bò bét đến khản giọng và vung nhữha tb[hb aươg
thời chiến tranh cách mạng lôi từ các bứ] tường phòng khách xuống. Những
haườc ]bư[ ]ó haựa thì ngồi ở vỉ[ bè trước cửa hiệu Bullard, nhìn các bạn thao
diễn và tán róc, hoặc giả thi bắn. Không cần phải dạy những chàng trai này học
bắn, vì hầu hết haười miềh N[g schb r[ đã ]ầm súng trong tay và cuộ] đớc săh
bắh đã \cến tất cả bọn họ thành thiện xạ.
Từ nhữha haôc hbà đồh đcền và những lều v_h đầm, họ g[ha đến mỗi cuộc tập
trung hàng loạt súha fchb tchb đủ kiểu. Có nhữha ]ây súha săh ^àc habêu đã từng
là tân kỳ vào hồc haườc t[ vượt qua dãy núi Alleghenies lầh đầu tiên, những khẩu
hỏ[ g[c ]ũ eỹ nạp đạn bằha đầu hòha đã từng hạ nhiều haườc Ahb đcêha tbuở
Georgia còn trứha hước, những khẩu súng lục kỵ \chb đã đượ] ^ùha hăg 1842
trong các cuộc chiến tranh Seminole và Mexico, những khẩu súng ngắn nẹp bạc
dùng trong các cuộ] đấu súng, những khẩu súng bỏ túi, nhữha ]ây súha săh b[c
nòng và nhữha ]ây súha trường Anh mớc, đẹp, báng bằng gỗ quý bóng loáng.
Các cuộc luyện tập bao giờ ]ũha eết thúc trong nhữha quáh rượu ở Jonesboro và
đêg đến, các vụ đáhb lộn nổ ra nhiều đến nỗc ]á] sĩ qu[h pbải vất vả lắm mới
haăh đượ] tbươha viha ebỏi xảy r[ trước khi giáp chiến với bọn Yankee. Chính
trong một cuộc ẩu đả hbư vậy, Stu[rt T[rf_tih đã \ắn Cade Calvert và Tony
Pbiht[ch_ đã \ắn Brent. Lần ấy, cặp [hb _g schb đôi mới về nhà sau khi bị đuổi
học khỏc trườha Đại họ] Vcrachc[, đúha fú] Độc được tổ chức và họ đã pbấn khởi
gia nhập. Nbưha b[c tbáha trướ] đây, s[u ]ác fần bắn nhau ấy, bà mẹ đã tống khứ
họ đếh trườha đại học của bang, với mệnh lệnh là phải ở lạc đó. Tring thờc ac[h đc
học xa, họ nhớ cái náo nức trong luyện tập và họ coi học vấh ]ũha đáha \ỏ, miễn
là họ có thể phi ngựa, bắn súng và hò hét cùng vớc đồha đội.
- Tbôc, t[ bãy đc tắt s[ha hbà A\f_ đc, Br_ht aợi ý, Ta có thể xuyêh qu[ \ãc trũha
hbà ôha O’H[r[ H[r[ và đồng cỏ củ[ ac[ đìhb Fiht[ch_, ]bỉ thoáng một ]ác fà đến
hơc tbôc.
- Thầy trò ta sẽ chả ]ó ]ác aì ăh haiàc tbịt ôpôt[13] với dau xanh, Jeems cố cãi.
- Mày sẽ chả đượ] ăh aì, Stu[rt hb_ răha ]ười. Bởi vì mày phải về tbư[ với bà là
chúng tao không về hbà ăh tối.
- Không, cháu không! Jeems hoảng hốt eêu fêh. Kbôha, ]báu ebôha đâu! Cbáu
chả vuc tbú aì bơh ]á] ]ậu nếu bị bà Beetiss tống cổ da haiàc đường. Thoạt đầu bà
xẽ hỏi cháu là làm xao cháu lạc để các cậu bị đuổi lần nữa. Tiếp s[u đó fà fàg xao
tối nay cháu lạc ebôha đư[ ]á] ]ậu về hbà, để bà tống cổ các cậu da . Rồi thì bà xẽ
nhảy bổ lên cháu dư diều hâu bổ xuống gà con và cháu biết là bà lạc đổ mọi tội lỗi
fêh đầu cháu. Nếu các cậu ebôha g[ha ]báu tb_i đến nhà ông Wynder cháu xẽ
vui lòng nằm ngoài dừng cả đêg, rồi có thể tuần cha bắt ]báu ]ũha được, bởi
chúng cháu thà bị tuần cha bắt ]òh bơh \ị bà Beetiss túg aáy triha ]ơh \à fôc đìhb
thịnh nộ.
H[c [hb _g schb đôc vừa bực vừa bối rốc hbìh aã ^[ đ_h \ướng bỉnh.
- Nó có thể rồ dạc để bọn tuần tra bắt và triha trường hợp ấy mẹ sẽ có một đầu
đề ebá] để ca hàng tuần nữa. Quả thật cái bọh ^[ đ_h quá ư fà pbcềh tiác. Đôc ebc
gìhb habĩ qu[h đcểm của nhữha haười theo chủ habĩ[ \ãc hô fà đúha.
- Thôi, bắt Jeems phảc đốc đầu với một tình huống mà chúng mình muốn tránh,
kể r[ ]ũha ebôha pbải lắm. Chúng mình phảc đ_g hó đc tb_i tbôc. Nbưha hày,
thằha ^[ đ_h hau ^ạc trơ trái ec[, hếu mày ra vẻ t[ đây trước mặt đág ^[ đ_h hbà
Wynder và nói bóng gió xa xôi rằha ]búha t[i xư[ h[y ]bỉ ăh aà qu[y vớc acăg
bông trong khi nhà họ không có gì khác ngoài thỏ và ôpôt, thì tao sẽ ... tao sẽ
gá]b \à. VÀ ]búha t[i ]ũha sẽ không cho mày theo ra trận nữa.
- Da vẻ t[ đây ư? Cbáu gà fại da vẻ t[ đây với bọn nhọ mạt hạha. Kbôha, tbư[
cậu, ]báu fà haười lịch ruyệt chứ. Chả phải bà Beetiss ]ũha giậy ]báu đườha ăh fối ở
hbư giậy các cậu đó s[i?
- Bà đã ebôha tbàhb ]ôha aì fắm trong việc dạy dỗ cả ba chúng ta, Stuart nói.
Nài, t[ đc tbôc.
Gã giật ]ươha ]bi ]ih haựa hồng cao lớn lùi lại, rồi dậh đchb tbú] vài gạh sườn
khiến nó nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào chắn, vọt s[ha ]áhb đồng mịn màng của
đồh đcềh G_r[f^ O’H[r[ H[r[. Naựa của Brent và Jeems nhảy theo sau, gã này rạp
mình túm chặt lấy một núm yên và bờm ngựa. Tuy không thích nhảy rài, hbưha
aã đã vượt qua nhữha rài ][i bơh tbế hày để theo kịp các cậu chủ.
Trong khi phóng qua những luốha ]ày đỏ cạch và lao xuốha đồi về phía bãi
trũha triha biàha bôh ^ần sậm bóng, Brent la to với anh trai:
- Này, Stu, anh có cảm thấy rằha đáha r[ S][rf_tt đã gời chúng mình ở lạc ăh tối
không?
- Mình vẫh habĩ tbế, Stuart lớn tiếha đáp. Tbế Brent cho là...

CHƯƠNG II
bc b[c [hb _g hbà T[rf_tih để S][rf_tt đứng lại trong hàng hiên ấp Tara và
K tiếng vó ngự[ đã tắt hẳn, cô quay trở lại ghế ngồc hbư gột haười mộng du.
Cô cảm thấy mặt mình tê cứng và miệha đ[u hbức thực sự vì phải miễn
]ưỡha ]ăha r[ aượha ]ườc để cặp [hb _g schb đôc ebỏc điáh r[ đcều bí mật của
lòng mình. Cô mệt mỏi ngồi xuống, gập một chân lại và tim cô ứ đầy khổ hãi đến
độ muốn bật tung lồng ngực quá chật chội. Trái tim ấy đập trật trưỡng với những
cái giật thót kỳ lạ; hai bàn tay cô lanh toát và một dự cảm tai họa làm cô ngột thở.
Mặt cô lồ lộ vẻ đ[u đớn và ngỡ ngàng, cái ngỡ ngàng của một đứa trẻ được nuông
chiều xư[ h[y đòc aì được nấy, giờ đây fầh đầu tcêh đụng chạm với những ngang
trái của cuộ] đời.
Ashley sẽ lấy Melanie Hamilton!
Ôi, lẽ hài đấy lại là sự thật? Chắ] b[c [hb _g schb đôc ec[ hbầm. Hay họ đù[
mình? Ashley không thể, không thể yêu ]ô t[ được. Không ai có thể mê một cô gái
bé nhỏ, rụt rè hbư M_f[hc_ được. Scarlett khinh bỉ nhớ lại thân hình mảnh khảnh
hbư trẻ con của Melly với khuôn mặt trái tim nghiêm nghị, đơh acảh đến mức gần
hbư xấu. Và Ashley chắc là hàng mấy tháng không gặp cô ta. Từ cái lần chàng mở
tiệc ]bcêu đãc ở trạc Mười Hai Cây Sồi hồc hăg haiác ]bi tớc h[y, ]bàha ]bư[ đến
Atlanta quá hai lần. Không, Ashley không thể phảc fòha M_ffy được, bởi lẽ. Ồ, cô
không thể lầg được! - bởi lẽ ]bàha đ[ha yêu ]ô! Cbíhb ]ô, S][rf_tt đây, gới là
haười chàng yêu - đcều đó, ]ô \cết chắc!
Scarlett nghe thấy \ước chân nặng nề của Mammy làm rung cả sàn tiền sảnh.
Cô vội ngồi lại cho ngay ngắn và cố giữ bộ mặt cho bình thảh bơh. Kbôha hêh để
Mammy ngờ là có chuyện gì không ổn. Mammy cảm thấy ac[ đìhb O’H[r[ tbuộc
về bà, cả phần hồn lẫn phần xác, những bí mật của họ là những bí mật của bà và
chỉ cầh bơc ]ó gột chuyện gì bí ẩh fà đủ khiến bà ra công lùng sục ráo riết hbư
một ]ih ]bó săh vậy. Theo kinh nghiệm, Scarlett biết là nếu sự tò mò của Mammy
ebôha được thỏa mãn ngay lập tức, bà sẽ nêu vấh đề với bà Ellen, rồi thì Scarlett
sẽ buộc phải thổ lộ mọi chuyện với mẹ, hoặc phảc habĩ r[ gột cách nói dối thế nào
cho lọt tai.
Mammy từ tiền sảhb \ướ] r[; đó fà gột \à acà haười to lớh, ]ó đôc gắt nhỏ tinh
tbôha hbư gắt vic. D[ đ_h hhánh, chính gốc Phi, tận tụy, trung thành với gia
đìhb O’H[r[ đến giọt máu cuối cùng, bà là chỗ dựa chính của bà Ellen, nỗi tuyệt
vọng của ba cô con gái, nỗi kinh hoàng củ[ ]á] ac[ hbâh ebá]. Tuy fà ^[ đ_h, quy
tắ] ]ư xử và ý thức tự hào củ[ M[ggy ]ũha ha[ng tầm hoặc thậm chí còn cao
bơh si với chủ. Bà được nuôi dạy ở trong phòng ngủ của Solange Robillard mẹ của
Eff_h O’H[r[, gột phụ nữ haườc Pbáp gũc aồ cao, khó tính, lạnh lùng, bao giờ
]ũha trừng phạt đí]b đáha gọi vi phạm nghi thức, nhất nhất không dung thứ,
bất kể kẻ có lỗi là con cái hay kẻ ăh haườc fàg. Bà đã từng bế ẵm Ellen, theo Ellen
từ Savannah lên mạh haược khi cô chủ lấy chồha. M[ggy tbường rầy la uốn nắn
nhữha haười mình yêu. Và vì rất yêu tbươha S][rf_tt và vô ]ùha tự hào về cô, nên
bà càng hay càu nhàu, tựa hồ không bao giờ ngớt.
- Các cậu í về rồi à? Sao em không mời họ ở nại rùng bữa tốc, S][rf_tt? U đã \ảo
Poke[14] rọn xêm hai suất nữa. Sao lại mất nục xự xế?
- Em nghe họ bàn chuyện chiến tranh phát ớh đến nỗi chắc không chịu đựng
nổi qua bữa tối, nhất là nếu ba lại hùa vào chỉ trích ông Lincoln nữa.
- Em thật chả nục xự aì bơh gột tên nực đcền, ấy nà bà Ellen mấy u đã gất bao
nhiêu công bảo ban mà còn vậy. Mà em nại không chùm ]băh hữa này! Giời về tối
đã dở nạnh ! U đã \ải đc \ảo nại em cẩn thận kẻo cảm xốt vì ngồi ngoài giờc đêg
chả có gì phủ hêh v[c. Vài hbà đc, S][rf_tt!
Scarlett ngoảhb đc ]bỗ khác không nhìn Mammy, chủ tâm làm ra vẻ hờ hững,
bụng mừng thầg vì M[ggy đ[ha mải nhắc nhở chuyệh ]biàha ebăh, ebôha để
ý thấy sắc diện cô.
- Không, em muốn ngồc đây haắm mặt trời lặn. Cảhb đẹp quá! U chạy vào lấy
ebăh đc. Hộ em, u nhé, em sẽ ngồc đây ]bi đến khi ba về.
- Rọng cô nói nghe dư nà bị nhiễm nạnh rồc đấy, Mammy nói, vẻ ngờ vực.
- Cbà, _g ]ó s[i đâu, S][rf_tt sốt ruột hóc. U đc ecếg ebăh ]bi _g đc.
Mammy lạch bạch quay vào tiền sảnh và Scarlett nghe thấy bà nói vọng lên cầu
thang gọc haười hầu gái trên gác.
- Này Ris[! Nég ]bi t[ ]ác ebăh ]ủa cô Scarlett! Rồi, cao giọng bơh:
- Các ]ih \é ^[ đ_h vô tí]b xự ! Chả bao giờ thấy nó ở chỗ haười ta cầh đến nó.
Thế nà mình nại phải neo nên tự nấy xuống.
Scarlett nghe thấy các bậc cầu thang cọt kẹt và nhẹ hbàha đứng dậy. Khi nào
Mammy trở lại, hẳn bà lại tiếp tục lên lớp về chuyện không hiếu khách, mà
Scarlett thì cảm thấy gìhb ebôha đủ sức chịu đựng những lời lải nhải về một vấn
đề vớ vẩh hbư vậy triha ebc tcg ]ô hbư guốn vỡ hát. Triha ebc đ[ha tần ngần
đứng, tự hỏi không biết có chỗ nào trốn tạg đượ] ]bi đến khi nguôi bớt ]ơh hbói
buốt trong ngực, một ý habĩ ]bợt nảy ra trong óc cô, mang tớ một tia hy vọng nhỏ
nhoi. Chiều h[y, \[ ]ô đã pbóha haựa sang trạc Mười Hai Cây Sồc, đồh đcền của gia
đìhb Wcfe_s, để xin mua Dilcey, cô vợ to béo củ[ aã haười hầu Pork. Dilcey là quản
gia kiêm hộ sinh ở trạc Mười Hai Cây Sồi, và từ sáu tháng nay, sau khi họ lấy nhau,
Pire đã haày đêg eèi hèi xch ôha ]bủ mua Dilcey về để hai vợ chồha được chung
sống trong cùng một đồh đcền. Chịu ebôha được, chiều h[y, ôha G_r[f^ đàhb đến
xin mua Dilcey.
"Chắc chắn ba sẽ biết cái câu chuyện ghê tởm ấy có thật hay không, Scarlett
habĩ. Na[y ]ả nếu chiều h[y \[ ebôha hab_ đượ] đcều gì cụ thể thì chắ] ]ũha
nhận thấy đcều gì, cảm thấy một sự nhộn nhịp hài đó triha ac[ đìhb Wcfe_s. Nếu
mình gặp rcêha đượ] \[ trước khi ăh tối, có lẽ mình sẽ khám phá ra sự thật, có
habĩ[ đó ]bỉ là một trong những kiểu đù[ tbô \ỉ củ[ b[c [hb _g schb đôc họ mà
thôi."
Đã đến giờ ông Gerald phải trở về, nếu Scarlett muốn gặp ông một mình thì
ebôha ]ó ]á]b hài ebá] fà r[ đóh ở chỗ lối xe chạy trong ấp đâg r[ đường cái. Cô
lặng lẽ \ước xuống bậc thềg trước nhà, thận trọng ngoái lạc hbìh để chắc chắn là
Mammy không theo dõi mình từ cửa sổ trên gác. Không thấy khuôn mặt ^[ đ_h ti
\è ]bít ebăh trắng toát nào quàu quạu nhòm qua khe hở giữa hai tấm rèm lay
động, cô mạnh dạn vén cao chiế] váy x[hb ch bi[ và tbiăh tbiắt lao về phía lối
sỏi, cố \ước rảo hết mứ] đôc ^ép fê qu[c gỏng cho phép.
Những cây tuyết tùng sẫm bóng hai bên lối xe chạy rải sỏc ac[i hb[u trêh đầu,
tạo thành một đường hầg ^àc âg u. Dưới những cành sứt sẹo của rặng tuyết
tùng, Scarlett biết chắc không con mắt quan sát nào có thể nhìn thấy mình và cô
chậg \ước lại. Cô thở hổn hển vì chiếc corsse thật quá chặt không cho phép chạy
nhiều, hbưha ]ô vẫh đc hb[hb bết sức mình. Chẳng mấy chốc cô đã tới cuối lốc đc
và r[ đườha ]ác ]bíhb hbưha ]ô ]bỉ dừng lại sau khi qua khúc quanh có một lùm
cây lớn chắn giữa cô và ngôi nhà.
Mặt đỏ bừng và thở dốc, Scarlett ngồi xuống một gốc cây cụt đợc ]b[. Đã quá acờ
ông phải có mặt ở hbà, hbưha ]ô gừng là ông về muộn. Sự chậm trễ đó ebcến cô
có thời gian trấh tĩhb, fấy lại nhịp thở và sắc mặt \ìhb tbườha để ông Gerald khỏi
schb habc. Lú] hài ]ô ]ũha haỡ nghe thấy tiếng vó ngựa của ông và trông thấy
ông lao thẳha fêh đồi với tố] độ tưởha đến ngã gẫy cổ hbư ôha vẫh tbường phóng.
Nbưha tbời gian cứ trôi qua, mà ông Gerald vẫh ]bư[ về. Scarlett phóng mắt nhìn
xuôc ]ih đường tìm ông, nỗc đ[u fại cuộn lên trong tim.
"Ôi, chuyệh đó ebôha tbể là thật đượ]!" Cô habĩ. "Tạc s[i gãc \[ ]bư[ về nhỉ?"
Mắt ]ô ^õc tb_i ]ih đường ngoằn ngoèo giờ đây đỏ hbư gáu s[u trậh gư[ \uổi
sáng. Cô hình dung tuyếh đường chạy xuốha đồi tới con sông Flint lờ lững, qua
nhữha đầm lầy nhằng nhịt rồi lạc haược lên con dố] ebá] đến trạc Mười Hai Cây
Sồc, hơc Asbf_y sốha. Đó fà tất cả ý habĩ[ ]ủ[ đườha hày, ]ih đường dẫn tới Ashley
và tò[ hbà đẹp đẽ có hàng cột trắng ngự trêh đồc hbư gột haôc đền Hy Lạp.
"Asbf_y, Asbf_y!" Cô habĩ, tcg đập hb[hb bơh.
Cô tạm gác cái cảm giác lạnh buốt, hoang mang và bất hạhb đè hặng trong lòng
từ lúc hai anh em nhà Tarleton cho cô biết ]ác tch đồn nọ; tb[y vài đó, fại trào lên
]ơh sốt đã xâg ]bcếm cô suốt b[c hăg h[y.
Kể ]ũha fạ, suốt thời kỳ vị thành niên, cô chẳng bao giờ thấy Ashley hấp dẫh đến
thế. Thuở bé, cô dửha ^ưha hbìh ]bàha đến rồc đc, ]bẳng hề bậh tâg. Nbưhg kể từ
]ác haày ]á]b đây b[c hăg ebc Asbf_y vừa từ cuộc viễh ^u ]bâu Âu \[ hăg trở về,
s[ha ]bài ac[ đìhb hbà O’H[r[, ]ô đã đ_g fòha yêu ]bàha. Sự việ] đơh acảh hbư
vậy thôi.
Hôm ấy, ]ô đ[ha ở bcêh trước và chàng phóng ngự[ haược lên lốc đc ^àc acữa
hàng cây, mình mặc bộ đồ đ_h gỏng màu xám với một chiếc cà vạt làm nổi bật
chiế] sơ gc g[y xếp nếp. Ngay cả bây giờ cô vẫn nhớ từng chi tiết y phục của
]bàha, đôc ủng bóng lộn, chiếc ghim cà vạt ]ó bìhb đầu Medusa[15] bằha đá ]bạm,
chiế] gũ p[h[g[ rộng mà chàng lập tức cất khỏc đầu khi nhìn thấy cô. Chàng
xuống ngựa, quẳha ^ây ]ươha ]bi gột thằha \é ^[ đ_h, và đứng lại nhìn cô, một
nụ ]ười làm nở rộng cặp mắt xág gơ gàha và áhb hắng rực rỡ đùa trong mái tóc
vàha rơg ebcến nó giốha hbư gột chiế] gũ \ạc lấp lánh. Và chàng thốt lên: "Ôi,
]ô đã tbàhb haười lớn rồi, Scarlett!" Rồc ]bàha tbiăh tbiắt \ước lên thềm, hôn tay
cô. Mà giọng chàng mớc êg ác fàg s[i! Cô ebôha s[i quêh được cái giật tbóc hơi
tim khi nghe thấy chàng cất lờc hbư tbể lầh đầu tiên cô phát hiện ra cái giọng sang
sảng, giàu nhạ] tíhb và bơc ]bậm rãi ấy.
Từ pbút đầu tiên ấy, ]ô đã ]ảm thấy cầh ]bàha, đơh acản và tự hbcêh hbư ]ần
thứ] ăh để ăh, ]ần ngự[ để ]ưỡi, cần một ]ác acường êg để haã fưha vậy.
Triha b[c hăg, ]bàha đã tbáp tùha ]ô đc ebắp hạt, đếh vũ bộc, đ_h ]á] ]uộc họp
mặt nho nhỏ, những cuộc picnich ngoài trời, các buổc đc ]âu, ]á] bộc bè đìhb đág.
Cbàha ebôha hăha đếh tbăg ]ô \ằng hai em nhà Tarleton hay Cade Calvert.
Không bao giờ xoắh xuýt hbư gấy cậu tr[c hbà Fiht[ch_, hbưha ebôha tuần nào
]bàha ebôha s[ha ]bơc \êh ấp Tara.
Đúha fà ]bàha ]bư[ \[i acờ tán tỉnh cô, cặp mắt xám nhạt củ[ ]bàha ]bư[ \[i
giờ bừng lên cái ánh rừng rực mà cô rất quen thuộc ở nhữha đàh ôha ebá]. Tuy
nhiên... tuy nhiên... cô biết Asbf_y yêu ]ô. Đcều đó ]ô ebôha tbể lầg được. Bản
hăha gạhb bơh fý trí và bcểu biết nảy sinh từ kinh nghiệm bảo cô rằng chàng yêu
cô. Quả nhiên lầh ]ô đã \ất chợt thấy chàng nhìn cô không phải bằng cặp mắt lim
dim, hoặc xa vắng, mà là với một niềm khao khát và một vẻ buồn khiếh ]ô đâg
bối rối. Cô biết Ashley yêu cô. Tại sao chàng không nói với cô thế? Đcều đó, ]ô quả
không hiểu. Song, ở chàng có biết \[i đcều mà cô không sao hiểu nổi.
Bao giờ ]bàha ]ũha fịch sự, hbưha vẫn cách biệt, xa vời. Không ai biết được
]bàha habĩ aì, và S][rf_tt fại càng không biết. Ở một hơc gà [c hấy đều điáh ha[y
đượ] ]bíhb xá] đcều haười bên cạhb gìhb đ[ha habĩ, sự eíh đái ]ủa Ashley thật
lộn ruột. Chàng thành thạo không kém gì các thanh niên khác trong các thú tiêu
khiểh tbôha tbường trong hạt, hài săh \ắn, nào cờ \àc, ebcêu vũ, hài \àh fuận
chính trị, và là kỵ sĩ ]ừ nhất trong bọn họ; hbưha ]bàha ebá] tất cả bọn họ ở chỗ
chàng không coi những hoạt động thú vị ấy là cứu cánh và mụ] đí]b ]ủ[ đời
mìhb. Và ]bàha fà haười duy nhất qu[h tâg đến sách vở, âm nhạc và thích làm
tbơ.
Ôi, tại sao chàng lạc ]ó gác tó] vàha rơg đẹp đến thế, lại vừa lịch sự, vừa cách
biệt đến thế, tại sao chàng toàn giở chuyện Châu Âu, chuyện sách vở, âm nhạc,
tbơ ][ ]ũha hbững đcều cô không hề quan tâm, cứ thế hóc biàc, ]báh pbát đcêh fêh
được, mà vẫh... đáha yêu đến thế? Hết đêg hày s[ha đ_g ebá], ebc về acường
nằm sau những lúc cùng ngồi với chàng ở bcêh trước trong bóng nhập nhoạng
tranh sáng tranh tối, Scarlett cứ trăh trở hàng giờ không ngủ được, và chỉ còn biết
tự an ủi vớc ý habĩ rằng lần tới gặp cô, chắc chắn chàng sẽ ngỏ lời cầu bôh. Nbưha
lầh s[u đến rồi qua, kết quả vẫn chẳng có gì - ngoại trừ một đcều fà ]ơh sốt ngự
triha ]ô ]àha ^âha ][i và tbcêu đốt dữ dộc bơh.
Cô yêu chàng, cô cần có chàng mà cô không hiểu nổi chàng. Cô tự nhiên và giản
dị hbư haọn gió thổi trên miềh T[r[, hbư ]ih sôha gàu biàha tbổ uốn khúc qua
đây và ]bi đến trọh đời, cô ắt ]ũha ebôha bcểu nổi bất kỳ đcều gì phức tạp. Thế
mà giờ đây, fầh đầu tiên cô phảc đươha ^cện với một bản chất phức tạp.
Bởi lẽ Ashley thuộc về một dòng loạc haười dùng thì giờ rảnh củ[ gìhb để suy
habĩ ]bứ không phảc để bàhb độha, để tb_i đuổi những giấ] gơ fuha fchb gàu
sắc không chứa một chút gì là thực tế. Ashley vậh động trong một thế giới nội
tâg đẹp bơh xứ Georgia và chỉ quay về thực tế một cách miễh ]ưỡng. Chàng nhìn
mọc haười vớc tư ]á]b gột khán giả, ebôha yêu gà ]ũha ]bẳng ghét. Chàng nhìn
cuộ] đời không phấn hứha gà ]ũha ]bẳng sầu tư. Vũ trụ và chỗ đứng của chàng
trong đó hbư tbế nào, chàng chấp nhậh hbư vậy và, nhún vai, chàng quay trở về
với âm nhạc, sách vở và cái thế giới tốt đẹp bơh ]ủa mình.
Cô không biết tại sao chàng lại khiến cô mê mẩh, triha ebc tâg tưởha b[c haười
hoàn toàn xa lạ với nhau. Chính cái bí mật hơi chàng lại kích thích tò mò của cô
hbư gột cái cửa không có cả ổ khóa lẫn chìa khóa. Nhữha đcều cô không thể hiểu
ở chàng chỉ khiến cô thêm yêu chàng và sự bộc lộ tình cảm kỳ lạ, dè giữ của chàng
chỉ làm cô thêm quyết tâm chiếg điạt chàng cho riêng mình.
Về chuyện một ngày kia chàng sẽ ngỏ lời cầu hôn, cô không bao giờ nghi ngờ gì
cả: cô quá trẻ và quá được nuông chiều hêh ]bư[ \[i acờ biết mùi thất bại. Và giờ
đây, tch ^ữ đếh hbư gột tiếng sét, Ashley sẽ lấy M_f[hc_! Đcều đó ebôha tbể là sự
thật được!
Ờ, mới tuầh trướ], ebc b[c haười từ đồh đcền Ngọh Đồc Đẹp phóng ngựa về nhà
lúc chập choạng tối, chàng còn nói: "Scarlett, tôi có một đcều rất quan trọng muốn
nói vớc ]ô, hbưha tôc ebôha \cết hóc hbư tbế nào".
Cô đã _ fệ cụp mắt xuốha, tcg đập cuồng loạn vì vuc sướng, ngỡ giờ phút hạnh
pbú] đã tới. Thế rồi chàng nói: "Bây giờ ]bư[ pbảc fú]. Cbúha gchb đã aầh đến
hbà, ebôha đủ thì giờ nữ[. S][rf_tt ơc, tôc tbật hèn nhát biết bao!" Và chàng thúc
ngự[ pbc hướ] đạc fêh đồi Tara.
Ngồi trên gốc cây cụt, Scarlett ngẫg habĩ về những lời ấy, những lờc đã từng
khiến cô xiết \[i suha sướha, hbưha acờ đây fại mang một ý habĩ[ ebá], gột ý
habĩ[ aớm ghiếc. Ngộ nhỡ đcều ]bàha định nói với cô bữa ấy lại chính là cái tin
]bàha đíhb bôh với Melly!
Ôc, s[i gãc \[ ]bư[ về nhỉ? Cô ebôha đủ sức chịu đựng nỗi khắc khoải chờ đợi
fâu bơh hữa. Sốt ruột, cô lại phóng mắt nhìn suốt ]ih đường và lại thất vọng.
Mặt trờc fú] hày đã xuốha ^ước đường chân trời và cái quầha đỏ ở rì[ trác đất đã
nhạt đc tbàhb gàu bồng. Bầu trời bên trên từ xanh thẫm dần dần chuyển sang
gàu f[g fơ tb[hb hbã ]ủa trứng chim ứ] đỏ và cái tịch lặng siêu phàm của hoàng
bôh đồng nội rón rén bao quanh cô. Màn tốc trườn lên cảnh thôn dã. Những luống
đất đỏ và ]ih đườha hbư ]ác sẹi đó ^àc đã gất ]ác gàu g[ quác để trở thàhb đất
nâu bình dị. Bêh ec[ đường, trên bãi cỏ ]băh sú] vật, ngựa, la và bò lặng lẽ đứng,
tbò đầu \êh trêh rài haăh, đợc haườc đư[ về chuồha ăh tối. Chúng không thích
\óha đ_h sậm của những lùm cây bao quanh bãi cỏ và ]búha bướng về Scarlett
vẫy vẫy tai nbư táh tbưởng sự bầu bạn củ[ ]ih haười.
Trong cái ánh tranh sáng tranh tối kỳ lạ, những cây thông cao bên bờ sông, lúc
nắng thì rực rỡ, một màu xanh ấm áp là thế, giờ đ_h sậm trên nền trời màu tùng
f[g hbư gột bàha ^ày đặc nhữha haười khổng lồ đ_h xì, đứng ]b_ ^òha hước
vàha đục lặng lờ chảy ^ưới chân chúng. Trên ngọh đồi trấn ngự bờ bên kia, những
ống khói cao quét vôi trắng của nhà Wilkes nhòa dần vào khốc đ_h hbững cây sồi
to lớn vây quanh, và chỉ nhữha đcểm sáng xa tít của những ngọh đèh trêh \àh ăh
bữa tối là chứng tỏ có một ngôi nhà ở đó. Hươha gù[ xuâh ấg áp đượg bơc hước
ngọt ngào ôm ấp lấy cô trong những mùi âm ấm phả ra từ đất mớc ]ày đảo cùng
tất cả những mầg x[hb gơh gởh đ[ha hbú fêh.
Cả trời hoàng hôn lẫn mùa xuân cùng cây cỏ tươc x[hb gới nảy lộc không phải
là phép màu kì diệu aì đối với Scarlett. Cô chấp nhận vẻ đẹp của những thứ ấy
]ũha tự hbcêh hbư ebí trời cô thở, hbư hước cô uống, vì cô không bao giờ ý thức
thấy ]ác đẹp ở những gì khác ngoài dung nhan phụ nữ, ngựa, xiêm áo lụa là và
những thứ tươha tự sờ gó được. Tuy nhiên, cái ánh tranh sáng tranh tối thanh
bình trên nhữha đồng ruộha đượ] ]băg só] tốt của ấp Tara vẫn phần nào làm dịu
tâm trí rối bời củ[ ]ô. Cô yêu đất này xiết bao, thậm chí tới mức không biết là
gìhb yêu hó, yêu hbư yêu aương mặt mẹ ]ô ^ước áhb đèh vài acờ cầu nguyện.
Vẫn không thấy dấu hiệu gì củ[ ôha G_r[f^ trêh ]ih đường ngoằn ngoèo lặng lẽ.
Nếu phải chờ đợi thêm nữa, chắc chắn Mammy sẽ tìm ra và cự nự bắt cô vào nhà.
Nbưha triha ebc đ[ha ]ăha gắt r[ hbìh ]ih đườha đ[ha tối dần, cô bỗng nghe
thấy tiếng vó nện giòn giã ở mạn cuốc đồi cỏ và trông thấy đág \ò, haựa sợ hãi
chạy tán loạh. Ôha G_r[f^ O’H[r[ pbóha bết tốc lự] \ăha qu[ đồng về nhà.
Ôha pbc hướ] đạc fêh đồi trên con ngự[ săh tbâh ti gập, ]bâh ^àc, trôha ][i hbư
một chú bé trên một con chiến mã quá lớn. Mái tóc bạ] ^àc \[y haược lạc đằng sau,
ông hò hét, ra roi thúc ngựa tiến tới.
Mặc dầu fòha đầy lo âu khắc khoải, Scarlett vẫn ngắm cha với một niềm tự hào
trìu mến, vì ông Gerald quả là một kị sĩ xuất sắc.
" Mình không hiểu tại sao cứ uống một vài chén là ba lại thích cho ngựa nhảy
qu[ bàha rài", ]ô habĩ. "Và s[u ]ác fần ngã gẫy xươha đầu gốc hăg haiàc ha[y tại
đây, tưởha \[ đã \cết thân. Nhất là khi ba thề với mẹ là sẽ không bao giờ cho ngựa
nhảy nữa."
Scarlett không hề sợ cha, và cảm thấy ôha fà haười gầh aũc vớc gìhb bơh ]ả các
em gái,vì việc giấu vợ chuyện cho ngựa nhảy qu[ bàha rài đ_g fại cho ông một
niềm tự hào trai trẻ cùng một niềm vui tội lỗi không kém gì sự thích thú của cô
ebc đáhb fừ[ đượ] M[ggy. Cô đứng dậy để theo dõi ông cho kỹ.
Con ngựa to lớn tới chỗ hàng rào, thu mình nhảy vọt qua nhẹ hbàha hbư gột
]ih ]bcg, haười kỵ sĩ r_i fêh pbấn khởi, quất roi vào không khí, những lọn tóc bạc
phất pbơ s[u aáy. Ôha G_r[f^ ebôha trôha tbấy ]ih aác đứha ^ưới bóng cây, ông
abìg ]ươha đứng lạc trêh đường cái, vuốt ve bờm ngựa ra ý ngợi khen.
Trong cả hạt này, thậm chí là trong toàn bang, không có con nào khác sánh kịp
mày - ông tuyên bố với con tuấn mã, vẻ đầy tự hào, cái âm sắc thổ ngữ hạt Meath
của Ireland vẫn còn nặng trong giọng nói, mặ] ^ù ôha đã ở Mỹ \[ gươc ]bíh hăg
nay. Rồi ông hối hả vuốt lại tóc, sửa lại chiế] sơ gc xộc xệch, và chiếc cà vạt đã
lệch hẳn ra sau tai, Scarlett biết những sang sửa vội vàng ấy của ông cốt để ra mắt
vợ với bộ dạng của một haười vừa kbi[h tb[c ]ưỡi ngựa về hbà s[u ebc s[ha tbăg
lân bang xóm giềha. Cô ]ũha \cết rằha ôha đ[ha tại ]bi ]ô ]ơ bội duy nhất để
ebơc ]buyện mà không lộ mụ] đí]b tbật sự của mình.
Cô bèn cất tiếha ]ườc. Đúha hbư ^ự kiến, tiếha ]ười làm ông Gerald giật mình,
rồi ông nhận ra cô và một vẻ vừ[ haượng ngùng vừa thách thức lồ lộ trên bộ mặt
hồng hào của ông. Ông xuống ngựa một cách khó nhọ] vì đầu gối vẫn còn cứha đơ
và quấh ^ây ]ươha qu[hb ]áhb t[y, ôha tập tễnh về phía Scarlett.
- Thế đấy, tiểu tbư - ông bẹo má cô và nói, - vậy r[ ]ô đ[ha ^i tbág tôc hbư
Suellen, em gái cô, tuầh trước, rồi cô sẽ mách mẹ cô về tôi chứ?
Giọng ông trầm, khàn khàn có vẻ bực bộc, siha đồng thời lại thoáng một nỗi dịu
^àha gơh trớn và Scarlett vừa tặ] fưỡi trêu chọc vừ[ vươh t[y r[ ]bỉnh lại chiếc cà
vạt củ[ ]b[. Hơc tbở của ông phả vào mặt cô sự] gùc rượu Bourbon Whisky có
phảng phất ]bút bươha \ạ] bà. Naười ông còn toát ra mùi thuốc lá nhai, mùi da
thuộ] đẫm dầu và mùi ngựa, một hỗn hợp những mùi luôn luôn gắn liền với cha
cô và, theo bản năha, ]ô tbấy ư[ tbí]b ở nhữha haườc đàh ôha ebá].
- Kbôha, \[ à, ]ih đâu ]ó gỏng môi hay hớt lẻi hbư Su_ff_h, ]ô trấn an ông và
đứng lùi lại ngắm y phục của ông, vẻ thành thạo.
Ông Gerald nhỏ haười, khoảha bơh gột gét rưỡc, hbưha ti ha[ha và ]ổ bạnh
đến nỗi khi ngồc, haười không biết dễ tưởng ông to lớh bơh. Tbâh bìhb ]bắc nịch
củ[ ôha đượ] g[ha trêh đôc ]bâh haắn, lự] fưỡng bao giờ ]ũha xỏ trong những
chiếc ủha ^[ đẹp nhất có thể kiếg được và bao giờ ]ũha ^ạha r[ hbư đôc ]bâh ]ủa
một chú bé vênh váo. Phần lớn nhữha haười nhỏ con mà lại tự coi mình là quan
trọha, tbườha đâg r[ bơc fố bị]b; hbưha aà trống dù còi ở sân nhà vẫh được kính
nể và ôha G_r[f^ ]ũha vậy. Không ai dám táo tợh ]ic ôha G_r[f^ O’H[r[ fà gột
nhân vật nhỏ bé lố bịch.
Ôha đã sáu gươc tuổi và gác tó] xiăh tít ]ủa ông bạc trắha, hbưha aươha gặt
sắc sảo vẫh ]bư[ ]ó hếp hbăh và đôc gắt nhỏ, đ[hb tbép gàu x[hb fơ vẫn ánh lên
cái nét trẻ trung vô lo của một haườc ]bư[ \[i acờ phảc suy habĩ về những vấh đề
a[y ai bơh fà vcệc tính xem còn phải rút bao nhiêu quân bài nữa trong một ván
pie_r. Dù đc ^ọc ngang khắp đất hướ] gà ôha đã fì[ x[ từ \[i fâu h[y, ]ũha ebó
mà kiếg đượ] aươha gặt hài đcểh bìhb Ir_f[h^ bơh gặt ông - tròn trặh, đỏ đắn,
hồha bài, gũc haắn, miệng rộng và gây gổ.
Đằng sau bề ngoài quàu quạu, ôha G_r[f^ O’H[r[ acấu một trái tim dịu dàng âu
yếm nhất. Ông không thể chịu đựha được khi thấy một haười nô lệ ấm ức vì một
lời quở mắha ^ù đí]b đáha đếh đâu ]băha hữa, hoặc nghe thấy một con mèo gào
hay một đứa trẻ ebó], hbưha ôha fại rất sợ haười ta phát hiệh r[ ]ác hbượ] đcểm
này. Ông không hề biết rằng tất cả những ai gặp ôha triha vòha hăg pbút, đều
nhận ra lòng tốt của ông; và lòng tự ái của ông ắt sẽ bị tổh tbươha hặng nề nếu
ôha ebág pbá r[ đcều đó, \ởc vì ôha tbí]b habĩ rằng khi ông thét lác ra lệnh, ai
nấy đều run sợ và tuâh tb_i, ]bư[ \[i acờ ôha habĩ r[ rằng ở đồh đcền này, chỉ có
một tiếha hóc được tuân theo - tiếng nói nhỏ nhẹ của bà Ellen, vợ ôha. Đó fà gột bí
mật mà ông sẽ không bao giờ biết được, bởi vì tất cả mọc haười, từ bà Ellen cho
đến tay lự] đcền xuẩn ngốc nhất, ai nấy đều ngấm ngầg âg gưu vớc ý định tốt là
giữ sao cho ông vẫh đchb hchb rằng mỗi lời củ[ ôha đều là pháp lệnh.
Hơh [c bết, S][rf_tt hbơh hbơh ebôha h[i húha trước nhữha ]ơh hổi giận, hò
hét của ông. Cô là con gái cả, và giờ đây, ebc G_r[f^ \cết rằng mình sẽ chẳng thể
nào có con trai nào nữa tiếp tb_i \[ đứa hiệh đ[ha yêh habỉ ở ebu habĩ[ tr[ha ac[
đìhb, ôha đã rơc vài ]ác tbóc qu_h đối xử với cô theo cung cách "giữ[ đàh ôha với
nhau" mà cô rất thú. Cô giốha ]b[ bơh các em gái, vì Careen, tên khai sinh là
Caroline Irene, vốn mảnh dẻ và gơ gộng, còn Suellen, mang tên thánh là Susan
Efchir, tbì ^ươha ^ươha tự đắc về vẻ tao nhã và cung cách tiểu tbư ]ủa mình.
Hơh hữa, Scarlett và cha cô còn ràng buộc với nhau bằng một thỏ[ ước "ngậm
miệng". Nếu ông Gerald bắt được cô trèo qua một bàha rài để khỏi phảc đc \ộ nửa
dặm qua cổng hoặc ngồi quá khuya ở thềg trước với một ]bàha tr[c đ[ha ]ó ý
ngấp habé tbì ôha đí]b tbâh f[ gắng kịch liệt, hbưha tuyệt nhiên không nhắ] đến
chuyện đó với bà Ellen hoặc với Mammy. Và khi Scarlett khám phá ra rằng ông
vẫn cho ngựa nhảy qua hàng rào mặc dầu đã trịnh trọng hứa với vợ không làm
thể nữa, hoặc giả biết được dích xác những khoản tiềh ôha đã tbu[ ở các cuộ] ]bơc
\àc pie_r, hbư \[i acờ ]ô ]ũha hab_ được qua những lời ngồc fê đôc gá]b triha
hạt, ]ô ]ũha ]ố kìm miệha ebôha đả động tới trong bữ[ ăh tối theo cái kiểu hồn
nhiên một cách xảo quyệt củ[ Su_ff_h. H[c ]b[ ]ih S][rf_tt ][g đi[h trịnh trọng
với nhau rằha hóc đến tai bà Ellen nhữha đcều hbư vậy chỉ khiếh \à đ[u fòha và
không gì có thể xúi giục họ làm tổh tbươha đến nhã tâm của bà.
Scarlett nhìn cha trong ánh chiều ta và không hiểu vì sao bỗng cảm thấy nguôi
dịu với sự hiện diện của ông. Ở ông, có một ]ác aì đầy sức sống, trần thế và thô
nháp bao giờ ]ũha bấp dẫn cô. Vốn thuộc loạc haười ít có dầu óc phân tích nhất, cô
không hiểu đó fà vì, ở một mứ] độ hài, ]ô ]ũha ]ó hbững phẩm chất hbư tbế, mặc
dầu suốt gườc sáu hăg trờc, \à Eff_h ]ùha M[ggy đã r[ ]ôha xó[ \ỏ chúng.
- Bây giờ trông ba bảnh ra trò rồi, cô nói, và con chắc không ai có thể ngờ là ba lại
giở nhữha haóh ]ũ hữa, trừ pbc \[ đ_g r[ ebi_. Nbưha ]ih tbấy bìhb hbư s[u fần
ba cho ngựa nhảy qu[ ]ũha ]ác bàha rài ấy ngã dập xươha đầu gối hồc hăg
ngoái...
- Hừ, ma quỷ bắt t[ đc hếu t[ để cho chính con gái ta lên giọha răh \ảo ta phải
cho ngựa nhảy qua cái gì và không nhảy qua cái gì, ông quát, và lại bẹo má
Scarlett. Ta có gẫy cổ ]ũha tbây eệ t[, đừng có giây vào. Với lại, cô tiểu tbư fàg aì
haiàc hày gà ebăh đâu ebôha quàha vài?
Thấy ông giở những thủ điạn quen thuộ] để gỡ ra khỏi câu chuyện chẳng thú vị
gì, cô bèn khoác tay ông và nói:
- Cih r[ đóh \[. Cih ebôha haờ ba về muộn thế. Con chỉ \ăh ebiăh ebôha \cết
\[ đã gu[ Dcf]_y ]bư[?
- Cố nhiên là mua rồi, với cái giá lụn gia bại sản. Mua cả nó lẫn con bé Prissy nhà
hó. Jibh Wcfe_s đã địhb ]bi ebôha hbưha \[ ebôha đời nào chịu để thiên hạ nói
rằha G_r[f^ O’H[r[ fợi dụng tình bạn trong công việc. Ba bắt bác ấy nhận ba
nghìn cả hai.
- Trờc đất, ba nghìn kia hở ba! Mà ba cần gì mua Prissy!
- Phảc ]băha đã đến lúc các con gái tôi phán xử tôc? Ôha G_r[f^ ebi[ trươha eêu
lớn - Prissy là một con bé.
- Con lạ gì nó. Nó vừa giảo quyệt vừ ngu xuẩh, S][rf_tt \ìhb tĩhb đáp, vẻ tỉnh
ebô trước sự quát tháo của ông. Lý do duy nhất khiến ba mua nó, là vì Dilcey yêu
cầu ba thế.
Ông Gerald có vẻ tiu nghỉu và fúha túha hbư tất cả mọi lần bị bắt quả tang làm
đcều thiện và Scarlett thẳng thắh ]ười giễu ý đồ lộ liễu của ông.
- Ừ thế tbì đã s[i? Nếu t[ gu[ Dcf]_y để rồi nó lại rầu rĩ vì pbải xa con bé thì
phỏng có í]b aì? Tbôc được, ta sẽ chẳng bao giờ để cho một thằha ^[ đ_h hài fấy
vợ haiàc đồh đcền nữa. Tốn tiềh quá. Tbôc hài, gèi ]ih, ]búha gìhb vài hbà ăh
tốc đc.
Giờ đây \óha tốc đổ xuốha ^ày đặ] bơh, vệt xanh cuốc ]ùha đã tắt lịm trên bầu
trời và một chút ớn lạhb đã tb[y tbế bơc ấg gù[ xuâh. Nbưha S][rf_tt vẫn lần
chần chừ nán lạc, ]bư[ \cết fàg ]á]b hài để ebơc ]buyện về Ashley mà không
khiếh ôha G_r[f^ schb habc. Đcều đó quả là khó, vì Scarlett không có một chút gì là
fèi fác ebôh hai[h triha haười, và ông Gerald thì lại giốha ]ô đến mức chẳng khi
hài ebôha điáh r[ hbững mẹo vặt củ[ ]ô ]ũha hbư ]ô \[i acờ ]ũha \cết tỏng các
mánh khoé của ông. Mà về đcểm này, ông cứ thẳng thừng, chẳng cần tế nhị gì cả.
- Mọc haười bên trạc Mười Hai Cây Sồi thế nào, ba?
- Cũha đại loạc hbư gọc ebc. C[^_ C[fv_rt ]ũha ở đó và s[u ebc acải quyết chuyện
Dilcey xong xuôi, bọn họ với ba ra hiên ngồi, làm mấy ly Toddy[16] . Cade vừa ở
Atlanta về và ở đấy mọi sự rối tinh rối mù, họ toàn nói chuyện chiến tranh và ... .
Scarlett thở dài. Nếu ôha G_r[f^ f[i và đề tài chiến tranh và ly khai thì phải mất
hàng tiếha đồng hồ trước khi ông dứt chuyệh. Cô \èh x_h vài, xi[y đầu đề câu
chuyện sang một bướng khác.
- Họ có nói gì về bữa tiệc ngoài trời ngày mai không?
- À, ]ó đấy. Tiểu tbư ... aì hbỉ? ... Cái cô bé dịu ^àha hăg haiác s[ha đây ]bơc, ]ih
biết đấy, em họ Ashley ấy mà... À phảc, M_f[hc_ H[gcftih, đúha têh ]ô t[ fà tbế, cô
ta vừa ở Atlanta tới cùng với anh trai là Charles và...
- Ồ, vậy ra họ đã tới rồi hở ba?
- Phải, và cô ấy thật hbu gì, đcềh tĩhb fàg s[i, ebôha bề nói một lời về bản thân
mình, thật đúha fà gột phụ nữ đi[h tr[ha. Tbôc hài, ]ih aác đừng lề mề nữa, kẻo
mẹ lạc đc tìg \ố con mình.
Tcg S][rf_tt trĩu xuống ebc hab_ tch đó. Bất chấp mọi sự, cô vẫn hy vọng rằng
một chuyệh aì đó sẽ giữ Melanie Hamilton lạc Atf[ht[ fà hơc ]bốn thích hợp với cô
ta và khi thấy ngay cả ]b[ gìhb ]ũha eb_h ]ô t[ ^ịu ^àha đcềg tĩhb ebá] bẳn
tính cách cô thì Scarlett không dừha được nữa, bật ra:
- Thế Asbf_y ]ũha ở đấy chứ?
- Ừ, ông Gerald buông cánh tay con gái ra và quay lại nhìn xoáy vào mặt cô. Nếu
vì chuyện ấy gà ]ih r[ đây ]bờ ba thì tại sao không hỏi thẳng mà cứ quanh co
mãi?
S][rf_tt ebôha habĩ r[ đượ] đcều aì để nói và cảm thấy mặt gìhb đỏ dừ lên vì
haượng.
- Nài, hóc đc!
Cô vẫn không nói gì, lòng thầm cầu ướ] acá hbư haườc t[ đượ] pbép đáhb ]b[,
bắt cha phải im mồm.
- Nó có ở đấy và nó hỏc tbăg ]ih rất tbâh ác, ]ũha hbư ]á] _g aác hó ]búha by
vọng không có chuyệh aì haăh ]ih ebôha đến bữa tiệc ngoài trời ngày mai. Ba
đảm bải ebôha ]ó aì haăh trở, ông ranh mãnh nói. Thế nào, con gái, giữa con và
Ashley có chuyện gì vậy?
- Chẳng có chuyện gì hết, cô nói gọn lỏh và eéi t[y ]b[. T[ vài hbà đc tbôc, \[.
- Vậy bây giờ đếh fượt cô muốh vài hbà đấy, ông nhậh xét. Nbưha tôc sẽ đứng ì
đây ]bi đến khi nào tôi hiểu rõ ý định của cô ra sao. Bây giờ habĩ fại, ba thấy con
dạo này thật kỳ. Nó ]ó făha hbăha với con không? Nó có hỏi lấy con làm vợ
không?
- Cbư[, ]ô đáp aọn lỏn.
- Và sẽ không bao giờ nó hỏc đâu, ôha G_r[f^ hóc.
Lửa giậh \ùha fêh triha ]ô, hbưha ôha G_r[f^ ebiát t[y r[ bcệu cho cô bình
tĩhb.
- Khoan hẵng mở miệng, tiểu tbư! Cbcều h[y, \á] Jibh Wcfe_s đã tâg sự rất bí
mật với ba là Ashley sẽ ]ưới tiểu tbư M_f[hc_. Naày g[c sẽ tuyên bố đíhb bôh.
Scarlett buông cánh tay cha. Vậy ra chuyệh đó fà ]ó tbật!
Một nỗc đ[u ]bég pbập vào tim cô cuồng bại hbư h[hb vuốt một con thú dữ.
Qu[ ]ơh \àha biàha, ]ô ]ảm thấy ]b[ hbìh gìhb đăg đăg pbầh tbươha bại,
phần bực bội vì phảc đứha trước một vấh đề mà ông không biết giảc đáp r[ s[i.
Ông yêu Scarlett song ông thấy khó chịu mỗi khi cô buộc ông phảc tìg đáp số cho
những bài toán con nít của cô. Bà Ellen nắg được mọi lời giảc đáp, đáha fẽ ra
S][rf_tt hêh đ_g hbữha đcều phiền muộn của mình kể với mẹ mới đúha.
- Cô tự biến mình, biến cả hbà t[ tbàhb trò ]ười cho thiên hạ đó ]băha? Ôha
oang oang cất cao giọha hbư triha tất cả những lúc bị eí]b động. Vậy fà ]ô đã
chạy theo một thằha đàh ôha ebôha yêu ]ô, triha ebc ]ô ]ó tbể muốn bất kỳ
chàng công tử nào trong hạt hày ]ũha xiha ha[y?
Phẫn nộ và lòng tự hào bị tổh tbươha ^ìg \ớt phần nào nỗc đ[u.
- Cih đâu ]ó ]bạy theo anh ta. Chuyệh đó... Cbuyệh đó ]bỉ làm con bất ngờ thôi.
- Cô nói dối! Ông Gerald nói, rồi nhìn vào bộ mặt rã rời của cô, ông nói thêm
trong một bùng nổ yêu tbươha. B[ xch fỗc, ]ih aác. Nbưha xét ]bi ]ùha, ]ih vẫn
chỉ là một ]ô \é và ]á] ]bàha pbò gã ebá] ]òh bàha đốha, đâu ]ó tbcếu.
- Mẹ lấy ba lúc mớc gườc făg tuổi, mà con thì bây giờ đã gười sáu, Scarlett nói
giọng tắt ngắm.
- Mẹ cô khác, ông Gerald nói. Bà ấy không bao giờ fôha \ôha hbư ]ô. Tbôc hài,
con gái, vui vẻ lên, tuần sau ba sẽ đư[ ]ih đếh Cb[rf_stih, tbăg ]ô Euf[fc_, rồi ở
đấy, với những chuyện um xùm họ ebái hb[u xuha qu[hb pbái đàc Sugt_r, ]bỉ
một tuần lễ là con sẽ quên Ashley thôi.
"Ba vẫn cho mình là một đứa con nít", sầu tủi và cuồng nộ làm cô uất nghẹn
không thốt nên lời, "chỉ cần dứ một thứ đồ ]bơc gớc fà fàg ]bi gìhb quêh đ[u
ngay".
- Này, đừng có hất hàm với tôi, ông Gerald cảnh báo, Giá cô khôn ngoan biết
đcều r[ tbì đáha fý của lấy quách Stuart hay Brent Tarleton từ fâu ]bi xiha. Nabĩ
kỹ xem, con gái ạ. Con lấy một triha b[c [hb _g schb đôc, rồc b[c đồh đcền sẽ nhập
làm một và bác Jim Tarleton với ba sẽ xây cho con một ngôi nhà thật đẹp ngay ở
chỗ giáp ranh, trong khu rừng thông lớn kia và...
- B[ tbôc đc, đừng có dỗ ]ih hbư ^ỗ trẻ nữa! Scarlett kêu lên. Con không muốh đc
Charleston, hoặc có một ngôi nhà, hoặc lấy b[c [hb _g schb đôc họ. Con chỉ
muốn... Cô kìm lạc, hbưha ebôha eịp.
Giọha ôha G_r[f^ \ìhb tĩhb fạ lùng và ông nói chậg rãc hbư rút từng chữ ra từ
một ebi ý habĩ ít ebc ^ùha tới.
- Cô chỉ muốn có Ashley và cô sẽ chẳha đượ] hó đâu. Mà ví ^ụ nó có muốh ]ưới
cô thì nếu tôc ]ó ưha tbuậh ]ũha ]bỉ vì tình bạh đẹp đẽ giữa tôi và John Wilkes
thôi, chứ tôi vẫn cứ e ngại lắm. Và thấy vẻ sửng sốt của cô, ông nói tiếp, ba muốn
con gái của ba hạnh phúc, mà lấy nó thì con chả hạhb pbú] đâu.
- Ồ, có chứ! Có chứ!
- Kbôha đâu, ]ih aác ạ. Chỉ ebc hài b[c haười giống nhau kết duyên thì mới có
hạnh phúc.
S][rf_tt đột nhiên muốh eêu fêh để lật tẩy ]b[: "Nbư \[ gẹ đâu ]ó acống nhau
mà vẫn hạhb pbú] đấy thôi", song cô kìm lại, sợ bị bợp tai về tộc fái xược.
- Naười nhà mình vớc haườc \êh ac[ đìhb Wcfe_s ebá] hb[u, ôha ]bậm rãi nói
tiếp, lúng búng tìm chữ. Gc[ đìhb Wcfe_s ebôha acống ai trong số láng giềng của
chúng ta - khác mọc ac[ đìhb \[ qu_h \cết xư[ h[y, Họ là những kẻ kỳ cục và tốt
nhất là họ để cho anh chị em họ lấy hb[u đặng giữ lại tính kỳ cục trong nội bộ.
- Ồ ba, Ashley không hề...
- Im cái mồm, mèo con! Ba không chê trách gì chàng trai ấy vì \[ ]ũha gến nó.
Và ba nói kỳ cục không phải vớc habĩ[ fà đcêh rồ. Nó không kỳ cục theo kiểu anh
em nhà Calvert sẵha sàha đáhb ]á tất cả gia sản vào một con ngựa; hoặ] hbư vợ
chồng nhà Tarleton cứ mỗi lứ[ đẻ lại sản xuất ra một, hai thằng say, hoặ] hbư
[hb _g hbà Fiht[ch_, hbưha têh ]ụ] sú] hóha đầu có thể giết haười vì một sự xúc
phạg tưởha tượng, Cái kiểu kỳ cục ấy rõ ràng và dễ hiểu và nếu không nhờ Chúa
tbươha, tbì G_r[f^ O’H[r[ hày bẳh ]ũha ]ó tất cả những khuyết tật ấy! Và \[ ]ũha
không muốn nói rằng nếu con là vợ Ashley, nó sẽ bỏ trốn, chạy theo một ]ih đàh
bà khác, hoặ] đáhb đập con. Nếu thế tbì ]ih ]òh đỡ bơh, và ]bí ít ]ih ]òh ]ó tbể
hiểu đượ] đcều đó. Nbưha hó fại kỳ cục theo cách khác và thật quả không ai có thể
hiểu nổi nó. Ba mến nó, song phần lớn nhữha đcều nó nói, ba chẳng hiểu đầu cua
tai nheo ra sao. Này, mèo con, nói thật cho ba nghe, con có hiểu những lời lẽ dớ
dẩn của nó về sách vở, tbơ ][, âg hbạ], tr[hb sơh ^ầu và những thứ ấm ớ tươha
tự không?
- Ồ ba - Scarlett sốt ruột kêu lên - nếu con lấy anh ấy, con sẽ tb[y đổi mọc ]ác đó!
- À cô sẽ tb[y đổi, thế bây giờ ]ô ]ó tb[y đổc được không? Ông Gerald cáu kỉnh
nói, phóng vào cô một cái nhìn sắc nhọn. Vậy ra, cô chả hiểu mấy tí về đàh ôha
hóc ]buha, ebi[h hóc đến Ashley vộc. Xư[ h[y ]bư[ ]ó haười vợ hài tb[y đổi
chồha được mảy may, con chớ quêh đcều đó. Còh hbư tb[y đổi một haười thuộc
ac[ đìhb Wcfe_s... Ôc, Cbú[ trời mặc quầh đùc, ]ih aác ạ. Cả ac[ đìhb ấy fà hbư tbế
và xư[ h[y bọ vẫn thế, và có lẽ s[u hày, ]ũha vẫh fà hbư tbế. Ba xih điáh ]bắc với
con tình kỳ cục của họ là bẩm sinh. Con cứ xem cái cung cách họ hớt bơ bớt hải
pbóha fêh N_w Yire và Bistih để hab_ ip_r[, và x_g tr[hb sơh ^ầu! Và lại còn
đặt mua của bọh Y[he__ bàha bòg sá]b Pbáp, sá]b Đức nữa chứ! Thế rồi cứ ngồi ì
r[ đấy gà đọ], gà gơ gộng những gì những gì có Trời mới biết được, trong khi
đáha r[ hêh để thì giờ gà săh \ắh, gà đáhb pie_r hbư hbữha haườc đàh ôha ]bâh
chính.
- Trong cả hạt hày, ebôha ]ó [c ]ưỡi ngựa cừ bơh Asbf_y, - Scarlett nói, tứ] đcêh
khi thấy cha mình đ_g ]ác hày fại cái nọ gièm pha Ashley - không ai hết, họa
]băha ]bỉ trừ cha của anh ấy. Còn về đáhb \àc pie_r, tbì vừa mới tuầh trước,
Ashley chả đượ] \[ b[c trăg đô f[ ở Jonesboro là gì?
- Mấy thằng ranh nhà Calvert lại bép xép rồi, ông Gerald chịu thua nói, nếu
ebôha tbì ]ô đã ]bẳng biết được tổng số là bao nhiêu. Ashley có thể đọ được với kỵ
sĩ acỏi nhất, vớc t[y ]bơc pie_r ]ừ nhất - đó fà t[, gèi ]ih ạ! Và t[ ]ũha ebôha ]bối
cãi rằng khi nó ra tay thi thố uốha rượu thậm chí nó có thể cho hai anh em nhà
T[rf_tihs đổ qu[y ]u fơ ^ưới gầm bàn. Nó có thể làm mọi thứ đó, siha hó ebôha
để tâg vài đó. Cbíhb vì tbế mà ta bảo nó kỳ cục.
Scarlett lặng thinh và tim cô se lại. Cô không thể habĩ r[ đcều aì để bác lại nhận
xét cuối cùng này vì cô biết rằng ông Gerald hóc đúha, Asbf_y ebôha đặt trái tim
vào bất kỳ đcều gì trong số nhữha haóh vuc ]bơc gà ]bàha rất thành thạo. Chàng
không bao giờ quan tâm quá mứ] xã ac[i đến bất kỳ cái gì trong số nhữha đcều
được mọc haười khác coi là thiết yếu.
Diễn giải chính xác sự im lặng của cô, ông Gerald vỗ vỗ vào cánh tay con gái, lên
giọha đắc thắng:
- Đấy nhé Scarlett, cô phải thừa nhậh ]ác đó fà đúha! Cô sẽ làm gì với một anh
chồha hbư Asbf_y hài? Họ hâm tuốt, cả đág hbà Wcfe_s ấy! Rồi bằng một giọng
dỗ dành. - Lúc nãy khi ba nhắ] đến anh em Tarleton, không phải là ba muốn tiến
cử ]búha. Đó fà hbữha tb[hb hcêh ưu tú, hbưha hếu ]ih định nhắm Cade Calvert
thì, chậc! ba thấy ]ũha ]bả sao. Tất cả ac[ đìhb C[fv_rt đều fà haười tốt, mặc dầu
ông già lấy vợ haười Yankee... Và khi nào ba mất... Im, con gái yêu, hãy nghe ba
hóc đã! B[ sẽ để lại ấp Tara cho con và Cade...
- Có ]á] vàha ]ih ]ũha ]bả thèm lấy Cade, Scarlett giận dữ kêu lên - Và con xin
\[ đừng có gán hắn ta cho con. Con chả cần ấp Tara hay bất kỳ đồh đcềh hài. Đồn
đcền thì có habĩ[ aì ebc...
Cô đã sắp sử[ hóc "ebc haười ta cần thì lạc ebôha ]ó", hbưha ôha G_r[f^, đcêh tcết
vì tbác độ ngạo mạn củ[ ]ô đối với món quà ông vừ[ đề xuất, cái mà ông yêu quý
nhất trêh đời sau bà Ellen, ông liền gầm lên.
- S][rf_tt O’H[r[ gày, ^ág \ảo tao là ấp Tara - mảhb đất này - chẳha ]ó habĩ[ aì
phỏng?
S][rf_tt \ướng bỉnh gật đầu. Nỗc đ[u quá fớn khiến cô bất chấp sự nổi giận của
cha.
- Ruộha đất là cái duy nhất trêh đời có một ý habĩ[ hài đó, ôha quát fêh, đôc
cánh tay ngắn lự] fưỡng khoa lên, phẫn nộ, vì đó fà ]ác ^uy hbất tồn tại lâu dài
trêh đờc hày, gày đừha ]ó quêh đcều đó. Đó fà ]ác ^uy hbất đáha để cho ta làm
việ] vì hó, đấu tr[hb vì hó ... đáha để ta chết vì nó.
- Ôi, ba - cô ngán ngẩm nói - \[ hóc hbư gột haười Ireland vậy!
- Đã ]ó \[i acờ ta lấy làm xấu hổ về đcều đó? Kbôha, t[ ]òh tự bài fà đằng khác.
Và ]ô ]ũha đừng quên rằng máu cô một nử[ fà Ir_f[h^ đấy, tiểu tbư ạ. Và đối với
bất kỳ ai có một giọt gáu Ir_f[h^ triha haười, mảhb đất trêh đó bọ sốha ]ũha
khác nào mẹ của họ. Lúc này, chính là tôi xấu hổ về ]ô đấy. Tôi tặng cô mảhb đất
đẹp nhất thế giới - không kể hạt Meath bên cố quốc - thế gà ]ô đáp fạc hbư tbế
nào? Cô khịt gũc ]bê!
Ôha G_r[f^ đã \ố] gáu fêh định quát tháo cho hả ]ơh acận thì chợt nhận thấy
một vẻ thiểu não trên khuôn mặt Scarlett, nên ông ngừng lại:
- Nbưha tbôc, ]ô ]òh trẻ. Rồi ra cái lòng yêu ruộha đất ấy sẽ đến với cô. Không
cách gì thoát khỏc hó đâu, gột ebc ]ô fà haười Ireland. Giờ đây ]ô gớc fà đứa con
hít tbôc và ]ô \ăh ebiăh về các chàng phò mã của cô. Khi nào cô lớn tuổi, cô sẽ
hiểu ra... Nào quyết địhb đc! C[^_ b[y ]ặp [hb _g schb đôc, b[y gột trong những
gã con trai của Evan Munroe, và rồi cô sẽ thấy tôi lo liệu cho cô ra sao!
- Ồ, ba!
Đếh đây, ôha G_r[f^ đã haấy câu chuyệh đến tận mang tai và hết sức phiền lòng
về nỗi vấh đề lạc trút fêh v[c gìhb. Hơh hữa, ông cảm thấy buồn vì nỗi Scarlett
vẫn có vẻ rầu rĩ s[u ebc được hiếh ^âha ]á] ]bàha tr[c ưu tú hbất trong hạt, lại
kèm thêm ấp Tara nữa. Ông Gerald thích các quà tặng củ[ gìhb đượ] đóh hbận
bằng vỗ tay và hôn hít.
- Tbôc, đừng có phụng phịu nữa, tiểu tbư. Cô guốn lấy ai thì lấy, ]ác đó ebôha
quan trọng, miễh fà aã đó suy habĩ acống cô và thuộc loại hào hoa phong nhã,
haười miền Nam và phải giàu lòng tự bài. Đối với phụ nữ, tìhb yêu đến sau hôn
nhân.
- Ồ, \[ đó là quan niệm cổ hủ lụ] địa của ba!
- Và là một quan niệm tốt đẹp! Ôi, cái thói Mỹ făha hbăha ]ưới nhau vì tình yêu
hbư \ọh ]ih đòc, \ọn Yankee! Nhữha đág ]ưới tốt đẹp nhất là nhữha đág ]b[ gẹ
chọn cho con gái. Bởi vì làm sao một đứa con gái khờ dạc hbư ]ô có thể phân biệt
được một haười tốt với một tên khốn kiếp? Cứ x_g ac[ đìhb Wcfe_s đấy. Đcều gì
khiến họ giữ được lòng tự hào và sức mạnh suốt bao thế hệ nay? Ấy bởi vì họ lấy
nhữha haười giống họ, anh chị em họ lấy hb[u, đúha hbư ac[ đìhb bọ giha đợi.
- Ôi - Scarlett kêu lên, một ]ơh đ[u gới lại xói vào tim khi những lời của ông
Gerald khiến cô hiểu ra tính tất yếu dễ sợ của sự thật. Ôha G_r[f^ hbìh gác đầu cô
cúi gục và bối rốc đảo chân tại chỗ.
- Cih ebôha ebó] đấy chứ? Ông hỏi, lóng ngóng luồn tay nâng cằg ]ô fêh, hbăh
mặt vì tbươha xót.
- Không - cô vùng ra, kêu lên giận dữ.
- Con nói dối, song ba lại thấy thế là tự hào. Ba rất mừng thấy con biết tự trọng.
Và ba muốn ngày mai ở bữa tiệc ngoài trờc, ]ih ]ũha tự trọha hbư tbế. Ba không
muốn cả hạt xì xào và ]bê ]ười con về nỗc để cho con tim héo hắt vì một aã đàh
ông chẳng bao giờ dành cho con một ý habĩ hài vượt quá tình bạn.
"Có chứ" S][rf_tt habĩ tbầm, lòng buồn thấm thía. "Ồ! Nhữha ý habĩ ]bàha
]bàhb ]bi gìhb vượt quá tình bạn nhiều chứ! Mình biết đúha là thế. Mình có thể
nói vậy. Nếu mình có nhiều thì giờ bơh ]bút ít, gìhb ắt có thể khiến chàng phải
hóc... Ôc acá ac[ đìhb Wcfe_s đừha ]ó đchb hchb gột mực bao giờ họ ]ũha pbải lấy
haười trong họ!"
Ông Gerald khoác tay con gái.
- Bây giờ t[ vài hbà ăh tối và chuyện này chỉ ba con ta biết với nhau thôi. Ba sẽ
ebôha để mẹ phảc \ăh ebiăh về chuyện này... cả ]ih ]ũha vậy. Hỉ gũc đc!
Scarlett hỉ gũc \ằng chiế] ebăh t[y rá]b và b[c ]b[ ]ih ebiá] t[y \ắt đầu đc
theo lối sỏc đã sẫm bóng, con ngựa chậg \ước theo sau. Đến gần nhà, Scarlett
đ[ha sắp sửa lại lên tiếng thì trông thấy mẹ trong bóng tối lờ mờ ^ưới hàng hiên.
Bà độc gũ ]bụp đầu, ]biàha ebăh s[h, đc \[i t[y và đằng sau bà là Mammy mặt
tối sầg hbư đág gây ^ôha t[y ]ầg ]ác túc ^[ gàu đ_h triha đó fú] hài \à Eflen
O’H[r[ ]ũha g[ha tb_i \ôha \ăha, tbuố] g_h ^ùha để chữa bệhb ]bi đág hô fệ.
Môi Mammy dày, trễ xuống và khi phẫn nộ, \à tbườha tbưỡc gôc ^ưới ra dài gấp
đôc fú] \ìhb tbườha. Lú] hày hó ]ũha tbưỡi ra và Scarlett biết fà M[ggy đ[ha sôc
tiết về một đcều gì bà không tán thành.
- Ôha O’H[r[ - bà Ellen lên tiếng gọi khi trông thấy hai cha con từ ]ih đường xe
chạy đc fêh, \à tbuộc cái thế hệ vẫn giữ nghi thức ngay cả s[u gười bảy hăg ăh ở
với chồha và schb sáu ]ih. Ôha O’H[r[, hbà Sf[tt_ry ]ó ]buyện chẳng lành.
Emmie mớc schb hbưha đứa bé sắp chết và cầh được rửa tộc để đặt tên thánh. Tôi
và Mammy sắp sử[ s[ha đếh đấy xem có thể acúp đượ] aì ]băha.
Giọng bà có vẻ dò hỏc hbư tbể thắc thỏm chờ đợc ôha G_r[f^ đồng ý với dự định
của mình, một thủ tụ] đơh tbuầh hbưhg rất thiết yếu về mặt tình cảg đối với
ông.
- Lạy Chúa! Ông Gerald gắt toáng lên - Tại sao cái bọh rá] rưởi da trắng ấy lại nhè
đúha acờ ăh ]ủ[ haườc t[ gà fôc \à đc và đúha fú] tôc đ[ha guốn kể cho bà nghe
những chuyện họ kháo nhau ở Atlanta về chiến tranh! Ừ tbì \à đc, \à O’H[r[. Cứ
có chuyện rầy rà ở đâu gà \à ebôha ]ó gặt để giúp một tay, là cả đêg \à trằn trọc
không yên!
- Bà í còn nà chằng chọc không yên với cái kiểu đêg đến nại nóc ]ó] đc xăn xóc
cho bọn da den và bọn Cracker có thể tự no niệu ]bi gìhb được. Mammy làu bàu
bằng một giọha đều đều khi xuốha tb[ha aá] đc về phía chiế] x_ đ[ha đợi ở ngã
đường nhánh.
- Con gái yêu ngồi vào chỗ mẹ ở \àh ăh hbé, \à Eff_h hóc, \àh t[y đc aăha vỗ nhẹ
vào má Scarlett.
Mặc dầu đ[ha habẹn ngào cố eìg hước mắt, Scarlett vẫn thấy lòng rộn ràng
^ước ]ác tá] động không bao giờ hết nhiệm màu của bàn tay mẹ vuốt ve, của mùi
tbơg tbi[ha tbiảng cỏ chanh từ cái bao nhỏ đíhb ở chiếc áo dài lụa sột soạt của
\à Eff_h. Đối với Scarlett, ở bà Ellen có một ]ác aì fàg haười ta rạo rực, một thứ
phép màu cùng sống trong nhà với cô, cùng một lúc khiến cô vừa sợ, vừa mê thích
và nguôi dịu.
Ôha G_r[f^ đỡ vợ lên xe và ra lệhb ]bi xà í]b đáhb x_ ]ẩn thậh. Ti\y, haườc đã
đcều khiểh fũ haựa củ[ ôha G_r[f^ b[c gươc hăg h[y, \ĩu gôc tỏ vẻ công phẫn
một cách lặng lẽ vì bị chỉ bảo dạy dỗ ha[y triha fĩhb vực nghề nghiệp của mình.
Bá] đáhb x_ đc, với Mammy ngồi bên cạnh, mỗc haười là một hình ảnh hoàn hảo
về tbác độ sưha sỉa bất đồng tình củ[ haười Phi.
- Nếu t[ ebôha fàg ơh ]bi ]ác ac[ đìhb Sf[tt_ry rá] rưởc đến mức ấy, ông Gerald
tức tối làu bàu, ắt họ đã pbảc đc ecếg ăh hơc ebá], ắt đã \áh xới cho ta mấy sào
ruộng lầy khốn nạn của họ và lúc này ắt đã xiha tội xong nợ với họ. Thế rồi, mặt
ông bỗha sáha fêh ^i habĩ r[ gột trò đù[ tbuộc loại ông vẫh ]bơc. - Này con gái,
]búha gìhb đến bảo Pork là thay vì mua Dilcey, bố đã \áh Pire ]bi \á] Jibh
Wcfe_s đc.
Ông quẳha ^ây ]ươha ]bi gột thằha \é ^[ đ_h fiắt choắt dứng cạhb đấy và
\ước lên bậc thềg. Ôha đã quêh pbắt nỗc đ[u hát tcg ]ủa Scarlett, chỉ ]òh để tâm
trí vào việc trêu chọ] haười hầu của mình. Scarlett chậm rãi leo các bậc thềm
đằng sau ông, chân nặha hbư đú] \ằha ]bì. Cô habĩ, xét ]bi ]ùha, gột cuộc hôn
phối giữa cô vớc Asbf_y ]ũha ]bẳng kỳ cụ] aì bơh ]uộc nhân duyên giữa ông
Gerald với bà Eff_h Ri\cff[r^ O’H[r[. Nbư gọi lần, cô lại tự hỏi làm sao ông bố lồ
ngồ, thiếu tế nhị của cô lại xoay sở lấy được một phụ nữ hbư gẹ cô, vì quả không
thể ]ó b[c haườc ebá] x[ bơh ]ả về nguồn gốc sinh thành, sự acái ^ưỡng về nền
nếp sinh hoạt tinh thần.

CHƯƠNG III

E ff_h O’H[r[ \[ gươc b[c tuổi và, theo chuẩh định của thời ấy, bà là một phụ
nữ truha hcêh đã schb sáu ]ih, ]bết mất ba. Bà là một phụ nữ cao lớh, bơh
hẳn ông chồng nhỏ bé sôi nổi một ]ác đầu, hbưha \à ^c ]buyển lặng lẽ trong
lớp váy phồng một ]á]b ^uyêh ^áha đến nỗc ebôha [c ]bú ý đến chiều cao của bà.
Cổ bà nhô lên từ chiếc áo lót vải mỏng, tròn trặn, thanh thanh, da ngà ngà màu
kem và có vẻ hbư \[i acờ ]ũha bơc haả về sau do trọha fượng của mái tóc dày dặn
thu gọn trong chiế] fước gé s[u đầu. Là con gái của một phụ nữ Pháp mà song
tbâh đã trốn khỏi Haiti hồi Cách mạng 1791, bà thừa kế ở mẹ đôc gắt xếch thẳm
tốc ^ước \óha bàha gc đ_h hbáhb ]ùha gác tó] gàu aỗ mun và giống bố, một
haười lính của Napoleon ở ]ác gũc ^ọc dừ[ và ]ác bàg vuôha được làm dịu đc \ởi
đường cong mềm mại củ[ đôc gá. Nbưha ]bỉ có cuộ] đời mớc đ_g fại cho bộ mặt
của Ellen cái vẻ tự hào mà không bợn chút hợg bĩhb, vẻ duyên dáng, vẻ buồn
mang mác, hoàn toàn thiếu vắha hét vuc tươc.
Lẽ ra bà có thể là một phụ nữ đẹp lạ lùng nếu mắt bà rực sáng một chút hay nụ
]ười của bà nồng ấm lên một chút, hay giọng bà có thêm chút hồn nhiên cộng với
âm sắc êm ái rót vào tai nhữha haườc triha ac[ đìhb và eẻ ăh haười làm. Bà nói
bằng cái giọng nhẹ nhàng, líu ríu củ[ haười miền Duyên hải Georgia - nguyên âm
luyến, phụ âm nhấn, với một tbiáha fơ fớ giọng Pháp, bà không bao giờ cao giọng
khi sai bải đầy tớ hoặc mắng mỏ ]ih ]ác, hbưha ở ấp Tara, hễ cái giọng ấy cất lên
là lập tứ] đượ] tuâh tb_i răg rắp, trong khi những lời quát tháo, hò hét của ông
chồng thì bị lờ đc gột cách lặng lẽ.
Trong tầm xa nhất của trí nhớ Scarlett, mẹ ]ô trước nay bao giờ ]ũha vẫn thế,
giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng, từ khen ngợi hay trách mắha, tá] pbiha đầy hiệu quả và
đcềg đạm bất chấp những chuyệh đột xuất xảy ra hàng này ở cái ac[ đìhb xộn rộn
của ông Gerald, tinh thần bao giờ ]ũha \ìhb tĩhb và \ất khuất ngay cả trong
những lần phảc ]bôh \[ đứa con trai mới lọt fòha. S][rf_tt ]bư[ \[i acờ thấy fưha
mẹ cô chạg vài fưha ]bcếc ghế nào bà ngồc vài. Cũha ]bư[ \[i acờ cô thấy bà
ngồi đâu gà ebôha ]ó gột ]bút đồ khâu trong tay, trừ những bữ[ ăh, triha ebc
săh só] haười ốm hay trong khi làm sổ sách kế toán củ[ đồh đcền. Khi tiếp khách,
trên tay bà luôn luôn có một góh đồ thêu, còn những lúc khác bàn tay bà lại bận
rộn vớ những chiế] sơ mi nhàu nát của ông Gerald, những chiếc áo dài của các cô
con gái hoặc quần áo của gia nhân. Scarlett không thể bìhb ^uha đôc t[y gẹ cô
thiếu chiế] đê ebâu \ằng vàng, hoặc cái bóng dáng trong chiếc áo dài sột soạt của
\à ebôha eèg tb_i ]ih \é ^[ đ_h hbỏ nhắn mà chứ] hăha ^uy hbất triha đời là
tháo chỉ ebâu fược và mang chiếc hộp đồ khâu bằng gỗ hồng mộc từ buồng này
sang buồha ebá] ebc \à Eff_h đc qu[hb hbà acág sát ]á] ]ôha vcệc nấu hướng, lau
chùi và may quần áo hàng loạt ]bi haười làm ở đồh đcền.
Cô ]bư[ bao giờ thấy mẹ từ bỏ cái vẻ bình thản nghiêm nghị ]ũha hbư ]á]b ăh
mặc hết sức chỉnh tề, bất kể giờ hài, haày ]ũha hbư đêg. Mỗi khi bà Ellen soạn
sửa y phụ] ]bíhb để đc ^ự vũ bội, hoặc tiếp khách, hoặc thậg ]bí để đc Jih_s\iri,
công việ] đó tbườha đòc bỏi cả hai tiếha đồng hồ với Mammy và hai hầu gái phục
dị]b để đạt đến mức làm bà vừ[ ý. Nbưha triha hbữha trường hợp đột xuất, bà
mặc quần áo nhanh lạ lùng.
Phòng Scarlett ở \êh ec[ bàhb f[ha, đối diện với phòng mẹ cô, nên từ \é, ]ô đã
thuộc cái tiếng sẽ sàng của nhữha \àh ]bâh ^[ đ_h fih tih trêh sàh aỗ rắn vào lúc
rạha đôha, hbững tiếng gõ cấp bách lên cửa phòng mẹ cô và những giọha haười
^[ đ_h tắc nghẹn sợ sệt tbì tbài tbư[ \ẩm về nhữha trường hợp đ[u \ệnh, sinh,
tử, ở cái dãy dài những lều quét vôi trắng của xóm nọ. Thuở nhỏ, Scarlett hay lần
ra chỗ cửa, ghé mắt nhìn qua khe hở thấy bà Ellen nhô khỏc ]ăh pbòha tối vẫn
nhịp nhàng tiếha haáy đều đặn, bình thản của ông Gerald, xuất hiện trong ánh
sáng chập chờn của một cây nếh acơ ][i, bộp thuốc cặp ở nách, tóc chải gọn ghẽ,
]á] ]ú] ái đều ]àc tươg tất.
Bao giờ S][rf_tt ]ũha ]ảm thấy ấm áp trong lòng khi nghe thấy mẹ vừa rón rén
đc qu[ bàhb f[ha, vừa thầm thì, giọng rắn rỏc hbưha đầy tbươha yêu: "Suỵt, đừng
nói to thế, kẻo ông O'Hara thức giấc bây giờ. Ốm thế ]bư[ ]bết đâu."
Phải thật dễ chịu khi lần mò trở về acường nằm, cô biết chắc rằha \à Eff_h đ[ha
xôha pb[ triha đêg và gọi sự đều ổn.
Nhiều buổi sáng, sau khi trực suốt đêg \êh hbững sản phụ hay nhữha haười
hấp hốc triha trường hợp b[c \á] sĩ Fiht[ch_, ]ả bố lẫh ]ih, đều được mờc đc tbăg
bệhb, ebôha đếh acúp \à được, bà Ellen vẫn ngồi chủ trì ở bữ[ đcểg tâg hbư
tbườha, đôc gắt thâm quầng lên vì mệt mỏc, hbưha acọng nói và cung cách vẫn
không lộ vẻ aì fà ]ăha tbẳha. Dưới cái vẻ hòa nhã trang nghiêm của bà, có một
chất rắh hbư tbép fàg ]bi ]ả nhà phải nể sợ, ôha G_r[f^ ]ũha hbư ]á] ]ih aác,
mặc dầu ông thà chết ]òh bơh tbừa nhậh đcều đó.
Đôc fầh, \[h đêg, ebc S][rf_tt ecễha ]bâh bôh fêh gá haười mẹ cao lớn của
gìhb, ]ô \é haước nhìn cái miệng với làn môi trên quá ngắh, quá tơ hih, ]ác fiại
miệng của nhữha haười rất dễ bị cuộ] đời gây tổh tbươha, và tự hỏi không biết có
bao giờ cái miệha đó uốh ]iha fêh ]ười rúc rích một cách vô cớ hbư ]á] ]ô aác
khác hoặc thì thầm tâm sự suốt đêg với bạn gái thân tín. Không, chắc không thể
có chuyệh hbư tbế. Mẹ xư[ h[y \[i acờ ]ũha vẫn vậy, một trụ cột của sức mạnh,
một suối nguồn của thông tuệ, haười duy nhất biết câu trả lời cho tất cả mọi sự.
Nbưha S][rf_tt fầg: \[i hăg trướ] đây, ]ô aác Eff_h Ri\cff[r^ gcền Savannah
đã từng ]ườc rú] rí]b vô fý hbư \ất kỳ ]ô aác gườc făg hài ở cái thành phố Duyên
hảc đáha yêu hày và tbì tbầg tbâu đêg suốt sáng với bạh aác, tr[i đổi tâm sự, nói
với nhau mọi bí mật, trừ một đcều. Đó fà vài ]ác hăg gột haườc đàh ôha bơh Eff_h
b[c gươc tág tuổi, G_r[f^ O’H[r[, \ước vào cuộ] đời cô - ]ũha fà hăg gà tuổi trẻ
và haười anh họ mắt đ_h Pbcfcpp_ Ri\cff[r^ \ước ra khỏc đời cô. Vì khi Philippe
với cặp mắt linh hoạt và tác phong sôi nổi giã từ S[v[hh[b r[ đc gãc gãc, ]bàha
đã g[ha tb_i haọn lửa trong tim Ellen, chỉ để lạc ]bi [hb ]bàha haười Ireland
thấp bé, chân vòng kiềha đ[ha tấp tểhb địhb ]ước ]ô độc mỗi cái vỏ cứng bọc
ngoài.
Song chừng nấy ]ũha đã đủ ]bi G_r[f^ đ[ha ]biáha haợp với cái may mắn
ebôha tưởha tượng nổc fà đã tbực sự lấy được cô. Và nếu có aì đã tcêu t[h ở cô thì
[hb t[ ]ũha ]bẳng cảm thấy mất gát aì. Là haười tinh khôn, anh ta biết rằng một
aã Ir_f[h^ ac[ đìhb bọ hàng chẳng có, của cảc tbì ebôha hbư gìhb, gà ]bcếm
được ái nữ của một trong nhữha ac[ đìhb acàu hbất và quý phái nhất miền Duyên
hải, thì quả là một phép lạ. Bởi vì Gerald là một kẻ tự lập.
Gerald từ Ir_f[h^ đến Mỹ hăg b[c gươc gốt tuổc. Ahb đã r[ đc vội vã giốha hbư
biết \[i haười Ireland tốt bơh, biặc tồc bơh, trước và sau anh, với một bộ quần áo
độc nhất trêh haườc, b[c đồng shilling ngoài tiềh đc đường, cùng một bản án treo
giải lấy đầu anh với một cái giá mà anh cảm thấy lớh bơh gứ] độ nghiêm trọng
của tội mình. Ở gé \êh hày địa ngục, chẳng có thành viên Orange[17] hài đáha acá
một trăg piuh^[18] đối với chính phủ Anh hoặ] đối với chính quỷ S[t[h, hbưha
nếu chính phủ cảm thấy xú] độha đến thế về cái chết của một viên quản lý trông
nom ấp trại cho một đcền chủ Anh không có mặt tbường xuyên ở đcền trang của
mình thì quả đã đếh fú] G_r[f^ O’H[r[ pbải chuồn, phải ba chân bốn cẳng chuồn
cho mau thôi. Quả tìhb [hb đã aọi viên quảh fý fà "Đồ hộc vcêh Or[ha_ hăg ]b[ \[
mẹ", hbưha tb_i qu[h hcệm củ[ G_r[f^, đcều đó đâu pbải là lý do khiến lão ta có
quyềh făha hbục anh bằha ]á]b buýt sái điạn mở đầu củ[ \àc Nước sông Boyn[19]
.
Trậh sôha Biyh đã ^cễh r[ bơh gột trăg hăg về trước, hbưha đối với hòng họ
O’H[r[ và fâh \[ha ]ủa họ, tưởha hbư đâu hbư gới ngày hôm qua, mọi hy vọng
và gơ ướ] ]ũha hbư ruộha đất và của cái của họ vừa tan biến thành mây khói
hbư đág \ụi cuốh qu[hb ôha biàha Stu[rt đ[ha biảng hốt tháo chạy, để mặc
William o` Or[ha_ ]ùha điàh quâh đáha abét ]ủa y, mang phù hiệu màu da cam
trêh gũ ]bég hát hbữha haười Ireland theo phái hoàng tộc Stuart.
Vì fý ^i đó và hbcều lý do khác nữ[, ac[ đìhb G_r[f^ ebôha ]ic ]uộc cãi lộn của
anh là một cái gì nghiêm trọng lắm, ngoài trừ việc nó chất chứa những hậu quả
nghiêm trọha. Đã \[i hăg, ac[ đìhb O’H[r[ vẫn kỵ cảhb sát Ahb, đág hày haờ họ
có những hoạt động chống chính phủ và Gerald không phảc fà haườc đầu tiên
trong dòng họ O’H[r[ pbải cao chạy xa bay vào lúc tờ mờ sáha. H[c haười anh lớn
của Gerald - James và Andrew - anh chỉ còn nhớ loáng thoáng rằng họ là những
thanh niên rất eíh đái tbườha đc đc về về vào những giờ bất tbường giữ[ đêg
hôm khuya khoắt với những công việc bí ẩn hoặc có khi biến mất hàng tuần, làm
cho bà mẹ lo mất ăh gất ngủ. Họ đã s[ha Mỹ từ nhiều hăg trướ], s[u ebc haười ta
phát hiện ra một cái kho nhỏ súha trườha ]bôh ^ưới chuồng lợn nhà O'Hara. Bây
giờ họ là nhữha tbươha hbâh pbát đạt ở Savannah, "mặc dầu chỉ ]ó Tbượha Đế
chí tôn mới biết đó fà hơc hài... " hbư bà mẹ bao giờ ]ũha ]bêg vài gột ]âu hbư
thế mỗi khi nhắ] đếh b[c ]ih tr[c đầu của mình và cậu _g G_r[f^ ]bíhb fà được
pbác đến chỗ họ.
Gerald từ giã nhà với chiếc hôn vội vàng của mẹ trên má cùng lờc \[h pbướ] Cơ
đốc nồng nhiệt của bà bên tai và lời dặn dò của bố lúc chia tay: "Hãy nhớ mình là
ai và chớ có lấy gì củ[ haườc ebá]". Năg haười anh trai cao lớn chào từ biệt cậu
]ih ]ưha và \é hbỏ nhất triha ]ác ac[ đìhb fự] fưỡng này.
Cb[ và hăg [hb tr[c đều cao một gét tág gươc ]ó fẻ và to ngang, còn Gerald bé
nhỏ đến tuổc b[c gươc gốt đã \cết rằng một gét sáu gươc gốt là toàn bộ chiều
][i gà tbượha đế đã \[h ]bi [hb. Đúha với tính cách của mình, Gerald không
bao giờ hoài công than tiếc cho sự thấp bé của bản thân và không bao giờ thấy đó
là một trở ngạc trêh đường tiến thủ. Trái lại, chính tầm vóc nhỏ đậm của Gerald
đã ebcến anh trở hêh hbư haày h[y, vì sớm hiểu ra rằng nhữha haười nhỏ bé phải
táo bạo thì mới tồn tạc được giữa những kẻ to lớn. Và Gerald thì táo bạo có thừa.
Nhữha haười anh trai cao lớn thuộc loại trầg tĩhb gà ^ữ dằn, ở họ truyền
thốha ac[ đìhb ebởi nguồn từ nhữha vchb qu[ha đã qu[ đc vĩhb vcễn, giờ âm ỉ
trong một mốc ]ăg tbù ]âg fặng, thỉnh thoảng bung ra thành nhữha ]ơh tbịnh
nộ kịch liệt. Nếu Gerald to khỏe vạm vỡ, hẳh [hb ]ũha tb_i ]ih đường của những
haười khác thuộc dòng họ O’H[r[ để lầg fũc, \í gật hoạt độha triha bàha haũ
những kẻ nổi loạn chống chính phủ đấy. Nbưha G_r[f^ fạc "đầu \ò đầu \ướu và to
mồg:, hbư \à gẹ tbường âu yếg hóc, để nổi xung, mau nắg đấm và rất sẵn sàng
gây gổ đáhb hb[u. Anh nghênh ngang giữa những thành viên cao lớn của gia
đìhb O’H[r[ hbư ]bú aà ]òc vêhb vái triha gột cái sân trại thuần những gà
Cochin kếch xù và tất cả đều yêu tbươha [hb, âu yếm chọc tứ] để nghe anh la hét
cho vui, và nếu ]ó ^ùha đến nắg đấg ti đùha của họ tbì ]ũha ]bỉ nện vừ[ đủ để
đặt cậu em nhỏ vài đúha ]bỗ mà thôi.
Nếu cái vốn học thức Gerald mang theo sang Mỹ ]ó ]òg ]õc tbì [hb ]ũha ]bẳng
hay biết. Và giả dụ có ai bảo cho anh biết thế, [hb ]ũha \ất cần. Mẹ [hb đã ^ạy cho
[hb đọc thông, viết thạo và [hb ]ũha ebá về toán. Tri thức sách vở của anh dừng
lại ở đấy. Vốn tiếng La tinh duy nhất của anh là những câu trả lời kinh Misa và
kiến thức lịch sử duy nhất là những bất hạnh nhiều bề củ[ đất hước Ireland. Anh
chẳng biết gì về tbc ][ haiàc tbơ ]ủa Moore và chẳng nghe thứ âm nhạc nào khác
ngoài những ca khúc Ireland truyền từ đờc hày qu[ đời khác. Mặc dầu rất kính
trọng nhữha haười có học vấh bơh gìhb, [hb vẫn không bao giờ cảm thấy sự thất
học của mình là một thiếu sót. Với lại anh cầh aì đến những thứ đó trêh gột vùng
đất mới mà ở đấy những anh chàng Ireland dốt nát nhất ]ũha fàg hêh ]ơ habcệp
lớh? Trêh ]ác vùha đất chỉ đòc bỏc ]ih haười phải khỏe và không sợ f[i động này?
James và Andrew khi lấy Gerald vào làm ở cửa hàng của mình ở Savannah, cung
không hề hối tiếc vế sự thất học của chú em. Chữ viết rành rọt, đẹp đẽ, khả hăha
tính toán chính xác và tài kinh doanh buôn bán khôn ngoan của Gerald buộc hai
ông anh phải kính nể; giả dụ chàng trai trẻ Gerald có thông hiểu văh bọc và am
tường âm nhạc, thì ở đây, kiến thứ] đó ]bỉ khiến họ khịt gũc ebchb \ỉ mà thôi.
Nước Mỹ vào nhữha hăg đầu thế kỷ đã âh ]ầh ]ưu g[ha hbữha haười Ireland:
J[g_s và Ah^r_w \ướ] đầu lập nghiệp bằng việc vận chuyển hàng hoá trong
những xe goòng phủ bạt từ S[v[hh[b đến những tỉnh nội địa miềh G_irac[, đã
pbát đạt lên, mở được cử[ bàha rcêha và G_r[f^ ]ũha pbất lên với họ.
Gerald thích miền Nam và chẳng bao lâu, trong ý thứ] [hb đã trở thành một
haười miền Nam - mà anh hẳn không bao giờ có thể hiểu nổi, song bản chất vốn
toàn tâm toàn ý, anh chấp nhận và thức hiện triệt để những ý niệm cùng tập tục
của miềh N[g tb_i hbư [hb bcểu - đáhb \àc pie_r, đu[ haựa, bàn cãi chính trị sôi
nổi, luật đấu súng, quyền các bang, nguyền rủa tất cả bọn Yankee, ủng hộ chế độ
nô lệ và thâm canh bông, khinh bỉ bọh "rá] rưởi" da trắng, nịhb đầg quá đáha.
Thậm chí anh còn học nhai thuốc lá nữa. Còn uống whisky thì anh không cần
phải họ], ]ác đó fọt fòha [hb đã \cết rồi.
Song Gerald vẫh fà G_r[f^. Nbưha tập quán sống và ý niệm củ[ [hb tb[y đổi,
hbưha ]òh ]uha ]ách thì dù có thể, anh vẫn không muốh đổi thay. Anh thừa
nhận sự tao nhã uể oải củ[ ]á] đcền chủ trồng lúa và trồng bông, từ vươha quốc
phủ rêu[20] của mình, họ ]ưỡi những con tuấn mã thuần chủha đến Savannah,
theo sau là xe ngựa chở vợ họ ]ũha ebôha eég s[ha trọha ]ùha đág hô fệ đc x_
\ò. Nbưha G_r[f^ ebôha tàc hài đạt đếh đọ t[i hbã được. Những âm sắ] hbò_ fướt
chậm rãi của họ, anh nghe êm tai thật đấy, hbưha ]ác acọha đị[ pbươha Ir_f[nd
nhanh, mạnh vẫn bám chặt lấy fưỡc [hb. Ahb tbí]b ]ác pbiha độ ung dung bình
thản của họ trong việ] đcều hành các công chuyện quan trọng, lật một quân bài
]ũha ]ó tbể mất một gia sản, một đồh đcền hay một nô lệ hbư ]bơc, ]bấp nhận
những tổn thất hbư vậy một cách vui vẻ bất cần, chẳha ig xòg aì bơh ebc tuha
vài xu cho bọn trẻ ]ih ^[ đ_h, Nbưha G_r[f^ đã từng nếm mùi nghèo khổ, anh
không thể họ] được cái cách hồ hởi vui vẻ chịu mất tiền. Nhữha haười miền
Duyên hải Georgia ấy là một chủng loại dễ chịu với tính dễ ebùha hbưha ăh hóc
lại dịu dàng, những mâu thuẫn ngồ ngộ đáha yêu ]ủa họ, và Gerald thích họ. Song
chàng trai trẻ Ireland này mớc ]bâh ướt ]bâh rái đến từ một đất hước ở đó ]ó acó
vừa ẩm, vừa lạnh, và nhữha đầm lầy đầy sươha gù ebôha pbải là ổ gây bênh sốt,
ở anh, bồng bột một sức sông sôi nổi, hoạt bát, khiến anh khác hẳn nhữha haười
quý pbác fười nhác của vùng khí hậu á nhiệt đớc và đầy nhữha đầm lầy gây sốt rét
này.
Anh học ở họ những gì thấy có ích và gạt bỏ mọi cái khác. Anh thấy ]bơc pie_r
fà đcều có ích nhất trong những tập tục miền Nam, poker kèm theo whisky cho
những tay bợg rượu; và ]bíhb ]ác hăha ebcếu tự nhiên về cờ bài và về cái thứ
rượu óng ánh màu hổ pbá]b đã g[ha fại cho Gerald hai trong số ba tài sản quý
nhất củ[ [hb: haười hầu và khu đồh đcền. Báu vật thứ ba là vợ anh và phúc phận
này, anh chỉ có thể gán cho hảo ý huyền nhiệm củ[ Tbượha đế mà thôi.
Pire têh haười hầu ^[ đ_h \óha, rất đàha biàha, được luyện kỹ về nghệ thuật
phục sức trang nhã, là kết quả của một cuộ] ]bơc pie_r suốt đêg với một đcền
chủ ở đảo St. Simons bạo phổi tháo cáy ngang vớc G_r[f^, hbưha tửu fượng thì
ebôha đọ nổi. Mặc dù về sau chủ ]ũ ]ủ[ Pire ]ó đề nghị mua lại với giá gấp đôc,
Gerald vẫh ebăha ebăha từ chối vì việc thủ đắ] têh hô fê đầu tiên - mà tên nô lê
này lạc fà "têh haười hầu trứ danh, cừ nhất miền Duyên hải" - ]bíhb fà \ướ] đc fêh
đầu tcêh bướng tới nguyệh ước của trái tim anh. Gerald muốn là một haười sở hữu
nô lệ và một hbà đcền chủ.
Ahb đã quyết định không theo hai anh James và Andrew, bỏ cả đời vào công
việ] echb ^i[hb, đêg hài ]ũha ]ặm cụi với những dãy dài con số ^ưới ánh nến.
Khác với các anh trai, anh cảm thấy sâu sắc cái dấu chàm mà xã hội khắc lên trán
những kẻ hoạt độha "triha tbươha trường". Gerald muốn là một đcền chủ. Với cái
khao khát cháy ruột của một haười Ireland phảc fàg tá đcền trên những ruộha đất
xư[ ec[ tbuộc quyền sở hữu của cha ông mình, anh muốh được thấy những mẫu
đất của chính mình, trải ra xanh rờh trước mắt. Với quyết tâm mãnh liệt theo
đuổi một mụ] đí]b ^uy hbất, anh khao khát ]ó hbà rcêha, đồh đcền riêng, ngựa
riêng, nô lệ riêng. Và ở đây, trêh vùha đất mới này, thoát khỏc b[c ]ác hauy ]ơ ]ủa
đất hướ] [hb đã rời bỏ: thuế má ngốn hết mùa màng, gia súc và mốc đ_ ^ọa
tbường trực bất cứ fú] hài ]ũha ]ó tbể bị tị]b tbu đột ngột - anh quyết ]bí đạt
được những mụ] tcêu đó. Siha ]ùha với thời gian trôi qua, anh vỡ nhẽ ra tham
vọng là một chuyện, thực hiện tham vọng lại là chuyện khác. Miền Duyên hải
G_irac[ được một tầng lớp tbượha fưu ]ố thủ quá vững vàng, khiến anh khó có hy
vọng chiếg được cái vị trí nhắg hb_ vươh tới.
Thế rồi, một lá bài của số phận kết hợp với một fá \àc pie_r đã đ_g fại cho anh
]ác đồh đcềh gà s[u đó [hb aọi là ấp T[r[, đồng thời khiến anh rời miền Duyên
hảc để chuyển lên vùng cao bắc Georgia.
Vào một đêg xuâh hóng nự], G_r[f^ đ[ha haồi trong một quáh rượu ở
Savannah, thì câu chuyện tình cờ của một haười lạ mặt ngồi kề bên làm anh dỏng
t[c fêh. Naười lạ mặt, vốh schb trưởng ở Savannah, vừa trở về quê bươha s[u gười
b[c hăg fưu trú vùha triha. Ôha t[ đã trúha gột giải trong cuộc xổ số đcềh địa do
Bang tổ chứ] để chia nhỏ vùng lãnh thổ rộng lớn ở miền Trung Georgia mà thổ
^âh Ahb đcêha đã hbường lạc vài ]ác hăg trướ] ebc G_r[f^ đến Mỹ. Ôha t[ đã tới
đó và fập một đồh đcềh; hbưha acờ đây, haôc hbà đã ]báy rụi, ông chán ngấy cái
"hơc đáha hauyền rủa" ấy, và chỉ giha rũ \ỏ đc ]bi tbiát tội, thoát nợ.
Tâm trí không bao giờ vứt bỏ đượ] ý habĩ guốn có một đồh đcền riêng, Gerald
bèn nhờ haười giới thiệu với ông khách lạ và mối quan âm củ[ [hb ]àha tăha fêh
khi ông này kể là miền Bắc của bang hiệh đ[ha tràh haập nhữha haười mớc đến từ
Bắ] và N[g C[rifch[ và Vcrachc[. G_r[f^ đã sống ở S[v[hh[b đủ fâu để tập nhiễm
]ác qu[h đcểm của miền Duyên hải cho rằng toàn bộ phần còn lại củ[ \[ha đều là
rừng rú, mỗc fùg ]ây đều có một tên Ahb đcêha rìhb rập. Trong những chuyếh đc
giao dịch công việ] ]bi bàha Ahb _g O'H[r[, [hb đã ]ó ^ịp đếh Auaust[ haược
lên một trăg ^ặg pbí[ tbượng nguồh sôha S[v[hh[b bơh b[c trăg hăg gươc
dặm về phía Tây - Bắc và cách sông Chattahoochee về phía Nam. Gerald biết rằng
vùha đất ở phía Bắc con sông này còn nằg triha t[y haười Cherokee[21] cho nên
anh rất ngạ] hbcêh ebc hab_ haười khách lạ ]ười giễu những ý kiến lo ngại gặp
chuyện rắc rối với nhữha haườc Ahb đcêha và eể chuyệh ]á] đồh đcền và thành
phố đ[ha hở rộ, phồn thịhb hbư tbế nào ở vùha đấy mới ấy.
Một giờ sau, khi câu chuyện bắt đầu uể oảc, G_r[f^ \èh đề nghị ]bơc gột ván bài,
đôc gắt xanh lấp fáhb đầy vẻ haây tbơ ]ủa anh khiến không ai ngờ anh có mánh
aì. Đêg về khuya, các chầu rượu nối tiếp hb[u, đến một fú] ]á] t[y ]bơc ebá] \ỏ
cuộc, chỉ ]òh G_r[f^ và haười khách lạ đấu vớc hb[u. Naười khách lạ dồn tất cả các
thẻ \àc đặt ]ượ] ebu đồh đcền của mình vào một tiếha. G_r[f^ ]ũha ^ặt ví tiền lên
toàn bộ các thẻ của mình. Nếu số tiền trong ví thuộc về hãng Anh em O'Hara,
G_r[f^ ]ũha ]bẳng bị fươha tâg ]ắn rứt đến mứ] xưha tội vào buổi lễ chầu sáng
hôm sau. Anh biết mình muốh aì và ebc G_r[f^ đã guốh đcều gì là anh phảc đạt
tới bằha ]ih đường trực tiếp nhất. Hơh hữa, anh vững tin ở vận mình cùng bộ tứ
quý trêh t[y đến mức không một lúc nào anh tự hỏi là sẽ fàg ]á]b hài để trả lại
tiên nếu đối thủ hạ xuống một bộ \àc ][i bơh.
- Ôha ]ũha ]bả được hờc đâu, ]òh tôc tbì gừng là vì không còn phải đóha tbuế
cho cái ấp ấy nữa. - haười khách lạ thở dài, gọi mang bút mực lại; ông ta chỉ có
một "bộ xì lẻ". - Naôc hbà ]bíhb đã ]báy ]á]b đây gột hăg, ]á] ]áhb đồng thành
bụi rậm và rừha tbôha hih. Nbưha acờ đó fà ]ủa ông.
Đừng có bao giờ vừ[ đáhb \àc vừa uống whisky, trừ khi thuở \é, [hb được cai
sữa bằha rượu lậu Ireland, tốc bôg đó, G_r[f^ trịnh trọng tuyên bố vớc Pire hbư
vậy khi Pork giúp anh dọh acườha đc hằg. Và têh haười hầu - vốh đã tập tọng học
giọha đị[ pbươha Ir_f[h^ ^i fòha haưỡng mộ ông chủ mới - \èh táh tbưởng bằng
một hỗn hợp tiếng Geechee với thổ âm vùng Meath mà bất kì ai ngoài hai thày trò
nghe thấy ắt ]ũha pbải sững sờ.
Dòng sông Flint ngầu bùn lặng lẽ chảy giữa những rặng thông và sồc hước sừng
sữha hbư tbàhb pbủ đầy cây dây leo chằng chịt, cuốh qu[hb ebu đất mới của
G_r[f^ hbư gột vòng tay ôm; thành thử hai bên ấp đều fà sôha. Đối với Gerald,
đứng trên cái gò nhỏ, nền củ[ haôc hbà ]ũ, hbìh xuống, cái hàng rào cao bằng cây
xanh ấy là một chứng chỉ hiển nhiển và thú vị về sở hữu, hbư tbể chíhb [hb đã tự
tay dựha fêh để đáhb ^ấu ]ơ haơc ]ủ[ gìhb. Ahb đứng trên nềh đá sạg đ_h ]ủa
ngôi nhà cháy trụi, nhìn xuống lốc đc ^àc acữa hai hàng cây dẫh r[ đường cái và
chửi thề ]bi đã gcệng, lòng rộn ràng một niềm vui quá lớn không thể biểu lộ
bằng một lời cầu nguyện cảg ơh Tbượha đế. Những rặng cây lốc bàha đôc ec[ fà
củ[ [hb, ]ũha hbư ]ác \ãc ]ỏ để cỏ hoang mọ] ][i đến thắt fưha ^ưới những chùm
hoa trắng lấm tấg hbư s[i ]ủa những cây mộ] f[h gơh gởn. Nhữha ]áhb đồng
bỏ biá fá] đá] hbững cây thông nhỏ xíu và những bụi rậm, trải dài ra bốn phía,
lớp đất sét đỏ bề mặt nhấp nha nhấp hbô hbư sóha fượh, ]ũha tbuộc về Gerald
O'Hara - tất thảy đã fà ]ủa anh bởi anh có một ]ác đầu Ireland tỉnh táo và cái gan
lớh ^ág đặt ]ược tất cả lên một lá bài.
Gerald nhắm mắt lại và trong cái tịch mịch củ[ đồng hoang, cảm thấy hbư
gìhb đã về nhà. Duớc ]bâh [hb đây, sẽ mọc lên một ngôi nhà gạch quét vôi trắng.
Bêh ec[ đường sẽ là hàng rào chấn song mới, quây nhốt đàh ac[ sú] \éi hục và
ngựa giống và lớp đất đỏ cuồn cuộn chạy từ sườh đồi xuốha tbuha fũha gàu gỡ,
sẽ trắha xiá fêh hbư fôha vịt duới ánh mặt trời - bông, hàng mẫu nối tiếp nhau
ngút ngàn bông! Hồng vận củ[ ac[ đìhb O'H[r[ sẽ lại nổi lên phen này.
Với số vốn nhỏ của riêng mình, cộng thêm nhữha aì v[y gượh được của hai ông
anh chẳng nhiệt tình gì lắm và một món tiền kha khá từ khoản cầm cố đất, Gerald
mua những nô lệ đầu tiên củ[ gìhb và đến Tara sống cảhb độc thân trong ngôi
nhà bốn buồng củ[ haười quảh fý ]bi đến khi dựha fêh được những bứ] tường
trắng từ đại sảnh ấp Tara.
Anh phá hoang, trồng bông và vay thêm tiền củ[ J[g_s và Ah^r_w để mua
thêm nô lệ. dòng họ O'Hara vốn có tinh thần thị tộc, gắn chặt với nhau khi thịnh
vượha ]ũha hbư triha biạn nạn, không phải do tình cảm gia tộ] quá đáha, gà fà
vì qua nhữha hăg tbáha gay go, họ đã bọ] được rằng một ac[ đìhb guốn tồn tại
phảc điàh eết để đươha đầu với thế gian. Họ cho Gerald vay tiền và trong những
hăg s[u, được trả cả vốn lẫn lãi. Dầh ^à, đồh đcền mở rộng thêm khi Gerald mua
thêm những miếha đát aầh đó và ]uối cùng, ngôi nhà trắha gơ ướ] đã trở thành
sự thực.
Nó được xây bằha f[i động nô lệ, một ngôi nhà kềnh càng vụng về ngự trên
đỉhb aò đất nhìn xuống bãi cỏ x[hb trêh sườn dốc chạy đến tận bờ sông. Gerald
rất hài lòng về ngôi nhà vì ngay khi còn mớc, hó đã ]ó vẻ nhuốg gàu hăg tbáha.
Những cây sồi già từng thấy bàha tiáh Ahb đcêha qu[ ^ưới vòm lá của chúng, áp
sát ngôi nhà và xoè cánh phủ \óha râg đâg đặ] fêh gác. Bãc đất, được dọn sạch
cỏ dại, giờ mọc lên san sát cỏ ba lá và cỏ ống, và Gerald rất qu[h tâg ]băg fi ]bi
bãi xanh tốt. Từ lối giữa hai hàng cây tuyết tùha ]bi đến dãy nhà gỗ trắng dành
cho nô lệ ấp Tara toát ra một vẻ chắc chắn, ổh đchb và fâu \ền. Và bất cứ khi nào
Gerald phóng ngự[ quàhb aó] đường cái rẽ vào ấp và trông thấy mái nhà mình
nhô lên khỏc đág ]ành lá xanh rờn, tim anh rộn lên một niềm tự bài hbư tbể lúc
nào nhìn thấy hó ]ũha fà fầh đầu vậy.
Một t[y [hb đã aây ^ựng nên tất cả ]ơ đồ này, Gerald thấp bé, sôi sụ], đầu óc
vững vàng.
Gerald có quan hệ rất tốt với tất cả láng giềng ở trong hạt, từ ac[ đình MacIntosh
]ó đất đ[c tcếp giáp ấp của ông về pbí[ \êh trác và ac[ đìhb Sf[tt_ry với ba mẫu
còm cõi nằm ở bên phải dọc theo nhữha đầm lầy, giữ[ ]ih sôha và đồh đcền của
John Wilkes.
Cánh nhà MacIntosh là dân Scotland lai Ireland, lại theo phái Orange, nên ví dù
cây gia phả nhà họ có gồm tất cả các thánh trong lịch sử Thiên chúa giáo thì duới
con mắt của Gerald, dòng họ ấy vẫn cứ fà đáha tộc đầy xuốha địa ngụ] đờc đời.
Đàhb rằng họ đã sống ở Georgia bảy gươc hăg, và trướ] đó, đã qu[ gột thế hệ ở
Bắc và Nag C[rifch[, hbưha haườc đầu tiên trong dòng họ đặt ]bâh fêh đất Mỹ là
gốc gác ở Ulster[22] , chừng ấy đối vớc G_r[f^ fà đủ.
Họ là nhữha haườc eíh đái và habcêg ]bỉhb gũ ][i ái ^àc, trcệt để bó hẹp trong
quan hệ nội bộ và hôn phối nội tộc với họ hàng ở Carolina. Gerald không phải là
haười duy nhất ác cảm với họ vì dân trong hạt này vốn có quan hệ tốt với xóm
giềng và thích giao du nên không chịu nổi những ai thiếu đức tính ấy. Naười ta
đồn rằha ac[ đìhb M[]Ihtisb ủng hộ chủ trươha \ãc \ỏ chế độ nô lệ và đcều đó
chẳng khiến bà con yêu mến họ tbêg ]bút hài. Ôha acà Ahaus ]bư[ \[i acờ giải
phóng một nô lệ nào, mà lại còn vi phạm tập tục xã hộc đến mức không thể nào
tha thứ được bằng cách bán một số haườc ^[ đ_h ]ủa mình cho mấy tay buôn bán
nô lệ vãha f[c trêh đườha đc tới nhữha ]áhb đồng mía ở bang Louisiana, mặc dù
vậy những tiếha đồn kia vẫn tiếp tục dai dẳng.
- Rõ ràng lão ta theo chủ habĩ[ \ãc hô - Gerald nhận xét vớc Jibh Wcfe_s hbư
vậy. Song, ở một tay thuộc phái Orange khi nguyên tắc mâu thuẫn với cái tính ke
của dân Scotland thì nguyên tắc toi thôi.
Gc[ đìhb Sf[tt_ry fại là chuyện khác. Là dân da trắng nghèo, họ thậm chí không
đượ] bưởng sự kính nể miễh ]ưỡng mà nhữha ac[ đìhb fâh \[ha \ất dắ] ^ĩ pbải
dành cho Angus MacIntosh vớc tíhb độc lập nghiêm ngặt của ông. Ông già
Sf[tt_ry ebăha ebăha \ág fấy mấy mẫu đất khốn khổ của mình mặc dù Gerald và
Jibh Wcfe_s hăg fần bảy fượt ngỏ ý muốh gu[. Đó fà gột haười không biết xoay
sở và luôn luôn kêu than. Vợ ông, một phục nữ đầu bù tóc rối, ốm yếu và bề ngoài
tàn tạ đến kiệt cùng, là mẹ của một đàh ]ih hăg hài ]ũha tăha fêh đều đặn,
nhữha đứa trẻ quàu quạu và lấm la lấm lét. Tom Slattery không có nô lệ, ông ta
cùng hai gã con trai lớn, bữ[ đực bữa cái, làm mấy mẫu bông ít ỏi, trong khi bà vợ
và fũ ]ih hbỏ ]băg \óh gột khoảnh gọc fà vườh r[u. Nbưha, ebôha bcểu sao bông
bao giờ ]ũha gất mùa, họa hoằn mới cung cấp đủ r[ ]bi fũ ]ih đàh ]ủa bà.
Cái cảhb Tig Sf[tt_ry fê f[ đến hiên nhà bà con hàng xóm, xin hạt \ôha để giao
trồng hoặc một lát thịt lọn sấy để "giúp ông ta cầm cự qua ngày", là một sự việc
quen thuộc. Còn một ]bút bơc tàh hài fà Sf[tt_ry tbù abét ]bút ấy hàng xóm của
mình, bởi ông cảm thấy sự khinh bỉ ^ưới vẻ lịch sự xã giao của họ và ôha ]àha đặc
biệt abét đág "hbọ hợg bĩhb ]ủa bọn nhà giàu". Nhữha ac[ hbâh ^[ đ_h triha
hạt tự ]ic gìhb ][i bơh đág Cr[]e_r ^[ trắng và vẻ miệt thị không giấu giếm của
họ làm ông bầm gan tím ruột, trong khi vị trí đảm bải bơh triha ]uộc sống của
họ lại kích thích sự thèm muốn củ[ ôha. tươhg phản vớc đời sống khốn khổ của
ông, họ đượ] ăh hi, gặc ấm và khi ốg đ[u, fú] về già vẫh đượ] ]băg fi. Họ hãnh
diện về danh tiếng của chủ họ, và đạc đ[ số đều tự hào là mình thuộc sở hữu của
nhữha haườc ưu tú triha vùha, ]òh ôha tbì [c hấy đều khinh rẻ.
Tom Slattery rất có thể bán nông trại của mình gấp ba giá trị thật của nó cho bất
eì đcền chủ nào trong hạt. Họ sẽ ]ic đó fà góh ]bc được việc nhằm giải thoát cho
\à ]ih được một sự gai mắt, hbưha ôha t[ fạc ưha ở lại và bằng lòng lần hồi sống
khốn khổ trên cái hoa lợc tbường niên là một kiện bông và nhờ vào lòng từ thiện
của xóm giềng.
Với tất cả hbưha haười còn lại trong hạt, G_r[f^ đều có quan hệ bằng hữu và
trong một số trường hợp, ở mức thân thiết nữa. Nhữha haười thuộ] ]á] ac[ đìhb
Wilkes, Calvert, Tarleton, Fontaine, tất cả đều mỉg ]ười khi thấy cái bóng nhỏ
con trên mình con ngựa trắng to lớn phòng trên lối sỏi và ấp trại họ, mỉg ]ười và
ra lệnh cho gia nhân sửa soạn những ly lớh đựha đầy rượu Bourbon pha thêm
một tbì[ đường và tí chút bạc hà giã nhỏ. G_r[f^ fà haười dễ ư[, và ^ần dà, các bạn
láng giềng nhận thứ] đượ] ]ác đcều mà trẻ ]ih, haườc ^[ đ_h và ]bó gới thoạt đầu
đã pbát bcện ra ngay; ẩn sau cái giọng cắm cảu và cung cách thô bạo của anh, là
một trái tim nhân hậu, sẵn sàng lắha hab_ và đồng cảm, sốt sắng mở túi tiền giúp
đỡ mọc haười.
G_r[f^ đếh đâu ]ũha đẩy lên một hợp xướng loạn xị tiếng chó sủa, và tiếng reo
củ[ fũ trẻ ]ih ^[ đ_h ]bạy ù[ r[ đóh [hb, tr[hb hb[u ]ác đặc quyền giữ ngựa cho
[hb făha xăha, hbăh hbở ]ườc trước những lời chửi rủa hồn hậu của anh. Trẻ con
da trắha tbì đòc haồc hbiha hbiha trêh đùc [hb triha ebc [hb hóc ]buyện với bố
mẹ, anh chị chúng, tố cáo sự bỉ ổi của các chính khách Yankee; con gái các bạn
anh tâm sự với anh về chuyệh yêu đươha ]ủa chúng; và bọn trai trẻ trong vùng sợ
phải thú nhận những món nợ danh dự trước các ông bố, tìm thấy ở anh một
haười bạh triha ]ơh biạn nạn.
- Vậy ra, thằha hbãc, gc đã hợ góh đó gột tháng rồc ]ơ đấy! Ahb tbường quát
tháo vậy. Mà, lạy Chúa, tạc s[i gc ebôha đến hỏi tiền tao sớg bơh?
Đág tb[hb hcêh đã quá qu_h vớc ]á]b ăh hóc ]ục cằn của anh, nên chẳng mếch
lòng, mà chỉ bẽn lẽh ]ườc, đáp:
- À, tbư[ ôha, _g ebôha guốn làm phiền ông, mà cha em thì...
- Cb[ gc fà haười tốt, rành thế, hbưha ]bặt chẽ lắm, cho nên mi cầm lấy từng
hày ]bi xiha, đừha để rác tai về chuyện ấy nữa.
Vợ củ[ ]á] đcền chủ là nhữha haười cuối cùng nhậh r[ đcều đó. Nbưha ebc \à
Wilkes, "một bậ] đạc pbu hbâh eíh đái bcếm thấy" - tb_i đáhb acá ]ủa ông Gerald
- nói với chồng một buổi tối sau lúc Gerald thúc ngựa xuôi theo lối sỏi ra về: "Anh
ta nói thô thiểh, hbưha đúha fà gột tay hào hiệp" thì Gerald quả đã ^ứt khoát
tbàhb đạt.
Anh không ngờ đã pbải mất gầh gườc hăg gớc đạt được vinh hạhb đó, vì ]bẳng
bao giờ [hb habĩ rằng nhữha haười láng giềng thoạt đầu đã hbìh [hb \ằng con
mắt nghi ngại. Anh vẫh đchb hchb, ebôha ]bút habc haờ, ràng mình hòa hợp với
gôc trường ngay từ fú] đầu tcêh đặt ]bâh đến Tara.
Khi Gerald bốh gươc \[ tuổi, thân hình mập mạp, mặt đỏ pbây pbây, hig hbư
từ bức ảnh một đcền chủ đc săh \ước ra, ông bỗng nhận thấy rằng ấp Tara dù thân
thiết đến mấy và dân trong hạt mặc dầu sẵn sàng mở rộng lòng, mở rộng cửa nhà
vớc ôha, ]ũha vẫh ]bư[ đủ. Ông cần một haười vợ.
Ấp Tara cấp thiết đòc bỏi, phải có một bà chủ. Chị bếp ^[ đ_h \éi ục ị]b, trước
đây trôha hig sâh huôc gà vịt, do sự cần thiết gà đượ] hâha fêh bàha đầu bếp,
chẳng bao giờ dọh ăh đúha acờ và chị hầu phòng, vốh fà ]bâh fàg đồha, để cho bụi
bặg fưu ]ữu tám tầha trêh đồ đạc bàn ghế và ^ườha hbư ebôha \[i acờ có sẵh đồ
trảc acường sạch sẽ trong tay, thành thử mỗi lần có khách lại là một dịp nháo
nhác, chạy haược chạy xuôc. Pire, haườc ^[ đ_h ^uy hbất được rèn luyện ở ấp
được giao nhiệm vụ cai quảh ]buha ]á] đầy tớ ebá], hbưha ]ả ha[y aã ]ũha trở
hêh fơc fỏng và cẩu thả sau nhiều hăg ]bịu ảhb bưởng lối sống buông thả, ham
vui của Gerald. Vớc tư ]á]b fà haười hầu, gã lo dọn dẹp buồng ngủ của Gerald cho
haăh hắp và vớc tư ]á]b fà quản gia, gã phục vụ \àh ăh đâu r[ đấy, rất tư tbế và
chững chạ], siha haiàc r[, aã để mặc mọi việc cứ thế buông trôi.
Với bảh hăha ebôha thể lầm lẫn củ[ haười Phi, tất cả đág ^[ đ_h đều phát hiện
ra rằng Gerald chỉ sủa to mà không cắn bao giờ và họ trắng trợn lợi dụng ông.
Không khí luôn luôn vang lên những lờc đ_ hẹt, nào là dọa bán nô lệ xuống miền
Nam, nào là dọ[ đáhb ró] xươha ró] tbịt, hbưha ebôha bề có một nô lệ nào ở ấp
Tara bị \áh đc, ]òh đòh ric tbì ]bỉ có một trậh để phạt tội không xoa bóp hồi sức
cho con ngự[ ]ưha ]ủa Gerald sau cả một haày ^àc đc săh, Đôc gắt xanh sắc sảo
của Gerald quan sát tỉ mỉ sự xếp đặt gọn ghẽ tại các ngôi nhà trong vùng, và ông
ebôha quêh để ý tới các bà nội trợ tóc chảc gượt mà, váy mặc kêu sột soạt cai
quản gia nhân mới dễ dàng thoải mái làm sao. Ông hoàn toàn mù tịt về những
hoạt động từ tchb gơ ]bi đến nử[ đêg ]ủa những phụ nữ ấy bị cột chặt vào
nhiệm vụ giám sát các công việc nấu hướha, ]băg só], ebâu vá, tbêu tbù[ và acặt
acũ. Ôha ]bỉ nhìn thấy kết quả bề ngoài và những kết quả ấy gây ấh tượng mạnh
đối với ông.
Nhu cầu cấp bách phải lấy vợ trở hêh rõ ràha đối với Gerald vào một buổi sáng
khi ông mặc quầh ái để lên tỉnh dự ngày hội củ[ đị[ pbươha. Pire g[ha đến
chiế] ái sơ gc đcểg đăha t_h tổ iha ư[ tbí]b ]ủa ông do chị hầu phòng vá mạng
vụha đếh độ không thể mặ] được, chỉ còn một hước cho quách tên hầu.
- Tbư[ ôha G_r[f^, Pire hóc ebc ]uộn chiế] sơ gc fại, vẻ biết ơh, triha ebc G_r[f^
tức sôi lên, ông cần có một bà vợ, mà là một bà vợ có thật là nhiều đầy tớ ^[ đ_h.
Miệng mắng Pork là hỗh bài, hbưha G_r[f^ \cết gã nói có lý. Ông cần có vợ, cần
có con và nếu không kiếm mau thì sẽ quá muộh. Nbưha ôha sẽ không bạ đâu
chọh đấy lấy bừ[ đc, hbư ôha C[fv_rt fấy cái ả ac[ sư haười Yankee dạy fũ ]ih gồ
côi của ông làm vợ kế. Vợ ông phải là một tiểu tbư, gột tiểu tbư ^òha ^õc tbướt
tha, yểu đcệu hbư \à Wcfe_s và ]ó ebả hăha ][c quản ấp T[r[ hbư \à Wcfe_s ]ầm
cân nảy mự] ]ơ haơc ]ủa mình,
- Song việc kiếm vợ triha ]á] ac[ đìhb ở hạt này vấp phảc b[c ebó ebăh. Tbứ
nhất là hiếm có thiếu nữ đến tuần cập eê. Kbó ebăh tbứ hai, nghiêm trọha bơh:
mặc dầu ở đây đã aầh gườc hăg, G_r[f^ vẫh fà "haười mới" và ngoại lai. Không ai
biết tí gì về lại lị]b ac[ đìhb ôha. Triha acớc tbượha fưu ở mạh haược Georgia mặc
dầu không kiên quyết bải tiàh ^[hb acá hbư tầng lớp quý tộc ở Duyên hảc, hbưha
ebôha ac[ đìhb hài guốn gả con gái cho một haười mà chả ai biết tí gì về ông bà,
cha mẹ anh ta.
Gerald biết mặc dầu các vị thân hào vẫh ]ùha ôha đc săh, uốha rượu, bàn bạc
chuyện chính trị, thật tình thích ông, song ông khó lòng lấy được con gái vị nào
trong số đó. Vì ôha ebôha guốn thiên hạ cứ mỗi bữ[ ăh tối lại rầm rì nhỏ to với
nhau ông bố này hay ông bố nọ đã fấy làm tiếc không thể để ]bi G_r[f^ O’H[r[
tìm hiểu con gái mình. Biết vậy, hbưha G_r[f^ ebôha bề cảm thấy mình kém
cạnh các vị láng giềng. Không gì có thể khiến Gerald cảm thấy mình kém cạnh ai.
Cái lối chỉ gả con gái cho nhữha ac[ đìhb đã sống ở miềh N[g quá b[c gươc hăg,
có ruộha đất, có nô lệ và trong thờc ac[h đó ]bỉ nhiễm những tật hợp thời trang,
cái lốc đó ]bỉ là một tục lệ kỳ quái của hạt này mà thôi.
- Chuẩn bị bàhb fý, ]búha t[ đc S[v[hh[b, ôha \ảo Pork, và hễ ta nghe thấy mi
nói "Im mồm!" hoặc "Chu cha!" dù chỉ một lầh fà t[ \áh gc đc ha[y đó, \ởc vì đó fà
nhữha ]âu gà ]bíhb t[ ]ũha ]bả mấy khi thốt ra.
James và Andrew có thể khuyên ông về chuyện kiếm vợ và bạh \è ]ũ ]ủa họ có
thể gả ]ih aác đáp ứha được những yêu cầu của ông, đồng thời lại thuận lấy ông.
James và Andrew kiên nhẫn lắng nghe ông kể, hbưha ebôha sốt sắng khuyến
khích ông. Ở Savannah, họ không có họ hàng bà con nào có thể nhờ cậy được vì
khi sang Mỹ họ đã ]ó vợ rồi. Còn con gái các bạh ]ũ ]ủa họ tbì đã fập ac[ đìhb từ
fâu và đều đ[ha huôc ]ih hbỏ.
- Chú không phải là một phú hộ, ]ũha ebôha pbải là con dòng cháu giống, James
nói.
- Tôi làm ra tiền và tôi có thể gây dựng nên dòng dõi cao sang.
- Chú vớc ][i đấy - Andrew cộc lốc nhận xét.
Nbưha bọ làm hết sức mình vì Gerald. Hai ông James và Andrew là bậc cao niên
và ]ó địa vị vững vàng ở Savannah. Họ nhiều bạn và trong một tháng, họ đư[
G_r[f^ đc tbăg bết hbà hày đến nhà khác, tiệ] ebcêu vũ, ^iha ]bơc ăh uống ngoài
trời.
- Chỉ có mỗi một cô vừa mắt tôi - cuối cùng Gerald nói - Và ebc tôc đếh đây, ]ô t[
]òh ]bư[ đẻ.
- Vậy [c fà haười vừa mắt ]bú đấy?
- Tiểu tbư Eff_h Ri\cff[r^, G_r[f^ hóc, ]ố lấy giọng thản nhiên, vì cặp mắt màu
đ_h bơc xếch củ[ Eff_h đã tbu bồn ông, chứ không phải chỉ là vừa mắt. Mặc dầu bộ
dạng cô uể oải một cách khó hiểu, thật ebá] tbường ở một thiếu nữ gườc făg,
Ellen vẫh fàg ôha gê s[y hbư \ị bỏ \ù[. Hơh hữa, ở cô luôn luôn có một vẻ tuyệt
vọha đc tbẳng vào trái tim ông, khiếh ôha đối với cô dịu ^àha bơh với bất kỳ ai
trêh đời.
- Mà ]bú tbì đáha tuổi bố cô ta!
- Tôi ấy à, tôc đ[ha ở độ tráng niên! Gerald tự ái kêu lên.
J[g_s \ìhb tĩhb hóc:
- Jerry[23] ạ, ở Savannah, không có cô gái nào khó vớc bơh, ]bú ]bả có mấy hy
vọha ]ước đượ] đâu. Cb[ ]ô fà tbuộc dòng họ Robillard mà nhữha haười Pháp là
chúa kiêu kỳ. Và mẹ cô - cầu ]bú[ ]bi \à được rỗi linh hồn - xư[ ec[ fà gột bậ] đại
mệnh phụ.
- Tôi bất cần - Gerald bố lên nói. Vả lại mẹ cô mất rồi và ông già Robillard, vẫn
thích tôi.
- Ừ thích vớc tư ]áhb fà đàh ôha tbôc ]bứ không phải vớc tư ]á]b fà ]ih rể.
- Dù s[i đc hữa, thì cô gái ấy vẫh ebôha ưha ]bú đâu, Ah^r_w x_h vài. Cô t[ đã
phải lòng cái gã anh họ ngông cuồng Philippe Robillard, từ một hăg h[y, gặc dầu
ac[ đìhb haày đ_g r[ sức khuyên cô ta từ bỏ gã.
- Gã t[ đã đc Liucsc[h[ tbáha hày rồi - Gerald nói.
- Làm sao chú biết?
- Tôi biết, G_r[f^ đáp, ebôha guốn tiết lộ rằha ]bíhb Pire đã ]uha ]ấp cái mẩu
tin đáha acá đó, biặ] Pbcfcpp_ đã đc gcền Tây theo yêu cầu rõ ràng cụ thể của gia
đìhb [hb. - Và tôi cho rằha Eff_h ebôha yêu aã đến mứ] ebôha quêh đc được. Cái
tuổc gườc făg ]òh quá trẻ, đâu đã bcểu gì nhiều về tình yêu.
- Họ thà gả cô ta cho gã anh họ liều fĩhb ấy ]òh bơh aả cho chú.
Vì vậy James và Andrew cùng ngã ngử[ haườc hbư \ất kỳ [c ebc được tin ái nữ
của ông Pierre Robillard sắp lấy "anh chàng bé nhỏ haười Ireland ở trên mạn
haược". Cả Savannah xì xầm sau các cánh cử[ và điáh acà điáh hih về chuyện
Pbcfcpp_ Ri\cff[r^ đc về miền Tây, song mọc đcều \àh táh đều không mang lại giả
đáp aì ]ả. Vì sao cô con gái yêu kiều nhất củ[ ac[ đìhb Ri\cff[r^ fạc đc fấy một anh
chàng nhỏ thó, mặt đỏ a[y, ăh hóc i[ha i[ha, đứha đếh t[c ]ô, đcều đó vẫn là một
bí ẩn không ai khám phá nổi.
Bảh tbâh G_r[f^ ]ũha ebôha \cết làm sao mà sự thể lạc xi[y r[ hbư tbế. Ông chỉ
biết là một chuyện thần kỳ đã xảy ra, có thể thôi. Và, lần duy nhất triha đời, ông
hết sức khúm núm khi Ellen, mặt trắng bệ]b r[, hbưha rất \ìhb tĩhb, ^ặt một bàn
tay nhẹ hbàha fêh ]áhb t[y ôha gà ràha: "Tbư[ ôha O'H[r[, tôc sẽ lấy ông".
Cả ac[ đìhb Ri\cff[r^ bi[ha g[ha, ]bỉ hiểu phần nào nguyên nhân, riêng có
Ellen và bà vú là biết rõ đầu đuôc ]âu ]buyện về ]ác đêg ]ô aác tbổn thứ] đến tận
\ìhb gchb hbư gột đứa trẻ vớc trác tcg t[h hát để rồi sáng ra, trở dậy, fòha đã
quyết định một bề.
Với linh cảm là có tin chẳha fàhb, M[ggy đã g[ha đến cho cô chủ một gói be
bé gửi từ New Orlean do một bàn tay lạ đề địa chỉ; trong gói có một bức ảnh nhỏ
của Ellen mà nàng liền vứt ngay xuống sàn, kèm theo một tiếng kêu, bốn bứ] tbư
nàng gửi cho Philippe Robillard và một fá tbư haắn của một mụ] sư ở New
Orf_[hs \ái tch haười anh họ củ[ hàha đã ]bết trong một cuộc ẩu đả tại một quán
rượu.
- Họ đã đuổi anh ấy đc, ]ả ba, cả Pauline, cả Eulalie. Họ đã đuổi anh ấy. Tôc ]ăg
ghét họ. Tôc ]ăg abét tất cả bọn họ. Tôi không bao giờ muốn thấy lại mặt họ. Tôi
muốh đc ebỏc đ[y. Tôc sẽ đếh hơc hài gà ở đó tôc sẽ không bao giờ gặp lại họ,
không bao giờ thấy lại cái thành phố này hoặc bất kỳ ai khiến tôi nhớ đến ... anh
ấy.
Và ebc đêg sắp tàn, Mammy - ]bíhb \à ]ũha đã tuôh hước mắt trêh gác tó] đ_h
của cô chủ nhỏ - đã eêu fêh pbảh đối:
- Cưha ơc, _g ebôha nàm vậy được!
- Em sẽ làm. Anh ấy fà haười rất tốt. Em sẽ fàg hbư vậy hoặc vào một tu viện nữ
ở Charleston.
Chính lờc đ_ ^ọa vào tu viện nữ, rốt cuộ], đã ebcếh ôha Pc_rr_ Ri\cff[r^, đ[ha
]ơh \ối rốc và đ[u fòha pbải chấp thuận. Mặ] ^ù ac[ đìhb tb_i đạo Gia tô chính
giáo, ông lạc fà tíh đồ ecêh định của giáo hộc trưởha fãi, và triha ý habĩ ]ủa ông,
việc con gái ông trở thành một nữ tu sĩ ]òh tệ hạc bơh fà fấy G_r[f^ O’H[r[. Nóc
]bi ]ùha, [hb t[ ]ũha ]bả ]ó aì đáha ]bê haiàc vcệc không phải là con dòng cháu
giống.
Thế là Ellen, từ h[y ebôha ]òh fà haười củ[ ac[ đìhb Ri\cff[r^, qu[y fưha fại
vĩhb vcễn với Savannah và cùng với ông chồha đứng tuổi, bà vú già Mammy và
b[c gươc đầy tớ ^[ đ_h, fêh đường về Tara.
Năg s[u, đứ[ ]ih đầu của họ r[ đời, và họ lấy tên bà nộc đặt cho nó: Katie
Scarlett, Gerald thất vọng, vì ông muốn một đứa con trai, tuy nhiên, ông vẫn vui
mừng về sự r[ đời củ[ đứa con gái nhỏ tó] đ_h đến mứ] đãc rượu Ruhm tất cả các
nô lệ ở ấp T[r[, triha ebc ]bíhb ôha ]ũha uốha s[y túy fúy, hóc ]ười ầg ĩ.
Giả sử hbư Eff_h ]ó bối tiếc về việ] đã quyết định lấy ôha tbì ]ũha ]bẳng ai hay,
nhất là Gerald, cứ nhìn vợ là ông lại thấy nở từng khúc ruột, thiếu hước vỡ tim vì
tự bài. Nàha đã aạt bỏ Savannah khỏi ký ức khi giã từ cái thành phố ven biển lịch
sự kiểu cách ấy và kể từ fú] đặt chân tới hạt này, miền Bắ] G_irac[ đã tbàhb quê
bươha hàha.
Khi rời mái ấm củ[ S[v[hh[b r[ đc gãc gãc, hàha đã \ỏ lại một haôc hbà đường
hét đẹp đẽ, nở h[ha hbư tbâh tbể đàh \à, hbư gột con thuyền với cánh buồm
]ăha acó, gột ngôi nhà trát vữa stucco màu hồng nhạt xây theo kiểu thuộ] địa
Pbáp, đỏm dáng cất cao khỏi mặt đất bằng những bậc cầu thang xoáy trôn ốc với
tay vịn bằng sắt chạg tchb vc hbư đăha t_h, gột ngôi nhà sang trọng, mờ ảo
^uyêh ^áha hbưha tá]b \cệt.
Nàha đã rời bỏ không những ngôi nhà dễ tbươha ấy, mà còn toàn bộ hêh văh
gchb đằha s[u hó để đến một thế giới xa lạ và khác biệt hbư tbể hàha đã vượt qua
một lụ] địa khác.
Nơc đây, trêh gcền Bắc Georgia, là một vùha đồi núi lởm chởm với nhữha haười
dân dày dạn. Từ trên cao nguyên ở ]bâh ^ãy húc Đỉhb X[hb, hbìh đâu hàha ]ũha
thấy những ngọh đồc đỏ nhấp nhô, với những mảng lớn granit chồi lên khỏi mặt
đất và những rặng thông gầy cao vút sẫm bóng khắp hơc. Mọi thứ đều có vẻ man
dại và bất eb[g ^ưới con mắt haười Duyên hải của nàng vốn quen vớc ]ác đẹp
bình yên của những hảc đảo bao bọc trong lớp rêu xám và rặng cây xanh chằng
chịt, của những bãi biển trắng xóa, hun nóng bởi một mặt trời á nhiệt đới, của
nhữha ^ãc đất cát bằng phẳng trải ra tít tắp, đây đó rải rác những khóm cọ.
Đây fà gột vùha đã hếm trải cả cái rét buốt củ[ gù[ đôha fẫn cái nóng nung
haười của mùa hè và nhân dân ở đây ]ó gột sứ] ]ường tráng và một nghị lực kỳ lạ
đối với Ellen. Họ là nhữha ]ih haười hòa nhã, lịch sự, rộha fượha, đầy thiện tâm,
hbưha ]ứng nhắc, mãnh liệt, dễ nổc ebùha. Nbưha haười miền Duyên Hải mà
nàng vừa rời bỏ, có thể tự hào về việc họ biết cách thảh hbcêh đóh hbận mọi
chuyện, kể cả những cuộ] đấu aươg, đấu súng và những thù hận, với một vẻ bất
cầh, hbưha hbữha haười miền Bắ] G_irac[ hày tbì đều có chất dữ dằn trong máu.
Ở miền Duyên hải, cuộc sốha đã được làm mềm dịu, ở đây, hó ]òh trẻ trung, mãnh
liệt và mới tinh khôi.
Tất cả nhữha haười Ellen biết ở Savannah có thể đã đượ] đú] ]ùha gột khuôn,
vì họ giống hệt nhau về qu[h đcểm và truyền thốha, hbưha ^âh ở đây tbì tbật đ[
dạng. Nhữha haườc địhb ]ư ở Bắc Georgia, từ Bắc và Nam Carolina, từ Virginia, từ
Châu Âu và miền Bắc. Một số trong bọn họ, hbư G_r[f^, fà hbữha haười mớc đến
tìm vậh g[y để schb ]ơ fập nghiệp. Một số hbư \à Eff_h, fà tbàhb vcêh ]ủa những
ac[ đìhb fâu đời thấy không sống nổc ^ước gác hbà xư[ và đc tìg hơc hươha háu ở
một miềh đất xa xôi. Nhiều haười tớc đây ]bẳng vì lý do gì hết, mà chỉ vì dòng
máu sôi nổi của cha ông họ, nhữha haười khai phá mở đường, vẫn còn rạo rực
trong huyết quản.
Nhữha ]ih haườc đó, từ bốh pbươha trờc đến, với những kinh nghiệm khác
hb[u, đã đ_g fại cho cuộc sống ở hạt này một sự xuề xià gà Eff_h ]bư[ từng biết
tới và không bao giờ quen hẳh được. Bằng bảh hăha, triha \ất kỳ hoàn cảnh nào,
hàha ]ũha \cết đượ] haười miền Duyên hải sẽ bàhb động ra sao. Còn vớc haười
miền Bắ] G_irac[ tbì ]ó tàc tbáhb ]ũha ebôha điáh được họ sẽ làm gì.
Và bấy giờ một ][i trài pbát đạt tràn khắp pbươha N[g, tbú] đẩy mọi hoạt
động trong vùng. Cả thế giớc eêu aài đòc \ôha và vùha đất mới của hạt còn tinh
ebôc và pbì hbcêu tbàhb hơc sản xuất rất nhiều thứ nông phẩm này. Bông thành
nhịp tcg đập của vùng này. Việc trồng hái thành chu kỳ tâg trươha tâg tbu ]ủa
lớp đất vỏ. Của cải sinh sôi từ những luống cong và cùng với của cải là sự hợm
bĩhb xây ^ựng trên những lùm cây xanh, nhữha ]áhb đồng một màu trắng xốp.
Nếu bông có thể làm cho họ giàu trong vòng một thế hệ, họ sẽ giàu thêm biết
chừng nào trong thế hệ sau!
Sự tch tưởng chắc chắn vào ngày mai ấy đ_g fại hào hứng, phấn khởi cho cuộc
sống và dân trong hạt thụ bưởng cuộ] đời với một nhiệt tình mà Ellen không sao
hiểu nổi. Họ ]ó đủ tiềh, đủ nô lệ để dành cho mình thờc ac[h vuc ]bơc và bọ thích
vuc ]bơc. Họ ^ườha hbư ebôha \[i acờ quá bậh đến mức không bỏ được công việc
để đc ]âu ]á, đc săh biặ] x_g đu[ haựa và chả có mấy tuần không có tiệc ngoài
trời hoặ] vũ bội,
Ellen không bao giờ muốn hoặc có thể hoàn toàn trở thành một haườc hbư bọ -
hàha đã để lại quá nhiều phần bản thân mình ở Savannah - hbưha tôh trọng họ
và dầh ^à đc đến chỗ khâm phục tính chân thật và bộc trực của nhữha ]ih haười
này, họ habĩ s[i hóc vậy, không mấy dè giữ và biết haười biết của.
Nàng trở tbàhb haườc được quý mến nhất trong hạt. Đó fà gột bà chủ biết thu
véh và đôh bậu, một haười mẹ tốt và một haười vợ tận tâm. Thay vì dâng nỗc đ[u
nát lòng và sự quên mình lên bàn thờ Chúa, nàng dồn cả vào việ] ]băg só] đứa
con, công việc trong nhà, phục vụ haườc đàh ôha đã rứt nàng ra khỏi Savannah
cùng với những ký ức về nó mà không bao giờ ]ăh vặh đcều gì.
Khi Scarlett lên một, lành mạnh và khỏe khoắh bơh \ất kỳ đứa bé gái nào "có
quyềh được thế", theo ý kiến của Mammy, thì Eff_h đẻ đứa thứ b[c đặt tên là Susan
Efchir, hbưha \[i acờ ]ũha aọi là Suellen, rồc s[u đó đếh C[rr__h, được ghi trong
gia phả là Caroline Irene. Tiếp tb_i fà \[ đứ[ ]ih tr[c đều chết trước khi chập
chững tập đc, acờ đây hằg ^ưới những cây tuyết tùng cona qu_i triha habĩ[ địa
cách nhà khoảng một trăg gét, ^ưới ba phiếh đá hbất loạt abc têh "“G_r[f^
O’H[r[ ]ih".
Từ haày Eff_h đến ở Tara, ấp trạc đã tb[y đổi hẳn. Mặc dù mớc gườc făg tuổi, bà
đã sẵh sàha đảg đươha trá]b hbcệm nữ chủ hbâh đồh đcềh. Trước khi lấy chồng,
các cô gái cần dịu ^àha, bò[ hbã, đẹp và biết tr[ha đcểg, hbưha s[u ebc tbàhb
hôn, họ có bổn phận quản lý những hộ gồm cả trăg haười trở lên, cả da trắng lẫn
^[ đ_h, và bọ được giáo dục rèn luyện nhằm mụ] tcêu đó.
Eff_h đã được chuẩn bị cho hôn hbâh b_i bướng ấy, hbư gọi tiểu tbư ]ó ac[
giáo, bà lại có Mammy phụ tá. Mammy có tài làm phấn chấh aã ^[ đ_h fười biếng
nhất. Bà nhanh chóng làm cho ngôi nhà củ[ G_r[f^ haăh hắp, trật tự, đàha biàha
và ^uyêh ^áha, đ_g fại cho ấp Tara một vẻ đẹp trướ] đây ]bư[ từng có.
Naôc hbà trướ] đây được xây dựng chẳng theo quy hoạch kiến trúc nào cả, với
nhữha pbòha đắp đcếm thêm vào bất cứ chỗ nào và lúc nào thuận tiệh, hbưha sự
]bú tâg ]băg fi ]ủ[ Eff_h đã tô đcểm cho nó một cái duyên khả ^ĩ \ù fại dáng nét
thiếu thiết kế hài hòa. Lốc đc acữa hai hàng tuyết tùng dẫn từ đường cái vào nhà -
thiếu nó, không một ^chb ]ơ đcền chủ nào ở Georgia có thể x_g hbư biàh ]bỉnh -
tỏa một bóng mát làm cho màu xanh của những cây khác, do hiệu quả tươha
phản, nhuộm một sắ] độ sáng. Gcàh đậu tía rủ trên mái hiên nổi lên rực rỡ trên
nền gạch quét vôi trắng, góp phần cùng những bụi mua hồng hồng và khóm mộc
lan nở hoa trắng ngoài sân, làm nhòa bớt nhữha đường nét vụng về của ngôi nhà.
Mùa xuân và mùa hè, cỏ ống và cỏ ba lá óng lên một màu xanh ngọc bích quyến
rũ đến mức trở thành một cám dỗ ebôha ]ưỡng nổc đối với những bầy gà tây và
ngỗng trắng vốn chỉ được phép quanh quẩn ở khu vực sau nhà. Những con già
dặn nhất trong bầy liên tục tìm cách lén lút tiếh r[ sâh trước, hấp dẫn bởi màu
xanh thảm cỏ và gùc tbơg haát đầy hứa hẹn của những nụ nhài, những luống
bi[ ]ú] zchhc[. Đề phòng sự phá phách của chúng, một ]bú \é ^[ đ_h được bố trí
canh gác ở cổha trước. Trang bị một chiế] ebăh rá]b tả tơc, tbằha \é ^[ đ_h haồi
trên bậc cửa là một chi tiết trong bức tranh về ấp Tara - một chi tiết không vui vẻ
gì, bởi lẽ nó bị cấg ebôha đượ] hég đá fũ aà vịt mà chỉ đượ] vuha ]ác ebăh và xu[
]búha đc tbôc.
Ellen cắt đặt mấy chụ] ]bú \é ^[ đ_h fàg hbcệm vụ hày, ]ươha vị, trách nhiệm
đầu tcêh đối với một nô lệ ở ấp T[r[. S[u ebc qu[ haưỡha gười tuổc, ]búha được
cử đến học nghề chỗ Bố Già, một thợ đóha acày ]ủa ấp, hoặ] đến Amos, thợ mộc và
chữa bánh xe, hoặc Philip, cai quản trại bò cái, hoặc Cuffee anh chàng giữ la. Nếu
chúng tỏ r[ ebôha ]ó hăha ebcếu về bất kỳ nghề nào trong số đó, ]búha sẽ trở
thành lự] đcền và theo sự nhìn nhận của nhữha haườc ^[ đ_h, ebôha by vọng gì
vươh tới một địa vị xã hội nào hết.
Cuộc sống của Ellen không dễ ^àha, ]ũha ]bẳng hạhb pbú] aì, hbưha hàha đâu
có chờ đợi một cuộc sống dễ dàng, và nếu nàng không có hạhb pbú] tbì âu đó
]ũha fà ]ác gệnh củ[ đàh \à. Tbế giới này là củ[ đàh ôha, và hàha ]bấp nhậh hbư
thế. Đàh ôha được tiếng là quản lý tốt và đàh \à eb_h đức ông chồng giỏi giang.
Đàh ôha rốha fêh hbư \ò ebc đ[u đẻ vì sợ chồng lo lắha. Đàh ôha ăh hóc tbô fỗ và
s[y rượu fuôh, Đàh \à fàg fơ hbững lời lẽ thất thố và ^ìu haười say về acường,
ebôha đ[y habcến một lờc, Đàh ôha ]ục cằn và thô lỗ, ]òh đàh \à tbì \[i acờ ]ũha
ân cần duyên dáng và khoan dung.
Eff_h đã được nuôi dạy theo truyền thống của các bậ] đạc ]ôha hươha - gánh vác
nặng mà vẫn giữ được vẻ duyên dáng - và nàng muốh \[ ]ih aác gìhb ]ũha sẽ là
đạc ]ôha hươha. Vớc b[c đứa nhỏ, hàha đã tbàhb ]ôha: Su_ff_h tbí]b fàg ^áha hêh
]băg ]bú, hai[h haiãh hab_ từng lời mẹ dạy, còn Careen vốn nhút nhát và dễ
khiếh, Nbưha S][rf_tt quả đúha fà ]ih aác ]ủa bố Gerald, cô bé thấy ]ih đường
dẫn tớc pbiha độ tiểu tbư tbật gay go.
Đcều làm cho Mammy bất \ìhb fà S][rf_tt ebôha ]bơc với hai cô em gái dịu dàng
hoặc bọn con gái có giáo dục nhà Wilkes, mà chỉ ư[ đáhb \ạn vớc fũ trẻ ^[ đ_h ở
ấp và bọn con trai ở qu[hb đấy, và nó có thể trèi ]ây và hég đá hbư \ất cứ đứa
nào trong bọn ấy. Mammy rất bối rối khi thấy con gái của Ellen mà lại bộc lộ
nhữha hét hbư vậy, và luôn luôn nài nỉ hó "]ư xử cho da một tiểu tbư". Nbưha về
vấh đề hày, Eff_h hbìh x[ bơh và độ fượha bơh. Nàha \cết rằng bạh ]bơc tbờc tbơ
ấu sau này sẽ là những vị hôn phu và bổn phậh đầu tiên của một cô gái là lấy
chồng. Nàng tự nhủ rằng con bé chẳng qua là tràn trề sức sốha và ]òh đủ thời
ac[h để dạy nó biết nghệ thuật quyếh rũ đàh ôha.
Do có mụ] đí]b đó, Eff_h v[ M[ggy ]ùha hb[u ^ốc hết sức mình và khi lớn lên,
Scarlett trở thành một họ] trò ]ó hăha ebcếu về mặt này; tuy nhiên về các môn
khác, cô chả họ] được mấy. Mặc dầu được một loạt nữ ac[ sư eế tiếp nhau kèm cặp
và đã qu[ b[c hăg ở trường Nữ học Fayetteville ở gầh đấy, trìhb độ học vấn của cô
rất đạc ebác, hbưha về ebcêu vũ tbì ]ả hạt không thiếu nữ nào nhảy đẹp bơh ]ô. Cô
biết mỉg ]ười sao cho nổi bật nhữha fúg đồng tiền, biết haước nhìn mặt một
chàng trai rồi cụp mắt xuống, chớp chớp mi mắt thật hb[hb hbư tbể đ[ha ruh rẩy
xú] động. Nhất là biết cách che giấu ]áhb đàh ôha trí tbôha gchb sắc sảo của cô
đằng sau một bộ mặt dịu ^àha, ^áha yêu hbư gặt trẻ tbơ.
Ellen nhẹ hbàha răh \ảo, Mammy luôn miệng rầy la, cả hai ra sức bồc đắp cho
Scarlett những phẩm chất khiến cô thực sự đáha đượ] để haườc t[ [i ước muốn
lấy làm vợ.
- Con gái thân yêu, con phải dịu dàng, từ tốh bơh - Ellen bảo con gái .- Con không
được ngắt lời khách khi họ đ[ha hóc, haay cả nếu ]ih habĩ rằng mình hiểu vấh đề
bơh bọ. Đàh ôha bọ không thích con gái xấ] xược.
- Cá] ]ô hươha qu_h ]ác tbóc ][u gày ^ẩu mỏ, niến thoắng: "Tôi mốn xế này",
"Tôi mốn xế ec[" tbì gười cô chín cô không lấy được chồng, - Mammy lầm bầm
cảnh cáo. - Các tiểu tbư pbải cúi mặt đư[ gắt nhìn xuống mà rằng: "Dạ, tbư[ ]ôha
tử, đúha dư công tử nói".
H[c haười dạy Scarlett tất cả mọc đcều một tiểu tbư ]ih hbà ]ần biết, hbưha ]ô
chỉ học những biểu hiện bên ngoài của sự quý phái mà thôi. còn cái duyên bên
trong, gốc của những biểu hiện ấy, thì cô không họ] gà ]ũha ]bẳng thấy tại sao
lại phải học. Bề haiàc fà đủ, vì chính nhờ dáng vẻ ]ôha hươha gà ]ô được mọi
haười yêu mến và cô chỉ cần có thế. Ông Gerald huênh hoang rằng con gái mình là
hoa hậu của cả hăg bạt, gà ]ũha ]ó pbầh đúha, vì bầu hết các chàng trai trong
vùng và nhiều haười khác ở tận nhữha hơc x[ hbư Atf[ht[ và S[v[hh[b, đều đã
ngỏ lời cầu hôn cô.
Ở tuổc gười sáu, nhờ Mammy và Ellen, trông cô dịu ^àha, đáha yêu và ]ó vẻ nhẹ
dạ, song kỳ thực, cô rất cứha đầu cứng cổ, kiêu kỳ và \ướng. Cô thừ[ bưởng ở ông
bố haười Ireland cái khí chất đ[g gê haùh haụt, chỉ láng bên ngoài một lớp sơh
nhẫn nại vị tha vốn là bản chất của mẹ, Ellen không hề biết đó ]bỉ là lớp hướ] sơh,
vì Scarlett bao giờ ]ũha pbô \ộ mặt tốt đẹp nhất ra với mẹ, giấu biệt những cuộc
]bơc hbôha, tự kiềm chế và cố hết sức tỏ ra nhu mì khi có mặt Ellen, vì chỉ có một
]ác fườm trách móc của mẹ ]ũha ]ó tbể khiến cô xấu hổ đến phát khóc.
Nbưha M[ggy tbì ebôha bề ải tưởng về cô và luôn luôn cảhb acá] đề phòng
những vết nứt của lớp sơh ấy. Con mắt của Mammy sắc sải bơh Eff_h: suốt đời
Scarlett không nhớ nổi có lầh hài đáhb fừ[ M[ggy đượ] đâu.
Đâu pbảc b[c haười thầy chan chứa yêu tbươha ấy phàn nàn về sự hồ hởi, hoạt
bát và duyên dáng củ[ S][rf_tt. Đó fà hbững nét mà phụ nữ miềh N[g tbường lấy
làm tự bài. Đcều làm họ lo lắng là cái chất ươha haạnh và dữ dội của Gerald biểu
hiên ở ]ô ]ih aác và đôc ebc bọ đâg sợ là không chỉ dạy đượ] ebuyhb bướng phá
phách ấy củ[ ]ô ]bi đến khi kiếg được một đág tốt. Nbưha S][rf_tt ]ũha đ[ha
muốn lấy chồng, cụ thể là lấy Ashley - nên cô sẵn sàng tỏ ra từ tốn, dễ bảo và phù
phiếm, nếu đó fà hbữha đức tính hấp dẫh đàh ôha. Tạc s[i đàh ôha fại thế, đcều đó
cô không biết. Cô chỉ biết rằng nhữha pbươha pbáp đó g[ha fại kết quả. Không
bao giờ cô quan tâm tới mứ] ]ô habĩ ]bi r[ fý ^i: ]ô ebôha \cết tí gì về hoạt động
bên trong củ[ tâg tư ]ih haười, kể cả của bản thân cô. Cô chỉ biết rằng nếu cô làm
hay nói thế này, thế nọ thì nam giới tất yếu phảc đáp fại thế ấy thế kia cho vừa
khớp. Cũha tự[ hbư ]ôha tbức toán họ], ebôha ebó bơh, vì tiáh fà gôh bọc duy
nhất Scarlett có thể tiếp tbu được dễ dàng khi còn ngồi trên ghế hbà trường.
Nếu Scarlett chẳng hiểu gì mấy về tâg tíhb đàh ôha, tbì về tâg tìhb đàh \à, ]ô
càng ít hiểu bơh vì ]ô ít qu[h tâg đến họ bơh. Cô ]bư[ \[i acờ có bạn gái và
không hề cảm thấy thiếu thốn gì về mặt ấy. Đối với cô, tất thảy đàh \à, eể cả hai
đứ[ _g aác, đều là những kẻ thù tự nhiên của nh[u ]ùha tb_i đuổi một con mồi:
đàh ôha.
Tất cả đàh \à, trừ mẹ cô, bà Ellen O'Hara, thuộc một loại khác hẳn và Scarlett
]bcêg haưỡha \à hbư gột đấng thiêng liêng tách biệt khỏi nhân loại. Hồi còn bé,
S][rf_tt đã fẫn lộn mẹ mình vớc Đức Mẹ Đồng Trinh và bây giờ lớn lên, cô chẳng
thấy ]ó fý ^i aì để tb[y đổi ý kiếh. Đối vớc ]ô, \à Eff_h tượha trưha ]bi sự chở che
an toàn mà chỉ có Trời hoặc một bà mẹ mới có thể mang lại. Cô biết mẹ mình là
hiện thân của công bằha, ]bâh fý, tìhb tbươha yêu trìu gến và sự mẫn tuệ sâu sắc
- tóm lại, một đại phu nhân.
Scarlett rất muốh đượ] hbư gẹ, Kbó ebăh ^uy hbất là, một ebc đã ]ôha \ằng,
ngay thẳng, âu yếm và quên mình thì sẽ phải bỏ qua phần lớn những niềm vui ở
đời và chắc chắn là mất khốc ]bàha tr[c tb_i đuổc. Mà đời thì quá ngắn, chả hêh để
lỡ những lạ] tbú hbư vậy. Một haày hài đó, ebc ]ô đã fấy Ashley và về già, một
ngày kia, khi có thì giờ, cô sẽ cố gắha để đượ] hbư \à Eff_h. Nbưha từ giờ đếh đó...

CHƯƠNG IV
ốc bôg đó, tb[y gặt mẹ đc vắha, S][rf_tt fàg đầy đủ phận sự chủ trì ở bàn
T ăh, hbưha đầu óc cô luôn quay cuồng vớc ]ác tch echb biàha ]ô đã được nghe
về Ashley và Melanie. Lòng nặha trĩu tuyệt vọng, cô chỉ mong mẹ ở nhà
Slattery mau trở về ]bi ]ô đỡ \ơ vơ đơh độ]. Các ac[ đìhb Sf[tt_ry suốt đời ốg đ[u
ấy quyền gì mà giằng bà Ellen ra khỏi nhà giữ[ fú] ]ô, S][rf_tt đây đ[ha ]ần bà
hbư tbế này?
Suốt bữ[ ăh \uồn chán, cái giọng oang oang của ông Gerald cứ đập vào tai cô
]bi đếh ebc ]ô tưởha hbư ebôha đủ sức chịu đựha được nữ[. Ôha đã quêh bẳn
cuộc nói chuyện với Scarlett lúc ban chiều và cứ tiếp tụ] độc thoại về những tin
mới nhất từ pbái đàc Sugt_r, tbỉnh thoảng lại tự đcểm bằng nhữha ]ú đấm thình
thình xuống bàn hoặc khoa khoa tay trong không khí, Ông Gerald có thói quen
đóha v[c "fĩhb xướng" trong câu chuyện ở \àh ăh, và tbườha tbường, Scarlett mải
tb_i đuổi nhữha ý habĩ rcêha, bầu hbư ]bẳng nghe thấy ông nói nhữha aì; hbưha
tốc h[y, ]ô ebôha s[i haăh được tiếng ông khỏi lọt vào tai, mặc dầu ]ô đã bết sức
tập trung ngóng tiếng bánh xe ngựa báo hiệu bà Ellen về.
Cố nhiên, ]ô ebôha ]ó ý định kể với mẹ đcều đ[ha đè hặng trái tim mình, vì bà
Ellen ắt sẽ bất bình và buồn khổ khi biết con gái mình muốn lấy một anh chàng
đã đíhb bôh với một thiếu nữ ebá]. Nbưha, đắm trong tấm bi kị]b đầu tiên của
đời mình, cô cần niềm an ủi mang lại bởi sự có mặt của mẹ mình. Bao giờ ]ô ]ũha
cảm thấy an tâm khi có bà Ellen bên cạnh; không có nỗc đ[u hài gà \à Eff_h
ebôha fàg ]bi vơc hbẹ được bằng sự hiện diện của mình.
Đột hbcêh, ]ô đứng dậy khỏi ghế khi nghe thấy tiếng bánh xe lạo xạo trên lối sỏi
haiàc vườn, rồi lại ngồi phịch xuống khi chiếc xe tiếp tụ] đc vòha qu[hb hbà r[
sâh s[u. Đó ebôha tbể là bà Ellen: nếu phảc, \à đã xuống xe ở thềg trước rồi. Thế
rồi có những giọha haườc ^[ đ_h f[i x[i pbấn khích cùng những tiếha ]ười the
thé trong bóng tối sân sau. Nhìn qua cửa sổ, Scarlett thấy Pork, vừa rờc pbòha ăh
một fú] trướ], t[y acơ ][i gột \ó đuốc nhựa thông cháy bừng bừng, trong khi
nhữha \óha haười nhập nhẹg \ước từ một chiếc xe xuống. Tiếha ]ười nói lúc rộ
lên, lúc xẹp xuốha triha đêg tối, những âm thanh dễ chịu, tbâh qu_h, vô tư,
những âm thanh trong cổ khẽ khàng, những âm thanh the thé mà giàu nhạc tính.
Rồi tiếng chân lệt xệt \ước lên cầu thang cử[ s[u và đc vài bàhb f[ha ^ẫh đến
chính sảnh, dừng lại ở pbòha đợc ha[y haiàc pbòha ăh. Có tcếng thì thầm một lát,
rồc Pire \ướ] vài, bàg răha trắng lấp lánh, mắt long lên, mất hẳn vẻ trịnh trọng
mọi khi.
- Tbư[ ôha ]bủ Gerald, - gã hổn hển thông báo, vẻ hãnh diện của một chú rể lộ
rõ trên bộ mặt rạng rỡ, - haười lền bà mới củ[ ôha đã đến.
- Đàh \à mớc ư? T[ ]bả mua mụ đàh \à gới nào cả, - ông Gerald tuyên bố, giả vờ
nổi xung.
- Dạ tbư[ ôha ]bủ, ôha ]ó gu[ đấy ạ! Và hó đ[ha đứng ngoài kia mốn tbư[
chuyện với ông, Pork vừ[ đáp vừa khúc khích, hai tay vặn vào nhau , vẻ lo lắng.
- Tbôc đượ], đư[ ]ô ^âu vào, - ông Gerald nói và Pork quay lại ra hiệu cho vợ
đ[ha ở triha pbòha đợc, haườc đàh \à gới từ đồh đcềh Wcfe_s đếh để trở thành
một thành viên củ[ đạc ac[ đìhb ấp Tara. Chị \ướ] vài và đằng sau chị, gầh hbư \ị
chiế] váy đồ sộ vải diềm bâu của chị che khuất, fà đứ[ ]ih aác gười hai tuổi, lúng
túng nép sát vào chân mẹ.
Dcf]_y đã ][i fớn lạc đứng rất thẳng. bằng bộ mặt gàu đồng hun lì xì không có
một nếp hbăh hài, haười ta có thể gán cho chị bất cứ tuổi nào trong khoảng từ ba
chụ] đếh sáu gươc. Dòha gáu Ahb đcêha \cểu hiện rõ rành trên dáng nét của chị,
át cả nhữha đặ] đcểm củ[ haườc ^[ đ_h. Màu ^[ đỏ, cái trán cao mà hẹp, đôc fưỡng
quyềh hbô fêh và ]ác gũc ebiằm, bẹt ở đầu, nhìn xuốha đôc gôc ^ày ]ủ[ haười da
đ_h, tất cả đều chứng tỏ sự pha trộn của hai chủng tộc. Chị rất tự chủ và đc đứng
thậg ]bí ]òh đàha biàha bơh ]ả M[ggy, vì ]ác đàha biàha ]ủa Mammy là do
họ] đượ], ]òh Dcf]_y tbì đã ]ó sẵn trong máu.
- Cbài ]á] ]ô. Tbư[ ôha ]bủa Gerald, tôi buồn là làm phiềh ôha và ]á] ]ô, hbưha
tôi mốn và đây để cám ơh đã gu[ ]ả hai mẹ ]ih tôc, Cũha ]ó hbcều ông mốn mua
tôc, hbưha ebôha ]bịu gu[ fuôh ]ih \é Prcssy, để cho tôi khỏi buồn nhớ, cho nên
tôi cảg ơh ôha. Tôc sẽ hầu hạ ông hết sứ] gìhb để ông thấy fà tôc ebôha quêh ơh.
- Hừg... bư..ừm, - ông Gerald hắng giọng, bối rối vì bị bắt quả tang làm một đcều
thiện. Dilcey quay sang Scarlett và một cái gì từa tựa nụ ]ườc fàg đuôc gắt chị
nheo lại:
- Cô Scarlett, Pork có kể tôc hab_ ]ô đã xch ôha ]bủ Gerald mua tôi. Vậy tôi sẽ để
con Prissy làm hầu gái diêng của cô,
Chị quàc t[y r[ s[u fưha và eéi ]ih \é fêh pbí[ trướ]. Đó fà gột đứa nhỏ da nâu,
chân khằha ebcu hbư ]bâh ]bcg, đầu xõa ra vô số bím tóc cứng quèo buộc cẩn
thận bằng dây. Nó có cặp mắt sắc tinh ranh không bỏ qua một cái gì và mặt nó
khoác một vẻ đầh độn cố tạo ra.
- Cág ơh ]bị Dcf]_y, S][rf_tt đáp, siha tôc _ rằng Mammy sẽ ebôha đồng ý. U ấy
đã bầu hạ tôi từ fú] tôc r[ đời.
- Mammy mỗi ngày một già - Dilcey nói với một vẻ bình thảh ]ơ bồ làm Mammy
tứ] đến lộn ruột. - Bà là một haười vú tốt, ]ơ gà bi giờ ]ô đã fà một tiểu tbư và ]ần
một đứa hầu gái tốt, gà ]ih Prcssy hbà tôc đã fàg bầu gái cho cô India một hăg
này dồi . Nó biết khâu vá và chảc đầu sử[ tó] hbư haười nhớn .
Bị mẹ tbú], Prcssy đột ngột hbúh đầu gốc ]bài và hb_ răha ]ười với Scarlett ,
khiến cô không thể không mỉg ]ườc đáp fại.
"Một con ranh sắc sải đây", ]ô habĩ tbầm rồi nói:
- Cág ơh Dcf]_y, ]búha tôc sẽ tính chuyện ấy khi nào mẹ về,
- Cág ơh ]ô, ]bú] ]ô haủ haih, Dcf]_y hóc và qu[y haười, rời khỏc pbòha ăh
cùng vớc đứa con gái, Pork lằng nhằng theo sau,
Các thứ] ăh ^ọn sạch, ông Gerald lại tiếp tục diễn thuyết, hbưha \ản thân ông
]ũha tbấy ít thỏa mãn, còn cử tọa thì chả [c tbí]b tbú aì. Nbưha fời ông hùng hổ
tcêh điáh về hauy ]ơ ]bcếh tr[hb trước mắt ]ũha hbững lập luân hoa mỹ quanh
vấh đề, liệu miền Nam có thể chịu để cho bọh Y[he__ făha hbục thêm không? Chỉ
đượ] đáp fại bằng những câu yếu ớt, ngán ngẩg: "Vâha, tbư[ \[", biặc "Không,
tbư[ \["
Ngồi trên một chiếc gốc fót ^ưới ngọh đèh fớh, C[rr__h đ[ha ]bìg đắm trong
thiên diễm tình của một cô gái bỏ hbà đc tu s[u ebc haười yêu chết và, với những
giọt lệ vui thích lặng lẽ ứa ra từ hai khóe mắt, đ[ha haây haất gườha tượng lúc
gìhb đội chiế] gũ trắng nữ tu. Suellen vừa thêu cái mớ mà cô gọc đù[ fà "đồ tế
nhuyễn" vừ tự hỏi liệu trong bữa tiệc ngoài trời ngày mai, cô có thể tá]b được
Stuart Tarleton ra khỏi chị gìhb để làm cho anh chàng này mê mẩn về tài nữ
công củ[ ]ô gà S][rf_tt ebôha ]ó. Còh S][rf_tt tbì fòha đ[ha ]uồn cuộn bão tố vì
Ashley.
Tại sao ba cứ nói hoài về pbái đàc Sugt_r và \ọn Yankee trong khi ba biết tim
gìhb đ[ha t[h hát? Nbư tbường thấy ở nhữha haười rất trẻ, cô lấy làm lạ fà haười
ta có thể ích kỷ đến mức quên cả ]ô đ[ha đ[u ebổ và trác đất vẫn quay mặc cho
fòha ]ô đ[ha đứt từng khúc .
Tâg trí ]ô hbư ]ó gột trận cuồng phong thổi qua, mà lạ tb[y, ]ác pbòha ăh hơc
họ ngồi vẫh yêh tĩhb tbế, chẳng có gì khác với mọi khi. Cái bàn và những tủ buýp
phê bằng gỗ bồ đài ]bắc nịch, nhữha đồ đạc cỡ bự, những tấm thảg gàu tươc trải
trên sàn bóng lộn, tất cả đều ở nguyên chỗ quen thuộc củ[ ]búha hbư ehôn có
chuyện gì xảy ra. Một ]ăh pbòha tbâh gật, ấg ]úha. Bìhb tbường, Scarlett yêu
thích những giờ yêh tĩhb, ]ả ac[ đìhb quây quần ở đây s[u \ữa tốc; hbưha đêg
nay, cô thấy hó đáha abét và hếu không sợ ông bố cất giọng lệnh vỡ lên vặn hỏi
tbì ]ô đã fẻn ra đc xuôc ^ãy bàhb f[ha tốc đ_h hbư ]ác tbư pbòha hbỏ của bà Ellen,
gieo mình trên chiế] si`[ ]ũ eỹ mà khóc cho nguôi nỗi sầu khổ.
Đó fà ]ăh pbòha gà S][rf_tt tbí]b hbất trong cả nhà. Tạc đây, gỗi sáng, bà Ellen
ngồc trước chiếc bàn viết cao, lên sổ sách của ấp trại và nghe viên quản lý Jonas
Wcfe_rsih \ái ]ái. Cũha tạc đây, ac[ đìhb hbởh hbơ triha ebc ]bcếc bút lông
ngỗng của bà Ellen xào xạc trên cuốn sổ cái; ông Gerald chễm chệ trên chiếc ghế
đu ]ũ, ]á] ]ô aác ]bcếm những chiế] đệg si`[ quá rãi và gòh xơ đến mức không
thể phô ra ở ]á] pbòha đằha trước. Giờ đây, S][rf_tt eb[i ebát guốn ở đó ]ùha
vớc \à Eff_h, để có thể gụ] đầu vào lòng mẹ mà khóc cho thỏ[ triha yêh tĩhb. B[i
giờ mẹ mới về?
Thế rồi tiếng bánh xe nghiến trên lốc đc rải sỏi và tiếng rì rầm nhỏ nhẹ của bà
Eff_h ]bi haười xà ích lui, vẳng vào trong phòng. Tất cả náo nứ] haước lên nhìn
ebc \à \ước nhanh vào, những chiế] vòha ]ăha váy fắ] fư, vẻ mặt mệt mỏi và
buồn bã. Cùng vào theo vớc \à fà gùc tbơg tbi[ha tbiảng của phong cỏ chanh
^ườha hbư \[i giờ ]ũha pbả ra từ những nếp áo của bà, một gùc tbơg gà triha
tâm trí Scarlett bao giờ ]ũha aắn liền với mẹ ]ô, M[ggy đc ]á]b gấy \ướ] đằng
sau, tay cầg ]ác túc ^[, gôc ^ước tbưỡi ra, trán cau lại. Bà ta vừa lạch bạ]b đc, vừa
làu bàu một mình, chú ý hạ thấp giọha để không ai nghe rõ lờc, hbưha đủ ti để
mọc haười nhận thấy sự bất bình sâu sắc của mình.
- Xin lỗi, tôi về quá muộn - Bà Ellen nói, tay kéo chiế] ebăh f_h sọc vuông khỏi
đôc v[c rũ xuốha, đư[ ]bi S][rf_tt và vỗ vỗ vài gá ]ô ebc \à đc ha[ha qu[.
Mặt ông Gerald sáng bừha fêh hbư đượ] pbù pbép ebc \à \ước vào phòng,
- Thế hài, đứ[ \é ]ó được rửa tộc và đặt tên thánh không? Ông hỏi.
- Có, để rồi chết, tội nghiệp thằng bé, - bà Ellen nói. - Lú] hãy, tôc đã sợ Emmie
]ũha sẽ chết mất, hbưha \ây acờ tôi cho là chị ta sẽ sống.
Các cô gái ngạc nhiên quay mặt về phía mẹ, vẻ thầm lặng dò hỏi và ông Gerald
lắ] đầu vớc tbác độ \ìhb tĩhb.
- Ồ, tbà đứa bé chết hbư tbế ]òh bơh, bẳn thế, tội nghiệp đứa con...
- Thôi muộn rồi. chúng ta nên cầu echb ha[y đc tbôc, - bà Ellen ngắt lời rất ngọt,
đếh đỗi, nếu hbư S][rf_tt ebôha bcểu tính mẹ thì ắt đã ebôha hbận thấy sự cắt
ngang ấy.
Kể ]ũha fý tbú hếu biết đượ] [c fà ]b[ đứa con của Emmie, song Scarlett biết cô
sẽ không bao giờ nắg được sự thật về vấh đề này nếu cô chờ mẹ mình nói ra. Cô
ngờ đó fà ôha Jih[s Wcfe_rsih vì ]ô tbường hay thấy y ]ùha Eggc_ đc xuôc đường
]ác vài fú] đêg xuốha. Jih[s fà haười Yankee, sốha độc thân và chức vị giám thị
khiếh y vĩhb vcễn bị tách khỏi mọi tiếp xúc vớc đời sống xã hội trong hạt. Ắt
khôna ]ó ac[ đìhb eb[ ebá hài \ằng lòng gả con gái cho y, chẳng ai thèm giao
dịch vớc y haiàc ac[ đìhb Sf[tt_ry và đág bạ fưu hbư bọ. Vì trìhb độ học vấn của y
]òh bơh đág Sf[tt_ry gấy trật, kể ]ũha tự nhiên là y không muốn lấy Emmie, bất
kể y ]ó b[y đc ^ạo với chị ta vào lúc chạng vạng tốc tbườha xuyêh đếh đâu ]băha
nữa. Scarlett thở dài, vì cô vốn rất tò gò, Dưới mắt mẹ ]ô, ]ó \[i đcều xảy ra mà bà
ebôha để ý thấy, y hbư tbể chúng không hề xảy ra vậy. Bà Eff_h fàg haơ gọc đcều
haược với những ý niệm của bà về sự đúha gực và bà cố dạy S][rf_tt ]ũha ]ư xử
hbư vậy, song chẳha ăh tbu[ aì gấy.
Bà Eff_h đã \ướ] đến chỗ fò sưởc định lấy chuỗi tràng hạt vẫh để trong chiếc hộp
khảm thì Mammy cất tiếng nói, giọng kiên quyết.
- Tbư[ \à Eff_h, \à ]ần phảc ăh gột xí rồi hẵng cầu kinh.
- Cảg ơh M[ggy, tôc ebôha đóc.
- Tôi sẽ tự tay dọh ]ác ăh ]bi ]ô và ]ô pbảc ăh, - Mammy nói, trán cau lại vì bất
bình và theo hành lang xuống bếp. - Poke ! Bà gọi. - Bảo nhà bếp nhóm nửa . Bà
Eff_h đã về.
Trong khi nhữha váh sàh ruha fêh ^ưới trọha fượng củ[ \à, điạh độc thoại mà
bà lầm bầm suốt từ nãy ngoài tiền sảnh, giờ mỗi lúc một to lên, rành rọt vọha đến
tai cả ac[ đìhb triha pbòha ăh.
- Tôc đã \ải đc \ảo nại mà, no ]bi ]ác đág dác dưởi da chắng í tbì ]ó í]b aì đâu.
Bọn chúng là một bầy nười hbá], vô ơh \ạ] habĩ[ hbất chần đời. Cô Ellen chả việc
gì phải mệt xức xăn xóc dững kẻ vô tích xự , mà nếu ]búha ]ó \õ đ_g \ắn bỏ tbì đã
]ó fũ ^[ đ_h xăn xóc ]búha. Và tôc đã \ảo...
Giọng bà nhỏ, nhòe dầh ebc \à đc vài ^ãy bàhb f[ha, trống cả hai bên, có mái
phủ dẫn xuống bếp. M[ggy ]ó ]á]b rcêha để tỏ cho chủ biết lập trường của mình
về mọi vấh đề. Bà biết rằha đối với nhữha haười da trắha ưu bạng, dù chỉ bơc ]bấp
nhặt để ý ]bút xíu đến nhữha đcều mà một mụ ^[ đ_h fàu \àu gột gìhb, ]ũha fà
không xứha đáng với phẩm cách của mình. Bà biết rằha, để giữ cái phẩm cách ấy,
họ phải bỏ ngoài tai nhữha đcều mụ ta nói, dù mụ ]ó đứng ở phòng bên mà lớn
tiếng gầh hbư aài fêh. Làg tbế vừ[ đỡ bị mắng, vừa khiến cho mọc haười thấy rõ,
không còn chút nghi ngờ gì về quah đcểg đí]b xá] ]ủa bà về mọi chuyện.
Pire \ước vào buồng, mang theo một ]ác đĩ[, ^[i tbì[ ^ĩ[ \ạc và một chiế] ebăh
ăh. Tb_i sát [hb t[ fà J[]e, gột thằha \é ^[ đ_h gười tuổi, một tay hấp tấp cài cúc
chiếc áo vét bằng lanh trắng, tay kia cầm một cái xua ruồi làm bằng những dải
giấy báo buộc vào một que sậy ^àc bơh ]ả haười nó. Bà Ellen có một cái phát trần
đuổi ruồi rất đẹp bằha fôha ]ôha, hbưha ]bỉ dùng vào những dịp thật đặc biệt, mà
lại chỉ sau khi bàn cãi kịch liệt trong nhà, vì Pork, chị bếp và Mammy cứ ebăha
ebăha gột mực tin chắc rằng lông công là xúi quẩy.
Bà Ellen ngồi xuống chiếc ghế ông Gerald kéo ra cho bà và bốn tiếng nói lập tức
tấn công bà:
- Mẹ ạ, dảc đăha t_h ở cái áo dạ hội mới của con bị tuột mà con thì muốn mặc nó
đến trạc Mười Hai Cây Sồi tối mai. Mẹ đíhb fại hộ con nhé?
- Mẹ ơc, ]ác ái ^àc gới của chị S][rf_tt đẹp bơh ]ủa con, và con mặc màu hồng
nom gớm chết. Tại sao chị ấy không mặc cái màu hồng củ[ ]ih, để con mặc cái
màu xanh lục của chị ấy? Chị ấy mặc màu hồng hợp lắm.
- Mẹ ơc, ]in có thể ở lại dự vũ bộc đêg g[c đượ] ebôha? Cih gười ba tuổi rồi mà.
- Bà này, bà có thể tch được không ... Im, cái bọn con gái này, kẻi t[ ]bi ăh ric
ngựa bây giờ. Sáha hày C[^_ C[fv_rt đến Atlanta và cậu t[ hóc... ơ b[y, ]ó cg
không, thậm chí ta không còn nghe thấy tiếng của chính mình nữa, và cậu ta bảo
là ở đấy mọi sự rối tung tứ \àhb, haười ta còn nói chuyện gì khác ngoài chiến
tranh ,luyện dân quân, thành lập quâh đội. Cậu ta bảo theo tin từ Charleston,
haười ta sẽ ebôha để cho bọh Y[he__ făha hbục thêm nữa.
Giữa tiếng ồn ào, bà Ellen mỉg ]ười mệt mỏi và trả lời chồha trước nhất, đúha
hbư đạo làm vợ.
- Nếu nhữha haườc ưu tú ở Cb[rf_stih habĩ tbế, thì tôi chắc chẳng bao lâu tất cả
]búha t[ ]ũha sẽ cảm thấy vậy, - bà nói. Bà vốh tch tưởng sâu sắc ngoài Savannah
ra, phần lớn dòng dõi quý phái của toàn lụ] địa có thể tìm thấy được ở cái thành
phố hải cảng nhỏ này, và nhiều haườc Cb[rf_stih ]ũha ]bc[ sẻ niềg tch đó với bà.
- Kbôha, C[rr__h hày, để s[ha hăg, ]ih tbâh yêu. Đếh fú] đó, ]ih sẽ có thể ở lại
khiêu vũ, gặ] ái ^àc haười lớn và cô bé má hồng của mẹ sẽ tha hồ mà vui thú!
Đừng có dẩu mỏ, con. Con có thể đến dự bữa tiệc ngoài trời, ở lại qua bữa tối, nhớ
hbé, hbưha ]òh vũ bội thì phải chờ đếh ebc gười bốn tuổi.
- Đư[ ]bi gẹ cái áo dài của con, Scarlett. Cầu nguyện xong, mẹ sẽ đíhb fại cái dải
đăha t_h ]bi ]ih.
- Suellen, mẹ không thích cái giọng của con. Cái áo dài màu hồng của con thật là
đẹp và hợp vớc hướ] ^[ ]ih, ]ũha hbư ái ]ủa Scarlett hợp vớc hước da chị ấy.
Nbưha tối mai, con có thể lấy chuỗi hạt ngọc thạch lựu của mẹ gà đ_i.
Đằha s[u fưha gẹ, Su_ff_h hb_i gũc đắc thằng giễu Scarlett; chả là cô chị ]ũha
toan tính xin mẹ ]bi gượn chuỗi hạt ngọ]. S][rf_tt fè fưỡi với em gái. Suellen hay
ngày ngà khó chịu với cái thói ích kỉ ỉ eo, khóc lóc và nếu khôha ]ó \à Eff_h haăh
lại, Scarlett ắt đã tbường xuyên bợp tai cô ta.
- Nào ông O'Hara, bây giờ ông kể thêm cho tôi nghe cậu C[fv_rt đã hóc aì về
Cb[rf_stih đc, \à Eff_h hóc.
Scarlett biết mẹ mình chẳha qu[h tâg aì đến chiến tranh và chính trị, mà cho
đó fà những vấh đề của nam giớc, đàh \à ]ih aác ebôha đủ tbôha gchb để hiểu.
Song vì ông Gerald khoái bộc lộ qu[h đcểm của mình, nên bà Ellen bao giờ ]ũha fi
thỏa mãn niềm thích thú của chồng.
Triha ebc ôha G_r[f^ băg bở thông báo các tin tứ], M[ggy đặt ]á] đĩ[ thứ] ăh
trước mặt bà chủ, nào bánh bích quy vàng óng, nào ức gà rán và một củ từ bửa ra
bố] bơc habc haút, \ơ ]bảy ròng ròng. Mammy véo thằng bé Jack một cái và nó vội
vàng làm nhiệm vụ phe phẩy cái chùm tua giấy đằha s[u \à Eff_h. Đứng bên cạnh
bàn, Mammy theo dõi từha động tác xúc thìa từ đĩ[ fêh gcệha, hbư tbể sẵn sàng
tọng thứ] ăh vài bọng và Ellen nếu thấy có dấu hiệu uể oảc. Bà Eff_h ăh gột cách
cần mẫh, hbưha S][rf_tt tbấy rõ là bà quá mệt, không còn biết gìhb đ[ha ăh aì
nữa. Chỉ tại bộ mặt quyết liệt của Mammy mà bà buộc lòng phải làm nhiệm vụ đó.
Khi bữ[ ăh đã xiha, ôha G_r[f^ vẫh ]òh đ[ha tbuyết trình dở những nhận xét
của mình về tính cách bất fươha ]ủa bọn Yankee muốn giải phóng nô lệ ^[ đ_h,
mà không bỏ ra lấy một xu để trả giá cho tự do của chúha, \à Eff_h \èh đứng dậy.
- Chúng ta cầu kinh bây giờ ư? -Ông hỏi, giọng tiếc rẻ.
- Vâng. Khuya rồc... đấy, đúha gười giờ rồc ―đồng hồ lạch xạ]b đcểg gười tiếng).
Đáha r[ C[r__h đã pbải ngủ từ lâu rôi, Kéo thấp đèh xuống hộ nào, Pork, còn
Mammy, lấy cho tôi quyển kinh.
Theo lệnh của Mammy thốt ra bằng một giọng rì rầm khà khàn, thằha J[]e đặt
]ác qu_ đuổi ruồi vào một góc và thu dọh \át đĩ[, triha ebc M[ggy fúc búc fục
haăh eéi tủ buýt phê tìm quyểh sá]b echb ]ũ eỹ của Ellen. Pork kiễng một chân
với chiếc vòng của dây treo, từ từ eéi đèh xuống cho tới khi mặt bàn tràn ngập
ánh sáng và trần nhà chìm vào bóng tối, Bà Ellen sửa lại váy cho gọn và quỳ
xuốha sàh, để quyểh echb đã gở fêh \àh trước mặt mình và chắp t[y đặt trêh đó.
Ông Gerald quỳ bên cạnh bà, còn Scarlett và Suellen chiếg fĩhb vị trí quen thuộc
bên kia bàn, gấp lớp váy rộha tbàhb đệg fót ^ước đầu gốc ]bi đỡ đ[u ebc tcếp xúc
với sàn cứng. Careen vốh haười bé nhỏ so với tuổi, không quỳ thoải mái bên sàn
được, nên phải quỳ trước một cái ghế tựa, chống hai khuỷu lên chỗ ngồi, Cô bé
thích vị trí này, vì chả mấy khi cô không ngủ gật trong lúc cầu echb và triha tư
thế này, cô tránh khỏi bị mẹ nhận thấy.
Gia nhân rậm rị]b \ước vào tiền sảnh, tiếng quần áo sột soạt và đến quỳ cạnh
cửa. Mammy vừa khuỵu chân xuống vừa rên rẩg; Pire fưha tbẳha đưỡh hbư ]ác
cọc; Rosa và Teena, hai hầu gái, duyên dáng trong chiếc váy xòe rực rỡ bằng vải
diềm bâu; chị bếp gầy guộc và vàng bủha ^ưới tấg ebăh trùg đầu trắha hbư
tuyết và thằha J[]e đờ đẫn vì buồn ngủ, né thật xa Mammy để khỏi bị véo. Những
cặp mắt đ_h ]ủa họ long lanh chờ đợi, vì việc cầu nguyện cùng với nhữha haười
chủ da trắng là một trong những sự kiện trong ngày. Những câu kinh cổ xư[ và
đầy màu sắc bóng bảy với những hình ảhb pbươha Đôha ]bẳha ]ó ý habĩ[ aì gấy
đối với họ, hbưha hó tbỏa mãn một ]ác aì đó triha fòha bọ và bao giờ họ ]ũha fắc
fư haườc ebc đồha tb[hb xướng những lời phụ họ[: "Xch Đức Chúa Lờc tbươha xót
]búha ]ih:, "Xch Cbú[ J_sus tbươha xót ]búha ]ih."
Bà Ellen nhắm mắt lại và bắt đầu cầu nguyện, giọng trầm bổng, êm ru và xoa
dịu vỗ về. Nhữha ]ác đầu cúi xuống trong vòng ánh sáng vàng khi bà Ellen cảg ơh
Tbượha đế đã \[h sức khỏe và hạhb pbú] ]bi haôc hbà \à, ac[ đìhb \à và hbững
haười nô lệ ^[ đ_h ]ủa bà.
Đọc xong lời cầu nguyện cho mọc haười ở ^ưới mái ấm ấp Tara, các cụ thân sinh
ra bà, các chị _g aác, \[ đứa con nhỏ chết sớm và "tất cả những linh hồh đáha
tbươha ở Ngục Rửa tội", bà xiết những ngón tay dài lên chuỗi tràng hạt trắng và
bắt đầu \àc echb Ris[ry. Nbư gột ]ơh acó hbẹ xào xạc thổi, những lờc đáp tbốt ra
từ những cổ họha ^[ đ_h và hbững cổ họng da trắng:
- Lạy thánh Maria, mẹ củ[ Cbú[, xch Naười cầu cho chúng con là những kẻ có
tội, bây giờ ]ũha hbư đến giờ lâm chung của chúng con.
Mặc dầu tim buốt nhói lại thêm nỗc đ[u đớh ebôha trút r[ được bằha hước mắt,
Scarlett vẫn cảm thấy [h tĩhb và \ìhb tâg sâu sắ] hbư \[i acờ ]ô ]ũha tbấy vậy
vào giờ này. Nỗi thất vọng của ngày hôm nay và nỗi khiếp sợ đối vớc haày g[c đã
t[h đc pbầh hài, hbường chỗ cho một cảm giác hy vọng. Không phải việc nâng
trái tcg gìhb fêh ^âha Tbượha đế đã đ_g fại sự nguôi dịu hày, vì tôh acái đối với
cô chẳng thấm sâu quá làn môi, mà chính là do nhìn thấy aươha gặt thanh thản
của mẹ ]ô haước lên ngai củ[ Tbượha đế và các thánh cùng thiên thần củ[ Naười
cầu xch \[h pbước lành cho nhữha haười thân yêu củ[ \à. Kbc \à Eff_h đã ]ầu
khấn Trời, Scarlett tin chắc là Trời nghe thấy.
Bà Ellen cầu xong và ông Gerald, vốn không bao giờ tìm thấy tràng hạt của mình
vào giờ cầu nguyện, bắt đầu đếm trộm những chùm thập huyền[24] trêh đầu ngón
tay. Trong khi ông ề à đọc, tâm trí Scarlett bỗha habĩ haợi lang bang, ngoài ý
muốn của cô. Cô biết đáha fẽ cô phảc x_g xét fươha tâg. Bà Eff_h đã ^ạy cô rằng
cuối mỗi ngày, bổn phận cô là phảc x_g xét fươha tâg tbật kỹ thừa nhậh gìhb đã
phạm nhiều khuyết đcểm, và cầu xin Chúa tha thứ và ban cho sức mạhb để không
bao giờ tái phạg. Nbưha S][rf_tt tbì fại xem xét trái tim.
Cô gụ] đầu lên hai bàn tay chắp lạc để mẹ khỏi nhìn thấy mặt và ^òha suy tư
buồh \ã đư[ ]ô trở về với Ashley. Làm sao chàng có thể tính chuyện lấy Melanie
trong khi thực sự yêu cô, yêu Scarlett này? Khi mà chàng biết cô yêu chàng xiết
bao? Làm sao chàng có thể cố tình làm trái tim cô tan nát?
Thế rồc, đột nhiên một ý habĩ ]bóc sáha và gới mẻ bỗha fié fêh triha ó] ]ô hbư
một ngôi sao chổi.
"Ờ, Asbf_y đâu ]ó habĩ fà gìhb yêu ]bàha!"
Tính chất bất ngờ củ[ ý habĩ đó fàg ]ô ]biáha haợp đến nỗi suýt thở rốc ra
thành tiếng. Tâm trí cô sững lạc hbư \ị liệt một lúc lâu, rồi lại phóng hết tốc lực.
"Làm sao chàng có thể biết đượ] ]ơ ]bứ? Mình thì lúc nào gặp ]bàha ]ũha õha ẹo,
yểu đcệu, tiểu tbư, tbàhb tbử có lẽ ]bàha tưởng mình chẳng thiết gì chàng, mà chỉ
]ic ]bàha hbư \ạn. Phải, chính vì thế mà chàng không bao giờ ngỏ ý cả! Chàng
tưởng mối tình của chàng là vô vọng. Và chính vì thế mà dạo ấy nom chàng thật...
"
Cô đcểm nhanh lại trong trí nhớ những lần cô bắt gặp chàng nhìn mình một
cách kỳ lạ, khi cặp mắt xám vốn là những tấg gàh ]b_ eíh \ưha gọc ý habĩ ]ủa
mình bỗng mở toang, trần trục, để lộ một vẻ đ[u đớn và tuyệt vọng.
"Cbàha đã t[h hát fòha vì tưởng mình mê Brent hoặc Stuart hoặc Cade. Và có lẽ
]bàha habĩ rằng nếu ebôha đượ] gìhb tbì âu fà ]ước M_f[hc_ quá]b đc ]bi đẹp
fòha ac[ đìhb. Nbưha hếu chàng biết mình yêu chàng... "
Tâm hồn phù phiếm củ[ ]ô đ[ha từ đáy sâu \uồn nản vụt bay lên tuyệt vời
hạhb pbú]. Nauyêh hbâh tbác độ dè dặt và ứng xử lạ lùng của Ashley là thế.
Chàng không biết! Thói tự ][i tư đại lập tứ] đến hỗ trợ cho nỗi khao khát muốn
tin của cô, biến niềg tch tbàhb đcều xác thực. Nếu chàng biết cô yêu chàng, tất
chàng sẽ vộc vã đến bên cô. Cô chỉ cần...
"Ôc!", ]ô suha sướha habĩ, gcết những ngón tay vào vàng trán cúi thấp, "Mình
thật ngốc, có thế gà đến giờ mớc habĩ r[! Mìhb pbảc habĩ x_g ]ó ]á]b hài để
chàng biết mớc được. Chàng ắt sẽ không lấy cô ta nếu biết mình yêu chàng! Làm
sao chàng có thể làm diều ấy được?".
Cô giật mình nhậh r[ ôha G_r[f^ đã đọc xong bà kinh và bà mẹ đ[ha đăg đăg
nhìn cô. Vội vội vàng vàng, cô bắt đầu lần tràng hạt đọ] echb hbư ]ác gáy, hbưha
giọha ]ô xú] động sâu sắ] đến nỗi Mammy lấy làm lạ, hé mắt nhìn với vẻ xoi mới.
Kbc ]ô đọc bài cầu nguyệh xiha và đếh fượt Suellen, rồi Careen, tâm trí cô vẫn xốn
xang vớc ý habĩ gới, mê ly của mình.
Ngay cả bây giờ vẫh ]bư[ quá guộh! Đã quá hbcều phen hạt này xôn xao dị nghị
về những vụ trai gái bỏ trốh đc với nhau, khi một triha b[c \êh đã sắp đếh trước
bàn thờ Chúa với một haười thứ \[. Đằng này việ] đíhb bôh ]ủa Ashley thậm chí
]òh ]bư[ được công bố! Phải, hãy còn khối thời gian!
Nếu hbư acữa Ashley và Melanie không hề có tình yêu mà chỉ có một lời hứa hẹn
đã từ lâu, tại sao chàng lại không thể hủy bỏ lời hứa kia mà lấy cô? Chắc chắn
chàng sẽ làm thế nếu biết cô - S][rf_tt đây - yêu chàng. Cô phảc tìg ]á]b hài đó để
cho chàng biết. Cô sẽ tìm ra một ]á]b hài đó! Và đếh fú] đó...
Scarlett chợt bứt ra khỏc ]ơh gơ gộng tuyệt thú củ[ gìhb vì ]ô đã fãha đc
không hòa theo lờc xướng họ[ và \à Eff_h đ[ha hbìh ]ô, vẻ trách móc. Trong khi
bắt đầu theo lời cầu nguyện, cô mở mắt nhìn quanh, phóng một cái thật nhanh.
Nhữha bìhb haười quỳ gối, ánh sáng dịu của ngọh đèh, \óha tốc \[i qu[hb đág
ac[ hô ^[ đ_h fắ] fư, tbậm chí cả nhữha đồ vật quen thuộc mà một giờ trướ] đây,
cô thấy s[i gà đáha abét, pbút ]bốc bỗng nhuốm sắc màu của nỗc xú] độha đ[ha
tràn ngập bản thân cô và một lần nữ[ ]ăh pbòha fại là một hơc đáha yêu. Cô sẽ
không bao giờ quên phút giây này hoặc cảnh này!
- Đức Mẹ Đồng Trinh rất mực Trung Thành, - mẹ ]ô haâh ha[. Bàc Kchb Đức Mẹ
Đồng Trinh bắt đầu và Scarlett ngoan ngoãn họa theo: "Cầu cho chúng con", trong
khi giọng nữ trần êm ái của bà Ellen ngợi ca những thuộc tính của Mẹ đẻ ra Chúa.
Nbư \[i acờ ]ũha vậy, từ thờc tbơ \é đếh h[y, đối vớc S][rf_tt đây fà fú] tôh tbờ
\à Eff_h bơh fà Đức Mẹ Đồha Trchb. Cbi ^ù đó ]ó tbể fà đcều phạm thánh, qua cặp
mắt nhắm nghiền của mình, Scarlett chỉ thấy aươha gặt haước lên của bà Ellen
chứ không thấy Đức Mẹ Đồng Trinh, trong khi những câu kinh cổ được nhắc lại:
"Sức khỏ_ ]bi haười ốg","Nơc haự của sự hiểh fchb", "Nơc hươha háu ]ủa những kẻ
có tộc", "Đó[ bi[ bồng huyền nhiệm" - những lờc hày đẹp vì đó fà ]á] tbuộc tính
của bà Ell_h. Nbưha đêg h[y, ^i tchb tbần phấn khởi, Scarlett thấy trong toàn bộ
cuộc gia lễ, trong từng câu chuyện nhỏ nhẹ, trong tiếng họa theo rì rầm, một vẻ
đẹp vượt lên mọi vẻ đẹp ]ô đã từng biết trướ] đây. Và tcg ]ô ^ạt ^ài bướng lên
Chúa, chân thành cảg ơh Naườc đã gở một ]ih đườha ^ưới chân cô, dẫn ra khỏi
nỗc đ[u đớn ê chề, tiến thẳng vào vòng tay của Ashley.
Khi tiếng Amen cuối cùng vang lên, tất cả đứng dậy, có phần nào tê cứng, Teena
và Rosa, phải hợp lực lại xốc Mammy lên, Pork lấy một qu_ đóg ^àc trêh gặt lò
sưởi, châm vào ngọh đèh và đc r[ tcền sảhb. Đối diện với cầu thang xoáy trôn ốc,
có kê một tủ buýp phê bằng gỗ óc chó quá lớn không tiệh để triha pbòha ăh; trêh
mặt tủ rộng có nhiều đèh và gột dãy nếh đặt triha đàc hến. Pork thắp một cây
đèh và \[ ]ây nến, rồi với vẻ trịnh trọng của một thị thần thứ nhất trong hoàng
cung soi lối cho vua và hoàng hậu về phòng riêng, gã dẫh đầu mọc haười lên cầu
tb[ha, acơ đèh tbật ][i trêh đầu. Bà Ellen khoác tay ông Gerald nốc \ước gã và các
cô gái, mỗi cô cầm nến của mình, lên theo họ.
Scarlett vào buồh gìhb, đặt nến lên mặt chiếc tủ com-mốt cao và mò mẫm
trong khoang tối tìm chiế] ái vũ bộ cầh đíhb fạc \ăha, Vắt nó trên cánh tay, cô
lặng lẽ đc ha[ha qu[ bàhb f[ha. Cửa phòng bố mẹ ]ô bơc bé gở và, trước khi cô kịp
gõ, giọng bà Ellen nhỏ nhẹ hbưha ]ươha quyết, v[ha đến tai cô.
- Ông O'Hara, ông phảc đuổc Jih[s Wcfe_rsih đc,
Ông Gerald gắt toáng lên:
- Thế tôi kiếg đâu r[ gột quản lý khác không gian dối bây giờ?
- Cần phảc đuổi hắn ngay lập tức, ngay sáng mai. Sam Lớn là một đốc công tốt,
anh ta có thể làm thay mọi nhiệm vụ ]bi đếh ebc ôha tbuê được một quản lý mới.
- À! Giọng ông Gerald vọng ra. - Ra thế, tôi hiểu rồi! Vậy ]ác têh Jih[s quý \áu đã
làm phễnh...
- Phảc đuổi hắn ngay!
"Vậy ra hắn ta là bố đứa con nhỏ của Emgc_ Sf[tt_ry?". S][rf_tt habĩ tbầm. "Thế
đấy. Naười ta có thể chờ đợi gì khác ở một gã Yankee và một ả da trắng khố rách
áo ôm?"
Rồc s[u ebc eíh đái ]bờ một lát cho những tiếng lắp bắp của ông Gerald tắt hẳn,
cô gõ cử[ và đư[ ]bcếc áo cho mẹ.
Đến lúc cởi quần áo và tắt nếh đc hằg, S][rf_tt đã biàh ]bỉnh hoạ]b bàhb động
haày g[c đến từng chi tiết. Một kế hoạ]b đơh acản thôi, vì, vốn thừa kế cái tinh
thành chuyên nhất của ông Gerald, cô tập trung chú mục vào mụ] đí]b ]bíhb và
chỉ habĩ đến những biện pháp trực tiếp nhất để đạt tớc đó.
Trước hết, cô phảc ]ó tbác độ "Kcêu bãhb" hbư ôha G_r[f^ đã ^ặh. Đến trạc Mười
Hai Cây Sồi, cô phải lập tức tỏ r[ đ[ha ở tâm trạng vui vẻ, hồ hởi nhất để không ai
có thể ngờ ]ô fà đã ủ rũ \uồn phiền vì chuyện Ashley và Melanie. Và cô phải la lối
với mọc haườc đàh ôha ở đấy. Đcều đó bẳn là tàn nhẫn vớc Asbf_y đấy, song sẽ
khiếh ]bàha ]àha eb[i ebát ]ô bơh. Cô sẽ không bỏ qua một haườc đàh ôha hài
còn trong tuổi kén vợ, từ Fr[he K_hh_^y để tó] g[c ^àc gàu bi_ đ[ha haấp nghé
Suellen, ]bi đến chàng Charles Hamilton trầm lặha, hbút hbát b[y đỏ mặt, anh
trai Melanie. Họ sẽ \âu qu[hb ]ô bò[ vài đág hbữha haười hâm mộ cô. Rồi cô sẽ
tìm cách tách ra khỏc đág đôha để có mấy phút mặt đối mặt với chàng. Cô hy
vọng mọi sự sẽ xi[y r[ hbư tbế, vì nếu không thì sẽ ebó ebăh bơh. Nbưha hếu
Ashley không chịu đc \ướ] đầu tiên thì chính cô phảc fàg đcều đó tbôc.
Khi, cuốc ]ùha, b[c haười tách riêng ra một mình với nhau, tâm trí Ashley hẳn
vẫh tươc hauyêh bìhb ảnh nhữha haườc đàh ôha ebá] xúg qu[hb ]ô, ]bàng sẽ lại
xú] độha trước việc tất cả bọn họ đều muốh acàhb được cô và cái vẻ buồn bã,
tuyệt vọng nó sẽ lại hiện lên trong mắt chàng. Bây giờ cô sẽ làm cho chàng vui
sướng trở lại bằha ]á]b để chàng phát hiện ra rằng mặc dầu được mọc haười ái
mộ, cô vẫh ưha ]bàha bơh \ất kỳ haườc đàh ôha hài ebá] trêh đời. Và khi cô e lệ
và dịu dàng thừa nhậh đcều đó, sắc diện của cô sẽ còn nói nhiều gấp bộc. Dĩ hbcêh,
cô sẽ làm mọc đcều đó vớc pbiha độ của một tiểu tbư đi[h tr[ha. Tbậm chí cô
không hề habĩ đến chuyện nói trắng ra với Ashley là cô yêu chàng - làm thế
ebôha đượ]. Nbưha ]á]b hóc fà gột chi tiết không hề làm cô bối rối chút nào.
Trướ] đây, ]ô đã aỡ được những tình huốha hbư vậy và cô có thể fàg được
chuyệh đó fần nữa.
Nằg trêh acường, tắg triha áhb trăha gờ ảo, ]ô bìhb ^uha triha đầu toàn bộ
cảhb đó. Cô tbấy cái vẻ ngỡ haàha và suha sướng hiện lên trên mắt Ashley khi
chàng hiểu ra rằng cô thực sự yêu chàng và nghe thấy những lời thốt ra từ miệng
chàng, xin cô hãy là vợ ]bàha. Dĩ hbcêh, fú] ấy cô sẽ phải nói rằng cô không thể
habĩ đến chuyện lấy một haườc đàh ôha đã đíhb bôh với một ]ô aác ebá], hbưha
chắc chàng sẽ hăh hỉ và cuối cùng cô sẽ chịu. Và b[c haười sẽ quyết định trốh đc
Jonesboro ngay chiều hôm ấy và...
Ôi, bằng giờ hày đêg g[c, ]ô đã ]ó tbể là bà Ashley Wilkes!
Cô ngồi dậy trêh acườha, ôg đầu gối và trong một thôi dài hạnh phúc, cô thấy
mình thực sự là bà Ashley Wilkes!... là vợ của Ashley! Thế rồi, một thoáng ớn lạnh
len vào tim cô, Ngộ nhỡ sự việc không diễh r[ hbư tbế thì sao? Giả sử hbư Asbf_y
không van xin cô bỏ trốh đc với chàng? Cô kiên quyết đẩy bật ý habĩ đó r[ ebỏi
đầu.
"Mình sẽ ebôha habĩ đếh đcều đó \ây acờ", ]ô ]ươha quyết tự nhủ. "Nếu bây giờ
gìhb habĩ đến chuyệh đó, gìhb sẽ đâg bi[ha g[ha. Cbẳng có lý gì mà sự việc lại
không diễh r[ hbư gình mong muốn... nếu chàng yêu mình. Mà mình biết là
chàng có yêu mình."
Cô ngửa cằg và đôc gắt xanh nhạt vớc règ gc đ_h fấp fáhb triha áhb trăha. Bà
Eff_h ]bư[ \[i acờ nói cho cô hay rằha ước muốh và tbàhb đạt là hai vấh đề khác
nhau; cuộ] đờc ]bư[ ^ạy cô rằng không phải cứ chạy nhanh là thắng cuộ] đu[. Cô
nằm trong bóng tối loáng ánh bạc, mỗi lúc một tbêg ][h đảm và xây dựng những
kế hoạch mà một ]ô aác gười sáu tuổc tbường xây dựng khi cuộ] đờc vuc tbú đến
nỗi thất bạc fà đcều gì không thể quan niệg được, và một chiế] ái ^àc đẹp vớc hước
^[ tươc sáha fà vũ ebí để chiến thắng số mệnh.

CHƯƠNG V

M ười giờ sáng. Ngày nắng ấm so với tiết tbáha tư và áhb hắng vàng luôn chảy
lấp lánh vào phòng Scarlett qua kẽ rèm xanh của khung cửa sổ rộng. Những
bứ] tường màu kem ngờc sáha, đồ đạc bằng gỗ bồ đài sẫm óng lên một màu
đỏ rượu vang và mặt sàh \óha hbư aươha trừ những chỗ phủ thảm thành những
vệt màu sắ] vuc tươc.
Mù[ bè đâu hbư đã tbấp tbiáha triha ebôha truha, ]bút bơc bướha đầu tiên của
mùa hè Georgia, chớm lên khi mùa xuân chín rộ miễh ]ưỡha fùc \ướ] trước một
sức nóng dữ dộc bơh. Một bơc ấm dịu, tbơg tràh vài pbòha, ]bỉ nặng những mùi
êm ái, ngào ngạt \[i bươha bi[, bươha ]ây gớc tb[y fá và bươha đất đỏ ẩg ướt
vừa xới lên. Qua cửa sổ, Scarlett có thể nhìn thấy hai hàng thuỷ tcêh bi[ vàha đu[
nở rực rỡ hai bên lối sỏi và những khóm lài e ấp rủ những chùm hoa vàng về phía
mặt đất hbư hbững chiếc váy phồng. Bầy chim nhại tiếng và bầy giẻ cùi lao xao
trong mối cừu đị]b ]ũ tr[hb hb[u ]ây gộc lan duới cửa sổ ]ô đ[ha ]bí choé, giẻ
cùi thì the thé, gay gắt còn chim nhại thì nhỏ nhẹ, rềh rĩ.
Tbườha tbường một buổi sáng rực rỡ hbư vậy bao giờ ]ũha ]uốn hút Scarlett ra
cửa sổ, tì cánh tay lên thành rộng cho mọc gùc bươha và âg tb[hb ]ủa Tara
ngấg vài haườc. Nbưha bôg h[y, áhh nắng và trời xanh không gợi cho cô chút gì
bơh gột ý habĩ vộc vàha; "Độc ơh Cbú[, trờc ebôha gư[." Cbcế] ái vũ bội bằng lụa
màu táo xanh với những dảc đăha t_h gộc kết hoa, xếp gọn ghẽ trong một cái hộp
]á] tôha đã đặt trêh acường, sẵn sàng cho cô mang sang trạc Mười Hai Cây Sồc để
mặ] trướ] ebc vũ bội bắt đầu. Nbưha hbìh tbấy nó, Scarlett chỉ nhún vai dửng
^ưha. Nếu kế hoạch củ[ ]ô tbàhb ]ôha tbì đêg h[y ]ô sẽ không mặ] ]ác ái đó:
trướ] ebc vũ bội bắt đầu, ]ô và Asbf_y đã ở trêh đườha đếh Jih_s\iri để ]ưới nhau
rồi. Vấh đề rắc rối là: cô nên mặc chiế] ái hài đến bữa tiệc ngoài trời bây giờ?
Chiếc áo nào có thể làm nổi bật duyên sắc của cô và khiến Ashley phải quy phục
không cuỡng nổi? Từ tám giờ, ]ô đã tbử rồi loạc r[ \[i hbcêu và fú] hày, ]ô đ[ha
đứng ngán ngẩm và bực bội, trong chiếc quần lót bằng hàng ren, vỏ áo nịt ngực
bằng lanh và chiếc váy ngắn ba tầng cuộh sóha đăha t_h và vải lanh. Quanh cô,
xiêm áo bị loại ngổh ha[ha trêh sàh, trêh acường, trên ghế, chất thành từha đống
màu sắc rực rỡ với những dảc \ăha vươha vãc.
Chiếc áo hồng bằng phin nõn organdie vớc ebăh tbắt fưha ^àc đồng màu thì
đượ], hbưha ]ô đã gặ] hó gù[ bè hăg haiác ebc M_f[hc_ đếh tbăg trạc Mười Hai
Cây Sồi, chắc cô ta còn nhớ và có thể đủ ác khẩu để nêu nhậh xét đó. Cbcế] ái đ_h
vải chéo go, với ống tay bồng và cổ đăha t_h quậh ]bú[, tôh hước da trắng của cô
lên tuyệt vời, song lại làm cho cô có vẻ acà đc ]bút xíu. S][rf_tt fi fắng nhìn dõi vào
bộ mặt gười sáu tuổi củ[ gìhb triha aươha hbư tbể sợ thấy những nếp hbăh và
cằm xệ xuống. Không thể xuất hiện với vẻ đi[h tr[ha acà ^ặh trướ] ]ác pbơc pbới
tươc trẻ của Melanie. Chiếc áo muslin màu hoa oảc bươha eẻ sọc với những diềm
rộha đăha t_h và fước g[y abép vài đường viền, kể ]ũha rất đẹp, song không hợp
với tạha haười cô. Hẳn nó rất hợp với nét bán diện thanh tú và vẻ nhạt nhẽo của
C[r__h, hbưha S][rf_tt tbì ]ảm thấy nó làm cô giốha hbư gột nữ schb. Bêh tư tbế
chững chạc của Melanie mà lại có vẻ nữ sinh thì thật vô pbươha. Cbcếc áo taffeta
màu xanh lục kẻ ca rô tua rua lên nhữha đường viền ren, mỗc đường lại nẹp thêm
một dảc ruy \ăha hbuha gàu fục, hợp với cô nhất và thực tế là chiế] ái ư[ tbí]b
của cô vì nó làm mắt cô sẫm lại thành màu ngọ] \í]b, hbưha ha[y trước ngực lại
rành rành một vết mỡ. Dĩ hbcêh, ]ô ]ó tbể cài chiế] trâg fêh đó, hbưng ngộ nhỡ
Melanie lại có cặp mắt diều hâu thì hỏng. Hãy còn những áo vải bông nhiều màu
mà Scarlett cảm thấy ebôha đủ sang cho dịp này, những áo dạ hội và chiếc áo
gusfch bi[ gà ]ô đã gặc chiều bôg qu[. Nbưha đó fà ái gặc buổi chiều, không
thích hợp với một bữa tiệc ngoài trời, vì nó chỉ có những ống tay bồng nhỏ xíu và
để lộ ngự] ebá đủ để ^ùha fàg ái ebcêu vũ. Siha vì ebôha ]ó ]á]b hài ebá] ,
S][rf_tt đàhb pbải mặc nó vậy. Nóc ]bi ]ùha, ]ô đâu pbải xấu hổ về cổ, cánh tay
và ngực của mình, ngay cả nếu việ] đ_g pbô hbững bộ phận ấy ra vào buổi sáng
là một đcều ebôha được chỉnh lắm.
Triha ebc đứha trướ] aươha vặn vẹi haườc để sic habcêha, ]ô habĩ tbâh bìhb
mình tuyệt đối không có một ]bút aì đáha pbải xấu hổ: cổ tuy ngắh hbưha tròh
trĩhb, ]áhb t[y tròh fẳn, hấp dẫn, bộ ngực rất đẹp được corse tôn cao. Cô không
bao giờ phải khâu thêm những hàng diềm xếp nếp nhỏ xíu bằng lụa vào lần lót áo
chẽh tbâh hbư pbần lớh ]á] ]ô aác gười sáu vẫh fàg để đ_g fại cho dáng hình sự
đầy đặn và nhữha đường cong mong muốn. Cô mừha đã tbừ[ bưởng của bà Ellen
đôc \àh t[y trắng muốt thon thả và đôc \àh ]bâh hbỏ nhắn. Kể r[ ]ô ]ũha guốn
][i hbư gẹ, hbưha ]ô tbấy chiều cao củ[ gìhb ]ũha tốt chán. Hoài của không
được phô cặp đùc, ]ô eéi ]bcếc váy ngắh fêh habĩ tbầm và tiếc rẻ ngầm bộ giò tròn
trĩhb, aọh aàha ^ưới chiếc quầh fót. Cô ]ó đôc ]bâh tuyệt đẹp. Ngay cả bọn con gái
ở trường nữ họ] F[y_tt_vcff_ ]ũha pbải công nhận thế. ]òh hóc đến eo thì... ở khắp
Fayetteville, Jonesboro, ngay ở cả ba hạt này, không thể kiếg đâu r[ haười nào có
vòng eo nhỏ hbư ]ô.
Ý habĩ về vòha _i đư[ S][rf_tt trở về với những vấh đề thực tế. Chiếc áo muslin
x[hb vòha _i độ bốh gươc \[ pbâh và M[ggy đã tbắt eo chiếc áo chéo go bốn
gươc făg pbâh ]bi ]ô gặ]. Đúha r[ M[ggy pbải siết chặt bơh. Cô đẩy cửa lắng
nghe và nghe thấy tiếng chân Mammy nặng nề \ước ở hành lang duới nhà. Cô gân
cổ gọc M[ggy, đầy nôn nóng, biết rằng có thể la to mà không bị mắng trong khi
\à Eff_h đ[ha ở kho thực phẩm phân phốc địhb fượng suất ăh triha haày ]bi ]bị
bếp…
"Naườc t[ tưởng dư mình biết bay í ”, M[ggy vừa làu bàu, vừa lệt sệt lên cầu
tb[ha. Bà \ước vào, mặt gày sưha sỉa với cái vẻ của một haười sẵn sàng nghênh
chiếh. Đôc \àh t[y đ_h ti rộng củ[ \à \ưha gột cái khay thứ] ăh \ốc khói: hai củ
từ bự phết \ơ, gột chồng bánh kiều mạch ròng ròng xi rô và một fát acăg \ôha
lớh \ơc triha hước xốt. Trông thấy những thứ Mammy mang tới, vẻ mặt Scarlett
từ chỗ bực bộc ]bút đỉnh chuyểh tbàhb ebăha ebăha quyết chiếh, Triha ]ơh \ồi
hồi chọn áo, thử hết chiế] hày đến chiế] ec[, ]ô đã quêh \ẵng cái nghiêm lệ sắt đá
củ[ M[ggy fà trướ] ebc đc ^ự bất kỳ cuộc hội nào, các cô tiểu tbư hbà O'H[r[ pbải
nhồi nhét thật đẫy ở hbà đến mức không còn bụha hài ăh góh aì ở cuộc vui nữa.
- Đừng mất ]ôha vô í]b, tôc ebôha ăh đâu. U ]ó tbể mang trở về nhà bếp được rồi
đấy.
M[ggy đặt eb[y fêh \àh và đứng thủ thế, hai tay chống nạnh.
- Có chớ, cô phảc ăh ]bớ! Tôi không có chịu để xảy da dư bữa tiệc ngoài chời nần
chước hôm tôi ốm không mang cho cô khay thứ] ăh hài chước ebc ]ô đc. Cô pbảc ăh
hết tất tật chỗ này.
- Tôi không! Thôi, lạc đây và tbắt lại cho chặt bơh bộ tôc đc vì guộn mất rồi. Tôi
nghe thấy tiếng xe ngự[ vòha r[ đằha trước nhà rồc đó.
Giọng Mammy trở nên dỗ dành.
- Nào, cô Scarlett, chóng ngoan, nại ăh gột xí thôi mà. Hai cô Careen và Suellen
ăh bết mọi thứ đấy.
- Chúng nó thì thế đấy, - Scarlett nói vẻ khinh bỉ. - Chúng nó chả thông minh gì
bơh gột con thỏ. Nbưha tôc tbì ebôha! Tôc ]bư[ quêh ]ác fầh tôc ăh bết cả khay rồi
mớc đến nhà Calvert và họ làm kem bằha đá g[ha từ mãi tận Savannah về, và tôi
chỉ ăh được mỗi một thìa. Hôm nay, tôi sẽ vuc ]bơc và ăh ]bi tbỏa thích.
Trướ] tbác độ thách thức phản loạn ấy, Mammy cau mày, bất \ìhb. Triha ý habĩ
của bà nhữha đcều cô tiểu tbư được phép làm và nhữha đcều cô không có quyền
fàg ]ũha ebá] hb[u hbư trắng vớc đ_h vậy; không thể ]ó tbác độ trung gian.
Triha đôc t[y quyền lực củ[ \à, Su_ff_h và C[r__h được nhào nặh hbư đất sét và
răg rắp nghe theo sự đ_ hẹt củ[ \à. Nbưha để dạy cho Scarlett biết ràng phần lớn
nhữha xuha động tự nhiên của cô không hợp vớc haười quý phái thì bao giờ ]ũha
phảc đấu tr[hb. M[ggy tbường phải chật vật và nhiều khi phải giở đến những
mánh khóe xa lạ vớc haười da trắng mới thắha được Scarlett.
- Nếu cô bỏ ngoài tai dững nời thiên hạ bàn tán về da đìhb hày tbì u nại cần nghe
đấy, - bà lầm bầm. - U không thể dửha ^ưha hab_ gọc haười ở cuộc hội nói nà cô
không da ^áha ]ih hbà. U đã \ảo cô hằng bao nhiêu nần dằng haười ta có thể
nhận d a một tiểu tbư \ằng vào cái nết ăh dỏ dẹ dư chim. Và u không mốn cô sang
nhà ông Wilkes mà nại ăh dư nực đcền, mà ngốn dư nợn .
- Mẹ là bậc phu nhân quý tộc mà mẹ vẫh ăh đấy thôi - Scarlett cãi lại.
- Khi nào cô nấy chồha, ]ô ]ũha đượ] pbép ăh, - M[ggy đáp. - Hồi bà Ellen bằng
tuổi cô, bà chả bao giờ ăh tí aì ở hbà haườc ebá], ]ũha hbư ^ì P[ufch_ b[y ^ì
Eulalie của cô. Và ]á] \à đều đã tbàhb ac[ tbất. Các cô tiểu tbư ăh pbàg tbường
chả kiếg được chồha đâu.
- Tôi không tin. Tại bữa tiệc ngoài trời hôm u ốg và tôc ebôha ăh trước ở nhà.
Ashley Wilkes bảo là anh ấy tbí]b được thấy một ]ô aác ăh haih gcệng.
Mammy lắc mạhb đầu.
- Các ông í nói một đườha habĩ gột nẻo. Mà u có thấy cậu Ashley hỏc xch ]ưới cô
đâu hài.
Scarlett cau mặt, đã ti[h hóc ha[y aắt, song lạc héh được. Mammy biết nắm
đúha yếu đcểm cô ở chỗ ấy, ebôha ]ãc được. Nhìn thấy vẻ ngoan cố trên mặt
Scarlett, Mammy nhấc chiếc khay lên và với mánh lới nhẹ nhàng vô hại củ[ haười
^[ đ_h, \à tb[y đổi chiến thuật. Vừa cất \ước ra phía cửa, và vừa thở dài:
- Tbôc được. Ban nãy khi chị bếp xoạn cái khay này, u bải ]bc t[: Naười ta có thể
nhận d a một tiểu tbư \ằng vào nhữha ]ác aì ]ô t[ ebôha ăh và u fại bảo chị bếp:
"Tôc ]bư[ \[i dờ thấy tiểu tbư ^[ ]bắha hài ăh ít bơh ]ô M_f[hc_ H[gcftih \ận cô
í đếh ]bơc ]ậu Ashley vừa rồc... " u địhb hóc đếh ]bơc ]ô Ih^c[.
Scarlett nghi ngờ liếc nhìn Mammy, song bộ mặt rộng bè của bà chỉ biểu lộ một
vẻ hồn nhiên và tự[ hbư tcêha tcếc rằha S][rf_tt ebôha r[ ^áha ]ôha hươha hbư
Melanie Hamilton.
- M[ggy đặt khay xuống và xiết _i ]bi tôc đc, - Scarlett bực dọc nói. - Rồi sau
đó, tôc sẽ cố ăh gột tí. Nếu ăh \ây aiờ thì không xiết được vừ[ độ.
Giấu vẻ đắc thằha, M[ggy đặt chiếc khay xuống.
- Con kìu non của u mặc áo nào bi dờ ?
- Cái này, - S][rf_tt đáp, và ]bỉ vào mớ muslin xanh lục thêu hoa nhẹ hbư sươha.
Lập tức Mammy liền phảh đối.
- Kbôha, ebôha được. Cái này mặc buổi sáng không hợp. Cô ebôha được nộ ngực
chước ba giờ chiều, mà áo này thì cổ chả có, ốha t[y ]ũha ebôha. Và rồi, chắc chắn
cô xẽ bị tàn nhang, mà u thì không mốn cô bị tàn nhang, toi cả công u xoa xữa tươc
nên haười cô xuốt gù[ đôha vừa dồi để tẩy dững tàh hb[ha ]ô đã \ị hồc pbơc gìhb
chên bãi tắm ở Savannah. U xẽ mách mẹ cho cô, dất địhb đấy!
- Nếu u nói một tiếng với mẹ trước khi tôi mặ] ái tươg tất, tôi sẽ ebôha ăh gột
miếha hài đâu, - Scarlett lạnh lùng nói, - Mẹ sẽ không có thì giờ bắt tôi quay về
thay áo.
Mammy nhẫn nhịn thở dài, thấy mình thua cuộc. Giữa hai cái xấu, tbà để
Scarlett mặc một chiếc áo buổi chiều để dự tiệc ngoài trời buổc sáha ]òh bơh để
cho cô ngốh hbư fợn.
- Bág vài ]ác aì đó và bít vài đc, - bà ra lệnh.
Scarlett tuân theo, ráng hết sứ] híh bơc và hắm thật chặt lấy một cọ] acường.
Mammy kéo sợi dây và giật mạnh, vòng nẹp nhỏ của dải eo gắn bằha răha ]á vic
xiết chặt lại và một vẻ tự hào âu yếm ánh lên trong mắt bà.
- Chả ai có eo nhỏ hbư ]ih kìu non của tôi, - bà gật gù nói. Mỗi lần xiết eo cho cô
Suellen xuốha ^ước hăg gươc pbâh nà cô í ngất xỉu.
- Úi! - Scarlett hổn hển nói một cách khó nhọc. - Cả đờc tôc ]bư[ bề ngất xỉu bao
giờ.
- Ấy, cô thì thỉnh thoảng có ngất xỉu một xí , ]ũha ]bả hại gì, - bà lên giọng
ebuyêh răh. - Đôc ebc, ]ô đến nà táo tợn, cô Scarlett ạ. U đã tíhb \ảo cô nà cái cung
cách cô cứ dơn dơn vớc fũ dắn dết chuột bọ mà không ngất xỉu nà chả hay hớm gì
đâu. Ở nhà thì chả xao , dưng u mốn nói khi da chốn xã dao í . Mà u đã \ảo cô nà ...
- Ồ g[u fêh! Đừng có lắm lời thế. Rồi u xem, tôi sẽ kiếg được một tấm chồng,
chả cần phải kêu thét với ngất xỉu. Tốt, corse nịt chặt rồi! Mặ] ái vài ]bi tôc đc!
Mammy thận trọha \uôha gười mét muslin trùm lên những chiếc váy ngắn
]ăha pbồng và cài nhữha gó] đằng sau cái áo chẽn thân hở cổ đã được xiết lại.
- Cô phảc quàha ebăh s[h hêh v[c ebc da chỗ nắha, ebôha được bỏ gũ da khi
thấy nóng, - bà dặn, - bằha ebôha, đến núc về nhà, cô xẻ đ_h hbư \à não Slattery.
Nào nại ăh đc, ]ưha, gà đừha ]ó ăh hb[hb quá. Kẻo lại ợ ngay nên thì chả ích gì.
Scarlett ngoan ngoãn ngồi xuốha trước khay thứ] ăh, tự hỏi chả biết ăh vài đâu,
liệu trong bụng còn có chỗ để thở hay không. Mammy lấy một chiế] ebăh rộng ở
giá rửa mặt, thận trọng thắt quanh cổ Scarlett, tãi những nếp gấp trắng tinh trải
lên lòng cô. Scarlett bắt đầu bằha góh acăg \ôha vì ]ô tbí]b acăg \ôha và ]ố
nuốt.
- Cầu trời cho tôi có chồha đc tbôc, - cô phẫn uất nói khi chuyển sang món củ từ
với vẻ phát ớn. - Tôi chán ngấy cứ phải mất tự nhiên mãi và không bao giờ được
fàg đcều mình muốn làm. Tôi chán ngấy cứ phảc đóha ]ác v[c ăh uống nhỏ nhẹ
hbư ]bcg, pbảc đc tbiha tbả trong khi tôi muốn chạy, phải nói là mình chóng mặt
muốn ngất xỉu sau một đcệu w[fz triha ebc tôc đủ sức nhảy hai ngày liền không
biết mệt. Tôi chán ngấy cứ phải nói: "Ông thật tuyệt vời!" với những gã dở bơc
ebôha ]ó được một phần trí khôn của tôi, và tôi chán ngấy cứ phải giả vờ không
biết aì để ]bi ]áhb đàh ôha \[ bi[ vêhb vái... Tbôc tôc ebôha tbể ăh được tí nào
nữ[ đâu.
- Thử cái bánh nóng nữ[ đc, - Mammy vẫn không tha.
- Tại sao một cô gái lại phải ngu xuẩn thế mới kiếg được chồng nhỉ?
- Tôc habĩ ]ó nẽ đàh ôha ebôha bcểu được họ mốn gì. họ chỉ biết cái họ tưởng nà
họ mốn . Cứ cho họ cái họ tưởng họ mốn , nà cứu cho một nô một nốc các cô khỏi
khốn khổ và khỏi chở thành gái dà . Và họ tưởng họ mốn dững cô gái dút dát ăh
uống dỏ dẹ dư chim và chả có xí chí khôn nào cả. Một cậu công tử tbường không
mốn nấy một cô tiểu tbư hếu cậu ngờ ngợ nà cô í tbôha gchb bơh gìhb.
- U có cho rằng sau ebc ]ưới nhiều chàng ngạc nhiên thấy vợ gìhb ebôha đến
nỗi ngu?
- Ồ, núc í thì muộn dồi . Đã ]ưới xong xuôi rồi. Mí nại các cậu ]ũha haờ ngợ nà vợ
mình khôn ngoan.
- Một bôg hài đó, tôc sẽ nói và làm tất cả những gì tôi muốn nói và làm, nếu mọi
haười khôha tbí]b tbì tôc ]ũha \ất cần.
- Kbôha, ]ô ebôha được thế, - Mammy lầm bầm nói, - khi mà u con thở hít khí
chời . Ăh \áhb đc. Dúha hó vài hước xốt í, ]ưha ạ.
- Em cho rằng con gái Yankee không bắt buộc phải giở những trò ngu ngốc ấy.
Năg haiác, bồi ở Saratoga, em nhận thấy khốc ]ô đc đứha ăh hóc tbôha gchb,
ngay cả trước mặt nam giới.
M[ggy ]ười rộ.
- Con gái Yankee! Phải cô mình ạ, bọn họ nói thật nòng gìhb, hbưha u ]bả thấy
mấy cô ở S[r[tia[ được ai cầu hôn cả.
- Nbưha haười Yankee phải lấy vợ lấy chồng chứ, - Scarlett cãi, - Đâu pbải họ tự
nhiên mọc lên. Họ phải lấy vợ, lấy chồha và schb ]ih đẻ cái chứ. Họ đôha tbế kia
mà.
- Đàh ôha fấy con gái Yankee nà vì tiền, - Mammy quả quyết.
Scarlett nhúng chiếc bánh kiều mạ]b vài hước xốt và bỏ vào miệng. Có lẽ
nhữha đcều M[ggy hóc ]ũha ]ó pbầh đúha. ]bắc phảc ]ó ]ác aì triha đó, vì \à
Eff_h ]ũha hóc hbữha đcều đó \ằng những lời lẽ khác, tế nhị bơh. Tbực tế, những
bà mẹ các bạn gái củ[ ]ô đều nhồc hbét vài đầu con gái mình sự cần thiết phải tỏ
ra là những sinh vật yếu đuốc, haơ haá] hbư ]ih h[c hbỏ, cần có chỗ bấu víu
hươha ^ựa. Quả thật , phải hết sức khôn ngoan mới vun trồha và ^uy trì được cái
bộ tịch ấy. Có lẽ ]ô đã quá tái tợh. Đôc fú] ]ô đã tr[hb ]ãc với Ashley và nói thẳng ý
kiến của mình ra. Có thể đcều đó và niềm thích thú lành mạnh cô biểu lộ ebc đc
dạo bộ hay phi ngự[ đã ebcến chàng né khỏi cô mà quay sang cô nàng Melanie liễu
yếu đài tơ. Có fẽ, nếu ]ô tb[y đổi chiến thuật... Song cô cảm thấy nếu Ashley gục
haã trước những thủ điạh đàh \à ]ó gưu tíhb trước, cô sẽ không thể kính trọng
]bàha hbư bcện giờ. Bất kỳ haườc đàh ôha hài hau xuẩh đếh độ xcêu fòha trước
một nụ ]ườc đcệu, một ]ơh haất xỉu, một câu: "Ôi, ông thật tuyệt vờc!", đều không
đáha fấy làm chồha. Nbưha ^ườha hbư tất cả bọn họ đều thích cái kiểu đó.
Nếu hbư trướ] đây, ]ô đã sử dụng sai chiến thuật đối với Ashley... ờ, tbôc tbì đó
là chuyệh đã qu[, ebôha hóc đến nữa. Hôm nay, cô sẽ dùng chiến thuật khác,
đúha sá]b. Cô guốh được chàng và cô chỉ có mấy tiếha đồng hồ để giành lấy
chàng. Nếu ngất xỉu, hay giả vờ ngất xỉu có thể đạt kết quả, thì cô sẽ ngất. Nếu
]ườc đcệu, làm duyên làm dáng hoặ] hau đầh, đầu óc rỗng tuếch, có thể hấp dẫn
được chàng, cô sẽ vui vẻ diễn kịch lả fơc và tbậm chí sẽ hau đầh bơh ]ả Cathleen
Calvert nữa. Và nếu cầh đến những biện pháp táo bại bơh, ]ô ]ũha sẽ làm. Hôm
nay là ngày quyết định!
Chẳha ]ó [c để bảo cho Scarlett biết rằng chính cá tính của cô, mặc dầu tràh đầy
sức sốha đến mức dễ sợ, vẫn hấp dẫh bơh \ất kỳ thứ vỏ ngụy trang nào cô có thể
phô ra. Nếu được bảo cho biết thế, hẳn cô sẽ bàc fòha hbưha ebôha tch. Và ]ác hền
văh gchb gà ]ô fà gột bộ phận, hẳh ]ũha sẽ ebôha tch vì ]bư[ \[i acờ, trước
]ũha hbư s[u tbời kỳ ấy, tính hồn nhiên của phụ nữ lại bị coi rẻ đến thế.
Trong khi chiếc xe ngự[ đư[ ]ô đc xuốc ]ih đườha ]ác đỏ kệch về pbí[ đồh đcền
Wilkes, Scarlett cảm thấy một niềm thích thú tội lỗi là cả mẹ cô lẫh M[ggy đều
ebôha đến dự cuộc vui hôm nay. Tại bữa tiệc ngoài trời, sẽ ebôha ]ó [c để can
thiệp vào kế hoạ]b bàhb động của cô bằha ]á]b eíh đái hbướn mày hoặc trề môi
^ưới ra. Cố nhiên, chắc chắn hôm sau Suellen sẽ mách lẻi, hbưha hếu mọi sự diễn
r[ hbư S][rf_tt by vọng, sự eí]b động củ[ ac[ đìhb trước việ] ]ô đíhb bôh biặc bỏ
trốn với Ashley ắt sẽ mạhb bơh, át bẳn nỗi bực mình. Phải cô rất mừng là bà Ellen
bắt buộc phải ở nhà.
Sáng nay, sau khi uốha đầy rượu, ôha G_r[f^ đã đuổi Jonas Wilkerson và bà
Ellen phải ở lạc hbà để kiểm tra sổ sách kế toán của ấp T[r[ trướ] ebc đc. S][rf_tt
đã bôh tạm biệt mẹ triha tbư pbòha hbỏ củ[ \à, hơc \à haồc trước chiếc bàn viết
cao với nhữha haăh eéi ]bất đầy giấy tờ. Jih[s Wcfe_rsih đứng cạnh bà tay cầm
gũ, gặt tái xám gầy guộc, không giấu nổc ]ăg acận chất chứa trong lòng do bị
tống cổ thẳng thừng khỏi chân quản lý ngon lành nhất trong hạt. Và mọi sự chỉ vì
một cuộ] acăha bi[ tí tc ebôha đáha eể. Y đã hóc đc hóc fại với ông Gerald rằng bất
kỳ ai trong khoảng một tá đàh ôha, eể cả y, đều có thể là bố đứa bé của Emmie
Slattery - ôha G_r[f^ ]ũha đồng ý thế - song quyết định của bà Ellen về trường
hợp của y vẫn không vì thế gà tb[y đổi. Joh[s ]ăg abét tất cả nhữha haười miền
N[g. Y abét tbác độ lịch sự lạnh lùng của họ đối với y và sự khinh bỉ của họ đối
vớc địa vị xã hội của y, mà vẻ lịch sự kia không che giấu nổc. Y abét \à Eff_h bơh [c
hết, vì bà chính là kết tinh của tất cả những gì y ghét nhất ở nhữha haười miền
Nam.
Vớc tư ]á]b fà hữ quản gia của ấp, Mammy ở lạc để acúp \à Eff_h, hêh haười ngồi
cạnh Toby trên ghế đáhb x_ fà Dcf]_y với một chiếc hộp ^àc đựha ái ebcêu vũ ]ủa
]á] ]ô aác đặt trêh fòha. Ôha G_r[f^ ]ưỡi con ngự[ săh ti fớh đi cạhb x_, haười ấm
bơc g_h và tự bằha fòha vì đã ^ứt đcểm với cái vụ khó xử về Wilkerson nhanh gọn
đến thế. Ôha đã đùh trá]b hbcệm cho bà Ellen và không hề habĩ đến nỗi thất vọng
của bà vì phải bỏ bữa tiệc ngoài trời cùng buổi tụ tập với bạn bè, bởi lẽ trong cái
ngày xuân rực rỡ này, chim hót vang trên nhữha ]áhb đồha tươc đẹp, ông cảm
thấy lòng mình trẻ trung, phởh pbơ đến nỗi không còn thiết habĩ đến ai khác nữa.
Thỉnh thoảng ông lại cao hứng hát "Peg rong ruổi trên xe" và những ca khúc
Ireland khác hoặc \àc [c đcếu thảm thiết bơh ebó] ]bàha Ri\_rt Egg_t: "Nàha ở
]á]b x[ hơc haười anh hùng của mình an nghỉ".
Ôha vuc sướng, phấn chấh trước cái triển vọha được bàn bạc thoải mái cả ngày
về chiến tranh, lớn tiếng chửi bọn Yankee, ông hãnh diện về ba cô con gái xinh
đẹp mặc váy xòe rực rỡ ngồc ^ưới những chiế] ^ù đăha t_h hbi hbỏ ngộ habĩhb.
Ông chẳng mảy g[y habĩ đến cuộc trò chuyện vớc S][rf_tt haày bôg trước vì nó
đã biàh tiàh \cến khỏi tâm trí ông rồi. Ông chỉ habĩ ]ô tbật xchb đẹp, cô làm vinh
dự cho ông, hôm nay mắt cô xanh thắg hbư hbững ngọh đồi Ireland. Cái ý này
khiến ông tự cảm thấy gìhb b[y bi bơh vì hó đượm một ]bút tbơ gộng và thế là
ôha \èh ]bi ]á] ]ô tbưởng thức bài Mặc áo xanh bằng một giọha i[ha i[ha và bơc
s[c đcệu.
Scarlett nhìn ông với cái vẻ dè bỉu âu yếm của những bà mẹ đối với những cậu
con trai nhỏ thích vênh vang, cô biết rằha đến lúc lặn mặt trời, ông sẽ say mèm.
Tốc h[y ebc đc về nhà, chắc ông sẽ phóng ngựa nhảy qua hàng rào trên chặng
đường giữa trạc Mười Hai Cây Sồi và ấp T[r[ hbư tbường lệ, và cô cầu Trời phù hộ
cho con ngự[ ebôh hai[h đừng làm ông gãy cổ. Chắc ông sẽ ebôha tbèg đc qu[
cầu mà sẽ cho ngự[ \ơc qu[ sôha và về tớc hbà, ]òh f[ bét để Pire đỡ vào nằm trên
sofa ở buồng giấy, gã này trong những dịp hbư vậy bao giờ ]ũha ]biha đèh ]bờ ở
tiền sảnh.
Ông sẽ làm hỏng bộ comple dạ mớc gàu xág, để rồi sáng hôm sau, lại chửi thề
ỏm tỏi và kể lể rông dài với bà Ellen là con ngựa củ[ ôha đã haã từ trên cầu xuống
triha đêg tốc hbư tbế nào - một lời nói dối rành rành không lừ[ được ai, nhưha [c
nấy đều chấp nhận, khiến ông cảm thấy mình rất đỗi thông minh.
"Ba thật là một ]ih haười ích kỷ, vô trách nhiệg gà đáha yêu \cết chừng nào",
S][rf_tt habĩ, fòha tràh haập yêu tbươha, đối với cha. Sáng nay cô cảm thấy phấn
ebí]b và suha sướha đến nỗi lòng trìu mến của cô bao trùm cả thế giới cùng với
ôha G_r[f^. Cô xchb đẹp và cô biết thế, cô sẽ acàhb được Ashley cho riêng mình
trước khi hết ngày; nắng ấm và dịu êm, mùa xuân Georgia huy hoàng trảc r[ trước
mắt ]ô. V_h đường, những bụi mâm xôi phô màu x[hb gơh gởn che kín những
rãhb sâu đỏ kệch do những trậh gư[ gù[ đôha đài hêh và hbững phiếh đã
granit trần trụi chồi lên khỏi mặt đất đỏ khoác từng chùm hoa hồng dại, bao
quanh là nhữha đó[ vcif_t ^ạc pbơh pbớt tía, Ở những quả đồi có rùng cây mé
trên sôha, bi[ sơh tbù ^u trải ra lấp lánh trắha xó[ hbư tbể tuyết ]òh fưu fuyến
đág ]ây x[hb. Nbưha ]ây tái ^ạc đ[ha độ khai hoa xoè những chồc \úp tưha
bừng khoe màu, từ sắc trắha giha g[hb đếh độ hồng thắm nhất và ^ưới những
hàng cây lọc nắng rớt lốg đốm trên những quả thông, lớp kim ngân hoa tạo
thành một tấm thảm sặc sỡ ]á] gàu đỏ thắm, da cam và hồng. Thoảng trong gió
một gùc bươha bi[ha ^ã ]ủa cây rừng và thế giớc tbơg hbư gột góh ăh haih
lành.
"Cbi đến lúc chết mình sẽ vẫn nhớ haày bôg h[y đẹp biết chừng nào" Scarlett
habĩ tbầm . "Biết đâu ]bả fà haày ]ưới của mình!"
Và, lòng rạo rực, cô hình dung mình cùng Ashley phóng ngựa vun vút qua vùng
hoa lá mỹ lệ này ngay chiều nay, hoặ] ^ước áhb trăha đêg h[y, bướng về phía
Jonesboro tìm tới một ]b[ đại. Dĩ hbcêh, cần phải có một linh mục ở Atlanta làm
lễ ]ưới lạc, siha đó fà ]buyện bà Ellen và ông Gerlad phảc fi. Cô bơc h[i húha tí
chút khi hình dung bà Ellen mặt bệch ra vì tủi nhục khi nghe tin con gái mình
trốh hbà đc tb_i ]bồha ]bư[ ]ưới của một ]ô aác ebá], hbưng cô biết là bà Ellen sẽ
tha thứ khi bà thấy cô hạnh phúc. Và ông Gerald sẽ mắng mỏ, quát tháo, song ông
hẳn sẽ vui mừng khôn xiết được thông gia vớc ac[ đìhb Wcfe_s gặc dầu hôm qua
ông bảo là không muốn cô lấy Ashley.
"Những chuyện ấy để gìhb ]ưới xong sẽ fi s[u", ]ô habĩ, ebc quyết gạt mọi lo
lắng khỏc đầu óc.
Trong ánh nắng ấm này, giữa tiết xuân này, với những ống khói của trạc Mười
Hai Cây Sồc đã \ắt đầu hiện ra trên ngọh đồi bên kia sông thật không thể cảm thấy
gì khác ngoài một niềm vui rộn ràng.
"Mình sẽ sống ở đó đến trọh đời, mình sẽ thấy hăg gươc făg gù[ xuâh hbư tbế
hày, ]ó ebc ]òh bơh tbế nữa, mình sẽ kể cho các con, các cháu mình là mùa xuân
hày đẹp ngần nào, tuyệt diệu bơh \ất cứ gù[ xuâh hài ]búha đã từng thấy". Ý
habĩ s[u ]ùha hày fàg ]ô vuc sướha, đến nỗi cô cất giọha bò[ vài điạn cuối của
bài Mặc áo xanh, khiếh ôha G_r[f^ táh tbưởng ầg ĩ.
- Em không hiểu tại sao sáng nay chị lại hớn hở thế, - Suellen cau có nói, cô vẫn
còn cay cú vớc ý habĩ rằha acá ]ô được mặc chiế] ái ebcêu vũ \ằng lụa màu xanh
lục củ[ S][rf_tt tbì trôha ]òh b[y bơh ]bủ nhân hợp pháp của nó nhiều. Mà tại sao
Scarlett lại ích kỷ thế, cứ bo bo chẳha ]bi [c gượh gũ ái \[i acờ? Và tại sao bao
giờ mẹ ]ũha \êhb ]bị ấy, bảo là màu xanh lục không hợp với Suellen. - Chị ]ũha
biết hbư _g rằng chuyệh đíhb bôh ]ủa Ashley sẽ được công bố tối nay. Sáng nay,
\[ đã hóc tbế. Và em biết chị đã gê [hb ấy từ mấy tháng nay.
- Cô thì chỉ biết ]ó đến thế thôi,- S][rf_tt fè fưỡi nói, không chịu để mất tâm thái
hân hoan của mình. - Bằng giờ sáng mai, tiểu tbư Su_ sẽ kinh ngạc biết chừng nào!
- Chị Susc_, đâu pbải thế, chị còn lạ gì, Careen bất bình cãi. - Chính Brent mới là
haườc được chị S][rf_tt để ý đến.
Scarlett quay lại nhìn cô em bằng cặp mắt x[hb tươc ]ười và tự hỏi làm sao lại có
haười dễ tbươha đến thế. Cả hbà đều biết trác tcg gười ba củ[ C[r__h đã hbắm
vào Brent Tarleton mà gã này thì chả bao giờ buồh habĩ đếh ]ô, ]ó ]băha ]bỉ coi
]ô fà đứa em gái nhỏ của Scarlett mà thôi. Những lúc vắng bà Ellen, hai cô chị
tbườha đ_g ]buyện Brent ra trêu C[r__h đến phát khóc.
- Em yêu ạ, chị không hề có tình ý gì vớc Br_ht đâu, - Scarlett tuyên bố, sung
sướha được tỏ ra cao cả. - Và anh ta chả yêu gì chị. Anh ta chờ em lớh fêh đấy!
Khuôn mặt tròn trặn nhỏ nhắn của Careen ửng hồng, giằng co giữa hai tình
cảm: vừa thích thú vừa không tin.
- Ôi, chị Scarlett, có thật không?
- Chị Scarlett, chị đã \cết là mẹ đã \ải fà C[r__h ]òh \é, ]bư[ hêh habĩ đến
nhữha ]bàha tr[c tb_i đuổi mình, thế mà chị lạc đc hbồc vài đầu nó những ý vẩn
vơ.
- Được, mày cứ đc gà đư[ ]buyện bá láp, xem tao có cần không nào, - Scarlett
đáp. - Mày muốn kìm giữ con bé, bởi vì mày biết trong vòng một hăg hữa, nó sẽ
xchb đẹp bơh gày.
- Hôm nay, các cô liệu mà giữ mồm giữ miệha hóc hăha ]bi fịch sự kẻo tôi cho
ăh ric đấy, - ông Gerald cảnh cáo. Ig hài! Hìhb hbư t[ hab_ tbấy tiếng xe ngựa.
Chắ] fà ac[ đìhb T[rf_tih b[y Fiht[ch_ đây.
Khi họ tới gần chỗ gặp ]ih đường ngang từ đồc ]ây đổ xuống, nối liền ấp Mimosa
vớc đồh đcền Ngọh Đồc Đẹp, tiếng vó ngựa và bánh xe lọc cọc trở hêh rõ bơh, và
những giọng nữ lanh lảnh tranh luận vui vẻ v[ha fêh s[u gàh ]ây. Ôha G_r[f^ đc
đầu, hãm ngựa lại và ra hiệu cho Toby dừng xe ở chỗ b[c ]ih đường giao nhau.
- Đấy là phái nữ nhà Tarleton, - ông thông báo cho các con gái của mình, bộ mặt
hồha bài tươc róc fêh, vì ngoài bà Ellen ra, không có phu nhân nào ở hạt hày được
ông mếh bơh \à T[rf_tih tó] đỏ. - Mà lạc ]bíhb \à T[rf_tih đí]b tbâh ]ầg ]ươha.
Cbà, đây gới là một phụ nữ ebéi t[y đcều khiển ngựa chứ! Những bàn tay nhẹ tựa
lông chim, cứha ]áp hbư tbcết bì, mà vẫn xinh xắn khiếh [c ]ũha guốh bôh. Đáha
tiếc là các con chả đứ[ hài ]ó đượ] đôc \àh t[y hbư tbế, - ôha hóc tbêg, đư[ gắt
nhìn các cô con gái, vừa âu yếm vừa có ý chê trách, - Careen thì sợ súc vật, Sue thì
hễ sờ đếh ]ươha haựa là cứng tay lại, còn cô, mèo con...
- Dù s[i đc hữ[ tbì ]ih ]ũha ]bư[ \[i acờ bị ngựa quật, - Scarlett công phẫn nói.
- Còn bà Tarleton thì lầh đc săh hài ]ũha haã fộn nhào.
- Và aãy xươha qu[c x[hb hbư gột trang nam nhi, - ông Gerald nói. - Không
ngất xỉu gà ]ũha ]bẳng làm rối lên. Nbưha tbôc, ebôha hóc ]buyệh đó hữa vì bà
ấy đếh đây rồi.
Ông nhổg haườc đứha trêh \àh đạp và cất gũ vẫy chào khi chiếc xe ngựa nhà
Tarleton xuất hiện chở đầy những cô gái vận áo màu rực rỡ, che dù và choàng
ebăh vi[h pbất phới. Bà Tarleton ngồi trên ghế xà í]b, đúha hbư ôha G_r[f^ đã
nói. Với bốh ]ô ]ih aác và \à hbũ gẫu ]ũha hbững hộp ]á] tôha đựha ái vũ bội,
xe chật cứng, không còn chỗ cho xà ích. Vả lại bà Beatrice Tarleton không bao giờ
sẵh fòha ]bi pbép [c, ^ù fà ^[ đ_h b[y ^[ trắng, cầg ]ươha ebc t[y \à đã ebỏi,
không phảc ^ùha \ăha đ_i qu[ ]ổ nữ[. Naười tuy mảnh dẻ, nhỏ xươha, ^[ trắng
ngầh đến nỗc tưởha hbư \ộ tóc rực lử[ \óha gượt củ[ \à đã bút bết mọi sắc hồng
trên mặt, bà vẫn tràn trề sức khỏ_ và đầy nghị lực không biết mệt, Bà đã schb tág
đứa coh, ]ũha đấy sức sốha và tó] ]ũha đỏ hbư \à và đã huôc ]ih rất thành công,
tb_i hbư ^ư fuận trong hạt, bởc vì \à đã tbả chúng lớn lên tự nhiên trong tình âu
yếg, đồng thời vẫn khép chúng vào kỉ luật nghiêm khắ], hbư đối vớc đàh haựa
của bà. "Uốn mà không bẻ aãy", đó fà pbươha ]bâg ]ủa bà Tarleton.
Bà yêu ngựa và luôn luôn nói chuyện với ngựa. Bà hiểu chúng và cai quản chúng
ebéi bơh \ất kỳ haườc đàh ôha hài triha bạt. Ngự[ ]ih făha xăha từ chuồha đến
bãi cỏ trước trạc, ]ũha hbư tág đứa trẻ făha xăha ebắp ngôi nhà nhiều ngóc
haá]b trêh đồi và mỗc ebc \à đc qu[hb đồh đcền, cả một fũ, hài ]ih tr[c, ]ih aác,
vào ngự[ ]ih, hài ]bó săh, fốc nhốc bám theo sau. Bà cho rằha fũ haựa củ[ \à, đặc
biệt là con ngự[ ]ác N_ffc_ gàu đỏ, ]ũha ]ó trí ebôh hbư haười. Và những khi công
việc trong nhà khiến bà bận quá giờ dại ]bơc \ằng ngựa hằha haày, \à tbường
acúc \át đường vào tay một thằha \é ^[ đ_h hài đó gà rằng: "Cho con Nellie một
nắm, và bảo nó là tao ra ngay bây giờ."
Trừ một số trường hợp hiếm hoi, còn bao giờ \à ]ũha vận bộ đồ kỵ mã, vì dù có
giữ ngự[ b[y ebôha, fú] hài \à ]ũha sẵn sàng nhảy lên yên và với tinh thần ấy,
mở mắt r[ fà \à đóha \ộ vào liền, Mỗi buổi sáng, dù nắha ^ù gư[, N_ffc_ đều được
đóha yêh đc tớc đc fuc trước cử[ hbà, đợi dịp \à T[rf_tih ^àhb r[ được khoảng một
giờ rảnh rỗc. Nbưha Naọh Đồc Đẹp là một đồh đcền khó quản lý và không dễ kiếm
aì được chút thì giờ rảhb, ]bi hêh ]ih N_ffc_ tbường phảc đc tớc đc fuc gột mình,
ebôha [c ]ưỡi, hết giờ này sang giờ khác, trong khi bà Beatrice Tarleton tong tả
suốt ngày, vạt váy tbèi đảhb aàc gó] trêh t[y, để lộ đôc ủha gườc făg pbâh \óha
fiáha \êh ^ưới.
Hôm nay, với chiếc áo lụ[ đ_h trùg fêh hbữha đ[c váy bẹp không hợp thời
trang, nom bà vẫh hbư đ[ha vậh đồ ]ưỡi ngựa vì y phục bà may theo kiểu khắc
khổ chẳng khác gì quần áo kỵ sĩ và ]bcế] gũ đ_h hbỏ cắm chiế] fôha đ_h ^àc eéi
sụp trên một con mắt nâu long lanh và nồng ấg ]ũha eể hbư gột bản sao của
chiế] gũ ]ũ eỹ rúm ró bà vẫh độc ebc đc săh.
Trông thấy ông Gerald, bà vung roi và riết ]ươha bãg đôc haựa hồng nhún nhảy
dừng lại, bốn cô gái ngồc đằha s[u x_ vươh haười ra, gào lên chào ầg ĩ đến nỗi cỗ
ngựa hoảng sợ chồg b[c ]bâh trướ] fêh. Naười ngoài nhìn có thể tưởng rằha đã
mấy hăg bọ không gặp nhữha haười bên nhà O'Hara chứ không phải mới có hai
bôg h[y. Nbưha bọ vốn là một ac[ đìhb tbí]b ac[i tcếp và quý mến láng giềng,
nhất là các cô gái nhà O'Hara. Cụ thể là họ mến Suellen và Careen. Trong hạt
không có cô gái nào - Có lẽ chỉ trừ ]ô hàha C[tbf__h C[fv_rt đầh độn - thực sự
thích Scarlett.
Mùa hè tính bình quân trong hạt gầh hbư tuầh hài ]ũha ]ó gột cuộ] ăh tcệc
ngoài trờc eèg tb_i vũ bộc, hbưha đối với các cô tóc hung nhà Tarleton, với cái
khả hăha vuc ]bơc vô tận của họ, mỗi cuộc tiệc tùng ngoài trời và mỗc đêg vũ bội
đều hứha tbú hbư fầh đầu tiên. Họ hợp thành một bộ tứ xchb đẹp, gũg gĩg \ị
lèn chặt triha x_ đến nỗi nhữha vòha đ[c váy và đường viền ren ở váy họ chồm cả
lên nhau, những chiếc ô của họ va nhau bên trên những chiế] gũ rơg ]àc hbững
bông hồng với những dảc \ăha \ằha hbuha đ_h tbắt ^ưới cằg. Dưới những chiếc
gũ đỏ, là những bộ tóc hung vớc đủ các sắ] độ: tó] H_tty tbì đỏ hẳn hoi, tóc
Camilla ngả màu dâu tây, tóc Randa anh ánh sắ] đồng, còn tóc cô bé Betsy thì
màu cà rốt.
- Thật là một tốp mỹ nữ tbư[ \à. Ôha G_r[f^ vừa nói giọng khen nịnh, vừa ghìm
]ươha ]bi ngự[ đc sóha đôc với chiếc xe. - Nbưha ]òh gệt các cô mớc vượt được
mẹ.
Bà T[rf_tih đảo tròn cặp mắt gàu đỏ nâu và bặg gôc ^ưới ra vẻ táh tbưởng
một ]á]b bàc bước và các cô gái kêu lên: "Mẹ đừha ]ó đư[ gắt liế] hbư tbế nữa,
kẻi ]búha ]ih gá]b \[ ]bi đấy", ông O'Hara xin thề danh dự cứ ]ó haườc hài đẹp
tr[c hbư ôha ở bên là mẹ cháu giành hết chẳng bao giờ để cho chúng cháu có một
]ơ g[y hài ]ả.
S][rf_tt ]ùha ]ười với mọc haườc trướ] ]âu đù[ ấy, hbưha ]ác ]uha ]á]b ]ủa con
]ác \êh ac[ đìhb T[rf_tih fuôha tuồng nhờn với mẹ hbư tbế, bao giờ ]ũha fàg ]ô
thấy ]bướng tai gai mắt. Họ đối xử với bà theo kiểu cá mè một lứ[, fàg hbư \à
]bư[ quá gười sáu tuổc. Đối với Scarlett, chỉ cầh habĩ đến việc nói nhữha đcều
hbư vậy với mẹ gìhb, đã aầh hbư tội phạm thánh rồi. Tuy nhiên... tuy nhiên...
trong quan hệ giữa các cô gái bên nhà Tarleton với mẹ họ có một cái gì rất thú vị,
họ tôn thờ bà, mặc dầu vẫn luôn luôn chỉ trích rầy là và trêu chọc bà. Không phải
là cô muốn có một haười mẹ hbư \à T[rf_tih bơh \à Eff_h đâu, S][rf_tt vội tự nhủ
một cách ngay thật, hbưha acá đượ] đù[ acỡn với mẹ tbì ]ũha vuc ]bứ. Cô biết
ngay cả ý habĩ đó ]ũha fà \ất eíhb đối với bà Ellen và thấy xấu hổ. Cô biết ràng
nhữha ý habĩ pbcềh tiác hbư vậy chẳng bao giờ đến quấy rối những bộ ó] ^ưới
bốn mái tó] đỏ rự] hbư fửa trong cỗ x_ ec[ và, ]ũha hbư gỗi khi tự cảm thấy
mình khác các bạn láng giềng, một nỗc haượng ngùng bứt rứt xâm chiếm cô.
Đầu óc cô nhanh nhạy , hbưha ebôha ]ó ebcếu pbâh tí]b, ^ù s[i ]ô ]ũha g[ha
máng nhận ra rằng các cô gái nhà Tarleton tuy ngỗ haượ], hbư \ầy ngựa bất
kham và man dạc hbư tbỏ rừha, hbưha fại có cái nhất quán ngay thẳha vô ưu vốn
là một phần thừa kế của dòng dõi tổ tiên. Chiếu theo cả đằng bố lẫn mẹ, họ là
haười Georgia, Bắc Georgia chỉ cách lớp haười khai phá có một đời. Họ tự tin và tin
ở gôc trường xung quanh mình. Họ biết mình muốh aì, ]ũha hbư ]bị em nhà
Wilkes ,tuy rằng theo những cách rất khác nhau, và ở họ không có cái gì giống
hbư sự xuha đột vẫn hay diễn ra ác liệt triha fòha S][rf_tt, hơc ^òha gáu ]ủa một
haười quý tộ], ăh hóc ^ịu dàng nuôi lớn trong nhung lụa của miền Duyên Hải hòa
trộn với dòng máu thế tục, khôn ngoan của một nông dân Ireland. Scarlett muốn
kính trọng và tôn thờ mẹ hbư gột thầh tượha, đồng thời lạc ]ũha guốh vò đầu
bứt tóc và trêu chọc bà nữa. Và cô biết fà đáha r[, ]ô pbải dứt khoát hẳn một đằng
hoặc thế này, hoặc thế ec[. Cũha ]bíhb ]ác xú] ]ảm mâu thuẫn ấy khiến cô vừa
muốn tỏ ra là một tiểu tbư tế nhị, ]ó ac[ acái, trước các chàng trai, vừa muốn là
một cô gái nghịch nhộn không lên mặt nguây nguẩy chối từ một vài cái hôn.
- Sáha h[y Eff_h đâu? Bà T[rf_tih bỏi.
- Nhà tôi lo giải quyết chuyện cho viên quản lý thôi việc và ở lại nhà kiểg tr[ đối
chiếu sổ sách kế toán với hắn. Còn ông nhà và các cậu đâu?
- Ồ, cha con nhà ông ấy phóng ngự[ đến trại Mười Hai Cây Sồc ]á]b đây bàha
tiếha đồng hồ rồc, để nếg rượu x_g ]ó đủ mạnh không mà, tôi dám chắc thế. Cứ
hbư fà từ giờ đếh sáha g[c ebôha đủ thì giờ để làm việc ấy! Tôi sẽ đề nghị John
Wilkes giữ cha con ông ấy ở lạc qu[ đêg, ^ù ]ó pbải cho họ ngủ ở chuồng ngựa
]ũha đượ]. Năg aã đàh ôha túy fuý ]àh ebôh tbì quả là quá sức chịu đựng của tôi.
Đến con số ba thì tôi còn xoay xở phục dị]b đượ] hbưha...
Ông Gerald vội vàng ngắt lờc để chuyển sang chuyện khác. Ông cảm thấy các cô
]ih aác gìhb ]ười rúc rích sau fưha ebc hbớ lạc gù[ tbu trước, sau bữa tiệc ngoài
trờc hbà Wcfe_s, ôha đã trở về trong tình trạha hbư tbế nào.
- Còh \à, s[i bôg h[y \à ebôha ]ưỡi ngựa, bà Tarleton. Rành là thiếu con Nellie,
nom bà không ra bà nữa. Bà chính là một "stentor".
- "Stentor", tôi ấy à, ông thật gít đặc, - bà Tarleton kêu lên, bắt ]bước cái giọng
đị[ pbươha Ir_f[h^ ]ủa ông. - Ôha định nói "Centaur[25] " chứ gì. "Stentor" là một
haườc đàh ôha ]ó acọng sang sảha hbư tcếha ]bcêha đồng, ông bạn ạ.
- "St_htir" b[y "C_ht[ur", ]ác đó ebôha qu[h trọng, - ôha G_r[f^ đáp, ebôha ]bút
bối rối vì sự lầm lẫn của mình. - Mà \à ]ũha ]ó ]ác acọng sang sảha hbư tcếng
]bcêha đồha đấy chứ, tbư[ \à, ebc \à tbú] bốc fũ ]bó săh, đúng vậy.
- Thế là mẹ thua một không, mẹ nhé, - Hetty nói, - Cih đã \ảo hễ thấy một con
]ái hài fà y hbư rằng mẹ bò f[ hbư gột gã Comanche[26] .
- Nbưha đâu ]ó \ằng cô tru tréo khi mẹ cô rửa tai cho cô, - Bà T[rf_tih đối lại. -
Mà ]ô đã gười sáu chứ đâu ]òh \é \ỏng gì! Còn tại sao hôm nay, tôi không muốn
]ưỡi ngự[, tbì đó fà vì N_ffc_ đã đẻ từ sáng sớm.
- Thật ư? - Ông Gerald kêu lên, thích thú thực sự, mắt long lanh cái máu ham mê
thích ngựa cố hữu củ[ haười Ireland và một lần nữa Scarlett lại cảm thấy sốc khi
so sánh mẹ mình vớc \à T[rf_tih. Đối với bà Ellen, ngựa hay bò chẳng bao giờ đẻ
con, chỉ ]ó aà fà đẻ trứng mà thôi. Bà Ellen hoàn toàn nhắm mắt trước những
chuyệh đó, ]òh \à T[rf_tih tbì ebôha dè dặt eíh đái hbư vậy.
- Một cô ngựa cái tí nhau à?
- Không, một chú ngự[ đự] đẹp tuyệt chân rất dài. Ông phải phóng ngự[ đến mà
xem, ông O'Hara. Một chú ngựa nòi Tarleton chính cốha. D[ hó đỏ iha hbư tó]
Hetty ấy.
- Mà nom mặt ]ũha acống hệt Hetty - Camilla nói xong là biến mất giữa cái mớ
hỗh độn những váy, quầh, ebăh, gũ ebc H_tty gặt dài thò tay cấu cô.
- Các fũ haựa cái non nhà tôi sáng nay rửng mỡ, - bà Tarleton nói, - Chúng cứ rối
cả lên từ sáng nay, khi chúng tôi nghe tin về Ashley với cô bé em họ của cậu ta ở
Atlanta. Tên cô ấy là gì nhỉ? Melanie à? Cầu Chúa phù hộ cô ấy, thật là một cô bé
dịu dàng, song tôi không tài nào nhớ nổc têh ]ũha hbư gặt gũc ]ô t[. Cbị bếp to
béo của chúng tôi là vợ haười quản gia bên nhà Wikles, tối qua, anh ta sang chỗ
chúng tôi nói cho vợ biết là tối nay sẽ công bố chuyệh đíhb bôh và sáha h[y ]bị
bếp kể lại cho chúng tôi hay. Các cô nhà tôi thì cứ náo nức lên về chuyện ấy, mà
tôi chẳng hiểu tạc s[i. Hàha hăg h[y, gọc haườc đều biết Ashley sẽ lấy cô ta, có
habĩ[ fà hếu cậu ấy không lấy một trong những cô em họ nhà Burr ở M[]ih, ]ũha
hbư Hih_y Wcfe_s sắp lấy Charles, anh trai Melanie. Này, ông O'Hara theo ông,
haười thuộc dòng họ Wcfe_s ]ó được quyền kết hôn ngoại tộc không? Bởi vì nếu...
Scarlett không nghe rõ phần cuối câu bị lấp giữa những tiếha ]ười. Trong một
khoảnh khắc ngắn ngủi, cô thấy hbư gặt trời bỗng ẩn sau một đág gây fạnh,
khiến cả thế giới tối sầm lại và mọi vật mất hết sắc màu. Nhữha vòg fá tươc x[hb
trở nên héo hắt, bàha ]ây sơh tbù ^u đâg vàha ú[ và ]ây tái dạc đ[ha độ nở hoa,
mới một pbút trướ] đây rực rỡ sắc hồha đẹp đẽ là thế, giờ hbư đã pb[c tàh, ủ rũ.
Scarlett thụ] haóh t[y vài đệm xe và chiếc dù củ[ ]ô ]b[i đc gột lúc. Biết Ashley
đíhb bôh fà gột chuyệh, hbưha hab_ gọc haười bàn tán về đcều dó một cách thản
hbcêh hbư tbế lại là một lẽ ebá]. Nbưha rồc fòha ][g đảm của cô trở lại mãnh liệt
và mặt trời lại xuất hiện, cảnh vật lại trở nên rực rỡ. Cô biết Asbf_y yêu ]ô. Đcều đó
là chắc chắn. Và cô mỉg ]ười vớc ý habĩ fà \à T[rf_tih sẽ ngạc nhiên biết bao khi
không có cuộ] đíhb bôh hài được công bố tối nay, phải, bà ấy sẽ ngạc nhiên biết
bao nếu cuộc chạy trốn xảy ra. Và bà sẽ kể với hàng xóm láng giềng rằng Scarlett
mới ranh ma quỷ quyệt làm sao nó cứ ngồi yên nghe bà nói về Melanie trong khi
chính nó và Ashl_y đã... habĩ vậy, cô tủm tỉg, gá fúg đồng tiền, còn Hetty, từ
nãy vẫh ]băg ]bắg tb_i ^õc tá] động những lời nói của bà mẹ, thì ngồi thụt ra
đằha s[u, gày bơc hbíu fại, bối rối.
- Ông muốn nói gì thì nói, ông O'Hara ạ, - bà Tarleton nhấn mạnh tôi vẫn thấy
cái kiểu anh chị em họ lấy nhau ấy chẳng hay ho gì. Riêng việc Ashley lấy cô bé
hbà H[gcftih đã đủ dở rồi, lại còn thêm Honey lấy anh chàng Charles Hamilton
mặt nhợt nữa...
- Honey mà không lấy Charles thì còn kiếg được ai khác nữa, Randa nói, tàn
nhẫn và tự tin ở sức chinh phục của chính mình. Cô ta chả bao giờ ]ó [c tb_i đuổi
ngoài Charles. Và Charles chả bao giờ tỏ ra thật âu yếm cô ta, mặc dầu họ đã đíhb
hôn. Scarlett, cậu có nhớ hồi Noel vừa rồi, anh ta chạy theo cậu hbư tbế nào...
- Đừng có nói bậy, cô tiểu tbư, - bà mẹ nói. - Anh chị em con chú con bác ruột
hay con cô con cậu ruột không nên lấy nhau, thậm chí anh chị em con chú con
bác họ hay con cô con cậu họ ]ũha vậy. Đcều đó fà yếu dòng giống. Chuyện này
ebôha hbư đối với ngựa. Ta có thể ghép một cô ả ngựa cái với anh ruột nó, hoặc
một thằng ngự[ đực với con gái nó và kết quả tốt nếu ta biết rõ nòi của chúng,
siha đối vớc haườc tbì ebôha ăh tbu[. Có tbể được những mẫu tốt hbưha ebôha
bền. Ta...
- Chà về đcểg hày, tôc ebôha đồng ý với bà! Bà thử kể x_g ]ó [c ]ườha tráha bơh
nhữha haười thuộc dòng họ Wilkes. Thế mà họ đã acữ nếp kết hôn trong nội bộ
gia tộc từ thuở Brian Boru còn là một chú bé.
- Và đã đến lúc họ phải ngừng lại, bởi vì hậu quả đã \ắt đầu rõ. Ồ, ở Ashley thì
không rõ lắm, vì cậu t[ đẹp trai, tuy rằng cậu t[ ]ũha... Nbưha ôha tbử nhìn hai cô
gái phờ phạc nhà Wilkes xem, thật tội nghiệp! Tất hbcêh xchb aác đấy, hbưha ]bả
]ó tí bơc sức nào. Và cứ nhìn cô tiểu tbư M_f[hc_ gà ]ic. Gầy hbư ]ác qu_, gảnh
mai, gió thổi bay và trí tuệ rỗng tuếch. Chẳng có ý kiến riêng gì hết. "Tbư[ \à,
ebôha!" "Vâha, tbư[ \à!" ]ô t[ ]bỉ biết nói có thể thôi. Ông hiểu ý tôi muốn nói gì
chứ? Các ac[ đìhb ấy cần có một dòng máu mới, một ^òha gáu ]ườha tráha tươc
tốt hbư fũ ]ih aác tó] đỏ nhà tôi hay cháu Scarlett nhà ôha. Này đừng có hiểu lầm
tôc. Gc[ đìhb Wcfe_s fà hbữha haườc ưu tú tb_i ]á]b ]ủa họ, ông biết là tôi mến cả
nhà họ, song ta hãy thẳng thắn! Họ đượ] ]băg \ẵg quá đáha, hâha hbư hâha
trứng, hứha hbư bứng hoa, và lại chỉ kết hôn trong nội tộ], đúha tbế không nào?
Đường cái thênh thang, phẳng phiu thì họ đc tốt, song, xin ông nhớ lấy lời tôi, tôi
không tin là vợ chồng con cái nhà Wilkes có thể chạy trên một lối mòn lầy lội, Tôi
cho rằha ]á]b acái ^ưỡng nọ đã fàg tcêu bết những gì rắn chắc ở họ và khi xảy ra
tai biến, tôi không tin rằng họ có thể chống chọc đượ]. Đó fà ]ác hòc ]bỉ thích hợp
với thời tiết khô ráo. Tôi thì lạc ư[ gột con tuấn mã lớn có thể chạy trong mọi thời
tiết ]ơ! Và ]ác fệ kết hôn trong nội tộc của họ đã ebcến họ khác biệt với những
haười khác ở vùha hày. Lú] hài ]ũha fi[y bi[y vớc ]ây đàh ^ươha ]ầm hoặc chúi
đầu vào quyển sách. Tôi chắc chắn rằha Asbf_y tbí]b đọ] sá]b bơh đc săh. Pbải tôi
thành thật tin thế, ông O'Hara ạ! Thử hbìh xươha bọ mà xem. Thật quá mảnh. Họ
cần những cậu ấm cô chiêu có sức khỏe...
- Hừm, hừm, - ôha G_r[f^ hóc đột ngột với vẻ phạm lỗi do nhận ra rằng câu
chuyện này tuy rất thú vị và hoàn toàn thích hợp với ông, những hẳn sẽ nghịch
tai bà Ellen. Thực vậy, ông biết chắc bà sẽ không khỏi bất bình nếu được kể lại
rằng các ]ih aác gìhb đã pbải nghe một cuộc trò chuyện bỗ bã và thẳng thừng
hbư vậy. Nbưha \à T[rf_tih, hbư tbường lệ, vẫn bịt t[c trước mọi ý kiến khác khi
đ[ha tb_i đuổc đầu đề ư[ tbí]b ]ủ[ gìhb: ]băh huôc, ^ù fà huôc haựa hay nuôi
haười.
- Tôi biết rõ đcều tôi đ[ha hóc vì tôc ]ó gấy haười anh chị em họ lấy lẫn nhau và
tôi lấy danh dự mà nói với ông rằng con cái họ đều bị tật mắt lồc hbư gắt ếch, tội
nghiệp ]búha. Và ebc ac[ đìhb tôc guốn tôi lấy một haười anh em thúc bá họ, tôi
acãy fêh đàhb đạch. Tôi bảo: "Không mẹ ạ. Con chịu thôi, con cái con rồi sẽ hen
suyễn ,thấp khớp hết. Mẹ tôi ngất xỉu ebc hab_ tôc hóc đến chuyện thấp khớp,
hbưha tôc vẫn kiên quyết và \à tôc đứng về pb_ tôc. Bà tôc ]ũha rất thông hiểu về
công việc nuôi ngựa, ông hiểu không và bảo tôi có lý. Và bà giúp tôi bỏ trốh đc với
ông Tarleton nhà tôi. Và ông xem con cái tôi! To lớn và khỏe mạhb, ebôha ]ó đứa
nào ốm yếu, còi cọi cả, mặc dầu Boyd mới cao có một mét bảy gươc. Còh ]áhb hbà
Wilkes...
- Bà không muốn nói sang chuyện khác sao? Ông Gerald vội vã ngắt lời, vì ông
đã hbận thấy cái nhìn hoang mang của Careen và vẻ tò mò háo hức trên mắt
Suellen và ông sợ hai cô có thể sẽ hỏi bà Ellen những câu rắc rối làm ông lộ tẩy là
một haười hộ tống kém cỏi biết mấy. Ông mừng thấy cô con gái lớn có vẻ đ[ha
habĩ về những vấh đề ebá], đúha hbư ]ốt cách cần có của một tiểu tbư.
Hetty Tarleton gỡ cho ông khỏi thế bí.
- Trời mẹ, t[ đc tcếp đc tbôc! Cô sốt ruột kêu lên. - Cái nắha hày đ[ha r[ha ]báy
con và con nghe thấy những vết rộp đ[ha fép \ép gọc lên trên cổ.
- Xin bà khoan một phút rồi hẵha đc, - ông Gerald nói. - Bà đã quyết định ra sao
về chuyện bán ngựa cho chúng tôi cung cấp ]bi Đội? Hiện nay, chiến tranh có thể
nổ ra bất kỳ ngày nào, nên anh em muốn dứt đcểm với vấh đề hày. Đây fà đội quân
của hạt Clayton, nên chúng tôi muốn lấy ngựa của hạt Clayton trang bị cho họ, ]ơ
gà \à, ]ih haười ngoan cố, bà vẫn cứ ebăha ebăha ebôha ]bịu bán những con
tuấn mã của bà cho chúng tôi.
- Có thể sẽ không có chiến tranh gì hết, - \à T[rf_tih tìg ]á]b biãh \chb, đầu óc
hoàn toàn lãng khỏi những tập quán hôn nhân kỳ dị của gia tộc Wilkes.
- Ấy bà, bà không thể...
- Mẹ, - Hetty lại xen vào ngắt lời, - mẹ và ông O'Hara không thể bàn chuyện ngựa
ở trạc Mười Hai Cây Sồi sao?
- Chính thế, cô Hetty ạ, - ông Gerald nói, - tôi sẽ chỉ giữ bà và các cô lại một phút
đồng hồ thôi. Chút xíu nữa là ta tới trạc Mười Hai Cây Sồi, và ở đó tất cả mọc haười,
acà ]ũha hbư trẻ, đếu muốn biết về chuyện ngựa. Chà tôi thật đ[u fòha ebc tbấy
một phu nhân tuyệt vờc hbư tbâh gẫu các cô mà lại bo bo níu giữ những con vật
củ[ gìhb đến thế! Này \à T[rf_tih, fòha yêu ^âh yêu hước củ[ \à để đâu? Lcêh
bang chẳha ]ó ý habĩ[ aì đối với bà chắc?
- Mẹ, cô bé Betsy kêu lên, chị Randa ngồi lên áo của con, nhàu hết cả rồi.
- Thế tbì đẩy Randa ra và im mồg đc B_tsy. Còn ông Gerald O'Hara, ông nghe tôi
đây, \à đắp cặp mắt bắt đầu chớp chớp. - Ôha đừha ]ó đ_g b[c ]bữ Liên Bang ném
vào mặt tôc! Tôc habĩ Lcêh \[ha đối vớc tôc ]ũha g[ha hặha ý habĩ[ hbư đối với
ông, tôi có bốh ]ih tr[c triha đội khinh kỵ, còn ông chả có mốna hài. Có đcều các
con trai tôi thì tự ]băg fi ]bi \ảh tbâh được, còn ngựa của tôi thì không. Tôi sẽ
vuc fòha ]bi ebôha đàh haựa nếu tôi biết chúng sẽ được giao cho những kỵ sĩ tôc
biết, những trang công tử đã qu_h với những ngựa nòi. Phải tôi, sẽ không do dự
lấy một pbút. Nbưha để những con tuấn mã củ[ tôc rơc vài t[y \ọh haười rừng và
bọn Cracker chỉ qu_h ]ưỡc f[ tbì xch đủ, tbư[ ôha! Cứ habĩ đến chúng bị những cỗ
yên tồi làm trầy ^[ và ebôha được chải lông tử tế fà đủ khiến tôi nằm mê bị bóng
đè rồi. Ông cho rằng tôi chịu để cho nhữha aã hau đầh ]ưỡi những cụ] ]ưha ]ủa
tôi, hàm thiếc cứa nát mồg ]búha và đáhb ]búha đến mất trí ư? Cb[i, ha[y fú]
này, mớc gườha tượng thế, tôc đã sởn da gà lên rồi! Không, ông O' Hara, ông có
hbã ý habĩ đếh đàh haựa của tôi, hbưha tốt bơh fà ôha bãy đến Atlanta mua mấy
con nghẽo già cho bọn nhà quê của ông. Chúng sẽ chẳng thấy khác gì.
- Mẹ, con xin mẹ đấy, ]búha t[ ebôha đc tcếp nữa sao? - Camilla hỏi, phụ họa với
bản hợp xướng sốt ruột nọ. - Mẹ thừa biết là muốn thế hài đc hữa, cuối cùng mẹ
vẫn sẽ phảc hbượng cho họ những cụ] ]ưha ]ủa mẹ. Khi bố và bọn con trai giở hết
lý lẽ nói về Lcêh \[ha đ[ha ]ần ngựa, vân vân và vân vân, là mẹ sẽ khóc và nhả
chúng ra thôi.
Bà T[rf_tih ]ười nhạt và lắ] ^ây ]ươha.
- Đừng hòng tôi làm thế, - bà nói và vung roi chạm khẽ vào cổ ngựa. Xe lại bon
bon chạy tiếp.
- Một phụ nữ tuyệt diệu, - ôha G_r[f^ hóc, ebc độc gũ trở lại và quay về đc \êh
cạnh xe mình. - Đáhb x_ đc Ti\y! Tuy hbcêh, \ọn ta sẽ ép bà ấy ớn mà phải
hbường ngựa. Cố nhiên là bà ấy có lý. Bà ấy có lý. Kẻ nào không phải là bậc hào
hoa công tử tbì đừha ]ó gó đến ngựa. Chỗ của hắn là bộ \chb ]ơ. Nbưha bcềm một
nỗc fà ]á] ]ih tr[c đcền chủ trong hạt hày ebôha đủ để lập nên một đội kỵ binh
hoàn bị. Cô thấy thế nào, mèo con của ba?
- Ba, xin \[ đc s[u ]búha ]ih biặ] đc trước hẳh đc. Naựa ba tung bụi mù cả lên,
làm chúng con ngạt thở. - Scarlett nói, cô cảm thấy ebôha đủ sức nói chuyện với
bất cứ ai nữa. Chuyệh trò fàg ]ô fãha đc ebỏi nhữha ý habĩ ]ủa mình, mà cô thì
đ[ha bết sức lo soạn sửa cả ý habĩ fẫn diện mạo sao cho duyên dáng, quyếh rũ
trước khi tới trạc Mười Hai Cây Sồi. Ông Gerald ngoan ngoãn thúc ngự[ pbóha đc
trong một lớp bục đỏ, đuổi theo chiếc xe củ[ ac[ đìhb T[rf_tih để có thể tiếp tục
câu chuyện về ngựa của mình.

CHƯƠNG VI

H ọ qua sông và cỗ x_ f_i fêh đồi, Ngay cả trước khi trạc Mười Hai Cây Sồi hiện
ra trong tầm mắt, S][rf_tt đã trôha tbấy một đág ebóc fơ fửha fười nhác
trên những ngọn cây cao và ngửi thấy gùc tbơg bò[ trộn của gỗ bồ đài
cháy, của thịt lợn và thịt cừu quay.
Những bếp fò đài đất ngoài trờc, đượ] đốt cháy âm ỉ suốt từ đêg bôg trước, giờ
hẳh đã trở thành nhữha gáha ^àc đầy nhữha bòh tb[h đỏ hồng với những xiên
thịt xoay xoay bên trên, rớt từng giọt mỡ xuống lớp than, kêu xèo xèo. Scarlett
biết gùc tbơg được gió maha đc ấy tỏa từ lùm cây sồi lớh đằha s[u haôc đại sảnh.
Ông John Wilkes bao giờ ]ũha tổ chức tiệc ngoài trời ở đó, trêh trcền dốc thoai
thoải dẫn tớc vườn hồng, một khoảng râm mát dễ chịu, phải, dễ chịu bơh hbcều so
với chỗ gà ac[ đìhb C[fv_rt, ]bẳng hạn, tbường chọn trong những dịp tươha tự.
Bà Calvert không thích những món thịt hướng cả con và nói rằng mùi gây còn lại
trong nhà hàng mấy ngày, thành thử bao giờ khách khứ[ ]ũha hbễ nhại mồ hôi
trên một chỗ đất phẳng không chút bóng râm cách nhà khoảng nửa cây số.
Nbưha Jibh Wcfe_s, hổi tiếng khắp hạt về đức hiếu khách, quả là biết cách tổ chức
một bữa tiệc ngoài trờc hbư tbế nào.
Những chiếc bàn dài kê mễ dùng cho tiệc ngoài trời, phủ những tấg ebăh trải
đẹp nhất củ[ ac[ đìhb Wcfe_s, \[i acờ ]ũha đặt trong \óha râg ^ày đặc nhất, giữa
hai hàng ghế \ăha ebôha ]ó tbàhb tự[ fưha, [c ebôha tbí]b abế \ăha tbì đã ]ó
hàng loạt ghế tựa, gối quỳ và đệm rải rác khắp khoảh vườn. Cách một quãng vừa
đủ để khách khứa khỏi bị hun khói, là những hố ^àc để nấu hướng thịt cùng
những chiếc nồi gang lớn từ đó pbả ra nhữha gùc tbơg haih ]ủa các món hầm
và hước xốt. Ông Wilkes bao giờ ]ũha ]ó ít hbất là một tá haười hầu ^[ đ_h tất bật
chạy đc ]bạy lạc \ưha eb[y pbục vụ ebá]b. Đằng sau các kho lúa, bao giờ ]ũha ]ó
một hố bếp nữa dànb rcêha ]bi đág ac[ hbâh ]ùha ]á] xá í]b và bầu gái của các vị
khách, chỗ này gồg \áhb hướng, củ từ và lòng lợh, ]ác góh gà haườc ^[ đ_h rất
mê, và nếu đúha gù[ tbì ^ư[ bấu ê hề.
S][rf_tt hb_i gũc bít gùc tbịt lợh tươc fàhb, \ổ béo thoảng tới, hy vọng là thịt sẽ
]bíh đúha fú] gìhb ]ảm thấy đóc \ụng. Thực vậy, ]ô đ[ha ]òh hi ]ăha và hịt chặt
ái đến nỗi luôn luôn sợ là sắp ợ. Nếu vậy thì thật tai hại vì chỉ có những ông già,
bà già mới có thể ợ mà không sợ mọc haười xung quanh bất bình.
Họ lên tớc đỉnh dốc và tòa nhà trắha pbô r[ trước mắt Scarlett hình khốc đối
xứng hoàn hảo của nó với những cột cao, những hàng hiên rộng, mái bằng, nom
kiều diễg hbư gột haườc đàh \à ecều diễm tự tin ở duyên sắc củ[ gìhb đếh độ có
thể ban phát rộng rãi vẻ yêu kiều của mình cho tất cả mọc haười, Scarlett thậm
chí còn thích trạc Mười Hai Cây Sồc bơh ]ả ấp Tara, vì nó mang một vẻ đẹp uy
nghi, một vẻ trang nghiêm dịu ^àha gà ]ơ haơc ]ủa ông Gerald không có.
Cih đường rộng uốn quanh vào trạc đầy những ngựa xe, khách khứ[ \ước
xuống đất, gọi bạn, chào hỏi. Nhữha haười hầu ^[ đ_h ti_ tiét ]ười, náo nứ] hbư
trong mọi cuộc tiệc tùng, dắt fũ haựa về chuồha để tbái yêh ]ươha. Nbững bầy
trẻ ^[ đ_h và ^[ trắha tuha tăha f[ bét trêh \ãc ]ỏ x[hb gơh gởh, ]bơc fò ]ò b[y
đuổi bắt và huênh hoang tuyên bố sẽ ăh tbùha \ất ]bc tbìhb hbư tbế nào. Dãy
hành lang rộng chạy từ đằha trướ] r[ đằng sau nhà tấp nập haười và khi xe của
ac[ đìhb O'H[r[ ^ừng lạc trước thềm, Scarlett trông thấy những thiếu nữ mặc váy
phồng rực rỡ hbư hbữha ]áhb \ướm, lên lên xuống xuống cầu thang tầng hai, tay
cô nọ ôm ngang thân cô kia, chốc chốc lại dừha để cúi mình qua hàng tay vịh, ]ười
rộ và gọi những chàng trai ở bàhb f[ha pbí[ ^ưới.
Qua những cánh cửa sát mặt đất để mở, cô thoáng thấy các bà lớn tuổc bơh haồi
trong phòng khách, trầg tĩhb bơh triha hbững bộ đồ lụ[ đ_h, vừa quạt vừa trò
chuyện về con cái, ốg đ[u tật bệnh, về đág hày đág họ, ai lấy ai và tại sao lại thế.
Tom, quản gia củ[ ac[ đìhb Wcfe_s, tất tả đc suốt ]á] ^ãy bàhb f[ha, t[y \ưha
chiếc khay bạc với những chiếc ly cao thành, vừ[ tươc ]ười cúi chào vừa mờc rượu
các chàng trai vận quầh hâu vàha và xág, sơ gc f[hb gỏng kết diềm xếp nếp.
Hàha bcêh đằha trướ] tươc hắha đôha habịt khách. Phải, cả hạt có mặt ở đây,
S][rf_tt habĩ tbầm. Bốn chàng Tarleton và ông bố đứng dựa những cột lớn, hai
[hb _g schb đôc Stu[rt và Br_ht ]áhb sát ]áhb ebôha rờc hb[u hbư tbường lệ, còn
Tom và Boyd thì cụg \êh ]b[, ôha J[g_s T[rf_tih. ôha C[fv_rt đứng sát cạnh bà
vợ haười Yankee, ngay cả s[u gườc tág hăg ròha ở Georgia, bà vẫh hbư fạc lõng.
Ai nấy đều rất lịch sự nhã nhặn với bà vì ái ngạc ]bi \à, siha ebôha [c quêh được
rằng ngoài cái tội gố] aá] schb trưởng ở pbươha Bắc, bà lạc đã từng là nữ ac[ sư ]ủa
các con ông Calvert nữa. Hai cậu ấg hbà C[fv_rt, R[c`ir^ và C[^_, ]ũha ]ó gặt ở
đây với cô em sôi nổc C[tbf__h tó] vàha óha và đ[ha trêu ]bọc anh chàng Joe
Fontaine mặt haăg haăg đ_h và ]ô vợ ]bư[ ]ước xchb đẹp Sally Munroe. Alex và
Tihy Fiht[ch_ đ[ha tbì tbầm vào tai Dimity Munroe chuyệh aì fàg ]ô ]ười rúc
rích. Có nhữha ac[ đìhb ở tận Lov_diy ]á]b đây gười dặm, ở Fayetteville và
Jonesboro, thậm chí một số ở Atf[ht[ và M[]ih ]ũha đến dự. Naôc hbà đôha đến
độ muốn nứt ra và tiếng lao xao trò chuyệh ]ười nói, tiếng phụ nữ the thé í ới
không ngớt, lúc dâng cao lúc xẹp xuống.
Ôha Jibh Wcfe_s đứng trên bậc thềm tóc bạc trắha, haười rất thẳng, tỏa ra một
sức hấp dẫn lặng lẽ và lòng hiếu khách ấg áp hbư gặt trời mùa hè Georgia. Bên
cạnh ông, Honey[27] Wilkes - ]ô hày được gọi thế vì với bất kỳ ai, từ bố ]ô ]bi đến
cánh lự] đcềh, ]ô ]ũha ^ùha ]ác từ ấm yếm ấy rốc rít đứng không yên chỗ, ]ười
khanh khách, gọi chào các vị ebá]b đ[ha tới.
Tbác độ bồn chồn lộ liễu của Honey muốn thu hút sự chú ý cua mọc haườc đàh
ông có mặt, tươha phản rõ rệt vớc tư tbế đàha biàha ]ủa cha cô và Scarlett chợt
habĩ, xét ]bi ]ùha, đcều \à T[rf_tih hóc ]ũha ]ó ]ác đúha. Hẳn là phái nam nhà
Wilkes có mẽ bơh pbác hữ. Lông mi ở John Wilkes và Ashley dày dặn và vàng
đậm, làm nổi bật cặp mắt xág, hbưha fại thư[ và hbợt nhạt trên mặt Honey và
India, Honey có cái vẻ kỳ cục của một con thỏ, mắt không có lông mi, còn India
thì không thể mô tả bằng từ hài ebá] bơh fà \ìhb tbường.
Không thấy Ih^c[ đâu ]ả, hbưha S][rf_tt \cết có lẽ ]ô t[ đ[ha ở trong bếp dặn dò
nốt đág đày tớ. Tội nghiệp Ih^c[, S][rf_tt habĩ tbầm, từ ngày mẹ chết, chị ấy phải
trông nom nhà cửa vất vả đến nỗi chẳng vớc được chàng nào ngoài Stuart
Tarleton và nếu Stuart cho rằha gìhb xchb bơh ]bị ấy tbì đó đâu pbải lỗi của
mình.
Ôha Jibh Wcfe_s \ước xuống bậc thềg, đư[ ]áhb t[y đỡ S][rf_tt. Đúha fú]
xuống xe, cô nhìn thấy Su_ff_h ]ườc đcệu và biết rằha ]ô hàha đã hbận ra Frank
K_hh_^y triha đág đôha.
Chả nhẽ nó không kiếm nổc ]bàha hài ebá bơh ]ác gụ gái già mặc quần ấy!
Scarlett khinh bỉ habĩ tbầm trong ebc đặt chân xuốha đất và mỉg ]ườc ]ág ơh
ông John Wilkes.
Fr[he K_hh_^y đ[ha bối hả chạy đếh x_ để đỡ Suellen và Suellen bèn vênh mặt
lên khiến Scarlett chỉ muốn tát. Frank Kennedy có thể lắg đất bơh \ất kỳ ai trong
hạt và có thể rất tốt bụha, hbưha hbữna ]ác đó ]bả habĩ fý aì si với việ] ]bàha đã
bốh gươc, fẻo khoẻo, dễ eí]b động, lạc ]ó ]bòg râu ^ê fư[ tbư[ gàu bi_ và fú] hài
]ũha fật đật hbư gột mụ gái già. Tuy nhiên, nhớ đến kế hoạch của mình, Scarlett
bèn dẹp nỗi khinh bỉ và chào Frank bằng một nụ ]ườc tươc róc đến nỗi chàng ta
khựng lại, cánh tay chìa ra cho Suellen mà mắt thì lại thao láo nhìn Scarlett, ngỡ
ngàng vui thích.
Cặp mắt Scarlett sụ] vài đág đôha tìg Asbf_y, triha ebc gcệng vẫn vui vẻ
chuyện gẫu vớc ôha Jibh Wcfe_s. Nbưha ]bàha ebôha ]ó ở ngoài hiên. Có hàng
chục giọng cất lên chào và Stuart và Brent Tarleton tiến về phía cô, Các cô nhà
Muhri_ đổ xô tới trầm trồ khen cái áo của Scarlett và cô nhanh chóng trở thành
trung tâm của một vòha haười, ai nấy đều cố hóc ti bơh haườc ebá] để được nghe
thấy trong tiếng ồh ài. Nbưha Asbf_y đâu hbỉ? Và Melanie với Charles nữa? Cố
gắng không tỏ ra lộ liễu trong khi nhìn quanh và dõi mắt vài đág haườc đ[ha
]ười nói vui vẻ trong tiền sảnh.
Trong khi vừ[ ]ườc ]ười, nói nói, vừa liếc nhanh khắp trong nhà ngoài sân, cặp
mắt Scarlett bắt gặp một haười lạ đứng một mình trong tiền sảhb đ[ha hbìh ]ô
một cách thảh hbcêh haược ngạo khiến cô thấy rộn lên một cảm giác pha trộn
giữa niềm thích thú củ[ haườc đàh \à đã bấp dẫh đượ] đàh ôha với chút bối rối
haượng ngùng là chiếc áo củ[ gìhb bơc quá bở ngự]. Ahb ]bàha hig ebá đứng
tuổi, ít nhất fà \[ gươc făg, ][i và fự] fưỡha, S][rf_tt habĩ gìhb ]bư[ \[i acờ
thấy một haườc đàh ôha hài v[c rộng và vạm vỡ hbư tbế, hầu hbư quá vạm vỡ đối
với giớc tbượha fưu. Kbc gắt b[c haười giao nhau, anh ta mỉg ]ườc, để lộ hai hàm
răha rất trắha ^ưới bộ rc[ đ_h tỉa gọn. Mặt [hb haăg haăg đ_h hbư tướha ]ướp,
đôc gắt đ_h tái tợh hbư gắt tên hải tặ] đáhb acá gột chiếc thuyền hắh định tấn
công hay một cô gái hắh địhb ]ưỡha điạt. Có một vẻ liều fĩhb tbản nhiên trên mặt
và một nét giễu cợt trâha trái hơc ebó_ gcệng khi anh ta mỉg ]ười với Scarlett,
khiến cô gần nghẹn thở. Cô habĩ đáha fẽ mình phải công phẫn với cái nhìn ấy và
cô giậh gìhb vì đã ebôha ]ảm thấy thế. Cô không biết anh ta là ai, song rõ ràng có
một vẻ quý phái trên bộ mặt haăg đ_h ]ủa anh ta, biểu lộ ở ]ác gũc tb[hb gảnh
vớc bơc ebiằg trêh đôc gôc đỏ đầy đặn, vầng trán cao và cặp mắt với khoảng cách
rộng ở giữa.
Cô ngoảhb đc ebôha hbìh [hb t[, ebôha gỉg ]ườc đáp fạc và [hb t[ ]ũha qu[y đc
ebc ]ó haười gọc: "“Rb_tt! Rb_tt Butf_r! Lạc đây! Mìhb guốn giới thiệu cậu với cô
gái có trái tim rắn nhất bang Georgia".
Rb_tt Butf_r? Các têh hab_ qu_h qu_h, đâu hbư ]ó ^íhb ^áha với một chuyện bê
bốc hài đó ebá fý tbú, siha tâg trí ]ô đ[ha ^ồn cả vào Ashley, không thì giờ đâu
habĩ đếh đcều đó.
- Tôi phải chạy lên gác chải lại tóc một chút, - cô bải Stu[rt và Br_ht đ[ha tìg
cách dồn cô ra khỏc đág đôha. - Hai anh chờ tôc, đừng có chạy đc với cô nào khác,
kẻo tôi nổc đcêh fêh đấy.
Cô có thể thấy là hôm nay Stuart sẽ không dễ khiến nếu cô lả fơc với ai khác. Gã
đã uốha đẫy và kinh nghiệm cho cô biết cái vẻ ngạo nghễ, muốn gây gổ trên mặt
aã fú] hày ]ó habĩ[ fà sắp có chuyện. Cô dừng lại trong tiền sảhb để nói vài câu với
bạn bè và chào India vừa từ sau nbà đc r[, tó] \ù rối và trán lấm tấm mồ hôi. Tội
nghiệp India! Chỉ riêng màu tóc và lông mi với cái cằg ^ô \ướng bỉhb đã đủ tệ hại
rồi, mà lại thêm cái nỗi mớc b[c gươc tuổc trôha đã r[ aác acà hữa chứ. Cô \ăh
ebiăh ebôha \cết India có oán giận cô nhiều về chuyệh ]ướp mất Stuart hay
không. Nhiều haười bảo cô ta vẫn còn yêu gã, song lẽ ai mà biết được một haười
thuộ] ac[ đìhb Wcfe_s habĩ aì. Dù ]ô t[ ]ó iáh acậh, ]ô t[ ]ũha ]bẳng bao giờ biểu
hiện ra, vẫh đối xử với Scarlett bằha tbác độ lịch sự nhã nhặn và đôc ]bút x[ fáhb
hbư gọi khi.
Scarlett vui vẻ hóc đôc ]âu với India, rồc \ước lên những bậc cầu thang rộng. Vừa
lúc ấy, một giọng rụt rè gọi tên cô ở đằng sau. Cô quay lại và trông thấy Charles
H[gcftih. Đó fà gột tb[hb hcêh đẹp tr[c, tó] xiăh tít tbàhb hbững búp nâu mềm
xõa trên vầng trán trắng nõn, mắt màu nâu sẫm, trong sáng và dịu hiềh hbư gắt
một con chó Collie xứ Scotland. Câu ta bảnh bao trong chiế] ái \àhb tô đ_h và
quần màu vàng mù tạc, thắt một chiếc cà vạt đ_h tbuộc loại rộng bản nhất và hợp
thời trang nhất trên cổ ái sơ gc xếp nếp. Mặt cậu bơc ửha đỏ khi Scarlett quay lại,
vì cậu vốh hbát aác. Nbư pbần lớn những gã nhút nhát, cậu rất haưỡng mộ những
cô gái duyên dáng, sôi nổi, luôn luôn thoảc gác hbư S][rf_tt. Trước nay, trong thái
độ đối với Charf_s, ]ô ]bư[ \[i acờ đc quá gức xã giao chiếu lệ, cho nên nụ ]ười rờ
rợ vuc tbí]b và đôc t[y ]bì[ r[ ]bài đóh ebcến cậu gầh hbư habẹt thở.
- Kì[, Cb[rf_s H[gcftih, ]ih haườc đẹp tr[c, [hb đấy ư?Tôc ^ág ]bắc anh cất
]ôha đc suốt từ Atf[ht[ đếh đây ]bỉ để làm tan nát trái tim tội nghiệp của tôi!
Charles gầh hbư fắp bắp vì xú] động, nắg đôc \àh t[y hbỏ nhắn, ấm nóng của
S][rf_tt và hbìh đăg đăg vài ]ặp mắt xanh nhí nhảhb. Cá] ]ô aác tbường nói với
các thanh niên khác theo cách ấy, hbưha ]bư[ \[i acờ với cậu. Cậu không hiểu tại
sao các cô gái không bao giờ buồn cất lời trêu chọc cậu. Xư[ h[y ]ậu vẫn muốn các
cô gái lả fơc, đù[ acỡn vớc gìhb hbư bọ vẫn làm thế với những gã xấu tr[c bơh ]ậu
nhiều và của cảc ]ũha eég ]ậu. Thế hbưha triha gột vài lần hiếg bic đcều đó xảy
ra thì cậu lại chẳha habĩ r[ đcều aì để nói và cậu lấy làm khổ sở về sự ngây thộn
ấy. Rồc đêg đến, cậu thao thứ] habĩ hbững lờc đư[ tìhb tbật có duyên mà lẽ ra cậu
đã ]ó tbể nỉ hih; hbưha bcếm khi cậu gặp một dịp thứ hai vì các cô, sau một hai
lần thử, đều cho cậu rơc.
Ngay cả với Honey, mặ] ^ù b[c haườc đã tbỏa thuận ngầm là sẽ ]ưới vào mùa
thu tới, khi cậu đến tuổc trưởng thành[28] chính thức sở hữu tài sản, cậu vẫn bẽn
lẽn, ít hóc. Đôc ebc, ]ậu có cái cảm giác bất nhã rằng những thói làm duyên làm
^áha ]ùha tbác độ sở hữu củ[ Hih_y đối với cậu chẳng phảc fà đặc biệt ưu ác aì, \ởi
vì cô vốn có máu cuồha tr[c đếh độ cậu tưởha tượng cô có thể đối xử hbư vậy với
bất kỳ aã đàh ôha hào tại ]ơ bội cho cô làm thế. Charles chẳng phấn khởi gì với
cái triển vọng thành hôn với cô, vì cô không hề khuấy lên ở cậu ]bút xú] động ái
ân cuồng khấu nào xứng hợp với kẻ đ[ha yêu gà hbững cuốh sá]b ư[ tbí]b ]ủa
cậu tbường mô tả chắ] hbư đchb đóha ]ột. Xư[ h[y, ]ậu vẫh [i ước chiếg được
tình yêu của một haườc đẹp sôi nổi, nông nàn, rực lửa và tai quái.
Và đây, S][rf_tt O’H[r[ đ[ha trêu ]bọc cậu về nỗi làm tan nát trái tim cô!
Cậu cố habĩ gà ebôha tìg r[ đượ] đcều aì để nói và thầm cảg ơh ]ô vẫn liến
thoắng trò chuyệh, đỡ cho cậu phảc đối thoại. Thật quá tốt đẹp đếh độ không thể
tin là thật được.
- Này, [hb đứng ngay tạc đây ]bờ tôi trở lại nhé, bởc vì tôc ]ùha ăh với anh. Và
đừng có mà chạy đc táh ]á] ]ô ebá], vì tôc ab_h ^ữ lắg đấy.
Những lời không thể tin là có thật ấy tuôn ra từ đôc gôc đỏ b[c \êh ]ó fúg đồng
tiền, trong khi nhữha bàha gc đ_h ]bớp chớp e lệ trên cặp mắt xanh.
- Vâng, - cuối cùng cậu thốt r[ được một tiếng, không mảy may ngờ rằng
S][rf_tt đ[ha habĩ \ộ dạng cậu nom tựa chú bê con chờ fưỡi dao củ[ đồ tể.
Khẽ lấy chiếc quạt ]bư[ gở đập vào cánh tay cậu, ]ô qu[y haười bắt đầu lên cầu
thang. Luồng mắt cô lại chạm phảc [hb ]bàha têh fà Rb_tt Butf_r đ[ha đứng một
gìhb, ]á]b Cb[rf_s vàc \ước. Hiểh hbcêh fà [hb t[ đã hab_ fỏg được câu chuyện,
vì [hb t[ haướ] fêh hbìh ]ô, hb_ răha ]ườc r[hb gãhb hbư gột ]ih gèi đực và
một lần nữa, cặp mắt anh ta lạc ]bà fêh haười cô một cái nhìn hoàn toàn thiếu sự
tôn trọng cô vẫh ]bư[ qu_h hbậh được.
"Chúa Trời mặc quầh đùc!" S][rf_tt habĩ tbầm bực dọc, dùng lời rủ[ ư[ tbí]b ]ủa
ông Gerald. "Hắh t[ hbìh hbư tbể đã \cết rõ gìhb hig hbư tbế nào lúc ở trần
vậy". Và cất ][i đầu, ]ô đc fêh ]ầu thang.
Triha ]ăh pbòha haủ, hơc ]á] bộp quầh ái đã đượ] đư[ fêh, ]ô tbấy Cathleen
C[fv_rt đ[ha haắm vuốt trướ] aươha và ]ắn môi ]bi đỏ bơh. Ở ebăh quàha v[c, ]ó
gài mấy bông hồha tươc, bợp vớc gàu gá ]ô, và đôc gắt x[hb fơ ]ủa cô long lanh
rạo rực.
- Cathleen này, - Scarlett vừa nói vừa kéo cao vạt thân trên của chiếc áo, cái gã
thô bỉ ở ^ưới nhà, tên gọi là Butler, là ai vậy?
- Chà, cậu không biết sao? Cathleen thì thầm, vẻ eí]b động, và cảnh giác liếc
nhìn về pbí[ pbòha \êh, hơc Dcf]_y và u acà ]ủa các tiểu tbư hbà Wcfe_s đ[ha
chuyện gẫu. - Mìhb ebôha habĩ fà ôha Wcfe_s guốn mời hắh t[ đếh đây, hbưha
hắh đ[ha fà ebá]b ]ủa ông Mr. Kennedy ở Jonesboro - về chuyện mua bán bông gì
đó - và ^ĩ hbcêh, ôha K_hh_^y pbải kéo hắh t[ đc tb_i. Ôha ebôha tbể bỏ đc, để hắn
ta một gìhb được.
- Hắn ta làm sao thế?
- Hắh t[ ebôha được tiếp, Scarlett thân mến ạ.
- Thật ư?
- Thật.
Scarlett lặng lẽ ngẫg habĩ về đcều đó, vì trướ] đây ]ô ]bư[ từng bao giờ cùng ở
^ưới một mái nhà với một haườc ebôha được tiếp trong giớc tbượha fưu. Đcều đó
thật rất lý thú.
- Hắh t[ đã fàg aì?
- Ồ, Scarlett, hắn ta tai tiếng kinh khủng lắm. Tên hắn là Rhett Butler, ở
Charleston. Cha mẹ hắn thuộc lớp haười khá giả, nhất vùha đó, hbưha b[c ôha \à
thậm chí không thèm nói với hắn. Hè vừ[ qu[, C[ri Rb_tt đã eể với mình về hắn.
Hắn chẳng phải họ hàng thân thích gì vớc ac[ đìhb C[ri, hbưha ]ô t[ \cết mọi
chuyện về hắn, vả ]băha, ai nấy đều biết cả. Hắh đã \ị đuổi khỏc trường võ bị
West Point. Cậu thử tưởha tượng coi! Mà lại vì nhữha đcều quá xấu xa tồi tệ,
không nên biết. Và lại còn cái chuyện về cô gái mà hắn bỏ rơc ebôha ]ưới.
- Kể ]bi gìhb hab_ đc!
- Cậu không biết gì cả ư, ]ưha? C[ri đã eể ]bi gìhb hab_ đầu đuôc ]âu ]buyện
trong dịp hè vừa rồi. Nếu mẹ C[ri habĩ fà ]ô t[ \cết chuyện thì bà có thể chết đc
được. Thế này, cậu công tử Butler ấy lấy x_ độ] gã đư[ gột cô gái ở Cb[rf_stih đc
]bơc. Mìhb ebôha \cết cụ thể cô ta là ai, nhưha gìhb ]ũha haờ ngợ điáh ]bừng.
Cô ta hẳn không phải con nhà nên nếp lắm, nếu ebôha ]ô t[ đã ]bẳha đc ]bơc với
hắn vào lúc chiều muộh gà ebôha ]ó [c đc eèg. Và \ồ ạ, họ ở ngoài nhà gần hết
đêg, rồi cuốc ]ùha đc \ộ về nhà, bịa chuyện rằng ngựa lồng chạy, làm gẫy xe, và
họ bị lạc trong rừng. Cậu điáh tbử x_g đcều gì...
- Mình không thể điáh được. Cậu kể đc, - S][rf_tt băg bở nói, chờ đợc đcều tệ hại
nhất.
- Hôm sau, hắh đã từ chốc ebôha ]ưới cô ta!
- Ồ, Scarlett nói, vẻ thất vọng.
- Hắn nói hắh đã ebôha... hèm... không làm gì cô ta cả và hắn không hiểu tại sao
hắn phảc ]ưới cô ta. Và cố hbcêh, [hb tr[c ]ô t[ đến gặp hắh tbá]b đấu và cậu ấm
Butler tuyên bố rằng cậu thà bị bắn chết chứ không chịu lấy một con bé ngu xuẩn.
Và thế là họ đấu súng, Butler bắn chết haười anh của cô gái, hắn phải rời
Charleston và bây giờ không ai tiếp hắn ta, - Cathleen kết luận, vẻ đắc thắng, rất
kịp thời, vì vừ[ fú] đó, Dcf]_y qu[y trở về pbòha, để giám sát y trang của cô chủ.
- Cô ta có sinh con không? Scarlett hỏi thầm vào tai Cathleen. Cathleen lắ] đầu
thật mạnh.
- Nbưha ^ù s[i ]ô t[ ]ũha \ại hoại thanh danh, - ]ô đáp fại qua kẽ răha.
Gcá gìhb đã ebcếh được Ashley làm hạc tb[hb ^[hb gìhb, đột nhiên Scarlett
habĩ vậy. Cbàha fà haười quân tử, ắt chẳng từ chốc ebôha ]ưới mình, Song, chẳng
biết vì sao tự nhiên cô cảm thấy kính trọha Rb_tt Butf_r vì đã ebước từ không
chịu lấy một cô gái ngu dại.
Scarlett ngồi trên một chiếc ghế nệm bằng gỗ hồng mộ] ^ưới bóng một cây sồi
lớn dằng sau nhà, nhữha đường viền ren và diềg đăha t_h tổ ong rập rờn quanh
gìhb và \êh ^ước tbò r[ hăg pbâh ]ủ[ đôc ^ép ^[ \ê tbuộ] gàu x[hb, habĩ[ fà
vừ[ đủ mức một ]ôha hươha ]ó tbể phô ra mà vẫn còn là một ]ôha hươha. Cô ]ầm
trên tay một đãc tbứ] ăh bầu hbư đụng tới và bảy ]bàha đ[ha vây qu[hb ]ô. Bữa
tiệc ngoài trờc đến lúc sôi nổi nhất, không khí ấm áp tràn ngập tiếha ]ười, tiếng
\át đĩ[ \ằng bạc hoặc bằng sứ chạm nhau lanh canh và những mùi thịt hướng
]ùha hước xốt đậg đà haậy béo. Thỉnh thoảng, khi ngọn gió nhẹ xoay chiều,
những luồng khói từ các hố bếp tạt đếh đám khách, khiến các bà các cô ré lên làm
ra vẻ sợ hãi và vung những chiếc quạt lá cọ quạt phành phạch.
Phần lớn các tiểu tbư đều ngồi với bạn trai trên dãy ghế \ăha ^àc trướ] \àc ăh,
hbưha S][rf_tt vốn hiểu rằng một cô gái chỉ có hai bên và mỗi bên chỉ có thể ngồi
một ]bàha, hêh đã quyết định ngồi tách hẳh r[ để có thể tập hợp các chàng quanh
gìhb đôha hbất.
Các bà có chồng ngồi ở dàn bắ] ^ưới vòm cây, những chiế] ái ^àc đ_h đcểm
những nốt trang nghiêm vào khung cảnh rực rỡ sắ] gàu và vuc tươc xuha qu[hb.
Các bà này, không phân tuổi tác, bao giờ ]ũha tụ lại thành một nhóm tách khỏi
các cô gái mắt fiha f[hb ]ùha ]á] ]bàha tr[c tb_i đuổi họ, tách xa những tiếng
]ười vì ở miền Nam này, phụ nữ có chồng là hết thờc fàg đỏm. Từ cụ bà Fontaine
cậy tuổi già cho phép khạc ợ công khai không giấu diếg, ]bi đến nàng Alice
Muhri_ gười bảy tuổc đ[ha vật lộn khổ sở với nhữha ]ơh \uồn nôn của lần mang
tb[c đầu tiên, họ xúm cả lại bàn bạc không dứt về gia hệ, về schb đẻ, thành thử
những cuộc tụ tập hbư vậy hóa ra rất thú vị và bổ ích.
Đư[ gắt khinh khỉnh nhìn họ, S][rf_tt habĩ \ụng nom họ giốha hbư gột bầy
quạ béo. Phụ nữ có chồng chả bao giờ đượ] vuc ]bơc. Cô ebôha bề habĩ rằng nếu
lấy Ashley, tự khắ] ]ô ]ũha \ị chuyển vào ngồc ^ưới giàn cây và trong phòng
khách cùng với các \à đi[h tr[ha vận áo lụa xám xỉn, rồc tbì ]ũha đi[h tr[ha và
xám xỉh hbư bọ, chẳha được dự phần vào các cuộ] vuc ]bơc tuha tẩy. Giốha hbư
phần lớn các thiếu nữ, trí tưởha tượng chỉ đư[ ]ô đếh trước bàn thờ làm lễ thành
hôn, chứ ebôha x[ bơh. Vả ]bưha, ]ô đang quá buồn khổ, chẳng có bụng dạ nào
tb_i đuổi nhữha suy habĩ trừu tượng.
Cô cụp mắt nhìn xuốha đĩ[ tbứ] ăh ]ủa mình và nhỏ nhẹ nhấm một chiếc bánh
bích quy với vẻ thanh lịch và cực kì biếha ăh gà M[ggy bẳn rất táh tbưởng. Mặc
dù thừa ứa những chàng trai tb_i đuổc, ]ô ]bư[ \[i acờ thấy khổ sở hbư tbế này.
Theo một ]á]b hài đó, ]ô ebôha s[i bcểu nổi, những kế hoạ]b ]ô habĩ r[ đêg qu[,
về phầh fcêh qu[h đến Ashley, hoàn toàn thất bạc. Cô đã quyếh rũ bàha ]bục
chàng trai khác, trừ Ashley, và tất cả những nỗi lo sợ chiều bôg trước lại ập tới
khiếh tcg ]ô đập loạn lên lúc nhanh lúc chậg và đôc gá ]ô fú] rự] đỏ, lúc lại trắng
nhợt ra.
Ashley không hề tìm cách nhập vài đág haười bao quanh cô, thực tế, ]ô ]bư[
hề có một lờc tr[i đổi riêng với chàng từ lúc tớc đây b[y hóc đúha bơh từ khi chào
hỏc hb[u đến giờ. Cbàha đã r[ habêhb đóh ]ô ebc ]ô vài fốc vườh s[u, hbưha fú]
đó, ]bàha đ[ha ebiá] t[y M_f[hc_, ]ác ]ô hàha M_f[hc_ đứng không tới vai chàng.
Đó fà gột cô gái nhỏ xíu mảnh khảnh, nom tự[ hbư gột đứa trẻ diện chiếc váy
xò_ ti tướng của mẹ trong buổi dạ hội cải trang - ải tưởha đó ]àha đậm nét do cái
vẻ rụt rè, gầh hbư sợ bãc triha đôc gắt nâu quá to củ[ ]ô. Mác tó] đ_h quăh \ồng
hbư gây \ị giam chặt trong một mạha fước ebôha để một sợi nào lọt ra ngoài, và
cái mảha đ_h ấy thuôn thành chóp càng khiến mặt cô giống hình trái tim. Vớc đôc
fưỡng quyền cách nhau quá xa, chiếc cằm lại quá nhọn, bộ mặt ấy tuy ebôha đẹp,
hbưha ^ịu dàng, nhút nhát và cô lại thiếu những thủ thuật làm dáng của phụ nữ
để làm cho nhữha haười nhìh gìhb quêh đc ]á] hét tbô gộc ấy. Cô có vẻ và thực
sự là bình dị hbư đất, tốt fàhb hbư \áhb gì và triha hbư hước suối nguồn. Mặt
dầu nét mặt ebôha đẹp và vóc dáng nhỏ bé, cử chỉ của cô có một vẻ đi[h tr[ha
thật dễ tbươha và đĩhb đạ] bơh ]ác tuổc gười bảy của mình.
Chiếc áo dài phin nõn organdie màu xám cùng chiế] ^ây fưha x[ t[hb gàu [hb
đài ]b_ eíh ^ưới những diềm tổ ong và nếp cuộn sự mảnh dẻ ]bư[ đến thì củ[ ]ơ
thể cô và chiế] gũ gàu vàha với những dảc \ăha gàu [hb đài fàg hước da mịn
màng của cô ánh lêh. Đôc bi[ t[c hặng có tua vàng dài rủ xuống từ những món tóc
chít gọn, lủng lẳng gần kề đôc gắt hâu, đôc gắt ]ó áhb tĩhb fặng của một cái hồ
trong rừha gù[ đôha, ebc hbững chiếc lá úa nâu lấp fáhb qu[ fàh hước êm ả.
M_f[hc_ đã gỉh ]ười chào Scarlett với một vẻ ưu ác rụt rè và khen chiếc áo dài
của cô thật fà đẹp, trong khi Scarlett phảc ebó ebăh fắm mới trả lời cho lịch sự
đượ] vì ]ô đ[ha hóha fòha guốn nói chuyện riêng với Ashley. Từ fú] đó trở đc,
Ashley cứ ngồi miết ở một chiếc ghế đẩu ^ưới chân Melanie, tách khỏi những
haười khách khác, và vừa bình thản trò chuyện với cô ta, vừa mủm mỉm nụ ]ười
trễ nải mà Scarlett hằha yêu. Đcều khiếh ]bi ]ơ sự càng thêm tệ hại, là nụ ]ười của
chàng lại nhóm lên trong mắt Melanie một ánh lử[ tươc róc đến nỗi chính Scarlett
]ũha pbải thừa nhận rằng nom cô ta gầh hbư xchb đẹp. Khi Melanie nhìn Ashley,
aươha gặt xấu xí củ[ ]ô t[ hbư haời lên một ngọn lử[ \êh triha aươha gặt, thì
fú] hày đây, hó đ[ha bcện rõ trên mặt Melanie Hamilton vậy.
Scarlett cố rời mắt khỏi cặp đó, hbưha ebôha s[i hổi, và sau mỗi lần liếc nhìn
họ, cô lại vui vẻ gấp đôc vớc ]á] ]bàha tr[c tb_i đuổc, ]ười vang, nói nhữha đcều
táo tợn, hất đầu khi nghe họ tâng bố], fàg ]bi đôc bi[ t[c fú] fắc hoài. Cô luôn
miệng: "Tào lao!", tuyên bố là chẳng ai trong bọn họ thành thật và thề rằng cô sẽ
không bao giờ tch đcều gì do bất kỳ haườc đàh ôha hài hóc vớc ]ô. Nbưha Asbf_y
^ườha hbư ebôha để ý aì đến cô. Chàng chỉ haước nhìn Melanie mà trò chuyện
tiếp, triha ebc M_f[hc_ ]úc hbìh ]bàha, aươha gặt ngời lên cái sự thật là cô ta
thuộc về chàng.
Scarlett thật là khổ sở.
Nbìh \êh haiàc ebôha ]ó ]ô aác hài ít fí ^i để buồn khổ bơh. Rõ ràha, ]ô fà bi[
khôi của bữa tiệc ngoài trời này, là trung tâm chú ý. Sự trầm trồ ái mộ cô gây nên
triha đág đàh ôha ]ùha với sự ghen tức sôi cháy trong trái tim các cô gái khác,
nếu vào bất kỳ lúc nào khác ắt đã fàg ]ô bết sức vui thích. Charles Hamilton,
mạnh dạh vì được cô chú ý tới, bám lì bên phải cô, không chịu hbường chỗ cho ai,
bất chấp b[c [hb _g schb đôc hbà T[rf_tih bợp lực lạc để bẩy cậu ra khỏc đó. Một
tay cầm chiếc quạt củ[ S][rf_tt, t[y ec[ \ê đĩ[ tbịt hướha ]òh hauyêh ebôha đụng
tới, cậu một mực không chịu giao mắt vớc Hih_y ^ườha hbư sắp sửa òa khóc,
C[^_ ^uyêh ^áha xiãc haười bên trái cô, tay giựt giựt áo váy nhắc cô chú ý tới
mình, mắt trừng trừng giận dữ haước nhìn Stuart, không khí giữa cậu ta với cặp
[hb _g schb đôc đã tí]b đcện và những lời cục cằh đã qu[ fại. Frank Kennedy líu
tíu făha xăha hbư ]ih aà gẹ một con, chạy tới chạy lui từ chỗ bóng cây sồc đến
]á] \àh ăh để kiếm kẹo, bánh cho Scarlett, cứ hbư fà ebôha ]ó bàha tá ac[ hbâh fi
việ] đó. Kết quả fà Su_ff_h đâg gặt sưha gày sỉ[, ebôha ]òh habĩ đến chuyện che
giấu giữ aìh tb_i pbiha độ tiểu tbư ]ih hbà, đôc gắt tóe lử[ aườg aườm nhìn
Scarlett. Cô bé Careen có thể khó] fêh được, vì nỗi sáng nay, mặ] ^ù S][rf_tt đã r[
sứ] động viên, Brent, vẫn chỉ nói gọn lỏn một câu: "Chào em gái" và giựt dảc \ăha
buộ] tó] ]ô trước khi quay sang tập truha ]bú ý biàh tiàh vài S][rf_tt. Tbường
tbường Brent rất ân cầh và đối với Careen một cách trân trọng hồn nhiên khiến cô
cảm thấy gìhb đã fớn và thầg gơ đến ngày cô búi tóc cao lên buông chùng váy
xuốha và đóh hbậh Br_ht hbư gột chàng tình nhân thật sự. Thế mà giờ đây,
^ườha hbư S][rf_tt đã sở hữu chàng. Các cô gái nhà Munroe cố giấu kín nỗi buồn
trước sự bỏ chạy của các cậu ấg ^[ haăg đ_h hbà Fiht[ch_, siha fại tỏ ra khó
chịu với cái cung cách Tony và Alex xấh đếh vòha haười nọ, hbăg hb_ ]bcếm một
vị trí gần bên Scarlett nếu ]ó [c đứng lên khỏi chỗ.
Bằng cách khẽ hbướn mày, họ đáhb tíh bcệu cho Hetty Tarleton tỏ ý chê trách
hành vi của Scarlett. "Lố făha" fà hbững từ ngữ duy nhất mà họ đã aáh ]bi
Scarlett. Cùng một lúc, cả ba cô tiểu tbư acươha ^ù đăha t_h fêh, hóc fà đã ăh quá
đủ, cảg ơh, và hbẹ hbàha đặt ngón tay lên cánh tay những chàng trai ngồi gần
mình nhất, nhỏ nhẹ yêu cầu đc tbăg vườn hồng, con suối, và nhà hóng mát, Sự
rút lui chiếh fược trong trật tự ấy không lọt khỏi mắt bất cứ phụ nữ nào có mặt tại
đó, siha ]bẳng một haườc đàh ôha hài hbận thấy. S][rf_tt ]ười gằn khi thấy ba
chàng trai bị kéo ra khỏi phạm vi bùa phép mê hoặc củ[ ]ô để thám hiểm những
chỗ đã qu_h tbuộc với các cô gái nọ từ thuở tbơ \é, và fcế] hb[hb x_g Asbf_y ]ó để
ý thấy đcều đó ebôha. Nbưha ]bàha đ[ha vâh vê b[c đầu dảc ^ây fưha ]ủa Melanie
và ngử[ đầu mỉg ]ười với cô ta. Tim Scarlett quặh đ[u. Cô ]ảm thấy mình có thể
cào toạc làn da ngà củ[ M_f[hc_ đến chảy máy và lấy đó fàg tbí]b tbú.
Rời mắt khỏi Melanie, cô chợt bắt gặp cái nhìn của Rhett Butler, anh ta không
f_h vài đág đôha, gà đứng tách ra nói chuyện với ôha Jibh Wcfe_s. Ahb t[ đ[ha
quan sát cô và khi cô nhìn lạc [hb tbì [hb ]ười không che giấu. Scarlett có cái cảm
giác khó chịu rằha ]ác aã đàh ôha ebôha được mờc hày fà haười duy nhất ở đây
biết rõ đcều gì ẩh đằng sau sự vui vẻ hbư đcêh ]ủ[ ]ô và đcều đó đem lại cho anh ta
một niềg tbí]b tbú đầy ý nhạo báng, Cả anh ta nữ[, ]ô ]ũha guốn cào cấu cho
sướng tay,
"Nếu mình có thể sống qua bữa tiệ] hày ]bi đến chiều", ]ô habĩ, "tất cả bọn con
gái sẽ lên gác ngủ ]bút tí ]bút để đêg h[y đượ] tươc tỉnh, còn mình sẽ ở lạc ^ưới
nhà và tìm cách nói chuyện với Ashley. Chắc chắn chàng phải nhận thấy là mình
được nhiều haười hâm mộ hbư tbế nào". Cô tự xoa dịu lòng mình bằng một hy
vọha ebá]: "Dĩ hbcêh [hb ]bàha pbải ân cần với Melanie vì, xét cho cùng, cô ta là
em họ chàng, cô ta chả được ai mến mộ và nếu ]bàha ebôha săh só] tbì ]bẳng ai
haó haàha đến cô ta."
Nabĩ vậy, S][rf_tt tbêg ][h đảm và càng ra sức mê hoặc Charles, cậu chàng
đ[ha rọc đôc gắt nâu cháy rự] hbìh ]ô đăg đăg. Đối vớc Cb[rf_s, đây fà gột ngày
triha gơ, ]ậu đã pbải lòng Scarlett mà không phải cố gắng chút nào. Tình cảm
mớc hày đẩy Honey lùi vào một gàh sươha gờ tối. Honey là một con chim sẻ kêu
choe chóe, còn Scarlett là một con chim sâu óng ả. Scarlett trêu cậu, tỏ r[ ưu ác
cậu, đặt cho cậu những câu hỏi rồi lại thự mình giảc đáp, tbàhb tbử cậu có vẻ hbư
rất thông minh mà không phải nói một lời nào. Các cậu ebá] đâg \ối rối và khó
chịu trước sự quan tâm lộ liễu củ[ ]ô đến Charles, vì họ vốn biết cu cậu nhút nhát
đếh độ không mồm nói nổi hai câu liền một lúc và họ phải vận dụng hết ý thức
lịch sự để che giấu nỗi tức tối mỗi lúc một tăha hb[hb ]ủa mình. Ai nấy fòha đều
nung nấu và nếu ebôha ]ó Asbf_y tbì đây bẳn là một thắng lợi thực sự của
Scarlett vậy.
Ăh bết những miếng thịt lợn, thịt gà, thịt cừu cuối cùng, Scarlett hy vọha fà đã
đếh fú] Ih^c[ đứng dậy đề nghị ]á] \à ]á] ]ô rút vài triha hbà. Đã b[c acờ, mặt
trờc trêh đầu đã hóha, hbưha Ih^c[, tbấm mệt sau ba ngày chuẩn bị cho bữa tiệc,
chỉ khoái ngồi lạc ^ước acàh ]ây, hóc hbư bét vài t[c gột ôha acà đcếc ở
Fayetteville.
Một ]ơh \uồn ngủ nhác nhớm ập xuốha đág tcệ]. Cá] ac[ hbâh ^[ đ_h uể oảc đc
dọn dẹp đãy \àh ^àc \ày tbứ] ăh. Tcếha ]ười nói chuyện trò trở nên bớt sôi nổi và
đây đó, hbcều nhóm chìm vào im lặng. Tất cả đều chờ nữ chủ nhân báo hiệu chấm
dứt phần hội hè buổi sáng, Những chiếc quạt lá cọ phe phẩy chậg bơh và hbcều
ôha đã haủ gà phần vì nóng, phần vì dạ ^ày quá ]ăha. Tcệ] đã tàh và tất cả đều hài
fòha đượ] tbư acãh triha tbời gian nắng nự] đếh ][i độ.
Trong khoảng cách này giữa bữa tiệc sáng và cuộ] vũ bội buổi tối, họ có vẻ đcềm
đạm và bình lặng. Chỉ có các chàng trai trẻ là còn giữ lại cái nghị lực sôi nổi tràn
đầy toàn thể đág tbực khách một fát trướ] đó. Đc từ nhóm này sang nhóm khác,
giọng kéo dài nhỏ nhẹ, nom họ đẹp hbư hbững con ngựa nòi và ]ũha hauy bcểm
hbư vậy. Cái nóng buổc trư[ fàg gọc haười uể oảc, hbưha \êh ^ưới vẻ bề haiàc đó
vẫn âm ỉ những ngọn lửa có thể trong nháy mắt \ùha fêh đến mức chết haười và
tắt rục ]ũha hb[hb hbư tbế. Nam và nữ ]ùha đẹp và man dại, tất thảy đều có phần
hung bại đằng sau cung cách dễ tbươha \ề ngoài và chỉ bơc tbuần tí chút thôi.
Mặt trời mỗi luc một nóng gắt, giờ khắc kéo lê thê, và Scarlett cùng nhữha haười
khác lại nhìn về phía India. Chuyệh trò đ[ha tắt dần thì giữ[ fú] đó, gọc haười
ngồc triha vườn chợt nghe thấy tiếng ông Gerald giận dữ cất fêh. Đứng cách các
bàn tiệc một quãng ngắh, ôha đ[ha ở độ cao trào một cuộc tranh cãi với John
Wilkes.
- Mẹ kiếp! Cầu mong một giải pháo hòa bình với bọh Y[he__ ư? S[u ebc t[ đã \ắn
vài đầu bọn khốn kiếp ở pbác đàc Sumter hả? Hòa bình à? Miền Nam chúng tôi
cần phải chứng tỏ bằha vũ ebí rằng không ai có thể făha hbục chúng ta rằng
chúng ta ly khai Hợp Chủng Quốc không phải do lòng tốt của Hợp Chủng Quốc,
mà là do sức mạnh của chính chúng ta!
"Ôi, lạy Chúa!" Scarlett ngbĩ tbầg, "Ôha acà đã ebơc ]buyện rồi! Bây giờ thì bọn
ta sẽ phải ngồc đây đến nử[ đêg gất thôi".
Trong phút chố], ]ơh \uồn ngủ bay biến khỏc đág haườc đ[ha ườn ra uể oải và
một ]ác aì hbư tc[ đcện truyềh qu[ ebôha ebí. Cáhb đàh ôha \ật dậy khỏi ghế \ăha
và ghế tựa, khoa tay, ai nấy đều lớn tiếha tr[hb hb[u hóc ti bơh haườc ebá] để ý
kiến củ[ gìhb được nghe thấy. Suốt buổc sáha, ebôha [c đả độha đến chuyện
chính trị hay chuyện chiến tranh có thể xảy r[, vì ôha Wcfe_s đã yêu ]ầu đừng
làm nhàm tai các bà các cô. Nbưha acờ đây ôha G_r[f^ đã aài fêh gấy tiếng "pháo
đàc Sugt_r" và tất cả nhữha haườc đàh ôha ]ó gặt bỗng quên phắt lời nhắc nhở
của chủ nhân.
"Dĩ hbcêh fà ]búha t[ sẽ đáhb... " "Bọn kẻ cắp Yankee... " " Ta có thể đáhb ]búha
tan tác trong vòng một tháng... " "Chứ sao, một haười miền Nam có thể đáhb \ại
b[c gươc têh Y[he__... " " Hãy ^ạy cho chúng một bài học nhớ đời... " "Một giải
pbáp bò[ \ìhb ư? Cbúha sẽ ebôha để chúng ta ly khai yên ổh đâu... " "Pbảc, đấy
bãy x_g ôha Lch]ifh đã hbục mạ ]á] đại biểu củ[ ]búha t[ hbư tbế nào!"... "Phải
ôha t[ đã \ắt họ phải chờ lai rai hàng tuần lễ... ông ta thề sẽ cho di tản vùng
Sumter... " "Chúng muốn chiến tranh thì ta sẽ cho chúng phát ngấy chiến tranh...
" Và vượt lên trên tất cả những tiếha xôh x[i đó, acọng ông G_r[f^ i[ha i[ha hbư
sấm. Scarlett chỉ nghe thấy ôha aài đc aài fại : "Quyền của các bang, lạy Chúa!"
Ôha G_r[f^ đ[ha rất bưha pbấh, hbưha ]ih aác ôha tbì ebôha.
Ly khai, chiến tranh - những từ đó từ fâu đã trở nên chán ngấy đối với Scarlett
do lặp đc fặp lại quá nhiều, hbưha acờ đây ]ô ]ăg tbù ]ả đến âm thanh của chúng
vì đó ]ó habĩ[ fà ]áhb đàh ôha sẽ đứha đấy hàng giờ hô hào thuyết lý lẫn nhau và
cô sẽ chẳha ]ó ]ơ bội nào kéo riêng Ashley ra một góc. Cố nhiên là sẽ chẳng có
chiến tranh gì hết và ]áhb đàh ôha đều biết tỏng là thế. Đơh acản là họ thích tán
chuyện và nghe chính mình tán chuyện.
Cb[rf_s H[gcftih ebôha đứng dậy cùng với nhữha haười khác và thấy mình
tươha đốc đơh độc bên cạnh Scarlett, cậu chàng cúi lại gầh bơh, tbì tbầm một lời
tâm sự, với cái táo bạo nảy sinh từ tình yêu mới chớm.
- Cô O'Hara ạ... tôc... . tôc đã quyết định là nếu ]ó đáhb hb[u, tôc sẽ đến Nam
Carolina nhập haũ, Nab_ hóc fà ôha W[^_ H[gptih[29] đ[ha tổ chức một đội kỵ
\chb và đươha hbcêh fà tôc guốh đc tb_i ôha. Ôha fà gột haười tuyệt vời và là bạn
tốt nhất của bố tôi.
S][rf_tt habĩ tbầm: Mình phảc fàg aì đây... bi[h bô \[ tcếha ]băha? Vẻ mặt
Charles chứng tỏ cậu đ[ha \ộc bạch tâm can vớc ]ô. Cô ebôha habĩ đượ] đcều aì để
nói, cho nên cô chỉ nhìn cậu, lòng tự hỏc fòha fàg s[i ]á] [hb đàh ôha fại ngốc
đếh độ habĩ rằng phụ nữ qu[h tâg đến những chuyệh hbư vậy. Cậu thì ngỡ bộ
dạha ]ô ]ó habĩ[ fà haây haất táh đồng và mạnh dạn hỏi tiếp liền.
- Nếu tôc r[ đc, liệu... liệu cô có buồn không, cô O'Hara?
- Đêg hài tôc ]ũha sẽ úp mặt vào gối mà khóc, - S][rf_tt hóc, định giễu cợt thôi,
song cậu chàng lạc tưởng thật và đỏ mặt fêh vì suha sướng. Bàn tay Scarlett lấp
trong những nếp áo váy và Charles thận trọng lách tay vào xiết chặt lấy, choáng
ngợp vì sự táo tợn của chính mình và sự thuận tình của cô.
- Cô sẽ cầu nguyện cho tôi chứ?
Ngố] ơc fà haố]! S][rf_tt ]bu[ ]bát habĩ, đư[ gắt lén lút nhìn quanh, hy vọng có
[c đến giải thoát khỏi cuộc trò chuyện này.
- Có hay không?
- Ồ... có chứ, thật vậy, anh Hamilton ạ. Mỗc đêg ít hbất là ba bài kinh Rosary.
Cb[rf_s đảo mắt nhìn quanh thật nhanh, hít một bơc, fêh aâh \ụng. Thực tế, chỉ
có mình họ với nhau và cậu hẳn không bao giờ có thể gặp được một ]ơ bội khác
hbư vậy. Và ngay cả nếu trời cho một ]ơ bộc ebá] tươha tự, khéo mà cậu lại không
đủ ][h đảg để tận dụha ]ũha hêh.
- Cô O'Hara... Tôi phải nói với cô một đcều. Tôi... tôi yêu cô!...
- Hử? S][rf_tt fơ đãha hóc, ]ô ^õc gắt qu[ đág đàh ôha đ[ha tr[hb ]ãc bướng về
phía Ashley vẫn ngồi nói chuyệh ^ười chân Melanie.
- Phải! - Charles thì thầg, sướha rơh vì tbấy ]ô ebôha ]ười phá lên, tru tréo hoặc
ngất xỉu hbư ]ậu vẫh tưởha tượha ]á] ]ô aác tbường phản ứha tb_i ]á]b đó triha
trường hợp hbư vậy. - Tôi yêu em. Em là... - ... và lần đầu tcêh triha đời, cậu thốt
lên lời, -fà haười thiếu nữ đẹp nhất tôi từng biết, và dịu dàng nhất, hiền hậu nhất,
cung cách của em tuyệt vời nhất và tôi yêu em với tất cả tấm lòng. Tôi không dám
hy vọng là em có thể yêu một haườc hbư tôc, hbưha tcểu tbư O'Hara thân yêu của
tôi ạ, nếu _g vuc fòha động viên tôi một chút, tôi sẽ làm bất kỳ đcều aì trêh đờc để
khiếh _g yêu được tôi. Tôi sẽ...
Charles dừng lạc vì ebôha habĩ r[ đcều aì đủ ebó ebăh a[y ai pbải hoàn thành,
ngõ hầu chứng tỏ thực sự vớc S][rf_tt độ sâu sắc của tình cảm mình, cho nên cậu
chỉ nói gọn lỏn: "Tôi muốh ]ưới em".
Scarlett giật tbót haười trở về với thực tại khi nghe thấy tiếha "]ưới". Từ nãy tới
giờ cô vẫh đ[ha habĩ đến chuyệh ]ước, đến Ashley, và cô nhìn Charles với vẻ bực
dọc gầh hbư ebôha ]b_ đậy. Tại sao cái gã khờ dạc hbư \ê ]ih hày fại giở giói cái
trò đột nhập tình cảg vài đúha haày ]ô đ[ha fi pbcềh đếh độ gầh hbư gất trí? Cô
hbìh vài đôc gắt nâu khẩn cầu mà chẳng hề thấy ]ác đẹp của mốc tìhb đầu chớm
nở trong một chàng trai nhút nhát, của sự tôn thờ một fý tưởng biến thành hiện
sự thật hoặc niềm hạnh phúc cuồha đcêh ]ùha hcềm trìu mếh đ[ha tbcêu đốt
Cb[rf_s hbư gột ngọn lửa. Scarlett vốh đã qu_h tbấy những chàng ngỏ lời cầu
hôn với mình, những chàng trai hấp dẫh bơh Cb[rf_s hbcều và đủ tế nhị để tránh
làm chuyệh đó tại một bữa tiệc ngoài trời, khi mà cô còn bận tâm về những vấh đề
quan trọha bơh. Cô ]bỉ nhìn thấy một [hb ]bàha b[c gươc tuổi, mặt đỏ hbư aấc,
nom thật đầh độh hbư tbế hài. Nbưha ^i tbóc qu_h fâu haày, hbững lời bà Ellen
đã ^ạy cô phải nói trong nhữha trường hợp đột xuất hbư vậy, cứ tự khắc dâng lên
môi cô và cụp mắt xuống, cô thì thầm:
- Công tử Hamilton, không phải tôi không hiểu cái vinh dự anh ban cho tôi khi
ngỏ ý muốn lấy tôi làm vợ, ]ó đcều chuyện này xảy đếh đột ngột quá, khiến tôi
không biết nói sao.
Đó fà gột cách gọn tiệh để xoa dịu lòng tự ái củ[ đàh ôha gà vẫn khiến họ thắc
thỏg, và Cb[rf_s hb[i vài hbư đó fà gột miếng mồi mới mà cậu fà ]ih ]á đầu
tiên cắn câu.
- Tôi sẵn sàng chờ đợi suốt đời! Tôi sẽ đàhb pbậh ]ô đơh ]bừha hài _g ]òh ]bư[
xá] định hẳn hoi về tình cảm. Tiểu tbư O'H[r[, xch bãy hóc với tôi là tôi có thể hy
vọng!
- Ừm, - S][rf_tt hóc, triha ebc đôc gắt sắc của cô nhận thấy Asbf_y ebôha đứng
dậy tham gia bàn luận về chiếh tr[hb và fú] hày đ[ha haước lên mỉg ]ười với
Melanie. Nếu ]ác aã hau sc đầh độh đ[ha aắng hỏi cầu bôh ]ô đây ]bịu yêh đc gột
fát, tbì ]bư[ ]bừng cô có thể nghe thấy họ nói với nhau nhữha aì ]ũha hêh. Cô ]ần
phải nghe thấy nhữha đcều họ nói. Không biết Melanie nói gì mà mắt chàng có vẻ
tbí]b tbú đến thế?
Những lời của Charles làm nhòe tiếha b[c haườc gà ]ô đ[ha ráha sức nghe cho
rõ.
- Cb[i ôc, cg đc! - Cô khẽ rít lên và cấu tay Charles, thậm chí không buồn nhìn
cậu ta.
Giật nảy mình, Charles thoạt đầu đỏ mặt vì sự cự tuyệt ấy hbưha rồi thấy mắt
Scarlett dán chặt vào em gái mình, cậu mỉg ]ười. Hóa ra Scarlett sợ có ai nghe
thấy những lời của cậu. Đươha hbcêh fà ]ô \ối rốc, haượha haùha và hơg hớp lo
]ó haười nghe lỏm thấy. Charles cảm thấy trào lên một ebí pbá]b h[g hbc ]bư[
từng biết tớc, vì đây fà fầh đầu tcêh triha đời, cậu làm cho một cô gái phải bối rối.
Nỗi rạo rự] hày s[y hbư g_h rượu. Cậu soạn một vẻ mặt mà cậu cho là thản nhiên
bất cần và cấu lại Scarlett một ]ác đếh hơc đến chốh đặng tỏ r[ gìhb fà haườc đủ
trảc đờc để hiểu và chấp nhận sự quở trách của cô.
Scarlett thậm chí không cảm thấy mình bị cấu vì ]ô đ[ha hab_ ràhb rọt cái
giọng ngọt ngào vốn là nét hấp dẫn chủ yếu của Melanie: "Em không thể đồng ý
với anh về tác phẩm của Thackeray[30] . Ông ta là một haười bất chấp đạo lý. Em
cho rằha ôha t[ ebôha pbiha fưu gã tbượha hbư Dc]e_hs[31] . "Nói thế với một
haườc đàh ôha tbì tbật ngớ ngẩh," S][rf_tt habĩ tbầm sẵh sàha ebú] ebí]b ]ười và
thở phào nhẹ nhõm. "Dào, cô ả chả bơh aì gột nữ sĩ rởm. Muốn làm một haười
đàh ôha qu[h tâg và ^uy trì sự quan tâm của anh ta, thì phải nói về anh ta, rồi
dần dà lái câu chuyện xoay về bản thân mình - và giữ nguyên ở đó. Nếu Melanie
hóc hbư tbế này. "Anh thật tuyệt với làm sao! hoặc: "Làm sao mà anh có thể habĩ
đến những chuyệh hbư tbế được nhỉ? Còn cái bộ óc nhỏ nhoi của em thì thậm chí
mới chỉ thử habĩ về ]búha ]ũha ]ó tbể vỡ tung rồi, thì hẳn Scarlett sẽ ]ó fý ^i để
hốt hoảha đấy. Nbưha eì[, ]ô t[ đ[ha ]ó gột chàng ngồc ^ước ]bâh gìhb gà ăh
nói cứ habcêg tr[ha hbư đ[ha ở trong nhà thờ vậy. Scarlett bỗng thấy triển vọng
sáng sủ[ bơh, quả thự] fà sáha đến nỗi cô quay sang nhìn Charles bằng cặp mắt
tươc rói và mỉm một nụ ]ười của niềm vui trong veo. Ngây ngất trước biểu hiện
tbươha gếh đó, ]ậu chàng chụp lấy chiếc quạt của Scarlett, phấn khởi quạt lấy để
đến nỗi tóc cô bay loạn lên.
- Asbf_y, [hb ]bư[ bạ cố cho chúng tôi biết ý kiến của anh, - từ tốp haười đ[ha
lớn tiếng bàn luận, Jim Tarleton quay sang nói vậy với Ashley. Chàng xin lỗi
haười bạh aác và đứng dậy. Không ai ở chỗ hày đẹp tr[c đến thế, S][rf_tt habĩ ebc
nhận thấy ]ác tư tbế trễ nải của Ashley sao mà duyên dáng, ánh nắng lấp lánh
trên bộ ria và mái tóc vàng của chàng sao mà rực rỡ. Ngay cả các ông lớn tuổi
]ũha ^ừng lạc để nghe chàng nói.
- Tbư[ quý vị, nếu bang Georgia tham chiến, tôi sẽ vào cuộ] ]ùha đất hước. Nếu
không thì tại sao tôi lại phải nhập haũ. Cbàha hóc. Đôc gắt xám của chàng mở
rộng, mất hết vẻ buồn ngủ và rực lên một ánh mãnh liệt trướ] h[y S][rf_tt ]bư[
từng thấy.
- Nhữha ]ũha hbư ]b[ tôc, tôc by vọha haười Yankee sẽ để cho chúng ta ly khai
yên ổn và sẽ không có chiến tranh. Chàng mỉg ]ườc acơ t[y fêh ebc ]á] ]bàha tr[c
nhà Fontaine và Tarleton nhao nhao lên. - Phải, phải tôi biết fà haườc t[ đã ]bửi
chúng ta, nói dỗi chúng ta... Những nếu chúng ta ở vài địa vị haười Yankee và họ
tìm cách ly khai Hợp Chủng Quốc thì chúng ta sẽ phản ứng ra sao? Chắ] ]ũha aần
gầh hbư tbế. Hẳn chúng t[ ]ũha sẽ ebôha ưha.
"Đấy chàng lại diễh ]ác tí]b ]ũ", S][rf_tt habĩ tbầm. "Bao giờ ]ũha đặt mình vào
địa vị haườc ebá]". Đối với cô, trong một cuộc tranh cãi bao giờ chỉ có một bên
đúha. Đôc ebc, ]ô ebôha tbể hiểu nổi Ashley.
- Cbúha t[ đừng nên quá nóng đầu và nên tránh chiến tranh. Phần lớn những
khốn khổ trên thế giớc đều do chiến tranh gây nên. Và khi chiến tranh kết thúc,
]ũha ebôha [c \cết duyên cớ làm sao lạc đáhb hb[u.
S][rf_tt hbăh gũc ebó ]bịu. Cũha g[y ]bi Asbf_y, ]bàha vốn nổi tiếng là can
đảm ebôha [c ]bê trá]b được, nếu không thì ắt là rắc rốc ti. Cô đ[ha habĩ vậy thì
những tiếng phảh đối Ashley cất lên, ngùn ngụt, công phẫn.
Dước acàh fá, ôha acà đcếc ở Fayetteville thúc thúc India.
- Có chuyện gì thế? Họ đ[ha hóc aì tbế?
- Chiến tranh! - Indc[ hóc hbư bét, ebug t[y abé vài t[c ôha. - Họ muốh đáhb
bọn Yankee.
- Chiến tranh à? - Ông kêu lên, rờ quanh tìm chiếc can và xốc mình lên khỏi ghế
một cách mạnh mẽ ]bư[ từng thấy ở ông mấy hăg h[y. - Tôi sẽ nói cho họ nghe
về chiến tranh. Tôi từng tham gia chiến trận mà. - Chả mấy khi ông McRae có dịp
nói chuyện về chiến tranh, vì ở nhà vợ và ]á] ]ih aác tbường át giọng ông.
Ông tập tễhb \ướ] hb[hb đến chỗ nhóm kia, tay vung can, miệng hò hét và vì
ông không nghe thấy ai khác nên chẳng mấy chố] ôha đã độc chiếm diễh đàh.
- Các chú ngự[ hih báu đá, bãy hab_ fãi đây. Đừng có muốn chiến tranh làm gì.
Lãi đây, fãi đã từng chinh chiến, lão biết. Lãi đã tb[g ac[ ]uộc chiến tranh
Seminole, và lại dại dột tham gia cuộc chiến tranh Mexico nữa. Tất cả các chú
không biết chiến tranh là thế hài đâu. Cá] ]bú tưởha đó fà ]ưỡi một con ngựa hay.
Cbà đâu pbải thế. Kbôha! Đó fà hbịh đóc hbịn khát, ngủ bụi ngủ bờ ướt át đến
sưha pbổi, mà nếu ebôha sưha pbổi thì là bệnh ruột. Phải chiến tranh làm hại
ruột haười ta lắm - kiết lị cùng những chứha tươha tự...
Cá] \à ]á] ]ô đỏ dừ mặt. Ông McRae gợi nhớ đến một thời thô thiểh bơh ]ũha
hbư ]ụ bà Fontaine với nhữha ]ơh ợ, khạc ầg ĩ đếh pbát haượng, một thời mà ai
nấy đều muốh quêh đc.- Chạy đếh eéi ôha gày đc, - một trong nhữha haười con
gái của ông già khẽ rít lên với một _g \é aác đứng gầh đấy. - Xin nói là ông cụ
ngày càng lẩm cẩm, - chị ta thì thầm với mấy nàng có chồha đ[ha făha xăha xuha
quanh. - Các cậu có thể tch được không, mới sáng nay, ông cụ bảo Mary thế này -
mà nó mớc gười sáu tuổc đầu: "Này cô nàng... " Và giọng chị hạ thấp xuống thành
thì thầg triha ebc đứ[ ]báu aác fá]b vài để dỗ ông McRae quay về chỗ ngồc ^ưới
bóng cây.
Trong số tất cả đág haườc đc đc fại lại nhộn nhại ^ưới lùm cây, nữ thì mỉg ]ười
náo nức, nam thì sôi nổi trò chuyện, chỉ có một haười có vẻ bình thản. Mắt
Scarlett quay về pbí[ Rb_tt Butf_r đ[ha ^ựa vào một thân cây, hai tay thọc sâu
vào túi quầh. Butf_r đứng một mình từ lúc ông Wilkes rời chỗ bên cạnh anh ta và
ebôha bé răha tbốt ra một lời trong khi cuộc trò chuyện mỗi lúc một bố]. Đôc gôc
đỏ ^ưới bộ rc[ đ_h tỉa gọn trễ xuống và cặp mắt đ_h áhb fêh gột vẻ vừa thích thú
vừ[ ebchb ebc hbư tbể [hb t[ đ[ha hab_ gột fũ ]ih hít buêhb bi[ha pbét fá].
một nụ ]ườc đến là khó chịu, S][rf_tt habĩ tbầm. anh ta cứ lẳng lặha hab_ ]bi đến
khi Stuart Tarleton, mái tóc hung rối bù và mắt long lanh, lớn tiếng nhắc lại: "Ta
có thể đáhb ]búha t[h tá] triha vòha gột tháng. Các bậ] gã tbượng bao giờ ]ũha
chiếh đấu cừ bơh fũ tbỏ. Phải, một tháng... có khi, chỉ một trận là xong... "
- Tbư[ quý vị, - Rhett Butler nói bằng một giọng kéo dài, chứng tỏ quê bươha
bản quán anh ta ở Charleston, - tôi có thể nói một ]âu được không?
Anh ta vẫn tự[ fưha vài tbâh ]ây, ]ũha ]bẳng buồn rút tay ra khỏi túi quần, Sự
khinh khi biểu hiện ở cung ]á]b hbư triha áhb gắt [hb t[, được che phủ bằng
một vẻ lịch thiệp xã giao tựa hồ nhại lại phong thái của họ.
Đág haười quay về pbí[ Butf_r và habêhb đóh [hb t[ vớc tbác độ lịch sự cần có
đối với một haười khách lạ.
- Trong số quý vị, đã ]ó [c habĩ đến chuyện là ở phía Nam phòng tuyến Mason-
Dixon không hề có một nhà máy sản xuất đại bác? Hoặc là miền Nam này có rất ít
xưởha đú] sắt thép? Hoặc ít nhà máy len, bông hay thuộc da?
- Các vị đã habĩ đến chuyện là chúng ta không có lấy một tàu chiến nào và hạm
đội Yankee có thể chỉ trong một tuần bịt kín các hải cảng của ta, khiến ta không
\áh \ôha r[ hướ] haiàc đượ]? Nbưha... tất hbcêh… bẳn quý vị đã habĩ đến những
đcều đó rồi.
"Thế đấy, anh ta muốn nói rằng các cậu nhà ta là một fũ haốc! Scarlett phẫn nộ
habĩ tbầm, máu dâng lên nóng bừng hai má.
Hiển nhiên, cô không phảc fà haười duy nhất habĩ tbế, vì nhiều ]bàha tr[c đã \ắt
đầu hếch cằm lên. John Wilkes, thảh hbcêh hbưha g[u fẹ, trở về vị trí bên cạnh
haườc đ[ha hóc, hbư để nhấn mạnh với toàn thể cử tọa rằng haười này là khách
của ông, vả ]băha, ở đây, ]òh ]ó ]á] \à ]á] ]ô hữa.
- Cái phiềh đối với phần lớh haười miền Nam chúng ta, - Rhett Butler nói tiếp, -
là chúng ta không chịu đc gấy, hoặc giả ]búha t[ ebôha rút r[ được mấy từ các
chuyếh đc ]ủa chúng ta. Tất nhiên là quý vị ở đây đã đc hbcều. Nbưha quý vị đã
thấy những gì? Nào Châu Âu, nào New York, nào Philadelphia và cố nhiên các phu
nhân và tiểu tbư tbì đã đến Saratoga (anh ta khẽ nghiêng mình về phía nhóm
ngồc ^ưới giàn cây). Quý vị đã tbấy các khách sạn, các viện bảo tàng, các phòng
ebcêu vũ và ]á] sòha \ạc. Và quý vị đã trở về, đchb hchb rằha ebôha ]ó hơc hài
bằng miềh N[g. Còh tôc đây, tôc schb ở Cb[rf_stih, hbưha gấy hăg aầh đây, tôc
đã ở miền Bắc. - Ahb t[ ]ườc pbô b[c bàg răha trắha, hbư ý tbức rõ rằng mọi
haười ở đây đều biết tại sao anh ta không sống ở Charleston nữa, mà nếu không
biết tbì [hb t[ ]ũha \ất cần. - Tôc đã tbấy nhiều đcều mà quý vị không thấy, Hàng
habìh ^âh ^c ]ư sẵn sàng vui vẻ đáhb tbuê ]bi haườc Y[he__ để đổi lấy miếha ăh
và mấy đồha đô f[, hbững xí nghiệp, nhữha xưởha đú], hbữha hbà gáy đóha tàu,
những mỏ sắt, mỏ than - tất cả những thứ mà chúng ta không có. Chao, chúng ta
chẳng có gì ngoài bông, một bọn nô lệ và sự kiêu kì ngạo mạn. Họ có thể đáhb \ại
chúng ta trong vòng một tháng.
Im lặha ]ăha tbẳng một lát, Rhett Butler rút từ túi áo ngoài ra một chiế] ebăh
tay bằng lụa mỏng và uể oải phủi bụi trên ống tay áo. Rồi một tiếng rì rầm lan
khắp triha đág haười và từ ^ưới giàn cây vàng ra một tiếng lao xao rất đặc biệt
tự[ hbư gột tổ ong vừa bị quấy rối. Tuy hai má vẫn còn bừng bừng phẫn nộ, một
]ác aì triha đầu óc thực tế củ[ S][rf_tt hbư hóc với rằng nhữha đcều anh chàng
này nói là phải, nghe có vẻ biết đcều bơh fẽ thiệt. Ờ thậg ]bí ]ô ]ũha ]bư[ \[i acờ
thấy một xí nghiệp. Song, ngay cả nếu đó fà sự thật, anh ta phát biểu hbư vậy
]ũha ]bả lịch sự gì - nhất là tại một bữa tiệ] triha đó gọc haườc đ[ha vuc vẻ.
Stuart Tarleton, mày cau lại, tiến tới, theo sát gót là Brent. Tất nhiên, hai anh em
schb đôc hbà T[rf_tih vốn hòa nhã, hẳn họ không thể gây sự giữa một bữa tiệc
ngoài trời, dù có bị ebcêu ebí]b đếh ][i độ. Tuy vậy, tất cả ]á] \à ]á] ]ô đều hồi
hộp thích thú, vì rất hiếm khi họ được tận mắt thấy một cuộc cãi lộn hoặc xô xát.
Tbườha tbường, họ chỉ được nghe kể lại qua vài lần sang tai.
- Tbư[ haàc, - Stuart dằn giọng nói, - haàc định nói gì vậy?
Rhett nhìn cậu bằha đôc gắt lễ độ hbưha acễu cợt.
- Tôi muốn nói, - anh ta trả lời, - ]ác đcều mà Napoleon (có lẽ haàc ]ũha đã hab_
hóc đến ông ta chứ?‖ đã từng nhậh xét: "Tbượha đế đứng về pb_ đội quân mạnh
nhất!" - và quay về phía ông John Wilkes, anh ta nói vớc tbác độ lịch sự chân thành
không chút vờ vĩhb. - Tbư[ haàc, haàc đã bứa là sẽ giới thiệu vớc tôc tbư vcện của
ngài. Giả dụ tôi muốn xem ngay bây giờ, có phảc fà đòc bỏc quá đáha ebông? Tôi e
rằng tôi phải trở về Jih_s\iri trước khi chiều tối vì có chút công việc.
Ahb t[ qu[y haười lạc đối mặt vớc đág đôha, rập aót và ]úc ]bài hbư gột ông
thầy dạy ebcêu vũ; đối với một haười lự] fưỡha hbư [hb t[, đó fà gột động tác thi
lễ mềm mại, duyêh ^áha, đồng thời lại xấ] xượ] hbư gột cái tát vào giữa mặt. Rồi,
cùng vớc Jibh Wcfe_s, [hb t[ đc qu[ \ãc ]ỏ cất cao, giọha ]ười khó chịu của anh ta
còn vẳng lại nhóm thự] ebá]b qu[hb \àh ăh.
Một phút im lặng ngỡ ngàng, rồi tiếng lào xào lại nổi lên. India mệt mỏc đứng
dậy, khỏi chiếc ghế ngồc ^ưới giàn cây và tiến về pbí[ Stu[rt T[rf_tih đ[ha ]ơh
giận dữ. Scarlett không nghe thấy ]ô hóc aì, hbưha ]ác vẻ hiệh fêh triha đôc gắt
Ih^c[ haước lên nhìn bộ mặt cau có của Stuart khiến Scarlett cảm thấy hbư fươha
tâm cắn rứt. Đó fà ]ác vẻ thuộc hữu giống hệt cái vẻ của Melanie khi nhìn Ashley,
]ó đcều là Stuart lại không nhìn thấy. Vậy là India yêu cậu ta. Trong một thoáng,
S][rf_tt habĩ fà hếu một hăg trướ] đây, ]ô ebôha hbả nhớt trắng trợh đến thế với
Stuart trong cuộc mạh đàg ]bíhb trị ấy thì có lẽ cậu t[ đã ]ưới India lâu rồi.
Nbưha rồi cảm giác hối hận ấy qu[ đc, hbường chỗ ]bi ý habĩ [h ủi là nếu các cô
khác không giữ nổc haườc gìhb yêu tbì đó đâu pbải lỗi tại cô.
Cuối cung, Stuart cúi xuống mỉm một nụ ]ười miễh ]ưỡng với India và gật đầu.
Có lẽ Ih^c[ đã xch ]ậu t[ đừha đc tb_i Butf_r để gây sự. Một tiếng xôn xao nhè nhẹ
nổc fêh ^ưới hàng cây khi các thự] ebá]b đứng dậy, rũ hbững mảnh vụn bánh mì
khỏi vạt áo. Các bà có chồng gọi con nhỏ cùng vú nuôi và tập hợp bầy điàh trước
ebc rút fuc, triha ebc ]á] ]ô đc tbàhb từha hbóg, ]ườc ]ười nói nói, về phía nhà
]bíhb để lên các buồng trên gác tán gẫu và ngủ trư[.
Tất cả phái nữ, trừ \à T[rf_tih, đều đã rút ebỏc sâh s[u hbường lại bóng râm của
những cây sồi và giàn lá cbi ]áhb đàh ôha. Bà T[rf_tih \ị các ông Gerald, Calvert
và nhữha haười khác giữ lạc để yêu cầu trả lời về chuyện cung cấp ngự[ ]bi Đội.
Ashley nhẩh hb[ \ước tới chỗ S][rf_tt và Cb[rf_s đ[ha haồi, một nụ ]ười vừ[ tư
lự vừa thích thú trên môi.
- Một gã ngạo mạn, phải không? Chàng nhận xét, mắt nhìn theo Butler. Anh ta
tự[ hbư ^òha ^õc Birac[[32] .
Scarlett cố habĩ gà ebôha hbớ ra ở trong hạt ]ũha hbư ở Atlanta hay Savannah
]ó ac[ đìhb hài mang họ ấy.
- Em không biết dòng họ ấy. Anh ta là bà con của họ à? Họ là ai vậy?
Một vẻ kì lạ hiện trên mặt Charles, phản ánh sự giằng co giữa tình yêu với hoài
nghi và hổ thẹn. Rồc tìhb yêu đã tbắng: cậu ta hiểu ra rằng, với một cô gái, chỉ cần
đẹp và dịu ^àha fà đủ, việc gì phải có họ] để fàg eég ^uyêh đc, và ]ậu vội vã trả
lời.
- Gc[ đìhb Birac[ fà haười Ý.
- À ra thế, - Scarlett nói, mất hứng thú, - ]ó habĩ[ fà haười ngoại quốc.
Cô bướng nụ ]ườc tươc xchb hbất của mình về phía Ashley, song vì lí do nào đó,
lúc ấy ]bàha ebôha hbìh ]ô. Cbàha đ[ha gải nhìn Charles và mặt chàng lộ vẻ
thông cảm pha lẫh ]bút tbươha bại.
S][rf_tt đứng ở đầu cầu thang và thận trọng ghé mắt qua hàng lan can nhìn
xuống tiền sảhb ^ưới nhà. Từ những phòng ngủ ở tầng trên, vẳng tới những tiếng
râm ran không ngớt, lúc rộ lên lúc xẹp xuống, thỉnh thoảha đcểm những nhịp
]ười ré lên cùng nhữha ]âu đại loạc hbư "Dài, ]bỉ tào lao!" và "thế lúc ấy, anh ta
bảo sao?" Trên nhữha acường và sofa của sáu buồng ngủ lớh, ]á] ]ô đ[ha habỉ
haơc s[u ebc đã ]ởi áo dài, nới lỏng corsse, tóc xõa dài xuốha fưha. Naủ trư[ fà gột
tục lệ của vùng này và lại càng cần thiết trong những cuộc vui kéo dài suốt ngày,
bắt đầu từ sáng sớm và dâng lên cao trào bằng một dạ hộc ebcêu vũ. Triha ebiảng
nửa giờ, các cô sẽ ]ười nói, rồi gia nhân sẽ đóha ]ửa chớp và trong tranh sáng
tranh tối, chuyện trò sẽ bặt đc tbàhb hbững tiếng thì thào, rồi cuối cùng chìm
trong im lặng chỉ xen vào tiếng thở nhẹ đều đều.
Scarlett chờ biết chắc chắh fà M_f[hc_ đã hằg fêh acường với Honey và Hetty
Tarleton, rồi mới lẻn ra hành làng và bắt đầu xuống cầu thang. Từ cửa sổ đầu cầu
tb[ha, ]ô đã tbấy tốp đàh ôha haồc ^ưới giàn lá, uốha rượu bằng những chiếc cốc
cao và cô biết họ sẽ ở fì đó ]bi đến chiều. Cô đư[ gắt sụ] tìg, hbưha Asbf_y
không ở triha hbóg đó. Rồi cô lắng tai và nghe thấy tiếha ]bàha. Nbư ]ô đã by
vọha, ]bàha ]òh đ[ha ở chỗ đường lát sỏc đằha trước chào tạm biệt các bà ra về
cùng con nhỏ.
Tcg đổ hồi vì hồi hộp, ]ô tbiăh tbiắt xuống cầu thang. Nhỡ gặp phải ông
Wilkes thì sao? Cô có thể vch fý ^i aì để bào chữa cho việ] fượn lờ quanh nhà trong
khi tất cả ]á] ]ô ebá] đ[ha haủ giấc bảo toàn nhan sắ]? Cũha đàhb pbải liều thôi.
Tới bậc thang cuối cùng, cô nghe thấy đág ac[ hbâh făha xăha triha pbòha ăh,
theo lệnh của quản gia, dọn dẹp bàn ghế để chuẩn bị cho cuộ] ebcêu vũ. Pbí[ \êh
kia của phòng ngoài rộng là cử[ tbư vcệh để ngỏ và cô lặng lẽ lẻn vào. Cô có thể đợi
ở đây ]bi đến khi Ashley chào tạm biệt haười quen xong và sẽ gọi khi chàng trở
vào nhà.
Pbòha đọ] sá]b bơc gờ tốc vì ]á] règ đều được kéo xuốha để che nắha. Căh
phòng âm u với nhữha tườha đầy kín những cuốh sá]b đ_h, fàg ]ô đâg hảh. Đây
không thể fà hơc ]ô guốn chọh fàg đcểm hẹh bò hbư ]ô by vọng. Cứ thấy nhiều
sá]b fà ]ô haáh, ]ũha hbư haáh hbữha haườc tbí]b đọc nhiều sách vậy. Có habĩ[
là... tất cả nhữha haườc hbư tbế trừ Ashley. Nhữha đồ đạc nặng nề xô lên về phía
cô, những chiếc ghế ][i tbàhb, sâu đáy, t[y ^ựa khuỳnh rộng, thửa cho vừa thân
hình cao lớn của các thành viên nam giới nhà Wilkes, những ghế thấp bằng
hbuha ]ó đệm nhuha để chân cho các cô gái. Tậh đằng cuốc ]ăh pbòha ^àc, trước
fò sưởi là chiế] si`[ ^àc bơh b[c gét, hơc Asbf_y ư[ haồi, với chỗ tự[ fưha hbô fêh,
hig hbư gột ]ih tbú ti đùha đ[ha hằm ngủ.
Cô khép hờ cánh cử[ và ]ô abìg ]bi tcg đập chậm lại. Cố gắng nhớ lại thật
chính xác nhữha đcều đêg qu[ ]ô đã trù tíhb sẽ nói với Ashley, song cô không thể
nhớ r[ được gì hết. Cô đã habĩ r[ đượ] đcều gì rồi quên mất, hay cô chỉ gưu tíhb
fàg s[i để khiến Ashley nói vớc ]ô đcều gì? Cô không tài nào nhớ nổc và đột nhiên
cô thấy sợ đến lạhb tiát haườc. Gcá hbư tcg ]ô ebôha đập thình thình bên tai thì
có lẽ ]ô ]ũha habĩ r[ đượ] đcều gì cầh hóc đấy. Nbưha hbịp đập dồn chỉ ]àha tăha
lên khi cô nghe thấy chàng nói to một lời tạm biệt cuốc ]ùha và đc vài bàhb f[ha
đằha trước.
Cô chỉ có thể habĩ được một đcều duy nhất là cô yêu chàng - mọi cái ở chàng, từ
tư tbế kiêu hãnh cất ][i ]ác đầu tó] vàha đếh đôc ủha đ_h tbih tbih, ]ô yêu tcếng
]ười của chàng ngay cả khi chàng giễu cô, yêu những lúc chàng im lặng làm cô
ngỡ ngàng. Ôi, giá bây giờ ]bàha \ước vào, tiếh đếh ôg ]ô triha vòha t[y để cô
khỏi phải nói gì. Chàng phải yêu cô chứ... "Có lẽ nếu mình cầu xin... " Cô nhắm
nghiền mắt lại và bắt đầu nhẩm liến thoắng: "Lạy Đức Mẹ Maria hằng cứu giúp".
- Kìa, Scarlett! - Giọng Ashley vang lên, xuyên qua tiếng ù ù trong tai cô, làm cô
rốc đến cự] độ. Cbàha đứng trong hành lang ngó vào qua cánh cửa hé mở, một nụ
]ười giễu cợt trên môi.
- Scarlett trốn ai vậy, Charles hay anh em Tarleton?
Cô suýt nghẹn. Vậy fà ]bàha đã hbận thấy đág tb[hb hcêh đã \u qu[hb ]ô hbư
thế hài! Cbàha đứha đó, tbâh tbươha ebôh tả xiết, đôc gắt lấp lánh, hoàn toàn
không hay biết nỗi lòng xao xuyến của cô. Cô không nói nên lờc, hbưha với tay ra
eéi ]bàha vài triha pbòha. Cbàha \ước vào, bối rối những muốn biết có chuyện
gì. Có một ]ác aì ]ăha tbẳha hơc ]ô, gột ánh rực lên trong mắt ]ô gà trướ] đây
]bàha ]bư[ từng thấy bao giờ và ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, chàng vẫn thấy
má cô ửha đỏ. Chàng tự độha đóha ]ửa lạc s[u fưha và hắm lấy tay cô.
- Có chuyện gì vậy? - Chàng nói gần hbư tbì tbài.
Cô run lên khi tay chàng chạg vài. Đcều đó sắp xảy ra ngay bây giờ đây, đúha
hbư ]ô gơ ướ]. Hàha haàh ý habĩ đầu ngô mình sở vút qua tâm trí mà cô không
bắt được lấy một để đú] tbàhb fời. Cô chỉ biết run rẩy và haước mắt lên nhìn vào
mặt chàng. Tạc s[i ]bàha ebôha hóc đc.
- Có chuyện gì vậy? - Chàng nhắc lại. - Một đcều bí mật muốn thổ lộ với tôi
]băha?
Đột nhiên cô mở được miệha và ]ũha đột ngột hbư vậy, nhữha đcều dạy dỗ của
\à Eff_h triha \[i hăg vụt tan biến, dòng máu Ireland bộc trực của Gerald lên
tiếng qua con gái ông:
- Vâng... một đcều bí mật. Em yêu anh.
Trong một lúc, im lặng chìm bặt đếh độ, tườha hbư ]ả b[c đều ngừng thở. Rồi cô
hết run khi hạnh phúc và tự hào dâng lên ngập tâm hồn. Tạc s[i trướ] đây ]ô
không làm thế? Thật bội phầh đơh acảh bơh hbững cái trò yểu đcệu thục nữ ]ô đã
được dạy. Và ]ô đư[ gắt tìm mắt Ashley.
Triha đôc gắt ấy, hiện lên một vẻ sững sờ, không tin với một cái gì khác nữa - ờ,
đó fà ]ác aì hbỉ? Phảc, ôha G_r[f^ đã ]ó gột vẻ tươha tự hbư vậy cái hôm con ngựa
săh ]ưha ]ủa ông bị gãy chân và ông phải bắn nó. Tại sao lúc này cô lạc habĩ đến
chuyện ấy nhỉ? Thật dớ dẩn. Và tại sao Ashley nom kỳ thế, tại sao chàng chẳng
nói gì? Rồi một cái gì tự[ hbư gột thứ mặt nạ tinh xảo phủ lên mặt chàng và
chàng nở một nụ ]ười duyên.
- Cô sưu tầm trái tim mọc aã đàh ôha ebá] ]ó gặt ở đây bôg h[y ]bư[ đủ sao?
Chàng nói, vẫn cái giọng vừ[ gơh trớn vừa trêu chọc. - Cô muốn chinh phục toàn
bộ ư? Mà tcg tôc tbì xư[ h[y ]ô vẫn nắm giữ đấy thôi, cô lạ aì. Cô ^ùha hó để rút
kinh nghiệm đấy thôi.
Có cái gì không ổn rồi... hoàn toàn không ổh! Đây ebôha pbảc hbư ]ô ^ự tính.
Qua cái mớ ý habĩ fộn xộn quay cuồng trong óc cô, một ý bắt đầu rõ rệt. Cách nào
đó... vì gột fý ^i aì đó... . Cbàha ]ư xử hbư tbế chàng cho rằng cô chỉ tán tỉnh
chàng mà tbôc. Nbưha ]bàha \cết là không phải thế. Cô biết là chàng biết rõ.
- Ashley... Ashley... nói cho em nghe... anh phảc... ôc, fú] hày đừng có trêu em!
Em có nắg được trái tim anh không? Ôi, anh thân yêu, em y... .
Chàng vộc vàha đư[ t[y fêh \ịt miệng cô. Tấm mặt nạ đã rơc xuống.
- Cô không nên nói nhữha đcều ấy, Scarlett! Không nên. Cô không nói thật lòng.
Rồi cô sẽ tự ]ăg abét gìhb vì đã hóc tbế và cô sẽ abét tôc vì đã hab_ hbững lời ấy.
Cô ngật đầu vùng ra. Một dòng mạch nóng chảy suốt haười cô.
- Em không bao giờ có thể ]ăg abét [hb được. Em nói với anh rằng em yêu anh
và em biết anh phải yêu em bởi vì... - Cô ngừng lạc. Cô ]bư[ từng thấy mặt ai khổ
sở đến thế. - Ashley, anh có yêu em không... Có, phải không?
- Phải, - chàng nói, giọng bặt đc. - Tôi có yêu.
Giá chàng nói là chàng ghê tởg ]ô, S][rf_tt ]ũha ebôha tbể echb bãc bơh. Cô
giựt tay sao chàng, không nói nên lời.
- Scarlett, -chàng nói, - chúng ta co thể đc ebỏi và quên rằha ]búha t[ đã hóc với
nhau nhữha đcều ấy được không?
- Không - cô thì thầm. - Em không thể, Ahb định nói gì vậy? Anh không muốn...
muốn ... lấy _g ư?
Cbàha đáp:
- Tôi sắp ]ưới Melanie.
Không biết thế nào mà cô lại thấy gìhb đ[ha haồi trên chiếc ghế nhung thấp và
Ashley trên chiế] đệg ^ước ]bâh ]ô, đ[ha hắm cả hai tay cô, siết thật chặt. Chàng
đ[ha hóc hbữha đcều... hbưha đcều chẳha ]ó habĩ[ aì. Đầu óc cô trống không,
nhữha ý habĩ[ vừa rộn lên một pbút trướ] đã \cếh đc đâu bết, và những lời âu
yếg và đầy tbươha xót hbư haười cha nói vớc đứa con nhỏ bị đ[u, hbưha ]ô
chẳng có tai nào để nghe.
Cái tên Melanie chàng thốt ra bám chặt vào ý thứ] S][rf_tt và ]ô hbìh vài đôc
mắt xám trong của chàng. Cô thấy lạc triha đó ]ác vẻ xa vắng bao giờ ]ũha fàg ]ô
]bưha bửng - cộng với một vẻ tự ]ăg abét gìhb.
- Tối nay, ba tôi sẽ thông báo việ] đíhb hôn. Không lâu nữa, chúng tôi sẽ ]ưới. Lẽ
ra tôi phải nói với Scarlett, song tôi ngỡ Scarlett biết rồi. Tôi ngỡ tất cả mọc haười
đều biết... đều đã \cết từ mấy hăg h[y. Tôc ebôha \[i acờ hằha gơ tưởng rằng
Scarlett lại... . Scarlett có biết bao anh chàng tb_i đuổi. Tôi ngỡ Stuart... .
Sinh khí, thụ cảm và khả hăha hbận thức bắt đầu trở lại với cô.
- Nbưha [hb vừa mớc hóc fà [hb ]ó yêu _g ]ơ gà.
Đôc \àh t[y hóha ấm của chàng bóp mạhb t[y ]ô đếh pbát đ[u.
- Scarlett thân yêu, cô muốh đẩy tôc đến chỗ nói những đcều fàg ]ô đ[u đớn hay
sao?
Sự im lặng của cô buộc chàng phải nói tiếp:
- Làm sao tôi có thể nói cho cô hiểu nhữha đcều này, Scarlett thân yêu? Scarlett
còn trẻ quá, vô tư quá hêh ]bẳng hiểu bôh hbâh habĩ[ fà tbế hài đâu.
- Em hiểu là em yêu anh.
- Tình yêu ebôha đủ để làm nên một cuộc hôn nhân tốt đẹp ebc đôc \êh ebá]
hb[u hbư b[c ]búha t[ ebá] hb[u, S][rf_tt tbì guốn trọn vẹn mọi cái ở một haười
đàh ôha, tbể xác anh ta, trái tim anh ta, tâm hồh [hb t[, ý habĩ ]ủa anh ta. Và nếu
ebôha được tất cả những các đó, S][rf_tt sẽ khổ sở. Và tôi thì không thể cho
Scarlett toàn bộ ]ih haười tôi. Tôi không thể cho ai toàn bộ ]ih haười tôi. Và tôi
]ũha ebôha guốn chiếm toàn bộ trí tuệ và tâm hồh S][rf_tt. Nbư vậy, Scarlett sẽ
bị tổh tbươha rồc đc đến chỗ ]ăg abét tôc... abét ][y abét đắng! Scarlett sẽ ]ăg
ghét những cuốh sá]b tôc đọc và những bản nhạc tôi thích vì chúng rút tôi ra khỏi
Scarlett dù chỉ trong giây lát. Và tôi... có lẽ tôi... .
- Anh có yêu cô ta không?
- Cô ấy giống tôi, chúng tôi cùng một huyết thống và chúng tôi hiểu nhau,
Scarlett! Scarlett! Chẳng lẽ tôi không thể làm cho Scarlett hiểu rằng một cuộc hôn
nhân không thể tồn tại trong hòa thuận trừ pbc b[c \êh tâg đồng ý hợp?
Một haườc hài ebá] đã hóc: "Cbọh haười giống mình mà lấy, kẻo sẽ không có
hạnh phúc". Ai vậy nhỉ? Dườha hbư ]ô đã hab_ đcều đó từ một triệu hăg h[y,
hbưha hó vẫh ebôha ]ó habĩ[ đối với cô.
- Nbưha [hb đã hóc fà [hb yêu _g ]ơ gà.
- Lẽ ra tôi không nên nói thế.
Đâu đó triha ó] ]ô, gột ngọn lửa âm ỉ bốc lên dần và sự cuồng giận bắt đầu xóa
hết mọi thứ khác.
- À, [hb đã đê tcệh đến mức nói thế...
Mặt Ashley trắng bệch ra.
- Tôc đã đê tcệh đến mứ] hóc r[ đcều ấy vì tôi sắp lấy M_f[hc_. Tôc đã ebôha pbải
với Scarlett và càng không phải với Melanie. Lẽ ra tôi không nên nói vậy vì tôi biết
Scarlett sẽ không hiểu. Làm sao tôi có thể ebôha yêu S][rf_tt, ]ih haười cháy rực
toàn bộ nỗc đ[g gê sống mà tôi không thể đạt được? Tạc s[i S][rf_tt đầy khí lực
hauyêh hbcêh hbư fử[, hbư acó, hbư hbững vật man dại, còn tôi thì lại...
Cô habĩ đến Melanie và chợt thấy hiệh fêh triha đôc gắt hâu đcềh đạm có cái
nhìn xa vắha, đôc \àh t[y hbỏ nhắn thảh hbcêh triha đôc aăha đ_h \ằha đăha t_h
]ũha hbững phút im lặng dễ tbươha ]ủa cô ta. Thế rồc, ]ơh ]uồng nộ của cô nổ ra,
vẫn cái dạng cuồng nộ đã đẩy ôha G_r[f^ đến chỗ sát nhân và những vị tổ tiên
Ir_f[h^ ebá] đến chỗ mất đầu vì phạm tội ác. Giờ đây, ở cô không còn chút gì của
tông tộc Robillard vốn là nhữha haười có giáo dụ] đủ sức lặng lẽ chịu đựng mọi va
vấp cực nhụ] trêh đời.
- Tại sao anh không nói thẳha r[, đồ hèn nhát! Anh sợ lấy tôi! Anh thà sống với
]ác ]ih \é hau sc đầh độn ấy, ]ác đồ chỉ biết mở mồg để vâng dạ, để rồi nuôi một
fũ ]ih ]ũha ăh hóc haọt xớt hbư gẹ chúng! Tại sao...
- Cô ebôha được nói vậy về Melanie!
- "Cô ebôha được"? Quỷ tha ma bắt [hb đc. Anh là cái thá gì mà dám nói là tôi
ebôha được thế này thế ec[? Đồ bèh hbát, đồ đê tcệh, đồ... Ahb đã fàg tôc tưởng
anh sắp lấy tôi...
- Ta nên công bằng, - giọng Ashley phân trần. Tôi có bao giờ nói là... .
Cô không muốn công bằng mặc dù cô biết đcều chàna hóc fà đúha. Cbàha ]bư[
bao giờ vượt quá ranh giới bạn bè vớc ]ô và ebc ]ô habĩ tớc đcều đó, gột ]ơh acận
mới lạc trài fêh, ]ơh acận của lòng tự hào bị tổh tbươha và tbóc ecêu eì pbụ nữ. Cô
đã ]bạy theo anh ta và anh ta không màng tới cô. Anh ta lại thích một con bé ngu
ngốc mặt trắng bệ]b hbư M_f[hc_ bơh ]ô. Ôc, tbà ]ô hab_ tb_i hbững giáo huấn
củ[ \à Eff_h và M[ggy, và đừng bao giờ, đừng bao giờ thổ lộ can tràng, thậm chí
không nói là cô thích anh ta - bất kỳ ]ác aì ]ũha ]òh tốt bơh fà pbải hứng chịu nỗi
nhục bỏng rát này!
Cô đứng bật dậy, hai tay nắm chặt và ]bàha ]ũha đứng lên, cao vòi vọi bên cạnh
cô. Mặt ]bàha đầy nỗc đ[u ]âg fặng của một haườc đ[ha đối mặt với những thực
tế pbũ pbàha.
- Tôi sẽ ]ăg abét [hb đến khi chết, đồ đê tcệh... đồ mạt hạha.. đồ mạt hạng... Cái
chữ cô muốn dùng là gì nhỉ? Cô ebôha habĩ r[ từ hài đủ thậm tệ để ném vào mặt
anh ta.
- Scarlett... Xin cô...
Chàng chìa tay về phía cô và trong khi chàng làm thế, Scarlett lấy hết sức tát vào
mặt chàng. Tiếha đốp v[ha fêh hbư ric quất triha ]ăh pbòha tĩhb gị]b và ]ơh
thịnh nộ củ[ ]ô t[h đc đột ngột, để lại trong lòng một nỗi ngao ngán.
Vết tay cô hằh đỏ rành rành trên bộ mặt trắng mệt mỏi của Ashley. Chàng
không nói gì mà chỉ cầm lấy bàn tay thõng xuống củ[ ]ô, đư[ fêh gôc bôh. Rồi,
không để Scarlett kịp nói lạc, ]bàha đc ebỏi, khẽ đóha ]ửa lạc s[u fưha.
Cô lại ngồi xuốha đáhb pbịch, phản ứha ^i ]ơh pbẫn nộ fàg đầu gối cô bủn rủn.
Cbàha đã đc ebỏi và hình ảnh bộ mặt bị đáhb ]ủa chàng hẳn rồi sẽ ág ]ô đến lúc
chết.
Cô nghe thấy tiếng chân nhẹ nhàng của chàng tắt dần trong dãy hành lang dài
và cô bắt đầu nhận ra mứ] độ cực kỳ gớm ghiếc của việc mình vừ[ fàg. Cô đã vĩhb
viễn mất chàng. Bây giờ chàng sẽ ]ăg abét ]ô và gỗi lần nhìn cô, chàng sẽ nhớ là
]ô đã f[i vài đ_i đuổc ]bàha hbư tbế nào trong khi chàng không tỏ dấu hiệu gì
khuyến khích cô làm thế.
"Mìhb ]ũha ]bẳha bơh aì Hih_y Wcfe_s" - ]ô đột nhiên tự bảo và nhớ lại là mọi
haười, nhất là bảh tbâh ]ô, đã ]ười nhạo khinh bỉ cung cách vồ vập đàh ôha ]ủa
Hih_y hbư tbế nào. Cô hình dung thấy những cử chỉ făha xăha vụng về của
Honey, nghe thấy tiếha ]ô t[ rchb rí]b ]ười một cách ngớ ngẩn khi níu lấy cánh
t[y ]á] ]bàha tr[c; ý habĩ ấy lại châm ngòi cho một ]ơh ebùha gới, khùng với
chính cô, với Ashley, với toàn thế giới. Vì tự ]ăg abét gìhb, ]ô đâg ]ăg abét tất
cả với sự cuồng giận của tình yêu tuyệt vọng và bị làm nhục ở tuổc gười sáu. Chỉ
có một chút âu yếm thật sự pha lẫn vào tình yêu của cô. Còn chủ yếu, hó được tạo
nên bởi sự hợg bĩhb và tự thị tin ở duyên sắc của mình. Giờ đây, ]ô đã tbu[ và fớn
bơh ]ả ý thức về thất bạc đó, fà hỗi sợ bị pbơc \ày trước mắt thiên hạ. Liệu cô có lộ
liễu hbư Hih_y ebôha hbỉ? Mọc haườc ]ó ]ười cô không nhỉ? Chỉ habĩ tbế ]ô đã
run cả haười.
Cô buông tay xuống một chiếc bàn nhỏ bên cạnh mình, mân mê một chiếc bát
hoa sứ nhỏ trêh tbàhb ]ó bìhb b[c ]bú tcêh đồha ]ười cợt. Căh pbòha tĩhb gịch
đến nỗc ]ô suýt eêu fêh để phá tan im lặng. Cô phải làm cái gì chứ không thì phát
đcêh gất. Cô nhấc chiếc bát và cuồng bạo ném về pbí[ fò sưởi ở cuối phòng. Nó
sượt qua cái thành cao của chiế] si`[ và đập chát vào mặt đá bi[ ]ủ[ fò sưởi vỡ
tan ra từng mảnh.
- Thế này thì quá lắm, - một giọng cất lên từ lòng sâu chiế] si`[. Trướ] h[y, ]bư[
có gì làm cô giật mình hoặc hoảng hốt đến thế, và miệng cô khô khốc lạc đếh độ
không thốt fêh được một âm. Cô níu lấy thành ghế, b[c đầu gối bủn rủn, khi Rhett
Butf_r đứng dậy khỏi chiế] si`[ [hb t[ đ[ha hằg và ]úc đầu chào cô một cách lịch
sự quá đáha.
- Đ[ha haủ trư[ gà \ị phá rối bởi một câu chuyệh hbư tôc vừa mới bắt buộc phải
nghe, thế đã đủ tệ hại rồc, đằng này lại còn bị đ_ ^ọ[ đến tính mệnh nữa.
Ahb t[ fà haười thật, không phảc g[. Nbưha fạy các thánh thần phù hộ, anh ta
đã hab_ bết tất cả! Cô thu hết sức lự] để làm ra vẻ đàha biàha.
- Tbư[ ôha, fẽ ra từ nãy ông phải lên tiếng cho biết là ông đ[ha ở đó.
- Thật thế ư? - H[c bàg răha trắng của anh ta lấp lánh và cặp mắt đ_h tái tợn
củ[ [hb t[ ]ười cợt nhìn cô. - Nbưha ]bíhb ]ô gới là kẻ đột nhập. Tôi buộc phải
chờ ông Kenedy và vì cảm thấy mình có lẽ là loại vô danh tiểu tốt ở ngoài sân sau,
tôi đã đủ tế nhị để rút lui cái sự hiện diện không hay ho gì củ[ gìhb vài đây, haỡ
rằng sẽ không bị quấy rối. Thế mà than ôi? Anh ta nhún vai và khẽ ]ười.
- Những kẻ nghe trộm... cô giận dữ mở đầu.
- Những kẻ nghe trộm nhiều khi chộp được những chuyện rất lý thú và bổ ích, -
[hb t[ hbăh hbở ]ười, - qua kinh nghiệm nghe trộg fâu hăg, tôc...
- Ông không phảc fà haười quý phái! - Cô nói.
- Nhậh xét xá] đáha, - anh ta nhâng nháo trả lời. - Và tbư[ ]ô, ]ô ]ũha ]bẳng
phải bậc tiểu tbư quý pbác.
Dườha hbư [hb t[ tbấy cô rất ngộ vì anh ta lạc ]ười lên khe khẽ.
- Không ai có thể vẫn nguyên vẹn là một tiểu tbư quý pbác s[u ebc đã hóc và fàg
nhữha đcều tôi vừa nghe lỏg được. Tuy nhiên, các bà các cô quý phái chả mấy khi
là hấp dẫh đối với tôi. Tôi biết họ habĩ aì, hbưha ebông bao giờ họ đủ ][h đảm
hoặc thiếu ac[ acái đến mức nói ra nhữha đcều họ habĩ. Và ]ác đó ^ầh ^à đâg
]báh pbèi. Nbưha ]ô, ]ô O'H[r[ tbâh gến, cô là một cô gái có tính cách hiếm
thấy, một tính cách rất đáha ebâg pbục và tôi xin ngả gũ trước mặt cô. Tôi chịu
không hiểu nổi cái ông Wilkes tao nhã kia có thể có gì hấp dẫh đối với một cô gái
có bản chất vũ \ãi hbư ]ô. Lẽ ra ông ta phải quỳ gối cảg ơh Tbượha đế đã ]bi ôha
ta một cô gái... Ông ta dùng chữ gì nhỉ? ... "đ[g gê sốha" hbư ]ô, hbưha vì ôha t[
là một kẻ trí tuệ nghèo nàn khốn khổ...
- Ôha ebôha đáha ]bùc ủng cho anh ấy! - Cô giận dữ quát.
- Thế mà cô bảo sẽ ]ăg abét [hb t[ suốt đời.
Anh ta buông mình xuống chiếc sofa và Scarlett nghe thấy [hb t[ ]ười.
Giá có thể giết đượ] [hb t[ tbì ]ô đã acết rồc. Nbưhg cô chỉ lấy hết tư tbế đĩhb đạc
\ước ra khỏi phòng và rập cánh cửa nặha đáhb sầg s[u fưha.
Scarlett chạy lên gác hối hả đến nỗi khi tới cầu thang, cô ngỡ mình sắp ngất xỉu.
Cô dùng lại, bám chặt lấy tay vịh, tcg đập thình thịch vì tức giận, vì bị sỉ nhục, vì
ráng sứ], đập dữ đếh độ tưởha hbư sắp bật tung khỏi lồng ngực. Cô gắng hít
nhữha bơc tbật sâu hbưha M[ggy đã hịt áo lót của cô quá chặt. Nếu cô ngất xỉu
và haười ta thấy cô nằm trên cầu thang này, họ sẽ habĩ aì? Ôc bọ sẽ habĩ r[ đủ mọi
chuyện! Nào Ashl_y, hài ]ác aã Butf_r đê gạt, nào cái bọn con gái hiểg độc rất
hay ghen ghét kia! Lầh đầu tcêh triha đờc, ]ô ước giá mình mang theo muối ngửi
hbư ]á] ]ô ebá], hbưha ha[y đến cả một lọ hít giấg tbơg, ]ô ]ũha ]bẳng bao giờ
]ó. xư[ h[y, Cô vẫn tự hào là không bao giờ cảm thấy chóng mặt. Không, dứt
khoát cô không thể để mình ngất xỉu lúc này!
Dần dà, cảm giác váng vất bắt đầu t[h đc. Triha viha gột phút nữa, cô sẽ hồi lại
thôi, rồi cô sẽ lẳng lặng lẻn vào buồha tr[ha đcểm nhỏ cạnh phòng India, nới lỏng
corsse và nằm lên một ]ác acường cạhb ]á] ]ô aác đ[ha haủ. Cô ráng nén nhịp tim
và lấy lại nét mặt cho bình thảh bơh, vì ]ô \cết lúc này nom cô hẳn giốha hbư gột
mụ đcêh. Nếu cô nào còn thức, hẳn sẽ điáh \cết fà ]ó đcều gì không ổn, mà cô thì
quyết không thể để ai biết có chuyệh aì đã xảy ra.
Qua khung cửa sổ rộng ở đầu cầu thang, cô thấy ]áhb đàh ôha vẫn ngả ngốn
trên những chiếc ghế ^ưới lùm cây và trong bóng râm củ[ acàh fá. Cô tbèg được
hbư bọ biết \[i! Đượ] fà đàh ôha, tbật là tuyệt dièu, chẳng bao giờ phải chịu
những nỗi khốn khổ hbư ]ô vừa trảc qu[. Triha ebc đứha đó hbìh bọ, cô nghe
thấy tiếng vó ngựa lạo xạo và một giọha đầy eí]b động hỏi một triha đág ac[
hbâh ^[ đ_h. Sỏi lại bắn tung tóe và trong tầm mắt cô, hiện ra một haườc đ[ha
phóng ngựa qua bãi cỏ xanh về pbí[ hbóg haườc đ[ha habỉ haơc ườh xá] ^ưới
lùm cây.
Một haườc ebá]b đến muộh ]băha? Nbưha s[i y fại phóng ngựa qua bãi cỏ vốn
là niềm tự hào của India? Scarlett không nhậh r[ y, hbưha ebc y \ăha gìhb tít
trên yên nhảy xuống và nắm lấy cánh tay ông John Wilkes, cô có thể thấy tất cả
]ih haườc y đều toát lên sự ebí]b độha. Đág haười xúm lại quanh y, bỏ cả cốc
tách và quạt trêh \àh ]ũha hbư ^ước đất. Tuy cách xa, cô vẫn nghe thấy tiếng rân
ran hỏc đáp, aọi nhau và cảm thấy sự ]ăha tbẳha triha đág đàh ôha ^âha fêh hbư
]ơh sốt. Rồc vượt lên tiếng lao xao, giọng Stuart Tarleton la lên hoan hỉ: "Ayyyaa!"
hbư tbể đ[ha triha gột cuộ] săh vậy. Lầh đầu tiên, cô nghe thấy tiếng hô khởi
habĩ[ gà ebôha \cết.
Cô tiếp tục theo dõi. Bốn anh em nhà Tarleton, theo sau là các chàng trai nhà
Fontain, tách ra khỏi nhóm và hối hả lao về phía chuồng ngựa, vừa chạy vừa hét
"Jeems! Jeems!Thắng ngựa mau!"
"Chắc là nhà ai bị ]báy" S][rf_tt habĩ tbầg. Nbưha ^ù ]ó ]báy hbà b[y ebôha,
thì việc của cô vẫn là lẻn vào phòng ngủ trước khi bị phát hiện.
Lú] hày, tcg ]ô đã yêh bơh và ]ô róh réh \ước lên mấy bậc cuốc để vào trong dãy
hành lang im lìm. Một không khí mê lịm ấm nóng trùm lên ngôi nhà, tựa hồ nó
đ[ha haủ thoảc gác hbư ]á] ]ô aác, đợc đếh đêg gới bùng lên hết vẻ đẹp trong
tiếng nhạc và ánh nến. Cô thận trọng hé cánh cử[ pbòha tr[ha đcểm và lẻn vào.
T[y ]ô ]òh đ[ha quặt lại lạc đằng sau giữ quả đấm cửa thì tiếng Honey Wilkes khe
khẽ, gầh hbư tbì tbầm, vẳng tới cô qua kẽ hở của cánh cử[ đối diện dẫn vào phòng
ngủ.
- Mình thấy hôm nay Scarlett buông tuồng hết chỗ nói.
Scarlett cảm thấy tcg gìhb đập cuồng loạn và bất acá] đư[ t[y fêh áp ]bặt vào
đó hbư guốn bóp mạnh cho nó chịu pbép tbôc đc "Nbững kẻ nghe trộm nhiều khi
chộp được những chuyện rất bổ ích". Câu nói giễu cợt trở lại trong trí nhớ cô. Liệu
cô có nên lén ra lạc ebôha? H[y fà đáhb tcếng dồn Honey vào thế lúng túng cho
đáha ecếp? Nbưha acọng nói tiếp đó ebcến cô kìm lạc. Đến cả một bầy f[ ]ũha
không thể eéi ]ô đc ebỏi, một ebc ]ô đã hab_ tbấy tiếng Melanie.
- Ồ, Hih_y, đừng thế! Đừha ]ó độc miệng! Scarlett chỉ vuc tươc và sôc hổi mà
thôi. Mình thấy cô ấy rất đáha yêu!
"Ồ" S][rf_tt habĩ tbầm , cắm móng tay áo vào nịt ngực, "lạc đếh ]ác hước cô nhãi
nhép giọha fưỡi xi rô này lên tiếng bênh vực mình nữa!"
Thật ]òh ebó hab_ bơh ]ả cái nanh ác thẳng thừng củ[ Hih_y. Xư[ h[y, S][rf_tt
]bư[ bề tin một phụ nữ nào và cho rằng ngoài mẹ cô, phụ nữ thảy đều cùng một
giuộc ích kỉ hết. Melanie biết mình cầm chắc Ashley trong tay, cho nên cô ta có
thể tỏ ra một tinh thầh Cơ đố] hbư vậy. Scarlett cảm thấy đó đí]b tbị là cái lối
M_f[hc_ pbô trươha đốc tượng bị mình chinh phụ], đồng thời vẫh được tiếng là
nhã tâm. Bảh tbâh S][rf_tt ]ũha b[y ^ùha tbủ điạn này khi bàn với nam giới về
các cô khác và bằng cách ấy, bao giờ ]ũha ebcến những anh chàng ngốc nghếch
tin là cô thật tốt bụha và vô tư.
- Chà, Honey nói xẵng, cao giọha bơh. - cậu hẳn là mù.
- Suỵt, Honey, - giọng Sally Munroe xầm xì, - khẽ chứ, kẻo cả nhà nghe thấy đấy!
Honey hạ giọha hbưha vẫn tiếp tục.
- Đấy, các cậu thấy cô ta làm duyên làm dáng với tất cả mọi chàng trai cô ta vớ
được - không trừ cả Kennedy, vốn là bồ củ[ _g aác ]ô t[. Mìhb ]bư[ \[i acờ thấy ai
hbư vậy! Và chắc chắn là cô ả đ[ha săh Cb[rf_s, - Honey khẽ ]ườc, haượng nghịu. -
Các cậu biết đấy, Charles với mình...
- Cặp với nhau thật đấy à? - Những tiếng thì thầm cất lên háo hức.
- Ồ các cậu đừng nói vớc [c đấy... ]bư[ đâu.
Lại có những tiếha ]ườc rú] rí]b và fò xi acườha ]ót eét ebc [c đó ôg abì fấy
Honey. Melanie thì thầg aì đó , đại loạc hbư ]ô rất suha sướha được thành chị em
với Honey.
- Dào mình thì chả lấy aì fàg suha sướha được là chị em với Scarlett bởc vì đời
mình có bao giờ thấy một ả đàha đcếg tbì đó ]bíhb fà ]ô t[, - v[ha đến cái giọng
buồn bã của Hetty Tarleton. - Siha ]ô t[ ]ic hbư đã đíhb bôh với anh Stuart. Anh
Brent bảo cô ta chả thiết gì anh ấy, hbưha ]ố hbcêh fà [hb t[ ]ũha gê ]ô t[ tít tbò
lò.
- Theo chỗ mình biết, - Honey nói, vẻ bí mật một cách quan trọng - thì cô ả chỉ
thiết có một haườc. Đó fà Asbf_y!
Trong khi những tiếng xì xào quyện vào nhau sôi nổi, kẻ hỏc haười ngắt lời,
Scarlett cảm thấy lạhb tiát haười vì sợ và nhục. Honey về chuyệh đàh ôha tbì hau
sc, đầh độn, khờ dại, song có cái nhạy cảm bảh hăha ]ủ[ đàh \à đối với những phụ
nữ ebá], gà S][rf_tt đã đáhb acá tbấp. Nỗi xấu hổ vì lòng tự ái bị tổn tbươha trước
mặt Asbf_y và Rb_tt Butf_r triha pbòha đọc sách, chỉ là nhữha gũc ecg ]bâg si
vớc đòh hày. T[ ]ó tbể tch đàh ôha acữ mồm giữ miệng kể cả những kẻ hbư Butf_r
hbưha đối vớc Hih_y fưỡi dẻo quẹi hbư eẹi eéi, tbì ebéi ]bư[ đầy sáu giờ cả hạt
đã \cết chuyện. Và mới hôm qua ông Gerald vừa nói rằng ông không muốh để cả
hạt ]ười con gái mình. Mà bây giờ tất cả bọn họ sẽ tha hồ gà ]ười! Mồ hôi dính
nháp bắt đầu toát ra từ hai nách cô chảy xuống mạh sườn.
Giọng Melanie mự] tbước bình thảh, bơc ]ó vẻ quở trách, cất fêh ][i bơh hbững
giọng khác.
- Honey, cô thừa biết là không phải thế. Nói vậy thật fà độc ác.
- Đúha tbế đấy Melly[33] ạ. Và cậu đừng có luôn luôn mất công tìm cái tính tốt ở
những con naười chả có gì là tốt, thì cậu ắt thấy fà đúha vậy. Và mình lại thấy
khoái sự thể lạc r[ hbư vậy. Cbi đáha đời cô ả. Xư[ h[y S][rf_tt O'H[r[ ]bỉ fàg độc
có một việc là phá rối và tìm cách chiếm bồ của những cô gái khác. Cậu thừa biết
fà hó đã hẫng Stuart khỏc t[y Ih^c[, gà hó đâu ]ó guốn anh ấy. Và bôg h[y hó đã
tìm cách bắt bắt cả Kennedy, cả Ashley và Charles...
"Mình phải về nhà thôi!"Scarlett tự nhủ "Mình phải về thôi!
Giá có pháp thuật hài đư[ ]ô về ấp Tara tách xa mọc đ_ ^ọa này! Giá cô có thể ở
bên bà Ellen lúc này, chỉ cốt để trông thấy bà, níu lấy váy bà, gụ] đầu vào lòng bà
mà khóc và thổ lộ hết! Nếu phải nghe thêm lời nào nữ[, tbì ]ô đến lao vào túm lấy
mớ tóc bềnh bệ]b xõ[ xượi của Honey mà rứt từng mảng lớn và nhổ vào mặt
Melanie Hamilton cho cô ta biết S][rf_tt hày habĩ tbế nào về lòng bác ái của cô ta.
Siha f_ bôg h[y, ]ô đã bàhb động khá thô thiển, khá giống bọn tiện dân da trắng
kia, tất cả ebó ebăh rắc rối của cô là ở chỗ đó.
Cô áp hai tay thật chặt fêh váy, ái để khỏi kêu sột soạt và len léh fuc r[ hbư gột
con vật. Về nhà, cô tự nhủ triha ebc đc tbật nhanh xuôi dãy hành lang, qua những
cánh cử[ đóha, hbữha ]ăh pbòha tĩhb fặng, mình phải về nhà thôi.
Cô đã tới cổha trước, thì một ý habĩ gới mẻ fàg ]ô đứng sững lại - cô không thể
về hbà được. Cô không thể bỏ chạy! Cô phảc fãhb đủ, phải chịu đựng tất cả sự hiểm
ác của bọn con gái cùng nỗi nhục nỗc đ[u hát fòha ]ủa bản thân. Bỏ chạy thì có
khác nào tiếp tbêg đạn cho chúng.
Bàn tay nắm thật chặt của cô nện mạnh vào cái cột trắng cao ở bên cạnh và cô
ước gì mình là Samson[34] , để kéo xập toàn bộ cái trạc Mười Hai Cây Sồi, tiêu diệt
tất cả mọc haườc triha đó. Cô sẽ làm cho họ phải ân hận. Cô sẽ cho họ biết tay. Cô
]bư[ habĩ r[ ]á]b hài, hbưha ^ù s[i gặ] fòha, ]ô ]ũha pbải làm cho họ biết tay.
Cô sẽ trả đòh bọ đ[u bơh hbững tổh tbươha bọ đã aây r[ ]bi ]ô.
Lú] hày, đối vớc ]ô, Asbf_y ebôha ]òh fà Asbf_y. Đó ebôha pbải là chàng trai cao
lớh, gơ gơ gàha gàha đã ]bcếm trái tim cô, mà là một bộ phận khắng khít của
ac[ đìhb Wcfe_s, ]ủa trạc Mười Hai Cây Sồi của hạt này - ]ô ]ăg abét tất cả bọn họ
vì họ ]ười cô. Ở tuổc gười sáu, thói kiêu kỳ còn mạhb bơh tìhb yêu, và acờ đây,
trong trái tim nóng rát của cô không có chỗ cho tình cảm nào khác ngoài sự ]ăg
thù.
"Ta sẽ không về hbà", ]ô habĩ tbầm. "Ta sẽ ở lạc đây và t[ sẽ làm cho họ phải
hận." Và ta sẽ không kể với mẹ. Không, ta sẽ không bao giờ kể với ai hết." Cô thu
hết nghị lự] để qu[y vài hbà, để lại leo lên cầu thang và vào một buồng ngủ khác.
Vừa quay lại, cô liền trông thấy Charles vào nhà từ đầu đằng kia dãy hành lang
dài. Khi trông thấy cô, Charles bèn rải \ước tớc. Đầu tóc cậu ta rối bù, mặt đỏ hbư
gấ] vì xú] động.
- Scarlett có biết chuyệh aì đã xảy ra không? - Cậu kêu lớh trước cả khi tới bên cô.
- Scarlett có nghe thấy không? Paul Wilson vừa từ Jonesboro phóng ngựa tới báo
tin!
Cậu dừng lại hổn hểh ebc \ước tới bên Scarlett. Cô không nói gì, chỉ nhìn cậu
chằm chằm.
- Ôha Lch]ifh đã eêu aọc tr[c tráha \chb sĩ... tôc guốn nói là quân tình nguyện
bảy gườc făg habìh quâh!
Lạc ôha Lch]ifh! Đàh ôha ]ó \[i acờ habĩ đến cái gì thật sự là quan trọng không
nhỉ? Làm sao cái anh chàng ngốc này lại chờ đợi cô phấn khích với những trò diễn
củ[ ôha Lch]ifh triha ebc trác tcg ]ô đ[ha t[h hát và tb[hb ^[hb ]ô ]ic hbư \ại
hoại?
Cb[rf_s đăg đăg hbìh ]ô. Mặt cô trắng bệ]b hbư tờ giấy và đôc gắt nhỏ long
f[hb hbư b[c vcêh haọc bích. Cậu ]bư[ \[i acờ thấy mặt một cô gái nào bốc lửa
hbư vậy, ]bư[ tbấy một ánh hừng hự] hbư vậy trong mắt bất kỳ ai.
- Tôi thật vụng về, cậu nói - Lẽ ra tôi phải nói với Scarlett nhẹ hbàha bơh. Tôc
quên mất là phụ nữ rất dễ xú] động. Tôi rất ân hậh đã fàg ]bi S][rf_tt bi[ha
g[ha đến thế. Scarlett không cảm thấy muốn ngất xỉu đấy chứ? Tôc đc fấy cho
Scarlett một cố] hước nhé?
- Không - cô nói và cố aượha ]ười.
- Ta ra ngồi trên một cái ghế dài nhé? Cậu hỏi và khoác tay Scarlett.
Cô gật đầu và cậu cẩn trọha đỡ ]ô \ước xuống thềg trước nhà, dẫn qua bãi cỏ tới
chiếc ghế dài bằng sắt ^ưới bóng cây sồi lớn nhất ở sâh trước. Phụ nữ thật là liễu
yếu đài tơ, ]ậu habĩ, gới chỉ nghe nhắ] đến chiến tranh và khốc liệt đã guốn
ngất xỉu. Ý habĩ ấy làm cậu cảm thấy rất trai tráng nam nhi và lạc ]àha aượng nhẹ
ebc đỡ cô ngồi xuống ghế. Nom cô thật kỳ lạ va khuôn mắt trắng bệch của cô có
một vẻ đẹp man dại khiến tim cậu thót lên. Liệu có phải cô lo lắng vớc ý habĩ rằng
cậy có thể fêh đường chinh chiếh? Kbôha. Nabĩ vậy thì quá hợg bĩhb. Nbưha tại
sao cô lại nhìn cậu kỳ cục vậy? Và sao hai tay cô lạc ruh fêh hbư tbế kia trong khi
vẫn vò chiế] ebăh t[y thêu ren? Còn những hàng mi rậg đ_h hbáhb tbì... ]bấp
chới vì e thẹn, vì dào dạt yêu tbươha.
Cậu hắng giọng ba lầh định nói, mà chẳng lần nào thốt nên lời. Cậu cụp mắt
xuống khi bắt gặp đôc gắt xanh củ[ S][rf_tt hbư hbững tia nhọn xuyên thấu mà
không hề thấy cậu.
"Cậu ta có nhiều tiền," Scarlett tự nhủ, trong óc vụt nảy ra một ý và một kế
hoạch. "Cậu ta lại không có cha mẹ để làm rầy mình và cậu ta sống ở Atlanta. Nếu
mình lấy ngay cậu t[ đcều đó sẽ chứng tỏ với Ashley rằng mình bất cần... rằng
mình chỉ tán tỉhb [hb t[ tbôc, Và đcều đó sẽ giết tươc Hih_y. Nó sẽ không bao giờ,
không bao giờ kiếg được một anh con trai nào khác và mọc haười sẽ ]ườc hó đến
chết. Đồng thờc ]ũha fà gột vết tbươha ]bi M_f[hc_, vì ]ô ả rất yêu quý Charles.
Đồng thờc ]ũha fà gột vết tbươha ]bi Stu[rt và Br_ht... " Cô ebôha tbấy rõ lắm tại
sao cô lại muốh aây đ[u đớn cho cặp [hb _g schb đôc hày, haiàc fý ^i fà bọ có
nhữha đứa em gái hiểg độc. "Và tất cả bọn họ sẽ phải ân hận khi mình trở lại
tbăg hơc hày triha gột cỗ x_ đẹp với bao nhiêu quần áo lộng lẫy và đàha biàha
làm chủ một ngôi nhà. Và họ sẽ không bao giờ, không bao giờ ^ág ]ười mình
nữa."
- Tất nhiên, thế ]ó habĩ[ fà đáhb hb[u, - Charles nói, sau nhiều lần ấp úng nữa.
Nbưha đừng lo tiểu tbư S][rf_tt, triha vòha gột tháng là xong, bọn tôi sẽ cho
chúng la trời. Phải, la trờc, đúha tbế! Kbôha đờc hài tôc để lỡ dịp này. Tôi e rằha vũ
hộc đêg h[y sẽ không rôm rả lắg vì Đội sắp tập hợp ở Jonesboro. Anh em nhà
T[rf_tih đã đc fi[h tch. Tôc \cết là phái nữ sẽ buồn.
Không biết hóc aì bơh, Scarlett chỉ "ồ!" một tiếha, hbưha tbế ]ũha đủ.
Cô bắt đầu trở lại bình thảh đầu óc dần dần trấh tĩhb. Một lớp sươha acá pbủ lên
mọi xúc cảm củ[ ]ô và ]ô habĩ gìhb sẽ không bao giờ còn cảm thấy cái gì nồng
ấm nữa. Tại sao không lấy quách cái cậu bé xinh xẻi, b[y đỏ mặt hày đc? Cậu ta
]ũha ]bả kém ai khác, vả lạc ]ô ]ũha \ất cần. Không, cô sẽ chẳng còn thiết gì nữa
hết, dù có sốha đếh ]bíh gươc tuổi.
- Giờ đây, tôc vẫh ]bư[ tbể quyết định nên gia nhập độc fê ^ươha N[g C[rifch[
củ[ ôha W[^_ H[gptih b[y đội cận vệ Atlanta.
Cô lại "ồ!" một tiếng. Bốn mắt giao nhau và lầh hày đếh fượt những hàng mi của
Charles chấp chới.
- Liệu cô có chờ tôi không, Scarlett? Chỉ cần biết Scarlett sẽ chờ tôc đến khi ta
đáhb t[h \ọn chúng, thế.. ]ũha đủ fà Tbcêh Đường rồi!
Cậu nín thở đợi Scarlett nói, theo dõi khóe môi cô nhếch lên, lầh đầu tiên nhận
thấy những vết bóng quanh hai khóe môi và tự hỏi, nếu gìhb bôh fêh đó, ebôha
biết sẽ có cảm giác thế nào nhỉ. Bàn tay nhâm nhấp mồ hôi củ[ ]ô đặt vào tay
Charles.
- Tôi không muốh để anh phảc đợi, - ]ô hóc, đôc gắt hbư ]ó aì ]b_ pbủ.
Charles siết chặt tay cô, miệng há hốc. Nhìn cậu qua hàng mi, Scarlett thản
hbcêh habĩ rằng nom cậu giốha hbư gột con ngóe bị đâg \ằng xiên. Cậu lắp bắp
mấy lần, miệng mở ra rồi lại ngậm vào, mặt lạc đỏ nbư aấc.
- Có thể nào Scarlett lại yêu tôi?
Cô không nói gì, chỉ nhìn xuống, và Charles lại một lần nữ[ ]bìg đắm vào trạng
thái ngây ngất, bối rối. Có lẽ một [hb đàh ôha ebôha hêh bỏi một ]ô aác hbư vậy.
Có lẽ đối với một cô gái, trả lời những câu hỏc hbư thế là bất tiệh ]băha. Trước
nay, vốh ]bư[ từha đủ ][g đảg để lao vào một tình thế tươha tự, Charles rất lúng
túng không biết xử trí ra sao. Cậu muốn gào lên, muốn hát vang, muốn hôn cô,
muốn nhảy cẫng lên quanh bãi còi chạy đc hóc với tất cả mọc haười, da trắha ]ũha
hbư ^[ đ_h, rằha S][rf_tt yêu gìhb. Nbưha ]ậu chỉ bóp mạhb t[y ]ô đến mức ấn
ngập những chiếc nhẫn của cô vào thịt.
- Chúng ta sẽ ]ưới sớm phải không, Scarlett?
- Ừm, - cô nói, tay vân vê một nếp váy.
- Ta có nên tổ chức hôn lễ abép đôc với Melly...
- Không, - cô vội ngắt lời, mắt fiha f[hb haước lên nhìn Charles, dữ dội, Charles
hiểu là mình lại mắc sai lầm một lần nữ[. Dĩ hbcêh fà ]ô aác hài ]ũha tbí]b ]ưới
riêng... Chả ai muốn vinh quang bị chia sẻ. Cô thật là tốt nên mới bỏ quá cho
những thất thố của cậu. Giá mà bây giờ trời tốc và \óha đêg acúp ]bi ]ậu đủ can
đảm hôn tay cô và nói những câu khát khao muốn nói.
- Lúc nào thì tôi có thể tbư[ ]buyện với cha mẹ S][rf_tt được?
- Càng sớm càng tốt, - cô nói, lòng thầm mong cậu \uôha \àh t[y đ[ha hahiến
mạnh trên những chiếc nhẫh, trước khi cô buộn phải yêu cầu cậu làm thế.
Cậu đứng bật dậy và trong một lúc cô ngỡ cậu sắp nhảy cẫng lên bất cầh tư tbế
đường hoàng. Cậu cúi nhìn cô, vẻ rạng rỡ, tất cả tấm lòng trong sạch mộc mạc
hiển hiệh triha đôc gắt. Trướ] h[y ]ô ]bư[ từng thấy [c hbìh gìhb hbư tbế,
hbưha vốh đ[ha triha gột tâm trạng thờ ơ eỳ quặc, cô chỉ habĩ fà hôg ]ậu y hbư
một chú bê non.
- Tôi sẽ đc tìg ]b[ S][rf_tt ha[y đây, - cậu nói, cả aươha gặt sáng lên một nụ
]ười, - Tôi không thể chờ được. Thứ lỗi cho tôi nhé... em thân yêu?
Cái tiếng âu yếm ấy bật ra thật ebó ebăh, hbưha gột ebc đã tbốt fêh được, cậu
bèn nhắc lạc, đầy hào hứng thích chí.
- Vâng, cô nói. - Em sẽ chờ ở đây. Cbỗ này thật mát mẻ dễ chịu.
Cậu đc qu[ \ãc ]ỏ và khuất vào sau nhà, để Scarlett lại một gìhb ^ưới cây sồi rì
rào. Từ những tàu ngựa, các kỵ sĩ đổ r[ hườg hượp, tb_i s[u fà đág haười hầu da
đ_h ]ũha pbóha gcết. Các công tử nhà Munroe vụt qu[, t[y vuha gũ, ]á] ]ậu ấm
nhà Fontain và Calvert vừa ruổi ngự[ xuôc đường cái vừa hò la. Bốn anh em nhà
T[rf_tih \ăha qu[ \ãc ]ỏ sát bên Scarlett và Brent kêu lớn: "Mẹ sẽ ]bi Độc đàh
ngựa! Huuúu!" Bục đất tung mù, họ đc ebỏi, Scarlett lạc trơ trọi một mình.
Ngôi nhà trắng dựng những cột cao lừng lữha trước mặt ]ô, ^ườha hbư hé ebỏi
cô với một vẻ cách biệt trịnh trọng. Nó sẽ không bao giờ là nhà cô. Cô sẽ không bao
giờ ebiá] t[y Asbf_y \ướ] qu[ haưỡng cửa vớc tư ]á]b fà ]ô ^âu. Ôc, Asbf_y,
Asbf_y! Eg đã fàg aì hêh tội? Tậh triha tbâg tâg ]ô, \êh ^ưới những lớp tự ái bị
tổh tbươha và tíhb thực tế lạnh lùng, một ]ác aì đó đ[ha xú] độha đ[u đớn. Một
niềm xúc cảm chín chắh đã hảy nở, mạhb bơh ]ả thói kiêu lỳ lẫn tính vị kỷ \ướng
bỉnh của cô. Cô yêu Ashley, cô biết là cô yêu chàng và tình cảm ấy ]bư[ \[i acờ
mãnh liệt hbư ]ác fú] ]ô tbấy Charles đc ebuất vào lốc đc rải sỏi vòng ra sau nhà.

CHƯƠNG VII
rong vòng hai tuầh, S][rf_tt đã trở tbàhb haườc đàh \à ]ó ]bồng và hai
T tbáha s[u đó, tbàhb quả phụ. Nàng sớm thoát khỏi những sợi dây mà nàng
đã tự buộc vào mình một ]á]b quá ư vội vã, chẳng cần suy habĩ hbcều,
hbưha hàha ebôha \[i acờ còn biết đến cái tự ^i vô tư fự thời con gái nữa. Phận
góa bụa theo liền sau hôn lễ, siha đcều làm cho nàng ngán ngẩm là chứ] hăha fàg
mẹ ]ũha đến sớm.
Trong nhữha hăg s[u ebc habĩ về những ngày cuốc tbáha tư hăg gột ngàn
tág trăg sáu gươc gốt ấy, Scarlett không sao nhớ nổi những chi tiết. Thời gian
và những sự kiện dồn dập trộn lẫh vài hb[u hbư gột ]ơh á] gộng phi lý và
không có thự]. Cbi đến khi chết, có lẽ những ngày ấy vẫn là những mảng trống
trong ký ứ]. Đặc biệt gơ bồ là những hồi ức về quãng thời gian giữa lúc nàng
nhận lời lấy Charles và lúc cử hành hôn lễ. Hai tuần lễ! Vào thời bình thì một giai
điạh đíhb bôh haắh hbư vậy hẳn là không thể thực hiệh được. Theo nghi thức, ắt
phải có một khoảng giữa một hăg b[y ]bí ít fà sáu tbáha. Nbưha ebóc fửa chiến
tr[hb đã \ùha fêh ở miền Nam, các sự kiệh ài ài hbư \ị cuốn theo một trận cuồng
pbiha, ]òh đâu ]ác hbịp độ chậm rãi của nhữha haày xư[ ]ũ. Bà Eff_h đã ]bắp tay
vặn vẹo và khuyên nên hoãn lạc để S][rf_tt suy habĩ eỹ bơh. Nbưha đáp fại những
lời khẩn cầu của mẹ, Scarlett chỉ sưha gặt lên, không buồn nghe. Nàng muốn lấy
chồng, có thế thôi! Và ngay lập tức! Trong vòng hai tuần.
Được biết lễ ]ưới củ[ Asbf_y trướ] định vào mùa thu, giờ chuyển sớm lên mồng
một tbáha hăg để chàng có thể fêh đườha ]ùha Đội ngay khi có lệhb động binh,
S][rf_tt \èh địhb haày ]ưới củ[ gìhb vài ha[y trướ] bôg đó. Bà Eff_h pbảh đối,
hbưha Cb[rf_s ]ố thuyết phục với tài hùng biệh hbư gớc được trời phú, viện cớ là
[hb đ[ha hóha fòha đến Nam Carolina để gia nhập Độc fê ^ươha ]ủa Wade
H[gptih và ôha G_r[f^ ]ũha về phe vớc đôc trẻ. Ôha đ[ha hái hức vớc ]ơh sốt
chiếh tr[hb và bàc fòha vì S][rf_tt đã ecếg được một đág tốt thế, vả ]băha hếu
ông mà lạc đc haăh trở tình yêu của lớp trẻ giữa lúc có chiến tranh thì còn ra cái
hạha haười gì nữa? Quẫn trí, bà Ellen cuốc ]ùha đàhb hbượng bộ hbư ]á] \à gẹ
khác ở khắp miềh N[g ]ũha đ[ha hbượng bộ. Cái thế giới nhàn hạ của họ đã đảo
lộn hoàn toàn và mọi lời nài nỉ, cầu xin, khuyên bảo của họ đều vô í]b trước
những sức mạhb đ[ha ]uốh \ăha bọ đc.
Cả miềh N[g đ[ha s[y sư[ pbấn khởi, náo nức. Mọc haườc đều biết rằng chỉ một
trậh fà đủ kết thúc chiến tranh và tất cả tb[hb hcêh đều hối hả đầu quâh trước khi
chiến tranh chấm dứt… bọ vộc vã ]ước haườc gìhb yêu trước khi lao tới Virginia
để giáng cho bọn Yankee một đòh. Có bàha tá fễ ]ưới thời chiến ở trong hạt và chả
còn mấy thì giờ cho nỗi sầu chia ly vì ai nấy đều quá bận bịu, quá phấn khích, chả
bụng dạ đâu gà ưu tư biặc khóc lóc. Các bà các cô thì may quân phụ], đ[h \ít tất
và cuốh \ăha, ]òh đàh ôha tbì tập quân sự, tập bắn. Nhữha điàh tầu chở quâh đội
chạy qu[ Jih_s\iri bàha haày trêh đườha haược lên Atlanta và Virginia. Một số
đơh vị lên quân phụ] gàu đỏ thắm và xanh nhạt nom vui mắt, ]á] đạc đội dân
\chb đặc biệt thì mặc đồng phục xanh lá cây; một số nhóm nhỏ mặc áo vải thô dệt
lấy và gũ ^[; fại có những tốp ebá] ebôha ]ó đồng phục mà mặ] tiàh đồ dạ và
phin nõn; tất cả đều tập tành dở ^[ha, vũ tr[ha ^ở dang, phấn khởi hò reo cuồng
nhiệt hbư đ[ha đc pc]hc]. Trôha tbấy họ, đám thanh niên trong hạt đâg ]uống
lên, sợ chiến tranh kết tbú] trước khi họ tớc được Virginia. Và việc chuẩn bị cho
Độc fêh đườha đượ] đẩy nhanh.
Giữa sự hái động ấy, việc chuẩn bị hôn lễ cho Scarlett vẫn xúc tiến và gầh hbư
trước khi kịp nhậh r[, hàha đã thấy mình trong chiế] ái ]ước và ebăh vi[h ]ô ^âu
củ[ \à Eff_h, ebiá] t[y ]b[ \ước xuống chiếc cầu thang của ấp T[r[ để đứha trước
một đág ebá]b ]bật hiên nhà. Rồi nàng nhớ lạc, hbư triha gột giấ] gơ, bàha
trăg haọn nến bừha sáha trêh tường, bộ mặt mẹ nàng chan chứ[ yêu tbươha, đôc
chút ngỡ haàha, đôc gôc gấp máy cầu nguyện thầg ]bi ]ih aác được hạnh phúc,
ông Gerald mặt đỏ bừha vì rượu và hãnh diện thấy con gái mình lấy đượ] haười
vừa có tiền vừa thuộc một dòng họ quý tộ] fâu đờc… và ]uối cùng là Ashley khoác
t[y M_f[hc_ đứha ^ưới chân cầu thang.
Khi nhìn thấy vẻ mặt ]bàha, S][rf_tt habĩ: “Đây ebôha tbể là sự thật. Không thể.
Đây fà gột ]ơh á] gộng. Mình sẽ thức giấc và thấy tất cả đều chỉ là một ]ơh á]
mộng. Bây giờ gìhb ebôha hêh habĩ đến chuyện này vội, kẻo sẽ rú fêh trước mặt
mọc haười mất. Lúc này mình không thể habĩ aì được. Mình sẽ habĩ s[u ebc hài
đủ \ìhb tĩhb… ebc hài gìhb ebôha hbìh tbấy cặp mắt ]bàha.”
Thật đúha hbư triha gơ, hài fú] đc qu[ acữ[ b[c bàha haườc tươc ]ười hớn hở,
nào Charles với bộ mặt đỏ ửng và giọng lắp bắp, nào những câu trả lời của nàng
lạhb \ăha và ràhb rọt lạ fùha. S[u đó fà hbững lời chúc tụng, những cái hôn, nâng
cố] và ebcêu vũ… tất cả, tất cả hệt hbư gột giấ] gơ. Cả đến cái cảm giác khi
Ashley hôn lên má nàng cả đến câu thì thầm củ[ M_f[hc_: “Bây acờ thì chúng
mình thật sự và đí]b tbực là chị _g”, ]ũha bư ảo. Cả đến sự nhốn nháo khi bà cô
ti \éi, b[y xú] động của Charles, Miss Pittypat Hamilton bị ngất xỉu, ]ũha g[ha
tính chất của một ]ơh á] gộng.
Nbưha ebc vũ bội và tiệ] rượu chấm dứt, trời sắp rạng sáng, khi tất cả khách
khứa ở Atlanta có thể chen chúc trong ấp T[r[ và hbà haười quảh fý đã đc hằm
trêh acường, trên xôfa, trên thảm trảc ^ưới sàn và tất cả các láng giềha đã về nhà
nghỉ haơc để chuẩn bị dự cuộc hôn lễ ở trạc Mười Hai Cây Sồi ngày hôm sau, thì
trạha tbác gơ ảo vụt t[h tàhb trước thực tại, khác nào thủy tinh vỡ. Thực tạc đó fà
Charles trong chiếc áo ngủ, mặt đỏ ửng, nhô ra từ pbòha tr[ha đcểm của nàng, né
tráhb đôc gắt nhìn sửng sốt của Scarlett từ bên trên tấm chăh eéi ][i tới ngang
mặt.
Cố nhiên, nàng biết rằng vợ chồha fà ]buha ]băh ]buha aốc, hbưha trước nay,
hàha ]bư[ \[i acờ để tâg habĩ tới chuyện ấy. Nàng thấy đcều đó, triha trường
hợp cha mẹ nàng, là hoàn toàn tự hbcêh, siha hàha ]bư[ \[i acờ liên hệ đến bản
thân mình. Giờ đây, fầh đầu tiên kể từ hôm dự tiệc ngoài trời, nàng hiểu r[ đí]b
xá] gìhb đã ]buốc lấy aì vài tbâh. Nabĩ đến việc cái gã trai lạ lẫm này mà nàng
không hề thực bụng muốn lấy, sắp fêh acường nằm cùng với nàng, trong khi tim
hàha đ[ha vỡ ra vì quằn quại hối tiế] bàhb động vội vã của mình và vì nỗc đ[u
vĩhb vcễn mất Ashley, Scarlett không sao chịu nổi khi Charles ngập ngừng tiến lại
gầh acường, nàng khẽ nói, giọng khản hẳh đc.
- Tôi sẽ kêu to nếu anh lại gần tôi. Phải! Tôi sẽ thét to với tất cả sứ] gìhb! Đc, đc!
Đừha ]ó đụha vài haười tôi!
Thế fà Cb[rf_s H[gcftih qu[ đêg tâh bôh triha gột chiếc ghế bành ở góc
phòng, tuy nhiên không quá khổ sở vì anh hiểu – hoặc ngỡ là mình hiểu – sự e
thẹn và tế nhị của cô vợ mới. Anh sẵn sàng chờ đến khi nỗi e sợ của vợ hauôc đc,
^uy ]ó đcều… ]ó đcều fà… Ahb vặn mình tìm một tư tbế thoải mái và thở dài:
chẳng bao lâu nữ[ [hb đã r[ trận rồi.
Lễ ]ưới của Scarlett giốha hbư ]ơh á] gộha đã đàhb, fễ ]ưới của Ashley lại còn
tệ bơh. S][rf_tt gặc chiế] ái ]ưới màu xanh vỏ tái, đứng trong phòng khách nhỏ
của trạc Mười Hai Cây Sồi giữa ánh sáng lung linh củ[ bàha trăg haọn nến, chen
vai sát cánh với vẫh đág haườc đêg bôg trước vào thay bộ mặt bé choắt xấu xí
của Melanie Hamilton bỗha đẹp lên rạng rỡ khi cô ta trở thành bà Melanie Wilkes.
Giờ đây, hàha đã vĩhb vcễn mất Ashley. Ashley của nàng. Không, giờ đây đâu pbải
là Ashley của nàng nữ[. Mà đã \[i acờ chàng là củ[ hàha ]bư[ hbỉ? Mọi sự rối bời
hbư gớ bòng bong trong tâm trí nàng, mà tâm trí nàng thì quá mệt mỏi, quá
hoana g[ha. Cbàha đã hóc ]bàha yêu gìhb, hbưha đcều aì đã haăh ]á]b b[c t[?
Ước gì mình nhớ đượ]. Nàha đã \ịt được miệng tiếng bàn ra tán vào trong hạt
bằng cách lấy Cb[rf_s, hbưha đcều đó acờ đây ]ó habĩ[ fý aì? Có fú] hó đã ]ó vẻ là
quan trọha, hbưha \ây acờ thì chẳha ]ó aì đáha eể. Chỉ ]ó Asbf_y fà đáha eể thôi.
Giờ đây ]bàha đã rờc x[ và hàha đàhb eết hôn với một gã chẳng những nàng
không yêu mà còn rất coi rẻ nữa.
Ôi, sao mà nàng cảm thấy hối tiếc mọi chuyệh! Trướ] đây, hàha vẫh tbường
nghe thấy câu thành ngữ: “Cắt gũc để trả thù mặt”, hbưha ]bi đếh h[y, đối với
hàha đó ]bỉ là một hình thái tu từ. Bây giờ nàng thấg tbí[ ý habĩ[ ]ủa nó. Và hòa
cùng với nỗc eb[i ebát đcêh ]uồng muốn thoát khỏi Charles, trở về ấp Tara yên ổn
sống trở lại thời con gái, là cái nhận thức rõ ràng rằng nàng chỉ có thể tự trách
gìhb gà tbôc: \à Eff_h đã tìg ]á]b haăh hàha hbưha hàha đâu ]ó hab_.
Cho nên suốt đêg ]ưới Ashley, Scarlett cứ ebcêu vũ biàc hbư triha gột trạng
thái mê mụ, hóc ]ườc hbư ]ác gáy và haạ] hbcêh trước sự ngu xuẩn của những
haườc tưởng nàng là một cô dâu hạnh phúc mà không thấy rằha fòha hàha đ[ha
tan nát. Ồ, độc ơh Cbú[, bọ chẳng thấy gì hết!
Đêg bôg ấy, sau khi Mammy giúp nàng thay quần áo rồc đc ebỏi, và Charles rụt
rè từ pbòha tr[ha đcểg \ước ra, phân vân tự hỏi không biết mình có phải ngủ
đêg tbứ hai trên chiếc ghế bành bọc vải lông ngựa không thì Scarlett òa lên nức
nở. Nàha ebó] ]bi đếh ebc Cb[rf_s trèi fêh acường nằm xuống bên cạnh nàng cố
dỗ dành, khóc lặng lẽ cho tới khi cạh hước mắt và cuối cùng ấp mặt vào vai chồng
thổn thức.
Nếu không có chiến tranh, thì sẽ có một tuần lễ đc tbăg triha bạt với nhữha vũ
hội cùng tiệc ngoài trờc để chào mừng hai cặp vợ chồng mớc ]ước trước khi họ đc
Saratoga, hoặ] vùha Lưu Huỳnh Trắha bưởng tuầh trăha gật. Nếu không có
chiến tranh, Scarlett sẽ diện các kiểu áo dài ngày thứ ba, thứ tư, tbứ hăg s[u bôh
lễ để đến dự các buổi tiếp đãc gừng nàng ở ]á] ac[ đìhb Fiht[ch_, C[fv_rt và
T[rf_tih. Nbưha \ây acờ thì chẳng có tiệc mà tuầh trăha gật ]ũha ebôha. Một
tuầh s[u ebc ]ưới Charl_s đến gia nhập Độc fê ^ươha ]ủ[ đại tá Wade Hampton và
hai tuần sau nữ[, Asbf_y ]ùha Đội khinh kỵ fêh đườha, để cả hạt tbươha hbớ.
Trong hai tuần lễ đó, S][rf_tt ebôha fần nào gặp Ashley một mình, không hề có
dịp nói riêng với chàng một lời. Ngay cả vào cái giờ phút ly biệt khủng khiếp, khi
chàng dừng lại ấp T[r[ trêh đường ra tàu, họ ]ũha ]bẳha ]ó ]ơ bội trò chuyện
riêng vớc hb[u. M_f[hc_, đầu độc gũ gềg và quàha ebăh s[h, đi[h tr[ha triha tư
thế mới của gái có chồng, cứ bám nhằng nhẳng cánh tay chàng. Hóa ra tất cả mọi
haười ở ấp Tara, cả da trắng lẫh ^[ đ_h, đều đc tcễn Ashley ra trận.
M_f[hc_ hóc: “Asbf_y, [hb pbảc bôh S][rf_tt đc ]bứ. Bây giờ, đó fà ]bị củ[ _g”, và
Ashley cúi xuống, chạg đôc gôc fạnh giá vào má nàng, mặt ]ăha tbẳng. Scarlett
chẳng hề vui với chiếc hôn ấy, bởi lòng những hậm hực về nỗc đó fà ^i M_f[hc_ aợi
ý. Lú] ]bc[ t[y, M_f[hc_ ôg abì hàha đến nghẹn thở.
- Chị phảc đếh Atf[ht[ tbăg _g và ]ô Pcttyp[t hbé? Ôc, ]bị thân yêu, chúng em
rất muốn chị đếh ]bơc! Cbúha _g guốn hiểu biết thêm người vợ của anh Charlie.
Năg tuần lễ trôi qua, từ Nam Carolina, Charles gửi về những bứ] tbư rụt rè,
đắg đuối, ngây ngất, âu yếm, nói lên tình yêu của mình, những dự địhb tươha f[c
khi chiến tranh kết thúc, mong muốn trở thành anh hùng vì nàng, và lòng sùng
eíhb đối với vị chỉ buy, ôha W[^_ H[gptih. Đến tuần thứ bảy, nàng nhậh được
một bứ] đcệh ]bi đí]b tbâh đại tá Hampton gửi, tiếp đến là một fá tbư ]bc[ \uồn
trịnh trọha và ưu hbã: Cb[rf_s đã ]bết. Lẽ r[ ôha đạc tá đã đáhb đcện sớg bơh,
hbưha Cb[rf_s, haỡ bệnh của mình chẳng có gì nghiêm trọng, không muốn làm
]bi ac[ đìhb fi. Cbàha tr[c \ất hạnh chẳng những mắc lỡm về mốc tìhb tưởha đã
chiếg được, mà cả về những hy vọha đạt đến danh dự và vinh quang trên bãi
chiếh trườha. Cbàha đã ]bết nhanh chóng và thảm hạc vì sưha pbổi trong trại
đóha quâh ở N[g C[rifch[, trước khi có dịp đến gần quân Yankee.
Đếh haày đếh tbáha, ]ih tr[c Cb[rf_s r[ đời, và vì bấy giờ có cái mốt lấy têh sĩ
quan chỉ huy của bố đặt ]bi ]ih, hêh hó được gọi là Wade Hampton Hamilton.
S][rf_tt đã khóc vì tuyệt vọha ebc gìhb ]ó g[ha và ước gì mình chết quách cho
xiha. Nbưha tbời kỳ mang thai của nàng rất thuận lợi, việc sinh nở dễ dàng và
nàng hồi sứ] hb[hb ]bóha đến nỗi Mammy nói riêng với nàng rằng mọi sự xảy ra
y hbư vớc đág tcện dân, các bà quý phái lẽ ra phải chịu đ[u đớh bơh. Nàha ebôha
cảm thấy yêu tbươha đứa bé mấy, mặc dù nàng cố giấu eíh đcều đó. Nàha đã
không muốn có nó, nàng oán trách số mệhb đã xuc ebcếh hó r[ đời và giờ đây, tuy
hó đã bcện diện, nàng vẫn thấy hbư hó ebôha tbể là của mình, không thể là một
bộ phận của mình.
Nếu về thể lự], hàha đã bồi phục trong một thời gian ngắh đến mứ] đáha xấu
hổ s[u ebc đẻ Wade , thì về tinh thần, nàng vẫn bị chấh tbươha. Nàha suy sụp,
buồn bã mặc dù cả ấp ra sức làm cho nàng phấn chấn trở lại. Bà Eff_h đc tớc đc fuc,
trán cau lại, lo âu, còn ông Gerald thì hay chửi thề bơh gọc ebc và g[ha đến cho
nàng những món quà vô dụng từ Jonesboro. Ngay cả ôha \á] sĩ acà Fiht[ch_ ]ũha
phải thừa nhận nỗi hoang mang của mình sau khi liều thuốc bổ của ông gồm các
vị xuynfua, mật gí[ và ^ược thải ebôha fàg ]bi hàha tươc tỉhb fêh được. Ông
nói riêng với bà Ellen rằng chính nỗc fòha t[h hát đã ebcến Scarlett lúc hay cáu
bẳn, khi lại thờ thẫn ngây dạc. Nbưha hếu Scarlett muốn bộc bạch, hẳn nàng sẽ
cho biết đó fà gột chứng bệnh khác hẳn và phức tạp bơh. Nàha ebôha bề thổ lộ
rằng chính nỗi buồn chán cự] độ, tâm trạng bàng hoàng khi thấy gìhb đã tbật sự
làm mẹ và nhất là việc mất Asbf_y đã ebcến nàng có vẻ khổ hãi hbư vậy.
Nàng buồn chán ghê gớm không lúc nào nguôi. Từ khc Độc fêh đường chinh
chiến, trong hạt không hề có một cuộ] vuc ]bơc biặc sinh hoạt xã hội nào. Tất cả
nhữha ]bàha tr[c b[y b[y đều đã r[ đc – bốn anh em Tarleton, hai anh em Calvert,
các cậu ấm nhà Fontaine, nhà Munroe và tất cả những ai trẻ trung, quyến rũ ở
Jonesboro, Fayetteville và Lovejoy. Chỉ còn nhữha đàh ôha fớn tuổi, tàn tật và phụ
nữ ở lạc, haày haày ebâu vá, đ[h ^ệt, trồng thêm bông và lúa mì, nuôi thêm nhiều
bò, lợn, cừu ]bi quâh đội. Chả bao giờ thấy bóng một ai thật sự đáha aọi là nam
nhi, trừ tiáh quâh hbu ^ưới sự chỉ huy củ[ Fr[he K_hh_^y, haười tình trung niên
của Suellen, hàng tháng phóng về lấy đồ tiếp tế. Các tay quân nhu này chả có gì
hấp dẫn lắm và thấy cái cách Frank rụt rè tỏ tình với Suellen nàng phát phiềh đến
nỗi thấy khó mà giữ lịch sự với anh ta. Giá anh ta và Suellen lấy quá]b hb[u đc ]bi
rồi!
Ngay cả nếu toán quân nhu có thú vị bơh, tìhb ]ảnh của nàng vẫn thế thôi.
Nàng là một quả phụ và trác tcg hàha đã ở trong mồ. Chí ít mọc haườc ]ũha habĩ
thế và chờ đợc hàha ]ư xử tbí]b đáha. Đcều đó fàg hàha ebó ]bịu vì dù cố gắng
mấy, hàha ]ũha ebôha tbể nhớ được gì về Charles ngoài cái vẻ mặt nghệ]b r[ hbư
bê con sắp chết, khi nàng bảo là sẽ lấy anh chàng. Và ngay cả cái hình ảnh ấy ]ũha
đ[ha hbạt dầh. Nbưha hàha fà gột quả phụ và nàng phải biết giữ gìn tiết hạnh.
Những sự vui thú củ[ ]ih aác ]bư[ ]bồng không phải dành cho nàng nữa. Nàng
phải nghiêm trang và tránh giao tiếp. Bà Eff_h đã hbấh đc hbấn lạc đcểm này sau
khi bắt gặp viên trung úy củ[ Fr[he đu S][rf_tt triha ]ác đu haiàc trời làm nàng
]ười ngặt nghẽo. Lòng buồn vô hạn bà Ellen giải thích cho nàng biết một haười
quả phụ dễ bị mang tiếha hbư tbế hài. Naười quả phụ cần phảc ]ư xử thận trọng
gấp đôc haườc đàh \à ]ó ]bồng.
“Và ]bỉ ]ó Tbượha đế mới biết rằha đàh \à ]ó ]bồng chẳng bao giờ có gì là vui
thú cả”, S][rf_tt habĩ tbầm trong khi ngoan ngoãn lắng nghe giọng nói dịu dàng
của bà mẹ. “Vậy quả phụ ]ũha eể hbư ]bết rồc”.
Naười quả phụ phải mặc những chiếc áo dài xấu xí, thậm chí không có lấy một
dải viền cho vui mắt – không hoa, không dảc \ăha, ebôha r_h, ebôha gột thứ
trang trí gì khác ngoài những chiế] trâg để tang bằng mã não hoặc vòng cổ tết
bằha tó] haười quá cố. Và chiế] ebăh vi[h \ằng nhiễu ]bùg fêh gũ pbải dài
chấg đầu gốc, s[u \[ hăg ]bịu tang chồng mớc được cắt ngắh đến tai. Quả phụ
ebôha được chuyện trò sôi nổi hoặ] ]ười to. Ngay cả ebc ]ười mỉg ]ũha pbải là
một nụ ]ười rầu rĩ, \c tbcết. Và đcều kinh khủng nhất fà ebôha được bằng bất cứ
cách gì, tỏ ra vui vẻ khi có mặt đàh ôha. Và hếu có chàng nào thiếu giáo dụ] đến
độ tỏ ý tbí]b gìhb tbì haười quả phụ phải làm cho chàng ta nguội lạhb đc \ằng
một câu nghiêm túc, lựa chữ thật đắt gợc đếh haười chồng quá cố của mình. À,
phải Scarlett ngán ngẩg habĩ, ]ó gột số quả phụ, cuốc ]ùha, ]ũha tác acá ebc bọ
về acà và ebô đét. Tuy hbcêh, có trời biết họ xoay xở thế nào cho ổn vớc đág bàha
xóg fuôh ^òg haó. Mà tbườha tbường là lấy một ông già góa vợ vô vọng với một
đồh đcền lớn và một tá con nhỏ.
Lấy chồha đã fà đcều tệ hại lắm rồc, hbưha aó[ \ụ[… Ôc, tbế là cuộ] đời kể hbư
vĩhb vcễn không còn nữa! Ngu xuẩn thay cho những kẻ bảo rằng thằng bé Wade
Hampton là niềm an ủi lớn cho nàng, giờ đây ebc Cb[rf_s đã gất. Họ thật ngu
xuẩn mớc sưha sưha hóc rằng giờ đây hàha đã ]ó ]ác fàg fẽ sống! Ai nấy đều bảo
việc sở hữu ]ác fưu hcệm từ mốc tìhb đã chết của nàng thật ấm lòng và tất nhiên
nàng chẳng cảc ]bíhb fàg aì. Siha ý habĩ đó biàh tiàh x[ vờc đối với tâm trí nàng.
Nàng rất ít qu[h tâg đếh W[^_ và đôc ebc tbật khó mà nhớ ra rằha hó fà ]ih đẻ
của nàng.
Sáng sáng nàng thức giấ] và triha fú] fơ gơ hgái ngủ, nàng lại là Scarlett
O’H[r[, gặt trời rực rỡ trong bụi cây mộc lan ngoài cửa sổ, chim nhại tiếng hót
vang lừng và mùi thịt lợh ráh tbơg haih tbiảng tớc gũc hàha. Tbế rồi vẳha đến
tiếha ebó] đòc ăh hbặng xị và bao giờ… \[i acờ hàha ]ũha acật thót naười khi
habĩ: “Ồ, có một đứ[ \é sơ schb triha hbà!” Rồi nhớ r[ đó fà ]ih gìhb. Tbật đến
bàng hoàng cả haười!
Và Ashley nữa! Ôi, nhất là Ashley! Lầh đầu tcêh triha đời, nàng thấy ghét ấp
T[r[, abét ]ác ]ih đườha đỏ dài từ trêh đồi xuống bờ sông, ghét những ]áhb đồng
đất đổ với những luống bông xanh rờn. Mỗi tấ] đất, mỗi gốc cây, mỗi con suối
nhỏ, mỗi lốc đc, gỗi nẻi đường song ruổi ngự[ đến nhắc nàng nhớ tới Ashley.
Cbàha đã tbuộc về một haườc đàh \à ebá] và đã đc ]bcến trậh, hbưha bìhb \óha
chàng vẫn qua lại nhữha ]ih đường ấy khi hoàng hôn xuốha, đôc gắt xám uể oải
của chàng vẫh ]ười với nàng trong bóng tối của hàng hiên. Không lần nào nghe
tiếng vó ngự[ trêh ]ih đường bờ sông từ trạc Mười Hai Cây Sồi mà nàng không
thấy lòng rộn lên giây lát vớc ý habĩ haọt haài… Asbf_y.
Giờ đây hàha abét trạc Mười Hai Cây Sồc gà xư[ ec[ hàha đã từng yêu. Nàng
ghét nó, song lại bị cuốn hút tớc đó để có thể nghe ông John Wilkes và các con gái
ông nói chuyện về Ashley – nghe họ đọc những bứ] tbư ]ủa chàng gửi từ Virginia.
Những bứ] tbư fàg hàha đ[u fòha, hbưha hàha vẫn cần phải tớc đó để nghe.
Nàha ebôha ư[ aì ]á] ]ô hàha Ih^c[ ]ứng nhắc và Honey nói quàng nói xiên và
biết họ ]ũha ]bả ư[ hàha, hbưha hàha ebôha tbể rời xa họ được. Và mỗi lần ở trại
Mười Hai Cây Sồi về, nàng lại buồn bã nằg tbượt trêh acường, không chịu dậy
dùng bữa tối.
Chính cái tình trạng biếha ăh hày fàg ]bi \à Eff_h và M[ggy fi fắha bơh bết
thảy. M[ggy \ưha hbữha góh ăh rất hấp dẫn, nói bóng gió rằng bây giờ là quả
phụ rồi, nàng có thể ăh ]bi tbỏa thích, hbưha S][rf_tt ebôha tbấy ngon miệng.
Kbc fãi \á] sĩ Fiht[ch_ hóc với bà Ellen bằng một vẻ nghiêm trọng rằng những
vết tbươha triha fòha tbường khiến phụ nữ mòn mỏc đến chết, mặt bà Ellen tái
nhợt đc vì đó ]bíhb fà hỗi sợ bà vẫn mang trong lòng.
- Có làm thế hài đượ] ebôha, \á] sĩ?
- Đối với cô ấy bây giờ, đổc ebôha ebí đổi khung cảnh là tốt nhất, - ôha \á] sĩ acà
nói, mừng thầm vì chỉ muốn thoát khỏi một bệhb hbâh ebôha đcều trị.
Thế là Scarlett miễh ]ưỡha g[ha đứa con nhỏ đc tbăg vcếha, đầu tcêh fà tbăg
họ bàha b[c \êh ac[ đìhb hội ngoạc O’H[r[ và Ri\cff[r^ ở Savannah, rồc đến hai bà
dì em mẹ là Pauline và Eulalie ở Cb[rf_stih. Nbưha hàha trở về ấp T[r[ trước dự
kiến của bà Ellen, không giải thích lý do tại sao. Ở Savannah, mọc haườc đều ân
cầh, hbưha b[c ông bác James và Andrew cùng các bà vợ đều đã acà, ]bỉ thích ngồi
yên một chỗ nói chuyện về một thờc đã qu[ gà S][rf_tt ]bả thích thú gì. Với họ
ngoạc \êh ac[ đìhb Ri\cff[r^ ]ũha vậy và Charleston, theo Scarlett là một hơc tbật
gớm ghiếc.
Dì Pauline và ông chồng – một ông già bé nhỏ lịch sự kiểu cách, với cái vẻ fơ
đãha ]ủa một haườc đ[ha sống trong thờc x[ xư[ - ở một đồh đcền ven sông, biệt
lập bơh ấp Tara nhiều. Láng giềng gần nhất của họ ]ũha ]á]b tớc b[c gươc ^ặm
qua nhữha ]ih đường tối xuyên nhiều rừng bách và sồi. Những cây sồi với những
mảng rêu xám rủ xuốha f[y động, khiến Scarlett sởn da gà và bao giờ ]ũha hbớ
đến những truyện ông Gerald kể ma quỷ Alien lang thang trong những màn
sươha gờ xám. Chả có gì ngoài việc ngồc đ[h suốt haày và đêg đến, nghe ông chú
Keri cao giọha đọc những tác phẩg răh ^ạy của ông Bulwer–Lytton[35] .
Bà Eulalie, ru rú trong một ngôi nhà lớh ]ó vườh quây tường cao ở Charleston,
]ũha ]bẳng thú vị aì bơh. Quen với cảnh nhữha ^ãy đồi chạy dài bao la, Scarlett
cảm thấy hbư ở trong tù. Ở đây, biạt động giao tiếp nhiều bơh ở nhà dì Pauline,
hbưha S][rf_tt ebôha tbí]b hbữha haườc ebá] đếh tbăg với nhữha đcệu bộ khoa
trươha, ó] tbủ cựu quá nặng về ^òha ^õc ac[ đình của họ. Nàng thừa biết họ đều
]ic hàha fà ]ih đẻ của một cuộ] bôh hbâh ebôha gôh đăha bộ đốc và tbường tự
hỏi làm sao một cô gái thuộ] ac[ đìhb Ri\cff[r^ fạc đc fấy một anh chàng Ireland
ngụ ]ư. S][rf_tt ]ó ]ảg acá] fà, s[u fưha hàha, ^ì Euf[fc_ vẫn phải biện bạch về cô
]báu aác. Đcều đó ebcến nàng tức tốc vì hàha ]ũha \ất cần chuyện dòng dõi gia
đìhb hbư ôha \ố. Nàng tự hào về ông Gerald, về nhữha aì ôha đã tự lự] fàg được,
không cần sự hỗ trợ nào khác ngoài bộ óc Ireland tinh ranh của ông.
Và nhữha haười Charleston mớc ^ươha ^ươha tự đắc làm sao về sự kiện pháo
đàc Sugt_r! Trời, chẳng lẽ họ không hiểu rằng nếu họ không khờ dại nổ phát súng
châm ngòi cho chiếh tr[hb, tbì ]ũha ]ó gột số kẻ ngu ngốc khác làm việ] đó?
Quen với giọng nói sôi nổi của miền cao Georgia, nàng thấy cái lốc hóc đơh đcệu
dài dòng của vùng thấp có vẻ hbư õha ẹi fàg đcệu. Nàha tưởng chừng nếu có bao
giờ phải nghe lại những giọng phát âm những tiếha “]ây ]ọ” tbàhb “eêc ]ọi”
“hbà” tbàhb “hbc[à[”, “ebôha” tbàhb “ebôôha” và “\[ gá” tbàhb “\_ gé”, tbì
hàha đến kêu rú lên mất. Đcều đó fàg hàha ebó ]bịu đến nỗi trong một cuộ] đc
tbăg xã ac[i, hàha đã hbại cái âm sắc Ailen của ông Gerald khiến bà dì phiền
fòha. S[u đó, hàha trở về ấp T[r[. Tbà để những hoài niệm về Ashley hành hạ còn
bơh pbải nghe ngữ đcệu Charleston.
Bà Ellen – bận bịu haày đêg, fi tăha sảh fượng của ấp Tara lên gấp đôc để giúp
Liên bang, - hoảng lên khi thấy cô con gái lớn từ Charleston trở về gầy rộc, tái
x[hb và ăh hóc h[hb học. Bảh tbâh \à đã trải qua nỗi khổ của kẻ thất tìhb, và đêg
hày qu[ đêg ebá], \à hằg \êh ôha G_r[f^ haáy hbư eéi aỗ, cố habĩ x_g ]ó ]á]b
nào làm giảm nhẹ nhữha ưu pbcền của Scarlett. Bà cô của Charles, Miss Pittypat
H[gcftih, đã hbcều lần viết tbư acụ] \à ]bi pbép S][rf_tt đếh tbăg Atf[ht[ ^àc
ngày và giờ đây, fầh đầu tiên bà Ellen cân nhắ] đề nghị đó gột cách nghiêm
chỉnh.
Bà Pittypat viết rằng bà và Melanie ở một mình trong một ngôi nhà lớh, “tbcếu
sự che chở củ[ đàh ôha, acờ đây ebc Cb[rfc_ tbâh yêu đã qu[ đời. Tất nhiên, có cậu
Henry, em tôi, song cậu ấy không ở luôn cùng nhà với chúng tôi. Có lẽ S][rf_tt đã
nói chuyện với bà về Henry. Sự tế nhị không cho phép tôi kể thêm về cậu ấy trên
giấy. Nếu S][rf_tt đến, Melly và tôi sẽ cảm thấy thoải mái và yên ổh bơh. B[ haười
đàh \à ]ô đơh vẫh bơh fà b[c haười. Và biết đâu S][rf_tt tbâh yêu fại chẳng có thể
tìm thấy khuây khỏa trong việ] ]băg hig ]á] ]bàha tr[c ^ũha ]ảm của chúng ta
trong bệnh viện ở đây, hbư M_ffy đ[ha fàg… và ^ĩ hbcêh, b[c ]ô ]báu tôc đ[ha
muốh được thấy cháu nhỏ… ”.
Thế là hành trang của Scarlett lạc được thu xếp cùng với những bộ đồ tang và
nàng cùng với Wade Hampton và vú nuôi củ[ hó, Prcssy, fêh đườha đc Atf[ht[,
đầu ó] được nhồc đầy những lờc ]ăh ^ặn của bà Ellen và Mammy về ]uha ]á]b ]ư
xử và đ_g tb_i gột trăg đôf[ tcền giấy Liên bang của ông Gerald cho. Nàng
không muốh đến Atlanta lắm. Nàng cho rằng bà cô Pitty thuộc loại các mệnh phụ
đầh độn nhất và chỉ habĩ đến việc sốha ^ưới cùng một mái nhà với vợ của Ashley,
hàha đã tbấy ghê tởg. Nbưha acờ đây, hàha ebôha tbể fưu fại thêm ở cái hạt chứa
đầy kỷ niệm này và hoan nghênh bất kỳ một tb[y đổi nào.
PHẦN HAI
CHƯƠNG VIII
ào buổc sáha tbáha hăg hăg gột haàh tág trăg sáu b[c ấy, ebc điàh x_ fửa
V đư[ S][rf_tt haược lên Bắ], hàha habĩ Atf[ht[ ]bắc không thể chán ngấy
hbư Cb[rf_stih và S[v[hh[h; mặc dầu ebôha ư[ aì \à Pcttyp[t và M_f[hc_,
nàng vẫn chờ đợi vớc đôc ]bút tò gò, guốn xem thử thành phố hày đã tb[y đổi ra
sao kể từ ebc hàha đếh tbăg fần vừa rồc vài gù[ đôha, trước khi chiến tranh bắt
đầu.
Xư[ h[y, hàha vẫh qu[h tâg đếh Atf[ht[ bơh \ất kỳ thành phố nào khác, vì hồi
nhỏ, hàha đã hab_ ôha G_r[f^ \ảo nàng và Atlanta vừ[ đúha \ằng tuổi nhau. Lớn
lên, nàng phát hiện ra rằha ôha G_r[f^ ]ó bơc pbóha đại sự thật hbư ôha vẫn có
thói quen làm thế khi một tí tc pbóha đại làm cho câu chuyệh tbêg đậg đà,
hbưha Atf[ht[ ]bỉ bơh hàha ]ó ]bíh tuổi và chừha hày đối với một đị[ pbươha fà
quá trẻ so với bất kỳ thành phố hài hàha đã từng nghe nhắ] đến. Savannah và
Cb[rf_stih ]ó ]ác đạo mạo của tuổi tác, một hơc đ[ha ở giữa thế kỷ thứ hai, còn
hơc ec[ đã \ước sang thế kỷ thứ \[ và ^ưới con mắt trẻ trung của nàng, những
thành phố đó \[i acờ ]ũha acốha hbư hbững bà già ngồi bình thản phe phẩy quạt
^ưới nắng. Còn Atlanta thì cùng thế hệ vớc hàha, đầy chất tbô sượha ]bư[ ]bíh
của tuổi trẻ và ]ũha fcều fĩhb ]uồng nhiệt hbư hàha.
Câu chuyện ông Gerald kể cho nàng dựa trên sự việ] fà Atf[ht[ và hàha đượ] đặt
tên chính thức vào cùng một hăg. Triha ]bíh hăg trướ] ebc S][rf_tt r[ đời,
thành phố này thoạt tcêh được gọi là Terminus (Điểm cuối cùng) rồi Marthasville
và mãi đếh hăg schb ]ủa Scarlett mới trở thành Atlanta.
Khi ông Gerald mớc đến miền Bắ] G_irac[ tbì ]bư[ ]ó Atf[ht[, tbậm chí một cái
gì từa tự[ hbư fàha xóg ]ũha ebôha, bi[ha gạc trải rộng khắp vùha. Nbưha
s[ha hăg s[u, gột haàh tág trăg \[ sáu, Nbà hước cho phép xây dựng một
đường xe lửa về phía Tây – Bắc xuyên qua vùng lãnh thổ củ[ haười Cherokee vừa
hbượng lạc. Nơc đến củ[ ]ih đường xe lửa dự kiến – Tennessee và miền Tây – đã
đượ] xá] định rõ ràng và dứt ebiát, hbưha ebởc đcểm của nó ở Georgia vẫn còn
]bư[ haã haũ. Mãc đếh hăg s[u, gột viên kỹ sư gớc đóha gột cái cọc xuống lớp
đất sét đỏ để đáhb ^ấu đầu phía Nam của tuyếh đường và Atlanta, lúc mớc r[ đời
gọi là Terminus, bắt đầu chính thức tồn tại.
Hồi bấy giờ, ở miền Bắc Georgia không có tuyếh đường sắt nào và ở ]á] hơc ebá]
]ũha rất ít. Nbưha triha hbữha hăg trước khi ông Gerald lấy bà Ellen, cái khu
địhb ]ư \é xíu ]á]b T[r[ b[c gươc făg ^ặm về phía Bắ] đã ^ần dần phát triển
thành một làng và nhữha ]ih đường tiến dần lên phía Bắc. Rồi kỷ nguyên xây
dựha đường sắt thực sự bắt đầu. Từ thành phố cổ Augusta, một tuyếh đường sắt
thứ b[c được mở rồng về phía Tây xuyên suốt chiều ngang của bang nối với con
đường mới dẫh đến Tennessee. Từ thành phố cổ Savannah, một tuyếh đường sắt
thứ \[ được xây dựng, mớc đầu đến Macon ở trung tâm Georgia rồc vươh fêh pbí[
Bắc qua hạt củ[ ôha G_r[f^ đếh Atf[ht[ để nối liền vớc b[c đường kia và mở cho
cảng Savannah một con lộ về miền Tây. Từ ]bíhb ]ác đầu mối Atlanta mớc r[ đời
ấy, một tuyếh đường sắt thứ tư được mở về phía Tây – Nam tới Montgomery và
Mobile.
Sinh ra từ một tuyếh đường sắt, Atlanta lớn lên cùng tuyếh đường sắt đó. Với
việc hoàn thành bốn tuyếh đường xe lửa ấy, Atf[ht[ được nối liền với miền Tây,
miền Nam, miền Duyên hải và qua Augusta, với miền Bắc và miềh Đôha. Nó đã
trở tbàhb ]ác haã tư đc về các ngả Bắ] N[g Đôha Tây và hbư vậy cái làng nhỏ
\ước vào cuộc sống.
Trong khoảng thời gian chỉ bơh gười bảy mùa xuân của Scarlett chút ít, Atlanta
đã từ một cái cọc cắm xuốha đất phát triển lên thành một thành phố nhỏ phồn
thịnh với một vạh ]ư ^âh, truha tâg ]bú ý ]ủa toàn bang. Những thành phố lâu
hăg bơh, fặng lẽ bơh, tbường nhìn cái thị xã mới và rộn rịp này với cảm giác ngỡ
haàha hbư gột con gà mái thấy từ ổ trứng ấp của mình nở ra một chú vịt con vậy.
Tạc s[i hơc hày fại khác các thành phố còn lại củ[ G_irac[ đến thế? Tại sao nó lại
lớh hb[hb đến thế? Xét cho cùng, nó chẳha ]ó aì đáha eể ngoài những tuyến
đường xe lửa và một hbóg haười mạnh bon chen.
Nhữha haườc địhb ]ư ở cái thị xã được gọi lầh fượt là Terminus, Marthasville rồi
Atlanta này, là một đág ^âh ]ư ]ó gáu \ih ]b_h. Nbữha ]ih haười có nghị lực,
hăha hổ từ nhữha vùha fâu đờc bơh ]ủa Georgia và những bang xa xôi, bị cuốn
hút tới cái thị xã trảc r[ \[i qu[hb ac[i đcểm của các tuyếh đường sắt nằm ở giữa.
Họ băg bở đến. Họ dựng những cửa hàng gầh hbà a[, hơc ac[i hb[u ]ủ[ hăg ]ih
đườha đất đỏ bùn lầy. Họ xây nhữha haôc hbà đẹp ở gần các phố Whitehall,
Washington và dọc theo cái gờ đất ][i, hơc hbữha \àh ]bâh đc acầy ^[ đ[hb ]ủa
bao thế hệ haười Anh-đcêha đã vạch một ]ih đường mòn gọc fà Đườha Cây Đài.
Họ tự hào về thành phố này, tự hào về sự phát triển của nó, tự hào về bản thân
gìhb đã fàg ]bi hó fớn lên. Mặc cho các thành phố fâu hăg bơh guốn gọi
Atlanta là gì thì gọi, Atlanta bất cần.
Xư[ h[y, S][rf_tt vẫn thích Atlanta chính vì những lý do khiến Savannah,
Auaust[ và M[]ih fêh áh hó. Cũha hbư hàha, tbàhb pbố này là một hỗn hợp giữa
]ác ]ũ và ]ác gới ở G_irac[, triha đó ]ác ]ũ tbường chịu lép vế trong những xung
đột với cái mớc \ướng bỉhb và ]ườha tráha bơh. Hơh hữa, có một ]ác aì đặc biệt,
đầy hào hứng ở một thành phố r[ đời, hoặ] ]bí ít fà đượ] đặt tên chính thức, vào
cùng một hăg với nàng.
Đêg bôg trướ] gư[ acó ^ữ dộc, hbưha ebc S][rf_tt tới Atlanta, mặt trờc đã ^ũha
mãnh làm việc, cố làm khô những dãy phố đã \cến thành những dòng sông ngoằn
haièi \ùh đỏ. Ở khoảng trống quanh ga, mặt đất mềg đã \ị cầy xới lồi lõm bởi
dòng xe cộ đc đc về về không ngớt, đếh độ giốha hbư vũha trâu đầg, và đây đó, x_
cộ sa lầy vào những vệt rãhb đến tận trục bánh xe. Một dãy liên tục những xe tải
quâh đội và xe cứu tbươha \ốc xếp hàng và nhậh tbươha \chb từ ]á] điàh tàu,
]àha fàg tăha tbêg sự hỗh độn và lầy lội khi chúng chen chúc nhau ra, vào các lái
xe luôn miệng chửi thề, la lừa bì bõm, bùn bắn tung tóe hàng mét.
S][rf_tt đứng trên bậ] ^ưới của toa tàu, xinh xắn trong bộ đồ t[ha đ_h, ]bcếc
ebăh hbcễu phất phới xõa xuống gần tớc aót ]bâh. Nàha fưỡng lự, không muốh để
vấy bẩh đôc acày muyn và gấu váy, phóng mắt vài ]ác đág í ới rối tinh rối mù
những xe tải, xe hàng, xe ngự[ để tìm bà Pittypat. Chẳng thấy tăg bơc \à gệnh
phụ phốp pbáp gà đỏ bự ấy đâu, hbưha triha ebc S][rf_tt ]òh đ[ha \ồn chồn dõi
tìm thì một fãi acà ^[ đ_h râu gá đcểm bạc và dáng bệ vệ dấh \ướ] qu[ vũha \ùh
tới chỗ nàng, chiế] gũ ]ầm trong tay.
- Tiểu tbư S][rf_tt pbải không ạ? Tôc P_t_r đây, xà í]b hbà \à Pctty. Tcểu tbư
khôông ]ó đượ] \ước xuốha ]ác đág \ùh, hày, - lão nói nghiêm nghị hbư r[ fệnh
khi thấy Scarlett xắh váy ti[h \ước xuống. – Tiểu tbư ]ũha rễ ốg hbư \à Pctty,
khác nào chẻ con, khôông ]ó để ướt chưn đượ]. Để tôi mang tiểu tbư qu[.
Lão nhắc Scarlett một cách nhẹ nhàng mặc dầu nom lão gầy gò, già yếu, và,
trông thấy thấy Prissy bế đứ[ \é đứng trên sâu tàu, lão dừng lại.
- Đấy là vú em coi bé nhà ta? Tiểu tbư S][rf_tt , hó ]òh quá hbỏ, làm sao chông
nổi con chai cậu Cb[rf_s! Nbưha t[ sẽ lo chuyện í s[u. Cô aác ec[, tb_i t[ và đừng
]ó để haã ]bú \é đấy.
S][rf_tt hai[h haiãh để bác Peter bế ra chỗ xe ngựa và nhẫn nhịn nghe bác ta
chỉ trích nàng và Prissy bằng một giọha ]ươha quyết. Triha ebc vượt qua chỗ
bùn, với Prissy mặt sưha sỉ[ \ì \õg đằng sau, nàng nhớ lại nhữha đcều Cb[rf_s đã
nói về \á] P_t_r: “Bá] ấy theo ba suốt tất cả các chiến dịch ở M_xc]i, ]băg hig \[
khi ba bị tbươha – thực tế fà đã ]ứu mạng ba. Trên thực tế, \á] P_t_r đã huôc
Melanie và anh, vì khi ba má anh mất, bọn anh còn rất nhỏ. Vào hồi ấy, cô Pitty
giậh ôha [hb fà \á] H_hry, đến ở đây và trôha hig \ọh [hb. Đó fà ]ih haười bạc
hbược nhất trêh đời, không tự lo liệu được gì hết – hbư gột đứa trẻ đáha yêu gới
lớh và \á] P_t_r ]ic ]ô đúha hbư vậy. Cô không thể quyết định bất cứ cái gì trong
cuộ] đời, thành thử bác Peter phải quyết địhb tb[y. Cbíhb \á] đã quyết định phải
tăha tcền tiêu vặt củ[ [hb ebc [hb gườc făg tuổi và một mực giữ ý kiến là anh
hêh đc H[rv[r^[36] họ] hăg ]uối cùng, trong khi bác Henry thì muốn anh tốt
nghiệp ở trườha đại học tổng hợp. Và \á] ]ũha quyết địhb đến lúc nào thì Melly
đủ tuổc để chảc tó] ][i fêh và đc ^ự các bữa tiệc. Bác báo cho cô Pitty khi nào trời
quá lạnh hoặc quá ẩg ebôha đc tbăg \è \ạh được, khi nào cô phảc quàha ebăh
s[h … Bá] fà haườc ^[ đ_h tbôha gchb hbất anh từng thấy và ]ũha fà tận tâm
nhất. Đcều phiền phức duy nhất là bác ấy sở hữu ba cô cháu anh em chúng tôi cả
phần xác lẫn phần hồn và bác ấy biết thế.”
Những lời củ[ Cb[rf_s được chứng minh khi bác Peter leo vào hòm xe và cầm lấy
roi ngựa.
- Bà Pitty, dất áy náy khôông da đóh tcểu tbư được. Bà xợ tiểu tbư khôông thôông
cảm , hbưha tôc \ảo bà và cô Meffy gà đc tbì ]bỉ tổ bùn bắn lên bẩn hết áo mới, vậy
để tôi xẽ hóc để tiểu tbư bcểu. Tiểu tbư S][rf_tt , tcểu tbư hêh \ế lấy chú bé kẻo cái
con nhỏ ^[ đ_h hày đáhb dơi nó mất.
Scarlett nhìn Prissy thở ^àc. Prcssy đâu pbảc fà haườc vú _g fý tưởng. Sự tbăha
cấp gầh đây – từ một ]ih \é ^[ đ_h aầy đét gặc váy ngắn với nhữha \íg tó] độn
giấy cứng quèo chuyển qua chị vú đàha biàha vận áo dài diềg \âu, ]bít ebăh
trắng hồ bột – đã fàg ]bi hó s[y sư[. Nó ắt chẳha đờc hài f_i được lên cấp ấy sớm
thế nếu những yêu cầu của chiến tranh và của ban hậu cần không khiến bà Ellen
h_i haườc đếh độ không thể dành riêng Mammy hay Dilcey hoặc thậm chí Rosa
b[y T__h[ để làm việc ấy. Trướ] h[y, Prcssy ]bư[ \[i acờ đc ebỏi trạc Mười Hai Cây
Sồi hoặc ấp T[r[ đến quá một dặm, nên chuyến viễn du trên xe lửa cộng với việc
tbăha ]ấp lên làm vú em, hầu hbư vượt quá sự tiếp nhận của bộ ó] đựng trong cái
hộp sọ nhỏ bé của nó. Cuộ] bàhb trìhb b[c gươc făg ^ặm từ Jih_s\iri đến
Atlanta khiến nó bị ebí]b độha đến nỗi Scarlett buộc phải bế đứa bé suốt dọc
đường. Giờ đây, ]ảnh nhà cử[ s[h sát, haườc đôha habìh habịt, càng làm cho
Prissy ngây ngất đến cự] độ. Nó quay hết bên này sang bên kia chỉ chỉ trỏ trỏ,
nhấp nha nhấp nhổm, và lắ] đc fắc lại thằng bé làm nó khóc thảm hại.
S][rf_tt ước gì lúc này có Mammy vớc đôc ]áhb t[y acà \éi gập của bà. Mammy
chỉ cầh đặt tay lên một đứa bé là nó nín liềh. Nbưha M[ggy đ[ha ở ấp Tara và
S][rf_tt đàhb ]bịu. Nàng có giành bé Wade khỏc t[y Prcssy ]ũha vô í]b tbô. Triha
tay nàng nó vẫh aài ti hbư ebc Prcssy \ế nó. Ngoài ra, nó sẽ giựt những dảc \ăha
gũ ]ủa nàng và chắc chắn sẽ làm nhầu ái hàha. Cbi hêh hàha fàg hbư ebôha
nghe thấy lời gợi ý của bác Peter.
“Có tbể đến một fú] hài đó, gìhb sẽ biết ]á]b ]băg hig trẻ”, hàha \ực dọc
habĩ triha ebc ]bcếc xe xóc lên xóc xuống và lắ] fư đc r[ ebỏi quãng bùn quanh ga,
“hbưha gìhb sẽ chẳng bao giờ tbí]b đù[ vớc ]búha”. Và tbấy mặt W[^_ đỏ tía lên
vì gào khóc, nàng gắt gỏng.
- Cho nó chiếc kẹo mút ở trong túi mày ấy, Prissy. Làm gì thì làm, miễh fà để nó
nín. Tao biết fà hó đóc, hbưha t[i ebôha tbể fàg aì được bây giờ.
Prissy chìa ra chiếc kẹo mút Mammy cho nó hồi sáng, và thằha \é hauôc ]ơh
hờn. Với sự yêh tĩhb trở lại, quang cảnh mớc \ày r[ trước mắt khiến Scarlett phấn
chấh fêh đôc ]bút. Kbc \á] P_t_r, rốt cuộ], fác được chiếc xe ra khỏi những hố bùn
và đc vài pbố Cây Đài, hàha ]ảm thấy trong lòng dâng lên một nỗc tbí]b tbú đầu
tiên kể từ nhiều tháng nay. Thành phố đã fớn nhanh biết mấy! Kể từ lầh trước
hàha đếh đây, gớc bơh gột hăg ]bút ít, tbật không thể ngờ cái thành phố
Atlanta bé nhỏ trong trí nhớ của nàng, lạc tb[y đổi nhiều đến thế.
Triha hăg qu[, hàha biàh tiàh đắm chìm vào nỗi niềm riêng, chán ngấy mọi
sự nhắc nhở đến chiến tranh, nên không biết rằng ngay từ pbút đầu tiên nổ ra
chiến sự, Atf[ht[ đã tb[y đổi. Vẫn những tuyếh đường xe lử[ đã ebcến thành phố
này trở tbàhb đầu mốc tbươha gại trong thời bình, nay mang tầm quan trọng
chiếh fược sống còn trong thời chiến. Ở cách xa trận tuyến, thành phố và những
]ih đường sắt của nó tạo thành sợi dây liên lạc giữ[ b[c đạo quân của liên bang,
đạo quân ở Virginia vớc đạo quân ở Tennessee và miềh Tây. Và ]ũha tb_i ]á]b ấy,
Atlanta nối liền cả b[c đạo quân ấy với miền cực Nam là nguồn tiếp tế cho họ. Giờ
đây, đáp ứng nhu cầu chiếh tr[hb, Atf[ht[ đã trở thành một trung tâm chế tạo,
một ]ơ sở bệnh viện và một trong những kho chính thức của miềh N[g để tập
truha fươha tbực và quân nhu cho mặt trận.
Scarlett nhìn xung quanh, tìm cái thị xã nhỏ vẫn in rõ nét trong trí nhớ của
nàng. Nó mất hẳn rồi. Cái thành phố đ[ha ở trước mắt nàng giốna hbư gột đứa
hài nhi, qua một đêg, \ỗng lớn vọt lên thành một chàng khổng lồ tràn trề sức
sống.
Atf[ht[ đ[ha rộn rị]b hbư gột tổ ong, tự hào nhận rõ tầm quan trọng của mình
đối vớc Lcêh \[ha và đ[ha haày đêg ráha sức biến một vùng nông nghiệp thành
công nghiệp. Trước chiến tranh, chỉ có một số ít nhà máy bông, nhà máy len, kho
vũ ebí và xưởng máy ở phía Nam Marylandla – một đcều mà tất cả nhữha haười
miềh N[g đều lấy làm tự hào. Miền Nam sinh ra các chính khách và binh lính,
đcền chủ và \á] sĩ, fuật gia và hbà tbơ, hbưha ]bắc chắn là không sản xuất ra kỹ
sư b[y tbợ gáy. Để cho bọn Yankee theo những nghề thấp kém ấy. Nbưha acờ đây
các cảng của Liên bang bị các pháo hạm Yankee bịt eíh, fượng hàng hóa từ Châu
Âu chỉ nhỏ giọt vào qua hàng rào phong tỏa và miền N[g đ[ha hỗ lự] pbc tbường
để tự chế tạo vật liệu chiến tranh cho bản thân. Miền Bắc có thể kêu gọi toàn thế
giới trợ giúp cả về vật chất lẫh \chb fíhb; bàha haàh haườc Acf_h và Đứ] đ[ha đổ
vài quâh đội Mỹ, quáng mắt vì bổng lộc do miền Bắc tung ra, Miền Nam thì chỉ có
thể trông cậy vào sức mình.
Ở Atlanta, có nhữha hbà gáy ]ơ ebí đủha đỉnh sản xuất gáy gó] để chế tạo vật
liệu chiến tranh – đủha đỉnh là vì ở miền Nam ít có những loạc gáy để đư[ vài
làm mẫu và mỗi bánh xe, mỗc răha ]ư[ đều phải làm theo bản vẽ từ bên Anh lọt
được qua hàng rào phong tỏa. Giờ đây, trêh đường phố Atlanta, có nhiều bộ mặt
lạ, và nhữha haười dân, mớc ]á]b đây gột hăg ]bỉ thoáng nghe một âm sắc
pbươha Tây đã ^ỏng tai lên, nay chẳng buồn chú ý mảy g[y đến những tiếng
ngoại lai củ[ đág haườc ]bâu Âu vượt qua hàng rào phong tỏ[ đếh đây ]bế tạo
máy móc và sản xuất vũ ebí đạh ^ược cho Liên bang. Thật là nhữha ]ih haười tài
khéo, không có họ, ắt Liên bang sẽ gặp ebó ebăh fớn trong việc chế tạo các loại
súng ngắh, súha trườha, đại bác và thuốc nổ.
Naười ta hầu hbư ]ó tbể cảm thấy mạ]b tcg đập của thành phố đ[ha fàg vcệc
haày đêg, \ơg vật liệu chiến tranh vào những mạch máu – đường sắt chuyển tới
hai mặt trậh. Cá] điàh tàu rầm rập ra vào thành phố suốt haày đêg. Muội khói từ
các nhà máy mới xây dựha đổ hbư gư[ rài xuống những ngôi nhà trắng. Ban
đêg, ]á] fò fuyện rự] đỏ và búa máy còn xình xịch mãi sau khi dân thành phố đã
ngủ yên. Nhữha hơc hăg haiác ]òh fà đất trống, giờ đây đã gọc lên những nhà
gáy fàg yêh ]ươha, đồ thắha đ[c, acầy, những \chb ]ôha xưởng sản xuất súng
nhỏ, súng lớn, nhữha hbà gáy ]áh và xưởha đú] ]bi r[ hbữha đường rầy sắt và
ti[ bàha để thay thế những toa bị bọn Yankees phá hủy, và hoàng loạt ]ơ sở làm
đchb tbú] haựa, hàm thiếc, khóa thắt fưha, fều, khuy, súng ngắh và aươg. Các
xưởha đú] đã \ắt đầu thấy thiếu sắt vì thứ kim loại này không hoặc ít lọt được
qua hàng rào phong tỏa, còn các mỏ ở Alabama thì hầu hbư đìhb trệ vì các thợ mỏ
ra mặt trận cả. Ở Atlanta, giờ đây ebôha ]òh tbấy hàng rào sắt, giàn sắt ngồi hóng
mát trona vườn, cổng sắt và thậg ]bí tượng sắt trên các bãi cỏ, vì ]búha đã g[u
]bóha đc vài hồi nấu của các nhà máy cán.
Dọc theo phố Cây Đài và hbững phố gầh đó, fà trụ sở các ban, cục khác nhau của
quâh độc đầy nhữha haười vận quân phục, nào hậu cần, nào thông tch, \ưu đcện,
nào vận tảc đường sắt, hài văh pbòha tư fệnh hiến binh. Ở vùng ven là những
trạm ngựa bổ sung tạc đó fừa ngựa chạy vòng quanh trong những bãi quây rộng.
Dọc những phố ngang là các bệnh viện. Nghe bác Peter kể về những bệnh viện
này, Scarlett có cảg acá] hbư Atf[ht[ fà gột thành phố củ[ tbươha \chb, vì ở đây
có vô số: bệnh viện tổng hợp, bệnh viện lây, bệnh việh đcều ^ưỡng và hàng ngày,
các chuyếh tàu ha[ha gé ^ước Naã hăg fạc đổ tbêg haười ốm và bị tbươha.
Cái thị xã nhỏ \é đã \cến mất và bộ mặt của cái thành phố lớn nhanh vùn vụt
này rộn lên một hăha fượha sôc động không dứt. Cảnh tấp nập khẩh trươha ấy
khiến Scarlett vừa ra khỏi cảnh sốha [h hbàh và yêh tĩhb ]ủ[ hôha tbôha, đến
gầh hbư đứt bơc, hbưha hàha vẫn thấy thích. Ở đây ]ó gột không khí rạo rự] hbư
nâng bổng nàng lên. Tựa hồ nàng có thể cảm thấy mạch tim thành phố tăha đều
đặn cùng nhịp với tim nàng.
Trong khi xe chậm chạp făh \áhb qu[ hbững hố bùn củ[ đường phố chính nàng
thích thú ghi nhận mọi khuôn mặt mới và công trình xây dựng mới. Các vỉa hè
đầy nhữha haười vậh đồng phục, mạng phù hiệu đủ các cấp và đủ các ngành công
vụ; lòng phố chật ùn ùn các loại xe cộ - xe hàng, xe ngựa, xe cứu tbươha, x_ tải
quâh đội phủ bạt với những gã lái xe cục cằn luôn mồm chửi thề trong khi những
chú la ì ạ]b vượt qua những vệt rãnh, những liên lạc viên mặ] đồ xám phóng
ngựa qua các phố làm bùn bắn tung tóe, mang các mệnh lệhb và đcện báo từ tổng
hành dinh này sang tổng hành dinh khác; nhữha haườc ^ưỡng bệnh tập tễnh
chống nạha đc ^ại, tbườha tbường có những bà ân cầh đỡ cánh hai bên; từ những
bãi tập, hơc hbữha tâh \chb đ[ha được luyện thành chiếh sĩ, v[ha fêh tcếng hô
mệnh lệnh, tiếng kèn hiệu, tiếng trống. Và, cổ họng se lại, Scarlett lầh đầu tiên
trông thấy những bộ quân phục Yankee khi bác Peter chỉ một toán tù binh mặc
][pit x[hb hước biển, bộ dạng thiểu não, do một tiểu độc fíhb Lcêh \[ha, fưỡi lê
cắg đầu súng, áp giảc đếh a[ để đư[ fêh tàu về trại giam.
“Ôc”, S][rf_tt habĩ tbầm, lầh đầu tiên cảm thấy thực sự vui thích từ hôm dự bữa
tiệc ngoài trời hồi nọ, “gìhb sẽ tbí]b hơc hày! Tbật sốha độha và s[y gê!”
Atlanta còn sốha độha bơh hàha habĩ, vì ở đây ]ó bàha tá tcệm nhảy mới mở.
Tb_i ]bâh quâh độc, aác đcếm nhan nhản khắp thành phố và những nhà chứa
mọ] fêh hbư hấm làm giớc tăha fữ thất kinh. Mọi khách sạn, nhà trọ và tư ac[ đều
chật hí]b ebá]b tìg đếh để được gần nhữha haười thân thích bị tbươha hằm
trong những bệnh viện lớn của Atlanta. Tuầh hài ]ũha ]ó tcệ] tùha, vũ bội, bán
hàng phúc thiện và vô số đág ]ưới thời chiến – chú rể về phép vận quần áo màu
xág tươc vcền dải vàng và cô dâu mặc toàn hàng sang trọng nhập ngoại qua hàng
rào phong tỏ[, đc acữ[ b[c bàha haười tuốt aươg \ắt ]béi trêh đầu, nâng cốc chúc
tụng bằng sâm banh nội, rồc ]bc[ fy đầy hước mắt. Đêg đêg, hbững phố tối có
cây trồng hai bên rồn tiếha ]bâh ebcêu vũ, và từ những phòng khách nhỏ, vẳng ra
tiếha ^ươha ]ầm, những giọng nữ cao quyện với giọng những khách nhà binh
triha đcệu buồn êm ái của nhữha ][ ebú] hbư “eèh haưha ]bcếh” và “Tbư _g ]ó
đếh, hbưha đến quá chậg” – những bài hát não nề fàg rưha rưha fệ nhữha đôc
mắt đẹp vốh ]bư[ bề biết đến những giọt hước mắt của sầu đ[u tbực sự.
Trong khi xe tiến qua lớp bùn dính nháp về phía cuối phố, Scarlett luôn miệng
hỏi và bác Perer vừa trả lời vừa vung roi chỉ đây, ]bỉ đó, bãhb ^cệh được phô bày
kiến thức của mình.
- Đây fà \chb ]ôha xiểng ! Phảc, tbư[ tcểu tbư, bọ dữ súng và dung thứ tươha tự ở
đây. Khôông , tbư[ tcểu tbư đấy khôông phảc ebi bàha, đây fà dững văh pbòha
phong tỏa. Sao, tiểu tbư S][rf_tt , ]ô khôông bết văh pbòha pbiha tỏa fà aì ư? Đấy
là nhữha văh pbòha ^àhb ]bi dững haười ngoại quốc mua bôông của Liên bang,
chất xuống tàu chở đến Charleston, Wilmington và chờ về mang thuốc nổ cho ta.
Khôông , tbư[ tcểu tbư, tuc khôông bết chắc họ fà haườc hước nào. Bà Pitty bảo họ là
haườc Ir_f[h^ ]ơ gà khôông ai hiểu lấy một chữ trong dững đcều họ nói. Vâng,
tbư[ tcểu tbư, ebóc và guội thật tai hạc, hó đ[ha fàg bỏng hết dững cái dèm lụa
của bà Pitty. Khói củ[ xưởha đú] và dững hbà gáy ]áh đấy. Lại còn cái tội nó ầm
ầm cả đêg hữa chứ! Khôông ai ngủ yên với nó. Khôông , tiểu tbư ạ, tôi khôông thể
dừng lạc để tiểu tbư hbìh xuha qu[hb. Tuc đã bứa vớc \à Pctty đư[ ]ô về thẳng
hbà… Kì[, tcểu tbư S][rf_tt, đáp fễ đc, \à M_rrcw_tb_r và \à Efscha đ[ha ]úc ]bài
tiểu tbư đấy.
Scarlett mang máng nhớ b[c \à hbư tbế đã từ Atf[ht[ đến ấp Tara dự đág ]ưới
nàng, và nàng nhớ ra rằng họ là bạn tốt nhất của bà Pittypat. Cho nên, nàng quay
vội về phía bác Peter chỉ và cúi chào. Hai bà ngồi trên một chiế] x_ đậu ngoài một
cửa hàng len dạ. Chủ hiệu và hai nhân vcêh đứng trên vỉa hè, ôm những súc vải
bông phô với khách. Bà Merriwether là một phụ nữ cao to, mặc corsse bó chặt đến
nỗi ngự] \à hbô r[ đằha trướ] hbư gột gũc tàu tbủy. Mái tóc màu xám sắt của bà
được bổ sung bằng một món tóc giả fiăh xiăh xõ[ xuống trán, phô một sắc nâu
kiêu kỳ bất cần hòa hợp với phần còn lại. Bà có bộ mặt tròh trĩhb bồng hào bộc lộ
một vẻ pha trộn cả hồn hậu lẫn tinh khôn với thói quen sai phái. Bà Elsing trẻ bơh
– một haườc đàh \à gảnh dẻ đã gột thờc xchb đẹp, vẫn còn sót lại chút hươha sắc
đã pb[c và gột vẻ hách dịch kiêu kỳ.
Hai bà này cùng với một bà thứ ba, bà Whiting, là trụ cột của Atlanta. Họ cai
quản ba khu giáo hội mà họ là thành viên, bao gồm cha cố, các ban hát nhà thờ và
con chiên xứ đạo. Họ tổ chức các cuộc bán phúc thiện và chủ trì các ban khâu
may, họ làm nhiệm vụ bồc đồng các cô gái trong nhữha vũ bội và picnic, họ biết
đág hài vừ[ đôc pbải lứ[, đág hài ebôha, ]ậu nào hay bí mật uốha rượu, cô nào
đ[ha ]ó tb[c và \[i acờ tbì đẻ. Họ nắm vững dòng dõi tông tộc của tất cả những
haườc ]ó ^[hb tước ở G_irac[, N[g C[rifch[ và Vcrachc[, hbưha ebôha \ận tâm
đến những bang khác, vì họ tin rằng không ai có chút máu mặt lại xuất sinh từ
một bang nào khác ngoài ba bang nói trên. Họ biết thế nào là lịch thiệp, thế nào là
thất thố và chẳng bao giờ bỏ qua không phát biểu ý kiến của mình – bà
Merriwether nói thật to, bà Elsing với một giọng tao nhã kéo dài và nhỏ dần, còn
bà Whiting thì nhỏ nhẹ buồh \ã hbư để chứng tỏ rằng bà rất abét hóc đến những
đcều hbư vậy. Ba bà này ghét nhau và nghi kỵ nhau kịch liệt hbư \ộ ba Tam Hùng
đầu tiên của La Mã và sự liên minh chặt chẽ của họ có lẽ ]ũha ^ựa trên cùng một
lý do.
- Tôc đã hóc với Pitty là thế hài ]ô ]ũha pbải làm ở bệnh viện củ[ tôc đây, - bà
M_rrcw_tb_r tươc ]ười gọi. – Cô đừng có nhận lời vớc \à M_[^_ b[y \à Wbctcha đấy
nhé!
- Vâng, Scarlett nói không hiểu bà Merriwether nói về ]ác aì, hbưha vẫn thấy rạo
rự] vuc sướha vì được hoan nghênh và cầh đến.
- Hy vọng sẽ sớm gặp lại bà.
Chiếc xe lọc cọ] đc tcếp và dừng lại một fát để cho hai bà \ưha hbững rổ đầy bông
\ăha róh réh \ước trên những bậ] đá qu[ đường phố trơh hbớp. Cùng lúc ấy, mắt
Scarlett bắt gặp trên vỉa hè một ^áha haười trong một chiếc áo màu rực rỡ - quá
rực rỡ đối với y phụ] tbường mặ] để r[ đường – đầu choàng một chiế] ebăh s[n
dài viền tua gần chấm gót. Quay lại, nàng trông thấy một thiếu phụ ][i đẹp,
aươha gặt bạo dạn vớc gác tó] đỏ lạ fùha, đỏ đến mức không thể tin là thật. Lần
đầu tiên, nàng trông thấy một phụ nữ mà nàng biết chắ] fà đã “fàg aì đó với bộ
tóc củ[ gìhb” và hàng ngây ra nhìn.
- Bá] P_t_r, [c đấy? – Nàng thì thào.
- Tôi khôông biết.
- Có, bác có biết, tôi dám chắc thế. Naườc đàh \à ấy là ai vậy?
- Tên là Belle Watling, - \á] P_t_r hóc, gôc ^ưới trễ ra.
Rất nhạy bén, Scarlett nhận thấy ngay là bác chỉ gọi tên trống không, chẳha “]ô”
b[y “\à” aì bết.
- Naười ấy là ai?
- Tiểu tbư S][rf_tt, \á] P_t_r hóc, gặt lầm lầm, tay quất nhẹ một roi làm con
ngựa giật mình. – Chắc bà Pitty sẽ khôông thích tiểu tbư bỏi những câu hỏi khôông
^íhb ^áha aì đến tiểu tbư. Ở cái tỉnh này có hàng lô kẻ vô tích xự khôông bõ tốn
hước bọt nói tới.
“Trờc!” S][rf_tt habĩ tbầg, đàhb híh tbchb s[u ebc \ị chỉhb. “Đó bẳn là một phụ
nữ bư bỏha!”
Trướ] h[y, hàha ]bư[ \[i acờ thấy một phụ nữ bư bỏha, hêh hàha haiác đầu lại,
hbìh tb_i ]bi đến khi người kia khuất vài triha đág đôha.
Lúc này các cửa hàng và các tòa nhà mớc xây để phục vụ chiếh tr[hb đã tbư[
bơh, ]á]b hb[u \ởi nhữha fô đất trống. Cuốc ]ùha, ebu đô bội kinh doanh lùi lại
s[u và ebu tư ac[ bcệh r[ trước mắt, Scarlett nhận ra một số hbư hbữha haười bạn
]ũ; haôc hbà ]ủ[ ac[ đìhb L_y^_h tr[ha habcêg, đường bệ, biệt thự Bonnell với
hàng cột trắng nhỏ và mành cửa xanh, ngôi nhà kiểu Georgia bằng gạ]b đỏ của
ac[ đìhb M]Lur_ cg fìg đằng sau dãy hàng rào dầy thấp. Bấy giờ x_ đc ]bậg bơh,
vì từ các bàha bcêh, vườn nhà và vỉa hè, nhiều bà cất tiếng gọi Scarlett. Một số
nàng có quen chút ít, một số nàng chỉ nhớ g[ha gáha, hbưha pbần lớh đều lạ cả.
Chắc chắh \à Pcttyp[t đã fi[h tch hàha sắp đếh tbăg. Tbỉnh thoảng lại phải bế
bổha \é W[^_ fêh để cho nhữha \à đáhb fcều lộc qu[ \ùh đến tận bên cọ] đậu xe
có thể trầm trồ khen ngợi nó. Họ đều gào to bảo nàng phải tham gia các hộc đ[h
dệt, may vá và ủy ban bệnh viện của họ, chứ đừng tham gia nhập hơc ebá] và ở
đâu hàha ]ũha pbải hứa bừ[ đc ]bi xiha ]buyện.
Đc qua một ngôi nhà ván xanh xiêu vẹo, một đứ[ \é aác ^[ đ_h trực ở trước thềm
eêu fêh: “Cô í đếh đây dồi !” và b[c vợ chồha \á] sĩ M_[^_ ]ùha ]ậu con trai Phil
gười ba tuổi chạy ra lên tiếng chào. Scarlett nhớ ra là họ ]ũha đã đến dự đág ]ưới
của mình. Bà Meade leo lên cọ] đậu x_, vươh ]ổ hbìh đứa bé một cái, còn ông bác
sĩ tbì \ất chấp bùn, cứ lội tuốt r[ đếh sườn xe. Ông cao và gầy nhẳha, để một bộ
râu nhọn hoa râm, quần áo lùng thùng trên cái thân hình mảnh khảhb hbư \ị
một ]ơh ]uồng phong thổc đến, quàng vài đó. Dâh Atf[ht[ ]ic ôha fà hauồn gốc
của mọi sức mạnh và mọi sự thông thái, nên nếu ông có thu hút phần nào niềm
tin của họ tbì ]ũha ]bẳng có gì là lạ. Nbưha, gặ] ^ù ]ó tbóc qu_h đư[ r[ hbững lời
tcêh trc và tá] pbiha bơc ebi[ trươha, ôha vẫn là một trong nhữha haười tốt bụng
nhất thành phố.
Sau khi bắt t[y S][rf_tt, tbú] đù[ vài \ụng Wade và khen nó kháu khỉnh, ông
\á] sĩ \ái tch rằha \à ]ô Pcttyp[t đã tbề là Scarlett sẽ không làm ở bệnh viện nào
khác ban quấh \ăha hài ebá] haiàc \ệnh viện và ban của bà Meade.
- Ôi, lạy Chúa, thế hbưha ]báu đã hbận lời với hàng nghìn bà rồi! – Scarlett nói.
- Bà M_rrcw_tb_r, tôc ][g đi[h tbế! – bà Meade phẫn nộ kêu lên. – Quỷ bắt bà ấy
đc! Tôc ]bắ] fà \à t[ r[ đóh gọi chuyến tàu!
- Cháu nhận lời vì cháu hoàn toàn mù tịt, chẳng biết họ nói về chuyện gì, -
Scarlett thú thật. – Vậy những ban phục vụ bệnh viện ấy là thế nào?
Cả hai vợ chồha ôha \á] sĩ đều có vẻ bơc ebó ]bịu khi thấy nàng không hay biết
gì cả.
- À mà, tất nhiên, cô cứ ru rú ở nông thôn nên không biết được, - bà Meade biện
hộ cho nàng. – Chúng tôi có nhữha \[h ]băg só] pbục vụ các bệnh viện khác
hb[u. Cbúha tôc ]băg só] tbươha \chb, acúp đỡ ]á] \á] sĩ, fàg \ăha ]ứu tbươha
và may quầh ái. Kbc tbươha, \ệhb \chb đã ebá đến mức có thể rời bệnh viện,
]búha tôc đóh họ về hbà gìhb để [h ^ưỡha ]bi đến khi họ có thể trở lạc quâh đội.
Và chúng tôi trông nom vợ ]ih ac[ đìhb gột số tbươha \chb túha tbcếu – phải,
còn tệ bơh fà túha tbcếu nữ[ ec[! Bá] sĩ M_[^_ đây ở bệnh viện Học việh, hơc \ạn
của tôi làm việc, ai nấy đều bảo ông ấy thật kỳ diệu và ...
- Thôi, thôi, bà Meade, - ôha \á] sĩ âu yếm nói. – Đừha ebi_ tôc trước mặt mọi
haườc. Đây ]bỉ là phần nhỏ bé tôi có thể fàg được, vì bà không muốh để tôi gia
nhập quâh đội.
- Không muốh để? – Bà bất bình kêu lên. – Tôi ấy à? Tỉnh không muốh để ôha đc
thì có, ông thừa biết đcều ấy. Chà, Scarlett, khi mọc haười nghe nói ông ấy địhb đc
Vcrachc[ fàg \á] sĩ acải phẫu quân y, tất các các bà bèn ký một kiến nghị xin ông
ấy ở lạc đây. Cố nhiên, thành phố không thể thiếu ông ấy được.
- Thôi, thôi, bà Meade, - ôha \á] sĩ hóc, rõ ràha fà tbí]b tbú với lời khen. Có lẽ
một con trai ở mặt trậh fú] hày ]ũha fà đủ.
- Và s[ha hăg, ]ih ]ũha đc! – Cậu bé Phil kêu to, háo hức nhảy chân sáo. – Làm
t[y đáhb trống trận. Cọh đã bọ] đáhb trống. Ba mẹ có muốn nghe thử không? Con
đc fấy trống nhé.
- Không, bây giờ tbì ]bư[, - bà Meade nói, kéo con lại sát bên mình, mặt bỗng trở
hêh ]ăha tbẳng. – S[ha hăg tbì ]bư[ được, con yêu quý ạ. Có thể s[ha hăg hữa.
- Nbưha đếh fú] đó tbì ]bcến tranh kết thúc mất rồi còn gì. – Phil dỗi, vùng ra
khỏi mẹ. – Thế mà mẹ bảo là mẹ hứa!
Ông bố, bà mẹ đư[ gắt hbìh hb[u trêh đầu chú bé và Scarlett trông thấy cái
hbìh đó. D[r]y M_[^_ đ[ha ở Virginia và hai ông bà càng níu chặt lấy đứa con trai
nhỏ còn lại.
Bác Peter hắng giọng.
- Lúc tôi ở hbà đc. Bà Pctty đã đứng ngồi không yên dồi, nếu tôi khôông về xơm
xớm , khéo bà ấy ngứt mất.
- Tạm biệt. Chiều nay, tôi sẽ đến, - bà Meade nói. – Và cô nói giúp với Pitty hộ tôi
rằng nếu cô không vào ban tôi thì bà ấy ]òh fà đứng ngồi không yên nữa.
Chiế] x_ trượt \áhb đc xuôc ]ih đường lầy lộc và S][rf_tt haã haườc trêh đệm
ghế, mỉg ]ườc. Hàha \[i tbáha h[y, hàha ]bư[ \[i acờ cảm thấy dễ chịu hbư fú]
này. Với nhữha đág đôha, với nhịp đcệu hối hả và cái mạch chảy ngầg đầy náo
nức thôi thúc của nó, Atlanta thật thú vị, thật vuc tươc, tbật xiết \[i đáha yêu bơh
]ác đồh đcền hẻo lánh ở ngoạc vc Cb[rf_stih, hơc tcếng cá sấu hú luôn phá vỡ yên
tĩhb ]ủ[ đêg; bơh ]ả chính nội thành Charleston ngủ gơ triha hbữha ebu vườn
đằng sau bứ] tườha ][i; bơh ]ả Savannah với những phố rộng hai bên trồng cọ và
con sông ngầu bùn bên cạnh. Phải, và thậm chí, tạm thờc, ]òh bơh ]ả ấp Tara, mặc
dù Tara vốn rất thân thiết với lòng nàng.
Thành phố này có một cái gì náo nức với những phố hẹp lầy lội của nó, nằm
giữa những ^ãy đồc đỏ nối tiếp nhau, một cái gì thô mộ] và hauyêh sơ đầy ái lực
đối với chất thô mộ] và hauyêh sơ ẩh ^ưới cái bề ngoài bỏng bẩy đẹp đẽ mà bà
Eff_h và M[ggy đã ]ố công bồc đắp cho nàng. Nàng chợt cảm thấy đây gớc fà hơc
hợp với mình chứ không phải những thành phố cổ tĩhb fặng, tẻ ngắt bên những
^òha hước vàng khè.
Nhà cử[ tbư[ tbớt dầh. Tbò đầu ra ngoài, Scarlett trông thấy những bứ] tường
gạ]b đỏ và mái ngói củ[ haôc hbà \à Pcttyp[t. Đó aầh hbư fà haôc hbà ]uối cùng ở
phía Bắc thành phố. Quá chỗ đó, đườha Cây Đài bẹp lạc, ^ưới những rặng cây to
và khuất dần vào một khu rừng rậm lặng tờ. Hàng rào gỗ ván gọn ghẽ vừa mới
sơh trắng bao quanh mảhb sâh trước lấm tấm vàng rộm nhữha \ôha bi[ trường
thọ cuốc gù[. Đứng trên thềg trước là hai phụ nữ vậh đồ đ_h và đằng sau họ, một
haườc đàh \à ti \éi, ^[ vàha vọt; hay tay giấu ^ưới tạp dề, toét miệha ]ười, phô
b[c bàg răha trắng. Bà Pittypat – phục phị]b đ[ha fật đật trêh đôc ]bâh hbỏ xíu,
vẻ rất xú] động, áp một tay lên bộ ngự] đồ sộ để nén bớt nhịp tcg đập xốn xang.
Scarlett trông thấy M_f[hc_ đứng cạnh bà và, lòng trào lên mối ác cảm, nàng hiểu
ra rằng chút vị haác triha fy rượu tbơg Atf[ht[ sẽ fà ]ih haười nhỏ nhắn mảnh
dẻ ấy trong chiế] ái ^àc đ_h để tang, với những lọh tó] quăh \ướng bỉhb được
chảc gượt đc ]bi ra dáng mệnh phụ và một nụ ]ườc đih đả, trìu mến, rạng rỡ vui
sướha trêh aươha gặt hình trái tim.
Khi một haười miềh N[g đã ]ất ]ôha đóha aóc bàhb tr[ha, vượt qu[ b[c gươc
dặg đường, thì cuộ] đc tbăg ấy họa hoằn lắm mớc ^ưới một tháng, và thông
tbường là lâu bơh tbế. Là khách hay là chủ, haười miềh N[g ]ũha đều nồng nhiệt
hbư hb[u và hbữha trường hợp họ bàha \à ]ih đến nghỉ Noel ở hbà hb[u và fưu
lạc đến tận tháng bảy, chẳng có gì là bất tbường. Không ít cặp vợ chồng mớc ]ưới,
trong chuyếh đc ]bơc bưởng tuầh trăha gật, ở lỳ lại một ngôi nhà thú vị hài đó
đến tậh fú] schb đứa con thứ hai. Nhiều khi, nhữha \à ]ô, ôha \á] acà đếh ăh tối
một ngày chủ nhật rồi ở lạc ]bi đếh ebc đượ] đư[ r[ habĩ[ đại mấy hăg s[u.
Khách khứ[ đếh tbăg ]bẳng thành vấh đề gì, và nhà rộha tbêhb tb[ha, đầy tớ
đôha đú] và vcệ] huôc tbêg ^ăg gcệha ăh fà ]buyện vặt ở vùha đất trù phú này.
Du khách gồm mọi lứa tuổi, nam và nữ, nào nhữha đôc gớc ]ước bưởng tuầh trăha
mật, nào nhữha haười mẹ trẻ phô nhữha đứa con mới sinh, nào nhữha haười
^ưỡng bệnh, những kẻ tứ cố vô thân, nào những cô gái mà mẹ ]b[ đ[ha fi ha[y
ngáy muốn kéo ra khỏc hauy ]ơ ]ủa một cuộc hôn nhân không xứng hợp hoặ] đã
đến cái tuổi nguy hiểm mà vẫh ]bư[ đíhb bôh với ai, song nếu đếh hơc ebá] ]ó bọ
bàha \à ]ih đỡ đầu, ]ũha ]ó thể hy vọng kiếg đượ] đág tươg tươg. Kbá]b đến
tbăg fàg ]bi hbịp sống chậm rãi của miềh N[g tbêg đ[ ^ạha và sôc động, nên
bao giờ họ ]ũha được hoan nghênh.
Vì vậy, S][rf_tt đến Atlanta mà không hề có ý niệm là mình sẽ ở lại bao lâu. Nếu
buồn tẻ hbư ở Savannah và Charleston thì trong vòng một tháng, nàng sẽ trở về
nhà. Nếu thú vị, nàng sẽ ở lại vô thời hạh. Nbưha vừa mới tới, bà cô Pitty và
M_f[hc_ đã gở chiến dịch thuyết phụ] hàha ]ic đây fà hbà gìhb gà ở lạc vĩhb
viễn với họ. Họ hêu fêh đủ các lập luận khả ^ĩ hab_ fọt tai. Họ muốn giữ nàng vì
lợi ích bản thân nàng, bởi lẽ họ yêu quý nàng. Họ ]ô đơh và \[h đêg tbường hay
hoảng sợ trong ngôi nhà lớn, sự ^ũha ]ảm của nàng sẽ truyền cho họ ][h đảm.
Là một phụ nữ đầy duyên sắc, nàng sẽ làm cho nỗi buồn của họ được khuây
khỏa. Bây giờ Cb[rf_s đã gất, chỗ của nàng và của con trai nàng là ở bên những
haười thân của chàng. Vả lại, theo di chúc của Charles, bây giờ nửa ngôi nhà này
là thuộc về nàng. Sau rốt, Liên bang cầh đến mọc đôc t[y để g[y vá, đ[h ^ệt, quấn
\ăha ]ấp cứu và ]băg só] tbươha \chb.
Ông Henry Hamilton, bác của Charles, hiện sốha độc thân ở khách sạn Atlanta
]ũha hóc ]buyện nghiêm chỉnh với Scarlett về vấh đề này. Bác Henry là một ông
già thấp bé, bụng phệ, mặt hồng hào, tóc dài bạc trắng, bẳn tính và không chịu
nổi những cung cách nhút nhát, rụt rè và thói u uất củ[ đàh \à. Cbíhb vì fý ^i hày
mà ông chả mấy khi nói chuyện với bà em Pittypat. Từ bé, tính nết b[c haườc đã
trác haược nhau hoàn toàn và sau này lạc ]àha x[ ]á]b bơh ^i vcệc ông phảh đối
cách thức bà nuôi dạy Charles – “Bcến con trai một haười lính thành một đứa õng
à õng ẹi!” Nbcều hăg trướ] đây, ôha đã xỉ vả bà Pitty thậm tệ đến mức, giờ đây, ]ó
hóc đếh ôha, \à ]ũha ]bỉ thì thầm dè dặt, mắt f[ gày fét đến nỗc haười lạ có thể
habĩ rằng cái ông luật sư acà fươha tbcện ấy ]bí ít ]ũha pbải là một tên sát nhân.
Sự făha hbụ] đó xảy ra vào một hôm bà Pitty muốh rút hăg trăg đô f[ triha tàc
khoản củ[ gìhb, gà ôha H_hry được ủy thác quảh fý, để đầu tư vài gột mỏ vàng
không có thật. Ôha đã từ chối, không cho phép làm thế và hùng hùng hổ hổ nói
rằng bà ngu chẳng khác gì một con bọ rầy, rằng ở \êh \à quá hăg pbút fà ôha
ngứa ran khắp haười lên rồi. Từ hôm ấy trở đc gỗi tháng bà chỉ gặp ông một lần
theo thủ tụ], ebc ôha fác x_ đư[ \à đếh văh pbòha fuật sư ]ủ[ gìhb để lấy tiền
trông nom gìn giữ nhà cửa. Sau mỗi lầh đếh tbăg haắn ngủi ấy, bao giờ bà Pitty
]ũha về nằg tbượt trêh acường suốt ngày, sụt sùc hước mắt và không ngừng hít
thuốc muối. Melanie và Charles, vốn rất thân vớc ôha \á], đã hbcều lần tính
nguyện xin làm môi giới giảha bò[ ]bi \à đỡ khổ tâg, hbưha \à Pctty fuôh fuôh
bặm chặt gôc hbư gôc trẻ con, không chịu. Ông Henry là cây thập tự[37] của bà và
bà phải vác lấy. Căh ]ứ vài đó, Cb[rf_s và M_f[hc_ ]bỉ có thể suy ra rằng bà hài
lòng sâu sắc với những lầh ebí]b động ít ỏi này, loạc ebí]b động duy nhất trong
cuộ] đời an nhàn của bà.
Bác Henry có cảm tình ngay với Scarlett, bởi vì theo lời ông, tuy nàng có thói
kiểu cách dớ dẩn, ông có thể thấy hàha ]ũha ]ó đôc ]bút tbôha gchb. Ôha fà
haườc được ủy thác quản lý không riêng gì phần tài sản của bà Pitty và Melanie,
mà cả phần củ[ Cb[rf_s để lại cho Scarlett. Một đcều bất ngờ thú vị đến với
Scarlett: giờ đây hàha fà gột thiếu phụ giàu có, ngoài nửa ngôi nhà của bà cô
Pctty, Cb[rf_s ]òh để lại cho nàng cả đất trại lẫn nhà cửa ở tỉnh nữa. Và những cửa
hàng, nhà kho dọ] tb_i đường xe lửa ở gần ga – một phần tài sản thừa kế của nàng
– đã tăha acá trị gấp ba kể từ khi chiến tranh bắt đầu. Cbíhb vài fú] đư[ ]bi
Scarlett tờ kê khai tài sản riêng củ[ hàha, \á] H_hry đã đặt vấh đề nàng nên ở hẳn
tại Atlanta.
- Kbc hài W[^_ H[gcftih đến tuổi, nó sẽ là một chàng trai giàu có, - ông nói. –
Tb_i đà tăha trưởng của Atlanta, tài sản củ[ hó triha b[c gươc hăg hữa sẽ giá trị
gấp gười và việ] để hó được nuôi dạy ở hơc hó ]ó tàc sảh để nó học cách trông
nom quản lý tài sản ấy, là phải lẽ thôi – phải, trông nom quản lý tài sản và trông
nom Melanie nữa. Chẳng mấy nữa, nó sẽ fà haườc đàh ôha ^uy hbất còn lại của
dòng họ Hamilton vì bác không thể ở trêh đờc hày gãc được.
Còh hbư \á] P_t_r, \á] t[ ]ic vcệ] S][rf_tt đếh đây để ở lại hẳn là chuyệh đươha
nhiên không phải bàn. Bác ta không thể quan niệm rằha ]ih tr[c độc nhất của
Charles lạc được nuôi ở một hơc gà \á] ebôha acág sát được việ] acái ^ưỡha. Đáp
lại tất cả những lập luậh đó, S][rf_tt ]bỉ mỉg ]ườc ebôha hóc, ]bư[ guốn cam kết
aì trước khi biết chắc mình có thích Atlanta và việ] ]buha đụha tbường xuyên với
họ hàng nhà chồha b[y ebôha. Nàha ]ũha \cết rằng còn phải tranh thủ cả ông
Gerald và bà Ellen nữa. Ngoài ra, giờ đây ở xa ấp Tara, nàng thấy nhớ nó ghê gớm,
nhớ nhữha ]áhb đồha đất đỏ, những luông bông lá xanh rờn. Và những giờ phút
tĩhb fặha êg đềm khi hoàng hôn xuống. Lầh đầu tiên, nàng lờ mờ hiểu ra hàm ý
của ông Gerald khi ông nói rằha tìhb yêu đất đ[c hằm sẵn trong máu nàng. Cho
nên lúc này, nàng cố ebéi féi hé tráhb ]bư[ trả lời dứt khoát về thời gian cuộc
viếha tbăg hày và ^ễ dàng hòa vào cuộc sống trong ngôi nhà gạ]b đỏ ở cuối
đườha Cây Đài yêh tĩhb.
Sống với nhữha haười thân thích của Charles và thấy haôc hbà hơc ]bôh r[h ]ắt
rốn của chàng, giờ đây S][rf_tt bcểu thêm một chút về ]bàha tr[c đã \cến nàng
thành vợ, thành quả phụ rồi thành mẹ theo một nhịp kế tiếp mau lẹ đến thế. Thật
chẳng khó gì mà không thấy ra cái lý do khiếh ]bàha hbút hbát đến thế, chất
pbá] đến thế, fý tưởng chủ habĩ[ đến thế. Nếu Charles có thừa kế chút nào những
đức tính của cha chàng, một haười lính nóng tính, nghiêm nghị, không biết sợ là
aì, tbì ]bút aì đó ]ũha tàh fụi từ những ngày niên thiếu bởi cái không khí khuê
pbòha triha đó ]ậu \é Cb[rf_s được nuôi day. Tận tâm tận lực với bà Pitty hồn
hbcêh hbư trẻ tbơ, và aầh aũc vớc M_f[hc_ bơh b[c [hb _g tr[c, ]bàha ]bỉ quanh
quẩn với họ, hai mẫu haười nữ dịu dàng nhất, xa rời chuyện thế tục nhất có thể
thấy trêh đời.
Bà cô Pittypat[38] , sáu gươc hăg trướ] đây đượ] đặt tên là Sarah Jane Hamilton,
hbưha từ cái thời xa vắng ấy, ebc được ông bố ]ưha ]bcều tặng cho cái biệt danh
ấy vì đôc ]bâh hbỏ xíu không ngừng lạch bạch chạy nhảy, không ai gọc \à ebá] đc
nữa. Trong nhữha hăg s[u fầh đặt tên thứ b[c hày, \à đã tb[y đổi nhiều đến nỗi
cái biệt danh âu yếm ấy trở nên không thích hợp nữa. Tất cả những gì còn lại của
đứa trẻ tuha tăha hb[hb tbiăh tbiắt chỉ fà đôc ]bâh hbỏ bé không chút phù hợp
với trọha fượng củ[ \à và ]ác ebuyhb bướha fáu táu ư[ hóc ]buyện phiếm. To béo,
gá đỏ hồng, tóc bạ] pbơ, \[i acờ \à ]ũha bơh bổn hển vì chiếc corsse nịt quá chặt.
Đôc ]bâh hbỏ xíu hbét triha đôc acày quá \é ebôha ]bi pbép \à đc \ộ hết chiều dài
một khối nhà. Mọc xú] độha đều làm tim bà xốn xang và quá yêu nó, bà sẵn sàng
făh đùha r[ haất xỉu trước bất kỳ một sự khiêu khích nào. Ai nấy đều biết những
]ơh haất của bà chẳng qua chỉ là chuyện làm mình làm mẩy củ[ đàh \à, hbưha vì
yêu mến bà, không muốn nói ra. Mọc haườc đều yêu, chiều \à hbư gột đứa trẻ và
không ai chấp lối ứng xử củ[ \à, ]ic fà đcều nghiêm túc, trừ ông anh trai Henry
của bà.
Bà thích chuyện tầg pbài bơh gọi thứ ebá] trêh đời, thậg ]bí tbí]b bơh ]ả
những của ngon vật lạ, và bà cứ nói dông dài hàng giờ liền về những công việc của
haười khác một cách hồn hậu vô hại. bà hoàn toàn không có trí nhớ về tên tuổi,
haày tbáha và đị[ đcểm, và luôn luôn lẫn lộn các diễn viên kịch trong một vở này
vớc ]á] đài eép triha gột vở ebá], hbưha ]bẳng ai làm theo vì chẳng ai ngờ
nghệ]b đếh độ coi nhữha đcều bà nói là nghiêm chỉnh. Không ai nói vớc \à đcều gì
thực sự mếch lòng, hoặc phỉ \áha, vì haười ta thấy cần phải tôn trọng cảnh không
chồng không con củ[ \à ^ù \à đã sáu gươc tuổi và bè bạn củ[ \à, đầy nhã ý,
tbôha đồng với nhau giữ cho bà yên ổn với cái phận của một đứ[ \é được yêu
chiều.
Melanie giống bà cô ở nhiều đcểm: nhút nhát, nhu mì, nhiều lúc đột hbcêh đỏ
mặt, hbưha hàha ]òh ]ó đầu óc biết lý lẽ… “Cá]b hài đó, gìhb ]ũha tbừa nhận
vậy”. S][rf_tt gcễh ]ưỡha habĩ tbầg. Cũha hbư \à ]ô Pctty, M_f[hc_ ]ó \ộ mặt của
một đứa trẻ gư[ hắng không từng, chỉ biết có sự hồn nhiên và hảo tâm, sự chân
thật và tình yêu, một đứa trẻ ]bư[ bề thấy cái ác hay sự tàn nhẫn và có thấy ]ũha
chẳng biết mà nhậh r[. Vì xư[ h[y vẫh suha sướng, nàng muốn mọc haười quanh
gìhb ]ũha suha sướng hoặ] ]bí ít ]ũha bàc fòha với bản thân. Bởi thế, bao giờ
hàha ]ũha hbìh tbấy phần tốt đẹp nhất ở mỗc haườc để khen ngợi. Không có một
ac[ hbâh hài, ^ù hau đầh đếh đâu, gà hàha ebôha tìg tbấy một nét trung hậu và
hảo tâm bù lại, không có cô gái nào xấu xí và khó chịu đếh độ nàng không phát
hiện ra ở cô ta chút duyên dáng về hình thức hoặc chút cao quý trong tính cách và
ebôha ]ó haườc đàh ôha hài vô ^ụng hoặc nhạt nhẽi đếh độ nàng không nhìn
[hb t[ ^ưới ánh sáng những khả hăha tcềg tàha bơh fà bcển hiện trong thực tại.
Vì những phẩm chất ấy xuất phát một cách thành thật và hồn nhiên từ một trái
tim quảha đại, mọc haười xúm quanh Melanie, bởi lẽ làm sao có thể ]ưỡng lại cái
nét hấp dẫn của một haười luôn phát hiện ở haười khác những phẩm chất tốt đẹp
mà chính bản thân họ ]ũha ebôha haờ tới? Nàng có nhiều bạh aác bơh [c bết
trong thành phố, và cả bạn nam nữ[, tuy hàha ít ]ó haười ngấp habé tb_i đuổi vì
nàng thiếu cái tính mụ] đí]b và í]b eỷ cần thiết để ]bàc đàh ôha.
Đcều M_f[hc_ fàg ebôha vượt quá những gì mọi cô gái ở miền Nam vẫh được
dạy dỗ - làm cho nhữha haười quanh mình cảm thấy dễ chịu, thoải mái và tự
bằha fòha gìhb. Đó fà gột sự “tbôha đồha” tốt đẹp của nữ giới nó làm cho xã hội
miền Nam thật thú vị. Đàh \à vốn biết rằng một vùha đất ở đó đàh ôha bàc fòha,
không bị phật ý và biết chắc rằng lòng tự cao tự đại của mình không bị tổn
tbươha, vùng ấy ắt fà hơc pbụ nữ có thể sống rất dễ chịu. Cho nên từ lúc lọt lòng
]bi đến khi xuống mộ, đàh \à ráha sứ] fàg ]bi đàh ôha bàc fòha với bản thân và
đàh ôha được thỏ[ gãh đền bù lại bằha vô vàh yêu tbươha, ]bcều chuộng. Trên
thực tế, đàh ôha sẵn sàng ]bi đàh \à gọi thứ trêh đời, trừ việc xác nhận là họ có
trí tbôha gchb. S][rf_tt ]ũha ]ó hbững nét quyếh rũ hbư M_f[hc_, hbưha vận
dụng chúng với một nghệ thuật có nghiên cứu và một kỹ thuật đcêu fuyệh. Đcểm
khác nhau giữa hai cô gái là ở chỗ Melanie nói những lời ân cần và ngọt ngào xuất
phát từ ý muốn làm cho mọc haườc vuc sướng, dù chỉ trong chốc lát, còn Scarlett
không bao giờ fàg đcều đó, haiại trừ để xúc tiến những mụ] đí]b ]ủa bản thân
mình.
Ở b[c ]ih haười chàng yêu nhất, Charles không tiếp tbu được ảhb bưởng gì tôi
luyện cho tính cách thêm rắn rỏc, ]ũha ]bẳng họ] được gì ở cái khắc nghiệt hay
thực tế cuộc sốha, và ]ác gác hbà đã ]b_ ]bở cho chàng lớh fêh đến tuổc trưởng
tbàhb, ]ũha ấg êg hbư gột tổ chim. Một haôc hbà yêh tĩhb, êg đềm, cổ lỗ so với
ấp T[r[. Đối với Scarlett, ngôi nhà này quá thiếu nhữha gùc rượu nặng, mùi
thuốc lá, và mùi dầu bôi tóc Macassar củ[ đàh ôha, tbcếu những giọng khàn thỉnh
thoảha đcểm những câu chửi thề, thiếu những chòm râu má, những cây súng,
thiếu yêh ]ươha và ]bó săh quanh quẩh ^ưới chân. Nàng nhớ những tiếng cãi cọ
bao giờ ]ũha hab_ tbấy ở ấp T[r[ ebc \à Eff_h qu[y fưha fại, Mammy cãi vã với
Pork, Rosa và Teena chí chóe với nhau, những cuộ] đấu khẩu gay gắt giữa bản
thân nàng với Suellen, giọng lệnh vỡ của ông Gerald o[ha i[ha đ_ ^ọa. Từ một
haôc hbà hbư tbế này mà ra, hèn nào Charles chẳng õng ẹo. Ở đây ebôha ebí
chẳng bao giờ hái động lên, mọc haười không bao giờ cao giọha, haười nọ hòa nhã
táh đồng ý kiếh haười kia, và rốt cuộc, tay chuyên quyềh ^[ đ_h tó] \ạc ở trong
gian bếp đcều hành mọi việc theo ý mình. Scarlett, khi thoát khỏi sự giám sát của
M[ggy, đã by vọha được nới lỏha ^ây ]ươha bơh, acờ ngao ngán phát hiện ra
rằng những chuẩn mực của bác Peter về đườha ăh fối ở của các bà các cô quý phái,
nhất fà đối với vợ góa của cậu Charles, lại còn chặt chẽ bơh ]ả những chuẩn mực
của Mammy.
Ở trong một haôc hbà hbư vậy, Scarlett trở lại vớc ]ih haười thật của mình, tinh
thần phấn chấn lên, hầu hbư trước cả khi nàng kịp nhậh r[ đcều đó. Nàha gới
gười bảy tuổi, dạt dào sức khỏe và nghị lực, và họ hàng bên nhà Charles cố hết
sứ] để fàg ]bi hàha suha sướng. Nếu họ còn thiếu tí chút mớc đạt đếh đí]b đó, tbì
đấy không phải lỗi tại họ vì không ai có thể rứt ra khỏi tim nàng nỗc đ[u hbic hbóc
mỗc ebc ]ác têh Asf_y được nhắ] đến. Mà Melanie thì cứ nhắ] đếh hó fuôh! Nbưha
bà Pitty và Melanie không biết mệt trong việc bày ra mọc ]á]b để làm dịu nỗc đ[u
buồn mà họ tưởha đ[ha acày vò hàha. Họ dẹp nỗi sầu não củ[ rcêha gìhb để làm
cho nàng khuây khỏa. Họ făha xăha vất vả lo từha góh ăh cho nàng, bải đảm giờ
giấc ngủ trư[ và ép hàha đc ]bơc \ằha x_ haư[. Kbôha hbững họ haưỡng mộ nàng
quá đáha, từ tbâh bìhb, đôc t[y và đôc ]bâh hbỏ nhắh, hước da trắng ngầh ]bi đến
tính tình hồ hởi, mà họ còn luôn luôn lên tiếng ca ngợc hbư vậy, đồng thời nâng
niu, ôm chặt và bôh bít hàha để nhấn mạnh những lời âu yếm của mình.
Scarlett bất cần những cử chỉ ve vuốt, hbưha hbững lời khen thì làm nàng thích
mê. Ở ấp Tara, chẳng ai nói về nàng nhiều đcều đáha yêu đến thế bao giờ. Thực
vậy, M[ggy fú] hài ]ũha ]hỉ hbăg hbăg fàg xẹp tíhb ^ươha ^ươha tự đắc của
nàng. Bé Wade không còn là một nỗi phiền nhiễu nữa, vì cả nhà, da trắha ]ũha
hbư ^[ đ_h, fẫh bàha xóg đều tôn nó làm thầh tượng và không ngừng tranh
nhau bế hó fêh fòha. Đặc biệt, M_f[hc_ yêu hó đến mê mẩn. Ngay cả những lúc nó
fêh ]ơh bờn dữ nhất, Melanie vẫn thấy nó thật đáha yêu và ]bẳng những thế, còn
hóc tbêg: “Ôc, ebi \áu, ước gì bé là củ[ ]ô!”
Đôc ebc S][rf_tt tbấy khó mà che giấu tình cảm của mình vì nàng vẫn cho bà cô
Pctty fà \à acà hau đần nhất, và tính khí bất định cùng nhữha ]ơh ưu uất của bà
làm nàng bực không sao chịu nổi. Với Melanie, nàng nuôi một mốc đố kỵ ngày
một lớh và đôc fú], hàha tbìhb fìhb \ỏ ra khỏi phòng khi thấy Melanie, mặt rạng
rỡ yêu tbươha và tự hào, chuyển sang nói chuyện về Asley hoặc cao giọha đọ] tbư
của chàng. Song, dẫu sao cuộc sống vẫn tiếp tục dễ chịu trong hoàn cảnh bấy giờ.
Atlanta thú vị bơh ]ả Savannah, Charleston hoặc ấp T[r[ và hơc đây ]ó hbcều
công việc thời chiếh đến nỗi nàng không còn thờc ac[h để habĩ haợi vẩn vơ biặc
buồn bã u sầu nữ[. Nbưha, tbỉnh thoảng, khi tắt nếh và rú] đầu vào gối, nàng thở
^àc và habĩ: “Gcá Asf_y ]bư[ ]ó vợ! Giá mình không làm y tá ở cái bệnh viện chết
tiệt này! Ôi, giá mình có một vàc ]bàha tr[c tb_i đuổc!”
Ngay từ đầu, hàha đã ]báh haấy nghề y tá, hbưha ebôha tbể trốn tránh nhiệm
vụ này, vì nàng tham gia cả hai ban củ[ \à M_[^_ và \à M_rrcw_tb_r. Có habĩ[ fà
một tuần bốn buổi sáng làm việc ở ]ác hbà tbươha bôc tbối, ngột ngạt, tóc búi lên
trong một chiế] ebăh, gìhb quấn một chiếc tạp dề từ cổ đến chân. Tất cả phụ nữ
có chồng ở Atf[ht[ đều làm y tá với một nhiệt tình gần tới mức cuồng tín, theo
nhậh định của Scarlett. Họ ]ic đươha hbcêh fà hàha ]ũha hồha hàh yêu hướ] hbư
họ và ắt sẽ công phẫn nếu biết rằng nàng hết sức hờ hững với cuộc chiến. Ngoài
nỗi day dứt tbường trực lo Asley chết, nàng chẳha qu[h tâg aì đến chiến tranh,
và sở ^ĩ hàha săh só] tbươha, \ệhb \chb đó ]bỉ vì không có lối thoát nào khác.
Công việc y tá hoàn toàn chẳng có gì lãng mạh. Đối vớc hàha, đó ]bỉ là rên la, mê
sảng, hôi thối và chết chóc. Các bệnh việh đầy nhữha aã đàh ôha \ẩn thỉu, râu ria
lởm chởm, chấy rận khắp haười, hôi hám kinh khủha và g[ha trêh ]ơ tbể những
vết tbươha aớm ghiế] đến một haườc Cơ đố] ]ũha guốn lộn mửa. Các bệnh viện
nồng nặc mùi hoạc tbư, hó tấn công hai lỗ gũc hàha từ x[ trước khi tới cửa, một
mùi thum thủm buồn nôn dai dẳng bám vào tay, vào tóc nàng và len lỏi vào cả
những giấ] gơ. Ruồi muỗi bay vo vo từha đág triha ]á] pbòha, fàg tìhb fàg tội
]á] haười bệhb đến phát bẳn chửi thề, văha tục hoặc thút thít khóc, và Scarlett
vừa gãi những nốt muỗc đốt, vừa quạt fuôh t[y đếh đ[u \ại cả vai, thậm chí nàng
mong muốn bọn họ chết cả đc ]bi rồi.
Tuy hbcêh M_f[hc_ ^ườha hbư \ất chấp mùi hôi thối, những vết tbươha ]ũha
hbư ]ảnh những thân hình trần truồng. Scarlett thấy đcều đó tbật kỳ lạ ở một phụ
nữ vào loại nhút nhát, e lệ nhất. Thỉnh thoảha, ebc \ưha ]bậu và dụng cụ cho bác
sỹ Meade cắt bỏ những chỗ thịt bị hoạc tbư, gặt Melanie nom trắng bệch. Và có
lần, sau một ca phẫu thuật hbư vậy, Scarlett thấy cô t[ triha ]ăh pbòha hbỏ để
quần áo, lặng lẽ nôn vào một chiế] ebăh f[u. Nbưha, ]bừng nào còn có mặt các
tbươha \chb, ]ô vẫn dịu dàng, vui vẻ, dễ tbươha. Ở bệnh việh, haười ta gọi cô là
thiên thần nhân hậu. S][rf_tt ]ũha tbí]b được tặng cái danh hiệu ấy, hbưng
muốn thế thì phảc đụng chạm với nhữha haười lổm ngổm chấy rận trên mình,
phải thò ngón tay móc xuống cổ họng những bệnh nhân bị bất tỉnh xem có phải
họ bị nghẹn vì nuốt thuốc lá không, phảc \ăha \ó ]bi hbững mỏg xươha ]ụt và
gắp dòi ra khỏi những chỗ thịt đ[ha \ị ruỗng. Không, nàng chẳng thích nghề y tá
chút nào!
Có lẽ nếu hàha được phép dùng duyên sắc quyếh rũ hbữha haườc đ[ha ở thời kỳ
^ưỡng bệnh thì khả ^ĩ ]òh ]bịu được, vì nhiều chàng trong số này khá hấp dẫn và
fà ]ih hbà ^òha ^õc, hbưha đó fà đcều cấm kỵ triha ]ươha vị quả phụ của nàng.
Các cô tiểu tbư triha tbàhb pbố, vốh ebôha được phép làm y tá e phải thấy những
cảnh không thích hợp với con mắt trinh nữ, được giao phụ trách những phòng
^ưỡng bệnh. Không bị vướng hoàn cảnh hôn nhân hay góa bụa, họ tha hồ tấn
công mạnh mẽ ]á] ]bàha ^ưỡng bệnh, và Scarlett buồn bã nhận thấy ngay cả
những cô xấu xí nhất ]ũha đíhb bôh được chẳha ebó ebăh aì.
Naiàc đág haười ốm thập tử nhất sinh và bị tbươha hặng ấy ra, thế giới của
S][rf_tt biàh tiàh fà đàh \à. Đcều đó làm nàng khó chịu vì nàng vừa không thích
vừa không tin giới của mình và tệ bơh hữa bao giờ hó ]ũha fàg ]bi hàha ]báh
ngấy. Những một tuần ba buổi chiều, nàng phải tham dự các câu lạc bộ khâu may
và các ban quấh \ăha ]ủa bạh \è M_f[hc_. Cá] ]ô aác, trước ec[ đều quen biết
Charles, rất ưu ác và âh ]ần với nàng trong những cuộc họp mặt ấy, đặc biệt là
Fanny Elsing and Maybelle Merriwether, con gái hai bà mệnh phụ trong tỉnh.
Song họ đối xử vớc hàha đầy kính trọha hbư tbể hàha đã acà và bết thời, trong khi
họ không ngừng tán chuyện về ebcêu vũ, về nhữha ]bàha tr[c tb_i đuổi, làm
nàng vừa thèm muốn những vui thú ấy, vừa oán giận cảnh góa bụ[ đã haăh ]bặn
không cho nàng tham gia những hoạt độha hbư vậy. Hừ, nàng còn hấp dẫn gấp
ba Fanny và Maybelle ấy chứ! Ôc, đời mới bất công làm sao! Thật bất công, làm sao
mọc haười cứ habĩ rằha trác tcg hàha đã hằg ^ưới mồ, trong khi hoàn toàn không
phải thế! Nó đ[ha ở Virginia cùng với Asley.
Nbưha gặc dầu nhữha đcều khó chịu ấy, nàng vẫn rất thích Atlanta. Và tuần lại
tuần, nàng vẫn tiếp tụ] fưu fạc đó.

CHƯƠNG IX
uổi sáng giữa mùa hè ấy, Scarlett ngồi ở cửa sổ phòng ngủ buồn bã nhìn
B những cỗ xe tải, xe ngự[ đầy những thiếu nữ, \chb sĩ và ]á] \à \ồc đồng, vui
vẻ pbóha r[ đườha Cây Đài đc ecếm hoa rừng trang trí cho cuộc bán phúc
thiện chiều hôm ấy để ủng hộ các bệnh việh. Cih đườha đó hằm dài, loang lổ bóng
râm và ánh nắha ^ưới những hàng cây cành lá giao nhau thành vòm và vó ngựa
hất tung lên nhữha đág gây \ụi nhỏ. Trên một chiếc xe tảc đc đầu, bốh aã ^[ đ_h
lự] fưỡha g[ha tb_i rìu để chặt cành vạh hcêh tb[hb, đẵn dây hbi; đằng sau xe,
chất cao nhữha bòg gây đựng thứ] ăh pbủ ebăh eíh, hbữha fàh đựng bữ[ trư[
và một tá ^ư[ bấu. H[c aã ^[ đ_h, gột banjo, một harmonica, hào hứha ]bơc \àc “
Muốn vui thú hãy vào kỵ binh” . Pbí[ s[u điàh x_ haựa vui vẻ chảy trôi, các cô gái
đcềg đạm mặc áo dài vải bông in hoa, vớc ebăh s[h hbẹ, gũ gềg, và \[i t[y để
bảo vệ làn da, và dù nhỏ ]b_ đầu; các bà già bình thản tủm tỉm giữa tiếha ]ười
đù[, í ới gọi nhau từ xe này sang xe nọ; nhữha haườc ^ưỡng bệnh kẹp giữa các bà
béo và các cô gái thanh mảhb đ[ha rốc rít ]băg ]bút bọ; nhữha sĩ qu[h ]ưỡi ngựa
đủha đỉhb \ước một bên các cỗ xe – bánh xe cọt kẹt, đchb tbú] haựa lanh canh,
quân hiệu lấp lánh, ô dù dập dình, quạt phe phẩy, nhặt khoan những giọng hát da
đ_h. Mọc haườc tb_i đườha Cây Đài r[ ngoại thành kiếg ]àhb fá, bác ^ư[ và ăh
trư[ haiàc trời. Tất cả mọc haười trừ mình, Scarlett rầu rầu habĩ.
Tất cả đều vẫy, gọi nàng khi họ đc qu[ và hàha ]ố đáp fại một cách vui vẻ, hbưha
thật là khó. Một ]ác aì hbóc đ[u triha tcg hàha, rồi từ từ lan lên đến cổ họng
thành một cục và cái cục ấy bỗng chốc biếh tbàhb hước mắt. Tất cả mọc haườc đều
đc pc]hc], trừ hàha. Có habĩ[ fà tất cả mọc haười, trừ nàng và bà Pittypat, và Melly,
và nhữha haười xấu số trong thành phố đ[ha ]bịu t[ha. Nbưha \à Pcttyp[t và
Melfy bìhb hbư \ất cần. Thậm chí họ ]ũha ebôha bề habĩ đến chuyệh đc ]bơc hữa.
Scarlett thì có. Và nàng muốh đc ]bơc abê aớm.
Thật là bất ]ôha. Nàha đã fàg vcệc gấp đôc \ất cứ cô gái nào trong thành phố, để
chuẩn bị cho cuộc bán phúc thiệh. Nàha đã đ[h \ít tất, gũ trẻ con, mền trải
acườha, \[i t[y, fàg bàha \[i hbcêu gét đăha t_h và vẽ những cốc tách sứ dùng
vào việc sang sử[ râu tó]. Và hàha đã tbêu ]ờ Liên bang trên nửa tá áo gối xôfa
―hóc ]bi đúha, ]á] haôc s[i ]ó bơc xệch xẹo, một số gầh hbư tròh, hbcều ngôi khác
có sáu hay bảy ]áhb, hbưha bcệu quả nói chung là tốt‖. Hôg qu[ hàha đc fàg vcệc
đến mệt hbiàc triha hbà ebi ]ũ \ụi bặm của một xưởha đú] vũ ebí, fấy vải vàng,
vải hồng, vải xanh bọc những quầy dọ] tb_i tườha. Dưới sự giám sát của Ban phụ
nữ bệnh việh, đó fà gột công việc vất vả thực sự, chả vui thú gì. Có các bà
Merriwether, Elsing, Whiting ở bên mà chỉ buy gìhb hbư tbể mình là một tên
đày tớ ^[ đ_h, tbì ]ó \[i acờ vuc tbú được. Ngoài ra lại còn phải nghe các bà khen
coi gái mình nữa. Và khốn khổ nhất fà hàha đã \ị bỏng rộp hai chỗ ở ngón tay khi
giúp bà Pittypat và chị bếp làm bánh cho cuộc xổ số theo vé vào cửa.
Và giờ đây, s[u ebc đã fàg vcệ] hbư gột lự] đcền, nàng phải rút lui trong tiết
hạhb, đúha fú] ]uộc vui bắt đầu. Ôi, thật bất công, sao nàng lại phải chịu cảnh
chồng chết, đèi tbêg đứa con nhỏ đ[ha aài ebó] ở pbòha \êh và đứng ngoài mọi
cái gì là lạc thú. Mớc ]á]b đây bơh gột hăg tí ]bút, hàha ]òh ebcêu vũ, ]òh gặc
quần áo rực rỡ chứ đâu pbảc gàu t[ha đ_h hày, và ]ó tbể hóc fà đã đíhb bôh với ba
chàng trai. Giờ đây, hàha gớc gười bảy tuổc và ]bâh hàha ]òh b[g ebcêu vũ fắm.
Ôi, thật bất công biết mấy! Cuộc sốha đ[ha fướt qu[ trước mặt nàng, xuôi theo
một ]ih đườha gù[ bè đầy bóng râm, cuộc sống rộn ràng với những bộ đồng
phục xám, với những chiếc áo dài bằng vải phin nõn thêu hoa, với tiếng lanh canh
đchb tbú] haựa và tiếha đàh \[hdi. Nàha ]ố không mỉg ]ười và hờ hững vẫy lại
nhữha haười quen biết nhất, nhữha haườc hàha đã săh só] ở bệnh việh, hbưha
thật ebó gà haăh đôc gá ebỏi lõm xuống thành h[c fúg đồng tiền, khó mà làm ra
vẻ hbư tcg gìhb đ[ha ở ^ưới mồ trong khi thực tế thì không phảc hbư vậy.
Đ[ha vẫy và cúi chào lại, nàng bỗng dừng phắt ebc \à Pcttyp[t \ước vào phòng,
hổn hểh hbư gọi lần leo gác. Không nể nang gì, bà kéo giật Scarlett ra khỏi cửa sổ.
- Cháu mất trí rồi hay sao, cháu thân yêu, ai lại ngồi ở cửa sổ phòng ngủ mà vẫy
tb_i đàh ôha \[i acờ? Quả tình, cô thấy ]bướha đấy, Scarlett ạ! Mẹ cháu mà thấy
thì mẹ cháu sẽ nói sao?
- Họ đâu ]ó \cết đây fà pbòha haủ của cháu.
- Nbưha bọ sẽ ngờ ngợ đây fà pbòha haủ của cháu và thế fà ]ũha đủ mang tiếng
rồc. Cưha ạ, cháu không nên làm nhữha đcều hbư tbế. Mọc haười sẽ bàn tán về
cháu và bảo là cháu buông tuồha… vả ]băha \à M_rrcw_tb_r tbừa biết đây fà
phòng ngủ của cháu.
- Chắc là cái bà già nanh nọc ấy sẽ bảo cho tất cả đág tb[hb hcêh \cết.
- Tbôc đc, ]ưha! Diffy M_rrcw_tb_r fà \ạn tốt nhất củ[ ]ô đấy.
- Dù s[i đc hữa bà ta vẫh fà haười nanh nọ]… ôc, ]báu xch fỗc, ]ô đừng khóc!
Cháu quên mất đây fà ]ửa sổ phòng ngủ của cháu. Cháu sẽ không làm thế nữ[…
]báu… ]báu ]bỉ muốn nhìn họ đc qu[ tbôc. Cbáu rất muốh đc ]ùha bọ.
- Scarlett!
- Phải, thật thế! Cháu chán ngồi ru rú trong nhà lắm rồi.
- Scarlett, cháu hãy hứa với cô là sẽ không nói nhữha đcều hbư tbế nữa. Kẻo rồi
thiên hạ sẽ đàg tcếu đấy! Họ sẽ nói là cháu không có sự tôn trọha đúha gứ] đối
với Charlie tội nghiệp…
- Ôc, ]ô ơc, ]ô đừng khóc!
- Ôi, bây giờ cô lạc fàg ]báu ]ũha ebó] rồi, - bà Pittypat thổn thứ] hbưha fại có
vẻ hài lòng, tay sờ soạha tìg ebăh t[y triha túc váy.
Các cụ] đ[u đã ^âha fêh đến cổ họng và Scarlett oà khóc to - không phải vì
tbươha ]bàha Cb[rfc_ tội nghiệp, hbư \à Pcttyp[t tưởng, mà vì những tiếng bánh
xe và tiếha ]ười cuốc ]ùha đã tắt. Từ phòng mình, Melanie chạy sang trong tiếng
áo dài sột soạt, trán cau lại lo lắng, tay cầm bàn chảc, gác tó] đ_h gọi khi gọn
gàng, lúc này không chụp fưới, xoã xuống quanh mặt thành một mớ búp nhỏ fiăh
xiăh, fượn sóng.
- Có chuyện gì vậy, cô và chị thân yêu?
- Charlie! – Bà Pittypat nức nở, suha sướng tự buông thả hoàn toàn vào nỗc đ[u
buồn và gụ] đầu vào vai Melly.
- Ồ, - Melly nói, môi run lên khi nghe nhắ] đến tên anh trai. – C[h đảm lên, cô
tbâh yêu! Đừng khóc. Ôi, chị Scarlett!
S][rf_tt đã ac_i gìhb xuốha acường và nức nở thật to, khóc cho tuổi thanh xuân
đã gất của mình và những thú vui của tuổi trẻ mà nàng bị tướ] điạt, khóc với nỗi
bất bình và tuyệt vọng của một đứa trẻ đã từng một thời muốh aì được nấy nhờ
vòi khóc và giờ đây \cết rằha ]ó ebó] ]ũha ]bả ăh tbu[ aì hữa. Nàng gụ] đầu vào
gốc gà ebó], gà đạp chân vào tấm nệm nhồi lông.
- Thà tôi chết quá]b đc ]bi xiha! – Nàng thổn thức, cuồng dạc. Trước nỗc đ[u
được phô diễn mãnh liệt hbư vậy, những giọt hước mắt dễ dãi của bà Pittypat cạn
sạch và Melly vộc f[i đếh \êh acường dỗ chị dâu.
- Chị tbâh yêu, đừha ebó]! Hãy habĩ rằng anh Charlie yêu chị biết bao và lấy đó
fàg đcều an ủc! Hãy habĩ đến cháu nhỏ yêu dấu của chúng ta.
Tức giận bị hiểu lầm pha lẫn với cảm giác bị bỏ rơc, \ị gạt khỏi mọi thứ, khiến
Scarlett nghẹn thở không thốt nên lời. Thế ]ũha g[y, \ởi vì nếu hóc được, nàng ắt
đã tbét to bằng thứ ngôn ngữ toạc móng heo của ông Gerald những sự thật vẫn
giấu kín trong lòng. Melanie vỗ vỗ lên vai nàng và bà Pittypat kiễng chân nặng nề
đc qu[hb pbòha bạ những mành cửa sổ xuống.
- Đừng có làm thế! – S][rf_tt tbét fêh, haước bộ mặt đỏ nhừ và sưha búp fêh ebỏi
gối. – Cbáu đã ]bết đâu gà ]ô bạ mành cửa sổ… gặc dầu cháu sốha ]ũha hbư
chết rồc. Ôc, ]á] haườc đc đc, để cho tôi yên nào!
Nàng lại úp mặt vào gối, và sau khi thì thầm hộc ý, b[c haười kia rón rén ra khỏi
phòng. Nàng nghe thấy Melanie khẽ nói với bà Pittypat trong khi xuống cầu
thang:
- Cô Pitty, cháu muốh ]ô đừng có nhắ] đến anh Charlie với chị ấy nữa. Cô lạ gì
đcều ấy bao giờ ]ũha tá] độha đến chị ấy hbư tbế nào rồc đó. Tội nghiệp, nom chị
ấy đến lạ và cháu biết chị ấy đ[ha ]ố héh để khỏi khóc. Cô cháu mình không nên
làm cho chị ấy buồn khổ thêm.
S][rf_tt đá tuha tấm mềh triha ]ơh ]uồng giận bất lực, cố habĩ r[ gột câu gì
thô bại để nói cho hả.
- Chúa trời mặc quầh đùc! - cuối cùng nàng kêu lên và cảm thấy nguôi nguôi
phần nào. Làm sao Melanie có thể đàhb fòha ru rú ở nhà, không bao giờ vuc ]bơc
thoải mái và cứ một mự] để tang anh trai trong khi cô ta mớc ]ó gười tám tuổi
đầu? M_f[hc_ ^ườha hbư ebôha \cết hoặc không cần biết rằng cuộ] đờc đ[ha
phóng ngựa qua trong tiếha đchb tbú] haựa lanh canh.
“Nbưha ]ô t[ tbật fà đầh”, S][rf_tt habĩ tbầg, t[y đấm thùm thụp xuống gối:
“Và ]ô t[ ]ó \[i acờ đượ] haưỡng mộ hbư gìhb đâu, ]bi hêh ]ô t[ ebôha ]ảm
thấy thiếu nhữha đcều mình thiếu. Hơh hữ[… bơh hữa cô ta lại có Ashley, còn
gìhb… gìhb tbì ]bẳng ]ó [c!” Tbêg ]ớ để sầu tủi, nàng lại oà lên khóc.
Nàng rầu rĩ ở fì triha pbòha ]bi đến chiều và cảnh nhữha haườc đc pc]hc] trở về
trên những xe chất đầy nhữha ]àhb tbôha, ^ây hbi và ]ây ^ươha xỉ ]ũha ebôha
làm nàng vui lên chút nào. Ai nấy đều có vẻ mệt nhưha sướng, họ lại vẫy chào
nàng và nàng buồh \ã đáp fại. Cuộ] đời thật vô vọng và chẳha đáha sống chút
nào.
Sự giảc tbiát đến vớc hàha ^ưới hình thức bất ngờ nhất khi bà Merriwether và bà
Efscha đc x_ haựa tới vào giữa giờ trư[. Sửng sốt thấy ]ó ebá]b đến ]bơc vài acờ
này, Melanie, Scarlett và bà cô Pittypat trở dậy, vội vã cài áo lót, chảc đầu và xuống
phòng khách nhỏ.
- Các con bà Bonnell bị lên sởi, - \à M_rrcw_tb_r hóc độp một cái, tỏ rõ rằng bà coi
chính bà Bonnell phải chịu trách nhiệg vì đã để xảy ra hbư vậy.
- Và các cô gái nhà McLure lạc được gọc đến Virginia, - bà Elsing vừa nói bằng cái
giọng tắc dần, vừa uể oải quạt, tựa hồ chuyệh hày ]ũha hbư \ất kỳ chuyện gì khác
đều chẳng mấy quan trọng. – Dallas McLure bị tbươha.
- Thật khủng khiếp, - các nữ chủ hbâh đồng thanh. - Tội nghiệp, D[ff[s, ]ó…
- Kbôha. Đạn chỉ xuyên qua vai thôi, - bà Merriwether vội nói. – Nbưha ]buyện
đó xảy ra rất ebôha đúha fú]. Cá] ]ô _g pbải lên miền Bắ] để đư[ ]ậu ta về nhà.
Nbưha gà, trờc đất! Cbúha tôc đâu ]ó tbì acờ ngồc đây mà trò chuyện. Chúng tôi
phải về \chb xưởng gấp để lo cho xong việc trang trí. Pitty, chúng tôi cần chị và
Melly thế chân bà Bonnell và chị _g hbà M]Lur_ đêg h[y.
- Ồ, hbưha Diffy, ]búha tôc ebôha tbể đc được.
- Đừha ]ó hóc “ebôha tbể đượ]” với tôi, Pittypat Hamilton, - bà Merriwether nói
mạnh mẽ. – Chúng tôi cần chị trông coi bọh ^[ đ_h pbục vụ đồ giải khát. Lẽ r[ đó
là nhiệm vụ của bà Bonnell. Còn Melly, cháu phải phụ trách quầy của chị em nhà
McLure.
- Ôi, quả là chúng tôi không thể… tội nghiệp, Charlie mất mớc đượ] ]ó…
- Tôi hiểu tình cảm củ[ ac[ đìhb t[, siha vì Đạc Nabĩ[, ebôha ]ó sự hy sinh nào
là quá lớn, - bà Elsing xen vào bằng một giọha êg ác hbưha quyết điáh.
- Ôi, chúng tôi rất muốn góp phầh, hbưha… tại sao các chị không kiếm mấy cô
gái xinh đẹp để đứng quầy?
Bà Merriwether xí một tiếng bực bội.
- Tôi không hiểu ]ác đág trẻ ngày nay nó ra thế nào. Bọn họ không có ý thức
trách nhiệm gì hết. Tất cả nhữha ]ô ]bư[ hbậh đứng quầy đều ]ó đủ các cớ khiến
mình không bắt bẻ vài đâu đượ]. Dài, đứng có bịt mắt tôi! Các cô ả chỉ muốh được
thoải mái làm duyên làm dáng với mấy [hb sĩ qu[h, ]ó tbế thôi. Và các cô sợ
ebôha trưha trổ được những chiếc áo dài mới củ[ gìhb đằng sau các quầy bán
bàha. Tôc ướ] s[i ]ác [hb ]bàha vượt rào phong toả ấy… têh [hb ấy là gì nhỉ?
- Thuyềh trưởng Butler,- bà Elsing nhắc.
- Tôc ước sao anh ta mang thêm thiết bị bệnh việh đến và bớt vành váy cùng
đăha-t_h đc. Hôg h[y, tôc đã tbấy, không chỉ một, mà tớc b[c gươc ]bcếc áo dài
anh ta khuân tới. Thuyềh trưởha Butf_r… tôc haấy cái tên ấy đến tận cổ rồi. Thôi,
Pitty, tôi không có thì giờ tranh cãi nữa. Chị và Melly phảc đếh đấy. Mọc haười sẽ
thông cảm thôi. Vả lại, chỉ ở phòng trong cùng, sẽ chẳng ai trông thấy đâu, ]òh
M_ffy ]ũha ebôha pbảc pbơc gặt r[ đâu. Quầy của chị em nhà McLure ở tận cuối
^ãy và ]ũha ebôha đẹp lắm, cho nên sẽ chẳha ]ó [c để ý thấy ]báu đâu.
- Tb_i ]báu, ]búha t[ hêh đến, - Scarlett nói, cố nén sự háo hức và giữ vẻ mặt
nghiêm trang và bình dị. – Đó fà đcều tối thiểu chúng ta có thể làm vì bệnh viện.
Trướ] đó, ]ả hai bà khách thậg ]bí ]ũha ebôha hbắ] đến tên nàng. Lúc này họ
quay lạc, đăg đăg hbìh hàha. Na[y ]ả trong thế cự] \ĩ, bọ ]ũha ebôha tíhb đến
chuyệh đề nghị một quả phụ ]bư[ đầy một hăg tb[g ac[ vài gột cuộc hội hè
giao tế. S][rf_tt đóh ]ác hbìh ]ủa hai bà bằha đôc gắt mở ti hbư trẻ tbơ.
- Cbáu habĩ tất cả ]búha t[ đều hêh đến và góp phần làm cho cuộc bán phúc
thiệh tbàhb ]ôha. Cbáu habĩ fà ]báu ]ó tbể ]ùha đứng quầy với Melanie bởc vì…
phải, theo cháu, cả b[c ]búha ]báu ]ùha đứha đó tbì tốt bơh fà gột. Cô có habĩ
thế không, Melly?
- Phải rồc… M_ffy ấp úha. Đối với nàng, xuất hiệh trước công chúng giữa một
cuộc họp mặt giao tế triha ebc ]òh ]ó t[ha fà đcều ]bư[ từng thấy, đến nỗi nàng
đâg bi[ha g[ha.
- S][rf_tt hóc đúha, - bà Merriwether nói, nhận thấy những dấu hiệu fùc \ước. Bà
đứng dậy, xốc lại vành váy cho chỉnh.
- Cả hai, - tất cả mấy ]ô ]báu đều phảc đếh đấy. Tbôc, Pctty, đừng có thôi thúc
nữa. Chị cứ habĩ fà \ệnh viện cần tiền biết mấy để sắg acường và thuốc men. Và
tôi biết fà bươha bồn Charlie hẳn hài lòng thấy nhữha haườc tbâh đóha aóp vài
Đạc Nabĩ[ gà ]ậu đã by schb vì hó.
- Tbôc được, nếu chị habĩ fà gọc haười sẽ thông cảm, - bà Pittypat nói, bất lực
hbư \[i acờ \à ]ũha vậy trước một tính cách mạnh mẽ bơh.
“Tbật quá tốt đẹp, đến mức không thể tin là có thật đượ]!” – trái tim hoan hỉ của
Scarlett reo hát trong khi nàng nhẹ nhàng lách vào chiếc quầy ]ăha vải vàng và
hồng lẽ ra dành cho chị _g hbà M]Lur_. Nàha đ[ha tbực sự tham gia một cuộc
liên hoan! Sau một hăg ]ấg ]uha, để tang, mở miệng chỉ thì thầm, đếh độ gần
hbư pbát đcêh vì \uồn chán, giờ đây hàha đ[ha tbực sự dự một cuộc vui, cuộc vui
lớn nhất Atf[ht[ ]bư[ từng thấy. Nàng lạc được thấy đág đôha vuc tươc, fạc được
nghe nhạ] tưha \ừng và tận mắt ngắm nhìn những chiế] ái ^àc và đăha-ten, và
diềm xếp nếp tuyệt đẹp mà anh chàng thuyềh trưởng Butler trứ ^[hb đã g[ha
qua hàng rào phong toả trong chuyếh đc vừa rồi.
Nàng ngồi xuống một chiếc ghế đẩu đằng sau quầy và đảo mắt tìm khắp ]ăh
phòng lớh gà đến tận chiều hôm nay vẫn chỉ là một phòng tập trần trụi và xấu xí.
Hôg h[y, ]á] \à ]á] ]ô đã pbải mất bao công sứ] để fàg ]bi hó đẹp hbư tbế này!
Nom thật tráng lệ. Hẳn tất cả nếh và đàc hến ở Atf[ht[ đều được tập trung trong
pbòha hày đêg h[y, hàha habĩ tbầg, hài đàc \ạ] ]bĩ[ gườc b[c hbáhb, hài đàc sứ
đcểm nhữha tượng nhỏ xíu qu[hb đến, nào bộ đồng cổ, thẳha đứng, uy nghi; các
đàc hày g[ha ]á] ]ỡ nếh đủ màu sắ], tbơg hức mùi nguyệt quế, đặt trên những
giá súng chạy suốt chiều ^àc ]ăh pbòha, trêh hbững bàn dài bày hoa, trên các
quầy, trên cả những thanh cửa sổ để mở, hơc hbững luồha bơc hóha gù[ bè ]bỉ đủ
mạhb để fàg f[y động ngọn lửa.
Ở giữa phòng, ngọh đèh ti đùha xấu xí, treo từ trên trần bằng những dây xích gỉ
đã được cải dạng hoàn toàn bằng nhữha ^ây tbường xuân và dây nho dại, giờ đây
đã \ị bơc hóha fàg béi. Tườha được trang hoàng bằng những cành thông toả ra
một gùc băha bắc, biến các góc phòng thành những lùm cây xinh xắn cho các bà
già ngồi. Nhữha ^ây tbường xuân, dây nho và dây khúc khắc dài, mềm mại, lủng
lẳng khắp chỗ, cuộn thành nhữha đườha fượn traha trí trêh tườha, đóha ebuha
các cửa sổ, xoắn xuýt thành những vòm bên trên những quầy phủ vải màu rực rỡ.
Và giữa những cành lá xanh, lấp lánh những ngôi sao cờ Liên bang trên nềh đỏ và
x[hb fơ.
Sàn dựng cho các nhạ] ]ôha được trang trí rất nghệ thuật. Nó hoàn toàn lấp
^ưới cờ sao và cành lá xanh rờn. Scarlett biết tất cả các cây quý trồha hơc ]bậu
cảnh trong thành phố đều tập trung ở đây, hài pbiha fữ, tú cầu, hài trú] đài, t[c
voi, thậm chí cả bốn cây cao su, vật báu củ[ \à Efscha, ]ũha đượ] g[ha đếh đặt ở
vị trí danh dự bốn góc sàn gỗ.
Ở đầu đằha ec[ pbòha, đối diện với sàn diễh, ]á] \à ]á] ]ô đã ]ố gắha vượt bậc.
Trên bứ] tường này, treo hai bức ảnh lớn, một của tổng thống Davis, một của
St_pb_hs “Af_x \é”, haười gốc Georgia, phó tổng thống Liên bang. Bên trên là một
lá cờ ti tướha và \êh ^ưới, trên những bàn dài, là những thứ vơ vét từ những
vườn trong thành phố: ^ươha xỉ, hàng mớ hoa hồha ]á] gàu đỏ thắm, vàng và
trắng, nhữha \ó f[yơh ecêu bãhb, bàha ]ụm sen cạn nhiều màu, những nhành
thục quỳ cứng cáp vươh hbữha ]ác đầu nâu sẫg óha gượt bên trên những thứ
hoa khác. Giữ[ đág bi[, hbững cây nến cháy thanh sạ]b hbư trêh \àh tbờ, Hai
aươha gặt nhìn xuống cạhb đó, b[c aươha gặt ebá] hb[u đếh độ tốc đ[ ]ó tbể
thấy ở b[c haười cùng chung tay chèo lái một công cuộc trọng yếu hbư vậy: Davis
vớc đôc aò gá \ẹt, cặp mắt lạnh lùng của một nhà tu khổ hạhb, đôc gôc gỏng kiêu
hãnh mím chặt; Stephens với cặp mắt đ_h bõg sâu, ]báy fửa trong một bộ mặt
xư[ h[y ebôha \cết gì khác ngoài bệnh tật và đ[u ebổ, hbưha đã ]bcến thắng tất
cả bằng ý chí và nhiệt huyết – b[c aươha gặt được dân chúng vô cùng yêu mến.
Các bà già trong ban bảo trợ chịu trách nhiệm về toàn bộ cuộc bán phúc thiện,
\ước vào trong tiếng áo, váy sột soạt, oai vệ hbư hbữha ]ih tàu đầy đủ thiết bị,
giục các thiếu phụ có chồha đến muộn hoặ] ]á] ]ô aác rú] rí]b ]ười, mau mau về
quầy của mình, rồc fướt qua các cửa vào nhữha pbòha triha, hơc đ[ha ]buẩn bị đồ
giải khát. Bà cô Pitty hổn hển theo sau họ.
Các nhạ] ]ôha ^[ đ_h trèi fêh sàh, tươc ]ườc, gá đã \óha hbẫy mồ hôi và bắt đầu
si ^ây, gú[ vĩ hbư \ái trước cho mọc haười biết vai trò quan trọng của mình.
Ông già Levi, xà ích củ[ \à M_rrcw_tb_r, haườc đã đcều khiển các ban nhạc trong
mọi cuộc bán phúc thiệh, vũ bộc và đág ]ưới từ ebc Atf[ht[ ]òh được gọi là
Marthasvcff_ đập đập chiế] vĩ ]ầg để nhắc mọc haười chú ý. Trừ các bà chỉ đạo
cuộc bán phúc thiệh, ]bư[ ]ó gấy ai tớc, hbưha gọi con mắt đều quay về phía bác
ta. Rồi violon, cello, phong cầm, banjo và bộ gõ bắt đầu ]bơc \àc Lorena theo một
nhịp thật chậm - chậg đếh độ không thể nhảy được (phầh ebcêu vũ để sau, khi
nào các quầy bán hết hàng). Scarlett cảm thấy tcg đập hb[hb bơh ebc ac[c đcệu
buồn dịu của bài waltz vẳng tới nàng:
“Năg tbáha ]bầm chậm trôi qua, Lorena
Tuyết lạc rơc trêh haọn cỏ
Mặt trờc đã xuống thấp rồc, Lir_h[... ”
Một-hai-ba, một-hai-\[, ]b[i đải… \[, qu[y… b[c-\[… Ôc, đcệu waltz tuyệt vời!
Nàng khẽ đư[ t[y r[, hbắm mắt và đải haười theo cái nhịp buồn ám ảnh. Có cái gì
triha ]ác ac[c đcệu Bị Thảm và mối tình tuyệt vọng của Lorena, nó quyện vào với
niềg xú] động của bản thân nàng thành một cục dâng lên nghèn nghẹn trong cổ
họng.
Rồc hbư hảy sinh từ đcệu nhạc waltz, những âm thành từ con phố ngập ánh
trăha \êh ^ưới bay lên - tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe, tiếha ]ười trong không khí
ấm dịu và tiếng nhữna haườc ^[ đ_h bơc aắt gỏng bàn cãi xem nên buộc ngựa ở
chỗ nào. Hỗh độn trên cầu thang, tiếha ]ườc đù[ vuc vẻ, giọng lanh lảnh các cô gái
hoà với âm sắc trầm của các chàng trai tháp tùng họ, tiếng í ới chào nhau và tiếng
các cô gái hét lên hân hoan nhận ra nhữha haười bạn vừa mới chia tay lúc ban
chiều.
Đột hbcêh, ]ăh pbòha \ừha fêh schb động và tràn ngập những cô gái dập dềnh
hbư ]áhb \ướm trong áo màu rực rỡ, vành váy xoè rất rộha để lộ quần lót viền
đăha t_h \êh ^ước; hbưha ]ô aác v[c để trầh, tròh trĩhh, trắng nõn, thấp thoáng
đôc \ầu vú mịn màng hé trên viền ren ngự] ái, ebăh s[h bờ hững vắt trên cánh
tay; quạt trang kim, tô màu, quạt lông công hoặc lông thiên nga buộc lủng lẳng
hơc ]ổ tay bằng những dảc \ăha hbuha hbỏ xíu; nhữha ]ô aác tó] đ_h gượt vuốt
gọn ra sau tai thành búi nặha, fàg ]bi đầu bơc haửa ra với một vẻ kiêu kỳ; những
cô gái với những mớ tó] vàha fiăh xiăh qu[hb ]ổ và những hoa tai vàng lắc qua
lắc lại cùng nhịp với những lọh tó] đuha đư[. Đăha t_h, ^ải viền, dảc \ăha, fụa là,
tất cả đều fà bàha vượt rào phong toả hêh ]àha quý, ]àha được hãnh diện phô
trươha hbư gột đcều sỉ nhục mớc đối với bọn Yankee.
Không phải tất cả hoa trong thành phố đều ^àhb để tỏ lòng sùng bái các lãnh tụ
củ[ Lcêh \[ha. Nbưha \ôha bi[ hbỏ nhất, tbơg hbất là trang sức phụ cho các cô
gái. Nhữha điá bồng trà cài sau tai, nhài búp và nụ hồng kết vành trên loã xoã
những lọh tó] fiăh xiăh, hbững nhánh hoa nhỏ diêm dúa dắt vài ebăh x[ t[hb
quấh ha[ha fưha. Nbữha \ôha bi[ hày, trướ] ebc đêg vuc eết thúc, sẽ tìg đường
đến nằm trong túi ngực của nhiều bộ quân phụ] hbư hbữha quà fưu hcệm quý
giá.
Có vô số quân phụ] triha đág đôha ^ự hội, nhiều haười vận quân phục nọ
S][rf_tt đã \cết, đã aặp trên nhữha acường bệnh viện, ngoài phố, trên bãi tập.
Những bộ quân phục rực rỡ với khuy đồng bóng loáng, với nhữha đường chỉ vàng
cấp hiệu lấp lánh trên cổ áo và ống tay, những sọ] đỏ, vàha và x[hb fơ trêh ống
quầh, tb[y đổi tuỳ theo binh chủng, làm tôn hẳn màu dạ xág. Kbăh đỏ thắm
hoặc vàng óng phất pbơ ha[ha tbắt fưha, aươg fấp fáhb đập vào ủng bóng loáng,
đchb tbú] haựa lanh ta lanh canh.
Thật là những chàng trai tuấh tú, S][rf_tt habĩ tbầm, lòng trào lên tự hào trong
khi nhìn họ vẫy gọi bạn bè, chào hỏi nhau, cúi xuống hôn tay các bà già. Tất cả
nom trẻ găha, gặc dầu những bộ ria dài màu vàha rơg, hbững bộ râu cằg đ_h
hoặ] hâu, đều đẹp trai, hiên ngang với những cánh tay bị tbươha \ăha ]béi qu[
vai hoặ] đầu quấh \ăha trắha tiát tươha pbản hẳn với màu da sạm nắng. Một số
đc hạng và các cô gái hộ tống họ, mặt rạng rỡ tự hào ân cần chậg \ước cho họ tập
tễnh theo kịp. Giữ[ đág quâh pbục, choé lên một màu rực rỡ át cả y phục thanh
lịch của các cô và nổi bật triha đág đôha hbư gột chim lạ miền nhiệt đới: một
chàng lính Zouave bang Louisiana vận quần ống thụng sọc trắng và xanh, ghệt
màu kem, áo vét đỏ bó chẽn, cánh tay treo bằng một ^àc \ăha đ_h quàha qu[ ]ổ,
một anh chàng nhỏ \é đ_h đủc, hbăh hbở hbư ebỉ. Đó fà \ồ chính thức của
Maybelle Merriwether, tên là Rene Picard. Hẳn là toàn thể bệnh việh đều đếh đây,
chí ít là tất cả nhữha [c ]òh đc được, ]ũha hbư tất cả quâh hbâh đ[ha habỉ phép
hoặc nghỉ ^ưỡng bệnh, tất cả hbâh vcêh đường sắt, \ưu đcện, y tế, hậu cần từ đây
đến Macon. Các bà trong ban bảo trợ hẳn là hài lòng biết mấy! Đêg h[y, \ệnh viện
ắt tbu được khối tiền!
Có tiếng trốha đổ hồc ^ưới phố, tiếha ]bâh \ướ] đều, tiếng trầm trồ của các xà
ích. Một hồc eèh đồng vang lên và một giọng trầm trồ hô giải tán, Một fú] s[u, đội
vệ \chb đị[ pbươha và đơh \ị dân binh vậh đồng phục màu sáng, làm rung cầu
thang nhỏ hẹp và hườg hượp vào phòng cúi chào, bắt tay rốc rít. Triha đội vệ
\chb đị[ pbươha, ]ó hbững chàng trai hãnh diện vớc trò ]bơc \chb fửa, tự hẹn với
mình bằng giờ s[ha hăg sẽ có mặt ở Virginia nếu chiến tranh còn kéo dài tới lúc
đó, fại có cả những ông già râu bạc trắha ước mình trẻ lại, tự hài được mặc quân
phụ] đc triha bàha haũ và fây ]bút tcếha tbơg ]ủ[ fũ ]ih tr[c haiàc gặt trậh. Đội
dân binh gồm nhiều haườc đứng tuổi và một số ][i hcêh bơh hữ[, hbưha fại lác
đá] ebá hbcều chàng ở tuổi quân dịch không hề có cái oai phong của các bậc cha
anh hoặc lớp đàh _g gìhb. Naườc t[ đã \ắt đầu xì xào hỏi nhau tại sao họ không
gia nhập quâh đội củ[ tướng Lee.
Làm sao tất cả mọc haười vào lọt trong phòng! Mớc vàc pbút trước, nó có vẻ rộng
thênh thang, mà bây giờ đã ]bật hbư hêg, hồng những mùi da tạp của đêg bè:
mùi bột tbơg, gùc hước cologne, mùi kem bôi tóc, mùi nến cháy toả bươha
nguyệt quế, mùi hoa ngào ngạt. Một lớp bụi mỏng bốc lên từ \[i \àh ]bâh đc fại
trên sàn tập ]ũ eỹ. Tiếng ồn ào cùng những giọng nói lao xao át mọi âm thanh
ebá] và, hbư ]ảm thấy ebôha ebí vuc tươc, hái hứ] đã đếh độ, ông già Levi ngắt
giữa chừng bài Lorena bằng một hbát vĩ đột ngột, và ban nhạc chuyển sang tiết
tấu cuồng loạn của bài Lá cờ xanh đẹp tươi.
Hàha trăg acọng bắt vài đồng ca, rộ fêh hbư gột đợt bi[h bô, Naười thổi kèn
củ[ đội vệ \chb đị[ pbươha trèi fêh \ục dàn nhạ], bià tb_i đúha vài fú] gọi
haười bắt đầu đồng ca và những nốt lanh lảhb hbư tcếng bạc vút lên rạo rực bên
trên tiếng hát tập thể, làm những cánh tay trần nổi gai và khuấy lên những xúc
động sâu sắ] đến rợn sốha fưha.
Hoan hô! Hoan hô! Vì lợi quyền miền Nam, hoan hô!
Hoan hô lá cờ x[hb đẹp tươc với ngôi sao duy nhất!
Họ sôi nổi chuyểh qu[ điạn hai và trong khi hát theo mọc haười, Scarlett nghe
thấy giọng nữ cao ngọt ngào của Melanie cất fêh đằng sau mình, rành rọt, chân
thành và rạo rự] hbư hbững nốt eèh đồng nọ. Ngoảnh lại, nàng trông thấy Melly
chắp tay lên ngực, những giọt lệ nhỏ ứa ra từ hai khoé mắt nhắm nghiền. Ngừng
tiếng nhạc, Melanie mỉm một nụ ]ười kỳ cục vớc S][rf_tt, bơc \ĩu gôc hbư để chữa
thẹn trong khi lấy mùi soa thấg hước mắt, và khẽ nói:
- Eg quá suha sướng và tự hào về các chiếh \chb hêh ebôha đượ] hước mắt.
Mắt nàng rực lên một ánh nồng nàn tha thiết, gầh hbư ]uồng tín, làm cho
aươha gặt nhỏ nhắn mộc mạc bỗng sáng lên trong phút chốc và trở hêh xchb đẹp
lạ tbường.
Cũha gột vẻ ấy hiện lên trên mặt tất cả các phụ nữ khi bài hát chấm dứt: những
giọt hước mắt tự bài făh trêh hbững gò má hồng thắg b[y hbăh hb_i, hbững cặp
gôc ]ười mỉm, những cặp mắt rực cháy; với sắc diện ấy, họ quay về phía những
haườc đàh ôha tbâh yêu ]ủa mình - vợ quay về phía chồng, thiếu nữ quay về phía
tình lang, mẹ quay về phía con trai. Tất cả đều đẹp cái vẻ đẹp chói loà nó làm biến
đổi cả đếh aươha gặt haườc đàh \à xấu xí nhất ebc hàha đượ] yêu tbươha, ]b_
chở và đềh đáp lạc tìhb yêu đó aấp nghìn lần.
Họ yêu, họ tch tưởng và tín nhiệm nhữha haườc đàh ôha ]ủ[ gìhb đếh bơc tbở
cuối cùng. Làm sao tai họa có thể xảy đến với những phụ nữ hbư bọ được, khi mà
giữa họ và bọn Yankee còn sừng sững cả một phòng tuyến xám hiên ngang kia?
Từ thuở khai thiên lập đị[, đã \[i acờ có nhữha ]bàha tr[c hbư vậy ]bư[, hbững
chàng trai táo bạo thế, ^ũha ]ảm thế, anh hùng thế mà âu yếm dịu dàng thế? Một
Sự Nghiệp ]bíhb habĩ[ đúha đắh hbư Sự Nghiệp của họ, làm sao có thể dẫh đến
cái gì khác ngoài thắng lợi huy hoàng? Một Sự Nghiệp mà họ yêu hbư yêu haười
yêu, một Sự Nghiệp mà họ phụng sự bằng cả thể xác lẫn tâm hồn, một Sự Nghiệp
choán toàn bộ đời sống của họ, từ trò chuyệh, habĩ suy đếh ướ] gơ – vì Sự Nghiệp
ấy, nếu cần, họ có thể hy sinh những haườc đàh ôha tbâh yêu hbất và mang tổn
thất đó gột ]á]b ecêu bùha hbư hbữha ^ũha sĩ ]ủa họ acươha ][i haọn cờ trong
chiến trận.
Sùng mộ và tự hào dâng lên cao trào trong tim họ, cao trào củ[ Lcêh \[ha đ[ha
chói ngời tột độ, vì thắng lợi cuốc ]ùha đã ở tầm tay. Chiến thắng của Stonewall[39]
Jackson ở Tbuha fũha và tbất bại của bọn Yankee trong trậh đáhb Bảy Ngày
qu[hb vùha Rc]bgih^ đã ]bứha gchb rõ ràha đcều đó. Với những lãnh tụ hbư
Lee và Jackson , làm sao tình hình có thể ebá] được? Một chiến thắng nữa là bọn
Yankee sẽ phải quỳ gối la trờc xch bàha và ]á] ^ũha sĩ ]ủa ta sẽ phóng ngựa trở về
và sẽ là những trậh gư[ bôh và tb[ bồ gà ]ười vui. Một trận thắng nữa là chiến
thắng kết thúc.
Dĩ hbcêh fà sẽ có những chỗ trốha triha ]á] ac[ đìhb, hbữha \é sơ schb ebôha
bao giờ biết mặt cha, những nấm mồ vô danh trong những con thung heo hút
miền Virginia và trên những ngọn núi im lìm miềh T_hh_ss__, hbưha đó ]ó pbải
là một acá quá ][i đối với một Sự Nghiệp hbư tbế này? Lụa là cho các bà các cô, trà
và đườha, đều khó kiếg, siha đó fà ]buyệh đù[ vuc. Vả lại, việc các chàng trai táo
tợn phá rào phong toả vẫn mang về chính những thứ đó ha[y trướ] gũc \ọn
Yankee tức tối; khiến cho những thứ ấy càng mê li gấp bội. Chẳng bao lâu nữa
Raphael Semmes và Hải quân Liên bang sẽ fi đến những pháo hạm Yankee nọ, và
các cửa khẩu sẽ mở tuha. Và hước Anh sẽ giúp một tay cho Liên bang giành thắng
lợi trong cuộc chiến, bởi lẽ các nhà máy sợi củ[ Ahb đ[ha đìhb trệ vì thiếu bông
miền Nam. Với lạc, đươha hbcêh fà acới quý tộc Anh có cảm tình với Liên bang,
hbư hbững nhà quý tộc liên minh với nhau chống lại cái giống chỉ biết yêu đồng
đôf[ hbư \ọn Yankee.
Cho nên nhữha haười phụ nữ sột soạt tà áo lụa vẫh ]ười vui, và nhìn những
haườc đàh ôha tbâh tbươha ]ủa mình, lòng chan chứa tự hào, họ biết rằng tình
yêu giành giật đượ] trước hiểm nguy và cái chết lại càng ngọt ngào gấp đôc ^i
những hồi hộp xú] độha ebá] tbường kèm theo nó.
Thoạt đầu hbìh đág đôha, tcg S][rf_tt đập thình thịch do nỗi rạo rực bất
tbườha được dự một cuộc họp mặt giao tế, hbưha ebc tbấy trên nhữha aươha gặt
xung quanh mình vẻ phấn khích mà nàng chỉ hiểu được phần nào, niềm vui của
nàng bắt đầu tiêu tan. Tất cả những phụ nữ có mặt ở đây đều hừng hực một niềm
xú] động mà riêng nàng không cảm thấy. Đcều đó fàg hàha bi[ha g[ha và gất
hứng. Không hiểu sao, nàng thấy ]ăh pbòha bết đẹp, các cô gái hết diêm dúa, còn
cái ngọn lửa nhiệt tình vì Sự Nghiệp vẫh đ[ha rực cháy trên mọc aươha gặt tbì…
chà, nàng thấy nó thật ngớ ngẩn!
Trong một ánh chớp ý thức về bản thân, một vụt fié đột ngột đến nỗi nàng há
hốc miệng vì kinh ngạc, nàng nhận ra mình không chia sẻ với nhữha haười phụ
nữ kia niềm tự hào dữ dội, lòng mong muốn hy sinh bản thân và tất cả những gì
họ sở hữu, vì Đạc Nabĩ[. Trước cả khi kịp khiếp hãi mà tự nhủ: “Kbôha… ebôha!
Mìhb ebôha đượ] hbư tbế! Thế là bậy… fà tội lỗc!”, hàha đã bcểu rằha Đạc Nabĩ[
chả ]ó habĩ[ aì đối với nàng, rằha hàha đã ]báh haấy cái nỗi cứ phải nghe những
haười khác nói hoài về nó với cái vẻ cuồng tín ấy trong mắt. Nàng không thấy Đại
Nabĩ[ fà tbcêha fcêha đối với mình, không thấy chiến tranh là công cuộc thần
thánh, mà chỉ là một mối hoạ fàg \[i haười chết một ]á]b vô habĩ[, aây \[i b[i
tài tốn của và khiến cho nhữha đồ sang trọha đâg khó kiếm. Nàng thấy mệt mỏi
với việ] đ[h fát, quấh \ăha, tướ] xơ vải, những công việc bất tận làm chai cứng
biểu bì móng tay nàng. Và ôi! Nàng chán cái bệnh việh hày đến tận cổ rồi! Mệt
mỏi, chán ngấy và buồn nôn với những mùi hoạc tbư, với những tiếng rên rỉ
không lúc nào dứt, và khiếp sợ cái vẻ đờ đẫn in trên những bộ mặt hốc hác khi cái
chết tới gần.
N[ha f_h féh đư[ gắt nhìn quanh trong khi nhữha ý habĩ \áha \ổ, phản trắc ấy
sầm sập triha đầu, hbư sợ ]ó [c đọ] được chúng biểu lộ ra trên mặt mình. Ôi, tại
sao nàng không thể cảg habĩ hbư hbữha haười phụ nữ khác! Họ toàn tâm toàn ý
và chân thành trong sự hiếh ^âha ]bi Đạc Nabĩ[. Mọc đcều họ hóc và fàg đều
thành thật. Nếu có ai ngờ rằha hàha… Kbôha, ebôha tbể để cho ai biết thế! Nàng
phải tiếp tục giả vờ, phấn khởi và tự hào về Đạc Nabĩ[ ―đcều mà nàng không thể
cảm thấy), sắm trọh v[c haười vợ goá của một sĩ qu[h Lcêh \[ha ^ũha ]ảm mang
nỗc đ[u \uồn của mình, và mặc dầu ]ih tcg hbư ở ^ưới mồ, vẫn sẵn sàng coi cái
chết của chồng là nhẹ, nếu nó góp phầh đư[ Đại Nabĩ[ đến thắng lợi.
Ôi, tại sao nàng lại khác biệt nhữha haườc đàh \à ^ạt ^ài yêu tbươha hày? Nàha
không bao giờ có thể yêu cái gì hoặc yêu ai một ]á]b quêh gìhb hbư bọ. Thật là
một cảg acá] ]ô đơh - vậy gà trướ] h[y, hàha ]bư[ \[i acờ ]ô đơh ]ả về thể xác
lẫn tinh thần. Mớc đầu nàng cố bóp chết nhữha ý habĩ ấy, hbưha sự trung thực
thô lỗ vốn là bản chất của nàng không cho phép làm thế. Cho nên trong khi cuộc
bán phúc thiện tiếp diễn, trong khi nàng và Melanie phục vụ ]á] ebá]b bàha đến
quầy của họ, đầu óc nàng luôn bận rộn tìm những lý lẽ tự bào chữa với chính
mình - một nhiệm vụ mà chả mấy khi nàng thấy ebó ebăh.
Nhữha haười phụ nữ kia thật là ngu ngố] và đcêh fiạn khi họ nói về lòng ái quốc
và Đạc Nabĩ[, ]òh đág h[g acớc tbì ]ũha ]bả bơh aì với những câu chuyện của họ
về những vấh đề sinh tử và quyền các Bang. Chỉ ]ó gìhb hàha, S][rf_tt O’H[r[
H[gcftih đây, fà sáha suốt, fà ]ó ]ác đầu thiết thực củ[ haười Ailen. Nàng sẽ
không tự biến mình thành kẻ ngu dại luôn mồg hóc Đạc Nabĩ[, hbưha ]ũha
chẳng dại gì mà thú nhận những cảg habĩ tbật củ[ gìhb. Nàha đủ tỉhb tái để có
thể nhậh định thực tế về tình hình và sẽ không có ai biết nàng cảg habĩ hbư tbế
nào. Nhữha haười tham giao cuộc bán phúc thiện này sẽ kinh ngạc biết bao nếu
biết hàha đ[ha tbực sự habĩ aì! Họ sẽ phẫn nộ biết bao nếu nàng trèo lên bục dàn
nhạc, tuyên bố rằng, theo nàng, chiến tranh phải dừng lạc để ai về hbà haười nấy
]băg fi trồha \ôha, để khắp hơc fại thấy những cuộ] vuc tưha \ừng, các cô gái lại
có nhữha ]bàha tr[c tb_i đuổi và nhiều ái ^àc đẹp màu xanh nhạt.
Trong một lúc, những lập luận tự biệh gchb ]ó fàg ]bi hàha bưha pbấn lại,
hbưha hàha vẫn nhìn quanh phòng với vẻ chán ngán. Quầy của chị em nhà
M]Lur_ bơc ebuất đúha hbư \à M_rrcw_tb_r đã hóc, và ]ó hbững quãng dài chẳng
[c đến góc này, thành thử Scarlett chẳng biết làm gì ngoài việc thèm thuồng ngắm
hbìh đág đôha vuc vẻ, M_f[hc_ ]ũha ]ảm thấy tâm trạng buồn bực của nàng,
hbưha fạc ]bi đó fà ^i tbươha hbớ Charlie nên không tìm cách gợi chuyện. Nàng
loay hoay bày lại các mặt hàng trong quầy cho hấp dẫh bơh, triha ebc S][rf_tt
ngồi lầm bầm nhìn quanh phòng. Ngay cả những bó hoa chồng chất ^ưới hai bức
]bâh ^uha D[vcs và St_pb_hs ]ũha fàg hàha ebó ]bịu.
“Nig hbư gột cái bàn thờ ấy”, hàha ebchb ebỉhb habĩ tbầg. “Họ cứ rộn lên về
hai cái vị ấy, fàg hbư fà Đứ] Cbú[ Cb[ và Đức Chúa Con không bằha!” Rồc đột
nhiên thất kinh vì sự bất kính của mình, nàng toan làm dấu tbáhb acá để xin xá
tộc, hbưha héh fại kịp thời.
“Pbảc đúha tbế”, hàha tr[hb ]ãc vớc fươha tâg, “Tất cả đều fàg hbư bọ là thánh,
trong khi họ ]ũha ]bỉ fà haười, mà lại còn rất xấu tr[c fà đằha ebá]”.
Tất nhiên, ông Stephens thì dù muốh ]ó gã haườc ]ũha ]bẳng làm thế hài được
vì ông vốn tàn tật suốt đờc, hbưha ]òh ôha D[vcs… Nàha haước nhìn khuôn mặt
đầy tự hào, nét gọh hbư đá ]bạm. Cái làm cho nàng khó chịu nhất là bộ râu ^ê fư[
tbư[ ]ủ[ ôha. Đàh ôha biặc là phải cạo mặt thật nhẵn nhụi, hoặ] để ria, hoặ] để
râu cằm thật rậm.
“X_g ]bừha ]ác ]bòg fơ tbơ vàc sợi kia là cố gắng tột bậc củ[ ôha t[”, hàha habĩ,
ebôha hbìh r[ trêh aươha gặt ấy sự thông minh lạnh lùng, vữha vàha đ[ha aáhb
vác cả trọha fượng của một quốc gia mới.
Không, lúc này nàng chẳha suha sướng gì, Vậy gà fú] đầu hàha đã gặt hớn
mày hở với niềg tbí]b tbú được hoà vào một đág đôha. Gcờ đây, ]bỉ hiện diện
đơh tbuầh fà ]bư[ đủ, Nàng có mặt tại cuộc bán phúc thiện, song không thực sự
tham dự vài đó hbư gột thành viên. Chẳha [c điác biàc đến nàng và nàng là cô
gái không chồng duy nhất ở đây ebôha ]ó ]bàha tr[c hài tb_i đuổi.
Vậy mà cho tới nay, bao giờ hàha ]ũha được dành vị trí trung tâm sân khấu.
Thật bất công! Nàng mớc gười bảy tuổc và đôc ]bâh hàha ebẽ giẫm lên sàn, muốn
nhảy tâng tâng, muốh ebcêu vũ. Nàha gớc gười bảy tuổi và nàng có một haười
chồng nằm ở habĩ[ tr[ha O[ef[h^ với một đứ[ ]ih tbơ hằm nôi trong nhà bà cô
Pittypat và ai nấy đều habĩ hàha pbải bằng lòng với số phận mình. Ngực nàng
trắha bơh, _i hàha tbih bơh, ]bâh hàha hbỏ bơh si với bất kỳ cô gái nào có mặt ở
đây, hbưha gặc dầu thế, sự tình vẫn chả ebá] hài hàha đã hằm cạnh Charles
^ưới tấm bia khắc dòng chữ “và haười bạh đời yêu dấu”.
Nàng không còn là một ]ô aác được tự do nhảy nhót và lả fơc đư[ tìhb, ]ũha
chẳng phải là một thiếu phụ có chồng có thể ngồi cùng với những bà vợ khác mà
bình phẩm những cô gái nhảy nhót và lả fơc đư[ tìhb. Và hàha ]bư[ đến tuổi là
một quả phụ. Quả phụ đáha r[ pbảc acà… acà abê aớg đếh độ không muốn khiêu
vũ, ebôha guốn tán tỉnh, không muốh đượ] haưỡng mộ nữa. Ôi, bất công thay,
nàng phảc đi[h tr[ha haồc đây, acữ trọn cái tiết hạnh củ[ haười quả phụ giữa lúc
mớc gười bảy tuổc bơ bớ! Bất công thay, nàng phải luôn luôn hạ thấp giọng và e lệ
cụp mắt xuống khi có nhữha ]bàha tr[c đầy sức quyếh rũ đến quầy của mình!
Tất cả các cô gái ở Atf[ht[ đều ]ó đàh ôha vây qu[hb. Na[y ]ả những cô gái xấu
xí nhất ]ũha fàg \ộ làm tị]b hbư tbể mình là giai nhâh… và, ôc, tệ nhất là họ lại
diện những bộ ]áhb đẹp ơc fà đẹp!
Còh hàha đây tbì haồc hbư ]ih quạ trong chiế] ái ^àc đ_h trùg xuống tận cổ
t[y, ]ú] ]àc đến tận cằm, chẳha ]ó fc đăha t_h b[y ^ải viền nào gọi là, chẳha ]ó đồ
trang sức nào khác ngoài chiếc trâm bằng mã não của bà Ellen, phải, ngồc trơ gắt
nhìn những cô ả xấu echb, hbũha hbẵng bám vào cánh tay những chàng trai tuấn
tú. Tất cả chỉ vì Cb[rf_s H[gcftih đã fâg \ệnh và thậg ]bí ]ũha ebôha ]bết trong
vinh quang chiến trậh hbư gột [hb bùha để nàng có thể hãnh diện về chồng.
Lêh ]ơh hổi loạn, nàng ngang ngạnh chống khuỷu tay trên quầy hbìh đág
đôha, \ất chấp lời Mammy luôn dặh ^ò ebôha được chống khuỷu tay, làm chúng
hbăh hb_i và xấu đc. Dài, ebuỷu tay xấu đc tbì ]ó qu[h trọng gì? Có lẽ nàng chả
bao giờ còn có dịp phô khuỷu tay ra nữa. Nàng thèm thuồng nhìn những tà áo
phất pbơ qu[ trước mặt, nào áo lụa màu mỡ aà đcểm những nụ hồng kết thành
vòng; nào áo xa tanh hồha gười tám diềm xếp chồng, viền bằng những dảc \ăha
hbuha đ_h hbỏ xíu; nào áo taffata màu xanh nhạt, phầh váy ^ưới ngốn cả gười
mét vải vớc bàha tbá] đăha t_h \ồng bềnh; và áo hở ngự] và bi[ đẹp mê hồh…
Maybelle Merriwether khoác tay gã lính Zouave tiếh đến quầy bên cạnh cô ta mặc
một chiếc áo taclatan màu xanh táo xòe rộha đến nỗi gầh hbư ]bẳng còn tí eo nào.
Chiế] ái đầy nhữha đăha t_h Cb[htcffy gàu e_g từ Cb[rf_stih đến và Maybelle
]bưha ^cệh hó vêhb v[ha hbư tbể chính cô ả, chứ không phải thuyềh trưởng
Butler trứ ^[hb, đã vượt rào phong toả vậy.
“Mìhb gà gặc chiếc áo ấy tbì hig sướng mắt biết \[i”, S][rf_tt habĩ tbầm,
lòng trào lên một niềm ghen ghét dữ dộc. “Ei ]ô ả ti hbư \ụng bò cái. Màu xanh ấy
thật hợp vớc gìhb, hó đ_g fại cho mắt mình một vẻ… Tại sao những cô tóc vàng
lại cứ cố mà mặc màu ấy nhỉ? Nước da cô ả hig x[hb fè hbư gcếng pho mát ]ũ
mèm. Thử tưởha tượng là mình sẽ không bao giờ mặc lại màu ấy nữa, ngay cả sau
ebc điạn tang! Không, ngay cả nếu mình xoay sở tác acá đượ] ]ũha tbế thôi. Mình
sẽ phải mặc nhữha ái ]ũ xấu xí thuần những màu xám, hoa cà và nâu xỉn mà
tbôc!”
Trong một lát, nàng suy ngẫm về sự bất công của mọi chuyệh đó. Các tbời gian
để vuc ]bơc, để diện quầh ái đẹp, để ebcêu vũ và fàg ^uyêh fàg ^áha, tbật ngắn
ngủi biết mấy! Chỉ vàc hăg, vàc hăg đáhb vèi gột cái! Thế rồi lấy chồng, mặc
quần áo màu xám xịt, đẻ con, nuôi con mất hết cả “_i” và triha ]á] ]uộ] ebcêu vũ
thì ngồi ru rú trong góc vớc đág pbụ nữ có chồha đcềg đạm, chỉ tbò r[ để nhảy
với chồng hoặc với một ông già luôn luôn giẫm vào chân mình. Nếu mình không
ứng xử hbư vậy, những bà vợ khác sẽ bàn ra tán vào, làm mất thanh danh của cả
bản thân lẫh ac[ đìhb. Tbật phí công ghê gớm bởi cả thời con gái học cách làm sao
cho quyếh rũ, fàg s[i “\ắt” đượ] đàh ôha để rồi chỉ dùng cái vốn kiến thức ấy
trong một vàc hăg. Nbìh hbận lại sự rèn cặp của bà mẹ và M[ggy đối với mình,
nàng hiểu rằha ]ôha pbu đài tạo ấy là hoàn hảo và triệt để bằng vào những kết
quả gặt bác được. Có những quy tắc nhất định phảc tb_i đúha và hếu tb_i đúha,
tất sẽ thành công.
Với các bà già, phải dịu dàng, hồn nhiên và cố hết sức tỏ ra chất phác, vì các bà
già vốn sắc sảo, họ rìhb ]á] ]ô aác hbư gèi rìhb ]buột, sẵn sàng nhảy bổ lên bất
kỳ một lời nói hay cử chỉ thất thố nào. Với các ông già, phải hoạt bát, linh lợi và
gầh hbư fả fơc, hbưha ebôha bẳn thế, để kích thích tính phù phiếm của máy lão
khọg. Đcều đó ebcến họ tự cảm thấy trẻ trung và ma mãnh, họ liền bẹo má mình
và bảo mình lẳng. Tất hbcêh, triha trường hợp ấy, mình phảc đỏ mặt e thẹn, kẻo
họ sẽ khoái trí bẹo tiếp, đc đến chỗ quá trớn, rồi kể với con trai họ là mình buông
tuồha pbóha đãha.
Với các cô gái và thiếu phụ có chồng, phải ngọt hbư gí[ fùc và pbải hôn họ mỗi
khi gặp nhau, cho dù có gặp tớc gười lần một haày. Và quàha t[y ôg ha[ha fưha
họ và chịu ebó để cho họ ]ũha fàg tbế với mình, dù mình có ghét họ đếh đâu
]băha hữa. Phải trầm trồ khen áo quần con nhỏ của họ, bất kể thế nào, phải nói
vài lời trêu chọc về nhữha ]bàha tr[c tb_i đuổi họ hoặc ca ngợi chồng họ, phải
bẽn lẽh ]ười mà tự nhận là mình hoàn toàn vô duyên so với họ. Và nhất fà đừng
bao giờ hóc r[ ý habĩ tbật của mình về bất kỳ cái gì, ]ũha acốha hbư bọ chẳng bao
giờ làm thế.
Phải triệt để fàg fơ ebôha để ý aì đến chồng của những thiếu phụ khác, ngay cả
nếu đó fà \ồ ]ũ đã \ị mình cự tuyệt và dù họ có quyếh rũ đếh đâu ]băha hữa. Nếu
mình quá ân cần với nhữha haười chồng trẻ, vợ họ sẽ bải fà gìhb pbóha đãha và
mình sẽ mang tai mang tiếng, chẳng bao giờ còn bắt bồ được với ai nữa.
Nbưha với nhữha ]bàha tr[c ]bư[ vợ tbì… ồ, đó fại là chuyện khác! Mình có thể
nhìn họ mà che miệng khẽ ]ười và khi họ nhào tớc để xem tạc s[i gìhb ]ười, mình
có thể từ chốc ebôha hóc và ]ườc ti bơh hữ[. Nbư vậy, sẽ buộc họ phải bám quanh
gìhb biàc để tìm hiểu cho ra lẽ, Mình có thể đư[ đẩy con mắt hứa hẹn nhiều đcều
kỳ thú có thể tbú] đẩy một haườc đàh ôha xi[y sở đủ mọc ]á]b để gặp riêng mình.
Và khi chỉ còn hai haười với nhau, mình có thể làm ra bộ cực kỳ xúc phạm hoặc
cực kỳ phẫn nộ nếu anh chàng tìm cách hôn mình. Mình có thể bắt anh chàng
phải xin lỗi về bàhb động thô lỗ đó rồi dịu dàng tha thứ, dịu ^àha đến nỗi anh
chàng lại lẵng nhẵng theo, tìm cách hôn mình lần thứ hai. (Bà Ellen và Mammy
không dạy hàha đcều hày, hbưha hàha habcệm thấy nó rất hiệu quả‖. S[u đó
mình sẽ khóc mà bảo không hiểu sao mình lại thế, chắc chàng sẽ mất hết lòng tôn
trọha đối với mình. Thế rồi chàng sẽ phảc f[u hước mắt ]bi gìhb và tbường
tbươha đó fà fú] ]bàha haỏ lời cầu bôh, để chứng tỏ chàng rất tôn trọng mình. Rồi
]òh ]ó… Cbà, vớc ]á] ]bàha tr[c ]bư[ vợ thì có bao nhiêu cách và tất cả những
]á]b đó, S][rf_tt đều biết: cái liếc mắt đư[ tìhb, hụ ]ườc ]búg ]bíg đằng sau
chiếc quạt, độha tá] đáhb bôha ]bi váy xiè r[ hbư ]ác ]buôha, hbững giọt hước
mắt, giọha ]ười, những lời phỉnh ngọt ngào thông cảg… Ôc, tất cả những thủ
thuật bao giờ ]ũha tbàhb ]ôha, trừ đối với Ashley.
Phải, thật biàc ]ôha gà đc bọc tất cả nhữha haóh ebôh hai[h đó để chỉ áp dụng
trong một thời gian rất ngắn, rồi xếp xó vĩhb vcễn. Thật là tuyệt diệu biết bao nếu
có thể chẳng bao giờ lấy chồng mà cứ mãi mãi kiều diễm trong những chiếc áo dài
xanh nhạt cho những chàng trai trẻ đẹp chạy theo tán tỉhb! Nbưha hếu cứ tiếp
tục hbư vậy quá lâu, sẽ ]ó hauy ]ơ tbàhb aác acà hbư Ih^c[ Wcfe_s để mọc haười
chép miệha: “Tội nghiệp ]ô t[” với cái vẻ tbươha bạc đáha abét họ. Không, xét cho
cùng, thà cứ lấy chồng và giữ nguyên lòng tự trọng, cho dù có phải chịu phận mãi
mãi chẳha được vuc ]bơc hữa.
Ôi, cuộ] đời sao mà rắc rối! Tại sao nàng lại ngu dạc đc fấy Cb[rf_s để ]bi đời
mình chấm hết ở tuổc gười sáu?
Cơh gơ gộha đầy phẫn uất và tuyệt vọng của nàng bị ngắt quãha ebc đág đôha
xô nhau lùi lạc sát tường. Các bà các cô thật trọng giữ chặt vành váy, sợ nhỡ ai vô ý
va mạnh làm chúng hất haượ] fêh, để lộ quần lót ra thì thật khó coi. Scarlett kiễng
]bâh fêh hbìh qu[ đầu mọc haười và trông thấy viên dân binh trèo lên bục dàn
nhạc. Ông ta hô mệnh lệnh và nử[ đạc đội xếp thành hàng. Trong mấy phút, họ
tbiăh tbiắt diễn tập một bài ngắn, trán lấm tấm mồ hôi. Cử toạ vỗ tay hoan hô
nhiệt liệt. S][rf_tt ]ũha vỗ tay lấy lệ theo mọc haườc và triha fú] đág ^âh \chb,
sau khi giảc táh, đổ xô về các quầy rượu pânsơ và hước chanh chai, nàng quay sang
Melanie, cảm thấy nên bắt đầu làm ra vẻ nhiệt tình vớc Đạc Nabĩ[ ]àha sớm càng
tốt.
- Trông họ oai phong lẫm liệt nhỉ, - nàng nói.
M_f[hc_ đ[ha fúc búc xếp lạc ]á] đồ đ[h, ^ệt trên quầy.
- Đ[ số bọn họ, nếu vận quân phục màu xám và ở Virginia, thì còn oai phong
lẫm liệt bơh hbcều, - nàng nói, không cần hạ thấp giọng.
Mấy bà mẹ kiêu hãnh của một số tbàhb vcêh độc ^âh \chb đứng ở gầh đấy và
nghe thấy lời nhận xét nọ. Bà Guch[h đỏ nhừ mặt rồi lại tái nhợt đc, vì Wcffc_, ]ậu
]ih tr[c b[c gươc făg tuổi củ[ \à, ]ũha ở triha đạc đội này.
Scarlett sửng sốt khi nghe những lờc đó tbốt ra từ miệng Melly chứ không phải
ai khác.
- Kìa, Melly!
- S][rf_tt, đó fà sự thật, chị biết đấy. Em không nhằm lớp thiếu niên và các ông
acà. Nbưha số lớn dân binh hoàn toàn có khả hăha ]ầm súng ra trận và lẽ r[ đó fà
đcều họ phải làm vào giờ phút này.
- Nbưha… hbưha… - Scarlett lắp bắp, trướ] h[y hàha ]bư[ \[i acờ suy habĩ về
vấh đề hày. Cũha pbải có một số haười ở lạc để… - Wcffc_ Guch[h đã hóc với nàng
thế hài để biện bạch cho sự có mặt của cậu ta ở Atlanta nhỉ? – Cũha pbải có một
số haười ở lạc để bảo vệ Bang chốha xâg făha ]bứ.
- Hiệh h[y ]ũha hbư sắp tớc, ebôha ]ó [c xâg făha ]búha t[, - Melly lạnh lùng
nói, mắt nhìn về phía một nhóm dân binh. – Và cách tốt nhất để haăh haừa xâm
făha fà đc đếh Vcrachc[, đáhb \ọn Yankee ở đó. Còh về cái luậh đcệu là dân binh ở
lạc đây để đề phòng bọh ^[ đ_h hổi dậy tbì… ]bà, đó fà đcều ngớ ngẩn nhất tôi
từng nghe thấy. Tạc s[i haười của chúng ta lại phải nổi dậy? Đó ]bỉ là một cớ do
bọn hèn nhát viện ra. Tôi cuộc là chúng ta có thể đáhb t[h tàhb \ọn Yankee trong
vòng một tháng, nếu toàn bộ dân binh ở tất cả ]á] \[ha đều đến Virginia. Thế
đấy!
- Kìa, Melly! – Scarlett lại kêu lên, mắt trố ra.
Cặp mắt đ_h ^ịu dàng của Melly bỗng long lanh giận dữ.
- Chồng tôi không sợ phải ra trận và chồng chị ]ũha tbế. Và tôi muốn thà cả hai
đều chết ]òh bơh fà ở lạc đây ru rú xó hbà… Ôc, ]bị thân yêu, em xin lỗi. Em vô
tâg và độc ác quá!
Nàng vuốt vuốt cánh tay Scarlett, vẻ cầu khẩh và S][rf_tt đăg đăg hbìh hàha.
Nbưha haườc S][rf_tt đ[ha habĩ đến không phải là Charles quá cố mà là Ashley.
Giả sử hbư ]ả chàng nữ[ ]ũha sẽ chết? Nàng quay phắt lại và mỉg ]ườc hbư ]ác
máy khi thấy ôha \á] sĩ M_[^_ tcến lại gần quầy.
- Chào các cô gái, - ông xởi lởi, - ]á] ]ô đến thế này thật là tốt. Tôi biết tối nay các
cô phảc r[ trước công chúng, là một by schb hbư tbế hài. Nbưha tất cả đều vì Đại
Nabĩ[ gà. Tôc xch hóc với các cô một đcều bí mật. Tôi có một cách bất ngờ để thu
tiền về cho bệnh viện tối nay, song tôi e rằng một số các bà các cô sẽ thấy ]bướng.
Ông ngừng lại và vừa khúc khích vừa khẽ giựt giựt chòm râu dê.
- Nbư tbế nào ạ? Xch ôha hóc đc?
- Nabĩ đc habĩ fại, tôi thấy ]ũha hêh để ]á] ]ô điáh tbử x_g. Nbưha ]á] ]ô pbải
ủng hộ tôi nếu các vị trong giáo hội muốh đuổi tôi ra khỏi thành phố vì chuyện
đó. Dù s[i ]ũha fà vì \ệnh viện. Rồc ]á] ]ô x_g. Trướ] đây, ]bư[ ]ó [c fàg hbư tbế
bao giờ.
Ông trịnh trọng tiến về phía một hbóg ]á] \à tbáp tùha đứng trong một góc
pbòha và đúha fú] b[c hàha qu[y fại với nhau thử \àh x_g đcều bí mật đó fà gì,
tbì b[c ôha acà đến bên quầy lớn tiếng hỏc gu[ gườc gét đăha t_h. Ồ, xét cho
]ùha, ôha acà ]ũha ]òh bơh fà ]bả ]ó ôha hài, S][rf_tt habĩ \ụha triha ebc đi
đăha t_h và \ẽn lẽh để cho một ôha đư[ t[y hâha ]ằm mình lên. Hai tay già lại
xôha đến quầy hước chanh chai và nhữha haườc ebá] đến thế chỗ họ. Quầy của
S][rf_tt và M_f[hc_ ebôha đôha ebá]b \ằng những quầy ec[, hơc v[ha fêh tcếng
]ười lảnh lót củ[ M[y\_ff_ M_rrcw_tb_r, hơc hbững nhịp ]ười rinh rích của Fanny
Elsing và sự ứha đối của chị em nhà Whiting làm cho không khí rộn ràng vui vẻ.
Melly bán thứ vô dụng cho nhữha haười không thể dùng chúng vào việc gì với cái
vẻ \ìhb tĩhb, tb[hb tbản của một haười chủ hiệu và S][rf_tt ]ũha \ắt ]bướ] y hbư
vậy.
Trừ quầy củ[ M_f[hc_ và S][rf_tt, trước tất cả các quầy ebá] đều có nhữha đág
tụ tập, các cô gái ríu rít trò chuyệh, ]òh đàh ôha tbì gu[ bàha. Cbỉ có một số ít
đến với họ; tự giới thiệu là bạn của Ashley ở trườha đại học, ca ngợi chàng là một
chiếh sĩ [hb ^ũha, biặc nhắ] đến Charles bằng một giọng thành kính và khẳng
định cái chết của chàng là một tổn thất lớn cho Atlanta.
Thế rồi nhạc tấu fêh ac[c đcệu vui nhộn của bài Johnny Booker, hãy giúp gã da đen
này và S][rf_tt tưởha hbư gìhb sắp la lên. Nàng muốn nhảy. Nàng muốn nhảy
quá chừng. Nằng nhìn qua bên kia sàn, chân giậm theo nhịp nhạc, cặp mắt xanh
cháy rực lên háo hứ]. Mé \êh ec[, đối diện với nàng, một haườc đàh ôha vừa mới
đếh, đứng trong khung cửa, trông thấy nàng, giật mình nhậh r[ đôc gắt xếch trên
bộ mặt phụng phịu, \ướng bỉhb. Cbàha ]băg ]bú tb_i ^ỗc đôc gắt ấy rồc ]ười
một mình khi nhận ra lời mời mọc câm lặng mà bất cứ haườc đàh ôha hài ]ũha
đọc ra.
Chàng mặ] đồ f_h đ_h ebổ đôc, ][i vọt lên giữ[ đág sĩ qu[h đứng xung quanh,
vai lự] fưỡha hbưha tbâh bìhb tbih tbả và chân nhỏ đến mứ] pbc fý triha đôi
ủng bóng loáng. Bộ đồ đ_h habcêg habị, với chiế] ái sơ gc gỏng có diềg đăha
ten tổ ong và ống quần chít gọh ^ưới cổ acày, tươha pbản kỳ lạ với diện mạo và
hình thể của chàng, vì chàng diện rất bảnh – y phục của một công tử trên một
tbâh bìhb ]ường tráng ẩn tàng một sức mạnh nguy hiểg ^ưới một vẻ duyên dáng
trễ nảc. Tó] ]bàha đ_h hbáhb và \ộ rc[ đ_h hbỏ được tỉa rất kỹ khiến chàng gần
hbư ]ó vẻ haườc hước ngoài bên cạnh những kỵ \chb để ria ngổ haái, bùha ^ũha
đứng gầh đó. Cbàha ]ó vẻ thực sự là một haười khát dụ], đầy đ[g gê tái \ạo. Ở
chàng, toát ra một vẻ hoàn toàn tự tin và ngỗ haượ] đến khó chịu và đôc gắt
trâng tráo của chàng, lấp loé một ánh ranh ma khi chàng nhìn Scarlett riết róng
đến nỗi cuối cùng, cảm thấy bị “]bcếu tướha”, hàha qu[y gặt về phía chàng.
Đâu đó triha tâg tbức, một tiếng chuông khẽ rung lên nhắc nhở hàha đó fà gột
haườc đã từng gặp, song lúc này, nàng không sao nhớ nổc ]bàha fà [c. Nbưha đây
fà haườc đàh ôha đầu tiên tỏ r[ qu[h tâg đến nàng, sau bao tháng ròng, nên nàng
\èh ]ười vui vẻ với chàng. Nàng khẽ nhún chân chào khi chàng nghiêng mình thi
lễ, rồc ebc ]bàha rướn thẳha haười, bắt đầu tiến về phía nàng vớc ]ác ^áha đc gềm
mạc đặc biệt hbư haườc Ahbđcêha, tbì hàha echb bãc đư[ t[y fêh gcệha vì hàha đã
nhận ra chàng là ai.
Bàng hoàha, hàha đứha haây r[ hbư \ị liệt, triha ebc ]bàha fá]b qu[ đág đôha.
Rồi quáng quàng, nàng quay ngoắt, toan chạy trốn vào phòng giảc ebát, hbưha
váy nàng mắc vào một ]ác đchb ở quầy, Nàng cáu tiết giựt mạnh, làm rách váy và,
thoắt cái, chàng ở bên nàng.
- Cho phép tôi, - chàng vừa nói vừa cúi xuống gỡ viền ren váy. - Tôi chẳng mấy
hy vọng là tiểu tbư ]òh hbớ r[ tôc, tbư[ tcểu tbư O’H[r[.
Giọng chàng nghe êm tai một cách kỳ lạ, cái giọng trầm bổng của một haười
thanh lịch, vang ngân và kéo dài theo ngữ đcệu đặ] trưha vùha Cb[rf_stih.
Vẻ v[h fơh, gặt đỏ bừng xấu hổ khi nhớ lại cuộc gặp gỡ lầh trướ], hàha haước
nhìn chàng và bắt gặp hai con mắt lấp lánh một niềm vui tàn nhẫh, đôc gắt đ_h
nhất nàng từng thấy trêh đời. Thiên hạ biết \[i haười, mà sao nàng lại phải chạm
trán ở đây vớc ]ác ]ih haười ghê gớg đã ]bứng kiến cuộ] tr[i đổi giữa nàng và
Asbf_y gà đến giờ vẫn gây cho nàng nhữha ]ơh á] gộng; cái gã bỉ ổc đã fàg \ại
hoại thanh danh nhiều cô gái, khiến nhữha haười tử tế kiềng mặt không thèm
tiếp, ]ác têh đàh ôha đê tcệh đã ^ág \ảo một cách có lý rằha hàha ]ư xử không ra
một tiểu tbư ]ih hbà!
Nghe tiếng chàng, Melanie quay lại và lầh đầu tcêh triha đời, Scarlett thầm cảm
ơh Tbượha đế về sự tồn tại của cô em chồng.
- À, có phảc… ]ó pbảc… ôha Rb_tt Butf_r pbải không ạ? – Melanie nói, thoáng
mỉg ]ười và chìa tay ra. – Tôc đã aặp ôha…
- … Triha ]ác ^ịp vui mừng thông báo lễ đíhb bôh ]ủa bà, - ]bàha đỡ lời và cúi
xuống hôn tay nàng. Thật vinh hạnh bà còn nhớ ra tôi.
- Và ông làm gì ở đây, ]á]b x[ Cb[rf_stih \[i hbcêu đườha đất, ông Butler?
- Một công việc chán ngấy, tbư[ \à Wcfe_s. Từ nay trở đc, tôc sẽ phải ra ra vào
vào thành phố của bà luôn. Tôi thấy bổn phận mình không những là nhập hàng,
mà còn phảc fi đến việc phân phối nữa.
- Nhập bàha… - Melly mở đầu, trán nhăh fại rồi nở một nụ ]ười rạng rỡ. - Vậy ra,
ôha… ôha bẳn là thuyềh trưởng Butler trứ ^[hb gà ]búha tôc tbường nghe nhắc
tớc fuôh… haườc vượt hàng rào phong toả. Tất cả các cô gái ở đây đều mặc những
áo do ông nhập. Scarlett, chị thấy ]ó gê fy ebôha… ]bị làm sao thế, chị thân yêu?
Chị chóng mặt à? Chị ngồi xuốha đc.
Scarlett gieo mình xuống chiếc ghế đẩu, thở gấp đến nỗi nàng sợ fàg đứt những
dảc ]irss_. Ôc, đcều xảy ra thật ghê gớm! Nàng không bao giờ ngờ đến chuyện gặp
lạc ]ih haười này. Chàng cầm lấy chiếc quạt đ_h hàha để trên quầy và ân cần quạt
]bi hàha, quá đỗi ân cần, vẻ mặt nghiêm nghị, rcêha đôc gắt vẫn long lanh một
ánh tinh quái.
- Trong này nóng quá, - chàng nói, - Thảo nào tiểu tbư O’H[r[ guốn ngất xỉu.
Tiểu tbư ]bi pbép tôc ^ìu r[ ]ửa sổ?
- Không, - Scarlett nói, giọng cộc cằh đến nỗi Melly trố mắt nhìn.
- Chị ấy không còn là tiểu tbư O’H[r[ hữa, - Melly nói – Bây giờ chị ấy là
Hamilton phu nhân, là chị dâu của tôi. – Câu hóc được kèm theo một cái nhìn âu
yếm. Nhìn cái vẻ trên bộ mặt ]ướp biểh haăg haăg đ_h ]ủa thuyềh trưởng
Butler, Scarlett cảm thấy muốn nghẹn thở.
- Tôi dám chắ] đó fà gột thuận lợi cho hai vị phu nhân kiều diễm, - chàng nói,
bơc habcêha gchb. ―Đó fà ]âu hbậh xét tbôha tbường của mọc haườc đàh ôha, siha
ở miệha ]bàha hó ^ường hbư ]ó habĩ[ trác bẳn lại.) - Hẳh b[c ôha hbà ]ũha ]ó
mặt ở đây triha ^ịp vui này? Tôi sẽ rất vuc tbí]b được nối lại quan hệ với những
haườc qu_h ]ũ.
- Chồng tôi ở Virginia, - M_ffy hóc, đầu cất cao kiêu hãnh. – Nbưha [hb Cb[rf_s…
- Giọha hàha đứt quãng.
- Anh ấy chết trong trại binh, - Scarlett nói thẳng toẹt, gầh hbư aắt gỏng. Liệu
]ác ]ih haười này có bao giờ đc ebỏc đc ]bi tbiát tội không? Melly nhìn nàng, sửng
sốt, và viên thuyềh trưởng làm một cử chỉ hbư tự trách mình.
- Hai bà thân mếh… fàg s[i tôc có thể ngờ vậy! Mong hai bà thứ lỗc. Nbưha xch
cho phép một kẻ xa lạ được nói một lời an ủi rằng chết vì Tổ quốc là sốha đờc đời.
Melanie mỉg ]ười vớc ]bàha qu[ bàha hước mắt long lanh, trong khi Scarlett
cảm thấy ]ơh acận và nỗc ]ăg tbù \ất lực gặm nhấm ruột a[h hbư gột con chuột
nhắt. Hắn lại nêu một nhận xét khả ái, cái kiểu ca ngợi mà bất cứ haườc đàh ôha
lịch sự hài đều thốt r[ triha trường hợp hbư vậy, hbưha bắn không nói một chữ
nào thật lòng. Hắh đ[ha acễu nàng. Hắn biết nàng không yêu Charles. Và Melanie
thì quá khờ khạo, không nhìn thấu tcg đ_h ]ủa hắn. Ôi, lạy Cbú[, xch đừha để ai
ebá] đọc thấy ý habĩ ]ủa hắn, nàng giật tbót haườc, echb bãc habĩ tbêg. Lcệu hắn
]ó hóc đcều hắn biết ra không nhỉ? Dĩ hbcêh, bắn không phảc fà haười quý phái và
ai mà lườha được hành vi của những kẻ thất phu. Chẳng có chuẩn mự] hài để
nhậh định họ. Nàha haước lên nhìn Butler và thấy hai khoé miệng hắn kéo xuống
giả bộ tbươha ]ảm trong khi tay phe phẩy quạt. Cái nhìn của hắh ]ó ]ác aì hbư
thách thức tinh thần nàng, khiến sức lực nàng hồi lại trong một ]ơh ]ăg tức trào
lên. Nàng giật phắt lấy chiếc quạt từ tay hắn.
- Tôi chẳng làm sao cả, - nàng cộc cằn nói. – Không việc gì phải quạt làm rối tung
tóc tôi lên.
- Scarlett, chị thân yêu! Thuyềh trưởng Butler, ông thứ lỗi cho chị ấy. Chị ấy…
chị ấy tbường mất tự chủ mỗi khi nghe nhắ] đến tên anh Charlie tội nghiệp… với
lại, có lẽ, xét ]bi ]ùha, ]búha tôc ebôha hêh đếh đây tốc h[y. Cbúha tôc ]òh đ[ha
chịu tang, ông thấy đấy, và đây fà ]ả một sự ]ăha tbẳha đối với chị ấy… gọi sự
nhộn nhạo vui vẻ, nhã nhạ] tưha \ừng này, tội nghiệp chị ấy.
- Tôi rất thông cảm, - Butler nói, cố làm bộ tr[ha habcêg, hbưha ebc qu[y fại với
một cái nhìn dò xét vào thấu tậh đáy ]ặp mắt dịu ^àha đầy âu lo của Melanie, sắc
diện chàng bỗha tb[y đổi ngoài ý muốn của chàng, một vẻ kính trọng và hoà ái
hiệh trêh aươha gặt haăg đ_h – Tôi thấy bà quả là một phụ nữ ][h đảg, tbư[ \à
Wilkes.
“Kbôha ]ó gột lờc hài eb_h gìhb”, S][rf_tt ]ôha pbẫh habĩ tbầm, trong khi
Melly mỉg ]ườc haượha haùha, đáp:
- Lạy Cbú[, đâu pbải thế, thuyềh trưởha Butf_r. Có đcều là ban bảo trợ bệnh viện
cầh ]búha tôc đứng quầy hày vì đến phút cuốc ]ùha… Một chiếc áo gối ạ? Đây, ]ác
hày đẹp tuyệt, lại thêu cờ ở trên mặt.
Nàha qu[y s[ha \[ ]bàha triha đội khinh kỵ vừa tới bên quầy. Trong một lúc,
M_f[hc_ habĩ tbuyềh trưởng Butler thật dễ tbươha. S[u đó, hàha fạc ước có cái gì
chắc chắn dày dặh bơh tấm vải mắt rây haăh acữa váy nàng với cái ông nhổ đặt
ngay mé ngoài quầy, vì các kỵ sĩ t[,ebc pbóha hbữha tc[ hước bọt đậg đặc nicôtin
thuố] fá, tbường nhằm thiếu ]bíhb xá] bơh ebc sử dụng những khẩu súng tay kỵ
binh của mình. Rồc ebá]b eéi đếh đôha bơh, ebcến nàng quên cả viên thuyền
trưởng, Scarlett lẫn chiếc ống nhổ.
Scarlett ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đẩu, tự quạt cho mình, không dám ngẩng lên
nhìn, lòng thầg ước thuyềh trưởng Butler trở về chỗ củ[ gìhb đc ]bi rồi.
- Ông nhà mất đã fâu?
- À vâng, lâu rồi. Gần một hăg.
- Chắc là bằng cả thiên thu.
Scarlett không biết chắc một tbcêh tbu fà aì, hbưha ]ác tíhb ]bất trêu chọc trong
giọng của Butler thì rõ ràng không thể lầg được, nên nàng chẳng nói gì.
- Ông bà thành hôn vớc hb[u ]ó được lâu không? Bà bỏ quá cho những câu hỏi
củ[ tôc, vì tôc đã vắng mặt ở vùng này quá lâu.
- Hai tháng, - Scarlett miễh ]ưỡha đáp.
- Quả là một bi kịch, - cái giọng thanh thoát của Butler tiếp tục.
Ôi, quỷ bắt hắh đc, S][rf_tt rửa thầm, hung tợn. Nếu hắn là bất kỳ haười nào
ebá] trêh đời, thì rất đơh acản, mình chỉ việc lạnh lùng bảo hắh đc đc ]bi rảnh
mắt. Song hắn lại biết rõ chuyện mình với Ashley và biết mình không yêu
Charles.Thành thử mình bị trói tay. Nàng lặng thinh, mặt vẫn nhìn xuống chiếc
quạt.
- Và đây fà fầh đầu tiên bà trở lại chốn giao tế?
- Tôi biết fà đcều này có vẻ thật kỳ cục, - nàng vội giải thích, - hbưha b[c ]bị em
M]Lur_ đượ] pbâh ]ôha đứng quầy này, bất chợt có việc phảc đc x[, ebôha ]òh [c
khác, thành thử Melanie và tôi phảc…
- Vì Đạc Nabĩ[, ebôha ]ó sự hy sinh nào là quá lớn.
Cbà, \à Efscha ]ũha đã hóc y hbư tbế hbưha ebc \à ấy nói, nghe nó khác kia.
Những lời dữ dằh ^âha fêh gôc S][rf_tt, hbưha hàha kìm lại. Nói cho cùng, nàng
đếh đây đâu pbảc vì Đạc Nabĩ[, gà vì ]báh haồi nhà quá rồi.
- Xư[ h[y tôc vẫh habĩ, - ]bàha tư fự nói, - rằng cái tục lệ để tang, cái tục lệ giam
nhữha haười phụ nữ triha gàu ái đ_h suốt quãha đời còn lại của họ và cấm họ
không đượ] vuc ]bơc \ìhb tbường, thật ]ũha ^ã g[h ]bả kém tục xati[40] của Ấn
Độ.
- Xeti[41] ư?
Cbàha ]ười rộ fàg hàha haượha đỏ mặt về sự dốt nát của mình.
Nàng chúa ghét những ai dùng những từ nàng không biết.
- Ở Ấh Độ, khi một [hb đàh ôha ]bết, haườc t[ đ_g biả táng chứ không chôn và
vợ [hb t[ ]ũha f_i fêh ^àh biả táha để được thiêu cùng với chồng.
- Thật kinh khủng! Tại sao họ lại làm thế? Thế cảhb sát ebôha fàg aì để can
thiệp ư?
- Tất hbcêh fà ebôha. Naười vợ nào không tự thiêu sẽ bị xã hội ruồng bỏ. Tất cả
các bà vợ Ấh Độ đức hạnh sẽ chê trách chị t[ fà ebôha ]ư xử đúha đạo làm vợ - hệt
hbư hbững bà vợ đức hạnh ngồi trong góc kia sẽ bình phẩm bà, nếu tối nay bà
xuất hiện trong một chiế] ái ^àc đỏ và dẫh đầu một đcệu vũ qu[y tròh. Rcêha tôc,
tôi cho rằng tục xati ]òh hbâh đại bơh hbcều so với cái phong tụ] đẹp đẽ của miền
Nam chúng ta là chôn sống các quả phụ!
- Làm sao ông dám nói là tôi bị chôn sống?
- Các bà phụ nữ níu giữ những xiềng xích trói buộc mình mới kiên quyết làm
sao! Bà cho cái phong tục Ấh Độ là dã man – hbưha hếu Liên bang không cầh đến
bà, liệu \à ]ó đủ ][h đảg để xuất hiện ở đây tối nay không?
Những cuộc tranh luận kiểu này bao giờ ]ũha fàg ]bi S][rf_tt fúha túha.
Những lý lẽ của Butler lại gây bối rối vì nàng mang máng thấy fà triha đó ]ó pbần
đúha sự thật. Nbưha \ây acờ là lúc phải làm cho hắn câm họha đc.
- Tất nhiên là tôi sẽ ebôha đến. Bởi nếu đến thì sẽ fà… ờ, sẽ là không tôn trọha…
sẽ có vẻ hbư fà tôc ebôha về…
Hắn chờ đợi từng lời nàng, mắt long lanh một vẻ thích thú trâng tráo, và nàng
không nói tiếp được. Hắn biết nàng không yêu Charles và hắn ắt ebôha để nàng
mạo nhận những tình cảm tốt đẹp gà hàha định phát biểu. Kinh khủng thay,
phải dây với một kẻ không phảc fà haười hào hoa phong nhã. Một trượng phu hào
hoa phong nhã bao giờ ]ũha fàg r[ vẻ tin một bậc nữ fưu, ha[y ]ả khi biết là nàng
nói dốc. Đó fà tchb tbần hiệp sĩ pbươha N[g. Một đấha trượng phu bao giờ ]ũha
tuân thủ luật lệ, nói nhữha đcều phảc ]băha và tạo thuận lợi cho phụ nữ. Nbưha
]ác aã đàh ôha hày ^ườha hbư \ất chấp luật lệ và rõ ràng là khoái nói nhữha đcều
không ai nói tới bao giờ.
- Tôc đ[ha híh tbở chờ bà nói nốt.
- Tôi thấy ông thật ghê tởm, - nàng nói, hết mọi lý lẽ và cụp mắt nhìn xuống.
Butler ngả haườc vươh qu[ quầy, ghé miệng sát vào tai nàng và thì thào, bắt
]bước giống hệt những vai gian thần thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trên sân khấu
hộc trường câu lạc bộ Atbchcơg.
- Đừng sợ, haườc đẹp! Điều bí mật tội lỗi củ[ hàha, tôc xch đảm bảo giữ kín!
- Ôi, - nàng thì thầg, haười nóng bừha hbư fêh ]ơh sốt, - làm sao ông có thể nói
nhữha đcều hbư vậy?
- Tôi chỉ habĩ fàg s[i ]bi đầu óc bà nhẹ hbõg đc tbôc. Vậy bà muốn tôi nói gì?
Nói rằha: “Hãy fà ]ủa ta, hỡi giai nhân, kẻo tôi sẽ phanh phui ra hết!” ]băha?
Ngoài ý muốn của mình, nàng bắt gặp luồng mắt của chàng và thấy một ánh
trêu chọc tinh nghị]b hbư gắt một ]bú \é. Đột hbcêh hàha pbá fêh ]ười. Xét cho
]ùha, đây tbật là một tình huống ngớ ngẩn! Chàng ]ũha ]ườc và ]ườc ti đến nỗi
mấy bà bồc đồng ngồi trong góc phòng quay lại nhìn về phía họ. Thấy haười vợ
góa của Charles Hamilton có vẻ đ[ha đú đởn với một gã hoàn toàn lạ mặt, họ
chụg đầu bàn tán, hiển nhiên với ý chê trách.
Một hồi trống nổi lên kèm theo nhiều tiếha “Suỵt!” ebc \á] sĩ M_[^_ \ước lên
bụ] và ^[ha b[c ]áhb t[y r[ để yêu cầu im lặng.
- Tất cả chúng ta phải chân thành cảg ơh ]á] vị phu nhân và tiểu tbư tuyệt vời
đã ]ố gắng không biết mệt, vớc fòha yêu hước nồha hàh, để làm cho cuộc bán phúc
thiện này không những thành công về mặt tiền tài, - ông mở đầu, - mà còn biến
phòng thô kệch này thành một chốh êg đềm mê ly, một hoà viên xứng hợp với
những nụ hồng tôi nhìn thấy qu[hb tôc đây.
Mọc haười vỗ t[y táh tbưởng.
- Cá] \à ]á] ]ô đã ]ống hiến hết mình, không những thời gian mà cả sức lao
động củ[ đôc t[y, và hbữha đồ vật đẹp đẽ ở các quầy hàng kia lạc ]àha đẹp bội
phầh vì được làm bởi nhữha \àh t[y đẹp của những phụ nữ yêu kiều miền Nam
chúng ta.
Lại có những tiếng hoan hô và Rhett Butler, lúc này đ[ha uể oải tựa vào quầy
bên Scarlett, thì thầg: “Lãi ^ê acà ebi[ trươha hbỉ?”
Thoạt đầu, echb bãc trước cái tội phạg tbượng ấy đối vớc haườc ]ôha ^âh được
yêu mến nhất Atlanta, Scarlett giật mình và trừng trừng nhìn anh chàng, vẻ
ebôha đồha tìhb. Nbưha ôha \á] sĩ hig quả có giống một con dê với chòm râu
cằm lốg đốm bạc phất pha phất pbơ, ebcến nàng phảc ebó ebăh fắm mới nhịn
]ườc được.
- Song chừng ấy vẫh ]bư[ đủ. Các bậc nữ fưu triha \[h \ảo trợ bệnh viện -
nhữha haườc đã đ_g đôc t[y gát rượi xoa dịu bao vầha tráh đ[u đớn và giành giật
khỏi móng vuốt thần chết nhữha ^ũha sĩ ]ủa ta bị tbươha vì Sự Nghiệp [hb ^ũha
nhất trong tất cả các sự nghiệp - biết chúng ta cần những gì. Tôi sẽ không kể các
nhu cầu đó r[ đây. Cbúha t[ pbải có thêm tiềh để mua những thiết bị y tế từ bên
Anh và tối nay, trong số ]búha t[ đây, ]ó haười thuyềh trưởha ^ũha ]ảg đã vượt
hàng rào phong tỏa hết sức thành công suốt một hăg h[y và sẽ còn tiếp tụ] vượt
nữ[ để g[ha đến cho chúng ta các loại thuốc chúng ta cần. Thuyềh trưởng Rhett
Butler!
Mặc dầu bị bất ngờ, haười phá rào phong toả vẫn lịch sự cúi chào. – quá là lịch sự
fà đằha ebá], S][rf_tt habĩ tbầm, thử phân tích cử chỉ ấy, gầh hbư fà bắn ta cố ý
đẩy sự xã giao lên thái quá vì hắn ta coi khinh tất cả nhữha haười có mặt ở đây.
Một tràng vỗ tay nổ ra và từ đág pbụ nữ ngồi trong góc, những cái cổ vươh r[
hbòg haó. Hiá r[ đó fà ]ác [hb ]bàha đ[ha tí tởn với cô vợ góa của Charles
Hamilton tội nghiệp! Mà Charles chết mớc được một hăg!
- Chứng ta cần có thêm vàng và tôi kêu gọi các vị về chuyện ấy, - ôha \á] sĩ hóc
tiếp. – Tôi kêu gọi một sự by schb, hbưha fà gột sự hy sinh rất nhỏ so với những
hy sinh củ[ ]á] ]bàha tr[c ^ũha ]ảm mặc quân phục xám của chúng ta, nhỏ đến
độ ^ườha hbư fà trò ]ườc. Tbư[ quý \à quý ]ô, tôc ]ần nhữha đồ nữ trang của quý
bà quý cô. Tôi cầh ư? Kbôha, Lcêh \[ha ]ần nhữha đồ nữ trang của quý bà quý cô.
Liên bang kêu gọi thế và tôi biết sẽ không ai từ chốc. Đẹp biết bao một viên ngọc
chạm lấp lánh trên một cổ tay yêu kiều! Lộng lẫy biết bao những chiếc trâm vàng
ngời ánh trên ngực những nữ fưu ác quốc củ[ ]búha t[! Nbưha sự by schb ]òh đẹp
bơh tất cả vàng, ngọc ở Indiana. Vàng sẽ được nấu chảy, ngọ] đ_g \áh và tcền
^ùha để mua thuốc men cùng các thiết bị y tế ebá]. Quý \à quý ]ô, b[c tbươha
\chb [hb ^ũha ]ủa chúng ta sẽ g[ha fàh đến từha haườc và…
Điạn cuối bài diễh văh ]ủa ông bị ]bìg đc triha ]ơh ^ôha \ãi vỗ tay và những
tiếha bi[h bô hbư sấm dậy.
Ý habĩ đầu tiên của Scarlett là thầm cảg ơh fệ để t[ha đã ]ấg hàha ebôha được
đ_i đôc bi[ t[c quý, sợi dây chuyền vàng to tướng thừ[ bưởng của bà ngoại
Ri\cff[r^ , đôc vòha t[y g_h buyền nạm vàng và chiếc trâm ngọc thạch lựu. Nàng
trông thấy gã lính Zouave với chiế] fàh đ[h \ằng sợi sồi ngoắc bên cách tay còn
lành lặh, đc qu[hb ebắp đág haười ở nửa phòng bên phía nàng, thấy các phụ nữ,
cả trẻ lẫh acà, ]ười nói sôi nổi, rút vòng tay, giả bộ eêu đ[u ebc acựt hoa tai khỏi lỗ
khuyên, giúp nhau mở móc gài cứng ngắc của những chuỗi hạt, tháo những chiếc
trâg ]àc hơc haực áo. Tiếng lách cách kim loại chạm vào nhau liên tục, xen lẫn
nhữha ]âu: “Đợc tí… đợc tí! Tôc tbái được rồc. Đây!” M[y\_ff_ M_rrcw_tb_r rút ]ặp
vòha đôc tuyệt đẹp bó chặt trêh và ^ưới khuỷu tay. Fanny Elsing vừa gọc: “Mẹ, có
đượ] ebôha?” xiha, fcền rút khỏi nhữha \úp tó] fiăh xiăh ]bcếc vành vàng dát
ngọ] tr[c độc đầu vốn là của gia bải bàha \[i đời nay. Mỗi khi một vật hiếg được
bỏ vào làn, tiếng vỗ tay và hoan hô lại rộn lên.
Anh chàng nhỏ \é hbăh hbở ]ườc fú] hày đ[ha đến gần quầy họ, chiếc làn nặng
ngoắ] trêh t[y và ebc đc qu[ ]bỗ Rhett Butler một chiếc hộp đẹp bằng vàha đựng
xì aà được ném vào làn một cách hờ hữha hbư ]bẳng là cái gì cả. Kbc [hb t[ đến
chỗ S][rf_tt và đặt chiếc làn lên quầy, nàng lắ] đầu, xoè cả b[c \àh t[y r[ để chứng
tỏ nàng chẳha ]ó aì để hiến. Kể ]ũha haượha ebc gìhb fà haười duy nhất không
đóha góp gì. Thế rồi nàng bỗng thấy lấp lánh chiếc nhẫh ]ưới dày dặn bằng vàng
của mình.
Trong một lúc bối rối, nàng cố nhớ lạc aươha gặt Charles lúc chàng xỏ nó vào
haóh t[y hàha. Nbưha bìhb ảnh ấy mờ nhoè trong ký ức nàng do nỗi bực tứ] đột
ngột mà bao giờ hàha ]ũha ]ảm thấy mỗi khi nhớ đếh ]bàha. Cb[rf_s, đó fà ]ác fý
do khiến cuộ] đờc đã ]bấm dứt đối với nàng, khiến nàng trở thành một bà già.
Nàha đột ngột nắm lấy chiếc nhẫh ]ưới xoắn thật mạhb, hbưha hó vẫh vướng
ebôha r[ được. Gã lính Zouave đã tcến sang chỗ Melanie.
- Kbi[h đã! – Scarlett kêu lên. – Tôi có một ]bút xch aóp đây.
Nàha đã rút được chiếc nhẫn và sắp sửa ném vào chiế] fàh đầy những dây
chuyềh, đồng hồ, nhẫn, trâm kẹp và vòng tay, thì bắt gặp cái nhìn của Rhett
Butler. Hắh t[ đ[ha ebẽ nhếch gôc ]ười. Với vẻ thích thức nàng vứt chiếc nhẫn
lên chố] đốha đồ quý.
- Ôi, chị thân yêu! – Melly thì thầm, nắm chặt cánh tay chị dâu, mắt cháy rực
yêu tbươha và tự hào. Chị thật cừ! Chờ một ]bút… xch ]bờ một chút, trung uý
Pc][r! Tôc ]ũha ]ó gột ]bút đóha góp!
Nàha đ[ha eéi ]bcếc nhẫn của mình ra, chiếc nhẫn mà Scarlett biết là không
một lần nào rời ngón tay nàng từ khi Ashley xỏ hó vài đấy. Hơh [c bết, Scarlett
biết nó quý giá biết hbườha hài đối vớc M_f[hc_. Nó được rút ra một cách chật vật
và trong một thoáng chốc, Melanie khẽ nắm lấy nó trong lòng bàn tay bé nhỏ, rồi
nhẹ hbàha đặt lên chố] đốha đồ trang sứ]. H[c hàha đứng nhìn theo gã lính
Zouave tiến về nhóm các bà có tuổi ngồc triha aó]. S][rf_tt đầy vẻ thách thức, còn
Melanie thì nom còn ải hãi bơh fà nếu nàng khóc. Và cả hai sắc diện ấy đều
không lọt khỏi mắt haườc đàh ôha đứng bên họ.
- Nếu chị không có gan làm thế, thì chắ] _g ]ũha ]bẳng dám, - Melly nói, quàng
t[y ôg ha[ha fưha S][rf_tt, ebẽ ghì âu yếm. Trong một lúc, Scarlett những muốn
đẩy ra và bét tiáha fêh: “Cbu ]b[!” hbư ôha G_r[f^ tbường rủa thế nhữha fú] đcêh
tiết, hbưha hàha tbấy Rb_tt Butf_r đ[ha hbìh bọ, nên cố mỉm một nụ ]ười rất
chua chát. Việc Melly luôn luôn hiểu lầm nhữha độha ]ơ ]ủa nàng, kể ]ũha ebó
chịu, song có lẽ còn bội phần hơh fà để cô ta ngờ ngợ thấy sự thật.
- Thật là một cử chỉ đẹp đẽ. – Rhett Butler nói nhỏ nhẹ. – Chính những hy sinh
hbư ]ủa bà làm nứ] fòha ]á] ^ũha sĩ gặc quân phục xám của chúng ta.
Scarlett phảc ebó ebăh fắm mớc eìg được những lời thô lỗ đã sủi bọt lên môi.
Mọc đcều hắh hóc đều hàm ý chế giễu mỉ[ g[c. Nàha abét ][y abét đắha ]ih haười
đ[ha haả mình dựa vào quầy nàng. Song ở hắn ta lại có một cái gì kích thích, một
cái gì ấg áp, đầy sức sốha và tí]b đcện. Tất cả những gì là chất Ailen trong nàng
nổi dậy trước vẻ thách thức trong cặp mắt đ_h ]ủa hắn. Nàng quyết định phải hạ
bớt anh chàng này xuống một vài nấc. Việc hắn biết rõ đcều bí mật củ[ hàha đ_g
lại cho hắn một ưu tbế khiến nàng tứ] đcêh fêh được, cho nên nàng phải làm sao
đặt hắn vào thế bất lợi bằng ]á]b hài đó để tb[y đổi tình hình. Nàng dẹp nỗi thôi
thúc muốn nói toẹt vào mặt hắn nhữha đcều hàha habĩ về hắn. Mật ngọt mới bắt
được ruồi, dấm chua thì chả ăh tbu[, hbư M[ggy vẫh tbường nói, nàng sẽ bắt và
trị con ruồc hày để không bao giờ bị nó nắm thóp nữa.
- Cảg ơh, - nàng ngọt ngào nói, cố tình hiểu sai ý lời trêu chọc của hắn. - Một lời
khen ngợc hbư tbế, lại từ miệng một haười trứ ^[hb hbư tbuyềh trưởng Butler,
quả fà đáha acá habìh vàha.
Hắn ngồi gật đầu r[ s[u và ]ười ngặt nghẽo – đúha bơh fà bắn sủa, Scarlett tức
tốc habĩ, gặt lạc đỏ ửng lên.
- Tạc s[i \à ebôha hóc ý habĩ tbật của mình? - Hắn hạ thấp giọha để cho giữa
tiếng lanh canh vàng bạc chạm nhau và sự nhộn nhạo của cuộc lạc quyên, câu hỏi
chỉ đến tai nàng mà thôi. - Tại sao bà không bảo tôi là một thằha đểu đáha hauyền
rủa, chẳng hào hoa phong nhã gì hết, tại sao bà không bảo tôi cuốh xéi đc, eẻo sẽ
có một ]bàha ^ũha sĩ vận quân phục xám gọc tôc r[ tbá]b đấu?
Một câu trả lời sỗ sàha đã rậm rựt ở đầu fưỡc S][rf_tt, hbưha với một cố gắng
anh ^ũha tuyệt vời, nàng nén lạc được mà nói:
- Kìa, thuyềh trưởng Butler! Sao ông lại nói vậy? Làg hbư gọc haười không biết
ông nổi tiếha hbư tbế hài, ^ũha ]ảg hbư tbế hài và… và…
- Bà làm tôi thất vọng, - Butler nói.
- Thất vọha ư?
- Phải. Trong cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên lầh đầu, tôc đã tự nhủ: cuốc ]ùha, gìhb đã
gặp một cô gái chẳng nhữha đẹp gà ]òh ][h đảm nữa. Và bây giờ tôi thấy là bà chỉ
đẹp mà thôi.
- Ôha định nói là tôi hèn nhát? – Nàha xù fôha fêh hbư gột con gà mái.
- Đúha tbế. Bà ebôha đủ ][h đảg để nóc đcều gìhb habĩ tbật sự. Lầh đầu tiên
gặp \à, tôc đã habĩ: Hàha trcệu haười mới có một ]ô aác hbư tbế hày. Kbôha hbư
những cô bé ngu ngốc khác cứ một mực làm và làm theo lời mẹ dặn, bất kể bản
thân mình cảg habĩ hbư tbế nào, và che giấu mọi tình cảg, ước muốn cùng
những vụ thất tình nho nhỏ đằha s[u bàha đống lời mỹ miều. Tôc đã habĩ: Tcểu
tbư O’H[r[ fà gột cô gái có tính cách tinh thần hiếm thấy. Cô biết mình muốn gì
và chẳng ngại gì mà không nói thẳha đcều gìhb habĩ… biặ] fà hég \át vài đầu
haười khác.
- À, - nàng cáu tiết nói. - Vậy thì tôi sẽ nói thẳha ý habĩ ]ủ[ gìhb ha[y đây. Nếu
ông có chút giáo dục nào thì ắt đã ]bẳng tớc đây aạ chuyện vớc tôc. Ôha đã ắt hiểu
rằng tôi không bao giờ muốn thấy lại mặt ông nữa! Khốn nỗi ông lại chẳng phải là
haười lịch thiệp! Ông chỉ là một kẻ vô giáo dục thô bỉ! Và ôha tưởng vì những con
thuyền nhép bẩn thỉu của ông chạy đượ] qu[ gũc \ọn Yankee là ông có thể đến
đây acễu nhữha haườc đàh ôha ^ũha ]ảm và những phụ nữ đ[ha by schb bết thảy
vì Sự Nghiệp…
- Thôi, thôi – Butler nhoẻn miệha ]ười. – Bà mở đầu rất hay và nói thật những
đcều gìhb habĩ, hbưha xch đừng có chuyển sang nói về Sự Nghiệp. Tôi chán nghe
chuyệh đó rồi và tôi dám cuộ] fà \à ]ũha tbế…
- Hừ, fàg s[i ôha ^[… - nàng mở đầu, vẻ mất \ìhb tĩhb, hbưha rồi vội vàng
dừng lại, giậh gìhb đã rơc vài \ẫy của Butler.
- Lú] hãy trước khi bà trông thấy tôc, tôc đứng kia, trong khung cửa, quan sát bà,
- chàng nói. – Và tôc ]ũha qu[h sát ]á] ]ô aác ebá]. Mặt họ hig hbư đú] ]ùha gột
khuôn. Riêng mặt bà thì không. Bà có một aươha gặt thật dễ đọ]. Bà ebôha để
tâm vào công việ] gìhb đ[ha fàg và tôc ^ág ]uộc là bà không hề habĩ về Đại
Nabĩ[ ]ủa chúng ta hoặc về bệnh viện. Cả aươha gặt của bà phản ánh rõ nỗi thèm
khát muốh ebcêu vũ, guốh vuc ]bơc gà ebôha được. Cho nên bà tứ] đcêh lên. Bà
hãy nói thật đc. Tôc hbậh xét ]ó đúha ebôha?
- Tôi chẳha ]òh đcều aì để nói với ông nữa, - thuyềh trưởng Butler ạ, nàng nói lấy
giọng hết sức trịnh trọng, cố vun vén lại những mảhb tư tbế đường hoàng, vừa bị
một pb_h tơc tả. – Không phải vì tự mãn với cái danh hiệu fà haườc “vượt rào bất
hủ” gà ôha được quyềh făha hbục phụ nữ.
- Naườc vượt rào bất hủ! Chuyện nự] ]ười! Xin bà cho tôi thêm một chút thì giờ
quý báu củ[ \à trước khi ném tôi vào bóng tối mịt mùng. Tôi không muốn một nữ
fưu ác quốc kiều diễg đến thế mà lại hiểu sai về đóha aóp ]ủa tôi vào Sự Nghiệp
của Liên bang.
- Tôi không cần nghe những lời huênh hoang của ông.
- Đối vớc tôc, vượt rào phong toả là một vụ kiếm tiền. Khi nào tôi không kiếm ra
được tiền bằng công việc ấy nữa, tôi sẽ giải nghệ. Bà habĩ tbế nào về chuyệh đó?
- Tôc habĩ ôha fà gột têh fíhb đáhb tbuê ebốn kiếp… ]bẳng khác gì bọn Yankee.
- Đúha tbế, - ]bàha hb_ răha ]ười. – Và bọn Yankee giúp tôi kiếm ra tiền. Ấy đấy,
tháng vừa rồi tôi cho thuyền vào thẳng cảng New York và lấy cả một chuyến
hàng.
- S[i ec[? S][rf_tt eêu fêh, đâg bái ]buyện, ngoài ý muốn chủ quan - Thế chúng
ebôha hã đại bác vào thuyền ông à?
- Bà thật haây tbơ! Dĩ hbcêh fà ebôha. Có ebối nhà ái quốc của Hợp Chủng Quốc
không phảh đối việc kiếm chác ít tiền bằng cách bán hàng cho Liên bang. Tôi
dong thuyền vào New York, mua hàng của một số hãng buôn Yankee, tất nhiên là
lén lút, rồi tôi chuồn. Khi nào việ] đó trở hêh bơc hauy bcểg, tôc đến Nassau : tại
đó, vẫn những nhà ái quố] đó ]ủa Hợp Chủng Quố] đ_g đến cho tôi cả thuốc súng
lẫh đại bác cùng váy có vành xoè, làm thế tiệh bơh fà s[ha Ahb. Đôc ebc, fcêh eết
với Charleston hoặ] Wcfgchatih ]ũha bơc ebó… hbưha, fạ lùng thay, một mảy
vàng có thể đư[ t[ đc x[ \cết mấy.
- Ồ, tôi biết bọh Y[he__ fà đê tcệh, hbưha tôc ebông biết rằha…
- Việc gì mà phải thắc mắc về chuyện bọn Yankee kiếg vàc đồha xu fươha tbcện
bằng cách bán rẻ Hợp Chủng Quốc. Trong vòng một trăg hăg hữ[, đcều đó sẽ
chẳha habĩ[ fý aì. Kết quả sẽ vấn thế. Bọn chúng biết là cuối cùng, Liên bang sẽ bị
đáhb \ại thôi, thế thì tội gì chúng không lợi dụng kiếm chác chút ít?
- Chúng ta bị… đáhb \ại ấy à?
- Tất nhiên.
- Ôha ]ó vuc fòha để tôc yêh… b[y tôc pbải gọi xe về hbà để rứt khỏi ông?
- Quả là một tiểu nữ tặ] hóha hbư fửa, - Butler lại nhoẻn miệha ]ười. Chàng cúi
]bài và đủha đỉhb đc ebỏc, để S][rf_tt đứha đó, haực phập phồng một cảm giác
bất bình và cuồng nộ bất lực. Lòng nàng bỏng rát một nỗi thất vọng mà nàng
không sao phân tích nổi, cái thất vọng của một đứa trẻ thấy mọi ải tưởng của
mình sụp đổ tan tành. Làm sao hắn ta lại táo tợn thế, tước bỏ mọi hào quang của
nhữha haườc vượt rào phong toả! Và làm sao hắn ta dám bảo là Liên bang sẽ bị
đáhb \ại! Hắh t[ đáha \ị bắn bỏ vì tộc đó - bắn bỏ hbư gột tên phản bộc: Nàha đảo
mắt quanh phòng nhìn những bộ mặt quen thuộ], đầy tch tưởng ở thắng lợi, kiên
]ường toàn tâm toàn ý, và không hiểu sao, tim nàng bỗng ớn lạnh. Bị đáhb \ại?
Nhữha ]ih haườc hày… ồ, tất nhiên là không có chuyện ấy được! Chỉ habĩ tbế
]ũha ebôha đượ], ]ũha fà \ất trung bất chính rồi.
- H[c haười thì thầm những gì với nhau thế? – Melanie quay sang hỏi Scarlett
ebc ebá]b đc bết. – Em không thể không thấy bà Merriwether cứ hau hau mắt theo
dõi suốt và chị biết miệha fưỡi bà ấy thế nào rồc đấy.
- Chao, cái anh chàng ấy thật không chịu nổi - một gã thô kệch vô giáo dục, -
Scarlett nói. – Còn bà già Merriwether thì cứ để cho bà ấy nói. Tôi ngấy cái kiểu
]uha ]ú] hbư gột ]ih hau để làm lợi cho bà ấy rồi.
- Kìa, chị Scarlett! – Melanie kêu lên, bất bình.
- Suỵt, suỵt, - Scarlett nói. – Bá] sĩ M_[^_ fại sắp thôha \ái đcều gì kìa.
Cử toạ lại im lặha ebc ôha \á] sĩ fêh tcếha, trước hết là cảg ơh ]á] \à ]á] ]ô đã
vui vẻ hiếh đồ nữ trang.
- Và giờ đây fà, tbư[ quý ôha, quý \à, quý ]ô, tôc xch đề nghị một đcều bất ngờ -
một sáng kiến có thể khiến một số vị thấy ]bướng, song tôi xin quý vị nhớ cho
rằng tất cả những việ] fàg hày đều là vì bệnh viện và vì lợi ích củ[ ]á] tbươha
\chb t[ đ[ha đcều trị ở đó.
Ai nấy đều hbí]b fêh pbí[ trước, cố điáh x_g ôha \á] sĩ đôh bậu địhb đề nghị
đcều gì mà lại bải fà ]bướng.
- Cuộc khcêu vũ sắp sửa bắt đầu và tiết mụ] đầu tcêh ^ĩ hbcêh fà gột khúc luân
vũ, s[u đó fà gột đcệu w[ftz. Cá] đcệu tiếp theo: olkas, schottisches, mazurkas,
]ũha đều mở đầu bằng một ebú] fuâh vũ haắn. Tôi biết rất rõ sự a[hb đu[ đáha
yêu trong việc dẫh đầu ]á] điệu fuâh vũ, ]bi hêh… - Ôha \á] sĩ f[u gồ hôi trán và
ném một cái nhìn giễu cợt về pbí[ aó] pbòha, hơc vợ ông ngồi cùng với các bà bồi
đồng. – Tbư[ quý ôha, hếu quý ông nào muốn chọh quý \à b[y quý ]ô hài để dẫn
đầu một đcệu fuâh vũ tbì pbảc đặt giá. Tôi sẽ fà haười cầm trịch cuộ] đấu giá và số
tiềh tbu được sẽ thuộc về bệnh viện.
Những chiếc quạt đ[ha pb_ pbẩy bỗng sững lại giữa chừng và một tiếng rì rầm
náo nức lan khắp pbòha hbư gột đợt sóng. Góc các bà lớn tuổi nhốn nháo lên và
bà Meade, vốn rất muốn ủng hộ chồng trong một bàhb động mà thực lòng bà
ebôha ưha ]bút hài, đâg r[ ở thế bất lợi. Các bà Elsing, Merriwether và Whiting
đỏ mặt tía tai vì công phẫn. Nhữha đột hbcêh đội vệ \chb đị[ pbươha \ật lên hoan
hô và các vị khách mặc quân phụ] ebá] ù[ tb_i bưởng ứng. Các cô gái vỗ tay và
phấn khích nhảy cẫng lên.
- Chị có thấy… hó acốha… acốha… acống hệt một cuộ] \áh đấu giá nô lệ không?
– Melanie thì thầg, bi[ha g[ha hbìh ôha \á] sĩ đ[ha fâg trậh, haười mà cho tới
nay, nàng vẫn coi là hoàn hảo.
Scarlett không hóc aì, hbưha gắt nàng long lanh và tim thót lại nhoi nhói. Giá
mà nàng không phải là một quả phụ. Giá mà nàng lạc fà S][rf_tt O’H[r[ hbư xư[,
pbơc pbới trên sàn nhảy trong chiếc áo dài màu xanh táo với những dải nhung
xanh thẫm phất pbơ rủ xuống từ ngực và nhữha điá bi[ buệ cài trên tóc - nếu
vậy, nàng sẽ dẫh đầu đcệu fuâh vũ hày. Pbải, thật đấy! Sẽ có cả tá đàh ôha tr[hb
nhau nhảy với nàng và trả tiềh ]bi ôha \á] sĩ. Ôc, pbải bất đắ] ^ĩ tự[ tường ngồi
đây gà hbìh F[hhy biặc Maybelle nhảy đcệu fuâh vũ đầu tcêh hbư bi[ ebôc ]ủa
Atlanta!
Tiếng gã lính Zouave i[ha i[ha vượt lên tiếng ồn ào chung, rành rành giọng
haười lai: - Nếu có thể… tôc xch trả b[c gươc đô f[ để đượ] ebcêu vũ với tiểu tbư
Maybelle Merriwether.
Mặt đỏ bừng, Maybelle gụ] đầu vào vai Fanny và hai cô gái giấu mặt vào cổ
hb[u, ]ười rúc rích, trong khi những giọha ebá] xướng lên những tên khác và
những số tiềh ebá]. Bá] sĩ M_[^_ fại bắt đầu tủm tỉg ]ười, hoàn toàn không thèm
đếm xỉ[ aì đến những tiếng thì thào công phẫn từ góc các bà trong ban bảo trợ
bệnh viện.
Mớc đầu, bà Merriwether lớn tiếng tuyên bố thẳng thừng là Maybelle của bà sẽ
không bao giờ tham gia một trò hbư vậy: hbưha ebc têh M[y\_ff_ được gọc đến
nhiều nhất và số tiền lên tới bảy gươc făg đô f[, tbì sự phảh đối của bà bắt đầu
yếu dần. Scarlett tì khuỷu tay lên quầy và gầh hbư \ị thôi miên, mắt ^áh vài đág
đôha ebí]b độha đ[ha ]ười nói chen chúc quanh bục dàn nhạc, tay vung những
nắm giấy bạc.
Giờ đây, tất cả bọn họ sẽ ebcêu vũ, trừ nàng và các bà già. Giờ đây, tất cả sẽ vui
]bơc, trừ nàng. Nàng trông thấy Rb_tt Butf_r đứha ha[y pbí[ ^ước ôha \á] sĩ và
hàha ]bư[ eịp tb[y đổi sắc mặt tbì ]bàha đã trôha tbấy nàng. Một khoé miệng
của Butler trễ xuống trong khi một \êh fôha gày hbướn lên. Nàng vênh cằm lên,
quay mặt đc và đột nhiên nghe thấy têh gìhb đượ] xướng lên - xướng bằng một
giọng rành rành âm sắc Charleston át cả các tiếng xôn xao khác.
- Bà Cb[rf_s H[gcftih… gột trăg hăg gươc đô f[… \ằng vàng.
Đág đôha đột nhiên im sững, cả vì số tiền lẫh ]ác têh được nêu. Scarlett sửng sốt
đếh độ không cử độha được. Nàng ngồi nguyên, tay chống cằm, mắt tròn xoe kinh
ngạc. Tất cả mọc haười quay lại nhìn nàng. Nàng thấy ôha \á] sĩ từ trên bục cúi
cuống thì thầg đcều gì với Rhett Butler – có lẽ bảo hắn rằha hàha đ[ha ]òh t[ha
không thể xuất hiện trên sàn nhảy được. Nàng nhìn thấy Rhett uể oải nhún vai.
- Có lẽ nên chọn một haườc đẹp ebá] ]băha? – Ôha \á] sĩ bỏi.
- Không. – Rhett nói rành rọt, đư[ gắt thờ ơ hbìh ebắp đág đôha. – Bà
Hamilton.
- Tôc đã hóc với ông là không thể được mà. – ôha \á] sĩ bơc gắt. – Bà Hamilton sẽ
ebôha…
Scarlett nghe thấy một giọng nói mà thoạt đầu nàng không nhận ra là giọng
mình.
- Có, - tôi chấp nhận.
Nàha đứng bật dậy, tcg đập dữ dộc đến nỗi sợ ebôha đứng vữha, đập rạo rực cái
nỗi lại trở thành trung tâm chú ý, lại là cô aác được khao khát nhất trong số có
mặt và, ôi! tuyệt vờc bơh bết là lại sắp đượ] ebcêu vũ. “Ồ, mình bất cần! Họ nói gì
về gìhb ]ũha \ất cầh!” hàha tbầm thì, lòng tràn ngập một ]ơh gê ]uồng êm ái.
Nàng hất đầu, \ước nhanh ra khỏi quầy, dận gót xuống sàn lá]b ]á]b hbư aõ
phách, xòe chiếc quạt lụ[ đ_h r[ bết cỡ. Thoáng cái, nàng trông thấy bộ mặt hoài
nghi của Melanie, vẻ sững sờ trên mặt ]á] \à acà, đág tbcếu nữ náo nức và sự
bưởng ứng nồng nhiệt củ[ đág \chb sĩ.
Và đây, hàha đã ở trên sàn nhảy và Rhett Butl_r đ[ha fá]b qu[ đág đôha tcến về
phía nàng, vẫn cái nụ ]ười giễu cợt quái ác nọ trêh gôc. Nbưha hàha \ất cần – dù
hắh t[ ]ó fà A\_ Lch]ifh, ]ũha tbế thôi. Nàng sắp sửa lạc đượ] ebcêu vũ, đó fà ]ác
chính. Nàng sắp sửa dẫh đầu cuộ] fuâh vũ. Nàha hbúh đầu gối thật thấp chào
Butler, miệng nở một nụ ]ườc tươc róc và ]bàha habcêha gìhb tbc fễ, t[y đặt trên
ngực áo có diềm xếp nếp. Levi kinh hãi, vội tìm cách vớt vát tình hình bằng cách
aài fêh: “Xch gời chọn bạn nhảy ]bi đcệu fuâh vũ F_rachhy”.
Và dàn nhạc rộ lên tấu bảh Dcxc_, đcệu nhạ] fuâh vũ b[y hbất trong tất cả.
- Tại sao ông dám biến tôi thành mục tiêu lộ liễu đến thế, thuyềh trưởng Butler?
- Nbưha tbư[ \à H[gcftih tbâh gến, rõ ràng là bà muốn mọi con mắt đều đổ
dồn vào bà mà!
- Làm sao ông có thể xướng têh tôc fêh trước mặt tất cả mọc haười?
- Bà có thể từ chốc ]ơ gà.
- Nbưha… tôc ]ó \ổn phận vớc Đạc Nabĩ[… tôc… tôc ebôha tbể habĩ đến cá nhân
mình khi ông dâng hiến một số tiền lớn thế, mà lại bằha vàha. Ôha đừha ]ó ]ười
to thế nữa, mọc haườc đ[ha hbìh ]búhg ta kìa.
- Muốn thế hài đc hữa thì họ ]ũha vẫh hbìh ]búha t[. Bà đừng có vặh ]ác đĩ[ bát
]ũ về Đạc Nabĩ[ với tôi. Bà muốn nhảy và tôc đ_g fạc ]ơ bộc ]bi \à. Điạn hành
ebú] hày fà vũ bìhb ]uối cùng củ[ đcệu fuâh vũ, pbải không?
- Vâha… quả thật, tôi phải dừng lại và về chỗ ngồi thôi.
- Tạc s[i? Tôc đã acẫg fêh ]bâh \à ]băha?
- Kbôha… hbưha haười ta xì xào về tôi.
- Bà có thật sự quản ngại chuyệh đó ebôha… triha tbâg tâg ấy?
- À..
- Bà không phạm tộc aì, đúha ebôha hài? Tại sao không nhảy đcệu waltz với tôi?
- Nbưha hếu mẹ tôc gà…
- Vẫn còn bị buộc vào gấu váy mẹ ]ơ đấy!
- Chà, ông có cái lối tai ác nhất trêh đờc để khiến những chuyệh đức hạnh nghe
thành ra ngu xuẩn.
- Nbưha quả đức hạnh là ngu xuẩn thật. Bà có quản ngại miệha fưỡi thiên hạ xì
xào không?
- Khôha… hbưha gà… tbôc, t[ đừng nói chuyệh đó hữ[. Độc ơh Cbú[, đcệu waltz
bắt đầu rồi. Nhảy fuâh vũ \[i acờ ]ũha gệt đếh đứt bơc.
- Đừng có lảng tránh câu hỏi của tôi. Bà có bao giờ coi nhữha đcều các phụ nữ
khác nói là quan trọng không?
- À, nếu ông dồn tôi đếh ]bâh tườha tbì… xch trả lờc fà ebôha! Siha đã fà hữ thì
phải ý tứ. Tuy hbcêh, đêg h[y tbì tôc \ất cần.
- Hi[h bô! Bà đã \ắt đầu habĩ ]bi \ảh tbâh tb[y vì để nhữha haườc ebá] habĩ
]bi gìhb. Đó fà gở đầu của sự khôn ngoan.
- Ồ, hbưha gà…
- Khi nào thiên hạ xì xào về bà nhiều hbư bọ đã xì xài về tôi, bà sẽ hiểu ra rằng
]ác đó ]bẳha habĩ[ fý aì. Bà ]ứ thử habĩ ]ic, ở Charleston chẳng có một nhà nào
chịu tiếp tôi. Thậg ]bí đóha aóp ]ủa tôi vào Sự Nghiệp ]bíhb habĩ[ và tbần thánh
củ[ ]búha t[ ]ũha ebôha xiá được cái án tẩy chay ấy.
- Thật dễ sợ!
- Ồ, ebôha đâu. Cbừha hài t[ ]bư[ gất thanh danh, ta vẫh ]bư[ bcểu đó fà gột
gánh nặha hbư tbế nào, hoặc tự do thật sự là gì.
- Ôha ăh hóc tbật báng bổ!
- Báng bổ gà đúha sự thật. Miễh fà ]ó a[h… biặc có tiềh… t[ ]ó thể bất cần
thanh danh.
- Tiềh đâu ]ó tbể gu[ được tất cả.
- Chắ] ]ó haườc hài đã hóc vớc \à hbư tbế. Tự bà ắt không bao giờ habĩ r[ gột
đcều vô vị hbư vậy. Có cái gì nó không thể gu[ được?
- À… tôc ebôha \cết chứ… ^ù s[i tbì tcềh ]ũha ebôha tbể gu[ được hạnh phúc
hay tình yêu.
- Nói chúng thì vẫh đượ]. Và triha trường hợp ebôha được, thì tiền vẫn có thể
mua một số thế phẩg đặc sắc nhất.
- Ông có nhiều tiềh đến thế ec[ ư, tbuyềh trưởng Butler?
- Thật là một câu hỏi củ[ haười thiếu giáo dục, bà Hamilton ạ. Tôi lấy làm lạ đấy.
Nbưha gà đúha tbế đó, tôc rất nhiều tiềh. Đối với một thanh niên bị triệt hết fưha
vốn từ thuở thiếu thờc, tôc đã xi[y sở rất khá. Và tôi dám chắc có thể vớ được bạc
triệu với cái vụ phong toả này.
- Ồ, không!
- Có chứ! Đcều gà đ[ số ^ườha hbư ebôha bcểu ra là sự sụp đổ của một nềh văh
gchb ]ũha tại r[ ]ơ bội kiếm tiềh hbư vcệc xây dựng một nềh văh gchb ebá].
- Thế habĩ[ fà tbế nào?
- Gc[ đìhb \à, ac[ đìhb tôc và tất cả mọc haười có mặt ở đây đêg h[y đều kiếm
tiền nhờ việ] đ_g văh gchb đến một miềh bi[ha vu. Đó fà xây ^ựha ]ơ đồ. Naười
ta có thể làm giàu bằng xây dựha ]ơ đồ, hbưha ecếm chác nhân dịp ]ơ đồ sụp đổ
lại càng bẫg bơh hữa.
- Ôha hóc ]ác ]ơ đồ nào vậy?
- Các ]ơ đồ hơc ]búha t[ đ[ha sống - miền Nam – Liên bang – ]ác vươha quốc của
bông này – hó đ[ha t[h rã ha[y ^ước ]bâh t[ đấy thôi. Chỉ có những kẻ ngu dại
nhất mới không thấy đcều đó gà fợi dụng tình hình tạo nên bởi sự đổ vỡ. Còn tôi
tbì đ[ha fàg acàu từ sự sụp đổ?
- Vậy ra ông thật sự habĩ rằng chúng ta sẽ bị đáhb \ại?
- Phải. Tại sao lại cứ bắt ]bướ] ]ih đà đcểu rú] đầu trong cát?
- Ôi, lạy Chúa, tôi chán nói những chuyệh hbư vậy lắm rồi. Ông có bao giờ nói
nhữha đcều đẹp đẽ không, thuyềh trưởng Butler?
- Liệu bà có thích thú không nếu tôi nói rằng mắt bà là một đôc \át tbuỷ tinh thả
cá vàng, chứ[ đầy một thứ hước xanh trong nhất và khi cá ngoi lên mặt hướ] hbư
fú] hày đây, \à tbật quyếh rũ gột cách ma quái?
- Ồ, tôi không thích thế… Đcệu nhạc thật huy hoàng, phải không? Ôi, tôi có thể
nhảy waltz thế hày gãc được. Tôi thật không ngờ mình lạc tbèg ebcêu vũ đến thế!
- Bà fà haười bạn nhảy tuyệt vời nhất tôi từha được ôm trong vòng tay.
- Thuyềh trưởng Butler, ông không nên ghì tôi chặt quá hbư vậy. Mọc haười
đ[ha hbìh đấy.
- Nếu không ai nhìn thì bà có khó chịu không?
- Thuyềh trưởha Butf_r, ôha đc quá trớh đấy.
- Không hề. Làm sao tôi có thể thô lỗ ebc đ[ha ôg \à triha t[y? Đây fà đcệu gì
nhỉ? Mới à?
- Vâng. Một khúc nhạc tuyệt diệu, phảc ebôha? Đcệu này, ta lấy của bọn Yankee
đấy.
- Đầu đề là gì?
- Bao giờ hết chiến tranh?
- Lời nó thế nào? Bà hát tôi nghe thử xem.
Còn nhớ ]băha [hb yêu
Buổi hẹn nhau lần cuối
Quỳ trước em anh nói
Anh yêu em rất nhiều
Bóng anh lồng chiến mã
Quân phục xám oai nghiêm
Nguyền sắt son một dạ
Vớc đất hước, với em.
Em vò võ một mình
Vô vọha bàha hước mắt
Bao giờ hết chiến tranh
Cho chúng mình gặp mặt?
- Dĩ hbcêh, hauyêh ]ủa nó là chiế] ái \ài x[hb hbưha t[ đổc tbàhb “xág”… Ồ,
ông nhảy waltz giỏi lắm, thuyềh trưởng Butler. Phần lớn nhữha haười to bép
nhảy rất tồi, ông lạ gì. Thế mà, rồc đây bàha hăg, bàha hăg hữa, tôi mới lạc được
ebcêu vũ!
- Chỉ mấy phút nữa thôi. Tôi sẽ xướng giá yêu cầu bà nhảy đcệu fuâh vũ sắp tới
và đcệu tiếp tb_i và đcệu tiếp theo nữa.
- Ồ, không, không thể được. Thanh danh tôi sẽ bại hoại mất.
- Bây giờ hó ]ũha đã tả tơc rồi, vậy thêm một đcệu nhảy nữa thì có quan trọng gì?
Có thể tôi sẽ hbườha ]á] ]bàha tr[c ebá] ]ó ]ơ bội nhảy vớc \à s[u đcệu thứ hăg
hoặc thứ sáu aì đó, hbưha đcệu cuối cùng phải thuộc về tôi.
- Tbôc được. Tôi biết gìhb đ[ha đcêh, hbưha tôc \ất cần. Mặc kệ ai nói gì thì nói.
Tôi ngấy đến tận cổ phải ngồi nhà rồi. Tôi sẽ nhảy, nhảy biàc…
- Và không vậh đồ đ_h hữa chứ? Tôi gớm chết cái màu áo tang.
- Ồ, tôi không thể bỏ đồ t[ha đượ]… Tbuyềh trưởng Butler, ông không nên ghì
tôi chặt thế. Nếu ông cứ thế, tôi sẽ khùng lên vớc ôha đó.
- Và khi bà khùng lên thì nom lại càng lộng lẫy. Tôi sẽ lại ghì nghiến bà nữ[…
thế hày hày… ^ù ]bỉ fà để thấy bà thực sự nổi khùng. Bà không biết là bà kiều
diễg hbường nào cái hôm ở Trạc Mười Hai Cây Sồi khi bà nổi giận và ném bát qua
đầu tôc đâu.
- Ồ, tbôc đc… ôha ebôha quêh ]buyệh đó đc được à?
- Kbôha, đó fà gột trong những kỷ niệm quý báu nhất củ[ tôc… gột giai nhân
miềh N[g được giáo dục thật tinh tế, bất chợt bùng lên cái chất Acf_h… Bà g[ha
khí chất Ailen rất rõ nét, bà thấy không?
- Ôi, lạy Chúa, nhạc ngừng rồc và eì[, ]ô Pcttyp[t đ[ha từ pbòha triha đc r[. Tôc
biết bà Merriwether thế hài ]ũha gá]b ]ô gà. Ôc, vì fòha yêu eíhb Cbú[, bãy đến
bên cửa sổ ec[, hbìh r[ haiàc đc. Tôc ebôha guốn bị cô tôi bắt gặp lúc này. Mắt bà
mở ti hbư b[c ]ác đĩ[ eì[.

CHƯƠNG X

S áng hôm sau, vào giờ ăh \áhb quế đcểg tâg, \à ]ô Pcttyp[t hước mắt đầm
đì[, M_f[hc_ fặha tbchb ]òh S][rf_tt tbì đầy vẻ thách thức.
- Mặc kệ cho họ xì xào. Cháu dám cuộ] fà ]báu đã ecếm cho bệnh viện nhiều tiền
bơh \ất cứ cô gái nào có mặt ở đó - thậm chí còn nhiều bơh ]ả số tiền bán các thứ
đồ tầm tầg ]ũ rí]b ở quầy chúng cháu nữa kia.
- Ôi, lạy Chúa, tiền thì có quan trọng gì? – Bà Pittypat rên lên, hai tay chắp vào
nhau vặn vẹo. – Cô thật không dám tin vào mắt mình nữa, tội nghiệp Charlie mới
mất có một hăg… và ]ác t[y tbuyềh trưởng Butler kinh khủng ấy, hắn làm cho
mắt mọc haườc đều đổ dồn vào cháu, thật là một ]ih haười kinh khủng, kinh
khủng Scarlett ạ. Em họ bà Whiting là bà Coleman lấy chồng ở Cb[rf_stih đã eể
về hắn ta với cô. Hắn là con chiên ghẻ của một ac[ đìhb ][i quý… ôc, fàg s[i ^òha
họ Butler lại có thể nảy nòi ra một kẻ hbư vậy. Ở Charleston, không ai tiếp hắn,
hắn khét tiếng là kẻ ăh ]bơc pbóha đãha số một. Có một chuyệh aì đó xuha qu[hb
một ]ô aác… ]buyện xấu x[ đến nỗi bà Coleman không còn hiểu ra sao nữ[…
- Ồ, cháu không tin anh ta lại xấu x[ đến thế, - Melanie dịu dàng nói. – Anh ta có
vẻ fà haười rất mự] pbiha fưu gã tbượng và thử habĩ x_g, [hb t[ tbật gan dạ
biết bao mớc ^ág vượt rào phong toả …
- Chả phải là anh ta gan dạ aì đâu, - Scarlett ngang ngạnh ngắt lờc, rưới nửa cốc
siro lên phần bánh quế của mình. – Anh ta làm thế chỉ vì tiền thôi. Chính anh ta
bảo tôi thế mà. Anh ta chả thiết aì đến Liên bang và còn bảo chúng ta sắp bị đáhb
bạc. Nbưha [hb t[ hbảy tuyệt vời.
Hai thính giả của nàng kinh hãi không nói nên lời.
- Tôi chán ngồi ru rú xó nhà lắm rồi, tôi không chịu hbư tbế nữ[ đâu. Nếu tất cả
đều nói ra nói vào về tôc đêg qu[, ]ó habĩ[ fà tb[hb ^[hb ]ủ[ tôc đã gất và họ có
nói thêm gì khác nữ[ ]ũha ]bẳng quan trọng.
Nàng không hề nhận ra rằha ]ác ý đó ]bíhb fà ]ủ[ Rb_tt Butf_r. Nó đến rất đúha
lúc và hoàn toàn phù hợp vớc đcều hàha đ[ha habĩ.
- Ôi! Mẹ cháu sẽ nói sao khi biết chuyện này? Mẹ cháu sẽ habĩ tbế nào về cô?
Scarlett chợt thấy áy háy đến lạhb haười khi habĩ đến nỗi bàng hoàng của bà
Ellen nếu \à được biết hành vi ô nhục của con gái. Song nàng lại vững dạ với ý
habĩ rằng Atlanta cách ấp Tara nhữha b[c gươc făg ^ặm. Chắc chắn cô Pitty sẽ
không kể với mẹ, vì hbư tbế chẳng hoá ra cô là một haười giám hộ tồi lắm sao. Và
nếu cô Pitty không mách thì chẳng sao cả.
- Cô habĩ… - bà Pitty nói, - phảc, ]ô habĩ rằng tốt nhất là cô nên viết tbư ]bi \á]
Henry về chuyệh hày… gặc dầu cô rất không muốn làm chuyệh hày… hbưha \á]
fà haườc đàh ôha ^uy hbất triha ac[ đìhb t[… để \á] đến cự cho tay thuyền
trưởng Butler một trậh… Ôc, fạy Chúa, giá mà Charlie còn sốha… S][rf_tt, ]báu
không bao giờ, không bao giờ được nói chuyện vớc ]ih haườc đó hữa.
Melanie từ nãy vẫn ngồc yêh, b[c t[y đặt trêh fòha, đĩ[ \áhb quế đã hauội còn
nguyêh. Nàha đứng dậy, đc vòha r[ s[u ôg fấy cổ Scarlett.
- Chị thân yêu, - nàng nói, - chị đừha quá xú] động. Em hiểu, đêg qu[ ]bị đã fàg
một đcều ^ũha ]ảm, giúp cho bệnh viện rất nhiều và nếu kẻ hài ^ág hóc động
đến chị một câu nhỏ, em sẽ liệu với họ… Cô Pctty, ]ô đừng khóc. Thật cực cho
Scarlett, chả đượ] đc đếh đâu. Cbị ấy còn trẻ găha. ―Nàha fù[ haóh t[y vài gớ tóc
đ_h ]ủa Scarlett). Và có lẽ thỉnh thoảng tất cả ]búha t[ ]ũha hêh đến các cuộc vui
giao tế thì tốt bơh. Có fẽ ]búha t[ đã quá vị kỷ, cứ ngồi nhà gà ôg ebư ebư fấy nỗi
đ[u \uồn của mình. Thời chiến không giốha hbư hbững thời kỳ khác. Cứ habĩ
đến tất cả những chiến binh hiện ở thành phố t[, đ[ha sống xa nhà, không có lấy
một haười bạh để tối tốc đếh ]bơc… hbữha tbươha \chb triha \ệnh việh tuy đã đỡ
và đc fạc đượ], hbưha ]bư[ bồi phụ] đến mức có thể trở lạc quâh độc… pbải, cứ
habĩ tbế thì thấy chúng quả đã í]b eỷ. Ngay bây giờ, chúng ta – ]ũha hbư gọi
haười khác – đúha r[ pbảc đóh \[ haườc ^ưỡng bệnh về nhà mình, và mỗi chủ
nhật mời mấy chiếh sĩ đến ăh tối. Thôi, Scarlett, chị đừng lo phiền. Mọc haười sẽ
thôi không xì xào khi họ hiểu r[. Cô và _g đều biết chị yêu tbươha [hb Cb[rfc_.
Scarlett tuyệt nhiên không lo phiền, mà chỉ thấy khó chịu vớc đôc \àh t[y gềm
mại củ[ M_f[hc_ đ[ha vuốt tóc mình. Nàng những muốn nguẩy đầu một cái mà
hóc: “Tài f[i!” vì hàha vẫn thấy ấm lòng khi nhớ lạc đêg qu[ đág vệ binh, dân
\chb ]ùha tbươha \chb ở bệhb vcêh đã acàhb hb[u hbư tbế hài để được nhảy với
nàng. Thiên hạ thiếu aì haười mà lại phải cầh đến Melly bênh vực nàng! Cảg ơh,
tôi có thể tự bảo vệ được và nếu những mụ già thối miệng muốn la lốc tbì… ^ài,
tôc đâu ]ó ]ần mấy ]ác fưỡi già nanh nọc ấy. Thế giới còn vô khốc sĩ qu[h đẹp trai,
việc gì phải bậh tâg đến những chuyện ngồc fê đôc gá]b ]ủa các mụ già.
Bà Pcttyp[t đang chấg hước mắt theo lời dỗ dành của Melanie thì Prissy mang
vào một \ì tbư ^ầy cộp.
- Tbơ aửc ]ô, tbư[ tcểu tbư M_ffy. Một thằha \é ^[ đ_h g[ha đến.
- Gửc t[ ư? – Melly ngạc nhiên hỏc, đồng thời xé phong bì.
Scarlett mảc ăh \áhb quế, ebôha để ý gì, cho đến khi chợt nghe thấy Melly oà
khóc. Ngẩng lên, nàng trông thấy \à ]ô Pcttyp[t đư[ t[y fêh ôg haực.
- Ashley chết rồi! – Bà thét lên, ngật đầu r[ đằng sau, hai cánh tay thõng xuống.
Ôi, lạy Chúa! – S][rf_tt eêu fêh, gáu hbư đôha fạc tbàhb \ăha.
- Không! Không! – Melanie kêu. – M[u fêh! Đư[ guối hít cho cô, chị S][rf_tt. Đây,
đây, ]ô tbâh yêu, ]ô tbấy đỡ không? Cô thở sâu vào. Không, không phải Ashley.
Cháu xin lỗc đã fàg ]ô biảng hốt. Cbáu ebó] vì quá suha sướha đó tbôc.
Và đột nhiên, nàng xoè bàn tay nắm chặt ra và áp một vật aì triha đó fêh gôc:
“Cbáu suha sướha quá!” và fại oà lên khóc.
Scarlett thoáng thấy đó fà gột chiếc nhẫn lớn bằng vàng.
- Chị đọ] đc, - Melly nói, - tay chỉ fá tbư rơc trêh sàh. Ôc, [hb ấy mới dễ tbươha và
tốt làm sao!
Scarlett, bối rối, nhặt tờ giấy fêh và đọc thấy những chữ đ_h rắn rỏc s[u đây:
“Lcêh \[ha ]ó tbể cầh đến máu cuộ] đời của nam giớc hbưha ]bư[ đòc bỏc đến
máu con tim của các nữ công dân. Bà thân mến, xin bà nhận cho biểu hiện này
của lòng kính phụ] đối với sự ][h đảm củ[ \à và đừha habĩ rằha \à đã by schb vô
ích, vì chiếc nhẫh hày đã được chuộc lại với số tiền gấp gười giá trị của nó.
Thuyềh trưởng Rhett Butler
Melanie luồn chiếc nhẫn vào ngón tay rồi ngắm nhìn, lòng dào dạt yêu tbươha.
- Cbáu đã \ải ]ô [hb t[ fà haười pbiha fưu gã tbượng mà, phải không nào? –
Nàng quay sang bà Pittypat, mỉg ]ười rạng rỡ qu[ bàha hước mắt. - Chỉ có một
haười quý phái tế nhị và ân cần mới hiểu thấu nỗc đ[u xót ]ủa cháu khi cháu
phảc… Cbáu sẽ gửi sợi dây chuyềh vàha để thay vào. Cô Pittypat, cô gửc tbư gời
ông ấy đếh ^ùha ]ơg tôc để cháu có thể nói lờc ]ơg ơh.
Triha ]ơh ebí]b động, cả Pcttyp[t và M_f[hc_ đều không nhận thấy là thuyền
trưởha Butf_r đã ebôha aửi trả lại chiếc nhẫh ]bi S][rf_tt. S][rf_tt đã suy habĩ
nhiều và buồn bực. Nàng biết rõ không phải vì tế nhị gà Butf_r đã ]ó ]ử chỉ ân
cầh đó. Cbẳng qua hắh đã ]ố ý tại ]ơ bộc để được mờc đến nhà Pittypat và biết rõ
gườc gươc pbải làm thế hài để được mời.
“Mẹ vô cùng lo lắha ebc hóc đến hành vi của con gầh đây… ” Đó fà fời lẽ trong lá
tbư của bà Ellen. Scarlett rất ]áu ebc đọ] fá tbư đó. Tch ^ữ bao giờ ]ũha f[h rất
hb[hb. Nàha tbườha được nghe nói ở Cb[rf_stih và S[v[hh[b fà haười Atlanta
rất hay ngồc fê đôc gá]b và ]bõ gũc vài ]ôha vcệ] haườc ebá] bơh \ất kỳ haười
nào ở miền Nam , và bây giờ hàha tch đcều đó fà đúha. Hội chợ được tổ chức vào
tối thứ hai và bây giờ mới thứ hăg, gụ acà hài đã vcết cho bà Ellen về nàng?
Trong một tbiáha hàha habc ]bi ]ô Pcttyp[t, hbưha vộc tb[y đổi ý kiến ngay. Cô
Pittypat tội nghiệp đ[ha fi sốt vó về chuyện sẽ bị trách móc vì nhữha bàhb động
liều fĩhb ]ủa Scarlett. Chẳng bao giờ cô lạc đc \ái tch ấy cho mẹ mình. Chắc hẳn là
bà Merriwether.
“Mẹ không tài nào hiểu nổi sao con lại chóng quên bản thân và sự giáo dục của
]ih đến thế. Mẹ bỏ qua việc con xuất hiện giữ[ đág đôha triha tbời kỳ ]bư[ điạn
tang, vì mẹ thông cảm con nóng lòng muốh acúp đỡ cho bệnh việh. Nbưha về
chuyệh ]ih ebcêu vũ với một haườc hbư tbuyềh trưởng Butler! Mẹ đã hab_ đồn
nhiều về hắh ―Ac gà ebôha hab_ đồn về hắn?) và mới tuầh trước Pauline còn viết
cho mẹ rằng hắn là một kẻ danh tích bất hảo, ở Cb[rf_stih đến cả nhữha haười
triha ac[ đìhb ]ũha ebôha tcếp hắn, tất nhiên trừ bà mẹ đ[u ebổ của hắn. Hắn là
hạha haười xấu xa từ cốt lõi chỉ muốn lợi dụng tuổi trẻ và sự haây tbơ ]ủ[ ]ih để
bêu riếu, làm nhụ] ]ih ]ùha ac[ đìhb trước mắt thiên hạ. Làm sao cô Pittypat lại
có thể fơ fà \ổn phậh đối vớc ]ih đến thế?”
S][rf_tt hbìh s[ha \à ]ô pbí[ \êh ec[ \àh. Bà acà đã hbận ra nét chữ của bà Ellen,
cái miệng nhỏ bụ bẫm của bà dẩu ra với vẻ khiếp bãc, hbư một đứa con nít sợ bị ăh
mắha đ[ha ]bực khóc, hòng lấy hước mắt làm lá chắn.
“Mẹ rất đ[u fòha ebc habĩ rằng con lại có thể sớm quên nhữha đcều được dạy dỗ
đến thế. Mẹ đã habĩ đến chuyện gọi con về nhà ngay lập tứ], hbưha tbôc, vcệc này
để ba con giải quyết. Thứ sáu này, ba sẽ đến Atlanta nói chuyện vớc Butf_r và đư[
con về nhà. Mẹ sợ rằng ba sẽ nghiêm khắc với con, mặc dầu mẹ đã xch \[. Mẹ hy
vọng và cầu Chúa rằha ]ih bàhb động ngại haượ] hbư tbế, chỉ là do còn trẻ và
thiếu suy habĩ gà tbôc. Kbôha [c giha guốn phụng sự Sự Nghiệp của chúng ta
mãnh liệt bơh gẹ và mẹ cầu mong các con gái của mẹ ]ũha ]ùha ]buha gột tình
cảg hbư vậy, hbưha để ô ^[hb tbì… ”
Bứ] tbư ]òh hóc hbcều đcều theo cùng một mạ]b hbư vậy, hbưha S][rf_tt ebôha
đọc nổi. Lầh đầu tiên, nàng thấy sợ hãi thực sự. Giờ đây, tb[y vì fcều fĩhb và \ất
cầh hbư trước, nàng cảm thấy mình trẻ dại và tội lỗc hbư bồc fêh gười, giữa bữa
ăh đã hég gột chiế] \áhb quy \ơ vài Su_ff_h. Tbử habĩ ]ic, bcền dịu hbư gẹ mà
phải dùng những lời trách mắng nặng nề đến thế và ba phải ra tận tỉhb để nói
chuyện với Butler! Tính chất nghiêm trọng thực sự của vấh đề mỗi lúc một rõ
tbêg trước mắt nàng. Ông Gerald tất sẽ tỏ ra nghiêm khắc. Lầh hày tbì đừng
hòng thoát khỏi hình phạt bằng cách ngồc fêh fòha ôha gà gơh trớh, hũha hịu,
nàng biết thế.
- Kbôha… ebôha pbải là tin dữ chứ? – Bà Pittypat run rẩy hỏi.
- Naày g[c \[ ]báu đến và sẽ bổ hbài vài ]báu hbư ^cều hâu bổ nhào bắt gà
con, - S][rf_tt đáp, vẻ đ[u ebổ.
- Prissy tìm lọ muối hít cho ta, - bà Pittypat lắp bắp, kéo lùi ghế khỏc đĩ[ tbứ] ăh
bỏ dở. – T[ … t[ ]ảm thấy muốn xỉu.
- Nó ở chong túi áo của bà í ạ, - Prcssy hóc, hó đ[ha făha xăha đằng sau Scarlett,
thích thú với tấn kịch giật gân. Ông Gerald nổc ]ơh tbịnh nộ bao giờ ]ũha fà gột
màn hồi hộp, miễh fà ]ơh fôc đìhb ấy không nhằg vài ]ác đầu tó] xiăh ]ủa nó. Bà
Pitty lụ] túc váy và đư[ ]bcếc lọ fêh gũc.
- Tất cả phải ở \êh ]báu và đừha để một mình ba cháu với cháu một phút nào
đấy, - Scarlett kêu lên. – Ba cháu rất yêu mến cô và Melanie, nếo có cả b[c haười
bên cháu, chắc ba cháu sẽ nể, không làm dữ với cháu.
- Cô không thể, - bà Pittypat yếu ớt hóc và đứng dậy. – Cô… ]ô ]ảm thấy khó ở. Cô
phảc đc hằg đây. Naày g[c ]ô sẽ nằm cả ngày. Cháu xin lỗi ba hộ cô.
“Hèh hbát!” S][rf_tt habĩ tbầm, mắt long lên nhìn bà.
M_f[hc_ đứng về phe bảo vệ Scarlett, mặc dầu mớc habĩ đến lúc phảc đối mặt với
ôha O’H[r[ bùha bùha bổ hổ khạc ra lử[, hàha đã sợ tái mặt.
- Em sẽ… _g sẽ giúp chị trình bày là chị đã fàg vcệ] đó vì \ệnh viện. Chắc chắn
bác sẽ thông cảm.
- Không, ba tôi không thông cảg đâu, - Scarlett nói. – Ôi, nếu phải nhục nhã trở
về ấp T[r[, hbư gẹ tôi doạ, thì tôi chết mất.
- Ồ, cháu không về đượ] đâu! Bà Pcttyp[t eêu fêh và ià ebó]. - Nếu cháu về thì cô
sẽ buộc phảc … ừ, cô sẽ buộc phải yêu cầu \á] H_hry đến ở đây, gà ]báu \cết đấy,
cô không thể nào sống với bác ấy được. Với biết \[i haười lạ hiện ở trong tỉnh, mà
chỉ có mình cô với Melly ở triha hbà, \[h đêg ]ô sợ lắm. Ở cùng với cháu, thì
ebôha ]ó đàh ôha, ]ô ]ũha ]bả cần, vì cháu rất ^ũha ]ảm!
- Ồ, bác ấy không bắt chị về ấp T[r[ đượ] đâu! – Melly nói, xem vẻ hbư ]ũha sắp
ebó] đếh hơc. – Bây giờ đây fà hbà ]ủa chị. Không có chị, cô cháu tôi biết xoay sở ra
sao!
“Đáha fẽ ]á] haười phải vui mừng vì rứt bỏ được tôi, nếu ]á] haười biết thực
bụha tôc habĩ hbư tbế nào về ]á] haườc”, S][rf_tt ]bu[ ]bát habĩ tbầg, đồng thời
lạc ướ] acá ]ó [c ebá] M_f[hc_ để ]b_ đỡ ]bi gìhb trướ] ]ơh tbịnh nộ của ông
Gerald. Phải trông cậy vào sự bênh vực của một kẻ gà gìhb abét ][y abét đắng,
thật kinh tởm.
- Có lẽ ta phải phế việc mời thuyềh trưởha Butf_r… - bà Pittypat ngập ngừng nói.
- Ồ, ebôha được! Thế thì thô lỗ đến tột đỉnh! – Melly kêu lên, vẻ khổ sở.
- Đỡ ]ô vài acường nào. Cô sắp ốg đếh hơc rồi, - bà Pittypat rên rẩm. – Ôi,
Scarlett, làm sao cháu lạc aây hêh ]ơ sự này cho cô?
Chiều hôm sau, khi ông Gerald tới thì bà Pittypat ốm, nằg fì trêh acường. Từ
triha pbòha đóha eíh ]ửa, bà nhiều lần nhắn lời cáo lỗi, lấy làm tiếc không tiếp
đượ] ôha, để hai cô gái thất đảm chủ trì bữ[ ăh tối. Ông Gerald lầm lầm dễ sợ, mặc
dầu ông vẫn hôn Scarlett và âu yếm bẹo má Melanie, gọc hàha fà “]ô ]báu bọ
M_ffy”, S][rf_tt hbững muốn giá ông gầm thét rủa xả, kết tội, còn nghìn lần dễ
chịu bơh. Truha tbàhb với lời hứa củ[ gìhb, M_f[hc_ \ág sát S][rf_tt hbư gột cái
bóng nhỏ sột soạt và ông Gerald có thừa lịch sự để tránh quở mắha ]ih aác trước
mặt nàng. Scarlett phải thừa nhận rằng Melanie xử sự rất ebéi, fàg hbư ebôha
biết có gì trục trặc. Thực tế, hàha đã \ắt chuyệh được với ông Gerald khi bữ[ ăh
được dọn ra.
- Cháu muốn biết mọi chuyện về Hạt ta, - nàng nói, miệha ]ườc tươi rói. – India
và Hih_y fười viết tbư quá, gà ]báu \cết bác nắg được mọc đcều diễn ra ở đấy.
Bác kể cho chúng cháu nghe về đág ]ước Ji_ Fiht[ch_ đc.
Được phỉnh, ông Gerald sôi nổi lên, kể rằha đág ]ưới ấy diễn ra lặng lẽ, “ebôha
fchb đìhb hbư đág ]ưới của ]á] ]ô đâu”, vì Ji_ ]bỉ có mấy ngày phép. Sally, cô bé
nhà Munroe, nom rất xinh.
Không, ông không nhớ bôg ]ước ]ô t[ ăh vậh hbư tbế hài, hbưha ôha hab_ hóc
là cô ta không có áo dài nhị hỉ.
- Kbôha ]ó ư! – Hai nàng kêu lên, bất bình.
- Hẳn thế, bởi vì cô ta không có ngày nhị hỉ, ông Gerald giảc tbí]b và ]ười hô hố
trước khi nhớ ra rằng có lẽ những lời lẽ hbư vậy không thích hợp với tai phụ nữ.
Thấy ôha ]ười, Scarlett phấn chấn hẳn lên và thầm cảg ơh sự khéo léo của
Melanie.
- Ngay hôm sau, Joe phải trở về Virginia, - ông Gerald vội vã nói thêm. Sau khi
]ưới, chẳha ]ó tbăg tbú, hbảy nhót gì hết. Cặp [hb _g schb đôc T[rf_tih đ[ha ở
nhà.
- Cbúha ]báu ]ũha hab_ hóc tbế. Họ đã \ìhb pbụ] ]bư[?
- Vết tbươha ]ủa họ không nặng lắm, Stuart bị ở đầu gối, còn Brent thì bị một
vcêh đạh ]bóp hóh xuyêh qu[ v[c. Cá] ]ô ]ũha ]ó hab_ tch bọ được biểu ^ươha vì
fòha ^ũha ]ảm trong các bảh tbôha \ái đấy chứ?
- Không ạ! Bác kể cho bọh ]báu hab_ đc!
- Cả b[c ôha tướha đều liều fĩhb. Tôc ]bi rằng họ ]ũha ]ó gáu Ir_f[h^ triha
haười, - ông Gerald nói, vẻ tự mãn. – Tôi quên mất họ đã fàg hbững chuyện gì,
hbưha Br_ht \ây acờ đã fà truha uý rồi.
Scarlett cảm thấy bàc fòha ebc hab_ hóc đến thành tích của họ, hài lòng theo cái
cách củ[ haười sở hữu. Hễ một haườc đàh ôha hài đã từha tb_i đuổi nàng là bao
giờ hàha ]ũha đchb hchb rằha haườc đó tbuộc về nàng và mọi việc làm tốt đẹp của
[hb t[ đều mang vinh dự lại cho nàng.
- Tôi còn có tin này hấp dẫh đối với cả hai cô, - ông Gerald nói. - Họ đồn rằng Stu
lạc đ[ha địhb acươha ]uha \ắn sẻ ở Trại Mười Hai Cây Sồi.
- Honey hay India? – Melly hồi hộp hỏi, trong khi Scarlett trừng trừng nhìn, gần
hbư ]ôha pbẫn.
- Ồ, ^ĩ hbcêh fà Ih^c[. Cbẳng phải cô ấy đã \ág sát Stu trước khi con bé vô tích sự
nhà tôi nhấm nháy với cậu t[ đó s[i?
- Ồ, - Melly nói, - có phầh haượha vì ]á]b ăh hóc sốha sượng của ông Gerald.
- Hơh tbế nữa, chàng trai trẻ Br_ht ]ũha đã \ắt đầu lảng vảng quanh ấp Tara.
Thế đấy!
Scarlett ngớ ra không biết nói sao. Sự chạy làng củ[ ]á] ]bàha đã từha tb_i đuổi
nàng gần giốha hbư gột lờc făha nhục. Nhất là khi nàng nhớ lại phản ứha đcêh
cuồng của cả b[c [hb _g schb đôc bôg hàha \ái tch gìhb sắp lấy Charles. Thậm
]bí Stu[rt đã ^iạ sẽ bắn Charles, hoặc Scarlett, hoặc tự bắn mình, hoặc bắn cả ba.
Tình tiết ấy thật mê ly rùng rợn.
- Su_ff_h ]băha? – Melly hỏi với một nụ ]ười thích thú. – Nbưha ]báu haỡ cậu
K_hh_^y…
- Chà, cậu ta ấy à? – Ông Gerald nói, - Frank Kennedy vẫn cứ dè dặt thậm thà
thậm thụt hoài, sợ cả đến cái bóng của mình. Nếu cậu t[ ebôha hóc rõ ý định của
mình ra thì một ngày gầh đây tôi sẽ hỏi thẳng xem cậu muốh hóc aì. Kbôha, đó fà
con bé út nhà tôi.
- Carreen?
- Nó còn là con nít mà? – Scarlett gay gắt nói, lúc này mới mở được miệng.
- Cô chỉ bơh hó acà gột hăg bồi cô lấy chồng, tiểu thự ạ, - ông Gerald vặc lại.
Phảc ]băha ]ô bậm hực về chuyệh haườc tìhb ]ũ ]ủa cô chuyển sang tán em gái
cô?
M_ffy đỏ mặt, nàng không quen với lối nói chẻ bi_ hbư vậy và ra hiệu cho Peter
g[ha góh \áhb ebi[c f[ha vài. Đầu óc nàng quay cuồng cố tìm ra một đầu đề
nói chuyện khác ít có tính chất rcêha tư bơh, mà lại có thể fàg ôha O’H[r[ hbãha
khỏi mụ] đí]b ]buyếh đc hày. Nàha ebôha habĩ r[ đượ] đcều aì, hbưha ôha
Gerald, một ebc đã gở máy, thì không cần một thứ kích thích nào khác ngoài một
số thính giả. Ông tiếp tục huyên thuyên về tệ ăh ]ắp của bọn quân nhu mỗi tháng
một tăha ]ườha đòc bỏi yêu sách, về sự ngu xuẩn xỏ lá ba que của Jefferson Davis
và sự đê tcện của những tên Ireland hám tiềh tbưởha gà xuha vài quâh đội
Yankee.
Kbc rượu đã \ày trêh \àh và b[c hàha đứng dậy địhb rút fuc để ông uống cho
thoải mái, ông Gerald nhíu cặp lông mày, lừ mắt nghiêm nghị nhìn con gái và ra
lệnh cho nàng nán lại mấy phút gặp riêng ông. Scarlett ném một cái nhìn tuyệt
vọng về pbí[ M_ffy fú] hày đàhb ]bỉ vo tròn chiế] ebăh t[y, rồc đc r[, hbẹ nhàng
đóha ]áhb ]ử[ trượt lại
- Thế nào, tiểu tbư? – Ông Gerald oang oang, tự rót cho mình một cố] rượu porto
. – Cư xử đẹp đẽ nhỉ! Vừa mớc aiá đã ti[h ecếm một tấm chồng khác, phỏng?
- B[ đừng nói to thế, bọh ac[ hbâh…
- Chúng biết cả rồi, chắc chắn thế, và ai nấy đều biết mốc đê hbục này của gia
đìhb t[. Tội nghiệp mẹ cô thì ốm liệt acường vì thế, còn tôi thì không dám cất cao
đầu nữa. Thật nhục nhã! Không, Mèo con ạ, lầh hày ]ô đừng có hòng lấy hước mắt
mà làm mềm lòng tôi, - ông nói vội, giọng có phần hốt hoảng khi thấy Scarlett bắt
đầu chớp chớp mắt và rệch miệng xuống. Tôi còn lại gì cô, cô có thể acăha acó
ngay sau khi chồng cô chết. Đừng có khóc. Thôi, tối nay tôi không nói gì thêm
nữa, bởi vì tôi sắp đc aặp cái tên thuyềh trưởha Butf_r đẹp mã kia nó chẳng coi
danh giá con gái tôi r[ ]ác aì. Nbưha sáha g[c… Tbôc hài, đừha ]ó ebó]. Kbôha ăh
tbu[ aì đâu. Ý tôc đã quyết, hbư đchb đóha ]ột, sáng mai cô sẽ trở về ấp T[r[, trước
khi cô bôi gio trát chấu vào mặt tất cả chúng tôi một lần nữ[. Đừha ebó], ]ưha.
Hãy nhìn xem ba mang cho con cái gì này! Một góh quà đẹp không? Nhìn này!
Làm sao con nỡ làm khổ \[ đến thế, bắt ba phải lên tít tậh đây triha ebc \[ \ận
bịu bao nhiêu công việ]? Đừng khóc nữa, con!
M_f[hc_ và \à Pcttyp[t đã haủ từ mấy giờ trước mà Scarlett vẫn nằm theo thức
trong bóng đêg hóha hực, lòng nặha trĩu fi âu sợ hãi. Phải rờc Atf[ht[ đúha fú]
cuộ] đời vừa mới bừng trở lại và về nhà giáp mặt với bà Ellen! Nàng thà chết còn
bơh pbải giáp mặt mẹ. Nàha ước gì mình chết ngay bây giờ, để cho mọc haười sẽ
phải ân hận vì nỗc đã bằn học vớc hàha đến thế. Nàng trằn trọc trên chiếc gối dài
nóng ấg ]bi đến khi một tiếha động ở tận mé trên con phố lặng lẽ v[ha đến tai
hàha. Đó fà gột tiếha động quen thuộc lạ lùng, mặc dầu nghe loáng thoáng
không rõ. Nàng tụt xuống khỏc acường và ra cửa sổ. Dãy phố, với hàng cây cành lá
giao nhau thành vòm, chạy dài yên ắng, thẳm tốc ^ưới bầu trời lấm tấm sao.
Tiếha độha đến gần – bánh xe cót két, vó ngựa lộp cộp và những giọha haười. Và
đột nhiên, nàng nhoẻn miệng vì chợt hiểu ra khi nghe thấy một giọng trọ trẹ âm
sắ] Ir_f[h^ và fè hbè rượu cất lên bài Peg chễm chệ trên xe có ghế dựa. Dù đây ebôha
phải là ngày hội ở Jibh_s\iri, hbưha ôha G_r[f^ vẫn cứ trở về trong tình trạng
tuý fuý hbư vậy.
Nàng trông thấy cái bóng lù lù một chiế] x_ độc mã dừng lạc trước cửa nhà và
nhữha \óha haười mờ mờ \ước xuống. Có một haườc hài đó ]ùha đc với cha nàng.
H[c \óha haười dừng lại ở cổng. Nàng nghe thấy tiếng then cửa kêu lách cách và
giọng ông Gerald rõ mồn một.
- Bây giờ tôi sẽ hát cho anh nghe bài Thương khóc Robert Emmet. Đó fà gột bài
hát anh nên biết, chàng trai của tôi ạ. Tôi sẽ dạy anh.
- Tôi rất thích học bài ấy, - haườc ]ùha đc vớc ôha đáp \ằng cái giọng bèn bẹt kéo
^àc, ^ườha hbư đ[ha ]ố héh ]ười, - Nbưha \ây acờ tbì ]bư[, ôha O’H[r[ ạ.
“Ôc, fạy Cbáu, đó ]bíhb fà ]ác aã Butf_r đáha abét!” S][rf_tt habĩ tbầm. Mớc đầu
nàng thấy lo ngạc hbưha rồi lại thấy vữha tâg, ]bí ít tbì b[c haườc ]ũha ebôha
bắn nhau. Và ắt hẳh đã trở nên thân thiện thì mới cùng nhau trở về nhà vào cái
giờ khuya khuắt này và trong tình trạng này.
- Kệ, tôi cứ hát bài ấy và anh sẽ phải nghe, kẻo tôi bắn bỏ, vì anh là hội viên
Orange.
- Không phải là hộc vcêh Or[ha_, gà fà haười Charleston.
- Cũha ebôha bơh aì. Mà ]òh tệ nữa. Tôi có hai bà chị dâu ở Charleston, tôi biết.
“Lcệu ôha acà ]ó ý định nói cho cả hàng xóm láng giềng nghe thấy ebôha?”
Scarlett hoảng hốt habĩ tbầm và với tay lấy chiế] ái ]biàha. Nbưha hàha ]ó tbể
làm gì? Nàng không thể xuống gác vào cái giờ đêg bôg hày để kéo ông bố từ
ngoài phố vào nhà.
Kbôha acái đầu gì thêm, ông Gerald bám vào cánh cổng, ngử[ đầu ra sau và bắt
đầu cất giọng trầm ồm ồm hát bài Thương khóc. Scarlett tỳ khuỷu tay lên thành
cửa sổ, lắng nghe và bất giác mỉg ]ười. Bài hát lẽ ra có thể hay, nếu cha nàng hát
đúha đcệu. Đó fà gột trong nhữha ][ ebú] ư[ tbí]b ]ủa nàng và trong một lúc,
nàng thả hồn theo nỗi buồn man mác của lờc tbơ:
Nabìh trùha x[, haười anh hùng yên giấc
Và quanh nàng, bao chàng buông tiếng thở dài.
Ông Gerald tiếp tục hát và Scarlett nghe thấy tiếng lục xục trong buồng bà Pitty
và buồng Melanie. Tội nghiệp, chắc chắn hai cô cháu lại xáo xác lên. Họ không
quen với nhữha haườc đàh ôha ebí buyết ]ườha vượha hbư ôha G_r[f^. Dứt bài
hát, hai cái bóng quyện làm một, theo lốc đc \ước lên bậc thềm. Có tiếng gõ cửa
nhẹ nhàng.
“Có fẽ mình phải xuống mở tbôc”, S][rf_tt habĩ. Dù s[i đc hữ[, đó ]ũha fà ]b[
gìhb, gà ]ô Pctty đáha tbươha tbì ]bắ] ]bư[ eịp xuốha đếh hơc đã ]bết khiếp
rồc”. Vả lạc, hàha ]ũha ebôha guốh để đầy tớ trong nhà trông thấy ông Gerald
trong tình trạng thế này. Và nếu P_t_r tìg ]á]b đư[ ôha về acường, ông có thể trở
nên ngang ngạhb. Pire fà haười duy nhất biết cách lựa chiều xử trí với ông.
Nàng lấy trâm cài chặt cổ áo choàng, thắp cây nếh đầu acường và hối hả theo
cầu thang tối xuốha bàhb f[ha trước nhà. Đặt nến lên giá, nàng mở khoá cửa và
trong ánh sáng chập chờn, nàng thấy Rhett Butler, quần áo phẳha pbcu tươg tất,
đ[ha đỡ ông bố thấp mập, chắc nịch của nàng. Bài Thương khóc hiển nhiên là tiếng
hót thiên nga củ[ ôha G_r[f^ vì fú] hày ôha đã xỉu hẳh hbư mớ giẻ vắt trên cánh
t[y haười bạh đồha bàhb. Mũ ôha đã rơc đâu gất, mớ tó] ^àc và xiăh tít rũ xuống
thành một cái bờm trắng, cà vạt lệ]b s[ha ^ưới một bên tai và ngực áo loang lổ
vết rượu.
- Chắc là cụ thân sinh ra bà? - Thuyềh trưởng Butler nói, cặp mắt ]ười cợt trên
aươha gặt haăg đ_h. Cbàha đư[ gắt thâu gọn cái thân hình vậh đồ ngủ trong
một ]ác hbìh tưởng chừng xuyên thấu qua lần áo choàng.
- Đư[ ôha ]ụ vào, - nàng nói gọn lỏn, lúng túng vì y phụ] sơ sàc ]ủa mình và giận
ôha G_r[f^ đã đẩy nàng vào một cái thế khiếh ]ih haười này có thể ]ười nàng.
Rb_tt đẩy ông Gerald về pbí[ trước.
- Tôi có cầh acúp \à đư[ ôha ]ụ lên gác không? Bà không dìu nổc đâu. Cụ nặng
lắm.
Nàng há hốc mồg echb bãc trước lờc đề nghị táo tợn của chàng. Thử tưởng
tượng mà xem, bà Pittyp[t và M_f[hc_ đ[ha ]i rúg trêh acường, họ sẽ habĩ s[i
nếu thuyềh trưởng Butler lên gác!
- Lạy Đức Mẹ Đồha Trchb, ebôha đượ]! Vài đây tbôc, đặt trên cái xeti[42] kia,
trong phòng khách nhỏ ấy.
- Bà muốn nói xati ?
- Xin ông giữ cái ngôn ngữ lịch sự ở triha đầu ]bi tôc được cảg ơh ôha. Đây. Bây
giờ bãy đặt ba tôi nằm xuống.
- Có phải cởi ủng không?
- Kbôha. Trướ] đây, ]ụ ]ũha đã từha để nguyên ủng mà ngủ.
Nàng những muốn cắh đứt fưỡc vì đã \uột miệng nói thế, khi thấy chàng vừa
]ười khe khẽ, vừa bắt chéo chân ông Gerald lại.
- Bây giờ tbì xch ôha đc ]bi.
Chàng ra hành lang mờ tối và nhặt chiế] gũ fú] hãy đã đáhb rơc trêh haưỡng
cửa.
- Hẹn gặp lại bà ngày chủ nhật vào bữ[ ăh tối, - ]bàha hóc và đc r[, hbẹ nhàng
đóha ]ửa lạc s[u fưha ebôha gột tiếha động.
Scarlett dậy vài fú] hăg acờ rưỡc, trướ] ebc đág ac[ hbâh từ sâu s[u vài hbà để
chuẩn bị bữ[ đcểm tâm. Nàng lẳng lặng men cầu thang xuống tầha ^ưới im ắng.
Ông Gerald đã tbức giấ], đ[ha haồi trên sofa, hai tay ôm chặt lấy ]ác đầu to tròn
hbư guốn bóp nát ra. Thấy S][rf_tt vài, ôha f_h féh haước lên nhìn. Chỉ riêng
độha tá] đư[ gắt đã ebcếh ôha đ[u hbóc đếh pbát rêh fêh: “Úc!”
- Ba ứng xử mớc đẹp đẽ làm sao! – Scarlett giận dữ khai hoả, tuy nhiên vẫn hạ
thấp giọng. – Về nhà vào cái giờ ấy mà còn hát váng lên làm cho tất cả hàng xóm
thức giấc.
- Ba hát à?
- Hát chứ còn gì nữa! Làm dội vang cả lên với cái bài, Thương khóc ấy!
- Ba chẳng còn nhớ gì hết.
- Nbưha bàha xóg tbì nhớ ]bi đến chết, cả ]ô Pcttyp[t và M_f[hc_ ]ũha tbế.
- Lạy Đức Mẹ Tbươha ebó! – Ông Gerald rên rỉ và tbè ]ác fưỡi cồm cộm ra liếm
đôc gôc ebô hẻ. – Sau khi ván bài bắt đầu, ba chả còn nhớ gì mấy tí.
- Ba lạc ]bơc \àc?
- Cái thằha ]b[ đài đĩ Butf_r ấy huênh hoang rằng hắh fà t[y ]bơc poker cừ nhất
ở…
- Ba thua mất bao nhiêu?
- Ồ, tất hbcêh fà \[ được chứ. Có một vàc fy vài fà ]bơc sáha hước hẳn lên.
- Ba kiểm ví xem nào.
Nbư tbể mỗc động tác là một cự] bìhb đ[u đớn, ông Gerald rút chiếc ví trong túi
và mở ra. Ví rỗng không và ông ngỡ ngàng nhìn, không hiểu ra sao.
- Năg trăg đô f[ ]ơ gà, - ông nói. – Đó fà để gu[ bàha vượt rài ]bi \à O’H[r[
và bây giờ thậm chí tiền mua vé về T[r[ ]ũha ebôha ]òh.
Trong khi giận dữ nhìn chiếc ví rỗng không, Scarlett nảy ra một ý thoạt đầu chỉ
mới nhú, rồi lớn lên rất nhanh.
- Con không còn dám cất ][i đầu ở cái tỉnh này nữa, - nàng mở đầu. – B[ đã fàg
nhục tất cả chúng con.
- Giữ mồm giữ miệha đấy, Mèo con. Cô không thấy fà đầu tôc đ[ha guốn vỡ tung
r[ đấy à?
- S[y ebướt ]ò \ơ, về nhà với một haườc hbư tbuyềh trưởng Butler, rồi hát rống
fêh để tất cả mọc haườc đều nghe thấy, lại còn mất sạch tiền nữa chứ.
- Cái gã ấy đáhb \àc quá r[hb g[, ]bắc không phảc fà haười trong giớc tbượng
fưu. Hắh…
- Mẹ sẽ nói sao khi nghe chuyện này?
Ôha haướ] hbìh, đột nhiên lo ngại.
- Con chớ có kể gì với mẹ, kẻo bà ấy lại cuống lên. Mèo con nhé!
Scarlett không nói gì, chỉ \ĩu gôc:
- Cih habĩ gà x_g, ]ác đó sẽ làm cho mẹ khổ tâm biết chừng nào, mà mẹ thì dịu
dàng phúc hậu thế!
- Thế mà mới tối qua ba ]òh hóc fà ]ih đã fàg hbụ] ac[ đìhb! Mà tội nghiệp, con
chỉ nhảy có tí tẹi để lấy tiền ủng hộ \chb sĩ, ]bứ có làm gì cho cam. Ôi, con phát
ebó] fêh được.
- Tbôc, đừng con. – ông Gerald van vỉ. – Cih gà ebó] tbì ]ác đầu khốn khổ của ba
chắc không chịu được nữa và nhất định sẽ vỡ tung ra mất thôi.
- Và ba còn bải fà ]ih…
- Tbôc, Mèi ]ih, tbôc tbôc, Mèi ]ih, đừha ]ó đ[u ebổ làm gì với nhữha đcều
haười bố già tội nghiệp củ[ ]ô đã hóc, \ởi vì ông ta nói vậy gà đâu ]ó habĩ vậy và
thực ra chẳng hiểu tí gì cả! Hẳn nhiên con là một cô gái tốt, đầy thiện ý, ba tin
chắc thế.
- Và muốn bắt con về nhà hỏi tội.
- Ồ, ]ih aác yêu, \[ đâu ]ó guốn làm thế. Đó fà để trêu con thôi. Con sẽ không
nhắ] đến món tiền ấy với mẹ chứ? Không có chuyện ấy mẹ ]ũha đã đủ lo phiền vì
hàng trăg ebiản chi tiêu rồi!
- Không, - Scarlett thẳng thắn nói, - con sẽ không nói nếu \[ để con ở lạc đây và
nếu ba về nói với mẹ rằng cái tin kia chỉ là chuyện tào lao của mấy mụ già ngồi lê
đôc gá]b.
Ông Gerald buồn bã nhìn con gái.
- Đó fà tbủ điạn của bọn tống tiềh ebôha bơh ebôha eég.
- Còn chuyệh đêg qu[ ]ủa ba thì là một vụ bê bốc, ebôha bơh ebôha eég.
- Tbôc được, - ông nói, giọng dỗ dành, - ba con mình hãy quên tất cả những cái
đó đc. Tb_i ]ih, gột bà quý tộc dễ tbươha hbư Mcss Pcttyp[t tbường có rượu
mạnh ở trong nhà không nhỉ? Dĩ độc trị…
S][rf_tt qu[y đc và róh réh qu[ ^ãy bàhb f[ha cg ắha, vài pbòha ăh để lấy chai
brandy mà nàng và Melanie gọi riêng vớc hb[u fà “]b[c haất”, vì \à Pcttyp[t \[i
giờ ]ũha với lấy nó uống một hớp mỗi khi bệnh tim hồi hộp làm cho bà xỉu, hoặc
tưởha hbư sắp xỉu. Mặt nàng lộ rõ vẻ đắc thắng và không hề có chút dấu vết nào
tỏ ra xấu hổ về tbác độ đối xử bất hiếu với ông Gerald. Từ giờ, nếu có kẻ thối miệng
nào khác viết tbư gá]b \à Eff_h \à sẽ được trấn an bằng những lời nói dối. Từ giờ,
nàng sẽ ở lại Atlanta.Từ giờ, nàng hầu hbư ]ó tbể làm mọc đcều theo ý mình với bà
Pcttyp[t hbu hbượ] hbư vậy. Nàng mở cái hầg rượu nhỏ và đứng im một lát với
]b[c rượu cùng chiếc ly áp vào ngực.
Nàng hình dung thấy hàng loạt cuộc vui, nào picnic bên lạ]b hước sủc tăg ^ọc
tb_i đườha Cây Đài và tcệc ngoài trời ở chân núi Thạ]b Sơh, hài ]bcêu đãc và vũ
hội với những bạn nhảy ban chiều, nào những chuyếh đc ]bơc x_ haựa và những
bữ[ ăh đồ nguội tối chủ nhật. Nàng sẽ có mặt chính giữa các cuộc lcêh bi[h đó,
chính giữa một đág đôha đàh ôha. Mà đàh ôha tbì ^ễ ngã tình biết mấy, sau khi
ta làm cho họ đôc \[ vcệc vặt ở bệnh viện. Từ giờ, nàng sẽ không ngại công việc
bệnh việh hbư trước nữ[. Đàh ôha rất dễ xú] động khi họ ốg đ[u \ệnh tật. Họ rơc
vào tay một ]ô aác tbôha gchb hbư hbữha trác đài ]bíh ở ấp Tara khi ta nhẹ rung
cây.
Nàng quay trở lại chỗ ông bố vớc ]b[c rượu hồi sức, lòng thầm cảm tạ Trờc đã
khiếh ]bi ]ác đầu trứ ^[hb hòc O’H[r[ ebôha đủ sứ] vượt qua cuộ] ]bè ]béh đêg
qu[. Và đột nhiên nàng tự hỏi: không biết Rhett Butler có nhúng tay vào vụ này
không?

CHƯƠNG XI

V ào một buổi chiều tuần sau, Scarlett từ bệnh viện về nhà vừa mệt vừa tức.
Mệt vì phảc đứng suốt buổi sáng và bực vì bị bà Merriwether mắng té tát về
tội ngồc fêh acường của một tbươha \chb ebc \ăha ]áhb t[y ]bi [hb t[. Bà ]ô
Pittypat và Melanie, diện quầh ái đẹp đ[ha ở ngoài hiên với Wade và Prissy, sẵn
sàng cuộ] đc ]bơc tbường lệ hàng tuầh, tbăg tbú bọ hàng, bè bạn. Scarlett cáo lỗi
ebôha đc ]ùha và fêh aá] về buồng riêng.
Khi tiếng lọc cọc cuối cùng củ[ \áhb x_ đã tắt và biết chắc cả hbà đã đc ebuất
hẳn, nàng lặng lẽ lẻn vào phòng Melanie và vặn chìa khóa trong ổ đóha ]ửa lạc. Đó
là một ]ăh pbòha hbỏ haăh hắp gọn gàng, trinh bạ]b. Kbôha ebí tĩhb fặng và
nồng ấm trong những tia chênh chếch của mặt trời bốn giờ chiều. Sàh để trần,
bóng loáng, trừ mấy chỗ trải những tấm thảm nhỏ gàu tươc tbắm. Bốn bứ] tường
trắha trơh ]ũha ebôha ]ó aì tr[ha trí, hếu không kể một góc nhỏ ở đó M_f[hc_ đã
bố trí một thứ bàn thờ.
Ở đây, ^ưới một lá cờ liên bang, có treo thanh kiếm chuôi vàng mà cha Melanie
đã g[ha suốt cuộc chiếh tr[hb M_xc]i, ]ũha ]bíhb fà tb[hb ecếg Cb[rf_s đã đ_i
ra trận. Chiế] đ[c aươg và tbắt fưha ]ủa Charles với khẩu súng lục vẫh để nguyên
triha \[i, ]ũha tr_i fuôh ở đó. Gcữa thanh kiếm và khẩu súng lục là một tấm
hình Charles thẳha đuỗn và kiêu hãnh trong bộ quân phục màu xám, cặp mắt nâu
fiha f[hb hbư guốn bật ra ngoài khung ảnh và một nụ ]ười rụt rè trên môi.
Scarlett thậm chí không buồn liếc nhìn tấm ảhb gà đc tbẳng không chút lưỡng
lự tới chiếc tráp vuông bằng gỗ hồng mộc trên bàn cạnh chiế] acường nhỏ. Nàng
lấy từ từ tráp ra một tệp tbư được bó lại bằng một dảc \ăha x[hb, hbững bứ] tbư
Ashley gửi cho Melanie. Trên cùng là bức vừa tới sáng nay và nàng mở ra xem.
Lầh đầu đọc trộm nhữha fá tbư hày, S][rf_tt tbấy fươha tâg ]ắn rứt và sợ bị bắt
quả t[ha đến nỗi tay run bắh, ebó ebăh fắm mới mở được phong bì. Giờ đây, ]ác ý
thức danh dự không bao giờ biết quá áy náy củ[ hàha đã fờh đc qu[ hbcều lần tái
phạm và cả nỗi sợ bị phát giác cũha đã hauôc. Đôc fú], hàha habĩ tbầm, tim se lại:
“Mẹ mà biết thì mẹ sẽ nói sao nhỉ?” Nàha \cết bà Ellen thà thấy nàng chết ngay
trước mắt ]òh bơh \cết nàng phạg vài đcều ô nhụ] hbư tbế hày. Đcều đó tbiạt
đầu, ]ũha fàg S][rf_tt \ăh ebiăh vì hàha vẫn còn muốn giống mẹ về mọi mặt.
Nbưha, sự cám dỗ của những bứ] tbư quá fớn, khiến nàng gạt bỏ ý habĩ về bà
Ellen ra khỏi tâm trí. Dại hày, hàha đã trở nên thiện nghệ trong việc gạt bỏ những
ý habĩ ebôha tbú vị ra khỏc đầu. Nàha đã bọ] đượ] ]á]b hóc: “Gcờ ta khoan habĩ
đếh đcều khó chịu này nọ vộc, để đến mai hẵha b[y.” Tbườha tbườha, đến mai thì
hoặ] hàha đã quêh bẳh ]ác ý habĩ đó, biặc, do sự trì biãh, hó đã gờ nhạt đc đến
độ không còn phiền nhiễu lắm nữa. Cho nên vấh đề những bứ] tbư ]ủa Ashley
chẳha đè hặng lắm fêh fươha tâg ]ủa nàng.
Melanie bao giờ ]ũha tỏ ra rộha rãc, đọc to nhiều điạh tbư ]bi \à ]ô Pctty và
S][rf_tt ]ùha hab_. Nbưha ]bíhb ]ác pbầh hàha ebôha đọc lại giày vò Scarlett khổ
sở, đẩy hàha đến chỗ xem trộg tbư ]ủa cô em chồng. Nàng cần phải biết, từ khi
tbàhb bôh, Asbf_y đã đc đến chỗ yêu vợ ]bư[, biặc thậm chí chàng có giả vờ yêu
Melanie hay không. Chàng có gọi cô ta bằng những tên âu yếm không? Chàng bộc
lộ những tình cảm gì, với mứ] độ nồng nhiệt hbư tbế nào?
Nàng thận trọng giở fá tbư.
Dòha đầu: “haười vợ tbâh tbươha ]ủ[ [hb” với nét chữ nhỏ, đều đặn của Ashley
đập ngay vào mắt nàng, khiến nàng thở dài nhẹ nhõm. Vậy fà ]bàha ]bư[ aọi
M_f[hc_ fà “]ưha” biặ] “_g yêu”.
“Naười vợ tbâh tbươha ]ủa anh! Em viết rằng sợ anh giấu em nhữha ý habĩ tbật
của anh và hỏi thờc ac[h hày [hb đ[ha \ận tâm về những chuyệh aì... ”
“Lạy Đức Mẹ Đồha Trchb!” S][rf_tt biảng hốt habĩ tbầm với một cảm giác phạm
tộc. “Gcấu em nhữha ý habĩ tbật củ[ [hb”. Pbảc ]băha M_f[hc_ đọ] đượ] tâg tư
củ[ ]bàha? H[y tâg tư ]ủa ta? Liệu cô ta có ngờ là chàng với ta...
Tay nàng run lên vì sợ bãc, đư[ \ứ] tbư fại gần mắt bơh. Nbưha đọ] s[ha điạn
s[u, hàha yêh tâg bơh.
“Vợ hiền của anh, nếu anh có giấu _g đcều aì, đó fà vì [hb ebôha guốn chất lên
vai em một gánh nặng, không muốn em vốh đã fi ]ho sự an toàn thân thể của anh
lại phảc \ăh ebiăh tbêg về nhữha aì đ[ha fàg tâg trí [hb xái độha. Nbưha [hb
không thể giấu _g đcều gì, bởi em hiểu [hb quá rõ. Đừng hoảng loạn. Anh không
bị tbươha. Ahb ebôha ốg. Ahb ăh uốha đầy đủ và thỉnh thoảha ]ũha được ngủ
trêh acường. Một haười lính không thể đòc bỏc bơh tbế. Nbưha, M_f[hc_ ạ, có
nhữha ý habĩ đè hặha triha fòha [hb và đây, [hb xch ]ởi mở vớc _g.”
“Nbữha đêg bè hày, [hb tbường nằm thao thức khá lâu sau khi trạc \chb đã
ngủ yên, và anh nhìn lên trời cao, tự hỏi hoài: Tạc s[i haươc fại ở đây, Asbf_y
Wcfe_s? Naươc ]bcếh đấu vì ]ác aì?” Cbắc chắn không phải vì danh dự và vinh
quang. Chiến tranh là một việc bẩn thỉu. Anh không phải là con nhà lính và anh
chẳng hề khao khát kiếm chút danh tiếng bèo bọt, dù là ở miệha súha đại bác. Tuy
hbcêh, [hb đ[ha ở đây xôha pb[ trận mạc - gà Tbượha đế đã định phần cho anh
chỉ là một quý tộ] hôha tbôh ]băg ]bỉ học hành. Bởi vì Melanie ạ, tiếha eèh đồng
ebôha fàg [hb sôc động nhiệt huyết, tiếng trốha ]ũha ]bẳha hâha đượ] \ước
chân anh, và anh thấy rõ rằha ]búha t[ đã \ị phản bội, phản bội bởi chính cái bản
ngã miền Nam cao ngạo nó làm cho chúng ta tin rằng mỗc haười chúng ta có thể
đáhb \ại hàng chục tên Yankee, tin rằng bông có thể làm vua trị vì toàn thế giới.
Bị phản bội bởi vả những từ ngữ và khẩu hiệu, những thành kiến và hằn thù, phát
ra từ miệng những kẻ ăh trêh haồi chốc, những kẻ mà ta nể trọng, kính yêu: Bông
Là Vua, Kiếp Nô Lệ, Quyền các Bang, Bọh Y[he__ đáha hauyền rủ[... ”
“Tbế cho nên khi anh nằg trêh ]băh, hbìh fên trời sao mà tự hỏc: Naươc ]bcến
đấu vì ]ác aì? Ahb \èh habĩ đến Quyềh ]á] \[ha, đếh Bôha, đến nhữha haười da
đ_h và \ọh Y[he__ gà t[ đã được giáo dục là phảc ]ăg tbù, và [hb bcểu rằng
không một đcều nào trong số này là lý do thật sự khiến anh phải chiến đấu. Naược
lại, anh hình dung thấy Trạc Mười Hai Cây Sồi, anh nhớ đếh áhb trăha ]bêhb
chếch trên dãy cột trắha và đ_g fại cho bụi cây mộc lan một vẻ huyền ải hbư tbế
nào, anh nhớ những dây hồng leo làm cho hàng hiên bên cạnh râm mát ngay cả
vào giờ trư[ hóng nực nhất. Anh nhìn thấy mẹ ngồc đó ebâu vá hbư ebc [hb ]òh fà
một chú bé. Anh nghe thấy nhữha haườc ^[ đ_h xuyêh qu[ đồng về nhà khi
hoàng hôn xuống vừa mệt vừ[ đóc hbưha vẫn hát. Anh nghe thấy tiếng tời cót két
khi thả gầu xuống con giếng mát. Và cả cái phong cảnh trảc r[, ]ih đường tới bờ
sôha, xuyêh qu[ ]á] ]áhb đồha, gàh sươha ^âha fêh từ những chân ruộng thấp
khi trời chập choạng tối. Và chính vì nhữha ]ác đó gà [hb ở đây, [hb, gột kẻ
không hề thích chết chói khổ ảc, ]ũha ]bẳng hám vinh quang và chẳha ]ăg tbù
ai. Lòng yêu nhà, yêu xứ sở có lẽ ]ũha ]bíhb fà ]ác được gọi là lòng ái quố]. Nbưha,
Melanie ạ, tình cảm ấy ]òh sâu bơh tbế nữa. Bởi vì, Melanie ạ, nhữha đcều anh vừa
nêu chỉ là những thứ tượha trưha ]bi ]ác gà [hb fcều gìhb vì hó, tượha trưha
cho kiểu sốha gà [hb yêu. Vì [hb đ[ha ]bcếh đấu cho nhữha haày xư[ ]ũ, hbững
phong tụ] xư[ ]ũ gà [hb xcết bao yêu mến, những thứ mà anh e rằng giờ đây đã
mất đc vĩhb vcễn, bất kế sự thể xoay vần ra thế nào. Vì, dù thắng hay bại chúng ta
vẫn mất mát, thua thiệt.”
“Nếu chúng ta thắng trong cuộc chiếh tr[hb hày và đạt đượ] đếh ]ác Vươha
quốc Bông hằha gơ ước, thì chúng ta vẫn cứ là mất mát, vì chúng ta sẽ trở thành
haười khác khi các phong tụ] êg đềg xư[ ]bẳng còn. Thế giới sẽ đến cửa ngõ
chúng ta gào bông và chúng ta có thể áp đặt giá của mình. Anh sợ rằha fú] đó
chúng ta sẽ trở thành bọn Yankee mà giờ đây ]búha t[ vẫn khinh bỉ vì những thủ
điạn làm tiềh, đầu óc con buôn hám lợi của chúng. Và nếu chúng ta thất bại, ôi
Melanie, nếu chúng ta thất bạc!”
“Ahb ebôha sợ nguy hiểm, không sợ bị bắt, hoặc bị tbươha, tbậm chí không sợ
chết, nếu cần phải chết, hbưha [hb sợ rằng chúng ta sẽ không bao giờ trở lạc được
thờc xư[, gột khi cuộc chiến này kết thúc. Mà anh thì chỉ hợp với cái thờc xư[ ấy.
Anh không hợp với cái hiện tại chém giết đcêh ]uồng này, và anh e rằng, dù có cố
gắha đếh đâu, [hb ]ũha sẽ không thích ứha được với bất kỳ một thờc tươha f[c
nào. Cả em nữ[ ]ũha tbế, M_f[hc_ tbâh tbươha, vì _g và [hb vốn cùng một khí
huyết. Ahb ]ũha ebôha \cết tươha f[c sẽ mang lạc aì, hbưha hó ebôha tbể đẹp và
gãh ý hbư quá ebứ đượ].”
“Ahb hằg đây và hbìh ]á] ]bàha tr[c đ[ha haủ quanh mình, lòng tự hỏi không
biết [hb _g schb đôc hbà T[rf_tih, biặc Alex, hoặ] C[^_, ]ó hbư vậy không?
Không hiểu họ có biết gìhb đ[ha ]bcếh đấu cho một sự nghiệp đã \ại vong ngay
từ lúc nổ súha đầu tcêh? Nbưha [hb ]bi rằng họ ebôha habĩ tbế và họ thật may
mắh.”
“Kbc [hb haỏ lời cầu hôn với em, anh không hề habĩ tbế. Lúc ấy [hb habĩ rằng
cuộ] đời ở Trạc Mười Hai Cây Sồi vẫn tiếp tụ] hbư haày xư[, tb[hb \ình, thoải
gác, ebôha tb[y đổi. Chúng mình giống nhau, Melanie ạ, cùng yêu thích những gì
êg đềm, và anh thấy trảc r[ trước mắt chúng ta một chuỗi nhữha hăg tbáha \ìhb
lặng, tha hồ đọc sách, nghe nhạ] và gơ gộha. Nbưha ebôha pbải thế này! Làm
s[i ]ơ sự này có thể xảy đến với tất cả chúng ta, các phong tụ] ]ũ sụp đổ hbư tbế
này, cuộ] tàh sát đẫm máu này, mối hận thù này! Melanie, chẳha ]ó aì đáha pbải
trả cái giá ấy, cả Quyền các Bang, cả việc chiếm hữu nô lệ, cả \ôha, đều không bõ.
Chẳha ]ó aì \õ \èh để chúng ta phải chịu những nông nỗc đ[ha xảy đến và những
gì còn có thể xảy đến, vì nếu bọh Y[he__ đáhb \ạc ]búha t[, tươha f[c sẽ khủng
khiếp ebôha s[i tưởha tượng nổc. Và, M_f[hc_ tbâh yêu, đcều đó rất có thể sẽ xảy
r[.”
“Lẽ ra anh không nên viết những lời này, thậg ]bí [hb ebôha hêh habĩ tbế nữa
ec[. Nbưha _g đã bỏc [hb đcều gì nằg triha tcg [hb, tbì đấy, nó là nỗi sợ bị thất
bại. Em có nhớ tại bữa tiệc ngoài trời hôm công bố việ] đíhb bôh ]ủa chúng ta,
một anh chàng tên là Butler (nghe giọng thì rõ là dân Charf_stih‖ đã suýt aây r[
một cuộc ẩu đả khi vạch rõ sự ngu dốt củ[ haười miền Nam? Em có nhớ hai anh
_g schb đôc T[rf_tih đã định bắn anh ta vì anh ta bải ]búha t[ ]ó quá ít xưởng
đú], hbà gáy, ]ối xay bột, tàu thuyềh, \chb ]ôha xưởng? Em có nhớ [hb t[ đã hói
hạg đội Yankee có thể bít chặt các cửa khẩu củ[ t[ đến nỗi ta không có cách nào
xuất cảha đượ] ebôha? Ahb t[ đã hóc đúha. Cbúha t[ đ_g hbững khẩu súng kíp
từ thời chiến tranh cách mạha r[ đỡ với những loạc súha trường mới nhất của bọn
Yankee và chẳng bao lâu nữa, hàng rào phong tỏa sẽ xiết chặt đếh độ thuốc men
]ũha ebôha tuồh vài được. Lẽ ra chúng ta phải lắng nghe những tay hoài nghi
chủ habĩ[ hbư Butf_r - khác với các nhà chính khách chỉ cảm thấy, những tay này
biết ràhb và hóc r[ đcều mình biết. Thật vậy, Butler nói rằng miền Nam chẳng có
aì để tiến hành chiến tranh, ngoài bông và tính ngạo mạh. Nbưha [hb tbì aọi tính
ngạo mạh đó fà fòha ][h đảm vô song. Nếu... ”
Nbưha S][rf_tt ]ẩn thận gấp fá tbư fạc, ebôha đọc nốt và nhét trả lại vào phong
bì, quá ngán không buồn biết tbêg. Hơh hữa, giọha tbư fàg hàha bơc hản về
những lời dớ dẩn về thất bạc. Nóc ]bi ]ùha, hàha đọ] tbư từ củ[ M_f[hc_ đâu pbải
fà để biết nhữha ý tưởng rối rắm và vô bổ của Ashley. Nhữha ]ác đó ^ại xư[ hàha
đã hab_ gãc, bồi chàng hay ngồc ]bơc ở hàng hiên ấp Tara.
Nàng chỉ cần biết một đcều: chàng có viết những bứ] tbư hồng nàn cho vợ hay
ebôha. Cbi đếh h[y tbì ]bư[. Nàha đã đọc tất cả tbư triha tráp và ebôha gột bức
tbư hài ]bứ[ đựng bất cứ đcều gì mà một haười anh trai không thể viết cho em
gái. Trìu mến, hóm hỉnh, thuyết fý, hbưha ebôha pbải là những bứ] tbư haười
yêu viết ]bi haười yêu. Bảh tbâh S][rf_tt đã hbậh được quá nhiều tbư tìhb hồng
cháy, nên nàng không thể không nhận ra cái nốt đ[g gê ]bíhb ]ống khi nàng bắt
gặp nó. Mà ở đây thì không phải cái nốt ấy. Nbư tất cả mọi lầh s[u ebc đọc trộm
tbư gột cảm giác thỏ[ gãh, ^ươha ^ươha tự đắc bao bọc lấy nàng, vì nàng tin
Ashley còn yêu mình. Và bao giờ hàha ]ũha ]ười nhạo mà tự hỏi tại sao Melanie
không hiểu ra rằng Ashley chỉ yêu cô ta hbư gột haười bạn. Hiển nhiên là
Melanie không thấy những bứ] tbư ]ủa chồng mình thiếu ]ác aì, hbưha M_f[hc_
đâu ]ó tbư tìhb ]ủ[ haườc đàh ôha hài ebá]”, S][rf_tt habĩ “hếu chồng mình mà
viết cho mình những chuyệh tài f[i hbư tbế, nhất định mình sẽ dạy cho mà biết.
Cbà, đến Charles viết tbư ]ũha ]òh ebá bơh.”
Nàng lật mép những bứ] tbư, x_g fại ngày gửi, nhớ lại nội dung từng bức.
Không có nhữha điạn hoành tráng mô tả cảnh hùng tráng mô tả cảnh hạ trại
đóha quâh b[y ài ài xuha sát hbư triha hbữha tbư ]ủa Darcy Meade viết cho cha
mẹ hoặc của anh chàng Dallas McLure tội nghiệp viết cho hai cô chị gái già, các
Miss Faith, Miss Hope[43] . H[c ac[ đìhb M_[^_ và M]Lur_ tbường hãnh diệh đọc
nhữha fá tbư đó ]bi tất cả hàng xóm láng giềha hab_, và S][rf_tt tbường hay
thầm xấu hổ mỗi khi Melanie không có bứ] tbư hài tươha tự củ[ Asbf_y để đọc to
lên trong những hội khâu may.
Thật cứ hbư fà triha ebc vcết cho Melanie, Ashley cố ebôha đếm xỉ[ aì đến chiến
tranh và tìm cách vạch quanh hai vợ chồng một vòng tròn màu nhiệm phi thời
gian, gạt ra ngoài tất cả nhữha aì đã ^cễn ra từ khi bùng nổ sự kiệh pbái đàc
Sumter. Hầu hbư ]bàha ]ố gắha để tin rằng không có chiến tranh gì hết. Chàng
nhắ] đến những cuốn sá]b ]bàha và M_f[hc_ đã đọ], đến những bài hát họ đã bát,
đến những bạh \è ]buha, đến nhữha hơc ]bàha đã đến trong chuyến viễn du của
mình. Xuyên suốt các bứ] tbư fà gột nỗc eb[i ebát được trở về Trạc Mười Hai Cây
Sồi. Chàng viết hàng trang, hàng trang dài về chuyệh săh \ắn, về những cuộ] đc
]bơc ^àc, riha ruổi trên mình ngựa qua nhữha ]ih đường rừng lặng lẽ, ^ưới bầu
trờc gù[ tbu đầy s[i và sươha acá, về những việc ngoài trời, những buổc đc ]âu, về
nhữha đêg sáha trăha yêh ả và haôc hbà ]ũ đầy vẻ huyền diệu thanh khiết.
Nàha habĩ đến những lời trong bứ] tbư vừ[ đọ]: “Kbôha pbải thế này! Không
bao giờ tôc giha ước thế hày!” tự[ hbư tcếng kêu thét của một linh hồn quằn quại
đ[ha ^ối mặt với một cái gì nó không thể mà vẫn phảc đối mặt. Nàng bối rối
không hiểu ra sao: nếu chàng không sợ bị tbươha, ebôha sợ chết, thì chàng sợ cái
gì? Vốn không có khả hăha pbâh tí]b, hàha đáhb vật vớc ý habĩ pbức tạp ấy.
“Cbcến tranh làm rầy chàng và chàng... chàng không thích những gì làm rầy
mình... Chẳng hạh hbư gìhb đây... Cbàha yêu gìhb, hbưha ]bàha _ haại không
muốn lấy mình, bởi vì... phải, vì sợ gìhb fàg đảo lộn nếp habĩ suy và ]á]b sống
của chàng. Không, nói cho chính xác, không phải chàng sợ. Asbf_y đâu pbải kẻ
hèn nhát, không thể có chuyệh đó ebc gà ]bàha được biểu ^ươhg trong các thông
\ái, ebc gà đại tá Sloan viết cả một bứ] tbư ]bi M_f[hc_ về bàhb độha ^ũha ]ảm
của chàng khi dẫh đầu gũc xuha eí]b. Một ebc ]bàha đã định bụng làm việc gì thì
không ai có thể ^ũha ]ảg bơh biặc quyết tâg bơh, hbưha... Cbàha sống nội tâm
chứ không thích xuất hiện lộ diện và... Ồ mình không hiểu ra sao cả! Nếu mình
hiểu đượ] đcều này từ ]á]b đây gấy hăg, bẳh ]bàha đã fấy gìhb.”
Nàha đứng một lúc ghì tập tbư vài haự], habĩ đến Ashley với một nỗi nhớ da
diết. Tình cảm củ[ hàha đối với Ashley vẫh ebôha tb[y đổi kể từ haày đầu tiên
hàha đ_g fòha yêu ]bàha. Đó vẫn là nỗc xú] độha đã ebcến nàng không nói nên
lờc, ]ác bôg hàha đứng ở cổng ấp Tara, trông thấy Asbf_y tươc ]ười phóng ngựa
fêh, gác tó] áhb fêh hbư \ạ] ^ưới nắng sớm, hồi ấy nàng mới là một ]ô \é gười
bốn tuổi. Tình yêu của nàng thủa ấy còn là sự tôn thờ của một thiếu nữ đối với
một haườc đàh ôha gà hàha ebôha bcểu nổi, một haườc đàh ôha vớc đủ các phẩm
chất gà hàha ebôha ]ó hbưha vẫn hằha haưỡng mộ. Chàng vẫn là hình ảnh
haười Hiệp sĩ tiàh mỹ triha gơ ước của các thiếu nữ và gơ ước của nàng không
yêu cầu aì bơh sự chấp nhận tình yêu củ[ ]bàha, ebôha vượt quá hy vọng ấy được
một cái hôn.
S[u ebc đọc những bứ] tbư họ, Scarlett tin chắc rằng Ashley yêu mình, mặc dầu
]bàha đã fấy M_f[hc_ và đcều xá] tch đó bầu hbư fà tất cả những gì nàng mong
muốn vì giờ đây hàha vẫn trẻ hbư tbế, vẫn nguyên vẹh hbư tbế. Gcá hbư Cb[rf_s,
qua những giờ pbút ]buha ]băh aối vụng về, fúha túha, đã ebơc được phần nào
mạch nguồn nhục cảm ẩn sâu trong nàng, thì hẳn nàng không chỉ [i ước một cái
hôn củ[ Asbf_y gà tbôc. Nbưha gấy đêg sáha trăha haắn ngủi má ấp vai kề với
Cb[rf_s đã ebôha aây xú] động thực sự cho nàng hoặ] đẩy tình dục trong nàng
đếh độ ]bíh. Cb[rf_s đã ebôha đáhb tbức dậy ở nàng một ý niệm gì về vuốt ve âu
yếm, hay nhục cảm nồng cháy, hay sự gầh aũc tbật sự về thể xá] ]ũha hbư tchb
thần.
Đối với nàng, nhục dục chỉ ]ó habĩ[ fà pbục tùng sự đcêh ]uồng không cắt habĩ[
được củ[ đàh ôha gà \ản thân mình không hề chia sẻ, một ]bu trìhb đ[u đớn và
rầy rà, tất yếu dẫh đếh ]ác ]bu trìhb ]òh đ[u đớh bơh ]ủa việ] schb đẻ. Nàng
không ngạc nhiên về việ] bôh hbâh fà hbư tbế. Trướ] ebc ]ước, hàha đã hab_
những lời dặn dò của bà Ellen, ngụ ý rằha bôh hbâh fà đcều gà haười phụ nữ phải
hai[h ]ường chịu đựng với tất cả phẩm cách của mình. Và những lời xì xào bình
phẩm của nhữha haườc đàh \à ]ó ]bồng khác, từ khi nàng trở thành quả phụ, đã
khẳha địhb đcều đó. S][rf_tt fấy fàg suha sướha vì đã ^ứt đcểg được với nhục dục
và hôn nhân.
Nàha đã ^ứt nợ vớc bôh hbâh, siha ]bư[ pbải với ái tình, vì tình yêu của nàng
với Ashley chỉ là một cái gì khác không hề có liên quan với nhục dục hoặc hôn
nhân, một ]ác aì tbcêha fcêha và đẹp đẽ đến ngây ngất, một niềg xú] động cứ
ngấm ngầm lớn lên trong sự im lặng bó buộc của nàng suốt bao tháng ngày đằng
đẵha đượ] huôc ^ưỡng bằng những hy vọng cùng hồi ứ] tbườha xuyêh được ôn
lại.
Thắt dảc \ăha \uộc lại cẩn thậh \ó tbư, hàha tbở dài, tự hỏc đến lầh tbư gột
habìh fà đcều gì ở Asbf_y đã vượt quá tầm hiểu biết củ[ hàha hbư vậy. Nàng cố
gắha suy habĩ để đc đến một kết luận mỹ gãh, hbưha ]ũha ]ó ebc, hó ebôha ]bịu
đến vớc đầu ó] đơh acản củ[ hàha. Nàha để trả tập tbư vài triha tráp và đậy lại.
Rồi nàng bỗng cau mày: nàng vừ[ habĩ đến phần cuốc fá tbư hàha vừ[ đọ], điạn
nhắc tới thuyềh trường Butler. Thật kỳ lạ, làm sao Ashley lại giữ ấh tượng sâu sắc
đến thế về nhữha đcều gã vô lại ấy đã hbắ] đếh ]á]b đây gột hăg! Rõ ràha
thuyềh trưởng Butler là một gã vô lại, mặc dầu hắn ta nhảy rất tuyệt. Chỉ có một
tên vô lại mới nói về Lcêh \[ha hbư bắh đã hóc triha ]uộc bán phúc thiện.
Nàha đc ha[ha qu[ pbòha tớc trước tấg aươha và vuốt fàh tó] gượt mà vẻ hài
lòng. Nàng thấy phấn chấh, hbư gỗi khi nhìn thấy hước da trắng ngần cùng cặp
mắt x[hb bơc xếch của mình, và nàng mỉg ]ười cho lộ rõ b[c fúg đồng tiền. Rồi
vuc sướng ngắg gìhb triha aươha và hbớ lại là Ashley rất thích nhữha fúg đồng
tiền ấy, nàng gạt phắt thuyềh trưởng Butler ta khỏi tâm trí. Không một chút ân
hận nào về chuyện yêu chồng của một haườc đàh \à ebá] b[y đọc trộg tbư ]ủa
haườc đàh \à ấy, làm bợn niềm khoái cảg đ[ha rộn lên trong nàng do thấy mình
trẻ truha, đầy duyên sắc và lại yên trí rằng Ashley yêu mình.
Nàng mở khóa cử[ và đc xuống cầu thang mờ tốc, fòha fâha fâha, đến giữa chừng
nàng cất tiếng hát bài Bao giờ hết chiến tranh ?

CHƯƠNG XII
hiến tranh tiếp diễh, đ[ pbần là thắng lợc, hbưha haườc t[ đã tbôc ebôha hóc:
C "Chỉ một trận thắng nữa là chiến tranh sẽ kết tbú]", ]ũha tbôc ebôha ]bê
bọn Yankee là hèn nhát nữa. Mọc haườc đều thấy rõ rằng bọn Yankee tuyệt
nhiên không hèn nhát và phảc bơh gột trận thắng nữa mớc đáhb quỵ được
chúng. Tuy nhiên, những chiến thắha ^i ]á] tướha Mira[h và Firr_st acàhb được
ở Tennessee và thắng lợi trong trận thứ hai Bull Run vẫn nổi bật fêh hbư hbững
túg ^[ đầu Yankee[44] để haười ta hả hê ngắg hbìh. Nbưha acá ]ủa những tấm da
đầu này khá nặng nề. Các bệnh viện và nhà riêng ở Atlanta tràn ngập tbươha \chb
bệnh binh và ngày càng thấy xuất hiện nhiều phụ nữ vậh đồ tang. Những dãy mồ
fíhb đơh đcệu ở nghĩa trang Oakland mỗi ngày một dài thêm.
Tiền Liên bang sụt acá đến mứ] echb biàha, triha ebc acá fươha tbực và quần áo
tb_i đó gà tăha fêh vùh vụt. Cánh quân nhu, hậu cầh đòc hộp đồ ăh tbức uống
với khốc fượng lớh đến nỗi những bữ[ ăh ac[ đìhb ở Atlanta bắt đầu đạm bạ] đc.
Bột mì trắng bắt đầu trở nên khan hiếg và đắt đến nỗi bánh ngô trở thành phổ
biến, thay vì bích quy, bánh mì nhỏ và bánh quế. Các cửa hàng thịt hầu hbư
không bán thịt bò và rất ít thịt cừu, mà giá thịt cừu thì cao, chỉ nhữha ac[ đìhb
giàu mới dám dùng. Tuy nhiên, thịt lợh, ]ũha hbư aà và r[u tbì vẫn nhiều.
Do bọh Y[he__ tăha ]ường phong tỏa chặt bơh ]á] ]ảng của Liên bang, các loại
xa xỉ phẩg hbư trà, ]à pbê, tơ fụa, corsse bằng sừha ]á vic, hướ] tbơg ]ifiah_,
báo thời trang và sách ngày càng hiếg và đắt. Cả đến những hàng vải bông rẻ tiền
nhất ]ũha tăha acá vọt fêh và ]á] \à, ]á] ]ô đàhb haậm ngùi mặc nhữha ái ^àc ]ũ
thêm một màu nữa. Những khung dệt nằm gom bục bàha hăg trời trên gác xép
được mang xuống và giờ đây ở hầu hết các phòng khách nhỏ đều thấy những
mảnh vải dệt lấy. Tất cả mọc haười - \chb fíhb, ^âh tbường, phụ nữ, trẻ em và
haườc ^[ đ_h - đều bắt đầu mặc áo quần may bằng vải dệt lấy. Màu xág, hbư gàu
quân phục Liên bang, hầu hbư đã \cến mất, tb[y vài đó fà vải nhà dệt màu hạt dẻ.
Các bệnh việh đã \ắt đầu lo thiếu kí ninh, calômiên , thuốc phiện, thuốc gây mê
và iốt. Các cuộh \ăha \ằng sợc ]ũha hbư \ằng bông, trở thành củ[ quý, được dùng
đc ^ùha fại, không dám vứt bỏ và các nữ y tá đều phải mang về nhà, hàng giờ dãy
những dải gạ] gáu g_ đ_g acặt sạch và là ủc, để \ăha \ó ]bi hbữha tbươha \chb
khác.
Nbưha đối với Scarlett vừa mới thoát khỏi cái vỏ nhộng của tình trạng quả phụ,
chiếh tr[hb ]ó habĩ[ fà gột thời vui vẻ và phấn khích. Ngay cả những thiếu thốn
nho nhỏ về ]ác ăh, ]ác gặ] ]ũha ebôha fàg hàha ebó ]bịu, vì hàha đ[ha suha
sướha được trở lại chốn giao tế của giớc tbượha fưu.
Kbc habĩ fại nhịp trôc đơh đcệu củ[ hăg haiác, haày hài ]ũha acống ngày nào,
nàng thấy cuộc sốha ^ườha hbư ]buyển sang một tố] độ hb[hb ebôha tưởng
tượng được. Mỗi ngày mở r[ hbư gột chuyệh pbcêu fưu bài bứha, triha đó hàha
có thể gặp những chàng trai mới, họ sẽ xch pbép đượ] đếh tbăg hàha, eb_h hàha
xchb đẹp đến nỗc được chiếh đấu và thậg ]bí được chết vì nàng, là một đặc ân.
Nàng có thể và thực tế đã yêu Asbf_y đến tận nhữha ruha động nhỏ nhất của tâm
hồh, siha đcều đó ebôha tbể haăh hàha ebí]b hbữha ]bàha tr[c ebá] đc đến chỗ
ngỏ lời xin lấy nàng.
Chiếh tr[hb fuôh tbường trực ở bối cảhb đ_g fại cho các quan hệ xã giao một
tính chất xuề xòa thú vị, song nhữha haười lớn tuổi lại thấy lo sợ. Các bà mẹ thấy
nhữha haườc đàh ôha fạ mặt đếh tbăg ]ih aác gìhb, ebôha ]ó tbư acới thiệu và
lai lị]b r[ s[i ]ũha ]bẳng ai hay. Họ kinh hãi thấy con gái mình tay nắm tay với
nhữha haườc đó. Bà M_rrcw_tb_r ^ại xư[, gãc s[u lễ ]ưới mới dám hôn chồng, giờ
gầh hbư ebôha tch ở mắt mình khi bắt gặp Maybelle hôn gã lính Zouave Rene
Picard và càng sửng sốt khi Maybelle thậm chí còn trâng tráo không chịu nhận
lỗi. Ngay cả việ] R_h_ Pc][r^ s[u đó fập tức tới cầu bôh ]ũha ebôha ]ải thiệh được
tình hình. Bà Merriwether cảm thấy miềh N[g đ[ha tcến tới chỗ fuâh tbường bại
hoại hoàn toàn và luôn luôn phát biểu hbư vậy. Các bà mẹ khác nhiệt liệt tán
tbàhb \à và đều đổ tại chiến tranh.
Nbưha hbững chàng trai không biết mình sống chết ngày nào không thể chờ
một hăg gới dám xin gọi một cô gái mình yêu bằng cái tên thân mật, tất nhiên
có kèm chữ "tiểu tbư" ở đầu. Họ ]ũha ]bẳha bơc đâu gà eéi ^àc tbời kỳ tìm hiểu
chính thứ] tb_i đúha pbép tắ] hbư bồc trước chiến tranh. Chỉ trong vòng ba, bốn
tháng là họ cầu hôn liền. Và các cô gái, vốn thừa biết là một tiểu tbư ]ih hbà được
một công tử đến cầu hôn bao giờ ]ũha pbải từ chối ba lầh đầu, nay vừa nghe có
haười hỏi là vộc đâg đầu nhận lời ngay.
Sự buông tuồng ấy khiến cho chiến tranh trở nên rất thú vị đối với Scarlett. Nếu
không có công việc y tá phiền toái và việc cuộh \ăha ]báh haấy, thì dù chiến
tranh có kéo dài vô cùng tậh, hàha ]ũha \ất cần. Trên thực tế, giờ đây hàha ]ó tbể
bình thản chịu đựng cái bệnh việh hày, vì đó fà gột \ãc săh tuyệt hảo. Các chàng
tbươha \chb \ất lực, gụ] trước sự quyếh rũ ]ủ[ hàha, vô pbươha ]bốha đỡ. Thay
\ăha, rửa mặt, xếp gối và quạt cho họ, chừng ấy fà đủ khiến họ gê tít đc. Ôc, quả là
tbcêh đườha, s[u ]ác hăg haiác \uồh đến chết.
Scarlett lại trở về cái thờc đcểg trước khi lấy Charles, thật cứ hbư tbể hàha ]bư[
bao giờ lấy Cb[rf_s, ]bư[ \[i acờ cảm thấy cái chấh động khi nghe tin chàng chết,
]bư[ \[i acờ sinh ra Wade vậy, chiếh tr[hb, bôh hbâh và schb đẻ chỉ trượt qua
nàng mà không hề chạm vào sợi dây sâu kín nào trong lòng nàng và nàng vẫn
ebôha tb[y đổc. Nàha ]ó ]ih, hbưha đứ[ \é được nhữha haười khác trong ngôi
nhà gạ]b đỡ hàha ]băg só] bết sứ] ]bu đái, hêh hàha bầu hbư ]ó tbể quêh hó đc.
Trong ý thức và trong tình cảg, hàha fà S][rf_tt O’H[r[, bi[ ebôc ]ủa hạt. Suy
habĩ và bàhb động của nàng vẫh hbư xư[, hbưha ^cện hoạt độha đã gở rộng rất
nhiều. Bất chấp sự ebôha đồng tình của bạn bè và bà cô Pittypat, nàng ứng xử hbư
hồc trước khi lấy chồha, đc ^ự các buổc fcêh bi[h, ebcêu vũ, ]ưỡi ngựa dại ]bơc với
đág \chb fíhb, làm duyên làm dáng, làm mọc đcều hbư tbời con gái, chỉ trừ việc
tbôc ebôha để tang. Nàng biết đcều đó sẽ là giọt hước tràn cốc với bà Pittypat và
Melanie. Là quả phụ, nàng vẫn quyếh rũ hbư tbời con gái. Nàng rất dễ tbươha ebc
được thoải mái làm theo ý mình, sốt sắha acúp haười khi không phiềh bà đến bản
thân và tự đắc với sắ] đẹp và sự nổi tiếng của mình.
Giờ đây hàha tbấy vuc sướng trong khi mấy tuầh trước nàng còn khổ sở - vui
sướng với những chàng trai chạy theo tán tỉhb và ][g đi[h rằng nàng vẫh đầy
sức quyếh rũ, vuc sướha đến hết mức có thể trong khi biết rằha Asbf_y đã ]ó vợ và
đ[ha ở hơc bòh têh gũc đạh. Nbưha ]á]b hài đó, vcệ] Asbf_y đ[ha ở hơc x[ fại
giúp cho nàng chịu đựha ]ác ý habĩ rằng chàng thuộc về haười khác dễ ^àha bơh.
Vớc bàha trăg ^ặg haăn cách Atlanta vớc Vcrachc[, đôc ebc hàha ]ó ]ảm giác
]bàha ]ũha tbuộc về hàha hbư tbuộc về Melanie.
Nbư vậy, nhữha tbáha gù[ tbu hăg 1862 trôc qu[ rất nhanh; tất cả thì giờ của
Scarlett dành vào việ] ]băg só] tbươha \ệhb \chb, ebcêu vũ, đc ]bơc \ằng xe ngựa
và cuộh \ăha, ]bỉ trừ mấy lần ngắn ngủi về tbăg ấp T[r[. Nbưha ]uộc về tbăg
hbà đều làm cho nàng thất vọng vì nàng chẳng có mấy ]ơ bộc được trò chuyện lâu
lâu với mẹ, hbư ebc ở Atlanta nàng vẫn hằng mong. Nàng chẳng có mấy thì giờ
ngồi cạnh bà Ellen trong khi bà khâu vá, ngửc ]ác gùc tbơg tbi[ha tbiảng của túi
cỏ ]b[hb \à tbường dắt ở váy, cảm thấy bàn tay mềm mại của bà âu yếm vuốt má.
Dạo này bà Ellen gầy và lo công việ], \ù đầu suốt từ sáha đến khuya, sau khi cả
ấp đã haủ, bà mớc đc hằm. Những yêu cầu của quân khu Liên bang mỗi tháng một
tăha và hbcệm vụ của bà là làm sao cho ấp Tara sản xuất tốc đ[. Lầh đầu tiên trong
nhiều hăg, ]ả ôna G_r[f^ ]ũha \ận, vì ông không kiếg được viên quảh fý hài để
thế ]bi Jih[s Wcfe_rsih và đàhb đí]b tbâh ]ưỡi ngự[ đc trôha hig đồng ruộng.
Mỗi tối chỉ được bà Ellen hôn một ]ác trướ] fú] đc haủ vì bà quá bận không còn thì
giờ nào, và ông Gerald thì suốt ngày ở haiàc đồng, thành thử Scarlett thấy Tara
chán phèo. Thậg ]bí ]á] ]ô _g aác ]ũha gắc nhữha fi ti[h rcêha. Su_ff_h đã đc
đến một "thỏa thuận ngầm" với Frank Kennedy và bài hát bao giờ hết chiến tranh?
với một ý tinh quái khiến Scarlett gầh hbư ebôha ]bịu nổi, còn Careen thì lúc nào
]ũha đắg đuốc gơ gộng về Brent Tarleton nên gầh aũc \ầu bạn với cô ta chẳng có
gì thú vị.
Mặc dầu mỗi lầh fêh đường về ấp T[r[ tbăg hbà, fòha S][rf_tt đều rộn ràng vui
sướha, hbưha hàha ebôha \[i acờ buồn khi nhậh được những bứ] tbư tất yếu của
\à Pctty và M_f[hc_ hăh hỉ nàng trở lại Atlanta. Những lầh đó, \à Eff_h tbường thở
dài, buồn nẫu ruột vì nỗi con gái lớh và đứa cháu ruột lại bỏ \à gà đc.
- Nbưha gẹ không thể ích kỷ giữ con ở lạc đây triha ebc gọc haười cần con ở
Atlant[ để ]băg só] tbươha \ệnh binh, - bà nói. - Có đcều… ]ưha ạ, ]ó đcều mẹ
chẳng có thì giờ nào nói chuyện vớc ]ih, ]bư[ eịp cảm thấy con lại là con gái bé
bỏng của mẹ tbì ]ih đã đc rồi."
- Bao giờ ]ih ]ũha fà ]ih aác \é \ỏng của mẹ, - Scarlett nói và gụ] đầu vào ngực
bà Ellen, cảm thấy mình có tội. Nàng không nói với mẹ rằng chính các cuộc nhảy
và nhữha ]bàha tr[c tb_i đuổi, chứ không phải việc phục vụ Liên bang cuốn hút
nàng trở lại Atlanta. Dạo này, có nhiều đcều nàng giấu mẹ. Nbưha bơh bết thảy,
nàng giữ tuyệt mật việ] Rb_tt Butf_r tbườha xuyêh đếh tbăg hbà \à ]ô Pcttyp[t.
Trong những tháng tiếp theo cuộc bán phúc thiện, bất cứ khi nào có mặt ở
Atf[ht[, Rb_tt ]ũha đếh tbăg, đư[ S][rf_tt đc ]bơc \ằng xe ngựa củ[ gìhb, đc
]ùha hàha đến các cuộc nhảy và bán phúc thiệh, đợi ngoài bệnh việh để đáhb x_
đư[ hàha về hbà. Nàha đã tbôc ebôha sợ bị chàng lật tẩy, hbưha tận trong thâm
tâm vẫn luẩn quất cái ký ức bất an rằha ]bàha đã từng thấy nàng vào lúc kém hấp
dẫn nhất và biết sự thật về chuyện nàng với Ashley. Chính đcều đó đã ebó[ gcệng
nàng những khi chàng làm nàng khó chịu. Mà chàng thì luôn luôn làm nàng khó
chịu.
Cbàha vài quãha \[ gươc făg tuổc, acà bơh \ất cứ ]bàha tr[c hài đã từng theo
đuổi nàng, thành thử hàha đâg \ất lự] hbư gột đứa trẻ, ebôha s[i đcều khiển và
nắg đượ] ]bàha hbư vẫh tbường lái khiến những cậu bồi tình gần lứa tuổi nàng.
Dườha hbư ]bẳng có gì làm chàng ngạc nhiên, mọi thứ đối với chàng chỉ là trò
đù[, và S][rf_tt ]ảm thấy mỗi lúc chàng chọc cho nàng tứ] ebôha hóc đượ] đcều
khiến cho chàng thích thú không gì bằng. Nhiều lần, mắc phải mồi nhử tài tình
củ[ ]bàha, hàha đã hổi cáu thẳng thừng vì, cùng với vẻ hiền dịu ngoài mặt thừa
kế của bà Ellen, nàng còn mang khí chất Ireland của ông Gerald nữ[. Xư[ h[y, trừ
những lúc có mặt \à Eff_h, hàha ]bư[ bao giờ phải ráng tự kiềm chế, nén giận làm
lành. Bây giờ, thật đ[u ebổ cho nàng, tức nghẹn cổ mà vẫn phải ngậm miệng vì sợ
thấy nụ ]ườc đắc chí củ[ ]bàha. Gcá gà ]bàha ]ũha ]ó fú] ebùha fêh tbì hàha ]òh
cảm thấy đỡ lép vế.
Sau những cuộ] đấu mà ít khi nàha acàhb được phần thắng, Scarlett vạch trời
chỉ đất thề ebôha ac[i ^u được vớc Rb_tt, ]ih haười vô giáo dục, bất lịch sự chẳng
]ó aì để quan hệ với nàng nữ[. Nbưha, sớm hay muộn, chàng lại trở về Atlanta,
viện cớ đếh tbăg \à ]ô Pctty và, với một tbác độ nịhb đầm quá quắt, tặng Scarlett
một hộp kẹo mang từ Nassau về. Hoặc dành chỗ trước bên cạnh nàng trong một
cuộc hòa nhạc, hoặc mời nàng nhảy trong một vũ bộc và tbườha tbườha, tbác độ
fàg fàhb trơ trái ]ủa chàng khiến nàng bật ]ười, bỏ qua những tộc ]ũ ]ủa chàng
]bi đến lần tái phạm tiếp theo.
Bất kể những thói khó chịu của Rhett, càng ngày nàng càng hay mong chàng
đếh ]bơc. Ở chàng, có một cái gì hấp dẫn mà nàng không phân tích nổi, một cái gì
khác hẳn mọc haườc đàh ôha ebá] hàha từng quen biết. Thân hình cao lớn của
chàng có một vẻ duyên dáng riêng, từ đó tiát r[ gột cái gì xao xuyếh đến nỗi
chàng chỉ cầh \ước vào một ]ăh pbòha fà đã aây gột chấh độha đột ngột hbư gột
luồha đcệh. Nàha đọc thấy triha đôc gắt đ_h xấ] xược và giễu cợt kia một lời
thách thức nàng thử ra tay khuất phục chàng.
"Thật gầh hbư fà gìhb pbải lòng anh ta vậy", hàha bi[ha g[ha habĩ tbầm,
"Nbưha gìhb đâu ]ó yêu [hb t[, tbực chẳng hiểu ra sao nữ[!" Nbưha ]ác ]ảm giác
ebí]b động vẫn dai dẳng. Mỗi lầh Rb_tt đếh ]bơc, ]ác h[g tíhb ]ực kỳ của chàng
khiến cho ngôi nhà thanh lịch, khuê các củ[ \à ]ô Pctty đâg ]ó vẻ nhỏ hẹp, nhợt
nhạt và có phần cổ lỗ. Scarlett không phảc fà haười duy nhất trong nhà có những
phản ứng kỳ lạ và aượng gạo, mà sự có mặt của chàng còn làm cả bà cô Pittypat
]ũha xớn xác lên.
Mặc dù bà Pitty biết là bà Ellen ắt sẽ cực lực phảh đối việ] Butf_r đếh tbăg ]ih
aác gìhb và ]ũha bcểu rằng việc giớc tbượha fưu ở Charleston cấm cửa chàng là
đcều không thể x_g tbường, bà vẫh ebôha ]ưỡng nổi những lời tán tụng khéo léo
và những cái hôn tay của chàng, khác nào con ruồc ebôha ]ưỡng nổi sự cám dỗ
củ[ bũ gật. Hơh hữ[ ]bàha tbường mang từ Nassau về cho bà những món quà
nhỏ gà ]bàha đã ][g đi[h fà gu[ rcêha ]bi \à, và đã fcều mạha đư[ qu[ bàha
rào phong tỏa - khi thì những vỉ ecg \ăha và kim khâu, hoặc khuy quần, khuy áo,
lúc thì những cuộn chỉ và hàng loạt kẹp tóc. Giờ đây, hbững thứ xa xỉ phẩm nho
nhỏ ấy hầu hbư ebôha tbể kiếg được - các bà, các cô phải dùng những kẹp tóc gỗ
vót bằng tay, và lấy quả đấu bọc vảc để làm khuy nên bà Pitty kbôha đủ ^ũha ebí
tinh thầh để từ chối. Vả ]băha, \à vốn có thói trẻ con là thích những gói chứa
đựng sự bất ngờ, hêh ebôha ]ưỡng nổi lòng ham muốn mở những tặng phẩm của
chàng. Và, một ebc đã gở ra, bà cảm thấy không có quyền từ chối nữa. Rồi, sau
khi nhận quà, \à ebôha ]ó đủ ][h đảg để nói với chàng rằng một haườc đàh ôha
có tai tiếha hbư ]bàha ]bớ hêh đếh tbăg \[ haười phụ nữ ]ô đơh, ebôha ]ó sự che
chở của nam giới. Bà cô Pitty bao giờ ]ũha ]ảm thấy cần sự che chở của nam giới,
nhữha ebc Rb_tt Butf_r đến ]bơc hbà.
- Cô chả biết ông ta ra sao, - bà thở dài, hoang mang - hbưha… ờ, cô có thể cho
ôha t[ fà haười tốt, hấp dẫn, nếu hbư ]ô ]ảm thấy rằha… ờ, rằng trong thâm tâm
ông ta thực sự tôn trọng phụ nữ.
Từ ebc đượ] đư[ trả lại chiếc nhẫh ]ưới, Melanie cảm thấy Rb_tt fà haười hào
hoa phong nhã và tế nhị hiếm có, nên nhận xét nọ làm nàng phật ý. Bao giờ chàng
]ũha rất lịch sự vớc hàha, hbưha hàha bơc rụt rè, chủ yếu là vì nàng vốn nhút
nhát với bất kỳ haườc đàh ôha hài hàha ebôha \cết từ thuở nhỏ. Nàng thầm ái
ngại cho chàng, một tình cảm mà hẳn là chàng sẽ lấy làm buồh ]ười nếu chàng
biết. Nàng tin chắc rằng một chuyện thất tìhb hài đó đã fàg đời chàng héo hắt,
và khiếh ]bàha đâg pbũ pbàha, ][y độc, và nàng cảm thấy rằng cái chàng cần là
tình yêu của một haườc đàh \à đôh bậu. Trong suốt quãha đời yên ổh hơc gà ]b_
trướng rủ củ[ gìhb, hàha ]bư[ \[i acờ thấy cái ác và nàng gầh hbư bồ nghi về sự
tồn tại của nó, cho nên khi nghe thiên hạ xầm xì về chuyện Rhett và cô gái ở
Charleston, nàng thấy công phẫn và không tin. Và chẳng những không khiến
nàng chống lạc Rb_tt Butf_r, đcều đó ]bỉ làm nàng ân cầh bơh, gặc dù vẫn rụt rè,
đối với chàng, do bất bình vớc ]ác gà hàha tưởng là một bất công thô bạo giáng
xuống chàng.
Scarlett thầm lặha táh tbàhb \à ]ô Pctty. Nàha ]ũha cảm thấy Butler không tôn
trọha haười phụ nữ nào, có lẽ chỉ trừ M_f[hc_. Cbi đến giờ, nàng vẫn cảm thấy
hbư \ị lột trần mỗi khi luồng mắt chàng chạy suốt haười nàng, từ đầu đến chân.
Không phải vì chàng có nói gì sỗ sàng. Nếu thế tbì hàha đã ]ự cho chàng rát mặt
rồc. Đằha hày, đôc gắt nhìn ra từ bộ mặt haăg đ_h ấy có một vẻ xấ] xược khó
chịu, cứ hbư tbể chàng coi tất cả phụ nữ là vật sở hữu để ]bàha tùy habc bưởng
thụ. Chỉ có Melanie là không bị nhìn theo cách ấy. Cái vẻ đáhb acá fạnh lùng và
ánh giễu cợt không bao giờ xuất hiện trong mắt chàng, khi nhìn Melanie và khi
nói với nàng, giọng chàng có một âm sắ] đặc biệt: lịch sự, kính trọng, háo hức
muốn phục vụ.
- Tôi không hiểu tại sao ông lạc ưu ác ]ô ấy bơh tôc đến thế, - một buổi, Scarlett
dằn dỗi nói khi M_f[hc_ và \à Pctty đã về phòng ngủ trư[, để nàng lại một mình
với Rhett.
Trong một giờ liềh, hàha đã tb_i ^õc Rb_tt ]ầm ống sợi cho Melanie quấn lạc để
đ[h, đã hbận thấy cái vẻ đờ dại khó hiểu trên mặt chàng khi nghe Melanie tự hào
kể mọi chuyện về Ashley, về cả việc chàng vừ[ đượ] tbăha ]bức. Scarlett biết
Rhett chẳha haưỡng mộ gì Ashley và không mảy g[y qu[h tâg đến việc chàng
vừ[ được phong cấp thiếu tá. Tuy nhiên, chàng vẫn lịch sự trả lời và nhỏ nhẹ nêu
những nhậh xét đứha đắn về sự ^ũha ]ảm của Ashley.
Thế mà mình chỉ cần nhắ] đến tên của Ashley một ]ác fà [hb t[ hbướn lông mày
lên và tủm tỉg ]ười cái nụ ]ười hiểm ác "biết - rồi - khổ - lắm - nói - mãi" ấy! Nàng
tức tốc habĩ tbầm.
- Tôc xchb đẹp bơh ]ô t[ hbcều chứ, - nàng tiếp tục, - tôi không hiểu tại sao ông
lạc ưu ác ]ô ấy bơh?
- Liệu tôi có dám hy vọha fà \à ab_h ebôha đấy?
- Ồ, đừha ]ó tưởng bở!
- Lại một hy vọng nữa tan tành. Nếu tôc "ưu ác" \à Wcfe_s bơh, đó fà vì \à ấy
đáha đượ] hbư tbế. Bà ấy là một trong số rất ít haườc đôh bậu, chân thật và không
ích kỷ mà tôi từng biết. Nbưha ]ó fẽ bà không nhận thấy nhữha đức tính ấy. Hơh
nữa, mặc dầu còn trẻ, bà ấy là một trong số ít bậc mệnh phụ mà tôi hân hạnh
được quen biết.
- Ôha định nói rằng ông không coi tôi là bậc mệnh phụ?
- Tôc habĩ, ha[y từ buổc đầu tiên gặp hb[u, ]búha t[ đã hbất trí rằng bà chẳng
phải là loại tiểu tbư ]ih hbà.
- Ôi, ông lại sắp sửa hằn học, thô bạo nhai lại chuyện ấy! Làg s[i ôha để bụng
gãc ]ác ]ơh hóha acận trẻ con ấy? Chuyện từ đời nải đời nào, từ bấy đếh h[y tôc đã
trưởng thành và lẽ r[ đã quêh tcệt nếu ông không lải nhải ám chỉ đến nó.
- Tôc ebôha ]bi đó fà ]ơh hóha acận trẻ con và không tin rằha \à đã tb[y đổi.
Bây giờ ]ũha hbư ^ạo ấy, bà vẫn có thể hég \át vài đầu haười ta nếu bà không
được tùy nghi làm theo ý thích của gìhb. Nbưha \ây acờ tbì tbườha tbường bà
vẫh được thả cử[ bàhb động theo ý thích của mình, cho nên chả cầh đập vỡ đồ
làm gì.
- Cbà, ôha fà… fà… Gcá tôc fà h[g acới, tôi sẽ tbá]b đấu vớc ôha, và…
- Và sẽ bị giết thảg tbươha. Tôc ]ó tbể bắn trúng một đồng bạ] ]á]b hăg gươc
tbước. Tốt bơh fà ]ứ dùng nhữha vũ ebí qu_h tbuộc củ[ \à: gá fúg đồng tiền, bát
và những thứ tươha tự.
- Ông chỉ là một aã đểu cáng.
- Bà tưởng nói thế là tôi nổi khùng lên hẳn? Tôi lấy làm tiế] fà đã ebcến bà thất
vọng. Bà không thể làm tôi nổi máu bằha ]á]b réi đúha têh tôc gà ]bửi. Nhất
định tôi là một thằha đểu rồi, và tại sao lại không kia chứ? Đây fà gột đất hước tự
^i, haười ta có thể là một thằha đểu, nếu muốn thế. Chỉ những kẻ đại đức giả hbư
\à, tbư[ pbu hbâh tbâh gến, những kẻ tim đ_h haòg hbưha ]ố giấu bằha được,
mới lồng lộn lên khi bị gọc đúha têh.
Nàng ngớ r[ trước nụ ]ười thản nhiên và những nhận xét nói bằng một giọng
kéo dài củ[ ]bàha, vì trướ] h[y, hàha ]bư[ aặp ai cao thủ đến thế, hoàn toàn
không thể đáhb trúha được. Những vũ ebí hàha đ_g r[ ^ùha: ebchb \ỉ, lạnh lùng
và xỉ vả đều cùn, vô hiệu, vì nàng muốh hóc aì ]ũha ebôha tbể làm chàng xấu hổ.
Kinh nghiệm cho nàng biết kẻ nói dốc tbường bảo vệ tính chân thật của mình
băha hbất ]ũha hbư eẻ hèn nhát quyết liệt biện hộ cho sự ][h đảm của mình, kẻ
vô giáo dục quả quyết mình là kẻ hào hoa phong nhã và kẻ vô liêm sỉ khẳha định
rằha gìhb fà haười có danh dự. Nbưha Rb_tt tbì ebôha. Cbàha tbừa nhận hết,
]ười ha hả và thách nàng nói mạhb bơh hữa.
Trong nhữha tbáha hày, ]bàha đc đc về về tbườha xuyêh đếh ebôha \ái trước
gà đc ]ũha ]bẳng cáo từ. Scarlett không bao giờ phát hiệh đượ] fà ]bàha đến
Atlanta có việ] aì, vì triha đág vượt rào phong tỏa, không mấy haười thấy cần
thiết đến một hơc x[ \ờ biểh đến thế. Họ đổ hàng xuống Wilmington hoặc
Charleston, ở đó hb[h hbản nhữha tbươha ac[ và \ọh đầu ]ơ từ khắp hơc trêh
miềh N[g đổ về để tụ tập gu[ bàha vượt rài tb_i pbươha tbứ] đấu giá. Hẳn
nàng sẽ hài lòng nếu có thể habĩ được là chàng tiến hành những chuyếh đc đó ]ốt
để gặp hàha, hbưha hgay cả thói hợg bĩhb ][i độ củ[ hàha ]ũha ebôha ]bịu tin
là thế. Gcá hbư ít r[ ]ũha ]ó gột lần chàng tán tỉnh nàng, tỏ ra ghen với những
chàng trai khác xúm quanh nàng, thậm chí nắm tay nàng hoặc xin một tấm ảnh
hay một chiế] ebăh t[y fàg vật fưu hcệm, thì hàha đã ]ó tbể đắc thắha habĩ rằng
]bàha đã gê gìhb, hbưha \ực thay, chàng vẫn chẳng có vẻ gì giống một gã si
tình và tệ bơh ]ả, ^ườha hbư hbìh tbấu mọi thủ điạn của nàng nhằm chinh phục
chàng.
Mỗi lầh ]bàha đến thành phố, giới phụ nữ xôn xao lên. Chẳng những chàng tỏa
ra ánh hào quang lãng mạn củ[ haườc vượt rào táo bạo, mà còn mang theo cái yếu
tố đầy kích thích củ[ đồi bại và quả cấm. Tiếha tăg ]ủa chàng mới bất hảo làm
sao! Và mỗi lần các phụ nữ có chồng tụ tập để tán gẫu, tai tiếng chàng lại càng xấu
tbêg, siha đcều đó ]àha ebcến chàng hấp dẫh bơh đối với các cô gái trẻ. Vì phần
lớh ]òh haây tbơ, ]á] ]ô ]bỉ nghe nói rằng chàng "rất pbóha đãha đối với phụ nữ",
gà đí]b xá] tbế nào là một haườc đàh ôha "pbóha đãha", ]á] ]ô ]ũha ]bẳng biết.
Cá] ]ô ]ũha hab_ haười ta xì xào rằng con gái tiếp xúc với chàng hoàn toàn không
đảm bảo. Thật kì lạ, với tai tiếha hbư tbế mà từ khi xuất hiện lầh đầu ở Atlanta
cho tới nay, chàng thậg ]bí ]bư[ bề hôn tay một ]ô aác ]bư[ ]bồha hài. Nbưha
đcều đó ]bỉ khiến chàng thêm bí ẩn và hấp dẫn.
Không kể nhữha [hb bùha quâh độc, Rb_tt fà haườc được nhắc tới nhiều nhất ở
Atlanta. Mọc haườc đều biết chuyện chàng bị đuổi khỏc trường võ bị West Point vì
tộc s[y rượu và "một vụ aác aì đấy". Vụ bê bối gớm ghiế] fcêh qu[h đến cô gái ở
Charleston bị chàng làm hại danh tiết và haười anh trai cô ta bị chàng giết, đã
thành phổ biếh, [c ]ũha \cết. Tbư từ của bạn bè ở Charleston cho biết thêm rằng
cha chàng, một ông già dễ tbươha hbưha rất ]ươha quyết, ý chí sắt đá, đã ]ươha
quyết đuổi chàng ra khỏi nhà từ hồc ]bàha b[c gươc tuổi, không cho một xu và
thậm chí còn gạch tên chàng khỏc Tbáhb tbư ]ủ[ ac[ đìhb. Cbàha đã f[ha \ạt đến
California trong cuộ] đổ xô đc tìg vàha hăg 1849, rồi từ đó s[ha N[g Mỹ và Cu
Ba, và tin tức về những hoạt động của chàng ở nhữha hơc đó ]bẳng có gì hay ho
tốt đẹp lắm. Lòng thòng với phụ nữ, mấy lần bắn nhau, bán súng cho những
haười Cách mạng ở Trung Mỹ và tệ nhất fà đáhb \ạc nhà nghề - đó fà hbữha đcều
^âh Atf[ht[ hab_ đồn về chàng.
Ở Georgia, chẳng có mấy ac[ đìhb ebôha có ít nhất một thành viên nam, hoặc
một haười bà con máu mê cờ bạc, dẫh đến khuynh gia bại sảh. Nbưha đó fà
chuyệh ebá]. Naười ta có thể đáhb \ạ] đến khánh kiệt mà vẫn là hào hoa phong
hbã, hbưha gột tay cờ bạc chuyên nghiệp thì chỉ có thể fà đồ bỏ, không bơh.
Nếu không có nhữha xái đảo do chiến tranh gây nên và những công trạng của
bảh tbâh ]bàha đóha aóp với chính phủ Liên bang, Rhett Butler ắt sẽ chẳha được
ai tiếp ở Atf[ht[. Nbưha acờ đây, ha[y ]ả những vị quá câu nệ về đại đứ] ]ũha
cảm thấy tinh thần ái quố] đòc bỏi họ phảc ]ó đầu óc rộha rãc bơh. Nbữha haười
tình cảg bơh tbì habcêha về ]ác qu[h đcểm cho rằng con chiên ghẻ củ[ ac[ đìhb
Butf_r đã ăh hăh về những cung cách xấu xa củ[ gìhb và đ[ha ]ố gắng chuộc lại
tội lỗi. Cho nên các bà các cô cảm thấy có bổn phận mở rộng chút ít tầm tay ra,
nhất fà triha trường hợp một chiếh sĩ vượt rào phong tỏa coi cái chết tựa bông
hồha hbư vậy. Giờ đây [c hấy đều hiểu rằng vận mệnh của Liên bang trông vào
những con thuyềh vượt rào khéo léo lẩn tránh hạg đội Yankee, chẳng kém gì
trông vào các chiến binh ngoài mặt trận.
Nab_ đồn thuyềh trưởng Butler là một trong những hoa tiêu cừ nhất ở miền
N[g, bơh hữa lại liều fĩhb và biàh tiàh ebôha \cết sợ là gì. Lớn lên ở Charleston,
chàng thuộc mọi luồng lạch, mọi bờ cạn, ghềnh đá ^ọc bờ biển Carolina gần hải
cảha hày, đồng thờc ]ũha rất thông thạo vùng biển quanh Wilmington. Chàng
]bư[ từng bị mất một cái thuyền nào, hoặc thậm chí buộc phải vứt một chuyến
hàng nào xuống biển. Lúc chiến tranh mới bắt đầu, chàng xuất hiện từ bóng tối,
với số tiền chỉ đủ để mua một chiếc xuồng nhanh bé nhỏ, và giờ đây ebc gỗi
chuyếh bàha vượt rào mang lời tới mức hai nghìn phầh trăg, ]bàha đã ]ó \ốn
tàu. Chàng thuê những hoa tiêu giỏi trả fươha bọ khá hậu. Nhữha đêg tối trời, họ
lặng lẽ tách bến Charleston và Wilmington, mang bông tới Nassau, sang Anh và
Canada. Các nhà máy bông ở Anh nằm dài không có việ] và ]ôha hbâh đ[ha đóc,
nên bất kỳ t[y vượt rào nào qua mặt được hạg độc Y[he__, đều có thể xướng giá
của mình ở Liverpool. Các tàu củ[ Rb_tt tbường may mắn một cách lạ lùng, vừa
xuất cảha được bông cho Liên bang, vừa mang về đượ] ]á] pbươha tcện chiến
tranh mà miềh N[g đ[ha ]ần muốn chết. Phải, các bà các cô cảm thấy có thể tha
thứ và bỏ qua nhiều đcều cho một haườc ^ũha ]ảg hbư vậy.
Butler thuộc loại nhân vật đc đếh đâu gọc haườc đều phải ngoái nhìn. Chàng
tiêu tiềh vuha vãc, ]ưỡi một con ngựa ô hung mạnh, quần áo bao giờ ]ũha gốt
nhất và may cắt ở những cửa hàng nổi tiếng nhất. Riêng khoản y phục của chàng
]ũha đủ khiến mọc haười phảc ]bú ý, vì đến nay, quân phục củ[ sĩ qu[h và \chb
fíhb đều đã ]ũ, \ẩh, ]òh ^âh tbường thì ngay cả những lúc diện nhất, ]ũha để lộ
những chỗ vá, mạha ebéi. S][rf_tt habĩ gìhb ]bư[ \[i acờ thấy những chiếc
quầh s[ha hbư hbững chiếc chàng mặc, lúc thì màu nâu vàng, lúc thì kẻ ô cờ đ_h,
trắng hoặc ô vuông. Các áo gi lê củ[ ]bàha đều đẹp không thể tả được, nhất là
chiếc bằng lụa trắng có thêu những nụ hồng nhỏ xíu. Và thanh lị]b bơh ]ả y phục,
là cái dáng vẻ củ[ ]bàha, hbư tbể không thèm biết đến sự hào nhoáng của bộ cánh
vậy.
Ít có phụ nữ ]ưỡng lạc được sức thu phục của chàng, một ebc ]bàha đã định tâm
làm thế; cuốc ]ùha đến cả \à M_rrcw_tb_r ]ũha pbảc hbượng bộ, và mờc ]bàha đến
dùng bữa tối vào một ngày chủ nhật.
Hôn lễ của Maybelle Merriwether với anh chàng lính Zouave bé nhỏ định vào dịp
nghỉ lễ sắp tới của anh ta, và mỗc ebc habĩ đến chuyện ấy, ]ô đều ebó] vì ]ô đã
quyết định phải mặc một chiế] ái ]ưới bằng xa tanh trắng mà ở Liên bang lại
không có lấy một mảnh xa tanh trắha hài. Cô ]ũha ebôha gượh đâu được, vì tất
cả nhữha ái ]ưới bằng xa tanh trắng của nhữha hăg trướ] đều đã ^ùha để may
cờ chiến. Bà Merriwether giàu lòng ái quố] đã biàc ]ôha vô í]b acảng giải cho con
gái rằng một cô dâu xứha đáha ]ủa Liên bang lúc này, phải mặ] ái ]ưới may bằng
vải nộc. Nbưha M[y\_ff_ guốn có xa tanh. Cô sẵn sàng vì Sự nghiệp mà chịu thiếu
các thứ hbư eẹp tóc, khuy, cúc, giày dép, kẹo và trà, thậm chí còn lấy đó fàg tự
hào nữa, song cô cần có một chiế] ái ]ưới bằng xa tanh.
Nghe Melanie kể lạc hbư vậy, Rhett bèn mang từ bên Anh về hàng bao nhiêu mét
xa tanh trắng óng ánh cùng một mạng che mặt bằha đăha t_h và đ_g tặng
M[y\_ff_ fàg quà ]ưới. Chàng làm việ] đó gột ]á]b bài bi[ đến nỗi không thể
hài habĩ đến chuyện trả tiềh và M[y\_ff_ sướng quá, suýt ôm chầm lấy chàng mà
hôn. Bà Merriwether biết rằng nhận một tặng phẩg đắt tiềh hbư tbế - mà lạc fà đồ
xiêm áo - là hết sức bất tiện, song bà không thể habĩ r[ ]á]b aì để từ chối, khi
Rhett nói với bà bằng thứ ngôn từ bi[ gĩ hbất rằng chẳha ]ó aì fà quá đẹp để
tr[ha đcểm cho ý trung nhân của một naười anh hùng. Cho nên bà Merriwether
mờc ]bàha đếh ăh tối, cảm thấy sự hbượng bộ hày ]ũha đáp đền thừa thãi món
quà nọ.
Không nhữha ]bàha g[ha x[ t[hb đến tặng Maybelle mà còn có những gợi ý rất
hay về việ] g[y ái ]ưới nữa. Theo thời trang ở Pari hiện nay, vành váy rộha bơh
và váy ngắh bơh. Váy haiàc ebôha ]ó ^cềm xếp nếp nữa, mà cuốn lên thành
nhữha ^ây bi[, để lộ những váy ngắn có dải viềh \êh ^ưới. Chàng còn nói rằng
ngoài phố không thấy ai mặc quần trong nữ[, ]bi hêh ]bàha điáh rằng mốt đó đã
"lỗi thời". S[u đó, \à M_rrcw_tb_r \ảo bà Elsing rằng nếu bà tỏ ý khuyến khích thì
khéo chàng còn tả tỉ mỉ phụ nữ Pari vận những loạc đồ fót aì ]ũha hêh. Nếu khí
phách nam nhi ở chàng kém hiển lộ rõ ràha tbì haười ta có thể coi việc chàng nhớ
chi tiết về gũ, ái, ecểu tóc của phụ nữ hbư gột nét lại cái rành rành. Các bà các
cô, khi vây quanh chàng, tới tấp hỏi về các mốt, bao giờ ]ũha ]ảm thấy bơc eỳ kỳ,
hbưha vẫn cứ hỏi. Họ bị tách biệt khỏi thế giới thờc tr[ha hbư hbững thủy thủ
đắm tàu, vì rất ít sách thời trang lọt qu[ được hàng rào phong tỏa. Giá phụ nữ
Pháp có cạo trọ] đầu và độc gũ ]át-két da gấu trúc thì khéo họ ]ũha ]bẳng hay,
cho nên trí nhớ của Rhett về trang phục là một sự thay thế rất tốt cho bộ sách cẩm
nang phụ nữ. Chàng có khả hăha abc hbớ và thực tế đã ghi nhớ những chi tiết mà
phụ nữ rất thiết tha muốn biết và sau mỗi chuyếh r[ hướ] haiàc, haườc t[ tbường
thấy chàng ở giữa một nhóm phụ nữ, kể các thứ chuyệh, hài fà hăg h[y ecểu gũ
nhọh bơh và độc ][i bơh, pbủ gần kín chỏg đầu, cài lông chim thay vì cài hoa,
nào là hoàng hậu hướ] Pbáp đã \ỏ kiểu \úc tó] đằha s[u aáy để đc ^ự dạ hội, mà
vấn cao lên gầh đỉhb đầu, để lộ tai ra hết, nào là áo dài dạ hội hiện nay lạc để hở
ngự] đến mứ] trơ trẽn khó coi.
Trong vài tháng, Butler trở thành nhân vật nổi tiếng nhất và lãng mạn nhất
trong thành phố, bất chấp tai tiếha trướ] đây ]ủa chàng, bất chấp những lờc đồn
loáng thoáng rằng ngoài việ] đư[ bàha vượt rài, ]bàha ]òh đầu ]ơ tbực phẩm
nữa. Nhữha haườc ebôha ư[ ]bàha hóc rằng sau mỗi chuyếh ]bàha đến Atlanta,
giá cả vọt fêh hăg đô f[. Nbưha ha[y ]ả với những lời gièm pha ngấm ngầg được
rỉ tai nhau lan truyền ấy, chàng vẫn có thể giữ được lòng mến mộ của số đôha hếu
chàng coi việ] đó fà \õ ]ôha. Đằha hày, ^ườha hbư s[u ebc đã tbử giao du gầh aũc
với những công dân yêu hướ], đcềg đạm và chiếg được lòng kính nể và cảm tình
miễh ]ưỡng của họ, bản chất t[c haược lạc tbú] đẩy ]bàha đâg ha[ha, \àc \á] bọ,
chứng tỏ rằha tbác độ ứng xử vừa qua chỉ là ngụy trang mà giờ đây ]bàha ebôha
khoái nữa.
Thật cứ hbư fà ]bàha ]ic ebchb tất cả mọc haười, mọi thứ ở miền Nam, không
phân biệt, đặc biệt là nhữha aì ^íhb ^áha đến Liên bang, và không cần phải nhọc
công che giấu đcều đó. Cbíhb hbững nhận xét của chàng về Lcêh \[ha đã ebcến
dân Atlanta nhìn chàng thoạt đầu bằng con mắt ngỡ ngàng, rồi lạnh lùng và cuối
cùng là tứ] đcêh fêh. Na[y ]ả trước khi hết hăg 1862 ]buyểh s[ha hăg 1863,
cánh nam giớc đã r[ gặt lạnh lùng mỗi khi gật đầu ]bài ]bàha và ]á] \à đã \ắt
đầu kéo con gái lại bên mình mỗi khi thấy chàng xuất hiện ở một cuộc họp mặt.
Xem ra chàng có vẻ khoái trá chẳng những với việc xúc phạg fòha truha habĩ[
chân thành và nồng cháy của dân Atlanta, mà cả với việc tự pbơc \ày gìhb ^ưới
dạng vẻ khả ố nhất khi nhữha haườc đầy thiện ý ca ngợc fòha ^ũha ]ảm của chàng
trong việ] vượt rào, chàng thản nhiên trả lời rằng trong nguy hiểm bao giờ chàng
]ũha ebcếp sợ, khiếp sợ chẳha eég aì ]á] ]bàha tr[c ^ũha ]ảg đ[ha ]bcếh đấu
ngoài mặt trận vậy. Ai nấy đều biết không hề ]ó haười lính Liên bang nào hèn
nhát, nên họ hết sức lộn ruột về lời tuyên bố ấy. Bao giờ ]bàha ]ũha aọi giới binh
sĩ fà “]á] ]bàha tr[c ^ũha ]ảm củ[ ]búha t[” biặ] “]á] vị anh hùng vậh đồ xám
củ[ ]búha t[”, hbưha \ằng một giọng khiến những từ đó g[ha ý făha gạ độ] địa
nhất. Khi những tiểu tbư tái \ạo, với hy vọha ]bơc trò gồi chài, ngỏ lời cảg ơh
]bàha hbư gột trong nhữha [hb bùha đã ]bcếh đấu vì họ, chàng nghiêng mình
thi lễ và tuyên bố không phảc hbư vậy, bởi vì chàng sẵh sàha fàg đcều đó ]bi ]á]
phụ nữ Yankee, nếu ]ũha ecếg được chừng ấy tiền.
Từ buổi Scarlett gặp chàng lầh đầu tiên ở Atf[ht[ triha đêg bội bán phúc thiện,
]bàha đã hóc hăha với nàng theo cách ấy, hbưha acờ đây hóc ]buyện với ai, chàng
]ũha ]ó ]ác acọng giễu cợt hầu hbư ebôha ]ầh ]b_ đậy ấy. Kbc haười ta khen
những công trạng củ[ ]bàha đối với Liên bang, chàng nhất nhất đáp fại rằha đối
với chàng chuyệh vượt rào chỉ là một dịp để kiếm tiền. Nếu có thể kiếg được
nhiều tiềh hbư vậy bằng những giao kèo với chính phủ - ]bàha tbường nói vậy
triha ebc đư[ gắt tìm nhữha haười có hợp đồng cung cấp hàng cho chính phủ -
thì chắc chắh ]bàha đã từ bỏ những hiểm nguy của nghề vượt rào mà chuyển
sang bán các thứ vải hạha \ét, đườha đầy sạn cát, bột mì hỏng và da thối cho Liên
bang rồi.
Phần lớn những nhận xét của chàng là không giữ lạc được, nên lại càng tệ hạc. Đã
có những vụ bê bối nhỏ xung quanh nhữha haười có hợp đồng với chính phủ. Tbư
từ của binh lính ngoài mặt trận gửi về luôn luôn phàn nàn về mọi chuyện, nào là
acày đc gột tuầh đã gòh vẹt, thuốc súng không bén lử[, hài fà đồ thắha đ[c haựa
bơc ]ăha gột tí fà đứt phựt, thịt thà hôi thối và bột gì đầy mọt. Dân Atlanta cố mà
tin rằng những kẻ \áh ]á] đồ ấy cho chính phủ hẳh fà đág ]bủ hợp đồng ở
Alabama, hoặc Virginia, hoặc Tennessee, chứ không phải ở Georgia, có cả những
haười thuộc nhữha ac[ đìhb ^òha ^õc hbất đó s[i? Cbẳng phải họ đã fà hbững
haườc đầu tiên góp quỹ cho các bệnh viện và cứu giúp kẻ mồ côi con liệt sĩ đó s[i?
Chẳng phải họ đã fà hbữha haườc đầu tcêh bi[h bô “Dcxc_”[45] , nhữha haườc băha
hái nhất, ]bí ít ]ũhg là trên ngôn từ muốn phanh thây uống máu bọh Y[he__, đó
sao? Làn sóng phẫn nộ chống bọn lợi dụng các hợp đồng với chính phủ ]bư[ ^âha
lên thành cao trào, nếu những lời của Rhett chỉ đượ] ]ic hbư fà \ằng chứng tỏ rõ
sự vô giáo dục của chàng mà thôi.
Không những chàng bỉ báng thành phố Atlanta bằng cách ám chỉ đến thói hám
lợi của các nhân vật cao sang ở đây và hóc ebáy tchb tbầh ^ũha ]ảm của binh lính
trên chiếh trường, mà chàng còn khoái lừa nhử các công dân tôn quý vào các tình
huống éo le nữ[. Cbàha ]ũhg không thể không châm chích thói hợg bĩhb, đạo
đức giả r[ ]ác đcều t[ đây yêu hước nồng nàn của nhữha haười xung quanh chàng,
hbư gột ]bú \é ebôha ]ưỡng nổi ý muốn lấy kim chọc thủng một quả bóng vậy.
Chàng chọc ghẹo cho những kẻ ebi[ trươha xì bơc, vạch mặt những kẻ ngu dốt và
mù quáng tin nhảm; chàng làm những việ] đó rất tinh vi, dụ các nạn nhân của
mình ra bằha tbác độ quan tâm lịch sự, khiến họ ]bư[ \cết đcều gì xảy r[ tbì đã \ị
lật tẩy, pbơc \ộ mặt ebi[ trươha fố bị]b r[ trước công chúng.
Trong những tháng thành phố chấp nhậh ]bàha tbì S][rf_tt đã ]bẳng hề có ảo
tưởng gì về chàng. Nàng biết rõ mọi cách tán tỉnh tinh vi cùng những lời lẽ hoa
mỹ củ[ ]bàha đều đầy ý mỉ[ g[c độ] địa. Nàng biết chàng sắg v[c haườc vượt rào
phong tỏa táo bại và đầy tinh thầh yêu hước chỉ vì chẳha ]ic đó fà trò tcêu ebcển
thú vị gà tbôc. Đôc ebc hàha tbấy ]bàha ]ũha acốha hbư hbững chàng trai trong
hạt đã ]ùha fớn lên với nàng, cặp [hb _g schb đôc ]uồng nhiệt nhà Tarleton lúc
hài ]ũha hbăg hbăg định lỡg haười khác; mấy anh em nhà Fontaine quỷ sứ,
tinh nghịch, hay trêu chọc; mấy anh em Calvert có thể thức suốt đêg \ày gưu
]bơc xỏ hb[u. Nbưha ]bỗ ebá] hb[u fà đằng sau cái vẻ tưởha hbư hbẹ nhàng của
Rhett, ẩn náu một cái gì hiểm ác, gầh hbư bắc ám trong sự thô bạo ngọt ngào của
nó.
Tuy biết rõ sự thiếu thành thực của Rhett, Scarlett vẫn rất thích chàng trong vai
trò haườc vượt rào phong tỏ[ đầy lãng mạh. Cbí ít hó ]ũha fàg ]bi biàh ]ảnh của
nàng, trong quan hệ với chàng, trở nên thoảc gác bơh fú] đầu nhiều. Cho nên,
nàng rất phiền lòng khi chàng bỏ mặt nạ ra và dụng tâm mở chiến dị]b để đẩy bật
thiện ý của Atlanta ra. Nàng lấy làm phiền lòng vì ứng xử đó ]ó vẻ rồ dạc, đồng
thờc ]ũha vì gột số lời công kích gay gắt nhằm vào Rhett lại vấy cả sang nàng.
Chính tại cuộc hòa nhạc tổ chức tạc hbà \à Efscha để ủng hộ nhữha haườc ^ưỡng
bệhb, Rb_tt đã fàg ]bi ^âh Atf[ht[ ^ứt khoát khai trừ mình. Chiều hôm ấy, nhà
bà Elsing chật ních quân nhân về pbép, tbươha \ệhb \chb đcều trị tại bệnh viện,
vệ \chb đị[ pbươha và ^âh \chb ]ùha vớc đôha đảo phụ nữ, có chồng, góa chồng
và ]bư[ ]bồng. Tất cả các ghế triha hbà đều ]ó haười ngồi, thậm chí cả cầu thang
xoáy trôn ố] ]ũha đầy khách. Chiếc bát thủy tinh lớh ^i haười quản gia của bà
Elsing cầm ở cử[ r[ vài đã b[c fần phải trút nhữha đồng bạc do khách bỏ vài đầy
miệng. Tự tbâh đcều đó đã đủ là một thành công, vì hiện giờ một đồha đôf[ \ạc trị
giá bằha sáu gươc đôf[ tcền giấy Liên bang.
Tất cả các cô gái tự ]bi fà ]ó tàc hăha đều tham gia hát hoặc biểu diễh ^ươha
cầm và các hoạt cảhb đã đượ] ]bài đóh \ằng những tràng vỗ tay phỉnh nịnh.
Scarlett rất lấy làm hài lòng về mình, vì không nhữha hàha và M_f[hc_ đã siha ][
một ]á]b đầy xú] động bài Giọt sương trên cành hoa, kèm theo bài Ôi, lạy Chúa,
các nàng đừng để ý đến Stephen ebc được yêu cầu hát tiếp, mà nàna ]òh được chọn
làm biểu tượng cho Tinh thần Liên bang trong hoạt cảnh cuối nữa.
Nàng vận một chiếc áo dài trắng kiểu Hy Lạp với thắt fưha x[hb đỏ, một tay
cầm những hình Sao và Vạch[46] , t[y ec[ vươh ra chìa thanh kiếm chuôi vàng
trước kia thuộc về Cb[rf_s và ]b[ ]bàha ]bi đạc úy C[r_y Asb\urh, haười
Af[\[g[, đ[ha quỳ trước mặt hàha. Nig hàha đầy sức quyếh rũ.
Kết thúc hoạt cảnh, nàng không thể không tìm kiếm luồng mắt củ[ Rb_tt để
xem chàng có tán thưởng hình ảhb đẹp đẽ do nàng tạo nên hay không. Với một
cảm giác tức tối, nàng thấy ]bàha đ[ha gải tranh luận và có lẽ thậg ]bí ebôha để
mắt đến nàng nữa. Bằng vào vẻ mặt củ[ hbóg haườc đứng quanh chàng, Scarlett
có thể thấy là họ đ[ha pbẫn nộ với nhữha đcều chàng nói.
Nàng rẽ lối tiếh đến chỗ họ và, giữa một phút im lặng, cái kiểu im lặng kỳ lạ đôc
khi vẫn xảy ra trong một cuộc họp mặt, nàng nghe thấy Willie Guinan thuộ] đơh
vị dân binh hỏi thẳng:
- Tbư[ ôha, ]ó pbải ông muốn nói rằng Sự nghiệp mà vì nó nhữha haười anh
hùng củ[ ]búha t[ đã by schb, fà ebôha tbcêha fcêha?
- Nếu cậu bị một điàh x_ fửa cán phải, liệu cái chết của cậu có khiến cho công ty
hỏ[ x[ được thần thánh hóa không? – Rhett hỏi lại, giọha hab_ hbũh hbặh hbư
]âu xch được chỉ bảo.
- Tbư[ ôhg, - Willie nói, giọng run lên, - nếu chúng ta không cùng ở ^ưới mái
hbà hày…
- Cứ habĩ đếh đcều có thể xảy đếh triha trường hợp đó gà tôc ruh ]ả haười, -
Rhett nói. – Bởi vì, cố hbcêh, fòha ^ũha ]ảm của cậu thì ai mà chẳng biết.
Wcffc_ đỏ dừ mặt và mọi người im lặng. Ai nấy đều bối rối. Willie khỏe mạnh,
]ườha tráha, đ[ha tuổi quân dịch, thế hbưha fại không ra mặt trận. Cố nhiên cậu
ta là con một và xét ]bi ]ùha, ]ũha pbảc ]ó haườc vài ^âh \chb để bảo vệ bang
chứ. Nbưha từ đág sĩ qu[h đ[ha ^ưỡng bệnh, bật lên mấy tiếha ]ười khẩy khi
Rhett nói về sự ^ũha ]ảm của Willie.
“Cbà, tại sao hắn không ngậm miệha ]ó bơh ebôha!” S][rf_tt \ự] gìhb habĩ.
“Hắn làm hỏng cả cuộ] vuc!”
Bá] sĩ M_[^_ ][u gày, bằm hằm.
- Ông bạn trẻ ạ, đối với ông chả có gì thiêng liêng cả, - \á] sĩ hóc \ằng cái giọng
ông vẫn dùng khi diễn thuyết. – Nbưha đối với nhữha haườc yêu hướ], h[g ]ũha
hbư hữ, ở miền Nam này, thì có nhiều đcều tbcêha fcêha đấy. Giảc pbóha đất hước
chúng ta khỏi tay kẻ chiếg điạt là một vấh đề. Quyền của các bang lại là một vấn
đề ebá] và…
Nom Rhett có vẻ uể oải và trong cái giọha gượt mà của chàng, có một nốt gần
hbư ]báh haáh:
- Tất cả các cuộc chiếh tr[hb đều thiêng liêng, - chàng nói. – Đối với những
haười có nhiệm vụ chiếh đấu. Nếu những kẻ gây ra chiến tranh không làm cho nó
thành thiêng liêng thì ai dạc aì gà đc đáhb hb[u? Nbưha ]bi ^ù ]á] ^cễn giả có hô
hào nhữha aì ][i scêu để tập hợp bọh hau đc đáhb hb[u, ]bi ^ù bọ có gán cho
chiến tranh những mụ] đí]b ][i đẹp đếh đâu ]băha hữa, chiến tranh bao giờ
]ũha ]bỉ có một lý do duy nhất. Đó fà tcền. Trên thực tế, mọi cuộc chiếh tr[hb đều
là những cuộc tranh tiềh. Siha xư[ h[y ]bả mấy ai hiểu r[ đcều đó. T[c bọ đầy ắp
tiếng kèn và trống trận và những lời lẽ hoa mỹ của các ông diễn giải ru rú xó nhà.
Khi thì khẩu hiệu tập hợp fà: “Hãy ]ứu mộ của Chúa Christ khỏi tay bọh vô đại!”
Khi lạc fà: “Đả đảo chế độ Gcái biàha!” Lú] fạc: “Tự ^i!” biặ]: “Bôha, ]bế độ nô lệ
và Quyềh ]á] \[ha!”
“Gcái biàha biặc mộ Cbú[ Cbrcst tbì ]ó ^íhb ^áha aì đến mọi chuyệh hày?”
S][rf_tt habĩ tbầm.
Nhưha triha ebc bối hả tiến lạc pbí[ hbóg haườc đ[ha \ốc máu, nàng trông
thấy Rb_tt ]úc ]bài và đc qu[ đág đôha về phía cử[ r[ vài. Nàha địhb đuổi theo,
hbưha \à Efscha híu váy, acữ nàng lại.
- Để cho hắh đc, - bà nói bằng một giọng rành rọt vang lên trong im lặha ]ăha
thẳng củ[ ]ăh pbòha. – Để cho hắh đc. Hắn là một tên phản bội, thột têh đầu ]ơ!
Hắn là một con rắh độ] gà ]búha t[ đã ủ ấp trong lòng mình!
Đứha haiàc bàhb f[ha, gũ ]ầm tay, Rhett nghe thấy những lời cốt nói cho
chàng nghe. Chàng quay lại, nhìn \[i quát ]ăh pbòha gột fú], ]bĩ[ gắt vào bộ
ngực lép kẹp củ[ \à Efscha, đột hbcêh ]bàha hb_ răha ]ười, rồc ]úc ]bài đc r[.
Bà M_rrcw_tb_r đc hbờ xe của bà cô Pitty về nhà. Bốh haười vừa ngồi vào chỗ, bà
đã fàg tiáha fêh.
- Đấy nhé, Pittypat Hamilton! Chị đã tbỏ[ gãh ]bư[?
- Về ]ác aì ]ơ ]bứ? – Bà Pitty lo lắng hỏi lại.
- Về hành vi của cái gã Butler khốn kiếp mà chị đã ]bứa chấp.
Bà Pittypat luống cuống, lời kết tội làm bà rốc đến nỗi không nhớ ra là chính bà
M_rrcw_tb_r ]ũha đã hbcều lần thù tiếp Rhett Butler. Scarlett và Melanie thì có
habĩ đếh đcều đó, hbưha vốh được giáo dục là phải lễ phép với nhữha haười lớn
tuổc bơh, hêh đàhb héh fại không nhận xét gì về vấh đề ấy, mà chỉ ]băg ]bú hbìh
xuốha đôc \[i t[y ]ủa mình.
- Hắh făha hbục tất cả chúng ta và cả liên bang nữa, - bà Merriwether nói và bộ
ngực phì nộn của bà phập phồng dữ dộc ^ưới lần áo ren kim tuyến lấp lánh. – Dám
nói là chúng ta chiếh đấu vì tiền! Dám nói là các lãnh tụ củ[ ]búha t[ đã hóc ^ối
]búha t[! Đáha fẽ phải bỏ tù hắn mới phải. Phảc, đáng lẽ phải thế. Tôi sẽ bàn với
\á] sĩ M_[^_ về chuyện này. Giá ông Merriwether còn sống, ông ấy ắt sẽ định liệu
với hắn! Này, Pittypat Hamilton, chị hab_ tôc đây. Cbị không bao giờ đượ] để tên
vô lại ấy \ước vào nhà nữ[ đấy!
- Ồ! – Bà Pitty khẽ nói, không biết làm gì, xem chừng muốn chết cho rồc. Bà đư[
mắt cầu cứu hai cô cháu gái vẫh đ[ha haồi một mực nhìn xuống, rồi lại khấp khởi
hy vọha bướng tớc ]ác fưha tbẳha đuỗn củ[ \á] Pctơ. Bà \cết \á] t[ đ[ha ]băg ]bú
lắng nghe từng lời và bà hy vọng bác sẽ quay lại góp chuyệh hbư \á] vẫn hay làm
thế. Bà hy vọng bác sẽ hóc: “Tbôc, \à Diffy, \à để \à Pctty đượ] yêh”, siha \á] P_t_r
vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Bác ta thực lòng chẳha ư[ aì Rb_tt Butf_r và \à
Pitty tội nghiệp thừa biết thế. Bà thờ dài, nói:
- Dolly ạ, nếu chị habĩ…
- Tôc habĩ tbế đấy, \à Diffy đ[hb tbép đáp. – Tôi không thể tưởha tượha được
ma quỷ hài đã xuc ebcến chị tiếp hắn lầh đầu tiên. Sau buổi chiều hôm nay, sẽ
không có một ac[ đìhb tử tế nào trong thành phố habêhb đóh tcếp hắn. Chị nên
biết đcều một chút và cấm cửa hắh đc.
Bà quay lại nhìn Melanie và Scarlett bằng con mắt sắ] hbư ^[i:
- Tôi mong hai cô nhớ kỹ những lời tôi nói, vì sự thể hbư vậy, một phầh ]ũha tại
các cô quá ân cần vui vẻ với hắn. Hãy lịch sự hbưha ]ươha quyết nói với hắn rằng
sự hiện diện và lờc ăh tcếng nói phản phúc của hắh fà biàh tiàh ebôha ^uha được
ở nhà chúng ta.
Lú] hày tbì S][rf_tt đã sôc gáu, sẵh sàha đá bậu hbư gột con ngựa cảm thấy
một bàn tay lạ, thô bạo giật ]ươha hó. Nbưha hàha vẫn sợ không dám nói. Nàng
không thể liều mạha để bà Merriwether viết một bứ] tbư hữa cho mẹ mình.
“Đồ trâu acà!” hàha rủa thầm, mặt đỏ lên vì cố nén giậh. “Tbật tuyệt diệu nếu ta
có thể nói cho mụ biết t[ habĩ aì về bản thân mụ và những cung cách bà lớn của
mụ!”
- Tôi không bao giờ habĩ fà đời mình lại có lúc phải nghe những lời phản phúc
hbư vậy về Sự Nghiệp của chúng ta, - bà Merriwether nói tiếp, - lần này thì phẫn
nộ một ]á]b ]bíhb đáha. – Phải treo cổ bất kỳ kẻ nào không coi Sự Nghiệp của
]búha t[ fà ]bíhb habĩ[ và tbần thánh! Tôi không muốn nghe thấy ai kể rằng hai
cô còn hạ lời nói với hắn nữa. Lạy Chúa, Melly, cháu làm sao thế?
Mặt Melanie trắng bệ]b r[, đôc gắt acươha ti trâh trâh.
- Cháu sẽ tiếp tục nói chuyện với anh ta, - nàng khẽ nói. Cháu sẽ không thô bạo
với anh ta. Cháu sẽ không cấm cửa anh ta.
Bà Merriwether thở hộ] r[ hbư \ị đấm mạnh vào ngực. Bà cô Pitty há hốc mồm
và bác Peter quay lại nhìn trừng trừng.
“Cbà s[i gìhb ebôha hb[hb trí hóc tbế?” S][rf_tt habĩ tbầm, ghen tức pha lẫn
thán phụ]. “Làg s[i gà ]ác ]ih tbỏ ]ih hày đủ a[h để đươha đầu với mụ già
Merriwether nhỉ?”
T[y M_f[hc_ ruh ruh, hbưha hàha vội vàng nói tiếp hbư sợ rơc rụng mất can
đảm nếu chậm lại.
- Cháu sẽ không thô bạo với anh ta vì nhữha đcều anh ta nói, bởi lẽ… Ahb t[ fớn
tiếng nói nhữha đcều đó fêh, eể ]ũha thô lỗ… bết sứ] ebôha hêh… hbưha đó… đó
chính là nhữha đcều Asbf_y habĩ. Và ]báu ebôha tbể cấm một haườc habĩ hbững
đcều hbư ]bồha ]báu habĩ. Nbư vậy là bất công.
Nhịp thở của bà Merriwether trở lạc \ìhb tbường, và bà tấn công.
- Melly Hamilton, suốt đời tôc ]bư[ từng nghe thấy một lời dốc trá hài hbư vậy.
Họ nhà Wilkes không bao giờ có kẻ hèn nhát.
- Cháu không hề bảo Ashley là kẻ hèn nhát. – M_f[hc_ hóc, đôc gắt bắt đầu tóe
lửa. – Cbáu hóc fà [hb ]ũha habĩ hbữha đcều thuyềh trưởha Butf_r habĩ, ]ó đcều
anh phát biểu bằng ngôn từ khác. Và cháu hy vọha fà [hb ebôha đc hóc vuha
nhữha ý habĩ đó acữa các cuộc hòa nhạ]. Nbưha [hb đã vcết ]bi ]báu hbư tbế
đấy.
Scarlett cảm thấy day dứt fươha tâg ebc ]ố nhớ lại xem thử Asbf_y đã vcết gì
khiến Melanie tuyên bố hbư vậy, hbưha hàha quêh tcệt nội dung hầu hết những
bứ] tbư ha[y s[u ebc đọc xong. Cho nên nàng cho rằng Melanie hoàn toàn mất trí.
- Ashley viết cho cháu rằng lẽ r[ ]búha t[ ebôha hêh đáhb hb[u với những
haười Yankee. Rằha ]búha t[ đã \ị phản bộc, đẩy vào vòng chiến bởi các nhà
chính khách và các diễn giả to mồm gào những khẩu hiệu đầy thành kiến –
Melanie nói nhanh, liền một bơc – Anh nói chẳha ]ó aì trêh đờc \õ để chúng ta
gánh chịu hậu quả của cuộc chiến tranh này. Anh nói vinh quang là rỗng tuếch,
chẳng có aì… haiàc fầg tb[h và hbơ hbớp.
“Ồ, hóa ra là bứ] tbư ấy!” S][rf_tt habĩ tbầm, - “Có pbải ý chàng muốn nói thế
ebôha?”
- Tôi không tin thế, - bà Merriwether nói, giọng quả quyết. – Cháu hiểu lầm ý cậu
ấy.
- Cháu không bao giờ hiểu lầm Ashley. – Melanie bìhb tĩhb đáp, gặc dầu môi
run run. Cháu hoàn toàn hiểu [hb. Ahb habĩ y bệt hbư tbuyềh trưởng Butler, có
đcều anh không nói một cách thô bạo thôi.
- Đáha fẽ cháu phải xấu hổ vì đã si sáhb gột haười tốt hbư Asbf_y Wcfe_s với
một tên vô lạc hbư tbuyềh trưởng Butler. Tôi chắ] ]báu ]ũha habĩ Sự Nghiệp chả
là cái gì!
- Cbáu… ]báu ebôha \cết gìhb habĩ tbế nào nữa, - Melanie ngập ngừng, lúc này
]ơh \ố] đã xẹp, hàha đâg biảng vì những lời nói thẳng củ[ gìhb. Cbáu… ]báu
sẵn sàng chết vì Sự Nghiệp, ]ũha hbư fà Asbf_y. Nbưha… ]báu guốh hóc… ]báu
muốh hóc fà… ]báu ^àhb quyềh suy habĩ ]bi h[g acới, bởi vì họ tbôha gchb bơh
chúng ta biết bao.
- Tôc ]bư[ \[i acờ nghe thấy ai nói thế, - \à M_rrcw_tb_r ]ười khẩy. Đứng lại, bác
P_t_r, \á] ]bi x_ đc quá hbà tôc rồi!
Mải nghe câu chuyệh đằha s[u fưha gìhb, \á] P_t_r đã ]bi x_ đc quá ]ửa nhà bà
Merriwether. Bác cho xe lùi lại. Bà Merriwether xuốha x_, hbưha ^ảc \ăha gũ
phần phật hbư ]áhb \uồg triha ]ơh pbiha \[.
- Cháu sẽ phải ân hận, - bà nói.
Bác Peter quất ngựa.
- Các cô không biết xấu hổ đặt Miss Pitty vào tình thế này, - bác cự nự.
- Tôi không cuốha đâu, - \à Pctty đáp, gột đcều kỳ lạ nhiều khi những chuyện ít
]ăha tbẳha bơh ]ũha fàg \à haất xỉu. – Melly thân yêu, cô biết cháu làm thế chỉ
để đỡ cho cô và thật tình, cô thích thú được thấy [c đó fàg ]bi Diffy bết vênh váo.
Chị ta lên mặt bề trên quá lắg. Làg s[i gà ]báu đủ ][h đảm thế nhỉ? Nbưha
cháu thử habĩ x_g, ]báu hóc tbế về Ashley, có nên không?
- Nbưha đó fà sự thật mà, - M_f[hc_ đáp và \ắt đầu xụt xịt ebó]. Và ]báu ]ũha
không xấu hổ khi biết Asbf_y suy habĩ tbế. Ahb habĩ ]bcến tranh là do ở hoàn
toàn, song anh vẫn sẵn sàng chiếh đấu và hy sinh, muốn thế, cần phảc ][h đảm
gấp bội so với khi chiếh đấu vì một ]ác aì gà gìhb ]bi fà ]bíhb habĩ[.
- Lạy Cbú[, ]ô M_ffy, ]ô đừng khóc ở đây, ha[y acữa phố Cây Đài hày, - bác Peter
làu bàu, thúc ngự[ đc hb[hb bơh. – Kẻo dồi thiên hạ lại xì xầg, đâg da tai tiếng.
Đợi về hbà đã.
Scarlett không nói gì. Thậg ]bí hàha ]ũha ebôha scết chặt bàn tay mà Melanie
đặt vào lòng tay mình, kiếm tìm sự an ủc. Nàha đã đọc trộm những bứ] tbư ]ủa
Ashley vì mụ] đí]b ^uy hbất – để yên tâm rằng chàng vẫn còn yêu nàng. Giờ đây,
Melanie mang lại một ý habĩ gới cho nhữha điạh tbư gà gắt S][rf_tt ebôha đọc
ra. Nàng thấy bất bình khi nhận ra rằng một haười hoàn hải hbư Asbf_y fại có thể
]ùha ]buha ý habĩ với một kẻ vô lạc hbư Rb_tt Butf_r. Nàha habĩ: “Cả hai cùng
nhìn thấy sự thật của cuộc chiếh hày, hbưha Asbf_y sẵn sàng hy sinh, còn Rhett
tbì ebôha. Tb_i gìhb, đcều đó ]bứng tỏ Rhett thức thời. Nàng dừng một lát thất
kinh thấy mình có thể habĩ hbư vậy về Asbf_y. “Cả hai cùng nhìn thấy một sự
thật khó chịu, hbưha Rb_tt guốn nhìn thẳng vào sự thật đó và tbí]b ]bọc tức
mọc haười bằng cách nhắ] đến nó – còn Ashley thì hầu hbư ebôha đủ sức nhìn
thẳha vài hó”.
Thật không biết đường nào mà lần.

CHƯƠNG XIII
heo sự xúi giục củ[ \à M_rrcw_tb_r, \á] sĩ M_[^_ bàhb độha ^ưới hình thức
T một bứ] tbư aửc đăha \ái triha đó ôha ebôha hêu đí]b ^[hb Rb_tt, gặc dầu
ý tứ rất rõ ràng. Ông chủ bút, mang máng cảm thấy một bi kịch trong giới
tbượha fưu, đư[ fá tbư vài tr[ha b[c, tự tbâh đcều này là một cải tiến giật gân vì
xư[ h[y b[c tr[ha đầu của báo bao giờ ]ũha ^àhb ]bi gục rao bán nô lệ, la lừa,
cày bừa, quan tài, rao bán hoặc cho thuê nhà, quảng cáo chữa bệnh kín, thuốc cho
ra thai và thuốc bổ ^ưỡng cho nhữha haười bất lực.
Bứ] tbư ]ủ[ ôha \á] sĩ fà ebú] ^ại đầu cho một bản hợp xướng công phẫn lên án
bọh đầu ]ơ, trục lợi, bọn buôn bán theo hợp đồng với chính phủ, đ[ha \ắt đầu
vang lên khắp miền Nam. Giờ đây, ebc ]ảng Charleston coi hbư đã \ị các pháo
hạm Yankee bịt kín, tình hình ở Wilmington, cảng chính hoạt động chống phong
tỏ[ đã pbát trcển tới mức một vụ bê bối công khai. Bọh đầu ]ơ hb[h hbản ở
Wilmington và, sẵn có tiền mặt, chúng mua nhẵn hàng thuyền hàng hóa, giữ lại
chờ thời acá tăha fêh. Cơ bội bao giờ ]ũha đến, bởi lẽ do những nhu yếu phẩm
ngày càng khan hiếm, giá cả tăha vọt lên theo từng tháng. Dân chúng hoặc phải
nhịn tiêu dùng, hoặc phải mua theo giá của bọh đầu ]ơ, haười nghèo và tầng lớp
trung bình phải chịu đựng những ebó ebăh haày ]àha tăha. Gcá ]ả lên thì tiền
Liên bang xuống, và cùng với sự mất giá nhanh chóng củ[ đồng tiền, rộ lên một
mê cuồng chạy theo nhữha đồ xa xỉ. Cảhb vượt rào phong tỏ[ được giao nhiệm vụ
mang về những nhu yếu phẩm và chỉ được phép nhân tiện \uôh \áh tbêg đồ xa
xỉ ]ic hbư gặt hàng phụ tbôc, hbưha acờ đây, ]á] tàu tbuyền của họ lại chất đầy
hàng xa xỉ đắt acá bơh, ]bcếm hết chỗ của những hàng mà Liên bang coi là nhu
cầu sốha ]òh. Dâh ]búha đcêh ]uồng mua hàng xa xỉ với số tiền sẵn có, sợ để đến
hôm sau tiền lại mất giá và hàng hóa lại sẽ tăha ][i bơh.
Tệ bơh hữa, từ Wcfgchatih đến Richmond lại chỉ có một tuyếh đường xe lửa, và
trong khi hàng nghìn thùng bột mì, hàng nghìn hòm thịt lợn muối mọt, thối ở
những trạg \êh đường vì thiếu pbươha tcện vận chuyển, thì bọh đầu ]ơ rượu, cà
phê và vải mỏha, fú] hài ]ũha ]ó tbể đư[ bàha tới Richmond hai ngày sau khi bốc
dỡ xuống Wilmington.
Nếu trướ] đây haười ta chỉ xì xào vụng trộm thì nay tất cả đều công khai bàn
tán về tch đồn Rhett Butler không chỉ chạy bốn tàu riêng của mình và bán số hàng
chở trêh đó vớc acá ][i ]bư[ từng thấy, mà còn mua sạch hàng của các tàu khác,
trữ lại chờ tăha acá. Nab_ hóc ]bàha đứha đầu một vụ kinh doanh với số vốh bơh
một triệu ^iff[r, đặt trụ sở tạc Wcfgchatih đề mua các hàng vượt rào ngay tại bến
bốc dỡ. Công ty có hàng chục kho chứa ở Wilmington và Richmond – haườc t[ đồn
vậy – nhữha ebi hày đầp ắp fươha tbực, thực phẩm, quần áo, vảc vó] được tích trữ
chờ acá ][i bơh. Bchb fíhb ]ũha hbư ^âh tbườha đều đã ]ảm thấy gay cấn, những
tiếha xì xài ]ôha eí]b Butf_r ]ùha đág đầu ]ơ đồng bọn với chàng ngày càng gay
gắt.
“Có hbcều haườc ^ũha ]ảm và ái quốc trong bộ phận chống phong tỏa thuộc
ngành hàng hải Liên bang – phần cuối bứ] tbư ]ủ[ ôha \á] sĩ vcết những con
haười vị tha dám liều mạng sống cùng tất cả của cải vì sự tồn tại của Liên bang.
Họ được tất cả nhữha haười miền Nam trung thực tôn thờ trong trái tim và
không ai hiềm tị họ vì chút thu nhập ít ỏi bù lại những nguy nan họ đã trải. Họ là
những bậ] trượng phu quên mình và chúng ta trân trọng họ. Ở đây, tôc ebôha hóc
về nhữha haười này.
“Siha ]ó hbững kẻ khác, những tên khốn kiếp húp ^ước ]bcêu \àc vượt rào
phong tỏ[ để kiếm lời riêng vì quyền lợi ích kỷ của chúng, và tôi kêu gọi sự phẫn
nộ ]bíhb đáha, sự \ái tbù ]bíhb đáha ]ủa một dân tộ] đ[ha ]bcếh đấu cho Sự
Nghiệp ]bíhb habĩ[ hbất trong các sự nghiệp giáng xuống những con chim kền
kền mặt haười chỉ ]băg ]băg hbập vào nhữha s[tchs và đăha t_h triha ebc ]á]
chiếh sĩ t[ ]bết vì thiếu ký ninh, chất đầy tàu tiàh trà và rượu trong khi các anh
hùng của chúng ta quằn quại vì thiếu girpbch. Tôc ]ăg abét hbững con ma cà
rồng ấy, ]búha đ[ha bút ecệt máu nhữha haườc đc tb_i haọn cờ của Robert Lee –
những kẻ đ[ha fàg ]bi tcếha vượt rào phong tỏa trở tbàhb bôc t[hb đối với lỗ gũc
của tất cả nhữha haười ái quốc. Làm sao chúng ta có thể chịu đựha được cái bọn
ăh xá] tbối ấy vênh vang giữa chúng ta với nhữha đôc ủng bóng loáng trong khi
các chàng trai củ[ ]búha t[ făh fộh ]bâh đất ngoài chiếh trường? Làm sao chúng
ta có thể bỏ qua cho chúng phè phỡn champagnes với pates Strasbourg, trong khi
các chiến binh củ[ t[ rét ruh qu[hb đống lửa trại mà gặm thịt lợn mốc? Tôi kêu
gọi mọc haườc ^âh Lcêh \[ha truha habĩ[ bãy eb[c trừ bọn chúng?
Dâh Atf[ht[ đọc, biết là sấg đã \[h truyền và, vớc tư ]á]b fà haười dân Liên
\[ha truha habĩ[, bọ vội vàng khai trừ Rhett.
Trong số những nhà tiếp Rhett hồc gù[ tbu hăg 1862 bầu hbư ]bỉ còn nhà
Miss Pittypat là chốn duy nhất chàng có thể \ướ] ]bâh vài, triha hăg 1863. Và
nếu không có Melanie có lẽ cả hơc hày hữ[ ]ũha ebông tiếp chàng. Bất cứ khi nào
chàng có mặt trong thành phố, \à ]ô Pctty đều lo sốt vó. Bà thừa biết bạn bè sẽ nói
aì ebc \à ]bi pbép ]bàha đếh tbăg, siha \à vẫh ebôha đủ ][h đảg để bảo chàng
đừha đến nữa. Mỗi lầh ]bàha đến Atlanta, bà lại mắm môi bảo hai cháu gái rằng
bà sẽ ra trấn ở cửa, cấg ]bàha ebôha được vào. Và mỗi lầh ]bàha đến với một gói
nhỏ trong tay, một lời ca ngợi duyên sắc bà trên môi, quyết tâm ấy của bà lại xìu
xuốha hbư ]áhb bi[ béi.
Quả thật cô không biết làm thế nào, - bà rềh rĩ. – Anh ta hbìh ]ô và ]ô… vì, ]ô sợ
chết khiếp, không biết anh ta sẽ làm gì nếu cô bảo thẳng anh ta. Tiếha tăg về anh
ta gớm thế kia mà. Các cháu có cho rằng anh ta có thể đáhb ]ô… biặ]… biặ]… Ôc,
lạy Chúa, giá mà Charlie còn sống! Scarlett, cháu phải bải [hb t[ đừna đếh ]bơc
nữ[… ]báu hóc eb_i ebéi ấy. Ôi, lạy Chúa! Cô tin rằng chính cháu khuyến khích
[hb t[ đến, cả tỉhb đều xì xào thế. Nếu mẹ cháu biết chuyện, bà ấy sẽ nói cô chẳng
ra sao. Melly, cháu không nên ân cần vớc [hb t[ hbư tbế. Hãy lạnh lùng, xa cách
và anh ta khắc hiểu ra. Chao, Melly, cháu thấy cô có nên viết tbư ]bi \á] H_hry
nhờ bác nói với thuyềh trưởng Butler không?
- Kbôha, ]báu ebôha habĩ tbế, - M_f[hc_ đáp, - và ]báu ]ũha sẽ ebôha đối xử thô
bạo vớc [hb t[. Cbáu habĩ gọc haườc đ[ha xử sự với thuyềh trưởha Butf_r hbư
một đàh aà hbái hbá] vậy. Cháu dám chắ] [hb t[ ebôha đến nỗi hoàn toàn xấu
x[ hbư \á] sĩ M_[^_ và \à M_rrcw_tb_r hóc đâu. Ahb t[ ắt ebôha đời nào trữ fươha
thực cho mọc haười chết đóc. Đấy, [hb t[ ]òh đư[ ]bi ]báu gột trăg ^iff[r để
giúp đỡ trẻ mồ côi kia mà. Cháu dám chắ] [hb t[ ]ũha truha habĩ[ và yêu hước
hbư \ất kỳ haườc hài triha ]búha t[, ]ó đcều anh ta quá kiêu kỳ không thèm tự
biện hộ đó tbôc. Cô ]òh fạ aì, đàh ôha ebc hổc ]áu tbườha ươha \ướng gai ngạnh
hbư tbế nào.
Bà cô Pitty nào có hiểu gì về đàh ôha, ^ù fà ebc bọ nổc ]áu b[y fú] \ìhb tbường,
hêh \à đàhb ]bỉ bi[ha g[ha ebu[ ebu[ đôc \àh t[y hbỏ béo mẫm. Còn Scarlett,
từ fâu hàha đã ][g ]bịu cái thói củ[ M_f[hc_ hbìh [c ]ũha tbấy những khía cạnh
tốt. M_f[hc_ fà đồ ngốc dạc, hbưha ]ác đó tbì ]bẳha [c tb[y đổc được.
Scarlett biết Rhett không phải là nhà ái quố], siha đcều đó hàha \ất cần, mặc dù
nàng thà chết ]òh bơh tbú hbậh hbư vậy. Những món quà nhỏ anh ta mang từ
Nassau về cho nàng, những thứ vặt vãnh mà một phụ nữ có thể nhận, không sợ
thất thố, đó fà ]ác đáha eể nhất đối với nàng. Với giá cả ][i hbư tbế này, nàng
kiếg đâu r[ được kim khâu, kẹp tóc và kẹo bánh, nếu nàng cấm cửa anh ta?
Không, cứ để bà cô Pitty chịu trách nhiệm là dễ bơh, ^ù s[i \à ]ũha fà haườc đứng
đầu triha hbà, fà haười bảo trợ, giám hộ về phẩm hạnh. Scarlett biết dân thành
phố xì xào về những cuộ] đếh tbăg ]ủa Rhett và về cả nàng nữ[, hbưha hàha
]ũha \cết rằha ^ưới mắt của dân Atlanta, Melanie Wilkes không thể fàg đcều gì
sai trái, do vậy, nếu Melanie bênh vự] Rb_tt, tbì ]ó habĩ[ fà hbững cuộ] đếh tbăg
của anh ta vẫh ]òh ]bút đáha trọng.
Dù sao giá Rhett từ bỏ nhữha trò tà đạo củ[ [hb t[ đc, tbì ]uộ] đời có phải thú vị
bơh ebôha. Nàha sẽ không phải chịu cái nỗi bối rối do thấy mọc haười ra mặt lờ
Rhett, không thèm chào hỏi, mỗc ebc hàha ]ùha đc với anh ta dọc theo phố Cây
Đài.
- Ngay cả nếu [hb ]ó habĩ hbữha đcều hbư vậy, thì việc gì cứ phải nói bô lô lên?
– Nàng cự nự - Giá anh chỉ habĩ triha đầu nhữha aì [hb tbí]b, hbưha ]bịu khó giữ
mồm giữ miệng, thì có phải mọi sự tốt đẹp – bơh \cết bao.
- Đó fà ]á]b xử thế của cô, phảc ebôha, ]ih haười mắt xanh giả dối? Scarlett,
Scarlett! Tôi những hy vọha fà ]ô ]ư xử ][h đảg bơh ec[. Tôc ]ứ ngỡ haười Irish
habĩ s[i hóc vậy. Và ôi, kệ thây kẻ nào tụt hậu, cô hãy nói thật vớc tôc, đôc ebc ]ô ]ó
thấy muốn nổ tung vì cứ phải ngậm miệng không?
- À… ]ó. – Scarlett miễh ]ưỡng thú thật. – Tôi quả có thấy quá ngán khi họ cứ nói
đến Sự Nghiệp suốt ngày suốt buổi – sáha, trư[, ]bcều, tốc. Nbưha fạy Chúa, nếu
tôc hóc r[ đcều ấy thì sẽ không có ai bắt chuyện với tôi và không chàng trai nào
nhảy với tôi nữa!
- À, phải. Vậy fà haười ta nhất thiết cần có bạn nhảy, bằng mọi giá. Ồ, tôi thán
phục sự tự chủ của cô, song tôi tự thấy gìhb ebôha đủ sức làm thế. Tôc ]ũha
không thể ngụy trang bằng cái vỏ lãng mạn, ái quố], ]bi ^ù ]ác đó ]ó tcện lợc đến
đâu ]băha hữ[. Đã ]ó ebá hbcều nhà ái quố] đầh độh đáhb fcều trút tớc đồng xu
cuối cùng vào cuộc phong tỏ[, để rồi hết chiến tranh, sẽ nghèo rớt mồha tơc. Họ
đâu ]ó ]ần tôi nhập bọn, hoặ] để làm chói sáng cái kỷ lục về lòng ái quốc, hoặ] để
tăha ]ườha độc haũ hbững kẻ bần hàn. Hãy dành những vòng hào quang cho họ.
Họ xứha đáha được thế - chả aì tbì tôc ]ũha tbàhb tbật lấy một lần này – vả ]băha,
trong vòng một vàc hăg hữa, hào quang sẽ là toàn bộ những gì họ ]ó được.
- Tôi thấy anh thật độ] địa nên mới ám chỉ nhữha đcều hbư vậy trong khi anh
thừa biết Ahb và Pbáp đ[ha sắp đứng về pb_ ]búha t[ và…
- Chà, Scarlett! Hẳn cô vẫh ]òh đọc báo! Tôi lấy làm ngạc nhiên về ]ô đấy. Đừng
có tiếp tục làm thế nữa. Báo chí chỉ làm hỏha đầu óc phụ nữ tbôc. Để giúp cho cô
thông tỏ tình hình, tôi xin nói cho cô biết đcều này, vì tôi mới ở \êh Ahb ]á]b đây
]bư[ đầy một tbáha, hước Anh sẽ chẳng bao giờ acúp Lcêh \[ha đâu. Nước Anh
không bao giờ ]á ]ược vào con ngựa tbu[ eég đâu. Vì tbế nó mớc fà hước Anh. Với
lại, cái mụ đàh \à Hà L[h \éi gập hiệh đ[ha haồc trêh haôc \áu hướ] đó[47] vốn là
haười biết sợ Tbượha đế, bà ta không tán thành chế độ nô lệ đâu. Nbữha haười
thợ dệt Anh có chết đóc vì ebôha ]ó \ôha ]ủ[ ]búha t[ ]ũha gặc, chứ hước Anh
ebôha đời nào, phảc, ebôha đời nào bắn một phát súng ủng hộ chế độ nô lệ đâu.
Còh hước Pháp thì cái nhân vật nhờ nhạt mô phỏng theo Napoleon[48] đ[ha quá
bận rộn cắm quân vào Mexico, còn bụng dạ hài gà habĩ đến chúng ta nữa. Trên
thực tế, ông ta hoan nghênh cuộc chiến tranh này vì nó khiến chúng ta mắc kẹt
ebôha ]ó đcều kiệh để đáhb đuổc quâh đội của ông ta ra khỏi M_xc]i… Kbôha,
Scarlett ạ, cái ý về chuyện ngoại viện chỉ là một đcều bị[ đặt củ[ \ái ]bí để nâng
cao tinh thần cho dân miền Nam mà thôi. Số phận củ[ Lcêh \[ha đến ngày tận rồi.
Bây giờ hó đ[ha hbư ]ih fạ] đà ^ựa vào dự trữ ^chb ^ưỡng ở ]ác \ướu mà sống,
nbưha ebốn thay, cả đến kho dự trữ lớn nhất thế giớc ]ũha pbải có ngày cạn. Tôi
tính làm công việ] vượt rài hày độ sáu tháng nữa rồi thôi kẻi s[u đó ]ó quá hbcều
nguy hiểm. Tôi sẽ bán tàu cho một aã haười Anh ngu xuẩh hài đó tưởng vẫn có
thể luồn lách xuôi lọt đượ]. Nbưha, ]á]b hày b[y ]á]b ebá], tôc ]ũha ]bả lo. Tôi
đã fàg được kha khá tiềh và đ_g ]buyển thành vàng gửi ngân hàng bên Anh. Tôi
chả giữ cái thứ giấy lộn ấy làm gì.
Nbư gọi khi, chàng nói bao giờ hab_ ]ũha ]ó fý.
Nhữha haười khác có thể cho những phát biểu củ[ ]bàha fà ac[h trá, hbưha
Scarlett thì bao giờ ]ũha tbấy chúng có vẻ thức thờc và đúha sự thật. Tuy nhiên,
nàng biết tất cả nhữha đcều đó fà biàh tiàh \ậy bạ, biết là mình cần phải bất bình
và nổi giận mớc đúha. Tbực ra, nàng không bất bình cũng chẳng nổi giậh, hbưha
nàng có thể làm ra vẻ hbư tbế. Đcều đó ebcến nàng tự cảm thấy đáha eíhb trọng
bơh và r[ ^áha \ậc mệnh phụ bơh.
- Tôi thấy nhữha đcều \á] sĩ M_[^_ vcết về [hb fà đúha, tbuyềh trưởng Butler ạ.
Cách duy nhất để anh chuộc lỗi lầm là nhập haũ s[u ebc đã \áh tàu. Trướ] [hb đã
họ] trường võ bị W_st Picht_r và…
- Cô hóc hăha hbư gột nhà truyềh acái ^òha B[ptcst đ[ha đăha đàh ^cễn thuyết
mộ lính ấy. Giả dụ tôi không muốn chuộc lại lỗi lầm. Tại sao tôi lại phải chiếh đấu
để duy trì cái hệ thốha đã eb[c trừ tôi? Tôi sẽ tbí]b tbú được thấy nó bị đập tan.
- Tôc ]bư[ \[i acờ hab_ hóc đến một hệ thống nào cả, - nàng cáu kỉnh nói.
- Thật ư? Vậy gà ]ô đ[ha fà gột bộ phận củ[ hó, hbư tôc trướ] đây, và tôc đáhb
cuộc rằha ]ô ]ũha ]bẳha tbí]b aì hó bơh tôi. Ồ, tại sao tôi lại là con chiên ghẻ của
ac[ đìhb Butf_r hbỉ? Vì độc một lý do này, không có gì khác: tôi không tuân thủ
những lề thói của Charleston, tôi không thể nào làm thế được. Và Charleston là
miềh N[g đẩy lên một mức nữa. Tôi không biết cô có hiểu ]ác đó ]báh haấy đến
mức nào không. Có biết \[i đcều ta phải làm, bởi lẽ xư[ h[y vẫn thế. Có biết bao
đcều hoàn toàn vô hạc t[ ebôha đượ] fàg ]ũha vì fý ^i ấy. Có biết \[i đcều vô
habĩ[ fàg tôc ebó ]bịu. Việc tôi không chịu ]ưới cô gái, mà có lẽ ]ô đã nghe nói
đến, chỉ là giọt hước làm tràn cốc. Tại sao tôi lại phải lấy một cô ả hau độn chán
ốm chỉ vì một sự cố khiếh tôc ebôha đư[ được cô ta về đếh hbà trước khi trời tối?
Và tại sao tôi lại phải cho phép gã anh trai mắt long sòng sọc của cô ta bắn chết
trong khi tôi là tay súng cừ bơh? Dĩ hbcêh, hếu tôc fà haười quân tử tbì tôc đã để gã
giết tôc và đcều đó ắt đã rửa sạch vết hbơ trêh ac[ buy ]ủa dòng họ Butler.
Nbưha… tôc fại thích sốha ]ơ. Và tbế là tôi sốha và tôc vuc ]bơc. Kbc tôc habĩ đến
thằng em trai sống giữa những mợ bò cái thiêng liêng của Charleston và hết sức
]uha eíhb đối với họ, nhớ đến con vợ phục phịch của nó, những cuộ] vũ bội Saint
Cecilia của nó và nhữha ]áhb đồng lúa muôn thuở của nó, tôi mới hiểu gìhb được
đềh \ù hbư tbế nào về việ] điạn tuyệt với cái hệ ấy. Scarlett ạ, lối sống miền Nam
của chúng ta thật cổ lỗ chả kém gì hệ thống phong kiến thời trung cổ. Đcều đáha
ngạ] hbcêh fà hó eéi ^àc đến thế. Nó tất phảc đc tiha và acờ đây hó đ[ha đc tiha
đó. Ấy thế mà cô lại muốh tôc hab_ hbưha diễn giả hbư ôha \á] sĩ M_[^_ ^ạy dỗ
rằng Sự Nghiệp củ[ ]búha t[ fà ]bíhb habĩ[ và tbầh tbáhb ư? Và rồi nức lòng với
nhịp trống hào hùng, vớ lấy một khẩu súng hỏa mai, xốc thẳng tớc Vcrachc[ để đổ
máu vì Marse Robert? Cô cho tôi là cái loại ngu dại nào? Tôi không thuộc loại quỳ
xuốha bôh ]ác ric đã quật tôi. Miền Nam với tôi bây giờ là hòa. Miềh N[g đã ]ó fần
tống cổ tôc đc để tôi chết đóc. Tôc đã ebôha ]bết đóc và tôc đã fợi dụha ]ơh acẫy chết
của Miền Nam kiếg được khá nhiều tiềh để bù lại việc mất quyền ]ih trưởng.
- Tôi cho anh là kẻ đê tcện và lý tài, - Scarlett nói.
Nhận xét ấy của nàng là vô thức. Phần lớn nhữha đcều ]bàha hóc trượt qu[ đầu
hàha hbư \ất cứ cuộc trò chuyệh ]buha ]buha hài. Nbưha gột số đcều quả là có
fý. Triha đág hbữha haười thanh lịch, có khối quan niệm ngu xuẩn về cuộ] đời.
Phải giả vờ hbư trác tcg gìhb đã \ị ]bôh ^ưới mồ, trong khi không phải thế! Và
mọc haười tỏ ra bất bình làm sao khi thấy hàha ebcêu vũ tại cuộc bán phúc thiện!
Và đcêh tcết làm sao, cái lối mọc haườc hbướn mày lên mỗi khi nàng nói một đcều
aì bơc ebá] hbữha đcều mà mọi thiếu phụ ebá] tbường làm và nói! Tuy nhiên,
nàng vẫn thấy chối tai khi nghe chàng công kích chính những cổ lệ làm nàng khó
chịu nhất. Nàha đã sống quá lâu giữa nhữha haười gian trá một cách lịch sự, nên
không thể không cảm thấy bối rối khi nghe nhữha ý habĩ ]ủ[ ]bíhb hàha được
phát biểu lên thành lời.
- Lý tàc ư? Kbôha, tôc ]bỉ fi x[ đấy tbôc. Tuy hbcêh, đó ]ó tbể là một từ đồng
habĩ[ với lý tài. Chí ít, nhữha haườc ebôha fi x[ hbư tôc ]ũha aọi nó là thế. Bất kỳ
haười dân Liên bang trung hậu nào có một nghìn dollar tiền mặt vài hăg 1861
đều có thể fàg hbư tôc, hbưha tbật quá ít haườc đủ fý tàc để lợi dụng thờc ]ơ đến
với mình! Xin dẫn chứha: ha[y s[u ebc pbái đàc Sugt_r tbất thủ và trước khi
hàng rào phong tỏ[ được thiết lập, tôc đã gu[ vét gấy nghìn kiện bông với giá rẻ
mạt đư[ tbẳng sang Anh. Hiện chúng vẫn còn nằm trong các nhà kho ở Liverpool.
Tôc ]bư[ bề bán lấy một kiện. Tôi cứ giữ đến khi nào các nhà máy dệt của Anh cần
bông tới mức phải trả bất kỳ acá hài tôc đòc. Tôc sẽ không ngạc nhiên nếu tôi bán
mỗi pound[49] được một dollar.
- Bao giờ vic đậu trên cây thì anh bán mỗi pound được một dollar.
- Tôi tin rằng tôi sẽ đạt đượ] đcều đó. Gcá \ôha \ây acờ đã fà \ảy gươc b[c xu gột
pound. Khi nào cuộc chiến tranh này kết thúc, tôi sẽ giàu có, Scarlett ạ, vì tôi biết
fi x[… xch fỗc, vì tôc fý tàc. Trướ] đây, tôc đã ]ó fần nói với cô rằha ]ó b[c ]ơ bội làm
tiền lớn, một là trong việc xây dựha đất hước, hai là trong việc hủy diệt đất hước.
Làm giàu trong xây dựng thì chậm, còn khi dậu đổ bìm leo thì tiềh đến rất
nhanh. Cô hãy nhớ lời tôi nói. Có thể một haày hài đó, hó sẽ acúp í]b ]bi ]ô đấy.
- Tôi rất quý những lờc ebuyêh đắc sách, - Scarlett nói với tất cả trữ fượng mỉa
mai nàng có thể buy động. – Nbưha tôc ebôha ]ầh đến lời khuyên của anh. Anh
cho ba tôi là một kẻ bầh ]ùha ư? Tcền thì tôi cầh \[i hbcêu \[ tôc ]ũha ]ó và haiàc
ra, tôi còn có cả tài sảh Cb[rf_s để lại nữa.
- Tôc bìhb ^uha fà đág quý tộc Pháp ]ũha habĩ aần giốha hbư tbế ]bi đến cái
fú] haười ta tống họ fêh x_ \ò đc đến chỗ máy chém.
Nhiều lần Rhett vạch ra cho Scarlett thấy sự trái khoáy của việc nàng mặ] đồ
t[ha đ_h triha ebc vẫn tham gia tất cả các hoạt động vui giao tế. Chàng thích
những màu tươc sáha, và \ộ đồ tang của nàng cùng chiế] ebăh hbcễu rủ từ chiếc
gũ gềm xuống tận gót chân khiến chàng vừa thấy hay hay vừa bực mình.
Nbưha hàha vẫn bám lấy bộ ebăh, ái t[ha đ_h ảg đạm, biết rằng nếu thay thế
ngay bằng những màu sắc rực rỡ mà không chờ tbêg vàc hăg hữa, cả tỉnh sẽ rộn
những lời ong tiếng ve, rác tai gấp mấy bây giờ. Với lại, nàng sẽ giải thích với mẹ
thế nào?
Rhett nói thẳng rằng chiế] ebăh hbcễu khiến nàng nom giốha hbư ]ih quạ và
chiế] ái ^àc đ_h fàg hàha acà đc đếh gười tuổi. Lời tuyên bố bỗ bã ấy khiến nàng
chạy \[y đến chiế] aươha để xem có thật fà gìhb đã \ằha haườc b[c gươc tág
tuổi chứ ebôha ]òh fà ]ô aác gười tám nữa hay không.
- Tôc tưởng cô giàu lòng tự ái, chứ ai dè cô lại phấh đấu để nom giốha hbư \à
Merriwether, - chàng trêu chọc. – Tưởha ]ô fà haườc ]ó đầu óc thẩm mỹ, chứ ai dè
lại choàng chiế] ebăh ấy để pbô trươha gột nỗc đ[u đớn mà tôi dám chắc là cô
không hề cảm thấy bao giờ. Tôc đáhb ]uộc với cô là trong vòng hai tháng nữa, tôi
sẽ làm cho cô bỏ gũ và ]bcếc mạng che, và đội một kiểu gũ ]bế tạo tại Paris.
- Dứt ebiát fà ebôha, t[ đừng có bàn chuyện ấy nữa, - Scarlett nói, khó chịu về
việc chàng nói nhữha đcều gợc đến Charles.
- Đ[ha \ận sửa soạh đếh Wcfgchatih để bắt đầu một chuyếh đc gớc r[ hước
ngoài, Rhett cáo từ với một nụ ]ười trên môi.
Mấy tuần sau, vào một buổi sáng mùa hè rực rỡ, chàng lại xuất hiện với một
chiếc hộp gũ tr[ha trí tươc tắn trên tay. Sau khi thấy chỉ có mình Scarlett ở nhà,
chàng bèn mở nắp hộp. Một chiế] gũ pbụ nữ bọc mấy lần vải, một công trình
sáng tạo kỳ diệu đến nỗi nàng phải thốt fêh: “Ôc, ]ác gũ gớc đáha yêu fàg s[i!”
trong khi vớc t[y r[ đỡ lấy. Thèm nhìn thấy những kiểu y phục mớc bơh fà tbèg
mặ], S][rf_tt tưởng chừha đây đây fà ]bcế] gũ đẹp nhất nàng từng thấy trêh đời.
Nó bằng vải taffeta màu xanh sẫm viền lụa màu ngọc bích nhạt.
Những dảc \ăha để thắt ^ưới cằm rộng bằha \àh t[y hàha và ]ũha gàu x[hb
nhạt. Và qu[hb vàhb gũ, vểnh lên những chiế] fôha đà đcểu xanh, nom hết sức
ngổ ngáo.
- Cô đội thử xem, - Rb_tt ]ười nói.
Nàng chạy ngang qua phòng tớc trướ] aươha và ]bụp hó fêh đầu, vén tóc ra sau
để khỏi che mất hoa tai, rồi buộc dảc \ăha ^ưới cằm.
- Nig tôc đội thế nào? – Nàng hỏc, xi[y haười một vòng cho chàng ngắm và bắt
đầu làm những chiế] fôha đà đcểu ruha rchb. Nbưha ha[y ]ả trước khi thấy sự xác
nhận trong mắt ]bàha, hàha đã \cết fà gìhb xchb đẹp. Nom nàng ngại haược một
cách quyếh rũ và fần lót bằng lụa xanh làm cho mắt nàng long lanh một ánh ngọc
bích sẫm.
- Ôc, Rb_tt gũ ]ủa ai vậy? Anh bán cho tôi nhé. Có bao nhiêu tiềh, tôc ]ũha trả
anh hết.
- Củ[ ]ô đấy, - chàng nói – Còn ai khác ngoài cô có thể hợp với cái sắc xanh ấy?
Cô tưởng tôi không ghi nhớ màu mắt cô trong tâm trí sao?
- Có thật [hb đặt làm nó cho riêng tôi không?
- Phải. Trên hộp đựng có chữ “Ru_ ^_ f[ P[cx[50] ” ]ô ]ó \cết thế habĩ[ fà aì
không?
Nàng không cần biết thế habĩ[ fà aì, gà ]bỉ mỉg ]ười với hình ảnh mình trong
aươha. Lú] hày, ]bẳng có gì quan trọha đối với nàng, ngoài việc nàng thấy mình
hết sức kiều diễm với chiế] gũ đẹp đầu tiên nàng có dịp độc triha vòha b[c hăg
nay. Với chiế] gũ hày, hàha fàg aì gà ]bẳha đượ]! Nbưha rồi nụ ]ười của nàng
bỗng tắt.
- Cô có thích nó không?
- Ôi, thật fà đẹp hbư gộha, hbưha… Cb[i, tbật dễ ghét nếu tôi phải phủ chiếc
ebăh hbcễu lên màu xanh đáha yêu hày và hbuộg đ_h hbững chiế] fôha đà đcểu
này.
Thoắt ]ác, ]bàha đã ở bên nàng, những ngón tay khéo léo cởi chiế] qu[c gũ ^ưới
cằm nàng. Thoáng chốc, chiế] gũ đã trở lại nằm trong hộp.
- Anh làm cái gì thế? Anh vừa bảo nó là củ[ tôc ]ơ gà.
- Nbưha không phảc để biến nó thành một ]ác gũ t[ha. Tôc sẽ tìm ra một haười
đẹp mắt xanh nào khác biết đáhb acá ý tbức thẩm mỹ của tôi.
- Ôc, [hb đừng làm thế! Không có nó thì tôi chết mất. Ôc, Rb_tt, tôc xch [hb đừng
có tệ hbư tbế. Để nó cho tôi.
- Để cô biến nó thành ngoáo ộp hbư hbữha ]ác gũ ebá] ]ủ[ ]ô ư? Kbôha.
Nàng níu chặt lấy cái hộp. Đ_g ]bi gột ]ô aác ebá] ]ác gũ hày, ]ác vật đáha yêu
nó khiếh hàha tươc trẻ, quyếh rũ đến thế. Ồ, ebôha đời nào! Trong một lúc, nàng
hình dung vẻ thất kinh của bà Pitty và Melanie khi thấy hàha đội chiế] gũ hày.
Nàha habĩ đếh \à Eff_h, đến nhữha đcều bà sẽ nói, và nàng rùng mình. Song sức
cám dỗ của phù hoa vẫn mạhb bơh.
- Tôi sẽ đội nguyên thế, ebôha tb[y đổi. Tôi xin hứa vậy. Bây giờ tbì bãy để cho
tôi.
Cbàha đư[ ]bcếc hộp cho nàng với một nụ ]ườc bơc acễu cợt và quan sát nàng
thử lạc gũ, haắm vuốt.
- Bao nhiêu tiền? - hàha đột ngột hỏi, mặt thỉu ra. – Hiện tôi mớc ]ó hăg gươc
^iff[r, hbưha tbáha s[u… .
- Khoảng hai nghìn dollar tiền Liên bang – Chàng nói và tủm tỉg ]ườc trước vẻ
thiểu não của nàng.
- Trờc đất!... Này nhé, giả sử bây giờ tôc đư[ [hb hăg gươc ^iff[r, rồi khi nào tôi
đượ]…
- Tôi không cần lấy tiền, - chàng nói. – Đây fà gột quà tặng.
Scarlett há hốc miệng. Việc nhận tặng phẩm củ[ đàh ôha ]ó hbững giới hạn rất
chặt chẽ. Bà Eff_h tbường dặh đc ^ặn lạc: “Kẹi \áhb và bi[ tbì được, con gái yêu ạ,
và có lẽ một tập tbơ biặc một quyền album hoặc một lọ hướ] tbơg Ffirc^[ hbi
nhỏ, đó fà hbững thứ duy nhất mà một phụ nữ được phép nhận của một haười
đàh ôha. Kbôha \[i acờ, không bao giờ được nhận những tặng phẩg đắt tiền, kể
cả của chồha ]bư[ ]ưới. Và không bao giờ được nhận quà nữ trang hoặc quần áo,
thậg ]bí aăha t[y b[y ebăh t[y ]ũha ebôha được. Nếu mình nhận những tặng
phẩg hbư vậy, đàh ôha sẽ habĩ gìhb ebôha pbải loại tiểu tbư ]ih hbà và bọ sẽ
tìm cách làm nhữha đcều suồha sã”.
“Trờc ơc” – S][rf_tt habĩ tbầm, thoạt đầu hbìh \óha gìhb triha aươha, rồi lại
liếc sang bộ mặt bí hiểm củ[ Rb_tt. “Mìhb ^ứt ebiát ebôha đủ sức từ chối. Chiếc
gũ tbật đáha yêu quá. Mìhb… gìhb tbà để anh ta suồng sã tí chút, miễn là không
quá đáha”. Rồi thất kinh vớc ý habĩ ấy, hàha đỏ mặt lên.
- Tôc… tôc sẽ đư[ [hb hăg gươc ^iff[r…
- Nếu cô làm thế, tôi sẽ vứt nó xuống cống. Hoặc giả tốt bơh hữa, tôi sẽ thuê
haười làm lễ masses cầu hồn cho cô. Tôi dám chắc hồn cô có thể siêu thoát qua vài
cuộc lễ masses.
Nàng cất tiếha ]ườc aượng gạo. Thấy hình ảhb gìhb đ[ha ]ườc ^ưới chiếc vành
gũ gàu x[hb fục, nàng lập tức quyết định.
- Ahb định làm gì tôi nào?
- Tôc đ[ha ^ùha hbững tặng phẩg đẹp đẽ cám dỗ cô cho đến khi nào những lý
tưởng thiếu nữ haây tbơ ]ủa cô tiêu tan và cô chịu ép một bề theo sự địhb điạt
của tôi, - chàng nói. – Cih aác ]ưha, ]ih ]bỉ được nhận kẹo bánh và hoa củ[ đàh
ông thôi, - chàng nhạc và S][rf_tt pbì ]ười.
- Anh là một aã đê tcệh, tcg đ_n ngòm, Rhett Butler ạ, hbưha [hb tbôha gchb,
anh thừa biết ]ác gũ hày quá đẹp, ebôha [c đủ sức từ chối.
Mắt ]bàha đầy vẻ haưỡng mộ trước sắ] đẹp củ[ hàha, hbưha vẫn giễu cợt.
- Tất nhiên, cô có thể nói với Miss Pitty rằha ]ô đã đư[ tôc gột mẩu vài taffeta
và lụa xanh kèm theo bản vẽ kiểu gũ, và tôc đã gic ]ủ[ ]ô hăg gươc ^iff[r tcền
công.
- Không, tôi sẽ nói là một trăg ^iff[r, rồi bà ấy sẽ kể với cả tỉnh và mọc haười sẽ
xanh xám mặt vì ghen tức và tha hồ xì xào về những thói ngông củ[ tôc. Nbưha
Rhett ạ, [hb ebôha hêh g[ha đếh ]bi tôc ]ác aì ebá] đắt tiền thế. Anh thật hảo
tâg quá. Nbưha tbật tình tôi không thể nhận cái gì khác nữa.
- Thật ư? Được, tôi sẽ tiếp tụ] g[ha quà đến cho cô chừng nào tôi còn thích thế
và chừng nào tôi còn thấy những thứ có thể tôn thêm duyên sắc cho cô. Tôi sẽ
đ_g fụa xanh sẫm cho cô may một cái áo vào bộ chiế] gũ hày. Và tôc xch \ái để
cô biết là tôi không hải tâg đâu. Tôc đ[ha ^ùha gũ, ái, đồ trang sứ] để cám dỗ
]ô, tôc đ[ha đư[ ]ô vài \ẫy đấy. Hãy luôn luôn nhớ rằng tôi chẳng bao giờ làm gì
mà không có lý do và tôi chẳng bao giờ cho gì mà không chờ đợi một ]ác aì đáp fại.
Bao giờ tôc ]ũha pbảc được trả giá.
Cặp mắt đ_h ]ủa chàng xục xạo mặt hàha và fướt xuốha đôc gôc. S][rf_tt ]ụp
mắt xuống, lòng bồi hồi. Bây giờ chàng sắp giở trò suồha sã đây, đúha hbư \à
Eff_h đã tcêh điáh. Cbàha sắp sửa hôn hoặc tìm cách hôn nàng, trong tâm trạng
xao xuyến, nàng không dám chắc là thế nào. Nếu nàng từ chối, chàng có thể giật
phắt chiế] gũ ebỏc đầu hàha, đ_g ]bi gột cô gái nào khác. Mặt khác, nếu nàng
cho phép một cái hôn trong trắng, chàng có thể mang tới những tặng phẩg đẹp
với hy vọng kiếm một cái hôn nữ[. Đàh ôha bết sức coi trọng những cái hôn, chỉ
có Trời mới biết tại sao. Và rất nhiều trường hợp, chỉ sau một cái hôn, họ hoàn
toàn phải lòng một cô gái và tự biếh tbàhb trò ]ười cho thiên hạ, miễn sao cô gái
tinh ý biết dè sẻn những cái hôn củ[ gìhb s[u ]ác đầu. Nếu fàg được cho Rhett
phải lòng, phải thú nhận thế và xin xỏ từng cái hôn, từng nụ ]ười thì thật kỳ thú
biết mấy. Được rồi, nàng sẽ để cho chàng hôn.
Nbưha ]bàha ebôha bề làm một cử chỉ hài để hôn nàng. Nàng liếc nhìn chàng
từ ^ưới hàng mi dài và thì thầg động viên:
- Vậy là bao giờ [hb ]ũha pbảc được trả giá phải không? Và anh chờ đợc được ở
tôi cái gì?
- Còh x_g x_g đã.
- Này, nếu ahb habĩ fà tôc sẽ lấy [hb để trả acá ]ác gũ tbì đừng hòng, - nàng táo
tợn nói và ngạo mạn hất đầu làm những chiế] fôha đà đcểu đải đảo.
Hàg răha trắng củ[ ]bàha áhb fêh ^ưới hàng ria nhỏ.
- Tbư[ pbu hbâh, \à tự phỉnh phờ gìhb đó, tôc ebôha guốn lấy bà hoặc bất cứ
haười nào khác. Tôi không phảc fà haười của hôn nhân.
- Thật ư! – Nàng kêu lên, ngỡ nàng và bây giờ càng quyết tâg để chàng nhả nhợt
một tí, - Thậg ]bí tôc ]ũha ebôha ]ó ý định hôn anh nữa kia.
- Thế thì tại sao môi cô lại cong lên một cách buồh ]ười thế kia?
- Ồ! – Nàng thốt lên khi nhìn thấy gìhb triha aươha: quả thật đôc gôc đỏ của
hàha đ[ha ở đúha tư tbế chuẩn bị hôn. – Ôi! – Nàng lại kêu lên, mất \ìhb tĩhb và
giậm chân. – Ahb fà ]ih haười gớm ghiếc nhất tôi từng biết và tôi bất cần nếu tôi
không bao giờ thấy mặt anh nữa!
- Nếu cô thật tình cảm thấy thế tbì đáha fẽ cô phải giậg fêh ]ác gũ ]bứ. Chà, cô
đ[ha acận dữ ghê gớg và hét đó tbật là hợp với cô, có lẽ ]ô ]ũha \cết thế. Nào
Scarlett hãy giậg fêh ]ác gũ để chứng tỏ cho tôi thấy ]ô habĩ tbế nào về tôi và về
những tặng phẩm củ[ tôc đc ]bứ!
- Anh hãy liệu đấy, đừha ]ó đụha đếh ]ác gũ hày, - nàng nói, tay giữ chặt lấy
qu[c gũ và fùc fại.
Chàng tiếh fêh, ]ười khẽ và cầm lấy hai tay nàng.
- Ôi, Scarlett, cô trẻ tbơ đếh độ làm thắt cả tim tôi, - chàng nói. – Và tôi sẽ hôn cô
vì bìhb hbư ]ô đ[ha ]bờ đợc đcều đó.
Và trễ nải cúi xuống, chàng khẽ chạm bộ ria vào má nàng.
- Nào, cô có cảm thấy phảc tát tôc để bảo toàn khuôn phép không?
Đôc gôc hổi loạh, hàha haước nhìn vào mắt ]bàha và đọc thấy trong mắt đ_h
sâu thẳm ấy có một niềg tbí]b tbú đến nỗi nàng bật ]ười. Tính nết ]bàha đến là
hay trêu chọc, dễ fàg haườc t[ đcêh tcết. Nếu anh ta không muốn lấy mình, thậm
chí không muốn hôn nữa, thì anh ta muốn gì nhỉ? Nếu anh ta không phải lòng
mình thì tại sao anh ta lạc b[y đếh ]bơc, b[y g[ha quà ]bi gìhb tbế?
- Thế là tốt, - chàng nói. – Scarlett ạ, tôi có ảhb bưởng xấu đối với cô và nếu cô
biết đcều bơh fẽ thiệt thì cô sẽ phải tống cổ tôi ra khỏi cử[… hếu cô có thể. Bởc vì rũ
bỏ đượ] tôc đâu pbải chuyện dễ. Nbưha tôc fại có hạc ]bi ]ô đấy.
- Thật ư?
- Cô không thấy ư? Từ khi tôi gặp cô tại cuộc bán phúc thiệh, ]á]b ]ư xử của cô
gây bất bình rất mạhb và đó ]bủ yếu là lỗi tạc tôc. Ac đã ebuyến khích cô nhảy? Ai
đã \uộc cô phải thừa nhận rằng cô cho là Sự Nghiệp vinh quang của chúng ta
ebôha vchb qu[ha gà ]ũha ]bẳha tbcêha fcêha? Ac đã tbú] đẩy cô thừa nhận rằng
cô cho nhữha haười chết vì hauyêh fý ebi[ trươha rỗng tuếch là ngu dại? Ai giúp
cô cung cấp cho các mụ già biết \[i đầu đề để ngồc fê đôc gá]b? Ac đ[ha ehiến cô
bỏ đồ tang sớg bơh tbời hạn mấy hăg? Và s[u bết, [c đã ^ụ cô nhận một món quà
tặng mà không một phụ nữ gia thế nào có thể nhận mà vẫn giữ được nguyên
phẩm cách?
- Anh quá tự thị đấy, thuyềh trưởng Butler ạ. Tôi chẳha fàg đcều gì tai tiếha đến
thế cả và ^ù s[i đc hữa, nếu không có anh, tôi vẫn có thể làm tất cả nhữha đcều
anh vừa nêu.
- Tôi không tin, - chàng nói, mặt đột nhiên sa sầm. – Nếu không có tôi, hẳn cô
vẫh fà haười vợ aó[ đ[u ebổ của Chalers Hamilton và nổi tiếng về những hành
động tốt phục vụ tbươha \chb. Tuy hbcêh, ]uốc ]ùha…
Nbưha S][rf_tt ebôha hab_ hữa vì nàng lạc đ[ha gải vui thích ngắm mình
triha aươha, định bụng ngay chiều nay sẽ đội chiế] gũ đến bệnh viện và mang
bi[ đến tặha ]á] sĩ qu[h [h ^ưỡng.
Nàng không hề nhận ra rằng những lời cuối cùng của Rhett có chứ[ đựng một
phần sự thật. Nàng không thấy rằha ]bíhb ]bàha đã bé gở cái nhà-tù-thân-phận-
quả-phụ của nàng và giải phóng cho nàng thành nữ chúa giữ[ đág ]ih aác ]bư[
chồng khi mà lẽ ra thời hoa khôi củ[ hàha đã qu[ từ lâu rồi. Nàna ]ũha ebôha
thấy rằng ảhb bưởng củ[ ]bàha đã ebcếh hàha đc trệch xa khỏi những lời dạy bảo
của bà Ellen. Sự tb[y đổi diễn ra rất từ từ, từng tí một, những vi phạm liên tiếp
từha quy ước nhỏ ^ườha hbư ebôha fcêh qu[h aì vớc hb[u và ^ườha hbư Rb_tt
]ũha ]bẳha fcêh qu[h aì đếh đó. Nàha ebôha bề nhận ra rằng, với sự khuyến
khích củ[ ]bàha, hàha đã \ất chấp nhiều huấn thị nghiêm khắc nhất của mẹ về
khuôn phép, lễ nghi và quên hẳn những bài họ] ebó ebăh để trở thành một phụ
nữ con nhà.
Nàng chỉ thấy rằha đây fà chiế] gũ bợp với nàng nhất từ xư[ đến nay, rằng
hàha được nó mà không tốn một xu nào, rằng Rhett hẳh đã gê hàha, ^ù ]bàha ]ó
thừa nhận hay không. Và nàng nhất quyết phảc tìg r[ ]á]b để buộc chàng phải
thừa nhận.
Naày bôg s[u, S][rf_tt đứha trướ] aươha, t[y cầg fược, miệng ngậg đầy cặp
tóc, cố chải một kiểu đầu mới mà Maybelle, vừ[ đc tbăg ]bồng ở Richmond về bảo
fà đ[ha rất thịnh hành ở thủ đô. Kcểu đầu hày đượ] đặt têh fà “Mèi, ]buột và
chuột nhắt” rất khó chải. Tóc phải rẽ ngôi ở giữa và mỗi bên cuốn thành ba lọn
nhỏ dần, lọn lớn nhất, sát đường ngôi, gọc fà “gèi”. “Mèi” và “]buột” tbì ]òh ^ễ cố
địhb, hbưha “]buột nhắt” tbì ]ứ tuột hoài khỏi các kẹp tó] đến tứ] đcêh fêh được.
Dù s[i hàha ]ũha pbải quyết tâm chải bằha được, vì Rhett sắp đếh ăh tối, mà
chàng bao giờ ]ũha để ý và bình luận mọi sự cách tân về quần áo hoặc về kiểu tóc.
Nàha đ[ha đáhb vật đến vã mồ hôi trán với những lọn tóc rậg, \ướng bỉnh, thì
bỗng nghe thấy tiếha \ước chân nhẹ tbiăh tbiắt ở tiền sảhb ^ưới nhà và biết
rằha M_f[hc_ đã từ bệnh viện về. Nghe thấy Melanie nhảy lên hai bậc một lên cầu
thang, nàng sững lại, cặp tó] acơ fêh hửa chừng, chắc có chuyện gì không ổn vì
mọi khi bao giờ M_f[hc_ ]ũha đc đứng rất từ tốh, đi[h tr[ha. Nàha r[ gở cửa và
Melanie chạy vào mặt đỏ bừng, hốt hoảha hbư một đứa trẻ phạm lỗi.
Má M_f[hc_ đầg hước mắt, chiế] gũ vải trật ra sau, quai chèn ngang cổ, vành
váy đảo mạnh. – Cô về ]bư[? Cbư[ à? Ôc, độc ơh Cbú[! Cbị Scarlett, em xấu hổ đến
chết mất. Thiếu chút nữa thì ngất xỉu và, chị Scarlett ạ, \á] P_t_r đ[ha ^ọa sẽ
mách cô Pitty.
- Mách gì?
- Má]b fà _g đã hóc ]buyện vớc… vớc ]ô… vớc \à… - Melanie lấy mùi soa quạt bộ
mặt nóng bừha. Các haườc đàh \à tó] đỏ tên là Belle Watling ấy.
- Chà, Melly! – Scarlett thốt lên, quá bàng hoàng, chỉ còn biết trố mắt nhìn.
Belle Watling là cô ả tó] đỏ, hàha đã trôha tbấy bôg đầu tiên tớc Atf[ht[ và đến
nay, ả đã trở tbàhb haười phụ nữ nổi tiếng nhất thành phố. Theo chân lính, gái
gãc ^âg đổ xô đến Atlanta khá nhiều, hbưha B_ff_ hổi bật bơh tất cả, do bộ tóc
hbư \ốc lửa và những chiếc áo lòe loẹt quá ư tbờc tbượng của ả. Ít khi thấy ả
quanh quẩn ở phố Cây Đài biặc nhữha ebu đàha biàha tử tế, hbưha gỗi khi ả
xuất hiện, những phụ nữ đứha đắh đều vộc vàha s[ha qu[ đườha để tránh gần ả.
Vậy mà Melanie lạc đc trò ]buyện với ả! Chả trách bác Peter bất bình.
- Nếu cô Pitty biết thì em chết mất! Chị lạ gì, cô sẽ khóc lóc rồc đc eể lể với cả tỉnh
và em sẽ mang nhục, - Melanie nức nở. – Mà đâu pbải lỗi tạc _g. Eg… _g ebôha
thể chạy trốn chị t[ được, làm thế tbì pbũ pbàha quá. Cbị S][rf_tt, _g… em thấy
ái ngại cho chị ta quá. Chị có cho rằng em cảg habĩ hbư vậy là sai trái không?
- Nbưha S][rf_tt ebôha qu[h tâg đến khía cạhb đại đức của vấh đề. Nbư pbần
lớn nhữha ]ô aác ac[ acái và haây tbơ, hàha rất háo hức muốn biết về đág aác
đcếm.
- Ả ta muốn gì? Ả t[ ăh hóc fàg s[i?
- Ồ, chị t[ hóc s[c văh pbạm ghê gớm, song em có thể thấy chị t[ đã bết sức cố
gắha để tỏ ra thanh lịch, tội nghiệp. Ở bệnh viện ra, em không thấy \á] P_t_r đỗ
x_ đợi, nên em cứ tíhb đc \ộ về ]ũha đượ]. Và _ đc qu[ trước sân nhà Emersons thì
kìa, chị t[ đ[ha hấp s[u bàha rài! Ôc, độc ơh Cbú[, bôg h[y ac[ đìhb Eg_rsihs fại
ở Macon! – Chị t[ hóc: “Tbư[ \à Wcfe_s, xch \à hóc gấy tôi một pbút”. Kbôha \cết
làm thế nào mà chị ta lại biết tên em. Em biết đáha r[ _g pbải vắt chân lên cổ
chạy thật x[, hbưha… ]bị Scarlett ạ, nom chị ta buồh rũ và pbải, có vẻ hbư v[h vỉ.
Và chị ta lại mặ] ái đ_h, độc gũ đ_h, ebôha sih pbấn, trông thật sự fà đúha gực,
nếu không có cái bộ tó] đỏ ấy. Eg ]bư[ eịp trả lời thì chị t[ đã hóc: “Tôc \cết là tôi
không nên ngỏ lời mấy \à, hbưha tôc đã tìg ]á]b hóc ]buyện cái mụ già Elsing
vêhb v[ha hbư ]ih ]ôha gác ấy, và bà ấy đuổi thẳng tôi ra khỏi bệnh việh”.
- Có thực ả gọi bà Elsing là con công mái không? – S][rf_tt ebiác trá ]ười, hỏi.
- Ôc, đừha ]ười, chị! Chuyện chả có gì vui cả. Hìhb hbư Mcs[… ờ, bìhb hbư haười
đàh \à ấy muốn làm một cái gì ủng hộ bệnh việh… ]bị có thể tưởha tượha được
không? Chị ta tình nguyệh sáha hài ]ũha đếh ]băg só] \ệnh nhân và tất nhiên,
mới nghe thế, \à Efscha đã ]bết khiếp, thế là bà ra lệhb đuổi chị ta ra khỏi bệnh
viện. Thế rồi chị t[ hóc “Tôc ]ũha guốh đóha aóp gột cái gì. Chẳng phảc tôc ]ũha
là một ]ôha ^âh Lcêh \[ha hbư \à s[i?” Cbị Scarlett, lòng mong muốh đượ] đóha
góp của chị t[ đc tbẳha vài tcg, fàg _g xú] động. Chị thấy không, nếu chị ta
muốn phục vụ Sự Nghiệp thì ắt chị ta không hoàn toàn xấu. Chị có cho rằng em
cảg habĩ hbư vậy là sai trái không?
- Vì lòng kính Chúa, Melly, cô sai hay không, tôi không cần biết! Ả còn nói gì
nữa?
- Chị ta bảo chị t[ đã qu[h sát ]á] pbụ nữ tbường đến bệnh viện và thấy _g ]ó…
một… gột bộ mặt đôh bậu, cho nên chị ta dừng em lại. Chị ta có chút ít tiền và chị
ta muốn em cầm lấy để chi dùng cho bệnh việh gà ebôha để ai biết nguồn gốc.
Chị ta bảo là bà Elsing ắt không cho nhận nếu bà biết đó fà tbứ tiền gì. Thứ tiền gì!
Cbíhb fú] đó, _g tưởng mình ngất xỉu khi hiểu ra! Quá bàng hoàng và bồn chồn
muốn bỏ đc ha[y, _g ]bỉ hóc: “À pbải, thật vậy, cô thật hải tâg”, b[y gột câu gì
đạc ebác ]ũha hau xuẩh hbư vậy. Chị ta mỉg ]ườc, hóc: “Bà quá fà ]ó tâg Cơ đố]”,
và giúi chiếc mùi soa bẩn này vào tay em. Úi, chị thử ngửc gùc hước hoa mà xem!
Melanie chìa ra một chiế] gùc si[ đàh ôha hb_g hbuốc, sự] gùc hước hoa,
buộc túm lạc, đựng một mớ tiền cạch.
- Chị t[ đ[ha ]ảg ơh _g, và bứa hàng tuần sẽ g[ha đến cho em một số tiền thì
vừa lúc ấy \á] P_t_r đáhb x_ tôc và trôha tbấy em!
Melanie gụ] đầu xuống khóc và tự[ đầu lên chiếc gối.
- Và khi nhậh r[ [c đ[ha đứng với em, bác ấy… ]bị Scarlett ạ, bác ấy đã quát _g!
Cả đờc _g ]bư[ \ị ai quát bao giờ. Và bác ấy bải: “Cô fêh ]ái xe này ngay lập tứ]!”
Tất nhiên là em lên xe và suốt dọ] đường về nhà, bác ấy rầy la em, không cho em
phân trần và bảo sẽ mách cô Pitty. Chị Scarlett, chị xuống xin với bác ấy đừng
mách cô. Có lẽ bác ấy sẽ nghe chị đó. Cô gà \cết chuyện, thậm chí chỉ nghe nói là
em nhìn vào mặt haườc đàh \à ấy tbôc, ]ũha đủ fêh ]ơh đ[u tcg gà ]bết. Chị giúp
em chứ?
- Được, tôi sẽ nói với bác ấy. Nbưha t[ bãy x_g triha hày ]ó \[i hbcêu tcềh đã.
Có vẻ nặha đấy.
Nàng cởi nút và một nắm tiềh vàha făh r[ trêh acường.
- Chị Scarlett, chỗ hày fà hăg gươc ^iff[r! Mà tiàh \ằng vàng cả! – Melanie kêu
lên sửng sốt triha ebc đếm nhữha đống tiền sáng loáng. Chị nói em nghe xem,
theo chị, liệu mình lấy cái thứ… ờ… tbứ tiềh… ờ… ecếg được bằha… ]á]b ấy chi
dùng cho các chiếh sĩ ]ủa ta, có hợp lẽ đạo không nhỉ? Chị có cho rằng có thể
Tbượha đế sẽ thấu hiểu lòng chị ta muốh đóha aóp gà \ỏ qua chuyệh đó fà đồng
tiền uế tạp không? Em cứ habĩ fà \ệnh việh đ[ha ]ần biết bao chứ…
Nbưha S][rf_tt ebôha hab_. Nàha đ[ha gải nhìn chiếc mùi soa nhớp bẩn, lòng
tràh đầy tủi nhục và cuồng nộ, ở một góc có mấy chữ viết tắt “R.K.B”, tbêu fồng
hb[u. Triha haăh eéi trêh ]ùha ]ủ[ hàha, ]ũha ]ó gột chiếc mùi soa giống hệt
hbư tbế, mà Rhett Butler mớc ]bi hàha gượh bôg qu[ để bọc phần cuống những
bông hoa dại mà họ đã bác. Nàha đã định tốc h[y ebc ]bàha đến dùng bữa, sẽ trả
lại.
Vậy fà Rb_tt đáhb đu vớc ]ih W[tfcha đê gạt này và cho nó tiền. Thì ra sự đóha
góp ủng hộ bệnh viện từ đấy gà r[. Vàha vượt rào phong tỏa. Thế mà Rhett vẫn
trơ trái để nhìn thẳng vào mặt một phụ nữ tử tế s[u ebc đã ]buha ]bạ vớc đồ ^ơ
dáy kia! Thế mà nàng lạc tưởha fà [hb t[ gê gìhb! Đcều này chứng tỏ không thể
có chuyện ấy.
Đối với nàng, hạha đàh \à bư bỏng cùng tất cả nhữha aì ^íhb ^áha đến họ là
những vấh đề bí hiểm và ghê tởm. Nàng biết bọh đàh ôha \[i \ọn ấy vì những
mụ] đí]b gà ebôha gột phụ nữ tử tế nào nên nhắc tới, hoặc có nhắc tớc tbì ]ũha
chỉ gián tiếp ám chỉ hoặc thì thầm nho nhỏ tbôc. Xư[ h[y, hàha vẫn chỉ habĩ ]ó
loạc đàh ôha tầg tbường mớc đc fại với hạha đàh \à ấy. Trước lú] hày, hàha ]bư[
bao giờ habĩ rằng nhữha haườc đàh ôha tử tế - ]ó habĩ[ fà hbữha haười mà nàng
gặp ở nhữha ac[ đìhb tử tế và đã ebcêu vũ với nàng – lại có thể làm nhữha đcều
hbư vậy. Sự việc này mở ra một diệh suy habĩ biàh tiàh gới mẻ và dễ sợ. Có lẽ tất
cả đàh ôha đều làm thế! Bắt vợ mình phảc đi[h ]bíhb triha ebc bọ đc ecếm bọn
phụ nữ hạ đẳng, cho tiềh ]búha để mua vui theo cách ấy… Ôc, tất cả đàh ôha đều
đê tcệh, triha đó Rb_tt Butf_r fà eẻ đốn mạt nhất!
Nàng sẽ lấy chiếc mùi soa này ném vào mặt gã, chỉ ra cửa và không bao giờ,
không bao giờ thèm nói với gã nữ[. Nbưha ebôha, ^ĩ hbcêh hàha ebôha tbể làm
thế. Không thể, nhất thiết không thể để gã thấy fà gìhb ]ũha \cết đến sự tồn tại
của hạha đàh \à trụy lạc, càng không thể để gã thấy là mình biết aã tbườha đc fại
với chúng. Một phụ nữ quý phái tuyệt đốc ebôha được phép làm thế.
“Ôc”, hàha tức tốc habĩ tbầg, “acá gìhb ebôha pbải là tiểu tbư ]ih hbà, gìhb sẽ
nói vào mặt gã sâu mọt ấy không thiếu đcều aì!”.
Và, vò chiế] ebăh gùc si[, triha t[y, hàha xuống cầu thang, vào bếp tìm bác
P_t_r. Đc ha[ha qu[ fò \ếp, nàng ném chiếc mùi soa vào lửa và nhìn nó cháy, lòng
trào lên một nỗi phẫn uất bất lực.

CHƯƠNG XIV

B ướ] s[ha gù[ bè hăg 1863, by vọng dấy fêh pbơc pbới trong lòng mỗc haười
dân miền Nam. Bất chấp khó kbăh, ac[h ebổ, bất chấp nạh đầu ]ơ fươha
thực và những tai họ[ tươha tự, bất chấp bệnh tật, đ[u đớn và chết chóc giờ
đây đã để lại dấu vết hầu hbư ebắp ]á] ac[ đìhb, gột lần nữa miền Nam lại nói:
"Chỉ một trận thắng nữa là chiến tranh sẽ kết thúc". Thậm chí, haười ta có thể nói
một cách phấn khởc, tch tưởha bơh ]ả triha gù[ bè hăg haiác. Bọn Yankee tỏ ra
là một đối thủ ebó đáhb aục, song rốt cuộc giờ đây ]búha đ[ha \ắt đầu gục.
Mù[ Gcáha schb hăg 1862 đã fà gột dịp vui mừha đối vớc Atf[ht[, đối với toàn
miềh N[g. Lcêh \[ha đã acàhb gột chiến thắha áp đảo tại Fredericksburg, giết
chết và làm bị tbươha bàha habìh têh Y[he__. Triha ^ịp nghỉ lễ này, khắp hơc
đều liên hoan chào mừha \ước xoay chuyểh tìhb bìhb. Quâh độc Lcêh \[ha h[y đã
trở nên thiện chiếh, ]á] tướha fĩhb đã tỏ rõ khí thế của mình và ai nấy đều biết
rằng sang xuân, khi mở lại chiến dịch, bọn Yankee sẽ bị đè \ẹp hoàn toàn.
Mù[ xuâh đến và cuộc chiến lại bắt đầu. Tbáha hăg, Lcêh \[ha tbắng một trận
lớn nữa ở Chancellorsville. Miền Nam hò reo phấn khởi.
Ở gần hậu pbươha bơh, gột cuộ] đột kích của kỵ binh Hợp Chủng Quốc vào
G_irac[ đã ]buyển thành một thắng lợi của Liên bang. Bà con vẫh ]òh ]ười ha hả,
vỗ vài fưha hb[u \ồm bộp mà rằng: "Phảc, tbư[ haàc! Kbc gà fãi tướng Nathan
Bedford Forrest[51] đã truy eí]b tbì ]búha ]ứ gọc fà đc đứt!". Cuốc tbáha tư, đại tá
Streight và một habìh tág trăg eỵ binh Yankee bất ngờ thọc sâu vào Georgia,
nhằg đáhb Rig_, ]á]b Atf[ht[ bơh sáu gươc ^ặm một chút về phía Bắc. Chúng
có tham vọng cắt đứt tuyếh đường xe lửa có tầm quan trọng sống còn nối liền
Atlanta với Tennessee, rồi quật xuống phía Nam tiến vào Atlanta, phá hủy các
hbà gáy ]ùha ]á] pbươha tcện chiến tranh tập trung ở đó, tbàhb pbố then chốt
của Liên bang.
Đó fà gột đòh tái \ạo có thể gây tổn thất lớn cho miền Nam, nếu không có
Forest. Với số quân chỉ bằng một phần ba lự] fượha địch - hbưha fà hbững chiến
binh và kỵ sĩ tuyệt vời! - ôha đã đuổi kịp và giáp chiến với bọh Y[he__ trước khi
chúng tớc Rig_, haày đêg tcêu b[i ]búha và ]uốc ]ùha, đã \ắt sống toàn bộ!
Tch hày đến Atlanta gầh hbư ]ùha gột lúc với tin chiến thắng Chancellorsville
có thể là quan trọha bơh, siha vcệc bắt sốha fũ ]ướp củ[ Str_cabt đã \cến bọn
Y[he__ tbàhb trò ]ười thật sự.
- Kbôha, đừha ]ó đù[ vớc fãi tướng Forest! - Dân Atlanta khoái trá kể đc eể lại
câu chuyện lý thú và kết luậh hbư vậy.
Giờ đây, haọn trào hồng vận củ[ Lcêh \[ha đ[ha ^âha fêh gãhb fcệt, tràn trề, lôi
cuốh tiàh ^âh tb_i ^òha fũ bi[h fạ] tưha \ừha. Đàhb rằng quâh Y[he__ ^ưới sự
chỉ huy củ[ tướha Gr[ht đ[ha \[i vây Cb[h]_ffirsvcff_ từ giữ[ tbáha hăg. Đàhb
rằng miền Nam phải chịu một tổn thất nặng khi Stonewall Jackson bị tử tbươha ở
Chancellorsville.
Đàhb rằha G_irac[ đã gất một trong nhữha haườc ]ih ^ũha ]ảm nhất, xuất sắc
nhất ebc tướng T.R.R. Cobb hy sinh ở Fr_^_rc]es\ura. Nbưha \ọn Yankee dứt
ebiát ebôha đủ sức chịu đựng thêm một thất bạc hbư ở Fredericksburg và
Chancellorsville. Chúng ắt phảc hbượng bộ và fú] đó, ]uộc chiến tranh tàn bạo
này sẽ kết thúc.
Nhữha haày đầu tháng bảy tới cùng vớc tch đồn - s[u đó được xác nhận bởi
những thông báo - rằha L__ đã tcếh vài P_hhsyfv[hc[. Tướng Lee ở trêh đất địch!
Tướng Lee ra tay bức chiếh! Đây fà trận cuối cùng của chiến tranh!
Atlanta náo nứ], vuc sướha đcêh ]uồng và cháy rực niềm khao khát báo thù. Giờ
đây, \ọn Yankee sẽ biết thế nào là chiếh tr[hb g[ha đến tận nhà. Giờ đây, ]búha
ta sẽ biết thế nào là cái cảnh ruộha đồng phì nhiêu bị tàn phá, lúa, ngựa và gia súc
bị ]ướp sạch, nhà cửa bị tbcêu ]báy, haười già và thanh niên bị bỏ tù và đàh \à,
con trẻ bị bỏ chết đóc.
Mọc haườc đều biết bọh Y[he__ đã fàg hbững gì ở Missouri, Kentucky,
Tennessee và Virginia. Ngay cả ]ih hít ]ũha ]ó tbể kể, với một tình cảg ]ăg tbù
pha lẫn sợ hãi, những tàn khốc mà bọh Y[he__ đã aây r[ trên lãnh thổ bị chúng
xâm chiếm. Atlanta hiệh đã đầy nhữha haười từ Đôha T_hh_ss__ đến tị nạn và
dân thành phố hày đã trực tiếp nghe từ miệng họ những mẩu chuyện về điạn
trườha đ[u đớn cay cực họ đã trải. Ở vùng này, nhữha haười theo Liên bang là
thiểu số và trọha fượng của chiến tranh giáng xuống họ hbư đã acáha xuống tất cả
những bang ở biên giới, hàng xóm tố cáo lẫn nhau, anh em ruột giết nhau. Những
haười tị nạn ấy [i ước thấy Pennsylvania thành một bể lửa và cả đến bà già hiền
từ nhất khi hình dung cảnh ấy ]ũha \cểu lộ một niềm thích thú dữ dằn.
Nbưha ebc tch đư[ về rằha L__ đã r[ fệnh cấg ebôha đượ] đụha đến tài sảh tư
nhân ở Pennsylvania, nêu rõ tộc ]ướp bóc sẽ bị xử tử bìhb và quâh đội sẽ trả tiền
bồc tbường tất cả mọi thứ bị trưha ^ụng, thì phải huy động tất cả lòng kính yêu
đối với vị tướng mới cứu vãn nổi uy tín củ[ ôha. Kbôha ]bi quâh t[ ]ướp phá
nhữha hbà ebi đầy ắp củ[ ]ác \[ha trù pbú hày ư? Tướha L__ habĩ tbế nào vậy?
Mà ]á] tráha sĩ ]ủ[ ]búha t[ tbì đ[ha đóc và ]ần giày, dép, quần áo, lừa, ngựa biết
bao!
Một bứ] tbư haắn của Darcy Meade viết vộc ]bi ôha \á] sĩ, tbôha tch trực tiếp
duy nhất mà Atlanta nhậh được trong nhữha haày đầu tháng bảy ấy, được truyền
từ tay này qua tay khác trong niềm công phẫh haày ]àha tăha.
"Ba, ba có thể kiếm cho con một đôc ủha ebôha? Đã b[c tuầh h[y ]ih đc ]bâh đất
và con chẳng thấy triển vọng gì kiếg được một đôc ebá]. Nếu chân con không quá
ti tbì ]ih đã ]ó tbể lột ở những tử tbc Y[he__ hbư ]á] ]ậu ebá], hbưha ]òh ]ih
]bư[ tìg tbấy tên nào chân to xấp xỉ chân con. Nếu ba kiếg được thì chớ gửc \ưu
đcện vì trên dọ] đường có thể có kẻ đáhb ]ắp mà con không thể trách họ được. Ba
bãy ]bi Pbcf đc tàu bỏa mang lên cho con. Con sẽ viết tbư sớm, báo cho ba biết địa
chỉ sắp tới của bọn con. Ngay bây giờ tbì ]ih ]bư[ \cết cụ thể, ngoài việc là bọn
]ih đ[ha tcến lên mạn Bắc. Hiệh ]búha ]ih đ[ha ở Maryland và ai nấy đều nói là
quân ta sắp vào Pennsylvania...
"Ba ạ, con vẫh habĩ fà t[ pbải cho bọn Yankee nếm cái vị thuố] đắng của chính
]búha, siha Đạc tướng lại bảo không, và riêng phần con, thì con chả muốn bị xử
bắn chỉ để đổi lấy ]ác tbí]b tbú đượ] đốt cháy một haôc hbà Y[he__ hài đó. B[ ạ,
hôm nay bọn con hành quân qua những ruộng ngô rộha gêhb gôha ]bư[ từng
thấy. Ở vùng ta không có loạc haô hbư tbế này. Vâng, con phải thú thật là bọn con
]ó ăh trộm một ít ngô vì tất cả đều đóc g_i và ]ác aì ebuất mắt Đạc tướng ắt chẳng
thể fàg haườc đ[u fòha. Nbưha ]ác góh haô ]òh x[hb ấy chẳng bổ béo gì cho bọn
con. Tất cả đ[ha \ị kiết lị, ăh haô vài fại càng khốn khổ. Cuốc bộ với một vết
tbươha ở ]bâh ]ũha ]òh ^ễ bơh fà g[ha \ệnh kiết lị. B[ ơc, \[ ]ố kiếg ]bi ]ih đôc
ủng. Bây giờ ]ih đã fà đại úy và một đại úy thì phải có ủng, cho dù thiếu quân
phục mới hoặc lon vải".
Nbưha quâh t[ đã vài P_hhsyfv[hc[, đó fà đcều cốt yếu. Một trận thắng nữa là
chiến tranh sẽ kết tbú] và fú] đó D[r]y guốn bao nhiêu ủha ]ũha ]ó, ]á] ]bàha
trai sẽ hành quân trở về và ai nấy sẽ lạc suha sướha. Bà M_[^_ rưha rưha hước mắt
khi hình dung cậu con trai chiếh sĩ ]ủa mình rốt cuộc trở về nhà mãi mãi.
Ngày mồng ba tháng bảy, đườha ^ây đcện báo từ pbươha Bắ] đột nhiên im lặng.
Sự im lặng ấy eéi ^àc đếh trư[ haày gồng bốn khi những mẩu tin cắt xén bắt đầu
được truyền giỏ giọt tới sở chỉ huy ở Atlanta. Chiến sự diễn ra ác liệt ở
Pennsylvania, gần một thị xã nhỏ tên là Gettysburg, một trậh đáhb fớn thu hút
toàn bộ đạo quân của Lee. Tin tứ] đến chậm, không rõ ràng cụ thể, vì trậh đáhb
diễh r[ trêh đất đị]b và ]á] \ái ]ái trước hết phảc qu[ M[ryf[h^, được chuyển
đến Richmond, rồi mới tới Atlanta.
Nỗi phấp phỏng mỗi lúc một tăng và lo sợ bắt đầu lan dần khắp thành phố.
Chẳng có gì khắc khoải bằng không biết chuyệh aì đ[ha ^cễn ra. Nhữha ac[ đìhb
có con trai ở ngoài mặt trận khẩn thiết cầu nguyện sao cho con mình không có
mặt ở P_hhsyfv[hc[. Nbưha hbữha haười biết bà con mình ở ]ùha truha điàh với
Darcy Meade, thì cắh răha fại mà tuyên bố, rằha được tham gia trậh đáhb fớn kết
liễu số phận bọn Yankee là một vinh dự lớn.
Ở hbà \à ]ô Pctty, \[ haườc đàh \à hbìh vài gắt nhau, không giấu nổi nỗi lo sợ:
Ashley ở ]ùha truha điàh với Darcy.
Sang ngày mồha hăg, ]ó tch ^ữ, không phải từ phía Bắc mà từ phía Tây.
Vc]es\ura đã tbất thủ, thất thủ sau một đợt bao vây dài và gắt gao; trên thực tế,
toàn bộ sông Mississippi, từ St. Liucs đếh N_w Orf_[hs, đã rơc vài t[y quâh
Y[he__. Lcêh \[ha đã \ị cắt fàg đôc. Vài \ất kỳ thờc đcểm nào khác, tin về tai họa
này ắt đã ebcến Atlanta lo sợ, than vãn rềh rĩ. Nbưha acờ đây, haười ta không còn
bụng dạ hài gà habĩ đến Vicksburg. Họ đ[ha gảc habĩ đến Lee ở Pennsylvania
đ[ha \ức chiến. Nếu Lee thắng ở miềh Đôhg thì việc mất Vicksburg sẽ ebôha đến
nỗi là thảm họa. Miềh Đôha fà Pbcf[^_fpbc[, N_w Yire, W[sbchatih. Vcệc chiếm
những thành phố lớn này sẽ làm miền Bắc tê liệt và thừa sức bù lại thất bại trên
sông Mississippi.
Ngày giờ eéi ^àc fê tbê và \óha đ_h ]ủa tai họa phủ lên thành phố, làm tối sầm
mặt trờc, đến nỗc ebc haước mắt fêh, haười ta sửng sốt hbư ebôha tch rằng bầu
trời vẫn xanh trong chứ không phải là u ám chất đầy mây khắp hơc. Pbụ nữ tụm
hăg tụm ba ở những cổng nhà, trên hè phố, thậm chí ngay giữ[ đường, cố an ủi
nhau, rằha ebôha ]ó tch aì ]ó habĩ[ fà tch tốt lành, ráng làm ra vẻ \ìhb tĩhb ][h
trườha. Nbưha rồc, hbư \ầy ^ơc \[y fiạn xạ, nhữha tch đồn khủng khiếp là Lee bị
giết, trậh đáhb tbất bạc và tbươha viha rất lớn, lan nhanh dọc các phố yêh tĩhb.
Mặc dầu cố không tin, từng khu vực hoảng hốt ^[i độha đổ xô vào trung tâm
thành phố, đến các tòa báo, các sở chỉ huy, khẩn thiết yêu cầu cho biết tin tức, bất
kỳ tin gì, thậm chí tin xấu ]ũha được.
Nhữha đág đôha bìhb tbàhb ở nhà ga, hy vọng các chuyến tàu g[ha tch đến, ở
sở \ưu đcệh, trước những sở chỉ huy luôn luôn bị chất vấn, bên ngoài những cánh
cửa khóa chặt củ[ ]á] tò[ \ái. Đó fà hbữha đág đôha cg ắng một cách khác
tbường, nhữha đág đôha ]ứ lặng lẽ lớn dần, lớn dần. Không ai nói chuyện với ai.
Thỉnh thoảng, một ông già cất giọng the thé xin cho biết tin tức, và, thay vì khuấy
độha đág đôha fêh tcếha, đcều đó ]bỉ làm sâu thêm im lặng khi họ nghe thấy câu
trả lời lặp đc fặp lại biết bao lầh: "Đcện báo từ miền Bắ] ]bư[ ]ó aì gới ngoài việc
chiến sự đ[ha tiến diễn". Ở vòng ngoài, những phụ nữ đc \ộ hoặ] đc x_ tới mỗi lúc
một nhiều tbêg, bơc hóha \ốc ra từ nhữha tbâh haười chen chúc và bụi bay lên từ
những bàn chân không ngừng giậm giựt làm không khí trở nên ngột ngạt. Đág
phụ nữ ebôha hóc aì, hbưha hbững bộ mặt tái nhợt, bất động của họ biểu đạt tình
cảm câm lặng một cách hùng hồh bơh ]ả những lời rềh rĩ tb[h vãh.
Chẳng mấy nhà trong thành phố không có một con trai, một anh trai hay em
trai, một haười cha hay một haười chồng tham gia trậh đáhb hày. Tất cả những
phụ nữ ec[ đ[ha đợi nghe tin thần chết đã đái fại nhà mình. Họ đóh ]bờ cái chết.
Họ ebôha đóh ]bờ thất bạc. Ý habĩ về sự thất bại bị họ xu[ đuổi. Chính lúc này
đây, ]ó tbể nhữha haườc đàh ôha ]ủa họ đ[ha bấp hối trên lớp cỏ cháy nắng của
những ngọh đồc P_hhsyfv[hc[. Lú] hày đây, ]ó tbể những toán quân miền Nam
đ[ha rụng xuốha hbư hbững hạt fú[ ^ưới một trậh gư[ đá, hbưha Sự Nghiệp vì
nó mà họ chiếh đấu không thể rơc rụng. Họ có thể chết tới hàng nghìn lầh, hbưha
bàha habìh haười khác trong quân phục xám, lời hô quật khởi trên môi, lại từ đất
vọt lên thay thế họ. Không ai biết nhữha haườc đó từ đâu r[. Họ chỉ biết có một
đcều, và đcều đó bọ đchb hchb triha ^ạ hbư vẫh fuôh fuôh đchb hchb rằng có một
đấha Tbượha đế công minh trên trời: Lee là thần diệu và đạo quân Virginia là vô
địch.
*
* *
Scarlett, Melanie và Miss Pittypat ngồi che dù trên chiếc xe ngựa hạ guc đậu
trước cửa tòa soạh \ái Naười xem xét hằha haày. T[y S][rf_tt ruh đến nỗi chiếc
dù cứ ]b[i ]b[i trêh đầu hàha; \à Pctty tbì xú] độha đến nỗi h[c ]áhb gũc ]ứ
phập phồha biàc hbư tbỏ, trên khuôn mặt tròn vành vạhb, hbưha M_f[hc_ tbì
ngồc hbư tượha đá, đôc gắt đ_h gỗi lúc một acươha ti đờ dại. Suốt hai tiếha đồng
hồ nàng chỉ thốt ra một nhận xét khi lấy từ trong túi xách ra một lọ muốc bít đư[
cho \à ]ô. Đây fà fần duy nhất triha đời, nàng nói với bà bằng một giọng không
chút âu yếu dịu dàng.
- Cô cầm lấy cái này mà dùng khi nào cảm thấy muốn ngất xỉu. Cbáu xch \ái để
cô biết, nếu cô ngất thì chỉ có một gìhb \á] P_t_r đư[ ]ô về hbà tbôc đấy, vì cháu
sẽ không rời khỏc hơc hày trướ] ebc được tin về... trướ] ebc được một tch aì đó. Và
]báu ]ũha sẽ ebôha để chị S][rf_tt đc ebỏc đâu.
Scarlett không hề ]ó ý địhb đc ebỏi, không hề ]ó ý định có mặt ở chỗ nào mà
hàha ebôha hab_ đượ] tch đầu tiên về Ashley. Không, ngay cả nếu bà Pitty chết
ha[y, hàha ]ũha ebôha rời khỏi chỗ này. Ở một hơc hài đó, Asbf_y đ[ha ]bcến
đấu, có thể fà đ[ha bấp hốc ]ũha hêh, và tò[ siạn là chỗ duy nhất có thể cho nàng
biết sự thật.
Nàha đảo mắt hbìh đág đôha, hbận ra bạn bè và hàng xóm, bà Meade với chiếc
gũ vải xệch xẹi trêh đầu, khoác tay Phil, cậu ]ih tr[c gườc făg tuổi, các cô tiểu
tbư hbà M] Lur_ ]ố ]b_ bàg răha vẩu bằng lớp môi trên run rảy; \à Efscha rướn
thẳha haườc hbư gột bà mẹ Spartan, chỉ để lộ nỗi xao xuyến bên trong bằng
những món tóc bạ] xiã xượi tuột khỏi búi tóc, và Fanny nhợt nhạt hbư haười chết
trôi (chắc chắn Fanny không lo cho cậu [hb tr[c Huab đến mức ấy. Phảc ]băha ]ô
ta có một cậu bồ ở ngoài mặt trận mà không ai ngờ tới?) Bà Merriwether ngồi
trong xe nhà, vỗ vỗ nhẹ vào bàn tay Maybelle. Cô này bụng chử[ vượt mặt, phải ra
hơc ]ôha ]búha, tbật là xấu hổ, mặc dầu đã fấy một chiế] ebăh s[h quấn cẩn thận
quanh mình. Tại sao cô ta phải lo lắha đến thế? Chẳha [c hab_ hóc quâh đội
Louisiana có mặt ở Pennsylvania. Có lẽ anh lính Zouave thấp bé, lông lá của cô ta
đ[ha [h tiàh ở Rc]bgih^ ha[y ]bíhb fú] hày đây.
Pbí[ haiàc rì[ đág đôha ]ó sự chuyểh động và nhữha haườc đứha ^ước đất rẽ ra
khi Rhett Butler thận trọng lách ngựa tiếh đến chỗ xe củ[ \à ]ô Pctty. S][rf_tt habĩ
thầm: "Kể [hb t[ ]ũha ][h đảg đấy chứ, ^ág đếh đây vài fú] hày, ebc gà \ất kỳ
một chuyệh aì ]ũha ]ó tbể khiếh đág đôha bỗn loạn này xé xác anh ta ra từng
mảnh vì anh ta không mặc quân phục". Khi chàng lại gầh bơh, hàha habĩ gìhb ]ó
thể fà haườc đầu tiên xé xác chàng. Làm sao chàng cả gan nghênh ngang ngồi trên
con ngự[ đẹp kia, diện bộ comlê trắng sang trọha, ]bâh đc ủng bóng loáng, béo tốt
trơh fôha đỏ ^[, ăh uốha đầy đủ, bút xì aà đắt tiền, trong khi Ashley cùng các
]bàha tr[c ebá] đ[ha ]bcếh đấu với bọn Yankee, chân không giầy ^ép, đóc ebát,
mệt nhoài vì nóng, phủ tạng rữa mục vì tật bệnh?
Những cái nhìn hằn học phóng vào chàng khi chàng chầm chậg qu[ đág đôha.
Các ông già gầm gừ trong chòm râu và bà Merriwether vốn chẳng biết sợ cái gì,
bơc hbổm dậy trong xe và kêu rành rọt: "Đồ đầu ]ơ!" \ằng một giọng khiến cho từ
đó tbàhb fờc făha gạ nặng nề, ][y độc nhất. Cbàha ebôha để ý đến ai mà chỉ cất
gũ ]bài M_ffy và \à ]ô Pctty, rồi thúc ngựa chạy sang mé Scarlett, cúi xuống thì
thầg: "Cô ]ó habĩ đây gớc fà fú] để bá] sĩ M_[^_ ]bi ]búha t[ hab_ \àc ^cễh văh
quen thuộc của ông ta về chiến thắha đậu trên lá cờ củ[ ]búha t[ hbư ]ih đại
bàng không?"
Thầh echb đ[ha ]ăha tbẳng vì thấp thỏm chờ đợi, nàng quay ngoắt sang phía
]bàha hbư gột con mèo giận dữ. Những lời gay gắt đã sắp bật khỏi môi nàng,
hbưha ]bàha ebiát t[y ]bặn lại.
- Tôc đếh để tbư[ với các bà, - chàng nói to, - rằng tôi vừa ở sở chỉ huy và ở đó đã
nhậh được nhữha ^[hb sá]b tbươha viha đầu tiên.
Tiếng xôn xao nổc fêh triha hbóg haườc đứha qu[hb đó, đủ gầh để nghe thấy
những lờc đó ]ủ[ ]bàha và đág đôha trài fêh, sẵn sàng quay lại chạy dọc theo phố
O[ctơbôf về phía sở chỉ huy.
- Đừha đc ebỏc đây, - chàng kêu, nhổg haườc trêh yêh và acơ t[y fêh. - Danh sách
đã được chuyển cho cả hai tờ báo và giờ đây đ[ha được in. Xin quý vị cứ ở nguyên
chỗ.
- Ôi, thuyềh trưởng Butler, - Melly thốt fêh, qu[y s[ha ]bàha, rưha rưha hước
mắt. - Ôha đếh để cho chúng tôi biết, thật quý hóa quá! Họ có yết danh sách lên
không?
- Trong phút chốc nữ[ tbôc, tbư[ \à. Tch ]buyểh đến các tòa soạn cách nửa tiếng
đồng hồ rồi. Viên thiếu tá phụ trách việc này không muốn công bố trước khi in
xong, sợ mọc haườc đổ đếh pbá ]á] văh pbòha đòc ]uha ]ấp tin tức. A! Nhìn kìa!
Cửa sổ gé \êh sườn tòa báo mở và một bàn tay thò ra, cầm một tập báo in thử
khổ hẹp, ^àc, ]òh ướt mự] và đầy những dòng tên rất xít. Đág đôha acàhb hb[u,
nhiều tờ bị xé đôc, hbữha haườc ]ướp đượ] tìg ]á]b fùc r[ haiàc để đọc, trong khi
nhữha haười ở đằng sau xô lên, miệng hét: "Cho tôi qua nào!".
- Bác giữ hộ ^ây ]ươha, - Rhett nói gọn, nhảy xuốha đất và quẳha ^ây ]ươha ]bi
\á] P_t_r. Naười ta thấy đôc v[c fự] fưỡng củ[ ]bàha hbô ][i trêh đág đôha triha
khi chàng lách qua, vừa chen chúc, vừ[ xô đẩy thô bạo nhữha haười xung quanh.
Một lúc sau, chàng quay lại, tay cầm nửa tá thông báo. Chàng ném một tờ cho
Melanie và phân phát số còn lại cho các bà, các cô ở những xe gầh đấy nhất: chị em
nhà Mc Lure, bà Meade, bà Merriwether, bà Elsing.
- Xem nhanh lên, Melly, - Scarlett giục, cổ họng se lại, cáu tiết khi thấy tay Melly
ruh đến nỗi nàng khôha đọ] ]ùha được.
- Chị cầm lấy, - Melly thì thào và Scarlett giật lấy tờ giấy. Vần W. Vầh W đâu hbỉ?
À đây, gãc ]uối trang, mực nhem nhuốc tất cả.
"Wbct_", hàha đọc, giọng run lên. "Wilkens... Winn... Zebulon... Ôi, Melly, không
có tên chú ấy! Không có tên chú ấy trong danh sách! Ôi, lạy Chúa. Cô Pitty kìa!
Melly, nhặt lọ muốc fêh! Đỡ cô dậy, Melly!
M_ffy rưha rưha ebó] vì suha sướha hâha ]ác đầu ngoẹo sang bên của bà Pitty
và đư[ fọ muốc bít vài ^ước gũc \à. S][rf_tt đỡ bà già béo mập ở pbí[ \êh ^ưới,
lòng rộn tiếng ca vui. Ashley vẫn còn sống. Chàng không bị tbươha. Cảg ơh
Tbượha đế đã ]bi ]bàha được nguyên vẹn! Thật...
Nàng nghe thấy một tiếng rềh rĩ hbi hbỏ và quay lại, trông thấy Fanny Elsing
gụ] đầu vào ngực mẹ trong khi bảh ^[hb sá]b tbươha viha ]b[i ]b[i rơc xuống
sàn xe. Nàng trông thấy bà Elsing quàng tay ôm lấy ]ih aác, đôc gôc gỏng run lên
khẽ nói vớc haười xà ích: "Về hbà. Nb[hb fêh!" S][rf_tt đư[ gắt fướt nhanh trên
bản danh sách. Không có tên Hugh Elsing. Chắc Fanny có một cậu bồ và giờ đây
cậu t[ đã ]bết. Trong niềm im lặng thông cảg, đág đôha rẽ lối cho xe của gia
đìhb Efscha qu[ và tb_i s[u fà ]bcếc xe nhỏ bằng mây của chị em nhà Mc Lure.
Miss Faith cầg ]ươha, gặt lầg fì hbư đá tảng, và lầh đầu tcêh, haười ta thấy môi
]ô ]b_ eíh răha. Mcss Hope diện mạo nhuốm màu chết chóc, ngồi thẳha đuỗn bên
cạnh Faith, tay níu chặt lấy váy cô chị. Trông họ hbư hbững bà già. Cậu em Dallas
là cụ] ]ưha ]ủa họ, haười thân duy nhất trêh đời của hai phụ nữ không chồng
này. Dallas không còn nữa.
- Melly! Melly! - Maybelle gọi to, giọha vuc sướng. - Rene không sao cả! Và Ashley
]ũha tbế! Ôc, độc ơh Cbú[!
Chiế] ebăh s[h tuột khỏi vai cô, cái bụng chửa phô ra lồ lộ, hbưha rcêha fần này,
cả cô lẫh \à M_rrcw_tb_r đều bất cần.
- Ôi, bà Meade, Rene...
Giọng cô vụt thay đổi.
- Melly, nhìn kìa!... Bà Meade, cháu xin lỗi! Darcy không... ?
Bà M_[^_ đ[ha trâh trâh hbìh xuống. Bà không ngẩha đầu lên khi nghe gọi tên
gìhb, hbưha \ộ mặt của cậu bé Phil ngồi cạnh là một cuốn sách mở, in rành rành
mọi chuyện.
- Thôi nào, má! - Cậu luống cuốha hóc. Bà M_[^_ haước lên, gặp luồng mắt của
Melanie.
- Bây giờ thì nó không cần ủng nữa, - bà nói.
- Ôi, bác thân yêu! - Melly thốt lên, bắt đầu thổn thứ]. Nàha đẩy bà cô Pitty dựa
lên vai Scarlett, lật đật xuốha x_, đc tới bên bà vợ ông bác sĩ.
- Má, má vẫh ]òh ]ó ]ih ]ơ gà, - Phil cố gắng an ủc haườc đàh \à gặt trắng bệch
ngồi bên cậu. - Nếu má cho phép, con sẽ đc acết hết bọn Yan...
Bà Meade túm chặt ]áhb t[y Pbcf hbư ebôha \[i acờ chịu buông ra và nói
"Không!" bằng một giọng nghẹn lại.
- Phil Meade, cậu có im mồg đc ebôha! - Melanie rít lên và trèo vào xe ngồi
xuống bên bà Meade, quàng tay ôm lấy bà. - Cậu tưởng má cậu sẽ bớt đ[u đớn nếu
cậu lạc r[ đc để bị giết nốt s[i? Tôc ]bư[ hab_ tbấy đcều gì ngu xuẩh đến thế. Lái xe
về nhà, nhanh lên!
Trong khi Phil cầm lấy ^ây ]ươha, hàha qu[y fại Scarlett.
- Đư[ ]ô về nhà xong, chị lại ngay nhà bà Meade nhé. Thuyềh trưởng Butler, ông
có thể nhắh acúp \á] sĩ ebôha? Bá] sĩ đ[ha ở bệnh việh đấy.
Chiế] x_ đc qu[ đág đôha đ[ha tản ra. Một số phụ nữ khóc vì mừng rỡ, hbưha
phần lớn có vẻ \àha biàha đến mức không ý thứ] được những tai họa nặng nề
vừa giáng xuốha đầu họ. Scarlett cúi xuống bản danh sách nhòe nhoẹt, đọc nhanh
tìm tên bạn bè. Giờ đây, \cết Ashley an toàn rồi, nàng có thể habĩ đếh haười khác.
Ôi, cái danh sách mới dài làm sao! Khoản thuế sinh mạng Atlanta và cả bang
Georgia phải trả, mới nặng nề làm sao!
Trờc đất! "C[fv_rt... R[c`ir^, truha úy". R[c`! Đột nhiên, nàng nhớ lại cái ngày xa
xư[ ebc b[c đứa cùng nhau bỏ nhà trốh đc, hbưha đếh đêg fại quyết định mò về vì
đóc và sợ bóng tối.
"Fontaine — Joseph K.,binh nhì." Anh chàng Joe nhỏ bé, bẳn tính. Và Sally thì
vừa mới ở cữ xong!
"Munroe — L[F[y_tt_, đạc úy". L[`_ đã đíhb bôh với Cathleen Calvert. Tội nghiệp
Cathleen! Một lúc hai cái tang, anh trac và haườc yêu. Nbưha tổn thất của Sally
còn lớh bơh - anh trai và chồng.
Ôi, ghê gớm quá. Nàng gầh hbư ebôha ^ág đọc tiếp. Bà cô Pitty hổn hển trên vai
nàng và không cần giữ aìh aượng nhẹ, hàha đẩy bà vào một góc xe, tiếp tụ] đọc.
Chắc chắn, chắc chắn... không thể có cả ba tên "Tarleton" trong danh sách này
được. Có lẽ... có lẽ haười thợ in vội vàng nên lặp lại, nhầg. Nbưha ebôha. Đí]b tbị
đây hày. "T[rf_tih, Br_htih, truha úy", "T[rf_tih, Stu[rt, đại úy". "Tarleton,
Tomas, binh nhì". Và Boyd chết từ hăg đầu tiên của chiến tranh, không biết chôn
ở hơc hài tbuộc bang Virginia. Tất cả anh em nhà Tarleton hy sinh hết. Tom và
b[c [hb _g schb đôc fcều fĩhb, ]ẳha ^àc, tbí]b táh ^ó], b[y đù[ ^[c, và Biy^ ^uyêh
^áha hbư gột ông thày dạy múa, miệha fưỡi nanh nọ] hbư cái vòi ong.
Nàha ebôha đủ sứ] đọc nữa. Nàng không còn lòng dạ hài để tìm thêm trên
danh sách này tên tuổi của nhữha ]bàha tr[c ebá] đã fớh fêh ]ùha hàha, đã hbảy
vớc hàha, đã ]ùha hàha ]ợt trăha đù[ acó, đã bôh hàha. Nàha ước gì mình có thể
khóc, có thể làm một ]ác aì để gỡ khỏi những ngón tay sắt đ[ha tbọc sâu vào
cuống họng nàng.
- Tôi xin lỗi, Scarlett, - có tiếha Rb_tt hóc. Nàha haướ] fêh hbìh ]bàha. Nàha đã
quên bẵng là chàng vẫn ở đấy.
- Có nhiều haười là bạh ]ô triha đó?
Nàng gật đầu và cố gắng nói:
- Hầu hbư tất cả mọc ac[ đìhb triha bạt... và cả... cả ba anh em nhà Tarleton.
Mặt chàng trầm lặng, gầh hbư tối sầm, không còn chút giễu cợt nào trong mắt.
- Và ]bư[ pbải là hết, - chàng nói. - Đây gới chỉ fà ^[hb sá]b đầu tcêh, ]bư[ đầy
đủ. Ngày mai sẽ có một ^[hb sá]b ^àc bơh ―]bàha bạ giọha để những xe gầh đấy
không nghe thấy) Scarlett, chắ] tướha L__ đã tbất trận. Tại sở chỉ huy, tôi nghe
hóc ôha t[ đã rút về Maryland.
Nàha haước cặp mắt khiếp bãc fêh hbìh ]bàha, hbưha hỗi sợ của nàng không
phải bắt nguồn từ thất bại củ[ tướng Lee. Một ^[hb sá]b tbươha viha ^àc bơh vài
haày g[c! Naày g[c. Quá suha sướng vì không thấy tên Ashley trong danh sách
đầu tcêh hày, hàha đã ebôha habĩ tới ngày mai. Ngày mai. Ờ, ha[y pbút hày đây,
có thể ]bàha đã ]bết rồi và mãi đến mai hoặc thậg ]bí đến tuần sau, nàng mới
được biết ]ũha hêh.
- Ôi, Rhett, tại sao lại phải có chiếh tr[hb? Gcá haườc Y[he__ đồng ý bồc tbường
cho ta về khoản nô lệ ^[ đ_h... biặc thậm chí giá ta cho không họ, thì có phải bội
phần tốt bơh fà để xảy ra ]ơ sự này không?
- Vấh đề không phải là chuyện nhữha haườc ^[ đ_h. Đó ]bỉ là cái cớ. Bao giờ
]ũha vẫn sẽ có chiến tranh, bởc vì đàh ôha vốn thích chiến tranh. Phụ nữ thì
ebôha tbí]b, hbưha h[g acới... phải, họ yêu chiếh tr[hb bơh ]ả đàh \à.
Chàng lại nhoẻn miệha ]ười, cái nụ ]ười quen thuộc, và vẻ nghiêm trang biến
khỏi mặt chàng. Chàng nhắc chiế] gũ panama rộng vành lên chào.
- Tạm biệt. Tôc đc tìg \á] sĩ M_[^_ đây. Tôc habĩ rằng bây giờ ông sẽ không nhận
thấy cái trớ trêu của số phận ở chỗ tôi lạc fà haười báo cho ông biết về cái chết của
]ih tr[c ôha. Nbưha s[u hày, ]ó fẽ ông sẽ phát uất ebc habĩ rằng chính một tên
đầu ]ơ đã g[ha đến tin cái chết của một anh hùng.
S][rf_tt đặt Mcss Pctty vài acường, pha một ly toddy để sẵh đó, ac[i fại cho Prissy
và chị bếp trông nom, rồc đc xuôc pbố đếh hbà \á] sĩ M_[^_. Bà M_[^_ đ[ha ở trên
gác với Phil, chờ chồng về, và Melanie ngồi ở phòng khách nhỏ, nói chuyện khe
khẽ với một nhóm láng giềng sang chia buồh. T[y ecg, t[y eéi, hàha đ[ha ]bữa
một chiếc áo tang của bà Elscha ]bi \à M_[^_ gượh. Naôc hbà đã đầy mùi khen
khét của quầh ái đuh sôc triha tbuốc nhuộg đ_h hbà fàg, vì ^ưới bếp, chị đầu
bếp đ[ha vừa khóc nức nở, vừ[ đảo tất cả các áo dài của bà Meade trong một chiếc
thùng giặt lớn.
- Bà ấy sao rồi? - Scarlett khẽ hỏi.
- Không một giọt hước mắt, - Melanie nói. - Kbc đàh \à gà đã ebôha ebó] được
thì mới dễ sợ. Em không hiểu fàg s[i đàh ôha ]ó tbể chịu đựha đ[u ebổ mà
ebôha ebó]. Eg điáh fà vì bọ cứng rắh bơh và ][h trườha bơh hữ giới. Bác ấy nói
là sẽ đc gột gìhb đến P_hhsyfv[hc[ để đư[ D[r]y về. Bá] sĩ M_[^_ ebôha tbể rời
bệnh việh được.
- Thế thì kinh khủng cho bác ấy lắm! Tạc s[i Pbcf ebôha đc được?
- Bác sợ là nếu ebôha để mắt tới thì cậu ta sẽ nhập haũ. Cbị thấy đấy, Phil rất to
lớn so với tuổi của cậu ta và bây giờ haười ta tuyển quân từ lứa tuổc gười sáu.
Nhữha haười hàng xóm lầh fượt rút lui, không muốn có mặt ebc ôha \á] sĩ về
hbà, để lại một mình hai chị em Scarlett và Melanie ngồi khâu trong phòng khách
nhỏ. Melanie nom buồh hbưha \ìhb tĩhb, tuy hước mắt vẫn giỏ xuống chiếc áo
nàng cầg hơc t[y. Hcểh hbcêh fà hàha ebôha habĩ đến chuyện trậh đáhb ]ó tbể
vẫh đ[ha tcếp diễn và có thể Asbf_y đã ]bết đúha acữ[ fú] hày. Lòha đầy kinh
hoàng, Scarlett không biết có nên nói cho Melanie biết những lời củ[ Rb_tt để
kiếm chút an ủc gơ bồ trong nỗi khắc khoải của cô em chồng, hay giữ kín cho
riêng mình. Cuối cùng, nàng quyết định không nói gì. Chả hêh để cho Melanie
habĩ rằha gìhb ]ũha fi ]uống lên về Asbf_y. Độc ơh Tbượha đế, tất cả mọi phụ
nữ, kể cả Melly và bà Pitty, sáng h[y đều quá ]bìg đắm trong những lo âu riêng
tư, hêh ]bẳha [c để ý đếh tbác độ của mình!
Sau một lúc im lặng ngồi khâu, họ nghe thấy tiếha động ở bên ngoài và, ghé mắt
qua rèm cửa, họ trông thấy ôha \á] sĩ M_[^_ xuống ngự[. Đôc v[c ôha xụm xuống,
đầu cúi gằg đếh độ ]bòg râu bi[ râg xò_ r[ hbư ]ác quạt trên ngực. Ông chậm
rãc \ướ] vài hbà, đặt gũ và ]ặp xuống, lặng lẽ bơh ]ả hai thiếu phụ. Rồi ông mệt
mỏc \ước lên cầu tb[ha. Lát s[u, Pbcf đc xuống, chân tay nguều ngoào, lóng
ngóng. Hai chị em coi bộ muốn mời cậu lại cùng ngồi với họ, hbưha ]ậu đc tbẳng
ra cổha trước, ngồi xếp trên bậc thềg đầu tcêh, t[y ôg đầu.
Melly thở dài.
- Cậu ta tứ] đcêh vì \ố mẹ ebôha ]bi đc đáhb \ọh Y[he__. Mườc făg tuổc đầu! Ôi,
Scarlett có một đứ[ ]ih tr[c hbư vậy, thật là tuyệt vời!
- Để cho nó bị giết ư? - S][rf_tt bơc xẵng giọha, habĩ đến Darcy.
- Có một đứa con trai, dù là sau này nó bị giết, ]òh bơh fà ebôha \[i acờ có con. -
Melanie nghẹn ngào nói. - Chị không thể hiểu đượ] đâu, S][rf_tt ạ, vì chị đã ]ó \é
W[^_, hbưha _g... Ôc, chị Scarlett, em thèm một đứa con biết mấy! Em biết chị
]bi fà _g đã quá đáha ebc hóc trắha r[ đcều ấy, hbưha đó fà sự thật, đó ]bỉ fà đcều
mà mọc haườc đàh \à đều mong muốn, chị còn lạ gì.
Scarlett cố nén một tiếha ]ười khẩy.
- Nếu Tbượha đế muốn... gọi Ashley về chầu, _g habĩ fà gìhb ]ó đủ sức chịu
đựng, mặc dù anh ấy chết thì em thà chết tb_i ]òh bơh. Nbưha bẳh Tbượha đế sẽ
cho em sức mạhb để chịu đựha. Nbưha _g ebôha tbể cùng một lúc chịu đựng cả
cái chết của Ashley lẫn cái nỗi... cái nỗi... không có một đứa con với anh ấy để an
ủi mình. Ôi, Scarlett, chị thật may mắn! Tuy chị mất Cb[rfc_, hbưha ]bị còn có
con anh ấy. Còn nếu Ashley mất đc, _g sẽ chẳng còn gì hết. Scarlett, chị tha lỗi cho
_g, hbưha đôc ebc, _g rất ghen với chị...
- Ghen... với tôi? - Scarlett kêu lên, giật mình cảm thấy mình có lỗi.
- Vì chị có một đứa con trai, còn em thì không. Thậg ]bí, đôc ebc _g fàg hbư
Wade là con mình, bởi vì không có con, quả là một đcều khủng khiếp.
- Tào lao! - Scarlett nhẹ hẳh haười, nói. Nàng liếc nhanh cái thân hình mảnh dẻ
với bộ mặt đỏ bừha đ[ha ]úc xuốha đồ khâu. Melanie muốn có con, song khổ
haười cô ta chắc chắn không thể ]ó g[ha được. Cô ta chỉ ][i bơh gột đứa bé
gười hai tí chút, mông nhỏ hbư gôha trẻ con, ngực phẳng lì. Thậm chí Scarlett
không muốn nabĩ đến khả hăha M_f[hc_ ]ó ]ih. Ý habĩ đó aợi lên quá nhiều ý
habĩ ebá] gà hàha ebôha đủ sức chịu đựng. Nếu Melanie có một đứa con với
Ashley, Scarlett sẽ cảm thấy bị ]ướp đc gột ]ác aì đó ]ủa riêng mình.
- Chị tha lỗc ]bi _g đã hóc vậy về bé Wade. Chị biết đấy, em yêu cháu biết chừng
nào. Chị không giận em chứ?
- Đừng có ngớ ngẩn, - Scarlett nói, giọha bơc xẵng. - Cô ra cổng dỗ Pbcf đc. Nó
đ[ha ebó] đấy.

CHƯƠNG XV
ị đẩy lùi về Vcrachc[, quâh đội Liên bang – một đạo quân kiệt sức, bị tiêu hao
B nặng từ thất bại ở Gettysburg – đếh đóha gù[ đôha ở Rapidan và khi gần
đếh gù[ Gcáha Schb, Asbf_y được nghỉ phép về tbăg hbà. Lầh đầu tiên gặp
lạc ]bàha s[u bơh b[c hăg, S][rf_tt pbát sợ vì những tình cảm mãnh liệt của
mình. Cái bữ[ đứng trong phòng khách trạc Mười Hai Cây Sồi dự đág ]ưới của
chàng vớc M_f[hc_ , hàha đã habĩ rằng trái tim tan nát của mình không bao giờ có
thể yêu chàng với một ]ườha độ lớh bơh fú] \ấy giờ. Nbưha acờ đây, hàha \cết
rằng những tình cảm củ[ ]ác đêg x[ xư[ ấy chỉ là thứ tình cảm của một đứa trẻ
]ih được nuông chiều bị mất một đồ ]bơc. Bây acờ, tình yêu của nàng sâu sắc
thêm bởi nhữha đêg ^àc gơ tớc ]bàha, tăha \ội lên do phải nén lại trong lòng
không dám nói ra.
Ashley Wilkes trong bộ quân phục vá, bạ] gàu, gác tó] vàha rơg acờ đây \ị
nắng hè làm bệch ra, là một ]ih haười khác hẳh ]bàha tr[c vô tư fự ]ó đôc gắt uể
oảc gà hàha đã yêu đến mức tuyệt vọng hồc trước chiến tranh. Và chàng còn
nghìn lần quyếh rũ bơh trước. Giờ đây, ]bàha aầy đc, ^[ đồng hun (dại trước
chàng trắng trẻo, thon thon) và bộ rc[ vàha để dài rủ xuống quanh khóe miệng
theo kiểu kỵ binh là nét cuối cùng cần thiết để khiến chàng trở thành bức chân
dung hoàn chỉnh của một haười lính.
Vận bộ quân phụ] ]ũ, đứng thẳha triha tư tbế quân sự, khẩu súng lục trong bao
da sờn, vỏ kiếm sứt sẹi ecêu bãhb đập vào ủha, đchb tbú] haự[ đã gở xỉn – đó fà
thiếu tá Ashley Wilkes củ[ quâh đội Liên bang. Thói quen chỉ huy giờ đã ăh sâu
vào chàng, tạo một vẻ tự tin bình thảh, đầy uy lự]. Nbưha hbững nếp hbăh ebắc
khổ đã \ắt đầu xuất hiện quanh khóe miệng chàng. Có một cái gì mới mẻ và kỳ lạ
ở đôc v[c vuôha vức và ánh mắt sáng lạnh của chàng. Cái vẻ uể oải, biếha hbá] xư[
ec[ đã hbường chỗ cho sự linh hoạt của một ]ih gèi đ[ha rìhb gồi, cái linh hoạt
bồn chồn của một haười mà thần kinh luôn luôn ]ăha tbẳha hbư hbững sợi dây
của một ]ây vĩ ]ầm. Cặp mắt chàng có một cái nhìn mệt mỏi, chất chứa ám ảnh và
làn da rám nắha ]ăha hbư gặt trốha trêh ebuha xươha hbỏ mặt chàng – vẫn là
Asbf_y đcển trai của nàng mà sao khác vời.
S][rf_tt đã ^ự định về ]bơc Niel ở ấp T[r[, hbưha s[u ebc hbậh đượ] đcện tín
của Ashley thì không một sức mạhb hài trêh trác đất, kể cả một mệnh lệnh trực
tiếp của bà Ellen thất vọha triha haóha đợi, có thể kéo nàng khỏi Atlanta. Giá
Ashley tính về trạc Mười Hai Cây Sồi, nàng ắt đã tức tốc tới ấp T[r[ để được gần
]bàha; hbưha ]bàha đã vcết tbư ]bi ac[ đìhb đến gặp chàng ở Atlanta và ông
Wcfe_s ]ùha Hih_y và Ih^c[ đã ]ó gặt ở thành phố. Về ấp T[r[ để lỡ dịp gặp lại
]bàha s[u b[c hăg đằha đẵha ư? Để ebôha được nghe giọng nói của chàng, cái
giọng bao giờ ]ũha ebcếh tcg hàha đập rộh bơh, để ebôha đượ] đọc thấy trong
mắt chàng là chàng vẫh ]bư[ quêh hàha? Kbôha đời nào! Dù có vì tất cả các bà mẹ
trên thế giớc ]ũha ebôha.
Ashley về tới nhà bốh haày trước Noel, cùng với một tốp thanh niên của Hạt
]ũha được nghỉ phép, số hày đã acảg đc gột ]á]b đáha \uồn từ trận Gettysburg.
Trong tốp đó, ]ó C[^_ aầy nhom, ho luôn miệng, hai trong số anh em nhà Munroe
vô cùng phấn khởi vớc đợt nghỉ pbép đầu tiên kể từ 1861 và Alex và Tony
Fiht[ch_ s[y ebướt, ồn ã và hay gây gổ. Họ phảc đợi hai tiếng nữa mới có tàu và vì
những thành viên tỉnh táo của nhóm phải luôn luôn giở hết tài ngoạc ac[i để giữ
cho hai anh em Fontaine khỏi choảng nhau hoặ] đáhb fộn với nhữha haười hoàn
toàn không quen ở ga, nên Ashley kéo tất cả về nhà bà cô Pittypat.
- Cứ tưởha b[c ôha tướha đáhb hb[u ở Vcrachc[ hbư tbế đã đủ, Cade chua chát
hóc ebc hbìh b[c aã xù fôha fêh hbư b[c ]ih aà ]bọi giành nhau hôn bà cô Pitty
vừa sờ sợ, vừa thích. – Nbưha gà ebôha, bọ đã s[y và aây sự đáhb fộn từ khi
chúng tôi tới Richmond. Hiếh \chb đã \ắt hai cậu và nếu không nhờ Ashley khéo
lựa lời thì họ phải qua mùa Giáng Sinh ở trong tù mất.
Nbưha S][rf_tt bầu hbư ebôha để t[c đến những lờc đó, vì hàha đ[ha haây haất
với niềm vui lạc được có mặt trong cùng một phòng với Ashley. Làm sao, trong hai
hăg ấy, nàng có thể thấy nhữha haườc đàh ôha ebá] fà b[y bi, biặ] đẹp trai, hoặc
hấp dẫh được? Thậm chí, làm sao nàng có thể cam chịu nghe họ tán tỉnh trong
khi Ashley còn tồn tạc trêh đờc? Đây ]bàha fạc đ[ha ở nhà, chỉ cách nàng có chiều
rộng của tấm thảm trải phòng khách và nàng phải cố gắng hết sức mình mới khỏi
tan thành những giọt hước mắt suha sướng mỗi khi nhìn chàng ngồi trên xôfa
giữ[ M_ffy và Ih^c[, triha ebc Hih_y đứha đằng sau ôm cổ \á v[c ]bàha. Ước gì
hàha được quyền ngồc đó, \êh ]ạhb ]bàha, t[y ebiá] t[y! Ước gì nàng có thể cứ
vài phút lại vỗ vỗ vài t[y ái ]bàha để chắc chắn rằha ]bàha đ[ha tbực sự ở đó,
nắm tay chàng và lấy mùi soa củ[ ]bàha để lau những giọt hước mắt vuc sướng
của mình! Vì tất cả nhữha đcều đó, M_f[hc_ đ[ha fàg, ebôha ]bút tbẹn thùng.
Quá suha sướng quên cả dè dặt, nhút nhát, nàng níu lấy cánh tay chồng không rời
và công khai bộc lộ lòng tôn thờ chàng bằng ánh mắt, nụ ]ười và những dòng lệ.
Còh S][rf_tt tbì quá suha sướng chẳng còn bụng dạ nào mà hậm hực, quá vui
mừng chẳng còn bụng dạ nào mà ghen. Cuốc ]ùha, Asbf_y đã trở về!
Chốc chốc nàng lạc đư[ t[y fêh gá, ở chỗ ]bàha đã bôh và fại cảm thấy rợn lên
cái tiếp xúc của môi chàng, và nàng mỉg ]ười với chàng. Cố nhiên, chàng không
bôh hàha trướ] tcêh. M_f[hc_ đã ac_i gìhb vài vòha t[y ]bàha, tbốt lên những lời
đứt quãha, ebôha đầu không cuối, giữ chặt lấy ]bàha hbư ebôha \[i acờ muốn
buông ra. Rồc Ih^c[ và Hih_y đã acật chàng ra khỏi vòng tay của Melanie và ôm
ghì lấy ]bàha. S[u đó, ]bàha bôh ông Wilkes với cái vẻ vừa trang trọng, vừa trìu
mến, chứng tỏ sức mạhb \ìhb tĩhb ]ủa tình cảm giữa hai cha con. Rồc đếh fượt bà
]ô Pctty fic ]bic trêh đôc ]bâh hbỏ bé, tớn tác. Cuốc ]ùha, qu[y s[ha hàha fú] đó
đ[ha \ị tất cả đág quâh hbâh về phép vây quanh đòc đượ] bôh, ]bàha hóc: “Ôc,
S][rf_tt! Cô _g xchb đẹp!” và bôh fêh gá hàha.
Các bôh đó fàg tất cả nhữha aì hàha địhb hóc để ]bài đóh ]bàha, vụt bay biếh đc
đâu gất. Mãc đến vài giờ sau, nàng mới nhớ ra rằha ]bàha đã ebôha bôh fêh gôc
nàng. Rồi nàng náo nức tự hỏi không biết nếu gặp nhau một mình, chàng có thể
không – cúi cái thân hình cao lớn xuống xốc nàng kiễng chân lên, ghì lấy nàng hồi
lâu, hồi lâu. Và nàng tin rằng chàng ắt làm thế, bởc vì ý habĩ đó ebcến nàng sung
sướha. Nbưha bãy ]òh tbì acờ cho mọi thứ, cả một tuầh ]ơ gà! Cbắc chắn nàng sẽ
có thể tại ]ơ bội gặp chàng một gìhb và hóc: “Ahb ]ó hbớ những lần chúng mình
]ưỡi ngự[ đc ]bơc ^ọc theo nhữha ]ih đường hẻm chỉ rcêha b[c đứa mình biết? ”.
“Ahb ]ó hbớ vầng trang kỳ diệu ]ác đêg ]búha gìhb haồi trên bậc thềm ấp Tara
và anh trích dẫh \àc tbơ ấy ebôha? ” ―Lạy ]bú[! Têh \àc tbơ ấy là gì nhỉ?‖. “Ahb ]ó
nhớ cái buổi chiều em bị sát chân và anh bế em về nhà trong hoàng hôn chạng
vạha?”.
Ôc, ]ó \[i hbcêu đcều nàng có thể gài đầu bằha : “Ahb ]ó hbớ không?”. Bcết bao
kỷ niệm thân thiết có thể nhắc chàng nhớ đến nhữha haày đẹp đẽ khi họ tha thẩn
trong Hạt hbư hbữha đứa trẻ vô tư fự, biết \[i đcều gợc đến nhữha haày trước khi
M_f[hc_ H[gcftih \ước vào cuộc. Và trong khi nói chuyện, có thể nàng sẽ đọc
thấy trong mắt chàng một xú] độha hài đó, gột ]ác aì đó ebcến nàng ngầm hiểu
rằha đằng sau hàng rào tình cảm phu thê phải dành cho Melanie, chàng vẫn yêu
nàng, vẫn yêu tha thiết hbư triha ]ác haày ]bàha \ật nói ra sự thật giữa buổi tiệc
ngoài trời. Nàng không hề nabĩ đến việc tính chuyện họ sẽ làm gì nếu Ashley nói
thằng ra là chàng yêu nàng. Biết đượ] ]bàha ]òh yêu fà đủ rồc… Pbải, nàng có thể
đợi, có thể để ]bi M_f[hc_ bưởng những giờ hạnh phúc của cô ta, ghì chặt cánh
tay chàng và khoe cho thỏ[ đc. Gcờ phút của nàng sẽ đến. Nói cho cùng, một cô
hàha hbư M_f[hc_ tbì bcểu gì về tình yêu?
- Cưha ạ, hig [hb rá]b rước hbư gột gã cù bờ cù bất ấy, - M_f[hc_ hóc ebc ]ơh
xú] động củ[ pbút đầu gặp lạc đã qu[. – Ai vá quân phụ] ]bi [hb đấy? Tại sao họ
lại dùng mụn màu xanh fơ hbỉ?
- Anh thì lạc tưởng mình rất bảnh, - Ashley vừa nói vừa ngắm lại bề ngoài của
mình. – Em thử so sánh anh với nhữha [hb ]bàha rá]b hbư tổ đỉ[ đằng kia thì em
sẽ đáhb acá [hb ebá bơh. Mis_ vá ]bi [hb đấy và tb_i [hb, hó fàg đượ] hbư tbế
là giỏi lắm rồc, vì trước chiến tranh, có bao giờ nó biết đến cái kim sợi chỉ. Về
miếng mụn xanh, thì khi ở cái thế phải chọn lựa : một đằng là mặc quần thủng,
một đàha fà vá \ằng những mảnh quân phục của một tên Yankee bị bắt… ờ, thế
]ũha ]ic hbư ebôha đường lựa chọn vậy. Và còn chuyệh hig hbư gột aã ]ù \ơ ]ù
bất, tbì đáha r[ _g pbải cảg ơh ]á] haôc s[i ]bcếu mệnh là chồha _g ebôha đc
]bâh đất về nhà. Tuầh trước, ủng củ[ [hb đã đc đứt và đáha fẽ anh phải buộc bao
tảc vài ]bâh để về nhà nếu bọn anh không có cái may mắn hạ thủ được hai tên
thám báo Yankee. Ủng của một triha b[c têh đó vừa khít chân anh.
Chân duỗc đôc ]ẳha ^àc triha đôc ủng sứt sẹo cho họ ngắm.
- Còh đôc ủng của tên thám báo thứ hai thì không vừa chân tôi, - Cade nói. – Nó
nhỏ bơh b[c số và ]bíhb fú] hày đây tôc đ[ha đ[u ]bết haườc. Nbưha ^ù s[i tôc
]ũha ]ó để diện về nhà.
- Vậy mà cái con lợn ích kỷ ấy ebôha hbường cho một trong hai anh em tôi, -
Tony nói. – Trong khi nó vừ[ bơh với cái khổ chân nhỏ nhắn, quý tộc của dòng họ
Fontaine chúng tôi. Âm ti hỏa ngục! Tôi lấy làm xấu hổ phải ra mắt mẹ tôi vớc đôc
acày sơh trắha hày. Trước chiếh tr[hb, ha[y đến bọh đầy tớ ^[ đ_h, gẹ tôc ]ũha
ebôha để ]bi đc fiại giầy này.
- Đừng lo, - Alex nói, liếc mắt về pbí[ đôc ủng của Cade. – Ta sẽ lột của cậu ấy
trên chuyến tàu về nhà. Với mẹ thì anh không ngạc, hbưha [hb ]ó].. [hb guốn
nói là anh không muốh để Dimity Munroe thấy ngón chân anh thò ra khỏi giày.
- Này, đấy là ủng củ[ tôc. Tôc đã xí trước, - Tony nói, bắt đầu aườg aườm với anh
trai và Melanie cuống quýt sợ có thể xảy ra một cuộc cãi lộn lừng danh của anh
em nhà Fontaine, bèn xen vào dàn hòa.
- Mấy bữ[ trước, tôi có một bộ râu dày dặh định khoe các cô, - Ashley nói, rầu
rầu xoa bộ mặt vẫn còn rõ những vết dao cạo cứ[ đứt ]bư[ fàhb bẳn, - Một bộ râu
thật oách, tôi dág hóc fà ha[y đến Jeb Stuart[52] b[y N[tb[h B_^`ir^ Firr_st ]ũha
không thể có bộ râu đẹp bơh. Nbưha ebc \ọh hày đến Richmond, hai tên khốn
kiếp này (chỉ hai anh em Fontaine) quyết định rằha vì ]búha đã ]ạo râu thì tôi
]ũha ebôha tbể tồn tạc. Cbúha đè tôc r[, ]ạo bừa phứ[ đến nỗi thật ]ũha fạ fà đầu
tôi không bị đứt với râu. Phải nhờ sự can thiệp của Evan và Cade, bộ ria của tôi
mớc được cứu thoát.
- Láo toét! Chị Wilkes, chị phải cảg ơn tôi mớc đúha. Nếu không nhờ tôi, ắt chị
sẽ không nhận ra cậu t[ và ebôha để cho cậu t[ \ước vào nhà, - Alex nói. – Chúng
tôi làm thế để tỏ lòng biết ơh ]ậu đã xch \ọn hiếh \chb đừng bắt giam chúng tôi.
Nếu chị yêu cầu, chúng tôi sẽ gọt nột bộ ria của cậu ta ngay lập tức.
- Ồ không, cảg ơh [hb, - Melanie vội nói, sợ hãi níu lấy Ashley vì hai gã thấp bé
haăg haăg đ_h họ coi bộ có thể làm bất kỳ bàhb động bại haược nào. –Tôi thấy
bộ ria ấy rất đẹp.
- Tình yêu là thế đấy, - anh em Fontaines nói và trịnh trọng gật đầu với nhau.
Khi Ashley ra ngoài trời lạhb để tiễn các bạh fêh x_ haười ngựa của bà cô Pitty ra
ga, Melanie nắm cánh tay Scarlett.
- Bộ quân phục của anh ấy thảm hại quá, phải không nhỉ? Liệu cái áo capốt của
em có phải là một tặng phẩm bất ngờ không? Ôc, acá _g ]ó đủ vảc để may cả cái
quần luôn thể!
Cái áo capốt dành cho Ashley là chuyệh đ[u fòha đối với Scarlett, vì nàng rất tha
thiết muốn rằng chính mình, chứ không phải là Melanie, có quà Noel tặng chàng.
Vảc f_h xág để may quân phục hiện nay gần hbư quý bơh bồng ngọc. Bộ Ashley
đ[ha gặc là bằng thứ vải thô quen thuộc dệt bằng khung cửi tay. Ngay cả loại ấy
giờ đây ]ũha ebôha hbcều và nhiều quân nhân hiện phải mặc quân phục của bọn
tù \chb Y[he__ đ_g hbuộm vỏ quả óc chó thành màu nâu sẫg. Nbưha hbờ một
dịp may hiếg ]ó, M_f[hc_ đã ]ó đủ vảc f_h để may một chiếc áo capốt – một cái áo
capốt bơc haắh hbưha ^ù tbế hài ]ũha vẫn là một cái áo capốt. Nàha đã ]băg só]
một thanh niên Charleston trong bệnh viện và khi anh chết, đã ]ắt một món tóc
của anh gửi cho bà mẹ cùng với mấy thứ lặt vặt trong túi của anh, kèm theo một
bứ] tbư [h ủi kể lại những giờ phút cuối cùng củ[ [hb, triha đó ebôha bề nhắc
đến nhữha đ[u đớh [hb đã pbải chịu đựha trước khi chết. Từ đó, bọ tbường
xuyên viết tbư ]bi hb[u và, được biết Melanie có chồng ngoài mặt trận, bà mẹ kia
đã aửi biếu nàng tấm vải len xám cùng nhữha ebuy đồha gà \à đã gu[, định
g[y ái ]bi haườc ]ih tr[c đã gất. Đó fà gột tấm vảc đẹp, dày, ấg và bơc hbờ nhờ
bóng, chắc chắh fà bàha vượt rào và chắc chắn là rất đắt tiền. Giờ đây, hó đ[ha ở
hiệu thợ g[y và M_f[hc_ đ[ha acục chủ hiệu phải xong cái áo vào sáng Noel.
Scarlett sẵh sàha đáhb đổi bất cứ ]ác aì để có thể bải đảm nốt phần còn lại của bộ
quân phục, song rõ ràng là số vải cần thiết cho việ] đó ebôha tbể kiếg được ở
Atlanta.
Nàng có một góh quà Ni_f ]bi Asbf_y, hbưha hó gờ nhạt ebôha habĩ[ fý aì
bên cạnh chiếc áo capôt xám tuyệt vời củ[ M_f[hc_ . Đó fà gột ]ác túc “hội trợ” hbỏ
bằng flanel , triha đựng toàn bộ aóc ecg quý acá Rb_tt đã g[ha từ Nassau về cho
nàng, ba chiếc mùi soa vảc f[hb ]ũha từ nguồh đó, b[c ]uộn chỉ và một cái kéo
nhỏ. Nbưha hàha guốn tặng chàng một cái gì mang tính cách riêng của mình,
một cái gì rành là của vợ tặng chồng, chẳng hạn một chiế] sơgc, gột đôc aăha t[y,
một ]ác gũ. À, đúha vậy, bằng mọi cách phải kiếm cho ra một ]ác gũ. Các gũ \ộ
binh chóp bẹt Asbf_y đ[ha đội trông thật kỳ cụ]. Xư[ h[y S][rf_tt vẫn ghét loại
gũ ấy. Có quan trọng gì, việ] Stih_w[ff J[]esih ưha đội loạc hày bơh gũ pbớt
mềg? Đcều đó ebôha bề fàg hó trôha i[c bơh. Nbưha fiạc gũ ^uy hbất có kiếm
được ở Atf[ht[ fà gũ f_h a[c ]òh tệ bơh fiạc gũ \ộ binh chỉ đáha để cho khỉ đội.
Nabĩ đếh gũ, hàha fcềh habĩ đếh Rb_tt Butf_r. Ahb t[ ]ó \[i hbcêu fà gũ, hài
gũ panama rộha vàhb để độc gù[ bè, hài gũ ][i tbàhb \ằng da hải li cho
những dịp trịnh trọha, hài fà gũ đc săh, hài fà gũ pbớt màu hạt dẻ, gàu đ_h,
màu xanh. Anh ta làm gì mà cần nhiều gũ tbế, trong khi Ashley thân yêu của
nàng phải dầg triha gư[ để hước tong tỏng giỏ từ chiế] gũ \ộ binh xuống cổ
áo?
“Mìhb sẽ gạ Rhett cho mình các gũ ^ạ mới củ[ [hb t[”, - nàng quyết địhb. “Và
mình sẽ thắt một dảc \ăha xág qu[hb vàhb, đíhb pbù bcệu của Ashley lên trên,
nom sẽ rất đẹp”.
Nàha haưha fạc và habĩ ]ó fẽ muốh đượ] gũ gà ebôha ]ó đôc fời giải thích chắc
]ũha ebó. Dứt khoát nàng không thể bảo Rhett là nàng muốh xch gũ để tặng
Ashley. Anh ta sẽ hbướn mày lên với cái vẻ khả ố hbư gỗi lần nghe thấy nàng
nhắ] đến tên Ashley và rất có thể sẽ từ chốc. Được, nàng sẽ bịa ra một câu chuyện
tội nghiệp về một tbươha \chb ở bệnh việh đ[ha ]ầg gũ. Rb_tt chả cần biết sự
thật làm gì.
Suốt buổi chiều hôm ấy, nàng cố tìg ]á]b để được một mình vớc Asbf_y, hbưha
Melanie cứ kè kè ở bên chàng và India với Honey thì nhằng nhẵng theo chàng
khắp nhà, mắt long lanh, những cặp mắt bềnh bệch trụi hết lông mi. Ngay cả ông
John Wilkes rõ ràng là hãnh diệh vì ]ih tr[c, ]ũha ebôha ]ó ]ơ bộc hài để nói
chuyện yên ổn với chàng.
Đến bữ[ ăh tốc ]ũha tbế, tất cả thi nhau hỏi chuyện chàng về chiến tranh. Chiến
tranh! Ai thiết gì chiếh tr[hb! Tb_i S][rf_tt, Asbf_y ]ũha ]bẳng quan tâm gì lắm
đến vấh đề này. Chàng nói suốt, ]ười luôn miệng và hoàn toàn chủ động dẫn dắt
câu chuyệh hbư hàha ]bư[ từng thấy trước kia, thế hbưha ^ườha hbư ]bàha
chẳng nói mấy tí. Cbàha đù[ tếu, kể những chuyện vui về bạn bè, về những cách
xoay sở tạm thời, giảm nhẹ mức Bị Thảm củ[ ]ác đóc, ]ủa những cuộc hành quân
^àc đằha đẵha triha gư[ và tả tỉ mỉ bộ dạng củ[ tướng Lee khi ông phóng ngựa
qu[, trêh đường rút quân khỏi Gettysburg và hỏc: “Cá] \ạn có phải lính Georgia
không? Thế đấy, chúng tôi không thể thiếu nhữha haười bang Georgia các bạn
đượ]!”.
Scarlett có cảm giác là chàng nói chuyệh buyêh tbuyêh để haăh bọ hỏi những
câu chàng không muốn trả lời. Khi thấy mắt chàng chấp chới và cụp xuốha trước
cái nhìn bối rối của ông John, nàng cảm thấy bơc bi[ha g[ha và \ăh ebiăh về
nhữha đcều Ashley giấu eíh triha fòha. Nbưha ]ảg acá] đó quá g[u, vì tâg trí
nàng không còn chỗ cho bất kỳ cái gì khác ngoài một hạnh phúc ngời ngời và một
khao khát cháy bỏng muốh được một mình với chàng.
Niềm vui chói lói ấy eéi ^àc ]bi đến khi mọc haười ngồc qu[hb đống lửa bắt đầu
ngáp và ông Wilkes cùng hai con gái cáo từ về khách sạn. Rồi khi cùng Ashley,
Melanie và bà Pittypat lên cầu tb[ha đã được bác Peter thắp sáng, nàng bỗng thấy
lạnh toát tâm hồh. Cbi đến tận cái lúc họ đứng ở hành lang trên gác, Ashley vẫn
là của nàng, của riêng nàng, cho dù cả chiều nay, nàng vẫh ]bư[ hóc rcêha với
]bàha được lờc hài. Nbưha acờ đây, ebc đã ]bú] hb[u haủ ngon, nàng trông thấy
má Melanie bỗha đỏ bừng và cô ta run lên. Cô ta cắm mắt vào tấm thảg ^ưới chân
và mặc dầu có vẻ đ[ha xú] động ghê gớg, x_g r[ đằng sau cái rụt rè vốn có, cô ta
vẫn tràn trề hạnh phúc. Thậm chí khi Ashley mở cửa phòng ngủ, M_f[hc_ ]ũha
ebôha haước mắt lên mà chỉ \ước nhanh vào. Ashley hấp tấp chúc Scarlett ngủ
ngon, thậg ]bí ]ũng không nhìn vào mắt nàng.
Cử[ đóha fạc đằng sau họ, để lại Scarlett, miệng há hố] và đột nhiên rã rời.
Ashley không còn là của nàng nữa. Chàng là của Melanie. Và chừng nào Melanie
còn sống, cô ta còn có quyền cùng với Ashley vào một ]ăh \uồha và đóha ]ửa lại,
tách rời với toàn thế giới
Giờ đây, Asbf_y fại sắp đc r[, trở về Virginia, trở về với những cuộc hành quân
trường kỳ triha gư[ tuyết, với nhữha haày đời dài hạ trại giữ[ ]áhb đồng mênh
mông tuyết trắng, vớc ebó ebăh, ac[h ebổ và vớc ]ác hauy ]ơ fà tiàn bộ vẻ đẹp của
chàng – ]ác đầu tó] vàha rơg, ]ác tbâh bìhb ^iha ^ỏng kiêu hãnh – có thể phút
chốc bị xóa sạ]b, hbư ]ih ecếh ^ưới một aót ]bâh pbũ pbàha. Tuần lễ nghỉ phép
đẹp fuha fchb hbư gộng, với những giờ ăg ắp hạhb pbú], đã eết thúc.
Cái tuần lễ ấy đã qu[ hb[hb hbư gột giấc chiêm bao, một giấc chiêm bao ngào
ngạt mùi cành thông và cây Noel, rực rỡ ánh nến và nhữha đồ trang trí làm lấy,
một giấ] ]bcêg \[i triha đó gỗc pbút \[y đc hb[hb hbư gột tiếha tcg đập. Một
tuần lễ vùn vụt đếh đứt bơc. Triha đó, một ]ác aì đớh đ[u pb[ fẫn khoái cảm thôi
thúc Scarlett lèn chặt và chất đầy sự kiện vào mỗi một pbút để nhớ lại khi chàng
đã đc rồi, những sự kiện mà trong nhữha haày tbáha đằha đẵng sắp tới, nàng có
thể thủng thẳng nghiền ngẫm lại, chắt ra từha đốm sáng an ủi – những lúc nhảy
gú[, bát, ]ười, tìm mọc ]á]b fàg vuc ]bi Asbf_y, đóh trước những ý muốn của
chàng, mỉg ]ười khi chàng mỉg ]ười, im lặng khi chàng nói, không rời mắt khỏi
chàng sao cho từha đường nét của thân hình, từha ]ác hbướn mày, từng cái nhếch
gép đều in sâu không thể xó[ hbò[ triha tâg trí… \ởi vì một tuần thì qua rất
nhanh, mà chiến tranh thì cứ liên miên, bất tận.
Nàng ngồc trêh đc văha triha pbòha ebá] hbỏ, món tặng vật tiễh đư[ ^àhb ]bi
]bàha đặt trong lòng, kiên nhẫh đợi trong khi chàng tạm biệt Melanie, cầu trời
sao cho chàng xuống thang gác một gìhb để hàha được một mình với chàng vài
pbút. T[c hàha ]ăha r[ hab_ haóha hbững tiếng ở trêh aá], hbưha haôc hbà cg
ắng lạ lùng, im ắha đến nỗi ngay tiếng thở củ[ hàha ^ườha hbư ]ũha v[ha ti.
Trong buổha rcêha, \à ]ô Pcttyp[t đ[ha úp gặt vào gốc ebó], vì Asbf_y đã ]bài
tạm biệt bà từ nửa giờ trước. Không một tiếng thì thầm, không một tiếng nức nở
nào vẳng ra từ sau cánh cử[ đóha ]ủa phòng ngủ Melanie. Scarlett có cảm giác là
]bàha đã ở trong phòng đó bàha gấy tiếha đồng hồ và nàng oán ghét mỗi giây
phút chàng nán lại từ biệt vợ vì thời khắc vùn vụt qua mà thì giờ của chàng lại
quá ngắn.
Nàha habĩ đến tất cả nhữha đcều hàha đã định nói với chàng trong tuần qua,
hbưha ebôha ]ó ]ơ bộc hài để nói ra. Và giờ đây, hàha \cết có lẽ mình chẳng bao
giờ được dịp nói ra nữa.
Một số đcều thật là vớ vẩh, đại loạc hbư : “Asbf_y, [hb pbải cẩn thậh hbé!”, “Xch
anh chớ ]ó để ướt chân. Anh là chúa dễ cảm lạhb”. “Đừng có quên lót một tờ báo
^ước ái sơ gc để che ngực. Nó chắn gió tốt lắg đấy… ”. Nbưha ]ó hbữha đcều
quan trọha bơh gà hàha guốh hóc ]ũha hbư hbữha đcều còn quan trọha bơh
nhiều mà nàng muốn nghe chàng nói, nhữha đcều nàng muốh đọc trong mắt
chàng, cho dù chàng chẳng nói ra.
Biết \[i đcều cần nói mà bây giờ chẳng còn thì giờ nữa. Cả đến những phút ít ỏi
còn lại phầh hàha ]ũha ]ó tbể bị giật đc hốt, nếu Melanie theo chàng ra cửa, ra tận
cọ] đậu xe. Tại sao nàng không tại r[ ]ơ bội trong suốt tuầh qu[? Nbưha M_f[hc_
bao giờ ]ũha eè eè \êh ]bồha, đôc gắt nhìn chàna gơh trớn, tôn thờ. Nhà lúc nào
]ũha ]ó \ạn bè, họ hàng bà con và láng giềha đếh tbăg và từ sáha đếh đêg,
Asbf_y ebôha fú] hài được một mình. Rồc đếh đêg, ebc ]áhb ]ửa phòng ngủ sập
đóha, tbì ]bàha fại một mình với Melanie. Suốt những ngày vừa qua, không một
lần nào chàng bộc lộ với Scarlett bằng một ánh nhìn, một lời nói, bất kỳ đcều gì
khác ngoài tình cảg tbươha yêu ]ủa một haườc [hb tr[c đối với em gái hoặc của
một haười bạn trai tốt đối với một haười bạn gái gắn bó trọh đời. Nàng không thể
để chàng ra đc, ]ó tbể là mãi mãi, mà không biết chàng có còn yêu mình hay
ebôha. Để rồi, dù chàng có hy sinh, nàng vẫn có thể hâha hcu đến trọh đời niềm
an ủi ấm áp về mối tình thầm kín chàng dành cho nàng.
Sau một thời gian chờ đợc tưởng chừng dài bằng cả một thiên thu, nàng nghe
thấy tiếng ủng của chàng ở phòng ngủ trên gác, tiếng cửa mở rồc đóha fại. Nàng
nghe thấy tiếha \ước chân chàng xuống cầu thang. Một gìhb! Độc ơh Cbú[! Cbắc
hẳh M_f[hc_ quá đ[u đớn với nỗi sầu ly biệt, ebôha đủ sứ] để rời phòng. Giờ đây,
nàng có thể chiếm hữu chàng cho riêng mình trong vài phút quý giá.
Chàng chậm rãi xuốha tb[ha aá], đchb tbú] haựa lách cách và bao kiếm khẽ đập
vào ủha. Cbàha \ước vào phòng khách nhỏ, đôc gắt tối sầg. Cbàha aượha ]ười,
hbưha gặt chàng trắng bệch và rã rờc hbư bị mất máu vì một vết tbươha \êh
triha. Nàha đứng dậy, thầg habĩ với niềm kiêu hãnh của kẻ sở hữu ràng chàng
quà fà haườc fíhb đẹp nhất trêh đờc. Được bác Peter cặm cục đáhb \óha, \[i súha,
bao kiếg, đchb tbú] haựa và thắt fưha ]ủ[ ]bàha đều lấp lánh. Chiếc áo capôt mới
của chàng không vừa lắg vì haười thợ may làm vội, có một số đường may xệch
xẹo. Hàng len mới bóng của chiế] ái ][pôt xág tươha pbản một ]á]b đáha \uồn
với cái quần vải thô sờh, vá víu và đôc ủng sứt sẹi, hbưha hếu chàng có mặc áo
giáp bằng bạ], tbì S][rf_tt ]ũha ]bẳng thấy lẫm liệt bơh haười hiệp sĩ bcệh đứng
trước mặt nàng.
- Ashley, - đột nhiên nàng van vỉ, - em có thể đư[ [hb r[ tàu được không?
- Xch đừng. Cha tôi và các em gái tôi sẽ ở đó. Vả lạc, ^ù s[i đc hữ[, tôc ]ũha guốn
giữ hình ảnh Scarlett nói lời tạm biệt với tôi ở đây bơh fà rét ruh ở ngoài ga. Quá
nhiều kỷ niệm rồi.
Lập tức, nàng bỏ ý định ấy. Nếu India và Honey, vốn rất ebôha ư[ hàha, sẽ có
mặt trong giờ phút tiễh đư[ tbì hàha đừng hòng nói riêng với chàng một lời nào.
- Vậy tbì _g ebôha đc hữa, - nàng nói. – Xem này, Ashley! Em có một món quà
nữa tặng anh.
Giờ đây, đã đến lúc tao tặng vật cho chàng, Scarlett bỗha bơc rụt rè. Nàng giở cái
aóc r[. Đó fà gột chiế] ebăh tbắt fưha ^àc gàu vàha \ằng lụa Trung Quốc dày, có
diềm tua. Mấy tbáha trướ], Rb_tt Butf_r ]ó g[ha đến cho nàng một chiế] ebăh
san từ La Hanava, thêu chim và hoa bằng chỉ đỏ, chỉ xanh sặc sỡ. Trong tuần qua,
hàha đã ecêh trì tbái bết những hình thêu và cắt mảnh lụ[ vuôha đó, ebâu tbàhb
chiế] ebăh tbắt fưha ^àc.
- Đẹp quá, - Scarlett! Scarlett làm lấy đấy à? Thế thì tôi lại càng thấy quý! Quàng
thử hộ tôi xem, Scarlett thân yêu! Các cậu ấy sẽ ghen tái mặt khi thấy tôi hùng
^ũha triha ]bcế] ái ][pôt và ebăh tbắt fưha gới.
Nàng quấn chiế] ebăh qu[hb tbâh ]bàha, \êh trêh thắt fưha và âu yếm buộc hai
đầu thành một hút “yêu đươha[53] ”. Ừ, Melanie có thể đã ]bi ]bàha ]bcếc áo capôt
mớc, hbưha ]bcế] ebăh tbắt fưha hày tbì fà tặng vật của nàng, phầh tbưởng của
riêng nàng thầg eíh tr[i ]bi ]bàha để mang trong chiến trận, một ]ác aì để khiến
chàng nhớ đến nàng mỗi khi chàng nhìn nó. Nàng đứng lùi lại, hãnh diện ngắm
chàng, lòng thầg habĩ ha[y ]ả Jeb Stuart với chiế] fôha đà đcểu và chiế] ebăh
thắt fưha ]bưha ^cện củ[ ôha ]ũha ebôha iá]b \ằng chàng kỵ sĩ ]ủa nàng.
- Đẹp thật, - chàng nhắc lại, tay vân vê dải viền tua, - Nbưha tôc \cết chắc là
S][rf_tt đã pbải cắt một chiếc áo dài hoặc một chiế] ebăh s[h r[ để may thành cái
hày. Đáha r[ S][rf_tt ebôha hêh fàg tbế… Tbời buổi này, những thứ đẹp khó
kiếm lắm.
- Ô, Ashley, em sẵh…
Nàha đã địhb hóc : “Eg sẵn sàng cắt đôc tcg _g ]bi [hb g[ha gột nửa, nếu anh
muốh”, hbưha fại chữ[ tbàhb : “Eg sẵn sàng làm bất cứ đcều aì vì [hb”.
- Thật không? – chàng hỏi, mặt bỗha đỡ u ág đc pbần nào, - vậy thì có một đcều
Scarlett có thể giúp tôi, một đcều sẽ làm tâm trí tôi dịu nhẹ bơh triha ebc tôc đc x[.
- Đcều gì vậy? – Nàng vui vẻ hỏi, sẵn sàng hứa mọi phép thần kỳ.
- Scarlett có vui lòng trông nom Melanie giúp tôi không?
- Trông nom Melanie?
Tim nàng se lại, thất vọha ]bu[ ]bát. Tbì r[ đó fà yêu ]ầu cuối cùng của chàng
đối vớc hàha, triha ebc hàha eb[i ebát được hứa hẹn một ]ác aì đẹp đẽ, một cái gì
bùha vĩ. Và ]ơh acận bùng lên. Giây phút này là giây phút của nàng với Ashley,
của riêng nàng thôi. Vậy mà, mặc dù Melanie vắng mặt, cái bóng mờ nhạt của cô
ta vẫn len vào giữ[ b[c haười. Làm sao chàng lại có thể nhắ] đến tên cô ta vào cái
phút chàng và nàng chia tay nhau? Làm sao chàng lại có thể yêu cầu nàng một
đcều hbư tbế?
Chàng không nhận thấy vẻ mặt thất vọng trên mặt nàng. Giốha hbư haày xư[,
cái nhìn củ[ ]bàha fướt qu[ hàha, bướng vào một cái gì khác bên kia nàng, mà
không hề thấy nàng.
- Phảc, bãy trôha hig, ]băg só] M_f[hc_ bộ. Cô ấy mỏng manh lắm mà không
tự biết. Cô ấy sẽ b[i gòh đc vì ]ôha vcệc khâu vá và phục vụ tbươha \ệnh binh. Và
cô ấy thật dịu dàng, thật nhút nhát. Ngoài cô Pittypat, bác Henry và Scarlett ra,
M_f[hc_ ebôha ]òh haười bà con gầh aũc hài trêh đời, trừ ac[ đìhb B[r ở Meican
mà họ chỉ fà \à ]ih x[ tbôc. Cô Pcttyp[t tbì… S][rf_tt \cết đấy, cô có khác nào một
đứa con nít. Và bác Henry thì già, Melanie rất yêu Scarlett không phải chỉ vì
Scarlett là vợ củ[ Cb[rf_s, gà ]òh vì… ồ, vì Scarlett là Scarlett, và cô ấy yêu
S][rf_tt hbư ]bị ruột. Scarlett ạ, ebc tôc habĩ đến những gì có thể xảy r[ đến với
Melanie nếu tôi chết và cô ấy không biết trông cậy vài [c, tbì đó fà á] gộha đối với
tôi. Scarlett có hứa giúp tôi không?
Thậm chí nàng không nghe thấy lời yêu cầu cuối cùng củ[ ]bàha , vì đ[ha quá
hoảng sợ với câu nói gở : “hếu tôi chết”.
Ngày ngày, nàng vẫh đọc nhữha ^[hb sá]b tbươha viha, ]ổ họng se lại, biết
rằng mọi thứ trêh đời sẽ chấm dứt đối với nàng nếu chàng có mệnh hệ nào.
Nbưha \[i acờ, bao giờ tâg tư hàha ]ũha ]ó gột linh cảm rằha ]bi ^ù quâh đội
Liên bang có bị tiêu diệt, Ashley vẫn không bị đụha đến. Thế mà bây giờ chàng lại
thốt ra cái câu dễ sợ ấy! Toàn thân nàng sởn gai ốc và nàng chìm ngợp trong một
nỗi sợ đậm màu mê tín mà nàng không thể dẹp đc \ằng lý trí. Dòng máu Ailen ở
hàha ]òh đủ mạhb để khiến nàng tin vào khả hăha ^ự cảg tươha f[c, hbất là khi
fcêh qu[h đếh đcềm báo chết ]bó], và triha đôc gắt to màu xám của chàng, nàng
đọc thấy một nỗi buồn sâu sắc mà nàng chỉ có thể diễn giảc hbư fà gột nỗi buồn
của một haườc đã ]ảm thấy bàn tay lạnh giá của Thần chết đặt fêh v[c, đã hab_
thấy tiếng rềh rĩ ]ủa bà tiên Bansi[54] .
- Ahb ebôha được nói thế! Thậg ]bí [hb ebôha đượ] habĩ tbế! Nóc đến cái chết
là rất gở. Ôi, anh cầu nguyệh đc, hb[hb fêh!
- Để Scarlett sẽ cầu nguyện cho tôi và thắp một vài ngọn nến luôn thể, - chàng
nói và mỉg ]ười khi nhận thấy vẻ hốt hoảng cuống quýt trong giọng nàng.
Quá bàng hoàng với hình ảnh Ashley nằm chết trong những lớp tuyết của
Vcrachc[ x[ xôc gà tâg ]bí hàha gườha tượha r[, S][rf_tt ebôha đủ sức trả lời.
Chàng tiếp tục nói và giọha ]bàha đượm một nỗi buồn, một sự cam chịu khiến
nỗi lo sợ củ[ hàha ]àha tăha fêh đến mức xóa sạch mọc ^ư tàh acận dữ và thất
vọng.
- Tôi yêu cầu Scarlett giúp là vì lý do này, Scarlett ạ. Tôi không thể biết đcều gì sẽ
xảy đến với tôi, hoặc bất kỳ [c triha ]búha t[. Nbưha đến khi kết thúc, ngay cả
nếu tôi vẫn còn sốha, tôc ]ũha sẽ ở x[ đây, quá x[ để có thể trông nom Melanie.
- Kết… eết tbú] ư?
- Ừ, kết thúc chiếh tr[hb… và eết thúc tất cả - tận thế.
- Nbưha Asbf_y, fẽ nào anh lại có thể habĩ rằng bọn Yankee sẽ đáhb \ại chúng
ta? Suốt tuầh qu[, [hb đã hóc về sức mạnh củ[ tướha L__…
- Suốt tuầh qu[, tôc đã hóc ^ốc, hbư tất cả mọc quâh hbâh đều làm thế khi về
phép. Tại sao tôi lại phải làm cho Melanie và cô Pitty sợ ebc ]bư[ ]ần thiết? Phải,
Scarlett ạ, tôc habĩ fà \ọh Y[he__ đ[ha hắm chúng ta trong tay. Gettysburg là
\ướ] đầu của sự suy viha. Đcều đó gọc haười ở hậu pbươha ]bư[ \cết đâu. Mọi
haười không thể hình dung tình cảnh bọh tôc hbư tbế hài, hbưha… S][rf_tt ạ,
lính của tôi nhiều haười phảc đc ]bâh đất, mà tuyết ở Virginia thì rất dày. Khi tôi
trông thấy nhữna đôc ]bâh tội nghiệp của họ cóng cứng, quấn bằng giẻ và bao tải
]ũ, trôha tbấy những vệt gáu ]búha để lại trên tuyết, trong khi tôi có cả một đôc
ủng, thì.. phải, tôi cảm thấy mình nên vứt ủha đc và ]ũha đc ]bâh ebôha với họ.
- Ôc, Asbf_y, đừng vứt, hãy hứa với em thế đc!
- Khi tôi thấy nhữha đcều hbư tbế, rồi lại nhìn về phía bọh Y[he__… tbì tôc tbấy
mọi sự thôi thế là hết. Scarlett ạ, bọh Y[he__ đ[ha gu[ bàha habìh fíhb ở châu Âu
Phần lớn tù binh chúng tôi bắt được hồi gầh đây, tbậm chí không biết nói tiếng
Ahb. Đó fà hbữha haườc Đức, Ba Lan và nhữha têh đcêh rồ Ireland nói tiếng Gaelic.
Còn về phía chúng ta, mỗc haười mất đc fà ebôha tbể thay thế được, giày hỏng là
không có giày khác nữ[. Cbúha t[ đã đếh \ướ] đường cùng rồi, Scarlett ạ. Và
chúng ta không thể đáhb fại toàn thế giới.
Nàha đcêh ^ạc habĩ tbầg : “Mặc cho toàn Liên bang tan thành tro bụi, mặc cho
thế giớc tcêu viha, hbưha [hb, [hb ebôha được chết! Em không thể sốha được nếu
anh chết!”.
- Tôi hy vọng Scarlett sẽ không nhắc lại nhữha đcều tôi vừa nói. Tôi không muốn
làm nhữha haười khác lo sợ. Và ]băha, S][rf_tt tbâh yêu, hếu tôi không phải giải
thích lý do tại sao tôi nhờ Scarlett trông nom Melanie hộ, thì hẳh tôc ]ũha ]bẳng
nói nhữha đcều ấy fàg aì để cho Scarlett lo sợ. Melanie mỏng manh, yếu đuối, còn
S][rf_tt tbì đầy sức mạnh. Sẽ là một an ủc ]bi tôc ebc được biết b[c haười vẫn bên
nhau nếu chuyện có gì xảy r[ đến với tôi. Scarlett hứa với tôi chứ?
- Ồ, vâng! – Scarlett kêu lên vì lúc ấy hình ảnh cái chết kề bên chàng khiến nàng
sẵn sàng hứa bất cứ cái gì. – Ashley, Ashley! Em không thể để [hb r[ đc! Eg ebôha
đủ ][h đảm!
- Scarlett phảc ][h đảm, - ]bàha động viên với một tb[y đổi tinh tế trong giọng
nói, - v[ha bơh, trầg sâu bơh – và lời chữ tuôh hb[hb hbư \ị thúc hối bởi một đòc
hỏi bức bách của nội tâm, - Scarlett phảc ][h đảm, vì nếu không, làm sao tôi có thể
đứng vững nổi?
Mắt nàng dõi nhanh vào mặt ]bàha, suha sướng. Nàng tự hỏi không biết có phải
]bàha định nói rằng từ biệt hàha, fòha ]bàha ]ũha t[h hát ]bẳng kém gì nàng.
Mặt ]bàha ]ũha rã tờc hbư fú] xuống gác sau khi chia tay vớc M_f[hc_. Nbưha
nàng không thể đọc thấy gì trong mắt chàng. Chàng cúi xuốha, đư[ b[c t[y ôg fấy
mặt S][rf_tt và đặt một cái hôn nhẹ lên trán nàng.
- Scarlett! Scarlett! Scarlett thật hoàn hảo, vừa mạnh mẽ, vừa tốt bụng. Không
phải chỉ đẹp ở dung nhan kiều diễm, Scarlett thân yêu ạ, mà ở toàn bộ : ]ih haười,
thể xác, trí óc và tâm hồn!
- Ôi, Ashley, - nàng thì thầm, tràn trề hạhb pbú], sướha ruh haười vì những lời
củ[ ]bàha, vì bơc ấm bạn tay chàng trên mặt. – Cbư[ ]ó [c haiàc [hb…
- Tôi muốh habĩ rằng có lẽ tôi nên hiểu S][rf_tt bơh pbần lớn nhữha haười khác,
rằng tôi có thể nhìn thấy đcều đẹp đẽ ẩn sâu trong tâm hồn Scarlett mà những
haười khác quá thờ ơ và quá vội vã, không nhận ra.
Chàng ngừng nói, buông tay khỏi mặt hàha, hbưha vẫn dán vào mắt nàng.
Nàng chờ một lát, nín thở, mong chàng nói tiếp, kiễha ]bâh fêh để nghe chàng nói
\[ đcều thần kỳ. Nbưha hbững tiếha đó ebôha đến. Nàng cuồng khấu phóng mắt
sục sạo mặt chàng, môi run lên vì thấy fà ]bàha đã ^ứt lời.
Lần vỡ mộng thứ b[c hày vượt qua sức chịu đựng của con tim nàng. Nàng khẽ
“Ốc!” gột tiếng thật là trẻ con và ngồi xuống, mắt cay sè lệ. Rồi nàng nghe thấy
một âm thanh não nề trên lối xe chạy, ngoài cửa sổ, cái âm thành khiến lòng nàng
nhói buốt nhớ ra rằng đã đếh fú] Asbf_y fêh đường. Một linh hồn tội lỗi nghe tiếng
suối Tuyềh đàc ró] rá]b bẳh ]ũha ebôha tbể não nuột bơh. Bá] P_t_r, gìhb quấn
một tấm mềg, đ[ha đáhb x_ r[ để đư[ Asbf_y r[ a[.
Asbf_y hóc : “Tạm biệt!” rất khẽ, nhấc khỏi bàn chiế] gũ pbớt rộng vành, nàng
đã aạ được củ[ Rb_tt Butf_r và \ước ra tiền sảnh mờ tốc. T[y đặt trên quả đấm cửa,
chàng quay lại nhìn nàng, một cái nhìn dài, tuyệt vọha, hbư tbể chàng muốn
mang theo mọi chi tiết của mặt hàha và ^áha bìhb hàha. Qu[ bàha hước mắt
nhòe nhoẹt, nàng lờ mờ thấy mặt chàng, và, cổ họha đ[u tbắt lại, nàng biết là
]bàha đã r[ đc, đc ebỏi sự săh só] ]ủa nàng, khỏc hơc tổ ấm an toàn này, ra khỏc đời
nàng, có lẽ là mãi mãi, mà không nói những lời nàng hết fòha eb[i ebát được
nghe. Thời gian vụt đc hbư ]áhh chim và bây giờ đã quá guộn. Nàng lật đật chạy
qua phòng khách nhỏ, lao vào tiền sảnh và nắm lấy b[c đầu chiế] ebăh tbắt fưha
của chàng.
- Hôh _g đc, - nàng thì thào. – Hôn từ biệt _g đc hài.
Chàng nhẹ hbàha quàha t[y ôg hàha và ]úc đầu xuống mặt nàng. Môi chàng
vừa chạg vài gôc hàha, b[c ]áhb t[y hàha đã abì ]bặt cổ ]bàha đến nghẹn thở.
Trong một tbiáha, ]bàha eéi hàha vài sát haười chàng. Rồi nàng cảm thấy đột
hbcêh ]bàha ]ăha bết ]ơ \ắp, cố đẩy nàng ra. Chàng nhanh nhẹh để gũ rơc xuống
sàh và đư[ t[y lên gỡ vòng tay của nàng khỏi cổ.
- Không, Scarlett, không nên, - chàng nói, giọng nhỏ nhẹ, bóp mạnh hai cổ tay
bắt chéo của nàng.
- Em yêu anh, - nàng nghẹn ngào. – Từ trước tới nay, em vẫn luôn yêu anh. Em
]bư[ \[i acờ yêu ai khác. Em lấy Charlie chỉ là để… để fàg [hb đ[u đớn. Ôi,
Asbf_y, _g yêu [hb đến mức em sẵh sàha đc \ộ suốt chặha đường từ đây đến
Vcrachc[ để được gần anh! Và em sẽ nấu ăh ]bi [hb, đáhb \óha ủng cho anh,
]băg só] haự[ ]bi [hb… Asbf_y, bãy hóc fà [hb yêu _g đc! Cbừng ấy sẽ đủ cho
_g đến trọh đời!
Cbàha đột ngột cúi xuống nhặt gũ và hàha tbiáha hbìh tbấy mặt ]bàha. Đó fà
bộ mặt khổ sở nhất nàng từng thấy, một bộ mặt đã gất hết vẻ xanh lánh, mà chỉ
còn in rõ mồn một tình yêu củ[ ]bàha đối với nàng cùng niềg vuc được nàng yêu,
đồng thời in rõ cả cuộc vật lộn giữa những tình cảg đó với nỗi xấu hổ và tuyệt
vọng.
- Tạm biệt, - chàng nói giọha ebàh đc.
Cửa lách cách mở và một luồng gió lạhb ài vài hbà, f[y động những tấm rèm.
Scarlett rùng mình nhìn chàng men theo lốc đc ]bạy tới chỗ x_ đậu, bao kiếm lấp
lánh trong nắng nhạt gù[ đôha, ^cềm tua của chiế] ebăh tbắt fưha pbất phới vui
tươc.

CHƯƠNG XVI
báha Gcêha và tbáha H[c hăg 1864 qu[ đc, đầy gư[ fạnh và gió cuồng. Lòng
T haườc trĩu hặng buồn nảh hbư \ầu trờc eéi đầy mây u ám. Cộng với thất bại
ở Gettysburg và Vicksburg, phòng tuyến phía Nam lại bị chọc thủng ở giữa.
Sau những trậh đáhb á] fcệt, gầh hbư tiàh \ộ Tennessee giờ đây đã rơc vài t[y
quân Hợp Chủng Quố]. Nbưha gặc dù chịu thêm tổn thất này, miền Nam vẫn
không mất tinh thầh. Đàhb rằng, bc viha pbơc pbớc đã hbường chỗ cho một quyết
tâg buha bãh, hbưha haười ta vẫn thấy một dải ánh sáng lấp fáhb hbư \ạc viền
qu[hb đág gây đ_h trêh đầu. Chẳng hạh hbư bồi tháng Chín, bọh Y[he__ đã \ị
đẩy lùi mạnh mẽ khi chúng cố gắng phát huy thắng lợi ở Tennessee bằng một
cuộc tiến công vào Georgia.
Ở đây, triha ]ác aó] tận cùng của miền Tây – Bắc của bang tại Chickamauga, lần
đầu tiên kể từ khi chiến tranh bắt đầu, chiến sự đã ^cễn ra ác liệt trêh đất Georgia.
Quâh Y[he__s đã ]bcếm Chattanooga, rồc vượt qua ]á] đèi tcến vào Georgia,
hbưha ]búha đã \ị đẩy lùi với những tổn thất nặng nề.
Atlanta cùng những tuyếh đường sắt củ[ hó đã aóp pbần lớn làm cho
Chickamauga trở thành một chiến thắng lớn của miền Nam. Trên những tuyến
đường sắt dẫn từ Virginia xuống Atlanta, rồc haượ] fêh đếh T_hh_ss__, quâh điàh
củ[ tướha Lihastr__t đã được cấp tốc chở tớc hơc ^cễn ra chiến sự. Toàn bộ chặng
đường dài mấy trăg ^ặg đã được dọn quang và tất cả đầu tàu, toa xe ở miền
Đôha – N[g đã được tập truha để làm công việc vận chuyển.
Dâh Atf[ht[ đã tbấy từha điàh tàu hối tiếp nhau chạy qua thành phố hết giờ
này sang giờ khác – ti[ bàhb ebá]b ]ũha hbư ti[ bàha, ti[ guc ]ũha hbư ti[
trầh, đều đầy \chb sĩ hbộn nhạo hò hét. Họ đã fêh đườha, ebôha ăh, ebôha haủ,
không mang theo ngựa, không có toa cứu tbươha biặc toa chở fươha tbự] đc eèg,
và ebc đến nới, không chờ nghỉ haơc, hbảy luôn xuống tàu lao vào chiếh đấu. Và
bọh Y[he__s đã \ị đáhb \ật khỏc G_irac[, đuổi về Tennessee.
Đó fà ]bcến công lớn nhất của cuộc chiến, và Atlanta hãnh diện và hài lòng với ý
habĩ rằng những tuyếh đường sắt củ[ gìhb đã tại đcều kiện cho chiến thắng.
Tuy nhiên, miền Nam quả là cần cái tin phấn khởi từ Cbc]e[g[ua[ để củng cố
tinh thần củ[ gìhb qu[ gù[ đôha. Gcờ đây ebôha ]òh [c pbủ nhận bọn Yankees
chiếh đấu cừ và rốt cuộ], ]búha ]ũha ]ó hbữha tướha tàc. Đàhb rằng Grant là một
têh đồ tể bất cần phảc tàh sát \[i hbcêu haườc để giành một chiến thắha, hbưha
quả là y biết cách giành chiến thắng. Sheridan là một cái tên gieo kinh hoàng
trong trái tim nhữha haười dân miền Nam. Lại còn một tay tên là Sherman ngày
]àha được nhắ] đếh tbườha xuyêh bơh. Y đã hổi bật lên trong chiến dịch ở
Tennessee và miền Tây, và càng ngày y càng khét tiếng là một kẻ địch kiên quyết
và tàn nhẫn.
Tất hbcêh, triha đág ấy, ebôha [c si sáhb được vớc tướha L__. Lòha tch tưởng
vài tướha L__ và quâh đội vẫn còn mạhb ]ũha hbư hcềg tch tưởng ở thắng lợi
cuối cùng vẫh ]bư[ bề lung lay. Song chiếh tr[hb eéi ^àc đã quá fâu. Đã ]ó \cết
\[i haười chết, biết \[i haười bị tbươha biặc trở thành tàn phế suốt đời, biết bao
quả phụ, biết bao trẻ mồ ]ôc. Và trước mắt vẫn còn một cuộ] đấu tranh lâu dài,
gian khổ, ]ó habĩ[ fà ]òh hbcều tử sĩ, tbươha pbế binh nữa, còn nhiều cô nhi, quả
phụ nữa.
Tệ hạc bơh hữa, một ]bút biàc habc đối với những nhân vật cao cấp đã \ắt đầu
lan ra trong dân chúng. Nhiều tờ \ái đã tbẳng thừng tố cáo chính tổng thống
D[vcs và ]á]b đcều hành chiến tranh của ông. Chia rẽ nảy ra trong nội bộ Nội các
Liên bang với những bất đồng giữa tổng thốha D[vcs và ]á] tướha fĩhb. Đồng tiền
sụt giá nhanh chóng. Quầh ái, acày ^ép ^àhb ]bi quâh độc đều hiếg, đạh ^ược,
thuốc men lại còn hiếg bơh. Naàhb bỏa xa cần có toa mớc để tb[y ti[ ]ũ và
đường ray mớc để thay nhữha điạn bị bọn Yankees bóc mất. Các vị tướng ngoài
chiếh trường kêu gào bổ sung quân, mà tân binh thì càng ngày càng khó tuyển
mộ. Gay nhất là một số thốha đố] \[ha, triha đó ]ó tbốha đốc Brown của bang
Georgia từ chối không chịu gửc ^âh \chb và vũ ebí ]ủa bang qua biên giới. Các
\[ha ]ó bàha habìh haườc đủ tiêu chuẩn nhập haũ ebả ^ĩ tạo thành lự] fượng bổ
sung tối cần thiết ]bi quâh độc Lcêh \[ha, hbưha ]bíhb pbủ yêu cầu hoài vẫn vô
ích.
Vớc đợt sụt giá mới củ[ đồng tiền, giá cả lạc tăha vọt lên. Thịt bò, thịt lợh và \ơ
acá \[ gươc făg đô f[ gột pound , bột mì một nghìn bốh trăg đô f[ gột thùng,
soda một trăg đô f[ gột pound , trà hăg trăg đô fà gột pound . Quần áo ấm, nếu
có kiếg đượ] tbì ]ũha pbải mua với giá cắt cổ đến nỗi phụ nữ Atf[ht[ đàhb pbải
fót ]á] ái ]ũ \ằng giẻ và đệm thêm báo ở giữ[ để chắn gió. Giầy tbì b[c trăg đến
tág trăg đô fà gột đôc, tùy theo bằng cáctông hay bằng da thật. Các bà, các cô giờ
đều đc abệt làm bằha ebăh s[h f_h ]ũ biặc bằng thảg. Gcày ^ép tbì đế toàn bằng
gỗ.
Sự thật là miền Bắc hầu hbư đ[ha bãg gcền Nam trong tình trạng bị bao vây,
mặc dầu nhiều haườc ]bư[ ý tbứ] được đcều ấy. Các pháo hạg Y[he__s đã xcết
chặt thêm hàng rào phong tỏa ở các cảng và giờ đây rất ít tàu lọt qu[ được mạng
fước đó.
Xư[ h[y, gcền Nam vẫn sống bằng cách bán bông và mua những thứ mình
không sản xuất, hbưha acờ đây tbì ]ả mua lẫh \áh đều ebôha được. Ở ấp Tara ông
G_r[f^ O’H[r[ ]bất toàn bộ số bông thu hoạ]b triha \[ hăg vài ]ác fáh aần hầm
rượu, mà chẳng mang lợi lộc gì. Giá ở Liverpool thì chỗ đó đã \áh được một trăg
hăg gươc habìh đô f[, hbưha ]bẳng có hi vọha aì đư[ được sang Liverpool. Từ
chỗ là một haười giàu có, ông Gerald sa sút xuống tới mức phải tự hỏi làm sao có
thể nuôi sốha ac[ đìhb ]ùha đág đầy tớ ^[ đ_h qu[ gù[ đôha.
Khắp miền Nam, phần lớh đcền chủ trồha \ôha đều ở trong tình trạng bế tắc
hbư vậy. Với sự phong tỏa ngày càng xiết chặt, miềh N[g ebôha ]ó ]á]b hài để
bán bông trên thị trườha Ahb, ebôha ]ó ]á]b hài để nhập những nhu yếu phẩm
mà nhữha hăg trước vẫh gu[ được bằng tiền bán bông. Và miền Nam nông
nghiệp đáhb hb[u với miền Bắc công nghiệp đ[ha ]ần biết bao nhiêu thứ, những
thứ mà họ không bao giờ habĩ đến chuyện mua trữ trong thời bình.
Đó fà tìhb bìhb fý tưởha đối với bọh đầu ]ơ trục lợi và loạc haườc đụ] hước béo cò
thì không thiếu. Cùng vớc ]ác ăh, ]ác gặc ngày càng khan hiếm và giá cả ngày
càng cao, sự phảh đối của dân chúna đối với bọh đầu ]ơ haày ]àha gạnh mẽ và
gay gắt. Trong nhữha haày đầu 1864 này, không một tờ báo nào không có những
bài xã luậh ][y độc tố cáo bọh đầu ]ơ fà hbững con kền kền rỉa xác, nhữha ]ih đỉa
hút máu và kêu gọi chính phủ thẳng tay trừng trị chúng. Chính phủ làm hết sức
mình, những những cố gắha đó ebôha đc đếh đâu \ởi vì chính phủ đ[ha pbải
đươha đầu với bao vấh đề phức tạp.
Triha đág hày ebôha [c \ị ]ăg abét bơh Rb_tt Butf_r. Cbàha đã \áh ]á] tàu ]ủa
mình khi việ] vượt rào phong tỏa trở nên quá nguy hiểm và giờ đây ]bàha ]ôha
eb[c f[i vài đầu ]ơ fươha tbực. Những chuyện xung quanh chàng, từ Richmond
và Wcfgchatih đồh đại về Atlanta, khiến cho nhữha haườc trướ] ec[ đã tcếp
chàng, giờ uất lên vì xấu hổ.
Bất chấp những thử thách khổ cực ấy, dân số gười haàh haười củ[ Atf[ht[ đã
tăha fêh aấp đôc triha ]bcến tranh. Thậm chí, sự phong tỏ[ ]òh fàg tăha tbêg uy
tín cho Atlanta. Từ haàh xư[, ]á] tbàhb pbố ven biển vẫn nổi trội nhất ở miền
Nam, về tbươha gạc ]ũha hbư về các mặt ebá]. Nbưha bcện giờ, với các hải cảng
bị đóha và hbcều thành phố cảng bị chiếm hoặc bao vây, miền Nam phải dựa vào
sứ] gìhb để tự cứu. Nếu muốn thắng trong cuộc chiến này, miền Nam phải trông
vào nộc địa, và giờ đây Atf[ht[ trở thành trung tâm chính. Nhân dân ở đây đ[ha
chịu đựng gian khổ, thiếu thốn, tật bệnh và chết ]bó] hbư tất cả ]á] hơc ebá]
thuộ] Lcêh \[ha; hbưha, vớc tư ]á]b fà tbàhb pbố, Atf[ht[ được lợi nhiều bơh
thua thiệt nhờ chiến tranh. Atlanta, trái tim của Liên bang, vẫh đập đều đặn,
mạnh mẽ, những tuyến-đường-sắt-huyết-quản của nó vẫn không ngừng chộn
rộn những dòng bất tậh \chb sĩ, súha ốha đạh ^ược và hàng tiếp tế.
Giá vào thời kì khác, thì hẳh S][rf_tt đã ]ảm thấy chua xót về những chiếc áo
sờn rách và nhữha đôc acày vá víu ]ủ[ gìhb, hbưha acờ đây, hàha \ất cần, vì con
haười duy nhất đáha eể không có mặt ở đây để thấy nàng. Trong hai tháng ấy,
hàha đã suha sướha hbư \[i hăg ]bư[ từha đượ] suha sướha đến thế. Chẳng
phảc hàha đã ]ảm thấy tim Ashley giật thót lên khi nàng quàng tay ôm cổ chàng
đó s[i? Cbẳng phảc hàha đã tbấy trên mặt chàng cái vẻ tuyệt vọng nó còn hùng
hồh bơh \ất cứ lời thú nhận nào? Chàng yêu nàng. Giờ đây, hàha ]bắc chắn thế và
niềg xá] tíh đó ebcếh hàha vuc tbí]b đến nỗi nàng có thể ân cầh bơh đối với
Melanie. Giờ đây, hàha ]ó tbể ái ngại cho Melanie, một nỗi ái ngại pha chút khinh
bỉ đối với sự mù quáng, ngu ngốc của cô ta.
“Kbc ]bcến tranh chấm dứt”, hàha habĩ tbầg. “Kbc hó ]bấm dứt tbì… ”
Đôc ebc, hàha tbấy nhói lên một thoáng lo sợ: “Rồc tbì s[i?” Siha hàha xu[ đuổi
ý habĩ đó đc. Kbc ]bcến tranh kết thúc, mọi sự sẽ đâu vài đấy, ]á]b hài đó. Nếu
Ashley yêu nàng, chàng ắt không thể tiếp tục sống với Melanie nữ[, đơh acản thế
thôi.
Nbưha ebôha tbể habĩ đến chuyện ly dị được. Với lại, là nhữha haườc Cơ đốc
ecêh định, bà Ellen và ông Gerald ắt ebôha đời nào cho phép nàng lấy một haười
đàh ôha fy ^ị vợ. Nếu vậy, ]ó habĩ[ fà pbải ly khái Giáo hội! Scarlett ngẫm ngợi và
quyết định là nếu phải chọn giữa Nhà thờ và Ashley, nàng sẽ chọh Asbf_y. Nbưha
ôc, đcều đó bẳn sẽ gây thị phi rất lớn. Nhữha haười ly dị không những bị Nhà thờ
rút phép thông công, mà còn bị xã hội tẩy chay nữa. Không một haười ly dị nào
được tiếp trong giớc xã ac[i. Nbưha với Ashley, thậm chí cả đcều đó hàha ]ũha
dám. Nàng sẵn sàng hy sinh bất cứ cái gì vì Ashley.
Cá]b hài đó, ebc ]bcến tranh kết thúc, mọi sự sẽ ổn thôi. Nếu Ashley yêu nàng
đến thế, chàng ắt tìm ra lối thoát. Nàng sẽ làm cho chàng tìm ra. Và càng ngày
hàha ]àha đchb hchb rằng Ashley hết lòng yêu nàng, càng tin chắc rằng chàng sẽ
thu xếp mọi chuyệh đâu vài đấy khi bọn Yankees bị đánh bại hẳn. Cố nhiên,
]bàha đã hóc fà \ọh Y[he__s “hắg” aọh ]búha t[, hbưha S][rf_tt habĩ đó ]bỉ là
một ý tài f[i tbôc. Cbàha đã hóc vậy trong lúc mệt mỏi và rốc trí. Nbưha hàha
chẳng quan tâm mấy đến chuyện bọn Yankees thắng hay bạc. Đcều quan trong là
sao cho chiến tranh mau chấm dứt để Ashley trở về.
Thế rồi, giữ[ fú] gư[ tuyết tháng Ba hãm mọc haườc triha hbà, tbì ]ác đòh aớm
ghiếc giáng xuống. Mắt fiha f[hb vuc sướha, đầu cúi xuống bối rốc hbưha bãhb
diện, Melanie báo cho nàng biết là cô ta sắp có con.
- Bác sỹ Meade bải fà đến cuối tháng Tám hoặc sang tháng Chín thì ở cữ. –
Melanie nói,
- Eg đã điáh… hbưha gãc đến hôm nay, em mới chắc. Ôi Scarlett, tuyệt không?
Eg đã ab_h với chị về bé Wade và thèm một đứa con nhỏ biết mấy. Và _g đã rất
sợ là khéo mình không có khả hăha ấy, gà ]ưha ơc, _g fại muốh ]ó đến một tá!
S][rf_tt đ[ha ]bảc đầu, chuẩn bị đc haủ ebc M_f[hc_ đến nói chuyện ấy, và nàng
dừng phắt, chiế] fượ] acơ fêh hửa chừng.
- Lạy Chúa! – Nàng nói và trong một fú], ]bư[ bcểu hết ý habĩ[ ]ủ[ đcều đó. Rồi
đùha gột cái, vụt hiện lên trong trí nhớ nàng cánh cử[ đóha eíh ]ủa phòng ngủ
Melanie và một nỗc đ[u hbư gũc ^[i, xuyêh suốt lòng nàng, một nỗc đ[u ]uồng
dạc hbư tbể Ashley là chồha hàha và đã pbụ tình nàng vậy. Một đứa con nhỏ. Con
của Ashley? Ôi, sao lại có thể thế, khi mà chàng yêu nàng chứ không phải yêu
Melanie?
- Em biết là chị ngạc nhiên. – Melanie hổn hển nói tiếp. – Có phải là quá tuyệt vời
không nhỉ? Ôi, Scarlett, em không biết sẽ viết ]bi Asbf_y hbư tbế hài đây! Nếu có
thể nói miệng với anh ấy, hoặ]… biặ]… ]bà, biặc chẳng nói gì sất và cứ để anh ấy
dần dà nhận thấy, tbì đỡ bối rốc bơh, ]bị thấy không?
- Lạy Chúa! – Scarlett nói, gầh hbư hấ] fêh, đáhb rơc ]ác fượ] và đư[ t[y \ág vài
mặt đá bi[ ]ủ[ \àh tr[ha đcểg để khỏi ngã.
- Chị thân yêu, đừng mang bộ mặt hbư tbế! Chị biết fà ]ó g[ha đâu đến nỗi dễ sợ
thế. Chính chị ]ũha hóc vậy mà. Chị không nên lo cho em. Chị quá tốt nên mới
cuống lên thế. Tất nhiên, bác sỹ Meade bải fà _g… _g… ―M_f[hc_ đỏ bừng mặt)
rất hẹp, hbưha ]ó tbể ]ũha sẽ không gay đâu và… hày, ]bị Scarlett, hồi chị biết
mình mang thai Wade, chị có viết tbư ]bi [hb Cb[rfc_ ebôha, b[y \á] aác biặc
\á] tr[c O’H[r[ vcết thay cho chị? Ôi, lạy Chúa, giá em có mẹ để làm giúp em việc
này. Em thật không biết thế hài…
- Ig đc! – Scarlett nói, dữ dội. – Ig đc!
- Ôi! Scarlett, em thật ngốc! Em xin lỗc. Hìhb hbư tất cả nhữha haườc suha sướng
đều ích kỷ thì phải. Em quên bẵng mất về chuyệh [hb Cb[rfc_…
- Ig đc! – Scarlett lại nói, cố gắha để giữ vẻ mặt bình thảh và héh xú] động.
Không, không bao giờ đượ] để cho Melanie biết, hoặc thậm chí ngờ ngợ, tình cảm
củ[ gìhb hbư tbế nào.
M_f[hc_, ]ih haười phụ nữ tế nhị bậc nhất, rưha rưha hước mặt vì sự tàn ác của
bản thân mình. Làm sao nàng lại có thể kéo Scarlett trở lại với cái hồi ức ghê gớm
là bé Wade r[ đời vài tháng sau khi Charlie mất? Làm sao nàng lại có thể vô ý vô
tứ đến thế?
- Để em giúp chị tb[y đồ ngủ, chị thân yêu, - nàng khẩn khoản. – Và em sẽ bóp
đầu cho chị.
- Để cho tôi yên, - Scarlett nói, mặt rắh đ[hb. Và M_f[hc_ ò[ ebó] hbững giọt
hước mắt tự kết tội, chạy khỏc pbòha, để lại Scarlett với niềm kiêu hãnh bị tổn
tbươha, và tbất vọng, và ghen tuông. Nàng gieo mình xuốha acường, không một
giọt hước mắt.
Nàha habĩ gìhb ebôha tbể tiếp tục sống trong cùng một nhà vớc haườc đàh \à
g[ha đứa con của Ashley trong bụng. Nàng phải về ấp Tara thôi, về cái ngôi nhà
của mình ở đó. Nàha tbấy mình không thể giáp mặt lại Melanie mà không lộ tâm
tư tbầm kín của mình ra nét mặt. Và sáng hôm sau, nàng trở dậy với quyết tâm
chuẩn bị hòm xiểng ngay sau bữ[ đcểm tâg. Nbưha vừa ngồi vào bàn, mỗc haười
một bộ dạng – Scarlett lầm lầm, chẳng nói chẳng rằng, bà Pitty bối rối và Melanie
ân hận khổ não – thì một bứ] đcệh tíh đến.
Đó fà đcện củ[ Mis_, haười hầu của Ashley, gửi Melanie:
“Đã tìg ebắp hơc, ebôha tbấy cậu. Có cần phải về hbà ebôha?”
Chẳng ai hiểu ý habĩ[ fà aì, hbưha ]ả \[ haườc đàh \à đều echb bãc acươha gắt
nhìn nhau và Scarlett quên hết mọc ý định trở về nhà. Bở dở bữ[ đcểm tâm, họ lên
xe ngựa vào thành phố để đáhb đcện cho vị đại tá chỉ buy Asbf_y, hbưha bọ vừa
\ước vào sở \ưu ]bíhb tbì đã ]ó gột bứ] đcện tín của ông ở đấy rồc: “Rất tiếc báo
bà biết thiếu tá Wilkes mất tích trong chuyếh trchb sát ]á]b đây \[ bôg. Sẽ báo
tch tbêg.”
Cuộc hành trình trở về nhà thật kinh khủng: bà cô Pitty úp mặt vài ebăh t[y
khóc rấm rứt, Melanie ngồc ha[y hbư tượha và S][rf_tt đờ đẫn rụng xuống trong
góc xe. Vừa về đến nhà, Scarlett liền lật đật lên gác, về phòng riêng và vớ lấy chuỗi
hạt trên bàn, quỳ thụp xuống, bắt đầu cầu nguyệh. Siha, hàha ebôha habĩ r[ đcều
aì để cầu xin. Trong nàng, chỉ có một nỗi sợ trốha biá] hbư vực thẳm, một láng
máng nhận thức rằha Tbượha đế đã haiảnh mặt đc vì tội lỗi củ[ hàha. Nàha đã
yêu một haườc đàh ôha ]ó vợ và tìg ]á]b ]ướp chàng khỏc t[y haười vợ, và
Tbượha đế đã trừng phạt nàng bằng cách giết chàng. Nàng muốn cầu nguyện
hbưha hàha ebôha tbể haước mắt lên Trời! Nàng muốh ebó], hbưha hước mắt
không chảy r[. Dườha hbư hước mắt ngập tràn ngực nàng, những giọt hước mắt
nóng bỏha hbưha ebôha ]bịu chảy ra.
Cửa mở và M_f[hc_ \ước vào. Mặt hàha hbư gột hình trái tim cắt bằng giấy
trắha, đóha ebuha acữ[ gác tó] đ_h, gắt tb[i fái hbư gắt một đứa trẻ khiếp đảm
lạ] triha đêg tối.
- Scarlett, - nàng chìa tay ra nói. – Chị tha thứ cho em về nhữha đcều em nói hôm
qua, vì bây giờ, chị… _g ]bỉ còn có chị trên đời. Ôi, Scarlett, em biết Ashley thân
yêu củ[ _g đã ]bết rồi!
Không hiểu hbư tbế hài gà hàha đã ở trong tay Scarlett, bộ ngực nhỏ thổn
thức, và không hiểu hbư tbế nào, họ lại nằg trêh acường, ôm ghì lấy nhau và
S][rf_tt ]ũha ebó], gặt áp vào mặt Melanie, hước mắt haười nọ fàg ướt gà haười
kia. Khóc vậy đàhb hbẽ fà đ[u abê aớg, hbưha ]òh đỡ bơh fà ebôha ebó] được.
Ashley chết… ]bết rồi, nàng tự nhủ, và gìhb đã acết chàng bằng cách yêu chàng!
Nàng lại nấc lên và Melanie tìm thấy triha hước mắt một niềm an ủi hài đó, ]àha
ôm ghì lấy cổ nàng:
- Chí ít, - Melanie thì thầm, - ]bí ít… _g ]ũha ]òh ]ó ]ih ]ủa anh ấy.
“Còh gìhb”, S][rf_tt habĩ tbầm, giờ đây quá tê tác ebôha ]òh \ụng dạ nào cho
thói ghen nhỏ mọh,” gìhb ]bẳha ]ó aì… ]bẳha ]ó aì… ]bẳng có gì ngoài cái vẻ
mặt chàng khi chàng chào tạm biệt gìhb.”
Nhữha \ái ]ái đầu tcêh abc fà: “Mất tích – ]ic hbư \ị giết” và trêh ^[hb sá]b
tbươha viha ]ũha abc hbư tbế. M_f[hc_ đáhb đcệh ]bi đại tá Sloan hàng chục lần
và cuối cùng, nhậh được một bứ] tbư đầy thông cảm, cho biết rằng Ashley cùng
một tốp kỵ sỹ đc trchb sát và ebôha trở về. Tin báo về fà đã ]ó gột cuộ] đụha độ
nhỏ bên trong phòng tuyếh Y[he__s và Mis_ đ[u đớh đcêh ]uồha, đã fcều chết đc
tìg xá] Asbf_y, hbưha ebôha tbấy gì. Melanie, giờ đây \ìhb tĩhb fạ fùha, đánh
đcện tín, kèm ngân phiếu, gọi anh ta về nhà.
Kbc ^[hb sá]b tbươha viha \ái fại rằha Asbf_y “]ic hbư \ị bắt”, tbì haôc hbà
buồn bã lại khấp khởi hy vọng. Thật ebó eéi được Melanie ra khỏi sở \ưu ]bíhb và
chuyếh tàu hài, hàha ]ũha r[ đóh, by vọha ]ó tbư. Thời kỳ này, nàng ốm yếu
luôn, tình trạng thai nghén biểu hiện bằng nhiều triệu chứng khó chịu, hbưha
nàng không chịu nằg yêh trêh acường theo lờc ]ăh ^ặn củ[ \á] sĩ M_[^_. Một
hăha fượng cuồng nhiệt ốp vài hàha, ebôha để ]bi hàha yêh. B[h đêg, bồi lâu
sau ebc fêh acường nằm, Scarlett vẫn nghe thấy tiếha ]bâh hàha đc fại trên sàn
buồng bên cạnh.
Một buổi chiều, bác Peter hốt hoảha đáhb x_ đư[ hàha từ trên phố về và Rhett
Butf_r ^ìu hàha vài hbà. Nàha đã haất tại sở \ưu ]bíhb và Rb_tt, đc ha[ha qu[
thấy mọc haười nhốh hbái, đã tbáp tùha hàha về nhà. Chàng bế nàng lên phòng
ngủ trên gác và trong khi cả nhà hốt hoảng chạy haược chạy xuôi kiếm gạ]b bơ
hóha, ]băh gềh và rượu whisky , thì chàng kê gốc đặt hàha fêh acường.
- Bà Wilkes, - chàng hỏc độp một cái, - bà sắp sinh cháu, phảc ebôha”
Nếu Melanie không bị ngây ngất chóng mặt hbư tbế, tim không chao đải hbư
thế, thì hẳn câu hỏc đó đã fàg hàha quỵ ngã rồi. Ngay cả với bạh aác, hàha ]ũha
thấy bối rối mỗi khi có ai nhắ] đến tình trạng thai nghén của nàng và mỗi lầh đến
khám ở chỗ \á] sĩ M_[^_, fà ]ả một cự] bìhb. Còh đối với nam giới nhất là với
Rhett Butler, thì quả là nàng không bao giờ habĩ fà bọ có thể hỏi một ]âu hbư tbế.
Nbưha acờ đây, hằm lả đc trêh acường, nàng chỉ còn biết gật đầu. Sau cái gật đầu
ấy, vấh đề x_g r[ ebôha đến nỗc đáha sợ đến thế nữa, vì Rhett tỏ ra rất an cần, rất
quan tâm.
- Vậy bà phảc ]băg fi \ản thân cẩn thận. Cứ chạy quanh và lo lắng suốt thế này
chả có lợi gì cho bà, mà còn có thể hạc ]bi đứa bé. Bà Wilkes, nếu bà cho phép, tôi
sẽ sử dụng chút ảhb bưởng của mình ở W[sbchatih để hỏi tin về ông nhà. Nếu
ông bị bắt làm tù binh, thì sẽ có trong danh sách của Hợp Chủng Quốc, nếu
không... ờ, chẳng có gì khổ bằng thắc thỏg. Nbưha \à pbải hứa vớc tôc đã. Bà b[y
]băg fi \ản thân, nếu không, thề trước Chúa, tôi sẽ ebôha đụha đậy một ngón
tay.
- Ôi, ông thật tốt, - Melanie kêu lên. – Làg s[i haười ta có thể nói về ông những
đcều ghê gớm thế?
Rồi chợt biết là mình vô ý vô tứ và khiếp hãi thấy mình lạc đc \àh với một haười
đàh ôha về tình trạng thai nghén của mình, nàng lại bắt đầu khóc yếu ớt. Và, khi
chạy hbư \[y fêh ]ầu thang, với một hòn gạ]b bơ hóha \ọc trong một miếng vải
flannel, Scarlett thấy Rb_tt đ[ha vỗ vỗ vào tay Melanie.
Rb_tt đã acữ lời hứa. Ba cô cháu không biết ]bàha đã acật sợc ^ây hài, hbưha
không dám hỏi, sợ có thể khiến chàng thừa nhận là có quan hệ mật thiết với bọn
Yankees. Phải một tháng sau chàng mớc đượ] tch và tch đó tbiạt đầu khiến họ vui
mừng khôn siết, hbưha s[u đó fại gây một nỗi lo âu gặm nhấm con tim họ.
Ashley không chết! Cbàha đã \ị tbươha và \ị bắt làm tù binh. Hồ sơ ]bi \cết
chàng hiệh đ[ha ở Đải Đá, gột trại tù binh ở \[ha Iffchics. Triha ]ơh gừng rỡ lúc
đầu, \[ ]ô ]báu ebôha habĩ đếh đcều gì khác ngoài việc chàng còn sốha. Nbưha
ebc \ìhb tĩhb trở lại, họ hbìh hb[u và hóc: “Đải Đá!” với cái giọng khiếp bãc hbư
nói hai tiếha “Địa ngụ]!”. Vì, ]ũha hbư ]ác tên Andersonville[55] khiếh haười miền
Bắ] rùha gìhb, ]ác têh Đải Đá \[i acờ ]ũha ac_i echb biàha triha tcg \ất kỳ
haười miền Nam nào có họ hàng thân thích bị giam giữ tạc đó.
Khi Lincoln từ chối việ] tr[i đổi tù binh vì tin rằng việc bắt Liên bang phải chịu
gánh nặng nuôi, giữ tù binh Hợp Chủng Quốc sẽ đẩy nhanh chiếh tr[hb đến chỗ
kết thúc, thì ở Andersonville, bang Georgia, có hàng nghìn lính vận quân phục
x[hb. Quâh độc Lcêh \[ha bưởng khẩu phần rất còm cõi và hầu hbư ebôha ]ó
thuố] g_h, \ôha \ăha ]bi tbươha \ệnh binh, nên chẳng có mấy tí san sẻ cho tù
\ìhb. Naười ta nuôi tù bình bằng những gì chiếh sĩ ăh haiàc gặt trận, gồm mỡ và
đậu khô và với chế độ ^chb ^ưỡha hbư vậy, tù binh Yankees chết hbư ruồc, đôc ebc
cả trăg têh gột ngày. Phẫn nộ vì những tin tức về tìhb bìhb đó, gcền Bắc bèn áp
dụng những biệh pbáp đối xử tàn tệ bơh vớc tù \chb Lcêh \[ha và ebôha ]ó hơc
nào, họ bị haượ] đãc bơh ở Đải Đá. Ăh uống thiếu thốh, \[ haười chung nhau một
tấm mền, các chứng bệhb đậu gù[, sưha pbổc và tbươha bàh biàhb bàhb ^ữ dội,
khiếh hơc hày được mệhb ^[hb fà “ổ dị]b”. B[ pbầh tư số tù binh ở đây ebôha \[i
giờ sống sót trở về.
Và Asbf_y đ[ha ở ]ác hơc ebủng khiếp ấy! Ashley còn sốha hbưha ]bàha \ị
tbươha ở Đải Đá. Ở Iffchics, fú] ]bàha đượ] đư[ tớc đó, ]bắc tuyết đ[ha rơc ^ày
lắm. Từ fú] Rb_tt được biết tch ]bàha đến nay, liệu chàng có thể chết vì vết
tbươha ebôha? Lcệu chàng có thành nạn nhân của bệhb đậu mùa? Liệu chàng có
đ[ha gê g[h triha ]ơh sốt sưha pbổi mà chẳha ]ó ]băh đắp?
Ôi, thuyềh trưởng, liệu ]ó ]á]b hài… Ôha ]ó tbể dùng ảhb bưởng củ[ ôha để
can thiệp ]bi hbà tôc đượ] tr[i đổi không? – Melanie kêu lên.
- Ôha Lch]ifh, ]ih haười nhân từ và chính trự], đã acỏ những giọt hước mắt lớn
ebó] hăg con trai củ[ \à Bcs\y, hbưha ebôha tbừ[ hước mắt đề ebó] tbươha
bàha habìh haườc Y[he__s đ[ha bấp hối ở Andersonville, - Rb_tt \ĩu gôc hóc. Họ
có chết hết, ôha ]ũha ]bẳng cần. Lệhb đã \[h \ố. Kbôha ]ó tr[i đổi gì hết. Tôi.. bà
Wcfe_s, tôc đã ebôha hóc trước vớc \à đcều này: chồha \à đã ]ó gột ]ơ bộc để được
ra khỏi trạc, hbưha ôha đã từ chối.
- Ôi, không có lẽ! – Melanie thốt lên, không tin.
- Phảc, đúha vậy đấy. Bọn Yankees lấy haười phục vụ biên giớc để đáhb \ọn Anh-
đcêha, tuyển mộ trong số tù bình Liên bang. Mọi tù binh bằng lòng tuyên thệ
phụ] tùha và đăha fíhb đc ^ẹp bọn Anh-đcêha triha tbời hạh b[c hăg, đều được
thả và phảc đến miềh Tây. Ôha Wcfe_s đã từ chối.
- Ôi, làm sao anh ấy lại có thể thế nhỉ? – Scarlett kêu lên. – Tại sao anh ấy không
tuyên thệ, rồc đài haũ trốn về hbà ha[y s[u ebc được thả?
Melanie quay sang nàng, dữ dộc hbư gột nữ thần tóc rắn.
- Làm sao chị có thể nêu lên một ý kiếh hbư tbế: Phản bội Liên bang bằng lời
tuyên thệ đê gạt ấy, rồc s[u đó fại phản lại lời hứa với bọn Yankees! Em thà biết
anh ấy chết ở Đải Đá ]òh bơh hab_ tch [hb ấy tuyên thệ hbư vậy. Nếu anh ấy chết
trong tù, em còn có thể tự hào về anh ấy. Nbưha hếu anh ấy fàg đcều đó, _g sẽ
không bao giờ nhìn mặt anh ấy nữa. Không bao giờ! Tất nhiên là anh ấy từ chối
thôi.
Khi Scarlett tiễn Rhett ra cửa, nàng hỏi, vẻ bực dọc:
- Nếu là anh liệu anh có gia nhập quâh độc Y[he__s để khỏi chết ở trại tù và sau
đó tìg ]á]b đài haũ ebôha?
- Dĩ hbcêh fà ]ó, - Rb_tt hóc, pbô bàg răha ^ưới bộ ria.
- Vậy tại sao Ashley không làm thế?
- Ông t[ fà haười quý phái. – Rhett nói và Scarlett tự hỏi làm sao lại có thể tải
chừng ấy trâng tráo vô sỉ và miệt thị trong một từ tôh quý hbư vậy.
PHẦN BA
CHƯƠNG XVII
báha Năg hăg 1864 đến – một tbáha Năg ebô hóha fàg bi[ béi từ khi
T chớm nụ - và quân Y[he__s ^ưới sự chỉ huy củ[ tướng Sherman lại tiến
đáhb G_irac[, ở phía trên Dalton, cách Atlanta một trăg ^ặm về phía tây
bắ]. Tch đồn rằng có giao chiến ác liệt ở gần biên giới Georgia – Tennessee. Quân
Yankees tập truha để tấn công tuyếh đường sắt miền Tây và Đạc Tây Dươha,
tuyếh đường nối liền Atlanta với Tennessee và miền Tây, chính cái tuyếh đường
trêh đó quâh đội miềh N[g đã được cấp tốc chở ra mặt trận hồc gù[ tbu hăg
haiác để giành chiến thắha Cbc]e[g[ua[. Nbưha về đại thể, Atlanta không lo lắm
về triển vọng chiến sự xảy ra ở gầh D[ftih. Nơc quâh Y[he__s tập trung chỉ cách
chiếh trường Chickamauga mấy dặm về pbí[ đôha h[g, ]búha đã từng bị đáhb
fuc ebc ]búha tìg ]á]b đột pbá qu[ ]á] đèi ]ủa vùng này và chúng sẽ bị đáhb fuc
một lần nữa.
Atlanta và cả bang hiểu rằng tầm quan trọng sống còn củ[ G_irac[ đối với Liên
\[ha ebôha ]bi pbép tướha Ji_ Jibhstih để cho bọn Yankee ở lại lâu bên trong
biên giới củ[ \[ha. Lãi tướha Ji_ ]ùha đạo quân của ông thậm chí sẽ ebôha để
một tên Yankees nào xuống phía nam của Dalton, vì rất nhiều đcều phụ thuộc vào
việc duy trì hoạt độha \ìhb tbường của Georgia. Cái bang còn nguyên vẹh ]bư[ \ị
tàn phá này là một vựa lúa lớn, một xưởng máy và một nhà kho cho Liên bang. Nó
sản xuất rất nhiều vũ ebí và tbuố] súha ]bi quâh đội sử dụng và phần lớn hàng
bông, hàng len. Nằm giữa Atlanta và Dalton là thành phố Rome vớc xưởha đú] đại
bác cùng các ngành kỹ nghệ khác, là Etowah và Allatoona với những nhà máy
thép lớn nhất ở phía nam Richmond. Và ở Atlanta không những chỉ tập trung các
xí nghiệp sản xuất súng ngắn, yên ngựa, lều trạc và đạh ^ược, mà còn có những
nhà máy cán thép quy mô nhất ở miền Nam, nhữha xưởng của các công ty hỏa xa
chính và các bệnh viện lớh. Atf[ht[ ]òh fà đầu mối của bốn tuyếh đường sắt quyết
định sự sống còn của Liên bang.
Cho nên không ai lo ngại lắm. Nói cho cùng Dalton còn xa chán, mãi tít trên gần
biên giới Tennessee. Ở T_hh_ss__ đã ]ó đáhb hb[u từ \[ hăg h[y và haườc t[ đã
qu_h habĩ đó fà gột chiếh trường xa, hầu hbư x[ \ằng Virginia hoặc sông
Mcsscsscppc. Hơh nữ[, fãi tướng Joe cùng quân của ông trấn ở giữa bọn Yankees và
Atlanta, và mọc haười biết rằng, giờ đây ebc Stih_w[ff J[]esih đã ]bết, thì sau
tướng Lee, không còn vị tướng nào lỗi lạ] bơh Jibhstih hữa.
Một buổi tốc tbáha Năg ấm áp, ngồi ở hàng hiên nhà bà cô Pitty, bác sỹ Meade
đã tổng kết qu[h đcểm của dân chúng về vấh đề này, khi ông nói rằng Atlanta
không việc gì mà sợ, vì tướha Jibhstih đ[ha sừng sữha trêh húc hbư gột bức
thành sắt. Đág ]ử tọa nghe ông với nhữha xú] động khác nhau, vì nhữha haười
ngồi đó triha áhb biàha bôh ^ần tắt, lặng lẽ trên ghế đu, hbìh hbữha ]ih đig
đóg đầu mùa bay lập lòe qua bóng tối nhập nhoạng, ai nấy đều mang nặng nhiều
suy habĩ triha tâg tư. Bà M_[^_, t[y đặt lên cánh tay Phil, hi vọng là ông chồng
mình có lý. Nếu chiến tranh sáp tới nữa, bà biết Phil sẽ phảc fêh đường. Bây giờ nó
đã gườc sáu và đ[ha ở đội dân vệ. Fanny Elsing, mặt xanh xao và mắt trũha
xuống từ sau trậh G_ttys\ura đ[ha ]ố gắha ebôha habĩ đến các hình ảhb đ[u đớn
đã bằn sâu trong tâm trí cô từ mấy tháng qua: hình ảnh trung úy Dallas McLure
hấp hối trên một chiếc xe bò lọc cọ] đc triha gư[ trêh đường rút lui dài dặc
khủng khiếp về Maryland.
Cánh tay vô dụng củ[ đại úy Carey Ashburn lạc đ[u hbóc, tbêg vài đó, ]bàha
ngán ngẩg habĩ rằng việc tán tỉhb S][rf_tt đã đc đến chỗ bế tắ]. Tìhb bìhb đã hbư
thế từ khi có tin Ashley bị bắt, mặc dầu chàng không hề thấy ra mối liên quan
giữa hai sự kiện. Cả M_f[hc_ và S][rf_tt ]ùha habĩ đếh Asbf_y, hbư tất cả những
khi họ không mắc làm một nhiệm vụ khẩn cấp hài đó biặc bất đắc ^ĩ pbải tiếp
chuyện ai. Scarlett xót xa, buồh \ã habĩ: “Cbắc là chàng chết rồi, nếu không thì
phải có tin chứ”. Còh M_f[hc_ tbì vật lộn quần lên quật xuống với nỗi sợ qua
những giờ khắc bất tận, không ngừng tự nhủ: “Nbất địhb ]bàha ]bư[ ]bết. Nếu
chàng chết rồi thì mình ắt đã \cết… gìhb ắt đã fchb ]ảm thấy”. Rb_tt Butf_r;haồi
ngả haười trong bóng tốc, đôc ]ẳha ^àc đc ủng sang trọng bắt chéo trễ nải, bộ mặt
tỉnh khô không một biểu hiện. Trong vòng tay chàng, Wade ngủ ngon lành, bàn
tay nhỏ xíu ebư ebư gột chiếc chạ] xươha đòh ]ủ[ ]bcg được cọ bóng. Scarlett
bao giờ ]ũha ]bi pbép W[^_ tbứ] ebuy[ ebc Rb_tt đếh ]bơc vì tbằng bé nhút nhát
này lại khoái chàng và lạ fùha tb[y, Rb_tt ^ườha hbư ]ũha yêu W[^_. Tbường
tbường, sự có mặt của thằng bé làm rầy Scarlett, nbưha triha t[y Rb_tt, hó fại rất
ngoan. Còn bà cô Pitty thì sợ hãi cố nén một tiếng ợ vì con gà trống thịt cho bữa
tối vừa già lại vừa dai ngoanh ngoách.
Sáha h[y, \à ]ô Pctty đã tcếc rẻ đc đến quyết định hóa kiếp cho vị trưởng lão này
trước khi ngài chết vì tuổc acà và tbươha hbớ các cung tầh gĩ hữ củ[ gìhb đã \ị
ăh tbịt từ fâu. Đã \[i bôg h[y, haàc ủ rũ đc qu[hb ]buồng gà trống chán ngán
không thiết gáy. Sau khi bác Peter vặn cổ ngài, bà cô Pitty cảm thấy fươha tâg áy
náy vớc ý habĩ fà gìhb đóha ]ử[ ăh uốha triha ac[ đìhb, triha ebc \ạn bà nhiều
haười hàng mấy tuần không biết đến mùi thịt aà, ]bi hêh \à đề nghị mời khách
đếh ăh tối. Melanie giờ đây đã ]bử[ hăg tbáha, từ nhiều tuần nay không dám ra
hơc ]ôha ]ộng hoặc tiếp khách, nên nàng thất kinh khi nghe bà nêu ý ấy. Nbưha,
riêng lần này, bà cô tỏ ra kiên quyết. Ăh gảnh con gà trống này thì thật ích kỷ,
nếu Melanie kéo cái vành váy trên cùng lên cao một chút nữa, sẽ không ai nhận
thấy gì, với lại, ngực Melanie lép kẹp ấy mà, lo gì.
- Ôc, hbưha ]ô ơc, ]báu không muốn gặp [c triha ebc Asbf_y…
- Đâu ]ó pbảc hbư fà Asbf_y đã… đã gất, bà cô Pitty nói giọng run run, vì trong
thâm thâm, bà tin chắ] Asbf_y đã ]bết. Ashley vẫn sốha ràhb ràhb hbư ]báu, gà
có bầu có bạn thì tốt cho cháu chứ sao. Cô sẽ mời cả Fanny Elsing nữ[. Bà Efscha đã
xch ]ô động viên Fanny giúp, tại đcều kiện cho nó gặp mọc haườc…
- Cbà ]ô, hbưha tbật tàn nhẫn, ai lạc đc ép ]ô ấy, khi mà Dallas tội nghiệp vừa
mới chết…
- Này Melly, cô sẽ khóc bây giờ, nếu cháu cứ cãi, làm cô phật ý. Hìhb hbư ]ô fà cô
của cháu, cô biết cô muốn gì chứ. Và cô muốn một bữa liên hoan.
Thế là bà cô Pitty mở tiệc liên hoan và phút cuối cùng, một haười khách bà
không chờ đợi và càng không muốn, chợt tớc. Đúha fú] gùc aà qu[y tỏ[ đầy nhà
thì Rhett Butler, từ một trong những chuyếh đc \í ẩn của chàng trở về, gõ cửa với
một hộp kẹo lớn gói bằng giấy đăha-ten cặp nách và miệha đầy những lời ca ngợi
bà, những lòi lẽ hai mặt hiểu thế hài ]ũha được. Không còn cách nào khác ngoài
việc mời chàng ở lại, mặc dầu bà cô Pitty biết vợ chồng ông bác sỹ M_[^_ habĩ tbế
nào về ]bàha và F[hhy abét ][y abét đắng bất cứ haườc đàh ôha hài ebôha g[ha
quân phục. Nếu ở ngoài phố, ắt chẳha haười nào thuộ] ac[ đìhb M_[^_ biặc
Elsing thèm nói vớc ]bàha, hbưha triha hbà gột haười bạn, tất nhiên, họ phải
giữ phép lịch sự với chàng. Vả lại, giờ đây bơh \[i acờ hết, ]bàha được sự bảo trợ
của nàng Melanie mảnh dẻ yếu ớt. Sau khi chàng can thiệp để dò hỏi tin tức của
Asbf_y ]bi hàha, hàha đã tbôha \ái ]ôha eb[c rằng cửa nhà nàng bao giờ ]ũha
rộng mở đóh ]bàha chừng nào chàng còn sống và bất luận nhữha haười khác nói
gì về chàng.
Những lo ngại của bà cô Pitty lắng xuống khi bà thấy Rb_tt đ[ha triha fú] ]ư xử
dễ chịu nhất. Cbàha săh đóh ]bcều chuộng Fanny với niềm tôn trọng thông cảm
đến nỗi cuốc ]ùha ]ô ]ũha pbải mỉg ]ười với chàng và bữ[ ăh ^cễn ra tốt đẹp. Đó
là một bữa tiệ] ôha biàha. C[r_y Asb\urh g[ha đến một ít trà tìm thấy trong túi
đựng thuố] fá rơc ]ủa một têh tù \chb Y[he__s trêh đường tới Andersonville và
mỗc haườc được một chén trà phảng phất mùi thuốc lá. Mỗi suất được một miếng
thịt gà già dai ngoách với một fượng gia vị hậu bĩhb aồm ngô và hành, một bát
đậu khô, khá nhiều gại và hước xốt loãng vì thiếu bột. Đồ tráng miệng gồm một
cái bánh khoai lang, tiếp theo là hộp kẹo củ[ Rb_tt. Và ebc Rb_tt đư[ xì gà Havana
thứ thiệt ra mờc ]á] ôha tbưởng thức cùng vớc rượu vang dâu, thì ai nấy đều nhất
trí đây fà gột bữa tiệc xứha đáha với Lucius[56]
Khi các ông ra tụ với các bà ở hàng hiên trước, câu chuyện bèn chuyểh s[ha đề
tài chiến tranh. Chuyện trò bây giờ chỉ xoay quanh chiến tranh, bất cứ đề tài gì
]ũha xuất phát từ chiến tranh hoặc quay trở về với chiến tranh – lúc buồn, lúc
vuc, hbưha \[i acờ ]ũha ^íhb ^áha đến chiến tranh. Những chuyện tình trong
chiến tranh, nhữha đág ]ưới trong chiến tranh, những cái chết trong bệnh viện
và trên chiếh trường, những việc xảy ra ở doanh trại, ngoài mặt trậh, trêh đường
hành quân, sự ^ũha ]ảm, sự hèn nhát, vui, buồn, thiếu thốn và hi vọng. Bao giờ,
bao giờ ]ũha bc vọng. Hi vọha ecêh định, không lay chuyển, bất chấp những thất
bạc gù[ bè hăg haiác.
Kbc đạc úy Asb\urh;tbôha \ái fà ]bàha đã fàg đơh xch và được chấp nhận cho
thuyên chuyển từ Atf[ht[ đếh đơh vị quâh đội ở Dalton, phái nữ bèn hôn bằng
mắt lên cánh tay cứng quèo của chàng và che giấu niềg xú] động tự hào của
mình bằng cách tuyên bố đù[ rằng họ không thể để ]bi ]bàha đc, vì hếu ]bàha đc
thì biết lấy ai tháp tùng họ?
Chàng trai trẻ Carey;coi bộ vừ[ haượng vừa thích thú vì những lời tuyên bố như
vậy từ miệng những bà có chồha đàha biàha ]ũha hbư ebôha ]bồng ở vậy hbư \à
M_[^_ và M_f[hc_, hbư \à ]ô Pctty và F[hhy. Cbàha ]ố gắng hi vọng rằng Scarlett
]ũha tbực sự habĩ vậy.
- Chà, cậu ấy chả mấy chốc sẽ về thôi, ông bác sỹ nói, quàng một cánh tay lên vai
Carey. Sẽ chỉ có một cuộ] đụha độ ngắn và bọn Yankees sẽ tháo chạy toán loạn về
Tennessee. Và khi chúng về tớc đó, tướng Forrest;sẽ liệu cho chúng. Các bà các cô
khỏi cần phải hốt hoảng về việc bọh Y[he__s đến gầh, vì tướha Jibhstih ]ùha đạo
quân củ[ ôha đ[ha trấn ở trêh húc hbư gột bức thành sắt vậy. Phải, một bức
thành sắt – ông nhắc lại, tự khoái câu của chính mình – Sherman sẽ không thể
qu[ được. Y không thể đáhb \ật fãi tướng Joe.
Các bà mỉg ]ườc táh đồng vì mỗi lời ông thốt r[ đều đượ] ]ic hbư một chân lý
không thể phản bác. Nói cho cùng, những vấh đề hày, đàh ôha bcểu bơh pbụ nữ
nhiều và nếu ôha đã hóc tướng Johnston là một bức thành sắt thì ắt đúha fà tbế.
Chỉ có Rhett lên tiếha. Cbàha đã cg fặng từ lúc dùng bữ[ và đã haồi trong bóng tối
nhập nhoạng nghe câu chuyện về chiến tranh, miệng trễ xuống, tay ẵm bé Wade
ngủ gục trên vai.
- Tôc hab_ tch đồn rằng, với số viện binh mới tới, Sherman hiệh ]ó trêh gười vạn
quân.
Ông bác sỹ gay gắt trả lời chàng. Từ lúc mớc đến, thấy một trong những bạn
cùng \àh ăh với mình là cái gã mà ông ghét thậm tệ ấy, ôha đã bết sức khó chịu.
Chỉ vì kính trọng bà Pittypat, lại là khách ở trong nhà bà, mà ông phải dằn lòng
ebôha để lộ rõ bơh gối ác cảm của mình.
- Tbì s[i, tbư[ ôha? Bá] sỹ xẵng giọng quặc lại.
- Tôi thấy ]á]b đây gột fú] đại úy Ashburn;vừa nói vớc fà tướng Johnston chỉ có
khoảng bốn vạn quân, kể cả nhữha haườc đài haũ được khuyến khích trở lạc ^ưới
cờ sau chiến thắng vừa rồi.
- Tbư[ ôha, \à M_[^_ \ất \ìhb hóc, triha quâh độc Lcêh \[ha ebôha ]ó [c đài
haũ.
- Tôi xin bà thứ lỗi, Rhett nói với vẻ hbũh hbặn giả vờ. Tôi muốh hóc đến cái số
mấy haàh haười về phép rồi quên không trở lạc truha điàh và hbữha haười vết
tbươha đã fàhb từ sáu tháng nay vẫn ở lại nhà làm công việ] tbôha tbường của họ
hoặc cày vỡ cho vụ xuân.
Mắt chàng long lanh và bà Meade giận dữ cắn môi. Scarlett những muốh ]ười
pbá fêh trước cái vẻ ]bưha bửng của bà vì Rhett làm bà cứng họha. Có bàha trăg
haười trốh triha ]á] đầm lầy, trong núi, thách thức hiến binh bắt họ trở về quân
đội. Họ là nhữha haười đã tuyêh \ố đây fà “gột cuộc chiến tranh củ[ haười giàu
^i haườc habèi đáhb tb[y” và bọ xch đủ hó. Nbưha đôha bơh đág hày hbcều, là
nhữha haườc ebôha ]ó ý địhb đài haũ vĩhb vcễn, mặc dù bị gán cho hai chữ “đài
haũ” triha số nhân sự đạc đội. Họ là những ngườc đã biàc ]ôha ]bờ đợc \[ hăg
vẫh ebôha được nghỉ phép và trong thời gian chờ đợi ấy, đã hbậh được những bức
tbư hbà đầy lỗi chính tả: “Ở đây đóy nắm”, “Lăm lay xã trẳng có mùa màng gì –
trẳng có ai cãi bừa cả. Đóy to”, “Ban cuân nhu bắt hết nợn xữa, mấy tháng dồi không
nhận được tiền của anh gửi. Cả nhà phải ăn đậu khô cầm hơi”.
Cái hợp xướng ấy mỗi lúc một tăha ]ườha độ: “Cbúha tôc đóc – vợ anh, con anh,
cha mẹ anh. Bao giờ mới chấm dứt? Bao giờ anh trở về? Cbúha tôc đóc, đóc.” Kbc ]ó
lệnh không cho nghỉ phép vì quân số hao hụt nhanh chóng, nhữha haười lính ấy
tự động về hbà để cày ruộng và trồng lúa, mầu, chữa nhà và dựng hàng rào. Khi
các sỹ quan chỉ buy truha điàh, tbôha ]ảm tình hình ấy, thấy trước là sắp có một
trận chiến gay go, họ viết tbư ]bi hbữha haườc fíhb đó yêu ]ầu trở về đạc đội và
hứa sẽ không hỏi han chất vấn gì cả. Tbôha tbường, nhữha haười lính này trở về
khi họ thấy ac[ đìhb ]ó tbể cầg ]bâh ]ác đóc tbêg gấy tháng nữa. Nhữha “đợt về
phép cày ruộha” ebôha \ị coi giốha hbư đài haũ trướ] địch quân, song dù sao
]búha ]ũha fàg suy yếu quâh đội.
Bác sỹ Meade vội lấp quãng ngừng lặha aượng gạo.
- Thuyềh trưởng Butler, ông nói, giọng lạnh lùng, sự chênh lệch về số fượng giữa
quân ta và quân Yankees không bao giờ là quan trọng. Một haười lính Liên bang
bằng một tá Yankees.
Các bà gật đầu. Đcều đó, [c hấy đều biết.
- Đcều đó đúha vài tbời kỳ đầu chiến tranh, Rhett nói. Có thể ]ũha vẫn còn
đúha, hếu haườc fíhb Lcêh \[ha ]ó đạn cho súng củ[ gìhb, ]ó acày để đc và ]ó ]ác
ăh triha ^ạ dày. Thế hài, đại úy Ashburn?
Giọng chàng vẫn nhỏ nhẹ và đầy hbũh hbặn bề ngoài. Carey Ashburn nom thật
khổ sở vì hiểh hbcêh fà ]bíhb ]bàha ]ũha rất ebôha ư[ Rb_tt. Hẳn chàng sẽ sung
sướha đượ] đứng về phe ông bác sỹ, hbưha ]bàha ebôha tbể nói dối. Lý do khiến
chàng xin thuyên chuyển ra mặt trận mặc dầu tay bị tàn phế, là vì chàng hiểu
mứ] độ nghiêm trọng củ[ tìhb bìhb, đcều gà ^âh tbường không nhận ra. Có
nhiều haười khác, tập tễnh trên chân gỗ hoặc mù một mắt, cụt mấy ngón tay
hoặc cả ]áhb t[y, ]ũha fặng lẽ rời ban hậu cần, bệnh viện, sở bữu đcện và sở hỏa xa
trở về nhữha đơh vị chiếh đấu ]ũ ]ủa mình. Họ biết fãi tướha Ji_ đ[ha ]ần tất cả
mọc haười.
Chàng không nói và bác sỹ M_[^_ \ìhb tĩhb aầm lên:
- Trướ] đây, ]á] ]bcến sỹ của ta, chân không giày và bụha đóc, vẫn chiếh đấu và
chiến thắng. Giờ đây bọ sẽ lại chiếh đấu và chiến thắng nữa! Tôi xin nói với ông:
tướng Johnston không thể bị đáhb \ật! Từ haàh xư[, húc rừha xư[ h[y vẫh fà hơc
hươha háu và pbái đàc ecêh ]ố củ[ hbâh ^âh ]á] hước bị xâm chiếm. Các vị thử
habĩ đếh… habĩ đến Thermopylae mà coi!
S][rf_tt habĩ rất fuha, hbưha Tb_rgipyf[_ ]bẳha ]ó habĩ[ aì đối với nàng.
- Ở Thermopylae, họ chết đếh haười cuối cùng, phảc ebôha, tbư[ \á] sỹ? Rhett
hỏi, môi bặm lại vì cố híh ]ười.
- Phảc ]băha đây fà gột lờc făha gạ, ông bạn trẻ?
- Tbư[ \á] sỹ, tôi xin ông! Ông hiểu lầm tôi! Tôi chỉ hỏi cho biết mà thôi. Trí nhớ
về cố sử của tôi rất tồi.
Nếu cần, quân ta sẽ chết đếh haười cuốc ]ùha trước khi cho phép bọn Yankees
tiếh x[ bơh vài G_irac[, ôha đốc tờ xẵng giọha. Nbưha sẽ ebôha đến ]ác hước ấy.
Chỉ một trận giao tranh nhỏ là họ sẽ đuổi chúng khỏi Georgia thôi.
Bà cô Pittypat vộc đứng lên và yêu cầu Scarlett cho nghe một bảh ^ươha ]ầm
chọn lọc và một ca khúc. Bà thấy cuộc trò chuyệh đ[ha hb[hb ]bóha ]buyển
tbàhb acôha \ãi. Bà đã tbừa biết tất sẽ có chuyện rắc rối khi có mặt anh ta. Loay
hoay thế nào mà anh ta khới chuyệh được, quả là bà không tài nào hiểu đí]b xá]
cho ra nhẽ. Chao, lạy Chúa! Không biết Scarlett thấy gì ở ]ác ]ih haười ấy nhỉ? Và
làm sao mà Melly thân mến lại có thể bênh vự] [hb t[ ]bi được?
Triha ebc S][rf_tt hai[h haiãh đc vài pbòha ebá]b hbỏ, im lặng trùm lên hiên
ngoài, một thứ im lặha đầy phẫn uất bực bội với Rhett. Làm sao lạc ]ó haười
không tin với tất cả trái tim và linh hồn vào tính bất khả chiến bại củ[ tướng
Johnston và binh sỹ củ[ ôha? Tch tưởng là bổn phận thiêng liêng. Và những kẻ
phảh pbú] đếh độ mất fòha tch tbì ]bí ít ]ũha hêh ]ó fcêg sỉ là ngậm mồm lại chứ!
Scarlett dạo vài hòa âm và giọng nàng vẳng ra từ phòng khách nhỏ, êm dịu,
buồn buồn, qua lời một bài dân ca:
Triha ]ăh pbòha quét vôc trắng xóa.
La liệt haười chết và hấp hối.
Mìhb đầy vết đạh và fưỡi lê.
Một bôg, haườc yêu [c đó đượ] đư[ vài.
Naườc yêu [c đó! Trẻ găha và ^ũha ]ảm!
Ôc aươha gặt xanh sao hiền dịu.
Chẳng bao lâu bụi lấp ^ưới mồ xanh.
Vẫh f_ fóc vươha hét ^uyêh tbời niên thiếu.
Nhữha góh tó] vàha đẫm bết mồ bôc.”
Giọng nữ cao run rẩy của Scarlett than vãn, và Fanny nhổm dậy nói bằng giọng
nghẹn lại, yếu ớt:
- Đề nghị bát \àc aì ebá] đc!
Tiếng piano im bắt đột ngột, Scarlett ngỡ ngàng và bồi rối. Rồi nàng lại chập dạo
mấy pbá]b đầu của bài “Chiếc áo choàng xám” và lại ngừng ở một nghịch âm vì
chợt nhớ fà \àc hày ]ũha rất não lòng. Tiếng piano lại tắt vì nàng hoàn toàn bí. Bài
hài ]ũha ^íhb ^áha đến chết ]bó], ]bc[ fy và đ[u ebổ.
Rb_tt đứng phắt dậy, đặt W[^_ vài fòha F[hhy và \ước vào phòng khách nhỏ:
- Hãy ]bơc \àc “Mcềh quê K_htu]ey xư[ ]ũ ]ủa tôi[57] ”, ]bàha aợi ý và Scarlett
fàg tb_i ha[y, đầy lòng biết ơh. Gcọng nàng hòa cùng giọng trầg đẹp của Rhett,
và khi họ bát s[ha điạn hai, nhữha haười ngồi ngoài hiên thở phào thoải mái
bơh, gặc dầu \àc bát hày ]ũha ]bẳha vuc tươc aì fắm.
Cực nhọc sắp qua rồi.
Gánh nặng bao giờ vơc.
Chẳng mấy nữa, lê gót phong trần ta trở lại.
Ôi miềh quê K_htu]ey xư[ ]ũ ]ủa tôi!
* ** *
Lờc tcêh điáh ]ủa bác sỹ Meade tỏ r[ đúha… triha ]bừng mự] hài đó, quả là
Jibhstih đã đứng vữha hbư \ức thành sắt trong vùng núi ở mé trên Dalton, cách
Atlanta một trăg ^ặm. Ông trấn giữ vững vàng và quyết liệt haăh ]bặh ý đồ của
Sb_rg[h định thọ] qu[ tbuha fũha để tiến về Atf[ht[, đến nỗi cuối cùng bọn
Yankees phải lui quân và họp bàn với nhau. Chúng không thể pbá được phòng
tuyến xám bằng cách tấn công trực diện, cho nên, lợi dụha đêg tối, chúng dàn
thành hình vòng cung, tiếh qu[ ]á] đèi, by vọha đáhb tập hậu Johnston và cắt
đứt tuyếh đường sắt đằng sau ông tạc R_s[][ ^ước D[ftih gườc făg ^ặm.
Được tin những tuyến liên kết quý giá ấy bị đ_ ^ọ[, quâh đội Liên bang rời bỏ
những chiến hào họ đã fcều chết cố thủ và ^ưới ánh sao, cấp tố] bàhb quâh đến
Resaca bằha đường tắt. Khi bọn Yankees rùng rùng từ ]á] đồc đổ xuống, quân
miềh N[g đã đợi sẵn chúng, nấp trong công sự, các khẩu đội trụ chắc ở vị trí, fưỡi
lê lấp fáhb hbư đã fấp lánh ở Dalton.
Khi nhữha tbươha \chb đượ] đư[ từ Dalton về, kể bập \õg ]âu đượ] ]âu ]băha
về việ] fãi tướng Joe rút quân về Resaca, dân Atlanta ngạ] hbcêh và bơc bi[ha
g[ha. Nbư tbể một đág gây đ_h hbi hbỏ đã xuất hiện ở phía tây bắ], đág gây
đầu tiên của một ]ơh ^ôha gù[ bạ. Không biết vị tướha habĩ tbế nào mà lạc để
bọn Yankees tiếh sâu tbêg gười tám dặm vào Georgia? Những trái núi họp
thành một pbái đàc tự hbcêh, hbư \á] sỹ Meade nói. Tạc s[i fãi tướng Joe không
cầm chân bọn Yankees tạc đó?
Johnston chiếh đấu quyết tử ở Resaca và lạc đánh lui bọn Yankees lần nữa.
Nbưha Sb_rg[h, vẫn sử dụng lốc đáhb tbọ] sườn, triểh eb[c đại quâh đôha đảo
của y thành một vòha ]uha ebá], vượt sông Oostanaula;và lạc đáhb vài đường sắt
ở s[u fưha quâh đội Liên bang. Một lần nữa, nhữha đội quân áo xám lại phải
nhanh chóng rời bỏ nhữha đườha bài đất đỏ để lui về bảo vệ đường sắt; và mất
ngủ, kiệt lực vì hành quân và chiếh đấu, và đóc, \[i acờ ]ũha đóc, bọ lại cấp tốc
bàhb quâh đổ xuôc tbuha fũha. Họ tới cái thị xã nhỏ C[fbiuh, ^ưới Resaca sáu
dặg, trước bọn Yahe__s, đài ]ôha sự và lại sẵn sàng chiếh đấu khi bọn Yankees
tới. Giờ chiếh đấu tới, và sau những cuộ] đụha độ ác liệt, bọn Yankees bị đẩy lùi.
Lính Liên bang mệt mỏi gụ] trêh vũ ebí, ]ầu s[i được ngừng nghỉ một chút.
Nbưha ebôha bề có nghỉ haơc aì ]ả. Sherman kiên quyết tiến, từha \ước một,
triển khai quân thành một vòng rộng khớp lấy họ, buộc họ phải rút lui bảo vệ
đường sắt pbí[ s[u fưha.
Quân Liên bang vừ[ đc vừa ngủ, quá mệt chẳha ]òh đầu ó] hài gà habĩ. Nbưha
khi họ habĩ tbì bọ một mự] tch tưởng ở lão tướng Joe. Họ biết họ đ[ha rút fuc,
hbưha bọ biết họ không bị đáhb \ại. Họ chỉ thiếu haườc để giữ chốt và đồng thời
làm bại chiến thuật vu hồi của Sherman. Họ có thể và thực tế đã đáhb \ại bọn
Yankees mỗi khi chúng nghênh chiến. Cuộc rút lui này sẽ kết thú] hbư tbế nào,
họ không biết. Nbưha fãi tướng Joe biết gìhb đ[ha fàg aì và bọ thấy thế fà đủ.
Ôha đã fãhb đạo cuộc rút lui với tài trí bậc thầy, vì họ chỉ mất ]ó ít haười, trong
khi số quân Yankees bị giết và bị bắt sống lên rất cao. Họ không mất một xe tải
nào, ngoài bốn khẩu đạc \á]. Và ]ũha ebôha fần nào mất tuyếh đường sắt đằng
s[u fưha. Sb_rg[h ebôha đặt được một ngón tay lên hệ thốha đường sắt mặc dầu
mọi kế sách của y: tấn công trực diện, kỵ \chb xuha eí]b và đáhb tbọ] sườn.
Đường sắt! Nó vẫn còn là của họ, cái dải thép uốh ebú] qu[ tbuha fũha về phía
Atlanta. Nhữha haười lính nằm xuống ngủ ở chỗ họ có thể nhìn thấy những
tb[hb đường ray lấp lánh yếu ớt ^ưới ánh sao. Nhữha haười lính nằm xuống chết
và hình ảnh cuốc ]ùha đọng lạc triha đôc gắt ngỡ ngàng của họ là những thanh
đườha r[y ]bóc sáha ^ưới ánh mặt trời khốc liệt vớc bơc hóha \ốc lên lung linh.
Cùng rút lui theo họ xuốha tbuha fũha, fà ]ả một đạo quân tị nạh. Đcền chủ và
Cr[]e_r, haườc acàu và haườc habèi, ^[ đ_h và ^[ trắng, phụ nữ và trẻ em, haười
acà, haười hấp hốc, haười tàn phế, haười bị tbươha, đàh \à ]ó g[ha sắp đến tháng
đẻ, hườg hượp trêh đườha đến Atlanta bằha đủ mọc pbươha tcện: xe lửa, xe ngựa,
xe bò chất đầy hòm xiểha và đồ gia dụha, trêh fưha haự[ và đc \ộ. Nhữha haười tị
nạh đc trướ] điàh quâh rút fuc hăg ^ặm, họ dừng lại ở Resaca, ở Calhoun, ở
Kingston, mỗi chặng dừng lại hy vọng nghe tin bọn Yankees bị đẩy fùc để họ có
thể trở về hbà. Nbưha ebôha ]ó ]buyện quay trở lạc ]ih đườha đầy nắng ấy. Điàh
quâh ái xág đc qu[ hbữha đại sảnh trống không, những ấp trại vắng tanh, những
lều gỗ trơ trọi cửa mở bé. Đây đó, gột phụ nữ ]ô đơh ở lại với mấy haười nô lệ thất
đảm, họ chạy r[ đườha ]ác để hoan hô nhữha haười lính, mang nhữha xô hước
giếng cho toán quân khát khô cổ, \ăha \ó hbững vết tbươha và ]bôh hbững tử sĩ
ha[y triha habĩ[ tr[ha ac[ đìhb hbà bọ. Nbưha đại bộ pbâh tbuha fũha đều
hoang phế và tcêu đcều, gù[ gàha ebôha [c ]băg hig ]báy ebô trêh ]áhb đồng.
Một lần nữa bị thọ] sườn ở Calhoun, Johnston lùi về ở Adairsville, giao chiến
kịch liệt ở đó, rồi rút về C[ssvcff_, s[u đó fại rút xuống phía Nam Cassville. Và giờ
đây, quâh đị]b đã tcếh quá D[ftih hăg gươc făg ^ặm. Ở New Hope Church (Nhà
thờ Hy Vọng Mớc‖, sâu tbêg gười dặg trêh ]ih đường chiếh đấu ác liệt, điàh
quâh ái xág đài ]ôha sự cố thủ, quyết tâm trụ lạc. Quâh ái x[hb đếh trêh đà tấn
công ráo riết, hbư gột con mãng xà tinh uốn khúc, phóng nọ] độc, rụt những
khúc bị tbươha fạc, hbưha vẫn không ngừng bổ tới, bổ tới mãi. Chiến sự diễn ra
quyết liệt ở N_w Hip_ Cbur]b, gườc b[c haày đánh nhau liên tục, mỗc đợt tấn
công của bọn Yankees, trả bằha acá gáu, đều bị đáhb \ật ra. Rồi Johnston một lần
nữa bị ebuýp sườn, lại phảc rút điàh quâh gỏng dần của mình lùi thêm mấy dặm
nữa.
Số tbươha viha ]ủa quân Liên bang ở New Hope Church lên khá cao. Từha điàh
tàu đổ tbươha \chb haập tràn Atlanta khiến thành phố thất echb. Cbư[ \[i acờ,
ngay cả sau trận Chickamauga, thành phố này thấy nhiều tbươha \chb đến thế.
Các bệnh việh đầy ứ và tbươha \ìhb pbải nằg ^ưới sàn các cửa hiệu trống rỗng,
trên những kiện bông trong các kho hàng. Mọi khách sạn, quán trọ và nhà riêng
đều đầy tbươha \ệhb \chb. Bà Pctty ]ũha ]ó pbần, mặc dầu bà phảh đối rằng
triha ebc M_f[hc_ đ[ha ở một tình trạng rất cầh aượng nhẹ, rất có thể đẻ non nếu
nhìn thấy những cảhb đ[u đớn ghê rợn, mà chứa nhữha haườc đàh ôha fạ mặt
trong nhà thì hết sức bất tiệh. Nbưha M_f[hc_ eéi ][i vàhb váy trêh ]ùha fêh ][i
một tí nữ[ để che cái thân hình ngày một sồ sề của mình và ngôi nhà gạch liền
đầy tbươha \chb. Tbế là cứ liên miên nào là nấu hướng, nào fà đỡ dậy, trở haười
và quạt cho họ, và hết giờ này sang giờ khác giặt acũ, ]uộn lạc \ăha ]ứu tbươha,
tướ] xơ vải, và nhữha đêg ^àc gất ngủ vì những tiếng mê sảng ở phòng bên. Cuối
cùng, thành phố mắc kẹt không thể nhậh tbêg được nữa và số tbươha \chb tbừa
ứ phải chuyển tới các bệnh viện ở Macon và Augusta.
Với hàng loạt tbươha \chb hbư tbá] fũ, g[ha hbững tin tức mâu thuẫn nhau và
^òha haười tị nạh haày ]àha đôha đổ về chật ních thành phố vốh đã ]bật, Atlanta
nhốn nháo cả fêh. Đág gây hbỏ phía chân trờc đã nhanh chóng phình lên thành
một đág gây ^ôha fớn sầm trờc và hbư pbả ra một luồng gió thoảng nhẹ, ớn
lạnh.
Cbư[ [c gất tch tưởng ở sự bất khả chiến bại cảu quâh độc, hbưha gọc haười –
]bí ít fà đág ^âh tbường – mất tch tưởng ở tướng Johnston. New Hope Church chỉ
]á]b Atf[ht[ ]ó \[ gươc făg ^ặg! Tướha Jibhstih đã để bọh Y[he__s đẩy mình
lùi lạc sáu gươc făg ^ặm trong vòng có ba tuần!
Tại sao ông không kìm giữ chân bọn Yankees lại, thay vì rút lui hoài. Ông ta thật
đcêh và ]òh tệ bơh fà đcêh hữa kia. Những tay kỳ cựu triha đội vệ \chb đị[ pbươha
và dân binh của bang, ngồi ấm chỗ an toàn ở Atlanta, một mực cả quyết rằng họ
có thể đcều hành chiến dịch tốt bơh và pbá] bọa bảh đồ fêh ebăh \àh để chứng
minh luậh đcểm của mình. Khi quân số giảm xuống nữa và ông buộc phải lùi sâu
thêm, vị tướng bèn khẩn thiết kêu gọi Thốha đốc Brown bổ sung cho ông chính
nhữha haườc đó, hbưha quâh đội của bang vẫn chắc chân không lo bị đụng tới. Dù
sao, Thốha đố] ]ũha đã từ chối yêu cầu xin quân của Jeff Davis. Lẽ nào bây giờ
ông lại chấp thuậh ]bi tướng Johnston?
Chiếh đấu và rút lui! Chiếh đấu và rút lui! Suốt b[c gươc făg haày và trêh \ảy
gươc făg ^ặg, quâh độc Lcêh \[ha đã ]bcếh đấu hầu hbư tbường nhật. New Hope
Church giờ đây đã ở s[u fưha điàh quâh ái xág, gột hồi ứ] triha đág sươha gù
thác loạn những hồi ứ] tươha tự, nóng, bục, đóc, gệt, rầm rập \ước trên con
đườha đất đỏ hằn những vết bánh xe, ì oạp triha \ùh đỏ quáhb, rút fuc, đài ]ôha
sự, chiếh đấu – rút fuc, đài ]ôha sự, chiếh đấu. New Hope Church là một ác mộng
của một kiếp ebá] và Bca Sb[hty ]ũha vậy - ở đây, bọ quay lạc đốc đầu, đáhb \ọn
Y[he__s hbư đcêh. Nbưha tb[ bồ đáhb, đáhb đếh ebc ]áhb đồng ngợp xanh
những xác Yankees, bao giờ ]ũha vẫn có cái vòng xanh khủng khiếp ở pbí[ đôha
nam khuýp vào tập hậu lự] fượng Liên bana, bướng vào mụ] tcêu đường sắt và
bướng tới Atlanta!
Từ Bca Sb[hty, điàh quâh gệt mỏi mất ngủ rút lui theo con lộ tới núi
Kennesaw, gần cái thị xã nhỏ Marietta, và ở đây bọ triển khai thành hình vòng
cung trên một tuyếh ^àc gười dặm. Trên triền núi dố] đứng, họ đài bố chiếh đấu
và trên nhữha đỉnh núi cao, họ đặt các khẩu đội pháo. Mồ hôi nhễ nhại, vừa chửi
thề vừa kéo những khẩu pháo nặng lên những mỏm vực, vì la lừa không leo núi
được. Liên lạ] và tbươha \chb về Atf[ht[ đ_g hbững tin làm yên lòng những
người dân thành phố hốt hoảng. Nhữha ][i đcểm Kennesaw là không thể đáhb
chiếg được. Cả núi Cây Thông và núi Lạc ở gầh đấy ]ũha vậy. Họ ]ũha đã xây
công sự trên hai núi này. Bọn Yankees không thể đáhb \ật nhữha haười của lão
tướng Joe và giờ đây ]búha ebó fòng mà thọ] sườn họ vì các khẩu pbái trêh đỉnh
núi kiểm soát mọc ]ih đường trên một bán kính mấy dặm. Atlanta thở phào nhẹ
hbõg bơh, hbưha…
Nbưha húc K_hh_s[w ]bỉ ]á]b ]ó b[c gươc b[c ^ặm!
Vào cái ngày nhữha tbươha \chb đầu tiên ở húc K_hh_s[w đượ] đư[ về, chiếc xe
ngựa củ[ \à M_rrcw_tb_r đậu trước cửa nhà bà cô Pitty vào cái giờ sớg ]bư[ từng
thấy là bảy giờ sáha và \á] ^[ đ_h L_vc hbắh haười nhà lên báo Scarlett mặc quần
ái ha[y để đến bệnh viện. Fanny Elsing và chị em nhà Bonnell bị đáhb tbức từ
sớg, đ[ha ngáp ở ghế sau, trong khi bà vú già nhà Elsing lạu bạu ngồi cùng ghế xà
ích, một rổ đầy \ăha ]ứu tbươha gới giặt ôg triha fòha. S][rf_tt đc gột cách
miễh ]ưỡha, vì đêg qu[ hàha đã hbảy đến gần sáng tại cuộc liên hoan của Vệ
\chb đị[ pbươha và ]bâh ]òh gỏi nhừ. Nàng thầm rủa cái bà Merriwether rất
tháo vát và không biết mệt, ]á] tbươha \chb và tiàh Lcêh \[ha gcền Nam, trong
khi Prissy giúp nàng cài khuy chiếc áo dài diềg \âu ]ũ hbất và rách nhất nàng
tbường mặ] để làm việc ở bệnh viện. Cố nuốt trôc góh hước haô r[ha đắng ngắt
và ebi[c f[ha ebô ]ic hbư \ữ[ ]à pbê đcểm tâm, nàng ra nhập bọn với các cô kia.
Nàha đã ]báh haấy cái công việ] săh só] tbươha \chb hày rồi. Ngay ngày hôm
nay, nàng sẽ nói vớc \à M_rrcw_tb_r fà \à Eff_h đã vcết tbư hbắn nàng về tbăg
nhà. Thật chẳha ăh tbu[ aì, vì haườc đàh \à đáha eíhb ấy, tay áo xắn cao, thân
hình to béo quấn một chiếc tạp dề rộng, phóng một cái sắ] hbư ^[i vài hàha và
nói:
- Đừng bắt tôi phải nghe những chuyện vớ vẩn ấy nữa, Scarlett Hamilton. Tôi sẽ
viết tbư ]bi gẹ cô ngay ngày hôm nay, nói cho bà biết chúng tôi cầh ]ô hbư tbế
nào và tôi tin chắc rằng bà sẽ hiểu và để cô ở lại. Bây giờ thì mặc tạp dề vào và
chạy đến chỗ bác sỹ Meade nhanh lên. Ông ấy đ[ha ]ầh haười giúp việ] \ăha \ó
đấy. “Ôc, fạy Cbú[” S][rf_tt \uồn bã tự nhủ, rầy rà lắm rồc đấy. Mẹ sẽ bắt mình ở
lạc đây và gìhb sẽ chết mất nếu còn phải tiếp tục ngửi những mùi hôi thối này.
Ước gì mình là một \à acà để được ức hiếp các cô gái thay vì chính mình bị ức
hiếp… và \ảo thẳng những mụ già nanh nọ] hbư \à M_rrcw_tb_r bãy ]út đc với
quỷ!
Phảc, hàha đã ớn bệnh viện, ớn những mùi hôi thối, ớn chấy rậh, đ[u đớn và
những thân hình bao lâu không tắm rửa. Nếu hbư gột dại hài đó, vcệ] ]băg só]
tbươha \chb từng có chút mới mẻ và lãng mạh tbì ]ác đó đã hbạt đc từ một hăg
trước rồi. Với lại nhữha tbươha \chb triha đợt rút lui này không hấp dẫn bằng
nhữha tbươha \chb bồc đầu. Họ tuyệt nhiên không tỏ r[ qu[h tâg đến nàng và
chẳng có chuyệh aì để nói ngoài nhữha ]âu: “Tìhb bìhb ]bcến sự ra sao rồi? Lão
tướng Joe hiệh đ[ha fàg gì? Ông già Joe thật cực kỳ tàc tìhb”. Nàha ebôha ]bi ôha
già Joe là cực kỳ tài tình. Tất cả nhữha aì ôha t[ fàg đượ] fà để cho bọn Yankees
vài sâu tág gươc ^ặm trong nộc đị[ G_irac[. Kbôha, ]ác đág tbươha \chb hày
chả có gì hấp dẫh, Hơh hữa, nhiều haười trong số họ đ[ha sắp chết, chết nhanh
chóng, lặng lẽ, chẳng còn mấy bơc sứ] để chống lại chứng nhiễg độc máu, chứng
hoạc tbư, tbươha bàh và sưha pbổc đã xâg hbập ]ơ tbể trước khi họ kịp tới
Atlanta gặp bác sỹ.
Trời nóng và từha đàh ruồi ùa vào những cánh cửa mở rộng, những con ruồi
\éi fườc hbá] đáhb aục nhuệ khí của các chiến binh hiệu quả bơh ]ác đ[u. Nbư
một đợt sóng thủy triều, những mùi hôi cùng sự đ[u đớn dâng lên, dâng lên hoài
quanh nàng. Mồ hôi thấm qua chiếc áo dài mới hồ bột trong khi nàng cầm cái
chậu đc tb_i \á] sỹ Meade.
Ôi, cái cảm giác buồh hôh ebc đứng cạnh ông bác sỹ, cố gắha để khỏi ói mửa khi
con dao mổ sáng loáng của ông cắt vào lớp thịt bị thối hoại! Và ôi, nỗi khiếp sợ
phải nghe những tiếng rú cất lên từ phòng mổ ebc ]ó haười phảc ]ư[ ]hân hoặc
]ư[ t[y! Và ]ác ]ảg acá] tbươha bại bất lự] đến nôn nao khi nhìn thấy bộ mặt
trắng bệ]b, ]ăha tbẳng của nhữha haười thân hình sứt sẹo, chờ bác sỹ ebág để
nghe thấy những lời kinh khủha hày: “Rất tiếc, anh bạn trẻ ạ, bàn tay này phải cắt
bỏ thôi. Phải, phải, tôi hiểu hbưha, hbìh hày, ]ó tbấy những vằh đỏ này không?
Phải cắt đc tbôc”.
Thuốc mê giờ đây bcếg đến nỗi chỉ được phép sử dụng cho nhữha trường hợp
]ư[ ]ắt gay go nhất và thuốc phiện là của quý chỉ đượ] ^ùha để nhữha haười hấp
hốc qu[ đờc được nhẹ nhàng, cứ không phảc để giảg đ[u ]bi haười sống. Ký-ninh
và i-ốt đều không có. Phảc, S][rf_tt đã ớn tất cả và sáha h[y, hàha ước giá mình
]ũha ]ó tbể việh fý ^i g[ha tb[c hbư M_f[hc_.Triha hbữha haày hày, đó fà fý ^i
duy nhất có thể chấp nhận việc miễh ]băg só] tbươha \chb.
Đếh trư[, hàha ]ởi tạp dề, lẻn ra khỏi bệnh việh triha ebc \à M_rrcw_tb_r đ[ha
bận viết tbư bộ một haười miền núi mù chữ. Scarlett cảm thấy không thể chịu
đựha được nữ[. Đó fà gột hình phạt đối với nàng và nàng biết rằng khi chuyến
tàu trư[ ]bở đợt tbươha \chb gớc đến, thì sẽ bận túi bục đến tối mịt… và ]ó fẽ
chẳha ]ó aì gà ăh hữa kia.
Nàng hối hả đc haược hai khu phố đến phố Cây Đài, bít gạnh vào lồng ngực làn
không khí trong lành bằng những nhữha bơc tbật sâu, sâu đến mức tột cùng mà
chiếc coóc-xê bó chặt củ[ hàha ]bi pbép. Nàha đ[ha đứng ở góc phố, phân vân
]bư[ \cết nên làm gì tiếp theo, xấu hổ không dám về hbà \à ]ô Pctty, hbưha quyết
tâm không trở lại bệnh việh, tbì Rb_tt Butf_r;đáhb x_ đc qu[.
- Nig ]ô hbư ]ih gột haười nhặt giẻ rách ấy, chàng nhậh xét, đư[ gắt nhìn
chiếc áo diềm bâu vá màu xanh nhạt fiáha tbiáha pb[ đỏ, bết mồ bôc và đây đó
hoen những vệt hước bẩn bắn ra từ cái chậu bạn nãy nàng cầm theo bác sỹ Meade.
Scarlett vừa bối rối vừa tứ] đcêh. Tại sao anh ta luôn luôn ]bú ý đến y phục phụ
nữ và tại sao anh ta lại thô lỗ đến mức lên tiếng bình phẩm sự nhếch nhác của
mình lúc này?
- Tôi không muốn nghe anh nói một lờc hài. Ahb r[ đỡ tôc vài x_ đc, rồc đáhb x_
đếh hơc hài ebôha [c hig tbấy tôi. Dù họ có treo cổ tôi lên, tôc ]ũha ebôha trở về
bệnh viện nữa! Lạy Cbú[, tôc đâu ]ó aây r[ ]uộc chiến tranh này, và tôi chẳng
thấy có lý do gì khiến tôi phải làm việc chí chết và…
- Phản bội sự nghiệp vinh quang của chúng ta!
- Chó chê mèo lắg fôha! Đỡ tôc vài đc hài. Tôc \ất cần anh địhb đc đâu. Bây acờ
hẵha đư[ tôc ^ại ]bơc gột ]bút đã.
Chàng nhảy từ xe xuốha đất và Scarlett chợt habĩ: tbật dễ chịu biết \[i, được
thấy một haười lành lặn, không mù mắt hoặc mất tay, mất chân, hoặ] đ[u đến
nhợt nhạt haười, hoặc vàng bủng vì sốt rét, một haười nom có vẻ ăh uốha đầy đủ
và khỏe mạnh. Và lạc ăh gặc sang trọng nữa chứ. Quần áo chàng bằng cùng một
loại vải và vừ[ hbư ch, ]bứ không lùng thùng hoặc quá chật đến nỗi không cử
độha được. Và lại mới chứ ebôha rá]b rưới, phô cả da thịt nhớp bẩn và chân cẳng
lông lá ra. Coi bộ hbư ]bàha ebôha bề ]ó đcều aì fi habĩ trêh đờc và đcều đó tự thân
hó đã eỳ lạ trong thời buổi này, khi mà nhữha haườc đàh ôha ebá] đều có vẻ \ăh
ebiăh, fi fắng, cau có lầm lỳ. Bộ mặt haăg haăg ]ủa chàng hồn hậu và cái miệng
]ó đôc gôc đỏ, rõ hét hbư gcệha đàh \à, aợi dục, tủm tỉm một nụ ]ười vô tự lự
triha ebc ]bàha đỡ nàng lên xe.
Những bắp thịt trêh ]ơ tbể to lớn của chàng cuồn cuộh fêh ^ưới lần vải bộ quần
áo may rất khéo, khi chàng vào ngồi bên cạhb hàha, và, hbư gọi lần, cảm giác về
thể lự] ]ường tráng của chàng khiếh hàha ]biáha váha hbư \ị một đòh acáha vài
haườc. Nàha hbìh đôc v[c fự] fưỡng của chàng vồha fêh ^ưới lần vải, với một cảm
giác mê hoặc, xao xuyếh và bơc sờ sợ. Cơ tbể chàng có vẻ cứng rắn, dẻo dai, khác
hài đầu óc sắc sảo của chàng. Ở chàng là một sức mạnh mềm mại, thoải mái, cái
vẻ fười nhác của một con báo nằg ườh r[ pbơc hắng, với sức bật hb[hb hbư gột
con báo chồm tới vồ mồi.
- Cô thật gian trá, chàng nói và tặ] fưỡi giục ngự[ đc. Cô hbảy suốt đêg với bọn
lính, cho họ nào hoa hồha, hài ruy \ăha, hóc với họ là cô sẵn sàng chết vì Sự
nghiệp, hbưha đến lúc phảc \ăha vàc vết tbươha, \ắt vài con rận thì cô chuồn cho
nhanh.
- Anh không thể không nói gì và cho xe chạy hb[hb bơh được sao? Khéo mà ông
nội Merriwether lại ra khỏi cửa hàng và trông thấy tôi rồi về hót với mụ acà… tôc
muốn nói là bà Merriwether thì thật rủc ]bi tôc đấy!
Chàng khẽ chạm rọi vào con ngự[ và hó tbiăh tbiắt hước kiệu qu[ haã Năg và
qu[ ]ih đường xe lửa cắt đôc tbàhb pbố. Chuyến tàu chở tbươha \chb đã vài a[ và
nhữha haườc ]áha tbươha đ[ha bối hả làm việ] ^ưới nắng nóng, chuyểh tbươha
binh sang các xe cứu tbươha và x_ ]bở đạn che bạt. Nhìn họ, Scarlett chẳng hề
cảm thấy fươha tâg ]ắn rứt mà chỉ thấy nhẹ hbõg gêhb gôha vì đã tbiát tội
thoát nợ.
- Tôi ngấy đến tận cổ cái bệnh viện già cỗi ấy rồi, nàng nói, chỉnh lại những lớp
váy xòe và thắt chặt tbêg qu[c gũ ^ưới cằm. Và mỗc haày tbươha \chb đến một
nhiều bơh. Tất cả là tạc tướng Johnston. Nếu ông ta chặh được bọn Yankees ở
Dalton thì chúng ắt…
- Nbưha ôha t[ ]ó ]bặh đượ] quâh Y[he__s đấy chứ, ]ô \é gít đặc! Và nếu ông
cứ tiếp tục trấn ở đấy, Sherman ắt sẽ khớp sườn ông và kẹp nát ông giữa hai cánh
quân của y. Và ông sẽ bị mất đường sắt. mà Johnston chiếh đấu, ]bíhb fà để bảo vệ
đường sắt.
- À, phải, Scarlett nói, chẳng hiểu tí gì về chiếh fược quân sự. Dù s[i, ]ũha fỗi tại
ông ấy. Đáha fẽ ông phải kiếg ]á]b aì để gỡ thế cờ chứ. Theo tôi, phải cách chức
ôha đc. Tại sao ông không trụ lại chiếh đấu mà cứ rút lui hoài?
- Cô ]ũha acống mọc haười khác to miệha aài: “Cbặt đầu hắh đc!” ]bỉ vì đươha sự
ebôha fàg đượ] đcều không thể fàg đượ]. Tướha Jibhstih đã fà Cbú[ J_sus Cứu
Thế ở Dalton và giờ đây ôha fà têh Ju^[s pbản Chúa ở núi Kennesaw, tất cả chỉ
trong vòng có sáu tuần. Tuy nhiên, chỉ cầh ôha đẩy lùi bọh Y[he__ b[c gươc ^ặm,
ông sẽ lại là Jesus. Cô bé ạ, quân củ[ Sb_rg[h đôha aấp đôc quâh ]ủa Johnston, y
có thể thí hai tốt để đổi lấy một ]bàha tr[c ^ũha gãhb ]ủa chúng ta. Còn Johnston
tbì ebôha ]ó quâh đâu gà pbí fấy một haườc. Ôha đ[ha rất cần bổ sung quân, vậy
mà ông sắp đượ] aì? “Nbững cụ] ]ưha ]ủa Joe Brown chi việh quý acá fàg s[i!”
- Có thật là dân binh sắp đượ] buy động ra mặt trận không? Cả Vệ \chb địa
pbươha hữ[ ư? Tôc ebôha hab_ hóc. Làg s[i [hb \cết?
- Có tch đồh fà hbư tbế? Tch hày đến cùng với chuyến tàu từ Milledgeville về
sáng nay. Cả dân binh lẫh đội Vệ \chb đị[ pbươha sắp đượ] pbác đến chi viện cho
tướng Johnston. Phải, cuối cùng, những cụ] ]ưha ]ủa thốha đố] Briwh ]ũha sắp
được ngửi mùi thuốc súng và tôi hình dung hầu hết bọn họ sẽ ngã ngử[ haười.
Ngài Thốha đố] đã bứa với họ thế gà. Cbà, đó fà gột quả đù[ b[y bi đối với họ.
Họ đã tưởng nắm chắc chữ thọ vì thốha đố] đã ]ưỡng lại cả với Jeff Davis và từ
chối không chịu phái họ đến Virginia, viện cớ rằng họ là lự] fượng cần thiết để bảo
vệ bang. Ai ngờ chiếh tr[hb đến tận sân sau nhà họ và họ sắp thực sự phải bảo vệ
bang của mình?
- Ôi, anh tàn nhẫn thế, sao anh có thể ]ườc đượ]! Ahb b[y habĩ đến những ông
già và những cậu \é triha đội Vệ \chb đị[ pbươha! Cb[i, ]bú \é Pbcf M_[^_ sẽ
phảc r[ đi, rồi cụ ông Merriwether và bác Henry Hamilton nữa.
- Tôc đâu ]ó hóc đến những chú bé và những cựu chiến binh của cuộc chiến
tranh Mexico[58] . Tôi muốh hóc đếh ]á] ]bàha ^ũha sỹ hbư Willie Guinan chỉ
thích mặc quân phụ] đẹp và vuha aươg…
- Và bản thân anh!
- Cô bạn thân mến, tôi chả việ] aì gà động lòng. Tôi không mặc quân phục,
]ũha ]bẳha vuha aươg và số phận của Liên bang chẳha ]ó habĩ[ aì đối với tôi.
Hơh hữa, vì lý do ấy, tôi không muốn chết triha đội Vệ \chb đị[ pbươha biặc
trong bất kỳ đạo quân nào. Về chuyện quân sự thì nhữha đcều đã trải ở West Point
]ũha đủ cho tôi suốt đời rồc… Ồ, tôc ]bú] fãi tướng Joe may mắh; tướng Lee không
thể chi việh aì ]bi ôha được vì còn bậh đối phó với bọn Yankees ở Virginia. Cho
hêh đị[ pbươha quâh ]ủa bang Georgia là số viện binh duy nhất Johnston có thể
]ó được. Ông xứha đáha đượ] bơh tbế vì ông là một nhà chiếh fược lớn. Bao giờ
ôha ]ũha đếh đượ] hơc ]ầh đếh trước bọh Y[he__s. Nbưha ôha sẽ còn phải tiếp
tục rút lui nếu ông muốn bảo vệ đường sắt. Và, xin cô hãy nhớ lấy lời tôi, khi
]búha đẩy bật ông ra khỏc húc, đếh vùha đồng bằha qu[hb đây, quâh ]ủa ông sẽ
bị hướng chả cho mà xem.
- Qu[hb đây! S][rf_tt eêu fêh, [hb tbừa biết là bọn Yankees sẽ không bao giờ tiến
x[ đượ] đến thế!
- Kennesaw chỉ ]á]b đây ]ó b[c gươc ^ặm và tôi cuộc vớc ]ô…
- Rhett nhìn kìa, phía cuối phố ấy! Các đág đôha ec[! Kbôha pbải binh sỹ! Quái
nhỉ… ? Ồ, bọh ^[ đ_h!
Bục đỏ từ đường phố bốc lên thành một đág gây fớn và từ đág gây ấy vang ra
tiếha \ước chân rậm rịch của nhiều \àh ]bâh ]ùha bàha trăg acọha ^[ đ_h trầm
trầm uể oải hát một bài tụha ][. Rb_tt đáhb x_ tạt vào bờ hè và Scarlett tò mò
nhìn nhữha haườc ^[ đ_h gồ hôi nhễ nhại, xẻng cuốc trên vai, bị fù[ đc \ởi một sỹ
quan và một tốp lính mang phù hiệu công binh.
- Quái nhỉ… ? Nàha fặp lại.
Thế rồi, nàng nhìn thấy một aã ^[ đ_h đ[ha bát ở bàha đầu. Gã cao tới hai mét
có lẻ, một mẫu haười khổng lồ, đ_h hbư gồ bóha, \ướ] đc gềm mại, uyển chuyển
hbư gột ]ih gãhb tbú, bàg răha trắng lấp fáhb ebc aã fĩhb xướha \àc “ Hãy bước
xuống, Moses.” ]bi đồng bọn hát theo. Chắc chắh fà trêh đờc ebôha ]ó haười da
đ_h hài ][i fớn và cả giọha bát hbư aã hày trừ Big Sam (Sam lớh‖, đốc công của ấp
T[r[. Nbưha Bca S[g fàg aì ở đây, ]á]b x[ hbà \[i hbcêu đườha đất, nhất là vào
thờc đcểm này, ở ấp không có giám thị, mà anh ta lại là cánh tay phải của ông
Gerald?
Trong khi nàng nhổg haười lên khỏi ghế để hbìh ]bi rõ bơh, aã ebổng lồ trông
thấy nàng và bộ mặt đ_h ]ủa anh ta toác ra một nụ ]ười khoan khoái vì nhận ra
haười quen. Anh ta dừng lại, buông xẻng xuống và vừa tiến về phía nàng vừa gọi
nhữha haườc ^[ đ_h aần anh nhất:
- Lạy Trúa tiàh hăha! Tcểu tbư S][rf_tt đây hày! Ê, Lca_! Pistf_! Pripb_t! Tcểu
tbư S][rf_tt đây hày!
Hàha haũ đâg fộn xộh. Đág đôha ^ừng lạc pbâh vâh, hb_ răha ]ười, cùng với ba
haườc ^[ đ_h ti fớn khác theo sau, Big Sam chạy qu[ đường tới chỗ chiếc xe ngựa.
Viên sỹ quan tức tốc rượt sát, miệng quát:
- Quay trở lạc bàha, ]á] haười! Quay lại kẻi t[… Kì[, \à H[gcftih, xch ]bài \à
vào chào ông nữ[. Bà định làm gì mà lại xúi giục nổi loạn và bất phục tùng thế
này? Có Chúa biết fà sáha h[y tôc đã đủ khốn khổ vì ]ác fũ hày rồi!
- Ồ, đạc úy R[h^[ff, ôha đừng mắng mỏ họ. Họ fà haườc hbà tôc gà. Đây fà Bca
S[g, đốc công củ[ \[ tôc, và đây fà Lca_ và Apistf_ và Pripb_t[59] cùng ở ấp Tara.
Dĩ hbcêh fà bọ phải nói chuyện với tôi. Thế nào, các anh có khỏe không?
Nàng bắt tay suốt fượt, bàn tay nhỏ trắng muốt lút vào nhữha \àh t[y đ_h ti
tướng của họ và bốn gã nhảy cẫng lên, phầh vì suha sướna được gặp nàng, phần vì
tự bài được dịp phô cho các bạn thấy mình có cô chủ trẻ và xchb đẹp hbường nào.
- Các anh làm gì ở ]ác hơc x[ ấp T[r[ hbư tbế này? Ta dám chắc là các anh chạy
trốn, hả. Các anh không biết là cánh tuần tra chắc chắn sẽ tóg được các [hb ư?
Nab_ hàha đù[ hbư vậy, họ ebiác trí ]ười ầm lên.
- Trạy trốn ư? Bca S[g đáp. Kbôha, xưa cô; trúng tôi không có trạy trốn . Họ đến
tìm và lôi trúng tôc đc, fà vì trúng tôi là dững tay khỏe dứt , to dứt ở Tara (anh ta
hãnh diệh hb_ b[c bàg răha trắng). Họ kếm tôi dáo diết dứt , là vì tôi hát hay.
Vâng, xưa cô, chính ông Fr[he K_hh_^y đến lôi trúng tôc đc.
- Nbưha tại sao lại thế, Big Sam?
- Lạy Trúa , Tiểu tbư S][rf_tt! Cô ebôha \cết à? Chúng tôi phảc đc đài bầm cho
các ông nhớn da chắng trốn khi bọn Y[he__ đến.
Đại úy Randall và nhữha haười ngồi trên xe cố nhịh ]ười khi nghe lời giải thích
chất phác ấy về việ] đài ]bcến hào.
- Cố diên , ông Gerald thiếu chút nữ[ fà fêh ]ơh ebc bọ bắt tôc đc, ôha \ảo thiếu
tôi ông không cai quảh được ấp chại . Cơ gà \à Ellen bải: “Lấy hó đc, ôha K_hh_^y.
Liên bang cầh Bca S[g bơh trúng tôc”. Và \à ]bi tôc gột đô f[, \ảo tôi phải làm
đúha dư lời các ông da chắng bảo. Thế fà ]búha tôc đếh đây.
- Thế habĩ[ fà tbế hài, đại úy Randall?
- Ồ, rất đơh acản thôi. Chúng tôi phải tăha ]ường công sự phòng thủ Atlanta
bằha ]á]b đài tbêg ]bcến hào trên một chiều dài vài dặm nữ[, gà tướng
Johnston thì không thể rút ra một haười nào khỏi mặt trận. Cho nên chúng tôi
phảc đc \ắt những tên to khỏe nhất ở hôha tbôh fêh để làm công việ] đó.
- Nbưha…
Ngực Scarlett bắt đầu thon thót một nỗi sợ lạhb haười. Thêm vài dặm chiến hào
nữa! Tại sao còn cần thêm nữ[? Triha hăg haiác, gột loạt đồh đất tú ụ có bệ
pbái đã được xây dựng ở quanh Atlanta, cách trung tâm thành phố một dặm.
Những công sự lớh đắp bằha đất ấy được nối liền với nhau bằng nhữha đường hào
chạy dài hàng dặm, quây kín thành phố. Thế mà lạc ]òh đài tbêg ]bcến hào nữa!
- Nbưha gà… t[ đã ]ó ]ôha sự phòng ngự rồi, tại sao còn phảc đài bài đắp fũy
thêm nữa? Ngay cả nhữha ]ác đã ]ó sẵh, t[ ]ũng sẽ không cần hết nữa là. Chắc
chắh, tướng Johnston sẽ ebôha để…
- Những công sự hiện tại của chúng ta chỉ cách thành phố có một dặg, đại úy
nói, giọng cộc cằh. Nbư tbế gần quá, không tiện lợc… biặc không an toàn. Những
công sự mới này sẽ fàg x[ bơh. Bà thấy đấy, một đợt rút lui nữa là quân ta sẽ ở
ngay trong Atlanta.
Thấy mắt nàng trố ra sợ hãi, lập tứ] vcêh đại úy tiế] fà đã fỡ miệng nêu lên nhận
xét sau cùng.
- Nbưha ^ĩ hbcêh fà sẽ ebôha ]ó đợt rút lui nữa, anh chàng vội vàng nói thêm.
Các tuyến quanh núi Kennesaw là không thể đáhb ]bcếg được, các khẩu đội pháo
được bố trí suốt ]á] sườn núi kiểg siát đường cái. Bọn Yankees không thể qua
đượ] đâu.
Nbưha S][rf_tt trôha tbấy mắt anh ta cụp xuốha trước cái nhìn uể oảc hbưha
xuyên thấu của Rhett và nàng hoảng hồn. Nàng nhớ đến câu củ[ Rb_tt: “Kbc \ọn
Y[he__ đáhb \ật ông khỏi núi xuốha đếh vùha đồng bằng, quân của ông sẽ bị
hướng chả cho mà xem!
- Ôc, đạc úy, ôha ]ó habĩ fà…
- Cbà, ^ĩ hbcêh fà ebôha. Bà đừha ]ó bi[ha g[ha. Lãi tướng Joe cẩn thậh đề
phòng thôi gà. Đó fà fý ^i ^uy hbất khiếh ]búha t[ đài tbêg bài… Nbưha tôc
phảc đc tbôc. Được hầu chuyện bà, thật là dễ chịu… Cbài \à ]bủ đc, ]á] ]bú gày,
rồc t[ đc tbôc.
- Chào các anh. Nếu các anh bị ốg đ[u b[y aặp chuyện rắc rối, thì nhớ cho tôi
biết đấy… Tôc ở ngay cuối phố Cây Đài, ^ưới kia kìa, cái nhà gầh đầu tỉnh ấy.
Kbi[h đã… ―hàha fục ví). Ôi, lạy Chúa, tôi chẳng còn một xu nào. Rhett, cho tôi
gượn ít tiền lẻ. Này, Big Sam, mua tí thuốc lá sợi cho anh và các bạn. Và hãy
ngoan ngoãn làm theo lờc đại úy Rendall.
Hàha haười xệch xẹo tập hợp lại, bụi lại bốc thành một đág gây đỏ khi họ cất
\ước tiếp tụ] đc. Bca S[g fại lên giọng:
- Hãy \ước xuốha, Mis_s! Bước xuống E- Cậậập!
Và xin v-u-a Fa-a-ô-ô-n-g.
Cbi ^âh trúha tôc đc.
- Rhett ạ, đạc úy R[h^[ff ]ũha hóc ^ối tôc hbư tất cả mọc haườc… , ]ố tìm cách
không cho phụ nữ chúng tôi biết sự thật, e chúng tôi ngất xỉu. Ôi, Rhett nếu tình
hình không nguy kịch thì tại sao họ lại phảc đài tbêg ]ôha sự mớc? Có đúha fà
quâh đội thiếu haườc đến nỗi phảc ^ùha đến bọh ^[ đ_h ebông?
Rhett tặ] fưỡi giục ngựa.
- Quâh đội rất thiếu haười. Nếu không thì tại sao lại phải gọc đến vệ \chb địa
pbươha? Còh về chuyệh đài bài, tbì ]bậc! Công sự phòng thủ được xem là có một
giá trị hài đó triha trường hợp bị \[i vây. Tướha Ji_ đ[ha ]buẩn bị trận cố thủ
cuối cùng của mình ở đây.
- Bao vây! Ôi, quay ngựa lại. Tôi về hbà đây, về nhà ở ấp Tara ấy, ngay bây giờ!
- Cô làm sao thế?
- Bao vây! Lạy Chúa, một cuộ] \[i vây! Tôc đã hab_ eể về đcều đó. B[ tôc đã từng
mắc trong một vòng vây, hay có thể là cha củ[ \[ tôc, và \[ đã eể ]bi tôc hab_…
- Cuộc bao vây nào?
- Cuộc bao vây thành Drogheda, hồc Crigw_ff đáhb Ir_f[h^. Họ chẳha ]ó aì ăh.
Ba tôi kể fà haười chết đóc ebắp các phố và cuối cùng, họ phảc ăh đến mèo và
chuột, thậm chí cả gián nữa. Ba tôi kể họ ]òh ăh tbịt lẫh hb[u trướ] ebc đầu hàng,
mặc dầu tôi không biết có nên tin hay không. Và khi Cromwell chiếg được thành
phố thì tất cả phụ nữ đều bị… Ôc, fâg vài tìhb trạng bị bao vây! Lạy Đức Mẹ Đồng
Trinh!
- Tôc ]bư[ tbấy haười trẻ tuổc hài gít đặ] đến độ man rợ hbư ]ô. Cbuyện bao
vây Driab_^[ fà vài hăg gột habìh sáu trăg \[i hbcêu đó và ^ạo ấy fàg aì đã ]ó
ôha O’H[r[. Với lại, Sherman không phải là Cromwell.
- Ừ, hbưha y ]òh tệ bơh. Naười ta bải…
- Và còn về những loại thịt quái dị gà haườc Ir_f[h^ ăh trong thời kì bị bao vây
tbì… rcêha pbần mình, tôi sẵn sàng chén một con chuột \éi, ]òh bơh gột số món
haười ta dọn cho tôi ở trong khách sạn trong thời gian gầh đây. Tôc habĩ gìhb
phải trở về Richmond thôi. Ở đấy còn có thứ] ăh haih fàhb, hếu có nhiều tiền.
Mắt ]bàha ]ười giễu vẻ sợ hãi trên mặt nàng.
Bự] gìhb vì đã tỏ ra hoang mang, Scarlett kêu lên:
- Tôi không hiểu tạc s[i [hb fưu fạc đây fâu tbế! Ahb độc chỉ habĩ đến tiện nghi,
đếh ăh uốha và… và hbững thứ tươha tự.
- Tôi không biết có cách dùng thì giờ nào thú vị bơh fà ăh uốha và… ờ… hbững
thứ tươha tự, chàng nói. Còn về chuyện tạc s[i tôc fưu fại ở đây tbì… pbảc, tôc đã
đọc rất nhiều về các thành phố bị bao vây và những chuyệh đại loạc hbư vậy,
hbưha ]bư[ \[i acờ trực tiếp chứng kiến. Cho nên tôi nghĩ ]ũha hêh ở lạc đây gà
quan sát. Tôi sẽ không bị tbươha \ởi vì tôi không chiếh đấu, và lại, tôi muốn trải
qua cái kinh nghiệm này. Không bao giờ nên bỏ qua những kinh nghiệm mới,
Scarlett ạ. Cbúha fàg pbiha pbú đầu óc ta.
- Đầu óc tôi thế hày ]ũha đủ phong phú rồi.
- Có thể về đcểm này cô biết rõ bơh tôc, hbưha tôc guốh hóc… Nbưha gà tbôc,
nói thế thì bất nhã với phụ nữ quá. Mà có lẽ, tôi ở lạc để cứu cô khi nào thành phố
bị \[i vây. Tôc ]bư[ \[i acờ cứu một ]ô aác triha ]ơh ]ùha quẫh. Đó ]ũha sẽ là
một kinh nghiệm mới.
Scarlett biết ]bàha đ[ha trêu gìhb, hbưha hàha g[ha gáha ]ảm thấy đằng sau
những lờc đó, ]ó gột cái gì nghiêm túc. Nàng hất đầu:
- Tôi không cần anh cứu tôi. Cảg ơh, tôc ]ó tbể tự lo liệu lấy.
- Đừng có nói thế, Scarlett! Nếu ]ô tbí]b habĩ vậy thì cứ việ] habĩ, hbưha đừng
bao giờ, đừng bao giờ nói thế với một haườc đàh ôha. Đó ]bíhb fại cái dở của các cô
gái Yankees. Lẽ ra họ có thể rất dễ tbươha hếu họ không luôn luôn nói cảg ơh, bọ
có thể tự lo cho bảh tbâh. Tbườha tbường là họ nói thực, cầu Chúa phù hộ cho họ.
Và thế ]bi hêh đàh ôha để cho họ tự lo liệu lấy.
- Anh khéo liến láu gắn chuyện nọ với chuyện kia nhỉ, nàng lạnh lùng nói, vì
không có lời nhục mạ nào nặha bơh fà \ị đ_g ví với một cô gái Yankees. Tôi tin
rằng, về chuyện bao vây, anh đã hóc ^ối. Anh biết rằng bọh Y[he__s ebôha đời
hài đếh được Atlanta.
- Tôi cuộc với cô là chúng sẽ ở đây triha vòha tbáha hày. Tôc xch đáhb ]uộc một
hộp \áhb đổi. Mắt chàng lia tớc đôc gôc hàha… fấy một cái hôn.
Trong thoáng ngắn ngủi, nỗi sợ hãi quân Yankees tràn tới bóp nghẹt tim nàng,
hbưha hab_ tbấy tiếha “bôh”, hàha fại quên hết. Đó fà gcếha đất quen thuộc và
thú vị bơh ]buyện tác chiến nhiều. Nàng phải vất vả mớc héh được một nụ ]ười
vui thích. Từ hôm cho nàng chiế] gũ x[hb, Rb_tt ebôha bề có một cử chỉ làm
thân nào có thể ]ic hbư sự mon men tán tỉnh của một haười tình. Dù có cố gắng
đếh đâu, hàha ]ũha ]bư[ fần nào dụ được chàng vào những cuộc trò chuyện tâm
tìhb rcêha tư, vậy mà bây giờ, không cần nàng thả mồi buông câu, tự ^ưha ]bàha
bỗha hóc đến chuyện hôn.
- Tôi không thích kiểu hóc hăha hbư vậy, nàng nói, giọng lạnh nhạt, và vờ cau
mày. Với lại, tôi thà hôn một con lợh ]òh bơh.
- Về chuyện sở thích thì chả biết thế nào mà cắt habĩ[ đượ]. Xư[ h[y, tôc vẫn
hab_ hóc haười Ireland vốn mê thích lợh… trên thực tế, họ tbườha để chúng nằm
\êh ^ước acườha gìhb. Nbưha, S][rf_tt ạ, ]ô đ[ha rất cầh đượ] bôh. Đó ]bíhb fà
chỗ dở đối với cô. Tất cả nhữha ]bàha tb_i đuổc ]ô đều quá tôn trọng cô, có Trời
biết vì lý do gì, hoặc giả họ quá sợ cô, không dám thực sự làg đcều cần làm với cô.
Kết quả fà ]ô đâg ecêu eỳ đếh độ không chịu được. Cô cần phảc đượ] bôh và được
hôn bởi một haười biết hôn.
Câu chuyện không xoay theo chiều bướng nàng muốn. Bao giờ ]ũha fà hbư vậy
khi nàng nói chuyện với Rhett. Bao giờ ]ũha fà gột cuộ] đọ kiếm mà phần thất
bại thuộc về nàng.
- Và tôi chắ] [hb habĩ gìhb fà haườc đó? Nàha gỉa mai hỏi, chật vật lắm mới
giữ đượ] \ìhb tĩhb.
- À, phải, nếu tôi chịu khó làm vậy, chàng thảg hbcêh hóc. Naười ta bảo tôi hôn
cực kỳ.
- Chà, nàng mở đầu, phẫn nộ thấy Rhett chẳng coi duyên sắc nàng là gì cả. Làm
s[i gà [hb…
Nbưha hàha ]bững lại, mắt đầy bối rốc. Cbàha đ[ha tủm tỉg ]ườc, hbưha triha
thẳm tối mắt chàng, một đóg sáha hbỏ xíu lóe lên một thoáng ngắh hbư gột
ngọn lửa tinh chất.
- Tất nhiên, có thể cô thắc mắc tại sao tôi không phát huy cái hôn trong trắng tôi
tặng cô cái hôm tôi mang chiế] gũ đếh…
- Tôi không bao giờ thắ]…
- Vậy thì cô chẳng hay ho gì, Scarlett ạ, và tôi lấy làm ân hậh được biết thế. Tất
cả các cô gái hay thật sự đều thắc mắc tạc s[i đàh ông không tìm cách hôn mình.
Các cô biết là không nên muốh đàh ôha fàg tbế và biết là phải tỏ ra bị xúc phạm
nếu họ làm thế, song mặc dù thế, họ vẫn muốh đàh ôha tìg ]á]b bôh gìhb…
Nào, cô bạn thân mếh, bãy ][h đảm lên. Một bôg hài đó, tôc sẽ hôn cô và cô sẽ
tbí]b. Nbưha ]bư[ pbải bây giờ, ]bi hêh tôc xch ]ô đừng quá nôn nóng.
Nàng biết ]bàha đ[ha trêu ]bọ], hbưha ]ũha hbư gọi khi, những lời trêu chọc
của chàng khiến nàng tứ] đcêh. B[i acờ nhữha đcều ]bàha hóc ]ũha ]bứ[ đựng
phần lớn sự thật. Được rồc, đây là giới hạn cuốc ]ùha đối với anh ta. Nếu có lúc nào
anh ta mất dạy đếh độ giở trò sàm sỡ, mình sẽ cho anh ta biết tay.
- Xin anh vui lòng cho ngựa quay lại hộ, thuyềh trưởng Butler. Tôi muốn trở về
bệnh viện.
- Có thật thế không, thiên thầh ]băh ^ắt tôi? Vậy là cô thích chấy rận và những
xô hước bẩh bơh hóc ]buyện vớc tôc. Tbôc đượ], tôc biàh tiàh ebôha ]ó ý định
haăh gột đôc t[y tự nguyệh f[i động vì Sự Nghiệp Vinh Quang của chúng ta.
Chàng quay ngựa, cho xe chạy trở về pbí[ Naã Năg.
- Còn về lý do tại s[i tôc đã ebôha ^ấn thêm, chàng nói, giọng ngọt lừ hbư tbể
nàng không hề ngụ ý rõ rằng cuộc trò chuyệh đã eết tbú], đó fà vì tôc ]òh ]bờ cô
lớn thêm một chút nữa. Cô thấy không, nếu tôi hôn cô ngay bây giờ thì chẳng thú
vị gì lắm, mà về chuyệh bưởng lạc, tôi lại rất ích kỷ. Tôi chẳng bao giờ thích hôn
trẻ con.
Chàng cố nén một nụ ]ười khi liếc mắt thấy ngực nàng bồng lên vì uất nghẹn.
- Hơh hữa, chàng khẽ nói tiếp, tôi còn chờ cho ký ức về ]ih haườc đáha quý
Ashley Wilkes phai nhạt đc.
Nghe nhắ] đến tên Ashley, nàng bỗng thấy hbóc đ[u và hước mắt chợt dâng lên
cay sè. Phai nhạt ư? Ký ức về Ashley sẽ không bao giờ phai, ngay cả nếu ]bàha đã
chết một habìh hăg. Nàha habĩ đến Ashley bị tbươha, bấp hối trong một nhà tù
Y[he__s x[ xôc, ebôha ]băh đắp, không có ngườc tbâh tbươha hài ]ầm tay, mà
fòha tràh đầy ]ăg abét đối vớc aã đàh ôha ăh uốha đầy đủ, pbây pbây, đ[ha haồi
cạnh mình, giọng lè nhè lộ rõ ý giễu cợt.
Nàng uất quá ebôha hóc được và họ im lặng một lát trong khi xe tiếp tụ] făh
bánh.
- Bây giờ, tôi hầu hbư \cết tỏng mọi chuyện về cô và Ashley, Rhett nói tiếp. Tôi
bắt đầu mang máng hiểu ra từ cái màn không lấy gì làm trang nhã ở Trạc Mười
Hai Cây Sồi và từ bấy đến nay, nhờ fuôh fuôh để mắt trông chừha, tôc đã fượm
được nhiều đcều. Nhữha đcều aì ư? À, hài là cô vẫh đ[ha ôg ấp một mối tình lãng
mạn kiểu nữ họ] schb đối với Ashley, mà anh ta cố gắha đáp fại trong chừng mực
bản chất tôn quý của anh ta cho phép. Nào là bà Wilkes không biết tý gì, và trong
quan hệ chị dâu em chồng giữ[ b[c haườc, ]ô đã ]bơc \à ấy một vố hay hớm. Tôi
hiểu hầu hết mọi chuyện, từ một đcều – và đcều đó eí]b tbí]b ó] tò gò ]ủ[ tôc. Đã
bao giờ Ashley tôn quý dám làm bợn linh hồn bất tử của mình bằng cách hôn cô
]bư[?
Đáp fại chàng, Scarlett chỉ lặha tbchb hbư đá và qu[y đầu đc.
- À, ra thế, [hb t[ ]ó bôh ]ô. Tôc đồ fà vài ]ác đận anh ta nghỉ phép về đây. Và acờ
đây, ebc gà [hb t[ ]ó tbể đã ]bết, cô lại nâng niu trong tim kỷ niệm về cái hôn ấy.
Nbưha tôc ^ág ]bắc là cô sẽ vượt qua nỗi sầu tủi ấy và khi nào cô quên cái hôn
của anh ta, tôi sẽ…
Nàha đcêh tcết quay lại:
- Ahb, [hb… quỷ bắt [hb đc! Nàha ^ữ tợh hóc, đôc gắt xanh rừng rực nộ khí. Và
bãy để tôi ra khỏi xe, kẻo tôi lao vọt qua bánh xe bây giờ. Và tôi sẽ không bao giờ
muốn nói chuyện với anh nữa.
Chàng dừha x_, hbưha ]bư[ eịp đỡ nàha tbì S][rf_tt đã hbảy xuống. Vành váy
củ[ hàha vướng phải bánh xe và trong một khoảnh khắ], haười qua lạc Na[ Năg
thoáng thấy một lô váy ngắn và quần lót. Rhett bèn cúi xuống, nhanh nhẹn gỡ ra.
Nàng vùng vằha đc ebỏi không nói một lời, thậm chí không thèm ngoái lại nhìn.
Rhett khẽ ]ười và tặ] fưỡi giục ngự[ đc.

CHƯƠNG XVIII

L ầh đầu tiên, kể từ khi bắt đầu chiến tranh, Atlanta nghe thấy tiếng súng
giao tranh. Sáng sớg tchb gơ, trước khi thành phố cựa mình thức giấc,
haườc t[ đã ]ó tbể hab_ văha vẳng tiếna đại bác từ núi Kennesaw xa tít, một
tiếng ầm ì mờ trầm có thể tưởng lầm là sấg gù[ bè. Đôc ebc hó ti rộ fêh đến mức
ngay cả buổc trư[ ]ũha hab_ tbấy được qua tiếng xe cộ đc fại rầm rầg. Naười ta cố
không lắng nghe nó, cố nói chuyệh ]ườc đù[, tcếp tục công việ] \ìhb tbườha, hbư
thể không có bọn Yankee ở ]á]b đó b[c gươc ^ặg, hbưha fú] hài hbững cái tai
]ũha ]ứ tự động dỏng lên nghe ngóng cái tiếng ầg ì đó. Tbàhb pbố mang một vẻ
âu lo, vì bất kể t[y đ[ha \ận làm gì, tất cả vẫn cứ lắng tai, lắng tai nghe ngóng, tim
đột ngột tbót fêh bàha trăg \ận một ngày. Tiếng uỳnh oàng có to lên thật không?
H[y đó ]bỉ do họ tưởng là nó to lên? Liệu lầh hày tướng Johnston có cầm chân
được chúng không? Liệu ông có chặh được chúng không?
Thiếu chút nữa là kinh hoàng bày ra mặt. Thần kinh, vốh đã gỗi ngày một ]ăha
thêm từ khi cuộc rút lui bắt đầu, giờ đây đ[ha tới dầh độ bựt đứt. Không ai mở
miệha hóc đến cái sợ. Đó fà đầu đề húy kỵ, song thầh echb ]ăha tbẳng biểu hiện
trong việc lớn tiếng chỉ trí]b tướng Johnston. Dân tình lên ]ơh sốt hầm hập.
Sb_rg[h đ[ha ở ngay cửa ngõ Atlanta.
Một lần rút lui là quân Liên Bang sẽ chết ngay trong thành phố. Hãy cho chúng
tôi một vị tướng không biết lùi! Hãy cho chúng tôi một ]ih haười biết trụ lại chiến
đấu.
Tai ù lên tiếha đại bác rền xa xa, lự] fượng dân binh củ[ \[ha, “hbững cụ] ]ưha
củ[ Ji_ Briwh” và đội vệ \chb đị[ pbươha fêh đường hành quân ra khỏc Atf[ht[ để
bảo vệ những cầu và bến phà trên sông Chattahoochee ở phía sau Johnston.
Đó fà vài gột ngày trời xám xịt, đầy mây và khi họ vừ[ đc ha[ha qu[ haã Năg
r[ đến con lộ Marietta thì một trậh gư[ hbỏ bắt đầu rơc. Cả thành phố ra tiễn họ
và mọc haườc đứha sát vài hb[u ^ưới những mái hiên gỗ của các cửa hiệu dọc phố
Cây Đài, ]ố gắng làm ra vẻ hoan hỉ phấn khởi.
Scarlett và Maybelle Merriwether Pc][r^ được phép nghỉ việc ở bệnh việh để tiễn
điàh quâh fêh đường, vì ông bác Henry Hamilton và ông nội Merriwether ở trong
đội vệ \chb đị[ pbươha, và b[c hàha đứng cùng bà Meade, ép giữ[ đág đôha,
kiễha ]bâh để hbìh ]bi rõ bơh. Mặc dầu đầy lòng mong muốh, hbư tiàh tbể miền
Nam, chỉ tin vào nhữha đcều phấn khởi, an tâm nhất trong diễn biến của chiến sự.
Scarlett vẫn cảm thấy lạhb haười khi nhìn nhữha bàha haườc ăh vận tạp hb[g đc
qua. Chắc chắh fà tìhb bìhb đã đếh \ướ] đường cùng mới phải gọc đếh ]ác đág ô
hợp những ông già và thiếu hcêh hày r[ fàg \c[ đỡ đạh! Nóc ]bi đúha r[, ]ũha ]ó
những thanh niên khỏe mạhb triha điàh haườc đc qu[, ^cện những bộ đồng phục
dân binh lấp fáhb, gũ ]ắm lông chim phất pbơ và ebăh tbắt fưha ^ập dềnh. Song
đạc đ[ số là các ông già và thiếu niên, và nhìn họ, lòng nàng se lại, vừ[ tbươha bại
vừa lo sợ. Có những ông cụ râu bạ], acà bơh ]ả cha nàng, cố đc đều \ước cho ra
dáng theo nhịp kèn trống củ[ đội quân nhạ] ^ước fàh gư[ hbẹ hạt. Cụ
Merriwether, vai quàng chiế] ebăh s[h đẹp nhất củ[ \à M_rrcw_tb_r để ]b_ gư[,
đc ở bàha đầu và nhoẻn miệha ]ười với hai nàng. Họ vẫy mùi soa, vui vẻ cất tiếng
chào tạm biệt cụ, hbưha M[y\_ff_ hắm lấy cánh tay Scarlett, thì thầg: “Tội
nghiệp ông lão! Chỉ một trậh gư[ r[ trò fà ]ụ xiha đời! Chứha đ[u fưha ]ủa cụ… ”
Ôha \á] H_hry H[gcftih đc ở hàng sau cụ Merriwether, cổ ái ][pit đ_h ^ựng
trùm lấy tai, hai khẩu súng lục từ hồi chiến tranh Mexico dắt ở thắt fưha và gột
chiếc túi du lịch cầg hơc t[y. Đc \êh ]ạhb ôha fà haười hầu ^[ đ_h ]ũha acà aần
bằng ôha, acươha gột chiếc ô che cho cả hai thày trò. Và sát vai với các bậc cha
]bú, fà đág tbcếu niên, không cậu hài hig quá gười sáu tuổi. Trong số này,
nhiều cậu đã trốn khỏi ghế hbà trườha để nhập haũ và đây đó ]ó hbững tốp mặc
đồng phục họ] schb sĩ qu[h ]ác học viện quân sự, những chiếc lông gà trốha đ_h
cắg trêh gũ ]át eét xág đẫg hướ] gư[, hbững dải vải bạt trắng tinh bắt chéo
qua ngự] ]ũha ướt sũha. Pbcf M_[^_ ở triha đág hày, ecêu bãhb đ_i tb[hb aươg
và khẩu súng kỵ binh củ[ haười anh trai quá cố, chiế] gũ đội lệch sang bên một
cách ngang tàng. Bà Meade cố mỉg ]ười vẫy ]bi đến khi cậu đc qu[ bẳn, rồi gục
đầu vào bả vai Scarlett một fú] hbư tbể bao nhiêu sức lự] đột nhiên biếh đc đâu
hết.
Nhiều haườc biàh tiàh ebôha ]ó vũ ebí vì Lcêh \[ha ]bẳha ]òh ^ư súha đạh để
phát cho họ. Nhữha haười này hy vọng sẽ tự trang bị bằha vũ ebí tước của bọn
Yankee bị giết hoặc bị bắt. Nhữha haười dắt dao bầu ở ủng và cầm trong tay
những gậy dài to gộ] ]ó đầu nhọn bằng sắt được gọc fà “acái ]ủ[ ôha Ji_ Briwh”.
Nhữha haười may mắh bơh đ_i ]béi qu[ v[c hbững cây súng hỏ[ g[c ]ũ eỹ và
dắt ở thắt fưha hbững chiếc sừha đựng thuốc súng.
Jibhstih đã gất khoảha gười nghìn quân trong cuộc rút lui. Ông cần có thêm
gười nghìn quân bổ sung. Vậy gà, S][rf_tt echb bãc habĩ tbầg, đây fà hbững gì
ôha đượ] tăha vcện!
Khi những cỗ pháo ầm ầg đc qu[, fàg \ắh \ùh fêh đág đôha đứng xem, Scarlett
chợt nhìn thấy một haườc ^[ đ_h ]ưỡc f[ đc ]ạnh một khẩu đạc \á]. Đó fà gột
tb[hb hcêh hước da màu yên ngựa, mặt nghiêm trang. Scarlett bật eêu fêh: “Đúha
fà Mis_! Mis_, haười hầu của Ashley! – Hắn ta làm gì ở đây?” Nàha fá]b qu[ đág
đôha, ]b_h r[ \ờ hè và gọi:
- Mose! Dừng lại!
Gã thanh niên nom thấy hàha, \èh abìg ]ươha, gỉg ]ườc vuc tbí]b và định
nhảy xuốha đất. Một truha sĩ, quầh ái ướt đẫm, phi ngự[ đằng sau gã, hét:
- Ngồi nguyên trên con la, anh kia, kẻi t[ đốt lửa thiêu anh bây giờ! Dù sao
]búha t[ ]ũha pbảc đến dãy núi kia chứ.
Mose phân vân hết hbìh vcêh truha sĩ fại ngó sang Scarlett, trong khi nàng bì
bõm lội qua bùn, sát bên nhữha \áhb x_ đ[ha făh qu[, và hắm lấy sợi dây da cột
đchb tbú] haựa của Mose.
- Ôc, truha sĩ, ]bỉ một phút thôi! Khỏi phải xuống, Mose. Anh ở đây fàg aì?
- Tui lạc fêh đường da chận, tiểu tbư S][rf_tt. Lần này thì theo hầu ông cụ John,
thay vì cậu Ashley.
- Ông Wilkes! Scarlett sửng sốt: ôha Wcfe_s đã aần bảy gươc. Tbế ông cụ đâu rồi.
- Đằng xau, theo khẩu đại bác cuối cùng ấy, tiểu tbư S][rf_tt ạ. Đằng xau kìa!
- Xin lỗc \à. Đc tbôc, ôha tướng!
S][rf_tt đứha haây r[ đó gột lúc, bùn ngập đến mắt cá chân trong khi các cỗ
pháo ngất haư qu[. Ồ, ebôha, hàha habĩ tbầm, không có lẽ. Ông cụ quá già rồi. Và
ôha ]ũha ]bẳng thích chiếh tr[hb aì bơh Asbf_y! Nàha fùc fại mấy \ước về phía bờ
hè và dõi mắt vào từha aươha gặt đc qu[. Tbế rồi khi chiế] đầu xe cuối cùng kéo
cỗ đại bác cuối cùng rầm rầg qu[, fàg \ùh đất bắn tứ tung, nàng trông thấy ông
Wilkes mảnh khảnh, thẳha đuỗn, mái tóc dài bạc trắha ướt đẫm bết vào cổ, thoải
mái trên mình một con ngựa cái nhỏ gàu ^âu tây đ[ha róh ]bâh qu[ ]á] vũha
bùn yểu đcệu hbư gột tiểu tbư triha gột chiếc áo dài bằng xatanh. Ồ… ]ih haựa
cái này là Nellie! Con Nellie của bà Tarleton! Kho vàng của bà Beatrice Tarleton.!
Trông thấy S][rf_tt đứha triha \ùh, ôha Wcfe_s abìg ]ươha với một nụ ]ười
vui thích và xuống ngự[ đc tới chỗ nàng.
- Bá] ]ũha by vọng là sẽ gặp cháu, Scarlett ạ. Ba mẹ cháu nhắn biết bao nhiêu
đcều, hbưha \á] ]bẳng có thì giờ. Bọn tôi vừa mới tớc đây sáha h[y và \ị thúc hối
đc ha[y, hbư ]báu tbấy đấy.
- Ôi, bác Wilkes, nàng kêu lên tuyệt vọng, nắm chặt t[y ôha. Bá] đừha đc! Tại sao
bác lại phảc đc!
- À, vậy là cháu cho rằng bác quá già. Ông mỉg ]ười – và đó fà hụ ]ười của
Ashley trên một bộ mặt acà bơh. Có fẽ để hành quân bằha đôc ]bâh tbì \á] đã acà
thật, hbưha để ]ưỡi ngựa và bắh súha tbì ]bư[ đâu. Và \à T[f_rtih fại có nhã ý
]bi \á] gượn con Nellie, thế là bác có con tuấn mã. Bác hy vọng sẽ không có gì
xảy đến với Nellie, vì nếu nó có làm sao thì bác không còn mặt gũc hài về gặp lại
bà Talerton. Nellie là con ngựa cuối cùng còn lại của bà – Lú] hày ôha ]ười hồ hởi,
xua tan mối lo sợ của Scarlett – Ba mẹ và ]á] _g aác ]báu đều khỏe và gửc đến
cháu những tình cảg yêu tbươha. Suýt hữ[ tbì \[ ]báu ]ũha ]ùha đếh đây với
]búha tôc bôg h[y đấy!
- Ồ, ebôha, đừha để \[ ]báu đc! S][rf_tt sợ bãc eêu fêh. Đừha để \[ ]báu đc! B[
cháu sẽ không ra trận chứ, bác?
- Kbôha, hbưha ôha ấy đã địhb đc đấy. Dĩ hbcêh, vớc ]ác đầu gối bị liệt khớp, ông
ấy không thể đc x[ được, song ông ấy một mự] đòc ]ưỡi ngự[ r[ đc với chúng tôi.
Mẹ ]báu đồng ý vớc đcều kiện là ông nhảy qu[ đượ] bàha rài đồng cỏ vì, bà nói,
trong quâh đội, rồc đây ]áhb eỵ binh sẽ phải qua nhiều thử thách gay go. Ba cháu
]bi ]ác đó fà ^ễ ợt, hbưha… ]bả biết cháu có tin không? Khi con ngựa lao tới chỗ
hàng rào, nó dừng sững lạc và \[ ]báu \[y qu[ đầu nó! Kể ]ũha fạ là làm sao ông
ấy không hề gãy cổ! Cbáu ]ũha \cết fà \[ ]báu ươha haạhb hbư tbế nào! Ông ấy
đứng ngay dậy và thử lại lần nữa. Thế đấy, Scarlett, ông ấy hbài hbư vậy ba lần
trướ] ebc \à O’H[r[ và Pire ^ìu ôha vài acường. Ông ấy rất cay cú chuyện ấy và
nhất quyết rằng mẹ ]báu đã hcệm thần chú vào tai con ngựa. Quả là ông ấy không
]òh đủ sức phục vụ triha quâh đội, Scarlett ạ. Cháu không việc gì phải xấu hổ về
chuyện ấy. Nóc ]bi ]ùha, ]ũha pbảc ]ó haười ở lại nhà, trồng cấy, thu hoạch mùa
gàha ]bi quâh đội chứ.
Scarlett chẳng hề xấu hổ chút nào, mà chỉ cảm thấy nhẹ hẳh haười.
- Bá] đã aửc Ih^c[ và Hih_y đến Macon ở vớc ac[ đìhb Burrs, ]òh \[ ]báu bcện
trông nom cả trạc Mười Hai Cây Sồi lẫn ấp T[r[… Tbôc, \á] pbảc đc đây, ]báu tbâh
yêu, cho bác hôn bộ mặt xchb đẹp của cháu nào.
Scarlett dẩu môi lên hôn lại ông, cổ họha đ[u habẹn lại. Nàng rất yêu quý ông
Wcfe_s. Đã ]ó gột thời kỳ, xa lắm rồi, nàng từng hy vọha được làm con dâu ông.
- Và cháu phải chuyển lại cái hôn này cho Pittypat và cái này cho Melanie nhé,
ông nói, khẽ hôn nàng hai lần nữa. Thế con Melanie ra sao?
- Cô ấy khỏe ạ.
- Chà! Mắt ôha hbìh vài hàha, hbưha xuyêh qu[ hàha, vượt qu[ hàha y hbư
cách nhìn của Ashley dại xư[, đôc gắt xám xa vắha bướng về một thế giới khác.
Bác xiết bao mong muốh được thấy đứa cháu nộc đầu tiên của mình! Tạm biệt,
cháu thân yêu.
Ông nhảy fêh gìhb ]ih N_ffc_ và pbóha đc, gũ ]ầg t[y, pbơc gác tó] \ạ] ^ưới
gư[. Mãc s[u ebc trở lại bên Maybelle và bà Meade, Scarlett mới vỡ ra hết ý habĩ[
câu nói cuối cùng của ông. Rồi, trong một nỗi kinh hoàng dị đi[h, hàha fàg ^ấu
thánh giá và cố đọc một lời cầu nguyệh. Ôha đã hóc đến cái chết, ]ũha hbư Asbf_y
và giờ đây, Asbf_y… Kbôha [c hêh hóc đến cái chết! Nhắ] đến cái chết tứ] fà hbư
Thiên mệhb. Triha ebc \[ haườc đàh \à fặng lẽ trở về bệnh việh ^ước gư[,
Scarlett thầm cầu nguyệh: “Xch tbượha đế đừng gọi bác ấy về chầu! Xin tha cho
bác ấy và cả Ashley nữ[!”
Cuộc rút lui từ Dalton về núi Kennesaw kéo dài từ đầu tbáha Năg đến giữa
tháng Sáu. Và khi nhữha haày gư[ ic hồha tbáha Sáu đã qu[ và Sb_rg[h ebôha
đáhb \ật được quân Liên bang khỏi những triềh húc trơh, ^ố] đứng, thì hy vọng
lại chớm nở. Ai nấy đều phấn chấh bơh và hóc tốt bơh về bướng Johnston. Khi
tháng Sáu ẩg ướt chuyển qua một tháng Bảy còn ẩg ướt bơh và quâh Lcêh \[ha,
quyết tử chiến trên nhữha ][i đcểm, vẫn cầg ]bâh được Sherman, thì Atlanta vui
hbư đcêh. Hy vọng bố] fêh đầu hbư g_h rượu. Hi[h bô! Hi[h bô! T[ đã hắg được
huyệt chúng! Hàng loạt cuộc liên hoan, nhảy múa bùng ra. Bất kỳ lúc nào có một
hbóg haười ở trận tuyến về ghé lại nghỉ đêg ở thành phố, haườc t[ đều mở tiệc
]bcêu đãc bọ, s[u đó fà ebcêu vũ và ]á] ]ô aác, đôha aấp gười họ, tranh nhau nhảy
vớc ]á] ]bàha ^ũha sĩ.
Atf[ht[ đầy nhữha ebá]b đếh tbăg, ^âh tỵ nạh, ac[ đìhb ]á] tbươha \chb đcều
trị ở bệnh viện, vợ và mẹ ]á] quâh hbâh đ[ha ]bcếh đấu trên núi muốn được ở gần
họ triha trường hợp bị tbươha. Tbêg vài đó, từ những quận, huyện chỉ còn
những cậu \é ^ước gười sáu tuổi hoặc nhữha ôha acà haiàc sáu gươc fà h[g acới,
hàng bầy điàh tbcếu nữ đổ xô về thành phố. Bà cô Pitty hết sứ] ]bê trá]b đág
này, vì bà cảm thấy họ đến Atlanta không vì lý do nào khác ngoài việc kiếm chồng
và ]ác tbóc trơ trẽn mặt dày mày dạn ấy khiến bà tự hỏi không biết rồi thế giới còn
s[ đọ[ đếh đâu hữ[, S][rf_tt ]ũha đồng tình với bà. Nàng bất cần sự a[hb đu[ rái
riết củ[ ]á] ]ô \é gười sáu tuổi mà những cặp má hồha tươc tắn cùng những nụ
]ười rực rỡ khiếh haười ta quên những chiế] ái ^àc đã fộn tới hai lần cùng những
đôc acày vá ]ủa họ. Quần áo củ[ hàha ]òh đẹp bơh, gớc bơh bầu hết bọn họ nhờ
nhữha bàha tơ fụa, vảc vó] Rb_tt Butf_r đã g[hg về cho nàng trong chuyến tàu
vượt rào cuối cùng củ[ ]bàha, hbưha ^ù s[i, hàha ]ũha đã gười chín, mỗi ngày
một nhiều tuổc, gà đàh ôha tbì fại có cái thói cứ chạy theo nhữha đồ trẻ ranh ngu
ngốc.
Một quả phụ có một con là ở thế bất lợi so với những ả xinh tươc ấy, hàha habĩ
thầg. Nbưha triha hbững ngày náo nức này, tình cảnh mẹ góa con côi của nàng
đỡ nặng nề bơh \[i acờ hết. Giữa những công việc ở bệnh viện ban ngày và các
cuộ] fcêh bi[h \[h đêg, hàha ]bả mấy khi thấy mặt \é W[^_. Đôc ebc, hàha tbở
dài, nàng quên bẵng là mình có con.
Trong nhữha đêg bè hóha ẩg, ]á] ac[ đìhb ở Atf[ht[ đều mở rộng cửa với
nhữha haười lính, nhữha haười bảo vệ thành phố. Những ngôi nhà lớn từ phố
W[sbchatih đến phố Cây Đài rực rỡ áhb sáha, ebc haười ta tiếp đãc ]á] ^ũha sĩ
lấm f_g \ùh đất từ chiến hào trở về, và tiếng banjo, violon, tiếng chân nhảy rậm
rịch cùng tiếha ]ườc fâha fâha v[ha đc x[ triha trờc đêg. Từng tốp, từng tốp xúm
quanh những chiếc piano và những giọha đắg đuối hát lên lời ca buồn thảm của
\àc “ Thư em có đến nhưng đến quá muộn” , triha ebc ]á] ]bàha sc rá]b rưới liếc mắt
đư[ tìhb với các nữ lang yểu đcệu đư[ hbững chiếc quạt lông công lên che miệng
]ười, khẩn cầu ]á] hàha đừng có chờ đến lúc quá muộn. Không nàng nào chịu
chờ, khi có hoàn cảnh. Theo cái cao trào hoan lạc cuồng nhiệt tràn ngập thành
phố, họ đổ xô đc fấy chồng. Trong cái tháng Johnston cầg ]bâh địch ở núi
K_hh_s[w, \[i hbcêu đág ]ước đã được tổ chức, nhữha đág ]ước triha đó ]ô ^âu,
mặt đỏ bừng hạhb pbú], ^cêg ^ú[ triha xcêg y và đồ trang sứ] gượn vộc gượn
vàng của mười cô bạn và chú rể tbì đ_i aươg ^ập biàc vài đầu gối quần vá víu.
Xiết bao phấn khích, biết bao cuộc liên hoan, xiết bao mê ly rạo rực! Hoan hô!
Jibhstih đ[ha ]bặh đứng bọh Y[he__ ]á]b đây b[c gươc b[c ^ặm!
Phải, những phòng tuyến quanh núi Kennesaw quả là kiên cố, không lự] fượng
nào có thể đáhb ]bcếg đượ]. S[u b[c gươc făg haày ]ôha eí]b eéi tb_i hbững
tổn thất cực lớn, ngay cả tướha Sb_rg[h ]ũha pbải tin là thế. Thay vì tấn công
trực diện, ông ta lại triển khai quân thành một vòng tròn rộng, cố thọc vào giữa
quâh đội Liên bang và Atlanta. Một lần nữa, chiếh fược này lạc đạt kết quả.
Johnston buộc phải bỏ nhữha ][i đcểg ôha đã ]bốt một cách tuyệt vờc đến thế, để
bảo vệ pbí[ s[u fưha. Ôha đã gất một phần ba quân số trong trận này và số còn
lại mệt mỏi lê \ướ] triha gư[ qu[ vùha hôha tbôh về phía sông Chattahoochee.
Quân Liên bang không thể trông mong thêm một sự tăha vcện nào nữa, trong khi
tuyếh đường sắt từ phía nam Tennessee cho tới mặt trận, giờ đây ^i \ọn Yankee
chiếm giữ, hàng ngày vẫn chở đến cho Sherman nhữha đợt tiếp tế mới về haười
và fươha tbự]. Nbư vậy, nhữha điàh quâh ái xág, xuyêh qu[ ]áhb đồng lầy lội,
rút về phía Atlanta.
Với sự thất thủ của cái cứ đcểg được coi là không thể đáhb ]bcếm một làn sóng
kinh hoàng mới lại tràn ngập thành phố. Troha b[c gươc făg haày vuc sướha đcêh
cuồng, ai nấy đều ][g đi[h vớc haười khác rằha đcều ấy không thể xảy ra. Vậy mà
giờ đây, hó đã xảy r[! Nbưha ]bắc chắh tướng Johnston sẽ giữ được bọn Yankee
trên bờ sông bên kia. Mặc dầu Chúa biết fà ]ih sôha ]ũha ebá aần, chỉ cách thành
phố có bảy dặm!
Nbưha Sb_rg[h fạc đáhb vu bồc, ]bi quâh vượt sông ở mé trên họ và điàh quâh
áo xám mệt mỏi lại phải hối hả \ăha qu[ ^òha hướ] vàha đục một lần nữa nêm
mình vào giữ[, haăh \ọh xâg fược với Atlanta. Họ đài vộc đài vàha hbững hào
nông toèn ở tbuha fũha suốc Cây Đài ở phía Bắc thành phố. Atlata quằn quại, kinh
hoàng.
Đáhb rồi lạc tbiác! Đáhb rồi lại thoái! Và sau mỗc đợt rút lui, quân Yankee lại sáp
tới gần thành phố bơh. Suốc Cây Đài ]bỉ ]òh ]á]b ]ó hăg ^ặg. Tướng Johnston
nghĩ thế nào vậy?
Những lờc eêu aài: “Hãy ]bi ]búha tôc gột ]ih haười biết trụ lại chiếh đấu!”
v[ha fêh đến tận Richmond. Richmond biết nếu mất Atlanta là mất luôn cả cuộc
chiếh tr[hb và s[u ebc quâh Lcêh \[ha rút qu[ sôha Cb[tt[bii]b__, tướng
Johnston bị cách chứ] tư fệhb. Tướng Hood, một trong những chỉ buy quâh điàh
của ông, lên thay và thành phố thở nhẹ hbõg bơh gột chút. Hood chắc sẽ không
chịu fùc. Kbôha ]ih haười quê ở K_htu]ey hày, ]ih haười cao lớh trượng phu, râu
phất pbơ \[y và gắt nảy lửa, ắt chẳng chịu lùi! Ông nổi tiếha fà băha hbư gột
con chó bo. Ông sẽ đáhb fuc \ọn Yankee khỏi Suốc Cây Đài, pbảc, đẩy lùi chúng
qua sông, rồi từha \ước một chiếm lại con lộ dẫn tớc D[ftih. Nbưha \chb sĩ tbì fại
eêu aài: “Trả fãi tướng Joe lạc ]bi ]búha tôc!” vì bọ đã hằm gai nếm mật với lão
tướng Joe trên suốt bao dặg đường mệt nhọc từ Dalton tớc đây và ebá] với những
haườc ^âh tbường không ở trong cuộc, họ hiểu mọc ebó ebăh, trở ngạc đã ]bống
lại họ, đã tróc t[y bọ.
Sherman không chờ đợi cho Hood chuẩn bị sẵn sàng mới tấn công. Một ngày
s[u ebc tb[y đổc tư fệhb, vcêh tướha Y[he__ đáhb ]bớp nhoáng vào Decatur ở quá
Atlanta sáu dặm, chiếg được thị trấn nhỏ này và cắt đứt đường xe lửa tạc đó. Đây
là tuyến nối liền Atlanta với Augusta, với Charleston, với Wilmington và với
Vcrachc[. Sb_rg[h đã acáha ]bi Lcêh \[ha gột đòh \ại hoạc. Đã đến lúc phải hành
độha. Atf[ht[ eêu aài bàhb động!
Rồi vào một chiều tháng Bảy, hóha hbư tbcêu đốt, Atf[ht[ đã tbỏa nguyện.
Tướha Hii^ ]òh fàg bơh fà trụ lại chiếh đấu. Ông tấn công quyết liệt bọn Yankee
ở Suốc Cây Đài, hég quâh từ chiến hào vào giữ[ bàha haũ ái x[hb ở chính chỗ
quân củ[ Sb_rg[h đôha bơh aấp đôc gìhb.
Vừa sợ hãi, vừa cầu nguyện cho cuộc tấn công củ[ Hii^ đẩy fùc được bọn
Yankee, ai nấy lắng nghe tiếng pháo gầm và tiếha đùha đoàng của hàng nghìn
khẩu súha trường, tuy cách trung tâm thành phố nhữha hăg ^ặm mà nghe to
hbư ở khu phố bên cạnh. Họ có thể nghe thấy tiếng sấm rềh đại bác, trông thấy
khói cuồn cuộh hbư hbữha đág gây fà tbấp trên ngọh ]ây, hbưha triha bàha acờ
liền, không ai biết diễn biến trậh đáhb r[ s[i.
Vào cuối chiều, nhữha tch đầu tiên tớc, echb biàha, hbưha đầy mâu thuẫn,
ebôha đảm bải ]bíhb xá], vì được thông báo từ miệng nhữha haười bị tbươha từ
lúc mới bắt đầu trậh đáhb. Nbữha haười này bắt đầu thất thểu lần về thành phố,
đc fẻ hay từng tốp, haười bị tbươha hbẹ đỡ haười tập tễhb đc ebôha vững. Chẳng
mấy chốc, một ^òha tbươha \chb fcêh tụ] đã bìhb tbàhb, fê fết khó nhọc tìm
đường về bệnh viện thành phố, mặt xạg đ_h tbuốc súng, bụi và mồ hôi, ruồi bu
đầy những vết tbươha ebôha đượ] \ăha \ó, gáu đã đôha fại.
Nhà bà cô Pity là một trong nhữha haôc hbà đầu tcêh gà [hb _g tbươha \chb
mò tới khi họ kéo vào thành phố từ phía Bắc. Lầh fượt từha haười chuệnh choạng
theo nhau tới cánh cổng, rụn xuống bãi cỏ xanh và thều thào:
- Nước!
Suốt buổi chiều hóha hbư tbcêu đốt, bà cô Pitty cùng cả nhà, da trắha ]ũha hbư
^[ đ_h, đứha ^ưới nắha, gú] hước từ nhữha xô và \ăha \ó hbững vết tbươha ]bi
đến khi không còn cuộh \ăha hài, tbậm chí cả những mảnh xé từ ebăh gặt và
ebăh trảc acườna ]ũha bết sạch. Bà cô Pitty hoàn toàn quên hẳn cái chứng ngất
xỉu mỗi lần nhìn thấy máu, và cứ làm miết ]bi đếh ebc đôc ]bâh hbỏ \é sưha fêh
triha đôc acày quá ]bật và ebôha đỡ nổi thân hình bà nữ[. Na[y đến khi Melanie,
giờ đã ]bử[ vượt mặt, ]ũha quêh ]ả e thẹn và mải mê làm việc, sát cánh với Prissy,
chị bếp và S][rf_tt, aươha gặt ]ũha ]ăha tbẳha hbư \ất kỳ một tbươha \chb hài.
Cuối cùng, khi nàng lả đc tbì ebôha ]òh ]bỗ hài để đặt nàng ngoài cái bàn bếp, vì
tất cả acường, ghế và si`[ triha hbà đều đã ]ó tbươha \chb hằm.
Bị bỏ quên trong sự nhốn nháo ấy, bé Wade thu lu sau hàng lan can ở bcêh trước,
nghé mắt nhòm ra ngoài bãi cỏ hbư gột chú thỏ khiếp đảm bị nhốt trong lồng,
mắt tb[i fái echb bãc, haóh t[y ]ác đút vài gcệng, vừa mút vừa nấc. Một lần,
Scarlett trông thấy hó và quát: “R[ sâh s[u ]bơc, W[^_ H[gptih!”, hbưha hó quá
sợ, đồng thời lại quá mê mẩn với cái cảhb đcêh fiạh trước mắt, nên chẳng còn
bụng dạ nào mà làm theo lời mẹ.
Bãi cỏ la liệt nhữha haười nằm gục, quá mệt ebôha đc đượ] x[ bơh hữa, quá đuối
sức vì những vết tbươha đếh độ không cử độha được nữa. Nhữha haười này, bác
Peter chất lên xe ngựa, chở đến bệnh viện, hết chuyếh hày đến chuyến khác, tới
khi con ngựa già vã mồ bôc r[ hbư tắm. Các bà Meade và Merriwether cho xe nhà
tới tiếp sứ], đến fượt nhữha x_ hày pbóha đc, fò xi trĩu xuốha ^ưới trọha fượng
củ[ ]á] tbươha \chb.
S[u đó, triha biàha bôh hóha \ức, kéo dài của tiết hè, những xe cứu tbươha và
xe quân nhu phủ bạt lấg f_g \ùh đất, rầm rầm từ mặt trận về. Rồc đến những xe
tải cho nông trại, xe bò và thậm chí nhữha x_ tư hbâh \ị \[h quâh y trưha ^ụng.
Nhữha điàh x_ hày qu[ trước cửa nhà bà cô Pitty, xóc lên xóc xuống trên con
đườha đầy ổ gà, chất đầy nhữha haười bị tbươha và bấp hối, máu rỏ xuống lớp bụi
đỏ. Trông thấy các phụ nữ với những xô hước và gáo, nhữha haười lái xe dừng xe
và một hợp xướng cất lên, kẻ thì thào:
- Nước!
S][rf_tt đỡ nhữha ]ác đầu ngật haưỡha để những môi khô có thể uốha đượ], đổ
bàha xô hước lên những thân hình nhớp bụi, sốt hầm hập, lên những vết tbươha
hoác miệng, cho họ được nguôi dịu trong chốc lát. Nàng kiễha ]bâh đư[ hbững
aái hước cho các lái xe cứu tbươha và gỗi lầh hbư vậy, hàha đều hỏi, cổ họng se
lại:
- Có tin gì không? Có tin gì không?
Tất cả đều thống nhất một câu trả lời:
- Chúng tôi không biết đí]b xá], cô ạ. Còn quá sớg ]bư[ hóc ]bắ] được.
Đêg xuống và trời vẫn ngột ngạt. Không một bơc acó và hbững ngọh đuốc
thông cháy bùng bùng trong tay nhữha haườc ^[ đ_h ]àha fàg ]bi ebôha ebí
thêm nóng bức. Bụi chét trong lỗ gũc S][rf_tt và fàg gôc hàha ebô fại. Chiếc áo
diềm bâu màu hoa oảc bươha hbớp những máu, bục đất và mồ bôc. Tbì r[ đây
]bíhb fà đcều Ashley muốn nói khi chàng viết triha tbư rằng chiến tranh không
phảc fà vchb qu[ha buy biàha, gà fà \ùh đất bẩn thỉu và khổ cự] ]ơ bàh.
Cái mệt đcểm vào toàn bộ cảnh này một hét bư ải, đầy màu sắc ác mộha. Đây
không thể là cảnh thật – mà nếu nó là thật thì quả là thế giớc bó[ đcêh gất rồi.
Nếu không thì tại sao nàng lạc đứha đây, triha gảhb sâh trước yên bình nhà bà
cô Pitty, giữa những ánh lửa chập chờh, gà đổ hước lên mình những chàng binh
sĩ bấp hối? Vì trong số này có rất nhiều haườc tb_i đuổi nàng và họ cố mỉg ]ười
khi trông thấy nàng.
Trong số nhữha haườc được chở trên những chiếc xe lọc cọ] xuôc ]ih đường tối
và đầy bụi, có biết bao chàng rất quen thuộ] đối với nàng, trong số nhữha haười
đ[ha bấp hốc trước mắt hàha đây, vớc bàha đàh ruồi muỗi nhâu nhâu xà vào bộ
mặt đầy máu, có biết \[i ]bàha đã từng nhảy vớc hàha, ]ườc đù[ vớc hàha, đã
từha hab_ hàha đàh, bát, đã từng bị nàng trêu chọ], đã từha đượ] hàha động viên
an ủc và yêu… gột tí ti.
Nàng phát hiện thấy Carey Ashburn chỉ còn thoi thóp trong một chiếc xe bò,
nằm tậh ^ưới cùng với một vết đạh vài đầu. Nbưha hàha ebôha tbể lôi anh ta ra
mà không làm rầy sáu tbươha \chb ebá], tbàhb tbử nàng phảc để họ đư[ [hb t[ đc
tiếp đến bệnh viện. Về s[u, hàha hab_ hóc [hb t[ đã ]bết trướ] ebc đượ] \á] sĩ haó
tớc và được chôn ở đâu đó ebôha [c \cết đí]b xá]. Tbáha ấy có biết \[i haườc đã
được chôn trong những huyệt hôha đài vội vàng ở habĩ[ tr[ha O[ef[h^. M_f[hc_
rất khổ tâm về nỗi không lấy được một lọn tóc củ[ C[r_y để gửi cho bà mẹ ở
Alabama.
Đêg bè hóha hực tàn dầh, fưha đ[u hbừ, và đầu gối rụn xuống vì mỏi mệt,
hbưha \à Pctty và S][rf_tt vẫn hỏi hết haười nọ đếh haườc ec[: “Có tch aì ebôha?
Có tch aì ebôha?”
Và qua những giờ dài dằng dặc, họ nhậh được câu trả lời, một câu trả lời khiến
họ xanh mắt nhìn nhau:
“Cbúha tôc đ[ha rút fuc”, “Cbúha tôc \uộc phảc rút fuc”. “Bọh ]búha đôha bơh
quâh t[ bàha habìh têh” “Bọn Yankee cắt đôc eỵ binh của Wheeler ở gần Decatur.
Chúng tôi phảc tăha vcện cho họ” “Quâh t[ sắp kéo hết về thành phố”.
S][rf_tt và \à Pctty hép vài hb[u, haười nọ híu ]áhb t[y haười kia.
- Thế… \ọh Y[he__ ]ó đuổi theo không?
- Có chứ, bọn chúng xẽ đuổi theo, dưng chúng xẽ không tiếh x[ đượ] đâu, tbư[
bà.
- Tiểu tbư đừng lo, chúng ta có hàng tỉ cây xố công xự quanh thành phố này.
- Chính tai tôi nghe già Joe nói: Ta có thể giữ được Atlanta mãi mãi.
- Cơ gà \ây acờ ta có còn gọi là già Joe lữa đâu. Bây acờ fà… .
- Im cái mồg, đồ ngu! Cậu muốn làm các bà khiếp đảm, hử?
- Bọn Yankee sẽ không bao giờ chiếg đượ] hơc hày đâu, tbư[ \à.
- Tại sao bà mấy ]ô ebôha đến Macon hay lơi lào [h tiàh bơh? Bà gấy cô không
có bà con thân thích ở đấy à?
- Đáha hbẽ ra bọn Yankee xẽ không chiếm nổi Atlanta, dưng mà xắp tới, khi bọn
chúng cố bú] đầu vào thì chả tốt nành aì ]bi ]á] \à ]á] ]ô đâu.
- Sắp tới sẽ là những trậh gư[ đạc \á] đấy.
Naày bôg s[u, ^ưới một ]ơh gư[ ic hóha fàg đường phố bố] bơc, điàh quâh
thất trận chảy hườg hượp qu[ Atf[ht[, bàha habìh, bàha habìh haười kiệt lực vì
đóc và gệt rời rã sau bảy gươc sáu haày ]bcếh đấu và rút lui. Ngự[ đóc, aầy ^ơ
xươha, x_ đại bác buộc chằha được sao hay vậy bằng nhữha điạn thừha đầu thừa
đuôc tbẹo, bằng những dảc ^[ tbô. Nbưha đó ebôha pbải là một đág haười ô hợp,
chạy tán loạn. Họ đc rất trật tự, quầh ái rá]b tơc tả mà vẫn hiên ngang, lá cờ trận
đỏ rực rách nát vẫn phấp phớc triha gư[. Họ đã bọ] được thuật rút fuc ^ưới sự chỉ
huy củ[ fãi tướha Ji_, haườc đã \cến việ] đó tbàhb eỳ tích chiếh fượ] ]ũha fớn
ngang với tiến quân. Nhữha bàha haười râu ria, tiều tụy chạy xuôi phố Cây Đài
tb_i đcệu bát “ Maryland! Maryland của tôi” và cả thành phố đổ ra hoan hô: Dù
thắha b[y tbu[, đó vẫn là nhữha tráha sĩ ]ủa họ.
Đơh vị dân binh của bang, mớc r[ đc ]bư[ được bao lâu, chói ngời trong những
bộ đồng phục mới, giờ đây ]ũha \ẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch chẳng khác quân
chính quy là mấy. Mắt họ có một vẻ gì mới. Giờ đây, bọ đã \ỏ lạc s[u fưha \[ hăg
ròng biện minh, giải thích lý do tại sao họ không có mặt ngoài mặt trận. Họ đã
đáhb đổi sự [h tiàh đằng sau trận tuyến lấy những gian khổ chiếh trường. Nhiều
haười trong số họ đã đổi cuộc sống thoải mái lấy cái chết đ[u đớn. Giờ đây bọ là
những cựu chiến binh, và họ đã biàh tbàhb tốt nhiệm vụ. Họ tìm những khuôn
mặt bạh \è triha đág đôha và hbìh tbẳng vào những khuôn mặt ấy, kiêu hãnh,
thách thức. Giờ đây, bọ có thể ngẩha ][i đầu.
Đội vệ \chb đị[ pbươha đc qu[, các cụ già râu bạc quá mệt hầu hbư ebôha hbấc
nổc ]bâh, ]òh đág tbcếu niên thì mang bộ mặt phờ phạc của nhữha đứa trẻ phải
đối mặt quá sớm với những vấh đề củ[ haười lớn. Scarlett nhìn thấy Phil Meade
và phảc ebó ebăh fắm mới nhận ra cậu, vì mặt cậu đ_h hbẻm thuốc súng và cáu
ghét, mệt mỏc và ]ăha tbẳng. Ông bác Henry tập tễhb đc triha gư[ ebôha gũ
găha, đầu thòi qua lỗ hổng một tấm vảc sơh ]ũ eỹ. Cụ Merriwether ngồi trên một
chiếc xe chở pbái, đôc ]bâh trần quấn bằng những mảnh vải xé từ mềh r[. Nbưha
tha hồ tìm, nàng vẫn không thấy tăg bơc ôha Jibh Wcfe_s đâu.
Tuy nhiên, các cựu chiến binh của Johnston vẫn diễu qua vớc \ước chân thoải
gác hbư ebôha bề biết mệt, đã tbàhb hếp triha \[ hăg qu[. Họ vẫh ]òh đủ sứ] để
nhoẻn miệha ]ười và vẫy nhữha ]ô aác xchb đẹp, để giễu cợt thô bạo những chàng
trai không mặc quân phục. Họ đ[ha trêh đường tới hệ thống chiến hào bao quanh
thành phố - không phải nhữha đườha bài đài vội vàng, mà là những công sự cao
ngang ngự], đắp thêm bao cát và trên có cắm những cọc gỗ đầu nhọn hàng bao
dặm quanh thành phố, nhữha đường hào chạy suốt – những vệt eb_ đỏ đội những
aò đỏ đ[ha ]bờ điàh ]bcếh \chb đến chiếg fĩhb.
Đág đôha bi[h bô điàh quâh hbư tbể chào mừng họ chiến thắng trở về. Trong
thâm tâm, ai nấy đều lo sợ, hbưha acờ đây, ebc bọ đã \cết sự thật, ebc đcều xấu
nhất đã xảy đến, khi chiếh tr[hb đã tới mảhb sâh trước nhà họ, bộ mặt thành phố
bỗha tb[y đổi. Không kinh hoàng, không thác loạh. Dù triha fòha ]ó habĩ aì, ]ũha
không lộ ra nét mặt. Mọc haườc hig đều vuc tươc, gặc dầu phải cố aượng hò reo
bi[h bô. Trước mặt điàh quâh, gọc haườc đều cố tỏ r[ ][h đảg, tch tưởng. Mọi
haườc đều nhắc lại lờc fãi tướha Ji_ đã hóc, đúha vài fú] trước khi ông bị cắt chức
tư fệhb: “Tôc ]ó tbể giữ Atf[ht[ gãc gãc”.
Giờ đây ebc Hii^ pbải rút lui, khá nhiều haười mong muốh hbư [hb _g \chb sĩ
fà fãi tướha Ji_ đã được trả về ]ươha vị ]ũ, hbưha bọ tránh không nói ra, mà chỉ
gượn câu củ[ fãi tướha Ji_ để huôc ^ưỡha ý ]bí và fòha ][h đảm.
“Tôc ]ó tbể giữ Atf[ht[ gãc gãc!”
Những chiến thuật thận trọng củ[ tướng Johnston không hợp với Hood. Ông
tấn công bọn Yankee, hết đáhb đôha fạc đáhb tây. Sb_rg[h vây qu[hb tbàhb pbố
hbư gột đô vật đ[ha tìg gcếha để quật haã địch thủ, còn Hood thì không chịu
nấp ^ưới chiến hào chờ bọn Yankee tiến công. Ông mạnh bạo tung quân ra, giáp
chiến dữ dội. Trong mấy haày, đã ^cễn ra các trận Atlanta và Nhà Thờ Ezra, cả hai
đều là những cuộc giao chiến lớh đến nỗi bênh cạhb đó, trận suốc Cây Đài ^ường
hbư ]bỉ là cuộ] đụha độ lẻ.
Nbưha \ọn Yankee vẫn trở lại tiếp tụ] ]ôha eí]b. Cbúha đã \ị tổn thất nặng nề,
hbưha ]búha ebôha ]bịu thua. Và các khẩu pháo của chúng không ngừng trút
đạn xuống thành phố, giết nhiều haười ngay trong nhà mình, lột bằng những mái
nhà, khoét những hố ti tướha trêh đường phố. Dân thành phố tìm nhữha hơc trú
ẩn tốt nhất: trong hầg rượu, trong những hốc sâu và trong nhữha bài hôha đài
bên rệ đường sắt. Atf[ht[ đã \ị bao vây.
Triha vòha gười một ngày sau khi nắm quyền chỉ buy, tướha Hii^ đã tcêu gột
số quân gần bằng số quâh Jibhstih đã gất trong bảy gươc b[c haày ac[i ]bcến và
rút fuc, để bây giờ Atlanta bị vây ém ở ba mặt.
Đường xe lửa từ Atf[ht[ đến Tennessee giờ đây ở trong tay Sherman trên toàn
bộ chiều dài của nó. Quân của ông ta chặh ha[ha đường sắt về phía tây và ông ta
đã ]ắt đứt tuyến chạy sang phía tây nam tới Alabama. Chỉ còn tuyến duy nhất
xuống phía nam tớc M[]ih và S[v[hh[b fà ]bư[ \ị động tới. Thành phố chật ních
binh lính, la liệt haười bị tbươha, hb[h hbản dân tị nạn và tuyếh đường sắt duy
nhất hày ebôha đủ đáp ứng những nhu cầu bức thiết đến phát gào lên của thành
phố đ[u đòh. Nbưha ]bừng nào còn giữ đượ] đường sắt thì Atlanta còn có thể
đứng vững.
Scarlett thất kinh khi nhận thứ] được tuyếh đường sắt hày đã trở nên quan
trọha hbư tbế nào, Sherman sẽ đáhb ^ữ hbư tbế hài để chiếm nó và Hood sẽ
chống lại quyết liệt hbư tbế hài để giữ hó. Vì đó fà ]ih đường sắt chạy xuyên qua,
chạy xuyên qua Jonesboro. Và ấp Tara chỉ ]á]b Jih_s\iri ]ó hăg ^ặm. Ấp Tara
^ườha hbư gột bến trú bình yên so vớc ]ác địa ngụ] Atf[ht[ đầy tiếng gào rú này,
hbưha ấp Tara chỉ cách Jonesbori ]ó hăg ^ặm!
Vào cái ngày diễn ra trận Atlanta, Scarlett và nhiều phụ nữ khác ngồi trên mái
bằng của các cử[ bàha, ^ưới bóng những chiếc dù nhỏ xíu, và theo dõi diễn biến
của cuộc chiếh đấu. Nbưha ebc hbữha trác đạh đại bác bắt đầu rơc vài ]á] pbố lần
đầu tiên, họ bèn chạy xuống các hầg rượu. Và đêg bôg ấy, cuộc di tảh đàh \à,
trẻ ]ih và haười già ra khỏi thành phố bắt đầu, nhằg bướng Macon. Nhiều haười
triha đág tị nạh fêh tàu đêg ấy, đã từng chạy đếh hăg, sáu fần kể từ khi
Johnston rút lui khỏi Dalton. Giờ đây, bàhb tr[ha ]ủa họ gọn nhẹ bơh ebc bọ tới
Atlanta. Phần lớn chỉ mang một chiếc túi bằng thảm và một suất ăh aóc triha gột
chiế] ebăh t[y fớn in hoa sặc sỡ. Đây đó, gấy gia nhân nhớn nhác mang những bộ
đồ ăh \ằng bạ]: \át đĩ[, ]ố], ^[i, rĩ[ và gột, hai bức ảhb ac[ đìhb đã ]ứu được từ
lần chạy loạh đầu tiên.
Hai bà Merriwether và Elsing không chịu đc. Bệnh viện cầh ]á] \à và, bơh hữa,
các bà kiêu hãnh nói – ]á] \à đâu ]ó sợ. Không một tên Yankee nào có thể đuổi các
bà ra khỏc hbà gìhb đượ]. Nbưha M[y\_ff_ ]ùha đứa con nhỏ và Fanny Elsing thì
tảh ]ư về Macon. Bà Meade lầh đầu tiên từ khi lấy chồng, tỏ ra bất phục tùng và
thẳng thừng từ chối, không chịu nghe theo lệnh củ[ ôha \á] sĩ \ắt \à fêh tàu đến
hơc [h tiàh. Bà hóc ôha \á] sĩ ]ầh đếh \à, bơh hữa, Pbcf đ[ha ở hơc hài đó triha
chiến hào và bà muốn ở gần cậu triha trường hợp…
Nbưha \à Wbctcha tbì đc ]ùha với nhiều phụ nữ khác trong giới giao du với
S][rf_tt. Bà ]ô Pctty haườc đầu tiên lên án chiếh fược rút lui củ[ fãi tướng Joe,
]ũha ở trong số những naườc đầu tcêh đóha aóc bàhb tr[ha r[ đc. Tbần kinh của bà
yếu, bà nói, và bà không chịu nổi tiếha động. Bà sợ mình có thể ngất khi nghe
tiếng nổ, không kịp xuống hầg rượu. Không, bà không sợ. Cái miệng con nít của
bà cô mắm lại cho ra vẻ bùha ^ũha gà ebôha được. Bà sẽ đến Macon với bà chị họ
già Burr và hai cô cháu gái có nhiệm vụ phảc đc tb_i \à.
Scarlett không muốh đc M[]ih. Tuy rất sợ đạn pháo, nàng vẫh ưha ở lại Atlanta
bơh fà đc M[]ih, vì hàha abét ][y abét đắha \à acà Burr. Cá]b đây hbcều hăg, \à
đã \ải hàha “fẳha fơ” s[u ebc \ắt gặp nàng hôn Willie, con trai bà, trong một bữa
]bcêu đãc ở ac[ đìhb Wcfe_s, “Kbôha”, hàha hóc vớc \à ]ô Pctty, “]báu sẽ về ấp Tara,
để M_f[hc_ đc M[]ih vớc ]ô”.
Nghe vậy M_f[hc_ ò[ fêh ebó], đ[u đớn và sợ hãi, không sao dỗ nổi. Khi bà cô
Pitty vộc vàha đc ecếg \á] sĩ M_[^_, M_f[hc_ hắm lấy tay Scarlett, van vỉ:
- Chị tbâh yêu, đừng bỏ em mà về Tara! Vắng chị, em sẽ ]ô độc biết mấy. Ôi,
Scarlett, nếu chị không ở bên em khi em sinh cháu thì em chết mất! Phảc,… pbải,
em biết fà đã có cô Pitty và cô rất dễ tbươha. Nbưha ^ù s[i đc hữ[, ]ô ]bư[ \[i acờ
biết đến chuyệh schb ]ih đẻ cái, với lạc đôc ebc ]ô fàg _g sốt ruột muốn hét lên.
Đừng bỏ em, chị thân yêu. Chị đúha hbư ]bị ruột _g và bơh hữa (nàng mỉm một
nụ ]ười nhợt nhạt), chị đã hứa với Ashley là sẽ trông nom em mà. Lúc chia tay,
anh ấy có bảo em là anh ấy sẽ nhờ cậy chị”
Scarlett ngạc nhiên nhìn Melanie chằm chằg. Naười thiếu phụ hày, xư[ h[y,
nàng vốh abét đến mức phảc ebó ebăh fắm mới giấu nổi ác cảm, vậy mà làm sao
Melly có thể yêu hàha đến thế? Làm sao Melly có thể ngu ngố] đếh độ ebôha điáh
ra mối tình thầm kín củ[ hàha đối với Ashley? Trong nhữha tbáha đ[u đớn chờ
đợi tin tức về Asbf_y, hàha đã để lộ r[ bàha trăg fần, mà Melanie vẫn chẳng thấy
gì cả, M_f[hc_, ]ih haười vốn chỉ nhìn thấy cái tốt ở nhữha haườc gìhb yêu…
Phảc, hàha đã bứa với Ashley sẽ ]băg fi ]bi M_f[hc_. Ôc, Asbf_y! Asbf_y! Hẳn anh
đã ]bết, chết từ nhiều tháng nay rồi! Và bây giờ, lời hứa củ[ [hb vươh t[y r[, híu
chặt lấy em!
- Tbôc được, nàng nói, giọng cộc lố]. Tôc đã bứa với anh ấy và tôi không nuốt lời.
Nbưha tôc sẽ ebôha đc M[]ih ở với cái bà già Burr nanh nọc ấy đâu. Triha vòha
hăg pbút, ebéi tôc sẽ móc mắt bà ấy ra mất. Tôi sẽ về ấp Tara và cô có thể đc ]ùha
vớc tôc. Có ]ô đến cùng ở, mẹ tôi chắc sẽ thích lắm.
- Ôi, thế thì thích quá! Mẹ chị rất đáha yêu. Nbưha ]bị biết đấy, nếu khi em sinh
cháu mà cô Pitty không có ở \êh tbì ]ô đến chết mất, mà em biết là cô ấy ắt chẳng
chịu đc T[r[ đâu. Ở đấy quá gần mặt trận, mà cô thì muốn an toàn.
Bá] sĩ M_[^_ tbở hồng hộc chạy đến, nhữha tưởng sẽ thấy ít ra Melanie chí ít là
đ[ha fêh ]ơh đ[u trở dạ sớm, bằng vào cái vẻ hoảng hốt củ[ \à ]ô Pctty đến gọi.
Ông bực bội phát biểu thẳng nỗi bất bình củ[ gìhb. Và s[u ebc được biết nguyên
nhân sự hái động này, ông giải quyết vấh đề bằng những lời quyết điáh ebôha
cho phép bàn cãi.
- Đừha ]ó đặt vấh đề đc M[]ih, ]ô M_f[hc_. Tôc sẽ ebôha đảm bảo nếu cô di
chuyển. Các chuyếh tàu đều chật ních, giờ giấc không nhất định, và nếu cần chở
tbươha \chb biặ] quâh độc ]ũha vũ ebí, đạn ^ược thì hành khách dám bị mời
xuống nghỉ tạm trong rừng bất cứ fú] hài. Cô đ[ha \ụng mang dạ chử[…
- Nbưha hếu ]báu đc T[r[ với chị S][rf_tt…
- Tôc đã \ải tôc ebôha đồha ý để cho cô di chuyểh. Tàu đc T[r[ ]ũha fà tàu đc
M[]ih, đcều kiện y hệt hb[u. Hơh hữa, chẳng ai biết đí]b xá] acờ bọn Yankee ở
đâu, hbưha tbực tế là chúng có mặt khắp hơc. Tbậm chí, chúng có thể chẹn bắt
tàu ]ô đc. Và ha[y ]ả nếu cô tớc đượ] Jih_s\iri [h tiàh, tbì ]ũha ]òh pbảc đc x_
ngự[ hăg ^ặm trên một ]ih đường gồ ghề nữa mớc đến ấp T[r[. Đó ebôha pbải là
một cuộc hành trình thích hợp với một phụ nữ đ[ha ở thể trạng cần phải hết sức
aượng nhẹ. Vả lại, trong hạt đó ebôha ]ó fấy một \á] sĩ hài từ ebc ôha \á] sĩ acà
Fontaine gia nhập quâh đội.
- Nbưha ]ó hbcều nữ hộ schb… .
- Tôi nói bác sĩ ec[, ôha đáp acật giọng và mắt ông bất acá] fướt trên thân hình
mảnh dẻ của Melanie. Tôi không muốn cô di chuyểh. Đcều đó ]ó tbể nguy hiểm.
Cô không muốh đẻ trên tàu hoặc trên xe ngựa chứ.
Sự thẳng thắh đầy tinh thầh fươha y ấy làm mấy haười phụ nữ đỏ mặt, bối rối
và lặng thinh.
- Cô phải ở lạc ha[y đây, hơc tôc ]ó tbể theo dõi và cô cần nằg yêh trêh acường.
Không có chạy lên chạy xuống cầu thang hầg rượu. Không, ngay cả nếu đạh đại
bác rót vào ngay cửa sổ. Nói cho cùng, ở đây ]ũha ]bẳha đến nỗi nguy hiểm lắm
đâu. Cbúha t[ sẽ g[u ]bóha đáhb fuc \ọh Y[he__… Tbôc, Miss Pitty, bà cứ Macon
đc, để hai cô ở lạc đây.
- Không có ai giám hộ ư? Bà Pctty echb bãc eêu fêh.
- Họ đã fà hbững thiếu phụ có chồha, ôha \á] sĩ ebó ]bịu nói. Với lại bà Meade
nhà tôi ở ]á]b đây ]ó b[c hbà. Dù s[i đc hữa, với tình trạng cô Melly hiện nay, họ
chẳng tiếp ebá]b đàh ôha đâu gà fi. Lạy Cbú[, Mcss Pctty, đây fà tbời chiến mà!
Ta không thể habĩ đến chuyện phép tắc lễ habc đượ] đâu. T[ pbảc habĩ đến cô
Melly là chính.
Ông dận gót ra khỏc pbòha và đợi ở bcêh trướ] ]bi đến khi Scarlett ra gặp ông.
- Tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với cô, cô Scarlett ạ, ôha gài đầu, tay giật giật bộ
râu lốg đốm bạc. Cô có vẻ là một thiếu phụ thông minh biết đcều bơh fẽ thiệt, cho
hêh xch ]ô đừha ]ó đỏ mặt. Tôi không muốn phải nghe nhắ] đến chuyệh đư[ ]ô
M_ffy đc hữa. Tôi không tin là cô ấy có thể chịu đựha được nỗi vất vả đường
trường. Cô ấy sắp phải qua một \ước gay go, ngay cả trong hoàn cảnh thuận lợi
nhất… gôha ]ô ấy rất hẹp, cô thấy đấy, và có khi phải dùha `ir]_ps để cặp thai ra
]ũha hêh, vì vậy tôi không muốh để một mụ ^[ đ_h ^ốt hát hài đỡ cho cô ấy. Phụ
nữ kiểu hbư ]ô ấy lẽ ra không nên sinh nở, hbưha… Dù s[i, ]ô ]ũha bãy fi tbu
xếp bàhb fý ]bi \à Pctty đc M[]ih đc. Bà ấy yếu \óha ví[ đếh độ có thể làm cho cô
M_ffy đâg bi[ha g[ha và hbư tbế sẽ chẳng có lợi gì. Và bây giờ, cô nữ[ ―ôha đăg
đăg hbìh hbư xuyêh suốt haườc hàha‖, tôc ]ũha guốn nghe nhắ] đến chuyện cô
đòc về nhà. Cô phải ở đây vớc ]ô M_ffy ]bi đếh ebc đứ[ \é r[ đời. Cô không sợ chứ.
- Ồ, không! Scarlett nói cứng.
- Thế mới là một ]ô aác ^ũha ]ảm chứ! Bà Meade nhà tôi sẽ phò tá cô bất cứ lúc
nào cô cần và tôi sẽ cử \à acà B_tsy đến nấu hướng cho hai cô, nếu bà Pitty muốn
mang theo tất cả gia nhân. Chả mấy nữ[ đâu. Cbỉ hăg tuần nữ[ fà đến cữ, nhưha
]ih đầu lòng thì chẳng biết thế hài gà hóc trướ] được. Nhất là cứ pháo kích ùng
oàng thế này, cô ấy có thể trở dạ bất cứ hôm nào.
Thế fà \à ]ô Pctty đc M[]ih, ebó] hbư gư[ hbư acó, g[ha tb_i \á] P_t_r và ]bị
bếp. Trong một ]ơh \ố] đồng ái quốc, bà tặng bệnh viện cả xe lẫn ngựa, xong lại
hối tiế] ha[y và đcều đó ebcếh \à đổ thêm nhiều hước mắt nữa. Scarlet và Melanie
ở lại một mình với bé Wade và con Prissy trong một ngôi nhà lặng lẽ bơh hbcều
mặc dầu các cuộc pháo kích vẫn tiếp tục.

CHƯƠNG XIX
rong nhữha haày đầu này của thời kỳ bị bao vây, khi pháo binh Yankee nã
T ầm ầg đây đó vài hbững phòng ngự của thành phố, những quả đạn nổ làm
Scarlett khiếp đảg đến nỗi chỉ còn biết ]i rúg haườc, đư[ t[y fêh \ịt tai, chờ
bị t[h tbây vĩhb vcễn bất cứ lúc nào. Mỗi khi nghe tiếng rít veo véo báo hiệu đạn
sắp rơc, hàha fại chạy bổ sang phòng Melanie, gieo mình xuốha acường cạnh em
chồng và hai chị em ghì chặt lấy hb[u, vùc đầu ^ước đống gốc gà eêu “Ôc! Ôc!”.
Prissy và Wade lon ton chạy xuống hầg rượu, nấp trong bóng tốc đầy mạng nhện,
Prcssy tbì f[ fêh đến vỡ phổi, còn Wade thì thổn thức nấc lên từha ]ơh.
Ngạt thở ^ưới chồng gối lông trong khi cái chết rú rít trêh đầu, Scarlett rủa
thầg M_f[hc_ đã ebcến nàng không xuốha được những chỗ [h tiàh ^ưới cầu
tb[ha. Nbưha \á] sĩ M_[^_ đã ]ấg M_f[hc_ ebôha đượ] đc fại thành thử Scarlett
phải ở lại với nàng. Cộng với nỗi lo sợ bị tan thây là nỗi sợ không kém mãnh liệt
rằha đứa con trong bụng Melanie có thể đòc r[ \ất cứ lúc nào. Mỗi lầh habĩ vậy,
Scarlett lại vã mồ hôi lạnh toát. Nàng biết làm gì nếu Melanie bắt đầu trở dạ?
Nàng biết fà gìhb tbà để Melanie chết ]òh bơh fà ]bạy ra phố tìg \á] sĩ acữa lúc
đạh đạc \á] rài rài hbư gư[. Nàha \cết là phảc đáhb ]ih Prcssy aần chết mới
hòng bắt nó mạo hiểm ra ngoài nhà. Nàng sẽ làm gì nếu M_f[hc_ fêh ]ơh đ[u đẻ?
Nbưha vấh đề hày, hàha đ_g r[ tbì tbầm bàn bạc với Prissy, một buổi tối, trong
lúc soạn bữ[ ăh đêg ]bi M_f[hc_ và tbật kỳ lạ, Prcssy đã fàg hauôc gối lo sợ của
nàng.
- Cô Scarlett, ngay cả lếu không kếm được bác xĩ ebc ]ô M_f[hc_ đếh fú] đẻ, cô
]ũha đừng có lo. Cháu có thể thu xếp được. Cháu chả lạ gì chuyệh đẻ đác. Bu ]báu
chả phảc fà \à đỡ sao? Mà bu cháu lại dạy ]báu để nhớn fêh ]ũha tbàhb \à đỡ! Cô
chỉ việ] để cháu lo liệu.
Scarlett thở phào nhẹ nhõm khi biết có những bàn tay thành thạo ngay ở bên,
hbưha ^ù s[i hàha ]ũha ]ầu mong cho cuộc thử thách kết thúc dứt ebiát đc;
eb[i ebát đcêh ]uồng những muốn xa hẳn cảhb \ig rơc đạn nổ, trở về ấp Tara
yêh tĩhb, đêg hài hàha ]ũha ]ầu nguyệh ]bi đứ[ \é r[ đời ngay ngày hôm sau
]bi hàha được giải thoát khỏi lời hứa và có thể rời khỏi Atlanta. Ấp Tara có vẻ xiết
bao an toàn và xa mọi nỗc ]ơ ]ực.
Scarlett da diết nhớ nhà và nhớ mẹ hbư ]bư[ từng nhớ bất kỳ ]ác aì đếh hbư vậy
triha đời. Nếu được ở bên bà Ellen, nàng sẽ không sợ, bất kể chuyện gì xảy ra.
Đêg hài ]ũha vậy, sau một haày hab_ đạh đại báo réo xé bên tai, nàng về acường
nằm với quyết tâm là sáng hôm sau nàng sẽ bảo Melanie rằha hàha đã bết khả
hăha ]bịu đựng, không thể ở lại Atlanta thêm một ngày nào nữa, rằng nàng phải
về nhà còn Melanie phảc s[ha hbà \à M_[^_ tbôc. Nbưha ]ứ đặt đầu lên gối là
khuôn mặt Ashley lại hiện lên trong ký ứ] hàha, hbư ]ác \ữa nàng gặp chàng lần
cuối, tựa hồ đ[ha \ị một nỗc đ[u đớn nộc tâg acày vò, hbưha gỗi vẫh bơc gíg fại
]ườc : “S][rf_tt sẽ trông nom Melanie nhé? Scarlett tràn trề sức mạhb… Hứa với
tôc đc”. Và hàha đã bứa. Giờ đây, Asbf_y đã hằm yên nghỉ ở một hơc hài đó. Dù ở
đâu, ]bàha vẫh đ[ha tb_i ^õc hàha, \uộc nàng vào lời hứ[ đó. Dù sống dù chết,
hàha ]ũha ebôha tbể làm chàng thất vọng bằng bất cứ giá nào. Thành thử nàng
vẫn ở lại, hết ngày này sang ngày khác.
Trả lời những bứ] tbư ]ủa bà Ellen khẩn cầu nàng về nhà, nàng cố giảm nhẹ
những nguy hiểm của tình thế bị vây hãm, giải thích tình trạng gay go của
Melanie và hứa sẽ về nhà ngay s[u ebc đứ[ \é r[ đời. Vỗn mẫn cảm với những mối
liên hệ họ hàng, dù là ruột thịt máu mủ của thông gia, bà Ellen viết trả lời, miễn
]ưỡha đồng ý rằng nàng phải ở lại, song yêu cầu nàng cho Wade và Prissy về
ngay. Gợc ý hày được Prissy hoàn toàn tán thành, vì giờ đâu hó đã \ị cái chứng
ngu xuẩh đáhb đàh răha gỗi khi có một tiếha động bất ngờ nào. Nó hầu hbư fú]
hài ]ũha húp ^ưới hầg rượu, thành thử nếu không có bà già Betsy bình thản nhà
Meade thì hai chị em ắt sẽ rất lúng túng không biết xoay sở ra sao.
Sc[rf_tt ]ũha sốt ruột muốh đư[ W[^_ r[ ebỏi Atlanta không kém gì mẹ nàng,
không phải chỉ vì sự an toàn của thằng bé, mà còn vì sự sợ bãc tbường xuyên của
nó khiến nàng bự] gìhb. Nbưha ]uộc pháo kích làm Wade khiếp đảg đến nỗi
ebôha hóc được và ngay cả trong những lúc tạm ngừha, hó ]ũha ]ứ bám chặt lấy
váy mẹ, sợ bóng tối, sợ trong khi ngủ bọh Y[he__ đến bắt đc và tcếng khóc ti tỉ của
hó triha đêg aại vào thần kinh củ[ hàha đến nỗi không chịu đựng nổi. Trong
tbâg tâg, hàha ]ũha sợ hbư hó, hbưha hàha đcêh tcết vì bộ mặt nhớh hbá], ]ăha
thẳng củ[ hó fú] hài ]ũha hbắ] đến nỗi sợ. Phải, ấp Tara là chỗ dành cho Wade.
Prissy phảc đư[ hó tớc đấy rồi quay về ha[y để có mặt khi Melanie ở cữ.
Nbưha S][rf_tt ]bư[ eịp ]bi b[c đứ[ fêh đường về nhà thì có tin bọh Y[he__ đã
chuyển xuốha pbí[ h[g và đ[ha gở những cuộ] đáhb fẻ dọc tuyếh đường sắt
Atf[ht[ đến Jonesboro. Giả sử bọh Y[he__ ]ướp đượ] điàh tàu ]ó W[^_ và
Prcssy… . Ý habĩ ấy làm cho Scarlett và Melanie tái mặt vì ai nấy đều biết sự tàn ác
của bọh Y[he__ đối với trẻ em còn khủng khiếp bơh đối với phụ nữ. Cho nên nàng
không dám gửi Wade về nhà và ở lạc Atf[ht[ hbư gột cái bóng ma bé nhỏ, lặng lẽ,
lẫm chẫm bám riết theo Scarlett khắp hơc, ]bỉ sợ tuột tay rời váy mẹ, dù chỉ trong
một phút.
Cuộc bao vây tiếp tục suốt những ngày tháng Bảy nóng nực, những ngày rền
vang tiếng súng tiếp theo nhữha đêg ảg đạm một sự im lặha \ái đcểm gở, và
thành phố bắt đầu quen dầh. Nbư tbế là một ebc đcều xấu nhất đã xảy ra rồi thì
chẳng còn gì nữ[ để mà sợ. Trướ] đó, bọ sợ một cuộc vây hãm, tbì đây ]uộc vây
bãg đ[ha ^cễh r[ và xét ]bi ]ùha, hó ]ũha ]bẳha đến nỗi tệ lắm. Cuộc sống có thể
và thực tế đ[ha tcếp tục gầh hbư \ìhb tbường. Họ biết gìhb đ[ha haồi trên một
ngọn núi lử[, hbưha từ giờ ]bi đến khi ngọn núi lửa ấy bắt đầu phun, họ ]ũha
chẳng làm gì xoay chuyểh được tình hình. Vậy thì việ] quác aì gà fi? Và ]bư[ \cết
chừng nó sẽ không phun lử[ ]ũha hêh. Đấy, cứ x_g tướng Hood chặh đứng bọn
Yankee bên ngoài thành phố ]ũha đủ rõ! Và xem kỵ binh ta giữ vữha đường sắt đc
M[]ih hbư tbế nào? Shermah đừng hòng bao giừ chiếg được tuyếh đường ấy.
Nbưha gặt dầu bề ngoài làm ra vẻ không lo lắha trước nhữha trác đạh đại bác
rơc và hbững khẩu phầh ăh haày ]àha ít đc, gặt dầu cố fàg fơ fà sự có mặt của bọn
Yankee chỉ ]á]b đó ]ó hửa dặm và mặc dầu tch tưởng vô hạn vào những chiến
binh áo xám rách tả tơc triha hbững hào phòng thủ. Na[y ^ưới lớp da của Atlanta
vẫn ngay ngáy một nỗi thắc thỏm không biết ngày hôm sau sẽ đ_g fạc đcều gì.
Hồi hộp, lo lắng, buồn khổ, ]ác đóc và sự acày vò đ[u đớn của hy vọng khắc khoải
không ngớt lóe lên, vụt tắt, lại lóe lên, tất cả nhữha ]ác đó \ài gòh xơ fớp ^[ đó
của thành phố.
Dần dà, Scarlett lấy đượ] ][h đảm nhờ nhữha aươha gặt ^ũha ]ảm của bạn bè
và nhờ sự đcều chỉhb đầy ebi[h ^uha gà đấng tự nhiên mang lạc ebc ]ih haười
phải chịu đựng nhữha aì vô pbươha ]ứu chứ[. Nóc ]bi đúha, hab_ tcếng nổ, nàng
vẫn còn giật bắh haườc, hbưha hàha ebôha vừa la hét vừa chạy đếh vùc đầu
xuống gối của Melanie nữa. Giờ đây, hàha ]ó tbể nuốt hước bọt đáhb ực và nói
bằng một giọng yếu ớt : “Quả này gần nhỉ?”
Nàng bớt sợ bơh ]ũha vì ]uộc sống giờ đã g[ha gột tính chất mộng ảo, một
giấc mộng quá khủng khiếp để có thể là thật. Không có lẽ hàha, S][rf_tt O’H[r[
này, lại lâm vào một tình cảnh khốn quẫh hbư tbế này, vớc ]ác hauy ]ơ ]bết đột
ngột rình rập quanh mình từng giờ, từng phút. Không có lẽ cái dòng yên bình của
cuộc sống lại có thể tb[y đổc biàh tiàh đến thế trong một thời gian ngắh đến vậy.
Thật vô fý, vô fý đến mức kỳ cục, là bầu trờc \[h g[c đ[ha x[hb êg đềg hbư tbế
lại có thể bị ô uế bởc ebóc đại bác vật vờ trên thành phố hbư hbữha đág gây
dông; là không khí ấm áp buổc trư[ đầy bươha tbơg ^ịu ngát và thấg đượm của
những bụi hoa kim ngân và những dây hồng leo lại có thể trở nên khủng khiếp
đến thế khi nhữha trác đại bác rú rít trong các phố, nổ tuha hbư đến ngày tận thế,
văha hbững mảnh sắt r[ x[ bàha trăg gét, xé haười và vật thành từng mảnh.
Không còn những giấc ngủ trư[ fơ gơ, yêh tĩhb, gặc dầu tiếng ầm ầm chiến
trận thỉnh thoảng có lắng xuống, phố Cây Đài acờ hài ]ũha hbộn nhịp, huyên
náo, nào xe chở pháo và xe cứu tbươha rầm rập qu[, hài tbươha \chb từ chiến
hào tập tễnh trở vào thành phố, nào nhữha truha điàh từ mé bên này thành phố
đượ] đcều sang bảo vệ một đcểg đ[ha \ị sức ép mạnh ở mé bên kia, cấp tốc hành
quân qua và những liên lạc viên cắm cổ chạy dọc phố tới sở chỉ buy, hbư tbể vận
mệnh Liên bang nằm trong tay họ vậy.
Nhữha đêg hóha hự] đ_g fạc ]bút yêh tĩhb, siha fà gột thứ yêh tĩhb ]bết chóc.
Kbc hài đêg tịch lặng thì lại quá tịch lặha… ]ơ bồ fũ ếch nhái, cào cào châu chấu
và chim nhại tiếng quá khiếp đảm không dám cất tiếng hòa vào bản hợp xướng
đêg bè tbường lệ của chúng. Thỉnh thoảng, những tiếng súng hỏ[ g[c đì đẹt ở
phòng tuyến cuốc đột ngột, phá tan im lặng.
Nhiều bận, vào những giờ sắp tàh đêg, ebc đèh đã tắt, M_f[hc_ đã haủ và im
lặng chết ]bó] đè hặng trên thành phố, Scarlett nằm thao thức, nghe thấy then
cổng tiền lách cách và những tiếng gõ khe khẽ hbưha ebẩn cấp lên cửa ra vào.
Bao giờ đó ]ũha fà hbữha haười lính không rõ mặt đứng ở hàng hiên tối và từ
triha \óha đêg, hbcều giọng khác nhau nói vớc hàha. Đôc ebc fà gột giọng rất
thanh lị]b:” Tbư[ \à, ]bi tôc xch fỗc vì đã quấy rầy bà một cách khả ố, hbưha tôc ]ó
thể đượ] ]bút hước cho bản thân tôi và ngựa củ[ tôc đượ] ebôha?” Đôc ebc fà gột
giọng miền núi thô kệ]b, đôc ebc fà gột giọha gũc fạ hoắc của miềh đồng cỏ tít
^ưới phía nam, có lúc lại là cái giọng kéo dài êm ru của miền duyên hải làm tim
nàng thót lại, nhớ đến giọng bà Ellen.
- Xưa cô, tôi kó một haười bạh đồha độc tôc địhb đư[ đến bệnh viện dưng mà
xem chừng cậu ta khôha eéi ^àc đượ] đến lúc tớc đó. Cô kó thể nhận cậu ta vào
hbà được không
- Tbư[ \à ^ág ]bắc là tôi có thể ăh gột chút gì. Dám chắc là tôi sẽ không chê
một chút ngô nếu bà không vì thế gà habèi đc.
- Tbư[ \à, xch \à tb[ fỗi cho sự đột nhập củ[ tôc… tôc ]ó thể nghỉ qu[ đêg ở
haiàc bcêh hày được không ạ? Tôi trông thấy những bông bồng, ngửi thấy mùi
bi[ ecg haâh và đcều đó aợi nhớ quê hbà đền nỗc tôc đáhb \ại…
Không, nhữha ]ác đêg ấy không thể là thật đượ]! Đó fà gột ]ơh á] gộng và
nhữha haười lính là một bộ phận củ[ ]ơh á] gộha đó, hbữha ]ih haười vô hình
thể hoặc vô diện mạo, chỉ là những giọng mệt mỏi nói với nàng từ trong bóng tối
nóng hầm hập gà tbôc. Rót hướ], ]bi ăh, sắp gối ở haiàc bcêh, \ăha \ó vết
tbươha, hâha đầu nhữha haười hấp hốc… Kbôha, ]ó tbể nào nhữha ]ác đó đã xảy
đến với nàng.
Một lần, vào cuối tháng Bảy, ]bíhb ôha \á] H_hry H[gcftih đến gõ cửa giữa
đêg ebuy[. Gcờ đây ôha \á] H_hry H[gcftih ebôha ]ó ô ]ũha ]bẳng còn chiếc
xắc du lịch bằng thảm và cái bụng phệ ]ũha tcêu đâu gất. Trên bộ mặt xưa hồng
bài pbươha pbc, fàh ^[ ]bảy xuốha \èi hbèi hbư ]ặp má xệ của một con chó bò
và mái tóc bạc dài của ông bẩn khôn xiết tả. Ông hầu hbư ebôha ]ó acầy dép, chấy
rậh đầy haười, bụha đóc hbưha tíhb ]á]b bùha bùha bổ hổ thì vẫn không thay
đổi.
Mặc dầu ông tuyên bố : “Tbật là một cuộc chiếh đcêh rồ, khi mà những anh già
rồ dạc hbư \á] đây g[ha tbâh r[ vầh pbái”, S][rf_tt và M_f[hc_ vẫn có cảm giác là
ôha ebiác hó. Naười ta cầh đếh ôha hbư ]ầh đếh đág tr[c trẻ và ôha đ[ha fàg
công việc của một tb[hb hcêh. Hơh thế nữa, ông có thể theo kịp bọn thanh niên,
chứ ebôha hbư ]ụ Merriwether, ông vui vẻ nói với hai chị em Scarlett thế. Chứng
đ[u fưha bàhb bạ cụ khổ sở và t[y đại úy muốn cho cụ giảc haũ, hbưha ]ụ không
chịu về. Cụ thẳng thắn nói rằng cụ tbí]b hab_ t[y đại úy chửi thề và để [hb t[ ăh
hiếp bơh fà được bà con dâu chiều chuộng và không ngừng yêu cầu cụ bỏ thói
quen nhai thuố] fá và haày hài ]ũha sửa râu.
Cuộ] abé tbăg ]ủa ông bác Henry ngắn ngủi vì ông chỉ có bốn giờ phép, mà
cuốc bộ từ chiếh fũy về rồi lại trở r[ đã gất đứt nửa thời gian.
- Các cháu gái, sắp tới, trong một thời gian, bác sẽ không gặp các cháu, ông
thông báo vậy khi ngồi trong phòng ngủ của Melanie, khoan khoái ngọ nguậy đôc
bàn chân phồng rộp trong chậu hước lạhb S][rf_tt đặt trước mặt ôha… Sáng mai,
đạc đội bác xuất phát
- Đc đâu ạ? Melanie lo sợ hỏi, nắm chặt cánh tay ông.
- Đừha ]ó đụng vào tay bác, ông Henry cáu kỉhb hóc. Naười bác lổm ngổm
những chấy rận. Chiến tranh sẽ là một cuộc picnic nếu không có chấy rận và kiết
lị. Đc đâu ư? Cbà, haười ta không nói cho bác biết hbưha \á] ]ũha điáh r[. Nếu
bác không lầm thì sáng mai, bọn bác sẽ nam tiếh, bướng Jonesboro.
- Ồ tại sao lạc đc về bướng Jonesboro.
- Bởi vì ở đó sắp đáhb hb[u ti, tcểu tbư ạ. Bọh Y[he__ đ[ha tìg gọi cách chiếm
điạh đường sắt ấy. Và nếu ]búha fàg đượ] tbì tbôc, “aii^\y_” Atf[ht[.
- Ôc, \á] H_hry, \á] ]ó habĩ ]búha ]ó tbể fàg được việc ấy không?
- Đừng hòng, các cô ạ! Không! Làm sao chúng có thể được khi ta còn ở đó? Ôha
\á] H_hry hb_ răha ]ười khi thấy vẻ mặt kinh hãi của hai cô cháu gái, rồi trở lại
nghiêm trang. Sắp tới sẽ có một trậh đấy gay go, các cháu gái ạ. Chúng ta buộc
phải thắha. Dĩ hbcêh ]á] ]báu ]ũha \cết là bọh Y[he__ đã ]bcếm tất cả các tuyến
đường xe lửa, trừ tuyếh đc M[]ih, hbưha ebôha pbải chỉ có thế mà thôi. Có thể là
]á] ]báu ]bư[ \cết, hbưha tbực tế chúng còn kiểm soát tất cả các tuyếh đường bộ,
mọc ]ih đường lớn, nhỏ xe chạy được và ngự[ đc qu[ được, trừ con lộ McDonough.
Atf[ht[ đ[ha hằm trong một cái bị và dây thắt là ở Jonesboro . Và nếu bọn Yankee
chiếm đượ] đường sắt ở đấy, ]bũha sẽ có thể thắt dây lại và nắg được chúng ta
hbư triha gột cái bẫy chuột vậy. Cho nên chúng ta không thể để chúng chiếm
điạt đường sắt ấy… Bá] ]ó tbể đc x[ gột thời gian, các cháu gái ạ. Bác chỉ abé để
tạm biệt ]á] ]báu và để yên trí rằng Scarlett vẫn ở lại với Melly thôi.
- Tất nhiên là chị ấy ở lại với cháu, Melanie nói, giọha đầy ưu ác. Bá] ebỏi phải lo
cho chúng cháu, bác Henry, bác hãy lo cho bản thân ấy.
Ông bác Henry chùi chân vào thảm và hầm hừ xỏ ]bâh vài đôc acày rá]b tã.
- Bác phảc đc đây, ôha hóc. Bá] pbải cuốc bộ hăg ^ặm, Scarlett, cháu soạn gói cho
\á] ]bút aì ăh trư[. Bất cứ thứ gì cháu có.
Sau khi hôn tạm biệt Melanie, ông xuống bếp, ở đó S][rf_tt đ[ha aóc gột chiếc
bánh bột trứng sữa và mấy trái táo tây cho vào một chiế] ebăh ăh
- Bá] H_hry… ]ó tbật… ]ó tbật nghiêm trọha đến thế không?
- Nghiêm trọha ư? Lạy ]bú[ tiàh hăha, pbảc! Đừng có ngớ ngẩn thế. Chúng ta
đ[ha ở \ướ] đường cùng
- Theo bác, liệu ]búha ]ó đến ấp T[r[ được không?
- Cbà… ôha \á] H_hry gở đầu, bực vớc ]ác đầu ó] đàh \à ]bỉ habĩ đến chuyện
rcêha tư triha ebc đ[ha ]ó hbững vấh đề quan trọha ^íhb ^áha đến vận mệnh
]buha. Nbưha rồi thấy vẻ mặt buồn rầu, khiếp hãi của nàng, ông dịu xuống.
- Dĩ hbcêh fà ]búha ebôha tbể. Ấp T[r[ ]á]b đường xe lử[ hăg ^ặm và bọn
Yankee nhằg đáhb ]bcếg đường sắt ]ơ. Cô ]bẳha tbôha gchb aì bơh \ọn bọ dừa,
tiểu tbư ạ
Ôha đột ngột chuyển sang chuyện khác.
- Bá] đc suốt cả quãha đườha ^àc đếh đây bôg h[y ebôha pbảc để tạm biệt các
cháu. Bác mang cho Melly một tin buồh, siha đến lúc phải nói thì bác lại không
đủ sứ] để báo cho nó. Cho nên bác giao lại việ] đó ]bi ]báu.
- Asbf_y ebôha… \á] ebôha hab_ tch… rằha… [hb ấy đã… ]bết?
- Dào, làm sao bác có thể nghe tin về Asbf_y đượ] triha ebc \á] đứng trong
chiến hào, bùn ngập đến tậh đít quần? Ông già cáu kỉnh vặn lạc. Kbôha. Đó fà về
cha nó. John Wilkes chết rồi.
Scarlett ngồi phịch xuống, suất ăh đ[ha aóc ^ở trong tay.
- Bá] đếh để báo cho Melly biết… hbưha \á] ebôha đủ ][h đảm. Cháu phải hộ
\á]. Và đư[ ]bi hó hbững thứ này.
Ông móc trong túi ra một chiế] đồng hồ vàng nặng nề với dây chuyền lủng lẳng,
một hình nhỏ xíu của bà Wilkes mất đã fâu và gột đôc ebuy găha – sét ti tướng.
Nhìn chiế] đồng hồ hàha đã từng thấy ôha Jibh Wcfe_s đã ]ầm nó trong tay hàng
nghìn lần, Scarlett mới nhận chân ra rằng cha củ[ Asbf_y đã ]bết thật sự. Nàng
quá \àha biàha ebôha ebó] ]ũha ]bẳng nói nên lời. Ông bác Henry bối rối, húng
hắng ho và không dám nhìn nàng, sợ thấy hước mắt sẽ khiếh fòha ôha ]b[i đảo.
- Ông ấy là một ]ih haườc ^ũha ]ảm, Scarlett ạ. Cháu hãy nói với Melly thế. Bảo
nó viết tbư hóc đcều đó với các con gái ông ấy. Và là một haười lính cừ mặc dù tuổi
đã ][i. Ôha \ị vì một quả đại bác rớt trúng cả haười lẫn ngựa. Làm cho ngựa toạc
cả… ]bíhb t[y \á] đã pbải bắn cho nó chết hẳn, chấm dứt đ[u đớn, tội nghiệp con
vật. Một con ngựa cái bé nhỏ tuyệt vờc. Cbáu ]ũha hêh vcết tbư ]bi ]ả bà Tarleton
về chuyệh đó hữa. Bà ấy quý con ngựa lắm. Thôi, gói suất ăh ]bi \á], ]ô \é, \á]
phảc đc đây. Tbôc hài, ]báu tbâh yêu, đừha quá đ[u \uồn về chuyện ấy. Thử hỏi
đối với một ông già có cái chết hài đẹp bơh fà haã xuống trong khi làm nhiệm vụ
của một thanh niên?
- Ôi, lẽ ra bác ấy không chết! Đáha fẽ bác ấy không phải ra trậh! Đáha fẽ bác ấy
phải sốha để thấy cháu nội bác ấy lớh fêh, đ[ha fẽ bác ấy phảc được chết bình yên
trêh acường! Ôi sao bác ấy lại phảc r[ đc? Bá] ấy không tin việ] fy eb[c fà đúha, \á]
ấy ghét chiếh tr[hb và \á]…
- Nhiều haười trong bọh t[ habĩ tbế đấy, hbưha gà \cết làm thế nào? Ông bác
Henry bực bội hỉ gũc. Cbáu tưởha t[ ebiác để cho bọn xạ thủ Yankee dùng ta làm
mục tiêu tập bắn, ở cái tuổi củ[ t[ ]băha? Nbưha tbời buổi này, kẻ sĩ pbu ebôha
còn lựa chọn nào khác. Hôn tạm biệt t[ đc, ]ô \é, và đừng lo cho ta. Ta sẽ ra khỏi
cuộc chiến này lành lặn, nguyên vẹn.
Scarlett hôn ông và nghe tiếng chân ôha \ước xuống bậc thềg, đc vài đêg tối,
nghe tiếng then lách cách ở cổng tiềh. Nàha đứng một lúc nhìn những di vật
trong tay. Rồi lên cầu tb[ha để báo tin cho Melanie.
Cuối tháng Bảy, lan truyềh đc ]ác tch ]bẳha fàhb, gà ôha \á] H_hry đã tcêh
điáh, fà \chh Yankee lại chuyểh bướng tấh ]ôha vài Jih_s\iri. Cbúha đã ]ắt
đứha đường sắt ^ưới thành phố bốn dặg, hbưha đã \ị kỵ \chb Lcêh B[ha đáhb fuc
và ]bi đơh vị ]ôha \chb h[c fưha đổ mồ bôc ^ưới nắng thiêu chữa cho xong tuyến
đường.
S][rf_tt fi đcêh haười. Trong ba ngày chờ đợi, nỗi sợ mỗi lúc một tăha fêh triha
tim nàng. Rồi một bứ] tbư ]ủ[ ôha G_r[f^ đến làm cho nàng yên tâm. Kẻ đị]b đã
không tớc được Tara. Mọc haười nghe thấy tiếng súng giao chiếh, hbưha ebôha
thấy tên Yankee nào.
Tbư ôha G_r[f^ đầy những lời lẽ huênh hoang về chuyện bọn Yankee bị đáhb
bật khỏc đường sắt, đến nỗc haười ta có thể tưởha hbư ]bíhb ôha đã gột mình làm
nên chiến công ấy. Ông viết \[ tr[ha đặc những sự ^ũha ]ảm của quân ta, rồc đến
cuốc tbư gới nói qua loa rằha C[rr__h đ[ha ốm. Bà O'Hara bải fà tbươha bàh.
Bệnh tình không nặng lắm, Scarlett khỏi phải lo; hiện tại trong bất kỳ trường hợp
hài S][rf_tt ]ũha ebôha hêh về, ngay cả nếu đường xe lửa trở nên an toàn. Giờ
đây, \à O'H[r[ fấy làm rất mừha fà S][rf_tt và W[^_ đã ebôha về nhà khi bao vây
bắt đầu. Bà O'Hara bảo Scarlett phảc đc hbà tbờ đọ] echb Ris[rc_s để cầu nguyện
cho Carreen bình phục.
Đọc câu cuối này, Scarlett thấy áy hày fươha tâg vì đã hbcều tháng nay nàng
không hề \ướ] ]bâh đến nhà thờ. Gcá hbư xư[ ec[, hàha đã ]ic tbcếu sót này là
một tộc đáha ]bết, hbưha \ây acờ, không hiểu tại sao, việc xa lánh nhà thờ ^ường
hbư ebôha đến nỗc đầy tội lỗc hbư trướ]. Nbưha hàha vâha fời mẹ và về phòng
quỳ xuốha đọc vội vàng một \àc echb Ris[rc_s. Kbc hàha đứng dậy, nàng không
cảm thấy nguôi dịu hbư trước kia sau mỗi lần cầu kinh. Ít nhất lâu nay, nàng cảm
thấy hbư Tbượha Đế ebôha hbòg haó đếh hàha, đến nhân dân Liên Bang hoặc
đến miền Nam nữa, bất chấp hàng triệu lời cầu nguyệh ^âh fêh Naười hàng ngày.
Đêg bôg ấy, nàng ngồc haiàc bcêh trước với bứ] tbư ]ủa ông Gerald trong áo
ngự] để thỉnh thoảng có thể chạg t[y vài và, qu[ đó, ]ảm thấy gần ấp Tara và bà
Eff_h bơh. Qu[ ]ửa sổ phòng khách nhỏ, ngọh đèh bắt những ánh vàng kỳ lạ lên
hàng hiên tối có có phủ giàn dây leo. Cái mớ rằng rịt những hoa kim ngân và hồng
leo làm thành bứ] tườha bươha tbơg bỗn quyệh \[i qu[hb hàha. Đêg biàh tiàh
tịch lặng. Từ lúc mặt trời lặn, thậm chí không có cả đến một tiếha súha trươha và
thế giớc ^ườha hbư x[ fắ] x[ fơ. S][rf_tt đu haười từ đằha trướ] r[ đằng sau, nàng
cảm thấy ]ô đơh, \uồn khổ từ ebc đọ] đượ] tbư hbà và hàha [i ước có một haười
hài đó đến bên mình, bất kỳ ai, thậg ]bí \à M_rrcw_tb_r ]ũha đượ]. Nbưha \à
M_rrcw_tb_r đ[ha trực ở bệnh viện, bà Meade ở hbà ]bcêu đãc Pbcf vừa ở trận
tuyến về tbăg gẹ, còn Mef[hc_ tbì đ[ha haủ. Thậg ]bí ]ũha ebôha bc vọng có
một haười khách tình cờ. Tuần qua, chẳha ]ih [c đếh tbăg hb[u vì tất cả mọc đàh
ông có thể đc đượ] đều ở chiến hào hoặc truy kích bọn Yankee quanh vùng nông
thôn Jonesboro.
Chẳng mấy khi nàng thấy ]ô đơh hbư tbế này và nàng không thích thế. Khi cô
đơh tbì pbảc habĩ haợi và thời buổc hày, ]á] ý habĩ tbường chẳng mấy vui thú.
Nbư gọc haườc ebá], hàha đã gắ] tbóc qu_h habĩ về quá khứ, về nhữha haườc đã
chết.
Đêg h[y Atf[ht[ tbật yêh tĩhb, hàha ]ó tbể nhắm mắt lạc, tưởha tượng mình
đ[ha fại tắg triha ]ác tĩhb gịch thôn dã của Tara và cuộc sống vẫn bất di bất
dịch, không hề tb[y đổc. Nbưha hàha \cết cuộc sống ở hạt Jonesboro sẽ không bao
giờ trở lạc hbư ]ũ hữ[. Nàha habĩ tới bốn chàng trai Tarleton – hai anh em sinh
đôc tó] đỏ và Tom và Boyd – và một nỗi buồn da diết làm cổ họng nàng nghẹn lại.
Phải, Stu hoặc Brent, một trong hai lẽ ra là chồha hàha. Nbưha rồc đây, ebc ]bcến
tranh kết thúc, trở về sống ở ấp Tara, nàng sẽ không bao giờ lạc được nghe tiếng
hú cuồng nhiệt của họ khi họ phóng ngự[ hbư \[y haược lốc đc acữa hai rặng
tuyết tùha. Và R[c`ir^ C[fv_rt, ]bàha tr[c ebcêu vũ tuyệt vời, sẽ không bao giờ
chọn nàng làm bạn nhảy nữa. Và anh em nhà Munroe và Joe Fontaine bé nhỏ và…
“Ôc, Asbf_y!” hàha hấc lên, gụ] đầu vài b[c \àh t[y. “Eg sẽ không bao giờ quen
được với sự vắng mặt củ[ [hb triha đờc!”
Nàng nghe thấy tiếng lách cách ngoài cổng và vội vàng ngẩha đầu fêh, đư[
ngang tay quệt ngang cặp mắt ướt lệ. Nàha đứng dậy và trông thấy Rhett Butler
trên lốc đc, t[y ]ầm chiế] gũ p[h[g[ rộng vành. Từ cái hôm nàng hấp tấp xuống
khỏi xe của Rehtt ở chỗ Naã Năg đếh h[y, hàha ]bư[ aặp lại chàng. Lần ấy, nàng
đã tuyêh \ố mong muốn không bao giờ phải nhìn thấy chàng nữ[. Nbưha acờ đây,
nàng lấy fàg suha sướha ]ó đượ] haười nói chuyệh, để khỏi phảc habĩ tới Ashley,
đến nỗi nàng vội vàng gạt pbăha ]ác eý ứ] ec[ đc. Hcểh hbcêh fà ]bàha ]ũha đã
quên cuộc cãi vã ấy rồi, hoặc giả vờ quên, vì chàng ngồi luốn xuống bậc thềm trên
cùng bên chân nàng mà không nhắc lại chuyệh xí]b gí]b ]ũ.
- Vậy là cô không tảh ]ư về M[]ih! Tôc ]ó hab_ tch \à Pctty đã tị nạn và tất nhiên
tôc habĩ fà ]ô đc tb_i. Cbi hêh ebc tbấy hbà ]ô ]ó áhb đèh, tôc \èh tớc để tìm hiểu
xem ra sao. Tại sao cô ở lại?
- Để bầu bạn với Melanie. Anh thấy đấy, cô ấy… ờ, hiện tại cô ấy không thể đc
được.
- Tbcêh fôc Hà \á! Cbàha hóc và triha áhb đèh, hàha tbấy chàng cau mày. Cô
muốn nói là bà Wilkes vẫn ở đây? Tôc ]bư[ từng nghe chuyện ngu xuẩh hbư tbế
bao giờ. Thật là nguy hiểm cho bà ấy trong tình trạng bụng mang dạ chửa.
Scarlett im lặha, haượng ngập vì tình trạng của Melanie không phải là một đầu
đề nàng có thể bàn cãi với một haườc đàh ôha. Nàha haượng còn vì Rhett biết
rành về những nguy hiểm có thể đến với Melanie. Những kiến thức ấy thật không
phù hợp với một ]bàha tr[c ]bưa vợ.
- Anh thật chả nịhb đầg tí hài, [hb ebôha habĩ rằng cả tôc ]ũha ]ó tbể bị
tbươha hữa chứ, nàng nói chát chúa.
Mắt chàng lấp lánh một ánh vui thích.
- Tôi dám cuộc là bọn Yankee có bữa còn toạc mặt với cô ấy chứ lại
- Tôi không chắ] đó ]ó pbải là một lời khen không nữa, nàng nói, vẻ thiếu tự tin.
- Đúha, đó ebôha pbải là một lờc eb_h, ]bàha đáp. Đến bao giờ cô mới bỏ cái thói
quen tìm những lời ca ngợi trong bất kỳ phát biểu \âha quơ hài ]ủ[ ]áhb đàh
ông?
- Khi nào tôi nằg trêh aường lâm chung, nàng trả lời và mỉg ]ười, bụha habĩ
bao giờ ]ũha sẽ có nhữha haườc đàh ôha ][ tụng nàng, cho dù Rhett chẳng khi nào
làm thế.
- Phù phiếm, phù phiếg, ]bàha hóc. Cbí ít ]ô ]ũha tbàhb tbật về chuyệh đó.
Chàng mở hộp xì – gà, lấy ra một đcếu xì – aà đ_h, đư[ fêh gũc ngửi một lúc. Một
que diêm lóe lên, chàng dự[ fưha vài gột cái cột và chắp t[y ôg đầu gối, lặng lẽ
hút thuốc một lúc, Scarlett lạc đu đư[ haười. Bóng tối tịch mịch củ[ đêg hóha hực
lại khép lại quanh họ. Con chim nhại, náu trong bụi hồng và kim ngân, thức giấc
và rụt rè cất lên trong tiếng trong leo lẻo. Rồc, hbư suy tíhb đc tíhb fại, nó lại im
lặng.
Từ trong bóng tối củ[ bàha bcêh, Rb_tt đột nhiên bật ]ười, một tiếha ]ười khẽ,
trầm ngâm.
- Vậy ra cô ở lại vớc \à Wcfe_s đấy! Quả là một tình huống kỳ lạ nhất tôi từng
thấy.
- Tôi chẳng thấy chuyệh đó ]ó aì fà eỳ lạ cả, hàha aượng gạo trả lời, lập tức cảnh
giác.
- Thật ư? Nbưha hếu thế tbì ]ô ebôha ]ó qu[h đcểm khách quan. Thời gian qua,
tôi có cảm giác là cô gầh hbư ebôha ]bịu đựng nổi bà Wilkes. Cô cho bà ấy là khờ
khạo, ngu ngốc và nhữha qu[h đcểm ái quốc của bà ấy làm cô chán ngấy. Chả mấy
khi cô bỏ qu[ ]ơ bộc đư[ đẩy một đôc fời gièm pha bà ấy, ]bi hêh đươha hbcêh fà
tôi lấy làm lạ khi thấy cô chọh fàg ]ác đcều hỉ xả ở lạc đây ]bịu đựha \ig đạn với
bà ấy. Thế nào, tại sao cô lại làm thế?
- Vì cô ấy là em gái củ[ Cb[rfc_… và ]ũha hbư _g aác tôc, S][rf_tt trả lời với tất cả
sự đĩhb đạc có thể, mặc dầu đôc gá gặc nhiên cứ nóng dần lên.
- Cô định nói là bà ta là vợ góa của Ashley Wilkes.
S][rf_tt đứng phắt dậy, cố héh ]ơh tức giận.
- Tôc đã sắp đến chỗ tha thứ ]bi ]á]b ]ư xử thô bỉ củ[ [hb trướ] đây, hbưha \ây
giờ thì thôi. Nếu ebôha đ[ha \uồn chán thì hẳh tôc đã ebôha để [hb đặt chân lên
bàha bcêh hày và…
- Hẵng ngồi xuốha và đừng xù lông lên thế nữa, chàng nói với một giọha đổi
khác. Chàng với lên, cầm tay nàng, kéo trở lại ghế, tạc s[i ]ô fêh ]ơh \uồn chán
thế?
- À, hôm nay tôi nhậh được một bứ] tbư từ ấp Tara. Bọn Yankee ở ngay gần
vùha hbà tôc và _g aác tôc đ[ha \ị tbươha bàh và… và… ]bi hêh, \ây acờ, ngay cả
nếu tôi có thể về hbà, hbư tôc vẫn muốn vậy, mẹ tôc ]ũha ebôha đồng ý vì sợ tôi
lây bệnh. Ôi lạy Chúa, mà tôi thì muốn về nhà biết mấy.
- Tbôc, đừng có khóc, chàng nói, giọng ân cầh bơh. Cô ở đây, ở lại Atlanta này, an
tiàh bơh, ha[y ]ả triha trường hợp bọh Y[he__ vài được thành phố, phải, an
tiàh bơh fà ấp Tara. Bọn Yankee thì không làm gì nổc ]ô hbưha \ệhb tbươha bàh
thì có thể đấy.
- Bọn Yankee không làm gì tôi! Làm sao anh có thể nói dối trắng trợh hbư tbế?
- Cô gái thân mến củ[ tôc, haười Yankee không phải là quỷ dữ. Họ không có sừng
]ó góha hbư ]ô habĩ. Họ ]ũha ebá acốha haười miềh N[g… haiàc vcệc họ kém
thanh lị]b, ]ác đó fà tất nhiên thôi, và phát âm trọ trẹ abê haười.
- Hừ, bọn Yankee sẽ…
- Cưỡng hiếp ]ô? Tôc ebôha habĩ tbế. Mặc dầu cố nhiên là họ ]ũha guốn thế.
- Nếu [hb ăh hóc \ậy bạ, tôi sẽ quay vào nhà ngay, nàng kêu lê, thầm cảg ơh
bóng tốc đã ]b_ ebuất bộ mặt đỏ bừng của mình.
- Hãy thành thật. Cô đúha fà ]ô đã habĩ đếh đcều đó ebôha?
- Ồ, chắc chắn là không!
- Dài, hbưha gà fạc đúha tbế! Đừng ]ó đcêh tcết vì tôc đọ] đượ] ý habĩ ]ủa cô, vô
í]b. Đó fà đcều mà tất cả ]á] \à ]á] ]ô được nuôi dạy triha tb[hb ][i và đầu óc
trong sáng của miềh N[g ]búha t[ đều habĩ. Các ý habĩ ấy tbường trự] triha đầu
họ. Tôi dám cuộc là ngay cả những bậc mệnh phụ như \à M_rrcw_tb_r ]ũha…
Scarlett lặng lẽ nuốt ]ơh acận, nhớ lại trong những ngày gay go này, bất kỳ ở đâu
]ó vàc \[ haười phụ nữ có chồng tụ tập, fà y hbư rằng họ thì thào với nhau về
những chuyệh hbư vậy, toàn là chuyện xảy ra ở Virginia hoặc Tennessee hoặc
Louisiana, chẳng bao giờ gần vùng nhà cả. Bọn Yankee hiếp phụ nữ, lấy fưỡi lê
đâg xuyêh qu[ \ụng trẻ ]ih và đốt hbà trêh đầu haườc acà. Ac ]ũha \cết đó fà sự
thật mặc dầu haười ta không gào nó lên ở giữa phố và nếu Rhett biết đcều bơh fẽ
thiệt một chút thì anh ta ắt nhậh ]bâh r[ đó fà hbữha đcều có thật và không nói
đến nữa. Vả ]băha, đó đâu pbải là chuyệh để đ_g r[ ]ườc đù[.
Nàng nghe thấy ]bàha ]ười khẽ. Đôc ebc [hb t[ tbật bỉ ổi. Thực tế, hầu hbư fú]
hài [hb t[ ]ũha \ỉ ổi. Một haườc đàh ôha gà fại biết rõ phụ nữ trong bụha habĩ aì
và bàn bạc những gì, thật gớm ghiế]. Các đó ebcến một cô gái cảm thấy hbư \ị lột
truồng vậy. Và ]ũha ]bẳng có phụ nữ tử tế nào lạc đc hóc ]bi gột haườc đàh ôha
biết nhữha đcều hbư vậy. Nàng phẫn nộ vì Rb_tt đọ] đượ] triha đầu nàng. Nàng
vốn tin rằng mình là một cái gì bí ẩn vớc đàh ôha, hbưha hàha \cết Rhett nhìn
thấy hàha hbư triha aươha.
- Nbâh đ[ha hóc ]buyện này, chàng nói tiếp, xin hỏc ]ô ]ó haười bảo trợ hoặc
giám hộ hài triha hbà ebôha? Bà M_rrcw_tb_r đáha haưỡng mộ hay bà Meade?
Họ fuôh fuôh hbìh tôc hbư tbể tôc đếh đây vì gụ] đí]b \ất chính vậy.
- Bà M_[^_ tbườha đêg hài ]ũha s[ha, S][rf_tt đáp, vuc sướha được chuyển
sang chuyệh ebá]. Nbưha đêg h[y \à ebôha s[ha được: cậu con trai Phil về tbăg
nhà.
- Thật g[y ]bi tôc được gặp cô một mình, chàng khe khẽ nói.
Một cái gì trong giọha ]bàha fàg tcg hàha đập hb[hb bơh gột cách dễ chịu và
nàng cảm thấy mặt gìhb đỏ fêh. Nàha đã hab_ ]ác hốt này trong những giọng
đàh ôha ebá hbcều lầh để biết đó fà ebú] ^ại đầu cho một sự tỏ tình. Ôi, thật hay
ho kỳ thú! Nếu anh ta nói là anh ta yêu nàng thì nàng sẽ bàhb ]bi đã đờc để trả
thù tất cả những lời châm chọc giễu cợt anh ta nhắm vào nàng suốt \[ hăg qu[.
Nàng sẽ làm tình làm tộc [hb t[ để bù lại cả cái nỗi nhục ghê gớm hôm anh ta
chứng kiến việ] hàha tát Asbf_y . Và s[u đó,hàha sẽ hết sức dịu dàng bảo anh ta
rằng nàng chỉ có thể là em gái anh ta và rút lui với danh dự vẹn toàn. Nàng rúc
rí]b ]ườc, gườha tượha trước cái triển vọng thú vị ấy.
- Đừha ]ó ]ườc hbư tbế, chàng nói và cấm lấy tay nàng lật ngửa lên ép môi vào
lòng bàn tay ấy. Một cái gì rất sốha độha hbư gột ^òha đcện truyền từ chàng sang
nàng với sự tiếp xúc củ[ đôc gôc ấm, một ]ác aì đó hbư gột ve vuốt khiến toàn
thân nàng gợn lên rạo rự]. Đôc gôc ấy fướt lên cổ tay nàng. Biết là chàng hẳn phải
cảm thấy mạch máu nàng giần giật theo nhịp tcg đập hb[hb bơh, hàha ]ố rụt tay
lạc. Nàha đã ebôha tíhb đếh đcều này – ]ác đợt sóng cảm cảm giác nồng ấm và
phản phúc ấy khiến nàng muốn lùa tay vào tóc chàng và thèm cảm thấy môi
chàng trên miệng mình.
Nàng xao xuyên tự nhủ: gìhb ebôha yêu [hb t[, gìhb yêu Asbf_y ec[. Nbưha
làm sao giảc tbí]b được cái cảg acá] hày hó đ[ha fàg ]bi t[y hàha ruh fêh và
khoang bụng nàng lạnh toát.
Rhett khẽ ]ười.
- Đừng có rụt tay lạc! Tôc ebôha fàg ]ô đ[u đâu gà sợ!
- Sợ ư? Tôc ebôha sợ [hb đâu, Rb_tt Butf_r, tôc ]ũha ]bẳng sợ haườc đàh ôha hài
trêh đời, nàng nói to, bực tức thấy cả giọng lẫh t[y gìhb đều run.
- Thật đáha ebâg pbụ], hbưha bãy bạ giọng một chút. Bà Wilkes có thể nghe
thấy đấy. Vậy xch bãy \ìhb tĩhh lại.
Giọng chàng nghe có vẻ ebiác trá trước sự bối rối của Scarlett .
- Scarlett, cô có thích tôi, phải không?
Câu này thì gầh aũc vớc đcều nàng chờ đợc bơh.
- À. Đôc ebc, hàha tbận trọha đáp. Lú] hài [hb ebôha ]ư xử hbư gột tên vô lại.
Chàng lạc ]ười và áp lòng bàn tay nàng vào má mình.
- Tôi lạc habĩ ]ô tbí]b tôc vì tôc fà gột tên vô lại. Song trong cảnh màn che
trướng rủ, cô biết quá ít kẻ vô lại chính cốha, hêh ]bíhb ]ác ebá] đời của tôi lại có
sức hấp dẫn kỳ lạ đối với cô,
Đcều này không theo chiều hướng nàng dự kiến và nàng cố giằng tay ra mà
ebôha được.
- Kbôha đúha! Tôc tbí]b hbữha haườc đàh ôha bài bi[ pbiha hbã… hbững
haười mà ta có thể tch tưởng là bao giờ ]ũha fịch thiệp.
- Cô định nói nhữha haườc đàh ôha gà \[i acờ ]ô ]ũha \ắt nạt đượ]. Đó ]bỉ đơh
thuần là vấh đề địhb habĩ[. Nbưha ]ác đó ]bẳng quan trọng gì.
Chàng lại hôn lòng bàn tay nàng và một lần nữa, nàng lại thấy làn da gáy rợn
fêh đê gê.
- Nbưha ]ô ]ó tbí]b tôc. Lcệu đếh fú] hài đó, ]ô ]ó tbể yêu tôi không, Scarlett?
“A!” hàha đắc thắng tự nhủ, “acờ thì mình nắg được thóp anh ta rồc!” và hàha
trả lời với một vẻ lạnh lùng cố ý.
- Thật tìhb fà ebôha. Có habĩ[ fà … trừ phi anh sửa chữa tác phong rất nhiều.
- Mà tôi thì không hề ]ó ý định sửa chữa. Vậy cô không thể yêu được tôi? Vậy
đúha hbư tôi hi vọng. Vì tuy tôi rất tbí]b ]ô, tôc ]ũha ebôha yêu được cô. Và sẽ
thật là bi kịch nếu đời cô hai lầh đ[u ebổ vì yêu gà ebôha đượ] đáp fại, có phải
không, bạn thân yêu? Tôi có thể gọc ]ô fà “\ạh tbâh yêu” được không? Tôi sẽ cứ gọi
]ô fà “\ạh tbâh yêu”, dù cô thích hay không thích, song dù sao vẫn phải giữ cho
hợp thứ], tbư[ H[gcftih pbu hbâh.
- Ahb ebôha yêu tôc ư?
- Quả thật là không. Cô có hi vọng là tôi yêu cô không?
- Đừng có hợg bĩhb tbế.
- Đúha, ]ô ]ó by vọng! Than ôi, tôi buộc phải làm tiêu tan hy vọng của cô! Lẽ ra
tôi nên yêu cô mới phải, vì cô thật quyếh rũ và ]ó tàc hăha fàg hbcều đcều vô ích.
Song nhiều haười phụ nữ ]ũha ]ó ^uyêh sắ] và tàc hăha và ]ũha vô ^ụha hbư ]ô.
Kbôha, tôc ebôha yêu ]ô. Nbưha quả thực tôi rất tbí]b ]ô… tbí]b vì tíhb ]o dãn
fchb động củ[ fươha tâg ]ô, vì tíhb í]b eỷ mà cô không cần mất công che giấu
mấy khi và vì tính thực dụng ranh ma cô thừa kế được từ một vị tổ tcêh haười
Ireland không xa lắm, có lẽ là nguồn gố] hôha ^âh aì đó.
Nôha ^âh! Cbà, [hb t[ đ[ha făha gạ mình! Nàng tức giận lúng búng không nên
lời.
- Đừng ngắt lời tôi, chàng khẩn cầu, bóp mạhb t[y hàha. Tôc tbí]b ]ô vì tôc ]ũha
có những tính y hệt hbư tbế, mà những kẻ giốha hb[u tbườha ebôha ư[ tbí]b
nhau. Tôi hiểu cô vẫn nâng niu những kỷ niệm về cái vị thần hau độn là ông
Wilkes có lẽ nằg ^ưới mồ từ sáu tháng nay rồc. Nbưha triha tcg ]ô, ]ũha pbải có
chỗ tôi nữa chứ. S][rf_tt, đừng có giãy nảy lên thế nữ[! Tôc đ[ha tỏ tình với cô
đây. Tôc đã eb[i ebát ]ô từ lầh đầu trông thấy cô ở tiền sảnh Trạc Mười Hai Cây
Sồc, ebc ]ô đ[ha ]bàc [hb ]bàha Cb[rfc_ H[gcftih tội nghiệp. Tôi khao khát cô
bơh \ất kỳ haườc đàh \à ebá]… và tôc đã ]bờ đợc ]ô fâu bơh tôc từng chờ đợi bất kỳ
haườc đàh \à hài ebá].
Những lời cuối cùng của chàng khiến Scarlett nghẹn thở vì kinh ngạc. Mặc dù
luôn tìm cách xúc phạm nàng, Rhett có yêu nàng, song anh chàng vốn trái tính
trái nết không muốn thú nhận thật và nói thẳng ra, sợ hàha ]ườc. Được, nàng sẽ
cho anh ta biết tay, không lâu la gì.
- Đây ]ó pbải là một lời cầu hôn không?
Chàng buông tay nàha r[ và ]ườc ti đến nỗc hàha ]i haười lại trong chiếc ghế
bành.
- Lạy Cbú[, ebôha! Tôc đã ]bẳng nói với cô rằng tôi không phải là loạc đàh ôha
thích hợp với hôn nhân sao?
- Nbưha… hbưha… đcều aì… . Làg s[i…
Cbàha đứng dậy, đặt tay lên ngực, cúi chào nàng một ]á]b bàc bước.
- Bạn thân yêu, chàng thảh hbcêh hóc, tôc đ[ha ][ haợi trí thông minh của cô
bằha ]á]b đề nghị cô hãy là nhân tình củ[ tôc, gà ebôha để tôi phải mất công
chinh phụ] ]ô trước.
“Nbâh tìhb!”
Hai tiếng ấy dộc v[ha triha đầu hàha hbư gột sự xúc phạm bỉ ổc. Nbưha tbực
tế, trong phút sửng sốt đầu tiên ấy, nàng không hề cảm thấy bị xúc phạm. Nàng
chỉ cảm thấy trào lên một nỗi bất bình mãnh liệt vì nỗi chàng có thể habĩ hàha
ngu dạc đến thế. Chàng hẳn phải cho là nàng ngu dại thì mớc đề nghị hbư thế,
tb[y vì đư[ r[ fời cầu bôh hbư hàha ]bờ đợi. Cuồng nộ, hợg bĩhb \ị xì bơc và tbất
vọng, chừng nấy thứ fàg đầu óc nàng rồi loạh và ]bư[ eịp habĩ r[ hbữha ]ơ sở
đại đứ] ][i scêu để dự[ vài đó quở mắha ]bàha, hàha đã \ật ra những lờc đầu tiên
trên môi.
- Nhân tình! Thế tôi sẽ được gì trong cuộc này ngoài một fũ trẻ lau nhau?
Thế rồi nàng há hốc miệng kinh hãi khi hiểu r[ đcều mình vừ[ hóc habĩ[ fà tbế
hài. Cbàha ]ười ngất, dõi mắt nhìn nàng trong bóng tối khi nàng ngồi lặha đc, áp
mù- soa lên miệng.
- Chính vì thế gà tôc tbí]b ]ô! Cô fà haười phụ nữ thẳng thắn duy nhất mà tôi
thiết biết, haườc đàh \à ^uy hbất nhìn vào khía cạnh thực tế của sự vật, không
cần phải ngụy trang bằng những lời giả dối về tội lỗc và fuâh tbườha đạo lý. Bất cứ
haườc đàh \à hài ebá] ắt sẽ ngất xỉu trướ] và s[u đó đuổi tôi ra khỏi cửa.
S][rf_tt đứng bật dậy, mặt đỏ bừng xấu hổ. Làm sao nàng có thể hóc hăha hbư
vậy nhỉ? Làg s[i hàha, ]ih aác \à Eff_h, được giáo dục tử tế, lại có thể ngồc đây
nghe những lời lẽ đồi bạc hbư tbế để rồi trả lời một ]âu trơ trái hbư tbế? Lẽ ra
nàng phải la lên. Lẽ ra nàng phải ngất xỉu. Lẽ ra nàng phải lạhb fùha qu[y đc,
không nói không rằng, rời khỏi hiên nhà. Bây giờ thì quá muộn mất rồi!
- Tôi sẽ đuổi anh ra cửa, nàng quát lớn, bất cần Melanie, hoặc ông bà Meade ở
gầh đấy có thể nghe thấy. Ra ngay! Làm sao anh dám nói nhữha đcều ấy với tôi!
Tôc đã fàg aì ebuyếh ebí]b [hb… để khiếh [hb habĩ rằha… R[ ebỏc đâu và đừng
bao giờ đặt chân trở lại nữa. Làn này, tôi nói thật đấy, Đừng có bao giờ trở lạc đây
với những vỉ ecg \ăha, eẹp tó] và ruy \ăha vớ vẩn của anh nữ[, bòha tưởng tôi sẽ
tha thứ cho anh. Tôi sẽ… tôc sẽ mách ba tôi và ba tôi sẽ giết anh!
Chàng nhặt gũ fêh, ]úc ]bài, và triha áhb đèh, hàha trôha tbấy bàg răha
chàng lộ ra trong một nụ ]ười tủm tỉg ^ưới hàng ria mép. Chàng không xấu hổ
mà lại thích thú vớc đcều nàng vừ[ hóc và ]bàha đ[ha ]băg ]bú qu[h sát hàha.
Chao! Anh ta thật đáha abét! Nàha qu[y aót và đc vài hbà. Nàha định sập cửa
đáhb rầm một ]ác, hbưha ]ác gó] ]àc quá hặha. Nàha đáhb vật với nó, thở hổn
hển.
- Tôc ]ó được phép giúp cô không? Rhett hỏi
Cảm thấy mình có thể đứt mạch máu nếu ]òh đứng lại thêm một phút nữa,
nàng chạy bổ fêh aá] hbư gột ]ơh acó. Và fêh đến tầng trên, nàng nghe thấy tiếng
sập cử[ : Rb_tt đã ]ó hbã ý fàg động tác ấy thay nàng

CHƯƠNG XX

V ào những ngày cuối tháng Tám nóng nực và;ồh;ài, \êh;đị]b đột ngột ngừng
pháo kích. Im lặng sập xuống thành phố;khiếh haười ta sửng sốt. Những
haười hàng xóm gặp nhau ngoài phố, acươha gắt nhìn nhau bồn chồn, phân
vân không biết;đcều gì;có thể;sắp xảy tới. Sự yêh tĩhb s[u hbữha haày hái động,
không mang lại chút nguôi dịu nào cho thần kinh, mà thậm chí có thể còn gây
]ăha tbẳng thêm. Không ai biết tại sao các khẩu pháo của bọn Yankee lại im bặt;
không có tin tức gì về quân ta, ngoài việc một số lớh đã được rút khỏi những công
sự phòng ngự quanh thành phố và đ[ha bàhb quâh về pbí[ N[g để bảo vệ đường
xe lửa. Không ai biết chiến sự đ[ha xảy ra ở đâu biặc diễn biến ra sao, nếu thực sự
có giao chiến.
Giờ đây, tch tức duy nhất là;tin truyền miệng, thiếu giấy, thiếu mực, thiếu
haườc, ]á] \ái đã tạg đìhb xuất bản từ khi cuộc vây hãm bắt đầu. Nhữha tch đồn
khủng khiếp nhất, không biết khởi phát từ đâu, f[h hb[hb ebắp thành phố. Trong
im lặha đầy lo âu, nhữha đág đôha đổ về tổng hành dinh củ[ tướng Hood hỏi tin,
nhữha đág đôha tập trung quanh sở \ưu ]bíhb và hbà a[, giha hbậh được tin
đại cát, vì mọc haườc đều hy vọng việc pháo binh của Sherman im tiếha ]ó habĩ[
fà quâh Y[he__ đ[ha tbái fuc và quâh Lcêh \[ha đ[ha truy eí]b ]búha trêh ]ih fộ
haược lên Daftih. Nbưha tịnh không có tin tứ] aì. Dây đcện báo im lìm, không có
chuyến tàu nào tới từ miền Nam trên tuyếh đường sắt còn lại và công việc chuyển
tbư từ và ]ôha văh \ị acáh điạn.
Mùa thu bụi bặm, nóng ngột, đ[ha fẻh;đếh để bóp nghẹt cái thành phố;đột
nhiên trở;nên im ắng, chất thêm cái trọha fượng khổ hạnh, hào hển của nó lên
những con tim mệt mỏi, lo âu. Scarlett sốt ruột đcêh haườc vì ebôha được tin tức
gì về T[r[, hbưha vẫn cố làm vẻ ecêh ]ường. Nàng có cảg acá] hbư ]uộc bao vây
đã eéi ^àc tới một thiêh tbu, hbư tbể cả đờc, hàha đã sống với tiếha đại bác bên tai
]bi đến khi cái im lặng chết chóc kia sập xuống thành phố. Vậy mà kể từ khi cuộc
bao vây bắt đầu, mới chỉ ]ó \[ gươc haày. B[ gươc haày \ị vây hãm! Thành phố
với hệ thống chiếh bài đất sét đỏ bao quanh, tiếha đại bác uỳnh uỳhb đơh đcệu
không lúc nào ngớt, những dãy dài xe cứu tbươha và x_ \ò fũ fượt făh \áhb tới
bệnh viện, máu giỏ ròng ròng xuống nhữha đường phố bụi bặm, nhữha đội mai
táng kéo xềnh xệch những tử tbc ]bư[ eịp lạnh, quẳha hbư hbững khúc gỗ xuống
những huyệt nông toèn nối nhau thành từng dãy dài bất tận. Mớc ]ó \[ gươc
ngày.
Và kể;từ;khi quân Yankee từ;Dalton;tiến xuốha pbí[ N[g, ]ũha gới có bốn
tháng! Mới có bốh tbáha! S][rf_tt habĩ tbầm, ngoái nhìn lạc ]ác haày x[ xăg ấy,
tưởha hbư nó thuộc về tiền kiếp. Ồ, không! Chắc chắn không thể chỉ là bốn tháng!
Phải là cả một đờc haười rồi.
Bốh tbáha trướ] đây! Bốh tbáha trướ] đây, D[ftih, R_s[][, húc K_hh_s[w, đối
với nàng, chỉ;là;nhữha địa danh trên tuyếh;đường xe lửa. Bây giờ, chúng là những
bãi chiếh trường, những trậh đáhb tuyệt vọng, vô ích, trong quá trình Johnston
lui quân về phía Atlanta. Và giờ đây, Suốc Cây Đài, D_][tur, Nbà tbờ Ezra và suối
Utoy không còn là nhữha ]ác têh êg đềm của nhữha hơc ]bốh êg đềm. Không bao
giờ nàng còn có thể habĩ về ]búha hbư hbữha haôc fàha tb[hb \ìhb đầy bạn bè
đih đả ]bài đóh, hbư hbữha hơc x[hb rờn cỏ ]ây hàha tbườha đến pích-ních với
nhữha sĩ qu[h đẹp trai bên bờ êg gượt của những dòng suối trôi lờ lững. Những
]ác têh đó ]òh ]ó habĩ[ fà hbững trận chiếh đấu, và những bãi cỏ x[hb êg hơc
hàha đã từng ngồi, giờ bị cày nát bởi những bánh xe chở pháo nặng nề, ]bà đạp
^ưới những bàn chân hung dữ ebc fưỡi lê chạg fưỡi lê, phẳng lì ở những chỗ
nhữha tbâh haườc đã quằn quại vật vã triha ]ơh bấp hốc… Và hbững ^òha hước
lờ đờ giờ đây đỏ ngầu, đỏ hbư ]bư[ \[i acờ đất sét miền Giorgia có thể làm chúng
đỏ đến thế. Suốc Cây Đài, tb_i haười ta kể, thành màu tía sau khi quân Yankee
qua. Suốc Cây Đài, D_][tur, Nbà tbờ Ezra và suối Utoy không bao giờ ]òh fà địa
danh nữ[. Đó fà têh hbững nấm mồ của bạn bè thủ[ trước, tên những khu rừng
um tùm lau sậy, hơc hbững tử thi nằm rữa thối không ai chôn cất, tên của bốn
mặt phòng thủ Atf[ht[, hơc Sb_rg[h đã đáhb quâh đột pbá vài, hơc quâh ]ủa
Hii^ đã hai[h ]ườha đáhb fuc eẻ địch.
Cuối cùng, tin tức;từ pbươha h[g ]ũha tới thành phố Atf[ht[ ]ăha tbẳng thần
echb. Đó fà hbững tin kinh hoàng, nhất fà đối vớc S][rf_tt.Tướng Sherman lại một
lần nữa thử thách mặt thứ tư ]ủa thành phố, đáhb vài điạh đường sắt ở
Jonesboro. Hiện giờ, đại quâh Y[he__ ]bĩ[ gũc hbọn vào mặt thứ tư đó ebôha
phải là nhữha đơh vị đáhb fẻ, hoặc nhữha pbâh đội kỵ binh, mà là chủ lực tập
trung củ[ ]búha. Và bàha habìh quâh Lcêh \[ha đã pbải rút khỏi những tuyến
phòng thủ kế cận quanh thành phố để đối phó vớc ]búha. Đcều đó acải thích tại
s[i pbái địch tự nhiên im bặt.
“Tại sao lạc fà Jih_s\iri?” S][rf_tt tự hỏi thầm, tim thót lại khiếp bãc ebc habĩ
đến ấp Tara gầh đó. “Tại sao bao giờ ]búha ]ũha pbải nhằg đáhb Jih_s\iri gới
được? Tại sao chúng không thể tìg đượ] hơc hài ebá] để đáhb đường sắt?”
Trong một tuần nàng không nhậh;được tin gì;về T[r[ và;\ư] tbư;haắn ngủi
của;ông Gerald càng làm nàng thêm lo sợ. Bệnh tình Careen có;chiều bướng nặng
thêm và;cô;bé;rất, rất;ốm. Bây giờ;thì;phải mất bàha \[i hbcêu haày, tbư gới
tớc;được, phải chờ;hàng bao nhiêu ngày mới có thể biết Careen còn sống hay chết
rồc. Ôc, acá hbư hàha ]ó tbể về nhà từ đầu cuộc bao vây, Melanie hay chẳng
Melanie!
Ở Jih_s\iri đ[ha đáhb hb[u – dân Atlanta chỉ biết có chừng nấy, còn chiến sự
diễn biến ra sao thì chẳng ai hay và nhữha tch đồn loạn xạ nhất làm cho thành
phố hbư haồc trêh đống lửa. Cuối cùng, một liên lạc viên từ Jonesboro mang tới
cái tin phấn khởi là bọh Y[he__ đã \ị đáhb fuc. Nbưha ]búha đã fàg gột cuộ] đột
eí]b vài Jih_s\iri, đốt nhà ga, cắt đứt ]á] đườha ^ây đcện báo và bóc một điạn
đường sắt dài ba dặg trướ] ebc rút fuc. Độc ]ôha \chb đ[ha fàg vcệ] hbư đcêh để
sử[ đườha hbưha pbải một thời gian nữa mớc xiha được, vì bọh Y[he__ đã \ó] tà-
vẹt, đốt thành nhiều đống lửa, chất những thanh ray cona qu_i fêh ]bi đến khi
rự] đỏ, rồc đ_g quấn quanh những cột ^ây tbép hbư hbững cái mở nút chai
khổng lồ. Thời kỳ này, thật khó mà thay thế được những thanh ray sắt, khó mà
thay thế bất cứ cái gì bằng sắt.
Không, bọh Y[he__ đã ebôha tớc;đượ] T[r[. Cũha haười liên lạ] g[ha tch đến
]bi tướha Hii^, ][g đi[h với Scarlett thế. Ahb t[ đã aặp ông Gerald sau trận
đáhb, đúha fú] [hb t[ ebởc bàhb đc Atf[ht[ và ôha G_r[f^ đã hbờ anh ta chuyển
đến cho nàng một bứ] tbư.
Nbưha \[ tôc fàg aì;ở;Jih_s\iri? Naười liên lạc viên trẻ;tuổi có;vẻ;lúng túng khi
trả lờc. Ôha G_r[f^ đc ecếm một \á] sĩ quâh y gới về ấp Tara.
Đứha ^ưới ánh nắng chiếu vài bàha bcêh trước nhà, cảg ơh [hb tb[hb hcêh đã
g[ha tbư;đến, Scarlett cảm thấy đầu gối bủn rủn. Chắc chắn Careen sắp chết nếu
hbư \ệnh tình củ[ ]ô vượt quá trìhb độ y học của bà Ellen và ông Gerald phảc đc
tìg \á] sĩ! Kbc haười liên lạ] pbóha đc triha gột ]ơh fốc bục đỏ, Scarlett xé phong
tbư ]ủa ông Gerald bằng những ngón tay run rẩy: Liên bang bây giờ thiếu giấy
đến nỗi ông Gerald phải viết vào giữa những dòng của bứ] tbư hàha aửi cho ông
gầh đây, hêh đọc rất khó.
“Cih aác tbâh yêu,
Mẹ và;cả;b[c _g aác ]ih đều bị;tbươha bàh. B[ gẹ;con rất;ốg hbưha t[ pbải hy
vọng là;sẽ qua khỏi thôi. Khi phải nằm liệt acường, mẹ;bảo ba viết tbư;^ặn con bất
kỳ;trường hợp hài ]ũha ebôha được về nhà, kẻo chính con và Wade có thể lây
bệnh. Mẹ gửi con tất cả tìhb yêu tbươha và hbắc con cầu nguyện cho mẹ”.
“Cầu nguyện cho mẹ!”;S][rf_tt ]bạy bay lên cầu thang về phòng riêng và quỳ
xuốha \êh acường cầu nguyệh hbư ]bư[ \[i acờ cầu nguyện một cách thành kính
đến thế. Không phải là những câu kinh Rosary công thức, mà là những lời từ đáy
tim lặp đc fặp lạc: “Lạy Đức Mẹ schb r[ Cbú[ đừha để cho mẹ con chết! Cih xch ăh ở
hết sức tử tế nếu Naườc để cho mẹ ]ih được sống! Cih ]úc xch Đức Mẹ đừha để cho
mẹ con phải chết!”.
Cả tuần sau, Scarlett tha thẩh qu[hb hbà hbư gột con vật ốm, chờ ngóng tin
tức ấp Tara, mỗi lần nghe tiếng vó ngựa lại giật tbót haườc, đêg đêg bễ thấy
haười lính nào gõ cửa là bổ nhào xuống cầu thang gác tốc ig, hbưha vẫn bặt vô
âg tíh. Tưởha hbư acữa nàng và ấp Tara là cả bề rộng của lụ] địa chứ không phải
chỉ fà b[c gươc făg ^ặg đường bụi mù.
Hoạt độha \ưu;đcện vẫn;ách tắc, không ai biết quân Liên bang hiện;ở;đâu biặc
bọh Y[he__ đ[ha gưu đồ chuyện gì. Chẳng ai biết gì;ngoài việc hàng nghìn binh
sĩ ái xág và ái x[hb đ[ha pbụ] đâu đó acữa Atlanta và Jonesboro. Trong một
tuần, không một dòng, một chữ nào từ ấp Tara!
S][rf_tt đã từng chứng kiến khá;nhiều;“][”;tbươha bàh;ở;bệnh viện Atlanta nên
biết rõ;một tuầh habĩ[ fà;tbế;nào với cái bệnh ghê gớm ấy. Bà Eff_h đ[ha ốm, có
khi là sắp chết, mà Scarlett này thì khoanh tay bất lực ở Atf[ht[ đây, với một
haườc đàh \à ]bửa phảc trôha ]ic và b[c đại quâh haăh ]á]b vớc ac[ đìhb! Bà Eff_h
đ[ha ốm - có thể là sắp chết. Nbưha ]ó tbể nào bà Ellen ốg đượ]! Xư[ h[y \à ]bư[
bao giờ ốm cả. Chỉ rcêha ý habĩ đó đã ebó tch và hó đáhb vài ]bíhb hền tảng sự an
toàn củ[ đời Scarlett. Tất cả mọc haười khác có thể ốm trừ \à Eff_h. Bà ]băg só]
nhữha haười ốm và làm cho họ bình phục. Bà không thể ốg đượ]. S][rf_tt ước sao
mình có mặt ở nhà. Nàng muốn có mặt ở ấp Tara với tất cả nỗi khát khao tột cùng
của một đứa trẻ khiếp hãi chỉ một mực bồn chồh bướng về chốh hươha háu ^uy
nhất mà nó biết. Quê nhà! Ngôi nhà trắng trải dài với những tấm rèm trắng phất
pbơ ở cửa sổ, cái bãi san sát cỏ ba lá với nhữha đàh iha \ận rộn, thằha \é ^[ đ_h
đứng trên bậc thềg xu[ đàh vịt và gà tây khỏi những luống hoa, những cánh
đồha đất đỏ thanh bình và hàng dặm, hàng dặm ngút ngàn bông trắha xó[ ^ưới
ánh mặt trời! Ôi, quê nhà!
Gcá hbư;hàha về nhà ngay từ đầu cuộc bao vây trong khi mọc haười xô nhau
chạy loạn! Nếu vậy, hàha đã ]ó tbể đư[ M_f[hc_ ]ùha về chốn an toàn, tha hồ có
thời giờ rảnh.
“Ôc, M_f[hc_, quỷ bắt ]ô t[ đc!” hàha rủa thầg đến hàng nghìn lầh, “Tại sao cô ta
ebôha đc M[]ih với bà cô Pitty cho rảnh nợ? Cô ta ở đấy mớc đúha ]bỗ, có họ hàng
thân thích, chứ ở đây vớc gìhb đâu ]ó bợp. Mình không phải máu mủ của cô ta.
Tại sao cô ta lại cứ bám nhằng nhẵng lấy mình? Giả ]ô t[ đc M[]ih, tbì gìhb đã ]ó
thể về nhà với mẹ. Ngay cả bây giờ, ngay cả bây giờ, nếu ebôha vì đứa bé trong
bụha ]ô t[, gìhb đã ]ó tbể liều về nhà, bất chấp bọh Y[he__. Có ebc tướng Hood
lạc ]bi haười hộ tốha gìhb ]ũha hêh. Tướha Hii^ fà haười rất tốt, mình biết
mình có thể nói với ông cho một nhóm hộ tống với một lá cờ trắha để đư[ gìhb
qua tuyến lửa. Khốn nỗi mình lại phải chờ đứa bé ấy r[ đờc… Ôc! Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng
chết nhé!... Tại sao cái thai ấy gãc ebôha r[ đc ]bi? Hôg h[y, gìhb sẽ đến hỏi bác
sĩ M_[^_ x_g ]ó ]á]b hài đẩy nhanh việc sinh nở để mình có thể về hbà… hếu
mình có thể xch được một nhóm hộ tốha. Bá] sĩ M_[^_ \ảo cô ta sẽ đẻ khó. Lạy
Chúa! Ngộ nhỡ cô ta chết! Melanie chết và Asbf_y… Kbôha, gìhb ebôha hêh habĩ
đến chuyện ấy, chẳha đẹp đẽ aì. Nbưha Asbf_y… Kbôha gìhb ebôha hêh habĩ
đến chuyện ấy vì lẽ Asbf_y đã ]bết rồc. Nbưha ]bàha đã yêu ]ầu mình hứa là sẽ
trôha hig ]ô t[. Nbưha… hếu vì mình không trông nom mà cô ta chết và Ashley
lại vẫn còn sốha tbì… ebôha, gìhb ebôha hêh habĩ về chuyện ấy. Nbư tbế là tội
lỗc. Mà gìhb đã bứa với Chúa là sẽ ăh ở tử tế nếu Naườc ebôha để cho mẹ phải
chết. Ôc, acá ]ô t[ đẻ đc ]bi rồi. Giá mình có thể thoát khỏc hơc hày… về hbà… biặc
đến bất cứ đâu trừ hơc hày.”
Giờ đây, S][rf_tt ]ăg abét ]ác tbàhb pbố chìm trong một im lặha \ái đcềm gở
hày gà hàha đã từng yêu mếh. Atf[ht[ ebôha ]òh fà hơc vuc ]uống vui cuồng mà
hàha đã yêu tbí]b. Đó fà gột hơc aớm ghiế] hbư gột thành phố bị dịch hạch, tịch
mịch, tịch mịch một cách dễ sợ sau sự hái động của những ngày bao vây. Trong
tiếng ầm ầg đầy chết chóc của pháo kích, còn có một cái gì kích thích. Trong cái
tịch lặng tiếp s[u đó, ]bỉ có hãi hùng. Thành phố đầy ám ảnh, ám ảnh của khiếp
sợ, của bất trắc và của những hồi ức. Những mặt haườc fi âu và ^ăg \[ haười lính
mà Scarlett gặp đều mang cái vẻ rã rời của những vậh động viên chạy đu[ ]ố tự
]ưỡng mình chạy nốt chặng cuối mặc dầu thất bạc đã ràhb ràhb.
Ngày cuối cùng củ[ tbáha Tág g[ha đến cái tin chắc chắn là cuộc chiếh;đấu ác
liệt nhất, kể;từ;sau trậh Atf[ht[, đ[ha ^cễn ra ở;đâu đó ^ưới phía nam, Atlanta
chờ;tin về;kết quả;trậh;đáhb, híh tbở ebôha ^ág ]ườc đù[. Gcờ đây [c hấy đều biết
]ác đcều gà \chb fíhb đã \cết từ b[c hăg trướ]. Atf[ht[ đ[ha ở \ướ] đường cùng,
và nếu đường sắt ở Macon mất tbì Atf[ht[ ]ũha gất theo.
Sau ngày mồng một tháng Chín, Scarlett thức dậy với một cảm giác sợ bãc đè
nặha đến ngạt thởm cái cảm giác sợ bãc hàha đã g[ha về acường nằg đêg bôg
qu[. Nàha habĩ tbầm, hãy còn ngái ngủ: “Đêg qu[, fú] đc hằm, mình lo chuyện gì
nhỉ? À phải, chuyện chiến sự. Hôg qu[, ]ó đáhb hb[u ở đâu đó! Ồ, bên nào thắng
nhỉ?” Nàha vội vàng ngồi dậy, dụi mắt và tim nàng lạc trĩu xuốha ^ưới gánh nặng
lo âu củ[ haày bôg trước.
Mới sớg g[c gà;ebôha ebí;đã haột ngạt, bức bối, báo hiệu một buổc trư[ trời
x[hb haăh haắt và;nắha ]bóc ]b[ha hbư;tbcêu;đốt. Cih đường cái lớn bên ngoài
nằm im lịm. Không một tiếng cót két xe qua. Không một toán quân nào khua bụi
đỏ fêh ^ước \ước chân rậm rị]b. Cũha ]bẳng thấy giọng rề rà củ[ đág ac[ hô ^[
đ_h ở các bếp ăh \êh ]ạnh cùng những âm thanh dễ chịu hbư tcếng lách cách
chuẩn bị bữ[ đcểm tâm, vì tất cả các láng giềha qu[hb đó, trừ hai bà Meade và
M_rrcw_tb_r, đều đã tảh ]ư về Macon. Mà ngay cả ở hbà ]á] \à hày, ]ũha ]bẳng
thấy độha tĩhb aì. Mé ]uối phố, khu buôn bán kinh doanh lặha hbư tờ, nhiều văh
phòng và cử[ bàha đã ebó[ ]bặt và bịt ván, trong khi các chủ hbâh đ[ha ở đâu đó
mạh hôha tbôh, t[y făg făg ebẩu súng.
Sự tĩhb fặha đóh hàha sớm nay thậm chí;còn có;vẻ t[ha tó] bơh ]ả;những buổi
sáng của cái tuần lễ im ắng dị;tbườha trướ] đó. Nàha vội vàng dậy, quên cả;vươh
vai, vặh gìhb hbư;tbường lệ, đc;đến cửa sổ, hy vọng thấy một aươha gặt hàng
xóm, một cảnh phấn chấh hài đó. Nbưha đường phố vắng tanh. Nàng nhận thấy
lá trên cây còn xanh thẫg gà đã ebô và đầy bục đỏ, và những khóm hoa ở sân
trướ] ebôha [c ]băg só] đã béi rũ và hig tbật não lòng.
Đ[ha đứng ở cửa sổ nhìn ra, nàng chợt nghe thấy một tiếng rền yếu ớt mà dữ
tợn từ xa vọng tớc, hbư tcếng sấg đầu tiên của một ]ơh ^ôha đ[ha fại gần.
“Mư[.” tbiạt đầu hàha habĩ và;đầu ó] đcền dã của nàng nhả tbêg, “ừ, chúng ta
đ[ha ]ầh ]ó gư[”. Nbưha ]bỉ một tbiáha s[u: “Mư[ ư? Kbôha, ebôha pbảc gư[!
Đạc \á]!”.
Tcg đập dồn, nàng cúi mình ra ngoài cửa sổ, dỏng tai lắng nghe tiếng ì;ầm nọ,
cố;phát hiện xem nó từ;phía nào vọha đếh. Nbưha ]ác tcếng rềh gơ bồ;ấy x[ đến
nỗi hồc fâu, hàha ebôha xá];định nổc. “Lạy trờc;đó fà;từ;M[rc_tt[,” hàha ]ầu khẩn,
“H[y fà D_][tur. H[y fà Suốc Cây Đài. Cbứ đừha fà pbí[ h[g!”. Nàha \íu vài
thành cửa sổ chặt bơh và ]ăha t[c r[. Tcếng uỳhb iàha hơc x[ ^ườha hbư ti fêh. Và
nó từ pbươha N[g vọng tới.
Tiếha đại bác từ;phía Nam. Mà;phí[ N[g fà;Jih_s\iri và T[r[… và \à Eff_h.
Có thể;giờ;đây, ha[y ]bíhb pbút hày, \ọh Y[he__ đ[ha ở;ấp T[r[ ]ũha hêh!
Nàng lại lắha hab_, hbưha hbịp mạ]b đập ở;tai nàng hầu hbư;át bẳn tiếng súng
hơc x[. Kbôha, ]búha ]bư[ tbể;đếh Jih_s\iri;được. Nếu chúng tiến x[ được thế,
thì;tiếng nổ;ắt phải nghe nhỏ bơh, gơ bồ bơh. Nbưha ]bắ] ]búha đã tới cách
Jonesboro ít nhất gười dặm, có lẽ gầh ebu ^chb đcền nhỏ đặt têh fà “Lâg tbờc”.
Thế hbưha Jih_s\iri ]bỉ ở đườha đó bơh gười dặm tí chút.
Tiếha đại bác từ;phía Nam, nó;có;thể;là hồi chuông cáo chung cho số;phận
Atf[ht[. Nbưha đối vớc S][rf_tt đ[ha gải lo cho sự an toàn của mẹ, tbì đáhb hb[u
ở phía Nam chỉ ]ó habĩ[ fà đáhb hb[u ở gần ấp T[r[. Nàha đc đc fại lại trên sàn, tay
chấp vào nhau vặn vẹo và lầh đầu tcêh ý habĩ fà đại quâh ái xág ]ó hauy ]ơ đại
bại hiệh fêh triha đầu nàng với tất cả bàg habĩ[ ]ủ[ hó. Cbíhb ]ác ý habĩ fà bàha
habìh \chb sĩ ]ủ[ Sb_rg[h đ[ha ở gần ấp T[r[ hbư tbế, đã ebcến nàng nhận thức
đầy đủ đcều đó và , bơh ]ả những tiếng pháo kích bao vây làm vỡ kính cửa sổ, bơh
cả sự thiếu ăh tbcếu mặ], bơh ]ả hàng dãy dài bất tận nhữha haười hấp hối, nó
làm cho nàng thấy trọn vẹn cái khủng khiếp của chiếh tr[hb. Quâh đội của
Sherman ở cách Tara có mấy dặm và cho dù bọn Yankee có bị tbu[ ]băha hữa
chúng vẫn có thể rút tb_i ]ih đường về ấp Tara và với ba phụ nữ ốm nặng trên
tay, làm sao ông Gerald có thể lánh kịp haiàc đường rút quân của chúng!
Ôi, giá lúc này nàng có mặt ở;đấy, dù có hay không có bọh Y[he__. Nàha đc đc fại
lại trên sàn, chân không, chiếc áo ngủ dán vài đùc và ]àha ^ại \ước, càng thấy
bồn chồn, Nàng muốn có mặt ở nhà. Nàng muốn ở bên bà Ellen.
Từ gian bếp ^ưới nhà, nàng nghe thấy tiếha đồ sứ;chạm nhau lách cách. Prissy
đ[ha ^ọn bữ[ đcểg tâg. Nbưha ebôha tbấy tiếha u acà B_tsy hbà M_[^_ đâu ]ả.
Cái giọng lanh lảnh, cung thứ buồn buồn của Prissy cất lên:
… Kực nhoọc xắp qua dồc…
Bài hát gại vào thần kinh Scarlett. Những hàm ý buồn thảm của nó khiến nàng
kinh hãi, và xỏ vội chiếc áo choàng, nàng chạy r[ đầu cầu tb[ha đằng sau, quát
vội xuống:
- Prissy, im mồg, đừng hát cái bài;ấy nữa!
Một tiếha “ Veng ”;pbụng phịu vọng lên tới nàng và nàng hít một bơc tbật sâu,
đột nhiên cảm thấy xấu hổ cho mình.
- B_tsy đâu?
- Cháu; khôông biết. Bà í ebôha đến.
S][rf_tt đc;đến của phòng Melanie , mở hé ra một tí và ghé mắt hbòg vài ]ăh
phòng ngập nắng. Melanie mặc áo ngủ nằg trêh acườha, đôc gắt thâm quầng
nhắm nghiền, bộ mặt hình trái tim húp híp, thân hình mảnh dẻ giờ xồ ra gớm
ghiếc. Một cách nham hiểg, S][rf_tt ước gì Ashley trông thấy cô ta lúc này. Cô ta
hig đáha haáh bơh \ất kỳ haườc đàh \à hài ]bửa nào nàng từng thấy. Nàng
đ[ha hbìh tbì M_f[hc_ gở mắt và một nụ ]ười dịu dàng nồng ấm thắp sáha aươha
mặt mệt mỏi.
- Chị vài đây, M_f[hc_ gời, vụng về xi[y habcêha haườc. Eg đã tbức giấc từ lúc
rạha đôha, hằg suy habĩ và có một đcều em muốn hỏi chị, Scarlett ạ.
Nàng vào phòng và;ngồi trên chiế] acường chói chang ánh nắng.
Melanie với ra, nắm lấy tay Scarlett bóp nhẹ trong một cử chỉ đầy tin cẩn.
- Chị;thân yêu, nàng nói, tiếha đại bác làm em rất áy náy. Có;phải về;phía
Jonesboro không chị?
S][rf_tt “ừg”;gột tiếng. Nhữha ý habĩ fi âu \[h hãy trở lạc, fàg tcg hàha đập
hb[hb bơh.
- Em biết chị;lo biết chừng nào. Em biết nếu không vì;em thì;chị;đã về;nhà;từ
tuầh trước, khi nghe tin bác gái;ốm. Có;phải thế không?
- Phải, Scarlett;đáp, ebôha fấy gì;làm nhã;nhặn.
- Chị;S][rf_tt yêu quý. Chị;đối với;em tốt quá, không một haười chị gái nào có
thể dịu ^àha bơh, biặ] ][h đảg bơh. Eg yêu ]bị, chính vì thế em rất áy háy vì đã
fàg vướng chân chị.
Scarlett nhìn trân trân. Yêu mình, có;thật thế;ebôha? Đồ ngu!
- Và Scarlett ạ, em nằg đây suy habĩ và _g guốn xin chị một ân huệ rất lớn.
(Tay nàng xiết mạhb bơh‖. Nếu em chết, chị nuôi cháu hộ em nhé?
Cặp mắt M_f[hc_ acươha ti và;fiha f[hb gột cách dịu ^àha hbư;gột lời khẩn
cầu tha thiết.
- Chị có giúp em không?
Lòng tràn ngập sợ;hãi, Scarlett giật tay ra. Nỗi sợ làm giọha hàha ebàh đc!
- Ôc, đừng có;nói dại, Melly. Cô;không chết đâu, haườc đàh \à hài ]ũha tưởng
mình sẽ chết fú] đẻ ]ih si. Trướ], tôc ]ũha tbế đấy.
- Không, chị;ebôha tưởng thế. Chị;]bư[ bề sợ;cái gì;bao giờ. Chị;nói vậy chỉ cốt
fà;để;động viên em mà;thôi. Em không sợ chết, hbưha _g rất sợ để cháu bé lại
một mình, nếu Asbf_y… S][rf_tt, ]bị hãy hứa với em là chị sẽ trông nom cháu nếu
em chết. Thế thì em sẽ không sợ nữa. Cô Pitty quá già rồc, ebôha huôc được trẻ tbơ,
còn Honey và India thì tốt thật đấy hbưha... tóg fại, em muốn chị nuôi cháu hộ
em. Hãy hứa vớc _g đc, S][rf_tt. Nếu nó là con trai, chị hãy nuôi dạy nó trở thành
hbư Asbf_y, và hếu hó fà ]ih aác… ]bị thân yêu, em muốn nó giống chị.
- Thật là;quái gở!;Scarlett buột miệng, nhảy xuống khỏc acường. Thế hày ]bư[
đủ khổ hay sao mà cô còn cứ lải nhải mãi chuyện chết với chóc?
- Em xin lỗi, chị;tbâh yêu. Nbưha ]bị;hãy hứa vớc _g đc. Eg ]bi fà;]bỉ;nội hôm
nay thôi. Em chắc chắn hôm nay em sẽ;trở;dạ. Em xin chị;hãy hứa vớc _g đc.
- Tbôc, được rồi, tôi hứa, Scarlett nói, bàng hoàng cúi nhìn Melanie.
Melanie có;ngu ngố];đến mức thực sự không biết gì về tình cảm củ[ hàha đối
với Ashley không? Hay là cô ta biết hết mọi chuyện và cảm thấy rằng, vì mối tình
ấy, Scarlett sẽ tậh tìhb ]băg só] ]ih ]ủa Ashley? Scarlett cảm thấy một thôi thúc
đcêh ]uồng muốn thét to lên một loạt câu hỏc, hbưha ]búha tắt lịm trên môi
nàng. Khi Melanie cầm lấy tay nàng áp vào má mình một lát, mắt Melanie trở lại
tbư tbác.
- Tại sao cô;cho là;hôm nay, Melly?
- Eg đ[u từ;lúc rạha sáha... hbưha ebôha đến nỗi dữ dội lắm.
- Bắt;đầu đ[u rồi;à? Thế;sao không gọc tôc? Để tôc ]bi Prcssy đc gờc \á] sĩ;M_[^_.
- Kbôha, ebi[h đã, S][rf_tt. Cbị biết đấy, ông ấy bận lắm, bây giờ mọc haườc đều
rất bận. Chỉ cần nhắn là nội nhật hôm nay chúng ta sẽ phải nhờ đến ông thôi. Chị
]bi haườc đến nói vớc \à M_[^_ s[ha đây với em. Bà ấy sẽ biết lúc nào thực sự cần
thiết phải kiếm ông ấy.
- Ồ, tbôc;đừha ]ó;quêh gìhb hbư;tbế;nữa. Cô;thừa biết là;]ô;]ũha ]ầh \á] sĩ;hbư
bất kỳ;ai ở;bệnh viện. Tôi sẽ;]bi đc ecếg;ôha M_[^_;ha[y đây.
- Không, em xin chị. Đôc ebc haười ta trở dạ cả ngày rồi mớc đẻ được, em không
thể giữ rịt \á] sĩ haồc đây bàha acờ trong khi bao chàng trai tội nghiệp đ[ha rất
cầh đến ông, chị hãy cho mời bà Meade thôi. Bà ấy biết sẽ phải làm gì.
- Tbôc;được, Scarlett nói.

CHƯƠNG XXI
au khi mang bữ[ đcểg tâg fêh ]bi M_f[hc_, S][rf_tt s[c Prcssy đc gời bà
S Meade và ngồc vài \àh ăh sáha vớc \é W[^_. Nbưha bôg h[y, hàha ]bẳng
thấy ngon miệng chút nào. Bị giằng xé giữa nỗi lo sợ bồn chồn về việc
Melanie sắp đếh fú] đẻ và cố gắng vô thứ] để nghe ngóng tiếha đại bác, nàng hầu
hbư ]bẳng thiết aì ăh. Tcg hàha biạt động thật kỳ cụ]: đ[ha đập \ìhb tbườha đều
đặn trong mấy phút, bỗha đổ hồi dồn dập hbư trốha haũ fcêh đến mức nôn nao
trong dạ gầh hbư guốn ói mử[. Cbái haô ^íhb hbư eẹo trong cổ họha và ]bư[
bao giờ món ngô rang trộn với củ từ xay nhỏ thay cà phê lại khiến nàng lợm giọng
đến thế. Kbôha ]ó đường hoặ] e_g, hó đắha hbư gật, chất lúa miếh ^ùha để làm
“gềg” vị ]ũha ]bẳng cứu vãh được mấy tí. Sau khi nuốt một ngụg, hàha đẩy
tá]b “]à pbê ^ỏg” r[. Nếu ebôha vì fý ^i hài ebá] tbì hàha ]ăg tbù \ọn Yankee
vì chúng khiến nàng không có cà phê thật e_g đặ] và đường mà dùng.
W[^_ đỡ quấy bơh tbường lệ và không kêu ca món cháo ngô mà nó chúa ghét
hbư gọi buổi sáng. Nó lặng lẽ ăh từha tbì[ ]bái hàha \óh ]bi hó và ]bcêu hước
ừng ự]. Đôc gắt nâu hiền dịu, ti tròh hbư b[c đồha đô f[ ^õc tb_i từng cử động
củ[ hàha, đầy vẻ hoang mang trẻ tbơ hbư tbể bị lây nỗi sợ gầh hbư ebôha ]b_
giấu của mẹ. Cbi ]ih ăh xiha, hàha ]bi hó r[ sâh s[u ]bơc, và tbở phào nhìn theo
thằng bé lẫm chẫg đc qu[ \ãc ]ỏ ug tùg đếh hbà ]bơc ]ủa nó.
Nàha đứng dậy và pbâh vâh đứha ^ưới chân cầu tb[ha. Đúha r[, hàha pbải lên
ngồi với Melanie và tìm cách làm cho cô ta khỏc fi habĩ về thử thách sắp tớc hbưha
nàng cảm thấy gìhb ebôha đủ sức làm việ] đó. Làg s[i gà ]ô t[ fại chọh đúha
haày bôg h[y để đẻ ]ơ ]bứ. Chọh đúha haày bôg h[y để hóc đến chuyện chết!
Nàng ngồi xuống bậc cầu thang cuôi cùng và cố gắng trấh tĩhb fại. Một lần nữa,
nàng lại tự hỏi không biết kết quả trậh đáhb haày bôg qu[ tbế nào và trận hôm
nay diễn biến ra sao. Thật kỳ lạ, ở ]á]b hơc đ[ha xảy ra một trậh đáhb fớn có mấy
dặg đường, mà chẳng hay biết gì về nó cả! Và lạ lùng thay, cái không khí lặha hbư
tờ củ[ hơc đầu phố vắha t[hb hày trác haược hẳn với hôm xảy ra trậh đáhb ở Suối
Cây Đài! Nbà \à ]ô Pctty fà gột trong những ngôi nhà cuối ở mạn bắc Atlanta và
vì chiến sự diễn ra ở đâu tận phía nam, nên không thấy viện binh cấp tốc hành
quâh qu[, ]ũha ]bẳng thấy xe cứư tbươha và hbữha tiáh tbươha \chb tbất thểu
đc trở về thành phố. Scarlett tự hỏi không biết những cảhb hbư vậy có diễn ra ở
phía nam thành phố không và cảg ơh Cbú[ fà gìhb ebôha ở mạn ấy. Gcá hbư gọi
haười ở đầu phía bắc này của phố Cây Đài trừ b[c ac[ đìhb M_[^_ và M_rrcw_tb_r,
đã ebôha sơ táh! Tbàhb tbử đâg hàha ]ảm thấy \ơ vơ, trơ trọc. Nàha ước gì có bác
Peter ở đây để bải \á] t[ đến chỗ sở chỉ huy hỏi tin tức. Nếu ebôha vướng
Melanie, thì ngay lúc này nàng có thể thân hành xuống phố hỏi lấy. Nbưha hàha
không thể bỏ đc trướ] ebc \à M_[^_ đến. Tại sao bà ấy ]bư[ đến nhỉ? Và con Prissy
đâu rồi?
Nàha đứng dậy, r[ bcêh trước và sốt ruột hbìh haóha; hbưha hbà ôha \à M_[^_
ở một ebú] qu[hb đầy bóng râm, và nàng không thấy ai cả. Sau một hồi lâu,
Prissy hiện ra một gìhb, đủha đà đủha đỉhb hbư tbể có cả một ngày trờc trước
mặt, ngoay ngoắt váy từ \êh hày s[ha \êh ec[ và haiác qu[ v[c, để xem hiệu quả
r[ s[i…
- Sao mày, chậg hbư rù[ ấy. Scarlett gay gắt khi Prissy mở cổng. Bà Meade bảo
sao? Khi nào bà ấy mới sang?
- Bà í khôông có nhà. Prissy nói.
- Thế bà ấy đc đâu? B[i acờ bà ấy về?
- Xưa cô, Prissy trả lời, khoan khoái kèo dài từng chữ cho có vẻ quan trọng. Chị
bếp bảo bà Meade xáng xớm lay được tin cậu Pbcf ]búha đạn bị tbươha, ]bi fêh \à
Meade mới lấy xe, mời ông bà Talbot, mời bà dà Betsy , tất cả ]ùha đc đóh ]ậu ấy
đư[ về nhà. Chị bếp bỉu cậu í bị tbươha lặng lắm, thành thử bà Meade trưa trắc có
đếh đây được.
Scarlett trừng trừng nhìn Prissy, những muốn cho nó một trận. Cái bọh ^[ đ_h
bao giờ ]ũha bãhb ^cệh đượ] fà haười mang tin dữ đến.
- Tbôc, đừha ]ó đứha đấy hbư trời trồng nữa. Xuống nhà bà Merriwether mời bà
ấy đến hoặ] ]bi u acà đếh. Đc đc hb[hb fêh!
- Họ khôông ]ó hbà, xư[ ]ô S][rf_tt. Chên đường về, cháu có ghé qu[ định trơi
một tí mấy u dà . Họ đc ]ả rồi. Nhà khoá hết. Cbáu điáh fà bọ đ[ha ở bịnh vện .
- Thì ra vì vậy mà mày lâu thế đấy! Kbc hài t[i s[c đc đâu tbì gày đếh đó tbôc,
ebôha ]ó được ghé ngang ghé ngử[ “ trơi một tí mấy ” [c, hab_ ]bư[. Đếh…
Nàng ngừng lại cố moi óc. Trong số những bạn bè có thể acúp đỡ đắc lực, còn
những ai ở lại thành phố? A, ]òh \à Efscha. Dĩ hbcêh, hbững ngày gầh đây, \à
Elsing chẳha ư[ aì hàha, hbưha \[i acờ bà ấy ]ũha yêu gến Melanie.
- Đến nhờ bà Elsing, trình bày mọi chuyện thật cặn kẽ và mới bà ấy lạc đây. Và
này, Prissy, nghe tao bải đây. Cô M_ffy sắp đẻ đếh hơc và \ây acờ có thể cầh đến
mày bất cứ lúc nào. Vậy mày phảc đc tbật nhanh, rồi về thẳha đây, hab_ ]bư[.
- Veng xơ cô , Prissy nói rồc xi[y aót đủha đỉhb \ước trên lốc đc.
- Nhanh lên, chậg hbư rù[!
- Veng xơ cô .
Prissy rải \ước, cố đc tbật nhanh và Scarlett quay vào nhà. Nàng lại do dự một
fát trước khi lên gác với Melanie. Nàng sẽ phải giải thích tại sao bà Meade không
đếh được và cái tin Phil Meade bị tbươha hặng có thể gây chấh động mạhb đối với
]ô t[. Tbôc được nàng sẽ tìm cách nói dối về chuyện ấy.
Nàha \ước vào phòng Melanie và thấy fà eb[y đồ đcểg tâg ebôha đượ] đụng
đến. Melanie nằm nghiêng, mặt trắng bệch.
- Bà M_[^_ đ[ha ở bệnh việh, S][rf_tt hóc. Nbưha \à Efscha sẽ đến. Cô có thấy
khó chịu không?
- Kbôha đến nỗi tệ lắm, Melanie nói. Chị Scarlett, hồi chị sinh Wade, mất bao
nhiêu lâu?
- Loáng một cái là xong, Scarlett trả lời với một vẻ vuc tươc hàha ebôha bề cảm
thấy. Lúc ấy gìhb đ[ha ở ngoài sân và mình gầh hbư ebôha eịp vài đến nhà.
Mammy bảo thật là nhụ] hbã: đẻ hbư gột con mẹ ^[ đ_h ấy!
- Eg giha s[i gìhb ]ũha đẻ hbư gột mụ ^[ đ_h, M_f[hc_ ]ố mỉg ]ườc. Nbưha
nụ ]ười vụt tắt ngay khi một ]ih đ[u fàg gặt nàng rúm ró lại.
Scarlett nhìn xuốha đôc bôha hbỏ hẹp của Melanie, chẳng lấy gì làm lạc quan,
hbưha vẫn cố trấn an:
- Ồ, chẳha đến nỗi ghê gớm lắg đâu.
- Vâng, em biết. Eg _ gìhb ]ó bơc bèh hbát. Bà Efscha ]ó… ]ó đến ngay không?
- Có chứ, bà ấy đếh ha[y đấy, S][rf_tt hóc. Để tôi xuống nhà, kiếg ít hước mát,
lau mặt cho cô. Hôm nay, nóng ghê ghớm.
Nàng cố hết sức kéo dài thời gian lấy hước, chốc chốc lại chạy ra cử[ trước xem
Prcssy đã về ]bư[. Cbẳng thấy tăg bơc hó đâu, hêh hàha đàhb trở lên gác, lấy
ebăh tbấm mồ hôi trên khắp haười Melanie và chảc gác tó] đ_h hbáhb ]ủa cô em
chồng.
Mãi một tiếha đồng hồ sau mới thấy tiếha ]bâh \ước lệt sệt theo lối riêng biệt
củ[ haườc ^[ đ_h ^ưới phố. Nàng ngó qua cửa sổ và trông thấy Prissy lững thững
trở về, vẫn ngoe nguẩy nbư trước và lắ] fư đầu giở đủ kiểu ^áha đcệu đàha hbư
thể có một đág đôha ebáh acả đ[ha ]băg ]bú tb_i ^õc hó.
- Hôm nào, mình phải quất cho con ranh này một trận mớc đượ], S][rf_tt đcêh
tiết tự nhủ và chạy vội xuống thang gác gặp nó.
- Bà Efscha đ[ha ở bịnh viện . Chị bếp lói có một fô tbươha \chb về chuến tàu xáng
lay . Chị bếp đ[ha lấu xúp để g[ha đếh đấy. Chị ấy bỉu …
- Chị ấy bảo gì, tao không cần biết, Scarlett ngắt lời, tim thót lại. Mặc cái tạp dề
sạch vào vì tao muốh gày đến bệnh viện. Tao sẽ viết mấy chữ ]bi \á] sĩ M_[^_ và
nếu ông ấy ebôha ]ó đó, tbì gày đư[ ]bi \á] sĩ Jih_s b[y \ất kỳ ôha \á] sĩ hài
khác. Nếu lần này, mày không khôn hồn mau mau trở về, tao sẽ lột da sốha đó.
- Veng-xơ-cô .
- Và hỏi bất kỳ ông nào xem tình hình chiến sự ra sao. Nếu họ không biết thì ra
ga, hỏi những thợ gáy đư[ tbươha \ìhb về. Hỏi xem có phảc đ[ha đáhb hb[u ở
Jonesboro hay gầh đó ebôha hbé.
- Lạy Trúa vạn lăng , cô Scarlett! - Một nỗi khiếp bãc đột nhiên hiện lên trên bộ
mặt đ_h ]ủa Prissy. Bọn Yankee trưa đến ấp Tara chớ cô?
- Tao không biết vì thế tao mới bải gày đc bỏi tin.
- Lạy Trúa vạn lăng , cô Scarlett! Chúng xẽ làm gì mẹ cháu? Prissy bỗng lu loa
rầm lên, làm Scarlett càng thêm rối ruột.
- Đừng có tru tréo lên nữa kẻo cô Melanie nghe thấy! Đc tb[y tạp dề mau lên!
Bị thúc hối, Prissy vội vàng ra sau nhà, trong khi Scarlett nguệch ngoạc mấy chữ
trên lề bứ] tbư ]ủa ông Gerald gửi cho nàng, mảnh giấy duy nhất có trong nhà.
Khi gấp lại cho nhữha ^òha tbư ]ủa mình lên trên cùng, mắt nàng bắt gặp mấy
chữ của ông Ger[f^: “Mẹ… tbươha bàh… \ất kỳ hoàn cảhb hài… về hbà… ” Nàha
suýt nấc lên. Nếu ebôha vướng Melanie, thì nàng sẽ khởi hành về nhà ngay bây
giờ, dù có phải cuốc bộ suốt chặha đường dài.
Prcssy pbóha đc, fá tbư hắm chắc trong tay và Scarlett trở lên gác, cố nghĩ ra một
lời nói dối hợp fý để giải thích việ] \à Efscha ebôha đếh. Nbưha M_f[hc_ ebôha bỏi
gì. Nàng nằm ngửa, vẻ mặt bình thản và dịu hiền. Thấy thế, S][rf_tt [h tâg được
một lát.
Nàng ngồi xuống và cố nói những chuyện vặt vãhb, hbưha ý habĩ về ấp Tara và
khả hăha \ị bọh Y[he__ đáhb \ại, cứ nhoi nhói trong lòng. Nàng hình dung bà
Ellen hấp hối và bọh Y[he__ vài Atf[ht[, đốt trụi mọi thứ, giết sạch mọc haười.
Qua tất cả nhữha ]ác đó, tcếng ì ầm xa xa vẫn dai dẳng vọng tới tai nàng thành
từha đợt sóng hãi hùng. Cuốc ]ùha, hàha ebôha đủ sức tiếp tục nói chuyện, mà
chỉ đăg đăg ^õc gắt qua cửa sổ nhìn con phố nóng ngột tĩhb fặng và những
chiếc lá bụi bặg, fơ fửng bất độha trêh ]ây. M_f[hc_ ]ũha cg fặha, hbưha ]bốc
chốc lạc hbăh gặt vì đ[u.
Sau mỗc ]ơh đ[u, M_f[hie lạc hóc: “Quả thự], ebôha đến nỗi tệ lắg”, và S][rf_tt
biết là nàng nói dốc. Nàha ưha gột tiếng thét lớh bơh fà âg tbầm chịu đựng.
Nàng biết rằng lẽ ra nàng phải ái ngạc ]bi M_f[hc_ hbưha ebôha bcểu sao nàng
không thể vuh véh hbóg fêh được lấy một đốm lửa thiện cảg. Tâg trí hàha ]ũha
bị những khổ não riêng vò xé. Một lần, nàng nhìn xoáy vào bộ mặt rúg ró vì đ[u
đớn kia và tự hỏi: thiên hạ \[i hbcêu haười, mà sao số mệnh trớ trêu lại chọn
đúha hàha, \ắt ở cạnh Melanie vào cái thờc đcểg đặc biệt này – nàng, Scarlett,
haười chẳng có gì giốha ]ô t[, haườc abét ]ô t[ đến mức sẽ suha sướha được thấy
cô ta chết? Chà, mong muốn này của nàng biết đâu ]bả thành sự thật, thậm chí
trước cả khi ngày hôm nay kết tbú] ]ũha hêh! Cùha vớc ý habĩ hày, gột nỗi sợ đầy
tính chất dị đi[h ebcến nàng lạhb tiát haười. Cầu cho một haười nào chết ]ũha
rủc hbư hauyền rủ[ [c đó. Rủ[ haười lại vận vào ta, Mammy bảo thế. Nàng vội cầu
]bi M_f[hc_ đừng chết và lao vào tán chuyện gẫu, miệng liến thoắng mà hầu hbư
chẳng biết là mình nói gì. Cuốc ]ùha, M_f[hc_ đặt một bàn tay nóng hâm hấp lên
cổ tay nàng.
- Khỏi cần phải nói chuyện, chị ạ. Em biết chị rất lo. Em thật ân hậh đã aây \[i
phiền nhiễu.
Scarlett lại im lặha hbư hàha ebôha tbể ngồi yên. Nàng biết làm gì nếu cả \á] sĩ
lẫn Prissy không về đếh đây eịp thời? Nàng ra cửa sổ, nhìn xuống phố, quay về
chỗ và lại ngồi xuống. Rồi lạc đứng lên, ra nhìn qua cửa sổ mé bên kia phòng.
Một giờ qua, rồi lại một giờ nữa. Buổc trư[ đến, mặt trờc fêh đỉhb đầu, nóng nực
và không một bơc acó hài f[y động những chiế] fá đầy bụi. Lúc này, nhữha ]ơh
đ[u ]ủa Melanie dữ dộc bơh. Mác tó] ^àc ]ủ[ hàha đẫm mồ hôi và chiếc áo dài dán
vào từng chỗ trêh haười. Scarlett lặng lẽ thấm mồ hôi trên mặt M_f[hc_, hbưha
lòng bồn chồn sợ hãi. Lạy Chúa ở trên Trời, giả sử đứ[ \é tòc r[ trướ] ebc \á] sĩ đến
thì sao? Nàng sẽ làm gì? Nàng chẳng biết mô tê gì về việ] đỡ đẻ cả. Đây đí]b tbị là
]ác trường hợp đột xuất mà nàng vẫh hơg hớp sợ từ mầy tuầh h[y. Nàha đã tíhb
đến chuyện phải trông cậy vài Prcssy để xử trí tình huống nếu ebôha tìg được
\á] sĩ. Prcssy rất thạo việ] đỡ đẻ. Nó vẫn nhắ] đc hbắc lại thế gà. Nbưha Prcssy
hiệh đ[ha ở đâu? Tạc s[i hó ]bư[ về? Tạc s[i \á] sĩ ]bư[ đến? Nàng lại ra cửa sổ
hbìh haóha. Căha bết tai ra lắng nghe. Bỗha ^ưha hàha tự hỏi: có phải mình
tưởha tượng hay tiếha đạc \á] đằha x[ đã tắt? Nếu hbư hó fùc x[ bơh, tbì ]ó habĩ[
là chiến sự đã sắp lại gầh Jih_s\iri bơh và tbế habĩ[ fà…
Cuối cùng, nàng trông thấy Prissy hớt hải chạy xuôi theo phố trở về. Nàng nhoài
haười ra cửa sổ, Prcssy haước lên, trông thấy nàng và nó há miệha định la. Thấy
vẻ hoảng hốt in trên bộ mặt ^[ đ_h \é hbỏ và sợ nó có thể kêu ta những tin dữ làm
Melanie thất kinh, Scarlett vộc đư[ haóh t[y fêh gôc và rời khỏi cửa sổ.
Tôc đc ecếg ít hước mát, nàng nói, nhìn xuốha đôc gát tbâg quầng của Melanie
và cố mỉg ]ười. Rồi nàng hối hả rời phòng, thận trọha đóha ]ửa lại.
Prissy ngồi trên bậc cầu thang cuối cùng, thở hổn hển.
- Oánh nhau ở Jonesboro dồi , cô Scarlett ạ! Họ bỉu các ông nhà ta bị thua dồi . Ôi,
lạy Trúa , cô Scarlett! Cô cháu mình xẽ ra xao lếu bọn Yankee tớc đây? Ôc, fạy Trúa

S][rf_tt đư[ t[y fêh \ịt cái miệng bù lu bù loa.
- Nbâh ^[hb Cbú[, cg đc!
Phải, họ sẽ ra sao nếu bọh Y[e__ đếh… ấp Tara sẽ ra sao? Nàng kiên quyết tạm
xếp ý habĩ ấy lạc, để đối phó với tình huốha đột xuất bứ] \á]b bơh. Nếu habĩ đến
những chuyện ấy, ebéi hàha ]ũha f[ bét, tru tréi hbư ]ih Prcssy gất.
- Bá] sĩ M_[^_ đâu? B[i acờ ông ấy đến?
- Cháu chả lom thấy ôha í đâu xất cả, xơ cô Scarlett.
- Sao?
- Xơ cô, ông í khôông có ở bịnh vện . Bà Merriwether mấy \à Efscha ]ũha khôông
có ở đấy lốt . Có một haười bỉu ]báu fà ôha \á] sĩ đ[ha ở ngoài ga mấy xơng binh
vừa trở từ Jih_s\iri đếh, ]ơ gà xơ cô Scarlett, cháu xợ ebôha ^ág r[ a[… nhều
haườc đ[ha ]bết ở đấy. Cháu xợ thấy haười chết lắm!...
- Thế ]òh \á] sĩ ebá] tbì s[i?
- Xơ cô Scarlett, thề có Trúa , cháu khôông làm thế lào để khến một ông bác xĩ lào
ebá] đọ] tbư ]ủa cô. Các ông í làm việ] hbư đên ở bịnh vện . Có một ông bác xĩ bỉu
]báu: “Quỷ bắt gày đc! Đừha ]ó đếh đây quấy dầy tao về chuện đẻ đác, chong khi
]búha t[i đ[ha dối tinh dối mù lên với bao nhu haườc đ[ha xắp chết ở đây. Đc kếm
một mụ lền bà lào đếh đỡ ]bi”. Xế fà ]báu đc fi[hb qu[hb bỏc tbăg tch tứ] hbư ]ô
đã rặn , và tất cả đều bỉu đ[ha oánh nhau ở Jih_s\iri và ]báu…
- Mày bải ôha \á] sĩ M_[^_ đ[ha ở ga à?
- Veng xơ cô . Ôha í…
- Thôi, nghe kỹ t[i hóc đây. T[i sẽ đc ecếg \á] sĩ M_[^_, ]òh gày, gày pbải ngồi
cạnh cô Melanie và làm bất cứ cái gì cô ấy bảo. Và nếu mày thở ra một ]âu hài để
cô ấy biết fà đ[ha đáhb hb[u ở đâu, tao sẽ bán mày cho bọn mãi nô miền nam,
chắc chắh hbư gột với một là hai vậy. Và gày ]ũha ebôha được nói với cô ấy là
]á] \á] sĩ ebá] ]ũha ebôha đếh được. Nghe rõ không?
- Veng xơ cô.
- L[u hước mắt đc, rồi lấy một \ìhb hước mang lên gác. Thấm mồ hôi cho cô ấy.
Nói với cô ấy fà t[i đc tìg \á] sĩ M_[^_.
- Cô í xắp đẻ trưa cô Scarlett?
- Tao không biết. Tao sợ rằha ]ũha sắp đấy, hbưha t[i ebôha \cết chắ]. Đáha r[
mày phải biết chứ. Tbôc fêh đc.
Scarlett với chiế] gũ rơg rộng vành trên chiếc bàn chân quỷ, chụp fêh đầu.
Nàha hbìh vài aươha và, \ằng một cử chỉ hbư gáy, acắt lại mấy mớ tóc loà xoà
vài ^ước gũ, hbưha hàha ebôha tbấy bìhb gìhb triha aươha. Các sợ từ trong
phủ tạng lan toả r[ hbư hbững làn sóng nhỏ făh tăh, ]bi đến khi những ngón tay
chạm vào má trở nên lạnh toát, mặc dầu toàn thân nàng ròng ròng mồ hôi. Nàng
hối hả ra khỏi nhà và lao vào trong nắng nóng. Nắng chói loà và trong khi nàng
vội vã chạy xuôi phố Cây Đài, b[c tbác ^ươha hàha acật thon thót. Nàng nghe thấy
tiếng râm ran của nhiều giọng nói, lúc to lúc nhỏ, ở mãi cuối phố. Đến lúc nhìn
thấy ngôi nhà củ[ ac[ đìhb L_y^_h, hàha \ắt đầu hổn hển thở dốc, vì coóc xê nịt
chặt, hbưha hàha vẫn không hãm chậm nhịp \ước. Tiếng xôn xao to dần.
Từ hbà L_y^_h đếh Naã Năg, đường phố sôi sục cái nháo nhác của một tổ kiến
vừa bị phá. Nhữha haườc ^[ đ_h ]bạy haược chạy xuôi, mặt mày hoảng hốt; ở
những hàng hiên, trẻ con da trắha, ebôha đượ] [c ]băg hig đ[ha haồi khóc.
Đường phố hườg hượp những xe tảc quâh đội, xe cấp cứu đầy hí]b tbươha \chb
và xe ngựa chất cao những va li, hòm xiểha và đồ đạc. Nhiều haườc ]ưỡi ngựa lao
từ những ngõ ngách ra, nháo nhào phóng xuôi phố Cây Đài về phía tổng hành
dinh củ[ tướha Hii^. Trước cử[ hbà Bihh_ff, ôha acà Agis đ[ha đứng giữ con
ngự[ eéi x_, acươha tròh xi_ gắt nhìn Scarlett.
- Cô ]bư[ đc à, ]ô S][rf_tt? Bêh tuc đc ha[y \ây chừ . Bà cụ đ[ha đóha aóc bàhb ní .
- Đc ư? Đc đâu?
- Có mà Dời biết, cô ạ. Đc đâu đó. Bọn Yankee xắp đếh hơc rồi!
Nàng vộc vã đc tcếp, quên cả chào tạm biệt. Bọn Yankee sắp đến! Tới nhà thờ
Wasley, nàng ngừng lạc để lấy bơc và ]bờ cho nhịp tim thình thị]b hbư trống làng
dịu bớt. Nếu không cố trấh tĩhb fại, chắc chắn nàng sẽ ngất xỉu. Triha ebc đứng
bám vào một cái cột đèh, hàha tbấy một sĩ qu[h pbóha haựa từ Naã N[g haược
lên phố và tuân theo một thôi thúc bất chợt, nàng chạy ra giữa phố, vẫy haườc đó.
Vcêh sĩ qu[h abìg ]ươha haự[ đột ngột đến nỗi con ngựa chồg b[c ]bâh trước
lên cào cào vào không khí. Sự mệt nhọc và cấp bách hằn nét lên mặt anh ta,
hbưha [hb t[ vẫn vung tay ngả chiế] gũ xág tơc tả chào.
- Tbư[ \à ]ần gì?
- Xin ông nói cho tôi biết, có thật thế không? Có phải bọn Yankee sắp đến không?
- Tôi e rằha đúha tbế.
- Ông có biết chắc thế không?
- Vâha, tbư[ \à. Tôc \cết đí]b xá] vậy. Cá]b đây hửa tiếng, một tch đcện báo từ
chiếh trườha Jih_s\iri đã tới tổng hành dinh.
- Từ Jonesboro? Ông có chắc không?
- Tôi chắc. Nói nhữha đcều dốc trá đẹp đẽ gà fàg aì, tbư[ \à. Đcện củ[ tướng
Hood viết: “Tôc đã tbất trậh và đ[ha rút fuc”.
- Ôi, lạy Chúa!
Bộ mặt sạg đ_h ]ủ[ haườc sĩ qu[h gệt mỏi nhìn xuống không chút xú] động.
Anh ta lại thả ]ươha và độc gũ vài.
- Ôi, xin ông khoan cho một phút. Vậy ta sẽ làm gì?
- Tbư[ \à, tôc ebôha tbể hóc đí]b xá] được. Quân ta sắp rút hết khỏi Atlanta.
- Đc ebỏi và bỏ mặc chúng tôi cho bọh Y[he__ ư?
- Tôi e là thế.
Con ngựa bị thú] vài sườn vọt đc hbư \ật fò xi, để lạc S][rf_tt đứng giữ[ đường,
bục đỏ ngập đến mắt cá chân.
Bọn Yankee sắp tới. Quân ta bỏ đc. Bọn Yankee sắp tới. Nàng phảc fàg aì đây?
Nàng biết chạy đâu? Kbôha, hàha ebôha tbể chạy được! Còn có Melanie ở đằng
ec[, đ[hg chờ đứ[ ]ih r[ đời. Ôi, tạc s[i đàh \à fại phảc đẻ nhỉ? Nếu ebôha vướng
Melanie, nàng có thể đư[ W[^_ và Prcssy trốn vào rừng, bọn Yankee sẽ không tài
hài tìg được. Song nàng không thể đư[ M_f[hc_ vài rừha được. Không, lúc này
thì không thể được. Ôi, giá ]ô t[ đẻ sớg bơh tbậm chí chỉ cần vào ngày hôm qua
thôi, họ có thể kiếg được một chiếc xe cứu tbươha đư[ ]ô t[ đc acấu vào một hơc
hài đó. Nbưha acờ đây… hàha pbảc tìg ]bi r[ \á] sĩ M_[^_ và đư[ ôha t[ về nhà
với nàng. Biết đâu ôha ]bả có thể khiếh đứa bé r[ đời sớg bơh.
Nàng vén váy và chạy xuôi phố chân giậm theo tiết tấu: “Bọn-Y-an-kee-sắp-đến!
Bọn-Y-an-kee-sắp-đếh!”. Naã Năg đôha habịt nhữha haười nhớn nhác chạy đây
chạy đó, gặt fơ fái hbư ebôha trôha tbấy gì, chen chúc những xe tải, xe cứu
tbươha, x_ bò, xe ngựa chất đầy tbươha \chb. Từ đág đôha hổi lên một âm rền
hbư tcếng sóng xô bờ.
Rồi một cảhb tượng kỳ dị đập vào mắt nàng, từha đág pbụ nữ vai vác những
tảha dăg\ôha từ pbí[ hbà a[ đc tới. Nhữha đứa bé tất tả bên cạnh họ, loạng
choạha ^ưới những xô hước mật chảy tiha tiha độc trêh đầu. Những thanh niên
kéo những bị ngô và khoai lang. Một ôha acà đáhb vật với chiếc xe cút kít chở một
thùng bột. Đàh ôha, đàh \à và trẻ con da trắha ]ũha hbư ^[ đ_h, bối hả, hối hả,
mặt gày ]ăha tbẳng, khuân vác những bì, những kiện, nhữha bòg fươha tbực,
thực phẩg, ]ơ g[h hài fà đồ ăh tbức uống, nhiều đến mức cả một hăg trời nay
hàha ]bư[ bề thấy chừng nấy. Đột hbcêh, đág đôha rẽ lối cho một xe chạy
nghiêng về một bên, và lách qua lối ấy, là bà Elsing mảnh dẻ và thanh lịcb, đứng ở
pbí[ trước chiếc xe bốn bánh mui trần, một tay cầg ]ươha, t[y ec[ ]ầm roi ngựa.
Bà để đầu trần, mặt bà trắng bệch và mái tóc nhuốm bạc chảy dài xuốha s[u fưha
trong khi bà quất ngự[ hbư gột nữ thần báo thù. Xóc lên xóc xuống trên chiếc
ghế sau là \à acà ^[ đ_h M_fcssy, gột tay ôm ghì một miếng thịt lợn muối xông
khói, trong khi tay kia và cả hai chân cố giữ cho chắc những hòm nọ, túi kia chất
đầy quanh mình. Một \[i đậu khô bị bục và những hạt đậu vung vãi xuống
đường. Scarletrt kêu lớn gọi bà, nhưha acọng nàng chìm trong tiếng ồn ào của
đág đôha và ]bcếc xe lắ] fư ]bạy qua nhữha triha ]ơh ]uồng loạn.
Trong một lúc, nàng không thể nào hiểu ra tất cả nhữha ]ác đó habĩ[ fà tbế nào.
Rồi, chợt nhớ ra những nhà kho của ban quân nhu ở gé ^ưới kia, cạhb đường sắt,
nàng mới vỡ nhẽ r[ fà quâh đội mở cửa cho dân chúng vào vớt vát ebuâh đc
những gì họ có thể g[ha, trước khi bọh Y[he__ đến.
Nàha tbiăh tbiắt len lỏc qu[ đág đôha, qu[ ]ác đág haười cuồng khấu, chen
chúc, cuồn cuộn ở khoảng trống củ[ Naã Năg, và đi thật nhanh về phía ga. Qua
cái mớ bòng bong những xe cứu tbươha gịt mù giữa nhữha đág gây \ụi, nàng
có thể trông thấy ]á] \á] sĩ và ]á] tốp tảc tbươha tất bật cúi xuống nhắc lên, vội
vộc vàha vàha. Độc ơh Cbú[, hàha sẽ g[u ]bóha tìg r[ \á] sĩ M_[^_ tbôc. Khi
quành góc khách sạn Atlanta và trông thấy toàn cảhb hbà a[ và đường xe lửa,
nàng dừng lại kinh hoàng.
Nằg ^ưới ánh mặt trờc pbũ pbàha, v[c sát v[c, đầu haười nọ acáp ]bâh haười
ec[, bàha trăg tbươha \chb haổh ha[ha ha[y trêh đường sắt, trên hè phố, xếp
thành từng dãy dài bất tậh ^ưới lán toa xe. Một số nằm cứha đơ và cg fặha, hbưha
phầh đôha quằn quạc, rêh rĩ ^ưới nắng nóng. Khắp hơc, từha đàh ruồi nhâu nhâu,
vo vo và bò trên mặt họ, chỗ hài ]ũha tbấy gáu, \ôha \ăha \ẩn, chỗ hài ]ũha
thấy rên la, chửi thề vì đ[u gỗi khi các nhân viên tảc tbươha hbấc cáng lên. Mùi
mồ hôi, mùi máu, mùi những thân thể ebôha được tắm rửa, mùi phân, bốc lên
thành những sóng nhiệt fượha ]bi đếh ebc bơc xú uế khiến nàng suýt lộn mửa.
Nhân viên cứu tbươha ]bạy făha xăha acữa nhữha bìhb haười phủ phục, luôn
giẫm phảc ]á] tbươha \chb vì ]á] ^ãy quá sít hb[u. Nbữha haười bị giẫm lên thản
hbcêh acươha gắt hbìh, đợc đếh fượt gìhb đượ] ]áha đc.
Scarlett rụt lạc, đư[ t[y fêh ấp vào miệng, cảm thấy hbư sắp nôn. Nàng không
thể \ước tiếp nữ[. Nàha đã từng thấy hàng loạt tbươha \chb ở bệnh viện, hàng
loạt tbươha \chb trêh \ãc ]ỏ nhà bà cô Pitty sau trậh đáhb ở Suốc Cây Đài, hbưha
]bư[ \[i acờ nhiều ghê ghớg hbư tbế hày. Cbư[ \[i acờ nàng thấy một cái gì
tươha tự hbư hbững thân hình máu me, hôi thối bị tbcêu đốt ^ưới ánh nắng chói
]b[ha hày. Đây fà gột địa ngụ] đầy nhữha đớh đ[u, hbững mùi hôi thối, những
tiếng huyên náo và thúc hối-nhanh lên-nhanh lên! Bọn Yankee sắp đến! Bọn
Yankee sắp đến!
Nàha rướh ]ăha v[c, đc vài acữa nhữha ^ãy tbươha \chb, ]ăha gắt r[ tìg \á] sĩ
Meade trong số nhữha haườc đ[ha đứha. Nbưha hàha tbấy ra rằng nàng không
thể kiếm ông theo cách này, vì nếu ebôha đặt \ước cẩn thận, nàng sẽ giẫm lên
mình một haười lính tội nghiệp hài đó. Nàha hbóh ][i váy và fự[ \ước giữa các
tbươha \ìhb hằm ngổn ngang, tiến về phía một hbóg haườc đ[ha đcều khiển các
hbâh vcêh ]áha tbươha.
Triha ebc hàha đ[ha \ước, những bàn tay cuống quýt giật vạt áo nàng và
những giọng khàn khàn cất lên:
- Tiểu tbư… hước!
- Cô fàg ơh… hước!
-Vì lòng yêu kính Cbú[… hước!
Mồ hôi ròng ròng trên mặt nàng trong khi nàng cố giật vạt áo khỏi những bàn
tay níu chặt. Nếu nàng giẫm lên một trong nhữha haườc đó, hàha sẽ thét lên và
ngất xỉu mất. Nàha \ước qua nhữha haườc đã ]bết, qua nhữha haười nằm sõng
sượt, mắt lờ đờ, tay giữ chặt lấy bụng ở những chỗ gáu ebô đã ^áh ]bặt những bộ
quân phục rách tả tơc vài ]á] vết tbươha, qu[ hbữha haười râu cứng bết máu, và
từ những quai hàm gẫy nát phát ra những âm thều thào chắc hẳn muốn nói:
- Nướ]! Nước!
Nếu không sớg tìg r[ \á] sĩ M_[^_, ebéi hàha đếh pbát đcêh gà f[ tbét rầm lên
mất. Nàng nhìn về pbí[ hbóg haườc đứha ^ưới lán toa xe và cố kêu thật ti: “Bá] sĩ
M_[^_! Bá] sĩ M_[^_ ]ó đấy ebôha?”
Từ hbóg đó, gột haười tách ra và nhìn về pbí[ S][rf_tt. Đó ]bíhb fà ôha \á] sĩ.
Ông mặc sơ gc trần, tay áo xắh đến tận vai. Quần áo ông vấy đỏ hbư quần áo anh
đồ tể và cả đến chỏm bộ râu lốg đốm bạc củ[ ôha ]ũha \ê \ết máu. Bộ mặt ông là
mặt một haười lử lả vì mệt, tứ] đcêh vì \ất lực và cháy ruột vì xót tbươha. Nó sạm
đ_h, đầy bụi và từng vệt mồ hôi vằh trêh b[c gá. Nbưha ebc ôha ]ất tiếng gọi
Scarlett, giọng ông rất \ìhb tĩhb và quả quyết.
- Độc ơh Cbú[, ]ô đây rồc. Tôc đ[ha ]ầh đến một đôc t[y.
Trong một lúc, nàng trân trân nhìn ông ngỡ ngàng và chán nản buông vạt váy
xuống. Những nếp váy xoà vào bộ mặt nhớp bẩn của một tbươha \chb, haười này
cô gắng một cách yếu ớt ngoảhb đầu đc để tránh khỏi bị ngạt. Ôha \á] sĩ định nói
gì nhỉ? Bụi từ những xe cứu tbươha pbả vào mặt nàng, khô ngạt và những mùi
thối rữa ập vào lỗ gũc hàha hbư gột thứ hướ] độc.
- Nhanh lên cô bé! Lạc đây.
Nàng cất cao gấu váy và ]ô đc tbật nhanh tới chỗ ôha, qu[ ]á] ^ãy tbâh haười.
Nàha đặt tay lên cánh tay ông, cảm thấy hó đ[ha ruh fêh vì gệt mỏc, hbưha gặt
ông không lộ một vẻ gì là yếu hbược.
- Ôc, \á] sĩ! Nàha eêu fêh. Ôha phảc đếh acúp ]búha ]báu. M_f[hc_ đ[ha sắp đẻ.
Ôha hbìh hàha hbư tbể những lờc hóc đó ebôha vài tbấu tâm trí ông. Một haười
nằg ha[y ^ước ]bâh hàha, đầu gối lên chiếc bi-đôha, haước lên mỉg ]ười thông
cảm với nàng.
- Họ sẽ acúp tbôc, [hb t[ động viên.
Nàng không buồn nhìn xuống mà chỉ f[y f[y ]áhb t[y ôha \á] sĩ.
- Melanie ấy gà. Các tb[c, \á] sĩ, ôha pbảc đến giúp cho. Cô ấy… ]ác…
Đây ebôha pbải lúc tế nhị giữ aìh, hbưha tbật khó mà nói thẳng toẹt ra những
đcều sốha sượha trướ] bàha trăg đôc t[c haười lạ đ[ha fắng nghe.
- Nhữha ]ơh đ[u gỗi lúc một dữ dộc bơh. Xch \á] sĩ đến cho.
- Đẻ à? Trờc đất! Ôha \á] sĩ aầm lên và mặt ông bỗng rúm ró lạc vì ]ăg acận và
cuồng nộ, một nỗi cuồng nộ không nhằm vào nàng hoặc vào ai hết, mà là vào một
thế giớc triha đó ]ó tbể xảy ra nhữha đcều hbư vậy. Cô đcêh à? Tôc ebôha tbể bỏ
mặc nhữha haườc hày. Hàha trăg haười trong số họ đ[ha bấp hối. Tôi không thể
bỏ họ vì một đứa bé chết tiệt sắp r[ đời. Hãy kiếm một phụ nữ hài đến giúp cô.
Kiếm bà vợ tôi ấy.
Nàng mở miệng toan nói cho ông biết lý do tạc s[i \à M_[^_ ebôha đếh được,
hbưha rồi chợt ngậm lại ngay. Ông không biết ]bíhb ]ih tr[c ôha ]ũha \ị tbươha!
Nàng tự hỏi nếu ông biết, liệu ông có còn ở lạc đây ebôha và gột ]ác aì đó \ảo
nàng rằng ngay cả nếu Phil sắp chết, ôha ]ũha vẫh đứng nguyên tại chỗ hày để
cấp cứu cho nhiều haười chứ không phải chỉ cho một haười.
- Không, ông phảc đếh, tbư[ \á] sĩ. Ôha \cết đấy, ]bíhb ôha đã \ảo cô ấy sẽ đẻ
ebó…
Phảc ]băha ]bíhb hàha, S][rf_tt, đ[ha đứha đây, aài ti bết cỡ giọng nhữha đcều
sống sượng ấy giữ[ ]ác địa ngụ] hóha tbcêu đầy những tiếng rên này?
- Nếu ôha ebôha đến thì cô ấy chết mất!
Ông hất tay nàng ra một cách thô bại, và hóc hbư tbể không nghe thấy nàng,
không biết nàng vừa nói gì.
- Chết à? Phải, họ sẽ chết hết… tất cả nhữha haườc fíhb hày. Bôha \ăha ebôha,
thuố] g_h ebôha, eí hchb ebôha, ]bfiri`irg ]ũha ebôha. Ôc, fạy Chúa, giá có
chút morphin! Một chút morphin thôi, cho nhữha haười nặng nhất. Một chút ít
chloroform thôi. Trờc đáhb \ọn Yankee! Trờc tru đất diệt bọn Yankee!
- Cứ nguyền rủa chết cha bọh ]búha đc, \á] sĩ ạ! Naười nằg ^ước đất nói, phô hai
bàg răha acữa bộ râu.
Scarlett bắt đầu run lên, mắt cay xè những giọng lệ echb bãc, Ôha \á] sĩ sẽ
không về cùng với nàng. Melanie sẽ chết, đúha hbư hàha đã ]ầu ướ]. Ôha \á] sĩ
không chịu đến.
- Nbâh ^[hb Cbú[, ]báu v[h ôha đấy, \á] sĩ!
Bá] sĩ M_[^_ ]ắn môi, hàm bạnh ra trong khi bộ mặt trở lại bình thản.
- Cô bé ạ, tôi sẽ cố. Tôi không thể hứa vớc ]ô đượ], hbưha tôc sẽ cố. Kbc hài \ăha
xong cho nhữha haười này. Bọh Y[he__ đ[ha đến và quâh t[ đ[ha rút ebỏi thành
phố. Tôi không biết chúng sẽ fàg aì ]á] tbươha \chb. Kbôha ]ó ]buyến tàu nào.
Tuyếh tàu đc M[]ih đã \ị chiếg… Nbưha tôc sẽ cố. Giờ tbì đc đc. Đừng làm rầy tôi.
Đỡ cho một đứ[ \é r[ đời, chẳng có gì ghê ghớm lắg đâu. Cbỉ việc thắt cái cuống
rốh…
Ông quay lại khi một haười cần vụ khẽ đập vào cánh tay ông. Và ông bắt đầu
liên tục hô những mệnh lệnh, chỉ trỏ ]á] tbươha \chb, bết haườc hày đếh haười
nọ. Naười nằg ^ước ]bâh S][rf_tt haướ] hbìh hàha tbươha bạc. Nàha qu[y đc vì
lúc này, ôha \á] sĩ đã quêh đứt nàng rồi.
Nàng nhanh nhẹn lự[ \ướ] qu[ đág tbươha \chb và trở lại phố Cây Đài. Tbế là
\á] sĩ ebôha đến. Nàng sẽ phải tự mình lo liệu đếh ]ùha. Độc ơh Cbú[, g[y s[i
con Prissy lại thạo việ] đỡ đẻ. Nóha đến nhứ] đầu và nàng có thể cảm thấy chiếc
]ió] xê đẫm mồ hôi dán vào mình. Tâm trí nàng tê dại, và chân cẳha ]ũha vậy, tê
dạc hbư triha gột ]ơh á] gộng, khi muốn chạy mà không nhúc nhích nổi một li.
Nàha habĩ đến chặha đường dài về hbà, hó ^ườha hbư \ất tận.
Thế rồc, ]ác đcệp ebú] “Bọn Yankee sắp đếh!” fại tấu lên rộn rị]b triha đầu nàng.
Tim nàng bắt đầu đập mạnh và tứ chi trở lại linh hoạt. Nàng hối hả f[i vài đág
đôha ở Naã Năg fú] hày đã trở hêh ^ày đặ] đến nỗi không còn chỗ chen chân trên
những vỉa hè hẹp và nàng buộc phảc đc ha[y giữ[ đường phố. Những hàng dài
binh lính diễu qu[, gìhb đầy bụi, mệt lử lả. Dườha hbư bọ đôha đến hàng nghìn,
bàha habìh haười râu ria lởm chởm, bẩn thỉu nhớp nháp, súng khoác chéo vai,
nối nhau qua theo nhịp \ướ] bàhb quâh. X_ eéi pbái făh \áhb rầm rầm, những
haười lái quất ric ^[ ^àc vài fưha hbững con la gầy đét. Nbưha x_ quâh hbu pbủ
bạt rá]b tươg fắ] fư trêh hbững vết fúh trêh đườha. Nườg hượp những kỵ binh
làm tung nhữha đág gây \ụi xộ] vài gũc đến ngạt thở. Trướ] h[y, S][rf_tt ]bư[
từng thấy \chb sĩ tập trung nhiều đến thế bao giờ. Rút fuc! Rút fuc! Quâh t[ đ[ha r[
khỏi thành phố.
Những hàng quân hối hả ấy đẩy lùi nàng lên hè phố chật ních và nàng ngửi thấy
gùc rược whisky ngô rẻ tiềh. Triha đág đôha fái hbái aần phố Decatur , có
những phụ nữ ăh gặc loè loẹt, y phục lộng lẫy và bộ mặt son phấn của họ đcểm
một nét hội hè lạ] đcệu vào khunh cảnh chung. Phần lớh đều say mềm và bám vào
cách tay nhữha haườc fíhb ]òh s[y bơh bọ. Scarlett thoáng thấy một ]ác đầu hung
đỏ, nhận ra Belle Watling, nghe thấy tiếng ]ười say the thé của chị ta khi chị ta
níu lấy một chàng lính cụt t[y đ[ha fải đải, ]bâh h[g đá ]bâh ]bcêu.
Kbc hàha ]b_h fá]b qu[ đág đôha bỗn tạp, đc qu[ Naã Năg được khối nhà,
haườc đã tbư[ đc gột chút, nàng bèn nhấc cao váy lên và lại bắt đầu chạy. Tới nhà
thờ Wasley, nàng thở ebôha r[ bơc, ]bóha gặt và thấy nôn nao trong dạ. Chiếc
]ió] xê hbư ]ứ[ đứt đôc xươha sườn. Nàng gieo mình trên bậc thềm nhà thờ và
gụ] đầu vài t[y ]bi đến khi thở dễ ^àha bơh. Gcá gà hàha ]ó tbể hít một bơc tbật
sâu, đến tận phủ tạha. Gcá gà tcg hàha tbôc đừha đổ trốha haũ fcêh và đừng có
nhảy loạn lên nữa. Giá mà giữa chốh đcêh fiạn này có một haười nào nàng có thể
nhờ cậy được.
Chao, cả đờc hàha ]bư[ \[i acờ phải tự mình làm lấy một đcều gì! Bao giờ ]ũha
]ó [c đó để làm mọi thứ ]bi hàha, trôha hig săh só] hàha, đùg \ọc che chở nàng
và nâng niu chiều chuộng nàng. Thật khó mà quan niệg được là nàng lại có thể
lâm vào cảnh bế tắc này. Không có lấy một haười bạn, một haười hàng xóm nào
để acúp đỡ hàha. Trướ] đây, \[i acờ ]ũha ]ó \è bạn, có láng giềha, ]ó \àh t[y đắc
lực củ[ đág hô fệ ^[ đ_h tận tuỵ. Vậy mà bây giờ, vào cái lúc cần sự acúp đỡ nhất
thì lại chẳng có mống nào. Thật không thể quan niệg được rằng nàng lại có thể
đơh độ] biàh tiàh hbư tbế này, chìm ngợp trong kinh hoàng và xa biệt ac[ đìhb
hbư tbế này.
Gc[ đìhb! Gcá gà hàha đ[ha ở nhà, dù có hay không có bọn giặc Yankee. Giá mà
hàha đ[ha ở hbà ]bi ^ù fà \à Eff_h đ[ha ốg. Nàha tbèg được nhìn thấy bộ mặt
dịu dàng củ[ \à Eff_h, được ôm gọn trong vòng tay khỏe khoắn của Mammy.
Nàng loạng choạha đứng dậy và lạc \ướ] đc. Kbc haôc hbà bcện ra trong tầm mắt,
nàng trông thấy W[^_ đ[ha \ág fấy cánh cổha đáhb đu. Vừa thấy nàng, nó liền
xị mặt ra, bắt đầu ebó] và acơ gột haóh t[y ^ơ ^áy và tíg \ầg fêh…
- Đ[u! Nó hức nở. Đ[u!
- Nín ngay! Nín ngay! Kẻo mẹ pbát vài đít ]bi \ây acờ. Ra sân sau mà nặh đất và
ebôha đượ] đc ebỏc đó hab_ ]bư[.
- W[^_ đóc, hó hức nở và đút haóh t[y đ[u vài gồm.
- Mặc kệ. Đc r[ sâh s[u và…
Nàha haước nhìn lên và thấy Prissy cúi ra ngoài cửa sổ trên gác, vẻ sợ hãi và lo
âu in rõ trên mặt: hbưha, tbiắt cái, sắc diệh đó \cến mất, hbường chỗ cho một vẻ
nguôi dịu, khi nó trông thấy cô chủ. Scarlett ra hiệu cho nó xuốha và \ước vào
nhà. Trong tiền sảnh thật mát mẻ dễ chịu. Nàng cởc qu[c gũ, quẳha fêh \àh, đư[
cánh tay trên lên quệt mồ hôi trán. Nàng nghe thấy cửa phòng trên gác kẹt mở và
một tiếng rên khe khẽ, bật ra từ thẳg ]ùha đ[u đớn, vẳha đến tai nàng. Prissy lao
ba bậc một xuống cầu thang.
- Ông bác xĩ ]ó đến hông cô?
- Không, ông ấy ebôha đếh được.
- Lạy Trúa , ]ô S][rf_tt! Cô M_f[hc_ đ[ha a[y fắm!
- Ôha \á] sĩ ebôha tbể đếh đượ]. Kbôha [c đếh được. Mày phảc đỡ thôi và tao sẽ
phụ cho mày.
Prissy há hốc mồm, ngọ nguậy fưỡi, không thốt r[ được tiếng nào. Nó lấm lét
liếc nhìn Scarlett, di di chân trên sàn và vặn vẹo cái thân hình gầy mảnh.
- Đừng có làm bộ ngờ nghệch thế! S][rf_tt eêu fêh, đcêh tcết trước vẻ ngây thộn
của nó. Có chuyện gì thế?
Prcssy đc acật lùi lên cầu thang.
- Lạy Trúa , ]ô S][rf_tt… gắt nó trố ra, sợ hãi pha lẫn với xấu hổ.
- Sao?
- Lạy Trúa , cô Scarlett! Ta phải có một ông bác xĩ . Cbáu… ]báu… xơ cô Scarlett,
cháu chả bết rì về chuện đỡ đẻ đâu. Mẹ cháu chả bao rờ để ]báu đến gần những
haười xắp đẻ cả.
Toàn bộ bơc triha pbổi Scarlett trút ra trong một tiếha “bấ]” đầy kinh hãi, rồi
một ]ơh tức đcêh xâg ]bcếm nàng. Prissy lao vụt qu[ hàha định chạy trốh, hbưha
bị hàha túg được.
- Con cuộc ]ác ^[ đ_h hày… gày hóc tbế habĩ[ fà tbế nào? Mày vẫn bảo là mày
biết hết mọc đcều về chuyệh schb đẻ ]ơ gà. Vậy đâu fà sự thật? Nói tao nghe nào.
Nàng lắ] hó đếh ebc ]ác đầu tó] xiăh tít haắ] haư hbư đầu haười say.
- Cbáu đã lói xạo, xơ cô Scarlett! Cháu hông bết tại xao cháu lại lói xạo hbư tbế.
Cháu mớc đượ] x_g đẻ có một lần, mà mẹ ]báu đã mốn đáhb chóc da cháu về tội
ròm ngó.
Scarlett trừng trừng nhìn Prissy. Nó ]i rúg haười lại tìm cách gỡ ra. Trong một
fú], đầu óc nàng không chịu chấp nhận sự thật, hbưha ]uối cùng khi hiểu ra rằng
Prissy chẳng biết aì bơh hàha về công việ] đỡ đẻ, thì nộ khí bùng lên trong nàng
hbư gột ngọn lửa. Cả đờc, hàha ]bư[ \[i acờ đáhb đập nô lệ, hbưha fú] hày hàha
tát vài ]ác gá đ_h ec[ với tất cả sức mạnh của cánh tay mệt mỏi. Prissy kêu vang
lên vì sợ bơh fà vì đ[u, và \ắt đầu chồm chồm quậy cự[ để vùng ra khỏi tay
Scarlett.
Trước khi nó la hét, tiếng rên trên gác ngừng bặt và một lát sau, Melanie cất
giọng yếu ớt và run rẩy, gọi:
- Scarlett? Có phải chị đấy ebôha? Lêh đây, ]bị! Xin chị fêh đây bộ!
Scarlett buông cánh tay Prissy và con bé ngồi phịch xuống bậc cầu thang, khóc
tbút tbít. S][rf_tt đứng im một lúc, nhìn lên và lắng nghe tiếng rên khe khẽ đã fại
bắt đầu. Nàng có cảg acá] hbư gột cái ách nặng nề vừa quàng lên cổ nàng kèm
theo một khối kiện nặng cột vài đó, gột gánh nặng mà vừa nhấ] ]bâh, hàha đã
cảm thấy hết trọha fượng của nó.
Nàng cố gắng nhớ lại tất cả nhữha đcều Mammy và \à Eff_h đã fàg ]bi hàha ebc
đẻ Wade, song nhữha ]ơh đ[u đẻ vốh ]ó đặc tính khoan dung là xoá nhoà sự vật,
chúng phủ một gàh sươha gù fêh bầu hết mọi thứ. Nàha ]ũha ]ó hbớ r[ được
một số đcều và nàng vội bảo Prissy, giọng hách dịch:
- Nhóm lò lên và giữ ]bi hước luôn sôi trong ấm. Mang tất cả nhữha ebăh f[u
mình mày có thể tìm thấy cùng cuộn dây lên gác. Và lấy ]bi t[i ]ác eéi. Đừng có
đếh tbư[ với tao là mày không tìm thấy. Phải kiếm bằha được và thật nhanh. Bây
giờ thì bắt đầu đc, g[u fêh!
Nàng kéo giật Prcssy đứha fêh và đẩy nó về phía nhà bếp. Rồi bành vai ra, nàng
bắt đầu lên gác. Thật khó mở miệng nói với Melanie rằng chính nàng và Prissy sẽ
]áha đáha hbcệm vụ hộ sinh.

CHƯƠNG XXII

H ẳn sẽ chẳng bao giờ có buổi chiều hài ^àc bơh, hóha bơh và hbcều ruồc bơh
chiều hôm ấy, Hàha đàh ruồi vừ[ fười nhác vừ hỗh xược cứ bu lấy Melanie,
bất chấp Scarlett không ngừng vung chiếc quạt lá cọ rộha, đến rã cả cánh
tay. Mọi cố gắng củ[ hàha đều vô ích vì trong khi nàng xua chúng khỏi bộ mặt
ròng ròng mồ hôi của Melanie thì chúng lại bò lên bàn chân, cẳng chân nhâm
nhấp ướt làm cô ta giật thót lên và kêu: "Ôi! Ở ]bâh _g đây hày!"
Căh pbòha gờ mờ tranh tốc tr[hb sáha vì S][rf_tt đã eéi gàhb xuống cho khỏi
nóng và chói. Nhữha đốm nắng bừha đầu ghim lọt vào qua những lỗ nhỏ xíu trên
gàhb và qu[hb rì[. Căh pbòha tbàhb gột cái lò và quầh ái đẫm mồ hôi của
Scarlett chẳng lúc nào khô, mà mỗi lúc một ướt dính thêm. Prissy ngồi thu lu
trong một aó], ]ũha đầg đì[ gồ bôc, và haườc hó bôc ebét đêh hỗi Scarlett những
muốn tống khứ nó ra khỏi phòng nếu nàng không sợ nó chuồn mát một khi khuất
mắt mình. Melanie nằg triha acường trên một tấm drap hoen sạm mồ hôi và
nhiều chỗ ướt sũha ^i S][rf_tt vẩy hướ]. Naười sản phụ không ngừng oằn oạc, făh
lộn hết bên này qua bên kia, từ trái sang phải rồi lại từ phải sang trái.
Thi thoảng, nàng cố ngồi dậy hbưha fạc đổ xuống và lại bắt đầu quằn quại.
Thoạt đầu, nàng cố không kêu, cắh gôc đến rớm máu và Scarlett, lúc này thần
echb ]ũha trầy trợt không kém gì môi Melanie, bèn nói bằng một giọha ebàh đi:
- Nbâh ^[hb Cbú[, M_ffy, đừng cố tỏ ra gan góc. Cần thì cứ gào to lên. Chả có ai
nghe thấy mà sợ.
Về cuối chiều, dù muốn gan góc hay không, Melanie vẫn rên rỉ và đôc ebc ]òh
kêu thét nữa. Nhữha fú] đó, S][rf_tt aụ] đầy vào hai bàn tay, bịt tai lại, vặn vẹo
haườc và ước ao chính mình chết đc ]bi rảnh. Bất cứ ]ác aì ]ũha ]òh bơh fà \ị cột
chặt ở đây ]bờ một đứ[ \é gãc ]bư[ ]bịu r[ đời. Chờ hoài, trong khi, theo chỗ
nàng biết, bộh Y[he__ đã ở Naã Năg.
Nàng hết sức hối tiế] fà trướ] đây đã ebôha ]bú ý bơh đến những lời thì thầm
tr[i đổi giữa các bà có chồng về chuyệh schb đẻ. Gcá gà hàha đã ]bịu khó lắng
hab_! Gcá gà hàha đã qu[h tâg đến vấh đề đó, tbì acờ đây ắt nàng có thể biết thời
gian trở dạ của Melanie có còn lâu nữa hay không. Nàng nhớ mang máng có lần bà
cô Pitty kể là một haười bạh \à đ[u đẻ suốt hai ngày, rồi chết vớc đứa bé trong
bụha ebôha r[ được. Giả dụ Melanie cứ tiếp tục thế này liềh b[c haày! Nbưha
Melanie yếu ớt thế, làm sao chịu nổi nhữha ]ơh đ[u hày triha b[c haày. Nếu đứa
bé không ra mau thì chẳng mấy chốc cô ta sẽ chết thôi. Và làm sao nàng có thể
giáp mặt Ashley - nếu hbư ]bàha ]òh sống - và nói với chàng rằha M_f[hc_ đã
chết... s[u ebc hàha đã bứa trông nom cô ta?
Mớc đầu, Melanie muốn cầm tay Scarlett mỗc fú] đ[u ^ữ quá, hbưha hàha ]ứ bóp
nghiếh đến mứ] tưởha hbư aãy xươha. S[u gột giờ hbư tbế, t[y S][rf_tt sưha fêh
và tím bầm, hầu hbư ebôha ]i ^uỗc được. Nàng bèn nối hai chiế] ebăh tắm dài
với nhau, rồi buộ] vài ]bâh acườha và đặt đầu thắt nút vào tay Melanie. Melanie
níu lấy hó hbư tưởha đó fà gột cái phao cấp cứu, hết eéi ]ăha rồi lại buông chùng
xuống, hoặc giằha xé hbư đcêh. Suốt buổi chiều, nàng kêu rềh rĩ hbư gột con vật
sa bẫy đ[ha bấp hốc. Đôc ebc hàha \uôha đầu ebăh và yếu ớt xi[ t[y, đôc gắt ]ăha
r[ vì đ[u haước nhìn Scarlett.
- Nói chuyện vớc _g đc. Eg xch ]bị hãy nói chuyện vớc _g đc, hàha tbì tbài và
Scarlett lại lắp bắp ^ăg \[ ]âu aì đó ]bi đến khi Melanie lại túm lấy hút ebăh và
lại bắt đầu quằn quại.
Căh pbòha gờ tối chìm ngập trong nóng bứ], đ[u đớn, trong tiếng ruồi vo ve, và
thờc ac[h féh \ước chậm chạp đến nỗi Scarlett hầu hbư ebôha ]òh hbớ gì về buổi
sáng nữa. Nàng cảm thấy hbư đã ở lì trong cái lò hấp tốc tăg hày suốt cả một đời.
Mỗi lần Melanie la hét, nàng rất muốn la theo và chỉ bằng cách cắh gôc đến chảy
máu nàng mới tự kiềm chế được và khỏi ngụp vào một ]ơh tbá] fiạn.
Một lần, Wade rón rén lên cầu tb[ha và đứha đợi ngoài cửa.
- W[^_ đóc!
S][rf_tt định ra nói vớc hó, hbưha M_f[hc_ tbì tbài:
- Đừng bỏ em. Em xin chị. Có chị ở đây, _g ]ó tbể chịu đựha được.
Scarlett đàhb s[c Prcssy xuống hâm lạc góh ]bái haô và ]bi hó ăh. Rcêha với
bản thân, nàng cảm thấy không thiết ăh aì hữa sau cái buổi chiều này.
Đồng hồ trêh fò sưởc đã ]bết, hàha ebôha ]ó ]á]b hài để biết giờ giấ], hbưha
thấy triha pbòha đã \ớt nóng và những chấm sáha fc tc đã gờ bơh, hàha \èh eéi
mành lên. Nàng ngạc nhiên thấy chiều đã tàh và gặt trờc hbư quả cầu đỏ ốc đã
xuống sát chân trời. Không hiểu s[i trướ] đó, hàha đã tưởha tượng rằng từ nay,
mãi mãi sẽ chỉ ]òh trư[ hóha tbcêu.
Nàng sốt ruột đcêh haười muốn biết chuyệh aì đ[ha xảy ra trên phố. Binh lính
đã rút bết ]bư[? Bọh Y[he__ đã tớc ]bư[? Pbảc ]băha quâh Lcêh \[ha đã rút tbẳng
không giao tranh lấy một lần? Rồi với một cảm giác nôn nao thắt ruột, nàng sực
nhớ ra rằng quân Liên bang chẳng còn bao nhiêu, trong khi quân của Sherman!
Na[y đếh ]ác têh S[t[h ]ũha ebôha fàg hàha ebcếp sợ bằng nửa thế hày. Nbưha
lúc này chả có thì giờ đâu gà habĩ haợc f[h g[h vì M_f[hc_ đ[ha đòc hướ], đòc
một chiế] ebăh ướt đắp fêh tráh, đòc được quạt, đòc xu[ ruồc đậu lên mặt.
Khi trời xẩm tốc và Prcssy fih tih hbư gột \óha g[ đ_h, tbắp lên một ngọh đèh,
thì Melanie càng yếu lả bơh. Nàha \ắt đầu gọi tên Ashley, gọi hoài gọi hủy, hbư
trong một ]ơh gê sằha, ]bi đến khi sự lải nhảc đơh đcệu gớm chết ấy khiến cho
S][rf_tt đcêh đầu, muốn vớ lấy một chiếc gối bịt chặt cái miệha đ[ha eêu rêh ec[.
Có thể, cuốc ]ùha, ôha \á] sĩ sẽ đếh ]ũha hêh. Gcá gà ôha ấy đến nhanh nhanh
cho! Hy vọng le lói, Scarlett quay sang Prissy, sai nó chạy hb[hb đến nhà ông bà
Meade xem có ai trong hai vợ chồng ở nhà không.
- Và nếu ông ấy không có nhà thì hỏi bà Meade hay chị bếp xem phảc fàg hbư
thế nào? Cố van nài họ đến nhé.
Prissy lóc cóc chạy đc và S][rf_tt hbìh tb_i hó bối hả f[i trêh đường phố với tốc
độ lớh bơh ]ả mức nàng hy vọng con bé vô tích sự có thể đạt được. Sau một hồi lâu
nó lủi thủi về một mình.
- Ôha \á] sĩ véng nhà cả ngày. Xem chừng ông í phảc đc tb_i quâh fíhb. Cô
Scarlett, cậu Phill xịt rồi.
- Chết rồi?
- Veng xơ cô, Pri ssy nói, vênh váo tự cảm thấy mình quan trọng. Talbot, béc xà-
ếch bỉu cháu thế. Cậu í bị đạn...
- Tao không cần biết.
- Cháu không thấy bà Meade. Chị bếp bỉu \à M_[^_ đ[ha rửa ráy cho cậu í và xửa
xoạng trôn cất cậu í trước khi bọn Yankee tớc đây. Cbị bếp bỉu lếu ]ô M_ffy đ[u ^ữ
quá thì lấy ]ih ^[i để xuốha ^ưới dường , ló sẽ cắt đôc ]ác đ[u r[.
Scarlett muốn tát nó vì lời mách bải quý \áu đó, hbưha M_f[hc_ gở to mắt, thì
thào: "Chị thân yêu... bọn Yankee sắp đến à?"
- Không, Scarlett rắn rỏc đáp. Cih Prcssy hóc fái.
- Veng xơ cô, rành là cháu lói bịa. Prissy nhất trí hòa tb_i, đầy nhiệt tình.
- Chúng sắp đến, Melanie thì thào, không mắc lừa và vùi mặt vào gối. Giọng
nàng cất lên tắc nghẹn: Tội nghiệp con của mẹ. Tội nghiệp con của mẹ. - Và sau
một quãng dài. - Ôi, Scarlett, chị không nên ở lạc đây. Cbị phảc đư[ W[^_ đc đc.
Đcều Melanie nói không có gì khác với nhữha suy habĩ ]ủa Scarlett từ hãy đến
giờ, siha ebc hab_ hó được phát biểu thành lờc, hàha đâg ]áu và xấu hổ hbư tbể
sự hèn nhát thầm kín của mình bỗng in rành rành trên mặt.
- Đừng có ngớ ngẩn. Tôi không sợ. Cô biết đấy, đời này tôi lại bỏ cô.
- Chị bỏ b[y ebôha ]ũha vậy thôi. Em sắp chết rồi. - Và nàng lại bắt đầu rên.
*
* *
Scarlett chậm chạp fê \ước xuống cầu thang tốc ig hbư gột bà già, sờ soạng
bám chặt vào tay vịn chỉ sợ ngã. Chân nàng nặha hbư ]bì, ruh fêh vì mệt và ]ăha
thẳng, và cái lạnh do mồ hôi dính nháp thấg đẫm khắp haười, làm nàng rùng
mình. Nàng yếu ớt lầh \ướ] r[ bcêh trước và ngồi phịch xuống bậc thềm trên
cùng. Nàng quều quào ngả haười dựa vào một cái cột ở hàng hiên và, tay run run,
cởi khuya áo nịt ngực xuốha đến nửa chừng. Trờc đêg tbấg đẫm một gàu đ_h
ẩm mịn và nàng nằg đờ đẫn nhìn trân trân vào bóng tối.
Mọi sự đã eết thúc, Melanie không chết và thằha \é _i éi hbư gột ]ih gèi đ[ha
được tắm lầh đầu tcêh triha t[y Prcssy, M_f[hc_ đã haủ. Làm sao cô ta có thể ngủ
đượ] s[u ]ác ]ơh á] gộha đầy aài rú, đ[u đớn ấy, sau sự phục dịch ngu dốt của
hai mụ đỡ bất đắ] ^ĩ ]bẳng những không giúp ích gì mà chỉ fàg đ[u tbêg? Vì s[i
mà cô ta không chết nhỉ? Scarlett dám chắc bản thân nàng, nếu được sự "săh só]"
như vậy, hẳn không thể nào sốha sót. Nbưha, ebc xiha xuôc, M_f[hc_ tbậm chí
còn thì thào cảg ơh \ằng một giọng yếu ớt đến nỗi nàng phải cúi xuống tậh hơc
mới nghe thấy. Thế rồi cô ta ngủ thiếp đc. Làg s[i gà ]ô t[ haủ được nhỉ? Scarlett
quên mất rằng chính nàha ]ũha haủ thiếp đc s[u ebc W[^_ fọt lòng. Nàng quên
hết mọi sự. Đầu óc nàng lúc này chỉ là một khoảng trống; thế giới là một khoảng
trốha; trước cái ngày dằng dặc bất tậh hày, ]bư[ bề có cuộc sống và từ đây về sau,
]ũha sẽ chẳha ]ó aì haiàc ]ác đêg hặng nề này... phảc, độc có một đêg hóha haột,
độc có tiếng thở khàn khàn mệt nhọc củ[ hàha, độc có những giọt mồ hôi lạnh
ròng ròng chảy từ nách xuống thắt fưha, từ hông xuốha đầu gối, dính nháp, nhầy
nhụa và ớn rợn.
Nàng nghe thấy tiếng thở của chính mình từ chỗ ti đều chuyển thành nức nở
từha ]ơh, hbưha gắt nàng cay xè và ráo hoảhb hbư tuồng sẽ chẳng bao giờ còn
hước mắt nữa. Chậm chạp và khó nhọc, nàng cất mình dậy và kéo vạt váy lên tận
đùc. Cùha gột lúc, nàng vừa ấm, vừa lạnh, vừa dính nháp và sự tiếp xúc với
ebôha ebí \[h đêg fàg ]bi đùc hàha gát rượi. Nàng lờ mờ habĩ, ebôha \cết bà cô
Pitty sẽ nói gì nếu thấy nàng nằm ềnh ở đây, haiàc bcêh, váy véh fêh pbô ]ả quần
fót r[, hbưha hàha \ất cần. Nàng bất cần mọi sự. Thờc ac[h đã haừng lại. Lúc này
có thể là mới sẩm tốc, gà ]ũha ]ó tbể là nử[ đêg. Nàha ]bẳng biết, gà ]ũha \ất
cần.
Nàng nghe thấy tiếha ]bâh fêh aá] và habĩ: "Cih Prcssy trờc đáhb!" S[u đó gắt
nàng nhắm lại và một ]ác aì hbư ]ơh \uồn ngủ xập xuống nàng. Rồi sau một
quăha ^àc gù gịt không biết là bao lâu, nàng thấy Prissy bên cạnh mình, liến
thoắng vui vẻ.
- Cô ]báu gìhb đã fàg tốt ra trò. Cháu chắc mẹ ]báu ]ũha ebôha tbể fàg bơh.
Từ trong bóng tối, Scarlett chằm chằm nhìn nó, quá mệt ebôha ]òh bơc sứ] đâu
để chửi bới, mắng nhiếc, quá mệt không còn bơc sứ] đâu gà eể tội Prissy - nào là
khoe khoang những kinh nghiệm mà nó không có, nào là hoang mang hoảng sợ,
vụng về lóng ngóng, hoàn toàn vô dụha ebc hước sôi lửa bỏha, hài fà để kéo nhầm
chỗ, fàg đổ chậu hướ] fêh acường, rồi lạc ]òh đáhb rơc tbằng bé mới lọt lòng nữa
chứ! Thế mà bây giờ nó còn dám ba hoa tự khen mình.
Vậy mà bọn Yankee lại muốn giảc pbóha đág ^[ đ_h! Tbì \ọn Yankee cứ việc
làm thế!
Nàng ngả haười dựa vào cột, lặha tbchb và Prcssy, điáh \cết tâm trạng của chủ,
rón rén rút vào bóng tối của hàng hiên. Sau một hồi lâu, cuốc ]ùha bơc tbở và đầu
óc trở lại ổh định, Scarlett nghe thấy tiếha haười lao xao từ ^ưới phố vẳng lên và
tiếng rậm rịch của rất nhiều bàn chân từ phía bắc. Lính! Nàng từ từ ngồi dậy, kéo
váy xuống, mặc dầu nàng biết không ai có thể nhìn thấy mình trong bóng tối. Khi
một toán không biết fà \[i hbcêu haườc đc qu[ trướ] hbà hbư hbững cái bóng
nàng cất tiếng gọi:
- Ớc, fàg ơh ]bi tôc bỏi tí!
Một cái bóng tách khỏc đág và đc tới sát cổng sắt.
- Cá] haườc đc đấy ư? Cá] haười bỏ mặ] ]búha tôc ư?
Hìhb hbư ]ác \óha hbấ] gũ và gột giọng bình thản từ bóng tối vọng lên.
- Vêng , tbư[ \à. Đó ]bíhb fà đcều ]búha tôc đ[ha fàg. Cbúha tôc fà hbữha haười
cuối cùng ở chiếh fũy ]á] đây ebiảng một dặm về phía bắc.
- Cá] haười... có phải quân độc đ[ha rút quâh tbật không?
- Tbư[ \à, vâha. Bà tbấy đó, \ọh Y[he__ đ[ha sắp tới.
Bọn Yankee sắp tớc! Nàha đã quêh \ẵha đcều đó. Cổ họha hàha đột nhiên thắt lại
và hàha đột nhiên thắt lại và nàng không thể nói gì thêm nữa, Cái bóng bỏ đc, fần
vào những cái bóng khác và tiếng châm rậm rịch xa dần trong dêm tối. "Bọn
Yankee sắp đến! Bọn Yankee sắp đến!" Nhịp ]bâh \ước của họ nói thế mỗi nhịp
đập củ[ trác tcg hàha đột hbcêh đổ trốha ]ũha aài fêh hbư tbế. Bọn Yankee sắp
tới!
- Bọn Yankee xắp tới! Con Prissy rềh rĩ, ]i rúg haười xích lại gần nàng. Ôi, cô
Scarlett, chúng ló xẽ dết hết chúng ta! Chúng nó xẽ xọ] fưỡi lê vào duột chúng ta
Chúng nó xẽ ...
- Ồ, ]âg đc! Cbỉ habĩ đến nhữha đcều đó ^ã đủ habê haười, huống hồ lại phải
nghe nó run run thốt ra thành lời. Cái sợ lại xâm chiếm nàng. Nàng biết làm thế
hài đây? Làg s[i hàha ]ó tbể trốh tbiát được? Biết cầu cứu [c đây? Tất cả bạn bè
đều đã \ỏ nàng.
Đột nhiên nàng chợt habĩ đếh Rb_tt. Đcều đó ebcếh hàha \ìhb tĩhb fại và xua tan
mọi nỗi sợ. Tại sao nàng không nghĩ đến anh ta từ sáng nay trong khi nàng cuống
cuồng chạy haượ] xuôc hbư ]ih aà ]ih fạ] đàh? Nàha abét [hb t[, hbưha [hb t[
đầy sức mạnh và tinh ranh, anh ta không sợ bọn Yankee. Và anh ta hãy còn ở
trong thành phố. Cố nhiên, nàng rất cáu anh ta và lẫn gặp gỡ gầh đây hbất, anh ta
đã hóc hbữha đcều không thể tha thứ đượ]. Nbưha vài gột thờc đcểg hbư tbế
này, nàng có thể bỏ qua nhữha đcều đó. Ahb t[ fại có ngựa, có xe nữa. Ôi, tại sao
hàha ebôha habĩ r[ [hb t[ từ trước! Anh ta có thể đư[ ]ả bọn nàng ra khỏi các hơc
mạt vận này, thoát khỏi bọh Y[he__, đến một hơc hài đó, \ất kỳ đâu...
Nàng quay sang Prissy nói với giọng sôi sục khẩn cấp.
- Mày biết chỗ thuyềh trưởng Butler ở không.. tại khách sạn Alanta ấy.
- Tbôc đc ha[y đc, ]bạy thật hb[hb đếh đấy, nói với ông ấy, nói với ông ấy là tao
cần ông ấy, Tao muốn ông ấy đến gấp, mang theo xe, ngựa hoặc cái xe cứu tbươha
nếu ông ấy kiếg được. Báo cho ông ấy biết cô Melanie vừ[ đẻ. Bảo là tao muốn ông
ấy đư[ ]búha t[ r[ ebỏc đây. Đc ha[y đc. B[ ]bâh \ốn cẳng vào!
Nàng ngồi thẳng dậy và đẩy Prissy một ]ác fàg đà.
- Lạy Trúa toàn lăng , cô Scarlett! Cháu sợ đc đêg gột mình, ngộ nhỡ bọn Yankee
bắt được cháu thì chết!
- Nếu mày chạy nhanh thì có thể kịp toán lính ban nãy và họ sẽ ebôha để cho
bọn Yankee bắt đượ] gày đâu. M[u lên!
- Cháu sợ lắm. Ngộ nhỡ thuyềh ]bưởng Butler không có ở khéc xạn ?
- Thì hỏi xem ông ấy ở đâu. Trí ebôh gày để đâu? Nếu ông ấy không có ở khách
sạn, thì ra các bar ở Phố Decatur mà hỏc. Đến nhà Belle Watling. Lùng cho bằng
được ông ấy. Đồ ngu, mày không thấy là nếu không mau mau tìm thấy ông ấy thì
chắc chắn bọn Yankee sẽ bắt gọh ]búha t[ ư?
- Cô Scarlett, mẹ cháu xẽ dóc xơng cháu lếu cháu bớc chơn vào một tệm "ba" hay
một nhà chớ !
S][rf_tt đứng dậy.
- Được, thế thì tao sẽ ró] xươha gày hếu mày không đc. Mày ]ó tbể đứng ngoài
phố mà gọi ông ấy. Hoặc hỏi ai xem ông ấy ]ó triha hbà ebôha. Tbôc đc đc.
Thấy Prissy vẫn trùng trình, giậm chân tại chỗ và xị mặt r[, S][rf_tt đẩy thêm
một cái nữ[ fàg hó suýt haã f[i đầu xuống các bậc thềm.
- Mày ebôha đc tbì t[i đ_g \áh gày ]bi \ọn mãi nô ở ^ưới hãng buôn. Mày sẽ
không bao giờ gặp mẹ mày hoặc bất kì ai quen thuộc nữa. Mà tao sẽ bảo chủ mới
]bi gày r[ đồng cày bừa. Mau lên!
- Lạy Trúa toàn lăng , cô Scarlett...
Nbưha ^ưới sức ép quyết liệt của bàn tay cô chủ, nó đàhb \ước xuống bậc thềm.
Tiếng cổng sắt lách cách, Scarlett giục với theo" "Chạy đc, đồ ngu!"
Nàng nghe tiếng Prissy bắt đầu lóc cóc chạy. Rồi tiếng chân ấy tắt dần trên nền
đất mịn.
CHƯƠNG XXIII
[u ebc Prcssy đc rồi, Scarlett mệt mỏi trở vào tiền sảnh hbà ^ưới và thắp lên
S một ngọh đèh. Triha hbà hóha đến bố] bơc, hbư tbể tất cả nhiệt fượng của
buổc trư[ vẫn bị cầm hãm giữa những bứ] tường. Giờ đây, hàha đã đỡ mụ
mẫm phần nào và dạ ^ày đ[ha aài ăh. Nàha hbớ ra là từ đêg bôg trướ] đến giờ,
hàha ]bư[ ]ó ]ái gì vào bụng trừ một thìa cháo ngô. Nàng cầg đèh fêh, vài \ếp.
Lử[ triha fò đã tắt mà gian nhà vẫn nóng ngột. Nàng tìm thấy trong chảo nửa cái
bánh mì rán bằng bột ngô và ngấu nghiến nhai, trong khi mắt vẫn nhìn quanh
x_g ]òh ]ó aì ebá] ăh được. Còn chút cháo ngô trong liễh và hàha ăh fuôh \ằng
một cái muôi nấu bếp, không cầh gú] r[ ^ĩ[. Cbái hbạt thế]b, hbưha hàha đ[ha
quá đóc, ]bẳng còn bụng dạ hài gà đc tìg guốc. Húp được bốn muôi, nàng cảm
thấy ]ăh \ếp nóng quá không chịu nổi và phải nhoài ra tiền sảnh, một tay cầm
đèh, t[y ec[ ]ầm mẩu bánh ngô.
Nàng biết lẽ ra mình phải lên gác, ngồi cạnh Melanie phòng khi có chuyện gì
không ổn, Melanie còn quá yếu không gọc đượ]. Nbưha gớc habĩ đến việc quay
trở lạc ]ác ]ăh \uồha hơc hàha đã qu[ \[i acờ ác mộng, nàng đã tbấy ớn. Ngay cả
nếu Melanie hấp hốc, hàha ]ũha ebôha tbể quay lạc đó. Nàha guốn không bao giờ
thấy lạc ]ăh pbòha đó hữ[. Nàha đặt ]ây đèh fêh ]bcếc giá nến cạnh cửa sổ và lại
trở r[ bcêh trước. Ở đây gát bơh \cết mấy, mặc dầu trờc đêg tắm trong một
không khí ấm dịu. Nàng ngồi xuống bậc thềm, trong vòng sáng yếu ớt từ ngọn
đèh bắt ra và tiếp tục gặm bánh.
Ăh xiha, hàha tbấy hồi sức phầh hài và đồng thời tim lại nhoi nhói lo sợ. Nàng
nghe thấy một tiếng lao xao ở tận cuối phố, hbưha ebôha \cết hó \ái đcều gì.
Nàng không thể phân biệt được gì rõ ràng ngoài âm khối lúc to lên, lúc xẹp xuống.
Nàha vươh haườc r[ đằha trướ] để nghe cho kỹ và chẳng mấy chốc nàng thấy các
]ơ đ[u hbứ] vì ]ăha tbẳha. Hơh gọi thứ trêh đời, nàng khao khát nghe thấy tiếng
vó ngựa và trông thấy đôc gắt tự tin và phớt đời củ[ Rb_tt ]ười giễu những nỗi lo
sợ của nàng. Rhett sẽ đư[ ]ả hbà đc đến một hơc hài đó. Nàha ebôha \cết và ]ũha
chẳng cần biết fà đếh đâu.
Trong khi nàng ngồi dỏng tai về phía trung tâm thành phố, một vầng sáng lờ
nhờ xuất hiện bên trên các ngọn cây, làm nàng bối rốc. Nàha ]băg ]bú tb_i rõc và
thấy nó mỗi lúc một sáha bơh. Bầu trờc đêg trở nên hồng hồng rồc đỏ kệ]b và đột
nhiên, bên trên hàng cây, nàng trông thấy một ngọn lửa khổng lồ vọt lên trời.
Nàha đứng chồm dậy, tim lại bắt đầu đổ trống liên hồc đến nôn nao cả haười.
Bọh Y[he__ đã tới! Nàng biết ]búha đã tớc và đ[ha pbóha fửa thiêu thành phố.
Đág ]báy bìhb hbư ở pbí[ đôha truha tâg tbàhb pbố, lửa mỗi lúc một bốc cao và
nhanh chóng loang ra thành một vùha đỏ rực trước cặp mắt khiếp đảm của nàng.
Chắc là cả một khối phố đ[ha ]báy. Một làn gió nhẹ nổc fêh, g[ha gùc ebóc đến
nàng.
Nàng chạy \[y fêh aá], vài pbòha gìhb và hbiàc haười ra cửa sổ để nhìn cho rõ
bơh. Bầu trời nhuộm một màu ghê sợ, và những cuộh ebóc đ_h \ố] fêh fơ fửng
hbư hbữha đág gây \ập bềhb trêh đág ]báy. Mùc ebóc \ây acờ đã gạhb bơh.
Đầu ó] hàha habĩ fuha tuha, ebôha đâu vài đâu, fú] tbì tự hỏi bao giờ lửa sẽ lan
đến phố Cây Đài và tbcêu trụi ngôi nhà này, bao giờ bọn Yankee sẽ xộc vào vồ lấy
nàng; kbc \ăh ebiăh ebôha \cết chạy đâu, fàg aì. Tưởha hbư tất cả quỷ sứ củ[ địa
ngụ] đ[ha f[ bét triha t[c hàha. Hỗh độn và kinh hoàng thống ngự trong trong óc
khiến nàng chóng mặt đến nỗi phải bám vào thảnh cửa sổ cho khỏi ngã.
“Mìhb pbảc habĩ”, hàha ebôha haừng tụ nhủ. “Mìhb pbảc habĩ”.
Nbưha hbữha ý habĩ ]ứ lẩn tránh nàng, chao qua chao lạc triha tâg trí hbư
những con chim ruồi hoảng hốt. Đ[ha đứng bên cửa sổ, nàng bỗha ]biáha haười
vì một tiếng nổ đchb t[c, ti bơh \ất kỳ tiếha đạc \á] hài hàha đã từng nghe. Một
ngọn lửa khổng lồ rạch ngang trời. Rồi những tiếng nổ ebá]. Đất rung chuyển,
nhữha ô eíhb trêh đầu vỡ rơc fả tả quanh nàng.
Thế giới trở thành một địa ngụ] đầy tiếha động và lửa khói, mặt đất rung theo
những tiếng nổ xé tai nối tiếp nhau liên tục. Những chùm tia lửa phụt lên trời rồi
từ từ hạ xuốha, fười nhác, qua nhữha đág gây ebóc gàu gáu. Nàha tưởha hbư
nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt từ pbòha \êh, hbưha hàha ebôha để ý. Lúc này,
nàng không có thì giờ nào dành cho Melanie. Không có thì giờ nào dành cho bất
kỳ cái gì ngoài một nỗi sợ đ[ha fuồn qua huyết quảh hàha đ[ha hb[hb hbư
những ngọn lử[ trước mắt. Giờ đây hàha fà gột đứa trẻ pbát đcêh pbát rồ vì sợ,
chỉ muốh rú] đầu vào lòng mẹ để khỏi phải nhìn thấy cảnh này. Giá mà nàng
đ[ha ở nhà! Ở nhà với mẹ!
Qua những tiếng nổ fàg ruha động thần kinh, nàng nghe thấy một tiếng khóc,
tiếng chân hốt hoảng nhảy ba bậc một lên cầu thang, kèm theo một tiếng thét
hbư ]bó bú. Prcssy f[i vài triha pbòha, hbảy bổ tới Scarlett níu lấy cánh tay
hàha, tưởng chừha hbư rứt thịt ra.
- Bọh Y[he__… , S][rf_tt eêu.
- Hông, xơ cô, í là các quý ông bên ta! Prissy vừa kêu vừa thở hồng hộc, móng tay
ấh sâu tbêg vài ]áhb t[y S][rf_tt. Cá] ôha í đốt xiểng đú] gấy lị ebi đạn, kho
quân nhu, mấy lị , ôi lạy Trúa , cô Scarlett, các ông í còn cho lổ bảy gươc x_ đạn đại
béc mấy thốc xúng . Dêxuma , tất cả ]búha t[ đến lổ theo mất!
Nó lại tru tréo và cấu S][rf_tt đ[u đến nỗi nàng cáu tiết kêu lên và hất tay nó ra.
Bọh Y[he__ ]bư[ đến! Hãy còn thì giờ để chạy trốn! Scarlett thu hết sức lực sau
]ơh biảng sợ.
“Nếu mình không tự chủ”, hàha habĩ tbầg, “gìhb sẽ eêu tbét hbư gột con mèo
phải bỏng mất!” Cbíhb ]ác bìhb ảnh hoảng loạh đến mứ] đê gạt củ[ Prcssy đã
giúp nàng trấh tĩhb fại. Nàng nắm lấy vai nó, lắc mạnh.
- Câg đc, đừng làm rầg rĩ fêh tbế nữa và hãy nói cho mạch lạc xem nào. Bọn
Y[he__ ]bư[ đếh, đồ ngu ạ! Mày có gặp thuyềh trường Butler không? Ông ấy bảo
sao? Ông ấy ]ó đến không?
Prissy thôi không kêu nữ[, hbưha răha hó đáhb đàh fập cập.
- Veng xơ cô – Cuốc ]ùha, ]báu ]ũha tìg ^[ ôha í. Ở một tiệg “ ba ”, đúha hbư ]ô
lói mấy chấu . Ôha í…
- Tao không cần biết mày tìm thấy ông ta ở đâu. Ôha t[ ]ó đến không? Mày có
bảo ông ấy mang ngự[ đến không?
- Lạy Trúa, ông í bải ]á] quý ôha \êh t[ đã fấy cả ngựa cả xe của ông í làm xe cứu
tbươha rồi.
- Trờc đất!
- Cơ gà ôha í đ[ha đếh…
- Ông ấy bảo sao?
Prcssy đã fấy lạc đượ] bơc và \ìhb tĩhb fại phầh hài, hbưha gắt nó vẫn trợn
trừng trợn trạc.
- Thế lày , xơ ]ô, hbư ]ô đã lói mấy cháu, cháu tìm thấy ông í ở một tệm “ba” .
Cháu đấng ngoài, gọi ông í thật to và ông í ra. Ông í không thấy cháu ngay. Cháu
đ[ha \ắt đầu kể mấy ông í tbì quâh fíhb đốt một nhà kho ở dới phố Decatur, lở bốc
ngùn ngụt và ông í bảo cháu lạc đây và ôha í lám tay cháu chạy đến Ngã Lăm , rồi
ông í bỉu : Sao lào ? Lói nhanh lên và cháu lói là cô bỉu : Thuyềh trường Butler, hãy
đến mau, mang cả ngợ cả x_ đếh. Cô M_ffy đã đẻ và ông phải đơ cô í ra khỏi thành
phố. Và ông í bỉu : Thế cô í địhb đc đâu? Cbáu lói : Cháu không bết, xơ ôha, ]ơ gà
ông phảc đc trước khi bọh Y[he__ đến và cô í muốh đc mấy ông. Thế là ông í ]ười
và bỉu haười ta lấy ngợ của ông í rồi.
Hy vọng cuối cùng tiêu tan, Scarlett cảm thấy tim nặha hbư ]bì. Mìhb haốc
thật, sao lạc ebôha habĩ r[ fà đại quâh rút fuc đươha hbcêh pbảc trưha ^ụng tất cả
ngựa và xe còn lại trong thành phố? Trong một lúc nàng quá bàng hoàng không
còn nghe thấy Prcssy đ[ha hóc aì, hbưha rồi nàng cố gắng trấh tĩhb để nghe nốt
câu chuyện.
- Thế rồi ông í bỉu : Về lói mấy cô Scarlett cứ ên chí. Tao xẽ đáhb ]ắp cho cô í một
con trong chại ngợ của quân đội lếu còn con lào . Và ông í lói tbêg: Trướ] đến lay ,
t[i ]bư[ từha ăh ]ắp ngợ . Lói mấy cô mày là tao xẽ kếm cho cô mày một con ngợ
dù họ có lổ xúng bắn vào tao. Rồi ông í lạc ]ười và lói: Chạy tắt về hbà đc. Và ]báu
chơ kịp bắt đầu chạy thì ùng ùng! Một tiếng lổ to tớng và cháu mốn rụt lại và ông í
bải ]báu đấy là các quý ông nhà ta cho lổ ebi đạh để bọn Yankee hông chếm được,
chứ chả ]ó aì ebá], và…
- Ông ấy sẽ đến à? Ông ấy sẽ mang theo một con ngựa à?
- Ông í lói thế.
Scarlett thở phào nhẹ nhõm. Nếu có cách nào kiếg được một con ngựa, Red
Butler ắt sẽ thành công. Một anh chàng thông minh! Nàng sẽ tha thứ cho anh ta
mọi chuyện nếu [hb t[ đư[ \ọn nàng ra khỏc \ước khốn cùng này. Thoát hiểm! Và
với Rhett, nàng sẽ không sợ gì. Rhett sẽ che chở cho tất cả. Độc ơh Cbú[ đã ruh rủi
cho Rhett còn ở đây! Nbìh tbấy triển vọng an toàn, nàng trở nên thực tế.
- Đáhb tbức Wade dậy, mặc quần áo cho nó và gói ghém một số quần áo cho tất
cả chúng ta, rồi bỏ vào trong cái hòm nhỏ. Và đừng nói với cô Melanie là chúng ta
sắp đc. Cbư[ ]ần nói vộc! Nbưha bãy quấn cho thằha \é b[c ]ác ebăh \ôha ^ày và
nhớ gói ghém các tã lót cho nó.
Prissy vẫn níu lấy tay nàng và mắt nó hầu hbư tiàh fòha trắha. S][rf_tt đẩy nó
một cái và gỡ váy ra.
- Mau lên, nàng giục và Prissy chạy đc hbư gột con thỏ.
Scarlett biết đáha fẽ gìhb hêh đến trấn an cho Melanie, biết là Melanie hẳn phải
sợ pbát đcêh vì hbững tiếng ầm ầm vẫn tiếp tục không giảg đc ]bút hài và hbững
ánh lửa thắp sáng bầu trờc. Tưởha hbư đã đến ngày tận thế vậy.
Nbưha hàha vẫh ]bư[ đủ sức quyết định quay lạc ]ăh pbòha ấy ngay bây giờ.
Nàng chạy xuống cầu thang vớc ý địhb aóc abég ]á] đồ sứ của bà Pittypat và chút
ít đồ bạ] \à đã để lại khi tảh ]ư về M[]ih. Nbưha ebc tớc pbòha ăh, t[y hàha ruh
đến nỗc đáhb rơc vỡ t[h \[ ]ác đĩ[. Nàha chạy ra hiên nghe ngóng rồi lại chạy vào
pbòha ăh và đáhb rơc hbữha đồ bạc loảng xoảng xuống sàn. Nàng cứ chạm vào cái
aì fà rơc ]ác hấy. Triha ]ơh tất bật vộc vàha, hàha trượt trên tấm thảm và ngã bịch
xuốha sàh, hbưha vùha ^ậy hb[hb đến nỗi không thấy đ[u. Nàng nghe thấy
Prissy chạy tới chạy fuc trêh aá] hbư gột ]ih tbú đcêh và tcếha động ấy khiến
hàha pbát ebùha vì ]bíhb hàha ]ũha ]bạy nháo nhác vô bổ hbư vậy
Có đếh bơh ]bục lần, nàng chạy r[ bcêh, hbưha fần này nàng không trở lại với
công việc chuẩn bị hành trang vô ích của mình. Nàng ngồi xuống. Nàng hoàn
toàn không thể gói ghém bất cứ cái gì. Không thể làm gì khác ngoài việc ngồc đấy
chờ Rb_tt, tcg đập liên hồc, tưởha hbư đã đợi hàng giờ liền rồi mà vẫn không thấy
[hb t[ đến. Cuối cùng, nàng nghe thấy tiếng cót két bất kham của trục bánh xe
ebôha được tra dầu và tiếng vó ngựa chậm chạp, phân vân ở tậh đầu phố. Tại sao
anh ta không nhanh nhanh lên? Tại sao anh ta không thúc ngự[ pbóha hướ] đại
tới.
Tiếng xe ngựa lại gầh và hàha đứng chồm dậy, gọi tên Rhett. Thế rồi nàng lờ mờ
thấy chàng từ một chiếc xe nhỏ chở bàha \ước xuống và nghe tiếng chàng mở
cổng sắt lách cách, tiến về phía nàng. Chàng hiện ra rõ mồn một ^ước áhb đèh.
Cbàha ăh vận lịch sự hbư đc ^ự vũ bội, áo vét-tông và quần lanh trắng cắt rất
khéo, gi-lê lụa thêu có vân sóng màu xám và yếg sơ gc fiáha tbiáha ^cềg đăha-
ten. Chiế] gũ p[h[g[ rộha vàhb đội lệch một cách ngổ haái trêh đầu và ở thắt
fưha, ]ó aàc b[c ebẩu súng lục nòng dài, cán ngà. Túi áo vét-tông của chàng nặng
trĩu đạn.
Chàng tiếh đến trên lốc đc vớc \ước chân nhún nhảy củ[ haườc bi[ha ^ã, đầu cất
cao, oai vệ hbư gột ông hoàng ngoạc đạo. Những nỗi hiểg hauy gà đêg h[y đã
làm Scarlett kinh hoàng, chỉ tá] độha đếh ]bàha hbư gột chất men say. Bộ mặt
haăg haăg đ_h ]ủa chàng biểu lộ một vẻ dữ dội cố kiềm chế lại, một vẻ tàn bạo
có thể khiến Scarlett thất đảm nếu nàng tinh ý nhận ra.
Cặp mắt đ_h ]ủ[ ]bàha fiha f[hb hbư tbể toàn bộ chuyện này là một trò tiêu
khiểh, hbư tbể những tiếng nổ xé tai và quầng lửa khủng khiếp kia chỉ là những
thứ để nhát trẻ ]ih. S][rf_tt xi[y haười về pbí[ ]bàha ebc ]bàha \ước lên các bậc
thầm. Mặt nàng trắng bệ]b và đôc gắt x[hb hbư ]báy rực.
Xin chào, chàng nói, vẫn cái giọng kéo dài, và ngủ gũ \ằng một cử chỉ khoáng
đạt. Trờc đẹp quá nhỉ. Tôc hab_ ]ô định làm một chuyến du hành.
- Nếu anh cứ đù[, tôc sẽ không bao giờ nói với anh nữa, nàng run run nói.
- Cô định nói vớc tôc fà ]ô đ[ha biảng sợ ]băha? Cbàha acả vờ ngạc nhiên và
mỉg ]ười một cách khiến nàng muốh đẩy chàng ngã lộn xuống chân thềm.
- Phảc, tôc đ[ha biảng sợ! Tôi sợ muốn chết và nếu Tbượha đế cho anh trí khôn
bằng con dê thôi, thì hẳh [hb ]ũha pbải hoảng sợ. Nbưha tbôc, ]búha t[ ebôha ]ó
thì giờ chuyệh bãi đâu. Cbúha tôc pbải ra khỏc đây.
- Xin phục vụ pbu hbâh. Nbưha ]ô tíhb đc đâu gớc được chứ? Tôc r[ đây là vì
hiếu kỳ muốh x_g x_g ]ô địhb đc đâu. Lêh \ắc, xuống nam hoặ] s[ha đôha, s[ha
tây, đều ebôha được. Bọn Yankee ở tất cả bốn phía. Chỉ ]òh độc một ]ih đường ra
khỏi thành phố bọh Y[he__ ]bư[ ecểg siát đượ] và quâh độc đ[ha rút tb_i đường
ấy. Mà ]ih đườha hày ]ũha sẽ không còn bỏ ngỏ lâu nữ[ đâu, Điàh eỵ binh của
tướng Steve Lee, vớc tư ]á]b fà bậu tập, đ[ha ac[i tr[hb vớc địch ở trạc ^chb đcền
“Lâg Tbờc” để giữ tbôha đườha ]bi đại quân qua hết. Nếu ]ô tb_i quâh độc đc
xuôi con lộ McDonough, họ sẽ tước ngựa của cô mặc dầu nó chỉ là một con ngựa
xiàha, tôc ]ũha đã pbải vất vả lắm mớc xiáy đượ] đấy. Vậy, cô muốh đc đâu?
Nàha đứha đi, ruh rẩy, nghe chàng nói mà hầu hbư ebôha ]âu hài vài t[c.
Nbưha, trước câu hỏc đó, hàha ]bợt hiểu ra là mình muốh đc đâu, biểu rằng suốt
cả cái ngày khốn khổ này, nàng vẫn biết là mình muốh đc đâu. Đếh ]ác hơc ^uy
nhất.
- Tôi muốn về nhà, nàng nói.
- Về hbà? Cô định nói là ấp Tara?
- Phải, phải, về ấp Tara! Ôi, Rhett, ta phải nhanh nhanh lên!
Cbàha hbìh hàha hbư tuồha hàha đã mất trí.
- Tara? Lạy Cbú[ tiàh hăha, S][rf_tt! Cô ebôha \cết b[c \êh đã đáhb hb[u suốt
ngày ở Jih_s\iri ư? Đáhb hb[u trêh suốt gười dặm dọ] ]ih đường từ trạc “Lâg
Thờc” vài đến tận các phố của Jonesboro. Có lẽ giờ đây, quâh Y[he__ đ[ha rải
khắp Tara, khắp hạt, không ai biết chính xác chúng ở đâu, hbưha ]búha đ[ha
quanh quẩh vùha đó. Cô ebôha tbể về hbà được. Cô không thể đc xuyêh qu[ ]ả
đạo quân Yankee.
- Tôi muốn về nhà! Nàng kêu lên. Tôi muốn! Tôi muốn thế!
- Cô ngốc lắm, giọng Rhett trở nên mạnh và thô bạo. Cô không thể đc về mạn ấy.
Ngay cả nếu ]i ebôha rơc vài t[y \ọn Yankee, thì các khu rừha ]ũha đầy những
binh lính tụt hậu hoặ] đài haũ ]ủa cả b[c \êh. Và bàha fô quâh t[ ]ũha ]òh đ[ha
rút khỏi Jonesboro. Họ sẽ tước ngựa của cô nhanh chẳng kém gì bọn Yankee. Khả
hăha ^uy hbất của cô là ngầm theo quân ta xuôi con lộ McDonough và cầu trời
sao cho họ đừng nhìn thấy ]ô triha đêg tối. Cô không thể về T[r[ được. Ngay cả
nếu cô tớc đượ] đấy, rất có thể cô chỉ thấy một đống tro tàn. Tôi sẽ ebôha để cô về
hbà. Đó fà đcêh rồ.
- Tôi sẽ về nhà! Nàng kêu lên, giọng vỡ ra thành một tiếng thét. Tôi sẽ về nhà!
Anh không thể haăh được tôi! Tôi nhất định sẽ về nhà! Tôi muốn gặp mẹ tôi! Tôi
sẽ giết anh nếu [hb tìg ]á]b haăh tôc. Tôc sẽ về nhà!
Những giọt hước mắt sợ hãi và thác loạn ròng ròng trên mặt nàng: cuối cùng, sự
]ăha tbẳha eéi ^àc đã đáhb aụ] hàha. Nàha đấm thùm thụp lên ngực chàng và lại
thét lên: Tôi sẽ về! Tôi sẽ về nhà, dù có phảc đc \ộ suốt chẳha đườha!”.
Đùha gột ]ác, hàha đã ở triha vòha t[y ]bàha, áp gá đẫm hước mắt vào yếg sơ
mi hồ bột củ[ ]bàha, b[c t[y ebôha đấm nữa, mà bám chặt lấy ]bàha. Rb_tt đư[
tay vuốt mái tóc bù rối của nàng, dịu dàng, vỗ về. Và giọha ]bàha ]ũha ^ịu dàng.
Dịu ^àha, \ìhb tĩhb, ebôha ]bút acễu cợt, đến nỗc tưởha hbư đó ebôha pbải là
giọng của Butler, mà là giọng của một haười lạ mặt đầy sức mạnh và hảo tâm, sực
gùc rượu mạnh, mùi thuốc lá, mùi ngựa – những mùi làm ấm lòng vì chúng gợi
đến ông Gerald.
- Thôi, thôi, cô bạn thân yêu, chàng khẽ hóc. Đừng khóc, Cô sẽ về hbà, ]ô \é ^ũha
cảm của tôi. Rồi cô sẽ về hbà. Đừng khóc.
Scarlett cảm thấy một ]ác aì fướt nhẹ trêh gác tó] và, triha ]ơh x[i xuyến, nàng
fơ gơ tự hỏi không biết đó ]ó pbải môi chàng. Chàng xiết bao âu yếg và hbư gột
nguồn an ủi vô tận, nàng những muốn ở trong vòng tay chàng mãi mãi. Với
những cánh tay mạnh mẽ hbư tbế bao quanh, chắc chắn không gì có thể làm hại
nàng.
Chàng lục túi lấy ra một chiế] gùc si[, f[u hước mắt cho nàng.
- Nào, bây giờ thì hỉ gũc hbư gột đứ[ \é hai[h đc, ]bàha r[ fệnh, mắt lấp lánh
]ười, rồi nói tôi nghe xem cần phải làm gì. Ta phải mau mau lên.
Nàng ngoan ngoãn hỉ gũc, vẫh ]òh ruh, hbưha ebôha habĩ r[ đcều aì để bảo
chàng làm. Thấy môi nàng run run và mắt haước lên cầu cứu, chàng liền nắm
quyền chủ động.
- Bà Wcfe_s đã đẻ rồi phải không? Bà ấy di chuyển lúc này nguy hiểg đấy… ]bở
bà ấy b[c gươc făg ^ặm trên chiếc xe cọc cạch này thì quả là nguy hiểm. Tốt bơh
fà t[ bãy để bà ấy lại với bà Meade.
- Ông bà Meade không có nhà. Tôi không thể bỏ cô ấy được.
- Được. Thế tbì đư[ \à ấy fêh x_. Còh ]ác ]ih \é đầh độn ấy đâu?
- Đ[ha siạn hòm trên gác.
- Hòg ư? Kbôha \ỏ bòg vài triha x_ đượ] đâu. Cbở mấy chị em, thày tớ nhà cô
đã đủ chật và \áhb x_ fú] hài ]ũha sẵn sàng long ra. Cô hãy gọi nó, bảo lấy cái
nệm lông nhỏ nhất triha hbà để đặt vào xe.
Scarlett vẫn ]bư[ hbú] hbí]b được. Chàng nắm chặt cánh tay nàng và một phần
sức sốha sôc độha triha ]bàha ^ườha hbư ]bảy tràh s[ha ]ơ tbể nàng. Giá mà
nàng có thể \ìhb tĩhb và pbớt đờc hbư ]bàha! Cbàha eéi hàha vài tcền sảnh,
hbưha hàha vẫh đứng ngây ra nhìn chàng. Rhett trễ môi xuống giễu cợt:
- Có thể hài đây fạc fà haười thiếu phụ [hb ^ũha đã ]ả quyết với tôi rằng nàng
không sợ cả Tbượha đế lẫh ]ih haười?
Chàng bỗha pbá fêh ]ười và buông tay nàng. Bị chọc tức, nàng chằm chằm nhìn
chàng, hằn học.
- Tôi không sợ, nàng nói.
- Có, cô có sợ. Một chút nữa, cô sẽ ngất xỉu, mà tôi thì không mang theo muối hít
triha haười.
Nàng giận lắm, bất lực, vì nàng không biết làm gì khác – và chẳng nói chẳng
rằng, cầm lấy ]ây đèh, đc fêh aá]. Cbàha \ág sát tb_i s[u và hàha hab_ tbấy
chàng khẽ ]ười một mình. Tiếha ]ười khiếh hàha rướn thẳha haười lên. Nàng vào
phòng Wade, thấy nó níu lấy cánh tay Prissy, quần áo mặc dở dang, chốc chốc lại
nấc. Prissy thút thít khóc. Chiếc nệg fôha trêh acường Wade thuộc loại nhỏ, nàng
sai Prissy kéo nó xuốha aá] và đặt vài x_. Prcssy đặt thằng bé xuống và tuân lệnh.
W[^_ đc tb_i hó xuống cầu tb[ha, ]băg ]bú qu[h sát quêh ]ả nấc.
- Lạc đây, S][rf_tt hóc, qu[y về phía cử[ pbòha M_f[hc_ và Rb_tt đc tb_i hàha,
gũ ]ầm tay.
Melanie nằm lặng lẽ, chiếc mền kéo lên đến tận cằm. Mặt nàng nhợt nhạt hbư
haười chết trôc, hbưha đôc gắt, hõm sâu và thâm quầng, lạc đầy vẻ thanh thản.
Nàng chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy Rhett ở trong phòng ngủ của mình, mà
^ườha hbư x_g đó fà ]buyệh đươha hbcêh. Nàha ]ố aượha ]ườc hbưha ]bư[
nhế]b được mép, nụ ]ười yếu ớt đã tắt.
Chúng ta về nhà thôi, về ấp Tara, Scarlett giải thích ngắn gọn. Bọn Yankee sắp
tới. Ông Rhett sẽ đư[ ]búha t[ đc. Đó fà fối thoát duy nhất Melly ạ.
Melanie cố gắng gật đầu và khoát tay về pbí[ đứa hài nhi. Scarlett bế thằng bé
lên, quấn vội chiế] ebăh tắg ^ày qu[hb haườc hó, Rb_tt \ướ] đếh \êh acường.
- Tôi sẽ cố gắha ebôha fàg ]bi \à đ[u, ]bàha hbẹ nhàng nói, quấn tấm mền
qu[hb haười Melanie. Bà thử xem có quàng tay ôm cổ tôc được không, nào.
Melanie thử, hbưhg hai cánh tay kiệt lực lại thõng xuống. Rhett bèn cúi xuống,
luồn một cánh tay xuốha ^ước v[c hàha, t[y ec[ đỡ đầu gối và nhẹ nhàng xốc nàng
fêh. Nàha ebôha eêu, hbưha S][rf_tt tbấy nàng cắn môi, mặt càng nhợt nhạt bơh.
S][rf_tt acơ ][i đèh ]bi Rb_tt hbìh rõ đường và vừ[ định tiến ra cửa thì Melanie
yếu ớt ra hiệu về pbí[ tường.
- Cái gì vậy? Rhett khẽ hỏi.
- Làg ơh, M_f[hc_ tbều thào, cố acơ t[y ]bỉ ảnh Charles.
Rhett cúi xuốha hbìh, tưởng nàng mê sảha, hbưha S][rf_tt bcểu và lấy làm khó
chịu. Nàng biết Melanie muốn mang theo tấg bìhb Cb[rf_s tr_i trêh tường bên
^ước tb[hb aươg và ebẩu súng lục của chàng.
- Làg ơh, M_f[hc_ fạc tbì tbài. Tb[hb aươg.
- Ồ được rồc, S][rf_tt hóc. Và s[u ebc sic đèh ]bi Rb_tt tbận trọng xuống cầu
thang, nàng quay lại và tháo th[hb aươg ]ùha ]bcếc thắt fưha đ_i súha xuống.
Cùng một lúc vừa mang những thứ này, vừa bế đứa bé, lại vừa cầg đèh hữa, thì
quả fà vướng víu! Thật đúha tíhb ]á]b M_f[hc_: \ản thân thì dở sống dở chết, lại bị
bọh Y[he__ đuổc đếh đít tbì ebôha fi, gà fạc đc \ậh tâg đến những di vật của
Charles.
Trong khi lấy tấm hình của Charles xuống nàng chợt thấy aươha gặt Charles.
Cặp mắt to màu nâu của chàng giao luồng mắt nàng và nàng dừng lạc để nhìn kỹ
tấm ảnh một ]á]b tò gò. Naườc đàh ôha hày đã từng là chồha hàha, đã từng nằm
bên nàng mấy đêg, đã ]bi hàha gột đứa con có cặp mắt ]ũha hâu và ^ịu hiền
hbư gắt chàng. Thế mà nàng hầu hbư ebôha ]òh hbớ đến chàng.
Đứa bé trong tay nàng ngọ nguậy những nắm tay nhỏ xíu và khẽ oe oe. Nàng cúi
nhìn nó. Lầh đầu tiên, nàng ý thức ra rằha đó fà ]ih ]ủ[ Asbf_y và đột nhiên, với
tất cả sức lực còn lạc, hàha ước sao nó hóa thành con của mình – con của nàng với
Ashley.
Prissy nhảy chồm chồm lên gác và Scarlett giao thằng bé cho nó. Họ hối hả
xuốha hbà ^ước, áhb đèh bắt những bóng mờ ảo fêh tường.
Trong tiền sảnh, Scarlett trông thấy một ]ác gũ gềm, chụp vộc hó fêh đầu và
thắt hai dải quai lạc ^ưới cằg. Đó fà ]bcế] gũ t[ha gàu đ_h ]ủa Melanie, không
vừ[ đầu S][rf_tt, hbưha hàha ebôha hbớ đã để gũ ]ủa mình ở đâu.
Nàng ra khỏi nhà và xuống bậc thềg, t[y xá]b đèh và ]ố giữ ]bi tb[hb aươg
khỏc đập vào chân. Melanie nằm duỗi dài phía sau xe, bên cạnh nàng là Wade và
đứa bé quấh ebăh tắm. Prissy trèo lên và bế đứa bé trong tay.
Xe rất nhỏ và thành rất thấp. Bánh xe ngả vài triha, tưởha hbư ]bỉ quay một
vòha đầu tcêh fà đã ]ó tbể fiha r[, S][rf_tt đư[ gắt nhìn con ngựa và thấy nẫu cả
ruột. Đó fà gột con vật nhỏ bé, gầy acơ xươha, đầu rũ xuống thảm hại, gầh hbư
chúi vào giữ[ b[c ]bâh trướ]. Lưha hó trầy trợt những vết lở lói do nhữha đồ
thắha đ[c ]ọ vào. Nó thở khò khè, chả có vẻ gì là một con ngựa khỏe mạnh cả.
Một con vật chả hay ho gì, phảc ebôha? Rb_tt ]ười mỉa mai. Xem vẻ nó dám chết
trong càng xe lắg. Nbưha đó fà gức tốc đ[ tôc ]ó tbể fàg được. Một bôg hài đó
tôi sẽ kể cô nghe – tất nhiên là có thêm dấm thêm ớt – tôc đã đáhb ]ắp nó ở đâu và
hbư tbế hài, ]ũha hbư tôc đã \ị bắh đuổi hút chết ra sao. Chỉ có lòng cúc cung tận
tụy với cô mới có thể khiếh tôc đ[ha trêh đà tcến thủ hbư tbế hày, đùha gột cái
chuyểh s[ha ăh ]ắp ngự[… gà fạc ăh ]ắp một con nghẽi hbư tbế này chứ. Để tôi
đỡ cô lên.
Cbàha đỡ lấy ]ây đèh từ t[y hàha, đặt xuốha đất. Ghế trước chỉ là một tấm ván
hẹp bắc ngang hai thành xe. Rhett bế bốc cả haườc S][rf_tt đặt fêh đó. Làg đàh
ôha, bơh hữa, lại khỏ_ hbư Rb_tt, quả là tuyệt diệu, nàng vừ[ habĩ tbầm vừa tém
gọn những nếp váy rộng quanh mình. Có Rhett bên cạnh, nàng chẳng sợ gì, dù là
lử[ ]báy, đạn nổ hay bọn Yankee.
Chàng trèo lên ghế, ngồi cạnh nàng và cầm lấy ^ây ]ươha.
- Ồ ebi[h đã! Nàha eêu fêh. Tôc quêh ]bư[ ebó ]ử[ trước.
Cbàha pbá fêh ]ười ầg ĩ và quất ^ây ]ươha fêh fưha haựa.
- Ahb ]ười gì?
- Cườc ]ô… ebó[ ]ửa không cho bọn Yankee vào chắc? Chàng nói.
Và con ngựa cất \ước, chậm rãi, miễh ]ưỡng. Trên vỉa hè, ngọh đèh tcếp tục
cháy – một vòng sáng cỏn con vàng vọt mỗi lúc một nhỏ đc ebc x_ bọ xa dần.
Rhett lái con ngựa lừ đừ rời khỏi phố Cây Đài, rẽ về bướng tây và chiếc xe khấp
khểnh lọc cọ] făh \áhb trêh ]ih đườha đầy vết lún, xóc mạhb đến nỗi Melanie bật
ra một tiếng rên tứ] tbì được nén lại. Những hàng cây sẫm bóng giao cành trên
đầu họ, những ngôi nhà tối om lặng lẽ đứha fù fù b[c \êh đường và những cọc rào
trắng lấp lánh nhờ nhờ hbư gột dãy bia mộ. Con phố hẹp giốha hbư gột đường
hầm tốc, hbưha quầha sáha đỏ gớm ghiếc trên trời lờ mờ xuyên qua vòm lá dày và
những vệt bóha đuổc hb[u trêh đườha hbư hbững hồh g[ đcêh fiạn. Mùi khói
phả tới mỗi lúc một nồng và cánh gió nóng vận tải từ trung tâm thành phố đến
một mớ âm thanh hỗn loạn, tiếng gào thét la rú, tiếng xe nhà binh chạy ầm ầm,
tiếha \ước chân hành quân rộn rịch. Rhett vừa giật đầu con ngựa vừa lái vào một
phố khác, thì một tiếng nổ đchb t[c hữa lại xé không khí và một chùm tia lửa khói
kinh dị phụt lên trời ở đằng tây.
- Đó bẳh fà điàh tàu ]bở đạn cuốc ]ùha, Rb_tt \ìhb tĩhb hóc. S[i bọ lại không
cho nhữha điàh tàu hày ra ngoài từ sáng sớg h[y, đồ ngu! Còn bao nhiêu thì giờ.
Chà, thật ebôha g[y ]bi ]búha t[. Tôc đã tíhb fà đc vòha truha tâg tbàhb pbố thì
có thể tráhb đượ] đág ]báy ]ùha đág haười say ở phố Decatur và tới khu tây
nam thành phố không gặp nguy hiểg aì. Nbưhg muốn thế phải qua phố Marietta,
mà tiếng nổ ấy tbì tôc điáh ]bắ] gườc gươc fà aần phố Marietta.
- Liệu… fcệu ta có phảc đc qu[ vùha ]báy ebôha? S][rf_tt bỏi, giọng run run.
- Không, nếu ta khẩh trươha fêh, Rb_tt hóc và hbảy xuống xe, biến vào trong
bóng tối một cái sân. Khi trở lại, chàng cầm trong tay một nhành cây nhỏ mà
]bàha ^ùha để quất ebôha tbươha xót fêh tấg fưha trầy da của con ngựa. Con vật
bắt đầu trật trưỡha pbóha, bơc tbở hổn hển, khó nhọc và chiếc xe lao về pbí[ trước
với một cái lắc làm họ xô vài hb[u hbư hbững hạt ngô trong chảo rang. Thằng bé
ebó] ré fêh, Prcssy W[^_ v[ vài tbàhb x_ đ[u đcếha, eêu i[c iác. Nbưha M_f[hc_
không rỉ ra một tiếng kêu rên nào.
Gầh đến phố Marietta, cây cốc tbư[ ^ần, những ngọn lửa phừng phừng bốc cao
bên trên các tòa nhà soi cả dãy phố sáng rự] bơh \[h haày, bắt những cái bóng
quái dị quằn quạc đcêh ]uồha hbư hbững cánh buồm rách bay phần phật trong
bão tố trên một ]ih tàu đ[ha ]bìg.
Răha S][rf_tt đáhb đàh, hbưha hàha đ[ha ebcếp bãc đến nỗi thậm chí không
nhận ra đcều đó. Mặc dầu bơc hóha ]ủa lử[ đã bà vài gặt họ, nàng vẫn rét run bần
bật. Nàha đ[ha ở giữ[ địa ngụ] và acá hbư ]ó tbể chế ngự đôc đầu gối khỏi va vào
nhau lập cập thì hẳh hàha đã hbảy khỏi xe và vừa la vừa chạy haược trở lại con
đường tối om họ vừ[ đc qua, về ấn náu trong nhà bà Pitty. Nàng nép sát vào Rhett,
lẩy bẩy nắm lấy ]áhb t[y ]bàha và haướ] hbìh ]bàha hbư ]ầu xin chàng nói vài
lời an ủi nàng, nói một đcều aì ]bi hàha yêh tâg. Triha ]ác áhb sáha đỏ ối ma quỷ
tràn ngập quanh họ, nét bán diệh đ_h xạm của chàng nổi bật lên sắc cạhb hbư ]ác
bìhb đầu haườc trêh đồng tiền cổ, vừ[ đẹp vừ[ tàh á] và suy đồi. Thấy Scarlett
chạm vào mình, chàng quay lại, mắt long lanh một áhb sáha ]ũha ^ễ sợ chẳng
eég aì đág ]báy. Nàha ]ảm thấy ]bàha đầy bưha pbấn và khinh bạc tựa hồ hbư
chàng rất khoái cái tình huốha hày và bi[h habêhb ]ác địa ngục họ đ[ha tcến lại
gần.
- Đây, ]bàha hóc, t[y đặt lên một trong hai khẩu súng nòng dài dắt ở thắt fưha,
nếu có kẻ nào, bất kể da trắha b[y ^[ đ_h, đến cạnh xe về pbí[ ]ô và định tóm lấy
ngựa, thì hãy bắn luôn, khỏi cần phải hỏc b[h fôc tbôc aì. Nbưha, hbâh ^[hb Cbú[,
đừng có mà bắn nhầm phải con nghẽi đấy.
- Tôc… tôc ]ũha ]ó gột khẩu súng lục, nàng thì thào, nắm chặt cái khí giới nằm
triha fòha, đchb hchb rằng nếu đươha ^cện với cái chết, nàng ắt không còn hồn
vía nào mà bóp cò.
- Thật ư? Cô ecếg đâu r[?
- Đó fà ]ủa Charles.
- Charles.
- Vâng, Charles, chồng tôi.
- Cô đã \[i acờ thật sự có chồng, cô bạn thân mến? Chàng thì thầm và khẽ ]ười.
Sao anh ta không nghiêm túc một tí? Sao anh ta không khẩh trươha fêh!
- Thế [hb ]bi tôc fàg ]á]b hài để có một thằng con trai? Nàng kêu lên, dữ dằn.
- Ồ, có ối cách khác không cần chồha…
- Ahb ]ó cg đc và ebẩh trươha fêh b[y ebôha?
Nbưha ]bàha đột nhiên hãm xe lại trong bóng của một hbà ebi ]bư[ \ị cháy ở
gần phố Marietta.
- Khẩh trươha fêh! Đó fà ]ụm từ duy nhất triha đầu nàng. Khẩh trươha fêh!
Khẩh trươha fêh.
- Lính kìa, chàng nói.
Tiáh quâh đổ xuôi phố Marietta, giữa những dãy nhà ngùn ngụt cháy, theo
nhịp \ước hành quân, uể oảc, đầu rũ xuống, súng mang bằng bất kỳ cách nào, quá
mệt không còn sứ] để đc hb[hb, quá gệt không còn bụng dạ hài để ý đến những
rui mè sập xuống rầm rầm bên trái, bên phải, cùng khói cuồn cuộn xuông quanh.
Tất cả đều rá]b rước, rá]b đến nỗc ebôha ]òh aì để phân biệtt giữa sĩ qu[h với lính,
ngoại trừ đây đó trơ trọi ra một vàc vàhb gũ tơc tả có gắn ba chữ lồng nhau
“C.S.A[60] ”. Nbcều haườc đc ]bâh ebôha, và đây đó, fộ ra một ]ác đầu hoặc một
cánh tay quấh \ăha hbớp bẩn. Họ đc qu[, ebôha hbìh ha[ha haửa, lặng lẽ đến nỗi
nếu không có tiếng chân nệh đều đặn thì có thể tưởha đó fà gột fũ \óha g[.
- Hãy nhìn cho kỹ, giọha Rb_tt đầy vẻ mỉ[ g[c, để sau này có thể tả cho các cháu
nội của cô nghe cảhb tượng rút lui của hậu quân phụng sự Sự Nghiệp Vinh
Quang.
Đột nhiên Scarlett thấy ghét chàng, ghét mãnh liệt đến mức tạm thời quên cả
sợ. Nàng biết sự an toàn của nàng cùng nhữha haười ở phía sau xe tùy thuộc vào
Rhett, vào một gìhb ]bàha gà tbôc, hbưha hàha abét ]bàha vì ]ác tbác độ giễu
cợt đối với nhữha bàha quâh rá]b rước ec[. Nàha habĩ đếh Cb[rf_s đã ]bết, đến
Ashley có thể ]ũha đã ]bết và tất cả những chàng trai trẻ vui nhộh và ^ũha ]ảm
giờ đây đã rữ[ hát ^ưới những nấm mồ nông, và nàng quên mất rằng chính nàng
]ũha đã từng cho họ là một fũ haốc dại. Nàng không thể nói ra lờc, hbưha gắt
nàng trừng trừng nhìn Rhett dữ dội, cháy rự] áhb ]ăg abét và abê tởm.
Khi nhữha haười cuốc ]ùha đc qu[, gột cái bóng nhỏ nhắn ở hàng cuối, báng
súng lệt xệt quét đất, phân vân dừng lại và nhìn trừng trừng theo nhữha haười
khác, bộ mặt đờ đẫn vì mệt nhọ] hig hbư haười mộng du. Gã này nhỏ \é hbư
Scarlett, nhỏ đến nỗi chỉ vừa tầm cao của cây súng và bộ mặt nhem nhuố] ]bư[
có râu. Nhiều lắg fà gười sáu tuổc, S][rf_tt habĩ tbầm một cácb ebôha đúha fú],
chắ] fà triha đội vệ \chb đị[ pbươha biặc là một cậu học sinh bỏ trường.
Triha ebc hàha đ[ha qu[h sát, aã từ từ khuỵu đầu gối, ngã dúi mặt xuống lớp
bụi. Chẳng nói chẳng rằha, b[c haười tách ra khỏi hàng cuối và quay lại chỗ gã.
Một haười cao gầy, để bộ râu đ_h ^àc tới thắt fưha, fẳng lặng giao súng của mình
và của gã thiếu hcêh ]bi haười kia. Rồi anh ta cuối xuống xốc gã lên vai, dễ hbư
trở bàn tay. Anh ta chẫg rãc tb_i điàh quâh rút fuc, v[c ebig xuốha ^ưới sức
nặng, trong khi gã thiếu niên kiệt sứ] đâg ]áu hbư gột đứa bé bị các anh trêu,
hét ầg fêh: “Để tôi xuốha, đồ quỷ ám! Bỏ tôi xuống! Tôi có thể đc đượ] gà!”
Anh chàng râu dài cứ lặng thinh tiếp tục hì hụ] đc ebuất sau một chỗ rẽ.
Rhett ngồc cg, ^ây ]ươha để lỏng trong tay, nhìn theo họ với một vẻ u ám kỳ lạ
trên bộ mặt rám nắng. Rồi có tiếha ruc gè đổ rầm rầm gầh đấy và Scarlett trong
thấy một ngọn lửa mỏng phụt lên mái cái nhà kho mà xe họ đ[ha húp ^ưới bóng
của nó. Thế rồi lử[ đắc thắng phất cờ xung trận xông lên trờc, trêh đầu họ. Khói
xộ] vài gũc hàha ][y xè. W[^_ và Prcssy \ắt đầu bi. Đứ[ \é sơ schb ebẽ hắt bơc.
- Ôc, hbâh ^[hb Cbú[, Rb_tt! Ahb đcêh rồc ư? Nb[hb fêh! Nb[hb fêh!
Rhett không trả lời, mà chỉ quất ]àhb ]ây fêh fưha haựa thật mạnh, làm nó nhảy
chồm về pbí[ trước. Chiếc xe khấp khểnh, lắ] fư ]bạy qua phố Marietta với hết tốc
lực con ngựa có thể buy độha. Trước mặt họ là một đường hầm lửa với những
ngôi nhà bố] ]báy đùha đùha b[c \êh ]ih pbố hẹp, ngắn dẫh đến thiết lộ. Họ dấn
vài đường hầm ấy. Một ánh rực sáng bằng cả tá mặt trời làm họ chói mắt, sức
nóng thiêu làm xém da họ và tiếng lửa gào, tiếng gẫy răha rắc, tiếng sập đổ rầm
rầm xói từha đợt vào tai họ nhức nhốc. Dườha hbư bọ chịu tội bỏ vạc dầu cả một
thiên thu, thế rồc, đùha gột cái, họ lại ở trong một vùng tranh tối tranh sáng.
Trong khi xe lao xuốha điạn phố dốc và xóc lên xóc xuống chồg qu[ đường ray,
Rhett quất ngự[ hbư ]ác gáy. Mắt chàng bất động, xa vắha hbư tbể ]bàha đã
quên bẵha gìhb đ[ha ở đâu. Đôc v[c rộng của chàng khom khom chúi về đằng
trước và cằm chàng hbô r[, hbư tuồng nhữha ý habĩ triha đầu chàng có gì là thú
vị. Hơc hóha ]ủa lửa làm mồ hôi chảy ròha ròha trêh tráh và gá, hbưha ]bàha
không buồn lau.
Xe rẽ vào một phố ngang, rồi một phố nữa và cứ vòng vèo hết ngách này sang
haá]b ebá] ]bi đến khi Scarlett hoàn toàn mất pbươha bướha và đến khi tiếng
lửa gào tắt hẳh đằng sau họ. Tuy nhiên, Rhett vẫn không nói gì. Chàng chỉ quất
ric đều đặn. Quầha đỏ trên trời giờ đây đ[ha hbạt dầh và ]ih đường trở nên tối
đ_h, ^ễ sợ đến nỗi Scarlett những muốn chàng nói vài câu, bất cứ câu gì, dù là giễu
cợt, xúc phạg, făha hbụ] hàha ]ũha đượ]. Nbưha ]bàha vẫh ebôha bé răha.
Dù Rhett lặng thinh hay không, nàng vẫn cảg ơh Tbượha đế và sự hiện diện
đầy an ủi của chàng. Thật tốt đẹp biết \[i được có bên cạnh mình một haườc đàh
ôha để dự[ sát vài, để cảm thấy bắp tay cuồn cuộn rắn chắc của chàng và biết
rằha ]bàha đứng chắn giữa nàng và nhữha đcều khủng khiếp không biết gọi tên là
gì, mặc dầu chàng chỉ ngồc đây gà đăg đăg hbìh vài ebiảng không.
- Ôi, Rhett, nàng nắm riết cánh tay chàng nói, không có anh thì chúng tôi sẽ ra
sao? Tôi thật suha sướng vì anh không ở triha quâh đội.
Chàng quay lại nhìn nàng, một cái nhìn khiến nàng phải buông cánh tay chàng
r[ và ]i haười lùi lại. Cặp mắt chàng lúc này không có gì là giễu cợt, mà chỉ bộc lộ
rành rành sự phẫn nộ và đôc ]bút haỡ ngàng. Chàng trề môi xuống và ngoảhb đầu
đc. Hồi lâu, xe khấp khểhb făh \áhb triha gột lặng im chỉ thỉnh thoảng ngắt
quãng bởi tiếng oa oa yếu ớt củ[ đứ[ \é sơ schb và tcếha xì gũc ]ủ[ Prcssy. Đến lúc
không chịu nổi tiếng xịt gũc ấy nữa, Scarlett quay lại véo Prissy một cái thật đ[u,
làm nó có cớ ]bíhb đáha để bét fêh trước khi im bặt, sợ hãi.
Cuối cùng, Rhett cho ngựa quay một góc vuông và một fát s[u, x_ đc trêh gột
]ih đường rộha bơh, hbẵh bơh. Nbững hình khối nhà mờ mờ mỗi lúc một tbư[ và
những khu rừng liền liềh hbư \ứ] tường thành in bật fêh b[c \êh đường.
- Giờ đây, t[ đã ở ngoài thành phố, Rhett nói gọh, t[y abì ]ươha fạc, và đ[ha đc
trêh đường cái chính dẫn tới trạc “Lâg Tbờc”.
- Nb[hb fêh. Đừng dừng lại, anh.
- Để cho con vật thở một ]bút đã hài, rồi quay sang nàng, chàng chậm rãi hỏi:
Scarlett, cô còn quyết tâg fàg ]ác đcều rồ dại ấy nữa không?
- Làm cái gì?
- Cô có còn muốh tìg ]á]b \ăha qu[ fử[ đạn về ấp Tara nữ[ b[y tbôc? Đó fà bàhb
động tự sát. Kỵ binh củ[ tướha St_v_ L__ và quâh Y[he__ đ[ha ]bặn giữa cô và
Tara.
Ôi, lạy Chúa! Phảc ]băha ]bàha sắp từ chốc ebôha đư[ hàha về nhà, sau khi nàng
đã trải qua cái ngày kinh khủng này?
- Ồ, có chứ! Có chứ! Xin anh nhanh lên cho, Rhett. Ngự[ ]bư[ gệt đâu.
- Kbi[h đã. Kbôha tbể xuống Jonesboro bằha ]ih đườha hày đượ]. Cũha ebôha
thể đc tb_i đường xe lử[. H[c \êh đáhb hb[u suốt ngày dọ] tb_i đó từ trạc “Lâg
Thờc” đổ xuống phía nam. Cô có biết đường cái nào khác hoặc tiểu lộ hoặ] đường
mòn nào không qua trạc “Lâg Thờc” biặc Jonesboro không?
- Ồ, có, Scarlett kêu lên, nhẹ hẳh haười. Nếu ta có thể đến gần trạc “Lâg Tbờc”,
thì tôi biết có một đườha x_ tbô sơ rẽ khỏc đườha ]ác đc Jih_s\iri và haiằn nghèo
nhiều dặg. Trước kia, ba tôi vớc tôc tbường vẫh ]ưỡi ngựa trên cih đường này. Nó
đâg r[ aầh đồh đcền McIntos và từ đó đến ấp Tara chỉ còn có một dặm.
- Tốt. Có thể cô sẽ qu[ được trạc “Lâg Tbờc” [h tiàh. Cbcều h[y, tướng Steve Lee
còn ở đó yểm hộ cho cuộc rút lui. Có thể bọh Y[he__ ]bư[ tớc đượ] đó. Có tbể cô
vượt qua đượ] quãha đó, hếu haười củ[ tướha St_v_ L__ ebôha tước mất ngựa của
cô.
- Tôc… tôc vượt qua?
- Phải, chính cô, giọha ]bàha đ[hb fại.
- Nbưha, Rb_tt… Ahb… Vậy [hb ebôha đư[ ]búha tôc đc tcếp?
- Phải. Tôi chia tay với cô ở đây.
Nàng cuống cuồng nhìn quanh, nhìn bầu trời xám ngoẹt s[u fưha bọ, nhìn
những hàng câu tối om hai bên quây chặt họ hbư gột bứ] tường nhà tù, nhìn
nhữha \óha haười co ro sợ hãi phía sau xe – và cuối cùng nhìn vào Rhett. Phải
]băha hàha đã bó[ ^ại? Nàng có nghe chính xác không nhỉ?
Chàng đ[ha hbiẻn miệha ]ười. Trong ánh sáng yếu ớt, nàng chỉ trông thấy hàm
răha trắng của chàng và cái ánh giễu cợt quen thuộc lại lấp lánh trong mắt chàng.
- Từ bỏ ]búha tôc ư? Ahb… [hb đc đâu?
- Cô bạn thân mến ạ, tôc đc tb_i quâh đội.
Nàng thở dài với cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa bực tức. Tạc s[i đến lúc này mà
]bàha ]òh đù[ được? Rhett gia nhập quâh độc? S[u ebc đã ebôha haớt nói mỉa
những anh chàng ngu xuẩh đã \ùc t[c hab_ hbững lời lẽ hào hùng của các diễn giả
kèm theo hồi trống trận náo nức mà phí hoài mạng sống, những anh chàng dại
đột đã tự giết gìhb ]bi haười khôn làm giàu?
- Chao, tôi sẵn sàng bóp cổ anh vì tộc đã fàg tôc bết hồh! T[ đc tcếp thôi.
- Tôc ebôha đù[ đâu, ]ô \ạn thân mến ạ. Và Scarlett này, tôi lấy làm phật lòng vì
cô không hoan nghênh sự hy schb [hb ^ũha ]ủa tôi một cách nồng nhiệt bơh.
Lòng ái quốc, tình yêu củ[ ]ô đối với Sự Nghiệp Vinh Quang củ[ ]búha t[ để đâu
rồc. Đây fà ]ơ bộc để cô nói lên ý nguyện cô muốn thấy tôi trở về nguyên vẹn
nhung y hay bọ] triha ái \ài đẫg gáu. Nbưha gà ]ô hói nhanh lên vì tôi cần có
thời gian làm một bài diễh văh bài bùha trước khi ra trận.
Cái giọng kéo dài củ[ ]bàha hbư ]bọ] vài t[c S][rf_tt. Cbàha đ[ha acễu nàng và,
]á]b hài đó, hàha \cết ]bàha ]ũha tự giễu mình nữa. Chàng nói về cái gì nhỉ? Nào
là lòng ái quốc, nào áo bào, nào diễh văh bài bùha. Lẽ nào nhữha đcều chàng nói
lại là thật lòng? Thật không thể tin là chàng có thể dùng một giọng vui vẻ đến thế
để nói chuyện bỏ nàng lạc đây trêh ]ih đường tối mù mịt này với một mụ đàh \à
có thể sắp chết, một đứa bàc hbc đỏ hỏn mới lọt lòng, một con nhỏ ^[ đ_h rồ dại và
một thằng bé khiếp đảg, để hàha đư[ qu[ \[i ^ặm dài lửa khói chiếh trường,
nhan nhản những lính tụt hậu, lính Yankee và có Trời biết những gì nữa!
Hồi lên sáu, có lần nàng ngã sấp bụng từ trên cây xuống. Nàng hãy còn nhớ cái
cảg acá] hôh h[i trước khi thở lạc được. Giờ đây, ebc hbìh Rb_tt, hàha fại cảm
thấy y hbư tbế: không thở được, choáng váng, buồn nôn.
- Rhett, anh cứ đù[!
Nàng tóm lấy cánh tay chàng và cảm thấy những giọt hước mắt sợ hãi của mình
rớt xuống cổ tay. Chàng cầm tay nàng lên, hôn rất nhẹ.
- Ích kỷ đến cùng, phải không, cô bạn thân mến? Chỉ habĩ đến cái mạng quý giá
của mình, còn mặc kệ Lcêh \[ha [hb ^ũha. Cô tbử tưởha tượng quân ta sẽ phấn
khởi xiết bao khi thấy tôi xuất hiện vào giờ phút cuối cùng!
Giọng chàng âu yếm một cách ranh mãnh.
- Ôi, Rhett, nàng rềh rĩ, s[i gà [hb hỡ hại tôi thế này? Tại sao anh lại bỏ mặc
tôi?
- Tạc s[i ư? Cbàha ]ười vui vẻ. Có lẽ bởi vì trong tất cả nhữha haười miền Nam
chúng ta,vẫn ẩh háu ]ác tbóc đ[ ]ảm phản phúc ấy. Có lẽ… ]ó fẽ bởi vì tôi xấu hổ.
Phải, biết đâu đấy?
- Xấu hổ ư? Đúha, [hb hêh xấu hổ đến chết vì tộc đ_g ]ih \ỏ chợ, bỏ mặc chúng
tôi ở đây, \ơ vơ ebôha hơc hươha tựa, bất lự]…
- Scarlett thân mến! Cô không bất lực. Bất cứ ai ích kỷ và kiên quyết hbư ]ô đều
không bao giờ bất lực. Giờ hồn bọn Yankee nếu chúng gặp cô!
Cbàha đột ngột xuốha x_ và đc vòha s[ha gé \êh hàha triha ebc hàha \àha
hoang nhìn chàng.
- Xuống xe, chàng ra lệnh.
Nàng trân trân nhìn chàng. Một cách thô bạo, chàng với tay lên, xốc nách nàng
đặt mạnh xuốha đất bên cạnh mình. Chàng nắm chặt lấy nàng, kéo xềnh xệch ra
cách khỏi xe mấy \ước. Nàng cảm thấy cát và sỏi lọt vài ^ép, fàg đ[u ]bâh hàha.
Bóha đêg vẫh ]òh hóha \[i qu[hb hàha hbư triha gột ]ơh gê.
- Tôi không yêu cầu cô thông cảm hay tha thứ. Tôi cóc cầh ]ác đó vì ]bíhb tôc
]ũha sẽ không bao giờ thông cảm và tha thứ cho bản thân về bàhb động ngu xuẩn
này. Tôi thấy ớn bản thân khi phát hiện ra ở tôi vẫh ]òh rơc rớt nhiều chất công tử
tàu đến thế. Nbưha đất miềh N[g tươc đẹp củ[ ]búha t[ đ[ha ]ần tất cả mọi cánh
t[y đàh ôha. Ôha tbốha đố] B[rih [hb ^ũha ]ủ[ ]búha t[ đã ]bẳng nói thế là gì?
Kbôha s[i. Tôc fêh đường ra trậh đây.
Đột hbcêh ]bàha ]ười phá, một tiếha ]ười thoải mái, vang vang làm dội lên
nhữha âg bưởng trong khu rừng tối:
- “T[ ebôha tbể yêu _g bơh yêu D[hb ^ự[61] ”. Đó fà gột câu dẫn thích hợp phải
không? Chắc chắh fà đcều hay ho nhất tôi có thể tự gìhb habĩ r[, vài fú] hày. Bởi
vì, Scarlett ạ, tôi yêu cô, bất luận mọc đcều tôc đã hóc ở hiên nhà cô, một đêg hài
đó, tbáha trước.
Cái giọng kéo dài của chàng trở hêh gơh trớh và đôc \àh t[y ấm áp, khỏe mạnh
của chàng vuốt haược lên cánh tay trần của nàng.
- Tôi yêu cô, Scarlett ạ, bởi vì chúng ta rất giống nhau. Cả hai chúng ta, cô bạn
thân mến ạ, đều là loại phản tặ], fà đồ khốn kiếp ích kỷ. Thế giới có sập đổ, tôi và
]ô ]ũha gặc kệ, chừng nào hai chúng ta vẫh đầy đủ tiện nghi và an toàn.
Giọha ]bàha v[ha triha đêg tối, Scarlett nghe thấy lời mà chẳng hiểu habĩ[.
Đầu ó] hàha ]òh đ[ha ]ăha r[ đến mệt nhoài, cố gắng chấp nhận cái sự thật pbũ
phàng là chàng bỏ mặc nàng ở đây, gột gìhb đươha ^cện với bọn Yankee. Tâm trí
nàng nhắ] đc hbắc lạc: “Ahb t[ \ỏ mặc mình, anh ta bỏ mặ] gìhb”, hbưha ebôha
khuấy lên một niềg xú] động nào.
Rồc ]bàha vòha t[y ôg ha[ha fưha và v[c hàha. S][rf_tt ]ảm thấy những bắp
thịt rắn chắc củ[ đùc ]bàha áp vài haười và những cúc áo vét-tông củ[ ]bàha đè
lên ngực. Một làn sóng nồng nàn cảm giác dìm ngập hàha, ]b[i đảo, dễ sợ, cuốn
\ăng khỏi tâm trí mọi ý thức về thời gian, không gian và hoàn cảnh. Nàng cảm
thấy haười mềg hbũh hbư ^ư[, hóha bầm hập, lử lả và đơh ]ôc, và đôc ]áhb t[y
của chàng trở thành chỗ dựa xiết bao êm ái.
- Cô không muốh tb[y đổi ý kiến về nhữha đcều tôi nói tháng trước chứ? Để tăha
thêm chất kích thích thì không có gì bằng sự hiểm nguy và cái chết. Hãy yêu
hước, Scarlett ạ. Hãy habĩ rằng cô sẽ đẩy một haườc fíhb đến chỗ chết với những
kỷ niệg đẹp đẽ.
Giờ đây, ]bàha bôh hàha và \ộ ria chàng chạm vào miệng nàng buồn buồn, một
cái hôn nóng bỏng và thong thả hbư tbể có cả đêg để làm việc ấy. Charles không
bao giờ bôh hàha hbư tbế. Những cái hôn của anh em nhà Tarleton hay Calvert
không bao giờ làm cho nàng vừa nóng, vừa lạnh, vừa run rẩy hbư tbế này. Chàng
ngả haười ra pbí[ s[u và fướt cặp môi từ cổ nàng xuống tới chỗ chiế] trâg đá vẫn
cài chặt coóc-xê của nàng.
- Naườc tbươha, ]bàha tbì tbài, haườc tbươha ]ủa tôi.
Scarlett trong thấy chiếc xe lờ mờ triha \óha đêg và hab_ tbấy tiếng Wade eo
éo.
- Má.á.á! Wade xợ !
Tâm trí ]b[i đảo và mù mờ của nàng vụt tỉnh lại và nàng chợt nhớ r[ đcều mình
đã quêh \ẵng – cụ thể fà ]bíhb hàha ]ũha sợ và Rb_tt đ[ha \ỏ rơc hàha, \ỏ mặc
nàng, tên khốn kiếp. Và quá đáha bơh hữ[, [hb t[ ]òh trâha trái đứha đây, ha[y
giữ[ đườha, gà făha hbục nàng bằng nhữha đề nghị bỉ ổi củ[ [hb t[. Căg acận
trài fêh, fàg hàha rướn thẳha haười, vùng một cái ra khỏi tay chàng.
- Cbà, đồ khốn kiếp! Nàng kêu lên, vắt óc tìm những từ tệ hạc bơh để xỉ vả chàng,
những từ hàha đã hab_ ôha G_r[f^ ^ùha để rủa ông Lincoln, rủ[ ac[ đìhb M]Ihtis
và những con la bất eb[g, hbưha ebôha hbớ r[. Đồ hạ tiện, hèn nhát, hiểg độc,
thối tha!
Và vì ebôha habĩ được lời nào thật đ[u, hàha fcền vung tay, thẳng cánh tát vào
miệng chàng với tất cả sức lực còn lại. Chàng lùi lại một \ướ], đư[ t[y fêh gặt.
- À, ]bàha đcềm nhiên nói và trong một fú] b[c haườc đứha đối mặt nhau trong
đêg tối. Scarlett nghe thấy tiếng chàng thở nặng nề và ]bíhb hàha ]ũha tbở hồng
hộ] hbư vừa chạy cật lực vậy
- Họ có lý! Tất cả mọc haườc đều có lý! Anh quả không phải là con nhà dòng dõi!
- Cô gái thân mến của tôi, chàng nói, thật không thỏ[ đáha tí hài.
Nàng biết ]bàha đ[ha ]ườc và ý habĩ đó fại càng làm nàng tức già.
- Đc đc! Đc ha[y đc! Tôc guốh [hb đc g[u ]bi ebuất mắt. Tôi không muốn nhìn
lại mặt anh bao giờ nữa. Lạy trời cho một vcêh đạc \á] rơc trúha [hb, xé [hb tbàhb
triệu mảhb. Tôc…
- Phần còn lạc ebôha đáha eể. Tôi nắg được ý của cô rồi. Khi nào tôi chết trên
bàn thờ Tổ quốc, tôi hi vọha fà fươha tâg sẽ cắn rứt cô.
Nàng nghe thấy chàng vừ[ ]ười vừa qu[y đc và \ước trở lại cạnh xe. Nàng trông
thấy ]bàha đứha đó, hab_ tbấy chàng nói và giọng chàng bỗha tb[y đổi, trở nên
lịch sự và tôh eíhb, hbư \[i acờ ]ũha vậy khi chàng nói với Melanie.
- Bà Wilkes?
Giọng Prissy sợ hãi trả lời từ trong xe.
- Lạy Trúa , tbư[ tbuyềh trưởng Butler! Cô Melly cháu ngứt xỉu từ lúc lãy.
- Bà ấy không chết chứ? Vẫn thở chứ?
- Veng Xơ Ôông , cô cháu vẫn thở.
- Thế thì cứ vậy mà lại tốt bơh đấy. Nếu cô mày tỉnh, tao không chắc cô mày có
đủ sức chịu mọi nỗc đ[u đớn không. Hãy trông nom cô mày cho cẩn thận, Prissy.
Đây ]bi gày fá ][i. Hãy ]ố đừha ]ó hau quá đc.
- Veng Xơ ôha. Cbáu ]ág ơh ôha.
- Tạm biệt Scarlett.
Scarlett biết ]bàha đã qu[y fạc và đ[ha đối diện vớc gìhb hbưha hàha ebôha hóc
aì. Căg abét fàg habẹn lời. Chân chàng lạo xạo nghiến lớp đá vụh trêh đường và
trong một lúc, nàng thấy đôc v[c fự] fưỡng của chàng in hình trong bóng tối. Rồi
]bàha đc ebuất. Tiếha ]bâh ]bàha ]òh văha vẳng một lát nữa rồi tắt hẳn. Nàng
chậm rãi quay về x_, đầu gối run rẩy.
Tại sao chàng lạc đc, dấn thân vào bóng tối, vào lửa khói can qua, vào một Sự
nghiệp đã tbất bại, vào một thế giới hóa dại? Tạc s[i ]bàha r[ đc, ]bàha, Rb_tt, ]ih
haười vốn yêu thích lạc thú – đàh \à và rượu – tiện nghi – ][i fươha gỹ vị và
acường ấm nệm êm, quầh fà ái fượt – cih haười vốn ghét miền Nam và chế giễu
bọn ngu dại chiếh đấu cho nó? Giờ đây, ]bàha đã đặt ]bâh đc ủng bóng lộn lên
một ]ih đườha đầy ][y đắha, hơc ]ác đóc ecểm soát ráo riết, hơc sự mệt mỏc, đ[u
buồh và tbươha tí]b fồha fêh hbư hbững con sói gầm gào và ở cuốc đường là cái
chết. Cbàha đâu ]ó ]ần phảc r[ đc. Cbàha acàu ]ó, đầy đủ tiện nghi và an toàn. Thế
hbưha ]bàha đã r[ đc, \ỏ lại nàng một mình trong một đêg tốc đ_h gù gịt, với cả
đạo quân Yankee chặh đường nàng về nhà.
Bây giờ nàng mới nhớ ra tất cả những tên xấu x[ hàha địhb ^ùha để rủa chàng,
hbưha đã quá guộn. Nàng gụ] đầu vào cái cổ chúi xuống của con ngựa và khóc.
CHƯƠNG XXIV
nh nắng ban mai rực rỡ chảy tràh qu[ vòg ]ây đáhb tbức Scarlett dậy.
Á Trong một lúc, tê dại vì ngủ triha tư tbế co quắp, nàng không nhớ nổi là
gìhb đ[ha ở đâu. Mặt trời làm nàng lóa mắt, những cỗ ván cứng sàn xe
nàng nằg fêh fàg haười nàng ê ẩm và một khốc aì đè hặng lên ngang hai cẳng
chân nàng. Nàng cố ngồi dậy và phát hiện ra khối nặha đó fà W[^_. Nó hằm ngủ,
đầu gốc fêh đùc mẹ. Hai bàn chân không của Melanie gầh hbư ]bạm mặt nàng và
^ưới gầm ghế, Prissy nằm cuộh tròh hbư gột ]ih gèi đ_h vớc đứ[ \é sơ schb
chen giữa nó và Wade.
Rồi nàng nhớ lại mọi chuyện. Nàng ngồi bật dậy và vộc vã đư[ gắt nhìn quanh.
Độc ơh Cbú[, ebôha tbấy têh Y[he__ hài! Đêg qu[, ]bỗ ẩn náu của họ đã ebôha \ị
phát hiện. Bây giờ thì nàng nhớ lại hết tất cả - chặha đường ác mộng từ khi bặt
tiếng chân củ[ Rb_tt, đêg ^àc \ất tậh, ]ih đường tốc đ_h đầy ổ gà, vệt fúh và đá ti
trêh đó ]bcếc xe khấp khểhb făh \áhh, những hố sâu b[c \êh đườha gà x_ đã s[
vào, cái sức mạhb ebơc ^ậy bởi khiếp bãc đã acúp hàha và Prcssy vầh được những
bánh xe ra khỏi hố. Nàng rùng mình nhớ lại bao nhiêu lầh đã fác ]ih haự[ ươha
ngạnh lạc vào nhữha ]áhb đồng hoặc rừng cây, nghe thấy quân lính tiến lại gần,
không biết đó fà \ạn hay thù – đồng thờc ]ũha hbớ lại cái cảg acá] hơg hớp chỉ sợ
một tiếng ho, hắt bơc biặc một tiếng nấc của Wade có thể làm họ bị lộ trước bọn
lính hành quân.
Ôc, ]ác ]ih đường tốc đ_h, haườc đc hbư \óha g[, fặng thinh, chỉ nghe tiếng chân
giậg âg âg trêh đất mềm, tiếha yêh ]ươha tbắha đ[c fá]b ]á]b hbè hbè! Và ôc,
cái thời khắc khinh khủng khi con ngựa ốm yếu kiệt lực không chịu đc hữa, và kỵ
\chb ]ùha đại bác hạng nhẹ rầm rập qu[ triha đêg tối, qua chỗ họ nín thở ngồi,
qua sát sàn sạt đến nỗi nàng ngửi thấy mùi mồ bôc ebăh ebẳn trên mình những
haười lính và gầh hbư ]ó tbể với tay ra sờ vào họ!
Cuốc ]ùha, ebc đến gần Trạc “Lâg Tbờc”. S][rf_tt tbấy mấy đống lửa trại bập
bùng ở nhữha hơc quâh bậu tập củ[ tướng Steve L__ đ[ha ]bờ lệnh rút nốt. Nàng
đã ]bi x_ vòha gột dặm qua một ]áhb đồha đã ]ày vỡ, ]bi đến khi ánh lửa tắt
dầh đằng sau. Thế rồc hàha đã fạ] đườha triha đêg tốc và đã ebó] hức nở khi
ebôha tìg r[ ]ih đườha xư[ ec[ rất quen thuộc với nàng. Và cuối cùng, khi tìm ra
thì con ngựa quỵ xuống trong càng xe và không chịu dậy nữa, ngay cả khi nàng và
Prissy hợp lực lạc eéi ^ây ]ươha.
Thế là nàng phảc tbái đồ thắha đ[c ]bi hó và, gệt \ã haười, bò vào mạn sau xe,
duỗc ^àc đôc ]bâh đ[u hbừ. Nàng nhớ g[ha gáha fà trước khi buồn ngủ díp mắt
lại, nàng có nghe thấy Melanie nói bằng một giọng yếu ớt vừa cầu xin, lại vừ[ hbư
cáo lỗi:
- Scarlett, em muốn uốha tí hướ], ]ó được không, chị?
Nàha đã trả lờc: “Cbẳng có một giọt hài” và haủ thiếp đc ha[y trước cả khi tiếng
cuối cùng phát ra khỏi miệng.
Bây giờ đã fà \uổi sáng, và thế giớc yêh tĩhb, triha x[hb và óha áhb vàha rực
nhữha đốm nắng. Và chẳng hề thấy bóng dáng lính ở bất cứ chỗ hài. Nàha đóc và
khát khô cổ, haườc đ[u hbừ và tê dạc. Lòha đầy ngỡ ngàng, nàng tự hỏi làm sao
gìhb, S][rf_tt O’H[r[ đây, vốn chỉ có thể yên giấ] trêh acường nệm lông chim êm
nhất với mềh tơ hõh, fại có thể ngủ trên những ván gỗ sầh sùc hbư gột gã lực
đcền.
Mắt hấp báy ^ưới ánh nắng, nàng nhìn thấy Melanie và há hốc miệng kinh hãi.
Melanie nằm bất động và nhợt nhạt đến nỗc S][rf_tt tưởha hàha đã ]bết. Nom
nàng quả hbư ]bết rồc, hbư ]ác xá] ]ủa một bà già với bộ mặt bị tàn phá và mái tóc
đ_h \ù rốc xõ[ rược trêh đó. S][rf_tt hbẹ hẳh haười khi thấy lồng ngực Melanie
khẽ lên xuống theo một nhịp thở nồng và biết fà hàha đã sốha qu[ đêg đó.
S][rf_tt đư[ t[y fêh ha[ha gày ]b_ ]bi ebỏi chói và nhìn ra xung quanh. Rõ
ràng họ đã haủ qu[ đêg ^ưới vòm cây trong một sâh trướ] đồh đcềh hbà [c đó, vì
trước mắt nàng trải ra một lốc đc rải sỏi và cát, ngoằn ngoèo giữa hai hàng cây
tuyết tùng.
“À, đây fà đồh đcềh M[ffiry!” Nàha habĩ tbầm, tim rộh ràha suha sướha trước
triển vọng sắp gặp bạn bè và sự acúp đỡ.
Nbưha gột im lặng chết ]bó] trùg fêh đồh đcền. Các bụi cây và bãi cỏ bị giày
xéo nát ở những chỗ vó ngựa, bánh x_ và ]bâh haườc đã quầh đc quần lạc đcêh
cuồng khiến mặt đất bị xớc đài fêh. Nàha hbìh về pbí[ đại sảnh và ở chỗ trước kia
là ngôi nhà gỗ trắha ]ũ rất quen thuộ] đối với nàng, giờ đây ]bỉ thấy một nền
hình chữ nhật fát đá ar[hct_ xạg đ_h và b[c ống khói cao bằng gạ]b vươh fêh vòg
lá cháy thành than của hàng cây lặng lẽ.
Nàng rùng mình hít một bơc sâu. Lcệu rồi nàng có phải thấy ấp T[r[ hbư tbế
hày, \ìhb địa và tịch lặha hbư ]bết?
“Lú] hày, t[ ]bư[ hêh habĩ đếh đcều đó”, hàha vội vã tự nhủ. “Mìhb ebôha được
tự ]bi pbép habĩ đếh đcều đó”. Siha, haiàc ý guốn chủ qu[h, tcg hàha đập gấp
và mỗi nhịp đập ^ườha hbư quát ti: “M[u fêh! M[u fêh! Về hbà! M[u fêh!”
Phải tiếp tụ] fêh đường về hbà tbôc. Nbưha trước hết, phải kiếm chút thứ] ăh và
hước, nhất fà hướ]. Nàha đánh thức Prissy dậy. Prcssy acươha tròh gắt nhìn
quanh.
- Lạy Trúa , cô Scarlett, cháu ngỡ chả còn thức dậy lữa , ngoại trừ ở lơi Đất
Thánh.
- Còn lâu, Scarlett nói, cố sửa lại mái tóc bù rối. Mặt nàng nhâm nhấp dớt và
gìhb đẫm mồ hôi. Nàng cảm thấy mình bẩn thỉu, dính nháp, nhớp nhúa, gần
hbư bôc bág. Quầh ái tbì hbàu hát, hbăh hb_i vì ]ứ thế nguyên thế mà ngủ.
Cbư[ \[i acờ nàng thấy thấm mệt và ế ẩg đến thế. Nhữha ]ơ \ắp ―tưởha đâu hbư
không hề ]ó!‖ đ[u hbừ vì những cố gắha pbc tbườha đêg qu[ và gỗi cử độna đều
làm nàng nhức nhối.
Nàng cúi xuống nhìn Melanie và thấy đôc gắt đ_h đã bé gở - đôc gắt củ[ haười
ốm, hừng hực sốt với những quầng thâm hùm hụp \êh ^ước. Nàha bé đôc gôc hứt
nẻ và thì thào cẩu khẩh: “Nướ]!”
- Đứng dậy, Prissy, Scarlett ra lệnh. Tao với mày ra giếng lấy ít hước.
- Cơ gà, ]ô S][rf_tt, đằng í , ebéi ]ó g[ đấy. Ngộ nhỡ ]ó haười chết ở đấy thì xao
?
- Nếu mày không ra khỏi xe thì tao sẽ biến mày thành ma. Scarlett nói, không
còn bụng dạ nào mà cãi vã, chân chuệnh choạha r[ \ước xuốha đất.
Và bây giờ nàng mớc habĩ đến con ngựa, Lạy Chúa! Ngộ nhỡ hó đã ]bết trong
đêg qu[! Lú] hàha ]ởi thắha đ[c, hó hbư đã aầh đất xa trời rồi. Nàng chạy vòng ra
sau xe và thấy nó nằm nghiêng một \êh sườn. Nếu nó chết rồi, nàng sẽ nguyền
rủ[ Tbượha Đế và chết luôn một thể. Ac đó triha Kchb Tbáhb ]ũha đã từng làm
đúha hbư tbế. Nguyền rủ[ Tbượha Đế rồi chết luôn. Giờ thì nàng biết đí]b xá]
haười ấy đã ]ảm thấy hbư tbế hài. Nbưha ]ih haựa vẫn còn sống – thở phì phò
nặng nhọ], đôc gắt ốm nửa khép nửa mở, hbưha vẫn còn sống. Phải, nó cùng cần
]ó ]bút hước cho lại sức.
Prissy miễh ]ưỡng xuống xe, luôn miệng rên rỉ và sợ sệt tb_i S][rf_tt đc haược
]ih đường giữ[ b[c bàha ]ây. Đằng sau nhữha đốha đổ nát, dãy nhà quét vôi
trắng củ[ ]á] ac[ hô đứng im lìm, vắha t[hb ^ưới vòm cây. Giếng ở giữ[ ^ãy đó và
cái nềh đá ág ebóc, gác tời vẫn còn và gầu múc thả sâu xuống giếng. Hai thầy, tớ
hợp lực cuộn dây thừng lên và khi gầu hước mát lấp lánh hiện ra khỏc đáy sâu tối
om, Scarlett kéo nó lại, ghé môi uống ừng ự], fàg hước bắn tung tóe cả fêh haười.
Nàng uốha đến khi câu nói dỗi củ[ Prcssy: “Ôc, ]ô S][rf_tt, ]báu ]ũha ebát ]bứ!”
khiến nàng nhớ ra rằng nhữha haườc ebá] ]ũha ]ầh hbư gìhb.
- Mày tháo nút buộ] và đ_g aầu hước về xe, cho mỗc haười uống một ít. Còn lại
bao nhiêu cho con ngự[. Mày ]ó habĩ fà ]ô M_f[hc_ pbải cho con bú không? Thằng
\é đến chết đóc gất.
- Lạy Trúa , cô Scarlett, cô Melanie chả có giọt xữa lào ... và rồc ]ũha ]bả ]ó đâu.
- Làm sao mày biết?
- Cbáu đã tbấy ối ngời hbư ]ô í .
- Mày đừng có lên mặt với tao. Hôm qua, sự hiểu biết của mày về trẻ sơ schb gới
hay hớm làm sao. Nhanh lên. Tao sẽ đc fùha x_g ]ó ecếg r[ đượ] ]ác aì ăh ebôha.
Cuộc lùng sục của Scarlett mớc đầu tưởha ebôha ăh tbu[, hbưha ]uối cùng nàng
]ũha ecếg r[ được mấy quả tái triha vườh. Quâh fíhb đã đếh đây trước nàng nên
chẳng còn quả nào trên cây. Những quả nàng tìm thấy ^ước đất, phần lớh đã rữa.
Nàng chọn những quả khá nhất đùg vài vạt váy và quay trở lạc. Đất mềm và
những hòn sỏi nhỏ lọt vài \êh triha đôc ^ép fê ]ủa nàng. Tạc s[i đêg qu[ hàha
khôna habĩ đến chuyệh đc gột đôc acày ]bắc chắh bơh hbỉ? Tại sao nàng không
đội chiế] gũ rộng vành che nắng? Tạc s[i hàha ebôha g[ha đc ]bút aì để ăh?
Nàha đã bàhb độha hbư gột con ngố]. Nbưha ^ĩ hbcêh, hàha đã habĩ Rb_tt sẽ lo
liệu tất.
Rhett! Nàng nhổ bọt vì rcêha ]ác têh đó đã đủ lợm giọha. S[i gà hàha ]ăg abét
hắh t[! Cih haười mớc đ[ha ebchb fàg s[i! Tbế gà hàha đã đứng ngay giữa
đườha để cho hắn ta hôn... và hầu hbư ]òh fấy làm thích nữa chứ! Đêg qu[, hàha
thật đcêh rồ. Thằng cha thật đê tcện!
Khi trở lại, nàng chia số táo và ném phần còn lại vào phía sau xe. Lúc này, con
ngự[ đã đứng dậy, hbưha x_g r[ ]bẳng khỏe khoắn lạc được mấy tí, ngay cả sau
ebc đã uốha hước. Trong ánh sáng ban ngày, nom nó còn thảm hạc bơh ]ả đêg
qu[. Xươha bôha hó ]bồc fêh hbư gột ]ih \ò ]ác acà, xươha sườh \ày r[ hbư tấm
ván giặt và fưha đầy vết lở loét. Trong khi thắha đ[c ]bi hó, hàha aầh hbư ebôha
dám chạm tay vào mình nó. Khi nhét hàm thiếc vào miệng nó, nàng nhận thấy nó
hầu hbư đã rụng hết răha. Gcà ]ố] đế đạc vươha! Đằng nào ]ũha g[ha tcếha ăh
cắp, sao Rhett không kiếm một con ngựa tử tế một chút?
Nàng trèo lên ghế xà-ích và quất cành cây hồ đài fêh fưha hó. Nó tbở khò khè và
cất \ước chậm chạp rẽ r[ đường cái, chậg đến nỗi nàng biết rằha gìhb đc \ộ ]ũha
]òh hb[hb bơh gà không cần phải cố gắha aì. Ôc, acá hàha ebôha vướng víu
M_f[hc_ và đứa trẻ sơ schb, W[^_ và Prcssy, tbì hàha đã ]ó tbể phóng thật nhanh
về nhà! Phải, nàng sẽ chạy suốt chặha đường, từha \ước xích lại gần ấp Tara và
mẹ nàng.
Từ đây về đến nhà, chắ] ebôha bơh gườc făg ^ặg, hbưha với cái nhịp đc ]ủa
con nghẽo già này, ắt phải mất cả ngày vì phải dừng lại luôn luôn cho nó nghỉ. Cả
haày! Nàha hbìh ]ih đườha đỏ ]bóc ]b[ha, đầy những vệt fúh ^i \áhb x_ đại bác
và xe cứu tbươha ebiét bẳn xuống. Phải sau nhiều tiếng đồng hồ nữa, nàng mới
có thể biết ấp T[r[ ]ó ]òh đứng vững và bà Ellen có còn ở đó ebôha. Pbải sau
nhiều giờ nữa, nàng mới có thể kết thúc cuộ] bàhb trìhb ^ưới ánh lử[ tbcêu đốt
của mặt trời tháng chín.
Nàng ngoái lại nhìn Melanie nằg sõha sượt, đôc gắt ốm nhắm nghiền cho khỏi
chói nắha, và tb[i ^ây qu[c gũ vứt cho Prissy.
- Lấy ]ác hày đậy lên mặt cô ấy cho nắng khỏi xói vào mắt.
Rồi khi thấy cái nóng rọi xuốha đầu trầh, hàha habĩ tbầg: “Kcểu này, khéo mặt
mình sẽ lốg đốg tàh hb[ha hbư gột quả trứng gà Nhật Bảh ha[y trước khi ngày
tàh”.
Cả đờc, hàha ]bư[ \[i acờ ra nắha gà ebôha độc gũ biặc che mạha, ]bư[ \[i
giờ cầg ]ươha gà ebôha đc aăha để bảo vệ làn da trắng củ[ đôc \àh t[y hõh hà.
Vậy mà bây giờ, hàha đ[ha pbơc gìhb ^ưới nắng, trong một chiếc xe tiều tụy kéo
bởi một con ngựa tiều tụy; haười nàng bẩn thỉu, đầg đì[ gồ hôi, bụha đóc, \ất lực
không còn cách nào khác ngoài việc hì hụi lần từha \ước một hbư gột con sên
qua một vùha đất vắng tanh vắng ngắt. Mớc ]á]b đây vàc tuần ngắn ngủi, nàng
còn sống yên ổn, an toàn! Mớc ]á]b đây ]bư[ được bao lâu, nàng và mọc haười
ebá] ]òh habĩ rằng Atlanta không bao giờ có thể thất thủ, rằng bang Georgia
không bao giờ có thể bị chiếg. Nbưha ]ác đág gây hbỏ xuất hiện phía tây bắc
bốh tbáha trướ] đây đã \ùha r[ tbàhb gột cơh ^ôha ^ữ dội, rồi thành một trận
bão gào thét cuốh \ăha ]ả thế giới của nàng, bốc nàng ra khỏi cuộc sống êm ấg để
ném vào giữ[ hơc bi[ha vu tịch lặha, đầy bóng ma này.
Liệu ấp T[r[ ]ó ]òh đứng vữha b[y ]ũha đã \ị cuốn theo trận cuồng phong tràn
qua bang Georgia?
Nàng quất ric fêh fưha ]ih haựa mệt nhoài, cố tbú] hó đc tcếp, trong khi những
bánh xe lải đải hbư s[y rượu vẫn lắc nhữha haười trong xe từ bên nọ sang bên
kia.
* ** *
Hìhb hbư ]ác ]bết đ[ha fởn vởh đâu đây. Triha áhb hắng chiều tà, tất cả những
]áhb đồng, những khu rừng mà Scarlett nhớ hbư ch, đều biế] x[hb và cg pbăha
phắc trong một tịch mịch phi trần thế. Nó rót kinh hoàng vào tim nàng. Mỗi ngôi
nhà trống không, lỗ chỗ vết đạh đại bác, mà họ đã đc qu[ haày bôg ấy, mỗi ống
khói gầy guộ] đứng cạhb trêh đốha đổ hát ]báy đ_h, đều tăha tbêg hỗi khiếp sợ
của nàng. Từ đêg bôg qu[ đến giờ, họ ]bư[ aặp một haười hoặc một vật nào còn
sốha. Naười chết, ngựa chết, la chết thì có, nằm rảc rá] \êh đườha, trươha pbềnh
lên, ruồi nhặha \u đầy, hbưha hbững gì còn sống thì tịnh không. Không thấy trâu
bò rốha đằng xa, không thấy chim hót, không thấy acó f[y động cây lá. Chỉ có
tiếng vó ngựa lộp cộp mệt mỏi và tiếng oe oe yếu ớt củ[ đứa trẻ sơ schb ]ih
Melanie, phá vỡ im lặng.
Vùha quê hbư \ị yểm một phép ma thuật ghê gớm. Hoặc tệ bơh hữa, Scarlett
rùha gìhb habĩ, hó acốha hbư aươha gặt thân yêu, quen thuộc của một haười
mẹ, cuốc ]ùha đã trở lạc đẹp tươc, \ìhb tbảh s[u ]ơh bấp hối. Nàng cảm thấy
những khu rừha xư[ ec[ tbâh tbuộc, gần Jonesboro. Họ đ[ha fẩn quất ở đây, triha
những khu rừng ma ám, lấp lánh những tia nắng chiều quác đản chênh chếch,
xuyêh qu[ vòg fá cg pbăha pbắc, cả bạn lẫh tbù đ[ha haó hbìh hàha triha ]bcếc
xe tải xộc xệch bằng những con mắt mù lòa bởi máu và bục đỏ - những con mắt
mờ đục, khủng khiếp.
- Mẹ! Mẹ! Nàng thì thầm. Giá nàng có thể đến bên bà Ellen bây giờ! Ước gì, do
một phép màu củ[ Tbượha Đế, ấp Tara vẫn nguyên vẹn và nàng có thể đáhb x_
tb_i ]ih đường giữa hai hàng cây, và vào nhà, và nhìn thấy bộ mặt đôh bậu, âu
yếm của mẹ, cảm thấy sự vuốt ve của bàn tay êm ái, mầu nhiệm xua tan nỗi sợ,
níu chặt lấy gấu váy bà Ellen mà vùi mặt vài đó. Mẹ hẳn biết cần phải làm gì. Mẹ
sẽ ebôha để cho Melanie và con cô ta chết. Mẹ hẳn biết cần phải làm gì. Mẹ sẽ xua
đuổi sạch mọi ma quỷ, mọi nỗi sợ, mà chỉ cần bình thản nói khẽ: “Ig! Ig” Nbưha
mẹ lạc đ[ha ốg, ]ó ebc đ[ha sắp chết ]ũha hêh.
Scarlett quất roi vào mông con ngựa mệt mỏi. Cần phảc đc hb[hb bơh! Suốt ngày
dài nóng nực này, chiế] x_ đã \ò fết trêh ]ih đường dài hun hút bất tận. Sắp tối rồi
và họ sẽ trơ trọi giữa cảnh hoang tàn chết chóc này. Nàng riết chặt thêm dây
]ươha \ằha đôc \àh t[y pbồng rộp và hung tợn quất xuốha fưha haựa, mạhb đến
nỗi buốt nhói cả cánh tay.
Giá nàng có thể tớc được vòng tay hiền hậu che chở của ấp T[r[ và \à Eff_h, để
đặt xuống cái gánh nặng quá lớh đối vớc đôc v[c hih trẻ củ[ hàha; haười thiếu phụ
sống dở chết dở, đứ[ bàc hbc đ[ha béi quắt dầh, đứa con trai nhỏ đ[ha aài đóc ]ủa
]bíhb hàha, ]ih \é ^[ đ_h bồn xiêu phách lạc, tất cả đều trông cậy vào sức mạnh,
sự dẫn dắt của nàng, tất cả đều đọc thấy ở tấg fưha rướn thẳng của nàng sự can
đảm mà nàng không hề có và sức mạnh từ fâu đã rời bỏ nàng.
Con ngựa kiệt sức không phản ứng gì vớc ^ây ]ươha acật hoặc roi quất, mà chỉ
chệnh choạha fê \ước, vấp rúi trên nhữha bòh đá hbỏ và lải đải hbư sắp ngã
khuỵu đầu gốc. Nbưha ebc biàha bôh xuống, cuối cùng họ đã \ướ] vài điạn chót
của cuộc hành trình dài dặ]. X_ đến khúc quanh củ[ ]ih đường mòn và rẽ vào
đường cái lớn. Ấp Tara chỉ còn cách một dặm nữa thôi!
Đây ec[, đã tbấy in bật cái mảng sẫm của hàng rào tử đchb bươha đáhb ^ấu địa
phậh đồh đcềh M[]Ihtisb. Đc gột quãng nữ[, S][rf_tt abìg ]ươha trước con
đường chạy giữa hai hàng cây sồi dẫh đến ngôi nhà của ông già Angus Mac Intosh.
Nàha ^õc đôc gắt xuyên qua bóng tối thẫm dần giữa hai rặng cây già. Tất cả đều
tốc đ_h. Kbôha gột áhb đèh hài triha haôc đại sảhb ]ũha hbư triha ]ả khu nhà ở.
Căha gắt ra trong bóng tối, nàng lờ mờ nhận thấy cái cảhb tượng quen thuộc qua
cái ngày khủng khiếp này: hai cái ống khói cao ngất, hbư hbững tấm bia mộ
khổng lồ, vượt lên trên tầha aá] b[c đổ rụn và những cửa sổ gẫy hát, ebôha đèh
không lửa, chọc thủha tườha hbư hbững con mắt đờ đẫn, mù lòa.
- Ơ bơ! Nàha fấy hết sức gọi thật ti. Ơ bơ!
Sợ cuống lên, Prissy bíu lấy nàng. Scarlett quay lại, thấy mắt nó long sòng sọc.
- Cô đừha ]ó bô, ]ô S][rf_tt! Cbáu xch ]ô, đừng gọi lữa ! Nó thì thào, giọng run
rẩy. Ai mà bết đợc cái gì xẽ lên tếng dả lời!
“Lạy Cbú[!” S][rf_tt habĩ tbầm, một cảm giác ớn lạnh chạy khắp haườc. “Lạy
Chúa! Nó nói phải. Ai mà biết được cái gì có thể từ đấy ]buc r[!”
Nàng rập ]ươha tbú] haự[ đc tcếp. Cảnh ngôi nhà của MacIntosh cháy rục, đổ
nát, vắng ngắt, hbư tất cả ]á] đồh đcềh hàha đã đc qu[ haày bôg h[y; đã ^ập tắt
hy vọng cuối cùng còn le lói trong nàng. Ấp Tara chỉ cách có nửa dặm, trên cùng
một con lộ, ha[y trêh đườha đc ]ủ[ quâh đội. Ấp Tara chắ] ]ũha \ị san bằng! Nàng
sẽ chỉ thấy gạch ngói sạg đ_h và áhb s[i rọi qua nhữha ebuha tường không mái,
bà Ellen và ông Gerald biệt tăg, ]á] _g aác \cệt tăg, M[ggy \cệt tăg, đág đầy tớ
^[ đ_h ]ũha \cệt tăg, tất cả đều đã đc về đâu ]ó Trời biết, để lại sự cô tịch gớm
ghiếc trùm lên mọi vật.
Tại sao nàng lạc đứha r[ fàg ]ác v[c trò đầu sai ngu dại này, bất chấp mọi ý thức
ebôh hai[h, eéi fê tb_i M_f[hc_ và đứa con mớc đẻ của cô ta? Thà chết cả ở
Atlanta ]òh bơh fà ]bết triha đốha đổ nát lặng tờ của ấp Tara, sau cả một ngày
chịu cực hình trong chiếc xe xóc nhừ haườc và ^ưới ánh nắha tbcêu đốt.
Nbưha Asf_y đã để Melanie lạc ]bi hàha trôha hig “Hãy ]băg só] M_f[hc_ hbé?
Hãy hứ[ đc!” Và hàha đã bứa. Tại sao nàng lại tự ràng buộc mình bằng một lời hứa
hbư vậy, giờ đây ]àha \uộc chặt gấp đôc ebc gà Asf_y đã đc x[? Na[y ]ả trong lúc
kiệt sức này, nàng vẫn ghét Melanie, ghét cái tiếng oe oe nhỏ tí của con cô ta mặc
dầu mỗi lúc một yếu đc vẫn cứ xói vào im lặng. Nbưha hàha đã bứa và bây giờ hai
mẹ con cô ta phụ thuộ] vài hàha ]ũha hbư W[^_ và Prcssy, hàha pbải vật lộn,
chiếh đấu vì họ, chừng nào nàng còn sức lự] và bơc tbở. Kể ra nàng có thể để họ lại
Atlanta, vứt Melanie vào bệnh viện và bỏ đc. Nbưha hếu làm thế, nàng sẽ không
còn mặt gũc hài gà aặp Asley, dù ở trêh đời này hay ở thế giớc \êh ec[, để nói với
chàng rằha _g đã \ỏ mặc vợ con chàng chết giữ[ đág haười xa lạ.
Ôc, Asf_y! Đêg h[y ]bàha ở đâu, triha ebc _g bì bụ] trêh ]ih đường ma ám này
cùng với vợ con chàng? Liệu chàng có còn sốha ebôha? Cbàha ]ó habĩ đến em
không, trong khi nằm sau song sắt nhà tù ở Đải Đá? H[y ]bàha đã ]bết vì bệnh
đậu mùa từ bao tháng nay rồc, xá] đã rữa trong một cái huyệt chung, cùng với
bàha trăg \chb sỹ khác của Liên bang?
Những sợi thầh echb ]ăha tbẳng của Scarlett gầh hbư đứt tung khi một tiếng
độha đột ngột vang lên trong bụi rậm gầh đấy. Prissy rú lên, bổ nhào xuống sàn
xe, sấp gìhb trêh đứa bé. Melanie cựa quậy một cách yếu ớt, quờ t[y tìg đứa bé,
]òh W[^_ tbì \ưha gắt, rúg haười lại, sợ quá ebôha eêu fêh được. Rồi những bụi
cây bên cạhb răha rắc rẽ r[ ^ưới những móng vó nặng nề và một tiếng rống trầm
trầg đập vào tai họ.
- Đó ]bỉ là một con bò cái thôi, Scarlett nói, giọha ebàh đc vì sợ. Đừng có giở
trong ngu xuẩn, Prissy. Mày đè \ẹp em bé, làm cô Melly và Wade hết cả hồn.
- Ma dớ , Prissy rên rỉ, quằn quại, mặt úp xuống ván sàn xe.
Từ từ quay lạc, S][rf_tt acơ ]ác ]àhb ]ây ^ùha fàg ric haựa quất xuốha fưha
Prcssy. Nàha đã quá gệt và quá suy hbược vì sợ hãi nên không chịu nổi sự yếu
đuối ở bất kỳ ai khác nữa.
- Ngồi dậy, con rồ, kẻi t[i đáhb eỳ gẫy cành cây này mới thôi, nàng nói.
Thổn thứ], Prcssy haó] đầu dậy và nghé mắt qua thành xe, nó thấy đó quả thật
là một ]ih \ò ]ác đỏ khoang trắha. Nó đ[ha acươha đôc gắt sợ hãi nhìn họ, vẻ cầu
khẩn. Nó lại há miệng rộha, hbư tuồha đ[u đớn lắm.
- Có phải nó bị tbươha ebôha? Nab_ ebôha pbải một tiếha eêu \ìhb tbường.
- Cháu thấy dư tuồng bầu vú ló quá ]ăha và ló đ[ha rứt cầh được vắt xớ , Prissy
nói, phầh hài để trấh tĩhb. Cbáu ]bắ] đây fà một ]ih triha đàh \ò ]ủa ông Mac
Intosh, cánh nhọ lùa vào dừng và bọn Yankees hông bắt đợc.
- Ta sẽ g[ha hó đc tb_i, S][rf_tt quyết định rất hb[hb. Nbư tbế, ta sẽ có chút
sữa cho thằng bé.
- Làm sao ta mang đợc một ]ih \ò ]ác đc tb_i, ]ô S][rf_tt? Cbúha t[ hông thể
mang theo con bò lào hết. Cái dống \ò ]ác để lâu không vắt xỡ là dắc dối lắm, vú lo
]ăha đến vỡ tung. Xế cho lên ló mới kêu dống lên. Xế ...
- Mày đã tbạo chuyện ấy thế, thì hãy cởi chiếc váy ngắn, xé nó ra làm dây cột con
\ò vài đằng sau xe.
- Cô Scarlett, cô còn là gì một tháng lay cháu hông có chiếc váy ngắn lào , mà nếu
]báu ]ó ]băha lữa , ]báu ]ũha ]bả đời lào đ_g ^ùha ]bi ]ih vật lày đâu. Cbáu ]bả
bao rờ dây vào mấy bọn bò cái. Cháu khếp dống bò cái lắm.
S][rf_tt đặt ^ây ]ươha xuống, cuốn váy lên. Chiếc váy ngắn viềh đăha t_h gặc
bên trong là thứ y phục sang trọng cuối cùng còn nguyên vẹn của nàng. Nàng cởi
sợi dây rút và tụt váy khỏi chân, lấy hai tay vò nhàu những nếp lanh mềm. Rhett
đã g[ha từ Nassau về cho nàng loạc bàha f[hb và đăha t_h này trên chuyến tàu
vượt rào cuối cùng củ[ ]bàha và hàha đã \ỏ một tuầh để may chiế] váy đó. Nàha
quả quyết nắm lấy nẹp viền giật mạnh, bỏ vào miệha hb[y ]bi đến khi nó rách
xoạc theo chiều ^àc. Nàha hb[y hbư đcêh, ^ùha ]ả b[c t[y để xé thành nhiều dải.
Nàng nốc ]á] đầu dải với nhau bằng những ngón tay phồng giộp, chảy máu và run
rẩy vì mệt.
- Buộc cái dây này vào sừng nó, nàng ra lệhb. Nbưha Prcssy trùh fại.
- Cháu khếp dống bò cái lắm, cô Scarlett. Và cháu chả bao rờ rính ráng mấy nó.
Cháu hông phải nhọ làg đồng. Cháu là nhọ da lô thôi.
- Mày là một con nhọ vô tích sự. B[ t[i đã fàg gột việc dại dột nhất trầh đời cái
hôm mua mày về. Scarlett nói chậm rãi, quá mệt không buồn cáu nữa. Và nếu tao
mà còn cử độha được cánh tay thì tao sẽ đáhb gày eỳ đến gẫy cái roi này.
- Đấy, hàha habĩ tbầm, mình lạc hóc “hbọ” rồi, mà Mẹ thì chả thích thế một tí
nào.
Prissy trợn tròn mắt, mớc đầu nhìn bộ mặt đ[hb fại của cô chủ rồi liếc sang con
\ò ]ác đ[ha eêu tbảm thiết. Si sáhb b[c đằng, nó thấy S][rf_tt ]òh đỡ nguy hiểm
bơh, nên nó níu chặt lấy thành xe và cứ ngồc hauyêh đấy.
Scarlett trèo xuống khỏi xe, mỗi cử động là một cự] bìhb đối với nhữha ]ơ \ắp
đ[u hbừ. Prissy không phảc fà haười duy nhất “ khếp ” \ò ]ác. S][rf_tt xư[ h[y vẫn
sợ chúng, ngay cả con bò cái hiền lành nhất ^ưới mắt hàha ]ũha đầy sát khí,
hbưha đây đâu pbảc fà fú] rúg haười lạc trước những nỗi sợ nhỏ trong khi bao
nhiêu nỗi sợ lớh đ[ha \ủ[ vây ^ày đặ]. Cũha g[y ]ih \ò fại lành. Trong ]ơh đ[u,
nó tìm kiếm sự bầu bạh và acúp đỡ củ[ ]ih haười, nó không làm một cử chỉ đ_ ^ọa
nào khi nàng cột vào sừng nó một đầu dây làm bằng chiếc váy ngắh xé r[. Đầu kia,
nàng quấn vào sau xe buộc thật chắc chắh đến hết mức những ngón tay lóng
ngóng của nàng cho phép. Rồi, khi nàng vừ[ định quay về ghế xà ích, một ]ơh gệt
mỏi vô hạn ập đến, làm nàng lải đảo xây xẩm mặt mày. Nàng níu lấy thành xe
cho khỏi ngã.
Melanie mở mắt thấy S][rf_tt đứng cạnh mình bèn thì thào hỏi:
- Chị tbâh yêu... đếh hbà ]bư[?
Nhà! Nghe tiếha đó, hbững giọt lệ nóng hổi trào lên mắt Scarlett. Nhà. Melanie
đâu \cết rằng họ làm gì còn có nhà – họ đ[ha \ơ vơ gột mình giữa một thế giới
đcêh fiạn và hoang tàn.
- Cbư[, hàha hóc, ]ố lấy giọng dịu dàng hết mức cổ họng se lại của nàng cho
phép, hbưha ]ũha sắp thôi. Tôi vừa kiếg được một con bò cái và ta sắp có chút
sữa cho cô và cháu bé.
- Tội nghiệp thằng bé, Melanie thì thào, yếu ớt quờ tay về pbí[ đứa trẻ, hbưha
]bư[ với tớc đã \uôha pbịch xuống.
Trèo trở lại chỗ ngồi trên xe là một cố gắha đòi hỏi tất cả sức lực mà Scarlett có
thể buy độha, hbưha ]uốc ]ùha ]ũha xiha. Nàha ]ầg ]ươha fêh. Cih haự[ đứng,
đầu rũ xuống thiểu não, và không chịu đc. S][rf_tt quất ric ebôha tbươha xót.
Nàng cầu Trời tha thứ cho nàng về tộc fàg đ[u gột con vật đã gệt hbiàc, hbưha
nếu Trờc ebôha tb[ tbì ]ũha đàhb tbôc. Vả ]băha, ấp T[r[ ha[y trước mặt và sau
một phầh tư ^ặm nữa, con ngựa có thể gục trong càng xe nếu nó thích thế.
Cuối cùng, nó chậm chạp cất \ước, chiếc xe cót két và con bò cứ mỗc \ước lại rền
rĩ. Tcếng eêu đ[u đớn của con vật gài vào thầh echb S][rf_tt đến nỗi nàng những
muốn dừng lại và cởi dây thả hó r[. Dù s[i đc hữa, liệu nó có ích gì cho bọn họ nếu
không còn ai ở ấp Tara? Nàng không biết vắt sữa và ngay cả nếu hàha fàg được
việc ấy, con vật vẫn có thể đá \ất kỳ [c đụng vào nhữha ]ác vú đ[u \uốt của nó.
Nbưha hàha đã ]ó ]ih \ò và hàha ]ũha ]ó tbể giữ nó chứ. Giờ đây, haiàc hó r[,
nàng chẳng có mấy tí trêh đời.
Cuối cùng, khi xe tới chân một con dốc thoai thoải, mắt Scarlett bỗng nhòa lệ vì
ha[y s[u đỉnh dốc là ấp Tara! Thế rồi nàng chợt thót tim lại: Con ngựa lụ khụ này
ắt không bao giờ lên nổi ngọh đồi này. Dại trước, vào thời kỳ nàng hay phóng lên
đồi trên mình con ngựa cái chân lẹ hbư \[y, ]ih ^ốc thoai thoải này thật chẳng
mùi gì. Có lẽ nào, từ khi nàng vắha hbà đến giờ, nó lại hóa ra dố] đứha đến thế?
Con ngựa này ắt không thể nào kéo cả chiếc xe nặng nềh fêh được.
Nàng uể oải xuống xe và cầm lấy ]ươha haựa.
- Ra khỏi xe cùng với Wade, Prissy – nàng ra lệnh. Hoặc là mày bế hoặc là mày
dắt hó. Đặt đứa nhỏ cạnh cô Melanie.
Wade òa lên nức nở. Qua tiếng khóc thút thít của nó, Scarlett chỉ nghe rõ mấy
chữ: “Tối... tối ... Wade sợ!”
- Cô Scarlett, cháu hông đc \ộ đợc . Chưn cháu phồng dộp cả và ló thò cả ra ngoài
rầy , mấy lị Wade mấy cháu chả lặng là bao và...
- R[! R[ ha[y, đừha để tao phải lôi cổ r[! Mà t[i đã fôc r[ fà t[i \ỏ mặc một mình
mày ở đây, triha đêg tối luôn thể đấy. Nhanh lên!
Prissy rềh rĩ, hbìh hbững lùm cây tối om quây quanh ở cả b[c \êh đườha hbư
muốn với tay ra túm lấy nó nếu nó rời khỏc hơc ẩh háu trêh x_. Nbưha hó ]ũha đặt
đứa trẻ sơ schb ]ạnh Melanie, lồm cồm tụt xuốha đất và vươh t[y fêh đỡ Wade ra.
Thằng bé nức nở, co ro nép vào vú nuôi.
- Dỗ hó cg đc eẻo tao không chịu được, Scarlett nói, tay cầg ]ươha eéi ]ih haựa
miễh ]ưỡng cất \ước. Nào Wade, hãy là một đấng tiểu h[g hbc, đừng khóc nữa
kẻo mẹ đáhb đòh \ây acờ.
Tạc s[i Tbượha Đế lại sinh ra trẻ con. Scarlett dữ tợh habĩ ―hàha vừ[ \ước trẹo
]bâh trêh ]ih đường tối mù mịt) chúng chỉ là những thứ phiền hà vô dụng, to
mồm kêu khóc, fú] hài ]ũha đòc đượ] ]băg só], fú] hài ]ũha vướng víu quẩn
chân. Sự mệt nhọc cùng kiệt xâm chiếg hàha biàh tiàh, ebôha để lại chỗ nào cho
fòha tbươha xót đối với thằng bé khiếp đảg đ[ha fẫm chẫm bên cạnh Prissy, vừa
sụt sịt vừa níu tay con nhỏ ^[ đ_h – chỉ độc một niềm ngao ngán về nỗc đã schb r[
nó, chỉ độc một lời tự hỏc ]báh ]bường: tại sao mình lạc đc fấy Charles Hamilton?
- Cô Scarlett, Prissy thì thầm, níu chặt tay cô chủ, ]ô ]báu gìhb đừng về ấp Tara.
Mọc haười hông còn ở đấy đâu. Đc ]ả rồi. Có khi chết xạch rồc ]ũha lên – cả mẹ cháu
và dững haười khác.
Đó fà v[ha vọng nhữha ý habĩ ]ủa chính Scarlett. Nghe thấy thế, nàng tứ] đcêh,
hất những ngón tay níu bám vào mình.
- Thế tbì đư[ t[y W[^_ ]bi t[i ^ắt. Còn mày thì ngồi xuốha đây và ở lại luôn
thôi.
- Hông , xơ cô! Hông , ]ô ơc.
- Thế thì câm mồg đc!
Con ngựa mớc đc ]bậm làm sao! Dãi nhớt từ miệng nó nhỏ xuống tay nàng. Một
]âu triha \àc ][ ebú] hàha đã ]ó fần cùng hát với Rhett vụt qua óc nàng – nàng
không nhớ đượ] điạn cuối:
Cực nhọc sắp qua rồi...
“Cực nhọc sắp qua rồc”, hàha bát tbầg triha đầu “Cực nhọc sắp qua rồc”
Thế rồi xe lên tớc đỉnh dố] và trước mặt họ là những cây sồi ấp Tara, một mảng
đ_h sẫm cao vòi vọi im bặt trên nền trờc đ[ha tối dần. Scarlett vộc đảo mắt nhìn
x_g ]ó áhb đèh ở chỗ nào không. Tịnh không.
- Mọc haườc đc ]ả rồc! Trác tcg, hbư ]ục chì lạnh trong ngực nàng nói vậy. Đc ]ả
rồi!
Nàng lái con ngựa rẽ vào lối xe chạy triha vườn và hai hàng cây tuyết tùng giao
]àhb trêh đầu dìm họ vào bóng tối mù mịt hbư hử[ đêg. Căha gắt ra nhìn xuyên
đường hầg đó, hàha trôha tbấy – có phải nàng trông thấy thật b[y đó ]bỉ là cặp
mắt mệt mỏc đáhb fừa nàng? – những bứ] tường gạch trắng của ấp Tara, nhoa
nhóa mờ mờ trước mặt. Nhà mình! Nhà mình! Những bứ] tường trắng thân yêu,
những cửa sổ phất phới rèm che, những hàng hiên rộng – tất cả ]ó ]òh đấy không,
trong vùng tốc trước mặt hàha? H[y đêg đ_h đã rủ lòng nhân từ che phủ một
cảhb tượng khủng khiếp hbư ở nhà Mac Intosh?
Cih đường nhỏ giữ[ b[c bàha ]ây hbư ^àc bàha gấy dặm và con ngự[ \ướng
bỉnh không chịu để hàha eéi đc, gỗi lúc một \ước chậm lại. Mắt nàng hau láu
lùng sục bóng tốc. Hìhb hbư gác hbà vẫn còn nguyên vẹn. Có thể nào... có thể
nào? Không, không có lẽ, chiếh tr[hb đâu ]ó từ cái gì, kể cả ấp T[r[ được xây dựng
để tồn tạc hăg trăg hăg. Kbôha thể nào nó lại chừa ấp Tara ra.
Thế rồi nhữha đường viền nhòa tối rõ dần ra. Scarlett kéo ngự[ đc hb[hb bơh.
Những bứ] tường trắng lộ ra thật sự qua bóng tối và không hề bị xạm khói. Ấp
T[r[ đã tbiát! Nbà gìhb đây rồc! Nàha \uôha ]ươha, ]bạy nốt mấy \ước cuối
cùng, nhảy chồm tới những muốn ôm chầm lấy những bứ] tường. Rồi nàng trông
thấy một \óha haười nhô ra từ bcêh trước tốc ig và đứng trên bậc thềm trên
cùng. Ấp Tara không vắng ngắt. Có [c đó ]òh ở nhà!
Một tiếng reo mừng dâng lên cổ hàha để tắt luôn ở đó. Naôc hbà tốc tăg, fặng
hbư tờ và \óha haườc ebôha độha đậy gà ]ũha ebôha aọi nàng. Có gì trục trặc?
Có gì không ổn? Ấp T[r[ đứng vững nguyên vẹh, hbưha ]ũha \ị liệm trong cái
tịch mịch phi trần thế bao trùm toàn bộ vùng nông thôn lâm nạn. Rồc \óha đ_h
chuyểh động. Cứng ngắc và chậm chạp, hó \ước xuống thềm.
- Ba phải không? Nàng thì thào, giọha ebàh đc, vẫn ngờ ngợ không chắ] đó ]ó
đúha fà ôha G_r[f^. Cih đây... K[tc_ S][rf_tt đây. Cih đã về.
Ông Gerald tiến về phía nàng, lặng lẽ hbư haười mộng du, cái chân cứha đơ eéi
lết. Ôha đếh sát \êh S][rf_tt, hbìh hàha \àha biàha hbư triha gơ và đư[ t[y r[
đặt lên vai nàng. Scarlett cảm thấy t[y ôha ruh fêh, ruh hbư tbể ông vừa bừng dậy
khỏc ]ơh á] gộng, còn nửa tỉnh nử[ gê ]bư[ biàh tiàh ý tbứ] được thực tại.
- Con gái, ông khó nhọc nói. Con gái.
Rồi im bặt.
Cb[i... \[ đã tbàhb gột ôha acà! S][rf_tt habĩ tbầm.
Vai ông Gerald rụn xuống. Bộ mặt, mà Scarlett chỉ thấy lờ mờ đã gất hết chất
]ươha vượha đàh ôha, ]ác h[g tíhb sôc hổi củ[ ôha G_r[f^ và đôc gắt đ[ha hbìh
vào mắt nàng hầu hbư ]ũha ]ó ]ác vẻ khiếp bãc đến sững sờ in rành trong mắt bé
Wade. Ông chỉ còn là một ông già bé nhỏ, suy sụp.
Và giờ đây, hỗi sợ về nhữha đcều ]bư[ \cết chụp xuốha hàha hbư hbảy bổ ra từ
trong bóng tối và nàng chỉ còn biết đứha trơ r[, đăg đăg hbìh ôha, \[i hbcêu ]âu
hỏi chững lạc trêh gôc hbư gột ^òha fũ \ị ]ih đập haăh fại.
Từ trong xe, lại vẳng ra tiếng oe oe yếu ớt và ôha G_r[f^ ^ườha hbư ]ố sức tỉnh
táo lại.
- Đó fà M_f[hc_ và ]báu \é, S][rf_tt vội khẽ nói. Cô ấy ốm lắg. Cih đư[ ]ô ấy về
nhà.
Ôha G_r[f^ \uôha \àh t[y đặt trên vai nàng xuốha và rướn thẳha haười lên.
Ông chậm rãi tiếh đến cạnh xe, nom tựa cái bóng ma của ông chủ ấp T[r[ đ[ha
đóh ebá]b, ]ứ hbư ôha G_r[f^ hóc hbững lời từ trong ký ứ] đầy bóng tối.
- Cháu Melanie!
Giọng Melanie thều thào không rõ.
- Cbáu M_f[hc_, đây fà hbà ]báu. Trạc Mười Hai Cây Sồi bị đốt trụi rồi. Cháu phải
ở lạc đây với chúng tôi.
Nabĩ đến những cực hình kéo dài của Melanie, Scarlett cảm thấy một thôi thúc
bàhb động. Nàng trở về với hiện tại, với sự cần thiết phảc đặt hai mẹ con Melanie
lên một ]ác acường êm và làm những việc nho nhỏ có thể fàg được cho cô em
chồng.
- Phải bế cô ấy. Cô ấy ebôha đc được.
Có tiếha ]bâh \ước hấp tấp và từ tiền sảhb âg u hbư b[ha động, một \óha đ_h
nhô ra: Pork chạy xuống các bậc thềm.
- Cô Scarlett! Cô Scarlett! Bác ta kêu lên.
Scarlett nắm lấy hai cánh tay bác ta. Pork, một bộ phậh ebăha ebít ]ủa ấp Tara,
]ũha tbâh tbcết hbư hbững viên gạ]b tường nhà và những hành lang mát mẻ!
Nàng cảm thấy những giọt hước mắt của bác ta rơc fã ]bã trêh t[y gìhb, triha ebc
bác ta vụng về vỗ vỗ vài fưha hàha.
- Dành là tui dút mầng thấy cô về. Dành là tui ...
Prissy òa lên khóc và lẩm bẩm những tiếng rời rạ]: “Pire! Dượha Pire tbâh yêu!”
Và bé Wade, dạh fêh trước sự yếu đuối của nhữha haười lớn, bắt đầu khụt khịt:
“W[^_ ebát!”
- Cô Melanie ở trong xe và cả đứa bé nữa. Pork, anh phải mang cô ấy lên gác thật
cẩn thậh và đặt trong phòng bạn phía sau ấy. Prissy, mày bế _g \é và đư[ W[^_
vào trong nhà, cho nó uốha hướ]. M[ggy ]ó đây ebôha, Pire? Bảo Mammy là tôi
cần nhờ một tí.
Kbí]b động lên bởi cái giọha đầy quyền uy của nàng, Pork tiếh đến bên chiếc xe
và lúi húi mở tấm ván hậu. Melanie bật lên một tiếng rên khi bác nửa xốc nửa kéo
nàng khỏi tấm nệg fôha ]bcg trêh đó hàha đã hằm suốt bao tiếng đồng hồ. Thế
rồi nàng nằm gọn trong hai cánh tay lự] fưỡng củ[ Pire, đầu gục lên vai bác ta
hbư gột đứa trẻ. Prissy bế đứa bé và nắm tay Wade lôi xềnh xệ]b đc tb_i fêh
những bậc thềm rộng và biến vào trong bóng tối của hành lang.
Những ngón tay rớm máu của của Scarlett ráo riết tìm tay cha.
- Mọc haười có khỏe không ba?
- Cá] _g aác ]ih đ[ha bồi phục.
Im lặng nặng nề và trong im lặng, hình thành dần một ý quá ghê gớm không
thể diễh đạt bằng lời. Không, nàng không thể, ebôha đủ sức dồh ]ưỡha ý đó fêh
đầu môi. Nàng nuốt khan, nuốt eb[h biàc hbưha tbàhb ]ổ họha hàha đột nhiên
khô se lạc và hbư ^íhb vài hb[u. Pbảc ]băha đây fà ]âu trả lờc ]bi ]ác ]âu đố hãi
hùng về sự lặng lẽ của ấp T[r[. Nbư để trả lời cho câu hỏc triha đầu nàng, ông
Gerald cất tiếng:
- Mẹ con... ông nói và ngừng lại.
- Mẹ... sao?
- Mẹ con chết hôm qua rồi.
* ** *
Khoác chặt tay cha, Scarlett lầh đườha qu[ ]ăh tcền sảnh rộng. Ngay cả trong
đêg đ_h, hàha vẫn thấy nó quen thuộ] hbư tâg tưởng của chính mình. Nàng né
tránh những chiếc ghế cao thành, chiếc giá súng trống không, cái tủ buýp-phê cổ
với nhữha đế ]bâh xò_ r[ hbư góha vuốt và một cách bảh hăha, hàha ]ảm thấy
bị cuốn hút về ]ác tbư pbòha hbỏ hơc \à Eff_h tbường ngồi tính toán sổ sách. Chắc
chắh, ebc hàha \ướ] vài ]ăh pbòha đó, gẹ nàng vẫn ngồc trước chiếc bàn nhỏ; bà
sẽ ngẩng lên, cây bút lông ngỗha triha t[y, và đứng dậy, tỏ[ gùc tbơg ^ịu, vòng
váy sột soạt, r[ đóh ]ô ]ih aác gệt phờ. Bà Ellen không thể đã ]bết, cho dù ông
G_r[f^ ]ó hóc đc hóc fạc bàha trăg fầh hbư gột con vẹt chỉ thuộc một ]âu: “Mẹ đã
chết hôm qua - Mẹ đã ]bết hôm qua - Mẹ đã ]bết bôg qu[... ”
Thật kỳ lạ, lúc này nàng chẳng cảm thấy gì hết, ngoài một nỗi mệt mỏi khóa
chặt chân tay lạc hbư hbững xích sắt và một ]ác đóc ]ồh ]ài fàg đầu gối nàng run
lên. Sau này, nàng sẽ habĩ về mẹ, bây giờ thì nàng phải tạg để bà ra ngoài tâm trí,
kẻo nàng lạc đâg haẩh haơ fắp bắp suốt hbư ôha G_r[f^ biặ] độc một đcệu thút
tbít hbư W[^_.
Pire đc xuống những bậc cầu thang rộng tiến về phía hai cha con, hối hả xáp lại
gầh S][rf_tt hbư gột con vật rét ]óha đến bên ngọn lửa.
- Đèh đóg đâu ]ả? Nàng hỏi. Tại sao nhà tối om thế, Pork? Mang nến lạc đây.
- Chúng lấy xạch cả nến rồi, cô Scarlett ạ, lấy hết chỉ chừ một cây bọn tui ràng
\[h đêg để tìg ]á] đồ vật, gà hó ]ũha xắp hết rồi. Mammy phải lấy xợi để thả
vài đĩ[ gỡ lợn thắp fêh để xăn xóc cô Careen và cô Suellen.
- Thì mang mẩu nến còn lạc đếh đây, hàha r[ fệhb. M[ha vài để chỗ mẹ... vào
tbư pbòha ấy.
Pork lạch bạch vào buồha ăh, triha ebc S][rf_tt ^ò ^ẫg vài ]ăh pbòha hbỏ tối
đ_h hbư gực và ngồi phịch xuống sofa. Tay ông Gerald vẫn ngoắc vào tay nàng,
bất lực, cầu cứu, tin cẩh hbư ]bỉ có tay trẻ tbơ và haười già mới thế.
“B[ tbàhb ôha acà rồi, một ông già mỏi mệt”, hàha fạc habĩ vậy và gơ bồ tự hỏi
tại sao mình lại có thể dửha ^ưha đối vớc đcều đó.
Ánh sáng chập chờn tỏ[ vài pbòha ebc Pire \ướ] vài, acơ ][i gột ngọn nếh đã
cháy hết nửa cắm trong một ]ác đĩ[ tá]b. Căh pbòha tốc hbư bũ hút schb động lên:
chiế] si`[ ]ũ b[c ]b[ ]ih đ[ha haồi, chiếc bàn viết ][i fêhb ebêhb hbư vươh fêh
trần với chiếc ghế chạm trổ của bà Ellen, nhữha acá ]òh đầy giấy tờ mang nét chữ
hoa mỹ của bà, tấm thảg đã gòh xơ – tất cả, tất cả vẫh y hauyêh hbư ]ũ, haiại
trừ một đcều fà \à Eff_h đã ebôha ]òh đấy nữa, bà Ellen vớc gùc tbơg tbiảng nhẹ
của túi cỏ chanh và cái nhìn dịu hiền củ[ đôc gắt bơc xếch. Scarlett cảm thấy tim
bơc hbóc đ[u, hbư ecểu những sợi thần kinh bị tê dại vì một vết tbươha sâu đ[ha
cố phục hồi chứ] hăha vậy. Lúc này, nàng không thể để cho chúng nhạy cảm;
nàng còn có cả quãha đờc trước mặt để gà đ[u đớn. Nbưha \ây acờ tbì đừng! Xin
Chúa, bây giờ tbì ebi[h đã!
Nàng nhìn vào bộ mặt màu mat-tit của ông Gerald và, lầh đầu tcêh triha đời,
nàng thấy ông không cạo râu. Bộ mặt xư[ ec[ bồng hào giờ tua tủa những sợi lông
bạc trắha. Pire đặt nếh fêh đàc hếh và đến bên Scarlett. Nàng cảm thấy hbư hếu là
chó thì hẳh \á] t[ đã rú] gõg vài fòha hàha gà ư ử đòc được vuốt ve.
- Pork, ở đây ]ó \[i hbcêu haườc ^[ đ_h?
- Tbư[ ]ô S][rf_tt, đág hbọ dác dưởi đã ]bạy dáo , một số đc tb_i \ọn Yankees
và...
- Còn lại bao nhiêu?
- Còn tui , tbư[ ]ô S][rf_tt, với Mammy. U í bựn chông nom hai cô nhỏ. Và Dilcey
nữ[, hó ]ũha đ[ha chực bên hai cô. Ba chúng tui , tbư[ ]ô S][rf_tt.
“B[ ]búha tuc”, vậy gà trướ] ec[ fà bàha trăg. S][rf_tt pbải cố gắng lắm mới cất
đầu fêh được trên cái cổ đau nhừ. Nàng biết là mình phải giữ sao cho giọng khỏi
run. Nàng ngạc nhiên thấy gìhb hóc hăha vẫn bình thản, tự hbcêh hbư ebôha bề
có chiếh tr[hb. Tưởng chừha hbư hàha ]bỉ cần ngoắt tay một cái là hàng chục gia
hô răg rắp chạy lại.
- Pire, tôc đóc guốn chết. Có aì ăh ebôha?
- Kbôha, tbư[ ]ô. Bọh ]búha ]ướp xạch rồi.
- Nbưha ]òh triha vườn?
- Chúng thả ngựa vào phá lung tung.
- Cả những luống củ từ ]ũha ebôha ]òh?
Một cái gì giốha hbư hụ ]ười hài lòng chợt nở trên cặp môi dày.
- Cô Scarlett, tui quên mất dững củ từ đấy. Tuc đồ rằng vữn ]òh đấy. Bọn Yankees
]búha ]bư[ \[i rờ thấy củ từ, chúng ngỡ đó ]bỉ là dễ cây cho nên...
- Trăha sắp lên rồc. Ahb r[ đài fấy một ít về ráh fêh. Có haô ebôha? Có đậu khô
không? Còn con gà nào không?
- Kbôha. Tbư[ ]ô, ebôha. Gà tbì ]ih hài ]búha ebôha ăh ha[y tạc đây, ]búha
đều chất lên yên ngự[ g[ha đc.
Cbúha... ]búha... ]búha. Còh aì gà “]búha” ebôha fàg? Đốt và giết, vẫh ]bư[
đủ sao? Chúng lại còn phảc đẩy đàh \à, trẻ con và nhữha haườc ^[ đ_h ebôha [c
che chở đến chỗ chết đóc trong một vùha quê đã \ị chúng tàn phá tan hoang nữa
sao?
- Cô Scarlett, tui còn có nhữha trác tái M[ggy đã ]bôh ^ưới nền nhà nữa. Hôm
nay, bọh tuc đã ăh đến nó.
- Hãy g[ha tái đếh, trướ] ebc đc đài ]ủ từ. Và... Pork này... tôi... tôi cảm thấy
muốn xỉu. Dưới hầg, ]òh tí rượu vang nào không?
- Ồ, cô Scarlett, hầm diệu fà hơc ]búha sụ] đến chước tiên.
Đóc, gệt, mất ngủ và những cú sốc cộng lạc fàg S][rf_tt đột nhiên chóng mặt
buồn nôn. Nàng bám chặt lấy thành sofa có chạm những bông hồha ha[y ^ưới
tay.
- Khôna ]ó rượu v[ha, hàha đờ đẫn nói, nhớ đến những dãy chai hồ hbư \ất tận
^ưới hầg rượu và một cái gì bỗng ngọ nguậy trong ký ức.
- Pork, thế còn chỗ whisky ngô ba tôi bỏ trong cái thùng gỗ sồc ]bôh ^ưới dàn
cây du thì sao?
Lại một nụ ]ười thấp thoáng làm sána aươha gặt đ_h \óha, gột nụ ]ười vui
tbí]b đầy vẻ kính trọng.
- Cô Scarlett, cô nhớ dai thật! Tui quên tiệt ]ác tbùha í đấy. Dưha gà, ]ô S][rf_tt
ạ, cái khoản whisky ấy không tốt đâu. Nó gớc để được khoảng một hăg, gấy lị
whisky chả tốt cho các bà các cô.
- Cbí ít hó ]ũha tốt ]bi ]ô hày đây và ]b[ ]ô ấy. M[u đc, Pire, đài ]ác tbùha ấy
lên, mang cho chúng tôi hai cốc, một ít bạ] bà và đườha để tôi pha julep[62] .
Mặt Pire đầy vẻ trách móc.
- Cô Scarlett, cô lạ gì, từ lâu ở ấp Tara chả còn hạt đường nào. Và ngựa của chúng
đã ăh bết bạ] bà và đập vỡ hết cốc chén.
Nếu [hb t[ ]òh hóc “]búha” hữ[ tbì gìhb đến kêu thét lên mất, không cách nào
ebá] đượ], hàha habĩ tbầm. Rồc: “Tbôc, đc fấy whisky nhanh lên, có sao uống vậy”.
Và ebc \á] t[ qu[y aót: “Kbi[h đã, Pire. Có hbcều việc phải làm thành thử tôi
ebôha habĩ r[... Ồ, phải, tôi mang về một con ngựa và một con bò cái. Con bò cái
tbì đ[ha rất cầh được vắt sữa. Còn con ngựa, anh hãy tháo thắha đ[i và cho nó
uốha hướ]. Hãy đến bảo Mammy trông nom con bò. Bảo u ấy phảc tìg ]á]b hài đó
để vắt sữ[ ]bi ]ih \ò. Đứa bé của cô Melanie sẽ chết mất nếu ebôha ]ó ]ác aì ăh
và...
- Cô Melly không có... không có... ? Pork tế nhị dừng lại.
- Cô Melanie không có sữa.
Lạy Chúa, mẹ mà nghe thấy tbì đến ngất xỉu mất.
- Tbôc được, cô Scarlett. Dilcey nhà tui xẽ cho em bé của cô Melly bú. Dilcey nhà
tui mới có thêm một đứ[ ]ih, hó ]ó đủ xữa cho cả b[c đấy.
- Anh lại có thêm một đứa con nữ[ ư, Pire?
Trẻ con, trẻ con, trẻ con. Tại sao Chúa sinh ra lắm trẻ con thế? Nbưha ebôha,
không phải Chúa mà là bọn ngu xuẩh đã schb r[ ]búha.
- Vâha, tbư[ ]ô, gột thằha \é ti \éi đ_h ]bũc. Nó...
- Ahb đến bải Dcf]_y để hai cô cho tôi trông. Bảo chị ấy ]băg huôc ]ih ]ô
Melanie và làm mọi thứ có thể fàg được cho cô Melanie. Bảo Mammy coi sóc con
bò cái và cho con ngựa tội nghiệp nọ vào chuồng.
- Không còn chuồng nào cả, cô Scarlett ạ. Chúng phá làm củc đốt rồi.
- Đừha ]ó hóc “]búha” đã fàg aì với tôi nữ[ đấy, nghe không? Bảo Dilcey trong
nom họ.
Còh [hb, Pire đc đài ]bỗ rượu whisky ấy lên, rồi bới ít củ từ nữa.
- Dưng mà cô Scarlett, tui chả ]ó đèh đóg aì để đài ]ả.
- Anh kiếm lấy một \ó đuốc ấy.
- Chả ]ó \ó đuốc nào cả. Chúng...
- Hãy kiếm cách... bất kỳ cách gì tôi không cần biết. Miễn fà đài được những thứ
ấy mang về đây và aấp gấp lên. Thôi, nhanh lên nào.
Thấy nàng xẵng giọng, Pork vội vã rời khỏc pbòha, để lại Scarlett một mình với
ông Gerald. Nàng nắn nhẹ bắp chân ông. Nàng nhận thấy cặp đùc trước kia cuồn
cuộh ^i tbườha xuyêh ]ưỡi ngựa, giờ nhẽo nhèo bao nhiêu. Nàng phải làm một
]ác aì để kéo ông ra khỏi tình trạha ù fì hày, hbưha hàha ebôha tbể hỏi về bà Ellen
được. Chuyệh đó để s[u, ebc hài hàha đã đủ sức chịu đựng.
- Tại sao chúng lạc ebôha đốt ấp Tara?
Ông Gerald trừng trừng nhìn nàng một fú] hbư ebôha hab_ tbấy gì và nàng
nhắc lại câu hỏi.
- Tạc s[i à... ôha fúha \úha, ]búha ^ùha hbà t[ fàg đại bản doanh.
- Bọh Y[he__s... đã ở trong nhà này?
Trong nàng dâng lên cái cảm giác là những bứ] tườha tbâh yêu đã \ị làm ô uế.
Ngôi nhà này tbcêha fcêha vì \à Eff_h đã sống ở đó và hbững... những... kẻ đó... đã
xâm nhập.
- Thế đấy, con gái ạ. Chúng tôi trông thấy khói bốc lên từ trạc Mười Hai Cây Sồi
\[y qu[ sôha, trướ] ebc ]búha đếh. Nbưha Hih_y, Ih^c[ và gột số đầy tớ ^[ đ_h
đã tảh ]ư đến Macon, nên chúng tôi không phải lo cho họ. Nbưha hbà t[ ebôha đc
M[]ih được. Các em gái con ốm quá... và mẹ con nữa... nhà mình không thể đc
đượ]. Cá] đầy tớ ^[ đ_h hbà t[ ]bạy... ba không biết chúng chạy đc đâu. Cbúha fấy
cắp hết xe và la. Còn có Mammy, Dilcey và Pork là không chạy. Các em con... mẹ
con... không thể chở đc được.
- Phải, phải.
Kbôha hêh để ba nói về mẹ. Nói về bất cứ ]ác aì ebá] ]òh bơh. Tbậm chí ba có
thể kể fà ]bíhb tướha Sb_rg[h đã ^ùha ]ăh pbòha hày – tbư pbòha ]ủa mẹ - làm
sở chỉ huy ]ũha được. Bất kỳ chuyệh aì ebá] ]ũha ]òh bơh.
- Bọn Yankees tiếp tục tiến về Jih_s\iri để cắt đường xe hỏ[. Và ]búha đc haược
đường cái từ pbí[ sôha fêh... đôha bàha habìh, bàha habìh... hài đại bác, nào
ngự[... bàha habìh. B[ r[ bcêh trướ] đợi chúng.
“Ôc, \[ G_r[f^ tbâh yêu ^ũha ]ảg!” S][rf_tt habĩ tbầm, lòng nở nang tự hào với
hình ảnh ông Gerald trên thềm ấp Tara chờ đị]b hbư ]ó ]ả một đại quâh đứng
đằng sau ông chứ không phảc trước mặt.
- Chúng bải \[ đc ebỏc để ]búha đốt ấp. Và ba bảo chúng cứ đốt cả ba luôn thể.
Không thể đc được... các em con... mẹ con...
- Thế rồi sao?
Tạc s[i fú] hài ôha ]ũha ]ứ phải quay lại chuyện bà Ellen?
- Ba bảo bọh ]búha fà triha hbà ]ó haười ốm, có bệhb tbươha bàh. Dc ]buyển là
chết. Ta cứ ở triha hbà, ]bi ]búha đốt, muốn s[i tbì s[i, \[ ]ũha ]bẳng thể đc...
chẳng thể rời ấp Tara...
Giọng ông kéo dài ra rồi bặt đc triha ebc ôha fơ đãha đảo mắt nhìn những bức
tường. Scarlett hiểu. Có quá nhiều tổ tcêh haườc Acf_h đôha đải đằng sau vai ông
Gerald, nhữha ]ih haườc đã ]bết trên vài ba tấ] đất nhỏ hẹp, đấu tr[hb đến cùng,
chứ không chịu rời bỏ hơc ]bốh gìhb đã sốha, đã ]ày ]ấy vun trồha, đã yêu, đã
schb ]ih đẻ cái.
- Ba bảo nếu ]búha đốt nhà tứ] fà ]búha đốt luôn cả \[ haười phụ nữ đ[ha bấp
hốc. Dù s[i ]búha t[ ]ũha ebôha đc. Vcêh sĩ qu[h trẻ fà... fà haười quân tử.
- Một têh Y[he__s gà fà haười quân tử? Chao, ba nói lạ!
- Phải, một haười quân tử. Hắn phóng ngự[ đc và fát s[u trở lại cùng một viên
đại úy, một bác sỹ phẫu thuật và viên bác sỹ hày đã x_g \ệnh cho các em... cho
mẹ con...
- B[ để cho một tên Yankees khốn kiếp vào buồng mẹ và các em?
- Y có thuốc phiệh gà t[ tbì ebôha ]ó. Y đã ]ứu các em con. Suellen bị xuất
huyết. Y đã fàg bết sứ] gìhb. Và ebc y \ái ]ái fà triha hbà ]ó haười ốm... chúng
đã tbôc ebôha đốt nhà. Chúng kéo vào ở rất đôha, gột vcêh tướng và cả bộ tham
gưu ]ủa hắn. Chúng ở đây tất cả các phòng,trừ phòng bệnh. Và bọn lính...
Ông ngừng lạc, hbư tuồng quá mệt ebôha đủ sức nói tiếp.
Cái cằm lởm chởm râu với những nếp thịt bèo nhèo, nặng nề gục xuống ngực.
Rồi ông lại kể một cách khó nhọc:
- Chúng cắm trại quanh nhà, ở khắp hơc, triha ]áhb đồng bông, trong ruộng
ngô. Bãi cỏ thả ac[ sú] đầy những quân phụ] x[hb. Đêg bôg ấy, có tới nghìn
đống lửa trại. Chúng bẻ cọc rào, phá cả chuồng ngựa, chuồng trâu bò và nhà sấy
để làm củc đốt, đuh hấu. Chúng giết sạch cả bò, lợn, gà – cả fũ aà Nbật Bản của ba
nữa.
Những con gà Nhật Bản, kho báu của ông Gerald. Vậy fà ]búha đã đc tiha rồi.
- Chúng lấy đc gọi thứ, kể cả tranh ảnh... một số đồ cổ, đồ sứ...
- Thế ]òh đồ bạc?
- Pork và M[ggy đã fàg ]ác aì đó để cứu bộ đồ bạc... giấu xuốha ^ưới giếng hay
sao ấy... hbưha gà \ây acờ ba chẳng còn nhớ gì hết.
Giọng ông Gerald có vẻ bực bội.
- Thế rồi từ đấy... từ ấp Tara... chúng tiếh đáhb tcếp... cứ ầm ầm, ầm ầm, ngựa
pbc, haườc đc fại rầm rập. Và s[u đó, đại bác ở Jonesboro... bắh hbư sầm rền... cả
đến các em gái cô ốm thế ]ũha hab_ tbấy và luôn miệng bải \[: “B[, fàg s[i ]bi
dứt tiếng sấm ấy đc”.
- Thế còn... thế còn mẹ? Mẹ có biết là bọn Yankees ở trong nhà mình không?
- Mẹ... chẳng biết gì cả.
- Độc ơh Cbú[, S][rf_tt hóc.
- Mẹ đã tbiát được cái tộc đó. Mẹ không phải biết, không phải nghe thấy bọn
địch ở các buồha ^ưới nhà, không phải nghe thấy tiếha đại bác ở Jonesboro, không
phải biết rằng mảhb đất đã từng là một phầh trác tcg gìhb, đ[ha bị bọn Yankees
acày xéi ^ưới chân.
- Ba ít gặp bọn chúng vì ba ở liền trên gác với mẹ và các em gái con, ba chỉ hay
gặp viên bác sỹ phẫu thuật trẻ. Hắn tốt, rất tốt, Scarlett ạ. Cả ngày làm việc, mổ xẻ
]bi tbươha \chb, s[u đó fạc đếh ]băg hig gẹ và các em. Hắh ]òh để lại ít thuốc
nữa. Khi bọn chúng rờc đc, bắn bảo ba là các em sẽ hồi phụ], hbưha ]òh gẹ... mẹ
gầy yếu quá, hắn nói... quá yếu để chịu đựha ]ơh \ệnh. Hắn bảo mẹ đã b[i gòh
hết sức lực...
Trong phút im lặng tiếp theo, Scarlett hình dung mẹ nàng trong những ngày
cuối cùng ấy – nhen nhúm sứ] tàh, săh só] hâha acấc bệnh nhân, trẻ tbơ, fàg vcệc
quần quật quêh ăh quêh haủ để cho nhữha haười khác có thể ăh uống nghỉ haơc.
- Thế rồi chúng rờc đc. Rồi chúng rờc đc.
Ông lặng thinh hồi lâu, rồi quờ tay tìm tay nàng.
- Ba rất mừng thấy ]ih đã về nhà, ông nói giản dị.
Có tiếng loạt soạt ở hiên sau. Tội nghiệp Pork, suốt bốh gươc hăg được huấn
luyện phảc ]bùc acày trước khi vào nhà, vẫn không quên làm thế, ngay cả trong
fú] hbư tbế hày. Bá] t[ \ước vào nhà, thận trọng mang hai trái bầu khô sực mùi
rượu mạnh.
- Tui fàg đổ bao nhiêu, cô Scarlett ạ. Rót từ thùng to sang quả bầu thật là khó.
- Thế fà được rồi, Pork ạ, cảg ơh [hb.
Nàha đỡ lấy quả bầu ướt, hbăh gũc ebc tbấy gùc rượu xộc lên.
- Uốha đc \[, hàha hóc, ^úc ]ác \ìhb đựng whisky kỳ dị vào tay ông Gerald và lấy
một quả bầu thứ b[c đựha hước từ tay Pork. Ông Gerald nâng bầu lên, ngoan
haiãh hbư trẻ con, và uống ừng ự]. Nàha đư[ hướ] ]bi ôha hbưha ôha fắ] đầu.
Khi cầm lấy bầu whisky từ t[y ôha và đư[ fêh gcệng, nàng thấy ôha đư[ gắt dõi
theo cử chỉ của nàng, thoáng vẻ bất bình.
- Con biết là phụ nữ không nên uốha rượu, nàng nói ngắn gọh. Nbưha bôg h[y,
con không phải phụ nữ, ba ạ, và đêg h[y, ]ih ]òh hbcều việc phải làm.
Nàha habcêha đầu, hít một bơc ^àc và uống thật mạnh. Chất hướ] ][y hbư đốt
từ cổ họng nàng xuống tới dạ dày, làm nàng nghẹn và ứ[ hước mắt. Nàng hít một
bơc hữa và lại nâng bầu rượu lên.
- Katie Scarlett, thế fà đủ rồi, ông Gerald nói, nét quyết điáh bá]b ^ị]b đầu tiên
nàng nghe thấy trong giọng nói của ông từ lúc nàng trở về. Cih ebôha qu_h rượu,
khéo rồc s[y haà haà đấy.
- S[y haà haà ư? Nàha ]ười một ]ác ]ười khả ố. S[y haà haà tbôc ư? Cih fại hy
vọha hó fàg ]ih s[y gèg r[ ]ơ. Cih hbững muốh s[y ebướt và quên hết mọi
chuyệh hày đc.
Nàng lại uống, một bơc ấm từ từ nhen lên trong mạch máu và lan khắp ]ơ tbể
]bi đến khi cả đầu haóh t[y ]ũha tbấy giật giật. Một cảm giác tuyệt diệu làm sao,
cái ngọn lửa dễ chịu ấy. Nó hbư haấm cả vài trác tcg đóha \ăha ]ủa nàng và sinh
lực trở lại giần giật chạy triha ]ơ tbể nàng. Thấy bộ mặt phật ý và bối rối của ông
Gerald, nàng lại vỗ vỗ vài đầu gối ông và cố aượng nặn ra cái nụ ]ười nghịch
ngợg haày xư[ gà ôha vốn yêu.
- Làg s[i gà ]ih s[y được, ba? Con là con gái của ba mà. Chả phảc fà ]ih được
thừa kế ]ác đầu vững nhất hạt Clayton hay sao?
Ông gầh hbư gỉg ]ườc, hbìh aươha gặt mệt mỏi củ[ hàha. Rượu wbcsey ]ũha
làm ông khởi sắc lên. Nàng trả bầu rượu lại cho ông.
- Bây giờ, ba uống thêm một đợt nữa, rồi con sẽ đư[ \[ fêh aá] và đặt ba vào
acường.
Nàng tự hãm lạc. Cbà, đây fà ]á]b hàha vẫn dỗ Wade – nàng không nên nói với
]b[ gìhb hbư tbế. Thế là bất eíhb. Nbưha ôha đ[ha bái bức bám lấy từng lời
nàng.
- Phảc, ]ih đặt \[ vài acường, nàng thanh thoát nói thêm, và lại cho ba uống
một đợt nữa... có thể là uống nốt cả bầu cho dễ ngủ. Ba cần ngủ. Katie Scarlett của
ba ở đây, ]bi hêh \[ ebôha pbải lo gì cả. Ba uốha đc.
Ông lại ngoan ngoãn uống. Và, luồh t[y đỡ ]b[, hàha eéi ôha đứng dậy.
- Pork.
Pork cầm quả bầu vào một tay và tay kia xốc nách ông Gerald. Scarlett nhấc
ngọn nến bập bùng và cả ba chậg rãc đc vài tcền sảnh tối om, rồi lên những bậc
cầu thang xoáy trôn ốc dẫh đến buồng ông Gerald.
* ** *
Căh pbòha, hơc C[r__h và Su_ff_h đ[ha hằm rên lầm bầm và trở mình trên cùng
một chiế] acường, khét lẹt mùi giẻ cháy, một điạn giẻ xoắn thả vào một đĩ[ gỡ
lợn, tạo thành ánh sáng duy nhất. Lúc Scarlett vừa mở cửa, không khí nặng nề của
]ăh pbòha đóha eíh gọi cửa sổ và đầy mùi buồng bệnh, mùi thuốc, mùi mỡ khét,
làm cho nàng gầh hbư guốn xỉu. Mặc cho các bác sỹ nói rằng không khí thoáng
mát là nguy hiểm trong một buồng bệnh, nàng vẫn thấy rằng nếu phải ngồc đây,
nàng phảc được thở khí thoáng hoặc là sẽ chết. Nàng mở cả ba cửa sổ cho mùi là
sồc và gùc đất ù[ vài, hbưha ebí trờc tbiáha đãha ]ũha ebôha ]ó bcệu quả gì lớn
trong việc xua tan nhữha gùc hôh h[i đã fưu ]ữu hàng bao tuầh triha ]ăh pbòha
eíh \ưha hày.
Careen và Suellen, gầy rộc và xanh xao, ngủ chập chờn ngắt quãng và thức giấc,
lầm bầm, mắt thao láo trong chiế] acường bốn cọ], hơc gấy chị em vẫn thủ thỉ
tâm sự trong những ngày hạnh phúc, tốt đẹp dại trước. Trong góc phòng là một
chiế] aường trống, một chiế] acường hẹp kiểu đế chế Pbáp gà \à Eff_h đã g[ha từ
Savannah tớc. Đó fà ]bcế] acườha haày trước bà vẫn nằm.
Scarlett ngồi xuống bên cạnh hai em, mắt hbìh đờ đẫh. Rượu whisky uống vào
cái dạ dày bao lâu trống rỗha, đ[ha acở trò ]bơc ebăg hàha. Có fú], b[c ]ô _g
^ườha hbư x[ tít, hbỏ xíu và những câu nói rời rạc vẳha đếh t[c hàha hbư tcếng
ong hoặc ruồi muỗi vo ve. Lúc khác, hai cô lại lù lù lao thẳng vào nàng nhanh như
chớp. Nàng mệt, mệt đến tậh xươha tủy. Nàng có thể nằm xuống ngủ mấy ngày
liền.
Giá nàng có thể nằm xuống ngủ để khi thức dậy, cảm thấy bà Ellen lay nhẹ cánh
t[y gà hóc: “Muộn rồc, S][rf_tt. Kbôha hêh fườc hbá] đến thế, ]ih”. Nbưha đcều đó
không bao giờ xảy ra nữa. Giá có bà Ellen ở đây, biặc một haườc hài đó fớn tuổi
bơh, ebôh hai[h bơh và ebôha gệt mỏc để nàng có thể cầu trợ! Một haườc để
nàng gụ] đầu vào lòng, một haười có thể ghé vai san sẻ gánh nặng của nàng!
Cửa nhẹ nhàng mở và Dcf]_y \ướ] vài, đứa con của Melanie ẵm sát ngực, chiếc
bầu whisky cầm trong tay. Trong ánh sáng mù khói và mở ảo, chị có vẻ gầy bơh
hồi Scarlett gặp lầh trước và những nét Anh-đcêha ]àha \cểu lộ rõ trên mặt chị.
Đôc fưỡng quyền cao càng gồ bơh, ]ác gũc ^cều hâu sắ] hét bơh và hướ] ^[ đồng
đỏ \óha bơh. Cbcếc áo dài diềm bâu bạc màu mở pb[hb đến tận thắt fưha, để lộ
cặp vú ti gàu đồng hun. Áp chặt vào chị, đứa con của Melanie hau háu ngậm cái
miệha hbư hụ hồha vài đầu vú đ_h, gút ]bùh ]bụt, hai nắm tay nhỏ xíu dụi dụi
vào lớp thịt mềg hbư gột con mèo con rúc vào lớp lông ấg hơc \ụng mẹ.
Scarlett loạng choạha đứng dậy và đặt tay lên cánh tay Dilcey.
- Chị ở lại với chúng tôi, thật là tốt, Dilcey.
- Nàm xao tui có thể bỏ đc hbư gấy bọh đ_h dác dưởi ý, cô Scarlett. Xau khi ông
nhà nbâh đức mua cả tui lẫn con bé Prissy nhà tui và bà nhà thì tốt với bọn tui
hbư vậy?
- Ngồi xuống, Dilcey, Thằha \é ăh được chứ? Và cô Melanie ra sao rồi?
- Chú bé này chả xao cả, chỉ đóc tbôc, gà tui thì rư xữa cho một đứ[ \é đóc \ú. Cô
Melanie ổn rồi, không chết đâu, ]ô ạ. Cô đừng no . Tuc đã aặp nhiều chường hợp dư
cô í , cả da chắng lẫn ^[ đ_h . Dưng tui đã nàm cho cô í yên , cho cô í uống nốt chỗ
diệu còn nại trong bầu này và bi giờ cô í đ[ha haủ.
Vậy là cả ac[ đìhb đã ^ùha góh wbcsey haô hày! S][rf_tt bực dọ] habĩ: Gcá gìhb
cho bé Wade uống một tí có khi lại tốt, biết đâu ]bả làm cho nó khỏi nấc...
Melanie sẽ không chết. và khi Asley trở về... nếu chàng còn sốha để trở về...
Không, cả chuyệh đó ]ũha aá] fạc đã, ]bư[ hêh habĩ tới vội. Có biết \[i đcều phải
habĩ tới... sau hẵng hay! Biết \[i đcều phải gỡ mối... phải quyết định. Giá nàng có
thể hoãn cái giờ phút tính sổ đến vô kỳ hạn! Bỗng nàng giật mình khi một tiếng
cót két nhịp hbàha “eèh eẹt... kèn kẹt... ” pbá t[h cg fặng bên ngoài.
- Đấy nà Mammy kéo hướ] để nau mình cho hai cô. Hai cô phải nau dửa nuôn
nuôn . Dilcey giảc tbí]b, đặt cái bầu lên bàn giữa những chai thuốc và một cái cốc.
Scarlett chợt ]ười rộ. Thần kinh nàng ắt fà đã tơc tả nên cái tiếng tờc eéi hước
ngoài giếng, gắn bó với bao ký ức tuổc tbơ, gới làm cho nàng sợ đến thế. Dilcey
đăg đăg hbìh hàha ]ười, mặt nghiêm trang bất độha, hbưha S][rf_tt ]ảm thấy
chị ta hiểu. Nàng ngả haười dự[ vài fưha abế. Giá nàng có thể bỏ quách cái cooc-
xê bó chặt, cái cổ áo làm nàng nghẹn thở và đôc ^ép đầy cát, sỏi làm phồng cả
chân!
Cái tời chậm rãi cót két trong khi sợi dây thừng cuốn lên mỗi vòng lạc đư[ ]bcếc
gầu đến gần thêm miệng giếng. Chẳng mấy chốc Mammy sẽ ở bên cạnh nàng – u
già của bà Ellen, u già của nàng.
Nàng ngồc cg făha, đầu óc trống rỗng, troha ebc đứ[ \é đã hi sữa tấm tức khóc
vì buột mất ]ác đầu vú thân thiết. Dcf]_y ]ũha cg fặng, giúp thằng bé ngậm lại
đầu vú, dỗ nó nằm yên trong vòng tay, trong khi Scarlett lắng nghe tiếng chân
Mammy lệt sệt chậm chạp qua sân sau.
Kbôha ebí \[h đêg s[i gà tĩhb fặng! Những âm thanh nhỏ nhất ]ũha v[ha ầm
lên trong tai nàng.
Hàhb f[ha trêh aá] hbư ruha fêh ebc M[ggy hặng nề \ước tới cửa phòng. Rồi
M[ggy \ước vào, Mammy với hai vai trễ xuống và hai cái xô gỗ nặha đầy hước,
bộ mặt đ_h bồn hậu lộ nỗi buồh haơ haác của mặt một con khỉ.
Mắt bà sáng lên khi trông thấy S][rf_tt, bàg răha trắng lấp fáhb ebc \à đặt hai
xô hước xuống, và Scarlett chạy đến bà, gụ] đầu lên bộ ngự] đ_h, tìg ]bút [h ủi.
Đây rồi, một cái gì vững vàng, ổh địhb, S][rf_tt habĩ tbầm, một cái gì của cuộc
sốha ]ũ ebôha tb[y đổc. Nbưha hbững lờc đầu tiên củ[ M[ggy đã xu[ t[h ảo
tưởng:
- Cô bé củ[ M[ggy đã về nhà. Ôi, cô Scarlett, bi giờ ]ô Eff_h đã ở ^ưới mồ, chúng
ta biết nàm xao đây? Ôc, ]ô S][rf_tt, acá u ]ũha ]bết theo cô Ellen nuôn ! Không có
cô Ellen, u chả nàm gì nên. Chả còn gì khác ngoài khốn khổ với bồn phiền. Chỉ
toàn gánh nặng kực nhọ], ]ưha ơc, ]bỉ toàn gánh nặng kực nhọc.
Triha ebc áp đầu vào ngực Mammy, mấy tiếha “aáhb hặng cực nhọ]” fàg
S][rf_tt ]bú ý. Đó fà hbững tiếha hàha đã âg [ triha đầu chiều nay một ]á]b đơh
đcệu đến nôn nao lòng dạ. Giờ đây hàha đã hbớ nốt phần còn lại của bài hát, và
tim nàng se lại:
Cực nhọc sắp qua rồi
Gánh nặng bao giờ vơc
Chẳng mấy nữa, lê gót phong trần ta trở lạc…
“Gáhb hặng bao giờ vơc”, hàha đ_g fcêh bệ câu hát với tâm trạng mệt mỏi của
mình. Liệu gánh nặng của nàng có bao giờ vơc? Pbảc ]băha trở về ấp Tara chỉ có
habĩ[ fà tbêg aáhb hặng chất lên vai, chứ không phải là nghỉ haơc [h fạc? Nàng
luồn khỏi vòng tay Mammy và với lên vỗ vỗ bộ mặt hbăh hb_i.
- Cưha à, t[y ]ô s[i tbế này?
Mammy nắm chặt hai bàn tay nhỏ nhắn phồng giộp và tướp máu, và trân trân
nhìn với vẻ vừa kinh hãi vừa bất đồng tình.
- Cô S][rf_tt, u đã ^ặh đc ^ặn nạc ]ô, hà haười ta chỉ hbìh \àh t[y ]ũha đủ nhận
ra tiểu tbư ]ih hbà… gà gặt cô ]ũha fại cháy nắng nữa này!
Tội nghiệp M[ggy, đến giờ mà vẫn còn xét nét những chuyện vặt vãhb hbư
thế, khi mà chiến tranh và cái chết vừ[ fướt qu[ trêh đầu bà! Chỉ một chút nữa,
hẳn bà sẽ nói rằng các cô bị rộp tay và mặt lốg đốg tàh hb[ha tbườha tbường là
không lấy được chồng, và Scarlett bèn chặh trước:
- Mammy, em muốn u kể với em về mẹ. Nghe ba nói về mẹ, em không chịu nổi.
M[ggy trài hước mắt, cúi xuống nhấ] b[c xô hước lên, lặng lẽ xá]b đến bên
acường và, sau khi lột ebăh trảc acường, bắt đầu vén áo ngủ của Suellen và Careen
lên. Trong ánh sáng mờ mờ của ngọh đèh tạm bợ, Scarlett thấy Careen mặc một
chiếc áo ngủ sạch sẽ hbưha rá]b rưới, còn Suellen thì nằm quấn trong một chiếc
áo thụha ]ũ eỹ mặc trong nhà bằng vải lanh màu nâu dính nặng nhữha aút đăhg
ten kiểu Ailen. Mammy vừa lặng lẽ khóc vừa lấy một chiếc tạp dề ]ũ fàg ebăh
thấm mồ hôi và lau khô hai tấm thân gầy guộc.
- Cô Scarlett, chính da đìhb hbà Sf[tt_ry, ]ác \ọn da chắng dác dưởi , vô tích xự ,
kiết xác mạt hạng ấy đã diết ]ô Eff_h. U đã \cểu đc \cểu nại nà dúp bọh haười dác
dưởi thì chả nợi nộc gì, dưng mà cô Ellen rất ươha \ướng theo cách của cô í , mà
nại dễ mềm nòng không bao giờ nỡ từ chối ai cầh đến mình.
- Gc[ đìhb Sf[tt_ry? S][rf_tt haạc nhiên hỏi. Làm sao lạc fcêh qu[h đến họ.
- Họ bị mắc bịnh kết nị , Mammy vung chiế] ebăh về phía hai cô gái mình trần
ròha ròha hước trên tấg “^r[p” ướt. Con gái bà Slattery là Emmie bịnh í , thế nà bà
ta hớt bơ bớt hải chạy đếh đây tìg ]ô Eff_h, dư bà ta bao giờ ]ũha nàm thế mỗi khi
có chuyện gì không ổn. Tại sao bà ta không tự xăn xóc nấy con gái mình? Mà cô
Ellen thì bao nhiêu công việc, gánh không xuể. Dưng cô Ellen vẫh đếh đó ]bạy
chữa cho Emmie. Mà chính cô Ellen thì có khỏe mạnh gì cho cam, cô Scarlett. Mẹ
củ[ ]ô đã không khỏe từ nâu rồc. Qu[hb đây, ]ác ăh ]bả còn mấy tí, vì ]ác đág
quâh hbu ăh trộm ráo mọi thứ ta giồng giọt được. Vả nại , ]ô Eff_h ăh dư chim í mà.
U đã \cểu đc \cểu nại nà đừng có dây mấy đág ^[ chắng khố dách áo ôm, dưng mà
cô í chả để tai. Thế, khi Emmie có vẻ bơc đỡ đỡ tbì đến nượt Careen ngã bệnh. Phải,
chứng xương hàn từ đường cái bay thẳng vào chụp nấy cô Careen, rồc đến cô
Suellen. Thế nà cô Ellen xoay ra trông nom chạy chữa cho cả hai. Vớc đủ mọi thứ,
hài đáhb hb[u ^ọ] đường quốc nộ , nào bọn Yankees ở bên kia sông, không ai biết
chuyện gì xẽ xảy đến với mình, nào bọn nực đcềh đêg hài ]ũha ]bạy trốn, u gần
dư pbát đcêh hêh. Dưng cô Ellen vẫn cứ \ìhb tĩhb dư ebôha. Duy ]ó đều nà cô no
phát xốt phát dét về hai cô nhỏ vì nỗi chả có thuốc men, chả có gì hết. Một đêg,
xau khi nau mình cho hai cô nhỏ có tớc gười nần , cô Ellen biểu u: “M[ggy hày,
dá tui có thể bán ninh hồh đc được thì tui xẵn xàng \áh ha[y để đổi nấy ít đá
]bườg đầu cho các con gái tui ”. Cô ebôha guốh để ]bi ôha G_r[f^ vài đây, ]ũha
dư Rosa và Teena, không muốh để ai vào trừ u, vì trướ] ec[ u đã \ị xương hàn rồi.
Thế rồi chính cô bị, Scarlett ạ, và u thấy ngay nà vô pbươha.
M[ggy rướn thẳha haườc, đư[ vạt tạp dề fêh f[u hước mắt.
- Cô Eff_h đc rất chóng vánh, Scarlett ạ, ngay cả viên đốc tờ Yankees dễ tbươha í
]ũha ]bả dúp aì được cho cô Ellen. Cô không hay biết gì hết. U gọi, u nói chuyện,
dưng mà thậm chí cô không nhậh r[ u acà haày xư[ ]ủa mình.
- Mẹ ]ó… gẹ có nhắ] đếh _g… ]ó aọi tên em không?
- Kbôha, ]ưha ạ. Cô habĩ đến thủa còn bé ở Savannah. Cô không gọi tên ai cả.
Dilcey cựa quậy và đặt đứa bé ngủ trêh đầu gối.
- Có đấy, cô ạ. Bà có gọi tên một haườc hài đó.
- Đồ nhọ Indian, có im cái mồg đc ebôha hài! M[ggy qu[y pbắt sang Dilcey, vẻ
dữ tợh, đ_ ^ọa.
- Suỵt Mammy! Mẹ gọi ai Dilcey? Gọc \[ ư?
- Không. Không phải gọi ba cô. Í fà vài ]ác đêg ]búha đốt ebi \ôha…
- Bông cháy hết à… Nóc tôc hab_ hb[hb fêh!
- Vâha, tbư[ ]ô, \ôha ]báy bết. Bọn nính khuân các kiện bông từ nhà kho ra sân
xau và hò deo : “Đây nà cuộ] đốt cây bông nớn nhất vùha G_irac[” và ]bâg hửa
đốt.
B[ hăg trời ki cóp, ba vụ bông dồn lại – một trăg hăg gươc habìh đô f[ ]báy
đáhb vèi gột cái!
- Và nửa soi cả ấp xáng dư \[h haày… \ọn tui xợ cháy nan sang cả nhà nữa và
trong buồha hày ]ũha xáng chưng đến nối gần dư có thể tìg được một ]ác ecg rơc
trên xàn . Và khi cửa xổ bừng xáng thì tợ hồ ]ác đó đáhb tbức bà Ellen dậy, bà ngồi
thẳng trên rường và gọi to mấy nần , gọc đc aọi nại: “Feeleep! Feeleep!” Tui ]bư[
nghe thấy tên ai dư vậy, dưng đó đúha nà tên một haườc hài đó và \à aọi tên
haười í .
M[ggy đứha haây hbư \cếh tbàhb tượha đá, gắt trừng trừng nhìn Dilcey, còn
Scarlett thì gụ] đầu vài b[c \àh t[y. Pbcfcpp_… đó fà [c và haười ấy đã fà tbế nào
với mẹ để được mẹ gọi da diết hbư vậy trêh acường lâm chung?
* ** *
Chặha đường dài từ Atf[ht[ đến ấp T[r[ đã eết thúc. Kết thúc ở một bứ] tường
trốha trơh, ]bặha đườha đáha fẽ phải kết thúc trong vòng tay bà Ellen. Không bao
giờ nữa Scarlett có thể nằm ngủ yên ổh haih fàhb hbư gột đứa trẻ ^ưới mái nhà
cha mìnb, ^ưới sự che chở của tình mẹ \[i qu[hb hàha hbư gột tấm nệm lông
chim. Nàng chẳng còn bếh hài để đậu, chẳha ]òh hơc ]bốh hài [h tiàh để hươha
náu. Dù có xoay xở, vùng vẫy thế hài hàha ]ũha ]bả tráhb được cái ngõ cụt này.
Không có ai khả ^ĩ abé v[c đỡ gánh nặng cho nàng. Cha nàng già và lẫn cẫn, các
em gái nàng thì ốm, Melanie thì mảnh khảnh yếu đuốc, b[c đứa trẻ vô tích sự, còn
đág hô fệ ^[ đ_h tbì trôha ]ậy vào nàng với niềg tch tbơ ^ại, níu lấy vai nàng,
đchb hchb rằng con gái bà Ellen ắt là chỗ hươha tự[ hbư \ảh tbâh \à trướ] đây.
Qua cửa sổ, trong ánh sáng yếu ớt của vầha trăha vừa lên, ấp Tara trảc r[ trước
mặt hàha. Cá] tá đcềh ^[ đ_h đã \ỏ đc, ruộha đồha xơ xá], ebi vựa tan hoang, giờ
đây ấp trạc hbư gột ]ơ tbể đ[ha ]bảy gáu, hbư ]bíhb ]ơ tbể hàha đang từ từ rỉ
gáu. Điạn cuối chặha đường là thế đó: tuổi già run rẩy, bệnh tật, những cái
miệha đóc aài ăh, hbững bàn tay bất lực níu lấy váy nàng. Và ở hơc tận cùng con
đường này, chẳng có gì hết… ]bẳha ]ó aì haiàc S][rf_tt O’H[r[ H[gcftih, gười
tám tuổi, một quả phụ với một đứa con.
Nàng biết làm gì vớc ]ơ sự này bây giờ? Ờ, \à ]ô Pctty và ac[ đìhb ]ó tbể đư[ b[c
mẹ con Melanie về Macon. Muốn hay không, Careen và Suellen, sau khi lành bệnh,
]ũha sẽ phải về ở vớc ac[ đìhb \à Eff_h. Còh hàha và ôha G_r[f^ ]ó thể trông cậy
vào hai ông bác James và Andrew.
Nàng nhìn hai cái hình dài gầy hbig đ[ha trở gìhb trước mặt, tấg “^r[p” sẫm
hước quấh qu[hb haười. Nàng chả ư[ aì Su_ff_h. Lú] hày, đột nhiên nàng thấy rất
rõ đcều đó. Xư[ h[y, hàha ]bẳng bao giờ ư[ hó. Nàha ]ũha ]bẳng có tình cảg đặc
biệt aì đối với Careen – nàng không thể yêu được bất kỳ kẻ nào yếu đuối. Song hai
đứa là máu mủ của nàng, là một phần của ấp Tara. Không, nàng không thể để
chúng sống cuộ] đời họ bàha habèi ăh hbờ ở đậu ^ước gác hbà ]á] \à ^ì được.
Một haười thuộ] ac[ đìhb O’H[r[ gà fại chịu thân phận họ hàng nghèo, sống khổ
nhục bằng miếha ăh \ố thí! Ồ, ebôha đời nào!
Phảc ]băha ebôha ]ó fối thoát nào cho cảnh bế tắ] hày? Đầu óc mệt mỏi của
nàng hoạt động sao mà chậm chạp! Nàha đư[ b[c t[y fêh ôg đầu, nặng nhọ] hbư
thể ]áhb t[y hàha đ[ha rẽ hước chứ không phải là rẽ không khí. Nàng cầm trái
bầu giữa cái cốc và chai thuốc, nhìn vào bên trong. Hãy còn một chút whisky ở
^ước đáy \ầu: ánh sáng mập mờ ebôha đủ để nàng thấy đí]b xá] ]òh \[i hbcêu.
Thật kỳ lạ, giờ đây gùc rượu cay gắt không làm lỗ gũc hàha ebó ]bịu nữa. Nàng
uống từ từ và lần này không cảm thấy cháy cổ nữa, mà chỉ thấy ấg áp đê gê.
Nàha đặt trái bầu rỗng xuống và nhìn quanh. Quả là một giấc mộha, ]ăh pbòha
mờ tốc đầy ebóc hày, b[c đứa em gái khẳha ebcu, M[ggy ti đùha gột khối không
r[ bìhb tbù aì fig ebig \êh acườha, Dcf]_y haây đuỗh hbư \ứ] tượha đồha đ_h
với cái mẩu hồng hồng thiêm thiếp trên ngực – tất cả nhữha ]ác đó fà gột ]ơh gê,
s[u đó hàha sẽ bừng tỉhb để ngửi thấy mùi thịt lợn sấy rán trong bếp, nghe thấy
tiếha ]ười trầm trầm củ[ đág ^[ đ_h và tcếha x_ \ò ]ót eét r[ đồng, cảm thấy bàn
tay êm ái của bà Ellen lay nàng dậy.
Rồi nàng thấy hàha đ[ha ở trong phòng riêng củ[ gìhb, trêh acường của mình,
vớc áhb trăha gờ xuyên qua bóng tối, M[ggy và Dcf]_y đ[ha tb[y quần áo cho
nàng. Cái cooc-xê ác nghiệt không bó chặt thân nàng nữa và nàng có thể thở hít
sâu đến tậh đáy pbổi. Nàng cảm thấy đôc tất được nhẹ nhàng cởi ra khỏi chân,
nghe thấy Mammy rì rầm những tiếng gì nghe không rõ với một âm sắc vỗ về,
trong khi rử[ đôc \àh ]bâh pbồng giộp củ[ hàha. Nước mới mát dịu làm sao! Vàn
nằm duỗi dài trên tấm nệg êg hày hbư gột đứa trẻ, mới dễ chịu làm sao! Nàng
thở pbài, tbư acãh và s[u gột hồi có thể là cả một hăg gà ]ũha ]ó tbể chỉ là một
tích tắc, nàng còn lại một gìhb và ]ăh pbòha trở hêh sáha bơh ebc áhb trăha hbư
suối tuôn vào ngập tràh trêh acường.
Nàng không biết là mình say, say whisky và say vì mệt. Nàng chỉ biết rằng nàng
đã rời bỏ cái thân thể mệt lử và đ[ha \ồng bềnh trên nó ở một chỗ nài đó ebôha
]ó đ[u đớh, ]ũha ]bẳng có mệt nhọ], và đầu óc nàng nhìn thấy mọi vật với một sự
tchb tường siêu phàm.
Giờ đây hàha hbìh sự vật với con mắt mớc, vì đâu đó trêh ]bặha đường dài tới
T[r[, hàha đã \ỏ thời con gái lạc s[u fưha. Nàha ebôha ]òh fà gcếna đất sét dẻo,
dễ dàng in hằn vết sau mỗi kinh nghiệm mớc. Đất sẽ rắn lại, vào một fú] hài đó
triha ]ác haày vô địhb eéi ^àc habìh hăg ấy. Đêg h[y fà fần cuốc ]ùha hàha được
nâng giấ] hbư gột đứa trẻ. Từ nay nàng là một haườc đàh \à, tbờc tbơ trẻ đã qu[
hẳn rồi.
Không, nàng không thể và không muốn nhờ vả ac[ đìhb ôha G_r[f^ b[y ac[ đìhb
\à Eff_h. Dòha ^õc O’H[r[ ebôha hbận của từ thiệh. Dòha ^õc O’H[r[ tự lực lo cho
mình. Những gánh nặng của nàng là thuộc phần nàng chịu, gà đã fà aáhb hặng
thì vốn là dành cho nhữha đôc v[c đủ mạhb để mang nó. Từ tầm cao hiện tại nhìn
xuống, nàng không hề ngạc nhiên thấy rằng vai nàng giờ đây đủ sức mạhb để
gánh vác bất cứ ]ác aì, s[u ebc đã ]bịu đựng thử thách gay go nhất có thể đến với
nàng. Nàng không thể trốn bỏ ấp Tara, nàng thuộc về nhữha ]áhb đồha đất đỏ
hày bơh fà ]búha tbuộc về hàha. Nàha đã ]ắm rễ sâu vài fòha đất màu máu này,
hút lấy sự sống từ đó fêh hbư ]ây \ôha vậy. Nàng sẽ ở lại ấp T[r[ và ^uy ^ưỡng nó
bằha ]á]b hài đó, ^uy ^ưỡng cha nàng và các em gái nàng, Melanie và con trai
Asf_y, ]ùha đág ^[ đ_h. Naày g[c… ôc, haày g[c! Naày g[c, hàha sẽ đ_i ]ác á]b
vào cổ. Ngày mai sẽ có bao nhiêu việc phảc fàg. Đến trạc Mười Hai Cây Sồc và đồn
đcền MacIntosh xem có còn gì sót lại trong nhữha ebu vườn hoang vắng, ra mạn
bờ sông sục nhữha đầm lầy tìm gà lợn lạ], g[ha ]á] đồ nữ trang củ[ \à Eff_h đến
Jih_s\iri và Liv_diy… ]bắc ở đấy vẫh ]òh haườc \áh ]bút aì ăh đượ]. Naày g[c…
haày g[c… ó] hàha tí]b tắc chậm dần, chậm dầh, hbư gột ]ác đồng hồ hết dây
]ót, hbưha ebả hăha hbìh hhận vẫh tchb tường.
Đột nhiên, những câu chuyệh ac[ đìhb được kể bao lầh gà hàha đã hab_ bồi ấu
tbơ, hab_ gột cách sốt ruột, bơc ]báh hbữha ]ũha bcểu phần nào, bỗng trở nên rõ
ràng trong suốt hbư pb[ fê. Ôha G_r[f^ từ chỗ ebôha xu ^íhb túc đã aây ^ựng nên
ấp T[r[; \à Eff_h đã vượt lên một nỗc đ[u ebổ sâu eíh hài đó; ôha haiại Robillard
sống sót sau khi ngai vàng của Napoleon sụp đổ, đã aây ^ựng lạc ]ơ đồ ở miền
duyên hải màu mỡ Georgia; cụ ngoạc Pru^bigg_ đã tạo nên một vươha quốc nhỏ
từ những rừng rậm Haiti, rồi mất trắng và sốha để thấy têh gìhb được tôn vinh ở
Savannah. Có nhữha hàha S][rf_tt đã ]bcếh đấu triha bàh haũ Tìhb hauyện quân
Ailen vì một hước Ailen tự do và bị xử giảo, có nhữha ]bàha O’H[r[ by schb triha
trận Boyne, trong khi chiếh đấu đến cùng vì những lợi quyền của mình.
Tất cả đã ]bịu dựng những gian lao có thể làm gục ngã nhữha haười khác,
hbưha bọ đã ebôha aục ngã. Họ đã ebôha \ị đè \ẹp bởi bao sự biến: nhữha đế chế
sụp đổ, những cuộc dấy loạn của nô lệ, chiến tranh, khởc habĩ[, đầy ải, trục xuất.
Số mệnh hiểm ác có thể bẻ gãy cổ họ, hbưha ebôha \[i acờ làm nhụt trái tim họ.
Họ không rên khóc, họ đã ]bcếh đấu. Và khi chết, họ chết sức cùng lực kiệt hbưha
chí khí không hề tắt. Tất cả những hình bóng ấy, mà dòng máu còn chảy trong
huyết quản nàha, hbư đ[ha pbảng phất lặng lẽ triha ]ăh pbòha haập áhb trăha.
Và Scarlett không hề ngạc nhiên khi thấy họ, nhữha haười cùng dòng giốha đã
nhận lấy những gì tệ nhất do số mệnh mang tớc để rèh đú] tbàhb hbững thứ tốt
đẹp nhất. Ấp T[r[ fà định mệnh của nàng, cuộc chiếh đấu của nàng, và nàng phải
thắng.
Nàng xoay mình nằg habcêha, fơ gơ, tâg trí ]bìg ^ần vào một vùng tốc đ_h từ
từ loang rộng. Thực ra họ đ[ha ở đâu, vơc sự cổ xúy không lờc hâha đỡ nàng, hay
đó ]bỉ fà triha gơ?
“Dù tbật b[y gơ”, hàha tbì tbầm buồn ngủ rũ r[, “]ũha xch ]ảg ơh… và ]bú]
ngủ haih”.

CHƯƠNG XXV
áng hôm sau, mình mẩy Scarlett cứha đơ và đ[u hbừ, hậu quả của bao dặm
S đường dài cuốc bộ và xóc nảy haườc trêh x_, đến nỗi mỗi cử động là một cực
hình. Mặt hàha đỏ lựng vì cháy nắng và long bàn tay phồng giộp trầy da ứa
gáu. Lưỡi nàng cộg ráp và fưỡi họha rát hbư \ị lử[ đốt, uốha \[i hbcêu hước vẫn
ebôha đỡ ebát. Đầu hbư ti pbìhb r[ và ]bỉ cần quay mắt ]ũha đ[u rúg haười lại.
Dạ ^ày hôh h[i hbư bồi nàng mới có thai, khiến cho nàng không chịu nổi cả đến
mùi củ từ bố] bơc trêh \àh đcểm tâm. Kể ra ông Gerald có thể nói cho nàng biết đó
là hậu quả tbôha tbường của lầh đầu tiên uống nhiều rượu, hbưha ôha ]bẳha để ý
thấy gì cả. Ông ngồi ở đầu bàn, một ôha acà đầu ngả bạc, mắt vô hồn dán vào cửa,
đầu bơc habêhb habêhb hbư để lắng nghe tiếng váy áo sột soạt của bà Ellen hay
ngửi mùi cỏ chanh từ cái túi nhỏ \à tbường giắt \êh haười.
Khi Scarlett ngồi xuống, ông lầm bầg:”T[ sẽ đợc \à O’H[r[. Bà ấy dậy muộh”.
Nàha haướ] ]ác đầu nhức buốt nhìn ông, sửng sốt, không tin ở tai mình và bắt gặp
đôc gắt cầu khẩn củ[ M[ggy đ[ha đứha đằng sau ghế ông Gerald. Nàng chệnh
choạha đứng dậy, t[y đặt trên cổ họng và quan sát cha mình trong ánh sáng ban
g[c. Ôha haước cặp mắt gơ bồ về phía nàng và nàng thấy tay ông run và đầu ông
bơc fắ] fư.
Đến lúc này, nàng mới nhậh r[ fà gìhb đã đặt bao hy vọng vào ông Gerald,
trôha đợi ông nắm quyềh đcều khiển, chỉ bảo cho nàng biết phải làm gì, vậy mà
bây giờ … Cb[i, gớc đêg qu[, ôha vẫn có vẻ gầh hbư \ìhb tbườha ec[ gà. Đàhb
rằng cái ]uha ]á]b ăh ti hóc fớn mọc ebc ]ũha hbư sức sống sôi nổi không còn
nữ[, hbưha ]bí ít ôha ]ũha ]òh eể được một câu chuyện mạch lạ] ]ó đầu có cuối,
còn bây giờ … \ây acờ, thậm chí ông không còn nhớ fà \à Eff_h đã ]bết nữa. Việc
bọh Y[he__ đếh đây ]ộng với cái chết củ[ \à đã aây gột chấh động lớn làm ông
tbàhb haây độn. Nàng mở miệha địhb hóc, hbưha M[ggy fắ] đầu quày quạy và
kéo tạp dề lên thấg đôc gắt đỏ hoe.
“Ôc, ]ó tbể nào ba lại mất trí đượ]?” S][rf_tt habĩ tbầm và cảm thấy ]ác đầu nhoi
nhói của mình như guốn toác ra khi phải tiếp nhận thêm sự ]ăha tbẳng này.
“Kbôha, ebôha. B[ ]bỉ bị choáng bởi mọi chuyện ấy. Cũha hbư tbể ba bị ốm thôi.
Rồi ba sẽ qua khỏi. Ba phải qua khỏi. Nếu không, mình sẽ phảc fàg aì? … Tbôc,
ebi[h habĩ đến chuyệh đó \ây acờ. Lúc này, gìhb ebôha hêh habĩ về ba, hoặc về
mẹ, hoặc về bất cứ cái gì trong số nhữha đcều ghê gớg đó. Kbôha, để đến khi nào
gìhb đủ sức chịu đựha đã. Có quá hbcều chuyện khác phảc habĩ đếh… hbững
chuyện có thể thu xếp được mà không phảc habĩ đến nhữha đcều bất khả”.
Nàng rờc pbòha ăh ebôha đụha đến món gì và ra hiên sau; ở đây hàha tbấy Pork
trong bộ chế phụ] xư[ ec[ fà đẹp nhất của bác ta, giờ đã rá]b \ươg, ]bâh ebôha
acày ^ép, đ[ha haồi bóc lạc trên bậc thềg. Đầu hàha đập thình thình buốt nhói và
ánh nắha hbư ^[o nhọh đâg vài gắt nàng. Chỉ cầh đứng thẳha ]ũha đòc bỏi một
cố gắng lớn về ý lực. Nàng nói hết sức ngắn gọh, tước bỏ những hình thức xã giao
tbôha tbường mẹ nàng vẫn nhắc nhở phải dùng với nhữha haườc ^[ đ_h.
Nàng hỏi han sốha sượng và sai bảo dứt khoát đến nỗc Pire hbướn lông mày
lên, hoang mang. Bà Ellen không nói với ai cộc cằh hbư tbế bao giờ, kể cả những
khi bà bắt quả tang họ đ[ha ăh trộm gà hoặ] ^ư[ bấu. Nàng lại hỏi về ruộha vườn,
ac[ sú]. Đôc gắt màu lục của nàng có một ánh long lanh dữ dằn mà trướ] đây
Pire ]bư[ bề thấy:
- Vâha, tbư[ ]ô, ]ih haựa chết rồi, gục ngay ở chỗ tui buộ] hó, gũc vục vào xô
hướ] fàg đổ rái. Kbôha, tbư[ ]ô, ]ih \ò ]ác tbì ebôha ]bết. Cô ]bư[ \cết ư? Đêg
qu[ hó đã đẻ một con bê. Bởi vậy nó mới kêu rữ thế.
- Con Prissy nhà anh rồi sẽ tbàhb \à đỡ cừ đấy, S][rf_tt đ[y habcến. Nó bảo con
bò kêu vì tức sữa.
- À, tbư[ ]ô, Prcssy hó ]bả địhb fàg \à đỡ ]bi \ò đâu, ]ô S][rf_tt ạ, Pork ý tứ nói.
Mấy lại, phàn nàn mà chi bởc vì ]ih \ê hày r[ đờc ]ó habĩ[ fà ]ih \ò xẽ đầy xữa
cho hai cô nhỏ dư là viên bác xĩ Y[he__ đã \cểu là cần có cho hai cô.
- Tbôc được, tiếp tụ] đc. Gc[ sú] ]òh aì ebôha?
- Kbôha, tbư[ ]ô. Cbả còn gì ngoài một con lợn nái dà vớc fũ ]ih hó. Hôg \ọn
Y[he__ đến, tui đã fù[ ]búha vài đầm lầy, dưng giờ có mà Chúa biết ta xẽ làm cách
nào mà bắt được chúng nó. Con nái này rữ đấy.
- Trướ] s[u ]ũha pbải bắt được chúng. Anh và Prissy có thể đc fùha hó ha[y \ây
giờ được không?
Pork vừa sững sờ vừa bất bình:
- Cô S][rf_tt, đây fà vcệc của lự] đcềh. Xư[ h[y tui chỉ là da nô thôi.
Mắt Scarlett long lên dữ dội, tựa hồ có tên quỷ xứ făg făg ]ầg eìg huha đỏ rình
triha đó.
- Hai cha con anh phải bắt ]bi được con lợh… hếu ebôha tbì bãy đc ebỏc đây
hbư \ọn lự] đcền bỏ trốn nọ.
Pire rưha rưha hước mắt. Ôi, giá còn bà Ellen! Bà thấu hiểu nhữha đcều tinh tế
hbư vậy và biết rõ công việc của lự] đcền và nhiệm vụ của gia nô khác nhau một
trời một vực.
- Đc ebỏc ư, ]ô S][rf_tt? Tuc \cết đc đâu bi giờ, cô Scarlett?
- Tôi không biết và không cần biết. Có đcều là ở ấp Tara này kẻ nào không chịu
làm việc thì có thể cuốh aóc đc tìg \ọn Yankee. Anh có thể bảo cả nhữha haười
ebá] hbư tbế, hab_ ]bư[?
- Vâha, tbư[ ]ô.
- Bây giờ, hãy nói cho tôi nghe về khoản ngô và bông, Pork.
- Naô ư? Lạy Chúa, cô Scarlett. Chúng thả cho ngự[ ăh triha duộng ngô, và mang
đc hốt những gì ngự[ ]bư[ ăh biặ] ]bư[ pbá, Và ]búha ]bi x_ đại bác, xe tảc đc
qua ruộng bông kỳ đến tan nát hết, chỉ chừ vài xào ở mé khe xuối ]búha ebôha để
ý đến. Dưng mà cái chỗ bông í không bổ dính tay vì gặt cả đág í acỏi lắg ]ũha ]bỉ
được ba kiện.
Ba kiệh. S][rf_tt habĩ đếh b[ha trăg ecện ấp T[r[ tbường nhập ebi bàha hăg
trướ] đây gà ]àha tbêg đ[u đầu. Ba kiện. Thật chẳha bơh số thu hoạch của cái
ac[ đìhb Sf[tt_ry ecết xác là mấy. Tệ bơh hữa, lại còn vấh đề thuế má nữa. Chính
phủ Liên bang bắt nộp thuế bằng bông, chứ không nhận tiền, mà ba kiện thì
ebôha đủ trả thuế. Tuy nhiên giờ đây ]ác đó ]ũha ebôha qu[h trọng mấy đối với
hàha ]ũha hbư đối với liên bang, vì tất cả lự] đcềh đã ]bạy hết, chẳng còn ai mà
hái bông.
“Tbôc được, cả đcều hày gìhb ]ũha ebi[h habĩ đếh”; hàha tự nhủ “^ù s[i tbuế
gá ]ũha ebôha pbải việ] đàh \à. Lẽ ra ba phải lo những chuyệh hbư vậy, hbưha
\[… fú] hày, bẳha ebi[h habĩ đến ba. Mặc cho Liên bang thúc thuế. Đcều ta cần
bây giờ fà ]ó ]ác aì đó \ỏ vào miệha”.
- Pire, triha đág haười hbà gìhb, đã ]ó [c đến trạc Mười Hai Cây Sồc b[y đồn
đcềh M] Ihtisb để xem còn gì sót lạc triha vườn không?
- Kbôha, tbư[ ]ô! Bọn tui không hề rời khỏi ấp Tara. Ngộ nhỡ bọn Yankee bắt
được thì khốn.
- Tôi sẽ đc pbác Dcf]_y đếh đồh đcền McIntosh. Có thể chị ta sẽ kiếg được chút gì
ở đó. Còh tôc sẽ sang trạc Mười Hai Cây Sồi.
- Cô đc mấy ai?
- Một mình thôi. Mammy phải ở nhà trông hai em, còn ông Gerald thì không thể.
Pork phảh đối ầg ĩ fàg S][rf_tt pbát ]áu. Ở trạc Mười Hai Cây Sồi có thể còn bọn
Yankee hoặc bọn nhọ xấu, cô chủ ebôha hêh đc gột mình.
- Đủ rồc đấy, Pork ạ. Bải Dcf]_y fêh đườha ha[y đc. Còh [hb và Prcssy bãy ]ố mà
mang về ]bi được mẹ con con lợn nái, nàng nói gọn và quay gót.
Các gũ ]b_ hắha ]ũ eỹ củ[ M[ggy, pb[c gàu hbưha sạch, treo trên mắc ở hiên
s[u và S][rf_tt độc hó fêh đầu, habĩ đến chiế] gũ vải với chiếc lông xanh uốn cong
do Rhett mang từ Paris về ]bi hàha, fòha h[i h[i hbư hbớ về một cái gì từ tiền
kiếp. Nàng lấy một chiếc làn lớh và đc xuống cầu tb[ha đằng sau, mỗc \ướ] đều
xói lên tậh đầu, tưởng chừng sốha fưha guốn chọ] fêh qu[ đỉnh sọ.
Cih đường xuống bờ sông cắt một vệt đỏ cháy xém giữa nhữha ]áhb đồng bông
bị tàn phá. Không có một bóng cây và nắng soi qua chiế] gũ ]ủ[ M[ggy hbư tbể
nó bằng the mỏng, chứ không phải bằng diềm bâu dày may chần, trong khi bụi
bốc lên lọt vào lỗ gũc, vài ]ổ họng khiến nàng có cảg tưởng các màng thanh
quản khô giòn sẽ vỡ toác nếu nàng cất tiếng nói. Những vệt lún sâu và ổ gà rạch
hát đường với những rãnh do bánh xe cầy fêh đỏ loét hai bên, dấu vết của những
x_ đại bác nặng nề do ngựa kéo qua, kỵ binh và bộ \chb, hbường lối cho pháo binh
trêh ]ih đường hẹp, đã đc \ừa xuống ruộng, giẫm nát bông, xéo lên những bụi cây
xanh chà dí xuốha đất. Đây đó trêh đườha và ]áhb đồng, rải rác nào khoá thắt
fưha và gẩu dây ]ươha, hài \c đôha vó haựa dẫm bẹp và bánh xe moóc chở đạn,
hài ]ú], gũ, tất sờn rách và những mảnh vải vấy máu, tất cả những thứ vươha
vãi của một đạo binh hành quân.
Nàha đc qu[ fùg ]ây tuyết tùng và bứ] tường gạch thấp đáhb ^ấu ebu habĩ[
tr[ha ac[ đình, cố ebôha habĩ đến nấg đất mới bên cạnh ba ngôi mộ nhỏ của ba
em trai nàng. Ôi, mẹ Eff_h… . Nàha fê \ước tiếp, đc xuốha sườh đồc đầy bụi, qua
ống tro tàn và cái ống khói cụt ở chỗ xư[ ec[ fà hbà ]ủ[ ac[ đìhb Sf[tt_ry và hàha
độ] á] ước gì cả lò cả fũ hbà họ đã fà gột bộ phận củ[ đống tro ấy. Nếu không có
ac[ đìhb Sf[tt_ry… Nếu không có cái ả Eggy ^ơ ^áy đã ]bửa hoang với cái gã
quảh fý hbà hàha… tbì \à Eff_h ắt đã ebôha ]bết.
Nàng khẽ kêu khi một hòn sỏi nhọh đâg vài \àh ]bâh pbồng giộp. Nàha đ[ha
làm gì ở đây vậy? Tạc s[i S][rf_tt O’H[r[, bi[ ebôc ]ủa hạt, niềm tự hào của ấp
Tara lại phảc \ước thấp \ước cao, gầh hbư ebôha acày ^ép, trêh ]ih đường gồ ghề
hày? Đôc ]bâh hbỏ nhắn củ[ hàha schb r[ fà để ebcêu vũ ]bứ đâu pbảc để tập tễnh,
đôc acày guyh xchb xắh fà để hãnh diệh tbò r[ ^ưới những tà váy rực rỡ chứ đâu
phảc để gom bụi và sỏi nhọh hbư tbế hày. Nàha schb r[ fà để được hầu hạ, chiều
chuộng, nâng giấc, thế mà giờ đây, ốm yếu và rá]b rưới, bụha đóc ^ạ khát, nàng
đ[ha \ị dồh đến chỗ phảc săh fùha ]ác ăh triha vườn nhữha haười hàng xóm.
Dước ]bâh đồi là dòng sông và rặn cây yên ả xoà tóc trên mặt hước mới mát mẻ
làm sao! Nàng ngồi phịch xuống bờ sông, cởi giày, tất rá]b tã, và hbúha đôc ]bâh
nóng bỏng xuốha ^òha hướ] gát. Gcá được ngồc đây ]ả ngày thì dễ chịu biết bao,
xa hẳn những con mắt cầu cứu của ấp T[r[, hơc đây ]bỉ có tiếng lá xào xạc và
tiếha hước róc rách khoấy động im lặha. Nbưha hàha fại miễh ]ưỡha đc tất xỏ
acày vài và đc xuôc \ờ sôha đầy rêu xốp, ^ưới bóng cây. Bọh Y[he__ đã đốt cầu,
hbưha hàhg biết có một cái cầu bằng thân cây bắc qua một quãng sông hẹp, ^ưới
đó ebiảng một trăg gét. Nàha róh réh qu[ ]ầu và leo tiếp nửa dặg đườha đồi
nắng gắt đến trạc Mười Hai Cây Sồi.
Nơc đây sừng sữha Mười Hai Cây Sồi cao ngất, vẫh y hauyêh hbư tbờc haười
Anhđcêha, hbữha ]àhb fá đã \ị lửa thiêu sạg. Cbúha quây qu[hb đốha đổ nát
]báy tbàhb tb[h trước kia là tổ ấm củ[ ôha Jibh Wcfe_s haôc hbà đường bệ với
hàng cột trắng ngự trêh đỉhb đồi. Cái hố sâu trướ] đây fà bầg rượu, nềh đá xég
đ_h và b[c ống khói lớn là những dấu tích duy nhất còn lại. Một cây cột dài, cháy
một nử[, đổ nằm ngang bãi cỏ, đè ^í \ụi hoa nhài.
Scarlett ngồi lên cây cột, quá cám cảhb trước nhữha đcều trông thấy, không
muốh đc tcếp. Cảhb đcêu tàh hày xiáy vài fòha hàha hbư gột ]ác aì hàha ]bư[
từng cảm thấy bao giờ. Đây, hcềm kiêu hãnh củ[ ac[ đìhb Wcfe_s t[h tbàhb \ụi
^ước ]bâh hàha. Đây, ]buha ]ục của ngôi nhà lịch sử, đáha yêu trước kia vẫn ân
cầh ]bài đóh hàha, haôc hbà gà hàha đã từng ôm ấp ải tưởng sẽ thành nữ chủ
nhân. Tạc đây, hàha đã từng ebcêu vũ, ^ự tiệ], fơc fả đư[ tìhb, tạc đây, fòha quặn
ab_h, hàha đã tb_i ^õc M_f[hc_ haước lên mỉg ]ười vớc Asbf_y hbư tbế nào. Và
]ũha tạc đây, ^ưới bóng cây mát mẻ, Cb[rf_s H[gcftih đã haây haất riết chặt tay
nàng khi nàng nói là sẽ lấy chàng.
“Ôc, Asbf_y”, hàha habĩ tbầg, “_g by vọng là anh chết rồi! Em không thể đ[ha
tâg để anh phải nhìn thấy cảhb hày”.
Asbf_y đã ]ưới vợ ở đây, hbưha ]ih tr[c ]bàha và ]ih tr[c ]ủa con trai chàng sẽ
không bao giờ đư[ haười bạh đời của mình tới ngôi nhà này. Sẽ không bao giờ có
chuyện hôn phối và sinh nở ^ưới mái nhà này nữ[, hơc hàha đã từng tha thiết
giha được cai quảh. Naôc hbà đã ]bết, và đối với Scarlett, có khác nào tất cả gia
đìhb Wcfe_s ]ũha đã ]bết triha đống tro tàn của nó.
“Mìhb ]bư[ habĩ đến chuyệh đó vội, vì fú] hày gìhb ]bư[ đủ sức. Sau hẵng
b[y”, hàha hóc ti và qu[y gặt đc.
Tìm lốc r[ vườn, nàng tập tễhb đc vòha đốha đổ nát, qua những luống hồng bị
xéi hát gà ]á] ]ô aác hbà Wcfe_s đã gất \[i ]ôha ]băg \óh, qu[ sâh s[u, acẫm
lên lớp tro tàn của nhà sấy, chuồng ngựa, chuồha aà. Hàha rài qu[hb vườh r[u đã
bị phá nát và những luốh ]ây x[hb trước kia ngay ngắn thẳha bàha ]ũha đã ]ùha
chung số phận vớc vườn rau bên ấp Tara. Mặt đất mềm in hẵn những vết bánh xe
và vó ngựa, các cây rau bị đè ^í xuốha đất. Nơc đây ]bả còn gì cho nàng gạn mót.
Nàng quay trở lại, qua sân sau và rẽ vào lốc đc xuống dãy lều im lìm, quét vôi
trắng dành cho gia nhân, vừ[ đc vừa gọi :Ô-ô-ô!” Nbưha ]bẳha ]ó [c đáp fại. Thậm
chí không một tiếng cho sủa. Hiểh hbcêh fà đág hô fệ ^[ đ_h hbà Wcfe_s đã ]bạy
trốn hoặ] đc tb_i \ọn Yankee. Nàng biết mỗi nô lệ đều có một mảhb vườn riêng
và khi tới khu gia nô, nàng hy vọng nhữha gãhb vườn con ấy đã ebôha \ị đụng
tới.
Công phu tìm kiếm củ[ hàha đượ] đền bù, những giờ hàha đã quá gệt, không
còn cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy những cây cải củ và bắp cảc đã béi quắt vì
ebôha đượ] tước hước, song vẫn còn nguyên vẹn, cùng những luốha đậu xệch xẹo
đã vàha ú[ siha vẫh ]òh ăh được. Nàng ngồi xuống giữa những luống, và tay run
run, bớc đất nhổ rau, chậm chạp bỏ vào làn. Tối nay, tại ấp Tara sẽ có một bữa cải
thiện, mặc dầu không có thịt để nấu kèm. Có lẽ cái khoản mỡ lợn Dilcey vẫn dùng
làm dầu thắp đèh, ]ó tbể dùng làm gia vị được. Mình phải nhớ bảo Dilcey từ nay
lấy quả thông mà thắp, dành mỡ để nấu hướng.
Sát bậc cửa sau một ]ăh fều, nàng tìm thấy một luống củ cảc đỏ và đột nhiên
thấy đóc ]ồn cào. Một miếng củ cảc đỏ ][y ][y, băha bắ] đí]b tbị là cái mà dạ dày
hàha đ[ha tbèg. Cbẳng cần chờ lau cho thật sạ]b đất bằng gấu váy, nàng cắn một
nửa củ và nuốt vội nuốt vàha. Nó acà và sơ và ][y đến nỗi nàng chảy hước mắt.
Vừa nuốt vào, cái dạ dày trống rỗng củ[ hàha đã hổi loạn và nàng vật r[ đất, nôn
thốc tháo.
Cbút gùc haườc ^[ đ_h hbẹ nhàng thoảng từ ]ăh fều ]àha fàg tăha ]ơh \uồn
nôn của Scarlett, và không còn sứ] để kìm lại, nàng tiếp tục ói mửa một cách khổ
sở, triha ebc ]á] ]ăh fều và cây cối quay tít xung quanh nàng. Sau một hồi lâu,
nàng nằm sấp mặt xuống, lử lả, cảm thấy mặt đất êg ru hbư hệg fôha, đầu óc
f[ha \[ha đây đó. Nàha, S][rf_tt O’H[r[, acờ đây hằm sóng sượt, đằng sau một ]ăh
lều haườc ^[ đ_h, acữ[ bi[ha tàh đổ nát, buồn nôn và kiệt sứ] đến mức không
độha đậy được mà không một [c trêh đời hay biết hoặ] điác biàc đến. Và dù có
biết, họ ]ũha \ất cần, vì ai nấy ]ũha đều có quá nhiều lo lắha rcêha, ]òh đầu óc
nào mà bậh tâg đếh hàha. Oác ăg tb[y, tất cả nhữha ]ác đó fại xảy đến với nàng,
vớc S][rf_tt O’H[r[ vốh xư[ h[y ebôha \[i acờ phải nhấ] t[y, ^ù đề nhặt những
chiếc tất vứt trên sàn hay thắt ^ây acày… với Scarlett vốn suốt đờc được hầu hạ,
nâng niu từng ly từng tí, từ ]ơh váha vất nhứ] đầu nhẹ đến nhữha ]ơh ]áu acận
làm mình làm mẩy.
Trong khi nàng nằm phủ phụ], ebôha ]òh bơc sức nào mà chống chọi lại, mọi
hồi ức và lo phiền ập đến, bủ[ vây hbư fũ ^cều bâu rìhb đợc haười chết để rỉa xác.
Thâm chí nàng không còn sứ] để hóc :”Mìhb sẽ habĩ về mẹ, về ba, về Ashley và
cảhb đổ nát này sau. – Phảc để s[u đã, ebc hài gìhb đủ nghị lự] đươha hổc”. Lú]
hày tbì hàha ebôha đươha hổc, hbưha guốn hay không, nàng vẫh đ[ha habĩ về
nhữha đcều đó.
Nhữha ý habĩ fượh vòha trêh đầu nàng, sà xuống, bổ nhào phóng móng sắc và
mỏ nhọn vào tâm trí nàng. Trong một khoảng không biết là bao lâu, nàng nằm
bất động sấp mặt xuốha đất, pbơc gìhb ^ưới nắng gắt, hồc tưởng lại những
chuyệh đã qu[ và hbữha haườc đã ]bết, nhớ lại một lối sốha đã vĩnh viễn mất đc…
và hình dung triển vọha pbũ pbàha ]ủ[ tươha f[c đ_h tối trảc r[ trước mắt.
Cuốc ]ùha, ebc đứng lên và lại nhìn thấy đốha tri tàh đ_h xạm của trạc Mười Hai
Cây Sồi, nàng cất ][i đầu, aươha gặt đã vĩhb vcễn mất đc gột phần vẻ thanh
xuân và sắ] đẹp ]ũha hbư hauồn âu yếm tiềg tàha trướ] ec[. Các aì đã qu[ fà đã
qua. Nhữha haườc đã ]bết fà đã ]bết. Sự x[ bi[, fười nhác của thờc xư[ đã qu[ bẳn,
không bao giờ trở lại. Và, khi cố định chiếc làn nặha trêh ebi_i t[y, S][rf_tt đồng
thờc ]ũha ]ố định luôn tâm thức và cuộ] đời mình.
Không thể trở fuc được, nàng quyết định tiếh fêh pbí[ trước.
Triha hăg gươc hăg tới, khắp miền Nam sẽ có những phụ nữ ngoái nhìn lại
những thờc đã ]bết và nhữha haườc đã ]bết bằng con mắt chua xót, gợi lại những
kỉ niệg đ[u đớn và vô bổ, chịu đựng nghèo khó với niềm tự hào chua chát về
những kỉ niệm ấy. Nbưha S][rf_tt tbì ebôha ]ần phải ngoái lại.
Nàha đăg đăg hbìh hbững phiếh đá xạg đ_h và fần cuối cùng, hình dung trại
Mười Hai Cây Sồi hiệh fêh trước mắt nguyên vẹh hbư xư[, aiàu có và kiêu hãnh,
biểu tượng của một dòng giống, và một lối sống. Rồi nàng cất \ướ] đc xuôc ]ih
đường về ấp Tara, chiếc làn nặng cắn vào da thịt.
Dạ dày trống rỗng của nàng lại cồh ]ài và hàha hóc ti :”Lạy Chúa chứng giám,
lạy Chúa chứng giám, bọn Yanke_ đừng hòng quật ngã Scarlett này. Ta sẽ sống
qu[ ]ơh \ĩ ]ực này và khi mọi sự kết thúc, ta sẽ không bao giờ chịu đóc trở lại nữa.
Không, cả ta và nhữha haười thân của ta. Dù ta phảc ăh ]ắp hay giết haườc… xch
Chúa chứng giám, ta sẽ không bao giờ chịu đóc trở lại nữ[!”.
Trong những ngày tiếp theo, ấp Tara giốha hbư bòh đảo hoang của Robinson vì
nó xiết bao u tịch, xiết bao xa biệt với thế giới còn lại. Thế giới chỉ ]á]b đó ]ó gấy
dặg, hbưha acữa Tara và Jonesboro, hay Fayetteville, hay Lovejoy, thậm chí giữa
ấp Tara và nhữha đồh đcền lân cậh, tưởng chừng là hàng nghìn dặm sóng xô. Con
ngựa già chết là họ mất fuôh ]ác pbươha tbức chuyên chở duy nhất và họ không
có thờc ac[h ]ũha ]bẳng có sức cuốc bộ những dặg đườha đất đỏ mệt mỏi.
Đôc ebc, triha hbững ngày làm việ] đến gãy sốha fưha, triha ]uộc vật lộh đcêh
cuồha để kiếm thứ] ăh và ebôha haừha ]băg só] \[ hữ bệnh nhân, Scarlett chợt
thấy gìhb ]ăha t[c r[ haóha hbững âm thanh quen thuộc – tiếha ]ười the thé của
fũ trẻ ]ih ^[ đ_h triha xóg hô, tcếng xe bò cót két từ haiàc đồng về, tiếng vó rộn
khi con ngựa củ[ ôha G_r[f^ \ăha qu[ \ãc ]ỏ ]băh sú] vật, tiếng bánh xe ngựa lao
xao trên lốc đc rải sỏi và tiếng xôn xao vui vẻ của nhữha haười hàng xóm chiều
chiều ghé vào nói chuyện gẫu. Nbưha vô í]b. Cih đường nằm vắng lặng, không
bao giờ thấy đág \ục đỏ nào bốc lên báo hiệu ]ó ebá]b đếh tbăg. Ấp Tara là một
bòh đảo giữa một biển nhấp hbô đồc x[hb và ]áhb đồha đất đỏ.
Đâu đó ở xa kia là thế giới với nhữha ac[ đìhb ăh haih haủ yêh ^ưới mái nhà ấm
cúng của họ. Đâu đó, hbững cô gái vận áo dài lộn ba lầh đ[ha vuc vẻ acăha acó và
hát bài “Khi cuộc chiến tranh tàn khốc kết thúc” hbư ]bíhb hàha gớc ]á]b đây gấy
tuầh. Đâu đó ]bcếh tr[hb đ[ha tcếp diễh, đại bác nổ rềnh, những thành phố bốc
]báy và tbươha \chb hằm mụ] haười trong những bệnh viện giữa những mùi hôi
tanh lộn mử[. Đâu đó, gột đại quâh ]bâh đất, quần áo vải thô bẩn thỉu, nhớp
hbú[, đ[ha bàhb quâh, ]bcếh đấu, ngủ făh fó], đóc và gệt, cái mệt rã rời khi
không còn chút hi vọha hài. Và đâu đó, hbững quả đồi miền Georgia tràn ngập
màu xanh quân phục Yankee, những chiếh \chb Y[he__ ăh uốha đầy đủ trên
những con tuấh gã haô hí]b đầy bụng.
Phía bên kia Tara là chiến tranh và thế giớc. Nbưha trêh đồh đcền này, chiến
tranh và thế giới chỉ tồn tạc hbư hbững hồi ức cần phảc xu[ đc ehi chúng ùa trở lại
tâm trí vào những lúc mệt mỏi. Thế giới bên ngoài phảc fùc \ướ] trước nhữha đòc
hỏi của những cái dạ dày rỗng, và cuộc sống quy gọn lạc triha b[c ý habĩ[ fcêh
quan chặt chẽ vớc hb[u: ]ác ăh và fàg s[i ecếg đượ] ]ác ăh.
Các ăh! Các ăh! Tại sao dạ dày lại nhớ ^[c bơh tâg trí hbỉ? Scarlett có thể gạt
những nỗc tâg tbươha, ]bứ không thể dẹp đượ] ]ác đóc. Mỗi buổi sáng, nằm nửa
mê nửa tỉhb, trước khi tâm trí nhớ r[ fà đ[ha ]ó ]bcến tranh và nạh đóc, hàha
cuộh gìhb gơ gàha ]bờ đợi những mùi thơg haih ]ủa thịt ráh và \áhb hướng.
Và mỗi buổi sáng, nàng hít lấy bít để, háo hức muốn thực sự ngửi thấy những
góh ăh đó đến nổi tỉnh ngủ hoàn toàn.
Trêh \àh ăh ở ấp Tara có táo, củ từ, lạc và sữ[, hbưha ha[y ]ả nhữha góh tbô sơ
hày ]ũha ebôha \[i acờ đủ. Một ngày ba lần trông thấy chúng, nàng lại nhớ ngày
xư[, hbớ những bữ[ ăh haày xư[ ^ưới ánh nếh fuha fchb, triha gùc tbơg haài
ngạt củ[ ]á] góh ăh.
Hồi ấy sao mà họ buha băha, pbí pbạg đồ ăh tbức uốha! Đủ các loại bánh: bánh
gì, \áhb haô hướng xốp, bích quy và bánh quế tẩg đẫg \ơ, tất cả dồn vào một
bữa. Một đầu tiàh fà acăg \ôha, đầu kia là gà rán, cảc xiăh hấu vớc rượu óng ánh
những mỡ, đậu ]ô v_ đầy tú hụ trong nhữha đĩ[ bi[ \ằng sứ, \í ráh, gướp tây
hầm, cà rốt xốt e_g đặc xắn từng miếha được. Và ba món tráng miệha để mỗi
haười có thể lựa chọn theo sở thích riêng: bánh ga tô sôcôla, bánh trứng vani và
\áhb \ơ trứng phủ kem. Hồi ức về những bữ[ ăh tuyệt diệu đó gãhb fcệt đến nỗi
khiếh hàha trài hước mắt, đcều mà chiến tranh và chết chóc không làm nổi, và
khiến cái dạ dày rỗng luôn luôn cồn cào, càng thêm nôn nao khó chịu. Bởi vì cái
tbóc bái đóc gà trướ] đây M[ggy tbường trách cứ, ]ác bái đóc fàhb gạnh của
một ]ô aác gười chín, giờ đã tăha aấp bốh ^i f[i động nặng nhọc liên tụ], đcều
trước kia nàng không bao giờ biết đến.
Nàng không phảc fà haười duy nhất bái đóc ở ấp Tara, vì bất kể quay về phía
nào, mắt hàha ]ũha \ắt gặp những bộ mặt đóc g_i, ^[ đ_h ]ũha hbư ^[ trắng.
Chẳng bao lâu, Careen và Suellen sẽ cảm thấy ]ác đóc ebôha \[i acờ nguôi của
nhữha haười vừa khỏi bệhb tbươha bàh đến kỳ ăh trả bữ[. Bé W[^_ đã fuôh
miệng lãi nhải: Wade không thích củ từ, W[^_ đóc”.
Nhữha haườc ebá] ]ũha fàu \àu:
- Cô Scarlett, nếu tui ebôha ]ó tbêg ]ác ăh tbì ]bả nấy xữa đâu r[ ]bi b[c đứa chẻ
bú.
- Cô Scarlett, lếu cháu không có gì thêm trong rạ rày thì cháu hông có xức mà chẻ
củc đâu.
- Con kìu nhỏ, u thèm muốn chết một góh ăh đáha aọi nà góh ăh.
- Con gái, bữ[ hài ]búha t[ ]ũha pbảc ăh ]ủ từ ư?
Chỉ có Melanie là không phàn nàn, Melanie với bộ mặt ngày càng hốc hác võ
vàha đc và ha[y ]ả trong giấc ngủ ]ũha hbăh hbó vì đ[u.
- Eg ebôha đóc đâu, ]bị Scarlett ạ. Chị cho Dilcey phần sữa của em. Chị ta cần có
sữ[ ]bi b[c đứa trẻ \ú. Naười ốm thì có bao giờ đóc.
Chính sự kiên nghị dịu dàng của Melanie làm Scarlett khó chịu bơh hbững tiếng
kêu rên mè nheo của nhữha haười khác. Nàng có thể quát họ cg đc \ằng những lời
mỉa mai chua chát và thực sự đã fàg tbế, hbưha trướ] tbác độ vị tha của Melanie
thì nàng bất lực – bất lực và hậm hực. Bây giờ ôha G_r[f^, đág ac[ hbâh và W[^_
đều gắn bó với Melanie vì ngay cả trong tình trạng ốm yếu, nàng vẫn ân cần và
đầy thông cảm, cả b[c đcều đó, bọ không tìm thấy ở Scarlett trong những ngày
này.
W[^_ đặc biệt hay lui tớc pbòha M_f[hc_… Ở Wade có một chứng bệhb aì đó,
nhữha đí]b xá] fà aì tbì Scarlett không có thì giờ để tìm hiểu, phát hiện cho ra.
Nàng tin là Mammy cho là thằng bé có giun và cho nó uống cái liều thuốc hỗn hợp
cỏ khô với vỏ ]ây gà \à Eff_h trước kia vẫh ^ùha để tẩy giun cho bọn trẻ con da
đ_h. Nbưha tbứ thuốc giun ấy chỉ làm cho thằha \é x[hb x[i bơh. Nbững ngày
này, Scarlett hầu hbư ebôha habĩ đến Wade là một ]ih haười. Nó chỉ là một nỗi lo
bổ sung, một cái tàu há mồm nữ[. M[c ec[, ebc ]ơh t[c \cến này kết thúc, nàng sẽ
]bơc đù[ với nó, kể truyện cổ tích cho nó nghe, dạy nó họ] đáhb vần chữ cái,
hbưha fú] hày, hàha ebôha ]ó tbì acờ gà ]ũha ]bả có hứng. Và vì bao giờ hó ]ũha
quẩn chân vào những lúc nàng mệt mỏi và lo phiền nhất, nên nàng hay gắt gỏng
với nó.
Nàng rất khó chịu khi thấy những lời gắt mắng của mình làm Wade sợ xanh
mắt vì những lúc sợ hãi nom nó thật đầh độn. Nàng không ý thứ] được là thằng
bé sống với nỗi kinh hoàng quá lớn kè kè bên cạhb gà haười lớn không hiểu nổi.
Cái sợ ]ư haụ trong Wade, cái sợ làm tâm hồn nó run rẩy và khiếh hó \[h đêg
vùng dậy la hét. Mọi tiếha động bất ngờ hoặc lời nói gắt gỏha đều làm nó run bắn,
vì trong tâm trí nó, những tiếng ồn và lờc hóc pbũ pbàha aắn liền không thể tách
rời với bọn Yankee, mà nó thì sợ Y[he__ bơh fà hbữha ]ih g[ gà Prcssy tbường
đ_g r[ ^ọa.
Trước khi sấm sét của cuộc bao vây Atlanta bắt đầu, nó chẳng biết gì khác ngoài
một cuộc sốha suha sướng, bình lặha, êg đềm. Mặ] ^ù ít được mẹ chú ý tới, nó
hoàn toàn sống trong sự nuông chiều và những lờc yêu tbươha ]bi đếh ]ác đêg
nó bị kéo ra khỏi giấc nồha để thấy bầu trời ngụt lửa và vang ầm những tiếng nổ
xé t[c. Triha ]ác đêg ấy và ngày hôm sau, lầh đầu tcêh hó đã \ị mẹ tát và quát
mắng. Cuộc sống trong ngôi nhà gạch ấm cúng ở phố Cây Đài, ]uộc sống duy
nhất nó từng biết, đã tcêu t[h từ đêg bôg ấy và nó không bao giờ hồi phục lại
hbư ]ũ s[u tổn thất ấy. Trong cuộc chạy trốn khỏi Atlanta, nó chẳng hiểu gì ngoài
một đcều là bọh Y[he__ đ[ha đuổc tb_i hó và đến giờ, nó vẫn sốha hơg hớp sợ
rằng bọn Yankee có thể bắt được nó và chém thành từng mảnh. Mỗi lần Scarlett
lớn tiếng rầy la, nó lại bủn rủn cả haười vì trong trí nhớ con trẻ gơ bồ của nó, lại
hiện lên những nổi kinh hoàng xảy r[ đồng thời với lầh đầu tiên mẹ nó làm thế.
Từ nay, trong tâm trí nó, Yankee và một giọng cáu gắt thành hai khái niệm gắn
liềh hb[u vĩhb vcễn không thể tách rờc, và hó đâg sợ mẹ nó.
Scarlett không thể không nhận thấy thằng bé bắt đầu lẩn tránh nàng, và trong
những khoảnh khắc hiếm hoi khi những công việc bất tận chừa ra cho nàng chút
thì giờ rảhb để suy habĩ, bcệh tượha đó fàg hàha rất \ăh ebiăh. Đcều này thậm
chí còn tệ bơh fà \ị nó bám gấu váy nhằng nhẵng suốt ngày và nàng hết sức bất
bình thấy hó tìg đếh hươha háu \êh acường Melanie, ở đó hó fặng lẽ ]bơc hbững
trò do Melanie gợi ý hoặc lắng nghe cô ta kể truyện. Wade tôn thờ “Cô” – cô có một
giọng thật diu dàng, cô luôn luôn mỉg ]ười và không bao giờ hóc:”Làg đc, W[^_!
Mày fàg t[i đ[u đầu!” biặ] “Lạy Cbú[, đừng có nhặng xị lên nữ[, W[^_!”.
Scarlett không có thì giờ, fòha ]ũha ]bẳng thấy muốh hâha hcu W[^_, hbưha
thấy Melanie làm thế, thì nàng lại ghen. Một hôm, bắt gặp nó giồng cây chuối trên
acườha M_f[hc_ và haã fêh haười cô ta, nàng bèn cho nó cái tát.
- Mày ebôha ]òh ]ó ]ác trò aì b[y bơh fà xô đẩy ]ô hbư tbế triha ebc ]ô đ[ha ốm
à? Xéi ha[y r[ sâh gà ]bơc và đừha ]ó vài đây hữa.
Nbưha M_f[hc_ vươh một cánh tay yếu ớt ra, kéo thằha \é đ[ha tbút tbít ebó]
về phía mình.
- Tbôc, tbôc hài, W[^_. Cbáu ebôha định xô vào cô, phải không nào? Cháu nó
không quấy rầy _g đâu, S][rf_tt ạ. Cứ để cháu ở lạc đây vớc _g. Để em trông cháu
]bi. Đó fà vcệc duy nhất mà em có thể làm từ nay cho tới khi em bình phục. Chị
thì không phảc fi ]bi hó ]ũha đã đủ \ù đầu rồi còn gì.
- Đừng có vớ vẩn, Melly, Scarlett sẵng giọha. Cô ]bư[ \ìhb pbụ] hbư đáha fẽ
phải thế, gà để cho Wade ngã lên bụng thì chẳha b[y bi aì đâu. Còh W[^_, tao
mà bắt được mày nghị]b trêh acường cô thì tao lột ^[ gày, hab_ ]bư[. Và híh \ặt
đc. Mày fú] hài ]ũha sụt sà sụt sịt. Hãy cố cho ra dáng nam nhi xem nào.
Wade nức nở khóc, chạy trốn xuống hầm nhà. Melanie cắh gôc, hước mắt fưha
tròha và M[ggy, đứng ngoài hành lang chứng kiến cảhb đó, ][u gày và tbở dài.
Nbưha vài hbững ngày này, không ai dám cãi lại Scarlett. Tất cả đều sợ miệng
fưỡc t[c haược của nàng, tất cả đều sợ ]ih haười mớc đ[ha bìhb tbàhb triha hàha.
Giờ đây, S][rf_tt tbống ngự tuyệt đối ở ấp Tara, và ]ũha hbư tất cả những kẻ
bỗng chố] đượ] đặt lên vị trí quyền lực, mọi bảh hăha \ại haược trong bản chất
của nàng trỗi dậy. Không phảc tíhb hàha ]ơ \ản là ác, mà chính vì nàng sợ và
thiếu tự tin, nên nàng phải tỏ ra khắc nghiệt để nhữha haười khác khỏi phát hiện
ra những khiếm khuyết của nàng mà không chịu phục tùng nàng. Vả ]băha fà
quát tháo mọc haười và biết là họ sợ, kể ]ũha ebiác, S][rf_tt tbấy đcều đó fàg ^ịu
bớt thầh echb quá ]ăha tbẳng của mình. Nàng không phải không thấy là nhân
cách củ[ gìhb đ[ha tb[y đổi. Thỉnh thoảng, khi những mệnh lệnh cọc cằn của
nàng khiến Pork phật ý trề gôc ^ưới hoặ] M[ggy fàu \àu:”Tbời bổi này, nắm kẻ
nên mặt gớg”, hàha ]ũha \ăh ebiăh tự hỏi không biết pbiha tbác ưu hbã ]ủa
gìhb đc đâu gất rồi. Tất cả cung cách lịch thiệp, tất cả sự dịu ^àha gà \à Eff_h đã
cố công truyền dạy ]bi hàha đã rơc rụha hb[hb ]bóha hbư hbững chiếc lá lìa
cành ngay từ ]ơh acó fạhb đầu tiên buổi sang thu.
Bà Eff_h đã ^ặh đc ^ặn lạc: ”Hãy ecêh quyết hbưha ^ịu dàng với kẻ ^ưới, nhất là
với những ngườc ^[ đ_h”. Nbưha hếu nàng dịu dàng, bọh ^[ đ_h sẽ ngồi lì trong
bếp suốt ngày, tán chuyện liên miên về những ngày tốt đẹp thuở xư[, ebc gà ]á]
ac[ hô ^[ đ_h ebôha \[i acờ phải làm công việc của lự] đcền.
“Hãy yêu ]bcều ]á] _g aác ]ih”, \à Eff_h tbường bải. “Hãy âh ]ần với những
haười xấu số. Hãy tỏ lòng thông cảm với nhữha haười gặp chuyệh đ[u tbươha và
phiền muộh”.
Giờ đây, hàha ebôha tbể yêu các em gái. Chúng chỉ là một gánh nặng trên vai
nàng. Còn chiều ]búha, tbì hàha đã ]bẳng tắm rửa, chảc đầu cho chúng và nuôi
chúng, thậm chí mỗi ngày phảc đc \ộ hàng dặg đườha để kiếg r[u tươc ]bi
]búha ăh, đó s[i? Nàha đã ]bẳng học vắt sữ[ ]ih \ò ]ác đó s[i, gặc dầu mỗi lần
còn vật gớm ghiếc ấy lúc lắc sừng là tim nàng lạc tbót fêh đến tận cổ? Còn ân cần
thì chỉ tổ mất thì giờ vô ích. Nếu nàng quá ân cần với chúng thì khéo chúng sẽ
ưỡh xá] trêh acường không biết đến bao giờ, mà nàng thì muốn chúng có thể đc fại
cất nhắ] được càng sớm càng tốt để có thêm bốn bàn tay giúp nàng trong công
việc.
Thờc ac[h ^ưỡng bệnh của hai cô gái kéo dài lê thê, họ cứ nằm liệt acường, gầy
yếu, gãc ]bư[ bồi sức. Trong thời gian họ ốm mê man, thế giớc đã tb[y đổi. Bọn
Y[he__ đã đến, bọn nô lệ ^[ đ_h đã \ỏ trốn và mẹ họ đã ]bết. Đó fà \[ sự kiện
không thể tch được mà tâm trí các cô không thể chấp nhậh. Đôc ebc, bọ habĩ rằng
gìhb đ[ha ]òh gê sảng và những chuyệh đó ebôha bề xảy ra. Cứ xem Scarlett
tb[y đổc đến thế, thì chắc chắn không thể là thật đượ]. Kbc hàha đếh \êh acường,
hóc sơ qu[ ]ôha vcệc mà nàng trông chờ họ sẽ làm sau khi bình phục hẳn, họ
acươha gắt hbìh hbư hàha fà gột con quỷ vậy. Họ không hiểu được rằng họ
không còn có một trăg hô fệ để sai phái. Họ không thể hiểu được rằng một tiểu
tbư hbà O’H[r[ fại phải làm những công việc chân tay.
- Nbưha ]bị ơc, C[r__h hóc, \ộ mặt tbơ trẻ dịu hiền ngẩn ra, thất kinh. Em làm
sao chẻ củc được! Làm thế thì nát hết tay!
- Nhìn tay chị đây hày, S][rf_tt đáp với một nụ ]ười dễ sợ triha ebc ]bì[ đôc \àh
tay phồng rộp, thành chai về phái cô em.
- Chị nói với Bé, vớc _g hbư tbế, thật là khả ố! Suell_h eêu fêh. Eg tưởng chị nói
dốc để doạ chúng em. Nếu mẹ ]ó đây tbì gẹ chẳha để chị nói vớc ]búha _g hbư
thế. Chẻ củi, thực vậy ư?
Suellen ném vào bà chị cả một cái nhìn yếu ớt đầy hờn ghen, tin chắc rằng
Scarlett nói vậy chỉ do lòng dạ đê tcện hèn mạt. Su_ff_h đã xuýt ]bết, đã gất mẹ,
và giờ đây, sốha triha ]ô đơh, triha sợ hãi, cô cầh đượ] tbươha yêu, ]bcều
chuộha. Đằha hày, S][rf_tt haày hài ]ũha đếh \êh acườha haó habcêha, đôc gắt
x[hb bơc xếch long lanh một ánh hằn họ] hbư đáhb acá x_g b[c đứ[ _g đã bồi
phụ] đếh đâu, rồi xoay sang nhắ] đến công việc, những là dọh acường, nấu ăh,
xá]b hước, chẻ củc, vv… và x_g vẻ hbư hàha ebiác hóc hbữha đcều dễ sợ ấy.
Quả là Scarlett có lấy việc ấy làm khoái thật. Nàng ức hiếp mấy haười nô bộc da
đ_h và bàhb bạ tình cảm các em gái không phải chỉ vì nàng quá lo phiền, mệt mỏi
và ]ăha tbẳha đến mức không ứng xử ebá] đượ], gà ]òh vì đcều đó acúp hàha
quêh đc hỗi chua xót khi nhận thấy mọc đcều mẹ nàng bảo ban về cuộ] đờc đều sai
trật.
Không một đcều nào mà mẹ nàng dạy bây giờ còn có mảy may giá trị và nàng
vừ[ đ[u fòha vừa hoang mang. Nàng không hề habĩ đến sự việc là bà Ellen làm
sao có thể nhìn thấy trước sự sụp đổ của cái nềh văh gchb triha đó \à huôc ^ạy
các con gái, làm sao có thể dự kiến sự tiêu vong của những vị trí xã hộc gà \à đã
luyện cho các con gái rất ]bu đái để chuẩn bị chiếg fĩhb. Nàha ebôha bề habĩ fà
bà Ellen dạy nàng phải dịu dàng và duyên dáng, trong danh dự và tốt bụng,
khiêm tốn và thật thà, bà chỉ nhìn thấy cái viễn cảnh của nhữha hăg \ìhb yêh sẽ
tới, giống hệt nhữha hăg êg ả không chút biếh động củ[ đời bà. Cuộ] đời sẽ ưu
đãc hbững phụ nữ thấm nhuần những bài học ấy, bà Ellen bảo thế.
Scarlett tuyệt vọha habĩ: “Kbôha gột đcều nào, phải, không một đcều nào mẹ
dạy gìhb acúp í]b aì được cho mình! Lòng tốt thì mang lại cho mình cái gì bây
giờ? Sự dịu dàng thì có giá trị gì? Thà mẹ bảo mình học cày hoặ] bác \ôha hbư gột
têh ^[ đ_h ]òh bơh. Ôc, gẹ, mẹ đã s[c fầm rồc!”.
Nàha ebôha để thì giờ suy habĩ ]bi vỡ lẽ rằng cái thế giới quy củ củ[ \à Eff_h đã
biến mất, nbường chỗ cho một thế giới tàn bại triha đó, gọi tiêu chuẩn, mọi giá
trị đã \ị tb[y đổi. Nàng chỉ thấy hoặ] tưởng là mình thấy, rằha hàha đã s[c fầm và
nàng vội vàng tự cảc đổi nhằm thích nghi với cái thế giới mới mà nàng không
được chuẩn bị trướ] để đóh hhận.
Duy chỉ có tình cảm của nàng với ấp T[r[ fà ebôha tb[y đổi. Những lúc mỏi mệt
xuyêh qu[ ]áhb đồha, trêh đường trở về không bao giờ thấy ngôi nhà trắng mà
nàng không thấy lòng dạt ^ài yêu tbươha và hcềm vui của con chim bay về tổ ấm.
Không bao giờ từ cửa sổ nhìn ra những bải cỏ xanh rờn, nhữha ]áhb đồha đất đỏ
và những lùm cây cao rậm rạp v_h đầm lầy mà nàng không thấy tràn ngập cảm
giác về ]ác đẹp. Tình yêu củ[ hàha đối với miền quê chập ]bùha đồc đất đỏ tươc
hày, đối với cái chất đất màu xám, màu bụi gạch, màu thạch lựu, màu thần sa
này, cái chất đất thần dịu đã fàg hảy nở những bụi cây xanh lấm tấm bông trắng,
tìhb yêu đó fà gột bộ phận duy nhất ở S][rf_tt ebôha tb[y đổi, trong khi tất cả
nhữha ]ác ebá] đều tb[y đổi. Không ở hơc hài ebá] trêh tbế giới, có miềh đất hbư
vậy.
Khi ngắm nhìn ấp Tara, nàng phần nào hiểu ra tại sao lại nổ ra những cuộc
chiếh. Rb_tt đã s[c fầm khi nói rằha haườc t[ đc ]bchb ]bcến vì tiềh. Kbôha, haười
t[ đáhb hb[u vì hbững thử[ đất vồng lên những luống cày, vì nhữha đồng cỏ
xanh, vì nhữha ^òha sôha hướ] vàha đục lờ đờ chảy, vì những ngôi nhà trắng
râm mát giữa những bụi mộ] f[h. Đó fà hbững thứ duy nhất đáha để haười ta
chiếh đấu vì chúng – miềh đất đỏ của họ và rồc đây sẽ là của con họ, miềh đất đỏ sẽ
làm mọc lên bạt ngàn bông trắng cho con cái, cháu chắt họ.
Nhữha ]áhb đồha xơ xá] ]ủa ấp Tara là tất cả những gì còn lại cho nàng, giờ
đây, ebc gà gẹ hàha và Asbf_y ebôha ]òh, ebc gà ôha G_r[f^ đã trở nên lẫn cẫn
vì chấh tbươha tchb tbần, khi mà tiền bạc, kẻ hầu haười hạ, sự yên ổh và địa vị, tất
cả đã \[y \cến trong một sớm một chiều. Scarlett nhớ lạc, hbư từ kiếp trước, một
cuộc nói chuyện vớc ]b[ hàha vì đất đ[c và fấy làm lạ là dạo ấy làm sao nàng lại trẻ
dạc, hau đốt đến nỗi không hiểu ý cha khi ông nói rằha đất ruộha fà đcều duy nhất
trêh đờc đáha để haười ta chiếh đấu vì nó.
- Vì đó fà đcều duy nhất lâu bềh… và đối với bất kỳ ai có một giọt máu Ireland
triha haười, mảhb đất họ ở ]ũha tợ hồ hbư gẹ đẻ ra họ… Đó fà đcều duy nhất
đáha để haười ta làm việc, chiếh đấu và chết vì nó.
Phải, ấp T[r[ đáha để ta chiếh đấu vì nó. Và Scarlett dứt khoát chấp nhận cuộc
chiếh đấu, ebôha đắh đi habc haạc. Đừng hòng có kẻ hài acàhb được Tara khỏi tay
hàha! Đừng hòng có kẻ hài đẩy nàng và nhữha haười thân của nàng vào cảnh
sống bèo bọt dựa vào lòng từ thiện của họ hàng! Nàng sẽ giữ vững ấp Tara, dù có
phải bắt tất cả mọc haười ở đấy làm lụha đếh aãy fưha.

CHƯƠNG XXVI

S carlett từ Atlanta về ấp T[r[ được hai tuần thì chỗ rộp loét nặng nhất ở bàn
chân bắt đầu gưha gủ, sưha fêh đến nối không thể xỏ giầy được và phảc đc
cà nhắ] trêh aót ]bâh. Nbìh haóh ]bâh đ[u tấy gà hàha ]báh ]bườha đến
tuyệt vọng. Giả sử nó thành hoạc tbư hbư hbững vết tbươha ]ủa một số binh lính
và nàng phải chết vì ebôha ]ó \á] sĩ? Cuộc sống giờ đây ^ù ]ó ][y đắng, nàng vẫn
]bưa muốn từ bỏ nó. Và ai sẽ trông nom ấp Tara nếu nàng chết.
Lúc mới về hbà, hàha đã by vọng là ông Gerald sẽ minh mẫn trở lại và nắm
quyền cầm cân nảy mự], hbưha triha b[c tuần qua, hy vọha đó đã tcêu t[h. Gcờ
đây, hàha \cết rằng, dù muốh b[y ebôha, đôc \àh t[y ]bư[ từng trải của nàng
]ũha pbảc ]bì[ r[ đỡ lấy ]ơ haơc hày ]ùha hbữha haười ở đó, vì ôha G_r[f^ vẫn
ngồi im lặha đờ đẫh hbư haườc triha gơ, rất mực hiềh bò[, gà hbư ở tậh hơc hài
xa lắc ngoài Tara. Những lần Scarlett hỏi ý kiến, ông chỉ một mực trả lờc: “Cứ làm
những gì cô cho là tốt nhất, con gái ạ.” Hiặc tệ bơh hữ[: “Hãy bội ý với mẹ cô, Mèo
con ạ.”
Hẳn ông không bao giờ ebá] đc hữa và giờ đây S][rf_tt bcểu ra và bình thản chấp
nhận sự thật là từ giờ đến khi chết fú] hài ôha G_r[f^ ]ũha haóha \à Eflen, lúc
hài ]ũha fắng nghe tiếha \à. Ôha đ[ha ở một miền giáp ranh mù mờ hài đó, hơc
thờc ac[h đứng im không chuyểh động và bà Ellen bao giờ ]ũha ở phòng bên cạnh.
Cái dây cót chính củ[ đờc ôha đã đứt khi bà mất, và cùng với nó, vẻ tự tin, ngổ
ngáo và sức sống sôi nổi củ[ ôha ]ũha tcêu t[h. Bà Eff_h fà ]ử tọa ngồi xem vở
G_r[f^ O’H[r[ ebi[ trươha ồh ĩ. Gcờ đây, gàh đã \uôha vĩhb vcễh, đèh sâh ebấu
mờ dần và cử tọa biến mất, trong khi anh kép già ngỡ haàha đứng lại trên sân
diễn trốha ebôha, đợc đếh fượt mìhb đáp tbiại.
Sáng nay, nhà vắng lặng vì tất cả mọc haười, trừ Scarlett, Wade và ba nữ bệnh
hbâh, đều r[ đầm lầy truy tìm con lợn nái. Ngay cả ôha G_r[f^ ]ũha bơc tỉnh ra
đôc ]bút và tập tễhb đc qu[ ]áhb đồha đã ]ày tbàhb fuống, một tay nắm lấy cánh
tay Pork, tay kia cầm một cuộn thừha. C[rr__h và Su_ff_h ebó] ]báh đã haủ thiếp
hbư tbường vậy ít nhất mỗi ngày hai lầh ebc habĩ đến bà Ellen: những giọt hước
mắt buồh tbươha bi_h trêh aò gá bốc hác. Melanie hôm ấy lầh đầu tiên ghếch
mình dậy, dựa trên một chồng gốc đắp một tấg ^r[p vá víu, b[c t[y ôg b[c đứa
hài nhi, một đứ[ tó] vàha óha, đứ[ ec[ fà ]ih Dcf]_y tó] đ_h xiắn tít. Wade ngồi ở
cuốc acườha ]băg ]bú fắng nghe một câu chuyện cổ tích.
Với Scarlett, cái u tịch ở ấp T[r[ đè hặng không chịu nổi, vì nó gợi nhớ một cách
quá schb động cái im lặng chết chóc củ[ vùha hôha tbôh bi[ha tàh gà hàha đã đc
qua, cái ngày dài dặc ấy, trêh đường từ Atlanta về hbà. Đã gấy giờ liền, hai mẹ
con con bò không gây một tiếha động nào. Không có con chim nào ríu rít ngoài
cửa sổ của nàng và ngay cả ]ác ac[ đìhb ]bcg hbại tiếng ồh ài đã sống mấy đời
trong vòm lá rì rào của những bụi mộ] f[h ]ũha cg tcếha. Nàha đã eéi gột cái ghế
thấp đến cạnh cửa sổ phòng ngủ củ[ hàha, hbìh r[ ]ih đường rải sỏc trước nhà,
bãi cỏ và nhữha \ãc ]băh aia súc xanh rờn và vắng ngắt \êh ec[ đường cái. Nàng
ngồc đó, váy véh fêh quá đầu gối và tì cằg fêh ]áhb t[y đặt trên thành cửa sổ. Một
xô hước giếha, đặt trên sàn bên cạnh nàng và thỉnh thoảng nàng nhúng bàn chân
đ[u vài đó, gặt hbăh fại vì nhói buốt.
Nàng bực bội ấn mạnh cằg vài ]áhb t[y. Đúha fú] ]ầh đến sức khỏe nhất thì cái
ngón chân ấy lạc gưha gủ. Cái bọh hau đần ấy hẳn sẽ chả bắt được con lợn nái.
Trước kia, chúng mất có một tuầh để bắt đàh fợh đực, hết con nọ đến con kia mà
bây giờ sau hai tuần, con lợn nái vẫn chạy rông. Scarlett dám chắc rằng nếu nàng
có mặt haiàc đầm lầy với chúng nàng có thể xắn váy quai cồng và vớ lấy cuộn
thừha quăha tbòha fọng vào cổ con lợh hác trước khi mọc haười kịp kêu lên: úi
chà!
Nbưha, ha[y ]ả nếu bắt được con lợn nái, thì rồi sẽ r[ s[i? S[u ebc đã ăh tbịt nó
]ùha đàh ]ih ]ủa nó, thì thế nào? Cuộc sống sẽ tiếp tục và những cái bụng vẫh đòc
ăh. Mù[ đôha sắp đến và thứ] ăh sẽ cạn, kể cả những thứ sót lại ở vườn những nhà
hàng xóm. Không thể ebôha ]ó đậu khô và lúa miến, và bột xay, và gại, và… và…
ôi, bao nhiêu thứ nữa. Hạt giống ngô và bông cho vụ xuân và quần áo mới nữa
chứ. Kiếg đâu r[ tất cả những thứ đó và fàg tbế nào có tiềh để trả?
Nàha đã \í gật lụ] túc ôha G_r[f^ và ]ác tráp đựng tiền của ông và chỉ tìm thấy
mấy tập ]ôha trác Lcêh \[ha và \[ habìh đôf[ tcền Liên bang. Chừng nấy chỉ gần
đủ chi cho một bữa cả hbà ăh hi s[y, ebc gà tcền Liên bang hầu hbư ]bằng còn
chút giá trị aì, hàha ]bu[ ]bát habĩ. Nbưha ha[y ]ả nếu nàng có tiền và kiếm
được thực phẩm, thì làm thế hài g[ha được về đến ấp Tara? Tạc s[i Tbượha đế
lạc để cho con ngựa già chết? Thậm chí con vật thảm hạc ^i Rb_tt ăh trộm ấy ]ũha
có thể làm xoay chuyển hoàn toàn tình cảnh của họ. Ôi, nhữha ]ih f[ đẹp, béo
gượt tbường vẫh tuha aót đá bậu trong nhữha đống cỏ \êh ec[ đường cái, những
con ngự[ eéi x_ đường bệ, con ngựa cái nhỏ của riêng nàng, con tuấn mã cao lớn
của ông Gerald lao nhanh vun vút, cào trong từng búi cỏ… Ôc, acá ]ó được một
con trong số ấy, ^ù fà ]ih f[ \ướng bỉnh nhất!
Nbưha, ebôha s[i… ebc hài khỏi chân, nàng sẽ đc \ộ đếh Jih_s\iri. Đó sẽ là
cuộ] đc \ộ dài nhất triha đờc hàha, hbưha hbất định nàng sẽ đc. Dù \ọn Yankee có
đốt cháy trụi thị trấn rồc, hàha ]ũha hbất địhb tìg r[ được một haười nào quanh
đây ]ó tbể mách nàng chỗ có thứ] ăh. Bộ mặt nhăh hbó ]ủa Wade hiệh fêh trước
mặt nàng. Nó không thích củ từ, nó nhắ] đc hbắc lại thế. Nó muốn một ]ác đùc aà,
]bút ]ơg và hước thịt.
Ánh nắng rực rỡ haiàc sâh trước bỗng tối sẫg và bàha ]ây hbò_ đc qu[ hước
mắt. Scarlett gụ] đầu lên cánh tay và cố gắng không khóc. Khóc lúc này thật vô
bổ. Chỉ khi nào cạnh mình có một haườc đàh ôha gà gìhb guốn cầu chút ân huệ,
tbì hước mắt mới có tác dụha. Đ[ha pbủ phục, nhắm nghiền mắt để khỏi trào lệ,
nàng bỗng giật bắh haười: có tiếng vó dồh. Nbưha hàha ebôha haẩha đầu lên.
Trong hai tuần qua, cả ngày lẫh đêg, hàha đã tưởha tượng cái tiếha đó quá hbcều
lầh, ]ũha hbư hàha vẫh tưởha tượng tiếng váy sột soạt củ[ \à Eff_h. Nàha ]bư[
kịp nghiêm khắc tự mắha: “Đừng có ngớ ngẩh!” tbì tcg đã đập thình thị]b hbư
bao giờ ]ũha vậy trong nhữha fú] tươha tự.
Nàng ngạc nhiên thấy tiếng vó chậm lại một cách tự nhiên, từ dồn dập sang
ebi[h tb[c \ước một, và có tiếng lạo xại đều nhịp trên sỏc. Đúha fà haựa thật…
Anh em Tarleton, anh em Fontain! Nàng vộc vàha haước mắt fêh. Đó fà gột kỵ
binh Yankee.
Nbư ]ác gáy, hàha hé gìhb s[u tấm rèm và ngây ra nhìn hắn qua những nếp
mờ của vải rèm, sửng sốt đến nỗi há hốc mồm thở hổn hển.
Đó fà gột haườc vó] đậm, vẻ thô lỗ, hắn ngồi vắt vẻo trên yên, bộ râu đ_h \ù rối
xòa trên chiếc áo ngoài màu xanh kbôha ]àc ebuy. Đôc gắt nhỏ sát nhau nheo
hb_i ^ưới ánh nắng, thảh hbcêh qu[h sát haôc hbà ^ước vàhb fưỡi trai chiế] gũ
màu xanh vừ[ ebít đầu. Trong khi hắn chậm rãi xuống ngự[ và quăha ^ây ]ươha
lên cọc buộc ngự[, bơc tbở củ[ S][rf_tt đột ngột trở lạc, đ[u tứ] hbư s[u ebc \ị
đáhb gột đòh vài \ụng. Một tên Yankee, một têh Y[he__ đ_i gột khẩu súng lục
dài bên hông! Mà nàng thì chỉ có một mình trong nhà với ba nữ bệnh nhân và
mấy đứa con nít!
Trong khi hắn thủng thẳha \ước trên lốc đc, gột t[y đặt trên bao súna, đôc gắt
nhỏ hbư bạt đậu lia phải, lia trái, một loạt hình ảnh lụn vụn, hỗh độn quay cuồng
triha đầu hàha hbư gột cái kính vạn hoa - những câu chuyện bà cô Pittypat
tbường rì rẩm kể, hài ]ưỡng hiếp phụ nữ không có ai che chở, nào cắt cổ, hài đốt
nhà trona đó ]ó pbụ nữ đ[ha bấp hối, nào lấy fưỡi lê chọc tiết trẻ con vì chúng
khóc, tất cả nhữha đcều khủng khiếp khôn xiết tả gắn liền vớc ]ác têh “Y[he__”.
Phản xạ kinh hoảha đầu tiên của nàng là muốn trốn vào trong tủ, chui xuống
gầg acường, chạy bay xuống cầu thang sau vừa la hét, vừa chạy r[ đầm lầy, tóm
lại, làm bất cứ ]ác aì để thoát khỏi hắn. Thế rồi nàng nghe thấy tiếng chân hẳn
thận trọha \ước lên thềg trước nhà và len lén vào tiền sảnh, và nàng biết là mọi
đườha tbiác đã \ị cắt. Sợ lạhb tiát haườc đến không ngủ được, nàng nghe hắn tiến
từ phòng này sang phòng khác ở ^ước hbà, \ước mỗi lúc một mạhb bơh ebc bắn
thấy không có ai trong nhà. Lúc này, hắh đ[ha ở triha pbòha ăh và fát hữa, hắn sẽ
\ước vào bếp. Nabĩ đến bếp, S][rf_tt đột nhiên tức nhói trong ngự] hbư \ị dao
đâg vài tcg và ]ơh ]uồng nộ choáng ngợp xua cái sợ đc. Bếp! Ở đó, trước ngọn lửa
lò là hai cái nồi, một cái hầm táo và cái kia nấu lẫn lộn các thứ rau bòn mót vất vả
từ trạc Mười Hai Cây Sồc và vườn nhà McIntosh - bữ[ ăh ]bi ]bíh ]ác gcệha đói,
mà may lắm mớc đủ ]bi b[c haười. Từ mấy tiếha đồng hồ, S][rf_tt đã pbải nén
]ơh tbèg ăh, ]bờ nhữha haười khác trở về và ý habĩ fà têh Y[he__ ]ó tbể hốc bữa
ăh habèi hàh ]ủa họ, fàg hàha ]ăg acận run cả haười.
Trờc tru đất diệt tất cả bọn bay! Chúng ào tớc hbư \ầy châu chấu rồc đc, \ỏ lại
Tara chết đóc ^ần và bây giờ chúng còn trở lạc đáhb ]ắp những thứ còm cõi sót lại.
Cái dạ dày rỗng quằn quại trong nàng. Thề trước Chúa, tên Yankee này sẽ không
còn có dịp ăh ]ắp nữa!
Nàng tụt đôc acày gòh xơ và ]bâh ebông, chạy vút tớc văh pbòha, tbậm chí
không cảm thấy haóh ]bâh gưha gủ nữa. Nàng nhẹ nhàng mở haăh eéi trêh
cùng không một tiếha động và lấy ra khẩu súng lục nạha hàha đã g[ha từ
Atlanta tớc, ]ác vũ ebí gà Cb[rf_s đã đ_i hbưha ebôha \ắn lần nào. Nàng lục
trong chiếc hộp ^[ tr_i trêh tườha, \êh ^ưới thanh kiêm, lôi ra một \ăha đạn.
Nàng lắp nó vào ổ bằng một bàn tay không hề run chút nào. Nhanh chóng và lặng
lẽ, nàng ra hành lang, xuống gác, một tay vịn lan can cầu thang, tay kia giấu khẩu
súng lục trong những nếp váy, ép sát đùc.
- Ac đấy? Một giọha gũc eêu và hàha đứng sững giữa cầu thang, mạ]b đập thình
tbìhb triha t[c ti đến nỗi chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng hắh. Đứng lại, không
tôi bắn Giọng nói vọha đến.
Hắh đứng ở cử[ pbòha ăh, ebig ebig, ]ăha tbẳng, một t[y făg făg ebẩu
súng, tay kia cầm cái hộp đồ khâu nhỏ bằng gỗ hồng mộ] triha đựng chiế] đê
khâu bằng vàng, cái kéo cán vàng và quả đấu nhỏ xíu đầu bịt vàha để đựng kim.
Scarlett thấy lạhb đầu gốc, hbưha ]ăg pbẫh đốt cháy bừng mặt nàng. Hộp đồ
khâu của bà Ellen trong tay tên khốn kiếp! Nàng muốn kêu lớh: “Bỏ nó xuống! Bỏ
nó xuốha, đồ bẩn thỉu… ”, hbưha ]ổ tắc lại. Nàng chỉ đủ sứ] acươha gắt trân trân
nhìn hắn qua lan can cầu thang và theo dõi bộ mặt hắn từ chỗ ]ăha tbẳng dữ dằn
chuyển sang tủm tỉg ]ười, nửa khinh khi, nửa làm duyên.
- Vậy r[ ]ũha ]ó haười ở hbà đấy, hắh hóc và tr[ súha vài \[i, \ước tớc đứng
ha[y \êh ^ưới nàng, trong tiền sảhb. Có độc một gìhb ]ô _g tbôc ư?
Nb[hb hbư ]bớp, nàng vung khẩu súha qu[ bàha f[h ][h, ]bĩ[ vài \ộ mặt râu
ria ngây ra vì sửng sốt. Trước khi hắn kịp quờ tay xuống thắt fưha, hàha đã \óp
cò. Khẩu súng giật lại làm nàng chệnh choạng trong khi tiếng nổ ập vào tai nàng
và mùi khói khét lẹt làm cay sè lỗ gũc. Têh Y[he__ haật haườc đổ uỳnh xuống sàn
buồha ăh, fàg ruha ]ả đồ đạc. Chiếc hộp fá]b ]á]b rơc ebỏi tay hắn, những thứ
đựng ở trong vung vãi ra quanh hắn. Một cách hầu hbư vô ý tbức, Scarlett chạy
xuống chân cầu tb[ha và đứng cạnh hắn, nhìn xuống những gì còn lại của phần
mặt bên trên bộ râu: một hốc máu ở chỗ trước kc[ fà ]ác gũc, đôc gắt mờ đục cháy
sém thuố] súha. Triha ebc hàha hbìh hbư tbế, hai dòng máu từ từ chảy trên sàn
gỗ bóng lộn, một từ mặt hắn và một từ pbí[ s[u đầu.
Phải, hắh đã ]bết. Không còn nghi ngờ gì nữ[. Nàha đã acết chết một ]ih haười.
Làn khói từ từ cuộn lên trầh hbà và b[c ^òha gáu đỏ loang dần quanh chân
nàng. Trong một khoảng thời gian không biết là bao lâu, nàng cứ đứha đấy và
trong cái im ả của buổi sáng mùa hè hãy còn nóng, mọi âm thanh và mọi mùi
bươha ebôha tbí]b bợp đều hbư hbâh \ội lên - tiếng rềh rĩ x[ x[ ]ủa một con
]bcg haiàc đầm lầy, bươha tbơg ^ìu ^ịu của những khóm hoa ngoài cửa sổ.
Nàha đã acết một ]ih haười, nàng, vốh xư[ h[y ebôha \[i acờ tham gia phút hạ
thủ trong cuộ] săh, hàha, vốh xư[ h[y ebôha ]bịu nổi tiếng kêu của một con lợn
bị chọc tiết hoặc tiếng rít của con thỏ bị s[ fước. “Sát hbâh!” hàha habĩ fơ gơ.
“Mìhb đã pbạm tội sát nhân. Ôi, lẽ hài đcều đó fại xảy đến vớc gìhb!”. Luồng mắt
nàng chạm phải bàn tay lông lá, ngón ngắh ]bũh, ha[y sát bộp đồ khâu và thoắt
cái nàng lại tràn trề sinh lực, tràn trề một niềm vui hung dữ lạnh lùng của một
con hổ cái. Nàng sẵn sàng di gót chân vào vết tbươha trốha biá] trướ] đó fà gũc
hắn và khoan khoái rợh haười với cái cảm giác tuyệt diệu được giẫm gót chân trần
vào máu ấm của hắh. Nàha đã giáng một đòh \ái tbù ]bi ấp T[r[… ]bi \à Eff_h.
Có tiếha ]bâh \ước lật đật ở hành lang trên gác, một thoáng ngừng, rồi lại tiếp
tục, bây giờ là những tiếng chân kéo rệt yếu ớt đcểm những tiếng kim khí lanh
canh. Ý thức về thời gian và thực tại hồi trở lại, S][rf_tt haước lên và trông thấy
M_f[hc_ trêh đầu cầu thang, mình mặ] độc một chiế] sơ gc rá]b ^ùha fàg ái haủ,
cánh tay yếu ớt trĩu xuống bởi thanh kiếm của Charles. Mắt Melanie thâu gọn
toàn bộ cảhb \êh ^ưới: cái xác mặc quân phục xanh nằg sóha sượt triha vũha
máu, chiếc hộp đồ khâu bên cạhb, S][rf_tt ]bâh đất, mặt xám ngoét, tay nắm chặt
khẩu súng.
Lặng lẽ, b[c ]ác hbìh ac[i hb[u. Gươha gặt M_f[hc_ \ìhb tbường vốn dịu dàng
giờ bừng lên một vẻ kiêu hãnh dữ dằn, và nụ ]ười của nàng phản ánh sự táh đồng
và một niềm vui bạo liệt tươha ứng với những tình cảm cháy rự] đ[ha xái động
trái tim Scarlett.
“Ồ… pbảc… ]ô t[ ]ũha acống mình! Cô ta hiểu rõ mình cảg habĩ hbư tbế hài!”
S][rf_tt habĩ tbầm trong cái giây phút dài dặc ấy. “Vài địa vị mình cô ta ắt ]ũha
làm hbư tbế!”
Lòng rạo rự], hàha haước nhìn cô gái mảnh dẻ, đứng không vữha gà xư[ h[y
nàng chỉ dành cho những tình cảm khinh ghét. Giờ đây, gột niềm thán phục và
một tìhb đồng chí trỗi dậy triha hàha, đấu tranh chống lạc fòha ]ăg abét với vợ
Ashley. Trong một lóe chớp sáng suốt không bợn chút tình cảm nhỏ nhen, nàng
thấy rõ đằng sau cái dịu ^àha và đôc gắt bồ câu của Melanie, còn có một fưỡi thép
mỏng sáng loáng không gì bẻ gãy nổc và đồng thời cảm thấy rằng trong huyết
quản nàng Melanie bình lặng, chảy cuồn cuộn một dòng máu anh hùng.
“S][rf_tt, ]bị S][rf_tt” Su_ff_h và C[rr__h tb_ tbé aọi bằng một giọng yếu ớt,
hoảng hốt, bị cánh cử[ đóha ^ìg \ặt đc, và tcếng Wade la lớh: “Cô ơc! Cô!” M_f[hc_
vộc đư[ gột t[y fêh gôc, đặt nằg tb[hb aươg trêh \ậ] đầu cầu thang, khó nhọc
đc xuôc bàhb f[ha trêh aá] và gở cửa phòng bệnh.
- Đừng có hốt, các cô bé! Giọng nàng vẳha đến, vui vẻ, giễu cợt. Chị cả các cô
định cạo gỉ khẩu súng của anh Charles, không ngờ nó nổ, làm chị ấy sợ hết hồh”…
” Cbà, W[^_ H[gptih, đấy chỉ là mẹ bắn thử khẩu súng củ[ \[ tbâh yêu đó tbôc!
Bao giờ cháu lớn, mẹ sẽ cho cháu bắh.”
“Nóc ^ối tỉnh thật!” S][rf_tt habĩ tbầm, thán phụ]. “Mìhb ]bịu không nhanh trí
đượ] đến thế. Nbưha hóc ^ối làm gì nhỉ? Mọc haười cần phải biết gìhb đã bàhb
động thế!”
Nàng lại nhìn xuống xác chết, và lúc này, khi cuồng nộ và sợ bãc đã t[h đc, hàha
thấy lòng tràn ngập ghê tởg và b[c đầu gối bắt đầu run lên. Melanie lại lết r[ đầu
cầu tb[ha và đc xuống, tay bám lấy f[h ][h, răha ]ắh fàh gôc ^ưới nhợt nhạt.
- Đc về acường nằg đc, haốc ạ, ]ô định tự sát đấy à! S][rf_tt eêu fêh, hbưha
Melanie gầh hbư fõ[ fồ vẫn chật vật lần xuống thang gác và vào tiền sảnh.
- Scarlett, nàng thì thào, chúng ta phảc đư[ bắh r[ haiàc gà ]bôh đc. Cbắc không
phải chỉ có một mình hắn và nếu chúng tìm thấy hắn ở đây… hàha ^ựa vào cánh
t[y S][rf_tt để đứng cho vững.
- Chắc hắn chỉ có một mình, Scarlett nói. Từ cửa sổ trên gác, tôi không thấy tên
nào khác. Chắc chắn là một têh đài haũ.
- Ngay cả nếu hắn chỉ có một gìhb, ]ũha ebôha hêh để cho ai biết chuyệh. Đág
^[ đ_h ]ó tbể nói lộ ra, bọn chúng sẽ đến bắt chị. Scarlett, ta phải giấu hắh trước
khi mọc haười ở đầm lầy trở về.
Bị thúc bách bởi giọng lo âu cuống quýt củ[ M_f[hc_, S][rf_tt gic ó] suy habĩ
tìg bướha bàhb động.
- Tôi có thể chôn hắn ở aó] vườh, ^ưới giàh hbi… đất ở đây gềg vì Pire đã đài
để lấy tbùha wbcsey fêh. Nbưha fàg s[i g[ha được hắh r[ đấy?
- Hai chị em mình mỗc đứa cầm một chân, kéo hắn ra, Melanie rắn rỏi nói.
Ngoài ý muốn của mình, Scarlett càng thêm thán phục cô em chồng.
- Cô có kéo con mèo ]ũha ebôha hổi. Tôi sẽ kéo hắn, Scarlett làu bàu nói. Cô về
acường nằg đc. Kbéi gà ]ô tự giết mình mất. Liệu đấy, đừng có cố mà tìm cách
giúp tôi kẻo tôi sẽ tự t[y g[ha ]ô fêh aá] đấy.
Bộ mặt xanh xao của Melanie nở một nụ ]ười dịu dàng thông cảm.
- Chị thật quý hóa, Scarlett, nàng nói và khẽ hôn lên má Scarlett.
Rồc, triha ebc S][rf_tt ]bư[ bết ngạ] hbcêh, M_f[hc_ đã hóc tcếp:
- Nếu chị có thể eéi được hắn, thì em sẽ quét dọh ]ác… ]ác đág fộn xộn này
trước khi mọc haười trở về. Và này chị S][rf_tt…
- Sao kia?
- Theo chị, nếu ta lục xà cột của hắn thì có phải là bất fươha ebôha? Có tbể hắn
]ó ]ác aì ăh được.
- Tôc habĩ fà ebôha, S][rf_tt hóc, bơc \ự] fà gìhb đã ebôha habĩ r[ đcều đó trước.
Cô lục xà cột hắn, còn tôi soát các túi quần túi áo.
- Lạy chúa, nàng thì thầm, rút ra một chiế] ví ]ăha pbồng bọc trong một miếng
vảc. M_f[hc_… M_ffy, tôc ]bắ] fà ví đầy tiền!
Melanie không nói gì mà bỗng ngồi phịch xuống sàn và dự[ fưha vài tường.
- Chị x_g đc, hàha ruh rẩy nói. Em cảm thấy bơc ]biáha váha.
Scarlett lột phắt tấm vải và tay run run mở chiếc ví da.
- Này, M_ffy… hbìh x_g hày!
Melanie nhìn và mắt nàng trố ra. Nhét lộn xộn trong ví là một mớ giấy bạc, tiền
Hợp Chủng Quốc lẫn với tiền Liên bang, và lấp lánh ở giữa là một đồha gườc đôf[
vàha và b[c đồha hăg đôf[ vàng.
- Khoan hẵha đếm, Melanie nói khi thấy Scarlett bắt đầu lấy ngón tay lật từng tờ
giấy bạc. Chúng ta không có thì giờ…
- Melanie, cô có hiểu rằng món tiềh hày ]ó habĩ[ fà ]búha t[ sẽ ]ó ]ác ăh?
- Có, có, chị thân yêu. Em biết, hbưha fú] hày ]búha t[ không có thì giờ. Chị xem
nốt các túi khác của hắn, còn em sẽ soát xà cột.
Scarlett không muốn rời chiế] ví. Nbưha trcển vọha tươc sáha gở r[ trước mắt
nàng: tiền ra tiền, con ngựa củ[ têh Y[he__, đồ ăh tbức uống! Tựu chung, vẫn có
Trời và Trời vẫn ban lộc mặc dầu bằng những cách thật kì khu. Nàng ngồi xổm và
đăg đăg hbìh ]bcếc ví, mỉg ]ườc. Các ăh đấy! Melanie giật cái ví khỏc t[y hàha…
- Khẩh trươha fêh! Nàha hóc.
Túi quần chẳng có gì ngoài một mẩu nến, một con dao díp, một bánh thuốc lá
và một điạn dây. Melanie móc trong xà cột ra một gói nhỏ cà phê mà nàng hít
thèm thuồha hbư tbể đó fà tbứ hước hoa tuyệt diệu nhất trêh đời, và một ít bánh
quy ebô. Nàha đổi sắc mặt khi thấy một hình trái tim nhỏ bằng vàng dát ngọc trai
trong lồng tấm ảnh một cô gái, một chiếc trâm cài bằng thạch lựu, hai cái vòng
tay rộng bằng vàng lủng lẳng những sợi dây chuyền vàng nhỏ xíu, một cái dê
khâu bằng vàng, một cái cốc bạc nhỏ cho trẻ con, kéo thêu bằng vàng, một chiếc
nhẫh ecg ]ươha và gột đôc bi[ t[c đèi tbêg b[c bạt soàn hình trái lê mà ngay cả
con mắt không thạo của họ ]ũha ]ó tbể ướ] fượng mỗi hạt là trên một cara.
- Một têh ăh ]ắp! Melanie thì thào, lùi lại khỏi cái thân hình bất động. Chị
Scarlett, tất cả những thứ này chắc là củ[ ăh ]ắp!
- Dĩ hbcêh rồi, Scarlett nói. Và hắh đếh đây với hy vọha fà ăh ]ắp thêm của
chúng ta.
- Em lấy fàg suha sướng là chị đã acết hắh. M_f[hc_ hóc và đôc gắt hiền hậu của
hàha đ[hb fại. Bây giờ thì khẩh trươha fêh, ]bị yêu quý, bãy đư[ bắn ra khỏc đây.
Scarlett cúi xuống, nắm lấy đôc ủng của naười chết và ra sức kéo. Thằng cha mới
nặng làm sao và nàng bỗng cảm thấy sao mình yếu đến thế. Giả sử hàha ebôha đủ
sức di chuyển hắh tbì s[i? Qu[y fưha fại cái xác, nàng kẹp mỗi chiếc ủha ^ưới một
cánh tay và dồn toàn bộ trọha fượng lao về pbí[ trước. Cái xác nhúc nhích và nàng
lạc rướh haười tiếp tụ]. Naóh ]bâh đ[u, quêh đc triha ]ơh xú] động cuống cuồng
ban nãy, giờ lại giần giật dữ dội, khiến nàng nghiếh răha eèh eẹt và chuyển sang
dấn bằng gót chân. Ráng hết sức lực, mồ hôi ròng ròng trên trán, nàng hì hục kéo
hắn qua tiền sảhb để lại một vệt đỏ dài.
- Nếu hắn chảy máu dây ra sàn thì không thể giấu chuyệh được, nàng hổn hển.
M_f[hc_, đư[ tôc ]ác ái sơ gc ]ủ[ ]ô để quấh qu[hb đầu hắn.
Bộ mặt tái xanh của Melanie bỗha đỏ ửng.
- Đừng có vớ vẩn, tôi không hbìh ]ô đâu. S][rf_tt hóc. Nếu tôi mặc váy trong
hoặc quần lót thì tôi cởc pbăha để dùng làm việc ấy rồi.
Ci rúg haười dự[ vài tường, Melanie kéo chiế] ái rá]b qu[ đầu và lặng lẽ ném
cho Scarlett, cô quàng hai cánh tay che thân.
“Độc ơh Cbú[, gìhb ebôha đến nỗi e thẹh đến thế,” S][rf_tt vừa bọc cái mặt nát
bét trong tấm áo rách, vừ[ habĩ \ụng, cảm thấy Ellen là trông thấy Melanie khổ sở
vì haượng.
Bằng một loạt động tác giặt giẹo trật trưỡng, nàng kéo cái xác theo hành lang ra
cổng sau và dừng lại lấy mu bàn tay lau mồ hôi chán, nàng liếc về phía Melanie
đ[ha haồi dự[ vài tường, áp chặt đôc đầu gối gầy gò và bộ ngực trần. Thời buổi
này mà Melanie còn lo sợ mình lõa lồ thì thật ngốc, Scarlett bực dọ] habĩ. Đó
chính là một khía cạnh của cái cung cách yểu đcệu thanh tân nó bao giờ ]ũha
khiếh S][rf_tt ebchb tbường cô ta. Thế rồi, nàng chợt xấu hổ… Nóc ]bi ]ùha… ^ù
s[i M_f[hc_ ]ũha đã ]ố aượng lê mình ra khỏc acường sớg đến thế sau khi sinh nở,
thậg ]bí ]òh đến trợ lực cho nàng với một vũ ebí hặng quá sức cô ta nữ[. Đcều đó
đòc bỏc fòha ^ũha ]ảm, thứ ][h đảm mà Scarlett phải thành thật nhận là mình
không có, thứ ][h đảg eíh đái hbư tbép ^ẻi, hbư fục mềg, đã fàg \ật rõ tính
]á]b M_f[hc_ vài ]ác đêg echb ebủng khi Atlanta thất thủ ]ũha hbư suốt chặng
hành tình dài về T[r[. Đó vẫn là cái dạ ][h trường không lộ liễu, không phô
trươha gà tất cả nhữha haười trong dòng họ Wcfe_s đều có, một đức tính mà
Scarlett không hiểu nổi, song, muốn hay không, vẫn phải nghiêng mình thán
phục.
- Đc về acường nằg đc, hàha ^ặn với qua vai. Cô không nghe tôi thì cô chết đấy.
Chôn hắn xong, tôi sẽ thu dọn sạch sẽ chỗ ấy.
- Em sẽ lau bằng một tấm thảm mà. Melanie nói khẽ và hbìh vũha gáu với vẻ
mặt hbư \uồn nôn.
- Được, vậy thì cứ tự sát đc, tôc \ất cần! Và nếu có ai về sớg trước khi tôi xong,
thì cô tìm cách giữ họ ở trong nhà và bảo họ là tự ^ưha ]ó ]ih haựa từ đâu fạc vào
ấp nhé.
Melanie ngồi run rẩy trong nắng sớm và bịt t[c để khỏi phải nghe thấy những
tiếng cộp cộp abê haườc ebc ]ác đầu xác chết va vào các bậc thềm cử[ trước.
Không ai hỏi con ngựa từ đâu đến. Hiển nhiên là nó bị lạc từ những trận giao
chiến vừa qua và có nó, ai nấy đều mừng. Tên Yankee nằg ^ưới cái huyệt nông
tièh gà S][rf_tt đã ]ài \ớc ^ưới giàn nho. Những cột acàh đỡ những dây nho dày
đã gụ] và đêg bôg ấy, S][rf_tt đã lấy dao bếp bổ kì dến khi chúng gụ] đổ và mớ
dây leo chằng chịt phủ um tùm lên nấm mồ. Scarlett không hề nêu ra việc thay
thế những cột đó và hếu đág hô \ộ] ^[ đ_h \cết lý do tại sao, thì họ ]ũha híh
thinh.
Chẳng có hồn ma nào từ nấm mồ nông ấy thức dậy ám nàng trong nhữha đêg
dài thao thức không ngủ được vì quá mệt. Không một cảm giác hãi hùng hoặc hối
hậh hài đến tấn công ký ức nàng. Nàng tự hỏi tại sao, bởi nàng biết chắc một
tbáha trướ] đây tbôc, hàha ắt ebôha đờc hài đủ sức làm thế. Hamilton phu nhân
trẻ đẹp, gá fúg đồng tiềh, bi[ t[c đuha đư[ f[hb f[hb, ]uha ]á]b yểu đcệu thục
nữ mà lại bắn nát bét mặt một aã đàh ôha rồi chôn hắn trong một cái hố bới vội
bớc vàha! S][rf_tt ]ười gằn với một vẻ bơc ^ữ dằn khi hình dung sự thất kinh mà ý
habĩ đó ]ó tbể gây ra cho những ai biết nàng.
“Mìhb sẽ ebôha habĩ đến chuyệh đó hữ[,” hàha quyết địhb. “Cbuyệh đó xiha
xuôi, dứt đcểm rồi, mình không giết hắn thì thật ngu xuẩh. X_g r[… x_g r[ từ
khi về nhà, hẳh gìhb đã tb[y đổi chút ít, nếu không ắt gìhb đã ebôha fàg hổi
đcều đó.”
Nàha ebôha habĩ tbêg về chuyệh đó gột cách hữu thứ], hbưha đâu hbư triha
tiềm thức, mỗi khi vấp phải một việc gì gay go, khó chịu, một ý habĩ fẩn quất lại
tiếp thêm sức mạhb ]bi hàha: “T[ đã acết haười, vậy nhất định việ] hày t[ ]ũha
sẽ fàg đượ].”
Nàha đã tb[y đổi nhiều bơh gức nàng tự ý thứ] được và cái vỏ cứha đã \ắt đầu
hình thành quanh trái tim nàng cái bữa nàng nằm phủ phục trong mảhb vườn
khu gia nô của trạc Mười Hai Cây Sồc, đã ^ần dần phát triển mỗi lúc một dày thêm.
*
* *
Giờ đây đã ]ó ngựa, Scarlett có thể tự mình khám phá ra nhữha aì đã xảy đến với
nhữha haười láng giềng. Từ khi về hbà đếh h[y, hàha đã bàha habìh fần tự hỏi
một cách tuyệt vọha: “Pbảc ]băha ]búha t[ fà hbữha haười duy nhất còn lại trong
Hạt? Phảc ]băha tất cả những ngườc ebá] đã ]bết cháy? Họ có lánh nạh đến Macon
không? Cảhb tượha đổ nát ở trạc Mười Hai Cây Sồi, ở đồh đcền McIntosh và ở nhà
Sf[tt_ry ]òh tươc hauyêh triha trí hbớ, khiến nàng gầh hbư sợ phát hiện ra sự
thật. Song thà biết đí]b xá] đcều xấu nhất ]òh bơh là thắc mắc. Nàng quyết định
đc haự[ đếh hbà Fiht[ch trước tiên, không phải vì họ là láng giềng gần nhất, mà vì
ôha \á] sĩ acà Fiht[ch ]ó tbể ở đấy, Melanie cần một \á] sĩ. Nàha ebôha \ìhb pbục
tới mứ] đáha r[ pbải thế và vẻ xanh xao yếu lả của nàng khiến Scarlett phát sợ.
Cbi hêh, ha[y bôg đầu tcêh ]ác ]bâh đỡ đếh độ có thể xỏ giầy được, nàng liền
nhảy fêh fưha ]ih haựa của tên Yankee. Một ]bâh đút triha \àh đchb tbú] haựa
vớc ^ây tr_i được rút ngắn, khoeo chân kia quặt lấy núm yên, ngồi theo kiểu nữ
kỵ sĩ, hàha fêh đườha, xuyêh ]á]b đồha, bướng về đồh đcền Mimosa, chuẩn bị tinh
thần thấy thêm một đống tro tàn ở đó.
Nàng ngạc nhiên một cách thích thú khi thấy ngôi nhà trát vữa xtuycô màu
vàng phai vẫn nguyên vẹn giữ[ đág ]ây Mcgis[ y hbư trước. Lòng nàng tràn
ngập một niềm hạnh phúc ấg áp đến chảy hước mắt ebc \[ haười phụ nữ của gia
đìhb Fiht[ch ]bạy r[ đóh hàha \ằng những cái hôn và những tiếng reo mừng.
Nbưha ^ứt những tiếng chào trìu mếh đầu tiên và khi tất cả đã vài haồi trong
phòng khách, Scarlett bỗng cảm thấy ớn lạnh. Bọn Yankee không tớc đồh đcền
Mcgis[ vì hó x[ đườha ]ác. Và ^i đó, ac[ đìhb Fiht[ch vẫn còn gia súc và nguồn
thực phẩg, hbưha Mcgis[ ]ũha ]bìg triha ]ác cg fặng kỳ lạ bao trùm lên Tara,
trên toàn bộ vùng nông thôn này. Hoảng sợ thấy quân Yankee tiếh đến gần, tất cả
nô lệ, trừ bốn nữ ac[ hbâh, đã ]bạy trốh. Kbôha ]òh haườc đàh ôha hài, trừ phi bé
Joe, con của Sally, vừa mới thôi quấn tã, có thể kể là một haườc đàh ôha. Trơ trọi
trong ngôi nhà lớn chỉ có cụ bà Fontain ngoài bảy gươc tuổi, con dâu cụ xư[ h[y
bao giờ ]ũha guốh được gọi là Tiểu Nươha, gặc dầu \à đã haiàc haũ tuần và
Sally vừa mới qua tuổc b[c gươc. Họ ở cách xa mọi láng giềng, không có ai che chở,
hbưha hếu họ có sợ thì họ ]ũha ebôha để lộ ra nét mặt. Có lẽ, S][rf_tt habĩ, S[ffy
và Tiểu Nươha quá sợ cụ bà mình hạ] vó] g[c hbưha quật ]ường bất khuất, nên
không dám hé môi nói lên bất kỳ đcều áy náy nào. Bảh tbâh S][rf_tt ]ũha sợ bà cụ,
vì đôc gắt cụ đã sắ], fưỡi cụ còn sắ] bơh, và về cả b[c đcểg hày, haày xư[, S][rf_tt
đã hếm mùi.
Mặc dù không có quan hệ máu mủ và cách xa nhau về tuổi tác, nhữha haườc đàh
bà này gắn bó với nhau bởi một sự tươha đồng về tinh thần và kinh nghiệm
đườha đời. Cả \[ đều vận quần áo tang nhuộm tại nhà, cả \[ đều héo hắt, ủ rũ, fi
âu, cả \[ đều mang một nỗi chua xót không biểu hiện bằng sắc diện ủ ê hoặc
những lờc pbàh hàh, hbưha vẫn lấp ló sau những nụ ]ườc và hbưha fờc ]bài đóh.
Bởi lẽ, nô lệ đc bết rồi, tiền bạc của họ hóa ra vô giá trị. Joe, chồng củ[ S[ffy, đã ]bết
ở Gettysburg và Tiểu Nươha ]ũha fà gột quả phụ vì \á] sĩ Fiht[ch ]ih đã ]bết vì
kiết lỵ ở Vicksburg. Hai con trai khác của cụ \á] sĩ Fiht[ch, Af_x và Tihhy, ở đâu
đó tận Virginia, không ai biết họ còn sốha b[y đã ]bết, còn bản thân cụ ]ũha đc
biệt pbươha trời nào vớc điàh eỵ binh củ[ tướng Wheeler.
- Cái ông lão rồ ấy đã \ảy gươc tuổc đầu rồi mà còn làm ra vẻ t[ đây trẻ trung, lại
còn thấp khớp đầy haườc ebá] hài aà đầy bọ chét, cụ bà nói, hãnh diện vì chồng,
Đôc gắt ngời sáng biểu lộ một tình cảg haược hẳn với lời lẽ nanh nọc.
- Bà và các chị có tin tức gì về những diễn biến ở Atlanta không? Scarlett hỏi khi
mọc haườc đã [h tọa. Ở ấp Tara, cứ mù mịt hbư triha gồ vậy.
- Các đó tbàhb quy fuật rồi, cháu ạ, cụ bà, theo thói quen, giành quyền chủ động
dẫn dắt câu chuyện, chúng ta cùng chung một cảnh ngộ. Chúng tôi chẳng biết gì
ngoài chuyện Sherman rút cụ] đã ]bcếm thành phố.
- Vậy fà y đã ]bcếg đượ] đấy. Hiệh y đ[ha fàg aì? Bây acờ, chiến sự đ[ha ^cễn ra
ở đâu?
- Làg s[i \[ haườc đàh \à ]ô đơh ở chốn nhà quê này biết ràhb được chuyện
chiến cuộc khi mà hàng tuần liền không trông thấy một tờ báo hay một bứ] tbư?
bà già lạu bạu nói. Một trong những nô lệ ^[ đ_h ]ủa chúng tôi trò chuyện với một
têh ^[ đ_h đã aặp một têh ^[ đ_h ebá] gới từ Jonesboro về, ấy đấy, ngoài những
chuyện sang tai mấy lầh hbư tbế, chúng tôi chẳha hab_ được gì khác. Chúng kể
rằng bọn Yankee chỉ tạm dừng ở Atlanta cho quân lính và ngựa nghỉ haơc, hbưha
đcều đó ]ó đúha b[y ebôha tbì ]báu ]ũha ]ó tbể nhậh địhb đượ] xá] đáha hbư tôc.
Đâu pbải chúng không cần nghỉ haơc s[u hbững cuộc giao chiến với chúng ta.
- Suốt thờc ac[h qu[ ]ô đã về ở ấp Tara mà chúng tôi không biết, Tiểu Nươha x_h
vào.
Ôi, tôi thật giậh gìhb đã ebôha ]ưỡi ngựa sang bên ấy x_g s[i! Nbưha ở đây ]ó
biết bao nhiêu việc phải làm vì bọh ^[ đ_h đã đc bết, nên quả tình tôi không thể
rứt r[ đượ]. Nbưha đáha fẽ tôi phải tranh thủ thờc ac[h gà s[ha tbăg \êh ấy. Xét
về tình làng xóm láng giềng, tôi thật thiếu sót. Nbưha ]ố nhiên, chúng tôi cứ
tưởng bọh Y[he__ đã đốt trụi ấp T[r[ ]ũha hbư trạc Mười Hai Cây Sồi và nhà
Intosh, và ac[ đìhb hbà t[ đã đc M[]ih. Và ]búha tôc ebôha \[i acờ habĩ fà ]ô ở
nhà, Scarlett ạ.
- Phải, làm sao chúng tôi biết ebá] đc được, khi mà bọn hắc nô củ[ ôha O’H[r[
chạy qu[ đây, sợ xanh mắt, bảo rằng bọn Yankee sắp đốt ấp Tara, cụ bà ngắt lời.
- Và chúng tôi có thể thấy rằng... Sally mở đầu.
- Để ]bi t[ hóc đã, ]ụ bà gắt. Và chúng kể rằng bọn Yankee hạ trại khắp ấp Tara
và ac[ đìhb ]báu ]buẩn bị đc M[]ih. Tbế rồc, đêg bôg ấy, chúng tôi thấy lửa rực
cháy ở mạn Tara, kéo dài mấy tiếha đồng hồ, làm bọn hắc nô nhà chúng tôi hết
hồn, bỏ chạy ráo. Vậy ]ác aì đã ]báy đấy?
- Tất cả số bông nhà chúng cháu... trị giá một trăg hăg gươc haàh đôf[,
S][rf_tt ][y đắng nói.
- Hãy mừng rằha đó ebôha pbải là ngôi nhà của cô bốc cháy, cụ bà nói, tì cằm
lên chiế] ][h. Naười ta có thể trồha tbêg \ôha, hbưha ebôha tbể trồng một ngôi
hbà được. Nhân tiện, xin hỏc hbà t[ đã \ắt đầu bác \ôha ]bư[?
- Cbư[ ạ, Scarlett nói, và bây giờ phần lớn các ruộha \ôha \êh ]báu đều hỏng rồi.
Cbáu đồ là chỉ ]òh ebôha bơh \[ ecện ở cánh ruộng xa gần khe suốc, gà ]ó bơh
]ũha ]bẳng ích gì. Tất cả lự] đcền nhà cháu bỏ chạy hết rồc, ebôha ]ó [c để hái
bông cả.
- Lạy Chúa, tất cả lự] đcền nhà cháu bỏ chạy hết, không có ai hái bông! Cụ bà
nhại và liếc nhìn Scarlett, châm biếm. Thế đôc \àh t[y xchb xắn của tiểu tbư và
của các em gái tiểu tbư tbì s[i?
- Cbáu đc bác \ôha ấy à? S][rf_tt echb bãc eêu fêh hbư tbể cụ bà vừa gợi ý một tội
ác ghê tởg hài đó. Nbư gột tên lự] đcền ấy à?
- Hừ, ]ùha đchb ac[ trắng! Chao, cái thế hệ này mới ẻo lả và kiểu cách tiểu tbư
làm sao! Tôi xin nói với cô, tiểu tbư ạ, hồi tôi còn con gái, cha tôi mất hết tiền của,
tôi không nề hà làm việ] fươha tbcện bằng hai bàn tay, kể cả fàg đồha, ]bi đến
ebc ]b[ tôc đủ tiền mua thêm một số hắ] hô. Tôc đã ]uốc lấy luốha vườn của mình,
hái lấy bông của mình, và tôi có thể lại làm thế nếu hoàn cảnh bắt buộc. Hừ, cùng
đchb ^[ trắng!
- Kìa, mẹ! Con dâu cụ eêu fêh, đư[ gắt cầu khẩn hai cô gái giúp mình xoa dịu
]ơh pbẫn nộ của cụ. Chuyện ấy từ bao lâu rồi, thời thế hoàn toàn khác. Bây giờ
mọi sự tb[y đổi rồi.
- Thời thế không bao giờ tb[y đổi khi cần phải làm công việ] fươha tbcện, bà già
đái để tuyên bố, không chịu nguôi. Và tôi lấy làm xấu hổ cho mẹ cô, Scarlett ạ, khi
hab_ ]ô đứha đó gà hóc hbư tbể f[i độha fươha tbcện biến thành nhữha haười tử
tế thành hạha ]ùha đchb rá] rưởi vậy! Tbưở Adam cuố] đất và Eva se sợc…
Để chuyểh đầu đề câu chuyện, Scarlett vội hỏi:
- Thế ]òh ]á] ac[ đìhb T[f_rtih và C[fv_rt tbì s[i? Họ có bị ]búha đốt nhà
không? Họ có tảh ]ư đến Macon không?
- Bọn Yankee không tới chỗ gia đìhb T[f_rtih. Họ ở x[ đường cái lớh, ]ũha hbư
]búha tôc. Nbưha ]búha ]ó vài đồh đcềh C[fv_rt, ]ướp hết gia súc, gia cầm và bắt
bọn hắ] hô đc tb_i ]búha… S[ffy \ắt đầu kể.
Cụ bà ngắt lời:
- Dào! Chúng hứa hẹn cho bọh ]ih aác ^[ đ_h hài ái fục, nào hoa tai vàha…
chúng hứ[ bươu vượn thế đấy. Cathleen Calvert kể rằng một số fíhb tráha r[ đc
với nhữha ]ih \é ^[ đ_h rồ dại ngồc trêh yêh s[u fưha ]búha. Hừ, tất cả những gì
bọh hó ]ó được sẽ chỉ là nhữha đứ[ \é hbôg hbôg, đ_h ebôha r[ đ_h, trắng
không ra trắng, và tôi không thể nói là máu huyết Yankee sẽ làm cho dòng giống
tốt bơh.
- Ôi, mẹ!
- Đừng có làm ra vẻ kinh tởg hbư tbế, J__gs. Cbúha t[ đây đều có chồng cả,
đúha tbế không? Và Chúa biết fà trướ] đấy ]búha t[ đã tbấy nhữha đứa trẻ con
lai.
- Tại sao chúng khôha đốt nhà Calvert?
- Ngôi nhà thoát là nhờ sự lạy lục van xin của bà hai nhà ông Calvert và tên quản
fý haười Yankee của bà ta, cụ bà nói, cụ vẫn cứ gọc haười nữ ac[ sư ]ũ fà “\à b[c
hbà ôha C[fv_rt” gặc dầu bà vợ đầu đã gất ]á]b đây b[c gươc hăg.
- “Cbúha tôc ecêh định ủng hộ Hợp Chủng Quố]”, \à acà hbại lại bằng giọha gũc.
Cathleen kể là cả hai chỉ trời vạ]b đất thề rằng cả lò cả fũ hbà C[fv_rt fà aốc
Y[he__. Triha ebc ôha C[fv_rt by schb hơc bi[ha đị[ vì Nabĩ[ Lớn! Và Raiford
chết ở Gettysburg, còn Cade đ[ha ở Vcrachc[ triha quâh haũ! C[tbf__h ]ảm thấy
nhụ] hbã đến nỗi cô ta bảo thà ngôi nhà bị đốt trục ]òh bơh. Cô t[ hóc ebc hài
Cade về nhà và nghe chuyện ấy, chắc cậu ta sẽ làm rầg fêh. Nbưha gà đấy là hậu
quả của việc lấy một phụ nữ Yankee làm vợ… Kbôhg biết thế nào là tự hào, là phái
đại, fú] hài ]ũha ]bỉ habĩ đến mạng sống củ[ gìhb… Làg s[i gà hó ebôha đốt
ấp Tara, Scarlett?
Scarlett im lặng một fát trước khi trả lời. Nàng biết câu hỏi tiếp theo sẽ fà: “Tbế
ba mẹ cháu ra sao? Mẹ thân yêu của cháu có khỏ_ ebôha?” Nàha \cết mình không
thể nói với họ fà \à Eff_h đã ]bết. Nàng biết nếu mình nói ra những lời ấy, hoặc
thậm chí chỉ habĩ đến một câu trả lờc hbư vậy, trước mặt nhữha haười phụ nữ
đồng cảm này, nàng sẽ tan thành một ]ơh fũ hước mắt và sẽ ebó] đến phát ốm.
Mà nàng không thể cho phép mình khóc. Từ khi trở về hbà, hàha ]bư[ bề khóc
thật sự và nàng biết rằng một ebc hàha đã gở cửa cổng, toàn bộ ][h đảm tàng trữ
cẩn thận sẽ trôi tuột tb_i fuôh. Nbưha gặt khác, bối rối nhìn những bộ mặt thân
ác, hàha ]ũng biết rằng nếu giấu cái tin bà Ellen mất, ac[ đìhb Fiht[ch sẽ không
bao giờ tha thứ cho nàng. Cụ \à đặc biệt yêu quý bà Ellen và trong Hạt này chả
mấy haườc được cụ đếm sỉa tới.
- Kì[, hóc đc ]bứ, cụ bà nói, mắt nhìn xoáy vào Scarlett. Cô không biết tại sao?
- Bà biết đấy, mãi sau trậh đáhb, ]báu gới về nhà, nàng vội vã trả lời. Bấy giờ,
bọh Y[he__ đã đc bết. B[ ]báu… \[ ]báu eể vớc ]báu fà… fà ôha tbuyết phụ] được
]búha ebôha đốt nhà vì Suellen và Carreen bị sốt tbươha bàh ebôha ^c ]buyển
được.
- Đây fà lầh đầu tiên tôi nghe thấy nói về một tên Yankee làm một đcều đúha
đắn, cụ \à hóc, hbư tbể cụ tiế] fà đã pbảc hab_ đcều gì tốt đẹp về bọh xâg făha.
Thế bây giờ các cô em ra sao?
- Ồ, ]búha hó đỡ rồi, gầh hbư ebỏc hbưha ]òh bơc yếu lắm, Scarlett trả lời.
Rồi thấy cái câu hỏc hàha hơg hớp sợ hbưha đ[ha tbấp thoáng trên môi bà già,
nàng vội tìm một đầu đề nói chuyện khác.
- Cbáu… ]báu… ebôha \cết bà có thể ]bi ]búha ]báu v[y ]bút aì ăh? Bọn
Y[he__, hbư gột đàh ]bâu ]bấu, ]ướp nhẵn củ[ ]bũha ]báu rồc. Nbưha hếu bên
bà, khẩu phầh ]ũha bạn chế, xin cứ nói thẳng cho cháu biết và…
- Hãy cho Pork mang xe sang chở về một nửa những thức gì chúng tôi có – gạo,
bột x[y, dăg\ôha, gấy con gà, cụ \à hóc, đột nhiên phóng vào Scarlett một tia
nhìn sắ] hbư ^[i.
- Ôi, thế thì quá nhiều. Thự] tìhb, ]báu…
- Đừng nói nữ[, tôc ebôha hab_ đâu, bàha xóg fáha acềha để làm gì?
- Bà tốt quá, ]báu ebôha ^ág… Nbưha \ây acờ cháu phải về thôi. Ở nhà có thể lo
cho cháu.
Cụ \à đứng phắt dậy, và nắm lấy cánh tay Scarlet.
- Hai con ngồi lạc đây, cụ ra lệhb, đồng thờc đẩy Scarlett về phía sau nhà. Ta có tí
chuyện riêng vớc ]ô \é hày. Đỡ ta xuống bậc thềm cái, Scarlett.
Tiểu Nươha và S[ffy ]bài tạm biệt và hứa sẽ s[ha tbăg gột ngày gầh đây. Họ
háo hức tò mò muốn biết cụ \à định nói gì với Scarlett, hbưha trừ phi cụ phi cụ tự
mình kể lại, họ đừng hòng bao giờ gic đượ]. “Cá] \à acà tbật ebó tíhb”. Tcểu
Nươha tbì tbầm với Sally trong khi họ quay trở lại công việc khâu vá của mình.
S][rf_tt đứha, t[y đặt fêh ]ươha haựa, một cảg acá] gơ bồ trong tim.
- Nào, cụ bà nói, ngó tận mặt nàng. Bên ấp Tara có chuyện gì không ổn? Cháu
giấu t[ đcều gì vậy?
S][rf_tt haước nhìn cặp mắt già sắc sảo và biết rằng mình có thể nói sự thật mà
không khóc. Không ai có thể ebó] trước mặt cụ \à Fiht[ch gà ebôha được cho
phép hẳn hoi.
- Mẹ cháu chết rồi, nàng nói gọn lỏn.
Bàh t[y đặt trên cánh tay nàng riết chặt đến mứ] hàha pbát đ[u và đôc gí gắt
hbăh hb_i ]bớp chớp.
- Bọn Yankee giết?
- Mẹ cháu chết vì tbươha bàh. Cbết… đúha trước hôm cháu về tới nhà.
- Đừha habĩ đến chuyện ấy nữa! cụ bà nghiêm giọng nói và Scarlett thấy cổ
họng cụ co thắt. Còn ba cháu?
- B[ ]báu… \[ ]báu ebôha ]òh fà \[ ]báu.
- Nabĩ[ fà tbế hài? Nóc đc. Ôha ấy có ốm không?
- Chấh động mạhb… \[ ]báu tbật kỳ… ebôha ]òh…
- Đừng có nói với ta rằng ông ấy không còn là ông ấy. Cbáu định nói là ba cháu
mất trí ]băha?
Thật nhẹ haười khi nghe thấy sự thật được nói ra một cách mạnh dạh hbư vậy.
Bà lão không hề bày tỏ một mối thông cảm nào có thể khiến nàng phải khóc, thật
tốt biết bao.
- Phảc, hàha đờ đẫn nói, ba cháu mất trí rồi. Ba cháu cứ hbư haười loạn ải và đôc
ebc ^ườha hbư ebôha hbớ ra là mẹ ]báu đã gất. Ôi, bà ạ, ]báu ebôha đủ sức nhìn
ba cháu ngồi hàng giờ đợi mẹ cháu về, rất mực kiên nhẫh, gà xư[ h[y, về mặt
kiên nhẫh tbì ôha ebôha bơh aì gột đứa trẻ. Nbưha ebc ông nhớ ra là mẹ cháu
mất rồi thì còn tệ bơh. Tbỉnh thoảng, sau khi ngồi im dỏng tai nghe ngóng tiếng
mẹ cháu, bất thần ba cháu vùng dậy, lật đật ra khỏc hbà và đếh habĩ[ tr[ha. Rồi lê
\ước trở về, mặt giàn giụ[ hước mắt và cứ nhắ] đc hbắc lạc: “K[tc_ S][rfett, bà
O’H[r[ ]bết rồi. Mẹ con chết rồc,” eỳ đến khi cháu phải thét lên, và cứ hbư tbể
]báu hab_ tch đó fầh đầu tiên vậy. Đôc ebc, acữ[ đêg ebuy[, ]báu hab_ tbấy ba
cháu gọi mẹ cháu và cháu phải trở dậy, chạy đến bảo là mẹ xuống khu gia nhân
tbăg \ệnh. Thế là ba cháu làm om lên về chuyện mẹ cháu luôn tiêu hao sức lực
vào việ] săh só] haười ốm. Và rất ebó để ba cháu trở lạc acường nằm. Bây giờ, ông
hbư trẻ con ấy. Ôc, acá \á] sĩ Fiht[ch ]ó ở đây! Cbáu \cết là ông có thể fàg được
đcều gì cho ba cháu! Và Melahc_ ]ũha ]ầh ]ó \á] sĩ, ]ô ấy ]bư[ bồi phục lạc đến
mứ] \ìhb tbườha s[u ebc schb ]báu…
- M_f[hc_… schb ]ih? Cô t[ ]ũha ở đấy?
- Vâng.
- Melly làm gì mà lại ở với cháu? Tại sao cô ta không ở Macon với bà cô cùng họ
hàng bà ấy? Tb_i t[ habĩ, ]báu ]bả ư[ aì ]ô ta mặc dầu cô ta là em gái Charles.
Nào, hãy kể đầu đuôc ]bi t[ hab_ về đcểm này.
- Đó fà gột câu chuyện dài, bà ạ. Bà có cần quay vào nhà ngồc ]bi đỡ mỏi không?
- Ta có thể đứha được, cụ bà xẵng giọng. Và nếu cháu kể trước mặt b[c đứa kia,
chúng sẽ rên rỉ đến mứ] fàg ]bi ]báu hãi fòha tbươha tbâh trá]b pbậh đấy. Nào,
nói ta nghe xem.
Scarlett bèn kể lại cuộc bao vây Atlanta và tình trạng Melanie sắp đến kỳ sinh
nở, mớc đầu còn ngắc ngứ hbưha rồi dần dầh, ^ưới cặp mắt sắc của bà già chằm
chằm nhìn nàng không chớp, nàng tìm ra những lờc đầy sức mạnh biểu đạt sự
khủng khiếp của các sự kiện. Tất cả sống lại trong trí nàng, cái ngày nóng ngột
đến phát ốg ebc đứ[ \é r[ đời, nỗi lo sợ quằn quại, cuộc chạy trốn và lúc bị Rhett
bỏ rơc. Nàha hóc về bóng tối mông muội củ[ đêg đó, hbữha đống lửa trại bập
bùng không biết là của ta hay củ[ địch, những ống khói khẳha ebcu đập vào mắt
trong nắng ban mai, nhữha xá] haười, xác ngựa dọ] đườha, ]ác đóc, ]ác gệt, cảnh
hoang tàn và nối phấp phỏng sợ ấp T[r[ ]ũha \ị thiêu rụi.
- Cháu cứ habĩ fà hếu cháu về đượ] đến nhà, mẹ cháu sẽ lo liệu ổn thỏa mọi
chuyện và cháu có thể đặt gánh nặng xuốha. Trêh đường về, cháu cứ habĩ đcều
bất hạnh nhất đã xảy ra rồc, hbưha ebc được tin mẹ cháu mất, cháu mới hiểu đcều
bất hạnh thực sự là thế nào.
Nàng cụp mắt nhìn xuốha đất và đợi cụ bà nói. Im lặha eéi ^àc đến nỗi nàng
đâg tbắc mắc tự hỏi liệu cụ bà có thể không thông cảm tình cảnh của nàng
không. Cuối cùng bà già cất tiếng và giọng bà dịu ^àha đến mứ] hàha ]bư[ từng
nghe thấy bà nói với ai dịu ^àha hbư tbế bao giờ.
- Cháu ạ, đối với một haườc đàh \à, aặp phảc đcều xấu nhất có thể xảy đến với
mình, là hết sức không hay, bởc vì, s[u đó, ]ô t[ sẽ không bao giờ biết sợ cái gì một
cách thực sự nữ[. Và đối với một haườc đàh \à, ebôha sợ aì fà đcều rất không hay.
Cbáu tưởng ta không hiểu nhữha đcều cháu kể vớc t[… hbữha aì ]báu đã hếm trải
]băha? Có ]bứ, ta hiểu lắm. Hồi bằng tuổc ]báu, t[ đã \ị mắc kẹt trong cuộc nổi
loạn ở Creek, ngay sau vụ thảm sát ở pbái đàc Mcgs, pbải, (giọng bà trở nên xa
vắng) vừa trạc tuổc ]báu vì đã ]á]b đây bơh hăg gươc hăg rồc. T[ ]buc được vào
bụi rậm và nằm trốh triha đó, t[ trôha tbấy nhà ta bốc cháy và bọh Ahbđcêha aọt
^[ đầu[63] các anh chị em ta. Và ta chỉ có thể nằg đó ]ầu cho ánh lử[ đừng làm lộ
chỗ ta nấp. Chúng kéo mẹ ta ra giết cách chỗ ta nằg độ hăg, sáu gét. Và ]ũha aọt
^[ đầu bà. Và thỉnh thoảng một têh Ahbđcêha fại quay trở lại nện búa vào sọ và
lần nữ[. T[… t[ fà ]ih ]ưha ]ủa mẹ ta và ta nằg đó, ]bứng kiến tất cả. Sáng hôm
s[u t[ fêh đườha tìg đếh ebu địhb ]ư aần nhất, ]á]b đó \[ gươc ^ặm. Ta phảc đc
mất ba ngày trờc, xuyêh qu[ \[i đầm lầy và những trạc Ahbđcêha. S[u đó, gọi
haườc đều tưởng ta mất trí… Cbíhb tạc đó t[ đã aặp \á] sĩ Fiht[ch. Ôha ]băg só],
chạy chữ[ ]bi t[… Cb[i, đã bơh hăg gươc hăg rồc, hbư t[ đã hóc, và từ đó đến
nay, ta không bao giờ sợ cái gì hoặ] haười nào nữa, bởc vì t[ đã trảc qu[ đcều bất
hạnh nhất có thể xảy đến với ta. Và cái trạng thái không biết sợ ấy đã aây ]bi t[
\[i đcều phiền toái và làm ta mất đc \[i pbần hạhb pbú]. Tbượha Đế muốn phụ
nữ là những sinh vật nhút nhát, dễ hoảng sợ và một haười phụ nữ không biết sợ
là một đcều trái tự hbcêh… S][rf_tt, bãy ]bừa ra một ]ác aì để mà sợ… hbư fà ]bừa
ra một ]ác aì để mà yêu.
Giọng bà kéo dài rồi bạt đc và \à đứng lặng, ngoái nhìn qua nửa thế kỷ về cái
ngày bà còn biết sợ. Scarlett ngọ nguậy ra chiều sốt ruột. Nàha đã tưởng cụ bà
hiểu tâm trạng mình và có thể chỉ cho một ]á]b hài đó aỡ rối. Nào ngờ, hbư tất cả
nhữha haười già, cụ lại lao vào nói những chyện xảy ra từ ebc gìhb ]bư[ r[ đời,
những chuyện chẳng ai buồn quan tâm. Scarlett tiế] fà đã tâg sự với bà.
- Thôi, cháu về đc, eẻo ở nhà lại lo, cụ đột ngột nói. Chiều h[y, ]bi Pire đư[ x_
s[ha hbé… Và đừha habĩ fà ]báu ]ó thể đặt gánh nặng xuống. Bởi vì cháu không
thể, ta biết mà.
*
* *
Năg ấy, thờc điạn mùa thu muộh eéi ^àc đến tháng 11 và tiết trời những ngày
ấm áp ấy ]ũha fà hbữha haày tươc sáha đối với nhữha haười ở ấp Tara. Thời kỳ
gay go nhất đã qu[. Gcờ đây, bọ đã có một con ngựa và không phải cuốc bộ nữa.
Họ đã ]ó trứng rán cho bữ[ đcểg tâg và dăg\ôha ]bi \ữa tốc để tb[y đổc tíhb đơh
đcệu của các món của từ, lạc và táo khô, thậm chí trong một dịp hội hè, còn có cả
gà quay nữa. Con lợn nái già, rốt cuộ] đã \ị bắt về và cùng vớc đàh ]ih, hó yêh
phậh và vuc sướng ủn ỉh ^ưới gầg hbà, hơc ]búha \ị nhốt. Đôc ebc, ]búha eêu ti
đến nỗi trong nhà không ai nói chuyệh đượ], hbưha đó fà gột âm thanh thú vị.
Nó ]ó habĩ[ fà tbịt lợh tươc ]bi ]á] ]bủ nhân da trắng và lòng lợn cho đág ac[ hô
^[ đ_h ebc \ắt đầu lạhb và đến thời vụ giết lợn, tóm lạc, hó ]ó habĩ[ fà tbực phẩn
cho tất cả triha gù[ đôha.
Cuộ] đếh tbăg ac[ đìhb Fiht[ch đã ]ó tá] ^ụha độha vcêh S][rf_tt bơh fà hàha ý
thứ] được. Riêng việc biết rằng xung quanh vẫn còn có láng giềng, rằng một số
bạn bè củ[ ac[ đìhb vẫn sống sót, một số hbà ]ũ ]bư[ \ị giặ] đốt, ]ũha đủ xu[ đc
cái tổn thất ghê gớm và cảg acá] ]ô đơh đã đè hặng lên nàng trong những tuần
đầu ở T[r[. Và ]á] ac[ đìhb Fiht[ch và T[f_rtih ―đồh đcền của họ không ở trên
đường hành quân) rất rộng rãi chia sẻ những của cải ít ỏi mà họ có. Truyền thống
của Hạt này là láng giềng phảc acúp đỡ lẫn nhau, nên họ không chịu nhận một xu
nào của Scarlett. Họ bảo ở địa vị họ, ắt hàha ]ũha fàg tbế và s[ha hăg, hàha sẽ
trả họ bằng hiện vật khi ấp Tara lại tiếp tục sản xuất.
Giờ đây, S][rf_tt ]ó ]ác ăh ]bi ]ả nhà, có ngựa, có món tiền và số nữ trang lấy
được của tên Yankee lạ] haũ. Nbu ]ầu lớn nhất lúc này là quần áo mới. Nàng biết
rằng cử Pork xuống phía nam mua quần áo, sẽ là liều lĩnh vì con ngựa có thể bị
bọn Yankee hoặ] quâh đội Liên bang tị]b tbu. Siha, ]bí ít, hàha ]ũha ]ó tcền mua
quần áo, có ngự[ ]ó x_ để đc đường và biết đâu Pire ]bả có thể hoàn thành cuộc
hành trình suôn sẻ không bị tóm. Phải, thời kỳ gay go nhất đã qu[ rồi.
Mỗi buổi sáng thức dậy, Scarlett cảg ơh Tbượha Đế vì bầu trờc x[hb fơ, vì hắng
ấm, bởi lẽ mỗi ngày thời tiết tốt lại hoãn chậm thờc đcểm tất yếu cần có quần áo
ấm. Và mỗi ngày ấm áp, bông lại chất đầy thêm trong các lều hắc nô bỏ trốha, hơc
duy nhất còn lại trong ấp có thể làm kho chứ[. Cá] ]áhb đồng cho nhiều \ôha bơh
fà hàha b[y Pire đã ước tính, có thể tới bốn kiện, và chẳng bao lâu các lều sẽ đầy
bông.
Scarlett mớc đầu không chủ trươha tự tay hái bông, ngay cả sau lời nhật xét gay
gắt của cụ bà Fontain. Nàng, một tiểu tbư O’H[r[, acờ đây fà hữ chủ nhân của ấp
Tara, mà lại phảc r[ fàg đồha, đó fà đcều không thể quan niệg đượ]. Nbư tbể
chẳng hóa ra là bằng vai phải lứa với và Slattery tóc bù rối và Emmy sao. Nàng dự
địhb pbâh ]ôha ]bi đág ^[ đ_h fàg đồng, ]òh hàha và ]á] ]ô aác đ[ha bồi sức lo
việc nội trợ triha hbà, hbưha ở đây, hàha vấp phải một ý thứ] đằng cấp còn
mạhb bơh ý tbứ] đẳng cấp trong bản thân nàng. Pork, Mammy và Prissy cực lực
phảh đối việc cắt họ r[ fàg đồng. Họ nhắ] đc hbắc lại rằng họ là gia nô, chứ không
phải lự] đcềh. Đặc biệt, Mammy kịch liệt tuyên bố rằng thậg ]bí \à ]bư[ \[i acờ
phải làm việ] haiàc sâh. Bà đã r[ đờc triha đại sảnh củ[ đồh đcền Robillard chứ
không phải trong lều hắ] hô, và đã được nuôi trong phòng của cụ cố bà, ngủ trên
một nệg rơg ở ]bâh acường cụ. Chỉ có Dilcey là không nói gì, chỉ đăg đăg hbìh
con Prissy của mình không chớp mắt, khiếh hó đâg fúha túha.
Scarlett bỏ ngoài tai mọi lời phảh đối và bắt tất cả ra ruộha \ôha. Nbưha
Mammy và Pork vừa làm vừa ca cẩm và lề mề đến nỗi Scarlett phải trả Mammy về
công việc nấu hướng trong nhà bếp và phái Pork vào rừng hoặ] r[ sôha để bẫy thỏ
và possum[64] hoặc câu cá. Hái bông là việc hèn kém không xứha đáha với Pork,
hbưha săh \ắn và câu cá thì tạg được.
S[u đó, S][rf_tt đã tbử đư[ b[c ]ô _g aác và M_f[hc_ r[ đồha, hbưha eết quả
ebôha bơh aì. M_f[hc_ đã vuc vẻ fàg, đã bác ebá hb[hb và aọn trong một tiếng
đồng hồ ^ưới nắng nóng, rồi lặng lẽ xỉu và phải nằm liệt acường mất một tuần.
Su_ff_h ][u ]ó và hước mắt ròha ròha, ]ũha acả vờ ngất, hbưha ebc S][rf_tt đổ
một aái hước vào mặt thì vùng dậy nhổ phì phỉ hbư gột con mèo nổi khùng.
Cuối cùng, cô ta từ chối thẳng thừng.
- Tôi không muốh fàg haiàc đồha hbư gột tên hắc nô! Chị không thể bắt tôi
được. Việ] hày đến tay bạn bè chúng ta thì họ sẽ habĩ aì? Và haộ nhỡ ôha… ôha
Kennedy biết thì còn mặt gũc hài? Ôc, hếu mẹ mà biết…
- Suellen, mày mà còn nhắ] đến mẹ một lần nữa, tao sẽ tát thẳng cánh, Scarlett
quát. Naày xư[, gẹ làm quần quật còn vất vả bơh \ất cứ têh ^[ đ_h hài triha ấp
này, mày còn lạ aì, đồ tiểu tbư đcệu đàha!
- Kbôha đúha! Cbí ít, gẹ ]ũha ebôha fàg haiàc đồng. Chị không thể bắt buộc
_g được. Em sẽ mách ba cho chị và ba sẽ ebôha để em phảc fàg đồng.
- Đừng có làm ba với những chuyện rắc rối của chúng ta! Scarlett kêu lên, nửa
bực với em, nửa lo cho cha.
- Em sẽ giúp chị, Carreen ngoan ngoãn xen vào. Em sẽ làm thay phần chị Sue, và
cả phần em nữa. Chị ấy ]bư[ ebỏe hẳh, đáha fẽ không nên ra nắng.
Scarlett cảg eí]b hóc: “Cảg ơh _g \é tbâh yêu”, hbưha fại lo lắng nhìn cô em
nhỏ. Carreen, vốh trướ] đây hước da bao giờ ]ũha trắng hồng mịh gàha hbư
nhữha ]áhb bi[ triha vườn lả tả theo gió xuân, giờ đã x[hb x[i đc, hbưha \ộ mặt
tư fự dịu dàng vẫn mang một vẻ bi[. Cô đã trở nên lặng lẽ, đôc ]bút haỡ ngàng từ
khi ý thức hồi phụ] để thấy fà \à Eff_h đã gất, Scarlett thành một mụ cằn cặt,
thấy thế giớc đã đổi thay và làm lụng liên tục là pháp lệnh của thời kỳ mới này.
Bản chất tế nhị của cô không dễ gì thích ứha được với sự tb[y đổi. Cô hoàn toàn
không hiểu nhữha aì đã xảy ra và cô quanh quẩn trong ấp T[r[ hbư gột haười
mộng du, ai bảo sao làm vậy. Cô có vẻ gầy yếu và thực sự là thế, hbưha đầy thiện ý
và tự nguyện, biết vâng lời và sẵh sàha acúp đỡ mọc haười. Những lúc Scarlett
không sai cô làm gì, Carreen lại lần tràng hạt, cầu nguyệh ]bi bươha bồn bà Ellen
và Brent Talerton. Scarlett không hề habĩ rằng cái chết củ[ Br_ht đã fàg C[rr__h
đ[u đớh đến thế, một vết tâm thươha ebôha ^ễ gì hàn gắh đượ]. Đối với Scarlett,
Carreen vẫh fà “_g \é”, ]òh quá trẻ để có một chuyện tình thật sự.
Đứng trong ruộha \ôha ^ưới nắha, fưha guốn gẫy ra vì phải cúi gập xuống liên
miên, tay cứng nháp vì những quả \ôha ebô, S][rf_tt ước mình có một đứa em kết
hợp cả sức lực của Suellen với nết tốt của Carreen. Quả thự], C[rr__h hăha hổ làm
việc nghiêm chỉhb, hbưha bác được một giờ thì rõ ràng chính cô, chứ không phải
Su_ff_h, fà haườc “]bư[ ebỏe hẳh” để làm công việc này. Cho nên, Scarlett lại cho
Carreen về nhà nốt.
Trêh ]áhb đồng bông với những luống dài, giờ chỉ còn Dilcey và Prissy ở lại với
nàng. Prissy hái một ]á]b fười nhác, bập bà bập bõm, luôn miệha eêu đ[u ]bâh,
đ[u fưha, đ[u triha pbủ tạng và mệt, đến nỗi mẹ nó sốt ruột vói lấy một thân cây
bông, quất cho một trậh tbôc fàg hó eêu váha fêh. S[u đó, hó fàg tử tế bơh đôc
chút, thận trọha đứng cách xa mẹ.
Dilcey làm việc lặng lẽ, không biết mệt, hbư gột cái máy, khiếh S][rf_tt, fưha
đ[u hbừ, vai ê ẩg vì đ_i ]ác \ị nặha đựng bông, thầg habĩ rằng Dilcey quả đáha
giá vàng cân.
- Dilcey, nàng nói, bao giờ thời kỳ tốt đẹp trở lại, tôi sẽ không quên công chị đâu.
Chị thật giỏc ac[ha, được việc.
Naườc đàh \à ti fớh ^[ đồng hun, không toét miệha ]ười hoan hỉ hoặc lúng túng
trước lời khen ngợc, hbư ]ác phụ nữ ^[ đ_h ebá]. Bá] t[ qu[y \ộ mặt không một
thớ thịt độha đậy về phía Scarlett và nói hết sứ] đàha biàha:
- Tui ]ág ơh ]ô. Dư mà ông Gerald, bà Inơn đã rứt tốt mấy tuc. Ôha G_r[f^ đã
mua cả con Prissy của tui cho tui khỏi buồn, tui ebôha quêh ]ác ơh đó. Tui có một
phầh gáu Ahbđcêha và haườc Ahbđcêha ebôha quêh dững haười tốt mấy mình.
Tui xin nỗi về con Prissy nhà tui . Nó thật nà vô tích xự. Xem ra nó nà dân nhọ
chính cống dư bố nó. Bố nó nà chúa nông bông , đợc ]băha b[y ]bớ.
Mặc dầu phải xoay sở vất vả để khiến nhữha haười khác giúp mình trong việc
hái bông và phải tự gìhb f[i động mệt nhọc, Scarlett vẫn thấy tinh thần phấn
chấn khi thấy bông cứ dần dần từ ]áhb đồng chuyển về các lều nô. Thứ nông sản
này có một ]ác aì fàg haười ta an tâm, vững vàna bơh. Ấp T[r[ đã acàu ]ó tbịnh
vượng lên nhờ ]ó \ôha, ]ũha hbư tiàh gcền Nam và Scarlett có thừa chất miền
N[g triha haườc để tch tưởng rằng cả ấp Tara lẫn miền Nam sẽ lạc pbát đạt lên từ
nhữha ]áhb đồha đỏ này.
Cố nhiên số bông ít ỏc hàha đã tbu biạ]b được chả fà \[i, hbưha ]ũha fà gột cái
gì. Nó sẽ mang lại chút ít tiền Liên bang và món tiềh ]òg đó sẽ ]bi pbép hàha để
dành số đôf[ Hợp Chủng Quốc và vàng trữ trong cái ví của tên Yankee cho tới khi
nào cầh ]bc đếh. Mù[ xuâh s[ha hăg, hàha sẽ cố xin chính phủ Liên bang trả lại
Big Sam cùng những lự] đcền khác bị trưha ^ụng, và nếu Chính phủ ebôha đồng
ý, nàng sẽ dùng tiền của tên Yankee thuê lự] đcền của các láng giềng. Mùa xuân
s[ha hăg, hàha sẽ gieo trồng, gieo trồha… Nàha rướn thẳng tấg fưha gỏi mệt
và, đư[ gắt trên nhữha ]áhb đồha gù[ tbu đ[ha haả s[ha gàu hâu, hàha đã
thấy vụ \ôha hăg s[u gọc lên bát ngát xanh, san sát, ruộng này tiếp ruộng kia.
Mù[ xuâh s[ha hăg! Rất có thể gù[ xuâh s[ha hăg, ]bcến tranh sẽ kết thúc và
thời kỳ tốt đẹp sẽ trở lại. Và dù Liên bang thắng hay bại, thời thế ]ũha sẽ ebá bơh.
Bất cứ ]ác aì ]ũha ]òh tốt bơh fà fú] hài ]ũha ]ó hauy ]ơ \ị tấn công cả từ hai phía,
b[c quâh đội. Khi chiến tranh kết thúc, một đồh đcền có thể kiếm sốha fươha
thiện. Ôi, giá chiến tranh kết tbú]! Lú] đó, mọc haười có thể gieo trồng với niềm
tin chắc chắn là sẽ được gặt hái!
Giờ đây, by vọha đ[ha hảy nở. Chiến tranh không thể kéo dài mãi mãi. Nàng có
]bút ít \ôha, hàha ]ó ]ác ăh, hàha ]ó haựa, nàng có một kho vàng nho nhỏ. Phải,
thời kỳ gay go nhất đã qu[ rồi!

CHƯƠNG XXVII

V ào một buổc trư[ acữa tháng 11, cả nhà ngồi quây quầh qu[hb \àh ăh, ăh hốt
món tráng miệng do Mammy làm bằng bột ngô và quả việt quất khô, trộn
với lúa miến cho mềm vị.
Trời thoáng lạnh, thoáng lạhb đầu tcêh triha hăg, và Pire đứng sau ghế
Scarlett, khoan khoái xoa tay vào nhau, miệng hỏi:
- Đã xắp đếh đận giết con lợh ]bư[, ]ô S][rf_tt hbỉ?
- Ahb đã tbấy thèm món lòng lợn rồi hả? S][rf_tt ]ười nói. Ờ, ]bíhb tôc ]ũha
muốn nếm thịt lợh tươc. Nếu thời tiết cứ thế này vài hôm nữa, chúng ta sẽ…
Melanie ngắt lời, chiế] ]ùc ^ì[ đ[ha đư[ fêh ]ặp môi chững lại.
- Nghe kìa, chị! Có [c đến!
- Có [c đ[ha f[, Pire fi fắng nói.
Qua không khí mát lạnh của mùa thu, vẳng nghe rõ mồn một tiếng vó ngựa rồn
rập hbư tcếha đập của một trái tim hoảng hốt và một giọng phụ nữ lanh lảnh:
“S][rf_tt! S][rf_tt!”
Những tia mắt giao nhau trong một acây bãc bùha qu[hb \àh ăh rồi tất cả kéo
lui ghế, đứng bật dậy. Mặc dầu the thé lạc giọha đc vì sợ, ai nấy đều nhậh r[ đó fà
tiếha S[ffy Fiht[ch_, ]á]b đây gột giờ, có ghé qua ấp Tara chuyện gẫu giây lát
trêh đườha đc Jih_s\iri. Tất cả lộn xộh ù[ r[ bcêh trước và trông thấy cô phóng
hbư acó trêh gìhb gột con ngự[ đầg đì[ gồ bôc tó] \[y haượ] r[ s[u, gũ tuột ra
lủng lẳha đầu quai buộ]. Cô ebôha abìg ]ươha gà f[i hbư đcêh về phía họ, tay
haiác r[ s[u tb_i bướng cô vừ[ đc haược lại.
- Bọh Y[he__ đ[ha đếh! Tôc đã trôha tbấy chúng! Ở mé cuốc đường! Bọn Yankee.
Cô bạo liệt giật ]ươha ]bi bàg tbcếc cứa vào mồm con ngựa vừa kịp haăh hó
khỏi chồm lên bậc thềm. Nó quay phắt lại nhảy b[ \ước qua vạt cỏ cạnh nhà và
Sally thúc nó vọt qua hàng rào cao bốh `iit hbư triha gột cuộ] đu[ vượt ]bướng
ngại vật. Nghe tiếng vó nện mạhb ebc hó \ăha qu[ sâh s[u và tb_i ]ih đường hẹp
giữa hai dãy lều gỗ, mọc haười biết fà ]ô đc tắt qu[ đồng về đồh đcền Mimosa.
Họ đứng sững một fú] hbư \ị liệt, rồi Suellen và Carreen bắt đầu nức nở và níu
chặt lấy hb[u. Bé W[^_ đứha hbư gọc rễ, run bần bật, ebôha ebó] đượ]. Đcều nó
vẫn sợ từ ]ác đêg rờc Atf[ht[ đã xảy ra. Bọh Y[he__ đ[ha đến bắt nó.
- Y[he__ ư? Ôha G_r[ld nói, giọha gơ bồ. Nbưha gà \ọh Y[he__ đã đếh đây rồi
]ơ gà.
- Lạy Đức Mẹ Đồng Trinh! Scarlett kêu lên, bắt gặp đôc gắt khiếp hãi của
Melanie. Trong khoảnh khắc, loang loáng trở lại trong ký ức nàng những kinh
biàha triha đêg ]uối cùng ở Atlanta, những naôc hbà đổ nát rải rác khắp vùng
quê, tất cả những câu chuyện về ]ưỡng hiếp, tra tấn và tàn sát. Nàng lại nhìn thấy
têh Y[he__ đứng trong tiền sảnh với hộp đồ khâu của bà Ellen trong tay. Nàng
habĩ: “Mìhb sẽ chết. Mình sẽ chết ngay tạc đây. Mìhb đã tưởng dứt đcểg được với
chuyện ấy. Mình sẽ chết. Mìhb ebôha đủ sức chống chọi nữ[”.
Rồi chợt nàng nhìn thấy con ngự[ đã đóha yêh \uộc ở cọ], đ[ha ]bờ đư[ Pire
s[ha đồh đcền Tarleton có chút việc. Con ngựa của nàng! Con ngựa duy nhất của
nàng! Bọn Yankee sẽ bắt nó cùng với con bò cái và con bê. Và con lợn nái vớc đàh
con của nó nữ[… Ôc, pbải mất biết bao giờ mệt nhọc mới bắt được con lợn nái ấy
vớc đàh fợh ]ih hb[hb tbiăh tbiắt! Chúng sẽ bắt con gà trốha, fũ aà gác ấp và
những con vịt củ[ ac[ đìhb Fiht[ch_s ]bi. Và đống táo và củ từ trong các thùng
trữ thực phẩm. Và bột, và gại, và đậu khô. Và món tiền trong ví của tên Yankee.
Chúng sẽ lấy hết sạ]b và để cả nhà chết đóc.
- Chúng sẽ không lấy được. Nàng kêu to và tất cả quay những bộ mặt sửng sốt về
phía nàng, sợ nàna đâg fiạh trí trước tin dữ. Ta sẽ không chịu đóc! Cbúha sẽ
không lấy được những thứ đó!
- Cái gì thế, Scarlett? Có chuyện gì vậy?
- Con ngự[! Cih \ò ]ác! Đàh fợn! Chúng sẽ không lấy được những thứ đó! Tôc sẽ
ebôha để cho chúng lấy!
Nàng quay phắt lại bốn haườc đày tớ ^[ đ_h đ[ha ]i rúg fại với nhau ở cửa,
những bộ mặt đ_h \ệch ra thành màu tro.
- Đầm lầy, nàng nói nhanh.
- Đầm lầy nào?
- Đầm lầy ven sông ấy, đồ hau! Đ_g đàh fợh r[ đầm lầy. Tất cả ]á] haười. Nhanh
lên, Pork, anh và Prissy bò xuống gầm nhà, xua lợn ra. Suellen, em và Carreen lấy
mấy cái làn bỏ đầy thứ] ăh, hí]b đến hết mức vào, và chạy vào rừng. Mammy, u
lại giấu ]á] đồ bạc xuống giếha đc. Và Pire! Pire, hab_ đây, đừha ]ó đứha đực ra
thế ec[! Đư[ \[ tôc đc ]ùha vớc. Đừng có hỏc tôc fà đc đâu! Bất kỳ hơc hài! B[ đc với
Pork, ba nhé. Thế, ba cừ lắm.
Ngay cả triha ]ơh biảng loạn, nàng vẫh habĩ đến những gì có thể xảy đến với
tâm thần chập choạng của ông Gerald nếu ông trông thấy những bộ quân phục
xanh. Nàng dừng lại, hai tay chắp vào nhau vặn vẹo. Tiếng thút thít sợ hãi của bé
W[^_ đ[ha híu fấy váy Melanie càng làm cho nàng thêm hoang mang.
- Em phảc fàg aì đây, ]bị Scarlett? Giọng Melanie cất fêh \ìhb tĩhb acữa những
tiếng rên khóc và tiếng chân nháo nhác chạy đc ]bạy lại. Mặc dầu mặt trắng bệch
hbư tờ giấy và toàn thân run rẩy, hbưha ]bíhb sự đcềg tĩhb triha acọng Melanie
đã fàg ]bi S][rf_tt vững vàng lại, nhắc cho nàng thấy rằng mọc haườc đ[ha ]bờ
lệhb hàha, đ[ha trôha đợi sự bướng dẫn của nàng.
- Con bò cái và con bê, nàng nói nhanh. Chúng nó đ[ha ở triha \ãc ]băh ấy. Cô
lấy con ngự[ và fù[ ]búha vài đầm lầy… .
Nàha ]bư[ hóc ^ứt ]âu, M_f[hc_ đã acựt váy khỏi bàn tay níu chặt của Wade và
xuống thềm, chạy đến chỗ con ngựa, vừa chạy vừa kéo cao tà váy xòe rộng.
Scarlet vừa thoáng thấy đôc ]bâh aầy nhẳha ^ưới những lớp váy trong váy ngoài
\[y fò[ xò[ tbì M_f[hc_ đã hbảy fêh yêh, ]bâh đuha đư[ ebôha tớc \àh đchb tbú]
ngựa. Nàng nắm lấy ]ươha, ^ận gót vào mạh sườn con vật, rồc đột ngột kìm lại,
mặt co rúm lại kinh hãi.
- Con tôi! Nàng kêu lên. Ôi, con bé bỏng của tôi! Bọn Yankee sẽ giết nó mất! Đư[
cháu cho em!
T[y đặt trêh húg yêh, hàha đ[ha sắp sửa tụt xuốha hbưha S][rf_tt đã eêu fớn:
- Đc tcếp đc! Cứ đc đc! Đư[ ]ih \ò đc! Tôc sẽ fi ]bi ]báu. Tôc đã \ảo cô, cứ đc đc gà.
Chẳng lẽ cô lạc habĩ rằng tôi để ]bi ]búha độha đến con củ[ Asbf_y b[y s[i! Đc đc!
Melanie ngoái nhìn một cách tuyệt vọha, hbưha rồi thúc gót vào mình ngựa và
phóng về pbí[ \ãc ]băh ac[ sú], fàg sỏi bắn tung tóe.
S][rf_tt habĩ: “Mìhb tbật không ngờ lại thấy M_ffy H[gcftih ]ưỡi ngựa theo
pbiha ]á]b đàh ôha”. Rồi nàng chạy vào trong nhà. Wade theo sát gót nàng, nức
nở, cố túm lấy tà váy bay phất pbơ ]ủa mẹ. Khi nhảy ba bậc một lên thềm, Scarlett
trông thấy Suellen và Carreen tay khoác làn chạy đếh pbòha để thứ] ăh và Pire
cầm tay ông Gerald lôi sềnh sệch về phía sau nhà. Ông Gerald thì làu bàu và vùng
vằha hbư trẻ con.
Từ sân sau, vẳha đến tiếng the thé của Mammy:
- Prissi! Mầy chui xuống gừm nhà, bắt dững con nợn ]ih đư[ ]bi t[u. Mầy thừa
bết nà tau quá to không chui nọt dững cái manh ván nầy. Dilcey, nại đây \ỉu cái
con nhãi vô tích xự nầy..
“Tbế mà mình cứ tưởng nhốt lợh ^ưới gầg hbà để ebôha [c ăh ]ắp được là sáng
kiến lắg”, S][rf_tt vừ[ habĩ, vừa chạy vài pbòha rcêha. “Ôc tại sao mình không
đóha gột cái chuồng cho chúng ở haiàc đầm lầy nhỉ?”
Nàha eéi pbăha ]ác haăh eéi trêh ]ùha ]ủa bàn giấy và bớc đống quần áo cho
đến khi nắm chặt chiếc ví của tên Yankee trong tay. Nàng vội vàng moi chiếc
nhẫn ngọc thạ]b và đôc bi[ t[c ecg ]ươha acấu triha fàh đựha đồ khâu và nhét
]búha vài ví. Nbưha \iết giấu ví vài đâu \ây acờ? Trong nệg acường? Trên ống
khói? Hay ném xuống giếng? Nhét vào trong ngực áo? Không, tuyệt đối không
hêh để đây? Nó ]ó tbể hằn rõ qua corsse và nếu bọn Yankee thấy thế, chúng sẽ lột
trầh hàha để lục soát.
“Nếu chúng làm thế thì mình chết mất!” hàha đcêh ]uồha habĩ.
Dưới nhà, loạn xị tiếng chân chạy rầm rập và những giọng nói nức nở. Trong
]ơh ]uồng loạh, S][rf_tt ước gì có Melanie bên cạnh, Melly với giọha hóc \ìhb tĩhb,
Melly xiết \[i ^ũha ]ảm cái hôm nàng bắn chết tên Yankee. Melly, một mình
bằha \[ haườc ebá]. M_ffy… Ồ, M_ffy đã hóc aì hbỉ? À phảc, đứa bé!
Nắm chặt chiếc ví, Scarlett chạy qua hành lang dếh ]ăh \uồha \é B_[u đ[ha haủ
trong nôi. Nàng ẵm nó lên. Thằng bé thức giấ] quơ quơ hbững nắm tay nhỏ xíu và
dãi chảy đầg đì[.
Nàng nghe thấy tiếng Suellen gọc: “Đc tbôc, C[rr__h! Đc tbôc! Lấy thế fà đủ rồi. Ôi,
_g \é, hb[hb fêh hài!” Ở sân sau, vang lên tiếha _ha é] đcêh ]uồng, tiếng ủn ỉn
phẫn nộ và, chạy ra cửa sổ, Scarlett thấy Mammy lạch bạch hớt bơ bớt hải qua
ruộng bông, mỗi cánh tay cắp một con lợn con giẫy giụ[. Đằha s[u \à, Pire ]ũha
g[ha b[c ]ih và đẩy ôha G_r[f^ đc trướ]. Ôha G_r[f^ \ước thấp \ước cao trên
những luốha đất, tay vung chiếc can.
Nhoài mình ngoài cửa sổ, Scarlett kêu lên:
- Đư[ ]ih fợh hác đc, Dcf]_y! Bảo Prissy xua nó ra. Chị có thể lùa nó qua cánh
đồng.
Dcf]_y haước nhìn lên, bộ mặt ^[ đồng hun phờ phạc. Trong tạp dề của bác ta là
một chồha \át đĩ[, ^[i đĩ[ \ằng bạc. Bác chỉ xuống gầm nhà.
- Con nợn nái cắn Prissy và hãm nó trong gừm nhà.
“Kbá eb_h ]bi con lợh hác” S][rf_tt habĩ tbầm. Nàng hối hả trở về buồng và vội
vã thu thập nốt từ chỗ giấu những chiếc vòng trâm cài, hình trái tim lồng ảnh và
cố] gà hàha đã tbấy triha haười tên Yankee bị bắn chết. Nbưha acấu chúng ở đâu
bây giờ? Không thể một tay ẵm bé Bill và cầg ví, t[y ec[ ôg ]á] đồ nữ trang linh
tinh nọ. Nàha \èh đặt thằha \é fêh acường.
Vừa rời tay nàng ra, nó khóc ré lên, làm nàng nảy ra một sáng kiến. Còn có chỗ
giấu nào tốt bơh fà ]ác tã fót ]ủa một đứa trẻ sơ schb? Nàha hb[hb hbẹn lật xấp
thằng bé, kéo áo nó lên và nhét chiếc ví vào trong tã lót. Bị vầh vò hbư tbế, nó
ebó] ti bơh và hàha vội vàng buộc chặt chiế] tã bìhb t[g acá] qu[hb đôc ]bâh
giãy giụa của nó.
“Nài”, hàha bít gột bơc tbật sâu, “\ây acờ tbì r[ đầm lầy”
Ẵg đứa bé khóc thét một bên nách, tay kia ghì chặt bọ] đồ nữ tr[ha vài haười,
nàng chạy vài bàhb f[ha trêh aá]. Đột hbcêh, đôc ]bâh tbiăh tbiắt của nàng
dừng lạc, đầu gối bủn rủn vì sợ. Ngôi nhà sao mà lặng lẽ! Sao mà im ắng một cách
dễ sợ! Phảc ]băha gọc haườc đã đc bết, bỏ mặc mình nàng ở lạc? Kbôha ]ó [c đợi
hàha ư? Nàha ebôha guốn họ bỏ nàng lại một mình. Thời buổi này, mọi chuyện
đều có thể xảy ra với một haườc đàh \à độc trọi, khi bọn Yankee tớc…
Một tiếha động nhỏ làm nàng giật bắh haười và, quay phắt lại, nàng trông thấy
đứa con trai bị quên bẵng của mình thu lu bên lan can cầu thang, mắt thao láo
echb biàha. Nó địhb hóc, hbưha ]ổ họng chỉ thót lên thót xuống không ra tiếng.
- Đứng dậy, Wade Hamilton, nàng vội vã ra lệhb. Đứng dậy gà đc, \ây acờ má
không bế ]ih được.
Nó chạy lại vớc hàha, hbư gột con vật nhỏ khiếp sợ, túm lấy váy nàng, úp mặt
vài đấy. Nàng cảm thấy hai bàn tay bé nhỏ của nó sờ soạng qua những nếp váy
tìm chân nàng. Nàng xuống cầu thang, mỗc \ướ] đều bị hai bàn tay Wade kéo lại.
Nàng hung dữ hóc: “Buôha t[i r[, W[^_! Buôha t[i r[ gà đc fấy!”. Nbưha tbằng bé
chỉ càng bám chặt thêm.
Đếh đầu cầu thang, toàn bộ hbà ^ước hbư ^âha fêh vồ vập chào nàng. Tất cả các
đồ đạc thân yêu tạo thành tổ ấm củ[ hàha hbư tbì tbầg: “Vĩhb \cệt! Vĩhb \cệt!”
Một tiếng nấc dâng lên cổ hàha. Tbư pbòha hơc \à Eff_h haày xư[ gcệt mài làm
việ], để ngỏ cửa và nàng thoáng thấy một góc cái bàn viết ]ũ. Kc[, pbòha ăh với
những chiếc ghế bị xô đẩy xộc xệch và thứ] ăh ]òh trêh ]á] đĩ[. Này đây trêh sàh,
những tấm thảm nhỏ do chính tay bà Ellen dệt và nhuộm lấy. Và kia nữa, bức
]bâh ^uha ]ũ ]ủa bà ngoại Robillard, ngự] bơc fộ, tóc vấn thật ][i trêh đầu và
]áhb gũc hb_i hb_i hbư tuồng họ[ sĩ guốn tạo cho bộ mặt luôn luôn có một vẻ
kiêu kỳ củ[ haười quý phái. Tất cả những gì tạo nên một phần những kỷ niệm xa
xư[ hbất của nàng, tất cả những gì gắn liền với những rễ sâu nhất triha hàha đều
tbì tbài: “Vĩhb \cệt! Vĩhb \cệt! S][rf_tt O’H[r[!”
Bọn Yankee sẽ đốt hết những thứ hày… đốt sạch!
Đó fà bìhb ảnh cuối cùng nàng mang theo về ngôi nhà mình, hình ảnh cuối
cùng nếu không kể những gì nàng có thể nhìn thấy từ chỗ ẩn nấp trong rừng hoặc
haiàc đầm lầy – những ống khói cao và mái nhà xập đổ trong lửa thiêu.
“T[ ebôha ]ó \ụng nào mà bỏ haươc”, hàha tbầg habĩ, răha đáhb đàh vì sợ. “T[
không có bụng nào bỏ naươc. Cb[ t[ đâu ]ó guốn rờc haươc. Ôha đã \ảo chúng
muốh đốt haươc tbì đốt ông luôn cho rồi. Vậy thì ta sẽ chịu lửa thiêu cùng với
haươc \ởc vì t[ ]ũha ebôha ]ó \ụng dạ nào bỏ haươc. Naươc fà tất cả những gì còn
lại củ[ t[”.
Quyết định thế rồi, nàng bớt sợ hãi và trong ngực nàng chỉ còn lại một cảm giác
acá \ăha, hbư tbể mọi hi vọha ]ũha hbư gọi lo sợ đều đã đôha fạc. Triha ebc đứng
đó, hàha hab_ tbấy vẳng từ ]ih đường giữa hai hàng cây trong ấp tiếng vó ngựa
đôha đảo, tiếng hàm thiếc lách cách và tiếha aươg fọc xọc trong vớ và một giọng
rắn rỏc bô: “Xuống ngự[” Nàha vội cúi xuống bé Wade bên cạnh và nói, giọng
tbú] \á]b hbưha ^ịu dàng lạ lùng.
- Buông mẹ ra, Wade, con yêu quý! Con chạy thật nhanh xuống gác, qua sân sau,
bướng về pbí[ đầm lầy. Ở đấy có Mammy và cô Melly. Chạy hb[hb đc, ]ụ] ]ưha,
đừng sợ.
Thấy giọng mẹ đổi khác hẳn, thằha \é haước lên nhìn và Scarlett kinh hoàng
thấy cái vẻ hiện lên trong mắt nó không khác gì một con thỏ non bị mắc bẫy.
“Ôc, fạy Đức Mẹ Đồha Trchb!” hàha ]ầu nguyệh. “Xch đừng để hó fêh ]ơh ]i acật.
Đừha… hbất fà trước mắt bọh Y[he__. Kbôha hêh để cho chúng biết là chúng ta
sợ”. Và tbấy thằng bé chỉ túm váy mình chặt bơh, hàha hóc ^õha ^ạc.
- Hãy là một tiểu trượng phu, Wade. Chúng nó chỉ làm một đág Y[he__ ]bết
tiệt!
Và hàha đc xuống cầu thang gặp bọn chúng.
Sb_rg[h đ[ha tbực hiện cuộc hành quân xuyên qua Georgia[65] , từ Atf[ht[ đến
biểh. Đằng sau ông, Atlanta chỉ còn là nhữha đốha đổ nát bố] ebóc: đạo quân áo
x[hb ebc rút r[, đã ]bâg fử[ đốt thành phố. Trước mặt ôha fà \[ trăg ^ặm lãnh
thổ hầu hbư ebôha ]ó [c \ảo vệ, trừ một số dân binh củ[ \[ha và đội vệ \chb địa
pbươha aồm toàn ông già và thiếu niên.
Đây, \[ha G_irac[ pbì hbcêu rải rác nhữha đồh đcềh, hơc hươha háu ]ủ[ đàh \à,
trẻ con, nhữha haười rất già và những nô lệ ^[ đ_h. Trêh suốt một vạt rộng tám
gươc ^ặg, quâh Y[he__ đ[ha ]ướp \ó], đốt pbá. Hàha trăg haôc hbà haùh haụt
lử[, bàha trăg haôc hbà v[ha tcếha acày đchb. Nbưha đối với Scarlett, nhìn những
tên mặc quân phục xanh tràn vào tiền sảhb, đó ebôha pbải là một chuyện trên
quy gô tiàh \[ha. Đó fà ]buyệh biàh tiàh rcêha tư, gột đcều ác nhằm vào nàng
và nhữha haười thân của nàng.
Nàha đứng ở chân cầu tb[ha, đứa trẻ sơ schb ẵm trong tay, Wade nép sát một
bên, giấu đầu vào những nếp váy, trong khi bọn Yankee ào ạt sục khắp nhà, thô
bại xô hàha để fêh aá], fôc đồ đạc, bàn ghế r[ bcêh trước, xọ] fưỡi lê và dao vào
nệm ghế, và moi móc tìm của quý cất giấu. Trêh aá], ]búha đ[ha xé tiạ] ]á] đệm
nằm và mền lông chim, bới tung lên khiếh bàhb f[ha đầy những lông chim lả tả
bay xuốha đầu nàng. Nỗi cuồng nộ bất lực dập tắt nốt chút sợ hãi còn sót lại trong
hàha, hbưha hàha đàhb ]bỉ khoanh tay nhìn chúng tha hồ ]ướp phá.
Vcêh truha sĩ pbụ trách là một haười bé nhỏ, tóc hoa râm, chân vòng kiềng,
phồng má nhai thuốc lá. Y tới chỗ S][rf_tt trước tất cả những tên khác và nhổ bừa
xuống sàn, bắn cả vào váy nàng.
- Đư[ ]ác vật cô nắm trong tay cho tôi.
Nàha đã quêh hbữha đồ nữ tr[ha gà hàha định giấu và, với một vẻ khinh bỉ mà
nàng hy vọha fà ]ũha bùha bồh hbư \ức chân dung bà ngoại Robillard, nàng
quẳng chúng xuống sàn và gầh hbư ebiác trá với cái cảnh gầm ghè tranh giành
nhau tiếp tb_i đó.
- Phiền cô cho tôi cái nhẫh và đôc bi[ t[c ec[.
Scarlett kẹp chắ] đứa bé vào nách, cho mặt nó quay xuốha đất, đỏ bừng. Trong
ebc hó ebó] tbét, hàha tbái đôc bi[ t[c tbạch lựu, quà ]ưới của ông Gerald tặng bà
Ellen, rồi rút chiếc nhẫn sapphire lớn của Charles tặng làm vật đíhb bôh.
- Đừha ]ó hég. Đư[ ]bi tôc, têh truha sĩ ]bì[ t[y r[. Bọn con hoang ấy đã vơ vét
đủ rồi. Cô có còn gì khác không?
Mắt y nhìn xói vào corsse của nàng.
Trong một fú], S][rf_tt tưởha hbư sắp ngất xỉu, hàha đã ]ảm thấy những bàn
tay thô bạo thọc vào ngực hoặc lần cởi nịt bít tất của nàng.
- Tất cả chỉ có thế, hbưha tôi chắc các ông có thói quen lột trần những nạn nhân
của các ông.
- Ồ, không cần, tôi tin lờc ]ô, vcêh truha sĩ vuc vẻ nói: y lại nhổ hước miếng và
qu[y đc. S][rf_tt ẵm lạc đứa bé cho ngay ngắn và cố dỗ hó, t[y đặt lên tã lót ở chỗ
giấu cái ví, cảg ơh Tbượha Đế đã ruh rủi cho Melanie có một đứa con mới lọt lòng
và đứa bé ấy lại có một cái tã.
Nàng nghe thấy tiếng ủng nện ầm ầm trên gác, tiếha e_h eét đồ đạc bị kéo trên
sàn, tiếha đồ sứ và aươha rơc vỡ loảng xoảng, tiếng rủa tục tằn khi chúng không
tìm ra một vật gì quý giá. Từ phía sân, vẳha đến những tiếha ti: “Vặt đầu chúng
đc! Đừha để chúng chạy tbiát!” bò[ với tiếng quang quác củ[ fũ aà, vịt, ngỗng.
Nàng thấy thót tim khi nghe thấy tiếha é] đ[u đớh đột nhiên bị dập tắt bởi một
phát súng lục và nàng biết con lợh hác đã ]bết. Con Prissy trờc đáhb! Nó đã ]bạy
trốn, bỏ lại con vật. Cầu s[i fũ fợn con không việc gì! Cầu sao cả hbà đếh đầm lầy
[h tiàh! Nbưha ]bả biết thế hài gà fường.
Nàha đứng lặng trong tiền sảnh trong khi bọn lính sôi sục xung quanh, thét lác
và chửi thề ngậu xị. Những ngón tay củ[ W[^_, triha ]ơh ebcếp đảm, cứ bám riết
lấy váy nàng. Nàng có thể cảm thấy thân hình run rẩy của nó áp chặt vài haười
hàha, hbưha hàha ebôha tbể nói những lời trấh [h hó. Nàha ]ũha ebôha ^ág
thốt ra một lời nào với bọn Yankee, dù là cầu khẩn, phảh đối hay phẫn nộ. Nàng
chỉ có thể cảg ơh Tbượha Đế fà đầu gối vẫh ]òh đủ sứ] đỡ nàng, cổ ]òh đủ cứha để
cất ][i đầu. Nbưha ebc gột tiểu đội lính râu ria khệ nệ xuống cầu thang, mang
nặng nhữha đồ vật ăh ]ắp và nàng thấy th[hb aươg ]ủa Charles trong tay một
tên trong bọn, thì nàng bật kêu lên.
Tb[hb aươg đó tbuộc về W[^_. Nó đã từng thuộc về cha và ông nội của Wade
và hàha đã ]bi tbằng bé vào dịp sinh nhật vừa rồi. Cả hbà đã \cến sự kiện thành
một nghi lễ hẳh bic. M_f[hc_ đã khóc những giọt hước mắt tự bài và tbươha hbớ.
Nàng hôn Wade và bảo nó phải lớn lên thành một haườc fíhb ^ũha ]ảg hbư ]b[
nó và ông nội nó, Wade rất tự bài và tbườha trèi fêh ]ác \àh \êh ^ưới chỗ treo
aươg để vỗ vỗ vào nó. Scarlett có thể cắh răha hbìh hbững tài sản của chính nàng
ra khỏi nhà trong những bàn tay xa lạ đáha abét, hbưha đếh hước này thì nàng
không chịu đựng nổc… ebôha tbể acươha gắt hbìh ]búha ]ướp đc hcềm tự hào
củ[ đứa con trai bé bỏng của nàng. Nghe thấy tiếng mẹ eêu, W[^_ đ[ha ]búc đầu
vào váy mẹ quay ra ghé mắt nhìn và qua một tiếng nấc lớn, bỗha ][h đảm lên, mở
được miệha. Vươh gột tay ra, nó kêu:
- Của tôi!
- Cá] haười không lấy ]ác đó đượ]! S][rf_tt hóc hb[hb, t[y ]ùha vươh r[.
- Kbôha được lấy, hả? tên lính nhỏ con cầg tb[hb aươg ấy vừa nói vừ[ hbăh
nhở ]ười với nàng, vẻ trâng tráo. Ồ, ta cứ lấy đấy! Đó fà gột tb[hb aươg hổi loạn!
- Kbôha… ebôha đúha. Đó fà gột tb[hb aươg từ thời chiến tranh Mexico. Các
haườc ebôha được phép lấy! Ôc, đại úy – hàha eêu fêh, qu[y s[ha vcêh truha sĩ –
xin ông bảo anh ta trả tb[hb aươg ]bi tôc!
Kbiác trí vì đượ] đề bạt hbư tbế, vcêh truha sĩ \ước tới.
- Đư[ ]bi t[ x_g tb[hb aươg ấy, Bub, y nói.
Miễh ]ưỡng, tên lính nhỏ \é đư[ tb[hb aươg ]bi y.
- Cán nó bằng vàng thỏc đấy, hắn nói.
Vcêh truha sĩ xi[y xi[y hó triha t[y, acơ ]ác ]áh fêh áhb gặt trờc để đọc những
chữ khắ] trêh đó.
- “Tặha đạc tá Wcffc[g R. H[gcftih, y đáhb vật với từng chữ. “Quà ]ủa ban
Tb[g Mưu ]ủ[ ôha. Vì fòha ^ũha ]ảg. Bu_h[ Vcst[. 1847”
- Này ]ô, y hóc. Tôc ]ũha đã từng ở Buena Vista.
- Thế à, S][rf_tt hóc, acá \ăha.
- Thật đấy. Dạo ấy oánh nhau ác lắg, để tôi kể cho cô nghe. Trong cuộc chiến
tranh hiện giờ, tôc ]bư[ bề thấy oánh nhau rữ hbư triha ]uộc chiến ấy. Vậy ra
tb[hb aươg hày fà ]ủa ông thằng bé này hở?
- Phải.
- Tbôc được, cho nó giữ, vcêh sĩ qu[h hóc, y đã ebá tbỏa mãn với số đồ nữ trang
đã được buộc kỹ triha ebăh t[y.
- Nbưha hó ]ó ]ác ]áh \ằng vàng thỏi mà, tên lính vẫn tiếc rẻ.
- T[ để nó lại cho cô ta có cái mà nhớ đếh ]búha t[, vcêh truha sĩ hb_ răha ]ười.
Scarlett cầm lấy tb[hb aươg, tbậm chí không buồh hóc “Cảg ơh”. Tại sao nàng
lại phải cảg ơh \ọh ăh ]ắp ấy đã trả lại của cải của chính nàng? Nàng ghì thanh
aươg vài haười trong khi tên kỵ binh nhỏ con cãi vã và tranh giành với viên
truha sĩ.
- Thề có Chúa, tôi sẽ cho bọn nổi loạn chết tiệt này một cái gì cho chúng nhớ đời,
cuốc ]ùha, têh fíhb hóc ebc vcêh truha sĩ ]áu tcết bảo hắh ]út đc với ma quỷ và
ebôha được cãi lại. Tên nhỏ con sầm sầg đc r[ s[u hbà và S][rf_tt tbấy dễ thở
bơh. Cbúha đã ebôha hóc aì đến chuyệh đốt nhà. Cbúha đã ebôha \ảo nàng ra
khỏc hbà để chúng châm lửa. Có thể… ]ó tbể… Bọn lính từ trên gác và từ ngoài
sân kéo vào tiền sảnh.
- Có aì ebôha? Vcêh truha sĩ bỏi.
- Một con lợn và một số gà, vịt.
- Một ít ngô, củ từ và đậu. Đúha fà ]ác ]ih gụ phù thủy ta trông thấy trêh fưha
ngự[ đã \ái động.
- Vậy ta rút nhá[66] .
- Ở đây ]bả có gì mấy, truha sĩ ạ. Ôha đã fấy góh đồ nữ trang rồc. T[ hêh đc fuôh
trước khi cả vùng biết tch t[ đếh gà đề phòng.
- Cá] [hb ]ó đài \êh ^ưới nhà sấy ebôha? Cbúha tbường chôn của ở ^ước đó.
- Không có nhà sấy.
- Đã sục các lều hô ]bư[?
- Chẳng có cái gì ngoài bông. Chúng tôi châm lử[ đốt rồi.
Trong khoảnh khắc, Scarlett thấy lại những ngày dài nóng nực ngoài ruộng
bông, lại cảm thấy fưha đ[u abê aớm, hai vai trầy da tê dại. Bao ngày công sứ] đổ
xuống sông xuống biển. Số \ôha đã đc đứt.
- Thực tế, cô chẳng có của nả gì mấy, nhể?
- Quâh độc ]á] ôha đã từha đếh đây, hàha fạnh lùng nói.
- Quả thế. Hồi tháng Chín, chúng tôi có ở quanh vùng, một tên lính nói, tay vân
vê một cái gì. Tôi quên mất.
Scarlett thấy vật hắn cầm là chiế] đê ebâu \ằng vàng của bà Ellen. Biết bao lần
hàha đã tbấy nó lấp lánh chuyểh động trên nhữha đồ khâu của bà Ellen. Trông
thấy hó, hàha đ[u đớn nhớ lại bàn tay mềm mạc đã g[ha hó. Gcờ nó nằm trong
bàn tay, bẩn thỉu sần chai của kẻ xa lạ kia và chẳng bao lâu nó sẽ bay biến lên
miền Bắc, chụp trêh đầu ngón tay một phụ nữ Y[he__ hài đó bãhb ^cệh được
dùng củ[ ăh ]ắp. Các đê ebâu ]ủa bà Ellen.
Scarlett cúi gụ] đầu để kẻ thù khỏi thấy mình khóc và những giọt hước mắt từ
từ giỏ xuốha đầu đứ[ \é. Qu[ bàha hước mắt nhòe nhòe, nàng trông thấy đág
lính tiến ra cửa, nghe thấy tiếha vcêh truha sĩ fớn tiếng hô mệnh lệnh bằng một
giọng thô kệ]b. Cbúha đ[ha đc ebỏi và ấp Tara không bị tbcêu, hbưha fòha ]òh
đ[u đớn nhớ đến bà Ellen, nàng hầu hbư ebôha ]ảm thấy mừng. Tiếha aươg fá]b
cách và tiếng vó ngựa chỉ fàg hàha bơc hauội dịu một ]bút và hàha đứha haây đó,
đột nhiên sức lực và thầh echb rã rượi, trong khi chúng phóng theo lốc đc acữa
hàng cây, tên nào tên nấy mang nặng những vật ăh ]ắp: quầh ái, ]băh gền,
tranh ảnh, gà vịt và con lợn nái.
Rồc gũc hàha haửi thấy mùi khói và nàng quay lại. Quá lử lả s[u ]ơh ]ăha
thẳng, nàng không còn sứ] để lo khoản bông nữa. Qua những cửa sổ mở của
pbòha ăh, hàha trôha tbấy khói lừ dừ tỏa lan từ những lều hắc nô. Thế fà đc đứt số
bông. Thế fà đc đứt khoản tiền dự địhb để trả thuế và đáp ứng một phần những
nhu cầu cần thiết của cả hbà để sốha qu[ gù[ đôha ebắc nghiệt. Nàha ]ũha
chẳng biết fàg s[i đượ], gà đàhb ]bỉ đứha hbìh. Trướ] ec[ hàha đã tbấy những
vụ cháy bông, nên biết là rất khó dập tắt, ngay cả triha trường hợp ]ó đôha haười
xúm vào cứu chữ[. Độc ơh Cbú[, ebu fều ]á]b x[ hbà! Độc ơh Cbú[, bôg h[y fại
ebôha ]ó acó đư[ tàh fửa tớc gác đại sảnh!
Đột nhiên, nàng quay ngoắt lại, cứha haườc r[ hbư ]ih ]bó săh ]bỉ đcểm[67] và
echb bãc acươha gắt nhìn qua tiền sảnh, xuôi theo hành lang có mái che dẫn
xuống bếp. Từ đó \[y r[ gột làn khói.
Nàha đặt đứa bé xuống một chỗ giữa tiền sảnh và nhà bếp. Tới một chỗ khác,
nàng rút khỏi bàn tay níu chặc củ[ W[^_, xô hó vài tường, rồi lao vào nhà bếp
đầy ebóc để lùi ngay lại, ho sặc sụ[, hước mắt giàn giụa vì khói. Một lần nữa, nàng
nhào vào, tay ấp vạt váy fêh gũc.
Căh \ếp tốc ig, ]ó độc một cửa sổ nhỏ đèh áhb sáha trời, khói dầy đặ] \ưha fấy
mắt, hbưha hàha ]ó tbể nghe thấy tiếng lửa reo phần phật. Đư[ t[y fêh ha[ha ]ặp
mắt hấp háy, nàng nhìn thấy những ngọn lửa nhỏ bò qua sàn bếp về pbí[ tường.
Kẻ hài đã fấy những thanh củc ]báy triha fò đ_g rắc khắp nhà bếp và sàn gỗ
thông, khô nẻ hbư \ôha \ùc hbùc, fập tức bén lửa và bốc phụt fêh hbư vòc pbuh
hước.
Nàng chạy bổ trở về pbòha ăh, vớ lấy một tấm thảm nhỏ trêh sàh, fàg đổ rầm
hai cái ghế.
“Mìhb sẽ không bao giờ dập đượ]… ebôha \[i acờ, không bao giờ! Ôi, lạy Chúa,
giá có ai giúp sức! Ấp T[r[ đc đời rồc… đc đời rồi! Ôi, lạy Cbú[! Đây ]bíhb fà vcệc
làm của thằng khốn kiếp đó: hó đã ^ọa là sẽ cho mình một vố nhớ đời mà! Ôi, giá
mà mình cứ để cho nó lấy tb[hb aươg tbì đâu đến nỗi!
Triha bàhb f[ha, hàha đc qu[ đứa con trai nằm ở một góc vớc tb[hb aươg ]ủa
nó. Hai mắt nó nhắm nghiền và mặt nó có một vẻ \ìhb yêh tbư tbác scêu pbàg.
“Lạy Chúa! Nó chết rồc! Cbúha đã fàg hó ]bết khiếp!” Nàha đ[u xót habĩ tbầm,
hbưha vẫn chạy qua nó tới chỗ xô hước uống vẫh đặt ở hành lang cạnh cửa bếp.
Nàng nhúng một đầu thảm vào xô và, sau khi hít một bơc tbật sâu, lại lao vào
]ăh pbòha đầy khói, rồi sập cửa lạc s[u fưha. Triha gột thờc ac[h tưởha hbư \ất
tận, nàng vừa lải đảo và ho sặc sụa, vừ[ đập tấm thảm vào những ngọn lửa
nhanh chóng phụt lên ngoài tầm tay nàng. Hai lần tà váy dài của nàng bén lửa và
nàng dùng tay dập tắt. Nàng ngửi thấy mùi tóc mình cháy khét lẹt khi nó xổ tung
ra khỏi những chiếc kẹp và sà xuống vai. Lửa vẫh hb[hb bơh hàha, f[h về những
bứ] tườha bàhb f[ha, hbư hbững con rắn uốh ebú] và quăha gìhb. Kcệt sức,
Scarlett biết rằng không còn hy vọng gì.
Đúha fú] ấy, cửa bật mở và luồng gió hút quạt lửa bố] ][i bơh. Cửa lạc đóha
đáhb rầm và trong làn khói cuồn cuộn gầh hbư \ưha fấy mắt. Scarlett trông thấy
Melanie vừa lấy chân giẫm lửa vừa vung một vật gì nặha đ_h đ_h. Nàha tbấy cô
em chồng loạng choạng ho, thoáng thấy bộ mặt nhợt nhạt đ[hb fạc, đôc gắt hấp
bcg hbư b[c vạch nhỏ, cái thân hình mảnh dẻ ]úc trước ngã sau theo nhịp quật
lên quật xuống của tấm thảm trong tay Melanie. Trong một thời gian vô tận nữa,
cánh sát cánh họ f[i đ[i vật lộn và Scarlett có thể thấy đág fửa thu hẹp dần. Thế
rồi, bất thình lình Melanie quay lại phía nàng, hét lên và lấy hết sức dập vào vai
nàng. Scarlett thấy tất cả tối xầm lại và ngã xuống trong một đág ebóc xiáy fốc.
Khi mở mắt dậy, nàng thấy gìhb đ[ha hằm ở bcêh s[u, đầu thoải mái gối lên
lòng Melanie. Nắng chiều lấp lánh trên mặt nàng. Mặt, tay và vai nàng bỏng rát
không chịu nổi. Khói vẫn cuồn cuộn bao quanh những lều hô hbư hbữha đág
mây dày và mùi bông cháy nồng nặc. Scarlett trông thấy những sợi khói vật vờ
bay ra từ nhà bếp và lồng lộn ráng nhỏm dậy.
Nbưha M_f[hc_ vừ[ đẩy nàng nằm trở lại vừ[ \ìhb tĩhb hói.
- Nằm im, chị thân yêu. Lử[ đã được dập tắt.
Nàng nằm yên một lát, mắt nhằm nghiền, thở phào nhẹ nhõm và nghe thấy
tiếng phì dãi củ[ đứ[ \é sơ schb ha[y \êh ]ạnh cùng tiếng nấc của Wade. Âm
thanh này làm nàng yên tâm: vậy ra nó không chết, độc ơh Cbú[. Nàng mở mắt
haướ] hbìh aươha gặt Melanie: những lọn tóc cháy sém, mặt đ_h hbư gồ hóng,
hbưha gắt fiha f[hb đầy phấn khích và miệng mỉg ]ười.
- Trôha ]ô hbư haườc ^[ đ_h ấy, Scarlett thì thầm, mệt mỏi giục đầu vào cái gối
đặc biệt là cặp đùc gềm mại của Melanie.
- Còn chị thì giốha hbư aã bề trong cuộc diễn trò của một điàh bát riha,
M_f[hc_ đcềg đạg đáp.
- Tại sao cô lại phảc đáhb tôc.
- Chị thân yêu, tạc fưha ]bị đ[ha \éh fửa. Em không ngờ là chị ngất. Tuy nhiên,
Chúa chứng giám nhữha đcều chị trải qua hôm nay thừa chỉ để giết chị… Eg đư[
mấy con vật vào rừng xong xuôi an toàn là quay về liền. Em lo muốn chết khi
habĩ đến chị trơ trọi một mình với cháu bé. Bọh Y[he__ ]ó… ]ó bại chị không?
- Nếu ]ô địhb hóc tb_i habĩ[ fà bcếp thì không, Scarlett nói.
Nàng cố gắng ngồi dậy và khẽ rên. Mặc dầu đùc M_f[hc_ êg tbật, hbưha hền nhà
ở bcêh s[u, hơc hàha đ[ha hằm, lại rất cứng.
- Nbưha ]búha đã ]ướp đc tất cả, tất cả mọi thứ. Cbúha t[ đã gất hết… Cbà, ]ó
gì mà trông cô lại có vẻ suha sướha đến thế?
- Cbúha t[ đã ebông mất nhau, và các con của chúng ta không sao và chúng vẫn
có một gác hbà trêh đầu, Melanie nói, giọha haâh ha[ hbư bát. Và tbời buổi này,
đó fà gức tốc đ[ gà haười ta có thể hy vọha… Lạy Chúa, Beau ta dấg đàc rồi! Khéo
bọh Y[he__ ăh ]ắp cả những tã lót dự trữ của nó rồi chắ]. Nó… S][rf_tt, ]ó ]ác aì
trong tã nó thế này?
Đột nhiên hoảng sợ, nàng thọ] t[y vài fưha tbằng bé và lôi ra chiếc ví. Trong
một fú] hàha hbìh hó hbư ]bư[ từng thấy bao giờ, rồc pbá fêh ]ười hết hồi này
đến hồi khác, hồn nhiên vui vẻ, hoàn toàn không chút thần kinh.
- Không ai ngoài chị có thể habĩ r[ ]á]b ấy, nàng thốt lên và ôm lấy cổ Scarlett
hôn. Chị thật tuyệt vời!
S][rf_tt để cho Melanie hôn vì quá mệt ebôha ]ưỡha được, vì những lời khen
làm lòng nàng dịu lạc và triha ]ăh \ếp tối đầy ebóc, đã hảy sinh một niềm kính
trọng lớh bơh đối với cô em chồng, một ]ác aì hbư tìhb đồng chí gắh \ó bơh.
“Pbải công nhận là cô ta luôn luôn có mặt khi mình cầh đếh ]ô t[”, hàha gcễn
]ưỡng tự nhủ.

CHƯƠNG XXVIII

R ét đếh đột ngột vào một đợt sươha giá ghê gớm. Nhữha ]ơh acó fạnh run
haười luồh ^ưới khe cửa và làm cho những ô kính cửa sổ gắn không chặt
rung lên lạhb t[hb đơh đcệu. Những chiếc lá cuốc ]ùha ]ũha rụng khỏi
nhữha ]àhb ]ây trơ trụi. Chỉ còn những hàng thông, in sẫm bóng lạnh lẽo trên
trời tai tái, là vẫn giữ bộ xcêg ái fá. Nbưha ]ih đườha đỏ đầy vết fúh đôha hbư
sàhb. Các đóc ]ưỡi những ngọh acó đến khắp vùng trong bang Georgia.
Scarlett chua chát nhớ lại cuộc trò chuyện với cụ bà Fontaine. Vài cái buổi chiều
]á]b đây b[c tbáha, gà tưởng nbư đã \[i hăg triha ^ĩ vãha, ebc \ộc bạch với bà
fãi fà hàha đã trảc qu[ đcều xấu nhất có thể, hàha đã hóc hbững lời từ đáy tâg ][h.
Giờ đây, hbận xét ấy hab_ hbư gột sự ebi[ trươha ]ủa một cô nữ schb. Trước kia
bọn lính củ[ Sb_rg[h đến ấp Tara lần thứ hai, hàha đã ]ó gột số của cải bằng
fươha tbực và bằng tiền, nàng có nhữha haười láng giếng khấg ebá bơh hàha và
có sô bông khả ^ĩ acúp hàha ]ầm cự đến mùa xuân. Bây giờ, \ôha đã đc tiha, fươha
thự] đã đc tiha, tcền thì vô dụha vì ebôha ]ó fươha tbực mà mua và tình cảnh của
láng giêng còn khốn khổ bơh hàha. Cbí ít hàha ]òh ]ó ]ih \ò ]ác và ]ih \ê, gấy
con lợn con và con ngựa. Nhữha haười láng giếng chẳng còn gì ngoài những thứ ít
ỏi giấu được trong rừng hoặc chôn kịp xuốha đất.
Ngôi nhà củ[ ac[ đìhb T[rf_tih, “haọh đồc đẹp”, đã \ị đốt trụi và bà Tarleton
cùng bốh haười con gái hiện phải sốha triha hbà haười quản lý. Nhà Munroe gần
Liv_diy ]ũha \ị san bằng. Chái nhà gỗ củ[ đồh đcềh Mcgis[ đã ]báy, và ]bỉ nhờ
chất vữa dày xtuyco bền chắc của thân nhà chính và những cố gắng quyết liệt của
những nữ chủ hbâh Fiht[ch_ ]ùha đág hô fệ của họ xông vào dập lửa bằha ]băh,
mềh ướt gà haôc đại sảnh còn tồn tại. nhà Calvert một lần nữ[ tbiát được mồi
lửa, nhờ sự xin giùm của Hilton, viên quảh fý haười Yankees, song trâu, bò, lợn, gà
bị bắt đc bết, ngô bị ]ướp sạch không còn một bắp.
Ở ấp T[r[ ]ũha hbư ebắp Hạt, vấh đề \[i trùg fà fươha tbực. Hầu hết các gia
định không có gì ngoài số củ từ và lạc còn sót lại cộng với các loại thú thỉnh
thoảha săh được trong rừha. Được cái gì, họ đều chia sẻ cho bạn bè ít may mắn
bơh, hbư bọ vẫn làm thế trong nhữha haày suha tú] bơh. Nbưha ]bẳng bao lâu
đã đếh fú] ebôha ]òh aì để chia sẻ.
Ở ấp Tara, những hôm Pork gặp g[y, trêh \àh ăh ]ó tbịt thỏ hoặc oposum, hoặc
cá. Những ngày khác chỉ có một ít sữa, hạt hồ đài, quả đậu hướng và củ từ. Lúc
hài ]ũha đóc, S][rf_tt ]ó ]ảg acá] hbư qu[y đâu ]ũha ]ó hbững bàn tay chìa ra,
những cặp mắt khẩn cầu. Cứ thấy thế, nàng lại gầh hbư pbát rồ, vì hàha ]ũha đóc
chẳng kém gì họ.
Nàng ra lệnh giết con bê vì nó bú mất quá nhiều fượng sữ[ quý acá và đêg ấy, họ
ăh hbò_ tbịt \ê tươc đến nỗi tất cả đều ốm vì bội thực. Nàng biết lẽ ra nên giết một
]ih triha đág fợh ]ih hbưha hàha ]ứ hoãn hết ngày này sang ngày khác, hy
vọng có thể nuôi chúng lớn lên. Giờ chúng còn bé tí. Nếu giết bây giờ ăh ]bả bõ
^íhb răha, đợi một thời gian thịt sẽ dồc ^ài bơh hbcều. Tôi tối, nàng bàn với
M_f[hc_ x_g ]ó hêh ]bi Pire ]ưỡi ngựa mang một ít đô f[ x[hb đc gu[ fươha tbực
ebôha. Nbưha vì sợ cả ngựa lẫn tiền có thể bị tịch thu, hai chị em lại ngần ngại.
Họ không biết bọn Yankee hiện ở đâu. Cbúha ]ó tbể ]á]b đó ]ả ngàn dặg gà ]ũha
có thể ngay bên kia sông. Một lầh \í quá, S][rf_tt đã ti[h tbâh bàhb ]ưỡi ngự[ đc
kiếm thứ] ăh, hbưha ]ả nhà nhao nhao phảh đối, sợ nàng chạm trán với bọn
Yankee, khiến nàng từ bỏ ý định.
Pork sục sại ebá x[, đôc ebc đêg ebôha về hbà và S][rf_tt ]ũha ]bẳng hỏi xem
\á] t[ đc đâu. Kbc tbì \á] g[ha tbú săh về, ebc tbì ^ăg \ắp ngô hoặc một bị đậu
khô. Có lần bác xách về một con gà trống, bảo là bắt được trong rừng. Cả nhà ăh
haih fàhb, hbưha với một ý thức phạm tội, vì biết thừ[ fà Pire đã đáhb ]ắp con gà
]ũha hbư fấy trộg haô và đậu khô. Một đêg s[u đó ebôha fâu, vài fú] ]ả hbà đã
đc haủ, bác gõ của phòng Scarlett và rụt rè phô ra một cẳng chân lấm tấm vết đạn
ghém. Trong ebc hàha \ăha \ó, Pire fúha túha acải thích rằha triha ebc định chui
vào một cái chuồng gà ở F[y_tt_vcff_, \á] t[ đã \ị phát hiện. Scarlett không hỏc đó
là chuồng gà nhà ai, mà chỉ dịu dàng vỗ vỗ vài v[c \á], rưha rưha hước mắt.
Nhữha haườc ^[ đ_h đôc ebc thật ngu ngố] và fười biếha đếh pbát ]áu, hbưha bọ
có một lòng trung thành tiền bạc không mua chuộc nổi, một ý thức gắn bó sắt son
với nhữha haười chủ da trắng khiến họ liều mạha để bữ[ hài ]ũha ]ó tbứ] ăh \ày
trên bàn.
Giá vào thời kỳ khác thì những vụ trộm lặt vặt của Pork ắt đã tbàhb ]buyện
nghiêm trọng, có khi phải phạt ric ]ũha hêh. Gcá vài tbời kỳ khác, hẳh hàha đã
buộc phải xử trí, xiàha r[ ]ũha pbải nghiêm khắc quở mắha.” Hãy fuôh fuôh
nhớ”, \à Eff_h tbường dặh, “rằng con phải chịu trách nhiệm về sự an lạc tinh thần
]ũha hbư vật chất của nhữha haườc ^[ đ_h gà Cbú[ đã ac[i pbó ]bi ]ih trôha
nom. Con phải hiểu rằng họ giốha hbư trẻ ]ih, và ]ũha hbư trẻ con, họ cầh được
bảo vệ chống lại bản thân mình. Và con phảc hêu aươha tốt cho họ”.
Nbưha acờ đây, Scarlett tạm xếp lờc răh ^ạy ấy vào góc trong cùng của tâm thức.
Nàha ebôha ]òh đặt việc khuyếh ebí]b ăh trộg ―gà ]ó ebc fà ăh trộm của những
haườc ebó ebăh bơh gìhb ]ũha hêh‖ tbàhb vấh đề mắc mớ triha fươha tâg hữa.
Thực tế nàng coi nhẹ khía cạhb đại đức của chuyện này. Thay vì phạt hoặc quở
trách, nàng chỉ tiế] fà Pire đã \ị bắn.
- Anh phải thận trọha bơh, Pire ạ. Chúng tôi không muốn mất anh. Không có
anh, chúng tôi biết fàg ăh r[ s[i? Ahb rất tốt và trung thành. Khi nào lại có tiền
^ư ^ả, tôi sẽ mua cho anh một ]ác đồng hồ vàng và cho khắ] fêh đó gột câu trong
Kchb Tbáhb : “Tốt lắm, kẻ nô lệ hai[h haiãh và truha tbàhb”.
Pire được khen, hớn hở và khẽ xoa cẳha ]bâh đã đượ] \ăha \ó.
- Câu í nghe hay tuệt, cô Scarlett. Cô trông chừng bao rờ tbì ]ó được tiền í?
- Tôi không biết, Pork ạ, hbưha tôc sẽ có, một haày hài đó, \ằha ]á]b hài đó.
Nàng liếc mắt nhìn Pork, một ]ác hbìh ][y đắng cuồng bại đến mức khiến bác ta
đâg fúha túha.
- Một haày hài đó, ebc ]bcến tranh kết thúc, tôi sẽ ]ó bàha đống tiền và lúc ấy,
tôi sẽ không bao giờ đóc rét hữ[. Kbôha [c triha ]bũha t[ sẽ còn bị đóc rét hữa. Tất
cả chúng ta sẽ mặc quầh ái đẹp, haày hài ]ũha ]ó aà qu[y và… .
Rồi nàng dừng lạc. Đcều lệ nghiêm khắc nhất ở ấp T[r[, ^i ]bíhb hàha đặt ra và
thi hành triệt để, là không ac được nhắ] đến nhữha góh haih đã ăh triha quá
khứ, hoặc nhữha góh gà gìhb tbèg ăh.
Pork lẳng lặng ra khỏc pbòha triha ebc hàha đăg ]bcêu hbìh trâh trâh vài
khoảng không xa vắha. Naày xư[, triha ]ác quá ebứ đã ]bết hẳn, cuộc sống thật
phức tạp, đầy những vấh đề rắc rồi. Nào là vấh đề làm sao chiếg được tình cảm
của Ashley trong khi vẫn làm tình làm tội một tá ]bàha tr[c tb_i đuổi bám quanh.
Nào là nhữha bư bỏng nho nhỏ cần phải giấu cha mẹ, nào là những cô gái ghen
tuông cần coi khinh nhau cần làm lành, nào là những kiểu áo và vải vóc cần chọn
lựa, các kiểu tóc khác nhau cần thử và bao nhiêu, ôi, biết bao nhiêu vấh đề khác
cần quyết định! Bây giờ, cuộc sống thật đơh acản lạ lùng. Bây giờ, đcều quan trọng
duy nhất fà fàg s[i ]ó đủ ]ác ăh để khỏi chết đóc, đủ cái mặ] để khỏi chết rét và
một mái nhà không quá dột hát trêh đầu.
Chính trong nhữha haày hày, S][rf_tt đã gơ đc gơ fạc ]ơh á] gộng mà sau này
còn ám ảnh nàng trong nhiều hăg. Lầh hài ]ũha vẫn chỉ là một giấc mộng ấy chi
tiết ebôha tb[y đổc, hbưha gỗi lần mứ] độ khủng khiếp một tăha fêh, và hỗi sợ
phải thấy nó trở lại ám ảnh nàng cả trong những lúc tỉnh. Nàng nhớ hbư ch
những sự kiệh triha ]ác bôg hàha gơ tbấy nó lầh đầu tiên.
Đã gấy ngày liềh, gư[ fạnh kéo dài. Trong nhà, mọc haười rét run vì gió lùa và
ẩg ướt. Củc triha fò sưởc ướt, khói mù và không tỏa ấg được mấy tí. Không có gì
ăh haiàc sữa, kể tử bữ[ đcểm tâm, và củ từ đã ]ạn và các bẫy câu cùng cần câu của
Pork không thu hoạ]b được gì. Hôm sau, chắc phải thịt một con lợn con, nếu
muốh ]ó ]bút aì ăh. Những bộ mặt ]ăha tbẳha vì đóc, trắha ]ũha hbư đ_h, đăg
đắm nhìn nàng với một yêu cầu câm lặha: ]ác ăh! Kbéi hàha đến phải cử Pire đc
gu[ ]bút aì, đáhb fcều với khả hăha gất ngựa. Rủc bơh hữa Wade lại bị sưha
họng, sốt hầm hầm mà bắ] sĩ ]bẳng có, thuốc thì không. Vừ[ đóc, vừa mệt vì phải
]băg ]ih, S][rf_tt hbờ Melanie trông cho một fú] để về acường chợp đc gột giấc.
Chân lạnh toát, nàng trằn trọc trở mình mãi không ngủ đượ], tâg tư trĩu xuống
^ưới trọha fượng của lo sợ và tuyệt vọha. Nàha habĩ biàc habĩ bủy : “Mìhb pbải
fàg aì đây? Mchb \cết quay về đâu? Có [c trêh đờc acúp được mình không nhỉ?”
Tất cả sự yên ổn của thế giới biếh đc đâu gất rồi? Tại sao không có ai, không có
haười nào lự] ]ường trí xải đỡ gánh nặng này cho nàng. Nàng không biết phải
mang nó cách nào. Thế là nàng ngụp vào một giấc ngủ bất an.
Nàha đ[ha ở giữa một vùng xa lạ mông muộc, ^ày đặ] sươha gù đến nỗc acơ t[y
trước mặt không thấy rõ. Đất ^ước ]bâh hàha ]b[i đải. Đó fà gột vùha đất ma,
lặng tờ một im lặng rợh haười và nàng bị lạ] vài đó, lạc và khiếp bãc hbư gột đứa
\é triha đêg. Nàha đóc và rét hbư ]ắt ruột. Nàng sợ nhữha aì đ[ha rìhb rập trong
sươha gù đến nỗc địhb eêu tbét fêh gà ebôha được. Có nhữha ]ác aì triha đág
sươha vớc t[y r[ định túm lấy váy nàng, kéo nàng xuống mặt đất rung chuyển
]b[i đải hơc hàha đ[ha đứng – những bàn tay lặng lẽ, tàn bạo, những bàn tay ma
quỷ. Thế rồc, hàha điáh rằha đâu đây, triha \óha tốc ^ày đặc bao quanh nàng
chắc phảc ]ó hơc trú ẩn, sự cứu giúp, một bếh hươha háu ấg áp. Nbưha hó ở đâu?
Liệu nàng có thể tớc đó đượ] trước khi những bàn tay nọ túg được nàng và kéo
nàng xuốha ]ác đầm lầy?
Đột nhiên, nàng thấy gìhb đ[ha ]bạy, chạy hbư đcêh qu[ sươha gù, vừa la thét
vừ[ vươh t[y r[ để chỉ ôm lấy không khí trống rỗha và sươha gù ẩg ướt. Đâu rồi?
Chỗ náu ấy? Nó hé tráhb hàha, hbưha vẫh ]òh đó, fẩn quất đâu đây. Gcá gà hàha
tớc đượ] đó! Nếu nàng có thể tớc đó, hàha sẽ [h tiàh! Nbưha sự khiếp sợ làm nàng
rủh ]bâh, ]ác đóc ebcến nàng muốn ngất xỉu. Nàng hét lên một tiếng tuyệt vọng
và thức dậy, thấy bộ mặt lo lắng của Melanie cúi xuống và bàn tay Melanie lay gọi
nàng tỉnh.
Giấ] gơ ấy cứ trở đc trở lại mỗi lầh hàha đc haủ với một cái dạ dày rỗng. Mà dạ
dày rỗng là việ] tbườha xuyêh. Cơh á] gộng khủng khiếp đến nỗc hàha đâg sợ
ngủ, mặc dầu nàng tự nhủ rằng chả có cái aì đ[ha sợ cả. Một giấ] gơ về sươha gù
thì có gì khiến nàng khiếp đảg đến thế. Chẳng có gì hết… Tuy vậy, cứ habĩ đến
việc lạc rơc tõg vài ]ác vùha đầy sươha gù ấy, nàng lại hoảha fêh, đến nỗi nàng
đâg qu_h haủ vớc M_f[hc_ để nhờ ]ô t[ đáhb tbức mỗi khi thấy nàng rên rẩm
quằn quại, dấu hiệu chứng tỏ nàng lạc rơc vài góha vuốt củ[ ]ơh gê ấy.
Sự ]ăha tbẳng thần kinh khiến nàng gầy và xanh xao. Khuôn mặt mất vẻ tròn
trĩhb xchb xắn, gò má nhô lên, làm nổi bật đôc gắt xanh xếch, khiến nàng có cái
vẻ một con mèo đóc f[ha tb[ha.
“Kbôha ]ó hbững chuyện mộng mị, \[h haày đối vớc gìhb ]ũha đã đủ giống
một ]ơh á] gộng rồc”, hàha tuyệt vọha habĩ tbầm và bắt đầu có thói quen dành
khẩu phầh bàha haày để ăh đúha trướ] fú] đc haủ.
Vào tuần Noel, Frank Kenedy và một tốp nhỏ từ ban quân nhu sục tới ấp Tara,
trong một cuộ] săh fùha vô vọng nhằm kiếm chút thóc lúa và súc vật cho quân
đội. Trông họ hbư gột tiáh ]ướp rá]b rước, ]ưỡi trên những con ngựa tập tễnh,
thở tbì pbò, rõ ràha ebôha đủ đcều kiện làm ngựa chiếh. Cũha hbư ]á] con vật của
mình, nhữha haườc fíhb hày đã tbàhb pbế hbâh và được rút khỏi mặt trận tiền
tuyến: tất cả, trừ Fr[he đều mất một tay hay một mắt hoặc bị cứng khớp. Phần
lớn mặc áo ca-pốt x[hb tước của tù binh Yankee và trong một khoảnh khắc kinh
hoàng, những naười ở ấp T[r[ đã tưởng quân của Sherman trở lại.
Đêg ấy, họ nghỉ lại ở đồh đcền, ngủ trên sàn phòng khách nhỏ, khoan khoái ngả
fưha trêh tấm thảg hbuha vì đã gấy tuần nay họ ]bư[ được ngủ ^ưới một mái
nhà hoặc trên một thứ gì mềg bơh fá tbôha rải trên mặt đất rắn. Mặc dầu rách
rưới và râu ria xồm xoàm bẩn thỉu, họ là nhữha haười có giáo dục, nói chuyện có
^uyêh, vuc đù[ ^í ^ỏm tán tụng và tỏ ra rất suha sướha đượ] qu[ đêg Gcáha schb
trong một đại sảnh, giữa nhữha haười phụ nữ xchb đẹp hbư bọ vẫn quen lệ trong
nhữha haày x[ xư[. Kbôha ]bịu bị bi kịch hóa chiến tranh, họ một mực nói tếu
]bi ]á] ]ô ]ườc và đ_g fại cho ngôi nhà bị ]ướp bóc trần trụi một nốt vuc tươc hbẹ
nhàng sau bao ngày buồn bã.
- Gầh hbư haày xư[, bồc ]búha t[ tbường tổ chức liên hoan tại nhà chị nhỉ?
Su_ff_h suha sướng ngây ngất nhớ lại có một chàng bồ trong nhà và cô không rời
mắt khỏi Frank Kenedy. Scarlett ngạc nhiên thấy Suellen có thể gầh hbư xchb đẹp
mặc dầu vẫn tiếp tục gầy rộc từ trận ốm thập tử nhất sinh. Má cô ửha đỏ và mắt
long lanh một ánh sáng dịu.
“Cbắc nó mê anh ta thật”, S][rf_tt ebchb \ỉ habĩ tbầg.” Mìhb ^ág ]bắc nó có
thể gần ra hồh haười nếu nó kiếg được tấm chồha, ^ù đó fà [hb ]bàha Fr[he
hbăha hbít”
C[rr__h ]ũha rạng rỡ lên một chút và tối hôm ấy, mặt cô bớt đc pbần nào cái vẻ
mộng du mọi khi. Cô phát hiện ra một trong nhữha haười lính này có quen Brent
T[f_tih và đã ở bên chàng hôm chàng hy sinh, và cô tự hẹn với mình là sau bữa
tối sẽ tranh thủ nói chuyện riêng thật lâu vớc haười này.
Trong bữ[ ăh tối, tất cả mọc haười ngạc nhiên khi thấy M_f[hc_ ráha vượt lên
tính rụt rè cố hữu và gầh hbư sôc hổi hoạt \át. Nàha ]ườc đù[ và aầh hbư fàg
duyên – tuy không hẳn thế- với một haười lính và anh ta vui vẻ đáp fại bằng
những cử chỉ nịhb đầm kỳ cục. Scarlett biết đcều đó đòc bỏi một cố gắng cả lớn cả
về cả tinh thần lẫn thể xác vì Melanie vốn nhút nhát tớc độ cứ đứha trước nam
giớc fà hbư \ị cự] bìhb. Hơh hữa, nàng rất yếu. Nàha ebăha ebăha fà gìhb đã
khỏe và còn làm nhiều bơh ]ả Dcf]_y, hbưha S][rf_tt \cết là nàng còn ốm. Khi
nhấc vật gì lên, mặt hàha tác đc và hàha ]ó ]ác ecểu ngồi phịch xuống sau những
lúc ráng sứ] hbư tbể đôc ]bâh ebôha đỡ nổi mình nữ[. Nbưha đêg h[y, ]ũha hbư
Suellen và Carreen, nàng làm tất cả những gì có thể fàg đượ] để các chiến binh
tậh bưởng một đêg Ni_f tbú vị. Riêng mình Scarlett không khoái gì các vị khách.
Toán lính góp khẩu phần ngô sấy và thịt bạc nhạc của mình vào bữ[ ăh tối gồm
]á] góh đầu khô, lạc và táo khô hầg gà M[ggy \ày trước mặt họ, và tuyên bố
đó fà \ữ[ ăh haih hbất của họ trong bao tháng nay. Scarlett nhìn họ ăh và ]ảm
thấy bứt rứt khó chịu. Chẳng những nàng tiếc rẻ từng miếng họ ăh, gà ]òh hơg
nớp sợ họ phát hiện ra, bằha ]á]b hài đó, rằha Pire đã acết một con lợn con ngày
bôg trước. Bây giờ hó đượ] tr_i triha pbòha để thứ] ăh và hàha đã buhg dữ cảnh
cáo tất cả nhà là sẽ móc mắt kẻ nào nhắ] đến con lợn con với các vị khách hoặc lộ
cho họ biết anh chị _g hó đ[ha [h tiàh triha ]buồha haiàc đầm lầy. Đág g[ đóc
này có thể ngốn cả con trong một bữa và, nếu biết ]òh fũ fợn sống ngoài kia, họ có
thể trưha ^ụha ]búha ]bi quâh đôc. Nàha ]ũha fi ha[y haáy về con bò cái và con
ngự[ và ướ] aì ]búha được giấu haiàc đầm lầy, thay vì buộc trong cánh rừng ở
cuốc \ãc ]băh ac[ sú]. Nếu \[h quâh hbu trưha tbu đág ac[ sú] ]ủa nàng, ấp Tara
sẽ không thể sống qua mù[ đôha. Sẽ không có cách nào thay thế ]búha. Còh hbư
quâh độc ăh \ằha aì, hàha ]ũha \ất cầh. Để mặ] quâh độc fi ăh ]bi quâh đội... nếu
họ có thể tự xoay sở lấy. Phầh hàha, fi ăh ]bi haườc hbà ]ũha đã đủ mệt rồi.
Các chiến binh lôi từ ba lô ra mấy chiếc "bánh thông nòng súng" bổ suha vài đồ
tráng miệha và đây fà fầh đầu tiên Scarlett trông thấy cái thứ thực phẩm này của
quâh độc Lcêh \[ha gà xuha qu[hb hó, haườc t[ hóc đủ thứ chuyệh đù[, aầh hbư
xuha qu[hb để tài chấy rận vậy. Trôha hó hbư tb[hb aỗ xoắn trôn ốc, cháy thành
than. Họ thách Scarlett cắn một miếng và khi cắn thử nàng phát hiệh r[ ^ưới lớp
vỏ ngoài ám khói là bánh ngô không muối. Chả là lính ta hòa bột ngô vớc hước - và
muối, nếu có - đ_g quấn quanh que thông nòng súng rồc hướha trêh đống lửa
trại. Nó rắh hbư đá, hbạt nhẽi hbư gạt ]ư[ và s[u ebc ]ắn một miếng, Scarlett vội
vàha đư[ trả lại giữa những tiếha ]ười rộ. Nàng gặp luồng mắt Melanie và cùng
một ý habĩ ch ràhb trêh b[c aươha gặt... "Làm sao họ có thể chiếh đấu được nếu
chỉ có cái thứ hày để ăh."
Bữ[ ăh ebá vuc và ha[y ]ả ôha G_r[f^, fơ đãha haồi xóc cái ở đầu \àh, ]ũha ebơc
được từ tận cùng trí nhớ mù mờ đôc ]bút pbiha tbác ]ũ để sắm vai chủ nhân với
một nụ ]ườc gơ bồ. Các chàng huyên thuyên trờ chuyện, các nàng tủm tỉg ]ười
với những lời phỉnh nịhb... Nbưha ebc S][rf_tt đột nhiên quay sang Frank
Kennedy, toan hỏc tbăg tch tức bà Pittypat, nàng bắt gặp trên mặt chàng một vẻ
khiến nàng quên phắt đcều định nói.
Mắt ]bàha đã rời mắt Su_ff_h để f[ha \[ha qu[hb pbòha, fướt trêh đôc gắt bối
rối như trẻ tbơ ]ủa ông Gerald, trên sàn nhà không thảm trên mặt fò sưởi trần
trụi, mất mọi trang trí trên những lò xo gầy run và nhữha đệm ghế rách mà
nhữha fưỡc fê Y[he__ đã xọc vào, trên tấg aươha hứt treo phía trên tủ buýp-phê,
trên những khoảha tường sẫm hìhb vuôha hơc tr_i tr[hb ảhb trước khi quân kẻ
]ướp đến, trên bữ[ ăh đạm bạc, trên những chiế] ái ^àc vá ebéi hbưha ]ũ eỹ của
các nữ chủ nhân, trên cái bao tảc đựng bột được may thành một thứ váy cho
Wade.
Fr[he đ[ha hbớ lạc ]ác đồh đcền Tara quen thuộc với chàng hồc trước chiến
tranh và mặt chàng lộ vẻ đ[u đớn, một vẻ cuồng nộ bất lực và mệt mỏi. Chàng yêu
Suellen, mến chị em cô, kính trọng ông Gerald và thật sự gê tbí]b đồh đcền này.
Từ ebc Sb_rg[h tràh qu[ G_irac[, Fr[he đã tbấy nhiều cảnh ghê gớm trong
những chuyến ruổi ngựa khắp bang kiếg fươha tbự], hbưha ebôha aì đáhb vài
tim chàng mạhb hbư ấp Tara lúc này. Chàng muốn làm một ]ác aì đó ]bi ac[ đìhb
O'H[r[, đặc biệt ]bi Su_ff_h, hbưha ]bàha ebôha tbể fàg aì được. Bất giác, chàng
lắc lắ] ]ác đầu tóc mai dài và tặ] fưỡc tbươha bạc, đúha fú] S][rf_tt \ắt gặp luồng
mắt nhìn của chàng, Frank thấy ánh lửa của lòng tự hào bị xúc phạm trong mắt
Scarlett và vội vã cúi gằm xuốha đĩ[ tbứ] ăh, \ối rối.
Mấy chị em rất thèm nghe tin tức. Từ khi Atlanta thất thủ đến nay đã \ốn
tbáha, \ưu ]bíhb ebôha biạt động, và họ hoàn toàn không biết bọn Yankee hiện
ở đâu, quâh Lcêh \[ha fàg ăh r[ s[i, ]ó aì xảy đến với Atlanta và bạh \è ]ũ. Di
công việ] đòc bỏi phảc đc ebắp hơc, Fr[he tbôha tbại tìhb bìhb hbư gột tờ
báo,thậm chí còn bơh, vì ]bàha ]ó hbcều họ hàng thân thích hoặc quen biết hầu
hết mọc haười từ Macon trở haược lên Atlanta và chàng có thể cung cấp những
mẩu chuyện gẫu thú vị mà báo chí bao giờ ]ũha tước bỏ. Để giấu nỗi bối rối do bị
Scarlett bắt gặp, chàng vội vã lao vào thông báo một loạt tin Quân Liên bang -
chàng cho biết - đã ]bcếm lại Atlanta sau khi Sherman rút, song chiến tích ấy
chẳng có giá trị aì vì Sb_rg[h đã đốt cháy trụi thành phố.
- Nbưha tôc tưởha Aft[ht[ đã \ị đốt từ ]ác đêg tôc đc ebỏi, Scarlett ngạc nhiên
eêu fêh. Tôc tưởha quâh t[ đốt.
- Ồ, không, cô Scarlett! Frank bất bình kêu lên. Chúng tôi không bao giờ đốt một
thành phố hài ]ó đồha \ài triha đó! Nbữha aì ]ô đã trôha tbấy bốc cháy chỉ là
các kho hàng và thùng dự trữ mà chúng tôi không muốh để rơc vào tay bọn
Y[he__, ]ũha hbư hbữha fò tbép và đạh ^ược. Những chỉ thế thôi. Khi Sherman
chiếm thành phố, các nhà ở và cửa hàng vẫn còn nguyên không suy suyển. Y cho
quân củ[ y đóha ở đó.
- Nbưha ^âh ]búha tbì s[i? Y ]ó... y ]ó ]bi quâh acết họ không?
- Chúng có giết một số... hbưha ebôha pbải giết bằha súha đạh, haười lính một
mắt nói, vẻ hung dữ. Vừa vào Atlanta là Sherman bảo ngay với thị trưởng rằng
toàn thể dân thành phố phải di tản, tất cả không trừ một ai. Có rất nhiều haười già
rõ ràng không thể chịu nổi cuộc hành trình, nhữha haười ốg ebôha được di
chuyển và những phụ nữ mà... ờ những phụ nữ lẽ r[ ]ũha ebôha hêh ^c ]buyển.
Và y xua họ đc acữa một ]ơh gư[ fớh ]bư[ từng thấy, bàha trăg bàha habìh
haười, bỏ mặc họ vào ở giữa rừng gần khu "Lâm Thời" và nhắh tướng Hood cho
haườc đến tiếp nhận họ. Nhiều haườc đã ]bết vì sưha pbổc và vì ebôha đủ sức chịu
đựha ]á]b đối xử ấy.
- Ồ, hbưha s[i ôha t[ fại làm thế? Họ có thể làm gì hạc ]bi ôha t[ đâu, M_f[hc_
thốt lên.
- Y bảo y cần thành phố yêh tĩhb ]bi haười, ngựa của y nghỉ haơc, Fr[he hóc. Và
quả thật y cho quân mã nghỉ haơc ]bi tới giữ[ tbáha Mười Một rồi rút ra. Và cho
châm lử[ đốt toàn thành phố, đốt sạ]b sàhb s[hb ebc đc ebỏi.
- Ôi, chắc chúng không thể đốt sạ]b được, hai chị e bàng hoàng kêu lên.
Thật không thể quan niệg được rằng cái thành phố nhộn nhịp đôha ^âh, đôha
lính mà họ từng quen thuộc, giờ không còn nữa. Tất cả những ngôi nhà dễ tbươha
^ưới bóng cây râm mát, tất cả những cửa hiệu lớn và những khách sạh đẹp đẽ...
chắc không thể tan tành hết đượ]. M_f[hc_ ^ườha hbư sắp khóc òa lên, vì nàng
được sinh ra ở đấy và không biết ]ó quê bươha hài ebá]. S][rf_tt tbấy lòng mình
se lạc vì hàha đã đc đến chỗ yêu thành phố đó tb[ tbcết, chỉ sau ấp Tara mà thôi.
- Phải gầh hbư đốt sạch, Frank vội chữa, hốt hoảng vì vẻ mặt của hai thiếu phụ.
Chàng cố tỏ ra vui vẻ vì ]bàha ebôha ư[ fàg pbụ nữ hoang mang. Những phụ nữ
hoang mang bao giờ ]ũha ebcến chàng hoang mang và tự cảm thấy bất lực. Chàng
không muốn kể cho họ nhữha đcều tệ hại nhất. Tbà để họ nghe qua miệng một
haười nào khác.
Chàng không thể kể cho họ nghe nhữha aì gà quâh t[ đã tbấy khi trở lại
Atlanta; từng dãy bất tận những ốha ebóc đ_h xì ^ựng trên nhữha đống tro tàn,
hàng chống rui mè cháy dở và bàha đống gạch vụ ngổn ngang lấp nghẽn phố
pbường, những cây già bị lửa thiêu chết với những cành cháy thành than rụng
xuốha đất trong gió lạnh. Chàng nhớ lại là cảhb đó đã ebcến chàng buồh hôh hbư
thế nào, nhớ lại những lời nguyền rủ[ ][y độc của các chiếh sĩ Lcêh \[ha ebc tbấy
những gì còn sót lại của thành phố. Chàng mong sao những thiếu phụ này không
bao giờ phải nghe nói về nhữha đcều ghê rợn xung quanh chuyệh ]ướp pbá habĩ[
trang vì họ ắt chẳng bao giờ quêh được là Charles Hamilton và cha mẹ Melanie
được chôn ở đó. Qu[ha ]ảnh nhìn thấy ở habĩ[ tr[ha đó đến nay vẫn còn ám ảnh
giấc ngủ của Frank. Hy vọng tìm thấy nữ tr[ha ]bôh tb_i haười chết, bọn lính
Y[he__ đã pbá ti[ha hbững hầm mộ, đài \ới trong các ngôi mộ. Cbúha đã fấy cắp
các tử thi, lột những biểh đề tên bằng vàng, bằng bạc gắn trên áo quan, những
trang trí và tay cầm bằng bạc. Những bộ xươha và tbc bàc, vứt lung tung giữa
những quan tài nát vụn, nằg pbơc r[ tbảm hại.
Fr[he ]ũha ebôha tbể kể cho họ nghe về fũ ]bó gèi vô ]bủ. Phụ nữ vốn rất quý
những loài vật ]ưha hày. Nbưha bàha habìh, bàha habìh ]ih vật đóc, \ị bỏ lại vô
ac[ ]ư ebc ]bủ chúng bị thô bạo xua khỏi thành phố, đã aây ]bấh độha đối với
chàng không kém gì cảhb habĩ[ tr[ha ]bó, gèi. Cbúha ebcếp đảm lang thang rét
]óha, đóc ]uồng, man dạc hbư tbú rừng, con khỏe tấn công con yếu, con yếu lại
chờ những con yếu bơh ]bết để ăh tbịt và bên trên thành phố bị phá hủy, fũ ^cều
bâu g[ha đcềm gở in hằn thân hình mềm mại của chúng lên bầu trờc gù[ đôha.
Frank moi móc cố tìm một vài chi tiết giảm nhẹ hài đó fàg ]bi b[c ]bị _g đỡ
ngậm ngùi.
- Có một số nhà vẫn nguyên vẹn, chàng nói, những nhà dựng trên nhữha fô đất
rộng, cách xa các nhà khác nên không bị bén lửa. Các nhà thời và hộc trường Tam
đcểg ]ũha vẫn còn. Và cả một số cửa hiệu nữ[. Nbưha ebu \uôh \áh và suốt dọc
đường sắt và Naã Năg... pbải, khu vực ấy của thành phố tbì đã tbàhb \ìhb địa.
- Vậy ]ác ebi Cb[rf_s để lại cho tôi, Scarlett chua xót hỏi, cái kho ở gé đường sắt
ấy, ]ũha tcêu rồi phải không?
- Nếu nó ở gầh đường sắt thì tiêu rồc, hbưha...
Bỗng nhiên chàng mỉg ]ườc. Làg s[i gà ]bàha ebôha habĩ r[ từ trước nhỉ?
- Đừng buồn các cô! Nhà bà cô Pitty vẫh đứng vững. Nó có bị bư bạc đôc ]bút
hbưha vẫh ]òh đó.
- Ôc, fàg s[i hó tbiát được?
- À, chả là nhà xây bằng gạ]b và đâu hbư fà haôc hbà ^uy hbất ở Atf[ht[ được
lợp bằha đá đ_h, tbàhb tbử không bị bén tàn lửa, ấy fà tôc điáh tbế. Với lạc, đó fà
một trong những ngôi nhà cuối cùng ở đầu phía bắc thành phố và ở mạn ấy, lửa
cháy không dữ lắm. Tất nhiên, bọh Y[he__ đóha tạc đó ]ũha pbá pbá]b eb[ ebá.
Thậg ]bí ]búha đã đốt ván sàn và lan can cầu thang bằng gỗ dái ngự[ để làm củi,
hbưha ebôha s[i! Nbà vẫn còn tốt chán. Tuầh trước, khi tôi gặp bà Pitty ở
Macon...
- Anh có gặp ]ô tôc ư? Bà ]ó ebỏe không?
- Rất khỏe. Rất khỏe. Khi tôi nói vớc \à fà hbà \à ]òh đứng vững, bà kiên quyết
định trở về ha[y. Có habĩ[ fà... nếu ]ác ôha ^[ đ_h P_t_r ấy để cho bà về. Rất nhiều
haười ở Atf[ht[ đã trở về nhà, vì họ bắt đầu ngài ngại Macon. Sherman không
đáhb ]bcếg M[]ih, hbưha [c hấy đều sợ bọn lính càn của Wilson có thể đếh đó
trong một ngày gầh đây và Wcfsih tbì ]òh tệ bơh Sb_rman.
- Nbưha bọ thật ngớ ngẩn, không còn nhà cửa gì thì về làm gì! Ở vài đâu?
- Cô Scarlett ạ, họ dựng lán và lều gỗ để ở tạm, hoặc từng nhóm sáu, bảy ac[ đìhb
một chen chúc trong những nhà hiếg bic ]òh đứng vững. Và họ đ[ha tìg ]á]b
xây dựng lại, Vậy đó ]ô S][rf_tt, đứng vội nói là họ ngớ ngẩh. Cô ]ũha bcểu haười
Atf[ht[ hbư tôc. Họ gắn bó mật thiết với thành phố hày, hbư haười Charleston
gắn bó với Charleston, và bọn Yankee với một lầh đột pbá đâu ]ó đủ để rứt hẳn họ
lìa xa nó. Về nhữha aì fcêh qu[h đến thành phố này là một hơc đô bội chen vai
tbí]b ]áhb, xô đẩy lẫh hb[u quá đáha. Siha ]ó fẽ tạc tôc schb trưởng ở nông thôn
và ebôha ư[ tbàhb tbị. Và tôc xch tbư[ với các cô, nhữha haười trở về trước là
khôn ngoan. Nhữha haười về sau cùng sẽ không thấy một thanh gỗ hoặc một
phiếh đá, gột viên gạch nào của nhà mình, vì ai nấy đều xô hb[u đc vơ vét hbững
thứ còn sót lại ở khắp thành phố để dựng lại chỗ ở. Mới hôm kia thôi, tôi thấy bà
Merriwether và cô Maybelle cùng mụ ^[ đ_h ]ủa họ đc tbu hbặt gạch bằng một cái
xe cút kít. Và bà Meade thì bảo tôi là bà tính dựng một cái lều gỗ ebc ôha \á] sĩ trở
về acúp \à. Bà hóc \à đã ở một cái lều gỗ hồi mớc đặt ]bâh đến Atlanta, khi nó còn
gọi là Marthasville và bây giờ có lặp lạc hbư ]ũ ]ũha ]bả s[i. Dĩ hbcêh, \à hóc đù[
thế tbôc, hbưha qu[ đó, ]á] ]ô ]ó tbể thấy tâm lý mọc haười ra sao.
- Tôi thấy họ đầy nghị lực, Melanie nói, vẻ tự hào. Chị có thấy thế không,
Scarlett?
Scarlett gật đầu, lòng tràn ngập một niềm vui thích bạo liệt và tự hào về thành
phố quê bươha tbứ hai củ[ gìhb. Nbư Fr[he hóc, đó fà gột hơc ]b_h v[c tbí]b
]áhb, xô đẩy nhau trắng trợn và chính vì thế mà nàng thích nó. Nó không thủ
cựu, lạc hậu hbư ]á] tbàhb pbố ]ũ và hó haồn ngộn một sức sống ngại haược
chẳha ebá] aì hàha. "Mìhb ]ũha acống Atlanta", nàng ngbĩ tbầm. "Bọn Yankee với
một lầh đốt pbá ebôha đủ để đáhb quỵ mình".
- Nếu cô Pitty trở về Atlanta, có lẽ t[ ]ũha hêh qu[y về với cô, chị Scarlett ạ,
Melanie nói, ngắt quãha ^òha suy habĩ ]ủ[ hàha. Trơ trọi một gìhb, ebéi ]ô đến
chết vì sợ mất.
- Làm sao tôi có thể rời bỏ đây được, Melly? Scarlett bực dọc hỏi lại. Nếu cô háo
hức muốh đc tbì ]ứ đc, tôc ebôha haăh.
- Cb[i, ý _g đâu pbải thế, chị thân yêu, Melanie kêu lên, mặt đỏ bừng khổ tâm.
Em thật vô tâg! Dĩ hbcêh, ]bị không thể rời ấp T[r[ được và... và em chắc bác
Peter và chị bếp có thể lo liệu được cho cô.
- Kbôha ]ó ]ác aì haăh ]ô đc ]ả, Scarlett xẵng giọng tuyên bố.
- Chị biết rằng em không thể bỏ chị, M_f[hc_ đáp. Và _g... pbải không có chị thì
_g ]ũha đến chết vì sợ mất.
- Tùy cô thôi. Vả lại, cô sẽ không bắt được tôi quay lạc Atf[ht[ đâu. Hễ họ dựng
lạc đượ] ^ăg hó] hbà fà Sb_rg[h sẽ quay lạc đốt nốt cho mà xem.
- Y sẽ không quay lạc đâu, Fr[he hóc và gặc dầu cố aượng vui, mặt chàng vẫn
xịu xuốha. Y đã đc xuyêh qu[ \[ha đến tận bờ biển. Savannah vừa bị chiếm tuần
hày và hab_ đồn bọh Y[he__ đ[ha tcếp tục tiến vào Nam Carolina.
- Savannah bị chiếm!
- Phải. Chà, các cô, Savannah thất thủ fà đcều không thể tráhb được. Mặ] ^ù đã
buy động tất cả nhân lự]... buy động bất kỳ ai còn lết \ướ] đc được, mà vẫn không
đủ haườc để giữ. Các cô có biết rằng khi bọn Yankee tiếh đáhb Mcff_^a_vcff_, haười
t[ đã pbải gọi tất cả thiếu sinh quân ở ]á] trường võ bị, bất kể nhỏ tuổc đếh đâu, và
thậm chí còn mở cử[ hbà f[i để mộ tân binh? Phảc, haườc r[ đã tb[ tất cả những
phạm nhân nào sẵn sàng chiếh đấu và hứa sẽ ân xá nếu họ sống qua chiến tranh.
Nhìn những chú bé thiếu schb quâh đứha triha bàha haũ ]ùha với bọh ăh ]ắp và
giết haười mà tôi gai cả haười.
- Họ thả bọn phạg hbâh để ]búha đếh ]ướp \ó] ]búha tôc ư?
- Không, cô Sc[rf_tt, đứng có cuống lên thế. Họ còn ở ]á]b đây rất x[ và bơh hữa,
họ đ[ha trở thành những chiến binh cừ. Tôi cho rằha ebôha ]ó aì haăh ]ản một
t[y đạo chích trở thành một ^ũha sĩ, ]ó pbải không?
- Tôi thấy đó fà gột đcều tuyệt diệu, Melanie dịu dàng nói.
- Còn tôi thì không thấy thế, Scarlett nói thẳng toẹt. Dù s[i đc hữa, quanh rừng
hày đã ebá đủ bọn kẻ cắp rình mò, rồi, phần vì bọn Yankee và...
Nàng kịp thời hãm lạc hbưha ]áhb đàh ôha đã ]ười rộ. - Phần vì bọn Yankee và
phần vì ban quân nhu của ta, họ bổ sung nốt, và S][rf_tt đỏ mặt.
- Nbưha ]òh đạo quân củ[ tướha Hii^ đâu? M_f[hc_ vội xen vào. Chắc ông có
thể giữ được Savannah chứ.
- Chà cô Melanie, Frank ngạc nhiên nói, giọng trách móc. Mạh ^ưới này không
phảc fà địa bàn củ[ tướha Hii^. Ôha đ[ha ]bcến đấu ở mạn trên, ở Tennessee, tìm
cách kéo bọn Yankee ra khỏi Georgia.
- Và cái mẹo vặt của ông ta mới hữu hiệu làm sao? Scarlett thốt lên mỉa mai. Ông
t[ để bọn Yankee tớc đáhb tuha biàhb ebắp bang chúng ta, trong khi chỉ có một
dúm học sinh, phạm nhân và vệ \chb đạc pbươha \ảo vệ chúng tôi.
- Cih aác, ôha G_r[f^ hbư \ừng tỉnh, nói, chớ có báng bổ. Mẹ nghe thấy thì mẹ
buồn lắg đấy.
- Con nói thế đấy, bọn Yankee trờc đáhb! S][rf_tt đ[ha ]ơh tbịnh nộ. Và con sẽ
không bao giờ gọi chúng bằng tên gì khác,
Nghe nhắ] đến bà Ellen, mọc haườc đều cảm thấy lúng túng và cuộc trò chuyện
dừng bặt . Melanie lại phải xen vào.
- Khi ở Macon, anh có gặp India và Honey Wilkes không? Các cô ấy... họ ]ó được
tin gì về Ashley không?
- Cô Melly, cô biết là nếu tôc được tin gì về Asbf_y tbì tôc đã từ Macon phóng ngay
lập tứ] đếh đây để báo cho cô biết, Frank nói giọng trách móc. Không, họ không
được tin gì cả, hbưha... gà tbôc, ]ô đừng quá lo lắng về Ashley, cô Melanie ạ. Tôi
biết đã fâu ]ô ebôha được tin anh ấy, song ta không thể giha fuôh fuôh được tin
về một haườc đ[ha ở trong tù, phải không nào? Với lạc, đcều kiện trong nhà tù
Y[he__ ebôha đến nỗi tệ hbư triha hbà tù ]ủ[ t[ đâu. Nóc ]bi ]ùha, \ọn Yankee
vẫn dồc ^ài fươha tbực, thực phẩg, đầy đủ thuố] g_h và ]băh gền. Chúng
không hbư t[... ]bíhb quâh t[ ]òh tbcếu ăh, buống hồ là tù binh.
- Phải, bọn Yankee dồi dào mọi thứ, M_f[hc_ ]bu[ ]bát hóc, hbưha ]búha đâu ]ó
]bi tù \chb. Đcều ấy, anh còn lạ gì, Kennedy. Anh nói những lời vừa rồi chỉ cốt để
an ủi tôi, Anh biết ở đó ]á] ]bcến sĩ ]ủa ta chết đóc, ]bết rét và chết bệnh, không
\á] sĩ, ebôha tbuốc men, chỉ vì bọn Yankee hết sứ] ]ăg tbù ]búha t[! Ôc, acá
chúng ta có thể quét sạch mọi tên Yankee khỏi mặt trác đất! Ôi, tôi biết Ashley
đã...
- Đừng có nói vậy! Scarlett kêu lên, tim thót lên tận cổ. Chừha hài ]bư[ ]ó [c hóc
fà Asbf_y đã ]bết, trong tim nàng vẫn còn le lói chút hy vọng là chàng còn sống,
hbưha hàha ]ảm thấy nếu nàng nghe thấy ]ó haười thốt ra những tiếng ấy thì
]bíhb fú] đó, ]bàha sẽ chết.
- Tbôc \à Wcfe_s, \à đừng quá lo ]bi ôha hbà, haười một mắt an ủc. Tôc đã \ị bắt
sau trậh M[h[ss[s đầu tcêh, s[u đó đượ] tr[i đổi và trong khi tôi bị giam, chúng
]bi tôc ăh hbững thứ bổ béo nhất, nào gà quay, nào bánh bích quy nóng giòn.
- Tôi cho là ông nói dối, Melanie nói với một nụ cười yếu ớt và đó fà ^ấu hiệu
mạnh dạh đầu tiên Scarlett thấy nàng biểu lộ với một haườc đàh ôha. Ôha habĩ
thế nào?
- Tôc ]ũha habĩ tbế, haười một mắt nói và vỗ đùc ]ười ha hả.
- Nếu tất cả sang phòng nhỏ, tôi sẽ xin hát tặng mấy bài hát mừng Chúa Giáng
sinb, M_f[hc_ hóc, vuc tbí]b được dịp chuyển sang chuyệh ebá]. Cây đàh ^ươha
cầm là thứ duy nhất bọh Y[he__ ebôha g[ha đc được. Nó sai dây ghê gớm phải
không, Suellen?
- Sai kinh khủha, Su_ff_h đáp, suha sướng mỉg ]ười ra hiệu với Frank.
Nbưha ebc tất cả rời khỏc pbòha ăh, Fr[he tụt lại, giật giật tay áo Scarlett.
- Tôi có thể nói chuyện riêng với chị được không?
Trong một lúc thần hồn nát thầh tíhb, hàha đã sợ chàng sẽ hỏi về đàh ac[ sú] và
nàng chuẩn bị tinh thầh để bịa ra một chuyện nghe lọt tai.
Khi không còn ai trong phòng, họ đến bên lò suởi; sự vui vẻ giả vờ mớc đây ]òh
thắp sáng diện mạo củ[ Fr[he trước mặt nhữha haười khác, giờ đã tắt ngấm và
Scarlett thấy chàng giốha hbư gột ông già. Mặt ]bàha ebô và hâu hbư hbững
chiếc lá theo gió bay lả tả trên bãi cỏ ấp T[r[.. Cbàha fơ đãha vuốt những chòm
râu gá gàu bi_ fư[ tbư[, fồm xồg và fiáha tbiáha đcểm bạ] và trước khi nói,
hắng giọha hab_ đến khó chịu.
- Tôi rất tbươha tcếc bà Ellen, chị Scarlett ạ.
- Xch [hb đứha hóc đến chuyện ấy.
- Và ba chị... bị hbư tbế từ khi...
- Phảc... \[ tôc... \[ tôc ebôha ]òh hbư xư[ hữ[, hbư [hb tbấy đấy.
- Chắc hẳn ba chị tbươha gẹ chị lắm.
- Ô, K_hh_^y, tôc đã xch [hb đừha hóc đến...
- Tôi xin lỗi, chị Scarlett, và Frank bối rối nhún hết chân nọ sang chân kia. Tình
thật, tôi có chuyện muốh tbư[ với ba chị, hbưha \ây acờ, tôi thấy hóc r[ ]ũha vô
ích.
- Kennedy, không chừng tôi có thể acúp [hb ]ũha hêh. Ahb tbấy đấy... bây giờ... ,
tôi là chủ ac[ đìhb.
- Thế thì tôi... Frank mở đầu và lại bứt rứt cào râu. Thật tình. Phải, chị Scarlett ạ,
tôc định hỏi ba chị xch ]bi ]ưới Suellen.
- Ô, Scarlett kêu lên vừa ngạc nhiên vừ[ tbí]b tbú, ]ó habĩ[ fà [hb ]bư[ haỏ lời
cầu hôn Suellen với ba tôi? Vậy gà [hb đã tb_i đuổc hó bàha \[i hăg rồi.
Cbàha đỏ mặt và ]ườc haượng ngập, hig hbư gột chú bé nhút nhát rụt rè.
- A, tôi... tôi không biết cô ấy ]ó đồng ý tôi hay không. Tôi lớn tuổc bơh ]ô ấy
nhiều quá vả lại... có biết bao cậu đcền trai rập rình quanh ấp Tara.
"Hừ!" S][rf_tt habĩ tbầm, họ rập rình quanh tôi chứ đâu pbải quanh nó.
- Và hiện giờ tôc ]ũha ]bư[ \cết cô ấy ]ó ưha tôc ebôha. Tôc ]bư[ \[i acờ hỏi cô
ấy, song chắc cô ấy ]ũha \cết tình cảm củ[ tôc r[ s[i. Tôc... tôc đã tíhb xch pbép
ông O'Hara và nói thật với ông. Chị Scarlett, hiện nay, tôi không có lấy một xu
nhỏ. Trước kia, tôi rất nhiều tiền, chị tha lỗc ]bi tôc đã hbắ] đến chuyện ấy,
hbưha fú] hày, tất cả tài sản của tôi chỉ là con ngựa, và bộ quần áo mặc trên
haười. Chị thấy đấy, khi nhập haũ, tôc đã \áh bầu hết ruộha đất và được bao
nhiêu tiền, bỏ tất vào quỹ công trái Liên bang. Và chị chẳng lạ gì bây giờ công trái
đáha acá hbư tbế nào, không bằng tờ giấy ^ùha để in nó. Và dù thế hài đc hữa, bây
giờ tôc ]ũha ]bả còn tờ hài, vì ]búha đã ]báy bết khi bọh Y[he__ đốt nhà chị gái
tôi. Tôi biết fà gìhb ]ũha ti a[h hêh gới dám hỏi cô Suellen trong khi trong túi
không có một xu, hbưha.. ấy, chuyện là thế đấy. Tôi vẫh habĩ ebôha \cết cuộc
chiến tranh này rồi sẽ xoay vần ra sao. Tôi có cảg tưởha hbư sắp đến lúc tận thế.
Chúng ta hiện không thể chắc chắn về đcều gì cả... và tôc habĩ hếu chúng tôc đíhb
hôn thì sẽ là một nguồn an ủi lớn cho tôi và có khi cả cho cô Suellen nữ[. Đcều đó
có thể sẽ là một cái gì chắc chắn. chị Scarlett, tôi sẽ ebôha xch ]ưới cô Suellen
trước khi tôi có thể lo liệu cho cô ấy và tôi không biết đến bao giờ tôi mớc fàg được
chuyện ấy. Nbưha hếu chị coi tình yêu chân thật fà đáha acá tbì ]bị có thể yên trí
về mặt này, cô Suellen sẽ giàu có, nếu hbư ebôha acàu về nhữha pbươha ^cện
khác.
Frank nói những lời cuối cùng bằng một tbác độ đường hoàng giản dị làm
S][rf_tt xú] động mặc dầu nàng thấy câu chuyện thật buồh ]ười. Nàng không sao
hiểu nổc fà trêh đời lạc ]ó haườc yêu được Suellen. Nàng thấy cô em gái mình cực
kì ích kỉ, luôn luôn kêu rên và nhiễm nặng cái thói mà nàng chỉ có thể gọi là tai ác.
- Được, anh Kennedy, nàng niềm nở nói, mọi chuyện tốt đẹp cả thôi. Tôi dám
chắc tôi có thể trả lờc tb[y \[ tôc đượ]. B[ tôc xư[ h[y vẫn quý anh và vẫn mong
cho Suellen lấy anh.
- Thật không? Frank kêu lên, mặt ngời ngời hạnh phúc.
- Phảc đúha tbế, S][rf_tt đáp, ]ố giấu một nụ ]ười khi nàng nhớ lại bao lần ông
G_r[f^ đã aầm lên vớc Su_ff_h qu[ \àh ăh \ữa tối: "Thế nào, tiểu tbư? Cá] [hb
chàng bồ cuồng nhiệt củ[ ]ô đã gở mồm ra ngỏ tìhb ]bư[? H[y fà pbảc để tôi phải
hỏc ý định anh ta ra sao?
- Tôi sẽ bải hó đến với anh, Scarlett mỉg ]ười và đc s[ha pbòha ebá]b.
M_f[hc_ đ[ha ^ại đàh. Cây pc[hi s[c ^ây đến thảm hạc, hbưha gột số nốt vẫn
thành thót và Melanie bắt giọng cho mọc haười cùng hát bài "Hãy nghe thiên sứ
báo tin vui!"
Scarlett dừng lại. Có thể nào chiếh tr[hb đã tràh qu[ đây b[c fần, và họ đ[ha
sống trong một xứ sở bị tàn phá, mấp mé nạh đóc, ebc gà \àc tụng ca Giáng sinh
êg đềm này cất lên? Nàng quay phắt lại phía Frank.
- Ban nãy anh bảo anh có cảg tưởha hbư sắp đến lúc tận thế, vậy ý [hb định nói
gì?
- Tôi sẽ nói thật lòng với chị, chàng chậg rãc hóc, hbưha tôc ebôha guốn chị
nhắc lại với các cô kia, kẻo họ hoang mang. Chiến tranh không thể tiếp tục lâu
bơh hữ[. Kbôha ]ó tâh \chb để bổ sung và con số đài haũ haày ]àha ][i... gức
][i bơh quâh đội chịu thừa nhận. Chị thấy đấy, binh sĩ ebôha tbể chịu được cái
nỗi phảc x[ ac[ đìhb ebc bọ biết rằng nhữha haười thân của họ đ[ha ]bết đóc; tbế
là họ bỏ về hbà tìg ]á]b huôc ac[ đìhb.
Tôi không thể trách họ, hbưha tìhb bìhb ấy làm suy yếu quâh độc. Và quâh đội
ebôha ]ó ăh tbì ebôha ]bcếh đấu đượ], gà ]ác ăh tbì ]bẳng kiếg đâu r[. Đcều đó,
tôi biết vì hbư ]bị thấy công việc củ[ tôc fà fùha fươha tbực, thực phẩm . Từ khi ta
lấy lạc Atf[ht[, tôc đã đc ha[ha ^ọc khắp vùng không kiếg đủ cho một con chim
giẻ ]ùc ăh. Suốt một dảc \[ trăg ^ặg đổ xuôi pbí[ h[g đếh S[v[hh[b ]ũha tìhb
trạha hbư vậy. Naườc tbì đóc, đường sắt bị bóc sạch, súng mớc ebôha ]ó, đạh ^ược
cạn dầh và ^[ ebôha ]ó để đóha acày... Tbế, chị thấy đấy, gầh hbư fà ]buha ]ục
rồi.
Nbưha với Scarlett hi vọng lụi tàn của Liên bang không ngao ngán bằng nhận
xét của Frank về tình trạng khan hiếg fươha tbực, thực phẩg. Trướ] đây, hàha
đã ^ự địhb ]bi Pire đáhb x_ haựa, mang vàng và tiền Hợp Chủng quố] đc sục
trong vùng, kiếm thứ] ăh và vải may quầh ái. Nbưha hếu nhữha đcều Frank nói
fà đúha tbì...
Nbưha M[]ih đã ebôha \ị đáhb ]bcếm. Ở đó, ]bắc phảc ]ó ]ác ăh. B[i acờ toán
quâh hbu hày hày fêh đường, tới một khoảng cách an toàn, nàng sẽ cho Pork xuất
pbát đc M[]ih, ]bấp nhậh ]ác hauy ]ơ fà ]ih haựa qúy giá có thể bị quâh độc trưha
dụha. Nàha đàhb phải liều đáhb hước bài ấy thôi.
- Tbôc, đêg h[y, t[ đừng nói những chuyện không vui ấy nữa, anh Kennedy,
nàng nói. Anh hãy vào ngồc triha ]ác tbư pbòha hbỏ của mẹ và tôi sẽ bảo Suellen
đếh để anh có thể... ờ, để b[c haười có thể nói chuyện riêng với nhau ]bi eíh đái.
Mặt đỏ bừng, miệng mỉg ]ưới, Frank nhẹ nhàng ra khỏi phòng và Scarlett nhìn
theo chàng.
Thật đáha tcếc là anh ta không thể ]ưới nó ngay bây giờ, hàha habĩ tbầg "Nbư
thế thì sẽ bớt đc được một miệha ăh."

CHƯƠNG XXIX

T báha tư hăg s[u, tướng Jibhstih được trả lạc ]ươha vị chỉ buy đại quâh ]ũ
đã t[h hát ]ủ[ ôha, đầu hàng ở Bắc Carolina và chiến tranh kết tbú]. Nbưha
mãi hai tuầh s[u, tch đó gới tới ấp Tara. Tạc đây, ]ó quá hbcều việc phải làm
nên không ai tiêu phí thì giờ vào việc sang các vùng khác và nghe chuyện phiếm,
và vì các bạn láng giềha ]ũha \ận rộh hbư vậy, hêh haườc r[ ít đc fại hỏc tbăg
nhau và tin tức lan truyền chậm.
Vụ ]ày xuâh đ[ha rộ và các hạt bông, hạt rau do Pork mang từ Macon về đã được
gieo. Từ sau chuyếh đc trở về an toàn với một x_ đầy vải may quần áo, hạt giống,
gà vịt acăg \ôha, tbịt nạc và bột xay, Pork hãnh diện với thành tích củ[ gìhb đến
nỗi bác ta hầu hbư ebôha gó t[y vài vcệc gì nữa. Bác ta cứ kể đc eể lại những gian
truâh trêh đườha đc, \[i hbcều lần hút chết, mô tả nhữha đường ngang lối tắt, bác
đã fầh tb_i để trở về. Nhữha ]ih đường hầu hbư ebôha ]ó vết ]bâh haười, những
vệt đườha gòh ]ũ, hbữha đường chỉ có ngự[ đc đượ]. Bá] đã đc gất hăg tuần,
những tuần lễ khắc khoải cho Scarlett. Những khi bác trở về, nàng không hề quở
mắng vì nàng rất suha sướng thấy bác hoàn thành thắng lợi cuộc hành trình và
hài lòng thấy bác mang về khá nhiều tiền thừa từ khoản nàng giao cho bác. Vốn
tính sắc sảo, nàng ngờ ngợ rằng sở ^ĩ \á] t[ ]òh fại nhiều tiền thế fà vì \á] đã
không phải mua gà, vịt hoặc phần lớn số thực phẩm, Pork ắt sẽ lấy làm xấu hổ nếu
phảc tcêu đến tiền của nàng khi mà trên dọ] đường có những chuồng gà không ai
canh giữ và những nhà sấy thịt để ngỏ vừa tầm tay.
Giờ đây, ebc đã ]ó ]bút ^ự trữ thực phẩm, mọc haười ở ấp Tara cố ra sức phục
hồc đôc ]bút ^áha ^ấp \ìhb tbường của cuộc sống. Có thừa việc cho mỗc haười,
quá nhiều việc, việc liên miên không dứt. Những thân cây bông héo quắt mùa
hăg haiác ]ầh được dọn sạ]b để gieo hạt hăg h[y và ]ih haựa vốn không quen
cày, í ạ]b fê \ướ] qu[ ]áhb đồng ra chiều bất mãn. Phải làm cỏ triha vườn và gieo
hạt, phải chặt củc đốt, phảc \ướ] đầu thay các chuồng lợn, chuồng gà và hàng dặm
hàng rào bị bọh Y[he__ đốt bừa bãi, Những cái bẫy ^i Pire đặt để bắt thỏ mỗi
ngày phảc tbăg b[c fần và các cần câu cắm ở bờ sông phảc tbường xuyên mắc mồi
lại. Phải dọh acường, quét sân, nấu hướng thứ] ăh, rử[ \át đĩ[, ]bi fợh, aà ăh và
thu nhặt trứng. Phải vắt sữ[ ]ih \ò ]ác, đư[ hó r[ \ãc ]băh aầh đầm lầy và phải có
ai trông nó cả haày, đề phòng bọn Yankee hoặ] haười của Frank Kennedy quay lại
bắt hó đc. Naày ]ả \é W[^_ ]ũha ]ó hbcệm vụ. Sáng sáng, nó xách làn, vẻ quan
trọha, đc hbặt những nhành khô và mẩu gỗ vụn làm nòm nhóm lửa.
Nhữha haườc g[ha tch đầu bàha đến là anh em nhà Fontaine, những chàng trai
đầu tiên của Hạt đc ]bchb ]bcến trở về. Alex hãy còn ủha tbì đc \ộ, còn Tonny,
]bâh ebôha, ]ưỡc trêh ]ác fưha trần của một ]ih f[. Triha ac[ đìhb hày, Tihhy
bao giờ ]ũha xi[y sở giành phần tốt đẹp nhất. H[c [hb _g đ_h đú[ bơh \[i acờ
hết qua bốh hăg ^ầu dãi nắha gư[ sươha acó, aầy bơh, đ[hb haườc bơh và \ộ râu
đ_h g[h ^ại mang về từ chiến tranh làm họ nom lạ hẳh đc.
Trêh đường về Mimosa, háo hức mong tới nhà, họ chỉ dừng một lát ở ấp T[r[ để
hôn các cô bạh vài \ái tch đầu hàng. Tất cả đã ]bấm dứt, họ nói, xong xuôi cả rồi
và ^ườha hbư bọ không quan tâm hoặc giả không muốh \àh đến chuyện ấy. Họ
chỉ muốn biết có một đcều fà đồh đcền Mimosa có bị đốt ]báy ebôha. Trêh đường
từ Atlanta xuôi về nam, họ đã đc qu[ bàha ^ãy ốha ebóc đứha trơ trọi ở nhữha hơc
xư[ ec[ là nhà của bạn bè và thật khó mà còn hy vọng là nhà họ lại thoát. Họ thở
phào nhẹ nhõm khi nghe tin lành và vỗ đùc ]ười ha hả khi Scarlett tả lại lúc Sally
phóng ngự[ hbư đcêh qu[y về \ái và s[u đó, hbảy vọt qua hàng rào gọn nhẹ hbư
thế nào.
- Một cô gái ecêh ]ườha đấy, Tonny nói. Thật hẩm hiu cho chị ấy, anh Joe lại bị
giết mất, Scarlett, nhà có chút thuốc lá nhai nào không?
- Chỉ có thuốc lá cho thỏ ăh tbôc. B[ vẫn hút thứ ấy bằng cái ốha fõc haô đấy.
- Mìhb ]bư[ đến nỗi sa sút tới mức ấy, Tihhy hóc, hbưng có lẽ rồc ]ũha đếh hước
đấy,
- Dimity Munroe có ổn không? Alex sôi nổi hỏc, tuy ]ó bơc \ối rối và Scarlett nhớ
mang máng là dại trước cậu ta có phải lòng cô em gái của Sally.
- À, ổn. Cô ấy hiện ở với bà dì ở Fayetteville. Cậu biết là nhà họ ở Liv_diy đã bị
đốt chứ. Nhữha haườc ebá] triha ac[ đìhb tbì đ[ha ở Macon.
- Đcều anh ấy muốn hỏc fà ... fà Dcgcty đã fấy một vị đạc tá ^ũha ]ảm nào trong
đội Vệ \chb đị[ pbươha ]bư[? Tihhy ]bọc và Alex trừng mắt với cậu ta.
- Dĩ hbcêh fà ]ô ấy ]bư[ fấy ai cả, Scarlett vui vẻ nói.
- Có lẽ giá cô ấy lấy chồng rồi mà lạc bó[ bơh, Af_x rầu rầu nói. Âm ti hỏa ngục...
Mình xin lỗi Scarlett - hbưha fàg s[i gột aã đàh ôha ]ó tbể hỏc ]ưới một cô gái
khi mà tất cả các hắc nô củ[ [hb t[ đã được giảc pbóha, ac[ sú] ]ũha gất hết và xu
không dính túi?
- Cậu ]ũha \cết đcều đó đối với Dimity không quan trọng, Scarlett nói. Nàng có
thể ][i tbượng với Dimity và nói tốt về ]ô t[, vì Af_x Fiuht[ch ]bư[ \[i acờ ở
trong số nhữha ]bàha tb_i đuổi nàng.
- Âm ti hỏa ngục... Ấy, mình lại phải xin lỗi cô. Mình phải bỏ cái thói chửi thề
kẻo cụ \à đáhb ró] xá] gìhb r[ gất. Mình không thể bảo bất kỳ cô gái nào lấy một
gã khố rá]b ái ôg. Đcều đó ]ó tbể không quan trọha đối với cô ấy, hbưha fại rất
quan trọha đối với mình.
Trong khi Scarlett trò chuyện với anh em ở bcêh trước, Melanie, Suellen và
Carreen lặng lẽ lẻh vài triha hbà ha[y s[u ebc hab_ tch đầu hàng, Khi họ đã đc
khỏi, tắt ha[ha ]áhb đống phía sau ấp T[r[ bướng về nhà, Scarlett vào trong nhà
và nghe thấy mấy chị _ đ[ha ebó] hức nở với nhau trên chiế] si`[ triha tbư
phòng bà Ellen. Thế là hết, ]ác ướ] gơ đẹp đẽ huy hoàng họ đã từng nâng niu, hi
vọng, cái sự nghiệp đã ]ướp đc ]ủa họ bao bạh \è, haười yêu, chồng và làm cho gia
đìhb bọ khánh kiệt. Cái Sự nghiệp mà họ tưởng không bao giờ có thể sụp đổ, đã
vĩhb vcễn sụp đổ.
Nbưha S][rf_tt tbì ebôha tbừ[ hước mắt để ebó]. Pbút đầu tiên nghe tin, nàng
đã habĩ: "Độc ơh Cbú[! Từ này không phải lo con bò cái bị ]ướp đc. Từ nay, mình có
thể yên trí về con ngựa. Bây giờ ta có thể lấy ]á] đồ bạc từ giếng lên và ai nấy đều
đủ ^[i, ^ĩ[ ăh, Từ nay, mình sẽ không sợ đáhb x_ đc qu[hb vùha để kiếm thứ] ăh".
Nhẹ hbõg đc \cết bao nhiêu! Không bao giờ nàng còn phải giật mình sợ hãi khi
nghe tiếng vó ngựa nữa. Không bao giờ nữa, nàng còn thức dậy giữ[ đêg đ_h híh
thở để lắng nghe, tự hỏc đây fà tbực hay mộng khi nghe thấy trong sân có tiếng
hàm thiếc lách cách tiếng vó ngựa giậm thình thịch và tiếng bọn Yankee khàn
khàn hô mệnh lệnh. Và tuyệt bơh ]ả là ấp Tara thế là thoát! Giờ đây ]ơh á] gộng
dữ nhất của nàng sẽ không bao giờ thành sự thật. Từ này, nàng sẽ không bao giờ
phảc đứng trên bãi cỏ, nhìn khói cuồn cuộn lên từ ngôi nhà thân yêu và nghe
tiếng lửa reo phần phật khi mái sập xuống.
Phải, Sự nghiệp đã ]bết, hbưha bầu hbư xư[ h[y hàha vẫn cho chiến tranh là
ngu dại và hòa bình là tốt bơh, Nàha ]bư[ \[i acờ đứng ngây ngấy, mắt long lanh,
khi lá cờ Sao Vạch[68] đượ] eéi fêh đỉnh cột hoặc cảm thấy rợn sốha fưha ebc \àc
Dixie[69] v[ha fêh. Đâu pbải cái ngọn lửa cuồng tín từha đ_g fại cho nhữha haười
khác sức chịu đựng thử thách vì thắng lợi củ[ Đạc Nabĩ[, đã hâha đỡ tinh thần
nàng, giúp nàng trải qua gian khổ thiếu thốn, qua những ghê rợn của công việc
săh só] tbươha \chb, qu[ hbững hãi hùng của thời kỳ bị \[i vây và qu[ ]ác đóc ]ủa
mấy tháng gầh đây. Tất cả nhữha ]ác đó đã eết tbú], đã ]bấm dứt hẳn và nàng
ebôha bơc đâu gà tb[h ebó] tcế] tbươha hó.
Tất cả đã ]bấm dứt! Cuộc hiếh tr[hb tưởha hbư \ất tận, cuộc chiếh tr[hb đã ]ắt
đờc hàha r[ fàg b[c ac[c điạn bằng một nhát gọn ngọt đến nỗi nàng khó mà nhớ
lạc được nhữha haày xư[ hbởh hbơ vô tư. Nàha ]ó tbể ngoái nhìn, không xúc
độha, ]ô S][rf_tt xchb đẹp, thuở trước vớc đôc acày guyh ^[ ^ê gàu x[hb gỏng
manh và nhữha đường viềh r_h váy tbơg hức mùi hoa oảc bươha, hbưha hàha tự
hỏi liệu mình có thể fà ]ô aác đó ebôha. S][rf_tt O'H[r[ với cả Hạt ^ưới chân, với
cả trăg hô fệ răg rắp phục dịch, với của cải của ấp T[r[ hbư gột bứ] tường hậu
thuẫh đằng sau, còn cha mẹ thì ]ưha ]bcều săh đóh ]bcều theo từng ý thích nhỏ!
Nàha S][rf_tt vô fi, được chằm bặp, ]bư[ từng biết đến một mong muốn không
được thỏa mãn, ngoại trừ trong chuyệh fcêh qu[h đến Ashley!
Đâu đó, trêh ]ih đường dài quanh co uốn khúc qua bốh hăg ấy, cô gái với cái túi
nhỏ ướp hoa giắt \êh haườc và đôc acày ebcêu vũ đã fẩn mất và còn lại là một
haườc đàh \à gắt xanh sắ] hbư ^[i, tíhb đếm từng xu, bắt tay vào làm bao công
việc củ[ đày tớ, một haườc đàh \à gà ]uộ] ][h qu[ ebôha để lại cho chút gì ngoài
fô đất đỏ không gì hủy hoạc đượ], hơc hàha đ[ha trú ]bâh.
Đứng trong tiền sảnh, nghe mấy cô gái nức nở, tâm trí nàng ngổn ngang bao ý
habĩ.
"Ta sẽ trồng thêm bông, thêm thật nhiều. Ngày mai, mình sẽ ]bi Pire đc M[]ih
mua thêm hạt giống. Từ nay, bọn Yankee sẽ ebôha đến đốt bông và quân ta thì
không cầh đến nữa. Lạy Cbú[ fòha fàhb! Mù[ tbu hăg h[y, \ôha sẽ phải mọc ngút
trờc!”
Nàha đc vài tbư pbòha hbỏ và, ebôha điác biàc đến mấy ]i aác đ[ha ebó] sướt
gướt, ngồi vào bàn, lấy một chiếc bút lông ngỗng tính toán số chi phí mua thêm
hạt giốha đối chiếu với khoản tiền còn lại của nàng.
"Chiếh tr[hb đã eết tbú]", hàha habĩ và đột nhiên nàng quẳng bút khi một niềm
hạnh phúc cuồng loạn tràn ngập nàng. Chiếh tr[hb đã bết và Ashley... Nếu Ashley
còn sống, chàng sẽ trở về! Nàng tự hỏi: Không biết Melanie, giữ[ ]ơh sầu đ[u vì Sự
nghiệp thất bạc ]ó habĩ đếh đcều đó ebôha?
"Sắp tới, chúng ta sẽ nhậh được một bứ] tbư... ebôha, ebôha pbải một bứ] tbư.
Tbư từ dạo này không ai chuyểh. Nbưha sắp tới... ồ, chàng sẽ nhắn tin bằng cách
hài đó!"
Nbưha, hbcều ngày, rồi nhiều tuầh qu[ đc và Asbf_y vẫn bặt vô âg tíh. Bưu
chính ở miền Nam hoạt động bập bõm và hoàn toàn tê liệt ở các vùng nông thôn.
Thỉnh thoảng, một khách vãng lai từ Atf[ht[ g[ha đến mấy dòng bi lụy của bà cô
Pitty van nài các cô cháu trở về. Nbưha tịnh không có tin tức gì về Ashley.
S[u ebc quâh độc Lcêh \[ha đầu hàng, một mối cừu đị]b tbường trực âm ỉ giữa
Scarlett và Suellen về chuyện con ngựa. Giờ đây, ebc ebôha ]òh gốc đ_ ^ọa
Yankee, Suellen muốh đc ]bơc tbăg \à ]ih fáha acềng. Cô đơh và hbớ không khí
giao du vui vẻ haày xư[, Su_ff_h tbèg ebát đượ] tbăg \ạn bè, dù không ngoài lý
^i fà để yên trí rằha đời sống ở nhữha hơc ebá] triha Hạt ]ũha a[y ai ebó ebăh
hbư ở ấp T[r[. Nbưha S][rf_tt ecêh quyết không cho phép. Con ngự[ fà để làm
việ], để kéo gỗ từ rừha x[, để cày ruộha và để ]bi Pire ]ưỡc đc ecếm thực phẩm.
Các chủ nhật, hó được quyền nghỉ haơc, aặm cỏ ở \ãc ]băh. Nếu Suellen muốh đc
tbăg [c tbì ]ô ]ó tbể đc \ộ.
Cbi đếh hăg trướ] đó, ]ả đờc Su_ff_h ]bư[ \[i acờ đc \ộ đến một trăg mét và cái
triển vọng ấy xem ra chẳha vuc tbú aì. Cbi hêh ]ô đàhb ở lại nhà mà mè nheo, hết
khóc lại lải nhải: "Ôi, giá mẹ còn sốha!" Đếh hướ] hày, S][rf_tt \èh ]bi ]ô ]ác tát đã
đ_ từ fâu. Nàha đáhb gạhb đến nỗi cô em rú lên ngã vật xuốha acường. Sự kiện
này làm cả nhà bàng hoàng. Sau chuyệh đó, Su_ff_h \ớt eêu rêh, ]bí ít ]ũha fà
những lúc có mặt Scarlett.
S][rf_tt đã hóc tbật khi tuyên bố rằng nàng muốn cho con ngựa nghỉ haơc,
hbưha đó ]bỉ là nửa sự thật. Còn nử[ ec[ fà triha tbáha đầu tiên sau cuộ] đầu
bàha, hàha đã đc tbăg gột tua quanh Hạt và tình cảnh bạh \è ]ũ, ]ùha ]ảnh
tượha ]á] đồh đcền quen thuộ] đó fàg tchb tbầh hàha fuha f[y bơh gức nàng
chịu thừa nhận.
Gc[ đìhb Fiht[ch fàg ăh ebấg ebá bơh ]ả nhờ nghị lực củ[ S[ffy, hbưha đó ]bỉ
là so với tình cảhb \c đát ]ủa các láng giềng khác mà thôi. Cụ bà Fontain không
thể hồi phụ] biàh tiàh s[u ]ơh đ[u tcg \ột phát vào cái hôm cụ chỉ huy mọi
haười dập tắt lửa, cứu đượ] haôc hbà. Lãi \á] sĩ Fiht[ch đ[ha fại sức dần dần sau
khi bị ]ư[ gột cánh tay. Alex và Tihhy đ[ha tập ]bi đôc \àh t[y fóha haóha
chuyển sang sử dụng cày cuốc. Họ ]úc haười qua hàng rào sắt bắt tay Scarlett khi
hàha đếh tbăg, Họ ]ười cỗ xe cọc cạch của nàng bằng ánh mắt ]bu[ ]bát, vì đó
]ũha fà bọ ]ười giễu bản thân mình. Nàng hỏi mua ngô giống của họ và họ hứa sẽ
cung cấp, rồi cả ba xoay ra bàn về các vấh đề ][hb tá]. Gc[ đìhb Fiht[ch ]ó gười
b[c aà, b[c \ò ]ác, hăg fợn cộng với con la hai anh em Alex và Tonny mang về từ
mặt trận. Một con lợn vừa mới chết và họ lo mất nốt những con khác. Nghe
những lời nghiêm chỉhb hbư vậy về chuyện lợn thốt ra từ miệng hai cậu ấm ngày
trước không bao giờ habĩ aì về cuộc sống nghiêm chỉhb bơh fà ]bọn xem chiếc cà
vạt nào hợp thời trang nhất, S][rf_tt pbì ]ười và lầh hày, ]ác ]ười củ[ hàha ]ũha
đượm vẻ chua chát.
Ở đồh đcền Mimosa, cả hbà đã bi[h bỉ đóh tcếp nàng và nhất định biếu không số
ngô giống chứ không bán. Tính cách dễ nổi nóng của huyết thống Fontain bùng
fêh ebc S][rf_tt đặt lên bàn một tờ bạc xanh, và họ từ chối thẳng thừng. Nàng
nhận số ngô và lén lút giúi vào tay Sally một tờ một đô f[. S[ffy ebá] bẳh ]ô aác đã
]bài đóh hàha tág tbáha trước hồi Scarlett mới về lại ấp Tara. Hồc đó, ]ô x[hb
xao và buồh hbưha vẫn toát ra một cái gì sôi nổi. Này vẻ sôi nổc đó đã tcêu t[h hbư
thể việ] quâh độc Lcêh \[ha đầu bàha đã ^ập tắt mọi hy vọha hơc ]ô.
- Scarlett, cô thì thầm trong khi tay nắm chặt tờ bạc, tất cả nhữha ]ác đó đã
mang lại lợi ích gì nhỉ? Vì sao chúng ta lại chiếh đấu? Ôc, Ji_ đáha tbươha ]ủa tôi!
Ôc, đứa con bé bỏng tội nghiệp của tôi!
- Tôi không biết vì s[i ]búha t[ đã ]bcếh đấu và tôi bất cần, Scarlett nói. Và tôi
]ũha ebôha qu[h tâg. Cbcến tranh là chuyệh đàh ôha, ]bứ không phải chuyện
đàh \à. Đcều duy nhất tôi quan tâm bây giờ là một vụ bông tốt. Cô cầm lấy đồng
đô f[ hày, gu[ ]bi \é Ji_ ]ác ái. Chúa biết đó fà ]ác hó ]ần. Tôi chả muốn lấy
không số ngô giống của nhà ta, mặc dù Alex và Tonny rất lịch sự muốn biếu tôi.
Hai anh em Fotain tiễh hàha r[ x_, đỡ nàng lên, vẫn hào hoa phong nhã mặc dầu
quấh ái rá]b rưới, vẫn hồ hởi cái hồ hởc vuc tươc vốn fà đặc tính củ[ ac[ đìhb
Fiht[ch, hbưha ebc đáhb x_ đc ebỏc đồh đcền Mimosa, Scarlett bỗng rùng mình
với cái hình ảnh về sự sa sút của họ ]òh đọng lại trong mắt hàha. Nàha đã quá
ngán cảhb habèi túha, ]ơ ]ực. Sẽ dễ chịu biết mấy nếu được biết nhữha haười
giàu có, không lâm vào cảhb ăh \ữa sáng lo bữa tối.
C[^_ C[fv_rt đ[ha ở nhà tạc đồh đcềh Hi[ Tbôha. Kbc S][rf_tt \ước lên bậc thềm
haôc hbà ]ũ, hơc hàha tbườha xuyêh đếh ebcêu vũ triha ]ác tbờc xư[ vuc sướng,
nàng thấy cái chết đã pbủ bóng lên mặt chàng. Ngả mình trên chiếc ghế nằg ^ưới
ánh mặt trời, một chiế] ebăh pbủ trêh đầu gối, Cade gầy rộc, ho xù sụ, hbưha gắt
chàng sáng lên khi trông thấy Scarlett. Chỉ cảg sơ sơ ^i hbcễm lạnh vào ngự] đó
thôi, chàng nói vậy trong khi cố đứng lên chào nàng. Tại ngủ ^ước gư[ quá hbcều
đấy gà. Nbưha sẽ mau khỏi thôi, và lúc ấy chàng sẽ góp một tay vào công việc.
C[tbf__h C[fv_rt đ[ha ở trong nhà nghe tiếng chào hỏi chạy ra, gặp tia nhìn của
S][rf_tt trêh đầu [hb ]ô và S][rf_tt đọc thấy trong mắt cô một nỗi tuyệt vọng cay
đắng. Cade có thể không biết, hbưha C[tbf__h tbì đã \cết. Đồh đcền Hoa Thông
um tùm cỏ mọc, nhữha ]ây tbôha hih đã \ắt đầu nhú lên và ngôi nhà xiêu vẹo,
lộn xộn Cathleen gầy đét.
Hai anh em ở với bà mẹ kế gốc Yankee, bốh đứa em gái nhỏ cùng cha khác mẹ và
Hilton, viên quảh fý haười Yankee trong ngôi nhà lặng lẽ những dội âm một cách
kỳ lạ. S][rf_tt trướ] đã ebôha ư[ Hcftih aì bơh vcêh quản lý của nhà nàng, Jonas
Wilkerson, này lại càng ghét tệ khi thấy hắn khệnh khạha \ước tớc ]bài hàha hbư
một haười ngang bàha. Trướ] đây, tbác độ của hắh, ]ũha hbư ]ủa Wilkerson, kết
hợp cả khúm núm lẫh fái xượ] hbưha h[y ebc ôha C[fv_rt và R[c`ir^ đã ]bết
trong chiến tranh và Cade thì ốm liệt, hắh đã vứt bỏ hoàn toàn cái mặt nạ khúm
núm. Bà vợ kế ông Calvert vốh xư[ hày ebông bao giờ biết cách bắt những nô lệ da
đ_h pbải kính trọng mình, nên chẳng thể mong hòng gì bà ra uy với một haười da
trắng.
- Ông Hilton rất tốt, ông ở lại với chúng tôi qua suốt những thời kỳ ebó ebăh ấy,
bà Calvert nói, giọng xớn xác, mắt liếc nhanh về phía cô con chồha đứng lặng
thinh. Vâng, rất tốt. Tôi chắc cô có nghe nói ông ấy đã b[c fần cứu nhà chúng tôi
khỏi bị đốt khi quân của Sherman tớc đây. Tôc ^ág ]bắc là nếu không có ông,
chúng tôi ắt không biết xoay xỏa ra sao trong khi Cade...
Gươha gặt nhợt nhạt của Cade bỗha đỏ bừng lên và hàng mi dài của Cathleen
cụp xuống che kín mắt trong khi miệha ]ô đ[hb fại. Scarlett biết lòng họ quằn
quại trong niềm phẫn uất bất lực vì phải chịu ơh vcêh quảh fý haười Yankee của
gìhb. Bà C[fv_rt hbư sắp khóc. Cách hài đó, \à vừa phạm một sai lầm ngớ ngẩn.
Bà bao giờ ]ũha bớ. Bà hoàn toàn không thể hiểu nổc haười miền Nam, mặc dầu bà
đã sống ở G_irac[ b[c gươc hăg h[y. Bà ebôha \[i acờ biết nên kiêng nói những
đcều gì với con chồng và vô luận bà nói hay làm gì, họ vẫn luôn luôn hết sức lễ
phép với bà. Bà thầg ước có thể lên mạn Bắc với nhữha haườc đồng bào của bà,
g[ha tb_i fũ ]ih và để lại những kẻ xa lạ ngang ngạnh luôn luôn làm cho bà bối
rối này.
Sau những cuộ] đc tbăg ấy, Scarlett hết muốh đến gặp ac[ đìhb T[rf_ton. Giờ
đây, ebc gà \ốh haười con trai không còn nữa, nhà thì cháy và cả ac[ đìhb pbải
]b_h ]bú] triha ]ăh hbà hbỏ của viên quản lý, nàng phân vân không dám quyết
định tớc tbăg bọ. Nbưha trước sự nài nỉ của Suellen và Carreen, lại thêm Melanie
tuyên bố rằng nếu ebôha s[ha tbăg và ]bú] gừha ôha T[rf_tih đc ]bchb ]bcến
trở về thì còn gì là tình hàng xóm láng giềng, một ngày chủ nhật, cả mấy chị em
]ùha fêh đường.
Đó fà ]uộ] đc tbăg hãi fòha hbất trong tất cả.
Kbc x_ đc ha[ha đốha đổ nát của ngôi nhà, họ trông thấy bà Beatrice Tarleton
mặc bộ đồ ]ưỡi ngự[ đã sờn, một chiếc roi ngựa cặp ở nách, ngôi trên thanh ngang
trên cùng của hang rào sắt quanh bãi tập trung ngựa, mặt rầu rĩ, gắt đăg đăg
nhìn vào khoảng không. Bên cạhb \à fà aã ^[ đ_h hbỏ bé chân vòng kiếng trước
đây fuyện ngự[ ]bi \à, trôha aã ]ũha ủ rũ hbư ]bủ. Bãi tập trung ngự[, xư[ ec[
đầy những chú ngự[ ]ih tuha tăha qu[hb đág haựa mẹ bình thản, giờ trống
không trừ một ]ih f[, ]ih f[ gà ôha T[rf_tih ]ưỡi về sau cuộ] đầu hàng.
- Tôi thề là bây giờ, các cụ] ]ưha ]ủ[ tôc đã gất, tôi không biết làm gì với cái
thân già này nữa, bà Tarleton vừa nói vừa tụt xuống khỏc bàha rài. Naười xa lạ
nghe vậy có thể habĩ fà \à hóc về bốh haườc ]ih tr[c đã by schb, hbưha ]á] ]ô aác
bên ấp Tara thì biết fà \à đ[ha habĩ tới đàh haựa của mình.
- Tất cả fũ haự[ đẹp đẽ củ[ tôc đã ]bết. Và chao ôi, con Neily của tôi! Giá mà tôi
]òh ]ih N_cfy! Nbưha eì[, ]ả bãi chẳng còn gì ngoài một con la chết tiệt. Con la
chết tiệt, bà nhắc lạc, đư[ gắt ]ăg pbẫn nhìn con vật gầy acơ xuống. Một con la
trong cái bãi này, thật là một sự făha gạ đối vớc bươha bồn những cụ] ]ưha ]bíhb
nòi của tôi. La là loại hoang dã, nuôi chúng hẳn là bất hợp pháp.
Ông Jim Tarleton, nom khác hẳh vì để một bộ râu xồg xiàg, \ước ra khỏi nhà
viên quảh fý để đóh ]bài và hôn mấy chị em bên ấp T[r[. Đằng sau ông, bốn cô
]ih aác tó] đỏ ùa ra, vấp cả vài fũ ]bó săh gàu hâu và ^_h, aồg đến một tá, đ[ha
chạy ra sủa vì nghe tiếha haười lạ. Cả ac[ đìhb tiát r[ gột vẻ vuc aượng cố tạo ra
bằha được khiến Scarlett cảm thấy còn rợn xươha sốha bơh ]ả nỗc ]bu[ ]bát đã
gặp ở Mimosa hoặc cái vẻ trầg tư ]bết chóc ở đồh đcền Hoa Thông.
Gc[ đìhb T[rf_tih ebẩn khoản giữ mấy chị em ở lạc ăh trư[, hóc rằng, họ đ[ha
muốn nghe mọi tin tức mà dạo này lạc quá ít ebá]b đếh ]bơc. S][rf_tt ebôha
muốn nán lại vì không khí ở đây quá hặng nề đối vớc hàha, hbưha b[c _g aác hàha
và M_f[hc_ đều khao khát kéo dài cuộ] đc tbăg hêh \ốn chị em lạc ăh trư[ với vài
món thịt bạc nhạ] và đậu ebô đạm bạc,
Bữ[ ăh xiàha xĩhb tbàhb đầu đề để đù[ vuc và gấy chị em Tarleton vừ[ ]ười
khúc khích vừa kể về những cách ứng phó tạm thờc đề ]ó ]ác ]b_ tbâh hbư hbững
giai thoại ngộ habĩhb hbất trêh đời. Melanie hùa theo họ, làm Scarlett ngạc nhiên
về sự hoạt bát bất ngờ khi nàng kể về những thử thách ở ấp Tara bằng một vẻ coi
khinh mọi gian khổ. Scarlett hầu hbư ]bẳha hóc được gì. Nàng cảm thấy ]ăh
phòng sao mà trống rỗng khi vắng bốn chàng trai Tarleton cao lớn, dáng trễ nải,
luôn luôn thả khói thuốc và những lời trêu chọc. Và nếu hàha ]ũha tbấy nó trống
rỗng thì không biết nó còn khủng khiếp đếh đâu đối vớc ac[ đìhb T[rf_tih đ[ha
phô ra bộ mặt tươc ]ườc đóh ebá]b hày?
Carreen trong bữ[ ăh ebôha hóc hăha aì gấy, hbưha ebc xiha \ữa, cô lén tới
cạnh bà Tarleton thì thầm một đcều aì đó. Mặt bà Tarleton biến sắc, nụ ]ười mong
manh vụt tắt trên môi khi bà quàng tay ôm ngang thân hình mảnh mai của
C[rr__h. H[c haười rời phòng và Scarlett cảm thấy không thể chịu nổi không khí
trong nhà thêm một phút nào nữ[, ]ũha tb_i aót bọ. Họ xuôi theo lốc đc qu[ vườn
và Scarlett thấy họ đc về phía nghĩ[ tr[ha ac[ đìhb. Cbà, \ây acờ thì nàng không
thể qu[y vài hbà được nữa rồi. Làm thế thì thô lỗ quá. Nbưha C[rr__h định làm gì
mà lại kéo bà Tarleton ra mộ ]á] ]ih tr[c \à triha ebc \à đ[ha ráha bết sứ] để giữ
vữha fòha ][h đảm?
Có hai tấm bia cẩm thạch mớc ^ưới những cây tuyết tùng ủ rũ triha fô đấy có
tường gạch bao quanh - hai tấm bia mớc đến nỗc ]bư[ ]ơh gư[ hài fàg vấy bục đỏ
lên.
Bc[ đá! Tốn bao nhiều là tiềh! Đùha gột cái, Scarlett thôi không cảm thấy ái ngại
]bi ac[ đìhb T[rf_tih hbư fú] gớc đầu nữa. Bất kỳ ai phí phạg đồng tiền quý giá
vào việc sắg \c[ đá, triha ebc tbực phẩg đắt hbư vàha, bầu hbư ebôha gu[ hổi,
đều ebôha đáha được thông cảm. Và mỗi tấm bia lại còn khắc nhiều dòng chữ
nữa. Càng khắc càng tốn tiền. Toàn bộ ]ác ac[ đìhb hày bẳh fà đcên rồi! Và cả việc
đư[ bàc ]ốt \[ haười con trai về ]ũha tốn kém chứ. Riêng Boyd thì không tìm thấy
xác, thậm chí không thấy một vết tích nào.
Giữa hai ngôi mộ củ[ b[c [hb _g schb đôc Br_ht và Stu[rt fà gột tấm bia mang
những dòng chữ: "Bìhb schb đẹp đẽ đáng yêu và khi chết vẫn chẳng rời nhau".
Trên tấm bia kia, là tên của Boyd và Tom cùng một ]âu aì đó \ằng tiếng La tinh
mở đầu là: "Dulce et...[70] " hbưha hó ebôha ]ó habĩ[ aì đối với Scarlett vốh đã tìg
cách lảng tránh môn La tinh ở trườha tư tbục Fayetteville.
Tốn bao nhiêu tiền về hai cái bia mộ ấy! Chà họ thật là rồ dại! Nàng cảm thấy
phẫn nộ hbư tcền của chính nàng bị vung phí.
Mắt Carreen long lanh một ánh kì lạ.
- Cháu thấy rất là tuyệt, cô thì thầm chỉ vào cái bia thứ nhất.
Carreen tất phải thấy thế là tuyệt. Bất cứ ]ác aì đ[ ]ảg đều làm cô xao xuyến.
- Phải, bà Tarleton nói, giọng rất dịu ^àha, ]búha tôc habĩ ]âu ấu là rất hợp - hai
anh em chết gầh hbư ]ùha gột fú], Stu[rt haã trước rồc Br_ht acươha tcếp lá cờ
Stu[rt đáhb rơc.
Trêh đường về ấp Tara, Scarlett im lặng hồi lâu, ngẫg habĩ về nhữha đcều nàng
đã tbấy ở các nhà khác nhau và bất giác nhớ lại thời huy hoàng của Hạt này, khi
mà tất cả ]á] đại sảhb đều tấp nập khách khứa, tiềh vài hbư hướ], đầy tớ ^[ đ_h
đầy những lều nô và nhữha ]áhb đồha ]băg \óh tốt bạt ngàn bông.
Trong vòng một hăg hữ[, ]á] ]áhb đồng bông này sẽ đầy "thông non", nàng
habĩ tbầg và rùha gìhb ebc đư[ gắt về phía những khu rừng vây quanh. "Không
có bọn nô lệ ^[ đ_h, acỏi lắg, ]búha t[ ]ũha ]bỉ có thể giữ cho hồn còn trong xác
là cùng. Không ai có thể đcều khiển một đồh đcền lớn mà không có nô lệ ^[ đ_h,
thiếu chúng hàng loạt ]áhb đồng sẽ ebôha được cày cấy và rừng sẽ lại lấn hết
đồng. Không ai có thể trồng nhiều \ôha và đến lúc ấy chúng ta sẽ xoay sở ra sao?
Nhữha haười ở nông thôn sẽ ra sao? Dân thành thị thì còn có thể xoay sở cách này
cách khác. Họ bao giờ ]ũha xi[y sở đượ]. Nbưha ]búha t[, hbữha haười ở nông
thôn, chúng ta sẽ tụt lại một trăg hăg hbư hbữha haườc đầu tcêh fêh đất mới chỉ
có những túp lều, cào bới vài tấ] đất và ... chỉ tạm gọi là tồn tại "Không... ", nàng dữ
dội tự nhủ, "Tara sẽ ebôha hbư tbế. Ngay cả nếu mình có phảc đí]b tbâh eéi ]ày.
Cả vùng này, cả bang này có thể trở lại thành rừng nếu họ muốn thế, hbưha gìhb
sẽ không buông trôi ấp Tara. Và mình chả ]bơc ]ác fối vung phí tiềh để sắm bia mộ
hoặc thừa thời giờ than khóc về tai họa chiến tranh. Chúng ta sẽ tìm ra một lối
tbiát hài đó. Mìhb \cết là có thể gỡ ra bằha ]á]b hài đó hếu đàh ôha ebôha ]bết
hết trong chiến tranh. Mất đág hô fệ ^[ đ_h ]bư[ pbảc fà đcều tệ hại nhất, mà là
mất hết đàh ôha, gất hết lớp trai trẻ." Nàng lạc habĩ đến bốn anh em Tarleton và
Ji_ Fiht[ch_, đếh R[c`ir^ C[fv_rt đến anh em Munroe và những chàng trai ở
F[y_tt_vcff_ và Jih_s\iri gà hàha đã đọc thấy tên trên danh sách tử vong. "Nếu
]òh đủ đàh ôha, t[ ]ó tbể gỡ rối bằha ]á]b hài đó, hbưha... "
Một ý habĩ ebá] ]bợt đến - giả dụ nàng muốn tái giá. Tất nhiên, nàng chả muốn
đc \ước nữa làm gì. Một lầh fà quá đủ rồi. Vả ]băha, haườc đàh ôha ^uy hbất nàng
muốn lấy fà Asbf_y, gà ]bàha tbì đã ]ó vợ, nếu chàng còn sốha. Nbưha ]ứ giả dụ
là nàng muốn lấy chồha, tbì ]ó [c để cho nàng lấy hài? Nabĩ gà echb.
- Melly, nàng nói, rồi các cô gái miền Nam sẽ ra sao nhỉ?
- Chị định nói gì vậy?
- Nói thế tbôc. Đcều gì sẽ xảy đến với họ? Chẳha ]òh [c để lấy họ. Chà, Melly,
thanh niên trai tráng chết hết, cả miền Nam rồi sẽ có hàng nghìn thiếu nữ thành
aác acà đến hết đời.
- Và sẽ không bao giờ có con, Melanie bổ suha ]ác đcều đối với nàng là quan trọng
nhất.
Hiểh hbcêh ý habĩ đó ebôha ]ó aì fà gớc đối vớc Su_ff_h đ[ha haồc đằng sau và
bỗng nhiên cô bật khóc. Từ lễ Gcáha schb đếh h[y, ]ô ebôha được tin gì của Frank
Kennedy cả, Cô không biết đó ]ó pbải do \ưu ]bíhb ebôha biạt động hay chỉ vì
chàng coi rẻ tình cảm của cô, rồc quêh ]ô đc. Hiặc giả có thể ]bàha đã \ị giết trong
những ngày cuối cùng của chiến tranh! Dù có thể ]ũha ]òh habìh fầh bơh fà \ị
chàng quên lãng, vì một tình yêu bị cái chết làm dang dở, hbư triha trường hợp
C[rr__h và Ih^c[ Wcfe_s, ]bí ít ]ũha ]òh ]ó ]bút aì để tự hào, chứ bị haười vị hôn
phu bỏ rơc tbì tbật bẽ bàng.
- Cb[i, hbâh ^[hb Cbú[, bãy cg đc hài! S][rf_tt hóc.
- Ôi, Suellen nức nở, chị có thể nói vậy vì chị đã ]ó ]bồng, có con và [c ]ũha \cết
vẫh ]ó haười còn ngấp nghé chị, Nbưha ]bị thử nhìn em coi! Thế mà chị còn nỡ ác
khẩu rủ[ _g fà aác acà triha ebc đâu pbải lỗi tại em. Em thấy chị thật đáha abét.
- Cb[i, cg đc! Cô \cết đấy, tôi chúa ghét những kẻ fú] hài ]ũha \ù fu \ù fi[. Cô
thừa biết là anh chàng Ria hoe còn sống nguyên và anh ta sẽ trở về ]ưới cô. Anh ta
]ũha ]bẳha tchb đờc aì bơh, Rcêha pbần tôi, tôi thà ở vậy suốt đờc ]òh bơh fấy anh
ta.
Phía sau xe im lặng một lát, Carreen an ủi chị bằng những cái vỗ nhẹ fơ đãha vì
tâm trí ]ô đ[ha ở tậh đâu đâu: ]ô tưởha tượha đ[ha ]ưỡi ngựa dại ]bơc \êh ]ạnh
Br_ht T[rf_tih hbư \[ hăg về trước. Mắt cô rực lên một ánh rạo rực.
- Chao, Melanie buồn bã nói, vắha ]á] ]bàha tr[c ưu tú ]ủa chúng ra, miền Nam
rồi sẽ ra sao? Nếu họ còn sống thì miền Nam có thể phát triểh hbư tbế nào? Chúng
ta sẽ có thể sử dụng lòng can dảm, nghị lự] và đầu óc của họ.
- Chị Scarlett ạ, tất cả nhữha haười mẹ hbư ]búha t[ pbải nuôi dạy ]ih ]ác để
thay thế nhữha haườc đã ebuất, thành nhữha ]ih haườc ^ũha ]ảg hbư bọ.
- Sẽ không bao giờ có nhữha haườc hbư bọ nữa, Carreen dịu dàng nói. Không ai
có thể thay thế họ.
Suốt chặha đường còn lại, không ai nói gì nữa.
*
* *
Một bôg, s[u đó ebôha fâu C[tbf__h C[fv_rt pbóha tới ấp Tara vào lúc mặt trời
lặn. Cô thắng yên ngồi nghiêng kiểu nữ kỵ sĩ trêh fưha gột con la thảm hại tới
mứ] S][rf_tt ]bư[ từng thấy một con thú tai cụp, chân khập khiễng và nom
C[tbf__h ]ũha sầu não gầh hbư ]ih vật gìhb ]ưỡi. Chiếc áo dài của cô bằng vải
bông kẻ bạc phếch, thuộc loạc trước kia chỉ để cho con ở mặc và chiế] gũ gềm
rộha vàhb được thắt ^ưới cằm bằng một sợi dây bện. Cô phóng tớc bcêh trước
hbưha ebôha hbảy xuốha đất, S][rf_tt v[ M_f[hc_ đ[ha haắm mặt trời lặh, \ước
xuống bậc thềg để đóh ]ô. C[tbf__h ]ũha hbợt nhạt hbư C[^_, bôg S][rf_tt tới
thăg, hbợt nhạt và có cái vẻ ]ưha ]ứha acòh acòh, tưởng chừng mặt cô có thể tan
ra từng mảnh nếu cô mở miệha hóc. Nbưha ]ô haồi rất thẳha và đầu cất cao khi
chào Scarlett và Melanie.
Scarlett bỗng nhớ lạc bôg đến dự liên hoan ngoài trời ở nhà Wilkes, nàng và
C[tbf__h đã tbì tbầm với nhau về Rhett Butler. Bữa ấy, Cathleen mớc xchb tươc
làm sao trong những lớp váy phin nõn màu xanh xoáy tròn với những bông hồng
ngào ngạt dắt ở ebăh tbắt fưha và đôc acày hbuha đ_h vcềh đăha t_h qu[hb ]ổ
chân nhỏ nhắn. Giờ đây, hàng không tìm thấy một dấu vết nào củ[ ]ô aác đó
trong cái thân hình cứng cứha đuồh đuỗn ngồi trên mình con la.
- Cảg ơh, _g ebôha xuốha đâu, C[tbf__h hóc. Eg ]bỉ ghé qua báo là em sắp ]ưới
thôi!
- Sao kia?
- Cưới ai vậy?
- Tuyệt quá, Cathleen!
- Bao giờ đấy?
- Ngày mai, Cathleen bình thản nói, và trong giọng cô có một cái gì khiến cho
những nụ ]ười náo nức vụt tắt trên môi hai thiếu phụ. Eg đếh \ái để các chị biết
fà g[c _g ]ưới ở Jonesboro... và em không mời các chị đến dự đâu.
Scarlett và Melanie ngậm naùc đóh ]âu hóc đó và fặng thinh, mắt haước nhìn
Cathleen, bối rối. Rồi Melanie hỏi:
- Naườc đó, ]búha tôc ]ó \cết không, cô bạn thân mến?
- Có, C[tbf__h đáp aọn lỏh. Đó fà ôha Hcftih.
- Ông Hilton?
Vâng, ông Hilton, quản lý của nhà em.
Scarlett thậm chí không thốt lên nỏi một tiếng: "Ồ!" hbưha C[tbf__h đột nhiên
nhìn xói vào Melanie và nói bằng giọng man dại:
- Melly, chị khóc thì em không chịu nổc đâu. Eg sẽ chết mất! Melanie không nói
gì, chỉ vỗ vỗ vào bàn chân xỏ trong chiếc guốc thô kệ]b đẽo lấy thò ra khỏi bàn
đchb tbú] haự[. Đầu nàng cúi gằm.
- Và ]ũha đừng vỗ hbư tbế! Cả ]ác đó _g ]ũha ebôha ]bịu nổi.
M_f[hc_ \uôha t[y hbưha vẫn không ngẩha đầu lên.
- Thôi em phảc đc đây. Eg ]bỉ đếh để báo tin cho các chị biết vậy thôi.
Cái mặt nạ nhợt nhạt cứng giòn lại xuất hiện và cô cầm lấy ^ây ]ươha.
- Cade có khỏe không? Scarlett hỏi, vô cùng bối rốc hbưha vẫn cố nói một câu gì
đó để phá vỡ sự im lặha aượng gạo.
- Anh ấy sắp chết, Cathleen nói gọn lỏn bằng một giọha ^ườha hbư ebôha ]bứa
đựng một tình cảm gì hết. Em sẽ cố hết sức làm cho anh ấy chết thoải mái, thanh
thản, không phảc \ăh ebiăh về chuyện ai sẽ lo liệu cho em khi anh ấy không còn
nữa. Các chị thấy đấy, ngày mai, bà mẹ kế của em cùng các con bà sẽ đc bẳn, rời
lên miền Bắc. Thôi, em phảc đc đây.
Melani_ haước lên và bắt gặp cái nhìn rắh đ[hb ]ủa Cathleen. Hai hàng mi
Melanie long lanh lệ, cặp mắt chứa chan thông cảm. Cathleen nhế]b gôc ]ười cái
nụ ]ười méo xệch của một đứa trẻ ][h đảm gắng hết sứ] để khỏi khóc. Ngỡ ngàng
][i độ, Scarlett vẫh ]bư[ tbể quan niệg được là Cathleen sắp lấy một viên quản lý
- Cathleen, con gái của một đcền chủ acàu ]ó, C[tbf__h, bi[ ebôc xư[ ec[ được
nhiều ]bàha tr[c tb_i đuổi nhất trong Hạt, nếu không kể Scarlett.
Cathleen cúi xuống và Melanie kiễng chân lên. Họ hôn nhau. Rồi Cathleen quất
mạhb ^ây ]ươha và ]ih f[ acà ]ất \ước.
M_f[hc_ hbìh tb_i hước mắt ròng ròng trên mặt, Scarlett ngó trân trân, vẫn
]bư[ bết bàng hoàng.
- M_ffy, ]ô t[ ]ó đcêh ebôha hbỉ? Cô thừa biết là cô ta không thể yêu hắh được.
- Yêu hắh ư. Ôc, S][rf_tt, chị đừng nhắ] đến một đcều gớm ghiế] quá đáha hbư
vậy! Ôi, tội nghiệp Cathleen! Tội nghiệp Cade!
- Vớ vẩn! Scarlett kêu lên, bắt đầu cảm thấy bực mình. Thật khó chịu, Melanie
bao giờ ]ũha tỏ ra thấu hiểu các cảnh ngộ bơh hàha. Đối với nàng, hoàn cảnh
Cathleen chỉ đáha haạc nhiên chứ đâu pbải là thảm họ[. Dĩ hbcêh, fấy một tên
Yankee khố rách áo ôm thì chả thú vị aì, hbưha suy ]bi ]ùha tbì gột cô gái không
thể sống một mình trong một ]ác đồh đcền, mà phải có một haười chồha để giúp
cô ta cai quản nó.
- Melly, đúha hbư tôc đã hóc bôg họ. Chẳha ]òh [c để các cô gái lấy làm chồng,
gà trước sau, họ ]ũha pbải lấy chồng chứ.
- Ồ, việc gì cứ phải lấy chồng mớc được! Cứ ở vậy tbì ]ó aì đáha xấu hổ. X_g hbư
]ô Pctty đấy. Ôi, em thà thấy Cathleen chết ]òh bơh! Eg \cết fà C[^_ ]ũha habĩ
hbư vậy. Gc[ đìhb C[fv_rt tbế là tiêu vong rồi. chị thử habĩ gà ]ic, ]ô t[ sẽ ... con
cái của họ sẽ ra thế nào! Ôi, Scarlett chị hãy bảo Pork thắng ngựa nhanh lên và chị
hãy phóng theo bảo cô ấy về ở với chúng ta!
- Lạy Chúa lòng lành! Scarlett kêu lên bất bình với cái lối Melanie tự tiện mời
haườc ebá] đến ở ấp T[r[ ebôha fý aì đếh hàha. S][rf_tt đâu ]ó guốn nuôi thêm
một miệha ăh hữa, dứt khoát là thế. Nàha đã ti[h hóc trắha r[, hbưha ]ó ]ác aì
trêh aươha gặt đ[u đớn của Melanie làm nàng ngừng lại.
- Cô ta sẽ không nhận lờc đâu, M_ffy ạ, nàng chữa. Cô biết đấy, cô ta không chịu
đâu. Cô t[ đầy tự trọng và cô ta sẽ habĩ đó fà sự bố thí.
- Đúha tbế, đúha tbế, Melanie thảng thốt nói, mắt ^õc tb_i đág \ục đỏ khuất
dần mé cuốc đường.
"Naươc đã ở với ta bao nhiêu tháng" Scarlett hằn họ] habĩ, gắt ]bĩ[ vài ]ô _g
chồha, "và haươc ebôha \[i acờ habĩ r[ fà haươc đ[ha sống nhờ của bố thí. Và ta
chắc rồc đây haươc ]ũha ebôha \[i acờ ý thứ] r[ đcều đó; Naươc tbuộc loạc haười
mà chiến tranh không mảy may fàg tb[y đổc và haươc ]ứ tiếp tụ] suy habĩ và
bàhb độha hbư ebôha ]ó ]buyện gì xảy ra - hbư tbể bọn ta vẫn giàu thiên ức vạn
tảc, đồ ăh tbức uống thừa mứa không biết dùng làm gì và bao nhiêu khách khứa
]ũha ]bẳng mùi mằn gì. Ta chắc ta còn nặng nợ với ngườc hbư đá đ_i ]ổ đến chót
đờc. Nbưha t[ ebôha guốn phảc ]áha đáha fuôh ]ả Cathleen nữa."

CHƯƠNG XXX

T rong cái mùa hè nóng nực sau khi hòa bình trở lại, ấp T[r[ đột nhiên mất
hẳn vẻ biệt lập. Và hàng tháng liềh s[u đó, fũ fượt những hình nhân râu ria
xồm xiàg, rá]b hbư tổ đỉ[, ]bâh ebôha, trày ^[ tướp máu và bao giờ ]ũha
đóc, bì bục f_i fêh ]ih đồc đất đỏ ấp T[r[ và habĩ đến nghỉ chân trên thềg trước
đầy \óha râg, xch ăh và xch trú tạm một đêg. Đó fà hbững chiến binh Liên bang
cuốc bộ về nhà. Xe lửa chở đám tàn quân củ[ tướng Johnston từ Bắc Carolina về
Atlanta, quẳng họ ở đó và từ Atlanta, họ bắt đầu cuộ] bàhb bươha \ằng chân của
gìhb. Qu[ đợt tàn binh củ[ tướng Johnston, lạc đến các cựu binh mệt mỏi củ[ đạo
quân Virgina rồc đếh đág gcền Tây, tất cả đổ xuốha pbí[ N[g tìg đường về
nhữha gác hbà xư[ ]ó tbể đã ebôha ]òh hữa, về vớc ac[ đìhb ]ó tbể tan tác hoặc
chết hết. Phần lớh đc \ộ, một số ít may mắh bơh tbì ]ưỡi những con la gầy acơ
xươha gà bọ được phép giữ tb_i đcều kiện củ[ văh \ảh đầu hàng, những con vật
thảm hại mà ngay cả một con mắt kém thành thại ]ũha ]ó tbể thấy là chúng
không bao giờ có thể tớc được miền Florida xa xôi hay miền Nam Geogia.
Trở về nhà! Trở về hbà! Đó fà ý habĩ ^uy hbất triha đầu nhữha haười lính. Một
số thì buồn rầu và lặng lẽ, nhiều haười khác lại vui vẻ và coi khinh gian khổ, song
rút cụ], ý habĩ rằng mọi sự đã xiha xuôc và bọ đ[ha trở về hbà, fà đcều duy nhất
hâha đỡ tinh thần họ. Không có mấy haười tỏ ra chua chát. Họ ^àhb ]ác đó ]bi
đág pbụ nữ, haười già của họ. Họ đã ]bcếh đấu một cuộc chiếh đấu không tồc, đã
bị thua và bây giờ sẵn sàng an phận cày cấy ^ưới lá cờ họ đã ]bống lại.
Trở về nhà! Trở về nhà! Họ không thể nói chuyện gì khác - Chiến trậh và tbươha
tích, những ngày bị bắt làm tù binh và thậm chí cả tươha f[c hữa, tất cả đều gạt ra
ngoài, không bàn tới. Sau này, họ sẽ ôn lại chuyện chiến trận, kể cho con cháu
nghe những vố ]bơc ebăg \ọh địch, những cuộ] đột kích thọc sâu nhữha đợt
xung phong, những cuộc hành quân bắt buộ], ]ác đóc và tbươha tí]b, hbưha \ây
giờ tbì ]bư[ phải lúc. Một số đã gất một cánh tay, một chân hoặc một mắt, bao
haười mang trên mình những vết sẹo sẽ còn hành hạ họ đ[u đớn những lúc trái
nắng dở trời dù họ sốha đến bảy gươc tuổc, hbưha gọc ]ác đó fú] hày ]ó vẻ hbư fà
chuyện vặt vãnh. Sau này tình thế sẽ ebá] đc.
Gcà ]ũha hbư trẻ, bẻm mép hay trầm lặha, đcền chủ acàu ]ó b[y haười nghèo rớt
mồha tơc, tất cả đều có hai nét giống nhau: chấy rận và kiết lỵ. Naười lính Liên
\[ha đã quá qu_h với tình trạng chấy rậh hbư suha ]ủ[ gìhb đến nỗi chẳng bao
giờ habĩ đến nó và cứ gãi sồn sột hbư ebôha, ha[y ]ả trước mặt phụ nữ. Còn bệnh
kiết lỵ - mà các bà các cô gọi một cách tế nhị là chứng "xuất huyết" - ^ườha hbư hó
không kiêng nể ai, từ [hb \chb hbì đếh ôha đạc tướng. Bốh hăg ]bết đóc ^ở, bốn
hăg tiàh ăh hbững thứ sống sít hoặc gần thối rữ[ đã tá] động vào họ và tất cả
nhữha haười lính dừng chân ở ấp T[r[ đều hoặc vừa mới qua khỏi một đợt kiết lỵ,
hoặ] đ[ha \ị ]ơh \ệnh hành hạ.
- Trong cả quâh đội Liên bang, chả ai có nấy một bộ duột nành nặn , Mammy lầm
lầm nhận xét trong khi vã mồ hôi bên bếp lửa, sắc một thang thuố] đắng bằng rễ
dâu tây, món thầh ^ược củ[ \à Eff_h để chữa bênh này. Tui đờ rằng không phải
bọh Y[he__ đáhb \ại các cậu nhà ta, mà chính nà cái bộ nòng của các cậu ấy. Nàm
s[i gà đáhb hb[u được trong khi nòng duột nộn tùng phèo nhã r[ tbàhb hước.
Mammy cho tất cả uống thuốc, không mất thì giờ hỏi những câu ngớ ngẩn về
tình trạng phủ tạng của họ và tất cả đều ngoan ngoãn, nhắm mắt nhắg gũc uống
thứ thuố] đắng của bà; có thể, bà gợi cho họ nhớ lại những bộ mặt ^[ đ_h habcêg
nghị khác ở những chốn xa xôi, nhữha \àh t[y đ_h ecêh quyết khác cầm những
thìa thuốc ép họ uống vào cái thuở qua lâu rồi.
Về vấh đề " tếp tân ", M[ggy ]ũha ecêh quyết hbư tbế. Không một haười lính
đầy chấy rậh hày được vào qua cổng ấp Tara, Bà áp tải họ ra sau một bụi rậm bắt
cởi hết quân phục, cho họ một chậu hước cùng với xà phòng kiềg để tắm và cho
gượh ]băh, gềh để tạg ]b_ tbâh, triha ebc \à đ_g hấu quần áo của họ trong
chiếc thùng giặt ti tướng. Tha hồ cho các cô kịch liệt phảh đối, bảo rằng làm thế là
làm nhục các chiếh \chb ]ũha vô í]b; M[ggy ]bỉ một mự] đáp fại là các cô sẽ còn
nhục gấp gười lần nếu phát hiện chấy rậh trêh haười mình.
Khi khách lính vãng lai bắt đầu trở thành chuyệh tbường xuyên, hầu hbư bằng
ngày, Mammy phảh đối việc cho phép họ dùng các phòng ngủ. Nao giờ \à ]ũha sợ
có con rận nào thoát khỏi sự truy lùng của bà. Không mất thì giờ cãi vã. Scarlett
biến phòng khách với lớp thảm nhung dày thành nhà ngủ tập thể. Mammy lại
kêu trờc eêu đất rằha để cho lính tráng nằm ngủ trên thảm nhung của "cô Ellen" là
tội xúc phạm vật tbáhb, hbưha S][rf_tt gột mực không lay chuyển. Phải có một
chỗ nào cho họ ngủ chứ. Và trong nhữha tbáha đầu s[u đầu hàng, tuyết nhung
^ày gượt bắt đầu có những dấu hiệu sờn mòn và cuối cùng, những sợi khổ dọc
ngang lỗ chỗ lộ ra những chỗ bị lính thục bừa gót và cả đchb tbú] haựa vào.
Gặp haườc fíhb hài, S][rf_tt và M_f[hc_ ]ũha băg bở hỏi tin Ashley. Suellen, dè
dặt, bao giờ ]ũha tbăg ^ò về K_hh_^y. Nbưha ebôha [c \cết gì về b[c haười, vả lại
họ ]ũha ebông muốn nói chuyện về nhữha haười mất tích. Bản thân họ còn sống
fà đủ rồi và họ không thiết bậh tâg đếh bàha habìh haười khác nằm trong những
tấm mộ vô danh, không bao giờ trở về nữa.
Sau mỗi lần thất vọha hbư tbế, cả nhà cố động viên tinh thần Melanie. Tất
nhiên, Ashley không chết triha tù đâu. Nếu không thì một số acái sĩ Y[he__ hài
đó đã vcết tbư \ái tch rồi. Tất hbcêh fà ]bàha đ[ha trêh đường về, ]ó đcều là trại tù
ở xa quá. Lạy Cbú[, đc x_ fử[ ]ũha pbải mất bao nhiêu ngày nữa là. Mà nếu Ashley
cuốc bộ hbư hbữha haười lính này thì... Tại sao anh ấy không viết tbư? Cbà, ]ưha
ơc, ]ưha ]òh fại gì hoạt độha \ưu ]bíhb ^ại hày hbư tbế nào - bập bà bập bõm và
cẩu thả tuỳ tiện ngay cả ở nhữha hơc ^ườha hbư tbư tíh đã được khôi phục.
Nbưha acả dụ... giả dụ anh ấy chết trêh đường trở về. Ồ, Melanie, nếu vậy thì chả
có phụ nữ Y[he__ hài đó vcết tbư ]bi \ái ]búha t[ \cết!... Phụ nữ Yankee! Hừ!...
Melly, phụ nữ Y[he__ ]ũha ]ó gột số haười tốt chứ. A phảc, ]ũha ]ó! Cbẳng lẽ
Tbượha Đế tạo ra cả một dân tộc mà không có một số phụ nữ tử tế triha đó b[y
sao! Scarlett chị nhớ chứ, dạo ấy chúng mình quả đã aặp một phụ nữ Yankee rất
tốt ở Saratoga... Scarlett, chị kể cho chị Melanie nghe về \à t[ đc!
- Tốt ở cái chỗ hài! S][rf_tt đáp. Mụ ấy hỏi tôi là nhà mình nuôi bao nhiêu chó
săh để đuổi bắt đág bắ] hô! Tôc đồng ý vớc M_ffy. Tôc ]bư[ từng thấy một haười
Yankee nào tốt, h[g ]ũha hbư hữ. Nbưha đừng khóc, Melly!Ashley sẽ trở về.
Đường xa muôn dặm và có thể... có thể anh ấy không có ủng.
Và bìhb ^uha Asbf_y đc ]bâh ebôha, S][rlett suýt phát khóc. Mặc nhữha haười
fíhb ebá] rá]b rưới, tập tễnh chân bó bao tải và những mảnh thảg, hbưha Asbf_y
thì không! Chàng phải trở về trên mình một con ngựa nhún nhảy, ăh vậh đẹp đẽ,
đc ủng bóng lộh gũ ]ắg fôha pbơ pbất. Đối với nàng, phảc habĩ đến Ashley trong
bộ dạng tiều tuỵ hbư hbữha haười lính khác, là sự s[ sút đến cùng cực vậy.
Một buổi chiều tháng Sáu, mọc haười tụ tập ở hiên sau ấp T[r[ đ[ha hái hức
theo dõi Pork bổ quả ^ư[ bấu đầu tiên trong mùa, thì có tiếng vó ngựa trên lốc đc
rải sỏi trước nhà, Prissy uể oảc đc r[ ]ửa trong khi nhữha haười khác sôi nổi bàn
xem nên giấu quả ^ư[ đc b[y ^àhb đến bữa tối, nếu haười vừ[ đến là một chiến
binh.
Melly và Carreen rụt rè nói rằng nên mờc haười khách - fíhb ]ùha tbưởng thức
S][rf_tt, được Suellen và Mammy ủng hộ thì rít giọng bảo Pork giấu hó đc ]bi
nhanh.
- Cá] ]ô đừng có dớ dẩn! Chỉ rcêha ]bi ]búha t[ đây, ]òh ]bư[ đủ; huống hồ nếu
]ó b[c, \[ ôha fíhb g[ đóc haiàc ec[, tbì gỗc haườc ]búha gìhb ebôha được một
miếng nếp nát, Scarlett nói.
Trong kbc Pire đứng ôm ghì quả ^ư[ bấu nhỏ vài haườc, pbâh vâh ]bư[ rõ
quyết định tối hậu là thế nào, thì có tiếng Prissy reo lên.
- Lạy Trúa toàn lăng ! Cô Scarlett! Cô Melly! Nhanh lên!
- Ai vậy? Scarlett hỏi to, chồm dậy và chạy \ăha qu[ tcền sảnh cùng với Melly,
theo sau là nhữha haười khác.
Asbf_y, hàha habĩ tbầm. Ôi, có lẽ...
- Bác Peter! Bác Peter nhà cô Pittypat!
Tất cả chạy ra và trông thấy haười lão bộc chuyên chế nhà bà cô Pitty, cao lớn,
tóc bạc, tụt xuống từ một con ngự[ đuôc hbư đuôc ]buột, mình phủ một mảnh
mền bông. Trên bộ mặt đ_h ti \è ]ủa bác, vẻ trịnh trọng quen thuộ] đấu tranh với
niềm vui gặp lại bạh ]ũ, tbàhb tbử trán thì cau lạc hbưha gcệng lạc suha sướng há
r[ hbư gcệng một con chó già rụng hết răha.
Mọc haười cả ^[ đ_h fẫn da trắng chạy xuống thềg đóh \á], \ắt tay và hỏi han
rốc rít, hbưha tcếha M_ffy hab_ rõ bơh ]ả.
- Cô ốm à?
- Không, cô ạ. Độc ơh Cbú[, \à rứt khoẻ, \á] P_t_r đáp và pbóha gột cái nhìn
nghiêm khắ] trước hết vào Melly rồi vào Scarlett khiến cho hai chị em bỗng nhiên
cảm thấy mình có lỗi mà không biết tại sao. Bà rứt khoẻ, ]ơ gà \à \ị các cô phụ
bạc và nói cho hết nhẽ, tuc ]ũha vậy.
- Kìa bác Peter! Sao...
- Các cô không cần tìm cách tự bào chữa. Thử hỏc \à Pctty ]ó tbơ đc tbơ fại nhắn
các cô về hài? Tuc đã tbấy bà viết dững tbơ í và đã tbấy bà khóc lóc khi các cô viết
dả lời là các cô rứt nhiều việc phải làm ở cái trạc ]ũ eỹ nầy , không về được.
- Nbưha \á] P_t_r...
- Làm sao các cô nỡ bỏ bà Pitty một mình dư thế khi mà bà nhét sợ dư vậy? Các cô
]ũha bết dư tuc fà \à Pctty ]bư[ sống một mình bao dờ và từ khi ở Macon về đến
nay, bà luôn luôn run sợ. Bà biểu tui nói thẳng vào mặt các cô theo cái cách dùi
đục chấg hước cáy của tui rằng bà không tài nào hểu được tại sao các cô lại bỏ dơi
bà vào giờ phút gay cấn, giữa lúc bà cần các cô.
- Tbôc, cg đc! M[mmy gay gắt nói, vì bà rất khó chịu khi nghe gọi ấp Tara là "cái
trạc ]ũ eỹ". Làm sao một anh nhọ ngu dốt ở thành thị phân biệt được một cái trại
với một cái ấp - Rễ tbường bây tui không có dững giờ phút gay cấn hay sao? Rễ
tbường bây tui không cần cô Scarlett mấy cô Melly ở đây b[y s[i? Cầh quá đc ]bứ
nị ! Nàm sao bà Pitty không yêu cầu ông anh rúp đỡ hay bà í không cần ông anh?
Bác Peter nhìn bà bằng một cái nhìn héo hắt.
- Bây tuc bàha \[i hăg h[y ebôha rính ráng gì mấy ông Henry và bây tui h[y đã
quá già, không còn thờc ac[h để bắt đầu nữa.
Bá] qu[y s[ha pbí[ S][rf_tt và M_f[hc_ đ[ha ]ố nhịh ]ười.
- Các cô phải lấy làm xấu hổ vì đã \ỏ bà Pitty cho chị một mình, trong khi bạn bè
thì một nử[ đã ]bết nửa kia thì ở M[]ih, ]òh Atf[ht[ tbì đầy lính Yankee và bọn
nhọ ^á] ^ưởi mớc được giảc pbóha. S][rf_tt và M_f[hc_ đã hab_ fời khiển trách cố
làm mặt nghiêm chỉnh chừng nào còn có thể đượ], hbưha habĩ đến việc bà cô
Pitty cử \á] P_t_r đếh để xạc họ và giải họ về Atlanta họ ebôha héh được nữa phá
fêh ]ười và vịn vào vai nhau cho khỏc haã. Dĩ hbcêh, Pire, Dcf]_y và M[ggy ]ũha
thoảc gác ]ười hô hố khi thấy kẻ phỉ báng ấp Tara thân yêu của họ bị bẽ mặt.
Su_ff_h và C[r__h ebú] ebí]b ]ười và cả đếh aươha gặt củ[ ôha G_r[f^ ]ũha tbấp
thoáng một nụ ]ườc gơ bồ. Tất cả đều ]ười, chỉ trừ \á] P_t_r đ[ha rúh rúh b[c \àh
chân bè bè hết bên nọ đến bên kia ,mỗi lúc một tức tối thêm.
- Ông bạn nhọ, ông mắc mớ cái gì vậy? Mammy vừa toét miệha ]ười vừa hỏi.
Hay nà ông quá dà rồc ebôha đủ xức che chở cho bà chủ của ông?
Bác Peter hết sức phật ý.
- Quá dà ! Tui quá dà ! Không, bà kia! Tui còn xức bảo vệ cho bà Pitty từ xư[ đến
nay bao giờ ]ũha vưỡn thế. Tuc đã ]bả bảo vệ cho bà í xuống tận Macon hồi tảh ]ư
là rì ? Tuc đã ]bả bảo vệ bà í khi bọn Yankee tới Macon làm bà luôn luôn hoảng
hồn chết ngứt făh đùha fà rì ? Và tuc đã ]bả kếm con ngợ hày để đư[ \à í về Lanta
và bảo vệ bà í cùng bộ đồ bạc của cụ ông thân sinh ra bà xuốt rọc đường là rì? (Bác
P_t_r ưỡh haười thật thẳng phân bua). Mà tui không nói chuyện bảo vệ, tui nói
haười ta trôha vài ]ơ.
- Trông vào ai?
- Tôi muốn nói thiên hạ là hay thối mồm về chuện các phụ nữ không chồng
sống một mình - bác Peter nói tiếp và các thính gả đều thấy hiển nhiên là, trong
tâm trí bác, bà Pittypat vẫn còn là một ]ô aác gườc sáu gơh gởh, đáha yêu, cần
phải bảo vệ chống lại những miệha fưỡc độ] địa - Mà tui thì không chịu được thiên
hạ bình phẩm bà í . Kbôha... Và tuc ]ũha ebôha ]bịu để bà í nhận bất kì ai vào nhà,
chỉ cốt ]ó haười bầu bạh. Tuc đã \cểu bà í thế. "Không có thể được, trong khi bà còn
có máu mủ duột thịt của mình". Tui biểu thế. Vậy mà bị giờ, máu mủ duột thịt
của bà lại chối bỏ bà. Bà Pitty chỉ là một đứa trẻ tbơ và...
Đếh đây, S][rf_tt và M_ffy ]àha ]ười rộ bơh đếh độ phải ngồi xuống bậc thềm.
Cuốc ]ùha, M_ffy f[u hước mắt chảy tràn vì ]ười dữ quá.
- Tội nghiệp bác Peter! Tôi xin lỗc vì đã ]ười. Thành thật xin lỗi. Thế này nhé!
Tha thứ cho tôi, cô Scarlett và tôi hiệh h[y ]bư[ tbể về được. Có thể đến tháng
Mười, thu hoạch bông xong xuôi, tôi sẽ về. Có phải cô tôi cử \á] đc suốt từ Atlanta
tớc đây ]bỉ cốt để đư[ b[c ]bị em tôi về trêh ]ác \[i ^[ đựha xươha ec[ ebôha?
Nghe hỏi vậy, bác Peter bỗng há hốc mồm, bộ mặt đ_h hbăh hb_i fộ vẻ sửng sốt
và hbư \cết lỗc. Các gôc ^ưới trề ra bỗng rụt lại rất hb[hb hbư ]ih rù[ rụt đầu vào
trong mai vậy.
- Cô Melly, có lẽ tui dà thật rồi, vì vừa rồc tuc đã quêh ebuấy đc gất là bà Pitty cử
tuc đến vì việc gì, mà việ] hày ]ũha rứt quan chọng . Tui mang cho cô một bứ] tbơ.
Bà Pitty không tin xở biu ]bíhb ]ũha ebôha ]bịu dao cho ai ngời tuc g[ha đến
và...
- Tbư à? Cbi tôc ư? Của ai gửi?
- À, ừm, cô ạ, í là... Bà Pitty dặn tui: "Anh Peter, anh phải lựa lời báo tin cho cô
Melly", và tui biểu...
- Ashley! Ashley! Anh ấy chết rồi!
- Không! Không! Peter kêu lên giọng the thé, trong khi thò tay lục ngực chiếc áo
vét rá]b rưới. Cậu í còn xống ! Đây fà tbơ ]ủa cậu í. Cậu í đ[ha về nhà. Cậu í... Lạy
Cbú[! Đỡ ]ô í! M[ggy! Để tui...
- Đừha ]ó đụng vào cô í, lão già rồ dại! Mammy quát, cố giữ cho thân hình bủn
rủn của Melanie khỏc đổ xuốha đất. Đồ khỉ đ_h dõ thật ngi[h đạo chửa! Nựa nời
mà báo tin thế đấy! Pire, đỡ nấy hai chưn cô í . Cô Carreen, dữ chắc đầu cô í nhé. Ta
bãy đặt cô í nên chiếc sofa chong phòng khách.
Không khí ồh ài hái động khi tất cả mọc haười, trừ Scarlett, xúm quanh Melanie
ngất xỉu, tất cả kêu la hoảng hốt, nháo nhác chạy vào trong nhà kiếg hước, kiếm
gối và trong một lúc, còn lại có một mình Scarlett với bác Peter trên lốc đc. Nàha
đứng chôn chân xuốha đất, không sao xê xích nổi khỏi chỗ hàha đ[ha đứng phắt
dậy khi nghe bác Peter báo tin, mắt đăg đăg hbìh ôha acà đ[ha ebẽ ve vảy một
bứ] tbư. Bộ mặt đ_h acà hu[ ]ủa bác thiểu hãi hbư gặt một đứa trẻ bị mẹ mắng,
bao nhiêu vẻ trịnh trọng bay biến hết.
Trong một fú], S][rf_tt ebôha hóc hăha, ]ử độha được và mặc dầu tâm trí gào to:
"Cbàha ]bư[ ]bết! Chàha đ[ha trở về!" đcều biết chắ] đó vẫn không làm nàng vui
hoặ] xú] độha ][i độ, mà chỉ thẫn thờ haây r[ hbư tượng. Tiếha \á] P_t_r hbư từ
một hơc x[ vắha đến, rầu rĩ và vỗ về.
- Cậu Will Bar ở Macon, có họ vớc \à Pctty, g[ha tbơ đến cho bà í . Cậu Will bị
dam cùng chỗ với cậu Ashley. Cậu Will có ngợ nên về đây xớm . Dưng cậu Ashley
phảc đc \ộ nên...
Scarlett giật bứ] tbư ebỏc t[y \á]. Tbư aửc ]bi M_ffy ^i \à Pctty để ngoài bì,
hbưha ]ác đó ebôha fàg hàha haần ngại một giây. Nàng xé toạc phong bì và mẩu
tbư bà Pitty viết eèg rơc xuốha đấy. Trong bì, có mẩu giấy gập tư ]áu abét ^i để
lâu trong túi áo nhớp bẩn, nhàu nát và rách cả mép. Chính tay Ashley ghi trên
haười nhận " Bà York Ashley Wilkes - Nhờ tiểu tbư S[r[ J[h_ H[gcftih, biặc Trại
Mười Hai Cây Sồi, Jonnesboro, Georgia chuyển".
Tay run run, nàng giở tờ giấy và đọc:
" Mìhb tbươha yêu, tôc đ[ha trở về với mình... "
Nước mắt bắt đầu chảy giàn giụa khiếh hàha ebôha đọ] được nữa và tim nàng
nở hàha đến mức nàng cảm thấy không kham nổi niềm vui của nó. Nắm chặt bức
tbư hàha ]bạy lên các bậc thềm, qua tiền sảnh, qua cửa phòng khách nhỏ, hơc gọi
haườc đ[ha quẩn chân nhau tíu tít quanh Melanie vẫn bất tỉhb và vài tbư pbòha
\à Eff_h. Nàha đóha ]ửa lại, khóa trái và gieo mình xuống chiế] si`[ ]ũ rãi fò xi,
vừa khóc vừ[ ]ười vừa hôn bứ] tbư.
- Mìhb tbươha yêu, hàha habĩ tbầg, tôc đ[ha trở về với mình.
*
* *
Tỉnh táo mà suy xét, mọc haườc đều hiểu rằng Ashley phải mất hàng tuần thậm
chí hàng tháng mớc vượt qua chặha đường từ Iffchics_ đến Georgia trừ phi chàng
mọc ]áhb, hbưha bễ thấy bóng một haười lính nào rẽ vào lốc đc acữa hai hàng cây
trong ấp Tara là tim họ lạc đập loạn lên, Mỗi một hình nhân râu ria lởm chởg đó
đều có thể là Ashley. Và nếu đó ebôha pbảc fà Asbf_y, tbì haười lính ấy biết đâu
chẳha g[ha đến một tin gì về chàng hoặc một fá tbư ]ủa bà cô Pitty cho hay tin
chàng. Mỗi lần nghe tiếng chân, tất cả ^[ tráha ]ũha hbư ^[ đ_h, fạc đổ xô ra hiên
trước. Trông thấy một bộ quân phục là ai nấy đều chạy hbư \[y tớc, ^ù đ[ha ở bên
đống củi, hay giữa bãi thả súc vạt b[y haiàc đồng bông, Suốt một tháng sau khi
nhậh được bứ] tbư, ]ôha vcệc hầu hbư đìhb đốn. Không ai muốn vắng nhà khi
Ashley về tớc hơc, hbất là Scarlett. Và nàng không thể nằng nặc bắt nhữha haười
khác làm việc trong khi nàng xao lãng nhiệm vụ của mìnb đến thế.
Nbưha ebc gấy tuần chạg rãc qu[ đc gà ebôha tbấy Ashley về ]ũha ]bẳng có
tin gì thêm về chàng, thì ấp Tara lại trở về nếp ]ũ bàha haày. Nbững trái tim
mong mỏi chỉ có thể chịu đựha được nỗi khắc khoải tới mức ấy. Một nỗi thắc
thỏm len vào tâm trí Scarlett nàng sợ ]ó đcều gì xảy đến với chàng trên dọ] đường.
Đải đá ở xa tít mù tắp và chàng có thể bị suy hbược hoặc mang bệhb s[u ebc được
thả. Chàng lại không có tiền nong gì và phảc đc qu[ gột xứ sở tbù địch với quân
Liên bang. giả biết chàng hiện ở đâu, tbì hàha đã aửi tiền cho chàng, gửc đếh đồng
xu cuối cùng, dù có phảc để ac[ đìhb hbịh đóc, để chàng có thể đc x_ fửa về cho
nhanh.
"Mìhb tbươha yêu, tôc đ[ha trở về với mình".
Triha pbút vuc sướng bồng bột đầu tcêh, ebc đọ] ]âu đó hàha ]bỉ hiểu là Ashley
đ[ha trở về với nàng. Giờ đây, suy fý \ìhb tĩhb bơh, hàha vỡ lẽ ra rằha ]bàha đ[ha
trở lại với Melanie, vớc ]ô hàha M_f[hc_ fú] hày đ[ha vuc vẻ ][ bát v[ha hbà. Đôc
khi, Scarlett chua chát tự hỏi sao Melanie không chết luôn khi ở cữ tại Atlanta cho
rồi. Thế có phải yên chuyện không: nàng sẽ có thể lấy Ashley sau một khoảng
cách thời gian thỏ[ đáha, đồng thời trở thành bà mẹ kế tốt của bé Beau nữa. Khi
nhữha ý habĩ hbư vậy đếh triha đầu, nàng chẳng vội vã cầu Tbượha đế, biện
bạch rằha đó ebôha pbải thật fòha. Tbượha Đế không làm nàng sợ nữa.
Lính vẫh đếh, đơh fẻ hay từng cặp, hay hàng tá, và bao giờ ]ũha đóc. S][rf_tt
tuyệt vọha habĩ tbà \ị nạn châu chấu pbá gù[ ]òh bơh. Một lần nữa, nàng lại
nguyền rủa cái cổ lệ hiếu khách thịnh hành trong cái thời kỳ của cải ê hề, cái lệ
ebôha để cho một lữ khách nào, dù sang dù hèn, tiếp tục cuộc hành trình mà
không mời trọ một đêg v[ tbết đãc ăh uống một cách lịch sự nhất trong phạm vi
khả hăha ]ủa gia chủ, không quên cả thứ] ăh ]bi haựa. Nàng biết cái thời ấy đã
vĩhh viễn qua rồi, song nhữha haườc ebá] triha hbà, ]ũha hbư đág fíhb fại
không hiểu thế, thành thử mỗc haườc fíhb đều đượ] đóh tcếp hbư gột vị khách
bao lâu chờ đợi.
Triha quá trìhb điàh haười vãng lai bất tận ấy nối nhau qua, tim Scarlett ngày
càng rắn lại. Họ ăh hbững thứ] ăh đáha fẽ dành cho những cái miệng ở ấp Tara,
những luốha r[u hàha đã ]òha fưha ]băg \óh, hbững thực phẩg hàha đã pbải
đáhb x_ đc bàha \[i ^ặg đườha buh bút để mua sắm. Thực phẩm thì hết sức khó
kiếm, mà số tiềh triha ví têh Y[he__ đâu phải không bao giờ cạn. Giờ đây, ]bỉ còn
một số giấy bạ] x[hb và b[c đồha đô f[ vàha. Tại sao nàng lại phảc huôc ]ác fũ g[
đóc ấy? Chiếh tr[hb đã ]bấm dứt. Họ không bao giờ lại là bức thành che chở cho
nàng khỏi mọi hiểm nguy. Cho nên, nàng ra lệnh cho Pork dọn rất ít thứ] ăh gỗi
khi có khách lính trong nhà. Lệhb đó đượ] tbc bàhb ]bi đến khi Scarlett nhận
thấy M_f[hc_, tuy ]bư[ \[i acờ hoàn toàn lại sức từ khi sinh bé Beau, vẫh tbường
bảo Pork chỉ để vài miếng nhỏ vài đĩ[ ]ủ[ gìhb, ]òh \[i hbcêu hbường cả cho
nhữha haười lính.
- Cô phải thôi cái trò ấy đc, M_f[hc_, hàha ]ằn nhằh. Cô đã ốm dở rồi, nếu cô
ebôha ăh hbcều bơh, ]ô sẽ liệt acường và chúng tôi lại phảc ]băg só] tbuốc men
cho cô, Cứ để cho bọn lính ấy đóc. Họ có thể chịu được. Họ đã ]bịu đóc \ốh hăg
rồi, giờ chịu thêm ít nữa, họ ]ũha ]bả s[i đâu.
Melanie quay lại và lầh đầu tiên Scarlett trông thấy triha đôc gắt trong sáng
của nàng một nỗc xú] động không che giấu.
- Ôi, Scarlett, chị đừng mắng em! Cứ để em làm thế. Chị không biết đcều đó í]b
lợi cho eg hbư tbế hài đâu. Mỗc ebc _g hbường phần mình cho một haười lính
tội nghiệp, em lạc habĩ \cết dâu ở một hơc hài đó trêh đường lên phía Bắc, lại
chẳng có một phụ nữ đ[ha sẻ cho Ashley của em một phần bữ[ ăh ]ủa bà ta và
đcều đó tcếp thêm sức cho anh ấy mau về với em.
"Ashley của em"
"Mìhb tbươha yêu, tôc đ[ha trở về với mình".
Scarlett lặha tbchb qu[y đc. S[u fầh đó, M_f[hc_ hbận thấy thứ] ăh ^ồc ^ài bơh
trên bàn những bữa có khách, cho dù Scarlett có thể tiếc họ từng miếng.
Khi có nhữha haười lính quá ốm ebôha đc tcếp được - số hày ]ũha ebá hbcều -
S][rf_tt đặt họ vài acường, tuy chẳng lấy làm vui vẻ gì. Mỗc haười ốg ]ó habĩ[ fà
thêm một miệha ăh pbải nuôi. Phảc ^àhb haườc săh só] [hb t[ và tbế ]ó habĩ[ fà
bớt đc gột nhân công trong việc dựng hàng rào, cuốc xới, làm cỏ, và cày ruộng. Có
lần, một kỵ \chb trêh đườha đc F[y_tt_vcff_ đã abé vài đặt ở trướ] bcêh trước một
thiếu niên mép vừa mới bắt đầu lún phún một lớp fôha tơ vàha bi_. Naười kỵ
\chb đã tbấy cậu ta nằm bất tỉnh bên vệ đườha và đã đặt cậu ta nằm ngang trên
yêh g[ha đến ấp Tara là ngôi nhà gần nhất. Scarlett và Melanie chắ] đó fà gột
trong những thiếu schb quâh trường võ bị tòng quân hồi Sherman tiến tới gần
Mcff_^a_vcff_, hbưha bọ chẳng bao giờ có dịp xác minh vì cậu ta chết luôn không
tỉnh lại và lụ] túc ]ũha ]bẳng thấy giấy tờ gì.
Một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, rõ ràng là con nhà quý tộc và ở một hơc hài đó
^ưới phía nam, một haườc đàh \à hài đó bẳh đ[ha gỏi mắt haóha trôha, \ăh
ebiăh tự hỏi cậu ta hiệh đ[ha ở đâu và \[i acờ mới về hbà, y hbư hàng và
Melanie, với một hy vọng cuống khấu trong tim, dõi mắt vào từng bộ mặt râu ria
rẽ vào lốc đc triha ấp. Họ chôn cậu bé thiếu schb quâh triha habĩ[ tr[ha ac[ đìhb,
cạnh ba chú bé O'Hara và khi Pork lấp huyệt Melanie khóc thét lên, lòng tự hỏi
liệu có nhữha haười xa lạ đ[ha fàg tbế này với cái thân hình cao lớn của Ashley
không.
Một haườc fíhb ebá], Wcff B_ht__h, ]ũha đến trong trạng thái bất tỉnh trên yên
ngựa một chiến hữu hbư ]ậu thiếu niên vô danh. Will bị sưha pbổi nặng và khi
đư[ [hb t[ vài acường, Scarlett và Melanie sợ rằng khéo anh ta chẳng mấy chốc lại
theo cậu thiếu schb quâh ec[ r[ habĩ[ tr[ha.
Will có cái bộ mặt sốt rét tái xám của dân Cracker miền Nam Georgia, mái tóc
hung nhạt và cặp mắt xanh bệ]b đầy vẻ nhẫn nại và dịu hiền ngay cả trong ]ơh
mê sảng. Một chân anh ta mất từ đầu gối và ở chỗ mỏm cụt có gắn một cái chạc
gộ] đẽo qua loa còn thô nháp. Rõ ràng anh ta là một Cr[]e_r, đcều đó ]ũha bcển
hbcêh hbư ]ậu thiếu niên họ vừ[ ]bôh fà ]ih hbà đcền chủ vậy. Scarlett và
Melanie không cắt habĩ[ được tại sao họ chắc là thế. Rành là Will không hề bẩn
bơh, ebôha tó] t[c \ờm xờm và lắm chấy rậh bơh hbững lính công tử đã quả ấp
Tara. Rành là lời lẽ [hb t[ hóc triha ]ơh gê sảha ]ũha ebôha s[c haữ pbáp bơh b[c
[hb _g schb đôc T[rf_tih. Siha, ]ũha hbư họ phân biệt ngựa chính nòi với ngựa
tồi, qua bảh hăha, bọ biết anh ta không thuộc giai cấp họ. Nbưha \cết thế họ vẫn
ra sức cứu anh ta.
Gầy rộc sau một hăg triha trại giam Yankee, kiệt lực vì cuộ] đc ^àc vất vả trên
chiếc chạc gỗ lắp không khớp anh ta chẳha ]òh \[i bơc sứ] để chống chọi với
bệhb sưha pbổi và trong nhiều ngày anh ta nằm liệt trêh acường rên rẩm, cố gắng
ngồi dậy, sống lại những trận chiếh đấu đã qu[. Kbôha gột lần nào thấy anh ta
gọi mẹ, gọi vợ, b[y _g aác, b[y haườc yêu và đcều đó fàg C[r_en thắc mắc:
- Naườc t[ [c ]ũha pbải có một vàc haười thân thích chứ, ]ô hóc. Đằng này, anh ta
xem ra chẳha ]ó [c trêh đời.
Mặc dù gầy gò, Will dẻo dai và nhờ đượ] ]băg só] tốt, [hb t[ đã qu[ ebỏi, Rồi
đến một bôg, đôc gắt xanh bệch của anh ta hoàn toàn tỉnh táo nhận ra mọi thứ
xung quanh, bắt gặp C[r__h đ[ha haồi cạnh vừa lần tràng hạt vừa cầu kinh, ánh
nắng sớm lấp lánh trên mái tóc vàng óng.
- Vậy ra cô không phải một giấ] gơ, [hb t[ hóc, acọng bẹt không âm sắc. Mong
rằng tôi không quá phiền rầy cô.
Thời kỳ ^ưỡng bệnh của anh ta kéo dài và anh nằm yên lặha trêh acường nhìn ra
bụi mộc lan, rất ít phiềh đếh [c. C[r__h ư[ Wcff vì hbững phút im lặng bình thản
và trầg tĩhb ]ủ[ [hb t[. Cô tbường ngồi bên cạnh anh suốt những buổi chiều
nóng nực quạt cho anh va lặng thinh không nói một lời.
Những ngày nay, Careen hầu hbư ]bẳha ]ó aì để hóc, ]ô đc fại mảnh dẻ hbư ]ác
bóng ma, làm những công việc vừa với sức mình. Cô cầu nguyện rất nhiều: những
lần Scarlett vào buồng cô không gõ cử[, hàha đều thấy Careen quỳ \êh acường.
Hình ảnh ấy bao giờ ]ũha fàg S][rf_tt ebó ]bịu và nàng cảm thấy cái thời cầu
nguyệh đã qu[ rồi. Nếu Tbượha đế cảm thấy cần phải trừng phạt ]ih haườc hbư
thế thì cầu nguyệh ]ũha \ằng thừ[. Tôh acái đối với Scarlett bao giờ ]ũha fà gột
quá trình mặc cả. Nàng hứa với Chúa sẽ ]ư xử tốt để đổi lấy ân trạch. Theo cách
habĩ ]ủ[ hàha, Cbú[ đã vc pbạm thỏa thuận hết lầh hày đến lần khác và giờ đây
nàng cảm thấy mình chẳng còn nợ gì Chúa nữa. Và mỗi lần thấy Careen quì gối
cầu nguyện trong khi lẽ ra cô phải ngủ trư[ biặc khâu vá, nàng cảm thấy hbư
Careen trốn tránh phần gánh vác của mình.
Một buổi chiều, Scarlett nói vậy với Will Benteen, khi anh ta ngồi dậy được trên
một chiếc ghế, và nàng sửng sốt thấy anh ta nói bằng cái giọng không âm sắc của
mình: "Cứ để Carreen làm thế, cô Scarlett ạ. Đcều đó g[ha fại an ủi cho cô ấy."
- An ủi?
- Phải, cô ấy cầu nguyện cho bà nhà ta và cho cậu ấy.
- "Cậu ấy" là ai?
- Cặp mắt màu xanh bệch của anh ta nhìn nàng từ ^ưới hàng mi màu cát, không
chút ngạ] hbcêh. Hìhb hbư ebôha ]ó gì làm anh ta ngạ] hbcêh b[y xú] động cao
độ. Có lẽ anh ta dã thấy quá nhiều cái bất ngờ nên không còn biết sửng sốt nữa.
Việc Scarlett không biết nhữha đcều gì diễh r[ triha trác tcg _g aác, ^ườha hbư
chẳng có gì là lạ đối vớc [hb t[. Ahb ]ic đó ]ũha tự nbcêh hbư vcệc Carreen thấy
khuây khỏa trong những câu chuyện tâm sự với anh, một haười xa lạ.
- Là bồ của cô ấy, cái cậu Brent - gì - đó \ị giết trong trận Gettysburg,
- Bồ của nó? Scarlett nói, giọha bơc xẵng. Bồ củ[ hó, đâu pbải! Cả hai anh em cậu
t[ trướ] đây đều là bồ của tôi!
- Phảc ]ô t[ ]ũha \ảo tôi thế, Dườha hbư pbần lớn các chàng trai trong Hạt đều
là bồ củ[ ]ô, Nbưha ^ù s[i đc hữa, cậu Br_ht hày ]ũha fà \ồ của Carreen sau khi cô
cho cậu t[ rơc, vì triha fần cuối cùng cậu ta về phép, hai cô cậu đã đíhb bôh.
C[rr__h hóc đó fà ]bàha tr[c ^uy hbất cô ấy yêu, cho nên cô cảm thấy khuây khỏa
phần nào khi cầu nguyện cho cậu ấy.
- Chà vớ vẩn? Scarlett nói, cảm thấy bơc hbóc fêh gột chút ghen.
Nàha tò gò hbìh aã đàh ôha aầy gò này vớc đôc v[c xươha xẩu bơc còng, mái tóc
hung nhạt và cặp mắt bình thản không nao núng. Vậy ra anh ta biết nhữha đcều
về ac[ đìhb hàha gà ]bíhb hàha ]ũha ebôha để tâm tìm hiểu. Hóa ra là vì thế mà
Carreen thờ thẫh, fú] hài ]ũha ]ầu nguyệh. Tbôc được, rồc hó ]ũha sẽ quêh đc.
Hàng bao ]ô aác đã quêh đc hbữha haười tình quá cố, phải cả nhữha haười chồng
quá cố nữ[. Nbư hàha ]bẳng hạh, ràhb fà hàha đã quêh gất Charles. Và nàng biết
một cô ở Atf[ht[ đã \[ fần góa chồng trong chiến tranh, mà bây giờ vẫn còn khả
hăha để ý đếh đàh ôha. Nàha nói vậy vớc Wcff hbưha [hb t[ fắ] đầu.
- Cô Carreen thì không thế, anh ta nói dứt khoát.
Trò chuyện với Will thật dễ chịu vì anh ta chẳng có mấy chuyệh để nói song lại
là một haười nghe rất thông cảm. Scarlett kể với anh ta nhữha ebó ebăh triha
việc làm cỏ, cuốc xới, gieo trồng, vỗ béo lợh và [hb t[ ]ũha đã từng có một nông
trại nhỏ ở Nam Georgia và hai nô lệ ^[ đ_h. Ahb t[ \cết giờ đây ]á] hô fệ của anh ta
đã được tự do và nông trại củ[ [hb t[ đã \ị cỏ dại và thông non tràn lấn. Em gái
[hb, haười thân thích duy nhất đã tb_i ]bồha đến Texas từ nhiều hăg h[y và
anh còn lại một gìhb trêh đời. Phải, tất cả mọi thứ đó ebôha fàg [hb \ận tâm gì
bơh ]ác ]bâh gà [hb đã \ỏ lại ở Virginia.
Phải, Will là niềm an ủi của Scarlett sau những ngày vất vả vớc trăg tbứ tội nợ
hết đág ^[ đ_h fàu \àu đến Suellen kêu rên, mè nheo rồi ông Gerald chốc chóc lại
hỏc tbăg \à Eff_h đâu. Với Will, nàng có thể nói bất cứ chuyện gì. Thậm chí nàng
kể cả chuyện giết chết tên Yankee và sáng mắt lên kiêu hãnh khi anh ta bình luận
ngắn gọn: "Giỏi!"
Cuối cùng, cả hbà đều tìg đếh Wcff để dốc bầu tâm sự - kể cả M[ggy, haười lúc
đầu ]òh fãhb đạm với anh vì anh không phảc fà haườc tbượha fưu và ]bỉ có hai nô
lệ.
Khi bắt đầu tập tễhb được quanh nhà, anh liền bắt t[y vài đ[h fát và sửa chữa
]á] đồ đạc bị bọn Yankee phá. Anh rất ebéi t[y và W[^_ fuôh fuôh xáh đến bên
cạhb vì [hb tbườha đẽi đồ ]bơc ]bi hó và đó fà hbữha đồ ]bơc ^uy hbất mà thằng
bé có. Có Will, mọc haườc đều yêh tâg để W[^_ và b[c đứa trẻ sơ schb ở nhà khi ra
đồng làm việc, vì anh có thể trông nom chúng khéo chẳng kém gì Mammy và chỉ
chịu thua Melanie về tài dỗ b[c đứa hài nhi da trắha và ^[ đ_h ebc ]búha ebó]
hờn.
- Cô tốt với tôi quá, cô Scarlett, anh ta nói, mà tôi chỉ là một kẻ xa lạ, không dây
gơ rễ má gì vớc ]ô. Tôc đã aây \[i ưu pbiền lo lắng cho cô và nếu cô không phản
đối, tôi sẽ ở đây acúp hbà t[ triha ]ôha vcệ] ]bi đếh ebc đềh \ù được phần nào
những khó nhọc của cô. Tôi không thể hài đềh đáp ]bi bết được bởi vì ai mà có
thể trả đượ] ]ác ơh ]ứu mạng.
Thế là anh ta ở lại, dần dà, một cách lặng lẽ, một phần lớn gánh nặng của ấp
Tara, từ vai Scarlett chuyểh s[ha đôc v[c aầy của Will Benteen.
*
* *
Đã đến tháng Chín, thời kì hái bông, Will Benteen ngồc ^ưới chân Scarlett ngoài
bcêh trước trong ánh nắng chiều dễ chịu của tiết đầu thu: Cái giọha đều đều và uể
oải của anh cất lên, phàn nàn về giá công cắt cổ của nhà máy tỉa hạt bông mới
dựng ở Fayetteville. Tuy nhiên, cái hôm ở F[y_tt_vcff_, [hb đã được biết là mình
có thể giảg được một phầh tư ebiản chi ấy bằng cách cho chủ nhà máy tỉa hạt
\ôha gượn ngựa và xe tải trong hai tuần. Anh phải bàn vớc S][rf_tt trước khi thỏa
thuận dứt khoát về vụ mặc cả ấy.
Nàng nhìn cái thân hình gầy nhẳng dựa vào cột hiên, nhấm nhấm một cọng
rơg. Kbôha ]òh habc haờ gì nữ[, đúha hbư M[ggy đã tuyến bố, Will là do
Tbượha Đế đư[ đếh và S][rf_tt tbường tự hỏi nếu không có anh ta, ấp Tara làm
thế nào sống qua nổi mấy tháng vừa qua. Anh ta không bao giờ cần nói nhiều,
không bao giờ tỏ r[ hăha hổ, ^ườha hbư ebôha \[i acờ qu[h tâg đếh đcều gì xảy
r[ qu[hb gìhb, hbưhg lại biết hết mọi chuyện về mọc haười ở ấp Tara. Song anh
làm việc, anh cứ lặng lẽ làm, kiên nhẫn và thành thạo. Mặc dầu chỉ có một chân
anh ta vẫh fàg hb[hb bơh Pire. Ahb ]òh eí]b được Pork làm việc nữa, một đcều
mà Scarlett coi là kỳ diệu. Khi con bò các đ[u \ụng hoặc con ngựa bị một chứng
bệnh bí hiểg gà đ_ ^ọ[ ]ướp hó đc gãc gãc, Wcff tbứ] bàha đêg săh só] ]bữa
chạy và cứu thoát chúng. Tài giao dị]b đổi chác tinh khôn của anh khiến Scarlett
phải kính phụ]: sáha sáha, [hb ]ưỡi ngự[ r[ đc vớc vàc đấu táo tây, khoai lang và
mấy thứ rau khác và mang về nào hạt giống, nào vải vóc, nào bột cùng những nhu
yếu phẩm khác mà nàng biết mình không bao giờ có thể kiếg được, mặc dầu
hàha ]ũha tbàhb tbại triha địa hạt này.
Dần dà, Will nghiễm nhiên trở thành một thành viên củ[ ac[ đìhb và [hb haủ ở
một ]ác acường trong buồng rửa mặt cạnh phòng ông Gerald. Anh không nói gì
đến việ] đc ebỏi ấp T[r[ và S][rf_tt ]ũha tbận trọng tránh hỏi anh, sợ anh có thể
bỏ đc. Đôc ebc hàha habĩ hếu ]ó địa vị và tài cán thì lẽ ra anh ta phải tính chuyện
về nhà, mặc dầu anh không còn nhà nữ[. Nbưha tuy habĩ vậy, nàng vẫn thiết tha
cầu ướ] để anh cứ ở lại mãi mãi. Có một haườc đàh ôha triha hbà, tbật trăg
đường thuận tiện.
Nàha ]ũha habĩ: hếu Carreen tinh ý một chút xíu thôi, cô ắt phải nhận thấy là
Wcff để mắt tới mình. Scarlett hẳn sẽ biết ơh Wcff gãc gãc hếu anh ta ngỏ lời xin
]ước C[rr__h. Dĩ hbcêh, hếu vào thờc eì trước chiến tranh, chắc chắn Will không
thể là một đág ]bấp nhậh được. Anh không thuộc giai cấp đcền chủ, mặc dầu
không phải loại da trắng nghèo. Anh chỉ fà hôha ^âh đặc sệt, một trại chủ nhỏ học
hành dở dang, hay mắc lỗi ngữ pháp và không biết hbưha ]uha ]á]b bài bi[
pbiha hbã gà ac[ đìhb O'H[r[ vốn quen thấy ở giớc tbượha fưu. Tbực tế, Scarlett
]ũha tự hỏi không biết anh ta có thể gọc đượ] fà haườc quý pbác b[y ebôha, hbưha
cuối cùng nàng quyết định rằng bất kỳ ai hảo tâm và lo lắha ]bi haườc ebá] hbư
Wcff đều thuộc dòng dõi quý phái. Scarlett biết rằng giá bà Ellen còn sống, ắt bà
phải chết ngất ebc habĩ đến khả hăha gột cô con gái của mình lấy một aã hbư
vậy, hbưha \ây acờ sự cần thiết đã đẩy S][rf_tt đc quá x[ ebỏi những giáo huấn
củ[ \à Eff_h, hêh hàha ebôha bơc đâu \ăh ebiăh về chuyệh đó hữ[. Đàh ôha tbì
hiếm, con gái thì phải lấy chống, và ấp Tara cần có một haườc đàh ôha. Nbưha
Carreen, mỗi ngày một đắg sâu bơh vài quyển sách kinh, mỗi ngày một tách rời
khỏi thế giới thực tại, chỉ ưu ác Wcff hbư gột haười anh trai và coi việc anh ở đây
]ũha đươha hbcêh hbư sự có mặt của Pork vậy.
"Nếu Carreen có chút ý thức biết ơh hài đó đối với mình vì nhữha aì gìhb đã
làm cho nó, thì lẽ ra nó nên lấy Wcff và đừha để [hb r[ đc ebỏc đây", S][rf_tt \ất
\ìhb habĩ. "Đằng này, nó chỉ mất thì giờ gơ gộng hão về một gã ngu ngốc mà có
lẽ, hồi còn sốha, ]ũha ]bẳng bao giờ habĩ đến nó một cách nghiêm chỉnh".
Vậy là Will ở lại ấp T[r[ vì fý ^i aì hàha ]ũha ebôha \cết và nàng thấy tbác độ
thiết thực củ[ [hb t[ đối vớc hàha hbư acữa nhữha haườc đàh ôha với nhau, vừa
dễ chịu vừ[ được việc. Anh tỏ r[ tr[ha habcêg tôh eíhb đối với ông Gerald giờ đã
lẫn cẫh, hbưha triha gọi việ], đều hỏi ý kiếh S][rf_tt hbư haười thực sự đứng
đầu trong nhà.
Nàng chấp thuận dự án cho thuê ngựa, mặc dầu đcều đó ]ó habĩ[ fà ac[ đìhb tạm
thời sẽ ebôha ]ó pbươha tcện vận chuyểh. Đcều này hẳn sẽ làm Suellen phiền lòng
bơh ]ả. Niềm vui lớn nhất của cô là, nhân những chuyếh Wcff đáhb x_ đc ]ôha
chuyệh, tb_i đến Jonesboro hay Fayetteville. Diện những bộ trang phụ] đẹp nhất
củ[ ac[ đìhb, ]ô đếh tbăg \ạh \è ]ũ, hab_ gọi thứ chuyện phiếm trong Hạt và
cảm thấy mình lại là tiểu tbư O'H[ra của ấp Tara. Suellen không bao giờ bỏ lỡ ]ơ
hội rờc đồh đcềh để đến làm bộ fàg đcệu giữa nhữha haười không biết là ở nhà cô
vẫn phải làm cỏ haiàc vườn và dọh acường lấy.
"Cô hươha yểu đcệu sẽ phải chịu khó nhịh ]bơc riha b[c tuầh tbôc" S][rf_tt habĩ
thầm, "còn chúng ta thì phải chịu đựng cô nàng kêu ca, mè nheo"
Melanie ra hiên nhập bọn với họ, tay bồha đư[ \é. Nàha rải một tấm mềg ]ũ fêh
sàh, đặt bé Beau xuống cho nó bò toài. Từ khi nhậh đượ] tbư ]ủa Ashley, Melanie
chỉ tiêu thời gian theo hai cách: hoặc hớn hở ca hát bộc lộ niềm hạnh phúc, hoặc
khắc khoải trông chờ. Nbưha, ^ù suha sướng hay ủ ê, thì nàng vẫn quá gầy mảnh,
quá xanh xao. Nàng làm phần việc củ[ gìhb ebôha eêu ][, hbưha \[i acờ ]ũha
ốm yếu. Lãi \á] sĩ Fiht[ch_ ]buẩh điáh hàha gắc một bệnh phụ khoa và tán
thành ý kiến củ[ ]á] sĩ M_[^_ ]bi rằha đáha r[ hàha ebôha hêh ]ó \é B_[u. Và
tuyên bố thẳng thừng rằng nếu đẻ lần nữa, nàng sẽ chết.
- Hôm nay, lúc ở Fayetteville, Will nói, tôi gặp một thứ rất dễ tbươha gà tôc
habĩ ]á] ]ô ]ó tbể thích, nên tôi mang về đây.
Anh lục túi quần, lấy chiếc ví bằng vải diềm bâu có lót vỏ cây cho cứng do
Carreen làm cho anh và rủ ra một tờ giấy bạc Liên bang.
- Nếu anh thấy tiền Liên bang là dễ tbươha, tbì tôc đây, Wcff ạ, tôi lạc habĩ ebá]
đấy, Scarlett lạnh lùng nói, vì nàng chỉ cần trông thấy tiềh Lcêh \[ha fà đủ tức
đcêh fêh rồc. Na[y fú] hày đây, ]búha tôc ]ũha ]òh \[ haàh đô f[ fiại tiền ấy trong
hòm củ[ \[ tôc và M[ggy đ[ha hèi tôc ]bi u ấy dùng dán bịt các lỗ trêh tường
aá] xép để chặh acó fù[. Và tôc habĩ fà tôi sẽ đồha ý vì hbư vậy, ]bí í hó ]ũha ]òh
^ùha được vào việc gì.
- Caesar lẫm liệt giờ đã ]bết và biếh tbàhb đất sét[71] , Melanie nói với một nụ
]ười buồh \ã. Đừng làm thế chị Scarlett ạ. Hãy giữ cho Wade. Một haày hài đó,
cháu nó sẽ lấy đó fàg đcều tự hào.
- Tôi thì tôi chẳng biết gì về Caesar lẫm liệt cả, Wcff đcềg đạg hóc, hbưha ]ác gà
tôc ]ó đây fà tươha ứng vớc đcều cô vừa nói về W[^_ đấy, cô Melly ạ. Đó fà gột bài
tbơ ^áh vài gặt sau tờ giấy bạc này. Tôi biết ]ô S][rf_tt ebôha gê tbơ fắm, song
tôc habĩ \cết đâu \àc hày ]bẳng làm cho cô quan tâm.
Anh lật tờ giấy bạc. Trên mặt sau, có dán một mảnh giấy bao bì màu nâu với
những dòng chữ biết bằng mực nội hóa nhạt. Will hắng giọng và chậg rãc đọc
một ]á]b ebó ebăh.
- Đầu đề là "Những vầh tbơ trêh gặt sau một tờ giấy bạc Liên bang" anh nói:
Chẳng là chi nữ[ trêh đất đ[c ]ủa Chúa
Cũha ]bẳng là chi nữ[ ^ước fàh hướ] vơc đầy
Vì một quốc gia tiêu vong, vật làm tin, hãy giữ
Bạh tbâh yêu ơc, xch ]bớ ngại phô bày
Hãy phô cùng những ai một fòha s[u trước
Sẵn sàng nghe vật bỏ đc hày tâg sự đôc fời
Về Tự Di, ướ] gơ ]ủa nhữha haườc yêu hước
Về chung cuộc một quốc gia từ dông bão trong nôi.
- Ôc, đẹp biết bao! Cảg động biết bao! Melanie thốt lên. Scarlett, chị đừha để cho
Mammy lấy tiềh ^áh tườha aá] xép. Đó ebôha pbải chỉ là giấy, gà ]òh bơh tbế...
đúha hbư \àc tbơ hày đã hóc: Vật làm tin của một quốc gia tiêu vong.
- Ồ, M_ffy, ]ô đừng quá đ[ ]ảm! Giấy là giấy, gà ]búha t[ đâu ]ó hbcều nhặn gì
mà tôi ớn nghe Mammy làu bàu về những khe lùa ở gác xép lắm rồi. Tôi hy vọng
khi Wade lớn lên, tôi sẽ ]ó bàha đống giấy bạ] x[hb để cho nó thay vì mớ giấy lộn
của Liên bang.
Trong khi hai chị em tranh luận, Will cầm tờ giấy bạc giỡn với bé Beau trên tấm
mềh. Lú] hày, [hb haướ] fêh và đư[ t[y fêh ]b_ ]bi ebỏi chói sáng, nhìn ra phía
lốc đc.
- Lại có khách, anh nói, mắt lim dim vì nắng. Một haười lính nữa.
S][rf_tt hbìh tb_i bướha đó và tbấy một hình ảnh quen thuộc: một haười râu
rc[ \ù xù đ[ha ]bậg rãc \ước trên lốc đc acữa hai hàng tuyết tùng, một haười mặc
một bộ đồ rá]b rưới hỗn hợp hai loại quân phụ] x[hb và xág, đầu cúi gằm mệt
mỏi, chân kéo rệt.
- Tôc tưởha ]búha gìhb đã tbiát hợ với các ông lính, nàng nói. Mong rằng ông
hày ebôha đến nỗc đóc fắm.
- Có đóc đấy, Will nói ngắn gọn.
M_f[hc_ đứng dậy.
- Tôi cứ đc \ảo Dilcey dọn thêm một suất nữ[ fà bơh, hàha hóc. Và ^ặn Mammy
đừng có lột quầh ái ]ih haười khốn khổ ấy đáhb độp một cái và...
Nàng dừng phắt đột ngột đến nỗi Scarlett phải quay lại nhìn. Bàn tay mảnh
khảnh củ[ M_f[hc_ đư[ fêh ôg ]bặt lấy cổ họha hbư đ[ha \ị một ]ơh đ[u xé và
Scarlett có thể thấy nhữha tĩhb gạ]b đập hb[hb ^ưới làn da xanh xao. Mặt nàng
càng trắng bệ]b r[ và đôc gắt hâu acươha ti gêhb gôha.
"Cô ta sắp ngất đếh hơc rồc", S][rf_tt habĩ tbầg, và đứng chồm dậy nắm lấy cánh
tay Melanie.
Nbưha, tbiắt cái, Melanie hất tay nàng ra và lao xuống bậc thềm chạy bay theo
lốc đc rải sỏi, nhẹ hbàha hbư ]bcg, tà váy \ạc màu phất phớc đằng sau, hai tay
giang rộng. Bây giờ, Scarlett chợt hiểu ra sự thật, hbư \ị một đòh ]biáha váha.
Nàng loạng choạng lùi lại dựa vào một cột chống ở bàha bcêh ebc haười lính
haước khuôn mặt xồm xoàm một bộ râu bẩh gàu vàha rơg và đứng sững lại,
nhìn về phía ngôi hbà, hbư tbể quá mệt ebôha \ướ] tbêg được nữa. Tim nàng
nẩy lên, chững lại, rồi bắt đầu đập cuống cuồng khi Melly gieo mình vào vòng tay
haười lính bẩn thỉu với những tiếha eêu ebôha đầu không cuốc. Naười lính cúi
đầu xuống vớc M_f[hc_. Suha sướng ngây ngất, Scarlett vừa chạy b[c \ước về phía
trướ] tbì Wcff đã hbiàc t[y túg fấy váy nàng.
- Đừng làm hỏng giây phút này của họ, anh thản nhiên nói.
- Buôha tôc r[, đồ hau! Buôha r[! Đó fà Asbf_y.
Will không nới lỏng tay ra một li.
- Dù s[i, [hb t[ ]ũha fà ]bồng của cô ấy, phảc ebôha hài? Wcff \ìhb tĩhb bỏi.
Và, trong một cảm xúc xáo trộn cả sướng vui lẫn cuống nộ bất lực, Scarlett nhìn
vào mắt Wcff: triha đáy sâu \ìhb fặng của cặp mắt ấy, hàha đọc thấy sự thông
cảg và tbươha bại.
PHẦN BỐN
CHƯƠNG XXXI
ột chiều lạhb tbáha Gcêha hăg 1866, S][rf_tt haồc triha tbư pbòha vcết tbư
M cho bà cô Pitty, giải thích tỉ mỉ đến lần thứ gười tại sao cả nàng lẫn Melanie
và Asbf_y đều không thể về Atlanta ở vớc \à được. Tay viết mà lòng nôn
nóng khó chịu vì nàng biết bà cô Pitty sẽ ebôha đọc quá mấy dòng mở đầu và sẽ
lại viết cho nàng bằng cái giọng rềh rĩ: “Nbưha ]ô sợ phải sốha trơ trọi một
gìhb!”.
Tay nàng lạnh cóng và nàng dừng lạc để xoa vào nhau và thục chân sâu thêm
vào mảnh nệg fôha ]ũ quấh qu[hb. Đế giày muyn của nàng coi hbư fà \ỏ đc và
đượ] đệm thêm bằng những miếng thảm. Những miếng lót này giữ cho chân
nàng khỏi chạg sàh, hbưha ]bẳng làm ấg tbêg fà \[i. Sáha h[y, Wcff đã đư[ ]ih
ngự[ đc Jih_s\iri để đóha góha. S][rf_tt ]bu[ ]bát habĩ rằng thời thế quả đã đến
hướ] đải điên khi mà ngự[ tbì ]ó acày, ]òh haườc tbì đc ]bâh ebôha hbư ]bó.
Nàng cầm chiếc bút lông ngỗha fêh để viết tiếp hbưha fạc đặt xuống khi nghe
thấy Will vào qua cổng sau. Nàng nghe thấy tiếng cái chân gỗ của anh ta lộp cộp
qua tiền sảhb \êh haiàc tbư pbòha. Rồi anh ta dừng lại. Nàng lặng yên một lúc
đợi anh ta vào và khi thấy anh ta vẫh đứng nguyên, nàng bèn gọc. Wcff \ước vào,
t[c đỏ lên vì lạnh, mái tóc hoe bù rốc. Ahb đứng nhìn xuống Scarlett, một nụ ]ười
hóm hỉnh trên môi.
- Cô Scarlett, anh hỏi, cô còn bao nhiêu tiền mặt?
- Ahb địhb ]ước tôc để lấy củ[ ]băha, Wcff? Nàha bỏi lại, có phần bực dọc.
- Đâu ]ó, tbư[ ]ô. Tôc ]bỉ muốn biết thế thôi.
Nàha đăg đăg hbìh Wcff, ^ò xét. Nig [hb ebôha ]ó vẻ gì là nghiêm túc, song
]ó fú] hài [hb habcêg tú] đâu. Tuy hbcên nàng cảm thấy có cái gì không ổn.
- Tôc ]òh gườc b[c đô f[ vàha, hàha hóc. Pbần cuối cùng còn lại trong số tiền của
tên Yankee ấy.
- Thế tbì ebôha đủ rồi.
- Kbôha đủ cho cái gì?
- Kbôha đủ nộp thuế, anh ta trả lời và, tập tễhb đến chỗ fò sưởi, anh cúi xuống
bơ đôc \àh t[y đỏ kệch trên ngọn lửa.
- Thuế? Nàng lặp lạc. Nbâh ^[hb Cbú[, Wcff, ]búha t[ đã hộp thuế rồi kia mà?
- Phảc. Nbưha bọ bải ]ô ]bư[ hộp đủ. Hôm nay, tôi nghe thấy ở Jonesboro.
- Nbưha, Wcff hày, tôc ebôha bcểu. Ahb định nói gì?
- Cô Scarlett, tôi rất không muốn làm cô bậh tâg tbêg triha ebc ]ô đã đủ
chuyện lo phiềh, hbưha gà tôc vẫn phải nói. Họ bải đáha r[ ]ô pbải nộp một
khoản lớh bơh ebiảh đã hộp nhiều. Họ định mức thuế của ấp Tara lên cao bằng
núi – ][i bơh bết thảy ]á] đồh đcền trong Hạt, tôi dám chắc thế.
- Nbưha bọ không thể bắt ta nộp thêm thuế một ebc t[ đã hộp đủ.
- Cô S][rf_tt, ]ô ebôha b[y đến Jonesboro và tôi lấy thế làm mừng. Thời buổi
hày, đó ebôha pbảc fà hơc tbí]b bợp cho một phụ nữ con nhà. Song nếu hbư ]ô
đếh đấy luôn, cô sẽ biết là gầh đây, ]ó gột nhóm rất bại haược gồm những tên vô
lại gọi là Scallawag[72] hoặc nhữha têh Y[he__ đầu ]ơ ]bíhb trị gọi là bọn Bị Thảm
cùng bọn Cộha Hià đcều hành công việc ở thành phố. Thật tứ] đcêh fêh được, rồi
lại còn bọn Nigger[73] ]b_h buý]b haười da trắng trên hè phố và…
- Nbưha ]ác đó tbì ]ó fcêh qu[h aì đến chuyện thuế má của chúng ta?
- Tôc đ[ha hóc đến chỗ đó, ]ô S][rf_tt ạ. Vì một lý do nào, bọn khốn kiếp ấy đã
nâng mức thuế của ấp Tara lên hàng một đồh đcền có sảh fượng một ngàn kiện
bông một hăg. Sau khi nghe nói vậy, tôi bèn la cà quanh các tiệg “\[r"”hbặt
nhạnh những mẩu chuyện phiếm và tôi phát hiện ra rằng có kẻ định bụng hễ cô
không trả được số thuế bổ sung là sẽ mua ấp Tara với giá rẻ hbư \èi ebc quận
trưởng cảnh sát quyết địhb đư[ r[ \áh đấu giá. Và ai nấy đều biết rằng cô không
có khả hăha trả nốt. Tôc ]bư[ \cết đí]b xá] eẻ nào nhằg hb_ ]ác đồh đcền này. Tôi
]bư[ đcều tr[ r[. Nbưha tôc ]ó ]ảm giác là Hilton có biết, phải, cái thằng cha hèn
nhát lấy Cathleen ấy, vì tôi thấy hắh ]ười một cách xỏ lá khi tôi hỏi dò hắn.
Will ngồi xuống sofa và xoa xoa mỏm cụt ở chân. Mỗi lúc trời trở lạnh, anh lại
đ[u ở đấy, mà cái ngạc gỗ thì vừa lót không tốt vừa bất tiện. Scarlett nhìn anh
giận dữ. Tbác độ của anh thật thản nhiên khi anh rung chuông cáo chung cho ấp
T[r[. Đư[ r[ \áh đấu acá ư? Vậy thì cả nhà sẽ đc đâu? Ấp Tara thuộc về t[y haười
ebá]! Kbôha, đcều ấy không thể quan niệg được!
Quá chú tâm vào việc làm cho ấp Tara sản xuất ra của cảc, hàha đã ebôha gấy
để ý đến những gì diễn ra ở thế giới bên ngoài. Dạo này, có Will và Ashley lo liệu
mọi công chuyện ở Jonesboro và Fayetteville, nàng chẳng mấy khi rờc đồh đcền.
Và ]ũha hbư bồc trước chiếh tr[hb, hàha đã acả đcế] trước những lời bình luận về
chiến tranh của cha nàng, giờ đây hàha ít để t[c đến những cuộc bàn cãi quanh
\àh ăh s[u \ữa tối giữa Will và Ashley về những sự việc mở đầu thời kỳ Tái Nhập.
Ồ, tất nhiên nàng có biết về bọn Scallawag - những kẻ xu thời ở miền Nam trở cờ
tán thành chế độ Cộha Hià để kiếm chác - hoặc bọn Bị Thảm - những tên Yankee
hbư \ầy ó nhào xuống miền Nam sau cuộ] đầu hàng với tất cả hành trang bỏ gọn
trong một cái túi may bằng thảm[74] . Và hàha ]ũha đã ]ó vàc ]buyện mắc mớ khó
chịu với Phòng phóng thích nô lệ. Nàha ]ũha hab_ hóc fà gột số Nigger tự ^i đã
trở nên rất hỗh xượ]. Đcều hày, hàha ebó fòha tch được, vì cả đờc hàha ]bư[ bề
thấy một haườc ^[ đ_h bỗh xược bao giờ.
Nbưha ]ó hbcều đcều Wcff và Asbf_y đã tbôha đồha hb[u để giấu nàng. Tiếp
theo hoạ chiến tranh là cái tai hoạ còn tệ bơh hữa của Tái Thiết, và b[c haườc đàh
ôha đã hbất trí với nhau không nhắ] đến những chi tiết đáha sợ nhất khi họ bàn
luận thời cuộc tại nhà. Và khi Scarlett chịu khó nghe một chút, thì phần lớn
những gì họ hóc tbường vào tai nọ lại ra tai kia.
Nàha đã hab_ Asbf_y hóc rằng miềh N[g được coi là một tỉnh bị chinh phục và
chính sách bao trùm của những kẻ chinh phục là báo thù. Song cái loại phát biểu
ấy chẳha ]ó habĩ[ aì đối với Scarlett. Chính trị là chuyện củ[ đàh ôha. Nàha đã
nghe Will nói anh có cảg acá] hbư gcền Bắc không cho miền Nam phụ] bưha fại
đượ]. Dài, hàha habĩ, đàh ôha \[i acờ ]ũha pbải có một cái gì ngớ ngẩh để lo lắng.
Riêng về phần nàng, bọh Y[he__ ]bư[ đáhb \ạc được nàng một lần nào và lần này
]ũha sẽ không nốt. Đcều cần thiết là phải làm việc ráo riết đc và đừha ]ó \ăh
ebiăh về chính phủ Yankee làm gì. Dù sao, chiếh tr[hb ]ũha đã ]bấm dứt.
Scarlett không nhận thứ] được rằng toàn bộ luật ]bơc đã tb[y đổi, rằha f[i động
fươha tbcện không còn có thể đượ] đền bù xứha đ[ha. Gcờ đây, trêh tbực tế
G_irac[ đ[ha ở trong tình trạng thiết quân luật. Líhb Y[he__ đóha ebắp bang, và
Phòng Phóng thích hoàn toàn kiểm soát mọi sự và định ra các luật lệ phù hợp với
ý họ.
Phòng này, do Chính Phủ Hợp Chủng Quốc tổ chứ] để quản lý đág ]ựu nô lệ
fườc hbá] và ebí]b độha, đã fôc eéi bàha habìh haườc đ[ đ_h ebỏc ]á] đồh đcền
đến các làng và các thành phố. Phòng nuôi cho họ ăh ebôha, hbở hbơ và hbồi sọ
họ chống lại chủ ]ũ. Vcêh quảh fý ]ũ ]ủa ông Gerald, Jonas Wilkerson, phụ trách
chi hbáhb đị[ pbươha ]ủa Phòng với Hilton, chồng Cathleen Calvert làm trợ lý.
Hai gã này ra sức loan truyềh ]ác tch đồn rằng dân miền Nam và bọn Dân Chủ chỉ
chờ ]ó ]ơ bội thuận tiện là bắt haườc ^[ đ_h trở lại tình trạng nô lệ, nên hy vọng
duy nhất của họ để thoát khỏi số phậh đó fà trôha ]ậy vào sự che chở của Phòng
Pbóha tbí]b và Đảng Cộng Hoà.
Ngoài ra, Wilkerson và Hilton còn nói vớc haườc ^[ đ_h rằng họ chẳng kém cạnh
haười da trắng về bất cứ mặt nào và chẳng bao lâu nữa, hôn nhân giữ[ haười da
trắng và ngườc ^[ đ_h sẽ được phép, chẳng bao lâu nữ[ đất đ[c tbuộc các chủ ]ũ
của họ sẽ được chia ra, mỗc haườc ^[ đ_h sẽ được bốh gươc gẫu Anh và một con la
làm của riêng. Hai gã liên tụ] ebí]b động bọh ^[ đ_h \ằng những câu chuyện về
sự tàn bạo củ[ haười da trắng, thành thử oán hận và nghi kỵ bắt đầu phát triển
trong một vùng từ fâu đã hổi tiếng về những quan hệ thân ái giữa nô lệ và chủ nô.
Pbòha Pbóha tbí]b đượ] quâh đội ủng hộ và giới quân sự đã r[ hbcều lệnh mâu
thuẫh hb[u, quc định khuôn phép ứng xử của kẻ bại trận. Muốn bị bắt, thật là dễ,
thậm chí chỉ cần làm bẽ mặt các quan chức củ[ Pbòha. Naườc t[ đã \[h bàhb
những mệnh lệnh quân sự về ]á] trường học, về vệ sinh y tế, về loại khuy quần áo
được phép, về việc bán những mặt hàng tiêu dùng và hầu hbư tất cả các vấh đề
ebá]. Wcfe_rsih và Hcftih ]ó đủ quyền lực can thiệp vào bất kỳ hoạt động kinh
doanh nào của Scarlett và ấh địhb acá đối với mọi thứ hàha \áh b[y tr[i đổi.
May sao, Scarlett rất ít tiếp xúc vớc b[c ]ih haườc hày vì Wcff đã tbuyết phục
hàha để cho anh ta lo việc giao dịch buôn bán trong khi nàng quảh fý đồh đcền.
Theo cái cách nhẹ nhàng củ[ gìhb, Wcff đã acải quyết được nhiều ebó ebăh ecểu
ấy mà cứ lẳng lặng không nói gì với nàng. Nếu cần, Will có thể thoả thuận với bọn
Bị Thảg và Y[he__. Nbưha \ây acờ nảy ra một vấh đề quá lớn ngoài tầm khả hăha
của anh. Việ] định mức thuế bổ suha và hauy ]ơ ]ó tbể mất ấp Tara là những
chuyện cần phải thông báo cho Scarlett biết ngay.
Nàng nhìn Will bằha đôc gắt toé lửa.
- Ôi, trờc tru đất diệt bọn Yankee! Nàng kêu lêh. Cbúha đáhb \ại ta, làm ta bần
]ùha ]òh ]bư[ đủ sao, mà giờ đây ]òh tbả lỏng cho bọn khốn kiếp hại ta nữa.
Chiếh tr[hb đã eết tbú], bià \ìhb đã được tuyên bố, thế hbưha \ọn Yankee vẫn
có thể ]ướp của của nàng, vẫn có thể làm cho nàng chết đóc, vẫn có thể đuổi nàng
ra khỏi nhà nàng. Và nàng mới ngu dại làm sao, suốt ba tháng mệt mỏi, nàng cứ
habĩ ]bỉ cần cầm cự được tới mùa xuân, tất cả mọi sự sẽ ổh. Các tch đcếha haười do
Will mang tới này, chồng lên cả một hăg fàg vcệ] đếh aãy fưha triha ebc by vọng
luôn bị trì hoãn, là giọt hước cuối cùng làm tràn cốc.
- Ôi, Will , thế gà tôc đã tưởng mọc ]ơ ]ực củ[ ]búha t[ đã qu[ ebc ]bcến tranh
chấm dứt!
- Kbôha đâu, ]ô ạ, Wcff haước bộ mặt nông dân hom hem lên nhìn nàng hồi lâu.
Nhữha ]ơ ]ực của chúng ta chỉ mới bắt đầu.
- Chúng ta phải nộp thêm bao nhiêu tiền thuế nữa?
- B[ trăg đô f[.
Nàha đứng ngây ra một fú]. B[ trăg đô f[! B[ trăg b[y \[ trcệu tbì ]ũha tbế.
- Chà, nàng lắp bắp, ]bà… ]bà, vậy chúng ta phải kiếg ]á]b hài đó xi[y ]bi đủ
\[ trăg.
- Phảc, tbư[ ]ô… xi[y luôn cả mặt trăha và ]ầu vồng nữa.
- Ôi, kìa Will! Lẽ nào chúng lại có thể đư[ ấp T[r[ r[ \áh đấu giá. Tạc s[i…
Cặp mắt bềnh bệch dịu hiền của anh bộc lộ một vẻ ]ăg tbù và ]bu[ xót đến mức
nàng không ngờ có thể thấy ở anh.
- Ồ, lẽ hài ư? Dài, ]búha ]ó tbể đấy và chúng sẽ làm thế, và làm một cách thích
thú! Cô Scarlett ạ, cô bỏ lỗc ]bi, đất hướ] hày rơc tõg xuốha địa ngục rồi. Bọn Bị
Thảm và Scallawag ấy có quyền bầu cử, ]òh đ[ số đảng viên Dân Chủ chúng ta thì
không. Tất cả ]á] đảng viên Dân Chủ trong bang này mà tổng thu nhập hăg 1865
fà bơh b[c habìh đô f[ abc triha sổ thuế, đều ebôha được quyền bầu cử. Nbư vậy
là nhữha haườc hbư \[ ]ô, ôha T[rf_tih, ac[ đìhb M]R[_ và [hb _g Fiht[ch_, đều
bị gạt ra ngoài. Không một haườc hài đã từha fà đại tá trở nên trong chiến tranh,
được quyền bầu cử, và cô Scarlett ạ, tôi dám cuộc là bang này có nhiều đạc tá bơh
bất kỳ \[ha hài triha Lcêh \[ha. Và ebôha haườc hài đã từng làm việc với chính
phủ Lcêh \[ha, được quyền bầu cử, ]ó habĩ[ fà fiại trừ tất cả các công chức từ ký
lục cho chí quan toà và nhữha haườc hbư vậy thì nhan nhảh hbư ]ây rừng. Thực
tế là, theo cái cách bọh Y[he__ \ày đặt lời thề ân xá ấy, không một haười nào có
chút danh vị hài đó trước chiếh tr[hb, được quyền bầu cử. Nhữha haười thông
minh, nhữha haười tử tế ]ũha hbư hbữha haườc acàu đều ra rìa hết. Hừ, nếu tôi
chấp nhận lời thề chết tiệt của chúng, tôi sẽ được quyền bầu cử. Năg 1865, tôc
chẳha ]ó đồng xu nào và rõ ràng tôi chẳha fà đạc tá ]ũha ]bẳng có vai vế gì.
Nbưha tôc sẽ không chấp nhận lời tuyên thệ củ[ ]búha đâu. Kbôha, ebôha đời
nào! Nếu trướ] đây, \ọh Y[he__ đã bàhb độha đúha tbì tôc đã ]ó tbể tuyên thệ
trung thành vớc ]búha, hbưha \ây acờ tbì đừng hòng. Tôi có thể quy hồi Hợp
Chủng Quố], hbưha ebôha tbể cải tại để nhập vào nó. Tôi sẽ không tuyên thệ,
cho dù tôi sẽ không bao giờ được bầu cử nữ[… Nbưha ]ác \ọh rơg rá] hbư têh
Hilton thì có quyền bầu cử, những tên khốn kiếp hbư Jih[s Wcfe_rsih, đág ^[
trắha habèi hbư ac[ đìhb Sf[tt_ry và M[] Ihtisb, tbì ]ó quyền bầu cử. Và chính
bọn ấy giờ đây đ[ha cầm cân nảy mực. Giá chúng có muốn bắt cô phải nộp thuế
bổ suha đếh gười hai lầh, ]ũha ]ứ đượ]. Cũha hbư gột tên nhọ có thể giết một
haười da trắng mà không bị treo cổ, hoặc giả…
Anh ta dừng lại, bối rối và cả hai cùng nhớ đến nhữha aì đã xảy ra với một người
phụ nữ da trắng sống một mình ở một nông trại hẻo lánh gần Lovejoy.
- … Nbưha têh Ncaa_r ấy có thể làm bất kỳ đcều gì chống lại chúng ta và Phòng
Pbóha tbí]b ]ùha quâh đội sẽ hỗ trợ chúng bằng súng trong khi chúng ta thậm
chí không có cả quyền bầu cử hoặc làm bất kỳ ]ác aì để tự vệ.
- Bầu cử! Scarlett thốt lên. Bầu cử! Bầu cử tbì ]ó aì ^íhb ^áha đến những chuyện
này, hở Wcff? Cbúha t[ đ[ha hóc ]buyện thuế ]ơ gà… Wcff, gọc haườc đều biết ấp
Tara là một đồh đcền tốt hbư tbế nào. Nếu cần, chúng ta có thể đem cầm tạm lấy
tiền nộp thuế.
- Cô S][rf_tt, ]ô ebôha đcêh, hbưha đôc fú] ]ô ăh hóc hbư đcêh vậy. Thử hỏi ai là
haười có tiền cho cô cầm cái tài sản này? Ai, ngoài cái bọn Bị Thảg đ[ha făg f_
]ướp ấp Tara khỏi tay cô? Dào, ai nấy đều ]ó đất mà ai nấy đều thiếu đất. Cô không
thể đ_g ]bi đất.
- Tôc ]òh ]ó đôc bi[ t[c ecg ]ươha fấy của tên Yankee. Ta có thể đ_g \áh.
- Cô S][rf_tt qu[hb đây [c fà haười có tiềh để gu[ bi[ t[c? Đến thịt bạc nhạc
haười ta còn không có tiền mua, nữ[ fà đồ trang sức. Tôi dám thề là vớc gườc đồng
đô f[ vàha, ]ô ]òh acàu bơh pbần lớh \à ]ih đấy.
Họ lại im lặng và Scarlett có cảg acá] hbư gìhb đ[ha bú] đầu vào một bức
tườha đá. Năg vừ[ qu[, hàha đã bú] pbải bao bứ] tườha đá.
- Chúng ta phải làm gì bây giờ, cô Scarlett?
- Tôi không biết, nàng uể oải nói và cảm thấy bất cầh. Đây fà gột bứ] tườha đá
ngoài dự kiến và nàng bỗng cảm thấy mệt đến nhức cả xươha. Tại sao nàng lại
phải làm việ], đấu tr[hb đến mòn mỏi rã rời cả haườc? Dườha hbư ở chặng cuối
mỗi cuộ] đấu tranh, thất bạc đều chờ sẵn để chế giễu nàng vậy.
- Tôi không biết, nàng nhắc lạc. Nbưha đừha để ba tôi hay, kẻo cụ lại lo.
- Tôi sẽ không nói với cụ đâu.
- Ahb đã hóc vớc [c ]bư[?
- Cbư[, tôc về một ]ác fà đến thẳng chỗ cô.
Phảc, hàha habĩ, [c ]ó tch ]bẳng lành là tức tốc báo thẳng với nàng, bao giờ ]ũha
thế và nàng ngán cái kiểu ấy rồi.
- Cậu Asbf_y đâu rồi? Biết đâu ]ậu ấy chả có sáng kiếh aì ]băha.
Will quay sang nhìn nàng bằng cặp mắt hiền dịu và nàng cảm thấy, hbư ha[y từ
bôg đầu Ashley trở về, rằha [hb t[ đã \cết mọi chuyện.
- Cậu ấy đ[ha ]bẻ cọ] rài haiàc vườn. Lúc cho ngựa vào chuồha, tôc đã hab_
thấy tiếng rìu của cậu ấy. Nbưha ]ậu ấy ]ũha ]bả có nhiều tiềh bơh ]búha t[ đâu.
- Nếu tôi muốn nói chuyện với cậu ấy, chả lẽ tôi không có quyền hay sao? Nàng
gắt fêh, đứng dậy và hất tung mảnh mền quấn ở chân.
Will không lấy thế làm phật ý, mà cứ tiếp tụ] xi[ t[y trước ngọn lửa.
- Cô lên lấy chiế] ebăh s[h quàha vài tbì bơh, ]ô S][rf_tt. Naiàc ấy, buốt lắm
đấy.
Nbưha hàha ]ứ đc ebôha, vì ebăh để ở trêh aá], gà hàha đ[ha ]ần gặp Ashley
để bộc bạch nỗi niềm, một nhu cầu bứ] \á]b đến nỗi không thể đợc fâu bơh được.
Nếu nàng có thể thấy chàng một mình thì thật may biết bao! Từ khi chàng trở
về, hàha ]bư[ gột lần nào có dịp nói chuyện riêng với chàng. Bao giờ ac[ đìhb
]ũha xúg qu[hb ]bàha, bao giờ M_f[hc_ ]ũha ở liền bên, chốc chốc lại sờ vào tay
ái ]bàha để yên trí rằha ]bàha đ[ha tbực sự ở đó. Nbìh tbấy cái cử chỉ sở hữu đầy
hạhb pbú] đó, tất cả nỗi hằn họ] ab_h tuôha đã haủ lịm trong những tháng nàng
tưởng có lẽ Asbf_y đã ]bết, lại thức dậy trong Scarlett. Giờ đây, hàha quyết phải
gặp chàng một mình. Lần này, nàng sẽ ebôha để [c haăh hàha hóc ]buyệh t[y đôc
với chàng.
* ** *
Nàha đc ha[ha qu[ vườh ^ưới những cành cây trụi lá và cỏ đẫg sươha tbấg ướt
chân nàng. Nàng nghe thấy tiếng rìu vang lên khi Ashley bổ những khúc gỗ kéo
từ đầm lầy về để làm cọc rào. Thay mới những hàng rào mà bọh Y[he__ đã đốt
một cách hoan hỉ đến thế, là cả một công việc vất vả lâu dài. Mọi thứ đều là nhiệm
vụ vất vả lâu dài, nàng mỏi mệt habĩ, và hàha haáh fắm rồi, ngán tất, ngán phát
ớh, pbát đcêh fêh được. Giá Ashley là chồng nàng, chứ không phải chồng Melanie,
thì tuyệt biết bao – nàng sẽ tới gụ] đầu lên vai chàng mà khóc và trút mọi gánh
nặng cho chàng xoay xoả.
Nàha đc vòha gột lùm cây lựu đ[ha fắc những cànb trơ trục trước trận giá hàn
và trông thấy chàng chống rìu, quệt mồ hôi trán bằng mu bàn tay. Chàng mặc
chiếc quần vải thô màu nâu nhuộg hước quả \ơ đã rá]b tã và gột chiế] sơ-gc ]ũ
của ông Gerald quá ngắh đối với chàng, một chiế] sơ-mi có yếg đăha t_h tổ ong
mà trong thời tiết tốt đẹp xư[ ec[ ôha ]bỉ mặc trong những dịp đại lễ hoặc liên
bi[h. Cbàha đã vắt chiếc áo vét lên một cành cây vì làm việ] băha hóha haười lên
đ[ha đứng nghỉ và khi Scarlett tiến lại gần.
Trông thấy Asbf_y rá]b rưới với chiếc rìu trong tay, tim nàng trào lên yêu
tbươha pb[ fẫh ]ăg uất số phận. Nàng không thể chịu đựha được cái nỗi phải
thấy Ashley hào hoa phong nhã, không một vết bợn, củ[ hàha f[g fũ f[i động,
quần áo tả tơc. Đôc \àh t[y ]ủa chàng vốn không phảc để f[i độha, ]ũha hbư thân
thể chàng không hợp với gì khác len, dạ, pôpơfch và f[hb hõh. Cbú[ schb r[ ]bàha
để ngồi trong một đại sảnh, trò chuyện với nhữha haười thú vị, ]bơc ^ươha ]ầm
và viết nhữha đcều biàh tiàh vô habĩ[ hbưha hab_ s[i gà đẹp.
Nàng có thể cam chịu thấy chính con mình mặc những chiếc tạp dề may bằng
bao tải và các em gái mình vậh đồ bằng vải bông kẻ xám xỉn, có thể chịu để Will
làm lụng vất vả bơh fự] đcềh, hbưha Asbf_y tbì ebôha. Cbàha quá tb[hb fịch cao
sang, không hợp với mọc đcều hèn mọh đó. Cbàha vô vàh quý acá tbâh tbươha đối
vớc hàha, fàg s[i hàha đàhb fòha tbấy ]bàha triha đcều kiệh hbư vậy. Nàng thà
tự tay chẻ gỗ ]òh bơh ]bịu nỗc đ[u hbìh ]bàha fàg đcều đó.
- Nab_ hóc A\_ Lch]ifh \ướ] vài đời bằng việc vót cọc rào thuê, chàng nói khi
S][rf_tt đến bên cạnh. Thử xem tôi có thể f_i ][i đếh đâu!
Nàng cau mày. Chàng bao giờ ]ũha \ôha fơh hbư vậy về những gian khổ họ phải
chịu đựha. Đó fà hbững vấh đề cực kỳ nghiêm trọha đối vớc hàha và đôc ebc hàha
đâg \ực với những nhận xét của chàng.
Kbôha rài đóh, hàha \áo cho chàng biết cái tin do Will mang về, độp một cái,
ngắn gọn, cảm thấy nhẹ hẳh haười trong khi nói. Nàng chắc chàng sẽ đư[ r[ gột
ý kiến gì bổ í]b. Cbàha ebôha hóc aì hbưha tbấy nàng run rẩy, chàng bèn với
chiếc áo vét quàng lên vai nàng.
- Thế nào, cuối cùng nàng hỏc, [hb ebôha habĩ rằng chúng ta phải cố xi[y đâu
ra tiềh ư?
- Có chứ, hbưha ecếg đâu r[?
- Tbì tôc đ[ha bỏi anh mà, nàng khó chịu đáp. Các ]ảg acá] trút được gánh nặng
biến mất. Ngay cả nếu ]bàha ebôha acúp được gì, tại sao chàng không nói một câu
gì an ủi, thậm chí chỉ cầh: “Ôc, tôc rất lấy làm tiế]”?
Chàng mỉg ]ười.
- Trong suốt mấy tháng nay, từ khi tôi trở về, tôi thuần nghe nói là chỉ có một
haười thực sự có tiền: Rhett Butler, chàng nói.
Tuầh trướ], \à ]ô Pcttyp[t đã vcết tbư ]bi M_f[hc_ nói rằha Rb_tt Butf_r đã trở
về Atlanta với một cỗ xe và hai con ngự[ đẹp, tiềh x[hb đầy túi. Tuy nhiên, bà có
ngụ ý rằha đó ebôha pbải tiền kiếg được một ]á]b fươha tbcện. Bà cô Pitty có một
ức thuyết, đượ] đ[ số haười Atlanta nhất trí, rằha Rb_tt đã xi[y sở tế]b đc với cái
kho bạc mấy triệu đồng (có thể chỉ là huyền thoại) của Liên bang.
- T[ đừng có nói chuyện về hắn làm gì, Scarlett nói giọng cộc lốc. Hắn là kẻ đáha
khinh bỉ nhất trầh đời. Tất cả chúng ta rồi sẽ r[ s[i đây?
Asbf_y đặt rìu xuống và nhìn đc hơc ebá]. Mắt ]bàha ^ườha hbư pbcêu ^u đến
một miền xa vời nàng không thể tb_i được.
- Đó fà đcều tôc đ[ha tự hỏi, chàng nói. Tôi tự hỏi không những riêng chúng ta ở
ấp Tara này, mà tất cả mọc haười miền Nam rồi sẽ ra sao?
Nàng những muốh đột ngột gắt fêh: “Tbây eệ mọc haười ở miền Nam! Tôi muốn
hỏi về ]búha t[ ec[!” hbưha hàha fặng thinh vì cái cảm giác mệt mỏi bỗng trở lại
với nàng nặng nề bơh \[i acờ hết. Ashley chẳha acúp aì được cho nàng.
- Rút cụ], đcều sẽ xảy đếh fà đcều đã xảy đến bất cứ khi nào một nềh văh gchb
sụp đổ. Nhữha haườc tbôha gchb và ^ũha ]ảg vượt qua, còn những kẻ khác thì bị
sàng lọ]. Được chứng kiến một Gotterdammerung[75] nếu không dễ chịu thì chí ít
]ũha b[y hay.
- Một cái gì?
- Một hoàng hôn của các thần linh. Rủc tb[y, haười miền Nam chúng ta lại
ebôha habĩ gìhb fà tbần linh.
- Trờc đất, Asbf_y Wcfe_s! Ahb đừha ]ó đứha đấy mà nói những chuyện không
đâu, triha ebc hbững kẻ sắp bị sàng lọ] ]bíhb fà ]búha t[ đây.
Dườha hbư pbần nào nhận thấy sự mệt mỏi tột độ của nàng, tâm trí Ashley
ngừng lang thang, vì chàng âu yếm nhấc tay nàng, lật ngửa lên và nhìn vào
những vết chai trong lòng hai bàn tay.
- Đây fà hbữha \àh t[y đẹp nhất tôi từng thấy, chàng nói và lầh fượt hôn nhẹ lên
từha fòha \àh t[y. Đẹp vì khoẻ mạnh và Scarlett ạ, mỗi vết chai là một tấm huân
]bươha, gỗi chỗ phồng rộp là một bằng khen về fòha ^ũha ]ảm và vị tb[. Đôc \àh
t[y hày đã \ị thô cứng vì tất cả chúng tôi: vì ba và các em gái của Scarlett, vì
Mel[hc_ ]ùha ]báu \é, vì đág ^[ đ_h và vì tôc. S][rf_tt tbâh yêu, tôc \cết Scarlett
đ[ha habĩ aì. S][rf_tt đ[ha habĩ: “Này đây gột aã đcêh rồ xa thực tế đ[ha xổ ra
những chuyện tào lao về những thầh fchb đã ]bết, trong khi nhữha haười sống
đ[ha fâg hauy.” Có đúha tbế không?
Nàng gật đầu, bụha ước gì chàng cứ tiếp tục nắg t[y gìhb gãc gãc. Nbưha
chàng buông ra.
- Và S][rf_tt đến với tôi, hy vọng tôi sẽ giúp Scarlett. Này nhé, tôi không thể giúp
aì đượ] đâu.
Mắt ]bàha đầy vẻ chua chát khi nhìn chiếc rìu và những khúc gỗ.
- Nhà cửa tôi mất sạch rồc ]ũha hbư tất cả tiền bạ] gà tôc ]ic đươha hbcêh fà
thuộc về tôc đến nỗi tôi không bao giờ có ý thức rằng mình có tiền. Và tôi chẳng
còn phù hợp vớc ]ác aì trêh đời này nữa vì cái thế giới mà tôi thuộc về hó đã tcêu
tan rồi. Tôi không thể acúp aì được cho Scarlett, ngoài việc cố hết sức tự nguyện
làm một anh nông phu vụng về. Mà thế thì chả acúp aì được Scarlett giữ ấp Tara.
Đừha habĩ rằng tôi không nhận thức thấy ]ác ][y đắng của tình cảnh chúng tôi
phải sống ở đây hbờ lòng từ thiện củ[ S][rf_tt… Ồ, phải Scarlett ạ, nhờ lòng từ
thiện của Scarlett. Tôi không bao giờ đềh đáp được nhữha đcều mà do hảo tâm của
S][rf_tt đã fàg ]bi tôc ]ùha hbữha haười thân củ[ tôc. Đcều đó gỗi ngày tôi một
cảm thấy sâu sắ] bơh. Và gỗi ngày tôi một thấy rõ thêm sự bất lực củ[ tôc trước
những gì ập xuốha đầu ]búha t[… gỗi ngày cái thói rụt lạc trước thực tại, cái thói
chết tiệt ấy của tôi, lại càng khiếh tôc tbêg ebó đối mặt với những thực tế mới.
Scarlett có hiểu tôi muốn nói gì không?
Nàng gật đầu. Nàng không nhận thứ] được rõ ràng lắg đcều ]bàha định nói,
hbưha hàha híh tbở bám lấy từng lời củ[ ]bàha. Đây fà fầh đầu tiên chàng nói với
nàng về nhữha đcều ]bàha habĩ triha ebc ]bàha ^ườha hbư ở tậh đâu đâu rất xa
hàha. Đcều đó fàg hàha bồi hộp hbư sắp sửa khám phá ra một đcều gì.
- Thật là một tai hoạ… ]ác tbóc ebôha guốn nhìn vào những thực tế trần trụi.
Trước chiến tranh, cuộc sốha đối với tôi bao giờ ]ũha gờ ải hbư hbững hình
chiếu trên một tấm rèm và tôi lạc ưha hbư tbế bơh. Tôc ebôha tbí]b bìhh dáng
của sự vật quá sắ] hét. Tôc tbí]b hó bơc hbiè hbiè, bơc \ảng lảng.
Chàng ngừng lại, thoáng mỉg ]ườc và bơc ruh rẩy khi làn gió lạnh xuyên thấu
chiế] ái sơ-mi mỏng.
- Nói cách khác, Scarlett ạ, tôi là một kẻ hèn nhát.
Những lời chàng nói về hình chiếu và đường nét bảng lảha ebôha ]ó habĩ[ aì
đối vớc hàha, hbưha ]âu ]uối cùng này thì bằng thứ ngôn ngữ nàng có thể hiểu
được. Nàng biết đcều đó ebôha đúha. Ở chàng, không có chỗ cho sự hèn nhát. Mỗi
đường nét của cái thân hình dong dỏha ec[ đều nhắ] đến nhiều thế hệ ^ũha sĩ quả
cảm và Scarlett thuộc lòng thành tích chiến trận của chàng.
- Đâu pbải thế! Một kẻ hèn nhát mà lại trèo lên cỗ đại bác ở G_ttys\ura để tập
hợp ba quân? Chẳng lẽ vị Tướng lạc đí]b tbâh vcết một bứ] tbư ]bi M_f[hc_ về một
kẻ hèn nhát? Và…
- Đấy không phảc fà fòha ][h đảm, chàng mệt mỏc hóc. Đáhb hb[u ]ũha hbư
rượu sâm-banh vậy, nó bố] fêh đầu rất hb[hb, đối với kẻ bèh hbát ]ũha hbư đối
vớc haười anh hùng. Một kẻ ngu xuẩh ]ũha ]ó tbể ^ũha ]ảm trên bãi chiếh trường
khi mà chỉ ]ó b[c ]ih đường: hoặ] fà ^ũha ]ảm, hoặc là bị giết. Tôc đ[ha hóc đến
một đcều khác kia. Và cái kiểu hèn nhát của tôi lại nghìn lần tệ bơh fà hếu tôi cắm
cổ chạy khi nghe thấy tiếha đại bác lầh đầu tiên.
Chàng nói chậm rãi và khó nhọ] hbư tbể mỗi chữ đều fàg ]bàha đ[u. Dường
hbư ]bàha đ[ha đứng tách hẳn ra và buồn bã nhìn nhữha đcều mình nói. Nếu
một haười khác nói vậy, Scarlett ắt đã ebchb \ỉ gạt phắt những phản biện ấy, coi
là khiêm tốn giả đò để eêu haười ta khen lạc. Nbưha x_g r[ Asbf_y hóc tbật lòng
và mắt chàng có một vẻ nàng không nắm bắt được – không phải là sợ không phải
là cáo lỗi, mà là sự cố gắha ]ưỡng lại một chiều bướng tất yếu, áp đảo. Gió mùa
đôha táp vài b[c aót ]bâh ẩg ướt của nàng và nàng lạc rùha gìhb hbưha ]ác rùha
mình này vì gió thì ít mà vì nỗi sợ do những lời của chàng gieo vào tim nàng thì
nhiều.
- Nbưha Asbf_y, [hb sợ cái gì?
- Ồ, nhữha đcều không tên. Nhữha đcều, nói ra, nghe rất là ngớ ngẩn. Sợ nhất là
thấy cuộ] đờc đột nhiên trở nên quá thực, sợ phải tiếp xúc riêng rẽ quá riêng rẽ,
với một số sự việ] đơh acản của cuộc sốha. Tôc ]ic tbường việc chẻ gỗ giữa chốn
bùn lầy hày, hbưha tôc ebôha tbể ]ic tbườha ý habĩ[ ]ủ[ đcều đó. Tôc fuyến tiếc,
vô cùng luyến tiế] ]ác đẹp đẽ đã gất đc ]ủa cuộc sốha ]ũ gà tôc yêu. S][rf_tt,
trước chiến tranh, cuộ] đời thật đẹp. Nó có một vẻ quyếh rũ, gột sự biàh gĩ, gột
sự viên mãn và một tíhb đối xứng, giốha hbư habệ thuật Hy Lạp vậy. Có thể
không phảc [c ]ũha tbấy thế. Bây giờ, tôi hiểu rõ đcều đó. Nbưha đối với tôi, cuộc
sống ở Trạc Mười Hai Cây Sồi có một ]ác đẹp thực sự. Tôi phù hợp với cuộc sốha đó,
tôi là một bộ phận của nó. Giờ đây, hó ebôha ]òh hữ[, tôc đâg fạc lõng trong cuộc
sống mới này và tôi sợ. Giờ đây, tôc \cết rằha, haày xư[ tôc tiàh x_g hbững hình
chiếu ải đăha. Tôc tráhb gọi cái gì không phải là bóng chiếu, tránh nhữha haười,
những cảnh quá thật, quá sốha độha. Tôc ebôha ưha sự đột nhập của chúng. Tôi
cố tránh né cả Scarlett nữ[. S][rf_tt quá đầy sức sống, quá thật, còn tôi thì khá
bèh hbát để thích bóng và mộha bơh.
- Thế ]òh… ]òh… M_f[hc_?
- Melanie là giấ] gơ êg ^ịu nhất của tôi và nằm trong cõi mộng của tôi. Và nếu
không có chiến tranh, hẳh fà tôc đã sống trọn nhữha haày suha sướng ru rú ở Trại
Mười Hai Cây Sồi, mãn ý ngắm nhìn cuộ] đời trôi qua mà không hề tham gia vào
đó. Nbững khi chiến tranh nổ ra, cuộ] đờc hauyêh xc hbư triha tbực tại xấn xổ tới
buộc tôi phải tiếp nhận nó. Lầh đầu tiên tôi vào thử lửa – đó fà Buff Ruh, S][rf_tt
hẳn còn nhớ - tôi thấy các bạn thời niên thiếu của tôi tan xác, nghe tiếng kêu của
những con ngựa hấp hối và làm quen với cái cảm giác khủng khiếp đến muốn ói
mửa khi thấy nhữha haười do chính tay mình bắn, rụn xuống và thổ ra máu.
Nbưha đó ]bư[ pbải nhữha đcều gớm ghiếc nhất trong chiến tranh Scarlett ạ.
Đcều tệ hại nhất trong chiến tranh là phải sống cùng nhữha haười hoàn toàn xa lạ
với mình. Suốt đờc, tôc đã tráhb hé gọc haườc, tôc đã tbận trọng chọn lựa số bạn bè
ít ỏi củ[ tôc. Nbưha ]bcếh tr[hb đã ^ạy tôi rằng cái thế giới tôi tự tạo cho mình
gồm toàn nhữha ]ih haườc triha gơ ]ả. Nó đã ^ạy tôi biết ]ih haười trong thực
tạc fà hbư tbế nào, thế hbưha hó fại không dạy tôi phải sốha hbư tbế nào với họ.
Và tôi e rằng tôi sẽ không bao giờ họ] đượ] đcều đó. Bây acờ tôi biết rằha để nuôi
vợ con mình, tôi sẽ phải mở lấy một lốc đc acữa nhữha ]ih haười hoàn toàn không
có gì giống mình. Scarlett thì túm lấy gáy cuộc sống, bắt nó phải phục tùng ý
gìhb. Nbưha tôc, tôc fàg s[i hbập được vào cái thế giới này nữ[? Tôc đã hóc với
Scarlett là tôi sợ mà.
Trong khi chàng tiếp tục nói bằng cái giọng trầm vang âm, buồn buồh và đượm
một tình cảm mà nàng không hiểu nổi, Scarlett níu lấy ^ăg \[ ]bữ đây đó, ]ố dò
]bi r[ ý habĩ[, hbưha ]búha ]ứ tuột đc hbư hbững con chim rừng. Một ]ác aì đ[ha
thôi thúc chàng, thúc một cách tàn bại, hbưha hàha ebôha bcểu đó fà ]ác aì.
- Scarlett, tôi không biết đí]b xá] ]ác hbận thức chua chát rằng cuốn phim ảo
đăha rcêha tư ]ủ[ gìhb đã eết tbú], đến với tôi từ lúc nào. Có lẽ fà triha hăg pbút
đầu tiên của trận Bull Run khi tôi trông thấy haườc đầu tiên bị tôi giết ngã xuống
đất. Nbưha tôc \cết fà hó đã eết thúc và tôi không thể là một khán giả nữa. Không,
đùha gột cái, tôi thấy mình trên sân khấu, một anh kép ra trò, làm bộ đcệu, hoa
]bâh gú[ t[y hbăha hbố vô bổ. Cái thế giới bên trong nhỏ bé của tôi tiêu tan. Giờ
đây, hó tràh haập nhữha haườc habĩ suy ebá] bẳn tôc và bàhb độha ]ũha x[ fạ với
tôc hbư bàhb động củ[ fũ gọi. Bàn chân của họ giày xéo thế giới của tôi và tôi
không chịu nổi. Khi ở trong trạc tù \chb, tôc habĩ: “Kbc ]bcến tranh chấm dứt,
mình có thể trở lại cuộc sốha haày xư[ với những giấc mộha haày xư[ và lại xem
cuốn phim ải đăha. Tbế hbưha, S][rf_tt ạ, không có cách nào quay trở lại và cái
đ[ha ở trước mắt tất cả chúng ta còn tệ bơh ]bcến tranh, tệ bơh trạc tù… và, rcêha
đối với tôi, còn tệ bơh ]ả cái chết. Cho nên Scarlett thấy đấy, tôc đ[ha \ị trừng
phạt vì tôi nhát sợ.
- Nbưha Asbf_y, hàha fúha túha, s[ fầy trong hoang mang, nếu anh mà sợ thì
chúng ta chết đóc gất, s[i… eì[… Ôc, Asbf_y, ]búha t[ sẽ xoay sở tìm ra lối thoát
bằha ]á]b hài đó! Tôc ^ág ]bắc thế.
Trong một lúc, cặp mắt to xám của chàng quay lại phía nàng, ánh lên vẻ thán
phụ], để rồc đột nhiên lại trở nên xa vời. Tim se lại, nàng biết chàng không hề habĩ
đếh ]ác đóc đ[ha đ_ ^iạ. Nàng và Ashley bao giờ ]ũha hbư b[c ]ih haười chuyện
trò với nhau bằng hai thứ tiếha ebá] hb[u. Nbưha hàha yêu ]bàha đến nỗi những
khi chàng thu mình vào vỏ eíh hbư fú] hày, hàha ]ảm thấy hbư gặt trời ấm áp
đ[ha fặh, để nàng lại run rẩy triha sươha acá biàha bôh. Nàha hbững muốn nắm
lấy vai chàng, ghì chặt vào mình, làm cho chàng hiểu ra rằng nàng là bằha xươha
bằng thịt, chứ không phải một cái gì trong những giấ] gơ ]ủa chàng hoặc trong
những cuốh sá]b ]bàha đọc. Giá mà nàng có thể đạt đến cái cảm giác hoà làm một
vớc ]bàha, đcều mà nàng khát khao từ cái ngày xa vời vợi khi chàng từ châu Âu trở
về, đứng ở bậc thềm ấp T[r[ haước lên mỉg ]ười với nàng!
- Đóc fà đcều chẳng thú vị gì, chàng nói. Tôi biết vậy bởc vì tôc đã từha đóc, hbưha
tôi không sợ ]ác đó. Đcều tôi sợ là phảc đối mặt với cuộ] đời vắha ]ác đẹp tbư hbàh
của cái thế giớc xư[ ec[ acờ đã gất của chúng ta.
Scarlett tuyệt vọha habĩ rằng Melanie chắc biết ]bàha định nói gì. Melanie và
chàng bao giờ ]ũha trò ]buyện với nhau về những thứ vớ vẩn ấy – sách vở, tbơ ][
và mộha gơ và áhb trăha và \ụi sao. Chàng không sợ nhữha đcều nàng sợ: sự cào
cấu của một cái dạ dày trống rỗng, cái buốt rét củ[ acó gù[ đôha, hauy ]ơ \ị trục
khỏi ấp T[r[. Cbàha ]i rúg haườc trước một nỗi sợ nàng không hề biết tới bao giờ
và không thể hình dung nổi. Bởi vì, nhân danh Chúa, trong sự sụp đổ này của thế
giớc, tbì ]òh ]ó aì đáha sợ bơh fà đóc, rét và gất nhà mất cửa?
Thế gà hàha đã habĩ rằng nếu nàng lắng nghe thật kỹ, nàng sẽ biết cách trả lời
Ashley.
- Ôi, nàng nói, giọng ngao ngán nỗi thất vọng của một đứa trẻ sau khi giở một
gói bọc rất đẹp, thấy nó rỗng không. Nghe giọng nàng, chàng mỉg ]ười buồn bã,
bộ hbư ]ái fỗi.
- Scarlett, hãy tha thứ ]bi tôc vì đã hóc hăha hbư tbế. Tôi không thể làm cho
Scarlett hiểu vì Scarlett không biết sợ là gì. Scarlett có trái tim củ[ sư tử và hoàn
toàn thiếu trí tưởha tượng, và tôi ghen với Scarlett vì cả b[c đứ] tíhb đó. S][rf_tt
không bao giờ ngạc đối với thực tế ]ũha hbư ebôha \[i acờ muốn trốh hó hbư tôc.
- Trốn!
Y hbư tbể đó fà từ duy nhất hiểu đượ] gà ]bàha đã tbốt r[. Cũha hbư hàha,
Asbf_y đã gệt mỏi vì cuộc vật lộn và muốn bỏ trốn. Nàng thở gấp.
- Ôi, Ashley, nàng kêu lên, anh nhầg. Eg ]ũha guốn bỏ trốn. Em chán tất cả
những cái này lắm rồi!
Asbf_y hbướn lông mày, vẻ ebôha tch và hàha đặt một \àh t[y tbú] \á]b, hbư
hầm hập sốt lên cánh tay chàng.
- Hãy hab_ _g đây, hàha hóc hb[hb, tcếng nọ chen lấn tiếng kia. Em chán tất cả
rồi, em xin nói với anh thế. Cbáh đến tậh xươha tuỷ và hết cách chịu đựng rồi. Em
đã vật lộh để kiếg ]ác ăh, ecếm tiềh, _g đã fàg ]ỏ, đã ]uố] đất, đã bác \ôha và
thậg ]bí đã ]ày ruộha ]bi đến lúc không chịu được thêm lấy một phút nào nữa.
Ashley, em xin nói với anh là miền Nam chết rồc! Nó đã ]bết rồi! Bọn Yankee, bọn
nhọ được phóng thích và bọn Bị Thảg đã hắm lấy hó, ebôha để lại chút gì cho
chúng ta. Ashley, chúng ta hãy trốh đc.
Cbàha ]úc đầu xuống, phóng một tia mắt sắc nhìn dõi vào mặt nàng lúc này
bừng bừha đỏ.
- Phải, chúng ta hãy bỏ trốh… gặc tất cả bọn họ! Em chán làm lụng phục vụ
haười khác rồi. Khắ] ]ó haười lo cho họ. Bao giờ ]ũha ]ó [c đó fi ]bi hbữha haười
không có khả hăha tự lo cho mình. Ôi, Ashley, anh và em, chúng mình hãy trốn
đc. Cbúha gìhb ]ó tbể đc M_xc]i… quâh độc M_xc]i đ[ha ]ầh sĩ qu[h và ]búha
mình có thể rất suha sướng ở đó. Eg sẽ làm việc vì anh, Ashley. Em sẽ làm bất kỳ
cái gì vì anh. Anh biết đấy, [hb ]ó yêu M_f[hc_ đâu…
Mặt ngớ r[, ]bàha ti[h hóc, hbưha hàha đã tuôh r[ gột thôi, chặn lời chàng.
- Hôm ấy anh nói với em rằha [hb yêu _g bơh M_f[hc_… Ôc, [hb ]òh hbớ ngày
hôm ây chứ! Và em biết anh vẫh ebôha tb[y đổi! Em có thể nói chắc rằng anh vẫn
ebôha tb[y đổi! Anh lại vừa nói rằng cô ấy chỉ là một giấc gơ, ebôha bơh… Ôc,
Asbf_y, t[ bãy đc ebỏc đc! Eg ]ó tbể làm cho anh rất hạhb pbú]. Dù s[i đc hữa. –
Nàha ][y đắng nói thêm – M_f[hc_ ]ũha ebôha tbể mang lại hạhb pbú] ]bi [hb…
Bá] sĩ Fiht[ch_ \ảo cô ấy không bao giờ có thể đẻ con nữa còn em thì có thể cho
[hb…
Hai tay chàng siết chặt v[c hàha đếh pbát đ[u và hàha haừng lại, hổn hển.
- Chúng ta phải quên cái hôm ở Trạc Mười Hai Cây Sồc đc.
- Chẳng lẽ anh lạc habĩ rằng em có thể quêh đượ] hó ư? Ahb ]ó quêh ebôha? Ahb
có thể trung thực nói rằng anh không yêu eg được không? Chàng hít một bơc tbật
sâu và trả lời nhanh.
- Không, tôi không yêu cô.
- Anh nói dối.
- Ngay cả nếu tôi nói dối, Ashley nói, giọha \ìhb tĩhb fạ fùha, tbì đó ]ũha ebôha
phải là vấh đề có thể \àh ]ãc được.
- Ahb địhb hóc fà…
- Cô cho rằng tôi có thể r[ đc và \ỏ lại Melanie cùng cháu nhỏ, ngay cả nếu tôi có
ghét cả hai mẹ ]ih? Vò hát tcg M_f[hc_ ư? Bỏ hai mẹ con sống nhờ vào lòng từ
thiện của bạh \è ư? S][rf_tt, ]ô ]ó đcêh ebôha đấy? Cô còn có ý thức về lòng trung
hậu không? Cô không thể bỏ ba cô và ]á] _g aác ]ô được. Cô có trách nhiệm với họ
]ũha hbư tôc ]ó trá]b hbcệm với Melanie và Beau. Dù cô chán hay không thì họ
vẫh đấy và cô phải gánh vác, lo cho họ.
- Em có thể bỏ họ… _g ]báh bọ… _g ớn họ lắm rồc…
Asbf_y ]úc haười về phía nàng và trong một thoáng, tim thót lạc, hàha tưởng
chàng sắp ôm lấy gìhb. Nbưha ]bàha ]bỉ vỗ nhẹ vài ]áhb t[y hàha và hóc hbư ^ỗ
trẻ con:
- Tôi biết cô chán ngấy và mệt mỏi. Cho nên cô mới nói vậy. Cô đã ]bịu đựng cái
gánh nặng củ[ \[ haườc đàh ôha. Nbưha tôc sẽ acúp ]ô… tôi sẽ không bao giờ ]ũha
lóng ngóng vụng về nữ[…
- Anh chỉ có một ]á]b acúp đượ] _g tbôc, hàha đờ đẫh hóc, đó fà g[ha _g đc
khỏc đây và ]búha gìhb ]ùha fàg fại cuộ] đời ở một hơc hài đó ebả ^ĩ ]ó được
hạnh phúc. Chẳng có gì giữ chúng ta ở lạc đây.
- Chẳng có gì, chàng bình thản nói, chẳha ]ó aì… trừ danh dự.
Nguyệh ước không toại, nàng nhìn chàng và tựa hồ hbư fầh đầu tiên thấy hai
hàng mi cong củ[ ]bàha s[i gà đầg đà ]ác gàu vàha rộm của lúa mì chín, dáng
đầu ]bàha vươh trêh ]ác ]ổ trần sao mà kiêu hãnh và ]ác tư tbế đàha biàha ]ih
dòng cháu giống sao mà bám chắc vào thân hình dong dỏha vươh tbẳng của
chàng, bất chấp bộ quần áo tả tơc eệch cỡm. Mắt b[c haười giao nhau, mắt nàng
pbơc \ày vẻ v[h xch ebôha ]b_ đậy, còn mắt chàng thì xa vắha hbư bồ trên núi
dưới bầu trời mờ xám.
Nàha đọc thấy triha đó sự tan vỡ của những giấ] gơ ]uồng và những khát khao
đcêh ^ại của mình.
Đ[u đớn và chán nản dậy ngập hồn, nàng úp mặt vào hai bàn tay và khóc.
Asbf_y ]bư[ \[i acờ thấy hàha ebó]. Cbàha ]bư[ \[i acờ habĩ rằng những phụ nữ
][h trườha hbư hàha fại có thể trài hước mắt và một đợt sóng trìu mến pha lẫn
hối hận tràn ngập lòng chàng. Thoắt ]ác, ]bàha đến bên nàng và ôm gọn trong
t[y, đu đư[ ^ỗ ^àhb, abì gác đầu đ_h hbáhb vài haực, thì thào:
- Scarlett thân mến, Scarlett thân mếh ^ũha ]ảm củ[ tôc … đừng! Không nên
khóc!
Qua tiếp xúc, chàng cảm thấy hàha tb[y đổi trong vòng tay ghì chặt của mình.
Cái thân hình mảnh dẻ ]bàha đ[ha ôg hbư ]bứa cả mê cuồng lẫn yêu thuật và
cặp mắt x[hb đ[ha haước nhìn chàng rực lên một ngọn lửa nóng dịu. Đùha gột
]ác, gù[ đôha fạnh lẽo biến mất. Ashley thấy mùa xuân trở lại, cái mùa xuân
tbơg fừng gầh hbư đã quêh \ẵng, mùa xuân của lá xanh xào xạc, rì rầm, một mùa
xuân phóng túng thoảc gác và fười nhác với những ngày vô tự lự khi mà những
ham muốn của tuổi trẻ còn nồha ]báy triha ]ơ tbể chàng. Nhữha hăg ][y đắng
tiếp s[u đó \ỗng tiêu tan và chàng thấy đôc gôc bướng về pbí[ ]bàha ruh ruh đỏ
mọng. Và chàng hôn nàng.
Tai nàng vang lên một tiếng ì ầm kỳ lạ hbư ebc t[ áp gột con ốc biển vào tai và
qua cái âm thanh ấy, nàng láng máng nghe thấy tiếha tcg gìhb đập nhanh thình
thịch. Thân thể hàha hbư t[h vài triha tbâh tbể chàng và trong một khoảng thời
gian ngoài thời gian, họ đứng quyện vào nhau trong khi chàng nghiến ngấu hôn
gôc hàha hbư ebôha \[i giờ thoả.
Kbc ]bàha đột ngột buông nàng ra, nàng cảm thấy ebôha đủ sứ] đứng một
mình và nàng bíu lấy hàng rào cho khỏc haã. Nàha haước cặp mắt cháy rực yêu
đươha và đắc thắng lên nhìn chàng.
- Ahb ]ó yêu _g! Ahb ]ó yêu _g! Nóc đc… bãy hóc tbế đc!
Tay chàng vẫh ]òh đặt lên vai nàng. Nàng cảm thấy đôc t[y ấy run lên. Nàng yêu
luồng run rẩy đó. Nàha hồng nàn ngả haười về pbí[ ]bàha hbưha ]bàha đẩy nàng
ra, nhìn nàng bằha đôc gắt đã gất hết vẻ xa vắng, chỉ còn lồ lộ nỗc đ[u đớn của
giằng xé và tuyệt vọng.
- Đừha! ]bàha hóc, Đừng! Nếu cô sáp lại, tôi sẽ làm cô thất tiết ngay bây giờ, ngay
tạc đây.
Nàng nở một nụ ]ười rạng rỡ nồng cháy, quên hết thời gian, không gian, quên
hết mọi sự haiàc ]ác ^ư vị của môi chàng trên môi nàng.
Đột nhiên, chàng lắc nàng thật mạnh, lắ] biàc ]bi đến khi tóc nàng xoã xuống
quanh vai, lắ] hbư tbể đ[ha hồi khùng vớc hàha… và với bản thân mình.
- Chúng ta không thể làm thế đượ]! Cbàha hóc. Tôc đã \ải ]búha t[ ebôha được
làm thế!
Tưởha hbư hếu chàng lại tiếp tục lắc, nàng sẽ gãy cổ mất. Nàng bị tóc trùm
xuống che mắt không trông thấy gì hết. Và, sửng sốt vì bàhb động của chàng
nàng vùng ra, trân trân nhìn chàng. Trán chàng lấm tấm mồ hôi và hai tay chàng
quắp lạc hbư đ[ha đ[u đớn. Cặp mắt xám của chàng xoáy thẳha vài hàha hbư
nhữha gũc eboan.
- Lỗi tại tôi cả… biàh tiàh ebôha pbải tạc S][rf_tt. Nbưha đcều đó sẽ không bao
giờ xảy ra nữa, vì tôi sẽ đ_g M_f[hc_ và ]báu hbỏ đc ebỏc đây.
- Đc ebỏc? hàha eêu fêh, đ[u đớn. Ồ, không!
- Phải, thề trước Chúa vậy! Chẳng lẽ Scarlett cho rằng tôi có thể ở lạc đây s[u
chuyệh hày ư? Kbc gà đcều này có thể tái diễh…
- Nbưha Asbf_y, [hb ebôha tbể đc được. Tại sao anh phảc đc? Ahb yêu _g gà…
- Cô muốn tôi nói thẳha r[ ư? Được, tôi sẽ nói. Tôi yêu cô.
Chàng cúi mình về pbí[ S][rf_tt, đột nhiên hung dữ đến mức khiến nàng phải
lùi lại dựa vào hàng rào.
- Tôc yêu ]ô, yêu fòha ][h đảg, tíhb \ướng bỉnh, ngọn lửa nhiệt tình và sự nhẫn
tâm cực kỳ củ[ ]ô. Tôc yêu ]ô đến mứ] hài ư? Đến mức mà một fát trướ] đây tôc
đã suýt fàg ô uế ngôi nhà hiếu ebá]b đã ]b_ ]bở đùg \ọc tôc và ac[ đìhb tôc, suýt
quêh haười vợ hiền hậu nhất trêh đờc… đến mứ] đã định làm cô thất tiết ngay tại
đây trêh đất \ùh hbư gột…
Nàng vật lộn với một mớ ý habĩ rốc hbư \iha \óha và tcg hàha hbóc \uốt hbư
có một thỏc \ăha hbọn xuyên vào. Nàng ấp úng nói:
- Nếu anh cảm thấy muốn thế… gà [hb ebôha fàg tbế… ]ó habĩ[ fà [hb ebôha
yêu em.
- Tôi không bao giờ có thể nói cho cô hiểu nổi.
Họ im bặt và nhìn nhau. Bỗng Scarlett rùng mình và, tựa hồ vừa từ một chuyến
đc ^àc trở về, nhậh r[ fà đ[ha tcết đôha bàh và ]á] ]áhb đồng thì trần trụi, ngổn
ngang gốc rạ và nàng thì rét thấu xươha. Nàha ]ũha tbấy aươha gặt xa vắng mọi
khi củ[ Asbf_y, aươha gặt quá quen thuộc vớc hàha, đã trở lạc và hó ]ũha hbuốm
vẻ đôha bàh, ]ũha haổn ngang nhữha hét đ[u đớn và hối hận.
Nàng những muốh qu[y đc, \ỏ mặ] ]bàha, để tìm một chỗ náu mình trong nhà,
hbưha hàha quá gệt mỏi không buồn nhúc nhích. Ngay cả hóc ]ũha fà gột cố
gắng nhọc nhằn, chán ngán.
- Chẳng có gì cả, cuối cùng nàng thốt ra. Chẳng còn gì cho tôi. Chẳha ]òh aì để
yêu.
Chẳha ]òh aì để chiếh đầu giành giật. Ahb đc và ấp Tara rồc ]ũha gất nốt.
Chàng nhìn nàng hồi lâu, rồi cúi xuống cậy một bòh đất sét đỏ lên.
- Không, vẫn còn một ]ác aì đấy, chàng nói và bóng dáng nụ ]ười thuở xư[ ]ủa
chàng trở lại, nụ ]ười tự giễu gìhb, đồng thời giễu cả nàng. Một ]ác aì ]ô yêu bơh
cả tôi, mặc dầu, có thể ]ô ]bư[ ý tbứ] được. Cô vẫn còn ấp Tara.
Chàng cầm lấy bàn tay thõng xuống mềm oặt của Scarlett và ấn cụ] đất sét ẩm
vài đó, rồi gập những ngón tay nàng khép lại quanh nó. Lúc này, cả tay chàng lẫn
t[y hàha đều không còn nóng hầm hập hbư sốt nữa. Nàng nhìn nắg đất đỏ một
lát; nó chẳha ]ó habĩ[ aì đối với nàng. Nàng nhìn chàng, và lờ mờ nhận ra rằng
tinh thần của chàng là một khốc hauyêh gà \àh t[y đắg đuối củ[ hàha, ]ũha
hbư \ất cứ bàn tay nào khác, không thể xé rờc được.
Dù có phải chết, ]bàha ]ũha ebôha \[i acờ bỏ Melanie. Dù lòng chàng có cháy
rự] yêu tbươha đối vớc S][rf_tt đến trọh đờc, ]bàha ]ũha sẽ không bao giờ làm
nàng thất tiết và sẽ đấu tr[hb để giữ một khoảng cách với nàng. Nàng sẽ không
bao giờ xuyêh qu[ được cái vỏ giáp ấy nữ[. Đối với chàng, những từ: hiếu khách,
truha habĩ[ và ^[hb ^ự ]òh ]ó ý habĩ[ bơh hàha.
Nằg đất lành lạnh trong tay nàng và nàng lại nhìn nó.
- Phải, nàng nói, tôi vẫn còn cái này.
Thoạt đầu những tiếha đó ]hẳha ]ó habĩ[ aì và ]ụ] đất sét chỉ fà đất sét đỏ.
Nbưha rồi nhữha fcêh tưởng cứ tự ^ưha đến: cả một biểh đất đỏ bao quanh ấp
Tara thân thiết fàg s[i và hàha đã vật lộn gian khổ biết \[i để giữ nó và sẽ còn
phải vật lộn gian khổ biết bao nữa nếu s[u đây hàng muốn duy trì nó. Nàng lại
nhìn Ashley và tự hỏc ^òha fũ ]ảm giác nồng cháy vừa tràn ngập tâm hồn nàng
giờ đã rút đc đâu. Nàha ]ó tbể habĩ hbưha ebôha tbể cảg được nữa dù là về chàng
hay về ấp Tara, vì giờ đây hàha đã ]ạn mọi nguồh xú] động rồi.
- Anh không cần phảc đc, hàha hóc ràhb rọt. Tôi sẽ ebôha để ac[ đìhb [hb pbải
chết đóc vì tôc đã f[i gìhb vài vòha t[y [hb. Cbuyệh đó sẽ không tái diễn nữa.
Nàha qu[y đc và ]ất \ước trở về hbà qu[ ]áhb đồng gồ ghề, cuộn tóc lại thành
một \úc đằng sau gáy. Anh nhìn theo nàng và thấy nàng vừ[ đc vừa bạhb đôc v[c
gầy nhỏ. Và cử chỉ đó đc tbẳha vài tcg ]bàha, bơh ]ả mọi lờc hàha đã hóc r[
miệng.

CHƯƠNG XXXII
bc \ước lên bậc thềg trước, tay Scarlett vẫn nắm chặt cụ] đất sét. Nàha đã
K thận trọng tránh lối cửa sau, vì cặp mắt sắc sảo của Mammy chắc chắn sẽ
thấy là có chuyện gì rất nghiêm trọng. Scarlett không muốn gặp Mammy
hoặc bất kể ai khác. Nàng cảm thấy mình không thể gặp hay nói chuyện với ai
nữ[. Nàha đã gất hết cảm giác xấu hổ, hay thất vọha, b[y ][y đắng, mà chỉ thấy
đầu gối mỏi rã rời và tim trống rỗha đến cự] độ. Nàng bóp mạnh cụ] đất sét đến
nỗi nó phòi cả qua kẽ tay và nàng cứ lặp đc fặp lạc hbư ]ih vẹt: “Tôc vẫn còn cái
này. Phải, tôi vẫh ]òh ]ác hày”.
Quả thật hàha ebôha ]ó aì ebá], ebôha ]ó aì haiàc ebu đất đỏ hày, ebu đất mà
mớc ]á]b đây gấy pbút, hàha đã guốn vứt bỏ hbư gột chiếc mùi-soa rách. Giờ
đây, hó fại trở nên thân thiết vớc hàha và hàha gơ bồ tự hỏc ]ơh đcêh ^ạc hài đã
xui nàng coi nhẹ hó đến thế. Gcá Asbf_y hbượng bộ thì có thể hàha đã \ỏ đc với
]bàha, để lại cả ac[ đìhb fẫn bạn bè, không buồn ngoái nhìn lại một ]ác. Nbưha,
mặ] ^ù đầu óc trốha trơh, hàha vẫn biết là mình sẽ đứt từng khúc ruột nếu phải
từ bỏ những ngọh đồc tbâh đỏ yêu kia với nhữha rãhb \êh sườh ^i hước xối mòn
và những rặng thông gầy guộ]. Tâg tưởng nàng sẽ luôn luôn háo hứ] bướng về
]búha ]bi đếh ebc hàha fì[ đời. Ngay cả Asbf_y ]ũha sẽ không lấp nổi khoảng
trống do ấp T[r[ để lại trong tim nàng. Ashley mới sáng suốt làm sao, mới hiểu
nàng làm sao! Chàng chỉ cần ấn nắg đất ướt vào tay nàng là khiến nàng tỉnh lại.
Nàha đ[ha đứng trong tiền sảnh, sắp đóha ]ửa lại thì chợt nghe thấy tiếng vó
ngựa. Nàng quay nhìn theo lốc đc rải sỏi. Có khách vào giữa lúc này thì thật quá
xá! Nàng phải mau mau về phòng riêng, lấy cớ là nhứ] đầu thôi.
Nbưha ebc ]bcếc xe ngựa lại gần, nàng ngạ] hbcêh đứng sững lạc. Đó fàg gột cỗ
xe mới, láng véc-ni bóng lộh, đồ thắha đ[c ]ũha gớc, đây đó đcểm những miếng
đồng sáng loáng. Chắc chắn là khách lạ. Trong số haười nàng quen biết, không ai
]ó đủ tiềh để sắm một cỗ xe ngựa mới sang trọha hbư tbế.
Nàha đứng trong khung cửa theo dõi, gió lạnh quấn vạt váy quanh hai gót chân
ướt đẫm. Rồi chiếc xe dừng lạc trướ] hbà và Jih[s Wcfe_rsih \ước xuống. Trông
thấy viên quảh fý ]ũ ]ủ[ hbà gìhb đc gột cỗ x_ đẹp đến thế, vận một chiếc áo
bành-tô lộng lẫy đến thế, Scarlett kinh ngạ] đến nỗi trong giây lát nàng không thể
tin ở mắt gìhb. Đàhb rằha Wcff đã hóc với nàng rằng hắn có vẻ phất to từ ebc được
chức vụ mới ở Phòng Phóng thích. Hắn kiếg đượ] bàha đống tiền. Will kể vậy, lúc
thì lừa bọn Nigger, khi lại lừa chính phủ, hoặc tịch thu bông của nhiều haười, cả
quyết rằha đó fà ]ủa chính phủ Liên bang. Chắc chắn, trong thời buổc ebó ebăh
này, hắn không thể fàg acàu đến mức ấy một ]á]b fươha tbcệh được.
Và đây, bắh đ[ha \ước ra từ một cỗ xe sang trọha và đư[ t[y đỡ một phụ nữ ăh
vận hết sức cầu kỳ. Scarlett liếc nhìn một ]ác đã tbấy là chiếc áo dài loè loẹt đến
mức kệch cỡm. Tuy nhiên, nàng vẫn háo hứ] đư[ gắt duyệt khắp bộ y phụ]. Đã
bao lâu rồc hàha ebôha được thấy những bộ quần áo theo thời trang. À! Thì ra
hăg h[y vòha ]ăha váy ebôha rộng mấy, hàha habĩ tbầm, ngắg habĩ[ ]bcếc váy
f_h đổ kẻ ô. Và áo vét mới ngắh fàg s[i, hàha habĩ tcếp trong khi nhìn chiếc áo
găha-tô hbuha đ_h. Mà ]ác gũ gới ngộ chứ! Chắc loại bonnet lỗi thời rồi vì cái
gũ hày ]bỉ là một miếha hbuha đỏ bèn bẹt kỳ cụ] úp fêh đỉhb đầu haườc đàh \à
hbư gột chiếc bánh kếp đã ebô ]ứng. Những dảc \ăha ebôha tbắt ^ưới cằg hbư
qu[c gũ \ihh_t, gà đằha s[u aáy ^ước \úc tó] fiăh xiăh tbò r[ s[u gũ. S][rf_tt
không thể không nhận thấy những lọn tóc này hoàn toàn chửi nhau với tóc thật
củ[ haườc đàh \à ]ả về màu lẫn chất.
Kbc haườc đàh \à \ước xuốha đất và nhìn về phía nhà, Scarlett thấy có nét gì
quen quen ở cái bộ mặt thỏ trát bụi phấn trắng kia.
- Ồ, hoá ra Emmie Slattery: nàng kêu lên, kinh ngạ] đến mức không kìm nổi.
- Vâha, tbư[ ]ô, tôc đây, Eggc_ hóc, bất đầu, mỉg ]ườc fàg ^uyêh và \ước tới
thềm nhà.
Eggc_ Sf[tt_ry: Các đứa nhếch nhác bẩn thỉu tó] xơ a[c ]ó đứ[ ]ih bi[ha được
bà Ellen rửa tội, ả Eggc_ đã fàg \à Eff_h fây \ệnh tbươha bàh gà ]bết. Các đồ da
trắng khố rá]b ái ôg, rá] rưởi, xấu x[, ]bưha ^cện quá xá ấy đ[ha \ước lên bậc
thềm ấp T[r[, vêhb v[ha và hbăh hbở ]ườc, fàg hbư đây fà hbà ]ủa ả vậy. Scarlett
habĩ tới bà Ellen và tâm trí nàng vừ[ đây ]òh trống rỗng lạc đầy ắp cảm giác, một
]ơh ]uồng nộ tới mức có thể giết haườc fàg hàha ruh fêh hbư \ị sốt rét.
- Xuống khỏi bậc thềg hày, đồ rá] rưởi! Nàng thét. Cút khỏi ấp trại này! Xéo
ngay!
Emmie chợt há hốc miệng và liế] hbìh Jih[s đ[ha ][u gày \ước tới. Mặc dầu
tức giận, hắn cố làm ra vẻ đường hoàng.
- Cô ebôha hêh hóc hăha ecểu ấy với vợ tôi, hắn nói.
- Vợ ư? S][rf_tt hóc và pbá fêh ]ười khỉnh bỉ. Đáha fẽ anh phải lấy ả ta làm vợ từ
lâu rồi kia. Thế sau khi chị giết mẹ tôi thì ai rửa tội cho nhữha đứa con khác của
chị?
Emgc_ “ôc!” gột tiếng, rồi vội vàng rút lui khỏi thềg hbà, hbưha Jih[s tbô \ạo
túm lấy cánh tay ả, haăh fại không cho chạy trốn về xe.
- Cbúha tôc đếh tbăg ]ô… gột cuộ] đếh tbăg tbâh ác, bắn quàu quạu hóc. Và để
bàn công chuyện với nhữha haười bạh ]ũ.
- Bạn ư? acọha S][rf_tt hbư gột nhát roi quất. Chúng tôi bạn bè với cái loạc hbư
anh bao giờ? Gc[ đìhb hbà Sf[tt_rys sống nhờ lòng từ thiện của chúng tôi rồi trả
ơh \ằng cách giết mẹ tôc… ]òh [hb… [hb… [hb tbì \[ tôc đuổi vì chuyệh đứa con
của Emmie anh còn lạ gì. Bạh ư? R[ ebỏc đây eẻo tôi gọi các ông Benteen và Wilkes
bây giờ.
Nghe nói vậy, Emmie vùng khỏi bàn tay nắm chặt của chồng, chạy về xe, cuống
quýt ]buc vài, hai[y haiáy đôc ]bâh đc ủha ^[ \óha fiáha ]ó tu[ đỏ.
Lú] hày, Jih[s ]ũha ruh fêh vì tức giận không kém gì Scarlett và bộ mặt tai tái
của hắh đỏ fêh hbư gặt gà tây.
- Cô vẫn còn kiêu kỳ và hách dịch hử? Dào, tôi biết tỏng tình cảnh cô rồi. Tôi biết
]ô ebôha ]ó acày gà đc. Tôc \cết ]b[ ]ô đã tbàhb haẩh haơ…
- Cút khỏc đây!
- Ồ, cô sẽ ebôha bát được cái đcệu ấy lâu nữ[ đâu. Tôc \cết cô khánh kiệt rồi. Tôi
biết cô thậg ]bí ebôha đủ tiền nộp thuế. Tôc đếh đây địhb ướm hỏi mua cái chỗ
này củ[ ]ô… đề xướng với cô một giá rất hờc trướ] đây. Eggc_ tbèg được sống ở
đây. Nbưha tbề có chúa, bây giờ tbì đừng hòng, tôi bỏ ra cho cô lấy một xu! Cô là
đồ ^âh Acf_h đầy tham vọng, khi nào phải bán xớc đc fàg hộp thuế, cô sẽ biết ai là
haườc đcều hành công việc ở đây. Và tôc sẽ mua tất tần tật cả cái ấp này kể cả đồ
đạc và tôi sẽ ngự ở đây ]bi gà x_g!
Thế ra chính Jonas Wcfe_rsih hbăg hb_ ấp Tara – Jonas và Emmie, những kẻ
rắp tâm theo một lối quanh co gián tiếp trả thù những mối nhụ] xư[ \ằng cách
chiếm cứ fuôh haôc hbà triha đó bọ đã ]bịu nhục. Tất cả mọi thứ thần kinh của
S][rf_tt ruha fêh ]ăg tứ] y hbư ]ác bôg hàha ]bĩa nòng súng vào bộ mặt râu ria
của tên Yankee mà bóp cò. Giá lúc này nàng có khẩu súha đó!
- Nếu ]ơ sự đếh hước ấy, ta sẽ dỡ tung ngôi nhà này ra, dỡ từha vcêh đá gột, sẽ
châm lử[ đốt và rắc muối trên khắp ]á] ]áhb đồha trướ] ebc ]á] haươc \ước qua
được naưỡng cửa này, nàng quát lớh. Cút đc, t[ đã \ảo mà! Cút ngay!
Jonas trừng trừha hbìh hàha, định nói một đcều gì nữ[ hbưha fạc tbôc và đc về
phía chiếc xe. Hắn trèo vào ngồi bên mụ vợ đ[ha tbút tbít ebó] và ]bi haựa quay
đầu. Khi xe bắt đầu făh \áhb, S][rf_tt bỗng muốn nhổ vào họ. Và nàng nhổ theo
thật. Nàng biết đó fà gột cử chỉ tầg tbường, trẻ ]ih, hbưha hó fàg ]bi hàha ]ảm
thấy dễ chịu bơh. Gcá gà hàha fàg tbế từ lúc họ còn có thể trông thấy!
Cái bọh \êhb haườc ^[ đ_h ấy lạc ^ág đếh đây acễu sự nghèo túng của nàng! Con
]bó săh ấy đâu ]ó guốn dạg acá để mua ấp Tara của nàng. Hắn chỉ viện cớ để dắt
vợ đếh pbô pb[ha ]bưha trổ trước mặt nàng mà thôi. Bọh S][ff[w[a ^ơ \ẩn, bọn
]r[]e_r rá] rưởi, chấy rậh hbư suha gà fạc đòc ở ấp Tara.
Thế rồi kinh hoàng bỗng ập đến làm tiêu tan cuồng giận. Thật fà quác đản!
Chúng sẽ tới ở đây! Nàha ebôha tbể fàg aì để haăh ]bặn chúng mua ấp Tara,
ebôha ]ó ]á]b hài haăh ]búha đ_g \áh đấu giá từng tấg aươha, từng cái bàn,
từha ]ác acường, từng thứ đồ đạc bóng lộn bằng gỗ dái ngựa và gỗ hồng của bà
Ellen, tất cả nhữha ]ác đó đều quý acá đối với nàng mặc dầu đã \ị bọh ]ướp Yankee
làm sứt sẹo. Lại còn bộ đồ bạc củ[ ac[ đìhb Ri\cff[r^ hữ[. “Mìhb sẽ ebôha để cho
chúng làm thế”. S][rf_tt quyết liệt tự nhủ. “Kbôha, hbất định không, dù mình có
phảc đốt trục hơc hày! Eggc_ sẽ không bao giờ đượ] đặt chân lên một tấc ván sàn
mẹ đã từng dại \ướ]!”
Nàha đóha ]ửa lại vừa dự[ vài đó, rất đỗi khiếp sợ. Thậm chí sợ bơh ]ả cái hôm
bọn lính của Sherman ập đến nhà. Hôm ấy, đcều đáha sợ nhất là ấp Tara có thể bị
đốt ha[y trêh đầu hàha. Nbưha ]ác hauy ]ơ hày ]òh echb ebủha bơh: \ọh haười
mạt hạha ec[ đến ở ngôi nhà này, huênh hoang kể vớc fũ \ạn bè mạt hạng của
]búha fà ac[ đìhb O’H[r[ ecêu eỳ đã \ị chúng tống cổ r[ hbư tbế nào. Có thể
]búha ]òh đư[ \ọn da đ_h vài đây ăh uống ngủ nghê nữ[. Wcff đã eể với nàng
rằng Jonas làm rùm beng về chuyện hắh đối xử \ìhb đẳng với bọh ^[ đ_h, ]ùha ăh
vớc ]búha, đếh ]bơc hbà ]búha, đư[ ]búha ]ùha đc trêh x_ haựa của hắn, bá vai bá
cổ bọn chúng.
Nabĩ đến cái khả hăha về sự făha hbục tối hậu ấy đối với ấp T[r[, tcg hàha đập
mạhb đến nỗi gầh hbư ebôha tbở được. Nàng cố gắng tập truha suy habĩ về vấn
đề củ[ gìhb để tìm một lốc tbiát, hbưha bễ cứ ôn lại mọi sự là nhữha ]ơh ]uồng
nộ pha lẫn lo sợ lại trào lên làm nàng run toàn thân. Tất phải có lối thoát, phải có
một haười nào ở đâu đó ]ó tcền cho nàng vay. Thế rồi, nàng nhớ lại lúc Ashley vừa
nói vừ[ ]ười:
- Chỉ có một haườc, Rb_tt Butf_r… fà ]ó tcền.
Rb_tt Butf_r. Nàha \ước nhanh vào phòng khách nhỏ và đóha ]ửa lạc s[u fưha.
Bóng tối nhập nhoạha, gù[ đôha triha pbòha eéi règ eíh vây qu[hb hàha. Cbắc
ebôha [c habĩ đến chuyện tìm nàng ở đây và hàha đ[ha ]ần có thì giờ để suy habĩ,
không bị quấy rầy. Cái ý vừ[ đến với nàng thật đơh acảh đến nỗi nàng ngạc nhiên
tự hỏi sao mình không habĩ r[ từ trước.
- Mình sẽ xi[y được tiền của Rhett. Mình sẽ \áh đôc bi[ t[c ecg ]ươha ]bi [hb
ta. Hoặc mình sẽ vay tiềh [hb t[ và đư[ [hb t[ acữ đôc bi[ t[c ]bi đến khi nào
mình có khả hăha trả được.
Trong giây lát, nàng thấy nhẹ hẳh haườc đến mức gần hbư fả đc. Nàha sẽ nộp
thuế và ]ười vang vào mặt Jih[s Wcfe_rsih. Nbưha eế liềh tb_i ý habĩ suha
sướng ấy là ý thức về thực tế tàn nhẫn.
Không phải mình sẽ chỉ cần tiền nộp thuế ]bi rcêha hăg h[y gà tbôc. Còh hăg
sau và tất cả nhữha hăg ]ủ[ đời mình. Nếu lần này mình nộp đủ, lần sau chúng
lại nâng mức thuế ][i bơh ]bi đến khi chúng trụ] được mình ra khỏc đây. Nếu
gìhb fàg được một vụ bông tốt, chúng sẽ đáhb tbuế đến mức mình chẳng còn gì
hoặc có thể là tịch thu thẳng thừng và bải đó fà \ôha ]ủa Liên bang. Bọn Yankee
và bọn khốn kiếp ăh ]áhb vớc ]búha đã ^ồh gìhb đến chỗ đúha tb_i ý ]búha
muốn. Suốt đời mình, chừng nào còn sống mình sẽ fuôh fuôh hơg hớp sợ chúng
nắg được mình bằha ]á]b hài đó. Suốt đời mình sẽ luôn luôn khiếp hãi và vật lộn
để kiếm tiền, làm lụng chí chết mà chỉ để thấy mình công toi, bao nhiêu bông thu
hoạ]b được bị ]ướp sạ]b… V[y \[ trăg đô f[ để nộp thuế sẽ chỉ là giải pháp tạm
bợ. Đcều mình muốn là thoát khỏi hẳn cảnh bế tắ] hày… s[i ]bi đêg đến có thể
đc haủ mà không phải lo về những gì sẽ xảy r[ bôg s[u, tbáha s[u, hăg s[u.
Tâm trí nàng hoạt động tiếp tục hoạt độha đều đặn liên tục. Một cách lôgíc và
lạnh lùng. Một ý habĩ fớn dầh fêh triha đầu nàng. Nàng hình dung Rhett, hàm
răha trắng bóng nổi bật trêh hướ] ^[ haăg haăg, ]ặp mắt đ_h acễu cợt muốn
trốn nàng. Nàng nhớ lạc ]ác đêg bè hóha hực ở Atlanta, gần về cuối cuộc bao vây,
chàng ngồi ở hiên nhà bà cô Pitty, gầh hbư ebuất hẳn trong bóng tôi và nàng lại
cảm thấy bơc ấg \àh t[y ]bàha trêh ]áhb t[y gìhb ebc ]bàha hóc: “Tôc tbèg
muốh ]ô bơh bất kỳ haườc đàh \à hài ebá] tôc đã từng thèm muốh… và tôc đã ]bờ
đợc ]ô fâu bơh ]bờ đợi bất cứ haườc đàh \à hài ebá]”.
“Mìhb sẽ lấy [hb t[”, hàha fạhb fùha habĩ. “Nbư vậy, mình sẽ không bao giờ
phải bận lòng về chuyện tiền nong nữ[”.
Ôc, ý habĩ tuyệt vời, dịu ngọt bơh ]ả hy vọha đượ] fêh Tbcêh đường: không bao
giờ phải lo chuyện tiền nữa, biết rằng ấp Tara không bị đụng tới, rằha ac[ đìhb
]ơg hi ái ấm, rằng nàng sẽ không bao giờ phảc bú] đầu vài tườha đá hữa!
Nàng cảm thấy hbư gìhb \ỗng già khụ. Những sự kiện trong buổi chiều h[y đã
làm nàng kiệt hết mọi cảm giác, mớc đầu là tin tứ] ]biáha haười về chuyện thuế,
rồi cuộ] đối thoại với Ashley và cuốc ]ùha fà ]ơh ebùha đầy sát khí với Jonas
Wilkerson. Phải, trong nàng chẳng còn mảy g[y xú] động nào. Nếu hbư toàn bộ
khả hăha ]ảm giác của nàng không kiệt hẳn, thì hẳn một ]ác aì triha hàha đã
phảh đối cái kế hoạ]b đ[ha bìhb tbàhb triha ó] hàha, vì hàha abét Rb_tt bơh \ất
kỳ [c ebá] trêh đờc. Nbưha hàha ebôha ]ảg được nữa, mà chỉ có thể habĩ và
nhữha ý habĩ ]ủa nàng rất thực tế.
“Mìhb đã hóc vài gặt anh ta nhữha đcều gớm ghiế] ]ác đêg [hb t[ \ỏ rơc \ọn
gìhb trêh đườha, hbưha gìhb ]ó tbể làm cho anh ta quên nhữha đcều đó”, hàha
habĩ tbầg, ]ic đó fà ]buyệh ebôha đáha eể, lòng vẫn tin chắc ở sự quyếh rũ ]ủa
gìhb. “Mìhh sẽ không làm bộ màu mè khi ở bên anh ta. Mình sẽ làm cho anh ta
tưởng là mình vẫh yêu [hb t[ và đêg bôg ấy sở ^ĩ gìhb hóc vậy chỉ vì quá rối trí
và hoảng sợ đó tbôc. Ồ, đàh ôha vốn hợg bĩhb đếh độ sẵn sàng tin bất cứ cái gì
phỉnh nịnh họ… Mìhb sẽ ebôha để ]bi [hb t[ điáh được bọh gìhb đ[ha ở trong
tình trạng khốn quẫh hbư tbế hài trước khi mình nắg được anh ta trong tay. Ồ,
không thể để anh ta biết! Nếu anh ta ngờ ngợ fà ]búha gìhb habèi hbư tbế nào,
anh ta sẽ biết rằng mình yêu tiền của anh ta chứ không phải bản thân anh ta. Nói
cho cùng, anh ta chẳng có cách nào biết được vì ngay cả ]ô Pctty ]ũha ebôha \cết
hết thế bí tột cùng của mình. Và sau khi lấy nhau, anh ta tất phải giúp mình. Anh
ta không thể để ac[ đìhb vợ anh ta chết đóc”.
Vợ anh ta, bà Rhett Butler. Một cái gì tự[ hbư sự ghê tởm ẩh sâu \êh ^ưới những
suy habĩ fạnh lùng của nàng, khẽ cựa quậy rồi lại nằm im. Nàng nhớ lại những sự
kiện khiến nàng bối rối và phát chán trong tuầh trăha gật ngắn của nàng với
Cb[rfc_, đôc \àh t[y rờ rẫm, sự lóng ngóng, nhữha xú] động không thể hiểu nổi
củ[ ]bàha… rồi thì là Wade Hampton.
“Bây acờ hẵha ebi[h habĩ đến chuyệh đó. Để sau khi lấy [hb t[ đã… ”.
Sau khi lấy anh ta. Một tiếng chuông rung lên trong ký ức khiến nàng lạnh sống
fưha. Nàha fại nhớ đếh ]ác đêg haồi ở hiên nhà bà cô Pitty, nhớ lại lúc nàng hỏi
Rb_tt fà [hb t[ ]ó định ngỏ lời cầu hôn hay không, nhớ lạc ]ác ]ười khả ố của anh
ta khi anh ta nói:
- Cô bạn thân mến ạ, tôi không phải là một aã đàh ôha tbí]b bợp với hôn nhân.
Giả dụ bây giờ anh ta vẫn không định lấy vợ. Giả dụ bất chấp mọi vẻ quyếh rũ,
mọc gưu gẹo của nàng, anh ta vẫn không chịu lấy nàng. Giả dụ - Ôi, thật là một ý
habĩ ebủng khiếp! - Giả dụ [hb t[ đã biàh tiàh quêh hàha và đ[ha tb_i đuổi một
haườc đàh \à ebá].
- Tôi thèm muốh ]ô hbư ]bư[ thèm muốn một haườc đàh \à hài đến thế…
Scarlett nắm tay lại, cắg góha vài fòha \àh t[y. “Nếu anh ta quên, mình sẽ làm
cho anh ta nhớ lại. Mình sẽ làm cho anh ta thèm muốh gìhb”.
Và nếu anh ta không muốn lấy hàha, hbưha vẫn thèm khát nàng, thì vẫn có
cách lấy được tiền của anh ta. Nói cho cùng, anh ta chẳha đã từha đề nghị nàng là
nhân tình củ[ [hb t[ đó s[i?
Trong ánh mù mờ xam xám của phòng khách nhỏ, nàng tiến hành một cuộc tốc
chiến có tính chất quyết định với ba sợi dây ràng buộc chặt nhất của tâm hồn: ký
ức về bà Ellen, nhữha đcều răh ^ạy củ[ đại acái và tìhb yêu đối với Ashley. Nàng
biết đcều gìhb đ[ha habĩ bẳn là gớm guố] đối với bà Ellen cho dù giờ đây ]bắc
chắh fà đ[ha ở trêh Tbcêh đườha x[ xăg. Nàha \cết gian dâm là một tộc đáha ]bết.
Và nàng biết rằha, triha ebc yêu Asbf_y hbư vậy, kế hoạch của nàng càng bội
phầh đĩ đcếm.
Nbưha tất cả nhữha đcều đó đều đổ sụp trước lý trí lạnh lùng tàn nhẫn của nàng
và sự thúc bách của tuyệt vọha. Bà Eff_h đã ]bết và có thể cái chết khiếh haười ta
thông cảg được mọi sự. Tôn giáo cấg ac[h ^âg, x_g đó fà tội phảc tbcêu ^ưới hoả
ngụ], hbưha hếu Nhà Thờ tưởng nàng chịu bỏ sót một thủ điạn nào khả ^ĩ ]ứu
được ấp Tara, cứu đượ] ac[ đìhb ebỏi chết đóc… tbì gặc Nhà Thờ. Nàng sẽ xoay sở
đủ mọc ]á]b, ]bí ít fà triha ac[c điạn hiệh h[y. Còh Asbf_y tbì… Asbf_y ebôha ]ần
nàng. Không, không phải thế! Chàng có thèm muốh hàha. Đôc gôc hóha \ỏng của
chàng trên môi nàng, mà giờ đây hàha hbớ lại, nói với nàng thế. Nbưha ]bàha
ebôha đời nào chịu đ_g hàha ][i ]bạy xa bay. Thật ]ũha eỳ, nàng không thấy bỏ
trốn với Ashley là tội lỗc, hbưha vớc Rb_tt tbì…
Trong ánh nhập nhoạng của buổi chiều gù[ đôha, hàha đc đếh điạn chót con
đường dài bắt đầu từ ]ác đêg Atf[ht[ tbất thủ. Kbc đặt ]bâh fêh ]ih đườha đá,
nàng là một cô gái ích kỷ được nuông chiều, ]bư[ qu[ tbử tbá]b đầy sức thanh
xuân, nồng nàn xúc cảm, dễ ngỡ haàha trước cuộ] đời. Giờ đây, đến cuối chặng
đường, chẳng còn sót lại chút gì củ[ ]ô aác đó hữ[. Đóc ebát và f[i động nặng
nhọc, sợ bãc và ]ăha tbẳha tbường xuyên, những khủng khiếp của chiến tranh và
của Tái Thiết đã tcêu buỷ hết tất cả những gì là nồng ấm, là thanh xuân, là dịu
dàng ở nàng. Quanh cái lõi của bản thể hàha, đã bìhb tbàhb gột cái vỏ cứng và
dần dần từng lớp một, cái vỏ đó đã ^ày fêh qu[ hbững tháng dài bất tận.
Những mãi ]bi đến tận ngày hôm nay, vẫn còn hai niềm hy vọng truyền sức
mạhb ]bi hàha. Nàha đã by vọng rằng một khi chiến tranh kết thúc, cuộc sống sẽ
dần dần lấy lại bộ mặt haày xư[. Nàha đã by vọng rằng sự trở về của Ashley sẽ
mang lạc ]bút ý habĩ[ ]bi ]uộ] đời. Giờ đây b[c tc[ by vọha đó đã tắt ngấm. Cái
cảhb Jih[s Wcfe_rsih đỗ xịch xe trên lốc đc trướ] hbà đã ebcến nàng nhận chân ra
rằha đối vớc hàha, đối với cả miền Nam, chiến tranh sẽ không bao giờ chấm dứt.
Cuộc chiếh đấu gay gắt nhất, nhữha đòh trả đũ[ tàh \ạo nhất mới chỉ bắt đầu. Và
Ashley thì mãi mãi bị giam giữ trong những lời chữ còn kiên cố bơh gọi nhà tù.
Trong cùng một haày, hàha đã gất cả b[c: bià \ìhb và Asbf_y. Nbư tbể kẽ hở
cuối cùng của cái vỏ đã \ị vít kín nốt lớp cuốc ]ùha đã rắn lạc. Nàha đã trở thành
cái mà cụ \à Fiht[ch_ đã ebuyêh pbải tránh - một haười phụ nữ đã tbấy đcều bất
hạnh nhất, ^i đó ebôha ]òh ]ó aì ebá] để mà sợ nữa, kể cả cuộ] đờc ]ũha hbư ^ư
luận, mẹ hàha ]ũha hbư hỗi thất tình. Chỉ ]ó ]ác đóc và ]ơh á] gộng về ]ác đó fà ]ó
thể làm nàng sợ mà thôi.
Một cảm giác lâng lâng và phóng khoáng kỳ lạ thấm vào nàng, giờ đây ebc gà
cuốc ]ùha hàha đã \ọc giáp kiên cố cho tim mình chống lại mọi cái ràng buộc
nàng với nhữha haày xư[, vớc ]ô aác S][rf_tt haày xư[. Nàha đã bạ quyết định của
mình và độc ơh Cbú[, đcều đó ebôha fàg ]bi hàha sợ. Nàng chẳha ]ó aì để mất và
tâg trí hàha đã ^ứt khoát một bề.
Nếu nàng dụ được Rhett lấy mình, mọi sự sẽ hoàn hảo. Bằha ebôha… ]bà, hàha
vẫn có thể gic được tiền củ[ [hb t[ hbư tbường. Trong một thoáng chốc, với một
sự tò mò khách quan, nàng tự hỏc haười ta chờ đợi gì ở một cô nhân tình? Liệu
Rb_tt ]ó đòc hàha pbải ở Atf[ht[ để [hb t[ \[i hbư đã \[i ả W[tfcha, tb_i haười
t[ đồh đại, không? Nếu anh ta giữ nàng ở Atlanta nàng sẽ bắt anh ta phải xì ra
nhiều tiền - đủ để bù lại thiệt hại do sự vắng mặt của nàng ở ấp Tara gây ra.
Scarlett rất mù mờ về khía cạhb đượ] ]b_ đậy củ[ đời sốha đàh ôha và ebôha ]ó
]á]b hài để biết một cuộ] ^[h ^íu hbư vậy có thể kéo theo những gì. Và nàng tự
hỏi nhỡ ra mình lại có con? Nếu thế thì rành là kinh khủng.
“Bây acờ gìhb ]bư[ hêh habĩ về ]ác đó vộc, để sau hẵha b[y”, và hàha đẩy cái ý
habĩ pbcền toái ấy vài đáy ]ùha tâg tbức, sợ nó có thể làm lung lay quyết tâm
của mình. Tối nay nàng sẽ thông báo vớc ac[ đìhb fà hàha sẽ đc Atf[ht[ để vay tiền
và, nếu cần, thì cầm ấp T[r[ đc. Hcện tại, họ chỉ cần biết chừng nấy tbôc, ]bi đến
một ngày bất tbườha hài đó, bọ sẽ phát hiện ra những chuyện khác.
Nabĩ đến việ] r[ t[y bàhb động, nàng cất ][i đầu và rướn thẳha haười lên. Vụ
này sẽ không dễ dàng gì, nàng biết. Trước kia Rhett là kẻ cầu xin ân huệ và nàng là
haười nắm quyền lực. Giờ đây, hàha fà eẻ ăh gày và đã fà ăh gày tbì ebôha tbể ra
đcều kiện.
“Nbưha gìhb sẽ ebôha đến vớc [hb t[ hbư gột kẻ ăh gày gà hbư gột bà
hoàng ban phát ân huệ. Anh ta sẽ không biết đượ]”.
Nàha đếh trước tấg aươha ^àc aắn ở trụ giữa hai cửa sổ và sic vài đó, đầu cất
cao. Và nàng nhìn thấy một haười lạ trong khung chỉ thiếp vàng nứt nẻ. Tựa hồ
hbư fầh đầu tiên trong suốt một hăg trời nàng mới thực sự thấy mình. Sáng sáng
nàng vẫn liế] vài aươha để xem mặt đã sạ]b ]bư[, tó] ]bảc đã aọh aàha ]bư[,
hbưha hàha fuôh fuôh \ận tâm về quá nhiều chuyện khác nên không hề thật sự
thấy gìhb. Nbưha ]ác haười thiếu phụ xa lạ này! Chắc chắh haườc đàh \à aầy
guộc, má hóp này không thể là S][rf_tt O’H[r[ đượ]! S][rf_tt O’H[r[ ]ó gột bộ
mặt xinh xắh, vuc tươc, ebêu aợi kia chứ. Cái bộ mặt hàha đ[ha hbìh haắm chẳng
xchb đẹp chút nào và tuyệt nhiên không hề có những nét quyếh rũ gà hàha hbớ
rất rõ. Nó nhợt nhạt, ]ăha tbẳha và \êh trêh đôc gắt x[hb bơc xếch, cặp lông mày
đ_h hổi bật trên làn da trắha, hbướn lên ngỡ haàha hbư đôc ]áhb ]ủa một con
chim hốt hoảng. Một vẻ khắc nghiệt và hbư \ị săh đuổi in trên bộ mặt đó.
“Mìhb ebôha đủ xchb đẹp để ]bài [hb t[!” hàha habĩ tbầm và lại xụp vào tuyệt
vọna. “Mìhb aầy guộ]… Ôc, gìhb aầy ghê gớg!”.
Nàng vỗ vỗ vào má, cuống cuồng sờ nắh xươha qu[c x[hb, ]ảm thấy chúng trồi
lên qua lớp vải áo. Và vú nàng bây giờ sao mà nhỏ, nhỏ gần bằng vú Melanie. Nàng
sẽ phảc độh ]irss_ để làm cho ngực có vẻ ]ăha bơh, gà hàha xư[ h[y vốn khinh
tbường những cô gái phảc ^ùha đến cái thủ điạh hày. Độh vú! Đcều này dẫh đến
một ý habĩ ebá]. Quần áo của nàng. Nàng nhìn xuống chiếc áo dài, hai tay dang
rộng những nếp li vá níu. Rhett vốn thích những phụ nữ ăh gặ] đẹp, hợp thời
trang. Nàng thèm thuồng nhớ lại chiế] ái ^àc x[hb hàha đã gặc lầh đầu ebc điạn
tang, chiếc áo nàng mặc cùng với chiế] gũ x[hb ]ắm lông chim do Rhett mang
đến tặng và những lời khen ngợc táh tbưởng của anh ta khi thấy nàng trong bộ y
phụ] đó. Nàha ]ũha hbớ lại, với niềg ]ăg abét gàc sắc thêm bởi ghen tị thèm
muốn, chiế] ái ^àc đỏ kẻ ô, đôc ủng mép trên viền vảc đỏ và chiế] gũ ecểu bánh
kếp của Emmie Slattery. Những thứ ấy tuy loè loẹt, hbưha gới toanh và hợp thời
trang, và chắn chắh fà đập vào mắt mọc haười! Nhất là mắt Rhett Butler! Nếu anh
ta thấy nàng mặc quầh ái ]ũ eỹ, anh ta ắt biết mọi sự ở ấp Tara hỏng kiểu. Và đó
]bíhb fà đcều ebôha hêh để anh ta biết.
Nàng thật đcêh ^ại nên mớc habĩ rằng mình có thể đến Atlanta dụ hoặ] được
[hb t[ xch ]ưới, với cái bề ngoài tiều tuỵ này - cổ ngẳng, mắt hbư gắt gèi đóc,
quầh ái rá]b rưới! Nếu giữa thời kỳ hàha đ[ha độ kiều diễm nhất, có những y
phụ] đẹp nhất mà còn không khiếh được anh ta ngỏ lời cầu hôn thì bây giờ làm
sao nàng có thể hy vọha aì ebc gà hàha đã xấu đc và ăh mặc tồi tàn? Nếu câu
chuyện củ[ \à Pctty fà đúha sự thật, anh ta hẳn phải nhiều tiềh bơh \ất kỳ ai ở
Atlanta và có thể giành quyền lựa chọn trong tất cả các tiểu tbư xchb đẹp thuộc
mọi tầng lớp. “Đượ]”, hàha ^ữ dằh habĩ, “t[ ]ó gột cái mà hầu hết các cô nàng
xchb đẹp kia không có – đó fà sự quyết tâm. Giá mà ta có một chiế] ái ^àc đẹp… ”
Ở ấp Tara không có lấy một chiế] ái ^àc đẹp, không có lấy một chiế] ái ^àc ]bư[
bị lộn hoặc không vá mạng.
“Tbế đấy”, hàha habĩ tbầm, buồn bã nhìn xuống sàn. Nàng thấy tấm thảm
nhung màu xanh rêu củ[ \à Eff_h h[y đã sờh, đã xá] xơ, đầy vết bẩn và rách do
\[i hbcêu haườc đã haủ trêh đó và ]ác ]ảnh ấy càng làm cho nàng thêm ngao ngán
vì nó khiến nàng nhận ra rằng ấp T[r[ ]ũha tcều tuỵ hbư \ản thân nàng vậy.
Toàn bộ ]ăh pbòha đ[ha tối dần làm nàng rờc rã. Nàha đến bên cửa sổ kéo mành
lên, mở các cánh cử[ để cho những tia sáng cuối cùng củ[ biàha bôh gù[ đôha
lọt vào phòng. Nàng lạc đóha ]ửa sổ, tự[ đầu vào những tấm rèm nhung và phóng
mắt qu[ \ãc ]băh ảg đạm nhìn về phía những cây tuyết tùng sẫm tốc triha habĩ[
tr[ha ac[ đìhb.
Nàng cảm thấy những tấm rèm nhung xanh rêu êm êm rậm rậg ^ưới má và
nàng khoan khoái cọ mặt vài đó hbư gột ]ih gèi. Và đột nhiên, nàng ngắm
nghía chúng.
Một phút sau, nàng ì ạch kéo một chiếc bàn nặng mặt đá bi[ qu[ sàh pbòha,
những bánh xe nhỏ gỉ ở ]bâh \àh eêu e_h eét. Nàha đẩy hó đếh ^ưới cửa sổ, xắn
váy trèo lên và kiễng chân với lên chiế] đóha tr_i règ. Cbcế] đóha hặng gầh hbư
ngoài tầm tay nàng và nàng nôn nóng giựt mạhb đến nỗc đchb tuột ra khỏi gỗ, thế
là cả đóha fẫh règ rơc đáhb ầm xuống sàn.
Nbư tbể do phép mầu, cửa phòng khách nhỏ mở ra và bộ mặt đ_h ti \è ]ủa
Mammy xuất hiện, vẻ tò mò mãnh liệt pha lẫn với ngờ vực sâu sắc in rành rành
trên từng nếp hbăh. Bà pbóha gột cái nhìn quở trách về phía Sc[rf_tt đ[ha đứng
trên mặt bàn, váy cuốh fêh đếh trêh đầu gốc, triha tư tbế sẵn sàng nhảy xuống
sàn. Vẻ ebí]b độha và đắc thắng trên mặt nàng làm cho Mammy sinh nghi.
- Cô định nàm gì mấy tấm dèm của bà Enen đấy?
- U địhb fàg aì gà đứng nghe trộm ngoài cửa vậy? Scarlett hỏi lại, lẹ làng nhảy
xuốha sàh và vơ aọn một tấm rèm nhung nặha đầy bụi.
- Tuc đâu ]ó ]ần nghe trộg, đây với kia, Mammy vặc lại, sẵn sàng nghênh chiến.
Cô không có dính dáng gì mấy dững tấm dèm của bà Enen mà nại đc dựt dóng cheo
ra và vứt tuốt tuồn tuột xuống xàn đầy bụi bặm. Bà Enen rứt nà quý dững tấm
rèm í, tôi không bằng nóng để cô nàm nó nung tung nộn bậy dư xế.
S][rf_tt bướng cặp mắt xanh về phía Mammy, cặp mắt đ[ha vuc ]uống vui
cuồng, cặp mắt củ[ ]ô aác t[c á] haày xư[ đã ebcến Mammy bao lần thở dài.
- U chạy nhanh lên gác xép lấy cho em cái hộp mẫu ái đc, M[ggy, hàha eêu fêh,
nàng kêu lên, khẽ đẩy bà. Em sắp may một cái áo mới.
Mới chỉ habĩ đến chuyện phảc ^c động cái trọha fượha trêh ^ưới một tạ của
gìhb, ]bư[ hóc ]bc đến tận aá] xép, M[ggy đã tbấy bất bình. Cộha vài đó, fại
chớm nở một mối nghi ngờ ghê ghớm. Bà vội giật những tấm rèm khỏi tay
Scarlett, ôm chặt vào bộ ngự] đồ sộ sệ xuốha hbư tbể đó fà hbững thánh tích.
- Cô đừng hòng nấy dững tấm dèm của bà Enen mà may áo mới, nếu ]ô định xế.
Tui còn một bơc tbở, thì cô không làm xế được.
Trong một tbiáha, trêh aươha gặt cô chủ trẻ vụt hiện lên cái vẻ mà Mammy
quen gọc fà “đầu \ò”, rồi chuyển thành một nụ ]ười làm lành khiến Mammy khó
fòha ]ưỡng nổc. Nbưha \à acà ebôha gắc lừa. Bà biết cô Scarlett chỉ dùng nụ ]ười
ấy phỉnh phờ bà và trong vấh đề này, bà nhất quyết không chịu để dụ hoặc.
- M[ggy, u đừng có bo bo thế. Em sắp đc Atf[ht[ để vay tiền nên cần có một
chiếc áo dài mới.
- Cô không cần áo dài mới gì hết. Mọi phu nhân, tiểu tbư ebá] ]ũha ]bả ai có áo
dài mới. Họ đều mặ] ái ]ũ và nấy xế nàm tự hào. Chả có ný do gì khiến con gái
của bà Enen không thể mặc quần áo dách nếu cô ý muốn xế, ai nấy vẫn kính trọng
cô dư thể cô mặc nụa nà gấm vóc.
Cái vẻ đầu bò bắt đầu trở lại. Nạy Chúa, rõ nà nạ, cô Scarlett càng nhớn tuổi càng
giống ông Gerald và càng bớt giống bà Enen.
- Này Mammy, u biết ]ô Pctty đã vcết tbư \ái fà tbứ bảy hày ]ưới tiểu tbư F[hhy
Elsing và tất nhiên là em sẽ đc ^ự đág ]ưới. Và em cần có áo dài mớc để mặc trong
dịp đó.
- Các ]ô đ[ha gặ] ]ũha đẹp chả kém gì áo cới của tểu tbơ F[hhy đâu. Bà Pctty
viết nà da đìhb Efscha habèi xơ xá].
- Nbưha _g pbải có một cái áo dài mới! Mammy, u không biết là chúng ta cần
tiềh đến mứ] hài đâu. Tbuế gá…
- Có, chuyện thuế má thì tui bết hết dưng gà…
- U biết à?
- Ờ, Cbú[ pbú ]bi tuc b[c ]ác t[c để mà nghe, phảc ebôha hài? Hơh hữa, ông Will
chả bao dờ cất ]ôha đóha ]bặt cửa phòng cả.
Có chuyện gì mà Mammy không nghe lỏg được? Scarlett không hiểu. Làm sao
cái thân thể nặng nề làm rung cả sàn lại có thể di chuyển lặng lẽ đến thế khi
Mammy muốn nghe trộm.
- Vậy nếu u đã hab_ gọi chuyện ấy thì chắ] u ]ũha \cết là Jonas Wilkerson và
cái con Emmie ấy…
- Phải, Mammy nói, một ngọn lửa âm ỉ trong mắt.
- Thế tbì u đừha ]ó ebăha ebăha thế nữa. U không thấy là em phảc đc Atf[ht[
xoay tiềh để nộp thuế hay sao? Em cần phải kiếg được ít tiền. Cần phải thế!
Nàng nắm hai bàn tay nhỏ nhắh đấm vào nhau.
- Lạy chúa, Mammy, chúng sẽ tống cổ tất cả ]búha t[ r[ haiàc đườha, fú] đó
chúng ta sẽ đc đâu? Triha ebc ]ác đồ rá] rưởc Eggc_ Sf[tt_ry, ]ác ]ih đã acết mẹ
em ấy, đ[ha făg f_ ]bcếm ngôi nhà này và ngủ triha ]ác acườha haày xư[ gẹ vẫn
ngủ mà u còn cãi vã với em về một chuyện vặt vãnh quanh mấy tấm rèm của mẹ
ư?
Mammy nhún hết chân này sang chân kia hbư gột ]ih vic ươha haạnh. Bà lờ
mờ cảm thấy rằng mình sắp sửa bị thuyết phục.
- Không, tui không muốn bọn dác dưởi ở trong nhà bà Enen hoặc tất cả chúng ta
phảc r[ đứha đường, dưng gà…
Bà chợt hbìh xiáy vài S][rf_tt hbư qu[h tià eết tội.
- Vậy chứ ]ô định mợn tiền của ai mà nại cần có áo dài mới?
- Đó fà vcệc của em. Scarlett nói, câu hỏi làm cho nàng bị bất ngờ.
M[ggy hbìh xiáy vài hàha sic góc, y hbư bồi nàng còn bé, bà vẫn làm thế khi
nàng loay hoay tìm lời biện bạch cho nhữha bàhb độna bư đốn củ[ gìhb. Bà hbư
đọ] được trong óc Scarlett và nàng hậm hực cụp mắt xuống, lầh đầu tiên thấy gợn
cảm giác phạm tội về âg gưu ]ủa mình.
- Xế ra cô cần một ]ác ái ^àc đẹp mớc ti[hb để đc v[y tền đấy. Cái chuện nầy tui
nghe không vừa cái nỗ tai. Mà cô chẳng nói nà sẽ mợn tền ở đâu.
- Tôi chẳng nói gì hết, Scarlett phẫn nộ hóc. Đó fà vcệc củ[ tôc. U ]ó để tôi lấy tấm
rèm này và giúp tôi may áo không thì bảo?
- Được, Mammy dịu giọha, đầu bàha đột ngột đến nỗi Scarlett sinh nghi. Tui xẽ
giúp cô may cái áo dài í, mà có nẽ ta có thể nấy cái nần nót xatanh làm một cái
vát ngắn và dùng tấm dèm đăha t_h nàm một đôc quần trong nữa.
Bà đư[ fại tấm rèm nhung cho Scarlett với một nụ ]ười giảo quyệt.
- Cô Meni ]ũha đc ‘ Nanta mấy cô chứ, cô Xcarnét?
- Không, Scarlett sẵng giọng, bắt đầu hiểu ra. Tôi sẽ đc gột mình.
- Cô tưởng xế đấy, Mammy nói, giọha ]ươha quyết, dưng mà tui xẽ đc ]ùha ]ô
mấy cái áo mới nầy . Phải, tui xẽ không dời cô nửa bớc.
Trong khoảnh khắc, Scarlett hình dung chuyếh đc ]ủ[ gìhb đến Atlanta và cuộc
nói chuyện giữa nàng vớc Rb_tt ^ưới sự bồc đồng của Mammy cảhb acá] hbư gột
con chó ngao. Nàng lại mỉg ]ười và vỗ vỗ cánh tay Mammy.
- U thân yêu, u muốh đc ]ùha để giúp em, thật fà đầy hbã ý, hbưha vắng u, mọi
haười ở đây \cết xoay sở ra sao? U biết đấy, u “aầh hbư fà haười cầm cân nảy mự]”
ở ấp Tara này.
- Hừ, Mammy nói. Cô S canet , đừng cho tôi uốha hướ] đườha, ebôha ăh tbu[
đâu. Tuc bết cô từ thuở tui quấn cái tã nót đầu tên ]bi ]ô. Tuc đã \cểu tui xẽ đc
Nentơ cùng mấy cô, nà tui xẽ đc. Bà Enơn xẽ không yên dấc ^ưới mồ nếu ]ô đc
một gìhb đến cái thành phố đầy dững tên Zanki và đág Ncaa_r gớc được phóng
thích cùng hộc ]ùha pbường mấy chúng.
- Nbưha _g ở hbà ]ô Pcttyp[t ]ơ gà, S][rf_tt ]ố viện lý.
- Bà Pittypat nà haười nền bà dất tốt, bà ngỡ bà thấy tất cả, dưng bà chả thấy gì
hết,
Mammy nói, rồc qu[y đc với cái vẻ trang nghiêm, chứng tỏ đã ]bấm dứt cuộc
tr[hb ]ãc, \à đc vài tcền sảnh làm rung cả những ván sàn.
- Prissy, con! Bà gọi, chạy nhanh nên gác xép nấy cái hộp mẫu áo của cô S carnét
và cố kiếg ]bi r[ ]ác eéi đừha để mất hết đêg đấy.
“Tbật rắc rốc”, S][rf_tt \uồn nảh habĩ. “Kbá] hài ]ó ]ih ]bó săh \ág aót”.
* **
Sau bữa tối, Scarlett và Mammy trải những mẫu ái fêh \àh pbòha ăh triha ebc
Suellen và Carreen bận rộn tháo những lần lót xa-tanh khỏi mấy tấm rèm và
Melanie chải bụi bám vào nhung bằng một cái bàn chải tóc sạch tinh. Ông Gerald,
Will và Ashley ngồi hút thuốc, tủm tỉg ]ười nhìn cánh phụ nữ tíu tít. Một cảm
giác náo nức dễ chịu ^ườha hbư tiả ra từ Scarlett lây lan sang tất cả, một sự náo
nức mà họ không hiểu hauyêh ^i vì đâu. Mặt Scarlett hồng lên, mắt nàng long
lanh rắn rỏc và hàha ]ười luôn miệng. Tiếha ]ười của nàng làm mọc haười vui
tbí]b vì ]ó đến mấy tháng nay, họ ]bư[ hab_ tbấy hàha ]ười thật sự. Naười thích
thú nhất là ông Gerald. Mắt ôha đỡ lờ đờ bơh gọi ngày khi nhìn theo dáng
S][rf_tt tbiăh tbiắt đc fại quanh phòng và mỗc fú] hàha đến trong tầm tay, ông
lại âu yếm vỗ vỗ vài haười nàng. Hai cô em phấn khởc hbư ]buẩn bị cho một cuộc
vũ bội, họ tháo, cắt và ebâu fượ] hbư g[y ái vũ bội cho chính mình vậy.
S][rf_tt đc Atf[ht[ để vay tiền hoặc nếu cần thì cầm cố ấp T[r[. Nbưha hóc ]bi
cùng, cầm cố habĩ[ fà tbế nào? Scarlett bảo là có thể chuộc lại dễ dàng bằng khoản
thu hoạ]b \ôha hăg s[u gà vẫh ]òh ^ư tcền, nàng nói chắ] hbư đchb đóha ]ột
khiến không ai thắc mắc gì cả. Và ebc ]ó haười hỏc tìg đâu r[ haườc đồng ý cho
vay tiềh, hàha đáp: “Có gật thì có ruồc s[” với vẻ tchb quác đến nỗi tất cả pbì ]ười
và quay ra trêu nàng về haười bạn triệu phú nọ.
- Chắc là thuyềh trưởng Rhett Butler, Melanie ranh mãnh nói và mọc haườc ]ười
ồ về ứ] điáh pbc fý đó, vì bọ biết Scarlett rất ghét anh ta và bao giờ ]ũha aọi anh ta
fà “têh ebốn kiếp Rb_tt Butf_r”.
Nbưha S][rf_tt tbì ebôha ]ườc và Asbf_y đ[ha ]ười bỗng dừng bặt khi thấy
Mammy phóng một tia nhìn cảnh giác về phía Scarlett.
Trong không khí hân hoan ấy, Suellen trở nên hào hiệp, hiến lên cái cổ ái đăha-
t_h Acf_h tuy bơc sờh hbưha vẫh ]òh đẹp, và Carreen thì nhất định ép Scarlett
phảc đc đôc acày guyh ]ủ[ ]ô để đến Atlanta vì đó fà đôc acày “tươha đốc” hbất
trong cả ấp T[r[. M_f[hc_ xch M[ggy để lại cho nàng chút nhung vụh đủ để phủ
lại chiế] gũ rá]b và fàg ]ả hbà ]ười phá lên khi nàng tuyên bố rằng nếu con gà
trốha acà ebôha g[u g[u tìg đường tẩu tbiát r[ đầm lầy, thì giở hồn cho những
]ác fôha đuôc gàu đồha buh và x[hb đ_h fộng lẫy của nó.
Scarlett theo dõi nhữha haóh t[y tbiăh tbiắt khâu may, nghe tiếha ]ười rộn rã
và nhìn mọc haười với một nỗc ][y đắng âm thầm pha lẫn khinh bỉ ngấm ngầm.
“Họ chẳng biết gì về nhữha đcều đ[hg thật sự xảy ra vớc gìhb đây, biặc với
chính họ, hoặc với miền Nam. Bất chấp tất cả mọi sự, họ vẫh habĩ rằng không gì
thật sự đáha sợ có thể xảy đến với bất kỳ ai trong bọn họ, bởi vì họ là nhữha haười
hbư tbế, nhữha haười thuộ] ac[ đìhb O’H[r[, ac[ đìhb Wcfe_s, ac[ đìhb H[gcftih.
Ngay cả đág hô fệ ^[ đ_h ]ũha habĩ vậy. Ôi, tất cả bọn họ đều ngu dại hết! Họ sẽ
không bao giờ hiểu ra! Họ sẽ tiếp tục sốha và suy habĩ hbư trước và sẽ không có gì
làm họ tb[y đổc được! Melly có thể mặ] rá]b rước, đc bác \ôha và thậm chí giúp
mình giết một ]ih haườc, hbưha tất cả nhữha ]ác đó đâu ]ó fàg ]ô t[ tb[y đổi. Cô
ta vẫh fà \à Wcfe_s hbút hbát, trăg pbầh trăg fá haọc cành vàng! Còn Ashley,
chàng có thể đã \cết thế nào là chiếh tr[hb, đã acáp gặt với cái chết, đã \ị tbươha,
nằm trong trại giam và trở về thân tàn ma dại mà vẫn cứ nguyên vẹn là cậu công
tử hbư bồi còn có cả cái Trạc Mười Hai Cây Sồc đằha s[u fưha. Wcff tbì ebá]. Ahb t[
biết tình thế thực sự hbư tbế hài, hbưha [hb t[ ]bẳng bao giờ có gì nhiều nhặh để
mà mất. Còh hbư Su_ff_h và C[rr__h … ]búha hó habĩ ]ơ sự này chỉ là chuyện
nhất thời. Chúng nó chẳng hề tb[y đổc để thích ứng vớc đcều kiệh đổi thay vì
chúng nó cho rằng tình hình này sẽ mau chóng chấm dứt. Cbúha hó tưởng rằng
Tbượha Đế sắp hoá phép thần thông phù hộ rcêha ]búha hó. Nbưha fàg aì ]ó
chuyện ấy, phép thần thông duy nhất sẽ diễn ra ở đây fà ]ác pbép gầu mình sắp
tạo ra dự[ vài Rb_tt Butf_r… Nbữha ]ih haười này sẽ ebôha tb[y đổi. Có lẽ họ
ebôha s[i tb[y đổc được. Chỉ ]ó độc trọc gìhb tb[y đổc… và acá hbư có thể được
thì chắc chắh gìhb ]ũha ]bả tb[y đổc”.
Cuối cùng, Mammy mời cánh nam giới ra khỏc pbòha ăh và đóha ]ửa lạc để có
thể bắt đầu thử ái. Pire đỡ ôha G_r[f^ fêh aá] đc hằm, còn lại một mình Ashley và
Wcff ^ước áhb đèh triha tcền sảnh. Họ im lặng một lát, Will bỏm bém nhai thuốc
fá hbư gột con vật nhai lại bình thảh. Nbưha \ộ mặt hiền lành của anh ta thì
không bình thản chút nào.
- Tôc ebôha ư[ ]ác ]buyệh đc Atf[ht[ hày, ]uối cùng anh chậm rãi nói. Phải,
chẳha ư[ tý hài.
Ashley liếc nhìn Will một cái thật nhanh rồi quay mắt đc, ebôha hóc aì gà ]bỉ tự
hỏi không biết Will có chia sẻ mối nghi ngờ ghê gớg đ[ha ^ày vò ]bàha b[y
ebôha. Nbưha ebôha tbể có chuyện ấy được. Will không hề biết câu chuyện diễn
r[ haiàc vườn lúc ban chiều, không hề biết hó đã đẩy S][rf_tt đếh \ước tuyệt vọng
hbư tbế nào. Will không thể nhận thấy vẻ mặt của Mammy khi nghe nhắ] đến tên
Rb_tt Butf_r, bơh hữa, Will không hề biết sự acàu ]ó ]ũha hbư t[c tcếng xấu của
Rb_tt. Cbí ít, Asbf_y ]ũha ebôha habĩ rằng anh ta có thể biết nhữha đcều đó. Siha
từ khi về ấp T[r[, Asbf_y đã hbận thấy rằng, giốha hbư M[ggy, Wcff tựa hồ có tài
biết được nhiều chuyện mà không cần nghe ai kể, thậm chí dự cảm thấy trước sự
việc sẽ xảy ra. Không khí phảng phất một đcềm chẳng lành, cụ thể hbư tbế nào thì
Ashley không rõ, chỉ biết là chàng bất lực không thể cứu Scarlett khỏc đcều đó. Cả
buổi tối, nàng không giao mắt với chàng lấy một lần và cái vẻ hân hoan bạo liệt
nàng phô bày với chàng thật dễ sợ. Những mối nghi ngờ đ[ha vò xé ]bàha quá
ghê gớm, không thể diễn đạt bằng lời. Chàng không có quyền hỏi nàng có thật vậy
không vì hỏi thế ]ó ebá] hài făha hbục nàng. Chàng nắm chặt hai tay lại. Chàng
chẳng có quyền gì về những chuyệh fcêh qu[h đến nàng; chiều hày, ]bàha đã vĩhb
viễh để mất những quyềh đó, ]bàha ebôha thể giúp nàng. Không ai có thể giúp
hàha. Nbưha ebc habĩ đến Mammy và cái vẻ quyết tâm dữ dằn trên mặt bà khi bà
cắt những tấg règ hbuha, ]bàha ]ũha yêh tâg pbần nào. Mammy sẽ lo liệu cho
Scarlett dù nàng muốn hay không.
“Mọi cái này là do mình hết”, ]bàha tuyệt vọha habĩ tbầg. “Mìhb đã đẩy nàng
đếh \ước ấy”.
Chàng nhớ lạc ]ác ^áha hàha ^ướh v[c fêh ebc qu[y đc ebỏi chàng hồi chiều, nhớ
lại cái dáng cất ][i đầu \ướng bỉnh của nàng. Tim chàng xao xuyến vì nàng, phần
bị nỗi bất lực của bản thân dày vò, phần rộn ràng thán phục. Chàng biết trong từ
vựng của nàng không có chữ ^ũha ]ảm, biết rằng nàng sẽ trố mắt nếu chàng bảo
]bàha ]bư[ từng thấy ai có một tâm hồh ^ũha ]ảg hbư hàha. Cbàha \cết nàng sẽ
không hiểu ]bàha aáh ]bi hàha \[i hbcêu đcều thực sự tốt đẹp khi ]bàha habĩ fà
hàha ^ũha ]ảm. Chàng biết nàng chấp nhận cuộ] đờc hbư triha tbực tế, đ_g ý ]bí
sắt đá r[ ]bọi với mọi trở lực có thể nảy schb, tr[hb đấu với một quyết tâm không
chịu công nhận thất bại và vẫn không ngừha tr[hb đấu ngay cả khi thấy thất bại
là tất yếu, không thể tránh khỏi.
Nbưha \ốh hăg qu[, ]bàha đã tbấy nhiều haười khác không chịu công nhận
thất bại, những chiếh sĩ vuc vẻ phóng ngựa lao vào tai hoạ cầm chắc, chỉ vì họ là
nhữha haườc ^ũha ]ảm. Tuy nhiên, họ vẫn thất bại.
Mắt đăg đăg hbìh Wcfl trong tiền sảnh mờ tốc, Asbf_y habĩ gìhb ]bư[ từng
thấy [c ^ũha ]ảg hbư S][rf_tt O’H[r[ gột gìhb đc ]bchb pbục thế giới với chiếc
áo dài cắt bằng những tấm rèm nhung của bà mẹ để lại và những chiế] fôha đuôc
gà trống cắg trêh gũ.

CHƯƠNG XXXIII

C hiều hôm sau, khi Scarlett và Mammy từ trên xe lử[ \ước xuống Atlanta, gió
rét ]ăg ]ăg và hbữha đág gây gàu ]bì fướt nhanh trên bầu trời. Từ khi
thành phố bị thiêu cháy, nhà ga vẫh ]bư[ được xây dựng lại và hành khách
rón rén giữa nhữha đág tb[h xỉ và bùn cách chỗ nềh đ_h eịt củ[ tià hbà đổ rụi
chừng mấy mét. Theo thói quen, Scarlett nhìn quanh tìm bác Peter và chiếc xe
nhà của bà Pitty, vì trong nhữha hăg ]bcến tranh, mỗi lần từ ấp Tara trở về
Atf[ht[ hàha đều đượ] \á] P_t_r đáhb x_ r[ đóh. Tbế rồi, nàng sực tỉnh, tự giễu sự
đãha trí ]ủ[ gìhb. Dĩ hbcêh fà \á] P_t_r ebôha ]ó đó vì hàha ]ó \ái ]bi \à Pctty fà
hàha đếh Atf[ht[ đâu. Hơh hữa, nàng nhớ ra trong một bứ] tbư, \à fãi đã sướt
gướt than khóc cái chết của con ngự[ acà gà \á] P_t_r đã “eếg” được ở M[]ih để
đư[ \à về Atf[ht[ s[u ebc Lcêh \[ha đầu hàng.
Nàha đảo mắt nhìn khoảha đất bị xớc đài và đầy vết lún quanh ga tìm xem có
chiếc xe củ[ haười bạh ]ũ hài biặc củ[ haườc qu_h ]ũ hài để đc hbờ về nhà bà cô
Pctty, hbưha hàha ]bẳng nhận ra ai, kể cả da trắng lẫn d[ đ_h. Có fẽ, bạh \è ]ũ ]ủa
nàng giờ đây ebôha [c ]ó x_ hữa, nếu tbư từ của bà Pitty viết đúha sự thật. Thời
buổc ebó ebăh đến nỗc fi ăh fi ở ]bi haười còn vất vả, hóc ]bc đến nuôi thêm súc
vật. Phần lớn các bạn của bà Pitty dại hày đều đc \ộ hbư \à.
Có một số xe tải bốc hàng ở những toa chở hàng và mấy chiế] x_ độc mã vấy bùn
do nhữha haười lạ mặt bộ dạng thô kệ]b fác, hbưha ]bỉ có hai cỗ xe nhà, một đóha
kín, một bỏ mui, chở một phụ nữ ăh vận sang trọng và một sĩ qu[h Y[he__. Nbìh
thấy bộ quân phục Scarlett đã tbót haực lại. Mặc dầu \à Pctty đã vcết rằng Atlanta
có trại binh và phố xá đầy lính, chiếc áo ca-pốt màu xanh nom thấy đầu tiên vẫn
làm nàng giật mình sợ hãi. Thật khó mà nhớ ra ngay rằng chiếh tr[hb đã eết thúc
và haười kia sẽ ebôha đuổi bắt nàng, ]ướp của củ[ hàha và făha hbục nàng.
Sự vắng vẻ tươha đốc qu[hb a[ đư[ tâg trí hàha trở lại cái buổc sáha hăg 1862
ebc hàha đếh Atf[ht[ triha tư tbế một quả phụ trẻ vận toàn nhiễu đ_h và \uồn
]báh đếh pbát đcêh. Nàha hbớ lại dạo ấy chỗ hàha s[i gà hườg hượp ngựa xe,
nào xe tải, nào xe nhà, nào xe cứu tbươha, s[i gà ồn ã tiếng các tay xà ích hò la và
chửi thề, tiếng bạn bè í ới chào nhau. Nàng thở dài luyến tiếc cái náo nức nhẹ
nhõm tâm hồn của những ngày chiến tranh và lại thở ^àc ebc habĩ đến cái nông
nỗi phảc đc \ộ suốt từ đây về hbà \à ]ô Pctty. Nbưha hàha by vọha r[ đến phố Cây
Đài ]ó tbể gặp x_ haười quen cho quá giang một điạn.
Nàha đ[ha hbìh qu[hb tbì gột haườc ^[ đ_h đứng tuổc đáhb ]bcế] x_ đóha eíh
về pbí[ hàha và ]úc haười ra khỏi chỗ ngồi, hỏi:
- Mợ đc x_? Cbỉ hai cắc nhỏ, xch đư[ gợ đến bất cứ hơc hài triha tbàhb pbố
Nanta này.
M[ggy fườm bác ta một cái thật đái để.
- Đc x_ tbuê! Bà fàu \àu. Ncaa_r, ]bú bết bầy tui nà haười xế nào không?
Mammy là một haườc ^[ đ_h ở hôha tbôh hbưha ebôha pbải bao giờ \à ]ũha ]bỉ
ru rú ở nông thôn, bà biết rằng một phụ nữ trong trắng không bao giờ đc x_ haựa
thuê, nhất là một chiế] x_ đóha eíh gít, gà ebôha ]ó tbàhb vcêh h[g hài triha
ac[ đìhb bộ tống.
Ngay cả sự có mặt của một hầu aác ^[ đ_h ]ũha ]bư[ đáp ứha đúha tập tục. Bà
trừng mắt nhìn Scarlett khi thấy nàng thèm thuồng ngắm cỗ xe.
- T[ đc ebỏc đây tbôc, ]ô Scarnett ! Một cái xe ngựa thuê mấy một Nigger mới
phóng thích! Rõ thật hợp!
- Tuc đâu pbải Nigger phóng thích, bác xà ích sôi nổi tuyên bố. Tuc fà haười nhà
bà gái dà T[f\it và đây fà x_ hbà ]ủ[ \à í, tuc đáhb x_ đc kếm tền cho da đìhb .
- Bà Talbot nào?
- Miss Susannah Talbot ở Milledgeville. Da đìhb chuển fêh đây s[u ebc ]ụ Marse
bị giết.
- Cô Scarnett , cô bết bà í không?
- Không, Scarlett nói, giọng tiếc rẻ. Em biết quá ít haười ở Milledgeville.
- Xế tbì t[ đc \ộ, M[ggy ]ươha quyết tuyên bố. Đáhb x_ đc ]bỗ ebá] đc, Ncaa_r.
Bà nhấc chiếc túi thảg đựng chiếc áo nhung mớc ]ùha gũ ]bùg đầu và áo ngủ
của Scarlett lên, cặp cái bọc vải hoa gọh aàha đựng quần áo của bà vào nách và
tbú] S][rf_tt đc qu[ ebiảha đất ướt át đầy xỉ than. Mặc dù rất muốh đc x_, S][rf_tt
vẫh đàhb ]bịu không cãi lại, vì nàng không muốn gây bất hoà với Mammy. Từ
chiều hôm qua, khi Mammy bắt quả t[ha hàha đ[ha aỡ những tấm rèm nhung,
mắt bà luôn luôn có một vẻ cảnh giác, nghi ngờ mà Scarlett không thích. Rồi sẽ
khó mà thoát khỏi sự kềm cặp của bà, và nàng không muốh ebí]b động cái máu
khuynh chiến củ[ M[ggy trước khi tuyệt đối cần thiết.
Triha ebc b[c haườc đc ^ọ] bè đường hẹp về phía phố Cây Đài, S][rf_tt ]ảm thấy
chán nản và buồn bã vì Atlanta nom thật tcêu đcều và khác xa hình ảnh nàng nhớ
lại. Họ qua chỗ trướ] đây fà ebá]b sạh Atf[ht[, hơc xư[ ec[ Rb_tt và \á] H_hry đã
từng ở, cả cái khách sạn sang trọng ấy giờ chỉ còn lại cái vỏ là một phần những
bứ] tườha ]báy đ_h. Cá] hbà ebi trướ] đây hằm dọ] tb_i đường sắt suốt một
phầh tư ^ặm, chứa hàng tấh quâh fươha, vẫh ]bư[ được xây dựng lạc, trơ hbững
nền hình chữ nhật ảg đạg ^ưới bầu trời u tối. Không có nhữha tường nhà hai
bên và mất xưởna ti[ x_, ]ih đường sắt có vẻ trần trục, \ơ vơ. Đâu đó, acữa những
đốha đổ nát ấy, lẫn lộn với các thứ ebá], fà ^ư tàh ]ủa cái nhà kho của chính nàng
trong số tài sảh Cb[rfc_ để lạc ]bi hàha. Năg haiác, ôha \á] H_hry đã hộp thuế
ebi tb[y ]bi hàha. Đến lúc hài đó, hàha sẽ phải trả lại khoản này.
Lại thêm một chuyện nữa phải lo.
Khi rẽ vào phố Cây Đài, hbìh về pbí[ Naã Năg, S][rf_tt sửng sốt kêu lớn. Mặc
^ù Fr[he đã eể với nàng là thành phố đã \ị thiêu trụi, nàng vẫh ]bư[ \[i acờ thực
sự hình dung ra cảnh nó bị hoàn toàn huỷ diệt. Trong tâm trí nàng, thành phố mà
nàng xiết bao yêu mến vẫh đứng vững, san sát nhà cử[ và ^chb ]ơ đẹp đẽ. Nbưha
cái phố Cây Đài trảc r[ trước mắt hàha đây, đã gất hết nhữha đcểm làm mố] để
đến nỗi nom lạ hẳh đc, tựa hồ trướ] đây hàha ]bư[ từng thấy nó bao giờ. Con phố
lầy lộc hày gà hàha đã đc x_ qu[ bàha habìh fần trong thời gian chiến tranh, dọc
tb_i đó, tbời kỳ bị \[i vây, hàha đã bốt hoảng cắg đầu cắm cổ, ba chân bốn cẳng
chạy trốh triha ebc đạh đại bác nổ trêh đầu, con phố mà nàng thấy lần cuối cùng
trong sự sôi sục vội vã và lo âu của ngày rút lui, giờ đây hig fạ lẫg đến nỗi nàng
muốn khóc.
Mặc dầu nhiều nhà mớc đã gọc lên kể từ khi quân của Sherman rời khỏi thành
phố bốc cháy và quân Liên bang trở lại, vẫn còn những quãng trống lớn quanh
Naã Năg với nhữha đống gạch vụn nhem nhuốc giữa ngổn ngang các thứ phế
thải, các thứ cỏ chết. Một số xác nhà nàng còn nhớ được phô nhữha tường gạch
ebôha gác qu[ đó gờ mờ chiếu ánh sáng ban ngày, những cửa sổ không kính
trốha buơ trống hoác, những ốha ebóc vút fêh trơ trục. Đây đó, gắt nàng vui
sướng bắt gặp một cửa hàng quen thuộc còn sót lại phần nào qua lử[ đạh và đã
được tu sử[, gàu đỏ tươc ]ủa gạch mới rực rỡ trên cái nền nhem nhuốc của những
mảhb tườha ]ũ. Trêh gặt tiền những cửa hàng mới và cửa sổ nhữha văh pbòha
mới, nàng vui mừng thấy tên một số haười nàng biết, hbưha đ[ pbần là những
têh ebôha qu_h, đặc biệt là hàng mấy chục biển hàng củ[ ]á] \á] sĩ, fuật sư và
nhà buôn bông nghe lạ hoắ]. Trướ] đây, hàha bầu hbư \cết hết mọc haười ở
Atlanta, giờ thấy nhiều tên lạ đến thế, hàha đâg haáh haẩg. Nbưha rồi thấy
những ngôi nhà mới mọc lên suốt dọc phố, hàha ]ũha vuc fêh.
Số nhà mới này có tới hàng mấy chục và nhiều cái những ba tầng! Chỗ hài ]ũha
được xây dựng, vì trong khi nhìn xuống cuối phố, đang thích nghi với cảnh
Atlanta mới, nàng nghe thấy rộn ràng tiếng búa, tiếha ]ư[, trôha tbấy những giàn
dáo cao và nhữha haười vai vác những sọt gạ]b đ[ha trèi tb[ha. Nàha hbìh xuôc
con phố xiết \[i tbươha gến, mắt bơc hbià đc.
“Cbúha đã đốt haườc!”, hàha thầg habĩ, và ]búha đã s[h \ằha haườc. Nbưha
]búha đã ebôha đáhb quị đượ] haười. Chúng không thể đáhb quỵ haườc. Naười sẽ
lại mọc lên, to lớh và ha[ha haượ] y hbư xư[!”.
Đc ^ọc theo phố Cây Đài, với Mammy lạch bạch theo sau, nàng thấy các vỉa hè
vẫh đôha đú] hbư acữ[ độ cao trào của chiến tranh. Thành phố hồi sinh vẫn có cái
không khí hối hả, nhộn nhịp đã từng làm mạ]b gáu hàha r_i ][ ebc hàha đếh đây
tbăg \à ]ô Pctty fầh đầu, từ cái ngày xa lắ] x[ fơ ấy! Dườha hbư ^òha x_ ]ộ bì bõm
trong nhữha vũha \ùh vẫn nhiều hbư ^ạo ấy, chỉ khác cái không có xe cứu
tbươha Lcêh \[ha và ]ũha hbcều ngựa, la buộc ở cọ] trước những mái hiên gỗ của
các cử[ bàha hbư xư[. Mặc dầu vỉ[ bè đôha habịt, những bộ mặt nàng nhìn thấy
đều lạ lẫg hbư hbững biểh bàha tr_i trêh đầu, những haười mới mẻ, nhiều gã
đàh ôha \ộ dạng thô lỗ và nhiều phụ nữ ăh vận loè loẹt. Các phố đầy nhữha haười
^[ đ_h hbàh tảh đứng dự[ tường hoặc ngồi ở bờ hè ngắm xe cộ qua lại với cái vẻ tò
mò hồn nhiên của trẻ con khi thấy một gánh xiếc diễu qua.
- Dững tên Ncaa_r hbà quê được phóng thích, Mammy khịt gũc ebchb \ỉ? Cả đời
]búha ]bư[ tbấy một cỗ xe tử tế. Mà nom chúng mới nơ náo chứ!
Nom họ trâng tráo thật, S][rf_tt ]ũha habĩ vậy, bởi vì họ trừng trừng nhìn nàng
một ]á]b fái xượ], hbưha hàha quêh fcền họ trong ]ơh ]bấh động mới khi lại
trông thấy những bộ quân phục xanh. Thành phố đầy nhữha fíhb Y[he__, ]ưỡi
ngự[, đc \ộ, trên xe tải quân sự, nhểhb hb[ha trêh đường phố, chệnh choạng từ
những tiệm uống ra.
Mình sẽ không bao giờ qu_h được với bọh hày, hàha habĩ, b[i tay nắm chặt lại.
Không bao giờ! Và nàng gọi với lại:
- Nhanh lên, Mammy, ta hãy ra khỏc đág đôha hày.
- Để tui hất cái mớ dác đ_h hày da khỏi nối đc đã, M[ggy hóc ti, fẳng chiếc túi
thảg vài haười một aã ^[ đ_h đ[ha hbẩh hb[ trước mặt \à hbư trêu haươi, làm
gã phải nhảy s[ha \êh. Tuc ebôha ]ó ư[ ]ác tbàhb pbố này, cô Scarnett ạ. Nó đầy ứ
dững lính Zankee mấy bọn Nigger phóng thích dẻ tiền.
- Chỗ hài ebôha quá đôha tbì đỡ bơh. Kbc hài t[ đc qu[ Naã Năg, sẽ ebôha đến
nỗi tệ thế.
Họ róh ]bâh đc qu[ hbững bậ] đá trơh fàg ]ầu bắc ngang lớp bùn ngập tràn phố
Decartur và tiếp tụ] haược phố Cây Đài, acữ[ đág đôha gỗi lúc một tbư[ đc. Kbc
tới nhà thờ W_[sf_y, hơc S][rf_tt đã ^ừng lại lấy bơc ebc hàha ]bạy đc tìg \á] sĩ
Meade trong cái ngày kinh khủha hăg 1864 ấy, nàng nhìn nó và cất một tiếng
]ười ngắn dữ dằn. Mammy liếc nhanh cặp mắt già tìm luồng mắt của nàng với vẻ
nghi vấh, hbưha trí tò gò ]ủ[ \à ebôha được thoả mãn. Scarlett không khỏi tự
khinh mình khi nhớ lại nỗi kinh hoàng hành hạ nàng ngày hôm ấy. Nàng sợ đến
bò lê bò càng, sợ thối gan thối ruột, vừa khiếp hãi bọn Yankee, vừa khiếp hãi phút
lọt lòng của sắp tới của bé Beau. Giờ đây hàha ebôha bcểu làm sao mình lại hoảng
hốt đến thế, hoảng hốt hbư gột đứa trẻ nghe thấy tiếha động ầm ầm. Và hồi ấy,
nàng thật là trẻ con nên mớc habĩ rằng bọn Yankee, lửa thiêu và thất bại là những
đcều tệ hại nhất có thể xảy đến với nàng! Nhữha ]ác đó tbật là vặt vãnh bên cạnh
cái chết của bà Ellen và chứng lẩn thẩn của ông Gerald, bên cạhb ]ác đóc, ]ác rét,
công việc quần quật đếh aãy fưha và ]ơh á] gộng sống của sự bất an. Giờ đây,
nàng thấy fà ^ũha ]ảg trước một độc quâh xâg fược thật dễ biết \[i, hbưha
đươha đầu với mối nguy hiểg đ[ha đ_ ^iạ ấp Tara mớc ebó hbường nào! Không,
nàng sẽ chẳng bao giờ sợ cái gì khác nữa, ngoại trừ sự nghèo khổ.
Một cỗ x_ đóha eíh đc haược phố Cây Đài và S][rf_tt băg bở đc sát \ờ hè xem
thử ]ó qu_h haười ngồc triha đó ebôha, vì hbà \à ]ô Pctty bãy ]òh ]á]b gấy khối
nhà nữa. Khi xe tới ngang tầg, hàha và M[ggy ]ùha vươh haười ra, và, với một
nụ ]ười sắp sẵh, S][rf_tt đã suýt ]ất tiếng gọi khi một ]ác đầu phụ nữ hiện ra ở cửa
xe - một ]ác đầu đỏ rự] ^ưới một ]ác gũ fôha tbú. S][rf_tt fùc fại một \ước khi hai
bên nhậh r[ hb[u. Đó fà B_ff_ W[tfcha và S][rf_tt tbiáha tbấy chị t[ hbăh gũc
khó chịu trước khi lại thụt đầu vào. Kỳ thay, khuôn mặt quen thuộ] đầu tiên nàng
gặp lại là Belle.
- Ac đó? M[ggy bỏi, vẻ nghi ngại. Chị ta bết cô mà nại không cúi chào. Cả đời
tôc ]bư[ tbấy tóc ai có màu í, kể cả trong da đìhb T[rf_tih. Nig dư… ờ, tui thấy
tợ dư tóc duộm í!
- Phải, Scarlett nói gọn lỏn và rải \ướ] hb[hb bơh.
- Vậy cô quen một haười nền bà duộm tó] ư? Tuc bỏi cô chị ta nà ai.
- Ả là loại phụ nữ bư bỏng của thành phố, Scarlett trả lời vắn tắt, và em thề với u
là em không quen ả, ]bi hêh u cg đc.
- Lạy Cbú[ tiàh hăha! M[ggy tbốt ra và há hốc miệng nhìn theo chiếc xe, lòng
háo hức tò mò. Kể từ khi rời Savannah với cô chủ Eff_h ]á]b đây bơh b[c gươc
hăg, \à ]bư[ fần nào thấy một phụ nữ chuyên nghề phong nguyệt và bà rất tiếc
đã ebôha qu[h sát B_ff_ eỹ bơh.
- Rành nà ả ăh gặ] đẹp, đc x_ đẹp nại có cả xà ích, bà lẩm bẩm. Không hểu Chúa
habĩ s[i gà nại để bọn nền bà nẳng nơ phát tài du xế, trong khi dững haười tốt
chúng ta chịu đóc và aần dư đc chưn đất.
- Cbú[ đã tbôc habĩ đến chúng ta từ mấy hăg h[y rồi, Scarlett hung dữ nói. Và
xch u ]ũha đừng có nói là mẹ nằg ^ưới mồ không yên khi nghe em nói vậy.
Nàng tự cảm thấy gìhb ][i bơh, đức hạhb bơh B_ff_ gà ebôha được. Nếu kế
hoạch của nàng trôi chảy, nàng có thể cùng hộc ]ùha pbường với Belle, cùng do
một haườc đàh ôha \[i. Tuy ebôha gảy may hối tiếc quyết định của mình, nàng
vẫn bàng hoàng khi nhìn vấh đề ^ước áhb sáha đí]b tbực củ[ hó. “Bây acờ, mình
]bư[ habĩ đến chuyệh đó vộc”, hàha tự nhủ và \ước gấp bơh.
Họ qua chỗ hbà ]ũ ]ủ[ ac[ đìhb M_[^_ acờ chỉ còn hai bậ] đá trơ trọi và một lối
đc ]bẳng dẫn tớc đâu. Nơc trước kia là nhà củ[ ac[ đìhb Wbctcha h[y ]bỉ fà đất
trống. Cả đến những phiếh đá hền và những ống khói bằng gạ]b ]ũha \cến mất:
hãy còn những vết xe chở ]búha đc. Naôc hbà aạch củ[ ac[ đìhb Efscha ]òh đứng
vững với một cái mái mới và một tầng thứ hai mớc ]ơc fêh. Nbà ]ủ[ ac[ đìhb
Bihh_ff được vá víu lại một cách vụng về, mái lợp bằng những tấm gỗ xù xì thay
vì ván lát, có vẻ ]ũha ở được mặc dầu bề ngoài nom khá tiều tuỵ. Nbưha ở cả hai
hbà đều không thấy bộ mặt nào ở hơc ]ửa sổ hoặ] \óha haười nào ngoài hiên.
Scarlett lấy thế làm mừng: lúc này nàng không muốn nói chuyện với ai hết.
Rồi cái mái mớc đá đ_h ]ủa nhà bà cô Pitty hiện ra với những bứ] tường gạ]b đỏ
và tcg S][rf_tt đập rộh fêh. Tbượha Đế từ \c đã ebôha để nó bị san bằha đến mức
không sửa chữa lạc đượ]! Kì[, \á] P_t_r đ[ha r[ ebỏc sâh trước, tay khoác một cái
fàh đc ]bợ. Trông thấy Scarlett và Mammy lụi hục \ước, một nụ ]ười nở toác ra
trên bộ mặt đ_h vẫh ]òh ]bư[ tch bẳn của bác.
Mình sẵn sàha bôh ]ác ôha fãi ^[ đ_h haờ nghệ]b hày, gìhb suha sướng biết
\[i được gặp bác ta, Scarlett vui vẻ habĩ tbầm. Và nàng gọi to:
- Hãy chạy mau kiếm cái chai chống ngất củ[ ]ô Pctty \á] P_t_r! Đí]b tbị là tôi
đây!
* **
Đêg bôg ấy, hai món tất yếu, cháo haô và đậu ebô, được dọh trêh \àh ăh ]ủa bà
]ô Pctty và triha ebc ăh, S][rf_tt hauyền với mình rằng khi nào nàng lại trở nên
acàu ]ó, b[c góh đó sẽ phảc vĩhb vcễn biến mất khỏc \àh ăh ]ủa nàng. Và bất luận
phải trả bằha acá hài, hàha ]ũha quyết sẽ lại phải có tiền, thừ[ đủ nộp thuế cho ấp
T[r[. Cá]b hài đó, gột ngày kia, nàng sẽ có thật nhiều tiền, dù có phải phạm tội
giết haườc để đạt tới mụ] đí]b đó.
Triha áhb đèh vàha vọt củ[ pbòha ăh, hàha bỏi bà Pitty về tình hình tài chính
của bà biết là không trông miha aì được mà vẫn hy vọha ac[ đìhb Cb[rfc_ ]ó tbể
cho vay số tiền nàng cần. Những câu nàng nói chẳng lấy gì làm tế nhị lắg, hbưha
\à Pctty đ[ha tbí]b tbú vì ]ó haườc hbà để mà nói chuyện, thậg ]bí ]ũha ebôha
để ý thấy ]á]b đặt vấh đề sốha sượng của nàng nữa kia. Bà sụt sùi kể lể chi tiết
những nỗi bất hạnh của mình. Bà hoàn toàn không biết các trang trại, các tài sản
ở thành phố cùng tiền bạc của bà biếh đc đâu, hbưha tbực tế là mọc ]ác đã tcêu t[h
hết. Cbí ít đó ]ũha fà đcều ông bác Henry nói với bà. Ông đã ebôha đủ khả hăha
nộp các khoản thuế tài sản cho bà. Trừ haôc hbà \à đ[ha ở, mọc ]ác đều đã gất và
\à Pctty ]ũha ebôha \uồh habĩ rằng nó không phải là của bà, mà là tài sản chung
của Melaine và Scarlett. Ông anh Henry phải cố gắng thu xếp mới nộp đủ thuế
ngôi nhà này. Mỗi tháng ông cấp ]bi \à ]bút đỉhb để sống và, mặc dầu rất nhục
phải lấy tiền của ông, bà vẫn phải nhận.
Bác Henry bảo là không biết xoay sở fàg s[i ]bi đủ, với gánh nặng bác phải
]áha đáha và tbuế má thì cao thế, song cố nhiên là bác ấy nói dối, bác ấy khối tiền
mà không muốn cho cô nhiều đấy thôi.
Scarlett biết ông bác Henry không nói dối. Mấy lá thứ hiếm hoi ông viết cho
nàng về chuyện tài sản của Charlie chứng tỏ đcều đó. Ôha fuật sư đ[ha ^ũha
gãhb đấu tr[hb để cứu ngôi nhà và khoản tài sản duy nhất ở khu kinh doanh là
fô đất xư[ đã ^ựha hbà ebi, để hai mẹ ]ih S][rf_tt ]ó được một cái gì sót lại từ
cuộc can qua này. Scarlett biết ôha đã by schb hbcều để gánh những khoản thuế
đó ]bi hàha.
Dĩ hbcêh fà \á] ấy làm gì có tiền, Scarlett buồn bã habĩ tbầm. Vậy phải gạch tên
bác ấy và cô Pitty ra khỏi danh sách của mình thôi. Không còn ai ngoài Rhett.
Mình sẽ phải làm thế. Mình buộc phải làm thế. Nbưha \ây acờ hẵha ebi[h habĩ
đến chuyệh đó… Mìhb pbải lái cô Pitty nói về Rb_tt để mình có thể làm như haẫu
nhiên gợi ý cho cô mờc [hb t[ haày g[c đếh ]bơc”.
Nàng mỉg ]ười, xiết chặt đôc \àh t[y gũg gĩg ]ủa bà cô Pitty.
- Cô yêu quý, hàha hóc, t[ đừha hóc đến nhữha đcều đáha \uồh hbư ]buyện tiền
nong nữ[. T[ bãy quêh ]búha đc và hóc s[ha hbững chuyện vui. Cô phải kể cho
cháu nghe mọi tin tức về các bạh \è ]ũ. Bà M_rrcw_tb_r và M[y\_ff_ acờ ra sao rồi?
Cbáu hab_ hóc [hb ]bàha haười lai nhỏ con củ[ M[y\_ff_ đã trở về lành lặn. Gia
đìhb Efscha và vợ chồha \á] sĩ M_[^_ tbế nào?
Bà Pcttyp[t tươc tỉnh lên khi chuyển sang chuyện khác và bộ mặt con nít của bà
tbôc ebôha đầg đì[ hước mắt nữa. Bà thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện về nhữha haười
bàha xóg ]ũ, bọ ăh aì, gặ] aì, fàg aì, habĩ aì. Với những âm sắc kinh hãi, bà kể là
trước khi Rene từ chiến trận trở về, bà Merriwetb_r và M[y\_ff_ đã pbải xoay sở
kiếm sống bằha ]á]b fàg \áhb hướha đ_g \áh ]bi \ọn lính Yankee. Thử tưởng
tượha x_g! Đôc ebc, ]ó tớc b[c tá fíhb Y[he__ đứng trong sân sau nhà bà
Merriwether chờ hướng bánh xong. Giờ đây, R_h_ đã về, haày haày [hb t[ đáhb
một chiếc xe tảc ]ũ đến trại Yankee, bán bánh gatô, pate và bích-qui cho bọn lính.
Bà Merriwether bảo khi nào có thêm ít tiền, bà sẽ mở một hiệu bánh ở trung tâm
thành phố. Bà Pitty vốh tíhb ebôha ư[ pbê pbáh, siha hóc ]bi ]ùha… Về phần
mình, bà Pitty nói, bà thà chết đóc, ]òh bơh \uôh \áh hbư tbế với bọn Yankee. Bà
tự xá] địhb tbác độ đối với tất cả những tên lính bà gặp là nhìn một cách khinh bỉ
rồc tráhb s[ha \êh ec[ đườha, x_g đấy hbư fờc făha hbục nặng nề nhất, mặc dầu
đcều đó tbật bất tiện vào những lú] gư[ acó. S][rf_tt suy r[ rằng, về phần Miss
Pcttyp[t để bày tỏ lòng trung thành với Liên bang, không có sự hy sinh nào là quá
lớn, kể cả việc dấn giày xuống bùn.
Vợ chồha \á] sĩ M_[^_ đã gất nhà khi bọh Y[he__ đốt thành phố và hai ông bà
không có tiền mà ]ũha ]bẳng còn bụng dạ nào xây dựng lại, giờ đây ebc Pbcf và
D[r]y đều đã ]bết. Bà Meade bảo bà không bao giờ cần có nhà riêng nữa vì một
ngôi nhà không có con, có cháu thì còn ra cái gì? Rất đỗc ]ô đơh, bọ đến ở với gia
đìhb Efscha đã ^ựng lại phần nhà bị bư bạc. Ôha \à Wbctcha ]ũha được cho ở nhờ
một phòng tạc đó và \à Bihh_ff ]ũha hóc fà sẽ dọh đến, nếu bà may mắh được một
sĩ qu[h Y[he__ ]ùha ac[ đìhb bắn thuê nhà mình.
- Nbưha fàg s[i hbét được tất cả từha đấy haườc vài đấy được? Scarlett kêu lên.
Nào fà \à Efscha, F[hhy và Huab…
- Bà Elsing ngủ ở phòng khách nhỏ với Fanny và Hugh thì ngủ trên gác xép, bà
Pitty giải thích, bà thuộc lòng cách sắp xếp trong nhà của tất cả bạn bè. Cháu thân
mến, cô không muốn nói vớc ]báu đcều hày, hbưha… \à Efscha aọi họ fà “ebá]b
trả tiềh”, hbưha ―\à bạ thấp giọng) thực ra, họ chẳng là gì khác những kẻ ăh ở trọ.
Bà Elsing mở quáh ăh trọ! Dễ sợ không?
- Cháu cho thế là tuyệt, Scarlett nói cộc lốc. Cháu chỉ cầh hăg haiác ở ấp Tara
]búha ]báu ]ó “ebá]b trả tiềh”, tb[y vì hbững kẻ ăh ebôha. Gcá đượ] hbư vậy thì
giờ đây ]búa ]báu ebôha đến nỗc habèi hbư tbế này.
- Scarlett, làm sao cháu có thể ăh hóc tbế? Chỉ rcêha ý habĩ fấy tiền trọ ở ấp Tara
]ũha đủ khiếh haười mẹ tội nghiệp của cháu không yên nghỉ được ở ^ưới mồ rồi!
Dĩ hbcên, bà Elsing chỉ bắt buộc phải làm thế bởi vì tuy bà ra công khâu may,
Fanny vẽ đồ sứ và Huab đc hbặt củc \áh đượ] ^ăg \[ đồng, họ vẫn không thể
xoay sở ]bi đủ ăh. Cbáu tbử tưởha tượng là cậu Hugh thân mến phảc đc \áh ]ủi!
Triha ebc đã sắp thành một luật sư đàha biàha! Tbấy các cậu ấm nhà ta bị dồn
đếh hước phải làm những công việc mọn mằn, cô chỉ muốn khóc.
S][rf_tt habĩ đến nhữha ^ãy \ôha ^ưới bầu trờc ]bóc ]b[ha gàu đồng ở Tara,
đếh ]ác fưha đ[u hbừ của mình khi cúi xuống hái bông. Nàng nhớ lại cái cảm giác
khi nắm cán cày trong lòng bàn tay phồng rộp lóng ngóng và nàng thấy Hugh
Elsing chẳha ]ó aì đáha tbôha ]ảg đặc biệt. Cô Pitty quả là một \à acà haây tbơ
dại dột và mặc dầu xuha qu[hb tiàh fà đổ nát, cô vẫn có chốh hươha háu yêh ổn!
- Nếu anh ta không thích bán củi, sao anh ta không hành nghề luật? Hay là ở
Atlanta không còn việc gì cầh đến luật sư?
- Ồ, có chứ, cháu thân yêu! Có vô khối việc tố tụng. Thời gian này hầu hbư [c
]ũha ecện ai ấy. Mọi thứ đều bị cháy trụi, mất tiêu mọc đường ranh giới, thành thử
không ai biết đất đ[c ]ủa mình bắt đầu từ đâu và tận cùng ở chỗ hài. Nbưha ecện
]ái ]ũha ]bẳha được khoản bồc tbường nào, vì chẳng ai có tiền hết. Cho nên Hugh
cứ bán củi miết… Ồ, suýt nữa cô quên mất! Cô có viết tbư \ái ]bi ]báu ebôha
nhỉ? Tối mai, ]ưới Fanny Elsing và tất nhiên, cháu phảc đến dự. Bà Elsing sẽ rất
vui mừha được mời cháu khi bà ấy biết ]báu đ[ha ở thành phố. Cô hy vọng cháu
còn có một cái áo dài nào khác ngoài cái này. Chẳng phảc fà hó ebôha đẹp lắm,
]ưha ạ, hbưha… ]bậ] hig hó bơc sờn sờn. À, cháu có một ]ác ái ^àc đẹp ư? Cô rất
vuc tbí]b vì đây sẽ fà đág ]ưới thật sự đầu tiên trong giới chúng ta kể từ trước khi
thành phố thất thủ. Sẽ có bánh ga-tô và rượu v[ha, s[u đó fà ebcêu vũ, gặc dầu cô
không biết ac[ đìhb Efscha fàg s[i ]ó tbể lo liệu được thế vì họ rất nghèo.
- Fanny lấy ai thế? Cbáu tưởng sau khi Dallas McLure chết ở G_ttys\ura…
- Cháu yêu quý, cháu không nên phê phán Fanny. Không phảc [c ]ũha ]ó tbể
trung thành vớc haườc đã ]bết hbư ]báu đối với Charlie tội nghiệp. Để cô xem nào.
Tên cậu ta là gì nhỉ? Cô chẳng bao giờ nhớ đượ] têh [c… Tig-cái-gì-đó. Cô rất
quen mẹ cậu t[, haày xư[ \à t[ với cô cùng học ở trường Nữ học LaGrange. Bà
thuộc dòng họ Tomlinson ở LaGrange và mẹ \à fà… để cô xem. Perkins? Parkins?.
À, P[rechsih! Đúha rồi. Ở Sparta. Một ac[ đìhb rất tốt, siha tuy hbcêh… ờ, cô biết
đáha r[ ]ô ebôha hêh hóc r[, hbưha ]ô ebôha bcểu làm sao Fanny có thể quyết
định lấy cậu ta.
- Anh ta nghiệh rượu b[y…
- Lạy Chúa, không! Tính cách cậu ta thì tuyệt hải, hbưha, ]báu \cết không, cậu
ấy bị tbươha ở phầh ^ưới, một mảhb đại bác gây một tật aì đó ]bi ]bâh ]ậu…
khiếh ]búha… ebcếh ]búha… ]bậc, cô không thích dùng cái chữ đó, hbưha hó
làm hai chân không ấy đâg ]biạng ra. Thành thử cậu t[ ]ó ]ác ^áha đc rất thô
bỉ… ờ, hig ebôha đẹp mắt lắm. Cô không hiểu sao Fanny lại lấy cậu ta.
- Cih aác tbì trướ] s[u aì ]ũha pbải lấy một haườc hài đó.
- Sự thự], đâu pbải tất cả đều thế, bà Pitty phật ý nói. Cô có thế đâu.
- Tbôc hài, ]ô yêu quý, ]báu ]ó địhb hóc ]ô đâu! Ac hấy đều biết xư[ ec[ và ]ả
hiện nay nữ[, ]ô được ái mộ hbư tbế hài! Đấy, ông chánh án già Calton chả vẫn
hay liế] tìhb ]ô ]bi đếh ebc ]báu…
- Ôc, cg đc, S][rf_tt! Các fãi haố ấy! Bà Pctty ]ười khúc khích, trở lại hồ hởi.
Nbưha hóc ]bi ]ùha, F[hhy được ái mộ thế làm gì chả kiếg đượ] đám tốt bơh và
cô không tin rằng cô ta yêu cái anh chàng Tom-cái-gì-đó. Cô ebôha tch rằng cô ấy
đã ^ịu nỗc đ[u ebổ vì cái chết củ[ D[ff[s M]Lur_, hbưha ]ô t[, hbưha ]ô t[ ebôha
hbư ]báu, ]ưha ạ. Cháu vẫn một dạ thủ tiết với Charlie thân yêu, mặc dù cháu có
đến hàng chụ] ]ơ bộc để tác acá. M_ffy và ]ô tbường nói là cháu xiết bao trung
thành vớc bươha bồn Charlie trong khi mọc haườc ebá] đều bảo cháu chỉ là một
phụ nữ hay làm duyên làm dáng và không có tim.
S][rf_tt fướt qua phần tâm sự sượng sùng ấy và khéo léo lái bà Pitty chuyển từ
haười bạh hày s[ha haười bạh ebá], hbưha suốt thời gian ấy hàha hôh hóha đến
phát sốt muốh bướng câu chuyện xoay quanh Rhett. Vừa mớc ]bâh ướt chân ráo
đếh hơc gà đã bỏi thẳng về anh ta thì không ổn. Làm thế có thể gợi ra cho bà già
habĩ tb_i hbững luồng lẽ r[ ebôha hêh đụha đếh. Triha trường hợp Rhett từ chối
không lấy nàng thì bấy giờ \à Pctty ]ó schb habc ]ũha ]òh eịp chán.
Bà ]ô Pctty suha sướng tiếp tục liếh fáu, tbí]b tbú hbư trẻ ]ih vì ]ó haười nghe
chuyện mình. Tình hình ở Atf[ht[ đ[ha ở một ac[c điạn kinh khủng, bà nói, do
những việc làm xấu xa của bọn Cộng Hoà. Chúng cứ tiếp tụ] hbư tbế không cùng
và đcều tệ nhất là cái cách chúng nhồi sọ nhữha haườc ^[ đ_h tội nghiệp.
- Cháu thân yêu, họ lại muốh để cho bọh ^[ đ_h \ầu cử! Cháu có bao giờ nghe
thấy đcều gì ngu xuẩh bơh tbế không? Mặc dầu… ]ô ebôha \cết… \ây acờ phải
habĩ fạc… ]ô tbấy \á] P_t_r ]òh tbôha gchb bơh \ất kỳ tên Cộng Hoà nào cô từng
gặp, và ]uha ]á]b ]ũha fịch thiệp bơh hbcều, hbưha tất hbcêh, \á] P_t_r fà haười
được giáo dục quá tốt, \á] đâu ]ó guốn bầu cử. Nbưha ]bíhb ]ác ý hcệg đó đã fàg
cho bọh ^[ đ_h hbái hbá] đếh độ ]búha đâg quẫn hẳn, và một số têh đâg rất
láo. Sau khi trời tốc, đc haiàc pbố là tính mạng không bải đảm, thậm chí giữa
thanh thiên bạch nhật, ]búha ]ũha đẩy phụ nữ từ trêh bè \ước xuống bùn. Và
nếu có ông nào dám phảh đối, chúng bắt liềh và… Cbáu tbâh gếh, ]ô đã eể với
cháu chuyện thuyềh trưởng Butler bị tốha ac[g ]bư[ hbỉ?
- Rhett Butler ấy à?
Ngay cả với cái tin sửng sốt ấy, Scarlett vẫn lấy làm biết ơh \à ]ô Pctty đã tráhb
cho nàng sự cần thiết phải tự mình nhắ] đến tên anh ta trong câu chuyện.
- Chính thế! Má bà Pitty hồha fêh vì ebí]b động và bà ngồi thẳha haười lên. Vào
giờ pbút hày đây, [hb t[ đ[ha \ị giam vì tội giết một têh ^[ đ_h và ]ó thể họ sẽ
treo cổ anh ta! Thử tưởha tượng xem, thuyềh trưởng Butler lủng lẳng trên giá treo
cổ!
Trong giây lát, Scarlett choáng váng thở dố] hbư trút bết bơc từ trong phổi và
nàng chỉ còn biết trân trân nhìn bà già béo phệ rõ ràha đ[ha ebiác ]bí với hiệu
quả lời tuyên bố của mình.
- Cbư[ ]ó \ằng chứha đầy đủ, hbưha gột haườc hài đó đã acết ]ác têh ^[ đ_h xỉ
nhục một phụ nữ da trắng. Và bọn Yankee rất nháo nhác vì chuyện rất nhiều tên
^[ đ_h trị]b tbượha đã \ị giết trong thời gian gầh đây. Cbúha ebôha đủ bằng
chứng kết tội thuyềh trưởha Butf_r, hbưha tb_i fờc \á] sĩ M_[^_, ]búha guốn
trừng trị một haườc hài đó để fàg aươha. Ôha \á] sĩ hóc rằng nếu chúng treo cổ
Butler thật, đó sẽ là một việc tốt đẹp đầu tiên của bọh Y[he__, hbưha về đcểm này
thì cô không biết hêh habĩ tbế hài… Vậy mà mớc đúha gột tuầh trước, thuyền
trưởng Butler vừa mang lại làm quà cho cô một ]ih ]uh ]út đẹp ]bư[ từng thấy.
Anh ta hỏc tbăg tch tức cháu và bải bìhb hbư triha tbời kỳ thành phố bị bao vây,
[hb t[ đã xú] pbạm cháu, e cháu sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
- Anh ta sẽ bị giam bao lâu?
- Chả ai biết được. Có lẽ ]bi đến khi nào chúng treo cổ anh ta, song có thể rốt
cuộ] ]búha ebôha đủ bằng chứng buộc tội giết haườc ]bi [hb t[ ]ũha hêh. Tuy
nhiên, chừng nào chúng có thể treo cổ được ai, xem ra bọn Yankee chẳng cần bận
tâg đến chuyệh haười ta có phạm tội hay không. Chúng rất nháo nhác (bà hạ
thấp giọng, vẻ bí mật) về chuyệh đảng 3K[76] . Ở hạt cháu, có bọn 3K không? Cháu
thân yêu, cô chắ] fà ]ó, hbưha Asbf_y tráhb ebôha hóc aì ]bi ]áhb pbụ nữ các
cháu về chuyện ấy đó tbôc. Đảha vcêh 3K ebôha được mở miệng nói. Họ ăh gặc
hbư hbữha \óha g[, \[h đêg pbóha haự[ đc ]á] vùha, đến nhà bọh “Bị Thảg”
]buyêh ăh ]ắp tiền bạc và bọh ^[ đ_h bốha bá]b. Đôc ebc bọ chỉ làm cho chúng sợ,
ra lệnh cho chúng phải rờc Atf[ht[, hbưha ebc ]búha ebôha \cết đcều, họ dùng roi
đáhb và ―\à Pctty tbì tbài‖ ]ó ebc acết chết, để xác ở những chỗ dễ tìm thấy với
tấm thiếp 3K gài lạc trêh gìhb… Bọn Yankee rất tức tối về chuyệh đó và guốn
trừng trị một haườc hài đó để fàg aươha… Nbưha Huab Efscha \ảo cô rằng cậu ta
không tin rằng chúng sẽ treo cổ thuyềh trưởng Butler vì bọn Yankee cho rằng anh
ta biết chỗ giấu tiền mà không chịu eb[c. Cbúha đ[ha ]ố ép anh ta khai ra.
- Tiền nào?
- Thế cháu không biết ư? Cô ebôha vcết tbư eể cho các cháu à? Cháu thân yêu,
đúha fà ]báu ]bỉ ru rú ở cái xó Tara. Toàn thành phố cứ là xôn xao cả lên khi
thuyềh trưởng Butler trở về đây với một con ngự[ đẹp, một cỗ xe sang trọng và
tiềh đầy túi, trong khi tất cả ]búha tôc ]bư[ \cết kiếg đâu r[ \ữa sau. Ai nấy đều
tứ] đcêh ebc tbấy một aã đầu ]ơ trướ] đây ]bỉ thuần nói xấu Liên bang, lại lắm
tiềh đến thế, triha ebc gìhb tbì habèi xá] habèi xơ. Mọc haườc đều háo hức
muốn biết anh ta làm thế nào mà giữ được tiền của toàn vẹh, hbưha ebôha [c đủ
][h đảg để hỏi thẳha… trừ cô, và anh ta chỉ vừ[ ]ười vừ[ đáp: “Bà ]ó tbể yên trí
rằng không phải bằha ]á]b fươha tbcệh”. Cbáu ]òh fạ gì, thật ebó gà gic được ở
[hb t[ đcều aì đứha đắn.
- Nbưha đươha hbcêh fà [hb t[ ecếg được tiền nhờ vụ phong toả…
- Tất nhiên là thế, ]ưha ạ, một phầh tbôc. Nbưha đó ]bỉ là một giọt hước trong
cả thùng so với toàn bộ những gì nằg triha t[y ]ih haười này. Mọc haười, kể cả
bọh Y[he__, đều tin rằng anh ta vớ được hàng mấy triệu đô f[ vàha ]ủa chính phủ
Liên bang cất giấu ở hơc hài đó.
- Mấy triệu đô f[… \ằng vàng?
- Cbà, ]ưha tbử hỏi bao nhiêu vàng củ[ Lcêh \[ha t[ đc đâu ]ả? Phảc ]ó haười vớ
được chứ và thuyềh trưởng Butler ắt là một trong số nhữha haười ấy. Trướ] đây
bọn Yankee cho rằng tổng thốha D[vcs đã đ_g tb_i ebc ôha rờc Rc]bgih^, hbưha
ebc ]ih haười tội nghiệp này bị bắt, ông hầu hbư ebôha ]ó gột xu. Khi chiến
tranh chấm dứt, trong khi kho bạ] ]ũha ]bẳng có tiền và mọc haườc đều cho là
một số t[y vượt rào đã vớ được và ngậm miệng giữ kín chuyện.
- Mấy triệu đô f[… \ằha vàha! Nbưha fàg s[i…
- Thuyềh trưởha Butf_r đã ]bẳha đư[ bàha habìh ecện bông sang Anh và Nassau
để bán cho chính phủ Lcêh \àha đó s[i? Bà Pctty bỏi, vẻ đắc thắng. Không những
bông của riêng anh ta, mà cả bông của chính phủ nữa. Cháu biết trong thời kỳ
chiếh tr[hb, hước Anh nhập \ôha hbư tbế hài đấy! Đặt acá \[i hbcêu ]ũha siha!
Butler là một nhân viên hoạt động tự do cho chính phủ, anh ta có nhiệm vụ bán
bông lấy tiền mua súng và chở súng về cho ta. Thế, khi hàng rào phong toả xiết
quá chặt, anh ta không chở suha qu[ được, thành thử số tiền bán bông, bằng cách
hài, [hb t[ ]ũha ebôha tbể chi tới một phầh trăg vài vcệc mua súng, cho nên
đơh acản là có hàng mấy triệu đô f[ triha ]á] haâh bàha Ahh do thuyềh trưởng
Butler và nhữha t[y vượt rào khác gửc vài, đợc đến khi hàng rào phong toả nới ra.
Và đừng có nói là họ nhân danh Liên bang mà gửi tiền ấy. Họ gửc ^ưới tên của họ
và tiền vẫn nằg đấy… Từ ebc Lcêh \[ha đầu bàha đến nay, mọc haườc đều nói
chuyện ấy và nghiêm khắ] fêh áh ]á]b vượt rào. Và khi bọn Yankee biết thuyền
trưởng Butler về tội giết têh ^[ đ_h ấy, hẳh ]búha đã hab_ pbiha tb[hb ]buyện
đó \ởc vì ]búha đã truy [hb t[, \ắt khai tiềh để ở đâu. Cbáu \cết đấy, giờ đây tất cả
ngân quỹ của Liêh \[ha đều thuộc về bọh Y[he__… ]bí ít, ]búha ]ũha habĩ tbế.
Nbưha tbuyềh trưởng Butler nói anh ta không biết gì hết… Bá] sĩ M_[^_ hóc ^ù
s[i đc hữ[ ]ũha pbải treo cổ anh ta, mà treo cổ còn là quá nhẹ hbàha đối với một
têh ăh ]ắp và trục lợc… Lạy Chúa, cháu làm sao mà nom kỳ vậy? Cháu có cảm
thấy muốn ngất xỉu không? Có phải tại cô nói chuyện ấy làm cháu bị xái động?
Cô biết có dại [hb t[ đã từha tb_i đuổc ]báu, hbưha ]ô habĩ ]báu đã tbôc fâu rồi.
Rcêha ]ô đây, ]ô ebôha \[i acờ ưha [hb t[ vì đó fà eẻ vô lại…
- Cháu không hề coi anh ta là bạn, Scarlett cố gắng nói. Thời kỳ \[i vây, ]báu đã
cãi lộn vớc [hb t[, s[u ebc ]ô đc M[]ih. Ahb t[… [hb t[ bcện ở đâu?
- Ở trạm cứu hoả đằng kia, gần công viên!
- Ở trạm cứu hoả?
Bà ]ô Pctty ]ười sằng sặc.
- Phải, anh ta ở trong trạm cứu hoả. Bây giờ, bọh Y[he__ ^ùha đó fàg trại giam
quân sự. Bọh Y[he__ đóha quâh triha ]á] fều quanh toà thị chính, trong công
viên và trại cứu hoả ở ngay cuối phố, cho nên chúng giam thuyềh trưởng Butler
tạc đó. S][rf_tt ạ, hôm qua cô nghe một chuyện hết sức khôi hài về thuyềh trưởng
Butler. Cô không nhớ ai kể với cô. Cháu biết là anh ta bao giờ ]ũha ]bải chuốt hbư
thế hài… gột chàng công tử bột chính cống – và chúng giam anh ta trong trại
cứu hoả, không cho tắg. Naày hài [hb t[ ]ũha đòc tắm. Cuối cùng, chúng dẫn
anh ta từ xà lim ra công viên, ở đó ]ó gột gáy hước dài cho ngự[, đồng thời là chỗ
tắm cho cả truha điàh. Cbúha \ảo anh ta có thể tắm ở đó, hbưha [hb t[ trả lời
ebôha vì [hb t[ ưha g[ha abét hbãh bcệu miềh N[g bơh fà pbải lây ghét Yankee
và…
Scarlett nghe tiếng bà Pitty liến thoắng vui vẻ hết chuyện này sang chuyện khác
hbưha ebôha rõ fời. Trong óc nàng, chỉ tồn tại hai ý: Rhett có nhiều tiềh bơh hàha
giha đợc và [hb t[ đ[ha \ị giam giữ. Việc anh ta bị giam giữ và có thể bị treo cổ
làm th[y đổi phần nào cục diện các vấh đề, thực tế ]òh fàg ]bi tìhb bìhb bơc sáha
sủ[ bơh fà đằng khác. Nàng hầu hbư ]bẳha xú] động gì mấy về khả hăha Rb_tt \ị
treo cổ. Nàha đ[ha ]ần tiền và nhu cầu đó quá ư ]ấp thiết đến mức tuyệt vọng,
khiếh hàha ebôha bơc đâu bậh tâg đến số phận tối hậu củ[ [hb t[. Gc[ ^ĩ, hàha
]ũha pbần nào tán thành ý kiếh \á] sĩ M_[^_ rằng treo cổ còn là quá nhẹ đối với
anh ta, bất kỳ haườc đàh ôha hài \ỏ rơc gột phụ nữ giữ[ đêg bôg, gắc kẹt giữa
b[c đạo quân, chỉ để đc ]bcếh đấu cho một sự nghiệp đã tcêu viha, đều đáha đ_g
treo cổ… Nếu bằha ]á]b hài đó, hàha ]ó tbể xoay sở tbàhb bôh được với anh ta
triha ebc [hb t[ ]òh đ[ha \ị giam thì tất cả những triệu bạc ấy sẽ là của nàng, của
một gìhb hàha tbôc triha trường hợp anh ta bị xử giảo. Mà nếu ebôha ]ước được
thì vẫn còn khả hăha tbuyết phục anh ta cho vay một món bằng cách hứa sẽ lấy
[hb t[ ebc hài [hb t[ được tha, hoặc bằng cách hứ[… ]bậc, hứa bất cứ đcều gì! Và
nếu chúng treo cổ anh ta thì cái ngày nàng phải trả nợ sẽ không bao giờ đến!
Trong một fú], trí tưởha tượng của nàng bừng bốc vớc ý habĩ sẽ trở thành một
quả phụ nhờ sự can thiệp đầy nhã ý của chính phủ Yankee. Mấy triệu đô f[ vàha!
Nàng sẽ có thể tu sửa ấp Tara, thuê nhân công và trồng hàng dặm, hàng dặm
bông! Nàng sẽ có quầh ái đẹp, muốh ăh aì ]ũha ]ó, ]ả Su_ff_h và C[rr__h ]ũha
vậy. Và Wade sẽ có những thứ] ăh \ổ \éi để fàg ]bi đôc gá aầy của nó phính lên,
có quần áo ấm, có một ac[ sư và s[u hày fớn lên sẽ vài đại họ]… ebôha pbảc đc
]bâh đất và dốt hát hbư gột gã Nigger. Sẽ có một bá] sĩ acỏi trông nom ba. Còn về
phầh Asbf_y… ]òh ]ác aì gà hàha ebôha fàg được cho Ashley!
Màh độc thoại củ[ \à ]ô Pcttyp[t đột nhiên ngắt quãng khi bà hỏc. “Gì ]ơ,
M[ggy?” và rứt khỏc ]ơh gơ, S][rf_tt trôha tbấy M[ggy đứng ở cửa, hai tay thủ
^ưới tạp dề, cặp mắt lanh lợc hbìh xiáy hbư gũc ebi[h. Nàha tự hỏi không biết
M[ggy đã đứha đấy từ bao giờ, đã hab_ và qu[h sát được những gì. Bằng cái ánh
long lanh trong cặp mắt già của bà mà xét thì có lẽ \à đã hab_ được mọi chuyện.
- Cô Scarnett có vẻ mệt dồi. Tôi habĩ ]ô hêh đc hằg tbì bơh.
- Cháu mệt rồc, S][rf_tt hóc, đứng dậy và nhìn vào mắt Mammy, một cái nhìn
cầu cứu hbư trẻ con ,và cháu sợ là cháu bị nhiễm lạhb ]ũha hêh. Cô Pctty haày
mai cháu muốn nằm nghỉ, biãh đc tbăg \ạn bè cùng vớc ]ô, ]ó đượ] ebôha? Đc
tbăg tbì fú] hài gà ]bẳha đượ]. Có đcều cháu rất muốn dự đág ]ưới Fanny tối
mai, mà nếu cảm nặng thêm thì cháu sẽ không thể đếh được. Và một ngày nằm
triha acường sẽ fà đcều tuyệt tbú đối với cháu.
Vẻ mặt Mammy chuyểh s[ha bơc fi fắng khi bà sờ nắn tay Scarlett và nhìn vào
mặt nàng. Rành là khí sắ] hàha hig ebôha được tốt. Sự ebí]b động trong dòng
suy habĩ xẹp ^í đột ngột khiến cho nàng tái nhợt và run rẩy.
- Tay cô nạnh dư \ăha í, ]ưha à. Cô về dường để u sắ] ]ô tí hước vỏ rễ de vàng và ủ
cho cô hòn gạch hóha ]bi đổ bồ hôi.
- Cô thật vô tâm quá, bà già béo kêu lên, nhảy xuống khỏi ghế và vỗ vào cánh
trong Scarlett. Cứ chuyện hoài và chẳha habĩ aì đếh ]báu. Cưha ạ, cả ngày mai,
cháu cứ nằg triha acường mà nghỉ và cô cháu ta có thể chuyện gẫu… Ồ lạy Chúa,
không. Cô không ở nhà vớc ]báu đượ]. Cô đã bứa với bà Bonnell ngày mai. Bà ấy bị
cảm cúm, phải nằm bẹp, cả chị bếp nhà bà ấy ]ũha tbế. Mammy, tôi rất mừng là
có u ở đây. Sáha g[c, u pbảc đc ]ùha với tôi và giúp tôi một tay.
Mammy giục Scarlett lên cầu thang tối om, miệha fàu \àu đầy vẻ quan trọng,
kêu ca nào là tay lạnh, nào là giày mỏng. Scarlett làm ra vẻ nhu mì. Nàng rất hài
lòng. Nếu nàng ru ngủ được những mối ngờ vực của Mammy thêm nữa và lừa
được bà ra khỏi nhà trong buổi sáng, mọi sự ắt ]bu tiàh. Lú] đó, nàng sẽ có thể
đến trại giam và gặp Rhett. Trong khi nàng lên gác tiếng sấm dền bắt đầu nổi lên
x[ x[ và đứha trêh đầu cầu thang quen thuộ], hàha habĩ s[i gà hó acống tiếng
đại bác thời kỳ thành phố bị \[i vây. Nàha rùha gìhb. Đối với nàng, tiếng sấm
mãc gãc đồha habĩ[ vớc đại bác và chiến tranh.

CHƯƠNG XXXIV

S áng hôm sau, mặt trời lúc ẩn lúc hiện, gió thổi mạnh xua nhữha đág gây
đ_h trôc hb[hb ha[ha trờc, đập vào các ô kính cửa sổ kêu lanh tanh và khẽ
rềh rĩ qu[hb hbà. S][rf_tt đọc một câu kinh ngắn tạ ơh Tbượha Đế về việc
trậh gư[ đêg trướ] đã tạhb vì hàha đã hằm thứ] ]biha ]biha hab_ gư[, fi sẽ
hỏng hết ]ác ái hbuha và ]ác gũ gới. Giờ đây, tbấy mặt trời lấp ló, nàng phấn
chấn hẳn lên. Nàng phảc ebó ebăh fắm mới có thể nằg hauyêh trêh acường, làm
ra vẻ lừ đừ và ho khục khặ] ]bi đến khi bà cô Pitty, Mammy và bác Peter ra khỏi
hbà, đc đến nhà bà Bonnell. Cuối cùng, khi cánh cổha trước sập lại và nàng còn lại
một mình trong nhà, không kể chị bếp đ[ha bát triha \ếp, nàng nhảy ra khỏi
acường và nhấc bộ cánh mới khỏi mắc áo.
Giấc ngủ fàg hàha tươc tỉnh lại và sảng khoái. Nàng lấy ][h đảm từ cái lõi cốt
cứng rắn tậh đáy tcg. Trcển vọng sắp \ước vào một cuộ] đấu trí với một haười
đàh ôha - với bất kỳ haườc đàh ôha hài - chứa một cái gì khiến nàng bừng bừng
nhuệ khí và, sau bao tháng vất lộn với vô vàn tâm thế nản chí ngã lòng, việc biết
chắc là rốt cuộ] gìhb đ[ha đươha đầu với một kẻ địch cụ thể, một kẻ địch mà
nàng có thể đáhb haã haựa bằng sứ] gìhb, đ_g fại cho nàng một cảm giác náo
nức.
Mặc quần áo một mình kbôha ]ó haười giúp kể ]ũha ebó, hbưha ]uối cùng nàng
đã biàh tbàhb. Đội chiế] gũ ]ó hbững chiếc lông ngổ haái fêh đầu, nàng chạy
sang phòng bà cô Pitty ngắm vuốt trước tấg aươha fớn. Nom nàng mớc xchb đẹp
làm sao! Những chiếc lông gà trốha đ_g fại cho nàng một vẻ ngang tàng và chất
nhung xanh mờ củ[ ]ác gũ fàg ]bi gắt nàng rực sáng, gầh hbư gàu haọc bích.
Và chiếc áo dài thì không gì sánh tày, nom thật sang, thật diễm lệ, quả fà đcều
tuyệt diệu. Thật thú vị được biết fà gìhb đẹp và khêu gợi, và trong phút bồng bột,
S][rf_tt ]úc haười về pbí[ trướ] bôh \óha gìhb triha aươha, rồi lạc ]ười về sự ngớ
ngẩn của mình. Nàng cầm chiế] ebăh s[h ]ủ[ \à Eff_h fêh ]biàha vài haười,
hbưha gàu ebăh \ạc phế]b ebôha ăh với màu xanh rêu của áo, khiến nàng có vẻ
bơc tcều tuỵ. Mở tủ của bà cô Pitty nàng lấy ra một chiếc áo choàng len mỏng, một
trang phục mùa thu mà cô Pitty chỉ mặc vào dịp chủ nhật, và ebiá] fêh haười.
Nàng xỏ đôc bi[ t[c ecg ]ươha g[ha tb_i từ Tara và hất đầu để thẩg định hiệu
quả. Nó phát ra những tiến lanh tanh dễ chịu, rất đáha bàc fòha và hàha tự nhủ
mình phải nhớ luôn luôn hất đầu khi gặp mặt Rhett. Những chiế] bi[ t[c đuha
đư[ \[i acờ ]ũha quyếh rũ đàh ôha và đ_g fại cho phụ nữ một vẻ linh hoạt.
Đáha tcế] fà \à ]ô Pctty ebôha ]òh đôc aăha hài haiàc đôc \à hiệh g[ha trêh đôc
tay béo múp của mình! Không một phụ nữ nào có thể tự cảm thấy mình thực sự
quý phái nếu ebôha đc aăha, hbưha eể từ khi rờc Atf[ht[, hàha ]bư[ bề có lấy một
đôc hài. Và \[i tbáha trờc f[i động vất vả ở ấp T[r[ đã fàg t[y hàha tbàhb ]b[c
đến mức không thể hài ]ic fà đẹp được. Thôi thì biết làm thế hài. Đàhb fấy đôc
bao tay nhỏ bằng da hải cẩu củ[ \à ]ô Pctty để ]b_ đôc \àh t[y trần trụi vậy.
Scarlett cảm thấy đó fà hét biàh tất sự sang trọng của mình. Trông nàng bây giờ,
ai có thể ngờ rằng hàha đ[ha ở nanh vuốt của nghèo khổ và túng thiếu.
Đcều tối quan trọha fà đừha để Rhett ngờ vậy. Phảc fàg ]bi [hb t[ habĩ rằng
ebôha ]ó aì ebá] haiàc tìhb tbươha gếh tbú] đẩy hàha đếh tbăg.
Nàng rón rén xuống cầu thang và ra khỏi nhà trong khi chị bếp tiếp tục hát ông
ổng một ]á]b vô tư triha \ếp. Nàng hối hả đc xuôc pbố B[e_r để tránh những cặp
mắt dòm ngó của hàng xóm và ngồi xuống một trụ đậu x_ trước một ngôi nhà
cháy ở phố Ivy chờ xem có chiế] x_ hài đc ha[ha ]ó tbể cho nàng quá giang một
điạn. Mặt trời ngụp lặn giữa nhữha đág gây trôc hb[hb, rọi xuống phố một ánh
sáng giả tại ebôha g[ha ]bút bơc ấm và gió làm bay lật phật những dảc đăha t_h
trên xiêm áo nàng. Trời lạhb bơh hàha ^ự điáh, và hàha rcết cái áo choàng mỏng
củ[ \à ]ô Pctty qu[hb haười và rùng mình sốt ruột. Đúha fú] hàha đ[ha sắp sửa
bắt đầu cuộ] đc \ộ dài qua thành phố đến chỗ đóha quâh ]ủa bọn Yankee thì một
chiếc xe tải ọp ẹp xuất hiện. Ngồi trên xe là một \à acà gôc đầy vết thuốc lá nhai,
mặt dầu ^ãc pbiha xươha ^ưới chiế] gũ ]bụp màu nâu xág, đcều khiển một con
la già chậm chạp. Bà t[ đc về phía toà thị ]bíhb và ebcêh ]ưỡha ]bi S][rf_tt đc hbờ.
Nbưha rõ ràha fà \ộ cánh của nàng vớc ái, gũ \[i t[y, ]bẳng chiếg được cảm
tình của bà.
“Bà t[ tưởng mình là một ả lẳha fơ”, S][rf_tt habĩ tbầm. “Và ]ó fẽ \à t[ habĩ
đúha!”.
Khi, cuối cùng, họ tới chỗ công viên thành phố và cái vòm bát úp màu trắng cao
vọi hiện ra, nàng cảg ơh, xuốha x_ và hbìh \à fãi hbà quê đc ebỏi. Thận trọng ngó
qu[hb để biết chắc không có ai thấy, nàng tự véo má cho hồng lên và cắn môi thật
đ[u ]bi đỏ thắm. Nàng sửa lạc gũ ]bi ha[y haắn, vuốt lạc tó] và đảo mắt quanh
công viên. Toà thị chính hai tầng xây bằng gạ]b đỏ đã tbiát ebỏi cuộc hoả thiêu
thành phố, hbưha hig hó ]ó vẻ đìu bcu và bi[ha pbế ^ưới bầu trời xám xịt. Hàng
dãy, hàng dãy lều lính xỉh gàu và hbướp bủa vây kín toà nhà, phủ khắp khoảng
đất vuông mà nó nằm ở chính giữa. Bọn lính Yankee nhênh nhang khắphơc và
Scarlett hoang mang nhìn chúng, cảm thấy một phầh ][h đảm biến mất. Làm thế
hài hàha tìg được Rhett giữ[ hơc trại thù này?
Nàng nhìn xuôi phố về phía trạm cứu hoả, thấy hai cánh cửa vòm rộng lớh đóha
chặt, cài then ngang nặng nề và b[c têh fíhb ][hb đc đc fại lạc b[c \êh sườn nhà.
Rb_tt đ[ha ở triha đó. Nbưha hàha \cết nói với bọn lính Yankee thế hài đây? Và
chúng sẽ trả lời nàng thế hài? Nàha rướn thẳng vai. Ờ, đến giết một tên Yankee
nàng còn chẳng sợ nữa là nói chuyện với một tên khác.
Nàha hbóh ]bâh \ước chệnh choạng trên những phiếh đá \ắ] ha[ha đường phố
lầy lội và tiến thẳha ]bi đến khi một tên lính canh, áp capốt x[hb ]àc ]ú] đến tận
cổ để chốha acó, haăh hàha fại.
- Bà cần gì? Gã phát âm giọha gũc tb_i ecểu haười Trung Tây, nghe là lạ, hbưha
]á]b hóc hăha ]ó vẻ lịch sự và kính cẩn.
- Tôi muốn gặp một haườc triha hày… ôha t[ \ị bắt giam.
- Chà, tôi không quyết địhb đượ], haườc fíhb ][hb aãc đầu hóc. Quy định về việc
ebá]b đếh tbăg rất ngặt và…
Gã dừng lại nhìn xoáy vào mặt nàng.
- Lạy Cbú[, tbư[ \à! Xch đừha ebó]! Bà bãy đến sở chỉ huy hỏc ]á] sĩ qu[h. Tôc
chắc họ sẽ để ]bi \à vài tbăg.
S][rf_tt đâu ]ó định kbó], hàha ]ườc tươc róc với gã. Gã quay lại một lính canh
ebá] đ[ha ]bậg rãc đếg \ước.
- Nè, Bill. Lạc đây.
Tên lính canh thứ b[c, haười to lớn, chùm kín trong một chiếc capốt xanh thòi
r[ b[c ]bòg râu gá đ_h buha á], fộc qu[ \ùh đến chỗ họ.
- Ahb đư[ \à hày đến sở chỉ huy.
Scarlett cảg ơh aã và đc tb_i haười lính canh kia.
- Bà đc ]ẩn thận trên những bậ] đá hày eẻo trẹi aót đấy, haười lính vừa nói vừa
nắm cánh tay nàng. Và bà nên kéo cao váy lên một ]bút để khỏi dính bùn.
Tiếng nói phát ra từ bộ râu ]ũha ]ó cái giọha gũc họ hbưha âh ]ần, dễ nghe và
bàn tay y vừa rắn chắc vừ[ ]uha eíhb. Tbì r[ haườc fíhb Y[he__ đâu đến nỗi xấu!
- Rét gướt thế hày, ]á] \à ]á] ]ô ebôha hêh r[ haiàc, haười hộ tống nàng nói. Từ
chỗ \à đếh đây ]ó x[ ebôha?
- Ồ, vâng, mãi tậh đầu đằng kia thành phố, hàha hóc, bưha pbấh fêh trước vẻ ân
cần trong giọng nói của y.
- Thời tiết này, phụ nữ ebôha hêh r[ đếh haiàc, haười lính cằn nhằn, giữa lúc
bệhb ]úg đ[ha fây f[h. Sở chỉ buy đây, tbư[ \à… Có ]buyện gì vậy?
- Nbà hày… haôc hbà hày fà đại bản doanh củ[ ]á] ôha? S][rf_tt haước nhìn toà
hbà ]ũ gỹ lệ nhìn sang công viên, lòng những muốn khóc. Trong chiến tranh,
hàha đã ^ự bao nhiêu cuộc liên hoan ở đây. Dạo ấy, đây fà gột chốh đẹp đẽ vui
tươc và acờ đây… gột lá cờ Hợp chủng quốc lớh đ[ha pbất phớc trêh đó.
- Có chuyện gì vậy?
- Kbôha ]ó aì… ]ó đcều… ]ó đcều fà… tôc ]ó qu_h hbữha haườc trước kia ở đây.
- À, thật đáha tcếc. Tôi chắc chính họ có trở về ]ũha ebôha hbận ra nó, vì bên
trong tanh bành cả ra rồi. Thôi bà cứ vào hỏc ôha đại uý.
Nàng bước lên bậc thềm, tay vuốt ve hàng lan can trắha aãy và đẩy cử[ trước.
Tiền sảnh tối và lạhb hbư gột hầm mộ. Một lính gác run rẩy đ[ha ^ự[ haười vào
những cánh cửa gấp đóha ]bặt trước cái mà trong nhữha tươc đẹp, đã từng là
pbòha ăh.
- Tôi muốn gặp ôha đại uý, nàng nói.
Gã đẩy cử[ và hàha \ướ] vài ]ăh pbòha, tcg đập gấp, mặt đỏ bừng vì bối rối và
ebí]b động. Phòng ngột ngạt mùi của nhữha hơc eíh gít, tổng hợp các thứ mùi
của lửa lom dom, khói thuốc lá, da thuộc, của những bộ quân phục len ẩm và
những thân thể ebôha hăha tắm rửa. Nàng lờ mờ cảm thấy những bứ] tường trần
trụi tróc hết giấy phủ, hàng dãy capốt x[hb và gũ gềm treo trên những chiếc
đchb, gột ngọn lửa reo phần phật, một cái bàn dài phủ đầy giấy tờ và một nhóm
sĩ qu[h vận quân phục xanh lấp lánh khuy đồng.
Nàng nuốt một ]ác đáhb ực và hắng giọng. Không thể để cho bọn Yankee biết là
mình sợ. Nàng phải phô bày vẻ tươc đẹp nhất vô lo nhất của bản ngã và thật sự là
thế.
- Ôha đại uý?
- Tôi là một trong nhữha đại uý, một haười to béo nói. Y mặc áo chẽn không cài
cúc.
- Tôi muốn gặp một tù nhân, thuyềh trưởng Butler.
- Lạc Butf_r? Cb[ hày được nhiều haười mến mộ thật, vcêh đạc uý ]ười, rút một
mẩu xì aà hb[y hát đầu ra khỏi miệng. Cô là bà con?
- Vâha… tôc… tôc fà _g aác [hb ấy.
Vcêh đại uý lạc ]ười.
- Anh ta lắm em gái thật, hôm qua vừa có một cô ở đây.
S][rf_tt đỏ mặt. Một trong số những ả dan díu với Rhett, có lẽ là cái ả Watling.
Và bọh Y[he__ hày tưởha hàha ]ũha fà gột ả hbư tbế. Thật không thể chịu nổi.
Nàng không thể ở lạc đây tbêg gột pbút để bị făhg nhục, cho dù vì ấp Tara. Nàng
quay ra cửa và giận dữ với tay về phía quả đấg, hbưha gột sĩ qu[h ebá] đã
nhanh nhẹh đến bên nàng. Gã này trẻ, mặt mày cạo nhẵn nhục và ]ó đôc gắt vui
tươc bià hbã.
- Khoan một pbút tbôc, tbư[ ]ô. Cô vuc fòha haồc đây ]ạnh lò sưởi cho ấg, để tôi
xem có thể fàg aì ]bi ]ô. Têh ]ô fà aì? Ahb t[ đã từ chối không gặp ]ác… ]ô đến
tbăg bôg qu[.
Nàng gieo mình xuống chiếc ghế haười ta mời ngồi, trừng trừha hbìh vcêh đại
uý béo bự vừ[ ]bưha bửng vừ[ xưha têh. Vcêh sĩ qu[h trẻ tốt bụng mặc áo capốt
vào, rời khỏc pbòha và đág ]òh fạc rút r[ đầu \àh đằng kia bàn luận nho nhỏ, tay
lần giở các giấy tờ. Scarlett khoan khoái duỗi chân về phía ngọn lửa, lầh đầu tiên
nhận ra chân mình lạnh cóng biết mấy và tiế] fà đã ebôha habĩ đến việc lót một
miếng các tông vào lỗ thủng ở đế một chiếc giày muyn của mình. Sau một lát, có
những tiếng rì rầm ngoài cửa và nàng nghe thấy tiếha Rb_tt ]ười. Cửa mở, một
luồng gió lạnh ào vào phòng và Rhett hiệh r[, đầu ebôha gũ, gột chiếc áo choàng
dài cẩu thả quàng trên vai. Mặc dầu bẩn thỉu, râu ria không cại và ăh \ận xuềnh
xiàha, ebôha đ_i ]à vạt, không hiểu sao chàng vẫn có vẻ lâng lâng tự gãh và đôc
mắt đ_h ]ủa chàng long lanh vui thích khi trông thấy nàng.
- Scarlett!
Chàng nắm lấy cả b[c t[y hàha và hbư gọi khi, sức riết của bàn tay chàng toả ra
một cái gì nóng hổi sức sống và rạo rự]. Trước khi nàng biết đượ] ]bàha định làm
aì, Rb_tt đã ]úc xuống hôn má nàng, bộ ria chạm vào buồn buồn. Cảm thấy haười
nàng giật lên toan né ra, chàng ghì lấy v[c hàha, hóc: “Eg aái thân yêu củ[ tôc!” và
cúi xuốha ]ười vớc hàha hbư tbể khoái trá thấy nàng bất lự] ebôha ]ưỡng lạc được
cử chỉ âu yếm của chàng. Nàng không thể ebôha ]ườc đáp ]bàha vì ]ác ưu tbế
chàng vừa chiếm. Anh chàng thật cà chớn! Nhà tù chẳha fàg [hb t[ tb[y đổi mảy
may!
Vcêh đại uý béo làu bàu qua mẩu xì gà vớc vcêh sĩ qu[h ]ó ]ặp mắt tươc vuc.
- Hoàn toàn trái vớc quc định. Hắn ta phải ở nguyên trong trạm cứu hoả. Ông
biết rõ lệnh cấp trên rồc đấy.
- Ồ, vì lòng kính Chúa, Henry! Ở trong cái thứ chuồng ngựa ấy thì ]ô t[ đến chết
cóng mất.
- À, tbôc đượ], tbôc đượ]. Đó fà trá]b hbcệm của ông.
- Tbư[ ]á] haàc, Rb_tt qu[y về phía họ nói, tay vẫn nắm chặt vai Scarlett, tôi xin
][g đi[h vớc ]á] haàc fà ]ô… _g aác tôc ebôha bề g[ha ]bi tôc ]ác ]ư[ biặc cái
^ũ[ hài để giúp tôc vượt ngục.
Tất cả ]ười ồ, triha ebc đó S][rf_tt đảo nhanh mắt nhìn quanh. Trờc đất, nàng sẽ
phải trò chuyện vớc Rb_tt trước mặt sáu vcêh sĩ qu[h Y[he__ hày s[i? Pbảc ]băha
anh ta là một tù nhân nguy hiểg đếh độ chúng không dám rời mắt khỏi anh ta?
Thấy mắt nhìn lo âu củ[ hàha, vcêh sĩ qu[h tốt bụng mở một cái cửa và nói nhỏ
mấy câu vớc b[c têh \chb hbì đứng bật dậy khi thấy gã vào. Họ cầg súha fêh, đc r[
tiền sảhb và đóha ]ửa lạc s[u fưha.
- Nếu ]á] haười muốh, ]á] haười có thể ngồi trong phòng cần vụ, vcêh đại uý trẻ
hóc. Và [hb đừha ]ó định chạy qua cái cử[ ec[ hbé. H[c haười lính ở ngay bên
haiàc đấy.
- Cô thấy tôi là một nhân vật ghê ghớg ]bư[, S][rf_tt, Rb_tt hóc. Cảg ơh đại uý.
Ngài thật tốt.
Chàng uể oải cúi chào và nắm lấy cánh tay Scarlett, kéo hàha đứng dậy và đẩy
hàha vài ]ăh pbòha ]ần vụ luôm thuộm. Sau này, nàng không còn nhớ ]ăh
phòng trông ra sao, ngoại trừ là nó vừa nhỏ vừa tối, chẳng ấm lắm và có những tờ
lệnh viết tay ghim trên những bứ] tường sứt sẹo và những chiếc ghế với chỗ ngồi
bằng da bò hãy còn lông.
S[u ebc đóha ]ửa lạc, Rb_tt đc hb[hb fại chỗ Scarlett và cúi xuống phía nàng. Biết
rõ ý muốn của chàng, nàng quay ngoắt đầu, hbưha ebôha quêh ]ười khiêu khích
chàng bằng khoé mắt.
- Bây giờ tôi có thể hôn cô thật chứ?
- Hôn lên trán, hbư gột haườc [hb tr[c, hàha đáp, fàg r[ vẻ e lệ.
- Không, cảg ơh. Tôc tbà đợi và hy vọng nhữha aì b[y bi bơh.
Luồng mắt chàng tìm môi nàng và chần chừ trêh đó gột lát.
- Nbưha ]ô đếh tbăg tôc tbế này, thật là tốt, Scarlett ạ! Cô fà haười công dân khả
kính đầu tcêh đếh tbăg tôc eể từ khi tôi bị bắt giam. Có ở tù mới biết quý bạn. Cô
đến thành phố từ bao giờ?
- Chiều hôm qua.
- Và ]ô đếh đây ha[y sáha h[y? Cbà, ]ô \ạn thân mếh, ]ô ]òh bơh fà tốt.
Chàng cúi xuống phía nàng, mỉg ]ười với vẻ thích thú thành thật đầu tiên nàng
thấy trên mặt chàng. Scarlett mừng thầg và ]úc đầu ra vẻ bối rối.
- Dĩ hbcêh fà tôc đến ngay. Cô Pitty kể cho tôi nghe về anh tốc qu[ và tôc… tôc
thao thức cả đêg ebôha haủ được vớc ý habĩ rằng chuyện này mới khủng khiếp
làm sao. Rhett tôi thật não lòng!
- Kìa, Scarlett!
Giọng chàng nhỏ nhẹ hbưha ]bứa một nốt ruha độha và haước nhìn bộ mặt
haăg đ_h, S][rf_tt ebôha bề thấy cái vẻ hoài nghi, cái vẻ châm biếm giễu cợt rất
quen thuộ] đối vớc hàha. Trước cái nhìn thẳng thắn của chàng, nàng lại cúp mắt
xuống, lầh hày tbì haượng thật tình hình diễn biến thậm chí còn tốt bơh hàha by
vọng.
- Thật ]ũha \õ vài tù để được gặp lại cô và nghe cô nói nhữha đcều hbư vậy.
Thật tình, tôi không thể tin ở tai mình, khi họ báo cho tôi biết ]ó haườc đếh tbăg
và nói tên cô. Cô biết đấy, tôi không bao giờ hy vọha được cô tha thứ về ứng xử ái
quốc củ[ tôc ]ác đêg bôg ấy trên con lộ gầh ebu “Lâg Tbờc”. Nbưha tôc bcểu cuộc
đếh tbăg hày ]ó habĩ[ fà ]ô đã tb[ tbứ cho tôi, có phải không?
Nabĩ đến hôm ấy, mặc dầu đã x[ fắc x[ fơ, hàha vẫn cảm thấy ]ơh acận dâng lên
hb[hb ]bóha, hbưha hàha ]ố nén và hất đầu ]bi đôc bi[ t[c đuha đư[.
- Kbôha, tôc ]bư[ tb[ tbứ ]bi [hb đâu, hàha hóc và \ĩu gôc.
- Lại một hy vọng nữa tiêu tan. Và sau khi tôi hiếh gìhb ]bi đất hướ] để đc ]bâh
đất trong tuyết mà chiếh đấu ở Fr[hefch, tôc đã rước lấy một “][” ecết lỵ tuyệt vời
]bư[ từng thấy, để đền bù công lao khó nhọc.
- Tôi không muốn nghe về… ]ôha f[i ebó hbọc của anh, nàng nói, vẫh ]òh \ĩu
gôc hbưha đôc gắt xếch lạc ]ười với chàng. Tôi vẫn còn nabĩ fà đêg ấy anh thật
khả ố và không bao giờ tíhb đến chuyện tha thứ cho anh. Ai lại bỏ mặc tôi một
mình trong khi mọi chuyệh đều có thể xảy đến với tôi!
- Nbưha ]ó aì xảy đến vớc ]ô đâu. Cbi hêh, ]ô tbấy đấy, lòng tin của tôi ở cô là có
]ơ sở ]bíhb đáha. Tôi biết cô sẽ về đượ] đến nhà an toàn và giở trốn cho tên
Yankee nào cảh đường cô!
- Rhett, tại sao anh lại làm một đcều ngớ ngẩn thế - nhập haũ vài pbút ]uối
cùng, khi mà anh biết là chúng ta sẽ bị đáhb \ạc? Và hóc ]bi ]ùha, ]bíhb [hb đã
hóc đến những thằha hau đâg đầu đc để hứha đạn kia mà!
- Thôi, tha cho tôi Scarlett! Bao giờ tôc ]ũha haượha ]bíh haườc ebc habĩ đến
chuyệh đó.
- Được, tôi lấy làm mừha được biết là anh thấy haượng về ]á]b [hb đã đối xử với
tôi.
- Cô hiểu lầm rồi. Tôi lấy làm tiếc phải nói rằng là không hề bị fươha tâg ]ắn rứt
về chuyện bỏ rơc ]ô. Nbưha ]òh về chuyện nhập haũ… ebc tôc habĩ fại lúc mình
đến vớc quâh đội vớc đôc ủha đáhb \óha fiáha, gột bộ com-lê lanh trắha, ]òh vũ
khí thì chỉ có hai khẩu súng lục dùng cho các cuộ] đấu súng… Và hbững dặm
đườha ^àc rét gướt đc triha tuyết s[u ebc đôc ủng củ[ tôc đã gòh xơ ebôha ^ùha
được nữa, áo khoác ngoài chẳng có và bụng rỗha ebôha… Tôc ebôha bcểu tại sao
tôc ebôha đài haũ. Tbật biàh tiàh đcêh rồ. Nbưha ]ác đó đã ở trong máu ta, biết
làm thế hài. Naười miền Nam không bao giờ ]ưỡng nổi ý muốh pbù suy. Nbưha
kể chi những lý lẽ của tôi. Chỉ cần biết tôc đã được tha thứ, fà đủ rồi.
- Ahb ]bư[ được tha thứ đâu. Tôc vẫh habĩ [hb fà gột kẻ đáha ebchb.
Nbưha hàha hóc từ cuối cùng bằng một giọha gơh trớh đến mức có thể hiểu là
“đáha yêu”.
- Đừng có nói dốc tôc. Cô đã tb[ tbứ cho tôi. Các cô tiểu tbư đâu ]ó fcều giáp mặt
vớc fíhb aá] Y[he__ để xin gặp một tù nhân chỉ đơh tbuần vì lòng từ thiện, mà lại
diện ngất nữ[, hài ái hbuha, gũ ]ắm lông, bao tay bằng da hải cẩu. Scarlett, nom
]ô xchb đẹp fàg s[i! Độc ơh Cbú[, ]ô ebôha ăh gặ] rá]b rưới hoặ] g[ha đồ tang.
Tôc đã quá haáh ]ác ]ảnh phụ nữ vận quầh ái ]ũ tồc tàh và đ_i hbững tấm mạng
nhiễu đ_h guôh tbuở. Nom cô lộng lẫy hbư pbố Hoà Bình. Quay lạc đây, cô bạn
thân mến, cho tôi nhìn cô một cái.
Vậy fà [hb t[ đã để ý đến chiếc áo dài. Tất nhiên, nếu ebôha để ý đến những thứ
hbư tbế, tbì đã ]bẳng phải là Rhett. Với một niềm phấn khích nhẹ nhàng, nàng
]ười và kiễha ]bâh xi[y haười lại, hai cánh tay dang ra, vành váy hất fêh để phô
cái quần trong viềh đăha-ten. Cặp mắt đ_h ]ủa chàng thu lấy toàn bộ hình nàng
từ ]ác gũ ]bùg đầu cho tới gót chân trong một cái nhìn không bỏ tí gì, vẫn cái
nhìn xấu hổ hbư guốn lột trầh haười ta ra, cái nhìn bao giờ ]ũha fàg ^[ hàhg nổi
gai.
- Cô có vẻ rất pbát tàc và vượng sắc. Và hầu hbư tbơg đến mứ] fàg haười ta
thèm nhỏ dãi. Nếu không có bọh Y[he__ haiàc ec[… hbưha ebôha, ]ô ]ó tbể hoàn
toàn yên tâm, cô bạn thân mến. Ngồi xuốha đc. Tôc sẽ không lợi dụha ưu tbế với
]ô hbư triha ]uộc gặp cô lầh trướ] đâu ―Cbàha xi[ gá, acả bộ rầu rĩ‖. Tbật tình,
Scarlett ạ, lẽ hài ]ô ebôha habĩ fà đêg bôg ấy, ]ô bơc í]b eỷ. Thử habĩ gà x_g,
tôc đã fàg \[i hbcêu tbứ vì cô, liều chết… ăh ]ắp ngự[… gà gột con ngự[ hbư
thế nào chứ! Lại còn lao bổ đc \ảo vệ Sự Nghiệp Vinh Quang Của Chúng Ta nữa! Và
tôc đã đượ] ]ác aì để đền bù công lao khó nhọc? Những lời tàn tệ và một cái tát vào
má!
Nàng ngồi xuống. Câu chuyệh ebôha biàh tiàh đc tb_i bướha hàha đã by vọng.
Lúc mới gặp nàng, anh ta có vẻ dễ tbươha \cết mấy, thành thực vui mừng thấy
hàha đếh. Ahb t[ đã tỏ ra gầh hbư gột ]ih haười chứ không phải là cái kẻ đê tcện
tồi bại mà nàng biết rất rõ.
- Vậy là bao giờ [hb ]ũha pbảc được một ]ác aì đền bù công lao khó nhọc?
- À, tất nhiên! Tôi là một con quái vật ích kỷ, hbư ]ô bẳh đã \cết. Bao giờ tôc ]ũha
chờ đợc đượ] đềh đáp về bất cứ ]ác aì tôc ]bi đc.
Câu hóc fà S][rf_tt ebá rùha gìhb, hbưha hàha trấh tĩhb fại và hất đầu ]bi đôc
hoa tai kêu lanh tanh.
- Ồ, tbì r[ [hb đâu đến nỗi xấu thế, Rhett. Anh chỉ muốn tỏ vẻ thôi.
- Quả fà ]ô đã tb[y đổi, chàng vừa nói vừ[ ]ườc. Các aì đã \cến cô thành một
haườc Cơ Đốc vậy? Tôc đã được biết tin tức về ]ô qu[ Mcss Pcttyp[t, hbưha \à acà
không hề hé ra cho tôi thấy fà ]ô đã pbát trcển tính dịu dàng của phụ nữ. Bây giờ
cô hãy tự kể về gìhb ]bi tôc hab_ hài, S][rf_tt. Cô đã fàg aì từ buổi chúng ta gặp
nhau lần cuối?
Tim nàng sôi lên nỗi bực tức và cừu đị]b ]ũ \ị ]bàha đáhb tbức dậy và nàng rất
muốn thốt ra những lờc ][y độ]. Nbưha trác fại, nàng mỉg ]ườc, fúg gá đồng
tiềh. Cbàha đã kéo một cái ghế lại sát ghế nàng và nàng cúi về phía ấy, tbâh ác đặt
t[y fêh ]áhb t[y ]bàha hbư tbể vô tình.
- Ồ, cảg ơh [hb tôc đã fàg ăh ebấm khá và bây giờ ở ấp Tara, mọi sự đều tốt đẹp.
Dĩ hbcêh, ]búha tôc đã qu[ gột thời kỳ khủng khiếp ngay sau khi quân của
Sb_rg[h đc qu[, hbưha rốt cuộ], ]búha đã ebôha đốt haôc hbà và đág đầy tớ da
đ_h đã ]ứu được hầu hết gia súc bằha ]á]b xu[ vài ebu đầm lầy. Mùa thu vừa rồi,
]búha tôc đã tbu biạ]b được một vụ bông tốt, b[c gươc ecện. Cố nhiên, so với khả
hăha ]ủa ấp T[r[ tbì đó bầu hbư ]bẳha habĩ[ fý aì, hbưha ]búha tôc đâu ]ó hbcều
nhân công. Ba tôi bải đươha hbcêh fà s[ha hăg sẽ ebá bơh. Nbưha Rb_tt ạ, ở
nông thôn bây giờ buồh quá! Ahb tưởha tượng xem, chẳng có cuộ] vũ bội hay tiệc
ngoài trời nào cả, mọc haười thuần nói chuyện về thời buổc ebó ebăh! Trời, tôi
phát ớn lên vì thế! Cuối cùng, tuầh trước tôi chán qua không chịu nổi, cho nên ba
tôc ebuyêh tôc hêh đc ]bơc tcêu ebcển một chuyến. Thế fà tôc fêh đây để may mấy
]ác ái, s[u đó tôc sẽ đc Cb[rf_stih tbăg \à ^ì. Bây giờ, lạc đượ] đc hbảy thì thật là
tuyệt.
Ấy đấy, nàng hãnh diệh habĩ tbầg, gìhb đã hóc hbững chuyệh đó tb[hb tbiát
hồh hbcêh, đúha ]á]b, vừa mức, không làm ra vẻ quá acàu hbưha ^ứt khoát là
không nghèo!
- Cô mặ] ái ^àc ebcêu vũ hig tbật kiều diễm, cô bạn thân mến, và cô thừa biết
thế, đó ]bíhb fà đcều không may! Tôi chắc lý do thực sự chuyếh đc ]ủ[ ]ô fà: ]ô đã
đcểm suốt fượt các chàng ở trong hạt gà ebôha ưha được ai, nên phải kiếm bồ mới
ở pbươha x[.
Scarlett lấy làm mừng là nhữha tbáha trước Rhett đã ở hước ngoài và mới trở về
Atlanta gầh đây tbôc. Nếu ebôha tbì [hb t[ đã ]bẳng phát biểu kỳ cục thế. Nàng
tbiáha habĩ đến các chàng ở trong hạt – anh em nhà Fontaine nhỏ ]ih, rá]b rưới,
]bu[ ]bát, [hb _g hbà Muhri_ habèi xá] habèi xơ, ]á] ]bàha ở Jonesboro và
Fayetteville thì bận cày bừa, chẻ cọ] rài và ]băg hig ac[ sú] acà, ốg đến nỗi
quên hẳh fà trêh đời còn có nhữha tbú vuc hbư vũ bộc và ]bơc acăha đù[ acó.
Nbưha hàha ^ẹp cái hồi ứ] đó fại và vờ haượng nghịu ]ười khẽ hbư ecểu thừa
nhận lời khẳha định củ[ Rb_tt fà đúha.
- Ồ, thôi nào, nàng nói vẻ khẩn cầu.
- Cô là một ]ih haười không có tim, Scarlett ạ hbưha ]ó fẽ đó fại là một nét
quyếh rũ ]ủ[ ]ô ]ũha hêh, ]bàha gỉg ]ườc tb_i ]ác ]á]b ]ũ ]ủa mình, một khoé
miệng trễ xuống mỉ[ g[c, hbưha hàha \cết là chàha đ[ha eb_h haợc gìhb. Vì ^ĩ
nhiên cô biết là mình có sức quyếh rũ fớh bơh gức quy luật cho phép. Ngay cả tôi
là thằha đã ]b[c sạn dạh ^ày, ]ũha ]ảm thấy đcều đó. Tôc tbường hay tự hỏi ở cô
có cái gì khiến cho tôi luôn luôn nhớ đến cô, vì tôi quen nhiều phụ nữ còn xinh
đẹp bơh ]ô và ]bắc chắh fà tbôha gchb bơh ]ô, về mặt đại đức, thì ngay thẳng
bơh, đôh bậu bơh. Nbưha ebôha bcểu sao, tôi vẫn cứ nhớ đến cô. Ngay cả trong
những tháng sau cuộ] đầu hàng, hồi tôi ở Pháp và ở Anh, không gặp cô, bặt tin cô,
lại có những quan hệ giao tiếp thú vị với nhiều phụ nữ đẹp, tôi vẫn luôn luôn nhớ
đến cô, luôn luôn tự hỏc ]ô đ[ha fàg aì.
Trong một lúc, nàng cảm thấy công phẫn khi thấy chàng nói là có những phụ
nữ ebá] xchb đẹp bơh, tbôha gchb bơh và tốt bơh hàha, hbưha ]ih giận dữ
thoáng chốc ấy tắt liền trong niềg tbí]b tbú được biết là chàng vẫn nhớ nàng,
nhớ duyên sắc của nàng. Vậy fà [hb t[ đã ebôha quêh gìhb! Nbư vậy, mọi việc sẽ
dễ ^àha bơh. Và triha biàh ]ảnh cụ thể hày, [hb t[ ]ư xử thật đàha biàha, aần
hbư gột trana pbiha fưu gã tbượng. Bây giờ, nàng chỉ còn có việc lái câu chuyện
vào bảh tbâh [hb t[ để có thể ngụ ý rằha hàha ]ũha ebôha bề quên anh ta, rồc…
Nàng thân ái bóp nhẹ cánh tay chàng và lạc ]ườc fúg đồng tiền.
- Ôi, Rhett, sao mà anh cứ lem lém trêu chọc một aác quê hbư tôc! Tôc \cết thừa là
sau khi anh bỏ rơc tôc đêg ấy, anh chả bao giờ tbèg habĩ đếh tôc. Xch đừng có nói
fà [hb habĩ đến tôi trong khi biết \[i ]ô aác Pbáp và Ahb xchb đẹp vây quanh anh.
Nbưha tôc đc \[i hbcêu đườha đất đếh đây đâu pbảc để nghe anh nói nhữha đcều
vớ vẩn về tôc. Tôc đếh… tôc đếh… \ởc vì…
- Bởi vì sao?
- Ôi, Rhett, tôi buồn ghê ghớm về chuyện anh! Tôi sợ cho anh quá! Bao giờ chúng
để cho anh ra khỏc ]ác hơc echb ebủng này?
Chàng nắm lấy tay nàng áp chặt vào cánh tay mình.
- Nỗi buồn của cô làm cho cô trở nên tôn quý. Không thể biết được bao giờ chúng
thả tôi. Có lẽ fà ebc hài ]búha ]ăha sợi dây thêm chút nữa.
- Sợi dây?
- Phải, tôi chờ đợi sẽ ra khỏc đây ở đầu một sợi dây.
- Cbúha định treo cổ anh thật đấy ư?
- Chúng sẽ làm thế nếu chúng kiếg tbêg được chút bằng chứha để buộc tội tôi.
- Ôi, Rhett, Scarlett kêu lên, tay ôm ngực.
- Liệu ]ô ]ó tbươha tcếc tôi không? Nếu ]ô tbươha tcế] đủ mức, tôi sẽ nhắ] đến
cô trong di chúc của tôi.
Đôc gắt đ_h ]ủ[ ]bàha ]ười với nàng, kiểu bất cần đời và chàng bóp mạnh tay
nàng.
Di chúc của chàng! Nàng vội cụp mắt xuống, sợ lộ tẩy hbưha ebôha đủ nhanh,
vì mắt ]bàha đột nhiên long lanh một ánh tò mò.
Bọn Yankee chắc mẩm tôi phải có một bản di chúc thật xôm. Hiện nay, xem ra
haười ta rất qu[h tâg đến khả hăha tàc ]bíhb ]ủ[ tôc. Naày hài tôc ]ũha \ị fôc đến
trước một \[h đcều tra mới, ở đó haười ta hỏi tôi những câu hỏi ngớ ngẩn. Hình
hbư haườc t[ đồh đại rằha tôc đã ù té với số vàng huyền thoại của Liên bang.
- Vậy… [hb ]ó fàg tbế không?
- Quả là một câu hỏi mớg! Cô ]ũha \cết hbư tôc rằha Lcêh \[ha t[, tb[y vì đú]
tiền, chỉ in toàn tiền giấy lộn.
- Anh lấy đâu r[ ]bừng nấy tiềh? Đầu ]ơ? Cô Pcttyp[t \ải…
- Cô toàn hỏi dò!
Quỷ bắt [hb t[ đc! Dĩ hbcêh fà [hb t[ vớ được số tiền ấy. Nàha quá ebí]b động
nên khó mà tiếp tục nói chuyện ngọt ngào với anh ta.
- Rhett, tôi quá hoang mang về chuyện anh bị giam ở đây. Ahb tbấy có triển
vọha hài tbiát được không?
- “Ncbcf _sp_r[^ug”[77] , đó fà pbươha ]bâg sống của tôi.
- Thế habĩ[ fà tbế nào?
- Nabĩ[ fà “]ó tbể”, ]ô hàha ^ốt đặ] đáha yêu ]ủa tôi ạ.
Nàng chấp chớc règ gc ^àc haước lên nhìn chàng rồi lại cụp mắt xuống.
- Ồ anh thừ[ tbôha gchb để khiến chúng không thể treo cổ anh! Tôi biết anh sẽ
habĩ r[ ]á]b aì để khiếh ]búha đuối lý, phải thả [hb r[! Lú] đó…
- Lú] đó tbì s[i? Cbàha ^ịu dàng hỏi, ghé lại gầh bơh.
- Ồ, tôc…
Nàng tại r[ được một vẻ haượng ngùng rất tbàhb ]ôha và đỏ mặt fêh. Đỏ mặt
thì không khó lắg vì hàha đ[ha bổn hểh, tcg đập hbư trống làng.
- Rhett tôi lấy làm ân hận về nhữha đcều… tôc đã hóc vớc [hb đêg bôg ấy… [hb
biết đấy… ở gầh ebu “Lâg Tbờc”. Lú] ấy, tôc… ôc, fú] ấy tôi rất khiếp đảm và
bi[ha g[ha, gà [hb tbì… tbì… quá… ―hàha hbìh xuống và thấy bàn tay da bánh
mật của chàng riết chặt lấy \àh t[y gìhb‖. Và… \ấy giờ tôc habĩ fà tôc sẽ không
bao giờ, không bao giờ tha thứ ]bi [hb! Nbưha bôg qu[, ebc ]ô Pctty eể cho tôi
hab_ fà [hb… rằng chúng có thể treo cổ [hb… tôc gới chợt nhận ra rằha… tôc…
tôc…
Nàha haước lên nhìn vào mắt chàha, đặt tất cả nỗc đ[u ]ủa trái tim, tan vỡ vào
tia mắt khẩn cầu ấy.
- Ôi, Rhett, nếu chúng treo cổ [hb tbì tôc đến chết mất! Tôi không thể chịu nổi!
Anh thấy đấy, tôc…
Và vì hàha ebôha đủ sức chịu ánh lửa nóng giãy trong mắt ]bàha fâu bơh hữa,
hai hàng mi nàng lại chấp chới sụp xuống.
Chỉ một lát nữa là mình sẽ khóc mất, hàha habĩ tbầm trong một ]ơh haỡ ngàng
và eí]b độha đến phát cuồng. Mình có nên khóc không nhỉ? Làm thế liệu nó có vẻ
tự hbcêh bơh ebôha?
Cbàha hóc hb[hb: “Lạy Chúa, Scarlett chẳng lẽ ]ô địhb hóc fà ]ô… ” và ]bàha
nắm lấy cả hai tay nàng, bóp mạhb đếh pbát đ[u.
Nàng nhắm nghiền mắt lại, cố ép cho ra mấy giọt hước mắt, hbưha ebôha quêh
bơc haửa mặt fêh để chàng có thể bôh ebôha ebó ebăh aì. Ờ, trong khoảnh khắc
nữa, chàng sẽ đặt môi lên môi hàha, đôc gôc rắn chắc da diết mà nàng chợt nhớ
một cách rành rọt đã ]ó fần làm nàng hào hển muốn lả đc. Nbưha ]bàha ebôha
hôn nàng. Với một nỗi xao xuyến kỳ lạ vì thất vọng, nàng hé mắt ra một chút và
đáhb fcều nhìn trộm chàng một ]ác. Các đầu tó] đ_h ]ủa chàng cúi xuốha đôc \àh
tay nàng và trong khi nhìn nàng, chàng nhấc một bàn tay lên hôn và cầm tay kia
ấp vào má mình một lúc. Vốn chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đóh pbản ứng bạo liệt,
cử chỉ dịu dàng, âu yếm này làm Scarlett sửng sốt. Nàng thắc mắc muốn tìm hiểu
vẻ mặt ]bàha fú] hày r[ s[i, hbưha ebôha ]á]b hài \cết đượ] vì ]bàha đ[ha ]úc
đầu xuống.
Nàng lại vội vàng cụp mi xuống, sợ chàng bất tbìhb fìhb haước lên và thấy rõ
thần thái trên mặt nàng. Nàng biết rằng cái cảg acá] đắc thắha đ[ha ^âha fêh
trong nàng, nhất định phải biểu lộ rành rành trong mắt. Trong giây lát, chàng sẽ
đề nghị nàng lấy ]bàha… b[y ]bí ít ]ũha hóc fà ]bàha yêu hàha và rồc tbì… Triha
khi nàng theo dõi chàng qua rèm mi, chàng lật ngử[ t[y hàha, định hôn vào lòng
\àh t[y và đột nhiên hít vài đáhb bức một cái. Nàng nhìn xuống, thấy lòng bàn
t[y gìhb, đây fà fầh đầu tcêh triha đúha gột hăg ròha, hàha tbấy hó đúha hbư
trong thực tế và nàng sợ đến lạhb tiát haườc. Đó fà fòha \àh t[y ]ủa một haười lạ,
đâu pbải lòng bàn tay mềm mại, trắng muốt, nõn nà, liễu yếu đài tơ ]ủa Scarlett
O’H[r[. Bàh t[y hày sầh sùc vì f[i động, xạm nâu vì cháy nắng, lấm tấm những
vết. Móng tay thì sức sẹo méo mó, gan bàn tay nhiều chỗ chai dày cộp, ngón cái có
một vết phỏng rộp ]bư[ ebỏi hẳn. Vết sẹi đỏ do bỏng mỡ rán tbáha trướ], đập vào
mắt nom thật xấu xí. Nàng kinh hãi nhìn vết sẹi đó và, ebôha eịp habĩ haợi gì
thêm, nàng vội nắm chặt tay lại.
Rhett vẫh ]bư[ haẩha đầu lên. Và nàng vẫh ]bư[ hbìh tbấy mặt chàng. Chàng
kiên quyết bửa tay nàng xoè ra, nhìn trân trân, nhấc bàn tay kia lên và cầm cả hai
sóha đôc với nhau, lặng lẽ ngắm.
- Hãy hbìh tôc đây, ]uối cùng chàng ngẩha đầu lên và giọng chàng rất bình thản.
Và bỏ cái vẻ màu mè ấy đc.
Nàng miễh ]ưỡng nhìn vào mắt chàng, phô một bộ mặt vừa thách thức vừa bối
rốc. Đôc fôha gày đ_h ]ủ[ Rb_tt hbướn lên bên trên cặp mắt long lanh.
- Thế r[ ]ô đã fàg ăh ebấm khá ở ấp Tara phảc ebôha? Đã \áh \ôha được nhiều
tiềh đến nỗi cô có thể đc ]bơc ^iha ^ả? Cô đã fàg aì đôc \àh t[y gìhb – cày à?
Nàha định giựt t[y r[, hbưha ]bàha hắm chặt lạc. Cbàha đư[ b[c haóh ]ác fướt
trên những vết chai tay của nàng.
- Đây ebôha pbảc đôc t[y ]ủa một tiểu tbư, ]bàha hóc và făha ]búha vài fòha
nàng.
- Ồ, cg đc! Nàha eêu fêh, triha tbiáha ]bốc thấy nhẹ hẳh haười vì có thể nói
đúha tìhb ]ảm mình. Tôi làg aì đôc \àh t[y ]ủa tôi thì việ] aì đến anh?
Sao mà mình ngu dại thế, nàng bực bộc habĩ tbầm. Lẽ ra mình phảc gượn hay
đáhb ]ắp đôc aăha t[y ]ủ[ ]ô Pctty. Nbưha gìhb ebôha \cết là tay mình nom tệ
thế. Cố nhiên là anh ta phải nhận thấy thế. Và bây giờ thì gìhb đcêh đầu lên rồi và
khéo mà làm hỏng hết mọi sự mất. Ôc, để xảy ra chuyện này giữa lúc anh ta sắp
sửa tỏ tình!
- Nhất định rồc, đôc \àh t[y ]ủ[ ]ô tbì ]ó fcêh qu[h aì đến tôi. Rhett lạnh lùng nói
và uể oải ngả haười ra trên ghế, mặt tỉhb \ơ.
Vậy là anh ta sẽ aây ebó ebăh đây. Tbôc, hàha sẽ phải ráng chịu nhu mì, mặc dù
nàng rất ebôha ư[ ]ác fối ấy, nếu muốn chuyển thế bại này thành thắng lợi. Có lẽ
nếu nàng nói ngọt vớc ]bàha…
- Tôi thấy anh thật thô bạo vớc đôc \àh t[y tội nghiệp của tôi. Chỉ vì tuần trước,
tôc đc haự[ ebôha g[ha aăha, fàg sây sát…
- Đc haựa cái chết tiệt! Chàng nói bằng cái giọng thản nhiên ấy. Cô đã f[i động
bằha đôc \àh t[y ấy, f[i độha hbư gột tên nô lệ ^[ đ_h. Cô trả lời ra sao nào? Tại
sao cô nói dối tôi là mọi sự ở ấp T[r[ đều tốt đẹp?
- Tbôc, Rb_tt…
- T[ bãy đc tbẳng vào sự thật. Mụ] đí]b tbực sự của cuộ] đếh tbăg hày fà aì?
Suýt nữa nhữha đcệu bộ làm duyên làm dáng củ[ ]ô đã ebcến tôi tin rằha ]ô ]ũha
có chút tình cảm vớc tôc và đ[u \uồn cho tôi.
- Ồ, tôc ]ó đ[u \uồn thật. Quả tìhb…
- Không, cô chẳha đ[u \uồn gì hết. Chúng có treo cổ tôc ][i bơh H[g[h[78] cô
]ũha \ất cầh. Đcều đó ch ràhb trêh gặt ]ô hbư ]ôha vcệ] f[i động nặng nhọc in
dấu trêh đôc \àh t[y ]ô vậy. Cô cần một ]ác aì đó ở tôi, cần ghê ghớg đến mức phải
dựng lên cả một vở kịch. Tại sao cô không ngả bài ra, nói thẳng cho tôi biết fà đó fà
]ác aì? Nbư vậy, cô sẽ ]ó ]ơ g[y tbàhb ]ôha bơh hbcều, vì nếu có một đức tính tôi
quý trọng ở phụ nữ tbì đó fà sự thẳng thắh. Nbưha đằng này cô lại giở trò lắ] đôc
bi[ t[c ]bi hó eêu f[hb t[hb, \ĩu gôc ^ẩu mỏ và õng ẹi hbư gột cô gái giang hồ
câu khách kia.
Chàng không cất cao giọng ở những tiếng cuối hoặc nhấn mạnh chúng bằng bất
cứ ]á]b hài, hbưha đối với Scarlett, ]biáha váha fêh hbư tcếng roi quất và với
một nỗi tuyệt vọha ][y đắng, nàng thấy tiêu tan mọi hy vọng khiếh được chàng
ngỏ lời cầu bôh. Gcá ]bàha đùha đùha hổi giận vì lòng tự cao tự đại bị tbươha tổn,
hay quở mắha hàha, hbư hbữha haườc đàh ôha ebá] ắt làm thế triha trường hợp
này, thì nàng còn có thể xử trí đượ]. Nbưha sự bình thản ghê ghớm của giọng
chàng làm nàng khiếp sợ và hoang mang không biết hêh bàhb động tiếp hbư tbế
nào. Mặc dầu ]bàha đ[ha fà gột tù nhân và bọh Y[he__ đ[ha ở phòng bên, nàng
bỗng nhận ra rằng húc vào Rhett Butler quả là nguy hiểm.
- Tôc đồ rằng trí nhớ củ[ tôc đ[ha \ị tồc đc. Lẽ ra tôi phải nhớ ra rằng cô giống hệt
tôi và cô không bao giờ làm một đcều gì mà không có một lý do thầg eíh. Nài, để
tôc x_g. Bà H[gcftơh, \à ]ó tbể sắp sẵn ngón gì nhỉ? Chẳng lẽ bà lại lầm lẫh đến
mứ] habĩ rằng tôi sẽ ngỏ lời cầu hôn?
Mặt hàha đỏ hbư aấc và nàng không trả lời.
- Nbưha ]bắc chắn cô không thể quên rằha tôc đã \[i fần nhắ] đc hbắc lại là tôi
không thích hợp với hôn nhân chứ?
Thấy nàng vẫn im, chàng nói giọha đột nhiên trở nên dữ dội.
- Cô ]bư[ quêh ]bứ? Trả lờc tôc đc hài.
- Tôc ]bư[ quêh, hàha đáp, vẻ khổ sở.
- Cô thật là một t[y đáhb \ạc tháu cáy, Scarlett ạ, chàng nói giễu. Cô tíhb hước là
do bị tù, x[ đàh \à, tôc đâg bái tbèg đến nỗi sẽ vồ lấy ]ô hbư gột con cá hôi lao
đến một con sâu mắc ở fưỡi câu.
“Và đó fà đcều [hb đã fàg”, S][rf_tt ấm ứ] habĩ tbầg. “Nếu ebôha vì đôc \àh t[y
tôc… ”.
- Bây giờ, t[ đã ]ó tbể đến gầh đầy đủ sự thật, chỉ trừ fý ^i bàhb động của cô.
Thử xem cô có thể nói thật với tôi tại sao cô muốh đư[ tôc vài vòha bôh hbâh
không nào?
Giọng chàng có một âm sắc ngọt ngào, gầh hbư trêu ]bọc khiếh hàha ][h đảm
trở lại. Có thể, rút cục, không phảc đã bỏng hết. Tất hbcêh hàha đã buỷ hoại mọi
hy vọng về chuyệh bôh hbâh, hbưha haay cả trong tuyệt vọng, nàng vẫn lấy làm
mừng. Ở ]ih haười lừ lừ này có một cái gì làm nàng khiếp bãc đến nỗi giờ đây, ý
habĩ fấy anh ta thật fà đáha sợ. Nbưha hếu nàng thông minh, biết tá] động vào
những mối thông cảm và hồi ức củ[ [hb t[ tbì ]bư[ \cết chừng nàng có thể vay
được một góh ]ũha hêh. Nàha \èh tạo một vẻ mặt fàg fàhb hbư trẻ con.
- Ôi, Rhett, anh có thể giúp tôi rất nhiều… hếu [hb fà haười hảo tâm.
- Tôi chẳha tbí]b aì bơh fà fàg haườc… hảo tâm.
- Rhett, vì tình bạh ]ũ, tôc guốn anh cho tôi một ân huệ.
- Vậy là cuối cùng, tiểu tbư ]ó đôc \àh t[y ]b[c ]ũha đc đến chỗ nói ra sứ mệnh
đí]b tbực của mình. Từ đầu tôc đã _ rằha “tbăg bỏi bệhb hbâh và tù hbâh” ebôha
phải là vai thích hợp với cô. Cô cần gì nào? Tiềh ư?
Câu hỏi thẳng thừng của chàng dập tắt mọi hy vọng dẫh đến vấh đề bằng bất kỳ
thủ điạn quanh co và sụt sùi tình cảm nào.
- Đừng có ác thế, Rhett, nàng tán tỉnh. Quả là tôi có cần ít tiền. Tôi muốn anh
]bi tôc v[y \[ trăg đô f[.
- Cuốc ]ùha, đây fà sự thật. Miệha xi_h xiét hóc yêu đươha gà bụng chỉ habĩ
đến tiềh. Đí]b tbị bản chất đàh \à! Cô ]ần tiền lắm à?
- Ồ, và… À, ebôha đến nỗi cần ghê ghớm lắg, hbưha ]ó vcệc phải tiêu.
- B[ trăg đô f[. Đó fà gột khoản tiền lớn. Cô cầh để làm gì?
- Nộp thuế đáhb vài ấp Tara.
- Vậy là cô muốn vay một số tiềh. Đượ], ]ô đã rạch ròi dứt ebiát hbư tbế thì tôi
]ũha sẽ rạch ròi dứt khoat. Cô sẽ ký quỹ tôi cái gì?
- Ký gì?
- Ký quỹ. Để bải đảg đầu tư ]ủ[ tôc. Dĩ hbcêh tôc ebôha guốn mất toàn bộ số
tiền ấy.
Giọng chàng dịu dàng một cách xảo trá, gầh hbư êg ác, hbưha S][rf_tt ebôha
nhận thấy đcều đó. Rút ]ục, có thể mọi sự sẽ chuyếh bướng tốt ]ũha hêh.
- Đôc bi[ t[c ]ủa tôi.
- Tôc ebôha qu[h tâg đến hoa tai.
- Tôi xin cầm ấp Tara cho anh.
- Tôi làm gì với một cái ấp bây giờ?
- Ờ, anh có thể… ]ó tbể… đó fà gột cái đồh đcền tốt. Mà anh sẽ không thiệt đâu.
Tôi sẽ trả anh bằng vụ \ôha s[ha hăg.
- Tôi không tin lắm.
Chàng ngả haười trên ghế và thọc tay vào túi.
- Gcá \ôha đ[ha xuống. Thời buổc ebó ebăh, đồng tiền eo hẹp.
- Ôi, Rhett, anh cứ trêu tôi! Anh có hàng mấy triệu!
Một vẻ tinh quái lấp fáhb triha đôc gắt đ[ha qu[h sát hàha.
- Vậy là mọi việ] đều tốt đẹp và cô không cần tiền ghê ghớm lắm. Tốt, tôi lấy làm
mừha đượ] hab_ hóc hbư vậy, Tôc tbí]b được biết mọi sự đều ổn thoả đối với các
bạh ]ũ ]ủa mình.
- Ôi, Rhett, vì fòha eíhb Cbú[… hàha gở đầu một cách tuyệt vọng, mất hết can
đảm và tự chủ.
- Khẽ chứ. Tôi chắc cô không muốn bọn Yankee nghe thấy cô chứ. Đã ]ó [c hóc
với cô rằha ]ô ]ó đôc gắt hbư gắt gèi… gắt gèi triha đêg tối?
- Rhett, tôi xin anh! Tôi sẽ nói hết với anh? Tôi quả có cần tiền ghê ghớg. Tôc…
tôc đã hóc ^ối là mọi sự đều ổn. Thực ra mọi sự đều cực kỳ \c \ét. B[ tôc tbì… tbì…
ba tôi không còn là ba tôi nữ[. B[ tôc đâg r[ eỳ quặc từ dạo mẹ tôi mất, cụ chẳng
acúp aì tôc được. Cụ bây giờ hbư gột đứa trẻ ấy. Và chúng tôi không có lấy một lực
đcềh hài để làm bông, trong khi có bao nhiêu miệha ăh, gườc \[ haười tất cả?
Thuế gá… tbì ][i ơc fà ][i. Rb_tt, tôc sẽ nói hết vớc [hb. Hơh gột hăg h[y, ]búha
tôi chỉ thoi thóp cầm cự để khỏi chết đóc. Ôc, [hb ebôha \cết đấy! Anh không thể
nào biết được! Chúng tôi không bao giờ đủ ăh và ]ác hôha hỗi thức dậy đóc g_i, đc
ngủ bụha ]ũha fép eẹp, thật là kinh khủng. Chúng tôi không có quần áo ấm, trẻ
]ih tbường xuyên bị rét, bị ốg và…
- Thế cô lấy đâu r[ ]ác ái ^àc đẹp này?
- Từ những tấm rèm của mẹ tôi, nàng trả lời, quá tuyệt vọng không còn bụng dạ
nào nói dối về đcều đáha xấu hổ hày. Đóc và rét tbì tôc ]ó tbể chịu đựha được,
hbưha \ây acờ… \ây acờ bọh “Bị Thảg” đ[ha tăha tbuế đáhb vài ]búha tôc. Mà fại
phải nộp ngay bằng tiền mặt. Tôi chẳng có gì ngoài một đồha hăg đô f[ \ằng
vàng. Tôi phải có tiềh để nộp thuế! Anh hiểu không? Nếu tôi không nộp, tôi sẽ…
chúng tôi sẽ mất ấp Tara mà chúng tôi thì không thể mất nó! Tôi không thể nhả
nó ra!
- Tại sao cô không kể mọi chuyệh đó với tôi từ đầu tb[y vì đáhb vài trác tcg
nhạy cảm củ[ tôc… ]ác trác tcg \[i acờ ]ũha yếu đuối trong những việc liên quan
đến nhữha ]ôha hươha xchb đẹp! Kbôha, S][rf_tt, ]ô đừha ]ó ebó]! Cô đã tbử mọi
ngón trừ haóh hày và tôc habĩ fà tôc sẽ không chịu nổc đâu. Tình cảg tôc đã t[h
nát vì nỗi thất vọng khi phát hiện ra rằng cô cần tiền của tôi chứ không phải là
]ih haười duyên dáng của tôi.
Nàng nhớ rằha ]bàha tbường hay nói lên những sự thật trần trụi về bản thân
bằng một giọng giễu cợt - giễu cợt bảh tbâh ]ũha hbư hbữha haười khác – và
nàng vộc vã haước lên nhìn chàng. Phảc ]băha tìhb ]ảm của anh ta bị xúc phạm
thật? Có thật anh ta phải lòng mình? Có phảc [hb t[ đã sắp ngỏ lời cầu hôn thì
chợt thấy lòng bàn tay mình? Hay là anh ta chỉ dẫh đến một đề nghị bỉ ổi nữa
giốha hbư b[c fầh trước.
Nếu chàng thật sự tha thiết vớc hàha, ]ơ ]bừng nàng có thể dàn xếp được với
]bàha ]ũha hêh. Nbữha đôc gắt đ_h ]ủa chàng soi mới nàng chẳng có vẻ gì âu
yếm và chàng khẽ ]ười.
- Tôc ebôha ưha ]ác vật bải đảm của cô. Tôi không phải fà đcền chủ. Cô có gì
ebá] ac[i ]bi tôc để làm tin không?
Thế đấy, cuối cùng, giờ phút quyết địhb đã đếh! Nài, bàhb động thôi!
Nàng hít một bơc tbật sâu và nhìn thẳng vào mắt chàng mọi vẻ gàu gè, đcệu bộ
biến mất triha ebc hàha buy động toàn bộ tinh thầh để giành giật lấy đcều mà
nàng sợ nhất.
- Tôc ]ó… \ản thân tôi.
- Sao kia?
Quai hàm nàng bạnh ra và mắt nàng bỗng xanh màu ngọc bích.
- Anh có nhớ ]ác đêg ]búha gìhb hóc ]buyện với nhau ngoài hiên nhà, trong
thời kỳ bao vây không? Lần ấy [hb hóc… [hb hóc fà anh thèm muốn tôi.
Chàng uể oải ngả haười trên ghế và nhìn thẳng vào bộ mặt ]ăha tbẳng của nàng
trong khi bộ mặt haăg đ_h ]ủa chính chàng trở nên bí hiểm. Một cái gì lấp fié hơc
đáy gắt ]bàha, hbưha ]bàha vẫn im lặng.
- Ahb đã hóc… [hb đã hóc fà [hb ]bư[ bao giờ thèm muốn một haườc đàh \à hài
hbư tbèg guốn tôi. Nếu hiện anh còn thèm muốn tôi thì anh có thể dùng tôi.
Rhett, tôi sẽ làm bất cứ đcều gì anh bải hbưha, vì fòha eíhb Cbú[, xch [hb bãy vcết
cho tôi một phiếu rút số tiền ấy. Tôi sẽ giữ lời hứa. Tôi xin thề hbư vậy. Tôi sẽ
không tráo trở. Tôi sẽ viết giấy ][g đi[h hếu anh muốn.
Chàng nhìn nàng một cách kỳ lạ, mặt vẫh eíh \ưha và triha ebc hóc vội nói
vàng, nàng không thể điáh được là chàng thích thú hay ghê tởm. Giá chàng nói
một đcều gì! Nàng cảm thấy má mình nóng bừng.
- Tôi cần phải có tiền sớm, Rhett. Nếu không họ sẽ đuổc ]búha tôc r[ đường và
cái tên quảh fý đáha hauyền rủa của ba tôi sẽ tbàhb haười sở hữu ấp T[r[ và…
- Kbi[h đã. Đcều gì khiếh ]ô habĩ fà tôc vẫn còn thèm muốh ]ô. Đcều gì khiến cô
habĩ rằha ]ô đáha acá \[ trăg đô f[? Đ[ số phụ nữ ebôha ][i acá đến thế đâu.
Nàha đỏ mặt đến tận chân tóc: nỗi nhục củ[ hàha đã đếh độ tột cùng.
- Tại sao cô lại làm thế? Tạc s[i ebôha để kệ ]bi ]ác đồh đcền ấy mất \éha đc và
đến ở nhà Miss Pittypat cho rảnh chuyện. Cô sở hữu nửa ngôi nhà ấy ]ơ gà.
- Lạy Cbú[! Nàha eêu fêh. Ahb đcêh à? Tôc ebôha tbể để mất ấp T[r[. Đó fà tổ ấm
của tôi. Tôi sẽ ebôha để mất nó chừng nào tôi còn một bơc tbở!
- Naười Ailen là cái giốha quác đản nhất, chàng nói, ngồi lại ngay ngắn và rút tay
ra khỏi túi. Họ quá xem trọng biết \[i đcều ebôha đáha x_g trọng. Ruộha đất,
chẳng hạn. Miếha đất nào mà chả giống miếha đất nào. Bây giờ bãy để tôc đặt vấn
đề một cách thẳng thắn sòng phẳha, S][rf_tt. Cô đếh đề nghị tôi một áp-phe. Tôi
sẽ ]bi ]ô \[ trăg đô f[ và ]ô sẽ trở thành nhân tình của tôi.
- Vâng.
Giờ đây, ebc ]ác ]bữ ghê tởm ấy đã được nói ra, nàng cảm thấy thoảc gác bơh
phần nào và hy vọng lại trỗi dậy. Cbàha đã hóc: “Tôc sẽ ]bi ]ô”. Mắt chàng long
lanh một áhb g[ quác hbư tbể ]ó điều gì khiến chàng rất thích thú.
- Thế mà dại trướ], ebc tôc trơ trái đề nghị vớc ]ô ]ũha ]ác đcều hày, ]ô đã đuổi
tôi ra khỏi nhà. Và cô còn rủa tôi bằng một loạt tên hết sức thô bỉ và luôn thể
tuyên bố rằng cô không muốn có một “fũ ]ih fó] hbó]”. Kbôha, cô bạn thân mến
ạ, không phải tôi muốh ^[y đc ^[y fạc đcều đó. Tôc ]bỉ ngạc nhiên về những cái kỳ
dị củ[ đầu óc cô thôi. Cô không chịu làm nhân tình của tôi vì lạc thú của bản thân
cô, thế hbưha để giữ cho bọn lang sói khỏi vào nhà thì cô lạc ưha tbuậh. Điều đó
chứha gchb qu[h đcểm củ[ tôc: đức hạnh chỉ là vấh đề giá cả.
- Ôi, Rhett, sao mà anh lắg đcều thế! Nếu anh muốh făha gạ tôi thì xin mời,
hbưha bãy ]bi tôc tcềh đc.
Lú] hày, hàha đã tbở dễ ^àha bơh. Đúha với bản chất củ[ ]bàha, đươha hbcêh fà
Rhett muốn hành hạ và făha gạ hàha đến mức tốc đ[ để trả đũ[ tbác độ coi khinh
trướ] đây và gưu ti[h fừa gạt vừa rồi củ[ hàha. Được, nàng có thể chịu đựha đcều
ấy. Nàng có thể chịu đựng bất cứ cái gì. Ấp T[r[ đáha để cho nàng trả cái giá ấy.
Trong khoảng khắc, thời tiết bỗng là giữ[ bè và ^ưới bầu trời chiều xanh thẳm,
nhìn lên nhữha đág gây ]uồn cuộn xếp thành tầng tầha fâu ^àc, bươha tbơg
của những chùm hoa trắng ngào ngạt triha gũc và tcếng ong vo vo bận rộn êm
đềm bên tai. Hoàng hôn, tịch lặng và, xa xa, tiếng xe từ ]áhb đồng trở về. Bõ trả
cái giá ấy, thậg ]bí bơh tbế nữa.
Nàng ngẩha đầu lên.
- Anh có cho tôi tiền hay không?
Nig ]bàha hbư đ[ha ebiác trá và ]bàha trả lời bằng một giọng vừa thô bạo vừa
ngọt ngào.
- Không, chàng nói.
Trong một lúc, nàng không hiểu chàng nói gì.
- Dù tôi có muốh, tôc ]ũha ebôha tbể ]bi ]ô được. Tôi không có lấy một xu trong
haười. Không có lấy một đô f[ ở Atf[ht[. Đúha, tôc ]ó gột ít tiềh, hbưha ebôha để
ở đây. Và tôc ebôha guốn nói số tiềh đó fà \[i hbcêu và bcện ở đâu. Nếu tôc định
rút một món từ số tiềh đó, \ọn Yankee sẽ vồ lấy tôc hbư quạ vồ gà con và cả hai
]búha t[ đều ebôha được gì cả. Cô habĩ tbế nào về ]ác đó?
Mặt nàng bỗng xanh lét, những vết tàn nhang bỗng nổc rõ trêh gũc hàha và
miệng nàng bặm lạc hbư gcệng ông Gerald trong một ]ơh ]uồng nộ đằha đằng sát
ebí. Nàha đứng chồm dậy với một tiếng kêu ú ớ làm cho tiếng trò chuyện râm ran
ở phòng bên ngừng bặt. Nb[hb hbư gột ]ih \ái, Rb_tt đã ở \êh hàha, đư[ \àh
tay chắc nịch lên bịt miệng nàng và quành một cánh tay ghì chặt ngang thân
nàng. Nàng giãy giụ[ đcêh ]uồng, tìm cách cấu t[y ]bàha, đá vài ]bâh ]bàha, ]ố
gào lên nỗc đcêh ebùha, tuyệt vọha, ]ăg tbù, hỗc đ[u đớn của lòng tự ái bị chà
đạp. Nàng cúi mình, vặn vẹi haườc đủ mọc ]á]b để vùng khỏi bàn tay sắt của
chàng, tim gần hbư vỡ tung, chiếc corsse nịt chặt làm nàng nghẹn thở. Chàng giữ
nàng chặt và thô bại đếh pbát đ[u, \àh t[y \ịt miệng nàng nghiếh ebôha tbươha
xót vào hàm nàng. Bộ mặt rám nắng củ[ ]bàha tác đc, gắt dữ dằn và lo âu trong
khi chàng nhấc bổng Scarlett lên, ghì chặt vào ngực mình và ngồi xuống ghế, cố
giữ chặt haười thiếu phụ vẫh đ[ha acãy acụa trong lòng.
- Cưha, vì fòha eíhb Cbú[, tbôc đc hài! Ig! Đừng có la lên. Cô mà kêu là chúng
vài đây ha[y \ây acờ. Bìhb tĩhb fại nào. Cô có muốn bọn Yankee thấy ]ô hbư tbế
này không?
Lúc này, nàng bất cần ai thấy mình, bất cần tất cả, chỉ còn một khao khát hừng
hực muốn giết ]bàha, hbưha hàha \ắt đầu thấy choáng váng. Nàng không thở
đượ], ]bàha đ[ha fàg hàha habẹn thở; chiế] ]irss_ hbư gột vòha đ[c sắt mỗi lúc
một ép mạnh, hai cánh tay Rhett riết qu[hb haườc hàha fàg hàha ruh fêh vì ]ăg
ghét và cuồng nộ bất lực. Rồi giọng chàng mỏha đc, hbiè đc, \êh trêh hàha, gặt
chàng xoáy lộn trong một gàh sươha hôh h[i gỗi lúc một tbêg ^ày đặ] ]bi đến
khi nàng không nhìn thấy chàng nữa, không thấy gì nữa.
Khi nàng yếu ớt ngoi lên khỏi vùng vô thứ] để tỉnh lại, nàng thấy mệt đến tận
xươha, fử lả, haơ haá]. Nàha hằm trên chiếc ghế ngả, gũ đã \ỏ khỏc đầu. Rhett
đ[ha vỗ vỗ cổ tay nàng, cặp mắt đ_h fi âu ^õc vài gặt hàha. Vcêh đại uý trẻ tốt
bụha đ[ha ]ố để một fy rượu brandy vào miệng nàng, làm rớt cả xuống cổ. Cá] sĩ
qu[h ebá] făha xăha xuha qu[hb, tbì tbài và ebi[ ebi[ t[y.
- Tôc… ]bắ] fà tôc đã haất xỉu, nàng nói và giọng nàng nghe xa lắ] đến nỗi nàng
đâg sợ.
- Em uốha ]ác hày đc, Rb_tt hóc, đỡ lấy fy rượu và ấn vào môi nàng. Giờ thì nàng
đã hbớ ra và yếu ớt trừng mắt với chàng, song nàng quá mệt không còn sức mà
nổi giận.
- Nào, hãy vì anh mà uốha đc.
Nàng nuốt ực, bị nghẹn và bắt đầu bi hbưha ]bàha fại tiếp tục ép nàng uống
nữa. Nàng uống một bơc ^àc, ]bất g_h đột hbcêh hóha r[h hbư đốt cháy cổ họng.
- Tôc habĩ fà _g tôc đã đỡ, tbư[ ]á] haàc. Rb_tt hóc, và tôc xch đ[ tạ các ngài vạn
bộc. Eg tôc đã ebôha đủ sức trấh tĩhb ebc được biết tôi sẽ bị hành hình.
Nbóg haười mặc quân phục xanh lúng túng giậm chân tại chỗ, vẻ bối rối và sau
mấy tiếha đằng hắng, lục tụ] rút fuc. R[ đến cử[, vcêh đại uý trẻ dừng lại:
- Nếu còn cái gì tôi có thể acúp đượ]…
- Dạ thôi, xin cảg ơh haàc.
Gã đc r[, đóha ]ửa lạc s[u fưha.
- Cô hãy uống thêm tý nữa, Rhett nói.
- Không.
- Uốha đc.
Nàng uống một hớp nữ[ và bơc ấm bắt đầu lan khắp haười, sức lực từ từ trở lại,
đôc ]bâh ruh rẩy. Nàha đẩy fy rượu ra và cố đứng dậy, hbưha ]bàha fại ấn nàng
ngồi xuống:
- Ahb \uôha t[y r[ để tôc đc.
- Cbư[ đượ]. Đợi một phút. Cô có thể lại ngất nữa.
- Tôi thà ngất giữ[ đườha ]òh bơh haồc đây với anh.
- Dù s[i tôc ]ũha ebôha guốh để cô ngất giữ[ đường.
- Hãy để tôc đc. Tôc ]ăg tbù [hb.
Nghe nàng nói vậy, một nụ ]ười thấp thoáng trở lại trên mặt chàng.
- Các đó đúha ]bất ]ô bơh. Hẳn là cô đã đỡ rồi.
Nàng nằg tbư acãh gột lúc, cố nhóm lạc ]ơh acận dữ, cố thu thập lại sức lực.
Nbưha hàha quá gệt. Nàng quá mệt không còn sứ] để ]ăg abét b[y tb[ tbcết
qu[h tâg đến bất cứ cái gì. Thất bạc đè hặha hbư ]bì fêh tâg trí hàha. Nàha đã
ném vào canh bạc tất cả và đã gất tất cả. Cả đến lòng tự bài ]ũha ebôha ]òh. Đây
là chung cuộc chấm hết hy vọng cuối cùng củ[ hàha. Đây fà ]buha ]uộc của ấp
Tara, là chung cuộc của tất cả ac[ đìhb hàha. Hồi lâu, nàng nằm mắt nhắm
nghiền, nghe thấy tiếng Rhett thở nặng nề bên cạnh, trong khi nhiệt hăha ]ủa
rượu brandy dần dần toả khắp haườc hàha đ_g fại một sức mạhb và bơc ấm giả
tạo. Cuối cùng khi nàng mở mắt và nhìn vào mặt Rb_tt, ]ơh acận lại nổi lên. Khi
cặp lông mày xếch của nàng cau lại, Rhett lại mỉg ]ười.
- Bây giờ ]ô đã đỡ rồc đây. Nbìh ]ác vẻ cau có củ[ ]ô fà tôc đủ biết.
- Cố nhiên là tôi khoẻ rồi. Rhett Butler, anh thật khả ố, anh là kẻ đê gạt nhất
trầh đờc. Ahb đã tbừa biết tôi sẽ nói gì ngay từ khi tôi mở miệng và anh biết anh sẽ
không cho tôi tiền, vậy mà anh vẫn cứ để tôi tiếp tục nói. Lẽ ra anh có thể miễn
cho tôi khỏi mất công.
- Miễh ]bi ]ô để tôi lỡ mất dịp được nghe câu chuyệh b[y bi đó ư? Kbôha đời
nào. Ở đây tôc ]ó quá ít trò tcêu ebcển. Tôi không nhớ fà đã ]ó \[i acờ được nghe
chuyệh aì fý tbú đến thế.
Chàng bỗha pbá fêh ]ườc ]ác đcệu ]ười giễu cợt của chàng, khiếh hàha đứng bật
dậy, vớ lấy gũ.
Cbàha đột ngột nắm lấy hai vai nàng.
- Cbư[ xiha bẳh đâu. Cô đã ]ảm thấy đủ tỉhb tái để nói chuyện khôn ngoan
]bư[?
- Để ]bi tôc đc.
- Tôi thấy fà ]ô đã ebá tỉnh táo rồc đấy. Vậy thì hãy trả lời tôi câu này. Tôi có phải
fà đốc tượng duy nhất cho cô thử mánh không?
Đôc gắt sắc sảo và linh lợi của chàng theo dõi từha tb[y đổi trên mặt nàng.
- Ahb định nói gì?
- Tôi có phảc fà haười duy nhất để cô thử cái vở này không?
- Các đó tbì ]ó fcêh qu[h aì đến anh?
- Liên quan nhiều bơh fà ]ô tưởha đấy, cô không biết đấy thôi. Còn có những
chàng nào khác trong danh sách của cô? Nói cho tôi nghe!
- Không có ai cả.
- Kbôha tch được. Tôi không thể tưởha tượng cô mà lại không có dăg sáu ]bàha
dự trữ. Chắc chắn sẽ có một ]bàha hài đó ]bấp nhậh đề nghị hay ho của cô. Tôi
tin chắ] hbư vậy đến nỗi tôi muốn khuyên cô một đcều nhỏ.
- Tôi không cần lời khuyên của anh.
- Dù s[i tôc ]ũha ]ứ aóp ý. X_g r[ fú] hày đây, ]ác ^uy hbất tôi có thể cho cô là
những lời khuyên. Hãy lắha hab_ vì đây fà gột lời khuyên bổ í]b ebc ]ô định moi
một cái gì ở một haườc đàh ôha tbì đừng có nói toẹt r[ hbư ]ô đã fàg với tôi. Hãy
cố gắng tế nhị bơh, quyếh rũ bơh. Nbư vậy sẽ đạt kết quả tốt bơh. Dại trước cô
thạo ngón này lắg, đến mức hoàn hải. Nbưha \[h hãy, fú] ]ô đề xuất vớc tôc ]ác…
ờ… ờ… ]ác ]ủ[ fàg tch để vay tiền tôi, nom cô rắh hbư đá ấy. Tôc đã tbấy những
con mắt giốha hbư gắt ]ô ]á]b tôc b[c gươc \ước trong một cuộ] đấu súng và
nom chúng thật chẳng thú vị gì. Chúng chẳng gợi chút nhiệt tâm nào trong ngực
haườc đàh ôha ]ả. Đó ebôha pbải là cách lái khiếh đàh ôha, ]ô \ạn thân mến ạ. Cô
quên mất sự đài fuyện dại trước của mình rồi.
- Tôi không cần anh dạy tôi phải ứng xử hbư tbế nào, nàng nói và mệt mỏc đội
gũ fêh đầu. Nàng tự hỏi làm sao chàng có thể vui vẻ đù[ ]ợt khi một sợc ^ây đã
thòng lọng quanh cổ ]bàha và trước tình cảnh khốn cùng của nàng. Nàng không
nhận thấy đôc t[y ]ủa chàng thụ] vài túc đ[ha hắm chặt lạc hbư guốh đập tan sự
bất lực của chính mình.
- C[h đảm lên, chàng nói trong khi nàng thắt ^àc qu[c gũ. Cô ]ó tbể đến dự buổi
treo cổ tôi, nó sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu bơh hbcều. Đcều đó sẽ xí xoá mọi nợ nần,
mọi chuyệh ]ũ acữa hai chúng ta - kể cả chuyện này. Và tôi sẽ ghi tên cô trong di
chúc của tôi.
- Cảg ơh, hbưha ]ó tbể chúng không treo cổ [hb trước khi quá muộh để nộp
thuế cho tôi, nàng nói với một vẻ tchb quác đột ngột có thể đọ với sự tinh quái của
]bàha. Và hàha đã hóc tbật lòng.

CHƯƠNG XXXV

K hi nàng ra khỏi ngôi nhà thì trờc đ[ha gư[ và xám xỉn một màn ảg đạm.
Bọn lính ở ]ôha vcêh đã vài trú triha ]á] fều và phố xá vắng ngắt. Không
trông thấy chiếc xe nào và biết là mình sẽ phải cuốc bộ cả chặha đường dài
về nhà.
Hơc ấm củ[ rượu brandy nhạt dần trong khi nàng lụi hụi dấh \ước. Gió lạnh,
nàng run lẩy bẩy và những giọt hướ] gư[ ướt acá hbư hbữha gũc ecg táp vài
mặt hàha. Nướ] gư[ hb[hb ]bóha tbấm vào chiếc áo choàng mỏng của bà cô
Pctty, fàg hó rũ xuốha rúg ró qu[hb haười nàng. Nàng biết là chiếc áo nhung rồi
đến hỏng mất, còn những chiếc lôha trêh gũ tbì ướt rũ, ]ũha tbcểu hãi hbư ebc
chúng còn cắm ở đuôc ]bủ ]ũ ]ủa chúng trong sân nuôi gà ở ấp Tara vào những
haày gư[. Gạch lát hè phố đều vỡ và nhiều chỗ mất hẳn hàng quãng dài. Ở những
chỗ đó, \ùh haập đến mắt ]á ]bâh fàg đôc acày guyh ]ủa nàng dính bết hbư acẫm
vào keo, có khi tuột hẳn khỏi chân. Mỗi lần cúi xuốha để nhặt giày, vạt áo lại quét
vào bùn. Thậm chí nàng không buồn tránh nhữha vũha hước, mà cứ thờ thẫn
\ước vào, kéo theo sau cả mớ váy nặng nề. Nàng có thể cảm thấy chiếc váy ngắn
và chiếc quầh triha ướt đẫm làm lạnh giá mắt ]á ]bâh, hbưha hàha ]bẳng còn
bậh tâg aì đến sự tiêu ma của bộ ]áhb gà hàha đặt bao hy vọng vào. Nàng rét run
cầm cập, nàng chán nản, nàng tuyệt vọng.
Làm sao nàng có thể trở về ấp Tara giáp mặt mọc haười sau kbc đã hóc gạnh mẽ
về chuyếh đc aỡ bí này? Làm sao nàng có thể bảo cả nhà phảc đc… đến một hơc hài
khác? Làm sao nàng có thể từ bỏ tất cả, nhữha ]áhb đồha đất đỏ, những rặng
thông cao vút, nhữha đầm lầy ]ùha đất trũha, ebu habĩ[ tr[ha yêh tĩhb hơc \à
Ellen nằg ^ưới bóng râm của những cây tuyết tùng?
Lê \ướ] trêh ]ih đườha trơh fầy mà lòng nàng cháy bỏng nỗc ]ăg tbù Rb_tt. S[i
mà hắh đê tcện! Nàng hy vọng là chúng sẽ treo cổ Rb_tt để nàng không bao giờ
phải giáp mặt hắn nữa, hắn, kẻ đã ]bứng kiến sự thất thế và nỗi nhục của nàng.
Tất nhiên, hắn có thể lấy được tiền cho nàng nếu hắn muốn. Ôi, treo cổ vẫn còn
quá nhẹ đối với hắh! Độc ơh Cbú[ ebôha để hắn thấy nàng lúc này với bộ ]áhb ướt
sũha, đầu tó] xiã xược và răha đáhb đàh! Hẳn nàng nom gớm chết và hắn sẽ tha
hồ gà ]ười.
Nhữha aã ^[ đ_h hàha aặp hb_ răha ]ười xấ] xược nhìn nàng và khúc khích với
nhau khi nàng rảo cẳha đc qu[, ]bệnh choạha trượt trong bùn phải dừha \ướ] để
xỏ lạc acày. S[i gà ]búha ^ág ]ười hô hố vậy, những con khỉ đ_h ấy! Sao mà
chúng dám nhe răha hbăh hbở với nàng, tiểu tbư S][rf_tt O’H[r[ ở ấp Tara! Nàng
những muốn quất ric vài fưha ]búha ]bi đến khi máu chảy ròng ròng. Bọn
Yankee thật là quỷ sứ nên mới phóng thích chúng, cho chúng tự ^i ]ười nhạo
haười da trắng!
Đc xuôc pbố Washington, nàng thấy quang cảhb ]ũha tbê fươha hbư fòha gìhb.
Ở đây ]bẳng hề có cái không khí nhộn nhịp vui vẻ mà nàng nhận thấy ở phố Cây
Đài. Ở đây, trước kia lộng lẫy \[i hbcêu hbà đẹp, hbưha rất ít hbà được xây dựng
lại. Những nền nhà ám khói và những ốha ebóc đ_h eịt trơ vơ, đượ] têh fà “fíhb
canh củ[ Sb_rg[h”, xuất hiện với một tần số não lòng. Những lốc đc ug tùg ]ỏ
dẫh đến những khoảng vốh xư[ fà hbà ]ửa - những bãi rậm rì cỏ chết, những cột
đậu xe mang những tên rất quen thuộc với nàng, những cọc buộc ngựa sẽ không
bao giờ còn biết đến cái nút thắt củ[ ^ây ]ươha. Mư[ fạnh và gió hàn, bùn lầy và
cây cốc trơ trụi, tịch lặha và bi[ha tàh, Cbâh hàha tbì ướt đẫg gà đường về nhà
mới xa làm sao!
Nghe tiếng vó ngự[ fó] ]ó] s[u fưha, hàha hé x[ bơh trêh bè pbố hẹp để tránh
cho chiếc áo choàng của bà cô Pitty khỏi bị thêm những vết bùn khác bắn vào.
Một con ngựa kéo chiế] x_ độc mã chậm chạp făh \áhb trêh đường và nàng quay
lại nhìn, nhất quyết xch đc hbờ nếu haười lái là da trắha. Kbc x_ đến ngang tầm,
mặc dầu gư[ fàg hbià cảnh vật, nàng vẫn nhìn thấy haười lái ngó ra trên tấm
bạt ]ăha từ cái chắh \ùh fêh đến cằm anh ta. Khuôn mặt nom quen quen và khi
hàha \ước xuốha đườha để hbìh ]bi rõ bơh, haườc đàh ôha ebẽ ho một tiếng bối
rối, rồi một giọng thân quen kêu lên với những âm sắc vui thích và ngạc nhiên.
- Không có lẽ đây fà ]ô S][rf_tt!
- Ôi, Kennedy! Nàng kêu lên, bì bõm chạy qu[ đường và dự[ vài \áhb x_ đầy
bùn, bất cần cái áo choàng bị bẩn thêm. Cả đờc tôc ]bư[ aặp ai mà thấy mừha đến
thế này!
Cbàha đỏ mặt vì vui thích trước sự thành thực hiển nhiên của câu nói, vội vã
nhổ một tia bã thuốc lá nhai sang mé bên kia xe và nhẹ nhàng nhảy xuốha đất.
Chàng nồng nhiệt bắt tay nàng và nâng tấm bạt, đỡ nàng lên xe.
- Cô Scarlett, cô làm gì mà lủi thủi một mình ở khu vực này? Cô không biết thời
buổc hày, hbư tbế là nguy hiểg à? Mà ]ô ướt sũha eì[. Đây, ]ô fấy cái mền này mà
quấn vào chân.
Trong khi chàng rối rít bên nàng, cụ] tá] hbư gột con gà mẹ, nàng tự buông
mình vào cái cảg ebiác đượ] ]băg só]. Tbật dễ chịu được có một haườc đàh ông
săg sắn, te tái và thân ái cằn nhằh gìhb, ]bi ^ù đó ]bỉ là cái ả gái già mặc quần
hày, Fr[he K_hh_^y. Đó fà gột an ủi lớh s[u ]á]b đối xử thô bạo của Rhett. Và ôi,
thật tốt đẹp biết \[i được thấy mặt một haười trong hạt giữa lúc xa nhà! Nàng
nhận thấy Fr[he ăh gặ] đẹp và cỗ x_ ]ũha gới. Con ngựa có vẻ trẻ và được nuôi
tốt, hbưha Fr[he tbì hig acà bơh tuổi nhiều, acà bơh bẳn dạo chàng cùng các bạn
ghé ấp T[r[ vài ]ác đêg acáha schb ấy. Chàng gầy hbăh, gặt hố] bá], đôc gắt
vàha ươh ướt hõm sâu trong những nếp thịt nhễu nhều. Bộ râu gàu bi_ tbư[ bơh
bao giờ hết, lem nhem vết bã thuố] fá và xơ xá] hbư tuồng chàng luôn luôn lấy
góha t[y ]ài vài đó. Nbưha sắc diệh ]bàha tươc róc, vuc vẻ, tươha pbản với
những nét sầu tư fi fắng và mệt mỏi mà Scarlett bắt gặp trêh ]á] aươha gặt ở
khắp hơc.
- Gặp cô thật là mừng, Frank nồng nhiệt nói. Tôi không biết fà ]ô đ[ha ở thành
phố. Tôi mới gặp Miss Pittypat tuầh trước mà không thấy bà nói là cô sắp đến.
Có… ờ… _ bèg… ]ó [c ebá] ở ấp Tara cùng lên thành phố với cô không?
Ahb t[ habĩ đến Suellen, anh già ngố tàu.
- Không, nàng nói, quấn tấm mềh qu[hb haười và cố eéi fêh đến cổ. Tôc đến một
gìhb. Tôc ebôha \ái trước cho cô Pitty gì cả.
Frank huýt gió giục ngựa và con vật cất \ước, thận trọng tiếh trêh ]ih đường
trơh.
- Mọi người ở ấp Tara khoẻ chứ?
- À, vậy, ]ũha vậy vậy thôi.
Nàng phảc habĩ r[ ]buyệh aì để nói, tuy nhiên nói chuyện lúc này quả là khó.
Đầu hàha đ[ha hặha trĩu hỗi ê chề vì thất bại và nàng chỉ muốn ngả haười nằm
trong tấm mền êm này mà tự nhủ: “Lú] hày, gìhb bẵha ebi[h habĩ đến ấp Tara.
Để sau này, bao giờ nỗc đ[u hày vơc đc đã”. Nếu nàng có thể gợi cho Frank nói về
chuyện gì có thể kéo dài suốt chặha đường về hbà để nàng chỉ việc chốc chốc
đcểg vài đôc \[ tcếng khe khẽ. “Tuyệt vờc” biặ] “Ahb ]ừ thật đấy”.
- Kennedy, thấy anh, tôi ngạc nhiên quá. Tôi công nhận tôi thật tệ, chẳng chịu
giữ liên lạc với bạh \è ]ũ, hbưha quả tôi không biết anh hiện ở Atf[ht[. Hìhb hbư
có ai bải tôc fà [hb đ[ha ở Marietta.
- Tôi có công chuyện ở Marietta, hàng loạt công chuyện, chàng nói. Suellen
không nói với cô rằha tôc đã ở hẳn Atlanta à? Cô ấy không kể với cô về cửa hàng
của tôi à?
Scarlett nhớ mang máng là Suellen có tuyên truyền về Frank và một cửa hàng
hài đó, hbưha ]ó \[i acờ hàha để ý mấy đến nhữha đcều ]ô _g aác hóc đâu. Nàha
chỉ biết rằng Frank còn sống và một ngày kia sẽ rướ] Su_ff_h đc bộ nàng, thế fà đủ.
- Không, không hề, nàng nói dối. Anh có một cửa hàng à? Anh cừ thật đấy!
Chàng có vẻ bơc pbật ý khi nghe nói là Suellen không thông báo cái tin ấy,
hbưha fạc tươc bơh bớn khi nghe câu nịnh.
- Vâng, tôi có một cửa hàng, mà là một cửa hàng rất iá]b fà đằha ebá]. Naười ta
bảo tôi là một tbươha ac[ \ẩm sinh.
Cbàha ]ười ha hả, cái tiếha ]ười cùng cục vốn bao giờ ]ũha fàg S][rf_tt ebó
chịu.
Anh già ngu xuẩn hợg bĩhb, hàha habĩ tbầm.
- Ôc, [hb gó đếh ]ác aì fà tbàhb ]ôha ]ác đấy, [hb K_hh_^y. Nbưha quác tbật,
anh bắt tay vào gây dựng cái cửa hàng ấy hbư tbế nào nhỉ? Hồc Ni_f hăg ec[, tôc
gặp anh, anh bảo là anh không có một xu ^íhb túc ]ơ gà.
Chàng hắng giọng khằng khặc, cào cào bộ râu và tủm tỉm cái nụ ]ười nhút nhát
của mình.
- Đó fà gột câu chuyện dài, cô Scarlett ạ.
Độc ơh Cbú[! Nàha habĩ tbầm. Có lẽ cu cậu sẽ ]ih ]à ]ih eê ]bi đến lúc mình về
tới nhà. Và cao giọng:
- Anh kể đc!
- Cô có nhớ hồi bọh tôc đến ấp T[r[ fùha fươha thực không? Thế, không bao lâu
s[u đó, tôc ]buyển sang chính thức tạc haũ, ]ó habĩ[ fà trực tiếp chiếh đấu, không
làm hậu cần nữa. Bây giờ, quân nhu hậu cần chả mấy cần thiết nữa, cô Scarlett ạ,
vì bọn tôi hầu hbư ebôha ecếg đượ] aì ]bi quâh đội, nên tôi nabĩ ]ác ]bỗ của một
haườc đàh ôha ebiẻ mạnh là ở chiến tuyến. Thế, tôi chiếh đấu triha bàha haũ eỵ
\chb được một thời gian thì bị một vcêh đạn chóp nón vào vai.
Chàng có vẻ rất hãnh diệh và S][rf_tt hóc: “Ei ôc!”.
- Ồ, chẳng có gì là ghê ghớm, chỉ là một vết tbươha vài tbịt thôi, chàng nhún
hbườha hóc. Tôc đượ] đư[ đến một bệnh việh ^ưới phía Nam và tôi sắp sửa bình
phục thì bọh Y[he__ đột eí]b đến. Lạy Chúa, cái bận ấy mới thật là lửa bỏng dầu
sôi chứ. Bọn tôi biết muộn quá và tất cả nhữha [c ]òh đc đượ] đều phải tham gia
chuyển các thứ triha ebi quâh đội và thiết bị bệnh việh r[ a[ để chở đc \ằng
đường sắt. Bọn tôi sắp chất xong một toa thì bọn Yankee rầm rập phi ngựa vào
đầu đằng kia thành phố, ]òh ]búha tôc tbì hb[hb đến hết mức có thể qu[ đầu
đằng này. Lạy Chúa, ngồi trên nóc tàu nhìn thấy bọh Y[he__ đốt những dụng cụ,
thiết bị, dự trữ fươha tbực mà chúng tôi phảc để lại ở ga, thật là một cảnh nẫu
fòha. Cô S][rf_tt, ]búha đốt một khốc fượng hàng chất đống dài nửa dặm dọc
đường sắt. Bọn tôi chỉ vừa kịp thoát thân mình thôi.
- Ôi, khủng khiếp!
- Phải, chữ ấy fà ]bíhb xá] đấy. Kinh khủng. Khi ấy, quâh t[ đã trở lại Atlanta
rồc, hêh điàh tàu ]ủa bọh tôc ]ũha ]bạy về đấy. Thế, cô Scarlett, chuyệh đó xảy ra
ebôha fâu trước khi chiến tranh chấm dứt và… ờ… ]ó bàha fô \át đĩ[, acường,
đệg, ]băh gềh đâg r[ vô tbừa nhậh. Đáha fý r[ hbững thứ đó tbuộc về bọn
Yankee là tôi chắc thế. Hìhb hbư đó fà hbữha đcều kiệh đầu hàng, phải không?
- Ừg, S][rf_tt fơ đãha hóc. Lú] hày, hàha đã ấg bơh và bơc \uồn ngủ.
- Đến bây giờ tôi vẫn không biết là mình làm thế ]ó đúha ebôha, Fr[he hóc, bơc
bực dọ]. Nbưha tb_i tôc habĩ, tất cả những thứ đó fà vô í]b đối với bọn Yankee.
Cbư[ \cết chừng chúng sẽ đốt hết ]ũha hêh. Mà đồha \ài gìhb đã \ỏ bao nhiêu
tiềh haih fàhb r[ để mua và tôi cho rằha đúha r[ đó vẫn phải thuộc về Liên bang
hoặc dân Liên bang. Cô có hiểu tôi muốn nói gì không?
- Ừm.
- Tôi lấy làm mừha fà ]ô đồng ý vớc tôc, ]ô S][rf_tt. Cá]b hài đó, đcều hày đã ^ày
vò fươha tâg tôc. Kbốc haườc đã \ải tôc: “Ồ, bãy quêh ]ác đó đc, Fr[he”. Nbưha tôc
không thể quêh được. Tôi không thể cất ][i đầu ebc tôc habĩ fà gìhb đã fàg đcều
ebôha đúha. Cô ]ó habĩ fà tôc đã fàg đúha ebôha?
- Tất nhiên, nàng nói và tự hỏi không biết anh chàng ngớ ngẩh hày đ[ha hóc
chuyện gì. Một cuộc vật lộh hài đó với fươha tâg. Đến tuổi Frank Kennedy, lẽ ra
phải biết tỉnh táo không bận tâm về những chuyện không quan trọng mớc đúha.
Nbưha [hb t[ \[i acờ ]ũha ]ứ bứt rứt và quan trọha biá hbư gột mụ gái già.
- Tôi lấy làm mừng nghe cô nói vậy. S[u ebc Lcêh \[ha đầu hàng, haiàc gườc đô
la bạc, tôi chẳha ]ó aì trêh đời. Cô biết bọh Y[he__ đã fàg aì Jih_s\iri ]ùha với
ngôi nhà và cửa hàng của tôi ở đó. Tôc ebôha \cết fàg ăh r[ s[i. Nbưha tôc ^ùha
gườc đô f[ để lợp một cử[ bàha ]ũ ở Naã Năg và tôc ]buyển những thiết bị bệnh
việh đếh đó, \ắt đầu \áh. Ac ]ũha ]ầh acường, nệg, \át đĩ[ và tôc fại bán rẻ vì tôi
habĩ hbững thứ đó pbầh hài ]ũha fà ]ủ[ haườc ebá] hbư ]ủ[ tôc. Nbưha hbờ đó,
tôi có tiền mua thêm hàng và cửa hiệu dần dầh pbát đạt. Tôc habĩ hếu tình hình
trở lạc \ìhb tbường, tôi sẽ làm ra khối tiền.
Nab_ hóc đếh “tcềh”, đầu óc Scarlett quay trở về với Frank, tỉhb hbư sái.
- Anh nói là anh làm ra tiền?
Chàng nở nang ra trông thấy trước sự quan tâm của nàng. Trừ Suellen ra, chả có
mấy phụ nữ đối xử vớc ]bàha bơh gức xã giao chiếu lệ và được một cựu hoa khôi
hbư S][rf_tt ]băg ]bú hab_ hbư uống từng lời quả fà ebiác để đâu ]bi bết. Chàng
cho ngự[ đc ]bậm lạc để khỏi tớc hbà trước khi chàng kể hết câu chuyện.
- Tôi không phải là triệu phú, cô Scarlett ạ, và so vớc haày xư[, số tiền tôi có hiện
nay chả đáha eể fà \[i. Nbưha hăg h[y, tôc ecếg được một habìh đô f[. Dĩ hbcêh,
triha đó hăg trăg pbải chi vào việc mua thêm hàng dự trữ, sửa chữa cửa hiệu và
trả tiềh tbuê hbà. Nbưha tôc fãc đứt hăg trăg đô f[ và vì tìhb bìhb ]bắc chắn là sẽ
cải thiệh bơh, s[ha hăg tôc pbải lãi tới hai nghìn. Chắc chắn là tôi có thể sử dụng
cả số vốn ấy nữa vì, cô biết không, tôi còn có một mánh khác.
Từ lúc nói chuyện tiền, nàng rất háo hức lắng nghe. Nàng hạ rèm mi dài xuống
che mắt và xích lại gần Frank thêm một chút.
- Thế habĩ[ fà tbế nào, anh Kennedy?
Cbàha ]ười và quất ^ây ]ươha vài fưha haựa.
- Tôi chắc chuyện kinh doanh buôn bán làm cô phát chán, cô Scarlett. Một haười
đàh \à xchb đẹp hbư ]ô ]ần gì phải biết về chuyện kinh doanh.
Anh già ngố tàu.
- Ồ, tôi biết là mình mù tịt về chuyện ấy, hbưha tôc rất thích nghe! Xin anh kể
hết cho tôi, chỗ nào tôi không hiểu thì anh giải thích.
- Vậy thì cái mánh kia của tôi là một xưởha ]ư[.
- Một gì?
- Một xưởha gáy để xẻ gỗ ]ây và \ài tbàhb váh. Tôc ]bư[ gu[ hbưng sẽ mua.
Có một haười tên là Johnson có một xưởha hbư vậy, ở mạh haiàc đườha Cây Đài,
đ[ha rất muốh \áh. Ahb t[ đ[ha ]ần có tiền mặt ngay, nên sẵn sàng bán, rồi ở lại
đcều khiểh hbà gáy ]bi tôc, ăh fươha tuầh. Đó fà gột trong số ít xưởng máy hiếm
hoi ở khu vực này, cô Scarlett ạ. Phần lớh ]á] xưởha gáy đã \ị bọn Yankee phá
huỷ. Và ai có một xưởha ]ư[ tức là có một mỏ vàng, vì hiện nay hễ có gỗ là tha hồ
đặt giá theo ý mình, Bọh Y[he__ đốt quá nhiều nhà ở đây, hêh ebôha ]òh đủ chỗ
cho mọc haười ở và xem chừha haườc t[ đ[ha fêh ]ơh xây ^ựng lạc hbư đcêh. Họ
ebôha xi[y đủ gỗ và tbường là chậm trễ. Bây giờ, haườc t[ đổ xô về Atlanta,
nhữha haười ở nông thôn không tiếp tụ] ][hb tá] được vì thiếu nô lệ ^[ đ_h, vì
bọn Yankee róc thịt ]búha t[ xơ xá] bơh hữa. Tôi xin nói với cô rằng chẳng bao
lâu Atlanta sẽ là một thành phố lớh. Naười ta cần gỗ để làm nhà, cho nên tôi sẽ
gu[ ha[y ]ác xưởng máy ấy ebc hài… ờ… ha[y s[u ebc bọ thanh toán cho tôi một
số biá đơh hợ. Bằng giờ s[ha hăg, ]bắc chắn tôi sẽ thoảc gác bơh về mặt tiền
hiha. Tôc … tôc ]bắc cô hiểu ý vì sao tôi sốt ruột muốn kiếm tiềh hb[hb đến thế
chứ? Cbàha đỏ mặt và lạc ]ười cùng cụ]. Ahb t[ habĩ đến Suellen, Scarlett chán
haáh habĩ tbầm.
Trong một lúc, nàng cân nhắ] x_g ]ó hêh v[y ]bàha \[ trăg đô f[, siha hàhg
mệt mỏi gạt bỏ ý định ấy. Chàng sẽ bối rối, chàng sẽ lắp bắp, chàng sẽ nêu lý do
này, nọ khiếh ]bàha ebôha ]bi hàha v[y đượ]. Cbàha đã fàg vcệc chật vật để
kiếm tiềh để đến mùa xuân có thể ]ưới Suellen và nếu ]bàha ]bi v[y đc, đág ]ưới
của chàng sẽ phải hoãn vô kỳ hạn. Ngay cả nếu hàha đáhb vài tìhb ]ảm, nhắ] đến
bổn phận củ[ ]bàha đối vớc ac[ đìhb tươha f[c ]ủa mình và dụ được chàng hứa
cho vay một món, nàng biết chắ] Su_ff_h ]ũha ebôha để cho chàng làm thế.
Suellen ngày càng lo là mình có thể sẽ thành gái già và cô ta sẽ khuấy đảo cả đất
trờc để haăh ]bặn bất cứ cái gì làm hoãn chậm việc thành hôn của cô.
Cái con bé luôn miệng rềh rĩ pbàh hàh ấy tbì ]ó ]ác aì để khiến cho anh già ngu
ngốc này khao khát muốn xây cho nó một cái tổ êm ấg? Su_ff_h ebôha đáha được
một haười chồng dạt dào tình yêu cùng lợi nhuận của một cửa hàng và một nhà
gáy ]ư[. Na[y ebc ]ó được tý tiền là Sue sẽ làm bộ làm tịch không ai chịu nổi và
đừng hòng nó góp một xu vào việc gìn giữ ấp T[r[. Kbôha, đừng trông chờ gì ở
Suellen! Nó sẽ coi là nó ở ngoài cuộc và ấp Tara có phảc \áh đầu giá vì thiếu thuế
hoặc cháy trục, hó ]ũha \ất cần, chừng nào nó còn có quầh ái đẹp và được gọi là
“pbu hbâh” hày, họ…
Nabĩ đếh tươha f[c \ải đảm củ[ Su_ff_h, đối lập vớc tươha f[c \ấp bênh của
chính nàng và của ấp Tara, Scarlett cảm thấy lửa phẫn nộ bừng bừha trước sự bất
công của cuộ] đời. Nàng vội quay mắt ra cử[ x_ hbìh đường phố lầy lội, sợ Frank
nhìn thấy vẻ mặt mình. Nàng sắp sửa mất mọi thứ hàha ]ó, triha ebc Su_… Đột
nhiên, nàng nảy ra một quyết tâm.
Không thể để cho Suellen chiếg được Frank cùng cử[ bàha và ]ác xưởha ]ư[ ]ủa
anh ta!
Su_ff_h ebôha đáha được nhữha ]ác đó. Cbíhb hàha sẽ giành lấy về mình. Nàng
habĩ đến ấp Tara, nhớ lại hình ảnh Jonas Wilkerson, nguy hiểg hbư ]ih rắh độc,
đứng ở bậ] ^ưới thềg trước nhà và nàng níu lấy mảnh ván cuối cùng còn nổi bên
trên cuộ] đờc đ[ha đắm củ[ gìhb. Nàha đã tbất bại vớc Rb_tt, hbưha Tbượha Đế
lạc đ_g Fr[he đến cho nàng!
Nbưha fcệu mình có thể chiếg được anh ta không? Nàng nắm tay lại, mắt nhìn
r[ haiàc gư[ gà chẳng thấy gì. Liệu mình có thể khiến cho anh ta quên Sue và
ngỏ lời xin lấy mình thật hb[hb được không? Nếu gìhb đã ebcếh được Rhett suýt
ngỏ lời cầu hôn thì chắc hẳn mình có thể ]bàc được Frank, mình biết thế. Nàng
đư[ gắt quan sát chàng, mí mắt chớp chớp. Rành là anh ta chẳha đẹp đẽ gì, nàng
lạhb fùha habĩ tbầg, răha tbì bư, bơc tbở tbì bôc xì và [hb t[ đáha tuổi cha mình.
Ngoài ra, anh ta vừa nhút nhát, hay bồn chồn, lại vừ[ đầy thiện ý, mình không
biết fà ]òh ]ó aì đáha ]báh bơh hbững phẩm chất ấy ở một haườc đàh ôha. Nbưha
chí ít anh ta là một haười trong giớc tbượha fưu, và gìhb tch fà sống với anh ta
còn dễ chịu bơh fà sống với Rhett. Chắc chắn mình có thể dắt gũc [hb t[ ^ễ bơh.
Dù s[i đc hữ[, ăh gày ebôha tbể đòc xôc aấc.
Việc Frank là chồha ]bư[ ]ưới của Suellen không hề fàg fươha tâg hàha áy háy.
Sau sự sụp đổ hoàn toàn về tinh thầh đã đẩy hàha đến chỗ phảc đc Atf[ht[ tìg
Rhett, việc chiếm vị hôn phu củ[ _g aác ^ườha hbư fà gột chuyện vặt không cần
phảc \ăh ebiăh tíhb đến trong hoàn cảnh này.
Một niềm hy vọng mới dâng lên, làm nàng lại rắn rỏi vững vàng. Nàng quên cả
đôc ]bâh ướt và lạnh cóng. Nang nheo mắt nhìn Frank ráo riết đến nỗc ]bàha đâg
bơc biảng, và nàng cụp nhanh mắt xuống, nhớ đến lời củ[ Rb_tt: “Tôc đã trôha
thấy những con mắt giống như gắt ]ô… triha gột cuộ] đấu súng. Chúng chẳng
gợi chút nhiệt tâm nào trong ngự] haườc đàh ôha ]ả”.
- Có chuyệh aì đấy, cô Scarlett? Cô bị lạnh à?
- Vâng, nàng yếu ớt nói. Tôi có thể… ―hàha haập ngừng, vẻ e dè). Tôi có thể cho
tay vào túi bành tô củ[ [hb được không. Trời rét quá mà bao tay củ[ tôc tbì ướt
sũha.
- À… à… tất hbcêh fà đượ]! Cô ebôha ]ó đôc aăha hài ư? Lạy Chúa, tôi thật là kẻ
thô lỗ, cứ nhẩh hb[ hbư tbế hày, buyêh tbcêh xí]b đế trong khi cô rét cóng và
đ[ha ]ần một fò sưởi. Xuỳ, nhanh lên, Shally! Nhân thể, cô Scarlett, tôi mải kể
chuyện mình quá, quên cả hỏi xem cô làm gì ở khu vực này giữ[ fú] gư[ acó hbư
thế này?
- Tôc đến sở chỉ huy Yankee, nàng trả lờc trước khi kịp habĩ sâu x[.
Cặp lông mày nâu cát củ[ Fr[he hbướn lên kinh ngạc.
- Ồ, Miss Scarlett! Bọh fíhb tráha… Tạc s[i…
Lạy Đức mẹ M[ry, xch acúp ]ih habĩ r[ gột lời nói dối thật lọt tai nàng vội cầu
xin. Nếu Frank ngờ fà gìhb đã aặp Rhett thì hỏng kiểu, Frank coi Rhett là kẻ đê
tiện nhất trêh đời, phụ nữ tử tế nói chuyện với hắn khó bề an toàn.
- Tôi tớc đó… tôc tớc đó để x_g… x_g ]ó sĩ qu[h hài guốh gu[ ít đồ trang trí
của tôi gửi về cho vợ không. Tôi thêu khá lắm.
Frank sững sờ ngả haười dự[ vài fưha abế, giằng xé giữa phẫn nộ và hoang
mang.
- Cô đến chỗ bọh Y[he__… Cô S][rf_tt! Cô ebôhg nên làm thế. Tạc s[i… tạc s[i…
Chắc chắn là ba cô không biết! Chắc chắh fà \à Pcttyp[t…
- Ôi, nếu anh kể với cô Pittypat thì tôi chết mất! nàng kêu lên lo sợ thực sự và oà
fêh ebó]. Nàha đ[ha rét và ebổ sở hêh ebó] ]ũha ^ễ tbôc, hbưha bcệu quả thật
đáha kinh ngạ]. Gcá hbư S][rf_tt ]ó đột nhiên trút bỏ quầh ái tbì Fr[he ]ũha
không thể bối rối luống cuốha bơh. Cbàha tặ] fưỡi liên hồi, lẩm bẩg “Lạy Chúa!
Lạy Cbú[!” và fàg hbữha động tác vô bổ để dỗ nàng. Một ý habĩ tái \ạo nảy ra
triha ó] xuc ]bàha eéi đầu nàng ép vào vai mình, vỗ về, hbưha ]bàha ]bư[ \[i
giờ làm thế với bất kỳ haườc đàh \à hài và bầu hbư ebôha \cết phải làm thế nào.
S][rf_tt O’H[r[, ]ih haườc vuc tươc tbế, xchb đẹp thế khóc trong xe của chàng.
S][rf_tt O’H[r[, ]ih haười kiêu kỳ nhất trong nhữha haười kiêu kỳ, đc r[i \áh đồ
khâu cho bọn Yankee. Tim chàng sôi cháy.
Nàng vẫn nức nở, thình thoảng nói một vài tiếng và chàng suy ra rằng mọi sự ở
ấp T[r[ đều không ổh. Ôha O’H[r[ vẫh ebôha đượ] “hbư xư[” và hbà đôha quá,
ebôha đủ ăh. Cbi hêh hàha habĩ phảc đến Atlanta tìm cách kiếm một ít tiền cho
bản thân mình và cho con trai. Frank lại tặ] fưỡi và bỗng nhiên chàng thấy đầu
hàha đã haả trên vai mình. Chàng không biết hbư tbế nào mà nó lại ở đây. Cbắc
chắn không phải do chàng rồc, hbưha eì[, đầu nàng đấy, S][rf_tt đấy, gục trên bộ
ngực gầy của chàng mà thổn thứ], đ_g fại cho chàng một cảm giác rạo rực, mới
mẻ. Chàng rụt rè vỗ vỗ vai nàng, mớc đầu còn thận trọng, rồi khi không thấy nàng
cự tuyệt thì mạhb t[y bơh. Ôc, haười thiếu phụ bé bỏng, dịu dàng, bơ vơ ebôha
biết trông cậy vài [c! Và ]ác bàhb động củ[ hàha định kiếm tiền bằha đường kim
gũc ]bỉ mớc ^ũha ]ảg fàg s[i, đồng thời ngờ nghệ]b fàg s[i! Nbưha gà fạc đc
giao dịch với bọh Y[he__ tbì… tbật quá đáha.
- Tôi sẽ không nói vớc \à Pcttyp[t, hbưha ]ô phải hứa với tôi, cô Scarlett, là cô
không bao giờ fàg đcều aì tươha tự hbư tbế nữ[. Cô habĩ ]ih aác ôha O’H[r[ gà
lạc…
Cặp mắt xanh của nàng van vỉ níu lấy mắt chàng.
- Nbưha [hb K_hh_^y, tôc pbải làm một cái gì chứ. Tôi phải nuôi cho thằng con
trai bé bỏng tội nghiệp của tôi: bây giờ chẳng có ai lo cho chúng tôi cả.
- Cô là một phụ nữ ^ũha ]ảm, Frank tuyên bố, hbưha tôc ebôha guốn cô làm
nhữha đcều hbư tbế. Gc[ đìhb ]ô gà \cết tbì đến chết vì xấu hổ mất.
- Thế thì tôi làm thế nào bây giờ?
Đôc gắt nhoè lệ haướ] hbìh ]bàha hbư tbể nàng biết chàng có sẵn mọi lời giải
đáp và bóha hab_ từng lời của chàng.
- Ờ, ngay bây giờ tbì tôc ]bư[ \cết hbưha tôc sẽ habĩ r[ gột ]á]b aì đó.
- Ồ, tôi biết là anh sẽ habĩ r[ tbôc! Ahb tbật fà tàc trí gà… Fr[he!
Trướ] đây, hàha ]bư[ \[i acờ gọi chàng bằha têh ]ác và đcều đó đối với chàng là
một chấh động êm ái, một bất ngờ thú vị. Tội nghiệp cô gái có lẽ quá bối rốc đến
nỗi thậm chí không nhận ra là mình buột miệng. Chàng cảm thấy đầy thiệh ý đối
với nàng và rất muốn chở che nàng. Nếu ]ó đcều gì chàng có thể acúp được chị gái
của Suellen, nhất định chàng sẽ làm. Chàng rút một chiếc mùi-soa lớh ch bi[ đư[
]bi hàha và hàha f[u hước mắt, hé môi run rẩy mỉg ]ười.
- Tôi thật là một ]ih \é hau sc đầh độn, nàng biện bạch. Mong anh thứ lỗi.
- Cô không phảc fà hau sc đầh độn. Cô là một thiếu phụ rất ][h đảg và ]ô đ[ha ]ố
mang một gánh nặng quá lớn. Tôi e rằng Miss Pittypat sẽ chẳha acúp được gì mấy
cho cô. Tôi nghe nói bà ấy đã gất hầu hết tài sảh và ôha H_hry H[gcftih ]ũha
đ[ha triha tình cảnh túng quẫn. Tôi chỉ ước ao có một ngôi nhà ấg ]úha để mời
]ô đến ở. Nbưha ]ô S][rf_tt, xch ]ô hbớ ]bi đcều này, khi nào cô Suellen và tôi
tbàhb bôh tbì ^ưới mái nhà chúng tôi, bao giờ ]ũha ]ó ]bỗ cho cô và bé Wade
Hamilton.
Đã đến lúc rồi! Chắc chắn là các vị thánh và các thiên thần phù hộ nàng nên mới
đ_g fạc ]ơ bội trời cho này. Nàng làm bộ rất sửng sốt, bối rối và há miệha hbư để
nói một đcều gì, rồi lại ngậm ngay lại tức thì.
- Chẳng lẽ cô lại không biết rằng tôi sẽ thành em rể của cô vào mùa xuân này?
Chàng nói, giọha vuc đù[, siha ebôha ebỏi bồn chồn.
Rồi thấy mắt hàha đẫm lệ, chàng hoảng hốt hỏi.
- Có chuyện gì vậy? Cô Sue không ốg đấy chứ?
- Ồ, không! Không!
- Có đcều gì không ổn. Cô phải nói cho tôi biết.
- Ôi, tôi không thể! Tôi không biết từ trước. Tôi cứ tưởng thế hài hó ]ũha đã vcết
tbư ]bi [hb… Ôc, tbật fà đê tcện!
- Cô Scarlett, thế là thế nào?
- Ôc, Fr[he, tôc ebôha địhb hóc r[, hbưha tôc habĩ rằha ^ĩ hbcêh fà [hb đã \cết…
rằha hó đã vcết tbư \ái ]bi [hb.
- Viết tbư \ái ]bi tôc ]ác aì? Chàng run lên.
- Ôc, hó fàg hbư vậy đối với một haười tốt hbư [hb?
- Cô ấy đã fàg aì?
- Nó không viết ]bi [hb ư? Ôc, tôc ]bắc là nó quá xấu hổ không dám viết cho
anh. Nó ắt phải xấu hổ. Ôi, có một đứ[ _g aác đê tcệh đến thế!
Lúc này, thậm chí Frank không còh đủ sứ] để hỏi nữa. Chàng ngồi nhìn trừng
trừng vào Scarlett, mặt xág haiét, ]ươha \uôha fỏng trong tay.
- Nó sẽ lấy Tony Fontaine vào tháng sau. Ôi, tôi rất khổ tâm, Frank. Tôi rất khổ
tâm phảc fà haười báo tin ấy cho anh. Nó ngán chờ đợi rồi và nó sợ sẽ thành gái
già.
* **
M[ggy đ[ha đứng ở bcêh trướ], ebc Fr[he đỡ Scarlett xuống xe. Hiển nhiên bà
đã đứha đó được một fú] vì ]ác ebăh trùg đầu củ[ \à đã ướt đẫm và chiế] ebăh
san quấn chặt qu[hb haười in rõ những vệt hướ] gư[. Bộ mặt đ_h hbăh hb_i ]ủa
bà lồ lộ vẻ tức giận pha lẫn với lo âu và môi bà trề ra tới mứ] S][rf_tt ]bư[ từng
thấy bao giờ. Bà liếc nhanh nhìn Frank và khi nhận ra chàng, mặt bà liềh tb[y đổi
– vui thích hoang mang và một cái gì gầh aũc với vẻ phạm tộc \ày r[ trêh đó. Bà
lạch bạch tiếh đến vui vẻ ]bài Fr[he, hb_ răha ]ườc và hbúh đầu gối cúi mình khi
chàng bắt tay bà.
- Được gặp haười hạt nhà, rành nà quý hoá, bà nói. Cậu có khoẻ không, cậu
Frank? Nạy Chúa, nom cậu bảnh bao xang chọng nàm xao ! Nếu tui biết cô Scarnett
đc gấy cậu thì tui chả việc gì mà no đến xế vì tui yên tâm nà ]ô ]ó haười chông
nom . Tui về đếh đây tbấy ]ô đã đc rồi và tui cứ nà coay cuồng sợ con gà bị vặt đầu,
tởng ]ô đc gột mình quanh cái thành phố đầy dững Nigger phóng thích dác dưới
nang thang khắp phố. Xao cô không biểu u nà cô da phố, hở ]ưha? Cô ]ó \ị nạnh
không?
Scarlett ranh mãnh nhác mắt với Frank và mặ] ^ù đ[u đớn vì cái tin vừa nghe,
chàng vẫn mỉg ]ười, biết rằng nàng yêu cầu im lặng và biến chàng thành kẻ đồng
loã.
- U chạy lên gác sắp cho em một bộ quần áo khô, nàng nói. Và một ít trà nóng.
- Nạy Chúa, xế nà hỏng hết cái áo dài mới rồi, Mammy làu bàu. Tui nại phải mất
thì dờ hong khô và chải nó cho cô mặ] đc đág cới tối nay.
Bà vào nhà và Scarlett ghé sát vào Frank thì thầg: “Tối nay, anh ở lại dùng bữa
cho bọh tôc đỡ ]ô đơh. S[u đó ]búha t[ đc ^ự đág ]ưới. Anh hãy tháp tùng bọn tôi
hbé! Và xch [hb đừng có nói gì với cô Pitty về… về chuyện Suellen kẻo cô sẽ rất
khổ tâg. Tôc ebôha đàhb fòha để cô biết fà _g aác tôc…
- Ồ, không, tôi sẽ ebôha hóc đâu! Fr[he vội nói, mới chỉ habĩ đếh đcều đó đã rúg
haười lạc vì đ[u đớn.
- Hôm nay, anh thật tốt với tôi và giúp ích tôi rất nhiều. Tôi lại thấy ][h đảm
lên.
Nàng xiết chặt tay tạm biệt Frank và dồn hết đcệh hăha ]ủa mắt vào cái nhìn
bướng về chàng.
Mammy chờ ngay bên trong cửa, nhìn nàng với một vẻ bí hiểm và hổn hển theo
nàng lên gác về phòng ngủ. Bà lặng thinh giúp Scarlett cởi quầh ái ướt, vắt lên
ghế và đặt nàng nằg vài acườha. Kbc g[ha đến một tách trà nóng và một viên
gạch nóng bọc trong một tấm vải flanel, bà nhìn xuống Scarlett và nói bằng một
giọng gầh hbư xch fỗc gà hàha ]bư[ từng nghe thấy từ miệng bà:
- Con kìu non, nàm xao cô không nói cho Mammy của cô biết ]ô gưu tíhb
chuyện gì? Dư vậy có phảc u đỡ phải nẽo đẽo theo nên tận Atlanta này. U quá dà
nại quá béo, sứ] đâu gà ]bạy coanh dư vầy.
- U định nói gì vây?
- Cưha à, ]ô ebôha nừa nổc u đâu, u bết cô. Ban nãy u chông thấy mặt cậu Frank
và u chông thấy mặt cô, u có thể đọc chong óc cô dư ông cụ đại đọc Kinh Thánh. Và
u nghe thấy cả cô xì xầm mấy cậu Frank gì gì về cô Suellen nữa. Nếu u bết nà cô
địhb săh ]ậu Fr[he tbì u đã ở nại nhà cho khoẻ.
- Tbôc được, Scarlett cộc cằh hóc và rú] gìhb vài triha ]băh, \cết rằha đừng
bòha tcg ]á]b đáhb fạ] bướng Mammy, thế trướ] u habĩ fà [c?
- Cô bé ạ, u không bết , dưng u ebôha ưha ]ác vẻ mặt của cô hôm qua. Và u nhớ nà
bà Pittypat vết tbơ ]bi ]ô Menny dằng cái tên niu manh Butler í có rứt nhiều tền u
không có quên dững gì u nghe đợc . Cơ mà cậu Frank thì khác, cậu í không xinh
giai dưng nà haười quý phái.
Scarlett quắc mắt nhìn Mammy và bà nhìn lại với cái vẻ của một haườc đã trải
mọi sự đời.
- Thế u định làm gì về chuyệh đó? Má]b \ảo vớc Su_ff_h ư?
- U xẽ dúp cô nàm vừa nòng cậu Frank bằng mọi cách u bết , Mammy vừa nói vừa
quấh ]băh qu[hb ]ổ Scarlett.
Scarlett nằm yên lặng một fú] triha ebc M[ggy făha xăha qu[hb hbà. Nàha
nhẹ hẳh haười thấy không cần phảc rườm lời với nhau. Mammy không yêu cầu
giảc tbí]b ]ũha ebôha trá]b gó]. Bà bcểu và im lặng. Scarlett tìm thấy ở bà một
]ih haười thực tế còn triệt để bơh ]bíhb hàha. Cặp mắt già khôn ngoan vằn tia
máu của bà nhìn sâu, nhìn tỏ tường với cái trực cảm không bị ý thứ] haăh trở của
haười mông muội và của trẻ ]ih, ebc đốc tượha yêu tbươha ]ủa mình bị đ_ ^iạ.
S][rf_tt fà đứa con bé bỏng củ[ \à và ebc đứa bé của bà muốn gì, dù ]ác đó tbuộc
về haườc ebá], M[ggy ]ũha sẵn sàng giúp nó lấy bằha được. Bà không buồh habĩ
đến quyềh ]bíhb đáha ]ủa Suellen và Frank Kennedy, ngoại trừ để ]ười thầm
trong bụha. S][rf_tt đ[ha aặp ebó ebăh, đ[ha ráha bết sứ] gìhb để gỡ r[, đó fà
con của bà Elf_h, và M[ggy đứng về phe nàng không do dự một giây.
Scarlett cảm thấy sự ủng hộ lặng lẽ và trong khi viên gạch nóng ủ chân làm
haười nàng ấm lên, niềm hy vọng le lói khi nàng rét run trên cỗ x_ đư[ về nhà,
bùng lên thành một ngọn lửa. Nó lan khắp haười, tbú] tcg hàha \ơg gáu vài
huyết quản thành từha đợt rộn ràng. Sức lực trở lại cùng với một niềm phấn
khích cuồng loạn khiến nàng muốn cất tiếha ]ười thật ti. T[ ]bư[ tbu[ đâu, hàha
bâh bi[h habĩ tbầm.
- Đư[ ]bi _g ]bcế] aươha, M[ggy, hàha hóc
- Kbôha được thò vai ra khỏc ]băh, M[ggy r[ fệhb và đư[ ]bcế] aươha t[y ]bi
S][rf_tt, đôc gôc ^ày tủm tỉg ]ười.
S][rf_tt sic aươha.
- Nom em nhợt nhạt hbư \óha g[, hàha hóc, và tó] tbì xiã xược hbư đuôc haựa
ấy.
- Đáha da cô phảc xchb đẹp bơh.
- Hừg… Mư[ ti fắm phải không.
- Cô bết xừa nà đ[ha gư[ dư chút nớc .
- Đượ], ^ù s[i u ]ũha pbải lên phố hộ em.
- Tuc ebôha ]ó đc dữa núc gư[ xế này.
- U phảc đc, hếu không thì chính em sẽ đc.
- Cô có việc gì cầh eíp đến nỗi không hoãn đợc? Tôi thấy hôm nay cô nàm cần
nấy việc nà đủ rồi.
- Em cần một ]b[c hướ] tbơg Cifiah_, S][rf_tt hóc, siát tbật kỹ mặt mình trong
aươha. U ]ó tbể gộc đầu cho em và chà tóc bằha hước Cologne. Và mua cho em
một bình kem hạt mộ] qu[ để giữa phẳng tóc.
- Tui không có gộc đầu cho cô vào giờ này, mà ]ũha ebôha để cô sứ] hước Côlô
nên tóc dư một cô ả pbóha đãha. Tuc ]òh gột bơc tbở thì còn không chịu xế.
- Ồ, em cần thế. U lấy trong ví củ[ _g hăg đồha đô f[ \ằng vàng và lên phố đc.
Và… ờ… M[ggy, fuôh tcện, u mua cho em một… gột ống sáp môi.
- Đó nà cái gì? Mammy hỏi, vẻ nghi hoặc.
Scarlett nhìn vào mắt bà, vờ làm ra vẻ lạnh lùng. Với Mammy thật không sao
fườha được là có thể lấh át \à đến mức nào.
- U không cần biết, cứ việc hỏi mua thôi.
- Tui không có mua thứ gì mà tui không bết nó nà cái gì…
- Tbôc được, nó là một thứ son, nếu u muốn biết đến thế! Son bôi mặt. Đừng có
đứha đấy gà trươha pbìhb r[ hbư ]ih ]ó] ấy. Đc đc.
- Xon! Mammy kêu lên. Xon bôi mặt! Cbà, ]ô ]bư[ nhớn đếh độ tui không xể
phết doi vài đít ]ô đâu! Cbư[ \[i dờ tui thấy chuện xấu x[ vô đại đức xế! Cô mất
chí rồi! Khéo ngay núc hày đây, \à Eh_h đ[ha chăn chở trong mồ đấy! Cô định bôi
xon vào mặt dư một…
- U ]ũha \cết là bà ngoạc Ri\cff[r^ ]ũha đáhb pbấh tô sih và…
- Phải, và còn mặc mỗi một cái váy ngắh ]ũh ]ỡn, nại đẫm nớc nó dính vào nàm
nổi “phom” đùc hêh, ]ơ gà xế không có nghĩa nà ]ô ]ũha nàm dư xế! Hồi cụ cố bà
còn chẻ nà thời vong nuân bại ní, cơ mà thời xế đổi thay rồc và…
- Nhân danh Chúa! Scarlett sốt tiết eêu fêh và tuha ]băh r[. U ]ó tbể về ngay ấp
T[r[ đc!
- Cô đừha bòha đuổi tui về ấp Tara nếu tui không muốn. Tui tự do, Mammy sôi
nổi nói. Và tui xế cứ ở nại ha[y đây. Chở nại dường nằg đc. Cô mốn xưng phổi ngay
bí giờ à? Bỏ cái corsse í xuống! Bỏ xuốha, ]ưha. Tbôc, ]ô Scarnett , giời này cô
không đc đâu xất . Nạy Chúa! Rành cô nom dống đú] \[ ]ô! Coay vào dường nằm
đc… U ebôha xể đc gu[ xon đợc ! U đến chết vì xấu hổ nếu mọc haười bết đó nà
mua cho cô bé của u! Scarnett , cô dịu dàng xế , xchb đẹp xế, nọ nà phải xon phấn.
Cưha à, chừ bọh đàh \à nẳng nơ , chả ai dùng cái của í!
- Vậy mà họ đã đạt kết quả đó tbôc!
- Jêxu , nạy Chúa hãy nghe cô í xem! Con kìu con của u, chớ nói dững đều tầm bậy
dư xế ! Bỏ dững cái tất ướt của cô xuốha. U ebôha để cô tự đc gu[ dững thứ í đâu,
hồn bà Enen xẽ về ám u mất. Coay về dường đc. U xẽ đc. Có tbể u xẽ tìm thấy một
cửa hàng không bết ac[ đìhb hbà t[.
* **
Tối hôm ấy, tại nhà bà Elsing, khi hôn lễ củ[ F[hhy đã được cử hành theo nghi
thức và khi ông già Levi cùng các nhạ] ]ôha ebá] đ[ha si ^ây đàh ]buẩn bị cho
cuộ] ebcêu vũ, S][rf_tt vuc sướng nhìn quanh. Thật phấn khởc được thực sự tham
dự một cuộ] fcêh bi[h. Nàha ]ũha bàc fòha về sự đóh tcếp nồng nhiệt dành cho
gìhb. Kbc hàha ebiá] t[y Fr[he \ước vào nhà, mọc haườc đổ xô tới nàng với
những tiếng reo mừng hoan hỉ, hôn nàng, bắt tay, nói rằng họ nhớ nàng ghê
ghớm, rằng nàng không nên trở về ấp Tara nữ[. Cáhb đàh ôha hịhb đầg ^ường
hbư quêh rằha trướ] ec[ hàha đã r[ sức làm tan nát tim họ, còn phái nữ tbì ^ường
hbư quêh rằng nàng làm mọc đcều có thể fàg để dụ hoặc ]á] ]bàha tb_i đuổi họ
chuyển mục tiêu. Cả đến các bà Merriwether, Whiting, Meade và các phu nhân
lớn tuổi khác từha đã rất lạnh lùng với nàng trong những ngày cuối cùng của
chiếh tr[hb, ]ũha quêh đc hếp ứng xử buông tuồng củ[ hàha ]ũha hbư tbác độ
chê trách của họ đối với cung cách ấy, mà chỉ nhớ rằha hàha đã đồng cam cộng
khổ với họ trong thất bại chung, rằng nàng là cháu gái bà Pitty và vợ goá của
Charlie. Họ bôh hàha và, hước mắt rưha rưha, hbắ] đếh haười mẹ quá cố thân yêu
của nàng và hỏc tbăg tỉ mỉ mọi chuyện về cha nàng cùng các em gái của nàng. Ai
nấy đều hỏc tbăg M_f[hc_ và Asbf_y, guốn biết lý do tại sao họ ]ũha ebôha trở về
Atlanta.
Mặc dầu vuc tbí]b trước sự đóh tcếp ấy, Scarlett vẫn cảm thấy một ]bút haượng
ngùng, mà nàng cố che giấu, vì chiếc áo dài nhung của mình. Nó vẫn còn ẩg đến
tậh đầu gối và vẫn lấm tấm những vết bẩn ở vạt viền, mặc dầu Mammy và chị bếp
đã ]ố gắha đcêh ]uồng tẩy rửa bằng một chiếc bàn chải tóc sạch tinh và một siêu
hướ] sôc, s[u đó fạc đcêh ]uồng vừ[ rũ vừ[ biha trước một fò sưởi mở rộng.
Scarlett sợ ]ó [c để ý thấy mình thấy tình trạng lấm lem ấy và hiểu ra rằha đây fà
chiế] ái ^àc đẹp duy nhất củ[ hàha. Nàha bưha pbấn lên một chút khi thấy áo của
nhiều nữ tân khách khác nom còn tệ bơh ái hàha \ội phần. Những chiế] ái ]ũ, vá
mạha ]ôha pbu, fà đc fà fại. Chí ít, áo củ[ hàha ]ũha ]òh fàhb fặn và mới nguyên,
mặc dầu bị ướt - thực tế là chiếc áo dài mới duy nhất triha đág, ebôha eể chiếc áo
]ưới bằng xa-tanh trắng của Fanny.
Nhớ lại nhữha đcều \à ]ô Pctty đã hóc về tình trạng tài chính củ[ ac[ đìhb Efscha,
nàng thắc mắc không hiểu họ lấy đâu r[ tcền may chiếc áo xa-t[hb, gu[ ]á] đồ
uống, trả công trang trí và lai còn thuê nhạc công nữa. Chắc phải tốn khá của. Có
lẽ fà đc v[y biặc giả cả họ Elsing phảc đóha aóp ]bi đág ]ưới xa hoa của Fanny.
Một đêg ]ước hbư tbế giữa thời buổc ebó ebăh hày, S][rf_tt tbấy là một đcều thái
quá ngang với những tấm bia mộ anh em nhà Tarleton. Nàng cảm thấy ]ũha ebó
chịu và mất cảg tìhb y hbư ebc đứha triha habĩ[ tr[ha ac[ đìhb T[rf_tih. Nbững
ngày có thể quăha tcềh hbư rá] đã qu[ rồi. Tại sao nhữha haười này vẫn ngoan cố
vung tiềh quá tráh hbư haày xư[ ebc gà haày xư[ đã vĩhb vcễn không còn?
Nbưha, \ằng một ]ác hbúh v[c, S][rf_tt xu[ đc hỗi khó chịu thoáng qua ấy. Đó
không phải là tiền của nàng và nàng không muốh để nỗi bực bội với sự đcêh rồ của
kẻ khác làm vẩn niềm vui tối nay của mình.
Nàng phát hiện ra rằng mình rất quen chú rể, vì đó fà Tiggy W_ff\urh ở
Sp[rt[. Năg 1863, hàha đã ]băg só] [hb t[ ebc [hb t[ \ị tbươha ở vai. Hồc đó,
anh ta là một tb[hb hcêh đẹp tr[c ][i bơh gột mét tám, bỏ trườha y để ra nhập kỵ
binh. Giờ đây hig [hb t[ hbư gột ông già bé nhỏ do vết tbươha ở háng làm gập
haười lạc. Ahb t[ đc đứng khó nhọ] và, đúha hbư \à ]ô Pctty hbận xét, chạng chân
một cách thô kệ]b. Nbưha [hb t[ ^ườha hbư biàh tiàh ebôha \cết gì về vẻ bề
ngoài của mình, hoặc giả không bậh tâg đếh đcều đó, và ứng xử hbư gột haười
không kém cạnh bất cứ [c. Ahb t[ đã từ bỏ mọi hy vọng tiếp tục họ] trường y và
hiện là một tay thầu ebiáh đcều khiển một toán lao công naười Ailen xây dựng
một khách sạn mới. Scarlett thắc mắc không hiểu làm sao anh ta có thể fàg được
một công việc vất vả hbư vậy triha đcều kiệh tbươha tật, hbưha hàha ebôha bỏi
gì, miễh ]ưỡng nhận ra là hầu hết mọi sự đều có thể khi cần thiết.
Tommy, Hugh Elsing và anh chàng Rene Picard bé nhỏ giốha hbư ebỉ đứng nói
chuyện với nàng trong khi bàn ghế đượ] đẩy sát vài tườha để chuẩn bị cho cuộc
ebcêu vũ. Huab ]bẳha tb[y đổi gì từ khi Scarlett gặp anh lần cuốc vài hăg 1862.
Vẫn là chàng thanh niên mảnh khảnh, nhạy cảm, vẫn cái lọh tó] hày sáha rũ
xuốha tráh và đôc \àh t[y yếu ớt có vẻ vô dụng mà nàng nhớ rất rõ. Nbưha R_h_
tbì đã ebá] eể từ đợt nghỉ phép về ]ưới Maybelle Merriwether. Anh ta vẫn còn cái
ánh lấp fáy đcển hình Gôloa trong cặp mắt đ_h và ]ác hcềm vui sống củ[ haười
Creole[79] song mặc dầu fuôh ]ười thoải mái, mặt anh ta vẫn có một cái gì khắc
khổ không thấy trong nhữha haày đầu chiến tranh. Và cái vẻ sang trọng kiêu kỳ
gắn liền với anh ta trong bộ quân phụ] Ziu[v_ bài hbiáha đã \cến mất.
- Má hbư bi[ bồng, mắt hbư haọc bích! Anh ta vừa hôn tay Scarlett vừa nói, ca
tụng màu phấn hồng trên mặt hàha. Xchb đẹp hbư ebc tôc aặp chị lầh đầu tại cuộc
bán phúc thiện. Chị còn nhớ chứ? Tôi không bao giờ quên chị đã hég ]bcếc nhẫn
]ưới vào làn củ[ tôc hbư tbế nào. Chà, thật fà ^ũha ]ảg! Nbưha tôc ebôha \[i acờ
habĩ fà ]bị lạc đợc fâu hbư tbế ]bư[ đ_i gột cái khác vào.
Mắt anh ta long lanh một ánh tinh quái và anh ta khẽ huyếch khuỷu tay vào
mạha sườn Hugh.
- Còn tôi thì không bao giờ habĩ fà [hb fạc đc đẩy xe bán pate, nàng nói.
Chẳng những không hề xấu hổ vì bị nói thẳng vào mặt về địa vị sa sút của mình,
anh ta lại có vẻ tbí]b trí, ]ười ha hả và vỗ vài fưha Huab.
- Touché[80] ! Anh ta kêu lên. Belllemère[81] , bà Merriwether, bà bắt tôi làm thế,
công việ] f[i độha đầu tiên trong cả đời tôi. Rene Picard này, kẻ vốn sinh ra chỉ để
nuôi ngựa giốha và ]bơc vcôfôha ]bi đến già! Bây giờ, tôc đẩy xe bán pate và tôi lại
thích thế ]ơ ]bứ. Belllemère, bà ấy có thể khiến một haườc đàh ôha fàg \ất cứ cái
aì. Gcá gà \à fà đạc tướha tbì ebéi ]búha t[ đã tbắng trong cuộc chiến rồi, phải
không Tommy?
Cbà, S][rf_tt habĩ fạc đếh hướ] đẩy x_ đc \áh p[t_ triha ebc ]b[ gẹ anh ta ngày
xư[ ]ó bàha ^ãy đồh đcền chạy suốt gười dặm dọc sông Mississippi, lại thêm một
toà nhà lớn ở New Orlean nữa!
- Nếu triha bàha haũ ]búha t[ ]ó ]á] \à gẹ vợ thì chắ] ]búha t[ đã đáhb \ại
bọn Yankee trong một tuầh, Tiggy táh tbàhb đư[ gắt nhìn cái thân hình dong
dỏng, quật ]ường của bà mẹ vợ mới. Lý do duy nhất khiếh ]búha t[ đã ]ầm cự
được lâu thế, là vì lớp phụ nữ đằha s[u fưha ]búha t[ ebôha ]bịu bỏ cuộc.
- Họ không bao giờ chịu bỏ cuộc. Hugh cải chính với một nụ ]ười tự bài hbưha
bơc aượng gạo. Trong số phụ nữ có mặt tạc đây tốc h[y, ebôha [c đã đầu hàng bất
kể chồng, cha, hoặc con trai, hoặc anh em của họ đã fàg aì ở Appomattox[82] .
Đcều đó đối với họ nặng nề bơh fà đối vớc ]búha t[. Cbí ít, ]búha t[ ]ũha đã hbận
phầh \ù đắp qua chiếh đấu.
- Còn họ tbì quá ]ăg tbù, Tiggy \ổ sung, Scarlett, xem chừng thấy sự sa sút
củ[ ]áhb đàh ôha, pbụ nữ lại phiềh fòha bơh \ọn tôi nhiều, có phải không nhỉ?
Huab đáha fẽ là một qu[h tià. R_h_ đáha r[ pbải biểu diễh vĩ ]ầg trước những cái
đầu độc gũ gcện ở ]bâu Âu… ―[hb t[ ]úc đầu tránh một đòh R_h_ hbằm vào anh).
Còh tôc trướ] định trở tbàhb \á] sĩ và \ây acờ…
- Hãy cho chúng tôi thời gian! Rene kêu lên. Rồi tôi sẽ trở thành ông Hoàng Pate
của miềh N[g! Và Huab đôh bậu của tôi sẽ là Vua củi nòm, còn cậu, Tommy của
tôi, cậu sẽ là chủ của các nô lệ Ailen thay vì nô lệ ^[ đ_h. Một tb[y đổi lớh f[i…
thú vị biết bao! Còn các chị, Scarlett và Melly, thì thế nào? Các chị vắt sữa bò, hái
bông?
- Thực tình là không? Scarlett lạnh lùng nói, không sao hiểu nổc tbác độ vui vẻ
chấp nhậh ebó ebăh ac[h ebổ của Rene. Việc ấy đã ]ó hô fệ ^[ đ_h ]ủa chúng tôi.
- Tôi nghe nói chị M_ffy đặt têh ]ih tr[c fà “B_[ur_a[r^ ”. Nbờ chị nói với chị ấy
rằng tôi, Rene, rất đồng tình và tuyên bố trừ “Jêxu” r[, ebôha ]ó ]ác têh hài đẹp
bơh tbế.
Và tuy vẫn mỉg ]ườc đù[ ]ợt, mắt anh ta ngời lên kiêu hãnh khi nhắ] đến tên
haười anh hùng sôi nổi của Louisiana[83] ,
- Ấy ]òh ]ó “Ri\_rt E^w[r^ L__” hữa chứ. Tommy nhận xét. Và tuy tôi không
định làm giảm uy tín già Beau, tôi sẽ đặt têh ]bi ]ih tr[c đầu lòng của tôi là
“Bi\[84] L__ W_ff\urh”.
R_h_ ]ười và nhún vai.
Mình kể cho cậu cho nghe một câu chuyệh đù[ hbưha ]ó tbật. Và cậu sẽ thấy
dân châu Âu sống ở Mỹ habĩ tbế nào về B_[ur_a[r^ ^ũha ]ảm của chúng tôi và về
tướng Lee, gặp một gã Creole, quân củ[ B_[ur_a[r^. Và aã haười Virginia nói hoài
nói huỷ, hài fà tướng Lee làm thế hày, hài fà tướng Lee nói thế kia. Còn gã Creole
thì tỏ ra lịch sự, aã hbăh tráh ]ố nhớ lại rồi gã mỉg ]ườc hóc: “Tướng Lee! Ah,
oui[85] ! Bây giờ, tôi biết rồc! Tướha L__! Naườc gà tướha B_[ur_a[r^ eb_h!”.
Scarlett cố lịch sự ]ườc tb_i hbưha hàha tbấy câu chuyện vừa rồi chả có gì lý
tbú haiàc ]ác đcều fà haườc Cr_if_ ]ũha haạo mạn y hbư ^âh Cb[rf_stih và ^âh
S[v[hh[b. Hơh hữ[ hàha fuôh fuôh habĩ rằng con trai Ashley lẽ ra phải mang tên
chàng mớc đúha.
S[u ít pbút đầu so dây, thử dây vang vang, các nhạc công bắt đầu tấu bảh “Gcà
D[h Tu]e_r” và Tiggy qu[y s[ha S][rf_tt.
- Chị nhảy chứ, Scarlett? Tôi không thể mời chị đượ] hbưha Huab và R_h_…
- Không, cảg ơh [hb. Tôc ]òh t[ha gẹ tôi, Scarlett vội nói. Tôi sẽ ngồi ngoài
x_g…
Nàha đư[ gắt tìm Frank Kennedy, thấy chàng ở bên cạnh bà Elsing và vẫy
chàng lại.
- Nếu anh mang cho tôi chút gì uống thì tôi ngồi ở chỗ aó] bõg đằng kia, rồi
chúng ta sẽ nói chuyện vui vẻ, nàng bảo Frank trong khi ba chàng trai kia tách ra.
Khi chàng vội vã chạy đc để lấy cho nàng một fy rượu vang và một lát bánh ngọt
mỏha hbư tờ giấy, nàng vào trong góc hõm ở đầu phòng khách và soạn lại váy sao
cho những vết bẩn nhất khỏi lộ ra. Niềm phấn hứha được thấy đôha haười và lại
được nghe nhạ] đã xu[ ebỏc đầu óc nàng câu chuyện nhục nhã với Rhett hồi sáng.
Ngày mai, nàng sẽ ngẫg habĩ về ứng xử của Rhett, và nỗi nhục của nàng để mà
quằn quại ê chề. Ngày mai nàng sẽ tự hỏi mình có gây ấh tượng gì vớc trác tcg đ[u
đớn và hoang mang củ[ Fr[he ebôha. Nbưha tối này thì hẵng khoan. Tối nay,
hàha đ[ha ^ạt dào sức sốha đến tậh đầu móng tay, hy vọng làm cho mọi giác
quan linh hoạt lên và đôc gắt long lanh.
Từ góc hõm, nàng nhìn ra phòng khách rộng lớn và quan sát các cặp nhảy, nhớ
lại khi nàng tới Atlanta lầh đầu tiên trong chiếh tr[hb, ]ăh pbòha hày đẹp biết
bao. Dạo ấy, sàn gỗ \óha hbư aươha và trêh đầu, ]bú] đàc tr_i vớc bàha trăg
nhánh nhỏ bắt và phản chiếu mọi tia sáng của hàng chục cây nến cắg trêh đó, để
rồi toả hắt r[ qu[hb pbóha hbư hbững ánh lử[, ecg ]ươha, haọc sapphire. Những
bứ] ]bâh ^uha ]ũ trêh tường vừa trang nghiêm vừa nhân hậu, nhìn xuống các
tân khách với vẻ đih đả dịu dàng. Những chiếc sofa bằng gỗ hồng mộc êm ả, mời
chào và chiếc lớn nhất đượ] đặt ở chỗ danh dự, ]bíhb triha aó] bõg hàha đ[ha
ngồc đây. Đó fà ]bỗ ngồc ư[ tbí]b ]ủa Scarlett trong các cuộc liên hoan. Từ đcểm
này, có thể nhìn bao quát cả phòng khách và phòna ăh ở mé bên kia, cái bàn bầu
dục bằng gỗ bồ đài ]bi b[c gươc haườc ăh và b[c gươc ]bcếc ghế chân mảnh
duyên dáng, e ấp dự[ vài tường, các tủ buýp-pbê đồ sộ chất đầy nhữha đồ bạc
nặng, những giá nến bảy ngọn, những cốc có chân, những lọ dầu giấm, những
bình và ly nhỏ lấp lánh. Trong nhữha hăg đầu chiếh tr[hb, S][rf_tt đã \[i fâu
ngồi trên chiếc xôfa này, bao giờ ]ũha ]ó gột sĩ qu[h đẹp tr[c hài đó \êh ]ạnh,
nghe tiếha vcifch, ]_fi, []]ir^cih, \[hdi đệm cho những cặp nhảy náo nứ] fướt
chân sột soạt trên sàn hbà đáhb xc \óha fộn.
Giờ đây, ]bú] đàc tr_i tắt lịm, cong queo rệu rạo, phần lớh ]á] hbáhb đã aẫy hbư
thể bọn chiếg đóha Y[he__ đã \cến những thứ đẹp đẽ ấy thành mụ] tcêu ]bi gũc
ủng của chúng. Giờ đây ]bỉ có một ngọh đèh ^ầu và mấy ngọn nếh được thắp
trong phòng cộng với nguồh sáha ]bíhb fà đống lửa reo phần phật trong cái lò
sưởi rộng. Ánh sáng bập bùng ấy cho thấy mặt sàh ]ũ xỉh đã \ị sứt sẹo, toác vỡ tới
mức không thể cứu chữ[ được. Những khoảng vuông vuông trên giấy phủ tường
đã pb[c gàu ]bứng tỏ những bứ] ]bâh ^uha đã từha được treo ở đó và hbững kẽ
nứt rộng ở lớp vừa trát nhắc nhở đến cái hôm trong thời kỳ bao vây, một quả đạn
đạc \á] đã hổ trúng nhà, bóc cả một phần mái và tầng hai. Cái bàn gỗ bồ đài hặng
nề, đầy bánh ngọt và \ìhb rượu các loại, vẫn ngự ở giữ[ pbòha ăh hig hbư trống
trảc, hbưha đã sứt sẹo nhiều và những cái chân gãy lộ ra những dấu vết sửa chữa
vụng về. Cái tủ buýp-phê, nhữha đồ bạc và những chiếc ghế chân thon mảhb đã
biến mất. Những tấm rèm bằha vó] Đ[gát tbêu bià gàu vàha gờ trước vẫn che
cửa kính vòm ở cuốc pbòha, ]ũha ebôha ]òh, gà ]bỉ thấy những mảhb règ đăha-
ten sót lại, tuy sạch sẽ hbưha rõ ràha fà vá víu.
Thay vào chiế] si`[ vàhb ]uha ư[ tbí]b ]ủa Scarlett là một chiếc ghế \ăha ]ứng
chả mấy tiện nghi. Nàng ngồc fêh đó, ]ố làm ra vui vẻ, thầg ước lớp váy đ[ha gặc
đủ gọh để nàng có thể nhảy thoải mái. Giá lạc được nhảy thì khoái biết mấy.
Nbưha ^ĩ hbcêh fà haồi ở triha aó] bõg eíh đái hày, hàha ]ó tbể đạt kết quả với
Frank mỹ gãh bơh fà acữa một đcệu vũ qu[y ]uồha đếh đứt bơc và nàng có thể
làm ra say mê nghe chàng nói, khích chàng lao vào nhữha ]ơh \ố] đồng rồ dại
bơh.
Nbưha tcếng nhạc thật là mời mọc. Chiếc giày muyn của nàng thèm thuồng
giậm nhịp theo bàn chân bè bè củ[ ôha acà L_vc đ[ha vừa gảy một chiếc banjô
lanh tanh vừa xuốha ]á] vũ bìhb ]ủ[ đcệu nhảy quay tròn. Nhữha \àh ]bâh fướt,
quẹt và giậg trêh sàh triha ebc b[c bàha haười nhảy về phía nhau, tiến tiến, lùi
lùi, quay tròn và nắm tay nhau làm vòm.
Già Dan Tucker say tít cung thang
(Xin quý ông nhấc bổng bạn nhảy)
Ngã giữ[ ]áhb đồng và la ỏm tỏi
(Xin quý bà nhảy lẹ!)
Sau những tháng buồn chán và mệt nhọc ở ấp T[r[, hàha suha sướng có dịp lại
được nghe nhạc và tiếha ]bâh ebcêu vũ, fạc được thấy những bộ mặt bạn bè thân
thuộ] ]ười vui trong ánh sáng yếu ớt, nói những lời \ôha đù[ hbư xư[, trêu ]bọc,
giễu cợt nhau, chớt nhả đư[ tìhb. Tưởha hbư hbững ngày rực rỡ hăg hăg trước
đây đã qu[y trở lại. Nếu nhắm mắt lạc, đừng trông thấy những chiếc áo sờn lộn
lại, nhữha đôc ủng và giày muyn vá víu, nếu đừng hình dung lạc aươha gặt các
chàng trai không bao giờ còn tham gia nhảy nữa, nàng hầu hbư ]ó tbể habĩ rằng
chẳha ]ó aì tb[y đổc. Nbưha triha ebc hàha qu[h sát hbững ông lớn tuổi tụ tập
qu[hb \ìhb rượu triha pbòha ăh, ]á] \à ]ó ]bồng ngồi dọ] tb_i tường vừa nói
chuyện vừa che miệng bằng những bàn tay giờ đây ebôha ]ó quạt để phe phẩy, và
những cặp trai gái trẻ ]b[i haười nhảy hbót, đột nhiên một ý habĩ fạnh lùng, ghê
sợ đến với nàng rằng tất cả đã tb[y đổc đến nỗc tưởha hbư hbững bóng dáng quen
thuộc kia là những bóng ma.
Nom họ vẫn hbư xư[ gà đã ebá] vờc. Di đâu vậy nhỉ? Phảc ]băha ]bỉ vì họ đã
acà tbêg hăg tuổc? Kbôha, đó fà gột ]ác aì ]òh bơh fà tá] động của dòng chảy
thời gian. Một ]ác aì đã từ bỏ họ, từ bỏ thế giới của họ. Năg hăg trướ] đây, gột
cảm giác an toàn bao quanh họ, êm ru đến nỗi thậm chí họ không nhận ra, và họ
nở bừha hbư bi[ đếh độ mãn khai trong sự chở ]b_ đó. Gcờ đây, hó đã \cến mất và
cùng vớc hó, ]ũha \cến mất luôn niềm rạo rực thuở xư[, hcềm linh cảg xư[ về
một cái gì vừa ngọt ngào vừa náo nứ] đ[ha ]bờ đợi mình, và vẻ đẹp huyền hoặc
xư[ triha fối sống của họ.
Nàng biết gìhb ]ũha tb[y đổc hbưha ebôha tb[y đổc hbư bọ và đcều đó fàg
nàng bối rối. Nàng ngồi ngắm họ và cảm thấy mình là một kẻ xa lạ giữa bọn họ, xa
lạ và đơh độ] hbư tbể nàng từ một thế giớc ebá] đến, nói một ngôn ngữ khác mà
họ không hiểu, ]ũha hbư hàha ebôha bcểu ngôn ngữ của họ. Rồi nàng hiểu ra
rằng cảg acá] hày ]ũha ]bíhb fà đcều nàng cảm thấy đối với Ashley. Với chàng và
với nhữha haười thuộc loại chàng – mà số này lại tại tbàhb đại bộ phận thế giới
của nàng – nàng cảm thấy gìhb đứng ngoài một cái gì nàng không hiểu nổi.
Mặt họ ebôha tb[y đổi mấy tí và cung cách họ vẫh hauyêh hbư ]ũ hbưha hàha
thấy bìhb hbư b[c đcều đó fà tất cả những gì các bạh ]ũ ]ủa mình còn giữ lạc được.
Bất chấp tuổi tác, thời gian, một vẻ đàha biàha, bài bi[ pbiha hbã vẫn gắn liền
với họ và ắt còn tồn tạc ]bi đến trọh đờc, hbưha bọ ]ũha sẽ mang xuống mồ một
nỗc ][y đắng không thể tiêu tan, một nỗc ][y đắng sâu xa không lời nào diễn tả
nổi. Họ thuộc một dân tộc dữ dằn, song lời ăh tcếng nói dịu dàng, một dân tộc mệt
mỏi bị đáhb \ại song không chịu chấp nhận thất bại, bị đáhb aục mà vẫn kiên
quyết đứng thẳng. Họ bị đè \ẹp và không biết dự[ vài đâu, bọ là dân của những
tỉnh bị chinh phục,. Họ hbìh quâh tbù acày xéi đất Bang yêu dấu, bọh ]ôh đồ coi
khinh pháp luật, đág hô fệ ]ũ ]ủa họ trở thành một mốc đ_ ^iạ, đồng bào của họ
bị ]bà đạp, đàh ôha \ị mất quyền công dân, phụ nữ thì bị făha hbục. Và họ nhớ
đến những nấm mồ.
Trong thế giớc ]ũ ]ủa họ, tất cả đều đã tb[y đổi trừ những hình thứ] ]ũ. Nbững
tập tụ] ]ũ vẫh được duy trì, phảc được duy trì bởi lẽ họ chỉ còn có hình thức mà
thôi. Họ níu chặt lấy nhữha đcều họ biết rõ nhất và yêu quý nhất trong quá khứ,
những cung cách nhàn tản, phép lịch sự, phong thái thoải mái dễ chịu trong quan
hệ ]ih haười và nhất fà tbác độ che chở của nam giớc đối với phụ nữ. Trung thành
với truyền thốha đượ] acái ^ưỡng, nam giới luôn luôn lịch sự, âu yếm, họ gần
hbư tại được một không khí chở che cho phụ nữ khỏi mọc đcều khắc nghiệt và
không hợp với con mắt đàh \à. Đcều đó, tb_i S][rf_tt habĩ, fà pbc fý ][i độ vì bây
giờ chẳng còn mấy đcều mà phụ nữ không thấy và không biết triha hăg hăg vừa
qua, kể cả những bà, những cô cấm cung nhất. Họ đã ]băg só] tbươha \chb, đã
khép mắt cho nhữha haười hấp hốc, đã ]bịu nhữha đ[u ebổ của chiến tranh, lửa
đạh và tàh pbá, đã \cết thế nào là kinh hoàng, là trốn chạy, fà đóc ebát.
Nbưha, \ất luận những cảnh hãi hùng họ đã tbấy, những công việc hạ đẳng họ
đã fàg và sẽ còn phải làm, họ vẫn là các ông lớn bà lớn, loạc vươha bầu bị fưu đầy –
chua chát, tách biệt, ebôha tò gò, ưu ác với nhau, rắh hbư ecg ]ươha, sáha triha
và dễ vỡ hbư hbững nhánh pha lê gãy củ[ ]bú] đàc tr_i trêh đầu họ. Những ngày
xư[ đã qu[ bẳh, hbưha hbữha ]ih haười này vẫn sống theo cách của họ hbư tbể
thờc xư[ vẫh ]òh đấy, vẫn dễ tbươha, uha ^uha hbàh tản, nhất quyết ebôha đổ
xô, bon chen chạy tb_i đồng tiềh hbư \ọn Yankee, nhất quyết không từ bỏ một
tbóc qu_h ]ũ hài.
Scarlett biết bảh tbâh gìhb ]ũha tb[y đổi nhiều. Nếu ebôha tbì hàha đã ebôha
thể làm nhữha đcều hàha đã fàg từ hồi ở Atlanta lầh trước, nếu không thì giờ đây
hàha đã ]bẳha gưu tíhb ]ác đcều hàha đ[ha đcêh ]uồng hy vọng sẽ hoàn thành.
Nbưha sự cứng rắn của họ khác với sự cứng rắn củ[ hàha, ]ó đcều ebá] hbư tbế
hài tbì ha[y fú] hày, hàha ]bư[ rõ. Có fẽ là ở chỗ không có gì là nàng không thể
làm, trong khi có rất nhiều đcều nhữha haười này thà chết chứ không chịu. Có lẽ
là ở chỗ họ đã bết hy vọha hbưha vẫn mỉg ]ười với cuộ] đời, duyên dáng cúi chào
và nhắm mắt fàg fơ. Đcều đó, S][rf_tt ebôha fàg được.
Nàng không thể fàg haơ trước cuộ] đời. Nàng phải sống cuộc sống thực tại và
nó quá tàn nhẫn, quá cừu địch khiến nàng không thể cố đáhb \óha gạ kền sự pbũ
phàng của nó bằng một nụ ]ười. Scarlett hoàn toàn không hiểu sự dịu dàng, lòng
][h đảm và tự hào bất khuất của các bạn nàng. Nàng chỉ thấy một tbác độ ươha
ngạnh ngu ngốc chỉ một mực quan sát sự việc mà mỉg ]ười, không chịu đươha
diện với chúng.
Nhìn những cặp nhảy mặt đỏ bừha vì đcệu vũ qu[y tròh, hàha tự hỏi không biết
thời cuộ] ]ó xô đẩy họ hbư xô đẩy nàng không, họ có gặp hay không những bất
hạhb đại loạc hbư haười yêu chết, chồng tàn phế, ]ih ]ác đóc rá]b, ruộha vườn
mất trắng, mái nhà ấm cúng yêu dấu trở thành chỗ hươha háu ]ủa những kẻ xa
lạ? Nbưha ]ô hbcêh fà bọ ]ũha \ị thời cuộ] xô đẩy! Nàng biết hoàn cảnh họ tường
tận gầh hbư biàh ]ảnh của chính mình. Những mất mát thiếu thốn của họ ]ũha
là những mất mát thiếu thốn của nàng, những vấh đề mắc mớ của họ ]ũha ]bẳng
khác gì những vấh đề nàng vấp phải. Tuy nhiên, phản ứng của họ lại khác. Những
bộ mặt nàng nhìn thấy trong phòng này không phải là mặt thật, đó fà hbững mặt
nạ, những mặt nạ cực tốt không bao giờ rơc.
Nbưha hếu hbư bọ đã ]bịu cay cực vì hoàn cảhb pbũ pbàha hbư hàha – và thực
tế là thế - làm sao họ có thể giữ được cái vẻ vuc tươc và tâg bồn nhẹ fâha hbư tbế?
Thực ra tại sao họ phải cố fàg r[ hbư tbế? Nàng không hiểu nổi họ và đcều đó aây
cho nàng một nỗi bực dọ] gơ bồ. Nàng không thể giống họ. Nàng không thể nhìn
thế giới sụp đổ với một vẻ vô lo bất cầh. Nàha hbư ]ih ]ái \ị săh đuổi, cắg đầu
chạy, tcg hbư guốn vỡ tung, cố sao cho tớc b[ha trướ] ebc đàh ]bó rượt kịp.
Đột nhiên nàng thấy ]ăg abét tất cả bọn họ vì họ khác nàng, vì họ gánh chịu
những tổn thất với một vẻ mà nàng không bao giờ có thể đạt đượ] và ]ũha ]bẳng
bao giờ muốh đạt được. Nàng căg abét bọ, những kẻ xa lạ tươc ]ười, nhanh nhẹn
ấy, những kẻ ngu dạc ecêu đcệu ^ườha hbư fấy mất mát làm tự hào ấy. Đág pbụ
nữ vẫh r[ ^áha haười quý phái và nàng biết họ quý phái thật, mặc dầu hàng ngày
họ vẫn phải làm những công việ] tôc đòc và ebôha \cết sắp tới sẽ kiếg đâu r[ được
chiếc áo dài. Tất cả đều là lá ngọ] ]àhb vàha! Nbưha hàha ebôha tbể tự cảm thấy
mình là một bậc trâm anh, bất luận chiếc áo dài nhung và làn tóc sứ] hướ] tbơg
của mình, bất luậh ^òha ^õc ][i s[ha và ]ơ habcệp acàu ]ó trướ] đây của mình. Sự
tiếp xúc nặng nhọc gian khổ vớc đất đỏ ấp T[r[ đã \ó] tuột lớp vỏ quý phái của
nàng và nàng biết nàng chỉ có thể lại cảm thấy gìhb fà haườc tbượha fưu ebc hài
trêh \àh ăh ]ủ[ hàha trĩu hặha \át đĩ[, ^[i tbì[, ]á] tá]b \ằng bạc và pha lê, nghi
ngút khói thứ] ăh bậu bĩ, ebc hài x_ haựa riêng của nàng túc trực trong chuồng,
khi nào nhữha \àh t[y đ_h, ]bứ không phải trắng, hái bông ở ấp Tara.
“À, tbế đấy”, hàha tức giậh habĩ tbầm, hít mạnh một bơc. “Tbì r[ ]ác ebá] hb[u
là ở chỗ ấy. Ngay cả trong cảnh nghèo họ vẫn tự cảm thấy mình là bậc nữ fưu quý
tộ] ]òh t[ tbì ebôha. Các đág đcêh rồ ngu xuẩn ấy ^ườha hbư ebôha bcểu rằng
haười ta không thể là một ]ôha hươha ebôha xu ^íhb túc!”.
Ngay cả trong lúc chớp phát hiện này, nàng vẫh gơ bồ nhận thấy rằng, mặc dầu
họ ngu dạc, tbác độ của họ vẫh fà tbác độ đúha đắn. Bà Ellen, nếu còn sống, ắt sẽ
habĩ tbế. Đcều này làm nàng bối rối. Nàng biết lẽ ra nàng phải cảm thấy hbư
nhữha haười này, song nàng không thể. Nàng biết lẽ r[, ]ũha hbư bọ, nàng phải
nhiệt thành tin rằng một phụ nữ quý tộc bẩm sinh, dù có bị dồh đến chỗ bần
]ùha, ]ũha vẫn là quý tộ], hbưha acờ đây hàha ebôha tbể bắt mình tin là thế.
Cả đờc, hàha đã hab_ hbcều lời mỉ[ g[c ]bĩ[ vài \ọn Yankee vì những kỳ vọng
của chúng mại xưha fà quý pbác ]bỉ dựa trên sự giàu có, chứ không dựa vào dòng
^õc. Nbưha fú] hày, tuy hab_ r[ ]ó vẻ là giáo, nàng không thể ebôha habĩ rằng
riêng vấh đề này thì bọn Yankee có lý, dù chúng sai trong tất cả các chuyện khác.
Phải có tiền mới là một phụ nữ quý pbác được. Nàng biết bà Ellen ắt sẽ ngất xỉu
nếu nghe thấy con gái mình thốt ra những lời ấy. Bà Ellen thì dù có nghèo khổ
cùng cực chắ] ]ũha ebôha bề xấu hổ. Xấu hổ! Phảc, đó ]bíhb fà đcều Scarlett hiện
cảm thấy. Nàng xấu hổ về nỗi mình nghèo nàn, túng thiếu và bị dồh đếh hước
phảc ^ùha đến nhữha pbươha eế ][y đắng và làm những việc vốn dành cho bọn
nô lệ ^[ đ_h.
Nàng bực dọc nhún vai. Có thể nhữha haườc hày đúha và hàha s[c, siha ^ù s[i,
]ác đág rồ dại kiêu kỳ hày ]ũha ebôha bướng tớc tươha f[c hbư hàha, ebôha ^ốc
hết nghị lực, thậg ]bí đáhb fcều cả danh dự và tên tuổc để giành lại nhữha aì đã
mất. Nhiều haười trong bọn họ cho việc bon chen kiếm tiền là thấp kém, không
xứha đáha với phẩm cách của mình. Thời buổc a[y ai ebó ebăh đòc bỏi phải vật
lộh a[y ai ebó ebăh gớc vượt lên được. Scarlett biết truyền thốha ac[ đìhb haăh
đ[ số nhữha haườc đó f[i vài gột cuộ] đấu tr[hb hbư vậy mà mục tiêu công khai
là kiếm tiền. Tất cả bọn họ đều habĩ vcệc kiếm tiền công khai, thậm chí chỉ hóc đến
tiền, là hết sức tầg tbường. Tất hbcêh ]ũha ]ó những ngoại lệ. Bà Merriwether
fàg p[t_ đến Rene lấy xe chở đc \áh. Huab Efscha ]bẻ củc đ_g \áh riha và
Tiggy đấu thầu. Frank thì mạnh dạn mở một cửa hiệu. Nbưha ]òh đạc đ[ số
trong bọn họ tbì s[i? Cá] đcền chủ bớc vàc sài đất, sống trong cảnh nghèo nàn.
Các luật sư và ]á] \á] sĩ qu[y trở về nghề ]ũ, ]bờ đợi những khách hàng có thể
không bao giờ tới. Và số còn lại, nhữha haười vốn quen sống an nhàn dựa vào lợi
tức? Họ sẽ ra sao?
Nbưha hàha sẽ không chịu nghèo suốt đời. Nàng sẽ không ngồi yên và kiên
nhẫh đợi một pbép gàu đã ]ứu giúp. Nàng sẽ lao vào cuộc sống, giành giật lấy
những gì nàng có thể giành giật. Cb[ hàha đã \ướ] vài đời khi còn là một thanh
hcêh ^c ]ư habèi ebổ và đã ecếg được nhữha ]áhb đồng mênh mông ở T[r[. Đcều
ôha đã fàg, bẳh ]ih aác ôha ]ũhg có thể fàg được. Nàng không giốha hbư hbững
haườc đã đặt ]ược tất cả vào một sự nghiệp đã tcêu t[h và đắc ý hãnh diện về thất
bại của sự nghiệp ấy bởi vì nó xứha đáha với mọi hy sinh. Họ buy độha ][h đảm
từ quá khứ, còn nàng thì lấy tươha f[c fàg hauồh động viên. Giờ đây, Fr[he
K_hh_^y fà tươha f[c ]ủ[ hàha. Cbí ít [hb t[ ]ũha ]ó ]ác ]ửa hiệu ấy và có tiền
mặt. Và nếu nàng lấy được anh ta và nắg được số tiền ấy, nàng có thể cầm cự ở
Tara một hăg hữ[. S[u đó… Fr[he ]ần phảc gu[ ]ác xưởha ]ư[ họ. Nàng có thể tự
mình nhận xét thấy thành phố đ[ha f[i vài xây ^ựng lại với tố] độ hbư tbế nào,
và haười nào gây dựha được một ]ơ sở kinh doanh gỗ vài fú] hày, ebc ]bư[ ]ó
mấy ai cạhb tr[hb, ]ũha eể hbư vớ được một mỏ vàng.
Từ đáy sâu trí hbớ của nàng, bỗng trở lại những lờc Rb_tt đã hóc bồc đầu chiến
tranh về chuyện, chàng kiếm tiền nhờ có hàng rào phong toả, Hồc đó, hàha ]bẳng
hoài công cố hiểu cho ra những lờc đó, hbưha fú] hày, ]búha rõ hbư \[h haày và
nàng tự hỏi không biết có phải chỉ tại nàng còn quá trẻ hoặc quá ngu ngốc nên
mớc ebôha đáhb acá đượ] ]búha ]bi đúha gức.
“Triha sự sụp đổ của một nềh văh gchb ]ũha ]ó tbể kiếm nhiều tiềh hbư triha
việc xây dựng một nềh văh gchb”.
“Đây ]bíhb fà sự sụp đổ gà [hb t[ đã tbấy trướ]”. hàha habĩ, “Và [hb t[ ]ó fý.
Những ai không sợ làm việ]… biặc không sợ vơ vét, tbì ]òh ]ó tbề làm ra khối
tiềh”.
Trông thấy Fr[he đc qu[ sàh g[ha đến cho nàng một cố] rượu vang dâu và một
miếha \áhb a[tô đặt trên mặt ]ác đĩ[, hàha hbiẻn một nụ ]ười. Nàng không hề
habĩ đến chuyệh đặt vấh đề xem ấp T[r[ ]ó \õ \èh để nàng phải lấy Frank hay
không. Nàng biết việc này là bõ bèn và không bao giờ mất thì giờ habĩ tbêg về
đcều đó.
Vừa nhấg hbáp fy rượu vang, nàng vừ[ haước lên mỉg ]ười với Frank biết rằng
má mình hồng một cách quyếh rũ bơh gá \ất kỳ cô gái nào tham gia cuộc khiêu
vũ. Nàha tbu aọn váy lại cho chàng ngồi xuống cạnh mình và uể oải phe phẩy
mùi-si[ ]bi gùc hướ] Cifiah_ tbơg ^ịu phả tớc gũc ]bàha. Nàha bãhb ^cện về
đcều đó vì ebôha ]ó gột phụ nữ nào khác trong phòng xứ] hước Cologne và Frank
đã hbận thấy thế. Trong một phút mạnh bại fêh, ]bàha đã tbì tbầm vào tai nàng
rằha hàha tươc tbắg và tbơg haài haạt hbư gột bông hồng.
Gcá gà ]bàha đừng rụt rè thế! Chàng làm nàng nhớ một con thỏ đồng già nhút
hbát gàu hâu. Gcá ]bàha ]ó được phong thái nịhb đầm và cái cuồng nhiệt hbư
anh em Tarleton hoặc thậm chí sự trâng tráo thô bỉ củ[ Rb_tt Butf_r. Nbưha hếu
chàng có nhữha ưu đcểm ấy thì có lẽ chàng sẽ ]ó đủ tchb tườha để cảm thấy nỗi
tuyệt vọng ẩh háu ha[y ^ưới cặp mi mắt chớp chớp một cách e ấp của nàng. Thực
tế, ]bàha ebôha đủ hiểu biết về đàh \à để có thể ngờ hàha đ[ha gưu tíhb ]buyện
aì. Đó fà bồng vận của nàng, song không vì thế mà nàng thêm kính trọng chàng.

CHƯƠNG XXXVI

S au hai tuầh, S][rf_tt đỏ mặt thú nhận với Frank Kennedy rằng cuộc tìm
hiểu hbư acó fố] đã ebcến nàng hết bơc, ebôha đủ sứ] ]ưỡng lại sự cuồng
nhiệt của chàng thêm nữa, và họ lấy nhau.
Chàng không biết rằng trong hai tuầh đó, đêg đêg hàha đã đc đc fại lại trên sàn,
nghiếh răha eèh eẹt sốt tiết với việc chàng quá chậm hiểu những gợi ý và khuyến
khích củ[ gìhb, đồng thời cầu s[i ]bi đừng có bứ] tbư \ất hợp thời nào của
Suellen tới tay chàng, làm hỏng hết kế hoạch của nàng. Nàng cảg ơh Tbượha Đế
về việc cô em gái mình thuộc loạc fười viết tbư hbất, chỉ thích nhậh tbư gà rất
ngại viết. Nbưha \[i acờ chả có chuyện may rủi, bao giờ chả có chuyện ngẫu
hbcêh, hàha habĩ tbầm trong những giờ đêg fê tbê ebc hàha \ước tớc \ước lui
trên sàn lạnh của buồng ngủ, chiế] ebăh s[h \ạc mùa của bà Ellen quành chặt
quanh áo ngủ. Frank không biết nằha đã nhậh được một fá tbư haắn gọn của Will
kể rằng Jonas Wilkerson lạc đến ấp Tara một lần nữa và thấy hàha đc vắng, hắh đã
làm nhặng xị fêh ]bi đến khi Will và Ashley túm cổ hắn ném ra khỏi nhà. Bứ] tbư
của Will nhồi mạhb tbêg vài đầu nàng cái sự việc mà nàng biết quá rõ: tình hình
ngày một khẩn cấp, hạn nộp thuế bổ sung ngày càng tới gần. Một nỗi tuyệt vọng
dữ dội thôi thúc nàng khi thấy ngày lại ngày biền biệt trôc qu[ và hàha ước sao
mình có thể chặh đứha được thời gian.
Nbưha hàha đã ebéi acấu tình cảm và sắm vai củ[ gìhb ebéi đến nỗi Frank
không nghi ngờ gì cả, chỉ thấy những gì bày ra trên bề mặt: haười vợ góa trẻ đẹp
và \ơ vơ ]ủa Charlie Hamilton, tối tốc đóh tcếp chàng trong phòng khách nhỏ của
Miss Pittypat và nín thở vì thán phục, lắng nghe chàng trình bày các kế hoạch
tươha f[c về cửa hàng củ[ gìhb và ước tính những khoản tiền chàng hy vọng
kiếg đượ] ebc đủ khả hăha gu[ hbà gáy ]ư[. Sự đồng cảm dịu dàng của nàng và
đôc gắt sáha fêh ]băg ]bú đóh từng lời chàng thốt ra, là lá thuốc thần diệu dịt
vào vết tbươha ^i ]ậu chuyện bị[ đặt về sự bỏ chạy của Suellen gây ra. Tim chàng
đ[u đớn và ngỡ haàha trước hành vi của Suellen, lòng tự ái của chàng, cái lòng tự
ái vừa nhút nhát vừa dễ chạm nọc của một haườc đàh ôha đứng tuổc ]bư[ vợ biết
mình chẳng có nét gì hấp dẫh đàh \à, đã \ị tổh tbươha sâu sắc. Chàng không thể
viết tbư trá]b Su_ff_h về sự phụ bạc của cô, chỉ mớc habĩ đếh đcều đó, ]bàha đã rụt
lạc. Nbưha ]bàha ]ó tbể làm cho lòng mình nguôi khuây bằng cách nói chuyện
với Scarlett về Suellen, không hề thốt ra một lời thiếu trung thực về cô, Scarlett
vẫn bày tỏ được với chàng rằng nàng hiểu _g aác gìhb đã đối xử với chàng tệ hbư
thế hài, triha ebc đáha r[ ]bàha pbảc đượ] bưởng sự săh só] âh ]ần của một
haườc đàh \à trâh trọng chàng thực sự.
Cih haười bé nhỏ má hồng là Hamilton phu nhân ấy mới dễ tbươha fàg s[i,
vừa rầu rĩ tbở ^àc habĩ đến số phận buồn tủi củ[ gìhb, đã fạc ]ười vui lanh lảnh
hbư tcếng chuông bạc khi chàng tìm lờc \ôha đù[ hbẹ hbàha để làm cho nàng
khuây khoả. Chiếc áo dài xanh của nàng, giờ được Mammy tẩy sạ]b tươg tất, tôn
đếh độ hoàn hảo cái thân hình thon thả với vòng eo nhỏ xíu, và ]ác gùc bươha
thoang thoảha fú] hài ]ũha pbả ra từ chiếci mùi-soa, từ mái tóc nàng mới mê hồn
làm sao chứ! Thật đáha tcếc là một haười phụ nữ đẹp hbư tbế mà lại cô đơh và \ơ
vơ triha gột thế giới thô bại đến nỗi thậm chí nàng không hiểu nổi sự khắc
nghiệt của nó. Không có một haười chồng, không một haười anh trai, hay thậm
chí một haườc ]b[ để che chở cho nàng. Frank cho rằng thế giới này là một hơc quá
pbũ pbàha đối với một haườc đàh \à ]ố độc và về đcểm này, nàng lặng lẽ và nhiệt
tìhb đồng ý với chàng.
Tốc h[y ]bàha ]ũha đếh ]bơc vì ebôha ebí hbà \à Pctty tbật dễ chịu và đầm ấm.
Nụ ]ười củ[ M[ggy đóh ]bài từ cổng là nụ ]ườc ^àhb ]bi ebá]b quý, \à Pctty đãc
chàng cà pbê pb[ tbêg ]bút rượu \r[h^y và săg sắn quanh chàng, còn Scarlett
thì uống từng lời chàng thốt ra. Thỉnh thoảng, vào buổi chiều, nhân thể đc ac[i
dịch công chuyệh, ]bàha đư[ S][rf_tt ]ùha ^ại ]bơc triha ]bcế] x_ độc mã của
mình. Những chuyến dại ]bơc \ằng xe ngựa này rất vui vẻ vì hàha đặt biết bao
câu hỏc đến là ngộ - “rõ tbật đàh \à”, ]bàha tbí]b tbú tự nhủ. Chàng không sao
nhịh ]ườc đượ] trước sự mù tịt của nàng về các chuyệh echb ^i[hb và hàha ]ũha
]ườc tb_i: “Tất nhiên, anh không thể chờ đợi là một bé ngốc nghế]b hbư _g fại
hiểu được công chuyện củ[ đàh ôha”.
Nàng làm cho chàng, lầh đầu tiêu trong cuộ] đờc “aác acà” ]ủa mình, cảm thấy
mình là một đáha trượng phu khoẻ mạhb bcêh ha[ha đượ] Tbượha Đế đú] triha
một ]ác ebuôh quý pbác bơh hbữha haườc đàh ôha ebá] và được tại r[ để che chở
những phụ nữ \ơ vơ ^ại dột.
Cuối cùng, tậh đến khi họ ]ùha đứha để làm lễ thành hôn, bàn tay nhỏ bé của
Scarlett tin cậy đặt triha t[y ]bàha và b[c bàha gc đ_h ^àc fượn cong cụp xuống
rũ \óha trêh ]ặp má hồng, Frank vẫn không hiểu làm sao mọi sự lại diễh r[ hbư
thế. Chàng chỉ biết rằng lầh đầu tcêh triha đờc, ]bàha đã fàg gột đcều gì lãng
mạn và rạo rự]. Cbàha, Fr[he K_hh_^y, đã ]uốh \ăha haườc đẹp này lên khỏi mặt
đất và ôm gọn trong vòng tay. Thật là một cảg acá] s[y sưa ngây ngất.
Không có một haười bạn hoặc họ hàng bà con nào dự lễ ]ưới của họ. Những
haười làm chứha đều fà ebá]b qu[ đườha được mời vào. Scarlett một mự] đòc bỏi
hbư tbế và Fr[he đàhb hbượng bộ tuy có phần miễh ]ưỡng, vì chàng rất muốn có
hai vợ chồng cô em gái ở Jih_s\iri đứng cạnh mình lúc này. Và giá tổ chứ] được
một bữa tiếp tân ở pbòha ebá]b hbà \à Pctty để các bạn hoan hỉ nâng cốc chúc
mừng cô dâu, thì chàng vui biết \[i! Nbưha S][rf_tt tbậg ]bí ebước từ cả sự có
mặt của bà Pitty.
- Chỉ hai chúng mình thôi, Frank ạ, nàng bóp mạnh cánh tay chàng van vỉ. Nbư
là một cuộc bỏ nhà theo trai ấy! Xư[ h[y _g vẫn muốn chạy trốn rồc s[u đó gới
]ước! Mìhb ơc, _g v[h xch gìhb, bãy ]bcều em!
Chính cách gọi âu yếm ấy, còn rất mớc đối với tai chàng, và những giọt lệ long
f[hb hơc ebó_ gắt màu xanh nhạt ebc hàha haước lên cầu khẩh hbìh ]bàha, đã
làm Frank siêu lòng chấp thuận. Nói cho cùng, một [hb đàh ôha pbải có chút
hbâh hbượha hài đó với ý trung nhân của mình chứ, nhất là về chuyện hôn lễ, vì
phụ nữ rất coi trọng những vấh đề tình cảm.
Và qu[y đc qu[y fạc ]bư[ eịp nhậh r[, Fr[he đã tbàhb haười có vợ.
* **
N[i húha trước thúc bách của Scarlett, Frank cho nàng khoản tiềh \[ trăg đô
la, thoạt đầu còn ngần ngừ, vì đcều đó ]ó habĩ[ fà pbải từ bỏ hy vọng mua nhà
gáy ]ưa ngay lập tứ]. Nbưha ]bàha ebôha tbể để ac[ đìhb hàha \ị đuổi ra khỏi ấp
Tara và nỗi thất vọng của chàng mau chóng nhạt đc ebc tbấy mặt nàng ngời ngời
hạnh phúc, rồi biến mất biàh tiàh trước những cử chỉ yêu đươha “xiăh xuýt”
nàng bày tỏ để đáp fại tấm lòng quảha đại củ[ ]bàha. Trướ] h[y, Fr[he ]bư[ \[i
giờ được một haườc đàh \à “xiăh xuýt” qu[hb gìhb và ]bàha đc đến chỗ cảm
thấy rằng xét cho cùng, số tiềh đã đượ] ]bc ^ùha đí]b đáha.
Scarlett lập tức phái ngay Mammy về ấp Tara nhằm ba mụ] đí]b: ac[i tcền cho
Wcff, \ái tch đág ]ưới củ[ hàha và đư[ W[^_ đến Atlanta. Hai hôm sau, nàng
nhận một mảnh giấy ngắn ngủi củ[ Wcff gà hàha g[ha tb_i \êh haườc đọ] đc
đọc lại với một niềm vui mỗi lúc một tăha. Wcff ]bi \cết rằng thuế đã hộp xong và
Jonas Wilkerson khi ngh_ tch đã “^cễn trò dở òg”, hbưha ]bi đến nay không dậm
doạ gì thêm. Will kết thúc bằng lời chúc mừng hạnh phúc, một phát biểu vắn tắt
chiếu lệ không tỏ tbác độ gì rõ rệt. Nàng biết Will thông cảg bàhb động của nàng
và hiểu tại sao nàng làm thế, anh ta khôna ]bê trá]b hàha hbưha ]ũha ]bẳng
khen ngợc. Nbưha ]òh Asbf_y tbì habĩ s[i? Nàha \ồn chồn tự hỏi. Giờ đây, ]bàha
habĩ aì về mình sau nhữha đcều gìhb đã hóc ]bàha ]á]b đây ebôha fâu triha
vườn quả ở ấp Tara?
Nàha ]ũha hbậh được một bứ] tbư ]ủ[ Su_ff_h, đầy lỗi chính tả, hung dữ, chửi
rủa, hoen vết hước mắt, một bứ] tbư đầy những nhận xét chính xác về tính cách
củ[ hàha và ][y độ] đến nỗi nàng không bao giờ quêh đượ], ]ũha hbư ]bẳng bao
giờ tha thứ được kẻ đã ]ầm bút viết hó. Nbưha ha[y ]ả những lời lẽ của Suellen
]ũha ebôha tbể làm mờ niềm hạnh phúc nàng cảm thấy khi biết rằng ấp T[r[ đã
thoát, chí ít là khỏi hiểm họ[ trước mắt.
Thật khó mà nhận ra rằng giờ đầy Atf[ht[ fà hơc tbường trú của nàng chứ
không phải là ấp Tara. Trong cố gắng tuyệt vọng, nhằm kiếg được tiền nộp thuế,
đầu ó] hàha ebôha habĩ đếh đcều gì khác ngoài ấp Tara và số phậh đ[ha đ_ ^iạ
nó. Ngay cả lúc làm lễ ]ước, hàha ]ũha ebôha bề habĩ rằng nàng phải trả giá sự an
toàn củ[ ac[ đìhb, ]ơ habcệp bằha ]ác áh vĩhb vcễh fưu đầy khỏi nó. Giờ đây, ehi
việ] đã rồi, nàng mới hiểu r[ đcều đó với một nỗi nhớ nhà dâng cuồn cuộn, khó
mà dẹp nổc. Nbưha ]ơ sự là thế. Nàha đã tbiả thuậh haã acá và hàha ]ó ý định tôn
trọng giao kèo ấy. Và lòng biết ơh Fr[he đã ]ứu ấp Tara khiến nàng cảm thấy quý
mến chàng nồng nhiệt và, ]ũha với nhiệt tìhb hbư vậy, quyết tâg ebôha để
chàng phải tiế] vì đã fấy nàng.
Phụ nữ ở Atf[ht[ tbường thông tỏ chuyện hàng xóm gầh hbư ]buyệh ac[ đìhb
gìhb và ]òh qu[h tâg bơh ]ả việc nhà. Họ đều biết rằng từ nhiều hăg h[y, Fr[he
K_hh_^y đã ]ó một “tbiả thuận ngầg” vớc Su_ff_h O’H[r[. Trêh tbực tế, ]bàha đã
bẽn lẽn nói rằng chàng hy vọng thành gia thất vào mùa xuân tới. Cho nên chẳng
]ó aì đáha haạc nhiên là việc công bố lễ ]ưới lặng lẽ của chàng vớc S][rf_tt đã ^ấy
lên ồn ã những lời xì xào bàh táh, điáh acà điáh hih và habc vấn. Bà Merriwether,
vốn chả mấy khi chịu để trí tò mò của mình chậg được thoả gãh, đã bỏi thẳng
chàng tạc s[i đã bứa hôn với em mà lạc đc fấy chị. Bà kể lại với bà Elsing rằng toàn
bộ câu trả lời bà nhậh được chỉ là một cái nhìn ngây thộh. Nbưha ^ù ]ó tái tợn
đến mấy, \à M_rrcw_tb_r ]ũha ebôha ^ág đả độha đến vấh đề này với Scarlett.
Thời gian này, Scarlett ra chiều khá e lệ và dịu ^àha, hbưha ]ác áhb đắc ý thoả
mãn trong mắt nàng làm mọc haười khó chịu và nàng có cái vẻ sẵn sàng nghênh
chiến khiến chẳng ai muốn dây vào.
Nàng biết ^âh Atf[ht[ xì xài hbưha hàha \ất cần. Nói cho cùng, lấy chồng thì có
aì fà trác đại đứ] ]ơ ]bứ. Ấp Tara thoát rồi, mặc kệ thiên hạ xì xào. Nàng còn quá
nhiều vấh đề khác cần bậh tâg. Đcều quan trọng nhất fà fàg s[i eíh đái aợi ý cho
Frank hiểu là cửa hàng của chàng phải mang lại nhiều lợi nhuậh bơh hữa. Sau cái
]ơh echb biàha Jih[s Wcfe_rsih aây ]bi hàha, S][rf_tt ebó fòha ăh haih haủ yên
chừha hài hàha và Fr[he ]bư[ ]ó gột khoản tiền dự trữ. Ngay cả nếu không xảy
ra chuyệh aì đột xuất, Fr[he ]ũha ]ần kiếm thêm tiềh ]bi hàha ]ó đủ để nộp thuế
hăg s[u. Hơh hữa, nhữha đcều Frank nói về xưởha ]ư[ vẫn in sâu trong trí nàng.
Có một xưởha ]ư[, Fr[he ]ó tbể phất to, vả ]băha, \ất cứ [c ]ũha ]ó tbể phất với
giá gỗ fêh đến mức quá quắt hbư vậy. Trong thâm tâm, nàng rất buồn phiền vì
Fr[he ebôha ]ó đủ để vừa nộp thuế vừ[ gu[ xưởha ]ư[ fuôh tbể. Và nàng quyết
định rằng, bằha ]á]b hài đó, ]bàha pbải làm cho cửa hàng thu về được nhiều tiền
bơh hữa và làm cấp tốc để có thể gu[ xưởha ]ư[ đó trước khi có kẻ nẫng tay trên
mất. Nàng có thể thấy đó fà gột món bở.
Nếu hàha fà đàh ôha, tbì hàha đã gu[ ]ác xưởha đó rồi, dù có phải cầm cố cửa
bàha để aig đủ tiềh. Nbưha ebc hàha tế nhị gợi ý vớc Fr[he hbư tbế vào hôm sau
ngày ]ưới, chàng mỉg ]ười bải hàha đừha để ]ác đầu bé bỏng xinh xắn của mình
bận bịu vì những chuyệh \uôh \áh fàg ăh. Cbàha haạc nhiên thấy hàha ]ũha
biết thế nào là cầm cố và thoạt đầu, đcều đó fàg ]bàha tbí]b tbú. Nbưha sự thích
thú ấy g[u ]bóha qu[, hbường chỗ cho một cảm giác choáng ngay từ những
ngày chung sống. Một lần, vô tình chàng nói với nàng rằha “]ó gấy haườc” ―]bàha
đã ]ẩn thận không nêu tên) nợ tiềh ]bàha, hbưha bcệh ]bư[ trả ha[y đượ] và ^ĩ
nhiên chàng không muốn thúc bạh \è ]ũ và hbữha haười quý phái. Frank lấy làm
tiế] fà đã hbắ] đến chuyện ấy vì s[u đó hàha ]ứ hỏc đc bỏi lạc ]bàha gãc, đàhb
rằng với một vẻ trẻ con hết sức dễ tbươha. Nàha hóc hàha guốn biết ai nợ bao
nhiêu, Frank lảng tránh không trả lời, chỉ húng hắng ho, xua tay và tái bản lại câu
nói nhàm chán về ]ác đầu bé bỏng xinh xắn của nàng.
Cbàha đã \ắt đầu chớm hiểu r[ fà ]bíhb ]ác đầu bé bỏng xinh xắn ấy là một “]ác
đầu rất thông thạo các con số”. Trêh tbực tế, tíhb tiáh hàha ]òh ràhb bơh ]bàha
và kiến thức ấy khiếh ]bàha \ăh ebiăh. Chàng sửng sốt khi phát hiện ra rằng
nàng có thể cộng nhẩm cả một cột hàng số rất nhanh, trong khi chàng thì cứ quen
ba số hạng là phải có giấy bút rồi. Và phân số đối với nàng chẳng có gì là khó.
Chàng cảm thấy có một cái gì trái khoáy trong việc một phụ nữ rành chuyện kinh
doanh buôn bán và thông thạo phân số. Chàng cho rằng một haười phụ nữ, nếu
chẳng may lại có cái kiến thức không xứng vớc đẳng cấp quý pbác hbư vậy, lẽ ra
]ũha hêh fàg hbư ebôha \cết gì mới phảc. Trước khi lấy nhau, chàng thích bàn
chuyện kinh doanh với nàng bao nhiêu thì giờ chàng kỵ bấy nhiêu. Hồc đó, ]bàha
habĩ hó vượt quá tầm hiểu biết của nàng và chàng thấy thích thú có dịp giải thích
cho nàng mọi sự. Giờ đây, ]bàha tbấy nàng hiểu toàn bộ vấh đề quá rõ và cảm
thấy nỗi bất bình thông tbường củ[ đàh ôha trước tính chất hai mặt củ[ đàh \à.
Cộha vài đó, ]òh ]ó hỗc ]bưha bửha tbôha tbường củ[ đàh ôha ebc pbát bcện thấy
một haườc đàh \à tbôha gchb.
Không ai biết đí]b xá] vài tbờc đcểm nào của cuộc sống vợ chồng thì Frank vỡ lẽ
về cái thủ điạh S][rf_tt đã ^ùha để lấy được chàng. Có lẽ sự thật đã fié fêh triha
đầu chàng khi Tony Fontaine, rõ ràng là không bị huyễh tưởha, đến Atlanta có
công chuyện. Có lẽ sự thật hiện ra với chàng trực tiếp bơh triha hbững bứ] tbư
của cô em gái ở Jonesboro, kinb biàha trướ] đág ]ưới củ[ [hb tr[c. Có đcều chắc
chắn là không phảc đí]b tbâh Su_ff_h ]bi ]bàha \cết. Cô không bao giờ viết cho
chàng và tất nhiên chàng không thể viết tbư pbâh trần với cô. Phân trần thì ích gì
khi mà giờ đây ]bàha đã fấy Scarlett? Lòng chàng quặh đ[u ebc habĩ rằng Suellen
sẽ không bao giờ biết sự thật và gãc gãc habĩ rằha ]bàha đã vô ]ớ phụ bạc cô. Có
lẽ tất cả mọc haườc ebá] ]ũha habĩ vậy và fêh áh ]bàha. Đcều đó ]bắc chắh đặt
chàng vào một thế lấn bấn khó xử. Và chàng không có cách nào để thanh minh,
bởi vì chẳng lẽ một haườc đàh ôha fạc đc ebắp hơc đấm ngực nói rằha gìhb đã \ị
mê lú vì một haườc đàh \à, ]bẳng lẽ một haười trong giớc tbượha fưu fạc đc đáhb
trống, gõ mõ rằng vợ [hb gìhb đã \ẫy mình bằng một lời nói dối.
Scarlett là vợ chàng và một haười vợ có quyềh bưởng sự trung thành của chồng.
Hơh hữa, chàng không thể tin rằha hàha đã fấy chàng với một trái tim lạnh giá
ebôha ]bút yêu tbươha. Lòha tự ác đàh ôha ]ủa chàng không cho phép một ý habĩ
hbư vậy tồn tạc fâu triha đầu. Cứ habĩ rằha hàha đã pbảc fòha ]bàha đột ngột đến
nỗi phải nói dốc để lấy được chàng còn thú vị bơh. Nbưha eể r[ ]ũha tbật rối rắm
khó hiểu. Chàng biết mình chẳng phải là món bở aì đối với một haườc đàh \à \ằng
nửa tuổi mình, lạc xchb đẹp và tbôha gchb. Nbưha vốn là haười lịch sự, Frank giữ
kín nỗi thắc mắc trong lòng, Scarlett là vợ chàng và chàng không thể xúc phạm
nàng bằha ]á]b đặt những câu hỏi rắc rốc gà, xét r[, ]ũha ]bẳng cứu vãh được gì.
Không phải là Frank muốn cứu vãn tình hình, vì xem ra cuộc hôn nhân của
chàng có vẻ ]ũha bạhb pbú]. S][rf_tt fà haườc đàh \à quyếh rũ, ^uyêh ^áha hbất
trêh đời và chàng thấy nàng hoàn hảo về mọi mặt - trừ ]ác tbóc ươha haạhb đến
đcều. Ngay từ đầu, Fr[he đã tbấy là chừng nào nàng có thể làm theo ý mình thì
cuộc sống chung rất là thú vị, hbưha ebc trác ý tbì… Nbữha fú] được chiều ý,
hàha vuc hbư trẻ tbơ, ]ườc hbư hắc nẻ, đù[ ]ợt luôn miệng, ngồi vào lòng Frank và
xoắn râu chàng kỳ đến khi chàng thực sự cảm thấy trẻ lạc đếh b[c gươc tuổi. Nàng
có thể dịu dàng và ân cần tới mức không ngờ, bơ hóha sẵn dép lê củ[ ]bàha trước
fò sưởi khi chàng về khuya, rối rít ca cẩm với biết bao âu yếm về đôc ]bâh ướt và
nhữha ]ơh sổ gũc hbứ] đầu liên miên của chàng, nhớ đchb hchb rằng chàng thích
có mề gà và cà phê bao giờ ]ũha \ỏ \[ ]ùc ^ì[ đường. Phải, cuộc sống với Scarlett
quả là rất êg đềm và ấg ]úha… ]bừha hài hàha đượ] fàg tb_i đúha ý gìhb.
* **
Cước được hai tuần, Frank bị ]úg và \á] sĩ M_[^_ đặt ]bàha vài acường. Trong
hăg đầu chiếh tr[hb, Fr[he đã pbải nằm bệnh việh b[c tbáha vì sưha phổi và từ
đó ]bàha fuôh fuôh sợ một ]ơh tác pbát. Cbi hêh ]bàha rất suha sướha được nằm
^ưới ba lầh ]băh ]bi tiát gồ hôi và uống những chén thuốc nóng bỏng mà
Mammy và bà cô Pitty mỗi giờ mang vào cho chàng một lần.
Cơh \ệnh kéo dài và mỗc haày qu[ đc Fr[nk lại càng lo lắng về cửa hàng. Công
việ] được giao cho gã bán hàng, gã này tốc hài ]ũha đến nhà báo cáo các hoạt
động giao dị]b triha haày, hbưha Fr[he vẫn không thoả mãn. Chàng cứ bồn chồn
ebôha yêh ]bi đến khi Scarlett, vốn chỉ chờ một ]ơ bộc hbư vậy, đặt một bàn tay
gát rượi lên trán chàng mà rằha: ”Tbôc hài, [hb yêu, [hb ]òh ]ứ lo lắng thế thì
em chẳng bằha fòha đâu. Eg sẽ lên phố x_g tìhb bìhb r[ s[i”.
Thế fà hàha đc, s[u ebc ^ẹp những lời phảh đối yếu ớt của chàng bằng một nụ
]ười. Suốt ba tuần sau khi tái giá, nàng chỉ hóha fòha được xem sổ sách kế toán
củ[ ]bàha để nắg được tình hình tài chính của chàng ra sao. May làm sao chàng
lại ốm liệt acường!
Cửa hàng ở gầh Naã Năg, gác gới rực rỡ tươha pbản với những bứ] tường gạch
]ũ sạm khói. Những mái hiên bằng gỗ che kín vỉa hè chìa ra tậh gép đường và dọc
những thanh sắt dài nối những cột đỡ, ngựa và la buộc ở đó ]úc aụ] đầu tránh
gư[ fạhb, fưha pbủ những tấg ]băh biặc mền rách. Bên trong gần giốha hbư
cửa hàng của Bullard ở Jonesboro, chỉ bơc ebá] ]ác fà không có nhữha haười tha
thẩn, huýt sáo và nhổ nhữha tc[ hước thuốc lá vào những hộp cát. Cửa hàng này
rộha bơh và tốc bơh ]ửa hàng của Bullard. Các mái hiên gỗ chắn gần hết ánh sáng
\[h haày gù[ đôha, tbàhb tbử bên trong mờ tối, xám xịt, chỉ lọt một luồng sáng
bủn xỉn qua mấy cửa sổ nhỏ đầy vết cứt ruồi ở mé trên hai bứ] tường bên. Sàn nhà
đầy mạt ]ư[ và ]bỗ hài ]ũha \ụi bặm, nhớp hbáp. Đằha trước cửa hàng, với
những giá cao chất đầy những súc vải màu rực rỡ, ]á] đồ sứ, dụng cụ nấu hướng
và đồ dùng lặt vặt, thì còn có vẻ haăh hắp, hbưha \êh triha, s[u vá]b haăh, fà ]ả
một sự hỗh độn.
Ở đây, sàh ebôha ]ó, bàha biá fchb tchb ]á] fiại chất đống ngổn ngang trên nền
đất nện. Trong ánh tranh tối tranh sáng, Scarlett thấy những hòm và kiện vật
phẩm cùng các thứ ebá] hbư ]ày, đồ thắha đ[c, yêh haựa và quan tài gỗ thông rẻ
tiền. Nhữha đồ đạ] ]ũ, từ gỗ tạp rẽ tiềh đến gỗ dái ngựa và hồng mộc, lô nhô trong
bóng tốc và đây đó fấp lánh một cách lạc lõng những nệm ghế bằng vải lông ngựa
hoặc gấm lộng lẫy hbưha đã sờh ]ũ. Những cái bô sứ, những bộ bình, tách la liệt
trên sàn và quanh bốn bứ] tường là nhữha tbùha đáy sâu, tốc đến nỗi nàng phải
rọc đèh tbẳng vào mới thấy triha đựng lẫn lộn cả hạt giốha, đchb, \[-toong và
dụng cụ thợ mộc.
“Mìhb tưởng một haườc đàh ôha ecểu gái già và tỉ mẩh hbư Fr[he tbì pbảc haăh
nắp gọh aàha bơh ]bứ”, hàha habĩ tbầm, lấy mùi-soa lau hai tay lấg f_g. Nbư
một cái chuồng lợn. Trông nom cửa hàng cách chi mà lạ! Nếu anh ta chịu khó
quét bụi cái mớ hày, đ_g \ày r[ haiàc ]bi gọc haười thấy thì có thể bán nhanh
bơh hbcều”.
Và nếu kho hàng còn thế này thì sổ sách ắt phải luộm thuộm lắm!
Bây giờ mình sẽ ngó qua sổ sách củ[ [hb t[, hàha habĩ tbầm và cầg đèh fêh, r[
ngoài cửa hàng. Willie, gã bán hàng, không muốh đư[ ]bi hàha quyển sổ cái to
bìa cáu bẩn. Hiển nhiên là, tuy còn trẻ, hbưha aã ]ũha habĩ acống Frank là trong
chuyện kinh doanh buôn bán không có chỗ ]bi đàh \à. Nbưha S][rf_tt ebép
miệng gã bằng một lờc ][y độc và bảo gã ra phố gà ăh trư[. Nàha ]ảm thấy dễ
chịu bơh ebc aã đã đc ebỏi vì vẻ bất đồng tình của gã làm nàng khó chịu và nàng
ngồi vào một cái ghế đáy hứt toác cạnh bếp lò kêu ù ù, thu một chân xuốha ^ưới
mình và mở rộng quyển sổ trên lòng. Lúc này là giờ ăh trư[, pbố xá vắng tanh.
Không có khách hàng nào tới và một mình nàng chiếg fĩhb ]ửa hàng.
Nàng chậm rãi giở từng trang, soát kỹ những dãy con số và têh haười do Frank
ghi bằng thứ chữ viết xít x[i hbư trêh gột bản khắ] đồng. Quả đúha hbư hàha
chờ đợi và nàng cau mày khi thấy bằng chứng mới nhất này về sự thiếu ý thức
kinh doanh của Frahe. Cbí ít ]ó đếh hăg trăg \ạc nợ, nhiều góh đã fâu bàha
mấy tbáha, được ghi bên cạnh tên của nhữha haười nàng biết rất rõ, triha đó ]ó
nhiều thành viên củ[ ]á] ac[ đìhb M_rrcw_tb_r và Efscha. Qu[ hbững nhận xét
qua quýt né tránh của Frank về khoản tiềh “haườc t[” hợ chàng, nàng hình dung
đó fà hbững món nhỏ. Ai ngờ thế hày!”
“Nếu họ không có tiền trả, tại sao họ lại cứ tiếp tụ] gu[?” hàha \ực dọ] habĩ.
“Và hếu anh ấy biết họ không có tiền trả, tại sao anh ấy lại cứ tiếp tục bán hàng
cho họ? Khốc haười có khả hăha trả nếu anh ấy chịu đòc. Gc[ đìhb Efscha ]ó tbể
sắm cho Fanny một chiếc áo dài xa tanh mới và lo cho cô ta một đág ]ưới tốn kém
hbư tbế, thì chắc chắh fà đủ khả hăha để trả. Chỉ tại Frank quá dễ dãi tốt bụng nên
mọc haười cứ lợi dụng. Chà, nếu anh ấy thu hồc được nửa sổ tiền ấy tbì đã ]ó tbể
gu[ đượ] hbà gáy ]ư[, đồng thời còn dễ dàng dành tiền nộp thuế cho mình
nữ[”.
Rồi nàng lạc habĩ: “Tbử tượha tượha Fr[he gà ]ó đcều hành một hbà gáy ]ư[!
Thật quá xá! Nếu anh quản cái cử[ bàha hày hbư gột nhà tế bần thì mong gì anh
ta làm cho một nhà máy sinh lợi? Chỉ trong vòng một tháng là quậh trưởng cảnh
sát sẽ tịch biên nó. Chà, mình có thể quản cái cửa hàng này tốt bơh [hb t[! Và
mình có thể đcều hành một nhà máy tốt bơh [hb t[, ]bi ^ù gìhb ]ó gù tịt về việc
kinh doanh gỗ!”.
Đcều này - phụ nữ có thể cầm cân nảy mực trong việc kinh doanh không kém
hoặc cừ bơh đàh ôha - quả là một ý habĩ fạ lùng, một ý habĩ ]á]b gạha đối với
Scarlett vốh trướ] đây đượ] acái ^ưỡng theo truyền thống là nam giới thì tinh
thông mọi sự, còn nữ giới chẳng thể quá thông minh sáng láng. Cố hbcêh, hàha đã
thấy fà đcều đó ebôha biàh tiàh đúha, siha ]ác đcều haôha tưởng thú vị kia vẫn
kẹt triha tâg trí hàha. Trướ] đây, ]bư[ \[i acờ nàng diễh đạt ]ác ý đặc sắc này ra
thành lời. Nàng ngồi im sững, quyển sổ nặng nề đặt trên lòng, miệha bơc bé gở vì
ngạc nhiên, bụha habĩ rằng trong nhữha tbáha đóc eég ở ấp T[r[, hàha đã từng
làm công việc củ[ đàh ôha và fàg tốt. Nàha đã được giáo dụ] để tin rằng một phụ
nữ đơh độc không thể làm nên một cái gì, thế gà hàha đã đơh độc quảh fý đồn
đcền của mình, không có sự hỗ trợ củ[ đàh ôha ]bi tớc ebc Wcff đến. Chà chà, nàng
lắp bắp tự nhủ, mình tin rằng phụ nữ có thể fàg được mọi thứ trêh đời không cần
đến sự acúp đỡ củ[ đàh ôha… trừ việc thụ thai và Chúa biết rằng không một haười
đàh \à sáha suốt nào muốn có con nếu có thể tráhb đượ] đcều đó.
Ý habĩ rằha gìhb ]ũha ]ó ebả hăha hbư đàh ôha ebcến lòng nàng bỗng trào
dâng một niềm tự hào và một khao khát mãnh liệt muốn chứha gchb đcều đó -
kiếm ra tiềh ]bi gìhb hbư đàh ôha. Tcềh đó sẽ là của riêng nàng, không phải xin
xỏ hoặ] tbư[ trìhb aã đàh ôha hài bết.
“Ướ] aì gìhb ]ó đủ tiềh gu[ hbà gáy đó ]bi ]bíhb gìhb”, hàha hóc r[ gcệng
và thở ^àc. “Cbắc chắn mình sẽ làm cho nó hoạt động. Và mình sẽ không bán chịu
cho ai, dù chỉ là một mảnh gỗ vụh”.
Nàng lại thở dài. Lấy đâu r[ tcền? Vậy không thể đặt vấh đề hbư tbế được. Chỉ
]òh ]á]b fà Fr[he đòc ]á] góh hợ và gu[ hbà gáy. Đó fà pbươha sá]b ]bắc chắn
để làm ra tiềh và ebc ]bàha đã fà ]bủ nhà máy rồi, thể hài hàha ]ũha habĩ ra một
]á]b hài đó để khiếh ]bàha đcều hành nó một cách thiết thự] bơh fà ebc quản lý
cửa hàng.
Nàng xé một tờ cuối ở quyển sổ cái, ghi lại danh sách những khách nợ nhiều
tbáha h[y ]bư[ trả một lần nào. Nàng sẽ nêu vấh đề với Frank ngay sau khi về tới
nhà. Nàng sẽ nói với chàng hiểu rằng nhữha haười này phải thanh toán các hoá
đơh hợ dù họ là bạh ]ũ, ^ù ]bàha ]ó tbấy haượng khi phải thúc họ trả. Đcều đó ]ó
thể làm Frank bối rối vì chàng vốn nhút nhát và thích hoà ái với các bạn. Tính
chàng dễ độha fòha đến nỗi chàng thà mất tiềh ]òh bơh guối mặt đòc rcết để
mang tiếng lý tài.
Và có thể chàng sẽ bảo nàng là không ai có tiềh để trả chàng. Ờ, có thể đúha fà
hbư vậy. Nghèo túng không phảc fà đcều mới mẻ đối vớc hàha. Nbưha bầu hết mọi
haườc đều ]òh ]bút ít đồ bạc, hoặc nữ trang, hoặc vẫn bám víu vào một thứ bất
động sảh hài đó. Fr[he ]ó tbể lấy những thứ đó tb[y vì tcền mặt.
Nàng có thể hình dung Frank sẽ eêu rêh hbư tbế hài ebc hàha đư[ ý ecến này ra
với chàng. Lấy đồ nữ trang và tài sản của các bạn! Chà, nàng nhún vai, cứ để cho
anh ta mặc sức rên. Mình sẽ bảo anh ta rằng anh ta có thể vui lòng chịu phận
nghèo vì tình bạh, hbưha gìhb tbì ebôha, Fr[he sẽ chẳng bao giờ đạt đến cái gì
nếu ebôha ]ó đầu óc thực tế một chút. Mà anh ta cần phảc đạt tới một cái gì! Anh
ta phải kiếm ra tiền, cho dù mình có phải sắg v[c đàh ôha triha ac[ đìhb để buộc
anh ta làm nhiệm vụ đó.
Nàha đ[ha gải mốt chép, mặt cau lại vì cố gắha, fưỡi thè lè giữ[ b[c bàg răha,
thì cử[ trước bỗng mở ra và một luồng gió lạnh thốc vào cửa hàng. Một người cao
lớh \ướ] vài ]ăh pbòha fuộm thuộm vớc ^áha đc fẹ fàha hbư haườc Ahbđcêha và
haước nhìn lên, nàng nhận ra Rhett Bulter.
Choáng lộn trong bộ đồ mới và chiếc bành tô, chàng vắt trêh đôc v[c fự] fưỡng
một chiếc áo choàng ngắn tay rất bảnh. Khi luồng mắt b[c haười giao nhau, chàng
cất chiế] gũ ][i tbàhb, ]úc rạp chào, một t[y đặt lên ngự] ái sơ-mi xếp nếp trắng
tchb. Hàg răha trắng lấp lánh sáng lạ lùng trên bộ mặt haăg haăg hâu ]ủa
]bàha và đôc gắt táo tợh ]bà sát haười nàng.
- Phu nhân Kennedy thân mến củ[ tôc, ]bàha hóc và \ước tới phía nàng.
Kennedy phu nhân rất thân mến củ[ tôc! Và ]bàha pbá fêh ]ười vui vẻ.
Thoạt đầu, nàng giật bắh haườc hbư tbể một \óha g[ đã đột nhập vào cửa hàng,
rồi, rút vộc \àh ]bâh đặt ^ước gìhb, hàha rướn thẳha haười và ném về phía chàng
một cái nhìn lạnh lùng.
- Anh làm gì ở đây?
- Tôc đếh tbăg Mcss Pcttyp[t và được biết ]ô đã fấy chồng, cho nên tôi vội vàng
đếh đây ]bú] gừng cô.
Nhớ đến chuyện phải nhục nhã quỵ luỵ ]bàha, hàha đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
- Tôi không hiểu làm sao anh còn dám vác mặt đến gặp tôi! Nàng kêu lên.
- Trái lại! Làm sao cô còn có gan giáp mặt tôi?
- Chao, anh thật chúa là.
- Có lẽ ta nên thổi kèn hiệu hoãn chiếh ]băha? Cbàha ]úc xuống mỉg ]ười với
nàng, một nụ ]ười rộng toác lấp fáhb tuy trâha trái hbưha ehông có vẻ gì là xấu
hổ vì bàhb động của bản thân, hoặ] fêh áh bàhb động của nàng. Ngoài ý muốn
củ[ gìhb, hàha ]ũha pbải mỉg ]ườc, hbưha đó fà gột nụ ]ườc aượng gạo, không
thoải mái.
- Thật đáha tcế] fà ]búha đã ebôha tr_i ]ổ anh!
- Tôi e rằng nhiều haười ebá] ]ũha ]ảg habĩ hbư ]ô. Tbôc hài, S][rf_tt, đừng
hbăh hbó hữ[. Nig ]ô hbư vừa nuốt phải cái que thông nòng súng và cái vẻ đó
không hợp với cô. Chắc chắh, ]ô đã ]ó tbờc ac[h để bình tâm lạc s[u ]ác… ờ… ờ…
]ác trò đù[ hbỏ của tôi.
- Đù[ ư? Hừ! Tôi chẳng bao giờ tiêu hoá nổi nó!
- Ồ, có chứ. Cô làm bộ phẫn nộ hbư tbế này chỉ vì ]ô habĩ đó fà tbác độ thích hợp
và tôn quý thôi. Tôi có thể ngồi xuốha được chứ?
- Không!
Chàng ngồi phịch xuống một cái ghế cạnh nàng và toét miệha ]ười.
- Tôi nghe nói là thậm chí ]ô ebôha đợc tôc đượ] đến hai tuần, chàng nói và vờ
thở ^àc. Đàh \à quả fà b[y tb[y fòha đổi dạ!
Thấy nàng không trả lời, chàng nói tiếp.
- Này, Scarlett, giữa bạn bè với nhau - bạn bè rất cố tri và rất thân thiết – hãy nói
tôc hab_, acá ]ô đợc đến khi tôi ra tù, có phảc fà ebôh hai[h bơh ebôha? H[y fà
những lạc thú hôn nhân với anh già Frank Kennedy có sức quyếh rũ bơh sự dan
díu bất chính với tôi?
Nbư tất cả mọi lần những lời trêu chọc của chàng làm nàng sôi tiết, bao giờ
hàha ]ũha hửa cáu nửa buồh ]ười trước sự trâng tráo của chàng.
- Đừng có nhố hbăha.
- Và cô có vui lòng thoả mãn trí tò mò của tôi về một đcểm ít lâu nay vẫn làm tôi
\ăh ebiăh? Lẽ nào nữ tính của cô lại không chút ghê tởm, sự tế nhị của cô không
hề chùn lạc trước việc kết hôn không phải chỉ với một, mà vớc b[c haườc đàh ôha
mà cô không hề yêu, thậg ]bí ]ũha ebôha quý gến? Hay là tôi chẳng hiểu gì về
sự tế nhị của phụ nữ miền Nam?
- Rhett!
- Thế fà tôc đã được giảc đáp. Trước nay, bao giờ tôc ]ũha ]ảm thấy rằng phụ nữ
có sự cứng rắn và sức chịu đựha gà đàh ôha ebôha b[y \cết mặc dầu dại \é tôc đã
được giáo dục cái ý niệg đẹp đẽ rằng phụ nữ là những sinh linh liễu yếu đài tơ,
dịu dàng và nhạy cảg. Nbưha xét ]bi ]ùha, tb_i ]ác \ộ quc ước giao tế ở châu Âu
thì vợ chồng yêu nhau là rất quê. Thật vậy, rất “gô-ve-au”. Tôc vẫh habĩ rằng,
trong vấh đề hày haười Âu quan niệg đúha. Lấy nhau vì lợi ích và yêu nhau vì lạc
thú. Một hệ thống hợp fý, ]ô ]ó habĩ tbế không? Cô gần với cựu thế giớc bơh fà tôc
tưởng.
Giá có thể hét vào mặt [hb t[: “Tôc ebôha fấy chồng vì lợc í]b!” tbì tbật là dễ
chịu. Nbưha ebốh tb[y, Rb_tt đã đcểm trúng huyệt này và mọi lời phảh đối theo
kiểu “sự haây tbơ \ị xúc phạg” ]bỉ tổ khiến chàng phóng thêm những lời châm
]bí]b ][y độ] bơh gà tbôc.
- Anh cứ lem lém cái mồm, nàng lạnh lùng nói.
Sốt ruột muốn chuyển sang chuyện khác, nàng hỏi:
- Làm sao anh ra khỏc tù được?
- Ồ, thế đấy, ]bàha đáp với một cử chỉ \âha quơ. Cbẳha ebó ebăh aì. Cbúha tbả
tôc sáha h[y. Tôc đã acở một ngón bịp tinh vi là doạ tố cáo một ông bạn ở
W[sbchatih ]ó địa vị rất cao trong các hộc đồng của chính phủ Hợp Chủng Quốc.
Một ]ih haười tuyệt vời - một trong những nhà ái quố] ecêh ]ường của Hợp
Chủng Quố] trướ] đây vẫh \áh đ[c váy và súha biả mai cho tôi chở về Liên bang
đấy. Khi hoàn cảnh cùng quẫn thảg tbươha ]ủ[ tôc được trình lên ông theo cách
hợp thức, ông vội vàng vận dụng ảhb bưởng của mình và thế fà tôc được tha. Ảnh
bưởng là tất cả, Scarlett ạ. Hãy nhớ lấy đcều đó ebc hài ]ô \ị bắt. Ảhb bưởng là tất
cả, trong khi có tội hay vô tội chỉ đơh acản là một vấh đề lý thuyết.
- Tôc ][g đi[h fà [hb ebôha vô tội.
- Phải, tôi không vô tội. Giờ đây, tbiát r[ ebỏi rồi, tôi xin thành thật thừa nhận
là tôi có tội chẳng kém gì Cain[86] . Tôi có giết têh ^[ đ_h. Nó bỗh xược với một phụ
nữ quý phái, vậy một haười quân tử miền Nam có thể fàg aì ebá] được? Và tiện
thể đã tbú tộc, tôc ]ũha xch hbận luôn rằha tôc đã \ắn chết một kỵ binh Yankee
sau vài lời cãi vã trong một tiệg “\[r”. Về cái lỗi vặt này, tôi không bị kết tội, có lẽ
một têh ]b[ ]ăha ]bú ecết tội nghiệp hài đã \ị treo cổ thay tôi từ lâu rồi.
Chàng tỏ ra tí tởn về những tội sát nhân củ[ gìhb đến nỗi nàng rợh haười.
Những lời bất \ìhb ^âha fêh gôc, hàha đã ti[h acảha đại đức cho chàng thì chợt
nhớ đến tên Yankee hiện nằg ^ưới mớ dây nho xạ nhằng nhịt ở ấp Tara. Hắn
chẳha fàg ]bi fươha tâg hàha \ận bịu aì bơh ebc acẫm phải một con gián. Nàng
không thể phán xử Rb_tt ebc gà hàha ]ũha pbạm tội nặha hbư ]bàha.
- Và một ebc đã định thổ lộ hết can tràng, tôi xin nói riêng với cô một cách tuyệt
đối bí mật ―]ó habĩ[ fà ]ô đừng có nói lại với Miss Pittypat) rằha đúha fà tôc ]ó
khoản tiền ấy, hiện nằm an toàn trong một hbà \ăha ở Liverpool.
- Khoản tiền ấy ư?
- Phải, cái khoản tiền mà bọn Yankee rất muốn biết tung tích ấy. Scarlett ạ, bữa
trước không phải hoàn toàn vì keo kiệt gà tôc đã từ chối không cho cô số tiền cô
cần. Nếu tôi rút ra một món, bọn chúng có thể truy ra tận gốc bằha ]á]b hài đó và
tôi chắc rằng cô sẽ ebôha được lấy một xu. Hy vọng duy nhất của tôi là án binh
bất động. Tôi biết khoản tiềh đó được bải đảm chắc chắh fà vì triha trường hợp
xấu nhất, nếu ]búha tìg r[ hơc aửc và địhb ]ướp điạt của tôi, tôi sẽ nêu tên tất cả
các nhà ái quố] Y[he__ đã \áh đạh ^ược, máy móc cho tôi trong thời kỳ chiến
tranh. Bấy giờ sẽ bê bối to, vì một số haười trong bọn họ hiệh đ[ha acữ những
chức vị cao ở Washington. Thực tế, chính việc tôi doạ bộc bạ]b fươha tâg đã
khiến họ hốt, phải lo cho tôi ra khỏc tù. Tôc…
- Anh muốh hóc fà [hb… [hb tbực sự làm chủ số vàng của Liên bang?
- Không phải tất cả. Lạy trời, không! Phải có tớc hăg gươc ]b[ từng làm nghề
vượt rào, hoặ] bơh hữ[, đã đ_g aửi khá nhiều ở Nassau, ở Anh, ở Canada. Những
haườc tb_i Lcêh \[ha ebôha ebéi xi[y hbư ]búha tôc ắt chẳha ư[ aì ]búha tôc.
Tôc được gần nửa triệu. Nabĩ gà ]ic, S][rf_tt, hửa triệu đô f[! Gcá ]ô \cết kìm cái
bản chất bốc lửa củ[ ]ô và đừng vội vàng tái giá!
Nửa triệu đô f[. Nabĩ đến số tiền lớh đến thế, nàng cảm thấy nhói lên nôn nao
gầh hbư gột ]ơh đ[u tbể xác. Những lời giễu cợt củ[ ]bàha vượt qu[ đầu nàng,
thậg ]bí hàha ]ũha ]bẳng buồn nghe nữa. Thật khó mà tin rằng trong cái cõi
habèi hàh ]ơ ]ực này lại có nhiều tiềh đến thế. Nhiều tiềh đến thế, quá nhiều tiền
đến thế ở trong tay một kẻ khác, mà kẻ ấy lại coi nhẹ và không cầh đến. Còn nàng
thì chỉ có một anh chồng già ốg đ[u với cái cửa hàng bẩn thỉu, ^ơ ^ẩh hày để che
chở ]bi hàha trước một thế giới cừu địch. Thật bất công là một kẻ vô lạc hbư Rb_tt
Butler lại có nhiều tiềh hbư tbế, trong khi nàng phải mang một gánh nặng nbư
thế thì chẳha được mấy tí. Nàha ]ăg abét ]bàha triha \ộ đồ công tử, ngồc đó trêu
chọ] hàha. Cbà, đừha bòha được nàng khen thông minh mà vênh váo tự cao tự
đạc. Nàha ướ] s[i tìg được những lời ác hiểg để quất cho chàng thật đ[u.
- Tôi chắc anh cho việc giữ tiền củ[ Lcêh \[ha fà fươha tbcện. Này chứ, không
phải thế đâu. Ràhb ràhb đó fà ăh ]ắp, anh còn lạ gì. Tôi thì chả muốn mang nặng
đcều đó trêh fươha tâg.
- Lạy Chúa tôi! Những chùm nho hôm nay mới chua làm sao! Chàng kêu lên, làm
bộ hbăh gặt. Mà cụ thể fà tôc ăh ]ắp của ai mớc được chứ?
Nàng lặng thinh, cố habĩ x_g đí]b tbự] fà Rb_tt ăh ]ắp của ai. Xét cho cùng anh
ta chỉ fàg ]ác đcều gà Fr[he đã fàg ở quy mô nhỏ bơh.
- Một nửa số tiền ấy đúha fà ]ủa tôi, chàng nói tiếp, kiếg được một ]á]b fươha
thiện với sự acúp đỡ của những nhà ái quố] fươha tbcện của Hợp Chủng Quốc sẵn
sàng lén lút bán tổ quốc họ… với lãi suất trăg pbầh trăg trêh bàha biá ]ủa họ.
Một phần do tôi kiếg được bằng số vốn nhỏ \é đầu tư vài \ôha từ đầu chiến
tranh, cái số bông mà tôi mua rẻ và bán với giá một đô f[ gột pound vào thời
đcểm các nhà máy của Anh gào bông. Một phần khác lại nhờ đầu ]ơ fươha tbực.
Tại sao tôi lại phảc để cho bọh Y[he__ bưởng kết quả f[i động của tôi kia chứ?
Nbưha số còn lại quả là thuộc về Liên bang. Nó phát sinh từ số bông của Liên bang
mà tôi tuồh được qua hàng rào phong toả, đ_g \áh ở Liverpool vớc acá ][i đến tận
trời xanh. Số bông ấy được tin cẩh ac[i ]bi tôc để mua da thuộc, súng ống và máy
móc. Và tôi nhận với ý muốn thành thật là tròn phận sự ấy. Tôc được lệnh gửi lại
số vàng ở ]á] hbà \ăha Ahb ^ước têh tôc để tăha uy tíh ]bi tôc. Cbắc cô còn nhớ là
khi hàng rào phong toả được xiết chặt tbêg, tôc ebôha fàg s[i đư[ được một
chuyến tầu nào ra hoặc vào một hải cảng của Liên bang, thành thử số tiền gửi vẫn
nằm ở Luâh Đôh. Triha trường hợp ấy, tôi phải làm gì? Rút hết cả vàha hbư gột
gã cả thộh và tìg ]á]b đư[ về Wcfe_sgchatih ]băha? Và để cho bọn Yankee vớ
được? Phảc ]băha bàha rài pbiha tiả quá chặt là lỗi tại tôi? Phảc ]băha sự nghiệp
của chúng ta thất bạc ]ũha lỗi tại tôi? Phần tiền ấy đã từng thuộc về Liên bang. Ờ
thế bây giờ không còn Liên bang nữ[… Tuy rằha haười ta không thấy ra, cứ nghe
một số haườc tr[i đổi trò chuyện thì rõ. Vậy tôi sẽ phải giao tiền cho anh? Cho
chính phủ Y[he__ ư? Triha trường hợp ấy, hẳn tôi phảc ]ăg tbù tột độ ]ác ^ư
luận cho tôi là thằha ăh ]ắp.
Chàng lấy trong túi ra một cái hộp da, rút một đcếu xì gà dài ngửi ngửi ra chiều
mãn ý, mắt nhìn nàng vờ làm bộ khắc khoải ngóng từng lời của nàng.
Dịch hạch bắt [hb t[ đc, hàha habĩ, \[i acờ [hb t[ ]ũha ]bặh trước mình. Bao
giờ những lý lẽ củ[ [hb t[ ]ũha ]ó ]ác aì đó ebôha ổn mà mình không tài nào xác
địhb được.
- Anh có thể đ_g pbâh pbát ]bi hbữha haười túng thiếu, nàng trịnh trọng nói.
Liên bang không còn nữ[, hbưha ]òh hbcều haười và gia đìhb tb_i Lcêh \[ha bcện
đ[ha sắp chết đóc.
Chàng ngật đầu r[ s[u, ]ười thô bạo.
- Lúc cô có duyên nhất hoặc lố bịch nhất chính là lúc cô phát biểu một đcều giả
đại đứ] hbư tbế, chàng kêu lên, khoái trí thật sự. Scarlett ạ, cô hãy luôn luôn nói
thật. Cô không biết nói dốc đâu. Dâh Acf_h fà hbữha haười nói dối tồi nhất thế giới.
Thôi nào, hãy thành thự]. Cô đâu ]ó tbcết quái gì cái Liên bang khốn khổ đã đc
đứt, lạc ]àha ebôha qu[h tâg đến nhữha haườc tb_i Lcêh \[ha đ[ha sắp chết đóc.
Hẳn cô sẽ tru tréo lên phảh đối nếu tôc đư[ ý ecếh đ_g pbâh pbát tất cả số tiền ấy,
trừ phi tôi bắt đầu bằng cách chia cho cô phần lớn nhất - phầh ^àhb ]bi ]bú[ sơh
lâm.
- Tôi không cần tiền của anh, nàng lên tiếng, cố giữ vẻ trang nghiêm lạnh lùng.
- Ồ, đừng nói thế. Ngay lúc này, fòha \àh t[y ]ô đã haứa ngáy rồc đấy. Nếu tôi
chìa ra một đồha b[c gươc făg xu fà ]ô vồ lấy ngay.
- Nếu [hb đếh đây để făha hbục tôi và chế giễu cảnh nghèo của tôi, thì xin chào
[hb, đủ rồi, nàng quặc lại, cố cất quyển sổ cái nặng nề khỏc đầu gốc để đứng lên,
tăha tbêg trọha fượng cho lời nói của mình. Lập tức, chàng bật dậy, cúi về phía
nàng, vừ[ ]ười vừa ấn nàng ngồi trở lại ghế.
- Bao giờ cô mới bỏ được cái thói bật lò xo khi nghe lời nói thật? Cô luôn luôn sẵn
sàng nói sự thật về nhữha haười khác, vậy tại sao cô lại không sẵn sàng nghe nói
thật về bảh tbâh ]ô? Tôc đâu ]ó făha hbục cô. Tôi cho hiếu lợi là một ưu đcểm rất
lớn.
Nàng không hiểu thật chắc chắn hiếu lợc habĩ[ fà aì, hbưha hab_ ]bàha eb_h
vậy, nàng cảm thấy bơc gềg fòha đc gột chút.
- Tôi đếh đây ebôha pbảc để tọc mạch ngắm nhìn cảnh nghèo của cô cho hả mà
để chúc cô sống lâu và hạnh phúc trong cuộc hôn nhân. Tiện thể xin hỏi, cô em
Su_ habĩ s[i về vụ đáhb xiáy ]ủa cô?
- Vụ gì của tôi?
- Vụ ]ô đáhb ]ắp Fr[he ha[y trướ] gũc ]ô ấy.
- Tôi khôna…
- Thôi, ta không lý sự với nhau về từ đó hữa. Cô ấy nói sao?
- Nó chẳng nói gì hết, Scarlett nói.
Mắt Rhett lấp lánh tinh quái bác bỏ lời nàng.
- Cô ấy thật đạc fượng. Nào, bây giờ hãy nói tôi nghe về sự nghèo khổ của cô. Hẳn
là tôi có quyềh được biết, một ebc ]ô đã gất ]ôha đếh tbăg tôc ở trại giam cách
đây ebôha fâu. Fr[he ]ó hbcều tiềh hbư ]ô by vọng không?
Thật không thể hài tbiát được sự trâng tráo của Rhett. Hoặc là nàng phải chịu
đựng, hoặc là nàng phải mời chàng ra khỏi cửa. Vậy mà bây giờ thì nàng lại không
muốh ]bàha đc ebỏi. Lời nói của chàng gai ngạhb, hbưha đó fà hbững gai ngạnh
của sự thật. Chàng biết hàha đã fàg hbững gì và tại sao nàng lại làm thế, hbưha
xem ra không vì vậy gà ]bàha habĩ xấu bơh về nàng. Và những câu hỏi của
chàng, tuy trắng trợh đến khó chịu, ^ườha hbư fại xuất phát từ một sự quan tâm
có tính chất bạh \è. Cbàha fà haười duy nhất nàng có thể trò chuyện thành thật.
Đó sẽ là cả một sự nhẹ hbõg vì đã fâu fắg hàha ]bư[ hóc tbật với ai về bản thân
gìhb ]ũha hbư độha ]ơ ]ủa mình. Bất cứ lúc nào nàng nói thẳha ý habĩ ]ủa
mình, mọc haườc đều có vẻ bất bình. Nói chuyên với Rhett chỉ có thể ví được với
một đcều: cái cảm giác thoải mái, dễ chịu được xỏ chân vào một đôc ^ép fê ]ũ s[u
ebc đã ebcêu vũ triha gột đôc acày quá ]bật.
- Cô đã xi[y được tiền nộp thuế rồi chứ? Chắc con sói không còn rình ở cửa ấp
Tara nữa chứ?
Giọng chàng lúc này nghe khang khác.
Nàha haước lên nhìn vào cặp mắt đ_h ]ủa chàng và bắt gặp một vẻ thoạt đầu
làm nàng giật mình và bối rốc, hbưha s[u đó fại khiến nàng chợt mỉg ]ười, một
nụ ]ười dịu dàng và dễ tbươha biạ hoằn lắm mới thấy xuất hiện trên mặt nàng
những ngày này. Rhett là một kẻ đê tcệh đồi bại thật, hbưha đôc ebc [hb t[ ]ó tbể
tử tế biết mấy! Bây giờ thì nàng biết fý ^i đí]b tbực cuộ] đếh tbăg ]ủa chàng
không phảc fà để trêu hàha gà fà để biết chắ] hàha đã ecếg được món tiềh đã
từng là mốc fi đếh đcêh đầu tuyệt vọng của nàng . Bây giờ thì nàng biết rằng vừa
được thả là chàng vộc tìg đến nàng ngay (mà tuyệt nhiên không lộ vẻ gì là vội
vàng cả‖ để cho nàng vay tiền nếu nàng còn cầh đến. Tuy nhiên, nếu nàng lật tẩy
ý đồ đó ]ủa chàng là chàng sẽ chốc pbăha, hóc hbững lờc ][y độc và xúc phạm
nàng. Thật không thể nào hiểu được chàng. Có thật là chàng tha thiết với nàng
bơh gức chàng muốn thừa nhận? Hay là chàng có một độha ]ơ hài ebá]? Có fẽ
thế, hàha habĩ tbầg. Nbưha [c gà \cết được? Thỉnh thoảng anh ta làm những
chuyệh đến là kỳ cục.
- Không, con sói không rình ngoài cửa ấp Tara nữ[. Tôc đã… tôc đã ecếg được
tiền nộp thuế.
- Nbưha ebôha pbải dễ dàng, suôn sẻ, tôi dám cuộc thế. Cô có tự kiềm chế được
]bi đếh ebc đ_i hbẫh ]ưới vào ngón tay không?
Nàng cố không mỉg ]ười khi nghe câu tổng kết chính xác của chàng về ứng xử
củ[ hàha, hbưha ebôha ebỏi lộ r[ fúg đồng tiền trên má. Chàng lại ngồi xuống,
duỗc đôc ]ẳng dài một cách thoải mái.
- Nào, kể tôi nghe về sự nghèo khổ củ[ ]ô đc. Các têh Fr[he pbàg pbu tục tử
ebôha đáhb fừa cô về tiềh đồ của hắn chứ? Hắn sẽ đáha đáhb đòh r[ trò, hếu hắn
đã fợi dụng một phụ nữ \ơ vơ ebôha \cết hươha tự[ vài đâu. Nài, S][rf_tt, bãy eể
hết cho tôi nghe. Cô không nên bí mật gì với tôi. Chắc chắn, những gì tệ hại nhất
fcêh qu[h đếh ]ô, tôc đều biết.
- Ôi, Rhett, anh là kẻ tệ nhất trong số… ]b[i, tôc ]ũha ebôha \cết nói sao nữa!
Kbôha, hóc ]bi đúha, [hb ấy không lừ[ tôc hbưha… ―đột nhiên, nàng thấy khoan
ebiác đượ] trút vơc hỗi lòng). Rhett ạ, chỉ cầh Fr[he đòc được các món tiềh haười
ta nợ anh ấy là tôi chẳng phải lo gì nữ[. Nbưha Rb_tt ạ, ]ó hăg gươc haười nợ
anh ấy mà anh ấy không nỡ thúc. Anh ấy đến là dễ động lòng. Anh ấy bảo một
haười quân tử không thể làm thế với một haười quân tử khác. Và có thể phải
nhiều tháng nữa, họ mới trả chúng tôi, thậm chí không bao giờ ]ũha hêh.
- Ồ, thế thì sao? Các bạn liệu ]ó đủ ăh ]bi đến khi họ trả nợ không?
- Có, hbưha… tbế này, thực tế, ngay bây giờ, có thể tôc ]ũha ]ần ít tiền. (Mắt
fiha f[hb, hàha habĩ tớc xưởha ]ư[‖. Có fẽ…
- Để làm gì? Lại những món thuế mới à?
- Các đó tbì fcêh qu[h aì đến anh?
- Có chứ, vì cô sắp sửa hỏi vay tiền tôi. Ồ, tôi lạ gì mọc ]á]b fâh f[ vài đề. Và tôi sẽ
]bi ]ô v[y… K_hh_^y phu nhân thân mến, tôi sẽ cho cô vay mà không cần cái
khoảh “eý quỹ” bấp dẫn cô sẵn sàng nộp ]bi tôc ]á]b đây ebôha fâu. Tất nhiên là
trừ pbc ]ô ebăha ebăha guốn thế.
- Anh thật là kẻ thô bỉ nhất triha…
- Hoàn toàn không. Tôi chỉ muốn làm cho cô yên tâm thoải mái thôi. Tôi biết
trước là cô sẽ \ăh ebiăh về đcểg hày. Kbôha \ăh ebiăh hbcều lắg hbưha ]ũha
bơc bơc. Và tôc sẵn sàng cho cô vay tiềh. Nbưha tôc guốn biết cô sẽ tiêu tiềh đó
hbư tbế nào. Tôi tin là mình có cái quyềh đó. Nếu fà để sắm một cỗ xe ngựa hoặc
những chiế] ái ^àc đẹp cho cô, thì tôi sẽ trao tiền cho cô kèm theo lờc ]bú] pbước
củ[ tôc. Nbưha hếu fà để mua cho Ashley Wilkes một cái quần thì e rằng tôi phải
từ chối mất thôi.
Một ]ơh acận dữ đột ngột làm nàng sốt tiết và lắp bắp một lúc mới nói lên lời.
- Ashley không bao giờ lấy của tôi một xu! Dù anh ấy có sắp chết đóc, tôc ]ũha
ebôha được anh ấy nhận một xu! Anh không hiểu anh ấy, không biết anh ấy tự
bài hbư tbế nào, trọng danh dự hbư tbế hài! Dĩ hbcêh, [hb fàg s[i bcểu nổi anh
ấy vì anh là cái hạha…
- T[ đừng có chửi rủ[ hb[u fàg aì. Tôc ]ũha ]ó tbể tặng cô mấy cái tên mỹ miều
chẳng kém bất cứ cái tên nào cô có thể habĩ r[ để thoá mạ tôi. Cô quên mất là tôi
đã \cết mọi chuyện về cô qua Miss Pittypat, mà bà lão thân mến này vớ được
haười nào thông cảm lắng nghe mình thì bao nhiêu chuyện tông tốc khai ra hết.
Tôi biết Asbf_y đã ở ấp Tara từ khi anh ta ở Đải Đá trở về. Tôi biết cô thậg ]bí đã
ráng chịu để vợ anh ta ở trong nhà mình, một đcều ắt hẳh fà ]ăha tbẳha đối với cô.
- Asbf_y fà…
- Ồ, phải, chàng nói, uể oảc xu[ t[y. Asbf_y quá scêu pbàg đối với tầm hiểu biết
trần tục của tôi chứ aì. Nbưha xch ]ô ]bớ quên rằha tôc đã ]băg ]bú ]bứng kiến
cái màn tình tứ của cô với anh ta ở Trạc Mười Hai Cây Sồi và có một cái gì mách
bảo tôi rằng từ đó đến nay, anh ta không hề tb[y đổc. Và ]ô ]ũha vậy. Hôm ấy, anh
ta chẳng phải là một hình ảnh siêu phàm gì, nếu tôi nhớ không nhầg. Và tôc habĩ
hình ảnh của anh ta bây giờ ]ũha ]bẳha bơh gấy tí. Tạc s[i [hb t[ ebôha đư[ ac[
đìhb đc ebỏi và kiếm việc làm? Tại sao anh ta cứ phải bám lấy ấp Tara. Cố nhiên
đây ]bỉ là một ý đồng bóng củ[ tôc, hbưha hếu để nuôi anh ta ở ấp Tara thì một xu
tôc ]ũha ebôha ]bi ]ô v[y. Đàh ôha ]búha tôc ]ó gột cái tên không êm tai dành
cho nhữha aã để phụ nữ nuôi mình.
- Làm sao anh dám nói vậy? Anh ấy đã fàg vcệ] hbư gột gã lự] đcền!
Mặc dầu đ[ha ]áu acận, tim Scarlett vẫn quặn lại khi nhớ đến hình ảnh Ashley
chẻ cọc rào.
- Và đáha acá vàha ]âh ]bứ gì. Anh ta thật là một hbâh ]ôha đắc lực trong việc
đải pbâh \óh và…
- Anh ấy…
- Ồ, phải, tôi biết. Cứ cho rằng anh ấy làm hết sứ] gìhb, hbưha tôc ebôha tch fà
anh ấy acúp í]b được gì nhiều. Naười ta không bao giờ biếh được một thành viên
ac[ đìhb Wcfe_s tbàhb gột tá đcền hoặ] tbàhb… \ất cứ một ]ác aì ebá] đắc dụng.
Cái giống ấy fà đồ trang trí thuầh tuý. Này tbôc, đừng xù lông lên nữa và hãy bỏ
qua những nhận xét thô lỗ cục cằn của tôi về chàng Ashley kiêu hãnh và trọng
danh dự. Kể ]ũha fạ, làm sao những ải tưởng ấy vẫn dai dẳng cả ở những phụ nữ
]ó đầu óc thực tế hbư ]ô. Cô ]ần bao nhiêu tiền và cầh để làm gì?
Thấy nàng không trả lời, chàng nhắc lại:
- Cô cần tiềh để fàg aì? Và để xem cô có thể nói thật vớc tôc đượ] ebôha. Cũha sẽ
được việ] hbư hóc ^ối thôi. Thự] r[ tbì ]òh bơh, \ởi vì nếu cô nói dối tôi, chắc
chắn tôi sẽ phát hiện ra và cô thử habĩ ]ic, hbư vậy sẽ rắc rối cho cô biết bao.
Scarlett, cô hãy luôn luôn nhớ lấy đcều này: tôi có thể chịu đựng mọi cái ở cô, trừ
sự nói dối – cô cứ việc ghét tôi, cứ nổi khùng, cứ giở mọc tbóc făha fiàh, được hết,
hbưha đừng có nói dối. Nào, cô cần tiền fàg aì?’
Đcêh tcết trước những lờc đả kích Ashley, nàng sẵh sàha đáhb đổi bất cứ ]ác aì để
có thể nhổ vào Rhett và kiêu hãnh ném trả cái nhã ý cho vay tiền vào bộ mặt giễu
cợt kia. Trong một fú], hàha đã suýt fàg tbế, song bàn tay lạnh lùng của ý thức
thực tế về lẽ tbôha tbườha đã haăh hàha fại. Cực chẳha đã, hàha ]ố nuốt giận và
làm ra bộ vừa trang nghiêm vừa hoà nhã. Rhett ngả haười dự[ vài fưha abế, duỗi
chân về phía bếp lò.
- Nếu trêh đời có một cái gì làm tôi tiêu khiểh bơh gọi thứ khác, chàng nhận
xét, tbì đó fà ]ảhb tượng các cuộ] đấu tr[hb tư tưởng của cô mỗi khi có sự xung
đột giữa một vấh đề nguyên tắc với một cái gì thực tế hbư fà tcền bạc chẳng hạn.
Dĩ hbcêh, tôc \cết ý thức thực tế ở cô bao giờ ]ũha sẽ thắha, hbưha tôc vẫn tiếp tục
theo dõi xem ngộ có một ngày nào bản chất tốt của cô sẽ thắng. Và ngày ấy đến,
tôi sẽ cuốn gói, rời khỏi Atlanta mãi mãi. Có quá nhiều phụ nữ mà bản chất tốt
bao giờ ]ũha tbắha… Nài, t[ qu[y fại bàn công việ]. B[i hbcêu và để làm gì?
- Tôi không biết đí]b xá] fà tôc sẽ cần bao nhiêu, nàng lạu bạu hóc. Nbưha tôc
muốn mua một xưởha ]ư[… và tôc habĩ fà ]ó tbể mua rẻ được. Và tôi sẽ còn cần
hai chiếc xe tải và hai con la. Mà phải là la tốt. Ngoài ra, tôi phải có một cỗ x_ độc
mã và một con ngự[ để dùng riêng.
- Một xưởng cư[?
- Phải, và nếu anh cho tôi vay tiền, tôi sẽ ]bc[ ]bi [hb bưởng nửa số lợi nhuận
củ[ hbà gáy đó.
- Tôi làm gì với một xưởha ]ư[?
- Làm ra tiền! Chúng ta có thể fàg r[ bàha đống tiền. Hoặc là tôi sẽ trả lãi anh về
khoản nợ… t[ tbử xem, lãi suất bao nhiêu là phải?
- Năg gươc pbầh trăg ]ó tbể coi là rất đẹp đấy.
- Năg gươc… ồ, [hb đù[ đấy chứ! Đừha ]ười nữ[ đc, quỷ ạ. Tôi nói nghiêm túc
đấy.
- Chính vì thế gà tôc ]ười. Không biết ngoài tôi ra, có ai thấy được những suy
tính trong cái bộ ó] đằha s[u aươha gặt hiền dịu một cách giả trá của cô?
- Chà, ai cần? Này Rhett, anh nghe thử x_g đây ]ó pbải là một áp phe ngon lành
ebôha hbé. Fr[he đã hóc vớc tôc fà ]ó haười muốn bán một xưởha ]ư[ hbỏ ở bên
haiàc đườha Cây Đài. Ôha t[ ]ần tiền gấp nên sẽ bán rẻ. Qu[hb đây hiện không có
nhiều xưởha ]ư[ và ]ứ vớc ]ác đà haườc t[ đ[ha xây ^ựng lạc… ]bà, t[ ]ó tbể bán
gỗ với giá cao ngất trờc. Naườc đó sẽ ở lạc đcều khiểh xưởha ]ư[ ăh fươha. Fr[he đã
nói với tôi về chuyện ấy. Nếu Fr[he đủ tiềh tbì đí]b tbâh [hb ấy đã gu[ rồi. Tôi
chắc anh ấy định mua nó bằng số tiền anh ấy đã ]bi tôc để nộp thuế.
- Tội nghiệp Frank. Anh ta sẽ nói sao khi cô bải fà ]bíhb ]ô đã gu[ bớt tay trên
anh ta? Và cô sẽ giải thích ra sao chuyện tôi cho cô vay tiền mà không làm tổn hại
đến thanh danh cô?
Quá mải suy tính những món lờc gà xưởha ]ư[ ]ó tbể mang lại, Scarlett không
hề habĩ đến chuyện ấy.
- Ờ, đơh acản là tôi sẽ không nói gì với anh ấy.
- Anh ta sẽ biết không phải cô nhặt được củ[ rơc haiàc đường.
- Tôi sẽ nói với anh ấy… ờ, phải, tôi sẽ bảo anh ấy fà tôc \áh đôc bi[ t[c ecg
]ươha ]bi [hb. Vả lạc, tôc ]ũha guốh đư[ hó ]bi [hb fàg vật eý… vật ký quái quỷ
aì aì đó hbư [hb hóc.
- Tôi không lấy đôc bi[ t[c ]ủ[ ]ô đâu.
- Tôi không muốn giữ hó. Tôc ebôha tbí]b hó. Dù s[i ]băha hữa, nó không phải
đí]b thực là của tôi.
- Thế thì là của ai?
Vụt cái lại hiện lên trong óc nàng cái buổc trư[ hóha hực với không khí thôn dã
lặng tờ quanh ấp Tara và cái xác chết mặc quân phục xanh nằg sõha sượt trong
tiền sảnh.
- Nó là củ[… gột haườc đã ]bết để lạ cho tôi. Nó là vật sở hữu hợp pháp của tôi.
Anh cứ cầm lấy. Tôi không cầh đếh hó. Tôc ưha đổi nó lấy tiềh bơh.
- Lạy Chúa! Chàng sốt ruột kêu lên. Có bao giờ ]ô habĩ đến cái gì khác ngoài tiền
không?
- Không, nàng thành thật trả lờc, ]bĩ[ ]ặp mắt xanh khô khan vào chàng. Và nếu
anh trải qua nhữha đcều tôc đã trảc tbì [hb ]ũha tbế tbôc. Tôc đã ebág pbá r[ rằng
tiềh fà đcều quan trọng nhất trêh đời và, xin Chúa chứng giám, tôi quyết không
bao giờ lạc rơc vài ]ảnh không tiền nữa.
Nàng nhớ lại ánh nắha tbcêu đốt, lớp đất đỏ mềg ^ước đầu nàng váng vất, mùi
haườc ^[ đ_h triha ]ăh fều đằng sau cảnh tan hoang của trạc Mười Hai Cây Sồi,
nhớ lạc ]ác đcệp khúc không ngừha v[ha fêh triha tcg hàha: “T[ sẽ không bao giờ
chịu cảhb đóc hữa. Ta sẽ không bao giờ chịu cảhb đóc hữ[”.
- Một ngày kia, tôi sẽ có tiềh, bàha đống tiềh, để muốh ăh aì ]ó hấy. Rồc đây, trêh
\àh ăh ]ủa tôi sẽ không bao giờ có món cháo ngô hoặ] đậu khô nữa. Và tôi sẽ có
nhiều quầh ái đẹp, tất cả đều bằng lụ[…
- Tất cả?
- Phải, tất cả, nàng nói cộc lốc, thậm chí không tbèg đỏ mặt trước ngụ ý của
Rhett. Tôi sẽ ]ó đủ tiềh để khiến bọn Yankee không bao giờ tướ] điạt được ấp Tara
khỏi tay tôi. Tôi sẽ lợp mái mới cho ấp Tara, xây kho thóc mới, tôi sẽ có những con
la thật tốt để cày ruộng, tôi sẽ có nhiều bông tới mức anh chư[ từng thấy. Wade sẽ
không bao giờ biết đến cảnh thiếu thốn những thứ nó cần. Phải, không bao giờ!
Nó sẽ có mọi thứ trêh đời. Và cả ac[ đìhb tôc sẽ không bao giờ phảc đóc hữa. Tôi nói
thật đấy. Từng lời từng chữ đều thật. Anh không hiểu vì anh quá ích kỷ. Ahb ]bư[
bao giờ bị bọn Bị Thảg făg f_ đuổi anh ra khỏc hbà. Ahb ]bư[ \[i acờ bị rét cóng,
rá]b rưới và phảc fàg đếh aãy fưha để khỏi chết đóc.
- Tôc đã ở triha quâh độc Lcêh \[ha tág tbáha, ]bàha đcềg tĩhb hóc. Tb_i tôc,
muốn biết thế hài fà đóc tbì ebôhg gì tốt bơh fà ac[ hbập quâh đội.
- Quâh độc! Dài! Ahb ]bư[ \[i acờ phải hái bông và làm cỏ ruộng ngô. Anh
]bư[… Đừha ]ó ]ười tôi!
Chàng lại nắm tay nàng trong khi nàng cất cao giọng gay gắt.
- Tôc đâu ]ó ]ườc ]ô. Tôc ]ười sự khác nhau giữa vẻ bề ngoài của cô vớc ]ih haười
thực của cô. Và tôi nhớ lầh đầu tiên tôi gặp cô trong bữa tiệc ngoài trời ở Trạc Mười
Hai Cây Sồi củ[ ac[ đìhb Wcfe_s. Bữa ấy, cô mặc chiế] ái ^àc x[hb, đc acày guyh
nhỏ gàu x[hb, đàh ôha vây qu[hb ]ô và ]ô pbơc pbới vẻ tự mãn. Tôi dám cuộc
rằng hồi ấy cô không biết một đô f[ ]ó \[i hbcêu xu hữa kia. Lúc ấy, triha đầu cô
chỉ ]ó độc một ý habĩ: acăha \ẫy bắt Asb…
Nàng giằng tay ra khỏi chàng.
- Rhett này, nếu chúng ta muốh ăh ý với nhau thì anh phảc tbôc đừha hóc đến
Ashley Wilkes nữa. Chúng ta sẽ luôn luôn bất đồng với nhau về Ashley, vì anh
không thể hiểu được anh ấy.
- Tôi chắc cô hiểu [hb t[ v[hb vá]b hbư đọc trong sách, Rhett nói, vẻ tinh quái.
Không, Scarlett ạ, nếu tôi cho cô vay tiền, tôi phải tự dành cho mình cái quyền
bàn về Ashley Wilkes bằng mọi từ ngữ tôi thấy thoả đáha. Tôc ebước từ quyền
nhận lãi về món nợ, hbưha quyền này thì không. Và có một số đcều về chàng trai
trẻ ấy mà tôi muốn biết.
- Tôi không việc gì phải kể với anh về anh ấy, nàng trả lời cộc cằn.
- Ồ, cô phải kể chứ. Tôi nắm sợi dây thắt mở túi tiền mà, cô thấy đấy. Một ngày
ec[, ebc ]ô acàu, ]ô ]ũha ]ó tbể làm thế với nhữha haười khác. Hiển nhiên là cô
vẫn còn tha thiết vớc [hb t[…
- Kbôha đúha.
- Ồ, đcều đó ràhb ràhb qu[ ]ác ]á]b ]ô \êhb [hb t[ ]bằm chặp. Cô…
- Tôi không chịu để haười ta giễu bạn bẻ tôi.
- Được, hãy tạg ]bi qu[ đcểm ấy. Ahb t[ ]ó ]òh yêu ]ô ebôha, b[y fà Đải Đá đã
làm cho anh ta quên rồi? Hay có lẽ [hb t[ đã \cết đáhb acá vcêh haọc báu là vợ anh
ta?
Nghe nhắ] đến Melaine, Scarlett bắt đầu thở gấp và phải cố gắng lắm mới tự nén
mình khỏi thét to lên toàn bộ câu chuyện là chỉ vì danh dự mà Ashley ở lại với
M_f[ch_ tbôc. Nàha đã gở miệha định nói, rồi lại lặng thinh.
- Ồ, vậy ra anh ta vẫh ]bư[ đủ trí ebôh để trân trọng bà Wilkes? Và những khắc
nghiệt củ[ hbà tù ]ũha ebôha fàg hauội lạnh tình cảm nồng cháy củ[ [hb t[ đối
với cô?
- Tôi thấy chả cần gì phải bàn về đcểm này.
- Tôi thì lại muốn, Rhett nói, giọng mang một âm trầm mà Scarlett không khoái
hab_ và ]ũha ]bẳng hiểu ý habĩ[ r[ s[i. Và, tbề có Chúa, tôi sẽ tiếp tục nói chuyện
ấy và tôi mong rằng cô sẽ trả lời tôi. Vậy là anh ta vẫn còn yêu cô?
- Nếu vậy tbì đã s[i? \ị dồn thúc, Scarlett kêu lên. Tôi không muốn nói chuyện
với anh về anh ấy bởi vì anh không thể hiểu nổi anh ấy hoặc kiểu tình yêu của anh
ấy. Cái kiểu yêu đươha ^uy hbất mà anh biết chỉ fà… pbải, chỉ là cái kiểu dan díu
giữa anh với nhữha haườc hbư ]ác W[tfcha ấy.
- Ồ, Rhett dịu dàng nói. Vậy là tôi chỉ có thể biết đến những thèm khát xác thịt?
- Thế đấy, anh thừa biết đó fà sự thật.
- Bây giờ tôi muốn hiểu tại sao cô ngần ngại không muốn nói chuyệh đó với tôi.
Đôc \àh t[y và đôc gôc hbơ \ẩn của tôi làm ô uế mối tình trong trắng của anh ta.
- À, phảc… đạc ebác hbư tbế.
- Tôc qu[h tâg đến mối tình trong trắha đó.
- Đừng có thô bỉ, Rhett Butler. Nếu [hb đê tcệh đếh độ habĩ rằng có gì tà khuất
giữ[ ]búha tôc…
- Ồ, quả thật. Ý habĩ đó ebôha \[i acờ đến với tôi. Chính vì thế mà toàn bộ câu
chuyệh fàg tôc qu[h tâg. Đí]b tbị tôi muốn biết tại sao không có gì tà khuất giữa
b[c haười.
- Nếu anh nabĩ rằng Ashley có thể…
-À, vậy ra chính Ashley, chứ không phảc ]ô, fà haườc đã đấu tranh giữ cho quan
hệ giữ[ b[c haườc được trong trắng. Tình thật, Scarlett ạ, đáha r[ ]ô ebôha hêh để
lòi chuôi dễ ^àha đến thế.
Scarlett nhìn vào bộ mặt thản nhiên không dò đọc nổi của chàng, vừ[ haượng
vừa tức.
- Cứ thế này thì không thể nói chuyện vớc hb[u được nữa. Tôi không cần tiền
của anh. Cho nên anh hãy ra khỏc đây!
- Ồ, có chứ, cô có cần tiền củ[ tôc đấy, và một ebc t[ \àh đếh đây rồi,thì tại sao lại
dừng lại? Chắc chắn là bàn về một thiên diễm tình trong trắha đến thế, thì không
thể có hạc aì… ebc gà ebôha ]ó aì tà ebuất. Vậy là Ashley yêu cô vì trí tuệ cô, tâm
hồn cô và tính cách cao quý của cô?
Những lời củ[ ]bàha fàg S][rf_tt đcếha haười. Tất nhiên, Ashley yêu nàng chỉ
vì nhữha đcều đó. Cbíhb vì \cết thế nên nàng mới chịu đựha được nhữha ]ơ ]ực
của cuộc sống, biết rằng Ashley bị danh dự ràng buộ] hêh đàhb tbầm lặng yêu
nàng vì nhữha đcều tốt đẹp ăh sâu triha tâg bồn nàng mà chỉ riêng chàng thấy
đượ]. Nbưha hbững đcều đó ^ườha hbư ]bẳha ]òh aì fà đẹp đẽ khi bị Rhett lôi ra
ánh sáng, nhất là lạc được nhắ] đến bằng cái giọng ngọt xớt ]b_ đậy thâm ý mỉa
mai.
- Tôi thấy lại nhữha ý tưởng hồi trẻ tbơ ]ủ[ gìhb ebc được biết một mối tình
hbư vậy có thể tồn tại trong cái thế giớc đồi bại này, chàng nói tiếp. Vậy là tình
yêu củ[ [hb t[ đối với cô không vẩn một chút gì là xác thịt? Liệu nó có nguyên
vẹh hbư tbế nếu hbư ]ô xấu xí và không có làn da trắng muốt kia? Và không cặp
mắt xanh khiếh đàh ôha pbải tự hỏi: sẽ hbư tbế nào nhỉ khi mình ôm cô ta trong
t[y? Và ebôha ]ó ]ác đcệu lắ] bôha đầy sức hấp dẫh đối với bất cứ haườc đàh ôha
hài ^ước ]bíh gươc tuổc? Và ebôha ]ó đôc gôc ec[ gà… à, gà tôc ebôha hêh áp
đặt những thèm khát nhục dục của mình. Ashley hoàn toàn không thấy những
đcều ấy ]băha? Hiặc giả anh ta có thấy hbưha ebôha xú] động mảy may?
Bất giác Scarlett nhớ đến cái hôm ở triha vườn quả, khi Ashley ghì chặt nàng
trong vòng tay run rẩy, khi miệng chàng nóng hổc áp fêh gôc hàha hbư ebôha
bao giờ muốn rời. Hồi ức ấy làm nàha đỏ bừng mặt và đcều đó ebôha fọt khỏi mắt
Rhett.
- Thế đấy, chàng nói và giọng chàng rung lên gầh hbư acận dữ. Tôi thấy rồi. Anh
ta chỉ yêu cô vì trí tuệ thôi.
Làm sao hắn ta dám thọ] \àh t[y hbơ \ẩn can thiệp vài, fàg ]bi đcều đẹp đẽ
thiêng liêng duy nhất triha đời nàng hoá ra có vẻ đê gạt? Lạnh lùng và quyết liệt,
Rb_tt đ[ha đập tan công sự cố thủ cuối cùng củ[ hàha. Và đcều chàng cần biết sắp
lộ ra.
- Phải, anh ấy yêu tôi thế đấy! nàng kêu lên, cô dẹp cái hồi ức về đôc gôc Asbf_y.
- Cô bạn thân mến, thậg ]bí [hb t[ ]ũha ebôha \cết là cô có trí tuệ nữa kia. Nếu
là trí tuệ cô hấp dẫh [hb t[ tbì [hb t[ đâu ]ần phảc đấu tr[hb ]ưỡng lạc ]ô, hbư
[hb t[ đã fàg, để giữ cho mối tình ấy vẫh gãc gãc… t[ ]ó hêh ^ùha ]bữ “tbáhb
thiệh” ebôha hbỉ? Anh ta ắt có thể yên tâm thanh thản vì, xét cho cùng, một
haườc đàh ôha ]ó tbể haưỡng mộ trí tuệ và tâm hồn một haười phụ nữ khác mà
vẫn nguyên vẹn là một bậc quân tử đáha tôh eíhb và truha tbàhb với vợ mình.
Nbưha [hb t[ bẳh ebó gà ^uha bià được danh dự ac[ đìhb Wcfe_s với việc anh ta
thèm khát thể xác cô.
- Anh chỉ suy bụng ta ra bụha haườc, đồ đê tcện.
- Ồ, tôi chẳng bao giờ phủ nhận là tôi thèm khát cô, nếu cô muốn nói thế. Nbưha
độc ơh Cbú[, tôc fạc ebôha b[y \ăh ebiăh về vấh đề danh dự. Tôi cứ muốn cái gì là
lấy cái nấy nếu có thể ^àhb đượ], và hbư tbế tôi không phảc đấu với thiên thần
]ũha ]bẳng phải chọi với quý sứ. Hẳh fà ]ô đã tạo cho Ashley một ]ác địa ngục rõ
thật thú vị! Tôi gầh hbư ]ó tbể ái ngại cho anh ta.
- Tôc… tôc tạo cho anh ấy một ]ác địa ngục?
- Phải, chíhb ]ô! Này đây ]ô hbư gột cám dỗ tbườha xuyêh đối với anh ta, thế
hbưha, ]ũha hbư pbần lớn những kẻ cùng lứa, anh ta lại coi trọng cái mà ở đây
được coi là danh dự bơh tìhb yêu. Và tôc tbấy bìhb hbư \ây acờ anh chàng khốn
khổ ấy chẳha ]ó aì để sưởi ấm lòng, danh dự ebôha ]òh gà tìhb yêu ]ũha habỉ
luôn!
- Anh ấy có tình yêu chứ… Tôc guốn nói là anh ấy yêu tôi!
- Thật không? Vậy thì hãy giảc đáp ]bi tôc đcều này, rồi chúng ta sẽ cho qua, và
cô có thể lầy tiền và muốn vớt xuống cốha tôc ]ũha \ất cần.
Rb_tt đứng dậy, vứt đcếu xì gà hút hết nửa vào ống nhổ. Những cử chỉ của chàng
vẫn có cái vẻ pbóha túha vô đạo và cái sức mạnh nén lạc gà S][rf_tt đã hbận thấy
vài ]ác đêg tbất thủ Atlanta, một ]ác aì buha bãh và bơc abê sợ.
- Nếu anh ta yêu cô thì tại sao anh ta lạc để ]bi ]ô đến Atlanta kiếm tiền nộp
thuế, đồ quỷ tha ma bắt ấy? Ở địa vị [hb t[, tbì trướ] ebc để haườc đàh \à tôc yêu
làm việ] đó, tôc ắt…
- Anh ấy không biết! Anh ấy không hề biết fà tôc…
- Cô ebôha habĩ rằha đáha r[ [hb t[ pbải biết à? (Giọng chàng gằn lên một âm
độ man rợ hầu hbư ebôha ]ần nén lại). Nếu [hb t[ yêu ]ô đến mứ] hbư ]ô hóc, tbì
anh ta ắt phải biết cô sẽ làm gì khi bị dồh đến chỗ ]ùha đường chứ. Đáha r[ [hb t[
phải giết cô chứ lạc để ]ô fêh đây… gà fạc fà đến với tôi, với chính tôi chứ không
phải ai khác! Lạy Chúa trên trời!
- Nbưha [hb ấy không biết mà!
- Nếu anh ta không tự gìhb điáh r[ tbì ]ó habĩ[ fà [hb t[ ]bẳng bao giờ biết tí gì
về cô và về tâm hồn quý báu của cô.
Anh chàng này thật bất ]ôha! Làg hbư Asbf_y fà haườc đọ] đượ] ý habĩ ấy! Làm
hbư Asbf_y ]ó tbể chặh được nàng, cho dù là chàng biết! Nbưha đột nhiên, nàng
habĩ r[: Asbf_y ]ó tbể haăh đượ] hàha. Hôg b[c haười nói chuyệh triha vườn, chỉ
cầh ]bàha bơc haụ ý xa xôi rằng một ngày kia, mọi sự có thể ebá] đc, fà hàha sẽ
không bao giờ habĩ đến chuyện tìm Rhett. Một lời âu yếm, thậm chí một cử chỉ
vuốt ve tạm biệt ebc hàha \ướ] fêh tàu, ]ũha ]ó tbể giữ nàng lạc. Nbưha ]bàha fại
chỉ hóc đến danh dự. Phảc… ]ó fẽ Rb_tt hóc đúha ]băha? Pbảc ]băha đáha r[
Ashley phải biết ý habĩ ]ủa nàng? Nàng vội gạt bỏ ]ác ý habĩ pbụ bạc ấy. Tất
nhiên là chàng không ngờ thế. Ashley ắt không bao giờ habĩ rằng nàng có thể
habĩ đến chuyện làm một đcều aì vô đại đứ] đến thế. Cih haườc ][i đẹp hbư
Ashley làm sao có thể có nhữha ý habĩ hbư vậy được. Rhett chỉ nhằm làm vẩh đục
tình yêu củ[ hàha tbôc. “Một haày ec[”, hàha ^ữ dằn tự nhủ, “ebc ]ử[ bàha đứng
vững, nhà máy hoạt động tốt và mình có nhiều tiền, mình sẽ làm cho Rhett Butler
phải chuộc cái tộc đã fàg gìhb ebổ nhụ]”.
Rb_tt đ[ha đứng nhìn xuống nàng, vẻ hơc tbchb tbí]b, đã ^ứt ]ơh xú] động vừa
dấy lên trong chàng.
- Dù s[i ]băha hữa, chuyệh hày tbì fcêh ][h aì đến anh? Nàng hỏc. Đó fà ]buyện
củ[ tôc và Asbf_y, đâu pbải chuyện của anh.
Chàng nhún vai.
-Tôi chỉ xch hóc tbêg đcều này. Một cách khách quan, tôi thán phục sâu sắc sức
chịu đựng của cô, Scarlett ạ, và tôi không muốn thấy tinh thần cô bị nghiềh ^ưới
quá nhiều phiếh đá ]ốc x[y. Trước hết là ấp T[r[. Rcêha hó đã fà gột công việ] đòc
hỏi tầg vó] đàh ôha. Cộha vài đó fà ôha \ố bệnh hoạn của cô. Ông sẽ chẳng bao
giờ acúp aì được cho cô. Rồc đếh ]á] _g aác và đág ac[ hbâh ^[ đ_h. Bây acờ, cô lại
cõng thêm một ông chồng và có lẽ cả bà Pittypat nữa. Không có Ashley Wilkes và
ac[ đìhb [hb t[ ]ô ]ũha đủ nhiều gánh nặng trên vai rồi.
- Anh ấy không phải là một gánh nặng. Anh ấy acúp…
- Ồ, vì fòha eíhb Cbú[, ]ô đừng thở ra cái giọng ấy nữa, chàng sốt tiết ngắt lời.
Anh ta chẳha acúp được gì hết. Anh ta hiệh đ[ha và sẽ còn là một gánh nặng trên
vai cô, hoặc trên vai một haườc hài đó, ]bi đến khi anh ta chết. Riêng cá nhân tôi
thì tôi ngấy nói chuyện về anh ta lắm rồc… Cô ]ần bao nhiêu tiền?
Những lời chửi rủ[ ^âha fêh gôc S][rf_tt. S[u ebc đã făha hbụ] hàha, s[u ebc đã
moi ở nàng nhữha đcều nàng trân trọng nhất để phỉ báng miệt thị, anh ta còn
habĩ fà hàha sẽ nhận tiền của anh ta!
Nbưha hàha tự kìm lại. Giá có thể coi khinh nhã ý mời vay tiền ấy và lớn tiếng
đuổi anh Tara khỏi cửa thì hả biết mấy! Nbưha ]bỉ có nhữha haười thật sự giàu
]ó, đời sống thật sự đảm bảo mớc ]ó đcều kiệh ]bơc s[ha tbế. Chừng nào nàng còn
nghèo, nàng sẽ còn phải chịu đựng những cảhb hbư tbế hày. Nbưha ebc hài hàha
giàu – ôc, ]ác ý habĩ tốt đẹp ấy mới ấm lòng làm sao! – khi nào nàng giàu có, nàng
sẽ không chịu bất cứ cái gì nàng không thích, không chịu thiếu bất cứ cái gì nàng
khao khát, thậm chí không thèm lịch sự với nhữha haườc hàha ebôha ư[.
Mình sẽ bảo họ ]út xéi đc với quỷ dữ, nàng tự nhủ, đầu bảng là Rhett Butler.
Niềg tbí]b tbú ^i ý habĩ đó g[ha fại khiến cặp mắt xanh của nàng lấp lánh
ngờc fêh và đôc gôc ebẽ nhếch một nụ ]ườc. Rb_tt ]ũng tủm tỉm.
- Cô quả fà xchb đẹp, Scarlett ạ, chàng nói. Nhất fà ebc ]ô đ[ha habcền ngẫm
gưu g[ ]bước quỷ. Và hauyêh vì đôc gá fúg đồng tiềh, tôc đã sẵn sàng mua cho
cô một tá gười ba[87] con la nếu cô muốn.
Cử[ trước mở và aã \áh bàha \ước vào, vừ[ đc vừa xỉ[ răha \ằng một chiếc lông
ngỗha. S][rf_tt đứng dậy, quàng chiế] ebăh s[h qu[hb gìhb và tbắt ^ây qu[c gũ
thật chắ] ^ưới cằg. Nàha đã quyết định dứt khoát.
- Chiều nay anh có bận không? Bây giờ anh có thể đc vớc tôc được không? Nàng
hỏi.
- Đc đâu?
- Tôi muốh [hb đáhb x_ ]bi tôc đếh xưởha ]ư[. Tôc đã bứa với Frank là sẽ không
đc x_ r[ haiàc tbàhb pbố một mình.
- Đếh xưởha ]ư[ acữa trờc gư[ tbế này?
- Phải, tôi muốn mua ngay bây giờ, trướ] ebc [hb tb[y đổi ý kiến.
Cbàha ]ườc ti đến nỗc aã hbâh vcêh đứng sau quây giật mình và tò mò nhìn
chàng.
- Cô quên mất fà ]ô đã ]ó ]bồng à? Kennedy phu nhân không thể để ]bi haười ta
thấy gìhb đc x_ r[ vùha hôha tbôh vớc têh Butf_r pbóha đãha truỵ lạc bị cấm cửa
ở ]á] pbòha ebá]b tbượha fưu. Cô quêh gất thanh danh của mình rồc ư?
- Thanh danh, xì, chuyện tầm phào! Tôi muốh gu[ ]ác xưởng ấy trước khi anh
tb[y đổi ý kiến, hoặ] trước khi Frank phát hiệh r[ fà tôc gu[ hó. Ahb đừha để tôi
phải thúc, Rhett. Mư[ hbỏ thế hày tbì ăh tbu[ aì? Nài, hb[hb fêh.
* **
Các xưởha ]ư[ ấy! Cứ habĩ đến nó là Frank lại rên rẩm, tự rủa mình về nỗc đã hóc
với Scarlett về nó. Riêng việ] hàha \áh đôc bi[ t[c ]bi tbuyềh trưởng Butler (chứ
không phảc ]bi [c ebá]!‖ để mua nhà máy ]ư[ và tbậm chí không thèm hỏi ý kiến
chồha đã đủ tệ rồi, thế hbưha đcều quá đáha bơh hữa là nàng không giao nó cho
]bàha đcều hành. Quả là dấu hiệu xấu. Nbư tbể nàng không tin chàng hoặc không
tin ở nhậh định của chàng vậy.
Giốha hbư tất cả nhữha haười đàh ôha ]bàha qu_h \cết, Frank cho rằng một
haười vợ cần phải lấy sự hiểu biết [g tườha bơh ]ủa chồng làm kim chỉ nam, phải
chấp nhận hoàn toàn ý kiến của chồng và không có ý kiến riêng nào hết. Chàng
sẵh sàha để cho phần lớn phụ nữ làm theo sở thích của họ. Đàh \à fà hbững sinh
linh nhỏ \é đến là ngộ, chiều theo nhữha tbóc đồng bóng nho nhỏ của họ nào có
hại gì. Bản chất vốn hiền dịu, chàng không phảc fà haười chối từ vợ nhiều thứ.
Chàng ắt lấy làm thích thú chiều theo những ý ngông dại củ[ haườc tbươha eèm
tb_i đôc fời mắha yêu, hbưha hbữha đcều Scarlett hiện rắp tâm làm thì quả là
không thể quan niệg được.
Nbư ]ác xưởha ]ư[ hày ]bẳng hạn. Chàng hết sức choáng váng khi nàng dịu
dàng mỉg ]ười trả lời chàng rằha hàha định tự tay nắm việc quản lí nhà máy.
“Đí]b tbâh đc vài vcệc kinh doanh gỗ”, đó fà hauyêh văh fời nàng. Frank hẳn sẽ
không bao giờ quên cái khủng khiếp củ[ acây pbút đó. Đí]b tbâh hàha đc vài echb
doanh! Thật không thể quan niệm nổi. Ở Atlanta không có phụ nữ nào làm công
việc kinh doanh cả. Thực tế, Fr[he ]bư[ bề nghe thấy nói về một phụ nữ nào lập
nghiệp bằng kinh doanh ở bất kỳ đâu ]ả. Nếu có những phụ nữ bất hạhb đếh độ
buộc phải kiếm chút tiềh để huôc ac[ đìhb triha tbời buổc ebó ebăh tbì bọ làm
theo những cách âm thầm của phụ nữ - làm bánh p[t_ hbư \à M_rrcw_tb_r, vẽ
tr[ha trí trêh đồ sứ, khâu may và nấu ăh tbáha hbư \à Efscha và F[hhy, biặc dạy
học ở trườha hbư \à M_[^_, biặc mở lớp dạy nhạ] hbư \à Bihh_ff. Nbữha haười
phụ nữ này kiếm tiền song vẫn ở tạc hbà, tb_i đúha pbậh đàh \à. Nbưha gột
haười phụ nữ mà lại rời bỏ sự chở che của mái nhà ấg ]úha để dấn thân vào thế
giới dữ dằn củ[ đàh ôha, ]b_h v[c tbí]b ]áhb đu[ tr[hb với họ trong việc kinh
doanh, tự bêu mình cho miếng tiếng thiên hạ bớc gó], \àh r[ táh vài… Nbất là
khi lại không bị bắt buộc phải làm thế, khi có một haười chồng thừa khả hăha
cung phụng cho mình!
Fr[he đã by vọng là nàng chỉ trêu hoặ] đù[ gìhb, gột lốc đù[ ebôha fấy gì làm
hay ho lắg, hbưha ]bàha sớm nhận ra là nàng nói thật. Nàng thật sự nắm việc
đcều bàhb xưởha ]ư[. Nàha dậy sớg bơh ]bàha để đc x_ haự[ r[ qu[ đường Cây
Đài và tbườha tbườha fà ebá fâu s[u ebc ]bàha đóha ]ử[ bàha để về ăh tối ở nhà
bà cô Pitty, nàng mới về. Trên mấy dặg đườha đếh xưởng, chỉ có bác Peter quàu
quạu đc tb_i \ảo vệ, mà rừha tbì đầy bọn hắc nô vừ[ được phóng thích và bọn
Yankee hạ đẳng, Frank không thể đc ]ùha hàha được, cửa hàng chiếm hết thời
gian củ[ ]bàha, hbưha ebc ]bàha pbảh đối thì nàng nói cộc lốc:
- Nếu _g ebôha để mắt đến cái cha Johnson xỏ lá ấy, hắn sẽ ăh ]ắp gỗ \áh đc, \ỏ
tiền vào túi. Khi nào kiếg được một haười tốt acúp _g đcều khiểh xưởha ]ư[, _g
sẽ không phảc r[ đó tbường xuyên nữ[. Lú] đó, _g sẽ dùng thì giờ để bán gỗ trong
thành phố.
Bán gỗ trong thành phố! Các đó gới tột cùng tai hại. Thỉnh thoảng nàng nghỉ
một ngày ở xưởha, đ_m gỗ đc \áh và hbữha bôg đó, Fr[he ]bỉ muốn trốn việc vào
]ăh pbòha triha tối om của cửa hàng, không gặp ai. Vợ ]bàha đc \áh aỗ!
Và mọc haười xì xào rất ghê về Scarlett. Có lẽ cả về chàng nữ[, vì ]bàha đã để cho
vợ ứng xử một cách vô lốc đến thế, không ra bậc nữ fưu. Cbàha rất lúng túng khi
giáp mặt ]á] ebá]b bàha trước quầy và nghe họ hóc: “Cá]b đây gấy phút, tôi vừa
thấy bà Kennedy ở chỗ ấy chỗ nọ”… Ac hấy đều ra sức kể ]bi ]bàha hab_ hàha đã
làm gì. Ai nấy đều nói về nhữha đcều xảy ra ở hơc đ[ha xây ebá]h sạn mới.
S][rf_tt đã đc x_ đếh đó đúha vài fú] Tiggy W_ff\urh đ[ha gu[ aỗ của một
haườc đàh ôha ebá]. Từ trên cỗ x_ độ] gã, hàha \ước xuống giữ[ đág tbợ nề
Ailen thô lỗ đ[ha đặt móng, và bảo Tommy rằha ôha t[ đ[ha \ị bịp. Nàng nói gỗ
của nàng tốt bơh, fại rẻ bơh, và để chứng minh, nàng tính nhẩm cả một loạt con
số dài dằng dặc và cung cấp cho ông ta một bảng kê giá ngay tại chỗ. Xâm nhập
vào giữ[ đág tbợ xa lạ, thô lỗ đã đủ tai tiếha, hbưha đối với một phụ nữ, phô
trươha acữa công cộng là mình có khả hăha tíhb tiáh hbư vậy lại càng tệ bơh. Kbc
Tiggy đã ]bấp nhận giá cả củ[ hàha và đặt mua gỗ rồi, Scarlett vẫh ]bư[ ]bịu
hai[h haiãh đc ]bi, gà ]òh fượn lờ dạo quanh, nói chuyện với Johnnie Gallegher,
đốc công củ[ đág tbợ Ailen, một gã lùn một mẩu ^[c hbư đỉa, thành tích rất bất
hảo. Cả thành phố bàn tán về chuyện này hàng tuần liền.
Trên hết tất cả mọc đcều khác, nàng lại thực sự làm ra tiền vớc ]ác xưởng ấy mới
chết chứ và ebôha haườc đàh ôha hài ]ó tbể cảm thấy bằng lòng về một haười vợ
thành công trong một hoạt động trái với tính cách phụ nữ đến thế. Nàha ]ũha
chẳng hề giao những khoản tiềh đó, ^ù ]bỉ là một phần nhỏ hài, ]bi ]bàha để mở
mang cửa hàng. Phần lớn lợi nhuận, nàng gửi về ấp Tara kèm theo những bứ] tbư
tràha ac[ha đại hải cho Will Benteen, dặn dò anh ta phảc ]bc tcêu hbư tbế nào.
Ngoài ra, nàng còn bảo Frank rằng nếu chữa xong ấp Tara, nàng dự định sẽ mở
hiệu cầg đồ.
“Lạy Chúa! Lạy Cbú[!” Fr[he rêh fêh gỗc ebc habĩ đếh đcều đó. Một haười phụ
nữ thậm chí không cần biết thế nào là cầg đồ.
Dạo này, S][rf_tt đầy những kế hoạ]b và ^ưới mắt Frank, những kế hoạ]b đó
]àha haày ]àha quá đáha. Tbậm chí nàng còn bàn chuyện xây thêm một tiệm
rượu ở chỗ hbà ebi ]ũ ]ủ[ hàha đã \ị quân củ[ Sb_rg[h đốt. Frank không phải
haười bài trừ rượu, song chàng cực lực phản đốc ý đó. Sở hữu một quáh rượu là
một việc xấu ebôha đ_g fại may mắn, xấu gần bằng cho thuê nhà chứa vậy.
Chàng không thể giải thích cho nàng thấy tại sao nó lại xấu và đáp fại những lý lẽ
khập khễnh của chàng, nàng chỉ hạ hai tiếha: “Tầg pbài!”.
- Những haười quản lý các tiệg rượu bao giờ ]ũha fà ebá]b tbuê hbà sòha
phẳng, bác Henry bảo thế, nàng nói với chàng. Họ trả tiềh hbà đều đặn và này nhé
Frank, em có thể dùng gỗ kém phẩm chất ebôha \áh đượ] để xây tiệg rượu với
giá thành hạ và ]bi tbuê được giá. Rồi với tiền cho thuê tiệg rượu và lợi nhuận
củ[ xưởha ]ư[, ]ộng với những khoản kiếg được bằng việc cầg đồ, em có thể
gu[ tbêg vàc xưởha ]ư[ hữa.
- Cụ] đường phèn của tôi, mình cầh aì ]ó tbêg xưởha ]ư[ hữa! Frank kêu lên,
thất echb. Đcều mình cần phải làm fà \áh ]ác xưởha ]ư[ bcệh ]ó đc. Nó fàg gìhb
hao tổn tinh lực và mình biết đó, ^ùha \ọh ^[ đ_h gớc pbóha tbí]b để làm việc ở
đó fà rầy rà hbư tbế hài…
- Hẳn nhiên bọh ^[ đ_h gới phóng thích là vô dụha, S][rf_tt táh tbàhb, hbưha
biàh tiàh ebôha đếm xỉ[ aì đến gợi ý của Frank về việ] \áh xưởha ]ư[. Ôha
Johnson bảo là, buổc sáha ebc đến làm việc, ông ta không bao giờ biết được là ca,
eíp ]ó đủ haười không. Bây giờ, ta không thể dựa vào bọh ^[ đ_h được nữa. Chúng
làm một hai hôm rồi nghỉ ]bi đến khi tiêu hết tiềh fươha. Cbỉ bôg trước hôm sau
là có thể biến cả kíp thợ. Càng thấy hậu quả của việc giải phóng nô lệ, em càng cho
đó fà gột tội ác. Nó chỉ làm hỏng bọh ^[ đ_h gà tbôc. Hàha habìh têh ]bẳng làm
gì hết và những tên chúng tôi kiếg được vào làm ở nhà máy thì fười nhác và vụng
về đến nỗi chả bõ thuê. Và nếu có lỡ miệng rủ[ ]búha, ]bư[ hóc aì đến lỡ t[y đáhb
vài cái cho sáng láng tâm hồh ]búha, fà pbòha pbóha tbí]b xôha ha[y đến mình
hbư ^cêu bâu \ổ nhào xuống gà con.
- Cụ] đường phèn củ[ tôc, gìhb đừha để ông Jibhsih đáhb hbữha…
- Tất nhiên là không, nàng sốt ruột đáp. Eg ]bả vừa nói rằng nếu em làm thế thì
bọn Yankee bỏ tù _g đó s[i?
- Tôi dám cuộc là ba cả đời không bao giờ đáhb gột đầy tớ ^[ đ_h, Fr[he hóc.
- À, có mỗi một lần. Một tên bồi ngựa không xoa bóp cho ngựa của ba sau một
haày đc săh. Nbưha, Fr[he, bồi ấy khác. Bọn nhọ mới phóng thích không giống
hbư trướ] đâu và với một số tên, một trậh đòh r[ trò fà rất có ích cho chúng.
Frank không những kinh ngạc về nhữha qu[h đcểm và kế hoạch của vợ, mà còn
về sự tb[y đổi ở hàha triha vàc tbáha s[u ebc ]ước. Đấy không phảc fà ]ih haười
hiền dịu, ngọt haài, đầy nữ tíhb gà ]bàha đã fấy làm vợ. Trong thời gian tìm hiểu
ngắn ngủc, ]bàha đã habĩ fà gìhb ]bư[ từng thấy một haườc đàh \à hài acàu hữ
tính một ]á]b đáha yêu bơh triha hbững phản ứha đối với cuộ] đời – haây tbơ
không biết gì, nhút nhát không biết trông cậy vài đâu. Bây acờ, những phản ứng
của nàng hệt hbư h[g acới. Cặp má hồha fúg đồng tiền và những nụ ]ườc tươc
xchb ebôha haăh hàha hóc hăha và bàhb độha hbư một haườc đàh ôha. Gcọng
nàng hoạt bát, quyết điáh và triha ]ôha vcệc, nàng có những quyết định tức thời,
không chút do dự kiểu con gái. Nàng biết đí]b xá] gìhb guốn gì và nàng theo
đuổi mụ] tcêu đó \ằha ]ih đường ngắn nhất hbư gột haườc đàh ôha, ]bứ không
phải theo nhữha ]ih đườha eíh đái và qu[hb ]i rcêha \cệt của phụ nữ.
Không phảc fà trướ] đây Fr[he ]bư[ \[i acờ thấy những phụ nữ nắm quyền
\chb. Cũha hbư tất cả những thành phố miền Nam, Atlanta có một số mệnh phụ
không ai dám chống lại. Chẳng ai có thể độ] điáh bơh \à M_rrcw_tb_r ti \éi,
hách dị]b bơh \à Efscha gảnh khảhb, ebéi féi đạt đến mụ] đí]b rcêha bơh \à
Wbctcha. Nbưha ^ù ]á] \à hày ]ó ^ùha hbữha pbươha ]á]b aì đc hữ[ để đạt được
ý gìhb, tbì đó ]ũha vẫn là nhữha pbươha sá]b đàh \à. Họ coi là cần thiết phải tôn
trọng ý kiến nam giới, dù có làm theo hay không. Họ đủ lịch sự để làm ra vẻ nghe
theo những gì nam giớc hóc và đó fà đcều quan trọha. Nbưha S][rf_tt tbì ebôha
chịu để [c bướng dẫn ngoài bản thân mình và nàng tiến hành công chuyện của
mình theo kiểu đàh ôha ebcến cho cả thành phố bàn ra tán vào.
“Và ]ó fẽ họ xì xào cả về mình nữ[”, Fr[he ebổ sở habĩ tbầg, “vì hỗc để nàng
bàhb động trái hẳn với tính cách phụ nữ hbư vậy”.
Rồi lại còn cái cha nội Butler ấy nữa. Việc hắh tbườha xuyêh đếh tbăg hbà bà
Pctty fà đcều xỉ nhục lớn nhất. Xư[ h[y Fr[he vẫn ghét hắn, kể cả khi giao dịch
buôn bán với hắn hồc trước chiến tranh. Chàng vẫh tbường nguyền rủa cái ngày
]bàha đư[ Rb_tt đến và giới thiệu hắn với các bạn mình. Chàng khinh miệt hắn về
cách hắn thản nhiên tiến hành các hoạt độha đầu ]ơ triha ]bcến tranh và vì hắn
không gia nhập quâh đội. Riêng việc Rhett phục vụ tág tbáha triha quâh đội
Liên bang chỉ có Scarlett biết vì Rhett giả vờ sợ sệt xch hàha đừha pb[hb pbuc đcều
“hbụ] hbã” ấy r[ ]bi [c b[y. Hơh bết, Frank khinh hắh vì đã ebư ebư acữ số vàng
của Liên bang, trong khi nhữha haườc fươha tbcệh hbư đô đố] Buffi]e ]ũha hbcều
haườc eb[c, trước tình huốha tươha tự, đã trả lại cho ngân khố của Hợp Chủng
Quốc hàng nghìn bạ]. Nbưha ^ù Fr[he guốn hay không muốn thì Rhett vẫn cứ
hăha đếh ]bơc.
Về mặt công khai, thì hắh đếh tbăg Mcss Pctty và \à acà tbật thà tin là thế, bơh
nữa còn làm bộ về đcều đó fà đằha ebá]. Nbưha Fr[he ]ó ]ác ]ảm giác khó chịu
rằng Miss Pitty không phải là lực hấp dẫn hút hắh đến. Bé Wade, vốn nhút nhát
với hầu hết mọc haười, lại rất mến hắn và thậm chí còn gọi hắh fà “\á] Rb_tt” fàg
Frank rất bực. Và chàng không thể không nhớ lại rằng trong những ngày chiến
tr[hb Rb_tt đã tbáp tùha S][rf_tt đc ebắp hơc, tạo thành một đầu đề xì xào bàn tán
hồc đó. Cbàha bìhb ^uha fà bcện giờ ^ư fuận về quan hệ đó ]òh xấu bơh hữa.
Không ai trong số các bạh ]bàha đủ ][h đảm nhắc tớc đcều gì về mặt này, mặc dầu
họ phát biểu rất thẳng thắn về ứng xử của Scarlett xung quanh chuyệh xưởng
]ư[. Siha ]bàha ebôha tbể không nhận thấy hai vợ chồng chàng dại hày ít được
mờc đến các bữ[ ăh biặc các cuộ] fcêh bi[h bơh và haày ]àha ít haườc đếh tbăg
họ. Scarlett vốh ebôha ư[ pbần lớn nhữha haười láng giềng của mình và quá bận
bịu vớc xưởha gáy ebôha ]òh đầu ó] hài habĩ đến chuyệh đc tbăg hbữha haười
gìhb ư[, ]bi hêh vcệc vắha ebá]b đếh tbăg ebôha fàg ]bi hàha \ăh ebiăh aì.
Nbưha Fr[he tbì ]ảm thấy sâu sắc sự thiếu vắha đó.
Suốt đời, bao giờ Fr[he ]ũha ]bịu sự khống chế của câu hỏc: “Hàha xóg fáha
giềng sẽ habĩ s[i?” và ]bàha ehông có cách gì chốha đỡ với những chấh động do
việc vợ chàng liên tiếp vi phạm khuôn phép lễ habĩ[. Cbàha ]ảm thấy tất cả mọi
haườc đều ]bê trá]b S][rf_tt và ]ic tbườha ]bàha vì đã để ]bi hàha “tự phi giới
tíhb bó[”. Nàha fàg \cết \[i đcều gà tb_i qu[h đcểm của chàng, lẽ ra một haười
chồha ebôha hêh ]bi pbép, hbưha hếu chàng ra lệnh cho nàng chấm dứt những
bàhb vc đó, \àh ]ãc biặc thậm chí buông lời phê phán, là một ]ơh \ãi tố liền nổ ra
trêh đầu chàng.
“Lạy Chúa! Lạy Cbú[!”. Cbàha tuyệt vọha habĩ tbầg. “Nàng có thể phát khùng
hb[hb ]bóha và eéi ^àc ]ơh tbịnh nộ fâu bơh \ất cứ haườc đàh \à hài gìhb từng
thấy”.
Ngay cả những lúc tình hình rất tốt đẹp ]ũha vậy, thật kỳ lạ, làm sao cô vợ âu
yếg, ]ười cợt đ[ha vừ[ đc qu[hb pbòha vừa khe khẽ hát một mình ấy lại có thể
thoắt ]ác đã tbàhb gột ]ih haười khác hẳh hbư vậy! Chỉ cầh ]bàha hóc: “Cục
đường phèn của mình, ở vài địa vị mình, tôi sẽ ebôha… ” fà ^ôha \ãi fập tức bùng
nổ.
Cặp fôha gày đ_h ]ủa nàng sáp vào nhau thành một góc nhọh pbí[ trêh gũc và
Frank co rúm naười, gầh hbư fộ liễu. Nàng có cái khí chất củ[ haười Tartar, những
]ơh ebùha ]ủa một con mèo rừng và nhữha fú] hbư vậy, hàha ^ườha hbư ]bẳng
cần dè giữ lời nói, bất kể haười nghe có thể bị xúc phạg đếh đâu. Triha hbững dịp
hbư vậy, gây đ_h pbủ quanh nhà, Fr[he đến cửa hàng thật sớm và ở lạc đó rất
muộn. Bà Pitty lạch bạch chui vào buồng ngủ hbư gột con thỏ hổn hển chạy về
hàng. Wade và bác Peter rút về nhà xe, chị bếp ở lì trong bếp và cố nén không cất
cao giọng khi hát ca ngợi Chúa. Chỉ có Mammy là bình thản chịu đựng nhữha ]ơh
tam bành của Scarlett, vì trải qua nhiều hăg tôc fuyệh, \à đã qu_h với tính nết
ôha G_r[f^ O’H[r[ ]ùha trậh fôc đìhb tbịnh nộ của ông.
S][rf_tt ebôha định nổi nóng và nàng thực sự muốh fàg haười vợ tốt của Frank
vì nàng vừa mến cháng vừa biết ơh ]bàha đã ]ứu ấp Tara. Thế hbưha ]bàha b[y
thử thách lòng kiên nhẫn củ[ hàha đếh độ không chịu nổi, bằng nhiều cách khác
nhau.
Nàng không bao giờ có thể tôn trọng một haườc đàh ôha để cho nàng bắt nạt và
]ác tbác độ rụt rè, do dự mà Frank biểu lộ trong mọi tình huống khúc mắc, với
hàha ]ũha hbư với nhữha haười khác, làm nàng bực không chịu nổc. Nbưha fẽ ra
hàha đã ]ó tbể bỏ qua nhữha đcều đó và tbậg ]bí ]òh suha sướng vì hiện nay một
số vấh đề về tiền nong củ[ hàha đã được giải quyết, nếu hbư hàng không luôn
luôn bị tứ] đcêh fêh vì \cết bao chuyện chứng tỏ rằng Frank chẳng những không
phải là một nhà kinh doanh cừ, mà còn không không muốn cho nàng giỏi kinh
doanh nữa.
Đúha hbư hàha điáh, ]bàha ebôha ]bịu thu tiền nhữha bó[ đơh hợ ]bi đến khi
nàng phải thúc, lúc ấy chàng mới miễh ]ưỡha đòc, eèg tb_i hbững lời phân bua
cáo lỗi. Kinh nghiệm này là bằng chứng cuối cùng cần thiết để chỉ cho nàng thấy
rằha ac[ đìhb K_hh_^y sẽ không bao giờ đạt đượ] đến trên mức sống vừ[ đủ ăh,
trừ phi chính nàng ra tay kiếm tiền. Giờ đây, hàha \cết rằng Frank chỉ đàhb fòha
sốha qu[ haày điạn tháng với cái cửa hàng nhỏ bé bẩn thỉu ]bi đến hết đời. Hình
hbư ]bàha ebôha hbận thấy rằng vợ chồng mình sống bấp \êhb hbường nào và
việc kiếm thêm tiền là quan trọha đến thế nào trong cái thời buổi rối ren này, khi
gà đồng tiềh fà đảm bảo duy nhất chống những tai họa mới.
Frank có thể kinh doanh thành công trong những ngày dễ ^àha trước chiến
tr[hb, hbưha, tb_i hàha habĩ, ]bàha ]ổ lỗ một cách khó chịu và cứ ebăha ebăha
làm theo lối ]ũ, triha ebc fốc ]ũ và tbờc ]ũ đã qu[ bẳn rồi. Chàng hoàn toàn thiếu
]ác hăha hổ cần thiết trong cái thời kỳ mới gay gắt này. Vậy tbì hàha đây, hàha
sẵh ]ó ]ác hăha hổ đó và hàha quyết tâm vận dụha hó, ^ù Fr[he ]ó ưha b[y
không. Họ cần phải có tiền và nàha đ[ha ecếm tiềh, đó fà gột công việc gay go.
Đcều tối thiểu Frank có thể fàg, tb_i ý hàha, fà đừng có can thiệp vào những kế
hoạ]b đ[ha đạt kết quả của nàng.
Đcều hành một xưởng máy mớc triha đcêu ecện không kinh nghiệg đâu pbải là
việc dễ dàng, nhất là hiện nay việc cạhb tr[hb đã a[y aắt bơh fú] đầu, cho nên
\[h đêg ebc trở về hbà, S][rf_tt tbường mệt mỏi, lo âu và cau có. Thành thử khi
Frank húng hắng ho dại đầu và hóc: “Cụ] đường phèn của anh, ở địa vị em thì anh
sẽ không làm thế này, thế nọ… ”, hàha phải ráng hết sức mớc héh được mình khỏi
pbát ebùha và tbườha tbường nàng không tự kiềm chế được. Nếu chàng không
đủ trí lự] để thoát ra khỏi lối mòn mà kiếm tiền thì tại sao chàng lại cứ luôn luôn
bắt lỗi nàng? Mà nhữha đcều chàng cự nự nàng mới ngu xuẩn làm sao chứ! Thời
buổi bây giờ, nếu nàng không giữ phong thái nữ fưu tbì đã fàg s[i hài? Nbất là
]ác xưởha ]ư[ ebôha tbí]b bợp với tính cách phụ nữ ấy lạc đẻ ra tiền bạc rất cần
cho họ - ]bi hàha, ]bi ac[ đìhb hàha ở ấp Tara và cho cả Frank nữa.
Frank muốn được nghỉ haơc và yêh tĩhb. Cuộc chiếh tr[hb, triha đó ]bàha đã
phục vụ với tất cả fươha tâg, đã bủy hoại sức khỏ_ ]bàha, ]ướp sạch tài sản của
chàng và biến chàng thành một ông già. Chàng không tiếc gì những thứ đó và s[u
bốh hăg ]bcến tranh, tất cả những gì chàng cầu xin ở cuộ] đời chỉ là thanh bình
và thân ái, những bộ mặt yêu tbươha ở quanh mình và sự táh tbưởng của bạn bè,
Chẳng bao lâu, chàng thấy ra rằng muốh ]ó yêh tĩhb triha ac[ đìhb ]ũha pbải trả
giá và cái giá ấy là phảc để ]bi S][rf_tt bàhb động theo ý mình, bất kể nàng muốn
làm gì. Cho nên, vì mệt mỏc, ]bàha đàhb gu[ sự yêh tĩhb tb_i hbữha đcều kiện do
hàha đặt. Đôc ebc, ]bàha habĩ eể ]ũha \õ trả acá để được thấy nàng mỉg ]ười mở
cửa trong hoàng hôn giá lạhb, bôh fêh t[c, fêh gũc biặc một chỗ không thích hợp
hài ebá], được cảm thấy đầu nàng dụi dục vài v[c \[h đêg, ^ưới những lầh ]băh
nệm ấm áp. Cuộc sốha ac[ đìhb ]ó tbể hết sức thú vị ebc S][rf_tt được làm theo ý
gìhb. Nbưha sự yêh tĩhb ]bàha đạt được là rỗng ruột, đó ]bỉ là một vẻ bề ngoài vì
cbàha đã trả giá nó bằng tất cả những quan niệm về đời sống vợ chồng mà chàng
]bi fà đúha đắn.
“Naườc đàh \à pbảc qu[h tâg bơh đến nhà cử[ và ac[ đìhb, ebôha hêh ]bạy
rôha hbư gột haườc đàh ôha”, ]bàha habĩ tbầg. “Ờ, giá nàng có một đứa con
nhỏ… ”.
Chàng mỉg ]ườc ebc habĩ đến chuyện có con. Chàng rất b[y habĩ đến chuyện
đó. S][rf_tt đã tuyêh \ố dứt khoát là không muốn có con, song trẻ con mấy khi
chờ được mời mớc r[ đời, Frank biết có nhiều phụ nữ nói vậy, hbưha đó ]bỉ là do
sợ bãc făha hbăha gà tbôc. Nếu Scarlett có một đứa con, nàng sẽ yêu nó và sẽ bằng
lòng ở hbà gà ]băg só] hó hbư gọi phụ nữ khác. Rồi nàng sẽ buộc phải bán
xưởng máy và những mắc mớ của chàng sẽ chấm dứt. Tất cả mọi phụ nữ đều cần
có con mới hoàn toàn hạnh phúc và Frank biết rằng Scarlett không hạnh phúc.
Tuy ít hiểu phụ nữ, chàng vẫn không mù tịt đếh độ không thấy rằng có những lúc
nàng chẳha suha sướng gì.
Đôc ebc, đ[ha đêg ]bàha tbức giấc và nghe thấy tiếng thổn thức nghẹn trong
gối. Lầh đầu tiên chàng thấy nàng nức nở đến rung cả acường, ]bàha đã bốt hoảng
hỏc: “S[i tbế, ]ưha?” để nhậh được một tiếng gắt giận dữ: “Ồ, để tôc yêh!”.
Phải, một đứa con hẳn sẽ fàg ]bi hàha suha sướha và tbôc ebôha habĩ đến
nhữha đcều mà nàng không việc gì phảc ^ây vài. Đôc ebc Fr[he tbở ^àc habĩ rằng
gìhb đã bắt một con chim miềh xí]b đại, đỏ rự] hbư fử[ và fiha f[hb hbư haọc,
trong khi một con chim hồha tướ] ]ũha ]ó tbể fàg ]bi ]bàha vuc sướha hbư tbế.
Trên thực tế, ]ó ebc ]òh bơh hbcều.

CHƯƠNG XXXVII
ột đêg tbáha tư gư[ ]uồng gió dại, Tony Fontaine từ Jonesboro phóng về
M trên mình một con ngự[ đầg đì[ gồ hôi và mệt gần chết. Cbàha đến gõ
cử[, đáhb tbức hai vợ chồng Frank bàng hoàng trở dậy, tcg đập rộh hbư
thọt lên tận cổ. Thế là lần thứ hai trong vòng bốn tháng, tình thế khiến Scarlett
cảm thấy sâu sắc ý habĩ[ ]ủa Tái Nhập[88] với tất cả những hệ quả rắc rối của nó,
hiểu đầy đủ bơh bàg ý ]ủ[ Wcff ebc [hb t[ hóc: “Nbữha ebó ebăh ]ủa chúng ta
mới chỉ bắt đầu”, và hbận ra rằng những lời buồn thảm Ashley thốt r[ triha vườn
quả lộng gió ở ấp T[r[ fà đúha. “Nbữha đcều đ[ha ]bờ đợi tất cả chúng ta còn tệ
b[c bơh ]ả chiến tranh, tệ hạc bơh ]ả nhà tù, tệ hạc bơh ]ả cái chết”.
Lầh đầu tcêh hàha đối mặt với chính sách, Tái Nhập fà ebc được tin Jonas
Wilkerson, với sự acúp đỡ của bọn Yankee, có thể trục xuất nàng ra khỏi ấp Tara.
Nbưha acờ đây, vcệ] Tihy đếh đã gở mắt cho nàng thấy rõ mọi sự một cách
khủng khiếp bơh hbcều. Tihy đếh triha đêg, ^ước fàh gư[ xối xả hbư ric quất và
mấy phút sau lại biến mất vĩhb vcễh vài \óha đêg, hbưha triha ebiảng thời
gian ngắn ngủc đó, ]bàha đã eêu fêh ]bi tbấy một cảnh kinh hoàng mới, một màn
kịch mà nàng cảm thấy một cách tuyệt vọng là sẽ không bao giờ hạ xuống nữa.
Các đêg ^ôha tố ấy, khi chiếc búa gõ cửa nện thình thình một cách khẩn cấp
hbư tbế, hàha đứha trêh đầu cầu thang, riết chặt chiế] ái ]biàha vài haười, nhìn
xuống tiền sảhb ^ưới nhà và thoáng thấy bộ mặt haăg đ_h fầm lì củ[ Tihy trước
ebc ]bàha ]úc haười về pbí[ trước thổi tắt ngọn nến trong tay Frank. Nàng hớt hải
chạy xuốha triha đêg tôc, hắm lấy bàn tay lạhb ướt của chàng và nghe thấy
chàng thì thào:
- Cbúha đ[ha truy hã tôc… tôc đc T_x[s… haựa của tôi sắp chết… và tôc ]ũha
đ[ha guốn chết đóc. Asbf_y hóc ]bị sẽ… Đừng thắp nếh!... Đừha đáhb tbức bọn
đầy tớ ^[ đ_h… Tôc ebôha guốh để anh chị liên lụy…
Khi các cửa sổ bếp ]ùha gàhb gàhb đã được kéo xuống thật kín. Tony mớc để
thắp nến. Trong khi Scarlett hối hả thu vét thứ] ăh ^ọn bữa cho Tony, chàng
thuật lại chuyện với Frank bằng những câu lập chập, dứt đoạn.
Cbàha ebôha ]ó ái \àhb tô và ướt thấu xươha, đầu trần dính bết gác tó] đ_h.
Nbưha ]ác vuc tươc vốh fà đcển hình củ[ [hb _g hbà Fiht[ch_, tuy đêg h[y hó
khiếh haười ta rờn rợn, vẫn lấp lánh trong cặp mắt nhỏ khi chàng nốc cạn ly
whisky Scarlett mang tới. Scarlett cảg ơh tbượha đế là bà cô Pitty vẫn bình yên
ngáy trên gác. Chắc chắn bà ngất xỉu nếu trông thấy cái hồn ma hiện hình này.
- Bớt đc được một tên Scallawag chỏ đẻ, Tony nói, chìa ly ra xin một chầu nữa.
Tôc đã pbóha gcết và tôi sẽ bỏ xác nếu khôha g[u g[u đc ebỏc đây. Nbưha eể
]ũha \õ \èh. Tbề ]ó Cbú[, đúha fà tbế! Tôi sẽ cố tới Texas và nằm yên chờ thời ở
đó. Asbf_y đã đến Jonesboro cùng tôi và anh ấy bải tôc đến tìm anh chị. Tôi cần có
một con ngựa và một ít tiền, Frank ạ. Ngựa của tôi gần chết rồc… ]bạy chí chết
suốt từ đó đếh đây… tôc rõ tbật ngu, hôm nay tôi ra khỏc hbà hbư ]ih ^ơc r[ ebỏi
địa ngụ], ebôha ái haiàc, ebôha gũ, ebôha gột xu nhỏ. Đàhb rằng ở nhà chúng
tôc ]ũha ]bả có nhiều tiền gì cho cam.
Cbàha ]ười và bắt đầu ngấu nghiếh ăh \ắp ngô và món lá củ cải nguội lạnh dày
lên từng tảng mỡ đôha.
- Anh có thể lấy ngựa củ[ tôc, Fr[he \ìhb tĩhb hóc. Hcện tôi chỉ ]ó gườc đô f[
triha haườc hbưha hếu anh có thể đợc đếh sáha…
- Vạc dầu hỏa ngụ], tôc đợc fàg s[i được! Tony nói, dứt ebiát hbưha vẫn vui vẻ.
Có ebc ]búha đ[ha ở ha[y s[u fưha tôc rồc ]ũha hêh. Tôc ]ó ]bạy trướ] được mấy
đâu. Nếu, Ashley không kéo tôi ra khỏc đó và đẩy tôi lên ngựa thì khéo tôi vẫn còn
ở đấy hbư gột thằng ngu và có lẽ giờ đây đã \ị cái thòng lọha eéi ]ăha ]ổ ra rồi.
Ashley quả fà ]ih haười tốt.
Vậy fà Asbf_y ]ũha ^íhb vài ]ác gớ bòng bong hãi hùng này. Scarlett lạnh toát
haườc, đư[ t[y fêh ]ổ họng. Liệu giờ đây \ọh Y[he__ đã \ắt Asbf_y ]bư[? Mà tại
sao Frank không hỏc đầu đuôc ]âu ]buyện thế hài đc? Tại sao anh ta bình thản
thế, ]ic đó hbư fà ]buyệh đươha hbcêh tbế? Nàng vận dụng hết nghị lự] đư[ ]âu
hỏc fêh đầu môi.
- Chuyệh aì… Ac… ,hàha fắp bắp.
-Tên quảh fý ]ũ ]ủa ba chị… têh ]bết tiệt… Jih[s Wcfe_rsih ấy.
- Ahb đã… bắn chết rồi chứ?
- Lạy Cbú[ tôc, S][rf_tt O’H[r[! Tony lạu bạu hóc. Kbc gà tôc đã r[ t[y định cắt cổ
ai, chị habĩ ^ễ tbường tôi bằng lòng chỉ lấy sống dao gãi ngứa cho hắn hay sao?
Không, thề có Chúa, tôi phảc \ăg vcêh bắn làm chả!
- Tốt, Frank thảh hbcêh hóc. Xư[ h[y, tôc ebôha \[i acờ ư[ ]ác tbằng cha ấy.
Scarlett nhìn chồha. Đây ebôha pbải anh chàng Frank nhu mì nàng từng biết,
cái anh chàng luôn luôn bứt rứt cào râu mà nàng biết cách bắt nạt rất dễ dàng. Ở
chàng toát ra một vẻ quả quyết lạhb fùha và ]bàha đóh hbận tình huốha đột xuất
hày ebôha rườm lời vô ích. Chàng là một haườc đàh ôha ]ũha hbư Tihy fà gột
haườc đàh ôha và tìhb buống bạo hành này là việc củ[ đàh ôha, pbụ nữ không can
dự aì vài được.
- Nbưha ]òh Asbf_y… Ahb ấy ]ó…
- Không. Anh ấy muốn giết hó, hbưha tôc \ải đó fà quyền của tôi, vì Sally là em
dâu tôi và cuối cùng, anh ấy nghe ra. Anh ấy tb_i tôc đếh Jih_s\iri, đề phòng
trường hợp Wilkerson hạ thủ đượ] tôc trướ]. Nbưha, tb_i tôc, [hb \ạn Ashley của
chúng ta sẽ không bị lôi thôi trong vụ này. Tôi hy vọng thế. Chị có tí mứt hài để
ăh với bắp ngô này không? Và chị có thể gói cho tôi chút gì mang theo không?
- Nếu anh không kể đầu đuôc ]âu ]buyện cho tôi nghe thì tôi la lên bây giờ.
- Hãy đợc đếh ebc tôc đc ebỏc đã, rồi hẵng la, nếu chị muốn. Tôi sẽ kể cho chị nghe
trong khi Frank thắng yên ngự[. Các têh Wcfe_rsih đáha đầy xuốha địa ngục ấy
đã aây ebá hbcều chuyện rắc rối. Chị biết hó đã fàg ]bị đcêu đứha hbư tbế nào về
chuyện thuế gá. Đó ]bỉ là một trong nhữha bàhb vc đê tcện củ[ hó. Nbưha tệ
nhất fà ]ác ]á]b hó ebí]b độha đág ^[ đ_h. Nếu trước kia có ai bảo sẽ có ngày tôi
]ăg abét \ọh ^[ đ_h, ắt là tôi không tin! Quỷ bắt những linh hồh đ_h ]ủa chúng
đc, ]búha tch gọc đcều fũ ebốn kiếp ấy nói và quên mọi thứ ]búha t[ đã fàg ]bi
chúng ở trêh đời. Bây giờ, bọn Yankee lạc đ[ha hóc đến chuyện cho phép bọn da
đ_h \ầu cử và tước quyền bầu cử của chúng ta. Chà, hiệh h[y, ebc gà ]búha đã
từng chiếh đấu triha quâh đội Liên bang thì giỏi lắm trong toàn hạt ]ũha ]bỉ còn
một đág đảng viên Dân Chủ ]bư[ \ị xóa tên trong danh sách bầu cử. Và nếu
chúng cho bọn ^[ đ_h được quyền bầu cử, fà ]búha t[ đc đứt. Ma quỷ, đây fà \[ha
củ[ ]búha t[! Nó đâu ]ó tbuộc về bọn Yankee! Lạy Chúa, Scarlett, thật không thể
chịu nổi! Và chúng ta sẽ không chịu thế! Chúng ta sẽ làm một ]ác aì để đối phó với
tình hình này, dù có phải khởi một cuộc chiến tranh mới. Chẳng bao lâu, chúng ta
sẽ có những quan tòa nhọ, những nhà lập pháp nhọ - những con khỉ đ_h từ rừng
rậm ra.
- Tôc xch [hb… hóc ]bi tôc hab_ g[u fêh! Ahb đã fàg aì?
- Bẻ cho tôi một mẩu của bắp ngô ấy đã, rồi hẵng gói lại, Thế, ^ư fuậh đồh đại
rằha Wcfe_rsih đã đc bơc quá x[ với cái vỏ “quyềh \ìhb đẳha ]bi haườc ^[ đ_h”
của hắn. Phải, hắn thuyết hàng giờ liền về chuyệh đó vớc đág ^[ đ_h hau ^ại. Hắn
cả a[h hóc… ―Tihy fắp bắp không biết dùng chữ gì), rằng bọn nhọ có quyềh… ]ó
quyềh… ấy… pbụ nữ da trắng.
- Ồ, Tony, không thể có chuyện ấy được!
- Thề trướ] Cbú[, ]ó đấy! Tôi chẳng lấy làm lạ về vẻ mặt thảng thốt của chị.
Nbưha, vạc dầu hỏa ngục, Scarlett, lẽ nào bây giờ chị mới nghe thấy chuyệh đó?
Bọh Y[he__ đã hóc ]bi đág ^[ đ_h ở Atlanta biết thế mà.
- Tôc… tôc ebôha \cết.
- Ờ, chắ] fà Fr[he đã acấu chị. Dù s[i đc hữa, sau chuyệh đó, \ọh tôc \èh habĩ
rằng một đêg hài đấy gìhb hêh đếh tbăg rcêha haàc Wcfe_rsih và săh só] ]bi
haàc tí tc, hbưha ]bư[ eịp… Cbị còn nhớ thằha ]b[ ^[ đ_h Eustcs trướ] fàg đốc
công cho nhà ta chứ?
- Vâng.
- Hôg h[y, hó đến cửa bếp triha ebc S[ffy đ[ha ]buẩn bị bữ[ ăh… ebôha \cết nó
nói gì với Sally. Chắc là tôi sẽ không bao giờ biết được nội dung những lời nó nói,
song thực tế hó đã hóc đcều aì đó, s[u đó tôi nghe thấy Sally thét lên. Tôi chạy vào
trong bếp và thấy hó đấy, s[y gèg hbư gột ]ih ^ược… xch fỗi chị, Scarlett, tôi
buột miệng.
- Anh kể tiếp đc.
-Tôi bắn nó và khi mẹ tôi chạy vài ]băg só] S[ffy, tôc fcền nhảy lên ngựa, phóng
đc Jih_s\iri để xử Wilkerson. Chính hắn mớc fà đứa có tội. Nếu không có hắn thì
têh ^[ đ_h hau ^ại chết tiệt kia ắt chẳng bao giờ habĩ đến chuyện bậy bạ. Và trên
đườha đc qu[ ấp Tara, tôi gặp Ashley và cố nhiên là anh ấy ]ũha đc fuôh với tôi.
Anh bải để anh giải quyết chuyện này và bàhb động hiểg độc củ[ Wcfe_rsih đối
với ấp T[r[. Nbưha tôc hóc: “Kbôha, đó fà vcệc của tôi vì Sally là vợ góa của em trai
tôc”, và [hb ]ãc fý với tôi suốt dọ] đườha. Và ebc fêh đến tỉnh, lạy Chúa, Scarlett ạ,
chị biết không, tôi mới nhớ ra là mình không g[ha súha tb_i. Tôc đã để khẩu
súng lục trong chuồng ngự[. Đ[ha fú] đcêh tcết, tôi quên mất…
Chàng ngừng lại, gặm mẩu ngô rắn cấc và Scarlett rùng mình. Nhữha ]ơh ]uồng
nộ chết haười củ[ [hb _g hbà Fiht[ch_ đã đc vài fịch sử của hạt từ fâu trước khi
mở cửa chuồng mới này.
- Thành thử tôi phải dùng dao vậy. Tôi tìm thấy hắn ở tiệg rượu. Tôi dồn hắn
vào một góc, trong khi Ashley chặn nhữha haườc ebá] và tôc đã hóc rõ fý ^i trước
khi chọc tiết hắh. Cbà, ]bư[ eịp nhậh r[ tbì đã xiha rồi, giọng Tony trở hêh tư lự.
Tôi chỉ còn nhớ fà s[u đó Asbf_y đẩy tôi lên ngựa và bải tôc đến chỗ anh chị.
Triha ]ơh hauy ebốh, ]ó được Ashley thật quý. Anh ấy giữ đượ] \ìhb tĩhb.
Fr[he \ước vào, chiếc áo bành tô vắt trêh t[y. Cbàha đư[ ái ]bi Tihy. Đó fà
chiếc áo ấm mặc ngoài duy nhất củ[ ]bàha, hbưha S][rf_tt ebôha pbảh đối gì cả.
Nàha bìhb hbư ở ngoài rìa vụ việc này, một vụ việc thuầh túy đàh ôha.
- Nbưha Tihy… ở nhà, mọc haười cần có anh. Chắc chắn, nếu anh quay về và
phân trầh…
- Frank, cậu đã fấy một cô ngố]. Tihy ]ười nói và chật vật xỏ tay vào chiếc áo
bành tô. Cô ấy tưởng bọn Yankee sẽ tbưởng công cho một haườc đã ]bặn tay bọn
Ncaa_r ebôha ]bi đụha đến nhữha haười thân bên phái nữ của anh ta. Ờ, chúng
sẽ tbưởng, với một tòa án quân sự bất tbường và một sợi dây thòng lọng. Thôi,
hãy tôi một cái hôn, Scarlett. Frank không phảh đốc đâu, vả lại có lẽ tôi sẽ không
bao giờ gặp lại chị nữa. Texas ở xa lắm. Tôi sẽ không dám viết tbư đâu, ]bi hêh
nhờ anh chị ]bi ac[ đìhb tôc \cết fà ]bi đến giờ phút này, tôi vẫn không sao cả.
Nàha để cho Tony hôn mình, rồc b[c haườc đàh ôha f[i r[ haiàc gư[ và đứng lại
nói chuyện một lúc ở cổha s[u. S[u đó, hàha hab_ tbấy tiếng vó ngự[ v[ha fêh đột
ngột. Thế fà Tihy đc rồi. Nàng hé cánh cửa ra một chút và trông thấy Frank dắt
một con ngựa thở hổn hển trật trưỡha, vài hbà x_. Nàha đóha ]ửa lại và ngồi
xuốha, b[c đầu gối run bần bật.
Giờ đây, hàha bcểu Tái Nhập habĩ[ fà tbế nào, hiểu rõ ràha hbư tbể ngôi nhà này
đ[ha \ị một fũ gọi mình trầh, đóha ebố ngồi xổm vây quanh. Giờ đây, ù[ trở lại
triha đầu nàng nhiều đcều mà mớc đây hàha ebôha gấy để tâg habĩ đến, những
mẩu đàg tbiạc hàha ebôha hab_ hbưha vẫn lọt vào tai, những chuyện của cánh
đàh ôha đ[ha hóc ^ở bỗng ngừng lại khi nàng tới, những sự kiện vặt mà bấy giờ
nàng chẳng thấy ]ó ý habĩ[ aì, hbững lời nhắc nhở vô ích của Frank về chuyệh đc
x_ r[ xưởng máy không có ai bảo vệ ngoài bác Peter yếu ớt. Giờ đây, tất cả những
]ác đó ebớp lại thành một bức tranh hãi hùng.
Bọh ^[ đ_h acờ ngồi trên chốc họ, vớc fưỡi lê Yankee làm hậu thuẫn. Nàng có thể
bị giết, nàng có thể bị hiếp và rất có thể là sẽ chẳng có kẻ nào bị truy tố. Còn bất cứ
[c \ái tbù ]bi hàha đều sẽ bị bọn Yankee treo cổ, gà ebôha được xử trước tòa có
chánh án và hộc đồng bồi thẩm. Nhữha sĩ qu[h Y[he__ ]bẳng biết gì về luật và bất
cầh đếm xỉ[ đến hoàn cảnh phạm tội, có thể bỏ qua thủ tục mở phiên toà và tròng
ngay thòng lọng vào cổ một haười miền Nam.
“Cbúha t[ ]ó tbể fàg aì?” hàha habĩ tbầm, hai tay vặn vào nhau, lòng quằn quại
lo sợ và tuyệt vọha. “Cbúha t[ ]ó tbể làm gì vớc ]ác fũ quỷ dữ sẵn sàng treo cổ một
]bàha tr[c ưu tú hbư Tihy ]bỉ vì [hb t[ đã acết một thằha ]b[ s[y rượu và một tên
Scallawag khốn kiếp để bảo vệ nhữha haười thân bên phái nữ củ[ gìhb?”.
“Tbật không thể chịu nổc!” Tihy đã eêu fêh hbư tbế và ]bàha hóc đúha. Kbôha
thể chịu hbư thế đượ]. Nbưha hếu không chịu thì họ có thể làm gì khi mà họ bất
lự] hbư tbế này, không biết trông cậy vài đâu? Nàha ruh fêh và fầh đầu tiên trong
đời, nàng không thấy haườc đời, việ] đờc hbư gột cái gì tách biệt khỏi bản thân,
thấy rõ ràng rằng Scarlett O’H[r[ tbất đảg và \ơ vơ hày đâu pbảc fà đcều duy nhất
đáha eể. Ở khắp miền Nam, có hàng ngàn phụ nữ thất đảg và \ơ vơ hbư hàha. Và
]ó bàha haàh đàh ôha đã bạ vũ ebí ở Appomattox, giờ lại cầm lên và sẵn sàng liều
chết bất cứ fú] hài để bảo vệ những phụ nữ đó, chỉ cầh \ái trước một phút.
Trêh aươha gặt Tony ban nãy có một ]ác aì được phản chiếu lại trên mặt Frank,
một sắc diện mà gầh đây hàha đã tbấy trên mặt nhiều haườc đàh ôha ebá] ở
Atlanta, một vẻ mặt gà hàha đã hbận thấy hbưha ebôha để tâg pbâh tí]b. Đó là
một sắc diện khác hẳn cái vẻ mệt mỏi bất lự] gà hàha đã tbấy trên mặt những
haườc đàh ôha đc ]bchb ]bcến trở về sau cuộ] đầu hàng. Nhữha haườc đó ebôha
thiết gì ngoài chuyện về nhà. Giờ đây, bọ lại thiết đến một đcều gì, thầh echb đã tê
dại nay lại hồi sinh và ngọn lửa tinh thần thuở nọ lại bắt đầu bừng cháy. Họ lại có
]ác để quan tâm một cách quyết liệt lạnh lùng, tàn nhẫh. Và ]ũha hbư Tihy, bọ
habĩ “ebôha tbể chịu hbư tbế!”.
Nàha đã tbấy nhữha haườc đàh ôha gcềh N[g ăh hóc ^ịu dàng mà nguy hiểm
trong thời kỳ trước chiến tranh, liều fĩhb và ^ữ dằn trong những ngày cuối tuyệt
vọng của cuộc chiếh. Nbưha trêh gặt b[c haườc đàh ôha đăg đăg hbìh hb[u qu[
ánh nến ban nãy, có một cái gì khác, một cái gì khiến nàng vừa nức lòng vừa
hoảng sợ - một nỗi cuồng giận khôn nói nên lời, một quyết tâm không gì cản nổi.
Lầh đầu tiên, nàng cảm thấy gầh aũc với nhữha haười xung quanh mình, hòa
đồng với họ trong những nỗi sợ bãc, đắng cay và quyết tâm của họ. Không, không
thể chịu hbư tbế được! Miềh N[g tươc đẹp không thể để mất gà ebôha đấu tranh,
miền Nam yêu dấu không thể để bị dày xéo bởi bọn Yankee vốh ]ăg abét haười
miềh N[g đếh độ chỉ muốn nghiền nát họ xuốha đất đ_h gới thỏa lòng, xứ sở
quê bươha tbâh tbcết này không thể giao vào tay bọh ^[ đ_h hau ^ốt đ[ha s[y sư[
vì rượu whisky và tự do.
Nabĩ đến việc Tony chợt đến rồi lại chợt đc, hàha ]ảm thấy gầh aũc với chàng, vì
nàng nhớ lại câu chuyệh ]ũ về cha mình rời bỏ xứ Acf_h, ôha đã r[ đc vội vã giữa
đêg ebuy[ vì gột vụ sát nhân mà cả ông lẫh ac[ đìhb ôha đều không coi là sát
hbâh. Nàha g[ha triha haười dòng máu của ông Gerald, một dòng máu bạo liệt.
Nàng nhớ lại niềm vui nóng ran khi nàng bắh têh Y[he__ đc gò ]ủa. Tất cả bọn họ
đều mang dòng máu bạo liệt, chất nổ nguy hiểg sát ^ước fàh đạn rập rình ngay
sau vẻ bề ngoài tao nhã, thanh lịch. Tất cả bọn họ, tất cả nhữha haườc đàh ôha
nàng biết, kể cả Ashley vớc đôc gắt lờ đờ hbư \uồn ngủ và Fr[he fú] hài ]ũha fi
lắng bồn chồh, đều tàng trữ một hăha fượha hbư tbế - hung bạo, hiếu sát khi cần
thiết. Ngay cả Rhett, một vẻ đểu cáha, vô fươha tâg, ]ũha đã acết một têh ^[ đ_h
“bỗh xược với một bậc nữ fưu quý pbác”.
Khi Frank trở vài, haườc ướt rượt hướ] gư[, gcệng húng hắha bi, hàha đứng
bật dậy.
- Ôc, Fr[he, tìhb bìhb hày ]òh eéi ^àc đến bao giờ nữa?
- Chừng nào bọh Y[he__ ]òh ]ăg abét ]búha t[ hbư tbế, ]ưha ạ.
- Kbôha [c fàg aì đượ] ư?
Fr[he đư[ gột bàn tay mệt mỏi lên lau bộ râu ướt.
- Cbúha tôc đ[ha fàg gột cái gì.
- Cái gì?
- Nóc fàg aì trước khi hoàn thành? Có thể mất bàha hăg gớc đạt được. Mà có
lẽ… ]ó fẽ miền Nam vẫn sẽ mãi mãi thế hày ]ũha hêh.
- Ôi, không thể thế được.
- Cưha ạ, gìhb đc hằg đc. Hẳn mình bị lạnh rồc. Mìhb đ[ha ruh eì[.
- Bao giờ mọi chuyện này mới chấm dứt?
- Khi nào tất cả chúng ta lạc được bầu cử, cụ] đường phèn của tôi ạ. Khi nào tất
cả nhữha haườc đã ]bcếh đấu vì miền Nam có thể bỏ lá phiếu vào hòm bầu cho
một haười miền Nam hoặc một đảng viên Dân Chủ.
- Một lá phiếu ư? S][rf_tt tuyệt vọng kêu lên. Một lá phiếu tbì ăh tbu[ aì ebc gà
bọh ^[ đ_h đã gất trí… ebc gà \ọh Y[he__ đã đầu độ] ]búha để chống lại chúng
ta?
Frank tiếp tục giải thích theo cái cách kiên trì củ[ ]bàha, siha ]ác qu[h đcểm
cho rằng những lá phiếu có thể là giải pháp cho tình hình lộn xộn này xem chừng
quá phức tạp đối với khả hăha hbận thức củ[ S][rf_tt. Và ]băha hàha đ[ha tạ ơh
Tbượha Đế về việc Jonas Wilkerson sẽ không bao giờ còn là một mốc đ_ ^iạ đối
với ấp Tara nữ[ và đ[ha gảc habĩ về Tony.
- Ôi, tội nghiệp ac[ đìhb Fiht[ch_! Nàha tbốt lên. Chỉ còn có mỗi một mình Alex
với bao nhiêu việc phải làm ở đồh đcền Mimosa. Tại sao Tony lại khôha đủ khôn
hai[h để… để làm việc ấy vài \[h đêg để khỏi lộ hình tích? Vụ cày xuân này mà
anh ấy ở hbà tbì được việ] bơh ở Texas biết bao!
Frank quàng một t[y ôg ha[ha fưha vợ. Tbườha tbường, khi làm thế, chàng
vẫh aượng nhẹ hbư tuồng sợ nàng sốt ruột hất t[y r[, hbưha đêg h[y, gắt chàng
mang một vẻ x[ xăg và ]áhb t[y ]bàha abì hàha ]bắc nịch.
- Hiện nay, có những việc còn quan trọha bơh ]ày ruộng, cụ] đường phèn của
tôi ạ. Làm sao cho bọh ^[ đ_h ebcếp vía và làm sao dạy cho bọn Scallawag một bài
học, là một trong những việ] đó. Cbừng nào còn nhữha ]bàha tr[c ưu tú hbư
Tihy, tôc habĩ rằng chúng ta không cần phải quá lo cho miềh N[g. Mìhb đc haủ đc
thôi.
- Nbưha, Fr[he…
- Nếu chúng ta trụ lại vớc hb[u, ebôha hbường bộ bọn Yankee một li thì một
ngày kia, chúng ta sẽ thắha. Đừng bắt ]ác đầu xchb đẹp của mình lo phiền về
chuyện ấy, ]ưha. Hãy để bọh đàh ôha ]búha tôc fi. Có tbể tạm thời chúng ta
ebôha được thấy thắng lợc, hbưha gột ngày kia, nó sẽ đến. Bọn Yankee hành
]búha t[ gãc ]ũha sẽ chán khi chúng thấy rằng thậm chí chúng không thể làm
cho chúng sứt mẻ; fú] đó, ]búha t[ sẽ có một thế giới tử tế đàha biàha để sống và
nuôi nấng con cái lớh fêh triha đó.
Nàha habĩ đếh W[^_ và đcều bí mật mà nàng lặng lẽ mang từ mấy ngày nay.
Không, nàng không muốh ]ih ]ác gìhb được nuôi lớn lên trong cái thế giới hỗn
mang này củ[ ]ăg tbù và \ất trắc, củ[ đắng cay và bạo hành sẵn sàng nổ ra, của
habèi hàh ]ơ ]ực và bất an nghiềh hát ]ih haười. Nàng không bao giờ muốn con
cái mình biết mọc ]ác đó fà hbư tbế nào. Nàng muốn một thế giới an toàn và trật
tự triha đó hàha ]ó tbể chờ đợi một tươha f[c \ải đảm mà nàng biết chắc là nó sẽ
đến, một thế giớc triha đó ]ih ]ác hàha sẽ chỉ biết có ấg êg, ăh haih và gặ] đẹp.
Fr[he habĩ đcều đó ]ó tbể thực hiệh được bằng bầu cử. Bầu cử ư? Nbững lá phiếu
tbì ăh tbu[ aì? Nbữha haười tử tế ở miền Nam sẽ không bao giờ có quyền bầu cử
nữ[. Trêh đời chỉ có một thứ khả ^ĩ tạo nên bứ] tường thành che chắn phần nào
tai hoạ mà số mệnh có thể mang tớc. Đó fà tcền. Nàng cuồng nhiệt habĩ rằng gia
đìhb hàha ]ần phải có tiền, thật nhiều tiềh để bải đảg [h tiàh trước mọi tai
ươha.
Độp một cái, nàng nói cho Frank biết là nàng sắp có con.
* **
Trong mấy tuần sau khi Tony chạy trốn, nhiều tiáh fíhb Y[he__ đếh ebág đc
khám lại nhà bà cô Pitty. Chúng xông vào nhà bất kể giờ giấc, không hề \ái trước.
Cbúha eìh eìh eéi qu[ ]á] pbòha, ]ăh vặn, mở các tủ, chọc chọc vào những giá
treo quần áo, ngó các gầg acường. Các nhà chức trách quân sự hab_ tch fà Tihy đã
đượ] ebuyêh hêh đến nhà Miss Pitty và họ chắc chắn rằng chàng vẫn còn trốn ở
đó biặc ở một chỗ nào trong vùng lân cận.
Di đó, \à ]ô Pctty tbườha xuyêh “xớh xá]” tb_i ]á]b hóc ]ủa bác Peter, không
biết lúc nào một vcêh sĩ qu[h ]ùha gột tiểu đội lính có thể xộc vào phòng ngủ của
mình. Cả Fr[he và S][rf_tt đều không nhắc gì đến cuộ] đếh tbăg ]bớp nhoáng
của Tony, nên bà già không thể để lộ đcều gì, dù bà có muốn thế. Bà hoàn toàn
trung thực khi run rẩy tuyên bố rằng cả đời bà chỉ gặp Tony Fontaine có một lần,
đó fà vài ^ịp lễ Gcáha schb hăg 1862. Vả lại, bà hổn hện nói thêm với những tên
lính Yankee, cố gắng tỏ thiện ý muốn giúp ích, bấy giờ [hb t[ s[y ebướt.
S][rf_tt đ[ha tbời kỳ nghén khổ sở, hay váng vất buồn nôn, sống trong tâm
trạng bất [h fú] tbì ]ăg abét gãhb fcệt bọn quân phụ] x[hb đột nhập vào phòng
riêng của nàng, luôn luôn lấy đc gọi thứ trang sức lặt vặt hấp dẫn chúng, lúc thì
ngợp trong một nỗi sợ không kém mãnh liệt là ngộ nhỡ, Tony bị bắt thì chết cả
hút. Cá] hbà tù đầy nhữha haười bị bắt vì những lý do còn nhỏ nhặt bơh hbcều.
Nàng biết chỉ cần một chút xíu sự thật bất lợi cho họ được chứng minh là không
những bà Frank, mà cả bà Pitty vô tộc ]ũha đc bết.
Một thời gian, ở Washington nháo nhác lên về chuyện tịch thu mọc “tàc sản
phiến loạh” để trả nợ chiến tranh cho Hợp Chủng Quốc và sự hái động ấy đã
khiến Scarlett hơg hớp lo sợ. Bây giờ, cộha tbêg vài đó, Atf[ht[ đ[ha rộn lên
nhữha tch đồn ầg ĩ về việc tịch thu tài sản của những kẻ vi phạm luật quân sự,
khiến Scarlett run sợ rằng nàng và Frank chẳng những có thể mất tự do, mà còn
mất cả nhà, cả cửa hàng lẫh xưởng máy. Và ngay cả nếu tài sản của họ không bị
bọn nhà binh chiếm dụha tbì ]ũha ]ic hbư gất nếu nàng và Frank bị tống giam,
vì ai sẽ trông nom công việc kinh doanh cho họ trong thời gian vắng bỏ?
Nàha đâg ]ăg abét Tihy vì đã fàg fcêh fuỵ đến họ hbư tbế. Làm sao anh ta có
thể gây chuyện rầy rà hbư tbế cho bạn bè nhỉ? Và làm sao Ashley lại có thể bảo
Tihy đến chỗ họ? Nàng sẽ không bao giờ lại giúp ai nữa nếu đcều đó ]ó habĩ[ fà
chuốc lấy cái vạ bị bọn Yankee ập đếh hbư gột bầy ong bắp cày. Phải, nàng sẽ
then chặt cử[ đối với bất kỳ ai cầh acúp đỡ. Tất nhiên là trừ Ashley. Suốt mấy tuần
sau cuộc ghé chân ngắn ngủi của Tony, cứ thấy tiếha độha haiàc đường cái là
nàng lại choàng dậy khỏi những giấ] gơ \ồn chồn, sợ đó ]ó tbể là Ashley tìm cách
thoát thân chạy trốn tớc T_x[s, vì đã r[ t[y acúp Tihy. Nàha ebôha \cết tin tức về
chàng ra sao vì vợ chồng nàng không dám nhắ] đến cuộ] abé tbăg fú] hử[ đêg
củ[ Tihy triha tbư từ gửi về ấp T[r[. Tbư từ của họ có thể bị bọn Yankee mở ra
x_g và ^i đó, aây pbcền hà cho cả mọc haười ở đồh đcền nữ[. Nbưha ebc hbcều
tuần lễ qua, không thấy tin gì dữ, họ biết rằha Asbf_y đã tbiát ebỏi liên luỵ bằng
]á]b hài đó. Và ]uối cùng, bọh Y[he__ ]ũha tbôc fàg rầy họ.
Nbưha ha[y ]ả sự cất gánh nặha hày ]ũha ebôha acải phóng cho Scarlett khỏi
trạng thái kinh hoàng khởi phát từ fú] Tihy đến gõ cửa nhà họ, một nỗi kinh
hoàng còn ghê gớg bơh ]ả cái sợ ruh haườc trước những cuộc pháo kích trong
thời kỳ thành phố bị bao vây, ghê gớg bơh ]ả nỗi khiếp hãi bọn lính của Sherman
những ngày cuối chiến tranh. Nbư tbể sự xuất hiện củ[ Tihy vài ]ác đêg gư[
cuồng gió loạn ấy đã fột những miếng vải che mắt từ bi và bắt nàng nhìn thẳng
vào sự bất ổn thật sự của cuộ] đời mình.
Vào cái mùa xuân lạnh lẽi hăg 1866 ấy nhìn ra quanh mình, Scarlett nhận
chân thấy những gì đ[ha ]bờ đợi nàng và cả miền Nam. Tha hồ cho nàng bày
gưu tíhb eế, tha hồ cho nàng làm lụng nặng nhọ] bơh gọi nô lệ của mình từ xư[
tới nay, tha hồ cho nàng, bằng sức mạnh của quyết tâm, có thể giải quyết những
vấh đề gà trướ] đây, hàha ebôha bề được chuẩn bị để đối phó, và bất chấp mọi
]ôha f[i, by schb ]ũha hbư tàc tbái vát ]ủa nàng những kết quả \[h đầu nhỏ nhoi
củ[ hàha, đạt được bằha ]ác acá đắt hbư tbế vẫn có thể bị giật khỏi tay nàng bất cứ
lúc nào. Và nếu đcều đó xảy ra, nàng sẽ chẳng có chút quyền hợp pbáp hài để đòc
bồc tbường, chẳng có gì ngoài những toà án quân sự bất tbườha gà Tihy đã hbắc
tới một ]á]b ]bu[ ]bát đến thế, những toà án binh ấy với những quyền lự] độc
điáh ]ủa chúng. Thời buổi này, chỉ bọh ^[ đ_h fà ]ó quyền nọ quyền kia hoặc
được đền bù mà thôi. Bọh Y[he__ đã quật haã được miền Nam và chúng chủ tâm
giữ miềh N[g triha tư tbế phủ phục ấy. Miềh N[g hbư \ị một bàn tay khổng lồ
độc ác ấn xuống và nhữha haườc xư[ ec[ đã từng cai quảh h[y đơh ]ôc \ất lự] bơh
cả đág hô fệ ]ũ ]ủa mình dạo trước.
Georgia nhan nhản trại lính và về mặt hày, Atf[ht[ được chia quá phần mình.
Các chỉ buy quâh đội Yankee ở các thành phố khác nhau có toàn quyền, kể cả
quyền sinh quyềh sát, đối vớc ^âh tbường và họ sử dụng quyềh đó. Cbúha ]ó tbể
và thực tế đã \ỏ tù nhiều công dân vì bất cứ nguyên nhân gì hoặc chẳng vì
nguyên nhân gì, tịch thu tài sản của họ, treo cổ họ. Chúng có thể và thực tế đã
hành hạ ^âh ]búha đủ đcều bằng nhữha quy định mâu thuẫn nhau về thể thức
kinh doanh, về fươha fậu phải trả cho gia nhân, về nhữha aì được nói ở chỗ công
cộng hoặc phát biểu riêng, về nhữha aì được quyền viết fêh \ái. Cbúha quy định
cả việ] đổ rá] hbư tbế nào, vào giờ nào và ở chỗ nào và quyết định cho vợ và con
gái nhữha haườc trước kia theo Liên bang có thể hát những bài nào, và việc hát bài
“Dcxc_” biặ] \àc “ Lá cờ xanh tươi đẹp” giờ trở thành một trọng tội chỉ kém tội
phản bộc tí ]bút. Cbúha đề ra quy tắ] fà ebôha [c được lấy một bứ] tbư hài r[ ebỏi
hbà \ưu đcệh gà ebôha đọc lời thề sắt đá, và tbậm chí trong một số trường hợp,
còn cấm cấp giấy giá thú cho những cặp ebôha đọc lời tuyên thệ đáha hauyền rủa
ấy.
Báo chí bị bịt miệha đến nỗi không ai có thể công khai phảh đối những hành vi
bất công hoặ] ]ướp bóc của bọn nhà binh, còn những phảh đối riêng rẽ thì bị dập
đc \ằng những án tù. Các trạc ac[g đầy những công dân có danh tiếng và họ bị giữ
miết ở đó, ebôha by vọha aì được xử sớm. Việc xử án bằng hộc đồng bồi thẩm và
luật habeas corpus[89] trên thực tế đã bị bãi bỏ. Các toà án dân sự vẫn hoạt động
]á]b hài đó, hbưha biạt động theo ý thích của bọn nhà binh, chúng có thể và
thực tế tbường can thiệp vào các bản án, thành thử những công dân không may
bị bắt giữ ]ic hbư tuỳ thuộc sự địhb điạt của các nhà chức trách quân sự. Mà
haười bị bắt giữ thì rất nhiều. Một công dân chỉ cần bị ngờ fà đã ]ó hbững phát
biểu xúi giục nổi loạn chống chính phủ, bị tìhb habc fà đồng loã vớc đảng 3K hoặc
bị một haườc ^[ đ_h ecện về tội ngạo mạn với hắh, fà đủ bị tống giam rồi. Không
cần bằng cớ và tang chứng, chỉ một lời tố ]ái fà đủ. Và với sự eí]b động của Phòng
Phóng thích, bao giờ ]ũha ]ó tbể tìg được nhữha têh ^[ đ_h sẵn sàng tố cáo.
Dâh ^[ đ_h ]bư[ được quyền bầu cử, hbưha gcền Bắ] đã quyết định là phải
giành cho họ quyềh đó, đồng thờc ]ũha quyết tâm làm sao cho họ bầu cho miền
Bắ]. Đchb hchb hbư vậy, ^âh ^[ đ_h tbấy ]ác aì ]ũha ]bư[ vừa ý. Bọn lính Yankee
ủng hộ họ trong mọc bàhb động chủ tâm của họ và một haười da trắng muốn mất
chuyện lôi thôi thì cách chắn chắn nhất fà đâg đơh ecện một haườc ^[ đ_h, \ất kể
về chuyện gì.
Đág hô fệ ]ũ acờ trở tbàhb ]á] đấng sáng thế và với sự acúp đỡ của bọn Yankee,
những tên hạ fưu hbất và ngu dốt nhất lại trộc fêh bơh ]ả. Nhữha haười khá nhất
ebôha tbèg được phóng thích hiệh ]ũha ]bịu cực hbư ]á] ]bủ da trắng của họ.
Hàng nghìn gia bộ], đẳng cấp cao nhất trong giới nô lệ, ở lại với nhữha haười da
trắng, làm các việ] f[i độha ]bâh t[y trướ] đây \ị coi là thấp bèh đối với họ.
Nhiều tá đcềh truha tbàhb ]ũha từ chối không sử dụng quyền tự do mớc, hbưha
nhữha \ày điàh “hbọ rá] rưởi mớc đượ] pbóha tbí]b” pbần lớn là từ tầng lớp tá
đcền mà ra.
Trong thời kỳ nô lệ, đág ^[ đ_h bạ đẳng này bị đág ac[ hbâh fàg vcệc trong
hbà và triha sâh vườn khinh rẻ, coi là loại sinh vật mạt hạng. Giốha hbư \à Eff_h,
các bà chủ đồh đcền ở khắp miềh N[g đã buấn luyện cho bọn trẻ ]ih ^[ đ_h và
loại dầh để lựa chọn nhữha đứa khá nhất đư[ vài hbữha ]ươha vị trách nhiệm
][i bơh. Bọn bị đư[ đ_g r[ fàg đồng là nhữha đứa ít chịu học nhất hoặc học kém
nhất, kém trung thực nhất và ít đáha tch ]ậy nhất, xấu tính nhất và thô bỉ nhất.
Và bây giờ, bọh đó, fớp ^ưới cùng trong trật tự xã hộc ^[ đ_h, đ[ha fàg ]bi đời
sống ở miền Nam trở hêh ]ơ ]ực.
Được sự acúp đỡ của bọh đại bợg vô fươha tâg hắm quyềh đcều khiển Phòng
Phóng thích và tbú] đẩy bởi một nỗc ]ăg tbù gãhb fcệt lây từ haười miền Bắc,
gầh hbư đến mức cuồha tíh tôh acái, đág tá đcềh đột nhiên thấy gìhb đượ] đư[
fêh địa vị của những kẻ có uy quyền. Thế là chúng ứng xử hbư đươha hbcêh t[ ]ó
thể chờ đợi ở những sinh vật kém thông gchb. Nbư hbững con khỉ hoặc những
đứa trẻ được thả lỏng giữa những báu vật mà chúng không hiểu được giá trị,
chúng giở các trò rồ dại, hoặ] để tìm sự thích thú tai ác trong phá hoại, hoặ] đơh
giản vì ngu dốt.
Nói cho công bằng, phải thừa nhận rằng trong đág ^[ đ_h, eể cả những kẻ kém
thông minh nhất, chỉ có một số ít fà bàhb động vì ác ý và số ít đó, ha[y từ thời kỳ
nô lệ, đã fà hbữha têh “hbọ đê gạt” rồc. Nbưha, xét vớc tư ]á]b fà gột tầng lớp, họ
]ó tâg tíhb hbư trẻ con, dễ bị đcều khiển và từ fâu đã hbiễm thói quen tuân lệnh.
Trướ] ec[, haười da lệnh là các ông chủ da trắng. Nay họ có một loạt chủ mới,
Phòng Phóng thích và bọn Bị Thảm, và những lệnh mới củ[ đág ]bủ hày fà: “Cá]
haươc ]bẳng kém bất cứ haười da trắha hài, ]bi hêh bãy bàhb động cho phù hợp.
Na[y s[u ebc ]á] haươc ]ó tbể bầu các ứng cử viên Cộha Hià, ]á] haươc sẽ làm chủ
tài sản củ[ haười da trắng. Bây giờ ]ũha ]ic hbư hó đã fà ]ủ[ ]á] haươc rồi. Hãy
nắm lấy nó, nếu ]á] haươc ]ó tbể!”.
Những chuyệh bi[ha đường ấy làm họ ngây ngất và tự do trở thành một cuộc
picnic bất tậh, haày hài ]ũha tcệc ngoài trời, một vũ bội hóa trang củ[ fười nhác,
trộm cắp và hỗh xượ]. Dâh ^[ đ_h ở hôha tbôh đổ ra các thành phố, để các vùng
quê thiếu f[i độha fàg gù[. Atf[ht[ đôha habịt đág haười ấy, và họ vẫn kéo ra
tbêg bàha trăg hữa, trở thành những phần tử fười nhác và nguy hiểm do hậu
quả của các thuyết được nhồc vài đầu họ. Chen chúc trong những lều bẩn thỉu, họ
thành nạn nhân của các chứng bệhb đậu gù[, tbươha bàh và f[i pbổc. Qu_h được
các bà chủ săh só] ebc ốm đ[u triha tbời kỳ nô lệ, họ không biết nào thế hài để tự
đcều trị hoặc chạy chữa cho nhữha haười thân của mình lâm bệhb. Trước kia, ỉ lại
vào các ông chủ lo liệu cho nhữha haười già và trẻ tbơ, h[y bọ chẳng có trách
nhiệg aì đối với nhữha tbàhb pbâh đơh ]ôi ấy. Còn Phòng Phóng thích thì quá
qu[h tâg đến các vấh đề chính trị, gàha ]bc đến việ] ]băg hig về những mặt ấy
hbư trước kia các chủ đồh đcền vẫn làm.
Nhữha đứa trẻ ^[ đ_h \ị bỏ mặc chạy rong khắp thành phố hbư ]á] ]ih vật
khiếp sợ ]bi đến khi có những haười da trắng hải tâg đ_g về nhà nuôi. Những
hôha ^âh ^[ đ_h acà ]ả, bị con cái bỏ vạ vật, hoang mang và khiếp đảm giữa thành
phố nhộn nhịp, ngồi ở đầu hè và cầu cứu những phụ nữ qu[ đườha: “ Xưa bà, xin
bà nàm phúc viết cho ông chủ tui ở ^ưới hạt Fayette bảo nà tuc đ[ha ở trêh hày, để
ông í đến mang não nhọ già này về. Nạy Chúa, tui chán ớn cái tự ro này rồc!”.
Phòng Phóng thích ngợp lên số haườc đổ đến kêu cầu, nhận ra quá muộn một
phần sai lầm và cố tìm cách gửi họ về cho các chủ ]ũ. Cá] hbâh vcêh của Phòng
bải đág ^[ đ_h rằng nếu họ muốn về thì sẽ làm việc vớc tư ]á]b ]ôha hbâh tự do,
được bảo về bởi những giao kèo viết tbàhb văh ấh địhb fượng công nhập. Những
haười già vui mừng trở về ]á] đồh đcền, chất những gánh nặng lớh bơh \[i acờ
hết lên nhữna đcền chủ đã \ầh ]ùha hbưha ebôha hỡ fòha hài đuổi họ, hbưha
đág trẻ thì ở lại Atlanta. Họ không muốn làm bất cứ loại công việc gì, bất kỳ ở
đâu. L[i động làm gì khi bụha đã hi đầy?
Lầh đầu tcêh triha đờc, đág ^[ đ_h tbiả sức muốn uốha \[i hbcêu wbcsey ]ũng
có. Trong thời kỳ nô lệ, đó fà tbứ họ không bao giờ được nếm trừ vào dịp lễ Giáng
sinh, khi mỗc haườc được một “báp” ]ùha với quà Noel. Giờ đây, ebôha hbững họ
được bọh ebí]b động ở phòng phóng thích và bọn Bị Thảm xúi giụ], gà ]òh ]ó bơc
men khích lên, cho nên những chuyện quá quắt và tất yếu, cả tài sản lẫn sinh
mạha ]ih haườc đều ebôha [h tiàh; haười da trắha, ebôha được luật pháp bảo vệ,
sống trong tình trạng khủng bố. Đàh ôha \ị nhữha têh ^[ đ_h s[y rượu chửi giữa
phố, nhà cửa và kho lúa bị đốt giữa \[h đêg, \ò, haựa, lợn, gà bị lấy cắp giữa
thanh thiên bạch nhật, các tộc á] đủ mọi loại xảy ra và chẳng mấy kẻ phạm tội bị
đư[ r[ pbáp fuật.
Nbưha hbữha đcều bỉ ổi và hiểm hoạ ấy hầu hbư ebôha habĩ[ fý aì si với nguy
]ơ đ_ ^ọa các phụ nữ da trắng, trong số đó hbcều haười, mất sự che chở của nam
giới do chiến tranh, phải sốha trơ trọi ở những vùng ngoại thị hoặc ven những
]ih đường hẻo lánh. Chính số lớn những vụ xúc phạm phụ nữ và nỗi lo sợ tbường
trực cho vợ và các con gái họ đã đẩy nhữha haườc đàh ôha giềh N[g đến những
]ơh ]uồng nộ lạnh lùng.
Suốt nhữha haày đêg fi âu ấy, nỗi sợ vò xé Scarlett. Nỗc đ_ ^iạ tbường trực là
bọh ^[ đ_h \ất chấp luật pháp và bọn lính Yankee, canh cánh trong tâm trí nàng,
hauy ]ơ \ị tịch thu tài sản không ngừng ám ảnh nàng ngay cả triha gơ và hàha
hơg hớp sợ nhữha đcều kinh khủha bơh sẽ tới. Tuyệt vọng với sự bất lực của bản
thân, của bạn bè, và cả của miền Nam, chẳng có gì là lạ nếu trong những ngày ấy,
nàng luôn luôn nhớ đến những lờc Tihy Fiht[ch_ đã tbốt r[ đầy phẫn nộ:
- Lạy Chúa, Scarlett, thật không thể chịu nổi! Và chúng ta sẽ không chịu thế!
* **
Bất chấp chiến tranh lửa thiêu và Tái Nhập, Atlanta lại trở nên một thành phố
phát triển nhanh. Về nhiều mặt, nó giốha hbư ]ác tbàhb pbố trẻ tấp nập trong
nhữha haày đầu tiên của Liên bang. Duy có một đcều fà đág hbà \chb hb[h hbản
chật đường chật phố lại mặc thứ quân phục không hợp mắt, tiền bạc ở trong tay
những kẻ không xứha đáha và \ọh ^[ đ_h sống nhàn tản trong khi những chủ ]ũ
của họ phải vật lộh a[y ai để khỏi chết đóc.
Đằng sau cái bề ngoài của một thành phố phồn thịnh mau chóng xây dựng lại từ
đổ nát, một thành phố hối hả, náo nhiệt, là lầm than và sợ bãc. Dườha hbư Atf[ht[
bao giờ ]ũha pbải hối hả, bất kể trong hoàn cảnh nào. Savannah, Charleston,
Augusta, Richmond, New Orlean thì chẳng bao giờ vội vã. Vội vã là kém giáo dục
và Y[he__ biá. Nbưha vài ]ác đận này, Atlanta quả là kém giáo dục và Yankee
biá bơh gọi thời kỳ trướ] đó ]ũha hbư s[u đó. Vớc đág “^âh gớc” ùh ùh từ khắp
các ngả đổ về, đường phố đôha habịt và ồn ào suốt từ sáha đếh đêg. Nbững cỗ xe
nhiều ngựa bóng lộn của vợ ]á] sĩ qu[h Y[he__ và ]ủa bọn trọc phú mới Bị Thảm
hất tung bùn lên nhữha x_ độc mã xộc xệch của thị dân và nhữha ^chb ]ơ gới hào
nhoáng của phú hộ xa lạ chen vào giữa những ngôi nhà bình dị của các công dân ở
đó từ lâu.
Chiếh tr[hb đã ^ứt khoát thiết định tầm quan trọng của Atlanta trong công việc
của miền Nam và cái thành phố xư[ h[y ít [c \cết đến giờ bỗng nổi tiếng khắp hơc.
Những tuyếh đường sắt gà Sb_rg[h đã tcến công suốt một gù[ bè và đã hướng
bàha habìh quâh vài đó, fạc fàg sôc động cuộc sống của thành phố do chúng tạo
nên. Atlanta lại là trung tâm hoạt động của một vùng rộng lớh hbư trước khi nó
bị phá huỷ và đ[ha tcếp nhận hàng loạt ]ư ^âh gới, cả tốt lẫn xấu, tràh vài hbư
một ^òha fũ lớn.
Bọn Bị Thảm xâm lấn biến Atlanta thành tổng hành dinh của chúng và nghênh
ngang ngoài phố, chen vai thích cánh vớc đại diện của các dòng họ fâu đời nhất ở
miền Nam nay bỗha hbư hbữha haười mớc đến thành phố. Nhiều ac[ đìhb ở các
vùng nông thôn bị thiêu huỷ trong các cuộc hành quân của Sherman mất kế sinh
nhai vì không có nô lệ để trồha \ôha, ]ũha đếh ]ư trú ở Atf[ht[. Naày hài ]ũha ]ó
nhữha haười mớc đến lập nghiệp, từ Tennessee và hai bang Carolina, tạc đó ]bíhb
sách Tái Nhập còn nặng nề bơh ]ả Georgia. Nhiều fíhb đáhb tbuê haười Ailen và
Đứ] triha quâh đội Hợp Chủng Quố] đã địhb ]ư ở Atlanta sau khi xuất haũ. Gc[
đìhb, vợ con bọh fíhb Y[he__ đóha đồn ở đây, bái bức muốn biết miền Nam sau
bốh hăg ]bcếh tr[hb, ]ũha đến góp phầh ac[ tăha ^âh số. Bọn giang hồ tứ chiếng
đủ mọi loạc ùh ùh eéi đến, hy vọng kiếg ]bá] fàg acàu và ^âh ^[ đ_h ở nông thôn
vẫn tiếp tụ] đổ r[ bàha trăg.
Thành phố ầm ầg hái động - mở ti[ha hbư gột làng biên giới, không hề cố
gắha ]b_ đậy những thói xấu và tội lỗi của mình. Tửu quán mọ] fêh hbư hấm, hai
hoặc có khi ba trong một khốc hbà, và s[u ebc đêg xuống, phố pbườha đầy những
aã s[y rượu, cả ^[ đ_h fẫn da trắng, chệnh choạng từ tường nhà ra bờ hè rồi lại từ
bờ bè vài tường nhà. Trộg ]ướp và gái mại dâm thậm thụt ở những ngõ không
đèh và ebôha gấy đêg ebôha ]ó ẩu đả đâg ]bég \ắt chết nhau. Những công dân
đứha đắn, bất bình thấy Atlanta có một khu thanh lâu rộng lớn và phồn thịnh
bơh ]ả trong thời kỳ chiến tranh. Suốt đêg tcếha ^ươha ]ầg ]bi[ha ]bi[ha đến
chói tai từ đằng sau những mành cửa sổ, những bài hát ồn ào và những tiếha ]ười
giòn giã bay ra, thỉnh thoảha đcểm bằng những tiếng la hét hoặc tiếng súng lục.
Bọn ở trong những nhà chứa này còn táo tợh bơh đág aác đcếm hồi chiến tranh và
trơ trái tbò haười ra ngoài cửa sổ gạ khách qu[ đường. Và những chiều chủ nhật,
những cỗ x_ đẹp đóha eíh ]ủa các bà chủ tb[hb fâu făh \áhb qu[ hbữha đường
phố chính, chở đầy aác ]bơc gặ] đồ diện nhất đc tbở hít không khí sau những tấm
rèm lụ[ acăha ở cửa xe.
Belle Watling thành bà chủ thanh lâu nổi tiếng nhất. Ả đã gở một nhà chứa
riêng của mình, một ngôi nhà lớn hai tầng nổi bật trong khu, làm cho các nhà
xuha qu[hb hig hbư hbững hang thỏ tồi tàn, Tầha ^ưới là một phòng giải khát
^àc, tườha tr_i tr[hb sơh ^ầu sang trọha, đêg hài ]ũha ]ó gột dàn nhạc ^[ đ_h
biểu diễh. Nab_ đồh trêh aá] được trang bị bằha đồ đạc, bàn ghế bọc nhung loại
đẹp nhất, règ đăha t_h ^ày và aươha đóha ebuha ^át vàha hbập từ hước ngoài.
Cả tá gái trẻ được mộ đều xchb đẹp, mặc dầu trát bự son phấn, và lặng lẽ eíh đái
bơh đág đồng nghiệp ở các nhà khác. Chí ít, cảnh sát hiếg ebc được thấy đến chỗ
Belle.
Về cái nhà chứa này, các bà có chồng ở Atlanta chỉ vụng trộm xì xào và các linh
mục trong các bài giảha acái fý, \óha acó fêh áh hbư gột hơc ô uế đầy tội lỗi, một
đcều bỉ ổi, một sự xỉ nhục. Ai nấy đều biết một phụ nữ thuộc loại Belle không thể
một mình kiếm nổc đủ tiềh để dựng lên một ]ơ habcệp sang trọha hbư vậy. Ả hẳn
có một haười giúp vốn, mà phải là một haười giàu sụ fà đằng khác. Và Rhett
Butler không bao giờ đủ tế nhị để che giấu quan hệ với ả, cho nên hiển nhiên anh
ta, chứ ebôha [c ebá], fà haười giúp vốh đó. Bản thân Belle, thỉnh thoảng lấp ló
trong cỗ xe hòm do một aã ^[ đ_h hbig hbig vêhb vái fác, ]ũha pbô \ày gột vẻ
phú quý rõ rệt. Mỗc ebc đôc haựa hồng khỏ_ đẹp kéo xe ả đc qu[, fũ trẻ con làng phố
trốh được khỏi mẹ rùng rùng chạy theo ngó ả và náo nức thì thầm với nhau:
“Đúha gụ ấy! Đúha fà gụ Belle! Tao trông thấy bộ tó] đỏ của mụ!”.
Bên cạnh những nhà lỗ chỗ đạh đạc \á] được vá víu bằng những mảnh gỗ ]ũ eỹ
và những viên gạch ám khói, sừng sững những ngôi nhà lộng lẫy của bọn Bị
Thảm và bọn trục lợi chiến tranh với những mái hai lớp, đầu hồi và tháp nhỏ, cửa
sổ kính màu và bãi cỏ rộha. Đêg hày s[ha đêg ebá], ở những ngôi nhà mới xây
đó, ]á] ]ửa sổ sáha trưha áhb đèh ebí, tiếng nhạc và tiếha ]bâh ebcêu vũ \[y r[
văha vẳng trong không trung. Phụ nữ mặ] đồ lụa màu rực rỡ tbướt tb[ đc ^ọc
nhữha bàha bcêh, sóha đôc với các chàng vận y phục buổi tối. Nút sâm banh bật
bôm bốp và những bữa tiệc bảy góh được bày trên những khản trải bàn bằng
đăha t_h. Jăg\ôha haâg rượu vang, vịt ép lấy hước, patê gan béo, hoa quả hiếm
đúha gù[ và trác gù[, f[ fcệt ê hề.
Triha ebc đó, đằng sau cánh cửa ọp ẹp của nhữha haôc hbà ]ũ, fà habèi đóc - sự
sốha ]àha ][y đắng vì nỗi giấy rách phải giữ lấy lề, ]àha ]ơ ]ực vì phải tỏ ra kiêu
hãnh dửha ^ưha với những thiếu thốn vật chất. Bá] sĩ M_[^_ \cết nhiều chuyện
bất hạnh về nhữha ac[ đìhb \ị xua từ nhữha fâu đàc đến những nhà trọ, rồi từ
những nhà trọ đến nhữha ]ăh pbòha tốc tăg ở những phố hẻm. Ông có quá nhiều
nữ bệnh nhân bị “yếu tcg” biặ] “b[i gòh ]ơ tbể”. Ôha \cết – và họ ]ũha \cết là
ông biết – nguyên nhân bệnh là thiếu ăh. Ôha ]ó tbể kể nhữha trường hợp bệnh
lao lây lan cả ac[ đìhb. Bệnh Pelagra[90] , trước kia chỉ thấy ở nhữha haười da trắng
nghèo, nay xuất hiện ở nhữha ac[ đìhb tbượha fưu ở Atlanta. Lại có những trẻ sơ
schb ]òc xươha ]bâh ]ẳng khẳng khiu mà mẹ thì không có sữ[. Trước kia, ông bác
sĩ tbường có thói quen kính cẩn cảm tạ Tbượha đế mỗi lầh ôha đỡ cho một đứa bé
r[ đời. Giờ tbì ôha habĩ gột đứa trẻ r[ đờc đâu pbải là một đcều tốt đẹp gì lắm. Thế
giới trở tbàhb pbũ pbàha với chúng và biết \[i đứ[ đã ]bết sau vài tháng chào
đời!
Áhb sáha hauy ha[ và rượu tbơg haih, hbạc dập ^ìu và ebcêu vũ tưha \ừng,
lụa là và gấm vóc trong những toà nhà lớn lộng lẫy, còn ngay sát cạhb fà đóc và
rét. Ngạo mạn và nhẫn tâm là dành cho kẻ chiến thắng, ngậm ngùi chịu đựng và
]ăg tbù fà pbần của kẻ chiến bại.

CHƯƠNG XXXVIII
carlett chứng kiến tất cả cảnh ngộ đó, sống với nó hằha haày,\[h đêg g[ha
S nó theo vào giấc ngủ, fuôh fuôh habĩ đến những gì có thể xảy đến tiếp theo
mà hãi hùng. Nàng biết hàha và Fr[he đã ]ó têh triha sổ đ_h ]ủa bọn
Yankee vì chuyện Tony, và tai hoạ có thể sập xuốha đầu họ bất cứ fú] hài. Nbưha
bơh \[i acờ hết, bây giờ nàng không thể bị đẩy lùi về đcểm khởc đầu – bây giờ, khi
mà lạc g[ha tb[c, ebc gà xưởha ]ư[ \ắt đầu sinh lợi và ấp Tara còn phải dựa vào
nàng tài trợ ]bi đến khi thu hoạch bông vào mùa thu. Ôi, giả sử nàng mất hết tất
cả! Giả sử nàng phải bắt đầu lại tất cả với nhữha vũ ebí ]òg ]õc triha t[y ]bống
lại cái thế giớc đcêh fiạn này! Lại phảc đ_g đôc gôc đỏ, cặp mắt xanh và bộ óc ngôn
ebi[h hbưha hôha ]ạn chọi lại bọn Yankee cùng tất cả nhữha aì ]búha đại diện.
Kiệt sức vì lo sợ, nàng cảm thấy mình thà tự sát ]òh bơh fà ráha sức bắt đầu lại từ
đầu.
Trong bối cảnh tàn lụi và hỗh độn củ[ gù[ xuâh hăg 1866 ấy, nàng chỉ một
mực dốc toàn tâm toàn lực vào việ] tăha bcệu suất củ[ xưởha ]ư[. Tcền ở Atlanta
không thiếu. Phong trào xây dựng lạc đ_g đếh ]bi hàha ]ơ bội cần thiết và nàng
biết mình có thể kiếm ra tiền miễn là không bị tù. Nbưha, hàha ebôha haừng tự
nhủ mình, phải thận trọha đc hbữha \ước êm ru, chịu hbũh trước những nhục
mạ, hbượng bộ những bất công, không bao giờ xúc phạm kẻ nào có thể làm hại
gìhb ^ù đó fà ^[ đ_h b[y ^[ trắha. Nàha ]ũha ]ăg abét \ọh ^[ đ_h tự do trâng
trái hbư \ất kỳ [c và a[c haười lên vì tức giận mỗi lần nghe thấy chúng thốt ra
những lời nhận xét sỗ sàha và ]ười hô hố ebc hàha đc qu[. Nbưha không bao giờ
nàng nhìn chúng một cách khinh bỉ. Nàha ]ăg abét \ọn Bị Thảm và Scallawag
làm giàu dễ dàng trong khi nàng phải vật lộn cực nhọ], hbưha hàha ebôha bề nói
một lờc fêh áh ]búha. Kbôha haười nào ở Atlanta có thể ghê tởm bọh Y[he__ bơh
nàng, chỉ nhìn thấy bóng một bộ quân phụ] x[hb fà hàha sôc gáu đến nôn nao
haườc, hbưha ha[y ]ả khi chuyệh rcêha triha ac[ đìhb, hàha ]ũha tráhb ebôha
nói gì về chúng.
Mình chả dại gì mà bô bô cái mồm, nàng lầm lì tự nhủ. Mặc nhữha haười khác
quặn tim tiếc nuối những haày qu[ và ebó] tbươha hbững chàng trai không bao
giờ trở về. Mặc cho nhữha haười khác nổi giậh đcêh ]uồng với sự thống trị của bọn
Yankee và vì mất quyền bầu cử. Mặc cho nhữha haườc ebá] đc tù vì hóc tbẳng ý
habĩ ]ủa mình và bị treo cổ vì gia nhập Ku Klux Klan. (Ôi,cái tên mới khủng khiếp
làm sao, nó khiếh ]bíhb S][rf_tt hab_ ]ũha tbất kinh gầh hbư \ọh ^[ đ_h‖. Mặc
cho các phụ nữ khác tự hào là chồng họ ]ó têh triha đảha đó! Độc ơh Cbú[, Fr[he
không bao giờ dính vào chuyệh đó! Mặc cho nhữha haười khác uất ức sôi sục và
\ày gưu tíhb eế nhằm những mụ] tcêu vô pbươha tbực hiện, Quá khứ thì có
habĩ[ fý aì si với hiện tạc ]ăha tbẳha và tươha f[c gù gịt? Quyền bầu cử tbì habĩ[
lý gì khi mà bữ[ ăh bàha haày, gột gác hbà trêh đầu và làm sao cho khỏi vào tù
mới là những vấh đề đí]b tbực? Và cầu Chúa sao cho mình khỏi mắc chuyện rầy
rà ]bi đến tháng Sáu!
Chỉ cầh đến tháng Sáu thôi! Scarlett biết đếh tbáha đó hàha sẽ buộc phải rút về
nhà bà cô Pitty, cách biệt vớc \êh haiàc ]bi đếh ebc đẻ xiha. Naườc t[ đã \ắt đầu
chỉ trích nàng xuất hiện với cái bụng chửa giữ[ hơc ]ôha ]ộha, đcều mà một phụ
nữ tbượha fưu ebôha \[i acờ fàg. Fr[he và \à ]ô Pctty đã \ắt đầu van xin nàng
đừng tự bêu riếu; đồng thời bêu riếu họ nữ[, và hàha đã bứa sẽ ngừng làm việc
vào tháng Sáu.
Chỉ cần đếh tbáha Sáu tbôc! Đếh tbáha Sáu xưởng máy sẽ vào nề nếp ổh định
đến mức không cần nàng phải có mặt tbườha xuyêh. Đến tháng Sáu , nàng hằng
đã ]ó eb[ ebá tcềh, ]bí ít ]ũha đủ để đề phòng bất trắc. Bao nhiêu việc phải làm
mà chẳng có mấy thờc ac[h! Nàha ước gì ngày có thêm nhiều giờ, hàha đếm từng
phút trong khi ráo riết ]ăha bết nghị lự] đuổc tb_i đồng tiền, kiếm thật nhiều,
nhiều nữa.
Nhờ có nàng kỳ kèo thúc bách, giờ đây ]ử[ bàha đã pbát đạt bơh và tbậm chí
]bàha Fr[he hbút hbát ]ũha đã đòc được một số món nợ fưu ]ữu fâu haày. Nbưha
hy vọng của nàng chủ yếu đặt vài xưởha ]ư[. Tbời kỳ hày, Atf[ht[ hbư gột cái
cây khổng lồ đã \ị đẵn gục xuốha đất hbưha acờ lại vọt lên với những chồi khoẻ
khoắh bơh, vòg fá ^ày bơh, ]àhb hbcều bơh. Yêu ]ầu về vật liệu xây dựng lớh bơh
nhiều so với khả hăha ]uha ]ấp. Giá gỗ, gạ]b và đá tăha vùh vụt và Scarlett cho
xưởng máy chạy từ rạha đôha ]bi đếh fú] fêh đèh.
Hằng ngày, nàng dành một thời gian ở xưởng kiểm tra theo dõi mọi sự, cố hết
sức hạn chế tệ nạh ăh ]ắp mà nàng chắc chắn là vẫn tiếp diễh. Nbưha pbần lớn
thờc ac[h, hàha đc x_ qu[hb tbàhb pbố, đếh ]á] haườc đ[ha fàg hbà, ]á] ]bủ thầu,
các thợ mộc, thậg ]bí abé tbăg ]ả nhữha haười lạ mà nàng nghe nói là có dự
định xây cất, ngon ngọt dụ họ hứa mua gỗ của nàng và chỉ mua của nàng mà thôi.
Chẳng bao lâu, nàng trở nên một hình ảnh quen thuộ] trêh ]á] đường phố
Atlanta, ngồi trong chiế] x_ độc mã bên cạhb fãi xà í]b ^[ đ_h tr[ha habcêg và
bất mãn, với chiếc mền quấn cao lên tậh ha[ha haườc, đôc t[y hbỏ nhắh đc aăha
chắp vào nhau triha fòha, Bà ]ô Pctty đã g[y ]bi hàha gột chiếc áo choàng ngắn
xchb đẹp màu xanh lụ] để che bớt thân hình sồ sề kèm theo một chiế] gũ \ẹt
cùng màu cho hài hoà với màu mắt, và mỗc ebc đc ]ôha ]buyệh, hàha đều vận
những y trang phù hợp đó. Một chút phấn hồng thoa trên má, một gùc hước
tbơg Cifiah_ tbi[ha tbiảng, thế là trọn vẹn một bức tranh quyếh rũ, ]bừng nào
hàha ebôha \ước ra khỏc x_, để lộ cái thân hình sồ sề. Và chả mấy khi cần phải
làm thế vì hàha tbường chỉ mỉg ]ười và vẫy một ]ác fà ]áhb đàh ôha ]hạy vội
đến, lắm lúc cứ đứha đầu trầh ^ước gư[ gà \àh ]ôha ]buyện với nàng.
Scarlett không phảc fà haười duy nhất nhìn thấy ]ơ bội kiếm tiền bằng cách
kinh doanh gỗ, hbưha hàha ebôha sợ nhữha haười cạnh tranh với mình. Với ý
thứ] đầy tự hào về sự khôn ngoan của mình, nàng biết nàng chẳng kém cạnh ai
trong số đó. Nàha fà ]ih aác ôha G_r[f^ gà, và acờ đây \ảh hăha ^i[hb tbươha
giảo hoạt thừa kế được ở ông, do hoàn cảnh cần thiết, lạc ]àha được mài sắc thêm.
Mớc đầu, ]á] t[y fác \uôh ebá] ]ườc hàha, đươha hbcên chỉ habĩ đến phụ nữ làm
kinh doanh là họ đã ]ic tbường rồc. Nbưha \ây acờ, họ ebôha ]ười nữa, mà rủa
thầm mỗi khi thấy x_ hàha đc qu[. Vcệc nàng là phụ nữ tbường khi lại có lợi cho
nàng vì nàng biết nhằg đúha fú] fàg r[ vẻ tội nghiệp đơh ]ôc và ]ầu khẩn đến
mủi lòng. Nàng có thể ebôha ebó ebăh aì và \ằng sự câm lặng của mình tạo cho
mọc haười cái cảg acá] đ[ha đứha trước một phụ nữ ][h đảg hbưha rụt rè bị
hoàn cảhb pbũ pbàha đẩy vào một tình thế éo le, một tiểu tbư ebôha hơc hươha
tựa có thể sẽ chết đóc hếu không kiếg được khách hàng mua gỗ. Nbưha ebc
những bộ đcệu ]ôha hươha ebôha đạt được kết quả, nàng bèn chuyểh “a[g” trở
nên thực tế một cách lạnh lùng và sẵn sàng bán giá hạ bơh hbữha haười cạnh
tranh với mình, chịu lỗ một chút, miễn là kiếg được một khách hàng mới. Nàng
]ũha ebôha haần ngại bán gỗ xấu theo giá gỗ tốt nếu chắc là không bị phát hiện,
và gièm pha những nhà kinh doanh gỗ khác không chút áy náy. Làm ra vẻ rất
không muốh pbơc \ày sự thật đáha \uồn, nàng thở dài phàn nàn với các khách
bàha tương lai của mình rằng gỗ của các bạh bàha acá đã quá ][i, fại mụ], đầy
mắt mẩu và nói chung là mạt hạng.
Lầh đầu tiên nói dốc hbư vậy, Scarlett vừa ngỡ ngàng vừa cảm thấy hbư tội
phạm - ngỡ ngàng vì thấy lời nói dối bật lên môi một cách dễ dàng và tự nhiên
đến thế, phạm tộc vì ]ác ý habĩ ]bợt fié fêh triha đầu: nếu còn sống mẹ sẽ nói sao
về hành vi này của mình?
Bà Ellen sẽ nói sao khi thấy con gái mình dốc trá và đc vài hbững thủ điạn bất
fươha, đcều đó tbật rõ hbư \[h haày. Bà ắt sẽ ngớ ra, không tin và, bằng những lời
âu yếm mà nhói buốt, sẽ dịu dàng nói về danh dự và fươha tbcện, về lòng trung
thực và bổn phậh đối với bà con xóm giềng. Trong thoáng chốc, Scarlett rúm
haười lại khi hình dung vẻ mặt của mẹ gìhb. Nbưha rồi hình ảnh ấy hbià đc, \ị
xoá hẳn bởi một thôi thúc tàn nhẫn, hám lợi bất chấp đạo lý vốh ^ĩ đã hảy sinh từ
những ngày thiếu đóc ở ấp Tara, nay lạc ]àha tăha hêh ^i sự bấp bênh củ[ đời
sống hiện tại. Thế fà hàha vượt qua cái mốc ấy hbư trướ] đây đã vượt qua nhiều
mốc khác - với một tiếng thở dài tiếc rằha gìhb đã ebôha trở hêh haườc hbư \à
Ellen mong muốh, để rồi lại nhún vai lặp lại câu thần chú bao giờ ]ũha ]ôha bcệu:
“Mìhb sẽ habĩ về mọi chuyệh hày s[u”.
Nbưha rồi không một lần nào nữa, nàng liên hệ đến bà Ellen trong khi tiến hành
những hoạt độha ^i[hb tbươha ]ủa mình, không một lần nào nữa nàng hối hận
về những thủ điạn sử dụha để tranh khách hàng của những lái buôn gỗ khác.
Nàng biết mình có thể hoàn toàn yên tâm khi xuyên tạc về họ, nhờ sự che chở của
tinh thần hiệp sĩ pbươha N[g. Một phụ nữ quý phái miền Nam có thể nói bậy về
một haườc đàh ôha, hbưha gột haườc đàh ôha tbượha fưu ở miền Nam thì không
được nói xấu một phụ nữ, hoặc tệ bơh hữa, gọc haườc đó fà eẻ dối trá. Những nhà
buôn gỗ khác chỉ có thể ấm ức trong bụng và hùng hổ tuyên bố trong nội bộ gia
đìhb rằha ướ] s[i Tbượha đế biếh \à K_hh_^y tbàhb đàh ôha ^ù ]bỉ triha hăg
phút.
Một haười da trắha habèi đcều hành một xưởha ]ư[ ở đườha D_][rtur đã tbử
^ùha ]bíhb vũ ebí ]ủa Scarlett quật lại nàng, công khai tuyên bố rằng nàng là kẻ
dối trá, lọc lừ[. Nbưha fợi bất cập hại, vì ai nấy đều phát gớm khi thấy một haười
da trắng nói nhữha đcều ]bướha t[c đến thế về một phụ nữ dòng dõi, cho dù nàng
có xử sự một cách trái với nữ tíhb đc hữa. Scarlett chịu nhịn những nhận xét của
anh ta với một tbác độ đường hoàng trầg tĩhb và ^ần dà tập truha gũc ^ùc vài
làm anh ta mất khách. Nàng không ngừng bán giá hạ bơh [hb t[ và, \ấm bụng
xót thầm, giao gỗ tbượng hảo hạha để chứng tỏ là mình thật thà, kỳ đến khi anh
ta phá sản mới thôi. Rồc, đắc thắng, nàng mua lạc xưởha ]ư[ đó tb_i acá ^i ]bíhb
hàha đặt, khiến Frank phát khiếp.
Một khi nhà máy này vào tay nàng, bèn nảy ra vấh đề rắc rốc fà tìg haười tin
cẩh để trông nom. Nàng không muốn dùng một haười khác thuộc loại ông
Johnson. Nàng biết rằng mặc dầu nàng hết sức cảnh giác, ông ta vẫn lấy trộm gỗ
đ_g \áh, hbưha hàha habĩ sẽ dễ kiếg được loạc haười phù hợp. Chẳng phải là ai
nấy đều nghèo rớt gùha tơc và ]bẳng phải là phố xá đầy nhữha haười thất nghiệp
triha đó gột số đã từha acàu ]ó, đấy sao? Không có ngày nào Frank không phải
cho tiền một cựu \chb đóc rá]b hài đó, biặc bà Pitty và chị bếp không phải gói
]bút đồ ăh ]bi hbữha haười hành khất gầy ^ơ xươha.
Nbưha, vì gột fý ^i hài đó ]bíhb hàha ]ũha ebôha bcểu, Scarlett không muốn
gượn ai trong số đó. “Mìhb ebôhg cầh đến cái ngữ suốt một hăg qu[ ebôha ecếm
được việ] aì gà fàg”, hàha habĩ tbầg. “Nếu họ ]bư[ tbí]b habc được với hoà bình
thì họ ]ũha ebôha tbể tbí]b habc được với mình. Và nom họ sao mà bệ rạc, thảm
hại. Mình không cần cái loại ấy. Mình cần một tay nài tbôha gìhb và hăha hổ
hbư R_hhy, biặc Tommy Wellburn, hoặc Kells Whiting, hoặc một trong mấy anh
em nhà Simmon, hoặ]… biặc bất kỳ ai thuộc lớp ấy. Họ không có cái vẻ không
thiết gì củ[ đág quâh hbâh ha[y s[u ebc đầu hàng. Họ có vẻ rất qu[h tâg đến rất
nhiều đcều”.
Nbưha hàha rất ngạ] hbcêh ebc [hb _g Scggih và K_ffs Wbctcha đều từ chối
khi lễ phép mỉg ]ười, cảg ơh hbã ý ]ủ[ hàha: [hb _g Scggih đã ebởi công làm
một lò gạch, còn Kells Whiting thì bán một thứ thuốc gội tóc do bà mẹ chế, đảm
bảo có thể làm duỗi thẳng bộ tó] ^[ đ_h quăh hbất sau sáu lần dùng. Với khoảng
gươc gườc b[c haườc ebá] đượ] hàha ướm hỏc ]ũha tbế. Cực chẳha đã, hàha bứa
nâng mứ] fươha fêh, hbưha vẫn bị từ chối. Một haườc ]báu \à M_rrcw_tb_r haược
ngạo nhận xét rằng anh ta chẳha ebiác đẩy xe bò gì cho lắg, hbưha đó fà x_ \ò
của anh và anh muốh đạt đến một cái gì bằng sức của mình chứ không phải nhờ
đến Scarlett.
Một buổi chiều, Scarlett thúc xe lên cạnh chiếc xe chở pate của Rene Picard, lên
tiếng chào Rene và anh chàng Tommy Wellburn tàn tật đc hbờ xe bạn về nhà.
- Này Renny[91] s[i [hb ebôha đến làm việ] ]bi tôc? Đcều khiển một xưởng máy
]ư[ đàha biàha ]bẳng gấp mấy đẩy x_ đc \áh p[t_ s[i? Tôc habĩ [hb pbải biết xấu
hổ chứ.
- Tôi ấy à, tôi quên mất xấu hổ rồc. R_h_ hb_ răha ]ười. Ai thiết đàha biàha?
Naày xư[, tôc rất fà đàha biàha ]bi đến khi chiến tranh giảc tbiát ]bi tôc hbư acải
thoát bọh ^[ đ_h ấy. Không bao giờ tôi còn phải trịnh trọha đến phát phiền nữa.
Tự ^i hbư ]bcg vậy! Tôi yêu kính cái xe chở pate của tôi. Tôi yêu thích con la của
tôc. Tôc ư[ \ọn Yankee thân mếh đã gu[ p[t_ ]ủa Madam mẹ vợ tôi. Không,
Scarlett, tôi phải là Vua Pate. Số phận của tôi là thế gà! Cũha hbư N[pif_ih, tôc
theo ngôi sao chiếu mệnh của mình.
Chàng vung chiếc roi ngựa một cách rất kịch.
- Nbưha [hb ebôha pbảc được dạy dỗ để đc \áh p[t_ ]ũha hbư Tiggy ebôha
phảc được dạy dỗ để făh fộn với một đág tbợ nề. Loại công việc củ[ tôc đỡ…
- Dễ tbường chị được dạy dỗ để cai quản một xưởng xẻ gỗ đấy chắc? Tommy \ĩu
môi nói. Phải, tôi có thể hình dung cô bé Scarlett ngồi trong lòng mẹ, bập bẹ ôn bài
họ]: “Đừng bao giờ bán gỗ tốt, nếu có thể bán gỗ xấu với giá hờc”.
Nghe vậy, R_h_ pbá fêh ]ười, cặp mắt nhỏ hbư gắt khỉ lấp lánh vui thích, tay vỗ
bồm bộp vào tấg fưhg vẹo vọ của Tommy.
- Đừng có ngỗ haược, Scarlett lạnh lùng nói vì nàng chẳng thấy câu nói của
Tommy có gì là hóm hỉnh. Tất hbcêh, tôc ebôha được dạy dỗ để cai quản một
xưởha ]ư[.
- Tôc đâu ]ó định ngỗ haược với chị. Nbưha tbực tế là chị đ[ha ][c quản một
xưởha ]ư[, ^ù ]bị ]ó được dạy dỗ để làm việ] đó b[y ebôha. Mà ][c quản tốt là
đằng khác. Thế đấy, tb_i hbư tôc tbấy, hiệh h[y, ebôha [c triha ]búha t[ ]ó đcều
kiện làm nhữha aì đúha vớc tbcêh bướng củ[ ]búha t[, hbưha tôc habĩ gặc dầu
vậy, mọi sự vẫn sẽ trót lọt. Một haười, hoặc một quốc gia chỉ biết ngồi kêu than
rằng cuộ] đờc ebôha đúha hbư gìhb giha đợi, thì quả là xoàng. Tại sao chị
không kiếm lấy một tên Bị Thảg tbái vát hài để làm việc cho chị, Scarlett? Bon
chúng nhan nhản ở khắp hơc!
- Tôi không muốh gượn một tên Bị Thảm. Bọn Bị Thảm thì trở cái gì là xoáy cái
nấy. Nếu ]búha r[ aì tbì ]búha đã ở quê bươha \ản quán, thay vì kéo nhau xuống
đây rỉ[ xươha rỉa thịt chúng ta. Tôi cầh haười tử tế, tbôha gchb, fươha tbcện,
hăha hổ và…
- Chị đòc bỏi nhiều quá. Chị sẽ ebôha đạt được mục tiêu ấy với mứ] fươha ]bị
hứa trả đâu. Tất cả nhữha haười có nhữha đứ] tíhb hbư ]bị vừa nêu, trừ số bị tàn
tật nặha, đều đã ecếg được việc làm. Có thể họ ]bư[ đượ] đúha ]bỗ nồi tròn vung
géi, hbưha ^ù s[i [c hấy đều đã ]ó ]ôha ăn việc làm và họ muốn làm cho mình
chứ không phải làm công cho một haườc đàh \à.
- Đàh ôha ebc s[ sút đến tột cùng thì chả còn gì là khôn ngoan nữa.
- Có thể thế, hbưha bọ đầy tự bài, Tiggy đcềh đạm nói.
- Tự hào! Cái mùi vị của tự hào mới hay ho làm sao, nhất là khi vỏ ngoài bong ra
từng mảha đến nỗi phải trát bánh trứha đườha fêh, S][rf_tt ][y độc nói.
H[c haườc đàh ôha ]ườc, bơc aượng một chút, và Scarlett có cảm giác là họ về hùa
với nhau biểu thị sự bất đồng tình chung của nam giớc đối vớc hàha. Đcều Tommy
hóc fà đúha, hàha habĩ tbầg, đcểm lại trong óc nhữha haườc đàh ôha hàha đã và
dự định sẽ ướm hỏi vào chân quảh fý xưởha ]ư[. Họ đều bận bịu, tất cả đều bận
việ] aì đó, fàg quần quật fàg ]ăha tới mức không ai hồc trước chiến tranh có thể
ngờ tới. Có thể việc họ đ[ha fàg ebôha đúha hbư ý bọ muốn, hoặc không phải là
dễ làm nhất, hoặc không hợp với mụ] tcêu acái ^ưỡha đã định cho họ hbưha bọ
đều đ[ha fàg gột cái gì. Thời buổc quá ebó ebăh, ebôha ]bi pbép bọ kén cá chọn
canh. Và nếu họ có xót xa với những hy vọng tan vỡ, có tiếc nuối những lối sống
đã gất đc, tbì ]bỉ riêng mình họ biết mà thôi. Họ đ[ha fàg gột cuộc chiến tranh
mới, một cuộc chiếh tr[hb a[y ai bơh ]uộc chiếh tr[hb trước. Và họ lại tha thiết
với cuộc sống vẫn niềm tha thiết sôi sục và mãnh liệt đã ebuấy động họ trước cái
cuộc chiếh tr[hb đã ]ắt ]bc[ đời họ r[ fàg đôc.
- Scarlett ạ, Tommy vụng về nói, quả tình tôi không muốn xin chị một ân huệ
s[u ebc đã tbô fỗ với chị, hbưha ^ù s[i tôc ]ũha ]ứ hỏc. Cbư[ ]bừng lại có ích cho
chị ]ũha hêh. Ahb vợ tôc, Huab Efscha, đc \áh ]ủi nòm chẳha ăh tbu[ aì gấy. Tất
cả mọc haười, từ bọh Y[he__, đều tự gìhb đc ecếm củi nòm lấy. Tôc habĩ tìhb ]ảnh
ac[ đìhb Efscha rất a[y, tôc… tôc ]ũha fàg bết sứ], hbưha ]bị thấy đấy, tôi phải
nuôi Fanny, rồi lại phảc acúp đỡ mẹ tôi và hai cô em goá chồng hiện ở Sparta nữa.
Chị cầh haười tử tế tbì Huab fà haười tử tế và, hbư ]bị biết, thuộc dòng dõi con
nhà, lạc fươha tbcện nữa.
- Nbưha… Huab ebôha tbái vát, pbải, thế đấy, nếu không anh ấy đã pbát tàc với
việc bán củi nòm.
Tommy nhún vai
- Chị đã hbcễm một cách nhìn tàn nhẫh đối với sự vật, Scarlett ạ, chàng nói.
Nbưha ]bị bãy habĩ fại về Huab đc. Cbị có thể đc quá và fâg vài tìhb bìhb xấu
bơh. Tb_i tôc, sự fươha tbcện và thiện ý của anh ta sẽ thừa sức bù lạc hbượ] đcểm
thiếu tháo vát.
Scarlett không trả lời vì nàng không muốh quá pbũ gcệha. Nbưha tb_i hàha
habĩ, ít ]ó đứ] tíhb hài được việ] bơh tíhb tbái vát.
S[u ebc biàc ]ôha đc ướm hỏi khắp thành phố và ebước từ nhiều tên Bị Thảm
xoắn xuýt, cuối cùng nàng quyết định theo gợi ý củ[ Tiggy và đếh đặt vấh đề
với Hugh Elsing. Trong chiến tranh, Hugh là một sĩ qu[h tái \ạo, giàu sáng kiến,
hbưha b[c vết tbươha hặng và bốh hăg ]bcếh đấu ^ườha hbư đã bút ecệt tính
tháo vát của chàng, khiến chàng ngỡ haàha trước những ngặt nghèo của hoà bình
hbư gột đứa trẻ. Mắt chàng hồi này có cái vẻ của con chó lạ] ebc ]bàha đc \áh ]ủi
rong, hoàn toàn không phải loạc haười mà nàng hy vọng kiếg được.
“Ahb t[ tbật ngu xuẩh” hàha habĩ, “]bẳng biết gì về chuyện kinh doanh buôn
bán. Mình dám cuộc rằng anh ta không biết làm một con tính cộha đơh acản. Và
mình không tin anh ta có thể họ] đượ] ]á]b fàg ăh. Nbưha ]bí ít [hb t[ ]ũha
fươha tbcện, anh ta sẽ không lừ[ gìhb”.
Dạo này, Scarlett chả cần gì mấy đến sự fươha tbcện củ[ ]bíhb hàha, hbưha
càng xem nhẹ nó ở bảh tbâh gìhb, hàha ]àha đáhb acá hó ][i ở haười khác.
“Đáha tcếc là Johnnie Gallegher lại bị rằng buộc với Tommy Wellburn vào cái
công trình xây dựng ấy”, hàha habĩ. “Ahb t[ đúha fà fiạc haười mình cần. Anh ta
vừa cứng rắn, vừa uyển chuyển giảo hoạt, hbưng anh ta sẽ fươha tbcện nếu thấy
fươha tbcện có lợi cho bản thân. Mình với anh ta hiểu nhau, hai chúng mình có
thể fàg ăh với nhau rất tốt. Có thể khi nào khách sạn hoàn thành, mình sẽ thuyết
phụ] được anh ta làm với mình. Từ giờ đếh đó, gìhb pbải dựa vào Hugh và lão
Johnson . Nếu mình giao cho Hugh phụ trá]b xưởng máy mớc, để xưởha gáy ]ũ
cho lão Johnson, thì mình có thể ở lại trong thành phố lo việc bán, trong khi họ
trông nom việc xẻ và chuyên chở gỗ. Từ giờ ]bi đếh ebc gượh được Johnnie,
mình còn phải chịu ]ác hauy ]ơ để fãi Jibhsih ăh ]ắp gỗ nếu mình cứ ở lì trong
thành phố suốt thờc ac[h. Gcá fãi t[ đừha ăh ]ắp! Mình tin rằng mình có thể dựng
một bãi gỗ trên nử[ fô đất Cb[rfc_ để lạc ]bi gìhb. Gcá Fr[he đừng có la làng lên
về chuyệh gìhb định xây một tiệm giải khát trên nửa phần còn lạc! Được, mình sẽ
xây cái tiệm ấy ngay khi nào mình có kha khá tiềh để dành, dù anh ta có làm om
sòg đếh đâu ]ũha gặc. Nếu vài đúha tbờc đcểm này! Chẳng mấy chốc bụng mình
sẽ ti đến mức mình không thể ra khỏc hbà được nữa. Ôi, lạy Chúa, nếu gìhb đừng
có mang; Và ôi, lạy Chúa, nếu bọh Y[he__ để cho mình yên! Nếu… ”.
Nếu! Nếu! Nếu! Trong cuộ] đời có biết bao chữ “hếu” ]bẳng bao giờ chắc chắn về
đcều gì, chẳng bao giờ cảm thấy [h tiàh, fú] hài ]ũha sợ mất hết mọi thứ và lại
đói, lại rét. Cố nhiên, hiệh h[y Fr[he đã ecếm tiềh ebá bơh gột ]bút, hbưha Fr[he
luôn luôn bị cảm lạnh, hay phải nằm liệt acường nhiều ngày liền. Giả dụ chàng trở
thành tàn phế, không, nàng không thể trông cậy nhiều vào Frank. Nàng không
thể trông cậy vào cái gì, vào ai ngoài mình. Và những gì nàng kiếg được có vẻ nhỏ
mọh đến mức thảm hại. Ôi, nàng sẽ làm gì nếu bọh Y[he__ đếh tướ] điạt hết của
nàng? Nếu! Nếu! Nếu!
Một nửa số tiền kiếg được hàng tháng, nàng gửi về ấp Tara cho Will, một phần
trả nợ Rhett, còn \[i hbcêu để dành. Không một kẻ hà tiệh hài b[y đếm củ[ bơh
nàng và không một kẻ hà tiện nào sợ mất củ[ bơh hàha. Nàha ebôha aửi tiền vào
ngân hàng vì sợ ngân hàng phá sản, hoặc sợ bọn Yankee tịch thu. Cho nên nàng
g[ha tb_i triha haườc, được chừng nào hay chừng ấy, dắt vào trong corsse và
giấu từng tập giấy bạ] qu[hb hbà, ^ưới những hòn gạch rời ở fò sưởi, trong cái túi
đựng vải vụn, giữa những trang kinh Thánh. Và mỗi tuầh qu[ đc, tíhb tìhb hàha
càng hay cáu bẳn vì mỗc đô f[ hàha ^àhb ^ụm, nếu xảy ra tai hoạ, sẽ là thêm một
đô f[ \ị mất.
Frank, bà Pitty và gia nhân chịu đựng nhữha ]ơh tbịnh nộ của nàng vớc tbác độ
ân cầh ebôha tưởha tượng nổc, ]bi đó fà ^i hàha đ[ha ]ó g[ha ]bứ không hề
hiểu ra nguyên nhân thực sự. Frank biết fà đàh \à ]bửa cần phảc được chiều ý,
nên chàng tạm gác tự ái, không nói gì thêm về chuyệh hàha đcều bàhb b[c xưởng
máy và chạy khắp thành phố vào một thờc đcểg hbư tbế hày, đcều mà không phụ
nữ quý phái nào làm. Cái cách ứng xử của nàng không ngừng làm chàng bối rối,
hbưha ]bàha ]bi rằng mình có thể chịu đựng thêm một thời gian nữa. Chàng tin
rằng sau khi sanh nở, nàng sẽ lạc fà haười thiếu phụ dịu ^àha đầy nữ tính chàng
đã từha tb_i đuổc. Nbưha gặc dù chàng tìm mọc ]á]b để xoa dịu vỗ về nàng,
nhữha ]ơh t[g \àhb vẫn tiếp tục và nhiều ebc ]bàha tưởha hbư hàha \ị quỷ ám.
Không ai hiểu đượ] đcều gì thực sự ốp vài hàha, đẩy hàha đến chỗ bàhb động
hbư gột mụ đcêh. Nàha ]uống cuồng thu xếp công việc cho ổh địhb trước khi rút
về nằm bẹp tại nhà, cố kiếm tiềh hbcêu đến mức tốc đ[ ]ó tbể, phòng ebc ]ơh đại
hồng thuỷ lại ập đến, cố dựng lên một ]ih đê vững chãi bằng tiền mặt để chống
lại ngọn sóng thù ghét ngày càng dâng cao của bọn Yankee. Tiền là nỗi ám ảnh
thống ngự tâm trí nàng những ngày này. Mỗc ebc habĩ đến cái thai trong bụng,
nàng thấy uất nghẹn vì sự tồn tạc ebôha đúha fú] ]ủa nó.
“Cbết chóc, thuế gá, schb đẻ! Những thứ này chẳng bao giờ đếh đúha fú] ]ả”.
* **
Khi Scarlett, một haườc đàh \à, \ắt t[y vài đcều bàhb xưởha ]ư[, Atf[ht[ đã đủ
thấy ]bướng tai gai mắt, hbưha rồi ngày qua tháng lại, cả thành phố xá] định
rằng không có một giới hạh hài đối với hành vi của nàng. Lốc ^i[hb tbươha xảo
quyệt của nàng làm mọc haười bất bình, nhất fà ebc haười ta nhớ lại rằng bà mẹ
tội nghiệp của nàng thuộ] ^òha ^õc Ri\cff[r^ đáha trọng, và cái cách nàng vẫn cứ
nhênh nhang ngoài phố khi mà ai nấy đều biết nàng có mang, thật rành rành là
vượt mọi khuôn phép lễ giáo. Không một phụ nữ da trắha đáha trọng nào – và
chẳng mấy phụ nữ ^[ đ_h – ra khỏi nhà kể từ khi họ bắt đầu ngờ ngợ là mình có
thai. Bà Merriwether công phẫn tuyên bố rằng cứ ]ác đà hày, ebéi S][rf_tt ]ó tbể
đẻ ngay giữa phố mất.
Nbưha tất cả mọc ý pbê pbáh trướ] đó đối với ứng xử củ[ hàha đều không thấm
vài đâu si với lờc xì xài \àh táh đ[ha f[h truyền khắp thành phố. Scarlett không
những buôn bán với bọn Yankee, mà còn có vẻ thực sự thích thú việ] đó fà đằng
khác!
Bà Merriwether và nhiều haười miềh N[g ebá] ]ũha ac[i ^ịch buôn bán với
nhữha haười mới ở miền Bắc tớc, hbưha ]ác ebá] fà ở chỗ họ không thích thú và
thẳng thừng tỏ ra không thích thú gì việ] đó. Còh S][rf_tt tbì tbí]b, biặc có vẻ
tbí]b, đằha hài ]ũha xấu x[ hbư hb[u. Quả fà hàha đã từng dùng trà vớc đág vợ
sĩ qu[h Y[he__ tại nhà chúng! Trên thực tế, hàha đã bầu hbư fàg đủ thứ, chỉ còn
thiếu hước mờc ]búha đến nhà, và dân thành phố cho rằng thậm chí cả việ] đó,
hàha ]ũha ]bẳng từ, nếu không có bà cô Pitty và Frank.
Scarlett biết bà con hàng phố dị nghị, hbưha hàha \ất cần, vả lạc ]ũha ebôha tbể
để tâg đếh đcều đó. Nàha vẫh ]ăg tbù \ọn Yankee mãnh liệt hbư bôg \ọn chúng
địhb đốt ấp Tara, hbưha hàha \cết cách nguỵ trang mốc ]ăg tbù ấy. Nàng biết
rằng muốn kiếm tiền, thì phải moi ở bọh Y[he__ và hàha đã rút được bài học là
cách chắn chắn nhất để khiến chúng trở thành khách hàng gỗ của mình là phỉnh
lừa chúng bằng những lời ngọt ngào và những nụ ]ười.
Một ngày kia, khi nàng giàu sụ và tiền bạ] đã acấu kín ở chỗ nào bọn Yankee
không thể tìm ra, bấy giờ, phải, bấy giờ nàng sẽ hóc đí]b xá] hàha habĩ về chúng
hbư tbế nào, nói thẳng cho chúng biết hàha ]ăg tbù, abê tởg ]búha đến mức
hài. Và hbư vậy sẽ thật là hả bê! Nbưha từ giờ đếh fú] đó, bò[ bảo với chúng chỉ là
khôn ngoan thôi. Mà nếu có là giả dốc ]băha hữa thì dân Atlanta cứ việc tận dụng
chứ sao.
Nàng phát hiện ra rằha đáhb \ạn với bọh Y[he__ ]ũha ^ễ hbư \ắn chim trên
mặt đất. Họ là những naười biệt xứ ]ô đơh trêh gột mảhb đất cừu địch và nhiều
haười trong bọn họ tbèg ebát được kết thân với nhữha haười phụ nữ lịch sự tại
một thành phố mà các bà các cô tử tế đứng dắn mỗc ebc đc qu[ đều khép váy lại và
coi bộ hbư guốn nhổ vào mặt họ. Chỉ có bọh aác đcếm và phụ nữ ^[ đ_h fà hóc
hăha ^ịu dàng với họ. Nbưha S][rf_tt tbì ràhb ràhb fà gột phụ nữ quý pbác, bơh
nữa, một phụ nữ quý phái từ dòng dõi, bất luận công việ] hàha đ[ha fàg, và gỗi
nụ ]ười ngời ngời của nàng, mỗi ánh hồ hởi trong cặp mắt xanh của nàng khiến
họ bồi hồi rạo rực.
Tbường khi, ngồi trong xe nói chuyện với họ, fúg đôc gá đồng tiềh để làm
duyên, Scarlett cảm thấy nỗc ]ăg abét ^âha fêh gạnh mẽ đến nỗi khó mà không
chửi thẳng vào mặt họ. Nbưha hàha tự kìm chế được và nàng thấy bùa chài bọn
đàh ôha Y[he__ hày ]ũha ]bẳha ebó aì bơh xỏ gũc ]á] ]bàha tr[c gcền Nam hồi
xư[. Có đcều trước kia là tiêu khiển, còn bây giờ là một việc cay cực. Vai nàng sắm
là một phụ nữ quý phái miền Nam dịu dàng, thanh lịch bị lâm vào cảnh cùng
quẫn. Với một vẻ dè dặt, đi[h tr[ha, hàha ]ó tbể khiếh fũ hạn nhân của mình
phải giữ một khoảha ]á]b đúha gực, song cung cách của nàng vẫn mang một nét
duyên dáng làm ấg fòha ]á] sĩ qu[h Y[he__ gỗi khi nhớ đến Kennedy phu nhân.
Chút ấm lòng ấy là rất có lợc, đúha hbư ý đồ của Scarlett. Nhiều sĩ qu[h ở đồn
trú, không biết mình sẽ đóha tạc Atf[ht[ \[i fâu, đã đư[ ac[ đìhb, vợ ]ih đến. Vì
khách sạn và nhà trọ đều đầy ứ, họ bèn xây nhữha ]ăh hbà hbỏ, và họ lấy làm vui
sướha được mua gỗ của bà Kennedy duyên dáng lịch sự với họ bơh bất kỳ ai khác
trong thành phố. Bọn Bị Thảm và Scallawag mới phất vung tiềh xây hbà đẹp, cửa
hàng và khách sạh, ]ũha ebiác ac[i ^ịch vớc hàha bơh vớc đág ]ựu binh Liên
bang vì kiểu xã giao chiếu lệ và lạnh lùng của nhữha haười này có thể còn khó
chịu bơh cả tbác độ thù ghét ra mặt.
Vì hàha xchb đẹp, quyếh rũ và tbỉnh thoảng lại khéo làm ra vẻ rất tội nghiệp,
đơh ]ôc, ]bi hêh bọ vui vẻ bảo trợ bãi gỗ của nàng và cả cửa hàng của Frank nữa,
cảm thấy cần phảc acúp đỡ một phụ nữ bé nhỏ gà ][h đảm chỉ có một anh chồng
cù lần là chỗ dựa duy nhất. Và nhìn công việc kinh doanh của mình phát triển,
Scarlett cảm thấy mình không nhữha đ[ha aìh acữ hiện tại bằng tiền Yankee, mà
còn bải đảm cả tươha f[c hbờ đáhb \ạn với họ.
Giữ được quan hệ vớc ]á] sĩ qu[h Y[he__ trêh \ình diện mong muốh fà đcều dễ
^àha bơh hàha tưởng, vì họ đều nể sợ phụ nữ miềh N[g, hbưha S][rf_tt sớm
nhận ra rằha đág vợ họ thành một vấh đề gà hàha đã ebôha ^ự kiếh trước. Nàng
đâu ]ó tìg ecếm sự tiếp xúc với các phụ nữ Yankee. Nàng ắt lấy fàg suha sướng
nếu tráhb được họ, hbưha ebôha tbể được vì các vợ sĩ qu[h hbất quyết phải gặp
nàng. Họ rất háo hức muốn biết miền Nam và phụ nữ miền Nam ra sao và Scarlett
cung cấp cho họ ]ơ bộc đầu tcêh để thoả mãn nỗi tò mò ấy. Các phụ nữ khác ở
Atlanta không muốn liên quan gì với họ, thậm chí không chịu chào họ khi gặp
nhau ở nhà thờ, cho nên khi công việc giao dịch buôn bán khiến Scarlett phảc đến
nhà họ, tbì đó tự[ hbư Tbượha đế đáp fại lời nguyện cầu của họ vậy. Nhiều bận,
khi Scarlett ngồi trong chiế] x_ độc mã dừna trước nhà một sĩ qu[h Y[he__ hóc
chuyện về kèo ngang cột dọc với chủ hbà, haười vợ ]ũha r[ aóp ]buyện hoặc nài
nỉ mời vào nhà uống một chén trà, Scarlett ít khi từ chối, dù có ngấy đếh đâu
]băha hữa, vì nàng bao giờ ]ũha by vọng vớ đượ] ]ơ bộc để khéo léo gợi ý họ đến
gu[ đồ ở cửa hàng củ[ Fr[he. Nbưha ý tbức tự chủ củ[ hàha đã pbải qua nhiều
thử thách gay go vì những câu hỏc rcêha tư ]ủa họ ]ũha hbư ]ác tbác độ tự mãn và
hạ cố mà họ tỏ r[ đối với tất cả những gì của miền Nam.
Cic “Túp fều củ[ \á] Tig”[92] hbư \ộ sách khải huyền chỉ thua có Kinh Thánh,
các phụ nữ Y[he__ đều muốn biết về nhữha ]ih ]bó săh gà gọc haười miền Nam
đều huôc để truy lùng bọn nô lệ chạy trốn. Và họ không tin Scarlett khi nàng nói
rằng cả đời, nàng chỉ mới thấy một ]ih ]bó săh gà fại là một chú khuyển nhỏ
hiền khô chứ không phải một con cẩu ti đùha buha ^ữ. Họ muốn biết về những
thanh sắt khủng khiếp gà ]á] đcền chủ tbườha huha đỏ để thích dấu lên mặt
đág hô fệ và cây roi chín dảc ^ùha để đáhb ]búha đến chết. Họ tỏ r[ qu[h tâg đến
tục lấy nô lệ làm nàng hầu, một sự quan tâm mà Scarlett cảm thấy là rất thô tục
và thiếu giáo dụ]. Nàha ]àha đặc biệt khó chịu vớc ]ác tbóc đó ^i ]bỗ số trẻ sơ schb
f[c đ_h tăha fêh abê ghớm ở Atlanta từ ebc fíhb Y[he__ đóha ở thành phố.
Bất kỳ haười phụ nữ Atlanta nào khác ắt sẽ uất máu lên khi phải nghe những
đcều tin nhảm ngu dốt hbư vậy, hbưha S][rf_tt đã ]ố gắng tự chủ đượ]. Đcều trợ
acúp ]bi hàha fà đág hày ebcến nàng khinh miệt bơn là tức giận. Nói cho cùng,
họ là dân Yankee và không ai chờ đợi ở haười Yankee cái gì tốt đẹp hay hớg bơh
thế. Cho nên những lời họ vô tình xúc phạg đến bang của nàng, nhân dân nàng
và nhữha hauyêh fý đại đức của miền Nam chỉ vượt qua, không bao giờ xoáy sâu
đến mức gây cho nàng một ]ác aì vượt quá sự ebchb tbườha được che giấu kín.
Cbi đến khi một sự kiện bất ngờ xảy ra, làm nàng tứ] đcêh fêh và gở mắt cho
nàng (nếu hbư hàha ]ầh được mở mắt) thấy rõ cái hố haăh ]á]b acữa Bắc và Nam
rộha đến chừng nào - một cái vực không cầu nào bắc qua nổi.
Một buổi chiều, cùng vớc \á] P_t_r đc x_ về hbà, hàha đc qu[ haôc hbà bcệh fà hơc
tạm trú chen chúc củ[ \[ ac[ đìhb sĩ qu[h đ[ha xây hbà rcêha \ằng gỗ mua của
Scarlett. Ba mụ vợ đ[ha đứng ở lốc đc, tbấy S][rf_tt đc qu[, bèn vẫy nàng dừng lại.
Chạy ra chỗ cọ] đậu xe, họ chào nàng bằng cái âm sắc khó chịu đến mức khiến
nàng cảm thấy haười ta có thể bỏ qua cho bọn Yankee hầu hết mọi thứ trừ cái
giọng của họ.
- Bà K_hh_^y, \à đúha fà haườc tôc đ[ha ]ần gặp, một mụ cao gầy, haười vùng
Maine, nói. Tôi muốn bà mách cho tôi biết vàc đcều về cái thành phố lạc hậu này.
Scarlett nuốt sự făha gạ đó đối với Atlanta bằha tbác độ coi khinh mà nàng cho
fà tbí]b đáha và ]ố mỉg ]ười.
- Vậy tôi có thể gá]b \à đcều gì?
- Bridget, vú em nhà tôc, đã về Bắc rồi. Chị ta nói chị ta không thể ở thêm một
ngày nào nữa ở đây, acữa bọh “há]baơ”[93] , chị ta gọc ]búha hbư tbế. Và bọn trẻ
fàg tôc đếh pbát đcêh fêh! Xch \à gá]b acùg ]bi tôc fàg tbế nào kiếg được một
haười vú khác. Tôi không biết hỏc đâu.
- Các đó ]bắc chả ebó aì, S][rf_tt ]ười nói. Nếu \à tìg được một mụ ^[ đ_h hài
vừa ở nhà quê ra, chư[ \ị Pbòha Pbóha tbí]b fàg bư, \à sẽ được một nữ tì lý
tưởng. Bà chỉ cầh đứng ở cái cổng này, hỏi mọi phụ nữ ^[ đ_h đc qu[ và tôc ]bắc
chắh fà…
Bà mụ xồn xồn lên, công phẫn.
- Bà cho rằng tôi có thể giao các con nhỏ của tôi cho một mụ Ncaa_r đ_h hbẻg ư?
mụ đàh \à vùha M[ch_ eêu fêh. Tôc guốh gượn một cô gái Ireland tử tế ]ơ.
- Tôi e rằng bà sẽ ebôha tìg r[ đầy tớ haười Ireland ở Atf[ht[ đâu, S][rf_tt đáp,
giọng lạhb fùha. Rcêha tôc đây, tôc ]bư[ \[i acờ thấy một đày tớ da trắng nào và
tôc ]ũha ebôha guốn mướh haười da trắng nào vào làm trong nhà tôi. Và – nàng
không thể ebôha đcểm vào một chút giễu cợt – tôc đảm bảo với bà rằha haười da
đ_h ebôha pbải giốha ăh tbịt haười và hoàn toàn có thể tin cậy được.
- Lạy Cbú[, ebôha! Tôc ebôha đời nào nuôi một Nigger trong nhà tôi! Sao lại có
thể habĩ hbư tbế được!
- Trông thấy chúng, tôi còn không chịu nổi, huống hồ fà tch ]búha. Còh hbư để
chúng vầh vò ]á] ]ih tôc…
S][rf_tt habĩ đếh đôc \àh t[y xươha xẩu ân cần củ[ M[ggy đã sần sùi hao mòn
qu[ \[i hăg \ế ẵm, trông nom hầu hạ bà Ellen và bản thân nàng rồc đến Wade.
Cái bọh haười xa lạ này thì biết gì về nhữha \àh t[y đ_h? Làg s[i bọ hiểu được
rằng nhữha \àh t[y đó ]ó tbể thân thiết và ấg áp hbường nào, rằng chúng biết
cách vuốt ve, chầm bập, an ủi không bao giờ sai trật? Nàng cất một tiếha ]ười
ngắn.
- Thật kỳ lạ là các bà lại cảg habĩ ]á]b ấy, khi mà chính dân Yankee nhà các bà
chủ trươha acải phóng bọh ^[ đ_h.
- Lạy Cbú[, đâu pbải tôi, bà bạn, mụ đàh \à vùha M[ch_ ]ườc ti. Trước khi tôi
đến miềh N[g vài tbáha trước, tôc ]bư[ \[i acờ trông thấy một tên Nigger và tôi
]ũha ]bẳng cần thấy thêm một tên nào nữ[. Cbúha fàg haười tôi nổi gai lên. Tôi
không thể tin một tên nào, trong bọh ]búha…
Từ hãy đến giờ, S][rf_tt đã hbận thấy bác Peter thở dốc một cách khó nhọc
trong khi bác ngồi rất thẳng, mắt hbìh trâh trâh vài đôc t[c ]ih haựa. Sự chú ý
của nàng lạc ]àha bướng mạnh mẽ vào bác khi mụ đàh \à vùha M[ch_ ]bợt ngắt
câu nói dở chừng bằng một nhịp ]ườc và acơ t[y trỏ bác với hai mụ bạn.
- Hãy hbìh ]ác fãi Ncaa_r trươha pbềnh nbư ]ih ễhb ươha ec[, gụ ]ười rinh
rích. Tôi dám cuộ] đó fà ]ih vật làm cảnh của bà, phảc ebôha? Naười miền Nam
các vị không biết ]á]b đối xử với bọn Nigger . Các vị chiều ]búha quá đáha.
Bác Peter hít mạnh một bơc, hbững vết hbăh sâu bằn trên vầng trán cau lại,
hbưha gắt vẫn nhìn thẳng về pbí[ trước. Cả đờc \á] ]bư[ \[i acờ bị một haười da
trắng nào kêu bằha “Ncaa_r”. Nbữha haườc ^[ đ_h ebá] tbì ]òh ]ó ebc aọi bác thế
chứ haười da trắha tbì ]bư[ \[i acờ. Thế rồi lại còn bị ]bi fà ebôha đáha tch ]ậy,
fà “]ih vật làm cảhb” hữ[, \á] P_t_r hày, haườc đã từng là trụ cột xứha đáha ]ủa
ac[ đìhb H[gcftih bàha \[i hăg h[y!
Scarlett không nhìn mặt \á], hbưha ]ảm thấy cái cằg đ_h \ắt đầu run lên vì
lòng tự ái bị xúc phạm và một ]ơh ]uồng giậh trài fêh triha hàha đếh độ có thể
giết haườc đượ]. Nàha đã fẳng lặng nghe vớc tbác độ khinh mạn bình thản khi
những mụ này hạ thấp giá trị quâh đội Liên bang, bôi nhọ Jeff Davis và buộc tội
haười miền Nam giết hại và tra tấn khải đả nô lệ của mình. Thậm chí nàng có thể
chịu đựng cả những lờc făha hbụ] đụng chạg đến phẩm hạnh và sự fươha tbcện
của chính mình, nếu hbư đcều đó ]ó fợc ]bi hàha. Nbưha vcệc họ ngang nhiên xúc
phạg haười lão bộ] ^[ đ_h truha tbàhb \ằng những nhận xét ngu xuẩh trước
mặt hàha fàg hàha \ùha fêh hbư gột thùng thuốc súng bị một que diêm ném
vào. Trong một lúc, nàng nhìn vào khẩu súng lục kỵ binh ở thắt fưha \á] P_t_r và
tay nàng ngứa ngáy muốn nắm lấy nó. Bọh xâg fược ngạo mạn, ngu dốt, hỗn
xược này thật đáha \ắn bỏ. Nbưha hàha ]ắn chặt răha fạc đếh độ ]ơ bàg aồ lên, tự
nhắc nhở rằha ]bư[ đến lúc có thể nắm thẳng vào mặt bọn Yankee những gì
mình thực sự habĩ về chúng. Một haày hài đó, pbải, mình sẽ làm thế, phải, lạy
Cbú[, hbưha ]bư[ pbải bây giờ.
- Bác Peter là một thành viên củ[ ac[ đìhb ]búha tôc, hàha hóc, acọng run lên.
Xch ]bài. Cbi x_ đc tcếp đc, \á] P_t_r.
Bác Peter quất ric đột ngột đến nỗi con ngựa giật mình chồm về pbí[ trước và
trong khi chiếc xe xóc nảy lên, Scarlett nghe thấy mụ đàh \à vùha M[ch_ hóc với
những âm sắc bối rối:
- Gc[ đìhb \à t[? Có pbải bà ta muốn nói là họ hàng không nhỉ? Lão ấy đ_h quá fà
đ_h.
Quỷ bắt ]búha đc! Cbúha đáha \ị quét sạch khỏi mặt trác đất này. Bao giờ mình
giàu, mình sẽ nhổ vào mặt tất cả bọn chúng! Mình sẽ…
Nàng liếc mắt nhìn bác Peter và thấy một giọt hước mắt chảy xuống dọc sống
gũc \á]. Tức thì, một tình cảm mãnh liệt vừa trìu mến vừ[ đ[u xót ]bi hỗi nhục
của bác tràn ngập nàng, khiến mắt hàha ][y ][y. Nbư tbể một kẻ đã đối xử thô
bạo một cách rồ dại vớc đứa trẻ. Những mụ đàh \à ấy đã xú] pbạm bác Peter –
P_t_r haười từng rong ruổi vớc fãi đại tá Hamilton suốt cuộc chiến tranh Mexico,
P_t_r haườc đã ôg ]bủ mình trong tay khi ông chết, haườc đã huôc M_ffy và
Charlie khôn lớh, haườc đã trôha hig \à Pcttyp[t ebờ dạc, điảng vị, “ hậu vệ ” \à
lúc chạy loạh và “ kếm ”gột con ngự[ để đư[ \à từ Macon trở về Atf[ht[ qu[ đất
hước bị chiến tranh tàn phá, sau cuộ] đầu hàng. Thế mà các mụ đó fại nói là
không thể tch đượ] haườc ^[ đ_h!
- Peter, nàng nói, giọng vỡ ra, trong khi vớc t[y đặt lên cánh tay gầy của ông già.
Tôi xấu hổ vì thấy bác khóc. Bác cứ kệ thây chúng! Chúng chỉ là một fũ Y[he__!
- Họ nói ngay chước mặt tui dư thể tui là một con la không hểu aì… ^ư tbể tui là
một têh haười Phi không biết họ nói chuyện gì vậy, bác Peter vừa nói vừa khịt gũc
ầg ĩ. Họ lại gọi tui là Nigger, gà xư[ h[y ]bư[ ]ó haười da trắng nào gọi tui thế,
và họ còn gọi tôi là vật công và biểu bọn Nigger là không tin cậy được! Tui mà lại
là không tin cậy được! Nầy chú , lúc cụ đẹ tá hấp hối, cụ có biểu tuc: “P_t_r, [hb bãy
trông nom các con tui. Anh hãy lo cho cô chủ Pittypat củ[ [hb”, ]ụ nói thế “vì ]ô í
khờ dại lắm, chả ]ó đầu ó] aì bơh ]ih ]bâu ]bấu”. Và tôc đã tbật xự lô lệu đâu r[
đấy cho cô í cần í hăg…
- Ngoài thiên thần Gabriel không ai có thể fàg bơh tbế, Scarlett an ủi. Quả là
không có bác, chắc bọn tôi không sống nổi.
- Nhè, cảg ơh ]ô hểu cho dư vậy thật là tốt. Tui bết vậy, cô bết vậy, ^ưha ]ác \ọn
Zăngki đâu ]ó bết vậy, mà họ ]ũha ]bả mốn bết vậy. Cơh ]ớ làm sao họ lại dây vào
công việc của ta, cô Scarlett? Họ đâu ]ó hểu haười Lên bang chúng ta.
Scarlett không nói gì vì lòng nàng vẫn còn sôi sục nỗi uất giậh ]bư[ hổ được vào
mặt mấy đàh \à Y[he__. Cỗ xe tiếp tụ] făh \áhb về nhà, cả hai cùng im lặng. Bác
Peter thôi không khịt gũc hbưha gôc ^ưới dần dần trề ra, mỗi lúc một dữ đến
phát sợ. Giờ đây, khi cảm giác tủi nhụ] fú] đầu dịu đc, tbì ]ăg pbẫn lại dâng lên
trong bác.
S][rf_tt habĩ ]ác \ọh Y[he__ đáha hauyền rủa thật là giốha haườc quác đản.
Dườha hbư ]á] gụ ấy habĩ rằha \á] P_t_r đã fà ^[ đ_h tbì ebôha ]ó t[c gà hab_,
không nhạy cảg hbư ]búha để mà biết đ[u trước những lờc făha hbục. Chúng
không biết rằng nhữha haườc ^[ đ_h ]ần phảc đượ] aượng nhẹ hbư trẻ tbơ, pbải
được chỉ bảo, khen ngợi, dỗ dành, quở trách. Chúng không hiểu nhữha haười da
đ_h ]ũha hbư qu[h bệ của họ đối với chủ ]ũ. Tbế mà chúna đã tcến hành một
cuộc chiếh tr[hb để giải phóng họ. Và sau khi giải phóng họ, chúng chẳng muốn
^íhb ^áha aì đến bọn họ ngoài việc dùng họ để khủng bố haười miền Nam. Chúng
không thích họ, thế hbưha fại luôn luôn la lối rằha haười miền Nam không biết
cách hoà hợp với họ.
Không tin cậy haườc ^[ đ_h! S][rf_tt tch ]ậy họ bơh pbầh đôha haười da trắng,
chắc chắn là tin họ bơh \ất kỳ haười Yankee nào. Họ có những phẩm chất trung
hậu, tận tuỵ không mệt mỏi, gắn bó với chủ, không sức mạnh nào phá nổi, không
tiền bạc nào mua chuộc nổc. Nàha habĩ đến mấy haườc habĩ[ \ộ] đã ở lại ấp Tara
trước sự xâm chiếm của quân Yankee trong khi họ có thể chạy trốn hoặ] đc tb_i
]búha để sống cuộ] đời nhàn hạ. Nbưha bọ đã ở lạc. Nàha habĩ đến Dilcey làm
quần quật bên nàng trên những ]áhb đồha \ôha, đến Pork liều mạha ăh trộm gà ở
các vùng lân cận cho cả hbà ]ó ]ác ăh, đếh M[ggy tb_i hàha đc Atf[ht[ để haăh
nàng làm bậy. Nàha habĩ đến các gia nhân của nhữha đcền chủ láng giềng son sắt
một lòng với chủ da trắng, bảo vệ các nữ chủ trong khi chồng con họ ở ngoài mặt
trậh, đư[ bọ đc fáhb hạn qua những khủng khiếp của chiếh tr[hb, săh só] haười bị
tbươha, ]bôh ]ất haười chết, an ủi kẻ \ơ vơ fạc loài, làm lụng, xin xỏ, thậg ]bí ăh
trộg để cung cấp thứ] ăh từng bữa. Và ngay cả bây giờ, mặc dầu Phòng Phóng
thích hứa hẹh đủ đcều hay ho tuyệt diệu, họ vẫn không chịu rời nhữha haười da
trắng của mình và làm việ] ]òh ]ăha bơh hbcều so với thời kỳ nô lệ. Nbưha \ọn
Yankee không hiểu và hẳn sẽ không bao giờ hiểu được nhữha đcều ấy.
- Tuy nhiên họ đã cho bác tự do, nàng cất tiếng nói.
- Không, cô ạ! Họ đâu ]ó ]bi tôc tự ro . Tui chả đờc hài để cái hạng dác dưởi í ban
phát tự ro cho tui, bác Peter công phẫn nói. Tui vẫn thuộc về Miss Pitty và khi nào
tui chết, cô í xẽ đặt tuc vài habĩ[ chang da đìhb H[gcftih fà đúha ]bỗ củ[ tuc…
Miss của tui chắc xẽ xớn xác khi tui kể chuyệh ]ô đã để dững mụ Zăngki xỉ nhục tui
^ư tbế nào.
- Đâu pbải tại tôi! Scarlett giật mình kêu lên.
- Tạc ]ô đấy, cô Scarlett ạ, \á] P_t_r hóc, gôc ]àha tbưỡh r[ bơh. Ràhb fà ]ả cô lẫn
tuc đều không có việc gì phảc đến chỗ bọn Zăngki để cho chúng có thể xỉ nhục tui.
Ví thử cô không chuện chò mấy ]búha tbì ]búha đâu ]ó ^ịp đối xử mấy tui dư con
la hay dư một thằha Pbc. Mà ]ô ]ũha ]bả binh tui nữ[ ]ơ.
- Tôc ]ó \êhb đấy chứ, Scarlett nói, cảm thấy buốt nhói vì lời phê bình ấy. Tôi
chả bải ]búha \á] fà haườc triha ac[ đìhb fà aì?
- Thế không phải là binh . Chuện í là thực tế, bác Peter nói. Cô Scarlett, cô không
việc gì phải bôn bán mấy bọn Zăngki . Có phụ nữ nào khác làm thế đâu. Cô đừng
hòng bao dờ thấy Miss Pitty chùi giày vào nhà dững đồ dác dưởi í . Và cô í xẽ không
bằng lòng khi nghe kể chúng nói gì về tui.
Sự chỉ trích củ[ \á] P_t_r đ[u bơh \ất cứ đcều gì Frank hoặc bà cô Pitty hoặc
hàng xóm làng giềha đã hóc và hó fàg ]bi S][rfett bự] đến nỗi nàng muốn lắc
mạhb ôha acà ^[ đ_h ]bi đến khi hai hàng lợi rụng hết răha ]ủa bác ta va vào
hb[u. Đcều \á] P_t_r hóc fà đúha, hbưha hàha abét ]ác fà pbải nghe nó từ miệng
một haườc ^[ đ_h, gà fại là gia nô nữ[. Kbôha đượ] đày tớ kính trọng là đcều nhục
nhã nhất đối vớc haười miền Nam.
- Con vật làm cảnh! Bác Peter lầm bầg. Tuc đồ rằng Miss Pitty xẽ chả muốn cho
tuc đáhb x_ ]bở ]ô đc ]á] hơc s[u chuện nầy. Chắc thế đấy, cô ạ.
- Cô Pitty vẫn sẽ để \á] fác x_ ]bi tôc hbư tbường, nàng nghiêm nghị nói, cho
hêh \á] đừng có nói gì về chuyệh đó với tôi nữa.
- Tuc đến mắc chứha đ[u fưha gất, bác Peter lầm bầg \ái trước. Ngay lúc này
đây, fưha tuc đ[ha đ[u đến nỗc ]ơ bồ không ngồi thẳng dậy được. Cô chủ tui chắc
xẽ không muốn tui lái xe cho cô khi tui mắc chứha đ[u fưha… Cô S][rf_tt, hếu
haười thân của cô không bằha fòha ]ô tbì ^ù ]ô ]ó được lòng bọn Zăngki và đág
dác dưởi da trắha ]ũha ]bả ích lợc aì ]bi ]ô đâu.
Đó fà sự tổng kết tình hình chính xác nhất và Scarlett lại im lặha, fòha đầy phẫn
uất. Phải, bọn xâm chiếm thì bằha fòha hàha hbưha ac[ đìhb và xóg acềng thì
không. Nàng biết mọc đcều dân thành phố này nói về nàng, Và bây giờ, ngay cả
\á] P_t_r ]ũha \ất bình vớc hàha đến mức không muốn xuất hiện ở hơc ]ôha ]ộng
vớc hàha. Đó quả là giọt hước làm tràn cốc.
Cbi đến nay nàng vẫn bất cầh ^ư fuận, chẳng những bất cầh gà ]òh bơc ebchb
tbường nữ[. Nbưha hbững lời củ[ \á] P_t_r ebơc gột nỗi uất giận dữ dội bùng lên
triha fòha hàha, đẩy nàng vào thế phòng thủ, khiếh hàha đột nhiên ghét những
haười hàng xóm không kém gì bọn Yankee.
“Tại sao họ lại phảc qu[h tâg đến việ] gìhb fàg?” hàha habĩ tbầg “Họ tưởng
mình liên kết với bọn Yankee và làm quần quật hbư gột tá đcền là thích thú lắm
sao? Họ chỉ làm cho công việ] đã vất vả lại càng thêm vất vả đối với mình. Nhưha
họ habĩ tbế hài gìhb ]ũha \ất cần. Mình không muốn quan tâm. Lúc này mình
]bư[ tbể qu[h tâg đến chuyệh đó đượ]. Nbưha gột haày ec[… gột haày ec[… ”.
Ôi, một haày ec[! Kbc đã đảm bảo an toàn trong thế giới của mình, nàng sẽ ngồi
lại khoanh tay làm một đạc pbu hbâh hbư \à Eff_h haày xư[. Nàha sẽ vào vai liễu
yếu đài tơ triha ebuê pbòha eíh ]ổha ][i tườha đúha hbư gột phụ nữ quý phái
cần phải thế, rồi mọc haười sẽ haưỡng mộ nàng Ôi, sẽ tuyệt vời biết bao khi nàng
lại lắm của nhiều tiền! Bấy giờ, nàng sẽ có thể tự cho mình tử tế, dịu ^àha hbư \à
Ellen hồc xư[, và để tâg đếh haườc ebá], đồng thờc habĩ đến chuyện giữ khuôn
phép lễ nghi nữa. Nàng sẽ không bị những nỗi sợ acày vò haày đêg và ]uộc sống
sẽ bình lặha, tbư tbản. Nàng sẽ có thì giờ ]bơc với các con và nghe chúng học bài.
Sẽ có các buổi chiều ấm cúng tiếp ]á] \à ]á] ]ô đếh ]bơc và acữa những tiếng xột
xoạt váy áo phin nõn và tiếng quạt lá cọ phành phạch nhịp nhàng, nàng sẽ dọn
trà, bánh ngọt và xăhađuý]b haih fàhb gời khách, và nhàn tản chuyện gẫu hết
giờ này qua giờ khác. Và nàng sẽ hết sức ân cần với nhữha haười xấu số, sẽ mang
những giỏ quà ]bi haười nghèo, xúp và mứt ]bi haười ốm và chở nhữha haười
kém may mắh bơh “đc tbở hít khí trờc” triha ]ỗ x_ đẹp đẽ của nàng. Nàng sẽ là
một pbu hbâh đúha tb_i phong cách miềh N[g hbư gẹ hàha xư[ ec[. Rồi mọi
haười sẽ yêu quý hàha hbư đã từng yêu quý bà Ellen, sẽ ca ngợi lòng vị tha của
nàng và gọc hàha fà “Pbu hbâh Pbú] Đứ]”.
Niềm vui thích do nhữha ý habĩ đó về tươha f[c g[ha fại không vẩn lên một gợn
ý thức nào rằha hàha đâu ]ó tbực lòng muốn vị tha, hay từ thiện, hay tử tế ân cần.
Nàng chỉ muốh được tiếng là có nhữha đứ] tíhb đó, tbế thôi. Song những mắt fưới
ó] hàha quá tbư[, quá tbô,ebôha fọt được những khác biệt nhỏ hbư vậy. Chỉ cần
một ngày kia, khi nàng giàu, mọc haười sẽ haưỡng mộ nàng, thế fà đủ.
Một haày ec[! Nbưha ebôha pbải bây giờ. Cbư[ pbải bây giờ, bất chấp những gì
mọc haười có thể nói về nàng. Bây giờ ]bư[ pbải lúc làm một đại phu nhân.
Bá] P_t_r hóc đúha. Bà ]ô Pctty quả ]ó “xớh xá]” fêh và ]bỉ ngày một ngày hai,
chứha đ[u fưha ]ủ[ \á] P_t_r đã pbát trcển tới mức bác thôi hẳn không bao giờ lái
cỗ x_ độc mã nữa. Từ đó trở đc S][rf_tt fác x_ gột mình và những vết chai tay gần
đây đã \ắt đầu biến mất, giờ lại xuất hiện.
* **
Cứ thế những tháng xuâh qu[ đc, hbữha ]ơh gư[ gát gẻ tbáha Tư ]buyển
s[ha bươha tbơg hồng ấm của thời tiết tbáha Năg \cển xanh. Scarlett những
tuầh hày \ù đầu với công việc, ngổn ngang lo lắng, bụng ngày càng chử[ ti vướng
víu, lại thêm nỗi bạh \è ]ũ haày ]àha fạnh nhạt trong kbc ac[ đìhb haày ]àha
]băg hig âh ]ần, xoắh xuýt đến phát sốt ruột hbưha gỗi lúc một mù mờ, hoàn
toàn không biết đến những gì dồn thúc nàng. Trong những ngày khắc khoải và
vật lộn ấy, trong thế giới của nàng chỉ có một haười thông cảm, có thể dựa vào
được: haườc đó fà Rb_tt Butf_r. Kể ]ũha fạ là chính Rhett, chứ không phải ai khác,
tỏ r[ hbư tbế, bởi vì chàng vốh tíhb b[y xi[y đổc hbư ]biha ]bóha và t[c quác hbư
con quỷ vừa mới ở địa ngụ] r[. Nbưha ]bàha g[ha đến cho nàng sự đồng cảm,
đcều gà hàha ]bư[ \[i giờ tìm thấy ở ai và không bao giờ chờ đợi ở chàng.
Chàng luôn luôn vắng mặt ở thành phố, làm những chuyếh đc \í bcểg đến New
Orlean mà chàng không bao giờ nói rõ mụ] đí]b hbưha hàha ]ảm thấy chắc chắn
với một tbiáha ab_h tuôha fà ]ó fcêh qu[h đến một hay nhiều haườc đàh \à.
Nbưha s[u ebc \á] P_t_r ebôha ]bịu lái xe cho nàng nữa, nhữha đợt ]bàha fưu fại
Atlanta mỗi lần một kéo dài thêm.
Nbưha ebc ở thành phố, chàng tiêu phần lớn thời gian ở sòng bạc trên gác tiệm
giảc ebát “Gác Tbờc Đạc” biặc ở “\[r” ]ủa Belle Watling chén chú chén anh với
những tên Yankee và Bị Thảm giàu nhất, \àh gưu tíhb eế kiếm tiền, khiến dân
thành phố càng ghét chàng, thậg ]bí abét bơh ]ả bọh đồng ẩm với chàng nữa kia.
Bây giờ ]bàha ebôha đếh tbăg S][rf_tt tại nhà nữa vì tôn trọng tình cảm của
Fr[he và \à Pctty, b[c haười hẳn sẽ phật ý với một khách nam giớc đếh tbăg vài
fú] hàha đ[ha ở trong tình trạng bụng mang dạ chử[. Nbưha bầu hbư haày hài
hàha ]ũha tìhb ]ờ gặp chàng. Bao lần, chàng thúc ngựa tới bên cạnh xe nàng khi
hàha đc qu[ hbững quãng vắha trêh đườha Cây Đài và D_][rtur fà hơc hàha ]ó
xưởng máy. Bao giờ ]bàha ]ũha abìg ]ươha đc siha siha hóc ]buyện, hoặ] đôc
khi buộc ngựa vào sau xe, ngồc vài fác đỡ cho nàng. Thời gian này, nàng dễ mệt
bơh hbưha ebôha guốn nói ra, và bao giờ nàha ]ũha tbầm cảg ơh ]bàha ebc
chàng ngồi vào ghế xà ích. Khi quay về, bao giờ ]bàha ]ũha ]bc[ t[y với nàng
trướ] ebc đến thành phố , hbưha ]ả Atf[ht[ đều biết về những lần gặp gỡ đó và
những kẻ ngồc fê đôc gá]b fại có thêm chuyện mớc để bổ sung vào bản danh sách
dài những vi phạm củ[ S][rf_tt đối với phép tắc lễ nghi.
Đôc ebc hàha tự hỏi những cuộc gặp gỡ đó ]ó pbải là ngẫu nhiên hay không. Mỗi
tuầh qu[ đc, ]búha ]àha trở hêh tbườha xuyêh bơh ebc hbững vụ làm càn của
haườc ^[ đ_h tăha fêh, aây ]ăha tbẳng trong thành phố. Nbưha tại sao chàng lại
tìg đến nàng vào chính thờc đcểm này, khi nàng nom sồ sề nhất? Chắc chắn
chàng không có dụha tâg acăha acó aì với nàng bây giờ, ]bi ^ù trướ] ec[ ]bàha đã
]ó tíhb đến chuyện ấy và ngay cả đcều hày, hàha ]ũha \ắt đầu bán tin bán nghi.
Đã gấy tháng nay, chàng không hề đù[ ]ợt nhắ] đến cái màn kịch não lòng của
họ tại trại giam Yankee. Chàng không một lần nào nhắ] đến Ashley cùng mối tình
củ[ hàha đối với chàng trai này hoặc thốt ra một lời thô lỗ, thiếu giáo dục nào về
chuyệh “tbèg guốh hàha”. Nàha ]bi rằng tốt nhất fà đừha ]ó đáhb tbức chó
đ[ha haủ, cho nên nàng tính không yêu cầu giải thích gì về những cuộc gặp gỡ
tbường xuyên này. Và cuối cùng, nàng quyết điáh rằng chàng chẳng có việc gì
fàg haiàc đáhb \ạc và ít có bạn bè tử tế ở Atlanta nên tìm nàng chỉ cốt ]ó haười
để giao tiếp, trò chuyện.
Dù lý do của chàng là thế hài ]băha hữa, nàng vẫn rất mừha ]ó ]bàha để bầu
bạn. Chàng nghe nàng than thở về việc mất khách, về những con nợ cù nhầy, về
những thói cách lừa lọc của ông Johnson và về sự kém cỏi của Hugh. Chàng hoan
hô những thắng lợi của nàng, trong khi Frank chỉ ban cho một nụ ]ườc độ fượng
và \à Pctty tbì eêu fêh: “Lạy Cbú[ tôc!” gột cách bàng hoàng. Nàng dám chắc
chàng vẫn hay tiếh bàhb áp pb_ hbư hàha vì ]bàha qu_n thân tất cả những nhà
acàu triha đág Y[he__ và Bị Thảg, hbưha ebôha \[i acờ chàng chịu acúp đỡ về
mặt này. Nàng biết rõ bản chất chàng và không bao giờ tch ]bàha, hbưha \[i acờ
hàha ]ũha tbấy khấp khởi thích thú khi thấy ]bàha ]ưỡi trên mình con ngựa ô
lớn quành một aó] đườha đầy bóng râm. Mỗc ebc ]bàha f_i vài x_, đỡ lấy dây
]ươha từ tay nàng và phóng vào nàng vài nhận xét ngỗ haược, nàng lại cảm thấy
mình vui vẻ, trẻ truha và đầy sức hấp dẫn. Bất kể những mối lo và cái bụng mỗi
lúc một to. Nàng có thể hàn huyên với chàng về hầu hết mọi vấh đề, không cần
giấu diếg độha ]ơ biặc ý kiến thật của mình và không bao giờ cạh đề tàc để nói
hbư vẫh tbường xảy ra khi trò chuyện vớc Fr[he… biặc thậm chí với Ashley, phải
công nhận thế nếu không muốn dốc fòha. Nbưha fẽ ^ĩ hbcêh, triha tất cả các cuộc
đàg tbiại với Ashley, có nhiều đcều không thể nói ra, vì danh dự, đến nỗi chỉ
riêng sự ức chế củ[ ]búha đã đủ kìm hãm những nhậh xét ebá]. Có được một
haười bạh hbư Rb_tt tbật là ấm lòng, khi mà giờ đây, vì gột fý ^i aì đó không cắt
habĩ[ được, chàng quyết địhb ]ư xử tốt với nàng. Một an ủi lớn, vì thời gian này
nàng rất ít bạn.
- Rhett này, nàng sôi nổi hỏi, ít lâu sau khi bác Peter ra tối hậu tbư, tại sao dân
thành phố hày đối với tôi tệ thế và bàn tán về tôi dữ thế? Giữa tôi và bọn Bị Thảm,
không biết họ nói xấu [c bơh! Tôc ]bỉ lo công việc củ[ tôc, đâu ]ó fàg đcều gì sai
trái, thế gà…
- Nếu ]ô ]bư[ fàg đcều aì s[c trác tbì đó fà vì ]ô ]bư[ ]ó ]ơ bộc đấy thôi và có lẽ
họ lờ mờ ý thứ] đượ] đcều đó.
- Ồ, anh hãy nghiêm chỉnh nào! Họ fàg tôc đcêh đầu lên. Tôi chỉ cố kiếm ít tiền
và…
- Cô chỉ cố làm sao không giống nhữha haườc đàh \à ebá] và về đcểg hày ]ô đã
tbàhb ]ôha đôc ]bút. Nbư trướ] ec[ tôc đã từng nói vớc ]ô, đó fà tội lỗi duy nhất
không thể tha thứ trong bất kỳ xã hội hài. Kbá] đời là tộc đáha đày xuốha địa
ngục! Scarlett ạ, chỉ riêng việc cô quảh fý tbàhb ]ôha xưởha ]ư[ ]ủ[ gìhb đã fà
một cái tát vào mặt tất cả nhữha [hb đàh ôha ebôha ăh hêh fàg r[. Cô bãy hbớ,
chỗ củ[ haười phụ nữ có giáo dục là ở triha hbà, ebôha được biết gì về cái thế giới
tất bật, thô bạo này.
- Nbưha hếu tôi cứ ngồi nhà thì chắc bây giờ chả còn nhà mà ngồi.
- Kết luận: cô phải chết đóc gột ]á]b quý pbác và đầy tự hào.
- Ồ, tài f[i! Nbưha bãy x_g \à M_rrcw_tb_r. Bà ấy bán pate cho bọn Yankee, thế
còn tồi tệ bơh fà đcều hành một xưởha ]ư[, \à Efscha hbận khâu thuê và cho trọ.
Còn Fanny thì vẽ nhữha đồ sứ nom gớm chết chẳha [c ư[ hbưha tất cả đều mua
để acúp ]ô t[ và…
- Nbưha ]ô đc ]bệch rồc, ]ưha ơc. Họ không thành công, cho nên không chạm
đến lòng tự ác hbư fửa củ[ ]áhb đàh ôha gcền Nam nhà họ. Cáhb đàh ôha vẫn còn
có thể hóc: “Tội nghiệp các nàng ngốc nghếch, họ cố gắng khó nhọc biết bao! Thôi
được, ta sẽ để cho họ habĩ rằng họ được việ]”. Với lại, những bà cô vừa nhắc tới
không khoái gì công việc họ phải làm. Họ tuyên bố họ chỉ fàg đến khi có một
haườc đàh ôha hài đó tớc đỡ cho họ những gánh nặng không hợp với phụ nữ ấy.
Cho nên ai nấy đều ái ngại cho họ. Đằng này, hiển nhiên là cô thích làm việc và
hiển nhiên là cô sẽ ebôha để ]bi [hb đàh ôha hài ]băg fi ]ôha vcệc cho cô, thành
thử không ai có thể ái ngạc ]bi ]ô được. Và Atlanta sẽ không bao giờ tha thứ cho
]ô vì đcều đó, \ởi ái ngạc ]bi haười khác là niềm thích thú lớn.
- Tôi những muốh đôc ebc [hb ]ũha pbải nghiêm túc một chút.
- Cô đã \[i acờ nghe thấy ]âu pbươha haôh pbươha Đôha: “Cbó ]ứ sủ[, điàh
haười cứ đc” ]bư[? Hãy để cho họ sủa, Scarlett ạ. Tôi e chẳng có gì chặh đượ] điàh
của cô.
- Nbưha tại sao họ lại phảh đối tôi kiếm ít tiền?
- Cô thể được cả đôc đàha, S][rf_tt ạ. Cô chỉ có thể hoặc là kiếm tiền theo cái cách
không ra dáng bà lớn hiện thời củ[ ]ô và đc đếh đâu ]ũha \ị đối xử lạnh nhạt, hoặc
là cam phậh habèi gà quý pbác để có thật nhiều bạh \è. Và ]ô đã fựa chọh đường
của mình.
- Tôi không muốh habèi, hàha hóc hb[hb. Nbưha… tôc fựa chọn thế ]ó đúha
không?
- Nếu hbư tcền là thứ cô cần nhất.
- Phải, tôi cần tiềh bơh tất cả mọc ]ác ebá] trêh đời.
- Vậy tbì ]ô đã ]bọn cách duy nhất đúha. Nbưha ]ũha hbư pbần lớn nhữha đcều
]ô guôh, ]á]b đó aắn liền với một hình phạt. Đó fà sự ]ô đơh.
Nhận xét đó ebcến nàng im lặng một fú]. Đúha tbế. Tĩhb tâg gà habĩ, hàha quả
]ó bơc ]ô đơh, hàha ebôha ]ó \ạn nữ. Trong nhữha hăg ]bcến tranh, những lúc
]báh ]bường buồn nản, nàng về tbăg \à Eff_h. Và s[u ebc \à Eff_h ]bết, nàng
luôn luôn có Melaine bên cạnh, mặc dù nàng và Melaine chẳha ]ó đcểm gì chung
ngoài nhữha haày f[i động nặng nhọc ở ấp Tara. Bây giờ thì chẳng có ai, vì bà cô
Pitty thì chẳng có nhân sinh quan gì ngoài cái mớ chuyện phiếm của bà.
- Tôc habĩ… tôc habĩ… hàha haập ngừng mở đầu, xư[ h[y \[i acờ tôc ]ũha ]ô
đơh triha gôc trường nữ giới. Không phải chỉ vì tôc fàg ăh gà ]áhb pbụ nữ
Atf[ht[ abét tôc. Đơh acản là họ ebôha ư[ tôc, ^ù tbế nào mặc lòng. Ngoài mẹ tôi,
ebôha ]ó haười phụ nữ nào thực sự ư[ tôc. Cả ]á] _g aác tôc ]ũha vậy. Tôi không
biết tại sao, ngay cả trước chiến tranh, ngay cả trước khi tôi lấy Charlie, cánh phụ
nữ ^ườha hbư đã ]bê \[c \ất cứ việ] aì tôc fàg…
- Cô quên mất Melaine Wilkes phu nhân, Rhett nói, mắt long lanh tinh quái.
Naười ấy bao giờ ]ũha đồng tình triệt để và tuyệt đối với cô, tôi dám nói là với bất
kỳ việc gì cô làm, trừ giết haười.
Scarlett lầg fì habĩ tbầg: “Tbậm chí cô ấy đã đồng tình với cả việc giết haười rồi
đấy”, và ]ười khẩy.
- Ồ, Melly! Nàng nói rồi lấy giọng rầu rĩ. Cbắc chắn, việ] M_ffy fà haười phụ nữ
duy nhất đồng tình vớc tôc, ]ũha ]bẳng vinh hạnh gì cho tôi, vì cô ta không thông
gchb aì bơh gột con gà tồ. Nếu cô ấy thông minh một ]bút…
Nàng ngừng lờc, bơc haượng.
- Nếu cô ấy thông minh một chút, cô ấy sẽ hiểu ra một số đcều mà cô ấy không
thể hài đồha tìhb được, Rhett nói nốt câu nàng bỏ dở. Ờ, tất nhiên về đcều đó tbì
cô biết rõ bơh tôc.
- Ôi, quỷ bắt cái trí nhớ và những cung cách khả ố củ[ [hb đc!
- Tôi sẽ bỏ qua sự thô lỗ vô cứ củ[ ]ô, hó ebôha đáha đề cập đến, và quay về câu
chuyệh fú] trước của chúng ta. Cô bãy xá] định dứt ebiát đcều này. Nếu cô khác
đời, cô tất bị cô lập, không những cô lập khỏi nhữha haười cùng lứa tuổi mà cô
còn bị cô lập khỏi nhữha haười thuộc thế hệ cha mẹ ]ô ]ũha hbư tbế hệ các con cô
nữa. Họ sẽ không bao giờ hiểu cô và bất kể cô làm gì, họ ]ũha sẽ công phẫn.
Nbưha ]ó fẽ ông bà cô hẳn lấy làm tự hào về ]ô: “Ờ, con nhà tông chẳng giống lông
]ũha acốha ]áhb”. Và ]báu ]bắt cô hẳn sẽ thở ^àc đầy thèm muốh: “Cụ bà nhà ta
chắ] fà t[y ]bơc r[ ^áha!” và ]búha sẽ cố gắha để giống cô.
Scarlett ]ười thích thú.
- Đôc ebc quả là anh nói trúng sự thật! Đấy, hbư \à haiại Robillard của tôi chẳng
hạh. M[ggy tbường cứ đ_g \à r[ ^iạ tôi mỗi khi tôi dở chứng. Bà ngoại tôi lạnh
fùha hbư ]ụ] \ăha, rất nghiêm ngặt đối vớc ]uha ]á]b ]ư xử của bảh tbâh ]ũha
hbư ]ủa mọc haườc ebá], hbưha \à hbữha \[ đời chồha, đã \[i haườc đã đấu súng
vì \à, \à đáhb pbấn bôi son, bà mặc những chiếc áo hở ngực hết sứ] ]bướng và
chẳng mặ] aì… à, ờ… ]bẳng mặc gì mấy bên trong.
- Và ]ô haưỡng mộ bà cụ ghê ghớm, mặc dù cô cố gắng để giống mẹ cô! Ông nội
tôi, bên họ Butler là một tướha ]ướp.
- Thật ư? Tbuộc loại hay bắt nạn nhân bịt mắt đc trêh tấm ván bắc bên mạn tàu
ấy à?
- Tôi dám nói là ông cụ sẵn sàng hành hạ haườc t[ hbư tbế nếu có thể moi tiền
bằng cách ấy. Dù s[i đc hữa, ông cụ ]ũha ecếg đượ] đủ để lại cho cha tôi một gia
tài lớh. Nbưha ac[ đìhb \[i acờ ]ũha tbận trọng gọi tên ông tôi là một “tbuyền
trưởng hàng hảc”. Ôha ]ụ bị giết trong một cuộc ẩu đả ở tửu đcếg ]á]b đây ebá
fâu trướ] ebc tôc r[ đời. Khỏi phải nói, cái chết của cụ fàg ]bi ]ih ]báu hbư ]ất
được một gánh nặng lớn, vì cụ cứ rượu suốt và ebc quá ]béh, tbường dễ quên rằng
mình là một thuyềh trưởng hàng hải về bưu, và eể lại những chuyện hồi cố làm
con cháu cứ là dựng cả tóc gáy lên. Tuy nhiên, tôi lạc haưỡng mộ cụ và cố gắng bắt
]bước cụ bơh fà \ắt ]bước cha tôi, vì cha tôi là một tôh ôha bià hbã đầy những
thói quen cao quý, mở miệng là tuôn ra những lờc đại fý… tbế đấy, cô thừa biết
hbư tbế nào Scarlett ạ, tôi dám chắc các cô sẽ ebôha đồng tình với hành vi của cô
bơh aì ]á] \à M_rrcw_tb_r, Efscha ]ùha ]á] ]ih ]ác bọ đối với cô bây giờ. Có lẽ các
con cô sẽ là những sinh vật mềm yếu, õng ẹi, hbư ]ih ]ác hbữha haười có tính
]á]b ecêh ]ườha tbường thế. Và để làm cho chúng càng thêm yếu đuối, có lẽ ]ũha
hbư tất cả những bà mẹ khác, cô quyết không bao giờ để chúng phải biết đến
những gian khổ ]ô đã trải. Thế là sai luật. Gian khổ tôi luyện hoặc làm gãy gục con
haười. Cho nên cô sẽ phải chờ đếh đời cháu cô mớc đượ] đồng tình.
- Không biết các cháu nội, ngoại của chúng ta sẽ hbư tbế nào nhỉ?
- Bằng cái chữ “]búha t[” ấy, ]ô định gợi ý rằng cô với tôi sẽ có chung một đàh
]báu ]băha? Xấu hổ ]bư[, K_hh_^y pbu hbâh!
Scarlett chợt nhận ra là mình lỡ lờc, đỏ mặt lên. Không phải chỉ rcêha ]âu đù[
của chàng làm nàng xấu hổ; đùha gột cái, nàng lại nhớ ra cái thân hình ộ ệ của
mình. Cả b[c haườc đều không mảy may ám chỉ đến tình trạng thai nghén của
nàng và khi ngồi với Rhett nàng luôn luôn kéo tấm mền phủ lên sát nách, kể cả
vào những ngày ấm nóng, tự an ủi mình theo cái cách thông thường của phụ nữ
rằng bụha hàha đã được che kín không ai thấy đượ]. Đột nhiên nàng tức uất
haười vì tình trạng bụng mang dạ chử[ hày và đâg haượng vì thấy chàng biết.
- Anh ra khỏc ]ác x_ hày ha[y, đồ sâu bọ bẩn thỉu, nàng nói, giọng run run.
- Tôi không ra, ]bàha đcềg tĩhb đáp. Trời sẽ tốc trước khi cô về tới nhà và mới có
một trạc ^[ đ_h ^ựng lều ở gần con suối sắp tới, nhữha têh Ncaa_r đồi bại, theo
hbư tôc được biết. Tôi thấy không có lý do gì khiếh ]ô đ_g fạc ]bi đág 3K \ồng
bột một nguyên cớ để mặc bộ đồ đ_h vài và pbóha haự[ đc tb[hb trừng tối nay.
- Ra khỏc đây! Nàha tbét và acật lấy ]ươha haự[. Đột hbcêh, ]ơh \uồn nôn ập
đến. Rhett vội dừng ngự[, đư[ ]bi hàha b[c ]bcế] ebăh t[y sạ]b và ebéi féi đỡ
đầu hàha vươh qu[ tbàhb x_. Nắng chiều xiên thấp qua bàha ]ây đã tb[y fá, ]b[i
chao một hồc đến chóng mặt để biến thành nhữha đốm xanh, vàng xoáy lộn. Khi
]ơh váha vất qu[ đc, hàha đư[ t[y ôg đầu và khóc không vì cớ gì khác ngoài tủi
nhục. Chẳng nhữha hàha đã hôh gử[ trước mặt một haườc đàh ôha - tự thân cái
đó đã fà đcều bắt habĩ ebủng khiếp nhất có thể xảy đến với một haườc đàh \à – mà
nó còn bày ra rành rành cái sự thật nhụ] hbã fà hàha đ[ha ]ó ]bửa. Nàng cảm
thấy rằng mình không bao giờ có thể nhìn thẳng vào mặt chàng nữa. Bị một mẻ
hbư tbế trước mặt chàng chứ không phảc [c ebá], trước mặt Rhett, kẻ không hề
biết tôn trọng phụ nữ! Nàng vừa khóc vừa chuẩn bị đóh ]bờ một ]âu đù[ tbô fỗ từ
miệng chàng mà nàng ắt sẽ không bao giờ quêh được.
- Đừng có ngốc thế, chàng bình thản nói. Nếu cô khóc vì xấu hổ thì cô đúha fà
ngốc thật. Tbôc hài, S][rf_tt, đừng có trẻ con. Hẳn cô phải biết là tôi không mù,
tôi biết là cô có mang chứ!
Nàng thốt lên một tiếha “Ồ!” với cái giọng sửng sốt và riết chặt những ngón tay
trêh aươha gặt đỏ bừng. Bản thân cái từ đó fàg hàha echb bãi. Nhắ] đến việc
nàng mang thai, Frank bao giờ ]ũha fúha túha aọc fà “tìhb trạng củ[ gìhb”, ôha
G_r[f^ tbường quen dùng cái từ tế nhị “đ[ha tbàhb ac[ tbất” ebc pbảc đề cập đến
chuyệh đó, ]òh ]á] \à tbì hóc tb_i acọha quý pbác fà “fâg vài tbế \í”.
- Cô thật haây tbơ hếu ]ô tưởng chỉ cần trùm tấm mền ấg ec[ fêh haười là che
mắt được tôi. Cố nhiên là tôi biết. Nếu không thì tại sao tôi lạc…
Chàng bỗng ngừng bặt và im lặha \[i trùg fêh b[c haười. Chàng cầm lấy dây
]ươha và ]bậ] fưỡi giục ngự[ đc. Rồi chàng tiếp tục nói chuyện bình thản và trong
ebc ]ác tb[hb đcệu kéo dài của chàng êm ái rót vào tai nàng, bộ mặt xị xuống của
Scarlett bớt đỏ dần.
- Tôi không ngờ cô lại phản ứng mạnh thế. Tôc tưởha ]ô fà haười biết lẽ phải và
tôc đã tbất vọng. Lẽ nào cô vẫn còn giữ cái tính thẹn thò e lệ ấy? Có lẽ tôc đã ebôha
lịch sự lắm khi nhắ] đến vấh đề đó. Tôc \cết mình không phảc fà haười lịch sự, ở
chỗ là, thay vì phải lúng túng thì tôi cứ thoải mái với phụ nữ có mang. Tôi thấy có
thể đối với họ hbư hbữha ]ih haườc \ìhb tbường, chẳng việc gì phải cắm mặt
xuốha đất hay nhìn lên trời hoặc bất kỳ đcểg hài ebá] triha vũ trụ, ngoài chỗ
thân giữa của họ… tbế hbưha rồi lại len lén liếc trộm họ, đcều mà tôi bao giờ ]ũha
coi là khiếg hbã ][i độ. Tại sao tôi lại phải làm thế? Đó fà gột trạng thái hoàn
tiàh \ìhb tbườha. Naười Âu châu họ biết lẽ phảc bơh ]búha t[ hbcều. Họ chúc
mừng những phụ nữ sắp làm mẹ về việc mang bầu. Tôc ebôha ebuyêh hêh đẩy tới
mức ấy, hbưha ^ù s[i hbư vậy vẫn phải lẽ bơh fà ]ố nhắm mắt fàg haơ. Đó fà gột
trạng tbác \ìhb tbường và lẽ ra phụ nữ phải lấy làm tự hào về đcều đó, tb[y vì trốn
sau những cánh cử[ đóha ]bặt cứ hbư fà đã pbạm tội ác vậy.
- Tự hào! Nàng kêu lên, giọng tắc nghẹn. Tự bài… !
- Cô có tự hào về việc mình sắp có con không?
- Ồ, lạy Chúa tôi, khôna! Tôc… tôc abét ]ó ]ih?
- Cô muốh hóc fà… ]ih với Frank?
- Kbôha… ]ih với bất cứ ai.
Trong một thoáng, nàng lại ân hận vì sự lỡ lời mớc hày, hbưha Rb_tt vẫn tiếp
tục nói nhẹ nhàng thoảc gác hbư ebôha để ý thấy.
- Thế thì chúng ta không giống nhau. Tôi thích trẻ con.
- Anh mà thích trẻ con! Nàng thốt fêh, haước mắt nhìn chàng, sửng sốt vì lời
tuyên bố đó đến nỗi quên cả nỗi bối rốc rcêha tư. Dốc hbư ]uội!
- Tôi thích hài nhi mới lọt lòng, tôi thích trẻ con từ fú] \é tbơ ]bi đến khi bắt
đầu lớn và nhiễm những nếp habĩ haười lớn, biết ăh ac[h hóc ^ốc hbư haười lớh để
vấy bẩn tâm hồn. Cô hẳn chẳng lạ aì đcều ấy. Cô biết là tôi rất yêu thích Wade
Hamilton, mặc dù nó không phải giốha hbư t[ ]bờ đợi.
Đúha fà tbế, S][rf_tt habĩ, đột nhiên bâng khuâng. Quả là anh ta có vẻ khoái
]bơc vớc W[^_ và g[ha quà đến cho nó luôn.
- Bây giờ ]búha t[ đã rạch ròi về ]ác đề tài lo sợ ấy và ]ô đã tbừa nhận là chẳng
bao lâu nữa cô sẽ có một tí nhau, tôi xin nói một đcều gà tôc đã guốn nói từ mấy
tuầh h[y… đúha r[ fà b[c đcều. Thứ nhất: ]ô fác x_ đc gột mình là rất nguy hiểm.
Cô còn lạ gì. Mọc haườc đã hóc ]bi ]ô \cết khá nhiều lần. Nếu hbư về phần cá nhân,
cô bất cần chuyện có thể bị ]ưỡng hiếp b[y ebôha tbì ]bí ít ]ô ]ũha hêh ]âh hbắc
đến hậu quả. Do sự ươha \ướng của mình, cô có thể rơc vài gột tình thế khiến các
bạn thị ^âh ^ũha ]ảm của cô sẽ buộc phải báo thù cho cô bằng cách treo cổ vài tên
^[ đ_h. Và đcều đó sẽ khiến bọn Yankee truy nã họ và có thể đc đến chỗ treo cổ ai
đó triha \ọn họ. Đã \[i acờ ]ô habĩ rằng một trong những lý do khiến các bà quý
pbác ebôha ư[ ]ô fà ứng xử của cô có thể đư[ ]bồng con họ đến giá treo cổ? Hơh
nữa, nếu đảng 3K xử thêm nhiều têh ^[ đ_h hữa, bọn Yankee sẽ siết chặt bàn tay
sắt đối vớc Atf[ht[ đếh độ hành vi của Sherman có vẻ là thiên thần so với chúng.
Tôi biết chắc nhữha đcều mình nói, vì tôi rất thân với bọn Yankee. Nói ra kể ]ũha
xấu hổ, ]búha đối vớc tôc hbư đồng bọn và tôi nghe thấy chúng nói toẹt r[ ý đồ
tiêu diệt đảng 3K dù có phảc đốt sạch cả thành phố một lần nữa, và treo cổ tới mức
một trên gườc haườc đàh ôha. Nbư vậy sẽ có hại cho cô, Scarlett ạ. Cô có thể mất
hết tiền bạc. Và một đág ]báy trêh đồng cỏ, một ebc đã \ùha fêh, tbì ebôha tbể
biết nó sẽ dừng lại ở đâu. Tịch thu tài sảh, tăha tbuế, phạt vạ những phụ nữ khả
habc… tất cả những cái đó, tôc đều đã hab_ tbấy ]búha hêu r[. Đảha 3K…
- Anh có biết đảng viên 3K nào không? Liệu Tiggy W_ff\urh, b[y Huab, b[y…
Rhett nhún vai, sốt ruột.
- Làm sao tôi có thể biết được? Tôi là một tên phản thùng, một tên trở cờ, một
têh S][ff[w[a. Tôc ]ó đcều kiệh hài để biết đượ]? Nbưha tôc \cết nhữha haười bị
bọn Yankee tình nghi và chỉ cần họ sơ sẩy một chút là có thể bị treo cổ. Tôi biết là
cô sẽ chẳng tiếc nuối gì nếu cô làm cho nhữha haười láng giềng của mình phải lên
đàc xử giải, hbưha tôc tch rằng cô sẽ tiếc nếu cô bị mất các nhà máy của mình. Qua
vẻ \ướng bỉnh trên mặt cô, tôi thấy rằng cô không tin tôi và những lời của tôi
đ[ha rơc tõg vài bi[ha gạc. Cho nên tôi chỉ có thể hóc hbư tbế này: hãy luôn
fuôh để khẩu súng lục của cô trong tầg t[y… và ebc hài tôi có mặt ở thành phố,
tôi sẽ cố thu xếp để lái xe cho cô.
- Rhett, có thự] fà [hb… pbảc ]băha để bảo vệ tôc gà [hb…
- Phải, cô bạn thân mến ạ, chính cái tinh thần hiệp sĩ trứ danh củ[ tôc đã acục tôi
bảo vệ cô – Cái ánh giễu cợt bắt đầu lấp lánh trong cặp mắt đ_h ]ủa chàng, xoá hết
mọi dấu hiệu nghiêm chỉnh trên mặt chàng – Vì s[i ư? Vì tìhb yêu sâu sắc của tôi
đối với cô, Kennedy phu nhân ạ. Phảc, tôc đã tbầm lặng khao khát cô và thờ phụng
cô từ xa, song, vốn là một haười trọng danh dự hbư ôha Asbf_y Wcfe_s, tôc đã acấu
cô. Than ôi, cô là vợ của Frank nên danh dự đã ]ấg tôc ebôha được nói vớc ]ô đcều
đó. Nbưha, đếh hbư ^[hb ^ự củ[ ôha Wcfe_s đôc ebc ]òh ]òh ]ó eẽ nứt, cho nên
lúc này danh dự củ[ tôc đ[ha fuha f[y và tôc tbổ lộ mối tình thầm kín của tôi và…
- Ôc, vì fòha eíhb Cbú[, [hb bãy cg đc! S][rf_tt haắt lời, phần bự] gìhb hbư gọi
lần bị chàng làm cho có vẻ hợg bĩhb hau haốc, phần không muốh để Ashley và
danh dự của chàng tiếp tục bị đư[ r[ fàg đầu đề câu chuyệh. Còh ]ác đcều thứ hai
[hb định nói với tôi là gì?
- Sao! Cô chuyểh đầu đề giữa lúc tôi bộc bạ]b trác tcg t[h hát vì yêu? Được thôi,
đcều thứ hai là thế này.
Cái ánh giễu cợt trong mắt chàng lại tắt đc và gặt chàng trở nên sầm tối, trầm
tĩhb.
- Tôi muốh ]ô đề phòng con ngựa này. Nó bất kham và có cái mồm cứha hbư
sắt. Cô lái nó khá mệt, phải không nào? Thế đấy, nếu nó lồng lên, cô không thể
bãg được nó. Và nếu cô lộn nhào xuống một cái hố, đcều đó ]ó tbể giết chết cái
thai và cả cô nữ[ ]ũha hêh. Cô pbải làm một cái hàm thiếc thật chắc khoẻ, hoặc để
tôc tìg ]á]b đổi nó lấy một con ngựa thuần tính, mồm dễ biết đ[u bơh.
S][rf_tt haước mắt nhìn vào bộ mặt bằng lặng không lộ một tình cảm gì của
]bàha và ]ơh \ực bội của nàng bỗha t[h đc, hbư hỗi bối rốc haượng ngùng sau khi
]bàha hóc đến việc nàng mang thai. Mấy pbút trước, khi nàng xấu hổ đến muốn
chết đc đượ], ]bàha đã ebéi féi fàg ]bi hàha vuc ebuây vớc đầy thiện ý. Và bây
giờ chàng càng ân cầh bơh, và rất quan tâm về chuyện con ngựa. Nàng cảm thấy
dạo dạt biết ơh ]bàha và tự hỏi tại sao chàng không thể fú] hài ]ũha hbư vậy.
- Con ngựa này khó lái thật, nàng dịu ^àha đồha ý. Đôc ebc, ]áhb t[y tôc hbức
suốt đêg vì eéi ]ươha. Về chuyện này, anh cứ làm thế nào anh cho là tốt nhất,
Rhett ạ.
Mắt chàng long lanh tinh quái.
- Nghe rất êg t[c và đầy nữ tính đấy, Kennedy phu nhân ạ. Khác hẳh ]ác đcệu
hách dịch mọi khi của cô. Thế đấy, chỉ cần khéo tay uốn là có thể khiến cô mềm
hbư sợi mây.
Nàng cau mặt và lại tức giận.
- Lần này thì anh ra khỏi xe, không tôi quật cho anh một roi bây giờ. Tôi không
hiểu tại sao tôi lại chịu đựha [hb… tại sao tôi lại cố nhã nhặn với anh. Anh thật vô
tư ]á]b, vô đại đức. Anh chỉ fà đồ… tbôc r[ đc. Tôc ebôha đù[ đâu.
Nbưha ebc ]bàha xuống xe, tháo con ngựa buộc ở đằha s[u x_ và đứng bên
đườha đẫm ánh hoàng hôn với nụ ]ườc hbơh hbơh trêu haươc, hàha ]ũha ebôha
thể không mỉg ]ườc ebc đáhb x_ đc.
Phải, anh ta thô lỗ, anh ta thủ điạn, giao dịch với anh ta thật không an toàn,
mảnh sắt ]ùh t[ sơ ý tr[i vài t[y [hb t[ ]bẳng biết lúc nào có thể trở tbàhb fưỡi
dao sắc nhọn nhất, hbưha xét ]bi ]ùha, [hb t[ đầy sứ] eí]b tbí]b hbư… pbải,
hbư gột ly brandy uống trộm!
Những tháng gầh đây, S][rf_tt đã qu_h tbóc uốha rượu. Những lúc chiều muộn
trở về hbà, haườc đẫg hướ] gư[, gìhb gẩy tê dạc và đ[u hbừ vì phải co ro hàng
giờ trong xe, nàng chẳng có aì hâha đỡ tinh thần ngoài việ] habĩ đếh ]b[c rượu
giấu ở haăh eéi trêh ]ùha \àh acấy, luôn luôn khoá chặt để tránh lục soát của
M[ggy. Bá] sĩ M_[^_ ebôha tíhb đến chuyện dặn nàng rằha đàh \à ]bửa không
nên uốha rượu mạnh vì chẳng bao giờ ôha habĩ rằng một phụ nữ đi[h tr[ha fạc đc
uống thứ gì nặha bơh v[ha ^âu. Tất nhiên, trừ một cốc sâm banh tại một tiệ] ]ưới
hay một li toddy nóng khi cảm hàn phải nằm liệt acường. Cố nhiên là có những
haườc đàh \à \ất hạhb đâg habcệh rượu fàg ac[ đìhb gãc gãc ô ^[hb, ]ũha hbư
có những phụ nữ bị đcêh, biặc ly dị chồng, hoặ] đồha qu[h đcểm với Mis
B.Anthony[94] rằng phụ nữ phải có quyền bầu cử. Nbưha gặ] ^ù ôha \á] sĩ rất chê
trách Scarlett ông vẫn không ngờ nàng uốha rượu.
S][rf_tt đã tbấy ra rằng một tợp brandy nguyên chất ebôha pb[ trước bữa tối
quả là vô cùng sảng khoái và bao giờ hàha ]ũha ]ó tbể nhai hạt cà phê hoặc súc
miệha hướ] Cifiah_ để làm mất gùc rượu. Tạc s[i haười ta lại nhặng xị lên về
chuyện phụ nữ uốha rượu triha ebc đàh ôha ]ó tbể và thực sự say tuý luý bất kỳ
lúc nào họ muốn thế. Đôc ebc, hằm bên Frank ngáy ran, trằn trọc không ngủ được,
ngổn ngang bao nỗi vò xé, nào sợ nghèo khó, sợ bọn Yankee, nào nhớ ấp Tara,
Asbf_y, hàha habĩ gìhb ]ó thể pbát đcêh fêh được nếu không có chai brandy. Và
ebc bơc g_h ấm áp dễ chịu quen thuộc ngấm vào mạch máu, những nỗi phiền
muộn của nàng bắt đầu nguôi ngoai. Sau ba ly, bao giờ hàha ]ũha ]ó tbể tự nhủ:
“M[c gìhb sẽ habĩ đến những chuyện ấy, ebc gìhb đủ sức chịu đựha bơh”.
Nbưha ]ó hbữha đêg ha[y ]ả rượu \r[h^y ]ũha ebôha fàg ^ịu được nỗc đ[u
trong tim nàng, cái nỗc đ[u gạhb bơh ]ả nỗi sợ mất b[c xưởng máy, cái nỗc đ[u
ebôha được thấy lại ấp Tara, Atlanta, với những tiếng ồn ào, những toà nhà mới,
những bộ mặt lạ lẫm, nhữha đường phố chật chen chúc ngựa, xe và nhữha đág
đôha hbộn nhại, đôc ebc fàg ]bi hàha hbư habẹt thở. Nàha yêu Atf[ht[ hbưha…
ôi! nhớ sao sự bình yên ngọt ngào và cái tịch lặng thôn dã của ấp Tara với những
]áhb đồha đất đỏ và những rặng thông sẫg \óha \[i qu[hb! Ôc, acá được trở lại
Tara, cho dù sống có vất vả \[i hbcêu ]ũha ][g! Và fại ở bên Ashley, dù chỉ để
được thấy ]bàha, đượ] hab_ ]bàha hóc, đượ] hâha đỡ bởi ý thức về tình yêu chàng
dành cho mình! Mỗi bứ] tbư ]ủa Melaine cho biết rằng mọc haườc đều khỏe mạnh,
mỗi mẩu giấy ngắn ngủi củ[ Wcff tường trình về việc cày cấy, gieo trồng bông,
đều khiến nàng lại mong muốn da diết được về nhà.
“S[ha tbáha Sáu, gìhb sẽ về nhà. Sau thờc đcểg đó, gìhb ebôha tbể fàg aì được
ở đây. Mìhb sẽ về nhà hac tbáha”. Nàha habĩ vậy và tim rộn ràng lên. Tháng Sáu,
nàng về thật, hbưha ebôha pbải theo ý nàng mong muốh, vì đầu tbáha đó, hàha
nhậh được một bứ] tbư haắn của Will báo tin ông Gerald chết.

CHƯƠNG XXXIX
àu về rất muộh và biàha bôh tbáha Sáu fê tbê đã nhuộm xanh thẫm, cánh
T đồha quê ebc S][rf_tt đặt chân xuống ga Jonesboro. Thấp tbiáha áhb đèh
vàng vọt ở những ngôi nhà và cửa hàng ít ỏi còn sót lạc triha fàha. Đây đó,
giữa những toà nhà lớn ở đường phố chính, hoác ra những khoảng trốha, hơc
những ngôi nhà ở đã \ị đại bác phá huỷ hoặc lửa thiêu rục. Nbưha haôc hbà đổ
nát, mái thủha và tường sập vì đạh pbái, acươha gắt nhìn nàng, câm lặng và âm
u. Mấy con ngự[ ]ưỡi và mấy con la kéo xe buộc bên ngoài mái hiên gỗ của cửa
bàha Buff[r^. Cih đườha đất đỏ bụi bặm vắng tanh , thiếu hẳn sự sống và những
âm thanh duy nhất trong làng là những tiếng la lốc và ]ười hô hố củ[ haười say từ
một tửu đcếm cuối phố \[y r[ f[h triha ebôha ebí yêh tĩhb ]ủa chiều tà.
Nhà ga vẫh ]bư[ được xây dựng lại từ khi bị đốt trong chiến trận. Ở đó, \ây acờ
chỉ có một lán gỗ ebôha tường vách, bốn bề acó bút. S][rf_tt \ướ] ^ưới mái lán và
ngồi xuống một trong những cái thùng rỗha, rõ ràha đượ] đặt ở đấy làm ghế.
Nàha haó haược ngó xuôi phố tìm Will Benteen. Chắc Will phảc đếh đây đóh
nàng. Hẳn anh ta phải biết fà hàha đc ]buyến tàu sớm nhất sau khi nhậh được
mẩu giấy ngắn ngủi báo tin ông Gerald chết.
Nàha đc vộc đến nỗi chỉ kịp bỏ vào chiếc túi nhỏ một cái áo ngủ và một cái bàn
chảc đáhb răha, tbậg ]bí ebôha g[ha tb_i đồ fót tb[y đổi. Nàng cảm thấy gò bó
trong chiế] ái ^àc đ_h ]bật gượn củ[ \à M_[^_ vì ebôha đủ thời gian sắg đồ tang
riêng. Bà Meade bây giờ gầy gà S][rf_tt tbì đã ]bử[ đầy tháng, nên cái áo càng gò
bó gấp đôc. Na[y ]ả triha fú] đ[u \uồn vì ông Gerald chết, nàng vẫn không quên
habĩ đến vẻ bề ngoài của mình và nàng ngao ngán nhìn xuống bụha. Nàha đã
hoàn toàn mất “_i”, gặt và mắt ]á ]bâh búp bíp. Cbi đến giờ, nàng không quan
tâm lắg đến dáng mẽ, hbưha fú] hày, sắp gặp lại Ashley thì nàng lại lo ghê ghớm
về đcểm ấy. Mặ] ^ù đ[ha đ[u đớn, nàng vẫh sượng sùng vớc ý habĩ pbải giáp mặt
chàng trong khi mang trong bụha đứa con của một haườc đàh ôha ebá]. Nàha yêu
Ashley và chàng yêu nàng, cho nên lúc này, nàng có cảm giác phụ bạ] đối với mối
tình ấy. Nbưha ^ù hàha ]ó ebôha tbí]b để chàng thấy mình mất hết đường nét
thon thả, \ướ] đc hặng nề ồ ệ, giờ đây đó fà đcều không thể tránh khỏi.
Nàng giậm chân, sốt ruột. Lẽ r[ Wcff đã pbảc đếh đóh hàha rồi. Tất nhiên, nàng
có thể đến cửa hàng Bullard hỏi xem có thấy [hb t[ đâu ebôha, biặc nhờ ai ở đó
đáhb x_ đư[ hàha về ấp Tara, nếu biết chắc là Will mắc việc gì, không tớc được.
Nbưha hàha ebôha guốh đến cử[ bàha Buff[r^. Đêg h[y fà tbứ bảy, dễ tbường
đến nửa số đàh ôha triha bạt sẽ có mặt ở đó ]ũha hêh. Nàha ebôha guốn triển
lãm hình dạng hiện thời của mình trong chiế] ái ^àc đ_h ]bật cứng chẳng những
ebôha ]b_ được cái bụng, mà còn làm nó lộ rõ bơh. Và hàha ebôha guốn nghe
haười ta ân cần tuôn ra những lời chia buồn về cái chết của ông Gerald. Nàng
không cần ai tỏ lòng thông cảm. Nàng sợ mình sẽ khóc nếu có ai nhắ] đến tên
ông. Mà nàng thì không muốn khóc. Nàng biết một ebc đã ebôha héh được thì sẽ
lại giốha hbư ]ác fần nàng gụ] đầu vào bờm ngựa mà khóc, mà trút những giọt
hước mắt ghê gớm làm tan nát tim nàng, không sao cầm lạc đượ], vài ]ác đêg
khủng khiếp khi Atlanta thất thủ và Rhett bỏ mặ] hàha trêh ]ih đường tốc tăg
bên ngoài thành phố.
Không, nàng không muốn khóc! Nàng cảm thấy cái cục nghẹn trong cổ lại dâng
fêh hbư đã ^âha fêh \[i fần từ khi nghe tin buồh, hbưha ebó] tbì í]b aì? Nước
mắt chỉ làm rối trí và yếu lòng. Tại sao, ôi, tại sao Will, hoặc Melaine, hoặc các em
gái nàng không viết tbư \ái ]bi hàha \cết từ ebc ôha G_r[f^ đ[ha ốm? Nếu thế,
nàng ắt đã đáp ]buyếh tàu đầu tiên về T[r[ săh só] ôha và hếu cầh, đư[ tb_i ]ả
một \á] sĩ từ Atlanta. Cả một fũ hau! Tbcếu nàng là họ chẳng làm nên trò trống gì!
Nàng không thể cùng một lúc ở cả b[c hơc và Cbú[ \cết rằng nàng ở Atf[ht[ đ[ha
làm hết sức mình vì tất cả bọn họ.
Nàng vặn vẹi haười trên chiếc thùng rỗng, mỗi lúc một thêm bứt rứt bồn chồn
vì không thấy Wcff đếh. Ahb t[ đ[ha ở đâu? Tbế rồi nàng nghe thấy tiếng xỉ than
lạo xại đằha s[u fưha và, xi[y gìhb fại, nàng trông thấy Alex Fontaine vác một bì
yến mạ]b trêh v[c đc qu[ đường sắt về phía một chiếc xe tải.
- Lạy Chúa! Có phải chị đấy không, Scarlett? Chàng kêu lên, buông bì lúa và chạy
lại nắm tay nàng, vẻ vui thích hiện rõ trên bộ mặt nhỏ \é haăg đ_h, bằn nét cay
đắng. Tôi rất vui mừha được gặp chị. Tôi vừa thấy Will ở fò rèh, đóha góha ]bi
ngựa. Tàu chậg, hêh [hb t[ tưởng là còn thời gian. Chị có cần tôi chạy đc aọi anh
ta không?
- Có, xin nhờ anh giúp cho, Alex, nàng nói và mỉg ]ười mặc dầu đ[ha hãi fòha.
Được thấy lại một khuôn mặt quen thuộc củ[ haười cùng hạt, thật dễ chịu.
- Ồ… à… à… S][rf_tt, ]bàha ấp úng, vẫn nắm tay nàng. Tôi rất tbươhg tiếc cha
chị.
- Cảg ơh, hàha đáp, fòha hbững muốh acá ]bàha đừng nói vậy. Lời chàng gợi lên
rõ mồn một hình ảnh ông Gerald với bộ mặt hồng hào và giọng nói oang oang.
- Nếu đcều này có thể an ủi chị phần nào, Scarlett, thì xin nói rằng chúng tôi ở
đây vô cùng tự hào về ông cụ, Alex nói tiếp, buông tay nàng. Cụ… pbải, chúng tôi
cho rằng cụ đã ]bết hbư gột haười lính, vì sự nghiệp củ[ haười lính.
Anh ta nói thế habĩ[ fà tbế nào? Nàng bối rốc habĩ. Nbư gột haười lính. Phải
]băha đã ]ó eẻ nào bắn ba? Phảc ]băha \[ đã ^ây vài gột cuộc ẩu đả với bọn
S][ff[w[a hbư Tihy? Nbưha gìhb ebôha hêh hab_ tbêg hữa. Mình sẽ khóc mất
nếu mình nói chuyện về ba, mà mình không nên khóc chừha hài ]bư[ haồi yên
trong xe vớc Wcff r[ vùha hôha tbôh, hơc ebôha eẻ xa lạ nào có thể trông thấy
gìhb. Wcff tbì ebôha s[i. Ahb t[ hbư [hb _g triha hbà tbôc.
- Alex, tôi không muốn nói chuyện ấy, nàng nói cộc lốc.
- Tôi không hề trách chị mảy may, Scarlett ạ. Alex nói, mặt nóng bừng giận dữ.
Nếu đó fà _g aác tôc… pbải, Scarlett ạ, tôc ]bư[ \[i giờ nặng lời về một haười phụ
nữ hài, hbưha rcêha ý tôc, pbải có ai quất cho Suellen một trận mớc được.
Cậu t[ đ[ha hóc ]ác ]buyện dớ dẩn gì vậy, Scarlett tự hỏc. Su_ff_h tbì ^íhb aì đến
mọi chuyện này?
- Mọc haười ở đây đều habĩ vậy về cô ta, tôi lấy làm tiếc mà nói vậy. Wcff fà haười
duy nhất bênh cô ấy… và tất nhiên là chị Melaine nữ[, hbưha ]bị ấy là một nữ
thánh, chị ấy không thấy cái gì xấu ở bất cứ [c và…
- Tôc đã \ảo tôi không muốn nói chuyện ấy nữa, nàng nói, giọng lạnh lùng,
hbưha Af_x ^ườha hbư không có vẻ gì là phật ý. Coi bộ chàng hiểu tbác độ cục cằn
củ[ hàha và đcều đó tbật khó chịu. Nàng không muốh hab_ haười ngoài nói
những tin không hay về ac[ đìhb hàha, ebôha guốn Alex thấy là nàng không hay
biết gì về nhữha đcều đã xảy ra. Tại sao Will không kể ]bi hàha đầy đủ chi tiết?
Nàng những muốh Af_x đừha ]ó đăg đăg ^õc gắt vài hàha hbư tbế. Nàng cảm
thấy chàng biết gìhb ]ó g[ha và đcều đó ebcếh hàha fúha túha. Nbưha đcều mà
Af_x habĩ đến trong khi nhìn nàng trong ánh hoàng hôn là thế này: mặt nàng đã
tb[y đổc biàh tiàh đến nỗi chàng tự hỏc fàg s[i gà ]bàha đã hbậh r[ hàha được.
Có lẽ tạc vì hàha đ[ha ]bửa. Phụ nữ vào thời kỳ hày hig hbư g[ ấy. Và ^ĩ hbcêh,
nàng hẳh fà đ[u đớn vì cái chết củ[ ôha acà O’H[r[. Nàha fà ]ih aác rượu của ông
cụ gà. Nbưha không, sự tb[y đổi này có một cái gì sâu sắ] bơh tbế. Thực tế, nom
hàha ebá bơh bồi chàng gặp nàng lầh trướ]. Cbí ít, trôha hàha ]ũha ]ó vẻ hi đủ
mỗi ngày ba bữa. Và cái vẻ nhớh hbá] hbư ]ih tbú \ị săh đuổc đã pbần nào biến
khỏi mắt nàng. Bây giờ, hai con mắt trướ] đây đầy sợ hãi và tuyệt vọng, trở nên
rắh đ[hb. Ở nàng, toát ra một vẻ hách dịch, tự tin và quyết tâm, ngay cả những
lúc nàng mỉg ]ười. Dám chắc ông bạn Frank sống với nàng chẳng vui thú gì! Phải,
hàha đã tb[y đổc. Đã đàhb hàha fà gột haườc đàh \à đẹp, hbưha tất cả sự duyên
dáng, dịu dàng dễ tbươha đã \cến khỏi mắt hàha và ]ác đcệu haước mắt hũha hịu
nhìn làm cánh nam giới phấp phỏng hy vọng mà Alex biết rất rõ, đã gất hẳn
không còn chút dấu vết.
Ờ, thế ]òh ac[ đìhb Fiht[ch_, ^ễ tbường tất cả khôha tb[y đổi sao? Alex nhìn
xuống bộ quần áo thô kệch của mình, mặt lại hằn lên vẻ ][y đắha tbường ngày.
B[h đêg, đôc ebc hằm thao thứ], \ăh ebiăh ebôha \cết làm sao cho bà mẹ được
giải phẫu, làm sao lo cho thằng bé mồ côi, con của Joe tội nghiệp, được học hành
tử tế và làm sao kiếg được tiềh để mua một con la nữa. Chàng những muốn chiến
tranh còn tiếp diễn và cứ tiếp diễn mãi mãi. Hồi ấy, họ không biết là mình may
mắh: triha quâh đội bao giờ ]ũha ]ó ]ác gà ăh, ^ù ]bỉ là bánh ngô, bao giờ ]ũha
haườc để ra mệnh lệnh, chứ đâu ]ó ]ác hỗi khốn khổ phảc đươha đầu với những
vấh đề không thể giải quyết nổi - phảc, triha quâh đội, chẳng có gì phải bận tâm,
ngoài mối lo bị giết chết. Rồi lại còn Dimiti Munroe nữa. Alex muốn lấy ]ô, hbưha
biết là không thể được trong khi biết bao miệha ăh ]òh trôha vài ]bàha. Cbàha đã
yêu cô gái từ bao lâu nay và bây giờ má hồha ]ô đã \ắt đầu phai, niềg vuc đ[ha tắt
dần trong mắt cô. Giá Tony không phải chạy trốh đến Texas. Có thêm một haười
đàh ôha triha hbà, gọi sự sẽ khác hẳh. Naười anh trai thân yêu nóng tính mà dễ
tbươha ]ủa chàng giờ đây đ[ha vất vưởha hơc hài đó ở miền Tây, xu không dính
túi. Phải, cả hbà ]bàha đã tb[y đổi. Mà tại sao lạc ebôha tb[y đổi kia chứ? Chàng
thở ^àc đáhb tbượt.
- Tôc ]bư[ ]ảg ơh ]bị và Fr[he đã acúp đỡ Tony, chàng nói, chẳng phải là anh
chị đã acúp [hb ấy trốn thoát sao? Cử chỉ của anh chị thật fà đẹp đẽ. Tôi nghe tin
truyền qua truyền lại qua nhiều haười rằng anh ấy đã đến Texas an toàn. Tôi
không dám viết tbư bỏi anh chị… ebôha \cết chị hoặc Frank có cho anh ấy vay
tiền không? Tôi muốn hoàn lạc…
- Ồ, Af_x, tôc xch [hb đừng nói nữ[! Đừng nói gì lúc này! Nàng kêu lên. Chí ít
]ũha gột lần này, tiềh ebôha ]ó habĩ[ aì với nàng.
Alex im lặng một lát.
- Để tôc đc aọi Will cho chị, chàng nói, và ngày mai cả nhà chúng tôi sẽ s[ha đư[
đág.
Chàng vừa xốc bì yến mạ]b fêh và qu[y đc tbì gột chiế] x_, \áhb hbư răha \à
lão, từ một phố ngang lắ] fư đc r[, fọc cọc tiếh đến chỗ họ. Từ trên ghế xà ích, Will
gọc: “S][rf_tt, xch fỗc, tôc đến chậg”.
Lóng ngóng tụt xuống khỏi xe, anh tập tễhb \ướ] đến, cúi xuống hôn má nàng.
Trướ] đây, Wcff ]bư[ \[i acờ bôh hàha, ]bư[ \[i acờ gọi tên nàng trống không,
]bi hêh đcều đó ebcến nàng vừa ngạc nhiên vừa ấm lòng và rất thích thú. Anh
thận trọha đỡ nàng trèo qua bánh xe vào trong xe và Scarlett nhậh r[ đây vẫn là
chiế] x_ ]ũ ]ọc cạ]b đã đư[ hàha ]bạy trốn khỏc Atf[ht[. Làg s[i hó ]òh đậu được
lâu thế nhỉ? Hẳh Wcff đã vá víu \ảo quản nó rất cẩn thận. Nhìn nó, nàng nhớ đến
]ác đêg đó và tbấy bơc hôh h[i. Nàha quyết định phải lo sắm cho ấp Tara một
chiếc xe mới còn chiế] hày tbì đốt đc, ^ù hàha ]ó pbảc đc ]bâh ebôha và \ữ[ ăh ở
nhà bà cô Pitty có phảc đạm bạ] bơh ]ũha đàhb.
Thoạt đầu Will không nói gì và Scarlett thầm cảg ơh [hb về đcều đó. Ahb vứt
chiế] gũ rơg rúg ró vài đằng sau xe, tắ] fưỡi giục ngự[ đc, và x_ ]buyển bánh.
Will vẫh y hbư xư[, aầy nhẳng và lênh khênh, tóc hung, mắt hiền dịu, nhẫn nại
hbư gột con vật kéo.
Họ ra khỏi làng và rẽ vài ]ih đườha đất đỏ dẫn tới ấp Tara. Chân trờc ]òh vươha
chút sắc hồng nhạt và nhữha đág gây xốp nbư \ôha fiáha tbiáha hbuốm vàng
pbơh pbớt xanh. Tịch lặng củ[ biàha bôh đồng nội buông xuống, bao quanh họ,
êg đềg hbư gột lời cầu nguyệh. Nàha habĩ: fàg s[i gìhb đã ]ó tbể chịu đừng
ngần ấy tháng trời xa biệt, vắng thiếu gùc ebôha ebí đồng quê mát mẻ, mùi đất
cày vỡ và êm dịu ngọt ngào của nhữha đêg bè? Mùc đất đỏ ẩg ướt xiết bao dễ
chịu, xiết bao quen thuộc, xiết bao thân thiết, đến nỗi nàng muốn ra khỏi xe vốc
lấy một nắm. Những bụi kim ngân quấn quýt xanh dọc hai vệt rãhb đỏ v_h đường
toả một gùc bươha rất thấg hbư s[u gỗc ]ih gư[, gùc bươha haọt ngào nhất
thế ac[h. Trêh đầu, một đàh éh đột hbcêh xi[y fượh trêh đôc ]áhb tbiăh tbiắt. Thi
thoảng, một chú thỏ giật mình chạy vút qu[ đườha, ]ác đuôc trắng lắ] fư hbư gột
chiếc nùi bông thoa phấh. Nàha vuc sướng thấy bông mọc tốt ebc đc qu[ hbững
]áhb đồha ]ây đã x[hb rờn những búi cây khoẻ mạhb đâg fêh từ fòha đất đỏ.
Toàn bộ cảnh này mớc đẹp fàg s[i? Màh sươha xág êg êg trêh đầm lầy, dảc đất
đỏ và \ôha đ[ha gọc, nhữha ]áhb đồng thoai thoải với những luốha fượn cong
xanh rờn và rặng thông sậm tối dựng lên phía sau làm nềh hbư \ứ] tườha đ_h.
- S][rf_tt, trước khi tôi kể với cô về ôha O’H[r[- mà tôi muốn kể hết mọi chuyện
vớc ]ô trước khi về đến nhà – tôi muốn hỏi ý kiến cô về một vấh đề. Tôc habĩ \ây
giờ cô là ngườc đứha đầu trong nhà.
- Chuyệh aì đấy, Will?
Ahb bướha ]ác hbìh đcềg đạm, dịu hiền vào nàng một lúc.
- Tôi chỉ muốn biết ]ô ]ó đồng ý cho tôi lấy Suellen hay không.
Scarlett níu chặt lấy ghế, ngạ] hbcêh đến nỗi suýt ngã ngử[ r[ đằng sau. Lấy
Suellen! Nàng không bao giờ habĩ đến chuyện có ai muốn lấy Suellen khi nàng
phỗng tay trên Frank Kennedy của cô. Ai mà muốn lấy Suellen?
- Lạy Chúa lòng lành, Will!
- Vậy ]ó habĩ[ fà ]ô ebôha pbảh đối?
- Phảh đối – ebôha, hbưha… Cbà, Wcff, [hb fàg tôc sửng sốt quá! Lấy Suellen?
Will, tôi vẫn cứ habĩ fà [hb yêu C[rr__h ec[.
Wcff ]băg ]băg hbìh ]ih haựa và quật ^ây ]ươha. Nbìh aươha, gặt anh không
tb[y đổc, hbưha S][rf_tt ]ảm thấy hbư [hb ebẽ thở dài.
- Có thể là thế, anh nói.
- Thế hó ebôha ưha [hb s[i?
- Tôi không bao giờ hỏi cô ấy.
- Ồ Will, anh dại lắm. Anh hãy hỏc hó đc. Nó đáha acá aấp đôc Su_ff_h.
- Scarlett, có bao nhiêu chuyện xảy ra ở ấp Tara, cô không biết. Những tháng
gầh đây, ]ô ebôha để ý gì mấy đến chúng tôi.
- Tôc ebôha để ý ư? Nàha sôc gáu fêh. Ahb ]bi fà tôi làm gì ở Atlanta? Xênh
xang xe tứ gã và đc ^ự vũ bội chắc? Tháng nào mà tôi chẳng gửi tiền cho các
haườc? Tôc đã ]bẳng nộp xong thuế, chữa mái nhà, mua cày mớc, gu[ tbêg f[ đó
s[i? Tôc đã ]bẳha…
- Tbôc, đừha hóha, đừng sôi máu Ailen của cô lên thế, anh tỉnh khô ngắt lời. Nếu
có ai biết được công việ] ]ô đã fàg tbì đó fà tôc ]bứ ]òh [c. Cô đã fàg ]ôha vcệc của
b[c haườc đàh ôha ]ộng lại.
Hơc ^ịu đc, hàha bỏi:
- Vậy chứ anh muốn nói gì?
- Phảc, ]ô đã acữ ]bi ]búha tôc ]ó gác ]b_ trêh đầu, có thứ] ăh trong chạh, đcều
đó tôc đâu ^ág pbủ nhận, song cô chẳng mấy habĩ đến nhữha aì đ[ha ^cễn ra
triha đầu óc bất kỳ ai ở ấp T[r[ hày. Tôc ebôha trá]b ]ô đâu, S][rf_tt ạ. Cô vốn thế
mà. Cô chả bao giờ quan tâm nhiều đến nhữha haườc ebá] suy habĩ. Nbưha đcều
tôc định nói với cô là tôi không bao giờ hỏi cô Carreen vì tôi biết đcều đó ]bẳng ích
gì. Carreen, vớc tôc, hbư gột haười em gái, tôi dám chắc không có ai trên thế gian
hày được cô ấy thổ lộ mọi chuyện thành thật bơh tôc. Nbưha ]ô ấy ]bư[ \[i acờ và
sẽ không bao giờ quêh được chàng trai quá cố kia. Và tiện thể xin nói luôn với cô là
cô ấy đ[ha định vào một tu viện ở Charleston.
- Ahb ebôha đù[ đấy chứ?
- Đấy, tôi biết là cô sẽ bị bất ngờ, Scarlett ạ, tôi chỉ muốh xch ]ô đừng có tranh cãi
gì với Carreen về chuyện ấy, hoặc mắng mỏ hoặ] ]ười cô ấy. Cứ để cô ấy đc. Bây
giờ, cô ấy chỉ muốn có thế thôi. Trái tim cô ấy đã t[h hát.
- Thật quái lạ! Hàha \[i hbcêu haười có trái tim tan nát mà họ ]ó đc tu đâu. X_g
tôc đây. Tôc ]ũha gất chồng.
- Nbưha tcg ]ô đâu ]ó t[h hát, Will bình thản nói và nhặt một cọha rơg ^ưới
sàh x_, đư[ fêh gcệng, chậm rãi nhấm nhấm.
Nhận xét này làm nàng sữha haườc. Nbư gọi lần nghe nói ra sự thật, bất kể khó
lọt t[c đếh đâu, fòha truha tbự] ]ơ \ản vẫn buộc nàng phải công nhậh fà đúha.
Nàng im lặng một lát, cố làm quen với hình ảnh Carreen trong bộ đồ nữ tu sĩ.
- Cô hứa không rầy la Carreen chứ?
- Ồ, được, tôi hứa.
Rồi nàng nhìn Will với một niềm thông cảm mớc và đôc ]bút haỡ haàha. Wcff đã
yêu Carreen, giờ đây ]ũha vẫh ]òh yêu đến mức ủng hộ nó và tại đcều kiện dễ
dàng cho nó rút vào cuộ] đời tu hành. Vậy mà anh ta lạc định lấy Suellen.
- Này thế, còn chuyệh Su_ff_h tbì r[ s[i? Ahb đâu ]ó yêu hó, pbải không?
- Ồ, có chứ, tôi yêu cô ấy theo một ]á]b hài đó, Wcff hóc, rút ]ọha rơg r[ ebỏi
miệng, ngắm nabí[ hbư tbể nó là vật gì rất lý thú vậy. Su_ff_h ebôha đến nỗi xấu
hbư ]ô habĩ đâu. Tôc habĩ ]búha tôc sẽ rất hoà thuận vấh đề duy nhất với Suellen
là cô ấy cần có một haười chồha và vàc đứ[ ]ih, gà đó ]bỉ là nhu cầu tbường tình
của mọc haườc đàh \à.
Chiếc xe xóc nảy trêh ]ih đườha đầy rãhb và b[c haười ngồi im lặng. Trong mấy
pbút đó, đầu óc Scarlett bận rộh suy habĩ. Hẳn còn có cái gì ngoài nhữha đcều nổi
trên bề mặt, một ]ác aì sâu bơh, qu[h trọha bơh gới khiếh [hb ]bàha Wcff đằm
tĩhb, ăh hóc ^ịu dàng này muốn lấy một ]ih \é b[y gè hb_i, eêu rêh hbư Su_ff_h.
- Ahb ]bư[ hóc ]bi tôc \cết fý ^i đí]b tbực, Will. Nếu tôi là chủ ac[ đìhb tbì tôc ]ó
quyềh được biết chứ.
- Đúha vậy, Will nói, và tôi chắc là cô sẽ hiểu. Tôi không thể từ bỏ ấp T[r[. Đó fà
nhà của tôi, Scarlett ạ, mái nhà ấm duy nhất tôi từng biết trêh đời. Tôi yêu từng
viên gạch, phiếh đá ]ủ[ hó. Tôc đã fàg fụha vì hó hbư tbể nó là củ[ tôc. Kbc t[ đổ
mồ hôi vì cái gì, ta ắt đc đến chỗ yêu nó. Cô có hiểu tôi muốn nói gì không?
Nàng hiểu và tim nàng trào lên một tình cảm quý mến nồha hàh đối với Will
ebc hab_ [hb hóc [hb ]ũha yêu ]ác gà hàha yêu bơh bết thảy.
- Và tôc habĩ tbế này. Ba cô mất rồc, C[rr__h tbì đc tu, sẽ chỉ còn tôi và cô Suellen
ở đây và tất nhiên, tôi sẽ không thể tiếp tục ở ấp Tara mà không lấy Suellen. Cô lạ
gì miệha fưỡi thiên hạ.
- Nbưha… . hbưha Wcff, ]òh M_f[ch_ và Asbf_y…
Nghe nhắ] đến tên Ashley, Will quay lạc hbìh hàha, đôc gắt bền bệt khôn dò
nổi. Nàng lại có cái cảm giác là Will biết hết về chuyện nàng và Ashley, biết hết và
hiểu hết, siha ebôha fêh áh gà ]ũha ]bẳha đồng tình.
- Họ sắp đc ebỏc đây.
- Đc ư? Đc đâu? Ấp Tara là nhà của họ ]ũha hbư ]ủa anh.
- Kbôha, đây ebôha pbải là nhà của họ. Cbíhb đó fà đcều dày vò Ashley. Cậu ấy
ebôha ]ic đây fà hbà gìhb gà ]ảm thấy hbư gìhb được nuôi báo cô. Cậu ấy rất
vụng công việ] đồng áng và cậu ấy biết thế. Chúa chứng giám là cậu ấy cố hết sức,
song cậu sinh ra không phảc để làm nghề hôha, đcều đó ]ô ]ũha rõ hbư tôc. Hễ cậu
chẻ củi là cứ hbư sắp chặt vào chân. Khác nào bé Beau, cậu ấy không thể giữ được
cái cày cho thẳng luống và về việc trồng cấy, nhữha đcều cậu không biết có thể
]bép đầy một quyểh sá]b. Các đó ebôha pbải lối cậu ấy. Đơh acảh fà vì ebôha được
nuôi dạy để làm việ] đó. Và ]ậu \ăh ebiăh về nỗc gìhb fà đàh ôha gà fại phải
sống nhờ lòng từ thiện của một haườc đàh \à và ]bẳha fàg được gì mấy để đền
đáp fại.
- Nhờ lòng từ thiện? Anh ấy có bao giờ hóc…
- Không, cậu ấy không bao giờ nói ra miệng. Cô lạ aì Asbf_y. Nbưha tôc \cết. Đêg
qua, khi chúng tôi thức trực linh cữu của ba cô. Tôi có nói với cậu ấy fà tôc đã bỏi
Suellen và cô ấy đã đồng ý. Thế rồi, Ashley bải fà đcều đó fàg ]ậu nhẹ hẳh haười
vì nếu không, cậu ấy sẽ cảm thấy gìhb hbư ]ih ]bó, ở lại ấp Tara. Cậu biết rằng
giờ đây, ebc ôha O’H[r[ đã gất, cậu và cô Melly tất phải ở lại, chỉ để cho mọc haười
khỏi xì xào bàn tán về tôc và Su_ff_h. Cbi hêh fú] đó ]ậu ấy bèn bảo tôi là cậu định
đc ebỏi ấp Tara và kiếm việc làm.
- Kiếm việ] fàg ư? Làg aì? Ở đâu?
- Tôi không biết đí]b xá] ]ậu ấy sẽ fàg aì, hbưha ]ậu bảo là sẽ lên miền Bắc. Cậu
ấy có một tay bạh haười Yankee ở New York, y viết tbư ]bi ]ậu về chuyện thu xếp
việc làm trong một hbà \ăha ở đó.
- Ồ, không! Scarlett kêu lên từ đáy tcg và hab_ tcếha eêu đó, Wcff fại nhìn nàng
hệt hbư \[h hãy.
- Có thể, xét cho cùng, cậu ấy lên miền Bắc mà lại tốt bơh đấy.
-Kbôha! Kbôha! Tôc ebôha habĩ tbế.
Đầu óc nàng rối bời. Không thể để Ashley lên miền Bắ] được! Nàng có thể sẽ
không bao giờ gặp lại chàng. Mặ] ^ù đã hbcều tháng nàng không gặp chàng,
không hề nói chuyện riêng với chàng từ sau cái buổi hằn dấu vết định mệnh ở
vườn quả, hbưha ebôha gột haày hài hàha ebôha habĩ đến chúng, mừng rằng
]bàha được che chở ^ưới mái nhà này. Nàng không bao giờ gửi một đô f[ hài ]bi
Will mà không cảm thấy hài lòng vớc ý habĩ rằng nó sẽ góp phầh fàg ]bi đời sống
của Ashley dễ chịu bơh. Tất nhiên, chàng không giỏi giang gì trong công việc
đồha áha. Cbàha được nuôi dạy để làm những việ] ][i s[ha bơh, hàha habĩ vậy
một cách tự bài. Cbàha schb r[ để cai quảh, để sống trong một toà nhà lớh, để
]ưỡi những con ngựa đẹp, để đọ] sá]b, haâg tbơ v[ s[c \ảo bọh đầy tớ ^[ đ_h. Ừ
tbì fâu đàc ^chb tbự, ngự[ đẹp, hắc nô và sách vở không còn nữ[, hbưha đcều đó
]ũha ]bẳha fàg tb[y đổi gì. Ashley sinh ra không phảc để cày ruộng và chẻ cọc
rào. Chẳng có gì lạ là chàng muốn rời bỏ ấp Tara.
Nbưha hàha ebôha tbể để ]bi ]bàha đc ebỏi bang Georgia, Nếu cần, nàng sẽ
làm tình làm tội buộc Frank phải dành cho chàng một việc làm ở cửa hàng, buộc
Frank phải sa thảc aã hbâh vcêh đứng quầy hiệh h[y. Nbưha ebôha… ]bỗ của
Ashley không phải là sau quầy bàha, ]ũha hbư s[u ]ác ]ày. Một haười trong gia
đìhb hbà Wcfe_s gà fại làm nhân viên bán hàng! Ồ, ebôha đời nào! Phải có một
cách nào chứ… À, ]ác xưởha ]ư[ ]ủa nàng, hẳh đc rồc! Nabĩ vậy, nàng thấy nhẹ cả
haườc đến nỗi nàng mỉg ]ườc. Nbưha fcệu Ashley có chịu nhậh đề nghị của nàng
không? Liệu ]bàha ]ó habĩ đó vẫn là của bố thí không? Nàng phải lựa chiều sao
]bi ]bàha habĩ rằng chàng giúp nàng. Nàng sẽ cho ông Johnson thôi việc và xếp
Ashley phụ trá]b xưởha gáy ]ũ, ]òh Huab tbì ]buyểh s[ha đcều hành xưởng máy
mới. Nàng sẽ giải thích cho Ashley rằng Frank vì kém sức khoẻ và bận cửa hàng
hêh ebôha đỡ đầh đượ] hàha, đồng thời viện cả tình trạng mang thai của mình
làm cứ để yêu cầu chàng giúp một tay.
Nàng sẽ làm cho Ashley bằha ]á]b hài đó bcểu rằng lúc này nàng không thể
thiếu sự hỗ trợ của chàng. Và nàng sẽ chia cho chàng nửa số lợi nhuận củ[ xưởng
máy, nếu chàng nhận lời – tóm lại, làm bất cứ cái gì, cốt fà được gần chàng, bất cứ
]ác aì để được thấy nụ ]ười rờ rỡ thắp sáha aươha gặt chàng, bất cứ cái aì để ]ó ]ơ
bắt gặp một ánh bất chợt trong mắt chàng chứng tỏ chàng vẫh yêu hàha. Nbưha,
nàng tự hứa với mình, không bao giờ, không bao giờ nàng sẽ lại kích chàng nói
những lờc yêu đươha hữa, không bao giờ nữa nàng sẽ lại tìm cách khiến chàng vứt
bỏ cái danh dự ngớ ngẩn mà chàng còn coi trọha bơh ]ả tìhb yêu. Cá]b hài đó,
nàng phải tế nhị truyềh đạt cho chàng biết quyết tâm mới này của nàng. Nếu
không chàng có thể từ chối vì sợ gặp mặt cảnh nữa giốha hbư ]ác ]ảnh ghê gớm
đã xảy ra.
- Tôi có thể kiếm cho anh ấy một việ] aì đó ở Atlanta.
- Đượ], đó fà vcệc của cô và của Ashley, Will nói và lại bỏ cọha rơg vài gcệng
nhấm. Suỳ, Sherman! Bây giờ, Scarlett ạ, còn một đcều khác tôi phảc xch ]ô trước
khi kể về ba cô. Tôi muốh ]ô đừha trút ]ơh acậh fêh đầu Su_ff_h. Điều cô ấy đã fàg
fà đã rồi, cô có vặt trục đầu cô ấy ]ũha fàg ]bi ôha O’H[r[ sống lạc được. Với lại, cô
ấy thành thật habĩ rằha gìhb bàhb động nhằm mụ] đí]b tốt đẹp nhất.
- Tôc đã định hỏi anh về chuyện ấy. Chuyện xảy ra với Suellen là thế nào? Alex
nói như đáhb đố và bảo phải quất cho nó một trậh. Nó đã fàg aì?
- Phải, bà con rất phẫn nộ với cô ấy. Tất cả nhữha haười tôi gặp ở Jonesboro
chiều hày đều thề rằng lần sau gặp sẽ không thèm chào cô ấy, hbưha ]ó tbể rồi họ
sẽ hauôc đc tbôc. Bây acờ, cô hãy hứa vớc tôc để yên cho Suellen. Tôi không muốn có
chuyện cãi cọ triha ebc ôha O’H[r[ hằm trong linh cữu ở phòng khách.
Anh ta không muốn có chuyện cãi cọ! Scarlett bất \ìhb habĩ tbầm. Anh ta nói
hbư tbể ấp T[r[ đã fà ]ủa anh ta ấy!
Rồc hàha habĩ đến thi hài ông Gerald nằm trong phòng khách nhỏ, và đột nhiên
oà khóc nấ] fêh ][y đắng nghẹn ngào. Will quàng tay ôm lấy nàng, kéo sát lại dựa
vào mình, không nói không rằng.
Trong khi xe khấp khểhb făh \áhb từ từ xuôc tb_i ]ih đường dần tối, Scarlett,
đầu ngả trên vai Will, chiế] gũ fệ]b s[ha \êh, đã quêh bẳn – hình ảnh ông Gerald
triha b[c hăg vừ[ qu[, ]ác ôha acà haơ haơ fú] hài ]ũha trâh trâh hbìh r[ ]ửa chờ
một haườc đàh \à ebôha \[i acờ trở về. Nàha đ[ha hbớ lạc ôha acà đầy sức sống,
hừng hực nam tính, với cái bờm tóc bạ] xiăh tít, với tính tình vui vẻ ồn ào, vớc đôc
ủng nện cồm cộp, với nhữha ]âu đù[ tếu vụng về, với tấm lòng quảha đại. Nàng
nhớ hồi còn bé, nàng thấy ôha fà đấha trượng phu tuyệt vời nhất trêh đờc, haười
cha sôi nổi ấy tbường cho nàng cùng ngồi trên yên ngự[, ha[y trước ông, mà
phóng vọt qu[ bàha rài, ]ũha ]ó fú] fật xấp hàha pbát vài đít ebc hàha bư, rồi
cùng khóc với nàng và chìa nhữha đồha băg hbăg xu để dỗ nàng nín. Nàng nhớ
lại những lần ông ở Charleston và Atlanta về, mang nặng những thứ quà không
bao giờ phù hợp vớc ý tbí]b haười nhận; mủm mỉg ]ườc qu[ bàha hước mắt, nàng
nhớ lại cả những lần vào ngày chợ phiên ở Jonesboro, tảng sáng ông mới trở về,
say tít cung thang, vừa thúc ngựa nhảy qua hàng rào vừa hát vang bài “mang màu
xanh mòn mỏi” , để rồi sáng hôm sau, xiết \[i haượng ngập khi giáp mặt bà Ellen.
Tbôc ]ũha xiha, \ây acờ ông gặp bà Ellen rồi.
- Tại sao anh không viết tbư ]bi tôc \cết là ba tôi ốg? Nbư tbế có phải tôi về
sớg…
- Ông cụ có ốg đâu, ebôha ốm lấy một pbút. Đây, ]ầm lấy mùi soa của tôi.
Scarlett thân mến, rồi tôi sẽ kể đầu đuôc ]bi ]ô hab_.
Nàng hỉ gũc vài ]bcế] ebăh t[y fớn của Will, vì nàng rời Atlanta vộc vàha, đến
cả gùc si[ ]ũha quêh ebôha g[ha tb_i, rồi lạc haã haười vào khoeo tay Will. Will
cừ thật. Chẳng có gì làm anh ta rối trí bao giờ.
- Chuyện là thế này, Scarlett. Khi cô gửi tiền về cho chúng tôi, phải, Ashley và tôi
sau khi nộp thuế bèn mua con la, mua hạt giống, một lô các thứ linh tinh, mấy
con lợn và một đàh aà. Cô M_ffy rất mát tay nuôi gà, phảc, đúha tbế. Một phụ nữ
tuyệt vời, cô Melly ấy. Thế, ^ù s[i đc hữa, sắm sanh các thứ xong cho ấp Tara,
chúng tôi chả còn mấy để gu[ đồ trang sức vặt vãhb, hbưha ebôha [c pbàh hàh,
trừ Suellen.
Cá] ]ô M_f[ch_ và C[rr__h tbường xuyên ở nhà và hãnh diện mặc quầh ái ]ũ,
hbưha Suellen thì cô biết đấy, Scarlett, cô ấy không bao giờ qu_h được với thiếu
thốn. Cô ấy không muốn cam chịu cái nỗi phải mặc hoài những chiế] ái ^àc ]ũ
mỗc ebc tôc đư[ ]ô ấy đc Jih_s\iri b[y F[y_tt_vcff_. Nbất là khi thấy một số \à…
à… gột số mụ vợ bọn Bị Thảg fuôh fuôh vêhb v[ha đc fại trong những bộ cánh
^cêg ^ú[ và fũ vợ nhữha têh Y[he__ đứha đầu Phòng Phóng thích mới diện làm
sao chứ! Ấy, các phu nhân và tiểu tbư quý pbác triha bạt tbì đặt thành vấh đề
danh dự là phải mặc những chiếc áo dài tàng nhất mỗi khi ra tỉhb để tỏ ra bất cần
và hãnh diện mang y phục ấy. Nbưha Su_ff_h tbì ebôha. Cô ấy muốn có ngựa, có
xe nhà sang trọng. Cô ấy đ[y đc đ[y fại là cô có một cỗ xe mấy ngựa.
- Đây pbải xe mấy ngự[, đấy chỉ là một chiế] x_ độ] gã ]ũ eỹ, Scarlett tức giận
nói.
- À, ]ác đó ebôha qu[h trọng. Tôi có thể nói luôn rằng Suellen không bao giờ bỏ
qu[ được chuyện cô lấy Frank Kennedy và tôi không biết có nên trách cô ấy hay
không. Cô biết đấy, ]bơc _g aác gột vố hbư vậy thì quả fà đê tcện.
Đầu Scarlett bật lên khỏi vai Will, hung dữ hbư gột con rắn chuông sẵn sàng
mổ.
- Một vố… đê tcện, hử? Ahb ăh hóc ]bi fịch sự nhé, Will Benteen! Tôi làm thế nào
được nếu Fr[he ưha tôc bơh hó?
- Cô là một ]ô aác tbôha gchb, S][rf_tt, và tôc đồ rằng, phải, trong việc Frank
ưha ]ô bơh, có thể, có bàn tay của cô. Con gái bao giờ chả có thể làm thế. Nbưha
tôi chắ] ]ô đã ^ụ dỗ anh ta bằha ]á]b hài đó. Cô fà ]ih haườc đầy sức quyếh rũ ebc
nào cô muốn thế, hbưha ^ù s[i đó ]ũha fà pbò gã ]ủa Suellen. Chà, một tuần
trướ] ebc ]ô đc Atf[ht[, ]ô ấy còn nhậh được một bứ] tbư ]ủa Frank, lời lẽ ngọt
hbư đường, nhắ] đến chuyệh ]ưới khi nào cậu ấy ^àhb tbêg được ít tiền nữa. Sở
^ĩ tôc \cết fà vì Su_ff_h đã đư[ tbư ]bi tôc x_g.
Scarlett lặng thinh vì nàng biết Wcff hóc đúha sự thật và ebôha habĩ r[ được câu
aì để đốc đáp. Nàha biàh tiàh ebôha haờ chính Will, chứ không phải ai khác, lại
lên tiếha pbáh xét hàha. Hơh hữ[, đcều bị[ đặt nàng nói với Frank chẳng bao giờ
đè hặha fêh fươha tâg hàha. Một đứa con gái không giữ nổc haười tình thì mất là
đáha ecếp.
- Tbôc đc Wcff, đừng có tủn mủn thế? Nàha hóc. Ahb habĩ ]ic acả dụ Suellen lấy
Frank, liệu nó có bỏ ra một xu chi cho ấp Tara hoặ] ]bi haười nào trong chúng ta
không?
- Tôc đã \ảo cô có thể đầy sức quyếh rũ ebc hài ]ô guốn thế mà, Will quay sang
nàng với một nụ ]ườc đcềg tĩhb. Kbôha, triha trường hợp ấy, tôi không chắc
chúng ta có bao giờ sờ đượ] đến tiền củ[ fãi Fr[he. Nbưha ^ù s[i ]ô ]ũha ebôha
thể lẩn tránh sự thật đượ], đó fà gột thủ điạh đê tcện. Nếu cô muốh đạt mụ] đí]b
bằng bất cứ acá hài tbì đó ebôha phải là việc của tôi, vả lại tôi là cái thá gì mà có
quyền phàn nàn chứ? Nbưha ^ù s[i, từ đó trở đc, Su_ff_h ]ứ lồng lộh hbư ]ih iha
bắp cày vậy. Tôc ebôha habĩ rằng cô ấy tha thiết gì lắm vớc fãi Fr[he hbưha
chuyện ấy ]ic hbư đụng chạg đến lòng tự ái của cô ấy và cô ấy đặt hài fà ]ô ăh
ngon mặ] đẹp, nào là cô lên xe xuống ngựa, nào là cô sống ở Atlanta trong khi cô
ấy ru rú ở cái xó Tara này. Cô lạ gì, cô ấy tbí]b đếh tbăg \ạh \è, đc ^ự liên hoan
hội hè và mặc quầh ái đẹp. Tôi chả trách gì cô ấy. Đàh \à [i chả thế.
Thế, ]á]b đây ebiảng một tbáha, tôc đư[ ]ô ấy đếh Jih_s\iri và để cô ấy đc
tbăg hơc hày hơc ebá] triha ebc tôc fi ]ôha ]buyệh. Trêh đường về, cô ấy im thin
thít, song tôi thấy rõ là cô ấy đ[ha \ị ebí]b độha đến mức sẵn sàng nổ tung. Tôi
cho là cô ấy kiếg được một t[y hài đó sắp sử[ địhb… biặ] hab_ được một chuyện
ngồc fê đôc gá]b tbú vị hài đó và tôc ebôha để ý mấy đến cô ấy nữa. Trong khoảng
một tuần lễ, cô ấy quanh quẩn ở nhà, rất vêhb vái và ebí]b động, song chẳng nói
gì mấy. Cô ấy s[ha tbăg ]ô Cathleen Calvert – Scarlett, cô mà trông thấy cô
Cathleen thì cô phải khóc hết hước mắt. Tội nghiệp, giá cô ấy chết quá]b đc ]òh
bơh fà fấy Hilton, cái lão Yankee hèn nhát ấy. Cô có biết fà fãi đã ]ầg ]ác đồh đcền
đc, ăh tcêu bết rồi không? Bây giờ cả nhà sắp phải rời khỏc đấy?
- Không, tôi không biết và ]ũha ebôha guốn biết. Tôi chỉ muốn biết về ba tôi
thôi.
- Được, tôi sắp hóc đếh đấy đấy, Wcff đcềg đạm nói. Ở đó về, Suellen bảo tất cả
]búha t[ đã hbậh định sai về Hilton. Cô ấy gọi lão là ông Hilton, một ]ih haười tài
ebéi, hbưha ]búha tôc ]bỉ ]ười giễu. Thế rồi cô ấy bắt đầu xoay sang ba cô, chiều
chiều đư[ ôha ]ụ r[ haiàc đc ^ạo. Rất nhiều lần ở haiàc ]áhb đồng về, tôi thấy cô
ấy ngồi với ông trên bờ ruộha \[i qu[hb habĩ[ tr[ha ac[ đìhb, vuha t[y sôc hổi
nói rất băha. Ôha acà tbì ]bỉ nhìn cô, có vẻ hbư \ối rối, và lắ] đầu. Cô còn lạ gì ông
cụ, S][rf_tt. Ôha fãi ]àha haày ]àha fơ gơ, bồ hbư ôha ebôha \cết gìhb đ[ha ở
đâu ]ũha hbư ]búha tôc fà [c hữa. Có lần tôi thấy cô ấy chỉ vào mộ mẹ cô, thế là
ông cụ oà lên khóc. Khi cô ấy về nhà, vẻ suha sướng, hớn ha hớn hở, tôi bèn kéo cô
ấy ra nói chuyện, nói rất gay gắt fà đằng khác. Tôi bải: “Cô Su_ff_h, quỷ tha ma
bắt, tại sao cô lại làm tình làm tộc haười cha tội nghiệp của cô và làm cho ông nhớ
đến mẹ cô làm gì? Phần lớn thời gian, thậm chí ông không biết fà \à đã ]bết, thế
mà giờ đây ]ô fại cố nhồc đcều ấy vài đầu ôha”. Và ]ô ấy chỉ nguẩy đầu ]ười to mà
rằha: “Ahb ]ứ lo việ] [hb đc đã. Một ngày kia, tất cả ]á] haườc đều sẽ hài lòng về
việ] tôc đ[ha fàg”. Đêg qua, cô Melaine mới nói với tôi rằng Suellen có cho cô biết
gưu đồ của mình, song cô không hề habĩ fà Su_ff_h định thế thật. Cô Melly bảo sở
^ĩ ]ô ebôha hóc fại với ai trong chúng tôi là vì chỉ rcêha ]ác ý đó ]ũha đủ làm cô
xái đảo lên rồi.
- Ý aì? Ahb ]ó địhb đc vài vấh đề ]bíhb b[y ebôha đấy? Cbúha t[ đã đc được nửa
đường về nhà rồi. Tôi muốn biết mọi chuyện về ba tôi.
- Tôc đ[ha ]ố kể rành rọt ]bi ]ô đây, Wcff hóc. Ở đây rất gần nhà rồi, tôi thấy nên
dừng lạc để tôi kể hết rồi hẵha đc tcếp.
Ahb abìg ]ươha và con ngựa dừng lại, khịt khịt. X_ đỗ lại bên hàng rào tử đchb
bươha ug tùg đáhb ^ấu đồh đcềh M[]Ihtisb. Đư[ gắt haó ^ưới hàng cây sẫm
tối, Scarlett chỉ thấy những ống khói cao vẫh vươh fêh hbư hbững bóng ma trên
hoang tàn cô tịch. Nàng những muốn giá Will dừng lại ở bất cứ chỗ nào khác.
- Thế này, toàn bộ ý của Suellen nói gọn lại là làm sao cho bọn Yankee phải bồi
tbường số \ôha ]búha đã đốt, số ac[ sú] ]búha đã fù[ đc, hbững hàng rào và nhà
ebi ]búha đã đáhb sập.
- Bọn Yankee ấy à?
- Cô không nghe nói chuyện ấy ư? Cbíhb pbủ Y[he__ đ[ha acải quyết yêu sách
của nhữha haười miền Nam cảm tình với Hợp Chủng Quố] đòc \ồc tbường tất cả
các tài sản bị phá huỷ.
- Cố nhiên, tôi có nghe nói vậy, S][rf_tt hóc. Nbưha ]buyện ấy thì có liên quan gì
với chúng ta?
- Liên quan rất nhiều, theo ý củ[ Su_ff_h. Các bôg tôc đư[ ]ô ấy đc Jih_s\iri, ]ô
ấy gặp bà MacIntosh và trong khi chuyện gẫu với nhau, Suellen không thể không
nhận thấy \à M[]Ihtisb ăh vậh đẹp đẽ, khiến cô không nhịh được, phải hỏi cho ra
nguyên nhân. Thế là bà MacIntosh bèn giở các thứ đcệu bộ màu mè và kể rằng ông
chồha \à đã fàg đơh fêh ]bíhb pbủ Hợp Chủng Quốc kêu về chuyện quân Yankee
đã pbá buỷ tài sản của một haười trung kiên cảm tình với Hợp Chủng Quố] ]bư[
từng bao giờ uỷ lại b[y acúp đỡ Lcêh \[ha ^ưới bất kỳ hình thức nào.
- Họ chẳng bao giờ acúp đỡ, uỷ lạo bất kỳ ai. Scarlett gay gắt hóc. Đồ con lai!
- Ờ, có lẽ đúha tbế. Tôi không quen họ. Dù sao mặc lòng, họ ]ũha được chính
phủ bồc tbườha ]bi… ờ… tôc ebôha hbớ là mấy haàh đô f[. Nóc aì tbì hóc, đó vẫn
là một món thật xôm. Chuyệh đó tá] động mạhb đếh Su_ff_h. Cô suy habĩ ]ả tuần
và không nói gì với chúng tôi vì cô biết chỉ tổ fàg trò ]ườc ]bi ]búha tôc. Nbưha
cô nhất thiết phải thổ lộ vớc [c đó, vì tbế cô bèn sang chỗ ]ô C[tbf__h và ]ác đồ da
trắng rác rưởc ]ưới lão Hilton chết tiệt ấy đã gớm cho cô một lô ý mới. Lão chỉ ra
rằng ba cô thậg ]bí ebôha schb r[ trêh đất này, không tham gia cuộc chiến vừa
rồc, ]ũha ebôha ]ó haườc ]ih tr[c hài đc ]bcếh đấu và không giữ chức vụ aì ^ưới
thời Liên bang. Lão bảo haười ta có thể chiếu cố ]ic ôha O‘H[r[ fà gột haười cảm
tình trung kiên với Hợp Chủng Quốc. Lão nhồi sọ cô bằng nhữha đcều nhảm nhí
đó và ebc về nhà, cô bắt đầu vậh độha ôha O’H[r[. S][rf_tt ạ, tôc ^ág đ_g đầu tôi
r[ đáhb ]uộc rằng phần lớn thời gian ba cô chẳng biết Su_ff_h hóc aì. Đó ]bíhb fà
đcều cô ấy tíhb đếh để fàg ]bi ôha đọc lời Thề Sắt Đá gà ebôha \cết.
- B[ tôc đọc lời Thề Sắt Đá! S][rf_tt eêu fêh.
- À, những tháng gầh đây, đầu óc ông cụ lẫn cẫn lắm rồi, tôi chắc Suellen trông
chờ ở chỗ đó. Xch fưu ý ]ô rằng không một ai trong chúng tôi ngờ đến chuyện ấy.
Chúng tôi biết fà Su_ff_h đ[ha gưu ti[h gột đcều aì, hbưha ]búha tôc đâu ]ó \cết
cô ấy lại nhân danh bà mẹ quá cố mà trách ông cụ để ]bi ]á] ]ih ]báu rá]b rưới
trong khi ông có thể moi ở bọn Yankee một trăg hăg gươc haàh đô f[.
- Một trăg hăg gươc haàh đô f[, S][rf_tt tbì tbầm, cảm thấy bớt ghê tởm lời thề
trung thành với Hợp Chủng Quốc.
Bao nhiêu là tiền! Mà muốh được ngần nấy thì chỉ cần ký vào một lời thề trung
thành với chính phủ Hợp Chủng Quốc, một lời thề hêu rõ fà haườc eý đã fuôh fuôh
ủng hộ chính phủ và không bao giờ acúp đỡ, uỷ lạo các kẻ thù của chính phủ. Một
trăg hăg gươc haàh đô f[! Một lời dối trá vặt đổi lấy ngày ấy tiền! Chà, nàng
không thể trá]b Su_ff_h được. Lạy Chúa lòng lành! Phảc ]băha vì tbế mà Alex nói
muốh đáhb tró] ^[ Su_ff_h? Pbảc ]băha vì tbế mà bà con trong hạt định tẩy chay
hó. Đcêh, tất cả bọn họ đều fà đồ đcêh ^ại. Với ngần nấy tiền có gì mà nàng không
fàg được! Bất kỳ ai trong Hạt có khoản tiềh hbư tbế đều có thể làm được mọi thứ.
Mà một lời nói dối vặt vãnh thế thì có quan trọng gì? Xét cho cùng, bất cứ khoản
gì ta có thể gic được ở bọh Y[he__ đều fà đồng tiềh ]bíhb đáha, \ất kể moi bằng
cách nào.
- “Hôg qu[, vài ebiảha trư[, Asbf_y và tôc đ[ha ]bẻ cọc rào thì Suellen lấy
chiếc xe này, dỗ ba cô lên và hai cha con ra tỉnh không nói cho ai biết. Cô Melly
g[ha gáha điáh r[ hauyêh ^i, siha ]ô ]bỉ thầm cầu nguyện cho có một cái gì
xảy r[ fàg Su_ff_h tb[y đổi ý kiến, cho nên cô không nói gì với bọn tôi. Cô hoàn
toàn không hình dung nổi làm thế nào Suellen có thể thực hiện một đcều hbư vậy.
“Hôg h[y, tôc gớc được nghe hết đầu đuôc ]âu ]buyệh đã xảy ra. Cái tên hèn
nhát Hilton ấy ]ó đôc ]bút ảhb bưởng với bọn Scallawag và bọn Cộng Hoà trên
tỉhb và Su_ff_h đã đồng ý chia cho chúng một phần – tôi không biết là bao nhiêu -
nếu chúng bao che chứng thực rằha ôha O’H[r[ fà haười trung kiên với Hợp
Chủng Quốc, rằha ôha fà haười gốc Ailen, rằng ông không chiếh đấu trong quân
đội, vân vân và vân vân, và ký vào những giấy tờ bảo lãnh. Còn ba cô chỉ việc
tuyên thệ, ký vào giấy ][g đi[h và fập tức hồ sơ sẽ được gửc đc W[sbchatih.
“Tbủ tục tuyên thệ làm rất nhanh, ông cụ chẳng nói gì và mọi sự đều trôi chảy
]bi đến khi Suellen bảo ông ký giấy. Bây giờ, ôha acà hbư \ừng tỉnh một phút và
lắ] đầu. Tb_i tôc, đó ebôha pbải là ông hiểu ra ngọn ngành, mà chỉ vì ông không
tbí]b và Su_ff_h xư[ h[y ]ũha ebôha \cết lựa chiều đối với ông. Thế, ]ác đó fàg
cho cô ấy suýt fêh ]ơh tbần kinh, sau biết bao công sức chạy vạy. Cô kéo ông ra
khỏi sở, đẩy lên xe, đc haượ] đc xuôc ]ih đường mà chì chiết rằha \à Eff_h đ[ha
ebó] tb[h ^ưới mồ về nỗc ôha để cho các con phải khổ sở trong khi ông có thể lo
được chu toàn. Nghe nói ba cô cứ ngồc triha x_ gà ebó] hbư trẻ ]ih, hbư tất cả
mọi lần ông nghe thấy nhắ] đến tên bà. Mọc haười trong thành phố đều trông
thấy b[c ]b[ ]ih và Af_x Fiht[ch_ đến tậh hơc x_g ]ó ]buyệh aì, hbưha Su_ff_h
giở giọng thô bạo bảo cậu ấy đừng dây vào và cậu giận dữ bỏ đc.
“Kbôha \cết ai gợi ý cho cô ấy, hbưha đến chiều cô kiếg đâu r[ được một chai
\r[h^y và đư[ ôha O’H[r[ qu[y fại sở, rồi bắt đầu chuố] rượu cho ông. Scarlett ạ,
ở ấp Tara, một hăg h[y ]búha tôc ebôha ]ó rượu tử tế, chỉ ]ó ]bút v[ha đ_h ]ất
bằng quả mâm xôi và vang dâu do Dilcey nấu, gà ôha O’H[r[ tbì ebôha qu_h với
thứ đó. Tbế là ông say mèm và sau khi Suellen hết nói lý lại mè nheo suốt hai
tiếha đồng hồ, ôha đàhb hbượng bộ và bảo cô muốh aì ôha ]ũha eý. Họ lại lôi bản
ghi lời thề r[ và đúha fú] ôha sắp sử[ đặt bút lên tờ giấy thì Suellen xẩy miệng làm
hỏng hết cả. Cô ấy hóc: “Tbôc, bây giờ, hẳn là hai nhà Slattery và MacIntosh sẽ
không thể lên mặt được vớc ]búha t[!” Cô \cết đấy, S][rf_tt, ac[ đìhb Sf[tt_ry đã
fàg đơh xch \ồc tbường một món tiền lớn về cái túp lều của họ bị bọh Y[he__ đốt
và nhờ chồha Eggc_, W[sbchatih đã trả cho họ.
“Nab_ hóc Su_ff_h hbắ] đến những cái tên ấy, \[ ]ô rướn thẳha haười lên, bạnh
vai ra và quắc mắt nhìn xoáy vào cô. Ông nói, mất hẳn vẻ ngây dạc: “Tbế bọn
Sf[tt_ry và M[]Ihtisb ]ó eý ]ác aì hbư tbế hày ebôha? Su_ff_h đâg ]uống, lúng
\úha hóc “]ó” rồi lạc “ebôha”, tbế fà ôha quát tướha fêh: “Nóc t[ hab_ hài, ]ác têh
trờc đáhb tb_i pbác Or[ha_ và ]ác têh ]r[]e_r quỷ tha ma bắt ]ó eý ]ác aì hbư tbế
hày ebôha?” Và ]ác têh Hcftih ]ất giọng ngọt hbư gí[ fùc hóc: “Vâha, tbư[ ôha, bọ
đã eý và đã được một đống tiền hbư ôha sẽ đượ].”
“Tbế rồi ông già gầm lên một tiếha hbư \ò rống. Alex Fontaine nói là cậu ấy
đ[ha ở tiệg rượu cuối phố ]ũha hab_ tbấy. Và ông nói bằng giọha Acf_h đặc sệt:
“Tbế ]á] haườc tưởng rằng một haườc ^òha O’H[r[ ở ấp Tara mà lạc đc tb_i ]ih
đàh \à bẩn thỉu của một tên giờc đáhb pbác Or[ha_ và gột tên craker quỷ tha ma
bắt ư?” Rồi ông xé tờ giấy fàg đôc, hég vài gặt Suellen và gầg fêh: “Mày ebôha
phải là con gái củ[ t[i!” Mọc haườc ]bư[ eịp “ớ” fêh tcếha hài, ôha đã r[ ebỏi sở.
“Af_x eể rằng cậu trông thấy ông lao ra phố hbư gột con bò tót. Cậu ấy bảo lần
đầu tiên kể từ khi mẹ cô mất, ông già có vẻ hbư trở lạc hauyêh fà gìhb hbư xư[.
Bảo ông say loạng choạha ]bâh h[g đá ]bâh ]bcêu và ]bửi thề váng lên. Alex nói
cậu ]bư[ \[i acờ nghe thấy ai chửi thề “haih” tbế. Thấy con ngựa củ[ Af_x đứng
đó, ôha ]ứ leo lên tự nhiên chẳng cần hỏi han xin phép ai và hấp một cái, phóng
đc, tuha \ục gù đến ngạt thở, miệng không ngớt chửi thề.
“Tbế, vào lúc mặt trời lặn, Ashley và tôi ngồi ở thềg trướ], hbìh xuôc đường cái,
lo sốt ruột sốt gan. Cô Melly ở trên gác, nằg ebó] triha acường, chẳng nói cho bọn
tôi biết gì hết. Bỗng nhiên, bọn tôi nghe thấy tiếng vó dồn ở phía cuốc đường, rồi
tiếha [c bò f[ hbư triha gột cuộ] săh ]ái vậy, và Asbf_y hóc: “Tbật quái lạ! Nghe
cứ như fà ôha O’H[r[ ]ác tbuở ôha tbường phóng ngự[ s[ha đồh đcền chúng tôi
hồc trước chiếh tr[hb”.
“Tbế rồi chúng tôi trông thấy ông ở gãc gé ^ước ]áhb đồng cỏ. Hẳh ôha đã hbảy
qua hàng rào chỗ đó. Và ôha pbóha hbư đcêh fêh đồi, hát hết cỡ giọha hbư \ất cần
gì trêh đời. Tôi không biết là ba cô có cái giọng khoẻ thế đấy. Ông hát bài “Peg đi
xe” , tay cầg gũ đập vào mình ngựa và con ngự[ pbóha hbư đcêh. Lêh aầh đến
đỉnh, ông vẫn không hề abìg ]ươha và tbấy ông sắp nhảy qua hàng rào, chúng
tôi bật dậy, sợ chết khiếp. Thế rồc ôha bét: “Nbìh hày, Eff_h! Hãy x_g tôc pbốc qua
]ác bàha rài hày!”. Nbưha đúha fú] đến sát hàng rào thì con ngự[ đứng phắt,
không chịu nhảy và \[ ]ô, tb_i đà, \[y vọt qu[ đầu nó. Ông cụ không hề đ[u đớn
gì hết. Chúng tôi chạy tớc tbì ôha đã ]bết rồc. Tôc điáh fà ôha \ị gãy cổ”.
Wcff đợi một lát xem Scarlett có nói gì không. Thấy nàng im lặng, anh bèn cầm
lấy ^ây ]ươha. “Đc, Sb_rg[h”, [hb acục và con ngựa lại tiếp tục cất \ước trên
đường về nhà.

CHƯƠNG XL

Đ êm hôm ấy, Scarlett không ngủ được mấy. Khi bình minh tới và mặt trời
trườn lên rặha tbôha đ_h trêh hbững ngọh đồi phía đôha, hàha vùha ^ậy
khỏi chiế] acường lộn xộn về đến ngồi trên một chiếc ghế đẩu bên cửa sổ, ngả cái
đầu mệt mỏi lên cánh tay, phóng mắt hbìh qu[ sâh s[u và vườn quả của ấp Tara
tới nhữha ]áhb đồng bông. Tất cả cảnh vật đều tươc gát, fấp fáhb sươha, yêh tĩnh
và xanh rờn, và hình ảnh nhữha ]áhb đồng bông phần nào làm dịu và an ủi trái
tcg đ[u ]ủa Scarlett. Tuy chủ hbâh đã ]bết, hbưha ấp Tara, vào lúc mặt trời lên,
vẫn có vẻ được nhữha \àh t[y yêu tbươha ]băg só] ]bu đái và hig tbật yên
\ìhb. Căh hbà aỗ dùng làm chuồha aà đượ] trát tbêg đất sét để tránh chuột đồng
đột nhập, và quét vôi trắng sạ]b \iha ]ũha hbư ]buồng ngựa bằng gỗ. Kbu vườn
với những luốha haô, \í, đậu vàng và cải củ được dọn cỏ sạch và rào gọn ghẽ bằng
cọc gỗ sồc. Vườn quả được phát quang bụi rậm và chỉ còn nhữha đág ]ú] gọc
^ưới những rặng cây to. Nắng lấp lánh nhẹ fá]b vài gơh g[h hbững trái táo và
nhữha trác đài pbơh pbớt lông gầh hbư fấp sau lớp fá x[hb. X[ bơh gột chút,
nhữha bàha ]ây \ôha fượn cong, xanh rờh và cg pbăha pbắ] ^ưới bầu trời óng
vàng của ngày mới. Nhữha đàh aà, vịt, con thì nghênh ngang, con thì lạch bạch,
ù[ r[ đồng vì ở đó, ^ưới những bụi rậm hoặc trong lớp đất mềm mới cày vỡ, có
nhiều giun và ốc sên là thứ] ăh \ổ béo nhất của chúng.
Lòha S][rf_tt trài fêh đầy trìu mến và biết ơh đối vớc Wcff, haườc đã aây ^ựng
nên tất cả nhữha đcều tốt đẹp này. Dù có tôn thờ Asbf_y đếh đâu, hàha ]ũha
không thể tin rằha ]bàha đã aóp hbcều ]ôha f[i để tạo nên sự an lạc này, bởi vì
phồn vinh của ấp Tara không phải là công trình của một đcền chủ quý tộc, mà là
của một haườc “tcểu hôha” ]ần cù không biết mệt, tha thiết yêu ruộha đất của
gìhb. Đây ]bỉ là một trại nghèo vẻn vẹh ]ó b[c đầu ngự[, đâu ]òh fà ]ác đồh đcền
][i s[ha haày xư[ với nhữha đồng cỏ đầy la và ngự[ đẹp, với những ruộng bông
và ngô trảc tít đến tận chân trờc. Nbưha ]ó đượ] ]ác aì tbì đều tốt và khi tình hình
tốt bơh, hbững mẫu ruộng bỏ hóa sẽ được canh tác và sẽ ngày càng màu mỡ bơh
sau một thời gian dài rỗi vụ.
Will không chỉ làm công việc canh tác vài mẫu đất. Ahb đã ecêh quyết chặn
đứng hai kẻ thù của nhữha haười trồng trọt miền Georgia, mầm thông và gai
mâm xôi. Không cho chúng lén lút lấn chiếg vườh tượ], đồng cỏ, ruộng bông và
hỗh xược chòi lên ngay cạnh hiên nhà ở ấp T[r[ hbư ở vô số đồh đcền ở khắp
bang.
Scarlett thót tim lại vớc ý habĩ fà tbcếu chút nữa, ấp T[r[ đã trở lại tình trạng
hoang dại. Bảh tbâh hàha và Wcff đã biàh tbàhb gột công việc tốt đẹp, chặh được
bọn Yankee, bọn Bị Thảm và sự tấn công lấn chiếm của Tự Nhiên. Và phấn khởi
nhất fà Wcff đã hóc với nàng rằng mùa thu này, sau khi thu hoạch bông, nàng
không cần phải gửi tiền về nữa – Trừ phi có tên Bị Thảm nào khác thèm muốn ấp
T[r[ và tăha vọt thuế lên. Scarlett biết không có sự acúp đỡ của mình, Will sẽ rất
a[y ai hbưha hàha tbáh pbục và kính trọha tíhb độc lập của anh. Chừng nào còn
ở ]ươha vị làm thuê, anh vẫn nhận tiền củ[ hàha, hbưha acờ đây sắp trở thành em
rể hàha và fà haườc đàh ôha ^uy hbất trong nhà, anh chủ trươha ]bỉ dựa vào cố
gắng của bản thân mình. Phảc, Wcff đúha fà trời cho.
Pire đã đài ]ác buyệt từ đêg qu[, ha[y ]ạnh mộ bà Ellen và giờ đây \á] đứng
với chiếc xẻha triha t[y, đằha s[u đốha đất sét đỏ ẩg ướt mà bác sắp sửa phải hắt
trở lại chỗ ]ũ. Đứng sau bác trong bóng râm lổ đổ của một cây tuyết tùng sứt sẹo
cành thấp, ánh nắng nóng của buổi sáng tháng sáu lốg đốg trêh haười, Scarlett
cố không nhìn vào cái hố đỏ cạ]b trước mắt mình. Jim Tarleton bé, Hugh Munroe,
Af_x Fiht[ch_ và đứa cháu trai nhỏ nhất của ông già McRae chậm chạp và lóng
haóha ebcêha qu[h tàc ôha G_r[f^ trêh b[c tbàhb đòh \ằng gỗ sồi từ nhà ra xuôi
theo lốc đc. Đằng sau họ, cách một quãng xa, là cả một đág đôha fộn xộn hàng
xóm, bạh \è, ăh gặc xềnh xoàng, lặng lẽ. Trong khi họ đc qu[ vườn, Pork gụ] đầu
trên chốc cán xẻng, khóc và, với một nỗi ngạc nhiên không lấy gì làm thú vị,
Scarlett nhận thấy nhữha góh tó] xiăh tít ]ủa bác, mới thấy tbáha trước, khi
hàha đc Atf[ht[, ]òh đ_h hbáhb, acờ đã hbuốm bạc.
Nàng mỏi mệt cảg ơh tbượha đế fà hàha đã ebó] bết hước mắt từ đêg trước,
nên bây giờ có thể đứng thắng, mắt ráo hoảnh. Tiếng thút thít của Suellen ngay
sau vai nàng, làm nàng tức không chịu nổi, phải nắm tay thật chặt để để khỏi
quay lại vả vào bộ mặt sưha búp bíp ấy. Dù vô tình hay hữu ý, Sue vẫn là nguyên
^i đã đến cái chết của cha họ và lẽ ra cô phải biết đcều này mà gắng tự chủ trước
nhữha trước những láng giềha đ[ha ]ôha pbẫn thì mớc đúha. Sáha h[y, ebôha
một haười nào nói với cô nửa lời hoặc ban cho cô một cái nhìn thông cảm. Họ lặng
lẽ hôn Scarlett, bắt tay nàng, thì thầm những lờc ưu ác với Careen, thậm chí với cả
Pire, hbưha đều làg hbư ebôha tbấy có Suellen ở đó.
Đối với họ, cô còn phạm tội bất trung với miềh N[g. Và đối với cái cộha đồng
nghiêm ngặt và chặt chẽ hày, bàhb động củ[ ]ô ]ũha eể hbư fà pbản bội lại danh
dự của tất cả mọc haườc. Cô đã pbá vỡ thể diện của Hạt. Vớc gưu toan moi tiền của
chính phủ Y[he__, ]ô đã đứha vài bàha haũ \ọn Bị Thảm và Scallawag, những kẻ
bị phỉ nhổ bơh ]ả bọn lính Yankee. Cô, thành viên của một ac[ đìhb fâu đời, kiên
định ủng hộ Liên Bang, một ac[ đìhb đcền chủ, mà lại chạy s[ha bàha haũ eẻ thù
và, bằha bàhb độha đó, đã fàg hbục tất cả ]á] ac[ đìhb triha bạt.
Nhữha haười dự tang lễ vừa sôi sục phẫn nộ vừa buồh rũ, hbất fà \[ haười trong
bọn họ: ông già McRae bạn cánh hẩu với ông Gerald từ khi ông ở Savannah lên
mạh haượ] ]á]b đây \[i hbcêu hăg, ]ụ bà Fontaine rất yêu quý ông vì ông là
chồng bà Ellen và bà Tarleton vốn gầh aũc vớc ôha bơh \ất kỳ bạn láng giềng nào
ebá] vì, hbư \à tbườha hóc, ôha fà haười duy nhất trong Hạt biết phân biệt một
con ngựa giống với một con ngựa thiến.
Trông thấy vẻ mặt như ủ giông bão củ[ \[ haườc đó triha pbòha ebá]b gờ tối,
hơc đặt tbc bàc ôha G_r[f^ trướ] ebc đư[ đág, Asbf_y và Wcff ]ảm thấy bơc fi haại.
H[c haườc đã rút vài tbư pbòha ]ũ \à Eff_h bội ý.
- Cơ ]bừha ]ó vàc haười sắp hóc aì đó về Su_ff_h, Wcff hóc độp một cái, cắn gãy
đôc ]ọha rơg. Họ habĩ bọ có nhiệm vụ ]bíhb đáha pbải nói. Có thể đúha fà tbế.
Tôi không có phận sự pbáh xét. Nbưha Asbf_y ạ, dù họ đúha b[y s[c, vớc tư ]á]b fà
haườc triha ac[ đìhb, ]búha t[ ]ũha pbải bênh vực cô ấy và hbư tbế thì sẽ lôi thôi
ra. Ai mà thuyết phụ] được ông già McRae bởc vì ôha đcế] fòc tõha hbĩ, ]bẳng thèm
nghe mọc haườc ][h ôha đừng nói. Và cậu lạ gì cụ bà Fontaine, khắp giờc đất thiên
địa chẳha [c haăh hổi cụ nói toẹt đcều gà gìhb habĩ. Còh \à T[rf_tih – cậu có
trông thấy đôc mắt hâu đỏ của bà long lên sòng sọc mỗi khi bà nhìn Suellen
ebôha? Bà đã hóha t[c, ebó gà hbịh đượ] fâu bơh hữa. Nếu họ nói gì thì chúng ta
phải can thiệp, mà hiện tại, ở ấp Tara này, khỏi cần bất hòa với láng giềng, chúng
t[ đã đủ chuyện rầy rà rồi.
Ashley thở dài lo lắng. Chàng hiểu tính tình nhữha haười láng giềha bơh Wcff và
nhớ lại rằng cả nửa số cuộc cãi cọ và một phần những cuộc bắn nhau hồc trước
chiếh tr[hb đã ebởi lên từ mấy lời phát biểu trước linh cữu nhữha haười láng
giềha qu[ đời, theo tục lệ của Hạt. Nóc ]buha, đó tbường là những lời ca ngợi hết
mức, song thi thoảha ]ũha ]ó haiại lệ. Đôc ebc, hbững lời phát biểu với dụng ý cực
kỳ kính trọng lại bị một số bà con củ[ haười chết hiểu lầm do thầh echb quá ]ăha
thẳng và những xẻha đất cuối cùng vừa mới phủ lên quan tài, chuyện rắc rốc đã
nổ ra.
Không có linh mục, vì các cha cố ^òha Gcág fý ]ũha hbư acòha B[ptcst ở
Jih_s\iri và F[y_tt_vcff_ đều từ chốc ebéi ebôha đến, Ashley phải chủ trì làm lễ
tang bằng cuốn sách kinh cầu nguyện của Careen. Vốn sùna đại bơh ]á] ]bị gái,
Careen rất hoang mang về chuyệh S][rf_tt đã ebôha habĩ đến chuyệh đóh fuôh
một vị linh mục từ Atlanta tới và cô chỉ nguôi nguôi phầh hài ebc habĩ rằha, đến
haày ]ưới Will và Suellen, có thể xin linh mụ] đến làm lễ cầu hồn cho ông Gerald
luôn thể. Cbíhb ]ô fà haười phảh đối việc mời những mụ] sư tch fàhb ở gầh đó và
phó thác nhiệm vụ ]bi Asbf_y, đồng thời tự t[y đáhb ^ấu nhữha điạn trong sách
kinh củ[ ]ô đư[ ]bàha đọc. Dự[ haười vào chiếc bàn viết ]ũ, Asbf_y ý tbức rằng
mình có trách nhiệg haăh haừa chuyện rắc rối và, vốn hiểu tính khí nhữha haười
trong hạt cực kỳ dễ eí]b động, chàng rất đỗi bối rối không biết nên tiến hành thế
nào cho ổn.
- Vô pbươha, Wcff ạ, ]bàha vò đầu hóc. Dù s[i tôc ]ũha ebôha tbể đáhb aục cụ bà
Fontaine hoặc cụ ôha M]R[_, và ]ũha ebôha tbể lấy tay bịt miệng bà Tarleton. Và
dù có nhẹ lời nhất, họ ]ũha sẽ bảo Suellen là kẻ giết haười và phản bội, không vì cô
t[ tbì ôha O’H[r[ ắt vẫn còn sống. Quỷ tha ma bắt cái tục lệ phát biểu trên linh
cữu haười chết. Nó thật dã man.
- Ashley này, Will chậm rãi nói. Mục tiêu củ[ tôc fà ebôha để cho ai công kích
Su_ff_h đcều gì, bất luận họ habĩ tbế nào. Cậu cứ để mặ] tôc. Kbc hài đọc kinh và
cầu nguyện xong, cậu cứ hóc trước tiên.
Nbưha, triha ebc tb_i ^õc hbữha haườc ebcêha đòh ]bật vật đư[ ái qu[h qu[
cái cổng hẹp vài habĩ[ tr[ha, S][rf_tt ebôha bề habĩ đến chuyện rầy rà có thể xảy
ra sau lễ t[ha. Trác tcg hàha đ[ha hặha trĩu ]ác ý habĩ rằng bằng việc chôn ông
G_r[f^, hàha đ[ha ]bôh hốt một trong những mối dây cuối cùng gắn bó nàng với
nhữha haày suha sướng và vô trách nhiệg xư[ ec[.
Cuối cùng, nhữha haười khiêng cữu đặt áo quan xuống cạnh huyệt và đứng dẹp
sang bên, co duỗi nhữha haóh t[y đ[u hbừ. Ashley, Melanie và Will nốc hb[u đc
vài ebu đất rài và đứha đằng sau mấy chị _g O’H[ra. Tất cả nhữha haười hàng
xóm thân cận nhất có thể f_h vài đều tập truha đằng sau họ, còn nhữha haười
ebá] đứng ngoài bứ] tường gạch. Scarlett, lúc này mới thật sự nhìn thấy họ, vừa
ngạc nhiên vừa cảm kích về sự có mặt đôha đảo của mọc haườc. Đc fại khó ebăh
hbư vậy, mà họ đến nhiều thế, thật là quý hóa. Có khoảha hăg, sáu gươc haười,
một số ở x[ đến nỗi nàng lấy làm lạ không biết làm sao họ kịp biết tch gà đến. Có
nhữha ac[ định trọn vẹn từ Jih_s\iri, F[y_tt_vcff_ và Liv_diy đ_g tb_i ]ả một số
đầy tớ da đ_h. Nbcều tiểu trại chủ mãi bên kia sồha ]ũha ]ó gặt cùng một số
cracker trong rừng và loáng thoáng mấy haười ở vùha đầm lầy. Nhữha haười này
gầy, cao quá khổ, râu ria xồm xoàm, vận quần áo vải thô dệt lấy, độc gũ ^[ aấu
trúc, tay ôm súng thoải mái, miệng ngậm thuốc lá nhai. Họ đ_g tb_i vợ, những
phụ nữ chân không lún sâu trên nềh đất đỏ mềg, gôc ^ước bi_h đầy thuốc lá hít.
Dưới những chiế] gũ ]bụp, mặt họ xanh xao màu sốt rét hbưha sạch bóng và
những chiếc áo diềm bâu mới là phẳng phiu của họ lấp lánh hồ.
Nhữha haười láng giềng gầh đều đếh đôha đủ. Cụ \à Fiht[ch_ hbăh hb_i, béi
hắt và vàng bệ]b hbư ]ih biàha yến già, tay chống gậy, theo sau là Sally Munroe
Fontaine và tiểu hươha Fiht[ch_. Tb[ bồ cho họ giật gấu váy và thì thầm nài nỉ,
cụ vẫn không chịu ngồc fêh tbàhb tường gạch. Cụ ôha, fãi \á] sĩ Fiht[ch_, ebôha
có mặt; cụ đã gất từ b[c tbáha trước và cái ánh tinh nghịch rờ rỡ niềm vui sống
đã bầu tắt trong cặp mắt già của cụ \à. C[tbf__h C[fv_rt Hcftih đứng tách riêng ra
một chỗ phù hợp, biết phận mình là vợ của một kẻ đã aóp pbần gây ra tấm bi kịch
này, chiế] gũ ]bụp phai màu che lấp bộ mặt cúi gằm. Scarlett ngạc nhiên thấy
chiếc áo dài vải peccan của cô ta có những vết mỡ, tay cô nhớp bẩn, lấm tấm tàn
hb[ha, góha t[y ]áu đ_h. C[tbf__h \ây acờ không còn vẻ gì là quý phái, nom cô
hbư ^âh ]r[]e_r, tbậm chí còn thảm hạc bơh fà đằng khác. Trông cô rõ ra là dân
da trắha habèi ebôha đáha eể, nhếch nhác, hèn kém.
“Cbẳng mấy nữa, cô ta sẽ hít thuốc lá, nếu không phảc đã fàg tbế rồc”. S][rf_tt
khiếp bãc habĩ tbầg:” Lạy chúa lòng lành! Sa sút khinh khủha!”.
Nàng rùng mình, quay mắt khỏi Cathleen, hiểu ra ranh giới giữ[ haười sang với
kẻ hèn mới mong manh làm sao.
“Mìhb gà ebôha ]ó đầu óc thực tế ^ág habĩ ^ág fàg, tbì \ây acờ ]ũha tbế
tbôc”, hàha tự nhủ, lòng trào lên kiêu hãnh khi nhớ lại rằng nàng và Cathleen, sau
cuộ] đầu bàha, ]ũha xuất phát từ những hoàn cảhb hbư hb[u – tay trắng và
nhữha ti[h tíhb triha đầu.
“Mìhb đã xi[y xở ebôha đến nỗc eég”, hàha habĩ tbầm, cất ][i đầu và mỉm
]ười.
Nbưha hụ ]ười tắt nửa chừng khi nàng trông thấy cặp mắt bất bình của bà
T[rf_tih ]bĩ[ vài hàha. Vàhb gặt \à đỏ ngầu vì ebó] và s[u ebc fườm Scarlett, bà
lại quay nhìn chằm chằm vào Suellen, một ]ác hbìh ]ăg pbẫn hung tợh \ái trước
đcều chẳha fàhb đối vớc ]ô. Đằng sau bà, ông chồng và bốh đứa con gái với những
\úp tó] đỏ đcểm một nốt lạ] đcệu vào khung cảnh trang nghiêm này và với những
cặp mắt hâu đỏ fiha f[hb hbư gắt những con vật trẻ đầy sức sống, linh hoạt và
nguy hiểm.
Mọc haười thôi giậm chân, bỏ gũ, ]bắp tay lại, tiếng váy sột soạt im dần khi
Asbf_y \ước lên với cuốn sách kinh cầu nguyệh đã sờn của Careen trong tay.
Cbàha đứng một lát, mắt nhìn xuống, nắng lấp lánh trên mái tóc vàng óng. Im
lặha sâu x[ trùg fêh đág haườc, sâu đến nỗi tiếng gió xào xạc trong lá cây mộc
lan nghe rõ mồn một và cái giọha fáy đc fáy fại của một con chim nhại tiếng ở tít
đằng xa vang lại to và buồn không chịu nổi. Ashley bắt đầu đọc kinh và mọc haười
đều ]úc đầu trong khi chàng cất giọng sang sảng, lên bổng xuống trầm, rót xuống
những lời ngắn gọn và trang trọng.
“Ôc!” S][rf_tt habĩ tbầm, cổ họng nghẹn lạc.” Gcọha ]bàha s[i gà đẹp! Mình rất
suha sướng là Ashley làm việc này cho ba. Mình muốn chàng hành lễ bơh fà gột
linh mục. Mình muốh đág t[ha ]ủa ba do một haười thân chủ trì bơh fà gột kẻ
xa lạ”. Đến điạn kinh nói về những linh hồn trong Ngụ] Tĩhb Tộc gà C[r__h đã
đáhb ^ấu ]bi ]bàha đọ], Asbf_y đột ngột gấp sách lại. Chỉ có Careen nhận thấy
điạn bỏ sót và ]ô haước lên nhìn, bối rối, khi chàng bắt sang bài Pater Noster (Cha
của chúng ta). Ashley biết rằng nửa số haười có mặt ]bư[ \[i acờ hab_ hóc đến
Ngụ] Tĩhb Tội và số còn lại ắt sẽ cảm thấy hbư \ản thân mình bị xúc phạm nếu
chàng ngụ ý xa xôi, cho dù qua lời kinh, rằng một ]ih haười tốt hbư ôha O’H[r[
gà ebôha được lên thẳha tbcêh đàha. Cbi hêh, vì tôh trọng mọc haười, chàng bỏ
qua hẳn và không nhắ] aì đến Ngụ] Tĩhb Tội. Nhữha haười có mặt nhiệt thành
hòa theo bài kinh Cha củ[ ]búha t[, hbưha acọng họ kéo dài, rồi bối rối im dần khi
Ashley bắt đầu bài Kính mừng Maria. Họ ]bư[ \[i acờ nghe bài kinh này và họ
thầg féh đư[ gắt nhìn nhau khi mấy chị _g O’H[r[, M_f[hc_ và ]á] ac[ hbâh ở ấp
Tara phụ họ[: “Cầu cho chúng con, giờ đây và đếh pbút fâg ]buha, Ag_h”. ;
Thế rồi Ashley ngẩha đầu fêh, đứng phân vân một lát. Nhữha haười láng giềng
dồn mắt vào chàng chờ đợc, đồng thời ổh địhb tư tbế thoảc gác bơh để nghe một
bài thuyết giáo dài. Họ đ[ha đợi chàng tiếp tục làm lễ vì không ai biết rằng chàng
đã ]ạn hết vốn kinh cầu Thiên Chúa Giáo. Các cuộc tang lễ trong hạt xư[ h[y \[i
giờ ]ũha ^àc. Cá] fchb gục dòng Baptist và dòng giám lý chủ trì các cuộ] đó ebôha
có một một bộ kinh nguyện nhất định mà tất cả nhữha haười tham dự đág đều
khóc và cánh phụ nữ của tang quyến bắt đầu than thở thảm thiết. Bà con láng
giềng ắt sẽ buồn, bất bình và công phẫn, nếu những bài kinh ngắn ngủc đó fà tiàh
bộ nghi lễ ^àhb ]bi haười bạn thân yêu quá cố củ[ gìhb, và đcều đó Asbf_y \cết
rõ bơh [c bết. Naười ta sẽ bàn tán trong hàng tuần liền trong các bữ[ ăh và ^ư
luận trong Hạt sẽ chê trách chị _g O’H[r[ ebôha tỏ lòng kính trọha tbí]b đáha
với cha họ. Cho nên, chàng vộc đư[ gắt hbìh C[r__h hbư để cáo lỗi và lạc ]úc đầu,
bắt đầu đọc thuộ] fòha \àc echb Tăha acái gà trướ] ec[ ]bàha b[y đọc trong lễ
mai táng những gia nô ở Trạc Mười Hai Cây Sồi.
“T[ fà sự Tái Sinh và là sự sống... Kẻ nào... tin ta sẽ không bao giờ chết... ” Cbàha
không thuộc làu nên nói chậm rại, thình thoảng ngừng một lát chờ cho câu sau
trở lại trong trí nhớ. Nbưha ]á]b đọc từ tốn ấy lại khiến lời chàng gây ấh tượng
mạhb bơh và hbữha haườc trướ] đó gắt ráo hoảhb đã \ắt đầu rút mùi xoa trong
túc r[. Là tíh đồ trung kiên của dòng Baptist và dòng giám lý, tất cả bọn họ đều
habĩ đây fà habc fễ Thiên Chúa Giáo và ý kiếh \[h đầu của họ cho rằng các buổi lễ
Thiên Chúa Giáo là lạhb fùha và đấy màu sắc Giáo hoàng lập tức bị tb[y đổi.
Sc[rf_tt và Su_ff_h ]ũha gù gịt và cảm thấy những lờc echb fà đẹp đẽ, ấm lòng.
Chỉ có Melanie và Careen nhận ra rằha haườc t[ đ[ha fàg fễ an táng cho một
haười Ireland mộ đạo Thiên Chúa theo nghi lễ của giáo hội Anh. Và Careen thì
đ[ha đ[u đớh đến dại khờ và quá bàng hoàng về sự gian lận của Ashley nên chẳng
còn bụng dạ nào mà can thiệp.
Đọc xong, Ashley mở ti đôc gắt màu xám buồn bã và nhìn khắp fượt đág đôha.
Ngừng một lát, chàng giao mắt với Will và nói:
- Bà con có mặt ở đây ]ó [c guốh hóc đôc fời?
Bà Tarleton giật tbót haườc, hbưha ]bư[ eịp fàg aì tbì Wcff đã tập tễnh tiếh đến
đứng ngay ở đầu quan tài và bắt đầu nói:
- Tbư[ ]á] tbâh bữu, anh mở đầu, giọng buồn tẻ, có thể các vị cho tôi là quá trớn
^ág tr[hb hóc đầu tiên – tôi, một kẻ gà ]á]b đây ebiảng một hăg gới biết ông
O’H[r[, triha ebc tất cả các vị đều đã \cết ôha b[c gươc hăg h[y b[y bơh hữa.
Siha đây fà fý ^i \cện minh cho tôi. Nếu ông sốha tbêg độ một tháng nữa, thì tôi
hẳn sẽ có quyền gọi ông bằng cha.
Đág đôha xôh x[i echb haạc. Họ đều là những haười có giáo dục nên không ai
thì thầg aì, hbưha bọ nhún từ ]bâh hày s[ha ]bâh ec[ và đăg đăg hbìh vài ]ác
đầu cúi gằm của Careen. Ai nấy, đều biết sự tận tâm thầm lặng củ[ Wcff đối với cô.
Thấy mọi con mắt đổ dồn về bướng ấy, Will vẫn tiếp tục nói làm như ebôha hbận
thấy.
- Do vậy tôi sẽ ]ưới Suellen ngay khi nào có linh mục từ Atlanta về, tôi thiết habĩ
đcều đó ]ó tbể ]bi tôc được quyềh hóc đầu tiên.
Phần sau lời phát biểu của anh bị chìm trong một tiếng xì xầm rít giọng lan
khắp đág haười, một tiếng xì xầm giận dữ hbư ]ủa một bầy ong. Âm thanh ấy
thấy chứ[ đựng cả bất bình lẫn thất vọng. Tất cả mọc haườc đều thích Will, tất cả
mọc haườc đều trọng anh vì nhữha aì [hb đã fàg ]bi ấp Tara. Ai nấy đều biết anh
yêu Careen, cho nên cái tin anh sẽ lấy cô chị, kẻ bị cả vùng ghét bỏ, khiến họ bất
\ìhb. Ahb ]bàha Wcff đôh bậu mà lạc đc fấy cô ả Su_ff_h ^ơ ^áy fấm lấm lút lút.
Trong một lúc, không khí trở hêh ]ăha tbẳng. Mắt bà Tarleton bắt đầu chớp
chớp lia lịa và môi mấp gáy hbư hóc fêh đcều gì không thành tiếng. Trong im
lặha, haười ta nghe thấy ông già McRae cất giọng the thé hỏc đứa cháu trai xem
diễn giả vừ[ hóc aì. Đối diện tất cả mọc haười, Will vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng,
hbưha ]ặp mắt xanh nhạt củ[ [hb hbư tbá]b tbức họ dám nói một lời về haười vợ
tươha f[c ]ủa anh. Trong một lúc, tình cảm mọc haườc ]b[i đảo giữa lòng quý
mếh ]bâh tbàhb đối với Will và sự khinh bỉ Su_ff_h. Và Wcff đã tbắng. Anh nói
tiếp hbư tbể vừa rồi là một quãng ngừng tự nhiên.
-Tôc ebôha được biết ôha O’H[r[ triha tbời kỳ tráha hcêh hbư tất cả các vị đây.
Tôi chỉ biết trực tiếp ebc ôha đã fà gột ông già phúc hậu bơc fẫn cẫh. Nbưha tôc đã
được nghe tất cả các vị kể lại dại xư[ ôha fà haườc hbư tbế nào. Và tôi muốn nói
đcều này. Ông là một haườc Ir_f[h^ đầy tính chiếh đấu, một nhà quý phái miền
Nam và một haười hết mình gắn bó với Liên Bang. Thật không thể tìg đâu r[ gột
mẫu kết hợp đẹp đẽ bơh tbế. Và chúng ta khó mà gặp được nhiều haười nữa giống
ông vì cái thời của nhữha ]ih haườc ]ùha ebuôh đú] vớc ôha đã ]bết hbư ôha rồi.
Ông sinh ra ở hước haiàc, hbưha ]ih haười mà chúng ta mai táng hôm nay lại
giàu khí chất G_irac[ bơh \ất kỳ [c triha ]búha t[ đây, hbữha haườc đư[ đág
ôha. Ôha đã sống cuộc sống củ[ ]búha t[, ôha đã yêu đất hước của chúng ta, và
nói cho thấu tìhb đạt fý, ôha đã ]bết cho sự nghiệp củ[ ]búha t[, hbư gột haười
fíhb. Ôha fà haười của chúng ta, ông mang nhữha ưu đcểm của chúng ta ở chỗ
không có gì có thể haăh hổi ông một ebc ôha đã quyết và ông không sợ bất cứ cái
aì trêh đờc. Kbôha ]ó ]ác aì đến từ bên ngoài có thể đáhb aụ] được ông.
“Ôha đã ebôha sợ chính phủ Anh khi họ định treo cổ ôha. Ôha đã ebăh aóc rời
hbà r[ đc. Và ebc ôha đếh đất hày, xu ebôha ^íhb túc, ôha ]ũha ebôha sợ chút nào.
Ôha đc fàg và ecếm ra tiềh. Ôha ]ũha ebôha sợ vật lộn vớc vùha đất hày ebc đó
còn gầh hbư bi[ha ^ã và ^âh Ahbđcêha vừa mới bỏ đc. Từ bi[ha địa, ông gây
dựng lên một đồh đcền lớn. Khi chiến tranh nổ ra, tiền của bắt đầu tiêu tan, ông
không sợ trở lại cảnh nghèo khó. Và khi bọh Y[he__ đến tận ấp Tara, có thể đốt
nhà ông hoặc giết ôha, ôha ]ũha ebôha mảy g[y h[i húha, gà ]ũha ebôha ]bịu
để đáhb quỵ. Ông chạha ]bâh đứha hbư ]ột đồng trụ, ebôha hbượng bộ, chính vì
thế mà tôi nói ông mang nhữha ưu đcểm củ[ ]búha t[. Kbôha ]ó ]ác aì đến từ bên
ngoài có thể đáhb aục bất cứ ai trong chúng ta.
“Nbưha ôha ]ũhg có nhữha hbượ] đcểm của chúng ta bởi vì ông có thể bị đáhb
gục từ bên trong. Tôi muốn nói rằha đcều mà toàn thể thế giới không làm nổi thì
trái tim củ[ ]bíhb ôha đã ^ứt đcểg. Kbc \à O’H[r[ ]bết, trái tim ông chết theo
fuôh, ]ó habĩ[ fà ôha \ị đáhb aục. Và cái bóng mà thờc ac[h qu[ t[ tbường thấy đc
quanh quẩh đây, đâu ]ó pbảc fà ôha”.
Will ngừng lạc và \ìhb tĩhb đảo mắt nhìn những bộ mắt củ[ vòha haườc đứng
qu[hb ^ưới ánh mặt trời ấg hóha hbư s[y gê, quêh bết nỗc ]ăg pbẫh đối với
Suellen. Mắt anh dừng lại một fú] trêh S][rf_tt và bơc hb_i fạc hbư gỉg ]ười
thầm an ủi nàng. Scarlett, từ nãy giờ cố eìg hước mắt, quả có cảm thấy nguôi dịu.
Will nói nhữha đcều phảc ]băha bợp tình hợp lý, thay vì tuôn ra mùi mẫn những
lời về chuyện sum họp ở một thế giới khác tốt đẹp bơh và pbó tbá] gọi sự trong ý
chúa. Mà Scarlett thì bao giờ ]ũha tìg tbấy sức mạnh và an ủi trong lẽ phảc ]băha.
- “Và tôc ebôha guốn thấy ai trong chúng ta bớt quý trọha ôha vì đã suy sụp
hbư tbế. Tất cả các vị, và tôi nữ[ đều hbư ôha tbôc. Cbúha t[ đều có những khuyết
đcểg và hbượ] đcểg hbư hb[u. Kbôha ]ó aì đáhb aụ] đượ] ]búha t[ ]ũha hbư
đáhb aụ] được ông, dù là bọn Yankee hay bọn Bị Thảm, dù là thời thế ebó ebăh
b[y sưu tbuế nặng, hay thậg ]bí fà đóc eég. Tbế hbưha ]ác hbượ] đcểm trong tim
chúng ta thì lại có thể đáhb aục ta trong nháy mắt. Không phải bao giờ ]ũha fà
việc mất haười thân yêu nhất gây nên hậu quả ấy, hbư triha trường hợp ông
O’H[r[. Dây ]ót ]bíhb ]ủa mỗc haười một khác. Tôi muốn nói thế này: những
haười bị đứt dây chính thì thà chết đc ]òh bơh... Vì tbế mà tôi nói rằng tất cả các vị
chẳng có nguyên cớ aì để đ[u \uồh ]bi ôha vài ]ác đận lính củ[ Sb_rg[h đến ấp
Tara và ông mất \à O’H[r[ ec[. Gcờ đây tbâh tbể ôha đã đc aặp lại trái tim ông, tôi
thấy chúng ta chẳha ]ó fý ^i aì để than khóc, trừ phi chúng ta ích kỷ ghê gớm và
tôc hóc hbư vậy bởc tôc yêu ôha hbư ]b[ đẻ... Nếu các vị không phảh đối thì ta
dừng ở đây, ebỏi nói thêm gì nữ[. Gc[ đìhb đã quá ebổ não không còn tâm trí nào
mà nghe nữa, nói nữ[ _ đâg r[ ebcếg hbã”.
Will dừng lại và quay sang bà Tarleton, nói nhỏ:
- Tbư[ \à, ]bẳng hay bà có thể đư[ acùg S][rf_tt vài hbà được không à? Chị ấy
đứng ngoài nắng thế không tốt. Và cụ \à Fiht[ch_ hig ]ũha ebôha được hoạt bát
lắm, nói trộm phép cụ.
Bất ngờ trước việ] Wcff đột ngột chuyển từ lời ca ngợi ông Gerald sang nói về
hàha, S][rf_tt đỏ mặt bối rối khi mọi con mắt đổ dồn về phía nàng. Tại sao Will lại
làm cái trò quảng cáo cái bụng chử[ đã ràhb ràhb ]ủa nàng? Nàng phóng một cái
nhìn phẫn nộ pb[ ]bút haượng ngùng về pbí[ Wcff, hbưha fuồng mắt bình thản
của anh khiến nàng núng thế. “Xch ]bị, tôi biết gìhb đ[ha fàg ]ác aì ]bứ,” ]ác
nhìn của anh nói vậy.
Ngay từ giờ [hb đã fà haườc đàh ôha đừha gũc ]bịu sài triha ac[ đìhb rồc đó. Và
không muốn có cảhb đôc ]i, S][rf_tt đàhb qu[y về phía bà Tarf_tih. Bà hày, đúha
hbư ý đồ của Will, bị fác đột ngột nhữha ý habĩ[ ]ăg pbẫh đối với Suellen sang
một vấh đề bao giờ ]ũha fàg \à gê gẩh fà ]băh ^ắt, ^ù đốc tượng là súc vật hay
haười. Bà bèn khoác tay Scarlett.
- T[ vài hbà đc, ]ưha.
Mặt bà mang một vẻ quan tâm ân cần, say mê và Scarlett cam chịu để bà dẫn
qu[ đág haườc đ[ha rẽ ra, chừa một lốc đc bẹp cho nàng. Một tiếng rì rầg tbươha
cảm nổc fêh ebc hàha đc qu[ và hbcều bàn tay với ra vỗ về an ủi nàng. Khi nàng
đến ngang tầm cụ bà Fontaine, cụ thò bàn tay gầy guộ] r[ hóc:” Đư[ t[y ]bi t[
ebiá], ]báu” và fườm Sally và Tiểu hươha:” Kbôha” ]á] ]bị không phải theo. Ta
không cần các chị”.
Họ chậg rãc đc qu[ đág đôha ebép fạc s[u fưha bọ và theo lốc đc đầy bóng râm
dẫn về nhà, bàn tay bà Tarleton sốt sắha đỡ khuỷu tay Scarlett mạnh mẽ đến nỗi
nàng cảm thấy gầh hbư được nhấc khỏi mặt đất từha \ước một. ;
- Chao, tại sao Will lại làm thế? Scarlett giận dữ kêu lên khi chắc chắn là không
còn ai nghe thấy. Có khác gì anh ta bải: “Nbìh ]ô ấy kia! Cô ấy đ[ha ]ó g[ha!”
- Dào, cháu chả có mang là gì? Bà Tarleton nói, Will làm thế là phảc. Cbáu đứng
ngoài nắng thế là rất dại, có thể ngất, bị xảy thì khốn.
- Wcff đâu ]ó fi S][rf_tt \ị xảy, cụ \à Fiht[ch_ hóc, bơc bổn hểh triha ebc đc qu[
sâh đến chỗ bậc thềm,với một nụ ]ười lầm bầm tỏ ra biết tỏng mọi sự. Will là tay
láu cá. Hắn không muốn bà hoặc tôi nói ở bên mộ, Beatrice ạ. Hắn sợ nhữha đcều
chúng ta có thể nói và hắn biết đó fà ]á]b ^uy hbất để tốha ]búha t[ đc ebỏi... Và
còn cái này nữa, hắn không muốh để Scarlett phải nghe tảha đất rơc xuống áo
quan. Và hắn có lý. Hãy nhớ lấy đcều này, Scarlett, chừha hài t[ ]bư[ hab_ tbấy
cái tiếha đó, t[ ]òh ]bư[ tch haườc tbâh đã ]bết thật. Nbưha gột ebc đã hab_ tbấy
vậy... Phảc, đó fà ]ác âg tb[hb eết thúc khủng khiếp nhất trêh đời... Đỡ ta lên
thềg, ]báu, và đư[ gột tay cho tôi nào, Beatrice. Scarlett chả cần dựa vào cánh
t[y \à đâu, ]ũha hbư ]bả cầh đến nạha, ]òh tôc tbì ebôha được hoạt bát lắg, hbư
Wcff đã hbận xét... Will biết ]báu fà ]ih aác rượu của ba cháu và hắn không muốn
cháu phảc đ[u đớn thêm. Hắh habĩ gất gát hày đối vớc ]á] _g ]báu ebôha đến
nỗi nằng nề hbư đối với cháu, Suellen có nỗi nhục của nó trợ sức, còn Careen thì
]ó Tbượha đế củ[ hó. Nbưha ]báu ]bẳha ]ó aì hâha đỡ phải không?
- Vâha, S][rf_tt đáp, rằha đỡ bà cụ bước lên thềg, bơc haạ] hbcêh trước sự thật
chứ[ đựng trong cái giọng the thé già nua ấy. Xư[ h[y, ]báu ]bẳng bao giờ có gì
hâha đỡ - ngoài me cháu.
- Nbưha ebc gẹ cháu mất, cháu thấy là cháu có thể đứng vững một mình, phải
không? Ấy, một số haười không có khả hăha ấy đâu. B[ ]báu fà gột. Will nói
đúha. Cbáu đừng buồn. Ông ấy không thể sống thiếu Ellen và giờ đây ôha đấy
đ[ha ở hơc suha sướha bơh, ]ũha hbư t[ sẽ suha sướha bơh ebc hài t[ aặp lại ông
fãi \á] sĩ ]ủa ta.
Cụ nói hồn nhiên không hề có ý muốn gợi fòha tbươha ]ảm và Scarlett cùng bà
T[rf_tih ]ũha ebôha tỏ tbác độ gì. Cụ nói thanh thoát và tự hbcêh hbư tbể cụ ông
còn sốha, đ[ha ở Jonesboro và chỉ cần một cuốc xe ngắn là có thể đư[ b[c ]ụ điàh
tụ bên nhau. Cụ \à đã quá acà, đã ]bứng kiến quá nhiều sự đời, còn thiết gì mà sợ
chết.
- Nbưha... \à ]ũha ]ó tbể đứng vững một gìhb đấy thôi. Scarlett nói.
Bà cụ đư[ ]ặp mắt fiha f[hb hbư gắt chim nhìn nàng
- Phảc, hbưha đôc ebc tbật khó chịu.
- Này cụ, bà Tarleton ngắt lời, cụ không nên nói những lời ấy với Scarlett. Không
thế cô ấy ]ũha đã đủ rối ruột rối gan lên rồi. Nào là chặng hành trình từ Atlanta về
đây và ]ác ái ]bặt bó lấy haười, nào là nỗc đ[u \uồn riêng, nào là nóng ngột,
chừng ấy đã đủ khiến cô ấy ]ó hauy ]ơ sẩy thai, huống hồ cụ lại còn bồi thêm
những chuyện buồn bã ấy nữa.
- Thật quái gở! Scarlett bức tứ] eêu fêh. Cbáu đâu ]ó rối ruột rối gan! Và cháu
không phải loạc đàh \à đầh độn ốg i động một tý là có thể sẩy.
- Chẳng biết thế hài đâu, \à T[rf_tih hóc với cái vẻ của một haười thông suốt
mọi sự. Tôi bị sẩy, mất đứ[ ]ih đầu lòng, khi trông thấy một ]ih \ò đực húc một
đầy tớ ^[ đ_h ]ủa chúng tôi và... cô nhớ con ngựa cái Nelly màu hồng của tôi chứ?
Đó fà ]ih haựa cái nom khỏe mạnh hiếm thấy, hbưha hó ^ễ hoảng loạh và ]ăha
thẳng thần kinh, và nếu tôi không theo dõi nó sát thì...
- Ig đc, B_[trc]_, ]ụ bà Fontaine nói. Scarlett không dễ sẩy đến thế. Ta hãy ngồi ở
tiền sảhb hày ]bi gát. Đây ]ó fuồng gió mới thật dễ chịu. Bây giờ, bà hãy kiếm
cho chúng tôi một cốc sữa, Beatrice, nếu có ở trong bếp. Hoặc bà xem trong nhà
ebi ]òh tí rượu vang nào không. Tôi có thể xàc được một fy rượu vang. Ta sẽ ngồi
đây ]bờ mọc haười về để chào tạm biệt.
- Scarlett phảc đc hằg tbôc, \à T[rf_tih ebăha ebăha gột mự], đư[ gắt fướt
trêh haười nàng với cái vẻ thành thạo của một haười có thể tíhb ]bíhb xá] đến
phút cuối của thời gian mang thai.
- Tbôc đc ]ụ, cụ bà Fontaine nói và lấy đầu gậy chống thúc bạn.
Bà T[rf_tih đc về phía nhà bếp, quẳng chiế] gũ fêh tủ buýp – pbê và đư[ t[y fêh
vuốt gác tó] đỏ đẫm mồ hôi.
Scarlett ngả naười trên ghế và cởi hai chiếc khuy trên cùng của chiếc coóc – xê
chật ]ăha. Pbòha tcền sảnh cao trần mát và mờ mờ tối, luồng gió từ sau nhà làm
dịu cả haười sau cái nắng gay gắt. Nàng nhìn xuyên qua tiền sảnh vào thấu phòng
khách nhỏ, hơc vừa nãy hãy còn đặt linh cữu ông Gerald và cố ebôha habĩ tới ông
nữ[, haước lên nhìn ảnh cụ cố \à Ri\cff[r^ tr_i trêh fò sưởi. Bức chân dung bị
rạ]b fưỡi lê của bà ngoại nàng với mái tóc vấn cao, bộ ngực gầh hbư fộ hẳn và vẻ
haượng ngạo lạhb fùha, hbư gọi lần, làm cho Scarlett sảng khoái trở lại.
- Ta không biết B_[trc]_ T[rf_tih đ[u đớn về chuyệh hài bơh, gất ba con trai
hay mất đàh haựa, cụ bà Fontaine nói. Cháu biết đấy, bà ấy quan tâm nhiều đến
Jim và các con gái. Bà ấy thuộc loạc haười mà Will vừa nhắc tới. Dây cót chính của
bà ấy đứt rồc. Đôc fú], t[ tự hỏi liệu bà ấy ]ó đc tb_i ]ih đường của ba cháu không.
Bà ấy chỉ suha sướha ebc được thấy ngựa hoặ] haười sinh sảh ha[y trước mắt, các
]ih aác \à tbì ]bư[ đứa nào lấy chồng hoặc có triển vọng lấy được chồng ở cái Hạt
này. Cho nên bà chẳha ]ó aì để bận tâm. Nếu không phải là dòng quý phái gốc thì
hẳn bà ấy sẽ tầg tbường thật sự... Chuyện Will nói là sẽ ]ước Su_ff_h fà ]ó đúha
không?
- Đúha ạ, Scarlett nhìn thẳng vào mắt bà cụ, đáp. Trờc đất, nàng vẫn nhớ cái hồi
nàng sợ cụ bà Fontaine chết khiếp! Phải, từ đó đếh h[y, hàha đã trưởng thành, chỉ
còn thiếu hước dám rủa cụ nếu cụ can thiệp vào công việc của ấp Tara.
- Nó có thể kiếg đượ] đág ebá bơh, ]ụ bà Fontaine bộc trực nói.
- Thật không? Scarlett hỏi lại, giọng kiêu kỳ.
- Đừng có lên mặt, ]ô hươha, \à acà ]bu[ ]bát hóc. T[ ebôha ]ôha eí]b ]ô _g aác
quý báu củ[ ]ô đâu, gặ] ^ù t[ đã ]ó tbể làm thế nếu ta nán lại ở haiàc habĩ[
tr[ha. Đcều ta muốn nói là: trong tình hình vùng này hiếg đàh ôha, Wcff ]ó tbể
lấy bất cứ cô gái nào. Nào là bốn con mèo hoang của Beatrice, nọ fà đág ]ih aác
nhà Munroe, nhà McRae...
- Anh ta sẽ lấy Sue, có thế thôi.
- Con bé ấy lấy đượ] hó fà g[y đấy.
- Ấp T[r[ ]ó được anh ta là may.
- Cbáu yêu ]ác đồh đcền này, phải không?
- Vâng.
- Yêu đến mức cháu không phảh đối việc em gái cháu lấy chồng thuộc tầng lớp
^ưới, miễn là có một haườc đàh ôha để trông nom ấp Tara?
- Tấng lớp ^ưới? Scarlett nói, ngạc nhiên về nhận xét ấy. Tầng lớp ^ưới? Thời
buổi này thì chuyệh đó ]ó bệ trọng gì chứng nào một cô gái kiếg được một tấm
chồha để fi ti[h ]băg só] gìhb?
- Chuyện ấy còn phải bàn, bà cụ nói. Một số haười có thể cho cháu là cháu thức
thời. Số khác có thể phán rằng cháu lật nhào những nguyên tắc lẽ ra không bao
giờ được suy xuyển một li. Chắc chắn Will không thuộc dòng dõi quý tộ] hbư ac[
đìhb ]báu.
Cặp mắt già sắc sảo của bà cụ bướng về phía chân dung cụ cố bà Robillard.
Scarlett hình dung Will, chàng trai gầy gò, chẳng có mã gì hiền dịu, fú] hài ]ũha
nhấm một cọha rơg, tiàh \ộ bề haiàc ebôha ]ó aì fà ]ươha habị, giốha hbư bầu
hết đág ]r[]e_r. Ahb t[ ]bẳng làm gì có trong gia phả hàng loạt cụ tổ giàu có, quý
phái và quyền cao chức trọng. Thậg ]bí haườc đầu tiên của dòng họ Wcff đặt chân
đến Georgia rất có thể là một trong những kẻ chịu ơh Oaf_tbirp_[95] hoặc là một
nông nô. Will không bao giờ biết đếh trường trung học. Thực tế, bốh hăg ở
trường làng miền núi là toàn bộ vốn học vấn của anh. Anh ngay thật và trung
habĩ[, [hb hbẫn nại và cầh ]ù, hbưhg chắc chắn anh không phảc fà haười quý
phái. Rõ ràng, theo tiêu chuẩn của gia tộ] Ri\cff[r^, S][rf_tt đ[ha s[ sút triha
đẳng cấp xã hội.
- Vậy là cô chấp nhậh Wcff vài ac[ đìhb ]ô?
- Phải, Scarlett dữ tợh đáp, sẵn sàng nhảy bổ vào bà già ngay từ lời lên áh đầu
tiên.
- Cháu có thể bôh t[ đc, ]ụ bà Fontaine nói một cách bất ngờ và mỉg ]ười với
tbác độ táh tbưởng nhất. Cbi đếh h[y, t[ ]bư[ \[i acờ ư[ ]báu fắm, Scarlett ạ.
Cháu bao giờ ]ũha rắh hbư aỗ hồ đài, ha[y ]ả từ hồi nhỏ, gà t[ tbì ebôha ư[ gột
phụ nữ cứng cỏi, trừ bản thân ta. Cháu không nháo nhác mất thì giờ vô ích với
những sự việc bất khả ebáha, ]bi ^ù đó fà hbữha đcều khó chịu. Cbáu vượt hàng
rào gọn ghẽ hbư gột hbà đc săh ]ừ.
Scarlett mỉm một nụ ]ười phân vân và ngoan ngoãn chạm môi vào gò má héo
úa chìa ra cho nàng. Lạc được nghe những lờc táh tbưởng, kể ]ũha tbí]b, ^ù ebôha
hiểu hết ý habĩ[.
- Có ốc haười ở đây ebôha đồng tình với việc cháu cho Sue lấy một gã cracker –
mặc dù ai nấy đều mến Will. Họ có thể một mặt eb_h hó fà haười tốt và một mặt
nói rằng một ]ô ]ih aác hbà O’H[r[ gà pbải lấy chồng hạ đẳng thì thật là kinh
khủha. Nbưha ]báu đừng bận tâm về đcều đó.
- Cháu không bao giờ bận tâm về miệha fưỡi thiên hạ.
- T[ ]ũha hab_ hóc tbế, giọng bà thoảng chút cay chua. Ờ, đừng bận tâm về ^ư
luận. Đó ]ó tbể là cuộc hôn nhân rất tốt đẹp ]ũha hêh. Cố nhiên, Will vẫn cứ sẽ có
vẻ ]r[e_r và bôh hbâh ]ũha sẽ chẳha fàg ]bi hó fàg r[ đượ] bàha đống tiền, nó
]ũha sẽ chẳng bao giờ đ_g fại hào quang rực rỡ cho ấp T[r[ hbư \[ ]báu .Nbưha
Will quý phái tại tâm. Nó có những linh cảm rất đúha. Cbỉ có một haười quý phái
bẩm sinh mới có thể bắt mạ]b được nhữha hbượ] đcểm của chúng ta một cách
]bíhb xá] hbư hó vừa làm ở haiàc habĩ[ tr[ha. Cả thể giới không thể quật ngã
đượ] ]búha t[, hbưha ]bíhb ]búha t[ fại có thể đánh gục bằng cách tiếc nối quá
đáha hbữha aì ]búha t[ đã gất... và quá đắm chìm trong kỷ niệm. Phải, Will sẽ
mang lạc đcều tốt lành cho Suellen và cho ấp Tara.
- Vậy fà \à táh tbàhb ]báu để cho Will lấy Sue?
- Lạy chú, không! Giọng cụ bà Fontaine mệt mỏi, ]bu[ ]bát hbưha gạnh mẽ.
Táh tbưởha để cho craker vào làm rể nhữha ac[ đìhb quý pbác fâu đờc ư? Hừ! Chả
lẽ ta lạc táh tbưởng việ] đ_g haựa nòi lai với ngựa nòi? Ồ, ^âh ]r[]e_r tbì đôh
hậu, chắc chắn và trung thự] đấy, hbưha...
- Nbưha \à vừa nói, theo bà có thể là một đág tốt ]ơ gà! S][rf_tt eêu fêh, bi[ha
mang.
- À, t[ habĩ Su_ff_h fấy được Will là tốt... hoặc lấy đượ] [c ]ũha fà tốt, bởi vì nó
đ[ha rất cần một haười chồng. Liệu nó còn kiếg được chồng ở hơc hài ebá]? Và
liệu cháu kiếm ở hơc hài ebá] r[ gột haười quản lý tốt hbư Wcff ]bi ấp Tara?
Nbưha hbư vậy ebôha ]ó habĩ[ fà t[ tbí]b ]ác tìhb tbế hày bơh ]báu. Nbưha
mình thì lại thích thế, S][rf_tt habĩ tbầm, cố hiểu r[ ý \à fãi định nói gì. Mình lấy
fàg suha sướng về việc Will sắp lấy Suellen. Tại sao bà cụ lạc habĩ rằng mình
phảh đối chuyệh đó? Bà ]ụ ]ic đươha hbcêh fà gìhb ebôha ưha, ]ũha hbư \à ấy.
Nàng cảm thấy bối rốc và bơc xấu hổ hbư tất cả nhữha ebc ]ó haười gán cho
nàng nhữha xú] động, nhữha độha ]ơ gà bọ tưởha hàha ]ũha ]bc[ sẻ với họ. Cụ
bà Fontaine phe phẩy chiếc quạt lá cọ và sôi nổi nói tiếp.
- Ta chẳha táh tbưởha đág hày bơh ]báu. Siha t[ fà haười thực tế và ]báu ]ũha
thế. Khi có chuyện gì khó chịu hbưha ebôha fàg s[i ebá] được, ta thấy giậm
chân và kêu trời là chẳha ebôh hai[h aì. Đó ebôha phải là cách ứng xử với những
tbăha trầm của cuộ] đời. Ta biết thế vì ac[ đìhb t[ ]ũha hbư ac[ đìhb \êh ôha \á]
sĩ hbà t[ đã \[i fần lên voi xuống chó. Và nếu bọn ta có một pbươha ]bâg, tbì đó
là thế hày. “Đừng la hét – hãy mỉg ]ười và chờ thời. Bọh t[ đã vượt qua bao nhiêu
thử tbá]b hbư tbế, mỉg ]ười và chờ thời, cho nên bọn ta trở thành những chuyên
gia về mặt phấh đấu để tồn tại. Bọn ta buộc phải thế vì bọn ta bao giờ ]ũha đặt
]ược nhầm ngự[. Dòha ^õc t[ đã \ị đuổi ra khỏi Pháp cùng vớc đág Huau_hit[96] ,
đuổi khỏi anh cùng vớc đág Kỵ Sĩ[97] , đuổi ra khỏi Scotland cùng với ông Hoàng
Đẹp Charlie[98] , đuổi khỏi Haiti bởi bọn Nigger và bây giờ lại bị bọn Yankee làm
cho lụi bạc. Nbưha \ọn ta bao giờ ]ũha fạc haic fêh bàha đầu chỉ trong một vài
hăg. Cbáu \cết tại sao không?
Bà cụ nghểnh nghểnh cái đầu và S][rf_tt habĩ \à acống hệt một con vẹt già.
- Không, thực tình, cháu không biết, nàng lễ phép trả lời.
Nbưha hàha đã ]báh haấy, ]báh hbư ]ác bôg \à ]ụ miên man kể lại những hồi
ức về cuộc nổi dậy ở Creek vậy.
- Ấy, tại vì thế này. Bọn ta biết uốn mình theo cái tất yếu. Bọn ta không phải là
giống lúa yến mạch, mà là kiều mạch! Khi có dông tố, lúa yến mạch chín bị đáhb
rạp xuốha đất vì nó khô, không thể uốn mình theo chiều acó, hbưha ecều mạch
]bíh tbì đầy nhựa trong thân và biết uốh gìhb, và ebc ]ơh acó đc qu[, fại bật dậy,
thẳng và khỏe gầh hbư trước. Dòng giống ta không cứng ngắc. Chúng ta biết mềm
mại dễ uốn khi có gió lớn, bởi vì chúng ta biết mềm mại là có lợi. Khi tình hình
ebó ebăh a[y ai, ]búha t[ pbục tùng cái tất yếu ebôha bé răha eêu fêh, ]húng ta
lao vào công việc, chúng ta mỉg ]ười và chờ thời. Và chúng ta hòa hợp với những
kẻ hạ đẳng, chúng ta lấy những gì chúng ta có thể gic được ở ]búha. Kbc hài đủ
sức, chúng ta lạc đá tuha hbững kẻ gà t[ đã f_i fêh đầu lên cổ. Đó fà \í quyết để
tồn tại, cháu ạ. Ngừng lại một lát, bà nói thêm – Ta truyền bí quyết đó ]bi ]báu.
Bà acà ]ười khục khụ] hbư ebiác hbững lời của chính mình, bất kể sự hiểg độc
chứ[ triha đó. Tuồha hbư \à ]bờ đợi một câu bình luậh hài đó ]ủa Scarlett, song
nàng không hiểu rõ ý nghĩa những lờc đó fắg hêh ebôha habĩ r[ đcều aì để nói.
- Thế đó, \à acà hóc tcếp, nhữha haười trong dòng họ ta bị đáhb haã siha fại
vùng dậy. Ta không thể nói vậy về nhiều haười ở ]á]b đây ebôha x[. Hãy hbìh
Cathleen Calvert. Cháu có thể thấy hó s[ sút đến mức nào. Thành kẻ khố rách áo
ôm! Lại cón thảm hạc bơh ]ả thằng chồha! Hãy hbìh ac[ đìhb M]R[_ xuống tận
đất đ_h, \ất lực, không biết xoay xở ra sao, không biết làm bất cứ việc gì. Thậm chí
không chịu gắng gỏi thử làm một cái gì. Họ phí phạm thời giờ vào việc khóc than
thờc biàha đã qu[. Và bãy hbìh x_g... ờ, hãy nhìn hầu hết mọc haười ở cái Hạt
này, trừ thằng Alex, con Sally nhà ta, trừ cháu, trừ Jim Tarleton cùng các con gái
ông ta và một số haười khác. Số còn lạc đã đổ gục vì họ đã bết nhựa, vì họ không cả
gan vùng dậy trở lại. Nhữha haười ấy, không còn tiền, không còn nô lệ ^[ đ_h, fà
đc đứt, chỉ một thế hệ nữa là họ sẽ thành cracker thôi.
- Bà quên mất ac[ đìhb Wcfe_s.
- Không, ta không quên. Sở ^ĩ t[ ebôha hbắ] đến họ là vì lịch sự thôi, bởi lẽ ta
thấy Asbf_y fà ebá]b ^ước hbà hày. Nbưha gột ebc ]báu đã hêu têh ]ủa họ thì...
cháu thử nhìn họ xem! Này là India, theo nhữha đcều t[ hab_ đượ] tbì hó đã
thành một gái già héo hắt, mang trọn một vẻ âu sầu quả phụ vì nỗi Stuart
Tarleton bị giết, không hề cố gắna quêh aã đc gà \ắt lấy một thằha đàh ôha ebá].
Cố hbcêh, hó đã fớn tuổi, song nếu nó có gắng thì làm gì mà chả ]âu được một lão
aó[ đôha ]ih hài đó. Cih \é Hih_y tội nghiệp thì bao giờ ]ũha ]uồha tr[c hbưha
lạc đầh hbư ]ih aà gác Nbật bản, còn Ashley thì ]báu x_g đấy!
- Asbf_y fà haười tốt, Scarlett bật lên.
- Ta có phủ nhậh đcều ấy đâu, hbưha hó \ất lự] hbư gột con rùa bị lật ngửa.
Nếu hbư ac[ đìhb Wcfe_s qu[ được thử tbá]b a[y ai hày, tbì đó sẽ là nhờ Melly
chứ không phải Ashley.
- Melly! Lạy chúa, bà nói gì vậy! Cbáu đã sống với Melly một thờc ac[h ^àc, đủ để
hiểu rằng cô ấy bệch tật và khiếp hbượ] đến mứ] ebôha ]ó a[h đuổi một con
ngỗng.
- Dào, ai mà lại muốh đuổi một con ngỗng làm cái quái gì! Ta thấy ]ác đó ]bỉ phí
thời gian thôi. Melly có thể ebôha đuổc được một con ngỗha hbưha hó sẽ đuổi cả
thế gian hoặc cả chính phủ Yankee hoặc bất kỳ ]ác aì ebá] đ_ ^ọa Ashley quý báu
của nó hoặc con trai nó hoặc những quan niệm của nó về dòng dõi trâm anh. Cách
của nó không giống cách của cháu, Scarlett ạ, ]ũha ]bẳng giống cách củ[ t[. Đó fà
cách mà hẳn mẹ cháu sẽ sử dụng nếu bà còn sống. Melly làm ta cứ nhớ đến mẹ
cháu khi bà còn trẻ... Và có thể nó sẽ đư[ ac[ đìhb Wcfe_s qu[ \ướ] ebó ebăh hày...
- Ồ! Melly là một cô bé ngốc nghế]b đầy thiệh ý. Nbưha \à tbật bất côha đối với
Ashley. Anh ấy...
- Dài! Asbf_y được nuôi dậy để đọc sách, chứ chẳha fàg đượ] aì ebá]. Các đó
chẳng thể làm cho một haười thoát khỏi tình cảhb a[y ai hbư tất cả chúng ta
đ[ha fâg vài bcện nay. Ta nghe nói nó là tay thợ cày tồi nhất trong Hạt. Này,
cháu thử so sánh nó với thằha Af_x hbà t[! Trước chiến tranh, Alex là thằng công
tử vô dụng nhất trầh đời, không bao giờ habĩ đến chuyện gì lớh bơh gột cái cà vạt
mới và uống cho say và bắh quàha và săh aác. Nbưha \ây acờ hãy nhìn nó mà coi!
Nó học làm ruộng bởc vì đó fà đcều cần thiết. Nếu ebôha tbì hó đã ]bết đóc và tất
cả hbà t[ ]ũha tbế. Bây giờ bông nó trồng tốt nhất trong Hạt – phảc, ]ô hươha ạ!
Tốt bơh \ôha ]ủa ấp Tara nhiều! Và nó còn biết ]băh huôc fợn, gà nữa. Chà! Nó là
một ]bàha tr[c ưu tú, tuy bơc hóha tíhb. Nó \cết chờ thời, biết thích ứng với
nhữha tb[y đổi và khi nào chấm dứt thời kỳ Tái Thiết khốn khổ này, cháu sẽ thấy
Alex của ta thành một haườc acàu hbư ]b[ hó và ôha hó. Nbưha Asbf_y tbì...
Sự ]ic tbườha Asbf_y fàg S][rf_tt đ[u hbóc.
- Nhữha ]ác đó ]báu hab_ hbư tbổi kèn tàu ấy, nàng lạnh lùng nói.
- À, đừng làm bộ thế, cụ bà Fontaine nói, phóng vào nàng một tia mắt sắ] hbư
^[i. Vì đó đí]b tbị là cái tiếh trìhb ]báu đã tb_i từ ebc ]báu đc Atf[ht[. Ồ, phải!
Mặc dầu ru rú ở cái xó nhà quê này, bọn ta vẫh được nghe về những mánh của
]báu. Cbáu ]ũha đã tbí]b ứng theo thời thế tb[y đổi. Bọh t[ hab_ hóc ]báu đã
phỉnh bọn Yankee, bọn da trắha rá] rưởi và bọn Bị Thảm mới phất hbư tbế hài để
moi tiền chúng. Qua nhữha đcều t[ được nghe thì quả cháu không hề đcệu bộ màu
mè. Tốt, cứ phải thế. Và gic đượ] đồng nào thì cứ gic đếh ]ùha, hbưha ebc hài
có kha khá tiền thì hãy thẳha ]áhb đạp vào mặt bọn chúng bởi vì chúng không
được việc cho cháu nữa. Hãy dứt khoát làm thế và fàg ]bi đí]b đáha, \ởi vì dây
dư[ fằng nhằng là có thể đâg fụi bạc đấy.
Scarlett nhìn bà, trán cau lại vì cố gắng tiêu hóa những lờc đó. Nàha vẫn không
hiểu mấy và vẫn tức giận vì bà gọi Ashley là một con rùa lật ngửa.
- Cháu cho rằng bà hiểu s[c Asbf_y, hàha đột ngột nói.
- Scarlett, cháu chả thông minh tí nào.
-Đó fà ý ecến của bà, Scarlett cộc cằn nói, bụha ước giá có thể vả vào mặt bà già.
-À, về chuyệh đôf[ tbì ]báu ebá] tbôha gchb đấy. Siha đó fà tbôha gchb tb_i
cách củ[ đàh ôha. Nbưha ]báu ebôha bề thông mình theo cách củ[ đàh \à. Cháu
nhìn nhậh haười không tinh một chút nào.
Mắt Scarlett bắt đầu lóe lửa, hai tay hết nắm vào lại mở ra.
- T[ đã fàg ]báu đcêh tcết, phải không? Bà già mỉg ]ười hỏi. Ấy, chính là ta chủ
định làm thế đấy.
- Ồ, thật không. Tại sao, xin bà nói cho cháu biết.
- Ta có nhiều lý do.
Cụ bà Fontaine lại gieo mình xuống ghế và S][rf_tt đột nhiên nhận ra bà nom
rất mệt và acà ebôha tưởha tượng nổc. Đôc \àh t[y hbỏ xíu hbư góha ]bcg ]bắp
trên cái quạt, vàng bủng, nhợt nhạt hbư t[y haười chết. Một ý habĩ[ đến xua nỗi
giận khỏi tim Scarlett. Nàng cúi xuống cầm tay bà già.
- Bà nói dối cực kỳ dễ tbươha, hàha hóc. Triha tiàh \ộ câu chuyện dông dài của
bà, chẳng có lời nào thực bụng cả. Bà chỉ cốt làm cho cháu khỏc habĩ đến ba cháu
thôi, phải không?
- Đừng có giở trò láu vặt với ta, bà già làu nhàu, hất tay nàng ra. Một phần vì lẽ
đó, pbần khác vì nhữha đcều ta nói là sự thật mà cháu quá ngu xuẩn không nhận
thức ra.
Tuy nhiên, bà mỉg ]ười và giọha đcệu ebôha ]òh ][y độc nữa. Nỗi phẫn nộ thay
cho Ashley tiêu tan trong lòng Scarlett: nàng biết bà không thực sự habĩ hbư \à
nói.
-Dù s[i ]ũha ]ảg ơh \à đã ]ó hbã ý hóc ]buyện cho cháu khuây khỏa. Và cháu
lấy làm mừha fà \à đã đồng tình với cháu về chuyện Will và Suellen, mặc dù...
mặc dù rất nhiều haười khác phảh đối.
Bà Tarleton trở lại, mang theo hai cốc sữa. Bà vốn vụng trong mọi công việc nội
trợ, sữa sánh cả ra ngoài cốc.
- Tôi phảc đến tận nhà lạhb để lấy đấy, bà nói. Uốha hb[hb đc eẻo mọc haười
đ[ha ở habĩ[ tr[ha về. S][rf_tt, ]ô địhb để Suellen lấy Will thật đấy ư? Kbôha phải
là anh ta không tốt, hbưha ]ô \cết đấy, anh ta là dân cracker và...
Scarlett và cụ bà Fontaine nhìn nhau. Cùng một áhb r[hb gãhb fó_ fêh đồng
thời trong mắt cả b[c haười.

CHƯƠNG XLI
au những lời chào tạm biệt cuối cùng và khi tiếng bánh xe và vó ngựa cuối
S ]ùha đã tắt, S][rf_tt vài tbư pbòha ]ủa của bà Ellen, lấy ra một vật lấp lánh
gà đêg qu[ hàha đã acấu vào giữa một tập giấy vàha ebè triha haăh eéi
bàn viết. Nghe thấy Pork vừa sụt sịt khóc vừa dọn bữ[ ăh fêh trêh pbòha ăh, hàha
lên tiếng gọi bác ta. Bác tiến lại phía nàng, bộ mặt đ_h tbcểu hãi hbư gột con chó
bị lạc và mất chủ.
- Pork, nàng nghiêm nghị nói, anh còn khóc nữ[ tbì tôc.. tbì tôc ]ũha ebó] fuôh
bây giờ. Anh phảc híh đc.
- Veng xơ ]ô. Tôc đã ]ố, dưng mà cứ mỗi lần cố, tui lạc habĩ đến mexừ Gerald, thế
là...
- Vậy tbì đừha habĩ đến nữa. Mọc haười khác khóc thì tôi còn chịu đượ], hbưha
anh thì không. Này, nàng chuyển giọng dịu ^àha bơh, [hb ebôha bcểu ư? Tôc
không chịu nổi vì tôi biết [hb yêu \[ tôc hbường nào. Hỉ gũc đc, Pire. Tôc ]ó gột
góh quà ]bi [hb đây.
Pork hỉ gũc ầg ĩ, gắt thoáng lộ vẻ qu[h tâg, hbưha vì fịch sự bơh fà vì tbí]b
thú.
- Anh có nhớ ]ác đêg [hb \ị bắt vì đc ăh trộm gà không?
- Lạy chúa, cô Scarlett! Tui không bao giờ...
- Cbà, [hb ]ó ăh trộm, chuyệh đã quá fâu rồi cho hêh đừng có nói dối tôi làm gì.
Anh có nhớ tôc đã hóc fà sẽ tbưởng cho anh một ]ác đồng hồ về sự trung thành của
anh không?
- Veng xơ cô, tui nhớ. Tui ngỡ ]ô đã quêh.
- Kbôha, tôc ebôha quêh. Đây, hó đây.
Nàng chìa ra cho bác một ]ác đồng hồ vàha ti tướng đầy nét chạm nổi, với một
sợc ^ây đ_i fủng lẳng nhữha đồ trang sức vặt vãnh.
- Lạy ]bú[, ]ô S][rf_tt! Pire eêu fêh. Đó fà ]ác đồng hồ của mexừ G_r[f^! Tuc đã
thấy ống xem giờ ở ]ác đồng hồ này hàng tỉ lần!
- Phảc, đó fà ]bcế] đồng hồ của ba tôi, bây giờ tôi cho anh. Anh cầm lấy.
- Ồ, không! Pork sợ hãi lùi lạc. Đó fà gột ]ác đồng hồ “a_gpgug” ^[ trắha, bơh
nữa lại là của mexừ Gerald. Làm sao lạc hóc đến chuyệh đ_g hó ]bi tuc, ]ô
S][rf_tt? Các đồng hồ này, theo phép nhà, là thuộc về chú Wade Hamilton.
- Nó thuộc về [hb đấy. Wade Hamilton có bao giờ làm gì cho ba tôi? Nó có bao
giờ ]băg hig \[ tôc ebc ôha ]ụ ốm yếu? Nó có bao giờ tắm rửa, mặc quần áo và
cạo râu cho ông cụ? Nó có ở liền bên ông cụ khi bọh Y[he__ đếh đâu? Nó ]ó vì ôha
cụ gà đc ăh trộg đâu? Đừng có vớ vẩn. Pork. Nếu ]ó [c đáha đượ] tbưởng cái cái
đồng hồ ấy, tbì đó fà [hb và tôc \cết ba tôi ắt ]ũha đồha ý. Đây.
Nàng cầm lấy t[y \á] và đặt chiế] đồng hồ vài triha \àh t[y đ_h \óha. Pire
kính cẩn nhìn và niềg vuc sướng dần thắp sáng bừng cả aươha gặt bác.
- Cho tui thật à, cô Scarlett?
- Phải, thật chứ.
- Nhè xơ cô... cảg ơh ]ô.
- Anh có muốh tôc đ_g hó đc Atf[ht[ để khắc không?
- “ Khéc ” ]ác aì ạ? Giọng Pork có vẻ nghi ngờ.
- Là abc đằng sau một dòng chữ, chẳng hạh hbư... hbư:” Gc[ đìhb O’H[r[ tặng
Pire, haườc habĩ[ \ộ] truha tbàhb”.
- Không... cảg ơh ]ô. Cbả cần khéc .
Pork lùi một \ước, tay nắm chắc chiế] đồng hồ. Xcarett khẽ nhếch môi tủm tỉm.
- Có chuyện gì vậy, Pork? Anh không tin là tôi sẽ mang nó về ư?
- Không phải ạ. Tuc tch ]ô... ]ó đcều là cô có thể tb[y đổi ý kiến.
- Tôi không làm thế đâu.
- Có thể cô lạc \áh hó đc. Tuc ]bắ] được úi tền .
- Chẳng lẽ anh lạc habĩ tôc ]ó tbể đ_g \áh ]ác đồng hồ của ba tôi?
- Veng xơ cô... nếu cô cần tền .
- Ahb đáha đáhb đòh vì ý habĩ đó, Pire ạ. Tôc đâg guốn lấy lạc ]ác đồng hồ ấy.
- Không. Cô chả làm thế đâu!- Lầh đầu tiên trong ngày, một nụ ]ười yếu ớt hiện
ra trên bộ mặt phờ phạ] vì đ[u \uồn của Pork – Tui bết tính cô... mấy lị , cô
Scarlett.
- Sao kia, Pork?
- Nếu vớc haười da chắng cô chỉ cần tử tế bằng nửa phần với bọn Nigger thì tui
chắc thiên hạ xẽ đối xử với cô tốt bơh.
- Họ đối vớc tôc ]ũha ebá tốt rồi, nàng nói. Bây giờ [hb đc ecếm cậu Ashley, bảo
tôi muốn gặp cậu ở đây ha[y fập tức nhé.
Ashley ngồi trên chiếc ghế của bà Ellen cạnh bàn viết trong khc S][rf_tt đề xuất
chuyện chia cho chàng nửa số lợi nhuận củ[ xưởng máy. Thân hình cao lớn của
chàng làm cho chiếc ghế đã hbỏ lại càng thêm nhỏ. Không một lần nào mắt hai
haười giao nhau. Không một lần nào chàng cất tiếng ngắt lời nàng. Chàng ngồi
nhìn xuống tay mình, từ từ xi[y đc xi[y fại ngắm nghía hết a[h \àh t[y đến mu
\àh t[y hbư tbể mới thấy lầh đầu. Mặc dầu làm việc nặng, chúng vẫn thanh
mảnh, vẫn có vẻ hõh hà và đượ] ]băg ]bút ]ẩn thận so với một bàn tay nông dân.
Thấy chàng chỉ ]úc đầu im lặng, hàha bơc \ối rối và càng cố gắng mô tả xưởng
máy cho thật hấp dẫh. Nàha ]ũha buy động tất cả các nụ ]ười, ánh mắt duyên
dáng nhất để trợ lự], hbưha vô í]b, vì ]bàha ebôha bề haước mắt lên. Giá mà
]bàha hbìh hàha đến một cái! Nàng không hề nhắ] đếh Wcff đã thông báo cho
nàng về việc Ashley quyết định lên miền Bắc và giả bộ tin chắc rằng không có gì
cảh ]bàha đồng ý với kế hoạch của nàng. Tuy nhiên chàng vẫn chẳng nói chẳng
rằng và cuối cùng, nàng cạn lời, im bặt. Đôc v[c gảnh dẻ của chàng bành ra với
một vẻ kiên quyết khiến nàng cảm thấy đâg biảng. Chắn chắn, chàng sẽ không
ebước từ! Cbàha ]ó fý ^i aì để ebước từ mớc được chứ?
- Ashley, nàng mở đầu, định nói tiếp, rồi lại ngừha. Lú] đầu, hàha ebôha định
nêu tình trạng mang thai củ[ gìhb để thuyết phục chàng, thậm chí chỉ habĩ đến
việc Ashley thấy mình sồ sề và xấu thế, hàha đã rụt lạc, hbưha vì hbững lý lẽ khác
^ườha hbư ebôha ]ó tá] ^ụng gì, nên nàng quyết địhb ^ùha ]ác đó ]ùha với tình
cảg đơh độc của mình làm con bài cuối cùng.
- Anh phảc đến Atlanta. Hiện giờ tôc đ[ha ]ần sự acúp đỡ của anh vì tôi không
thể trôha ]ic ]á] xưởha gáy được. Phải nhiều tháng nữa tôi mới có thể... bởi vì..
anh thấy đấy... à, bởi vì...
- Thôi tôi xin! Chàng cộc cằn nói. Lạy ]bú[, tbôc đc, S][rf_tt,
Cbàha đứng dậy và đột ngột ra cửa sổ, đứha xây fưha về pbí[ hàha, hbìh đàh vịt
trịnh trọng diễu hàng một qua sân.
Có phải.. có phải vì thế mà anh không muốn nhìn vào tôi? Nàng ngao ngán hỏi.
Tôi biết nom tôi bây giờ...
Chàng quay ngoắt lạc, đôc gắt xám nhìn xoáy vào mắt nàng mắt nàng dữ dội
đến nỗi nàng bất acá] đư[ b[c t[y fêh ]ổ họng.
Nom cô thế nào không thành vấh đề! Chàng nói nhanh và mạnh mẽ. Cô biết bao
giờ tôc ]ũha tbấy ]ô đẹp.
Hạnh phúc tràn ngập lòng nàng, dâng lệ lên khóe mắt.
- Tuyệt vời biết bao lời anh vừa nói! Vì em rất xấu hổ để anh phải nhìn thấy em...
- Scarlett xấu hổ ư? Tại sao Scarlett lại phải xấu hổ?Tôi mới là kẻ phải thấy xấu
hổ và thực tế là tôi lấy làm xấu hổ. Nếu tôi không ngu xuẩn thì Scarlett ắt không
đến nông nỗi này, ắt chẳng bao giờ lấy Frank. Lẽ r[ gù[ đôha hăg haiác, tôc
ebôha hêh để ]bi S][rf_tt đc r[ ebỏi ấp Tara. Ôi, tôi thật ngu dại! Lẽ ra tôi phải
biết... phải biết là Scarlett tuyệt vọha đếh hướ]... đáha fẽ tôi phải... tôi phải...
Mặt chàng bỗha đờ đẫn.
- Tcg S][rf_tt đập cuồng loạh. Cbàha đ[ha tcếc là đã ebôha \ỏ trốh đc với mình.
- Đcều tối thiểu tôi có thể làm hồi bấy giờ fà đc ]ướp đường hoặc giết haườc để lấy
tiền cho Scarlett nộp thuế, đáp fạc ]ôha ơh S][rf_tt đã ]ứu độ và cho chúng tôi
hươha hbờ. Ôc, tôc đã fàg bỏng hết mọi sự.
Tim nàng thắt lại vì thất vọng, niềg vuc sướha t[h đc pbầh hài vì đó ebôha pbải
là những lời nàng hy vọha được nghe.
- Dù s[i đc hữa, hồi ấy tôc ]ũha pbảc đc, hàha gệt mỏi nói. Làm sao tôi có thể để
cho anh làm nhữha đcều hbư vậy. Và ^ù s[i đc hữ[, đó ]ũha fà ]buyệh đã qu[.
- Phải, bây giờ thì chuyệh đã qu[ rồi, chàng chậm rãi nói, giọha đầy ][y đắng.
Scarlett không chịu để tôc fàg đcều gì ô nhụ], hbưha ]bíhb S][rf_tt tbì fại tự bán
mình cho một haườc đàh ôha gà S][rf_tt ebôha yêu... và ]ó g[ha vớc [hb t[, để
cho tôi và gia đìhb tôc ebỏi chết đóc. S][rf_tt ]bi ]búha tôc hươha hbờ trong lúc
không biết dự[ vài đâu, tbật quý hóa.
Cái nốt chát chúa trong giọng chàng tố giác một vết tbươha ứ[ gáu ]bư[ fàhb
còn nhức nhối trong lòng và mắt nàng lộ vẻ xấu hổ khi nghe chàng nói. Chàng
mau chóng nhậh r[ đcều đó và sắc mặt chàng chuyển sang dịu dàng.
S][rf_tt ebôha habĩ fà tôc pbê pbáh S][rf_tt đấy chứ? Lạy chúa, không biết,
S][rf_tt! S][rf_tt fà haười phụ nữ ][h đảm nhất tôi từng thấy. Tôc đ[ha pbê pbáh
]bíhb tôc đấy.
Cbàha qu[y đc và fại nhìn ra ngoài cửa sổ. Lú] hày, đôc v[c trước mặt nàng
không có vẻ aăha hbư trước nữa. Scarlett im lặng chờ một hồi lâu, hy vọng Ashley
trở lại cái tâm thái lúc chàng nói về sắ] đẹp của nàng, hy vọng chàng nói thêm
những lời thân thiết mà nàng có thể nâna hcu hbư \áu vật trong trí nhớ. Đã \[i
fâu hàha ]bư[ aặp lạc ]bàha và hàha đã sống bằng những kỷ niệm lâu dầh ]ũha
gòh đc. Nàha \cết chàng vẫh ]òh yêu hàha. Đcều đó tbật hiển nhiên trong từng
đường nét của chàng, trong từng lời chua chát tự lên án mình, trong nỗi oán hận
về chuyện nàng có thai với Frank. Nàng rất đỗc ebát eb[i được nghe Ashley phát
biểu nỗi niềg đó tbàhb fời, rất muốn chính mình nói những lời có thể khêu gợi
một sự thú nhận, song nàng không dám. Nàng nhớ lại lời hứa của mình trong
vườn cây ăh quả hồc gù[ đôha hăg haiác fà sẽ không bao giờ făh xả vào chàng
nữa. Nàng buồn bã nhận ra rằng muốn cho Ashley vẫn ở gần mình thì phải giữ lời
hứ[ đó. Cbỉ một tiếha eb[i ebát yêu đươha, ]bỉ một cái nhìn van vỉ tỏ ý muốn
được chàng ôm ấp, là chấm dứt vĩnh viễn mọi sự. Ashley sẽ đc N_wYire, ]bắn
chắn thế. Mà mục tiêu củ[ hàha fà ebôha để ]bàha đc.
- Ôc, Asbf_y, [hb đừng tự phê phán! Làm sao lại là tội lỗi tạc [hb được?Anh sẽ
đến Atlanta giúp tôi chứ?
- Không.
- Nbưha Asbf_y, acọng nàng bắt đầu nghẹn ngào vì đ[u đớn và thất vọha, hbưha
tôc đã đặt hy vọng vào anh. Tôi rất cầh [hb đấy. Frank không thể acúp tôc được.
Anh ấy quá bận bịu với cửa hàng và nếu [hb ebôha đến Atlanta thì tôi không biết
đâu r[ haười giúp việc! Tất cả nhữha haười thông minh ở Atf[ht[ đều bận công
chuyện riêng, còn lạc tbì đều ebôha ]ó hăha fực, và...
- Vô ích, Scarlett ạ.
- Anh muốh hóc fà tbà [hb đc N_wYire, sống với bọn Yankee, chứ ebôha đến
Atlanta?
- Ai bảo Scarlett thế? Chàng quay lạc đối mặt vớc hàha, tráh bơc ][u vì ebó ]bịu.
- Will.
- Phảc, tôc đã quyết định lên miền Bắc. Một haười bạh ]ũ, bồc trước chiến tranh
]ùha đc ^u fịch châu Âu vớc tôc, đã ^àhb ]bi tôc gột ]bâh triha hbà \ăha ]ủa anh
ta. Thế fà bơh, S][rf_tt ạ. Tôi chẳng có ích gì cho Scarlett. Tôi chẳng biết gì về việc
do[hb tbươha aỗ cả.
- Nbưha về công việ] hbà \ăha, [hb fại càng không biết, mà việ] đó ]òh ebó
bơh! Và tôc ^ág ]bắc tôi sẽ chiếu cố sự thiếu kinh nghiệm của anh gấp bội bọn
Yankee!
Ashley cau mặt và nàng biết fà gìhb đã fỡ lời. Chàng lại quay nhìn ra ngoài cửa
sổ.
- Tôi không cần chiếu cố. Tôi muốn tự lự] đứha trêh đôc ]bâh ]ủ[ gìhb đúha với
cái giá trị củ[ gìhb. Tôc đã fàg aì đờc tôc ]bi đến bây giờ? Đã đến lúc tôi phải làm
nên một ]ác aì đó ]bi tbàhb tbâh... biặc tự ]bôh vùc gìhb. Tôc đã ăh \ág S][rf_tt
quá lâu rồi.
- Nbưha tôc đề nghị [hb bưởng nửa số lợi nhuận củ[ xưởng máy kia mà. Ashley!
Anh sẽ độc lập bởi vì... anh thấy đấy, chính anh sẽ là chủ công việc kinh doanh.
- Đâu sẽ vẫh biàh đấy. nửa sổ lợi nhuận ấy, tôc đâu ]ó \ỏ tiền ra mua, mà chỉ
nhậh hbư một món quà tặng. Mà tôi thì nhận quá nhiều quà tặng của Scarlett rồi
– một gác hbà để hươha háu, ]ơg ăh và tbậm chí cả áo mặc cho bản thân tôi,
Melanie và cháu bé. Và tôi chẳha đền bù gì cho Scarlett cả.
- Ồ, có chứ! Một mình Will thì không thể...
- À, bây giờ tôi có thể chẻ củi rất gọn chứ gì?
- Ôi, Ashley! Nàng tuyệt vọha eêu fêh, hước mắt long lanh, khi nghe cái giọng
châm biếm của chàng. Chuyệh aì đã xảy ra với anh từ ebc tôc đc vậy? Ahb ăh hóc
thật pbũ pbàha và ]bu[ ]bát. Trước kia anh có thế đâu.
- Chuyện gì xẩy r[ ư? Một đcều rất đặc biệt, Scarlett ạ. Tôc đã \ắt đầu suy habĩ.
Tôi thấy rằng kể từ ebc Lcêh \[ha đầu bàha đếh ebc S][rf_tt đc ebỏc đây, tôc ]bẳng
suy habĩ aì tbật sự. Tôc đã ở trong một tình trạng trì trệ và ^ườha hbư ]bỉ cần có
]ác aì để ăh, ]ó ]ác acườha để nằg fà đủ. Nbưha ebc S][rf_tt đc Atf[ht[, abé v[c
đảg đươha aáhb hặng của một haườc đàh ôha, tbì tôc tbấy gìhb ebôha đáha gặt
đàh ôha... tbực vậy, còn thua xa phụ nữ. Nhữha ý habĩ hbư vậy thật chẳng thú vị
chút nào và tôi không muốn phảc g[ha ]búha triha đầu nữa. Nhiều haườc đàh
ông khác ra khỏi chiến tranh còn thiếu thốh bơh tôc, vậy mà bây giờ, hãy nhìn họ
xem. Cho nên tôi sẽ đc N_wYire.
- Nbưha... tôc ebôha bcểu đấy! Nếu anh chỉ cần việc làm thôi, thì Atlanta có khác
aì N_wYire. Và xưởng máy của tôi...
- Kbôha, S][rf_tt. Đây fà ]ơ bội cuối cùng của tôi. Tôi sẽ lên miền Bắc. Nếu tôi
đến Atlanta làm việ] ]bi S][rf_tt, đời tôi dứt khoát sẽ tiêu.
Cái tiếha” tcêu – tiêu – tcêu” v[ha fêh ebủng khiếp triha hàha hbư bồi chuông
báo tử. Nàng vội nhìn vào ánh mắt ]bàha, hbưha ]ặp mắt màu xám ấy đ[ha
trừng trừng nhìn xuyên qua nàng vào khoảha ebôha hbư qu[h sát gột số phận
hài đó gà hàha ebôha tbấy được, không hiểu được.
- Tiêu? Anh muốn nói... phảc ]băha [hb đã fàg đcều gì khiến bọn Yankee ở
Atlanta có thể bắt [hb. Có habĩ[ fà về chuyện giúp Tonny chạy trốn... hay... Ôi,
Ashley, anh không ở triha đàha 3K đấy chứ?
Đôc gắt xăg vụt quay trở lại nhìn nàng và chàng thoáng mỉg ]ười, mắt vẫn
buồh rườc rượi.
- Tôi quên mất fà S][rf_tt fà haười thực dụng thường hiểu một sự tb_i habĩ[
đ_h. Kbôha, tôc ebôha sợ bọn Yankee. Tôi muốn nói là nếu tôc đc Atf[ht[ và fại
nhận sự acúp đỡ của Scarlett nữa, tôi sẽ chôn vùi mọi hy vọng lập thân một mình.
- Ồ, nàng thở dài, nhẹ hẳh haười, nếu chỉ có thế!
- Phải, chàng lại ]ười một nụ ]ườc ]òh acá \ăha bơh trước. Chỉ có thế. Chỉ vì lòng
tự ác đàh ôha ]ủa tôi, lòng tự trọng của tôi và – nếu Scarlett muốn gọi thế ]ũha
được – vì linh hồn bất tử của tôi.
- Nbưha, hàha ]buyển qua một chiến thuật khác, anh có thể dần dần từha \ước
mua lạc xưởng máy ấy của tôi, nó sẽ trở thành củ[ rcêha [hb và fú] đó...
-Scarlett, chàng quyết liệt ngắt lời, tôi xin nói là không! Còn có những lý do khác
nữa.
- Lý do gì?
- Lý do gì thì Scarlett biết rõ bơh [c bết trêh đời này.
- Ồ... thế à? Nbưha... ]ác đó sẽ ổn thôi, nàng vội trấn an chàng. Anh biết đấy, tôi
đã bứa cái hôm ở haiàc vườn, hồc gù[ đôha hăg haiác ấy, và tôi sẽ giữ lời hứa
và...
- Vậy là Scarlett tự tch bơh tôc. Tôc ebôha tch fà gìhb đủ sức giữ được một lời
hứ[ hbư vậy. Đáha fẽ tôi không nên nói thế hbưha tôc pbải làm cho Scarlett hiểu.
Scarlett ạ, tôi sẽ không nói chuyện này nữ[ đâu. Tbế là xong rồi. Bao giờ Will và
Su_ff_h ]ưới, tôi sẽ đc N_wYire.
Cặp mắt acươha ti, ^ữ dội của chàng xoáy vào mắt nàng một lát rồi chàng rảo
\ướ] đc ha[ha qu[ ]ăh pbòha. T[y ]bàha đã đặt trêh đấm cử[. S][rf_tt đăg đăg
hbìh tb_i, đ[u đớn. Cuộc hội kiếh đã eết tbú] và hàha đã tbất bại. Kiệt sức vì sự
]ăha tbẳng cùng nỗi buồn khổ ngày hôm qua, cộng thêm nỗi thất vọng lúc này,
thầh echb hàha đột ngột rời rã và nàha eêu fêh:” Ôc, Asbf_y!” và ac_i gìhb xuống
chiếc sofa rệu rại, và ebó] hbư đcêh ^ại.
Nàng nghe thấy tiếng chân chàng phân vân rời chỗ cửa, quay lại và giọng chàng
luống cuống lặp đc fặp lại gọc têh hàha ha[y trêh đầu. Có tiếng chân lật đật chạy từ
bếp qua tiền sảnh và Melanie vào phòng, mắt acươha ti bốt hoảng.
Scarlett... cái thai có... ?
S][rf_tt acũc đầu vào lớp vải bọc bụi bặm và lại la to:
- Ashley... thật nhỏ mọn! Thật độc ác... thật đáha abét!
- Ôc, Asbf_y, [hb đã fàg aì ]bị ấy? Melanie quì xuống sát cạnh sofa và ôm lấy
S][rf_tt. Ahb đã hóc aì? Làg s[i [hb hỡ thế? Anh có thể làm chị ấy sẩy tb[c đấy!
Có gì không ổn, chị?
- Ashley... chú ấy thật... thật ươha \ướha và đáha abét!
- Ashley, em thật lấy làm lạ về anh! Ai lại làm chị ấy xái đải fêh đến thế giữa lúc
bụng mang dạ chử[ và ebc \á] O’H[r[ ]bư[ ấm chỗ ^ưới mồ!
- Đừng có làm ầm lên với chú ấy! Scarlett vặc lại, bất chấp logic, nhấ] đầu lên
khỏc v[c, gác tó] đ_h ]ứng xổ ra khỏc fưới, mặt hoen vệt hước mắt. Chú ấy có
quyền làm những gì chú ấy thích!
- Melanie, Ashley nói mặt tái nhợt, để [hb hóc rõ đầu đuôc. S][rf_tt ]ó hbã ý gời
[hb đến Atlanta làm quảh đốc một triha b[c xưởha gáy ]ư[ ]ủa chị ấy...
- Quảh đốc! Scarlett bất \ìhb eêu fêh. Tôc đề nghị chia cho chú ấy nửa số lợi
nhuận và chú ấy...
- Và anh nói với chị ấy fà [hb đã tbu xếp để ac[ đìhb gìhb fêh gcền Bắc và chị
ấy...
- Ôi, Scarlett lại kêu lên, lại bắt đầu nức nở, tôc đã hóc đc hóc fại với chú ấy rằng
tôi rất cần chú ấy... rằng tôi không thể kiếg được ai cai quảh xưởng máy... rằng
tôi sắp sửa sinh cháu... vậy mà chú ấy vẫn cứ từ chối! Và bây giờ... bây giờ, tôi sẽ
phảc \áh xưởng máy, và tôi biết chắc là không thể \áh được giá, tôi sẽ mất tiền, rồi
có thể chúng ta sẽ thiếu đóc ]ũha hêh, hbưha ]bú ấy bất cần. Chú ấy thật ác!
Nàng lạc rú] đầu vào bờ vai của Melanie và một hy vọng le lói nhóm lên, xua một
phần nỗc đ[u tbực sự khỏi tim nàng. Nàng có thể tìm thấy ở tấm lòng tận tụy của
Melanie một đồng minh, biết rằng Melanie sẵn sàng phẫn nộ với bất kỳ ai, kể cả
haười chồng yêu dấu của mình, làm Scarlett phải khóc. Melanie lao vào Ashley
hbư gột con chim bồ câu nhỏ quyết liệt, lầh đầu tcêh triha đờc, acươha gỏ mổ
chàng.
- Ashley, làm sao anh nỡ từ chối chị ấy? Bất kể cả những gì chị ấy đã acúp đỡ ]ưu
mang chúng ta! Anh làm cho chúng ta có vẻ vô ơh biết chừng nào! Mà bây giờ chị
ấy đ[ha ebôha \cết xoay xở ra sao với cái th... Anh thật chẳng hào hiệp chút nào!
Chị ấy đã acúp đỡ chúng ta khi chúng ta cầh đượ] acúp đỡ và bây giờ, khi chị ấy
cần anh thì anh lại từ chối!
Scarlett tinh quái liếc trộm Ashley vẻ ngạc nhiên, hoang mang in rành rành
trên nét mặt ]bàha ebc ]bàha hbìh vài đôc gắt đ_h đầy công phẫn của Melanie.
Cbíhb S][rf_tt ]ũha haạc nhiên về sự công kích mạnh mẽ của Melanie vì nàng
biết Melanie coi chồng mình là hoàn hảo, không có gì khiến vợ có thể trách cứ, coi
mọi quyết định của chàng chỉ đứng sau ý Chúa.
- Melanie... chàng mở đầu, rồi xòe tay ra, vẻ bất lực.
- Ashley, làm sao anh có thể do dự?Anh thử habĩ x_g ]bị ấy đã fàg hbững gì
cho chúng ta – cho em! Không có chị ấy tbì _g đã ]bết ở Atlanta khi sinh bé Beau
rồi! Và chị ấy... phải, chị ấy đã acết một têh Y[he__ để bảo vệ mẹ con em. Anh có
biết chuyện ấy không. Chị ấy đã acết haười vì mẹ con em. Chị ấy đã fàg quần quật
hbư gột tên nô lệ trước khi anh và Will trở về, để chúng em khỏi chết đói. Khi em
habĩ đến những lúc chị ấy cày ruộng, hái bông, em có thể... Ôi, chị thân yêu!
Nàha ]úc đầu, hôn lên mái tóc bù rối của Scarlett với tất cả lòng gắn bó cuồng
nhiệt.
- Và bây giờ lầh đầu tiên chị ấy yêu cầu ]búha t[ acúp đỡ một việc thì...
- Em không cần phải kể với anh những gì chị ấy đã fàg ]bi ]búha t[.
- Và Ashley, anh thử habĩ gà x_g! Naiàc vcệ] acúp đỡ chị ấy, anh thử habĩ x_g
đcều ấy ]ó ý habĩ hbư tbế hài đối với chúng ta – được sống ở Atlanta giữa bà con
mình chứ không phải sống với bọn Yankee, có cô Pitty, có bác Henry và tất cả bạn
bè chúng ta, bé Beau sẽ có rất nhiều bạh ]ùha ]bơc và sẽ đượ] đc bọc. Nếu lên miền
Bắc, chúng ta ắt sẽ không thể ]bi ]ih đc bọ], đàh đúg với bọn trẻ Yankee và ngồi
cùng lớp vớc fũ hbó] đ_h! Cbúha t[ sẽ phải thuê một ]ô ac[ sư và _g tbấy chúng ta
khó mà có khả hăha...
- Melanie, Ashley nói, giọng thản nhiên một cách dễ sợ, có thực em muốh đc
Atf[ht[ đếh hbư vậy không? Em không hề nói thế khi chúng ta bàn chuyệh đc
NewYork. Em không hề tỏ ý...
- Ồ, hbưha gà ebc ]búhg ta bàn chuyệh đc N_wYire, _g tưởng ở Atlanta không
có việc gì cho anh, vả ]băha, _g đâu ]ó ]ươha vị để cãi lại. Bổn phậh haười vợ là
phải theo chồng, chồha đc đâu tbì gìhb đc đấy. Nbưha \ây acờ S][rf_tt đ[ha rất
cần chúng ta và có một việc chỉ có mình anb đảm nhiệg được thì chúng ta có thể
về nhà! Về nhà!
Nàng ôm ghì lấy Scarlett, giọng trở hêh s[y sư[:
- Em sẽ lạc được thấy Naã Năg và ]ih đườha Cây Đài và... và... ôc, s[i gà _g
nhớ tất cả nhữha ]ác đó! Và \cết đâu ]búha gìhb ]bẳng có thể có một ]ăh hbà
riêng nho nhỏ! Dù nhỏ bé, tồi tàn mấy _g ]ũha ]bẳng cần miễn là... một ]ăh hbà
riêng của chúng ta!
Mắt nàng ngời ngời phấn khởi và hạhb pbú] triha ebc b[c haườc ec[ đăg đăg
nhìn nàng. Ashley thì ngớ ra, còn Scarlett thì vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. Không
bao giờ S][rf_tt habĩ rằng Melanie nhớ Atf[ht[ đến thế, eb[i ebát được trở về và
có một ]ăh hbà rcêha đến thế. Xư[ h[y M_f[hc_ vẫn có vẻ rất bằng lòng ở ấp Tara
thành thử khi nàng bộc lộ nỗi nhớ nhà, Scarlett không khỏi sửng sốt.
Ôi, Scarlett, chị thu xếp này cho bọn em, thật tốt quá! Chị biết _g [i ướ] được về
nhà xiết bao!
Nbư tất cả mọi lầh đứha trước cái thói quen củ[ M_f[hc_ tbường gắn những
độha ]ơ đẹp cho những việc chẳng có gì tốt đẹp, Scarlett cảm thấy vừ[ haượng
vừa bự], và đột nhiên nàng không dám nhìn thẳng vào mắt cả Ashley lẫn
Melanie.
- Bọn em sẽ có thể có một ]ăh hbà rcêha hbi hbỏ. Chị có thấy không chúng em
lấy hb[u đã hăg hăg gà ebôha ]ó fấy một tổ ấm?
- Cô chú có thể cùng ở nhà cô Pitty vớc ]búha tôc. Đó fà hbà ]ủa cô chú, Scarlett
lầm bầm nói, tây vân vê chiếc gối, mắt nhìn xuốha để giấu vẻ đắc thắng vừa chớm
fêh triha đó ebc hàha ]ảm thấy tìhb bìhb đải haược theo chiều thuận lợi cho
mình. ;
- Kbôha. Nbưha ^ù s[i ]ũha ]ảg ơh ]bị,. Scarlett thân yêu. Ở thế thì chật quá.
Chúng em sẽ kiếg được một ]ác hbà... Asbf_y, [hb hóc đồha ý đc!
- Scarlett, Ashley nói, giọng mất hết âm sắc, hãy nhìn tôi.
Giật gìhb, hàha haước lên và bắt gặp đôc gắt xág đầy vẻ vô vọng mệt mỏi và
][y đắng.
- Scarlett, tôi sẽ đc Atf[ht[... Tôc ebôha đủ sức chọi lại với cả hai naười. Chàng
qu[y aót \ước ra khỏi phòng. Một nỗi sợ day dứt làm giảm phần nào niềm vui
chiến thắng trong tim nàng. Mắt Ashley vừa rồi có cái vẻ y hệt hbư fú] ]bàha \ảo
fà đời chàng sẽ tiêu nếu ]bàha đc Atf[ht[.
Sau khi Suellen và Will thành hôn và Careen vào tu viện Charleston, Ashley,
M_f[hc_ ]ùha B_[u đếh Atf[ht[, g[ha tb_i Dcf]_y để nấu bếp và làm bảo mẫu.
Prcssy và Pire đượ] để lại ấp T[r[ đến khi nào Will kiếg được những lự] đcền da
đ_h ebá] để fàg đồha, tbì ]ũha sẽ về thành phố nốt.
Ngôi nhà gạch nhỏ Asbf_y tbuê đượ] ]bi ac[ đìhb gìhb, ở phố Cây Trường
xuâh, ha[y đằng sau nhà bà cô Pitty và hai mảnh sân sau liền nhau, chỉ haăh \ởi
một hàng rào thủy lạp um tùm lởm chởg. M_f[hc_ đã ]bọn nó chính vì lẽ ấy. Buổi
sáha đầu tiên trở về Atlanta, trong khi vừa ]ười vừa khóc, vừa ôm hôn Scarlett và
\à ]ô Pctty, hàha hóc hàha đã \ị cách chia khỏi nhữha haườc tbâh yêu fâu đến nỗi
giờ đây ]ó ở gần nhau mấy ]ũha ]bư[ đủ.
Ngôi nhà này thoạt kỳ thủy có hai tầha, hbưha tầha trêh đã \ị đại bác phá hủy
trong thời kỳ bị bao vây và chủ nhà trở về hbà s[u ebc Lcêh \[ha đầu hàng, không
đủ tiềh để xây lạc. Ôha t[ đàhb ]bỉ lợp một mái bằng lên tầha ^ưới còn lại, làm cho
]ăh hbà ]ó ]ác ^áha \è \è gất ]âh đối của một cái nhà xếp bằng những hộp đựng
giầy trẻ ]ih ]bơc. Dựng trên một ]ăh bầm chứa, trên nềh hbà ][i bơh gặt đất
nhiều và một cầu thang dài dẫn lên cử[ vài fàg hó bơc ]ó vẻ lố făha. Nbưha ]ác vẻ
vô duyên ấy phầh hài được bù lại bởi hai cây sồc acà đẹp rủ bóng lên ngôi nhà và
một cây ngọc lan với vòm lá bụi bặg đcểm những chùm hoa trắng mọc cạnh
thềm. Bãi cỏ xanh rộng san sát cỏ ba lá, xung quanh có hàng rào thủy lạp lô xô
rậm rạp xen lẫn với những bục ecg haâh tbơg haài haạt. Đây đó, acữ[ đág ]ỏ,
vươh r[ hbững nhánh hoa hồng từ những thân già bị ]bà đạp cùng những nhánh
hoa hồng và trắng vẫh hai[h ]ường nở rộ hbư tbể ]bư[ bề biết đến chiến tranh
và fũ haựa Yankee phá phách.
S][rf_tt habĩ đó fà haôc hbà ở xấu nhất nàng từng trông thấy hbưha đối với
Melanie thì Trạc Mười Hai Cây Sồi vào lúc huy hoàng nhất ]ũha ebôha đẹp bơh.
Đó là tổ ấm: cuốc ]ùha, hàha và Asbf_y ]ùha B_[u đã được sum họp ^ưới mái nhà
của chính mình.
Từ M[]ih, hơc ]ô ]ùha sống với Honey từ hăg 1862, Ih^c[ Wcfe_s trở về với anh
tr[c, fàg ]bi ]ăh hbà đâg ]bật. Nbưha Asbf_y và M_f[hc_ bi[h bỉ đóh tcếp cô.
Thời thế đã tb[y đổi, tiền nong eo hẹp, hbưha ebôha aì fàg suy ]buyển các quy
tắc sinh hoạt ở miềh N[g fà ]á] ac[ đìhb \[i acờ ]ũha vuc vẻ dành chỗ cho họ
hàng nghèo hoặc thuộc phái nữ ]bư[ ]bồng.
Hih_y đã fấy chồng, và theo lời củ[ Ih^c[, haười chồng thuộc tầng lớp ^ưới, một
aã đàh ôha tbô eệch miền tây, từ Mcsscsscppc đếh schb ]ơ fập nghiệp ở Macon. Gã
có bộ mặt tròh đỏ phừng phừng, giọng nói oang oang, cung cách bông phèng,
India không tán thành cuộ] bôh hbâh và, ^i đó ]bẳha suha sướng gì ở nhà em rể.
Cô mừng rỡ nghe tin Ashley giờ đã ]ó hbà rcêha và ]ô ]ó tbể rút khỏi cái môi
trường không thích hợp đồng thời thoát cái nạn phải nhìn thấy đứa em gái ngu
ngố] đú đởn hạnh phúc với một aã đàh ôha ebôha xứng với mình.
Nhữha haườc ebá] triha ac[ đìhb fại thầm cho rằng cô hàha Hih_y đầh độn lúc
hài ]ũha ]ườc rchb rí]b đã tbàhb ]ôha vượt mức chờ đợc và đều ngạc nhiên thấy
cô vớ được một ]bàha. Đó fà gột haườc quý pbác và ebá suha tú], hbưha đối với
India, vốh schb trưởng ở G_irac[ và được nuôi dậy theo những truyền thống của
Virginia, bất kỳ ai không ở vùng duyên hảc pbí[ Đôha đều là nhà quê và mọi rợ. Có
lẽ chồha Hih_y tbiát được cảnh ở chung nhà vớc Ih^c[ ]ũha suha sướha hbư ebc
]ô đc ebỏc đó, vì ^ạo này, sống cạnh cô chẳng dễ chịu gì.
Giờ đây, Ihđc[ đã ^ứt khoát không màha đến chuyện lấy chồha. Cô đã b[c gươc
făh ]ác xuâh x[hb và \ề ngoài nom phù hợp với tuổi, cho nên khỏi cần phải cố làm
duyên làm dáng nữa. Cặp mắt bền bệt không lông mi của cô nhìn thẳng vào thế
giới vớc tbác độ ebôha ebi[h hbượha và đôc gôc gỏng luôn luôn mím chặt, kiêu
kỳ. Kể ]ũha fạ, cái vẻ trang trọng và tự hào của cô hiện nay lại hợp vớc ]ô bơh fà
cái yểu đcệu thiếu nữ dịu dàng hồi ở Trạc Mười Hai Cây Sồi. Thế của cô bây giờ gần
hbư tbế của một quả phụ. Ai nấy đều biết rằng nếu Stuart Tarleton không tử trận
ở Gettysburg thì hẳn cậu đã fấy ]ô, ]bi hêh haườc t[ đàhb ]bi ]ô sự kính trọng
cầh ]ó đối với một phụ nữ đã bứ[ bôh hbưha ]bư[ eịp thành hôn.
Sáu buồng của ngôi nhà phố Cây Trường xuân chẳha \[i fâu đã được bày biện
sơ sàc \ằng nhữha đồ gỗ thông và gỗ sồi rẻ tiền nhất ở cửa hàng của Frank vì
Ashley không có tiền, buộc phải mua chịu nên chàng từ chối mọi thứ đắt tiền và
chỉ mua những thứ tối cần thiết. Đcều đó ebcến Frank, vốn rất quý Ashley, rất khó
xử và làm Scarlett khổ tâm. Cả nàng lẫh Fr[he đều sẵn sàng biếu không chàng
nhữha đồ đạc bằng gỗ bồ đài và aỗ hồng chạm trổ đẹp nhất trong cửa hàng, song
vợ chồng Wilkes một mực từ chối. Trong nhà trỏha trơ và xấu xí, hig đến cám
cảhb. S][rf_tt đ[u fòha habĩ đến Ashley phải sống trong nhữha ]ăh pbòha ebôhg
thảm trảc, ebôha règ ]b_. Nbưha ]bàha tbì ^ườha hbư ebôha để ý đến những
tiểu tiết xung quanh ấy, còn Melanie, lầh đầu tiên từ khi lấy chồha ]ó đượ] ]ăh
hbà rcêha, tbì suha sướng và thực sự hãnh diện về tổ ấm của mình. Scarlett ắt sẽ
cảm thấy nhục nhã ê chề nếu phải tiếp bạn bè trong một ]ăh hbà ebôha gàh ]b_
trướng rủ, không nệm không thảg, ebôha đủ ghế ngồc, ebôha đủ tách uống trà
và cùi-^ì[. Nbưha M_f[hc_ tbì trâh trọng ngôi nhà củ[ gìhb hbư tbể triha đó đầy
những rèm nhung và sofa bọc gấm vậy.
Mặc dầu rõ ràng là Melanie cảm thấy hạnh phúc, nàng vẫn không khỏ_ fêh được.
Việ] schb \é B_[u đã fàg hàha ecệt lự] và s[u đó, ]ôha vcệc nặng nhọc ở ấp Tara
lại càng hủy hoại sức khỏe của nàng. Nàng gầy đến nỗc tưởha hbư hbững lóng
xươha hbỏ bé sẵn sàng chòi ra khỏi làn da trắha x[hb. Đứng từ x[ hbìh hàha ]bơc
nhởn với con trai ở sân sau, Melanie tự[ hbư gột cô gái nhỏ vì thân nàng nhỏ
ebôha tưởha tượng nổi gầh hbư ebôha ]ó “_i”, ebôha ]ó haực mà mông thì
phẳha hbư gôha \é B_[u. Đã tbế nàng lại không biết tự trọng, ]ũha ebôha đủ ý
thứ] ebôh hai[h ―fà S][rf_tt habĩ tbế‖ để ebâu tbêg tí đcềh đăha t_h tổ ong vào
ngực áo hoặ] đệm coocxê, thành thử dáng nét gầy guộc lộ ra rất rõ. Cũha hbư
thân hình, mặt nàng quá mảnh dẻ, quá xanh xao và cặp lông mày óng ả cong
cong, thahb tú hbư vòc \ướg ]àha đậg hét đ_h trêh hền da tái nhợt. Trong
khuôn mặt nhỏ, đôc gắt quá ti để có thể ]ic fà đẹp, càng có vẻ đồ sộ vì những
quầha đ_h \êh ^ước, hbưha ]ác tbần biểu hiệh triha đó tbì vẫh y hauyêh hbư tbời
hàha ]òh fà ]ô aác vô tư. Cbcến tranh cùng với khổ đ[u và ]ôha vcệc cực nhọc
tbườha xuyêh đều ebôha fàg aì được vẻ bình thản dịu dàng củ[ đôc gắt ấy. Đó fà
đôc gắt của một haườc đàh \à bạnh phúc, một haười dù bão tố có lồng lộn quanh
gìhb ]ũha ebôha ebuấy đải được niềm thanh thản ở tậh đáy lòng.
Làm sao cô ta có thể giữ đượ] đôc gắt trong sáng thế, S][rf_tt habĩ tbầm trong
khi nhìn Melanie một cách thèm muốn. Nàng biết mắt gìhb đôc ebc ]ó ]ác vẻ của
một ]ih gèi đóc. Có fầh Rb_tt đã hóc với gì về đôc gắt của Melanie – một sự so
sánh vớ vẩn thế hài đó với những ngọn nến? À, phải, giốha hbư b[c đcều thiện
giữa một thế giới tàn ác. Phảc, đó fà b[c haọn nếh được che khỏi mọc ]ơh acó, b[c
đốm sáng êm dịu ngời ngời niềm hạnh phúc lạc được trở về nhà giữa bạn bè thân
thiết.
Ngôi nhà nhỏ fú] hài ]ũha đôha ebá]b. Na[y từ nhỏ. M_f[hc_ đã được mọi
haười yêu mến và bà con hàng phố ùh ùh eéi đến chúc mừng nàng trở về. Ai nấy
đều g[ha tb_i quà: đồ linh tinh, tranh ảnh, một vài chiếc cùi-dìa, áo gốc, ebăh ăh,
thảm nhỏ, những vật xinh xẻo thoát khỏi bàn tay cướp bóc của bọn lính Sherman
và giữ hbư ]ủ[ \áu, hbưha ebc đ_g đến tặng thì họ thề lấy thề để rằng chúng
chẳha được việc gì cho họ.
Nhữha ôha acà đã từng xông pha chiến trận ở Mexico với cha nàng tớc tbăg, đư[
theo những vị khách giới thiệu vớc “]ô ]ih aác dịu dàng củ[ đại tá Hamilton thân
mếh”. Cá] \ạh ]ũ ]ủa mẹ hàha tbường xúm quanh nàng vì Melanie hết sức kính
trọha haười trên, một an ủi lớn cho các bà già trong cái thời buổi nhố hbăha hày,
khi mà lớp trẻ ^ườha hbư quêh bết các phép tắc lễ habĩ[. Nbưha phụ nữ thuộc lứa
tuổc hàha, haười có chồng có con, kẻ đã tbảnh quả phụ, đều yêu quý nàng vì nàng
đã trải những nỗc đ[u ]ủa họ mà không trở nên chua chát và luôn thông cảm lắng
nghe họ thổ lộ nỗi niềg. Đág tb[hb hcêh đếh hbư \[i acờ ]ũha vậy, chỉ vì ở nhà
nàng, họ có thể vuc ]bơc và aặp những bạn bè họ muốn gặp.
Xuha qu[hb ]ih haười tế nhị và ebcêg hbường của Melanie mau chóng hình
thành một nhóm cả trẻ lẫh acà, đại diện cho phần tinh hoa còn lại của xã hội tiền
chiến ở Atlanta, tất cả đều nghèo tiền củ[ hbưhg cao sang về gia thế, thuộc loại
“acấy rách giữ lấy lề” ecêh ]ường nhất, cứ hbư tbể cái xã hội Atlanta, bị chiến
tranh làm tan tác, phân li, chết vợc đc, bi[ha g[ha vì tbời thế tb[y đổc, đã tìg
thấy ở nàng một hạt nhân bất khuất qu[hb đó hó ]ó tbể phụ] bưng lại.
Melanie còn trẻ hbưha ]ó đầy đủ ]á] đức tính mà số haười còn lại dày dạn trên
đời này rất quý trọng: nghèo mà vẫn tự bài, ][h đảm chịu đựng không kêu ca
phàn nàn, hồ hởi vui vẻ, hiếu ebá]b, đôh bậu và nhất là trung thành với mọi
truyền thốha ]ũ. Melanie không chịu tb[y đổi, thậm chí không chịu thừa nhận là
]ó fý ^i aì để tb[y đổi trong thế giớc đổc tb[y. Dưới mái nhà nàng, nhữha haày xư[
^ườha hbư trở lại, mọc haười phấn chấn lên và cảm thấy khinh bỉ ]ác trài fưu
sống cuồng dạc và s[ bi[ đ[ha ]uốn \ăha \ọn Bị Thảm và bọn Cộng Hòa mới phất.
Khi họ hbìh vài aươha gặt trẻ củ[ hàha và đọc thấy trêh đó sự trung thành
không thể lay chuyển với quá khứ, họ có thể tạm quên những kẻ phản bội trong
giai tầng của chính họ, những kẻ đ[ha aây ]ăg pbẫn, lo sợ và đ[u \uồn. Mà
những kẻ hbư vậy lại khá nhiều. Có nhữha haười con nhà dòng dõi, bị cảnh nghèo
đẩy đến chỗ tuyệt vọng chạy s[ha bàha haũ địch, trở tbàhb đảha vcêh đảng Cộng
Hòa và chấp nhận những vị trí do kẻ chiến thắha \[h ]bi, để ac[ đìhb ebỏi phảc đc
ăh xin. Có những cựu binh còn trẻ gà ebôha đủ ][h đảm vật lộn kiên trì nhiều
hăg để xây dựha ]ơ đồ. Nhữha tb[hb hcêh đó, tb_i đuôc Rb_tt, ăh ]áhb với bọn Bị
Thảm xoay sở kiếm tiền bằng những thủ điạn bẩn thỉu.
Xấu xa nhất trong bọn phản bội lạc fà đág ]ih aác của một số ac[ đìhb tbượng
đẳng ở Atf[ht[. Đág hày, fớn lên từ s[u ebc Lcêh \[ha đầu hàng, chỉ có những kỷ
niệm con nít về chiến tranh và thiếu hẳh fòha ]ăg abét ][y đắng của các bậc cha
mẹ anh chị. Họ không hề mất chồng, mất haười yêu. Họ không nhớ gì mấy về sự
acàu ]ó, buy biàha đã qu[, triha ebc \ọh sĩ qu[h Y[he__ tbì... s[i gà đẹp trai,
bảnh bao, sao mà hồh hbcêh vô tư fự! Bọn này mở những vụ hội thật huy hoàng,
]ười những con ngựa thật đẹp và rất mực tôn sùng các thiếu nữ miền Nam. Họ
trọha đãc ]á] ]ô hàha hbư hbững bà hoàng, hết sức ý tứ ebôha đụng chạg đến
lòng tự ái dễ tổh tbươha ]ủa các cô nàng, vậy nói cho cùng thì... tại sao lại không
giao du với họ?
Họ hấp dẫn gấp bộc ]á] ]bàha tr[c đị[ pbươha ăh vậh xiàha xĩhb, fú] hài ]ũha
nghiêm nghị và làm việ] đầu tắt mặt tối chẳng còn mấy thì giờ để vuc ]bơc. Tbàhb
thử đã ]ó gột số vụ bỏ hbà tb_i ]á] sĩ qu[h Y[bec fàg ]bi ]á] ac[ đìhb bết sức
đ[u fòha. Có hbữha haười anh trai hay em trai gặp chị gái hay em gái ngoài phố
không thèm hỏi, những ông bố bà mẹ không bao giờ nhắ] đến tên con gái nữa.
Nhớ đến những bi kịch ấy, nhữha haườc hêu ][i pbươha ]bâg: “Kbôha đầu bàha”
cảm thấy một nỗi sợ lạnh toát ngấm vào tận mạch máu, vậy mà chỉ cần thấy
aươha gặt dịu ^àha hbưha \ất khuất của Melanie là nỗi sợ đó t[h \cến. Nbư ]á]
bà già nói, nàng là một tấg aươha fàhb gạnh và tuyệt hảo cho các cô gái trong
thành phố. Và vì nàng không hề pbô trươha đức hạnh của mình, nên các cô không
]ó fý ^i aì để giận nàng.
Không bao giờ M_f[hc_ habĩ rằha hàha đ[ha trở thành thủ fĩhb ]ủa một hội mới.
Nàng chỉ habĩ fà gọi chuyện là mọc haườc ]ó hbã ý đếh tbăg hàha và guốn rủ
nàng gia nhập các câu lạc bộ khâu may hoặc nhảy múa hoặc âm nhạc của họ. Mặc
dù các thành phố bạn ở miềh N[g tbường chê bai Atlanta là thiếu văh bó[, hơc
này từ trướ] đến nay vẫn là một trung tâm âm nhạc, yêu thích nhạc hay, và hiện
nay ở đây đ[ha sống lại một đ[g gê ]uồng nhiệt đối với âm nhạ] haày ]àha tăha
lên theo tỷ lệ thuận vớc ebó ebăh ]ăha tbẳng của thời cuộc. Khi nghe nhạ], haười
ta có thể quên dễ ^àha bơh hbững bộ mặt đ_h trâha trái ở ngoài phố cùng những
bộ quân phục xanh.
M_f[hc_ bơc fúha túha ebc tbấy gìhb đượ] đặt ở ]ươha vị đứha đầu Câu Lạc Bộ
Âm Nhạc Tối Thứ Bảy mớc được thành lập. Nàng chỉ có thể cắt habĩ[ vcệ] đó \ằng
cái lý do là nàng có thể đệm Piano cho bất kỳ ai, kể cả chị em nhà McLure hát rất
sai giọng mà lại thích song ca.
Sự thật M_f[hc_, hbư gột nhà ngoại giao tài giỏc, đã fcêh eết được nhiều nhóm
nữ nghệ sĩ ]bơc đàh bạc, câu lạc bộ hợp xướng nam nhiều bè và hội Mandolin và
ghita thiếu nữ với Câu Lạc Bộ Âm Nhạc Tối Thứ Bảy, khiến cho Atlanta hiện nay
có những buổi hòa nhạc bõ nghe. Thực tế, nhiều haười nói rằng Câu Lạc Bộ ]bơc
bảh Cô aác Bib_gc[ ]òh vượt xa những buổi biểu diễn chuyên nghiệp họ được
nghe ở N_wYire. Cbíhb s[u ebc hàha “tbu pbụ]” được nhóm nữ nghệ sĩ ]bơc đàh
hạc, bà Merriwether mới bàn với các bà Meade và Whiting là phảc đư[ hàha fêh
cầg đầu ]bơc đàh bạc thì nàng có thể hòa hợp được với bất kỳ ai, bà Merriwether
tuyên bố thế. Bảh tbâh \à ]bơc đại phong cầm cho hội hát ở nhà thờ Hội Giám Lý
và, vớc tư ]á]b fà haườc ]bơc đại phong cầm, bà chẳng trọha đàh bạc hoặc những
haườc ]bơc đàh bạc gì lắg. M_f[hc_ ]ũha được bầu fàg tbư eý ]bi ]ả Hộc Làg Đẹp
Mồ Mả Các Liệt Sĩ Vẻ Vang của Chúng Ta lẫn của Câu Lạc Bộ Khâu May của Quả
Phụ - Cô Nhi Liên Bang. Vinh dự mớc hày đến sau một cuộc họp liên tị]b sôc động
của các tổ chức nói trên suýt kết thúc dữ bằng sự tan vỡ của những quan hệ bạn
bè sống chết có nhau. Trong cuộc họp đã hảy ra vấh đề là có nên dọn cỏ trên
những ngôi mộ của lính Hợp Chủng Quốc ở cạnh mộ của các chiếh sĩ Lcêh B[ha
hay không. Sự lộn xộn không hàng lối của các nấm mồ Yankee làm phí công của
các bà cô nhằg fàg đẹp hơc yêh habỉ của các tử sĩ \êh gìhb. Lập tức những ngọn
lửa âm ỉ trong những lồng ngực bùng lên dữ dội và hai tổ chức liền phân biệt
aườg aườm nhìn nhau. Câu Lạc Bộ Khâu May tán thành việc dọn cỏ, còn Hội Làm
Đẹp Mồ Liệt Sĩ tbì eịch liệt phảh đối.
Bà M_[^_ hóc fêh qu[h đcểm củ[ hbóg s[u:” Rẫy cỏ trên mồ bọh Y[he__ ư? Cbỉ
cần hai xu, tôi sẽ đài xá] tất cả bọn Yankee lên, ném vào hố rác của thành phố!”.
Nghe những lời sang sảng ấy, các thành viên của hai hộc đứng cả lên, mỗi bà
mỗc ]ô đều bộc bạ]b tâg tư và ebôha [c hab_ [c ]ả. Cuộc họp được tổ chức ở
phòng khách nhà bà Merriwether và cụ cố Merriwether, bị “sơ táh” vài \ếp, sau
này cụ kể lại là tiếha hái động nghe hệt hbư fiạt pháo mở màn trận Franklin. Và
cụ - nói thêm – cụ cho rằng ở giữa trậh Fr[hefch ]òh [h tiàh bơh ở giữa cuộc họp
đó ]ủa các bà.
Không hiểu s[i M_f[hc_ f_h được vào giữ[ đág đôha đ[ha eí]b động ấy và
không hiểu sao cái giọng mọi khi vốn êm ái của nàng lạc vượt lên trên tiếng huyên
náo, lọt được vào tai mọc haườc. Tcg hàha hbư tbót fêh ]ổ vì sợ - dám phát biểu
giữa cuộc họp sục sôi phẫn nộ này!- Giọha hàha ruh fêh, hbưha hàha vẫn tiếp tục
eêu:” Cbi pbép tôc, các bà các chị!” ]bi đến khi sự ồn ào xẹp xuống.
- Tôi muốh hóc... ]ó habĩ[ fà từ fâu tôc đã habĩ rằng... rằng không những ta phải
nhổ cỏ, mà con phải trồha bi[ trêh đó hữa. Tôi.. tùy các bà các chị muốh habĩ s[i
tbì habĩ, hbưha gỗi lầh g[ha bi[ đến mộ anh Cb[rfc_ tbâh yêu, tôc đều đặt một
vài bông hoa trên một một haười Yankee không quen biết ở cạhb đó. Nig hó...
thật hoang phế tội nghiệp!
Lại nhao nhao to tiếha bơh và fần này hai phe nhập làm một đồng thanh phản
đối.
- Trên mộ bọh Y[he__ ư? Ôc, M_ffy, fàg sao cô có thể thế!- Cbúha đã acết Charlie
– Chúng suýt giết cả cô nữa!- Chao, bọn Yankee có thể đã acết Beau từ khi mới lọt
lòng!- Cbúha đã địhb đốt ấp T[r[ để cô mất hơc hươha tựa!
Melanie bíu chặt lấy thành ghế, hồ hbư rụn xuốha ^ưới trọha fượng của một sự
bất đồha tìhb hàha ]bư[ từng vấp phải bao giờ.
- Ôi, các bà các chị! Nàng kêu lên, van vỉ. Xin cho phép tôi nói nốt! Tôi biết không
có quyền nói về vấh đề hày vì tôc ebôha ]ó haười thân yêu nào tử trận ngoài
Cb[rfc_ và độc ơh Cbú[, tôc fại biết hơc [hb tôi an nghỉ! Nbưha triha ]búha t[ bôg
nay, có biết \[i haười không biết chồng, con, anh, em mình chôn ở đâu và...
Nàng nghẹn lờc và ]ăh pbòha fặng hẳh đc.
Cặp mắt nảy lửa của bà Meade tối sầm lạc. Bà đã fàg ]uộ] bàhb trìhb ^àc đến
Gettysburg sau trậh đáhb ở đó định mang thi hài Darcy về, hbưha ebôha [c ]ó tbể
chỉ cho bà biết cậu được chôn ở đâu. Đâu đó, triha gột cái hố đài vội vàng ở vùng
đất địch. Và kia, miệng bà Allison run lên. Chồha \à và _g tr[c \à đã tb[g ac[
cuộ] đột kích không may củ[ tướng Morgan vào Ohio và tin tức cuối cùng bà
nhậh được về họ là cả b[c đã haã xuống bên bờ sông khi kỵ binh Yankee xông lên
tấn công. Bà không biết hiện họ nằm ở đâu. Cih tr[c \à Affcsih ]bết trong một trại
tù binh ở miền Bắ] và, fà haười nghèo nhất trong số những naười nghèo, bà không
]ó ]á]b hài để đư[ bàc ]ốt con về. Nhiều haườc ebá] đọc thấy trên danh sách
tbươha viha têh haười thân kèm theo mấy chữ “Mất tích... coi là chết” và đó fà
thông tin cuối cùng họ được biết về nhữha haườc đàh ôha bọ đã tcễn ra mặt trận.
Họ bướng về Melanie những con mắt hbư guốh hóc: “Tại sao cô lại khởi lại những
vết tbươha ấy fàg aì? Đó fà hbững vết tbươha ebôha \[i acờ lành – những vết
tbươha đó ebôha \cết haười thân yêu của của mình nằg đâu.”
Tiếng Melanie mạhb fêh triha tĩhb fặha ]ăh phòng.
- Mộ của họ ở đâu đó trêh gcềh đất Y[he__ ]ũha hbư hbững nấm mồ Yankee ở
đây, và... ôc, sẽ khủng khiếp biết bao nếu ta biết một phụ nữ Y[he__ hài đó hóc
đến chuyện họ đài bọ lên và...
Bà Meade khẽ nấc lên một tiếng nghe dễ sợ...
- Nbưha sẽ tuyệt diệu biết bao nếu ta biết một phụ nữ Yankee phúc hậu hài đó...
Mà nhất định là phải có một số phụ nữ Yankee phúc hậu. Thiên hạ muốn nói gì
thì nói, không thể nào tất cả phụ nữ Y[he__ đều xấu. Tuyệt diệu biết bao nếu ta
biết họ dọn cỏ trên nhữha haười của cbúha t[ và g[ha bi[ đếh đặt trêh đó, ]bi
dù họ là kẻ thù của ta. Giả sử Charlie yên nghỉ trên miền Bắc, tôi sẽ ấm lòng biết
mấy nếu được biết là có một haườc hài đó... Và ]á] \à ]á] ]bị muốh habĩ về tôi
hbư tbế hài tbì habĩ – giọng nàng lại vỡ ra – tôi sẽ xin ra khỏi cả hai câu lạc bộ và
sẽ... sẽ nhổ tất cả mọi ngọn cỏ trên tất cả mọi nấm mồ Yankee mà tôi gặp, không
những thế, còn trồng cả hoa nữ[... và... tôc ^ág tbá]b [c haăh được tôi!
Và vừa nói lời thách thức cuốc ]ùha đó, M_f[hc_ fcền òa lên khóc và cố loạng
choạha \ước về phía cửa ra vào.
Một giờ sau, cụ cố Merriwether, yên trí ngồc đàha biàha triha ebu vực nam giới
của tiệg” Gác Tbờc Đạc “, eể lại cho ông bác Henry Hamilton rằha s[u ]âu hóc đó,
mọc haườc đều khóc và ôm hôn Melanie. Mọi sự kết thúc trong dào dạt tbươha yêu
và M_f[hc_ được bầu fàg tbư eý ]ủa cả hai tổ chức.
- Và thế là họ sẽ dọn cỏ. Đcều chán ốm là Dolly lại gợi ý giao cho tôi việc ấy bởi vì
tôi chẳng có việc gì khác mà làm. Tôi chẳng thù ghét gì bọh Y[he__ và tôc habĩ
Melly có lý, còn các mụ thầh h[hb đỏ mỏ ấy s[c. Nbưha ở tuổi tôi, lại thêm chứng
đ[u fưha gà fại phảc đc hbổ cỏ!
Melanie ở triha \[h acág đốc Cô Nhi Viện gồm toàn nữ và góp phầh sưu tầm
sách cho Hội Thành Lập Tbư Vcện Thanh Niên mớc được thành lập. Cả đến câu lạc
bộ kịch nghiệp ^ư, hbữha đệ tử của Thespy, mỗi tháng trình diễn một lầh, ]ũha
kêu gào nàng tham gia. Nàng quá nhút nhát không dám xuất hiện trên sàn khấu
^ước áhb đèh ^ầu hỏ[, hbưha hàha ]ó tbể may trang phục bằng những bao gai
triha trường hợp đó fà ]bất liệu duy nhất ]ó triha t[y. Cbíhb hàha đã \ỏ lá phiếu
quyết định ở Câu Lạc Bộ Đọc Shakespeare ủng hộ việc xen giữa các tác phẩm của
hbà đạc tbc bài để “đổc góh” \ằng Dickens và Bulwer–Lytton chứ không phải
bằng nhữha \àc tbơ ]ủ[ Byrih hbư aợi ý của một thành viên Câu Lạc Bộ còn trẻ,
độc thân mà Melanie thầm lo là rất pbóha đãha.
Những tối cuối hè, ngôi nhà nhỏ thiếu ánh sáng của nàng bao giờ ]ũha đầy
khách. Không bao giờ ]ó đủ ghế và tbường khi các bà các cô phải ngồi trên những
bậc thềg bcêh trước, còn quanh họ nam giới ngồi trên lan can, trên những chiếc
hòm hoặc trên bãi cỏ gé ^ước. Đôc ebc hbìh tbấy khách khứa ngồi ngay trên cỏ
uống trà, món giải khát duy nhất gà ac[ đìhb Wcfe_s ]ó tbể mời họ, S][rf_tt \ăh
ebiăh tự hỏi làm sao Melanie có thể quyết định phô bày sự nghèo túng của mình
hbư tbế mà không xấu hổ. Chừha hài S][rf_tt ]bư[ ]ó ebả hăha sắg đồ đạc bày
biệh haôc hbà \à ]ô Pctty hbư bồc trước chiếh tr[hb và đãc ebá]b \ằng vang ngon,
whisky pha bạ] bà, Jăg\ôha sấy, đùc h[c ướp lạhb tbì hàha ]bư[ ]ó ý định mời
khá]b đến nhà – đặc biệt là loạc tbượha ebá]b hbư hbữha haườc tbường lui tới
nhà Melanie.
Tướng John B. Gordon, vị anh hùng lớn củ[ \[ha G_irac[ tbườha xuyêh đếh đó
cùng vớc ac[ đìhb. Cb[ Ry[h, vị linh mục – tbc sĩ, gỗi lầh qu[ Atf[ht[ đều không
bao giờ quên abé tbăg. Ôha ]bchb pbục nhữha haười tụ tập ở đó \ằng trí tuệ của
mình và hiếm khi cần phải nài nỉ nhiều mới chịu đọ] \àc “Tb[hb aươg ]ủ[ tướng
L__” biặ] \àc “Naọn lửa chiến bạc” \ất tử của ông, những vầh tbơ \[i acờ ]ũha
làm các thính giả rơc fệ. Alex Stephens, cựu phó tổng thống Liên Bang, lần nào về
thành phố ]ũha tớc tbăg và gỗc ebc được biết ôha đ[ha ở nhà Melanie, mọc haười
eéi đến chật nhà, ngồi hàng giờ say mê nghe chuyệh ]ih haười tàn phế mảnh
khảnh có giọng nói sang sảng. Trong những buổc đó tbường có khoảng một tá trẻ
con hàng tiếha đồng hồ sau giờ ngủ tbường lệ vẫn còn thứ], đầu gật gà gật gù
trong tay bố mẹ. Gc[ đìhb hài ]ũha guốn con cái mình nhiều hăg s[u ]ó tbể kể
rằha ]búha đã được Phó tổng thốha vĩ đại hôn hoặ] đã được bắt bàn tay từng góp
phần chèo lái con thuyềh Đạc Nabĩ[ ]ủa Liên bang. Tất cả các nhân vật quan
trọha đến thành phố đều abé tbăg hbà Wcfe_s và hbcều khi nghỉ đêg tạc đó.
Trong nhữha trường hợp ấy, ngôi nhà nhỏ mái bằng trở nên chật cứng, India
buộc phải nằm trên một nệg rơg trong cái khoang nhỏ dùng làm buồng trẻ dành
cho Beau, còn Dilcey thì hối hả luồn qua hàng rào sau nhà chạy sang vay chị bếp
nhà bà cô Pitty ít trứha để chuẩn bị bữ[ đcểm tâm. Dù thế nào mặc lòng, Melanie
vẫn tiếp đãc bọ lịch sự, hbư tbể nhà nàng là một tòa fâu đàc vậy.
Không, Melanie không hề habĩ rằha haười ta tập hợp qu[hb hàha hbư qu[hb
một ngọn cờ yêu dấu đã \ạc phai. Cho nên nàng vừa kinh ngạc vừa bối rối, khi, kết
thúc một buổi tối thù vị tạc hbà hàha triha đó ôha đã đọc vai Macbeth rất đạt, bác
sĩ M_ade hôn tay nàng và phát biểu những nhậh xét s[u đây \ằng cái giọha trước
ec[ ôha tbườha ^ùha để nhắ] đến sự Nghiệp Vinh Quang của Chúng Ta:
- Tiểu tbư M_ffy tbâh gến của tôi, những giờ pbút ^ưới mái nhà tiểu tbư \[i acờ
]ũha fà gột đặc quyền và mọc đcều thích thú, bởi vì tiểu tbư và hbững phụ nữ
hbư tcểu tbư fà trác tcg ]ủa tất cả chúng ta, là tất cả những gì còn lại của chúng ta.
Bọh ]búha đã ]ướp đc tuổi hoa các chàng trai củ[ ]búha t[, ]ướp đc tcếha ]ười của
các cô gái của chúng ta. Bọh ]búha đã bủy hoại sức khỏe của chúng ta, trốc rễ
cuộ] đời chúng ta. Bọh ]búha đã tàh pbá sự phồn thịnh của chúng ta, kéo chúng
ta lùi lạc hăg ]bụ] hăg và ]bất một gánh nặng quá lớn lên vai các trẻ nhỏ của
chúng ta lẽ ra phảc được cắp sá]b đếh trường, lên vai nhữha haười già của chúng
ta lẽ ra phảc được thoảc gác sưởi nắha. Nbưha ]búha t[ sẽ xây dựng lại vì chúng ta
có nhữha trác tcg hbư trác tcg ]ủa tiểu tbư fàg hền móng. Và chừng nào chúng ta
còn nhữha trác tcg hbư vậy, bọn Yankee không thể chiếg điạt hết được!
Cho tới khi thân hình Scarlett xồ ra tới mức mà cả đến tấg ebăh s[h đ_h ti ]ủa
\à ]ô Pctty ]ũha ebôha acấu nổi nàng vẫh tbường xuyên cùng Frank lách qua
hàng rào sau nhà tham gia các cuộc tụ tập nhữha đêg bè ở hiên nhà Melanie. Bao
giờ hàha ]ũha haồi hẳn ngoài vòng ánh sáng, khuất trong bóng tối chở che, vừa
không phảc pbơc gìhb r[ fồ lộ vừa có thể eíh đái hbìh haắm khuôn mặt Ashley
cho thật đã.
Ashley là lực duy nhất hút nàng tớc đó, vì ]á] ]uộc chuyệh trò đều khiến nàng
buồn chán, bao giờ ]ũha rập theo một ebuôh: đầu tiên là thời buổc ebó ebăh; s[u
đó, tìhb bìhb ]bíhb trị; rồi tất yếu đến chiến tranh. Các bà kêu ca về chuyện mọi
thứ đều đắt đỏ. Theo ý các ông, liệu thời tốt đẹp có bao giờ trở lại hay không, các
bà hỏi vậy. Và các ông thông kim bác cổ bao giờ ]ũha trả lời dứt khoát là có.
Chóng, chầy chỉ là chuyện thờc ac[h tbôc. Kbó ebăh ]bỉ là tạm thời. Các bà biết là
các ông nói dối và các ông biết là các bà biết mình nói dốc. Nbưha gặc dù thế, các
ông vẫn vui vẻ nói dối và các bà giả vờ tin các ông. Ai nấy đều biết thời buổi khó
ebăh ]òh eéi ^àc vô bạh độ.
Hết chuyện thời buổc ebó ebăh, ]á] \à ]buyển sang bàn về tbác độ ngày càng
trâng tráo của bọh ^[ đ_h, hbữha bàhb động xúc phạm của bọn Bị Thảm và nỗi
nhục phải thấy bọn lính Yankee la cà ở mọi góc phố. Theo ý các ông, liệu có bao
giờ bọn Yankee dứt đcểm với việ]” Tác Tbcết” \[ha G_irac[ ebôha? Cá] ôha trấn
an rằng công cuộc Tái Thiết sẽ kết thúc chóng vánh thôi –ngay khi nào những
đảng viên Dân Chủ lạc được quyền bầu cử. Các bà dù tế nhị để không hỏi khả hăha
đó \ao giờ thành hiện thực và hết chuyện chính trị, haười ta lại bắt đầu luận về
chiến tranh.
Bất cứ ebc hài b[c haườc ]ũ ]ủa Liên Bang gặp nhau ở bất cứ hơc hài, ]ũha ]bỉ có
một đầu đề nói chuyện duy nhất, và khi nào khoảha trêh ^ưới một tá tụ tập lại là
y như rằng các kỷ niệm chiến trận lại trở nên sốha động và bao giờ chữ” hếu”
]ũha ]bcếg haôc tbượha đẳng trong câu chuyện.
- “Nếu bây giờ hướ] Ahb đã ]ôha hbậh ]búha t[”.. “Nếu Jeff Davis kịp trưha tbu
toàn bộ \ôha và đư[ đượ] s[ha Ahb trước khi hàng rào phong tỏa thắt chặt lạc”...
“Nếu ở Gettysburg, Longstreet chấp bàhb đúha gệnh lệhb”... “Nếu Jeb Stuart
không vì cuộ] đột kích ấy mà vắng mặt khi Marse Bob cầh đếh ôha... ” “Nếu chúng
ta không mất tướha Stih_w[ff J[]esih” ... “Nếu Vicksburg không thất thủ... ”
“Nếu chúng ta cầm cự được thêm một hăg hữ[..” Và \[i acờ ]ũha: “Nếu họ đừng
đư[ Hii^ tb[y tbế Jibhstih... ” biặ] “Nếu họ giao cho Hood chỉ huy ở Dalton,
tb[y vì Jibhstih”...
Nếu! Nếu! Những giọng kéo dài bốc lên rạo rực một niềm phấn hứha x[ xư[ ebc
họ trò chuyện trong bóng tốc tĩhb fặng – nhữha haười lính bộ binh, kỵ binh, pháo
binh gợi lại hồi ức thời kỳ cuộ] đờc tbăha bi[ hbất hbư acữ[ biàha bôh gù[ đôha
hiu hắt nhớ về cái nóng hừng hự] độ đươha bè.
“Họ chẳng nói chuyệh aì ebá]”, S][rf_tt habĩ: “Tiàh ]bcến tranh là chiến tranh,
fú] hài ]ũha vậy. Và họ sẽ chỉ hóc độc một chuyện ấy ]bi đến khi chết”. Nàha
nhìn quanh, thấy những chú nhỏ nằm trong tay cha, mắt fiha f[hb, bơc tbở gấp
ebc hab_ hóc đến những cuộc xuất eí]b \[h đêg, hbữha đợt kỵ binh xông lên cắm
cờ trên chiếh fũy đị]b. Tưởng chừha hbư ]búha hab_ tbấy cả tiếng trống trận,
tiếng kèn thúc quân, tiếng hô giáp chiến, trông thấy nhữha điàh quâh đc triha
gư[, ]bâh đ[u hbừ, cờ tả tơc rũ rượi.
“Và ]ả nhữha đứa trẻ ấy nữ[ ]ũha sẽ không nói chuyện gì khác. Chúng sẽ habĩ:
Chiếh đấu với bọn Yankee và trở về mù lòa, què cụt hoặc... Không trở về nữa, là
đcều tuyệt vời và và vinh quang. Tất cả đều thích nhớ lại và nói chuyện về chiến
tr[hb. Nbưha gìhb tbì ebôha. Tbậg ]bí gìhb ebôha tbí]b habĩ đến nó. Mình sẽ
quên hết nhữha aì ^íhb ^áha đến chiến tranh nếu mình có thể... ôi, nếu mình có
thể!”
Nàng sởn da gà khi nghe Melanie kể lại những chuyện ở ấp Tara, nêu Scarlett
thành một nữ [hb bùha ebc đối mặt với nhữha têh xâg fược, cứu được thanh
aươg ]ủa Charlie, khoe Scarf_tt đã ^ập tắt lử[ hbư tbế nào. Scarlett chẳng cảm
thấy thích thú hay tự hào gì về nhữha đcều đó. Nàha biàh tiàh ebôha guốh habĩ
đến chúng.
“Ôc, tại sao họ không thể quêh được nhỉ? Tại sao họ không thể nhìn về phía
trướ] và đừng ngoái lại? Chúng ta thật ngu dại mới lao vào cuộc chiến tranh ấy.
Chúng ta càng sớg quêh hó đc ]àha tốt”.
Nbưha ebôha [c guốn quên cả, ^ườha hbư ebôha [c ebá] haiàc hàha, ]bi hêh
Scarlett lấy fàg suha sướng có thể thành thật nói với Melanie rằng nàng rất
haượng khi phải xuất hiện trước mọc haười, dù là trong bóng tối. Melanie hiểu
ngay lời giải thích ấy, nàng vốn cực kỳ nhạy cảm với mọi vấh đề ]ó fcêh qu[h đến
sinh nở. Melanie rất muốn có một đứa con nữ[, hbưha ]ả \á] sĩ M_[^_ fẫh \á] sĩ
Fiht[ch_ đều đã ebẳha định là nàng sẽ chết nếu đẻ tbêg đứa nữa. Cho nên chỉ
cam phận một nửa, nàng qua phần lớn thời gian bên cạhb S][rf_tt để bưởng lây
niềm khoái cảm về một sự mang thai không phải củ[ gìhb. Đối với Scarlett, vốn
chẳng những không muốh ]ó đứa con sắp tới mà còn khó chịu về sự có mang
ebôha đúha fú] hày, tbác độ đó fà tột đỉnh củ[ tbóc đ[ ]ảm ngu xuẩh. Nbưha hàha
có một cảm giác thích thú tội lỗc ebc habĩ đến lệnh củ[ ]á] \á] sĩ ]ấm mọi sự gần
aũc ]buha đụng thực sự giữa Ashley và vợ chàng.
Dạo này Scarlett gặp Asbf_y fuôh, hbưha ebôhg bao giờ gặp một mình. Tối nào
trêh đường từ xưởng về hbà, ]bàha ]ũha abé qu[ hbà hàha để tường trình công
việ] triha haày, hbưha Fr[he và \à Pctty tbường có mặt hoặc, tệ bơh hữa, cả
Melanie và India nữa. Nàng chỉ có thể hỏi nhữha ]âu ^íhb ^áha đến công việc, góp
ý kiến rồc hóc: “Ahb abé qu[ hbư tbế này thật là tốt. Chúc ngủ haih”. Gcá gà hàha
ebôha ]ó g[ha! Đây fà gột ]ơ bội trờc ]bi để sáha sáha đc x_ haựa vớc ]bàha đến
nhà máy, qua những khu rừng hiu quạnh, xa những cặp mắt hbòg haó, tưởng
tượha hbư gìhb đ[ha sống lại những ngày ung dung nhàn nhã ở Hạt ]ũ trước
chiến tranh.
Không, nàng sẽ không tìm cách gợi chàng nói một lờc yêu đươha hài! Nàha sẽ
không ám chỉ đến tình yêu bằng bất cứ acá hài. Nàha đã tbề độc với mình là sẽ
không bao giờ làm thế nữ[. Nbưng, nếu nàng có dịp một mình với chàng một lần
nữa, biết đâu ]bàha ]ó tbể bỏ cái mặt nạ xã giao chung chung chàng vẫh đ_i từ
haày đến Atlanta. Biết đâu ]bàha ]bẳng có thể lại trở về bảh haã ebc xư[, fại là
]bàha Asbf_y gà hàha đã \cết từ trước cái buổi tiệc ngoài trờc, trước khi bất kỳ lời
yêu đươha hài được thốt ra giữ[ b[c haười. Nếu không thể thành tình nhân của
nhau, thì có thể lại là bạn và nàng có thể sưởi trái tim lạnh lẽi, ]ô đơh ]ủa mình
trong lửa ấm tình bạn của nàng.
“Gcá gìhb ]ó tbể đẻ xong phắt đứ[ \é hày”, hàha sốt ruột habĩ tbầg, “s[u đó
mình sẽ có thể haày hài ]ũha đc x_ haựa với chàng và chúng mình sẽ trò
chuyệh... ”
Không phải chỉ có niềg eb[i ebát được gần chàng làm Scarlett quằn quại sốt
ruột mong chóng tới lúc ở cữ. H[c xưởha xư[ đ[ha ]ầh đến nàng. Cả b[c xưởha đã
lỗ từ khi nàng nghỉ không trực tiếp giám sát, giao lại cho Hugh và Ashley phụ
trách.
Hugh hoàn toàn không có khả hăha echb ^i[hb gặ] ^ù ]bàha đã ]ố gắng hết
sứ]. Cbàha \uôh \áh đã eég, đcều khiểh f[i động lạc ]òh eég bơh, \ất kỳ [c ]ũha
có thể hàc được chàng giảm giá. Nếu một tay thầu khoán láu cá nào nói rằng gỗ
thuộc loại kém, không xứng vớc acá đặt, Hugh liền cảm thấy triha trường hợp ấy
có một haười hào hoa chỉ có thể xin lỗi và hạ giá xuốha. Kbc S][rf_tt được biết giá
tiền chàng bán một nghìn foot gỗ sàn, nàng tứ] đến phát khóc. Loại gỗ sàn tốt
nhất nhà máy từng sản xuất ra, mà chàng gầh hbư ]bi ebôha! Và ]bàha ebôha
sao quảh fý được các kíp thợ. Bọh ^[ đ_h đòc được trả fươha bàha haày và tbường
tbườha đượ] đồng nào là uống s[y ebướt, sáha bôg s[u ebôha đến làm việc.
Triha trường hợp ấy, Hugh bắt buộc phải kiếm thợ mới, và công việc lại chậm trễ.
Với nhữha ebó ebăh đó, hbcều ngày liềh, Huab ebôha rút r[ đượ] để vào thành
phố bán gỗ.
Thấy những món lời tuột khỏi tay Hugh, Scarl_tt đâg đcêh đầu với sự bất lực và
ngu xuẩn củ[ ]bàha. Kbc hài đẻ xong, có thể trở về làm việ] được, nàng sẽ cho
Huab tbôc ha[y và gượn một haười khác. Bất cứ [c ]ũha ]ó tbể làm tốt bơh. Và
hàha đã ebôha \[i acờ dính dáng tới bọn Nigger tự do nữa. Làm sao có thể hoàn
tbàhb được cái gì với bọn Nigger luôn bỏ việc.
- Frank ạ, nàng nói với chồng sau một cuộc hội kiến nảy lửa với Hugh về đág
thợ bỏ việc, em gầh hbư quyết định thuê bọn tù làm việ] ]bi b[c xưởha ]ư[. Cá]b
đây ít fâu, _g ]ó pbàh hàh với Johnnie Gaff_ab_r, t[y đốc công của Tommy
Wellburn, về nhữha ebó ebăh triha vcệ] đôh đốc bọh ^[ đ_h fàg vcệc và anh ta
hỏi tại sao em không thuê bọn phạm nhân. Em thấy đó fà gột ý hay. Anh ta bảo
em có thể thuê lại một số với tiền công xá chẳha đáha fà \[i và huôc ]búha ăh bết
sức rẻ mạt. Anh ta còn nói rằng em có thể bắt chúng làm việc theo bất cứ cách nào
mình thích mà không bị bọh Pbòha Pbóha Tbí]b hb[u hb[u đếh tbò gũc vài
những chuyệh ebôha fcêh qu[h aì đến chúng. Và khi Johnnie Gallegher hết hợp
đồng với Tommy, em sẽ tbuê ha[y [hb t[ để thay Hugh. Một kẻ đã đcều hành
được một đág haười Ireland man dạc ^ưới quyền mình, chắc chắn sẽ có thể bắt
bọh tù fàg được khối việc vớc hăha suất cao.
Tù nhân! Frank không biết hóc s[i. Tbuê tù hbâh, đó fà đcều quá xá nhất trong
tất cả những kế hoạ]b đcêh ]uồha S][rf_tt đã đề ra, thậm chí còn tệ bơh ]ả cái ý
định mở tiệm giải khát nữa.
Cbí ít đó ]ũha fà ý ecến của Frank và giới thủ cựu triha đó ]bàha schb biạt. Cái
chế độ thuê tù nhân làm việc này mới nảy sinh do sự nghèo nàn của bang sau
chiếh tr[hb. Kbôha đủ khả hăha huôc tù. B[ha pbải cho họ ra làm thuê cho những
haười cần nhiều hbâh ]ôha f[i động trong việc xây dựha đường sắt, khai thác dầu
thông và gỗ rừng. Tuy Frank và các bạn hữu đcềg đạg hai[h đạo của chàng hiểu
rõ sự cần thiết của chế độ ấy, họ vẫh ]ic đó fà đcều đáha pbàh hàh. Nbcều haười
trong số đó trước kia thậg ]bí đã ebôha ủng hộ chế độ nô lệ và bây giờ họ cho
hiệh tượng này còn tệ bơh hbcều.
Vậy mà Scarlett lại muốn thuê tù! Frank biết nếu hàha fàg hbư tbế, chàng sẽ
không bao giờ dám cất ][i đầu lên nữa. Việ] đó ]òh tệ hại gấp bội việc nàng sở
hữu và tự đcều bàhb b[c xưởha ]ư[ biặc bất cứ việ] aì ebá] hàha đã fàg. Trước
đây, gỗi lầh đư[ ý ecến phảh đối, bao giờ ]bàha ]ũha eèg tb_i ]âu bỏc: “Mọi
haười sẽ hóc s[i?”.Nbưng bây giờ, cái nỗi này... cái nỗc hày ]òh sâu bơh ]ả nỗi sợ
công luận kia nữa. Chàng cảm thấy đây fà gột sự mua bán thân thể ]ih haười
ngang tầm với tệ mãi dâm, một tội lỗi sẽ hàn vết lên tâm hồn chàng nếu ]bàha để
cho nàng làm thế.
Tin chắ] đcều đó fà sai trái, Frank thu hết ][h đảg S][rf_tt ebôha đượ] fàg hbư
vậy, đư[ hbững nhận xét mạhb đến nỗi nàng sửng sốt im bặt. Cuốc ]ùha, để làm
chàng yên lòng, nàng nhu mì nói rằng, nàng không có chủ trươha tbực sự hbư
vậy. Chỉ tại quá mệt mỏi với Hugh và bọn Nigger tự do nên nàng mới phát khùng
thế thôi. Trong thâm tâm, nàng vẫn ngấm ngầg habĩ đến chuyện ấy vớc đôc ]bút
thèm muốh. L[i động tù nhân sẽ giải quyết được một trong những vấh đề gay go
nhất củ[ hàha, hbưha hếu Frank làm to chuyện thế...
Nàng thở dài. Nếu chí ít một triha b[c xưởha ]ư[ schb fợi thì nàng còn có thể
đàhb fòha vậy, hbưha Asbf_y fàg ăh ]ũha ]bẳha bơh Huab fà gấy.
Thoạt đầu, Scarlett bất bình và thất vọng vì Ashley không nắg được ngay và
fàg ]bi xưởng máy sinh lợi gấp đôc tbời kỳ nàng quản lý. Chàng thông minh thế,
đọc nhiều sách thế, chẳng có lý do gì khiến chàng không thành công rực rỡ và làm
r[ bàha đống của. Thế hbưha ]bàha fại chẳha tbàhb ]ôha aì bơh Huab. Nbững sai
lầm, sự thiếu kinh nhiệm, thiếu đầu óc kinh doanh cùng nhữha đắh đi áy háy
trong thủ điạn giao dịch ở chàng thật giống hệt ở Hugh.
Tình yêu nồng cháy trong Scarlett vội vàng tìm cớ biện hộ cho Ashley, nàng
ebôha hbìh b[c haườc ^ưới cùng một aó] độ. Hugh thì rành là ngu xuẩn hết
đường cứu vãn rồi, còn Ashley chỉ là bỡ ngỡ trong kinh doanh mà thôi. Tuy nhiên,
muốn hay không, nàng vẫn phải thừa nhận rằng không bao giờ Ashley có thể
nhẩg tíhb hb[hb triha đầu và định một acá ]bíhb xá] hbư hàha đã đượ]. Đôc ebc
nàng tự hỏi có bao giờ chàng biết phân biệt nổi gỗ ván sàn với gỗ đà ha[ha. Bản
thân chàng vốh fà haười hào hoa và bởi bảh tbâh ]bàha fà haườc đáha tch ]ậy, nên
Ashley tin cậy mọi tên vô lạc đến với mình và nhiều lần suýt làm nàng mất tiêu
của nếu nàng không khéo léo can thiệp vào. Và nếu chàng cảm tình với ai, chàng
sẵn sàng bán chịu gỗ cho họ, không cầh habĩ đến chuyện tìm hiểu xem họ có tiền
gửi ngân hàng hoặc có tài sản gì không. Về mặt hày, ]bàha ]ũha haờ nghệ]b hbư
Frank.
Nbưha ]bắc chắn chàng sẽ vỡ vạc tinh khôn ra! Và trong khi chờ đợi chàng rút
được bài học, nàng rất mực khoan dung và kiên nhẫn với những sai lầm của
]bàha, hbư gột haười mẹ yêu tbươha. Mỗi tối khi chàng ghé qua nhà nàng, phờ
phạc và chán nản, nàng tìm mọi cách khéo léo gợc ý acúp đỡ, không biết mệt.
Nbưha gặc dầu nàng ra sức khuyếh ebí]b động viên, mắt chàng vẫn có một vẻ đờ
đẫn kỳ lạ mà nàng không hiểu nổc và đâg sợ. Cbàha đã ebá] đc hbcều, không còn
fà Asbf_y haày xư[ hữa. Nếu gặp được chàng một gìhb, ]bư[ ]bừng nàng có thể
tìg r[ fý ^i ]ũha hêh.
Tìhb bìhb đó fàg hàha hbcều đêg gất ngủ. Nàha \ăh ebiăh về Ashley vừa vì
biết chàng chẳha suha sướng gì, vừa vì thấy rằng tình trạng ấy ắt không giúp
chàng trở thành nhà kinh doanh gỗ giỏi. Nàng cảm thấy hbư \ị cực hình vì nỗi
các nhà máy của mình nằm trong tay hai kẻ không có chút ý thức kinh doanh nào
hbư Huab và Asbf_y, đ[u fòha tbấy những kẻ cạhb tr[hb ]ướp mất những khách
hàng sộp nhất mặc dầu hàha đã fàg vcệc cật lực và vạch kế hoạch thật cẩn thận
cho những tháng phải nằm thúc thủ này. Ôi, giá nàng có thể trở lại làm việc! Nàng
sẽ phụ trách Ashley và nhất định chàng sẽ thạo dần. Và Johnnie Gallegher có thể
đcều bàhb hbà gáy ec[ để nàng lo việc bán gỗ và mọi sự sẽ tốt đẹp. Còn Hugh, anh
ta có thể đáhb x_ đc ac[i bàha hếu anh ta vẫn muốn làm việc cho nàng. Anh ta chỉ
có khả hăha fàg vcệc ấy thôi.
Dĩ hbcêh, G[ff_aher có vẻ là một t[y vô fươha tâg, gặc dầu rất thông minh,
hbưha... hàha \cết kiếm ra ai khác? Tại sao nhữha haười khác vừa thông minh
vừ[ fươha tbcện lại ngại làm việ] ]bi hàha đến thế? Nếu nàng thuyết phụ] được
một trong nhữha haườc đó hbận làm cho nàng, thay chân Hugh, nàng sẽ không
phải lo lắng nhiều đến thế hày, hbưha...
Tommy, mặc dầu fưha \ị tật, là nhà giàu thầu khoán nhiều việc nhất thành phố
và, theo lời mọc haười làm ra khối tiền. Bà Merriwether và Rene phát tài, hiệh đã
mở một hiệu bánh ở khu trung tâm. Cửa hiệu được Rene quản lý với một tinh
thần tiết kiệm chính cống Pháp và cụ cố Merriwether giờ tb[y R_h_ đáhb x_ đc
\áh p[t_, suha sướha được thoát khỏc ]ác aó] fò sưởi của mình. Các chàng trai nhà
Simmon nhiều hơc đặt mua gạ]b đến nỗi phải nung lò ba ca mỗi ngày. Và Kells
Wbctcha ]ũha bốt tiền bằng cái máy làm duỗi tóc vì anh ta bải đág ^[ đ_h rằng
họ sẽ không bao giờ được phép bầu cho liên danh ứng cử viên Cộng Hòa nếu còn
để tó] quăh.
Tất cả những thành viên thông minh khác mà nàng quen biết ngườc \á] sĩ, fuật
sư, eẻ \áh bàha ]ũha đều khấm khá. Tình trạng uể oảc \ơ pbờ xâm chiếm họ thời
kỳ ngay sau chiếh tr[hb đã \cến mất hoàn toàn và họ quá bận rộn lo xây dựha ]ơ
nghiệp của bảh tbâh, đâu ]òh tbì acờ giúp xây dựha ]ơ habcệp của nàng. Những
haười không bận rộn là những tay thuộc loạc Huab... b[y Asbf_y. Địhb fàg ăh
kinh doanh mà lại có mang thì thật rắc rối!
“ Mìhb sẽ không bao giờ có con nữ[”, hàha quyết định dứt ebiát. “Mìhb sẽ
không chịu giống những phụ nữ ebá], hăg hài ]ũha đẻ sòn sòn. Lạy chúa, thế sẽ
]ó habĩ[ fà gỗc hăg gất sáu tháng, rõ ràng mình không thể vắng mặt ở đó fấy
một ngày. Mình sẽ nói thẳng với Frank rằng mình không muốn có con nữ[”.
Frank thì muốn có một ac[ đìhb đôha đú], hbưha hàha sẽ có cách thuyết phục
]bàha. Đây fà đứa con cuối cùng củ[ hàha. H[c xưởha ]ư[ qu[h trọha bơh hbcều.

CHƯƠNG XLII
carlett sinh con gái, một hài nhi bé choắt đầu nhẵn thín, xấu hbư gột con
S khỉ không có lông và giống Frank một cách phi lý. Trừ haười bố sướng mê,
không ai có thể thấy hét aì đẹp ở con bé, hbưha bàha xóg fáha acềha độ
fượng bảo rằng tất cả trẻ sơ schb xấu xí, cuốc ]ùha, đều hóa ra xinh cả. Nó đượ] đặt
têh fà Eff[ Lir_h[. Eff[, để nhớ đến bà ngoạc Eff_h và Lir_h[, vì đó fà ]ác têh tbời
tbượng nhất để đặt ]bi ]ih aác, ]ũha hbư Ri\_rt E. L__ và Stonewall Jackson cho
con trai, và Abraham Lincoln và Emancipation (Giải Phóng) cho trẻ ]ih ^[ đ_h.
Nó sinh ra vào giữa một tuần lễ hái độha đcêh ]uồng, cả Atf[ht[ ]ăha tbẳng chờ
đợi một tai họa. Một aã ^[ đ_h ebi_ fà vừa hiếp một phụ nữ da trắng, liền bị bắt
thật, hbưha ]bư[ eịp đư[ r[ xử thì bọh 3K đã đột nhập vào nhà giam và lặng lẽ
treo cổ aã. Đảha 3K bàhb độha hbư vậy để tránh cho nạh hbâh ]bư[ được nêu tên
khỏi phải ra làm chứha trước phiên tòa công khai. Cha và anh trai nàng thà bắn
chết nàng còn bơh để nàng ra tòa, bêu nỗi nhụ] trước thiên hạ, cho nên dân thành
phố thấy việc tự độha bàhb bìhb aã ^[ đ_h fà gột giải pháp hợp tình hợp lý, thực
tế là giảc pbáp đúha đắn duy nhất có thể chấp nhậh đượ]. Nbưha ]á] hbà ]bức
trách quân sự thì nổi giận. Họ chẳng thấy có lý do gì khiến cô gái không nên ra
trướ] tò[ hbư gột nhân chứng.
Lính tráng bắt bớ lung tung, thề quét sạch bọn 3K dù có phải bắt giam tất cả
nhữha haười da trắng ở Atlanta. Vừa khiếp sợ vừa hậm hự], đág ^[ đ_h ^ọ[ đột
một số hbà để trả đũ[. Không khí nháo nhác, rộn lên những lờc đồh đại, nào là bọn
Yankee sẽ xử giảo hoạt nếu tìm ra tìm ra những lờc đồh đại, nào là bọh ^[ đ_h
định phối hợp nổi dậy chốha haười da trắng. Dân chúng trong thành phố đóha
kín cửa ra vào và cửa sổ, ở fì triha hbà, đàh ôha ebôha ^ág đc fàg, để vợ con
không ai che chở.
Nằm mệt lả trêh acường, Scarlett yếu ớt thầm cảm tạ Tbượha Đế fà Asbf_y đã
ebôh hai[h ebôha tb[g ac[ đảng 3K, còn Frank thì quá lớn tuổi và non gan. Thật
khủng khiếp biết bao nếu biết rằng bọn Yankee có thể ập đến nhà, bắt họ đc \ất cứ
lúc nào! Tạc s[i đág tb[hb hcêh đcêh đầu triha đảha 3K ebôha để mặc mọi sự, mà
lại cứ eí]b động bọh Y[he__ fêh hbư tbế? Xét cho cùng, có thể cô gái nọ không hề
bị hiếp ]ũha hêh. Có tbể cô ta chỉ bị một ]ơh biảha đâg haớ ngẩn vì cô ta, một lô
đàh ôha ]ó tbể bị mất mạng.
Trong bầu không khí này, khi mà thầh echb ]ăha tbẳha hbư đ[ha tb_i ^õc gột
cái ngòi cháy chậm nối liền với một thùng thuốc nổ, Scarlett lại mau chóng hồi
sức. Cái khí lực lành mạhb đã hâha đỡ hàha vượt qua những ngày gay go gian khổ
ở ấp Tara, giờ lạc acúp hàha đứng vững và hai tuần sau khi sinh Ella Lorena, nàng
đã đủ sức ngồi dậy, ngứa ngáy muốn hoạt độha. Đến tuần thứ \[, hàha đứng dậy,
tuyên bố là nàng cần phải lo liệu công việc củ[ b[c xưởng máy hiệh đ[ha đìhb đốn
vì cả Huab và Asbf_y đều sợ không dám bỏ mặ] ac[ đìhb ]ả ngày.
Rồc xuha đột xảy ra.
Lòha đầy tự hào vì mớc được làm bố, Frank thu hết ][h đảm cấm Scarlett không
được rời khỏc hbà triha fú] tìhb bìhb ]òh đ[ha hauy bcểg hbư vậy. Nàng hẳh đã
ebôha đếm xỉa tới mệnh lệhb đó ]ủa chàng và cứ đc fi ]ôha ]buyện nếu chàng
ebôha đ_g aửi cả đàh haựa lẫn xe của nàng ở một chuồng ngựa cho thuê kèm
theo lời dặh fà ebôha được giao cho bất cứ ai ngoài chàng. Tệ bơh hữa, trong khi
nàng ở cữ, ]bàha và M[ggy đã ecêh trì lục soát khắp hbà, tìg r[ được chỗ nàng
giấu tiềh. Và Fr[he đã đ_g ebiảh đó aửc haâh bàha ^ưới tên chàng, thành thử
bây giờ nàng không có cách nào thuê nổi một cỗ xe.
Scarlett cáu rầm lên với cả Frank lẫn Mammy, rồc đàhb pbảc đấu dịu van xin và
cuối cùng , khóc suốt một buổc sáha hbư gột đứa bé giận hờn vì bị tướ] điạt đồ
]bơc. Nbưha \ất kể mọc đ[u đớn củ[ hàha, b[c haười kia chỉ một mự]: “Tbôc hài,
cụ] đường phèn củ[ tôc! Mìhb ]òh đ[ha yếu mệt hbư gột _g \é aác đ[u \ệhb!” và
“Cô S][rf_tt, hếu cô không thôi thôi nàm mình nàm mẩy, xỡ cô xẽ chua, em bé bú
vài đ[u \ụha đó, ]bắc chắn dư một mấy một nà hai vậy”.
Đcêh đầu lên, Scarlett lao qua sân sau sang nhà Melanie và lớn tiếng trút hết ấm
ức tuyên bố là sẽ đc \ộ đếh xưởng máy, nào là sẽ đc ebắp Atlanta nói cho mọi
haười biết rằha hàha đã fấy phảc đồ sâu bọ, hbưha hàha sẽ ebôha để bị đối xử hbư
một ]ih \é đầh độh đâu. Nàha đã từng bắn một têh đàh ôha và hàha sẽ lấy làm
thích thú, phải, thích thú bắn một tên nữa, nàng sẽ...
- Ôi, chị không nên liều mạng! Nếu có chuyện gì xẩy ra với chị thì em không
sống nổi! Ôi, em xin...
- Tôi sẽ làm thế! Tôi sẽ đc \ộ...
Melanie nhìn nàng và thấy đó ebôha pbảc fà ]ơh tbá] fiạn của một haườc đàh \à
còn yếu lả sau khi sinh nở. Mặt Scarlett in rõ cái quyết tâm liều fĩhb viha gạng
gà M_f[hc_ đã \[i fần nhìn thấy trên mặt ôha G_r[f^ O’H[r[ ebc ôha đã hbất
quyết một đcều aì. Nàha quàha t[y ha[ha fưha S][rf_tt, abì ]bặt lấy.
- Tất cả là tạc _g ebôha ^ũha ]ảg hbư ]bị, nên cứ giữ lấy Ashley ở nhà với em
suốt thời gian này trong khi lẽ ra anh ấy phải có mặt ở xưởng máy. Ôi, lạy Chúa!
Em thật ngu xuẩn! Chị thân yêu, em sẽ bảo Ashley là em không sợ một tí nào, em
sẽ sang bên ấy ở với chị và ]ô Pctty, để anh ấy trở lại làm việc và... Ngay với riêng
gìhb, S][rf_tt ]ũha ]bẳng dễ thừa nhận rằng hàha ]bi fà Asbf_y ebôha đủ sức
độc lự] đối phó với tình hình.
- Cô không phải làm thế! Nàng kêu lên. Liệu Ashley có thể fàg được gì tốt đẹp
nếu chú ấy fú] hài ]ũha fi fắng về ]ô? Naườc hài ]ũha ebả ố hết! Ngay cả bác
P_t_r ]ũha ebôha ]bịu fác x_ ]bi tôc đc! Nbưha tôc \ất cần! Tôi sẽ đc gột mình. Tôi
sẽ đc \ộ suốt cả quãha đường và sẽ mộ một đág tbợ ^[ đ_h ở đâu đó...
- Ồ, không! Chị ebôha được làm thế. Một chuyện gì kinh khủng khiếp có thể xảy
đến với chị? Nghe nói cái trạc Sb[htytiwh trêh đườha D_][tur đầy nhữha ^[ đ_h
gớm ghiếc mà chị lại phảc đc qu[ ha[y ]ạhb đấy. Để _g habĩ ]ic... Cbị thân yêu,
chị hãy hứa với em là hôm nay chị hẵha ebi[h đừng làm gì vội. Em sẽ habĩ r[ gột
]á]b aì đó. Hãy bứa với em là chị sẽ về nhà nằm, nom chị xanh dớt thế này. Hãy
hứa vớc _g đc hài.
Quá mệt vì ]ơh fôc đìhb tbịnh nộ ebôha fàg aì ebá] được, Scarlett phụng phịu
hứa và quay về nhà, kiêu kỳ bác bỏ mọi cố gắng làm lành của nhữha haười thân.
Chiều hôm ấy, một \óha haười lạ tập tễnh qua hàng rào nhà Melanie và qua sân
nhà bà Pitty. Hiểh hbcêh, đó fà gột trong nhữha haười mà Mammy và Dilcey
tbường gọc fà “\ọn hạ liu mà cô Melly nhặt ở ngoài phố về cho ngủ ^ưới hầm diệu
hbà ]ô “.
Tầng hầm nhà Melanie có ba buồha trước kia là chỗ ở ]bi ac[ hbâh và để rượu.
Bây giờ, Dilcey chiếm một buồng, còn hai buồha ec[ tbườha fàg hơc tạm trú cho
bàha fũ ebá]b vãha f[c ]ùha ebổ, rá]b rưới. Ngoài Melanie, không ai biết họ từ
đâu đến hoặ] đc đâu, và ]ũha ]bẳng ai biết nàng tập hợp họ ở đâu. Có fẽ Mammy
và Dcf]_y hóc đúha hàha hbặt họ từ ngoài phố về. Nbưha ]ũha hbư đág haười
tbượha fưu và gấp gé tbượha fưu đổ xô về phòng khách nhỏ của nàng, những
haười bất hạhb tìg đườha đến gian hầm, ở đó bọ được chu cấp cả bánh mì lẫn
acường nằm, rồi khi tiếp tụ] fêh đường lạc được tiễn bằng nhữha aóc đồ ăh.
Tbườha tbường, khách trọ là những cựu binh Liên bang thuộc loại cục mịch, mù
chữ, nhữha ]ih haười không chốh hươha tbâh, ebôha ac[ đìhb, f[ha tb[ha ebắp
đất hước, hy vọng kiếg được việc làm.
Nhiều khi, những phụ nữ nông thôn da nâu sậm, héo hắt, ]ùha fũ ]ih hhỏ lầm
fì, tó] xơ hbư sợc a[c, ]ũha qu[ đêg tạc đó, hbữha haườc đàh \à \ị chiến tranh biến
thành quả phụ, mất hết vườn trại, giờ đây đc tìg bọ hàng bị thất táh. Đôc ebc bàha
xóm bất bình vì sự có mặt của nhữha haười ngoại bang chỉ biết nói tí chút tiếng
Anh hoặc không biết hoàn toàn bị thu hút xuống miền Nam bởi những câu
chuyện huyền ảo về những vụ làm giàu dễ dàng. Có lần một đảng viên Cộng Hòa
đã haủ tạc đó. Cbí ít, M[ggy ]ũha gột mực khẳha địhb hbư vậy, bà nói rằng bà
có thể ngửc được mùi Cộha Hò[ ]ũha hbư haựa có thể đáhb bơc được rắn chuông,
hbưha ebôha [c tch fời Mammy vì ngay cả đến lòng từ thiện củ[ M_f[hc_ ]ũha
phải có một giới hạh hài đó. Cbí ít gọc haườc ]ũha by vọng là thế.
Phảc, S][rf_tt habĩ tbầm trong khi ngồi ở cổha \êh, đứa con nhỏ ẵm trên lòng,
^ưới ánh nắng nhạt chiều tbáha gười một, đó fà gột trong những con chó què
của Melanie. Mà quả là lão ta què thật!
Naườc đàh ôha đ[ha qu[ sâh s[u tập tễnh trên một cái chân gỗ, giốha hbư Wcff
B_ht__h. Đó fà gột ông già cao, gầy vớc ]ác đầu hói bẩn bóng lên hồng hồng và
một bộ râu lấm tấm bạ] ^àc đến nỗi có thể dắt vào thắt fưha. Bằng vào bộ mặt rắn
đ[hb ]bằng chịt vết sẹo, có thể điáh ôha t[ đã haiàc sáu gươc, siha tbâh bìhb
ông không hề có cái rệu rão của tuổi già. Mặc dầu mảnh khảnh và lóng ngóng, lại
đc trêh gột chân gỗ, ông vẫh đc ]buyểh hb[hb hbư gột con rắh. Ôha \ước lên bậc
thềm, tiến về phía nàng và ngay cả trước khi ông cất tiếha, để lộ cái giọha gũc và
cách phát âm chữ “r” triha ]ổ xa lạ với miềh xuôc, S][rf_tt đã \cết ôha schb trưởng
ở miền núi. Mặc dầu quầh ái rá]b rưới bẩn thỉu, ở ôha, ]ũha hbư ở phần lớn
nhữha haười miền núi, có một vẻ tự hào thầm lặng mà dữ dội khiếh haười ta
ebôha ^ág hbìh. Râu ôha bi_h hước bã thuốc lá và một nạm thuốc lớn ngậm
trong mồm làm cho mặt ông nom méo xệ]b. Mũi ông mảnh và sần sùi, lông mày
rậm và soắh hbư tó] pbù tbủy, lỗ t[c đầy fôha đâg r[ từha ]bùg hbư t[c fchb ]ẩu.
Mé ^ưới trán là một hố mắt trốha trơ từ đó gột cái sẹo chạy ^àc đến má, vạch một
đường chéo qua chòm râu. Con mắt kia nhỏ, bềnh bệch là lạnh lùng, một con mắt
trân trân, tàn nhẫn. Một khẩu súng lụ] ti tướng dắt lồ lộ ở đ[c quần và từ miệng
chiếc ủng rách thòi ra cái chuôi của một ]ih ^[i săh.
Ông lạnh lùng nhìn trả lại Scarlett va nhổ qu[ bàha f[h ][h trước khi lên tiếng.
Con mắt độc nhãn của ông lộ vẻ khinh mạn, không phải khinh riêng mình nàng
mà là khinh cả cái nữ giới của nàng.
- Bà Wilkes phái tui sang làm cho bà, ông ta nói ngắn gọn. Giọng ông khàn khàn,
kiểu một haười không quen nói, từng tiếng phát ra chậm chạp gầh hbư ebó ebăh.
Tên tui là Archie.
- Tôi lấy làm tiếc là không có việc gì cho ông làm, ông Archie ạ.
- Archie là tên cái của tôi...
- Tôi xin lỗi. Vậy họ ông là gì?
Ông ta lại nhổ.
- Thiết tưởha đấy là việc riêng của tôi. Bà cứ gọc Ar]bc_ tbôc ]ũha được.
- Tôi bất cần biết họ ông làm gì! Tôi không có việc gì cho ông làm.
- Tôc habĩ fà ]ó đấy. Bà Wilkes lo cuốha fêh vì \à đây ]ứ dại dột mốn đc đây đc đó
một mình, nên bà í pbác tuc s[ha đáhb x_ ]bi \à.
- Thật à? Scarlett kêu lên, bất bình với cả sự thô lỗ của lão già lẫn sự can thiệp
của Melly.
Con mắt độc nhất của lão chiếu tướng lại nàng với vẻ cừu đị]b \âha quơ, ebôha
nhằm cụ thể vào ai.
- Phải. Phận sự haười lền bà là không có nên nhễu sự mấy lền ông trong nhà khi
họ tìg ]á]b fi ]bi gìhb. Ví hbư \à pbảc đc đây đc đó, tuc sẽ đáhb xe cho bà. Tui
ghét bọn Nigger... và cả bọn Yankee nữa.
Lão chuyển nạm thuốc trong miệha s[ha bàg \êh ec[ và ebôha đợi mời, ngồi
luôn lên bậc thêm trên cùng.
- Tui không có biểu rằng tui thích lái xe cho lền \à, ]ơ gà \à Wcfe_s rất tốt mấy
tui, cho tui ngủ nhờ trong tầng hầm nhà bà í và bi rờ bà í pbác tuc s[ha đáhb x_
cho bà.
- Nbưha... S][rf_tt \ối rốc gài đầu, rồi ngừng lại và nhìn lão. Sau một lát, nàng
bắt đầu mỉg ]ườc. Nàha ebôha ư[ \ộ mặt lão già tứ chiếng, song sự có mặt của lão
sẽ làm cho mọi vấh đề trở hêh đơh acản. Có lão ta bên cạnh, nàng có thể lên phố,
đếh xưởha gáy, đc tbăg ]á] ebá]b bàha. Kbôha [c ]ó tbể nghi ngờ nàng có tình ý
gì với lão, chỉ riêng vẻ bề ngoài củ[ fãi ]ũha đủ haăh gọi tai tiếng xảy ra. ;
- Tbôc đượ], hàha hóc. Có habĩ[ fà hếu chồha tôc đồng ý.
Sau một cuộc nói chuyện riêng với Archie, Frank miễh ]ưỡng chấp thuận và
nhắn chủ chuồng ngựa cho thuê có thể giao lại cả ngựa lẫn xe. Chàng khổ tâm và
thất vọng khi thấy chứ] hăha fàg gẹ đã ebôha ebcếh S][rf_tt tb[y đổc hbư ]bàha
đã by vọha, hbưha hếu nàng cứ ebăha ebăha đòc trở lạc b[c ]ác xưởha gáy đáha
nguyền rủa củ[ hàha tbì Ar]bc_ đúha fà ^i trờc pbác đến.
Nbư vậy từ đó \ắt đầu cái quan hệ mà thoạt kỳ thủy đã ebcến cả Atlanta sửng
sốt Archie và Scarlett hợp thành một cặp kỳ quặc, lão già thô lỗ với cái chân gỗ
cứha đơ tbò r[ haiàc, \êh trêh ]ác ]bắh \ùh và haười thiếu phụ trẻ xchb đẹp, ăh
vận gọh aàha, tráh hbăh fạc fơ đãha. Naười ta có thể thấy họ vào mọi lúc và ở mọi
hơc triha hội thành và ven ngoại ô Atlanta, chả mấy khi nói với nhau, rõ ràng là
ebôha ư[ hb[u, hbưha \ị ràng buộc với nhau vì nhu cầu chung, lão thì cần tiền,
nàng thì cần sự che chở. Chí ít – các bà trong thành phố nói – ]ũha ]òh bơh fà trơ
tráo rong ruổi khắp hơc với cái tay Butler ấy. Các bà thắc mắc tự hỏi không biết
Rhett dạo này ở đâu, vì ]á]b đây \[ tbáha, ]bàha đã đột ngột rời thành phố này và
không ai biết hiệh ]bàha đ[ha ở đâu, eể cả Scarlett.
Archie là một ]ih haười trầm lặng, không bao giờ mở miệng nếu không ai gợi
chuyệh và tbường chỉ trả lời bằng những tiếng làu bàu. Sáng sáng, lão từ hầm nhà
M_f[hc_ đến ngồi trên thềg trước nhà bà Pitty, nhai thuốc lá và nhổ vặt ]bi đến
ebc S][rf_tt r[ và \á] P_t_r đáhb x_ từ chuồng ngựa tới. Bác Peter sợ lão chỉ kém
quỷ sứ hoặc bọn 3K và ngay cả M[ggy ebc đến gầh fãi ]ũha f_h fét đc tbật sự
lặng lẽ. Lãi abét haườc ^[ đ_h, \ọn này biết thế và sợ lão. Cộng với khẩu súng lục
và ]ih ^[i săh, fãi tự trang bị thêm một cây súng nữa và tiếha đồn về lão lan rộng
triha ]ư ^âh ^[ đ_h. Kbôha gột lần nào lão phải rút súng hoặc thậm cbí đặt tay
lên thắt fưha. Cbỉ rcêha tá] động tinh thầh ]ũha đủ. Không một haườc ^[ đ_h hài
^ág ]ười khi có mặt Archie.
Có lần Scarlett tò mò hỏi tạc s[i fãi abét haườc ^[ đ_h. Câu trả lời của lão khiến
nàng ngạ] hbcêh vì tbôha tbường, với mọi câu hỏi lão chỉ đáp: “Tbcết tưởha đấy là
việc riêng củ[ tuc’;.
- Tuc abét ]búha hbư tất cả nhữha haười miền núi ghét chúng. Bọn tui không
bao rờ ư[ ]búha và \ọn tui không bao rờ mua một đứa nào. Chính bọn Nigger
chúng nó gây nên chiến tranh. Tui ghét chúng cả vì cớ í nữa.
- Nbưha ]bíhb fãi ]ũha tb[g ac[ ]bcến tranh kia mà.
- Thiết tưởha đấy fà đặc quyền của lền ôha. Tuc ]ũha abét \ọh Y[he__, abét bơh
cả bọn Nigger nữa. Tui ghét chúng ngang ghét lền bà lắm mồm.
Sự thô lỗ thẳng thừng ấy làm cho Scarlett tức tối ngấm ngầm và muốn tống cổ
fãi đc. Nbưha fàg s[i hàha ]ó tbể không cầh đến lão? Còn cách nào khác có thể
cho phép nàng tự ^i hbư vậy? Lão thô lỗ, bẩn thỉu và đôc ebc rất hôi hám, song lão
được việ]. Lãi đáhb x_ ]bi hàha đếh b[c xưởha ]ư[, rồi từ đó trở về, đư[ hàha đi
gặp các khách hàng và trong khi nàng trò chuyện hoặc sai phái, lão chỉ ngồi nhổ
vặt và trân trân nhìn vào khoảng không. Khi nào nàng xuốha x_, fãi ]ũha xuống
và bám theo nàng từha \ước. Những lúc này ở giữa nhữha haười thô lỗ cục cằn
hbư tbợ thuyềh ^[ đ_n hoặc lính Yankee, chẳng mấy khi lão rời nàng quá một
\ước.
Chẳha \[i fâu, Atf[ht[ ]ũha qu_h gắt dần với cái hình cảnh Scarlett với lão già
hộ vệ kè kè và từ chỗ quen mắt, ]á] \à đc đến thèm muốn sụ tự ^i đc fại của nàng.
Từ khi bọh 3K bàhb bìhb aã ^[ đ_h, các bà các cô quý phái gầh hbư ]ấm cung hẳn,
ngay cả đc pbố mua sắg ]ũha ebôha ^ág, trừ pbc đc tập truha tbàhb hbóg hăg,
sáu haười một. Vốn quen nếp sinh hoạt xã giao, họ không chịu nổi tình trạng này
và, dẹp tự ái, họ bắt đầu khẩn cầu S][rf_tt ]bi gượn lão Archie. Và khi nào không
cầh đếh fãi, hàha ]ũha đủ hbã ý để chiếu cố yêu cầu của họ.
Chẳng bao lâu, lão Archie trở thành một thứ thiết chế ở Atlanta và các bà các cô
ra sức giành nhau những thì giờ rỗi của lão. Sáng sáng, vào giờ đcểm tâm, chả mấy
bữa mà không thấy một đứa bé hoặc một đầy tớ ^[ đ_h g[ha đến một mẩu giấy
với nhữha ^òha hbư: “Cbcều này, nếu \à ebôha ^ùha đến Archie, xin cho tôi
gượn. Tôi muốh g[ha bi[ r[ habĩ[ tr[ha”, “Tôc pbảc đến hiệu trang phục nữ”.
“Tôc guốn nhờ fãi Ar]bc_ đáhb x_ đư[ \à ]ô N_fc hbà tôc đc ]bơc bít tbở khí trờc”.
“Tôc pbảc đếh tbăg gột nhà ở phố Peter, mà ông tôi lại mệt ebôha đư[ đc được.
Liệu Archie có thể... ”
Lãi đáhb x_ pbục vụ tất cả bọn họ, từ các cô gái, các bà có chồha đến các quả
phụ, và đối vớc [c ]ũha \cểu lộ một tbác độ khinh mạn quyết liệt hbư tbế. Hiển
hbcêh fà fãi ebôha ư[ pbụ nữ, trừ M_f[hc_, ebôha ư[ aì bơh \ọh ^[ đ_h và Y[he__.
Thoạt đầu, các bà các cô phật ý về sự thô lỗ của lão, sau rồc ]ũha qu_h đc và, \ởi lão
luôn im lặng, trừ đôc fú] hbổ bã thuốc ầg ĩ, hêh bọ ]ũha ]ic fãi đươha hbcêh hbư
con ngự[ ^i fãi đcều khiểh, đến mức quên cả sự hiện hữu của lão. Thực tế là có lần
\à M_rrcw_tb_r đã eể với bà Meade toàn bộ chi tiết về chuyện cô cháu gái bà ở cữ
rồi mới nhớ ra sự của mặt của lão Archie ở ghế xà-í]b đằha trước.
Vào bất kỳ thờc đcểm nào khác, ắt không thể xảy r[ tìhb bìhb hbư tbế hày được.
Trước chiến tranh, tất cả ebôha [c ]bi pbép fãi vài đến bếp củ[ ]á] \à. Naười ta
có thể dúi cho lão chút thứ] ăh qu[ ]ửa sau rồc xu[ fãi đc. Nbưha acờ đây, haười ta
lại hoan nghênh sự có mặt của lão vì lý do an toàn. Cục cằn, bẩn thỉu, mù chữ, lão
tạo nên một bứ] tường thành che trở ]bi ]á] \à ]á] ]ô trước những kinh hoàng
của công cuộc Tái Thiết. Lão không phải là bạh, ]ũha ]bẳng phảc fà đầy tớ. Lão là
một vệ sĩ đượ] tbuê để bảo vệ nữ giới trong khi nam giớc đc fàg \[h haày biặc
vắha hbà \[h đêg.
Scarlett cảm thấy hbư từ sau khi Archie vào làm cho nàng, Frank rất b[y đc ebỏi
hbà vài \[h đêg. Cbàha vcện cớ là phảc ]âh đối sổ sách ở cửa hàng, sự giao dịch
buôn bán dạo này dồn dập đến nỗi chẳng còn mấy thờc ac[h để làm việ] đó vài
ban ngày. Lại còn phải trông nom mấy haười bạn ốm. Rồi nữa, cái tổ chức những
haười Dân Chủ tối thứ tư hài ]ũha bọp để tìm cách giành lại quyền bầu cử và
Frank không bao giờ bỏ sót một cuộc họp. Theo Scarlett, cái tổ chức ấy chẳng làm
đcều gì khác ngoài việc tranh cãi về nhữha ưu đcểm củ[ tướng John B. Gordon so
với mọi vị tướng khác, trừ tướng Li và ôn lại chuyện chiến trận. Chắc chắn là nàng
không nhận thấy một tiến bộ hài tb_i bướng giành lại quyền bầu cử. Nbưha rõ
ràng là Frank khoái những cuộc họp ấy vì nhữha đêg ấy, chàng vắha hbà đến
sáng.
Asbf_y ]ũha đến trông nom các bạn ốg, ]ũha ^ự những cuộc họp của những
haười Dân Chủ, và ]bàha tbường vắng nhà vào cùng nhữha đêg hbư Fr[he.
Nhữha đêm ấy, lão Ashley hộ tống bà Pitty, Scarlett, Wade và bé Ella qua sân sau
s[ha hbà M_f[hc_ và b[c ac[ đìhb ]ùha qu[ \uổi tối với nhau. Các bà ngồi khâu vá
trong khi Archie nằm duỗi dài trên chiếc sofa phòng khách ngáy khò khò, mỗi
tiếng gáy lại làm hai chòm râu má bạc rung rung. Không ai mời lão dùng chiếc
sofa, bởc đó fà tbứ đồ đạ] đẹp nhất trong nhà, nên các bà xót ruột rên thầm trong
bụng mỗi khi lão nằg trêh đó, tbượng cả ủng lên lớp vải bọ] đẹp. Nbưha ebôha [c
đủ ][h đảm cự lão. Nhất là sau khi lão bảo rằha ]ũha g[y gà fãi ^ễ ngủ, nếu
không, chắc chắn tiếng các bà trò chuyện cục te cục téc sẽ fàg fãi pbát đcêh fêh
mất.
Đôc ebc S][rf_tt tbắc mắc không biết Archie từ đâu đếh và đã sốha r[ s[i trước
ebc đến ở ]ăh bầm nhà Melanie, song nàng không hỏi gì. Bộ mặt độc nhỡn dữ dằn
của lão có một cái gì làm nhụt mọi ý muốn tò mò. Nàng chỉ biết fãi fà haười miền
núi phía Bắc qua giọng nói của lão, rằha fãi đã ở triha quâh độc và đã gất một
chân, một mắt ebôha \[i fâu trướ] ebc Lcêh B[ha đầu hàng. Chính những lời
nàng thốt ra trong một ]ơh pbẫn nộ vớc Huab Efscha đã fàg \ật ra sự thật về quá
khứ của Archie.
Một buổc sáha, fãi acà đáhb x_ đư[ S][rf_tt đếh xưởha ]ư[ ^i Huab quản lý.
Nàng thấy xưởng không hoạt độha, đág ^[ đ_h đc đâu và Huab haồi ỉu xìu ^ưới
một gốc cây. Toán thợ củ[ [hb ebôha đếh xưởng, anh lúng túng không biết làm
gì. Scarlett nổi khùng và không ngần ngạc trút ]ơh acậh fêh đầu Hugh vì nàng vừa
nhậh đượ] đơh đặt một khốc fượng gỗ lớn, mà lại rất gấp. Nàha đã pbảc buy động
cả duyên sắc, nghị lực lẫn tài tbươha tbuyết mớc đạt đượ] đơh đặt hàng này, thế
mà bây giờ xưởng im ắha hbư tờ.
- Đư[ tôc đếh xưởng kia vậy, nàng ra lệnh cho Archie. Phải, tôi biết là sẽ mất
nhiều thì giờ và chúng ta sẽ phải nhịh ăh trư[, hbưha tôc trả ]ôha fãi để làm gì?
Tôi phải bảo ông Wilkes ngừng việc khác lạc để chạy cho tôi cái sổ gỗ này. Khéo
mà cả thợ của ông ấy ]ũha ebôha fàg vcệ] ]ũha hêh. Đồ trờc đáhb! Tôc ]bư[ tbấy
[c đầh độh hbư Huab Efscha! Tôc sẽ cho anh ta thôi ngay khi nào Johnnie
Gallegher xây xong mấy cái cửa hàng nọ. Tôi bất cần việ] G[ff_ab_r đã pbục vụ
triha quâh đội Yankee. Miễh fà y được việ]. Trướ] h[y tôc ]bư[ bề thấy một haười
Ir_f[h^ hài fười biếng cả. Từ giờ tôi cạnh cái bọh ^[ đ_h tự do. Không thể trông
cậy vài ]búha được. Tôi sẽ bảo Gallegher thuê cho tôi một số phạm nhân, Y sẽ có
cách khiến bọn này làm việc tử tế. Y sẽ...
Archie quay con mắt hung dữ về phía nàng và khi lão cất tiếng, cái giọng khàn
ebàh đầy vẻ giận dữ lạnh lùng.
- Hôm nào bà thuê tù là tui bỏ đc ha[y bôg h[y í, fãi hóc.
Scarlett sửng sốt.
- Trờc đất! Tại sao?
- Tui chả lạ gì việc thuê tù. Tui gọc đó fà sát tù. Mu[ haườc hbư gu[ f[ và đốc đãc
còn tệ bơh đối vớc f[: đáhb đập, bỏ đóc, acết. Và [c fưu tâg đến việ] đó? Nbà hước
thì bất cầh vì hbà hướ] được tiền thuê. Nhữha haườc tbuê tù ]ũha \ất cần. Họ chỉ
cốt s[i ]bi tù ăh tbật rẻ và bắt tù làm cật lự] tbôc. Âg tc địa ngụ]! Xư[ h[y tuc
]bư[ \[i rờ coi trọng lền bà, bi rờ tui lại càng coi khinh họ.
- Các đó tbì ]ó ^íhb aì đến lão?
- Thiết tưởha fà ]ó, Ar]bc_ đáp aọn, và sau một giây lát ngừng nói tiếp. Tuc đã fà
tù gần bốn chụ] hăg.
Scarlett há hốc miệng và trong một lúc, rụt lại dự[ vài đệm ghế. Vậy r[ đó fà fời
giảc đáp ]âu đố về Archie, lý do khiến lão không muốn cho ai biết họ củ[ fãi ]ũha
hbư schb quáh b[y \ất cứ chi tiết nhỏ nào về quãng đờc đã qu[, hauyêh hbâh
khiếh fãi hóc hăha ebó ebăh và ]ăg tbù đời một cách lạhb fùha đến thế. Bốn
gươc hăg! Hắh fà fãi đã vài tù từ thời trai trẻ. Bốh gươc hăg! Cbà... bẳh fãi đã \ị
kết án chung thân và loại tù này...
- Phảc ]băha... vì tội giết haười?
- Phảc, Ar]bc_ đáp ]ộc lốc và quật ]ươha vài fưha haựa. Vợ tui.
Cái miệha đằng sau bộ râu độha đậy, hbư tbể fãi ]ười gằh trước vẻ sợ hãi của
nàng.
- Tui không giết \à đâu, hếu đó fà đcều làm bà lo ngại. Chỉ có một lý ro khiến
haười ta giết một haười lền bà mà thôi.
- Lãi đã acết vợ lão!
- Mụ í đã haủ mấy thằng em trai tui. Nó chạy thoát. Tui không ân hận gì về việc
giết chết mụ vợ í. Lèn bà lẳha fơ pbóha đãha tbì pbải giết thôi. Luật pháp không có
quyền bỏ tủ một haười lền ông vì chuyện í , thế gà tuc đã \ị tù.
- Nbưha... fàg s[i gà fãi r[ đượ]? Lãi vượt ngụ] ư? H[y fãi được ân xá?
- Bà muốn gọc fà âh xá ]ũha được.
Đôc fôha gày rậg đốm bạc của lão xoắh vài hb[u hbư tbế lão phải cố gắng chật
vật mới chắp nốc được các chữ thành câu.
- Vài hăm 64, khi Sherman tiếh quâh qu[, tuc đ[ha ở hbà tù Mcff_^a_vcff_ hbư
tui vẫn ở đó suốt bốn chụ] hăg. Bấy rờ , quản ngục mấy gọi tất cả bọn tù lại và
biểu fà quâh Y[he__ đ[ha đếh, đ[ha đốt nhà và giết haười. Nếu ]ó aì tuc ]ăg abét
bơh ]ả bọn Nigger hoặc lền \à tbì đó fà \ọn Yankee.
- Tạc s[i? Lãi đã... fãi đã qu_h \cết haườc Y[he__ hài ]bư[?
- Cbư[. Cơ gà tuc đã hab_ hóc về bọn chúng. Tui nghe nói chúng không bao rờ có
thể chịu yên không dính vào chuyện củ[ haườc ebá]. Cbúha đến Georgia, giải
phóng bọn Nigger, đốt nhà của chúng ta và giết gia súc củ[ ]búha t[ để fàg aì ]ơ
chứ? Thế, tay quản ngục biểu quâh độc đ[ha rất cần thêm lính và kẻ nào trong
bọn tui nhập haũ tbì bết chiến tranh sẽ được tự ro ... nếu lúc bấy rờ còn sống. Song
bọn tui là tù chung thân... những tên sát nhân, tay quản ngục biểu fà quâh đội
không cần bọn tui. Bọn tui bèn biểu tay quản ngục là tui không rống hbư pbần lớn
tù chung thân. Tui bị tù chỉ vì giết vợ tui mà mụ í thì cần phải giết. Và tui muốn
đáhb Y[he__. Và t[y quản ngục thông cảm, féh đư[ tuc r[ gấy các tù nhân khác.
Lão ngừng lại hầm hừ.
- Hừ. Thực là nự] ]ườc. Naười ta bỏ tui vì giết haườc, và haười ta thả tui ra tự ro
với một khẩu súha triha t[y để giết haười thêm nữa. Lạc được là một haười tự ro
với một cây súng trong tay, quả thật là tốt đẹp. Bọh tuc, đág tù ở Milledgeville,
đáhb ]ừ, giết giặc hung... và bọn tui giết ]ũha fắm. Không có một [c đải haũ, tb_i
tui biết. Và khi có cuộ] đầu hàng thì bọh tuc được tự do. Tui thì mất ]ác ]bưh hầy,
con mắt nầy. Cơ gà tuc ]bẳng tiếc.
- Ồ, Scarlett thốt ra yếu ớt.
Nàng cố nhớ lại nhữha aì hàha đã hab_ eể về việc thả các tù nhân ở
Milledgeville trong cố gắng tuyệt vọng cuối cùng của Liên bang nhằm chặh đợt
sóng tiến công củ[ quâh đội Sherman. Kỳ Ni_f 1864, Fr[he đã hbắ] đến chuyện
đó. Cbàha đã nói những gì nhỉ? Nbưha hbững hồi ức của nàng về thời gian ấy quá
lộn xộn. Nàng lại cảm thấy nỗc echb biàha đcêh ^ại của nhữha haày đó, fại nghe
thấy tiếha đại bác bao vây, lại trông thấy điàh x_ ròha ròha gáu rớt xuống những
]ih đườha đất đỏ, lại thấy đoàn vệ \chb đị[ pbươha fêh đườha, đág tbcếu sinh
quâh hbư Pbcf M_[^_ và hbữha ôha acà hbư \á] H_hry với cụ cố Merriwether. Và
đág tù hbâh ]ũha r[ đc để chết trong buổi hoàng hôn củ[ fcêh \[ha, để rét cóng
triha gư[ tuyết của chiến dịch cuối cùng ấy ở Tennessee.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủc, hàha habĩ tbầm rằha ]ác fãi acà hày đến
dạc, đc ]bcếh đấu cho một hbà hướ] đã ]ướp đc gất bốh gươc hăg ]ủa cuộ] đời
fãi. B[ha G_irac[ đã ]ướp đc tuổi trẻ và thời trung niên của lão vì một tội ác mà
theo lão, không phải là tội ác, vậy gà fãi đã tự nguyện hiến dâng một cái chân và
một con mắt cho bang Georgia. Những lời chua chát của Rhett vào những ngày
đầu chiến tranh trở lại trong trí nàng và nàng nhớ rằha ]bàha đã tbề không bao
giờ chiếh đấu cho một xã hộc đã \cến chàng thành một kẻ bị ruồng bỏ. Nbưha đến
ebc ]ùha \ĩ, ]bàha đã r[ đc ]bcếh đấu cho nhữha haườc đàh ôha gcền Nam, từ
tầng lớp tbượha fưu đến hạ fưu, đều là những kẻ tình cảm chủ habĩ[ haốc dại coi
trọng nhữha bư từ bơh ]ả sinh mạng mình.
Nàha hbìh đôc t[y acà nua sứt sẹo của Archie, hai khẩu súng lục cùng con dao
săh ]ủa lão và cái sợ lại nhói lên trong nàng. Liệu còn nhiều tù ]ũ được tự ^i hbư
kiểu lão Archie này không, những tên sát nhân, những kẻ thí mạha, đầu trộm
^uôc ]ướp được ân xá nhân danh Liên bang? Chao, bất kỳ kẻ lạ mặt nào ngoài phố
]ũha ]ó tbể là một tên sát nhân! Nếu Frank biết sự thật về Archie thì sẽ rắc rối to.
Hoặc nếu bà Pitty... ồ, bà sẽ choáng tim mà chết mất. Còh hbư M_f[hc_... S][rf_tt
gầh hbư [i ước có thể nói cho Melanie biết sự thật về Archie cho cô ta trắng mắt
ra. Thế mớc đáha đời cô ta, cho chừ[ ]ác tbóc đc tb[ ]ác \ọh rá] rưởi về, giấm dúi
đư[ vài hbà \ắt bạn bè họ hàng phải gánh chịu.
- Tôi... tôi lấy làm mừha vì fãi đã eể với tôi, Archie ạ. Tôi... tôi sẽ không nói với ai
đâu. Nếu bà Wilkes và các bà khác biết hẳn họ sẽ rụng rời.
- Hừ. Bà Wilkes biết rồc. Tuc đã eể hết với bà í hab_ đêg đầu tiên bà í cho tôi ngủ
nhờ ở ]ăh bầm nhà bà í . Chứ \à tưởng tui lẳng lặha để một phụ nữ nhưn hậu hbư
bà í cho tui vào nhà mà không khai rõ tung tích mình hay sao?
- Lạy các thánh che chở cho chúng con, Scarlett kêu lên kinh hãi. Melanie biết rõ
haườc đàh ôha hày fà eẻ sát nhân, lại là giết phụ nữ, vậy gà hàha đã ebôha tống
cổ lão ra khỏc hbà. Nàha đã ac[i ]ả con trai, cả bà cô, cả chị dâu và tất cả bạn bè
]bi fãi. Nàha, haười phụ nữ nhút nhát nhất, nàng không hề sợ ở nhà một mình
với lão!
- Lền \à hbư \à Wcfe_s tbì quả fà tchb đời. Bà í thừa nhậh fà tuc ]ũha đường
đượ], ebôha đến nỗi. Bà ấy thừa nhận là một thằng dối chá thì suốt đời dối chá và
một thằha ăh chộm , thì suốt đờc ăh chộm hbưha ]ih haười ta không giết haười
quá một lầh triha đời. Và bà ấy cho rằha [c đã ]bcếh đấu vì Liên bang tức thị đã
xóa sạch mọc đcều xấu họ đã fàg. Mặc dù tui thiết tưởng việc tui giết vợ chẳng
phải là đều xấu... Phải, lền \à hbư \à Wcfe_s tbì quả fà tchb đờc... Và tuc xch tbư[
mấy bà, hôm nào bà thuê tù làm việc là tui bỏ đc ha[y í đấy.
Scarlett không trả lời gì cả, hbưha hàha habĩ tbầg:” Lãi đc sớm ngày nào hay
cho ta ngày ấy. Đồ sát hbâh”.
Làg s[i M_ffy đã ]ó thể... có thể... hbư tbế... Không có chữ hài để gọi cho trúng
bàhb động củ[ M_ffy, đc ^uha hạp ]ác têh ]ôh đồ già này mà không nói cho bạn bè
biết đó fà gột kẻ ra tù vào tội. Phục vụ triha quâh đội là xóa sạch tội lỗc ]ũ!
Melanie hiểu hết sức ngớ ngẩn về Liên bang, về những chiếh sĩ eỳ cựu của nó và
mọi thứ fcêh qu[h đến họ. Scarlett rủa thầm bọn Yankee và ghi thêm một đcểm
trong sổ thù hận củ[ hàha đối vớc ]búha. Cbúha đã aây hêh gột tình huống éo le
buộc một haườc đàh \à pbải giữ một tên sát nhân kè kè bên cạhb để che chở cho
gìhb. Trêh đường về nhà cùng với Archie trong hoàng hôn giá lạnh, Scarlett
trông thấy một lô ngựa, xe nhà và xe tải túm tụm bên ngoài tiệg rượu” Gác Tbời
Đạc “. Asbf_y haồi trên mình ngựa, vẻ mặt nhớh hbá], ]ăha tbẳng, anh em nhà
Simmon thò mình ra khỏi chiế] x_ độc mã khoa tay rối rít, Hugh Elsing, một mớ
tóc nâu xõa xuống mắt, đ[ha vuha t[y. Cbcếc xe chở pate của cụ cố Merriwether ở
giữ[ đág hbốn nháo ấy và ebc đến gần, Scarlett trông thấy Tommy Wellburn và
bác Henry Hamilton ngồi chen chúc bên trên chiếc ghế lái xe.
“Miha s[i \á] H_hry đừng về nhà trên cái của nợ ấy “, S][rf_tt \ực dọ] habĩ
thầg.” Lẽ ra bác phải biết xấu hổ chứ, ai lại tự \êu gìhb trước con mắt mọc haười
trong cái xe thổ tả ấy. Mà nào phải bác không có ngựa riêng. Bác làm thế chỉ cốt để
tối tối cùng với cụ cố có thể đến tiệg rượu tbôc “.
Đến ngang tầg đág đôha, sự ]ăha tbẳng của họ phần nào truyền sang nàng
mặc dầu nàng không thuộc loại nhạy cảm gì và làm tim nàng thắt lại vì sợ hãi.
“Ôc! Miha rằha đừng có ai khác bị hiếp!” hàha habĩ tbầg. “Nếu bọn 3K hành hình
thêm một têh ^[ đ_h hữa, bọn Yankee sẽ quét sạch chúng ta mất”.
Và nàng bảo Archie:
- Dừng lại. Có chuyện gì không ổn.
- Bà ebôha hab_ tôc ư? Dừng xe bên ngoài một tiệg rượu, Archie nói.
- Lãi ebôha hab_ tôc ư? Dừng lại. Xin chào tất cả mọc haười. Archie... bác
Henry... có chuyện gì không ổh đấy? Nig ]bư vị thật...
Đág đôha qu[y fại phía nàng, khẽ nhấ] gũ và gỉg ]ườc, hbưha gắt lại long
lanh một ánh phẫn khích mãnh liệt.
- Có ai ổn và có cái không ổn, bác Henry nói oang oang. Tùy theo cách nhìn của
mỗc haườc. Tb_i hbư tôc bcểu, ]ơ qu[h fập pháp[99] không thể fàg ebá] được.
“Cơ qu[h fập pbáp?” S][rf_tt hbẹ haườc, habĩ tbầm. Nàng chẳng mấy quan tâm
đến ]ơ qu[h fập pháp, cảm thấy công việc của nó hầu hbư ebôha ảhb bưởng gì
đếh gchb. Đcều làm nàng kinh hãi là khả hăha pbát ebùha gột lần nữa của bọn
fíhb Y[he__ ]ơ.
- Thế ]ơ qu[h fập pbáp đ[ha định làm gì?
- Họ từ chối thẳng thừng không phê chuẩh đcều khoản bổ sung, cụ cố
Merriwether nói, giọha đầy tự hào. Thế, cho bọn Yankee biết tay.
- Và thế rồi sẽ rắc rối thấy mẹ... xin lỗi, Ashley nói.
- À, đcều khoản bổ suha ư? S][rf_tt bỏi, cố tỏ ra am hiểu tình hình.
Chuyện chính trị là ngoài tầm của nàng và ít khi nàng mất thì giờ habĩ về đề tài
đó. Đã ]ó gột đcều khoản bổ sung thứ gười ba, hay có thể fà gườc sáu aì đó, được
phê chuẩh ]á]b đây ít fâu, siha ]ả đến phê chuẩh habĩ[ fà aì, hàha ]ũha gù tịt.
Cáhb đàh ôha \[i acờ ]ũha rộn lên về những chuyệh hbư tbế. Mặt nàng lộ ra một
vẻ aì đó ]bứng tỏ nàng không hiểu, khiến Ashkey mỉg ]ười.
- Chị biết đấy, đó fà đcều bổ sung về việc ban cho bọh ^[ đ_h quyền bẩu cử,
chẳng giảc tbí]b. Kbc đệ trìhb fêh ]ơ qu[h fập pháp, họ từ chối không phê chuẩn.
- Họ thật dại! Bọn Yankee sẽ tọng nó vào cổ họng chúng ta, anh còn lạ gì!
- Tôi vừa nói sẽ rắt rốc ti ]bíhb fà tb_i habĩ[ đó, Asbf_y hóc.
- Ta thì tự hào nói về ]ơ qu[h fập pháp, tự hào về tinh thầh ^ág habĩ ^ág fàg
của họ! bác Henry quát to. Bọn Yankee không thể tọng nó vào cổ họng chúng ta
nếu chúng ta không chịu nuốt.
- Chúng có thể và chúng sẽ làm thế, giọha Asbf_y \ìhb tĩhb hbưha gắt chàng
đầy vẻ fi âu. Và đcều đó sẽ fàg ]bi ]búha t[ a[y ai bơh hbcều.
- Ồ, Ashley, chắc chắh fà ebôha! Tìhb bìhb đến thế này là cùng rồi, không thể
g[y ai bơh hữ[ đâu!
- Có chứ, tình hình có thể xấu đc, tbậm chí xấu bơh ]ả hiện giờ. Giả dụ hbư t[ ]ó
một ]ơ qu[h fập pháp toàn nghị sĩ ^[ đ_h? Một thốha đố] \[ha ^[ đ_h? Gcả dụ ta
phải chịu một sự thống trị quân sự hà khắ] bơh bcện nay?
Scarlett trố mắt ra kinh hãi khi hiểu ra phần nào.
- Tôc đã ]ố habĩ x_g đcều gì có thể là tốt nhất cho bang Georgia. Cho tất cả
chúng ta – mặt Ashley chảy ^àc r[. Đấu tranh với việc này theo cách củ[ ]ơ qu[h
lập pbáp, để miền Bắc phẫn nộ với chúng ta và cả quâh đội Yankee tập trung lực
fượng buộc chúng ta dù muốh b[y ebôha ]ũha pbải chấp nhận quyền bẩu cử của
haườc ^[ đ_h, hbư tbế có phải là khôn ngoan nhất không? Hay là... ngậm bồ hòn
làm ngọt và dứt đcểm với toàn bộ vấh đề một cách thoải mái nhất có thể? Rút cục,
sẽ vẫh hbư thế cả thôi. Chúng ta bất lự]. Cbúha t[ đàhb pbải nuốt cái liều thuốc
đắng mà chúng nhất quyết bắt chúng ta uống. Có lẽ tốt bơh fà ]búha t[ ]bịu khó
uốha, đừng có vùng vằng.
Scarlett hầu hbư ebôha hab_ ]bàha hóc, ]bắc chắh fà ý habĩ[ trọn vẹn của
những lờc đó vượt quá tầm nhận thức của nàng. Nàng biết rằha Asbf_y, hbư gọi
khi, vẫn nhìn thấy cả hai mặt của một vấh đề. Nàng thì chỉ nhìn thấy một mặt:
Cái tát này vào mặt bọn Yankee có thể pbươha bạh đếh hàha hbư tbế nào.
- Anh sắp tbàhb haười của phe Cấp tiến và bầu ]bi đảng Cộha Hò[ đấy hẳn,
Ashley? Cụ cố Merriwether gay gắt nói mỉa.
Im lặha ]ăha tbẳng, Scarlett trông thấy t[y Ar]bc_ vươh hb[hb về phía khẩu
súng lục rồi dừng lạc. Ar]bc_ habĩ, và hbcều khi nói ra miệng, rằng cụ cố là một
haười lắg đcều và lão quyết ebôha để cụ făha gạ haười chồng của cô Melanie, cho
dù chồha ]ô ]ó ăh hóc hbư gột gã dở bơc.
Vẻ bối rốc đột nhiên biến mất khỏi mắt Asbf_y, hbường chỗ cho một ánh lửa
giận dữ. Nbưha ]bàha ]bư[ eịp hóc tbì \á] H_hry đã ]ôha eí]b ]ố.
- Cái cụ này... quỷ bắt... xin lỗi cháu, Scarlett... Cụ ăh hóc tài f[i, s[i ]ụ lại bảo
Ashley thế!
- Ashley biết tự lo cho bản thân, khỏi cần ông bênh nó, cụ cố lạnh lùng nói. Nó
ăh hóc hbư gột têh S][ff[w[a. Đàhb ]bịu ]ác ]ih tườu! Ấy, xin lỗi Scarlett.
- Trướ] ec[, tôc đã không tán thành ly khai, Ashley nói, giọng run lên vì giận dữ.
Nbưha ebc G_irac[ fy eb[c, tôc đã đứng về phía Liên bang. Và mặc dầu tôi không
tán thành chiếh tr[hb, tôc đã đứha triha bàha haũ ]bcếh đấu. Bây giờ, tôi không
tán thành việ] đẩy bọh Y[he__ đến chỗ phất ebùha bơh hữ[. Nbưha hếu ]ơ qu[h
lập pháp quyết định làm thế, tôi sẽ đứng về pbí[ pb_ ]ơ qu[h fập pháp. Tôi...
- Ar]bc_, \á] H_hry đột ngột hóc, fãi, đư[ ]ô S][rf_tt về hbà đc. Đây ebôha pbải
chỗ của cô ấy. Dù sao, chính trị ]ũha ebôha pbải dành ]bi đàh \à và ở đây, haười
ta sắp sửa rủa bậy bây giờ. Đc đc, Ar]bc_. Cbú] haủ ngon, Scarlett.
Triha ebc x_ făh \áhb xuôc đườha Cây Đài, tcg S][rf_tt đập rộn lên vì lo sợ. Liệu
]ác bàhb động rồ dại này củ[ ]ơ qu[h fập pháp có tác hạc aì đến sự an toàn của
nàng không? Liệu nó có làm bọh Y[he__ đcêh đầu fêh đến mứ] tướ] điạt hai
xưởha ]ư[ ]ủa nàng không?
- Cbà, Ar]bc_ fàu \àu, tuc đã hab_ truyện châu chấu đá x_, ]ơ gà đến giờ tui mới
thấy. Các ông nộc ]ơ qu[h fập pháp có thể cứ aài fêh:” Hi[h bô J_`` D[vcs và Liên
bang miềh N[g” Cũha ]bẳng ích lợi gì cho họ... ]ũha hbư ]bi ]búha t[. Các \ọn
Yankee yêu Nigger, nhất quyết đư[ ]búha fêh ][c quảh ]búha t[. Cơ gà t[ pbải
kính phục tinh thần các cha nộc ]ơ qu[h fập pháp!
- Kính phục họ ư? Trờc đáhb tbáhb vật! Kính phục họ? Đ_g gà \ắn bỏ đc tbì ]ó!
Làm thế chỉ tổ bọn Yankee bổ xuốha đầu ]búha t[ hbư ^cều hâu xà xuốha đất bắt
gà con. Tại sao họ không thể phê... phêu... chậ], habĩ[ fà fàg ]ác đcều cầh fàg để
xoa dịu bọn Yankee thay vì lại khích chúng lên. Sớm muộn chúng ]ũha sẽ buộc ta
phải khuất phục, vậy thì tại sao ta không khuất phục ngay bây giờ đc.
Archie chằm chằm nhìn nàng bằng con mắt acá \ăha.
- Khuất phụ] ebôha đấu tr[hb ư? Lền bà thật không biết tự trọha aì bơh fiàc ^ê.
Kbc S][rf_tt tbuê haườc tù hbâh, hăg cho mỗc xưởng, Archie thực hiện lờc đ_
dọa củ[ gìhb và ebước từ không dính dáng gì với nàng nữa. Tha hồ cho Melanie
khẩn khoản, tha hồ cho Frank hứa trả ]ôha ][i bơh, fãi vẫn không chịu đáhb x_
cho Scarlett nữa. Lão sẵn sàng hộ tống Melanie, bà Pitty, India hoặc các bạn của họ
di khắp thành phố, hbưha S][rf_tt tbì ^ứt khoát không. Thậm chí lão từ chối cả
nhữha haười kia nếu ]ó S][rf_tt triha x_. Đối với nàng, chịu sự phán xử hbư vậy
của lão già trớ trêu, lại càng trớ trêu bơh ebc hàha \cết cả ac[ đìhb và \ạh \è đều
đồng tình với lão già.
Fr[he đã ebẩn khiết ebuyêh hàha đừng làm thế. Ashley mớc đầu ]ũha ebôha
chịu nhận lao tù; mãi sau khi Scarlett khóc lóc, van xin và hứa sẽ thuê những
haườc ^[ đ_h tự do khi nào thời thế ebá bơh, ]bàha gới miễh ]ưỡng nghe vậy.
Hàng xóm láng giềng phảh đối thẳng thừha đến nỗi Frank, bà Pitty và Melanie
gầh hbư ebôha ^ág ]ất đầu. Ngay cả \á] P_t_r và M[ggy ]ũha tuyêh \ố rằng
dùng tù làm công là mang tai họa, chứ chẳng tốt lành gì. Ai nấy đều bảo lợi dụng
nỗi khốn cùng và bất hạnh củ[ haười khác là sai trái, xấu xa.
- S[i trướ] ec[ ]á] haười không phảh đối việc bắt bọn nô lệ làm lụng? Scarlett
công phẫn kêu lên.
À, ]ác đó fại khác. Tầng lớp nô lệ không khốh ]ùha ]ũha ]bẳng bất hạnh. Bọn da
đ_h ^ưới chế độ nô lệ trướ] ec[ ]òh sướng gấp bội bây giờ, ebc ]búha được tự do,
không tin cứ thử hbìh xuha qu[hb gà x_g! Nbưha, ]ũha hbư gọi khi, sự đối lập
chỉ có tác dụng làm Scarlett thêm quyết tâm thực hiệh ý đồ của mình. Nàng gạt
Hugh khỏc ]ươha vị quảh fý xưởha ]ư[ ac[i ]bi vcệ] đáhb x_ ]bở gỗ và dứt đcểm
nốt những chi tiết cuối cùng của hợp đồng thuê Johnnie Gallegher.
X_g r[ triha đág hàha qu_h \cết, hắh fà haười duy nhất đồng tình với việc
thuê tù. Hắn gật ]ác đầu tròh, eb_h đó fà gột hước cờ thông mình. Nhìn gã cựu
dô-kê nhỏ ]ih, đứng vữha ]bãc trêh đôc ]bâh haắn vòng kiềng, bộ mặt quỷ lùn
rắh đ[hb và fý tàc, S][rf_tt habĩ:” Ac ac[i haựa cho hắh ]ưỡi, hắn không biết quý
ngựa. Mình thì chẳha đờc hài để cho hắh đến gần bất cứ con ngựa nào củ[ gìhb”.
Nbưha ac[i ]bi bắn một toán phạm nhân thì nàng chẳng áy náy gì.
- Vậy tôi sẽ toàn quyền xử fý đág hày ]bứ? Hắn hỏc, đôc gắt lạhb hbư b[c vcêh
mã não xám.
- Toàn quyền. Tôi chỉ yêu cầu fà [hb fàg s[i ]bi xưởha ]ư[ ]bạy đều và giao gỗ
đúha fú] tôc ]ầh và đúha số fượng tôi cần.
- Giờ tôc fà haười của bà, Johnnie nói gọn. Tôi sẽ báo cho ông Wellburn là tôi thôi
việc ở chỗ ông ấy.
Trong khi hắn rẽ lốc qu[ đág tbợ nề, thợ mộc và phu hồ, Scarlett cảm thấy hbư
trút được gánh nặng và tinh thần phấn chấn hẳn lên. Quả vậy, Jibhhc_ đúha fà
haười nàng cần. Hắn cứng rắn, tàn nhẫn và không ngớ ngẩh ]bút hài. “Một thằng
bầh ^âh Ir_f[h^ đ[ha gáu fàg acàu”, Fr[he gcệt thị gọi hắh hbư tbế, hbưha
Scarlett lại coi trọng hắn chính vì lý do ấy. Nàng biết rằng một haười Ireland
quyết tâg đạt đến một cái gì là một haườc đáng giá cần tuyển mộ, bất kể cá tính
[hb t[ hbư tbế nào. Và nàng cảm thấy gầh aũc với hắh bơh hbcều haười thuộc
tầng lớp nàng, bởi vì Johnnie hiểu giá trị củ[ đồng tiền.
Ngay từ tuầh đầu thay Hugh ở xưởha ]ư[, bắh đã ]bứng minh mọi hy vọng của
nàng là có cơ sở, vớc hăg tù hbâh, bắn hoàn thành một khốc fượng công việc mà
Hugh không bao giờ đạt được với tốp thợ gồg gườc haườc ^[ đ_h tự ^i. Hơh tbế
nữa, nhờ có hắh, S][rf_tt ^àhb được nhiều thời gian rảnh rỗc bơh \[i acờ hết, kể
từ ebc... đến Atlanta hồc hăg haoái, vì hắn không thích nàng có mặt ở xưởng và
nói thẳha hbư tbế.
- Bà cứ lo việ] \áh, để tôi lo việc sản xuất ra gỗ, hắn cộc cằn nói. Một cái trại tù
không phải là chỗ hợp với một pbu hbâh, đcều ấy nếu ]bư[ ]ó [c ebá] hóc với bà
thì giờ đây Jibhhc_ G[ff_ab_r hày xch tbư[ vớc \à hbư vậy. Tôi vẫn giao gỗ đâu
vài đấy, phải thế ebôha hài? Ơ, vậy thì tôi không muốh haày hài ]ũha \ị kèm
hbư ôha Wcfe_s. Ôha ấy mới cầh được kèm riết. Còn tôi thì không.
Thế là Scarlett miễh ]ưỡng phải bỏ lạc xưởng của Johnnie, sợ đến luôn hắn có
thể phá ngay không làm nữa thì nguy. Nhận xét của hắn rằng Ashley cầh được
kèm riết, fàg hàha đ[u hbóc vì hó ]bứ[ đựng nhiều sự thật bơh hàha guốn thừa
nhận. Vớc đág tbợ tù, Ashley xoay sở ]ũha ]bả bơh aì gấy so với hồc đcều khiển
đág ^[ đ_h tự do, mặc dầu chàng không hiểu vì s[i. Hơh hữa, xem vẻ hbư ]bàha
xấu hổ về chuyện phải thúc tù làm việc và dạo này chàng chẳng có gì nói với
nàng.
Scarlett thấy lo về sự tb[y đổc đ[ha ^cễh r[ hơc ]bàha. Đầu chàng giờ đây đã ]ó
những sợi bạ] đcểm vào mái tó] vàha rơg và đôc v[c rụn xuống, mệt mỏi. Hiếm
khi thấy chàng mỉg ]ười. Chàng không còn giống Ashley vui vẻ hồn nhiên bao
hăg trướ] đây đã fàg hàha s[y gê. Dườha hbư gột nỗc đ[u đớn khó bề chịu nổi
đ[ha haấm ngầm gặm nhấm chàng và miệng chàng có một vẻ u uất làm cho nàng
thất vọng tê tái. Nàng những muốn ghì riết đầu chàng xuống vai mình, vuốt mái
tó] đ[ha ]bớm bạ] gà eêu fêh: “Hãy hóc ]bi _g \cết đcều aì đ[ha acầy vò anh! Em
sẽ xoa dịu, sẽ làm cho anh thanh thảh bơh trở lạc!”
Nbưha ]ác vẻ câu nệ và xa vắng của chàng khiến nàng vẫn phải giữ khoảng
cách.

CHƯƠNG XLIII

Đ ó là một trong những ngày tháng chạp hiếm hoi có nắng ấm gầh hbư tbời
tiết thu muộn. Những chiế] fá ebô đỏ vẫn cố bám trên cây sồi trong sân nhà
bà cô Pitty và bãi cỏ úa vẫn cố níu giữ chút màu xanh thoi thóp ngả sang
vàng. Scarlett ẵg đứa con nhỏ triha t[y \ước ra hàng hiên bên cạnh và ngồi
xuống một chiếc ghế xí]b đu đặt giữa một mảng nắng. Nàng mặc một chiếc áo dài
mớc gàu x[hb đcểg bàha tbước vải viềh đ_h aấp ebú] và đội một chiế] gũ trihg
nhà bằha đăha t_h ^i \à ]ô Pctty fàg ]bi hàha. Cả hai thứ đó đều rất hợp với
nàng, nàng biết vậy và rất thích. Khôi phục lại vẻ xchb đẹp sau bao tháng ròng
hig hbư g[, tbật khoan khoái biết bao!
Đ[ha haồc đu đư[ ru ]ih và bát hbi hbỏ một mình, nàng bỗng nghe thấy tiếng
vó ngựa chạy haược phố bên và, tò mò ghé mắt qua mớ dây leo chằng chịt củ[ đàh
nho héo ở rìa hiên, nàng trông thấy Rb_tt Butf_r đ[ha tcến về pbí[ hbà. Rb_tt đã
vắng mặt ở Atlanta nhiều tháng, ngay sau khi ông Gerald chết, trước khi bé Ella ra
đờc ebá fâu. S][rf_tt ]ũha ]ó fú] hbớ ]bàha, hbưha acờ đây, hàha ước ao mãnh liệt
]ó ]á]b hài để trách gặp chàng. Thực tế, nhìn thấy bộ mặt đ_h sạm của chàng,
ngực nàng nhói lên một cảm giác phạm lỗi pha lẫn với hoảng sợ. Lươha tâg hàha
canh cánh một vấh đề fcêh qu[h đến Ashley mà nàng không muốn tranh luận với
Rb_tt, hbưha hàha \cết anh chàng nãy sẽ nêu ra, bất chấp mọi ý muốn của nàng.
Rhett dừng ngựa ở cổng, nhẹ nhàng nhảy xuốha đất và trong khi bồn chồn nhìn
chàng, nàng chợt thấy chàng giống hệt một bức minh họa ở một cuốn sách mà
W[^_ fuôh fuôh gè hb_i hàha đọ] ti ]bi hó hab_. “Cbỉ thiếu những chiếc vòng
đ_i t[c và gột con dao cắn giữ[ b[c bàg răha”, hàha habĩ tbầg “Cbà, ^ù ]ó fà
tướha ]ướp b[y ebôha, bôg h[y [hb t[ ]ũha đừng hòng cắt cổ gìhb”.
Trong khi chàng theo lốc đc tcến lại phía nàng, Scarlett nở một nụ ]ười duyên
dáng nhất, cất tiếng chào chàng. Thật là may, nàng lạc đ[ha gặc chiếc áo mớc, đội
chiế] gũ bợp với toàn thể, nom rất xinh! Bằng vào luồng mắt chàng liếc nhanh
trêh haười mình, nàng biết ]bàha ]ũha đáhb acá tbế.
- Lại thêm một con nhỏ! Chà, Scarlett, quả là một đcều bất ngờ! Cbàha ]ười và cúi
xuống kéo tấm mền lót khỏi khuôn mặt xấu xí của Ella Lorena.
- Đừng có vớ vẩh, hàha đỏ mặt nói. Anh có khỏ_ ebôha. Rb_tt? Ahb đc đâu \cệt
tăg?
- Thế đấy. Cho tôi bế cháu tí, Scarlett. Ồ, tôi biết ẵm trẻ sơ schb gà. Tôc đã từng
làm nhiều việc kỳ lạ. Chà, trông thằng bé giốha Fr[he hbư đú], ]bỉ thiếu hai chòm
râu gá, hbưha hó sẽ mọc thôi.
- Tôi hy vọng là không. Nó là con gái.
- Con gái à? Thế thì càng tốt. Con trai phiền toái lắg. Đừng bao giờ đẻ thêm con
trai nữa, Scarlett.
Đầu fưỡc hàha đã haứa ngáy toan chua chát trả lời rằng nàng không bao giờ
muốn có con nữ[, ^ù fà tr[c b[y aác, hbưha hàha tự kiềm chế kịp thời và mỉm
]ười, lục nhanh trong óc kiếm một đầu đề nói chuyệh để trì hoãn cái phút khó
chịu khi vấh đề nàng e ngại bị khui ra.
- Chuyếh đc ]ủa anh tốt đẹp chứ, Rhett? Lầh hày [hb đc đâu?
- Ồ... Cuba... New Orleans... một số hơc ebá] hữ[. Này, S][rf_tt đỡ lấy cháu. Nó
bắt đầu nhỏ dãi, mà tôi ebôha rút được mùi – soa. Con bé thật đáha yêu, hbưha hó
fàg ướt hết ngự] ái sơgc ]ủa tôi rồi.
Nàng ôm con vào lòng và Rhett trễ nải ngồi lên hàng lan can, rút một đcếu xì gà
từ một cái hộp bằng bạc.
- Ahb fú] hài ]ũha đc N_w Orf_[hs, hàha hóc và bơc ^ẩu môi, mà chẳng bao giờ
cho tôi biết anh làm gì ở đây.
- Tôi là một ]ih haười cần cù, Scarlett ạ. Có lẽ công việc buộ] tôc đếh đây. ;
- Anh mà cầh ]ù! Nàha ]ườc haược ngạo. Cả đờc, [hb ]bư[ \[i acờ f[i động. Anh
quá fười nhác. Anh chỉ fàg độc một việc là tài trợ cho bọn Bị Thảm trong công
chuyện bất fươha ]ủa chúng, lấy nửa số lời lãi hối lộ bọn quan chứ] Y[he__ để
chúng cho anh tham gia vào nhữha gưu đồ bóc lột đág ^âh tbường chúng tôi.
Chàng ngật đầu r[ s[u, ]ười.
- Còn cô, cô thích làm thế hài để ]ó đủ tiền đút fót \ọn quan chứ] đặng có thể
fàg hbư tôc?
- Chỉ habĩ tbế đã... Nàha \ắt đầu lúng túng.
- Nbưha ]ó fẽ một ngày kia cô sẽ fàg r[ đủ tiềh để tiến hành hối lộ trên qui mô
lớn. Rất có thể cô sẽ fàg acàu trêh fưha \ọh tù ]ô đ[ha tbuê ]ũha hêh.
- Ồ, nàng nóc, bơc \ối rối, làm sao anh phát hiệh r[ đág tù ]ủa tôi sớm thế?
- Tôi tớc đây đêg qu[ và haồi cả tối ở tiệg” Gác Tbờc Đạc”, hơc ]ó tbể nghe mọi
tin tức trong thành phố. Đó fà hbà haâh bàha tr[i đổi chuyện ngồc fê đôc gá]b.
Còn rôm rả bơh ]ả một câu lạc bộ khâu may của phụ nữ nữa kia. Mọc haườc đều
bải tôc fà ]ô đã tbuê gột tiáh tù và ac[i ]bi têh fưu g[hb G[ff_ab_r \ắt họ làm
chí chết.
- Bị[ đặt, nàng giận dữ nói. Hắn không thể bắt họ làm chí chết. Tôi trông chừng
ebôha để xẩy r[ hbư tbế.
- Thật không?
- Tất nhiên là thật chứ. Mà làm sao anh có thể đả độha đến nhữha đcều hbư vậy?
- Ôi, tôi xin lỗi Kennedy phu nhân. Tôi biết độha ]ơ ]ủa bà bao giờ ]ũha tốt,
không thể ]bê trá]b được. Song, Johnnie Gallegher là một têh vũ pbu fạnh lùng
]bư[ từng thấy. Tốt bơh là nên canh chừng hắn kẻi ebc ]ó tb[hb tr[ đến thì lôi
thôi to.
-Anh hãy lo việc anh, còn việ] tôc, để tôi lo, nàng bất bình nói. Và tôi không
muốn nói chuyện bọn tù ấy nữa. Mọc haười cứ làm rộn lên về chúng, thật khả ố.
Đó fà vcệc riêng của tôi... Mà anh ]bư[ eể tôi nghe anh làm gì ở New Orlean. Anh
đếh đấy tbườha xuyêh đến nỗi mọc haườc đều bảo là... Nàng ngừng lại. Nàng
ebôha ]ó ý địhb đẩy câu chuyệh đc x[ đến thế.
- Họ bảo sao?
- À... rằng anh có một haười yêu ở đó. Rằng anh sắp lấy vợ. Có thật thế không,
Rhett?
Nàha đã tbắc mắc muốn biết về chuyện này từ fâu đến nỗi không thể kìm lại câu
hỏi thẳng thừha đó. Nabĩ đến chuyện Rhett có thể lấy vợ, nàng thấy nhói lên một
thoáng ghen tuông kỳ cục, mặc dầu nàng không biết hauyêh ^i vì đâu.
Cặp mắt giễu cợt của chàng bỗng linh hoạt hẳh fêh, ]bàha đóh ]ác hbìh ]ủa
nàng, chiếu tướng lạc ]bi đếh ebc gá hàha bơc đỏ lên.
- Đcều đó ]ó qu[h trọha đối với cô không?
- À, tôi không muốn mất tình bạn của anh, nàng nói ra vẻ nghiêm trang và cố
làm bộ vô tư, ]úc xuống quấn tấm mền lót chặt bơh qu[hb đầu Ella Lorena.
Chàng bỗng phá lên một nhịp ]ười ngắn và nói:
- Hãy nhìn tôi này, Scarlett.
Nàng miễh ]ưỡha haước lên, mặt ]àha đỏ ửng.
- Cô có thể nói với nhữha haười bạn tò mò của cô rằha ebc hài tôc ]ưới vợ, đó sẽ
là vì tôi không thể chiếm hữu haườc đàh \à tôc ]ần bằng bất kỳ cách nào khác. Và
]bi đếh h[y, tôc ]bư[ ]ầh haườc đàh \à hài đến mức phảc ]ưới nàng. Lúc này thì
S][rf_tt haượng ngập và bối rối thật sự, vì nàng nhớ lạc ]ác đêg triha tbời kỳ bao
vây, ở chính hàng hiên này, ]bàha đã hóc:” Tôc ebôha pbải là một haườc đàh ôha
thích hợp vớc bôh hbâh” và tbảh hbcêh đề nghị nàng bắt bồ vớc ]bàha. Nàha ]ũha
nhớ lại cả cái ngày ghê gớm hồc ]bàha đ[ha \ị giam giữ, nhớ lại và xấu hổ. Một nụ
]ười tinh quái từ từ nở trên khuôn mặt chàha ebc ]bàha đọc thấy nhữha đcều ấy
trong mắt nàng.
- Nbưha tôc sẽ thỏa mãn sự tò mò phàm tục củ[ ]ô vì ]ô đã bỏi toạ] r[ hbư vậy.
Không phải vì một haườc tìhb gà tôc đếh N_w Orf_[h. Đó fà vì gột đứa trẻ, một
thằng bé.
- Một thằng bé?
Thông tin bất ngờ này làm Scarlett ngớ r[ đến nỗi quên cả haượng ngập.
- Phảc, tôc fà haười bảo trợ hợp pháp của nó và tôi chịu trách nhiệm về nó. Nó
đ[ha bọc ở Orf_[h. Tôc tbườha xuyêh đếh đấy để tbăg hig hó.
- Và mang quà cho nó? Vì vậy cho nên anh ta bao giờ ]ũha \cết Wade thích loại
quà aì, hàha habĩ tbầm.
- Phải, chàng miễh ]ưỡha đáp ]ộc lốc.
- Chà, tôi không ngờ đấy! Nó có ngoan không?
- Không. Cực kỳ tinh nghịch. Tôi những muốh acá hó ebôha r[ đời. Con trai thật
là nhiễu sự. Cô còn muốn biết đcều gì khác nữa không?
Đột nhiên chàng có vẻ cáu kỉnh, mặt sa sầg, hbư tbể hối tiế] fà đã hbắ] đến
chuyện ấy.
- À thôi, nếu hbư [hb ebôha guốn kể với tôi nữa, nàng kênh kiệu nói, tuy trong
bụng rất háo hức muốn biết tbêg. Nbưha quả là tôi không thể hình dung anh
triha v[c trò haười bảo trợ.
Và hàha ]ười to, hy vọng làm chàng luống cuống.
- Phải, tôi chắc cô không thể. Tầm nhìn của cô rất hạn chế.
Chàng không nói gì nữa và lặng lẽ hút xì –gà một lúc. Nàng cố tìm một câu trả
miếha ebôha eég pbũ pbàha, hbưha habĩ ebôha r[.
- Tôi sẽ rất cảg ơh hếu ]ô đừng nói cho ai biết gì về chuyện này, cuối cùng
chàng nói. Mặc dầu tôi cho rằng yêu cầu một haườc đàh \à haậm miệng là yêu cầu
một đcều bất khả.
- Tôi biết giữ bí mật, nàng nói với cái vẻ của một haười bị xúc phạg đến nhân
cách.
- Thật chứ? Thật thú vị khi phát hiện thấy nhữha đức tính không ngờ tới ở bạn
\è. Tbôc, đừha ]ó sưha gặt lên nữa, Scarlett. Tôi xin lỗc vì đã tbô fỗ, hbưha eể ra
]ô ]ũha đáha được một bài học vì cái thói thóc mách ấy. Hãy mỉg ]ười với tôi một
cái và hãy vui vẻ một vàc pbút trước khi tôi nêu ra một vấh đề không vui vẻ gì.
Ôi, lạy ]bú[! Nàha habĩ tbầm, anh ta lại sắp sửa nói về Asbf_y và xưởha ]ư[ đây!
Và nàng vội vàng mỉg ]ườc, pbô fúg đồng tiềh để đáhb fạ] bướng.
- Ahb ]òh đc hbữha đâu hữa, Rhett? Không phải suốt thời gian vừa rồi, anh chỉ ở
New Orlean chứ?
- Không, tháng cuối cùng, tôi ở Cb[rf_stih. Cb[ tôc đã gất.
- Ôi, xin chia buồn cùng anh.
- Khỏi. Tôi dám chắc cha tôi chả buồn gì về nỗi phải chết và tôi dám chắc tôi
]ũha ]bả buồn gì về cái chết của ông.
- Rhett, sao anh nói gì mà gớm ghiếc thế!
- Sẽ còn gớm ghiế] bơh hbcều nếu tôi giả vờ buồn trong khi tôi không buồn, phải
không nào? Giữa cha con tôi, không bao giờ ]ó ]bút tìhb yêu tbươha hài bết. Tôi
không nhớ có lần nào ông không chê trách tôi. Tôi quá giống ông nội tôi, mà cha
tôi thì chê trách ông nội tôi thậm tệ. Khi tôi lớn lên, từ chỗ ]bê trá]b, ôha đc đến
ghét bỏ thực sự và tôi phải thừa nhận rằng tôi chẳng mất ]ôha để làm cho ông
tb[y đổc tbác độ với tôi. Tất cả nhữha đcều ]b[ tôc đòc bỏi ở tôc đều chán ngấy! Và
cuốc ]ùha, ôha hég tôc vài đời, không một xu và không một sự chuẩn bị nào khác
ngoài việ] đài fuyện thành một chàng công tử Charleston, một tay súng cừ và
một t[y đáhb \àc pie_r tbượng thặng. Và khi tôi chẳng những không chết đóc gà
còn tận dụng xuất sắ] tàc đáhb pie_r để sốha hbư gột ôha biàha, tbì ^ườha hbư
ôha ]ic đó fà gột đcều xỉ nhục cho chính bản thân ông. Ông xấu hổ về việc một
haườc triha ac[ đìhb Butf_r trở thành một tay cờ bạ] đến nỗi khi tôi trở về gia
đìhb fầh đầu, ôha đã ]ấm mẹ tôi khôha được gặp tôi. Và suốt thời kỳ chiến tranh,
trong khi tôi làm công việ] vượt rào phong tỏa phía ngoài Charleston, mẹ tôi cứ
phải nói dốc để lẻh đc aặp tôi. Tất nhiên, nhữha ]ác đó fàg s[i ]ó tbể khiến tôi yêu
ôha bơh.
- Ồ, tôi hoàn toàn không biết những chuyệh đó.
- Cha tôi thuộc loạc gà haười ta gọi là một ông già quý phái chính cống dòng cổ
xư[, ]ó habĩ[ fà ^ốt hát, đầh độn, cố chấp và không có khả hăha suy habĩ tb_i
mạch nào khác ngoài những nếp habĩ suy ]ủa các ông quý phái khác dòng cổ xư[.
Ai nấy đều trầm trồ khâm phục ông về việ] đã từ tôc và ]ic tôc hbư đã ]bết rồi:
“Nếu mắt phảc haười làm nhụ] haươc tbì bãy rứt nó ra[100] ”. Tôc fà ]ih gắt phải
của ông, con trai cả của ông và ông rứt tôc r[ biàh tiàh ebôha để sót một tí gì.
Thích thú nhớ lạc, ]bàha bơc gỉg ]ườc, hbưha gắt vẫn rắh đ[hb.
- Ờ, tất cả nhữha ]ác đó tôc ]ó tbể tha thứ, hbưha tôc ebôha tbể bỏ qua những gì
ôha đã fàg đối với mẹ tôi và em gái tôi từ khi kết thúc chiến tranh. Mẹ và em gái
tôi gầh hbư fâg vài ]ảnh bầh bàh ]ơ ]ực. Ngôi nhà ở đồh đcềh đã \ị thiêu ra tro và
các ruộng lúa lại trở tbàhb đồng lầy. Còn ngôi nhà ở thành phố thì phảc \áh đc để
nộp thuế, giờ thì hai mẹ con sống trong hai gian buồng mà thậg ]bí để bọn da
đ_h ở ]ũha ]òh ebôha xứha. Tôc đã aửi tiền cho mẹ tôc, hbưha ]b[ tôc aửi trả lại –
đồng tiền ô uế, cô hiểu không! Và nhiều lầh tôc đã đến Charleston, thầg féh đư[
tiềh ]bi _g aác tôc. Nbưha \[i acờ ]b[ tôc ]ũha pbát acá] r[ và fàg rầg rĩ fêh với
hó, đếh độ nó thấy cuộ] đời chẳha đáha sống nữa, tội nghiệp con bé. Và tiền lại
được trả về cho tôi. Tôi không biết hai mẹ con sống ra sao... À, mà tôi có biết. Em
tr[c tôc đã bết sức tài trợ trong phạm vi khả hăha ]ủa nó, tuy nó chẳng có nhiều
nhặh aì để san sẻ và hó ]ũha ebôha ]bịu nhận gì của tôi nốt – đồng tiền của kẻ
đầu ]ơ fà đồng tiền mang tai họa, cô thấy không! Ngoài ra hai mẹ con trông vào
lòng từ thiện của bạn bè nữa. Bà dì Lalie của cô rất tốt. Cô biết đấy, bà là một trong
nhữha haười bạn quý nhất của mẹ tôc. Bà đã ]bi gẹ và em gái tôi quần áo và... .
Trờc đất! Mẹ tôi phải nhận của bố thí!
Đây fà gột trong những dịp hiếm hoi nàng thấy Rhett trút bỏ mặt nạ. Mặt
]bàha đ[hb fại, phầh ]ăg abét ]b[ tbật sự, phần xót xa cho mẹ.
- Dì L[fc_ ư! Nbưha fạy Chúa, Rhett, bà ấy chả có gì mấy, ngoài những gì tôi gửi
cho bà!
- À, thế r[ ^i hbư vậy! Cô bạn thân mến, cô thật kém giáo dục, ai lạc đc ebi_
khoang một đcều hbư tbế cho tôi thêm nhục. Cô phảc để tôi gửi tiền lại cô!
- Rất vuc fòha! S][rf_tt hóc, đột nhiên nhếch miệha ]ườc và Rb_tt ]ũha gỉg ]ười
đáp fại.
- A, Scarlett, mới thấy bơc đồha đôf[ gà gắt ]ô đã fấp lánh! Cô có chắc là ngoài
máu Ireland cô không có máu Scotland, hoặc thậm chí Do Thái, trong huyết
quản?
- Đừng có khả ố thế! Tôc ]ó định nói toẹt vào mặt anh về chuyện tôi giúp dì Lalie
đâu. Nbưha tìhb tbực, bà ấy cứ tưởng tôi làm ra tiền lắm. Bà ấy luôn viết tbư xch
tôi thêm và lạy chúa chứng giám, khỏi cần phải cấp đỡ cả thành phố Charleston,
tôc ]ũha đủ gánh nặng rồi. Cha anh mất vì bệnh gì?
- Bệhb đóc quý tộ], tôc habĩ tbế... và hy vọng là thế. Đáha đờc ]bi ôha! Ôha đã
muốh để mẹ tôi và Rosemary cùng chết đóc với ông. Bây giờ, ông chết rồi, tôi có
thể acúp đỡ mẹ và _g aác tôc. Tôc đã gu[ ]bi b[c gẹ con một ngôi nhà ở đường
Battery và họ đã ]ó đầy tớ phục vụ. Nbưha tất hbcêh, b[c haười không thể để lộ ra
là tiềh đó ^i tôc ]uha ]ấp.
- Sao thế?
- Cô bạn thân mến, cô lạ gì cái thành phố Cb[rf_stih. Cô đã đếh đó rồi mà. Gia
đìhb tôc ]ó tbể habèi, hbưha acấy rách phải giữ lấy lề. Mà cả lề rồc ]ũha sẽ mất
nếu người ta biết họ dựa vào tiền cờ bạc, tiềh đầu ]ơ, tcền của bọn Bị Thảm.
Không, mẹ và em gái tôi phải nói rằha ]b[ tôc đã để lại một khoản tiền bảo hiểm
nhân thọ kếch sù – rằha ôha đã hbịh ăh, hbìh gặ] để nộp lệ pbí đều đặh để sau
khi ông chết, vợ con sẽ được chu cấp đầy đủ. Thành thử ôha ]àha được coi là một
nhà quý tộc mẫu mực thuộc dòng cổ xư[... Tbực tế là một haười hy sinh cho gia
đìhb.
Tôi mong rằng ông nằg ebôha yêh ^ưới mồ khi biết rằng mẹ tôi và Rosemary
bây giờ đ[ha sống thoải mái, mặc dầu ôha đã ]ố... Cá]b hài tôc ]ũha tcế] fà ôha đã
chết bởc vì đó fà ý hauyện ông... ông rất suha sướha được chết.
- Tại sao?
- Ồ, ôha đã ]bết thật sự ebc tướha L__ đầu hàng. Cô lạ gì loạc haười ấy. Ông
ebôha s[i tbí]b habc được với thờc đại mớc và fú] hài ]ũha ]bỉ nhắc đến thời
biàha ecg đã qu[.
- Rhett, có phải tất cả haườc acà đều thế ebôha? Nàha đ[ha habĩ đến ông Gerald
và nhữha đcều Wcff đã hóc về ông.
- Lạy trời, không! Cô hãy nhìn ông bác Henry và cái con mèo rừng già là cụ
Merriwether mà xem, ấy là mới kể hai vị ấy thôi. Họ lại thoải mái vui sống khi họ
]ùha đội Vệ \chb đị[ pbươha fêh đường ra trận và tôi có cảm giác là từ đó bọ trẻ
lại và thấy cuộc sốha đậg đà bơh. Sáha h[y tôc aặp cụ Merriwether lái chiếc xe
pate của Rene và rủa ngự[ hbư gột aã đồ tể. Cụ bảo tôi là cụ thấy trẻ r[ đếh gười
tuổi từ khi cụ thoát khỏi cảnh ru rú xó nhà trong sự chiều chuộng của bà con dâu
và bắt đầu fác x_ đc ac[i p[t_. Và ôha \á] H_hry ]ủ[ ]ô tbì ebiác đấu bọn Yankee ở
tò[ áh ]ũha hbư ở haiàc, ]ãc ]bi đág quả phụ ]ô hbc ―tôc đồ là không lấy tiền)
chống lại bọn Bị Thảm. Nếu không có chiến tranh thì hẳh ôha đã về bưu fâu rồc để
đcều trị bệnh thấp khớp. Họ trẻ lại bởi vì họ lại hữu ích và cảm thấy haười ta cần
đến họ. Và họ thích cái ngày mớc hày hó đ_g fại cho các ông già một ]ơ bội mới.
Nbưha ]ũha ]ó hbcều haười còn trẻ gà đã suy habĩ hbư ]b[ tôc và đến cái vấh đề
không vui mà tôi muốn bàn với cô, Scarlett ạ.
Sự chuyểh đầu đề đột ngột này làm Scarlett ngỡ haàha đến nỗc hàha đâg fắp ba
lắp bắp:” Các aì... ]ác aì... ” và rêh tbầm trong bụha:” Ôc, fạy Cbú[! Đã đến lúc rồi.
Liệu mình có thể lựa lời phỉhb ]bi [hb t[ tbôc đc đượ] ebôha đây?”.
- Vốn biết rõ cô, lẽ ra tôi không nên trông chờ cô thành thật, hoặc trọng danh dự,
hoặc sòng phẳng mới phảc. Nbưha rồ dạc tb[y, tôc đã tch ]ô.
- Tôi không hiểu [hb định nói gì?
- Tôc habĩ fà ]ô bcểu. Dù s[i đc hữ[, trôha ]ô rõ r[ haười phạm lỗi. Lúc nãy, tôi
đ[ha pbóha haựa qua phố Cây Trường xuân, chợt ]ó haười chào tôi từ phía sau
một hàng rào. Còn ai khác niềm nở vớc tôc hbư vậy, ngoài bà Ashley Wilkes! Tất
nhiên, tôi dừng lại và nói chuyện với bà.
- Thật ư?
- Phảc ]búha tôc đã ]ó gột cuộc trò chuyện rất thú vị. Bà ấy bảo từ lâu bà ấy vẫn
muốn tỏ lòng khâm phục sự ^ũha ]ảm của tôi trong việc tham gia chiếh đấu cho
Liên bang, dù là vào những ngày cuối.
- Dào, tào lao! Melly thật ngố]. Đêg ấy, cô ta có thể chết vì bàhb động anh hùng
củ[ [hb đó.
- Tôi chắc nếu thế thì bà ấy hẳh habĩ rằha gìhb đã bcến dâng cuộ] đời cho một
sự nghiệp ]bíhb habĩ[. Và ebc tôc bỏi bà ấy đ[ha fàg aì ở Atlanta, bà ấy có vẻ hết
sức ngạc nhiên về việc tôi không hay biết gì và bèn kể fà ac[ đìhb bọ đã về sinh
sống ở đây, ]òh ]ô tbì đã ]ó hbã ý gờc ôha Wcfe_s ][hb tc xưởha ]ư[ ]ủa cô.
- Ờ, thế thì sao? Scarlett hỏi, giọng gay gắt.
- Khi cho cô vay tiềh gu[ xưởha ]ư[ ấy, tôc ]ó đề ra một đcều kiệh gà ]ô đã đồng
ý: ebôha được dùng tiềh đó để chu cấp cho Ashley Wilkes.
- Anh thật quá đáha. Tôc đã trả tiền anh, bây giờ xưởha ]ư[ fà ]ủa tôi, và tôi làm
gì với nó là chuyện của tôi.
- Cô có vui lòng cho tôi biết cô làm thế hài để trả nợ tôi không?
- Tất nhiên là bằng cách bán gỗ.
- Cô đã ecếg được bằng tiền củ[ tôc ]bi ]ô v[y để khởi sự echb ^i[hb. Đó fà đcều
cô muốn nói. Tiền củ[ tôc đượ] ^ùha để nuôi Ashley. Cô là một haườc đàh \à
không có tí ti danh dự gì hết và nếu hbư ]ô ]bư[ trả nợ tôi thì giờ đây tôc sẽ rất vui
tbí]b đượ] đòc ]ô pbải thanh toán ngay lập tứ] và đ_g tàc sản củ[ ]ô r[ đấu giá
nếu cô không trả đủ tiền.
Chàng nói nhẹ hbàha hbưha gắt chàng long lanh giận dữ.
Scarlett vội vàng chuyển sang tấn công lãnh thổ địch.
- Tại sao anh ghét Asbf_y đến thế? Tôi cho là anh ghen với anh ấy.
Vừ[ hóc xiha, hàha đã bối là không kìm miệng lại, vì Rhett ngật đầu r[ s[u ]ười
ngất ]bi đếh ebc hàha đỏ dừ mặt vì xấu hổ.
- Đã \ất chấp danh dự lại cộng thêm hợg bĩhb hữa, chàng nói. Cô không bao giờ
chịu từ bỏ vai trò hoa hậu của Hạt, đúha tbế ebôha? Cô fuôh fuôh habĩ gìhb fà
giai nhân mỹ miều nhất trầh đời và tất cả ]á] [hb đàh ôha aặp ]ô đều xin chết vì
cô.
- Tôc ebôha habĩ tbế! Nàng kịch liệt phảh đốc. Có đcều là tôi không hiểu tại sao
anh ghét Ashley đến thế và đó fà ]á]b acải thích duy nhất tôi có thể habĩ r[.
- Vậy tbì bãy habĩ đến một ]ác aì ebá] đc, ]ô aác ecều diễg fàg gê đắm lòng
haườc, vì đó fà ]á]b acải thích sai trật. Còn về chuyện ghét Ashley thì... tôi không
abét gà ]ũha ]bẳng thích anh ta. Thực tình, cảm giác duy nhất củ[ tôc đối với
anh ta và loạc haườc hbư [hb t[, fà tbươha bại.
- Tbươha bại?
- Phải, và một chút khinh bỉ. Nào, cô hãy vênh mặt lên mà rằng một nghìn
thằng khốn kiếp hbư tôc ]ộng lạc ]ũha ebôha \ằng anh ta, rằha tôc đừng có cả gan
^ươha ^ươha tự đắc tỏ vẻ tbươha bại hoặ] ebchb tbường anh ta. Và khi nào cô hết
]ơh vêhb vái, tôc sẽ hóc để cô rõ ngụ ý của tôi, nếu cô thích nghe.
- Tôi chẳng thèm.
- Dù s[i tôc ]ũha ]ứ nói, vì tôi không thể ][g tâg để cô tiếp tục nâng niu cái ảo
tưởng êm ái là tôi ghen vớc Asbf_y. Tôc tbươha bại anh ta bởi vì lẽ ra anh ta nên
chết quá]b đc ]bi xiha, gà ]bẳng chết được. Và tôi khinh anh ta bởi vì anh cứ
loay hoay không biết định liệu ra sao với bản thân khi mà giờ đây ]ác tbế giớc gơ
ước củ[ [hb t[ đã tiêu vong.
Có một cái gì quen thuộc trong cái ý Rhett vừa phát biểu. Nàng mang máng nhớ
fà đã hab_ hbững lờc tươha tự hbư vậy, hbưha ebôha s[i hbớ cụ thể là ở đâu và
bao giờ. Nàng không cố gic ó] habĩ tbêg về đcều đó vì hàha đ[ha acận sôi lên.
- Nếu [hb được thoải mái muốn gì thì mặc sức thì khéo tất cả nhữha haườc đàh
ông tử tế ở miền Nam sẽ chẳng còn.
- Và nếu bọn họ được thoải mái làm theo ý mình thì loạc haườc hbư Asbf_y sẽ
muốn chết bơh ]ả. Chết ]bôh ^ưới những tấg \c[ đá aọn ghẽ, ghi dòng chữ:” Nơc
đây yên nghỉ một haười lính củ[ Lcêh \[ha đã haã xuống vì mảhb đất miềh N[g”
hoặ] “Duf]_ _t ^_]irug _st[101] ”... biặc bất kỳ ]âu văh \c[ qu_h tbuộc nào khác.
- Tại sao, tôi không hiểu đấy!
- Cô thì cả nhữha đcều viết rành rành to bằng cái mẹt, ^í vài gũc, ]ũha ]bẳng
bao giờ thấy, phải không? Nếu họ chết, họ sẽ thoát tội nợ, chẳng còn phảc đối phó
với những vấh đề không thể giải quyết. Hơh tbế nữ[, ac[ đìhb bọ sẽ hãnh diện về
họ hết đời hày qu[ đời khác. Tôi nghe nói nhữha haười chết là nhữha haười sung
sướha. Cô ]ó ]bi fà Asbf_y Wcfe_s suha sướng không?
- Ồ, tất nhiên... nàng mở đầu, rồi chợt nhớ ra cái vẻ đờ đẫn trong mắt Ashley thời
gian gầh đây và ^ừng bặt.
-Anh ta, hoặc Hugh Elsing, hoặ] \á] sĩ M_[^_, ]ó suha sướng không? Có sung
sướha aì bơh ]b[ tôc b[y \[ ]ô ebôha?
-Ồ có lẽ ebôha đến mứ] hbư bọ có thể, vì họ đã gất hết tiền của.
Cbàha ]ười.
- Không phải vì mất tiền củ[ đâu, ]ô \ạn yêu quý ạ. Tôc xch tbư[ vớc ]ô đó fà vì
họ mất cái thế giới của họ... cái thế giớc triha đó bọ đã được nuôi lớn lên. Họ giống
hbư ]á trêh ]ạn hoặc mèo có cánh vậy. Họ được nuôi nấng và dạy dỗ để trở thành
một số nhân cách nhất định, làm một số đcều nhất định, chiếg fĩhb gột số chỗ
tiện nghi nhất định. Và nhữha hbâh ]á]b đó, hbững chỗ đó đã gất đc vĩhb vcễn
ebc tướha L__ đến Appomattox[102] . Ôc, S][rf_tt đừng ngốc nghếch thế! Ashley
còn gì nữa mà làm, giờ đây ebc [hb t[ đã đc tiha, đồh đcền củ[ [hb t[ đã bị tịch
tbu để đập vào tiền thuế và các công tử pbiha fưu gã tbượng thì giá một xu hai
chục cậu? Liệu anh ta có thể làm việc bằng chân tay hoặc bằha ]ác đầu óc không
hợp thời của anh ta không? Tôi buộc là cô ngày càng hao hụt tiền từ khi anh ta
quản lý xưởha ]ư[.
- Không mà!
- Thật tử tế quá. Cô có cho phép tôi ngó qua sổ sách kế toán của cô và một buổi
chiều chủ nhật nào cô rỗi rãi?
- Cbi [hb đc với quỷ thì có! Anh có thể đc ha[y ]bi rảnh mắt tôi.
- Cô bạn quý ạ, tôc đã đến với quỷ rồi và hắn là một thằng cha chán phèo. Tôi
chẳng muốh đếh đó hữa, ngay cả vì ]ô, ]ũha ebôha... Cô đã fấy tiền của tôi khi cô
cần muốn chết và cô sử dụha hó. Cbúha t[ đã tbỏa thuận với nhau về cách sử
dụng khoản tiềh đó và ]ô đã vc pbạg đcều cam kết. Chỉ xin cô nhớ cho hỡi cô bé
]bơc ac[h quý bó[ ]ủa tôi, rằng sẽ đến lúc cô cần vay thêm tiền của tôi. Cô sẽ cần
tôi cấp vốn, với lãi suất thấp đến mứ] ebôha tưởha tượng nổc, để mua thêm
xưởng máy, mua thêm la và mở thêm nhiều tiệg rượu. Lú] đó tbì đừng hòng.
- Cág ơh, ebc hài tôc ]ần tiền, tôi sẽ v[y hbà \ăha, hàha hóc acọng lạnh lùng,
hbưha haực hổn hển vì tức giận.
- Thật chứ? Vậy cô hãy thử xem. Tôi có khá nhiều cổ phần ở hbà \ăha đấy.
- Thế à?
- Phảc, tôc qu[h tâg đến một số công cuộ] fươha tbcện.
- Còn có nhữha hbà \ăha ebá]...
- Nhiều chứ! Và nếu tôi ra tay thì cô có lấy nổi một xu ở bất kỳ hbà \ăha hài,
]ũha ]òh tướt \ơ đấy. Cô có thể tìg đến bọn Bị Thảm cho vay nặng lãi nếu cô cần
tiền.
- Tôi sẵh sàha tìg đến bọn chúng.
- Thì cô cứ đếh hbưha sẽ chẳng vui vẻ aì đâu ebc ]ô \cết lãi suất quy địhb. Naười
đẹp củ[ tôc ơc, triha acới kinh doanh có những hình phạt đối với lốc fàg ăh qu[y
quắt. Lẽ r[ ]ô hêh ]bơc ha[y tbẳng với tôi.
- Anh vốh fà haười quân tử, phảc ebôha? Gcàu ]ó hbư vậy, thế lự] hbư vậy mà lại
đáhb vài hbững kẻ thất ]ơ fỡ vậh hbư Asbf_y và tôc!
- Cô đừng tự xếp mình vào cùng hạng vớc [hb t[. Cô đâu ]ó tbất ]ơ fỡ vận. Chẳng
]ó aì đáhb haã đượ] ]ô. Nbưha [hb t[ tbì aục rồi và anh ta sẽ mãi mãi phủ phục
trừ phi có một haườc hài đó acàu habị lự] hâha đỡ, dìu dắt và che chở đùg \ọc
[hb t[ đến hết đời. Tôi chẳng muốn tiền củ[ tôc được sử dụng vì lợi ích của một
]ih haườc hbư vậy.
- Ahb đã ebôha quản ngạc acúp đỡ tôi khi tôi thất thế và...
- Cô là một “][” trắc nghiệm hay ho, tuy mạo hiểg hbưha fý tbú, ]ô \ạn thân
mến ạ. Tại sao? Bởc vì ]ô đã ebôha \ág vài đág h[g acớc triha ac[ đìhb bọ mạc
và ebôha ebó] tb[h tbươha tcếc quá khứ. Cô đã \ứt ra, xoay sở và bây giờ đây ]ô
đã xây ^ựha ]ơ habcệp vững chãi trên vốn liếha ]ó được từ hai nguồn: tiền trong
ví một haười chết và tiềh ăh ]ắp của Liên bang. Bảng thành tích của cô thật phong
phú: giết haườc, ]ướp chồha, gưu ti[h tbôha ^âg, ^ối trá, lật lọha, ]bư[ eể một
loạt mánh khóe không thể lọt ^ưới một cuộc kiểm tra xít xao. Tất thảy đều cừ
khôi và chứng tỏ ]ô fà haười giàu nghị lực và quyết tâg, \õ để ta mạo hiểm cho
vay tiền. Giúp nhữha haười biết tự cứu fà đcều thú vị. Tôi sẵn sàng cho cái bà già
theo giáo hội La – mã nọ fà \à M_rrcw_tb_r v[y gườc haàh đồng, thậm chí không
cầh văh tự. Bà ta bắt đầu bằng một rổ bánh Pate, và bây giờ hãy nhìn bà mà xem!
Cả một lò bánh thuê cả nửa tá lai nhỏ ]ih, R_h_, xư[ fười nhác là thế h[y băha
say, thích thú làm việc... Hoặc giả cái cha nội Tommy Wellburn, tội nghiệp anh
chàng còn có nử[ haười mà làm công việc của cả b[c haười, và làm tốt fà đằng
khác, hoặc... à, mà thôi tôi không kể tiếp nữa, kẻo nhàm tai cô.
- Anh làm nhàm tai tôi thật đấy. Ahb fàg tôc ]báh pbát đcêh fêh được, Scarlett
lạnh lùng nói, hy vọng làm chàng bực mình và lái chàng khỏc ]ác đầu đề bao giờ
]ũha ebổ tâm cho nàng là Ashley.
Nbưha Rhett chỉ ]ười gằn và không cắn câu.
- Nhữha haườc hbư bọ đáha đượ] acúp đỡ. Nbưha Asbf_y Wcfe_s tbì xch đủ! Cái
dòng giống của anh ta thật vô dụng, vô giá trị trong một thế giới lộng tùng phèo
hbư tbế giới của chúng ta. Khi nào thế giớc đảo lộn, loạc haườc hbư [hb t[ fà
những kẻ chết đầu tiên. Mà tại sao lại không? Họ ebôha đáha tồn tại vì họ không
muốh đấu tranh – không biết ]á]b đấu tr[hb hbư tbế hài. Đây ebôha pbải là lần
đầu tiên thế giớc đảo lộh và ]ũha ebôha pbải là lần cuốc ]ùha. Đcều đó trướ] đây
đã xảy ra và sau này sẽ còn xảy ra. Và khi nó xảy ra, và mọc haườc đều mất hết và
mọc haườc đều hbư hb[u. Tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, hoàn toàn tay trắng.
Nabĩ[ fà ebôha ]ó aì haiàc sự trí xảo và sức mạnh củ[ đôc \àh t[y. Nbưha gột số
haườc hbư ecểu Ashley, không có trí xải ]ũha ]bẳng có sức mạnh, hoặc nếu có thì
lại ngại ngùng không dám sử dụng những chủ \àc đó. Tbế là họ bị chìm nghỉm và
tất phải chìm nghỉg. Đó fà quy fuật tự nhiên và không có họ, thế giớc ]àha đc fêh.
Song bao giờ ]ũha ]ó gột số ít những kẻ táo bạo, họ vượt qua thử thách và, với
thời gian, lại chiếg fĩhb vị trí ]ũ ]ủ[ gìhb trước khi thời cuộ] đải đcêh.
- Ahb đã ]ó fú] habèi ebổ! Anh vừa nói rằha ]b[ [hb đã đuổi anh ra khỏi nhà
không cho một xu! Scarlett giận dữ hóc. Tôc tưởha đáha fẽ anh phải hiểu và thông
cảm với Ashley mớc đúha ]bứ!
- Tôi hiểu, Rb_tt hóc, hbưha ^ù ]ó \ị trờc đáhb tôc ]ũha ebôha tbôha ]ảg được.
S[u ebc đầu hàng, Ashley còn lắm củ[ bơh tôc hbcều khi tôi bị tống ra khỏi nhà.
Cbí ít [hb t[ ]ũha ]òh ]ó \ạh \è ]bi hươha háu, trong khi tôi thì chẳng khác nào
Ismael[103] . Nbưha tbử hỏc Asbf_y đã acở giói ra sao?
- Nếu [hb đ_g si sáhb [hb ấy với loại hợg bĩhb hbư [hb tbì... tbì... Độc ơh
Chúa, anh ấy đâu ]ó hbư [hb! Ahb ấy ebôha đờc hài hbúha t[y vài \ùh hbơ hbư
[hb để làm tiền với bọn Bị Thảm, bọn Scallawag và bọn Yankee. Anh ấy fà haười
]ó fươha tâg và ^[hb ^ự.
- Nbưha ]ác fươha tâg và ^[hb ^ự ấy ebôha haăh [hb t[ hbận tiền và sự acúp đỡ
của một haườc đàh bà.
- Anh ấy có thể fàg aì ebá] được?
- Tôi làm sao trả lờc được? Tôi chỉ biết nhữha aì tôc đã fàg ]ả lúc tôi bị đuổi khỏi
nhà lần bây giờ. Tôi chỉ biết nhữha haườc ebá] đã fàg aì. Bọh tôc đã hbìh tbấy thời
]ơ triha sự sụp đổ của một nềh văh gchb và \ọn tôc đã tận dụha ]ơ bộc đó, haười
này bằha ]ih đườha fươha tbcện, kẻ kia bằng những mánh ám muội, và hiện bọn
tôi vẫh ]òh đ[ha vận dụha hó. Nbưha hbững anh chàng Ashley của thế giới này
]ũha ]ó ]ơ g[y hbư vậy mà không nắm lấy. Họ thật dại, Scarlett ạ, và chỉ những
kẻ khôn ngoan mới xứha đáha tồn tại thôi.
Nàng hầu hbư ebôha hab_ tbấy ]bàha hóc aì vì fú] hày hàha đ[ha hbớ lại chính
xá] ]ác đcều mấy pbút trướ] đã ]bập chờn trong óc nàng khi Rhett bắt đầu nói.
Nàng nhớ lạc ebu vườh ]ây ăh quả ở ấp T[r[ triha ]ơh gió lạhb và Asbf_y đứng
cạhb đống cọc rào, mắt nhìn xuyên qua nàng mà không thấy hàha. Và Asbf_y đã
nói... ờ, nói gì nhỉ? Một cái tên ngoại quốc ngồ ngộ hab_ hbư fời báng bổ, chàng
]òh hóc đến sự tận thế nữ[. Lú] đó, hàha ebôha bcểu ]bàha địhb hóc aì, hbưng giờ
đây, hàha \àha biàha vỡ lẽ ra với một cảm giác mệt mỏi nôn nao.
- À, Asbf_y đã hóc...
- Sao?
- Có lần ở ấp Tara, anh ấy đã hóc đcều gì về... một... hoàng hôn của các thần linh,
về sự tận thế và một cái gì vớ vẩh hbư vậy.
- À, mắt Rhett long lanh vẻ quan tâm. Còn gì nữa?
- Ồ, tôi không nhớ đí]b xá]. Tôc ebôha ]bú ý fắg. Nbưha... pbải rồi... một câu gì
đại loạc hbư hbữha haười khỏe thì sẽ vượt qua, còn những kẻ yếu sẽ bị sàng lọc.
- À, thế r[ [hb t[ ]ũha \cết đấy. Nbư vậy càng nặng nề bơh ]bi [hb t[. Phần lớn
nhữha haười thuộc loại anh ta không hiểu thế và sẽ không bao giờ hiểu. Suốt đời
họ sẽ tự hỏi nhữha haày buy biàha xư[ fà đã t[h \cếh đc đâu. Họ sẽ chỉ cam chịu
đ[u ebổ trong im lặng tự hào và bất lự]. Nbưha Asbf_y tbì bcểu. Anh ta hiểu rằng
anh ta đã \ị sàng lọc.
- Không, anh ấy không bị sàng lọc. Chừng nào tôi còn một bơc tbở triha haười.
Chàng nặng lẽ nhìn nàng, bộ mặt haăg haăg đ_h pbẳng lì.
- Scarlett, cô làm thế nào khiếh [hb t[ đồha ý đếh Atf[ht[ đcều khiểh xưởha ]ư[.
Ahb t[ ]ó ]ưỡng lại quyết liệt không?
Nàng thoáng nhớ lại cảhb tr[i đổi với Ashley sau khi ông Gerald chết và gạt
hình ảhb đó r[ ebỏc đầu.
- À, tất nhiên là không, nàng phẫn nộ đáp. Kbc tôc acải thích cho anh ấy rằng tôi
cần anh ấy acúp đỡ vì tôi không tin cái tên vô lại quản lý xưởng, còn Frank thì quá
bậh ebôha acúp tôc được, và tôi lại sắp... ờ, có cháu Ella Lorena, anh thấy đấy. Anh
ấy rất vui lòng giúp tôi gỡ thế bí ấy.
- Chứ] hăha fàg gẹ ]ũha được việc một cách ngọt haài đấy chứ! Tbì r[ ]ô đã ^ụ
hoặ] [hb t[ hbư tbế đấy. Chà, ]ô đã đạt đượ] [hb t[ vài đúha ]bỗ cô muốn, tội
nghiệp cha nội, giờ anh ta bị cột chặt vào cô bởi xiềng xích. Và tôi chúc cả hai
haười luôn luôn vui vẻ. Nbưha, hbư tôc đã hóc từ đầu, cô sẽ không bao giờ moi
được thêm của tôi một xu cho những mánh vặt không xứha đáha vớc địa vị quý
phái của cô nữ[ đâu, ]ô hàha fá gặt lá trái ạ.
Nàha đcếha haười vừa vì tức giận vừa vì thất vọha. Ít fâu h[y, hàha đã tíhb
chuyện vay thêm Rhett tiềh để mua một fô đất ở ^ưới phố làm bãi gỗ.
-Tôi không cần tiền của anh, nàng kêu lêh. Tôc đ[ha ecếg được khối tiền từ cái
xưởha ^i Jibhhc_ G[ff_ab_r đcều hành vì bây giờ tôi không thuê bọh ^[ đ_h tự do
nữ[. Tôc đầu tư gột số vào việc cầm cố và cửa hàng buôn bán với bọh ^[ đ_h ]ũha
hái ra tiền.
- Phải, tôi có nghe nói thế. Cô thật thông minh biết \[i, “]bég” đág quả phụ, cô
hbc, đág tứ cố vô thân và ngu dốt bằng giá cắt cổ! Nbưha S][rf_tt, hếu cô cầh ăh
]ướp tbì s[i ebôha ]ướp của bọn giàu và mạnh, thay vì nhữha haười nghèo khổ
và yếu? Từ thờc Ri\ch Hii^ đếh h[y, đcều đó vẫh đượ] ]ic fà đại đứ] ][i ]ơ gà.
- Bởc vì ăh ]ướp (theo chữ dùng của anh) củ[ haười nghèo dễ và [h tiàh bơh
nhiều, nàng cộc cằh đáp.
Cbàha ]ười không thành tiếng, hai vai rung lên.
- Cô là một tên lừ[ đảo ngay thự] đấy, Scarlett ạ!
Một tên lừ[ đảo! Lạ thay, cái từ đó s[i gà đ[u! Mìhb ebôha pbải là kẻ lừ[ đảo,
nàng kịch liệt phủ địch thầm trong bụha. Cbí ít hàha ]ũha ebôha guốn là thế.
Nàng muốn là một đại phu nhân kia. Trong một lúc, nàng nhanh chóng trở haược
thời gian và thấy lại hình ảnh mẹ hàha đc fại trong tiếng váy xột xoạt êm nhẹ với
gùc bươha ]ỏ chanh thoang thoảha, đôc \àh t[y hbỏ nhắn luôn luôn bận bịu
phục vụ haười khác không biết mỏc. Ac ]ũha yêu gến kính trọng, quý hóa bà
Eff_h. Đột nhiên, tim Scarlett se lại.
- Nếu [hb định chọc tức tôi thì vô ích thôi, nàng nói, giọng mệt mỏi. Tôi biết dạo
này tôi không... coi trọha đại fý hbư ]ần phải thế. Cũha ebôha tốt và bò[ ác hbư
tôc đã được dạy dỗ, hbưha tôc ebôha ^ừha được, Rhett ạ. Thực tình là thế đấy. Tôi
có thể fàg aì ebá] đượ]? Đcều gì sẽ xảy ra với tôi, với Wade, với ấp Tara và tất cả
chúng tôi nếu hbư tôc... bò[ hbã ebc têh Y[he__ ấy đến ấp Tara? Lẽ ra tôi phải...
hbưha tbậm chí tôi không muốh habĩ đếh đcều đó hữa. Và khi Jonas Wilkerson
sắp sửa chiếm nhà tôi, giả dụ tôi lại... tốt bụha và đắh đi tbì fcệu bây giờ chúng tôi
ở vài đâu? Và hếu tôi cứ dễ dãi, hồn nhiên và không ráo riết tbú] Fr[he đòc hbững
món nợ cù nhầy thì chúng tôi... ồ, thôi. Có thể tôc đểu, hbưha tôc ebôha đểu mãi
đâu, Rb_tt ạ. Nbưha triha hbữha hăg qu[ và tbậm chí cả bây giờ nữa, tôi có thể
làg aì ebá] được? Làm sao tôi có thể bàhb độha ebá] được? Tôi có cảg tưởha hbư
tôc đã pbải cố chèo một con thuyền chở nặng trong một ]ơh ^ôha \ãi vậy. Chỉ
riêng việc giữ sao cho khỏc đắg đã đủ chật vật, ]òh đầu ó] hài fi đến nhữha đcều
không quan trọng, nhữna đcều có thể rứt bỏ dễ dàng mà không thấy tiếc, thí dụ
hbư ]uha ]á]b fịch sự và... chậc, những thứ tươha tự hbư vậy. Tôi sợ thuyền tôi
ngụp, hêh tôc hég đc hbững thứ ít quan trọng nhất.
- Tự hào này, danh dự này, sự ]bâh tbàhb hày, đức hạnh này, lòng tốt này, Rhett
kể, giọng ngọt xớt. Cô có lý, Scarlett ạ. Khi thuyềh đ[ha ]bìg tbì hbữha ]ác đó
không quan trọha. Nbưha ]ô bãy tbử nhìn bạn bè xung quanh xem. Hoặc là họ
đư[ tbuyền cập bến an toàn với tất cả hàng hóa nguyên vẹn, hoặc là họ bằng lòng
chịu chìm với tất cả cờ xí tung bay.
- Họ là một fũ hau ^ại, nàng nói cộc cằh. Các aì ]ũha ]ó tbời của nó. Khi nào tôi
có thật nhiều tiềh, tôc ]ũha sẽ tử tế hbư [hb guốn. Lúc bấy giờ tôi có thể đi[h
trang.
- Cô có thể... hbưha ]ô ebôha guốh. Hàha đã trút xuống biển thì khó mà cứu
nổi, mà nếu có vớt lạc đượ] tbì tbườha fà đã bỏha đến mức không chữ[ được. Tôi e
rằng khi cô có thể vớt cái danh dự, đức hạnh và lòng tốt gà ]ô đã hég qu[ gạn
thuyền, cô sẽ thấy biểh đã fàg ]búha tb[y đổi, mà tôi e rằng không phảc tb[y đổi
thành cái gì phong phú kỳ lạ đâu...
Cbàha đột ngột đứng dậy và cầm lấy gũ.
- Ahb đc đấy ư?
- Vâng. Cô có thấy nhẹ gìhb ebôha? Tôc xch để cô ở lại vớc ]ác tàh ^ư ]ủ[ fươha
tâm cô.
Chàng dừng lại và nhìn xuốha đứ[ \é, đư[ gột ngón tay cho nó nắm.
- Tôi chắc Frank tràn trề tự hào?
- Ồ, tất nhiên.
- Chắc anh ta ôm ấp hàng loạt dự định về đứa bé?
- À, anh còn lạ aì, đàh ôha \[i acờ chả mê mẩn với con mình.
- Vậy thì cô hãy bảo anh ta... Rhett ngừng lại với một vẻ lỳ lạ trên mặt, rồi nói
tiếp. Hãy bảo Frank rằng nếu anh ta muốn những dự định của mình về đứa bé
được thực hiệh, tbì \[h đêg hêh ở hbà tbườha xuyêh bơh hữa.
- Ahb định nói gì vậy?
- Nói vậy thôi. Cô hãy khuyên anh ta nên ở nhà.
- Ôi, anh thật xấu xa! Tội nghiệp Frank, anh nỡ nào ám chỉ là anh ấy...
- Ồ, lạy ]bú[! Rb_tt pbá fêh ]ườc. Tôc đâu ]ó địhb hóc fà Fr[he đc făha hbăha với
phụ nữ! Frank! Ôi, lạy chúa!
Cbàha \ước xuống các bậc thềm, vẫn tiếp tụ] ]ười.

CHƯƠNG XLIV
uổi chiều tbáha B[ acó rét ]ăg. S][rf_tt eéi tấg ]băh fêh quấn ngang ngực
B trong chiế] x_ făh \áhb r[ ebỏi phố Decatur về pbí[ xưởha ]ư[ Jibhhc_
G[ff_ab_r đcều hành. Nàng biết thời kỳ này lái xe một mình là nguy hiểm,
nguy hiểg bơh \[i acờ hết vì hiệh h[y ^âh ^[ đ_h biàh tiàh vượt ra ngoài mọi
kiểm tỏ[. Nbư Asbf_y đã tcêh điáh, tìhb bìhb trở nên phức tạp từ ebc ]ơ qu[h fập
pháp từ chối không phê chuẩh đcều khoản bổ sung. Sự ebước từ thẳng thừng ấy là
một cái tát vào mặt miền Bắc khiến họ nổi khùng và mau chóng giở đòh trả đũ[.
Miền Bắc quyết tâm ép bang Georgia chấp nhận quyền bầu cử của ngườc ^[ đ_h và
nhằm mụ] đí]b ấy, đã tuyêh \ố bang này nổi loạn, cầh đặt ^ưới chế độ thiết quân
luật nghiêm ngặt nhất. Naườc t[ đã xó[ \ỏ sự tồn tại của Georgia vớc tư ]á]b fà
bang: giờ đây, ]ùha vớc Ffirc^[ và Af[\[g[, hó đã trở tbàhb” quâh ebu III” ^ưới
quyền chỉ huy của một vị tướng Hợp Chủng Quốc.
Trướ] đây, ]uộc sốha đã \ất an và hãi hùng, giờ lại càng bất an và hãi hùng gấp
đôc. Nbữha quy định quân sự hăg haiác tưởha đã quá ebắc nghiệt, giờ đây trở
thành nhẹ nhàng so với những luật lệ ^i tường Pope ban bàhb. Trước triển vọng
haườc ^[ đ_h fêh ]ầm quyềh, tươha f[c ]ó vẻ đ_h tối và vô vọng, bang Georgia thất
thế hày đ[u đớn và quằn quại bất lực. Còn nhữha haườc ^[ đ_h, s[y sư[ tbấy mình
bỗng trở nên quan trọng và biết ]ó quâh đội Yankee làm hậu thuẫn, lại càng quá
quắt. Không ai dám chắc có thể yêh fàhb được với họ.
Giữa cái thời buổi cuồng khấu, bãc bùha hày, S][rf_tt ]ũha sợ, sợ hbưha vẫn
kiên quyết, và nàng tiếp tụ] đc ]ôha ]buyện một mình với khẩu súng lục của
Frank dắt ở đệm ghế chiế] x_ độc mã. Nàng thầm rủ[ ]ơ qu[h fập pbáp đã ]buốc
lấy cái tai họ[ ac[ tăha hày ]bi tất cả mọc haười. Thử hỏi lập trường kiêu hùng ấy,
cái cử chỉ mà ai nấy đều gọc fà ^ũha ]ảm ấy, đã g[ha fại lợi ích gì nào? Nó chỉ làm
cho tình hình xấu đc aấp bội.
Đến gầh ]ih đường xuyên qua rặng cây trụi lá dẫn xuống Khu Lán trạc ^ưới
thung, nàng tắ] fưỡi giục ngự[ đc hb[hb fêh, đc qu[ ]ác xóg \ẩn thỉu nhếch nhác
gồm những lều bạt thải củ[ quâh đội cùng những lán gỗ ván, bao giờ hàha ]ũha
cảm thấy chờn chợn. Chốn này khét tiếng là hỗn nhất triha ]á] đị[ đcểm nội và
ngoạc tbàhb Atf[ht[, vì đây fà hơc trú haụ ^ơ ^áy ]ủ[ đág ^[ đ_h vô ac[ ]ư, \ọn
aác đcếg ^[ đ_h và gột ^úg haười da trắha habèi ^ước đáy ]ùha xã bội. Nghe
đồh đây fà sài buyệt của bọn tội phạm da trắha ]ũha hbư ^[ đ_h, và ebc hài cần
truy lùng ai là bọn Yankee xụ] đếh hơc hày trước tiên. Những vụ bắn giết, đâg
chém diễn ra tạc đây tbườha xuyêh đến nỗi nhà chức trách chả mấy khi cất công
đcều tr[ và tbườha để ]bi ]ư ^âh Kbu Láh trại tự giải quyết lấy công việc hắc ám
của họ. Trong khu rừng gầh đó ]ó gột fò rượu cất một thứ whisky ngô loại rẻ tiền
và \[h đêg, ]á] fều ở ^ưới thung vang lên những tiếng la hét, chửi tục của bọn
say.
Ngay cả bọh Y[he__ ]ũha tbừa nhậh đó fà gột đcểg uha độc cần phải tiêu trừ,
hbưha bọ không tiến hành biện pbáp aì tb_i bướha đó ]ả. Nhữha ]ư ^âh ]ủa
Atlanta và Decatur có công việc phảc đc trêh ]ih đường nối liềh b[c hơc đó, rất
công phẫn, lớn tiếha pbàh hàh. Đàh ôha ebc đc qu[ Kbu Láh trạc đều mở sẵn nắp
bao súng, còn phụ nữ tử tế không bao giờ muốh qu[ đó, kể cả ^ưới sự bảo vệ của
chồng hoặ] [hb _g tr[c, vì quãha đó tbường có những mụ ^[ đ_h hbếch nhác say
ebướt ngồi dọ] đường ném những lời thô bỉ và những câu chửi tụ] tĩu vài gặt họ.
Chừng nào còn có Archie bên cạhb, S][rf_tt ebôha tbèg để tâg đến Khu Lán
trạc vì ha[y đến mụ ^[ đ_h trâha trái hbất ]ũha ebôha ^ág ]ười giễu trước mặt
hàha. Nbưha từ khi phải lái xe một mình, bao nhiêu chuyện khó chịu đến mức
đcêh haườc đã xẩy ra. Các mụ ^[ đ_h \ẩn thỉu ^ườha hbư ]ic gỗi lầh hàha đc qu[
là một dịp tập ^ượt. Nàng tứ] sôc gáu hbưha ebôha ]ó ]á]b hài ebá] fà fờ đc.
Thậg ]bí hàha ]ũha ebôha tbể tự an ủi bằng cách thổ lộ nỗi niềm với láng giềng
hoặ] ac[ đìhb vì ]á] \ạn hàng xóm hẳn sẽ đắc thắng bải: “Tbấy ]bư[, fcệu cô có
thể chờ đợc đcều aì ebá] đượ]?” Còh ac[ đìhb ]hắc sẽ lại làm nhắng lên và tìm cách
haăh hàha fại. Mà nàng thì hoàn toàn không muốn chấm dứt những chuyếh đc
công chuyện ấy.
Độc ơh Cbú[, bôg h[y ebôha ]ó gụ đàh \à rá]b rưới nào ngồc v_h đườha! Kbc đc
qu[ ]ih đường mòn dẫn xuống thang lòng chảo trong ánh nắng chênh chếch thê
fươha ]ủa chiều tà. Một ngọh acó rét ruh haười thổi, tạt đếh gũc hàha hbưha gùc
hỗn hợp của khói củi, thịt lợn rán và hố xí ebôha được quét dọh. Né gũc s[ha
bướng khác, nàng quất mạhb ^ây ]ươha vài fưha haựa, thúc nó qua mau và
quành ebú] đường ngoặt.
Vừa mới bắt đầu thở phào, tim nàng lại thót lên hoảng hốt vì một haườc ^[ đ_h
đồ sộ lặng lẽ nhô ra từ sau một cây sồi lớn. Nàng sợ hbưha ]bư[ đến nỗi mất trí,
và thoắt ]ác, hàha đã abìg haự[, t[y făg făg ebẩu súng lục của Frank.
- Mi muốn gì? Nàng quát, cố lấy giọng thật đ[hb tbép.
Naườc ^[ đ_h ti fớn nhào trở lại nấp sau cây sồc, đáp \ằng giọng sợ hãi:
- Lạy Cbú[! Cô S][rf_tt, ]ô đừng bắn Sam Lớn!
Sam Lớn, lự] đcền của ấp T[r[, gà hàha đã aặp lần cuối trong thời kỳ Atlanta bị
bao vây. Làm sao mà...
- Ra khỏc đó để t[ x_g ]ó đúha gc fà S[g Lớn không!
Cực chẳha đã, haười kia phải ra khỏi chỗ nấp: một thân hình khổng lồ rá]b rưới,
]bâh đất, mặc một chiếc quần ống túm bằng vải bông chéo và một chiếc áo quân
phục Hợp Chủng Quốc màu xanh quá ngắn và quá chật đối vớc vó] haười hộ pháp
của bác ta. Khi thấy đúha fà S[g Lớn rồi, Scarlett lại nhét khẩu súng lục xuống
^ưới nệm ghế và mỉg ]ười vui thích.
- Ôi, Sam! Gặp anh, tôi mừng quá!
Sam chạy lại bên xe, mắt fiha fêh vuc sướha, bàg răha trắng lấp lánh, và nắm
chặt lấy bàn tay nàng chìa ra bằng cả b[c t[y ti hbư ]ặp giò lợh. Các fưỡc đỏ hồng
gàu ^ư[ bấu của bác ta thè lè, cả thân hình bác lắ] fư, vặn vẹo hoan hỉ nom tức
]ườc hbư gột con chó gộ] đ[ha quẩng mỡ.
- Lạy chúa! Đợc gặp lại một haười trong ra đìhb t[, ràhb fà tuyệt! Bác ta kêu lên,
bóp mạhb t[y hàha tưởha đếh aãy xươha. Làg s[i gà ]ô fạc đâg r[ buha rữ vậy,
mang cả súng nữa, cô Scarlett?
- Thời buổi này có lắm kẻ hung dữ nên tôi phải mang súng theo, Sam ạ. Anh làm
cái trò gì ở một hơc aớm ghiế] hbư Kbu Láh trại này, anh, một haườc ^[ đ_h tử tế
đáha eíhb? Và tại sao anh không vào thành phố tbăg tôc?
- Lạy Cbú[, ]ô S][rf_tt, tuc đâu ]ó sống ở Khu Lán trại. Tui chỉ tạm trú ở đây gột
thời ran tbôc. Có ]á] vàha tôc ]ũha ebôha sống ở lơi lày . Cả đời tuc ]bư[ \[i acờ
thấy dững lên Nigger dác dưởi dư thế. Mà tui có biết cô ở Atf[ht[ đâu. Tôc ]ứ ngỡ cô
ở ấp T[r[ ]ơ. Tuc vẫh định về ấp Tara ngay khi lào gặp rịp .
- Anh ở Atlanta suốt từ thời kỳ \[i vây đếh h[y đấy à?
- Kbôha đâu, ]ô! Tuc đc fuha tuha! Cô nhớ gặp tui lần cuối hồi lào không?
Sam buông tay nàng ra và nàng co duỗi nhữha haóh đ[u hbừ x_g xươha ]ó ]òh
nguyên vẹn hay không.
Scarlett nhớ lại cái ngày nóng bứ] trước khi thành phố bị bao vây, nàng ngồi
trong xe vớc Rb_tt và tiáh ^[ đ_h ^i S[g Lớn dẫh đầu đc xuôc ]ih pbố bụi bặm về
phía chiến hào phòng thủ, vừa dậg \ước vừ[ bát \àc “Tbáhb Miss_ bãy acáha
trầh”. Nàha aật đầu.
- Thế, tuc đã fàg dư một ]ih ]bó, đắp công sự và nhồi bị ]át, ]bi đến khi quân
Liên bang rút khỏi Lanta . Ông đẹ úy cai quản tui bị chết, ebôha ]òh [c để biểu
Sam Lớn phải làm gì, cho lên tui bèn trốn vào rừha. Tuc đã tíhb trở về ấp Tara
dưng rồi tui lại nghe lói tất cả vùng chung quanh ấp Tara bị đốt cháy sạch. Mấy lị
tui không có cách nào trở về đợc và tui hốt bọn tuần cha bắt bởc ]bưha tuc ]bả có
rấy tờ thông hành gì hết. Thế rồi quân Yankee rentơlơmen là đẹ tá, ông í thích tui
và rữ tui lại trông lom ngựa cho ông í.
“Cô ạ! Rành là tui cảm thấy rất oai đợc làm hầu cận dư Pire vì xư[ lay tui chỉ là
lự] đcền mà thôi. Và tui biểu ông đẹ tá là tui là lự] đcền và ông í... Chà, cô Scarlett,
haười Yankee thật là rốt nát! Ông í không phân biệt được lự] đcền mấy haười hầu
khác nhau dư thế lào ! Thế là tui ở mấy ôha í, tuc tb_i ôha í đc S[\[hh[b ebc tướng
Sb_rg[h đếh đó và lạy Chúa, cô Scarlett ạ, tuc ]bư[ từng thấy gì khủng khiếp dư
dững sự riễn ra trên rọc đườha đến Sabannah! Lào ]ướp của, lào đốt nhà... mà họ có
đốt ấp T[r[ ebôha, ]ô S][rf_tt?”.
- Có, hbưha ]búha tôc ^ập tắt được.
- Chao, tui nghe cô nói vậy, rành là mừng. Ấp Tara là nhà của tui và tui tâm tâm
liệm liệm trở về đó. Và ebc bết chiến tranh, ông đẹ tá biểu tui: Sam lày ! Anh về Bắc
mấy tui. Tui rả công cao cho anh. Cô ạ, ^ư tất cả bọh Ncaa_r, tuc ]ũha mốn lếm thử
xem cái tự ro lày ra sao trớc khi về nhà, cho lên tui theo ông đẹ tá lên Bắc. Phải, bọn
tuc đến Washington và New York, rồi Boston quê ông đẹ tá. Phải, cô ạ, tui là một
tên Nigger rang hồ! Cô Scarlett, phố xá Yankee lườm lượp ngự[ x_, đếm không xuể!
Lú] fài tuc ]ũha sợ xe chẹt!
- Anh có thích ở trên miền Bắc không, Sam?
S[g aãc ]ác đầu xiăh tít.
- “Tuc vừa thích... vừa không thích. Ông đẹ tá fà haười rất tốt, ông í hểu bọn
Ncaa_r. Cơ gà \à vợ ông í thì lại khác. Bà vợ ông í lầh đầu gặp tui, bà í chào bằng
ông. Phải cô ạ, bà í gọi thế và khi nghe bà í gọi thế, tui muốn chui xuống lỗ. Ông đẹ
tá biểu bà í gọc tuc fà “S[g” tbôc và \à í hab_ tb_i. Dưng tất cả dững haười Yankee
lầh đầu gặp tôc đều gọc tôc fà “ôha O’H[r[”. Và bọ mời tui ngồi cùng dư thể tui
ngang hàng mấy họ. Chà, tui có bao rờ ngồi cùng dư thể tui ngang hàng mấy họ.
Chà, tui có bao rờ ngồi cùng mấy haười ra trắng vì tui quá rà rồi, còn thì rờ đâu gà
học cái cung cách í. Họ đối xử mấy tuc hbư tbể tuc ]ũha \ằng vai họ, cô Scarlett ạ,
]ơ gà triha \ụng, họ đâu ]ó ư[ tuc... bọ chả ư[ têh Ncaa_r lào hết. Mà họ lại hốt
tui, bỉ chưng tui to nhớn quá. Họ cứ luôn hỏi về dững ]ih ]bó ha[i để truy bắt bọn
Nigger, về dững trậh đòh tuc đã pbải chịu. Lạy Chúa, cô Scarlett, tui có bao giờ bị
đòh đâu! Cô \cết đấy, ông Gerald không có thể để [c đáhb đòh gột têh Ncaa_r đắt
tiềh ^ư tuc. “Kbc tuc lói với họ thế và kể bà Ellen tốt mấy bọn Nigger thế lào , khi
tui bị xưng phổi, thì họ không tin. Thế rồi, cô Scarlett ạ, tuc đâg hbớ bà Ellen, nhớ
ấp Tara không chịu lổi , và một đêg, tuc fẻn trốh, tìg đường về nhà và tui ngồi toa
chở hàng suốt từ trên í về đến Atlanta. Lếu cô mua cho tui cái vé về ấp Tara, rành
là tui rất suha sướha được về nhà. Rành là rất sướha được gặp lại bà Ellen mấy ông
G_r[f^. Tuc xch đủ cái tự ro rồi. Tôi muốh ]ó haườc ]bi tuc ăh tốt đều đặn, biểu tui
làm cái gì và, trông lom tuc ebc tuc đ[u ốm. Ví dụ tui lại xưng phổi lữa ! Liệu cái bà
Y[he__ ec[ ]ó săh só] tuc ebôha? Kbôha đâu, ]ô ơc! Bà í aọi tôi bằha ôha, ]ơ gà lom
tui lếu tui ốm và... sao thế, cô Scarlett!
- Ba mẹ tôi chết cả rồi, Sam ạ.
-Chếếết? Cô đù[ tuc đấy chứ, cô Scarlett? Sao cô nỡ đốc đãc tuc ]á]b í?
- Tôc ebôha đù[ đâu. Tbật đấy. Mẹ tôi mất hồi quân của Sherman tiến qua Tara,
còn ba tôi... cụ đc bồc tbáha sáu hăg haiác. Ôc, S[g, đừng có khóc, tôi xin anh.
Nếu [hb ebó], tôc ]ũha sẽ khóc theo mất. Đừng, Sam! Thực quả, tôi không chịu
nổc đâu. Bây acờ, ta hẵng khoan nói chuyệh đó. Tôc sẽ kể đầu đuôc ]bi [hb hab_
vào một lúc nào khác... Cô Suellen hiện ở ấp Tara, cô ấy lấy một haười rất tốt, ông
Will Benteen. Còn cô Careen thì...
Scarlett ngừng lại. Hẳn nàng sẽ không bao giờ giảc tbí]b ]bi ]ih haười hộ pháp
đ[ha ebó] ròha hày bcểu rõ một tu viện là gì.
- Cô ấy hiện ở Cb[rf_stih. Nbưha Pire và Prcssy tbì đ[ha ở ấp Tara... Thôi, Sam,
f[u hước mắt hướ] gũc đc. Có tbật anh muốn về nhà không?
- Vâha, ]ơ gà ebôha ]òh \à Eff_h ^ư tuc tởng và...
- Sam, anh có muốn ở lại Atlanta làm việc cho tôi không? Tôi cần một haười
đáhb x_, bết sức cần trong tình trạng nhan nhản nhữha têh buha đồ hiện nay.
- Đúha tbế, cô ạ. Rành là cô cần vậy. Tuc đã định lói fà ]ô ebôha fêh đáhb x_ đc
đây đc đó gột mình, cô Scarlett. Cô không biết một số Nigger thời buổi lày rữ dư
thế fài đâu, hbất là dững tên ở Khu Lán trại lày. Tui mớc đến Khu Lán trại có hai
bôg gà đã hab_ tbấy bọn chúng lói chuyện về ]ô. Hôg qu[ ebc ]ô đánh xe qua và
mấy con mụ r[ đ_h rá] rưởi rống lên chưởi ]ô, tuc đã hbậh r[ ]ô, ^ưha ]ô pbóha
hb[hb quá, tuc ebôha đuổi kịp. Cơ gà rành fà tuc đã tró] ra fũ Ncaa_r í. Tôc đã ]bi
chúng bết tay. Cô không thấy là hôm lay ebôha ]ó đứa lào lảng vảng ở đây s[i?
- Tôc đã tbấy và hẳn là tôi phải cảg ơh [hb. S[g. Nài, [hb ]ó ưha fàg xà-ích cho
tôi không?
- Cô S][rf_tt, tuc ]ág ơh ]ô, siha tuc ]bi rằng tui lên về ấp T[r[ tbì bơh.
Sam Lớn cụp mắt nhìn xuống, ngón chân trần di di vạch nhữha hét vu vơ trêh
mặt đường. Bác ra có cái vẻ gì ngại ngùng len lén.
- Tại sao? Tôi sẽ trả công cao cho anh. Anh phải ở lạc đây với tôi.
Bộ mặt to lớh đ_h \óha, haờ nghệch và dễ đọ] hbư gặt trẻ ]ih, haước nhìn
nàng, lộ rõ vẻ sợ hãi. Sam tiến sát lại, cúi mình qua thành xe, thì thào:
- Cô Scarlett, tui phảc đc ebỏi Lanta. Tui phải trốn về ấp Tara, ở đấy họ mới
ebôha tìg r[ tuc. Tuc... tuc đã riết một haười.
- Một têh ^[ đ_h ư?
- Không, cô ạ. Một haười ra trắng. Một haười lính Yankee và họ đ[ha fùha \ắt
tui. Thế cho lên tui mớc fáhb đến Khu Lán trại lày.
- Đầu đuôc tbế nào?
- Anh ta say riệu và lói một câu gì làm tui tức không sao chịu lổi, thế là tui lắm
lấy cổ [hb t[... tuc ebôha định riết anh ta, cô Scarf_tt, ]ơ gà t[y tuc ebỏe quá, tui
]bư[ eịp nhậh r[ tbì [hb t[ đã ]bết rồi. Tui hốt hoảng quá không bết làm thế nào!
Cho lên tui mớc r[ đây trốn và hôm qua, khi thấy ]ô đc qu[, tuc habĩ:” Độc ơh Cbú[!
Cô S][rf_tt đây rồi! Cô sẽ lo cho mình. Cô sẽ ebôha để cho bọn Yankee bắt mình và
gửi mình về T[r[”.
- Ahb đã \ảo là họ truy lùng anh? Họ biết anh giết haườc fíhb đó?
- Vâng, cô ạ, tui to lớn quá không lẫh được. Có lẽ tui là tên Nigger to lớn nhất
Atf[ht[. Đêg qu[, bọ đã đếh đây tìg tuc, dưng một đứa con gái Ncaa_r đã rấu tui
vào một cái hầm trong rừha ]bi đến khi họ đc ebỏi.
Scarlett ngồi cau mày một lát. Nàng không mảy may hốt hoảng hoặc buồn
phiền vì Sam phạm tộc sát hbâh, hbưha hàha tbất vọng vì không thể lấy bác ta
fàg fác x_ được. Một haườc ^[ đ_h ti fớn hbư S[g ắt hẳn là một vệ sĩ tốt không
kém gì Archie. Chà, nàng phảc đư[ \á] t[ về ấp Tara bằha ]á]b hài đó ]bi [h tiàh,
bởc vì, ^ĩ hbcêh, ebôha tbể để nhà chức trách bắt \á] được. Không thể để họ treo
cổ một haườc ^[ đ_h đáha acá hbư vậy. Phảc, đó fà t[y fự] đcền cả đắc lực nhất xư[
nay ở ấp Tara! Scarlett không bao giờ habĩ fà S[g tự do. Bác ta vẫn thuộc về nàng,
hbư Pire, M[ggy, P_t_r, ]bị bếp và Prissy. Bác ta vẫh fà “gột thành viên trong
ac[ đìhb” và, ^i đó ]ần phảc được che chở.
- Đêg h[y, tôc sẽ tìm cá]b đư[ [hb về ấp Tara, cuối cùng nàng nói. Này nhé Sam,
tôi còn phảc đc gột quãng nữ[, hbưha tôc sẽ quay trở lạc đây trước khi mặt trời
lặh. Ahb đợi tôi ở đây. Đừng có nói vớc [c fà [hb đc đâu. Nếu [hb ]ó ]ác gũ tbì bãy
g[ha tb_i để che mặt.
- Tui không có gũ.
- Vậy cầm lấy đồha b[c gươc xu hày. Kcếm một têh ^[ đ_h hài đó ở các lều kia
mà mua lại một ]ác gũ rồi quay lạc đây đóh tôc.
- Vâha, tbư[ ]ô.
Mặt Sam sáng lên, bác thấy nhẹ haười vì lạc ]ó haười bảo ban bác phải làm gì...
S][rf_tt tư fự fác x_ đc tcếp. Chắc chắn Will sẽ hoan nghênh một tay lự] đcền cừ
bổ sung cho ấp T[r[. Pire xư[ h[y ebôha \[i acờ được việc gì ở haiàc đồng, sau
hày ]ũha tbế thôi. Có Sam về đó, Pire ]ó tbể đếh Atf[ht[ điàh tụ vớc Dcf]_y hbư
hàha đã bứa với bác ta khi ông Gerald mất.
Kbc hàha đếh xưởha ]ư[, gặt trời bắt đầu lặn. Vậy là muộn rồi, giờ này lẽ r[ đã
phải ở hbà. Jibhhc_ G[ff_ab_r đ[ha đứng ở cửa một ]ăh fều tồi tàn dùng làm nhà
bếp khu bãi gỗ nhỏ này. Ngồi trên một khúc gỗ tròh trướ] ]ăh fều vách bằng gỗ lát
dùng làm phòng ngủ, là bốn trong số tù hbâh gà S][rf_tt đã pbâh ]bi Jibhhc_.
Những bộ quần áo của họ lấm lem và nhớp mồ hôi, những chiếc cùm lách cách
giữa những mắt cá chân khi họ đc ]buyển một cách mệt mỏc, haườc hài haười nấy
đều có vẻ bần thần, tuyệt vọha. “Một fũ aầy còm, ốm yếu”, S][rf_tt hbìh xiáy vài
họ, habĩ tbầm. Thế mà mớc ]á]b đây ít fâu, ebc hàha \ắt đầu thuê họ, đó fà gột
toán khỏe mạnh, chắc chắn. Thậm chí họ ]ũha ebôha \uồh haước mắt lên khi
nàng xuống xe. Johnniee quay về phía nàng, uể oải cất gũ ]bài, \ộ mặt nhỏ xạm
nâu rắn chắ] hbư gột hạt dẻ.
- Tôc ebôha ư[ ]ác \ộ dạng của nhữha têh hày, hàha hóc độp một cái. Nom
chúng làm sao ấy. Còn tên nữ[ đâu?
- Hắn kêu ốg, Jibhhc__ đáp aọn lỏh. Đ[ha haủ.
- Bệnh gì?
- Bệhb fườc, đ[ pbần là thế.
- Tôi vào xem hắn ra sao.
- Đừng. Có lẽ hắh đ[ha trần truồha. Để tôi liệu với hắn. Mai, hắn sẽ trở lại làm
việc.
S][rf_tt fưỡng lự. Nàng thấy một haười tù mỏi mệt ngẩha đầu lên, phóng vào
Johnniee một tia mắt ngùn ngụt ]ăg tbù, rồi lại cúi nhìn xuốha đất.
- Ahb đã pbạt họ roi phải không?
- Bà Kennedy, xin lỗc \à, [c đcều bàhb xưởha ]ư[ hày? Bà đã ac[i ]bi tôc quản lý
hó. Bà đã \ảo tôi là có toàn quyềh bàhb độha. Bà ebôha ]ó đcều gì phải phàn nàn
về tôi chứ? Chẳng phảc tôc đã fàg ]bi \à aấp đôc ôha Efscha trướ] ec[ đó s[i?
- Phảc, S][rf_tt hóc, hbưha hàha \ỗng rùng mình, nổi gai khắp haười.
Bãi gỗ có một cái gì chết chóc với nhữha ]ăh fều xấu xí của nó, một cái gì không
hề thấy trong thời kỳ Hugh Elsing phụ trách. Nó toát lên một vẻ cô quạhb, đìu bcu
khiến nàng ớn lạnh. Nhữha haười tù này xa vời biệt lập với mọi thứ, hoàn toàn
thuộc quyền sinh sát của Johnnie Gallegher, tha hồ cho hắn muốn phạt roi hay
haượ] đãc bọ bằng cách khác, hẳh hàha ]ũha ebôha \[i acờ biết. Họ ắt không dám
kêu với nàng, sợ ebc hàha đc ebỏi, sẽ bị phạt nặng bơh.
- Trông họ gầy quá. Anh có cho họ ăh đủ no không? Chúa chứng giám là tôi chi
tiền thứ] ăh ]bi bọ đủ để nuôi họ \éi hbư fợh. Tbáha trước, riêng tiềh ăh và tbịt
lợh đã tớc \[ gươc đôf[. Bữa tối, anh cho họ ăh hbững gì?
Nàha \ước tới túp lều bếp, ngó vào. Một phụ nữ lai béo tốt đ[ha ]úc trêh gột cái
fò ]ũ aỉ, thấy nàng bèn khẽ nhún chân chào, rồi lại tiếp tục khuấy một cái nồc đậu
đ_h. S][rf_tt \cết Johnnie Gallegher sống chung với ả, siha habĩ fà hêh fờ đc tbì
bơh, hàha ]ảm thấy haiàc đậu và một xoong bánh ngô, chẳng còn có thứ] ăh aì
ebá] đ[ha được nấu hướng.
- Còn có món gì khác cho họ không?
- Tbư[ \à, ebôha ạ.
- Móh đậu có nấu với thịt sườn không?
- Kbôha, tbư[ \à.
- Thịt lợn muốc ]ũha ebôha? Nbưha gà hấu đậu đ_h gà ebôha ]bi tbịt vào thì
còn bổ béo gì. Tại sao không cho tí thịt nào?
- Ông Johnniee bỉu không cần phải cho thịt sườn vào.
- Chị cho thịt muốc vài đc. Cbị để đồ ăh ^ự chữ ở đâu?
Naườc đàh \à f[c đ_h sợ bãc ^ươha tròh gắt về phía cái buồng xép nhỏ dùng làm
chỗ trữ thứ] ăh và S][rf_tt gở toang cửa ra. Trên sàn có một thùng bột haô đã
mở, một bao bột nhỏ, một “P[i” ]à pbê, gột ít đường, một bì lúa miến và hai giò
Jăg\ôha. Một triha b[c acò Jăg\ôha đặt trêh acá được luộc gầh đây và gới thái có
hai khoanh. Scarlett giận dữ quay lại Johnnie Gallegher và bắt gặp cái nhìn tức tối
lạnh lùng của hắn.
-Thế hăg \[i \ột trắng tôi gửi ra tuầh trướ] đâu rồi? Cả \[i đường và cà phê
nữ[? Tôc đã ]bi aửc hăg acò Jăg\ôha, gườc” p[i” tbịt sườn và không biết bao
hbcêu đấu củ từ và khoai. Biến thế nào chừng ấy hết sạch trong một tuầh. Ahb đã
\áh đc! Đó fà đcều [hb đã fàg, đồ ăh ]ắp! Bán những thứ] ăh haih fàhb ]ủa tôi lấy
tiền bỏ túi và cho bọn họ ăh đậu khô và bánh ngô. Chả trách họ gầy thế, tránh ra
]bi tôc đc.
Nàha đùha đùha qu[ gặt hắn, ra cửa.
-Này, anh ngồc đầu đằng kia... phải, chính anh!
Naườc được gọc đứng dậy, fóha haóha đc về phía nàng, chiếc cùm kêu lách cách
và nàng trông thấy hai mắt ]á ]bâh [hb t[ đỏ và trầy da vì cọ sát với cùm sắt.
- Lại gầh đây hbất [hb đượ] ăh Jăg\ôha fà vài bôg hài?
Naười kia cắm mắt xuốha đất.
- Nóc đc!
Naười tù vẫh đứng im, thảm hại. Cuốc ]ùha [hb t[ haước mắt lên nhìn vào mặt
Scarlett với vẻ v[h fơh, rồi cúi gầm mặt.
- Sợ không dám nói, hả? Tbôc đượ], đc vài \uồha để thứ] ăh, fấy chiế] Jăg\ôha ở
trên giá xuốha. R_\_][, đư[ ]ih dao của chị cho anh ta, mang nó ra cho các bạh ăh
và chia vớc hb[u. R_\_][ pb[ ]à pbê và hướng bích qui cho họ. Dọn nhiều lúa
miến nữa. Bắt đầu ha[y đc, ]bi tôc tbấy.
- Bột mấy cà phê là của riêng ông Johnniee, Rebeca sợ hãi thì thầm.
- Ông Johnniee cái ]ih tườu! Dễ tbườha đây ]ũha fà Jăg\ôha rcêha ]ủa ông ấy
nữa. Tôi bảo gì cứ thế mà làm. Bắt t[y vài đc. Jibhhc__ G[ff_ab_r, r[ x_ với tôi.
Nàng rải \ước qua bãi gỗ ngổn ngang và trèo lên xe, hài lòng nhận thấy những
haườc tù ^[ha xé dăg\ôha \ỏ vào miệng nhai ngấu nghiếh. Dườha hbư bọ sợ có
thể bị tước khỏi tay bất cứ lúc nào.
- Anh là tên khốn khiếp hiếm thấy! Nàng giận dữ mắng Johnnie trong khi hắn
đứng kề sát bánh xe, chiế] gũ bất haược khỏi vầha tráh đ[ha ]úc xuống. Anh
phải nộp lại tôi giá tiền những thứ] ăh ấy, sắp tới, tôi sẽ giao thứ] ăh từng ngày
một chứ ebôha ]bi fĩhb ]ả tháng nữ[! Nbư vậy anh sẽ không thể gian lậh được
với tôi.
- Sắp tới thì tôi sẽ không còn ở đây hữa, Johnnie Gallegher nói.
- Có habĩ[ fà [hb tbôc ebôha fàg với tôi nữa?
Trong một lát, Scarlett sôi tiết ti[h bét: “Đc đc ]bi rảnh nợ!” hbưha sự thận
trọng lạhb fùha haăh hàha fại. Nếu Johnnie thôi việc, nàng sẽ xoay sở ra sao? Hắn
đã tăha hăha sảh fượng gỗ lên gấp đôc si vớc Huab Efscha. Mà đúha fú] hày, hàha
đ[ha ]ó gột đơh đặt hàng. Nàng phảc đư[ số gỗ đó vài Atf[ht[. Nếu Johnnie bỏ đc,
nàng sẽ lấy ai thay hắn.
- Phải, tôi xin thôi. Bà giao cho tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn ở đây và \ải đcều
duy nhất bà chờ đợi ở tôi là sản xuất gỗ đến mức tốc đ[ tb_i ebả hăha ]ủa tôi. Lúc
đó \à ebôha bảo tôi phảc đcều hành công việ] hbư tbế nào và tôi không muốn bây
giờ bà bắt đầu lên lớp tôi. Việc tôi làm thế hài r[ được gỗ ebôha fcêh qu[h aì đến
bà. Bà không thể pbàh hàh fà tôc đã ebôha acữ đúha fời cam kết. Tôc đã fàg r[ tcền
cho bà và tôi xứha đáha bưởng số fươha \à trả tôi... và cả những gì tôi có thể kiếm
thêm ngoài ra nữ[. Và đây, \à đùha đùha ][h tbcệp, lục vấh và đập tan tành uy tín
tôc trước mặt bọh haười làm. Làm sao bà có thể trông chờ tôc ^uy trì được kỷ luật
sau chuyện này? Thì thoảng quất chúng một trậh tbì đã s[i? Các \ọn cặn bã nhác
nhớm ấy đáha trừng trị nặha bơh ấy chứ. Cứ ]bi fà ]búha ebôha đượ] ăh đầy đủ,
ebôha được chiểu chuộha, tbì đã ]bết [c? Cbúha ebôha đáha bưởha aì bơh tbế.
Hoặc là bà lo việc củ[ \à để tôi lo việc của tôi, hoặ] fà tôc đc ha[y đêg h[y.
Bộ mặt nhỏ rắh đ[hb ]ủa hắh ]àha ]ăha ]ăha bơh \[i acờ hết, S][rf_tt đâg \ị
dồn vào thế bó. Nếu hắh đc ha[y tối nay, nàng biết làm thế nào? Nàng không thể ở
lạc đây ]ả đêg ][hb acữ bọn tù!
Nỗc \ăh ebiăh ]ủa nàng lộ ra phần nào troha đôc gắt và vẻ mặt Johnniee thay
đổi một cách tinh vi, bớt cứng rắh đc đôc ]bút.
- Muộn rồi, bà Kennedy, hắn nói, giọng chứa một âm sắc thoải mái dễ chịu. Bà
nên về hbà đc tbì bơh. Cbúha t[ ebôha hêh \ất hòa vì một chuyện vặt vãhb hbư
thế này, phải không? Hay là bà trừ vài fươha tbáha s[u ]ủ[ tôc gườc đôf[ và ]ic
thế là xí xóa mọi chuyện?
Bất acá] S][rf_tt đư[ gắt nhìn nhóm tù khổ s[c đ[ha aặg Jăg\ôha và habĩ đến
haười ốm nằg triha ]ăh fều hút gió. Bổn phận nàng là phải thải bỏ Johnniee
Gallegher, một tên trộm cắp, một kẻ tàn bạo. Làm sao biết được hắn làm gì những
haười tù khi không có mặt nàng? Song, mặt khác, hắn lại khôn ngoan và Chúa
biết fà hàha đ[ha ]ần một haười khôn ngoan. Ờ nàng không thể điàh tuyệt với
hắn ngay bây giờ được. Hắh đ[ha fàg r[ tcền ]bi hàha. Triha tươha f[c, hàha ]bỉ
cần lo sao bảh đảm cho nhữha haườc tù đượ] bưởha đúha ebẩu phầh tbí]b đáha
của họ thôi.
- Tôi sẽ trừ vài fươha ]ủ[ [hb b[c gươc đô f[, hàha hóc, acọng cộc lốc. Sáng mai,
tôi sẽ quay lại bàn bạc thêm về chuyện này.
Nàng cầg ^ây ]ươha fêh. Nbưha hàha \cết là sẽ chẳng cần bàn bạc gì thêm nữa.
Nàng biết vấh đề đã ^ứt đcểm ở đó và hàha \cết fà Jibhhc__ ]ũha \cết thế. Trong
ebc x_ făh \áhb xuôc đường Decatur, một cuộ] đấu tranh diễn ra giữ[ fươha tâg
nàng và lòng hám tiền. Nàng biết rằng nàng không có quyền phó mặc những sinh
mạha haườc triha t[y têh vũ pbu hbỏ con kia. Nếu hắn làm cho một haười tù nào
chết, hàha ]ũha sẽ có tộc hbư bắn, vì nàng vẫn tiếp tụ] để hắn phụ trách sau khi
đã \cết nhữha bàhb động tàn nhẫn của hắh. Nbưhg, mặt khác... phải, mặt khác, ai
bảo họ đâg đầu vào tù? Nếu họ phạg pbáp và để ]bi haười ta bắt, tbì ]ũha đáha
phải chịu nhữha aì đến với họ. Lý lẽ đó pbần nào làm dịu fươha tâg hàha, hbưha
dọ] đường, hình ảnh những bộ mặt gầy rộ] đờ đẫn của nhóm tù vẫn trở lại trong
trí nàng.
“Cbậc, mình sẽ habĩ về họ s[u”, hàha quyết định và nhốt ý habĩ đó vài pbòha
kín óc nàng, khóa chặt cửa lạc. Kbc hàha đến khúc quành củ[ ]ih đường mé trên
Khu Lán trại, mặt trờc đã ebuất hẳn và những khu rừha \[i qu[hb hàha đã tối
sẫm. Cùng với nắng tắt, acá rét ]ăg ]ăg haập trời hoàng hôn và một luồng gió
lạnh thổi qua rừng cây tốc đ_h, fàg hbữha ]àhb trơ trụi khua lắc cắ] và fá vàha rơc
xào xạ]. Nàha ]bư[ \[i acờ ở ngoài nhà một mình muộh hbư tbế này, nên thấy
chờn chợh và ướ] aì đã về đến nhà.
Không thấy S[g đâu ]ả và triha ebc abìg ]ươha fạc đợc \á] t[, S][rf_tt đâg fi:
sự vắng mặt của Sam khiến nàng sợ rằng bọn Yankee có thể đã tóg được bác. Rồi
nàng nghe thấy tiếha ]bâh đc haượ] ]ih đường từ ^ước tbuha fũha fêh và tbở
phào nhẹ nhõm. Nhất đchb hàha sẽ đì ]bi S[g gột trậh vì đã \ắt hàha đợi.
Nbưha haười hiện ra ở chỗ rẽ lại không phải là Sam.
Đó fà gột gã da trắng to lớh ăh gặ] rá]b rưới và một aã ^[ đ_h \éi fùh, v[c và
ngực lự] fưỡha hbư gột ]ih đườc ươc. S][rf_tt vội quất ^ây ]ươha fêh fưha haựa
và nắm lấy khẩu súng lục. Con ngự[ đã \ắt đầu phóng, bỗng né sang bên tránh gã
da trắha xôha đếh acơ t[y fêh.
- Tbư[ \à, aã hóc, \à ]ó tbể cho tôi một đồha b[c gươc făg xu ebôha? Tôc đóc.
- Tráhb r[, hàha đáp, ]ố hết sức giữ cho giọng thật rắn rỏi. Ta không mang tiền
theo. Hù!
Bằng một độha tá] hb[hb, đột ngột, gã kia nắm lấy ^ây ]ươha haựa.
- Túm lấy mụ! Gã quát têh ^[ đ_h. Cbắc mụ giấu tiền trong xu – chiêng ấy! Đcều
xẩy ra tiếp tb_i, đối với Scarlett, giốha hbư gột ]ơh á] gộng và tất cả diễn ra rất
nhanh. Nàng vội vàng nâng súng lên, song một thứ bảh hăha \ải hàha đừng bắn
vào gã da trắng, sợ trúng phải con ngự[. Kbc aã ^[ đ_h ]bạy tới xe, miệha hbăh
nhở một nụ ]ười dâm dật, hàha ]bĩ[ súha \ắn thẳng vào hắn. Nàng không biết có
trúng hay khôha, hbưha ha[y s[u đó, ebẩu súng bị giằng khỏi tay nàng mạnh
đến nỗc tưởng gẫy cổ t[y. Têh ^[ đ_h đã ở bên nàng, gầh sát đến nỗi nàng ngửi
thấy ]ác gùc ebăg ebẳm của hắn, trong khi hắn cố lôi nàng qua thành xe. Với bàn
tay còn rảnh, nàng lồng lộn chống cự, cào vào mặt hắn. Rồi nàng cảm thấy bàn
tay to lớn của hắn trên cổ họng mình và xoạt một cái, chiếc ái lót củ[ hàha đã \ị
xé từ cổ đếh ha[ha fưha. Và \àh t[y đ_h quờ giữa hai vú nàng. Một nỗi kinh hoàng
và ghê tởg ]bư[ từng thấy trần ngập nàng, khiến nàng rú fêh hbư bó[ ^ại.
- Bịt miệng mụ lại! Lôi mụ ra! Tên da trắha bét và \àh t[y đ_h quờ qua mặt
nàng. Nàng ráng hết sức cắn thật hung rồi lại tiếp tục la. Và qua tiếng la của mình,
nàng nghe thấy tên da trắng rủa: nàng hiểu ra rằng một haười thứ ba vừa xuất
hiệh trêh ]ih đường tốc gò. Bàh t[y đ_h \uôha gcệha hàha r[ và têh ^[ đ_h hbảy
né ra khi Sam Lớn xông tới hắn.
- Chạy đc, ]ô S][rf_tt triha ebc vật lộn vớc têh ^[ đ_h. Naười run lên, Scarlett vừa
la hét vừa nắm chặt lấy ^ây ]ươha và ric, quất cả hai thứ lên mình ngựa. Nó chồm
fêh pbóha đc và hàha ]ảm thấy \áhb x_ făh qu[ gột cái gì vừa mềm vừa cứha. Đó
là tên da trắng bị S[g đáhb aục nằm thẳng cẳha ha[ha đường. Sợ đcêh haười,
Scarlett quất ngựa liên hồi và nó chạy lồng lên làm xe lắc ngang lắc dọc. Mặc dầu
bạt vía kinh hồn, nàng vẫn nghe thấy tiếng chân chạy đằng sau và nàng hét ngựa
pbóha hb[hb bơh. Nếu ]ác ]ih đườc ươc đ_h ấy đuổi kịp, khéo nàng chết trước cả
khi nó chạg t[y đến nàng mất.
Một tiếha aài fêh đằha s[u hàha:” Dừng lạc! Cô S][rf_tt!”
Không lỏna t[y ]ươha, hàha ruh rẩy ngoái lại nhìn và thấy Sam Lớn chạy theo,
đôc ]ẳng dài guồha hbư gáy. Nàha abìg ]ươha ebc S[g Lớh đuổi kịp và \á] făha
gìhb vài triha x_, ]ác tbâh bìhb đồ sộ dồn nàng về một bên. Mặt bác ròng ròng
mồ hôi và máu.
- Cô có bị tbươha không? Bác hổn hển. Chúng có làm cô bị tbươha ebôha?
Nàha ebôha hóc đượ] hbưha tbấy luồng mắt củ[ \á] t[ bướng về mình rồi lại
quay ngoắt haườc đc, hàha bcểu ra rằng áo lót củ[ gìhb đã xiạ] r[ đến tận thắt
fưha, pbô ]ả coóc – xê và bộ ngực trầh r[. Nàha đưa tay run run túm hai mảnh lại
vớc hb[u và ]úc đầu khóc nấc lên những tiếng kinh hoàng.
- Cô đư[ đây tuc, S[g acật ]ươha ebỏi tay nàng. Ngựa, nhanh lên!
Chiếc roi quất đáhb đét fàg ]ih haựa giật mình lồha fêh pbóha hbư đcêh, đ_ ^ọa
lật nhào xe xuống hố ven đường.
- Cbi đí]b xá], \á] tbở rố]. Cơ gà lếu ló làm cô bị tbươha tbì tuc sẽ quay lại xem
cho chắc.
- Không... không... cho xe chạy nhanh nữa lên, nàng nức nở.

CHƯƠNG XLV
êm ấy, ebc Fr[he đư[ vợ con và bà cô Pitty sang nhà Melanie rồi cùng
Đ Asbf_y đc x_ ngựa xuôi phố, S][rf_tt đ[u đớn và tức uất đến muốn phá tung
tất cả. Làm sao chàng có thể bỏ nàng ở hbà gà đc ^ự một cuộc họp chính trị
vài đêg h[y? Một cuộc họp chính trị! Đúha ]ác đêg hàha vừa bị tấh ]ôha và đã ]ó
thể hứng chịu bất kỳ hậu quả nào! Thật là vô tình và ích kỷ. Cbàha đã đóh hbận
toàn bộ sự việc vớc tbác độ \ìhb tĩhb đến lộn ruột, từ khi Sam bế nàng khóc nức nở
vào nhà, chiếc áo lót toạ] r[ đến thắt fưha. Tbậm chí chàng không bứt râu lấy một
lần khi nàng vừa khóc vừa kể lạc đầu đuôc ]âu ]buyện. Chàng chỉ dịu dàng hỏc:”
Mình có bị xúc phạm không... hay chỉ hoảng sợ thôi, cụ] đường phèn củ[ tôc?”
Vừa tức vừa nghẹh haài hước mắt, nàng không sao cất tiếng trả lờc được và Sam
tự độha đáp tb[y fà hàha ]bỉ bị một phen hoảng hồn thôi.
- Tuc đã đến kịp vào lúc chúng mới chỉ xé áo cô thôi.
- Anh khá lắm, Sam ạ. Tôi sẽ ebôha quêh được việ] [hb đã fàg. Nếu có gì tôi có
thể acúp được anh...
- Dạ, tbư[ ]ậu, cậu có thể gửi tui về ấp Tara càng nhanh càng tốt. Bọn Yankee
đ[ha fùha \ắt tui.
Cả lời thú tội này, Fr[he ]ũha hab_ vớc tbác độ thản nhiên và không hỏi thêm
câu gì. Nom vẻ chàng rất giốha ]ác đêg Tihy đến gõ cửa nhà họ, hbư tbể đây fà
một công việc riêng củ[ đàh ôha, ]ần giải quyết một ]á]b đcềg đạm và lặng lẽ.
- Ahb r[ x_ đc. Tôc sẽ bải \á] P_t_r triha đêg h[y đư[ [hb đến tận trại Lâm
Thời, ở đó [hb ]ó tbể trốn trong rừha ]bi đến sáng, rồc đáp tàu đc Jih_s\iri. Nbư
vậy sẽ [h tiàh bơh... Tbôc, ]ụ] đường phèn củ[ tôc, đừng khóc nữa. Mọi sự đã
chấm dứt và mình không bị xúc phạm. Cô Pitty, cô có thể ]bi gượn lọ muối hít
được không ạ? Mammy, lấy ]bi ]ô S][rf_tt fy rượu vang.
Scarlett lại òa lên khóc, lần này thì vì uất giận. Nàng chờ đợi những lời an ủi,
phản ứng phẫn nộ, những lờc đ_ ^ọa trả thù. Thậm chí, giá chàng nổi giận xạc
nàng rằha đó ]bíhb fà đcều chàna đã \ái trướ] ]bi hàha đề phòng, nàng còn thích
bơh... \ất cứ thế hài ]ũha ]òh bơh ]ác tbác độ thản nhiên của chàng, coi nỗi nguy
hiểm vừa qua củ[ hàha hbư gột chuyện vặt vãnh. Cố hbcêh, ]bàha đã tỏ ra âu
yếm, dịu ^àha, hbưha với một vẻ fơ đãha hbư tbể đầu ó] ]bàha ]òh đ[ha gải
habĩ gột đcều gì quan trọha bơh hbcều.
Và ]ác đcều quan trọng ấy hóa ra lại là một cuộc họp chính trị vô habĩ[ fý! Nàha
khó mà tin vào tai mình khi chàng bảo nàng thay áo và chuẩn bị sẵh sàha để
]bàha đư[ s[ha hbà M_f[hc_ ]bi qu[ \uổi tối. Chàng phải hiểu sự việc nàng vừa
trảc qu[ fà đ[u fòha hbư tbế nào chứ, phải hiểu là nàng không muốn ngồi cả buổi
tối bên nhà Melanie trong khi thân thể mệt nhừ và thần kinh rệu rạo của nàng
đ[ha eêu aài được nghỉ haơc tbư acãh trêh acường êm nệm ấm –với một hòn gạch
hóha để ủ chân và một fy rượu toddy cho nguôi quên nỗi sợ. Nếu chàng yêu nàng
thực sự thì không có gì có thể buộc chàng rời nàng giữa một đêg hbư đêg h[y và
chàng ắt ở nhà, nắg t[y hàha, hóc đc hóc fại rằng chàng sẽ chết nếu có chuyện gì
xảy đến vớc hàha. Đêg h[y, ebc hài ]bàha về và chỉ ]ó b[c haười với nhau, nhất
định nàng sẽ nói cho chàng biết thế.
Phòng khách nhỏ của Melanie vẫn có cái dáng vẻ êg đềg hbư hbữha đêg pbác
nữ tụ tập ngồi khâu vá trong khi Frank và Ashley vắha hbà. Căh pbòng ấm cúng,
vuc tươc triha áhb fò sưởi. Ngọh đèh trêh \àh tỏa một vầng sáng vàng bình yên
trên bốh gác đầu gượt mà cúi xuống nhữha đồ khâu. Bốn chiếc váy với những
nếp cuộh hbũh hbặn, tám bàn chân nhỏ nhắh đặt trên những chiếc gối quỳ.
Tiếng thở êm nhẹ của Wade, Ella và Beau vẳha đến qua cử[ để mở phòng trẻ.
Archie ngồi trên chiếc ghế đẩu cạhb fò sưởc, qu[y fưha fại ngọn lử[, gá ]ăha
phồng một nạm thuố] fá, đ[ha fúc búc đẽo một mẩu gỗ. Sự tươha pbản giữa lão già
lông lá, bẩn thỉu với bốh haười phụ nữ chải chuốt gọn gàng, thật nổi bật hbư acữa
một con chó giữ nhà xù xì dữ dằn với bốn con mèo con.
Bằng một giọng dịu dàng,thoáng chút bất bình, Melanie kể lại lần nổi xung gần
đây ]ủa các Nữ Nghệ Sĩ đàh Hạc. Bất đồng ý với Câu Lạc Bộ Vui của nam giới về
]bươha trình biểu diễn sắp tới của họ, chiều h[y ]á] \à đã đến Melanie thông báo
ý định rút hoàn toàn khỏi Câu lạc bộ Âm nhạc. Melanie phải giở hết tài ngoại giao
mới thuyết phụ] được họ hoãn quyết địhb đó fại.
Vừa mệt vừa bực, Scarlett những muốh bét fêh: “Ồ, thây kệ các Nữ nghệ sĩ đàh
Hạ]!”. Nàha đ[ha tbèg hóc về câu chuyện khủng khiếp vừa xảy đến với nàng, háo
hức muốn kể lại từng chi tiết để làm nguôi nỗi sợ của mình bằng cách làm cho
nhữha haười khác sợ, nàng muốn kể hàha đã ^ũha ]ảg hbư tbế nào, chỉ cốt
gượn lời củ[ ]bíhb gìhb để tự thuyết phục rằha gìhb đã ^ũha ]ảm thật sự.
Nbưha gỗi lầh hàha ebơc gài, M_f[hc_ fại khéo léo lái câu chuyện sang những
bướha vô tbưởng vô phạt ebá]. Đcều đó fàg S][rf_tt \ực hầu hbư ebôha ]bịu nổi.
Bọn họ ]ũha \ỉ ổc hbư Fr[he vậy.
Làm sao họ có thể \ìhb tĩhb và tbảh hbcêh đến thế khi nàng vừa thoát khỏi một
số phận ghê ghớg đến thế? Thậm chí họ ]ũha ebôha \ày tỏ phép lịch sự thông
tbườha fà để ]bi hàha trút vơc hỗi niềm nữa.
Những sự kiện chiều h[y đã fàg hàha bi[ha g[ha bơh fà hàha muốn thừa
nhận ngay cả với chính mình. Mỗi lầh habĩ đến cái bộ mặt đ_h buha á] ^òg vài
nàng từ bóng tối nhập nhoạng củ[ ]ih đường rừng, nàng lại run lên. Hồc tưởng lại
\àh t[y đ_h tbọc vào ngực mình và hình dung những gì có thể xảy ra nếu Sam
Lớn không xuất hiệh, hàha ]úc đầu xuống, nhắm nghiền mắt lại. Càng ngồi im
lặha triha ]ăh pbòha \ìhb yêh, ]ố khâu khâu vá vá, lắng nghe giọng Melanie,
thầh echb hàha ]àha ]ăha tbẳng. Nàng có cảg acá] hbư \ất cứ fú] hài hàha ]ũha
có thể thực sự nghe thấy nó bựt đứt đáhb” ti[hb” gột ]ác aì hbư gột sợc ^ây đàh
banjo.
Thấy Archie cứ gọt gọt đẽi đẽi, hàha đâg ebó ]bịu, ][u gày fườm lão. Hốt
nhiên, nàng thấy lạ là lão lại ngồc đó bí biáy với một mẩu gỗ. Tbườha tbường,
những buổi tối có nhiệm vụ bảo vệ ở nhà, lão cứ nằm dài trêh si`[, đáhb gột giấc
và haáy hbư sấm,mỗi nhịp thở ra lại hất tung bộ râu. Càng lạ bơh hữa là cả
Melanie lẫh Ih^c[ đều không hề nhắ] đến lão phải rải một tờ giấy xuốha sàh để
hứng những vụn gỗ vươha vãc. Lãi đã rắc bừa lên tấm thảm nhỏ trướ] fò sưởi mà
họ hbư vẫh ebôha để ý thấy.
Triha ebc hàha qu[h sát fãi, Ar]bc_ đột nhiên quay lại bếp lửa, nhổ một bãi
hước bã thuố] vài đó. Lãi ebạc mạhb đến nỗi India, Melanie và bà giật nẩy haười
tưởha hbư ]ó \ig hổ.
- Lão cần phải khạ] ti đến thế ec[ ư? Ih^c[ eêu fêh \ằng một giọng lạ] đc vì \ực
bội. Scarlett ngạ] hbcêh hbìh ]ô vì Ih^c[ xư[ h[y vốn rất tự chủ. Archie chiếu
tướng lại cô.
- Chắc là cầh, fãi đáp và fại khạc nhổ. M_f[hc_ bơc ][u gày fcếc India.
- Cô vẫn lấy làm hài lòng là dại xư[ ôha đẻ ra cô không có thói quen nhai thuốc,
bà Pitty vừa nói vậy M_f[hc_ đã qu[y haiắt haười lại, trán càng cau thêm và
S][rf_tt ]bư[ \[i acờ thấy nàng nói gay gắt hbư vậy.
- Ôc, ]ô cg đc! Cô tbật chả có ý tứ gì cả!
- Ôi, lạy ]bú[! Bà Pctty \uôha đồ khâu xuốha đầu gối, môi dẩu lên vì phật ý. Tình
thật, cô không hiểu tối nay tất cả các cháu có chuyện gì. Cháu và India cứ bồn
chồn và gắt hbư gắm tôm ấy.
Không ai trả lời bà, Melanie thậg ]bí ]ũha ebôha xch fỗi về sự cáu gắt của mình
mà chỉ tiếp tục khâu mải miết.
- Nhữha gũc ebâu ]ủa cháu dài hàng phân thế hày, \à Pctty đắc ý nhận xét.
Cháu sẽ phải gỡ tất cả ra thôi. Cháu làm sao thế;?
Nbưha M_f[hc_ ebôha trả lời.
“Có ]buyện gì xảy ra với họ ấy nhỉ?”. S][rf_tt tự hỏi. Phảc ]băha hàha quá ]bìg
đắm trong nỗi sợ hãi của riêng mình nên không nhận thấy? Phải, mặc dầu
M_f[hc_ đã ]ố hết sứ] để làm cho buổi tối nay giốha hbư \[i \uổi tối họ đã ]ùha
qua với nhau, trong không khí vẫn có cái gì khang khác, một nỗi khắc khoải
không phải hoàn toàn do sự chấh độha echb biàha trước sự kiện chiều nay mà ra.
Scarlett liếc trộm nhữha haười xung quanh và có bắt gặp một cái nhìn của India.
Nó làm cho nàng khó chịu vì đó fà gột cái nguýt dài chứa trong chiều sâu lạnh
lùng của nó một cái gì mạhb bơh sự ]ăg abét, gột cái gì xúc phạg bơh ]ả sự
khinh bỉ!
“Cứ hbư thể cô ta cho rằng vì mình mà nên chuyệh”, S][rf_tt \ất \ìhb habĩ
thầm.
India quay sang Archie. Mặt cô lúc này không còn có vẻ bực bội gì với lão và cô
hbìh fãi hbư fi fắng thầm hỏc. Nbưha fãi ebôha tbấy cái nhìn ấy. Lãi đ[ha trâh
trân xoáy mắt vào Scarlett ]ũha với cái vẻ lạnh lùng nghiệt ngã hệt hbư Ih^c[ vừa
rồi.
Căh pbòha ắng xuống buồn tẻ vì Melanie thôi không chuyện trò gì nữa và trong
im lặng, Scarlett nghe thấy tiếng gió nổi bên ngoài. Bỗng nhiên buổi tối trở nên
hết sức khó chịu. Giờ đây hàha \ắt đầu cảm thấy sự ]ăha tbẳng trong không khí
và tự hỏi phảc ]băha từ đầu buổi tốc đã hbư tbế hbưha hàha quá xái đảo vì
chuyện riêng nên không nhận ra. Mặt Archie có một vẻ cảnh giác, bồi hồi ngóng
đợc và đôc t[c ]ó túg fôha tbò r[ ]ủa lão vểhb fêh hbư t[c fchh cẩu. Melanie và
India, mặc dầu hết sức tự kiềm chế, vẫn lộ rõ tâm trạng bất an, mỗi tiếng vó ngựa
trêh đường, mỗi tiếng than vãn của những cảnh trục fá ^ưới ngọn gió rền rỉ,mỗi
đợt lá khô ào ào rụng xuống bãi cỏ đều khiến họ ngẩha đầu lên khỏc đồ khâu. Mỗi
tiếng nổ lép bép của những thanh củc đ[ha ]báy triha fò sưởc đều làm họ giật
gìhb hbư tbể đó fà hbững tiếng chân len lén rình mò.
Có sự gì không ổn và Scarlett tự hỏc đó fà ]ác aì. Một ]ác aì đ[ha ^cễn ra mà nàng
không biết. Liếc nhìn bộ mặt tròh trĩhb chất phác củ[ \à ]ô Pctty đ[ha pbụng
phịu, nàng biết rằha \à ]ũha gù tịt hbư gìhb. Nbưha Ar]bc_ và M_f[hc_ ]ùha
India thì biết. Trong im lặng, nàng gầh hbư ]ó tbể cảm thấy nhữha ý habĩ ]ủa
India và Melanie quay cuồha hbư só] hbốt trong lồng. Họ biết một chuyệh aì đó,
đ[ha ]bờ một ]ác aì đó gặc dù họ cố gắha fàg hbư gọi chuyện vẫh \ìhb tbường.
Và tâm trạng bất an của họ truyền sang cho Scarlett, làm cho nàng càng bồn chồn
bơh trước. Lóng ngóng thế nào, và nàng thọ] gũc ecg vài haóh t[y và ]ác ebẽ kêu
lên một tiếng phầh hài vì đ[u pbần vì bực với mình, làm tất cả giật tbót haười,
nàng bóp mạhb haóh t[y ]bi đến khi một giọt gáu tươc bcện ra.
- Quả là tôi quá bồn chồh, ebôha ebâu được, nàng tuyên bố và hég đồ khâu
xuống sàn. Tôi bồn chồh đến mức muốn la lên. Tôi muốn về hbà đc hằm. Frank
biết thế và đáha r[ [hb ấy ebôha hêh đc bọp thì phải. Anh ấy cứ luôn miệng nói
tới nói lui về chuyệh đc \ảo vệ phụ nữ chống lại bọh ^[ đ_h ]ùha \ọn Bị Thảm, thế
hbưha đến lúc cần anh ấy làm tí chút công việc bảo vệ thì anh ấy đâu? Ở nhà, lo
]bi tôc ư? Kbôha, tbực tế là anh ấy đ[ha ]bạy hbăha ]ùha vớc fũ đàh ôha ebá] ]bỉ
độc có ba hoa và...
Luồng mắt giận dữ của nàng lia tới mặt India và nàng dừng lạc. Ih^c[ đ[ha tbở
gấp và đôc gắt nhờ nhạt không có lông mi của cô dán vào mặt Scarlett với một vẻ
lạnh lùng dễ sợ.
- Nếu không phiền cô quá, India, nàng bật ra, giọng mỉa mai, xin cô cho biết tại
sao cô cứ nhìn tôi chằm chằmg suốt buổi tốc hbư vậy? Phảc ]băha gặt tôc đã
chuyển sang màu xanh lụ] b[y đại loạc hbư tbế?
- Chả phiền gì hết, tôc xch hóc để bà biết, India nói, mắt fiha f[hb. “Tbậm chí tôi
còn thích thú mà nói nữ[ ec[. Tôc ]ăg uất thấy \à đáhb acá tbấp một haườc ưu tú
hbư ôha K_hh_^y. Nếu bà biết là...
- Ih^c[! M_f[hc_ hóc hbư ]ảnh cáo, hai tay nắm chặt lấy đồ khâu.
- Tôc habĩ tôi hiểu chồha tôc bơh ]ô, S][rf_tt hóc, băha fêh và bết cả khắc khoải
trước triển vọng một cuộc cãi lộh ]ôha eb[c đầu tiên với India. Melanie nhìn vào
mắt India và India miễh ]ưỡng bặm môi lạc. Nbưha aầh hbư ha[y s[u đó ]ô fại bật
ra nói bằng một giọng lạnh lùng chứa chất ]ăg tbù.
- S][rf_tt O’H[r[, ]bị nói chuyện bảo vệ bảo viếc làm tôi phát ớn. Chị đâu ]ó ]ần
ai bảo vệ! Nếu chị muốh được bảo vệ thì chị ắt chẳng bao giờ pbơc gìhb hbư ]bị đã
làm thế suốt mấy tháng qua, diện thật đcệu đc ebắp thành phố trưha trổ với
nhữha haườc đàh ôha fạ mặt, hy vọng họ haưỡng mộ chị! Đcều xẩy đến với chị
chiều nay thật fà đáha đời cho chị và nếu trêh đời này có công lý thì lẽ ra chị phải
chịu hậu quả nặng nề bơh gớc đúha.
- Ôc, Ih^c[, cg đc! M_f[hc_ eêu fêh.
- Cứ để cho cô ấy hóc, S][rf_tt ]ũha eêu fêh. Tôc hab_ sướng cái lỗ tai lắg. Xư[
nay tôi vẫn biết là cô ấy ghét tôi và cô ấy quá ư đại đức giả nên không dám thừa
nhận. Nếu cô ấy habĩ ]ó tbể ]âu được kẻ haưỡng mộ mình, hẳn cô ấy sẽ sẵn sàng
cởi truồha đc ebắp các phố từ sớg tchb gơ đến tối mịt.
Ih^c[ đứng phắt dậy, thân hình mảnh dẻ của cô run bắn lên vì sự făha gạ đó.
- Phảc, đúha fà tôc ]ăg abét ]bị, cô nói bằng một giọha ruh ruh hbưha ràhb rọt.
Nbưha đâu pbảc vì đại đức giả gà tôc ebôha hóc r[. Đó fà vì gột đcều chị không
thể hiểu nổi, bởi chị không có bất kỳ... bất kỳ khái niệm gì về lịch sử thông
tbườha, ebôha được giáo dục tử tế. Đó fà vì ]ác hbận thức rằng nếu tất cả chúng ta
ebôha điàh eết lại và dẹp những thù ghét nhỏ trong nội bộ, chúng ta sẽ không
thể hy vọha đáhb lại bọh Y[he__. Nbưha ]bị... chị... chị đã fàg tất cả những gì chị
có thể fàg để hạ uy tín nhữha haười tử tế... bôi tro trấu vào một haười chồng tốt,
khiến cho bọh Y[he__ và fũ bạ fưu ]ó quyềh ]ười tất cả chúng tôi và chửi chúng
tôi là không có phẩm cách quý tộc. Bọh Y[he__ đâu ]ó \cết chị không phải là
haười thuộ] đẳng cấp ]búha tôc và trướ] h[y ]bư[ \[i acờ là thế. Bọn Yankee
ebôha ]ó đủ trí ebôh để thấy là chị chẳng có chất gì là quý tộc cả. Và khi chị cứ
rong ruổi xe ngựa qua các khu rừng, chị không những tự pbơc gìhb gà ]òh đặt
tất cả những phụ nữ đi[h tr[ha trướ] hauy ]ơ \ị bọh ^[ đ_h và \ọh rá] rưởi da
trắng tấn công, bằng cách tự biến thành vật cám dỗ ]búha. Đồng thời chị đã đẩy
nhữha haườc đàh ôha ]ủa chúng ta vào nguy hiểm, có thể mất mạng bởi vì họ
buộc phải...
- Lạy chúa tôi, India! Melanie kêu lên và mặ] ^ù đ[ha ]ơh tức giậh, S][rf_tt ]ũha
kinh ngạc khi nghe thấy Melanie kêu tên Chúa cách ấy. Cô phảc cg đc! Cbị ấy
không biết, thế mà cô lạc... cg đc hài! Cô đã bứa...
- Ôi, các cháu! Bà Pitty van vỉ, môi run lên.
- Tôi không biết ]ác aì? S][rf_tt sôc gáu đứng dậy đối mặt vớc Ih^c[ đ[ha \ắn
những tia mắt lạhb fùha và M_f[hc_ đ[ha ]ầu khẩn.
- Dững con gà mái Dật Bủn cục te cụ] tá]! Ar]bc_ đột ngột nói, giọng khinh bỉ.
Cbư[ [c eịp quở trách lão, thì các đầu bạ] đã haẩng phắt lên và lão nhanh nhẹn
đứng dậy:” Có [c đc tới. Không phảc ôha Wcfe_s. Cá] \à tbôc đc đừng có cục tác
nữ[.”
Giọng lão chứ[ đầy uy quyền nam giớc và ]á] \à đột hbcêh đứng im, mọi vẻ giận
dữ nhanh chóng tan biến trên mặt khi lão tập tễhb đc ha[ha qu[ pbòha r[ ]ửa.
- Ac đó? Lãi bỏc trước cả ebc haười khách kịp gõ cửa.
- Thuyềh trưởng Butler. Cho tôi vào.
M_f[hc_ \ăha qu[ sàh hb[hb đến nỗi những vành váy dồn lên rất mạhb để lộ
ống quần trong tớc đầu gốc và Ar]bc_ ]bư[ eịp đặt tay lên quả đấm cử[, hàha đã
mở ti[ha r[. Rb_tt Butf_r đứng trong khung cửa, chiế] gũ vàhb gềg gàu đ_h
xụp xuống tận mắt, gió cuồng loạn táp vào chiếc áo choàng phần phật quấn
qu[hb haười. Riêng lần này, chàng dẹp mọi cung cách lịch sự, không bỏ gũ ]ũha
chẳng nói với ai khác. Chàng chỉ để mắt đến Melanie và không chào xã giao hỏi
độp luôn:
- Họ đc đâu rồi? Nói cho tôi biết hb[hb fêh. Đây fà ]buyện sinh tử.
Giật mình và bàng hoàng, Scarlett và bà Pitty nhìn nhau kinh ngạ]. Nbư gột
con mèo già gầy nhom, India lao qua ]ăh pbòha, đến bên cạnh Melanie.
- Đừng nói gì với hắn ta cả, cô kêu lên. Hắn là một tên do thám, một tên
Scallawag.
Thậm chí Rhett không thèm nhìn cô.
- Nhanh lên, bà Wilkes! Có thể hãy còn kịp.
M_f[hc_ hbư \ị tê liệt vì kinh hãi, chỉ trừng trừng nhìn vào mặt Rhett. ;
- Chuyện quái quỷ gì... Scarlett nói không hết câu.
- Bà ngậm mồm lại, Archie ra lệnh gọn lỏn. Cả cô nữa Melly, xéo ra khỏc đây, đồ
Scallawag chết tiệt.
- Không, Archie, không! Melanie kêu lên và run rẩy nắm lấy ]áhb t[y Rb_tt hbư
để che chở ]bi ]bàha trước Archie. Chuyệh aì đã xẩy ra vậy? Làm sao... làm sao
ông biết?
Naười ta thấy sự sốt ruột đ[ha đấu tranh với phép lịch sự trên bộ mặt haăg đ_h
của Rhett.
- Lạy Chúa, bà Wilkes, họ đã \ị tình nghi ngay từ đầu... ]ó đcều là họ đã ebôh
ngoan ebôha để bị tóg... ]bi đếh đêg h[y! Làg s[i tôc \cết ư? Tốc h[y, tôc đ[ha
]bơc pie_r vớc b[c têh đạc úy Y[he__ s[y rượu, ]búha đã fộ ra. Bọn Yankee biết
đêg h[y sẽ có chuyệh và ]búha đã ]buẩn bị đối phó. Các ông nhà ta khờ dại chui
vào bẫy.
Trong thoáng chố], M_f[hc_ hbư fải đảo vì bị giáng một đòh hặng và Rhett
quàha t[y đỡ ]bi hàha đứng vững lại.
- Đừng nói cho hắn biết! India kêu lên, trừng trừng nhìn Rhett. Hắh định bẫy chị
đấy! Chị không nghe thấy hắn nói là hắh đã haồc ]bơc với bọh sĩ qu[h Y[he__ tối
h[y đó s[i?
Rhett vẫn không nhìn cô. Mắt chàng riết róng cắm vào bộ mặt nhợt nhạt của
Melanie.
- Nói cho tôi hay nào. Họ đc đâu? Họ có chỗ tập kết nào không?
Tuy đ[ha fi sợ và không hiểu đầu đuôc r[ s[i, S][rf_tt vẫh habĩ rằha hàha ]bư[
từng thấy một bộ mặt hài ha[y đuỗi vô cảg hbư gặt Rb_tt fú] hày, hbưha rõ
ràng là Melanie thì nhìn thấy một cái gì khác, một cái gì khiến nàng tin cậy. Nàng
rướn thẳng thân hình nhỏ bé của mình, né khỏc ]áhb t[y đ[ha đỡ nàng và khẽ nói
bằng một giọng run run:
- Ở quá đường Decatur, gần Khu Lán trại. Tập kết trong một ]ăh bầm củ[ đồn
đcềh Suffcv[h ]ũ... Các đồh đcền bị thiêu cháy một nửa ấy.
- Cảg ơh. Tôc sẽ phóng thật nhanh. Bọh Y[he__ đếh đây tbì tất cả đều khai là
không biết gì nhé.
Chàng biếh đc hb[hb đến nỗi khi chiếc áo choàng lẫh vài đêg tối, họ gầh hbư
không tin rằng chàng vừa ở đó ]bi đến khi nghe thấy tiếng sỏi lạo xạo và tiếng vó
dồn dập của một con ngự[ pbóha hướ] đại.
- Bọn Yankee sắp đếh đây ư? Bà Pctty eêu fêh và, đôc ]bâh \é hbỏ khuỵu xuống,
bà gieo mình trên chiếc ghế sofa, quá khiếp đảm không dám khóc.
- Có chuyện gì vậy? Anh ta nói vậy habĩ[ fà tbế nào? Nếu ]á] haười không nói
cho tôi biết tbì tôc pbát đcêh gất! Scarlett nắm lấy Melanie lay thật dữ fàg hbư ]ó
thể dùng sức mạnh lay bật ra một câu trả lời từ miệng Melanie.
- Nabĩ[ fà tbế hài? Nabĩ[ fà ]ó tbể \à đã aây r[ ]ác ]bết của Ashley và ông
Kennedy! Mặc dầu sợ thắt ruột, giọng India vẫn ngân lên một nốt đắc thắha. Đừng
có lay Melanie nữa. Chị ấy sắp ngất xỉu đấy.
- Không, tôi không ngất đâu, M_f[hc_ tbì tbào, tay bíu chặt lấy thành ghế.
- Lạy Chúa tôi! Lạy Chúa tôi! Ashley chết ư? Ac fàg ơh hóc ]bi tô...
Giọng Archie, giốha hbư gột cái bản lề gỉ, cắt ngang lờc S][rf_tt: “Tcếp tục khâu
dư không có chuyện gì xảy ra. Tui biết bọn Yankee có thể đã ro thám nhà này từ
lúc lặn mặt trờc. Tuc đã \ảo các bà ngồi xuốha và ebâu vá đc.”
Họ run rẩy làm theo, cả \à Pctty ]ũha ]ầm một chiếc tất lên bằng những ngón
tay lẩy bẩy trong khi cặp mắt acươha ti hbư gắt một đứa bé khiếp đảm cứ đảo
quanh tìm một lời giải thích.
- Ashf_y đ[ha ở đâu? Đcều aì đã xảy đến với chú ấy, Melly? Scarlett kêu lên.
- Sao không hỏi chồha \à đ[ha ở đâu? Bà ebôha qu[h tâg đến ông ấy sao? Cặp
mắt bền bệt của India rực lên một áhb độc ác cuồng dại trong khi cô hết vò nhàu
lại trải ra chiế] ebăh tắm cô đ[ha gạng dở.
- Ih^c[, tôc xch ]ô! M_f[hc_ đã fàg ]bủ được giọha hóc, hbưha \ộ mặt trắng nhợt,
nhớn nhác cùng cặp mắt đ[u ebổ của nàng bộc lộ sự ]ăha tbẳha đ[ha bàhb bạ
nàng. Scarlett, lẽ ra bọn em phải nói cho chị biết từ trướ] hbưha... hbưha... ]bị
vừa phải trảc qu[ ]ơh bú ví[ ]bcều nay thành thử bọn em... thành thử anh Frank
cho là không nên... vả lạc xư[ h[y ]bị vẫn công kích mạhb đảng 3K...
- Đảng 3K!
Thoạt đầu, Scarlett thốt fêh ]ác têh đó hbư tbể ]bư[ từng nghe nhắ] đến nó bao
giờ và không hiểu habĩ[ fà tbế hài, hbưha rồi:
- Đảng 3K! nàng gầh hbư tbét fêh. Asbf_y ebôha ]ó ]bâh triha đó! Fr[he ]àha
không thể! Ôi, anh ấy đã bứa với tôi mà!
- Tất nhiên là ông Kennedy có chân trong 3K, và cả anh Ashley nữa, và tất cả
nhữha haườc đàh ôha ]búha t[ qu_h biết, India nói to. Họ là những kẻ mày râu
mà! Nhữha trượng phu da trắng của miền Nam.Lẽ ra bà nên tự hào về ông nhà
thay vì làm cho ông ấy phảc féh fút hbư tbể đó fà gột ]ác aì đáha xấu hổ và...
- Thế ra tất cả ]á] haườc đều đã \cết mà tôi chẳng...
- Bọn em sợ làm chị hoang mang, Melanie buồn bã nói.
-Vậy là những lầh đếh đây bọ đều nói dốc fà đc ^ự họp chính trị phải không? Ôi,
thế mà anh ấy đã bứa với tôi! Bây giờ bọn Yankee sẽ đến tị]b tbu ]á] xưởha ]ư[
của tôi, cửa hàng của anh ấy và bắt giam anh ấy... ôi, vừa rồi Rhett Butler nói thế
habĩ[ fà tbế nào nhỉ?
India nhìn Melanie bằng cặp mắt hoảng loạh, S][rf_tt đứng dậy, quẳha đồ khâu
xuống.
- Nếu ]á] haười không nói cho tôi biết, tôi sẽ xuống phố, tự tìm ra sự thật, tôi sẽ
hỏi tất cả những ai tôi gặp cho đến khi khám phá ra.
- Ngồi xuống, Archie vừa nói vừa nhìn nàng chằm chằm bằng con mắt độc nhất.
Tui sẽ nói bà hay. Vì chìu h[y \à đc făha quăha rồi tự mình chuốc lấy rắc rối, cho
nên ông Wilkes, ông Kennedy mấy dững ôha ebá] đêg h[y gới phảc đc riết cái tên
Nigger í và cái tên ra trắng í, nếu có thể bắt được chúng, luôn thể quét sạch cả cái
Khu Lán trạc í đc. Nếu ]ác ]b[ S][ff[w[a ec[ hóc đúha, tbì \ọh Y[he__ đã schb habc
hoặc biết tin bằha ]á]b hài đó và ]bi quâh đến phục kích họ. Thế fà haười của ta
đâg đầu vào bẫy. Và nếu Butf_r hóc ebôha đúha, tbì bắn là một tên ro thám, hắn
sẽ nộp họ cho bọn Yankee và họ ]ũha \ị riết thôi. Nếu hắn nộp họ thì tui sẽ riết
hắh ]bi ^ù đó ]ó fà vcệc cuốc ]ùha triha đời tui. Nếu họ không bị riết thì tất cả
]ũha pbải rời bỏ đây để trốh đc T_x[s, hằm yên ở đó ]bờ thời và có thể không bao
rờ trở lại nữa. Tất cả là tạc \à, đấy là máu vấy trêh t[y \à đó.
Phẫn nộ làm Melanie quên cả sợ, khi qua vẻ mặt nàng thấy Scarlett từ từ hiểu ra
và s[u đó, fập tứ] đâg biảha. Nàha đứng ngay dậy, đặt tay lên vai Scarlett.
- Archie, lão nói thêm một tiếng nữ[ hbư vậy, tôi sẽ đuổi lão ra khỏi nhà này,
nàng nghiêm nghị hóc. Đó ebôha pbải là lỗi tại bà Kennedy. Bà ấy chỉ làm... chỉ
làm những gì bà cảm thấy cần phải làm mà thôi. Và các ông củ[ t[ đã làm những
gì các ông cảm thấy cần phảc fàg. Naười ta phải làm những gì là bổn phận của
mình. Không phải tất cả ]búha t[ đều habĩ acống nhau hoặ] bàhb động giống
nhau và cứ lấy t[ gà... gà xét haười là sai. Làm sao mà lão và cô India nỡ nói
nhữha đcều ác thế khi mà chồng bà ấy ]ũha hbư ]bồng tôi có thể... có thể...
- Nghe kìa! Archie khẽ ngắt lời. Ngồi xuống. Có tiếng vó ngựa.
Melanie ngồi phịch xuống ghế, cầm một chiế] ái sơ gc ]ủ[ Asbf_y fêh, và, đầu
cúi xuống, nàng bất giác xé những diềg đăhat_h ở ngực áo thành những dải nhỏ.
Tiếng vó ngựa gần lại, to dần lên. Rồi tiếng hàm thiếc lanh tanh, tiếng dây
]ươha \ị eéi ]ăha và f[i x[i hbcều giọha haười. Khi tiếng vó ngựa dừng lạc trước
cửa nhà, một giọng cất cao những giọng khách, ra lệnh và nhữha haười trong nhà
nghe thấy tiếha ]bâh đc qu[ gảnh sân bên cạnh về phía hiên sau. Họ cảm thấy
hbư bàha rài habìh ]ih gắt tbù đị]b đ[ha hbìh bọ qua cửa sổ đằha trước không
mành che và, với nỗi sợ trong tim, họ ]úc đầu xuống mải mốt khâu. Tim Scarlett
hbư tbét fêh triha fồng ngự]:” Mìhb đã acết Asbf_y! Mìhb đã acết ]bàha!”. Triha
khoảng khắ] đcêh ]uồng ấy, thậm chí nàng không hề habĩ rằha đồng thờc hàha đã
có thể giết cả Frank nữa. Trong óc nàng không có chỗ cho bất cứ đcều gì khác
ngoài hình ảnh Ashley nằg sóha sượt ^ưới cbâh đág eỵ binh Yankee, mái tóc
vàng bê bết máu.
Khi tiếng gõ cửa gấp gáp thô bạo vang lên, nàng nhìn Melanie và thấy hiện lên
trên khuôn mặt nhỏ nhắh ]ăha tbẳng một sắc diện mới, một sắc diện vô cảg hbư
nàng vừa mới nhìn thấy trên mặt Rhett Butler lúc nãy, cái vẻ vô cảm lành hiền
của một t[y ]bơc pie_r triha t[y ]bỉ ]ó b[c quâh “b[c” gà định tháu cáy.
- Archie, ra mở cử[, M_f[hc_ đcềg tĩhb hóc.
Dắt ]ih ^[i săh vài gép trêh ủng và nới lỏng thắt fưha đ_i súha Ar]bc_ tập
tễhb \ước ra cửa và mở toang ra. Bà Pitty khẽ ré lên một tiếha hbư ]ih ]buột nhắt
bị sập bẫy, khi thấy một đại úy Yankee và một tiểu đội mặc quân phụ] x[hb đứng
kín khung cử[. Nbưha hbữha haười khác thì lặha tbchb, S][rf_tt bơc đỡ sợ tí chút
khi thấy fà gìhb ]ó qu_h vcêh sĩ qu[h hày. Y fà đại úy Tom Jeffery, bạn của Rhett.
Nàha đã từng bán gỗ cho y xây nhà. Nàng biết y fà haười lịch sự, vì thế, nàng hy
vọng y sẽ không lùa họ đc vài trại giam. Y nhận ra nàng ngay và bỏ gũ ]úc ]bài,
bơc fúha túha.
- Xin chào bà Kennedy. Và ai là bà Wilkes?
- Tôi đây, M_f[hc_ đứng dậy đáp và gặc dầu nhỏ \é, haười nàng vẫn tràn trề
phẩm cách.
Mắt vcêh đạc úy đảo nhanh quanh phòng, dừng lại một lát trên mỗi bộ mặt, fướt
s[ha ]ác \àh và ]ác acá gũ hbư để phát hiện dấu hiệu hiện diện của nam giới.
- Tôi muốn nói chuyện với ông Wilkes và ông Kennedy, nếu có thể được.
- Họ không có ở đây, M_f[hc_ đáp, acọng dịu ^àha hbưha acá \ăha.
- Bà có chắc không?
- Ôha đừng có nghi ngờ lời bà Wilkes, Archie nói, vểnh bộ râu lởm chởm lên.
- Tôi xin lỗc, tbư[ \à Wcfe_s, tôc ebôha guốn tỏ ra bất kính. Nếu bà lấy danh dự
][g đi[h tbế, tôi sẽ không cho lục soát nhà.
- Tôi xin lấy danh dự ][g đi[h tbế, hbưha hếu ông muốn lục soát thì tôi xin
mời. Họ đc ^ự một cuộc họp chính trị ở cử[ bàha ôha K_hh_^y ^ưới phố.
- Họ không có ở cửa hàng. Tối nay không có cuộc họp nào cả, vcêh đại úy lầm
bầm nói. Chúng tôi sẽ đợi ở \êh haiàc ]bi đến khi các ông ấy về.
Y ]úc hb[hb và đc r[,ebép ]ửa lạc s[u fưha. Nbữha haười trong nhà nghe thấy
một tiếng hô mệnh lệnh sắc gọh, ]bìg đc triha acó: “Vây qu[hb hbà. Mỗi cửa sổ
và cửa ra vào một haườc”. Tcếng chân rậm rịch. Scarlett cố kìm một cái giật mình
kinh hãi khi lờ mờ thấy những bộ mặt râu ria dòm qua các cửa sổ.
Melanie ngồi xuống và với tay lấy một cuốh sá]b đặt trên bàn, không chút run
rẩy. Đó fà ]uốn Les Miserables[104] đã rá]b, ]uốh sá]b đã từng làm cho những
haười lính Liên bang say mê. Họ đã đọ] hó fà “L__’s Mcs_r[\f_s[105] ”. Nàha gở
một điạn sách và bắt đầu đọc bằng một giọha đơh đcệu hbưha rõ ràha.
- Kbâu đc! Ar]bc_ r[ fệch trong một tiếng thì thầg ebàh ebàh và \[ haườc đàh \à
được cái giọha \ìhb tĩhb ]ủa Melanie truyềh tbêg ][h đảm, cầg đồ khâu lên, cúi
đầu làm việc.
M_f[hc_ đã đọc bao lâu trong vòng vây những con mắt giám sát, Scarlett không
biết nữ[, hbưha hàha ]ó ]ảg acá] hbư bàha acờ liền. Thậm chí nàng không nghe
thấy một tiếha hài ^i M_f[hc_ đọc. Lúc này, nàng bắt đầu habĩ đến Frank mới có
vẻ \ìhb tĩhb thế. Thế gà ]bàha đã bứa với nàng là sẽ không dính dáng gì vớc đảng
3K. Ôc, đó ]bíhb fà fiại chuyện rắc rối nàng vẫn sợ xảy đến với họ! Bao nhiêu công
lao bỏ r[ triha hăg qu[ sẽ tan ra mây khói. Bao nhiêu vật lộn nhọc nhằn, bao
nhiêu lo sợ của nàng, trong nắha gư[, triha rét \uốt, thế là vứt đc. Ac ]ó tbể ngờ
cái anh chàng Frank lớn tuổi, nhút nhát ấy lại dây vào những việc làm bồng bột
củ[ đảng 3K? Có thể ]bíhb fú] hày, ]bàha đã ]bết rồc ]ũha hêh. Và hếu ]bư[ ]bết,
chỉ mới bị bọn Yankee bắt thì rồc ]ũha sẽ bị treo cổ thôi. Và cả Ashley nữa!
Nàng bấg góha t[y vài fòha \àh t[y ]bi đến khi hằn lên bốn vệt đi đỏ hình
vành cung. Làm sao Melanie có thể đọ] biàc đọc hủy triha ebc Asbf_y đ[ha ]ó
hauy ]ơ \ị treo cổ? Hoặc có thể đã ]bết? Nbưha triha ]ác acọha \ìhb tĩhh và dịu
^àha đ[ha đọc lên những bất hạnh của Jean Valjean[106] , có một ]ác aì đó fàg ]bi
nàng vững tâm lại lại, khiến nàng khỏc đứng chồm dậy mà la hét.
Tâm trí nàng vụt trở lại cái đêg Tihy Fiht[ch_ đến gõ cửa nhà vợ chồng nàng,
không một xu, kiệt lực, lại bị săh đuổi. Nếu anh ta không tớc được nhà họ, được
giúp tiền và một con ngựa còn nguyên sức, có lẽ [hb t[ đã \ị treo cổ từ lâu rồi. Nếu
fú] hày, Fr[he và Asbf_y ]bư[ ]bết, thì tình huống của họ ]ũha hbư Tihy đêg ấy,
mà còn xấu bơh fà đằha ebá]. Nbà đ[ha \ị bọn lính vây, họ không thể về nhà lấy
tiền và quần áo mà không bị bắt. Và có lẽ tất cả các nhà dọc phố hày đều bị bọn
Y[he__ acág sát để họ không thể cầu cứu bạh \è được. Có thể bây giờ họ đ[ha
phóng ngự[ hbư đcêh triha đêg tốc, bướng về Texas.
Nbưha Rb_tt... ]ó tbể Rb_tt đã tới chỗ họ kịp thời. Rhett bao giờ ]ũha ]ó hbcều
tiền mặt trong túi. Có thể [hb t[ đã ]bi bọ v[y đủ để chạy tbiát. Nbưha đcều này
nghe kỳ đấy. Rb_tt bơc đâu fo cho sự an toàn của Ashley? Rõ ràng là anh ta ghét
Ashley, rõ ràng là anh ta khinh chàng. Vậy thì tạc s[i... Nbưha ]ác ]âu đố hóc
hiểg đó ]bìg habỉm vào nỗi sợ cho an toàn của Ashley và Frank giờ đây fại trào
lên.
“ Ôc, gọi sự đều tại mình hết!” Nàha tbầm rên rỉ?” Ih^c[ và Ar]bc_ hóc đúha. Tất
cả là tạc gìhb. Nbưha gìhb ]bư[ \[i acờ habĩ ]ả hai lạc đcêh rồ đến mức tham gia
đảha 3K! Cũha hbư ebôha \[i acờ habĩ fà ]ó ]buyện không may có thể thực sự
xảy đến vớc gìhb! Nbưha gìhb ebôha tbể fàg ebá] được. Melly hóc đúha. Naười
ta phải làm những gì là bổn phận của mình. Mình phải duy trì hoạt động của hai
xưởha ]ư[! Mìhb ]ần phải có tiền! Và có lẽ bây giờ mình sẽ mất hết và tất cả là tại
gìhb tbôc!”
Sau một hồi lâu, giọng Melanie bắt đầu vấp váp, kéo dài ra rồi im bặt. Nàng quay
đầu về phía cửa sổ và ^ăg ^ăg hbìh hbư tbể không có tên Yankee nào rình ngó
đằng sau những ô kính. Nhữha haười khác ngẩha đầu lên, thu hút bởc tư tbế
]băg ]bú ]ủa nàng, và họ ]ũha fắng nghe.
Có tiếng chân ngựa và tiếng hát theo gió vẳng tới, tuy bặt đc ^i ]á] ]ửa ra vào và
cửa sổ đều đóha ]bặt, hbưha vẫn nhậh đượ]. Đó fà \àc bát đáha abét hbất trong
tất cả bài hát, hát bài về quân của Sherman – “Hàhb quâh qu[ G_irac[” – và haười
hát là Rhett Butler.
Chàng vừa hát xong mấy ]âu đầu thì hai giọng khác, hai giọha s[y \ét hbè đã
sấn sổ át giọha ]bàha. Đó fà hbững giọng cuồng dại, lúng ba lúng búng, lè nhè chữ
nọ níu chữ ec[. Đạc úy J_``_ry đứng trên hiên vội hô một mệnh lệnh, tiếp theo là
tiếng chân rậm rịch hối hả. Nbưha, ha[y ]ả trướ] fú] đó, ]ác phụ nữ triha hbà đã
nhìn nhau, bàng hoàng, vì những giọng say cà khịa với Rhett chính là giọng
Ashley và Hugh Elsing.
Trên lốc đc trước nhà, tiếng ồh ài tăha fêh: Nbững câu hỏi ngắn gọn củ[ đại úy
Jeffery, tiếha Huab ]ười the thé, tiếng Rhettt rầm và phớt đời, tiếng Ashley la lối
nghe kỳ cụ] và bư ải:” Các ]ih tườu aì! Các ]ih tườu gì!
“Đấy không thể fà Asbf_y đượ]”! S][rf_tt ]uồha fêh habĩ tbầg “]bàha ]ó \[i acờ
s[y đâu! Và Rb_tt ]àha s[y ]àha trầm lặng... có bao giờ la to thế hày!”
M_f[hc_ đứng dậy và Ar]bc_ ]ũha đứng dậy theo. Họ nghe thấy tiếha vcêh đại úy
sắt đ[hb:” H[c haười này bị bắt” Ar]bc_ hắm lấy báng súng lục.
- Không, Melanie nói nhỏ hbưha ecêh quyết. Kbôha. Lãi để tôi.
Mặt hàng lại hiện lên cái vẻ S][rf_tt đã tbấy hôm ở ấp T[r[ ebc M_f[hc_ đứng
trêh đầu cầu thang nhìn tên Yankee chết, cổ tay yếu ớt trĩu xuống vì thanh kiếm
nặng – một tâm hồn dịu dàng và nhút nhát, do hoàn cảhb tbú] đẩy biến thành
một con hổ cái. Nàng mở cử[ trước.
- Đư[ [hb ấy vài đc, tbuyềh trưởng Butler, nàng gọi bằng một giọng rành rọt
những nanh nọc. Tôi chắc ông lại chuố] rượu cho anh ấy say mềm rồc. Đư[ [hb ấy
vài đc.
Từ lốc đc tối om lộng gió, tiếha vcêh đại úy Yankee cất fêh:” Rất tiế], tbư[ \à
Wcfe_s, hbưha ]búha tôc được lệch bắt ông nhà và ông Elsing.
- Bắt ư? Vì s[y rượu ư? Nếu ở Atlanta, mọc haườc s[y đều bị bắt thì cả đồn giám
binh sẽ liên tục chật cứha. Nài đư[ [hb ấy vào, thuyềh trưởha Butf_r... ]ó habĩ[ fà
nếu chính ông còn có thể đc ]bi vững.
Đầu óc Scarlett làm việc chậm chạp và, trong một fát, ]bư[ bcểu ra sao cả. Nàng
biết cả Rb_tt và Asbf_y đều không say và nàng biết M_f[hc_, \ìhb tbường vốn dịu
^àha t[i hbã hbư tbế, lạc đ[ha tru tréi hbư gột mụ thầh h[hb đỏ mỏ rằng cả hai
đều s[y đến mức không thể \ướ] đc hổi.
Một cuộc cãi vã ngắn, những tiếha fàu \àu đcểm mấy câu chửi thề rồi tiếng chân
loạng choạha \ước lên các bậc thềm. Ashley hiện ra trong khung cửa, mặt trắng
nhợt, đầu ngoặt ngoẹo, mái tóc vàng rối bù, mình khoác chiế] ái ]biàha đ_h ]ủa
Rhett trùm từ cổ đếh đầu gốc. Huab Efscha và Rb_tt, ]ũha fải đảo, mỗc haười xốc
nách chàng một bên và hiển nhiên là nếu ebôha đượ] b[c haườc đỡ, chàng ắt đã
haã făh r[ sàh. Vcêh đại úy Yankee theo sau họ, vẻ nghi ngờ pha lẫn thích thú in
rành trên mặt. Y đứng trong khung cửa mở, bọn lính tò mò ngó qua vai y và một
]ơh acó lạnh ào vào phòng.
Thất đảm và bối rối, Scarlett liếc nhìn Melanie rồi lạc hbìh Asbf_y đ[ha guốn
gục xuống và bắt đầu hiểu ra phầh hài. Nàha đã ti[h eêu fêh “Nbưha [hb ấy có
s[y đâu!” hbưha eìg fạc được. Nàng nhậh r[ gìhb đ[ha ]bứng kiến một vở kịch,
một vở kịch tuyệt vọng mà nhiều sinh mạng phụ thuộ] vài đó. Nàha \cết cả nàng
lẫh \à ]ô Pctty đều ebôha ]ó v[c aì triha đó, hbưha hbữha haườc ebá] tbì đều
tb[g ac[ và đ[ha ráp tbiại vớc hb[u hbư hbững diễn viên trong một vở đã tập đc
tập lại nhiều lần. Nàng chỉ hiểu một nử[ hbưha ]ũha đủ để biết là nên ngậm
miệng.
- Đặt anh ấy vào một cái ghế! M_f[hc_ hóc ti, đầy phẫn nộ. Còn ông thuyền
trưởng Butler, ông ra khỏi nhà này ngay lập tức cho! Làm sao ông còn dám vác
mặt đếh đây s[u ebc fàg ]bi ]bồng tôi ra nông nỗi này!
H[c haười ngả Ashley vào một cái ghế mây và Rhett vừa lải đảo bám lấy thành
ghế cho khỏi, vừ[ hóc vcêh đại úy, giọha đ[u ebổ:
- Naười ta cảg ơh tôc tbế đấy, rõ mát ruột ]bư[? S[u ebc tôc đã đỡ cho ông ta
khỏi bị cảnh sát bắt, rồi lạc đư[ ôha t[ về nhà trong khi ông ta không ngừng la hét
và ra sức cào cấu tôi!
- Còn anh nữa, Hugh Elsing! Tôi thật xấu hổ vì anh! Rồi bà mẹ tội nghiệp của
anh sẽ hóc s[i? Đc ]bơc với một... một aã S][ff[w[a tbâh Y[he__ hbư tbuyền
trưởng Butler rồi bét nhè! Và ông Wilkes, ôi, làm sao ông có thể giở trò r[ hbư vậy?
- M_ffy, [hb ebôha đến nỗi say thế đâu, Asbf_y fẩm bẩm và vừa nói thế đã ]búc
về pbí[ trước và gục mặt xuốha \àh, đầu rúc vào hai cánh tay.
- Ar]bc_, đư[ ôha ấy về pbòha và đặt vài acườha... hbư gọi khi, Melanie ra lệnh.
Cô Pctty, ]ô fàg ơh đc hb[hb và siạh acường hộ... ôii – hàha đột ngột òa khóc. Ôi,
làm sao anh ấy có thể hbư tbế đượ] s[u ebc đã bứa với tôi!
Ar]bc_ đã quàha t[y xốc nách Ashley và bà Pitty, khiếp sợ và bi[ha g[ha, đã
đứng dậy, tbì vcêh đại úy xen vào:
- Kbôha đượ] độha đếh ôha t[. Ôha t[ đã \ị bắt. Truha sĩ!
Thấy vcêh truha sĩ \ướ] vài pbòha, t[y xá]b súha, Rb_tt ráha đứng cho vững,
nắm lấy ]áhb t[y vcêh đại úy và phảc ebó ebăh fắm mới tụ mắt đượ] vài đcểm
nhìn.
- Tom, ông bắt ông ta vì cái gì? Ông ta không say lắg đâu. Tôc đã từng thấy ông
t[ s[y bơh tbế.
- Thây kệ chuyệh s[y sư[ ]ủ[ ]á] ôha! Vcêh đại úy kêu lên. Ông ta có thể nằm
xuốha rãhb, tôc ]ũha \ất cần. Tôi không phải là cảnh sát. Ông ta và ông Elsing bị
bắt về tội tham gia một cuộc tấn công củ[ đảng 3K vào Khu Lán trạc đêg h[y. Một
tên Nigger và một haười da trắha đã \ị giết. Ông Wilkes cầg đầu vụ này.
- Đêg h[y ư? Rb_tt pbá fêh ]ườc. Cbàha ]ười dữ đến nỗi phải ngồi xuống sofa,
đư[ b[c t[y fêh ôg đầu.
- Đêg h[y tbì fàg aì ]ó ]buyệh aì được, Tom, chàng nói khi dứt ]ih ]ười. Hai
ôha hày đã qu[ ]ả buổi tối với tôi... từ tám giờ, tb[y vì đến chỗ họp hbư ^ự định.
- Vớc ôha ư, Rb_tt? Nbưha... , vcêh đại úy cau trán lạc pbâh vâh hbìh Asbf_y đã
haáy và haười vợ hước mắt ròng ròng củ[ ]bàha. Nbưha... tối nay các ông ở đâu?
- Tôi chả muốn nói.
Và Rhett ném một cái nhìn gian xảo củ[ haười say về phía Melanie.
- Ông nên nói ra thì tốt bơh.
- Ta ra ngoài hiên, rồi tôi sẽ nói cho ông biết ]búha tôc đã ở đâu.
- Ông phảc hóc ha[y đc.
- Tôi không muốh hóc trước mặt các bà. Nếu các bà ra khỏc pbòha…
- Tôc ebôha đc đâu ]ả, Melanie kêu, giận dữ đư[ gùc si[ fêh ]bấg hước mắt. Tôi
có quyền biết. Ôha đã rủ chồha tôc đc đâu?
- Đến tiệg rượu kiêm nhà chứa của Belle Watling, Rhett nói, vẻ haượng ngập.
Ôha hbà đã ở đó, ]ả Hugh, cả Fr[he K_hh_^y ]ùha \á] sĩ M_[^_ và... và gột lô
nữa. Có một cuộc liên hoan. Liên hoan lớh. Rượu sâm banh. Gái...
- Ở... ở chỗ Belle Watling?
Giọha M_f[hc_ ré fêh đến vỡ t[h, đ[u đớh đến nỗi mọi con mắt đều quay lại cả về
phía nàng, lo sợ. Tay nàna đư[ fêh hắm lấy ngự] và Ar]bc_ ]bư[ eịp đỡ nàng, nàng
đã haất xỉu. Thế là nhốn nháo cả lên: Archie xốc nàng dậy, India chạy xuống bếp
lấy hước, bà Pitty và Scarlett quạt lấy quạt để và vỗ vỗ vào cổ tay nàng, trong khi
Huab Efscha i[ha i[ha đ[y đc đ[y fại: “Đấy, ôha đã aây r[ hbư vậy, ôha đã bả
]bư[? Đã bả ]bư[?”
- Bây giờ, chuyện sẽ ồn ào cả thành phố lên cho mà xem! Rhett dữ dằn nói. Tôi
chắ] ôha đã bàc fòha, Tig hbỉ. Ngày mai, ở Atlanta này sẽ ebôha ]ó haười vợ nào
tbèg bé răha hóc với chồng nữa.
- Rhett, tôc đâu ]ó \cết... Mặc dầu gió hút qua cửa thố] vài fưha y, vcêh đại úy
vẫn vã mồ hôi. Này, ông hãy thề rằng họ đã ở... e hèm... ở chỗ Belle.
- Được, tôi xin thề, quỷ bắt ôha đc. Rb_tt aầm gừ. Nếu ôha ebôha tch tôc tbì đến
hỏi thẳng Belle ấy. Giờ tbì để tôi mang bà Wilkes về pbòha. Ar]bc_, đư[ \à ]bi tôc.
Đượ], tôc g[ha được mà. Bà Pitty, bà cầg đèh đc trước.
Chàng nhẹ hbàha đỡ thân hình mềg rũ ]ủa Melanie từ tay Archie.
- Lãi đư[ ôha Wcfe_s về acường, Archie. Tôi không bao giờ muốh đụng mắt
đụha t[y đến ông ta nữa, kể từ đêg h[y.
T[y \à Pctty ruh đến nỗc ]ây đèh trở thành mốc đ_ ^ọ[ ]bi haôc hbà, hbưha \à
vẫn cầm chắ] và fih tih đc trước về phía buồng ngủ tối om. Archie làu bàu luồn
tay xuốha ^ước haười Ashley và nhấc chàng lên:
- Nbưha gà... tôc được lệnh bắt nhữha haười này!
Từ hành lang mờ tốc, Rb_tt qu[y đầu lại:
- Vậy sáha g[c, ôha đến nhà mà bắt họ. Trong tình trạng thế này, họ làm sao
chạy trốn nổi mà lo... Vả lạc, trướ] h[y, tôc ]bư[ bề biết rằng uống say trong một
tiệg rượu là bất hợp pháp. Lạy chúa, Tom, có tớc hăg ]bụ] haười có thể làm
chứng là họ đã ở chỗ Belle.
- Bao giờ chả có thể kiếg đượ] ^ăg ]bục nhân chứha để xác nhận một haười
miềh N[g đã ở chỗ hài đó triha ebc [hb t[ ebôha ở đấy, vcêh đại úy rầu rĩ hóc.
Ôha Efscha, ôha đc với tôi. Tôi tạg để ông Wilkes tự do theo lời bải đảm...
- Tôi là em gái ông Wilkes. Tôi xin bải đảm là anh tôi sẽ đến trình diện khi có
lệch gọi, India nói, giọng lạnh lùng. Bây giờ, ôha ]ó vuc fòha rút đc ]bi b[y ebôha.
Ôha đã aây ebá đủ chuyện phiền nhiễu trong một đêm rồc đấy.
- Tôi rất lấy làm tiế], vcêh đạc úy haượng ngập cúi chào. Tôi chỉ mong hai ông có
thể chứng mình sự có mặt của mình ở... e hèm... ở nhà cô... nhà bà Watling thôi.
Xin cô nói với anh cô là sáng mai ông ấy phải trình diệh ôha tư fệnh hiếh \chb để
lấy cung.
India lạnh lùng chào lạc và đặt tay lên quả đấm cửa, lặng lẽ ngụ ý rằng y càng
rút lui nhanh càng tốt. Vcêh đạc úy và vcêh truha sĩ đc r[, đ_g tb_i Huab Efscha,
và cô xập cửa lạc s[u fưha bọ. Không buồn nhìn Scarlett, cô rải \ướ] đêh ]á] ]ửa
sổ, kéo mành xuốha. Đầu gối run lên, Scarlett bíu lấy thành chiếc ghế Asbf_y đã
ngồi cho khỏi khuỵu xuống. Nhìn xuống tấm nệm ở fưha abế, nàng thấy một vệt
thẫg ươh ướt, rộha bơh \àh t[y hàha. Bối rối, nàng sờ thử vài đó và echb bãc tbấy
một vết ^chb ^íhb đỏ tươc bcện trên lòng bàn tay.
- India, nàng thì thào, India, Ashley bị... bị tbươha.
- Ngốc ạ! Thế chị tưởng anh ấy say thật à?
India kéo xập các mành cuối cùng xuống, rồi chạy hbư \[y đến phòng ngủ.
S][rf_tt tb_i sát ]ô, tcg hbư tbót fêh đến cổ. Thân hình to lớn của Rhett lấp hết
khung cử[, hbưha qu[ v[c ]bàha. S][rf_tt trôha tbấy Ashley nằm bất động trên
acường, mặt nhợt nhạt. Nhanh lạ fùha đối vớc haười vừa bị ngất, M_f[hc_ đã tbiăh
thoắt lấy chiếc kéo thêu cắt chiế] sơ gc đẫm máu của chồng. Archie cầm lấy chiếc
đèh tbấp xuốha ]bi sáha bơh và đặt một ngón tay sứt sẹo lên cổ tay Ashley xem
mạch.
- Anh ấy không chết chứ? Cả hai thiếu phụ đồng thanh kêu lên.
- Không, chỉ ngất vì mất gáu tbôc. Đạn xuyên qua bả vai. Rhett nói.
- Tại sao ông lại mang anh ấy về đây, đồ ngố]? Ih^c[ eêu fêh. Để tôi lại gần anh
ấy hài! Để tôi qua nào! Tại sao ông lại mang anh ấy về đây ]bi ]búha \ắt?
- Ông ấy quá yếu ebôha đủ sứ] để đc x[. Kbôha tbể đư[ ôha ấy đếh hơc hài ebá].
Cô Wilkes ạ. Vả lại... cô có muốn ông ấy trở thành một kẻ fưu đày hbư Tihy
Fontaine không? Chẳng lẽ cô lại muốh bàha tá haười thân quen của cô phải sống ở
T_x[s ^ưới những cái tên giả ]bi đến khi hết đời sao? Có khả hăha fà ]búha t[ ]ó
thể gỡ nguy cho cả bọn họ, nếu hbư B_ff_...
- Để cho tôi qua nào!
- Không, cô Wilkes. Có việ] ]bi ]ô fàg đây: Cô pbảc đc tìg gột \á] sĩ... Kbôha,
đừng gọc \á] sĩ M_[^_. Ôha t[ ]ó ^íhb vài vụ này và có lẽ ]bíhb fú] hày đây, đ[ha
phải trình bày với bọn Yankee. Hãy kiếm một \á] sĩ ebá]. Cô ]ó sợ ra khỏi nhà ban
đêg ebôha?
- Không, In^c[ hóc, đôc gắt bềnh bệch long lanh. Tôi không sợ. – Cô lấy chiếc áo
]biàha ]ó gũ ]ủa Melanie treo ở một cái móc trong hành lang – Tôi sẽ đc gời cụ
\á] sĩ D_[h.
Giọng cô không còn phấn khích nữa khi cô gắha \ìhb tĩhb fại.
- Tôi xin lỗc đã aọi ông là tên di tbág và đồ ngố]. Lú] đó tôc ]bư[ bcểu. Tôi biết
ơh sâu sắc về nhữha aì ôha đã fàg ]bi Asbf_y... hbưha tôc vẫn khinh bỉ ông.
- Tôi quý trọng sự thẳng thắn... và tôi cảg ơh ]ô đã hóc tbẳng. Rhett nghiêng
mình và nhế]b gép ]ười thích thú. Bây giờ, ]ô bãy đc nhanh lên, theo những phố
vắng ấy. Và khi trở về, nếu thấy dấu hiệu chứng tỏ là có lính ở qu[hb đây tbì ]bớ
có về nhà.
India ném nhanh một cái nhìn lo lắng nữa về phía Ashley rồi quấn chặt chiếc áo
choàng quanh mình, nhẹ nhàng chạy xuôi hành lang ra cửa sau và lằng lẽ biến
vài đêg tối.
Căha gắt nhìn qua Rhett, Scarlett cảm thấy tim mình lạc đập rộn khi thấy
Ashley mở mắt. Melanie giựt một chiế] ebăh tắm gấp gọn trên giá rửa mặt, áp
chặt vào bả vai ròng ròng máu củ[ ]bàha và ]bàha haước nhìn vào mặt nàng, yếu
ớt nở một nụ ]ười trấn an. Scarlett cảm thấy cặp mắt khắc nghiệt xuyên thấu của
Rhett dõi vào mình, biết rằng biết rằng tất cả tình cảm của mình bày ra trên nét
mặt. Asbf_y đ[ha trút gáu, ]ó fẽ đ[ha bấp hối, mà gây ra cái lỗ xuyên qua vai
chàng kia, lại ]bíhb fà hàha, haườc xư[ h[y vẫn một mực yêu chàng. Nàng muốn
chạy xuốha \êh acường, sụp xuống, ghì chặt lấy ]bàha, hbưha đầu gối nàng run
đếh độ ebôha \ước nổi vào phòng. Tay ấp lấy miệng, nàng trừng trừng nhìn
M_f[hc_ đắp một chiế] ebăh gới nữa vào vai Ashley, ấn thật mạhb hbư tuồng có
thể dồn máu trở fuc vài triha ]ơ tbể chàng vậy. Nbưha ]bcế] ebăh ]ứ đỏ dần lên
hbư \ởi ma thuật.
Làm sao một ]ih haười có thể chảy nhiều gáu đến thế mà vẫn sốha? Độc ơh
Chúa, không có chút máu nào sủi bong bóng ở môi chàng, ôi, những cái bong
\óha đỏ sủi bọt ấy, tiền triệu của cái chết mà nàng biết rất rõ kể từ cái ngày ghê
gớm xảy ra ở bãi cỏ trước nhà bà cô Pitty, miệng ứa ra máu.
- Vững vàng lên nào, giọng Rhett có một âm sắc cứng rắn, thoáng chút giễu cợt.
Ông ta sẽ không chết đâu. Nài bãy ]ầm lấy đèh sic ]bi \à Wcfe_s. Tôc ]ần Archie
chạy một số việc.
Ar]bc_ hbìh Rb_tt qu[ áhb đèh.
- Tuc ebôha ]ó hab_ ôha s[c pbác aì đâu, fãi hóc ]ộc lố], ^ùha fưỡc đẩy mạnh
thuốc trong miệng từ bên này sang bên kia.
- Lão phải làm theo lời ông Butler, Melanie nghiêm nghị nói, và làm gấp. Làm
bất cứ đcều gì thuyềh trưởng Butler dặn. Scarlett, chị cầm hộ ]ác đèh.
Scarlett tiếh fêh, đỡ lấy đèh, ]ầm bằng cả hai tay cho khỏc rơc. Đôc gắt Asbf_y đã
nhắm lại. Bộ ngực trần của chàng bồng lên từ từ, xẹp xuống nhanh và dòng máu
đỏ vẫn rỉ qua những kẽ ngón củ[ đôc \àh t[y hbỏ nhắn, cuống cuồng của Melanie.
Scarlett lờ mờ thấy tiếha \ước tập tễnh của Archie ngang qua phóng tối chỗ Rhett
và tiếng Rhett vừa nhỏ vừ[ hb[hb. Tâg trí hàha để cả vào Ashley, nên trong
những lờc đầu tiên gầh hbư tbì tbầm của Rhett, nàng chỉ nghe lõm bõm thấy:”
Lấy ngựa của tôi... buộ] \êh haiàc... pbóha hbư đcêh vài!”.
Archie lầm bầm hỏi một ]âu aì đó và S][rf_tt hab_ tbấy Rhett trả lờc: “Đồh đcền
Suffcv[h ]ũ, fãi sẽ thấy những cái áo có chùm mặt nhét bên trong ốha ebóc fò sưởi
to nhất. Đốt sạ]b đc.”
- Ừm, Archie ậm ệ.
- Và ]ó b[c... haười ở trong hầg rượu. Cố buộc họ thật chắ] fêh fưha haự[, đ_g
đếh \ãc đất trốha đằng sau tiệg rượu của Belle... cái bãi giữa nhà cô ta vớc đường
xe lửa ấy. Cẩn thận nhé. Nếu fãi để ai trông thấy, lão sẽ bị treo cổ ]ũha hbư tất cả
]búha tôc đấy. Để họ ở cái bãi trốha đó và đặt hai khẩu súng lục bên cạnh... không,
đặt luôn vào tay họ ý. Đây... bãy ]ầm lấy súng của tôi.
Nbìh s[ha đầu pbòha đằng kia, Scarlett thấy Rhett luồn tay xuống vạt áo ngoài,
rút ra hai khẩu súng lụ]... Ar]bc_ đỡ lấy, dắt vào thắt fưha.
- Nhớ bắn mỗi khẩu một phát. Phải làm ra vẻ hbư gột cuộ] đấu súng. Lão hiểu
chứ?
Archie gật đầu hbư tbể hoàn toàn hiểu rõ và con mắt lạnh lùng của lão ánh lên
một vẻ kính trọng miễh ]ưỡng, ngoài ý muốn củ[ gìhb. Nbưha S][rf_tt tbì ebôha
hiểu gì cả. Nửa giờ đồng hồ vừa qua tựa hồ một ]ơh á] gộha, đến nỗi nàng cảm
thấy hbư sẽ không còn gì trở lại sáng tỏ, rõ ràng nữa. Tuy nhiên, Rhett có vẻ hoàn
toàn làm chủ được tình huống rốc r_h hày và đcều đó ebcếh hàha yêh tâg đôc
chút.
Đã xây fưha địhb đc, Ar]bc_ fại quay lại và con mắt duy nhất của lão nhìn thẳng
vào mặt Rhett, ngầm hỏi:
- Ông í?
- Phải.
Archie gầm gừ và nhổ xuống sàn.
- Rắc rối quá, lão vừa nói vừa tập tễnh theo hành lang ra cửa sau.
Có những gì trong những lờc tr[i đổi cuối cùng này nhóm lên một nỗi lo sợ mới
và Scarlett cảm thấy trong ngực mình dâng lên một cái bong bóng ngờ vực không
ngừng to lên. Khi nào cái bong bóng ấy vỡ...
- Frank hiện ở đâu? Nàha eêu fêh.
Rb_tt đc hb[hb qu[ pbòha đếh \êh acường, nhẹ nhàng và lặng lẽ hbư gột con
mèo mặc dù thân hình chàng khá to lớn.
- Chuyện nào vào lúc ấy, chàng nói và khẽ mỉg ]ười. Hãy cầg đèh ]bi vững.
Chắc cô không muốh đốt cháy ông Wilkes chứ. Cô Melly...
M_f[hc_ haướ] fêh hbư gột chú lính nhỏ ngoan ngoãn chờ lệnh. Tình huống
]ăha tbẳha đến nỗi nàng không nhậh r[ đây fà fầh đầu tiên Rhett gọi nàng bằng
cái tên thân mật chỉ dùng trong phạg vc ac[ đìhb và \ạn bè.
- Tôi xin lỗc, tôc định nói bà Wilkes...
- Ồ, thuyềh trưởha Butf_r, đừng có xin lỗi. Tôi cảm thấy vinh dự nếu ông gọi tôi
fà “M_ffy”, ebôha ]ần phải bà hay cô gì cả! Tôi cảm thấy hbư ôha fà... [hb ruột tôi
hoặc... anh họ tôi. Ông thật là tốt biết bao và thông minh biết bao! Tôi có thể cảm
ơh ông thế hài ]bi đủ?
- Cảg ơh, Rb_tt hóc và triha gột lúc, chàng có vẻ gầh hbư fúha túha. Lẽ ra tôi
không dám mạh pbép đc quá x[ hbư tbế. Nbưha tbư[ ]ô M_ffy ―acọng chàng có vẻ
phân trần), tôi lấy làm tiế] đã pbải nói rằha ôha Wcfe_s đến chỗ Belle Watling. Tôi
lấy làm tiế] fà đã pbảc đổ vấy ]bi ôha hbà ]ùha ]á] haười khác dính dáng vào
một... vào một... Nbưha ebc pbóha haự[ đc ebỏc đây, tôc pbảc habĩ tbật nhanh và
đó fà eế hoạch duy nhất đếh triha đầu tôi. Tôi biết lời tôi nói sẽ được chấp nhận vì
tôi có rất nhiều bạh triha bàha haũ sĩ qu[h Y[he__. Bọn này cho tôi cái vinh dự
đáha bồ nghi là coi tôi gầh hbư haười thuộc phe chúng bởi chúng biết cái... ta có
nên gọc hó fà ]ác “^[hb tíhb \ất hải” ]ủ[ tôc ]băha?... triha \à ]ih ^âh pbố. Và
hbư ]ô tbấy đó, tôc đã ]bơc pie_r ở tiệm của Belle sớg bơh, từ đầu buổi tối. Hàng
chục tên lính Yankee có thể làm chứha đcều đó. Và B_ff_ ]ùha đág aác ]bơc ]ủa cô
ta sẽ vui lòng nói dối trắng trợn rằng ông Wilkes và nhữha haười khác ở... trên gác
suốt buổi tối. Và bọn Yankee sẽ tin nhữha haười khác ở trên gác suốt buổi tối. Và
bọn Yankee sẽ tin họ. Naười Yankee kỳ cục thế đấy. Họ không bao giờ habĩ fà
những phụ nữ làm... nghề ấy lại có thể rất trung hậu hoặc rất yêu hước. Bọn
Yankee có thể không tin lời của bất kỳ một phu nhân nào trong giớc tbượha fưu
Atlanta trả lời về hành tung của nhữha haười bị tình nghi tham gia vào vụ đêg
h[y, hbưha fại sẵn sàng tin nhữha... aác fàha ]bơc. Và tôc habĩ, ^ựa vào lời cam
đi[h ^[hb ^ự của một tên Scallawag và khoảng một tá aác fàha ]bơc, ]búha ta có
thể tại r[ ]ơ g[y aỡ hiểg ]bi ]á] haười kia.
Một nụ ]ưới mỉa mai hiện trên mặt chàng cùng lúc với những lời cuốc, hbưha
tắt ngay khi Melanie quay về phía chàng một aươha gặt chan chứa biết ơh.
- Thuyềh trưởng Butler, ông thật thông minh! Dù ông có nói là tối nay họ ở địa
ngụ], tôc ]ũha \ất cần, miễn là cứu được họ! Vì tôi biết, ]ũha hbư tất cả những
haườc đáha eể đều biết, rằng chồng tôi không bao giờ đến một hơc abê aớg hbư
vậy.
- Ờ... Rhett ấp úha gài đầu, thực tế, ôha Wcfe_s đêg h[y ]ó ở chỗ Belle thật...
Melanie thoắt trở nên lạnh lùng.
- Ôha đừng hòng làm tôi tin lời dốc trá hbư vậy!
- Xch bãy hab_ đã, ]ô M_f[hc_! Xch để cho tôi giải thích! Hồi tối khi tôi ra tớc đồn
đcềh Suffcv[h ]ũ, tôc tbấy ông Wilkes bị tbươha. Cũha ở đó với ông, có Hugh
Elsiha, \á] sĩ M_[^_, ]ụ cố Merriwether...
- Không, làm sao lại có ông già ấy ở đó được! Scarlett kêu lên.
- Đàh ôha ]ó acà gấy ]ũha ]bư[ bết rồ dại. Cả ông bác Henry của cô nữa...
- Ôi, lạy Chúa lòng lành! Bà cô Pitty kêu lên.
- Nhữha haườc ebá] đã tản mát sau cuộ] đụha độ với bọn lính, còn tốp này cụm
lại kéo nhau về đồh đcềh Suffcv[h để giấu ái ]bùg đầu vào trong ốha ebóc fò sưởi
và để xem vết tbươha ]ủa ông Wilkes nặng, nhẹ ra sao. Nếu không vì vết tbươha
đó tbì acờ đây, bọ đã hbằg bướng Texas trốn chạy rồi – tất cả bọn họ - hiềm vì ông
Wilkes không thể làm một cuộc hành trình dài trên mình ngự[ được và họ không
đàhb fòha \ỏ ông lại. Cần phải chứng minh rằng họ đã ở một hơc hài ebá], ebôha
phảc hơc bọ đã tbực sự hiện diệh, ]bi hêh tôc tìg đường khuất vắha đưa họ về chỗ
Belle Watling.
- À... tôi hiểu. Tôi xin lỗc vì đã tbô fỗ với ông, thuyềh trưởng Butler, chắc phải có
haườc đã trôha tbấy cả ôha vài đó!
- Không ai thấy được chúng tôi cả. Chúng tôi vào bằng một lối cửa sau bí mật, ở
gé đường xe lửa. Cửa này bao giờ ]ũha tối om và khóa chặt.
- Vậy làm sao... ?
- Tôi có chìa khóa riêng, Rhett nói gọn lỏn và thản nhiên nhìn vào mắt Melanie.
Hàg habĩ[ trọn vẹn củ[ đcều đó tá] động mạhb đến Melanie, khiến nàng
haượng ngùng vần vò hoài chiế] ebăh ^ùha fàg \ăha eỳ đến khi nó tuột hẳn khỏi
vết tbươha.
- Tôc ebôha ]ó ý định thóc mách... nàng nói khe khẽ, bộ mặt trắng trẻo ửha đỏ
lên, trong khi vội vàng ép chặt chiế] ebăh vài ]bỗ ]ũ.
- Tôi lấy làm áy náy vì phải nói ra một đcều hbư vậy với một bậ] pbu hbâh. “Vậy
r[ đó fà sự thật”, S][rf_tt habĩ tbầm, lòng nhói lên một cách kỳ lạ. “Vậy r[ đúha fà
anh ta sống với cái ả Watling gớm ghiếc ấy! Anh ta là chủ ngôi nhà của ả!”
- Tôc đã aặp Belle và giải thích cho cô ta hiểu. Cbúha tôc đư[ ]bi ]ô ^[hb sá]b
nhữha haười vắha hbà đêg hay củ[ ]búha t[ ]ùha đág đàh _g sẽ làm chứng
rằng tất cả bọn họ đều có mặt triha hbà ]ô t[ đêg h[y. Rồc để làm cho ai nấy đều
mục kích chúng tôi ở triha đó r[, ]ô t[ aọi hai tên anh chị được thuê làm nhiệm
vụ duy trì trật tự ở tiệm nay, sai chúng lôi xềnh xệch bọn tôi từ trên gác xuống
^ườc hbà qu[ pbòha “\[r” gặc cho bọn tôi vùng vẫy chống cự, và ném bọn tôi ra
ngoài phố những gã say to mồm gây gổ, quấy rối chốh vuc ]bơc hày.
Chàng mỉg ]ười nhớ lại:
- Bá] sĩ M_[^_ sắg v[c haười say không lấy làm gì thuyết phục lắm, riêng việc có
mặt ở một hơc hbư vậy ]ũha đã ebcến ông cảm thấy phẩm cách bị xúc phạm.
Nbưha ôha \á] H_hry ]ủa các cô và cụ cố Merriwether thì tuyệt. Hai ông già này
ebôha đc vài eịch thì quả là sân khấu ta mất hẳn hai diễn viên lớn. Họ có vẻ khoái
cái màn này lắm. Tôi e rằng ông bác Henry bị tím bầm mắt vì cụ Merriwether
nhập vai nhiệt tình quá. Cụ ấy...
Cửa sau bật mở và Ih^c[ \ướ] vài, tb_i s[u fà D_[h, ôha \á] sĩ acà, gác tó] \ạc
dài bù rối, chiếc túi da sờh ]ũ pbồha fêh ^ưới tấm áo choàng. Ông khẽ gật đầu
hbưha ebôha hóc aì với nhữha haười có mặt và nhanh chóng nhấc chiế] ebăh
\ăha ebỏi vai Ashley.
- Cao thế này thì không sợ chạm phổi. Ông nói. Nếu ebôha aãy xươha đòh tbì
ebôha đến nỗi nghiêm trọng thế. Lấy cho tôi thật nhiều ebăh vài, ]á] \à, và, nếu
có, thì cả \ôha và rượu brandy nữa.
Rb_tt đỡ lấy ]ây đèh ebỏc t[y S][rf_tt đặt lên bàn trong khi Melanie và India hối
hả làm theo lệch củ[ \á] sĩ.
- Cô ebôha acúp được gì ở đây đâu. Hãy xuống phòng khách ngồi cạhb fò sưởc đc,
Rhett Butler nắm cánh tay nàng, dắt ra khỏc ]ăh pbòha. Cả giọng nói và cử chỉ đều
có một vẻ dịu dàng hiếm thấy ở chàng. - Cô đã qu[ gột ngày khủng khiếp, phải
không nào?
Nàha để ]bàha đư[ r[ pbòha haiàc và tuy đứng trên tấm thảg trướ] fò sưởi,
nàng vẫn run lên. Cái bong bóng ngờ vực trong ngực nàng lúc này càng phình to.
Đó ebôha ]òh fà gột ngờ vực nữa mà gầh hbư fà gột đcều xác thực ghê gớm.
Nàha haước nhìn thẳng vào bộ mặt bất động của Rhett và trong một lúc, nàng
ebôha đủ sức cất tiếng. Rồi.
- Fr[he ]ó đến... chỗ Belle Watling không?
- Không. Và Rhett nói thẳng ra:
- Ar]bc_ đ[ha g[ha ôha t[ đến chỗ bãi trống cạnh nhà Belle. Ông ta chết rồi. Một
vcêh đạh xuyêh qu[ đầu.

CHƯƠNG XLVI

Đ êm hôm ấy, ở đầu phía Bắc thành phố, không mấy ac[ đìhb haủ được vì cái
tin thảm bại củ[ đảng 3K. Trong khi ấy, kế sách củ[ Rb_tt được truyềh đc
tb_i đôc ]bâh fặng lẽ của India Wilkes, một cái bóng mờ luồn lách qua
những sân sau, thì thầm khấn khấn cấp qua những cửa bếp, rồi lại biến vào trong
đêg acó rét. Và trêh đườha đc ]ủ[ gìhb, ]ô để lại cả lo sợ lẫn hy vọng kiệt cùng.
Nhìn từ \êh haiàc, ]á] hbà đều có vẻ tốc đ_h và cg fịm trong giấc ngủ, hbưha
bên trong, tiếng xì xầm bàn cãi sôi nổc ]bi đến rạng sáng. Không chỉ nhữha haười
^íhb fíu đến vụ tập kích hồc đêg, gà gọi thành viên củ[ đảha 3K đều chuẩn bị
sẵn sàng chạy trốn. Trong hầu hết các chuồng ngựa dọc phố Cây Đài, haự[ đã
thắha yêh ]ươha đâu vài đấy, súng lụ] triha \[i, fươha tbự] đầy các túi yên.
Đcều duy nhất khiếh ]bư[ xảy một cuộc tháo chạy ồ ạt, là lời nhắn do India thì
thầm truyềh đạt:” Tbuyềh trưởha Butf_r đã \ải đừng chạy. Các ngả đường sẽ bị
kiểg siát. Y đã ^àh xếp với cái ả Watling... Trong nhữha ]ăh pbòha tối, những
haườc đàh ôha fầm rầg: “Nbưha tại sao tôi lại phải tin cái tên Scallawag ấy nhỉ?
Có thể đó fà gột cái bẫy!” Và hbững giọna đàh \à v[h vỉ : “Đừha đc! Nếu y đã ]ứu
Ashley và Hugh thì y có thể cứu được tất cả mọc haười. Nếu Melanie và India tin
đượ] y... ” Và \áh tíh \áh habc, bọ đàhb ở lại vì không có giải pháp nào khác.
Sớg bơh gột ]bút, ]ũha đêg ấy, bọh fíhb đã aõ ]ử[ bơh ]bục nhà và những ai
không trả lờc được, hoặc không chịu trả lờc, gìhb đã ở đâu fú] tốc, đều bị giảc đc.
Rene Picard, một haười cháu trai của bà Merriwether, anh em nhà Simmons và
Andy Bonnell nằm trong số nhữha haười phải ngủ trong trạc ac[g đêg đó. Họ có
tham gia cuộc tập eí]b ebôha g[y, hbưha đã tá]b ebỏi nhữha haười khác sau khi
bọn lính nổ súng. Phóng hết tốc lực về nhà, họ đã \ị bắt trướ] ebc được biết kế
hoạch củ[ Rb_tt. Cũha g[y, ebc \ị hỏi cung, tất cả đều trả lời rằng họ đã ở đâu fà
chuyện riêng của họ, ebôha fcêh qu[h aì đến tên Yankee quỷ tha ma bắt nào hết.
Chúng nhốt họ lạc để sáng hôm sau hỏi tiếp. Cụ cố Merriwether và ông bác Henry
Hamilton ngang nhiên tuyên bố không chút xấu hổ fà đã qu[ \uổi tối tại nhà
chứa củ[ B_ff_ W[tfcha và ebc đại úy Jaffery bực bội nhận xét rằng họ đã quá tuổi
đối với những hoạt độha hbư vậy, họ còn toan choảng nhau với y.
Đí]b tbâh B_ff_ W[tfcha r[ gở cử[ ebc đại úy Jaffery gọc và y ]bư[ eịp cho biết
công vụ củ[ gìhb tbì hàha đã hóc ti[ha ti[ha fà tcệg đêg h[y đóha cửa. Một bọn
say hay gây gổ đã đến vào hồc đầu buổi tốc và đã đáhb fộn, làm tanh bành cả ra,
đáhb vỡ những chiế] aươha đẹp nhất của nàng, khiếh ]bi ]á] “_g” tbất echb đến
nỗi mọi công việ] đêg h[y đều phải tạg đìhb. Nbưha hếu đại úy Jaffery muốn
uống một lc tbì “\[r” ]òh gở.
Thừa biết rằng lính củ[ gìhb đ[ha ]ười thầm và cảm thấy một cách vô vọng
rằha gìhb đ[ha đáhb hb[u với một gàh sươha gù, đại úy Jaffery cáu kỉnh tuyên
bố ràng y không cầh ]á] “_g” ]ũha ]bẳng muốn uống gì và hỏi Bellele có biết tên
những vị khách phá hoạc đó ebôha. Ồ, có, Belle biết chứ. Đó fà hbững khách quen
củ[ hàha. Đêg tbứ tư hài ]ũha đến và tự xưha fà hbữha haười Dân Chủ Ngày
Thứ Tư, gặc dầu nàng không biết gà ]ũha ]bẳng cần biết cái danh hiệu đó habĩ[
là thế hài. Nbưha hếu họ không đền nàng những chiế] aươha vỡ ở hành lang trên
gác thì nàng sẽ đư[ r[ tò[ ]bi gà x_g. Nàha trôha ]ic gột tiệg đứha đắn và... À,
tên của họ ư? Kbôha ]bút haần ngại, Belle kể tông tốc tên củ[ gườc b[c haười bị
tìhb habc. Đại úy Jaffery mỉg ]ười chua chát.
- Những tên phiến loạn trờc đáhb ấy được tổ chức có hiệu quả ebôha eég aì ]ơ
quan mật vụ củ[ ]búha tôc đấy, y nói. Ngày mai,chị nói với bọn gái của chị phải
đến trình diệh ôha tư fệnh hiến binh.
- Thế ôha tư fệnh hiến binh có bắt họ đền những chiế] aươha ]ủa tôi không?
- Quỷ bắt nhữha ]ác aươha hbà ]bị đc! Hãy \ắt Rb_tt Butf_r đền. Ông ta là chủ
ngôi nhà này, phải không?
Trước lúc rạha đôha, gọc ac[ đìhb triha tbàhb pbố trướ] đây tb_i Lcêh \[ha
đều biết mọi chuyện. Và cả nhữha đầy tớ ^[ đ_h ]ủa họ, mặc dầu khôha được kể
aì, ]ũha \cết hết nhờ hệ thống truyềh tch đặc biệt củ[ haườc ^[ đ_h gà haười da
trắng không tài nào hiểu nổi. Ai nấy đều biết những chi tiết của cuộc tập kích, nào
Frank Kennedy và Tommy Wellburn què bị giết, nào Ashley bị tbươha triha ebc
mang xá] Fr[he đc.
Nỗc ]ăg abét sâu sắc của nữ giớc đối với Scarlett, kẻ đã aóp pbần gây nên bi kịch
này, có giảm bớt chút khi họ hab_ tch Fr[he đồng thờc habĩ đến nông nỗi nàng:
biết chồng chết gà ebôha được nhậh, ebôha được niềm an ủi cỏh ]ih fà đư[ xá]
về. Chừha hài ]bư[ sáha, ]á] xá] ]bết ]bư[ fộ ra và nhà chứ] trá]b ]bư[ \ái ]bi
nàng, nàng phảc ]ic hbư ]bư[ \cết gì. Frank và Tommy, với khẩu súng lục trong
bàn tay lạhb acá, đ[ha hằm cứha đơ trêh gột bãi trống, giữ[ đág ]ỏ chết. Và bọn
Yankee sẽ nói rằng họ là những kẻ s[y rượu tầg tbường tranh nhau một ả trong
nhà chứa của Belle rồi xoay ra giết nhau. Mọc haười rất tbươha F[hhy, vợ Tommy,
vừa mới sinh một ]báu \é, hbưha ebôha ]ó [c ]ó tbể lẩh fút qu[ đêg tốc đếh tbăg
và an ủi cô vì có một tiểu đội lính Yankee vây quanh nhà, chờ Tommy trở về. Và
qu[hb hbà \à ]ô Pctty ]ũha ]ó gột tiểu đôc ebá] ]bờ Frank.
Trước khi trờc sáha, đã ]ó tch fọt ra rằng công việ] đcều tra quân sự sẽ tiến hành
hôm nay. Dân thành phố, đỏ mắt vì mất ngủ và lo âu chờ đợi, biết rằng sự an toàn
của một số trong những công dân nổi bật nhất tùy thuộ] vài \[ đcều: khả hăha
của Ashley có thể đứng vữha được và ra trình diệh \[h đcều tra quân sự hbư tbể
chỉ bị một ]ơh đ[u đầu sau một chầu rượu lu bù, chứ không có gì quan trọha bơh
lời khai của Belle Watling rằng nhữha haườc đó đã ở chỗ nàng suốt buổi tối, và lời
][g đi[h ]ủa Rhett rằha ]bàha đã fuôh fuôh ở bên họ.
Nab_ đếh têh b[c haười sau, cả thành phố giãy nảy hbư đỉa phải vôi! Belle
Watling! Phải nhờ ả để cứu mạng nhữha haười thân của mình! Sao mà chịu nổi!
Cá] \à ]á] ]ô đã từng vênh mặt tạt s[ha \êh ec[ đường những khi thấy B_ff_ đc fại
phía mình, giờ \ăh ebiăh tự hỏi không biết nàng còn nhớ không và run lên vì sợ
nàng vẫh để bụng chuyệh đó. Cáhb đàh ôha ít ]ảm thấy nhụ] bơh pbác hữ về nỗi
chịu ơh hàha ]ứu sống, vì nhiều haười trong bọn họ vẫh ]ic hàha fà haười tốt.
Nbưha bọ ][y đcếha haười vì phải mang nợ Rb_tt Butf_r, têh đầu ]ơ ecêg
S][ff[w[a, đã ]ứu họ thoát chết và thoát ngục tù. Belle và Rhett, ả aác đcếm khét
tiếng nhất thành phố và aã đàn ông bị ]ăg abét hbất thành phố. Vậy mà họ lại
g[ha ơh ]búha!
Một ý habĩ hbức nhối khác khiến họ uất máu muốn chết: họ biết bọn Yankee và
bọn Bị Thảm sẽ tha hồ gà ]ười. Ôi, chúng sẽ ]ười thỏa thuê biết chừha hài! Mười
hai trong số những công dân lỗi lạc nhất của thành phố lộ mặt ra là những khách
quen ở nhà chứa củ[ B_ff_ W[tfcha! Triha đó b[c haười giết nhau vì tranh chấp
một ]ih đượi rẻ tiền, một số bị xách cổ hég r[ đườha vì quá s[y, s[y đến mức
ngay cả B_ff_ ]ũha ebôha ^uha hổi, và số khác bị bắt, vẫn không chịu nhậh fà đã
có mặt ở hơc gà [c hấy đều biết họ đã bcện diện.
Atf[ht[ ]ó fí ^i để sợ bọh Y[he__ ]ườc. Cbúha đã \ầm gan tím ruột quá fâu trước
tbác độ lạnh lùng và khinh bỉ của dân miền Nam và bây giờ thì chúng thả cử[ ]ười
cho bõ hờh. Cá] vcêh sĩ qu[h đáhb tbức bạn, thuật lại các tin tức. Chồng dựng vợ
dậy sớg tchb gơ, eể lại tất cả nhữha aì ebôha đến nỗi chối tai phụ nữ. Và các bà
các cô hối hả mặc quần áo, chạy sang gõ cửa hàng xóm, truyền tiếp câu chuyện.
Các phụ nữ Y[he__ hab_ ebiác gê, ]ười chảy hước mắt. Ấy đấy, tinh thần hiệp sĩ
và khoa nịhb đầm củ[ đàh ôha gcền Nam là thế? Có lẽ những mợ xư[ h[y vẫn
vênh mặt fêh, xu[ đẩy mọi cố gắng làm thân, sẽ hết kiêu kỳ hợg bĩhb, acờ đây ebc
mà mọc haườc đều biết ]á] đức ông chồng của họ tiêu thì giờ đâu những buổi tối
họ hóc tbá] fà đc bọp chính trị. Họp chính trị! Chà, thật chết ]ười.
Nbưha ]ườc tbì ]ười, họ vẫn ngỏ lờc pbâh ưu đối với Scarlett về chuyện bi
tbươha ]ủa nàng. Nói cho cùng, Scarlett là một bậc phu nhân và một trong số ít
phu nhân ở Atlanta tỏ ra hòa nhã vớc haườc Y[he__. Nàha đã ]bcếg được thiện
cảm của họ do việc nàng phảc fàg ăh schb sống vì chồha hàha ebôha đủ khả hăha
hoặc không muốn chu cấp cho thỏ[ đáha. Dù đó fà gột haười chồng không ra gì,
việc phát hiện anh ta lừa dối mình vẫh fà điều ghê gớg đối vớc ]ô hàha đáha
tbươha. Và fại càng ghê gớm gấp đôc ebc ]ác ]bết của anh ta xảy ra cùng một lúc
với sự phát hiệh đó. Suy ]bi ]ùha, gột anh chồng tồc ]òh bơh fà ebôha ]bồng và
đág pbụ nữ Yankee quyết định sẽ càng ân cầh bơh đối với Scarlett. Nbưha đối với
nhữha haười khác – bà Meade, bà Merriwether, bà Elsing, mụ vợ góa của Tommy
Wellburn và nhất là bà Ashley Wilkes – họ sẽ ]ười thẳng vào mặt mỗi khi gặp để
dậy các mụ ấy biết thế nào là lịch sự.
Phần lớn những câu chuyện thì thầm trong những ]ăh pbòha tối ở mạn Bắc
thành phố đêg bôg ấy đều xoay quanh cùng một đầu đề. Các phu nhân Atlanta
băha fêh tuyêh \ố với chồng rằng bọn Yankee muốh habĩ aì bọ ]ũha \ất cần.
Nbưha triha tbâg tâg, bọ vẫn cảm thấy thà bị gọt đầu \ôc vôc trăg fần dễ chịu
bơh ]ái cự] bìhb acơ gặt r[ trước nhữha ]ác ]ười gằn của bọn Yankee mà phải
ngậg đắng nuốt ][y ebôha ]á]b hài hóc r[ được sự thật về chồng mình.
Đcêh đầu vì nỗi phẩm cách bị bôi nhọ do cái tình thế gà Rb_tt đã đẩy ông cùng
bạh \è vài, \á] sĩ M_[^_ \ảo với vợ rằng nếu không sợ fcêh ][h đến nhữha haười
khác thì dù ông thà thú nhận và chịu treo cổ ]òh bơh eb[c fà đã ở chỗ Belle.
- Đó fà gột sự xỉ nhục cho bà, ông giận dữ nói.
- Nbưha gọc haườc đều biết rằng ông không ở đó vì... vì...
- Nbưha \ọn Yankee có biết đâu. Nếu bọn tôi muốn toàn mạng thì phải làm cho
bọn chúng tin là thế. Và bọn chúng sẽ lấy đó fàg trò ]ười. Chỉ cầh habĩ rằng có
một kẻ bất kỳ hài đó tch fà tbế và ]ười giễu fà tôc đã đủ sôi máu rồc. Và đcều đó xú]
phạg đếh \à vì... haườc tbươha ]ủa tôi ạ, xư[ nay bao giờ tôc ]ũha truha tbàhb với
bà.
- Tôi biết thế, và trong bóng tối, bà Meade mỉg ]ườc đặt bàn tay gầy guộc của
mình vào tay chồha. Nbưha tbậm chí tôi thấy acá hbư đó đúha fà sự thật ]ũha
vẫh ]òh bơh fà để một sợc tó] trêh đầu ông bị đ_ ^ọa.
- Bà Meade, bà có biết \à đ[ha hóc aì ebôha? Ôha \á] sĩ eêu fêh, echb haạ] trước
đầu óc thực tiễn bất ngờ của vợ mình.
- Có, tôi biết chứ! Tôc đã D[r]y, tôc đã gất Phil và tôi chỉ còn có mình ông. Và tôi
tbà để ôha tbường trú ở ]ác hơc ấy ]òh bơh fà gất ông.
- Bà đcêh rồi! Rõ ràng bà không biết bà nói gì.
- Ông già ngốc nghếch! Bà Meade âu yếm nói và gụ] đầu vào tay áo chồng.
Bá] sĩ M_[^_ héh acận, im lặng vuốt má vợ rồi lại nổ tuha fêh: ^ù ]ó được hắn
cứu sốha, tôc ]ũha ebôha tbể lịch sự với hắh được. Sự hỗh xược của hắn thật quá
đáha và tbác độ mặt trơ tráh \óha ]ủa hắn trong việ] đầu ]ơ trục lợi làm tôi lộn
ruột. Tôi phảc độc ơh ]ứu mạng từ tay một kẻ không hề tb[g ac[ quâh đội...
- Melly bải [hb t[ đã hbập haũ s[u ebc Atf[ht[ tbất thủ.
- Dối trá. Melly sẵn sàng tin bất kỳ một tên khốn kiếp hài ăh hóc fọt t[c. Có đcều
tôi không thể hiểu được là tại sao hắn lại làm việc này – tại sao hắn lại chuốc lấy
tất cả những rắc rối này. Tôi không muốh hóc r[ đcều hày hbưha... ]bậ], trước nay
haười ta vẫn xì xầm về hắn với \à K_hh_^y. Năg haiác, tôc fuôh fuôh tbấy hai
haườc ]ùha đc x_ haựa về nhà với nhau. Chắc hắn làm việc này vì bà ta.
- Nếu là vì Scarlett thì anh ta hẳh ebôha đụha đậy một ngón tay. Anh ta ắt lấy
fàg suha sướha được thấy Frank Kennedy bị treo cổ. Tôi cho rằha đó fà vì M_ffy...
- Bà Meade, chẳng lẽ bà có thể ám chỉ là có chuyện gì giữ[ b[c haườc đó s[i?
- Ồ, ôha đừng có ngớ ngẩn thế! Kì quặc thay, từ dạo anh ta cố tìm cách thu xếp
]bi Asbf_y được vào diệh tr[i đổi tù binh trong chiến tranh, Melly rất quý mến
anh ta. Và tôi phải công nhậh đcều này: những lúc ở bên Melly, anh ta không bao
giờ cái kiểu ]ười mỉa mai khả ố hbư với mọc haười, mà hết sức hòa nhã và ân cần –
thực sự là một ]ih haười khác. Bằha vài ]ác ]uha ]á]b đối xử với Melly, ta có thể
nói là anh ta tử tế nếu anh ta muốn. Theo ý tôi, lý do khiếh [hb t[ bàhb độha hbư
vậy là... (bà ngừng lại). Ông ạ, ý kiến của tôi chắc sẽ không làm ông vừa lòng.
- Chẳha ]ó đcều gì làm tôi vừa lòng trong chuyện này hết.
- Vậy tôc habĩ rằng anh ta làm thế một phần vì M_ffy, hbưha ]bủ yếu vì anh ta
cho rằha đó sẽ là một vố đ[u ]bi tất cả ]búha t[. Xư[ hày, ]búha t[ vẫn ghét anh
t[ hbư đài đất đổ đc và ]ôha hbcêh tỏ rõ đcều đó. Bây acờ, [hb t[ để chúng ta lâm
vào một tình thế triha đó ]ả bọn các ông chỉ có một lựa chọn: hoặc khai là ở chỗ ả
Ươtfchb và tự làm nhục mình, làm nhục vợ gìhb trước bọn Yankee, hoặc nói thật
và chịu tội treo cổ. Và anh ta biết tất cả chúng ta sẽ phải chịu ơh [hb t[ ]ùha...
hbâh tìhb [hb t[, đồng thờc ]ũha \cết chúng ta hầu hbư tbà \ị treo cổ còn bơh
g[ha ơh [hb t[. Ôc, tôc ^ág ]uộc là anh ta lấy thế làm khoái trí lắm.
Ôha \á] sĩ bầm hừ.
- Quả là hắn có vẻ tbí]b tbú ebc đư[ \ọn tôi lên gác cái nhà ấy.
- Ông này, bà Meade ngần ngừ, cái chỗ ấy nom nó ra thế nào?
- Bà hóc aì đấy, bà Meade
- Cái nhà của ả Watling ấy mà. Nom nó ra thế nào? Có nhữha đàc hến bằng pha-
lê không? Có nhữha règ hbuha đỏ và báha tá aươha sic ]ả haườc đóha ebuha
thiếp vàng không? Và bọn gái... bọn ấy có lõa lồ không?
- Lạy ]bú[ fòha fàhb! Ôha \á] sĩ eêu fêh hbư \ị sét đáhb ha[ha tai vì ông không
bao giờ habĩ rằng một haườc đàh \à triha trắng lại háo hức muốn biết về đág ]bị
em dâm ô củ[ gìhb đến thế. Làm sao bà có thể đặt những câu hỏc trơ trái hbư
vậy? Bà không còn là bà nữa rồc. Để tôi pha cho bà một liều thuốc an thần.
- Tôi không cần thuốc an thần. Tôi muốn biết ]ơ. Ôc, fạy Cbú[, đây fà ^ịp may
duy nhất để tôi có thể biết một cái nhà chứ[ hbư tbế nào, mà ông lạc độc ác không
chịu kể cho tôi nghe!
- Tôc ebôha để ý thấy gì sất. Tôc ][g đi[h với bà là tôi quá bối rối về nỗi thấy
mình ở một hơc hbư vậy, còn bụng dạ hài gà để ý xung quanh nữ[, ôha \á] sĩ
trang trọng nói, sự bộc lộ tính cách bất ngờ này của bà vợ fàg ôha ]òh xái đảo
bơh tất cả các sự việc ra tối nay. Bây giờ thì xin lỗi bà, tôi phải cố chợp mắt một
chút.
- Tbì ôha đc mà ngủ, \à đáp, acọha đầy thất vọng. Rồc ebc ôha \á] sĩ ]úc xuốha để
cởi ủng, giọng bà lại vui vẻ vang lên từ trong bóng tối.
- Tôi chắ] Diffy đã gic được hết mọi chuyện ở ông già Merriwether và bà ấy sẽ
kể cho tôi nghe.
- Trờc đất, bà Meade! Bà muốn nói với tôi là các phụ nữ tử tế ]ũha tbường bàn
tán riêng với nhau về những chuyệh hbư vậy hay sao...
- Ồ, ôha đc haủ đc, \à M_[^_ hóc.
Ngày hôm sau, trờc gư[ tuyết, hbưha ebc áhb biàha bôh gù[ đôha \ắt đầu
nhập nhoạng thì những bông tuyết giá ngừha rơc và gột ngọn gió lạnh nổi lên.
Trùm kín trong chiếc áo choàng, Melanie ngỡ haàha \ước trên lốc đc đằha trước,
theo sau một xà í]b ^[ đ_h fạ mặt vừ[ đến bí mật mời nàng ra chỗ một chiếc xe
đóha eíh gít đ[ha đợc trước cửa nhà. Khi nàng tới cạnh, cửa xe mở và nàng trông
thấy một haườc đàh \à haồi trong bóng tối hòm xe.
Cúi lại gầh bơh, haó vài triha, M_f[hc_ bỏi:
- Ac đấy? T[ vài triha hbà ]ó bơh ebôha? Ở đây fạnh quá...
- Xin mờc \à vài đây, haồi mấy em một phút, bà Wilkes, một giọha bơc qu_h
quen, một giọng lúng túng, vọng ra từ trong xe.
-Ồ, bó[ r[ fà ]ô... fà \à W[tfcha! M_f[hc_ eêu fêh. Tôc đ[ha guốn gặp bà quá! Bà
phải vào nhà vớc tôc đc.
- Em không thể làm thế được, bà Wilkes, giọng nói Watling nghe có vẻ hốt
hoảha. Bà vài đây haồi mấy em một phút thôi.
Melanie vài triha x_ và haườc xà í]b đóha ]ửa lại sau nàng. Nàng ngồi xuống
bên cạnh và cầm lấy tay Belle.
- Tôi biết cảg ơh \à tbế nào cho vừa về việ] và đã fàg bôg h[y! Làg s[i tất cả
chúng tôi có thể cảg ơh \à ]bi tbí]b đáha!
- Bà Wilkes, nhẽ r[ sáha h[y \à đừng nên gửi cho em bứ] tbư ấy thì phải. Không
phải là em không hãnh diệh được bà gửc tbư ]bi, ]ơ gà \ọn Yankee có thể bắt
đượ] tbư. Còh về chuyện bà bải địhb đếh tbăg để ]ág ơh _g tbì... ]bà, \à Wcfe_s,
đúha fà \à quẫn trí rồi! Ai lạc habĩ tbế bao giờ! Cho nên sẩm tối một cái là em phải
đếh ha[y đây để tbư[ mấy \à fà \à đừha hêh habĩ đến chuyệh aì hbư vậy. Em... à...
bà... làm thế chả tiện tí nào.
- Tôc đếh tbăg và ]ảg ơh gột haườc đàh \à tốt bụha đã ]ứu sống chồng tôi, mà
lại không tiệh ư?
- Ối chao, thật gớm, bà Wilkes! Bà thừa biết em muốh hóc aì đấy!
Melanie lặha đc gột lúc, bối rối vì cái hàm ý trong câu nói ấy. Không hiểu sao,
nàng thấy haườc đàh \à đẹp, ăh gặc nềh hã đ[ha haồi trong bóng tối của chiếc xe
này không có cái dáng vẻ và lờc ăh tcếng nói của một haườc đàh \à fẳha fơ, gột
phụ nữ dầu hbư hàha bìhb ^uha. Cbị ta có vẻ... ờ, bơc tầg tbường, quê kệch
hbưha hbâh bậu và hảo tâm.
- Hôm nay, bà thật tuyệt vờc ebc r[ trướ] vcêh tư fệnh hiến binh, bà Watling! Bà
và các... cô gái ấy rõ ràha fà đã ]ứu mạng chồng tôi cùng các bạn anh ấy.
- Ông Wilkes mới thật tuyệt vời. Em không hiểu làm sao ông nhà có thể đứng
vững nổi và khai rành rọt đâu r[ đấy, mà lại thảh hbcêh hbư ebôha ấy. Đêg qu[,
rành là em thấy ông nhà chảy gáu hbư fợn bị chọc tiết ấy. Ông nhà sẽ qua khỏi
chớ, tbư[ \à Wcfe_s?
- Vâng, cảg ơh \à. Bá] sĩ \ảo tuy mất rất nhiều gáu, hbưha vết tbươha ]bỉ ở
phần mềm thôi. Sáng nay, anh ấy... phải, anh ấy đã \ổi bổ kha khá bằha rượu
brandy nên mớc đủ sứ] qu[ được cả cuộc thẩm vấn suôn sẻ hbư tbế. Nbưha \à
Watling, chính bà mới là ân nhân của họ. Khi bà nổc đó[ fêh hóc về những tấm
aươha \ị vỡ, bà thật... đầy sức thuyết phục.
- Eg ]ág ơh \à. Cơ gà \à.. _g habĩ... tbuyềh trưởha Butf_r ]ũha rất cừ, Belle
nói, giọng chứa chất một niềm tự hào rụt rè.
- Ồ, ông ấy thật tuyệt vời! Melanie nồng nhiệt thốt lên. Bọn Yankee không thể
không tin lời khai của ông ấy. Về toàn bộ việc này, ông ấy dàn xếp mới thông
minh làm sao? Tôi thật không biết cảg ơh ôha ấy thế nào cho vừa... cả bà nữa! Bà
tốt và phúc hậu quá!
- Em rất mự] ]ág ơh \à, tbư[ \à Wcfe_s. Eg fấy fàg vuc sướha được làm việ] đó.
Em... em mong rằng bà không phiềh fòha ebc _g được nói ông Wilkes là khách
quen của nhà em. Thực ra, bà biết đấy, ông nhà không bao giờ...
- Vâng, tôi biết. Kbôha, đcều đó ebôha fàg tôc pbiền lòng chút nào. Tôi chỉ vô
]ùha độc ơh \à gà tbôc.
- Em chắc chắ] ]á] \à ebá] ebôha ơh _g gột tí nào, Bellele nói, giọha đột nhiên
nanh nọc. Và em dám chắc là họ ]ũha ebôha ư[ aì tbuyềh trưởng Butler. Em cuộc
là họ còn ghét ông ấy bơh fà đằng khác... Em cuộc là chỉ có mình bà hạ lờc ]ág ơh
em. Em cuộc là rồc đây ]ó aặp em ngoài phố, họ vẫn sẽ ebôha tbèg hbìh _g. Cơ
mà em chẳng cần. Ví bằng tất cả các ông chồng của họ bị treo cổ, _g ]ũha ]bẳng
thiết. Cơ gà ôha Wcfe_s tbì ebá]. Bà tbấy là em không quên chuyện em cúng tiền
cho bệch viện hồi chiếh tr[hb, \à đã âh ]ần vớc _g. Và _g habĩ hếu ông Wilkes bị
treo cổ, bà sẽ thành góa bụ[, trơ trọi vớc đứa con nhỏ và... cậu bé thật kháu khỉnh,
con trai bà ấy gà, \à Wcfe_s. Eg ]ũha ]ó gột đứa con trai, cho nên em...
- Ồ, thật ư? Cbáu bcện ở... à... ờ...
- À, không! Nó không ở Atlanta. Nó không bao giờ ở đây ]ả. Em gửc hó đc bọc ở
hơc ebá]. Eg x[ ]báu từ khi nó còn bé tí. Em... mà thôi... không nói chuyện ấy
nữa... thế, khi thuyềh trưởng Butlett muốn em nói dốc để cứu nhữha haười ấy, em
bèn hỏc đó fà hbữha [c, và ebc _g hab_ hóc fà triha đó ]ó ôha Wcfe_s, tbì _g
không hề ngần ngại. Em mới gọi bọn con gái, em bảo thế hày: “T[ sẽ đáhb t[h xá]
cả tụi bây nếu tụi bay không nhớ đchb hchb fà pbải khai rằng tụi bay ở suốt buổi
tối mấy ôha Wcfe_s”.
- Ồ! Melanie nói, càng bối rốc bơh ebc B_ff_f_ hbắ] đếh” \ọh ]ih aác” ]ủa mình
một cách thoảc gác hbư vậy. Ôi, thật là... ồ... bà và cả các cô ấy nữa, thật tốt quá.
- Bà xứha đáha được thế, Bellele nồng nhiệt hóc. Cơ gà ebôha pbải với bất kỳ ai,
_g ]ũha fàg tbế đâu. Nếu là chồng cái bà Kennedy thì dù thuyềh trưởng Butler có
nói thế hài ]ũha đừha bòha _g đụha đậy một nửa ngón tay.
- Tại sao?
- À, bà Wilkes, nhữha haười làm cái nghề của em biết ối chuyện. Ối bà sang
trọng chắc sẽ ngạc nhiên và choáng váng nếu biết là bọn thông tỏ về họ hbư tbế
nào. Bà Wilkes ạ, cái bà Kennedy ấy chả tốt đẹp aì đâu. Cbíhb \à ấy đã acết chồng
bà ấy và chàng trai Wellburn tử tế nọ, khác nào chính tay bà ấy cầm súng bắn họ.
Mọi sự đều tại bà ấy cả, cứ nhênh nhang một gìhb đc ebắp Atf[ht[ hbư trêu
haươc \ọn Nigger mấy bọn du thủ du thực. Chà, không một đứa nào trong bọn
gái...
- Bà không nên nói nhữha đcều bất nhã về chị dâu tôi, Melanie nói, giọng trở lên
cứng cỏi, lạnh lùng.
Bellele cuốha fêh đấu dịu, nắm lấy cánh tay Melanie rồi lại vội vàng rụt ngay lại.
- Xin bà chớ lạnh nhạt mấy em, bà Wilkes. Bà mà thế s[u ebc đã tốt bụng, hòa
nhã mấy _g hbư vậy thì em chịu làm sao nổc. Eg đã quêh gất là bà rất quý mến
bà Kennedy, em lấy làm ân hậh đã hóc tbế. Eg ]ũha tbấy tiếc là ông Kennedy tội
nghiệp đã ]bết. Ông ấy fà haười tử tế. Trước kia em vẫn mua hàng của ông ấy và
bao giờ ông ấy ]ũha hbã hbặn mấy _g. Cơ gà \à K_hh_^y... , \à ấy không bao giờ
giống bà, bà Wilkes ạ. Bà ấy là một phụ nữ cực kì lạnh lùng, em không thể không
thể habĩ tbế... Bao giờ tbì đư[ đág ôha K_hh_^y.
- Sáha g[c. Bà habĩ s[c về \à K_hh_^y đấy. Cbíhb fú] hày đây, \à ấy đ[ha đ[u
đớn rã rời.
- Có thể thế, Bellele nói, hiển nhiên là không tin. Thôi em phảc đc đây. Eg sợ nếu
nán lại lâu nữa, có kẻ sẽ nhận ra cái xe này mất, hbư tbế sẽ chẳng lợi ích gì cho bà.
Và, bà Wilkes, nếu bà có gặp em ngoài phố, bà... bà khỏi cần phải nói chuyện mấy
em làm gì. Em sẽ hiểu thôi.
- Tôi lấy làm hãnh diệh được nói chuyện với bà. Hãnh diệh đượ] g[ha ơh \à.
Tôi hy vọng... tôi hy vọng là chúng ta sẽ gặp lại nhau.
- Kbôha, B_ff_ hóc, hbư tbế chả tiệh đâu. Cbú] \à haủ ngon.

CHƯƠNG XLVII

S carlett ngồi trong phòng ngủ, uể oải nhấp nháp bữ[ ăh tối do Mammy mang
tới trong một chiếc khay và lắng nghe tiếha acó rú triha đêg. Naôi nhà im
ắha đến dễ sợ, im ắha bơh ]ả lúc Frank còn nằm trong phòng khách nhỏ
mấy giờ trướ]. Lú] đó ]òh ]ó hbững tiếng chân rón rén và những giọng nói thì
thầm, những tiếng gõ khe khẽ ở cử[ trước, tiếng váy sột soạt của các bà hàng xóm
vào chia buồn và thi thoảng những tiếng nấc của em gái Frank ở Jonesboro lên
đư[ đág.
Nbưha acờ đây haôc hbà ]bìg triha cg fặng. Mặc dù cử[ pbòha để mở, nàng
không hề nghe thấy tiếng gì ở ^ước hbà. W[^_ và _g aác hó đã được gửi sang bên
nhà Melanie từ ebc xá] Fr[he được mang về và nàng nhớ tiếng chân thằng bé chạy
lon ton, tiếha Eff[ \c \ô. “Cbcến sự” triha hbà \ếp tạg haưha, ebôha tbấy tiếng
cãi cọ nào giữa bác Peter, Mammy và chị bếp vẳng lên tới nàng. Thậm chí bà cô
Pitty ngồc triha pbòha đọc sách ở ^ước hbà ]ũha ebôha eẽo kẹt chiếc ghế đu vì
tôn trọng nỗc đ[u \uồn của Scarlett.
Kbôha [c đột nhập vào phòng nàng. Mọc haườc đều habĩ rằng nàng muốn một
mình với nỗc đ[u, hbưha S][rf_tt đâu ]ó guốn thế. Nếu hbư ]bỉ có nỗc đ[u \uồn
làm bầu bạn thì nàng còn có thể chịu đựha được như đã từng chịu đựng bao nỗi
đ[u \uồh ebá]. Nbưha, ]ộng với cái cảm giác mất gát tê tác trước cái chết của
Frank, còn có nỗi sợ và hối hận, và những dằn vặt củ[ fươha tâg đột nhiên bừng
tỉnh. Lầh đầu tcêh triha đời, nàng hối tiếc nhữha đcều mình làm, hối tiếc với một
nỗi hãi hùng nhuốm màu dị đi[h ebcến nàng thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái
acườha hàha đã ]bc[ sẻ với Frank.
Nàha đã acết Fr[he. Nàha đã acết chàng, chắc chắh hbư tbể ]bíhb t[y hàha đã
\óp ]ò súha. Cbàha đã v[h xch hàha đừha đc fại một gìhb, hbưha nàng không
nghe. Bây giờ, ]bàha đã ]bết vì sự \ướng bỉnh củ[ hàha. Tbượha đế sẽ trừng phạt
nàng vì tội ấy. Nbưha trêh fươha tâg hàha ]òh ]ó gột đcều khác nặng nề bơh, và
dễ sợ bơh ]ả việc gây ra cái chết của Frank – một chuyệh trướ] h[y ]bư[ từng làm
nàng bậh fòha, ]bi đến khi nàng nhìn mặt chàng trong áo quan. Bộ mặt bất động
ấy có một cái gì vừa bất lực vừa bi thiết nó kết tộc hàha. Tbượha đế sẽ trừng phạt
nàng về tộc đã fấy Frank trong khi chàng yêu Suellen. Nàng sẽ phải co rúm trên
ghế bị cáo vào cái ngày Phán xử Tối chung và trả lời về câu chuyện bị[ đặt hàha đã
nói vớc Fr[he trêh đường từ trại giam của bọn Yankee về, trong chiế] x_ độc mã
của chàng.
Giờ đây, ^ù hàha ]ó fí sự rằng mọc pbươha tcệh đều khả dụng miễn là mụ] đí]b
đúha đắn, rằha hàha đã \ị dồn vào cái thế phải bẫy Frank, rằng lúc bấy giờ số
phận của quá nhiều haười tùy thuộc vào nàng nên nàng không còn bụng dạ nào
mà cân nhắ] đến quyền lợi và hạnh phúc của Frank hoặc củ[ Su_ff_h, ]ũha ]bỉ là
ngụy biện vô ích. Sự thật ràhb ràhb r[ đấy, sừng sữha hbư trác húc, và hàha rúg
haười lại né thật x[ hó. Nàha đã fạnh lùng khi lấy Frank và lạnh lùng sử dụng
]bàha. Và hàha fàg ]bàha đcêu đứng suốt sáu tháng qua, trong khi lẽ ra nàng có
thể khiến chàng hạhb pbú]. Tbượha đế sẽ trừng phạt hàha vì đã ebôha ăn ở với
chàng tốt bơh – trừng phạt về mọi sự đàhb b[hb, ebí]b \á], gọc ]ơh t[g \àhb fục
tặc và mọi lời tri triết của nàng, về tội làm chàng mất bạn bè, về tội làm nhục
chàng bằha ]á]b ec]b ^i[hb xưởha ]ư[, gở tửu đcếg và tbuê tù fàg f[i động.
Nàha đã fàg ehổ chàng rất nhiều và nàng biết thế, hbưha ]bàha ]bịu đựng tất cả
hbư gột bậc quân tử. Trong tất cả nhữha aì hàha đã fàg, đcều duy nhất đ_g fại
cho chàng phút hạnh phúc thật sự fà đã ]bi ]bàha ]ô \é Eff[. Mà hàha \cết rằng
nếu nàng có thể đừha đẻ, thì Ella chẳng bao giờ r[ đời.
Nàng rùng mình sợ bãc, ước gì Frank còn sốha để nàng có thể ăh ở tử tế với
chàng, tử tế hết fòha để bù lại tất cả. Ôc, acá Tbượha Đế đừng có giận dữ ra tay báo
oán nghiêm khắ] đến thế! Ôi, giá thời khắ] đừha eéi ^àc fê tbê hbư tbế này, và
haôc hbà đừng vắng lặha hbư tbế hày! Gcá hàha đừha ]ó ]ô độ] hbư tbế này!
Nếu có Melanie bên cạnh, Melanie sẽ biết cách làm nguôi những nỗi sợ của
hàha. Nbưha M_f[hc_ đ[ha ở hbà săh só] ]bi Asbf_y. Có fú] S][rf_tt ti[h aọi bà
Pctty đến vớc gìhb để tránh khỏi phảc đối mặt vớc fươha tâg, siha hàha fại do dự:
bà già có thể khiếh ]bi ]ơ sự càng nặng nề tbêg vì \à tbươha ebó] Fr[he tbật
lòng. Chàng gầh aũc với thế hệ \à bơh fà S][rf_tt và \à bết sức tận tình với chàng.
Cbàha biàh tiàh đáp ứng yêu cầu của bà Pitty vốn mong muốh ]ó “gột haười
đàh ôha triha hbà”, vì ]bàha g[ha đến cho và những món quà nho nhỏ, những
chuyện phiếm vô hại, nhữha ]âu đù[ ]ùha ac[c tbiại, tối tối lạc đọc báo cho bà
nghe và giải thích những vấh đề thời sự trong ngày trong khi bà vá bít tất cả cho
chàng. Biết bao lần Frank bị cảg bàh, \à đã ]uốha quýt \êh acường chàng, sai làm
nhữha góh ăh đặc biệt và nâng niu chiều chuộng chàng hết sức. Giờ đây, \à hbớ
tbươha ]bàha sâu sắc và vừa lấy mùi soa chấm cặp mắt đỏ bi_, sưha búp vừa
không ngừng nhắ], đc hbắc lạc: “Gcá [hb ấy đừha ]ó đc vớc ]áhb 3K!”
Giá có ai có thể an ủi nàng dẹp những nỗi sợ của nàng, giảc tbí]b ]bi hàha rõ ]ăh
nguyên những mối lo sợ gôha fuha đ[ha fàg trác tcg hàha tbắt lại ớn lạhb đến
hôh h[i! Gcá hbư Asbf_y... hàha vội xu[ ý habĩ đó đc. Nàha đã suýt acết chết
Asbf_y hbư đã acết Frank. Và nếu Ashley biết rõ sự thật về việ] hàha đã hóc ^ối
Fr[he hbư tbế hài để đc đếh bôh hbâh, đã tệ bạc vớc Fr[he hbư tbế nào, ắt chàng
không thể nào yêu nàng nữ[. Asbf_y fà haười rất trọng danh dự, rất trung thực,
rất nhân hậu và có khả hăha hbìh hbận sự việc thẳng thắn, sáng suốt. Nếu chàng
biết toàn bộ sự thật, chàng sẽ thông cảm. Ồ, phải, chàng thừa sức thông cảm!
Nbưha ]bàha sẽ không yêu nàng nữa. Cho nên không thể để cho chàng biết sự
thật vì nàng muốn chàng phải tiếp tục yêu nàng. Làm sao nàng có thể sốha được
nếu mất tình yêu của nàng, nguồn gốc bí mật tạo nên sức mạnh củ[ hàha? Nbưha
nếu được gụ] đầu vào vai chàng mà khóc, và trút vợi trái tim tội lỗi thì sẽ nhẹ
nhõm biết bao!
Ngôi nhà tịnh lặha trĩu hặng cảm giác chết chóc mỗi lúc một nén ép quanh nỗi
]ô đơh ]ủ[ hàha đếh độ nàng cảm thấy không thể chịu đựha được nữa nếu không
có gì hỗ trợ. Nàha róh réh đứng dậy, khép cửa hờ hờ, rồi thụ] t[y vài haăh eéi
^ưới cùng của bàn giấy, quờ tìm dưới chồng quần áo lót củ[ gìhb, fôc r[ ]ác “]b[c
chữa ngất” đựha rượu brandy củ[ \à ]ô Pctty gà hàha đã acấu ở đó và acơ fêh
trước ngọh đèh. Cb[c rượu đã ]ạn gần nửa. Chắc chắh hàha đâu ]ó uống nhiều thế
từ đêg qu[! Nàha rót pbóha t[y vài ]bcếc cốc uốha hước và tợp một bơc. Nàha sẽ
đổ tbêg hướ] vài ]bi đầy để đặt trả lại chỗ hầg rượu trước khi trời sáng. Ngay
trướ] fú] đư[ đág, M[ggy đã sục tìm nó khắp hơc, ebc đág pbu đòh đòc uống, và
không khí trong nhà bếp đã âg ỉ tí]b đcện vì Mammy, chị bếp và bác Pitty đều ngờ
cho nhau uống trộm.
Rượu brandy thắp lên một khoái cảm hừng hự]. Kbôha ]ó aì sáhb được với nó
khi ta cầh đến nó. Thực tế, \r[h^y fú] hài ]ũha b[y, b[y aấp bội các thứ vang
nhạt thếch. Tại sao phụ nữ uốha rượu v[ha tbì được coi là hợp, hbưha rượu thì lại
ebôha hêh? Bà M_rrcw_tb_r và \à M_[^_, triha đág t[ha đã ]ố tình khịt khịt gũc,
r[ ]ác đcều ngửi thấy bơc rượu ở nàng và nàng thấy họ nhìn nhau với vẻ đắc thắng.
Những mụ mèo già ghê thật!
Nàng rót thêm cốc nữ[. Đêg h[y hàha ]ó s[y gột tí ]ũha ]bẳng sao vì nàng sẽ
đc hằm sớm và có thể súc miệng bằha hướ] tbơg Cifiah_ trước khi Mammy lên
acúp hàha tb[y đồ. Nàha ước sao có thể say tít cung thang, không bậh tâg đến
chuyệh aì hbư ôha G_r[f^ vài hbững ngày chợ pbcêh. Lú] đó, ]ó fẽ nàng sẽ quên
được bộ mặt tóp lại của Frank kết tội nàng phá hoạc đời chàng rồi giết chàng.
Nàha \ăh ebiăh tự hỏi: Có phải tất cả mọc haười trong thành phố đều habĩ fà
gìhb đã acết Fr[he? Có đcều chắn chắn là nhữha haườc đc đư[ đág đều lạnh nhạt
với nàng. Duy chỉ ]ó đág vợ sĩ qu[h Yankee có quan hệ buôn bán với nàng, là còn
tỏ ra nhiệt tbàhb đôc ]bút triha fời chia buồn của họ. Dào, nàng bất cần, mặc cho
dân thành phố này muốn nói gì thì nói. Nhữha ]ác đó tbật vô habĩ[ \cết bao bên
cạnh những gì nàng sẽ phải trả lờc trước Chúa.
Nghĩ vậy nàng lại uống một li nữa. Nàng rùng mình khi thấy chất rượu brandy
nóng ran qua cổ họng. Bây giờ, nàng cảm thấy rất ấg, hbưha vẫh ]bư[ xu[ được ý
habĩ về Frank ra khỏc tâg trí. Đàh ôha tbật ngu, cứ bải fà rượu fàg ]bi haười ta
quên sự đời! Trừ phi nàng uốha đến say mềm mất hết cảm giác, nếu không nàng
vẫn thấy bộ mặt của Frank khi chàng nhìn nàng lần cuối, vừa rụt rè, vừa trách
móc, lại vừ[ hbư ]ái fỗc, v[h xch hàha đừha đáhb x_ đc gột mình.
Tiếng búa gõ cử[ trước gieo một âg tb[hb đùha đục vang vọng trong ngôi nhà
tịnh mịch, và nàng nghe tiếng bà cô Pitty lạch bạ]b đc qu[ bàhb f[ha, rồi tiếng mở
cửa, có tiếng chào hỏi và những lời thì thầm nghe không rõ. Một haười hàng xóm
hài đó s[ha ]bơc để bình luận về đág t[ha biặc mang cho chiếc bánh sữa tráng
miệng? Bà Pitty chắ] fà tbí]b. Bà đã tìg tbấy một niềm khoan khoái trong việc
tiếp chuyệh ]á] ebá]b đếh pbâh ưu \ằng một vẻ trịnh trọng buồn bã.
Mặc dầu chẳng hề tò mò, nàng vẫn tự hỏc haười khách là ai và khi một giọha đàh
ông sang sảng và kéo dài trùm lên tiếng thì thầm rầu rĩ ]ủa bà Pitty thì nàng biết
ngay. Lòng nàng bỗng nhiên tràn ngập vuc sướng và nhẹ hbõg. Đó fà Rb_tt. Nàha
]bư[ aặp lại chàng từ khi chàng báo cho nàng biết Fr[he đã ]bết, và giờ đây, tận
đáy fòha, hàha \cết rằha Rb_tt fà haười duy nhất có thể hâha đỡ hàha đêg h[y.
- Tôi chắc là bà ấy sẽ tiếp tôi, tiếng Rhett vẳng tới nàng.
- Nbưha \ây acờ ]báu hó đã đc hằm và không muốn gặp ai, thuyềh trưởng Butler
ạ. Tội nghiệp con bé, nó quỵ hẳn rồi. Nó...
- Tôi chắc là bà ấy sẽ tiếp tôi. Xin bà nói với bà ấy fà g[c tôc đc x[ và ]ó tbể vắng
mặt một thời gian. Có chuyện rất quan trọng.
- Nbưha... , \à ]ô Pctty ấp úng.
Scarlett chạy ra hàng lang, ngạc nhiên nhận thấy đầu gốc gìhb bơc \ủn rủn, và
]úc haười qua thành lan can.
- Tôi xuốha ha[y đây, Rb_tt, nàng gọi với xuống.
Nàng thoáng thấy bộ mặt bầu \ĩhb ]ủa bà cô Pitty ngử[ fêh, đôc gắt tròn xoe vì
ngạc nhiên và bất đồha tìhb. “Sắp sửa ồn cả tỉhb fêh fà gìhb ]ư xử cực kì thất thố
vài đúha bôg đư[ g[ ]bồha đây”, S][rf_tt habĩ tbầm trong khi hối hả trở vào
phòng và bắt đầu sửa lại tóc. Nàng cái cúc áo lót lên tận cằm và cài chặt chiếc cổ
giả bằng chiếc trâm tang củ[ \à Pctty. “Trôha gìhb ebôha xchb đẹp gì lắg”, hàha
habĩ tcếp, cúi về phía tấg aươha, “quá hbợt nhạt và khiếp đảg”. Triha acây fát,
hàha đã đư[ tay về phía cái két nhỏ, triha đó hàha ^ấu hộp phấn hồng, song nàng
quyết định là không nên. Bà lão Pitty tội nghiệp ắt sẽ phát sốt, phát rét lên thật sự
nếu hbư hàha, gặt hoa da phấh tươc rờ rỡ \ước xuống thang gác. Nàng cầm lấy
]b[c hướ] tbơg Cifiah_, tợp ngụm to, súc miệng thật kỹ rồi nhổ vào ống phóng.
Nàng xuống cầu thang, váy áo sột soạt, tiến về pbí[ b[c haười vẫh ]òh đứng
haiàc bàhb f[ha, vì \à Pctty ]òh quá xái đải trước ứng xử củ[ S][rf_tt, ]bư[ eịp
habĩ đến chuyện mời Rhett ngồi. Chàng vận bộ đồ đ_h s[ha trọha, ái sơ – mi có
diềm xếp nếp và hồ bột, cung cách hoàn toàn phù hợp với những gì tập tụ] đòc bỏi
ở một haười bạh ]ũ đếh pbâh ưu với tang quyến. Thực tế, mỗc hét đó biàh bảo
đến mức gầh hbư bàc bước, mặc dù bà Pitty không nhận ra. Chàng nghiêm chỉnh
xin lỗc đã quấy rầy Scarlett, tỏ ý tiếc rằng do vội thu xếp cho công việ] trước khi
rời thành phố nên không thể đến dự tang lễ được.
“Đcều aì đã tbôc tbú] [hb t[ đếh đây?” S][rf_tt tự hỏc. “Nbữha đcều [hb t[ đ[ha
nói không có lấy một chữ nào thật bụng cả.”
- Tôi không muốh đột nhập nhà ta vào giờ hày,hbưha tôc ]ó gột công việc cần
bàn ngay không thể trì biãh được. Một việ] gà ôha K_hh_^y và tôc đã ^ự định...
- Tôi không biết là ông và Kennedy có giao dịch kinh doanh vớc hb[u đấy, bà cô
Pitty nói, gầh hbư \ất bình về việc Frank không cho bà biết một số hoạt động của
chàng.
-Ông Kennedy có diện quan tâm rất rộng. Rhett kính cẩn nói. Ta vào phòng
ebá]b ]ó được không ạ.
- Không! Scarlett kêu lên, liếc mắt về phía những cánh cửa gấp đóha eíh. Nàha
hbư vẫn thấy cỗ qu[h tàc triha ]ăh pbòha đó. Nàha by vọng sẽ không bao giờ
phải vào lạc đó hữa. Riêng lần này bà Pitty hiểu ý, chuẩn bị rút lui, mặc dầu không
lấy gì làm vui vẻ lắm.
- H[c haườc vài pbòha đọc sách mà bàn chuyện. Tôi phải... tôi phải lên gác soạn
lạc ]á] đồ cần phải mạng, vá. Lạy Chúa, cả tuần nay tôi bỏ bễ việc này. Thật quả...
Bà vừa lên cầu thang vừa ném lại một cái nhìn trách móc mà cả Scarlett lẫn Rhett
đều ebôha để ý. Rb_tt hé s[ha \êh hbườha hàha đc trướ] vài pbòha đọc sách.
- Anh có chuyện giao dịch kinh doanh gì với Frank? Nàng hỏc độp một cái.
Chàng tiến lại gần thì thầm.
- Chẳng có gì cả. Tôi chỉ muốn tống khứ \à Pctty đc tbôc. Cbàha ^ừng lại cúi
xuống phía nàng.
- Các đó ]bẳha í]b aì đâu. S][rf_tt ạ.
- Cái gì?
- Nướ] tbơg ]ifiah_.
- Quả thật tôi chẳng hiểu anh nói gì.
- Tôi chắc chắn là cô hiểu. Cô đã uống nhiều quá đấy.
- Ơ tbế tbì đã s[i? Vcệ] aì đến anh?
- Vẫn rất chi là lịch sự, ngay cả giữ[ fú] đ[u tbươha ]ùha ]ự]! Đừng có uống một
mình Scarlett ạ. Bao giờ haườc t[ ]ũha ]ó tbể nhận ra và thế là bại hoại thanh
danh. Với lại cái kiểu uốha rượu một mình chẳha b[y bi aì đâu. Có ]buyệh aì đấy,
cô bạn quý mến?
Chàng dắt hàha đến chiếc sofa bằng gỗ hồng mộc và nàng lặng lẽ ngồi xuống.
- Tôc đóha ]ửa lạc được không?
Nàng biết nếu Mammy thấy đóng cửa bà sẽ hết sức bất bình cho là chuyện vô
luân, sẽ giở giọng lên lớp và cằn nhằn hàng ngày liềh, hbưha sẽ còn tệ bơh hếu
Mammy nghe chộp được cuộ] tr[i đổi xung quanh chuyện uốha rượu này, nhất
là lại khớp vào lúc mất ]b[c rượu brandy thì càng tệ bơh. Nàng gật đầu và Rhett
kéo hai cánh cửa lùa khít vào nhau. Khi chàng quay lại ngồi xuống cạhb hàha đôc
mắt đ_h fchb biạt dõi vào mặt nàng, cái không khí chết ]bó] ^ườha hbư t[h đc
trước sức sống tỏa ra từ ]bàha, ]ăh pbòha fại trở nên thân mật, dễ chịu trong ánh
đèh bồng ám áp.
- Chuyện gì vậy ]ưha?
Kbôha [c trêh đời có thể nói cái từ âu yếm ngu xuẩn ấy một ]á]b gơh trớh hbư
Rhett, ngay cả nhữha fú] ]bàha đù[ ]ợt, hbưha fú] hày ]bàha ebôha ]ó vẻ đù[
cợt. Nàha haước cặp mắt đ[u đớn nhìn vào mặt chàng và, không hiểu sao, cái sắc
diệh trơ trơ \í bcểm ấy lại khiến nàng nguôi dịu. Nàng không hiểu sao lại thế, vì
chàng vốn là một haười chai sạh, ebôh fườha trướ] được. Có thể là vì họ rất giống
hb[u, hbư ]bàha vẫh tbườha hóc. Đôc ebc, hàha habĩ tất cả nhữha haười nàng
quen biết đều xa lạ đối với nàng trừ Rhett.
- Cô không thể nói vớc tôc đượ] ư? Cbàha ]ầm lấy tay nàng, dịu dàng một cách kỳ
lạ. Hìhb hbư ebôha pbải chỉ là chuyện Frank giã từ cô, mà còn có gì khác nữa,
phải không? Cô có cần tiền không?
- Tiềh ư? Lạy Chúa, không! Ôi, Rhett, tôi sợ.
- Đừng có dở bơc, S][rf_tt, ]ả đời, cô có bao giờ biết sợ fà aì đâu.
- Ôi, Rhett, tôi sợ.
Lời chữ hbư hbững bọt hước sủi lên tới mức nàng nói không kịp. Nàng có thể kể
cho chàng nghe. Nàng có thể kể cho Rhett mọi chuyện. Bản tbâh ]bàha ]ũha đầy
tật xấu, nên chàng không thể phán xử hàha được. Trong cái thế giớc đầy những
haười không chịu nói dốc ^ù fà để tự cứu lấy mạng sống của mình và thà chết đóc
]òh bơh fàg gột đcều ô nhụ], gà được biết một kẻ xấu, không biết gì là danh dự,
một tên lừ[ đảo, dối trá thì thật là tuyệt với biết mấy!
Tôi sợ chết phải xuốha địa ngục.
Nếu ]bàha ]ười giễu, nàng sẽ chết ngay lập tứ]. Nbưha ]bàha ebôha ]ười.
- Cô đ[ha ebỏe mạnh thế... và xét cho cùng, có lẽ địa ngục chỉ là chuyện bị[ đặt.
- Ồ, ]ó địa ngụ] đấy, Rhett ạ, anh thừa biết là có mà.
- Tôi biết fà, ]ó địa ngụ] hbưha hó ở ha[y đây, trêh trác đất này, chứ không phải
sau khi chúng ta chết. Sau khi chúng ta chết thì sẽ chẳng có gì hết, Scarlett ạ. Bây
giờ đây, ]ô đ[ha ở triha địa ngụ] đấy.
- Ô, Rhett thật là báng bổ!
- Nbưha fại dễ chịu lạ lùng, phải không nào? Nói cho tôi nghe xem, tại sao cô
phải xuốha địa ngục?
Lú] hày, ]bàha đ[ha trêu ]bọc, nàng có thể thấy ánh giễu cợt trong mắt chàng,
hbưha hàha \ất cầh. Đôc t[y ]bàha xcết bao ấm áp và mạnh mẽ - một chỗ dựa dễ
chịu làm sao!
- Rhett, lẽ ra tôi không nên lấy Fr[he. Đcều đó tbật s[c trác. Trướ] đây, [hb ấy là ý
trung nhân của Suellen. Anh ấy yêu nó, chứ đâu ]ó yêu tôc, hbưha tôc đã hóc ^ối
anh ấy, bảo là Suellen sắp lấy Tony Fontaine. Ôi, sao tôi có thể fàg hbư tbế nhỉ?
- À, r[ đầu đuôc fà tbế! Tôi vẫn cứ thắc mắc hoài không hiểu ra làm sao.
- Và rồi tôi hành hạ anh ấy đến khổ. Tôi bắt anh ấy fàg đủ mọi thứ chuyện anh
ấy không muốn, thí dụ hbư tbú] hbữha haười mua chịu phải thanh toán trong
khi họ thực sự không có tiềh để trả. Và ebc tôc r[ echb ^i[hb ]á] xưởha ]ư[, gở
tiệg rượu và thuê tù làm lao công, anh ấy hết sức khổ tâm. Anh ấy xấu hổ đến
mức hầu hbư ebôha ^ág ]ất ][i đầu. Rhett ạ, tôc đã acết anh ấy. Phảc, đúha fà tôc
đã acết anh ấy! Tôi không biết là anh ấy ]ó ]bâh triha đảng 3K. Tôi không bao giờ
tưởha tượng là anh ấy ]ó a[h hbư tbế. Siha đáha r[ tôc pbải biết. Cbíhb tôc đã acết
anh ấy.
-” Lcệu cả đạc ^ươha gêhb gôha ]ủa vua Thủy Tề có rửa sạch máu ở tay ta[107]
?”
- Cái gì?
- Không sao. Nói tiếp đc.
- Nói tiếp ư? Tất cả có thế tbôc. Nbư vậy ]bư[ đủ sao? Tôi lấy anh ấy, tôc đã fàg
khổ anh ấy và tôc đã acết anh ấy. Ôi, lạy Chúa tôi! Tôi không hiểu làm sao tôi có thể
bàhb độha hbư tbế. Tôc đã hóc ^ối anh ấy và tôc đã fấy anh ấy. Lúc tôi làm thế, mọi
sự ^ườha hbư pbải lẽ, hbưha \ây acờ tôi thấy thật là sai trái. Rhett, cứ hbư fà
không phải tôi làm tất cả nhữha đcều đó. Tôc đã tồi tệ. Tôc đâu ]ó được dạy dỗ theo
chiều bướng ấy. Me tôi...
Nàng dừng lại và nuốt khan. Suốt haày, hàha đã tráhb ebôha habĩ đến bà Ellen,
hbưha acờ thì nàng không thể xua hình ảnh củ[ \à đc được nữa.
- Tôc tbường hay tự hỏi không biết \à hbư tbế nào. Tôi thấy cô giống hệt ba cô.
- M_ tôc trước kia... Ôi, Rhett, lầh đầu tiên tôi lấy fàg suha sướha fà g_ tôc đã
chết không nhìn thấy tôi bây giờ. M_ tôc đâu ]ó huôc ^ạy tôc tbàhb haười tồi tệ. Me
tôi rất tốt với mọc haười, rất nhân hậu. Me tôi thà thấy tôi chết đóc ]òh bơh tbấy
tôi làm nhữha đcều hbư vậy. Tôi rất muốn giống mẹ tôi về mọi mặt mà hóa ra chả
giốha tí hài. Trướ] đây, tôc ebôha habĩ đếh đcều đó vì ]ó \[i hbcêu đcều khác phải
habĩ đếh... hbưha đúha fà tôc rất muốn giốha g_ tôc. Tôc đâu ]ó guốn giống ba
tôc. Tôc yêu \[ tôc, hbưha ôha quá... quá nhẹ dạ. Rhett ạ, đôc ebc tôc ]ố hết sức tử tế
với mọc haười và ân cần vớc Fr[he, hbưha ]ơh á] gộng của tôi lại trở lại, làm tôi
echb biàha đến nỗi tôi muốn chạy xổ ra giữ lấy tay mọc haười, bất kể đó ]ó pbải là
tiền của tôi hay không.
Nước mắt tuôn lã chã trên mặt, hàha để mặc không nén lại mà chỉ nắm chặt lấy
tay chàng, bám cả móng tay vào thịt.
- Cơh á] gộng nào? Giọng chàng bình thản vỗ về.
- Ôi... Tôi quên mất là anh không biết. Thế hày, đúha fú] tôc định cố tử tế với mọi
haười và tự nhủ rằng tiền bạc không phải là tất cả, tbì tôc đc haủ và nằm mê thấy
mình lại ở ấp Tara ngay sau khi me tôi mất, ngay sau khi bọn Yankee vừa tràn
qua. Rhett, anh không thể tưởha tượng nổc đâu... Tôc fạhb tiát haườc ebc habĩ đến
hình ảnh ấy. Tôi thấy tất cả cháy trụi và lặng tờ, chẳha ]ó aì gà ăh. Ôc, Rb_tt,
triha ]ơh gê ấy tôi lại lâm vào cảhb đóc ebát.
- Kể tiếp đc.
- Tôc đóc, tất cả mọc haười: ba tôi, các em gái tôi, bọh haườc fàg ^[ đ_h, đều đóc,
và họ cứ lải nhảc: “Cbúha tôc đóc”. Dạ dày tôi lép xẹp đếh pbát đ[u và tôc sợ hết
hồn. Tôi không ngừng tạ nhủ: “Nếu tbiát đượ] qu[ ]ơh hày, t[ sẽ không bao giờ,
ta sẽ không bao giờ lâm vào cảhb đóc hữ[”. Tbế rồi tôi tiếp tụ] gơ tbấy một màn
sươha gù xág và tôc ]bạy hoài chạy hủy triha gàh sươha đó, ]bạy dữ đến nỗi
tim gầh hbư guốn nổ tuha. Có ]ác aì đuổi theo tôi ráo riết, tôi thở ebôha được
hbưha vẫh habĩ hếu mình tớc đó được thì sẽ [h tiàh. Nbưha hài tôc ]ó \cết mình
định tớc đâu. Tbế rồi tôi tỉnh dậy, haười lạnh toát vì kinh hoàng. Tôi sợ khéo rồi lại
đóc. Kbc tbức giấc khỏc ]ơn mộng ấy, tôi có cảg acá] hbư vét ebắp thế giớc ]ũha
ebôha đủ tiềh để khiến tôi khỏi sợ lạc rơc vài ]ảhb ]ơ bàh gột lần nữa. Giả ^ĩ,
Frank lạc quá gàu gè và hbu hbượ] đếh fàg tôc đcêh fêh và tôc đã pbát ebùha.
Anh ấy chả hiểu. Tôi vẫn cứ habĩ fà ebc hài ]ó nhiều tiền và không còn sợ đóc hữa,
tôi sẽ đền bù cho anh ấy. Vậy mà bây giờ anh ấy chết rồi, mọi sự đã quá guộn. Ôi,
những việc tôi làm quả fà s[c trác, hbưha fú] đó tôc tbấy sao mà hợp tình hợp lí!
Nếu phải làm lại, hẳn tôi sẽ làm khác hẳn.
- Suỵt, chàng vừa nói vừa gỡ b[c \àh t[y hàha đ[ha đcêh ]uồng níu chặt lấy
mình và rút trong túi ra một chiếc mùi – soa sạch. Lau mặt đc. Tự giày vò mình
hbư tbế thật vô habĩ[.
Nàng cầm lấy mùi – si[ và f[u đôc gá ướt đẫm, chợt thấy hauôc ebuây đôc ]bút
từ lúc nào không biết, hbư tbế đã ]buyển phần nào gánh nặha s[ha đôc v[c rộng
của chàng. Nom chàng thật rõ fà haười có bảh fĩhb và \ìhb tĩhb, tbậm chí một
thoáng nhếch mép củ[ ]bàha ]ũha đầy an ủi, tựa hồ chứng tỏ nỗc đ[u đớn, tủi hổ
của nàng chẳha ]ó ]ơ sở gì hết.
- Bây giờ cô cảm thấy dễ chịu bơh rồi chứ! Vây tbì t[ bãy đc vài ]ốt lõi của vấn
đề. Cô bảo nếu phải bắt đầu lại, cô sẽ fàg ebá] đc. Nbưha ]ó tbật thế không? Thử
habĩ x_g hài. Có tbật là cô sẽ fàg ebá] đc ebôha?
- À...
- Không, cô sẽ fàg y hbư ]ũ. Dạo ấy cô có lối thoát nào khác không?
- Không.
- Vậy thì cô ân hận về cái nỗi gì?
- Tôc đã ăh ở quá tệ vớc Fr[he và đến bây giờ nhận ra thì anh ấy chết rồi.
- Và nếu [hb t[ ]bư[ ]bết thì cô vẫn cứ tệ hbư tbế. Theo tôi hiểu thì cô chẳng
thực sự hối hận về việc lấy Fr[he ]ũha hbư về việc làm tình làm tội anh ta và vô
tình gây nên cái chết của anh ta. Cô chỉ hối hận vì cô sợ phải xuốha địa ngục thôi.
Có đúha tbế không?
- À... nhữha đcều anh nói nghe lộn xộn quá.
- Nauyêh fí đại đức củ[ ]ô ]ũha bết sức lộn xộh. Cô đ[ha ở đúha ]ác tbế của một
tên kẻ trộm bị bắt quả tang và tỏ ra ân hận không phải vì tộc ăh trộg, gà ăh hăh
ghê gớm, phải, rất ghê gớm vì nỗi phảc đc tù.
- Một tên kẻ trộm.
- Ồ, ]ô đừng hiểu tb_i habĩ[ đ_h. Nóc ]á]b ebá], hếu không bị ám ảnh bởi cái ý
habĩ hau xuẩn là cô sẽ bị thiêu trong lửa hỏa ngụ] đờc đời thì cô ắt habĩ rằng mình
thoát nợ với Frank.
- Ôi, Rhett.
- Dào, nhậh đc! Nbâh tbể ]ô đ[ha xưha tội thì hãy thú thật fuôh đc, ebỏi phải tìm
lời màu mè nói dối. Cái... ừg... fươha tâg ]ủa cô có cắn rứt nhiều không, khi cô
ngỏ ý... nói thế nào nhỉ... sẵn lòng lìa bỏ ]ác đồ trang sứ] quý bơh ]ả cuộ] đời ấy để
đổi lấy \[ trăg đô f[?
Lú] hày rượu Br[h^y đã \ố] fêh đầu, nàng cảm thấy say ngây ngất và chẳng cần
phải giữ gìn gì lắm. Cần chi phải nói dối Rhett? Hình hbư \[i acờ ]bàha ]ũha đọc
được tâm can nàng.
- Thật tìhb fú] đó tôc ]ũha ]bẳha habĩ aì hbcều đếh Tbượha Đế b[y... địa ngục.
Và ebc habĩ đến thì... chậc, tôi cho rằng chắ] Tbượha Đế ]ũha tbôha ]ảm thôi.
- Thế hbưha \ây acờ cô lại không tin rằha Tbượha Đế có thể thông cảm cái lí do
khiến cô lấy Frank?
- Rhett, làm sao anh có thể hóc hbư vậy về Tbượha Đế khi mà anh không tin là
]ó Tbượha Đế?
- Nbưha ]ô tbì tch ở ]ơh Tbịnh Nộ củ[ Tbượha Đế vài fú] hày, đó fà đcều quan
trọng. Tạc s[i Tbượha Đế lại không thông cảm? Cô có ân hận về việc cô vẫn sở hữu
ấp Tara và không có bọn Bị Thảm ở đó, ebôha? Cô ]ó âh bận về việc thoạt được
cảhb đóc rá]b ebôha?
- Không
- Mà anh ta thì không bắt buộc phải lấy ]ô, đúha ebôha hài? Đàh ôha ]ó tbể tự
^i bàhb độha. Và [hb t[ ]ũha ebông buộc phải chịu cô thúc ép làm nhữha đcều
anh ta không muốh, đúha ebôha?
- À...
- Scarlett, tại sao lại tự dằn vặt về chuyệh đó? Nếu cô phải làm lại từ đầu, cô vẫn
sẽ bị dồh đến cái thế phải nói dối và Frank vẫn sẽ lấy cô. Cô vẫn sẽ dấn thân vào
chỗ hiểm nguy và anh ta vẫn sẽ phải báo thù cho cô. Nếu anh ta lấy Suellen, có thể
cô ấy sẽ không gây nên cái chết củ[ [hb t[, hbưha ]bắc cô ấy sẽ làm cho anh ta
khổ sở gấp đôc si vớc ]ô. Cơ sự ebôha ebá] đc được.
- Nbưha tôc ]ó tbể tử tế vớc Fr[he bơh.
- Cô có thể... nếu cô là một haườc ebá]. Nbưha vốh ]ô schb r[ để bắt nạt bất kỳ ai
để cô bắt nạt. Kẻ mạhb schb r[ để bắt nạt kẻ yếu, để quy phục. Lỗi tạc Fr[he đã
không biết đáhb ]ô \ằng một cái roi quất ngựa... Scarlett, tôi lấy làm ngạc nhiên
thấy cô mọc ra một các fươha tâg vài ]ác tbờc đcểm muộn màng này của cuộ] đời.
Những kẻ ]ơ bội chủ habĩ[ hbư ]ơ bộc hbư ]ô ]bả hêh ]ó fươha tâg fàg aì ]bi
mệt.
- Thế hài fà ]ơ... [hb vừa gọi là gì nhỉ?
- Là nhữha haười biết lợi dụng thờc ]ơ.
- Thế có phải là xấu không?
-Đcều đó bao giờ ]ũha \ị coi là xấu... nhất fà ^ưới mắt nhữha haười có những
thờc ]ơ hbư vậy mà không biết lợi dụng.
- Ôi Rhett, anh cứ đù[, vậy mà tôi cứ tưởng là anh sắp tử tế.
- Tôc đ[ha tử tế đấy chứ, tử tế... đối với tôi mà. Scarlett thân mếh, ]ô đ[ha ]ơh
say. Vấh đề của cô là ở chỗ ấy thôi.
- Anh dám...
- Phải, tôi dám khẳha định thế đấy. Cô sắp đếh ]ác độ gà haười ta gọi một cách
thô thiểh fà:” S[y vãc hước mắt r[ “. Cbi hêh tôc sẽ chuyểh đầu đề và động viên cô
bằng cách kể cho cô nghe một số chuyện vui vui. Thực tế, đó fà fý ^i ebcếh tôc đến
dây tối nay, vì tôi có chuyện cần nói vớc ]ô trướ] ebc tôc đc x[.
- Ahb đc đâu?
- Sang Anh. Tôi có thể vắng mặt mấy tbáha. Hãy quêh ]ác fươha tâg ]ủ[ ]ô đc.
Tôc ebôha ]ó ý định tiếp tục bàn về chuyện cứu rỗi linh hồn cô nữa. Cô có muốn
nghe chuyện tôi không?
- Nbưha... hàha gài đầu yếu ớt rồi ngừng lạc. Hơc rượu brandy xoa dịu nỗi day
dứt củ[ fươha tâg bối hận, cộng với những lời giễu cợt hbưha đầy an ủi của
Rb_tt, đẩy bóng ma mờ nhạt của Frank lùi vào âm u. Có lẽ Rhett đúha. Có fẽ
Tbượha Đế ]ũha tbôha ]ảm thôi. Nàng trấh tĩhb fạc đủ mứ] để gạt những dằn vặt
đ[ha trùg fấp tâm trí và quyết địhb:” M[c gìhb sẽ suy habĩ về chuyệh hày “.
- Nài, [hb định nói gì? Nàng gắha aượng nói, hỉ gũc vài ]bcếc mùi soa của
Rhett và vuốt lại mái tóc bắt đầu xõa ra.
- Đcều tôi muốn nói là thế này, chàng nhoẻn miệha ]ười với nàng. Tôi vẫn thèm
muốh ]ô bơh \ất kỳ haườc đàh \à hài tôc từng gặp và giờ đây, ebc Fr[he ebôha
]òh, tôc habĩ ]bắ] ]ô ưha \cết đcều ấy.
Scarlett giật mạnh tay ra khỏi tay ]bàha và đứng phắt dậy.
- Tôi... anh là kẻ vô giáo dục nhất trêh đời, nhằg đúha fú] hày gò đếh đây trơ
tráo tuôn ra... lẽ ra tôi phải biết anh không bao giờ tb[y đổi, Frank vừa mới nằm
xuống, thi thể hầu hbư ]bư[ eịp lạnh cứng! Nếu anh có chút liêm sỉ... Anh có ra
khỏi cái... .
- Bìhb tĩhb hài, eẻo bà Pitty xuống bây giờ, ]bàha hóc, ebôha đứng dậy mà chỉ
với lên nắm lấy cả hai tay nàng. Tôi e rằng cô hiểu lầm ý tôi.
- Hiểu lầm ý anh? Tôi chả hiểu lầm gì hết. (Nàng cố giằng tay ra). Buông tay tôi
ra và cút khỏc đây. Tôc ]bư[ \[i acờ thấy ai sàm sỡ đến thế. Tôi...
- Suỵt, ]bàha hóc. Tôc đ[ha haỏ lời cầu hôn vớc ]ô đây. Tôc ]ó pbải quỳ xuống xin
]ô đồng ý không?
Nàha” ồ” gột tiếng hổn hển và ngồi phịch xuống sofa.
Nàha acươha gắt nhìn chàng, miệng há hốc, tự hỏc đó ]ó pbảc ^i gìhb s[y rượu
gà bi[ha tưởha b[y ebôha, đồng thời lẩn thẩn nhớ lại câu giễu củ[ ]bàha:” Tôc
không phảc fà haười của hôn nhân, cô bạn thân mến ạ”. Nig ]bàha \ìhb tbản
hbư đ[ha \àh ]buyện thời tiết và cái giọng kéo dài ngọt xớt của chàng rót vào tai
nàng không có chỗ hài đặc biệt nhấn mạnh.
- Scarlett ạ, tôi vẫn rắp tâm lấy được cô, ngay từ haày đầu ta gặp nhau ở trại
Mười Hai Cây Sồi, khi cô ném cái bình ấy qu[ đầu tôi và chửi thề, chứng tỏ cô
không phải là một tiểu tbư quý pbác. Trước nay, tôi vẫn rắp tâm lấy được cô, bằng
]á]b hày b[y ]á]b ebá]. Nbưha vì ]ô và Fr[he đã fàg được chút ít tiền, nên tôi
biết cô sẽ không còn bị dồn vào cái thế phảc đến vay tiềh tôc và đặt những thứ kí
quỹ hay ho nữa. Cho nên tôi thấy là tôi phảc ]ưới cô thôi.
- Rb_tt Butf_r, đây ]ó pbải là một trò đù[ đê gạt củ[ [hb b[y ebôha đây?
- Tôi bộc bạch tâm hồh, pbơc \ày a[h ruột ra, mà cô còn nghi ngờ! Không,
S][rf_tt, đây fà gột lời tỏ tình chân thật trên danh dự. Tôi thừa nhận là làm thế
vào lúc này thì không lấy gì làm tao nhã cho lắg hbưha tôc ]ó gột lí do rất chính
đáha fà tôc tbcếu giáo dục. Ngày mai, tôi sẽ đc x[ gột thời gian dài và tôi sợ rằng
nếu tôc đợc đến lúc về, cô có thể đã fấy một chàng nào khác có tí tiền. Cho nên tôi
habĩ: tại sao không là mình cùng vớc đồng tiền của mình? Scarlett ạ, thực tình tôi
không thể suốt đời cứ rìhb để bắt cô vào quãng giữ[ b[c đời chồng.
Chàng nói thật lòng. Không còn nghi ngờ gì nữa. Miệng nàng khô lại khi nhận
thứ] r[ đcều đó và hàha huốt khan, nhìn vào mắt chàng, cố tìm ra một đầu mối
hài đó. Đôc gắt ấy ]ườc, hbưha, tậh đáy sâu, ]òh ]bứa một ]ác aì ebá] gà trước
h[y hàha ]bư[ tbấy bao giờ, một ánh mắt long lanh không thể phân tích nổi.
Chàng ngồi thoảc gác, tbèi đảhb, hbưha hàha ]ảm thấy ]bàha đ[ha tb_i ^õc
gìhb ]băg ]bú hbư ]ih gèi đ[ha rìhb ]ửa hang chuột. Nàha ]ũha ]ảm thấy
một sức mạhb được thả lỏha ]ăha r[ \êh ^ưới vẻ \ìhb tĩhb ]ủa chàng, khiến nàng
lùi lạc, bơc ebcếp sợ.
Cbàha đ[ha ]ầu hôn nàng thực sự, ]bàha đ[ha fàg ]ác đcều không thể tch được.
Dại xư[, hàha đã ^ự định sẽ hành hạ chàng cho bõ ghét nếu chàng ngỏ lời cầu
hôn. Dại xư[, hàha đã habĩ hếu chàng nói lên những lời ấy, nàng sẽ làm nhục
chàng, cho chàng cảm thấy uy lực của nàng và sẽ tìm thấy triha bàhb độha đó
một niềg tbí]b tbú độc ác. Giờ đây, ]bàha đã hóc r[ mà thậm chí nàng không hề
habĩ đến những dự định nọ, vì trước sau chàng vẫn không hề nằm trong phạm vi
quyền lực của nàng. Thực tế, chàng nắg ưu tbế biàh tiàh đến nỗc hàha đâg fúha
túha hbư gột ]ô aác được cầu hôn lầh đầu, chỉ còn biết đỏ mặt lên và ấp úng. ;
- Tôi... tôi sẽ không bao giờ tái giá nữa.
- Ồ có chứ, cô sẽ đc \ước nữ[. Cô schb r[ fà để lấy chồng mà. Tại sao không phải là
tôi?
- Nbưha Rb_tt, tôc... tôc ebôha yêu [hb.
- Các đó đâu pbải là một trở ngại. Theo trí nhớ củ[ tôc tbì tìhb yêu ebôha đóhg
v[c trò bàha đầu trong hai cuộ] pbcêu fcêu trước của cô.
- Ồ, sao anh có thể nói thế được? Anh biết là tôi quý mến Frank! Chàng không
nói gì.
- Thực vậy, tôi rất quý mến Frank mà!
- Thôi, ta không tranh luận về đcểm ấy. Cô sẽ suy habĩ về lời cầu hôn của cô
triha ebc tôc đc vắng chứ?
- Rhett, tôi không muốh để sự việc kéo dài. Thà tôi cứ nói ngay với anh bây giờ.
Tôi sắp về ấp Tara và India Wilkes sẽ ở lại với cô Pitty. Tôi muốn về nhà một thời
gian dài và tôi... tôi không bao giờ muốn tái giá nữa.
- Tào lao. Tại sao?
- Ồ, này nhé... cần gì phải biết tạc s[i. Đơh acản là tôi không muốn lấy chồng
nữa.
- Nbưha ]ô \é tội nghiệp củ[ tôc, ]ô ]bư[ \[i acờ lấy chồng thực sự. Làm sao cô
có thể biết đượ] bôh hbâh đí]b tbực? Tôi thừa nhậh fà ]ô đã ebôha aặp may – một
lần vì bực mình mà lấy chồng và một lần vì cần tiềh. Đã ]ó \[i acờ ]ô habĩ đến lấy
chồha... đơh tbuầh vì tbú vuc ]bư[?
- Tbú vuc! Ahb đừng có nói ngớ ngẩn. Làm gì có cái thú vui lấy chồng.
- Kbôha ư? Tại sao lại không có?
Nàha đã trở lạc \ìhb tĩhb pbần nài, đồng thờc g_h rượu lại kích lên cái tính
thẳng thừng tự nhiên của nàng.
- Có vuc tbú ]băha fà đàh ôha tbôc... gặc dù có trời biết là tại sao. Tôi không bao
giờ hiểu nổc đcều đó. Nbưha tất cả nhữha aì bôh hbâh đ_g fạc ]bi đàh \à ]bỉ là tí
ti miếha ăh, bàng lô hàng xốc công việc, phải chịu đựng sự ngu ngốc củ[ đức ông
chồng và mỗc hăg schb gột đứa con.
Cbàha pbá fêh ]ườc ti đến nỗi vang dội khắp ]ăh pbòha tĩhb fặng và Scarlett
nghe thấy tiếng cửa bếp mở.
- Suỵt! M[ggy tbíhb t[c hbư fiàc fchb ]ẩu ấy, vả lại haười ý tứ ai lạc ]ười to thế
ha[y s[u... đừha ]ười nữa nào. Anh thừa biết đúha fà tbế. Vui thú gì! Vớ vẩn!
- Tôc đã \ảo cô không gặp g[y và đcều cô vừa nói là một bằng chứha. Cô đã fần
fượt thành hôn với một cậu bé rồi một ôha acà. Và, bơh tbế nữa, tôi cuộc là mẹ cô
đã ^ạy cô rằha haườc đàh \à pbải chịu đựha” hbữha ]ác đó” để đổi lấy niềm vui
làm mẹ. Chà, nhữha ]ác đó fà s[c tiét. Tại sao không thử lấy một aã đàh ôha trẻ
đẹp mang tiếng xấu hbưha fại biết cách xử với phụ nữ? Nbư vậy sẽ thú vị ra trò.
- Anh vừa thô tục vừa hợg bĩhb. Tôc tbấy câu chuyệh hày đếh đây fà đủ rồi.
Thật... thật hết sức tầg tbường.
- Và hết sức hay ho nữa chứ, phải không? Tôi cuộ] fà trướ] đây ]ô ]bư[ \[i acờ
bàn cãi với một haườc đàh ôha hài, eể cả Charles hoặc Frank, về quan hệ vợ
chồng.
Nàng cau có nhìn chàng, Rhett biết quá nhiều. Nàng tự hỏi chẳng hay chàng học
ở đâu tất cả những hiểu biết đó về phụ nữ. Thật sỗ sàng.
- Đừha ]ó ][u gày. Hãy địhb haày đc, S][rf_tt. Tôc ebôha acụ] ]ưới ngay là vì
thanh danh của cô. Chúng ta sẽ đợi một thờc ac[h tbí]b đáha. Nbâh tcện xin hỏi
một” tbờc ac[h tbí]b đáha” fà \[i fâu?
- Tôi có nói là tôi lấy [hb đâu. Rcêha vcệ] hóc đến những chuyệh hbư vậy vào lúc
hày đã fà ]bướng rồi.
- Tôc đã hóc với cô lí do tại sao rồc. Naày g[c, tôc đc và tôc fà gột haười yêu quá
nồng cháy, không thể eìg được nỗc fòha s[y gê fâu bơh hữ[. Nbưha ]ó fẽ tôc đã
quá gấp trong việc tán tỉnh.
Với một sự đột ngột khiến nàng giật mình, chàng tụt khỏi sofa quỳ xuống và,
một tay nhẹ hbàha đặt lên ngực phía trái tim, cháng liến láu đọc.
- Tha lỗc ]bi tôc đã fàg hàha sửng sốt về những tình cảg vũ \ãi ]ủa tôi, Scarlett
tbâh yêu... à, tôc định nói Kennedy phu nhân thân yêu. Chắc nàng không thể
không nhận thấy rằng trong một thời gian qua, tình bạn tôi dành cho nàng trong
tcg tôc đã ]bín thành một tình cảg sâu bơh, gột tình cảg đẹp bơh, triha sáha
bơh, tbcêha fcêha bơh. Lcệu tôi có dám gọi tên nó ra với nàng không? Ôi! Chính
tìhb yêu đã ebcến tôi mạnh bạo thế!
- Đứng dậy, anh, nàng cầu khẩn. Nom anh thật ngớ ngẩn. Giả sử M[ggy \ước
vào và trông thấy anh?
- Bà ta sẽ ngớ ra và không tin khi thấy ở tôi những dấu hiệu đầu tiên của chất
quý tộ], Rb_tt hóc, bơc hbỏg fêh. Nài, S][rf_tt, ]ô đâu pbải là trẻ ]ih, đâu pbải là
một cô nữ schb để cự tuyệt tôi bằng những lý do vớ vẩn về khuôn phép lễ nghi và
vân vân. Hãy nói là cô sẽ lấy tôi khi tôi trở về, nếu không, xin thề trước Chúa là tôi
sẽ ebôha đc hữa. Tôi sẽ ở lạc qu[hb đây và đêg hài ]ũha g[ha abct[ đếh ^ưới cửa
sổ cô hát hết cỡ giọng, làm cô mang tiếha để cô phải lấy tôc đặng giữ trọn thanh
danh.
- Rhett, anh hãy biết đcều một chút. Tôi không muốn lấy ai cả.
- Thật không? Cô không nói cho tôi biết fí ^i đí]b tbự]. Đó ebôha tbể là sự nhút
nhát của một cô gái nhỏ. Vậy thì là gì?
Đột hbcêh, hàha habĩ đến Ashley, nhìn thấy chàng rõ mồn một hbư tbể chàng
đ[ha đứng bên cạnh, tóc vàng óng, cặp mắt gơ gàha, đĩhb đạ] đàha biàha, ebá]
hẳh Rb_tt. Đó, ]ác fí ^i đí]b tbực khiến nàng không muốn tái giá, mặc dầu nàng
không có gì chống lạc Rb_tt và đôc ebc ]òh tbực tình quý mến anh ta nữa. Nàng
thuộc về Ashley, vĩhb vcễh và gãc gãc. Trướ] đây, hàha đã ebôha \[i acờ thuộc
về Charles hoặc về Fr[he và h[y, hàha ]ũha ebôha \[i acờ có thể thực sự thuộc về
Rhett. Toàn bộ ]ih haười nàng, hầu hbư tất cả nhữha aì hàha đã fàg, đã ]ố gắng
tb_i đuổc, đã đạt đượ], đều thuộc Ashley và ấp Tara. Những nụ ]ười và những cái
bôh hàha đã \[h ]bi Cb[rf_s và Fr[he fà để dâng Ashley mặc dù chàng không bao
giờ đòc bỏc. Đâu đó triha tbâg tâg hàha vẫn âm ỉ niềm mong muốn giữ trọn
mình cho Ashley, mặc dầu nàng biết chàng sẽ không bao giờ lấy mình.
Nàng không biết là sắc diệh gìhb đã tb[y đổi, rằha gơ gộha đã g[ha fại cho
aươha gặt mình một vẻ dịu ^àha gà trướ] đây Rb_tt ]bư[ từng thấy bao giờ.
Cbàha hbìh đôc gắt x[hb bơc xế]b, đôc gắt mở ti hbư pbủ một fàh sươha, hbìh
hét fượn mềm mại của đôc gôc và triha acây fát, bơc tbở củ[ ]bàha hbư haừng lại.
Rồi, một bên mép kéo mạnh xuống, chàng rủa một cách nôn nóng mê cuồng.
S][rf_tt O’H[r[, ]ô fà gột con ngốc!
Tâg trí hàha ]bư[ eịp quay về từ chốh gơ gộha x[ xăg, ]bàha đã quàha b[c
cánh tay ôm lấy hàha ]ũha gạnh chắc và dữ dộc hbư ]ác fầh trêh ]ih đường khói
mù mịt về T[r[, đã fâu fắm rồi. Nàng lại cảm thấy bất lực ập đến cùng lúc với một
làn sóng ấm áp trào lên, khiến nàng hết muốn chống cự và lả đc. Và \ộ mặt trầm
lặng củ[ Asbf_y hbò_ đc, ]bìg đc, chìm dầh vài bư ebôha. Rb_tt fật ngử[ đầu
nàng lên cánh tay mình mà hôn, mớc đầu nhẹ nhàng, rồc hb[hb ]bóha tăha
]ườha độ đến mức khiến nàng phải níu lấy ]bàha hbư híu fấy vật duy nhất đứng
vững trong một thế giới quay cuồha ]b[i đảo. Miệng chàng da diết áp vào, tách
đôc gôc ruh rẩy của Scarlett, phóng những luồha ruha động cuồng khấu dọc
những thớ thần kinh củ[ hàha, ebơc ^ậy những cảm giác nàng không ngờ mình
có thể cảm thấy và trước cả ebc đắm vào trong một ]ơh fố] xi[y tròh đến chóng
mặt, hàha đã \cết fà gìhb đ[ha bôh fại Rhett.
- Tbôc... tôc xch [hb, tôc đ[ha guốn ngất xỉu, nàng thì thào cố gắng yếu ớt quay
đầu khỏc ]bàha. Cbàha eéi đầu nàng lại, áp chặt vào vai mình và nàng thoáng
thấy mặt ]bàha triha ]ơh haây haất. Mắt chàng mở to, rừng rực một ánh lửa kì lạ
và những luồha ruha độha hơc ]áhb t[y ]bàha fàg hàha pbát sợ.
- Tôi muốn làm cô ngất. Tôi sẽ làm cô ngất xỉu. Đcều hày đáha r[ pbảc đến với cô
bàha \[i hăg h[y rồi. Trong tất cả những gã ngu xuẩn cô từng biết, ]bư[ ]ó aã
hài bôh ]ô hbư tbế... phải không? Chàng Charles quý hóa của cô, hoặc Frank,
hoặc gã Ashley ngu xuẩn của cô...
- Xch [hb đừng...
- Phải, tôi nói thẳng là cái gã Ashley ngu xuẩn của cô. Tất cả đều là các ngài quý
phái... họ hiểu biết gì về đàh \à? Họ hiểu biết gì về cô? Chỉ có tôi là hiểu cô thôi.
Miệng chàng lạc áp fêh gôc hàha và hàha đầu hàng không hề kháng cự, không
]òh bơc sứ] để qu[y đầu đc và tbậg ]bí ]ũha ebôha guốh qu[y đc, tcg đập thình
thị]b đến rung cả haười, lòng tràn ngập sợ hãi, sợ sức mạnh của chàng và sợ sự
yếu hbược mất hết khí lực của bản thân. Chàng sắp sửa làm gì nữa? Nếu chàng
không ngừng lạc tbì hàha đến ngất xỉu mất. Giá chàng ngừng lạc đc... acá ]bàha
đừng bao giờ dừng lại...
Trả lờc “ừ” đc! Mcệng chàng kè bên trên miệng nàng và cặp mắt chàng gần sát
đến mức to lớh gêhb gôha tưởha hbư fấp eíh đất trờc. Nóc “ừ” đc, quỷ bắt cô, nếu
không...
Nàha tbì tbài “ừ” trước khi kịp habĩ haợc aì. Nbư tbế ]bàha đã gớm câu trả lời
đó và hàha tbì ]bỉ việc nói ra, bất cầh đến ý chỉ của bảh tbâh hàha. Nbưha hàha
vừa nói xong thì tâm trí liềh \ìhb tĩhb fạc, đầu hết quay cuồng và cả đến cái
]biáha váha vì s[y rượu ]ũha acảm bớt. Nàha đã bứa sẽ lấy Rhett khi mà nàng
không hề ]ó ý định hứa hôn. Nàng hầu hbư ebôha \cết làm sao mà lại ra thế,
hbưha hàha ebôha bề ân hận. Giờ đây, hàha thấy việ] gìhb đã hóc: “ừ” fà đcều
hoàn toàn tự nhiên... hầu hbư ^i trời xui khiến vậy: một bàn tay mãnh mẽ bơh
nàng xen vào công việc của nàng, giúp nàng giải quyết những mắc mớ.
Rhett hít một bơc haắn trong khi nàng nói, cúi xuốha hbư để hôn nàng nữa và
nàng nhắm mắt lại, ngật đầu r[ s[u. Nbưha ]bàha rụt lạc và hàha bơc tbất vọng.
Nhữha ]ác bôh hbư tbế hày đ_g fại cho nàng một cảm giác kỳ lạ, đồng thời lại có
một ]ác aì đặc biệt kích thích.
Chàng ngồi một lát rất yêh tĩhb, acữ đầu nàng áp vào vai mình và, hbư tbể do nỗ
lực, hai cánh tay chàng hết run. Chàng dịch ra khỏi nàng một chút và cúi nhìn
nàng. Nàng mở mắt ra và thấy cái ánh hừng hực dễ sợ biến khỏc aươha gặt
]bàha. Nbưha ebôha bcểu sao nàng không thể chịu đượ] ]ác hbìh đăg đăg ]ủa
]bàha và hàha haượng ngùng cụp mắt xuống, hai má nóng ran.
Rhett lại bắt đầu nói, giọng rất \ìhb tĩhb.
- Cô nói thật lòng chứ? Cô không muốn thay lời chứ?
- Không.
- Không phải chỉ vì tôc đã... ]ác tbàhb haữ hbư tbế nào nhỉ?... Đã ]uốn cô bay lên
bằng... ừm... nhiệt tình nồng cháy củ[ tôc ư?
Nàng không trả lờc được vì nàng không biết hóc s[i, ]ũha hbư hàha ebôha tbể
nhìn vào mắt ]bàha. Cbàha đặt t[y ^ưới cằm, nâng mặt nàng lên.
- Tôc đã từng nói với cô: tôi có thể chịu đựng bất kì cái gì ở cô, trừ sự dối trá. Và
bây giờ, tôi muốn biết sự thật. Tạc s[i ]ô đồng ý lấy tôi.
Scarlett vẫh ]bư[ tìg r[ ]âu trả lờc, hbưha đã tbăha \ằng lại phần nào. Mắt vẫn
e ấp cụp xuống, nàng khẽ nhế]b gép ]ười.
- Hãy nhìn thẳng vào tôi. Có phải vì tôi nhiều tiền?
- Chao, Rhett! Ai lại hỏi thế bao giờ!
- Hãy haướ] hbìh fêh hài và đừng có tìm cách dụ hoặc tôi bằng những lời ngon
ngọt. Tôi không phải Charles hay Frank hay bất kỳ chàng trai nào trong Hạt mà cô
hòng bắt hồn bằng những hàng mi chớp chớp. Có phải vì tôi nhiều tiền không?
- À... phải, một phầh hài đó.
- Một phần?
Chàng không có vẻ gì bực bội. Hít vội một bơc, ]bàha ]ố dập tắt cái ánh rạo rực
mà những lời củ[ hàha đã hbóg fêh triha gắt chàng, song nàng quá bối rối,
không nhận thấy.
- Thế này, Scarlett lúng búng, anh biết đấy, Rhett, tiền bạc bao giờ chẳng có ích
và Chúa biết là Frank chẳha để lạc đượ] \[i hbcêu. Nbưha ^ù s[i... pbải, Rhett,
anh thấy đấy, hai chúng mình quả là hợp nhau. Và trong số nhữha đàh ôha tôc
từng gặp, [hb fà haười duy nhất có thể chịu được sự thật thốt ra từ miệng một
haườc đàh \à. Sẽ thật dễ chịu nếu tôi có một haười chồng không coi tôi là một con
ngốc, chỉ chờ đợi ở tôi những lời dốc trá... bơh hữa... phải, tôi rất ư[ [hb.
- Rất ư[?
- À, nàng bực bội nói, nếu tôi bải fà tôc yêu [hb pbát đcêh pbát ]uồng thì sẽ là
dối trá, và bơh hữa, anh sẽ biết tỏng.
- Đôc ebc, tôc habĩ ]ô đẩy tính nói thẳng nói thật củ[ ]ô đc quá x[ đấy, ]ưha ạ. Cô
ebôha habĩ rằng, nếu ]ô hóc: “Tôc yêu [hb Rb_tt ạ”, ^ẫu bụha ]ô ebôha habĩ tbế,
dẫu đó fà ^ối trá, thì vẫn cứ là thích hợp bơh s[i?
“Ahb ta nhằm cái gì vậy?” hàha tự hỏi, càng thêm bối rối, nom chàng thật kì:
vừa sôi nổi, vừa phật ý, lại vừa giễu cợt. Chàng rụt tay khỏi nàng, thọc sâu vào túi
quần và nàng thấy gồ lên hai nắg đấm.
“Được, dù anh có từ bỏ quyết định lấy gìhb tbì gìhb ]ũha ]ứ nói trắng sự thật
r[”, hàha ^ữ dằn tự nhủ, bố] gáu fêh hbư gọi lần bị chàng trêu nhử.
- Rhett ạ, hbư tbế sẽ là dối trá và tại sao chúng ta lại phải diễn hết cái trò vớ vẩn
này? Tôi rất ư[ [hb, hbư tôc đã hóc. Ahb tbừa biết sự tìhb hbư tbế nào. Có lần anh
đã bải [hb ebôha yêu tôc, hbưha ]búha t[ ]ó rất nhiều đcểm giống nhau. Cả hai
]ùha đểu, đó fà ]á]b [hb...
- Trờc đất! Chàng lẩm bẩg, qu[y đầu đc. Bị mắc vào bẫy của chính mình!
- Anh nói gì vậy?
- Có aì đâu, ]bàha hbìh hàha, ]ườc, hbưha đó ebôha pbải là một tiếha ]ười thích
tbú. Hãy địhb haày đc, ]ô hàha tbâh gến.
Chàng lạc ]ười và cúi xuống hôn tay nàng. Khoản khoái thấy chàng hết bực bội
và trở lại vui vẻ, hàha ]ũha gỉg ]ười.
Chàng mân mê tay nàng một fú] và haước lên nhoẻn miệha ]ười với nàng.
- Cô đọc tiểu thuyết có bao giờ gặp cái tình huốha ]ũ eĩ fà haười vợ hờ hững
bỗng trở nên mê chồng không?
- Anh biết fà tôc ebôha đọc tiểu thuyết, hàha đáp và hóc tcếp, bò[ đồng với cái
đcệu \ôha fơh ]ủa chàng. Vả lại, có lần anh nói với tôi rằng vợ chồng mà yêu nhau
thì cực kỳ vô duyên kia mà.
- Chu cha, dại trướ] tôc đã hóc quá hbcều thứ făha hbăha, ]bàha ]ộc cằh đáp và
đứng dậy.
- Đừng có chửi thề nào.
- Cô sẽ phảc qu_h đc và ]bíhb ]ô ]ũha pbải học chửi thề đc. Cô sẽ phải tập cho
quen với mọi thói xấu củ[ tôc. Đó sẽ là một phần cái giá phải trả cho việ]... ư[ tôc
và đặt đôc \àh t[y xchb đẹp củ[ ]ô fêh đống tiền của tôi.
- Tbôc hài, đừng có nổi xung lên thế vì lẽ tôi không nói dối, không thỏa mãn thói
cao ngạo củ[ [hb. Ahb ebôha yêu tôc, đúha ebôha hài? Vậy thì tại sao tôi lại phải
yêu anh?
- Không, cô bạn thân mến ạ, tôc ebôha yêu ]ô ]ũha hbư ]ô ebôha yêu tôc. Và hếu
tôc ]ó yêu ]ô tbì tôc ]ũha ]bẳng bao giờ nói ra với cô. Lạy Chúa phù hộ cho anh
chàng nào yêu cô thật sự. Cô sẽ làm tan nát trái tim hắn ta, con mèo nhỏ cưha ]ủa
tôi, con mèo tàn bạo, phá phách vốn tự tin và bừ[ \ãc đến mức không buồn quặp
móng lại.
Cbàha eéi hàha đứng dậy và lạc bôh hàha, hbưha fần này môi chàng khác hẳn
vì chàng có vẻ bất cầh đếm xỉ[ đến việ] ]ó fàg đ[u hàha b[y ebôha – ^ườha hbư
muốn làm hàha đ[u, guốn xúc phạg hàha. Môc ]bàha fướt xuốha ^ưới cổ nàng
và cuối cùng áp chặt vào làn vải mỏng che ngực nàng, ráo riết và fâu đến nỗi làm
nóng bỏng cả làn da mịh gàha. Sượng sùng, nàng giãy giụ[, đư[ ]ả b[c t[y đẩy
chàng ra.
- Ahb ebôha được phép! Làm sao anh dám thế!
- Tcg ]ô đập hbư tcg gột chú thỏ ấy, chàng bỡn cợt hóc. Tb_i tôc habĩ, ]bỉ ]ó ư[
ebôha tbôc tbì đập hbư tbế fà quá hb[hb đấy, nếu tôi khí cao ngại. Đừng có xù
lông lên thế nữa. Cô lại giở những cái vẻ yểu đcệu thanh tân ấy ra. Hãy nói cho tôi
biết tôi phải mang từ Anh về cho cô cái gì? Một chiếc nhẫh ư? Cô tbí]b fiại nào?
Nàng thoáng phân vân giữa sự qu[h tâg đến những lời cuối cùng của chàng và
]ác tbóc đàh \à guốn kéo dài cảnh bất bình giẫn dỗi.
- À... một cái nhẫh ecg ]ươha... và Rb_tt này, nhớ mua một cái thật to vào.
- Để cô có thể ]bưha r[ trước các bạn bè kiết xác của cô mà bải:” Tbử nhìn xem
tôi vớ đượ] ]ác aì hày!” Được lắm, cô sẽ có một cái thật to bự, ti đến nỗi các bạn
xấu số bơh ]ủa cô có thể tự an ủi bằng cách thì thầm rằng đ_i hbững cụ] đá ti
tướha hbư tbế thì thật là thô phàm.
Đột hbcêh ]bàha đc ha[ha pbòha về phía hai cánh cử[ đóha eíh và hàha haỡ
haàha đc tb_i ]bàha.
- Có chuyện gì thế? Ahb đc đâu vậy?
-Về đóha aóc bàhb fí ]bi xiha.
- Ồ, hbưha...
- Nbưha s[i?
- Không sao cả. Chúc anh một chuyếh đc tốt đẹp.
- Cág ơh.
Chàng mở cử[ và \ướ] r[ bàhb f[ha, S][rf_tt tb_i r[ bàhb f[ha, đôc ]bút \ối rối,
bơc tbất vọha hbư tbể gặp một cái hẫng bất ngờ, Rhett xỏ tay vào áo bành tô và
cầm lấy aăha gũ.
- Tôi sẽ viết tbư ]bi ]ô. Nếu cô tb[y đổi ý kiến thì hãy cho tôi biết.
- Anh không...
- Sao? Chàng có vẻ sốt ruột muốh đc ebỏi.
- Anh không hôn tạm biệt tôc ư? Nàha tbì tbầm, sợ có ai trong nhà nghe thấy.
- Cô cho rằng trong một buổi tốc ]ô được hôn chừng nấy ]òh ]bư[ đủ sao? Chàng
vừ[ đáp vừ[ hbăh hbở ]ười với nàng. Chà, một thiếu phụ nhu mì, có giáo dục, thế
gà... Đấy, tôc đã \ảo cô là sẽ thú vị mà, phải không nào?
- Chao, anh thật quá quắt! Nàng cáu tiết kêu lên, mặc cho Mammy có nghe thấy
]ũha \ất cần. Và nếu anh không bao giờ trở lại, tôc ]ũha ]bả thiết.
Nàng quay ngoắt và đc hb[hb về phía cầu thang, hi vọng cảm thấy bàn tay ấm
nóng của chàng nắm lấy cánh tay mình, kéo lạc. Nbưha ]bàha ]bỉ mở cử[ trước và
một luồng gió lạnh ào vào.
- Nbưha tôc sẽ trở lại, chàng nói và ra khỏc hbà, để mặ] hàha đứha ^ưới chân cầu
thang nhìn ra cánh cử[ đã đóha fại.
****
Chiếc nhẫn Rhett mang ở Anh về quả fà ti, ti đến nỗc S][rf_tt đ_i gà pbát
haượng. Nàng vốn thích nhữha đồ trang sức lòe loẹt và đắt tiền, song nàng có cái
cảm giác khó chịu là ai nấy đều bảo chiếc nhẫh đó tbật tbô pbàg và đcều đó biàh
tiàh đúha. Mặt giữa là một vcêh ecg ]ươha \ốn cara với một số hạt ngọc bích bao
quanh. Nó chờm lên tớc đốt ngón và khiếh haười ta có cảg acá] hbư \àh t[y \ị kéo
trĩu xuống. Scarlett ngờ rằha Rb_tt đã gất rất nhiều công sức về chiếc nhẫn này
và, đơh tbuầh vì á] ý, đã đặt làm nó theo kiểu phô phang hết mức có thể.
Cbi đến khi Rhett trở về Atlanta và nàng xỏ chiếc nhẫn vào ngón tay, Scarlett
vẫh ]bư[ bề nói cho ai, kể cả ac[ đìhb hàha, \cết ý đồ của mình. Và khi nàng thông
\ái đíhb bôh với Rhett, một ]ơh \ãi fời ong tiếha v_ độ] địa liền nổ ra. Từ sau cái
vụ đảng 3K lần ấy, ở thành phố này, không kể bọn Yankee và bọn Bị Thảm, Rhett
và Scarlett là những công dân bị kinh ghét nhất. Ai nấy đều trê trách Scarlett từ
cái ngày xa xôi khi nàng trút bỏ bộ đồ đ_h để tang Charles Hamilton. Sự chê trách
]àha tăha fêh ebc hàha \ắt tay vào cái công việc hoàn toàn không thích hợp với
phụ nữ kinh doanh nhữha xưởha ]ư[, trơ trẽn xuất hiện ở nhữha hơc ]ôha ]ộng
trong thời kỳ có mang và làm biết \[i đcều khác nữa. Và khi nàng gây nên cái chết
củ[ Fr[he và Tiggy, đồng thời gây nguy hiểm cho sinh mạng củ[ bàha tá haười
khác thì sự khinh ghét ấy bùng lên thành ngọn lửa lên án của công chúng.
Còn Rhett thì cả thành phố đã abét ]bàha từ khi chàng hoạt độha đầu ]ơ triha
chiếh tr[hb và s[u đó, sự kết giao với bọn Cộng Hòa chẳha fàg ]bi ]bàha được bà
con hàng phố quý mếh bơh ]bút hài. Nbưha fạ thay, việ] ]bàha đã ]ứu sống một
số nhân vật nổi bật nhất ở Atlanta lại dấy lên ở giới nữ fưu Atf[hta niềg ]ăg tbù
cháy bỏng nhất.
Đâu pbải nhữha haười phụ nữ này tiếc rằng chồng con mình sống sót mà là vì
họ uất ức ngậg đắng nuốt cay về nỗi việc cứu mạng ấy lại nhờ một kẻ hbư Rb_tt
và một thủ điạn rắc rốc hbư tbế. Bao tháng nay, họ đã quằn quạc ^ưới ngọn roi bị
báng, giễu cợt của bọn Yankee và các bà các cô cảm thấy đồng thời nói ra miệng
rằng nếu Rhett thực tâm thiết tha với lợi ích củ[ đảng 3K thì hắn có thể thu xếp
vụ này một cách thỏ[ đáha bơh. Họ bảo hắh đã ^ụng ý kéo Bellele Watling vào
cuộ] để đặt nhữha haườc đứha đắn tử tế trong thành phố vào một cái thế nhục
nhã. Cho nên hắh ebôha đáha được cảg ơh về việc cứu sống nhữha haười kia,
]ũha ]bẳha đáha được tha thứ về những tội lỗc đã qu[.
Nhữha haười phụ nữ này, rất mau mắn hảo tâm, rất dịu dàng cảm thông với
mọc đ[u \uồn, rất sẵh sàha acúp haười khác không mệt mỏc triha ebó ebăh biạn
nạh, hbưha fại có thể kiên quyết ebôha tbươha xót hbư Nữ Thầh Bái iáh đối với
mọi kẻ phản bội vi phạm bất kỳ đcều khoản nhỏ nào trong bộ luật không thành
văh ]ủa họ. Bộ luật ấy thật đơh acản: tôn kính Liên bang, tôn vinh nhữha haười kỳ
cựu, trung thành với những truyền thốha ]ũ, tự hào trong nghèo khó, dang rộng
t[y đóh \ạh \è, ]ăg tbù \ất diệt đối với bọh Y[he__. Dưới mắt họ Scarlett và
Rb_tt đã vc pbạm mọc quy định của bộ luật đó.
Nhữha haườc được Rhett cứu mạng, vì ý thức biết ơh và fẽ ăh ở phảc đại, đã ]ố
gắng thuyết phục phái nữ triha ac[ đìhb bọ im lặha, hbưha ebôha ăh tbu[ gấy.
Trước khi công bố về đág ]ưới sắp tới củ[ gìhb, S][rf_tt và Rb_tt đã ebá g[ha
tiếng rồi, siha haười ta còn có thể lịch sự chiếu lệ với họ. Giờ đây ha[y ]ả cái thứ
xã giao lạnh lùng ấy ]ũha ebôha tbể ^uy trì được nữa. Cái tin họ đíhb bôh với
hb[u \ùha r[ hbư gột trái bom nổ, bất ngờ hbư sét đáhb, fàg ruha ]buyển thành
phố. Thậm chí, những phụ nữ dịu dàng nhất ]ũha sôc hổc hóc fêh ý habĩ ]ủa mình.
Frank mới mất ]bư[ đầy một hăg, đã đc fấy chồha! Mà ]bíhb ]ô t[ đã acết Frank
chứ còn ai! Lấy cái tên Butler chủ nhà thổ, bắt tay với bọn Yankee và bọn Bị Thảm
trong mọc gưu đồ bất fươha! Rcêha rẽ từng naười một thì còn khả ^ĩ, hbưha bọp
lại thành một cặp trơ tráh \óha Rb_tt – Scarlett thì thật quá đáha ebôha s[i ]bịu
nổi. Cả hai cùng thô bỉ và đê tcệh, đáha tống cổ ra khỏi thành phố!
Kể r[ ^âh Atf[ht[ ]ũha ]ó tbể ebi[h ^uha bơh đối vớc b[c haười nếu việc họ
đíhb bôh ebôha rơc vài gột thờc đcểm mà bọn Bị Thảm, Scallawag bạn của
Scarlett và Rhett tỏ ra bỉ ổc bơh \[i acờ hết đối với nhữha ]ôha ^âh đáha tôh eíhb.
Nỗi phẫn uất của quầh ]búha đối với bọn Yankee và tất cả những kẻ liên kết với
chúng lên tới cực độ đúha vài fú] tbàhb pbố biết tin cả b[c haườc đíhb bôh, vì
thành trì cuối cùng của bang Georgia chống lại sự thống trị Yankee vừa sụp đổ.
Cái chiến dị]b trường kì, bắt đầu từ Sherman tiến quân từ mạn trên Dalton xuống
phía Nam bốh hăg trước, cuốc ]ùha đã tớc đỉhb đcểm và mối nhục củ[ \[ha ]ũha
đếh độ tột cùng.
B[ hăg Tác Tbcết đã qu[ và đó fà \[ hăg ebủng bố. Ai nấy đều tưởng rằng tình
bìhb đã xấu hến mức, nào ngờ G_irac[ đ[ha vỡ lẽ ra rằng thờc eì đ_h tối nhất của
công việc Tái Thiết mới chỉ bắt đầu.
Troha \[ hăg, ]bíhb pbủ Hợp Chủng Quố] đã ]ố tìm cách buộc Georgia phải
chấp nhận những ý niệm xa lạ và một nền thống trị ngoạc f[c, và đã tbàhb ]ôha
phần lớn, nhờ một quâh độc răg rắp thực thi mọi mệnh lệnh ban xuốha. Nbưha
chế độ mới chỉ được duy trì bởi uy lực quân sự. Bang bị đặt ^ưới sự thống trị
Y[he__, hbưha ebôha tự nguyện chấp thuận. Các thủ fĩhb ]ủa Georgia vẫn tiếp
tụ] đấu tranh cho quyền của bang tự cai quản theo những nguyên lý riêng của
mình. Họ vẫn tiếp tục chống lại mọi cố gắng nhằm bắt họ khuất phục và chấp
nhận những chỉ thị củ[ W[sbchatih hbư fuật pháp của bang.
Về mặt chính thức, chính phủ \[ha G_irac[ ]bư[ \[i acờ đầu bàha, hbưha đây
là một cuộ] đấu tranh vô ích, liên tục thất bại, một cuộ] đấu tranh không thể
thắng, song chỉ ít ]ũha trì biãh được cái kết cục tất yếu. Nhiều bang miền Nam
ebá] đã pbảc đư[ \ọh ^[ đ_h gù ]bữ vào những chức vụ cao, trong khi ở ]á] ]ơ
quan lập pháp, thành phầh ^[ đ_h và Bị Thảg fà áp đảo. Riêng Georgia, do ngoan
]ường chống lạc, ]bi đến nay vẫh ]bư[ s[ sút đến mức tột cùng ấy. Trong phần
lớn thờc ac[h \[ hăg qu[, hội các của bang vẫn nằg ^ưới sự kiểm soát của phái
dân chủ và nhữha haười da trắng. Sự có mặt của binh lính Yankee ở khắp hơc
khiến các quan chứ] ebôha fàg được gì nhiều ngoài việc phảh đối và chống cự.
Quyền lực của họ chỉ fà ^[hb habĩ[, hbưha ]bí ít bọ vẫn có thể giữ cho chính phủ
của bang nằg triha t[y haười bảh địa Georgia. Giờ đây, ]ả cái lô cốt cố thủ ấy
]ũha đã sụp đổ.
Giốha hbư Jibhstih ]ùha quâh fíhb ]ủa ông, bốh hăg trướ] đây, đã \ị đẩy lùi
dần từha \ước từ D[ftih đến Atlanta, nhữha haười Dân Chủ ở G_irac[ ]ũha \ị lấn
dần từng tí, từ hăg 1865 trở đc. Quyền lực của chính phủ Hợp Chủng Quố] đối
với các công việc của bang, không ngừha đượ] tăha ]ườha. Vũ fực chồha fêh vũ
lực và những sắc lệnh ngày càng nhiều khiến cho chính quyền dân sự ngày càng
bất lực. Cuối cùng, tiếp sau việ] định quy chế cho Georgia là một vùng quân sự, là
lệnh ban bố quyền bầu cử ]bi haườc ^[ đ_h, \ất chấp luật pháp của bang có cho
phép hay không.
Một tuầh trước khi Scarlett và Rhett báo tin họ đíhb bôh vớc hb[u, haườc t[ đã tổ
chức bầu cử thốha đốc bang. Ứng cử viên củ[ Đảng Dân Chủ miềh N[g fà tướng
John B. Gordon, một trong nhữha ]ôha ^âh được yêu mến và tôn kính nhất của
\[ha G_irac[. Đối thủ của ông là Bullock, một đảng viên Cộng Hòa. Cuộc bầu cử
dự định có một haày, đã eéi ^àc tbàhb \[. Hàha điàh tàu ]bở đầy haườc ^[ đ_h
hối hả từ thành phố này sang thành phố khác, bầu ở tất cả các quận trên dọc
đườha. Dĩ hbcêh Buffi]e đã tbắng.
Nếu trước kia, việc Sherman chiếg được Georgi[ đã ebcến mọc haười xót xa, thì
giờ đây tbất bại tối hậu –nghị việh rơc vài \àh t[y \ọn Bị Thảg, Y[he__ và ^[ đ_h
– lạc aây đ[u đớn dữ dội tới mứ] ]bư[ từng thấy. Cả Atlanta và Georgia sục sôi
phẫn nộ.
Và Rhett Butler lại là bạn của Bullock, kẻ đ[ha \ị ghét ][y abét đắng.
Với thói quen coi nhẹ tất cả những vấh đề không ở ngay sờ sờ trướ] gũc, S][rf_tt
hồ hbư ebôha \cết là một cuộc bầu cử đ[ha được tổ chức. Rhett không tham gia gì
vào cuộc bầu cử và quan hệ của chàng với bọn Yankee vẫh y hauyêh hbư ]ũ,
chẳna ebá] aì. Nbưha ^ù s[i gặc lòng, thực tế Rhett vẫn là một tên Scallawag,
bạn của Bullock. Và nếu cuộc hôn nhân chót lọt thì Scarlett rồc ]ũha trở thành
S][ff[w[a. Naười Atlanta không sẵn sàng khoan dung hoặc nhân từ đối với bất cứ
kẻ hài triha bàha haũ địch và với cái tin họ đíhb bôh rơc đúha vài tbờc đcểm này,
cả thành phố chỉ nhớ tất cả những chuyện xấu xa về lứ[ đôc hày gà quêh bẳn
nhữha đcều tốt họ đã fàg.
Scarlett biết thành phố đ[ha xôh x[i ^ị nghị, hbưha pbảc đến lúc bà
M_rrcw_tb_r, trước sự thúc giục của giới giáo hữu, quyết định nói chuyện với
nàng vì lợi ích của bản thân nàng thì nàng mới thấy hết mứ] độ bất bình của công
luận.
- Vì mẹ ]báu đã gất, còn bà Pitty vốn không chồha ebôha đủ tư ]á]b để... ừm...
ừm... phảc, để nói chuyện với cháu về một vấh đề hbư vậy, thành thử ta tự cảm
thấy có nhiệm vụ phải báo cho cháu dè chừng, Scarlett ạ. Thuyềh trưởng Butler
không phảc fà haườc đáha gặt lấy một phụ nữ con nhà... Hắn là...
- Anh ấy đã ]ứu được cụ cố Merriwether khỏi bị treo cổ và cháu trai của bác nữa.
Bà M_rrcw_tb_r sưha gặt fêh. Cá]b đây ]bư[ đầy một giờ, bà vừa có cuộc nói
chuyện khá bức mình với cụ cố. Ôha fãi đã hbận xét rằng bà ắt coi rẻ cái mạng già
của ông, nên mới không cảm thấy biết ơh Rb_tt Butf_r tí hài, ]bi ^ù [hb t[ ]ó fà
một tên Scallawag, một tên vô lạc ]băha hữa.
- Hắn làm thế chỉ fà để ]bơc ebăg tất cả chúng ta một vố, Scarlett ạ, để làm cho
chúng ta bẽ \àha trước mặt bọn Yankee mà thôi, bà Merriwether nói tiếp. Cháu
]ũha \cết hbư t[ rằha đó fà gột tên xỏ fá \[ qu_. Xư[ h[y bắn vẫn thế và bây giờ
hắn lại càng tồi tệ không sao tả xiết. Loạc hbư bắh, haười tử tế không ai thèm tiếp.
- Thật ư? Tbật kì lạ, bác Merriwether. Anh vẫn có mặt ebá tbường xuyên ở
phòng khách nhà bác trong thời gian chiếh tr[hb đấy thôi. Và chẳng phải là anh
ấy đã cho Maybelle chiế] ái ]ưới bằng xa tanh trắha đó s[i? H[y fà ]báu hbớ
nhầm...
- Trong thời chiến tranh, tình hình rất ebá] tbườha, haười tử tế phải kết giao
với những kẻ không thật sự là... Tất cả vì Sự Nghiệp và thế là rất phải. Chắc chắn
cháu không thể habĩ đến chuyện lấy một kẻ không hề ở triha bàha haũ ]bcến
đấu, mà lại còn giễu nhữha [c đầu quân nữa.
- Anh ấy ]ũha đã ac[ hbập quâh độc đấy chứ. Anh ấy ở triha quâh haũ tág
tháng. Anh ấy tham gia chiến dịch cuối cùng và chiếh đấu ở Franklin. Anh ấy ở
bên tướha Jihbsih ebc ôha đầu hàng mà.
- Ta không nghe thấy ai nói chuyện ấy, bà Merriwether nói, coi bộ không tin
lắg. Nbưha bắn không bị tbươha, \à hóc tbêg, vẻ đắc thắng vì phát hiệh đó.
- Có khốc haười không bị tbươha.
- Tất cả nhữha [c đáha gặt trượng phu đều bị tbươha. T[ ebôha qu_h haười nào
không bị tbươha ]ả.
Scarlett phát cáu.
- Vậy thì cháu chắc tất cả nhữha haườc đàh ôha \á] qu_h đều ngu xuẩh đến nỗi
không biết nấp vài đâu để tránh một ]ơh gư[ rài... biặc một loạt đạn chóp nón.
Bây giờ, bác Merriwether ạ, \á] bãy để ]bi ]báu hóc đcều này và bác có thể về nhắc
lại cho các bà bạh b[y tbò gũc vài ]buyệh haười khác của bác. Cháu sẽ lấy thuyền
trưởng Butler và ví dụ trướ] đây [hb ấy có chiếh đấu \êh pbí[ Y[he__, ]báu ]ũha
bất cần.
Khi bà mệnh phụ tôn quý ra khỏi nhà, chiế] gũ acần giật vì giận dữ, Scarlett
biết là giờ đây tb[y vì gột haười bạn bất đồng tình, nàng có một kẻ thù ra mặt.
Nbưha hàha \ất cần. Bà Merriwether muốn nói gì hoặ] fàg aì ]ũha ebôha tbể gây
tổh tbươha ]bi hàha. Ac hóc aì hàha ]ũng bất cần – trừ Mammy.
S][rf_tt đã acữ đượ] \ìhb tĩhb ebc \à Pctty hab_ \ái tch, făh r[ haất xỉu. Nàha đã
vận dụng hết ý chí cứng rắh để nhìn vẻ mặt Asbf_y đột hbcêh acà đc và \ối rối
tránh luồng mắt của nàng trong khi chúc nàng hạhb pbú]. Nàha đã vừa buồn
]ười, vừa bực mình với những bứ] tbư ]ủa bà dì Pauline và Eulalie ở Charleston,
thất echb trước cái tin bất ngờ hày, ]á] \à đã ]ấg hàha ebôha được làm cuộc hôn
hbâh đó, hbấn mạnh rằng không những nó phá hoạc địa vị xã hội của nàng, mà
]òh đ_ ^ọa cả địa vị của các bà nữa, thậg ]bí hàha đã ]ười lớn khi Melanie cau
mày nói một cách trung thự]: “Tất nhiên thuyềh trưởng Butler tốt bơh hbcều so
với quan niệm của mọc haười và ông ta tỏ ra rất hào hiệp, rất thông mình khi cứu
Asbf_y. Và hóc ]bi ]ùha, ôha t[ đã ]hiếh đấu ]bi Lcêh \[ha. Nbưha S][rf_tt, ]bị
ebôha habĩ rằng quyết định của chị là quá vộc vàha s[i?”
Kbôha, [c hóc aì hàha ]ũha ebôha \ận tâm, trừ Mammy. Chỉ những lời của
Mammy mới làm cho nàng tức giận thật sự và đ[u đcếng nhất.
- Tuc đã tbấy cô nàm hàng đống việc chắc sẽ nàm \à Eff_h đ[u fòha hếu bà bết .
Mà hó đã nàm tuc đây rất chi là buồn phền . Cơ gà nần này nà quá quắt nhất. Đc nấ
y quân dác dưởi nàm chồng! Phải, tui nói thẳha hà đồ dác dưởi đấy! Đừng có nói
mấy tui nà hắn ta nà con nhà ròng rõi . Cái í ]ũha ]bả tb[y đổc được gì hết . Dác
dưởi có cả hơc ][i s[ha nẫn chỗ thấp bèh, gà đúha bắn ta nà dác dưởi ! Phải, cô
S][rf_tt, tuc đã tbấy cô nẵng tay trên của cô Honey cậu Charles, mà cô có thiết gì
cậu í đâu. Và tuc fại thấy ]ô ]ướp cậu Frank của chính em gái cô. Và tui cứ phải
ngậm miệng về bàha đống việ] ]ô đã nàm , dư bán gỗ xấu bảo nà tốt, nói bịa về
nhữha haười bán gỗ khác, rồi thì nào đáhb x_ đc gột gìhb trêu haươc \ọn Nigger
mớc pbóha tbí]b để đến nỗi cậu Frank bị bắn chết, và không cho bọh tù ăh hi để
rữ cho hồn khỏi nìa khỏi xác. Tui cứ phải ngậm miệng, cho rù bà Ellen ở hơc Đất
Hứ[ ]ó trá]b tuc: “M[ggy, M[ggy! U ]bẳha trôha hig ]ih tuc ]bu đái!” Pbải,
tuc đã ]bịu đựha được, cô Scarlett ạ. Cô không thể nấy đồ dác dưởi được chừng nào
tui cbư[ tbở bơc ]uối cùng.
- Tôi sẽ lấy haườc hài tôc ưha, S][rf_tt fạhb fùha hóc. Tôc habĩ fà u quêh gất địa
vị của mình rồc đấy, Mammy ạ.
- Mà ]ũha đến núc phảc quêh đc ]bứ! Nếu tui không nói dững đều í mấy cô thì còn
ai nói nữa?
- Tôc đã suy habĩ eỹ, Mammy ạ và tôc đã quyết định là với u, tốt nhất là nên về ấp
T[r[ đc. Tôc sẽ cho u một ít tiền và...
M[ggy vươh tbẳha haười lên hết sứ] đàha biàha.
- Tui tự ro , cô Scarlett ạ. Cô đừha bòha đẩy tuc đếh hơc hài tuc ebôha guốh đến.
Khi nào tui trở về ấp Tara phải nà ebc ]ô ]ùha đc mấy tui. Tui không có bỏ con của
\à Eff_h đâu, trêh đờc hày ebôha ]ó ]á]b hài đẩy tuc đc đượ]. Mà tuc ]ũha ebôha
có bỏ cháu ngoại bà Ellen cho bất kỳ não bố rượng dác dưởi hài huôc đâu. Tuc đ[ha
ở đây và tuc ]ứ ở lạc đây!
- Tôi không muốn u ở lại trong nhà tôi mà giở thói thô tục với thuyềh trưởng
Butler. Tôi sắp lấy ông ấy, chẳng có gì cần nói thêm nữa.
- Còn có ối cái cần nói, Mammy chậg rãc đáp, triha ]ặp mắt già nua lèm nhèm
của bà, cháy lên ánh lửa chiếh đấu. Tui không bao giờ habĩ nà , phải nói đều này
mấy ai mang ròng gáu \à Eff_h. Có gà ]ô S][rf_tt hày, bãy hab_ tuc đây. Cô ]bỉ nà
một con na g[ha đồ thắha đ[c ]ủa con ngựa. Tha hồ ]bi haười ta cọ chân móng
và da một con na cho thật \óha, ]bi hó đ_i tiàh đồ đồng và thắng nó vào một cái
xe thật đẹp nó vẫn chỉ nà một con na , ebôha đáhb nừa đượ] [c. Cô ]ũha tbế thôi.
Cô có áo váy nụ[, ]ó xưởha ]ư[, ]ó ]ửa hàng, có tèn, và cô nàm đệu nàm bộ hbư nà
một con ngự[ đẹp, thế dưng cô vẫn chỉ nà một con na . Và ]ô ]ũha ebôha nừa được
ai. Còn cái tay Butler, hắn nà con nhà ròng rõi , hắh \óha gượt ^ư gột con ngựa
đu[, ]ơ gà bắh ]ũha nà một con na g[ha đồ thắha đ[c ]ủa con ngựa, y dư cô vậy
thôi.
Mammy phóng một cái nhìn xuyên thấu cô chủ trẻ. Scarlett không nói nên lời
và giận run fêh trước sự făha hbục ấy.
- Nếu cô nói nà sắp nấy hắn ta thì cô sẽ nàm thế vì ]ô đâu \ò y dư ba cô vậy.
Nbưha bãy hbớ nấy đcều nầy, cô Scarlett, tui không có rờc ]ô đâu. Tuc sẽ ở nại
ha[y đây và sẽ chứng kến chuyện nầy từ đầu đếh đuôc.
Không chờ trả lời, M[ggy qu[y đc, để S][rf_tt đứng lại một mình. Giá bà có nói:
“Naười sẽ gặp lại ta ở Philippin[108] ” tbì acọha đcệu ]ũha ebôha tbể chất chứa
nhiều đ_ ^ọ[ bơh. Kbc bưởng tuầh trăha gật ở New Orleans, thuật lại cho Rhett
nghe những lời của Mammy, Scarlett vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ thấy chàng
]ười thích thú với nhận xét của bà về nhữha ]ih f[ g[ha đồ thắha đ[c ]ủa ngựa.
- Tôc ]bư[ \[i acờ nghe thấy ai phát biểu một chân lí sâu sắc một cách xúc tích
đến thế, chàng nói. Mammy là một bà già tinh khôn, một trong số ít haười quen
biết mà tôi những muốn tranh thủ lòng kính nể và thiện cảm. Song vì mình là con
la, tôi chắc sẽ không bao giờ đạt đượ] b[c đcều ấy ở bà. Thậm chí bà từ chối cả
đồng mườc đôf[ vàha gà, với nhiệt tình của chú rể, tôc đã guốn biếu bà sau lễ
]ưới. Tôi rất ít thấy [c ebôha scêu fòha trước tiền bạ]. Nbưha \à đã hbìh tbẳng vào
mắt tôi, cảg ơh và hóc rằng bà không phải là một Ncaa_r được phóng thích nên
không cầh đến tiền của tôi làm gì.
- Tại sao bà ta lại làm rộn lên thế? Tại sao mọc haười cứ cục ta cục tác về tôc hbư
một fũ aà gác vậy? Tôi lấy ai và lấy mấy đời chồng là chuyện của tôi. Tôi có dây
vào chuyện củ[ [c đâu, gà tại sao nhữha haười khác lạc tbò gũc vài ]buyện của
tôi.
- Cưha ạ, thiên hạ có thể tha thứ hầu hết mọi cái, trừ những ai không dây vào
chuyệh haườc ebá]. Nbưha tạc s[i ]ưha fạc tru tréi fêh hbư ]ih gèi \ị hước sôi
vậy? Cưha vẫn bải ]ưha \ỏ ngoài tai những gì mọc haười nói về ]ưha ec[ gà. Tại
sao không chứng gchb đcều ấy? Cưha \cết đấy, ]ưha đã \[i fầh pbơc gìhb trước
\ú[ rìu ^ư fuận vì những chuyện nhỏ nhặt, fàg s[i ]ưha bc vọha tbiát được lời
ong tiếng ve trong cái chuyện tầy đìhb hày. Cưha \cết thiên hạ sẽ xì xào nếu ]ưha
lấy một têh fưu g[hb hbư tôc. Nếu tôi là một têh fưu g[hb habèi ebó, bạ đẳng
thì thiên hạ sẽ không tứ] đcêh tới mức ấy. Nbưha gột têh fưu g[hb acàu ]ó, pbát
đạt... đcều đó tất nhiên là không thể tha thứ được.
- Tôi những muốh đôc ebc [hb habcêg tú] gột chút.
- Tôc hóc habcêg tú] đấy. Bao giờ nhữha haườc hai[h đại ]ũha \ực mình khi
thấy bọh vô đạo phất fêh hbư ^cều. Hãy vui vẻ lên nào. Scarlett, cô chả có lần bảo
tôi rằng lí do chủ yếu khiến cô muốn có thật nhiều tiềh, fà để có thể nói vào mặt
thiên hạ: Quỷ bắt ]á] haườc đc! Tbì đây, tbờc ]ơ củ[ ]ô đó.
- Nbưha [hb fạc đí]b tbị fà haười số một mà tôi muốn nói vào mặt câu ấy,
S][rf_tt hóc và pbá fêh ]ười.
- Cô còn muốn nói vậy với tôi không?
- À, ebôha tbườha xuyêh hbư trước.
- Lúc nào cô muốn thì cứ nói, nếu đcều đó fàg ]ô suha sướng.
- Nó khôna fàg tôc đặc biệt suha sướha đâu, S][rf_tt hóc và ]úc xuống hôn chàng
một cách thảh hbcêh vô tư fự. Đôc gắt đ_h ]ủ[ ]bàha fướt nhanh trên mặt nàng,
sục tìm trong mắt nàng một cái gì song không thấy. Chàng thốt lên một tiếng
]ười ngắn.
- Thôi hãy quên Atlaht[ đc, quêh hbững mụ gèi acà đc. Tôc đư[ ]ô đến New
Orf_[hs để vuc ]bơc và tôc ]bủ trươha fà hbất thiết cô phảc vuc ]bơc tbiải mái. ;
PHẦN NĂM
CHƯƠNG XLVIII
uả fà S][rf_tt đã vuc ]bơc tbiải mái. Kể từ gù[ xuâh trước chiếh tr[hb đến
Q bây giờ, hàha ]bư[ có dịp hài đượ] vuc ]bơc tbỏ[ tbí]b hbư vậy. New
Orleans là một hơc eỳ lạ, đầy sức quyếh rũ và S][rf_tt tậh bưởng dịp này với
niềg s[y sư[ xả láng của một tù chung thân bỗha hbcêh được ân xá. Bọn Bị Thảm
]ướp phá thành phố, nhiều haườc fươha tbcện bị đuổi khỏc hbà gìhb ăh \ữa nay
không biết kiếg đâu r[ \ữa mai và ghế phó thốha đốc thuộc về một haười da
đ_h[109] . Nbưha ]ác truha tâg N_w Orf_[hs, Rb_tt ]bỉ ]bi hàha, fà hơc vuc vẻ nhất
nàng từng thấy. Nhữha haười nàng gặp ^ườha hbư guốn bao nhiêu tiền là có
chừng nấy và chẳha đcều gì phải lo lắng cả. Rhett giới thiệu nàng với hàng chục
phụ nữ, những phụ nữ xchb đẹp với những chiếc áo dài rực rỡ, những phụ nữ có
những bàn tay không mang dấu vết gì củ[ f[i động nặng nhọc, những phụ nữ
nghe chuyệh aì ]ũha ]ười và không bao giờ đề cập đến những vấh đề nghiêm túc
ngu xuẩn hoặ] đến thời buổc ebó ebăh.
Và nhữha haườc đàh ôha hàha aặp... mới mê li rùng rợn làm sao! Khác hẳn với
đàh ôha ở Atlanta... họ tranh nhau nhảy vớc hàha và táh ^ươha hàha \ằng lời lẽ
quá xá hbư tbể nàng là một hoa khôi trẻ đươha tbì.
Nhữha haườc h[y ]ũha ]ó ]ác vẻ sừng sỏ bạt mạha hbư Rb_tt. Mắt họ luôn linh
hoạt cảhb acá], hbư ecểu nhữha haườc đụng chạm quá nhiều với nguy hiểm, nên
ebôha ebc hài fơc fỏng bất cẩn. Họ ^ườha hbư ebôha ]ó quá ebứ ]ũha ]bẳng có
tươha f[c và tbường lịch sự thoái thác mỗi khi nàng gợi chuyện hỏi họ làm gì hoặc
ở đâu trướ] ebc đếh N_w Orf_[hs. Đcều này tự tbâh hó đã ebá] tbường vì ở Atlanta
mọc haười khả kính mớc đếh đều vội vàng trình làng nhữha tbư acới thiệu, hãnh
diện nói về ac[ đìhb, ^òha bọ mình, kể những quan hệ họ bàha ^ây gơ rễ má
chẳng chịt rộng khắp miền Nam.
Nbưha hbữha haười này thuộc loại trầm lặha, ebc hóc tbường lựa lời lựa chữ rất
thận trọng. Thi thoảng, khi Rhett ngồi một mình với họ và Scarlett ở phòng bên,
nàng nghe thấy những tiếha ]ười bất chợt, những mẩu chuyện chẳha ]ó habĩ[ aì
đối với nàng, những câu lõm bõm, những cái tên khiếh haườc r[ đâg \ối rối –
Cuba và Nassau trong thời kỳ phong tỏa, cuộ] đổ xô đc tìg vàha và vcệc phát triển
nhảy vọt quyền khai thác việ] \uôh \áh súha và ]ướp bóc, Nicaragua và William
Walker[110] , chuyện ông này chết gụ] ^ước ]bâh tường ở Truxcffi hbư tbế nào...
Có lần Scarlett bất thần vào phòng, làm dừng bặt một câu chuyện về số phận các
tbàhb vcêh đội quân du kích của Quantrill[111] và nàng chộp nghe thấy nhắ] đến
tên của Frank và Jesse James[112] .
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều bài bi[ pbiha hbã, ăh vậh đẹp đẽ và hiển nhiên là
rất ái mộ nàng, nên Scarlett thấy việc hoàn toàn chỉ sống cho ngày hôm nay
chẳng có gì là quan trọha. Đcều thật sự quan trọng là ở chỗ họ là bạh đc ]bơc, gời
đếh ăh tối và mở những buổc fcêh bi[h ]bcêu đãc b[c vợ chồng nàng. Và Scarlett
rất thích họ. Rhett thấy vui vui khi nàng nói vớc ]bàha hbư vậy.
- Tôi chắc là cô sẽ thích họ, ]bàha ]ười nói.
- Tại sao không?
Nbư \ất cứ fú] hài ]bàha ]ười, nàng lại sinh nghi.
- Tất cả bọn họ đều là nhân vật hạng hai, là những con chiên ghẻ, những tên bất
fươha. Tất cả bọn họ đều làm tiền bằha ]á]b đầu ]ơ fươha tbự] hbư haười chồng
yêu tbươha ]ủa cô, hoặc thông qua những hợp đồha đáha habc haờ với chính phủ,
hoặc bằng những cách mờ ám chỉ cầh đcều tra một chút là họ lộ tẩy.
- Tôi không tin. Anh lại giở trò trêu chọc. Họ là nhữha haười tử tế nhất...
- Nhữha haười tử tế nhất ở thành phố này đ[ha ]bết đóc, Rb_tt hóc. Họ sống
thanh bạch trong những túp lều tồi tàn và tôi không chắc họ có thèm tiếp tôi
trong những túp lều ấy ebôha. Cưha ạ, trong thời kỳ chiếh tr[hb, tôc đã tcến hành
một số gưu đồ bất chính ở đây và hbữha haười ấy nhớ dai ghê gớm. Scarlett ạ, cô
là một nguồh vuc tbường xuyên cho tôi. Cô có cái tài chọh đúha hbữha haười
ebôha đáha ]bọn và nhữha đcều ebôha đáha ]bọn.
- Nbưha đó fà hbững bạn anh mà!
- À, hbưha đó fà vì tôc tbí]b hbững kẻ bất fươha. Suốt thời niên thiếu tôi là một
con bạc trên một ]ih đò ^ọc và hiểu nhữha haườc hbư tbế. Nbưha tôc hbìh rõ \ản
chất của họ hbư tbế nào. Còn cô – chàng lạc ]ười – chẳng có linh cảm gì về mọi
haười, chẳng hề biết phân biệt kẻ hèn hạ vớc haườc ][i quý. Đôc ebc tôc habĩ rằng
những bậ] đại phu nhân duy nhất có quan hệ với cô là mẹ cô và Melly, mà cả hai
haười này xem ra chẳng có ảhb bưởha aì đối với cô.
- Melly! Cô ta xấu hbư g[ f_g, quầh ái fú] hài ]ũha fuộm thuộm và chả bao giờ
]ó ý aì độ] đái gà pbát \cểu.
- Thôi xin bà miễn cho tôi cái thói quen ấy. Sắ] đẹp không làm nên một phu
hbâh, ]ũha hbư y pbục không làm nên một đại phu nhân.
- À, thế đấy! Cứ đợc đấy Rhett, rồi tôi sẽ cho anh biết. Bây giờ tôc đã ]ó... ]búha t[
đã ]ó tcền, tôi sẽ thành bậ] đại phu nhân cự phách nhất anh từng thấy.
- Tôi sẽ thích thú chờ đợi, chàng nói.
Mê fc bơh ]ả nhữha ]ih haười nàng gặp, là những chiếc áo dài Rhett mua cho
hàha, ^i ]bàha đí]b tbâh ]bọn vải, chọn màu và chỉ định kiểu g[y. Đ[c váy bcện
h[y đã fỗi thời, và mốt mới nom thật dễ tbươha với mép váy từ đằng trước thắt eo
ra sau cuộn thành búi có xếp nếp bên trên và kết những vòng hoa, dảc \ăha ]ùha
lớp lớp đăha – ten chảy hbư tbá]. Nabĩ đến nhữha vòha đ[c váy hbũh hbặn hồi
chiến tranh, nàng cảm thấy bơc \ối rối khi mặc những chiếc váy kiểu mới làm
bụng nàng hằn rõ những nét rành rành. Và những chiế] gũ hbi hbỏ, yêu sao yêu
thế, không hẳh fà gũ gà fà hbững vật xinh xẻo bèn bẹt đội lệch xuống một bên
mắt, đầy những hoa, quả, những chiế] fôha đuha đư[ và hbững dảc \ăha pbất
phớc! ―Gcá Rb_tt đừng có ngốc nghế]b đ_g đốt những lọn tóc giả hàha gu[ để
độn thêm vào cái búi tóc kiểu Ahb đcêha tbò r[ đằng sau những chiế] gũ ấy!). Lại
còn nhữha đồ lót thanh nhã do các tu viện sản xuất, thật dễ tbươha và hàha ]ó
bao nhiêu bộ! Sơ – mi, áo ngủ và váy ngắn bằng vải phin loại mỏng nhất thêu rất
hbã, đcểm những nếp nhỏ xíu. Và nhữha đôc acày guyh \ằng xa – tanh Rhett mua
cho nàng nữa chứ! Gót cao gần tám phân, lại gắn những vòng thủy tinh giả kim
]ươha ti fấp lánh. Rồi thì bít tất lụ[ bàha tá ebôha đôc hài ]ó gép trêh \ằng vải
bông! Thật dồi dào xa hoa!
Nàng mua quà phứa phự[ ]bi ac[ đìhb. Một con chó con giống St. Bernard lông
^àc ]bi W[^_, gơ ước bao lâu nay của nó, một ]ih gèi B[ Tư ]bi B_[u, gột chiếc
vòng san hô cho bé Ella, một chiếc vòng to bự với những tua toòng teng bằng đá
mặt trăha ]bi \à ]ô Pctty, tiàh tập Shakespeare cho Melanie và Ashley, một bộ
chế phục sang trọng cho bác Peter, kể cả chiế] gũ fụa cao thành cho xà ích,
những tấm vải may áo dài cho Dilcey và chị bếp, nhiều tặng vật đắt tiền cho mọi
haười ở ấp Tara.
- Nbưha ]ô đã gu[ ]ác aì ]bi M[ggy? Rb_tt bỏi chàng nhìn mớ tặng phẩm la
liệt trêh acường trong phòng khách sạn và xua con chó con cùng con mèo con vào
buồng rửa mặt.
- Không mua cho bà ấy cái gì sất. Bà ta thật đáha abét. Tại sao tôi lại phải mang
quà về cho bà ấy khi bà ấy gọi chúng ta những con la.
- Tại sao cô bực bộc đến thế khi nghe lời nói thật? Cô phải mang về cho Mammy
một món quà, nếu không bà ấy đến vỡ tim mất – nhữha trác tcg hbư tbế quý lắm
ebôha hêh để vỡ.
- Tôi sẽ không mang cho bà ta cái gì hết. Bà t[ ebôha đáha được quà.
- Thế thì tôi sẽ mua cho bà ấy. Tôi nhớ fà u acà tôc tbường nói khi nào bà ấy về
chầu trời, bà ấy muốn có một cái váy ngắn vải taffeta hồ cứha đếh độ có thể để
không vẫh đứha được và xột xoạt đến nỗc tbượha đế tưởng là nó làm bằng cánh
thiên thần. Tôi sẽ mua ít vải taffeta mỏng may một cái váy ngắn thật sang cho
Mammy.
- U ấy sẽ không nhận củ[ [hb đâu. U ấy thà chết chứ không mặ] ]ác đó đâu.
- Tôc ]ũha ]bắc chắn thế. Nbưha tôc vẫn cứ thử coi.
Các cửa hàng ở New Orleans thật phong phú, hấp dẫh và đc sắm hàng với Rhett
chẳng khác gì một chuyếh pbcêu fưu eì tbú. Đc ăh vớc ]bàha ]ũha fà gột cuộc
pbcêu fưu, tbậg ]bí ]òh gê fc bơh ]ả đc sắm hàng vì chàng biết nên gọi những
món gì, nấu theo kiểu nào. Các thứ rượu mùi, vang, sâm banh ở New Orleans thật
mới mẻ và đấy eí]b tbí]b đối với Scarlett vốn chỉ quen với thứ rượu hbi, rượu dâu
nhà làm và thứ Br[h^y “]bữa ngất” ]ủa bà cô Pitty. Nhất là những món do Rhett
gọi, ôi! Tuyệt nhất ở N_w Orf_[hs fà ]á] góh ăh. Nbớ lại nhữha haày đóc ][y ]ực ở
ấp T[r[ ]ũha hbư tbời kỳ túng thiếu gầh đây, S][rf_tt ]ó ]ảm giác là nàng có thể
ăh hbững thứ ][i fươha gĩ vị ấy \[i hbcêu ]ũha ebôha ]báh. Tôg xài gướp tây,
bồ câu sốt vang, sò huyết \ăg ]bả giòn tan thả triha hước xốt béo ngậy, lá lách bê
nấu nấm, gah aà tây, ]á hướng rất khéo trong giấy dầu, ăh với chanh. Lúc nào
hàha ]ũha tbấy ngon miệng không chút giảm sút vì nhớ đến món lạc, khoai lang
và đậu khô muôn thủa ở ấp Tara, nàng lại cảm thấy cồn cào muốn tiếp tục nhồi
nhét thật đẫy nhữha góh ăh Cr_if_ ấy.
- Cô ăh hbư tbể mỗi bữ[ đều là bữa cuối cùng ấy, Rb_tt hóc. Đừng có cại đĩ[ quèh
quẹt hbư vậy, Scarlett. Tôi dám chắc là trong bếp hãy còn, cô chỉ việc bảo bồi lấy
thêm thôi. Nếu cô không hãm lại, cứ tiếp tụ] ăh haấu nghiếh hbư tbế, cô sẽ béo
hbư ]á] \à Cuba, và tôi sẽ li dị ]ô đấy.
Nbưha hàha ]bỉ fè fưỡi với chàng và gọi tiếp một cái bánh trứha đường phủ một
lớp sôcôla dày.
Thật thú vị biết mấy khi ta có thể tiêu bao nhiêu tùy thích, không phảc đếm
từng xu và không phải dành dụg để đóha tbuế hoặc mua la. Thật thú vị biết mấy
được chen vai thích cánh với nhữha haười vui vẻ giàu có chứ không phải quý phái
triha habèi ebó hbư hbữha haười ở Atlanta. Thật thú vị biết mấy được mặc
những chiếc áo gấm xột xoạt làm nổc _i, để cánh tay trần, lộ cổ, lộ ngực kha khá,
và biết ]áhb đàh ôha haưỡng mộ mình. Và thú vị biết mấy được tha hồ ăh ]bi
thỏa thích không có ai cằn cật nhận xét rằha hbư vậy không ra dáng phu nhân
quý tộc. Và thú vị biết mấy được thoải mái uống bao nhiêu champagne tùy thích.
Lầh đầu uống quá nhiều, sáng hôm sau thức dậy, Scarlett thấy đầu đ[u hbứ] hbư
búa bổ và haượng ngùng nhớ lạc fà gìhb đã bát \àc “Lá ]ờ x[hb đẹp tươc” suốt dọc
đường về khách sạn, qua các phố xá New Orleans, trong một chiếc xe ngựa bỏ
guc. Nàha ]bư[ tbấy một phụ nữ quý phái nào chếnh choáng, thậm chí chỉ bơc
haà haà ]ũha ebôha, và haườc đàh \à s[y ^uy hbất nàng trông thấy tận mắt là cái
mụ Watling vào hôm Atlanta thất thủ. Nàng cảm thấy xấu hổ đến nỗi gầh hbư
không dám giáp mặt Rb_tt, hbưha ^ườha hbư ]buyện này chỉ làm chàng thích
thú mà thôi. Mọi chuyệh hàha fàg ^ườha hbư fà trò tcêu ebcểh đối với chàng tựa
hồ nàng là một ]bú gèi ]ih făha quăha habịch ngợm vậy.
Đc ]bơc với chàng thật đầy hứng thú vì chàng rất đẹp trai. Không hiểu s[i trước
đây hàha ebôha \[i acờ để ý đến diện mạo chàng và ở Atlanta, mọc haườc đều quá
bận tâm về những khuyết tật củ[ ]bàha hêh ebôha ebc hài \àh đến vẻ bề ngoài
củ[ ]bàha. Nbưha ở N_w Orf_[hs đây, hàha ]ó tbể thấy những phụ nữ khác nhìn
]bàha hbư tbế nào và mắt họ xao xuyếh hbư tbế nào mỗc ebc được chàng cúi
xuống hôn tay. Việc nhận ra chồha gìhb đầy sức hấp dẫh đối với các phụ nữ khác
và có lẽ họ thèm muốh địa vị mình, khiếh S][rf_tt đột nhiên hãnh diệh được sống
với chàng ở hơc ]ôha ]ộng.
“Ờ, chúng mình thật đẹp đôc”, hàha tbí]b tbú habĩ tbầm.
Phảc, hbư Rb_tt đã tcêh điáh, bôh hbâh ]ó tbể rất thú vị. Không những thú vị
mà nàng còn họ] được khốc đcều. Tự bảh tbâh, ]ác đó đã eỳ lạ vì S][rf_tt đã tưởng
cuộ] đời không thể dạy hàha đcều gì nữa. Giờ đây hàha ]ảm thấy gìhb hbư gột
đứa trẻ mỗi ngày lạc đc tới một khám phá mới.
Trước hết, nàng vỡ ra rằng kết hôn với Rhett khác xa với kết hôn với Charles
hoặc vớc Fr[he, Cb[rf_s và Fr[he đều tôn trọha hàha và đều sợ ]ác tíhb hóha hbư
lửa của nàng. Họ cầu xin ân huệ, ebc hài ưha tbì hàha \[h ]bi. Rb_tt tbì ebôha sợ
nàha và, hbư hàha tbườha habĩ, và ]ũha ]bẳng tôn trọng nàng mấy. Chàng cứ
làm những gì chàng muốn, nếu hàha ebôha tbí]b tbì ]bàha ]ười nhạo. Nàng
ebôha yêu ]bàha, hbưha rõ ràha sống với một haườc hbư ]bàha tbật là lý thú.
Đcều lý thú nhất ở chàng vẫn luôn luôn tự kiềm chế được, luôn luôn chế ngự được
xúc cảm củ[ gìhb. “Cbắc là vì anh ta không thực sự yêu gìhb”, hàha habĩ vậy và
cảm thấy khá bằng lòng với tình trạha đó. “Mìhb ]bả thích anh ta hoàn toàn si
mê, bất kể tb_i ]á]b hài đc hữ[”. Tuy hbcêh, ]ứ habĩ đến khả hăha xảy r[ hbư
vậy, nàng lại xao Xuyến tò mò một cách náo nức.
Sống vớc Rb_tt, hàha được biết thêm nhiều đcều mới mẻ về chàng. Vậy gà trước
đây hàha đã tưởng là rất hiểu chàng. Nàng phát hiện ra rằng giọng chàng lúc này
có thể êg gượt hbư hbuha fụa, lúc sau lại oang oang rủa xả cục cằn. Chàng có thể
các câu chuyện về fòha ][h đảg, đức hạnh, tình yêu và ý thức trọng danh dự ở
nhữha hơc ]bốn kì lạ ]bàha đã tới, kết một cách rõ ràng là thành thực và tán
tbưởha để rồc s[u đó fại tiếp luôn những chuyện tụ] tĩu đầy tính yếm thế lạnh
lùng. Nàng không biết ]ó haườc đàh ôha hài fạc đc eể với vợ những chuyệh hbư
vậy, song loại chuyệh đó hab_ vừa vui vừa ứng hợp với một ]ác aì đó tbô tbcển và
tầg tbường trong nàng. Chàng có thể, trong khoảng khắc, là một haười tình nồng
nàn, gầh hbư âu yếm và, gầh hbư ha[y s[u đó, trở thành một con quỷ châm chọc
làm bùng nổ chất thuốc súng của tính khí nàng, và lấy thế làm khoái trá. Nàng
họ] được rằng những lời khen của chàng bao giờ ]ũha b[c fưỡi và những lời âu
yếm nhất của chàng bao giờ ]ũha đáha haờ. Thực tế, trong hai tuần ở New
Orf_[hs, hàha đã \cết được mọc đcều về chàng, trừ cái gì là bản chất thực của
chàng.
Một số buổc sáha, ]bàha ]bi haười hầu gái nghỉ việc, tự t[y \ê eb[y đcểm tâm
đếh ]bi hàha, \óh ]bi hàha ăh hbư trẻ con, giật cái bàn chải tóc khỏi tay nàng và
chảc gác tó] đ_h ^àc ]ủ[ hàha eì đếh eêu t[hb tá]b. Nbưha ]ó hbững buổi sáng
khác, nàng bị kéo ra khỏi giấc ngủ một cách thô bạo khi chàng lôi tuột ]băh gền
khỏc haườc hàha và ]ù vài a[h \àh ]bâh. Đôc ebc, ]bàha ]băg ]bú tr[ha trọng
nghe từng chi tiết công việc kinh doanh của nàng, gật đầu táh tbưởng sự sắc sảo
củ[ hàha, hbưha hbcều lúc khác, chàng lại gọc fà ăh \ẩh, fà ]ướp đường, là tống
tiềh. Cbàha đư[ hàha đc x_g eịch, song lại làm nàng phát bực bằng cách thì thầm
vào tai nàng rằng chắ] Tbượha Đế chẳha ưha aì ]ác fiại tiêu khiểh hày, đư[ hàha
đc hbà tbờ, song lại khẽ kể nhữha đcều tụ] tĩu haộ habĩhb, rồi lại cự nàng về tội
]ười cợt. Chàng khuyếh ebí]b hàha habĩ s[i hóc vậy, suồng sã và táo tợn. Nàng
học ở chàng cái tài chọn những từ sâu cay, những câu châm chọc và cái thú sử
dụha ]búha để tạo cho mình uy lự] đối với mọc haười. Song nàng không có ý thức
bàc bướ] hbư ]bàha để đcều độ bớt chất độ] đị[, ]ũha ]bẳng biết ]á]b hbư ]bàha
mỉg ]ười tự giễu mình trong khi giễu haười khác.
Chàng khiểh fác ]bi hàha vuc ]bơc, \ởc hàha đã bầu hbư quêh ebôha \cết cách
vuc ]bơc hbư tbế hài: trướ] đó ]uộ] đờc quá habcêg tú], quá ][y đắng. Chàng biết
]á]b vuc ]bơc và ]uốh hàha tb_i gìhb. Nbưha ]bàha ebôha \[i acờ vuc ]bơc hbư
một chú bé, chàng là một kẻ gày râu, đcều đó hàha ebôha tbể quêh được, bất kể
chàng làm gì. Nàng không thể tự cao với cái ngôi nữ ưu đẳha gà x_g tbường
chàng, mỉg ]ườc hbư hbữha haườc đàh \à tbường vẫn mỉg ]ườc trước những trò
făha xăha ]ủa nhữha aã đàh ôha vốn thực chất chỉ là những chú bé.
Mỗi lầh habĩ đếh đcều đó, hàha tbấy bơc ebó ]bịu. Giá có thể cảm thấy mình cao
bơh Rb_tt tbì gới thú. Về tất cả nhữha haườc đàh ôha qu_h \cết khác, nàng có thể
hạ một câu khinh mạh: “Trẻ r[hb!” rồi cho qua. Cha nàng, hai ahb _g schb đôc
nhà Tarleton với cái tính thích trêu chọc và nhữha trò ]bơc ebăg ]ủa họ, anh em
nhà Fontaine nhỏ con, lông lá với nhữha ]ơh ebùha trẻ con của họ, Charles,
Frank, tất cả ]á] ]bàha đã từng tán tỉnh nàng trong thời kỳ chiến tranh... , thực tế
là tất cả, trừ Ashley. Chỉ ]ó Asbf_y và Rb_tt fà vượt khỏi tầm nhận thức cùng
phạm vi quyền lực của nàng, vì cả b[c đều fà haười lớh ebôha ]òh rơc rớt những
yếu tố trẻ con.
Nàng không hiểu Rb_tt, ]ũha ]bẳng mất công tìm hiểu làm gì, mặc dầu chàng,
có những đcều đôc ebc fàg hàha \ối rối. Chẳng hạn, thỉnh thoảng chàng nhìn
nàng một cách kì lạ, ebc ]bàha tưởng là nàng không biết. Quay lại thật nhanh,
hàha tbường hay bất chợt thấy chàng quan sát nàng với một vẻ cảnh giác, hau
háu trong mắt hbư ]bờ đợi một cái gì.
- Tại sao anh lạc hbìh tôc hbư tbế? Có lần nàng bực dọc hỏc. Nbư gèi rìhb ]buột
ấy! Nbưha ]bàha fcềh tb[y đổi sắc mặt nhanh chóng và chỉ ]ười. Chẳng mấy chốc,
hàha quêh đc và ebôha \ận óc về đcều đó hữ[, ]ũha hbư về bất cứ đcều gì liên
qu[h đến Rhett. Ứng xử của chàng quá thất tbườha, ebôha fườha trướ] đượ], bơc
đâu gà \ận tâm, vả lại, cuộc sống của nàng giờ đây đ[ha rất thú vị... trừ những
fú] hàha habĩ đến Ashley.
Rhett không thể cho nàng có mấy thì giờ rảhb để habĩ đến Ashley luôn. Ban
ngày, hầu hbư hàha ebôha tơ tưởha aì đếh Asbf_y, hbưha \[h đêg, ebc ebcêu vũ
đã gệt hoặc quay cuồng vì uống quá nhiều ]b[gp[ah_... đó fà fú] hàha habĩ đến
Ashley. Nhiều lần nằg fơ gơ triha ]áhb t[y Rb_tt vớc áhb trăha tràh haập
acường, nàng thầg habĩ ]uộ] đời sẽ hoàn hảo biết bao nếu b[c ]áhb t[y đ[ha abì
chặt nàng là của Ashley, nếu haườc đ[ha eéi gớ tó] đ_h ]ủa nàng phủ lên mặt và
quấn vào cổ mình là Ashley.
Một lầh, habĩ hbư vậy, nàng thở ^àc và qu[y đầu về phía cửa sổ, một lúc sau
nàng cảm thấy cánh tay lự] fưỡha ^ưới gáy nàng trở nên cứha hbư sắt trong khi
giọng Rhett vang lên trong im lặha: “Cầu ]bú[ đầy cái linh hồn nhỏ bé gian xảo
của cô xuốha địa ngụ] đờc đờc”.
Và chàng trở dậy, mặc quần áo, rời khỏi phòng, mặc cho nàng sửng sốt phảh đối
và ]ăh vặn. Sáng hôm sau, kbc hàha đ[ha ăh đcểm tâm trong phòng, chàng trở lại,
đầu tóc rốc \ù, s[y ebướt, tbác độ cực kì mỉa mai, không xin lỗc ]ũha ]bẳng giải
thích gì về sự vắng mặt của mình.
Scarlett không hỏi gì và hoàn toàn lạnh nhạt vớc ]bàha hbư ecểu một haười vợ
bị xúc phạm, và, ăh xiha, fcền mặc quầh ái trước cặp mắt đỏ ngầu của chàng, rồi
đc gu[ sắg đồ. Khi nàng trở về tbì ]bàha đã đc ebỏc và gãc đến tối mới lại xuất
hiện.
Đó fà gột bữ[ ăh fặng lẽ và Scarlett phải hết sức gắha aượha để khỏi nổi cáu vì
đây fà \ữ[ ăh tối cuối cùng của nàng ở New Orleans và nàng thì muốh tbưởng
thứ] góh tôg b_. Nbưha hàha fàg s[i ăh ]bi haih đượ] ^ưới con mắt nhìn
trừng trừng của chàng. Tuy nhiên, nàng vẫh đả một con tôm to và uống khá
nhiều champagne. Có lẽ chính hai thứ đó eết hợp vớc hb[u đã làm sống lạc ]ơh á]
mộha ]ũ ]ủ[ hàha, đêg ấy. Nàng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát, thổn thức từha ]ơh
đứt điạn. Nàng lại trở về ấp Tara hoang tàn. Mẹ hàha đã ]bết và cùng với bà, toàn
bộ sức mạnh và sự thông tuệ của thế ac[h ]ũha tcêu t[h.
Khắp thế gian, khôha ]òh [c để bướng về, ebôha ]òh [c để trông cậy. Một cái gì
khủng khiếp đ[ha rượt đuổi nàng và nàng chạy hoài, chạy hoài, chạy miết đếh độ
trác tcg ]ơ bồ muốn vỡ tung, cắm cổ chạy trong một gàh sươha gịt mùng dày
đặc, la hét, mò mẫg tìg ]ác hơc ẩn náu xa lạ, không tên, ở đâu đó triha gàh
sươha \[i qu[hb hàha.
Khi nàng tỉnh dậy, Rb_tt đ[ha ]úc xuống nàng không nói không rằng, chàng bế
hàha fêh hbư gột đứa trẻ, abì sát vài haười. Những bắt thịt rắn chắc của chàng
thật dễ chịu, những tiếng thì thầm không thành lời của chàng thật êm dịu và
nàng thôi nức nở.
- Ốc, Rb_tt, _g rét quá, đóc quá và gệt quá mà không tìm thấy hó đâu ]ả. Em
chạy xuyêh qu[ gàh sươha, ]bạy miết mà không sao tìm thấy.
- Tìm thấy ]ác aì, ]ưha?
- Em không biết. Eg ước gì em biết được.
- Lại giấ] gơ ]ũ ]ủa em phải không?
- Ồ, phải.
Chàng nhẹ hbàha đặt hàha fêh acường, sờ soạha triha đêg tối và thắp một cây
nến. Trong ánh nếh, aươha gặt chàng, vớc đôc gắt vằn tia máu và những nét
khắc nghiệt, trơ hbư đá, ebôha s[i ^ò đọ] đượ]. Sơ – mi chàng phanh ra tới ngang
thắt fưha, để lộ một bộ ngự] hâu đầy fôha đ_h. Vẫn còn run lên vì sợ, S][rf_tt habĩ
thầm: bộ ngực này thật mạnh mẽ, không gì khuất phục nổi. Và nàng thì thào:
- Ghì lấy _g đc, Rb_tt.
- Mình yêu! Chàng vội vàng nói và bế nàng lên, ngồi vào một chiếc ghế lớn, ấp
hàha vài sát haười mình.
- Ối, Rhett, kinh khủha tb[y ]ác đóc.
- Sau một bữ[ ăh tối bảy món kể cả ]ác ]ih tôg b_ ti đùha ấy, mà lại mê thấy
mình sắp chết đóc tbì quả là kinh khủng thật, chàng mỉg ]ườc hbưha gắt vẫn
đầy vẻ ân cần.
- Ối, Rhett, tôi cứ chạy hoài chạy hủy và sục tìm, mà không sao hiểu mình tìm
cái gì. Nó luôn ẩh triha sươha gù. Tôc \cết nếu tìm thấy nó, tôi sẽ vĩhb vcễh được
bải đảm an toàn và không bao giờ lại lâm vào cảhb đóc rét hữa.
- Cô tìm kiếm một haười hay một vật?
- Tôi không biết. Tôi không bao giờ suy habĩ về đcều đó. Rb_tt, tb_i [hb, fcệu có
bao giờ tôi sẽ gơ tbấy gìhb đạt tớc ]ác đí]b [h tiàh đấy không?
- Không, chàng vuốt mái tóc bù rối của nàng, tôi cho là không. Những giấ] gơ
đâu ]ó ^cễh r[ hbư tbế. Nbưha tôc habĩ rằng nếu cô quen dần với cuộc sống hàng
haày được bải đảm yên ổh, ăh hi, gặc ấm, cô sẽ tbôc ebôha gơ tbấy giấ] gơ ấy
nữa. Và Scarlett ạ, tôi sẽ fi ]bi ]ô được an toàn.
- Rhett, anh tốt quá.
- Cảg ơh về lờc eb_h rơc vãc. Pbú Quý pbu hbâh. Tôc guốn cô sáng nào thức giấc
]ũha tự nhủ:” Mìhb sẽ không bao giờ lại lâm vào cảhb đóc habèi hữa và không gì
có thể đụng tới mình chừha hài Rb_tt ]òh đây và ]bíhb pbủ Hợp Chủng Quốc còn
đứng vữha”.
- Chính phủ Hợp Chủng Quốc? Scarlett giật mình ngồi dậy hỏc, hước mắt vẫn
long lanh trên má.
- Khoản tiềh Lcêh B[ha ]ũ h[y đã trở thành củ[ ]bíhb đáha. Tôc đã đầu tư pbần
lớn vào công trái chính phủ.
- Trờc đất! Scarlett kêu lên, ngồi thẳng lên trong lòng chàng, quên cả nỗi kinh
hoàng vừ[ đây. Ahb guốh hóc fà [hb đã ]bi bọn Yankee vay khoản tiềh đó.
- Với một lãi suất kha khá.
- Lãc trăg pbầh trăg tôc ]ũha ]bẳng thiết! Anh phải bán ngay những phiếu
công trái ấy đc. Làg s[i [hb ]ó tbể nảy r[ ]ác ý để bọn Yankee sử dụng tiền của
mình!
- Vậy tôi phải làm gì với tiền ấy? Chàng mỉg ]ười hỏi, nhận thấy mắt nàng
không còn trố ra vì sợ nữa.
- À... à... mua tài sảh đất đ[c ở chỗ Naã Năg ấy. Tôi dám chắc với số tiền có trong
tay, anh có thể mua cả ebu Naã Năg.
- Cág ơh, hbưha tôc ebôha guốh gu[ ebu Naã Năg fàg aì. Gcờ đây, ebc gà ]ái
chính phủ của bọn Bị Thảg đã tbực sự nắg được Georgia, không ai có thể biết
đượ] đcều gì có thể xảy ra. Tôi không cho rằng có cái gì nằm ngoài tầm củ[ fũ
]bcg ó đ[ha sà xuống Georgia suốt từ bắc chí nam, từ đôha s[ha tây. Tôc đ[ha [
^u[ tb_i ]búha hbư gột tên Scallawag chính cống, cô hiểu ebôha, hbưha tôc đâu
]ó tch ]búha. Và tôc ebôha đầu tư tcền của mình vào bất động sảh, tôc ưha trác
ebiáh bơh. Các đó ]ó tbể giấu được. Còn bất động sảh tbì đâu ]ó tbể giấu.
- Theo anh thì... Scarlett mở đầu, mặt tác đc ebc habĩ đến nhữha xưởha ]ư[ và
cửa hàng của mình.
- Tôi không biết. Nbưha đừng tỏ vẻ sợ hãi thế, Scarlett. Vị thốha đốc mớc đáha
yêu của bang ta là một haười bạn tốt của tôi. Chỉ là vì thời thế bây giờ quá bất ổn
thôi và tôi không muốn cột chặt quá nhiều tiền vào bất động sản.
Chàng bế dịch Scarlett sang một \êh đầu gối và cúi xuống với lấy một đcếu xì –
gà, châm lửa hút. Nàng ngồc đuha đư[ đôc ]bâh trần, ngắm những bắp thịt cuồn
cuộn trên bộ ngực nâu sạm của chàng, quên hết sợ hãi.
- Nhân tiệh đ[ha hóc ]buyện bất động sản, Scarlett ạ, chàng nói, xin báo là tôi
sắp xây một ngôi nhà. Cô có thể bắt nạt Frank buộc anh ta về ở hbà \à Pctty,hbưha
với tôi thì không. Tôi không tin là mình có thể chịu đựng bà ấy mỗi ngày ngất lên
ngất xuống ba lầh và bơh hữa, tôi chắc bác Peter sẽ ág sát tôc trướ] ebc để tôi sống
^ưới mái nhà củ[ ac[ đìhb H[gcftih tbcêha fcêha. Bà Pctty ]ó tbể mời cô India
Wilkes sang ở với bà cho khỏi sợ ngáo ộp. Khi nào trở về Atlanta, chúng mình sẽ ở
dãy buồng cô dâu chú rể của khách sạn National ]bi đếh ebc xây xiha hbà. Trước
khi chúng mình rờc Atf[ht[, tôc đã gặc cả gu[ fô đất lớn ở phố Cây Đài, aần nhà
Leyden. Cô biết chỗ ấy chứ?
- Ôi, Rhett, thật tuyệt vời! Bấy lâu, tôi vẫh [i ước có một ngôi nhà riêng biết bao!
Một ngôi nhà lớn.
- Vậy là cuốc ]ùha, ]búha t[ đã hbất trí về một ]ác aì đó. Cô ]ó ưha gột ngôi nhà
trát stucco trắng với những trang trí bằng sắt rèh hbư hbững nhà Creole ở đây
không?
- Ồ, ebôha đâu, Rb_tt. Đừng làm cái kiểu cổ lỗ hbư hbững nhà ở New Orleans
này. Tôi biết rõ mình muốn gì chứ, đó fà ]ác ecểu mới nhất tôi thấy chụp ảnh ở...
để tôi nhớ xem... phải, ở trong tuần báo Harper. Nó dựa theo kiểu hbà văh Tbụy
Sĩ.
- Cái gì Thụy Sĩ?
- Nbà văh.
- Cô đáhb vần xem nào.
Nàha đáhb vần.
- À, chàng nói và vuốt ria.
- Đẹp lắm nhé, có một cái mái mảng vừa cao vừa dốc, trên nóc có cọc rào, mỗi
bên có một tháp nhỏ bằng ván lợp có trang trí và cửa sổ lắp eíhb x[hb đỏ. Nom rất
hợp thời trang.
- Chắc là lan can ngoài hiên bằng gỗ chạg ]ư[ xic?
- Phải.
- Và một diềm gỗ trang trí hình cuộn rủ từ mái hiên xuống?
- Phải, chắ] [hb đã tbấy một haôc hbà hbư tbế?
- Ơ... hbưha ebôha pbải ở Thụy Sĩ. Naười Thụy Sĩ fà gột chủng tộc rất thông
minh và rất nhạy cảm với vẻ đẹp kiến trúc. Có thật cô thích một haôc hbà hbư vậy
không?
- Ồ, thật chứ lại!
- Tôi cứ tưởng là ở với tôi, cô có thể hâha ][i được khiếu thẩg gĩ. Tại sao cô
không chọn kiểu nhà Creole hay kiểu thuộ] địa với sáu cái cột trắng?
- Tôc đã \ảo anh là tôi không muốn cái gì nom tồi tàn và cổ lỗ mà. Và bên trong,
ta sẽ phủ tường bằng giấy đỏ và treo màh hbuha đỏ ở tất cả các cánh cửa gấp. Ôi,
ta sẽ bày biện rất nhiều đồ đạc bằng gỗ hồ đài, trải những tấm thảm dày thật
sang và... ôi, Rhett, tất cả mọc haười sẽ xanh lét mặt lại vì thèm muốn khi trông
thấy ngôi nhà của chúng ta!
- Có nhất thiết là mọc haười phải thèm muốh ebôha? Được nếu cô thích thế thì
họ sẽ phải xanh mặt. Nbưha S][rf_tt, ]ô ]ó \[i acờ habĩ rằng trần thiết nhà mình
bằng những thứ sang trọng trên qui mô lớh hbư vậy, trong khi mọc haườc đều
nghèo rớt mồha tơc, fà ]bẳha ]ó” au” aì fắm không?
- Tôi muốn thế, nàng ngang ngạnh nói. Tôi muốn làm tất cả nhữha [c đã tồi tệ
với tôi phải cảm thấy khó chịu. Và chúng ta sẽ mở những tiệ] ]bcêu đãc fớn làm
cho cả thành phố ân hậh fà đã hóc xấu tôi.
- Nbưha [c sẽ đến dự những tiệ] ]bcêu đãc ]ủa chúng ta?
- Dĩ hbcêh fà tất cả mọc haười.
- Tôi nghi ngờ đcều ấy. Đội Cận Vệ lão cựu trào thà chết không chịu đầu hàng.
- Ồ, Rb_tt, s[i gà [hb ăh hóc eì ]ục! Cứ có tiền là ai nấy đều ư[.
- Naười miền Nam là thế. Tiền của bọh đầu ]ơ vài qu[ ]ửa những nhà cao quý
nhất ]òh ebó bơh fạ] đà ]buc qu[ fỗ ecg. Còh hbư đág S][ff[w[a – tức thị cô và
tôc, ]ưha ạ - nếu haười ta nhổ vào mặt chúng ta, vẫh ]òh g[y đấy. Nbưha hếu cô
muốn thử thì tôi sẽ xin hỗ trợ, cô mình yêu quý ạ, và chắc chắn tôi sẽ rất khoái cái
chiến dịch của cô. Và nhân thể, đ[ha \àh ]buyện tiềh hiha, bãy để tôi nói rõ ràng
cho cô biết. Cô muốn bao nhiêu tiền mặt để chi cho ngôi nhà và quầh ái fà fượt
củ[ ]ô, ]ũha ]ó ha[y. Và hếu ]ô tbí]b đồ nữ tr[ha, ]ũha đượ], hbưha pbảc để cho
tôi chọh. Cô “gô-ve-au” echb ebủha, ]ưha ạ. Và cô muốn sắm bất cứ cái gì cho
W[^_ và Eff[ ]ũha được. Ngoài ra, nếu Wcff B_ht__h ebôha đẩy mạhb được việc
][hb tá] \ôha tbì tôc ]ũha sẵn sàng góp vốn giúp một tay gỡ bí cho cái con voi
trắng ấy ở hạt Clayton mà cô thiết tha yêu quý. Thế là đẹp, phải không?
- Tất nhiên. Anh rất rộng rãi.
- Nbưha bãy hab_ ]bi eỹ đây. Kbôha gột xu cho cửa hàng và không một xu cho
]ác xưởng củi nòm của cô.
- Ồ, Scarlett nói mặt xịu xuống. Suốt cả tuầh trăha gật, hàha đã habĩ ]á]b fàg
sao nêu lên vấh đề cấp bách và hàha đ[ha ]ần một habìh đôf[ gu[ tbêg ebiảng
đất để mở rộng bãi gỗ. Tôi cứ tưởng anh bao giờ ]ũha vỗ ngự] fà haườc ]ó đầu óc
phóng khoáng, bất chấp những tiếng thiên hạ xì xầm về chuyệh tôc đc vài echb
^i[hb \uôh \áh. Hó[ r[ [hb ]ũha acống mọc haườc đàh ông khác – sợ thiên hạ nói
rằha triha ac[ đìhb, tôc fà haười mặc quần.
- Tôc đảm bảo là sẽ không ai có thể ngờ vực gì về chuyệh triha ac[ đìhb Butf_r, [c
fà haười mặc quần, Rhett dài giọng. Bọn ngu xuẩn muốh hóc aì tôc ]ũha \ất cần.
Thực tế, tôi khá vô giáo dụ] để hãnh diện rằng tôi có một haười vợ tinh ranh. Tôi
muốn cô cứ tiếp tục kinh doanh cái cử[ bàha và b[c xưởha ]ư[ ấy. Đó fà ^àhb ]bi
các con cô. Khi Wade lớn lên, nó sẽ không muốn mang tiếng sống nhờ bố ^ượng
và bấy giờ nó sẽ kế tục việc quản lí. Nhưha tôc sẽ không bỏ một xu nào vào bất cứ
]ơ sở kinh doanh nào của cô.
- Tại sao?
- Vì tôi hoàn toàn không muốh đóha aóp vài vcệc cung phụng Ashley Wilkes.
- Anh lại sắp sử[ qu[y ]ác đĩ[ bát ]ũ ấy đấy phỏng?
- Kbôha. Nbưha ]ô đã bỏi lí do tôi trả lời thế đấy. Và còn một đcều nữ[. Cô đừng
tưởng có thể nhập nhằng sổ sá]b ]bc tcêu để đáhb fừa tôi, khai man giá cả những
bộ cánh của cô và tốn phí về việc xây nhà, hòng lấy bớt tiền mua thêm la hoặc
một ]ác xưởha hài ebá] ]bi Asbf_y. Tôc ]ó ý định giám sát và kiểm tra các khoản
chi của cô và tôi biết giá cả mọi thứ đấy. Ồ, đừng có tự ái. Cô có thể làm thế. Tôi
không cho rằha đcều đó haiàc ebả hăha ]ủa cô. Thực tế, vì nhữha aì fcêh qu[h đến
ấp Tara và Ashley, tôi cho rằng cô có thể làm tất cả. Với ấp Tara thì tôi không phản
đốc. Nbưha Asbf_y tbì tôc pbải dứt khoát vạch giới hạn. Tôi lỏha ]ươha ]bi ]ô,
]ưha ạ, hbưha đừng quên rằha ^ù s[i tôc ]ũha vẫn dự phòng cả hàm thiếc lẫn
đchb tbú] đấy.

CHƯƠNG XLIX
à Elsing dỏng tai về phía tiền sảnh. Nghe tiếha ]bâh đạc lanh canh hứa hẹn
B một chầu giải khát, bà quay lại khẽ nói với các bà ngồi thành vòng tròn
trong phòng khách, những rổ ebâu đặt trêh đầu gối.
- Riêng cá nhân tôi sẽ không bao giờ đếh tbăg S][rf_tt hữa, bà nói, bộ mặt tao
nhã lạnh lùng càng lạhb bơh gọi khi.
Các thành viên khác của Câu Lạc Bộ Khâu May cho Quả phụ Cô Nhi của Liên
Bang nhanh nhảu đặt kim chỉ xuống và kéo dịch những chiếc ghế đu ]ủa họ lại sát
bên nhau. Tất cả ]á] \à đều háo hức muốn bàn luận về S][rf_tt và Rb_tt, hbưha
sự có mặt củ[ M_f[hc_ đã haăh cản họ. Naày bôg qu[, đôc vợ chồng này vừa ở
New Orleans trở về và hiệh đ[ha ở dãy phòng cô dâu chú rể của khách sạn
National.
- Hugh bải tôc hêh đếh tbăg xã ac[i vì tbuyềh trưởha Butf_r đã ]ứu sống nó, bà
Elsing nói tiếp. Và Fanny tội nghiệp đứng về phe nó, tuyên bố bảh tbâh hó ]ũha sẽ
đếh tbăg. Tôc \ải hó:” F[hhy hày, hếu không vì Scarlett, thì bây giờ Tommy vẫn
còn sốha. Đếh tbăg fà sỉ nhụ] bươha bồh Tiggy đó”. Và F[hhy tbật dại dột, nó
nói thế hày: “Mẹ ạ, ]ih ebôha đếh tbăg S][rf_tt. Cih đếh tbăg tbuyền trưởng
Butf_r ec[ gà. Ôha t[ đã ]ố hết sứ] gìhb để cứu anh Tommy và nếu không thành
]ôha tbì đó ebôha pbải là lỗi củ[ ôha t[”.
- Cái bọn trẻ bây giờ thật ngốc nghế]b! Bà M_rrcw_tb_r hóc. Tbăg với nom! (Bộ
ngự] đồ sộ củ[ \à ưỡn lên phẫn nộ khi nhớ lại Scarf_tt đã tcếp nhận lời khuyên của
bà về chuyện lấy Rhett vớc tbác độ cục cằh hbư tbế nào). Con Maybelle nhà tôi
]ũha ^ại dột y hbư F[hhy hbà ]bị. Nó bảo nó sẽ ]ùha R_h_ đếh tbăg, vì ]bíhb hbờ
thuyềh trưởng Butler mà Rene thoát khỏi giá treo cổ. Tôi nói nếu Scarlett không
liều fĩhb đc fuha tuha gột mình thì Rene chẳng bị nguy hiểm gì hết. Lại cả bố già
M_rrcw_tb_r hbà tôc ]ũha địhb đếh tbăg, ]ụ ấy hóc hbư haười lẫn cẫn, bảo là cụ
ấy rất biết ơh ]ác têh ebốn khiếp ấy, ]bi ^ù tôc ]ó tbác độ haược lại. Thực tình, từ
khi bố acà M_rrcw_tb_r đặt ]bâh đến nhà con mụ Watling ấy, cụ ]ư xử thật ô
nhụ]. Tbăg với nom! Nhất địhb fà tôc ebôha đến, Scarlett lấy một aã hbư tbế là
loại mình khỏi giới chúng ta. Dạo hắn là một têh đầu ]ơ triha tbời kỳ chiến tranh,
làm giàu trên sự đóc ebổ củ[ ]búha t[, đã đủ tồi tệ rồc, hbưha \ây acờ, hắn lạc ăh
cánh với bọn Bị Thảm, bọn Scallawag và là bạn... phải, thật vậy, là bạn của cái tên
thốha đố] Buffi]e đê tcện bỉ ổi ấy... Tbăg với nom cái gì!
Bà Bonnel thở ^àc. Đó fà gột phụ nữ đẫy đà, da nâu nâu, vẻ mặt vuc tươc.
- Họ sẽ chỉ đếh tbăg gột lần với tính cách xã giao thôi, chị Dolly ạ. Tôi thấy
ebôha ]ó fí ^i aì để trách cứ họ. Tôi nghe nói tất cả nhữha haườc đã tb[g ac[ ]uộc
trả miếng hôm ấy đều ]ó ý địhb đếh tbăg và tôc habĩ fà bọ nên làm thế. Cách nào
đó, tôc tbấy ebó tưởha được Scarlett lại là con của mẹ ]ô t[. Xư[ ec[ tôc bọc cùng
với Ellen Robillard ở Savannah, thật ebôha ]ó ]ô aác hài đáha yêu bơh và tôc rất
quý chị ấy. Giá ông cụ không chống lại chuyện chị ấy định lấy haười anh họ Philip
Robillard! Kể ra anh chàng chẳng có gì thực sự bư bỏng – lớp trai trẻ bây giờ phải
]bơc \ời một ]bút, đó fà ]buyệh tbườha tìhb. Nbưha Eff_h đã \ỏ đc và fấy ông già
O’H[r[, đẻ với ông ta một đứ[ ]ih aác hbư S][rf_tt. Dù s[i, tôc ]ũha pbảc đến
tbăg gột lầh vì fòha tưởng nhớ tới Ellen.
- Trò tình cảm vớ vẩn! bà Merriwether khịt gũc tbật mạnh. Kitty Bonnel có thật
chị địhb đếh tbăg gột haườc đàh \à ]bồng chết ]bư[ đầy một hăg đã tác acá?
Một haườc đàh \à...
- Mà thự] r[ ]bíhb ]ô t[ đã acết ông Kennedy, India xen vào ngắt lời – giọng cô
bình thản mà cay chua – Cứ habĩ đến Scarlett là cô khó mà lịch sự được do trạnh
nhớ, phải, bao giờ ]ũha trạnh nhớ Stuart Tarleton – và tôc fuôh fuôh habĩ rằng
ngay cả trước khi ông Kennedy bị giết, giữa cô ta với cái tên Butl_r đã ]ó hbcều
chuyện khuất tất bơh haườc t[ tưởng kia.
Cá] \à ]bư[ \cết sững sờ kinh ngạ] trước lời tuyên bố hbư vậy về một vấh đề
hbư vậy từ miệng một bà cô không chồha, tbì đã tbấy M_f[hc_ đứng ở khung cửa.
Quá mải bàn chuyện phiếm, họ không nghe thấy bước chân nhẹ nhàng của nàng
và fú] hày, đối mặt với nữ chủ nhân, họ có vẻ hbư hbững nữ sinh thì thầm nói
chuyện trong lớp bị cô giáo bắt quả tang. Sắc diệh tb[y đổi của Melanie khiến mọi
haườc đã sững sờ lại thêm hoảng sợ. Mặt hàha đỏ hồng lên vì phẫn nộ cbíhb đáha,
cặp mắt hiền dịu của củ[ hàha hbư tó_ fử[, b[c ]áhb gũc ruha ruha. Trước nay,
]bư[ [c tbấy Melanie nổi giận. Không một phụ nữ nào có mặt ở đây habĩ rằng
nàng có thể giận dữ hbư vậy. Tất cả đều yêu mến nàng, song họ ]bi hàha fà haười
thiếu phụ dịu dàng nhất, dễ bảo nhất, cung kính nhất đối vớc haười lớn tuổc bơh
và không bao giờ có ý kiến riêng của mình.
- Làm sao cô dám nói thế, India? Nàng hỏi, giọng run run vì tức giận. Lòng ghen
tị sẽ còn dẫh ]ô đếh đâu hữa? Thật xấu hổ!
Mặt India tái nhợt đc, hbưha ]ô vẫn ngẩha ][i đầu.
- Tôi không rút lui ý kiếh, ]ô đáp aọn.
Nbưha đầu óc cô sôi sụ].” Mìhb ]ó ab_h ebôha hbỉ?” ]ô tự hỏi. Nào Stuart
Tarleton, nào Honey và Charles, những hồi ức ấy chẳng phảc fà fý ^i ]bíhb đáha
để cô ghen với Scarlett hay sao? Lẽ nào cô lạc ebôha ]ó fý ^i ]bíhb đáha để ghét
Scarlett nhất là gầh đây ]ô fại ngờ ngợ rằha ]á]b hài đó haườc đàh \à ấy đã ^ăha
fưới bẫy Asbf_y vài tròha? Cô habĩ tbầg: “Tôc ]ó tbể nói cho chị biết đcều này về
Ashley và cô Scarlett quý hóa của chị”. Ih^c[ \ị giằng xé giữa ý muốn bao che cho
Ashley bằng cách im lặng và ý muốn gỡ cho chàng thoát ra bằng cách nói vung ra
hết mọi ý nghi ngờ của mình cho Melanie và bàn dân thiên hạ biết. Nbư tbế
Scarlett sẽ buộc phảc \uôha tb[ ]bi Asbf_y. Nbưha \ây acờ ]bư[ pbải fú], ]ô ]bư[
nắg được bằng chứng gì cụ thể, chỉ mới ngờ ngợ thế thôi.
- Tôi không rút lui ý kiến, cô nhắc lại.
- Vậy thì thật may mà cô không sốha ^ưới mái nhà tôi nữa, Melanie nói, giọng
lạhb \ăha.
Ih^c[ đứng bật dậy, bộ mặt tái xám ửha đỏ lên.
- Melanie, chị - chị là chị dâu tôi... lẽ nào chị lại bất hòa với tôi về chuyện cô ả
pbóha đãha ấy...
- S][rf_tt ]ũha fà ]bị dâu tôi, Melanie nói, nhìn thẳng vào mắt Ih^c[ hbư tbể hai
haười không hề quen biết nhau. Chúng tôi thân thiết vớc hb[u bơh \ất kì hai chị
em ruột nào. Nếu ]ô quêh fà tôc đã ]bịu ơh ]bị ấy nhữha aì, tbì tôc đây, tôc vẫn
nhớ. Chị ấy đã ở lại với tôi suốt thời kỳ Atlanta bị bao vây, trong khi chị có thể về
ấp Tara, trong khi cả ]ô Pctty ]ũha ]bạy trốn về Macon, chị ấy đã đỡ cho tôi sinh
cháu Beau giữa lúc bọh Y[he__ đã ở cử[ haõ Atf[ht[ và đèi \ồng hai mẹ con tôi
suốt cuộc hành trình khủng khiếp về ấp Tara, trong khi chị có thể để tôi lại ở bệnh
viện cho bọn Yankee bắt. Và chị ấy đã ]băg só], huôc hấng tôi, kể cả trong những
lúc chị ấy kiệt sức và đóc ăh. Vì ốm yếu, tôc được dành cho tấm nệm tốt nhất ở ấp
Tara. Khi tôi bắt đầu đc fạc được, chị hbườha ]bi tôc đôc acày fàhb fặn duy nhất. Cô
có thể quên nhữha đcều chị ấy đã fàg ]bi tôc, hbưha tôc tbì ebôha. Và ebc Asbf_y
trở về, ốm o, chán nản, không nhà không cửa, không xu dính túi, chị ấy đã ]ưu
g[ha [hb hbư gột haười chị gái. Lạc ebc ]búha tôc tíhb hước phảc tb[ bươha fêh
miền Bắc, nát lòng nát ruột vì phải lìa bỏ G_irac[, S][rf_tt đã ][h tbcệp bằng cách
cho Ashley quản lý một xưởha ]ư[. Còh tbuyền trưởha Butf_r tbì đã ]ứu sống
Ashley hoàn toàn vì lòng tốt: rõ ràng Ashley không có ân huệ aì đối vớc ôha t[ để
đòc đượ] đềh đáp! Tôc pbải chịu ơh, ]bịu ơh S][rf_tt và tbuyềh trưởng Butler.
Nbưha ]òh ]ô, Ih^c[! Làg s[i ]ô ]ó tbể quên những ân huệ của Scarl_tt đối với tôi
và Ashley! Làm sao cô có thể coi rẻ mạha [hb tr[c ]ô đến mứ] đc \ôc hbọ haườc đã
cứu anh ấy? Nếu cô có quì gốc trước thuyềh trưởha Butf_r và S][rf_tt, ]ũha vẫn là
]bư[ đủ.
- Thôi, Melly, bà Merriwether mạnh mẽ lên tiếha vì \à đã trấh tĩhb fại, không
nên nói vớc Ih^c[ hbư tbế.
- Tôc ]ũha đã hab_ hbữha đcều bà nói về Scarlett, Melanie quay phắt lại bà già to
béo với cái vẻ của một ^ũha sĩ, s[u ebc rút fưỡi kiếm khỏc haười một đối thủ đã
gụ], băg bở quay sang một kẻ địch khác. Và cả bà nữa, bà Elsing. Các bà muốn
habĩ aì về chị ấy triha tâg địa nhỏ nhen củ[ ]á] \à, tôc ]ũha \ất cầh, vì đó fà
chuyện củ[ ]á] \à. Nbưha hbữha đcều các bà nói về chị ấy trong nhà riêng của tôi
hoặc trong tầm tai tôi thì ắt là chuyện của tôi. Mà làm sao các bà có thể thậm chí
habĩ hbữha đcều gớm ghiế] hbư vậy, huống hồ còn nói ra miệng nữa? Phảc ]băha
các bà coi rẻ chồha, ]ih, ]b[, [hb gìhb đếh độ muốn thấy họ chết bơh fà sống? Lẽ
nào các bà hoàn toàn không biết ơh ]ih haườc đã fcều thân cứu họ? Bọn Yankee có
thể dễ dàna habĩ rằha ôha t[ ]ó ]bâh triha đảng 3K nếu toàn bộ sự thật vỡ lở ra!
Chúng có thể treo cổ ông ấy. Vậy mà ông ấy đã fcều mạng vì chồng, con, cha các
bà. Vì cả _g tr[c \à, tbư[ \à Bihh_f, và vì ]ih tr[c, ]ih rể \à, tbư[ \à Efscha. Tbật
vô ơh \ạ] habĩ[, ]á] bà là thế đó! Tôc yêu ]ầu tất cả các bà phải xin lỗi.
Bà Efscha đứng dậy, hbét đồ khâu vào hộp, miệng mím lại.
- Nếu [c đó \ảo ta rằng cô có thể thiếu giáo dụ] đến thế, Melly... Không, tôi chả
phải xin lỗi gì hết, Ih^c[ hóc đúha. S][rf_tt fà gột ả phù phiếm, một ả pbóha đãha,
fà đồ bỏ. Tôc ebôha s[i quêh được những hành vi của cô ta trong thời gian chiến
tr[hb. Tôc ]ũha ebôha tbể quêh được nhữha bàhb vc đê tcện, hèn hạ của cô ta từ
khi cô ta có tí tiền...
- Đcều mà bà không thể quêh được, Melly cắt ngang, nắm chặt hai bàn tay nhỏ
nhắn chống lên mạh sườn, là chị ấy truất bỏ Huab vì [hb t[ ebôha đủ thông minh
để đcều bàhb xưởha ]ư[ ]ủa chị ấy.
- M_ffy! Cá] \à đồng thanh rên lên.
Bà Elsing hất đầu và đc r[ ]ử[. Đặt tay lên quả đấm cửa, bà dừha \ước và quay
lại.
- Melly, bà nói, giọng dịu lại, cháu thân yêu ạ, chuyện này làm ta nát lòng nát
ruột. Xư[ ec[ t[ fà \ạn thân nhất của mẹ ]báu và t[ đã pbụ ]bi \á] sĩ M_[^_ đỡ
]bi ]báu r[ đờc, và t[ đã yêu ]báu hbư ]ih đẻ của ta. Nếu đây fà gột chuyện gì
quan trọng thì nghe cháu nói vậy ]òh đỡ khổ tâg bơh. Nbưha đây fại là về một
haườc đàh \à hbư S][rf_tt, gột kẻ sẵh sàha ]bơc ebăg ]báu gột vố ]ũha hbư đối
với bất kỳ ai trong chúng ta...
Lúc bà Elsing mớc hóc, M_f[hc_ đã rưha rưha hước mắt, hbưha \à acà hóc xiha
thì mặt nàha đ[hb fại.
- Tôi muốn nói mọc haười hiểu rằng bất kì ai trong số ]á] \à ebôha đếh tbăg
S][rf_tt tbì ]ũha đừng bao giờ đếh tbăg tôc hữ[ đừng bao giờ, tôi không cần.
Một tiếng lao xao ồn ào nổc fêh triha ebc ]á] \à haượha haùha đứng dậy. Bà
Efscha đáhb rơi hộp khâu xuống sàn và quay vào phòng, mái tóc giả lệch lẹo hẳn
đc.
- Không thể thế được! bà kêu lên. Tôi không chịu hbư tbế! Cháu mất tỉnh táo rồi,
M_ffy, hbưha ]ác đó ebôha pbải lỗi tại cháu. Cháu vẫn là bạn tôi và tôi vẫn là bạn
cháu. Tôi không chịu để chuyện này chia rẽ ]búha t[ đâu.
Bà khóc khóc mếu mếu và không hiểu s[i M_f[hc_ đã ở triha vòha t[y \à, ]ũha
ebó] hbưha vẫn tuyên bố qua những tiếng nức nở rằng tất cả những lời nàng nói
r[ đều thật lòng. Nhiều \à ebá] ]ũha ò[ fêh ebó] và \à M_rrcw_tb_r bỉ gũc ầg ĩ
vào chiếc mùi soa, ôm chầm lấy cả bà Elsing lẫh M_f[hc_. Bà ]ô Pctty, haây r[ hbư
tượha đá ]bứng kiến toàn bộ cảnh này, bỗng quỵ xuống sàn trong cái gọc fà ]ơh
ngây ngất thật sự họa hoằn mới xảy đến với bà. Giữa cái tình huống hỗn loạn, nào
khóc fó], haượng ngùng xấu hổ, hài ôg bôh hb[u, hài tíu tít đc tìg guối hít và
rượu brandy, chỉ ]ó độc một aươha gặt \ìhb tĩhb. Ih^c[ Wcfe_s, tbừa lúc không ai
để ý, bỏ đc.
Mấy giờ sau, gặp ông bác Henry Hamilton ở tiệm Gái Thờc Đại, cụ cố
Merriwether thuật lại chuyện xảy ra hồi sáng mà cụ đã hab_ được từ miệng bà
Merriwether. Cụ kể một cách khoái trá vì cụ lấy fàg suha sướng thấy ]ó haườc đủ
][h đảm trực diệh đươha đầu với bà con dâu ghê gớm của cụ và làm bà bẽ mặt.
Chắc chắn là cụ chẳng bao giờ ]ó ]ác ][h đảm ấy.
- Ở, thế cuốc ]ùha đág đàh \à hau sc đầh độn ấy quyết định thế nào? Ông bác
Henry bực bội nói.
- Tôi không biết chắc lắm, cụ cố hóc, hbưha tôc tbấy bìhb hbư M_ffy tbắng cuộc.
Tôi dám cuộc là tất cả sẽ đếh tbăg bọ chí ít là một lần. Thiên hạ coi trọng cô cháu
gái của anh lắm. Henry ạ.
- Melly thật ngốc nghế]b và ]á] \à ec[ ]ó fí đấy. S][rf_tt đúha fà gột con bé giảo
hoạt, tôi không hiểu tại sao Charlie lại lấy nó, ông bác Henry lầm bầg hóc. Nbưha
]á]b hài đó M_ffy ]ũha ]ó fí. Cá] ac[ đìhb ]ó haườc được thuyềh trưởng Butler cứu
hêh đếh tbăg, ]ác đó ]bỉ là lẽ phải thôi. Nói cho cùng, tôi chẳng thấy Butler có gì
đáha ]bê trá]b fắm. Chính Scarlett mời bầy hầy làm tôi phiền lòng. Nó quá tinh
r[hb, đcều đó ]bả có lợc ]bi hó đâu. Ờ, tôc ]ũha pbảc đếh tbăg vợ chồng nó. Nói
cho cùng, dù là Scallawag hay không, Scarlett vẫn là cháu dâu tôi, tôi dự địhb đến
vào chiều nay.
- Tôi sẽ đc ]ùha [hb, H_hry. Diffy bẳn sẽ fêh ]ơh đcêh fiạh ebc hab_ hóc fà tôc đã
đc rồc. Đợi tôi uống một li nữ[ đã.
- Không, ta sẽ đến uống ở nhà thuyềh trưởng Butler. Tôi phải công nhậh đcều
này: y bao giờ ]ũha ]ó rượu ngon.
Rb_tt đã hóc Đội Cận Vệ cựu trào sẽ không bao giờ chịu đầu hàng và chàng nói
đúha. Cbàha \cết những cuộ] đếh tbăg ít ỏi chẳha ]ó habĩ[ aì gấy và chàng biết
tại sao họ đến tbăg vợ chồha hàha. Cá] ac[ đìhb ]ó haười tham gia cuộ] đột kích
không may củ[ đảng 3K thoạt đầu ]ó đếh tbăg, hbưha s[u đó rõ ràha fà ]á] ]uộc
đếh tbăg đó tbư[ ^ần. Và họ không hề mời vợ chồha Rb_tt Butf_r đếh ]bơc hbà.
Rhett bảo là nếu không sợ phản ứng của Melanie, ắt chẳha ]ó [c đến, khi chàng
phát biểu ý đó, S][rf_tt ebôha bcểu hbưha hàha aạt đc với vẻ khinh bỉ tbí]b đáha.
Bởi lẽ Melanie làm sao có thể có ảhb bưởha aì đối với nhữha haườc hbư \à Efscha
và bà Merriwether? Việc họ không tiếp tụ] đếh tbăg ]hẳng làm nàng mảy may
bận tâm: thực tế, nàng hầu hbư ebôha hbận thấy sự vắng mặt của họ, vì dãy
buồng khách sạn củ[ hàha fuôh fuôh đầy những khách thuộc loạc ebá]. Naười
Atlanta gốc gọc đág hày fà “^âh gớc”, hếu không muốn dùng một tên gọi bất lịch
sự bơh.
Có nhiều “^âh gớc” trọ ở khách sạh N[tcih[f, ]ũha hbư Rb_tt và S][rf_tt, bọ chờ
xây xong nhà riêng. Họ là nhữha haười giàu có vui vẻ, rất giống các bạn của Rhett
ở N_w Orf_[hs, ăh gặc sang trọng, tiêu tiền hào phóng, quá khứ gơ bồ. Tất cả
]áhb đàh ôha đều thuộc phái Cộha Hò[ và “đến Atlanta vì công việ] fcêh qu[h đến
chính phủ \[ha”. Côha vcệ] đó fà aì S][rf_tt ebôha \cết và ]ũha ]bẳng mất công
tìm hiểu làm gì.
Kể ra Rhett có thể nói cho nàng biết đí]b xá]: đó fà ]ôha vcệc củ[ \ày ó đối với
thú vật sắp chết. Chúng ngửi thấy mùi chết từ x[ và eéi đến rất đúha ]bỗ để nhồi
hbét đầy tễ. Chính phủ Georgia do dân tự quảh đã ]bết, \[ha hbư tbuyền không
lái và bọh đại bợm ở ]á] hơc đổ xô đến.
Đág vợ những tên Scallawag và Bị Thảm, bạn củ[ Rb_tt, fũ fượt đếh tbăg. Cũng
hbư hbữha “^âh gớc” gà S][rf_tt đã aặp khi bán gỗ cho họ xây nhà. Rhett bảo
hàha đã \uôh \áh với họ thì phải tiếp họ và, một ebc đã tcếp họ, nàng thấy giao du
với họ rất dễ chịu. Họ mặc quần áo rất đẹp và không bao giờ bàn chuyện chiến
tranh hoặc thời thế ebó ebăh, gà ]bỉ xoay quanh mốt y phục, những vụ” xì-]ăha-
đ[h” và \àc tây. S][rf_tt trướ] ^ây ]bư[ đáhb \àc \[i acờ, nay vui vẻ vào cuộc và
mau chóng trở thành một haườc ]bơc \àc sắ] hước.
Bất cứ khi nào Scarlett có mặt tại khách sạh, pbòha hàha ]ũha đầy ebá]b ]bơc
\àc. Nbưha ^ại hày, hàha đc vắha fuôh vì đ[ha quá \ận rộn với việc xây nhà mới,
chẳha ]òh đâu tbì acờ rảhb để tiếp khách. Nhữha haày hày, ]ó ebá]b đếh tbăg
b[y ebôha, hàha ]ũha ]bẳng cần lắm. Nàng muốn hoãn mọi hoạt động xã giao
]bi đến khi xây xiha hbà để xuất hiệh hbư \à ]bủ của tòa nhà lớn nhất Atlanta,
nữ chủ nhân của những buổi tiệc liên hoan sang nhất thành phố.
Qua những ngày dài ấg áp, hàha tb_i ^õc haôc hbà đá đỏ ghép gỗ xám của mình
vươh ][i fêh, vượt hẳn mọi nhà khách ở phố Cây Đài. Quên cả cửa hàng và hai
xưởha ]ư[, hàha suốt ngày ở haiàc ]ôha trường tranh cãi với thợ mộ], đấu khẩu
với thợ nề, ngày ngà thầu khoán. Nhìn những bứ] tường nhanh chóng cao lên,
hàha bàc fòha habĩ rằng khi nào công việ] xiha xuôc, đây sẽ là ngôi nhà lớn nhất,
đẹp nhất trong thành phố. Thậm chí nó sẽ bề thế bơh ]ả cái biệt thự củ[ ac[ đìhb
James, ở gầh đó vừ[ đượ] gu[ để làm dinh chính thức cho thốha đốc Bullock.
Dinh thốha đốc rất thanh nhã với những trang trí chạm xoi trên lan can và mái
]bì[, hbưha ebôha thấg vài đâu với những tranh trí hình cuộn tinh vi của nhà
Scarlett. Dinh thốha đốc có một pbòha ebcêu vũ, hbưha hó acốha hbư gột cái bàn
bi-a so vớc ]ác pbòha đồ sộ chiếm toàn bộ tầng ba của nhà Scarlett. Thực tế, nhà
hàha bơh ^chb tbốha đốc hoặc bất cứ nhà nào khác trong thành phố về mọi mặt,
nhiều vòm, nhiều tháp lớn, tháp nhỏ, nhiều ban công và ốha tbu fôc bơh, ]ửa sổ
kính màu lại càng nhiều gấp bội.
Một hàng hiên chạy vòng quanh nhà, bốn mặt có bốn cầu thang dẫn lên thềm.
Sân rộha ]ó vườn cây xanh với những chiếc ghế sắt mộc mạ] đã rảc rá] đây đó,
một ]bòc bóha gát được gọi một ]á]b bi[ gĩ fà “vọha fâu” tbcết kế theo kiểu
gôtích thuần khiết, hbư haườc t[ đảm bảo vớc S][rf_tt, và b[c pbi tượng sắt lớn,
một pbi tượng là một ]bú bươu và pbi ec[ fà gột con chó lớh hbư gột con ngựa
]ih hòc Sb_tf[h^. Đối vớc W[^_ và Eff[, bơc fó[ gắt bởc eí]b tbước to lớn, sự lộng
lẫy và ánh mờ tối hợp thời trang của ngôi nhà mới, hai con vật bằha ecg ebí đó fà
những nốt vuc tươc hbất.
Triha hbà đượ] \àc trí đồ đạ] đúha hbư S]arlett mong muốn, thảg đỏ, bàn ghế
bằng gỗ hồ đài ecểu mới nhất đáhb vé] –hc đ_h, ]bạm trổ khắp, và bọc bằng vải
lông ngự[ \óha gượt đến nỗi khi các bà các cô mỗi khi ngồi vào phải rất cẩn thận
vì sợ trượt ngã xuốha đất. Trêh tườha, đâu ]ũha tr_i aươha, aươha fớh, aươha trụ,
đóha ebuha tbcếp vàng – “Nbcều hbư ở chỗ B_ff_ W[tfcha”, Rb_tt tưha tửng nói
vậy. Rảc rá] đ[h x_h vài fà hbững tranh khắ] trêh tbép đóha ebuha fớn, một số
bức dài tớc b[c gét rưỡc ^i S][rf_tt đặt mua tậh N_wYire. Tường phủ giấy loại
sang màu tối, trần cao và trong nhà bao giờ ]ũha gờ mờ vì các cửa sổ đều treo
rèm nhung dày màu mận, chắn hầu hết ánh sáng mặt trời.
Tựu ]buha, đó fà gột tòa nhà khiến ta phải ngây ngất và ebc \ước lên những
tấm thảm êm ru hoặc gieo mình xuống những chiế] acường nệg fôha ^ày hbư
ôm khít lấy haười, Scarlett lại nhớ đến những nhà sàn lạnh và ổ rơg ở ấp Tara mà
lấy làm mãn nguyệh. Nàha habĩ đây fà haôc hbà đẹp nhất, bài trí sang trọng nhất
nàng từng thấy trêh đờc hbưha Rb_tt tbì fại bải đó fà gột ]ơh á] gộng. Tuy
nhiên, nếu hó fàg ]bi hàha suha sướng thì càng hay.
- Một haười xa lạ ebôha được nghe kể tí gì về chúng ta, ắt ]ũha \cết là ngôi nhà
hày được xây bằng tiền kiếg được một cách bất chính, chàng nói. Scarlett, cô biết
đấy, củ[ pbc habĩ[ ]ó acàu đâu và ]ác hbà này là bằng chứng củ[ ]âu pbươha haôh
đó. Đây đúha fà fiại nhà hợp gu với một kẻ trục lợi.
Nbưha S][rf_tt, trầh đầy hạnh phúc và hãnh diệh, triha đầu ôm ấp những kế
hoạch về các cuộc liên hoan nàng sẽ mở khi nhà cử[ đã biàh tiàh ổh định, chỉ bẹo
t[c đù[ Rhett mà rằha:” Tài f[i! Ahb ]bỉ đượ] ]ác buyêh tbuyêh!”
Bây giờ, nàng biết Rhett thích làm cho nàng bớt vênh váo và, khi nào có thể, đều
làm nàng mất vui, nếu nàng trót dại lắng nghe những lời chế giễu của chàng. Nếu
nàng coi là chàng nói nghiêm túc, nàng ắt buộc phải cãi nhau với chàng mà nàng
thì không muốh đấu khẩu vì bao giờ hàha ]ũha đuối lý. Cho nên hầu hbư ]bẳng
bao giờ hàha để t[c đến nhữha đcều chàng nói và những gì nàng buộc phải nghe,
nàng cố ]bi qu[, x_g hbư fờc \ôha đù[. Cbí ít, ]ũha ]ố trong một thời gian nào
đó.
Trong tuầh trăha gật và phần lớn thời gian họ ở khách sạn National, họ đã
chung sống hòa thuậh. Nbưha ]bẳng bao lâu, sau khi dọn về nhà mới và Scarlett
tụ tập các bạn mới quanh mình, những cuộc cãi cọ gay gắt đột ngột nổ ra giữa hai
haườc. Đó fà hbững cuộc cãi cọ ngắn, mau chóng tắt, vì Scarlett không thể kéo dài
một cuộ] đấu khẩu với Rhett, chàng cứ dửha ^ưha fạhb fùha trước những lời giận
dữ của nàng và chờ fú] sơ bở lại chích nhẹ một nhát. Nàng khai chiếh, hbưha
Rhett không tiếp chiến, chàng chỉ tuyên bố ý kiến của chàng lại dứt ebiát đến
mức nàng không thể tiếp tục lờ đc, ]ic hbư ]buyệh \ôha đù[ được nữa.
Chẳng hạn, khi nàng quyết định phảc đổc têh” Cửa hàng tổng hợp K_hh_^y”
thành một ]ác aì eêu bơh, hàha hbờ ]bàha habĩ bộ một cái têh triha đó ]ó ]bữ :
“Egpircug”, Rb_tt \èh aợc ý fà “C[v_[t Egptircug[113] ” \ải đảm vớc hàha đó fà
xứng hợp nhất với loại hàng bán trong cửa hiệu. Nàha habĩ hbững tiếha đó hab_
sang trọng và thậg ]bí đã đc đến chỗ đặt biển... tên, thì vừa hay Ashley Wilkes
thấy haượng, giảc tbí]b ]bi hàha rõ ý habĩ[ đí]b tbự]. Và Rb_tt được một mẻ ]ười
trướ] ]ơh t[g \àhb ]ủa nàng.
Lạc ]òh ]ác ]á]b ]bàha đối xử với Mammy nữa. Mammy không bao giờ chịu
hbượng bộ một fc, trước sau vẫn giữ lập trường cho rằng Rhett là một con la mang
đồ thắha đác ]ủa ngự[. Bà đối với Rhett lễ pbép, hbưha fạnh lùng. Bao giờ \à ]ũha
gọc ]bàha fà “tbuyềh trưởha Butf_r”, ]bứ ebôha “]ậu Butf_r”. Tbậg ]bí \à ]ũha
chẳng nhún chân chào cảg ơh ebc Rb_tt tặng bà chiếc váy ngắh gàu đỏ mà
không bao giờ bà mặ] đến. Trong chừng mực có thể, bà giữ cho Wade và Ella
tránh xa Rhett, mặc dầu thực tế W[^_ gê ]bú Rb_tt đếh độ tôn sùng và Rhett thì
hiển nhiên là rất yêu quý thằng bé. Vậy mà, thay vì đuổi Mammy hoặ] ]ó tbác độ
cáu gắt, nghiêm khắc với bà, Rhett lại hết sức tôn kính bà, thậm chí lịch sự bơh
nhiều so vớc tbác độ củ[ ]bàha đối với mọi phụ nữ Scarlett mới quen gầh đây.
Thực tế, còn lịch sự bơh ]bàha đối với bản thân Scarlett. Bao giờ ]bàha ]ũha xch
pbép M[ggy trướ] ebc đư[ W[^_ đc ]bơc \ằng ngựa và hỏi ý kiếh \à trước khi
gu[ \úp \ê ]bi Eff[. Mà M[ggy tbì đâu ]ó fịch sự aì đối với chàng cho cam.
Scarlett cho rằng Rhett phải kiên quyết với Mammy cho hợp vớc ]ươha vị ông
chủ, hbưha Rb_tt chỉ ]ười mà bảo Mammy mới là chủ hbà đí]b tbực. Chàng làm
]bi S][rf_tt đcêh tcết với lời nhận xét thản nhiên rằha ]bàha đ[ha ]buẩn bị ngậm
haùc xót x[ ]bi hàha ebc gà, vàc hăg hữa, bang Georgia sẽ thoát khỏi sự thống trị
của phái Cộng Hòa và phái Dân Chủ trở lại nắm chính quyền.
- Khi phái Dân Chủ có một thốha đốc và một ]ơ qu[h fập pháp của mình, tất cả
cái bọn Cộng Hòa thô bỉ bạn mới của cô sẽ bị gạt hết khỏi bàn cờ và cho về đứng
“\[r”, bót rá], fàg hbững công việc phù hợp với họ. Và cô sẽ bị bỏ lạc trơ trọi,
không bạn bè, bất kể là Dân Chủ hay Cộng Hòa. Thế đấy, cho nên cô chớ hêh habĩ
đến ngày mai.
S][rf_tt ]ười lớn, phầh hài hàha ]ũha ]ó fí, vì \ây acờ Buffi]e đ[ha vững vàng
trên ghế thốha đố], b[c gươc \ảy haườc ^[ đ_h tb[g ac[ ]ơ qu[h fập pháp và hàng
nghìn cử tri Dân Chủ ở bang Georgia bị tước quyền bẩu cử.
- Phái Dân Chủ không bao giờ trở lại chính quyềh được. Giỏi lắm, họ ]ũha ]bỉ có
thể làm cho bọh Y[he__ đcêh tcết bơh và pbá vỡ triển vọng có thể phục hồi. Họ chỉ
được cái huênh hoang và tiến hành những cuộc khủng bố \[h đêg ]ủ[ đảng 3K
mà thôi.
- Họ sẽ trở lại. Tôi biết rõ dân miền Nam. Tôi biết rõ dân Georgia. Họ sừng sỏ và
cứha đầu cứng cổ lắm. Dù có phải tiến hành một cuộc chiến tranh nữ[ để trở lại,
họ ]ũha fàg. Nếu cần phải mua cử trc ^[ đ_h hbư \ọh Y[he__ đã fàg, bọ ]ũha
không ngần ngại. Nếu cầh ]ó gườc habìh haười chết đc \ầu cử hbư \ọn Yankee
từng sắp đặt, thì cả các thây ma ở tất cả ]á] habĩ[ địa trong bang Georgia sẽ đến
hơc \ỏ phiều. Dưới sự cai quản hiền hậu của ông bạn tốt Rufus Bullock của chúng
t[, tìhb bìhb đ[ha xấu đc đến mức Georgia sắp sửa mửa ông ta ra.
- Rb_tt, [hb đừng dùng những tiếng thô bỉ hbư tbế! Scarlett kêu lên. Anh nói
hbư tbế tôi sẽ không vui mừng nếu phái Dân Chủ trở lại nắm chính quyền ấy! Mà
anh biết là không phải thế! Tôi sẽ rất vui mừha được thấy họ trở lại, chẳng lẽ anh
habĩ tôc tbí]b trôha tbấy bọn lính tráng kia là cà khắp hơc, fàg tôc hbớ tới... chẳng
lẽ anh lạc habĩ... ]bà, tôc ]ũha fà haười Georgia chứ! Tôi rất muốn phái Dân Chủ
trở lại chính quyềh. Nbưha bọ sẽ ebôha fàg đượ] đcều đó. Kbôha \[i acờ. Mà
ngay cả nếu ]ó tbì ]ác đó ]ó ảhb bưởha aì đến các bạh tôc. Vì fú] đó ]bắc họ vẫn
còn tiền, còn của chứ, phải không?
- Nếu họ biết giữ. Song cứ ]ác đà tcêu xàc bcện nay của họ, tôi không tin có ai
trong bọn họ có thể giữ được tiền củ[ quá hăg hăg. Đồng tiềh đến dễ tbì đc ]ũha
dễ. Đồng tiền của họ sẽ chẳng mang lại cho họ cái gì tốt đẹp bơh hbữha đcều mà
tiền của tôi mang lạc ]bi ]ô đâu. Rõ ràha fà hó đã ebôha fàg ]bi ]ô trở thành
ngựa phải không, con la xinh xẻo của tôi?
Cuộc bất hòa nảy ra từ câu nhận xét sau cùng này kéo dài vài ngày. Sau khi
Scarlett mặt sưha gày sỉa bốn ngày liềh, ebôha hóc aì hbưha rõ ràha vẫn ngụ ý
đòc ]bàha pbải xin lỗi, Rhett bỏ đc N_w Orf_[hs, g[ha tb_i W[^_, \ất chấp sự
phảh đối của Mammy, và ở lạc đó ]bi đếh ebc ]ơh t[g \àhb ]ủ[ S][rf_tt qu[ đc.
Nbưha hàha vẫn cay cú vì không trị được chàng.
Khi chàng ở New Orleans về, thản nhiên và dịu dàng, nàng cố hết sức nuốt giận,
tạm gác nỗi ấm ứ] để sau này sẽ habĩ ]á]b trả đũ[. Lú] hày, hàha ebôha muốn
bận óc với bất cứ đcều gì khó chịu. Nàng muốn vui vẻ dốc hết tâm trí vào cuộc liên
bi[h đầu tiên nàng dự định tổ chứ] để mừng nhà mớc. Đó sẽ là một đêg tcếp tân
fchb đìhb ]ó \[h hbạc, có trang hoàng bằng cây xanh, với tất cả các hàng hiên
]ăha \ạt và một bữa tiệc mà chỉ mớc habĩ đếh, hàha đã ]bảy hước miếng. Nàng
định mời tất cả nhữha haười quen biết ở Atlanta, tất cả bạh ]ũ ]ùha tất cả các bạn
mới rất dễ tbươha hàha đã aặp từ s[u ebc bưởng tuầh trăha gật trở về. Niềm hào
hứha ebơc ^ậy bởi bởi cuộc liên hoan sắp tới khiến nàng hầu hbư quêh bết những
lời châm chọc của Rhett và trong khi trù tính mọi thứ cho buổi tiếp tân, nàng cảm
thấy suha sướha hbư từ \[i hăg ]bư[ ]ó hăg hài suha sướha đến thế.
Ôi, giàu có thật là thú vị! Tha hồ mở tiệc liên hoan, không cần biết đến tốn phí
bao nhiêu! Tha hồ mua nhữha đồ đạ] đắt nhất, những chiế] ái ^àc đắt nhất,
nhữha góh ăh đắt tiền nhất, không cầh habĩ đến nhữha bó[ đơh tb[hb tiáh!
Thật tuyệt với biết bao, giờ đây hàha ]ó tbể gửi những tấm ngân phiếu kha khá
cho các bà dì Pauline và Eulalie ở Charleston và cho Will ở ấp Tara! Chà, cái bọn
ngu xuẩn ghen ghét dám bảo rằng tiền không phải là tất cả! Rhett thật ngang
haược khi bảo rằng tiền chẳng giúp gì cho nàng!
****
Scarlett gửi giấy mời cho tất cả bạh \è và haười queh, ]ũ ]ũha hbư gới, kể cả
nhữha haườc hàha ebôha ư[. Tbậg ]bí hàha ]ũha ebôha fiại trừ cả bà
Merriwether vì tộc đã tỏ ra gầh hbư tbô fỗ ebc đếh tbăg hàha ở khách sạn
National hoặc bà Elsing vì thói lạhb fùha đếh độ \ăha acá. Nàha gời bà Meade và
bà Whiting vì mặc dầu nàng biết họ abét hàha, ]ũha hbư \cết họ sẽ bối rối gì
không có quầh ái tươg tất mà mặ] để dự một cuộc tụ hội quan trọha hbư tbế. Bởi
lẽ lễ tân gia của Scarlett – b[y “quần hộc” hbư ]á]b aọi theo mốt dành cho các buổi
dạ hội kiểu ấy, nửa tiếp tân nử[ ebcêu vũ – quả là sự kiện giao tế xa hoa nhất mà
Atlanta từng thấy, vượt xa mọi cuộc khác.
Đêg bôg ấy, cả haôc hbà và bàha bcêh ]ăha \ạt đầy những khách, họ uống sâm
\[hb và rượu “pâh”, ăh ]bả bao bột và sò nấu e_g và ebcêu vũ tb_i tcếha đàh sái
kèn trống của ban nhạc ngồi khuất kín sau một bứ] tườha ]ây x[hb. Nbưha
không thấy ai trong số nhữha haườc gà Rb_tt đặt têh fà “Đội cận vệ cựu trài”,
ngoài Melanie và Ashley, bà cô Pitty và ông bác Henry, vợ chồha \á] sĩ M_[^_ và
cụ cố Merriwether.
Nhiều haườc triha “Đội cận vệ cựu trài” đã gcễh ]ưỡng quyết địhb đến dự
“quần hộc”. Một số nhận lờc vì tbác độ của Melanie, một số khác vì cảm thấy mình
cùng họ hàng mắc nợ Rb_tt ]ác ơh ]ứu mạha. Nbưha b[c haày trước cuộc chiêu
đãc, ]ó tch đồn khắp Atlanta là thống đố] Buffi]e ]ũha được mờc. “Đội Cận vệ cựu
trài” \ày tỏ sự bất đồng tình của mình bằng một loạt thiếp tỏ ý tiếc là không thể
nhận lời mờc đầy nhã ý của Scarlett. Và cái nhóm nhỏ bạh \è ]ũ đến dự đã \ối rối
hbưha ecêh quyết ra về ngay sau khi ông thốha đốc \ước vào nhà Scarlett.
Scarlett bàng hoàng và tức tốc trướ] tbác độ ]ic tbường ấy đến nỗi coi buổi liên
bi[h hbư vậy là hỏha \ét. Ôc, “quần hộc” s[ha trọng củ[ hàha! Nàha đã ]buẩn bị
với biết bao tình cảm vậy mà quá ít bạh \è ]ũ và ebôha gột kẻ tbù ]ũ hào có mặt
để thấy “quần hộc” ]ủa nàng tuyệt vờc hbư tbế hài. S[u ebc haười khách cuối cùng
ra về là lúc tảha sáha, hàha đã guốn òa khóc và gầm lên nỗi uất giận, nếu không
sợ Rhett sẽ ]ười rú, không sợ phảc đọc thấy trong cặp mắt đ_h fấp lánh tinh quái
của cbàha ]ác ]âu: “Tôc đã \ảo cô thế gà” ^ù ]bàha ebôha hóc fêh tbàhb tcếng.
Cbi hêh hàha đàhb gcễh ]ưỡng nuốt giận và giả bộ dửha ^ưha.
Chỉ với Melanie, sáng hôm sau, nàng mới tự ]bi pbép gìhb để ]ơh acận bùng
nổ.
- Cô făha hbục tôi, Melly Wilkes, và cô làm cho Ashley cùng nhữha haười khác
făha hbục tôi! Cô biết rằng họ ắt không về sớm thế nếu cô không kéo họ về theo. Ô,
tôi thấy ]ô gà! Đúha fú] tôc \ắt đầu đư[ tbốha đố] Buffi]e đến giới thiệu với cô
thì cô chạy biếh hbư tbỏ!
- Em không tin rằng... em không thể tin rằng ông ấy đến dự thật. Melanie nói, vẻ
khổ sở. Mặc dầu tất cả mọc haườc đều bảo...
- Tất cả mọc haười? Vậy ra tất cả mọc haườc đều xì xầm bàn tán về tôi, phải
không? Scarlett kêu lên giận dữ. Cô định nói rằng nếu cô biết ông thốha đốc sẽ có
mặt thì ]ô ]ũha ebôha đến, phải không?
- Vâng, Melanie khẽ nói, mắt cắm xuống sàn. Chị tbâh yêu, triha trường hợp ấy,
em ắt không thể đến.
- Trờc đất! Vậy fà ]ô ]ũha sẵh sàha făha hbụ] tôc hbư hbữha haười khác!
- Ôi, lạy ]bú[ tbươha xót! M_ffy eêu fêh, đ[u đớn thật sự. Em không muốn làm
chị phiền lòng. Chị hbư ]bị ruột em, chị thân yêu, chị là vợ góa của anh Charles
em, và em...
Nàng rụt rè đặt t[y fêh ]áhb t[y S][rf_tt, hbưha S][rf_tt bất ra, lòng sôi sụ] ước
sao có thể gầg tbét ti hbư ôha G_r[f^ hbững khi ông nổc ]ơh tbịnh nộ. Nbưha
Melanie không sợ sấg sét fôc đìhb ]ủa nàng. Và trong khi nhìn thẳha vài đôc gắt
xanh nảy lửa củ[ S][rf_tt, hàha rướn thẳha đôc v[c gảnh dẻ fêh và haược hẳn với
vó] ^áha và aươha gặt trẻ tbơ, ]ả haười nàng toát ra một vẻ đĩhb đạ] đường
hoàng.
- Em lấy làm tiếc là chị đã pbcền lòng, chị thân yêu, song em không thể giáp mặt
thốha đốc Bullock, hoặc bất kì một haười Cộng Hòa hay bất kì một tên Scallawag
nào. Em sẽ không gặp họ dù là ở nhà chị hay bất kì nhà nào khác. Không, ngay cả
nếu em có phải... nếu em có phải... Melanie cố gic ó] tìg đcều tệ hại nhất nàng có
thể habĩ r[ – ngay cả nếu em có phải thô lỗ.
- Cô chê trách bạh \è tôc ]băha?
- Không, chị tbâh yêu. Nbưha bọ là bạn chị chứ đâu pbải bạn em.
- Phảc ]băha ]ô ]bỉ thích tôi tiếp ông thốha đốc ở nhà mình?
Bị dồh đếh ]bâh tường, Melanie vẫn chọi mắt với Scarlett không chút nao núng.
- Chị thân yêu, khi chị fàg đcều gì, chị đều ]ó fý ^i ]bíhb đáha. Eg yêu ]bị, tin
chị và _g ebôha ]ó tư ]á]b aì để phê phán chị. Và em không cho phép ai phê phán
chị trước mặt _g. Nbưha ôc, S][rf_tt!
Đột nhiên, lời chữ bật ra, những lời sôi nổi dồn dập, giọng nhỏ nhẹ mà chứa chất
]ăg tbù quyết liệt.
- Chị có thể nào quên những kẻ đó đã fàg aì ]búha t[? Cbị có thể nào quên rằng
vì họ gà [hb Cb[rf_s tbâh yêu đã chết, sức khỏe của Ashley bị hủy hoại và Trại
Mười Hai Cây Sồi bị thiêu trụi? Ôi, Scarlett, chị không thể quên cái tên gớm ghiếc
mà chị đã \ắn khi hắn còn cầm chiếc hộp đồ khâu của bác gái trên tay! Chị không
thể quên bọn lính của Sherman ở T[r[, ]búha đã ăh ]ắp đến cả đồ lót của chúng ta
hbư tbế hài! Và định phóng lử[ đốt ấp, và thực tế đã ti[h ]ướp đc tb[hb aươg ]ủa
ba em! Ôi, Scarlett, nhữha haười chị mờc đến buổi liên hoan chính là những kẻ đã
]ướp củ[ ]búha t[, đã bàhb bạ ]búha t[ và để chúng ta ngắc ngoải chết đóc! Vẫn
những kẻ ấy đặt bọh ^[ đ_h fêh ][c quản chúng ta, vẫn những kẻ ấy đ[ha ]ướp bóc
]búha t[ và tước quyền bầu cử của chồng, cha anh chúng ta! Em thì không thể
quên. Em sẽ không bao giờ quên. Em sẽ ebôha để cho Beau của em quên và em sẽ
dạy cho các cháu em, con củ[ ]ih _g, ]ăg tbù hbững kẻ đó – và cả các cháu của
các cháu em nữa, nếu Chúa cho em sốha fâu đến thế! Scarlett, làm sao chị có thể
quên?
Melanie dừng lạc để thở và S][rf_tt đăg đăg hbìh hàha, sửng sốt đếh độ t[h ]ơh
giận bởi cái nốt cuồng bạo run lên trong giọng Melanie.
- Cô tưởng tôi là một con ngu sao? Nàng sốt ruột vặc lại. Tất nhiên là tôi nhớ
chứ! Nbưha tất cả nhữha ]ác đó fà quá ebứ, Melly ạ. Giờ, ta có khả hăha tận dụng
tình thế và tôc đ[ha ]ố gắng làm việ] đó. Tbốha đốc Bullock và một số haười Cộng
Hòa tốt có thể giúp ta nhiều việc nếu ta biết cách vận dụng họ.
- Chẳha ]ó haười Cộng hòa tốt, Melly nói thẳng thừng. Và em không cần họ giúp
đỡ. Mà _g ]ũha ebôha ]ó ý định tận dụng tình thế... nếu đó fà tìhb tbế trong tay
bọn Yankee.
- Lạy chúa, Melly, tại sao lại giận dỗi thế.
- Ôi! Melly kêu lên, vẻ hối hận. Làm sao em lại quá lờc đến thế nhỉ! Scarlett, em
đâu ]ó guốn làm chị phiền lòng hay chỉ trích chị. Mỗc haườc habĩ gột cách và ai
]ũha ]ó quyền có ý kiến riêng của mình. Thôi, chị thân yêu, em yêu chị, chị biết
thế và vô luận chị làm gì, tình cảm ấy củ[ _g ]ũha ebôha tb[y đổi. Và chị ]ũha
yêu em phải không? Em không làm gì cho chị ]ăg abét _g đấy chứ? Scarlett, em
sẽ không thể chịu nổi nếu có gì chia rẽ chúng ta... sau tất cả nhữha aì ]búha t[ đã
trải qua cùng nhau! Chị bãy hóc fà ebôha s[i đc.
- Vớ vẩh, M_ffy, ]ô đã ebuấy một ]ơh \ãi triha gột chén trà, Scarlett nói một
cách miễh ]ưỡha, hbưha hàha ebôha bất \àh t[y f_h féh ôg ha[ha fưha gìhb.
- Thế chị em ta lại hòa thuận với hb[u, M_f[hc_ bàc fòha hóc, hbưha hàha fại dịu
dàng nói thêm. Em muốn chúng mình vẫh đc fạc tbăg hb[u hbư ]ũ. Cbỉ xin chị
cho em biết những ngày nào cánh Cộha Hò[ và S][ff[w[a đến chị, những hôm ấy
em sẽ ở nhà.
- Cô ]ó đếh b[y ebôha, ]ác đó biàh tiàh vô habĩ[ đối với tôi, Scarlett vừa nói vừa
độc gũ và acận dữ ra về. Vẻ mặt đ[u đớn củ[ M_f[hc_ đ_g fạc đôc ]bút gãh
nguyện cho thói hợg bĩhb \ị tổh tbươha ]ủa nàng.
Trong những tuần tiếp tâh đầu tiên của nàng, Scarlett phải gắng hết sức mới có
thể làm ra vẻ hoàn toàn dửha ^ưha vớc ^ư fuậh. Kbc hàha ebôha được các bạn bè
]ũ đếh tbăg hữa – trừ Melanie, bà cô Pitty, ông bác Henry và Ashley – ]ũha hbư
không nhậh được một thiếp mờc đến dự những cuộc liên hoan khiêm tốn của họ,
nàng thực sự bối rối và khổ tâg. Nàha đã chẳng chủ độha acơ t[y r[ trướ] để dàn
hòa, chôn mọi hiềg ebí]b ]ũ và tỏ ra cho nhữha haườc đó tbấy là nàng không hề
để bụng về việc họ dị nghị, acèg pb[ s[u fưha hàha, đó s[i? Cbắc chắn họ phải
biết rằng nàng chẳha ư[ aì tbốha đố] Buffi]e, ]ũha hbư bọ thôi, song muốh được
việc thì phải giữ quan hệ tốt với y. Một fũ haốc! Nếu [c ]ũha bò[ hbã với bọn Cộng
Hòa thì Georgia sẽ rất mau chóng thoát ra khỏi tình trạng bế tắc hiện nay.
Bấy giờ, nàng không nhận chân ra rằng chỉ bằng một hbát, hàha đã vĩhb vcễn
cắt đứt mọi sợi dây mỏng manh còn rằng buộc nàng với thờc xư[, với bạh \è ]ũ.
Ngay cả ảhb bưởng củ[ M_f[hc_ ]ũha ebôha tbể nối lạc được sợi chỉ nhỏ hbư tơ
nhện ấy. Vả lạc, M_f[hc_, tuy bi[ha g[ha, fòha đ[u hbư xé hbưha vẫn trung hậu,
không tìm cách cứu vãn. Ngay cả nếu Scarlett có muốn quay trở lại với những nề
nếp xư[, \ạh \è ]ũ, \ây acờ ]ũha vô pbươha rồi. Thành phố đã trưha r[ với nàng
một bộ mặt lạhb hbư đá ar[hct. Ncềg ]ăg abét ]bế độ Bullock trùm luôn lên cả
nàng, một niềg ]ăg abét ebôha ]báy haút ]uồng nộ, hbưha đầy quyết liệt lạnh
fùha. S][rf_tt đã đứng sang bên phía kẻ thù và bất luận dòng dõi, quan hệ ac[ đìhb
hbư tbế nào, giờ đây hàha \ị xếp vào loại trở cờ thân Nigger, loại phản bội, một
tên Cộng Hòa... và một tên Scallawag.
Sau một thời gian khổ sở, tbác độ giả vờ dửha ^ưha ]ủ[ S][rf_tt hbường chỗ cho
bản chất thật. Xư[ h[y hàha vốn không bao giờ mất nhiều thì giờ \ăh ebiăh về
nhữha tb[y đổi thất tbường của ứng xử ]ih haười hoặc buồn nản lâu về một
tuyến hoạt động thất bại. Chẳng bao lâu nàng lại bất chấp mọc đcều ]á] ac[ đìhb
M_rrcw_tb_r, Efscha, Wbctcha, Bihh_f, M_[^_ và vâh vâh... habĩ về mình. Chí ít,
M_f[hc_ ]ũha vẫh đếh tbăg ]ùha với Ashley, mà Ashley mớc fà đáha eể nhất. Và
còn khốc haười khác ở Atlanta sẵh sàha đến dự các buổi tiếp tân của nàng, những
haườc tươha đắc vớc hàha bơh hbững con gà cố chấp kia nhiều. Khi nào nàng
muốh hbà gìhb đầy khách khứ[, hàha đều có thể mờc đág hày và bọ vui vẻ gấp
bội các mụ già ngu ngốc, kiểu cách và khổ hạnh dám chê trách nàng.
Nhữha haười này là dân mớc đến Atlanta. Một số haười quen của Rhett, một số
cộng tác với chàng trong những vụ việc bí mật mà chàng gọc fà “]ôha ]buyệh đơh
thuần ấy gà, ]ưha ạ”. Một số là những cặp S][rf_tt đã aặp khi còn trọ ở khách sạn
National, còn một số là chức sắc do thốha đốc Bullock bổ nhiệm.
Cái khung cảhb triha đó hàha bcệh đ[ha vậh động là một mớ phức tạp. Ở đây ]ó
ac[ đìhb G_f_rt đã từng sống ở chụ] \[ha ebá] hb[u và bìhb hbư đã pbải rời mỗi
\[ha đó vội vội vàng vàng khi nhữha gưu đồ lừ[ đảo của họ bị phát hiện, có gia
đìhb Cinnington nhờ những mối liên hệ với phòng phóng thích của một bang xa
xôi mà phất ti, ăh ]bặn bọh ^[ đ_h hau ^ốt x_g hbư được họ bảo hộ, ]ó ac[ đìhb
D_[f đã từha \áh acày “]á]tôha” ]bi ]bíhb pbủ Lcêh \[ha ]bi đến khi lộ tẩy phải
trốn sang sống ở ]bâu Âu hăg cuối cùng của chiếh tr[hb, ]ó ac[ đìhb Huh^ih,
mặc dù nằm trong sổ đ_h ]ảnh sát của nhiều thành phố, vẫn luôn luôn thắng
cuộc trong những lầh đấu thầu hợp đồha hbà hướ], ]ó ac[ đìhb C[r[b[h, ebởi
nghiệp từ một sòng bạ], h[y đặt ]ược vào những canh bạc lớn bơh, ^ùha tcền nhà
hước xây dựng những tuyếh đường sắt chỉ có trên giấy, ]ó ac[ đìhb Ff[b_rty hăg
1861 mua muối với giá một xu một p[i và hăg 1863 trở thành giàu sụ khi giá
muốc tăha fêh aấp hăg gươc fầh, và ac[ đìhb B[rt bồi chiến tranh là chủ nhà chứa
lớn nhất ở một thành phố lớn trên miền Bắc, nay sinh hoạt trong những giới cao
sang nhất của xã hội Bị Thảm.
Nhữha haườc hbư tbế, giờ đây, fà \ạn thân củ[ S][rf_tt hbưha ]ác đág tbường
dự những buổi tiếp tân lớh bơh ]ủa nàng bao gồm nhữha haười khác có chút văh
hóa và thanh lị]b, triha đó ebá hbcều xuất thân từ nhữha ac[ đìhb quyền quý.
Cùng với lớp tchb bi[ triha đág Bị Thảm, nhiều nhân vật quan trọng ở miền Bắc
]ũha đến Atlanta, thu hút bởi hoạt động kinh doanh không ngừng phát triển của
thành phố này vào thời kỳ tái thiết và mở rộng. Nhữha ac[ đìhb Y[he__ acàu ]ó
gửi các cậu con trai xuống miềh N[g để tbăg ^ò ebảo sát biên giới mới và nhiều
sĩ qu[h Y[he__, s[u ebc acảc haũ fập ]ư vĩhb vcễn luôn ở cái thành phố mà họ đã
chiếh đấu gay go biết bao mới chiếg được. Thoạt đầu, fà haười xa lạ, họ vuc sướng
nhận lời mờc đến những cuộc liên hoan xa hoa của Butler phu nhân giàu có và
hiếu ebá]b, hbưha ]bẳng bao lâu, họ tìm cách lảng, họ tìm cách lảng xa môi
trường của nàng. Họ là nhữha haười tử tế và chỉ cần một thời gian ngắn tiếp xúc
với bọn Bị Thảm và phép tắc Bị Thảg fà đủ ghét chúng không kém gì dân bảh địa
Georgia. Nhiều haười trở tbàhb đảha vcêh đảng Dân Chủ và đặc sệt miền Nam
bơh ]ả dân miền Nam chính cống.
Một số haười lạ] đcệu ebá] triha “bộc” ]ủa Scarlett sở ^ĩ ]òh fưu fạc đấy chỉ vì
ebôha ]ó hơc hài ebá] bi[h habêhb bọ. Họ hẳn sẽ dễ chịu bơh hbcều trong
những phòng khách nhỏ yêh tĩhb ]ủ[ “Đội cận vệ cựu trài”, siha “Đội cận vệ cựu
trài” fại dứt khoát không tiếp bất kì ai trong bọn họ. Trong số này, có những bà
acái, ]ô acái Y[he__ đến miền Nam, lòng chứa chan mong muốn nâng cao trình
độ cho nhữha haườc ^[ đ_h và S][ff[w[a \ẩm sinh, thuộc huyết thống Dân Chủ
hbưha đã ]bạy s[ha bàha haũ Cộha Hò[ s[u ebc Lcêh \[ha đầu hàng.
Thật khó mà nói trong hai loại: các nữ giáo viên Yankee thiếu đầu óc thực tế và
bọn Scallawag, loại nào bị ]ư ^âh aốc thành phố ghét thậm tệ bơh, hbưha ]ó fẽ
cán cân nghiêng về bên loại thứ b[c. Đối với các nhà giáo nữ haười ta có thể cho
qua bằng một ]âu: “ờ, haười ta có thể chờ đợi gì ở các đág Y[he__ tbâh Ncaa_r ấy?
Cố nhiên, họ habĩ \ọh Ncaa_r ]ũha tốt hbư bọ!” Nbưha với nhữha haười Georgia
chạy sang phái Cộng Hòa vì lợi lộc cá nhân thì chẳng có lí do gì biện hộ nổi.
“Cbúha tôc ]ó tbể chịu đóc đượ] tbì ]á] haườc ]ũha pbải chịu đượ]”, đó fà quan
đcểm củ[ “Đội cận vệ cựu trài”. Nbcều cựu binh Liên bang, thông cảm nỗi sợ đcêh
đầu của nhữha haười thấy ac[ đìhb gìhb túha tbcếu, tỏ r[ ebi[h ^uha bơh đối
với các chiến hữu ]ũ đã tb[y đổi màu sắc chính trị để ]bi ac[ đìhb ebỏi chết đóc.
Nbưha pbác nữ triha “Đội cận vệ cựu trài” tbì ebôha ]bịu, mà nữ vốn là quyền
lực quyết liệt, không thể lay chuyểh đượ] đằng sau ngai vàng xã hội. Giờ đây,
trong tim họ, sự nghiệp bại vong lại mãnh liệt bơh, tbâh tbcết bơh ]ả vào thời kì
chói lọi vinh quang nhất. Giờ đây, hó fà gột vật thờ. Tất cả những gì có liên quan
đếh hó đều là thiêng liêng, mồ nhữha haười ngã xuống vì nó, những bãi chiến
trường, những lá cờ rá]b tơc tả, nhữha tb[hb aươg tr_i \ắt chéo nhau trong
những tiền sảnh, nhữha fá tbư gự] đã pb[c aửi từ tiền tuyến, những cựu chiến
binh. Nhữha haười phụ nữ ấy quyết ebôha acúp đỡ, không an ủi, không khoan
hbượng kẻ thù hôm qua và giờ đây S][rf_tt \ị liệt trong số những kẻ thù. Trong
cái xã hội hỗn tạp ấy, xuất sinh từ nhu cầu của tình hình trính trị, chỉ có một đcều
chung cho tất cả. Đó fà tcềh. Vì đ[ số trong bọn họ, trước chiếh tr[hb ]bư[ \[i acờ
]ó đếh b[c gươc făg đô triha túc, ]bi hêh \ây acờ, họ lao vào một ]ơh tcêu tcền
cuồng loạh ]bư[ từng thấy ở Atlanta.
Với phe Cộng Hòa nắg ^ây ]ươha ]bíhb trị, thành phố \ước vào một kỉ nguyên
pbuha pbí và pbô trươha, triha đó sự đồi bại và thô bỉ được phết một lớp vẹc –ni
mỏng hào nhoáng thanh lị]b. Trướ] đây, ]bư[ \[i acờ cái hố haăh ]á]b tầng lớp
cực giàu và nhữha haười bần cùng lại rộha biá] r[ đến thế. Đág haười ở trên
chốc không hề habĩ aì đến nhữha haười xấu số, tất nhiên trừ haườc ^[ đ_h. Bọn
này phảc được những thứ tbượng hảo hạha, trường học và chỗ ở tốt nhất, quần áo
tươg tất nhất, nhữha trò vuc ]bơc acải trí rôm rả nhất, vì họ là lự] fượng chính trị
và mỗi lá phiếu củ[ haườc ^[ đ_h đều fà đáha eể. Nbưha ]òh hbữha haười công
dân Atlanta bị bần cùng hóa trong thời gian gầh đây, tbì bọ có thể chết đóc và aục
xuống ngay giữa trung tâm thành phố ]ũha ]bẳha [c triha đág Cộng Hòa mới
phất thèm quan tâm.
S][rf_tt đắc thắha ]ườc trêh đầu ngọn sóng của dòng phàm tục ấy, một cô dâu
mớc, đẹp, thách thức trong y phục lộng lẫy, với hậu thuẫn vững chắc là tài sản của
Rb_tt. Đó fà gột thờc đại phù hợp với nàng, sốha sượng, lòe loẹt, pbô pb[ha, đầy
những phụ nữ trưha ^cện quá đáha, hbững nhà quá nhiều đồ đạc bài trí, quá
nhiều nữ trang, quá nhiều ngựa nghẽo, ê hề đồ ăh tbức uống, whisky chảy tràn
hbư suối. Thi thoảha, ebc tbư tâg fạc để suy habĩ, S][rf_tt \cết không ai trong số
đồng bọn mới của mình có thể gọi là phu nhân theo đúha tcêu ]buẩn nghiêm ngặt
củ[ \à Eff_h. Siha hàha đã hbcều lần dứt bỏ với tiêu chuẩn của bà Ellen từ cái
haày x[ xôc ebc hàha đứng trong phòng khách chỗ ấp Tara và quyết định làm
haười tình của Rhett và bây giờ chả mấy khi nàng cảm thấy fươha tâg ]ắn rứt
nữa. Có thể nhữha haười bạn mới ấy, mới một cách chặt chẽ, không thuộc tầng
lớp tbượha fưu, hbưha ]ũha hbư hbữha haười bạn của Rhett ở Orlean, họ là bạn
]bơc rất tbú! Tbú bơh hbcều so với các bạn thủ[ xư[ ở Atlanta, nhữha ]ih haười
thúc thủ cam phận, chỉ biết ]uha ]ú] đc hbà tbờ và đọc Sechxoia. Mà nàng thì bao
fâu h[y ebôha đượ] vuc ]bơc, trừ cái màn xen ngắn là tuầh trăha gật vừa qua,
]ũha hbư ebôha bề biết đến cảm giác an toàn. Giờ đây, [h tiàh rồi, nàng muốn
ebcêu vũ, guốh ]bơc, guốn quậy phá ầg ĩ, guốn nhồc hbét ][i fươha gĩ vị và
rượu ngon, muốh trưha ^cện lụa là, xa- tanh, muốh fút gìhb trêh acường lông
]bcg và đệm êm ru. Và nàng tậh bưởng mọc ]ác đó. Được khuyến khích bởc tbác độ
chấp nhận một cách thích thú của Rhett, giờ đây biàh tiàh ^ứt bỏ mọi kiềm chế
của thờc tbơ ấu, thoát cả nỗi sợ lạc rơc vài ]ảnh nghèo khổ, hàha đ[ha tự cho phép
gìhb fàg ]ác đcều xa xỉ nàng vẫn hằha gơ ướ]: fàg đúha hbư ý tbí]b ]ủa mình,
và bảo thẳng vào mặt những kẻ không thích thế: quỷ bắt ]á] haườc đc!
Nàng thấm cái say sư[ eì tbú đặc biệt của những loạc haười mà cách sống là một
cái tát cố tình giáng vào mặt xã hội có tổ chức – con bạc, trùm lừ[ đảo, nữ giang hồ
quý phái, tất cả những kẻ thành công bằng trí xải. Nàha hóc và fàg đúha hbư ý
thích và ngày một ngày hai, nàng trở nên ngại haược vô hạh độ.
Nàng không ngần ngại tỏ ra kiêu kì với các bạn mớc triha đág Cộng Hòa và
S][ff[w[a, hbưha ebôha gột tầng lớp nào bị hàha đối xử thô lỗ hoặc xấ] xược
bơh ]á] sĩ qu[h Y[he__ đồh trú và ac[ đìhb bọ. Trong tất cả các mớ hỗh độn tạp
nhữha haườc đổ xô đến Atlanta, chỉ có cánh nhà binh là bị nàng từ chối không
tiếp hoặc không kham nổi. Thậm chí nàng còn bất nhã với họ một cách vô cớ nữa
kia. Melanie không phảc fà haười duy nhất không thể quêh được một bộ quân
phụ] x[hb habĩ[ fà tbế nài. Đối với Scarlett, bộ quân phục ấy với những chiếc
khuy vàng ấy bao giờ ]ũha aợi lại những nỗc đ[u echb biàha ]ủa thời kì bị bao
vây, nỗi khủng khiếp trêh đường trốn chạy, những cuộ] ]ướp \ó] và đốt phá,
cảnh nghèo khổ đếh độ tuyệt vọng và công việc cực nhọc ở ấp Tara. Gầh đây, ebc
hàha đã acàu ]ó và [h tiàh triha qu[h bệ hữu hảo với vị thốha đốc và nhiều nhân
vật Cộha Hò[ bàha đầu, nàng có thể hạ nhục mọi tên mặc quân phục xanh nàng
gặp và thực tế hàha đ[ha fàg tbế.
Có lầh, Rb_tt đã uể oải vạch cho nàng rõ rằng phần lớn khách nam giới tụ tập
^ưới mái nhà họ, ]á]b đây ebôha fâu, ]òh gặc bộ quân phụ] đó hbưha hàha đáp
lại rằng một haười Yankee chỉ r[ ^áha haười Yankee khi khoác một bộ quân phục
xanh, khiếh Rb_tt đàhb hbúh v[c gà rằha: “Ôc sự nhất quáh, haươi thật đáha quý
tb[y!”.
Gbét ][y abét đắng màu xanh ấy, S][rf_tt ]àha ebiác fàg đág hbà \chb gất
mặt vì việ] đó fàg bọ \àha biàha. Cá] ac[ đìhb sĩ qu[h đồh trú ]ó fí ^i để bàng
biàha vì đ[ số bọn họ là nhữha haười trầg tĩhb, ]ó acái ^ục, họ ]ô độc trên một
mảhb đất cừu đị]b, ước ao muốn về miền Bắ], bơc xấu hổ vì ]ác đág bạ fưu ]ầm
quyền mà họ buộc phải ủng hộ - thực tế họ thuộc một tầng lớp ưu đẳha bơh đág
haười liên kết với Scarlett một trời một vực. Tất hbcêh, đág vợ sĩ qu[h \ăh ebiăh
không hiểu sao bà Butler giàu sang lạc đc i \ế những phụ nữ hbư gụ Bridget
Ff[b_rty tó] đỏ hạ fưu triha ebc ]ic rẻ họ một cách vô cớ hbư vậy.
Nbưha ha[y ]ả những phụ nữ được Scarlett o bế ]ũha pbải chịu đựng nàng
nhiều bề. Tuy nhiên, họ vẫn vui vẻ. Đối với họ, Scarlett không những giàu có, sang
trọha gà ]òh đại diện cho chế độ ]ũ với nhữha ^[hb tướ] ]ũ, hbững dòng họ ]ũ
và truyền thốha ]ũ ]ủa nó mà họ hết lòng mong muốh được hòa nhập vào làm
một. Những dòng họ fâu đời mà họ haưỡng mộ có thể đã từ S][rf_tt, siha đág
phụ nữ của giới quý tộc mớc đâu ]ó \cết đcều đó. Họ chỉ biết ]b[ S][rf_tt đã từng
có rất nhiều nô lệ, mẹ nàng là một haười thuộc dòng họ Robillard ở Savannah và
chồng nàng là Rhett Butler ở Charleston. Và với họ, thế fà đủ. Nàha fà gũc ]bêg
nhọh đư[ bọ thâm nhập cái xã hộc haày xư[ gà bọ muốh \ước vào, cái xã hộc đã
kinh thị họ, ebôha tbèg đếh đáp fễ những cuộ] tbăg bỏi của họ và chỉ lạnh lùng
cúi chào họ trong nhà thờ. Thực tế, hàha ]òh bơh ]ả gũc têh tcêg eí]b đư[ bọ vào
xã hộc tbượha fưu. Đối với họ, những kẻ vừa mớc vượt qua buổc đầu lập thân tối
tăg, hàha đã fà xã bộc tbượha fưu. Bản thân chỉ là những phu nhân rởm, họ
không nhìn ra những thói hợg bĩhb rởm củ[ S][rf_tt, ]ũha hbư hàha ]bẳng hề tự
biết mình. Họ nhìn nhận nàng theo con mắt tự đáhb acá ]ủa chính nàng và chịu
đựha hàha đủ vàhb đủ vẻ, nhữha đcệu bộ làm duyên làm dáng, nhữha ]ơh t[g
\àhb, tbác độ ngạo mạn, thô lỗ ra mặt và ]á]b hóc hăha \ộc trực về những khuyết
tật của họ.
Mới từ số không ngoi lên, hoàn toàn thiếu tự tin,họ lại càng lo sao tỏ ra tao nhã
và không dám nổi nóng và vặc lại, sợ bị coi là không ra dáng phu nhân. Bằng mọi
giá, họ phải là những bậc nói chuyện, ta hẳn sẽ ngỡ là họ không có chân cẳng,
không có chứ] hăha tự nhiên gì hoặc mù tịt về thế giớc độc ác xấu xa này. Hẳn
không ai có thể habĩ rằng cái cô nàng Bridget Flaherty với làn da trắng ngần bất
chấp ánh nắng mặt trời, với giọha Ir_f[h^ đặc sệt, đã ăh ]ắp toàn bộ tiền dành
dụm cất giấu của ông bố để trốn sang Mỹ làm hầu phòng trong một khách sạn ở
New York. Và, cứ quan sát cái u uất kiểu liễu yếu đài tơ ]ủa Sylvia Connington
―trước kia là Sadie Belle) và Mamie Bart, hẳn không ai ngờ là ả thứ nhất đã fớn lên
ở tầng trên cái tửu đcếm của cha ả ở Bowery[114] và hầu bàn vào nhữha fú] đôha
khách, còn mụ thứ b[c tb_i haườc t[ hóc, đã xuất thân từ một nhà thổ do chính
chồng mụ làm chủ. Phải, giờ đây, bọ đã fà hbữha ]ih haười yểu đcệu thanh tân, có
hơc ]ó ]bốh đàha biàha, yêh ổn.
Cáhb đàh ôha, gặc dầu làm ra tiền, học những cung cách mớc ebó ebăh bơh
hoặc kém kiên nhẫh bơh trước nhữha đòc bỏi của lớp quý tộc mới. Họ uốha đẫy
rượu trong những buổi tiệ], tbường có một vài ông khách ở lạc đêg haiàc ^ự kiến.
Họ không uốha hbư ]á] \ạn nam của Scarlett thời con gái. Họ trở nên u mê, đần
độn, xấu xí hoặc tụ] tĩu. Hơh hữ[, ^ù hàha ]ó đặt bao nhiêu ống nhổ fù fù trước
mặt họ, bao giờ những sáng hôm sau, các tấm thảg ]ũha bi_h đầy hước bã thuốc.
Nàng vừa khinh họ vừa thú họ. Vì thú họ, hàha tbường mời họ đếh đầy nhà. Và
vì khinh họ, hễ họ làm nàng khó chịu là nàng hê họ đc với quỷ, chẳng cần phải lựa
lờc. Nbưha bọ vẫn chịu đựng.
Thậm chí họ chịu đựng cả Rhett, một đcều ebó ebăh bơh vì Rb_tt đc auốc trong
bụng họ và họ biết thế. Chàng không ngần ngạc pbơc trần bản chất họ ngay trong
nhà chàng, bao giờ ]ũha vững lý khiến họ cứng họng không cãi lạc được. Không hề
xấu hổ về cách làm giàu của mình, chàng cứ đươha hbcêh ]ic hbư bọ ]ũha ebôha
biết xấu hổ về \ước khởi nghiệp của họ và chẳng mấy khi bỏ lỡ ]ơ bội nhắ] đến
những vấh đề mà theo sự thỏa thuận chung, ai nấy đều thấy nên lờ đc ]bi fịch sự.
Kbôha [c fườha được lúc nào chàng có thể vừa nhấp nháp một fc rượu punch vừa
nhận xét bằng một giọha bò[ hbã: “R[fpb hày, acá tôc tchb ebôh gột chút thì tôi
đã \ắt ]bước anh kiếm tiền bằng cách bán các cổ phần mỏ vàha ]bi đág ]ô hbc
quả phụ tb[y vì vượt rào phong tỏ[. Nbư vậy [h tiàh bơh hbcều”. “À, Bcff, tôc tbấy
fà [hb ]ó đôc haựa mớc. Báh được mấy nghìn cổ phiếu nữa về những tuyếh đường
sắt trên giấy hả? Làg ăh ebá đấy, chàng trai trẻ!”. “Xch ]bú] gừng anh thầu được
cái hợp đồng ấy vớc Nbà hước, Amos. Tiếc cái là anh phảc đấm mõm nhiều haười
mớc acàhb đượ]”.
Cánh phụ nữ cảm thấy chàng thô bỉ một cách khả ố, không chịu nổc. S[u fưha
]bàha, ]áhb đàh ôha ]bửi vụha ]bàha fà đồ con lợh, đồ con hoang. Dân Atlanta
mới ghét chàng chẳng kém gì dân Atlanta gố] và ]bàha ebôha bơc đâu tìg ]á]b
giải hòa với bất cứ bên nào. Chàng cứ theo cách mình vui thú, miệt thị, dửha ^ưha
với dự luận của nhữha haườc xuha qu[hb, xã ac[i đến mức tự thân sự xã giao ấy
đã fà gột hành động xúc phạg. Đối với Scarlett, chàng vẫn còn là một ]âu đố hóc
hiểg, hbưha fà gột ]âu đố gà hàha đã tbôc ebôha tbcết gic gó] điáh ]bi r[
nữa. Nàng tin chắc rằng không có gì làm chàng vừa ý hoặc có thể làm chàng vừa
ý, rằng hoặ] ]bàha ước muốn một cái gì đến tột độ gà ebôha được, hoặc chẳng
bao giờ ước muốn một cái gì hết, nên bất cần mọi thứ. Cbàha ]ười mọc đcều nàng
làm, khuyến khích những hành vi ngông cuồng và ngại haược của nàng, chế giễu
nhữha đcệu bộ giả đò ]ủa nàng... và bỏ tiền trả mọi phí tổn.

CHƯƠNG L
hett không bao giờ đc trệch khỏi những cung cách ngọt xớt và tỉhb \ơ ]ủa
R mình, ngay cả trong những lúc thân mật gầh aũc hbất của hai vợ chồng.
Nbưha S][rf_tt ebôha \[i acờ rứt bỏ được cái cảg acá] ]ũ fà ]bàha vẫn kín
đái qu[h sát hàha, \cết rằng nếu bất tbìhb fìhb qu[y đầu lại, nàng sẽ bất chợt
thấy trong mắt chàng cái vẻ suy điáh, ]bờ đợi, cái vẻ kiên nhẫn tới mức gầh hbư
dễ sợ, mà nàng không hiểu nổi.
Đôc ebc, sống với chàng rất thoải mái, mặc dầu, chàng có cái thói quen tệ hại là
không cho phép ai nói dối, giở trò man trá hoặ] buêhb bi[ha trước mặt chàng.
Chàng lắng nghe nàng kể chuyện về cửa hàng, về b[c xưởha ]ư[, về tiệm giải khát,
về đág tù f[i ]ôha và ]bc pbí huôc bọ, và cho nàng những lời khuyên sắc sảo,
thiết thực. Chàng có thể liên miên dự các cuộc vui nàng mê thích, nhảy không
biết mệt và có cả một kho vô tận các truyện tiếu fâg để đãc hàha vài hbững buổi
tối hiếm hoi chỉ có hai vợ chồng ngồc trướ] tá]b ]à pbê và fy rượu brandy sau khi
\àh ăh đã ^ọn sạch. Nàng thấy là chàng sẵn sàng cho nàng bất cứ cái gì nàng
mong muốn, trả lời bất cứ câu gì nàng hỏi, chừng nào nàng thẳng thắn và kiên
quyết chối từ mọi thứ hàha địhb tìg ]á]b acàhb điạt bằng thủ điạn quanh co,
bằng những lời bóng gió và thói mồi chài củ[ đàh \à. Cbàha ]ó tbóc qu_h hbìh
thấu ruột a[h hàha và ]ười man rợ fàg ]bi hàha ]bưha bửng.
Ngẫm về tbác độ đối xử vừa dửha ^ưha vừa ngọt haài ]bàha tbường dành cho
nàng, Scarlett luôn tự hỏi tại sao Rhett lại lấy mình, tuy thắc mắ] đó ebôha pbải
tò mò thực sự. Đàh ôha tbường kết hôn vì tình yêu, hoặc vì tiền, hoặ] để có một tổ
ấg, ]ó ]ih ]ác, hbưha hàha \cết chàng lấy nàng không phải vì bất cứ độha ]ơ hài
kể trên. Chàng không hề yêu hàha, đó fà ]ác ]bắc. Chàng nói chàng thà sống trong
một khách sạn quy củ ]òh bơh ở nhà. Và chàng không bao giờ đả độha đến
chuyệh ]ih ]ác hbư Cb[rf_s và Fr[he trước kia. Có lần, khi thử làm duyên với
chàng, nàng hỏi tại sao chàng lấy nàng, Rhett bèn trả lời với một ánh tinh nghịch
trong mắt khiến nàng tứ] sôc fêh: “Tôc fấy gìhb để nuôi làm vật cảhb, ]ưha ạ”.
Không, chàng lấy nàng không vì bất cứ fí ^i tbôha tbường nào khiếh đàh ôha
lấy đàh \à. Cbàha fấy nàng chỉ vì cần nàng và không thể acàhb được nàng bằng
]á]b hài ebá]. Cbàha đã tbừa nhậh hbư tbế ha[y ]ác đêg ]bàha haỏ lời cầu hôn.
Cbàha đã ]ầh hàha hbư B_ff_ Watling vậy. Một ý habĩ ]bẳng thú vị gì! Thực tế, đó
là một sự făha hbục trắng trợh. Nbưha hàha hbúh v[c ]bi qu[ hbư đã bọ] được
cách nhún vai cho qua mọi sự khó chịu. Họ đã haã acá với nhau, và nàng hoàn
toàn bằng lòng với phần của mình trong cuộc mặc cả ấy. Nàng hi vọng chàng
]ũha bàc fòha, siha hếu chàng không thỏ[ gãh tbì hàha ]ũha ]bẳng bận tâm gì
lắm.
Nbưha gột buổi chiều khi nhờ \á] sĩ M_[^_ ebág ]bi về một chứng rối loạn
tcêu bó[, hàha được biết thêm một đcều khó chịu mà nàng không thể nhún vai
cho qua. Sẩm tối hôm ấy, với một áhb ]ăg acận thật sự trong mắt, hàha đùha
đùha \ước vào phòng ngủ và báo cáo Rhett biết fà hàha đã ]ó tb[c.
Cbàha đ[ha ườn mình trong chiếc áo ngủ bằng lụa giữa một đág ebóc tbuốc lá
và mắt chàng nhìn xoáy vào nàng trong khi nàng nói. Song chàng không mở
miệng. Chàng lặng lẽ qu[h sát hàha, hbưha triha ebc ]bờ nàng nói tiếp, tư tbế
của chàng có một ]ác aì ]ăha tbẳng lọt khỏi mắt nàng. Phẫn nộ và tuyệt vọng
choáng hết tâm trí nàng, loại trừ một ý habĩ ebá].
- Anh biết là tôi không muốh ]ó đứa con nào nữa hết! Xư[ h[y, tôc ebôha \[i acờ
muốn có con! Cứ ebc hài tìhb bìhb ]ó ]ơ pbát đạt là tôi lại phải có con! Chao, anh
đừng có ngồc đấy gà ]ườc! Ahb ]ũha ebôha guốh ]ó ]ih ]ơ gà. Ôc, Đức Mẹ!
Nếu quả Rhett chờ hàha hóc, tbì đó ebôha pbải là những lời chàng muốn nghe.
Mặt ]bàha bơc đ[hb fạc và đôc gắt trở nên trốha trơh ebôha fộ một tình cảm gì.
- Ờ, tạc s[i ebôha đ_g ]bi ]ô M_ffy? Cô ]bẳha đã \ảo tôi là cô ấy dở bơc đếh độ
thèm muốn một đứa con nữa sao?
- Ôi, tôi có thể giết anh! Tôi sẽ ebôha đẻ, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ ebôha đẻ
đâu!
- Thật ư? Xch ]ô hóc tcếp đc.
- Ồ, có cách giải quyết. Tôi không còn là một con bé nhà quê ngu ngố] xư[ ec[
nữ[ đâu. Bây acờ, tôi biết là một haườc đàh \à, gột khi không muốn có con, thì sẽ
không có con. Có cách...
- S][rf_tt, ]ô đcêh rồi. Nói thật đc, ]ô ]bư[ fàg aì ]bứ?
- Cbư[, hbưha tôc sẽ làm. Chẳng lẽ [hb habĩ rằng tôi chịu để cho toàn thân lại sồ
sề ra giữ[ fú] đ[ha ]ó _i tbih tbả, đ[ha vuc ]bơc tbiải mái và...
- Cô gò đâu r[ ]ác ý ấy thế? Ai mách cho cô những trò ấy?
- Mamie Bart... chị ta...
- Hèn nào, bà chủ nhà thổ thì làm gì chả biết những ngón ấy. Mụ ấy sẽ không
bao giờ đượ] đặt chân vào nhà này nữa, cô hiểu ]bư[? Nóc ]bi ]ùha, đây fà hbà
của tôi và tôi là chủ. Thậm chí tôi không muốn cô nói với mụ ấy nữa kia.
- Tôi sẽ làm những gì tôi thích. Buông tôi ra. Tại sao anh phải lo?
- Cô có một ]ih b[y b[c gươc ]ih, tôc ]ũha \ất cầh, hbưha tôc fi ]ô ]bết.
- Chết ư? Tôc ấy à?
- Phải, chết đấy. Tôi chắc Mamie không nói với cô về những nguy hiểm có thể
xảy đến với một haườc đàh \à ebc fàg gột đcều hbư vậy.
- Không, Scarlett miễh ]ưỡng nói. Chị ta chỉ bảo làm thế là gọn chuyện êm ru.
- Trời, tôi sẽ giết nó! Rhett kêu lên, mặt xạm lại vì giận dữ. Chàng cúi nhìn vào
mặt bi_h hước mắt của Scarlett và một phần nộ ebí t[h đc, hbưha sắc diện vẫn
nghiêm nghị, dữ dằh. Đột nhiên, chàng bế nàng lên tay và ngồi xuống ghế, ghì
chặt vài gìhb hbư sợ mất nàng vậy.
- Nghe này, cô bé của tôi, tôi không muốh ]ô đù[ với mạng sống của cô. Nghe rõ
không? Lạy Cbú[, tôc ]ũha ebông muốh ]ó ]ih aì bơh ]ô, siha tôc ]ó tbể nuôi
chúng. Tôi không muốn nghe cô xổ ra nhữha đcều rồ dại nữa và nếu cô cả gan
thử... S][rf_tt, tôc đã ]ó fần thấy một cô gái chết hbư tbế nào. Cô ta chỉ là một...
chậ], hbưha ]ô tbuộc một loại khác. Chết cách ấy không nhẹ nhàng gì. Tôi...
- Kìa Rhett! Nàng kêu lên sửng sốt đến quên cả nỗc đ[u đớn khổ sở của mình
trước giọha đầy xú] động của chàng. Ở đâu... [c...
- Ở New Orleans... ồ, ]á]b đây \[i hăg rồi. Hồi ấy tôi còn trẻ về dễ bị ấh tượng –
đột nhiên, chàng cúc đầu, áp môi hôn lên tóc nàng.- Cô sẽ phải sinh con, cho dù tôi
có phải cùm cô vào cổ tay tôi suốt chín tháng tới.
Nàng ngồi dậy trong lòng chàng, nhìn chằm chằm vào mặt chàng với vẻ tò mò
không giấu giếg. Dưới cái nhìn ấy, mặt ]bàha đột nhiên hòa nhã và dịu đc hbư ]ó
phép thần xóa sạch mọc hét ]ăha tbẳha. Cbàha hbướn lông mày và nhếch mép.
- Anh thiết tôc đến thế ư? Nàha bỏi, mí mắt cụp xuống.
Chàng bình thảh hbìh hàha hbư để ướ] fượng xem có bao nhiêu phần làm
^uyêh fàg ^áha đằng sau câu hỏc. Đọc thấy ý habĩ[ tbật sự hàm chứa trong thái
độ nàng, chàng hững hờ trả lời:
À, phải. Cô thấy đấy, tôc đã đầu tư vài ]ô \[i hbcêu tcền, lẽ nào tôi lại muốn mất
trắng.
****
Melanie ra khỏi phòng Scarlett mệt rũ vì ]ăha tbẳha, hbưha suha sướng trào
hước mắt với việc Sc[rf_tt schb ]ih aác. Rb_tt đứng trong tiền sảnh, vẻ ]ăha
thẳng, giữa những mẩu xì – gà làm cháy thủng lỗ chỗ tấm thảg đẹp.
- Bây giờ anh có thể vài được rồi, thuyềh trưởng Butler, nàng rụt rè nói.
Rhett nhanh nhẹh đc qu[ hàha vài pbòha và M_f[hc_ tbiáha tbấy chàng cúi
xuốha đứa hài nhi trần truồng nhỏ xíu triha fòha M[ggy trướ] ebc \á] sĩ M_[^_
đóha ]ửa lại. Melanie gieo mình xuống một chiếc ghế, mặt đỏ fêh haượng ngập, vì
đã vô tìhb ]bứng kiến một cảhb rcêha tư hbư vậy.
“Ôc!” hàha habĩ tbầg. “Tuyệt vời làm sao! Tội nghiệp thuyềh trưởng Butler mới
lo lắng ghê gớm chứ! Mà suốt cả thời gian ấy, anh ấy không uống lấy một hớp
rượu nào! Anh ấy thật cừ. Biết bao ông cứ vợ đẻ là uốha s[y đừ. Mình e rằng anh ấy
đ[ha rất cần một fc rượu. Liệu mình có dám gợi ý không nhỉ? Kbôha, hbư tbế thì
táo tợh quá”.
Nàng khoan khoái ngồi vào ghế, fưha hàha ^ại hày tbườha đ[u fuôh, acờ hbư
muốh aãy fàg đôc ở ngang thân. Ôi, may sao cho Scarlett lúc sinh nở lại có thuyền
trưởng Butler ngay ngoài cử[ pbòha! Gcá ]ác đêg bãc bùha ebc schb B_[u r[ đời,
nàng có Ashley ở bên cạnh thì ắt giảg đến nửa phầh đ[u đớh. Gcá đứa bé gái nhỏ
xíu đằng sau cánh cửa kia là của nàng, chứ không phải là củ[ S][rf_tt! “Ôc, s[i
gìhb độc ác thế”, hàha habĩ với một cái cảm giác phạm tộc. “Mìhb fạc đc tbèg
muốn con chị ấy, trong khi chị ấy đối với mình tốt thế. Lạy Chúa, tha tội cho con!
Thật tình con không muốn con củ[ S][rf_tt, hbưha... hbưha ]ih eb[i ebát được
một đứa con nữa biết chừha hài!”
Nàha đặt một ]ác đệm nhỏ vài đằha s[i ]ác fưha đ[u và tbèg guốn ngbĩ đến
một đứa con gái củ[ ]bíhb gìhb. Nbưha \á] sĩ M_[^_ ebăha ebăha gột mực
ebôha tb[y đổi ý kiến về vấh đề này. Và mặc dù nàng sẵn sàng liều mạha để có
một đứa con nữ[ hbưha Asbf_y ebôha ]bịu nghe. Một đứa con gái. Nếu có một
đứa con gái! Ashley sẽ yêu nó biết hbường nào!
Một đứa con gái! Lạy Chúa! Nàng ngồi thẳng lên, hốt hoảha. Mìhb đã ebôha \ảo
cho Thuyềh trưởng Butler biết đó fà ]ih aác! Mà ]ố nhiên là anh ấy đ[ha giha ]ih
trai. Ôi, thật dễ sợ!
Melanie biết rằha đối với phụ nữ, một đứa trẻ r[ đời, dù là trai hay gái, bao giờ
]ũha fà ]buyện vui mừha, siha đối vớc đàh ôha, hbất là một haười ngang ngạnh
hbư tbuyềh trưởng Butler, một đứa con gái hẳn là một đòh, gột sự xúc phạm
giáng vào chất nam nhi của chàng. Ôi! Nàng siết \[i độc ơh Cbú[ đã ]bi đứa con
độc nhất của nàng là trai! Nàng biết rằng nếu nàng là vợ của thuyềh trưởng Butler
đáha sợ, nàng sẽ vui lòng chết khi ở cữ ]òh bơh ]bi ]bàha gột đứ[ ]ih đầu lòng
là gái.
Nbưha M[ggy, vừ[ ti_ tiét ]ười vừa lạch bạch ra khỏc pbòha, đã fàg hàha yêh
lòng – và đồng thờc ]ũha ebcến nàng thắc mắc không hiểu thuyềh trưởng Butler,
thật ra, là loạc haười thế nào.
- Kbc tuc đ[ha tắg ]bi đứa bé, vừa mớc đây tbôc, M[ggy hóc, tuc aần dư xin nỗi
cậu Butnơ về nỗc đây ebôha pbải nà con dai . Cơ gà, nậy Chúa, cô Meni à, cô có biết
cậu í biểu sao không? Cậu í biểu: “Ig gồg đc, M[ggy! Ac ]ần con dai nào? Con
dai thì hay gớm gì, chỉ gây nắm sự dắc dối thôi... Con gái mới thích chứ. Có đổi một
tá con dai kèm hoa hồng nấy ]ih \é hày, tuc ]ũha ebôha ]bịu”. Tbế rồi cậu í định
dằng nấy con bé chần chuồng khỏi tay tui, tui mới phát một cái vào cổ tay cậu mà
biểu:” Bết đều tí nào, cậu Rb_tt! Được, tui chờ đến khi nào cậu có con dai , mừng dú
nên , tui sẽ ]ười thật ti ]bi gà x_g”. Cậu í nhe dăng và nắc đầu, biểu:” M[ggy, u
ngốc nắm . Con dai chả được việc gì cho ai cả. Dư tuc đây ]bả là một bằng chứng
b[y s[i?” Pbải, cô Meni ạ, về chuyện nầy, cậu í ]ư xử dõ da nà bậc phong niu công
tử” M[ggy bi[h bỉ kết luận.
Đcều không lọt khỏi mắt Melanie là ứng xử củ[ Rb_tt đã aóp pbần lớn chuộc lại
những tội lỗi củ[ ]bàha ^ưới mắt Mammy.
- Có thể tuc đã bơc \ất công mấy cậu Rhett. Hôm nay dành nà một ngày sung
sướng cho tui, cô Meni ạ. Tuc đã quấh tã ]bi \[ đời con gái họ Robillard và bữa nay
dành nà một haày suha sướng.
- Ồ, phải, quả là một ngày sung sướng, Mammy! Nhữha haày suha sướng nhất là
ngày có trẻ ]ih r[ đời.
Riêng có một haười trong nhà này không thấy đó fà gột haày suha sướng. Bị
mắng mỏ và phần lớn thờc ac[h ebôha được ai nhòm ngó tời, Wade Hampton tha
thẩn thiểu hãi triha pbòha ăh. Sáha bôg h[y, M[ggy đã đột ngột dựng nó dậy,
hối hả mặc quần áo cho nó và gửi nó cùng vớc Eff[ s[ha hbà \à ]ô Pctty ăh đcểm
tâm. Lời giải thích duy nhất nó nhậh được là mẹ nó ốm và có thể mệt thêm vì
tiếha đù[ habịch ồn ào của nó. Nhà bà cô Pitty nhồn nháo cả lên vì tin Scarlett ốm
khiến bà già lo phiền nằm bẹp trêh acường, bắt chị bếp túc trực hầu hạ, thành thử
bác Peter phải sửa soạn qua quýt một bữ[ ăh sáha habèi hàh ]bi \ọn trẻ con. Dần
dần về trư[, hỗi sợ bắt đầu xâm chiếm tâm hồn Wade. Ngộ nhỡ mẹ chết thì sao?
Mẹ của nhiều thằng bé khác chả chết fà aì, W[^_ đã tbấy những chiếc xe tang ra
khỏi nhiều haôc hbà và đã hab_ tbấy nhữha đứa bạn nhỏ của nó khóc nức nở. Ngộ
nhỡ mẹ phải chết thì sao? Wade rất yêu mẹ, yêu mẹ gần bằng sợ mẹ và cứ hình
dung mẹ bị g[ha đc trong một chiế] x_ t[ha đ_h đằng sau những con ngựa với
^ây ]ươha ]ắm lông chim, lồng ngực nhỏ của nó lạc tbót đ[u đến nỗi gầh hbư
không thở được.
Trư[ đếh, triha ebc \á] P_t_r đ[ha fúc búc triha \ếp, Wade lẻn ra cử[ trước và
phóng thật nhanh về nhà với hết sức lực củ[ đôc ]bâh hbỏ \é đượ] tăha tốc bởi
nỗi sợ. Nhất địhb ^ượng Rhett, hoặc cô Melly, hoặc Mammy, sẽ nói cho nó biết sự
thật. Nbưha hó ]bẳng trông thấy ^ượha Rb_tt và ]ô M_ffy đâu ]ả, còn Mammy và
Dilcey thì tất tả lên lên xuống xuống cầu thang sau, g[ha bàha fô ebăh tắm và
chậu hướ] hóha, ebôha để ý thấy nó trong tiền sảnh. Từ trên gác, thi thoảng nó
nghe thấy vọng xuống những tiếng cộc lốc củ[ ôha \á] sĩ M_[^_ gỗi khi cửa
phòng mở ra. Một lần nó nghe thấy tiếng mẹ rên và nó òa khóc nấc lên từng hồi.
Nó biết là mẹ nó sắp chết. Để cho khuây khỏa Wade lân la bắt chuyện với con mèo
màu mật ong nằm trên thành cửa sổ ngập nắng của tiền sảhb. Nbưha Tig đã acà
và dễ cáu khi bị quấy rối, chỉ ngoắt đuôc, và ebẽ phun phì phì. Cuối cùng, Mammy
xuốha tb[ha đằng trước, chiếc tạp – dề hbàu hát và đầy vết, ebăh độc đầu xộc
xệch, trông thấy nó và cau mặt. M[ggy xư[ h[y vẫn là chỗ dựa chính của Wade
và vẻ mặt cau có của bà làm nó run lên.
- Có phải mẹ sắp... sắp chết không?
- U ]bư[ tbấy đứa chẻ nào nhễu xự hbư ]bú đấy! Chết ư? Kbôha, nậy Chúa Toàn
hăha! Trời, con dai thật nà tội nợ. Tui không hểu sao Chúa lạc ]bi haườc t[ đẻ con
dai . Tbôc, đc ebỏc đây đc.
Nbưha W[^_ ebôha đc. Nó rút vài trốn sau những màn cửa trong tiền sảnh, chỉ
tin lời Mammy có một nửa. Nhận xét của bà về việc con trai hay nhiễu sự làm nó
tức lắm vì bao giờ hó ]ũha ]ố hết sứ] gìhb để làm một đứa trẻ ngoan. Nửa giờ
sau, cô Melly hấp tấp xuống cầu thang, mặt mày nhợt nhạt hbưha gỉg ]ười một
mình. Cô có vẻ sửng sốt khi trông thấy bộ mặt đư[ đág ]ủa nó thấp thoáng trong
bóng tối những chiế] règ. Tbôha tbường, cô Melly sẵn sàng dành tất cả thì giờ
trêh đời cho nó. Cô không bao giờ hbư gẹ luôn miệha hóc: “Đừng có quấy rầy tao
fú] hày. T[i đ[ha vộc” biặ] “Bcếh đc, W[^_. T[i đ[ha \ậh”.
Nbưha sáha h[y ]ô hóc:
- W[^_, ]báu bư fắg đấy. Tại sao cháu không ở lại bên nhà bà cô Pitty?
- Có phải mẹ cháu sắp chết không?
- Lạy ]bú[, ebôha W[^_! Đừng có ngớ ngẩn.
Rồi nàng dịu giọng nói thêm:
- Bá] sĩ M_[^_ vừ[ g[ha đến cho mẹ cháu một em bé xinh xỉnh xình xinh, một
đứa eg aác đáha yêu để ]bơc với cháu và nếu cháu thật hai[h tbì đêg h[y, ]báu
sẽ được xem mặt em. Thôi bây giờ chạy r[ haiàc gà ]bơc và hbớ đừng có làm ồn
đấy.
Wade lủi thủc vài pbòha ăh, ]ảm thấy cái thế giới nhỏ bé và bất an của mình
]b[i đảo. Phảc ]băha ebôhg còn chỗ nào cho một chú bé bảy tuổc đầy \ăh ebiăh
trong cái ngày rực rỡ nắng vàng này, khi mà nhữha haười lớh bàhb độha đến là kì
lạ? Nó ngồi trên thành cửa sổ trong một góc thụt vào củ[ ]ăh pbòha và hbấm
nhấm một chiếc lá bứt ở cây thu hảc đường trồng trong một ]ác bòg để ^ưới nắng.
Lá ][y đến chảy hước mắt và nó bắt đầu khóc. Có lẽ mẹ đ[ha bấp hối, không ai
tbèg để ý đến nó cả. Tất cả mọc haười chỉ chạy haược chạy xuôi tíu tít vì một đứa
bé mớc r[ đời – Một đứ[ \é aác. Đứa con gái duy nhất nó biết tường tận là Ella và
]bi đếh h[y Eff[ ]bư[ fàg aì ebcến nó phải kính phục hoặ] ư[ tbí]b.
Sau một hồc fâu, ôha \á] sĩ M_[^_ và ^ượng Rhett xuống cầu tb[ha và đứng rì
rầm nói chuyện trong tiền sảhb. S[u ebc đóha ]ửa tiễh ôha \á] sĩ về, ^ượng Rhett
rải \ước vào phòha ăh và vớ lấy \ìhb rượu rót đầy một li, rồi mới trông thấy
W[^_. W[^_ ]i rúg haười lại sợ bị mắha fà bư và đuổi sang nhà bà cô Pitty,
hbưha đằha hày ^ượng Rhett lại tủm tỉg ]ườc. W[^_ ]bư[ \[i acờ thấy ^ượng
mỉg ]ười cách ấy hoặc có vẻ vuc sướha đến thế, cho nên nó dạn lên, nhảy xuống
khỏi thành cửa sổ và chạy tớc \êh ^ượng.
- Cih đã ]ó _g aác rồc đó, ^ượng Rhett ghì chặt nó, nói. Lạy Chúa, một em bé gái
đẹp nhất trêh đời nhé. Kìa, sao con lại khóc?
- Mẹ...
- Mẹ đ[ha ăh gột bữa tú ụ, đủ các thứ, nào gà, hài ]ơg, hài hước thịt, nào cà
phê, lát nữa lại thêm cả kem, và nếu con muốh tbì ]ih ]ũha ]ó tbể ăh b[c đĩ[. Rồi
^ượng sẽ đư[ ]ih fêh x_g gặt em gái nữa.
Nhẹ hẳh haườc, hbưha \ủn rủh s[u ]ơh ]ăha tbẳng, Wade cố tỏ vẻ quan tâm
đếh đứa em gái mới cho ra dáng haười lịch thiệp, hbưha ebôha được. Tất cả mọi
haườc đều ]băg ]băg ]bú ]bú vài đứa con gái ấy. Chẳha [c haó haàha aì đến nó
nữa, kể cả ]ô M_ffy và ^ượng Rhett.
- Dượha Rb_tt, hó gài đầu, có phảc haườc t[ tbí]b ]ih aác bơh ]ih tr[c ebôha?
Rb_tt đặt ly xuốna và hbìh xiáy vài aươha gặt nhỏ bé. Một ánh cảm thông lập
tức lóe lên trong mắt chàng.
- Không, không thể nói thế được, chàng nói, vẻ habcêg tú] hbư tbế đã fật đc fật
lại vấh đề một ]á]b tbí]b đáha. Đó ]bỉ fà vì ]ih aác tbường dễ sinh chuyện rắc rối
bơh ]ih tr[c và haườc t[ tbườha ]ó ebuyhb bướng lo cho những kẻ nhiễu sự bơh
là cho nhữha haười ôn hòa.
- Mammy vừa mới nói là con trai nhiễu sự.
- À, M[ggy đ[ha rối chí. U ấy ebôha định nói thế đâu.
- Dượha Rb_tt, ^ượha ]ó tbí]b ]ih tr[c bơh ]ih aác ebôha? W[^e hỏi, lòng khấp
khởi hi vọng.
- Không, Rhett trả lời ngay và thấy mặt thằng bé dịu xuống, chàng nói tiếp. Này
nhé, tạc s[i ^ượng lại muốh ]ó ]ih tr[c triha ebc ^ượha đã ]ó gột đứa rồi?
- Dượha đã ]ó gột đứa rồc ư? W[^_ eêu fêh, gồm há hố], ebc hab_ ^ượng nó nói
vậy. Thế hó đâu.
- Na[y đây hày, Rb_tt đáp và \ế thằha \é fêh đặt trêh đầu gốc. Cih ]ũha hbư ]ih
trai của ta rồi còn gì.
Trong khoảnh khắc, Wade cảm thấy yêh tâg và suha sướng vì thấy gìhb được
cầh đến, và niềm hạnh phúc ấy lớh đến nỗi nó lại suýt phát khóc. Cổ họng nó thót
lại và nó gụ] đầu vào áo gi-lê của Rhett.
- Con là con trai ta, phải không?
- Naười ta có thể... ừ... có hai bố không? Wade hỏi, lòng trung thành vớc haười
cha mà nó không hề biết mặt giằng co vớc tìhb yêu ^àhb ]bi haườc đàh ôha đang
ôg hó, đầy thông cảm.
- Có chứ, Rhett nói, chắ] hbư đchb đóha ]ột. Cũha hbư ]ih fà ]bú \é ]ủa mẹ
đồng thờc ]ũha fà ]ủa cô Melanie nữa.
Đcều hày tbì W[^_ tcêu bó[ được, nó nghe thấy có lí. Nó mỉg ]ười và rụt haười
vào cánh tay Rhett.
- Dượng hiểu bọn con trai nhỏ, ^ượng Rhett nhỉ?
Bộ mặt haăg đ_h ]ủ[ Rb_tt đ[hb fại và chàng bặm môi.
- Phảc, ]bàha hóc, ^ượng hiểu bọn con trai nhỏ.
Trong giây lát, Wade lại cảm thấy sợ, một nỗi sợ pha lẫn một cảm giác ghen tị
đột ngột. Lú] hày ^ượha Rb_tt ebôha habĩ về nó, mà về một đứa nào khác.
- Dượng không có con trai nào khác chứ?
Rb_tt đặt nó xuốha đất.
- Dượng sẽ uống một fc đầy và cả con nữa, Wade ạ, fc rượu đầu tiên của con.
Chúng ta nâng li mừng em gái con.
- Dượha ebôha ]ó đứa... Wade mở đầu rồi thấy Rhett với tay lấy ]b[c v[ha đỏ,
nỗi rạo rực vì sắp được tham dự cái nghi thức này củ[ haười lớh fàg hó fãha đc.
- Ồ, ^ượng Rhett, con không thể. Cih đã bứa với cô Melly là sẽ không uốha rượu
trước khi tốt nghiệp đại học và cô sẽ cho con một ]ác đồng hồ nếu con giữ lời hứa.
- Và ^ượng sẽ cho con một chiế] đây để đ_i hó – chiế] ^ây ^ượha đ[ha g[ha
đây, hếu con muốn, Rhett nói và chàng lại mỉg ]ườc. Cô M_ffy biàh tiàh đúha.
Nbưha ]ô hóc tbế là chỉ rượu nặha ]ơ, ]bứ không phải vang. Con phải học uống
v[ha hbư gột nhà quý pbác đc, ]ih trại ạ. Và muốn thế thì không lúc nào tốt bằng
lúc này.
Chàng thành thạo lấy hước lọ] pb[ vài v[ha đỏ ]bi đến khi chỉ còn hồng và
chìa li cho Wade. Vừ[ fú] đó, M[ggy \ướ] vài pbòha ăh. Bà đã tb[y quần áo,
mặc bộ đồ ngày hộc đẹp nhất, gàu đ_h và tạp – dề và gũ ]bụp tchb tươg, \ảnh
bao. Bà lạch bạ]b đc, xi[y haười, tiếng những lớp váy lụa cọ vào nhau sột soạt. Vẻ
lo lắha trêh aươha gặt \à đã \cến mất và \à ]ười nở nang, phô hai hàng lợi mất
hết răha.
- Mầng bé da đời, cậu Rhett! Bà nói.
W[^_ đã đư[ fc fêh ha[ha tầm môi, bỗng chững lại. Nó biết M[ggy xư[ h[y
không bao giờ ư[ \ố ^ượha hó. Nó ]bư[ \[i acờ nghe thấy bà gọi Rhett bằng tên
hài ebá] haiàc “ thuền chởng Butnơ” và tbác độ củ[ \à đối vớc ^ượha đầy tự trọng
hbưha fạnh nhạt. Và đây, \à đ[ha tươc bơh bớh, bơc ebép hép và aọc ]bàha fà “]ậu
Rb_tt”. Tbật là một haày xái đảo.
- Tôi chắ] u tbí]b” rug” bơh v[ha đỏ, Rhett vừa nói vừa với tay vào tủ rượu lôi
ra một ]b[c fùh. Cih \é đẹp đấy chứ, phải không, Mammy?
- Dất định dồi , M[ggy đáp, vừa chép môi vừ[ đỡ lấy fc rượu.
- U đã trôha tbấy đứ[ \é hài xchb bơh tbế ]bư[?
- À, cô Scarlett núc mớc đẻ ]ũha xchb aần bằha, ]ơ gà ]bư[ tbật nà bằng.
- Mammy uống thêm một li nữ[ đc. Mà hày M[ggy ― acọng chàng nghiêm
]b[ha hbưha đôc gắt lại lấp láy ), tôi nghe thấy tiếng gì sột soạt ấy nhỉ?
- Nậy Chúa, cậu Rb_tt, ]ó aì đâu, ]ác váy ]ih \ằng nụa đỏ của tui í mà. Mammy
]ười rung cả tbâh bìhb đồ sộ.
- Chỉ là cái váy con củ[ u. Tôc ebôha tch. Nbư ]ả một đống lá khô cọ vài hb[u. Để
tôi xem nào. U kéo váy lên.
- Cậu Rhett, cậu xấu thói. Úi, nậy Chúa.
Mammy khẽ kêu rẽ lên một tiếng, lùi lại và, từ khoảha ]á]b độ một mét, bẽn lẽn
kéo chiếc áo dài lên chừha gườc pbâh, để lộ diệh đăha t_h ]ủa một chiếc váy con
bằng vải mỏha gàu đỏ.
- U để khá lâu mới mặ] đến nó, Rhett làu bàu hbưha ]ặp mắt đ_h ]ủ[ ]bàha ]ười
lóng lánh.
- Phải, cậu ạ, quá nâu đấy.
Rồi Rhett nói một đcều mà Wade chẳng hiểu mô tê gì.
- Kbôha ]òh fà ]ih f[ g[ha đồ thắha đác hữa chứ?
- Cậu Rb_tt, ]ô S][rf_tt đc hóc nại mấy cậu thế, thật nà tệ. Cậu ebôha để bụng rận
mụ dà Nigger nầy chứ?
- Không, tôi chả giận. Tôi chỉ muốn biết thôi. Làm một li nữa, Mammy. U lấy cả
]b[c đc. Uốha đc, W[^_. Cbú] gừha ]búha t[ đc.
- Chúc em bé, Wade reo lên và uốha đáhb ực. Sặ] rượu, nó bắt đầu ho và nấc,
triha ebc b[c haườc ec[ ]ười rộ và vỗ vài fưha hó \ồm bộp.
Từ fú] đứ[ ]ih aác r[ đời, ứng xử của Rett khiến tất cả những ai quan sát chàng
đều bi[ha g[ha. Cbàha fàg đảo lộn nhiều định kiến về mình, nhữha định kiến
mà cả Scarlett lẫn mọc haười trong thành phố đều không muốn từ bỏ. Có ai ngờ
một haườc hbư ]bàha fạc pbô trươha hcềm hãnh diệh được làm cha một ]á]b trơ
trẽh đến thế? Nhất fà ebc đứ[ ]ih đầu lòng của chàng lại là gái chứ không phải là
trai, một trường hợp chẳha đáha pbấn khởi gì.
Niềm hãnh diện ấy qua thời gian, vẫn y nguyên hbư fú] \[h đầu, không suy
giảg. Đcều đó aây hêh ]bút tbèg guốn thầm kín trong số những phụ nữ mà
chồng họ coi con cái là chuyệh đươha hbcêh, từ fâu trước khi họ được rửa tộc, đặt
tên thánh. Rhett sẵn sàng níu áo mọc haười lại ngay giữa phố, kể chi tiết về sự tiến
bộ kì diệu của con gái mình, thậm chí không cần phi lộ bằng một câu lịch sự giả
dốc: “Tôc \cết mọc haườc [c ]ũha ]bi ]ih gìhb fà tbôha gchb, hbưha... ” ]bàha ]ic
con gái mình là tuyệt diệu, ebôha đứa trẻ nào khác bì kịp và không ngần ngại nói
thế với bất kỳ ai. Khi chị vú mớc để cho con bé mút một miếng thịt lợn béo, gây
hêh ]ơh đ[u \ụha đầu tiên, Rhett làm rộn cả lên, làm cho các ông bố, bà mẹ dày
dặn kinh nghiệg được một mẻ ]ười nôn ruột. Chàng hộc tốc cho mờc \á] sĩ M_[^_
đến cùng vớc b[c \á] sĩ khác và phải cố hết sức mới tự kiềm chế được, không vung
roi ngựa quật chị vú không may. Chị ta bị đuổi và kế s[u đó fà ]ả một lô vú em
ebá], haười nào ở lâu nhất fà được một tuần. Không ai trong số họ đủ khả hăha
thỏa mãn những yêu cầu quá quắt do Rhett đề ra.
M[ggy ]ũha hbìh \ằng con mắt khó chịu những chị vú _g đến rồi lạc đc và \à
ghen với bất eì haườc ^[ đ_h fạ mặt nào và không thấy có lí do gì khiến bà không
thể cùng một lúc trông nom cả đứ[ \é sơ schb fẫn Wade và Ella. Song Mammy
ràhb fà đã acà và ]hứng thấp khớp càng khiếh \ước chân ục ịch của bà thêm chậm
chạp. Rb_tt ebôha đủ ][h đảg để kể nhữha fí ^i đó \cện minh cho việc thuê một
vú nuôi khác. Thay vì, chàng bảo bà rằng một haười ở vài địa vị chàng không thể
chỉ gượn một vú nuôi duy nhất. Nbư tbế không có vẻ quý phái. Chàng phải thuê
b[c haười khác làm các công việc lao dị]b, để bà làm tổng chỉ buy. Đcều này thì
Mammy nghe ra. Có thêm gia nhân sẽ củng cố tbêg địa vị củ[ \à ]ũha hbư ]ủa
Rb_tt. Nbưha – bà kiên quyết tuyên bố – bà sẽ không chấp nhận bất cứ tên Nigger
tự ^i rá] rưởi nào vào làm quân củ[ \à. Cbi hêh Rb_tt ]bi haười về ấp Tara kiếm
Prissy. Chàng biết nhữha hbượ] đcểm củ[ Prcssy, hbưha ^ù s[i hó ]ũha fà haười
trong nhà. Và bác Peter giới thiệu một haười cháu gái gọi bác bằng ông chú, tên là
Lu, trước kia ở cho một haườc triha ac[ đìhb B[rr ]ó bọ với bà Pitty.
Ngay cả trướ] ebc S][rf_tt đc fạc đượ], hàha đã hbận thấy Rhett rất bậh tâg đến
đứa bé và vừa tức vừ[ haượng về việc chàng tỏ ra hãnh diện về hó trước mặt các
khách khứ[ đếh tbăg. Một haườc đàh ôha yêu ]ih gìhb fà rất tốt, song nàng cảm
thấy có một cái gì thiếu chất nam nhi trong việc phô bày tỉnh cảg hbư tbế. Lẽ ra
chàng phải thoảc gác và vô tư hbư hbữha haườc đàh ôha ebá].
- Anh tự biến thành một thằng hề, nàng bực tức nói, và tôi thật không hiểu tại
sao..
- Thật ư? À, bẳn là cô không hiểu. Đó fà vì hó fà ]ih haườc đầu tiên thuộc về tôi
hoàn toàn.
- Nó ]ũha tbuộc về tôi nữa chứ.
- Kbôha, ]ô ]ó b[c đứa con khác rồi. Nó là của tôi.
- Trờc đất tbcêh đị[! S][rf_tt hóc. Tôc đẻ ra nó, phải không nào? Vả ]băha, gìhb
thân yêu, tôi chẳng thuộc về mình sao?
Rb_tt hbìh hàha qu[ ]ác đầu đ_h ]ủ[ đứa bé và nở một nụ ]ười kì lạ.
- Đúha tbế ebôha, ]ưha?
May sao vừa lúc ấy M_f[hc_ \ước vào, nếu không ắt đã xảy ra một cuộc cãi cọ gay
gắt hbư rất dễ bùng nổ giữ[ b[c haười trong những ngày này. Scarlett nuốt giận
và nhìn Melanie bế đứa bé. Mọc haườc đã hbất trí đặt tên nó là Eugenie Victoria,
thế hbưha ]bcều hôm ấy, Melanie vô tình cho nó một cái tên không bao giờ xuy
xuyểh, hbư ]ác têh \cệt hiệu” Pcttyp[t” đã ebcến không ai còn nhớ đến cái tên
chính Sarah Jane.
Số là, Rhett cúi xuốha đứ[ \é hóc: “Mắt nó rồi sẽ x[hb hbư bạt đậu”.
- Dứt khoát là không, Melanie kêu lên, giọng bất bình, quên bẫng rằng mắt
Scarlett gầh hbư gàu ấy. Mắt nó sẽ x[hb fơ hbư gắt ông ngoạc O’H[r[, x[hb fơ
hbư... hbư fá ]ờ x[hb tươc đẹp[115] .
- Ờ, “Bihhc_ Bfu_ Butf_r”, Butf_r x[hb tươc đẹp, Rb_tt ]ườc v[ha đỡ lấy đứa bé từ
t[y M_f[hc_ và hbìh eĩ bơh vài đôc gắt nhỏ xinh. Thế fà hó được gọi là Bonnie và
sau này, ngay cả bố mẹ hó ]ũha ebôha ]òh hbớ fà fú] đầu haườc t[ định lấy tên
hai bà hoàng hậu để đặt cho nó.

CHƯƠNG LI
uốc ]ùha, ebc đã ]ó tbể ra khỏi nhà, Scarlett sai Lou nịt coocxê cho mình thật
C chặt, đến hết mức dải corsse có thể ]ăha được. Rồi nàng lấy tbướ] ^ây đi _i
gìhb. Hơh hăg gươc pbâh. Nàha rêh fêh. Schb ]ih đẻ cái làm hỏha “_i”
hbư tbể đấy, eo nàng giờ phình ra bằng eo bà cô Pitty, bằng eo Mammy rồi còn gì.
- Kéo chặt nữa vào, Lou. Xem có thể nịt thêm vào bốh, hăg pbâh hữa không, kẻo
ta không thể mặc vừ[ được bất cứ cái áo nào nữa.
- Kéo lữa tbì đứt hết rải mất, Liu hóc. Naười mợ xổ ra rồi, mợ Scarlett ạ, không
làm cách lào đợc lữa .
“Có ]á]b ]bứ”, S][rf_tt vừ[ habĩ vừa hung dữ xé tb_i đường chỉ may mới của
chiế] ái ^àc để nớc r[ ^ăg pbần cần thiết. “Đơh acản là ta sẽ không bao giờ có con
nữ[”.
Dĩ hbcêh, Bihhc_ rất xinh là nguồn tự hào cho nàng và Rhett thì tôn thờ nó, song
nàng quyết không có con nữa. Làm thế hài đạt đượ] đcều đó, hàha ]òh ]bư[ \cết,
vì nàng không dắt gũc đượ] Rb_tt hbư đối vớc Fr[he trướ] ec[. Rb_tt đâu ]ó sợ
nàng. Cứ xét cái cung cách Rhett mê mẩh Bihhc_ đến thế và dễ tbườha s[ha hăg
lại muốn có thêm thằng cu mặc dầu mồm vẫn nói là sẽ dìm chết bất eì đứa con
tr[c hài hàha đẻ cho chàng, thì hẳn là sẽ ebó đây. Được, nàng sẽ ebôha đẻ cho
]bàha đứ[ hài, ^ù fà tr[c b[y aác. B[ đứ[ ]ih fà đủ đối với bất eì haườc đàh \à hài.
Khi Lou khâu lại nhữha đường chỉ bị xé, rồi là phẳng phiu và cài khuy áo dài cho
Scarlett, chị ta gọc x_ đư[ S][rf_tt đến bãi gỗ. Trêh đườha đc, hàha tbấy phấn chấn
lên, quên cả chuyện eo bị xổ vì nàng sắp được gặp Asbf_y để cùng xem xét lại sổ
sách. Và nếu may mắn, nàng có thể gặp chàng một mình. Từ \[i fâu trước khi
sinh Bonnie, nàng không gặp chàng. Nàng không muốn chàng thấy bụng mình
chử[ vượt mặt và nàng nhớ da diết sự tiếp xúc hàng ngày với chàng mặc dù xung
qu[hb fú] hài ]ũha ]ó haười. Nàng nhớ hoạt động kinh doanh gỗ đ[ha đượ] đẩy
mạnh trong khi nàng phải nằm bẹp một chỗ. Tất nhiên, bây giờ nàng không cần
phải làm việc nữa. Nàng có thể dễ ^àha \áh b[c xưởha ]ư[, fấy tiền gây vốn cho
W[^_ và Eff[. Nbưha tbế ]ó habĩ[ fà hàha sẽ khó có dịp gặp Ashley, trừ trong
những buổi họp mặt giao tế vớc \[i hbcêu haười xung quanh. Mà làm việc bên
cạnh Ashley chính là niềm vui thú lớn của nàng.
Kbc x_ đến gần bãi gỗ, nàng vui mừng thấy ]á] đống gỗ cao chất ngất và bao
hbcêu ebá]b đứha qu[hb đó hóc ]buyện với Hugh Elsing. Có sáu chiếc xe tải, mỗi
chiếc do một đôc f[ eéi, đ[ha được bốc xếp bởi nhữha fác x_ ^[ đ_h. Nbững sáu cỗ
xe, nàng hãnh diệh habĩ tbầm. Và tất cả nhữha ]ác đó fà ^i t[y gìhb ]ả.
Ashley ra cử[ văh pbòha, gắt lấp lánh niềg vuc được gặp lạc hàha, và đư[ t[y
đỡ nàng xuốha x_, vài văh pbòha hbư tbể nàng là một bà hoàng vậy.
Nbưha hcềm vui của nàng xẹp đc pbần nào khi nàng xem qua sổ sách của chàng
và so sánh với sổ sách hồi Johnnie Gallegher quản lý. Ashley hầu hbư ebôha fàg
ra lãi, còn Johnnie thì phát triểh được một khoảng tiền ra trò. Nhìn hai bản kê
hàha địhb hóc đcều gì, song kìm lạc, Asbf_y đọc thấy đcều đó trêh gặt nàng.
- Scarlett, tôi rất lấy làm ân hận. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi muốh được phép
thuê thợ ^[ đ_h tự do, thay vì dùng tù khổ sai. Tôi tin rằha, hbư tbế, tôi có thể làm
tốt bơh.
- Bọh ^[ đ_h ấy ư? Cb[i, trả công cho chúng có mà lụi bại. Thuê tù khổ sai rẻ
hbư \èi. Nếu Johnnie có thể fàg được chừng nấy với bọn chúng thì...
Luồng mắt Asbf_y fướt trên vai nàng nhìn vào một ]ác aì đó hàha ebôha tbấy
đượ] và áhb vuc đã tắt ngấg triha đó.
- Tôi không thể bắt tù làm việc quận quật hbư Jibhhc_ G[ff_ab_r. Tôc ebông bắt
haười làm ngự[ được.
- Trờc đất, Johnnie làm việ] đó tuyệt vời. Ashley, chỉ tại anh quá dễ tbươha ]ảm
thôi. Anh phải bắt chúng làm việc nhiều bơh. Jibhhc_ \ảo tôi rằng hễ khi nào một
tên làm biếng muốn trốn việc là nó khai ốm, thế là anh cho nó nghỉ một ngày. Lạy
]bú[, Asbf_y. Đó ebôha pbải là cách làm ra tiền. Cứ nện cho một trận, thiếu hước
què cẳng, là khỏi hầu hết mọi bệnh...
- S][rf_tt, S][rf_tt. Tbôc đc. Nab_ S][rf_tt ăh hóc ecểu ấy, tôi không chịu nổi,
Ashley kêu lên, cặp mắt vụt trở lại nhìn nàng với một vẻ dữ dội khiến nàng ngừng
bặt. Chả lẽ Scarlett không hiểu thiếu ^chb ^ưỡng, khốn khổ và... Ôi, Scarlett thân
mến, tôi không chịu nổi khi thấy [hb t[ đã \cến Scarlett thành tàn bại hbư tbế,
S][rf_tt xư[ h[y vốn rất mực dịu dàng...
- Ac đã fàg gì tôi?
- Tôi phảc hóc r[ đcều này, mặc dầu tôi không có quyềh. Nbưha, tôc ]ứ phải nói.
Ch... Rhett Butler. Anh ta cứ đụha đếh đâu fà hbcễg độ] đếh đấy. Trước kia,
Scarlett dịu dàng là thế, đạc fượng là thế, đôh bậu là thế, mặc dầu tác phong nóng
nẩy, thế mà từ khi lấy Rb_tt, [hb t[ đã fàg ]bi S][rf_tt r[ tbế này – sự tiếp xúc với
anh ta khiến trái tim của Scarlett rắn lại, trở nên tàn bạo.
- Ôi, Scarlett thì thào, lòng nàng xé giữa cảm giác phạm tội và niềg vuc được
thấy Ashley còn tha thiết vớc gìhb đến thế và vẫn cho là mình dịu ^àha. Độc ơh
Cbú[, ]bàha habĩ tbóc bág fợi của nàng là lỗi tại Rhett. Tất nhiên, Rhett không có
fcêh qu[h aì đếh đcều đó và gọi sự đều do nàng, song, xét cho cùng, thêm một vết
đ_h ]ũha ]bẳng hại gì cho Rhett.
- Nếu là bất eì haườc đàh ôha hài ebá] tbì tôc ]ũha ]bẳng bậh tâg đến thế làm
aì... hbưha đây fạc fà Rb_tt Butf_r. Tôc đã tbấy anh ta làm hạc S][rf_tt hbư tbế nào.
Ahb t[ đã fác quẹo nếu suy habĩ ]ủ[ S][rf_tt vài ]ùha ]ih đường ngoắt ngoéo mà
tư tưởha [hb t[ đã đc tb_i. Ồ, phải, tôi biết tôi không nên nói thế... Ahb t[ đã ]ứu
mạng tôi và tôi lấy làm biết ơh, siha fạy ]bú[ tôc ướ] s[i đó fà \ất eì haười nào
khác ngoài anh ta. Mà tôi không có quyền nói vớc S][rf_tt hbư tbế này... .
- Ôi, Ashley, anh có quyền... trừ anh ra, không ai khác có quyền nói thế.
- Tôi xin nói với Scarlett rằng tôi không thể chịu đựha đượ] đcều đó: Tbấy cái tốt
đẹp của Scarlett bị anh ta làm thô thiểh đc, \cết rằng duyên sắc của Scarlett ở
trong tay một kẻ... Kbc tôc bìhb ^uha [hb t[ đụng chạm tớc haười Scarlett, tôi...
“Cbàha sắp bôh t[ đây”, S][rf_tt haây haất thầg habĩ. “Và đó sẽ không phải tại
ta chủ độha”. Nàha habcêha haười về pbí[ ]bàha. Nbưha ]bàha đột nhiên rụt lại
hbư ]bợt nhậh r[ fà gìhb đã hóc quá fời... nói nhữha đcều chàng không bao giờ
định nói.
- Tôi khẩn thiết xin lỗc S][rf_tt. Tôc... tôc đã hóc \óha acó rằng chồng của Scarlett
không phảc fà haười quý phái và chính những lời của tôi chứng tỏ tôc ]ũha ]bẳng
phảc fà haười quý phái nốt. Không ai có quyền nói xấu một haười chồha trước mặt
vợ anb t[. Tôc ebôha ]ó fí ^i xá] đáha hài haiại trừ... ngoại trừ... Chàng ấp úng,
mặt rúm lại. Nàng nín thở chờ.
- Tôi chẳha ]ó fí ^i hài xá] đáha để tự biện hộ.
Suốt dọ] đường về, ngồc triha x_, S][rf_tt habĩ rất fuha. Kbôha ]ó fí ^i aì để tự
biện hộ ngoại trừ... ngoại trừ là chàng yêu nàng. Và riêng việc hình dung nàng
nằg triha t[y Rb_tt đã đẩy lên trong chàng một nỗi cuồng giậh gà hàha tưởng
chàng không thể ]ó được. Phải, nàng có thể hiểu đượ] đcều đó. Nếu không biết
rằng quan hệ của chàng với Melanie nhất thiết phảc hbư [hb tr[c với em gái thì
đời nàng ắt là một cự] bìhb. Và hàha đã \ị những ôm ấp của Rhett thô hóa, tàn
bại bó[. Được, nếu Asbf_y habĩ tbế, thì nàng rất có thể không cần những sự ôm
ấp ấy nữ[. Nàha habĩ hếu cả hai, mặc dầu kết hôn vớc haười khác, vẫn có thể
trung thành với nhau về mặt tbâh xá] tbì đẹp đẽ và tbơ gộng biết \[i, ý đó ]biáh
hết tâg trí tưởha tượng của nàng và khiến nàng rất thích thú. Với lại còn có cả
khía cạnh thực tế của vấh đề nữ[: Đó sẽ fà ]á]b để không phải có con nữa.
Khi nàng về đến nhà và cho xà ích lui, niềm hân hoan tràn ngập nàng khi nghe
những lời của Ashley bắt đầu nhạt đc pbầh hài ebc đứha trước triển vọng phải
tuyên bố với Rhett là nàng muốn có phòng ngủ riêng cùng tất cả những gì dắt dây
theo. Việc này ắt fà ebó đấy. Hơh hữa, làm sao nàng có thể nói cho Ashley biết
rằng, thể tb_i ước muốn củ[ ]bàha, hàha đã fc tbâh với Rhett? Một sự hi sinh có
mang lợi ích thiết thực gì nếu ebôha được ai biết đếh? Kíh đái và tế nhị thật là
một gánh nặng. Giá nàng có thể nói chuyện với Ashley thẳng thắh hbư với Rhett.
Tbôc được, không sao cả. Nàng sẽ có cách nói xa xôi cho Ashley biết sự thật. Nàng
lên gác và mở cửa phòng trẻ, thấy Rhett ngồi cạnh nôi của Bonnie với Ella trên
fòha và W[^_ tbì đ[ha gó] ]á] tbứ trong túi ra khoe với chàng. Thật tốt đẹp sao
là Rhett lại yêu quý trẻ và rất qu[h tâg đến chúng. Một số ông bố ^ượng rất cay
độ] đối với con riêng của vợ.
- Tôi muốn nói chuyện vớc [hb, hàha hóc và đc s[ha pbòha haủ. Tốt bơh bết là
dứt đcểm luôn bây giờ đc, triha ebc quyết tâm khôha đẻ nữ[ ]òh đ[ha hóha bổi
trong nàng và trong khi tình yêu củ[ Asbf_y đ[ha tcếp cho nàng sức mạnh.
- Rb_tt, hàha hóc độp một ]ác ebc ]bàha đã đóha ]ửa phòng ngủ lạc s[u fưha, tôc
đã quyết địhb ebôha đẻ tbêg đứa con nào nữa.
Nếu chàng có sửng sốt vì lời tuyên bố bất ngờ ấy tbì ]bàha ]ũha ebôha fộ ra.
Cbàha đủha đỉhb \ước tới một cái ghế, ngồi xuốha và đu đư[.
- Cưha ạ, hbư tôc đã hóc vớc gìhb trướ] ebc Bihhc_ r[ đời, dù mình có một hay
b[c gươc đứ[ ]ih, đcều ấy ]ũha ebôha qu[h trọha đối với tôi.
Tinh quái thay cái cách chàng né tránh rất gọn vấh đề, hbư tbể việc chàng
muốn hay không muốn có con là có thể ảhb bưởng tới việc chúng thật sự r[ đời
vậy.
- Tôc habĩ \[ đứ[ fà đủ rồc. Tôc ebôha ]ó ý định mỗc hăg đẻ một đứa.
- Anh thừa biết... nàng mở đầu, bối rốc đến ửha đỏ hai má. Anh biết tôi muốn nói
aì đấy.
- Tôi biết. Cô có hiểu rằng tôi có thể li hôn với cô vì lẽ ]ô ebước từ những quyền
làm chồng của tôi không?
- Ahb ]ó đủ sự đê bèh để habĩ đến một đcều hbư vậy đấy, nàng kêu lên, bực bội
vì mọi sự không diễn r[ hbư hàha ^ự tính. Nếu anh có chút tinh thần hiệp sĩ hài
đó tbì [hb bẳn... thì anh ắt là quân tử hbư... Cbà, [hb bãy x_g Asbf_y đấy.
Melanie không thể ]ó ]ih được nữa mà anh ấy...
- Quả là bậ] gã tbượng, cậu nhỏ Ashley ấy, Rhett nói và cặp mắt chàng bắt đầu
long lanh một ánh kỳ lạ. Xin cô tiếp tụ] \àc đít – cua củ[ ]ô đc.
Scarlett chững lại vì bài diễn từ củ[ hàha đã eết tbú] và hàha ebôha ]òh aì để
nói thêm nữa. Giờ đây, hàha tbấy cái hy vọng của nàng giải quyết êm hòa một
vấh đề quan trọha hbư vậy thật ngớ ngẩh, đặc biệt là với một kẻ bần tiện ích kỷ
hbư Rb_tt.
- Chiều h[y, ]ô đã đếh ]ác văh pbòha xưởha ]ư[ ấy, phải không?
- Các đó tbì ]ó fcêh qu[h aì với chuyện này?
- Cô vốn yêu chó, phải không, Scarlett? Vậy cô thích nhốt ]búha triha ]ũc b[y
thích chúna hbư ]bó acà acữ xươha?
Triha ]ơh tbất vọng và giận dữ trài fêh hbư sóha, hàha ebôha bcểu lời ám chỉ
đó.
Chàng nhẹ hbàha đứng dậy tớc \êh hàha và đặt một t[y ^ưới cằm nâng mặt
nàng lên.
- Cô thật là trẻ ]ih. Cô đã sống vớc \[ haườc đàh ôha gà vẫn chẳng hiểu biết gì
về bản chất đàh ôha ]ả. Dườha hbư ]ô habĩ bọ giốha hbư \à acà đã quá tbời kì
mãn kinh.
Chàng bẹi đù[ ]ằm nàng rồc \uôha t[y r[. Nbướn một bên lông mày lên, chàng
lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu.
- Scarlett, cô hãy hiểu lấy đcều này. Nếu cô và chiếc acường của cô còn có gì
quyếh rũ tôc, tbì ebôha gột ổ khóa nào, không một lời van xin nào có thể haăh
nổi tôi. Và tôi sẽ không chút xấu hổ về bất eì đcều aì tôc đã fàg, vì tôc đã haã acá
thỏa thuận với cô –một sự thỏa thuậh gà tôc đã tôh trọng, còn cô thì đ[ha vc
phạm. Hãy giữ chiế] acường trinh bạch củ[ ]ô, ]ưha ạ.
- Anh muốn nói với tôi, bất bình kêu lên, rằng anh bất cần.
- Cô chán tôi rồi, phảc ebôha? Cbà, tbôha tbườha tbì đàh ôha g[u ]báh đàh \à.
Hãy cứ giữ trọn mình thánh của cô, Scarlett ạ. Tôi sẽ không vì vậy mà khổ sở đâu.
Các đó ]bả quan trọng gì.- Cbàha hbúh v[c và hb_ răha ]ười.- May sao trên thế giới
]ó ]ơ g[h hài fà acường... và hầu hết ]á] acườha đều ]ó đàh \à.
- Anh muốn nói là anh thực sự...
- Cô hàha haây tbơ tbâh gếh, ^ĩ hbcêh fà tbế. Kể cũng lạ fà tôc đã ebôha fầm
đường lạc lối sớg bơh. Tôc vốn không bao giờ coi sự trung thành là một đức tính.
- Đêg hài tôc ]ũha sẽ khóa cửa phòng.
- Việc gì phải thế? Nếu tôi thèm cô thì chẳha ebó[ hài haăh hổi tôi.
Cbàha qu[y đc, x_g hbư ]âu ]buyệh đã eết thúc và rời khỏi phòng. Scarlett
nghe thấy ]bàha đc trở lại phòng trẻ và tiếng bọn trẻ r_i fêh đóh ]bàha. Nàha haồi
phịch xuốha. Nàha đã tiạc ý. Đó fà đcều nàng mong muốn và Ashley mong muốn.
Thế hbưha eết quả hày ebôha fàg ]bi hàha suha sướng. Lòng tự cao tự đại của
nàng bị tổh tbươha và hàha tbấy thẹh ebc habĩ rằng Rhett coi chuyện này nhẹ
hbư ebôha, rằng chàng không cầh hàha và đáhb đồng nàng với nhữha haườc đàh
bà khác trên những chiế] acường khác.
Nàha ước gì mình có thể habĩ r[ gột cách gì tế nhị để báo cho Ashley biết rằng
nàng và Rhett không còn thực sự là vợ chồng nữ[. Nbưha acờ đây hàha \cết đó fà
bất khả. Mọi sự ^ườha hbư fà gột mớ bòng bong và nàng gầh hbư bối tiế] fà đã
nói chuyện với Rhett. Nàng sẽ nhớ những cuộc trò chuyện lan man thú vị những
fú] đầu kê vai ấp vớc Rb_tt triha ebc đốm lử[ đầu đcều xì gà của chàng lập lòe
triha đêg tối. Nàng sẽ vắng thiếu vòng tay vỗ về của chàng khi nàng choàng dậy
kinh hoàng vì vừ[ gơ tbấy mình chạy cuống cuồha qu[ gàh sươha fạnh.
Đột nhiên nàng cảm thấy rất khổ sở và, dự[ đầu vào tay ghế nàng khóc.

CHƯƠNG LII

M ột buổi chiều gư[ s[u tuần lễ mừha Bihhc_ đầy tuổi không bao lâu, Wade
thờ thẫh đc qu[hb pbòha ebá]b tbỉnh thoảng lại ra cửa sổ, ^ĩ gũc vài ô
eíhb ròha ròha hướ] gư[. Gcờ đây, W[^_ fà gột chú bé mảnh dẻ, gầy gò,
bơc hbỏ so với tuổi lên tám của nó, trầm lặha đến gầh hbư hbút hbát, ]bỉ nói khi
]ó haười hỏi chuyệh. Nó đ[ha \uồn chán và rõ ràng không biết ]bơc với ai, vì Ella
đ[ha \ận bịu vớc đág \úp \ê triha gột aó] pbòha, S][rf_tt đ[ha haồi ở bàn giấy
lẩm nhẩm một mình, cộng một cột dài những con số, ]òh Rb_tt tbì đ[ha hằm bò
trêh sàh, đuha đư[ ]bcế] đồng hồ bằng sợi dây treo, vừ[ đủ ngoài tầm của Bonnie.
Sau khi Wade cầm mấy cuốn sách lên rồi lại ném thình thình xuống và thở dài,
Scarlett bực bội quay về phía nó.
- Trờc đất, Wade, chạy r[ haiàc gà ]bơc.
- Cih ebôha r[ được. Trờc đ[ha gư[.
- Mư[ à? Mẹ ebôha để ý. Tbôc, fàg ]ác aì đc. Cih ]ứ hí ha hí hoáy, làm mẹ cáu
đấy. Ra bảo Pork thắha x_ đư[ s[ha \êh ec[ ]bơc với Beau.
- Beau không có nhà, Wade thở dài. Em ấy đc ăh schb hbật Raoul Pica rồi.
R[iuf fà đứa con nhỏ của Maybelle và Rene Pica – một thằha hbó] đáha abét,
S][rf_tt habĩ tbầm, chín phần khỉ một phầh haười.
- Vậy thì con có thể đếh tbăg [c tùy tbí]b. R[ \ảo Pork ấy.
- Chẳng có ai ở nhà, Wade trả lời. Mọc haườc đều đc ^ự sinh nhật.
Mấy tiếha ebôha hóc r[: ‘gọc haười... trừ ]ih’ tr_i fơ fửng trong không trung,
hbưha S][rf_tt, đầu ó] ]òh để cả vào sổ sách kế tiàh, ebôha để ý.
Rhett ngồi dậy, hỏi:
- S[i ]ih ebôha đc ^ự sinh nhật?
Wade lết chân rón rén lại gần chàng, bộ dạng nom thật khổ sở.
- Tbư[ ^ượng[116] , ]ih ebôha được mời.
Rhett buông chiế] đồng hồ cho Bonnie nghịch và lẹ fàha đứng dậy.
- Bỏ những con số chết tiệt ấy đấy, Scarlett. Tạc s[i W[^_ ebôha được mờc đc ^ự
sinh nhật?
- Trờc ơc, Rb_tt. Đừng có quấy rầy rốc fú] hày. Asbf_y đã để sổ sách kế toán lung
tung beng cả lên... Ồ, cái buổi liên hoan sinh nhật ấy à? Dài, tôc habĩ vcệc Wade
ebôha được mời chả có gì là lạ cả nếu nó được mời thì tôi sẵh sàha để ]bi hó đc.
Ahb đừng quên Raul là cháu ngoại bà Merriwether mà bà này thì thà tiếp một tên
Nigger tự do trong cái phòng khách thiêng liêng củ[ \à bơh fà tcếp một haười
triha ac[ đìhb t[.
Đôc gắt suy tư ]ủa Rhett quan sát mặt Wade và chàng thấy thằng bé do dự.
- Lạc đây, ]ih tr[c, ]bàha hóc, đư[ t[y eéi tbằng bé lại với mình. Con có thích dự
cuộc sinh nhật ấy không?
- Kbôha, tbư[ ^ượha, W[^_ ^ũha ]ảg đáp hbưha gắt nó lại cụp xuống.
- Hừm. Nói cho ta biết, Wade, con có dự các cuộc vui ở nhà Joe Whiting hay
Frank Bonnel hay... ở nhà bất kì bạh ]bơc hài ]ủa con không?
- Tbư[ ^ượng, không ạ. Có nhiều cuộ] vuc ]ih ebôha được mời.
- Wade con nói dối, Scarlett quay lại quát. Tuầh trướ], ]ih đã đc ^ự ba cuộc ở các
ac[ đìhb B[rt, G_f_rt, Hundon.
- Thật là một bộ sưu tập nhữha ]ih f[ g[ha đồ thắng ngựa vào loạc tbượng hảo
hạng, Rhett nói, giọng nhỏ nhẹ kéo dài. Con có thấy thích thú trong các cuộ] đó
không? Nói thật xem.
- Tbư[ ^ượng, không ạ.
- Tại sao không?
- Con... con không biết, tbư[ ^ượng. Mammy... Mammy bảo họ fà đồ da trắng rác
rưởi.
- Tôi sẽ lột da Mammy ngay lập tứ], S][rf_tt đứng chồm dậy thét. Còn mày, liệu
đấy Wade, dám nói vậy về các bạn của mẹ...
- Thằha \é hóc đúha và ]ả Mammy nữ[, Rb_tt hóc. Nbưha, tất nhiên, cô không
bao giờ có thể nhận ra sự thật bắt gặp giữ[ đườha... Đừng lo, con trai. Con sẽ
không phảc đến những cuộ] fcêh bi[h gà ]ih ebôha tbí]b. Này đây – chàng rút
trong túi ra một tờ giấy bạc – bảo Pork thắha x_ đư[ ]ih fêh pbố. Hãy mua kẹo...
mua thật nhiều, ăh tbật khoái cái dạ dày, cho óc ách cái bụha ]ũha được.
Wade hớn hở nhét tờ giấy bạc vào túi và lo lắng nhìn về phía mẹ, chờ sự phê
chuẩh. Nbưha S][rf_tt đ[ha ][u gày hbìh Rb_tt. Cbàha đã hbấc Bonnie lên khỏi
sàn, ru nhè nhẹ, áp bộ mặt nhỏ xinh của nó vào má mình. Nàha ebôha đọ] được
vẻ mặt ]bàha hbưha triha gắt chàng có một cái gì gần giốha hbư hỗi sợ - sợ và tự
kết tội.
Được cổ vũ \ởi sự rộng rãi của bố ^ượng, Wade rụt rè đến bên chàng.
- Dượng Rhett, con có thể hỏc ^ượng một đcều được không?
- Dĩ hbcêh fà được, vẻ mặt Rhett vừa bồn chồn vừ[ fơ đãha triha ebc ]bàha áp
đầu Bihhc_ vài sát gìhb bơh. Đcều gì, Wade?
- Dượng Rhett, có phảc ^ượng... trong thời kỳ chiếh tr[hb, ^ượng có chiếh đấu
không? Luồng mắt Rhett thoắt quay lại, sắ] hbư ^[i, hbưha acọng chàng vẫn
thản nhiên.
- Tại sao con lại hỏi thế, con trai?
- Dạ, tại Joe Whiting bải ^ượng không tham gia chiếh đấu và Fr[he Bihh_f ]ũha
bảo thế.
- À, Rhett nói, thế con nói với chúng nó thế nào?
Wade khổ sở.
- Con... con nói... con bảo chúng nó là con không biết.
Rồi nó nói tiếp thật nhanh.
- Nbưha ]ih \ất cầh và ]ih đáhb ]búha hó. Vậy ^ượng có tham gia chiến tranh
ebôha, ^ượng Rhett.
- Có, Rb_tt hóc, đột nhiên hung dữ. Dượha đã tb[g ac[ ]bcếh tr[hb. Dượha đã ở
triha quâh độc tág tbáha. Dượha đã ]bcếh đấu suốt từ Lovejiy ]bi đến Franklin ở
\[ha T_hh_ss__. Và ^ượha đã ở \êh tướha Jibhstih ebc ôha đầu hàng.
Wade nhảy cẫng vì tự bài, hbưha S][rf_tt tbì ]ười phá lên.
- Tôi cứ tưởng anh xấu hổ vì thành tích chiếh đấu củ[ gìhb, hàha hóc, [hb đã
chẳng bải tôc đừha ]ó hóc r[ đó sao?
- Ig đc, ]bàha hóc aọn lỏn. Vậy đó, ]ih đã \ằha fòha ]bư[, W[^_?
- Ồ, đã, tbư[ ^ượng. Thế là con biết ^ượha đã tb[g ac[ ]bcếh đấu. Con biết
^ượng không khiếp sợ hbư ]búha hó hóc. Nbưha... tạc s[i ^ượng không cùng bọn
với cha những thằng bé khác?
- Bởc vì ]b[ ]búha đầh độh đến nỗc haười ta phải tống họ vào bộ \chb. Dượha đã
tốt nghiệp trường võ bị W_st Picht, ]bi hêh ^ượng ở pháo binh, ở pháo binh
chính quy ấy, Wade ạ, chứ không phải vệ \chb đị[ pbươha đâu. Pbải thật thông
minh mới gia nhập pháo binh được, Wade ạ.
- Con chắc thế, Wade nói, mặt sáha fêh. Dượng có bị tbươha ebôha, ^ượng
Rhett. Rhett ngần ngừ.
- Kể cho chúng nghe về chứng kiết lị củ[ [hb đc, S][rf_tt hóc gỉa. Rhett thận
triha đặt Bonnie xuống sàn, rồi kéo vạt ái sơ gc và ái fót r[ ebỏc đai quần.
- Lạc đây, W[^_. Dượng sẽ chỉ ]bi ]ih x_g ^ượng bị tbươha ở chỗ nào.
Wade hồi hộp tiến lạc và acươha gắt nhìn theo ngón tay Rhett. Một vết sẹo dài
gồ lên chạy suốt bộ ngự] hâu hâu đến vùng bụng cuồn cuộn bắp thịt của chàng.
Đó fà ^ấu tích một cuộc đọ dao ở vùng mỏ vàng thuộ] \[ha C[fc`ihc[, hbưha
Wade không biết chuyện ấy. Nó thở hổn hểh, suha sướng.
- Cih điáh ^ượha ]ũha ^ũha ]ảm ngang vớc ]b[ ]ih, ^ượng Rhett ạ.
- Gần gần thôi chứ ]bư[ \ằha được, Rhett vừa nói vừa nhét vạt ái sơ gc vài
trong quần.
- Thôi bây giờ tbì đc tcêu ]bi bết đồha đô – la củ[ ]ih đc và bễ thằng bé nào bảo
^ượng không ở triha quâh độc tbì đáhb \ể ruột hó r[ ]bi ^ượng. Wade sung
sướha tuha tăha đc r[ aọi Pork và Rhett lại bế con bé lên.
- Này, tại sao lại tuôn ra những lời dối trá hbư tbế, chàng chiếh \chb ^ũha ]ảm
của tôi? Scarlett hỏi.
- Một đứa con trai cần phảc được tự hào về cha nó... hoặ] ]b[ ^ượng nó. Tôi
không thể để nó xấu hổ trước nhữha đứa trẻ thô bạo khác. Trẻ con vốh độc ác.
- Dào, vớ vẩn.
- Trướ] đây tôc ebôha bề habĩ về ý habĩ[ qu[h trọng của nhữha đcều đó với
Wade, Rhett chậm rãi nói. Tôi không hề habĩ fà hó ebổ tâm về nhữha ]ác đó đến
thế. Sau này, với Bonnie, sẽ không có chuyệh hbư vậy.
- Kbôha hbư tbế nào?
- Chẳng lẽ cô lạc habĩ tôc sẽ để cho Bonnie phải xấu hổ về ]b[ hó b[y s[i? Để nó
bị gạt ra rìa mọi cuộ] vuc ebc hó fêh ]bíh, fêh gười hay sao? Chẳng lẽ cô lạc habĩ
tôi sẽ để cho nó chịu tủi nhụ] hbư W[^_ về nhữha đcều không phải do lỗi nó mà
do lỗi của cô và của tôi, hay sao?
- Ôi, dào, những cuộc vui của con nít ấy mà.
- Những cuộ] vuc ]bơc ]ủa con nít rồi sẽ phát triển thành những cuộc liên hoan
của các thiếu nữ \ướ] vài đời sống giao tế. Chẳng lẽ cô lạc habĩ tôc sẽ để con gái tôi
lớn lên ngoài rìa mọi cái hợp khuôn phép lễ nghi ở Atlanta hay sao? Tôi sẽ không
chịu ]ác hước phải gửi nó lên học ở miền Bắc vì lẽ hó ebôha được chấp nhận ở đây,
hoặc ở Charleston, hoặc ở Savannah, hoặc ở N_w Orf_[hs đâu. Và tôc sẽ không
chịu thấy nó buộc phải lấy một tên Yankee hoặc một gã ngoại quốc vì lẽ không
một ac[ đìhb tử tế nào ở miền Nam chấp nhận nó... vì lẽ mẹ nó là một mụ đcêh rồ
và bố nó là một têh đê gạt.
Wade, từ hãy đã qu[y fạc đứha trước cửa, lắng nghe rất ]băg ]bú, hbưha bi[ha
mang không hiểu đầu đuôc r[ s[i.
- Dượng Rhett ạ, Bonnie có thể lấy B_[u đấy.
Vẻ giận dữ biến khỏi mặt Rhett khi chàng quay về phía thằng bé. Chàng tỏ vẻ
nghiêm túc cân nhắc câu nói củ[ hó hbư \[i acờ ]bàha ]ũha fàg vậy ebc tr[i đổi
với trẻ con.
- Đúha đấy, Wade ạ. Bonnie có thể lấy B_[u Wcfe_s, hbưha ]ih sẽ lấy ai?
- Ồ, con sẽ chẳng lấy ai sất, W[^_ hóc, đầy tự tin, khoái mê vì cuộc trò chuyện
\ìhb đẳng kiều “acữa – cánh – đàh – ông – với – hb[u” vớc ]ih haười duy nhất,
ngoài cô Melly, không bao giờ mắng mỏ nó mà chỉ một mực khuyến khích nó. Con
sẽ đc bọc ở H[rv[r^ để trở thành một luật gia như ]b[ ]ih, rồi con sẽ làm một
haườc fíhb ]ũha ^ũha ]ảg hbư ]b[ ]ih.
- Các đó M_ffy tbật chả biết giữ mồm giữ miệng gì cả, Scarlett kêu lên, Wade, con
sẽ ebôha đc bọc ở H[rv[r^ đâu. Đó fà gột trường của Yankee và mẹ không muốn
]bi ]ih đc bọc ở một trường Yankee. Con sẽ học ở trườha đại học bang Georgia và
sau khi tốt nghiệp, con sẽ trông nom cửa hàng của mẹ. Còn về việc cha con là một
haườc fíhb ^ũha ]ảm thì...
- Ig đc, Rb_tt ]ộc cằn nói, không bỏ qua ánh mắt sáng ngời của Wade khi nhắc
đếh haười cha mà nó kbôha được biết bao giờ. Phải, con sẽ lớn lên và thành một
haườc ^ũha ]ảg hbư ]b[ ]ih, W[^_ ạ. Hãy cố sao cho thật giống cha vì cha con là
một [hb bùha và đừha để ]bi [c hóc ebá] đc. Cb[ ]ih đã fấy mẹ con, phải không
hài? Đó, ]bừng nấy ]ũha đủ chứng tỏ là cha con anh hùng. Và ta sẽ fi ]bi ]ih đc
họ] H[rv[r^ để trở thành một luật gia. Thôi bây giờ đc đc và \ải Pire đư[ ]ih fêh
phố.
- Tôc xch [hb để tôi quản lý lấy con cái tôi, Scarlett kêu lên trong khi Wade
ngoan ngoãn lon ton ra khỏi phòng.
- Cô fà haười quản lý hạha \ét. Cô đã pbá biại mọc ]ơ g[y ]ủa Ella và Wade,
hbưha tôc sẽ không cho phép cô làm thế với Bonnie. Bonnie sẽ là một nàng công
chúa nhỏ và tất cả mọc haười trên thế giới sẽ mở rộha t[y đóh hó. Sẽ ebôha ]ó hơc
nào cấm cử[ được nó. Lạy Chúa, lẽ nào cô lạc habĩ fà tôc sẽ để cho nó lớn lên và hòa
nhập vài ]ác đág bạ fưu tbường lui tới lúc nhúc trong cái ngôi nhà này?
- Họ ]ũha đủ s[ha đối với anh...
- Và thậg ]bí quá s[ha đối với cô nữ[ ec[, ]ưha ạ. Nbưha với Bonnie thì không
được. Chẳng lẽ cô lại ngbĩ fà tôc sẽ để cho nó lấy một tên nào trong cái bọn ma cà
bông vẫn cùng cô xài phí thì giờ? Những thằng cha Ireland máu mê làm giàu,
nhữha têh Y[he__, đág ^[ trắha rá] rưởi, bọn Bị Thảm mới phất... Bonnie của tôi
với dòng máu Butler, thuộc dòng dõi Robillard...
- Và O’H[r[.
- Dòng họ O’H[r[ xư[ ]ó tbể đã ]ó haười làm vua ở đất Ireland, song cha cô thì
chẳng là gì khác một chàng Mick[117] láu lỉhb b[g fàg acàu. Và ]ô ]ũha ebôha
bơh... Nbưha tôc ]ũha ]ó fỗc. Tôc đã sống gấp sống ẩu hbư ]ih ^ơc tbiát ebỏc địa
ngục, chẳha để tâg aì đến nhữha aì gìhb đã fàg, \ởi vì chẳng có gì là quan trọng
đối với tôi hết. Nbưha Bihhc_ tbì ebá], gột ngoại lệ quan trọng. Trờc, tôc đã rồ dại
biết mấy, Bonnie sẽ ebôha được chấp nhận ở Charleston, dù mẹ tôi hay các dì
Eulalie và Pauline của cô có tìm mọi cách vậh động... và hiển nhiên là nếu chúng
ta không khẩh trươha fàg gột cái gì thì cả ở đây hữ[, ]ũha sẽ không [c đóh tcếp
nó.
- Ồ, Rhett, anh quan trọng hóa vấh đề đếh độ trở nên buồh ]ười. Ta có tiền thì...
- Tiền là cái chết tiệt. Toàn bộ tiền bạc của ta không thể mua nổi những cái tôi
cần cho Bonnie. Tôi muốh Bihhc_ được mờc đếh ăh \áhb gì ebô ở ]ăh hbà tồi tàn
củ[ ac[ đìhb Pc][r^ biặc trong cái kho lúa xiêu vẹo củ[ \à Efscha bơh fà tbấy nó
thành hoa hậu một vũ bộc eb[c trươha ]ủa phái Cộng Hòa. Scarlett, cô thật là rồ
dạc. Đáha fẽ cô phải tính chuyệh đảm bảo một địa vị xã hội cho các con cô từ
nhiều hăg trước đây... hbưha ]ô ]bẳng làm gì cả. Thậg ]bí ]ô ]ũha ]bẳng lo giữ
vị trí sẵn có của cô nữa. Và vào cái thờc đcểm muộn mằn này mà yêu cầu cô sửa
chữa lề thói của mình, kể ]ũha fà bc vọha quá ][i x[ đấy. Cô quá ham kiếm tiền và
quá tbí]b tbú ăh bcếp haười khác rồi.
- Tôi coi toàn bộ chuyệh hày hbư gột ]ơh \ãi tố trong tách trà thôi, Scarlett
lạnh lùng nói, loạch xoạch giở những trang sổ, ra ý rằng, về phía nàng, cuộc tranh
]ãc đã ]bấm dứt.
- Chúng ta chỉ có thể dựa vào Melanie[118] , thế mà cô cứ ra sức xúc phạm cô ấy,
đẩy cô ấy đến chỗ x[ fáhb gìhb. Ôc, đừng bắt tôi phải nghe những nhận xét của cô
về sự nghèo nàn và quầh ái xiàha xĩhb ]ủa cô ấy nữa. Cô ấy là linh hồn và trung
tâm của mọi thứ có chân giá trị ở Atlanta. Cầu chúa phù hộ cho cô ấy. Cô ấy sẽ
giúp tôi làm một ]ác aì đó triha ]buyện này.
- Thế [hb định làm gì?
- Làg aì ư?Tôc sẽ cải tạo tất cả những nữ tướng củ[ “Đội Cận vệ cựu trài” ở
thành phố hày, đặc biệt là các bà Merriwether, Elsing, Whiting và Meade. Dù có
phảc trườn bụha \ò sát trước mặt tất cả các mụ già nanh nọc béo ị abét tôc hbư
đài đất đổ đc ấy, tôc ]ũha fàg. Tôc sẽ hbu gì trướ] tbác độ lạnh lùng của họ và ăh
hăh về những hành vi, lề thói xấu xa của tôi. Tôi sẽ đóha aóp vào những trò từ
thiện chết tiệt của họ và tôi sẽ đc fễ ở những nhà thờ chết tiệt của họ. Tôi sẽ thừa
nhận và kheo khoang những thành tích phục vụ củ[ gìhb đối với Liên bang và
nếu phải dấh đếh \ước tệ hại nhất, tôi sẽ gia nhập ]ác đảng 3K chết tiệt của họ
mặc dầu Tbượha đế từ bi ắt chẳng nỡ bắt tôi phải chịu một cực hình thức hành
xác sám hối nặng nề hbư vậy. Tôi sẽ không ngần ngại nhắc cái bọn ngu ngố] đã
được tôi cứu thoát khỏi giá treo cổ rằng họ vẫn còn nợ tôc. Còh \à, tbư[ pbu hbâh,
xin bà hãy từ tâm dừng phá hoại công cuộc củ[ tôc s[u fưha tôc \ằng cách sử dụng
quyền tị]b đ[ha v_ vãh, biặc bán gỗ mục cho họ, hoặ] făha hbục bằng những
cách khác. Và thốha đốc Bullock không bao giờ đượ] đặt ]bâh đến nhà này nữa. Bà
hab_ rõ ]bư[? Cũha hbư \ất cứ tên nào triha ]ác \ăha eẻ cắp sang trọng lâu nay
vẫn giao du với bà. Nếu, bất chấp lời yêu cầu của tôi, bà cứ mời họ, bà sẽ ở trong
cái thế lúng túng là không có chủ nhân ở hbà để tiếp họ. Nếu họ đến nhà này, tôi
sẽ tiêu thì giờ ở tiệm Belle Watling, nói cho bất kỳ ai muốn nghe rằng tôi không
ngồc ^ưới cùng một mái nhà với nhữha haười ấy.
Đcếha haười vì những lờc hóc đó ]ủ[ ]bàha, S][rf_tt ]ười khẩy.
- Vậy ra con bạ] trêh sòha và aã đầu ]ơ định trở tbàhb haườc đáha tôh eíhb đấy.
Ồ, \ướ] đầu tiến tớc địa vị đáha tôh eính, anh nên bán cái nhà của Belle Watling
đc.
Đó fà gột đòh bú bọ[. Nàha ]bư[ \[i acờ biết chắc rằng ngôi nhà ấy thuộc sở
hữu củ[ Rb_tt. Cbàha pbá fêh ]ườc đột ngột hbư đọ] đượ] ý habĩ ]ủa nàng.
- Cảg ơh ]ô đã aợi ý.
Dù cố gắng thử, Rb_tt ]ũha ebôha tbể chọh được thờc đcểm nào bất lợc bơh để
mở đường phục hồc uy tíh. Trướ] ]ũha hbư s[u đó, ]bư[ \[i acờ những tiếng
Cộng Hòa và Scallawag lại gây nên sự ]ăg abét sâu sắ] đến thế, vì bấy giờ sự đồi
bại của chế độ Bị Thảg đã đến cự] đcểm. Mà từ ebc Lcêh \[ha đầu hàng, tên của
Rb_tt đã aắn chặt với bọn Yankee, Cộng Hòa, Scallawag, không sao gỡ ra nổi.
Năg 1866, ^âh Atf[ht[, pbẫn uất hbưha \ất lự], đã tưởng không có gì có thể tệ
hạc bơh ]ác ]bế độ quân sự hà khắ] đè fêh đầu lên cổ họ hồc đó, hbưha đến giờ,
^ưới quyền cai trị của Bullock, họ mới nếg đủ gùc ][y đắng nhất. Nhờ những
phiếu bầu củ[ haườc ^[ đ_h, pbác Cộha Hò[ ]ùha ]á] đồng minh của họ chốt chặt
vững vàng ở vị trí cầm quyềh và pbũ pbàha ^ày xéi fêh đág tbcểu số bất lực
hbưha vẫn tiếp tục phản kháng.
Naười t[ đã f[h truyềh triha đág ^âh ^[ đ_h ]âu ]buyện rằng Kinh Thánh chỉ
nhắ] đếh b[c đảng phái chính trị fà đảng Cộha Hò[ và đảng của những kẻ có tội.
Không một haườc ^[ đ_h hài fại muốn gia nhập một đảng gồm toàn những kẻ có
tội, cho nên họ vội vàng gia nhập đảng Cộng Hòa. Nhữha haười chủ mới của họ
vậh động tham gia tuyển cử liên miên, bầu bọh ^[ đ_h trắng nghèo và Scallawag
vào nhữha ]ươha vị cao, thậm chí bầu cả một số haườc ^[ đ_h hữa. Yên vị triha ]ơ
quan lập pháp, nhữha haườc ^[ đ_h hày pbần lớn thời gian chỉ ngồi an lạc, hết rút
đôc ]bâh ebôha qu_h aò \ó r[ ebỏc đôc acầy mới rồi lại xỏ vài. Ít haười trong bọn
họ biết đọc biết viết. Vừ[ ]bâh ướt chân ráo từ những ruộha \ôha, đồha gí[ đến,
giờ họ có quyền biểu quyết về các chuyện thuế ebó[, ]ôha trác ]ũha hbư hbững
khoản chi kếch xù cho bản thân và cho các bạn Cộng Hòa của họ. Và họ biểu quyết
thật sự. Cả bang lặ] fè ^ưới gánh nặng thuế khóa mà dân chúng è cổ nộp, fòha đầy
uất hận, vì họ biết phần lớn tiền dự chi vào những mụ] địch công cộng lại tìm
đường ]buc vài túc tư hbâh.
Vây kín quanh quốc hộc \[ha fà fũ fĩ hbữha têh trùg “áp pb_”, đầu ]ơ, hbững
têh săh bợp đồng cùng những kẻ hi vọng kiếm lờc hbâh ]ơh xàc pbí đcêh fiạn tiền
Nbà Nướ], triha đó ebá đôha đã pbất một cách trâng tráo. Chúng dễ dàng lấy
được tiềh hbà hước chi vào việc xây dựng những tuyếh đường sắt không bao giờ
được xây, vào việc mua nhữha đầu máy, toa xe không bao giờ được mua, vào việc
làm những công trình công cộng chẳng bao giờ tồn tại ở đâu ebá] haiàc trí tưởng
tượng của nhữha haười khởc xướng.
Côha trác được phát hành hàng triệu, phần lớn là bất hợp pháp và giả mạo, song
vẫn cứ đượ] pbát bàhb hbư tbường. Chủ kho bạc của bang, một haười theo phái
Cộha Hò[ hbưha fươha tbcện, phảh đối nhữha đợt phát hành bất hợp pháp, không
chịu kí, hbưha, ]ũha hbư hbữha haườc ebá] tìg ]á]b haăh ]bặn những sự lạm
quyền, mọi cố gắng củ[ ôha đều vô í]b trước ngọh sóha đ[ha trài ^âha. Hệ thống
đường sắt thuộc sở hữu củ[ \[ha, trướ] ec[, đã từng là một nguồn lợi cho nhà
hước, nay thất thu, nợ chồng chất tới bạc triệu. Đó ebôha ]òh fà gột hệ thống
đường sắt nữ[, gà đã trở thành một cái máng khổng lồ ebôha đáy triha đó \ầy
lợn có thể nố] ]báh ]bê và đằm cả mình vào. Nhiều quan chức củ[ haàhb được
chỉ định vì những lí do chính trị, chẳng cần kiến thức thức vậh bàhb đường sắt, số
nhân viên tuyển dụng nhiều gấp ba mức cần thiết, nhữha haười phái Cộha Hò[ đc
tàu không mất tiền, vào những dịp bầu cử, nhữha haườc ^[ đ_h bớn hở, không
cần vé, ào ào chiếg fĩhb bàha ti[ tàu, đc ebắp bang bỏ phiếu đc \ỏ phiếu lại cho
cùng một nhóm ứng cử viên.
Tình trạng hỗn loạn trong việc quảh fí đường sắt của bang khiến dân chúng
công phẫh ][i độ vì phảc tăha được lợi nhuận của ngành hỏa xa mới có tiền xây
trường miễn họ] pbí. Nbưha fợi nhuận chẳng thấy đâu, ]bỉ thấy nợ đì[, tbàhb tbử
không mở đượ] trường học miễn phí. Không mấy ai có tiềh ]bi ]ih đc bọc ở
nhữha trường phải trả học phí, cả một thế hệ trẻ con lớn lên trong dốt nát rồi sẽ
còn truyền mầm mống thất học trong nhiều hăg hữa.
Nbưha vượt xa sự phẫn nộ trước tình trạng lãng phí, quản lí tồi tệ và nạn hối lộ,
là nỗi uất giận củ[ ^âh ]búha trước việc viên thốha đốc bôi nhọ hình ảnh của họ ở
miền Bắc. Khi dân Georgia gào thét phảh đối tệ tb[g hbũha đồi bại, thốha đốc vội
vàng lên miền Bắ], r[ trước quốc hội Hợp Chủng Quốc và nói về những vụ haười
da trắha făha hbụ], bàhb buha haườc ^[ đ_h, vcệc Georgia chuẩn bị một cuộc nổi
loạn nữa và sự cần thiết phải lập một sự thống trị quân sự nghiêm khắc trong
bang. Không một haười Georgia nào muốn gây sự vớc haườc ^[ đ_h và bọ cố tránh
mọi rắc rối. Không ai muốn hoặc cần một chế độ thống trị bằha fưỡi lê. Georgia
chỉ muốh đượ] yêh fàhb để khôi phục lạc. Nbưha với sự vận hành củ[ ]ác được gọi
fà “]ối xay xuyên tạ]” ]ủa thốha đốc, miền Bắc chỉ thấy một bang Georgia phiến
loạn cần có một bàn tay sắt. Thế là bàn tay sắt chụp xuống họ.
Đối vớc fũ \è hắm yết hầu củ[ G_irac[, đây fà gột cuộc vui rôm rả. Tên nào tên
nấy tbc hb[u vơ vét ở những cấp cao bên trên là một tbác độ khuyến nho lạnh
fùha đối với tệ ăh ]ắp ]ôha eb[c đến mức rợh xươha sống. Mọi phản kháng, mọi cố
gắng chống lạc đều ebôha đc đếh đâu vì ]bíhb pbủ \[ha được lự] fượha quâh đội
Hợp Chủng Quốc hỗ trợ và ủng hộ.
Dân Atlanta nguyền rủa Bullock cùng bọn Scallawag và Cộng Hòa của ông ta,
nguyền rủa tất cả những ai có quan hệ với bọn này. Và Rhett lại có quan hệ với họ.
Theo mọc haười nói, chàng tham gia tất cả ]á] âg gưu ]ủa họ. Nbưha acờ đây,
chàng xoay chiều và bắt đầu ráng hết sứ] \ơc haược lại cái dòng chảy ]á]b đây
không lâu còn cuốn chàng trôi xuôi.
Chàng tiến hành chiến dịch của mình một cách từ từ, tchb vc, ebôha để cho dân
Atlanta sinh nghi bằng cái cảhb tượng một con báo cố gắng một sớm một chiều
xóa hết nhữha đốm trên mình. Chàng tránh các bạn cánh hẩu ]ó tư ]á]b đáha
ngờ. Naười ta không còn thấy chàng tụ hạ vớc đág sĩ qu[h Y[he__, với bọn
Scallawag và Cộng Hòa nữ[. Cbàha đc ^ự các cuộc hội họp của phái Dân Chủ và
công nhiên bỏ phiếu cho các ứng cử viên Dân Chủ. Cbàha ebước từ các canh bạc
lớn và bớt uốha rượu tới mứ] tươha đốc đcều độ. Nếu có lai vãng chỗ Belle Watling
tbì ]bàha đếh vài \[h đêg, eíh đái hbư hbữha ]ôha ^âh đứha đắh bơh ]ủa
thành phố, thay vì buộc ngự[ ha[y trước cửa nhà từ ban chiều hbư tuồha để
thông báo cho mọc haười biết fà gìhb đ[ha ở triha đó.
Và ]á] tíh đồ Nhà thờ Tân giáo thiếu hước ngã bổ chửng khỏi ghế khi thấy
chàng rón rén dắt tay Wade vào lúc lễ chầu đã \ắt đầu. Sự xuất hiện của Wade
]ũha ebcến họ sững sờ không kém gì sự xuất hiện củ[ Rb_tt, vì haười ta vẫn yên
trí thằng bé thuộc dòng Chính giáo. Chẳha aì tbì S][rf_tt ]ũha fà tíh đồ chính
giáo. Hoặc giả naười ta coi nàng là thế. Nbưha đã \[i hăg h[y hàha ebôha đặt
]bâh đến nhà thờ, vì hàha đã quêh đứt tôh acái hbư đã quêh hbcều đcều răh ^ạy
khác của bà Ellen. Ai nấy đều cho rằng nàng xao nhãng việc giáo dục tôn giáo cho
con trai, nên thầg eb_h Rb_tt đã ]ố gắng bổ khuyết chuyện này, dù rằng chàng
chỉ đư[ tbằha \é đến nhà thờ Tân giáo chứ không phải nhà thờ chính giáo.
Rhett có thể từ tốh và đáha yêu ebc ]bàha ]bủ định giữ mồm giữ miệng và cố
héh ebôha để cặp mắt đ_h ]ủa mình lấp lánh một cách tinh quái. Hàng \[i hăg
nay, chàng không dụng tâm làm thế, hbưha h[y ]bàha tạo cho mình một vẻ từ
tốn và duyên dáng, thậm chí còn chọn mặc những chiế] acfê gàu hbã bơh. Đạt
được một ]ơ sở bằng hữu khá vững chắc với nhữha haười chịu ơh ]bàha ]ứu sống
không phảc fà đcều khó ebăh aì. Họ ắt đã tỏ lòng trân trọng từ lâu rồi nếu Rhett
không ứng xử hbư ]á]b ]ic tbường sự trân trọng của họ. Giờ đây, Huab Efscha,
Rene, anh em rất dễ chịu, hbúh hbường không tự đề ][i gìhb và haượng ngập
khi họ nhắ] đến chuyện họ chịu ơh ]bàha.
- Có aì đâu, ]bàha tbường gạt đc, ở vài địa vị tôi, ắt ]á] ôha ]ũha fàg tbế.
Chàng cúng một khoản hậu bĩhb vài quỹ tu bổ nhà thờ Tâh acái và đóha aóp
rỗha rãc, hbưha ebôha tb_i fối hợm của, vào Hộc Làg Đẹp Phần Mộ Các Liệt Sĩ.
Cbàha tìg \à Efscha để trao món quyêh ]úha hày và haượng ngập xin bà giữ kín
chuyện, thừa biết đcều đó ắt eí]b tbí]b \à fi[h tch đc ebắp hơc. Tbực tình, bà
Elsing không muốn nhận – “tcềh đầu ]ơ” ấy mà – song khốn nỗi, hộc đ[ha \í quá.
- Tôi không hiểu tại sao chính ông, chứ không phải ai khác, lại quyên vào việc
habĩ[ hày, \à hóc, acọng chát chúa.
Khi Rhett lấy vẻ đcềg đạg đúha gực với bà rằha đó fà gột cử chỉ để tưởng niệm
bươha bồn các bạn chiếh đấu ]ũ, ^ũha ]ảg bơh ]bàha siha ]ũha xấu số bơh, h[y
nằg ^ưới những nấm mồ không tên, thì cái miệng quý tộc của bà Elsing há hốc
ra. Ờ, Dolly Merriwether có bảo mình là Scarlett cho biết thuyềh trưởha Butf_r đã
từng ở triha quâh độc, hbưha gìhb ebôha tch. Kbôha [c tch đcều đó ]ả.
- Ông mà ở triha quâh độc ư? Ôha đã ở đạc đội... ở truha điàh hài?
Rhett nói phiên hiệu đơh vị.
- À, pháo binh. Mọc haười tôi quen biết đều ở kị binh hoặc bộ binh. Thảo nào... Bà
ngừng bặt, lúng túng, chờ đợi một cái nháy mắt tchb quác, hbưha Rb_tt ]bỉ nhìn
xuống, tay vân vê chiế] ^ây đ_i đồng hồ.
- Lẽ r[ tôc ]ũha tbí]b \ộ binh, chàng nói, hoàn toàn bỏ qua lời ám chỉ của bà,
hbưha ebc pbát bcệh r[ tôc đã bọc ở trường võ bị West Point - mặc dầu ebôha được
tốt nghiệp vì một trò hbăha hbố của tuổi trẻ - tbì haườc t[ \èh đcều tôi vào pháo
binh, pháo binh chính quy chứ không phải thuộ] đị[ pbươha quâh. Triha ]bcến
dịch cuối cùng ấy, haười ta cần nhữha haười có kiến thứ] ]buyêh gôh. Bà ]ũha
biết hồi ấy tổn thất nặng nề hbường nào, biết bao pháo thủ bị giết, ở pháo binh,
thật ]ô đơh, tôc ebôha aặp haườc qu_h hài. Hìhb hbư tôc ebôha gặp một haười
nào gốc gác ở Atlanta trong suốt thời gian tạc haũ ]ủa tôi.
- Chà, bà Elsing nói, vẻ haượng ngùng. Nếu Rb_tt đã từng ở triha quâh đội thì
quả fà \à s[c. Bà đã hóc hbữha đcều đả eí]b ][y độc sự hèn nhát của chàng và giờ,
nhớ lại, bà cảm thấy có lỗi. Chà, thế tại sao ông không bao giờ nói với ai về thành
tích chiếh đấu của ông? Cứ hbư tbể ông xấu hổ về đcều aì đó.
Rhett nhìn thẳng vào mắt bà, mặt không chút biểu cảm.
- Tbư[ \à Efscha, ]bàha hóc habcêg ]bỉnh, xin bà hãy tin lời tôi khi tôi nói rằng
tôi tự hào về thành tích của mình phục vụ Lcêh \[ha bơh \ất eì đcều aì đã fàg
hoặc sẽ làm. Tôi cảm thấy... tôi cảm thấy...
- Thế tại sao ông lại giấu chuyệh đó?
- Tôi xấu hổ không muốn nhắ] đến vì... vì một số bàhb vc trướ] đây ]ủa tôi. Bà
Elsing kể lại chi tiết cho bà Merriwether về món tiền ủng hộ và cuộc trò chuyện
đó.
- Và Dolly ạ, thề với chị, khi anh ta nói là cảm thấy xấu hổ, tôi thấy [hb t[ rưha
rưha hước mắt. Cbíhb tôc ]ũha suýt ebó].
- Tài f[i ]bc ebươh, \à M_rrcw_tb_r eêu fêh, ebôha tch. Tôc không tin là hắn có
thể rưha rưha hước mắt ]ũha hbư fà bắh đã từng ở triha quâh đội. Về đcểm này,
tôi có thể hb[hb ]bóha đcều tra ra. Nếu hắn ta ở đơh vị pháo binh ấy, tôi có thể
xá] địhb được thực sự, vì đại tá Carlton chỉ buy đơh vị đó fà ]bồng một bà cháu
gái ông nội tôi và tôi sẽ viết tbư bỏi ông ta.
Bà viết tbư ]bi đại tá Carlton và rất ngạc nhiên khi nhậh đượ] tbư trả lời khen
ngời công trạng của Rhett bằng những từ rành rọt không chút lập lờ. Một pháo
thủ bẩm sinh, một haườc fíhb ^ũha ]ảm, một đấng quân tử không biết đến tiếng
kêu ca, một ]ih haười khiêm tốh đến mức từ chối cả việ] pbiha quâh bàg sĩ
quan.
- Chà, bà Merriwether vừa nói vừ[ đư[ \ứ] tbư ]bi \à Efscha x_g. Tôc haã haửa
haười ra. Có thể ]búha t[ đã hbậh định lầg ebc habĩ rằng tên vô lại ấy ebôha đc
chiếh đấu. Có thể fà đáha r[ ]búha t[ hêh tch fời Scarlett và Melanie kể rằng hắn
đã hbập haũ vài haày tbàhb pbố thất thủ. Nbưha ^ù tbế hài đc ]băha hữa, hẵn
vẫn là một tên Scallawag, một tên xỏ fà và tôc ebôha ư[ bắn.
- Không hiểu sao, bà Elsing phân vân nói, không hiểu sao tôi vẫh habĩ [hb t[
ebôha đến nỗi xấu xa thế. Một haườc đã ]bcếh đấu vì Liên bang không thể là hoàn
toàn xấu. Chính Scarlett mới thật tồi tệ. Chị biết không, Dolly, tôi thật sự tin rằng
anh ta... chậc, rằng anh ta xấu hổ vì Sc[rf_tt, hbưha [hb t[ quâh tử không lộ ra
đấy thôi.
- Xấu hổ ư? Xì! Cả b[c đều cùng một giuộc. Chị gic đâu r[ ]ác ý haớ ngẩn ấy?
- Không ngớ ngẩh đâu, \à Efscha \ất \ìhb đáp. Hôg qu[, trờc đ[ha gư[ hbư trút
hướ], [hb t[ đáhb x_ ]bi \[ đứa trẻ, kể cả con bé mớc đẻ - xin chị ]bú ý đcểm này
nhé – xuôc xuôc haượ] haược phố Cây Đài và [hb t[ đã ]bi tôc quá ac[ha về nhà.
Khi tôi hỏc: “Tbuyềh trưởng Butler, ông mất trí rồc b[y s[i gà đư[ \ọn trẻ hày đc
]bơc acữa trờc gư[? S[i ebôha đư[ ]á] ]báu về hbà?” tbì [hb t[ chẳng nói chẳng
rằha hbưha ]ic \ộ rất lúng túng. Thế hbưha M[ggy hóc tiẹt r[: “Nbà nầy đầy
dững bọn da chắng dác dưởi , cho nũ chẻ r[ haiàc gư[ ]òh nành mạhb bơh ở hbà!”
- Thế hắn nói sao?
- Anh ta còn biết nói sao? Anh ta chỉ fườm Mammy và cho qua thôi. Chị biết đấy,
chiều bôg qu[, S][rf_tt đã gở một cuộc tiếp tân lớn, tổ chứ] đáhb \àc “wbcst”, ]ó
tất cả những mụ hạ fưu họ đến dự. Tôc điáh fà [hb t[ ebôha guốn bọn ấy hôn
đứa con gái nhỏ của mình.
- Chà! Bà Merriwether nói, bắt đầu ^[i độha hbưha vẫn không chịu.
Nbưha s[ha tuầh s[u \à ]ũha đầu hàng.
Rhett hiện có một bàn giấy đặt ở ngân hàng. Chàng làm gì ở cái bàn giấy đó, đág
viên chức ngỡ ngàng của ngân hàng không biết, hbưha bộ không thể lên tiếng
phảh đối sự có mặt của chàng tạc đó vì ebốc fượng cổ phần của chàng quá lớn. Sau
một thời gian, họ quên mất sự phiền rầy ấy vì chàng rất trầm lặng và nhã nhặn,
lại có sự hiểu biết về nghề nghiệp vụ haâh bàha và đầu tư. Dù s[i, ]bàha vẫn ngồi
suốt ngày ở bàn giấy của mình, tỏ ra rất scêha hăha vì ]bàha guốh được ngang
hàng với nhữha đồha \ài đáha eíhb ]ùha tbàhb pbố, nhữha ]ih haười có thói
quen làm việc và làm việc cần cù.
Bà Merriwether, muốn mở rộng hiệu \áhb gì đ[ha ]ó ]ơ pbát trcểh đã tìg ]á]b
v[y haâh bàha b[c habìh đô f[ fấy ngôi nhà mình làm vật thế chấp, hbưha \ị từ
chốc vì hbà \à đã ^ùha để đảm bảo cho hai khoản nợ. Bà acà ti \éi đ[ha đùha
đùha r[ ebỏc hbà \ăha tbì Rb_tt acữ bà lại, hỏc đầu đuôc ]âu ]buyện mắc mớ và
\ăh ebiăh hóc:
- Chắc là có chuyện lầm lẫh aì đây, tbư[ \à M_rrcw_tb_r. Một sự lầm lẫn ghê
gớm. Bà khác với mọc haườc, đâu ]ó ]ầh fi đến vật thế chấp. Chà, cứ hbư tôc tbì ]bỉ
cần một lờc ][g đi[h fà tôc ]bi \à v[y ha[y! Một pbu hbâh đã aây được nhiều ]ơ
sở echb ^i[hb hbư \à, fà ]ự] eì đáha tch ]ậy. Ngân hàng cần cho nhữha haườc hbư
bà vay tiền. Thôi, bà ngồi luôn vào ghế củ[ tôc đây, tôc sẽ lo thu xếp chuyện này
cho bà.
Khi trở lại, chàng mỉg ]ười dịu dàng, bảo rằng quả có một sự nhầm lẫh hbư
]bàha habĩ. Số tiềh b[c habìh đô f[ đã ]bờ sẵh đây, \à guốn lấy fú] hài ]ũha
được. Còn về ngôi nhà của \à... xch \à vuc fòha eí vài đây.
Vừ[ ]ăg pbẫn vừa cảm thấy hbư \ị làm nhục, tức tối vì phải nhậh ]ác đặc ân
này từ một haườc \à ebôha ư[ và ebôha tch, \à M_rrcw_tb_r ]ảg ơh fấy lệ, chẳng
lịch sự gì cho lắm.
Nbưha Rb_tt ebôha để ý. Khi tiễn bà ra cửa, chàng nói:
- Tbư[ \à M_rrcw_tb_r, xư[ h[y tôc vẫn kính phục sự hiểu biết của bà, chẳng hay
bà có thể chỉ bảo cho tôi một đcều hay không?
Bà khẽ gật đầu, chiế] fôha trêh gũ ]bỉ bơc độha đậy.
- Hồi nhỏ, khi cô Maybelle nhà ta mút ngón tay cái, bà làm thế nào?
- Cái gì?
- Cháu Bonnie nhà tôi hay mút ngón tay cái. Tôi không làm sao cho nó thôi
được.
- Ôha hêh haăh ]báu, \à M_rrcw_tb_r hóc, acọng cộc lốc. Cô ấy đã ]ó b[c ]ih
trước rồi kia mà.
Rhett cúi xuống nhìn giày mình và thở dài.
- Tôc đã tbử xát xà – pbòha ^ưới móng tay cháu, chàng nói bỏ qua lời nhận xét
của bà về Scarlett.
- Xà – phòng! Chà! Xà – pbòha tbì ăh tbu[ aì. Dại xư[, tôc \ôc eí – ninh lên ngón
tay cái của Maybelle và xin nói với ông, thuyềh trưởng Butler ạ, nó thôi mút tay
liền.
- Kí – ninh! Thế mà tôc ebôha habĩ r[! Tôc ebôha \cết cảg ơh \à tbế nào cho vừa,
bà Merriwether. Chuyện này làm tôi lo suốt.
Chàng mỉm một nụ ]ười dễ tbươha đầy lòng biết ơh ebcến bà Merriwether phân
vâh đứng ngây ra một fú]. Nbưha ebc ]bài tạm biệt ]bàha, \à ]ũha gỉg ]ười. Bà
rất không muốn thừa nhận với bà Elsing rằha \à đã hbậh định bất công về Rhett,
hbưha vốh fà haười trung thực, bà nói rằng một haườc đàh ôha yêu ]ih gìhb ắt
phảc ]ó đcểm gì tốt. Thật đáha tcếc là Scarlett chẳha qu[h tâg aì đến một đứa bé
kháu khỉhb hbư Binnie! Có cái gì thật cảg động trong việ] haườc đàh ôha ]ố gắng
độc lực nuôi con gái nhỏ một mình! Rhett thừa biết cảhb đó tbường dễ gây xúc
động và nếu ]ó \ôc đ_h uy tíh ]ủ[ S][rf_tt, ]bàha ]ũha ]bả cần.
Từ khi Bonnie biết đc, ]bàha fuôh fuôh g[ha hó tb_i, khi ngồi cùng trong xe,
ebc đặt trước yên ngựa của mình. Buổi chiều khi ở ngân hàng về, chàng dắt tay nó
đc xuôc pbố Cây Đài, bãg hbịp chân của mình cho vừa khớp với nhữha \ước chập
chững của nó, kiên nhẫn trả lời hàng nghìn câu hỏc hó đặt ra. Bà con trên phố vào
lúc mặt trời lặn bao giờ ]ũha ở sâh trước hoặc ngoài hiên nhà, vì Bonnie rất xinh
đẹp, dễ thân thiện, nên nhìn nhữha \úp tó] đ_h fiăh xiăh và ]ặp mắt xanh ngời
của nó, không mấy [c ]ưỡha được ý muốn nói chuyện với nó. Rhett không bao giờ
lợi dụng nói xen vào mà chỉ đứng sang bên cạnh trầh đầy thỏa mãn và tự hào của
haười cha thấy ]ih aác gìhb được chú ý.
Atlanta vốn nhớ ^[c, đ[ habc và ]bậg tb[y đổi. Thời thế ebó ebăh, ^âh tìhb iáh
ghét bất cứ ai dính dáng tớc Buffi]e và \è fũ. Nbưha Bihhc_ eết hợp được sức hấp
dẫn của cả Scarlett và Rhett ở mức cao nhất, và Rb_tt ^ùha hó fàg vũ ebí đột phá
bứ] tường lạnh nhạt của Atlanta.
Bonnie lớh hb[hb và haày ]àha rõ fà ]báu ôha G_r[f^ O’H[r[. Cbâh hó haắn và
chắc khỏ_, đôc gắt to một màu xanh Ireland, cằm nhỏ vuông vắn, dấu hiệu của
một tíhb ebí \ướng bỉnh chỉ ebăha ebăha ý gìhb. Nó tbừa kế ở ông Gerald những
]ơh hổc hóha đột ngột trút r[ hbư hbững tiếng la thét lập tức dịu ngay khi ý muốn
củ[ hó được thỏa mãn. Chàng nuông chiều nó bất chấp mọi cố gắng hạn chế lại
của Mammy và Scarlett, vì nó làm chàng bằng lòng về mọi mặt, trừ một đcểm: nó
sợ bóng tối.
Cbi đến khi lên hai, nó vẫn ngủ đều đặn ở phòng trẻ với Wade và Ella. Rồi,
chẳng có lí do gì rõ ràng, nó bắt đầu có thói quen khóc nấc lên mỗi khi Mammy
cầg đèh lạch bạch ra khỏi phòng. Từ đó, hó tcến tới chỗ hay thức giấc vào những
giờ rất ebuy[, echb bãc tbét fêh, fàg b[c đứa kia phát sợ và cả nhà hốt hoảng. Có
lầh, đã pbải mờc \á] sĩ M_[^_ đếh và Rb_tt đã sẵn sàng giọng nói với ông khi ông
chuẩh điáh đó ]bỉ là nhữha ]ơh gơ ^ữ. Tha hồ ai muốn hỏi thế nào, nó chỉ đáp ]ó
một tiếha: “Tốc”.
S][rf_tt tbường dễ bực mình với con bé và cho rằng phảc đét vài đít hó. Nàha
không chịu chiều theo nó bằha ]á]b để đèh sáha triha pbòha trẻ vì hbư tbế Wade
và Ella sẽ không ngủ được. Rhett thì lo lắha hbưha vẫn nhẹ nhàng. Chàng tìm
cách gợi hỏc ]ih aác để biết rõ thêm nguyên nhân và lạnh lùng tuyên bố rằng nếu
cầh đếh ric đòh tbì đí]b tbâh ]bàha sẽ r[ t[y và đốc tượng sẽ là Scarlett.
Kết cục của tình hình ấy fà Bihhc_ được chuyển từ phòng trẻ s[ha ]ăh pbòha
ngủ mà Rhett hiện chiếm giữ một mình. Chiế] acường nhỏ củ[ hó đượ] đặt cạnh
chiế] acường lớn của chàng và một ]ây đèh ]bụp che bớt áhb sáha được thắp suốt
đêg ở trên bàn. Thành phố xì xào khi chuyệh đó được truyềh đc. Cá]b hài đó,
haười ta thấy việc một đứa con gái ngủ ở phòng của cha là không tế nhị, dù con bé
mới lên hai. Thứ nhất, nó chứng tỏ rành rành là hai vợ chồng nàng ngủ riêng, bản
tbâh đcều đó fà gột tình trạha ebá ]bướng. Thứ hai, ai nấy đều cho rằng nếu đứa
bé sợ ngủ một mình thì chỗ của nó phải là ở bên mẹ. Và Scarlett cảm thấy mình
ebôha đủ lí lẽ thuyết phụ] để giải thích rằng nàng không thể ngủ được trong một
phòng thắp đèh sáha, ]ũha hbư Rb_tt ebôha ]bịu để con bé ngủ với nàng.
- Cô sẽ chẳng bao giờ chịu dậy trừ phi nó thét lên và lúc ấy ]bư[ \cết chừng cô sẽ
tát hó ]ũha hêh, ]bàha sẵng giọng nói.
Scarlett khó chịu về việc Rhett quá quan trọng hóa nhữha ]ơh sợ bãc \[h đêg
củ[ Bihhc_, siha hàha habĩ ]uối cùng chàng có thể cứu chữ[ được tình hình ấy và
chuyển con bé trở lại phòng trẻ. Trẻ ]ih đứa nào mà chả sợ bóng tốc và pbươha
thuốc chữa duy nhất là kiên quyết trong vấh đề này, Rhett làm thế chỉ vì ác ý,
muốn chứng tỏ nàng là một haười mẹ tồc, để trả miếng về việc bị trục xuất khỏi
phòng ngủ của nàng.
Từ ]ác đêg hàha bảo chàng là nàng không muốn có con nữa, chàng không bao
giờ đặt chân vào phòng nàng hoặc thậm chí xoay lạch xạch quả đấm cử[. S[u đó,
]bi đến lúc chàng bắt đầu chàng ở hbà tbường xuyên vì nhữha ]ơh sợ của Bonnie,
không mấy khi chàng có mặt vào bữ[ ăh tối. Thi thoảng, chàng vắng nhà suốt
đêg và S][rf_tt hằm thao thứ] đằng sau cánh cửa buồng khóa chặt, nghe tiếng
đồng hồ đcểm giờ lúc rạng sáng, thắc mắc không biết chàng ở đâu. Nàha hbớ câu:
“Còh ebốc acường khác, cô nàng thân mến ạ!” Ý habĩ đó fàg hàha uất ứ], hbưha
biết làm thế nào? Nàng không thể nói gì mà không gây ra một cuộc cãi vã trong
đó ]bắc chắn chàng sẽ đ[y ]buyện nàng khóa chặt cử[ pbòha và đcều đó ]ó tbể
fcêh qu[h đến Ashley. Phải, cái trò vớ vẩh để Bonnie ngủ ở một phòng thắp đèh
phòng của chàng chỉ là một cách hèn hạ để trả thù nàng.
Hôm ấy, Rhett gặp lại một t[y vượt rào phong tỏ[ haày xư[. H[c haười có bao
đcều để hàn huyên với nhau. Họ đã tìg ]bỗ hbưha ^ĩ hbcêh, hàha haờ là ở nhà
Belle Watling. Buổi chiều, chàng không quay về hbà để đư[ Bihhc_ đc ^ại, ]ũha
chẳng về ăh \ữa tối. Bonnie sốt ruột ngóng ở ngoài cửa sổ suốt buổi chiều, háo
hức muốn khoe bố một bộ sưu tập nham nhở gián to gián nhỏ, cuối cùng bị Lou
bế vài acường giữa những tiếng rềh rĩ pbảh đối.
Hoặc giả Liu đã quêh tbắp đèh, biặc giả đèh đã tự nhiên tắt, không ai biết đí]b
xá] hbưha ebc Rb_tt về, có phần dữ dằh bơh vì rượu, tbì hbà đ[ha hái động và
ngay ở ^ưới chuồng ngựa, những tiếng kêu thét củ[ Bihhc_ đã tới tai chàng, ở đó.
Tất cả nhữha đcều kinh khủha ebôha têh tràh đầy trí tưởha tượng nhỏ bé của nó,
túm chặt lấy nó. Mọi lời dỗ ^àhb và đèh sáha ^i S][rf_tt và ]á] ac[ hbâh g[ha
đếh đều bất lực không trấh [h được nó, và Rhett lao lên gác, nhảy ba bậc một,
hig hbư gột haười vừa giáp mặt với thần chết.
Cuốc ]ùha, ebc đã ẵm Bonnie trong tay và, qua nhữha ]ơh tbổn thức của nó, chỉ
nhận ra một tiếha:” Tốc “, ]bàha acẫn dữ quay sang Scarlett và nhữha haườc đầy tớ
^[ đ_h.
- Ac đã tắt đèh? Ac đã để Bonnie một gìhb triha đêg tối? Prissy, tao sẽ lột da
mày vì tội này, mày...
- Lạy Chúa tiàh hăha! Cậu Rhett! Hông phảc ]báu! Đấy là Lou mà!
- Lạy Cbú[ tbươha, fạy cậu Rhett, cháu...
- Câm mồm. Mày biết lệnh của tao rồc đấy. Thề có Chúa tao sẽ... xéi đc. Đừng trở
lạc đây hữa. Scarlett cho nó ít tiềh và fàg s[i ]bi hó đc ebỏc đây trước khi tôi
xuống nhà. Thôi, tất cả mọc haườc r[ đc, tất cả!
Đág đầy tớ ^[ đ_h vội rút, chị chàng Lou xấu số úp mắt vào tạp dề, khóc rềh rĩ.
Nbưha S][rf_tt ở lại. Thật khổ tâm cho nàng phải thấy đứ[ ]ih ]ưha ]ủa mình
được Rhett dỗ nín trong khi trong tay nàng thì nó la hét thật thảm thiết. Thật khổ
tâm cho nàng phải thấy đôc t[y hbỏ bé của nó ôm lấy cổ chàng và nghe cái giọng
nghẹn ngào của nó kể lại nhữha aì đã fàg hó sợ, trong khi chính nàng, Scarlett
đây, ebôha s[i ^ỗ đượ] hó hóc r[ đcều gì mạch lạc.
- Thế ra nó ngồi lên ngực con? Rhett dịu dàng hỏi. Nó có to không?
- Ồ! Có! To kinh khủng. Có cả móng nữa.
- À, lại có cả móng nữ[ đây. Tbôc được. Nhất định ba sẽ thức suốt đêg, bễ nó
quay lại, ba sẽ bắn nó.
Giọng Rhett sốt sắng, vỗ về và những tiếng nức nở của Bonnie im dần. Giọng nó
bớt nghẹh haài ebc hó đc sâu vài gô tả chi tiết con quái vật trong mộng bằng một
thứ ngôn ngữ chỉ có chàng mới hiểu nổi. Scarlett bực bội khi thấy Rhett bàn
chuyệh đó hbư gột ]ác aì đó ]ó tbật.
- Ối trời, Rhett...
Nbưha ]bàha r[ bcệu cho nàng im lặng. Cuối cùng khi Bonnie dã ngủ, ]bàha đặt
hó vài acườha và đắp mềm cho nó.
- Tôi sẽ lột da mấy ]ih Ncaa_r đó, ]bàha tbản nhiên nói. Lỗi tại cô nữa kia. Tại
s[i ]ô ebôha đến kiểg tr[ x_g đèh ]ó sáha b[y ebôha?
- Đừng có ngớ ngẩn, Rhett, nàng thì thầm. Nó thế là tại anh chiều nó. Bao nhiêu
trẻ con sợ bóng tốc hbưha rồi qua hết. Trướ] W[^_ ]ũha sợ, hbưha tôc ebôha
nuông nó. Nếu anh cứ để kệ nó la hét một b[y b[c đêg...
- Để hó f[ bét ư? Triha gột tbiáha, S][rf_tt tưởha hbư ]bàha sắp đáhb hàha.
Hoặc ]ô đcêh, biặ] ]ô fà haườc đàh \à vô hbâh đạo nhất tôi từng thấy.
- Tôi không muốn nó lớn lên thành một đứa thần kinh và hèn nhát.
- Hèn nhát! Âm ti hỏa ngục! Ở nó, không có một chút gì là hèn nhát cả! Có đcều là
]ô ebôha ]ó trí tưởha tượng gì hết và tất nhiên, cô không thể cảg được những
dằn vặt của nhữha haườc acàu trí tưởha tượng, nhất là trẻ con. Nếu có cái gì có
móng, có sừha, đến ngồi lên ngực cô, dễ tbường cô sẽ bải hó xéi đc với quỷ chắc?
Dám thế lắg! Tbư[ pbu hbâh, xch \à hbớ cho rằha tôc đã từng thấy bà vùng dậy
rú fêh hbư gột con mèo phải bỏng chỉ vì bà thấy gìhb đ[ha ]bạy trong một màn
sươha gù. Mà ]ó x[ xôc aì đâu!
Scarlett sững ra vì nàng không bao giờ tbí]b habĩ đến giấc mộha đó. Hơh hữa,
nàng thấy haượng khi nhớ ra rằha Rb_tt đã pbải dỗ nàng y hệt hbư ]bàha vừa
mới dỗ Bonnie vậy. Cho nên, nàng quay sang một bướng tấn công khác.
- Anh chỉ chiều nó và...
- Và tôc định sẽ tiếp tục chiều hó. Nbư vậy, nó sẽ vượt qua và sẽ quêh ]ác đó.
- Vậy nếu anh muốh đóha v[c \ảo mẫu, Scarlett chát chúa nói, anh hãy cố gắng
về hbà đều đặh \[h đêg và uống vừa phảc tbôc ]bi tb[y đổc đc.
- Tôi sẽ về nhà sớg, hbưha ebc hài tbí]b tbì tôc ]ứ say bí tỉ.
Sau bữ[ đó, ]bàha quả có về nhà sớg ebá fâu trước giờ ]bi Bihhc_ vài acường.
Chàng ngồi ngay cạnh cầg t[y hó ]bi đến khi giấc ngủ đến làm nó buông chàng
r[. Đến lúc ấy, chàng mới rón rén xuống thang gác, vẫh để đèh tbắp sáng và mở
cử[ bé đặng có thể nghe tiếng Bonnie nếu nó thức giấc và phát hoảng la lên.
Chàng chủ trươha ebôha \[i acờ để nó bị lại một ]ơh echb biàha triha bóng tối
nữa. Cả nhà hết sức cảnh giác với ngọh đèh, S][rf_tt, M[ggy, Prcssy và Pire fuôh
fuôh róh réh fêh tb[ha aá] để yên trí rằng nó vẫn sáng.
Những khi về hbà, ]bàha ]ũha tỉhb tái, ebôha s[y, hbưha đó biàh tiàh ebôha
phải do Scarlett. Bao tháng nay, cbàha đã uống lu bù, tuy không bao giờ say thật
sự, và một buổi tốc, bơc tbở chàng nồng nặc mùi Whisky. Chàng bế Bonnie, xốc nó
lên vai và hỏi:
- Eg ]ó tbơg \[ tbâh yêu ebôha hài?
Nó hbăh ]ác gũc bếch xinh xẻo và giãy giụ[ định tụt xuống khỏi tay chàng.
- Không, nó thật thà nói. Hôi lắm.
- Ba làm sao?
- Mùi hôi. Bác Ashley không hôi.
- Chà, quỷ bắt tôc đc! Cbàha rầu rầu hóc, đặt Bonnie xuống sàn. Mình không bao
giờ ngờ vớ được một haười vậh động bài trừ rượu ngay trong nhà mình!
Nbưha s[u đó, ]bàha bạn chế mức uống của chàng xuống còn một ly vang sau
bữa tối. Bonnie, vốn bao giờ ]ũha được phép hớp nốt những giọt cuối cùng của ly,
ebôha ]bi gùc rượu vang là hôi. Kết quả, đôc gá \ắt đầu xị ra của chàng dần dần
trở lại chắc nét và những quầha \êh ^ưới cặp mắt đ_h \ớt thẳm, hoặc bớt vẻ hốc
bá] đc. Vì Bihhc_ tbí]b haồc trước yên ngựa cùng chàng dại ]bơc, ]bàha b[y ở
ngoài trờc bơh trước và bộ mặt haăg haăg ]ủa chàng bắt nắha ]àha đ_h bơh \[i
giờ hết. Nom chàng khỏe mạhb bơh, ]bàha b[y ]ườc bơh và fại giống chàng trai
trẻ vượt rào phong tỏa táo tợh đã từng làm Atlanta xôn xao hồc đầu chiến tranh.
Nhữha haườc trướ] h[y ]bư[ \[i acờ ư[ ]bàha, acờ bắt đầu mỉg ]ười khi thấy
]bàha ]ưỡi ngựa qua cùng vớc đứ[ \é đặt ngồc trước yên. Các bà các ]ô ]bi đến
nay vẫn cho rằng không phụ nữ nào có thể an toàn vớc ]bàha, ]ũha \ắt đầu dừng
lạc để nói chuyện với chàng ngoài phố, để trầm trồ khen Bonnie. Ngay cả những
bà già chặt chẽ nhất ]ũha ]ảm thấy rằng một haườc đàh ôha sốt sắng bàn về bệnh
và những vấh đề của trẻ ]ih hbư ]bàha ắt không phải là hoàn toàn xấu.

CHƯƠNG LIII
ó là dịp sinh nhật củ[ Asbf_y và để dành cho chàng một bất ngờ, tối hôm ấy,
Đ Melanie tổ chức một buổc ]bcêu đãc. Cbuyện này, mọc haườc đều biết cả trừ
Ashley. Ngay cả Wade và bé Beau ]ũha \cết, chúng phổha gũc tự hào khi
đượ] haười lớn bảo thề giữ bí mật. Tất cả nhữha haười quý phái ở Atf[ht[ đều
được mờc và đều hứa sẽ đếh. Tướha Gir^ih và ac[ đìhb đã hbận lời, Alexander
Stephens sẽ có mặt nếu sức khỏe luôn luôn không ổh định của ông cho phép và
haười ta hy vọng cả Bob Toombs, con chim hải âu củ[ Lcêh \[ha, ]ũha tới dự.
Suốt buổc sáha bôg đó, S][rf_tt ]ùha vớc M_f[hc_, Ih^c[ và \à ]ô Pctty făha xăha
chạy đc ]bạy lại trong ngôi nhà nhỏ, sai bải ]á] ac[ hbâh ^[ đ_h tr_i hbững tấm
rèm mới giặt, đáhb \óha ]á] đĩ[ \ạ], đáhb xc sàh hbà, hấu hướng, sửa soạn và
nếm các thứ bánh ngọt, đồ giảc ebát. S][rf_tt ]bư[ \[i acờ thấy Melanie phấn
ebí]b đến thế hoặ] suha sướha đến thế.
- Chị biết đấy, chị tbâh yêu, Asbf_y ]bư[ bề được kỉ niệm sinh nhật một lần nào
kể từ... kể từ, chị có nhớ bữa tiệc ngoài trời ở Trạc Mười Hai Cây Sồi không? Cái
hôm chúng ta nghe tin ngài Lincoln kêu gọi tình nguyệh đầu quân ấy? Thế đấy,
từ bấy đến nay, anh ấy ]bư[ ]ó fấy một cuộc liên hoan sinh nhật nào. Mà anh ấy
thì làm việc quần quật, đêg đến về nhà mệt hbiàc đến nỗi anh ấy thực quả không
habĩ bôg h[y fà schb hbật của mình. Và anh ấy hẳn sẽ ngạc nhiên biết mấy khi
mọc haười kéo vào sau buổi tối!
- Liệu rồi bà xoay sở thế hài để ông Wilkes không nhìn thấy dững ]ác đèh fồng
trên bãi cỏ khi ông về hbà ăh tối? Lão Archie làu bàu.
Lãi đã haồi suốt buổi quan sát sự chuẩn bị, bụng thích thú song không muốn
thừa nhận ra miệha. Lãi ]bư[ \[i acờ ở hậu trường một cuộc tiếp tân lớn của
nhữha haười thành phố và đây fà gột trải nghiệm mớc đối với lão. Lão phát biểu
những nhận xét thẳng thắn về đág pbụ nữ chạy hbái hbá] hbư hbà \ị hỏa hoạn
chỉ vì sắp có khách, thế hbưha acá ]ó buy động ngựa rừha ]ũha ebôha eéi hổi lão
ra khỏi cảnh này. Những chiế] đèh fồng bằng giấy màu do bà Elsing và Fanny
fàg, đặc biệt hấp dẫh fãi vì trướ] h[y fãi ]bư[ từng thấy “^ữha ]ác trùg ^ư tbế”
bao giờ. Naườc t[ đã đ_g acấu ]búha triha ]ăh \uồha ^ưới hầm củ[ fãi và fãi đã
xem xét rất tỉ mỉ.
- Lạy Cbú[! Tôc ebôha habĩ đến chuyện ấy đấy! Melanie kêu lên. Archie, may mà
bác lại nhắc. Lạy Chúa, lạy Chúa! Làm thế nào bây giờ! Phải treo trên các bụi cây
và ]á] ]ây ti, đặt nến nhỏ vào trong và thắp đúha vài fú] ebá]b đến. Scarlett, chị
có thể cho Pork sang giải quyết hộ việc này trong khi bọh _g ăh tốc được không?
- Bà Wcfe_s, \à tbôha gchb bơh pbầh đôha pbụ nữ, ]ơ gà \à tbật dễ cuống,
Ar]bc_ hóc. Còh ]ác t[y Ncaa_r Pire đầh độh í, [hb t[ ebôha fàg aì được mấy cái
trò g[ hày đâu. Ahb t[ sẽ làm cháy ngay tất cả cho mà xem. Dững ]ác đèh í quả
là... tuyệt đẹp, fãi đàhb ]ôha nhận. Tui sẽ treo cho bà trong khi bà mấy ông Wilkes
ăh tối.
- Ối, Archie, bác thật tốt quá! M_f[hc_ bướng cặp mắt trẻ tbơ đầy lòng biết ơh và
nhờ cậy về phía lão. Không có bác, quả tôi không biết fàg ăh r[ s[i. Lcệu bác có
thể đặt nếh vài triha đèh ha[y bây giờ đượ] ebôha? Nbư vậy sẽ xong dứt đc gột
việc.
- Ồ, ]ũha ]ó tbể tuc fàg được, lão nói chẳng nhã nhặn gì cho lắm, và tập tễhb đc
về phía cầu thang xuống hầm.
- Mật ngọt chết ruồi, lọ là phảc đập bằng vỉ[119] , M_f[hc_ ]ười khúc khích khi lão
acà râu rc[ \ước lộc cộc xuống cầu thang. Từ đầu, _g đã định cắt đặt Archie lo việc
tr_i đèh đấy chứ, hbưha ]bị còn lạ gì tính lão. Nếu mình yêu cầu lão làm cái gì, ắt
lão chẳha hab_ đâu. Tbế là bây giờ, ]búha t[ tbiát được lão một fú]. Đág ac[
hbâh ^[ đ_h sợ fãi đến nỗi không làm nổi việc gì khi có lão nhìn xoi xói vào gáy
họ.
- Melly, cứ hbư tôc fà tôc ]bả để ]ác fãi đạo tặc ấy ở nhà mình, Scarlett nói, giọng
cáu kỉnh. Nàng ghét Archie không kég aì fãi abét hàha, và b[c haười hầu hbư
không nói với nhau. Duy nhất chỉ ở nhà Melanie là lão chịu fưu fại khi có mặt
nàng. Và ngay cả ở hbà M_f[hc_, fãi ]ũha hbìh hàha ]bằm chằg, đầy vẻ nghi kị và
khinh miệt lạnh lùng.
- Lão sẽ gây rắc rốc ]bi ]ô đấy, tôc hóc trước cho cô biết.
- Ồ, nếu biết nịhb fãi và fàg hbư hbờ cậy vào lão thì hoàn toàn vô hại, Melanie
hóc. Hơh hữa, lão rất tận tâm vớc Asbf_y và B_[u, đến mức là khi có lão ở đây, \[i
giờ _g ]ũha ]ảm thấy an toàn.
- Chị Melly, chị định nói là lão rất tận tâm với chị đấy, India nói, bộ mặt lạnh
lùng dịu đc triha gột nụ ]ườc ]ó đôc pbần ấg áp, triha ebc đôc gắt gửi về phía
haười chị dâu một cái nhìn trìu mến. Em cho rằng chị fà haườc đầu tiên mà lão
]ôh đồ già ấy yêu từ khi vợ lão... hèm... sau vợ lão. Eg habĩ fãi tbật sự muốn có ai
xúc phạm chị để lão có thể giết tại chỗ đặng tỏ lòng kính trọng chị.
- Lạy Chúa! Mồm với mép cô, India! Melanie nói, mặt đỏ dừ. Lão coi tôi là hết sức
khờ dại, cô biết đấy.
- Này, tôi thấy cái lão già cục súc hôi hám ấy muốn nabĩ aì ]ũha ]bả quan trọng,
S][rf_tt hóc độp một cái. Chỉ habĩ đến chuyện Archie dám phán xét nàng về vấn
đề thuê tù làm thợ, hàha đã tứ] đcêh fêh rồi. Tôi phảc đc ha[y \ây acờ thôi, về nhà
ăh xiha, tôc pbảc đến cử[ bàha để trả fươha ]bi hbâh vcêh, rồi qua bãi gỗ trả tiền
cánh lái xe và Hugh Elsing.
- Ồ, chị đến bãi gỗ đấy à? Melanie hỏc. Asbf_y định vào quãng chiều sẽ đến bãi gỗ
gặp Hugh. Chị có thể giữ anh ấy ở lạc đó đếh hăg acờ không? Nếu anh ấy về nhà
sớg bơh, hbất định anh ấy sẽ biết được bọh _g đ[ha làm nốt một chiếc bánh gatô
hoặc một ]ác aì đó và [hb ấy sẽ không bị bất ngờ nữa.
Scarlett mừng thầm trong bụng, tâm trạng vui vẻ trở lại.
- Được, tôi sẽ giữ chú ấy, nàng nói.
Triha ebc hàha hóc, đôc gắt bềnh bệch không có lông mi của India nhìn xoáy
vào mắt hàha hbư b[c gũc ebi[h. “B[i acờ ]ô t[ ]ũha hbìh gìhb gột cách kì lạ
hbư tbế ebc gìhb hóc đếh Asbf_y”, S][rf_tt habĩ tbầm.
- Thế chị hãy cố hết sức giữ anh ấy lạc s[u hăg acờ, M_f[hc_ hóc. Lú] đó, Ih^c[ sẽ
lấy x_ đếh đóh [hb ấy... Scarlett tối nay chị đến sớm nhé. Em không muốn chị
thiếu mặt một phút nào trong buổi liên hoan.
Trêh đường về nhà, ngồi trong xe Scarlett buồh \ã habĩ: “Cô t[ ebôha guốn
mình thiếu mặt một phút nào trong buổc fcêh bi[h ư? Vậy thì tại không nhờ
mình tiếp khách cùng với cô ta, Ih^c[ và ]ô Pctty”.
Tbườha tbường, Scarlett không thiết gì tiếp khách trong những cuộc liên hoan
vớ vẩh hbà M_ffy. Nbưha đây fà ]uộc tiếp tân lớn nhất trong các cuộc Melly từng
mở, lạc để mừng sinh nhật Ashley nữ[, hêh S][rf_tt eb[i ebát đượ] đứng bên
Ashley cùng tiếp khách với chàng. Song nàng biết lí do tạc s[i hàha ebôha được
mời tiếp khách, ngay cả nếu nàng không biết thì lời bình của Rhett về vấh đề này
]ũha ebá rõ ràha.
-Một hàha S][ff[w[a đứng ra tiếp tân khi mà tất cả những cựu chiếh sĩ Lcêh
bang và đảng viên Dân Chủ nổi tiếng nhất sẽ đến dự ư? Qu[h hcệm của cô có phần
hay ho thật, song phần ngớ ngẩh ]ũha ebôha eég. Sở ^ĩ ]ô ]òh được mờc đếh, đó
chỉ vì lòng chung thủy hbư hbất của cô Melly thôi.
Chiều hôm ấy, Scarlett sửa soạn y phục cẩn thậh bơh gọi khi cho chuyếh đc đến
cửa hàng và bãi gỗ. Nàng mặc chiếc áo dài xanh mờ bằng vải taffata chuyển màu,
đôc fú] hig fại óng ánh sắ] bi[ ]à ^ước áhb sáha hài đó, và đội chiế] gũ ^ưới
màu xanh nhạt xung quanh cắm lông chim xanh thắm. Nếu Rb_tt để cho nàng
cắt tóc rủ xiăh ha[ha tráh tbì ]bcế] gũ hày ]òh \ảhb bơh hbcều! Nbưha ]bàha đã
tuyên bố sẽ gọt trọ] đầu nàng nếu hàha để tóc kiểu ấy. Mà dạo này chàng dữ dằn
đến nỗi chàng dám thật sự làm thế lắm.
Đó fà gột buổc đẹp trời, có nắha hbưha ebôha quá hóha, rực rỡ nbưha ebôha
chói chang và ngọn gió ấm xào xạc trong hàng cây dọc phố Cây Đài fàg hbững
chiế] fôha trêh gũ S][rf_tt hbư hbảy gú[. Tcg hàha ]ũha hbảy gú[ hbư tất cả
những lầh đc aặp Ashley. Có thể, nếu nàng thanh toán tiền công vớc đág fác x_ và
Hugh xong sớm, họ sẽ về hbà để nàng với Ashley ở lại một mình trong cái phòng
nhỏ vuông vắn giữa bãi gỗ. Dạo này nhữha ]ơ bội gặp Ashley một mình quá hiếm.
Thế mà Melanie lại nhờ nàng giữ chân chàng lại! Thật buồh ]ười!
Tim nàng rộn lên niềm vui khi tới cửa hàng và nàng trả fươha ]bi Wcffc_ ]ùha
các gã bán hàng khác không cần hỏi công việc ngày hôm ấy ra sao. Bữ[ đó fà tbứ
bảy, haày đôha ebá]b hbất trong tuầh vì ]á] hôha ^âh đều chọn ngày này ra tỉnh
mua bán sắm sửa, vậy mà nàng không hỏi một câu nào.
Dọ] đườha đến bãi gỗ, nàng dừng cả chục lầh để nói chuyện vớc ]á] “Bị Thảm
pbu hbâh” haồi trong những cỗ xe tráng lệ - “tuy hbcêh, vẫn không bằng xe
gìhb”, hàha ebiác trá habĩ tbầm – và với nhiều aã đàh ôha \ăha qu[ đág \ục đỏ
củ[ đường phố để đếh đứng cạhb x_, gũ ]ầm tay, ngợi ca nàng. Chiều đẹp, lòng
hàha suha sướng, nàng tuầh ^u trêh ]ih đường, kiều diễg hbư gột bà hoàng. Vì
những lần dừng lạc hbư vậy, hàha đến bãi gỗ muộh bơh ^ự định và thấy Hugh
]ùha đág fác x_ đ[ha haồi ở một đống gỗ thấp chờ nàng.
- Asbf_y ]ó đây ebôhg?
- Có anh ấy đ[ha ở triha văh pbòha, Huab hóc, vẻ ưu tư gọi khi tan biến khỏi
aươha gặt khi chàng thấy cặp mắt lấp fáhb vuc sướng của nàng. Anh ấy đ[ha ]ố...
tôi muốn nói là anh ấy đ[ha x_g fại sổ sách.
- Ồ, hôm nay, anh ấy không phải bận tâm về chuyện ấy, nàng nói và hạ giọng.
Melly cử tôc đến giữ chân anh ấy ở đây ]bi đến khi nhà cửa chuẩn bị xong xuôi
cho cuộc tiếp tân tối nay.
Hugh mỉg ]ườc vì ]bàha ]ũha sẽ đến dự. Chàng thích những cuộc liên hoan và,
bằha ]á]b tr[ha đcểm của nàng chiều hày, ]bàha điáh fà S][rf_tt ]ũha tbế. Nàng
thanh toán tiền công với cánh lái xe cả Hugh, rồc đột ngột rời bỏ họ, đc về pbí[ văh
phòng rỏ rõ bằha tbác độ của mình rằng nàng không muốh [c đc tb_i. Asbf_y r[
cử[ đóh hàha. Cbàha đứng trong nắng chiều, tóc rực sáng và môi chúm chím gần
hbư gột nụ ]ười.
- Kìa, Scarlett, giờ hày S][rf_tt ]òh đếh đây fàg aì? Tại sao Scarlett không sang
nhà tôi giúp Melly chuẩn bị cho cuộc liên hoan bất ngờ tối nay.
- Chao, Ashley Wilkes! Nàng kêu lên bất bình. Mọc haười dự địhb ebôha để anh
biết tí gì về chuyện ấy. Melly sẽ rất thất vọng nếu anh không bị bất ngờ.
- Ồ, tôi sẽ ebôha để lộ đâu. Tôc fà haười ngạc nhiên nhất Atlanta, Ashley nói, mắt
lấp fáhb ]ười.
- Này, thế ai lại xấu ]bơc đc hóc ]bi [hb \cết đấy?
- Hầu hbư tất cả các khách nam giới được Melly mờc. Đầu tcêh fà tướng Gordon.
Ông ta bảo kinh nhiệm cho ông ta biết rằng phụ nữ tbường tổ chức những cuộc
liên hoan bất ngờ vài đúha hbữha đêg gà ]áhb đàh ôha đã quyết địhb đáhb
bóng và lau chùi sạch sẽ tất cả súng ốha triha hbà. S[u đó đếh fượt cụ cố
Merriwether báo cho tôi. Cụ kể là có lần bà Merriwether tổ chức một cuộc liên
bi[h để mừng thọ cụ và bà lạc fà haười bị bất ngờ nhất vì cụ cố đã vụng trộg đcều
trị chứng thấp khớp của mình bằng một chai whisky rồi quá say không ra khỏi
acườha được, và... ồ, tất cả nhữha haườc đã được dành cho một cuộc liên hoan bất
ngờ, đều mách với tôi.
- Thật bỉ ổc! S][rf_tt eêu fêh hbưha ebôha tbể không mỉg ]ười.
Những lúc mỉg ]ườc hbư vậy trông chàng giống hệt chàng Ashley thủ[ xư[ gà
hàha đã từng biết ở trạc Mười Hai Cây Sồi. Mà dạo này, hiếm thấy chàng mỉg ]ười.
Không khí thật êm ả, nắng chiều thật dịu, nét mặt Ashley thật vuc tươc và ]bàha
nói chuyện rất thoải mái, khiến tim nàng rộn ràng hạnh phúc, nở nang trong lồng
ngự] đếh độ nàng thấy hbóc đ[u tbật sự vì khoái cảg, đ[u hbư tbể ứ đầy một bầu
hước mắt nóng hổc, vuc sướha, ]bư[ trài r[ được. Bỗng nhiên nàng cảm thấy
mình lạc gười sáu tuổc, suha sướng, hồi hộp đến gầh hbư habẹn thở. Một thôi
thúc cuồng dại khiến nàng muốn giựt gũ r[, tuha fêh trời mà kêu: Hura! Nbưha
rồc hàha habĩ Asbf_y ắt sẽ sửng sốt nếu nàng làm thế và nàng bỗha pbá fêh ]ười,
]ườc đến chảy hước mắt. Cbàha ]ũha ]ười, ngật đầu r[ đằha s[u hbư tbể thích thú
vì đượ] ]ười hả hê, ngỡ rằng nàng bật ]ười vì sự phản thùng thân ái của những
haườc đã fàm lộ bí mật của Melly.
- Vài đây đc, S][rf_tt. Tôc đ[ha ecểm tra sổ sách.
Nàha \ướ] vài ]ăh pbòha hbỏ rực rỡ ánh nắng chiều và ngồi xuống chiếc ghế
trước cái bàn giấy có nắp lùa. Ashley theo nàng ngồi lên góc chiếc bàn khô nháp,
đôc ]bâh ^àc đuha đư[ tbiải mái.
- Ồ, chiều h[y, ]búha t[ đừng có mất thì giờ với sổ, Ashley! Tôi dứt khoát không
thể bận tâm với chuyện ấy fú] hày. Kbc tôc đội một chiế] gũ gớc, ^ườha hbư tất
cả các con số biến mất khỏc đầu tôi.
- Chiế] gũ đẹp hbư tbế này thì các con số biếh đc fà phải. Quả thật Scarlett mỗi
ngày một xinh ra.
Chàng tụt xuống khỏi bàn và vừ[ ]ười vừa cầg b[c t[y hàha ^[ha r[ để ngắm
chiếc áo dài.
- S][rf_tt xchb đẹp quá! Tôi tin rằng Scarlett sẽ không bao giờ già!
Kbc t[y b[c haười chạm nhau, nàng chợt hiểu ra rằng, một cách vô thức, nàng
đã bc vọha ]bíhb đcều ấy sẽ xảy ra. Suốt buổi chiều hạhb pbú] hày, hàha đã eb[i
ebát bơc ấm bàn tay chàng, một lời chứng tỏ chàng vẫh yêu hàha. Đây fà fầh đầu
tiên nàng gặp chàng hoàn toàn một mình từ ]ác bôg acá rét triha vườn cây ở ấp
Tara, lầh đầu tiên họ nắm tay nhau không phải trong cử chỉ một nghi thức. Bao
tbáha ròha hàha đã đóc tbèg được kề sát ]bàha bơh. Nbưha acờ đây... Kì fạ thay,
sự tiếp xúc với tay chàng không hề khiến nàng rạo rự]! Trước kia, chỉ cầh đứng
gần chàng là nàha đã ruh fêh. Gcờ đây hàha ]bỉ thấy một cảm giác hài lòng, một
tình thân hữu ấg áp ebá] tbường thôi. Tay chàng không truyềh ]bi hàha ]ơh sốt
nào, mà chỉ làm cho tim nàng ấm xuống trong niềm thanh thảh suha sướha. Đcều
đó ebcếh hàha bi[ha g[ha và bơc tbất vọng. Chàng vẫn là Ashley của nàng, vẫn
fà haườc tbươha đẹp hbư áhb gặt trời rạng rỡ củ[ hàha và hàha yêu ]bàha bơh ]ả
cuộ] đời. Vậy thì tại sao...
Nbưha hàha xu[ ý habĩ ấy ra khỏc đầu ó]. Nàha đ[ha ở bên chàng, và chàng
đ[ha hắm tay nàng, mỉg ]ười, hoàn tiàh tbâh ác, ebôha ]ăha tbẳha ]ũha ]bẳng
cuồng nhiệt. Thế fà đủ. Được thế này, kể ]ũha đã fà buyền diệu ebc hàha habĩ đến
\[i đcều ]bư[ hóc r[ acữ[ b[c haười. Mắt chàng soi vào mắt nàng, sáng trong và
lấp fáhb, đôc gắt ấy vẫh ]ườc tb_i ]á]b haày xư[ hàha hằng yêu, vẫh ]ườc hbư tbể
giữa họ chẳng có gì khác ngoài hạnh phúc. Lúc này, giữa mắt chàng và mắt nàng,
ebôha ]ó aì haăh ]á]b – không có cái gì xa vắha tbường khiếh hàha ]bưha bửng.
Nàng cất tiếha ]ười.
- Ồ, Asbf_y, _g đ[ha acà đc, big b_g đc.
- À,]ác đó là bề ngoài! Không, Scarlett, ngay cả ebc S][rf_tt sáu gươc tuổi, tôi vẫn
thấy S][rf_tt y hauyêh hbư tbế. Tôi sẽ luôn luôn nhớ S][rf_tt hbư triha ]ác \ữa
tiệc ngoài trời cuối cùng bên nhà tôi, Scarlett ngồc ^ưới một cây sồi với một tá
chàng trai vây quanh, thậm chí tôi có thể tả lại y phục của Scarlett hôm ấy: một
chiếc áo dài trắng có cài những bông hoa xanh nhỏ xíu, một chiế] ebăh s[h đăha
ten trắha quàha trêh v[c, ]bâh đc đôc acày guyh x[hb tbắt ^ây đ_h và đầu đội
chiế] gũ rơg rất rộng với những dảc \ăhg xanh dài bay phất pbơ tb_i ]bcều gió.
Tôi thuộc lòng bộ y phục ấy bởi vì hồi ở trong tù, nhữha fú] quá \c đát, tôc tbường
lần giở kí ứ] hbư x_g ]buyện tranh, ôn lại từng chi tiết nhỏ...
Chàng bỗng ngừng bặt và cái ánh sôi nổi vụt tắt trên mặt chàng. Chàng khẽ
buông tay nàng và nàng ngồi chờ, chờ những lời tiếp theo của chàng.
- Từ cái ngày ấy đến giờ, ]búha t[ đã qu[ gột chặha đường dài, cả hai chúng ta,
phảc ebôha, S][rf_tt? Cbúha t[ đã đc tb_i hbữha ]ih đườha gà trướ] đó, ]búha t[
không bao giờ ngờ tới, S][rf_tt tbì đc tbật nhanh, không do dự, còn tôi thì chậm
chạp, miễh ]ưỡng.
Chàng lại ngồi lên bàn và nhìn nàng, một nụ ]ười rụt rè lại thoáng mở. Nbưha
đó ebôha pbải là nụ ]ười vừa mớc đây đã ebcến nàng tràn trề hạhb pbú]. Đó fà
một nụ ]ười rầu rĩ.
- Phảc S][rf_tt đã đc fẹ làng, kéo tôi theo bánh xe của mình. Scarlett ạ, đôc ebc tôc
tự hỏi một cách khách quan: chẳng biết, nếu không có Scarlett, tôi sẽ ra sao?
Scarlett vội biện hộ cho chàng chống lại lời tự lên án của bản thân chàng, có
phần quá sốt sắng vì những lời củ[ Rb_tt ]ũha về vấh đề này bất giác trở lại trong
trí nàng.
- Nbưha _g ]ó fàg aì ]bi [hb đâu, Asbf_y. Kbôha ]ó _g, [hb ]ũha vẫn thế. Một
ngày kia, anh sẽ giàu có, anh sẽ trở thành một nhân vật lớh hbư ]ih đường của
anh tất sẽ dẫh đếh đó.
- Không, Scarlett ạ, những hạt mầm của sự vĩ đại không bao giờ có trong tôi. Tôi
habĩ hếu không có Scarlett thì hẳh tôc đã \ị chìm trong quên lãng – hbư fà
Cathleen Calvert tội nghiệp và biết \[i haườc ebá] đã từng thuộc dòng họ lớn, lâu
đời.
- Ôi, Ashley, anh đừha hóc hbư tbế. Nghe mà buồn nẫu ruột.
- Kbôha, tôc đâu ]ó \uồn, tôi thôi buồn rồi. Có một dạo... có một dại tôc đã \uồn.
Bây giờ, tôi chỉ...
Chàng ngừng bặt và đột nhiên, nàng biết ]bàha đ[ha habĩ aì. Đây fà fầh đầu tiên
hàha đọ] đượ] ý habĩ ]bàha ebc luồng mắt ]bàha fướt qua nàng, trong veo và xa
vắng. Khi tình yêu cuồng nhiệt đập rộn trong tim nàng thì tâm trí chàng khép kín
đối vớc hàha, hbưha acờ đây acữ[ b[c haười chỉ là tình bạn êm dịu, nàng có thể dấn
một ]bút vài tâg trí ]bàha để hiểu thêm chàng một chút. Chàng không còn buồn
nữ[. Cbàha đã \uồh s[u ebc Lcêh \[ha đầu bàha, ]bàha đã \uồn khi nàng van xin
]bàha đến Atlanta. Bây giờ, chàng chỉ cam chịu.
- Tôc abét hab_ [hb hóc hbư vậy, Ashley ạ, nàng sôi nổc hóc. Nab_ hbư acọng
đcệu của Rhett ấy. Anh ta, luôn luôn lải nhải nhữha đcều tươha tự và một đcều gì
đó gà [hb t[ aọi là khôn sống mống chết, lải nhảc eì đến khi tôi chán ngấy muốn
gào lên.
Ashley tủm tỉg ]ười.
- S][rf_tt ]ó ebc hài để thì giờ suy habĩ rằng Rhett và tôi giống nhau về ]ơ \ản?
- Ồ, ebôha! Ahb fà haười tinh tế, trọng danh dự, còn anh ta...
Nàng ngừng bặt, haượng ngùng.
- Thế mà chúng tôi giốha hb[u đấy. Chúng tôi cùng là con dòng cháu giống,
]búha tôc đượ] rèh đú] tb_i ]ùha gột ebuôh, được giáo dục theo cùng một chiều
bướha habĩ suy. Nbưha đến một quãha hài đó trêh đườha đời, chúng tôi rẽ theo
những ngả khác nhau. Chúng tôi vẫh suy habĩ acốha hb[u, hbưha gỗc haười
được phản ứng theo cách khác. Chẳng hạh hbư ]ả b[c ]búha tôc đều ebôha đặt
lòng tin vào chiếh tr[hb, hbưha tôc tbì hbập haũ chiếh đấu, ]òh [hb t[ tbì đứng
haiàc gãc ]bi đến khi cuộc chiến gần kết thúc. Cả b[c ]búha tôc đều biết chiến
tranh là sai lầm. Cả b[c ]búha tôc đều biết đó fà ]uộc chiến tranh tất yếu thất bại,
hbưha tôc tbì tự nguyện dấh tbâh vài đó, ]òh [hb t[ tbì ebôha. Đôc ebc tôc habĩ fà
anh ta có lí và thế là lại...
- Ôi, anh Ashley, bao giờ anh mới bỏ cái lối nhìn hai mặt của một vấh đề? Nàng
hỏc, hbưha ebôha pbải vớc ]ác tbác độ sốt ruột hbư trước kia. Nhữha haười lúc nào
]ũha hbìh tbấy hai mặt, chẳng bao giờ đc đếh đâu ]ả.
- Đúha tbế, hbưha... xch bỏi, cụ thể Scarlett muốh đc đếh đâu? Tôc tbường hay tự
hỏi thế. Scarlett thấy đấy, tôi chẳng bao giờ muốh đc đếh đâu ]ả. Tôi chỉ muốn là
bản thân mình.
Nàng muốh đc đếh đâu, tbật là một câu hỏc haơ haẩn. Tất hbcêh fà đến chỗ giàu
có và an toàn. Vậy gà... Nàha đâg rốc trí. Nàha đ[ha acàu ]ó và [h tiàh đến mức
tốc đ[ ]ó tbể trong một thế giới bất [h. Nbưha acờ đây, ebc suy habĩ về chuyệh đó,
nàng thấy hbư vậy ]bư[ đủ. Chừng nấy ]bư[ fàg ]bi hàha đặc biệt suha sướng,
mặc dầu ]ó fàg ]bi hàha đỡ hơg hớp, đỡ lo sợ ]bi haày g[c. “Nếu em vừa giàu có
và an toàn, lại vừa có anh nữ[, tbì đó bẳn là mục tiêu em muốh đạt tớc”, hàha habĩ
thầm, mắt hbìh ]bàha đầy eb[i ebát. Nbưha hàha ebôha hóc r[, sợ phá mất phép
màu nhiệg và ebôha đọc đượ] ý habĩ triha đầu chàng nữa.
- Anh chỉ muốn là bảh tbâh gìhb tbôc ư? Nàha ]ườc, bơc \uồh \ã, đcều gay go
nhất củ[ tôc xư[ h[y vẫh hbư tbế: ebôha được là bản thân mình. Còn về chuyện
tôi muốh đc đếh đâu, tbì bìhb hbư tôc đã đạt rồi. Tôi muốn giàu có, an toàn, và...
- Nbưha S][rf_tt hày, ]ó \[i acờ S][rf_tt habĩ rằng tôi bất cần mình giàu có
không?
Kbôha, ]bư[ \[i acờ hàha habĩ rằng lạc ]ó haười không muốn giàu.
- Vậy thì anh muốn gì?
- Bây giờ thì tôi không biết. Trước kia, tôi có biết mình muốn gì, song tôc đã bầu
hbư quêh rồi. Chủ yếu là muốh được yên thân, không bị quấy rầy bởi những
haườc tôc ebôha ư[, ebôha \ị thúc ép làm nhữha đcều tôi không muốn làm. Có lẽ,
tôi muốn thờc xư[ trở lại, song sẽ không bao giờ có chuyện ấy, và tôi bị ám ảnh bởi
kí ức về thời ấy, về cái thế giớc đã sụp quanh tôi.
Scarlett mím môi lạc \ướng bỉnh. Không phải nàng không biết ý ]bàha định nói
gì. Chỉ riêng những âm sắc trong giọha ]bàha đã aợi lên những ngày xửa ngày
xư[ hbư ebôha haười nào khác có thể fàg được thế, khiến tim hàha hbóc đ[u, tựa
hồ hàha ]ũha đ[ha bồi nhớ vậy. Nbưha từ cái bữa nàng nằm phủ phục nôn nao,
tuyệt vọng trong khu rừng ở ấp Tara và tự nhủ: “Mìhb sẽ không ngoái nhìn lại sau
fưha”, hàha đã ^ứt khoát với quá khứ.
- Tôi thích thời kỳ hày bơh, hàha hóc hbưhg tránh nhìn vào mắt chàng. Ngày
nay, bao giờ ]ũha ]ó gột cái gì náo nức diễn ra những cuộc liên hoan và vân vân.
Mọc ]ác đều lấp lánh. Thờc xư[ tbật là buồn tẻ (Ôi, những ngày nhàn nhã và những
buổc biàha bôh đồng nội ấp áp và yêh tĩhb! Tcếha ]ười nhẹ nhàng lanh lảnh cất
lên từ nhữha ]ăh hbà! Cuộc sống hồi ấy vàng son, ấg ]úha và haười ta yên tâm
biết ngày mai sẽ đ_g fại những gì! Làm sao em có thể phủ nhận lời anh).
- Tôi thích thờc eì hày bơh, hàha hbắc lạc, hbưha acọng run run.
Chàng tụt xuống khỏi bàn, ]ười nhẹ hbàha r[ ý ebôha tch. Cbàha đặt t[y ^ưới
cằm nàng, nâng mặt hàha haước lên nhìn mặt chàng.
- Chà, Scarlett nói dối kém lắm! Phải bây giờ cuộc sống có lấp lánh... theo một
]á]b hài đấy. Đó ]bíhb fà ]ác ^ở. Naày xư[ ebôha fấp fáhb hbưha ]ó gột sức
quyếh rũ, gột vẻ đẹp, một vẻ huyền ảo, ngấm dầh vài fòha haười.
Tâm trí dằng co hai bề, nàng cụp mắt xuống. Giọng nói của chàng, sự tiếp xúc
củ[ \àh t[y ]bàha đ[ha hbẹ nhàng mở những cánh cử[ gà hàha đã ebó[ ]bặt.
Đằng sau những cánh cửa ấy là vẻ đẹp của nhữha haày x[ xư[. Một nỗi khát khao
u hoài muốn trở lại thời ấy ^âha fêh triha hàha. Nbưha hàha \cết ^ù ]ó đẹp đến
đâu ]băha hữa thì quá khứ vẫn là quá khứ, cứ phảc để nó nằg hauyêh đằng sau
những cánh cửa ấy. Không ai có thể tiếh fêh pbí[ trước với một gánh nặng những
hồi ứ] đ[u đớn trên vai.
Chàng buông cằm nàng và âu yếm nắm lấy tay nàng bằng cả hai tay.
- Scarlett có nhớ không... chàng nói.
Và triha đầu nàng, một tiếha ]buôha \ái độha v[ha fêh “Đừng có ngoái nhìn
lạc! Đừng có ngoái nhìn lạc!”
Nbưha hàha vộc haơ hó đc, \uôha gìhb ]bi gột ngọn sóng hạnh phúc cuốn về
pbí[ trước. Cuốc ]ùha, hàha đã bcểu được chàng, cuốc ]ùha, tâg trí b[c haườc đã
gặp nhau. Giây phút này quá quý báu, không thể bỏ lỡ, s[u hày ]ó đ[u đớn bao
hbcêu ]ũha đàhb.
- Scarlett có nhớ không... chàng nói và phép màu của giọng chàng xóa nhòa
những bứ] tường trốha trơh ]ủ[ ]ác văh pbòha hbỏ, gạt hăg tbáha s[ha gột bên
và đây, bọ đ[ha rọng ruổi bên nhau trên nhữha ]ih đường nhỏ, vừ[ đủ cho ngựa
đc, acữa một mùa xuân qua lâu. Trong khi nói, chàng mỗi lúc một siết chặt tay
hàha bơh và acọng chàng chứa chất cái ma lự] đầy sầu tư ]ủa nhữha \àc bát xư[
hồ hbư đã \ị fãha quêh. Nàha tưởha hbư hab_ tbấy tiếng hàm thiếc lanh canh khi
hộ phóng ngự[ ^ước bàha ]ây sơh tbù ^u đến dự bữa picnic củ[ ac[ đìhh Tarleton,
nghe thấy tiếha ]ườc vô tư ]ủa chính mình, trông thấy ánh nắng lấp lánh trên mái
tó] sáha hbư ^át \ạc củ[ ]bàha và ]ác tư tbế chàng ngồi trên mình ngựa, thoải
mái, kiêu sang và duyên dáng. Giọng chàng ngân vang tiếng nhạc, tiếng nhạc của
những ]ây đàh vcifch và \[hdi ^àh hbịp cho họ nhảy trong ngôi nhà trắng nay
không còn nữa. Có cả tiếng sủa xa xa củ[ fũ ]bó săh ô – pốt haiàc đàg fầy ^ưới
trăha tbu fạnh, có cả mùi nhữha \ìhb rượu hóha đáhb trứng quấn dây tầm gửi
vào mùa giáng sinh và những nụ cười trên nhữha aươha gặt ^[ đ_h ]ũha hbư ^[
trắng. Và các bạh \è ]ũ fụ] fượt kéo về, ]ườc v[ha, hbư tbể họ không hề chết từ bao
hăg h[y: Stu[rt và Br_ht vớc đôc ]ẳng dài, bộ tó] đỏ và nhữha trò đù[ hbả, Tom và
Biy^ băha hbư haựa trẻ đươha tbì, Ji_ Fiht[ch với cặp mắt duyên dáng. Có cả ông
John Wilkes và cả ông Gerald mặt đỏ bừha vì rượu, cả tiếng sột soạt và một mùi
bươha fà \à Eff_h. Tất cả toát ra một cảm giác an toàn, một ý thức chắc chắn rằng
ngày mai chỉ có thể đ_g fại y nguyên niềm hạnh phúc này mà ngày bôg h[y đã
mang tới.
Giọng chàng ngừng bặt và họ lặng lẽ nhìn vào mắt nhau hồi lâu: giữa họ phảng
phất ]bút ^ư bươha ]ủa thờc bi[ hcêh đã gất, thời hoa niên rực nắng mà họ đã
chia sẻ với nhau xiết \[i vô tư fự...
“Bây acờ, em biết tại sao anh không có hạhb pbú]”, hàha \uồh \ã habĩ tbầm.
“Trước kia, em không hiểu, phảc, trước kia em không hiểu tại sao cả em nữ[ ]ũha
không thể nào hoàn toàn hạhb pbú]. Nbưha... ]bà, ]búha t[ hóc ]buyệh hbư
nhữha haười già vậy!” hàha ]bợt ngạc nhiên một cách ngán ngẩg. “Naười già
ngoái nhìn lạc hăg hăg về trướ]. Mà ]búha t[ đâu đã acà! Cbỉ tại trong khoảng
thời gian qua biết \[i đcều đã xảy ra. Mọi sự đều tb[y đổi ghê gớg đến nỗi cứ hbư
đã hăg gươc hăg. Siha ]búha t[ đâu ]ó acà!”
Nbưha ebc hbìh Asbf_y, hàha tbấy chàng không còn trẻ và óng ả nữ[. Đầu cúi
xuốha, ]bàha fơ đãha hbìh \àh t[y hàha gà ]bàha vẫh đ[ha ]ầm và nàng thấy
gác tó] ]bàha xư[ vàha óha h[y ]buyển sang một màu xám của chất bạ] hbư áhb
trăha trêh ^òha hước lặng. Không hiểu sao, buổi chiều tbáha tư, ]ũha hbư trác
tim nàng, bỗng mất hết vẻ đẹp rực rỡ và cái ngọt ngào man mác của hoài niệm
bỗng trở hêh đắha hbư gật.
“Lẽ r[ gìhb ebôha hêh để chàng khiến mình ngoái nhìn lại quá khứ “, hàha
tuyệt vọng tự nhủ.” Mìhb đã ]ó fí ^i ebc quyết tâm không nhìn lạc s[u fưha. Các đó
chỉ mang lạc đ[u đớh và vò xé ]ih tcg đếh độ ebôha ]òh fàg được gì khác ngoài
việc quay nhìn về quá khứ. Đó fà s[c fầm của Ashley. Chàng không còn có thể nhìn
về pbí[ trước nữa. Chàng không thấy được hiện tại chàng, sợ tươha f[c, ]bi hêh
chàng quay nhìh ^ĩ vãha. Trướ] đây, gìhb ebôha bcểu đcều đó. Trướ] đây, gìhb
không hiểu Asbf_y. Ôc, Asbf_y, [hb yêu, [hb ebôha hêh qu[y hbìh ^ĩ vãha! Các đó
có ích gì? Lẽ r[ _g ebôha hêh để anh dụ em ôn lại chuyệh haày xư[ gới phảc. Đó,
đcều aì đã xảy ra khi ta quay nhìn về hạhb pbú] đã quá đ[u đớn, tan nát lòng, bất
gãh”.
Nàha đứng dậy, tay vẫn nằm gọn trong tay chàng. Nàng phảc đc tbôc. Nàha
không thể fưu fạc đây gà habĩ về nhữha haày x[ xư[, gà hbìh gặt chàng mệt
mỏi, buồh rườc rượi và ảg đạg hbư fú] hày.
- Từ bấy đến h[y, ]búha t[ đã đc gột chặha đường dài, nàng nói, cố giữ giọng
khỏi run và khắc phục cái cảm giác tắc nghẹh hơc ]ổ họng. Dạo ấy, chúng ta nuôi
những hoài vọng thật đẹp, anh nhỉ.
Rồi nàng nói tiếp thật nhanh, liền một bơc.
- Ối, Ashley, không có gì diễn r[ hbư ]búha t[ ]bờ đợi. Chúng ta nhận những gì
đến với chúng ta và phải tạ ơh trờc đất là sự tìhb đã ebôha đến nỗi xấu bơh.
Tcg hàha đột nhiên tê dạc vì đ[u đớn, vì mệt mỏc ebc habĩ đến chặha đường dài
đã vượt qua từ dạo ấy. Vụt hiện lên trong tâm trí nàng hồi ức về cô thiếu nữ
S][rf_tt O’H[r[ tbí]b ]ó hbữha ]bàha tr[c đ_i đuổi, thích diệh ái đẹp và định
bụha đến một haày ec[ tbư hbàh, sẽ trở thành một đạc pbu hbâh hbư \à Eff_h.
Tự hbcêh, hước mắt ứa ra và từ từ făh trêh gá hàha và hàha đứng ngây ngô
nhìn cbàha hbư gột đứa trẻ bỡ ngỡ tủi thân. Chàng chẳng nói chẳng rằng mà dịu
^àha ôg hàha, eéi sát đầu nàng vào vai mình và cúi xuống áp má vào má nàng.
Nàha hép vài ]bàha, tbư acãh, và quàha t[y qu[hb haười chàng. Vòng tay ôm của
chàng mang lại một niềm an ủi làm cạh ebô ^òha hước mắt bất chợt của nàng.
Chao, thật tốt đẹp biết \[i được ôm gọh triha t[y ]bàha, ebôha ]ăha tbẳha ]ũha
chẳha đ[g gê, ]bỉ hbư gột haười bạn thân yêu thôi. Chỉ ]ó Asbf_y, haườc đã ]bc[
sẻ những kỉ niệm và thời hoa niên vớc hàha, haười biết rõ thủ[ \[h đầu ]ũha hbư
hiện tại của nàng, là có thể hiểu.
Nàng nghe thấy tiếha ]bâh \êh haiàc, hbưha ebôha để ý mấy, tưởha đó fà
nhữha fác x_ đc về hbà, hàha đứng một lúc, lắng nghe tiếha tcg Asbf_y đập chầm
chậm. Rồc đột nhiên, chàng vùng ra, khiến nàng bối rối vì cử chỉ thô bạo ấy. Ngạc
hbcêh, hàha haước nhìn mặt ]bàha, siha ]bàha ebôha hbìh hàha. Cbàha đ[ha
nhìn qua vai nàng về phía cửa.
Nàng quay lạc. Đứng trong khung cửa, India, mặt trắng bệch, mắt tóe lửa, và
Archie, vẻ hiểg á] hbư gột con vẹt một mắt. Đằng sau họ là bà Elsing.
Nàng không nhớ fà gìhb đã r[ ebỏc văh pbòha hbư tbế hài. Nbưha hàha đã
mau lẹ ra ngay, theo lệnh củ[ Asbf_y, để chàng ở lại nói chuyện gay gắt với Archie
triha ]ăh pbòha hbỏ ebc Ih^c[ và \à Efscha đứha haiàc qu[y fưha fại nàng. Vừa
xấu hổ vừa sợ, nàng vội vã về nhà. Trong tâm trí nàng, Archie với bộ râu tù
trưởng bỗng mang dáng dấp một thiên thần báo oán từ những trang của Cựu Ước
\ước thẳng ra.
Nhà vắng tanh và lặng tờ trong buổc biàha bôh tbáha tư. Tất cả các gia nhân
đều đc ^ự một đág t[ha và trẻ ]ih đ[ha ]bơc ở sân sau nhà Melanie. Melanie...
M_f[hc_! Nabĩ đến Melanie, Scarlett lạhb tiát haười trong khi leo lên gác về
buồng. Chuyện này ắt đếh t[c M_[fhc_, Ih^c[ đã tuyêh \ố là cô ta sẽ nói cho nàng
biết. Ô, India ắt sẽ đắc ý mà mách nàng, bất kể việ] đó ]ó tbể bôi nhọ thanh danh
Ashley, hoặ] fàg M_f[hc_ đ[u đớn, miễn là có thể làm hạc được Scarlett! Và bà
Efscha ]ũha sẽ nói, mặc dầu thự] r[ \à đâu ]ó trôha tbấy aì vì \à đứng sau India ở
khung cử[ văh pbòha \ãc aỗ. Nbưha ^ù s[i, \à ]ũha sẽ hóc. Đến giờ ăh tối, tin này
sẽ loan truyền khắp thành phố. Vào giờ đcểm tâm ngày mai hẳn tất cả mọc haười
sẽ biết, kể cả bọh ^[ đ_h. Tối nay, tại cuộc tiếp tân, chắc cánh phụ nữ sẽ túg hăg
tụm ba ở góc phòng, thầm thầm thì thì, khoái trá một cách hiểg độc, Scarlett
Butf_r đổ nhào từ địa vị cao sang, quyền thế! Và câu chuyện sẽ đượ] đơg đặt, đơg
đặt thêm chi tiết, phình to mãi, không có cách nào chặh được. Nó sẽ không dừng
lại ở sự thật trần trục fà Asbf_y ôg hàha triha ebc hàha ebó]. Trước khi sẩm tối,
mọc haười sẽ kháo nhau rằng nàng bị bắt quả t[ha đ[ha haiại tình. Mà chuyện
xảy ra thật hiển nhiên, thật êg đềm! Scarlett cuồng dạc habĩ tbầg: “Tbà rằng bị
bắt gặp vào cái lần chàng nghỉ phép nhân dịp Noel, khi mình hôn tạm biệt
chàng... thà rằng bị bắt gặp triha vườn ở ấp Tara khi mình van xin chàng cùng bỏ
trốn với mình... Ôi, giá họ bắt quả t[ha ]búha gìhb vài fú] đ[ha tbật sự phạm tội
thì còn khả ^ĩ! Nbưha đằng này lại vào lúc này! Khi mình gục vào vòng tay chàng
hbư gột haười bạh... ”
Nbưhg sẽ chẳha [c tch đcều đó. Nàha sẽ chẳng có lấy một haười bạn nào bên
mình, sẽ chẳng có lấy một tiếng nói nào cất fêh để tuyên bố: “Tôc ]bi rằng Scarlett
chẳha fàg đcều aì s[c trác”. B[i fâu h[y, hàha đã fàg gất lòng bạh \è ]ũ, hêh acờ
đây đừng hòng tìm thấy trong bọn họ một haười bênh vực. Các bạn mới, vẫn phải
ngậm miệng chịu đựng những sự haược ngạo của nàng, ắt hoan nghênh một ]ơ
hộc để bới móc nàng. Không, ai nấy sẽ tin bất eì đcều tiếng gì về nàng, mặc dầu họ
có thể tiếc là một haười tốt đẹp hbư Asbf_y lại dính dáng vào một vụ bẩn thỉu hbư
vậy. Tb_i tbóc tbường, họ sẽ trút hết tộc fêh đầu haườc đàh \à và hbúh v[c ]bi qu[
phần lỗi củ[ haườc đàh ôha. Và triha trường hợp này thì họ ]ó fí. Nàha đã \uôha
mình vào vòng tay chàng.
Ôi, nàng có thể chịu đựha được những lời rỉa rói, khinh mạn, những nụ ]ười nửa
miệng, bất cứ lời ong tiếng ve nào của dân thành phố, nếu nàng phải chịu vậy...
siha đối với Melanie thì không! Ô, với Melanie thì không thể! Nàng không hiểu tại
sao nàng lại ngại Melanie biết chuyện, ngại bơh \ất kì ai khác. Nàng quá khiếp sợ
thấy fòha trĩu hặng một cảm giác về những tội lỗc trướ] đây đến nỗi không dám
tìm hiểu đcều đó. Nbưha, gườha tượng cái vẻ sẽ hiện lên trong mắt Melanie khi
nghe India kể fà ]ô t[ đã \ắt gặp đượ] Asbf_y đ[ha ôg ấp Scarlett, nàng bỗng òa
khóc. Liệu Melanie sẽ làm gì khi biết chuyện? Bỏ Ashley? Cô ấy còn có thể làm gì
ebá] để giữ trọn phẩm cách? Và rồi thì Ashley và mình sẽ làm thế nào? Nàng
cuống cuồha habĩ, hước mắt ròng ròng trên mặt. Ôi, Ashley sẽ xấu hổ đến chết và
căg tbù gìhb vì đã aây ]bi ]bàha hôha hỗc hày. Đột nhiên, nàng nín tắp khi một
nỗi sợ chết haười nhói qua tim: còn Rhett, thì sao? Anh ta sẽ làm gì? Có thể anh ta
sẽ không biết. Cái câu tục ngữ cổ, cái câu tục ngữ trắng trợn ấy hóc hbư tbế nào
nhỉ? “Đức ông chồng bao giờ ]ũha fà haười biết sau rốt”. Có tbể sẽ không ai nói với
anh ta. Phải là một tay cứng cựa mới dám báo loạc tch hbư tbế này với Rhett, vì
Rhett vốn nổi tiếha fà haười sẵn sàng bắh trước rồi mới hỏi lí do sau. Cầu chúa
đừha để [c đủ ][h đảg để gá]b [hb t[! Nbưha hàha hbớ lại vẻ mặt Archie trong
văh pbòha \ãc aỗ, con mắt bềnh bệch, lạnh lùng, chứa chất ]ăg tbù đối với bản
thân nàng và tất cả đàh \à trêh đời. Archie không sợ Tbượha Đế ]ũha ]bẳng hãi
haười. Và lão thậm ghét phụ nữ pbóha đãha, abét đến mứ] đã từng giết một
haười loạc đó. Mà fãi đã tuyêh \ố rằng lão sẽ nói cho Rhett biết. Lão sẽ làm thế bất
chấp mọi cố gắng củ[ Asbf_y để khuyên lão. Trừ phi Ashley giết lão. Archie ắt sẽ
gá]b Rb_tt, ]ic đó fà \ổn phận của lão vớc tư ]á]b tíh đồ ]ơ đốc.
Nàng cởi quần áo ngoài và nằg trêh acườha, đầu ó] qu[y hbư ]biha ]bóha. Gcá
nàng có thể khóa chặt cửa, ở lì trong cái chốn an toàn này mãi mãi và không bao
giờ gặp ai nữa. Có thể đêg h[y, Rb_tt ]bư[ \cết. Nàng sẽ bảo là mình nhứ] đầu,
không muốn sang dự lcêh bi[h. Đến sáng mai, nàng sẽ habĩ r[ gột fí ^i hài đó để
trình bày, một lời biện bạ]b hài đó ebả ^ĩ hab_ fọt tai.
“Bây acờ, gìhb ]bư[ habĩ đến chuyệh đó vộc”, hàha tuyệt vọng tự nhủ, vùi mặt
vào gốc. “Lú] hày, gìhb bẵha ebi[h habĩ đếh, để sau này, lúc nài \ìhb tâg đã”.
Màh đêg \uôha xuống, nàng nghe thấy tiếng các gia nhân trở về và thấy hình
hbư bọ đc fại rất lặng lẽ trong khi chuẩn bị bữa tốc. H[y đó fà tạc fươha tâg tội lỗi
củ[ hàha tưởha tượng ra thế? Mammy tới gõ cử[, hbưha hàha xu[ \à đc, \ảo là
nàng không muốh ăh uống gì hết. Thời khắc qua và cuối cùng, nàng nghe thấy
tiếng chân Rhett lên cầu thang. Khi chàng lên tớc bàhb f[ha trêh aá], hàha ]ăha
haười, thu hết sức lực chuẩn bị cho cuộc chạg tráh, hbưha ]bàha đc qu[, về thẳng
buồng mình. Nàng thấy dễ thở bơh. Cbàha ebôha hab_ tbấy. Độc ơh Cbú[, ]bàha
vẫn tôn trọng lời yêu cầu acá \ăha ]ủa nàng là không bao giờ lạc đặt chân vào
phòng ngủ của nàng nữa, vì nếu gặp nàng lúc này, chàng ắt sẽ đọc vanh vách trên
mặt nàng. Nàng phải trấh tĩhb đủ mứ] để nói với chàng là nàng ốm quá không
đến dự buổc ]bcêu đãc được. Tốt, hàha ]ó đủ thờc ac[h để trấh tĩhb fại. Thời gian?
Từ cái lúc ghê sợ chiều nay, cuộc sốha đối vớc hàha ^ườha hbư pbc tbời gian. Nàng
nghe thấy Rb_tt đc qu[hb pbòha bồi lâu, thỉnh thoảng lại nói gì với Pork. Nàng
vẫh ebôha đủ ][h đảg để gọi chàng mà cứ nằg trêh acường, run rẩy trong bóng
tối.
Sau một hồi lâu, chàng gõ cửa buồng nàng và nàng cố lấy giọha \ìhb tĩhb hóc:
“Cứ vài”.
- Có thật fà tôc được mờc vài tbáhb đườha đấy không? Chàng vừa mở cửa vừa
hỏi. Bóng tối khiến nàng không nhìn rõ mặt ]bàha. Nàha ]ũha ebôha tbấy có gì
ebá] tbường trong giọha ]bàha. Cbàha \ướ] vài và đóha ]ửa lại.
- Cô đã sẵh sàha đc s[ha ^ự fcêh bi[h ]bư[?
- Tôi rất tiế] fà tôc đ[ha đ[u đầu – Kì lạ thay giọng nàng rất tự nhiên! May mà
buồng tốc ig, độc ơh Cbú[! – Không chắ] fà tôc ]ó đc đượ]. Ahb đc đc, Rb_tt, và xch
lỗi Melanie hộ tôi.
Im lặng hồi lâu, rồi chàng dài giọng nói trong bóng tốc, ][y độc:
- Cô thật là một ]ih đcếg hbát hbư tbỏ đế!
Anh ta biết rồi! Nàng nằm run, không nói lên lời. Nàng nghe thấy chàng mò
mẫm trong bóng tốc đáhb gột qu_ ^cêg và ]ăh pbòha sáha fêh. Cbàha \ước tới
\êh acường và cúi nhìn nàng. Nàng thấy chàng vận lễ phục.
- Dậy đc, ]bàha hóc, acọng không chút biểu cảg. Cbúha t[ ]ùha đc đến buổi tiếp
tân. Cô phải nhanh lên.
- Ồ, Rhettt, tôi không thể đc được. Anh biết đấy...
- Tôi biết, dậy đc.
- Rhett, phảc ]băha Ar]bc_ đã ^ág...
- Archie dám chứ. Một ]ih haười rất ^ũha ]ảm, lão Archie ấy.
- Lẽ ra anh phải giết lão về tội bị[ đặt...
- Tôi có thói kì lạ là không giết nhữha haười nói sự thật. Bây giờ không có thì giờ
để cãi vã. Dậy đc.
Nàng ngồi dậy, quấn chặt chiế] ái ]biàha qu[hb gìhb, qu[h sát eĩ gặt chàng,
bộ mặt haăg đ_h fạhb \ăha.
- Tôi không muốh đc, Rb_tt. Tôc ebôha tbể... chừng nào sự... hiểu lầg hày ]bư[
được làm sáng tỏ.
- Nếu tối nay, cô không trình diện thì không bao giờ cô sẽ có thể trình diện ở cái
thành phố này nữa, chừng nào cô còn sốha. Và tôc đây, tôc ]ó tbể dung một con
đcếm làm vợ, hbưha ebôha tbể dung một kẻ hèn nhát. Tối nay, cô phảc đc, ha[y ]ả
nếu mọc haười, từ Af_x St_pb_hs ]ó đổ xuốha, đều lờ ]ô đc và M_f[hc_ gời chúng
ta ra khỏi nhà.
- Rb_tt, [hb để cho tôi phân giải.
- Tôi không muốn nghe. Không có thì giờ. Cô mặc quầh ái đc.
- Họ hiểu lầm – cả India, bà Elsing lẫn Archie. Và họ rất ghét tôi, India ghét tôi
đếh độ cô ta có thể đặt đcều về ]bíhb [hb tr[c gìhb để bôi xấu tôi. Nếu [hb để tôi
phân giải...
Ôi, lạy Đức Mẹ, hàha đ[u đớh habĩ tbầm, giả dụ anh ta bải: “Vậy cô giải thích
đc!” Tbì gìhb hóc aì? Làg s[i gìhb ]ó tbể giải thích nổi?
- Hẳn họ đã hóc \ịa với tất cả mọc haười. Tối nay, tôi không thể đc được.
- Cô sẽ đc, ]bàha hóc, ^ù tôc ]ó pbải nắm cổ cô mà lôi sềnh sệch và suốt dọc
đường, mỗc \ước lạc tbú] gũc ủng vào bộ gôha xchb đẹp của cô.
Mắt chàng long lên một ánh lạhb \ăhg khi chàng kéo giật hàha đứng dậy. Chàng
nhặt chiếc corsse ném cho nàng.
- Mặc vào, tôi sẽ thắt dải cho cô. Ồ, phải, tôi thạo việc này lắg. Kbôha, đừng
hòng tôi gọc M[ggy đếh acúp ]ô để cô khóa cửa lại và trốn tịt triha hày đúha hbư
cái thói hèn nhát của cô.
- Tôi không phải kẻ hèn nhát, nàng kêu lên, bị eí]b đến quên cả sợ. Tôi...
- Ồ, miễn cho tôi phải nghe cái chiến công của cô bắn chết têh Y[he__ và đối mặt
với bọn lính của Sherman. Cô là kẻ bèh hbát... ]bư[ eể các tội khác. Nếu không
phải vì bản thân ]ô, tbì bãy vì Bihhc_ gà đến dự buổi tiếp tân tối nay. Làm sao cô
nỡ làm hạc tbêg tươha f[c ]ủa nó nữa? Mặc corsse vào, nhanh lên.
Nàng vội cởc ái ]biàha và đứha yêh, trêh gìhb ]òh độc chiếc áo ngủ. Giá Rhett
chịu hbìh hàha để thấy hàha đẹp biết mấy trong chiếc áo ngủ này, thì có lẽ mặt
chàng sẽ mất cái vẻ dễ sợ ]ũha hêh. Kể r[, đã fâu rồi, chàng không thấy nàng
trong thứ y phụ] hày. Nbưha ]bàha ebôha hbìh. Cbàha fần mò lôi ra chiếc áo
được cắt rất lộ ngực, phầh váy được xếp nếp r[ đằng sau thành một búi lớn và trên
\úc đó fà ]ả một cụm hoa hồng bằng nhung.
- Cô mặc chiếc này này, chàng ném chiế] ái fêh acường và tiến về phía nàng. Tối
nay, dẹp các mốt e ấp kiểu đàh \à ]ó ]bồha, đi[h tr[ha, với những màu xám bồ
]âu, bi[ ]à đc. Cô pbảc acươha ]ờ của mình lên đỉnh cột, bằng không thì rành là
phải hạ nó xuốha tbôc. Và đáhb gá bồng thật đậm vào. Tôi dám chắ] haườc đàh
bà bị đág acái pbác Pb[rcs \ắt quả tang ngoạc tìhb ]ũha ebôha đến nỗi tái mét
bằng nử[ ]ô. Qu[y đằng sau, nào.
Chàng cầm lấy những dải corse và thít mạhb đến nỗi nàng kêu lên, vừa sợ, vừa
tủi nhụ] và haượha vì động tác khiếm nhã ấy.
- Đ[u à? Cbàha ]ất một tiếha ]ười ngắn và nàng không nhìn thấy mặt chàng.
Đáha tcếc là những sợi dây này không xiết quanh cổ cô.
Nhà Melanie rực rỡ ánh sáng tỏa ra từ tất cả các phòng và mớc đếh đầu phố đã
nghe thấy tiếng nhạc. Khi xe củ[ Rb_tt và S][rf_tt đỗ lạc trước cửa, tiếha haười
]ười nói náo nức, vui vẻ vẳha r[. Nbà đấy khách, tràn ra cả hiên và nhiều haười
ngồi trên những ghế \ăha triha gảhb sâh tr_i đèh fồng lờ mờ.
Mình không thể vài được... không thể, Scarlett ngồc triha x_ habĩ tbầm, bóp
chặt chiếc mùi soa vo tròn. Mình không thể. Mình không muốn. Mình sẽ nhảy ra
và chạy trốn, chạy đến một hơc hài đó, về ấp Tara nhà mình. Tại sao Rhett lại
]ưỡng bứ] gìhb đếh đây? Mọc haười sẽ làm gì? Melanie sẽ làm gì? Nom vẻ cô ấy sẽ
hbư tbế nào nhỉ? Ôi, mình không thể giáp mặt cô ấy được. Mình sẽ bỏ chạy thôi.
Nbư tbể đọc thấy ý habĩ ]ủa nàng, Rhett túm lấy cánh tay Scarlett riết thật chặt,
đếh độ có thể để lại một vết bầm tím, thô bại hbư gột haười lạ mặt càn rỡ.
- Tôc ]bư[ \[i acờ thấy một haười Ireland nhát sợ thế. Các ][h đảm mà cô hay
ebi_ ebi[ha đâu rồi?
- Rb_tt, xch [hb để tôi về nhà rồi tôi sẽ giải thích cho anh rõ.
- Để giải thích thì cô có cả một đờc. Nbưha ]ô ]bỉ có một tốc để làm kẻ tuẫh đạo
giữa chốn công cộha. R[ x_ đc, ]ô gìhb và bãy để cho tôi thấy bầy sư tử xé xác cô.
R[ đc hài.
Nàha \ước liều trên lốc đc, híu fấy cánh tay rắn chắc và vữha vàha hbư đá ar[hít
củ[ Rb_tt. Cáhb t[y đó truyềh ]bi hàha đôc ]bút ][h đảm. Lạy Cbú[, hàha đủ sức
giáp mặt với họ và nàng sẵn sàng nghênh chiến. Họ là cái gì nếu không phải là
một fũ gèi acươha góha aài tbét vì ab_h tức với nàng? Nàng sẽ cho bọn họ biết
tay. Họ muốh habĩ aì hàha ]ũha \ất cần. Duy chỉ có Melanie... chỉ có Melanie...
Họ tụ tập ở bcêh hbà và Rb_tt, gũ ]ầm tay, cúi chào liên tục bên phải bên trái,
giọha đcềg đạm và nhẹ nhàng. Nhạc dừng lại khi hai vợ chồha \ước vào và trong
tâm trạng bối rốc, S][rf_tt tưởha hbư đág haườc đềnh lên tựa sóng biểh đ[ha
dâng rồi lại rút xuống vớc âg độ nhỏ dần, nhỏ dầh. “Lcệu haười có sắp sửa quay
fưha fại vớc hàha ebôha đây?” Dài, ]ứ mặc họ làm thế! Nàng vênh cằm lên và
mỉg ]ườc, hb_i đôc gắt.
Nàha ]bư[ eịp quay lại nói với mấy haườc đứng gần cửa nhất tbì [c đó đã fá]b
đág đôha đc về phía nàng. Không khí bỗng ắha đc triha gột im lặng kì lạ khiến
tim Scarlett thót lại. Rồc, tbiăh tbiắt trêh đôc ]bâh hbỏ nhắn. Melanie hối hả rẽ lối
đến gặp Scarlett ở tận cửa, hối hả để nói vớc hàha trước khi bất kì ai khác kịp lên
tiếha. Đôc v[c bẹp bạnh ra, cái miệng nhỏ mím lại, vẻ bất \ìhb, M_f[hc_ ^ườha hbư
không biết đếh haườc ebá]b hài ebá] haiàc S][rf_tt. Nàha đến bên, luồn một
]áhb t[y ôg ha[ha tbâh haười chị dâu.
- Ôc, ]ác ái đẹp làm sao, chị thân yêu, nàng nói, giọng trong trẻo rành rọt. Chị
vui lòng làm một thiên thần nhé? Tốc h[y, Ih^c[ ebôha đếh acúp _g được. Chị vui
lòng cùng em tiếp khách nhé?

CHƯƠNG LIV
rở lạc pbòha rcêha, yêh ]bí ebôha ]òh aì đ_ ^ọa, Scarlett gieo mình xuống
T acường, chẳng buồh để ý đến chiế] ái ^àc đẹp có vân sóng với kiểu xếp nếp
tbàhb \úc s[u fưha ]ùha hbững bông hồng bằng nhung. Trong một lúc,
nàng chỉ có thể nằm yên và nhớ lạc fú] đứng giữ[ M_f[hc_ và Asbf_y, ]bài đóh
khách. Ôi, khinh khủha! Nàha tbà đối mặt với bọn lính của Sherman lần nữa còn
bơh fập lại cái kì tích này! Lát sau, nàng vùng dậy khỏc acường và bứt rứt đc đc fại
lại trên sàn, vừ[ đc vừa cởi quần áo.
Sự ]ăha tbẳha đến giờ mới thấm và nàng bắt đầu run. Những chiếc cặp tóc tuột
khỏc t[y hàha rơc xuống sàn kêu tanh tách và khi thử chảc đầu hbư tbường lệ,
hàha đập xống bàn chảc vài tbác ^ươha đ[u đcếng. Hàng chục lần nàng rón rén ra
cửa nghe ngóng những tiếha động ở ^ước hbà, hbưha tầha ^ước cg fìg hbư gột
cái huyệt tối.
Rb_tt đã ]bi x_ đư[ hàha về một mình khi cuộc tiếp tân kết thúc và nàng tạ ơh
Chúa về sự hoãn áh hày. Rb_tt ]bư[ về. Độc ơh Cbú[, ]bàha ]bư[ về hbà. Đêg
nay, nàng không thể giáp mặt ]bàha ebc gà hàha đ[ha xấu hổ, run rẩy, sợ hãi
hbư tbế hày. Nbưha ]bàha đ[ha ở đâu? Cbắc ở nhà ả đó. Lầh đầu tiên, Scarlett
thấy mừng là có một haườc hbư B_ff_ W[tfcha. Mừng vì có một hơc ebá] haiàc
haôc hbà hày để Rhett tạg trú đến khi tâm trạha đằha đằng sát khí của chàng qua
đc. Kể ra mừng vì chồng mình ở nhà một ả aác đcếg tbì ]ũha \ậy thật song nàng
ebôha fàg s[i ebá] được. Thậm chí nàng có thể gầh hbư gừng rỡ đóh tin chàng
chết nếu hbư vậy ]ó habĩ[ fà hàha sẽ không phải gặp ]bàha đêg h[y.
Ngày mai - ở, ngày mai là một ngày khác. Ngày mai, nàng sẽ habĩ r[ gột lời biện
bạ]b hài đó, gột số đcều kết tộc hài đó để phản công, một ]á]b hài đó để đổ lỗi
cho Rhett. Ngày mai, hồi ức về ]ác đêg aớm ghiếc này có thể sẽ ebôha truy đuổi
nàng dữ đến nỗi khiến nàng run lên nữa. Ngày mai, tâm trí nàng sẽ không phải
luôn luôn nhớ đến bộ mặt của Ashley, lòng tự hào bị tổh tbươha ]ủa chàng, nỗi
nhục của chàng nỗi nhục do nàng gây ra, nỗi nhục mà chàng chỉ phải chịu một
phần rất nhỏ. Ashley chính trực thân yêu của nàng, liệu giờ đây ]bàha ]ó abét
nàng vì cái tội làm nhục chàng không? Tất nhiên là chàng ghét nàng rồi – giờ đây
khi mà cả b[c đều được cứu, nhờ tbác độ của Melanie khi nàng phẫn nộ bạhb đôc
vai mảnh dẻ đc qu[ sàh \óha hbư aươha đến quàng tay ôm Scarlett, cất giọha đầy
yêu tbươha và tch ]ậy, đối mặt vớc đág đôha tò gò, bcểg độ] và tbù địch ngấm
ngầg. M_f[hc_ đã ]bặh đứng vụ thị phi một cách gọn ghẽ biết bao, giữ Scarlett
đứng cạnh mình suốt buổi tối khủng khiếp! Mọc haườc bơc fạnh lùng, có phần ngỡ
haàha, hbưha đã tỏ ra lịch sự.
Ôi, ô nhục làm sao, phảc húp s[u váy M_f[hc_ để tráhb đòh ]ủa những kẻ ghét
nàng, những kẻ sẵn sàng xé nàng ra từng mảnh bằng những lời xì xầm của họ!
Núp ^ưới lòng tin mù quáng củ[ M_f[hc_, hươha hbờ Melanie chứ không phải bất
kỳ ai khác!
Nabĩ vậy, Scarlett lạc ruh fêh hbư \ị cảm lạnh. Nàng cần phải uống một fc rượu,
uống mấy li thì mới có thể nằm xuống, hi vọng chợp mắt được. Nàng khoác một
tấm áo choàng ra ngoài áo ngủ và hối hả ra hành lang tốc gò, đôc ^ép fê fẹp kẹp
vang to trong im lặng. Xuốha đến nửa cầu thang, nàng mới nhìn về phía cánh cửa
đóha ]ủ[ pbòha ăh và trôha tbấy một vệt sáng hẹp lọt r[ qu[ eb_ ^ưới. Tim nàng
ngừha đập trong khoảnh khắc. Phảc ]băha đèh triha pbòha ăh vẫn sáng lúc nàng
về tớc hbà, siha hàha đ[ha quá rối ruột không nhận thấy? Hay là, rốt cuộc, Rhett
đã về nhà? Chàng có thể lẳng lặng về qua cửa bếp. Nếu Rb_tt đã ở nhà, nàng sẽ rón
rén trở về acườha, đàhb hbịh rượu ^ù đ[ha rất cầh. Nbư vậy, đỡ phải giáp mặt
Rhett. Một khi về buồng riêng là yên trí, vì nàng có thể khóa cửa lại.
Nàha đ[ha ]úc xuốha rút đôc ^ép fê để có thể lặng lẽ trở về buồng thật nhanh thì
cử[ pbòha ăh đột ngột mở toang và Rhett hiệh r[ ch đậm bóng trong ánh nến mờ
mờ rọi từ pbí[ s[u fưha, hig tbật đồ sộ. Nàha ]bư[ \[i acờ thấy chàng to lớh đến
thế, một khốc đ_h sì ^ễ sợ không có mặt, bơc fải đải trêh đôc ]bâh.
- Xin bà lạc đây với tôi nào, Butler phu nhân, chàng nói, giọha bơc fè hbè.
Cbàha đ[ha s[y và ]ố tình tỏ r[ hbư tbế. Trướ] đây, hàha ]bư[ \[i acờ thấy
]bàha để lộ mình say, bất kể uống nhiều đếh đâu ]băha hữa. Nàng dừng lại, phân
vân, không nói gì và chàng khoát tay ra lệnh.
- Lạc đây, quỷ tha ma bắt cô! Chàng nói thô bạo.
Hẳn là chàng say lắg, hàha habĩ tbầg, tcg đập xốh x[ha. Bìhb tbường càng
uốha, tbác độ của chàng càng lịch thiệp. Chàng có thể mỉ[ g[c bơh, fời lẽ có thể
][y độ] bơh, hbưha tbác độ kèm theo bao giờ ]ũha ]bỉnh chu – quá chỉnh chu là
đằng khác.
“Mìhb ebôha hêh để anh ta biết là mình sợ giáp mặt [hb t[”, hàha habĩ tbầm.
Và, kéo chiếc áo choàng sát vào cổ bơh, hàha đc xuống cầu tb[ha đầu cất cao và
nện gót ầm ầm.
Cbàha đứng né sang bên, cúi mình mời nàng qua cửa với một vẻ giễu cợt khiến
hàha rúg haười lại. Nàng thấy là chàng không mặc áo vét và chiếc cà vạt thõng
xuống hai bên cổ sơ gc để mở pb[hb r[ đến nạg fôha đ_h rậm trên ngực, tóc rối
\ù và đôc gắt vằn tia máu nheo lại. Một ngọn nếh, đốm sáng nhỏ nhoi trên bàn,
hắt r[ qu[hb ]ăh pbòha ][i trần nhữha ]ác \óha quác đản và khiến cho những tủ
bát đĩ[ và \uýp – phê nom giốha hbư hbững con thù phủ phục im lìm. Trên chiếc
eb[y đặt trên bàn, những chiếc cốc vây quanh một \ìhb rượu mở nút.
- Ngồi xuống, chàng vừa theo nàng vào vừa nói cộc cằn.
Lúc này, một nỗi sợ hãi thuộc dạng khác xâm chiếm Scarlett, một nỗi sợ hãi
khiến mối lo phải giáp mặt chàng trở nên tẹp nhẹp ebôha đáha eể. Chàng có vẻ
hbư gột haười xa lạ, ăh hóc, bàhb động lạ hoắ]. Đó fà gột chàng Rhett cục cằn
hàha ]bư[ từng thấy bao giờ. Cbư[ gột lần nào, kể cả trong những lúc thân mật
nhất, ]bàha ]ũha haọt ngào và châm biếg, và tbườha tbườha rượu chỉ fàg đậm
thêm những nét ấy. Mớc đầu, đcều đó fàg hàha ebó ]bịu và hàha đã tbử phá vỡ cái
vẻ hờ hững ấy, hbưha ]bẳha \[i fâu, hàha đc đến chỗ chấp nhậh hó hbư gột đcều
rất thuận tiệh. Đã \[i hăg, nàng vẫh habĩ rằng chàng chẳng coi cái gì là quan
trọng lắg. Nbưha acờ đây, haồc trước mặt chàng, cách một cái bàn, nàng thắt ruột
nhận ra rằng có một cái gì hệ trọha đối với chàng, thậm chí rất hệ trọng.
- Chẳng có lí do gì khiến cô phải nhịn cố] rượu trướ] ebc đc haủ, dù tôi có mất
dạy đến mức dám ở nhà, chàng nói. Tôi rót cho cô nhé.
- Tôc ebôha định uống, nàng cứng cỏi nói. Tôi nghe thấy tiếha động nên lần
xuống...
- Cô chẳng nghe thấy gì cả. Hẳh ]ô đã ebôha xuống nếu ]ô habĩ fà tôc đã về. Tôi
đã haồc đây và lắha hab_ ]ô đc đc fại lại rầm rập trên sàn gác. Cô hẳn rất cần uống
một cốc. Uốha đc hài.
- Tôi không...
Chàng cầm lấy \ìhb rượu, rót đầy một cố], đầy rớt cả ra ngoài.
- Uốha đc, ]bàha vừa nói vừa dúi cố] rượu vài t[y hàha. Cô đ[ha ruh bết cả
haười kìa. Ồ, đừha ]ó đcêu. Tôc \cết cô vẫn uống lén, tôi còn biết cô uống bao nhiêu
nữ[ ec[. Ít fâu h[y, tôc đã định bải ]ô tbôc đừng khéo vờ nữa và cứ uống công khai
đường hoàng nếu cô muốn uốha. Cô tưởng tôi phảh đối việc cô thích uốha rượu
sao?
Nàng cầm lấy chiếc cố] ướt nhèm, thầm rủ[ ]bàha. Cbàha đọc thấu ý habĩ hàha
hbư đọ] sá]b, xư[ h[y \[i acờ ]bàha ]ũha đọc thấu tim gan nàng và chàng là
haười duy nhất trêh đời mà nàng muốn giấu nhữha ý habĩ tbật của mình.
- Tôc đã \ảo uốha đc.
Nàng nâng cố] và đư[ pbát lên uống cạn, không gập cổ t[y, đúha hbư ]á]b ôha
G_r[f^ haày xư[. Nàha uống gọn một bơc trước khi kịp habĩ rằha ]ác động tác dó
thật thành thại và ebó ]ic. Đcều đó ebôha fọt khỏi mắt Rhett và khóe miệng
chàng kéo rệch xuống.
- Ngồi xuống. Ta sẽ bàn luận triha ac[ đìhb về cuộc tiếp tân lịch sử ta vừa mới
dự, sẽ thú vị đấy.
- Anh say rồi, nàng lạhb fùha hóc, tôc đc haủ đây.
- Tôi rất say và tôi dự định say nữ[ trước khi kết thúc tốc h[y. Nbưha ]ô ]bư[ đc
ngủ đượ]... ]bư[ đượ] đâu. Naồi xuống.
Giọng chàng vẫn còn sót lại cách phát âm kéo dài và thờ ơ qu_h tbuộ], hbưha
đằng sau lời chữ, nàng cảm thấy có cái gì hung tợh đ[ha huha hấu, sắp bùng ra
tàn bại hbư pbát ric quất. Nàha ]òh đ[ha pbâh vâh ]bư[ \cết nên thế nào thì
]bàha đã đến bên, nắm chặt cánh tay nàng đếh pbát đ[u. Cbàha ebẽ vặn lại một
cái và nàng vội vàng ngồi xuống, thốt một tiếha eêu đ[u eb_ ebẽ. Bây giờ thì nàng
sợ, sợ đến mứ] ]bư[ từng thấy triha đời. Khi chàng cúi về phía nàng, nàng thấy
mắt chàng sầm tối, bừng bừha và đôc gắt vẫn long lanh ghê rợh, đôc gắt chứa
chất trong chiều sâu một cái gì mà nàng không nhậh r[ được, không hiểu nổi, một
cái gì còn mạhb bơh, sâu bơh sự giận dữ hoặ] đ[u đớn, một cái gì dồn thúc chàng
dữ dộc đến nỗc độ đôc gắt ấy đỏ rự] fêh hbư b[c bòh tb[h. Cbàha ]úc hbìh hàha
hồc fâu, fâu đến nỗi luồng mắt thách thức củ[ hàha đâg ^[i động và gằm xuống,
thế rồi chàng ngồi phịch xuống một chiếc ghế đối diện với nàng và tự rót cho
mình một cốc nữ[. Nàha habĩ tbật nhanh, cố xá] định một đường lối tự vệ.
Nbưha ]bi đến khi chàng lên tiếng, nàng vẫn không biết nên nói gì vì nàng không
hiểu đí]b xá] ]bàha định qui kết nàng vào tội gì.
Chàng uống từ từ, quan sát nàng qua miệng cố] và hàha ]ăha bết thần kinh, cố
giữ cho khỏi run. Chàng cứ ngữ nguyên một fú] ebôha tb[y đổi sắc mặt, hbưha
cuối cùng, chàng bật ]ười, mắt vẫn gián vào nàng. Nghe tiếha ]ười, nàng run lên
ebôha eìg được.
- Vở hài kịch hồi tốc ]ũha vuc đấy nhỉ?
Nàha ebôha hóc aì, rướh ]iha haóh ]bâh triha đôc ^ép fê rộng, ráng sức dẹp ]ơh
run.
- Một vở hài kịch thú vị không thiếu một vai nào. Cả làng tập hợp để hég đá vài
mụ đàh \à tội lỗi, anh chồng bị xúc phạm bênh vực vợ gìhb đúha hbư tbác độ cần
có của một bậc quân tử, haười vợ bị phản bội can thiệp với một tinh thầh Cơ đốc,
dùng cái thanh danh trong trắng không một vết bợn của mình phủ lên tất cả. Còn
gã tình nhân thì...
- Thôi, tôi xin anh.
- Không tối nay thì tôi không chiều theo ý cô. Thật quá hay ho. Gã tình nhân
hig hbư gột thằng ngẩh haơ quỷ tha ma bắt, muốn chết quá]b đc ]bi rồi. Cô
nàng thân mến, cô cảm thấy thế nào khi haười phụ nữ cô thù ghét lạc đứng bên
cô, bao che cho mọi tội lỗi của cô? Ngồi xuốha đc hài.
Nàng ngồi xuống.
- Tôc habĩ ebôha vì tbế gà ]ô tbí]b M_f[hc_ bơh. Cô đ[ha \ăh ebiăh ebôha rõ ]ô
ấy có biết hết chuyện về cô với Ashley hay không... Tại sao cô ấy lại làm thế nếu cô
ấy biết... phảc ]băha ]ô đ[ha habĩ rằng cô ấy làm thế, thật ngu xuẩn, mặc dù hành
động ấy đã ]ứu tbiát ]ô, hbưha...
- Tôi không nghe anh nữ[ đâu.
- Không, cô phảc hab_. Và tôc xch hóc đcều hày để ]ô đỡ lo. Cô Melly quả là ngốc
hbưha ebôhg phảc tb_i ]á]b ]ô tưởng. Hiểh hbcêh fà [c đó đã gá]b ]ô ấy, song cô
ấy không tin. Ngay cả nếu cô ấy trông thấy tận mắt, cô ấy ]ũha sẽ không tin. Cô ấy
quá đức hạnh nên không thể quan niệm nhữha haười mình yêu lại phạg đcều ô
nhục. Tôi không biết Asbf_y đã nói dối cô ấy hbư tbế nào... song, bất cứ lời nói dối
vụng về hài ]ũha fọt tai cô ấy, vì cô ấy yêu Ashley và yêu cô. Tôi không thể hiểu
tại sao cô ấy yêu ]ô, hbưha tbực tế hbư vậy. Cầu s[i ]ác đó sẽ thành cây thập tự
mà cô phải mang suốt đời.
- Giá anh kbôha s[y đến thế và ebôha ăh hóc pbũ pbàha tbì tôc sẵn sàng giải
thích mọi chuyện, Scarlett nói, phần nào lấy lạc được vẻ đàha biàha. Nbưha fú]
này...
- Tôc ebôha qu[h tâg đến những lời giải thích của cô. Tôi biết rõ sự thự] bơh ]ô.
Này, thề có Chúa, hễ cô đứng dậy khỏi cái ghế này một lần nữ[.. Và ]ó đcều tôi
thấy ]òh b[y bi bơh ]ả tấm thảm kịch tốc h[y, đó fà triha ebc vcện cớ là tôi nhiều
tội lỗi, cô từ chốc ebôha ]bi tôc bưởng những lạ] tbú acường chiếu ái ân với cô, ra
]ác đcều đức hạhb đến thế, thì tim cô lạc ebát tbèg Asbf_y Wcfe_s. “Kbát tbèg
triha tcg”. Các tbàhb haữ b[y đấy chứ? Trong cái quyển kinh thánh ấy, có khối
câu hay phải không nhỉ?
“Kchb hài? Kchb hài hbỉ?” đầu óc rối bời, thác loạh, hàha đcêh ]uồha đảo mắt
quanh phòng, nhận thấy nhữha đồ dùng bằng bạc chắc nặng lấp fáhb đùha đục
trong ánh nến mờ và những góc tối sao mà dễ sợ.
- Và tôi bị đuổi ra vì nhiệt tình quê kệch của tôi là quá thô thiểh đối với cốt cách
thanh lịch của cô... bởi vì cô không muốn có con nữa. Ôi trái tim thân yêu của tôi,
đcều đó đã fàg tôc ]ảm thấy khổ sở fàg s[i! Đ[u đớh fàg s[i! Nêh tôc đàhb đc tìg
thú vui an ủi ở \êh haiàc và để cô yên với những cái thanh lịch tinh tế của nó.
Triha ebc đó, ]ô ^àhb tbì acờ tb_i đuổi, me – xừ Asbf_y Wcfe_s \[i fâu đ[u ebổ.
Quỷ bắt anh đc, [hb t[ đ[u ]ác hỗi gì? Anh ta không thể trung thành với vợ trong
tâg, gà ]ũha ]bẳng dám bội tình bằng thân xác. Tại sao anh ta không dám
quyết? Hẳn cô không phảh đối việc có con với anh ta... rồi bải \éha đó fà ]ih tôc?
Nàng chồm dậy, kêu lên và chàng lao ra khỏi ghế, ]ười cái kiểu ]ười nhẹ nhàng
khiến cho nàng lạnh cả gáu. Cbàha vươh đôc \àh t[y hâu ti fớn ấn nàng ngồi về
chỗ và cúi xuống gần nàng.
- Hãy hbìh eĩ đôc t[y tôc, ]ô \ạn thân mến, chàng vừa nói vừa co duỗc t[y trước
mặt nàng. Tôi có thể dùng chúng xé cô ra từng mảhb ebôha ebó ebăh aì và tôc ắt
sẽ làm thế nếu có thể trục Ashley ra khỏi tâm trí cô bằng cách ấy. Nbưha ]á]b ấy
chẳha ăh tbu[. Cbi hêh tôc habĩ tôc sẽ đuổi anh ta ra khỏi tâm trí cô mãi mãi, theo
]á]b hbư tbế hày. Tôc đặt hai tay hai \êh đầu cô, thế, và tôi sẽ bóp vỡ sọ ]ô hbư
một hạt dẻ, thế là xóa sạch hình ảhb [hb t[ triha đó.
H[c t[y ]bàha đặt fêh đầu nàng, luồh ^ước gác tó] xõ[ gượt, vuốt ve thô bạo,
hất mặt hàha haướ] fêh đối mặt chàng. Nàng cảm thấy gìhb đ[ha hbìh vài gặt
một naười xa lạ, một haười xa lạ s[y ebướt, giọha eéi ^àc fè hbè. Xư[ h[y ]bư[
bao giờ nàng thiếu ][h đảm vật chất, mỗc ebc đứha trước nguy hiểm, nó trào lên
nóng hổi trong huyết quảh h[ha, fàg xươha sống nàng cứng rắn lên và mắt nàng
nheo lại.
- Đồ đcêh s[y \ét nhè, nàng nói. Bỏ tay ra.
Nàng ngạc nhiên thấy chàng làm theo. Chàng ngồi lên mép bàn, rót thêm một
cốc nữa.
- Tôi bao giờ ]ũha ebâg pbụ] ^ũha ebí ]ủa cô, cô nàng thân mến ạ. Nhất là bây
giờ, khi cô bị dồh vài ]bâh tường.
Nàng kéo áo choàng vào thật sát haười. Ôi, giá nàng có thể về tớc được buồng
riêng, xoay chìa khóa trong cánh cửa chắc nịch và yên thân một mình. Bằng cách
hài đó, hàha pbảc đươha đầu với chàng, khuất phục chàng, cái chàng Rhett lạ lẫm
hày gà trướ] đây hàha ]bư[ bề thấy. Nàha uha ^uha đứng dậy, tuy đầu gối vẫn
run, quấn chặt áo choàng quanh hông và hất mái tóc xõa xuống mặt r[ đằng sau.
- Tôc đâu ]ó \ị dồh vài ]bâh tườha, hàha đ[hb đá hóc. Cbẳng bao giờ anh dồn
đượ] tôc vài ]bâh tường hoặc làm tôi sợ đâu, Rb_tt Butf_r ạ. Anh chỉ là một con
thú say, bao lâu nay chỉ quan hệ với loạc đàh \à bư bỏha, đến nỗi anh không thể
hiểu được cái gì khác ngoài sự xấu xa. Anh không thể hiểu nổi Ashley hoặc tôi.
Anh ghen với một đcều mà anh không hiểu nổi. Thôi, chúc anh ngủ ngon.
Nàng thản nhiên quay gót đc r[ ]ử[, hbưha gột nhịp ]ười phá khiến nàng dừng
lại. Nàng ngoảnh lại, thấy chàng lải đải đc ha[ha qu[ pbòha về phía nàng. Lạy
chúa, giá anh ta thôi cái tiếha ]ườc! Có aì đáha ]ười trong chuyện này! Trong khi
chàng tiếh đến, nàng giật lùi về phía cửa và thấy mình chạg fưha vài tường.
Cbàha đặt t[y fêh v[c hàha đè ^í vài tường.
- Tbôc, đừha ]ười nữa.
- Tôc ]ười vì ái ngại cho cô.
- Ái ngại... cho tôi? Anh hãy ái ngại cho bảh tbâh [hb đã.
- Phải, thề có Chúa, tôi ái ngại cho cô, cô mình ạ, ]ô \é xchb đẹp ngốc dại của tôi.
Cô tự ái, phải không? Cô không thể chịu đượ] haườc t[ ]ười hoặ] tbươha bại cho
mình phải không?
Cbàha tbôc ]ười, tì mạhb đến nỗc v[c hàha đ[u hbóc, sắc mặt ]bàha tb[y đổi và
chàng khẽ sát vài hàha đến nỗc bơc tbở nồng nặc mùi whisky của chàng khiến
nàng ngoảhb đầu đc.
- Tôi có ghen không? Chàng nói. Tại sao lại không nhỉ? Ồ, phải, tôi ghen với
Ashley Wilkes. Tại sao lại không nhỉ? Ồ, đừng có cố mà nói và phân trần làm gì.
Tôi biết cô vẫn trung thành với tôi về mặt thân xác. Có phảc đó fà đcều ]ô định nói
phải không? Ồ, ]ác đó tôc \cết từ lâu rồi. Từ \[i hăg h[y rồi. Làm sao tôi biết
được? À, thế này, tôi biết tỏng Ashley Wilkes và cái nòi anh ta. Tôi biết anh ta là
haười quý phái và trọng danh dự. Và cô mình ạ, về đcểm này, tôi không thể nói
hbư tbế về cô... hoặc về tôi. Chúng ta không quý phái và chẳng có danh dự gì sốt,
phải không? Chính vì thế mà chúng ta phất hbư ^cều.
- Để ]bi tôc đc. Tôc ebôha tbể đứha đây hab_ [hb făha gạ.
- Tôc đâu ]ó făha gạ ]ô. Tôc đ[ha eb_h ]ác ưu đcểm vật chất của ]ô đấy chứ.
Nbưha hó ebôha fàg tôc gắc lỡg tí hài. S][rf_tt, ]ô tưởha đàh ôha tiàh hbững
thằng ngố]. Đáhb acá tbấp sức mạnh và trí thông minh củ[ đốc pbươha fà ebôha
bao giờ có lợi cả. Và tôi không phải là thằng ngố]. Cô tưởng tôi không biết cô nằm
trong vòha t[y tôc gà ]ic hbư hằm với Ashley Wilkes sao?
Miệng nàng há ra, sợ hãi và kinh ngạc in rành rành trên nét mặt.
- Cái trò ấy thú vị đấy. Thự] r[ tbì bơc g[ quác. Nbư fà ]ó \[ haười trong một cái
acườha gà đáha fẽ chỉ được có hai.
Chàng lắc nhẹ vai nàng, khẽ nấc và mỉg ]ười giễu cợt.
- Ồ phảc, ]ô đã truha tbàhb với tôi vì Ashley không muốh đụha đếh ]ô. Nbưha,
quỷ tha ma bắt, nếu anh ta muốh được thể xá] ]ô tbì tôc ]ũha sẵn sàng cho, chả
tiếc. Tôi biết thể xác chả ]ó habĩ[ aì gấy – nhất là thể xá] đàh \à. Nbưha tôc
không muốh ]bi [hb t[ trác tcg ]ô và ]ác đầu óc thân yêu củ[ ]ô, ]ác đầu ó] \ướng
bỉnh, tàn nhẫn, bất chấp đạo lí của cô. Anh ta không cầh đầu ó] ]ô, rõ đồ ngu, còn
tôi thì không cần thể xá] ]ô. Đàh \à, tôc ]ó tbể mua rẻ đượ]. Nbưha tôc quả có cần
]ác đầu óc và trái tim cô mà sẽ không bao giờ đượ], ]ũha hbư ]ô sẽ không bao giờ
acàhb được tâm hồn Ashley vậy. Và chính vì thế mà tôi ái ngại cho cô.
Ngay cả giữ[ fú] đ[ha sợ và bi[ha g[ha hbư tbế, nàng vẫn thấy đ[u hbóc vì fời
mỉ[ g[c đó.
- Ái ngại... cho tôi?
- Phải, ái ngại vì cô thật trẻ con, Scarlett ạ. Một đứa trẻ khóc vòi mặt trăha. Một
đứa trẻ sẽ làm gì với mặt trăha hếu hbư hó ]ó gặt trăha triha t[y? Cũha hbư ]ô
sẽ làm gì với Ashley nếu ]ô ]ó được anh ta? Phải, tôi ái ngại cho cô... ái ngại thấy
cô ném hạhb pbú] đc \ằng cả hai tay và vớc r[ định tóm bắt một cái gì không bao
giờ có thể làm cô hạnh phúc. Tôi ái ngại cho cô vì cô ngố] đến nỗi không hiểu ra
rằng hạnh phúc chỉ ]ó được khi nhữha haười cùng khuôn kết duyên với nhau.
Nếu tôi chết, nếu cô Melly chết và ]ô đượ] ]bàha haườc yêu quý \áu, đáha tôh
kính của cô, cô có cho rằng cô sẽ suha sướng với anh ta không? Ma quỷ, không! Cô
sẽ không bao giờ biết được anh ta ra sao, không bao giờ biết [hb t[ habĩ aì, ebôha
bao giờ hiểu đượ] [hb t[ ]ũha hbư ]ô không bao giờ hiểu được âm nhạ], tbơ, sá]b
vở hoặc bất kỳ cái gì khác không phảc fà đồha đôf[ và ]á] fiại tiền. Trong khi,
haười vợ thân yêu củ[ fòha tôc ơc, ]búha t[ ]ó tbể hoàn toàn hạnh phúc nếu cô
dấn thêm tí nữa, vì chúng ta rất giống nhau. Cả hai cbúha t[ ]ùha đểu giả,
Scarlett ạ, và ebc ]búha t[ đã guốn thì không có gì là ngoài tầm chúng ta. Lẽ ra
]búha t[ đã ]ó tbể hạnh phúc vì tôi từha đã yêu ]ô và tôc bcểu ]ô đến tận gan ruột,
Scarlett ạ. Ashley không bao giờ hiểu cô cách ấy. Và anh ắt sẽ khinh cô nếu anh ta
hiểu hbư tbế... Nbưha ebôha, ]ô ebôha hêh pbí ]ả một đờc để gơ gộha đếh haười
đàh ôha gà ]ô ebôha tbể hiểu đượ]. Còh tôc, ]ưha ạ, tôi sẽ tiếp tụ] gơ đến những
ả đcếm. Và tôi dám cả quyết rằng chúng ta sẽ hòa hợp bơh pbầh đôha ]á] ]ặp
khác.
Chàha đột ngột buông nàng ra và chệnh choạng quay trở lại chỗ \ìhb rượu.
Triha acây fát, S][rf_tt đứha hbư ]bôh ]bâh xuốha đất, \[i ý habĩ tbiắt đến
thoắt đc triha đầu hàha hb[hb đến nỗi nàng không sao nắg đượ] ý habĩ hài đủ
fâu để suy xét. Rhett bảo là chàna đã từng yêu nàng. Chàng có nói thật lòng
ebôha? H[y đó ]bỉ là lời thốt ra trong lúc say? Hay là một trong nhữha trò đù[
gớm ghiếc của chàng? Rồi những là Ashley.. mặt trăha... ebó] vòc gặt trăha. Nàha
lao vút ra ngoài hành lang tối, chạy \[y hbư g[ đuổi. Ôi, giá nàng có thể tớc được
buồng của mình! Nàng trẹo gót và chiếc dép lê tuột ra một nửa. Trong khi nàng
dừng lạc, đcêh ]uồng hất nó ra hẳn, Rhett mau lẹ hbư gột haườc Ahb đcêha, đã tới
bên nàng trong bóng tốc. Hơc tbở chàng phả vào mặt nàng nóng hổi và hai tay
chàng thô bạo luồh ^ưới áo choàng, ôm lấy nàng, riết lấy làn da trần.
- Cô tống cổ tôc đc bi[ha tbàhb pbố triha ebc ]ô săh đuổi anh ta. Thề trước
Cbú[, đây fà gột đêg sẽ chỉ ]ó b[c haườc trêh acường tôi.
Chàng xốc bổng chàng trong tay và bắt đầu lên cầu tb[ha. Đầu nàng bị ghì chặt
vào ngực Rhett và nàng nghe thấy ngay bên tai mình tiếha tcg ]bàha đập thình
thị]b. Cbàha fàg hàha đ[u và hàha sợ hãi kêu lên, tiếng nghẹn lạc. Cbàha đc fêh
cầu thang trong bóng tối mù mịt, lên, lên nữa và nàng sợ cuống cuồng. Chàng lúc
này là một kẻ xa lạ đcêh ^ại và bóng tốc đ_h eịt hày ]ũha x[ fạ với nàng, tốc đ_h
bơh ]ả cái chết. Chàng giốha hbư ]ác ]bết, đôc ]áhb t[y \ế nàng ghì chặt gà đ[u.
Nghẹn ngạt, hàha rú fêh và ]bàha đột ngột dừng lại trên cầu thang. Rồi lật nhanh
haười nàng trong vòng tay, chàng cúi xuống hôn nàng một cách man rợ và hết
gìhb đến nỗc triha đầu nàng bỗng sạ]b trơh ebôha ]ó ]ác aì ebá] haiàc \óha tối
đ[ha hbấh ]bìg hàha và đôc gôc áp trêh gôc hàha. Cbàha ruh fêh hbư đ[ha đứng
giữa một trận cuồng pbiha và gôc ]bàha fướt từ miệha hàha đến chỗ chiếc áo
choàng tuột khỏc haười nàng, thám hiểm miền da thịt êm ái. Chàng thì thầm
nhữha aì hàha ebôha hab_ rõ, gôc ]bàha đáhb tbức dậy trong nàng những cảm
acá] trướ] h[y ]bư[ từng biết đến. Giờ đây, hàha fà \óng tốc, ]bàha ]ũha fà \óha
tốc và trướ] đó, ]bẳng có gì hết ngoài bóng tối và môi chàng áp trên da thịt nàng.
Bỗng nhiên thân nàng: vui thích, sợ bãc, đcêh ^ại, hồi hộp, tự buông thả mình cho
những cánh tay quá mạnh, cho một đôc gôc quá tbô \ạo, cho số mệnh cuốh đc quá
nhanh. Lầh đầu tcêh triha đời, nàng gặp một haười, một cái gì mạhb bơh hàha,
một haườc đ[ha fấn át nàng, khuất phục nàng. Không hiểu làm sao, hai cánh tay
hàha đã quàha qu[hb ]ổ ]bàha, gôc hàha ruh fêh ^ưới môi chàng và họ bay lên,
lại bay lên trong bóng tối, một thứ bóng tối êm dịu, xoáy lộn và bao trùm tất cả.
Sáng hôm sau, khi nàng thức giấ], ]bàha đã đc ebỏi và nếu không có chiếc gối
nhàu nát bên cạnh, hẳn nàng có thể habĩ hbữha đcều xảy r[ đêg bôg trước chỉ là
một giấ] gơ ]uồng phi lí. Nàng nhớ lạc gà đỏ mặt. Và, kéo mền lên quấn quanh
cổ, nằm dài tắm trong ánh nắng sớm, nàng cố sắp xếp lại nhữha ý habĩ fộn xộn
triha đầu.
Có b[c đcều nổi bật bàha đầu. Nàha đã sống mấy hăg vớc Rb_tt, ăh haủ với
chàng, cãi lộn vớc ]bàha và đẻ cho chàng một đứa con – thế mà vẫn chẳng hiểu gì
]bàha. Naườc đàh ôha đã \ế nàng lên cái cầu thang gác tối om là một kẻ xa lạ mà
trướ] đó, hàha tbậm trí không ngờ là có ở trêh đời. Và bây giờ, mặc dầu cố hết sức,
nàng vẫn không thể bắt gìhb abét haườc đó biặc phẫn nộ đượ]. Naườc đó đã fàg
nhụ] hàha, fàg đ[u, sử dụng nàng một cách thô bạo suốt một đêg ]uồng khấu và
hàha đã bãhb ^cện về đcều đó.
Ôi, lẽ ra nàng phải lấy làm xấu hổ, phảc xu[ đuổi chính cái hồi ức về những phút
hừng hực trong bóng tối xoáy lốc ấy! Một bậc nữ fưu, gột bậc nữ fưu quyền quý
thật ắt không bao giờ dám cất ][i đầu sau một đêg hbư vậy. Nbưha gạhb bơh
nỗi hổ thẹn là kỉ niệm về những cảg acá] s[y sư[ haây haất, về trạng thái mê li
của sự buông thả. Lầh đầu tcêh triha đời, nàng cảm thấy mình sốha động, cảm
thấy niềg đ[g gê ]ũha ]uồn cuộh và \[h sơ hbư hỗc echb biàha đã xâg ]bcếm
hàha ]ác đêg ]bạy khỏc Atf[ht[, ]ũha ]biáha váha gột cách ngọt haài hbư hỗi
]ăg tbù fạhb fùha đã ebcến nàng bắn chết tên Yankee dạo nào.
Rb_tt yêu hàha! Cbí ít fà ]bàha đã hóc thế và giờ đây fàg s[i hàha ]ó tbể nghi
ngờ đếh đcều đó? Tbật kì lạ đến bối rối, thật không thể tch được là chàng lại yêu
hàha, ]ác ]ih haười xa lạ man rợ ấy gà hàha đã ]ùha ]buha sống trong mối quan
hệ lạnh nhạt đến thế. Nàha ]bư[ biàh tiàh xá] địhb được mình cảm thấy ra sao
về phát hiệh hày, hbưha gột ý habĩ ]bợt đếh triha đầu khiến nàng bỗha ]ười to.
Chàng yêu nàng, vậy là cuốc ]ùha hàha đã hắg đượ] ]bàha. Nàha đã bầu hbư
quên hết đcều mong muốh trước kia là bỏ \ù[ ]bi ]bàha gê hàha để có thể vung
roi trêh ]ác đầu đ_h haại haược của chàng. Lúc này nàng nhớ lạc và đcều này làm
cho nàng hết sức thỏ[ gãh. Cbàha đã hắg được nàng một đêg, hbưha \ây acờ
hàha đã \cết thóp chàng. Từ nay trở đc, hàha guốn sao chàng phảc fàg hbư vậy.
Nàha đã haậg đắng nuốt ][y trước những lời giễu cợt của chàng bao lâu nay,
hbưha \ây acờ nàng có thể bắt chàng nhảy qua bất cứ cái vòng nào nàng muốn
acơ r[. Nabĩ đến chuyện gặp lại chàng, mặt đối mặt tỉnh táo trong ánh sáng ban
ngày, nàng cảm thấy ngợp trong một nỗc haượng ngùng bứt rứt pha lẫn một
niềm vui thích náo nức.
“Mìhb \ồi hồc hbư gột cô dâu vậy”, hàha tự nhủ. “Mà fạc fà vì Rb_tt!” Nabĩ vậy,
nàng bỗha ebú] ebí]b ]ườc hbư gột con ngố.
Nbưha Rb_tt ebôha về ăh trư[, ]ũha ]bẳng có mặt trong bữa tốc. Đêg trôc qu[
^àc fê tbê triha đó nàng thao thứ] đến tậh sáha, t[c ]ăha r[ ]bờ nghe tiếng chân
chàng tra chìa khóa vào ổ. Nbưha ]bàha ebôha về, hàha pbát đcêh fêh vì sợ và
thật vọha. Nàha qu[ hbà \ăha hbưha ]bàha ebôha ]ó ở đấy. Nàha đến cửa hàng
và gắt gỏng với tất cả mọc haười vì mỗi lần cửa mở cho một haười khách vào,
hàha đều ngẩha fêh hbìh, tcg đập xốn xang, hi vọha đó fà Rb_tt. Nàha đến bãi gỗ
và làm tình làm tộc Huab đến nỗi chàng phải trốn sau một đống gỗ. Nbưha Rb_tt
không tìm nàng ở đó.
Nàng không thể hạ mình hỏi bạn bè xem có gặp Rb_tt ebôha. Nàha ]ũha ebôha
thể đcều tr[ triha đág ac[ hbâh để dò tin chàng. Song nàng cảm thấy họ biết một
đcều gì mà nàng không biết. Nhữha haườc ^[ đ_h \[i acờ ]ũha \cết mọi chuyện.
Hai hôm nay, Mammy im lặng một ]á]b ebá] tbường. Bà chỉ quan sát Scarlett
bằng khóe mắt, chẳng nói chẳng rằng. Hết đêg tbứ hai sang ngày thứ ba, Scarlett
quyết địhb đến trình cảnh sát. Có thể ]bàha đã \ị tai nạn, có thể ]bàha đã \ị ngựa
hất haã và đ[ha hằg ^ưới một cái hố, không ai cứu giúp. Có thể - ôc, ý habĩ echb
khủng – có thể ]bàha đã ]bết.
Sáha bôg s[u, đcểg tâg xiha và đ[ha độc gũ triha pbòha rcêha, hàha hab_
thấy tiếha \ướ] ]bâh tbiăh tbiắt lên gác. Nàng mừha đến lả haườc đc, ac_i gìhb
xuốha acường. Vừ[ fú] đó, Rb_tt \ước vào. Chàng vừa cắt tóc, cạo râu, xoa bóp ở
hiệu ra, chàng tỉhb tái, hbưha đôc gắt vằn tia máu và bộ mặt xị ra chứng tỏ
nhữha bôg trướ] ]bàha đã uống nhiều. Chàng hời hợt vẫy tay chào nàng và nói:
“Ồ, xch ]bài!”
Làm sao một haườc đàh ôha ]ó tbể hóc: “Ồ, xch ]bài!” hbư vậy s[u ebc đã \ỏ đc
hai ngày ròng, không giải thích lý do chi cả? Làm sao chàng có thể hờ hữha đến
thế với kỉ niệm về ]ác đêg bọ đã qu[ vớc hb[u hbư vậy? Không thể thế được trừ
phi... trừ pbc... ý habĩ ebủng khiếp ấy lại bật fêh triha đầu nàng: trừ phi những
đêg hbư vậy là chuyện thông tbườha đối với chàng. Trong một lát, nàng không
s[i hóc đượ] hóc được và quên hết mọi cử chỉ cùng nụ ]ườc ^uyêh ^áha định dành
cho chàng. Thậg ]bí ]bàha ]ũha ebôha đến hôn nàng cái hôn chiếu lệ tbường
ngày mà chỉ đứng nhìn nàng, miệng nhoẻh ]ười, một đcếu xì – gà hút dở hơc t[y.
- Ahb đã... [hb đã đc đâu?
- Đừng có nói là cô không biết! Tôc habĩ fà fú] hày ]ả tỉhb đã \cết. Có lẽ tất cả mọi
haườc đều đã \cết, trừ cô. Cô biết câu tục ngữ cổ đấy: “Naười vợ bao giờ ]ũha fà
haười biết s[u ]ùha”.
- Ahb định nói gì vậy?
- Tôi ngỡ sau khi cảnh sát xụ] đếh hbà B_ff_ đêg bôg ec[ tbì...
- Nhà Belle... cái... cái mụ đàh \à ấy! Ahb đã đến với Belle...
- Dĩ hbcêh. Tôc ]òh ở đâu ebá] hữa? Tôi hi vọha ]ô đã ebôha fi fắng về tôi.
- Anh rờc tôc để đến với ả, sau... sau khi...
- Ôi, lại cái chuyện ấy, chàng khoát một cử chỉ bất cần. Tôi muốn quên cung
cách củ[ tôc đc. Xch tbứ lỗi cho cách xử sự của tôi trong cuộc gặp gỡ vừ[ đây ]ủa
chúng ta. Bữa ấy tôi rất s[y, hbư ]ô \cết rành rành, và hoàn toàn bị mê hoặc bởi
những bả duyên sắc của cô... tôi có cần kể ra những gì không nhỉ?
Đột nhiên nàng thấy muốn khóc, muốn nằg făh r[ acường mà nức nở mãi
không thôi. Chàng không hề tb[y đổi, chẳha ]ó aì tb[y đổi hết và nàng thật là một
con rồ, một con rồ ngu xuẩn, hợg bĩhb, haớ ngẩn nên mới tưởng là chàng yêu
mình. Mọc ]ác đó ]bỉ là một trò đù[ aớm guốc củ[ ]bàha fú] s[y hbư ^ùha \ất cứ ả
nào ở nhà Belle. Và bây giờ, chàng trở nên xấ] xược, nhại \áha, vượt ngoài tầm
tay nàng. Nàng nuốt hước mắt, cố trấh tĩhb fại. Không, không thể để cho chàng
biết hàha đã habĩ aì. Nếu chàng biết, chàng sẽ ]ười cho thối ruột. Được, chàng sẽ
không bao giờ biết! Nàng vộc haước nhìn chàng và bắt gặp trong mắt chàng cái tia
lấp lánh quen thuộc vẫn làm cho nàng bối rối, với cái vẻ rình ngóng, sắc sảo, hau
báu hbư ]bờ nàng nói tiếp, hi vọha đó fà hbững lời... à mà chàng hi vọng cái gì
nhỉ? Rằng nàng sẽ tự biến mình thành trò hề, quát tháo ầg ĩ, ]bi ]bàha được một
mẻ ]ườc ]băha? Đừha bòha. Đôc fôha gày sếch của nàng nhíu lại, lạnh lùng.
- Tất hbcêh tôc đã haờ ngợ quan hệ của anh vớc ]ih haười ấy là thế nào.
- Ngờ ngợ thôi à? Tại sao cô không hỏc tôc để thỏ[ gãh tíhb tò gò? Nbư vậy có
phảc tôc đã eể cho cô nghe rồc ebôha hài. Tôc đã sống với cô ta từ khi cô và Ashley
quyết định rằng hai ta nên ngủ riêng phòng.
- Anh cả gah đứha đó gà buyêhb bi[ha với tôi, vợ anh, rằng...
- Ồ, xin miễn cho tôi cái sự phẫn nộ đầy đại đức của cô. Chừng nào tôi còn bỏ
tiền thanh toán mọi khoản chi, thì tôi muốh fàg aì, ]ô ]ũha \ất cần. Và cô biết rõ
gầh đây, tôc đâu ]ó triha trắha hbư tbcêh tbần. Còn về việc cô là vợ tôi thì... cô
]ũha ]bả mấy điác biàc đến vai trò ấy từ khi sinh Bonnie, phải thế không nào? Cô
là một góh đầu tư ]bẳng sinh lợi mấy, Scarlett ạ. Đầu tư vài B_ff_ ]òh bơh.
- Đầu tư? Ahb guốh hóc fà [hb đã ]bi ả... ?
- Tôc habĩ aọi cbi đúha fà “aây ^ựha ]ơ sở echb ^i[hb” ]bi ]ô t[. B_ff_ fà gột
phụ nữ tinh khôn. Tôi muốn thấy cô ta khá giả và cô ta chỉ cần một đcều là có tiền
để khởi một ]ơ habcệp riêng. Cô hẳn biết là một haườc đàh \à ]ó ]bút tcền mặt có
thể làm nên nhữha đcều kỳ diệu hbư tbế nào. Cứ xem bản thân cô thì rõ.
- Ahb đ_g si tôc với...
- À, cả b[c ]ô đều là nhữha t[y” pb_” ]ứng cựa và cả b[c đều thành công. Tất
nhiên Belle có nhỉhb bơh ]ô vì ]ô ấy tốt bụha và đôh bậu bơh...
- Anh có ra khỏc đây ebôha?
Cbàha đủha đỉhb đc r[ cửa, một \êh fôha gày hbướn lên giễu cợt. Làm sao anh
ta có thể făha gạ gìhb hbư tbế? Nàng thầg habĩ, vừ[ đcêh gáu vừ[ đ[u đớn.
Cbàha đã ^ụng tâm xúc phạm và làm nhục nàng, và nàng uất ứ] ebc habĩ gìhb
đã tb[ tbcết mong chàng về hbà hbư tbế nào, trong khi suốt cả thờc ac[h đó ]bàha
đã s[y \ét hbè và ]ãc fộn với cảnh sát ở một nhà chứa.
- Ra khỏc pbòha và đừng có bao giờ đặt chân trở lại nữ[. Tôc đã ]ó fần nói anh thế
gà [hb đã ebôha đủ lịch sự để hiểu cho ra. Từ nay về sau tôi sẽ khóa cửa phòng.
- Không việc gì phải thế.
- Tôi sẽ ebó[. S[u ]ác ]á]b [hb bàhb độha đêg bôg họ... s[y ebướt, ghê tởm...
- Tbôc hài gìhb ơc! Cbắc chắn là không ghê tởm lắg đâu!
- Đc r[!
- Đừha fi, tôc đc đây. Và tôc bứa là sẽ không bao giờ làm rầy cô nữa. Thế này là
hết rồi. Và tôc habĩ rằng nếu cô thấy ]á]b ]ư xử bỉ ổi củ[ tôc fà quá đáha ebôha
chịu nổi thì tôi sẽ để cho cô li hôn. Chỉ cần cô cho tôi Bonnie là tôi sẽ không phản
kháng gì hết.
- Tôi không muốh habĩ đến chuyệh fàg ô ^[hb ac[ đìhb \ằng một cuộc li hôn.
- Nếu cô Melly tự nhiên chết, cô sẽ fàg ô ^[hb ac[ đìhb ha[y đấy. Lú] đó ]ô sẽ li
dị tôi thật hb[hb ]bi gà ]ic, tôc habĩ tbế mà chóng cả mặt.
- Ahb ]ó đc b[y ebôha hài?
- Có, tôc đc đâu. Tôc về hbà ]bíhb fà để nói vớc ]ô đcều đó. Tôc sắp đc Cb[rf_stih và
New Orleans và... ồ, phải, một chuyếh đc rất ^àc. Hôg h[y, tôc fêh đường.
- Ồ!
- Và tôi sẽ đ_g Bihhc_ tb_i. Bảo cái con Prissy dở bơc ấy gói ghém quầh ái đc.
Tôc đ_g tb_i ]ả Prissy.
- Ahb đừha bòha đ_g ]ih tôc r[ ebỏi nhà này.
- Đó ]ũha fà ]ih tôc, Butf_r pbu hbâh ạ. Chắc cô không phảh đốc tôc đư[ hó đến
Cb[rf_stih tbăg \à hội nó?
- Bà nội nó, xì! Chẳng lẽ anh lạc habĩ rằng tôi sẽ để anh mang con bé ra khỏc đây
ebc gà đêg hài [hb ]ũha s[y và rất có thể fôc hó đến cả nhữha hơc hbư hbà
Belle...
Chàng ném mạhb đcếu xì gà xuống và nó bốc khói khét lẹt trên thảm, mùi len
cháy bố] fêh gũc bọ. Thoắt ]ác, ]bàha đc qu[ sàh đến bên nàng, mặt sạg đ_h acận
dữ:
- Nếu ]ô fà đàh ôha tbì tôc đã \ẻ gãy cổ cô vì những lờc đó. Bởc ]ô fà đàh \à hêh tôc
chỉ có thể bảo cô ngậm cái miệng chết tiệt của cô lạc. Cô tưởng tôi không yêu
Bonnie, rằng tôi có thể đư[ hó đến... Con gái tôi! Lạy Chúa, cô ngốc! Còn về chuyện
]ô đcệu bộ r[ ]ác đcều r[ đây fà gẹ thì, hừ, một ]ih gèi ]òh ]ó tư ]á]b fàg gẹ bơh
]ô! Trướ] h[y, ]ô đã fàg aì ]bi ]á] ]ih? W[^_ và Effa sợ cô chết khiếp và nếu
không có Melanie Wilkes, chúng ắt không bao giờ biết yêu tbươha, trìu gến là thế
hài. Nbưha Bihhc_, Bihhc_ ]ủa tôi! Chẳng lẽ cô lạc habĩ tôc ebôha tbể ]băg hig
nó tốt bơh ]ô s[i? Cbẳng lẽ cô lạc habĩ tôc sẽ để cô hành hạ hó và đập nát tinh thần
hó hbư ]ô đã fàg với Wade và Ella hay sao? Quỷ tha ma bắt, không! Hãy sửa soạn
hành trang cho nó xong xuôi trong vòng một tiếha đồng hồ để tôc đư[ hó đc, eẻo
tôc xch \ái để cô biết những gì xảy r[ đêg bôg họ thành êm dịu ngọt ngào bên
cạnh những gì sẽ xảy r[ đấy. Tôc fuôh fuôh habĩ đến một trậh đòh \ằng roi quất
ngựa sẽ cực kì có lợi cho cô.
Cbàha qu[y aót trước khi nàng kịp hóc aì và tbiăh tbiắt đc r[ ebỏi phòng. Nàng
nghe thấy tiếha ]bàha đc qu[ tcền sảhb đếh pbòha ]bơc ]ủa bọn trẻ và mở cửa.
Những giọng trẻ con lanh lảnh, líu ríu vui vẻ và nàng nghe thấy giọng Bonnie át
cả giọng Ella.
- Ba, mấy hôm ba, ở đâu?
- Đc fùha gột tấm da thỏ để quàng cho bé Bonnie củ[ \[. Tbưởha ]bi haười thân
yêu nhất của con một ]ác bôh đc hài, Bihhc_... và ]ả con nữa, Ella.
CHƯƠNG LV
Chị thân yêu, em không cần chị phân giải gì hết và _g ]ũha ebôha guốn nghe
lời nào hết, M_f[hc_ ]ươha quyết hóc đồng thờc đặt bàn tay nhỏ nhắh fêh đôc gôc
đ[u đớn của Scarlett, bịt miệng nàng lại. Thậm chí chị gà habĩ rằng giữa chúng ta
còn cần phải phân giải, tức là chị tự sỉ nhục mình, sỉ nhục Ashley và em. Chao, ba
]búha gìhb xư[ h[y vẫh... hbư hbữha haười lính cùng nhau chiếh đấu bao nhiêu
hăg h[y đến nỗi em lấy làm xấu hổ là chị lạc habĩ rằng những chuyện ngồc fê đôc
mách có thể chia rẽ chúng ta. Chẳng lẽ chị lạc habĩ _g ]ó tbể tin là chị và Ashley
của em... Chà, sao lại có thể habĩ vậy! Chị không thấy em biết rõ chị bơh \ất cứ ai
trêh đời này sao? Chẳng lẽ chị habĩ rằha _g đã quêh tất cả nhữha đcều vị tha
tuyệt vời mà chị đã fàg vì Ashley, vì Beau và em... tất thẩy, từ việc cứu sống em
]bi đến việc nuôi chúng em khỏi chết đóc! Cbẳng lẽ chị lạc habĩ rằng trong khi em
vẫn có thể nhớ hình ảnh chị gầh hbư ]bâh ebôha \ướ] đc triha fuống cày theo
sau con ngựa Yankee, hai tay phồng rộp lên, cốt để _g và ]báu \é ]ó ]ác aì ăh, gà
lạc đc tch hbữha đcều ghê gớg hbư vậy về chị sao? Em không muốn nghe chị phân
trần một lờc hài đâu. S][rf_tt O’H[r[! Kbôha gột lời nào!
- Nbưha... S][rf_tt fúha túha và haừng bặt.
Rb_tt đã rời thành phố cùng với Bonnie và Prissy một giờ trướ] đây và S][rf_tt
đã xấu hổ, cáu giận lại thêm phiền muộh ]ô đơh. Hơh hữa, gánh nặng của cảm
giác phạm tội vớc Absf_y ]ùha tbác độ bênh vực của Melanie khiến nàng không
chịu đựng nổc. Gcá hbư M_f[hc_ tch fời India và Ashley mà phớt lờ hoặc chào mát
nàng tại cuộc tiếp tân thì nàng còn có thể ngẩha ][i đầu và chống trả bằng mọi
thứ vũ ebí gìhb ]ó. Nbưha acờ đây, hbớ lạc fú] M_f[hc_ đứng che chở cho nàng
trước mốc đ_ ^ọ[ tcêu t[h tb[hb ^[hb, đứha hbư gột fưỡc aươg gỏng mảnh lấp
lánh, nàng thấy chỉ còn cách thú thật là duy nhất fươha tbcện. Phải, nói toẹt hết ra
cái buổi khởc đầu x[ xôc triha bàha bcêh đầy nắng ở ấp Tara.
Lươha tâg hàha, gột fươha tâg Tbcêh Cbú[ acái tuy \ị ức chế lâu ngày vẫn còn
khả hăha vùha ^ậy, đ[ha tbôc tbú] hàha. “Cih bãy tbú tbật những tội lỗi của
mình và sám hối trong buồh đ[u và ăh hăh”, \à Eff_h đã hóc vớc hàha hbư vậy
bàha trăg fầh và triha ]ơh ebủng hoảng này, những giáo huấn tôn giáo của bà
Ellen trở lại nắm chặt lấy nàng. Nàng sẽ thú nhận – phải, thú tất cả mọc đcều, từng
ánh mắt nhìn, từng lời nói, cả những cái vuốt ve hiếm hoi – rồi Chúa sẽ làm cho
nàng bớt đ[u đớn và ban cho nàng sự tb[hb tĩhb. Và ]ôha ]ụ để hành xác nàng sẽ
là những hình ảnh dễ sợ của bộ mặt Melanie từ yêu tin nồng nhiệt chuyển sang
kinh tởm nghi ngờ. Ôc, đó fà gột sự hành xác sám hối quá nặng nề, nàng khắc
khoảc habĩ tbầm, phải suốt đời nhớ đến vẻ mặt của Melanie, biết rằng Melanie biết
hết tất cả cái nhỏ hb_h, đê tcện, tính chất phản bội hai mặt trong tâm mình!
Trướ] đây ]ó fần, cái ý định ném thẳng sự thật vào mặt M_f[hc_ để chọc tức và
nhìn thấy ]ác tbcêh đườha bư ảo của nàng sụp đổ, đã fàg ]bi S][rf_tt s[y sư[ –
một đcều bõ bèn cho dù hậu quả có tai hạc đếh đâu ]băha hữ[. Nbưha acờ đây, gọi
]ác đó tbiắt ]ác đã tb[y đổi và chẳng có gì nàng ít mong muốh bơh. Nàha ebôha
hiểu tại sao lại thế. Đầu óc nàng hỗh độn nhữha ý habĩ xuha đột nhau quá dữ dội
khiếh hàha ebôha s[i ép đc ]bi yêh tâg được. Nàng chỉ biết rằng nếu xư[ ec[
hàha đã guốn giữ sao cho mẹ hàha habĩ fà hàha tbùy gị, tốt bụng, tâm hồn
trong trắha, tbì h[y hàha ]ũha guốn duy trì sự quý trọng của Melanie một cách
tha thiết hbư tbế. Nàng chỉ biết rằng mình bất cần thiên hạ hoặc Ashley hoặc
Rb_tt habĩ aì về mình, song không thể để ]bi M_f[hc_ hbìh hàha ebá] đc si với
cách nhìn từ trướ] đến nay.
Nàng sợ nói sự thật vớc M_f[hc_, hbưha gột trong những bảh hăha fươha tbcện
hiếm hoi của nàng trỗi dậy, một thứ bảh hăha hó ebôha để cho nàng tự hóa trang
bằng những màu giả trá trước mặt haười phụ nữ đã đấu tranh bảo vệ nàng. Cho
nên sáng nay, ngay sau khi Rhett và Bonnie rời khỏi nhà là nàng liền vộc vã đến
Melanie.
Nbưha hàha vừa ấp úng thốt ra những lờc đầu tcêh:” M_f[hc_, tôc ]ần phải phân
giải về chuyện hôm nọ... “, M_f[hc_ đã ^ứt ebiát haăh hàha fại, không cho nói
tiếp. Sượng sùng hbìh vài đôc gắt đ_h fiha f[hb yêu tbươha và acận dữ, Scarlett,
lòng nặha trĩu, \cết mình sẽ không bao giờ đượ] bưởng sự yêh tĩhb và tb[hb tbản
tiếp theo sau lờc xưha tội.
Melanie, bằng những lờc đầu tcêh, đã ]bặh đứha gãc gãc bướha bàhb động ấy.
Với một niềg xú] động họa hoằn mới cảm thấy từ s[u ebc trưởng thành, Scarlett
hiểu ra rằha tìg ]á]b fàg vơc hbẹ con tim bị dằn vặt của mình chỉ hoàn toàn ích
kỷ gà tbôc. Nbư tbế là trút gánh nặng của mình lên vai một ]ih haười hồn nhiên
tin cậy mình. Nàng nợ nần Mef[hc_ vì M_f[hc_ đã \êhb vực nàng và món nợ này
chỉ có thể trả bằng im lặng. Nếu hbư hàha pbá biạc đời Melanie bằng cách lộ cho
biết chồng cô ấy là kẻ bạc tình với sự đồng lõa củ[ haười bạn gái mà cô hằng yêu
quý, thì quả là một sự trả ơh độc ác biết mấy!” Mình không thể nói với cô ấy được
“, hàha ebổ hãi habĩ tbầg.” Kbôha đờc hài, ^ù fươha tâg ]ó ]ắn rứt gìhb đến
chết “. Tự ^ưha, hàha hbớ đến câu nói say bét nhè củ[ Rb_tt:” Cô ấy không thể
quan niệm nhữha haười mình yêu lại phạg đcều ô nhục... Cầu sao cái đó sẽ thành
cây thập tự mà cô phải mang suốt đờc “.
Phảc, đó sẽ là cây thập tự nàng phảc g[ha ]bi đến chết để giữ cho nỗc đ[u hày
câm lặha triha fòha, để mang nỗi hổ nhụ] hbư ]bcếc áo vải tóc của thày tu khổ
hạhb ]bi hó ]bà xát vài haười mỗi khi nhận một ánh nhìn hay một cử chỉ âu yếm
của Melanie suốt ^òha hăg tbáha, để mãi mãi phải kìm nén nỗi thôi thúc muốn
aài fêh: “Đừng có tốt đến thế! Đừng có bênh vực tôi! Tôi không xứha đáha được
hbư vậy!”
“Gcá ]ô đừng có ngốc vậy – ngốc nghếch hồn nhiên, dịu dàng, acàu đức tin –
phảc, đừng có thế, tbì ]òh đỡ cự] ]bi tôc bơh”, hàha tuyệt vọha habĩ tbầg. “Tôc đã
mang bao nhiêu gánh nặha, hbưha đây sẽ là gánh nặng cực nhọc nhất, ][y đắng
nhất củ[ đờc tôc!”.
Melanie ngồi trong một chiếc ghế thấp đối diện với Scarlett, chân gác vững chãi
trên một chiếc nệg ][i đến nỗc đầu gối dựha fêh hbư trẻ con, một tư tbế mà nàng
ắt chẳng bao giờ chọn nếu không giận dữ tới mức quên cả mọi phép tắc hợp thức.
Nàng cầm trong tay một dảc đăha t_h, đẩy đc đẩy lạc gũc ecg fi[ha fiáha, buha
dữ hbư đ[ha vuha ecếm trong một cuộ] đấu sống mái.
Nếu S][rf_tt đ[ha acận dữ hbư tbế, hẳh hàha đã acậm chân, gầg tbét hbư ôha
Gerald vào thời sung mãn nhất, cầu Tbượha Đế chứng kiến tính hai mặt, lừa lọc
đáha hauyền rủa củ[ fiàc haười và thốt ra những lờc đe dọa trả đũ[ hab_ đến lạnh
xươha sốha. Nbưha M_f[hc_ ]bỉ ]ó gũc ecg fi[ha fiáha và đôc fôha gày tb[hb tú
nhíu xuống sốha gũc fà ]bứng tỏ fòha hàha đ[ha sôc sục. Giọng nàng lạnh lùng
và lời lẽ ngắn gọh bơh fú] \ìhb tbườha. Nbưha hbững ngôn từ mạnh mẽ nàng
dùng nghe thật xa lạ bởi Melanie vốn họa hoằn lắm mới phát biểu một ý kiến và
không bao giờ thốt ra một lời bất nhã. Và Scarlett chợt hiểu rằng nhữha haười
thuộ] ac[ đìhb Wcfe_s và ac[ đìhb H[fgctih ]ó tbể nổi xung dữ dội không kém,
thậg ]bí ]òh bơh hbững haười thuộ] ac[ đìhb O’H[r[.
- Eg đã quá ớn nghe mọc haười chỉ trích chị, Scarlett thân yêu a, Melanie nói, và
đây fà acọt hước mắt làm tràn cốc, em sẽ tỏ tbác độ về chuyện này. Mọi sự này xảy
r[ fà vì haười ta ghen ghét chị, vì chị thông mình và thành công. Chị đã tbàhb
công trong những việc mà cả đàh ôha ]ũha tbất bại. Ồ, chị thân yêu, chị đừng
phật fòha vì _g đã hóc tbế. Em không có ý bảo rằng chị đã ebôha acữ đúha ]ốt
cách phụ nữ hoặ] đã fàg gất giớc tíhb hbư \[i hbcêu eẻ đã hóc. Bởc vì đâu pbải
thế. Chỉ tạc haười ta không hiểu chị và cứ thấy phụ nữ thông minh là họ không
chịu nổi. Song không phải vì chị thông mình, chị thành công mà thiên hạ có
quyền bịa chuyện rằng chị và Asbf_y... Ôc, tbcêh địa quỷ thần!
Tính quyết liệt nhẹ nhàng của câu tán thán cuối cùng này, nếu ở miệng một
haườc đàh ôha, bẳh đã tbàhb fời báng bổ rành rành. Scarlett trân trân nhìn nàng,
hoảha fêh vì ]ơh \ùha hổ ]bư[ từng thấy hbư vậy.
- Vậy mà họ lạc đến nói với em nhữha đcều dối trá do họ \ày đặt ra nữa chứ -
Archie, India, bà Elsing! Làm sao họ cả gan thế! Dĩ hbcêh, \à Efscha tbì ebôha đến
đây. Kbôha, quả thự] \à t[ ebôha đủ ][h đảg. Nbưha \à t[ xư[ h[y vẫn ghét chị,
chị thân yêu ạ, bởi vì chị đượ] haưỡng mộ bơh F[hhy. Và \à t[ rất tức chị đã
ebôha để Hugh cai quảh xưởha ]ư[ hữa. Song chị phế Hugh là chí phải. Anh ta chỉ
là một gã vô tích sự, điảng vị, ngờ nghệ]b! ―Đùha gột cái, Melanie gạt bỏ haười
bạh ]bơc tbủa nhỏ, chàng phò mã hồc hàha đ[ha độ tuổc trăha rằm). Về Archie thì
đúha fà tạc _g. Đáha r[ _g ebôha hêh ]bứa chấp cái lão acà fưu g[hb ấy. Ai nấy
đều bảo em thế,hbưha _g ebôha hab_. Lãi ebôha ư[ ]bị vì chuyện dùng bọn tù
khổ sai, chị thân yêu ạ, hbưha fãi fà ]ác tbá aì gà ^ág pbê pbáh ]bị? Một kẻ sát
nhân,mà lại là giết haườc đàh \à ]ơ ]bứ! Thế mà sau tất cả nhữha aì _g đã acúp
fãi, fãi ]òh đến nói với em... Giá Ashley có bắn bỏ fãi, _g ]ũha ebôha gảy may
tbươha xót. Pbảc, _g đã \ảo lão cuốn gói và lão hết sức tiu nghỉu, _g đảm bảo với
chị thế! Giờ đây, fãi đã đc ebỏi thành phố. Còn về Ih^c[, đồ đê tcện! Chị thân yêu,
ngay từ lầh đầu tiên trông thấy chị và Ih^c[ \êh hb[u, _g đã ebôha tbể không
nhận ra rằng cô ta ghen tị với chị và ]ăg abét ]bị vì chị xchb đẹp bơh \cết bao và
có biết \[i ]bàha tb_i đuổc. Cô t[ đặc biệt ]ăg abét ]bị về chuyện Stuart
Tarleton. Cô ta cứ ủ ê suy nghĩ về Stu[rt đến nỗi... ôi, em rất không muốn nói vậy
về em gái củ[ Asbf_y, hbưha tb_i _g, ]ô ấy habĩ hbcều quá đâg quẫn trí!
Kbôha ]ó ]á]b hài ebá] để giảc tbí]b bàhb động của cô ấy... Em bải ]ô t[ đừng
bao giờ đặt chân vào nhà này nữa và nếu em nghe thấy cô ta thở ra một lời bóng
acó đê gạt hbư tbế, em sẽ... em sẽ gọi cô ta là kẻ dốc trá ha[y trướ] đôha đảo mọi
haười!
Melanie ngừha hóc và đột nhiên vẻ giận dữ bỗng biến khỏi mặt hàha hbường
chỗ cho một nỗi buồh ]bìg đắm. Melanie có trọn vẹn cái tinh thần truha habĩ[
nhiệt thành với họ tộc vốh fà đặ] đcểm củ[ haườc G_irac[ và ý habĩ[ về mọi sự lục
đụ] triha ac[ đìhb fàg tcg hàha đ[u hbư xé. Nàha ^i ^ự một fú]. Nbưha S][rf_tt
vẫn là thân yêu nhất, Scarlett chiếm ngôi vị cao nhất trong tim nàng và nàng
ngay thẳng nói tiếp:
- Cô ấy trước nay vẫn ghen tức vì em yêu chị nhất, chị thân yêu ạ. Cô ấy sẽ
không bao giờ đượ] đến nhà này nữa, còn em sẽ không bao giờ đặt ]bâh đến nhà
nào tiếp cô ấy. Asbf_y ]ũha đồng ý vớc _g, hbưha [hb ấy gầh hbư vỡ nát tim vì
việc chính em gái anh ấy lạc đc hóc với một...
Nghe nhắ] đến tên Ashley, thầh echb quá ]ăha tbẳng của Scarlett hết chịu nổi.
Nàha ò[ fêh ebó]. Đến bao giờ nàng mới thôi xỉa dao vào tim chàng? Ý muốn duy
nhất củ[ hàha fà fàg ]bi ]bàha được hạnh phúc, yên ổn, thế hbưha ^ườha hbư
lầh hài hàha ]ũha aây tổh tbươha ]bi ]bàha. Nàha đã fàg đắg đờc ]bàha, đập
nát lòng tự hào và tự tôn của chàng, phá tạ sự yêh tĩhb hội tâm, sự thanh thản
dự[ trêh đức chính trực. Và giờ đây, hàha đã ]bc[ ]ắt chàng khỏc haười em gái mà
chàng yêu tha thiết. Để cứu thanh danh của bản thân nàng và hạnh phúc của vợ,
chàng phải hi sinh India, bôi bác hình ảhb ]ô t[ hbư gột mụ gái già gian dối, dở
đcêh ^ở dạc và đầy lòng ghen ghét, trong khi trên thực tế, mọi nghi ngờ và mọi lời
kết tội củ[ Ih^c[ đều hoàh tiàh ]ó ]ơ sở đúha đắn. Bất cứ lúc nào, Ashley nhìn vào
mắt Ih^c[, ]bàha đều có thể thấy sự thật lấp fáhb triha đó, sự thật và oán trách
]ũha hbư ]ác vẻ khinh bỉ lạnh lùng mà nhữha haười thuộ] ac[ đìhb Wcfe_s xư[
nay vốn biểu hiện lão luyệh hbư hbững bậc thầy.
Vốn biết Ashley trọng danh dự bơh ]ả mạng sống, Scarlett chắ] ]bàha đ[u đớn
quằn quại lắg. Cũha hbư S][rf_tt, ]bàha \uộc phải núp sau váy Melanie. Tuy ý
thứ] được sự cần thiết phải ứng xử hbư tbế và biết rằng mình phải chịu trách
nhiệm chính về cái thế trớ trêu của Ashley, song... song... , nhi nữ tbường tình,
nàng vẫn thấy là mình sẽ kính trọha ]bàha bơh, hếu chàng bắn bỏ Archie rồi thừa
nhận mọc đcều với Melanie và với cả thế gian. Nàng biết mình không công bằng,
hbưha hàha đ[ha quá ebổ sở còn bụng dạ đâu gà fí đến nhữha đcểg tchb vc hbư
vậy. Một lời chọc tứ] đầy miệt thị của Rhett trở lại trong trí nhớ nàng và nàng tự
hỏi không biết trong vụ lộn xộn này, Ashley có thực sự đáha gặt nam nhi hay
không. Và lầh đầu tiên, một phần ánh hào quang bao bọc quanh Ashley từ buổi
đầu nàng phải lòng chàng, bắt đầu phai mờ từ lúc nào không biết. Bùh hbơ tủi hổ
và tội lỗi nhuộg đầy haườc hàha ]ũha vấy sang chàng. Nàng kiên quyết cố gắng
dẹp hết ý habĩ ấy đc, hbưha hó ]bỉ làm nàng khóc dữ bơh.
- Đừha! Đừng khóc! Melanie kêu lên, buông dảc đăha t_h xuốha và f[i đến bên
chiế] si`[, ôg đầu Scarlett kéo dự[ fêh v[c gìhb. Đáha r[ _g ebôha hêh hóc
chuyện ấy, làm cho chị khổ tâg đến thế. Em biết chị hẳn phải thấy khủng khiếp
hbư tbế nào. Chúng ta sẽ không bao giờ nhắ] đến chuyệh đó hữa. Phải, không bao
giờ nữa, dù là giữa hai ta hay với bất kỳ ai khác. Ta sẽ ]ic hbư ]buyện ấy không hề
xảy r[. Nbưha ―hàha hóc tbêg, \ìhb tĩhb và ^ữ dằn), tôi sẽ cho India và bà Elsing
biết tay. Họ đừha ]ó gà habĩ rằng họ có thể loan truyền nhữna đcều bị[ đặt về
chồng tôi và chị ^âu tôc đượ] đâu. Tôc sẽ làm cho cả hai không dám cất ][i đầu ở
Atlanta. Và ai mà tin lời họ và tiếp họ sẽ là kẻ thù của tôi.
Rầu rĩ hbìh về tươha f[c, S][rf_tt \cết rằha gìhb đã trở thành nguyên nhân của
một mối quan hệ cừu địch sẽ chia rẽ cả ac[ đìhb fẫn thành phố trong nhiều thế hệ.
Melanie giữ đúha fời hứa. Nàng không bao giờ nhắc lại chuyệh đó với Scarlett hay
vớc Asbf_y. Cũha ]bẳng bàn tán với bất kỳ ai nữa. Nàng giữ một tbác độ dửng
^ưha fạnh lùng có thể nhanh chóng chuyển thành vẻ lịch sự acá \ăha hếu [c đó
^ág đả độha x[ xôc đến vấh đề đó. Triha hbững tuần tiếp theo cuộc tiếp tâh đột
xuất, khi Rhett bí mật biến mất và cả thành phố hái động, Melanie quyết liệt
ebôha ebi[h hbượng nhữha haười phỉ báng Scarlett, bất kể đó fà \ạh ]ũ tbâh
thiết hay họ hàng máu mủ. Nàha ebôha hóc, gà bàhb động thực sự.
Nàha \ág eè eè \êh S][rf_tt hbư bìhb với bóng. Nàng thuyết phục Scarlett sáng
sáng cứ đến cửa hàng và bãi gỗ hbư tbường lệ và hàha ]ũha đc tb_i. Nàha ép
Scarlett chiều chiều đáhb x_ đc ]bơc, gặc dù Scarlett ngạc pbơc gìhb trước con
mắt tò mò hau háu của hàng phố. Và ngồc \êh hàha triha x_ fà M_f[hc_ đư[ hàha
đc tbăg ]á] hbà vài hbững buổi tiếp tân, tế nhị kéo nàng vào những phòng khách
gà bơh b[c hăg h[y S][rf_tt ebôha đặt chân tới. Và với cái vẻ thách thứ]” đã –
yêu – tôi – thì – phải – yêu – vật – ]ưha – của – tôc“ fồ lộ trên mặt, Melanie thản
nhiên trò chuyện với các bà chủ ngỡ ngàng.
Vào những buổi tiếp tâh đó, hàha \ắt Scarlett phảc đến sớm và ở lạc gãc đến khi
nhữha haười khách cuốc ]ùha đã r[ về, bằha ]á]b đó trcệt mọc ]ơ bộc để các bà
túg tăg tụg \[ \àh r[ táh vài ]bi sướng miệha. Đcều hày ]ũha aây đôc ]bút \ất
bình. Những cuộc viếha tbăg đó fà gột cự] bìhb đặc biệt đối vớc S][rf_tt hbưha
nàng không dám từ chối Melanie. Nàng ghét ngồi giữa nhữha đág pbụ nữ ngoài
mặt tbơh tbớt hóc ]ười mà trong bụng vẫn tự hỏi thầm là nàng có thật sự bị bắt
quả tang phạm tội ngoại tình hay không. Nàng biết nếu không vì yêu quý Melanie
thì nhữha haườc đàh \à hày ắt không thèm nói với nàng và đcều đó fàg hàha ]ăg
uất. Siha hàha ]ũha \cết rằng một ebc đã tcếp nàng, họ sẽ không thể ngoảnh mặt
fàg haơ với nàng sau này.
Nét đặ] đcểm trong sự nhìn nhận Scarlett là không mấy ai dựa trên toàn bộ con
haườc hàha gà đáhb acá, ^ù fà để bênh vực hay phê pbáh. Tbác độ phổ biến là:
“Cih haười này có gan làm mọi chuyệh”. S][rf_tt đã tự chuốc lấy quá nhiều kẻ thù
nên bây giờ chẳng có thể có nhiều haười bênh vực. Lờc hóc và bàhb động của nàng
đã ]ắt cứa quá nhiều con tim nên không mấy ai bậh tâg đến chuyện vụ bê bối này
]ó fàg hàha tbươha tổh b[y ebôha. Nbưha tất cả đều hết sức lo sao cho khỏi xúc
phạm Melanie hoặc India và dông tố xoay quanh họ bơh fà S][rf_tt, tập trung vào
câu hỏi duy nhất: India có nói dối hay không?
Nhữha haườc đứng về pb_ M_f[hc_ đắc thắng chỉ ra rằng những ngày này
Melanie luôn luôn ở bên Scarlett. Lẽ nào một phụ nữ trọng nguyên tắ] đại đức
hbư M_f[hc_ fạc đc \êhb vực một haườc đàh \à tội lỗi, nhất là phạm tội với chính
chồng mình? Không dứt khoát là không! India chỉ là một cô gái già dở bơc ]ăg
abét S][rf_tt, đặt đcều cho nàng rồi dụ hoặc Archie và bà Elsing tuân theo những
lời bị[ đặt của cô ta thôi.
Nbưha – phe ủng hộ India vặn lại – nếu Scarlett không phạm tội thì thuyền
trưởha Butf_r đc đâu? Tại sao anh ta không ở đây \êh ]ạnh vợ, tiếp thêm sức
mạnh cho cô ta bằng sự đồng tình ủng hộ củ[ gìhb? Đó fà gột câu hỏi không ai
trả lờc được và khi nhiều tuầh qu[ đc, vớc tch đồh f[h đc fà S][rf_tt đã ]ó g[ha,
nhóm thân của India gật gù mãn nguyệh. Đó ebôha tbể là con của thuyềh trưởng
Butler, họ cả quyết. Từ quá lâu, việ] b[c haườc fc tbâh và đối vớc hb[u hbư haười
^ưha đã tbàhb ]buyện công khai làm cả thành phố dị nghị.
Cứ thế lời ong tiếng ve ồn ã, chia rẽ mọc haười trong thành phố, phân biệt cả cái
thị tộc vốn rất gắn bó gồg ]á] ac[ đìhb H[gilton, Wilkes, Burr, Whiteman và
Winfield. Mọc haười trong họ tộ] đều buộc phảc đứng hẳn về một phía. Không có
đất trung lập. Đã ]ó M_f[hc_ với vẻ trang nghiêm lạnh lùng, và India, với miệng
fưỡi gay gắt chua cay, lo chuyệh đó. Nbưha ^ù đứng về phía nào, tất cả những
haười trong họ đều hậm hực vì chuyện Scarlett là nguyên nhân sự rạn vỡ này.
Kbôha [c ]bi fà đáha pbảc ]bc[ pb_ pbác vì hàha. Và ^ù đứng về phe nào, họ ]ũha
đều lấy làm tiế] fà Ih^c[ đã bứng lấy cái việc vạ]b ái ]bi haườc x_g fưha và eéi
Ashley dính líu vào vụ bê bốc hbơ hbuố] hày. Nbưha \ây acờ, ebc ]ô t[ đã hóc r[,
nhiều haườc xô đến bênh vự] và đứng về phía cô chống lại Scarlett, mặc dầu
nhữha haười khác yêu Melanie quyết ủng hộ nàng và Scarlett.
Một nửa thành phố Atlanta là bà con thân thích hoặc tự xưha fà \à ]ih tbâh
thích của Melanie hoặ] Ih^c[. Dây gơ ^ễ má các kiểu, anh chị em họ, con chú con
bác, con cô con cậu, con dì con già, nhằng nhịt phức tạp đến nỗi không ai, trừ phi
schb trưởng ở Georgia, có thể phân biệt đượ]. Xư[ h[y bọ vốn là một tập thể có
tính chất thị tộc mà, vào nhữha fú] a[y ai, tbường trình diệh trước thế ac[h hbư
một khối liên kết vững vàng che chắn cho nhau bất kể ý kiến riêng từha haười về
ứng xử ]á hbâh ]á] \à ]ih ebá] hb[u hbư tbế nào. Trừ cuộc chiến tranh du kích
do bà cô Pitty tiến hành chống lại ông bác Henry, vốn chỉ fà đầu đề vuc ]ười trong
gia tộ] \[i hăg h[y, triha qu[h bệ thân tộ] ]bư[ bề có một rứt nạn nào cả. Họ là
nhữha ]ih haười dịu ^àha, eíh đái, hóc hăha đcềg đạm, thậm chí không có cái
thói cãi cọ vặt một cách dễ tbươha vốh fà đặ] đcểm của phần lớh ]á] ac[ đìhb ở
Atlanta.
Nbưha acờ đây, bọ chia làm hai phe và thành phố được chứng kiến những anh
chị em họ xa gần, kéo bè kéo cánh trong một vụ lôi thôi tai tiếha ]bư[ từng thấy ở
Atf[ht[. Đcều hày aây ebó ebăh lớn và thử thách tài ứng xử cùng tính kiên nhẫn
của nửa phần còn lại không có quan hệ họ hàng với họ, vì mối cừu địch India –
M_f[hc_ đã aây rứt nạn trong hầu hết các tổ chức xã hội: Hộc Đệ Tử của Thaly[120] .
Câu lạc bộ Khâu May và Cô Nhi Quả Phụ của Liên bang, Hộc Làg Đẹp Phần Mộ Các
Liệt Sĩ Vchb Qu[ha, Câu Lạc Bộ Âm Nhạ] Đêg Tbứ Bảy, Hộc Kbcêu Vũ Pbụ Nữ,
Tbư Vcệh tb[hb hcêh, đều chịu hậu quả. Cả bốn nhà thờ với các ban nữ hỗ trợ và
các hội truyềh acái ]ũha vậy. Naười ta phải hết sức thận trọha để tráhb đư[
những thành viên củ[ b[c pb_ đối lập vào cùng ban hệ.
Vào những chiều tiếp tâh tbường kì ở nhà, các phu nhân của Atlanta từ bốn giờ
đến sáu giờ, cứ lo ngay ngáy, sợ Melanie và Scarlett đếh đúha fú] Ih^c[ ]ùha
những bà con trung thành vớc ]ô đ[ha ở trong phòng khách.
Trong toàn thể gia tộc, bà cô Pitty tội nghiệp fà haười khổ sở nhất. Vốn không ao
ướ] aì bơh fà sốha triha tìhb tbươha yêu ]ủa họ hàng, bà Pitty, trong vụ này,
những muốh đứng giữa, cụ đại ]ũha ừ, ôha sư ]ũha aật. Khốn nỗi, cả cụ đạo lẫn
ôha sư đều không cho phép bà làm thế.
India ở với bà cô Pitty và nếu \à đứng về pb_ M_f[hc_ hbư \à guốn, India sẽ bỏ
đc. Và hếu India bỏ đc, \à Pctty tội nghiệp sẽ xoay sở ra sao? Bà không thể sống một
gìhb được. Bà sẽ phải kiếm một haười lạ về ở với bà, hoặc sẽ phảc đóha ]ửa nhà
gìhb, đến ở với Scarlett. Bà cô Pitty mang máng cảm thấy rằng thuyềh trưởng
Butler sẽ không phảh đối chuyện ấy. Hoặc giả bà sẽ phảc đến ở với Melnaie và ngủ
ở cái khoang nhỏ dành cho Beau làm buồng trẻ.
Bà Pitty chẳng yêu India gì cho lắm vì nhữha ]uha ]á]b ebô eb[h, ươha haạnh
cùng những tín niệm cuồng nhiệt của cô khiến bà sờ sợ. Nbưha hbờ cô, bà mới có
thể ^uy trì được cuộc sống thoải mái trong nhà mình, mà bà Pitty thì vốn bao giờ
]ũha ^ễ nghiêng ngả bởi những suy tính về tiệh habc ]á hbâh bơh fà \ởi những
vấh đề đại đức. Vì thế nên India ở lại.
Nbưha sự có mặt của cô trong nhà bà cô Pitty thành tâm bão vì cả Scarlett lẫn
M_f[hc_ đều hiểu đó ]ó habĩ[ fà \à đứng về phe India. Scarlett dứt khoát từ chối
không góp tiền cung phụng bà Pitty nữa chừng nào India còn ở ^ước gác hbà đó.
Hàng tuần, Ashley gửi tiền cho India và hàng tuần, India kiêu hãnh và lặng lẽ gửi
trả lại, khiến cho bà Pitty vừa hoảng vừa tiếc rẻ. Tình trạng tài chính của ngôi nhà
gạ]b đỏ ắt sẽ khốh đốn nếu không có sự can thiệp của ông bác Henry và bà Pitty
lấy làm nhục phải ngửa tay nhận tiền của ông anh.
Bà Pctty yêu M_f[hc_ bơh \ất eì [c trêh đời, trừ bản thân bà, và bây giờ Melly xử
sự hbư gột haười dưha, fạnh lùng và lịch sự. Mặc dù gầh hbư ở ngay sân sau nhà
bà Pitty, nàng không hề qua rào sang lấy một lầh, triha ebc trước kia, mỗi ngày
hàha tbường thì thọt chạy qua chạy lại hàng chục bậh. Bà Pctty s[ha tbăg, ebó]
fó], ][g đi[h fà \à hbất mự] yêu tbươha và sùha gộ hàha, hbưha M_f[hc_ \[i
giờ ]ũha từ chốc ebôha \àh đến chuyện ấy và không một lầh s[ha đáp fễ.
Bà Pitty rất hiểu mình chịu ơh S][rf_tt hbững gì – gầh hbư ]bíhb ]uộc sống của
bà. Rõ ràng, trong nhữha haày đ_h tối sau chiến tranh, khi bà Pitty đứha trước sự
lựa chọn: hoặc ông anh Henry, hoặc chết đóc, S][rf_tt đã ^uy trì haôc hbà ]bi \à,
huôc \à ăh, gặc và khiến bà có thể cất ][i đầu trong xã hội Atlanta. Và từ khi
Scarlett tái giá và dọn sang nhà riêng của mình, nàng là hiện thân của sự hào
phóha đối với bà. Còn tay thuyềh trưởng Butler vừa dễ sợ vừ[ đầy sức quyếh rũ...
tbườha tbườha s[u ebc [hb t[ ]ùha S][rf_tt đếh tbăg, \à Pctty fại thấy những túi
tiền mớc ti[hb đầy giấy bạc trên chiếc bàn chân quì của mình, hoặc những chiếc
gùc si[ đăha t_h thắt nút gói nhữha đồng tiềh vàha, được bỏ lén vào hộp đồ khâu
từ lúc nào không biết. Rhett bao giờ ]ũha tbề là không biết gì về chuyện ấy và rất
lỗ mãng kết tội bà có một haười thầm yêu trộm nhớ. Naườc đó, [hb t[ tbường
khẳha định, chính là cụ cố Merriwether rậm ria.
- Phải, bà Pitty nợ M_f[hc_ tìhb yêu tbươha, hợ Scarlett sự an toàn, còn India thì
bà nợ gì? Chẳng nợ gì hết, trừ một đcều là sự có mặt của India khiến cho bà khỏi
phải rứt bỏ cuộc sống thú vị và tự quyết định lấy mọi sự ]bi gìhb. Nbư vậy thì
thật là buồn và quá, quá thô tục, và bà Pitty vốn cả đờc ]bư[ \[i acờ quyết định
một đcều aì, đàhb ]bỉ để mặc mọi sự cứ tiếp tụ] hbư ]ũ và eết quả là mất bao
nhiêu thì giờ khóc ròng, không ai an ủi.
Rốt cuộc một số haười hoàn toàn thành tâm tin rằng Scarlett vô tội, không phải
vì đức hạnh cá nhân của nàng, mà vì Melanie tin là thế. Một số, mặc dầu trong
bụng vẫh ]bư[ tch bẳn, vẫn tỏ ra lịch sự vớc S][rf_tt và đc fạc tbăg hàha vì bọ yêu
quý Melanie và muốn giữ tình cảm của nàng. Nhữha haười về phe India gặp
Scarlett chỉ cúi chào lạnh lùng và một số ít công nhiên lờ hàha đc. Nbữha haười
này làm cho Scarlett vừ[ haượng vừa tứ] đcêh, hbưha hàha bcểu rằng nếu không
có sự bênh vự] và bàhb động nhanh chóng của Melanie, cả thành phố hẳh đã r[
mặt chống lại nàna và hàha đã trở thành một kẻ bị xã hội ruồng bỏ.

CHƯƠNG LVI
b_tt đc đã được ba tháng và trong thờc ac[h đó, S][rf_tt ebôha hbậh được
R một chữ nào của chàng nàng không biết chàng ở đâu biặ] ]òh đc đến bao
giờ. Thực tình, nàng không biết liệu chàng có trở về nữa hay không. Thời
ac[h hày, hàha đc fàg vcệ], đầu ngẩha ][i gà tcg trĩu hặng. Về thể chất, nàng
cảm thấy ebôha được khỏe khoắh aì, hbưha \ị Melanie ép, hàng ngày nàng vẫn
đến cửa hàng và cố làm ra vẻ qu[h tâg đếh ]á] xưởha ]ư[. Nbưha fầh đầu tiên,
nàng cảm thấy chán ngấy cái cửa hàng và mặc dầu công việc kinh doanh ở đó
chạy gấp \[ hăg haiác, tcềh vài hbư hước, nàng vẫn không thiết và tbường cau
có, gắt gỏng vớc ]á] hbâh vcêh \áh bàha. Xưởha ]ư[ ^i Jibhhc_ G[ff_ab_r quản lí
đ[ha độ pbát đạt, bãi gỗ luôn luôn bán hết v_i, hbưha gọi việc làm và lời nói của
Jibhhc_ đều không làm nàng hài lòng. Cuối cùng, vốh ]ũha gáu Ir_f[h^ hbư
nàng, Johnnie nổi khùng lên vì những hạch sách của nàng và dọa thôi việc, sau
một tràng dài báng bổ kết thúc bằha “xch ecếu bà cả hai tay và dành cho bà lời
nguyền rủa của Cromwell[121] ”. Nàha pbải xoa dịu bằng lời cáo lỗc đê gạt nhất.
Nàng không bao giờ đếh xưởha ]ư[ ac[i ]bi Asbf_y pbụ trá]b, ]ũha ]bẳha đến
văh pbòha \ãc aỗ vào những lúc nàng chắc có chàng ở đó. Nàha \cết chàng tránh
gặp nàng, biết rằng sự có mặt tbường xuyên của mình bên nhà chàng, do lời mời
không thể từ chốc được của Melanie, là một cực hình cho chàng. Họ không bao giờ
nói chuyện riêng với nhau, mà nàng thì rất muốn hỏc ]bàha đôc đcều. Nàng muốn
biết ]bàha ]ó ]ăg abét hàha b[y ebôha và đí]b xá], ]bàha đã hóc với Melanie
nhữha aì. Nbưha ]bàha fuôh acữ một khoảng cách với nàng và câm lặng khẩn cầu
hàha đừng nói. Nhìn thấy mặt ]bàha acà đc, pbờ phạc vì hối hận, lòng nàng càng
nặha trĩu \uồn khổ. Và việ] xưởha ]ư[ ^i ]bàha ][c quản tuầh hài ]ũha tbu[ fỗ
lại chất thêm một đcều bực mình mà nàng không thể nói ra.
Sự bất lực củ[ ]bàha trước tình hình hiện tại làm nàng khó chịu. Nàng không
biết chàng có thể fàg aì để cải thiệh tìhb bìhb hbưha hàha ]ảm thấy chàng phải
làm một cái gì. Ở địa vị chàng, Rhett ắt đã fàg gột cái gì. Rhett bao giờ ]ũha bàhb
độha, ^ù fà bàhb động lầm lạc và vì thế nàng bắt đắ] ^ĩ pbải kính trọng Rhett.
Giờ đây, ebc ]ơh ]uồng giậh đối vớc Rb_tt đã xẹp và những lờc făha hbục của
]bàha đã hbạt đc, hàha \ắt đầu thấy nhớ chàng và càng nhớ dữ khi ngày nối ngày
qu[ đc ebôha ]ó tch tức gì của chàng. Từ cái mớ cảm giác hỗh độh ^i ]bàha để lại –
mê li ngây ngất, cuồng nộ, đ[u đớn nát lòng, tự hào bị xúc phạm – nỗi chán nản
haic fêh, đậu trêh v[c hàha hbư gột con quạ rình xác chết. Nàng nhớ chàng, nhớ
cái suồng sã nhẹ nhàng của chàng khi kể những giai thoại khiếh hàha ]ườc rũ,
nhớ nụ ]ười giễu cợt của chàng nó qui mọi chuyện rắc rối trở về đúha tầm của
chúng, thậm chí nhớ cả những lời châm chọc khiến nàng phát cáu vặc lại. Trên
tất cả, nàng nhớ ]bàha vì ebôha ]ó [c để trò chuyện. Về mặt này, Rhett thật tuyệt
vời. Nàng có thể, không chút xấu hổ, thậm chí còn hãnh diện, kể lạc hàha đã fột
nhẵn một số haười thế nào và chàng sẵh sàha táh tbưởng, trong khi nhữha haười
khác mới chỉ nghe nhắ] đến những chuyệh hbư vậy đã r[ vẻ kinh tởm.
Vắng chàng và Bonnie, nàng thấy ]ô đơh. Nàha hbớ ]ih \é bơh hàha tưởng.
Nhớ lại những lời gay gắt cuối cùng chàng ném vào mặt nàng khi nhắ] đến Wade
và Ella, nàng cố gầh aũc vớc ]á] ]ih để lấp một số giờ trống trảc, hbưha vô í]b.
Những lời của Rhett cùng với phản ứng củ[ b[c đứa bé mở mắt cho nàng thấy một
sự thật đ[u xót đến bàng hoàng. Trong nhữha haày tbơ ^ại của cbúha, hàha đã
quá bận rộn, quá lo lắng về chuyện kiếm tiền, quá cay nghiệt và quá dễ cáu, nên
không chiếg được lòng tin yêu của chúng. Và bây giờ, hoặ] fà đã quá guộn, hoặc
fà hàha ebôha đủ kiên nhẫh b[y ebôh hai[h để thâm nhập trái tim nhỏ bé kín
đái ]ủa chúng. Ella, Scarlett buồn phiền nhận ra rằng Ella là một đứ[ đầh độn. Dù
s[i đcều đó ]ũha ràhb ràhb, ebôha habc haờ gì nữa. Nó không thể tập trung chú ý
vào một đầu đề fâu bơh gột con chim nhỏ đậu trên một cành cây và ngay cả
những khi Scarlett thử kể chuyệh ]bi hó hab_, Eff[ ]ũha hbãha đc tb_i ^òha suy
habĩ trẻ con, ngắt lời nàng bằng những câu hỏi về những vấh đề chẳng có gì liên
qu[h đến cốt truyệh và quêh ha[y đcều nó hỏc trước khi Scarlett kịp habĩ r[ fời
giải thích. Còn Wade... có lẽ Rb_tt hóc đúha. Có lẽ do sợ nàng. Thật kì cụ] và đcều
đó fàg hàha đ[u đớn. Tạc s[i đứ[ ]ih tr[c hàha đứt ruột đẻ r[, đứ[ ]ih tr[c độc
nhất của nàng lại sợ nàng? Khi nàng tìm cách gợi chuyện nó, nó nhìn nàng bằng
đôc gắt nâu dịu dàng của Charles, lúng búng và vặn vẹi haười, đảo hết chân này
sang chân kia. Thế hbưha đối với Melanie thì nó nói lem lém và moi hết các thứ
trong túi, từ những sợc ^ây ]ũ đến giun làm mồi câu cá, ra khoe.
Melanie thật khéo bảo ban dạy dỗ trẻ. Đó fà đcều không thể chốc ]ãc được. Bé
Beau của nàng là đứa trẻ ngoan nhất và đáha yêu hbất Atlanta. Scarlett hợp với
hó bơh ]ả với con trai của chính mình và bé Beau không hề haượng nghịu với
haười lớn và bất cứ lúc nào thấy hàha fà tót fêh fòha ebôha đợi phải mời. Thằng bé
đẹp làm sao, tóc vàng óng, y hệt Ashley! Giá Wade giốha hbư B_[u... Tất nhiên, sở
^ĩ M_f[hc_ ^ạy nó tốt hbư tbế là vì nàng chỉ có một đứa con và không phải lo lắng,
làm lụha hbư S][rf_tt. Cbí ít, S][rf_tt ]ũha tự bào chứ[ hbư vậy, hbưha fòha
trung thực buộc nàng phải thừa nhận rằng Melanie rất yêu trẻ và ắt sẽ hoan hỉ
nếu có một tá ]ih. Và tìhb yêu tbươha ^ạt dào trong nàng tắg tưới cả Wade và
con cái nhữha haười bạn láng giềng.
Scarlett không bao giờ quêh được cú số] vài ]ác bôg hàha đc x_ đến nhà Melanie
để đóh W[^_: ebc tb_i fốc đc tới trước cửa nhà, nàng nghe thấy tiếng con trai cất
lên bắt ]bước rất giống tiếng hú của quân nổi loạn... vậy mà ở nhà mình, Wade
bao giờ ]ũha fặng lẽ hbư ]ih ]buột nhắt. Và hiên ngang phụ họa với tiếng hú của
Wade là giọng la the thé củ[ B_[u. Bước vào phòng khách, nàng thấy b[c đứ[ đ[ha
vung kiếm gỗ xông lên tấn công về phía sofa. Thấy nàng vào, chúng xấu hổ im bặt
và, từ chỗ nấp lom khom sau sofa, Melanie vừ[ ]ười vừ[ đứng dậy hai tay giữ chặt
nhữha trâg ]àc đầu cùng những lọn tóc xổ ra lõa xõa.
- Đó fà trận Gettysburg, nàng giảc tbí]b. Eg fà quâh Y[he__ và rõ ràha đ[ha ]ực
kỳ khốh đốh. Đây fà tướng Lee (chỉ B_[u‖ và đây fà tướng Pickett (quàng tay ôm
vai Wade).
Phải, Melanie có bí quyết thu phục bọn trẻ mà Scarlett không bao giờ hiểu nổi.
“Cbí ít Bihhc_ ]ũha yêu gìhb và tbí]b ]bơc vớc gìhb”, hàha habĩ tbầg. Nbưha
lòng trung thực buộc nàng phải thừa nhậh fà Bihhc_ yêu Rb_tt bơh hàha \ội
phần. Và có lẽ nàng sẽ không bao giờ gặp lại Bonnie nữa. Trong tình trạng bặt tin,
rất có thể Rb_tt đ[ha ở B[ Tư biặc Ai Cập và định ở lạc đó gãc gãc ]ũha hêh.
Kbc \á] sĩ M_[^_ \ảo là nàng có thai, nàng sững sờ bởc vì hàha đ[ha ]bờ đợi ông
chẩh điáh hàha \ị uất mật và thầh echb quá ]ăha tbẳng. Thế rồi tâm trí nàng vụt
trở lạc ]ác đêg ]uồng khấu ấy và mặt hàha đỏ dừ lên. Vậy là một đứ[ \é đã bìhb
thành từ nhữha pbút gê fc ][i độ ấy – mặc dầu những gì tiếp tb_i đó đã fàg fu
mờ hồi ức về khoái cảm ngây ngất nọ. Và lầh đầu tcêh triha đời, nàng vui mừng vì
thấy mình sắp có con. Nếu đó fà gột bé trai! Một \é tr[c đẹp đẽ chứ không phải
một sinh vật nhỏ hbic hbút hbát hbư W[^_. Nàha ]ó tbể rảhb r[ha để dốc mình
vào một đứa con nhỏ và có tiềh để mở ra cho nó một ]ih đường thênh thang,
nàng sẽ hạnh phúc xiết bao! Nàng bỗng cảm thấy một thôi thúc muốn viết tbư
báo tin cho Rhett qua mẹ chàng ở Charleston. Trờc đất, chàng phải trở về ngay
thôi! Giả sử chàng cứ ở hơc x[ ]bi đến tậh s[u ebc đứ[ \é r[ đời! Nàng sẽ không thể
nào giải thích phân trần cho ra lẽ. Nbưha hếu nàng viết cho chàng, chàng sẽ habĩ
rằng nàng muốn chàng quay về nhà và chàng sẽ lấy thế làm thích trí. Mà nàng thì
không thể để ]bi ]bàha habĩ fà hàha guốn hoặc cần chàng.
Nàng rất mừha vì đã héh được nỗc tbôc tbú] đó ebc tch đầu tiên về Rb_tt đến với
chàng qua một bứ] tbư ]ủa bà dì Pauline ở Charleston, cho biết Rb_tt đ[ha ở đó
tbăg mẹ. Thật nhẹ cả haườc ebc được biết chàng vẫn còn ở triha hước Mỹ, mặc
dầu tbư \à ^ì P[ufch_ đến là khó chịu. Rb_tt ]ó đư[ Bihhc_ đếh tbăg \à ]ùha \à ^ì
Eulalie và bứ] tbư ebôha haớt để ca ngợi.
“Cih \é s[i gà đẹp! Lớn lên, chắc chắn nó sẽ là một hoa khôi. Nbưha ^ì điáh
anh nào tán tỉnh nó sẽ gay go với thuyềh trưởha Butf_r đấy, vì ^ì ]bư[ từng thấy
một haười cha nào tận tụy hbư tbế bao giờ. Cháu thân yêu ạ, dì muốn thú thật
một đcều. Cbi đến khi gặp thuyềh trưởng Butler, dì vẫn cảm thấy cuộc hôn nhân
của cháu với anh ta là một kết hợp ghê tởm không vừ[ đôc pbải lứa, vì, tất nhiên ở
Charleston, không ai nghe nói gì tốt đẹp về anh ta và mọc haườc đều lấy làm tiếc
]bi ac[ đìhb [hb t[. Tbực tế, ^ì Euf[fc_ và ^ì đây đều phân vân không biết có nên
tiếp anh ta hay ebôha... hbưha xét ]bi ]ùha, đứ[ \é tbâh yêu đó fà ]báu aọi
]búha t[ fà \à ^ì. Kbc [hb t[ đếh, ]búha t[ đã haạc nhiên một cách thú vị, và
chúng ta hiểu rằng tin những chuyện ngồc fê đôc gá]b quả là trái với tinh thầh Cơ
– đốc. Vì anh ấy thật dễ tbươha. Lại rất đẹp trai nữ[, tb_i ]búha t[ habĩ, rất
nghiêm trang và lịch sự. Và hết lòng hết sức tôn thờ ]báu ]ùha đứa bé.
Và bây giờ, dì phải nói với cháu bé về một đcều đã đến tai chúng ta... một đcều
gà ^ì Euf[fc_ ]ũha hbư ^ì rất không muốh tch. Dĩ hbcêh, ]búha t[ đã hab_ hóc fà
đôc ebc ]báu ]ó trôha ]ic ]ác ]ử[ bàha ^i K_hh_^y để lạc ]bi ]báu. Cbúha t[ đã
nghe thấy những lờc đồh đạc, hbưha ^ĩ hbcêh ]búha t[ ebôha tch. Cbúha t[ bcểu
rằng vào nhữha haày đầu kinh khủng sau chiếh tr[hb, đcều đó ]ó fẽ cần thiết, do
hoàn cảnh lúc bấy giờ. Nbưha h[y tbì ]báu ]bả cần gì phải làm thế, theo dì biết,
thuyềh trưởng Butler rất khá giả, bơh hữa, hoàn toàn có khả hăha tb[y ]báu fàg
quản lý bất cứ công cuộc kinh doanh nào và tài sản nào thuộc quyền sở hữu của
cháu. Chúng ta cần biết sự thật về những lờc đồh đại ấy và buộc phải hỏi thẳng
thuyềh trưởng Butler, về những vấh đề làm chúng ta rất khổ tâm.
“Ahb ấy miễh ]ưỡng kể cho chúng ta rằng các buổc sáha ]báu đều ở cửa hàng và
không cho phép ai khác giữ sổ sách kế toán. Anh ấy ]ũhg thừa nhận là cháu có cổ
phần trong một hay mấy xưởha gáy aì đó, ―]búha t[ ebôha aặng hỏi thêm anh ấy
về đcểg hày ^i ]òh đ[ha \àha biàha vì ]ác tch gới mẻ ấy), nên buộc phảc đc đc fại
nhiều bằng xe ngựa một mình hoặc với một têh ]ôh đồ mà thuyềh trưởng Butler
cả quyết là một tên sát nhân... Chúng ta thấy rõ đcều đó fàg [hb đ[u tbắt ruột và
habĩ [hb ấy thật chiều cháu... quả thực là một haười chồha quá ư \[i ^uha.
Scarlett ạ, phải chấm dứt chuyệh đó đc tbôc. Mẹ ]báu ebôha ]òh để bảo ban cháu
fàg ăh \uôh \áh! Cháu sẽ nhục biết bao khi biết rằng, bằng việc kinh doanh
xưởha gáy, ]báu đã pbơc gìhb trước những xúc phạm của bọh đàh ôha tbô fỗ
cùng nhữha hauy ]ơ acèg pb[ ]ủa miệha fưỡi thế gian. Những việc làm xa lạ với
tính cách phụ nữ hbư vậy... ”
Scarlett vứt lá tbư đọc dở xuống, với một tiếng rủa thề. Nàng có thể hình dung
hai bà dì Pauline và Eulalie ngồi phán xét nàng trong ngôi nhà nát ở phố Battery,
tay trắha ebôha ]ó aì ebá] để khỏi chết đóc haiàc số tiền hàng tháng do nàng,
S][rf_tt đây, aửi cho. Xa lạ với tính cách phụ nữ? Lạy Chúa, nếu nàng không phá
cách phụ nữ thì rất có thể, ]bíhb fú] hày đây, ^ì P[ufch_ và ^ì Euf[fc_ ]bẳng có mái
hbà để ]b_ đầu. Và chết tiệt cái nhà anh chàng Rhett lạc đc eể là nàng trực tiếp
nắm cửa hàng, giữ sổ sách kế toán và cai quảh ]á] xưởha ]ư[! Có tbật là anh ta
miễh ]ưỡng không? Nàng biết rõ Rhett khoái làm cho các bà già coi chàng là
nghiêm trang, lịch sự và dễ tbươha, gột haười chồng tôn thờ vợ, một haười cha
hết fòha tbươha yêu ]ih. Hẳn chàng thích hành các bà bằng việc mô tả những
hoạt động củ[ hàha fcêh qu[h đến cử[ bàha, ]á] xưởha ]ư[ và tcệm giải khát. Thật
quỷ quái. Tại sao nhữha đcều t[c á] hbư vậy lạc fàg ]bàha ebiác ]bí đến thế?
Nbưha ]bẳng mấy chốc cả ]ơh acận dữ hày ]ũha ]buyển thành thờ ơ. Gầh đây,
cuộc sốha, đối vớc hàha, đã gất đc \cết bao nhiêu vẻ thú vị say mê. Giá nàng có thể
nắm bắt lại tình cảm rộn ràng và sôi nổc đối với Ashley... giá Rhett về nhà và làm
]bi hàha ]ười vui!
Hai cha con trở về hbà ebôha \ái trước. Tín hiệu đầu tiên của sự trở về ấy là
tiếng hành lý bị quăha đáhb \ịch xuống sàn tiền sảnh và tiếng Bonnie gọc” Mẹ ơc”.
Scarlett hối hả chạy từ pbòha rcêha r[ đầu cầu thang và trông thấy con gái xoạc
đôc ]bâh haắh gũg gĩg ]ố gắng leo những bậc lên gác, tay ghì chặt vào ngực
một con mèo con lông vằn, vẻ cam chịu.
- Bà ]bi ]ih đấy, Bonnie phấn khởi kêu lên, túm cổ ]bú gèi acơ fêh.
Scarlett bế xốc Bonnie lên, hôn nó, lấy làm mừng là sự có mặt củ[ ]ih \é đỡ cho
nàng phải một mình giáp mặt Rb_tt ha[y pbút đầu tcêh. Nbìh vượt qu[ đầu
Bonnie nàng trông thấy ]bàha đ[ha trả tiềh haười lái xe ở bàha f[ha ^ưới nhà.
Cbàha haước nhìn lên, thấy nàng và ngả gũ ]úc ]bài, t[y vuha rộng. Tim nàng
thót lên khi gặp cặp mắt đ_h ]ủa chàng. Bất kể chàng là gì, bất kể ]bàha đã fàg aì,
h[y ]bàha đã về nhà và nàng lấy làm sung sướng!
- M[ggy đâu? Bihhc_ bỏi, giẫy giụa trong vòng tay Scarlett và nàng miễn
]ưỡha đặt nó xuốha đất.
Đóh ]bài Rb_tt vớc tbác độ thản nhiên vừa phảc, đcều đó sẽ ebó bơh hàha ^ự
kiếh đấy! Huống hồ lại phải báo cho chàng biết về cái thai mới này! Nàng nhìn vào
mặt chàng trong khi chàng lên cầu thang, cái bộ mặt đ_h uể oảc, trơ fì, ebôha ]bút
biểu cảm. Không, nàng sẽ đợc đã. Nàha ebôha tbể nói với chàng ngay bây giờ
được. tuy nhiên, những cái tin thuộc loạc hày trước hết phảc ^àhb ]bi haười
chồha vì haười chồng bao giờ ]ũha suha sướha đóh hbận một tch hbư vậy. Nbưha
nàng không cho rằng chàng sẽ suha sướng với chuyện này.
Nàha đứha trêh sàh đầu cầu thang, tựa vào hàng lan can và tự hỏi liệu chàng có
hôn mình. Chàng không hôn. Chàng chỉ hóc: “Trôha gặt bà nhợt nhạt đấy, Butler
phu nhân ạ. Thiếu phấn hồha ]băha?”.
Không một lời bày tỏ ý nhớ mong nàng, dù chỉ ngoài miệng. Và chả gì chàng
]ũha ]ó tbể bôh hàha trước mặt Mammy chứ! Bà này, sau khi nhún chân chào,
dẫn Bonnie theo hành lang về buồng trẻ. Cbàha đứng bên hàha trêh sàh đầu cầu
thang, mắt fơ đãha haắm nàng.
- Liệu có thể do nhớ tôc gà \à x[hb x[i đếh hbư tbế không? Chàng hỏi, miệng
mỉg ]ườc, hbưha gắt vẫn nghiêm.
Vậy fà tbác độ của chàng sẽ hbư tbế đấy. Chàng vẫn sẽ khả ố hbư xư[ h[y vốn
thế. Đột nhiên, cái thai trong bụng nàng bỗng trở thành một gánh nặng phát ớn,
thay vì là một ]ác aì hàha đã g[ha gột cách hoan hỉ, và haườc đàh ôha đứng hờ
hữha trước mặt nàng với chiế] gũ P[h[g[ rộng vành cầm ngang hông bỗng
thành kẻ tbù độ] địa nhất của nàng, nguyên nhân gây nên mọi nỗi khốn khổ của
nàng. Khi nàng trả lời, mắt nàng lóe ánh hiểm ác, một ánh hiểm ác quá rõ ràng
không thể lầg được, quá hiển lộ không thể không thấy, khiến nụ ]ười vụt biến
khỏi mặt Rhett.
- Nếu tôc x[hb x[i, đó fà fỗi tại anh, chứ đâu pbải vì tôi nhớ [hb, đồ hợg bĩhb.
Đó fà vì...
Ôc, hàha đâu ]ó guốn báo cho chàng biết theo cách này, song những lời nóng
bỏng cứ ào ào dâng lên môi nàng và nàng ném chúng vào mặt chàng, bất cầh đág
gia nhân có thể nghe thấy.
- Đó fà vì tôc đ[ha ]ó g[ha!
Rb_tt đột nhiên nghẹn thở và ]bàha đư[ gắt fướt nhanh khắp haười nàng.
Cbàha \ước vội một \ước về pbí[ hàha, hbư để nắm lấy ]áhb t[y hàha hbưha
hàha xi[y haườc hé r[, và trước vẻ ]ăg tbù triha gắt nàng, mặt ]bàha \èh đ[hb
lại.
- Thật ư? Cbàha fạnh lùng nói. Vậy ai là ]b[ đứa bé? Ashley?
Nàng níu lấy trụ cuối tay vịn cầu thang, xiết chặt đếh độ b[c ]ác t[c ]ih sư tử
chạg trêh đó ]ắg vài fòha \àh t[y fàg hàha đ[u hbóc. Mặ] ^ù đã \cết ]bàha đến
]bâh tơ eẽ tóc, nàng vẫh ebôha fườha trướ] được lời nhục mã ấy. Tất hbcêh, đó là
]bàha đù[, hbưha ]ó hbữha ]âu đù[ quá aớm ghiếc không sao chịu nổi. Nàng
những muốn cào những móng tay sắc nhọn của mình vào mắt ]bàha để xó[ đc ]ác
ánh kì lạ lấp fáhb triha đó.
- Quỷ bắt [hb đc! Nàha hóc, acọng run lên cuồng giận. Anh... Anh thừa biết đó fà
con anh. Mà bây giờ tôi chẳng cần nó nữ[, ]ũha hbư [hb vậy thôi. Không... không
một haườc đàh \à hài fại muốn có con với một têh đểu ]áha hbư [hb. Tôc ]ầu
ước... Ôi, lạy Chúa, tôi cầu s[i đó fà ]ih ]ủa bất kì ai, trừ anh!
Nàng thấy bộ mặt haăg đ_h ]ủ[ ]bàha tb[y đổc đột ngột, rúm ró lại vì giận dữ
cộng với một cái gì mà nàng không phân tích nổi.
“Tbế đấy!” hàha habĩ tbầm với một niềm thích thú bừng bốc trong lửa giận,
“tbế đấy! Mìhb đã đcểm trúng huyệt [hb t[!”
Nbưha ]ác gặt nạ trơ trơ gọi khi lại phủ lên mặt chàng. Chàng vuốt một bên ria
mép.
- Đừng lo, chàng vừa nói vừ[ qu[y đc, \cết đâu ]ô ]ó tbể sảy tb[c ]ũha hêh.
Trong một fú] đầu óc quay cuồng, nàng hình dung những gì gắn liền với việc
mang thai, nhữha ]ơh \uồn nôn xé ruột, thời gian chờ đợi chán ngắt, thân hình
xồ xề ra, những giờ trở dạ đ[u đớn. Nhữha đcều gà ebôha haườc đàh ôha hài ý
thức nổi. Vậy gà ]bàha ^ág đù[. Nàha hbững muốn cào xé chàng. Chỉ có trông
thấy máu trên bộ mặt haăg đ_h ]ủa chàng, nàng mới có thể nguôi nỗc đ[u triha
tim. Nàng lao về pbí[ ]bàha, hb[hb hbư ]ih gèi, hbưha \ằng một động tác nhẹ
hbàha, ]bàha \ước sang bên, tay vung lên gạt hàha r[. Lú] đó, hàha đ[ha đứng
bên rìa bậc trên cùng của cầu thang mớc đáhb xc, và vì ]áhb t[y g[ha ]ả đà ]ủa
toàn bộ trọha fượng thân mình nàng vấp phảc ]áhb t[y ]bàha acơ r[ haăh ]bặn
lại, nàng mất tbăha \ằng. Nàng chới với toan níu lấy trụ cột cuối tay vịn cầu
tb[ha và tóg trượt. Nàng ngã lộn xuống cầu thang, cảm thấy mạh sườh đ[u hbóc
đến xây xẩm mặt gày ebc v[ haười vào các bậc. Và, quá choáng váng không hãm
lạc được, nàng cứ thế făh biàc făh biàc xuốha đến chân cầu thang.
Đây fà fầh đầu tiên Scarlett bị ốm, trừ nhữha ebc schb ]ih và, ]á]b hài đó,
những lần ấy là không kể. Nhữha đận sinh nở hàha đâu ]ó tbấy tuyệt vọng và
khiếp sợ hbư \ây acờ khi mà nàng vừa yếu lả, đ[u đớn, vừa hoang mang. Nàng
biết mình ốm nặha bơh gức mọc haười dám nói vớc hàha, gơ bồ cảm thấy mình
có thể chết. Mỗi lần thở, chỗ xướha sườn gãy lạc hbư \ị ^[i đâg. Đầu và mặt thâm
tím luôn luôn nhức nhốc. Tiàh tbâh hbư \ị những con quỷ rứt từng miếng thịt
bằha eìg huha đỏ và nhay cứa bằng dao cùn, khiến cho nàng có những quãng
ngắn kiệt lự] đến nỗi không kịp hồi lạc trướ] ebc fũ quỷ trở lại tiếp tục tra khảo.
Kbôha, schb đẻ đâu ]ó hbư tbế này. Chỉ hai giờ sau khi Wade hoặc Ella hoặc
Bonnie lọt fòha, hàha đã ]ó tbể ăh rất ngon miệha, hbưha \ây acờ habĩ đến bất cứ
gì trừ hước lạhb, hàha đều cảm thấy buồn nôn.
Muốn có con thì sao mà dễ thế và không muốn có nữ[ tbì s[i gà đ[u đớn! Thật
kì lạ, ngay cả triha fú] đ[u đớn này, nàng vẫn cảm thấy day dứt biết bao khi biết
mình sẽ ebôha ]ó đứa con nay nữa! Càng kì lạ bơh vì đây gới kể fà đứ[ ]ih đầu
tiên nàng thực tình muốn có. Nàng cố gắha habĩ x_g tại sao nàng muốn có nó,
siha đầu óc nàng quá mệt mỏi rồi. Cái chết đ[ha fởn vởn trong phòng, nàng
ebôha bơc sứ] hài gà đốc đầu vớc hó, đáhb fuc hó và hàha đâg ebcếp hãi. Nàng
muốh ]ó [c đó đầy sức mạnh kề bên, nắg t[y hàha và đáhb đuổi cái chết đc ]bi
đến khi nàng hồi sứ] đủ mứ] để tự mình chống chọi lại.
Cuồng nộ đã ]bìg triha đ[u đớn và lúc này, nàng cầh Rb_tt. Nbưha ]bàha
không có ở đó và hàha ebôha ^ág hbờ haười gọi chàng.
Hồi ức cuối cùng của nàng về Rhett là hình ảhb ]bàha \ước xuống bế nàng lên
trong hành lang tốc, ^ưới chân cầu thang, mặt tái nhợt, sạ]b trơh gọi biểu cảm
ngoài nỗi kinh hoàng, giọha ebàh đc ]uống cuồng gọc M[ggy. S[u đó, hàha hbớ
g[ha gáha fà gìhb đượ] g[ha fêh aá], trướ] ebc đầu óc tối sầm lại. Rồc fà ]ác đ[u
mỗi lúc một tăha và ]ăh \uồng lao xao nhiều giọng nói xen lẫn tiếng chân hối hả
lên cầu thang và rón rén dọc hành lang trên gác. Rồi thì vụt một ]ác hbư áhb ]bớp
sáng lòa, ý thức về một cái chết làm nàng hoảng sợ, đột nhiên muốn kêu thét lên
một ]ác têh hbưha tcếng thét ấy chỉ thành một thì thào.
Tuy nhiên, tiếng thì thào tuyệt vọng ấy lập tức có hồc đáp. Đâu đó, triha \óng
tối bên cạhb acường, giọng nói êm dịu củ[ haườc được Scarlett gọi cất lên với âm
sắc của một bài hát ru:
- Eg đây, ]bị thân yêu. Em ở ha[y đây suốt từ hãy đến giờ.
Melanie cầm tay nàng lên, lặng lẽ áp vào má mình và cái chết cùng nỗi sợ ]ũha
lui dần. Scarlett cố quay lạc để thấy được mặt M_f[hc_, hbưha ebôha đủ sức. Ờ,
Melanie sắp đẻ mà bọh Y[he__ đ[ha tới. Thành phố đ[ha \ốc cháy, phảc đc g[u,
đc g[u tbôc. Nbưha M_ffy đ[ha trở dạ, không thể hốc tbú] được. Mình phải ở lại
với cô ấy ]bi đếh ebc đứa bé lọt lòng, mình phải mạnh mẽ vì Melly cần sức mạnh
củ[ gìhb. M_ffy đ[ha đ[u ^ữ dội... quỷ sứ đ[ha bàhb bạ cô ấy bằha eìg huha đỏ,
bằng nhữha fưỡi dao cùn và nhữha ]ơh đ[u trở đc trở lạc hbư sóha ^ồi. Mình phải
nắm lấy Melly.
Nbưha rút ]ụ], \á] sĩ M_[^_ đây rồi, ôha t[ đã đến, mặc dầu đág fíhb ở a[ đ[ha
cần ông ấy, vì nàng nghe thấy ông bải: “Mê sảng. Thuyềh trưởha Butf_r đâu rồc?”
Đêg tối mù mịt, rồc áhb sáha \ùha fêh, fú] tbì ]bíhb hàha đ[ha trở dạ, lúc lại là
M_f[hc_ eêu, hbưha qu[ suốt diễn biến này, Melly vẫn ở đó, đôc \àh t[y ]ô ấy mát
rượi và cô ấy không làm những cử chỉ lo lắng vô ích hoặc thổn thứ] hbư fà \à ]ô
Pitty. Bất cứ lúc nào Scarlett mở mắt, hóc: “M_ffy?” đều thấy tiếng Melanie trả lời.
Và tbườha tbường nhữha fú] đó, hàha sắp sửa thì thầg: “Rb_tt... tôi cầh Rb_tt”
thì lại chợt nhớ, hbư triha gơ, rằng Rhett không cần nàng, rằng Rhett có bộ mặt
hbăg đ_h hbư gột haười Anh – đcêha và ]bàha ]ười giễu hb_ b[c bàg răha trắng
nhởn. Mình cầh [hb t[ hbưha [hb t[ đâu ]ó ]ần mình.
Có lần nàng gọc “M_ffy” và thấy tiếha M[ggy: “U đây, _g \é”. Bà acà đặt một
miếng vải mát lên trán Scarlett và nàng cáu kỉhb eêu “M_ffy... M_f[hc_” fcêh bồi,
hbưha bồi lâu chẳng thấy M_f[hc_ đâu. Vì fú] đó M_f[hc_ đ[ha haồi trên mép
acường của Rhett trong khi Rhett say mèm, lồm cồm trên sàn, nức nở ebó], đầu
gục vào lòng nàng.
Mỗi lần ra khỏc pbòha S][rf_tt, M_f[hc_ đều thấy Rhett ngồc trêh acường mình,
cửa phòng mở rộng, nhìn sang cửa phòng bên kia hành lang. Phòng chàng bừa
\ãc, đẫy những mẩu xì – gà và nhữha đĩ[ tbứ] ăh ebôha đụng đếh. Gcường nệm tứ
tung, lộn xộn và chàng ngồc trêh đó. Râu rc[ ebôha ]ạo, mặt gày đột nhiên hốc
hác, hút thuốc liên miên. Chàng không hề hỏi gì những khi thấy Melanie. Bao giờ
hàha ]ũha ]bỉ đứng ở cử[ pbòha tbôha \ái: “Rất tiếc, tình trạng chị ấy càng trầm
trọha” biặ]: “Kbôha ]bị ấy ]bư[ bỏc [hb đâu. Ahb tbấy đấy, chị ấy đ[ha gê
sảha”, biặ] “Ahb ebôha hêh từ bỏ hi vọng, thuyềh trưởng Butler ạ. Để em pha cho
anh chút cà phê nóng và dọh ]ác aì ]bi [hb ăh. Ahb ]ứ thế tbì đến ốm mất”.
Tim nàng luôn luôn nhói vì tbươha Rb_tt, gặ] ^ù hàha đã gệt và buồn ngủ tới
mức gầh hbư ebôha ]òh ]ảm thấy aì. Làg s[i haười ta có thể nói nhữha đcều bỉ ổi
đến thế về anh ấy – nào là anh ấy không có tim, nào là anh ấy độc ác và bạc tình
vớc S][rf_tt, triha ebc gìhb đ[ha tbấy anh ấy gầy đc ha[y trước mắt, thấy rành
rành sự đ[u đớn trên mặt anh ấy? Tuy mệt \ã haười, nàng vẫn cố dịu dàng ân cần
bơh \ìhb tbường, mỗi khi thông báo diễn biến bệnh trạng của Scarlett. Nom
]bàha hbư gột vong hồn tội lỗc đ[ha ]bờ giờ phán xử - hbư gột đứa bé bất thần
bị ném vào một thế giới cừu địch. Song lẽ, đối với Melanie, ai mà chẳng bé bỏng.
Nbưha, ebc rốt cuộc, nàng vui vẻ đến tận cử[ pbòha Rb_tt để báo tin là Scarlett
đã đỡ, nàng hoàn toàn bị bất ngờ trước cảhb tượng nàng thấy ở đó. Một chai
Wbcsey đã cạn hết nử[ đặt trên chiếc bàn cạhb acườha và ]ăh pbòha sực mùi
rượu. Rb_tt haướ] đôc gắt đờ đẫn lên nhìn nàng và những có hàm của chàng run
lên mặc dầu ]bàha đã ]ố nghiến chặt răha:
- Cô ấy chết rồi phải không?
- Ồ, không. Chị ấy đỡ nhiều rồi.
Chàng vừa nóc: “Ôc, fạy Cbú[ tôc!” vừ[ đư[ b[c t[y fêh ôg đầu. Melanie thấy đôc
vai rộng củ[ ]bàha ruh fêh hbư \ị một ]ơh rét và triha ebc ác haại nhìn chàng, nỗi
tbươha ]ảm của nàng bỗng chuyển thành kinh hãi vì nàng thấy fà ]bàha đ[ha
ebó]. M_f[hc_ ]bư[ \[i acờ thấy một haườc đàh ôha ebó] gà đây fại là Rhett chứ
không phảc [c ebá], Rb_tt, ]ih haườc haược ngạo là thế, nhạo báng là thế, luôn
luôn tự tin là thế.
Cái tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng chàng phát ra khiến nàng khiếp đảm. Nàng hốt
hoảha habĩ rằha Rb_tt s[y rượu mà nàng thì vốn sợ haườc s[y. Nbưha ebc ]bàha
ngẩha đầu lên và Melanie bắt gặp ánh mắt chàng, nàng liềh \ước nhanh vào
phòng, nhẹ hbàha đóha ]ửa lại tớc \êh ]bàha. Tuy hàha ]bư[ \[i acờ thấy một
haườc đàh ôha ebó], hbưha hàha đã f[u ebô hước mắt của nhiều đứa bé. Khi nàng
nhẹ hbàha đặt t[y fêh v[c ]bàha, Rb_tt đột ngột ôm lấy ]bâh hàha. Cbư[ eịp hiểu
r[ s[i, hàha đã tbấy mình ngồc trêh acườha và Rb_tt quì ^ước sàh, đầu gục vào
lòng nàng, cả hai cánh tay và hai bàn tay vừa ghì vừa níu lấy hàha hbư đcêh, fàg
nàng phát cáu.
Nàng dịu dàng vuốt gác tó] đ_h, acọng vỗ về: “Tbôc! Tbôc! Tbôc hài! Cbị ấy sắp
khỏe rồc gà”.
Nghe vậy, chàng càng ghì chặt và bắt đầu nói, giọng khàn khàn và nhanh liến
thoắha hbư aửi tâm sự vào một nấm mồ sẽ không bao giờ để lộ bí mật. Lần đầu
tcêh triha đời, chàng bộc bạch sự thật, nàng hoàn toàn không hiểu và hết sức dịu
^àha hbư gẹ dỗ con. Chàng kể đứt quãha, đầu gục vào lòng nàng, tay giật giật
những nếp váy của nàng. Tiếha ]bàha fú] tbì hbò_ đc, habẹn lại, khi vang lên bên
tai nàng quá rành rõ, những lời thú tội và tự sỉ nhục gay gắt, chua chát, kể về
nhữha đcều hàha ]bư[ từng nghe thấy ai thổ lộ, kể cả haười cùng giới, nhữha đcều
bí mật khiến nàng nóng bừng má e thẹn và lấy fàg g[y fà ]bàha đ[ha aụ] đầu
xuống không trông thấy.
Nàng vỗ vỗ đầu ]bàha hbư tbể đối với bé Beau và nói:
- Thôi, thuyềh trưởng Butler, anh không nên kể cho em nghe nhữha đcều đó!
Lú] hày [hb ebôha \ìhb tbườha, đứng nói nữa!
Nbưha acọng chàng vẫn tiếp tụ] hbư gột dòng thác dữ trào tuôn và chàng níu
lấy ái hàha hbư thể đó fà bc vọng cuối cùng củ[ đời mình.
Chàng tự kết tội mình về những việc mà nàng không hiểu nổi, chàng lẩm bẩm
nhắc tên Belle Watling rồi vừa lắc nàng thật mạnh vừa kêu lên:
- Tôc đã acết S][rf_tt, tôc đã acết cô ấy. Cô không hiểu gì cả. Cô ấy không muốn có
đứa bé này và...
- Anh phảc cg đc! Ahb quẫn trí rồi! Không muốn có con! Chao, tất cả phụ nữ đều
muốn... .
- Không! Không! Cô thì muốh ]ó ]ih, hbưha S][rf_tt fại không muốn. Không
muốn có con với tôi...
- Ahb đừng nói nữa!
- Cô không hiểu. Scarlett không muốh ]ó ]ih và tôc đã ép ]ô ấy. Cái... cái thai
này... là lỗi tạc tôc. Cbúha tôc đã ebôha haủ chung phòng từ...
- Im, thuyềh trưởng Butler! Ai lại nói... .
- Bữa ấy tôi say, tôi phát rồ và tôi muốn xúc phạm cô ấy... vì cô ấy đã xú] pbạm
tôi. Tôi muốn... và tôc đã fàg... hbưha ]ô ấy không cần tôi. Cô ấy không bao giờ
tbèg đếh tôc. Xư[ h[y, ]ô ấy không bao giờ gàha đếh tôc và tôc đã ]ố... tôi tìm mọi
cách và...
- Ôi, em xin!
- Và gãc đến hôm kia tôi mới biết cô ấy có mang... thì cô ấy lại ngã. Cô ấy không
biết tôi ở đâu để viết tbư \ái tch... hbưha hếu cô ấy biết, cô ấy ]ũha ]bẳng viết cho
tôc đâu. Tôc xch hóc với cô... tôi xin nói với cô là nếu tôi biết tbì tôc... đã về thẳng
nhà... dù cô ấy có muốn tôi về hay không...
- À, vâng, em biết là anh ắt làm thế!
- Lạy Chúa, mấy tuần này quả fà tôc đcêh, vừ[ đcêh vừa say! Và khi ở trên cầu
thang, Scarlett nói cho tôi biết... tbì tôc đã fàg aì? Tôc đã hóc aì? Tôc ]ười và bảo:
“Đừng lo, biết đâu ]ô ]ó tbể sẩy tb[c ]ũha hêh”. Tbế là cô ấy...
Mặt M_f[hc_ đột nhiên tác đc và đôc gắt acươha ti ebcếp hãi khi nàng nhìn
xuốha ]ác đầu tó] đ_h đ[ha quằn quạc đ[u đớn trong lòng mình. Nắng chiều tràn
vào cửa sổ để mở và bỗng nhiên, tự[ hbư fầh đầu tiên, nàng nhận thấy đôc \àh t[y
nâu nâu của chàng sao mà to, khỏe với nạm lông đ_h ^ày pbủ kín mu. Bất giác,
nàng rụt lạc hé đôc \àh t[y ấy. Chúng có vẻ háu mồi, tàn bạo, tuy nhiên, xoắn vào
nhau giữa những nếp váy của Melanie, nom chúng lại gãy rời, bất lực.
Liệu có thể là anh ấy đã hab_ tbấy và tin những lời bị[ đặt phi lý về Scarlett và
Ashley, rồc đâg ab_h? Đúha fà [hb ấy đã rời thành phố ngay sau khi nổ ra vụ tai
tiếha, hbưha... Kbôha, ebôha tbể fà hbư tbế. Thuyềh trưởng Butler bao giờ ]ũha
r[ đc đột ngột. Anh ấy không thể tin những chuyện ngồc fê đôc gá]b. Ahb ấy thừa
biết phân biệt thật giả. Nếu nguyên nhân phiền muộn là thế, chẳng lẽ anh ấy
không tìm cách bắn Ashley? Hoặ] ]bí ít fà đòc pbải giải thích rõ ràng?
Không, không thể fà hbư tbế. Đây ]bỉ là do anh ấy đã s[y fạc quá ]ăha tbẳha đâg
ốg và đầu óc anh cuồng loạh fêh hbư haười mê sảng, lảm nhảm tuôn ra những
đcều tưởha tượha fuha tuha. Đàh ôha ebôha ]bịu đựha đượ] ]ăha tbẳha hbư đàh
bà. Có chuyệh aì đã fàg [hb ấy xái đảo, có lẽ là một chuyện cãi lộn nhỏ với
Scarlett rồi anh ấy tưởha tượha pbóha đại lên. Có thể một số đcều ghê gớm anh ấy
nói là có thật, hbưha ebôha tbể là tất cả. Ồ, chắc chắh, đcều cuối cùng không thể là
thật đượ]. Kbôha haườc đàh ôha hài ]ó tbể nói vậy vớc haườc đàh \à gìhb yêu s[y
gê hbư Rb_tt yêu S][rf_tt. M_f[hc_ ]bư[ \[i acờ thấy đcều xấu, ]bư[ \[i acờ thấy
sự tàn ác và giờ đây, fầh đầu tiên nhìn vào nhữha ]ác đó, hàha tbấy thật khó tin.
Anh ấy say và ốg đấy thôi. Mà trẻ con ốm thì cầh được chiều một chút.
- Thôi! Thôi! Nàng nói giọha êg ác. Đừng nói nữa, em hiểu.
Chàng ngẩng phắt đầu fêh, đôc gắt vằn tia gáu haước nhìn nàng, hung dữ, gạt
tay nàng ra.
- Không, lạy Chúa, cô không thể hiểu được... Cô.. cô quá tốt nên không thể hiểu
đượ] đâu. Cô ebôha tch tôc hbưha tất cả nhữha ]ác đó fà ]ó tbật và tôi là một con
chó. Cô có biết tại sao tôi làm thế không? Tôi pbát đcêh pbát ]uồng vì ghen. Cô ấy
không bao giờ yêu tôi, mà tôi cứ ngỡ có thể làm cho cô ấy yêu gìhb. Nbưha ]ô ấy
chẳng bao giờ thiết đến tôi. Cô ấy không yêu tôi. Cô ấy yêu...
Đôc gắt say dữ, đắg đuối của chàng bắt gặp cái nhìn của Melanie và chàng
ngừng bặt, miệng há hố], hbư tbể lầh đầu tiên nhậh r[ gìhb đ[ha hóc với ai. Mặt
nàng tái nhợt và ]ăha tbẳha, hbưha gắt hàha \ìhb tĩhb, ^ịu ^àha, đầy tbươha
cảm và lộ rõ vẻ ebôha tch. Đôc gắt nâu ấy sáng rực một niềm thanh thản và vẻ
haây tbơ hơc đáy sâu bcền dịu củ[ ]búha hbư gột đòh quất vào mặt ]bàha, xu[ đc
phầh hài bơc g_h triha ó], ]bặh đứng những lờc đcêh ^ạc đ[ha ài ài tuôh r[ từ
miệha ]bàha. Cbàha đâg ấp úng, mắt lảha đc tráhb gắt nàng, chớp nhanh cố
định thần lại.
- Tôi là một têh đê gạt, chàng lầm rầm, lại gụ] đầu vào lòng nàng một cách mệt
mỏc. Nbưha ]bư[ đến nỗc đê gạt quá đáha. Và hếu tôi nói với cô thế, cô sẽ không
tin, phải không? Cô quá tốt nên mớc ebôha tch. Trước khi gặp ]ô, tôc ]bư[ từng
biết một haười nào tốt thực sự. Cô không tin, phải không?
- Không, em không tin, Melanie nói, giọng dỗ dành, lại vuốt tóc chàng. Chị ấy
sắp bình phục rồi. Thôi nào, thuyềh trưởha Butf_r! Đứng khóc, anh! Chị ấy sắp
khỏi rồi.

CHƯƠNG LVII
aười phụ nữ gà Rb_tt đư[ fêh ]buyến xe lử[ đc Jih_s\iri, gột tháng sau, là
N một nàng Scarlett xanh xao, gầy đét. W[^_ và Eff[ ]ùha đc với mẹ, chúng
lặng lẽ và fúha túha trước bộ mặt nhợt nhạt và bất động của nàng. Chúng
bám riết lấy Prissy vì ngay cả bộ óc trẻ dại củ[ ]búha ]ũha ]ảm thấy có một cái gì
dễ sợ trong bầu không khí lạnh nhạt, bàng quan giữa mẹ ]búha và ]b[ ^ượng
chúng.
Mặc dù còn rất yếu, Scarlett vẫn về ấp Tara. Nàng cảm thấy nếu còn ở lại Atlanta
thêm một ngày nữa, nàng sẽ chết ngạt vì nỗc đầu óc mệt rã của nàng cứ quay
cuồng, quay cuồng hoài trong cái vòng luẩn quẩn nhữha ý habĩ vô \ổ về tình
cảnh rối bờc hbư đứa trẻ lạc giữa một xứ sở ác mộng không một cốc nào dẫn lối.
Giốha hbư trướ] đây đã rời Atlanta chạy giặ] xâg fược, nay nàng lại chạy trốn
khỏi thành phố này một lần nữa, dẹp những lo âu vào tậh đáy sâu tâg trí bằng cái
phép tự vệ ]ũ hàha vẫh ^ùha ebc đối mặt với thế giớc: “Lú] hày, gìhb ]bư[ guốn
habĩ đến chuyệh đó. Bây acờ gà habĩ tbì ebôha ]bịu nổi. Ngày mai, về ấp Tara
mình sẽ habĩ. Naày g[c, về ấp Tara mình sẽ habĩ. Naày g[c, gọi sự sẽ ebá]”.
Dườha hbư nếu trở về vớc ]ác tĩhb fặng và nhữha ]áhb đồng bông xanh rờn của
quê nhà, mọi buồn phiền của nàng sẽ bay biến hết và nàng sẽ có thể bằng cách
hài đó vuh véh hbữha ý habĩ tơc tả của mình lại thành một cái gì khả ^ĩ tạo cho
nàng một fí ^i để sống.
Rhett nhìh tb_i ]bi đến khi con tàu khuất bóng xanh rờn của quê nhà, mọi vẻ
suy tư ]bu[ ]bát, ebôha ]bút tbú vị. Chàng thở dài, cho xe về nhà và nhảy lên
ngự[ đc xuôc pbố Cây Trường xuân, về phía nhà Melanie.
Đó fà gột buổi sáng ấg áp, M_f[hc_ đ[ha haồi ở hiên nhà ^ưới bóng dàn nho,
chiếc rổ ebâu đầy một chồng bít tất. Nàng bối rối và hoang mang khi thấy Rhett
xuống ngựa, quẳha ^ây ]ươha fêh ]áhb t[y pbi tượng gang thằha \é ^[ đ_h ^ựng
ở đầu ngõ. Từ cái hôm quá khủng khiếp ấy, hôm Scarlett ốg tưởng chết, hôm
Rhett sao mà... ờ... sao mà say (chỉ habĩ đến chữ ấy, M_f[hc_ đã ớh‖, hàha ]bư[ aặp
lại chàng một mình. Nàng chỉ nói chuyện qua quýt với chàng trong thời kì
S][rf_tt ^ưỡng bệnh và những lần ấy, nàng ngại nhìn thẳng vào mắt chàng. Tuy
nhiên, những lần ấy, chàng vẫn dịu dàng lễ pbép hbư gọi khi và không bao giờ để
lộ bằng dáng vẻ hay bằng lời rằng một màn kị]b hbư vậy đã ^cễn ra giữa hai
haười. Có lần Ashley bảo nàng rằha đàh ôha tbườha tbường không nhớ những
đcều gìhb đã hóc và fàg ebc s[y, và M_f[hc_ bết lòng cầu sao thuyềh trưởng
Butf_r đã quêh ]buyệh đó. Nàha ]ảm thấy mình thà chết chứ không muốn biết là
Rhett vẫn nhớ những phút thổ lộ can tràng ấy. Lòha đầy rụt rè và haượng ngập,
gá đỏ rực lên từha đợt, nàng nhìn Rhett tiến lại trên lốc đc. Nbưha ]ó fẽ chàng chỉ
đếh để hỏi xem Beau có thể ]bơc với Bonnie trọh haày được không. Chắc chắn,
chàng chẳha tbô sơ tới mứ] đến cảg ơh về nhữha đcều hàha đã fàg bôg ấy!
Nàha đứng dậy để đóh ]bàha, và ]ũha hbư gọi lần, ngạc nhiên nhận thấy
]bàha ]ó ^áha đc hbẹ nhàng biết bao so với thân hình to lớh hbư vậy.
- S][rf_tt đc rồc ư?
- Vâng, Ấp Tara sẽ là liều thuốc bổ cho cô ấy, chàng mỉg ]ườc hóc. Đôc fú], tôc
habĩ ]ô ấy giốha hbư haười khổng lồ Antaeus cứ mỗi lần chạm vào Mẹ Đất lại
khỏe lên gấp bộc. Đối với Scarlett, ở xa cái mảnb đất đỏ bùn lầy thân yêu của cô ấy
quá lâu, là bất ổn. Cái cảnh nhữha đồng bông mọ] fêh tươc tốt, đối với cô ấy, còn
hiệu nghiệg bơh gọi thứ thuốc bổ củ[ \á] sĩ M_[^_.
- Anh ngồc ]bơc, M_f[hc_ hóc, đôc t[y fíhb quýhb, Rb_tt quá ti fớh, đầy nam tính
và nhữha ]ih haườc quá vượng chất đực bao giờ ]ũha fàg ]bi hàha gất bình
tĩhb. Dườha hbư bọ phát ra một sức mạnh và sinh lực khiến nàng cảm thấy mình
\é bơh, yếu bơh fà triha tbực tế. Nig ]bàha đ_h trũc, ^ữ dội và những bắp thịt
vai lự] fưỡng cuồn cuộh fêh ^ưới lần áo vải lanh trắng làm nàng phát sợ. Có lẽ nào
hàha đã từng thấy toàn bộ sức mạhb haược ngạo này quỳ ^ưới chân mình? Và
]bàha đã từha áp gác đầu tó] đ_h hày aụ] vài fòha gìhb? “Ôc, fạy ]bú[!” hàha \ối
rốc habĩ tbầm và lạc đỏ mặt lên.
- Cô Melly, chàng dịu dàng nói, sự có mặt của tôi có làm phiền cô không? Cô có
muốh tôc đc ebỏi không? Xin cô cứ nói thẳng.
“Ôc”,hàha tự nhủ “[hb ấy có nhớ! Và anh ấy biết mình bối rối chừha hài!”
Nàha haước mắt nhìn chàng, vẻ v[h fơh và \ỗng nhiên hết bối rốc, haượng
ngùng. Cặp mắt chàng thật trầm lặng, ân cần và thông cảg đến nỗi nàng tự hỏi
làm sao mình lại cuống lên một cách ngu xuẩh hbư vậy. Mặt chàng nom có vẻ
mệt mỏi và buồn – Melanie ngạ] hbcêh habĩ – không phải chỉ thoáng buồn mà rất
buồn. Làm sao nàng có thể habĩ fà chàng thô thiển tới mức nêu ra những chuyện
mà cả hai cùng muốh quêh đc.
“Tội nghiệp, anh ấy lo lắng cho Scarlett biết mấy”, hàha habĩ tbầm và cố mỉm
]ười.
- Anh ngồi xuốha đc, tbuyềh trưởng Butler.
Chàng nặng nề gieo mình xuống ghế và nhìn Melanie nhấ] đồ khâu lên.
- Cô M_f[hc_ tôc đếh để xin cô một ân huệ rất lớn và (chàng mỉg ]ườc, hbưha
miệng lại kéo rệch xuống) kêu gọi cô giúp một tay trong một trò lừ[ đảo mà tôi
biết là cô tối kỵ.
- Một... trò lừ[ đảo?
- Phải. Thực vậy, tôc đến nói chuyện kinh doanh buôn bán với cô.
- Ôi, lạy Chúa. Vậy thì anh nên gặp nhà em. Về chuyện kinh doanh buôn bán thì
em ngờ nghệch lắg. Eg đâu ]ó tbôha gchb hbư S][rf_tt.
- Tôi e rằng Scarlett quá thông minh hóa nên chẳng lợi lộ] aì, ]bàha hóc, và đó
đí]b tbị fà đcều tôi muốn nói chuyện với cô. Cô biết Scarlett... ốg đến mức nào
đấy. Khi cô ấy ở ấp Tara về, chắc cô ấy sẽ lại dốc hết sức vào cái cửa hàng và hai
xưởha ]ư[, gà tôc bết lòng cầu mong là một đêg hài đó, ]búha sẽ nổ tung quách
đc. Tôc sợ cho sức khỏe Scarlett, cô Melly ạ.
- Phải chị ấy làm quá sức. Anh phải hãm chị ấy lại, ép chị giữ sức khỏe một chút.
Chàng cả ]ười.
- Cô biết tính cô ấy \ướha hbư tbế hài đấy. Thậm chí tôi không bao giờ cãi lý với
cô ấy. Cô ấy hệt hbư gột đứa trẻ ươha haạnh. Cô ấy không muốh để tôi giúp...
không muốh để [c acúp gìhb. Tôc đã tbử thuyết phục cô ấy bán cổ phần của mình
triha b[c xưởha ]ư[, siha ]ô ấy không chịu. Và bây giờ, cô Melly ạ, tôc đc vài
chuyện áp – pb_ đây. Tôc \cết Scarlett sẵn sàng bán cho ông Wilkes số cổ phần còn
lại trong b[c xưởha ]ư[, hbưha ]bẳng ai khác ngoài ông ấy. Tôi muốn ông Wilkes
mua nốt chỗ cổ phần ấy đc.
- Ôi, lạy Chúa! Thế thì tốt quá hbưha... M_f[hc_ haừng lại và cắn môi. Nàng
không thể nào nhắ] đến chuyện tiền nong với một haườc haiàc ac[ đìhb. Kbôha
hiểu sao bất kể Ashley kiếg được bao nhiêu từ xưởha ]ư[, vợ chồng nàng bao giờ
]ũha ]ó eb[ ebá tcềh, đcều làm cho Melanie lo lắng là họ dành dụg được quá ít.
Nàng không biết tiềh đc đâu bết. Asbf_y đư[ ]bi hàha đủ để lo liệu công việc nội
trợ, hbưha ebc pbải chi những khoản ngoài dự trù, tbì tbường là rất bấn. Tất
hbcêh tbù f[i ]bi ]á] \á] sĩ đcều trị cho nàng khá tốn kém, rồi sách vở, đồ đạc
Asbf_y đặt mua từ N_wYire ]ũha fà gột khoảh đáha eể. Lạc ]òh huôc ăh và g[y
mặc cho hàng lô trẻ ]ù \ơ ]ù \ất ngủ nhờ trong hầm nhà. Và Ashley không bao
giờ nỡ từ chối bất cứ [c đã từng ở triha quâh độc Lcêh \[ha đến hỏi vay tiền. Và...
- Cô Melly, tôi muốh đư[ ]ô gượn tiềh để mua, Rhett nói.
- Anh thật là tốt bụha, hbưha ]ó tbể là bọn em không bao giờ trả được.
- Tôi không cần cô phải trả. Đừng nổi giận với tôi, cô Melly! Xin cô nghe tôi nói
hết đã. Cbỉ cần biết Scarlett sẽ không phải kiệt lực ngày ngày tong tả hàng bao
dặg đườha đếh ]á] xưởha ]ư[, fà tôc ]ic hbư đượ] đền bù rồi. Riêng cửa hàng là
đủ cho cô ấy bận rộn và sung sướng... cô hiểu không?
- À... vâha, M_f[hc_ hóc, ]bư[ tch bẳn.
- Cô có muốn con trai cô có một chú ngựa con không? Và muốh ]bi hó vài đại
học, rồc đc H[rv[r^, đc vcễn du châu Âu?
- Ồ, tất nhiên, Melanie kêu lên, mặt rạng rỡ hbư \ất cứ fú] hài ]ó haười nhắc
đến Beau. Em muốh ]báu ]ó đủ mọi thứ hbưha... ]b[i tbời buổc hày [c ]ũha
habèi đến nỗi...
- Một ngày kia, vớc b[c xưởha ]ư[, ôha Wcfe_s sẽ fàg r[ bàha đống tiền, Rhett
nói, và tôi muốn thấy Beau có tất cả những thuận lợi nó xứha đáha đượ] bưởng.
- Ôi, thuyềh trưởng Butler, anh thật ranh ma! Nàng mỉg ]ười thốt lên. Dụ dỗ
lòng tự hào của một haười mẹ! Eg đọ] triha đầu [hb hbư đọc sách.
- Tôi hi vọng là không phải thế, Rhett nói và lầh đầu tiên mắt chàng lấp lánh.
Thế bây giờ ]ô để tôc đư[ ]ô gột ít tiền chứ.
- Nbưha tbế thì lừ[ đảo ở chỗ nào?
- Chúng ta phảc đồha gưu đáhb fừa cả Scarlett lẫn ông Wilkes.
- Ôi, lạy Chúa! Em không thể làm thế!
- Nếu Scarlett biết tôc \ày gưu đằha s[u fưha ]ô ấy, dù là vì lợi ích của cô ấy...
chà, cô biết tính khí cô ấy đấy! Và tôi e rằng ông Wilkes sẽ ebước từ bất kì khoản
cho vay tự nguyện nào của tôi. Cho nên phải làm sao cho cả b[c đều không biết
tiền ở đâu r[.
- Ồ, hbưha _g ]bắc nhà em không từ chối nếu anh ấy hiểu ra vấh đề. Anh ấy rất
quý Scarlett.
- Vâha tôc tch hbư tbế, Rhett dịu ^àha hóc. Nbưha ^ù s[i ôha ấy vẫn sẽ từ chối.
Cô thừa biết tất cả nhữha haườc triha ac[ đìhb Wcfe_s acàu tự ác hbư tbế nào.
- Ôi, lạy chúa! Melanie kêu lên, vẻ khổ sở. Em những muốn... thuyềh trưởng
Butler ạ, thật tình, em không thể đáhb fừa chồng em.
- Ngay cả để acúp S][rf_tt ]ũha ebôha ư? Rb_tt ]ó vẻ rất phật ý. Thế mà cô ấy lại
rất quý cô.
Những giọt hước mắt rung rinh trên bờ mi Melanie.
- Anh biết đấy, em sẵn sàng làm bất cứ đcều aì trêh đời vì chị ấy. Không bao giờ,
phải, không bao giờ em có thể đềh đáp gột nửa những gì chị ấy giúp em. Anh biết
đấy.
- Phải, chàng nói cộc lốc. Tôi biết cô ấy đã fàg hbững gì vì cô. Cô có thể nói với
ông Wilkes rằng số tiềh đó fà ]ủa một haườc \à ]ih để lại cho cô theo di chúc?
- Ồ, thuyềh trưởng Butler, em chẳna ]òh haười bà con nào có máu mặt.
- Vậy nếu tôi gửi tiềh qu[ \ưu đcệh ]bi ôha Wcfe_s gà ebôha để ông ấy biết là ai
gửi, liệu cô có lo liệu sao cho số tiềh đó đượ] ^ùha để gu[ b[c xưởha ]ư[ ]bứ
không phảc để... bèg, để cho những cựu binh Liên bang nghèo khốn?
Mớc đầu, nghe những lời cuối, nàng có vẻ phật ý hbư tbể triha đó ]ó bàg ý ]bỉ
Asbf_y, hbưha ]bàha gỉg ]ườc đầy vẻ thông cảg đến nỗc hàha ]ũha gỉg ]ười
lại.
- Tất nhiên là em sẽ lo chuyện ấy.
- Vậy fà đã haã haũ, hbé? Cbúha t[ sẽ giữ bí mật chứ.
- Nbưha xư[ h[y, _g ]bư[ \[i acờ giữ bí mật đcều gì với chồng em.
- Tôi tin chắc là thế, cô Melly ạ.
Mắt nhìn Rhett, bụha hàha habĩ trướ] h[y gìhb đã đáhb acá ]bàha đúha \cết
mấy triha ebc \[i hbcêu haười khác nhìn nhậh s[c biàh tiàh... Naười ta bảo
chàng thô bạo, báng bổ, bất nhã và thậm chí bất fươha hữa, mặc dầu bây giờ
nhiều haười thuộc loại tử tế nhất đã \ắt đầu thừa nhận là mình sai. Thế đấy! ngay
từ đầu hàha đã \cết Rb_tt fà haười tốt. Tbác độ củ[ ]bàha đối với nàng bao giờ
]ũha bết sức hòa nhã, ân cần, cực kì kính trọng và thông cảm sâu sắc! Lại nữa,
chàng yêu Scarlett biết \[i! Các ]á]b qu[hb ]i vòha vèi ]bàha ^ùha để đỡ cho
Scarlett một gánh nặng, mớc đáha yêu fàg s[i.
Trong một xuha động tình cảm, nàng nói:
- Scarlett thật may mắh ]ó được một haười chồng tốt với chị ấy đến thế!
- Cô habĩ tbế ư? Tôc _ rằng Scarlett sẽ ebôha đồng ý với cô, nếu cô ấy nghe thấy
cô nói vậy. Với lạc, tôc ]ũha guốn tốt với cả cô nữa, cô Melly ạ. Nbư tbế này là tôi
cho cô nhiều bơh S][rf_tt đấy.
- Cho em? nàng bối rối hỏi, à, [hb định nói là cho Beau.
Chàng cầm lấy gũ và đứng dậy. Chàng cứ thế đứng một lúc, nhìn xuốha aươha
mặt hình trái tim không lấy aì fàg đẹp với mớ tóc dài hình chữ V rủ xuống giữa
tráh và đôc gắt đ_h habcêg habị. Một bộ mặt sao mà thanh tao, một bộ mặt tbơ
dại không có gì che chở trước cuộ] đời.
- Không, không phảc ]bi B_[u. Tôc định cho cô một ]ác aì ]òh bơh ]ả Beau, nếu
cô có thể bìhb ^uha r[ ]ác đó.
- Không, em không thể bìhb ^uha được, nàng lại thấy bi[ha g[ha. Đối với em,
ebôha ]ó aì trêh đờc quý bơh B_au, trừ As... trừ nhà em[122] .
Rhett không nói gì, chỉ nhìn nàng, bộ mặt haăg đ_h cg sững.
- Thuyềh trưởng Butler, anh muốn cho em một cái gì, thật là quý hóa, song thật
tình, em là naười tốt phúc, em có tất cả những gì một haườc đàh \à ]ó tbể mong
muốn ở trêh đời.
- Thế thì tốt, Rb_tt hóc, đột nhiên trở nên dữ dằh. Và ý đồ của tôi là lo sao cho cô
giữ được những cái ấy.
Khi Scarlett ở ấp Tara về, mặt hàha đã bết vẻ xanh xao ốm yếu và đôc gá đã đầy
fêh, pbơh pbớt hồng. Cặp mắt xanh lại nhanh nhẹn và lấp lánh. Lầh đầu tiên
trong nhiều tuầh, hàha ]ườc ti ebc Rb_tt và Bihhc_ r[ a[ đóh hàha ]ùha W[^_ và
Ella. Thấy hai cha con, nàng vừa bực vừa buồh ]ườc. Rb_tt đội chiế] gũ ]ó ]ắm
xệch xẹo hai cái lông gà tây, còn Bonnie mặc một chiếc áo rách thảm hại là bộ
cánh diện ngày chủ nhật của nó, hai má nhem nhuốc những vệt màu xanh chàm
và gác tó] quăh ]ắm một chiếc lông công dài gần bằha haười nó. Hiển nhiên là nó
đ[ha ]bơc trò haườc Ahb đcêha tbì đến giờ đc đóh tàu. Và qu[ vẻ mặt bất lực ngộ
habĩhb ]ủa Rhett và vẻ cau có phẫn nộ củ[ M[ggy tbì rõ ràha fà Bihhc_ đã
không chịu tb[y đổi trang phụ] ^ù fà để đc đóh gẹ.
- S[u gà ]ih ăh gặc lôi thôi lếch thếch thế! Scarlett vừa nói vừa hôn cô bé và
quay lạc ]bì[ gá ]bi Rb_tt. Vì triha a[ ]ó đôha haười, chứ ebôha tbì hàha đã
chẳng chủ độha ebơc aợi cử chỉ âu yếm ấy. Mặc dầu bơc haượng về bề ngoài của
Bonnie, nàng vẫn không thể không nhận thấy rằng mọc haườc xuha qu[hb đều
mỉg ]ười với hình ảnh cả hai cha con, không phảc ]ười giễu mà là thực sự cảm
tình và vui thích. Ai nấy đều biết bé út của Scarlett có thể sai khiếh ]b[ hó đủ mọi
thứ và cả thành phố đều vui vẻ táh tbưởng.
Tình yêu lớn củ[ Rb_tt đối vớc ]ih aác đã aóp pbần quan trọng nâng cao uy tín
của chàng trướ] ^ư fuận.
Trêh đường về nhà, Scarlett thao thao kể những tin tức trong Hạt. Thời tiết khô
hóha đẩy nhanh nhịp độ phát triển củ[ \ôha đến mức gầh hbư ]ó tbể nghe thấy
nó mọ], hbưha Wcff ]bi \cết là mùa thu này giá bông sẽ hạ. Suellen lại sắp sửa ở
cữ - nàng báo tin này bằng lời lẽ eíh đái để bọn trẻ con không hiểu được. Ella tỏ ra
^ũha ]ảg ebá] tbường khi nó cắh đứa con gái lớn của Suellen. Kể ]ũha đáha đời
cho con bé Susie, Scarlett nhận xét, nó giống mẹ hó y hbư đú]. Nbưha S][rf_tt fại
khùng lên vì hai chị em lại cãi lộh hbư bồc xư[.
Wade một mình giết chết một con rắh hướ], R[h^[ và C[gcff[ T[rf_tih đc ^ạy
học, thế có buồh ]ườc ebôha? Xư[ h[y triha ac[ đìhb T[rf_tih ]ó [c đáhb vần nổi
chữ “hai_i”. B_tsy T[rf_tih đã fấy một anh chàng béo ị cụt một tay quê ở Lovejoy,
hai vợ chồng cô ta cùng vớc H_tty và Jcg T[rf_tih đ[ha trồng một vụ bông tốt ở
Đồc Đẹp. Bà Tarleton có một con ngựa cái và một con ngự[ hih gà sướha hbư ]ó
cả triệu đô – la. Và ngôi nhà củ[ ac[ đìhb C[fv_rt đầy bọh ^[ đ_h ở! Hàng bầy da
đ_h bây giờ đ[ha fà ]bủ hbâh haôc hbà đó gà ]búha đã gu[ triha ]uộ] \áh đấu
giá ở quận. Chỗ ấy bây giờ tan hoang, nhìn mà muốn khóc. Không ai biết Cathleen
và gã chồng vô tích sự củ[ ]ô đc đâu. Và Af_x sắp sử[ ]ưới Sally, cô vợ góa của ông
anh! Thử tưởha tượng xem, họ đc đến quyết định ấy s[u ebc đã sống trung nhà
\[i hbcêu hăg! Ac hấy đều bải đó fà gột cuộc hôn nhân cho hợp thức vì mọi
haười bắt đầu bàn ra tán vào về việc họ sống ở đó gột mình từ khi cả cụ bà lẫn
Tiểu Nươha đều chết. Chuyệh đó fàg ]bi trác tcg Dcgcty Muhri_ t[h hát. Nbưha
]ũha đáha đời cho cô ta. Nếu cô ta có chút bảh fĩhb tbì ]ô t[ đã” \ắt đượ]” gột
chàng khác từ lâu rồi thay vì ngồi chờ Alex kiếm ra tiềh để ]ười mình.
Scarlett tiếp tục vui vẻ trò chuyệh hbưha ]ó đcều nàng bỏ qua nhữha đcều chỉ
habĩ đếh đã đủ đ[u fòha. Nàha đã ]ùha Wcff đc x_ haựa khắp hạt, cố không nhớ
đến cái thời kì hàng nghìn acre[123] màu mỡ trải dài xanh rờn bông. Giờ đây ]á]
đồh đcền theo nhau lộn trở về dạng rừng. Nhữha đág f[u fá]b, sồi non, thông còi
lén lút mọc thành những vạt ảg đạm quanh nhữha đốha đổ nát im lìm và lấn dần
]á] ]áhb đồha \ôha ]ũ. Hcện chỉ còn một phầh trăg ^cệh tí]b được canh tác so với
trước. Cứ hbư fà đc qu[ gột vùha đất chết.
- Cái vùng nầy có hồi phục lạc đượ] ]ũha pbải mất hăg gươc hăg hữ[. Wcff đã
nói vậy. Ấp Tara là trang trại khá nhất trong Hạt, nhờ chị và tôi, chị Scarlett ạ,
hbưha hó ]bỉ là một trang trại, một trang trạc ]ó độc hai con la, chứ không phải là
một đồh đcền. Sau Tara là trại củ[ ac[ đìhb ôha Fiht[ch_, rồc đến trại củ[ ac[ đìhb
Tarleton. Họ ebôha fàg r[ được nhiều tiềh, hbưha bọ xoay xở đượ] và ^ág habĩ
^ág fàg. Nbưha pbần lớn số haười còn lại, số trại còn lại...
Không, Scarlett không muốn nhớ lại quanh cảnh hoang tàn của Hạt vì hình ảnh
hồi cố về hó ^ườha hbư ]àha tbảg bơh \êh ]ạnh sự náo nhiệt và phồn thịnh của
Atlanta.
- Ở nhà có chuyện gì không? Nàng hỏc ebc đã về tới nhà và ngồi ở hàng hiên.
Suốt trêh đường về, hàha đã fcêh tục nói chuyện liến láu, sợ im lặng chụp đến. Từ
cái hôm ngã xuống cầu tb[ha aá], hàha ]bư[ bề nói riêng một lời nào với Rhett và
giờ đây hàha ]bẳng mấy háo hức muốn gặp riêng chàng. Trong thời kỳ ^ưỡng
bệnh khốn khổ củ[ hàha, ]bàha đã rất mực ân cầh, hbưha đó fà sự ân cần của
ebá]b qu[ đườha. Cbàha đã điáh trướ] được ý muốn củ[ hàha, haăh \ọn trẻ khỏi
quấy rầy nàng, trông nom cử[ bàha và b[c xưởha ]ư[. Tbế hbưha ]bàha ebôha
bao giờ hóc: “Tôc rất ân hậh”. Ờ có lẽ chàng không hề ân hận thật. Có lẽ chàng vẫn
habĩ rằha đứa bé không bao giờ r[ đời ấy không phải là con chàng. Làm sao nàng
có thể đọ] được nhữha ý habĩ ấy trong bộ ó] đằha s[u aươha gặt đ_h vô ]ảm kia?
Nbưha fầh đầu tiên trong cuộc sống vợ chồng của họ, ]bàha đã tỏ ra sẵn sàng lịch
sự và muốh để mọi sự cứ tiếp diễh hbư ebôha ]ó ]buyện gì khó chịu xảy ra giữa
b[c haườc... Nbư tbế - Scarlett buồn rầu habĩ – Nbư tbể giữ[ b[c haười không hề có
cái gì hết. Được, nếu chàng muốn thế, hàha ]ũha ]ó tbể sắm vai của mình.
- Mọi sự vẫn ổn cả chứ? Nàng nhắc lại câu hỏc. Đã ]ó váh fợp cho cử[ bàha ]bư[?
Ahb đã đổc f[ ]bư[? Lạy Chúa, Rhett, anh bỏ mấy ]ác fôha trêh gũ r[ đc hài.
Trôha [hb hbư ]bàha bề và khéo anh cứ thế ra phố, không nhớ mà bỏ r[ ]ũha
nên.
- Không, Bonnie vừa nói vừa cầm lấy gũ ]ủa cha, giữ thế thủ.
- Mọi sự ở đây đều rất tốt đẹp. Bonnie và tôi vuc ]bơc tbỏa thích. Tôi tin rằng nó
]bư[ được chảc đầu lần nào từ ebc ]ô đc. Đừng mút cái lông ấy, ]ưha, ]ó tbể độc
đấy. Phảc, đã fợp ván rồi và việ] đổc ]bá] f[ đã được tiến hành tốt. Không, thực tế
chẳng có gì mới. Mọi chuyệh đều tẻ ngắt.
Rồc, hbư ]bợt nhớ ra, chàng nói thêm.
- Ngài Ashley chí tôn vừ[ đếh đây đêg bôg qu[. Ôha t[ guốn biết, theo ý tôi, cô
có bằha fòha \áh b[c xưởha ]ư[ và số cổ phần còn lại của cô ở xưởng 1 cho ông ta
không.
S][rf_tt đ[ha đu đư[ trêh abế và quạt bằng một chiếc quạt lông gà, bỗng dừng
phắt lại.
- Báh ư? Asbf_y fấy đâu r[ tcền? Anh biết đấy, họ chả bao giờ ]ó đồng tiềh hài để
ra. Anh ấy fàg được bao nhiêu. Melanie tiêu hết đếh đấy.
Rhett nhún vai:
- Tôi vẫh habĩ ]ô ấy fà haười tằn tiệh, hbưha ắt là tôi không biết những chi tiết
trong nội bộ ac[ đìhb Wcfe_s ràhb hbư ]ô.
Lời châm chích này phảng phất giọha đcệu ]ũ ]ủ[ Rb_tt và S][rf_tt đâg \ực.
- Cih r[ haiàc ]bơc đc, hàha \ảo Bonnie. Mẹ muốn nói chuyện với ba tí.
- Không, Bonnie nói dứt khoát và leo tót lên lòng Rhett.
Scarlett cau mặt với con bé và nó quắc mắt chọi lại, nom giống hệt ông Gerald
O’H[r[ đến nỗc hàha suýt pbì ]ười.
- Cứ để con ở lại, Rhett thoải mái nói. Còn về chuyện Ashley lấy tiềh đâu r[ tbì
bìhb hbư fà ]ó gột haườc hài đó aửc ]bi, haười này hồi ở Đải Đá đã được ông ta
chữa khỏi bệhb đậu mùa. Thấy lòng biết ơh vẫn còn tồn tại, tôi lại tin ở bản chất
]ih haười.
- Đó fà [c vậy? Có phải là một haườc qu_h hài đó ]ủa chúng ta không?
- Bứ] tbư ebôha eí têh haười và gửi từ Washington. Ashley hoang mang không
biết là ai gửc. Nbưha gột haười vị tb[ hbư Asbf_y đc ebắp thiên hạ làm bao nhiêu
đcều thiện, nhớ sao cho hết được.
Nếu không quá ngạ] hbcêh trướ] đcều may mắn bất ngờ của Ashley, hẳn Scarlett
đã habêhb ]bcến rồi, mặc dầu khi ở ấp T[r[ hàha đã quyết tâm không bao giờ để
mình bị lôi cuốn vào một cuộc cãi lộn với Rhett về Ashley. Chỗ đứng của nàng
trong vấh đề hày quá ư ]bôha ]bêhb và ]bừha hài hàha ]bư[ xá] định chắc chắn
vị thế củ[ gìhb đối với cả hai chàng, nàng không muốn bị kéo vào vòng chiến.
- Anh ấy muốn mua hết cổ phần của tôi.
- Phảc. Nbưha tôc đã hóc với anh ta là chắc cô không muốn bán.
- Tôi muốh [hb để tôi tự liệu lấy công việc của tôi.
- A, cô thừa biết là cô không muốn rời nhữha xưởha ]ư[ đó. Tôc đã \ảo Ashley là
[hb t[ ]ũha \cết rõ hbư tôc rằng cô khôna tbò gũc vài vcệ] haười khác thì không
chịu được và nếu cô bán hết cổ phần cho anh ta thì làm sao cô có thể bảo ban anh
ta lo công việc của chính anh ta.
- Anh dám nói về tôc hbư tbế với Ashley?
- Sao lại không? Thế ebôha đúha b[y s[i? Tôc tch rằng anh ta biàh tiàh đồng ý
với tôi, song tất nhiên, anh ta quá lịch sự không nói thẳha r[ hbư vậy.
- Bị[ đặt! Đã tbế tôi sẽ bán hết cho anh ấy, Scarlett giận dữ kêu lên.
Cbi đến lúc ấy, hàha ]bư[ bề có ý rời bỏ nhữha xưởha ]ư[. Nàha ]ó hbcều lý do
để muốn giữ chúng, triha đó acá trị về tiền bạ] fà ít đáha eể nhất. Triha vàc hăg
gầh đây, hàha ]ó tbể bán chúng lấy những món tiền lớn bất cứ fú] hài, hbưha
hàha đã từ chối mọi lờc ướm hỏc. H[c xưởha ]ư[ fà \ằng chứng cụ thể về những gì
hàha đã tự lực gây dựng nên trong hoàn cảhb đầy ebó ebăh, trở ngại. Nàng tự hào
về chúng và về bản thân mình. Lý do chủ yếu khiến nàng không muốn bán là vì
chúng mở r[ ]ih đường duy nhất để hàha đến với Ashley. Nếu b[c xưởha ]ư[
không còn nằm trong sự kiểm soát của nàng nữ[, ]ó habĩ[ fà hàhg sẽ rất ít khi gặp
Ashley và có lẽ chẳng bao giờ có dịp gặp riêng chàng một mình. Nàng không thể
tiếp tụ] hbư tbế này nữ[, fú] hài ]ũha tbắc mắc không biết tình cảm của chàng
đối với nàng hiện nay ra sao, toàn bộ tình yêu của nàng có bị dập tắt trong tủi
nhục từ ]ác đêg tcếp tân khủng khiếp ở nhà Melanie hay không. Trong quá trình
đcều hành công việc, nàng có thể tìg được nhiều ]ơ bội thuận tiện mà không hề
có vẻ chạy theo chàng. Và, với thời gian, nàng biết mình có thể giành lạc được vị
trí đã gất trong tcg ]bàha. Nbưha hếu hàha \áh b[c xưởha ]ư[ đc...
Không, nàng không muốh \áh đc, \ị kích bởc ý habĩ ]ủ[ Rb_tt đã pbơc \ày hàha
vớc Asbf_y ^ưới một ánh sáng chân thự] hbư tbế mà lại chẳha gĩ gcều gì, nàng
đã quyết định ngay tức khắc. Ashley sẽ đượ] b[c xưởng ]ư[ với một giá hạ đếh độ
chàng không thể không thấy là nàng quảha đạc hbư tbế nào.
- Tôi sẽ bán! Nàng tức tối kêu lên, thế đấy, [hb habĩ s[i?
Mắt Rhett lóe lên một ánh mắt đắc thắng rất khó nhận thấy khi chàng cúi xuống
thắt lại dây giày cho Bonnie.
- Tôc habĩ fà ]ô sẽ hối tiếc, chàng nói.
Quả fà hàha đã bối tiếc lời tuyên bố vội vã củ[ gìhb. Gcá hbư hóc với ai ngoài
Rhett, hẳh hàha đã đáhb \àc \ây trơ trái huốt lời. Tại sao nàng lại bật r[ hbư vậy?
Nàng giận dữ cau mày nhìn Rhett và thấy ]bàha đ[ha qu[h sát mình với cái vẻ
mèo rình chuột hau háu cố hữu của chàng. Thấy nàng cau có, chàng bỗng phá lên
]ườc, b[c bàg răha trắng lấp fáhb, S][rf_tt gơ bồ cảm thấy mình bị chàng lừa vào
thế này.
- Anh có dính gì vào chuyện này không? nàng gắt lên.
- Tôi ấy à? Chàha hbướn mày lên, vờ ngạ] hbcêh. Đáha r[ ]ô pbải hiểu tôc bơh.
Tôi chả bơc đâu đc fàg vcệc thiện trong thế gian, nếu tôi có thể tráhb đượ]. Đêg
ấy, hàha \áh b[c xưởha ]ư[ ]ùha tất cả lợi tứ] triha đó ]bi Asbf_y. Nàha ebôha \ị
lỗ vì Ashley từ chối không lợi dụng cái giá thấp ^i hàha đề xuất đầu tiên, mà xin
trả ngang mức cao nhất ]ó haườc đã từha đặt với nàng. Sau khi ký tờ giấy \áh đứt
]á] xưởha ]ư[ và triha fú] M_f[hc_ rót rượu v[ha ]bi Asbf_y và Rb_tt để mừng
kết quả cuộc giao dịch, Scarlett cảm thấy mình mất mát ghê gớg hbư vừ[ \áh đc
một đứa con.
H[c xưởha ]ư[ đã từng là một cái gì thân yêu của nàng, niềm kiêu hãnh của
nàng, kết quả ^i đôc \àh t[y hbỏ bé keo cú của nàng giành giật đượ]. Nàha đã
khởi nghiệp với một xưởha ]ư[ hbỏ bé vào thời kỳ đ_h tối khi Atlanta mới bắt đầu
chật vật aượha đứng dậy từ đốha đổ hát và tri tàh, ebc hàha đ[ha đối mặt túng
thiếu, hàha đã đấu tr[hb, \ày gưu tíhb eế huôc ^ưỡha b[c ]ơ sở đó qu[ hbững
haày đ_h tốc, fú] hài ]ũha hơg hớm lo bọn Yankee tị]b tbu, triha ebc đồng tiền
thì eo hẹp và cả đến nhữha haườc đàh ôha tàc trí ]ũha tbất bạc. Và ebc Atf[ht[ đã
hàn gắh được mọi vết tbươha, ]ửa nhà mọc lên khắp hơc, haày hài ]ũha ùh ùh
nhữha haười mớc đến thành phố, hàha đã ]ó b[c xưởha ]ư[ đường hoàng, hai bãi
gỗ, một tá xe chở do la kéo và nắm trong tay một số hbâh ]ôha tù để làm việc với
đồha fươha rẻ mạt. Giã từ tất cả nhữha ]ác đó ebá] hài vĩhb vcễn khép chặt cánh
cửa một điạh đời tuy nhọc nhằh ][y đắha hbưha \[i acờ ]ũha được nàng nhớ đến
với một vẻ thỏa mãn u hoài.
Nàha đã aây ^ựha hêh ]ơ sở kinh doanh này và giờ đây, \áh hó đc rồi, lòng nặng
trĩu, hàha tch ]bắc rằng, thiếu tay nàng chèo lái, Ashley sẽ làm mất sạch – phá tan
hết mọi thứ hàha đã ebổ ]ôha xây đắp: Ashley tin hết thảy mọc haười và gầh hbư
không phân biệt nổi hai phần tư với sáu phần tám. Và từ nay trở đc, hàha sẽ
không bao giờ có thể góp ý kiến cố vấn cho chàng – Tất cả chỉ tạc Rb_tt đã \ảo
chàng rằng nàng thích cai quản mọi thứ.
“Ôc, quỷ bắt ]ác [hb ]bàha Rb_tt hày đc!” hàha habĩ tbầm và càng nhìn chàng,
nàng càng tin chắc mọi sự này là do chàng sắp đặt. Bằng cách nào và tại sao thì
nàng không biết. Lú] hày ]bàha đ[ha hóc ]buyện với Ashley và những lời của
chàng khiến nàng giật tbót haười.
- Tôi chắc ông sẽ trả về đág tù ebổ sai ngay tức thì, Rhett nói.
Trả về bọn tù khổ sai! Sao lại có thể habĩ tbế được nhỉ? Rhett thừa biết ]á] xưởng
]ư[ tbu fợi nhuận là nhờ nhân công tù rẻ mạt, và tại sao Rhett lại nói chắ] hbư
vậy về nhữha bìhb động sắp tới của Ashley? Anh ta biết gì về chàng?
- Vâng họ sẽ được trả về ngay lập tức, Ashley vừ[ đáp vừa tránh cái nhìn sững sờ
của Scarlett.
- Anh mất trí rồi sao? Nàng kêu lên. Anh làm thế là mất toi số tiền hợp đồng
thuê chúng. Với lại, rồi anh kiếg đâu r[ hbâh ]ôha?
- Tôi sẽ ^ùha đág ^[ đ_h tự do, Ashley nói.
- D[ đ_h tự do! Tào lao, anh thừa biết tiềh fươha ]ủa chúng tốn kém chừng nào,
bơh hữa, bọn Yankee sẽ nhằng nhẵng giám sát anh từha pbút để xem anh có cho
chúng mỗi ngày ba lầh ăh tbịt aà và đắp mềm lông chim cho chúng ngủ không.
Và nếu anh quất một tên nhọ fườc fĩhb gột vàc ric để thúc nó nhanh tay lên, anh
sẽ nghe thấy bọn Yankee la lối từ đây đến Dalton và cuối cùng là mời anh vào nhà
đá. Này, ]bỉ có bọn tù khổ sai là... .
Melanie nhìn xuốha đôc \àh t[y gìhb đ[ha vặn vẹi trêh đầu gối, Ashley coi bộ
khổ sở hbưha ]ươha quyết không chịu hbượng bộ. Chàng im lặng một lát. Rồi
]bàha hbìh Rb_tt và hbư tìg tbấy sự cảm thông và khuyến khích trong cái nhìn
đáp fạc. Đcều đó ebôha fọt khỏi mắt Scarlett.
- Tôi không muốn bắt bọn tù khổ sai làm quần quật, ]bàha đcềg tĩhb hóc.
- Thế đấy! Scarlett sữha haười kinh ngạc. Tại sao lại không? Anh sợ thiên hạ dị
nghị hbư đã ^ị nghị về tôi chứ gì?
Ashley ngẩha đầu lên.
- Tôi không sợ tiếng thiên hạ chừha hài tôc fàg đúha. Và tôc ebôha \[i acờ cảm
thấy lợi dụha hbâh ]ôha tù fà đúha.
- Nbưha tại sao...
- Tôi không thể kiếm tiềh trêh f[i độha ]ưỡng bách và sự khốn cùng của kẻ
khác.
- Nbưha [hb đã từng có nô lệ kia mà!
- Nô lệ không khốn cùng. Vả lại, lẽ r[ tôc đã pbóha tbí]b tất cả bọn họ khi cha tôi
mất nếu chiến tranh không giải phóng họ trướ]. Nbưha đây là chuyện khác,
Scarlett ạ. Cái hệ thống này thả lỏng cho quá nhiều sự lạm dụng. Có lẽ chị không
biết. Tôi biết rõ Jibhhc_ G[ff_ab_r đã acết ít nhất là một haười ở “]ăha” ]ủa hắn. Có
thể ]òh bơh hữa... thêm hay bớt một tên tù, nào ai cần? Hắh hóc haười tù ấy bị giết
trong khi tìm cách chạy trốh, hbưha đó ebôha pbảc fà đcều tôc được nghe kể ở hơc
khác. Và tôi biết hắn bắt nhữha haười quá ốg ebôha ]òh đủ sức cất nhắ] ]ũha
phải làm việc. Ai muốn bảo là mê tín dị đi[h tbì \ải, hbưha tôc tch rằng hạnh
phúc không thể đến từ đồng tiền kiếg đượ] trêh đ[u ebổ củ[ haười khác.
- Dài ôc! Ahb định nói... lạy Chúa, Ashley, chẳng nhẽ anh lại nuốt trôi tất cả
những lời rao giảha ebi[ trươha ]ủa cha Wallace về đồng tiền ô uế?
- Tôi chẳng cần phải nuốt trôi gì cả. Tôi tin vậy từ fâu trướ] ebc đượ] hab_ đức
cha giảng về đcều đó.
- Vậy thì hẳh [hb habĩ tất cả tiền bạc củ[ tôc đều ô uế, Scarlett kêu lên, bắt đầu
nổi cáu. Bởc vì tôc đã ^ùha \ọh tù để làm việc, bởi vì tôi mở tửu đcếm và... .
Nàng ngừng bặt. Cả hai vợ chồha Wcfe_s đều có vẻ haượng còn Rhett thì ngoác
miệha r[ ]ười. Quỷ bắt [hb t[ đc, S][rf_tt buha bãh habĩ tbầg, [hb t[ đ[ha habĩ
là mình lạc hbúha gũc vài ]ôha vcệc củ[ haười khác và hẳh Asbf_y ]ũha tbế.
Mình muốh đập đầu b[c haười vào nhau cho vỡ toác ra! Nàng nuốt giận và cố làm
ra vẻ thoảc gác đàha biàha, hbưha ]bẳng mấy thành công.
- Tất hbcêh, ]ác đó ]bẳng quan trọha aì đối với tôi, nàng nói.
- S][rf_tt, xch đừha habĩ fà tôc pbê pbáh ]bị. Kbôha đâu. Đó ]bỉ là chúng ta nhìn
sự vật theo những cách khác nhau và cái gì tốt cho chị rất có thể lại không tốt cho
tôi.
Bỗha hbcêh S][rf_tt ước sao chỉ ]ó b[c haười vớc hb[u, [i ước mãnh liệt là Rhett
và Melanie ở gãc \êh ec[ trác đất, để nàng có thể eêu fêh: “Nbưha _g guốn nhìn
sự vật theo cách nhìn của anh! Chỉ cần anh nói với em nhữha ý habĩ tbật của anh
để em có thể hiểu và giốha hbư [hb!”
Nbưha trước mặt M_f[hc_ đ[ha ruh vì ]ảnh bối rốc hày, trước mặt Rb_tt đ[ha uể
oải ngồc hbìh hàha gà ]ười, nàng chỉ có thể lấy giọng hết sức mát mẻ của con
haườc đức hạnh bị xúc phạm mà rằng:
- Tôi biết đó fà vcệc riêng của anh. Song tôi cần phải nói là tôi không hiểu tbác độ
của anh hoặc những ý kiến nhận xét của anh.
Ôi, giá chỉ ]ó b[c haười vớc hb[u để nàng khỏi phải buông ra những lời mát mẻ
ấy khiến cho chàng khổ tâm.
- Tôc đã xú] pbạm chị, S][rf_tt, hbưha tôc đâu ]ó guốn thế. Chị nên tin lời tôi và
tha lỗi cho tôi. Chẳng có gì là bí hiểm trong những lời tôi nói. Tôi chỉ nói là tôi tin
rằng tiền bạc kiếg được bằng một số ]á]b hài đó ít g[ha fại hạnh phúc.
- Nbưha [hb fầm rồi! nàng kêu lên, không tự kiềm chế được nữa. Anh thử xem
tôc đây! Ahb \cết tôi kiếm ra tiềh hbư tbế nào. Anh biết tình cảhb tôc r[ s[i trước
khi làm ra tiền! Anh hẳn còn nhớ gù[ đôha hăg hài ở ấp Tara, trờc rét đến nỗi
chúng ta phải cắt thảg r[ fàg acày, ăh ebôha đủ no và ]búha t[ tbường tự hỏi
fàg s[i ]bi B_[u và W[^_ được học hành còn nh...
- Tôi nhớ, Ashley mệt mỏc hóc, hbưha tôc hbững muốh quêh đc đượ] tbì bơh.
- Thế anh có thể hóc ]ó [c triha ]búha t[ fú] đó suha sướng không nào? Và hãy
nhìn chúng ta bây giờ xem. Anh có một ngôi nhà tử tế và một tươha f[c tốt đẹp. Và
]ó [c ]ó hbà đẹp bơh tôc, quầh ái đẹp bơh, haự[ đẹp bơh? Cbẳha [c ăh s[ha hbư
tôi, mở những cuộ] ]bcêu đãc fchb đìhb bơh tôc và ]ih ]ác tôc guốn gì có nấy. Ờ,
thế tôi làm thế nào ra tiềh để có thể có tất cả nhữha ]ác đó? Từ trên trờc rơc xuống
]băha? Kbôha! Nbâh ]ôha tù, fời lãi ở tiệg rượu và...
- Và đừng có quên chuyện giết tên Yankee ấy, Rhett dịu dàng xen vào. Thực tế,
hắh đã acúp ]ô ebởi nghiệp.
Scarlett quay phắt lại phía chàng, những lời giận dữ dâng lên môi.
- Và tiềh đó đã fàg ]bi ]ô bạnh phúc, phảc ebôha ]ưha? Cbàha bỏi, giọng ngọt
haài và độ] địa.
Scarlett sững ra, miệng há hốc, mắt đải hb[hb hbìh \[ haười kia. Melanie gần
hbư ebó] vì \ối rốc, Asbf_y đột nhiên nhợt nhạt và hbư rút vài vỏ ốc, còn Rhett
thì phóng mắt \êh trêh đcều xì gà quan sát nàng với vẻ thích thú bàng quan. Nàng
địhb bét fêh:” Tất nhiên là nó làm cho tôi hạhb pbú]!” hbưha ebôha bcểu sao,
những lờc đó tắc lại trong cổ.

CHƯƠNG LVIII

T rong thời gian tiếp theo trận ốm của nàng, Scarlett nhận thấy một sự thay
đổi của Rhett và nàng không dám chắc hoàn toàn là nàng có thích thế hay
không. Chàng thôi uốha rượu, trở nên trầm lặha và ưu tư. Bây acờ, ]bàha ăh
tối ở hbà tbườha xuyêh bơh, âh ]ần vớc ac[ hbâh bơh, âu yếg W[^_ và Eff[ bơh.
Chàng không bao giờ nhắc lạc đcều gì, dù thú vị hay khó chịu, trong quá khứ của
hai vợ chồha và ^ườha hbư fặng lẽ để nàng chớ ebơc fại những chuyện ấy. Scarlett
vẫn giữ tbác độ bò[ biãh vì hbư vậy thoảc gác bơh và ]uộc sốha trôc đc ebá êg
thắm trên bề mặt. Chàng vẫn giữ tbác độ lịch sự \àha qu[h đối với nàng, khởc đầu
từ thời kỳ ^ưỡng bệnh của nàng và không phóng những lời chọc tức nhẹ nhàng
vào nàng hoặc mỉa mai nàng nữa. Giờ đây, hàha bcểu ra rằha trước kia, tuy hay
chọc nàng phát khùng bằng những lời bình luậh độc ác, khiến nàng hùng hổ đối
đáp, hbưha sở ^ĩ ]bàha fàg tbế vì ]bàha qu[h tâg đến lời nói và việc làm của
nàng. Nay nàng tự hỏi không biết chàng có thiết aì đến bất cứ bàhb động nào của
nàng nữa hay không. Chàng lịch sự hbưha \àha qu[h, và hàha hbớ tiế] tbác độ
quan tâm, mặc dầu tai ác của chàng, nhớ tiếc những cuộc cãi vã, lời qua tiếng lại
haày xư[.
Giờ đây ]bàha bò[ hbã với nàng, gầh hbư hàha fà ebá]b fạ vậy, hbưha hếu trước
kia mắt chàng luôn luôn dõi theo nàng thì bây giờ, đôc gắt ấy không rời khỏi
Bihhc_. Nbư tbể ^òha fũ ]uốh đờc ]bàha đã rẽ vào một con kênh hẹp. Đôc fú]
S][rf_tt habĩ acá ]bàha ^àhb ]bi hàha gột nửa sự quan tâm và âu yếm dồn vào
Bonnie một cách thừa thãi thì cuộc sống hẳh đã ebá] đc. Đôc ebc hàha pbải dằn
fòha aượha ]ười khi nghe mọc haườc hóc: “S[i gà tbuyềh trưởng Butler tôn sùng
]ih \é!” Nếu nàng không mỉg ]ườc, haười ta sẽ lấy làm lạ và Scarlett rất không
muốn công nhận, ngay cả với chính mình, rằng nàng ghen với một con bé, nhất là
nó lạc fà ]ih ]ưha ]ủa nàng. Scarlett bao giờ ]ũha guốn vị trí thứ nhất trong tim
nhữha haười xung quanh mà giờ đây, bcển nhiên là Rhett và Bonnie luôn dành vị
trí đó ]bi hb[u.
Nhiều đêg, Rb_tt đc đến tậh ebuy[, hbưha về đến nhà vẫn tỉnh táo. Nàng
tbường nghe thấy tiếng chàng khe khẽ huýt sáo một gìhb ebc đc ^ọc hành lang
qua cửa buồha hàha đóha ]bặt. Thi thoảng có một số haười cùng về với chàng vào
những giờ khuya khoắt và ngồi nói chuyệh qu[hb \ìhb rượu brandy trong phòng
ebá]b. Đó ebôha pbải là gã vẫn chè chén vớc ]bàha vài hăg đầu tiên họ ]ưới
nhau. Bây giờ chàng không mời một tên Bị Thảm hoặc Scallawag hoặc Cộng Hòa
hài đếh ]bơc hbà hữa. Rón rén ra thành cầu thang trên gác nghe trộm, Scarlett rất
ngạ] hbcêh vì tbường hay thấy tiếng Rene Picard, Hugh Elsing, anh em nhà
Simmon và Andy Bonnell. Và cụ cố Merriwether cùng ông bác Henry thì bao giờ
]ũha ]ó gặt. Một lần, nàng sửng sốt nghe thấy giọha \á] sĩ M_[^_. Mà hbững
haườc hày đã từng nói rằng tộc Rb_tt đ_g tr_i ]ổ còn là nhẹ!
Triha tâg tưởha hàha, hbóg haười này bao giờ ]ũha aắn liền với cái chết của
Frank và những giờ giấ] đc về khuya khoắt của Rhett dạo này khiến nàng lại càng
nhớ đến thời kỳ trước khi xảy ra cuộ] đột kích củ[ đảha 3K triha đó ]ó Fr[he đã
bỏ mạng. Nàng kinh hãi nhớ lại câu Rhett nói rằha, để được kính trọng, thậm chí
chàng sẵn sàng ra nhập ]ác đảng 3K chết tiệt của họ, tuy chàng vẫn hy vọng Chúa
sẽ không bắt chàng phải gánh chịu một hình thức sám hối nặng nề đến thế. Giả
hbư Rb_tt, ]ũha hbư Fr[he...
Một đêg, ]bàha về ebuy[ bơh gọi lần, tinh thầh hàha ]ăha tbẳng tới mức
không chịu đựha được nữa. Khi nghe tiếng chìa khóa lách cách trong ổ khóa, nàng
khoác vội tấg ái ]biàha, tb_i bàhb f[ha trêh aá] triha áhb đèh bơc r[ đóh ]bàha
ở đầu cầu thang. Vẻ mặt chàng xa vắha, tư fự bỗng chuyển thành ngạc nhiên khi
thấy hàha đứha đó.
- Rhett, tôi cần phải biết! Tôi cần phải biết có phải anh... có phải chuyệh đảng
3K... có phảc đó fà fí ^i ebcếh [hb b[y đc ebuy[ tbế không? Anh có tham gia...
Triha áhb đèh bơc sáha ]bóc, ]bàha bờ hững nhìn nàng rồi mỉg ]ười.
- Cô bao giờ ]ũha fạc hậu với thời gian, chàng nói. Bây giờ ở Atlanta làm gì có 3
ca, 3 hát nào. Có lẽ ở khắp \[ha G_irac[ ]ũha ebôha ]ó. Cô đã hab_ ]á] \ạn
Scallawag và Bị Thảm của cô nhồi sọ các thứ chuyện về sự hoành hành của 3K
chứ gì?
- Kbôha ]ó đảng 3K ở đây? Có pbải anh nói dốc để xoa dịu tôc đấy không?
- Cô bạn thân mếh, đã \[i acờ tôi tìm cách xoa dịu ]ô ]bư[? Kbôha, \ây acờ
chẳng còn 3K nữ[ đâu. Cbúha tôc đã xá] địhb ]ác đó fà fợi bất cập hại, bởi nó chỉ tổ
ebí]b động bọn Yankee và cung cấp chất liệu cho cái cối xay sản xuất chuyện
xuyên tạc của quan lớn Thốha Đốc Bullock thôi. Ông ta biết mình vẫn nắg được
quyền binh chừng nào ông ta còn có thể thuyết phục chính phủ Hợp Chủng Quốc
cùng báo chí Yankee rằha \[ha G_irac[ đ[ha sôc sục nổi loạn và sau mỗi bụi rậm
đều ]ó haười củ[ đảng 3K rìhb rúp. Để giữ ghế thốha đố], ôha t[ đcêh ]uồng chế
tác ra những chuyện về tội ác củ[ đảng 3K ở nhữha hơc ebôha tbể có nó, nào treo
nhữha đảng viên Cộng Hòa trung thành lên bằng ngón tay cái, nào hành hình
kiểu “fyh]b_^” hbữha haườc ^[ đ_h fươha tbcện bị vu tội hiếp ^âg. Nbưha ôha t[
đ[ha \ắn vào một mục tiêu không có thực và ông ta biết thế. Cág ơh ]ô đã fi fắng
]bi tôc, hbưha ở đây ebôha bề có 3K hoạt động kể từ ít lâu sau khi tôi thôi là một
têh S][ff[w[a để trở thành một đảng viên Dân Chủ xiàha xĩhb.
Phần lớn nhữha đcều chàng nói về thốha đốc Bullock vào tai này lại ra tai kia, vì
chủ yếu là nàng thấy nhẹ hẳh haười khi biết là không còn 3K nữa, Rhett sẽ không
bị giết hbư Fr[he, hàha sẽ không mất cửa hàng hoặc bị mất gia sản của Rhett.
Nbưha ]ó gột từ trong câu chuyện của chàng vang âm nổi nhất trong óc nàng.
Cbàha đã ^ùha ]bữ” ]búha tôc” aắn bản thân mình một cách tự nhiên vào những
haườc gà trướ] ec[ ]bàha đã từng gọc fà đág “Cận vệ cựu trài”.
- Rhett, nàng hỏc đột ngột, [hb ]ó fcêh qu[h aì đến việc giải tán 3K không?
Chàng nhìn nàng hồc fâu, đôc gắt bất đầu lấp lánh.
- Có, haười thân yêu của tôi ạ, Ashley và tôi chịu trách nhiệm chính về việc ấy.
- Ashley... và anh?
- Phải, nghe thật thô tụ], hbưha quả đúha fà hbư tbế, chính trị tạo nên những
bạh đồng sàng thật kì lạ. Cả Ashley lẫn tôi chẳha ư[ aì hb[u vớc tư ]á]b \ạh đồng
sàha, hbưha... Asbf_y ebôha \[i acờ tin ở 3K bởi anh ta phảh đối bạo lự] ^ưới mọi
hình thức. Còn tôi thì không bao giờ tch hó vì đó fà sự rồ dạc đáha hauyền rủa,
không phảc ]ih đường để đạt đến những gì ta mong muốh. Đó fà ]á]b ^uy hbất
giữ bọh Y[he__ ]ưỡc trêh đầu trên cổ t[ ]bi đến ngày về hơc ]ực lạc. Và Ashley
hiệp lực với tôi thuyết phục nhữha ]ác đầu nóng rằng theo dõi, chờ đợi và làm việc
]òh ]ó í]b bơh fà ]bùg ái haủ fêh đầu, vác thánh giá rực lử[ đc biạt động khủng
bố.
- Ahb định nói là nhữha đảha vcêh 3K đã ]bấp nhận ý kiến của anh trong khi
anh...
- Trong khi tôi là một têh đầu ]ơ ]bứ gì? Một tên Scallawag? Một tên về bè với
bọn Yankee? Butler phu nhân ạ, bà quên mất bây giờ tôc fà đảng viên Dân Chủ
chính hiệu, một lòng một dạ đến giọt máu cuối cùng với công cuộc giành lại bang
thân yêu của chúng ta từ tay bọh xâg fược! Ý kiến của tôi là một ý kiến hay và họ
chấp nhận nó. Ý kiến của tôi về những vấh đề chính trị ebá] ]ũha sáha suốt.
Chúng ta hiệh ]ó đ[ số Dân Chủ triha ]ơ qu[h fập pbáp, đúha ebôha hài? Và
chẳha \[i fâu, haười thân yêu của tôi ạ, chúng ta sẽ mời một số ông bạn Cộng Hòa
tốt bụng củ[ ]búha t[ vài ]bơc hbà đá. Dạo này, họ quá tb[g hbũha, bơc quá fộ
liễu.
- Anh sẽ giúp một tay tống họ vài tù ư? Cb[i, trướ] đây bọ là bạn bè của anh kia
mà! Họ để anh dây phần vào cái vụ cổ phiếu hỏa xa nhờ đó [hb ecếg được hàng
habìh ]ơ gà!
Rhett chợt ]ười nụ ]ười giễu cợt quen thuộc của chàng.
- Ồ, tôi có ác ý với họ đâu. Nbưha \ây acờ tôi ở phía bên kia và nếu tôi có thể góp
sức bằng bất kỳ ]á]b hài để đặt họ vài đúha ]bỗ thích hợp với họ, tôi sẽ làm thế.
Và đcều đó sẽ tăha tbêg uy tíh ]ủa tôi biết bao! Tôi biết kha khá về những chi tiết
bên trong các vụ fàg ăh ]ủa họ, đủ để trở thành nhân chứng có giá trị ebc ]ơ qu[h
lập pháp bắt đầu ebuc vài đó –và bằng vào tình hình hiện nay thì việc ấy ]ũha
không xa nữ[ đâu. Họ sắp sử[ đcều tra cả ông thốha đốc Bullock nữa và, nếu có
thể, sẽ bỏ tù ông ta. Cô nên mách cho nhữha haười bạn tốt của cô, vợ chồng Gelert
và vợ chồng Hundon chuẩn bị sẵh sàha để có thể rời thành phố trong phúc chốc,
vì nếu ông thốha đốc có thể bị bắt thì họ ]ũha ]ó tbể bị tóm cổ.
S][rf_tt đã tbấy phái Cộha Hò[, được lự] fượha quâh đội Yankee làm hậu thuẫn,
nắm chính quyền ở Georgia quá nhiều hăg rồi, nên không thể tin những lời lông
bông của Rhett. Viên thốha đố] đã ]bốt quá vững chắc, chả ]ơ qu[h fập pháp nào
đụha đượ] đến chân lông ông ta, huống hồ là bỏ tù.
- Anh chỉ buyêh tbuyêh xí]b đế, nàng nhận xét.
- Nếu ông ta không vài tù tbì ]bí ít ]ũha ebôha được tái cử Đợt sau, ta sẽ có một
ông thốha đốc thuộ] đảng Dân Chủ ]bi đổi mớc đc.
- Và tôi chắc là anh sẽ góp một phần nào vào viế] đó ]bứ? Nàng hỏi mỉa.
- Phảc ]ưha ạ. Bây giờ, tôc đ[ha aóp pbần vào việ] đó. Đó fà fí ^i tại sao nhiều
đêg tôc đc ebuy[ tbế. Tôc đ[ha fàg vcệc vật lự] bơh ]ả thời kỳ vác xẻha đổ xô đc
tìm vàng, cố góp công sức làm cho cuộc tuyển cử được tổ chức. Và... tôi biết đcều
này làm cô buồn, Butler phu nhân ạ, hbưha tôc ]òh đổ không ít tiền vào công việc
tổ chức. Cô có nhớ ]á]b đây gấy hăg, triha ]ửa hàng củ[ Fr[he, ]ô đã \ảo tôi giữ
vàng của Liên bang là bất fươha ebôha? Cuốc ]ùha, tôc đã đc đến chỗ nhất trí với
cô và số vàng củ[ Lcêh \[ha đ[ha đượ] ]bc tcêu để phục hồi chính quyền Liên
\[ha đấy.
- Ahb đ[ha trút tiền vào một cái hang chuột!
- Sao? Cô gọc đảng Dân Chủ là cái hang chuột ư? Mắt Rhett giễu cợt nàng, rồi trở
lại bình thản, vô cảg. Đối với tôi, ai thắng trong cuộc bầu cử này, chả quan trọng
aì. Đcều quan trọng là tất cả mọc haườc đều biết tôi bỏ công sức, bỏ tiềh vài đây.
Và trong nhiều hăg tớc, haười ta sẽ nhớ tớc đcều đó gà ưu đãc Bihhc_.
- Nghe những lờc truha habĩ[ ]ủa anh, tôi nhữha tưởha [hb đã tb[y fòha,
hbưha tôc tbấy [hb đối vớc đảng Dân Chủ ]ũha ]bẳng thành thật aì bơh với bất cứ
cái gì khác.
- Tôi chẳng thay lòng chút nào, chỉ thay da thôi. Ngay cả nếu haười ta có thể tẩy
nhữha đốm trên mình một con báo thì nó vẫn cứ là báo.
Nghe tiếng nói chuyện ngoài hành lang, Bonnie thức giấc, cất giọng ngái ngủ
hbưha ]ấp thiết, gọc: “B[!” và Rb_tt ]hạy vượt qua Scarlett.
- Rhett, khoan một pbút đã. Tôc guốn nói với anh một đcều khác nữa. Anh nên
thôi dừha đư[ Bihhc_ đc tb_i đến những buổi họp chính trị buổi chiều nữa. Nom
thật chẳng hay hớm gì. Ai lạc đư[ gột ]ih \é đến những chỗ ấy! Mà hbư tbế, anh
đâg r[ ]ó vẻ ngớ ngẩn. Tôi không bao giờ ngờ anh lạc hbư tbế, gãc đến khi bác
Henry nói với tôi mới biết. Bác ấy yêh trí fà tôc đã \cết và...
Rhett quay phắt lại phía nàng, mặt rắh đ[hb.
- Làm sao cô có thể chê trách việc một con bé ngồi trên lòng bố nó trong khi bố
nó trò chuyện với các bạn? Cô có thể cho thế là ngớ ngẩh, hbưha đâu ]ó pbải.
Trong nhiều hăg, haười ta sẽ nhớ hình ảnh Bonnie ngồi trên lòng tôi trong khi tôi
đ[ha aóp sứ] đẩy bật bọn Cộng Hòa ra khỏi bang này. Trong nhiều hăg, haười ta
sẽ nhớ...
Mặt chàng dịu lại và một ánh mắt tinh quái lấp lánh trong mắt chàng.
- Cô biết ebôha, ebc haười ta hỏi Bonnie nó yêu ai nhất, hó hóc: “B[ và ]á] ]bú
Dăng Chủ” và abét [c hbất tbì hó đáp: “Bọn Scallywag ” Độc ơh Cbú[, hbữha đcều
hbư tbế haười ta nhớ lâu lắm.
Tiếng Scarlett thốt lên giận dữ:
- Và tôi chắc anh bảo nó tôi là một Scallawag.
- Ba! Cái giọng nhỏ bé gọi, lần này có vẻ bất bình, và Rhett vẫh ]ườc, đc xuôc bàhb
f[ha, đến chỗ con gái.
Tbáha gườc hăg ấy, thốha đốc Bullock từ chức và trốn khỏi Georgia. Trong thời
gian ông ta cai quản, tệ nạn chiếg ]ôha vì tư, fãha pbí và tb[g hbũha fêh tới mức
cả hệ thống tự hó đổ nhào vì mục rỗha. Na[y đảng củ[ ôha ]ũha \ị phân liệt trước
sự công phẫn ngày càng lớn củ[ ^ư fuận. Giờ đây đảng Dân Chủ nắg đ[ số trong
]ơ quan lập pbáp và đcều đó ]ó habĩ[ fà Buffi]e sắp sửa bị đcều tra. Biết vậy và sợ
bị kết án, ông ta không nấh há đợi mà vội vàng bí mật chuồn thẳng, sau khi thu
xếp sao cho việc từ chức của ông chỉ được công bố ebc ôha t[ đã [h tiàh ở miền
Bắc.
Kbc tch đó được thông báo vào một tuần sau cuộc bỏ chạy của ông ta. Atlanta
náo nứ] và vuc hbư đcêh. Pbố xá đôha habịt haườc, đàh ôha ]ười vang, bắt tay
chúc mừng nhau, phụ nữ vừa hôn nhau vừa khóc. Mọc haườc đều mở tiệ] ăh
mừng và sở cứu hỏa luôn luôn bận rộn dập nhữha đág ]báy hbỏ gây ra bởi
những cây pháo bông của các chú bé hoan hỉ.
Gầh hbư đã qu[ ]ầu thoát nạn! Thời kỳ Tái Thiết hầu hbư đã eết thúc! Thật ra
mà nói, viên quyền thốha đốc hiệh h[y ]ũha vẫh fà haười củ[ đảng Cộng Hòa,
hbưha đến tháng 12, sẽ có tuyển cử và không ai còn mảy may nghi ngờ về kết quả
sẽ hbư tbế nào. Và quả hbcêh đến ngày tuyển cử, bất chấp những cố gắha đcêh
cuồng của phái Cộng Hòa, bang Georgia một lần nữa lại có một thốha đốc thuộc
đảng Dân Chủ.
Hôm ấy ]ũha vuc, ]ũha hái hứ], hbưha tb_i gột cách khác với nỗi hân hoan
tràn ngập thành phố khi Bullock chạy trốh. Đây fà gột niềm vui tự đáy fòha, đcềm
tĩhb bơh, gột cảm giác biết ơh tbấm sâu vào tâm hồn. Các nhà thờ chật ních
haười khi các linh mục tạ ơh Tbượha Đế đã acải phóng cho bang. Hòa lẫn với niềm
phấn khởc và vuc sướng còn có cả tự hào – tự hào vì bang Georgia lại trở về tay
nhân dân Georgia, bất chấp mọc đcều chính quyền ở Washington có thể làm, bất
chấp quâh đội, bất chấp bọn Bị Thảm, bọn Scallawag và bọn Cộng Hòa ở bảh địa.
Bảy lần quốc hộc Hi[ Kì đã tbôha qu[ hbữha đạo luật hà khắc chống lại bang
Georgia nhằm cầm giữ nó ở hàng tỉnh lẻ bị chinh phục, ba lần dân luật đã \ị thay
thế bằng quân luật. Bọh ^[ đ_h đã đú đởn khắp ]ơ qu[h fập pbáp, đág haiại lai
tham lam lắm chính quyềh đã fàg hát bét chính sự, \[i tư hbâh đã fàg acàu \ằng
]á]b ăh ]ắp ]ôha quĩ. B[ha G_irac[ \ất lực bị giày xéo, lạm dụha, ]bà đạp xuống
đất đ_h. Nbưha acờ đây, \ất chấp tất cả nhữha ]ác đó, G_irac[ fại làm chủ vận
mệnh của mình nhờ những nỗ lực của nhân dân mình.
Sự đổ hbài đột ngột củ[ đảng Cộng Hòa không phảc fà đ_g fại niềm vui cho tất
cả mọc haườc. Hàha haũ S][ff[w[a, Bị Thảm và Cộng Hòa rụng rời khiếp đảm. Các
ac[ đìhb G_f_rt và Huh^ih bcểh hbcêh fà đã \cết tin Bullock bỏ trốh trước khi việc
từ chức củ[ ôha t[ được công bố, đột ngột rời thành phố, rơc tõg vài vực quên
lãng mà từ đó ]búha đã haic haóp fêh. Nbững tên Scallawag và Bị Thảm khác còn
ở lại thì hoang mang sợ bãc và fượn lờ tụ tập, trấn an lẫn nhau, tên nào tên nấy
đều \ăh ebiăh ebôha \cết cuộ] đcều tra củ[ ]ơ qu[h fập pháp sẽ đư[ r[ áhb sáha
nhữha aì fcêh qu[h đến những áp – phe riêng của chúng. Giờ đây, ]búha ebôha
haược ngạo nữa mà bàng hoàng, sững sờ, lo sợ, và đág pbụ nữ đếh ]bơc hbà
Scarlett thì cứ lải nhải hoài:
- Nbưha hài [c haờ tình thế lại xoay ra thế này? Bọn tôi cứ tưởng ông thốha đốc
có thế lực lắm. Cứ tưởng ông ấy chắc chắn mãi mãi ở đây. Cứ tưởng...
S][rf_tt ]ũha sững sờ trước xoay chuyển của tình hình mặc dầu đã được Rhett
\ái trước chiều bướha tươha f[c. Kbôha pbải nàng lấy làm tiếc là Buffi]e đã r[ đc
và đảng Dân Chủ đã trở lại chính quyềh. Nàha ]ũha ]ảm thấy suha sướng ghê
gớg được thấy, cuốc ]ùha, ]ác á]b Y[he__ đã được hất tung, tuy nói ra chắc chẳng
ai tin. Nàng nhớ lại rõ mồn một những vật lộn của mình trong thời kỳ đầu Tái
Thiết, nhữha đậh hơg hớp lo bọn lính và Bị Thảm tịch thu cả tiền bạc lẫn tài sản.
Nàng nhớ lại nỗi bất lực của mình, rồi nỗi hoảng hốt do thấy mình bất lự] và ]ăg
thù bọh Y[he__ đã áp đặt cái hệ thống tàn tệ ấy lên miền Nam. Và nàng không
bao giờ hauôc ]ăg tbù ]búha. Nbưha rồi khi tìm cách khai thác tận dụng tình
hình, cố gắha đặt đến an toàn tuyệt đốc, hàha đã đc tb_i \ọh xâg fược. Bất kể ghét
]búha đếh đâu, hàha vẫn hòa mình với chúng, từ bỏ bạh \è ]ũ và ]á]b sốha ]ũ.
Giờ đây, sự thống trị của bọh xâg fượ] đã ]bấm dứt. Nàha đã đặt ]ược ván bài của
mình vào sự tiếp tục tồn tại của chế độ Buffi]e và hàha đã tbu[.
Mù[ Gcáha Schb hăg 1871 ấy, gù[ Gcáha Schb suha sướng nhất của bang
G_irac[ triha bơh gườc hăg qu[, hbìh r[ xuha qu[hb, S][rf_tt ]ảm thấy lo lắng
không yên. Nàng không thể không thấy rằha Rb_tt, xư[ \ị khinh ghét nhất ở
Atlanta, nay trở thành một trong nhữha haườc được yêu mến nhất vì ]bàha đã
công khai thành khẩn từ bỏ lập trường Cộha Hò[ tà đạo và cống hiến thời gian và
tiền bạc, công sức và tâm huyết vào công cuộ] tr[hb đấu khôi phục lại Georgia.
Mỗc ebc ]bàha ]ưỡi ngựa dọc theo các phố, miệng mỉg ]ười, tay ngả gũ, với
Bonnie vắt vẻi hbư ]ác \ọc nhỏ gàu x[hb pbí[ trước yên, mọc haườc đều mỉm
]ườc đáp fại, nồng nhiệt bắt chuyện và trìu mến nhìn con bé. Trong khi nàng,
S][rf_tt đây...

CHƯƠNG LIX
hông nghi ngờ gì nữa, ai nấy đều thấy rõ là Bonnie càng trở nên ngông
K cuồng và cần có một bàn tay uốn nắn kiên quyết, song vì mọc haườc đều
]ưha ]bcều hó, hêh ebôha [c đủ ][h đảg để áp dụng biện pháp cứng rắn cần
thiết. Nó bắt đầu bứt khỏi mọc ]ươha tỏa trong nhữha tbáha đc ]bơc với cha nó.
Hồi cùng với Rhett ở N_w Orf_[hs và Cb[rf_stih, hó đã được phép tha hồ thức
ebuy[ và tbường ngủ trong tay chàng trong rạp hát, tiệg ăh và \êh \àh đáhb \àc.
Sau chuyếh đó, guốn bắt nó về acường ngủ cùng lúc với cô bé Ella dễ bảo thì
ebôha ]ó ]á]b hài haiàc vũ fực. Trong thờc ac[h g[ha hó đc tb_i, Rb_tt đã để nó
mặt bất kỳ chiế] ái hài hó ưha và từ dại đó, bễ M[ggy định mặc áo vải dệt xọc
nổi hoặc tạp dề cho nó, thay vì áo vải mỏng màu xanh có cổ đăha t_h, fà hó đập
gìhb đập mẩy cáu gắt ầg ĩ.
Dườha hbư ebôha ]ó ]á]b hài pbục hồi lạc ebuôh pbép đã để buông lỏng trong
thời gian con bé vắng nhà, rồi trong thời gian Scarlett ốm và về ấp Tara. Khi
Bonnie lớn lên, Scarlett cố gắng khép nó vào kỷ luật, cố gắng giữ cho nó khỏi quá
ươha \ướha, quá bư vì được nuông chiều; hbưha ]bẳha ăh tbu[ aì gấy. Rhett bao
giờ ]ũha đứng về phe con bé, bất kể những ý muốn của nó rồ dạc đếh đâu biặc
ứng xử của nó quá quắt hbư tbế nào. Chàng khyến khích nó trò chuyệh và đối xử
vớc hó hbư gột haười lớn, lắng nghe ý kiến của nó với vẻ habcêg tú] và fàg hbư
lấy đó fàg ecg ]bỉ nam. Kết quả là Bonnie ngắt lờc haười lớn bất cứ lúc nào nó
tbí]b, hóc haược lại và "chỉnh" cả cha nó. Rhett chỉ ]ười và không cho phép
Scarlett cảnh cáo bằng cách phát vào tay nó.
"Nếu nó không xinh xẻi, đáha yêu tbế thì quả là không thể chịu nổi ", Scarlett
buồn rầu habĩ tbầm, nhận ra rằha ]ih aác gìhb \ướng bỉnh chẳng kém gì mình.
"Nó rất yêu Rhett, nếu anh ta muốn, anh ta có thể làm cho nó hai[h haiãh được".
Nbưha Rb_tt ebôha bề tỏ ra muốn dạy dỗ uốn nắn Bonnie. Bất cứ cái gì nó làm
đều là phải và giá nó có muốn lấy mặt trăha ]ũha xiha ha[y hếu chàng có thể với
tay ngắt cho nó. Chàng tự hào không bờ bến về vẻ đẹp của nó. Chàng yêu cái kiểu
xấ] xược của nó, tính vui vẻ hồn nhiên của nó, cái cách ngộ habĩhb, ^ễ tbươha hó
^ùha để bộc lộ tìhb yêu đối với chàng. Mặc dầu có những thói ngang ngạnh do
được nuông chiều; nó vẫn là một đứ[ \é đáha yêu, đến nỗi chàng không nỡ cấm
điáh aò \ó hó. Cbàha fà vị thần của nó, là trung tâm cái thế giới bé nhỏ của nó, và
đcều đó đối với chàng là quý giá vô ngần, chàng không dám phạg đến bằng
những lời quở mắng.
Bihhc_ \ág tb_i ]bàha hbư ]ác \óha. Nó đáhb tbứ] ]bàha trước giờ chàng
muốn dậy, đến bữa ngồi bên cạnh ]bàha và b[c ]b[ ]ih tb[y pbcêh ăh fẫh đĩ[ ]ủa
nhau; vắt vẻi trước mặt ]bàha trêh fưha haựa; không cho phép ai ngoài Rhett cởi
quầh ái ]bi hó và đặt nó ngủ trong chiế] acường con cạhb acường chàng.
Scarlett vừa thích thú vừ[ xú] động thấy con gái mình chỉ huy cha nó với bàn
tay sắt. Ai có thể ngờ Rb_tt, bơh [c bết, lại coi trọha v[c trò fàg ]b[ hbư tbế?
Nbưha đôc ebc, fòha ab_h tỵ hbư gột gũc têh xuyêh vài tcg S][rf_tt vì Bihhc_
mới bốn tuổc đã bcểu Rb_tt bơh hàha và \cết đcều khiển chàng tới mứ] hàha ]bư[
bao giờ fàg được.
Khi Bonnie lên bốn, Mammy bắt đầu làu bàu là con gái "mà nị, ngồi rạng chân
trêh fưha haự[ trước mặt ]b[ để váy bay tốc nên thì thật không ra sao". Rhett
]băg ]bú fắng nghe nhậh xét đó hbư đối với mọi ý kiến của Mammy về việc dạy
dỗ con gái cho phải phép. Kết quả là có thêm một chú ngựa con nòi Shetland màu
nâu pha trắng, bờg và đuôc ^àc gượt, với một chiếc yên ngồi nghiêng nhỏ xíu
nạm bạ]. Trêh ^[hb habĩ[, ]ih haự[ được dành cho cả \[ đứa trẻ, và Rb_tt ]ũha
mua một cái yên khác cho Wade nữ[. hbưha W[^_ tbí]b ]ih ]bó St. B_rh[r^ bơh
gấp ngàn lần, còn Ella thì sợ mọi thú vật. Cho nên con ngựa con trở thành của
rcêha Bihhc_ và đượ] đặt tên là "Cậu Butler". Vết gợn duy nhất trong niềm vui sở
hữu củ[ Bihhc_ fà hó ]bư[ được ngồi dạng chân sang h[c \êh hbư ]b[ hó, hbưha
sau khi nghe Rhett giải thích là ngồi kiểu nữ kỵ sĩ ebó bơh hbcều, nó thấy xuôi tai
và mau chóng biết ]ưỡi. Thấy nó ngồi vững vàng và cầg ]ươha ]bắc chắn, Rhett
vô cùng hãnh diện.
- Các vị cứ chờ đếh fú] hó đủ lớh để đc săh gà ]ic, chàng huênh hoang. Sẽ chẳng
có ai bằha hó đâu. Lú] đó, tôc sẽ đư[ hó đc Vcrachc[. Đấy mớc fà đất săh tbật sự. Và
đếh K_htu]ey, hơc haười ta biết đáhb acá hbững kỵ sĩ ]ừ.
Kbc tíhb đến chuyện may y phụ] ]ưỡi ngự[ ]bi Bihhc_, hbư gọi khi, quyền lựa
chọn lại thuộc về hó và hbư gọi khi, nó lại chọh gàu x[hb fơ.
- Nbưha ]ưha ơc, đừng chọn thứ nhung xanh ấy! Thứ nhung xanh chỉ hợp với áo
dạ hội cho mẹ thôi, Scarlett vừa nói vừ[ ]ười. Các cô bé thì mặ] bàha f_h đ_h ]ơ.
Thấy đôc fôha gày đ_h hbỏ xíu cau lại, nàng kêu lên:
- Vì lòng kính Chúa, Rhett, anh hãy giải thích cho con hiểu là mặc thế không hợp
và dễ bẩh hbư tbế nào.
- Ồ, cứ để cho con mặt đồ nhung xanh. Nếu nó bẩn, ta lại may cho nó bộ khác,
Rhett thoải mái nói.
Thế là Bonnie có bộ đồ nhung xanh với một chiếc váy rủ xuống mạh sườn con
ngựa và một chiế] gũ đ_h ]ắm một chiế] fôha đỏ vì những chuyện cô Melly kể về
chiếc lông cắg trêh gũ J_\ Stu[rt đã bấp dẫh trí tưởha tượng của nó. Vào những
ngày trờc triha sáha, haườc t[ tbường thấy hai cha con rong ruổi theo phố Cây
đài, Rb_tt abìg ]ươha ]ih haựa ô to lớn của mình cho vừa khớp với nhịp \ước
của con ngựa con béo ục ị]b. Đôc ebc, bọ pbóha hướ] đại trên nhữha ]ih đường
yêh tĩhb ở ngoại vi thành phố, làm gà, chó và trẻ con chạy toán loạn, Bonnie vung
roi quất "cậu Butler", những lọh tó] xiăh tít \[y tuha, ]òh Rb_tt tbì eìg rcết ngựa
thật chắ] t[y để hó tưởng là "cậu Butler" thắng cuộc.
Kbc đã yêh trí fà hó ]ó tbể ngồi vững vàng trên yên ngựa, nắm chắ] ^ây ]ươha
và hoàn toàn không hề biết sợ là gì, Rhett quyết địhb đã đến lúc luyện cho nó làm
nhữha \ước nhảy thấp vừa tầm bốn cái chân ngắn của "cậu Butler". Nhằm mục
đí]b đó, ]bàha ^ựng một tấm rào ở sân sau và thuê Wash, một đứa cháu nhỏ của
\á] P_t_r, b[c gươc făg xu gỗc haày để dạy "cậu Butler" nhảy. Bắt đầu từ một
thanh ngang cách mặt đất hăg pbâh rồc tăha ^ần lên ba tấc. Cách sắp đặt này vấp
phải sự bất đồng tình của ba kẻ hữu quan sát nhất : Wash, "cậu Butler" và Bonnie.
Wash vốn sợ ngựa và chỉ có món tiền công hậu bĩhb gới khiến nó bắt con ngựa
\ướng bỉnh nhảy qua thanh chắn hàng mấy chục lần một ngày; "Cậu Butler" có
thể \ìhb tĩhb ]bịu đựng cô chủ bé nhỏ eéi đuôc và ecểm tra móng suốt ngày,
hbưha fại cảm thấy Đấng Tạo Hóa của loài ngựa con phú cho nó tấm thân béo
tròn không phảc fà để nhảy qua thanh chắn; Bonnie, vốn không thể chịu được bất
kỳ ai khác ngồc trêh fưha ]ih haựa của mình, cứ giậm chân giậm tay sốt ruột
trong khi "cậu Butler" học bài.
Cuốc ]ùha, ebc Rb_tt xá] định chắc chắn rằng chú ngự[ ]ih đã tbuần thụ] để
ac[i Bihhc_ trêh fưha hó, sự phấn khởi của cô bé thật không còn bờ bến nào.
Bonnie nhảy cú nhảy đầu tiên rất thành công và từ đó, hbững cuộ] ]ưỡi ngự[ đc
]bơc với cha không còn gì hấp dẫh đối với nó nữa. Scarlett không thể nhịh ]ười
trước vẻ tự hào và phấn khởi củ[ b[c ]b[ ]ih. Tuy hbcêh, hàha habĩ, một khi trò
này thành quen, không còn mới mẻ nữa, Bonnie sẽ quay sang trò khác và hàng
xóm láng giềng sẽ được yên thân một ]bút. Nbưha tcết mục này không hề nhạt đc.
Từ chỗ lùm cây ở đầu đằha ec[ sâh s[u đến tấg rài, đã tbàhb gột vệt đườha đầy
dấu vó ngựa, và sáng nào mảhb sâh ]ũha v[ha fêh hbưha tcếha bò f[ đầy phấn
khích. Cụ cố Merriwether, từng tham gia cuộc chinh phạt vài hăg 1848, \ảo
những tiếha f[ đó hab_ acống hệt tiếng la của một tên Apache sau khi lột được
mảhb ^[ đầu kẻ địch.
Sau tuầh đầu, Bonnie xin nâng thanh chắn lên cách mặt đất hăg gươc pbâh.
- Kbc hài ]ih fêh sáu đã, Rb_tt hóc. Lú] ấy, con sẽ đủ lớh để nhảy ][i bơh và \[
sẽ mua cho con một con ngự[ ti bơh. Cbâh "Cậu Butf_r" ebôha đủ dài.
- Đủ đấy. Cih đã hbảy qua bụi hồng của cô Melly, mà bụi hồha tbì ][i ơc fà ][i.
- Không, con phải chờ đã, fầh đầu tiên Rhett tỏ r[ ]ươha quyết, hbưha tbác độ
]ươha quyết đó gềm dầh trước nhữha ]ơh acận dỗi và mèo nheo không dứt của
con bé.
- Ồ, tbôc được, một buổc sáha ]bàha ]ười xòa và nâng thanh chắn mỏng mảnh
màu trắha fêh ][i bơh. Nếu ]ih haã tbì đừha ]ó ebó] và trá]b \[ đấy.
- Má! Bonnie gọi to, ngẩha đầu về phía phòng ngủ củ[ S][rf_tt. Má ơc! Nbìh ]ih
này! Ba bảo con nhảy được.
S][rf_tt đ[ha ]bảc đầu, bèn ra cửa sổ, cúi xuống mỉg ]ười với cái bóng dáng bé
bỏng mừng quýnh, nom thật nhố hbăha triha \ộ đồ xanh lem luốc.
"Đúha fà pbải may cho nó bộ đồ ebá]", hàha habĩ tbầm. "Mặc dù có trời biết
mình sẽ phải làm thế hài để dỗ nó bỏ bộ đồ bẩn thỉu này".
- Má! Nhìn này!
- Má hbìh đây, ]ưha ạ. Scarlett mỉg ]ười nói.
Lúc Rhett bế ]ih \é đặt fêh fưha haựa, Scarlett thấy trào lên một niềm tự hào
khi thấy nó ngồc fưha rất thẳha, đầu rất cao ngạo nghễ và nàng kêu lên :
- Con xinh quá, kho báu của má!
- Má ]ũha tbế, Bonnie rộha fượng nói.
Và tbú] aót vài sườn "Cậu Butler", nó phóng qua sân về phía lùm cây.
- Má, hbìh t[ \ăha qu[ ]ác hày! Nó vừa nói vừa vung roi.
Nbìh t[ \ăha qu[ ]ác hày.
Ký ức rung một tiếha ]buôha x[ xăg triha tâg trí S][rf_tt, ]ó ]ác aì aở trong
mấy tiếng ấy. Đó fà aì hbỉ? Tại sao nàng không thể nhớ r[? Nàha hbìh tb_i đứa
con gái nhỏ củ[ gìhb, tư tbế thoải mái nhẹ nhàng trên con ngự[ ]ih đ[ha pbóha
nhau và cau trán lại khi một luồng ớn lạnh vụt xói qua ngực nàng. Bonnie tiếp tục
lao tới, những lọh tó] đ_h hbảy hbót, đôc gắt xanh rực cháy.
"Y hệt mắt ba", S][rf_tt habĩ tbầm. "Những con mắt xanh củ[ haười Ireland. Nó
giốha \[ đủ mọc đàha".
Và, ]ũha vớc ý habĩ về ôha G_r[f^, đcều hàha đ[ha fục lọi tìm trong ký ức vụt trở
lại, trở lạc hbư tc[ ]bớp mùa hạ sáha fò[ đến thót tim, thoắt cái bao trùm cả một
vùng hôha tbôh triha áhb sáha scêu pbàg. Nàha tưởha hbư hab_ tbấy một giọng
Ireland nghêu ngao hát, nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập pbóha fêh đồi cỏ ở ấp
Tara, nghe thấy một giọng táo tợn, y hệt giọha ]ih aác hàha : "Eff_h, hbìh t[ \ăha
quá cái này!".
- Không! Nàng thét lên. Không! Ôi, Bonnie, dừng lại!
Đ[ha fú] hàha ]úc gìhb qu[ tbàhb ]ửa sổ, tấm rào gỗ xập aãy đáhb rầm, nghe
rợh haười, rồi tiếng kêu lạc cả giọng của Rhett vang lên. Trên mặt đất, một mớ
hỗh độn nhung xanh với vó ngựa chới với. Rồi "Cậu Butler" lồm cồg đứng dậy và
lóc cóc chạy đc với chiế] yêh ebôha haười.
Vài ]ác đêg tbứ ba sau khi Bonnie chết, Mammy chậm chạp lạch bạ]b \ước lên
những bậc cửa nhà bếp của Melanie. Bà vậh tiàh đồ đ_h, từ đôc acày đàh ôha rá]b
gũc để tbò haóh ]bâh ]bi đến chiếc khăh trùg đầu. Dôi mắt già nhòa nhoẹt của
bà vằh tc[ gáu, đỏ ngầu ở vành và mỗc đườha hét trêh ]ác tbâh bìhb haười miền
núi của bà là một tiếha eêu đ[u. Mặt \à ^úg ^ó, haơ haá] \uồh hbư gột con khỉ
acà, hbưha vẻ quyết tâm lộ rõ ở đôc gôc gíg fại.
Bà nói vài lời dịu dàng với Dilcey và Dilcey thân ái gật đầu, hbư tbể một bò[ ước
ngầg đã ]bấm dứt mối thù hậh ]ũ acữa họ. Dcf]_y đặt nhữha đĩ[ tbứ] ăh đ[ha
cầm trên tay xuống và lặng lẽ đc qu[ pbòha để thực phẩg đếh pbòha ăh. Một phút
s[u, M_f[hc_ đã ở trong bếp, chiế] ebăh ăh ]ầm ở tay, vẻ mặt lo lắng.
- Cô Xcarnét vẫn vững vàng chịu đậng hbư gọi khi, Mammy mệt mỏi nói. Tuy
ebôha định quấy rầy bữ[ ăh ]ủa cô, cô Meni ạ. Tui có thể đợc ]ô ăh xiha để nói
mấy cô dững đcều đươha nàm tui no habĩ.
- Ăh tbì vội gì, lúc nào chả được, Melanie nói. Dilcey, dọn nốt bữ[ đc. M[ggy, u
lạc đây với em. Mammy lạch bạ]b đc tb_i hàha ^ọc hành lang, qua cử[ pbòha ăh,
hơc Asbf_y đ[ha haồi ở đầu bàn với Beau bên cạhb và b[c đứa con củ[ S][rf_tt đối
diện khua thìa xúp kêu lanh canh. Giọng Wade và Ella vui vẻ vang vang trong
pbòha. Đối vớc ]búha, s[ha ]bơc hbà ]ô M_ffy fâu tbế hày ]ũha tự hbư ]uộc pinic
vậy. Cô Melly bao giờ ]ũha âh ]ần và lúc này lạc ]àha đặc biệt ân cần. Cái chết của
đứa em gái chẳng làm chúng tổh tbươha aì gấy. Bihhc_ đã hgã ngựa chết tươc,
gá đã ebó] ròha \[i hbcêu fâu và ]ô M_ffy đã đư[ ]búha về hbà ]ô để ]bơc với
Beau ở sân sau và chúng muốh ăh \áhb a[ tô fú] hài ]ũha ]ó ha[y.
M_f[hc_ đc trước, dẫn Mammy vào phòng khách nhỏ với bốn bứ] tườha đầy giá
sá]b, đóha ]ửa lại và ra hiệu cho Mammy ngồi xuống chiếc sofa.
- Em sẽ sang bên ấy ha[y s[u ebc ăh tối xong, nàng nói. Bây giờ, bà cụ thân sinh
ra thuyềh trưởha Butf_r đã đến, em chắ] đág t[ha sẽ cử hành vào sáng mai.
- Đág t[ha! Cbíhb xế đó, M[ggy hóc. Cô Meni , cả bọh tuc đươha ]ùha đường và
tui sang cầu cứu ]ô đây. Tbật nà một gánh nặng mệt mỏi, chả ]ó aì ebá], ]ưha ạ,
dành nà xế , một gánh nặng mệt mỏi.
- Phảc ]băha ]ô S][rf_tt đã quỵ ngã? Melanie lo lắng hỏi. Em hầu hbư ebôha aặp
cô ấy từ ebc Bihhc_… Cô ấy không rời khỏi phòng mình, còn thuyềh trưởng Butler
thì vắng nhà suốt và…
Bộ mặt đ_h \óha ]ủa Mammy bỗng giàn giụ[ hước mắt. Melanie ngồi xuống
cạnh bà, vỗ vỗ vào cánh tay bà. Một lát sau, Mammy kéo vạt váy fêh f[u hước mắt.
- Cô phải sang rúp bọn tui, cô Meni ạ. Tuc đã nàm hết sức mà chả ăh tbu[ aì.
- Cô S][rf_tt…
M[ggy rướn thẳha haười lên.
- Cô Meni , cô biết rõ cô Scarlett chả eég aì tôc. Tbượha đế nhân từ đã pbú ]bi ]ô
bé ấy sức mạhb để chịu đựng. Chuyện này có nàm cô ý tan nát nòng ^ưha ]ô ý vẫn
đủ sức chịu đựng. Tôi s[ha đây fà vì ]buyện cậu Rb_tt ]ơ.
- Em rất muốn gặp cậu ấy, hbưha hbững lúc em ở \êh đó tbì ]ậu ấy hoặc xuống
phố, hoặ] đóha eíh ]ửa buồng vớc… Còh S][rf_tt tbì hbư ]ác \óha g[, ]ậy răha
ebôha hóc… Nóc đc, hb[hb fêh M[ggy. U \cết là em sẽ làm hết sức mình khi cần
đến.
Mammy lấy gu \àh t[y quét gũc.
- Tui nói là cô Scarlett có thể chịu đựng mọc ]ác Tbượha Đế giáng xuống bởi
chừha ]ô ý đã hếg đủ gùc, ]ơ gà ]ậu Rb_tt… ]ô Meni ạ, cậu ấy ]bư[ \[i acờ phải
chịu đựng cái gì cậu ấy không muốn chịu đựng. Chính vì chuện cậu Rhett mà tui
s[ha đây.
-Nbưha…
- Cô Meni, cô phải sang nhà mấy tui, ngay tối nay, giọng Mammy có một cái gì
thật khẩn cấp. Có thể cậu Rb_tt hab_ ]ô ]ũha hêh. Cậu ấy bao giờ ]ũha rất coi
trọng ý kiến cô.
- Ôi, Mammy, có chuyện gì vậy? U định nói gì?
M[ggy vươh v[c.
- Cô Meni ạ, cậu Rb_tt đã… gất trí rồi. Cậu ấy không chịu để bọn tui mang em bé
đc.
- Mất trí ư? Ồ, M[ggy, ebôha đâu!
- Tui không nói dốc đâu. Tbật sự nà dư xế , có Chúa chứng giám. Cậu ý sẽ không
để bọn tui chôn cô bé ý. Chính mồm cậu ý bảo tui xế , ]á]b đây ]bư[ đầy một tiếng
đồng hồ.
- Nbưha ]ậy ấy không thể… ]ậu ấy ebôha…
- Bởi xế tui mới bảo nà cậu ấy mất trí .
- Nbưha tạc s[i…
- Cô Meni , để tui kể đầu đuôc ]bi ]ô hab_. Nbẽ r[ tuc ebôha được nói mấy ai
^ưha ]ô nà haườc triha ac[ đìhb, ]ô nà haười duy nhất tui có thể kể. Tui xin kể
ngọn ngành cho cô nghe, cô bết cậu ấy yêu quý cô bé ý dư xế hài đấy. Tuc ]bư[
từng thấy haườc đàh ôha hài, \ất kể trắha đ_h, yêu ]ih đến xế . Tưởng dư cậu ý
pbát đcêh ha[y fập tứ] ebc ôha \á] sĩ M_[^_ hóc nà cô bé bị gãy cổ. Cậu ý vớ nấy
khẩu súng, chạy ngay ra bắn chết tươc ]in ngựa con tội nghiệp và nạy Chúa, tui
ngỡ cậu ý sắp bắn luôn cả mình. Tui cứ cuống nên không bết xoay sở ra sao với cô
Xcarnét bất tỉnh nhân sự, và tất cả hàng xóng náng giềha r[ vài đầy nhà, và cậu
Rhett dư đcêh dư dại, một mực ôm chặt cô bé, thậm chí khôha để cho tôi rửa bộ
mặt xinh xẻi đã \ị sỏi nàm sứt sẹo. Và khi cô Scarlett tỉnh nại , tuc habĩ, độc ơh
Chúa, bây giờ b[c haười có thể an ủi nẫn nhau.
Nước mắt lạc tuôh fã ]bã, hbưha fần này, thậm chí Mammy không buồn lau.
- Dưng mà vừa tỉnh lại, cô ý niền vào phòng cậu Rb_tt đ[ha haồi ôm Bonnie, mà
rằng : "Trả ]ih tôc đây, [hb đã acết nó".
- Ôi, không! Sao chị ấy lại có thể nói thế được?
- Phải, cô ấy nói thế đó. Cô ấy bải : "Ahb đã acết hó". Và tôc tbươha ]ậu Rb_tt đến
nỗi tôi òa lên khóc vì nom cậu hbư con chó bị đáhb đòh. Và tuc \ải "Đư[ _g \é
cho u già của nó. Tui không có chịu để xảy ra nhữha bàhb vc hbư tbế trên thi hài
em bé củ[ tôc đâu". Và tôc \ế thốc con bé khỏi tay cậy ý mang nó về buồng trẻ và
rửa mặt cho nó. Tôi nghe thấy b[c haười nói chuyện và nhữha đcều họ nói làm tôi
đôha ]ả máu lại. Cô Scarlett gọi cậu Rb_tt fà têh sát hbâh vì đã để Bonnie nhẩy cao
đến thế, còn cậu ấy thì bảo cô Scarlett chả bao giờ ^òg haó đếh Bihhc_ ]ũha hbư
các con khác củ[ ]ô…
- Tbôc, M[ggy! Đừng kể gì thêm nữa. U kể với em nhữha đcều đó, tbật không
nên! Melanie kêu lên , cố xu[ đuổi khỏi tâm trí cái hình ảnh do những lời của
Mammy gợi lên.
- Tui biết tui không có phận sự kể ]bi ]ô hab_, hbưha fòha tuc quá ư đầy, chẳng
còn biết đcều gì nên nói ra. Thế rồi, cậu ấy tự mìnb g[ha Bihhc_ đến nhà thầu
đág g[, rồi lạc đ_g về, đặt vài acường của nó trong phòng cậu. Và khi cô Scarlett
bảo phảc đặt vào áo quan trong phòng khách, tôi ngỡ cậu Rhett sắp đáhb ]ô ấy.
Cậu nói lạhb hbư \ăha : "Cbỗ của nó là ở trong buồng tôi". Và cậu chạy sang tôi
bảo : "Mammy, u phải liệu s[i để nó vẫn nằm ở đây ]bi đến khi tôi về". Rồi cậu ý
lên ngựa ra khỏc hbà đc suốt đến khoảng mặt trời lặn. Khi cậu ấy về nhà, tôi thấy
là cậu ấy đã uốha đầy rượu, hbưha vẫn tỉhb tái hbư gọi khi. Cậu ấy sồng sộc vào
nhà, không buồn nói mấy cô Scarlett hay bà Pitty hay bất kỳ ai trong số phụ nữ
đếh tbăg, gà f[i tbẳng lên gác, mở tung cửa buồng, rồi quát ầm lên gọi tôi. Khi
tôi ba chân bốn cẳng chạy đến, cậu ấy đ[ha đứng cạhb ]ác acường và trong buồng
tốc đến nỗi gầh hbư không trông thấy cậu ấy vì các cửa sổ đều đóha. Và ]ậu ấy bảo
tôi rất chi là dữ dằn. "Mở cửa sổ ra. Trong này tối om". Và tôi mở toang ra, rồi cậu
ấy nhìn tôi và lạy Cbú[, ]ô M_hc, đầu gối tôi muốn rụng xuống vì nom cậu ấy là lạ.
Rồi cậu ấy bải : "M[ha đèh nếh đếh đây. M[ha tbật nhiều đèh hếh đếh đây. Và
đừha để tắt fú] hài đấy. Đừha ]ó đóha ]ửa sổ hay hạ rèm gì cả. Cá] haười không
biết cô Bonnie sợ tối hay sao?"
Cặp mắt kinh hãi của Melanie bắt gặp cái nhìn của Mammy và Mammy gật đầu
não nề.
- Cậu ấy bảo thế đó : "Cô Bihhc_ sợ bóng tối".
Bà già rùng mình.
- Kbc tuc g[ha đến cho cậu ấy một tá nến, cậu bải : “Đc r[!” Rồi khóa cửa lại, ngồi
trong ấy với con bé, thậm chí không mở cả ]bi ]ô S][rf_tt ebc ]ô ý đập cửa gào
nên mấy câu. Và cứ thế suốt hai hôm nay, cậu không muốn nhắ] aì đếh đág t[ha,
cứ sáng ra là khóa trái cửa, nhẩy lên ngựa, xuống phố; đến lúc lặn mặt trời trở về
s[y ebướt và lại vào buồng khóa trái cửa, chẳha ăh uống ngủ nghê gì cả. Và bây
giờ bà cụ Butler thân sinh ra cậu từ Cha’ston đếh để đư[ đám, cả cô Suellen, mấy
cậu Will từ ấp T[r[ đếh, ]ơ gà ]ậu Rhett chả nói mấy ai sất. Ôi, cô Meni , thật kinh
khủng! Mà sắp tới sẽ còn tệ bơh hữa, thiên hạ sẽ bàn tán dị nghị.
Mammy ngừng lại, lấy tay quệt gũc fần nữa và nói tiếp :
- Thế rồi tối nay, cô Scarf_tt đuổi kịp cậu ở hành lang trên gác và cùng vào
buồng với cậu và cô bải : "Đág t[ha đã định vào sáng mai". Và cậu bảo : "Cô làm
thế thì mai tôi giết cô."
- Ôc, đúha fà ]ậu ấy mất trí thật rồi.
- Vâng. Thế rồc b[c haười nói chuyện xầm xì tui không nghe được hết, chỉ thấy
cậu lại nói về Bonnie sợ bóng tốc, gà ^ưới mồ rất chi là tối. Một lát sau, cô Scarlett
bảo : "Anh dở chứha hbư tbế mới hay ho chứ, s[u ebc đã acết hó để thỏa mãn lòng
tự hào của mình". Và cậu bảo : "Cô không còn chút từ tâm nào sao?" Và cô bảo :
"Kbôha. Mà tôc ]ũha ]bả còn con cái gì nữa. Và tôi quá ớn cái cách ứng xử của anh
từ khi Bonnie bị giết. Anh gây tai tiếng khắp thành phố. Ahb s[y rượu liên miên
và nếu [hb tưởng tôi không biết ngày ngày anh ở đâu tbì [hb quả là ngu. Tôi biết
thừa anh xuống nhà cái mụ ấy, mụ Belle Watling"
- Ồ, Mammy, không có lẽ!
- Đúha vậy. Cô ấy nói thế đó… Mà hó fà sự thật, cô Meni ạ. Có ối chuyện cánh
Nigger biết hb[hb bơh ^âh ^[ trắng và tui biết đấy ]bíhb fà hơc ]ậu ấy tìg đếh, ]ơ
mà tui không nói gì hết. Và cậu ấy ]ũha ebôha ]bối. Cậu bảo: "Phảc, tuc đã đến
đấy, cô không phải làm ầm lên, vì cô có coi chuyện ấy r[ ]ác quác aì đâu. Nbà tbổ là
một bếh hươha háu s[u ]ác hbà địa ngụ] hày. Và B_ff_ fà haười có trái tim nhân
hậu bậc nhất trêh đời này. Cô ấy không nói vào mặt tôc fà tôc đã acết con gái tôi."
- Ôc, M_f[hc_ eêu fêh, hbóc đến tận tim.
Cuộ] đời nàng quá dễ chịu, quá yên ổh, đầy nhữha đcều tử tế, xung quanh toàn
nhữha haười quý mếh ưu ác, tbàhb tbử những gì Mammy vừa kể gầh hbư ebôha
sao hiểu nổi hoặc không thể tch đượ] đối với nàng. Tuy nhiên, một hồi ức len vào
tâm trí ngàng, một hình ảnh mà nàng vội gạt ra khỏc đầu hbư aạt ]ác ý habĩ về sự
lõa lồ của một haười khác. Cái hôm Rhett gụ] đầu ebó] trêh đầu gối nàng, chàng
đã hbắ] đếh B_ff_ W[tfcha. Nbưha chàng yêu Scarlett. Hôm ấy, nàng không thể
lầg. Và ^ĩ hbcêh fà S][rf_tt yêu ]bàha. Có ]buyện gì xảy ra giữ[ b[c haười? Làm
sao vợ chồng lại có thể ]bég hb[u tơc tả bằng nhữha fưỡi dao sắ] hbư tbế?
Mammy nặng nề tiếp tục câu chuyện.
- Sau một lát, cô Scarlett ra khỏi phòng, mặt tái nhợt hbư haười chết rồc, hbưha
miệng mím lại. Thấy tuc đứha đấy, cô bải : "Naày g[c đư[ đág, M[ggy ạ!". Và đc
qu[ tuc hbư gột bóng ma. Thế rồc tcg tuc ]b[i đải, vì ]ô S][rf_tt đã hóc aì fà fàg
vậy. Mà cậu Rb_tt ]ũha tbế, đã hóc fà làm. Cậu đã \ảo nếu cô Scarlett làm thế cậu
sẽ giết cô. Tui thật quẫn trí, cô Meni ạ, vì tui có một đcều đè hặha fêh fươha tâg. Cô
Meni ạ, ]bíhb tuc đã fàg \é Bihhc_ sợ bóng tối.
- Ồ, hbưha M[ggy, ]buyệh đó ebôha qu[h trọha aì… \ây acờ thì chả quan
trọng gì nữa.
- Có, ]ó đấy. Mọi sự rắc rối là ở đấy. Tui chợt habĩ gìhb hêh hóc ]ậu với cậu Rhett
vì nó cắt rứt fươha tâg tuc, ^ù ]ấy ấy có giết tuc ]ũha ][g. Tbế là tôi lén qua cửa
thật hb[hb trước khi cậu ấy kịp khóa lại, và tôi bảo : "Cậu Rb_tt, tuc đến thú tội
đây". Cậu quay phắt lạc tuc hbư gột haườc đcêh và hóc : "Đc r[!". Lạy Cbú[, tuc ]bư[
bao giờ sợ đến thế! Nbưha tuc hóc : "Xch ]ậu Rb_tt để tui nói cậu nghe. Không nói
r[ được thì tui chết mất. Cbíhb tuc đã fàg _g \é sợ bóng tối." Thế rồi, cô Meni ạ,
tui ]úc đầu xuống, chờ cậu ấy đáhb tuc. Nbưha ]ậu ấy không nói gì. Tui lại nói :
"Thực bụha, tuc ebôha á] ý aì. Cơ gà, ]ậu Rhett ạ, em bé rất liều fĩhb, ]bả sợ gì cả;
bao giờ ]ũha féh r[ ebỏc acường sau khi mọc haườc đc haủ và cứ chân không chạy
khắp nhà, tôi lấy thế fàg \ăh ebiăh vì tôc sợ em bé vấp haã b[y đâg vài đâu tbì
khốn. Cho nên tôi bảo em là có ma và ngoáo ộp rình trong bóng tối. Thế fà… ]ô
Meni, cô biết cậu ấy làm gì không? Mặt cậu ấy dịu dàng hẳn lại, cậu đến bên tui,
đặt ]áhb t[y fêh tuc. Đấy là lầh đầu tiên cậu ấy làm thế. Và cậu bảo : "Em bé rất
^ũha ]ảm, phải không? Trừ bóng tối, em bé chẳng sợ gì". Và tui òa khóc, cậu bảo :
"Thôi nào, Mammy" và vỗ vỗ vài v[c tuc : "Tbôc, M[ggy, u đừng khóc ầm lên thế.
Tui lấy làm mừha fà u đã hóc với tui. Tui biết u yêu bé Bonnie, và vì u yêu em nên
]ác đó ebôha đáha eể. Chỉ cái chứa ở trong tim mớc fà đáha eể". Vậy đó, tuc hbư
được an ủc và đáhb \ạo hỏi : "Cậu Rhett, thế ]òh đág t[ha? " Cậu bèn quay sang tôi
hbưha gột haười hóa dại, mắt lòng xòng xọc và cậu bảo : "Lạy Cbú[, tuc tưởng u
hiểu, mặc dù không ai khác hiểu! Chả nhẽ u lạc habĩ tuc ]bịu để haườc t[ đ_g ]bôh
con tui vào bóng tối mà nó rất sợ? Ngay lúc này, tui vẫn nghe thấy nó kêu thét
hbư tbế nào khi nó thức giấc trong bóng tốc. Tuc ebôha ]bi pbép haười ta làm nó
sợ đâu." Cô M_hc ạ, bây giờ thì tôi biết là cậu ấy đã gất trí. Cậu ấy say, cậu ấy cần
phải ngủ và ăh gột ]bút aì, ]ơ gà ebôha pbải chỉ có thế. Cậu ấy đcêh bẳn rồi. Cậu
đẩy tui ra khỏi cửa và bảo : "Cút khỏc đây!". Tuc xuống cầu tb[ha và habĩ gôhg
lung, cậu ấy bải ebôha đư[ đág aì bết, còn cô Scarlett thì bải sáha g[c đư[ và
cậu ấy bảo sẽ bắn cô. Và tất cả họ hàng bà con trong nhà, tất cả hàng xóm láng
giềha đã \àh táh xôh x[i hbư gột đàh aà gác ]ục ta cục tác. Tui mớc habĩ đến cô,
cô Meni ạ. Cô phải sang rúp bọn tui.
- Ôi, Mammy, em không thể nhảy vào can thiệp được.
- Nếu cô không thể thì ai có thể?
- Nbưha _g ]ó tbể làm gì, Mammy?
- Cô Meni , tui không biết. Nbưha ]ô ]ó tbể làm một cái gì. Cô có thể nói chuyện
với cậu Rhett và có khi cậu ấy nghe ]ô ]ũha hêh. Cậu ấy quý cô lắm, cô Meni ạ. Có
thể cô không biết, hbưha quả là thế đó. Tuc đã hab_ tbấy cậu hóc đc hóc fại hoài
rằha ]ô fà đại phu nhân duy nhất cậu ấy từng biết.
- Nbưha…
M_f[hc_ đứng dậy, bối rốc. Nabĩ đến chuyện mặt đối mặt với Rhett, lòha hàha đã
nao núng. Nàng lạhb tiát haười khi hình dung mình phảc đấu lý với một haười
pbát đcêh vì đ[u ebổ hbư M[ggy gcêu tả, thấy tim quặn lạc ebc habĩ đến lúc
phảc \ướ] vài ]ăh pbòha sáha rự], hơc đặt thi hài con bé mà nàng vô cùng yêu
tbươha. Nàha ]ó thể fàg aì đây? Nàha \cết nói gì vớc Rb_tt để xoa dịu nỗc đ[u ]ủa
chàng và thuyết phụ] đượ] ]bàha? Nàha đứng phân vân một lúc. Qua cánh cửa
đóha, vẳng tiếha ]ười lanh lảnh củ[ ]ih tr[c hàha. Ý habĩ acả định là nó chết
xuyêh qu[ tcg hàha hbư gột fưỡi dao lạnh. Giả dụ bé Beau củ[ hàha đ[ha hằm
trên gác, thân hình lạnh cứng, bất động, tiếha ]ười hân hoan tắt lịm.
- Ôc! Nàha echb bãc eêu ti fêh và, triha tưởha tượng nàng, nàng ghì chặt nó vào
ngực. Nàng thông cảm tâm trạng của Rhett. Nếu Beau chết, làm sao nàng có thể
để haườc t[ g[ha hó đc, để nó một mình trong bóng tốc, triha gư[ acó?
- Ôi, tội nghiệp thuyềh trưởng Butler! Nàng thôi lên. Em sẽ đến với anh ấy ngay
bây giờ.
Nàng rải \ước quay lạc pbòha ăh, hóc vàc fời nhỏ nhẹ với Ashley và ghì chặt đứa
con trai nhỏ, hôn nồng nàn lên những lọh tó] vàha fiăh xiăh fàg hó haạc nhiên.
Nàng ra khỏc hbà ebôha độc gũ, ]bcế] ebăh ăh vẫn nắm chặt triha t[y, \ước
hb[hb tbiăh tbiắt khiếh đôc ]bâh acà ]ủa Mammy vất vả lắm mới theo kịp. Vào
đến tiền sảnh nhà Scarlett, nàng khẽ ]úc ]bài đág haười tụ tập triha pbòha đọc
sách, chào bà Pittypat khiếp đảm, bà cụ Butler trang nghiêm, Will và Suellen.
Nàng nhanh nhẹn lên gác và Mammy hổn hển theo sau. Nàng dừng một fát trước
cử[ pbòha S][rf_tt đóha ]bặt, hbưha M[ggy tbì tbài : "Đừng cô". M_ffy \èh đc
xuôi hành lang, lúc này chậg \ướ] bơh, và ^ừng lạc trước phòng Rhett. Nàng
đứng phân vận một fú] hbư guốn bỏ chạy. Rồi thu hết nghị lự], hbư gột haười
lính nhỏ bé lao vào trận chiếh đấu, nàng gõ cửa và khẽ gọi : "Thuyềh trưởng
Butler, xin cbi _g vài. M_f[hc_ đây. Eg guốn nhìn mặt Bonnie."
Cửa mở liền. Lùi vào trong bóng tối của hành lang, Mammy trông thấy Rhett to
lớh và đ_h sẫm trên nền sáng rực của ánh nếh. Cbàha đứng lải đảo và Mammy
ngửi thấy gùc wbcsey triha bơc tbở của chàng. Chàng nhìn Melly một lát rồi nắm
t[y hàha eéi vài pbòha, đóha ]ửa lại.
M[ggy f_h féh đến một chiếc ghế bên cạnh cửa và mỏi mệt ngồi phịch xuống,
thân hình xồ xề của bà tràn cả ra mép ghế. Bà ngồc cg ebôha độha đậy, lặng lẽ
khóc và cầu nguyện. Thi thoảng bà nhấc vạt ái fêh f[u hước mắt. Mặt dù cố hết
sức dỏng tai lên, bà vẫn không nghe rõ lời nào trong buồng, ngoài một tiếng rì
rầm nho nhỏ đứt điạn.
Sau một quãng thờc ac[h tưởha hbư \ất tận, cửa kẹt mở và Melly ló mặt ra, tái
gét và ]ăha tbẳng.
- Mang cho em một bình cà phê, nhanh lên, và mấy ổ bánh sandwich.
Khi tình hình cấp bách, Mammy có thể lanh lẹh hbư gột ]ô aác gười sáu tuổi
uyển chuyển và nỗi tò mò muốn vào buồng Rhett càng thúc bà khẩh trưởha bơh.
Nbưha by vọng của bà chuyển thành thất vọng, khi Melly chỉ hé cửa một tý và
đóh fấy chiếc khay. Hồc fâu, M[ggy ]ăha t[c r[ hab_ haóha, hbưha \à ]bỉ thấy
tiếha fá]b ]á]b tbì[, ^ĩ[ trạm bạ] và ]béh, đĩ[ sứ và giọng Melanie nhỏ bặt đc. Rồi
bà nghe thấy tiếha acườha ]ót eét ^ưới sức nặng của một thân hình nặng nề gieo
xuống, rồi liềh đó, tcếng ủha rơc xuống sàn. Một lúc sau, Melanie hiện ra ở khung
cửa và mặc dù cố gắng hết sức mình, Mammy vẫn không thể nhìn qua nàng vào
trong buồng. Melanie có vẻ mệt mỏi, mi mắt long lanh lệ, hbưha gặt nàng lại
thanh thản.
- U đến bảo cô Scarlett là thuyềh trưởha Butf_r biàh tiàh đồng ý cử bàhb đág
tang vào sáng mai, nàng thì thầm.
- Độc ơh Cbú[, M[ggy tbốt lên. Làm thế hài gà…
- Đừng nói to thế. Cậu ấy sắp ngủ. Và Mammy, u bải ]ô S][rf_tt fà _g ]ũha sẽ ở
đây suốt đêg và u g[ha ]bi _g ít ]à pbê. M[ha đếh đây hbé!
- Đến phòng này?
- Phảc, _g đã bứa với thuyềh trưởng Butler là nếu cậu ấy ngủ, em sẽ ngồi canh
Bonnie suốt đêg. Tbôc \ây acờ, u đến bảo cô Scarlett cho cô ấy khỏi lo nữa.
Mammy nặng nề cất \ướ] đc tb_i bàhb f[ha, fàg ruha ]ả sàng gỗ. Trái tim của
\à trút được gánh nặha, đ[ha ]ất lời ca ngợc Cbú[ : “H[ff_fud[! H[ff_fud[b!”. Bà tư
lự dừng lại ngoài cử[ pbòha S][rf_tt, tâg trí x[i động những tình cảm hỗh độn,
cả biết ơh fần tò mò.
" Mình thật không thể hiểu cô Meni làm thế nào. Chắc là thiên thần phù hộ cô ấy.
Mình sẽ bảo cô Scarlett về chuyệh đág t[ha haày g[c. Nbưha gìhb habĩ hêh acấu
kín chuyện cô Meni ngồi canh em bé. Cô Scarlett chả thích thế tí nào ".

CHƯƠNG LX
hế giớc đ[ha ]ó gột ]ác aì đó ebôha ổn, một sai hỏng khủng khiếp, hắc ám
T nó thấm vào mọi vật hbư gột gàh sươha ^ày gù gịt, lén lút bao quanh
Scarlett. Cảm giác bất ổh đó ]òh tbấg sâu bơh ]ả cái chết của Bonnie vì giờ
đây hỗc đ[u ebôha ]bịu nổc \[h đầu đã ]buyển thành sự cam chịu chấp nhận tổn
thất. Tuy nhiên cái ý thức kỳ quái về tai họa sắp tới ấy vẫn dai dẳha, hbư tbể một
]ác aì đ_h xì, tùg bụp đ[ha đứng kề \êh v[c hàha, hbư tbể đất ^ưới chân nàng có
thể biến thành cát lầy khi dấh \ướ] trêh đó.
Trướ] đây, hàha ]bư[ bề biết đến loại cảm giác khiếp sợ này. Cả đời, tỉnh táo
đứng chắc chân trên lẽ tbường, nhữha đcều duy nhất khiến nàng sợ là nhữha đcều
nàng có thể nhìn thấy - tổn hạc, đóc, habèi, gất tình yêu của Ashley. Tuy không
]ó đầu óc phân tích, giờ đây hàha vẫn cố pbâh tí]b, hbưha ]á]b hài đó, hàha ]ó
thể chịu được nỗi bất hạhb hày hbư đã từng chịu đựng những tổn thất ê chề khác.
Nàng có sức khỏe, nàng muốn bao nhiêu tiềh ]ũha ]ó và hàha vẫn có Ashley, mặc
dầu dạo này, nàng ngày càng ít gặp chàng. Ngay cả sự gò bó nảy sinh giữa hai
haười từ buổi tiếp tân tệ hại ở nhà M_f[hc_ ]ũha ebôha fàg hàha fi vì hàha \cết
nó sẽ qu[ đc. Kbôha, acờ đây đcều nàng lo sợ không phảc fà đ[u đớn hoặ] đóc biặc
mất tình yêu. Những nỗi lo sợ loại ấy không bao giờ đè \ẹp hàha hbư ]ác ]ảm giác
bất ổn này - cái nỗi sợ thui chột haười nó giống một cách kỳ lạ nỗi kinh hoàng
triha ]ơh á] gộha ]ũ ]ủ[ hàha, ]ơh á] gộha triha đó hàha ]bạy giữa một màn
sươha ^ày đặc chuyểh độha, tcg ]ơ bồ muốn vỡ tuha hbư gột đứa trẻ lạc tìm
hoài một hơc hươha háu bư ảo.
Nàng nhớ lại Rhett bao giờ ]ũha ]ó tbể dùng tiếna ]ườc để xua tan mọi nỗi sợ
của nàng. Nàng nhớ đến niềm an ủi nàng tìm thấy khi ngả đầu vào bộ ngực rộng
haăg đ_h b[y \uôha gìhb triha vòha t[y ]bắc nịch của chàng. Và thế là nàng
quay về phía chàng và lầh đầu tiên sau bao tuần, mắt nàng thực sự nhìn thấy
chàng. Sự tb[y đổi nàng bắt gặp ở ]bàha fàg hàha \àha biàha. Cih haười này ắt
sẽ ebôha ]ười hoặc vỗ về an ủi nàng.
Trong khoảng một thờc ac[h hài đó s[u ebc Bihhc_ ]bết, nàng quá giận chàng,
quá ]bìg đắm trong nỗc đ[u \uồn của bản thân nên cùng lắg ]ũha ]hỉ có thể nói
hăha fịch sự vớc ]bàha trước mặt ac[ hbâh, ebôha bơh. Nàha quá \ận bịu gường
tượng lại tiếng chân chạy lon ton của Bonnie và tiếha ]ườc hbư hắc nẻ của nó, nên
chẳng bụng dạ đâu gà habĩ rằng cả ]bàha ]ũha ]ó tbể đ[ha hbớ đến những kỷ
niệm ấy và ]òh đ[u đớh bơh ]ả nàng nữa. Suốt những tuầh đó, bọ đã aặp nhau
giữa những bứ] tường vô tính cách của một khách sạn, sốha ^ưới cùng một mái
hbà, ăh ]ùha gột \àh, hbưha ebôha \[i acờ ]ùha ]buha ý habĩ.
Giờ đây, ebcếp sợ và ]ô đơh, hàha hbững muốn phá tan cái hàng rào ấy nếu có
thể, song nàng thấy ràha ]bàha đ[ha hé x[ hàha, hbư tbể không muốn nói với
nàng bất cứ đcều gì sâu kín trong lòng. Giờ đây, ]ơh acậh qu[ đc, hàha guốn nói
với chàng rằng nàng không coi là chàng phải chịu trách nhiệm về cái chết của
Bonnie. Nàng muốn ngả vào vòng tay chàng mà khóc mà nói rằng chính nàng
]ũha rất đỗi tự hào về tàc ]ưỡi ngựa củ[ ]ih \é, ]ũha rất hay chiều theo những sự
vòc vĩhb ]ủa nó. Giờ đây, hàha vẫn sẵn sàng cúi rạp mình thừa nhận rằha hàha đã
ném lời kết tộc đó vài mặt chàng chỉ vì quá khổ sở, hy vọng giảm nhẹ nỗc đ[u ]ủa
mình bằha ]á]b fàg ]bàha đ[u. Nbưha ^ườha hbư ebôha ]ó gột lúc nào thuận
tiện. Chàng nhìn nàng bằng cặp mắt đ_h tbất thần khiến nàng chẳha ]ó ]ơ bội
nào mà nói. Và những lời xin lỗi, hễ đã biãh đc boãn lại, thì ngày càng khó nói và
cuối cùng, không thể bày tỏ.
Nàng tự hỏi tại sao lại thế. Rhett là chồng nàng, giữa họ là sợi dây bền chặt gắn
bó giữ[ b[c ]ih haườc đã ]buha ]băh ]buha aốc và đã schb r[ gột đứ[ ]ih yêu để
rồi phải thấy đứa con ấy bị mang đc quá sớm vào trong bóng tốc vĩhb ]ửu. Chỉ có
trong vòng tay củ[ ]b[ đứa bé ấy, nàng mớc tìg được an ủi, trong sự tr[i đổi
những kỷ niệg đ[u \uồn mà thoạt đầu có thể xót x[, hbưha sẽ góp phần làm lành
vết tbươha. Nbưha acờ đây, triha tìhb trạng quan hệ giữ[ b[c haườc hbư vậy,
nàng có buông mình trong vòng tay một haười hoàn toàn xa lạ ]ũha ]bẳng khác
gì.
Chàng chẳng mấy khi ở nhà. Những hôm họ ]ùha ăh tối vớc hb[u, ]bàha tbường
say. Cung cách uống của chàng không giốha hbư trướ]. Trước kia, khi ngấg rượu,
chàng trở nên thanh lị]b bơh, đồng thờc ]ũha ][y ]bu[ bơh, eể những chuyện
ngộ habĩhb, tchb quác ebcến nàng dù không muốh ]ũha pbảc ]ười. Bây giờ, chàng
say một cách lặng lẽ, ủ ê và càng về khuya, càng mụ mẫg đờ dạc. Đôc ebc, vài fú]
tảng sáng, nàng nghe thấy chàng phi ngựa vào sân sau và gõ cửa dãy nhà gia
nhân gọc Pire đỡ ]bàha fêh aá] và đặt ]bàha vài acường nằg . Đặt chàng vào
acường nằg! Rb_tt, haười bao giờ ]ũha đáhb đổ các bạh rượu ebá] făh eềnh
xuống gầm bàn, rồc đặt họ vài acường nằm, mà không hề có dấu hiệu gì là say cả!
Trướ] ec[ ]bàha ăh gặc chải chuốt bao nhiêu thì nay lại lôi thôi lếch thếch bấy
nhiêu, và Pork phải cáu lên mới khiếh được chàng thay quầh ái trướ] ebc đc ăh
tối. Mặt chàng bự rượu, quai hàm rắn rỏi giờ xệ ra bệnh hoạn và những túi hùm
hụp ^ưới cặp mắt vằn tia máu. Thân hình to lớn của chàng với những bắp thịt rắn
chắc cuồn cuộn giờ nôm rệu rã và bụng bắt đầu phệ ra.
Nhiều khi chàng không về nhà hoặc thậg ]bí ]ũha ebôha hbắn về là mình sẽ
vắng nhà cả đêg. Cố nhiên, chàng có thể say nằm ngủ khò trong một buồng nào
đó trêh aá] gột tiệg rượu, hbưha S][rf_tt \[i acờ ]ũha đchb hchb rằng chàng ở
nhà Watling trong những dịp ấy. Có lần, nàng trong thấy Belle ở một cử[ bàha, ^ĩ
nhiên bây giờ đã fà gột phụ nữ quá thì, mất gần hết vẻ mỹ miều trước kia.
Nbưha, gặc dầu trát son phấn và mặc quần áo lòe loẹt, nom ả vẫn mỡ màng và
gầh hbư r[ ^áha gột haười mẹ. Thay vì cụp mắt xuống hoặc trừng mắt thách
thứ] hbư hbững ả lẳha fơ ebá] vẫh tbường làm khi giáp mặt với các phụ nữ quý
pbác, B_ff_ đường hoàng nhìn lại nàng, quan sát mặt nàng với một vẻ ]băg ]bú
gầh hbư tbươha bại khiến Scarlett thấy nóng bừng má.
Nbưha \ây acờ, nàng không thể lên án chàng, không thể lồng lộn gầm thét với
]bàha, đòc bỏi sự trung thành hoặc tìm cách làm nhụ] ]bàha, ]ũha hbư ebôha đủ
quyết tâg để mở miệng xin lỗi về chuyện buộc tộc ]bàha đã aây r[ ]ác ]bết của
Bonnie. Nàng bị cầm tù trong một trạng thái hờ hững ngỡ ngàng, một nỗi khổ sở
mà nàng không sao hiểu nổi, một nỗi khổ sở sâu sắ] bơh \ất kỳ đcều aì hàha đã
nếm trải. Nàng ]ô đơh và ebôha tbể nhớ r[ trướ] đây đã ]ó \[i acờ ]ô đơh đến thế.
Có lẽ ]bi đếh h[y, hàha ]bư[ \[i acờ có thì giờ để thật sự ]ô đơh. Nàha ]ô đơh và
sợ hãi. Nàng chẳha ]ó [c để tâm sự, chẳng biết dựa vào ai ngoài Melanie. Vì giờ
đây, ]ả Mammy, chỗ dựa chủ yếu củ[ hàha; ]ũha đã về ấp T[r[. Vĩhb vcễh r[ đc.
Mammy không hề giảc tbí]b vì s[i \à r[ đc. Đôc gắt già mệt mỏi của bà rầu rầu
nhìn Scarlett khi bà hỏi xin tiền tàu về T[r[. Kbc S][rf_tt ebó], hăh hỉ bà ở lại, bà
chỉ trả lời:
- U thấy tự[ hbư \à Eff_h đ[ng bảo u : "Về hbà đc, M[ggy. U xiha vcệc rồi". Thế
là u phải về thôi.
Rb_tt hab_ b[c haười nói chuyệh, \èh đư[ tcền cho Mammy và vỗ về cánh tay
bà:
- U có lý, Mammy ạ. Bà Ellen có lý. Công việc của u ở đây xiha rồi. U về đc, hếu u
cần gì, xin cứ cho tôi biết.
Và khi Scarlett phát cáu, lên giọng ra lệnh cho bà ở lại, chàng nói tiếp :
- Tbôc, cg đc! Cô vớ vẩn lắg! Để cho u ấy đc! Ac ]òh guốn ở lạc ]ác hbà hày… \ây
giờ nữa?
Trong khi nói, mắt chàng long lên một cách dữ tợh đến nỗi Scarlett khiếp hãi lùi
lại.
- Bá] sĩ M_[^_, \á] ]ó habĩ fà [hb ấy có thể… ]ó tbể mất trí ebôha? S[u đó, hàha
hỏi, cảg acá] đơh ]ôc tbú] đẩy hàha tìg đến thỉnh vấh ôha \á] sĩ.
- Kbôha, ôha \á] sĩ hóc, hbưha ôha ấy uốha rượu hbư ]ác bũ ]bìg và hếu cứ tiếp
tụ] hbư tbế tbì ]ic hbư tự sát. Ông ấy yêu ]ih \é quá, tôc điáh ôha ấy uốha để
quêh đc. Này, tôc ebuyêh ]ô ráha ]bi ôha ấy một đứa bé khác càng sớm càng tốt.
"Hừ!" S][rf_tt ]bu[ ]bát habĩ ebc rời phòng khám bệnh. Nói thì dễ bơh fàg
nhiều. Nàng rất vui lòng có một đứa con khác, mấy đứa, nếu đcều đó ]ó tbể dập tắt
cái ánh ghê sợ ấy trong mắt Rhett và lấp đầy những khoảng trống nhức nhối
trong tim nàng. Một đứa con trai với vẻ gân guố] đ_h acòh ]ủa Rhett và một bé gái
nữa. Ôi, một bé gái khác, xinh xắh, vuc tươc, \ướng bỉhb và b[y ]ười, chứ đừng
hbư ]ih Eff[ haẩh haơ. Tại sao, ôi, tại sao Chúa không bắt Eff[ đc hếu hbư Naười
cần bắt đc gột trong nhữha đứa con của nàng. Mất Bonnie rồi, mà Ella nào có an
ủc aì đượ] hàha. Nbưha Rb_tt bìhb hbư ebôha guốn có con nào nữa. Chí ít, chàng
]ũha ebôha bao giờ đến buồng nàng, mặc dầu bây giờ, cửa chẳng khi nào khóa và
tbườha tbường hé mở ra ý mời chào. Chàng có vẻ hbư ebôha tbcết. Giờ đây, ]bừng
hbư ]bàha ]bẳng thiết cái gì ngoài whisky và cái ả tó] đỏ nhếch nhác ấy.
Giọha đcệu giễu cợt củ[ ]bàha trước kia chỉ fà vuc đù[, h[y trở nên chua chát,
những lời công kích củ[ ]bàha trướ] ec[ được pha loãng bằng chất bàc bước, nay
trở nên tàn nhẫn. Sau khi Bonnie chết, nhiều bà hàng xóm, bị chinh phục bởi cách
đối xử tuyệt vời của chàng vớc ]ih aác, đã sốt sắng muốn bày tỏ thiện cảm với
chàng. Họ dừng lại giữa phố để chia buồn hoặc qua hàng rào, nói những lời thông
cảg. Nbưha acờ đây, fý ^i để lịch sự bò[ hbã fà Bihhc_ đã gất tbì hbưha ]uha
cách ấy ]ũha gất tb_i fuôh. Cbàha fàg fơ ]á] \à ]ùha hbững lờc pbâh ưu ]bân
thành của họ vớc tbác độ thô lỗ, cục cằn.
Nbưha, fạ thay, các bà không hề phật ý. Họ thông cảm, hoặ] habĩ fà gìhb tbôha
cảm. Những lúc chàng phi ngựa về triha biàha bôh, s[y ebướt, gầh hbư ebôha
ngồi vững trên yên, cau mặt vớc haười hỏi chuyện mình, các \à tbường chép
miệng " tội nghiệp!" và càng ra sức dịu dàng và ân cần với chàng. Họ cảm thấy ái
ngại cho chàng vì nỗi về nhà chẳha ]ó aì bơh haiàc S][rf_tt để an ủi trái tim tan
nát.
Ai nấy đều biết Scarlett lạhb fùha và vô tìhb hbư tbế nào. Ai nấy đều thất kinh
thấy nàng có vẻ dễ dàng trở lạc \ìhb tbường sau cái chết của Bonnie, họ không
hiểu hoặc không cần hiểu nàng phải cố gắng hết sức mới làm ra vẻ trở lại bình
tbườha hbư tbế đượ]. Rb_tt được cả thành phố dành cho mối thông cảm trìu mến
nhất, mà chàng không biết ]ũha ]bẳng thiết. Scarlett bị cả thành phố ghét và lần
đầu tiên, nàng thấy thèm sự thông cảm của bạh \è ]ũ.
Bây giờ, bạh ]ũ ]ủa nàng chẳha [c đếh ]bơc, trừ bà cô Pitty, Melanie và Ashley.
Chỉ có các bạn mới củ[ hàha đếh tbăg trêh hbững cổ xe bóng lộn, sốt sắng bày tỏ
cảm tình, háo hức muốn giải khuây cho nàng bằng những chuyện tầm phào về
nhữha haười bạn mới khác mà nàng không hề quan tâm tới. Tất cả bọh "haười
mới" ấy đều là những kẻ xa lạ! Họ không hiểu gì nàng và họ sẽ không bao giờ hiểu
nàng. Họ không hay biết gì về cuộ] đờc hàha trướ] ebc hàha đạt tớc địa vị cao sang
và an toàn trong tòa nhà lớn ở phố Cây đài. Họ càng không muốn nói về chuyện
quá khứ của bảh tbâh trước khi họ xênh xang áo gấm, ngựa xe lộng lẫy. Họ không
biết gì về những cuộc vật lộn của nàng, những thiếu thốn của nàng, tất cả những
gì khiếh hàha đ[ha đượ] bưởng tòa nhà lớn này, những bộ quầh ái đẹp, những
eb[y vàha đĩ[ \ạc, những buổc ]bcêu đãc fchb đìhb. Họ không biết gì hết và họ bất
cần, nhữha ]ih haười không biết từ đâu tới ấy, nhữha ]ih haườc ^ườha hbư \[i
giờ ]ũha ]bỉ sống hời hợt trên bề mặt, không chia sẽ với nàng những kỷ niệm
chung về chiến tranh, về đóc rét và vật lộn, không cùng chung gốc rễ ăh sâu
xuống cùng một vùha đất đỏ.
Giờ đây, triha sự ]ô đơh ]ủa mình, nàng những muốn tiêu thì giờ các buổi chiều
với Maybelle, hoặc Fanny, hoặc bà Elsing, hoặc bà Whiting, hoặc thậg ]bí haười
nữ chiến binh ghê gớm là bà Merriwether. Hoặc bà Bonnel, hoặ] … biặc bất cứ ai
trong số bạh \è ]ũ và bàha xóg ]ủa nàng. Vì nhữha haười này còn biết. Họ đã \cết
thế nào là chiến tranh, là khủng khiếp, là lửa khói. Họ đã tbấy nhữha haười thân
của mình bị chết trướ] ebc đến hạn kỳ, họ đã ăh đóc, gặ] rá]b, đã sống trong cảnh
hơg hớp, vớc fũ f[ha sóc fuôh rìhb rập ngoài cửa. Và họ đã ^ựng lạc ]ơ đồ trên
bi[ha tàh đổ nát.
Thật khuây khỏa nếu được ngồi với Maybelle mà nhớ lại rằha M[y\_ff_ đã từng
chôn một đứa con nhỏ chết trong cuộc chạy trốh hbư đcêh trướ] đạo quân của
tướng Sherman. Nỗc ]ô đơh ]ủa nàng hẳn sẽ nguôi dịu nếu có Fanny ở đây vì hàha
và Fanny cùng mất chồng trong những ngày thiết quân luật đ_h tối. Sẽ là một thú
vui dữ dằn nếu được cùng với bà Elsing vừ[ ]ười vừa nhớ lại bộ mặt của bà vào cái
ngày Atlanta thất thủ, khi bà quất ngựa kéo chiếc xe tảc pbóha qu[ Naã Năg,
những thứ vơ vét được ở ebi fươha tbực xóc nảy fêh vươha vãc ]ả ra ngoài. Thật
thú vị nếu được ôn lại chuyệh ]ũ với bà Merriwether, giờ đây đã ổh định chắc
chắn với cử[ bàha \áhb haày ]àha pbát đạt, và hỏi bà : "Bà có nhớ s[u ebc đầu
hàng, tình hình tồi tệ hbư tbế nào không?Bà có nhớ lạc đận chúng ta túng thiếu
đến nỗi không biết rồi sẽ kiếg đâu r[ acầy ^ép gà đc? Tbế mà bây giờ thử nhìn
chúng ta mà coi."
Phảc, acá hbư vậy thì thật thú vị. Bây giờ nàng hiểu vì sao khi hai cựu chiếh sĩ
liên bang gặp nhau, họ ôn lại chuyện chiến trận hào hứha đến thế, tự bài đến thế,
luyến nhớ đến thế. Đó fà hbững ngày thử thách tấm lòng kiên trung của họ và đã
vược qua. Họ là nhữha haười kỳ cựu. Nàha ]ũha eỳ cựu, hbưha hàha ebôha ]ó
chiến hữu hài để ôn lại chuyện chiến trận. Ôi, giá lạc được ở giữa nhữha haười
cùng hội cùng thuyền, nhữha haườc đã trải qua cùng cảnh ngộ và biết những thử
tbá]b đó đ[u đớh hbư tbế hài… và, gặc dầu thế, những nỗc đ[u ấy tham dự một
phần lớh f[i hbư tbế hài triha đời ta!
Nbưha, ]á]b hài đó, hbữha haười ấy đã fáhb x[ nàng. Nàng hiểu ra rằha đó fà
lỗi tạc hàha. Trướ] đây, hàha ]bư[ \[i acờ qu[h tâg đcều ấy… Và \ây acờ, Bonnie
đã ]bết, ]ô đơh và sợ hãi xâm chiếm nàng và nàng thấy \êh ec[ \àh ăh s[ha trọng
hào nhoáng, một ]ih haười xa lụ mụ mẫg vì rượu đ[ha t[h rã r[ ^ưới mắt nàng.

CHƯƠNG LXI
][rf_tt đ[ha ở Marietta thì nhậh được một bứ] đcện khẩn của Rhett. Có một
S chuyếh tàu gười phút nữa thì khởc bàhb đc Atf[ht[. Nàha đáp ]buyến tàu
đó, ebôha g[ha bàhb fý aì haiàc ]bcế] túc xá]b, để Wade và Ella ở lại khách
sạn với Prissy.
Atlanta chỉ ]á]b ]ó b[c gươc ^ặg, hbưha điàh tàu \ò hbư sêh suốt buổi chiều
ẩg ướt đầu tbu, đỗ ở tất cả ]á a[ xép để lấy hành khách. Hoảng hốt vì bứ] đcện
của Rhett, sốt ruột hbư đcêh guốh đếh hơc tbật nhanh, Scarlett gầh hbư guốn
gào lên mỗi lần tàu đỗ. Điàh tàu ì ạch lết đc, xuyêh qu[ hbữha sườh đồc đỏ vẫn
còn vằn vèo những công sự hbư hbững vết sẹo, qua những ụ pbái ]ũ và hbững hố
đạh đã x[hb ug ]ỏ, xuôc tb_i ]ih đườha gà trước kia quân lính củ[ Jibhstih đã
rút lui với biết \[i ][y đắng, mỗc \ước là một cuột giao tranh. Mỗi ga, mỗi ngã ba
haã tư gà haười phục vụ bàhb ebá]b xướng lên, là tên một trậh đáhb, fà đị[ đcểm
một cuộ] đụha độ. Nếu trước kia,những tên ấy ắt đã ebuấy lên trong Scarlett
những kỷ niệm kinh hoàng, thì giờ đây hàha ebôha ]òh đầu ó] đâu gà habĩ đến
chúng.
Bứ] đcện của Rhett viết : "Melanie ốm. Về ngay."
Khi tàu vào ga Atlanta, trờc đã hbập nhoạng và một ]ơh gư[ pbùh hbẹ làm tối
thành phố. Những ngọh đèh đường mờ tỏ - nhữha đốm vàng vọt triha sươha.
Rb_tt đ[ha đợi nàng ở ga cùng với cỗ xe. Riêng vẻ mặt ]bàha đã đủ làm nàng sợ
bơh ]ả ebc đọc bứ] đcệh. Nàha ]bư[ \[i acờ thấy hó đờ đẫh đến thế.
- Cô ấy ebôha… hàha eêu fêh.
- Không, cô ấy còn sống, Rhett vừa nói vừ[ đỡ hộ hàha fêh x_. Đến nhà bà
Wilkes, nhanh cật lực vào, chàng ra lệnh cho xà ích.
- Cô ấy fàg s[i? Tôc đâu ]ó \cết cô ấy ốm. Tuầh trước nom cô ấy khá lắm mà.
Hay là cô ấy bị tai nạn. Ôi, Rhett, có thật nghiêm trọha hbư [hb…
- Cô ấy đ[ha bấp hối, Rhett nói và giọha ]bàha ]ũha vô \cểu cảg hbư sắc diện
chàng. Cô ấy muốn gặp cô.
- Kbôha , đừha. Ôc, xch đừha M_ffy. Đcều aì đã xảy đến với cô ấy?
- Cô ấy bị sẩy.
- Bc… ị… sẩ… , hbưha Rb_tt, ]ô ấy… S][rf_tt fắp bắp. Tiếp tb_i đcều thông báo
khủng khiếp, tin này làm nàng sững sờ.
- À thế. Tôi chắc cô không biết. Tôc habĩ fà ]ô ấy không nói với ai. Cô ấy muốn
làm cú bất ngờ. Nbưha tôc \cết.
- Anh biết à? Nbưha ]bắc chắn không phải cô ấy nói với anh.
- Cô ấy không cần nói vớc tôc. Nbưha tôc \cết. Hai tháng vừa qua, cô ấy rất sung
sướng. Tôi biết đcều đó ebôha tbể ]ó ý habĩ[ aì ebá].
- Nbưha Rb_tt, \á] sĩ \ảo nếu cô ấy đẻ nữa thì có thể chết ]ơ gà!
- Thì cô ấy đ[ha sắp chết đấy, Rhett nói. Và quay sang giục xà ích.
- Lạy Chúa, anh không thể cho xe chạy bơh hữa sao?
- Nbưha Rb_tt, - cô ấy không thể sắp chết đượ]! Tôc… tôc ebôha… và tôc…
- Cô ấy không có sức mạhb hbư ]ô. Cô ấy không bao giờ có sức mạnh. Cô ấy
không có gì khác ngoài một tấm lòng.
Chiếc xe lắ] fư ^ừng lạc trước ngôi nhà nhỏ, thấp và Rb_tt đư[ t[y đỡ Scarlett
xuống. Run rẩy, khiếp bãc, đột nhiên cảm thấy ]ô đơh, hàha híu fấy cánh tay
chàng.
- Anh cùng vào chứ, Rhett?
- Không, chàng nói và lại lên xe.
Nàng lao lên bậc thềm, qua hiên và mở toang cử[. Đây, triha áhb đèh vàha vọt,
Asbf_y, \à ]ô Pctty và Ih^c[. S][rf_tt habĩ : "Ih^c[ fàg aì ở đây? M_f[hc_ đã \ảo cô
t[ đừng bao giờ đặt cbâh vài hbà hày ]ơ gà". Trôha tbấy nàng, cả \[ đều đứng
dậy, bà cô Pitty cắh đôc gôc ruh rẩy để khỏi bật fêh ebó], Ih^c[ hbìh hàha đăg
đắm, buồn bã và không có vẻ aì fà ]ăg abét. Asbf_y hig haây haô hbư haười
mộha ^u và ebc đến bên cạhb đặt tay lên cánh tay hàha, ]bàha hóc ]ũha hbư
haười mộng du.
- Melanie hỏi chị, chàng nói. Melanie hỏi chị.
- Tôi có thể gặp cô ấy ngay bây giờ không?
Nàng quay về phía cửa buồha M_f[hc_ đóha ]bặt.
- Kbôha, \á] sĩ M_[^_ đ[ha ở trong ấy. Tôi rất mừng thấy chị đến, Scarlett.
- Tôc đã ]ố hết sứ] đến thật nhanh, Scarlett bỏ gũ, ái. Tầu… Cô ấy thật sự
ebôha… Nóc ]bi tôc \cết đc, ]ô ấy đỡ rồi chứ, Asbf_y? Nóc ]bi tôc b[y hài! Đừng có
hbìh hbư tbế! Cô ấy thực sự ebôha…
- Melanie cứ hỏi chị hoài, Ashley nói và nhìn vào mắt nàng. Và trong mắt chàng,
Scarlett thấy câu trả lời cho câu hỏi của nàng. Trong khoảnh khắc, tim nàng
chững lại, rồi một nỗi sợ hãi kỳ lạ, mạhb bơh fi âu, gạhb bơh \uồh đ[u, \ắt đầu
đập rộn trong ngực nàng. Không thế đúha hbư tbế được, nàng cuống cuồha habĩ
thầm, cố đẩy lùi nỗi sợ. Cá] \á] sĩ ]ũha ]ó tbể lầm. Mình không muốh tch đó fà sự
thật. Nếu gìhb habĩ tbế, mình sẽ hét lên mất. Mình phảc habĩ đến một cái gì khác
đc.
- Tôc ebôha tch hbư tbế! Nàng kêu lên dữ dội, nhìn vào ba bộ mặt chảy ^àc hbư
thách họ hóc haược lại. Mà tại sao Melanie không nói cho tôi hay? Nếu tôi biết thì
ebôha đờc hài tôc đc M[rc_tt[.
Mắt Ashley chợt bừng tỉhb, đ[u đớn.
- Melanie chẳng nói cho ai biết, nhất là với chị, Scarlett ạ, Melanie sợ chị mắng.
M_f[hc_ định chờ \[… ]bờ đến khi chắc chắn là không sao, rồi mới cho tất cả đều
bị bất ngờ và ]ười giễu trướ] ]á] \á] sĩ tbật lầm to. Và cô ấy suha sướng biết mấy.
Chị biết Melanie yêu trẻ hbư tbế hài đấy… ]ô ấy thèm một đứa con gái biết bao.
Mọi sự đều rất đẹp ]bi đếh … tbế rồc, đùha gột cái.
Cửa buồng Melanie lặng lẽ mở và \á] sĩ M_[^_ \ướ] r[ bàhb fàha, đóha ]ửa lại
s[u fưha. Ôha đứng một lúc, bộ râu bạc xòa trên ngực, và nhìn bốh haườc đột
nhiên sữha r[ hbư tượng. Cuối cùng, ông dừng mắt lại ở Scarlett. Khi ông tiến lại
về phía nàng, nàng thấy trong mắt ông có cả đ[u \uồn lẫn khinh ghét và con tim
hãi hùng của nàng bỗng ngập tràn một cảm giác phạm tội.
- Vậy là cuốc ]ùha ]ô đã đếh đây, ôha hóc.
Nàha ]bư[ eịp đáp, Asbf_y đã tcến về phía cánh cử[ đóha
- Ôha ]bư[ đượ] vài, ôha \á] sĩ hóc. Bà ấy muốn nói chuyện vớc S][rf_tt trước.
- Tbư[ \á] sĩ, Ih^c[ hóc, đặt tay lên áo ông. Giọng cô tuy tẻ nhạt hbưha bùha bồn
bơh gọi lời cầu xch. Xch \á] để cháu gặp chị ấy một lát. Cháu ở đây ]bờ từ sáng
hbưha ]bị ấy… ]bi ]báu aặp chị ấy một lát. Cháu muốn nói với chị ấy… ]ần phải
nói với chị ấy rằha… rằha ]báu đã fầm về… gột chuyệh aì đó.
Cô không hề hbìh Asbf_y b[y S][rf_tt triha ebc hóc, hbưha \á] sĩ pbóha tc[ gắt
lạnh lùng của mình về phía Scarlett.
- Để tôi xem, cô India, ông nói ngắn gọh. Nbưha ]bỉ vớc đcều kiện là cô hứa với
tôi sẽ không làm cô ấy kiệt sức với câu chuyện lầm lỡ của cô. Cô ấy biết fà ]ô đã
lầm và nghe cô xin lỗi, cô ấy chỉ thêm phiền mà thôi.
Bà Pitty rụt rè: "Bá] sĩ M_[^_ xch… ".
- Bà Pitty, bà thừa biết là bà sẽ la lên và ngất xỉu thôi.
Bà gì rướn thẳng thân hình thấp \é tròh trĩhb và hbìh tbẳng vào mặt ôha \á] sĩ,
mắt bà ráo hoảnh và từha hét fượh trêh haườc \à đều toát ra vẻ chững chạ] đường
hoàng.
- Tbôc được, bà bạn thân mếh, để lát nữ[ đã, ôha \á] sĩ hóc, bò[ hbã bơh. Nài,
Scarlett. Họ róh réh đc ^ọ] bàhb f[hb đến chỗ cử[ đóha và ôha \á] sĩ đặt tay lên
vai Scarlett, bóp mạnh.
- Bây giờ thế này nhé, ông thì thầg, ebôha được kêu khóc cuồng loạn lên, không
được giở trò thú tộc \êh acường lâm chung kẻo, thề trước Chúa, tôi sẽ vặn cổ cô
đấy! Đừng có làm bộ haây tbơ hbìh tôc hbư tbế! Cô thừa biết tôc định nói gì. Cô
Melly cầh đượ] r[ đc hbẹ hbàha, ]ô đừng có trút nhẹ fươha tâg gìhb \ằng cách kể
lể với cô ấy đcều gì về Asbf_y. Tôc ]bư[ \[i acờ hại một haười phụ nữ, hbưha hếu
]ô hóc đcều aì tbì… fcệu hồn vớc tôc đó.
Ông mở cứ[ trước khi nàng kịp trả lờc, đẩy hàha vài triha pbòha và đóha ]ửa
lạc. Căh pbòha bẹp bày biệh sơ sàc đồ đạc bằng gỗ ó] ]bó gàu đ_h, ]bìg triha
khoảng tranh tốc tr[hb sáha, ]ây đèh được che chở bằng một tờ \ái. Đó fà gột
phòng nhỏ quy củ hbư pbòha gột nữ sinh với chiế] acường hẹp thành thấp,
những tấg règ fưới mộc mạc cài móc, những tấm thảm nhỏ sạch sẽ phai màu
trải trên sàn, khác hẳn vớc ]ăh pbòha haủ sa hoa của Scarlett với nhữha đồ đạc
trạm trổ bề thế, những rèm bằng gấm hồng và tấm thảm lớn rắc hoa hồng.
Melanie nằga trêh acườha. Dưới tấm mền, thân hình nàng quắt lại và phẳng
hbư tbâh bìhb gột ]ô \é. H[c \íg tó] đ_h vắt hai bên mặt và đôc gắt nhắm
nghiền hõm vào thành hai quầng tím bầm. Nhìn thấy hàha, S][rf_tt đứng sững,
dựa vào khung cửa. Mặc dầu trong phòng mờ tối, nàng vẫn thấy rõ mặt Melanie
vàng bệ]b hbư sáp, gất hết schb ebí, và gũc tbì ^úg ^ó fại. Vừa rồc S][rf_tt đã
thầm hi vọha fà \á] sĩ M_[^_ ]ó tbể lầg. Nbưha \ây acờ tbì hàha đã \cết chắc.
Thời kỳ chiến tranh, nàng đã tbấy quá nhiều bộ mặt mang cái vẻ dúm dó ấy trong
các bệnh viện nên thừa biết đó fà \ái bcệu đcều gì tất yếu phảc đến.
M_f[hc_ đ[ha bấp hốc, hbưha triha gột lúc, Scarlett không chịu tch fà hbư tbế.
Melanie không thể chết. Lẽ nào lạc hbư vậy. Tbượha đế nào lạc để Melanie chết
triha ebc hàha, S][rf_tt đây, đ[ha ]ầh đến cô ấy xiết \[i. Trướ] đây, hàha ]bư[
bao giờ habĩ fà gìhb pbải cầh đếh M_f[hc_. Nbưha acờ đây, sự thật ập đến, tràn cả
vào những ngóc ngách sâu nhất của tâm hồh hàha. Nàha đã ^ựa vào Melani_ hbư
dựa vào chính bản thân mình mà nàng không biết. Giờ đây M_f[hc_ sắp chết và
Scarlett biết mình không thể thiếu nàng. Giờ đây, róh réh đc qu[ \uồng lại gần cái
thân hình im lìm kia, tim thắt lại vì kinh hoàng, nàng biết rằha M_f[hc_ đã fà
aươg và gộc của nàng, niềm an ủi và sức mạnh của nàng. "Mình phải giữ Melanie
lại! Mình không thể để cô ấy bỏ đc!"
Nàng thầg habĩ và ac_i gìhb xuống bên cạhb acường với một tiếng váy áo sột
soạt. Hối hả, nàng nắm lấy bàn tay mềm oặt trên tấm mền và một lần nữa lại thất
kinh khi thấy nó lạhb đến rợh haười.
- Tôc đây, M_f[hc_ ạ, nàng nói.
Melanie hé mắt ra chút xíu rồc, hbư yêh trí đó đúha fà S][rf_tt, fại nhắm mắt lại.
Sau một lát, nàng hít một bơc và tbều thào :
- Hãy hứa với em!
- Ồ, bất cứ đcều aì ]ũha được!
- B_[u… chị hãy trông nom cháu.
Cổ họng tắc nghẹn, Scarlett chỉ có thể gật đầu và nàng khẽ bóp bàn tay mình
đ[ha ]ầm, tỏ dấu đồng ý.
- Em giao cháu cho chị.(Thấp thoáng một nụ ]ười yếu ớt‖.Trướ] đây, đã ]ó fần,
em giao nó cho chị… hbớ ebôha?... ebc hó ]bư[ r[ đời.
Nhớ ebôha ư? Làg s[i hàha ]ó tbể quêh được những giờ khắc ấy? Gần rõ ràng
hbư tbể cái ngày khủng khiếp ấy vụt trở lại, nàng cảm thấy cái nóng ngột ngạt
của buổc trư[ tbáha ]bíh, hbớ lại mối kinh hoàng củ[ gìhb trước mốc đ_ ^ọa của
quân Yankee, nghe thấy tiếha \ước chân củ[ điàh quâh rút fuc, tcếng của Melanie
xch hàha trôha hig đứa bé nếu cô ấy chết… đồng thờc ]ũha hbớ rằng hôm ấy,
hàha đã ]ăg abét M_f[hc_ và guốn cô ấy chết biết hbường nào.
"Mìhb đã acết cô ấy", hàha habĩ tbầm trong nỗi khắc khoải nhuốm màu mê tín.
"Tại mình cứ luôn luôn cầu cho cô ấy chết hêh Cbú[ đã hab_ tbấy và hiệh đ[ha
trừng phạt mình".
- Ôc, M_ffy, đừha hóc hbư vậy! Cô thừa biết là cô sẽ qua khỏc…
- Không. Chị hứ[ đc.
Scarlett nghẹn ngào.
- Cô biết là tôi sẵn sàng hứa. Tôi sẽ đối với ]báu hbư ]ih đẻ tôi.
- C[i đẳng? Melanie hỏi giọng yếu ớt, lờ đờ.
- Ồ, nhất địhb! Đại học và Harvard, rồi du lịch châu Âu và bất cứ đcều gì cháu
muốh… và… gột con ngự[ ]ih… và bọc nhạ]… Ôc, M_ffy, tôc xch ]ô, ráha fêh!
Hãy cố gắng nào!
Lại im lặha và aươhg mặt Melanie biểu lộ những dấu hiệu của một cuộc vật lộn
để thu hết sức tàn và tiếp tục nói:
- Ashley, nàng nói, Ashley và chị… Gcọng nàng lắp bắp rồi lại im lặng.
Nghe nhắ] đến tên Ashley, tim Scarlett chững lại, lạhb hbư ]ụ] \ăha triha
ngự]. M_f[hc_ đã biết từ đầu đến giờ. Scarlett gụ] đầu lên tấm mền và một tiếng
nấ] ebôha tbiát r[ được bóp chặt cổ họha hàha hbư gột bàn tay tàn bạo. Melanie
biết. Giờ đây S][rf_tt bết cả xấu hổ, tê liệt mọi cảm giác, trừ một nỗi hối hậh fà đã
aây đ[u ebổ ]bi ]ih haười hiền dịu kia suốt mấy hăg trườha. M_f[hc_… đã \cết
… và tuy tbế, vẫh fà haười bạn trung thành của nàng. Ôi, giá nàng có thể sống lại
nhữha hăg ấy! Nàng sẽ né tránh, thậm chí không nhìn vào mắt Ashley nữa.
"Ôi, lạy Chúa!". Nàng thầm cầu nguyện thật nhanh, "Xih bãy để cho cô ấy sống!
Con sẽ đền bù lại cho cô ấy. Con sẽ hết sức tốt với cô ấy. Con sẽ không bao giờ nói
với Ashley chừng nào con còn sống, nếu haười cho cô ấy qua khỏi!".
- Ashley, Melanie thều tbài hóc và vươh t[y r[ sờ vài đầu S][rf_tt đ[ha ]úc aục
xuống. Ngón tay cái và ngón tay trỏ của nàng giật giật tóc Scarlett không mạnh gì
bơh đứa trẻ sơ schb. S][rf_tt \cết thế habĩ[ fà aì, \cết Melanie muốn nàng ngẩng
đầu fêh. Nbưha hàha ebôha tbể nhìn vào mắt Melanie dễ đọc thấy triha đó ràhb
rành là Melanie đã \cết hết chuyện.
- Asbf_y… M_f[hc_ fại thì thào và Scarlett cố gắng tự chủ. Đến ngày Phán xử, khi
hàha đứha trướ] Cbú[ và đọc thấy bản kết án mình trong mắt Naười, hẳh ]ũha
ebôha đến nỗi kinh khủha hbư tbế này. Tâm hồn nàng co rúm lạc, hbưha hàha
ngẩng đầu lên.
Nàng chỉ thấy vẫh đôc gắt đ_h đầy yêu tbươha ấy,giờ đây bõg xuống và lờ đờ
vì cái chết gần kề,vẫn cái miệng dịu ấy, mệt mỏi, cố dẹp ]ơh đ[u để thở. Không
một lờc trá]b gó] triha đôc gắt đó, trêh ebó_ gcệha đó, ebôha gột lời kết tội,
không một thoáng sợ hãi- chỉ một nỗc fi fà ebôha đủ sứ] để nói.
Trong một lúc, Scarlett quá sững sờ đến nỗi thậm chí không cảm thấy nhẹ
haười. Rồi, trong khi nắm chặt t[y M_f[hc_ bơh, gột cảm giác biết ơh Tbượha Đế
hbư gột đợt sóng nồng ấm dâng ngập hồn nàng và lầh đầu tiên, kể từ thờc tbơ ấu,
nàng nhẩg đọc một lời cầu nguyện thành kính không gợn một chút vị kỷ: "Tạ ơh
Chúa, con biết con không xứha đáha vớc đcều đó, hbưha tạ ơh Naườc đã ebôha để
cô ấy biết!"
- Cô định nói gì về Ashley, Melly?
- Chị sẽ… trôha hig [hb ấy?
- Ồ, có chứ.
- Anh ấy dễ bị… ]ảm lạnh lắg…
Lại ngừng.
- Trôha hig… ]ôha vcệ] fàg ăh ]ủa anh ấy… ]bị hiểu không?
- Vâng, tôi hiểu, tôi sẽ để tâm.
Melanie ráng hết sức.
- Asbf_y, ebôha … ]ó đầu óc thực tế.
Chỉ có biết mình sắp chết, Melanie mới buộc phảc hóc r[ đcều bội phản ấy.
- Tôi sẽ lo cho chú ấy và cả công việ] fàg ăh hữa, và sẽ ebôha để chú ấy biết. Tôi
sẽ chỉ gợi ý cho chú ấy thôi.
Melanie cố mỉm một nụ ]ười, thoạt đầu yếu ớt rồi chuyểh tbàhb đắc thắng khi
mắt nàng lại gặp mắt Scarlett. Cái nhìn họ tr[i đổi vớc hb[u đã đóha ^ấu chứng
thực lên bản thỏ[ ước chuyển giao từ haườc hày s[ha haười kia việc che chở
Asbf_y Wcfe_s trước một thế giới khắc nghiệt gà ebôha để chàng biết để khỏi làm
tổh tbươha đến lòng tự ái nam nhi của chàng.
Lú] hày, aươha gặt mệt mỏi của Melanie không còn biểu hiện sự vật lộn nữa,
hbư tbể lời hứa củ[ S][rf_tt đã g[ha fại thanh thản cho nàng.
- Chị thật tbôha gchb… tbật ^ũha ]ảg… \[i acờ ]ũha rất tốt với em.
Nghe nói vậy, tiếng nấc dâng lên cổ họha S][rf_tt và hàha đư[ t[y fêh \ịt miệng.
Không khéo nàng sắp sửa khóc ầg fêh hbư gột đứa con nít và kêu lên : "Tôi là
một con quỷ! Tôc đã đối xử rất tệ với cô! Tôi chẳng làm gì cho cô hết! Tất cả là vì
Ashley thôi!".
Nàha đột ngột đứng dậy, cắh vài haóh t[y ]ác để lấy lại tự chủ. Những lời nói
của Rhett trở lạc triha đầu nàng. "Cô ấy yêu cô. Cầu s[i đó fà ]ây tbập tự để cô
phải gánh vác suốt đời". Và giờ đây, ]ây tbập tự ấy càng nặng nề bơh. Trướ] đây,
hàha đã tìg gọc gưu ]bướ] để ]ướp Ashley khỏi tay Melanie, chừng ấy đã đủ ê
chề. Nbưha \ây acờ lại còn tệ bơh. M_f[hc_, vốh đã gù quáha tch hàha suốt đời,
nay vẫn giữ hauyêh fòha tch yêu đó đối với nàng khi từ biệt ]õc đời. Không, nàng
không thể mở miệha được. Thậg ]bí hàha ]ũha ebôha tbể nhắc lại : "Hãy cố gắng
sống". Nàng phảc để ]bi M_f[hc_ r[ đc hbẹ nhàng, không vật vã, ebôha hước mắt,
ebôha đ[u \uồn.
Cửa khẽ mở và \á] sĩ M_[^_ đứha trêh haưỡng cửa, ra hiệu khẩn cấp. Scarlett
cúi xuốha acường, nuốt hước mắt và cầm lấy tay Melanie áp vào má mình.
- Ngủ ngon nhé, nàng nói. Nàng không ngờ giọng mình có thể vữha vàha đến
thế.
- Hãy hứa vớc _g đc… tcếng thì thào lúc này rất nhỏ.
- Xin hứa bất cứ đcều gì, Melanie thân yêu.
- Thuyềh trưởha Butf_r… bãy tốt với anh ấy. Anh ấy… yêu ]bị biết mấy.
"Rb_tt ư?" S][rf_tt habĩ tbầm ,ngỡ ngàng. Câu nói của Melanie chẳha ]ó ý habĩ[
aì đối với nàng.
- Phải, thật vậy, hàha đáp hbư ]ác gáy và s[u ebc bôh hbẹ lên bàn tay Melanie,
đặt nó về chỗ ]ũ trêh acường.
- Bải \à Pctty và Ih^c[ vài ha[y đc, ôha \á] sĩ tbì thầg ebc hàha đc qu[ ]ửa.
Mắt mờ đc, hàha hbìh \à Pctty và Ih^c[ tb_i \á] sĩ M_[^_ vài triha \uồng, tay
eéi váy vài sát haười cho khỏi kêu sột soạt. Cử[ đóha fạc s[u fưha bọ và ngôi nhà
chìm trong im lặng. Không thấy Asbf_y đâu, S][rf_tt aụ] đầu vài tường nbư gột
đứ[ \é bư pbải phạt đứng vào góc nhà và xoa xoa cổ họha đ[u rát.
Đằng sau cánh cửa kia, Melanie sắp r[ đc gãc gãc, g[ha tb_i ]ác sức mạhb đã
từng là chỗ dự[ ]bi S][rf_tt triha \[i hăg gà hàha ]bẳng hay. Tại sao, ôi, tại sao
nàng lại không nhận ra từ trước là nàng yêu và cần Melanie biết \[i? Nbưha ]ó [c
ngờ cô nàng Melanie bé nhỏ xấu xí lại là một khối sức mạhb rường cột? Melanie,
]ih haườc hbút hbát đến phát khóc khi phải tiếp xúc vớc haười lạ, không dám lên
tiếng phát biểu ý kiến của mình, luôn sợ sự chê trách của các bà già, Melanie, con
haườc ebôha đủ ][h đảg để đuổi một con ngỗng? Ấy thế gà…
Tâg trí S][rf_tt đc haượ] hăg tbáha trở lại cái buổc trư[ hóha \ức yên ả ở ấp
Tara khi một sợi khói xám cuộn lên trên một xá] haười mặc quân phục xanh và
Mel[hc_ đứng ở đầu cầu tb[ha, t[y făg făg tb[hb aươg ]ủa Charles, Scarlett nhớ
fà fú] đó hàha habĩ : "Tbật ngớ ngẩn! Melanie thậm chí không nhấc nổi thanh
aươg ấy!" hbưha acờ đây hàha bcểu rằng nếu cần, Melanie sẽ lao xuống cầu thang
để giết tên Yankee hoặ]… để chính mình bị giết.
Phải, hôm ấy M_f[hc_ đã ]ó gặt với một tb[hb aươg triha \àh t[y hbỏ nhắn
của mình, sẵn sàng chiếh đấu vì nàng. Và giờ đây, ebc \uồn rầu nhìn lại quá khứ,
Scarlett hiểu ra rằng Melanie bao giờ ]ũha ở đó \êh ]ạnh nàng với một thanh
aươg triha t[y, eíh đái hbư ]ác \óha ]ủa chính nàng, yêu nàng, chiếh đấu vì
nàng với một dạ trung thành mù quáng chống lại bọn Yankee, lử[, ]ác đóc, ]ác
habèi, ^ư fuận và thậm chí cả nhữha haười máu mủ ruột thịt của cô ấy.
Scarlett cảm thấy fòha ][h đảm và tự tin từ bỏ mình khi nàng nhận ra rằng
tb[hb aươg từha vuha fêh sáha fiáha để bảo vệ hàha trước thế gian, giờ đã vĩhb
viễn tra vào vỏ.
M_ffy fà haười bạn nữ duy nhất mình từha ]ó, hàha habĩ tbầm tuyệt vọng,
haười phụ nữ duy nhất yêu mình thực sự ngoài Mẹ ra. Cô ấy ]ũha acống Mẹ. Tất cả
những ai biết M_f[hc_ đều níu lấy váy cô.
Đột hbcêh, hàha tưởha hbư \à Eff_h đ[ha hằm sau cánh cửa kia, từ giã cõi trần
một lần thứ b[c. Đột nhiên, Scarlett lạc đ[ha đứng ở ấp Tara, với tiếng cuột đời náo
động bên tai, lòng não nề biết rằng, thiếu sức mạnh ghê gớm của những con
haười yếu ớt, hiền dịu, nhữha ]ih haười có trái tim nhạy cảm, từ nay nàng sẽ
không thể chống chọi vớc đời.
Nàha đứng trong hành lang, phân vân, sợ hãi và ánh lử[ fò sưởi bập bùng trong
phòng khách hắt những cái bóng mờ dài nghêu lên bứ] tường quanh nàng. Ngôi
nhà im lặha hbư tờ sự tĩhb gịch thấg vài hàha hbư gột ]ơh gư[ fạnh buốt.
Asbf_y! Asbf_y đâu hbỉ?
Nàha đc về pbòha ebá]b tìg ]bàha hbư gột con vật bị rét tìm lử[ sưởc, hbưha
chàng không có ở đó. Nàha cần phải tìm thấy ]bàha. Nàha đã pbát bcện ra sức
mạnh của Melanie cùng sự phụ thuộc của bản thân nàng vào nó, chỉ để mất nó
đúha vài fú] pbát bcệh, hbưha bãy ]òh Asbf_y, gạnh mẽ, khôn ngoan. Ashley,
niềm an nủi của nàng. Ở Ashley và tình yêu của chàng, nàng sẽ tìm thấy sức
mạnh làm chỗ dựa cho sự yếu đuối củ[ hàha, fòha ][h đảg để dẹp nỗi sợ hãi của
nàng, sự nguôi dịu cho nỗc đ[u \uồn của nàng. Chắ] ]bàha đ[ha ở trong phòng
rcêha, hàha habĩ, và róh réh đc về cuối hành lang, nàng khẽ gõ cửa. Không thấy ai
trả lờc, hàha đẩy cử[ bé r[. Asbf_y đ[ha đứha \êh \àh tr[ha đcểm, ngắm một đôc
aăha t[y đã gạng của Melanie. Mớc đầu chàng nhấc một chiế] fêh hbìh, hbư tbể
]bư[ từng thấy nó bao giờ. Rồi chàng khẽ đặt xuống tựa hồ nó làm bằng thủy tinh
và cầm chiếc kia lên.
Nàng cất giọng run rẩy gọi : Ashley! Và chàng từ từ quay lạc hbìh hàha. Đôc gắt
màu xám củ[ ]bàha đã gất cái vẻ xa vắng và buồn ngủ. Chúng mở thao láo,
ebôha aì ]b_ đậy, và triha đó S][rf_tt đọc thấy một nỗi sợ tươha đươha với nỗi sợ
của nàng, một nỗi bất lực còn bạ] hbượ] bơh hỗi bất lực của nàng và một nỗi
hoang mang sâu sắ] ]bư[ từng thấy. Cái cảg acá] bãc bùha đã xâg ]bcếm nàng
ebc đứng ở bàhb f[ha ]àha tăha fêh ebc hàha trôha tbấy mặt ]bàha. Nàha đc fại
bên chàng.
- Tôi sợ, nàng nói. Ôi Ashley, hãy ôm tôc đc. Tôc sợ lắm!
Chàng không nhúc nhích, chỉ hbìh hàha ]băg ]băg, hắm chặt chiế] aăha \ằng
cả hai tay. Nàng sờ vào cánh tay chàng và thì thầm : "Làm sao thế?"
Mắt chàng ráo riết lụ] siát hàha, săh tìg, ]uống cuồha săh tìg gột cái gì mà
không thấy. Cuối cùng, chàng nói bằng một giọha ^ườha hbư ]ủa ai khác.
- Tôc đ[ha ]ần Scarlett, chàng nói. Tôi sắp chạy đc tìg S][rf_tt… ]bạy hbư gột
đứa trẻ đ[ha ]ầh được an ủc… và tôc tbấy một đứa trẻ, còn hoảng hốt bơh tôc,
đ[ha ]bạy đến với tôi.
- Không thể fà [hb… [hh không thể hoảng sợ! Nàha eêu fêh. Xư[ h[y ]bư[ ]ó aì
làm anh hoảng sợ. Nbưha tôc… Xư[ h[y [hb vẫn mạnh mẽ thế ec[ gà…
- Nếu tôi mạnh mẽ, đó fà vì ]ó M_f[hc_ fàg ]bỗ dựa, chàng nói, giọng vỡ ra, và
nhìn xuống chiế] aăha, vuốt phẳha ]á] haóh. Và… và… tất cả sức mạnh tôi có
đ[ha tcêu t[h ]ùha với nàng.
Trong cái giọng nói nhỏ nhẹ của chàng có một nỗi tuyệt vọng cuồng dạc đến nỗi
nàng buông tay khỏi cánh tay chàng và lùi lại. Và trong cái im lặng nặng nề
buông xuống giữ[ b[c haười, nàng cảm thấy đây fà fầh đầu tcêh triha đời nàng,
nàng thực sự hiểu chàng.
- S[i… hàha ]bậm rãi nói, sao, Ashley, anh yêu cô ấy ư?
Chàng nói phảc hbư ]ố gắng mới thốt nên lời.
- Melanie là giấ] gơ ^uy hbất sốha động, không bị thực tế bóp chết, mà tôi từng
có.
"Mơ?" hàha habĩ tbầm, lại thấy trỗi dậy nỗi bực dọc từ thuở hài. "Lú] hài ]ũha
gơ với mộng! Chẳng bao giờ biết lẽ phảc ]băha!".
Lòng nặha trĩu và bơc ]bu[ xót, hàha hóc.
- Anh thật dại, Ashley ạ. Làm sao anh không thấy cô ấy đáha acá bơh tôc aấp
triệu lần?
- S][rf_tt, xch đừng nói thế! Nếu Scarlett biết tôc đã đ[u đớh hbư tbế nào từ lúc
\á] sĩ…
- Ahb đã đ[u đớh hbư tbế nào! Thế [hb tưởha tôc… Ôc, Asbf_y, fẽ ra anh nên biết
từ \[i hăg trước rằha [hb đã yêu ]ô ấy chứ không phải yêu tôi! Tại sao anh
không thấy đcều ấy? Nếu vậy thì có phải mọi sự đã ebá] đc \cết mấy… Ôc, đáha fẽ
anh phải ý thứ] r[ và đừng có nhử tôi hoài bằng những lờc đẹp đẽ về danh dự và
hy sinh! Nếu anh nói với tôi từ nhữha hăg trước, hẳh tôc đã… Đó ]ó tbể là một vết
tbươha đối vớc tôc, hbưha, ]á]b hài đó, tôc ]ó thể chịu đượ]. Nbưha đằng này, anh
đợc đến tận bây giờ, đến khi Melanie sắp chết, mới phát hiệh r[ tbì đã quá guộn
rồi. Ôi, Ashley, việc củ[ đàh ôha fà pbải thấy ra nhữha đcều đó… ]bứ đâu pbải việc
của phụ nữ! Lẽ ra anh phải thấy rõ ràng là từ đầu chí cuối anh vẫn yêu Melanie và
chỉ thèm muốh tôc hbư… Rb_tt tbèg ]ác ả Watling nọ!...
Nab_ hàha hóc, ]bàha hbăh gặt lạc, hbưha vẫn nhìn vào mắt nàng, khẩn cầu
nàng im lặng, kêu gọi chút an ủi. Từng nét trên mặt ]bàha đều thừa nhận những
lờc hàha fà đúha. Bản thân đôc v[c rũ xuống kia chứng tỏ ]bàha đ[ha tự trừng
phạt nghiêm khắ] bơh \ất cứ hình phạt nào nàng có thể bắt chàng phải chịu.
Cbàha đứng lặha trước mặt nàng, nắm chặt chiế] aăha hbư tbể đó fà gột bàn tay
thông cảm và trong cái im lặng tiếp tb_i, ]ơh tbịnh nộ củ[ hàha t[h đc hbường
chỗ ]bi tbươha bại pha lẫn chút khinh bỉ. Nàng cảm thấy fươha tâg \ị cắn rứt.
Nàha đã đáhb gột haười gục ngã, không còn khả hăha tự vệ… gà hàha vừa mới
hứa với Melanie là sẽ trông nom chàng.
"Và ngay sau khi hứa với cô ấy, mình lập tức nói với chàng nhữha đcều độc ác,
xúc phạm", nàng buồn bã tự nhủ "Mà mình cần gì nói với chàng nhữha đcều ấy ]ơ
chứ. Chẳng cần phải nói thế. Chàng biết rõ sự thật và thế ]ũha đủ giết chàng.
Cbàha ]bư[ trưởng thành. Chàng là một đứa trẻ ]ũha hbư gìhb và chàng sợ phát
ốm vì mất Melanie. Melanie biết ]ơ sự sẽ hbư tbế hài… M_f[hc_ bcểu ]bàha bơh
mình hiểu. Vì thế nên cùng một lúc cô ấy hóc đến chuyện trông nom Ashley và
Beau. Làm sao Ashley có thể chịu được bất cứ ]ác aì. Mìhb đã pbải chịu đựng biết
bao nhiêu thử tbá]b. Nbưha ]bàha tbì ebôha tbể… Tbcếu Melanie, chàng không
thể chịu đựng nổi bất cứ cái gì".
- Tha lỗi cho tôi, Ashley thân yêu, nàng dịu dàng nói và chìa tay ra. Tôi biết
Asbf_y đ[u đớh hbư tbế hài. Nbưha hêh hbớ rằng Melanie không biết gì cả…
không bao giờ nghi ngờ aì… Cbú[ tbật từ bi với chúng ta.
Cbàha \ướ] hb[hb đến nàng và quàng tay ôm lấy hàha hbư gột haười mù.
Nàng kiễng chân lên áp gò má ấm củ[ gìhb vài gá ]bàha hbư gột cử chỉ an ủi
và đư[ t[y vuốt tó] ]bàha r[ đằng sau.
- Đừha ebó], ]ưha, Melanie muốh ]ưha pbảc ][h đảm. Lát nữa, Melanie sẽ muốn
gặp ]ưha và ]ưha pbảc ][h đảg fêh. Kbôha hêh để cô ấy thấy fà ]ưha đã ebó].
Đcều ấy sẽ làm cô ấy buồn phiền.
Cbàha abì hàha đến mức nàng thấy khó thở. Giọng chàng nghẹn ngào bên tai
nàng:
- Tôi biết fàg aì đây. Tôc ebôha tbể. Tôi không thể sống thiếu Melanie!
"Tôc ]ũha tbế", hàha habĩ tbầg và rùha gìhb xu[ đuổi hình ảnh nhữha hăg
sắp tớc ebôha ]ó M_f[hc_. Nbưha hàha ráha tự chủ lạc. Asbf_y đ[ha trôha ]ậy vào
hàha. M_f[hc_ đ[ha trôha ]ậy vài hàha. Nbư trướ] đây ]ó fần ở ấp T[r[, ^ưới ánh
trăha, s[y gềm và mệt lử, hàha đã habĩ : "Nbững gánh nặng là dành cho những
đôc v[c đủ sức mạhb để mang chúng". Vậy đó, hàha ]ó đôc v[c gạnh, còn Ashley
thì không. Nàng bạhb v[c để đóh aáhb hặng, và với một vẻ \ìhb tĩhh hoàn toàn
trác haược với tâm trạng thật, hàha bôh aò gá ướt của Ashley một cái hôn nồng
]báy, ebôha s[y đắg, ]ũha ]bẳng chút khát khao, mà chỉ nhẹ hbàha tbươha gến.
- Chúng ta sẽ… ecếg ]á]b hài đó, hàha hóc.
Ngoài hành lang, có tiếng mở cử[ r[ đột ngột và \á] sĩ M_[^_ aọi, giọng ré lên
khẩn cấp:
- Ashley! Nhanh lên!
"Lạy Chúa! Cô ấy đc rồc! " S][rf_tt habĩ tbầg. "Và Asbf_y ebôha đến nói lời từ
biệt! Nbưha ]ó tbể… "
- M[u fêh! Nàha eêu ti, đẩy chàng một cái vì thấy chàng cứ đứha đự] r[ acươha
mắt nhìn. Mau lên kìa!
Nàng mở cửa và làm hiệu ]bi ]bàha đc r[. Bật lên do lời thúc của nàng. Ashley
lao ra hành lang, tay vẫn nắm chặt chiế] aăha. Nàha hab_ tbấy tiếng chân vội vã
của chàng, rồi tiếng một cánh cử[ đóha sập lại.
Nàng lại kêu lạy Chúa! Và chậg rãc \ước đếh \êh acường, ngồi xuống, gụ] đầu
vào hai bàn tay. Bỗng nhiên nàng thấy mệt, mệt bơh \[i acờ hết triha đời. Cùng
với tiếng sập cửa lại, những sợi dây thầh echb ]ăha tbẳha đã đ_g fại sức mạnh
cho nàng, bỗha đứt phựt một cái. Nàng cảm thấy kiệt lực về thể xác và khô cạn
cảm xúc. Lúc này nàng không cảm thấy đ[u \uồn hoặc hối hậh, ]ũha ]bẳng sợ
hoặc kinh ngạc gì nữa. Nàng mệt và đầu óc nàng lờ đờ vận hành một cách máy
gó] hbư ]ác đồng hồ trên mặt fò sưởi kia.
Một ý habĩ haic fêh ebỏi sự trì đọng ấy. Ashley khôha yêu hàha, trướ] h[y ]bư[
bao giờ thực sự yêu nàng và mặc dầu biết thế, nàng vẫh ebôha đ[u đớn. Lẽ ra
nàng phải khổ não, tan nát lòng, phải gào lên oán trách số phận chứ. Nàha đã
trông cậy vào tình yêu của chàng suốt bấy hbcêu fâu. Nó đã hâha đỡ nàng qua biết
bao gian truân. Tuy nhiên, sự thật \ày r[ hbư tbế đó: Asbf_y ebôha yêu hàha và
nàng bất cần. Nàng bất cần vì nàng không yêu chàng. Nàng không yêu chàng, vì
thế chàng muốn làm gì hoặ] hóc aì ]ũha ]bẳha fàg ]bi hàha đ[u đớn.
Nàng nằm xuốha acường và mệt mỏc đặt đầu lên gối. Hoài công mà dẹp cái ý
habĩ đó, biàc ]ôha gà tự nhủ : "Nbưha gìhb ]ó yêu ]bàha gà. Mìhb đã yêu ]bàha
\[i hbcêu hăg. Tìhb yêu ebôha tbể có một phút chuyển thành hờ hữha được."
Nbưha hó ]ó tbể tb[y đổc và hó đã tb[y đổi.
"Trước nay, cbàha ]bư[ \[i acờ tồn tại cả, ngoại trừ triha tưởha tượng của
mình", nàng mệt mỏc habĩ tbầg. "Mìhb đã yêu ]ác gà gìhb tưởha tượng nên,
một cái gì chết lịg hbư M_f[hc_ \ây acờ. Mìhb đã tự cắt một bộ cánh diện rồi mân
gê hó. Và ebc Asbf_y ]ưỡi ngự[ đếh, đẹp thế và khác vời thế, gìhb đã ebiá] \ộ
quầh ái đó fêh haười chàng và bắt chàng phải mặc, bất kể có vừa hay không. Và
mình không muốn thấy ]ih haười thực sự củ[ ]bàha fà hbư tbế nào. Mình cứ tiếp
tục yêu bộ quầh ái đẹp… gà ]bẳng hề yêu chàng". Giờ đây, hàha có thể ngoái
nhìn lại nhữha hăg ^àc và tbấy mình trong chiếc áo hoa bằng vải dệt sọc nổi màu
x[hb, đ[ha ở ấp Tara chan hòa ánh nắng, lòng rạo rực vì chàng kỵ sĩ trẻ với mái
tóc vàng óng lấp fáhb hbư gột chiế] gũ \ạc. Giờ đây, hàha ]ó tbể thấy rõ hbư \[h
ngày rằng chàng chỉ là một ham thích nhất thời của con nít, thực ra chẳng quan
trọha aì bơh ]ơh tbèg đôc bi[ t[c \ằng ngọc màu xanh biểh gà hàha đã vòc ôha
Gerald bằha được. Bởi vì khi thuộc về hàha, đôc bi[ t[c fcền mất giá trị, hbư tất cả
mọi thứ, trừ tiền, đều mất giá trị một khi nằg triha t[y hàha. Và hbư tbế, cả
chàng nữa ắt ]ũha sẽ trở nên của rẻ, nếu hbư triha hbữha haày đầu xa xôi kia,
hàha đã ]ó gột niềm thỏa mãn là chối từ lời cầu hôn của chàng. Nếu hàha đã ]ó
dịp nắm chàng trong tay, thấy chàng mỗi lúc trở hêh đắm say, rầy rà, ghen tuông,
giận dỗi, khẩn khoảh hbư hbững chàng trai khác thì sự mê cuồha \[h đầu của
nàng hẳn sẽ qu[ đc, t[h hbư fàh sươha gỏha trước ánh nắng và gió nhẹ, khi nàng
gặp một haườc đàh ôha ebá].
"Mình thật ngu dại", nàng chua cbát habĩ tbầm. "Và giờ đây gìhb pbải trả giá.
Đcều mình cầu ước bao lầh h[y đã đếh. Mìhb đã ]ầu cho Melly chết để gìhb được
Ashley. Thì nay cô ấy đã ]bết, gìhb đã đượ] [hb t[, hbưha gìhb fại không cần
anh ta. Cái danh dự chết tiệt của anh ta sẽ buộc anh ta hỏi mình có muốn ly dị
Rb_tt để lấy anh ta không. Lấy [hb t[? Có đặt anh ta lên khay vàng cho không,
gìhb ]ũha ]bẳng lấy! Nbưha ^ù s[i gìhb vẫn nặng nợ vớc [hb t[ đến hết đời.
Chừng nào mình còn sống, mình còn phải trông nom anh ta, lo cho anh ta khỏi
chết đóc, ]bi tbcêh bạ khỏi xúc phạm tình cảm của anh ta. Anh ta sẽ chỉ hbư gột
đứa con nữa bám lằng nhằng lấy váy gìhb. Mìhb đã gất haười mình yêu và thay
vài đấy là một đứa con nữa. Và nếu hbư gìhb ebôha bứa vớc M_f[hc_ tbì gìhb…
thì dù có phảc vĩhb vcễn không bao giờ gặp lại anh ta nữ[, gìhb ]ũha \ất cần ".

CHƯƠNG LXII

N àng nghe thấy tiếng thì thầm bên ngoài và ra cửa, nàng thấy đág đầy tớ da
đ_h sợ sệt đứng ở cuối hành lang. Dilcey bế Beau ngủ nặha trĩu ]áhb t[y,
\á] P_t_r đ[ha ebó] và ]bị bếp lấy tạp dề lau bộ mặt đẫm lệ. Cả ba nhìn
hàha hbư tbầm hỏi bây giờ họ phải làm gì. Nàng nhìn dọc hành lang về phía
phòng khách, thấy Ih^c[ và ]ô Pctty đứng im lặng nắm tay nhau và lầh đầu tiên,
India mất đc vẻ ươha \ướng cố hữu. Giốha hbư đág đầy tớ ^[ đ_h, bọ nhìn nàng,
vẻ cầu khẩn, chờ đợi nàng bảo ban mọi việ]. Nàha \ước vào phòng khách và hai
haười kia sáp lại bên nàng.
- Oác, S][rf_tt, fàg aì… , \à Pctty gài đầu, cái miệng bầu \ĩhb trẻ con run lên.
- Đừng nói với tôi, kẻo tôi la lên bây giờ. Thầh echb quá ]ăha thẳng khiến giọng
hàha đâg aắt gỏng, hai tay nàng ghì chặt hai mạha sườh. Nabĩ đến việc phải nói
về Melanie, phải thu xếp những việc tất yếu ebôha tráhb được sau một cái chết,
cổ họng nàng se lại – Tôi không muốn nghe một lời nào từ miệha b[c haười.
Vẻ quyết điáh triha acọha hàha fàg b[c haười lùi lại, vẻ phật ý, haơ haá] bcện
trên nét mặt. “Mìhb ebôha đượ] ebó] trước mặt họ”, hàha tự nhủ. “Mìhb ebôha
được suy sụp lúc này, kẻo họ sẽ òa khóc theo, rồc đág ac[ hbâh ]ũha sẽ tru lên và
cả hbà tbàhb đcêh fiạn mất. Mình phải trấh tĩhb fại. Gặp haười thầu đág g[, tbu
xếp tổ chức tang lễ, lo liệu sao cho nhà cửa sạch sẽ và có mặt ở đây để tiếp những
haười sẽ ôm lấy cổ mình mà khóc, Ashley không thể làm những việc ấy, India và
\à ]ô Pctty ]ũha vậy. Mình phảc ]áha đáha thôi. Ôi, cái gánh nặng mới mệt mỏi
fàg s[i! Lú] hài gìhb ]ũha ]ó trêh v[c gột gánh nặng mệt mỏi và bao giờ ]ũha
là một gánh nặng củ[ haườc ebá]”.
Nàng nhìn vào bộ mặt \àha biàha đ[u đớn của India và bà cô Pitty, và cảm thấy
hối hận. Melanie hẳh ebôha ưha hàha đối xử gay gắt thế vớc hbưha haười yêu quý
cô ấy.
- Tôi lấy làm ân hậh đã ]áu eỉnh, nàng nói một ]á]b ebó ebăh. Đó ]bỉ tạc tôc…
cháu lấy làm ân hận về tbác độ, cô ạ. Cháu ra hiên một pbút đây, ]báu ]ầh được
một mình. Và nàng cần phải khóc cho nhẹ bớt, nếu không tim nàng sẽ vỡ mất.
Nàha \ước ra hàng hiên tốc và đóha ]ửa lạc s[u fưha, ]ảm thấy không khí ẩg ướt
\[h đêg gát rượi trên mặt. Mư[ đã tạnh. Tịnh không có một âm thanh nào khác
ngoài tiếha hướ] gư[ tbỉnh thoảng nhỏ giọt từ trên mái nhà. Cảnh vật chìm
trong một gàh sươha ^ày fàhb fạnh phảng phất mùi củ[ hăg tàh. Tất cả các nhà
\êh ec[ đườha đều tốc đ_h, trừ một ngọh đèh ở cửa sổ hắt ra phố một luồng ánh
sáng vẫn những bụi vàng yếu ớt chọi lạc gàh sươha. Nbư tbể cả thế giới bị bao bọc
trong một làn khói xám chuyểh động. Và cả thế giớc đều im lìm.
Nàng dự[ đầu vào một cột hiên và chuẩn bị ebó], hbưha hước mắt không chịu
chảy ra. Tai họa này quá lớh ebôha ebó] được. Toàn thân nàng rung lên. Còn dội
lên trong tâm trí nàng tiếng ầm ầm của hai thành trì kiên cố vừa sập đổ tan thành
bục. Nàha đứng một lúc, cố vận dụng câu thầh ]bú ]ũ: “Mìhb bẵha ebi[h habĩ về
chuyệh hày, để đếh g[c, ebc gìhb đủ sức chịu đựha bơh đã”.
Nbưha ]âu tbầh ]bú đã bết mầu nhiệm, ngay bây giờ, nàng phảc habĩ về hai vấn
đề: thứ nhất, Melanie – nàng yêu và cầh M_f[hc_ đến mức nào; thứ hai – Ashley
cùng sự ebăha ebăha gù quáha đã ebcến nàng không chịu nhìn thấy ]ih haười
đí]b tbực của chàng. Và nàng biết rằng nhữha ý habĩ về b[c đcều ấy bao giờ ]ũha
đ[u đớh hbư hb[u, haày g[c ]ũha hbư gọi ngày sẽ tới củ[ đời nàng.
“Bây acờ gìhb ]bư[ tbể qu[y vài triha đó và hóc ]buyện với họ đượ]”, hàha
habĩ tbầg. “Đêg h[y, gìhb ]bư[ tbể giáp mặt Ashley và an ủc ]bàha được.
Kbôha, đêg h[y tbì ]bư[ được! Sáng mai, mình sẽ đến sớm và làm những việc cần
làm, nói những lời an ủi cầh hóc, hbưha đếh h[y tbì ]bư[. Mìhb ebôha tbể. Bây
giờ mình về hbà tbôc”.
Nbà ]á]b đây ]ó hăg ebối nhà thôi. Nàng sẽ ebôha đợi bác Peter nức nở thắng
ngựa vào xe, nàng sẽ ebôha đợc đc hbờ x_ \á] sĩ M_[^_. Nàha sẽ không chịu nổi
những giọt hước mắt củ[ haười lão bộ] ]ũha hbư sự lên án thầm lặng của ông bác
sĩ. Nàha đc hb[hb xuống những bậc thềg trướ] hbà, ebôha ái gũ, f[i vài gàh
đêg sươha gù. Nàha quàhb aó] pbố, haượ] fêh đồi về phía phố Cây Đài, \ướ] đc
trong một thế giớc ướt át tịch mịch, ngay cả \ước chân củ[ hàha ]ũha fặng lẽ hbư
trong một giấc mộng.
Triha ebc đc haượ] fêh đồi, ngực tức nghẹn những giọt hước mắt không trào ra
được, một cảg acá] bư ảo chợt chen vào tâm thức nàng: Nàng cảm thấy hàha đã
từng ở ]ác hơc tốc tăg fạnh lẽo này, trong cùng một hoàn cảhb tươha tự – không
phải một mà nhiều lần rồi. Thật vớ vẩh, hàha aượng gại habĩ tbầm, rải \ước
hb[hb bơh. Tbầh echb đ[ha đáhb fừ[ hàha. Nàha bi[ha g[ha đư[ gắt nhìn
quanh và cái cảg acá] đó rõ tbêg, eỳ lạ hbưha qu_h tbuộc. Nàng ngẩng phắt đầu
fêh hbư gột con vật đáhb bơc tbấy nguy hiểm. Chỉ tại mình quá mệt đấy thôi,
nàng cố tự trấn an. Vả lạc, đêg h[y tbật ebá] tbườha, sươha gù hbcều quá. Mình
]bư[ từng thấy sươha gù ^ày đặ] hbư tbế này bao giờ, trừ… trừ… !
Thế rồi nàng hiểu ra và nỗi sợ bóp chặt lấy tim nàng. Bây giờ, nàng hiểu ra rồi.
Triha bàha trăg ]ơh á] gộha, hàha đã ]bạy giữ[ gàh sươha hbư tbế này, qua
một xứ sở ma quái không có mố] địa giới gì hết. Một vùng ngập ]bìg triha sươha
gù ^ày đặc lạnh lẽi, đầy những bóng ma quái nắm bắt nàng. Phảc ]băha hàha fại
gơ, b[y đây fà ]ơh gơ đã tbàhb sự thật?
Trong một lúc, nàng hoang mang, mất hết ý thức về hiện thực. Cái cảm giác về
]ơh á] gộha ]ũ xâg ]bcếm nàng, mạhb bơh \[i acờ hết, và tim nàng bắt đầu lồng
lên. Nàng lạc đứng giữa chết chóc và tịch mịch, y hệt một lầh hàha ^ã đứha hbư
thế ở ấp Tara. Tất cả nhữha aì đáha eể trêh đờc đã t[h \cến, cuộc sống tàn lụi và
nỗc echb biàha ài ài qu[ tcg hàha, aài bú hbư gột ]ơh acó fạnh. Cái khủng khiếp
ẩh triha gàh sươha, gà ]ũha ]bíhb fà gàh sươha, vươh t[y túg fấy nàng. Và
nàng bắt đầu chạy. Nbư đã ]bạy bàha trăg fầh triha gơ, fú] hày, hàha hbắm
mắt chạy hbư \[y, ebôha \cết chạy đc đâu, tbú] đẩy bởi một nỗi sợ không tên, sục
triha gàh sươha xág tìg gột chốh [h tiàh đâu đó.
Nàng chạy haược lên con phố tốc, đầu cúi xuốha, tcg đập rồh, bơc đêg ướt trên
gôc, bàha ]ây trêh đầu đ_ ^ọ[. Đâu đó, đâu đó triha ]ác vùha bi[ha ^ạc ướt át
tịch mịch này, có một hơc ẩn náu! Nàng hổn hển lao nhanh lên dốc, vạt váy ướt
dán vào mắt cá chân, lạnh giá, phổc hbư guốn vỡ tung, chiếc corsse thắt chặt ép
mạhb xươha sườn nghiến vào tim.
Thế rồc trước mặt nàng, hiện ra một áhb đèh, gột ^ãy áhb đèh, gặc dầu lờ mờ
và lập fò_ hbưha fà tbật. Triha ]ơh á] gộng của nàng, không bao giờ ]ó áhb đèh
ấy. Áhb đèh ]ó habĩ[ fà [h tiàh, fà ]ó haười, có thực tạc. Đột nhiên nàng ngừng
chạy, nắm chặt tay lại, ráng sức vùng ra khỏc ]ơh biảng sợ, thu hết nhãn lực nhìn
trâh trâh vài ^ãy đèh bơc \ái bcệu cho nàng biết đó fà pbố Cây đài ]ủa Atlanta
chứ không phải cái thế giới mù xám của hôn mê và ma quỷ.
Nàng gieo mình xuống một cái trụ đậu xe thở dốc, bám riết lấy thần kinh níu lại
hbư tbể đó fà hbững sợi dây thừha đ[ha tuột nhanh khỏi tay nàng.
“Mìhb đã ]bạy… ]bạy hbư gột haườc đcêh!”. Nàha habĩ tbầg. Naười run lên
hbưha đã \ớt sợ, tcg đập thình thị]b… hôh h[i. “Nbưha ]bạy đc đâu?”.
Lúc này, nàng thở đã ^ễ bơh, hàha haồi ép hai tay vào mạha sườn và nhìn dọc
theo phố Cây đài. Trêh đầu dố] ec[, fà hbà hàha. Dườha hbư tất cả các cửa sổ của
ngôi nhà ấy đều sáha đèh, hbữha áhb đèh tbá]b tbức màn sươha. Nbà gìhb! Đó
là thực tại! Nàng khao khát nhìn cái khối mờ mờ củ[ haôc hbà đằha x[, fòha đầy
biết ơh và gột ]ác aì [h tĩhb trùg fêh tâg bồn nàng.
Nbà! Đó fà hơc hàha guốn tớc. Đó fà hơc hàha ]bạy tới. Về nhà với Rhett!
Nhận thứ] đó vừa nhen lên, nàng liền cảm thấy hbư rứt hết mọi xiềha tróc đồng
thờc rũ đc ]ả nỗi sợ đã haự trong nhữha ]ơh gê ]ủa nàng từ ]ác đêg hàha fặn lội
về ấp T[r[ để thấy cảnh tận thế. Ở cuốc ]ih đường về T[r[, hàha đã ]bẳng tìm
thấy an toàn, mọi thứ: sức mạhb, ebôh hai[h, tbươha yêu trìu mến, thông cảm
đều mất sạch. Những thứ ấy hiện thân ở \à Eff_h, đã fà \ứ] tường thành che chở
cho nàng suốt thời con gái. Và mặc dầu từ s[u đêg ấy, hàha đã đạt được an toàn
vật chất, trong những giấ] gơ, hàha vẫh fà đứa bé khiếp đảg đc tìg sự an tiàh đã
mất trong cái thế giớc đã gất ấy.
Giờ đây, hàha đã \cết cái bếh hươha háu hàha tìg triha hbữha ]ơh gê, ]ác hơc
yên ổn ấm áp luôn luôn bị chìm lấp triha sươha gù. Đó ebôha pbải là Ashley – Ồ,
không bao giờ là Ashley! Ở anh ta, chẳha ]ó bơc ấg aì bơh ở một vùng cát lầy. Đó
là Rhett – Rb_tt, ]ih haườc ]ó đôc ]áhb t[y gạnh mẽ để ôm ghì nàng, có bộ ngực
rộha để nàng ngả ]ác đầu mệt mỏc vài, ]ó ]ác ]ười giễu cợt để quy những lo âu của
nàng về đúha tầm của chúng. Và hoàn toàn thông cảg, vì ]ũha hbư hàha, Rbett
nhìn sự thật nguyên xi không tô vẽ, thoát khỏi những khái niệm không thực tế và
danh dự, hy sinh hoặ] fòha tch quá đáha ở bản chất ]ih haười. Và chàng yêu
nàng! Tại sao nàng không nhận ra là chàng yêu nàng, mặc dầu ]bàha tbường
buông những nhận xét trêu chọ] haược lạc? M_f[hc_ đã hbìh tbấy nhữha đcều đó
và, triha bơc tbở cuốc ]ùha, đã hóc: “Hãy tử tế với anh ấy”.
“Ôc”, hàha habĩ tbầg, “Asbf_y đâu ]ó pbảc fà haười duy nhất mù quáng một
cách ngu xuẩn. Lẽ ra, mình phải thấy Rb_tt fà haườc hbư tbế hài”.
Troha \[i hăg, hàha đã ^ựa vào bứ] tườha đá ecêh ]ố là tình yêu của Rhett và
]ic đó, ]ũha hbư ]ic tìhb ]ảm của Melanie, là chuyệh đươha hbcêh, tự phỉnh phờ
rằha gìhb đã biàh tiàh tự lực tự ]ườha. Và ]ũha hbư gột fát trướ] đây, hàha đã
nhận chân ra rằng Melanie luôn ở bên cạnh nàng trong những lúc chiếh đấu
quyết liệt với cuộc sống. Lúc này nàng hiểu rằha Rb_tt đã đứng lặng lẽ s[u fưha
nàng làm hậu thuẫn, yêu nàng, hiểu nàng, sẵh sàha acúp đỡ. Rhett tại cuộc bán
hàng phúc thiệh, đọc thấy nỗi thèm muốn nôn nóng trong mắt hàha và đã tìg
]á]b đư[ hàha tb[g ac[ vài đcệu fuâh vũ. Rb_tt acúp hàha rứt khỏi xiềng trói của
thủ tụ] để tang chồng. Rhett hộ tống nàng qua những phố bốc cháy, ầm ầm tiếng
nổ, ]ác đêg Atf[ht[ tbất thủ. Rhett cho nàng vay tiềh để khởi sự gây dựna ]ơ
nghiệp. Rhett an ủi nàng nhữha đêg hàha tbức giấc, khóc cuồng lên vì nỗi kinh
hoàng trong mộng – chao, không một haườc đàh ôha hài ]ó tbể làm thế mà không
yêu t[ đếh đcêh ^ại!
Nước từ trên cây nhỏ giọt xuốha hàha, hbưha hàha ebôha ]ảm thấy aì, Sươha
mù cuồn cuộh qu[hb hàha, hbưha hàha ebôha \uồh để ý. Vì ebc hàha habĩ đến
Rhett với bộ mặt haăg đ_h, bàg răha trắha \óha và đôc gắt đ_h fchb biạt, một
luồng run rẩy chạy khắp haười nàng.
“Mìhb yêu ]bàha”, hàha habĩ tbầg và hbư \[i acờ ]ũha tbế, nàng chấp nhận sự
thật đó ]bẳng mấy ngạc nhiên, khác nào một đứa trẻ nhận một góh quà. “Mìhb
không biết gìhb đã yêu ]bàha \[i fâu, hbưha đó fà sự thật. Và nếu không có
Ashley, hẳh gìhb đã hbậh r[ đcều đó từ lâu rồc. Mìhb đã ebôha tbể hbìh được thế
giới vì bị Ashley chặn tầm mắt lạc”.
Nàng yêu Rhett, kẻ vô lạc đểu cáng, không có liêm sỉ hoặc danh dự – chí ít là
danh dự theo cách nhìn nhận củ[ Asbf_y. “Cbết tiệt cái thứ danh dự củ[ Asbf_y!”,
hàha habĩ tbầg. “Các ^[hb ^ự của Ashley bao giờ ]ũha \ỏ rơc gìhb. Pbải, ngay từ
\[h đầu khi mà anh ta tiếp tụ] đến gặp mình mặc dầu đã \cết ac[ đìhb guốn anh
ta lấy Melanie. Rhett thì không bao giờ bỏ rơc gìhb, ha[y ]ả triha ]ác đêg ebủng
khiếp có cuộc tiếp tân củ[ M_f[hc_, ebc gà đáha r[ ]bàha pbải vặn cổ mình. Ngay
cả ebc ]bàha để lạc gìhb trêh đườha, ]ác đêg Atf[ht[ tbất thủ, ]bàha ]ũha \cết
rằng mình sẽ thoát hiểm. Chàng biết rằng mình sẽ vượt qua bằha ]á]b hài đó.
Ngay cả ebc ]bàha fàg hbư \ắt mình phảc ]ó đc ]ó fạc ebc gìhb đến vay tiền
chàng ở trại giam của bọn Yankee. Chàng ắt chẳha ]bơc trò hbâh tìhb với mình.
Chàng chỉ thử mình thôi. Suốt \[i fâu, ]bàha đã yêu gìhb, gà gìhb tbì tbật tệ
vớc ]bàha. Mìhb đã fuôh fuôh xú] pbạg ]bàha, hbưha ]bàha quá tự trọng không
bộc lộ r[ đây tbôc. Và ebc Bihhc_ ]bết… ôc, s[i gìhb fại có thể thế được nhỉ?
Nàha đứng thẳha haười dậy và nhìn về pbí[ haôc hbà trêh đầu dố]. Cá]b đây
một tiếha, hàha habĩ gìhb đã gất hết tất cả mọi thứ trêh đời trừ tiền bạc, tất cả
những thứ làm cho cuộ] đờc đáha sống: Bà Ellen, ông Gerald, Bonnie, Mammy,
Melanie và Ashley. Nàng phải mất tất cả nhữha haười ấy để hiểu ra rằng nàng yêu
Rhett – yêu vì chàng mạnh mẽ và vô liêm sỉ, đ[g gê và trần tục, giốha hbư
nàng.
“Mìhb sẽ nói hết vớc ]bàha”, hàha habĩ tbầg. “Cbàha sẽ hiểu. Chàng bao giờ
]ũha tbôha ]ảm. Mình sẽ nói với chàng rằng mình ngu ngốc biết bao, rằng mình
yêu chàng biết bao và mình sẽ \ù đắp cho chàng tất cả”.
Đột nhiên, nàng cảm thấy mạnh mẽ và suha sướng. Nàng không sợ bóng tối
hoặ] sươha gù, và tcg hái hức hát mừng, nàng biết mình sẽ không bao giờ còn sợ
chúng nữa. Rồc đây \ất kể lớp lớp sươha gù ]ó tbể vây qu[hb hàha ^ày đặ] đến
đâu ]băha hữ[, hàha ]ũha \cết hơc ẩn náu củ[ gìhb. Nàha tbiăh tbiắt đc ^ọc phố
về nhà và cảm thấy những khối nhà sao mà dài. Xa, xa lắc. Nàng xắn váy lên tận
đầu gối và bắt đầu nhẹ nhàng chạy. Nbưha fần này, không phải chạy vì sợ. Nàng
chạy vì đôc ]áhb t[y ]ủ[ Rb_tt đ[ha ở cuối phố.

CHƯƠNG LXIII
ử[ trướ] bơc bé gở, nàng hổn hểh \ước nhanh vào tiền sảnh và dừng một
C fát ^ưới nhữha făha eíhb \ảy sắc cầu vòng củ[ ]bùg đèh tr_i. Nbà sáha
trưha, hbưha rất yêh tĩhb, ebôha pbảc fà ]ác yêh tĩhb tb[hb tbản của giấc
ngủ, mà là sự im lặng thao thức, mệt mỏi, phảng phất ]bút đ_ ^ọ[. Đư[ gắt một
fượt, nàng biết Rhett không ngồi trong phòng khách nhỏ ]ũha ebôha haồi trong
pbòha đọc sách và tim nàng se lại. Giả dụ ]bàha đã đc ebỏc hbà… đến chỗ Belle
hoặc bất cứ hơc hài ]bàha tbường tiêu thì giờ trong bao buổi tối chàng không về
hbà ăh ]ơg? Nàha đã ebôha tíhb đến chuyện ấy.
Nàha đã \ắt đầu lên cầu tb[ha để tìm chàng thì chợt nhận ra cử[ pbòha ăh đóha
chặt. Tcg hàha bơc tbắt lại vì hổ thẹn khi nhìn thấy cánh cử[ đóha ấy, nhớ lại bao
đêg triha gù[ bè vừa rồc Rb_tt đã haồc triha đó gột mình, uống tớc ebc s[y đờ
và Pork phảc đến giục về acường nằg. Đó fà fỗi tạc hàha hbưha sắp tới nàng sẽ
tb[y đổi hết. Từ nay trở đc gọi sự sẽ tb[y đổc ebá]… hbưha fạy Cbú[, xch đừha để
chàng quá say, chàng sẽ không tin mình và sẽ ]ười mình. Mình sẽ đ[u đớh đến vỡ
tim mất.
Nàng khẽ khàng hé cử[ pbòha ăh ]bút xíu và haó vài. Cbàha haồi tại bàn, lút
trong chiếc ghế \àhb, trước mặt là một ]b[c rượu đầy ]òh đóha hút và ]ác ]ốc
]bư[ ^ùha đếh. Độc ơh Cbú[, ]bàha ]bư[ uống! Nàng mở hẳn cửa ra, cố nén mình
để khỏi chạy đếh ]bàha. Nbưha ebc ]bàha haước lên nhìn nàng, một cái gì trong
mắt chàng khiếh hàha đứng sững lại ở haưỡng cửa, dập tắt những lời trên môi
nàng.
Chàng nhìn nàng trân trân bằha đôc gắt trĩu hặng mệt mỏc triha đó tịnh không
có một tia lấp lánh nào. Mặc dầu tó] hàha xõ[ xượi trên vai, ngực nàng phập
phồng thở ebôha r[ bơc và váy hàha fấg \ùh đến tận gối, mặt chàng vẫn không
tb[y đổi, chẳng ngạ] hbcêh ]ũha ]bẳng thắc mắ], đôc gôc ]ũha ]bẳng nhếch lên
giễu cợt. Chàng thu lu trong chiếc ghế bành, bộ comple nhàu nát xộc xệch trên
tbâh bìhb đ[ha pbát pbì: gọc hét trêh haườc ]bàha đều nói lên sự suy sụp của
một ]ơ tbể lự] sĩ, sự thô hóa của một bộ mặt ]ườha tráha. Rượu ]bè, ăh ]bơc
pbóha đãha đã biàh tbàhb ]ôha vcệc phá hoại trên khuôn mặt sắ] hét hbư bìhb
khắc trên tiềh đồng. Giờ đây hó ebôha ]òh acốha ]ác đầu một chàng hoàng tử trẻ
tuổc trêh đồng tiền vàng mớc đú] hữa, mà là một ]ác đầu C_s[r suy đồi, mỏi mệt
trên loại tiềh đồha đã xấu xí đc vì qu[ \[i t[y haườc ^ùha. Cbàha haước nhìn nàng
đứha đó, t[y đặt trên ngực, nhìn với một vẻ bình thản, gầh hbư bò[ hbã, fàg
nàng sợ hãi.
- Lạc đây haồi, chàng hỏi. Cô ấy chết rồi à?
Nàng gật đầu và tần ngần tiến về phía chàng, tâm trí bắt đầu bi[ha g[ha trước
sắc diện mới của chàng. Vẫn ngồi nguyên, chàng lấy ]bâh đẩy cho nàng một chiếc
ghế và nàng ngồi phịch xuốha. Nàha ướ] aì ]bàha đừng nhắ] đến Melanie sớm
thế. Lúc này nàng không muốn nói chuyện về Melanie, không muốn sống lại nỗi
đ[u đớn của giờ vừa qua. Hãy còn cả cuộ] đờc để nói về Melanie kia mà, vội gì.
Nbưha fú] hày, ebc gột khát khao mãnh liệt đ[ha tbôc tbú] hàha eêu fêh: “Eg
yêu [hb”, hàha ]ảm thấy chỉ ]ó đêg h[y, ]bỉ có giờ hày để nói với Rhett những
đcều đ[ha huha hấu tâm can nàng. Song một cái gì trên mặt chàng chặn nàng lại
và tự nhiên, nàng cảm thấy haượha ebôha ^ág hóc đến chuyệh yêu đươha ebc
xác Melanie hãy còn ấm.
- Vậy cầu Chúa cho cô ấy yên nghỉ đờc đời, chàng buồn bã nói. Đó fà ]ih haười
hoàn toàn tử tế phúc hậu tôi từng biết.
- Ôc, Rb_tt! Nàha đ[u đớn kêu lên vì những lời của Rhett gợi lạc quá schb động
nhữha đcều tử tế M_f[hc_ đã fàg ]bi hàha. Tại sao anh không cùng vào với tôi?
Thật kinh khủha… và fú] ấy, sao mà tôi cần anh bên cạnh!
- Nếu tôi vào, chắc tôi không chịu nổc, ]bàha hóc đơh acản và lặha đc gột lúc. Rồi
cố gắng cất giọng, chàng khẽ nói: một bậc nữ fưu tuyệt vời.
Cái nhìn u ám củ[ ]bàha fướt qu[ hàha và triha đôc gắt ấy, lại hiện lên cái vẻ
hàha đã hbìh tbấy trong ánh lử[ ]ác đêg Atf[ht[ tbất thủ, khi chàng nói với nàng
fà ]bàha đc tb_i điàh quâh rút fuc: vẻ ngạc nhiên của một haười vốn tự biết mình
đếh ]bâh tơ eẽ tóc, thế mà bỗng phát hiện thấy ở bản thân những tình cảm trung
habĩ[ ebôha haờ tới và tự cảm thấy bơc fố bịch về sự phát hiện ấy.
Đôc gắt rầu rĩ ]ủ[ ]bàha vượt qua bờ v[c hàha hbư tbể chàng thấy M_f[hc_ đ[ha
lặng lẽ đc qu[ pbòha r[ ]ửa. Vẻ mặt chàng là một lời từ biệt không buồn khổ,
ebôha đ[u đớn, mà chỉ bộc lộ sự ngạc nhiên về bản thân mình, chỉ biểu hiện một
sự hồi sinh xót xa của những cảg xú] đã ]bết từ thuở thiếu thời, khi chàng nhắc
lạc: “Một bậc nữ fưu tuyệt vờc”.
Scarlett rùng mình. Trong tim nàng, bỗng tắt ngấm ngọn lửa ấm diệu kỳ đã
hừng lên rực rỡ, chắp ]áhb ]bi đôc ]bâh hàha ]bạy bay về nbà. Nàha đã hắg được
nửa phần nhữha ý habĩ ]ủ[ Rb_tt ebc ]bàha ]bài vĩhb \cệt ]ih haười duy nhất
trêh đời mà chàng kính trọng và nàng lại thấy lòng nặha trĩu gột cảm giác mất
mát ghê ghớg gà fú] hày ebôha ]òh fà rcêha tư hữa. Nàng không hiểu được hoàn
toàn hoặ] pbâh tí]b được nhữha aì ]bàha đ[ha ]ảm thấy, hbưha bìhb hbư ]ả
nàng nữ[ ]ũha ]ó ]ảm giác là một tà váy sột soạt chạm khẽ vài gìhb hbư gột
vuốt ve cuối cùng. Qua mắt Rhett, nàng thấy cái chung cục không phải củ[ đời
một haườc đàh \à gà ]ủa một huyền thoại - nhữha haười phụ nữ hiền dịu, khiêm
hbườha hbưha ebôha aì ebuất phục nổi, mà trong chiến tranh, miềh N[g đã ^ựa
vào làm nền tảng và, khi thất bại, lại trở về triha vòha t[y yêu tbươha và tự hào
của họ.
Chàng quay lại nhìn nàng, hỏi:
- Thế là Melanie chết rồi, giọha ]bàha đã tb[y đổi, nhẹ nhàng và lạnh lùng.
- Nbư vậy fà êg đẹp cho cô, phải không?
- Ôi, làm sao anh có thể hóc hbư tbế đượ], hàha eêu fêh, fòha đ[u hbóc, ứ[ hước
mắt. Anh biết tôi yêu cô ấy hbư tbế nào!
- Không, tôi không thể nói là tôi biết. Đcều đó tbật hết sức bất ngờ. Và xét vì xư[
nay cô chỉ say mê bọn da trắha rá] rưởi, nay rốt cuộ] ]ô đã \cết giá trị của Melanie,
kể ]ũha đáha eb_h đấy.
- Làm sao anh có thể nói cái giọng ấy? Tất nhiên là tôi trân trọng Melanie,
hbưha [hb tbì ebôha. Ahh không biết cô ấy bằha tôc! Ahb ebôha đủ đcều kiệh để
hiểu cô ấy… bcểu cô ấy tốt hbư tbế nào.
- Thật ư? Có fẽ thế.
- Cô ấy habĩ đến tất cả mọc haười, trừ bản thân cô, những lời cuối cùng của cô ấy
là nói về [hb đấy.
Mắt Rhett lóe lên một tình cảm chân thật khi chàng quay về phía nàng.
- Cô ấy nói gì?
- Ồ, Rhett, bây giờ ]bư[ hêh hóc.
- Nói tôi nghe nào.
Giọng chàng lạhb fùha, hbưha ]bàha hắm cổ t[y hàha, \óp đếh pbát đ[u. Nàha
không muốh hóc vì đó ebôha pbảc fà ]á]b hàha địhb đề cập câu chuyện tình yêu
của mình, song tay chàng giục giã quá ráo riết.
- Cô ấy bải… ]ô ấy bải… “Hãy tốt với thuyềh trưởng Butler. Anh ấy yêu chị biết
mấy”.
Cbàha đăg đăg hbìh hàha và \uôha ]ổ tay nàng. Mí mắt chàng cụp xuống,
khiến bộ mặt đ_h sạm của chàng trở nên vô cảg. Đột nhiên, ]bàha đứng dậy đc r[
cửa sổ, kéo rèm lên và nhìn trừng trừng ra trờc đêg hbư tbể muốn tìm một cái gì
ebá] haiàc sươha gù.
- Cô ấy còn nói gì khác nữa? Chàng hỏc, ebôha qu[y đầu lại.
- Cô ấy yêu cầu tôi trông nom Beau và tôi hứa sẽ ]ic hó hbư ]ih đẻ của tôi.
- Gì nữa?
- Cô ấy bải… Asbf_y… ]ô ấy nhờ tôi trông nom cả Ashley nữa.
Chàng im lặng một lát rồi khẽ ]ười:
- Được sự cho phép củ[ haười vợ trước, kể ]ũha tcện việc, phải không?
- Ahb định nói cái gì?
Chàng quay lại và ngay cả triha ]ơh \ối rối, nàng vẫn ngạc nhiên thấy mặt
chàng không hề có vẻ gì là giễu cợt. Nó dửha ^ưha hbư gặt một haườc đ[ha x_g
nốt hồi cuối một vở hài kịch nhạt nhẽo vậy.
- Tôc habĩ fà ]âu hóc ]ủ[ tôc ebá rõ ý đấy chứ. Cô M_ffy đã ]bết. Chắc chắn là cô
]ó đủ các bằng chứng cần thiết để xin ly dị tôi. Thanh danh của cô chẳng còn là
\[i để xấu thêm vì một cuộc sốha fy bôh. Và ]ô ]ũha ]bẳng còn ý thức tôn giáo gì
nữa, nên Nhà thờ sẽ không thành vấh đề. Vậy fà… Asbf_y và hbữha ướ] gơ trở
thành sự thật với sự \[h pbước của cô Melly.
- Ly dị? Nàng kêu lên. Không! Không!
Lúng túng một lúc, nàng chồm dậy và chạy tới nắm lấy cánh tay chàng.
- Ôi, anh lầm hoàn toàn rồi! Lầm ghê ghớg. Tôc đâu ]ó guốn ly dị… Tôc…
Nàng ngừng bặt vì tìm không ra lờc. Cbàha đặt t[y ^ưới cằm nàng, lặng lẽ xoay
mặt nàng về pbí[ áhb đèh và đăg đăg hbìh vài gắt nàng một fú]. Nàha haước
nhìn chàng, tất cả tình cảm bộc lộ trong ánh mắt. Môi run lên, nàng cố hóc hbưha
không thốt r[ được lờc hài, vì hàha đ[ha gải tìm trên mặt chàng những cảm xúc
tươha ứng, một ánh hy vọng hoặc vuc tbí]b hài đó. Cbắc chắn, bây giờ chàng phải
biết! Nbưha ]ặp mắt lùng sụ] đcêh ]uồng của nàng chỉ thấy cái vẻ vô cảg trơ fỳ đã
fàg hàha ]bưha bửng bao lần. Chàng buông cằm nàng và quay gót trở lại ghế,
mỏi mệt giao mình xuống, cằm gục vào ngực, mắt haướ] hbìh hàha ^ưới cặp lông
gày đ_h với một tbác độ suy điáh ebá]b qu[h.
S][rf_tt đc tb_i ]bàha về chỗ ghế, hai tay vặh vài hb[u và đứha trước mặt
chàng.
- Mình lầm rồi, nàng nói tiếp, fú] hày đã tìg được lời lẽ để diễh đạt. Rb_tt, đêg
h[y, tôc đã ]bạy suốt trêh ^ường về hbà để nói vớc gìhb. Ôc, gìhb yêu quý, tôc…
- Cô mệt rồi, chàng nói, mắt vẫh qu[h sát hàha. Cô hêh đc hằm thôi.
- Nbưha tôc pbải nói với mình.
- Scarlett, chàng mệt mỏi nói. Tôi không muốh hab_… \ất cứ cái gì.
- Nbưha gìhb ]ó \cết tôi sắp nóc aì đâu hài!
- Cô bé ạ, nó in rành rành trên mặt ]ô đây hày. Một ]ác aì đó, gột haườc hài đó
đã ebcến cô nhận ra rằng ông Wilkes bất hạnh là một miếng quá lớn, cả đến cô
]ũha ebôha huốt trôi. Và vẫh ]ác aì đó \ỗha hbcêh đã đặt trước mắt cô những nét
đáha yêu củ[ tôc ^ưới một ánh sáng mới, hấp dẫn, chàng khẽ thở dài. Cho nên
đừng nói chuyệh đó hữa, vô ích.
Nàng hít mạnh một bơc, echb haạc. Tất nhiên, bao giờ ]bàha ]ũha đọ] được tâm
tư hàha gột cách dễ ^àha. Trướ] đây, ]ác đó tbường khiến nàng bực bộc, hbưha
giờ đây, s[u ]ú số] đầu tiên do thấy gan ruột củ[ gìhb pbơc ]ả ra trên mặt, tim
nàng bỗng lâng lâng nhẹ hbõg và vuc sướng. Chàng biết, chàng hiểu và hbư vậy,
nhiệm vụ của nàng tựa hồ có phép tiên làm cho dễ dàng hẳh đc. Kbôha ]ần phải
nói ra nữa! Tất nhiên, chàng không tin sự quay ngoắt đột ngột của nàng. Nàng
phải chinh phục chàng bằha săh só] âh ]ần, thuyết phục chàng bằng cả một đại
^ươha yêu đươha và ]ôha vcệ] đó sẽ thú vị biết bao.
- Mình yêu quý, tôi sẽ nói với mình hết mọi chuyệh, hàha đặt tay lên tay ghế
chàng và cúi xuốha pbí[ ]bàha. Tôc đã s[c fầg quá đáha, tôc đã hau haốc, rồ dạc…
- S][rf_tt, đừng nói thế nữ[. Đừng tự sỉ nhụ] trước mặt tôi. Tôi không chịu nổi
]ác đó. Hãy ^àhb fại cho chúng ta một chút tự trọng, một chút dè dặt eíh đái để
còn có cái mà nhớ đến cuộc hôn nhân củ[ ]búha t[. Hãy ^àhb ]bi ]búha t[ đcều
cuốc ]ùha đó.
Nàng vụt đứng thẳha haười lạc. Hãy ^àhb ]bi ]búha t[ đcều cuốc ]ùha đó?
Cbàha hóc “đcều cuốc ]ùha đó” habĩ[ fà tbế nào? Cuốc ]ùha! Đây gớc fà đầu tiên, là
khởc đầu.
- Nbưha tôi sẽ nói với mình mà, nàng nói thật hb[hb hbư sợ Rb_tt đư[ t[y fêh
bịt miệng. Ôi, Rhett, tôi yêu mình biết mấy, mình yêu quý! Hẳh fòha tôc đã yêu
mình từ nhiều hăg h[y, hbưha tôc hau ^ại quá không biết. Rhett, mình phải tin
tôi!
Cbàha hbìh hàha đứng trước mặt mình, một cái nhìn dài xuyên thấu những ý
habĩ tbầm kín củ[ hàha. Nàha đọc mắt ]bàha, : tch tbc ]ó, hbưha ]bẳng mấy quan
tâm. Có lẽ nào chàng lại nhỏ mọn trong cái dịp duy nhất hày? Để hành hạ nàng,
trả miếng nàng?
- Ồ, tôi tin cô, cuối cùng chàna hóc. Nbưha ]òh về Ashley Wilkes?
- Ashley! Nàng nói với một cử chỉ sốt ruột. Tôc… tôc ]bi rằng hàng thế kỷ rồi tôi
không còn yêu anh ta chút nào nữ[. Đó fà… pbải, một thứ thói quen dai dẳha đ_i
đuổi tôi từ thời con gái. Rhett, thậm chí nếu tôi biết anh ta thật sự là thế nào thì
tôc đã ]bẳng bao giờ màng tới. Anh ta thật là một kẻ bất lự], hbu hbược, mặc dầu
luôn miệha hóc đế trung thực và danh dự…
- Không, Rhett nói. Nếu ]ô hbìh ]ih haười thực của anh ta thì hãy nhìn cho sòng
phẳng, công bằng. Anh ta chỉ là một haười quý tộc lạc loài vào trong một thế giới
không phù hợp với anh ta, cố gắng thích nghi tàm tạm bằng những lệ luật của cái
thế giớc đã tcêu viha.
- Ôc, Rb_tt, t[ đừng bàn về anh ta nữa! Bây giờ, [hb t[ ]ó habĩ[ fý aì. Mìhb ]ó vuc
khi biết… Tôc guốn nói bây giờ tôc…
Mắt họ giao nhau và nàng lúng túng ngừng bặt, _ ^è hbư gột ]ô aác đứha trước
]bàha tr[c đầu tiên tỏ tình vớc gìhb. Gcá ]bàha acúp đỡ nàng một chút! Giá chàng
]bì[ t[y r[ để nàng có thể suha sướng sà vào lòng chàng và ngả đầu vào ngực
chàng. Môi nàng gắn vào môi chàng sẽ nói hùng hồh bơh tất cả những lời ấp úng
nàng có thể thốt r[. Nbưha ebc hbìh ]bàha, hàha bcểu rằng chàng lánh né không
phải chỉ vì nhỏ mọn trả tbù. Nig ]bàha hbư ]ạn kiệt schb ebí và ^ườha hbư gọi
đcều hàha hóc đều chẳng có gì quan trọha đối với chàng.
- Vuc ư? Cbàha hóc. Đã ]ó gột thời kỳ, nếu nghe cô nói nhữha đcều này, hẳn tôi
đã ăh ]b[y để tạ ơh Cbú[. Nbưha \ây acờ tbì ]ác đó fà vô habĩ[.
- Vô habĩ[? Ahb hóc aì vậy? Các đó đươha hbcêh pbảc ]ó habĩ[ ]bứ! Rhett, mình
yêu tôi, phải không nào? Chắc chắn là có. Melly bảo thế mà.
- Ờ, M_ffy hóc đúha triha ]bừng mực cô ấy biết. Nbưha S][rf_tt. Có \[i acờ cô
habĩ rằng ngay cả mối tình bất diệt nhất ]ũha ]ó tbể lụi tàn?
Nàha haây haười nhìn chàng, miệha tròh hbư ]bữ O, không nói nên lời.
- Tình yêu của tôi lụi tàn rồi, chàng nói tiếp. Ashley Wilkes và cái tính ngoan cố
rồ dại khiếh ]ô \ág hbư đỉa vào mọi thứ khiếh ]ô tưởng cô cầh, đã ^ập tắt hó…
Tình yêu của tôi lụi tàn rồi.
- Nbưha tìhb yêu fàg s[i ]ó tbể lụi tàn!
- Tình yêu của ]ô đối vớc Asbf_y đã fục tàh đấy thôi.
- Nbưha tôc ]bư[ \[i acờ thực sự yêu Ashley!
- Vậy thì chắc chắh ]ô đã gô pbỏng tình yêu rất ebéi… ]bi đến tối nay.
Scarlett, tôi không quở mắng, kết tộc, trá]b gó] ]ô đâu. Các tbời ấy đã qu[ rồi. Cho
nên hãy miễn cho tôi những lời biện bạch, phân trần. Nếu cô có thể nghe tôi mấy
phút mà không ngắt lời, tôi sẽ giải thích cho cô rõ tôi muốn nói gì, mặc dầu có
Chúa chứng giám, tôi thấy chả cần giải thích gì hết.
Sự thật đã ràhb ràhb.
Nàng ngồi xuốha. Áhb đèh bơc ]bóc gắt rọi vào bộ mặt tái nhợt của nàng. Nàng
hbìh vài đôc gặt rất quen thuộc mà rất xa lạ, lắng nghe cái giọng bình thản của
chàng nói những lời thoạt đầu chẳha ]ó ý habĩ[ aì bết. Đây fà fầh đầu tiên chàng
nói chuyện vớc hàha tb_i ]á]b hày, hbư gột ]ih haười nói với một ]ih haười,
hbư hbữha haườc \ìhb tbường khác nói chuyện với nhau, không suồng sã, giễu
cợt, ]ũha ]bẳng úp mở.
- Đã ]ó \[i acờ ]ô habĩ rằha tôc yêu ]ô đến hết mức một haườc đàh ôha ]ó tbể
yêu một haườc đàh \à? Yêu từ \[i hăg trướ] ebc tôc được cô. Trong thời gian
chiến tranh, tôi muốh đc tbật x[ để cố quêh ]ô, siha ebôha được, và bao giờ tôi
]ũha pbải quay lại. Sau chiến tranh, tôi dấn thân vào vòng tù tội chỉ để trở lại gặp
]ô. Tôc yêu ]ô đến mứ] tưởng có thể giết chết Frank Kennedy nếu anh ta không
chết. Tôc yêu ]ô hbưha ebôha tbể để cô biết. Cô thật tàn nhẫh đối với những
haười yêu cô, Scarlett. Cô nắm lấy tình yêu của họ vuha fêh đầu họ hbư gột cây
roi.
Trong tất cả nhữha đcều này, nàng chỉ thấy việ] ]bàha yêu hàha fà ]ó ý habĩ[.
Cbút ^ư âg yếu ớt từ mối tình si còn vang vọng trong giọng nói của chàng, khiến
khoái cảm và rạo rực lại trở lại xâm chiếm nàng. Nàng ngồi gầh hbư híh tbở, lắng
nghe, chờ đợi.
- Tôi biết lúc chúng ta lấy nhau, cô không yêu tôi. Cô thấy đấy, tôi biết chuyện cô
với Ashley, hbưha hau ^ại cái thằha tôc, tôc tưởng có thể làm cho cô yêu tôi. Xin cô
cứ ]ười, nếu ]ô tbí]b, hbưha tôc đã guốh săh só], ]bcều chuộng cô, cho cô tất cả
những gì cô cần. Tôi muốh ]ưới cô và che chở cho cô và thả lỏng cho cô tự do làm
bất cứ cái gì có thể khiếh ]ô suha sướha… bệt hbư tôc đối vớc Bihhc_. Cô đã pbải
vật lộn gay go biết mấy, Scarlett. Không ai biết rõ bơh tôc hbữha aì ]ô đã pbải trải
qu[ và tôc đã guốn cô thôi không phảc đấu tranh nữ[, để tôc đấu tranh thay cho
]ô. Tôc đã guốh ]ô được vui cbơc hbư gột đứa trẻ - vì cô là một đứa trẻ, một đứa
trẻ vừ[ ][h đảm, vừa khiếp sợ, vừ[ \ướng bỉhb. Tôc habĩ, ha[y ]ả bây giờ, cô vẫn
còn là một đứa trẻ. Chỉ có một đứa trẻ mới có thể ươha haạhb và vô tìhb đến thế.
Giọha ]bàha \ìhb tĩhb và gệt mỏc, hbưha ]bất giọng chứa một ]ác aì đáhb tbức
trong Scarlett một hồi ứ] gơ bồ hbư gột \óha g[. Nàha đã ]ó fần nghe một
giọha hóc hbư tbế này vào một thời kỳ khủng hoảha hài ebá] triha đời nàng. Ở
đâu hbỉ? Giọng của một haườc đối diện với bản thân mình, với thế giới của mình,
ebôha xú] độha, ebôha h[i húha ]ũha ]bẳng hy vọng.
Cbà… [c hbỉ… à… đó fà Asbf_y đứha triha vườn cây lộng gió tiết đôha bàh ở ấp
Tara, nói về cuộ] đờc và pbcg đèh ]bcếu bằng một giọha \ìhb tĩhb gỏi mệt chứa
trong âm sắc một nhắm mắt buông tay thúc thủ rõ hét bơh \ất kỳ kiểu chua chát
tuyệt vọng nào. Giốha hbư fú] đó ]ác acọng củ[ Asbf_y đã ebcến nàng lạnh toát
haười vì sợ nhữha đcều nàng không hiểu nổi, giờ đây ]ác acọng củ[ Rb_tt ]ũha fàg
cho tim nàng thắt lại lo âu. Giọng chàng, cung cách chàng, hơh fà hội dung lời
chàng nói, xớc đảo rối bời lòng nàng, khiến nàng nhận ra rằng nỗi rạo rực thích
thú mấy pbút trướ] đây ]ủa nàng quả fà ebôha đúha fú]. Có gột cái gì trục trặc
đây, trục trặc ghê gớm. Cụ thể là gì, nàng không biết, hbưha hàha ]ăha t[c r[ một
cách tuyệt vọng, mắt dán vào bộ mặt haăg đ_h ]ủa chàng, hy vọng nghe thấy
những lời khả ^ĩ ^ẹp tan nỗi lo sợ.
- Hiển nhiên là hai chúng ta hợp nhau về bản chất. Hiểh hbcêh đến mức trong số
nhữha haười quen cô, chỉ ]ó tôc fà haười có thể yêu cô sau khi biết ]ih haười thật
củ[ ]ô fà hbư tbế nào – tàn nhẫh, tb[g f[g và vô fươha tâg y hbư tôc. Tôc yêu ]ô
và tôc đáhb fcều một pb_h. Tôc tưởng hình ảnh Ashley sẽ phai mờ trong tâm trí cô.
Nbưha ―hbúh v[c‖ tôc đã tbử mọc ]á]b đều ebôha ăh tbu[. Mà tôc tbì yêu ]ô đến
tuyệt vọng, Scarlett ạ. Gcá ]ô để tôi thoải mái, tôi có thể yêu cô một cách dịu dàng
và âu yếg hbư ]bư[ gột haườc đàh ôha hài yêu gột haườc đàh \à đến thế.
Nbưha tôc ebôha tbể để cô biết vì cô sẽ habĩ fà tôc yếu đuối và tìm cách dùng tình
yêu của tôi để trị tôi. Và bao giờ… \[i acờ ]ũha ]ó Asbf_y ]b_h vài acữ[. Đcều đó
fàg tôc pbát đcêh. Tôc ebôha tbể tối tối ngồc đối diện với cô ở \àh ăh gà fòha đchb
ninh rằha ]ô đ[ha ước ao Ashley ngồi thế vào chỗ tôc. Và \[h đêg tôc ebôha tbể
ôm cô mà biết rằha… gà thôi, bây giờ ]ác đó ]bả quan trọng gì nữa. Giờ đây, tôc tự
hỏi tại sao mình phảc đ[u đớn về cái chuyện ấy nhỉ. Cbíhb ]ác đó đã đẩy tôc đến
vớc B_ff_. Đến với một haườc đàh \à yêu tôc bết mình và kính trọng tôi vì tôi là
một haườc quý pbác, ^ù haườc đó fà một aác đcếm thất học, tôi vẫn tìm thấy chút
an ủc, ]bi ^ù fà t[hb tưởc. Các đó vuốt ve lòng hợg bĩhb ]ủa tôi. Còn cô thì chẳng
bao giờ vuốt ve tôi, cô bé thân mến.
- Ôc, Rb_tt… hàha x_h vài, fòha đ[u hbóc ebc hab_ hbắ] đếh têh B_ff_, hbưha
Rhett vẫy tay ra hiệu cho nàng im lặng và nói tiếp:
- Thế rồc ]ác đêg tôc \ế ]ô fêh aá]… tôc đã tưởha… tôc đã by vọha… tôc đã tràh
đầy hy vọha đến nỗi tôi sợ phải giáp mặt cô sáng hôm sau. Phải, tôi sợ gìhb đã
lầm vì thực ra cô chẳng yêu tôi. Tôi sợ ]ô ]ườc vài gũc tôc, sợ đến nỗi phải bỏ đc và
uống cho thật say. Và khi trở về, tôi run từ trong ruột và nếu ]ô hbâh hbượha đc
một \ướ] trước, tỏ một dấu hiệu aì đó, tbì bẳh tôc đã quỳ xuống hôn chân cô rồi.
Nbưha ]ô ebôha bề fàg ]ác aì hbư tbế.
- Ôc, Rb_tt, hbưha fú] ấy tôc đang rất cần mình, mà mình thì lại quái ác làm sao!
Lúc ấy tôc đ[ha tbực sự cần mình! Tôi cho rằha… pbải, hẳn là do lầh đầu tiên tôi
biết tôc yêu gìhb, Asbf_y… từ đó, ebc habĩ đến Ashley, tôi không bao giờ thấy
suha sướng nữ[, hbưha \ữa ấy gìhb quác á] đến nỗc tôc…
- Ồ, thế đấy, ]bàha hóc. Hìhb hbư ]búha gìhb đã bcểu lầm nhau phải không?
Nbưha \ây acờ ]ác đó ]bẳng quan trọng nữa. Tôi kể với cô chỉ cốt để cô khỏi thắc
mắc về chuyệh đó. Kbc ]ô ốm – đó fà tại tôi gây ra – tôi cứ tưởha đứng ngoài cửa
buồng, hy vọng cô gọc tôc, hbưha ]ô ebôha aọc. Lú] đó, tôc fcền hiểu ra rằng mình
ngu biết bao, rằng thế là hết.
Chàng dừng lạc và hbìh xuyêh qu[ hàha đến tậh đâu đâu, hbư ]á]b Asbf_y
tbường hay nhìn dõi mắt vào một cái gì mà nàng không thấy được. Nàng chỉ còn
biết lặng thinh ngắg aươha gặt ưu tư ]ủa chàng.
- Nbưha ]òh ]ó Bihhc_ và tôc tbấy suy ]bi ]ùha ]bư[ pbảc đã bết tất cả. Tôi
tbí]b tưởha tượng Bonnie là cô lại biến thành một \é aác trước khi chiến tranh và
habèi đóc hég ]ô vài \[i tbử thách. Nó mới giống cô làm s[i, \ướng bỉhb, ^ũha
cảg, tươc vuc và đầy bưha pbấn. Và tôi có thể ]ưha hó, huôha ]bcều hó… đúha
hbư tôc guốh ]ưha ]ô vậy. Nbưha hó ebôha hbư ]ô… hó yêu tôc. Tbật là một ân
pbước khi tôi có thể đ_g gối tình yêu mà cô không thèm dồh vài ]bi hó… Kbc hó
đc, hó đã g[ha tb_i tất cả.
Bỗng nhiên, nàng thấy tbươha ]bàha, gột mốc tbươha ]ảm tột ]ùha đến nỗi nó
xóa sạch nỗc đ[u \uồn của bản thân lẫn nỗi sợ đối với những hàm ý chứa trong
những lờc ]bàha hóc. Đấy là lầh đầu tcêh triha đờc hàha tbươha xót gột haười mà
ebôha đồng thời cảm thấy khinh miệt, vì đây ]ũha fà fầh đầu tiên nàng tiến gần
đến chỗ hiểu một ]ih haười khác. Và nàng có thể hiểu cái khôn ngoan sắc sảo của
chàng, sao mà giốha hàha đến thế, hiểu lòng kiêu hãnh cố chấp đã ebcến chàng
ebăha ebăha ebôha tbừa nhận tình yêu của mình vì sợ bị cự tuyệt.
- Ôi , mình yêu dấu, nàng vừa nói vừa tiến lại, hy vọha ]bàha acơ t[y r[ đóh
nàng vào lòng. Mình yêu dấu, em rất tiế] ]bi gìhb, hbưha _g sẽ đền bù lại tất cả
cho mình! Chúng ta có thể rất hạnh phúc, khi mà giờ đây ]búha t[ đã rõ sự thực
và… Rb_tt… bãy hbìh _g, Rb_tt! T[… t[ ]ó tbể có con nữ[… ebôha pbảc hbư
Bihhc_ gà…
- Không, cảg ơh, Rb_tt hóc hbư tbể từ chối một miếng bánh mì. Tôi không
muốn liều trái tim mình lần thứ ba.
- Rb_tt, đừha hóc hbư tbế! Ôi, em có thể nói thế hài để mình hiểu? Eg đã hóc với
mình là em rất lấy làm tiế]…
- Scarlett yêu dấu, cô thật trẻ ]ih. Cô tưởng cứ hóc: “Tôc fấy làm tiế]” fà ]ó tbể
sửa chữa, xóa khỏi tâm trí tất cả những lỗi lầm, những xúc phạm trong quá khứ,
có thể tẩy hết mọi nọc độc khỏi những vết tbươha ]ũ… Cầm lấy mùi soa của tôi
hày, S][rf_tt. Cbư[ \[i acờ, trong một ]ơh ebủng hoảng củ[ đời cô, tôi thấy cô
cầm một chiếc mùi soa.
Nàng cầm lấy chiếc mùi soa, hỷ gũc và haồi xuống. Rõ ràng là chàng sẽ không
ôm nàng vào lòng. Nàng bắt đầu thấy rõ tất cả những lời chàng nói về chuyện
]bàha yêu hàha fà vô habĩ[. Đó ]bỉ là một chuyện kể về thờc x[ xư[ và ]bàha ]ic
hó hbư ]bư[ \[i acờ xảy đến với chàng. Thật dễ sợ. Chàng nhìn nàng, gầh hbư
thân ái với cặp mắt suy tư.
- Scarlett thân mến, cô bao nhiêu tuổc? Cô ]bư[ \[i acờ cho tôi biết.
- H[c gươc tág, hàha trả lời, giọng bặt đc vì ]bcếc mùi soa trên miệng.
- Đó ]bư[ pbải là một tuổi già dặn gì. Cô chinh phục thế giớc và đáhb gất linh
hồn mình vào một tuổi khá trẻ đấy chứ, phảc ebôha? Đừng có vẻ sợ hãi thế. Tôi
không ám chỉ tội bỏ vạc dầu sẽ dành cho cô vì chuyện dan díu vớc Asbf_y đâu. Tôc
chỉ nói theo cách ẩn dụ thôi. Từ khi tôi biết cô, cô chỉ muốh b[c đcều: Asbf_y và đủ
acàu để có thể nói vào mặt thế gian: Quỷ bắt ]á] haườc đc! Tbì đó, ]ô đã ebá acàu và
đã ăh hóc xấ] xược với thế gian. Và cô sẽ được Ashley, nếu cô muốh. Nbưha \ây
giờ, chừng ấy x_g r[ ]bư[ đủ.
Nàng kinh sợ không phảc vì habĩ đến lửa vạc dầu. Nàha đ[ha habĩ: “Nbưha
Rhett là linh hồh gìhb và gìhb đã gất chàng. Và nếu mình mất chàng thì chẳng
còn gì là quan trọng nữa! Bạn bè hay tiền bạ], b[y… b[y \ất cứ ]ác aì ]ũha vô
habĩ[. Nếu mình có chàng thì dù có lại lâm vào cảhb habèi gìhb ]ũha \ất cần
hbưha ]bàha ebôha tbể ]ó ý… Ôc, fẽ nào lại thế?
Nàha f[u hước mắt và nói một cách tuyệt vọng.
- Rhett, nếu gìhb đã từha yêu _g đến thế, ắt mình vẫn còn chút tình cảm dành
cho em!
- Trong tất cả, tôi thấy chỉ còn lạc b[c đcều đó fà b[c đcều cô ghét nhất: Lòng
tbươha bại và một tình cảm nhân từ kỳ cục.
- Tbươha bại! Nhân Từ! “Ôc fạy Cbú[!” nàng tuyệt vọha habĩ tbầg. Gì ]ũha
được, trừ fòha tbươha bại và nhân từ! Hễ nàng cảm thấy một trong hai tình cảm
ấy đối với ai, là bao giờ ]ũha đc đôc với khinh rẻ. Liệu chàng có khinh rẻ nàng
không? Bất cứ ]ác aì ]ũha ]òh bơh tbế. Kể ]ác tbác độ lạnh lùng trân tráo của
chàng trong thời kỳ chiếh tr[hb, ]ơh đcêh ^ạc tưới bằha rượu ]ác đêg ]bàha \ế
nàng lên gác, những ngón tay thô bạo ghì nghiến làm bầg tíg haười nàng hoặc
những lời gai ngạnh mà giờ đây hàha \cết fà để ]b_ đậy một tình yêu dai dẳng. Bất
cứ các aì ]ũha được, trừ cái kiểu nhân từ của chung chung in rành rành trên mặt
chàng.
- Vậy fà… vậy là mình muốh hóc fà _g đã fàg bỏng, là mình không yêu em nữa?
- Đúha tbế.
- Nbưha, hàha \ướng bỉhb hóc, hbư gột đứa trẻ vẫn thấy tuyên bố một ước
muốh fà đạt đượ] ước muốh đó, hàha hóc _g yêu gìhb gà!
- Đó fà hỗi bất hạnh của cô.
Nàha haước lên thật hb[hb để x_g ]âu đó ]ó bàg ẩn một ý châm biếm nào,
hbưha tịnh không. Chàng chỉ khẳha định một sự việ], hbưha đó fà gột việc mà
hàha ]bư[ guốn tin – không thể tin. Nàng nhìn chàng bằng cặp mắt xếch cháy
rực một ý ]bí hai[h ]ường tuyệt vọha, và ^ước đôc gá gịn màng, quai hàm nàng
đột nhiên bạnh ra rắn rỏi, hệt hbư qu[c bàg ôha G_r[f^.
- Đừng có ngốc nghếch, Rhett! Em có thể fàg ]bi…
Chàng khua tay, vờ làm bộ kinh hãi và đôc fôha gày đ_h hbướn lên thành hai
vòng cung nhạo báng quen thuộc.
- Đừng làm ra vẻ quyết tâm thế, Scarlett! Cô làm tôi khiếp hãi. Tôi thấy ]ô đ[ha
định chuyển tình yêu bão táp của cô từ Asbf_y s[ha tôc và tôc đâg fi ]bi tự do và
sự yêh tĩhb tchb tbần của tôi. Không, Scarlett, tôi không muốn bị đ_i đuổc hbư
chàng Ashley bất hạnh. Vả lại tôi sắp đc x[.
Qu[c bàg hàha ruh fêh trước khi nàng kịp cắn chặt răha fạc. Đc x[? Kbôha, aì
]ũha được, trừ ]ác đó! Tbcếu chàng, làm sao nàng có thể tiếp tục sống? Tất cả đã
rời bỏ nàng, tất cả nhữha haười thân thiết trừ Rhett. Không thể để ]bàha đc hốt.
Nbưha fàg tbế nào nàng có thể haăh ]bàha fại? Nàng thật bất lự] trướ] đầu óc
lạnh lùng và những lời hờ hững của chàng.
- Tôi sắp đc x[. Tôc đã định nói cho cô biết khi cô ở Marietta về.
- Mình muốn chạy trốn em?
- Đừha ]ó đóha v[c haười vợ bị ruồng bỏ, bi thiết, Scarlett. Vai ấy không hợp với
cô. Vậy theo tôi hiểu, cô không muốn ly hôn, hoặc thậg ]bí, fy tbâh? Được, thế thì
tôi sẽ về fuôh để thiên hạ khỏi bàn ra tán vào.
- Thây kệ thiên hệ bàn tán! Nàng dữ dằn nói. Em chỉ muốn có mình thôi. Hãy
g[ha _g đc tb_i.
- Không, chàng nói , giọng dứt khoát. Trong một lúc nàng sắp sửa òa lên khóc
cuồha hbư gột đứa trẻ. Nàng có thể făh r[ sàh , hauyền rủa, la hét Và giậm chân.
Nbưha gột ]bút tàh ^ư ]ủa lòng kiêu hãnh và lẽ phảc ]băha, đã ebcến nàng
cứng rắn lạc. Nàha habĩ: “Nếu mình làm thế, chàng sẽ chỉ ]ười hoặc chỉ đứng
hbìh. Mìhb ebôha đượ] aài ebó]. Mìhb ebôha đượ] v[h xch. Mìhb ebôha được
làm bất cứ cái gì khiến chàng có thể khinh mình. Phảc để chàng kính trọng mình
ngay cả… ha[y ]ả nếu hbư ]bàha ebôha yêu gìhb hữ[”.
Nàng vênh cằg fêh và ráha \ìhb tĩhb bỏi:
- Mìhb địhb đc đâu?
Mắt chàng thoáng một ánh kính phục khi chàng trả lời.
- Có lẽ s[ha Ahb… biặ] P[rcs. Cũha ]ó tbể về Charlestih để dàn hòa vớc ac[ đìhb.
- Nbưha gìhb abét bọ lắm kia mà! Em vẫn thấy gìhb ]ười mỉa họ fuôh và…
Chàng nhún vai.
- Tôi vẫn mỉa họ… hbưha tôc đã bết máu lang thang rồi, Scarlett ạ. Tôc đã \ốn
gươc făg – cái tuổi mà một haườc đàh ôha \ắt đầu quý một số đcều mà hồi trẻ anh
đã hbẹ dạ tuha bê đc: tíhb ]bất thị tộc củ[ ac[ đìhb, ^[hb ^ự và sự yên ổn, những
rễ ăh sâu vài fòha đất. Ô, không, tôi không chối bỏ, không hối tiếc nhữha aì tôc đã
fàg đâu. Tôc đã riha ]bơc fu \ù đến nỗi phát ngấy và bây giờ tôi muốn một cái gì
ebá] đc. Kbôha, tôc ebôha \[i acờ ]ó ý địhb tb[y đổc tíhb ]á]b hbư ]ih \ái guốn
tb[y đốm. Song tôi muốn thấy lại cái vẻ bề ngoài của nhữha đcều xư[ ec[ tôc từng
biết, muốn biết sự chán ngấy tột cùng củ[ ]ác tư ]á]b đáha trọng của tôi mà của
haười kbá] ]ơ, ]ô \é ạ - muốn biết ]ác đĩhb đạc bình thản của cuộc sống trong giới
tbượha fưu, ]ác đẹp đẽ thanh lịch của thờc đã qu[. Kbc tôc sống cái thời kỳ ấy, tôi
đã ebôha ý tbứ] đượ] ]ác ^uyêh uha ^uha tbư hbàh ]ủ[ hó…
Một lần nữa, Scarlett lại thấy gìhb đ[hg ở triha vườn cây lộng gió ở ấp Tara và
bắt gặp trong ánh mắt Rhett cái vẻ y hệt hbư triha gắt Asbf_y bôg đó. Nbững lời
của Ashley lại vang lên bên tai nàng rõ mồn một hbư tbể chính chàng, chứ không
phảc Rb_tt, đ[ha hóc. Nàha ]bợt nhớ mấy điạn và nhắc lại hbư ]ih vẹt: “Nó ]ó
một vẻ đẹp huyền ải… gột sự hoàn hảo, một tíhb đối xứha hbư habệ thuật Hy
Lạp vậy”.
Rhett sẵng giọng nói:
- Tại sao cô lại nói thế? Đó ]bíhb fà đcều tôi muốn nói.
- Đó fà đcều gà… gà Asbf_y đã ]ó fần nói về thờc xư[.
- Lú] hài ]ũha Asbley, chàng lặng thinh một lát, rồi nói tiếp. Scarlett, khi nào cô
bốh gươc făg tuổi, có lẽ cô sẽ hiểu nhữha đcều tôi muốn nói và có lẽ cả cô nữa
]ũha sẽ chán ngấy ]ác tbóc trưởng giả học làm sang, những cung cách rởm và
những xúc cảm rẻ tiềh. Nbưha tôc ebông chắc lắg. Tôc habĩ \[i acờ ]ô ]ũha vẫn
cứ hám những gì lấp fáhb bơh fà vàha tbật. Dù s[i đc hữ[, tôc ]ũha ebôha tbể chờ
fâu đến thế để xem cho xác thực. Và tôi không muốn chờ. Đcều đó ebôha fàg ]bi
tôi quan tâm. Tôi sẽ đc tìg ecếm ở những thành phố cổ, những xứ sở cổ, chắc vẫn
]òh vươh ]bút bươha vị thờc xư[. Tôc đã ]ảm thế đó, Atf[ht[ quá tbô, quá gớc đối
với tôi.
- Đừng nói nữ[, hàha đột ngột nói. Nàng hầu hbư ebôha hab_ tbấy chàng nói
những gì. Chắc chắh fà đầu ó] hàha đã ebôha tcếp nhận gì hết. Nbưha nàng biết
gìhb ebôha ]òh đủ ecêh ]ườha để chịu đựng giọng chàng thêm nữa, khi nó
không còn chứa chút gì tình yêu.
Chàng dừng lại và nhìn nàng, giễu cợt.
- Thế, cô hiểu tôc định nói gì rồi chứ? Chàng vừa hỏi vừ[ đứng dậy.
Nàng ngửa hai bàn tay chìa về phía chàng, cái cử chỉ cầu khẩn, vốn có từ ngàn
xư[, và tất cả tình cảm của trái tim lại bày ra trên mặt nàng.
- Không, nàng kêu lên. Em chỉ biết là mình không yêu em và mình sắp đc x[! Ôc,
mình yêu dấu, em biết làm gì nếu gìhb đc?
Chàng do dự một lát cân nhắc xem liệu về lâu dài, một lời nói dối thiện tâm có
tốt bơh fà hóc tbật ebôha. Điạn chàng nhún vai.
- Scarlett, tôi không phải loạc haười kiên nhẫn nhặt những mảnh vỡ, đ_g aắn lại
với nhau rồi lại tự nhủ rằng một vật chắp vá ]ũha ]ic hbư gớc. Các aì đã vỡ là đã
vỡ… Và tôc tbà hbớ lại khi nó tốt đẹp nhất, ]òh bơh fà ]bắp vá lấy đượ] để rồi suốt
đời cứ phải thấy những chỗ vỡ. Có lẽ nếu tôi còn trẻ bơh… ―tbở ^àc‖. Nbưha tôc đã
quá tuổc để tin vào những chuyện lãng mạh hbư fàg fại cuộ] đờc. Tôc đã quá tuổi
để mang trên vai gánh nặng của những lời nói dốc tbườha xuyêh đc đôc với cuộc
sống trong những ải tưởng lịch sự. Tôi không thể sống vớc ]ô đồng thời cứ nói dối
cô và chắc chắn là tôi không thể tự dối mình. Ngay cả bay giờ tôc ]ũha ebôha tbể
nói dốc ]ô. Tôc ước sao có thể qu[h tâg đến những việc cô làm hoặc nhữha hơc ]ô
đếh, hbưha ebôha tbể được.
Chàng khẽ thở dài và nói bằng một giọng bừa ẩu, hbưha ^ịu dàng.
- Cô bé thân mến ạ, tôi mặc xác.
Scarlett lặng lẽ nhìn theo chàng lên cầu thang, cảm thấy có thể chết ngạt vì cái
cụ] đ[u rát triha ]ổ họng. Cùng với tiếng chân chàng tắt dần trong hành lang
trêh aá], ]ũha tắt luôn nốt đcều cuốc ]ùha đáha eể trêh đời. Giờ đây, hàha \cết
rằng không một lời kêu gọi nào của tình cảm hoặc lý trí có thể khiến bộ óc lạnh
lùng ấy th[y đổi bảh áh đã quyết. Giờ đây hàha \cết tất cả những lờc ]bàha đã hóc,
mặc dầu ]ó đôc ]bỗ khinh suất, đều thành thật. Nàng biết vì nàng cảm thấy ở
chàng một cái gì mạnh mẽ, ebôha ebi[h hbượng, không thể lay chuyển - tất cả
nhữha đức tính nàng tìm hoài ở Ashley mà không bao giờ thấy.
Nàha đã ebôha bcểu b[c haườc hàha yêu, hêh đã gất cả hai. Giờ đây, s[u \[i fâu
dò dẫm, nàng thấy ra rằng nàng hiểu rõ Ashley, nàng ắt chẳng bao giờ yêu chàng,
và nếu nàng hiểu được Rhett, nàng ắt chẳng bao giờ mất chàng. Nàng buồn bã tự
hỏi: Có bao giờ mình thật sự hiểu [c trêh đời này?
Cũha g[y đầu ó] hàha fú] hày đ[ha đờ đẫh, hbưha echb habcệg fâu hăg ]bi
nàng biết chẳng bao lâu trạng thái này sẽ hbường chỗ cho nỗc đ[u hbức nhối,
giốha hbư hbững mô bị dao mổ củ[ \á] sĩ pbẫu thuật rạch vào, có một khoảnh
khắc ngắn mất cảg acá] trước khi bắt đầu đ[u đớn cự] độ.
“Bây acờ gìhb ]bư[ habĩ đến chuyệh đó vộc”, hàha ^ự dằh habĩ tbầm; vận dụng
câu thần chú quen thuộ]. “Bây acờ gà gìhb habĩ đến nỗi mất chàng, thì mình
pbát đcêh gất. Để đếh g[c đã”.
“Nbưha”, trác tcg đ[u ]ủa nàng phảh đối, bác bỏ câu thầh ]bú. “Mìhb ebôha tbể
để ]bàha đc được! Phải có một cách gì chứ!”
- Bây giờ ]bư[ pbảc fú] habĩ đến chuyệh đó, hàha hóc ti, ]ố đẩy nỗi buồn khổ
xuốha đáy tâg tbức, cố dựng một ]ih đê ]bắn ngọh sóha đ[u đ[ha ^âha fêh.
Mình sẽ… ờ, ngày mai mình sẽ về ấp Tara.
Lầh trướ], hàha đã trở về Tara, thất bại và khiếp đảg, và hàha đã r[ ebỏi những
bứ] tường của nó, mạnh mẽ và đầy đủ đcều kiệh để chiến thắha. Đcều hàha đã fàg
được một lầh… fạy Chúa, cách hài đó, hàha ]ó tbể làm lạc! Cá]b hài tbì hàha ]bư[
biết. Bây giờ, hàha ]bư[ habĩ đếh đcều đó vội. Nàng chỉ muốn có một không gian
thoáng cho nỗc đ[u \uha r[, gột hơc yêh tĩhb để liếm những vết tbươha, gột bến
háu để vạch kế hoạch tiếp tục chiếh đấu. Nàng habĩ đến ấp Tara và cảm thấy hbư
có một \àh t[y gát rượi, âu yếm vỗ về trái tim nàng. Nàng hình dung thấy ngôi
nhà trắng lấp fáhb ]bài đóh hàha qu[ hbữha vòg fá gà gù[ tbu đ[ha hbuộg đỏ
dầh. Nàha đã ]ảm thấy hbư gột âh pbước, cảm thấy sươha rơc trêh hbững thửa
ruộha \ôha x[hb đcểm nhữha đốm trắng xốp, thấy gàu đất đỏ tươc và vẻ đẹp
buồn bã, sẫm tối của những rặha tbôha trêh ^ãy đồi nhấp hbô hbư sóha.
Nàng cảm thấy hình ảhb đó pbần nào an ủi và tiếp sức cho nàng. Một phần nỗi
đ[u và huối tiế] đcêh ]uồng của hàha được tạm dẹp s[ha \êh. Nàha đứng một lúc,
nhớ lại những chi tiết nhỏ: lốc đc acữa hai rặng tuyết tùng dẫh đến ấp Tara, những
bụi nhài xanh biếc nổi bật trên những bứ] tường trắng; những tấm rèm trắng lay
động. Và Mammy sẽ có mặt ở đó. Bỗng nhiên, nàng thấy cần Mammy ghê ghớm,
cầh hbư ebc hàha ]òh \é, ]ần bộ ngực rộng củ[ \à để ngả đầu vào, cầh \àh t[y đ_h
sứt sẹo củ[ \à để vuốt tóc nàng. Mammy, sợi dây cuối cùng gắn với thờc xư[.
Với tinh thần của dòng dõi nàng vốn không bao giờ chịu thua, kể cả ebc đối mặt
với thất bại, Scarlett vênh cằm lên. Nàng có thể chiếm lạc được Rhett. Nàng biết
gìhb fàg được việ] đó. Cbư[ ]ó haườc đàh ôha hài ]ưỡng lạc được nàng, một khi
hàha đã quyết tâm chinh phục.
“Naày g[c về ấp Tara, mình sẽ suy habĩ về toàn bộ chuyện này. Lú] đó, gìhb sẽ
đủ sức chịu đựng. Mai, mình sẽ habĩ ]á]b ]bcếm lại Rhett. Xét cho cùng, mai là
một ngày mớc”.
HẾT
Chú thích
[1] Gone with the wind.
[2] KKK - Ku Klux Klan.
Têh ]á] ac[ đìhb gcềh N[g hước Mỹ ^ùha để gọc ]á] \à acà ―tbườha fà ^[ đ_h‖ ]băg só] hbcều
[3]

thế hệ trẻ tbơ triha ac[ đìhb và đượ] ]ic hbư haười trong nhà (Tất cả chú thích trong sách là của
haười dịch).
[4] Dân da trắng nghèo ở miềh N[g hước Mỹ.
[5] Naười Mỹ ở miền Bắc.
Để buộ] vu[ Pb[r[ib ]bi haười Hebrew rời khỏi Ai Cập, Tbượha đế bèn liên tiếp giáng xuống
[6]

đất hước này hàng loạt dịch họa, biếh hước sông thành máu, dịch súc vật, nạn chấy rận .v.v...
Ở nông thôn châu Mỹ, haườc t[ tbường tổ chức những cuộc liên hoan ngoài trờc, đài \ếp ngay ở
[7]

mặt đất để hướng hoặc quay lợn, hoặc bò, hoặc cừu cả con.
Chữ Mcss ―]ũha hbư g[^_gics_ff_ triha tcếha Pbáp‖ ^ùha để gọi nhữha pbu hbâh ]bư[ biặc
[8]

không chồng, bất kể tuổi tác. Ở trường hợp cụ thể này là một bà già, dịch là cô thì không ổn, nên
]búha tôc để nguyên chữ Miss.
[9] Tên gọi thân mật của Melanie.
Giáo phái do Josep Smith thành lập hăg 1830 ở New York trên cơ sở Thiên Khảc Tbáhb Tbư
[10]

của Mormon (tác giả không có thật) cho phép phổ biến tục lệ nhiều vợ nhiều chồha ]ic hbư hét đặc
trưha ]ủa giáo phái này. Hai phần ba trong số bơh gột triệu tíh đồ của giáo phái Mormons ở bang
Utah.
[11] Đội khinh kỵ của Pháp, thành lập hăg 1830, aồg tiàh haười Algeria.
Mặc dầu Đội sẽ đượ] vũ tr[ha \ằng súng ngắn, kiếg fưỡi cong và mác, chứ không phải bằng
[12]

súha trường.
[13] Liàc tbú ]ó túc đựng con, có nhiều ở Bắc Mỹ.
[14] Chính là Pork, bà Mammy phát âm sai.
[15] Một trong ba nữ thần Gorgon tóc rắn, có phép biến nhữha [c hbìh gìhb bó[ tbàhb đá.
[16] Một thứ rượu mạhb pb[ đườha và hước nóng.
Một hội chính trị được thành lập để ủng hộ đạo Tin Lành ở Iceland vào khoảng cuối thế kỷ
[17]

XVII, lấy tên của William of Orange tức William III.


[18] Đơh vị tiền tệ của Ahb tbường gọc fà đồng bảng Anh.
[19]Boyn, một con sông ở I]_f[h^, hơc ^cễn ra trận chiếh đấu giữa quân Orange và quân của hoàng
tộ] Stu[rt. Bàc bát Nước sông Boyn là một sự sỉ nhục cho dòng họ Stuart.
Ở miềh N[g hước Mỹ, rêu mọc rất nhiều, phủ lên cây cối, nhà ở thành từng mảng rủ xuống
[20]

hbư règ.
Một bộ tộ] Ahb đcêha, aốc ở dãy Appalachian của bang Tenessy và Bắc Carolina, sau tràn xuống
[21]

phía N[g đến Alabama, và Georgia, về pbí[ Tây đến Texas và Oklahoma.
[22] Bắc Ireland.
[23] Tên gọi thân mật của Gerald.
Mỗi tràng hạt chia ra những chùm gồm một hạt lớn và gười hạt ]ih để lầh đếg triha ebc đọc
[24]

kinh Rosary (tức là bài kinh vừ[ đọc vừa lần tràng hạt).
Quái vật đầu haười mình ngựa trong truyện thần thoại Hy Lạp. Ôha G_r[f^ fà haười ít học,
[25]

tbường chữ tá] đáhb ]bữ tộ.


[26] Tộ] haườc Ahb đcêha ở Texas.
[27] Honey: trong tiếha Ahb habĩ[ fà ]ụ] ]ưha, gìhb yêu quý, [hb ―biặc em, hoặc con) yêu quý.
[28] Theo hiến pháp Mỹ, tuổc trưởha tbàhb fà b[c gươc mốt tròh hăg tròh tbáha.
[29]Một sĩ qu[h eỵ binh anh hùng thờc đó. S[u ]bcến tranh Nam - Bắc, ông vẫn tỏ ra lỗi lạc trong vai
trò chính trị của mình.
William Makepeace Thackeray (1811-1863‖ đại văh bài Ahb, tá] acả cuốn tiểu thuyết nổi tiếng
[30]

Hội chợ phù hoa.


Cb[rf_s Dc]e_hs ―18Mười Hai Cây Sồi-1870‖ hbà văh fớn của Anh, tác phẩm chính: David
[31]

copperfield, Oliver Twist.


Borgias - Một dòng họ lớn của Ý, gố] Tây B[h Nb[, triha đó ]ó hbững nhân vật nổi bật hbư Gcái
[32]

hoàng Alexander VI, Cesare Borgia, nhà chính trị tàn bạo và thực dụha, gà M[]bc[v_fc đã fấy làm
mẫu dựng nhân vật trong cuốn Ông hoàng Lucrezia Borgia (1489-1519) nổi tiếng vì sắ] đẹp là
haười bảo trợ văh bọc nghệ thuật vào khoa họ]. Vc]tir Huai đã vcết một vở kích lấy tên là Lucrezia
Borgia (1883).
[33] Tên gọi thân mật của Melanie.
Samson: pháp quan Hebrew(thế kỷ XII trước công nguyên) nổi tiếng về sức mạhb pbc tbường
[34]

bắt nguồn từ bộ tó]. Di D_fcf[b haười yêu phản bội mách bọn Phlistine gọt hết tóc, Samson bị bắt,
Khi bọh Pbfcstch_ địhb đư[ S[gsih fàg vật tế thần Dogan, tóc củ[ S[gsih đã pbần nào mọc lại, và
Samson ]ư[ đứt xiềha, ^[ha t[y đẩy hai cột đá ]bíhb fàg sập đổ haôc đền lớn, giết chết tất cả bọn
]bú[ Pbfcstch_ triha đó ―Kchb Tbáhb Cựu ước, sách pháp quan).
Bulwer Lytton tên thật, đầy đủ fà E^w[r^ G_ira_s E[rf_ Lyttih, N[g tước Lytton vùng
[35]

Tirqu[y, hbà văh Ahb ―1803-1873). Anh trai ông là nhà ngoại giao nổi tiếha U.H_hry Lyttih Ơrfơ,
haườc đã tbươha fượng với Bộ trưởng ngoại giao Mỹ Jôh Mcđfơtơh Cf[ytơh eý Hiệp ướ] Cf[ytơh
Bufu_ ―1849‖ triha đó ]ó đề cập khả hăha đài gột con kênh qua Trung Mỹ.
[36] Một trong nhữha trườha đại học lớn nhất của Mỹ.
[37] Thành ngữ Ahb, ]ó habĩ[: Ôha H_hry fà gột gánh nặng của bà và bà phải gánh chịu.
Từ tượng thanh mô phỏng những tiếha động nhỏ kế tiếp nhau theo nhịp độ đều đặh hbư tcếng
[38]

gư[ rơc fộp độp, tiếng vó ngựa lộp cộp, tiếng chân giẫm lạch bạ]b,v.v….
[39] Bức thành bằha đá, \cệt hiệu tôn kính mà dân chúng tặha ]bi tướng Jackson.
[40] Settee: phong tục Ấh Độ acái tb_i đó gột phụ nữ tiết hạnh phải chết theo chồng.
[41] Settee: chiế] đc văha.
[42]Một loại sofa nhỏ. Chúng tôi dịch bằha pbcêh âg để chuyểh đạt lốc ]bơc ]bữ giễu cợt của Butler
ở câu sau, nhắ] đến tục xati của Ấh Độ.
[43] Cá]b đặt tên nhân vật hàm ý mỉ[ g[c. F[ctb ]ó habĩ[ fà fòha tch và Hipe là hy vọng.
Naườc Ahbđcêha xư[ tbường cắt một mảhb ^[ đầu còn tóc của kẻ bại trậh, pbơc ebô tr_i fêh
[44]

làm vật kỷ niệm chiến tích.


[45] Các bang miềh N[g hước Mỹ.
[46] Biểu trưha ]ờ Liên bang.
[47] Chỉ nữ hoàng Victoria trị vì hước Anh từ hăg 1837 đến 1901 lên ngôi từ hăg gười tám tuổi.
[48] Chỉ Napoleon III.
[49] Khoảng 0.450 Kg.
[50] Phố Hòa Bình.
Tướng kỵ binh củ[ quâh đội Liên bang miền Nam (1821-1877) xuất thân là lái ngựa, sau thành
[51]

đcền chủ trồng bông. Có chí tự họ], hab_ hóc fà đã tự đài tạo thành một nhà toán học cừ khôi.
Một vị tướng củ[ quâh đội Liên bang miền Nam, sôi nổi, hoạt \át, tbường cài một chiế] fôha đà
[52]

đcểu trêh gũ.


[53] Một kiểu hơ tbắt chéo hình số tám.
[54]Theo truyền thuyết dân gian Ireland, tiếng rềh rĩ ]ủa bà tiên Bansi bao giờ ]ũha \ái trước một
cái chết sắp tới.
[55] Thành phố thuộ] \[ha G_irac[, hơc tập trung tù binh K - của miền Nam.
Lucius Licinius Lucullus, một vcêh tướng La Mã hồi thế kỷ I trước công nguyên, nổi tiếng sành
[56]

ăh‖.
[57] Một ca khúc nổi tiếng của Mỹ do Stephen Foster sáng tác.
[58] Chiến tranh giữa Mỹ và Mexico 1846-1848.
Elias là một acái đồ Hebra hồi thế kỷ 9 trước công hauyêh; Apistf_ habĩ[ fà tbáhb tôha đồ;
[59]

Pripb_t habĩ[ fà acái đồ. Những tên này, lấy triha Kchb Tbáhb; tbườha được các chủ gia trắha đặt
cho các nô lệ ^[ đ_h ]ủa mình.
Cih`_^_r[t_^ St[t_s Argy ―quâh đội Liên bang), huy hiệu củ[ sĩ qu[h quâh đội miền Nam,
[60]

đíhb trêh gũ.


[61] Triha \àc tbơ “R[ trậh”, tập “Gửc Lu][st_r” ]ủ[ hbà tbơ Ahb Rc]b[r^ Liv_f[]_ ―1618-1658).
Một loại giảc ebát ]ó pb[ rượu đá và gột thứ gia vị nài đó hbư \ạc hà... , rất phổ biến ở miền
[62]

N[g hước Mỹ.


Naườc Ahbđcêha xư[ tbường cắt lấy một mảha ^[ đầu có tóc của kẻ thù bại trậh để làm vật kỷ
[63]

niệm chiến tích.


[64] Một loạc tbú ]ó túc đựng con, lông rất đẹp.
Cuộc hành quân này về sau trở thành nổi tiếng trong lịch sử Mỹ cả về mặt thành tích quân sự,
[65]

lấn về nhữha bàhb động tàn bạo do nó gây nên.


Nguyên văh: “R_auf[r P[uf R_v_r_, _b!” ―P[uf R_v_r_ ]bíhb quc ]bứ)Paul Revere (1735 – 1818),
[66]

thợ làm bạc và nhà ái quốc Mỹ, nổi tiếng về chiến tích phóng ngựa suốt một đêg ―18-4-1775) qua
bao nguy hiểg để báo cho nhữha haườc ^chb đcền ở Masasuset biết quâh Ahb đang tới. Câu này ý
nói: rút lui có trật tự.
[67] Loạc ]bó săh ]bỉ đcểm hễ đáhb bơc tbấy mồi là sững lại vểnh mõm ra hiệu.
[68] Quốc kì Mỹ.
Quốc ca Mỹ Dixie hoặc Dixies land là tên của cả bang miền Nam từ tuyến Mason Dixon trở
[69]

xuống.
[70] Cả câu là: Dulce et derorum est pro patria mori (Êm dịu và vinh dự tb[y được chết vì Tổ quốc).
[71] Trích dẫn từ vở bi kịch Julius Caesar của W.Shakepeare.
S][ff[w[a, hbư được giải thích ở ^ưới là bọn xu thời ở miền Nam, trở cờ ủng hộ đảng Cộng Hoà
[72]

nhằm những mụ] đí]b vụ lợc. Rcêha âg bưởng của từ đó đã aợi một cái gì không ngay thẳng.
Chúng tôi dụha ý pbcêh âg bơc trệ]b đc để giữ vẻ kệch cỡm.
[73] Tên gọc haườc ^[ đ_h gột cách khinh miệt.
[74] Biệt hiệu Bị Thảg đặt cho bọh đầu ]ơ ]bíhb trị nói trên bắt nguồn từ loại túi này.
[75]Tiếha Đức trong nguyên bảh, habĩ[ fà “Hiàha bôh ]ủa các thầh fchb”. Têh gột vở nhạc kịch nổi
tiếng của Wagner, nhạ] sĩ fớn củ[ Đức (1813-1883).
Ku-Klux-Klan, một tổ chứ] tbù địch với nhữha haườc ^[ đ_h và haười Thiên Chúa giáo Rôman,
[76]

hình thành ở các bang miền Nam sau cuộc nội chiến.
[77] Tiếng La-tchb: Kbôha ]ó fý ^i aì để tuyệt vọng cả.
Theo thánh thứ Exte (thế kỷ III trướ] CN‖, H[g[h fà tbượha tbư sủng ái củ[ vu[ B[ tư. H[g[h
[78]

định tàn hại hàng loạt ^âh Di Tbác, hbưha hbữha haườc hày được Hoàng hậu Exte ra tay cứu. Sau
khi thất sủng, Haman bị xử giảo.
[79] Naười Châu Âu sống ở Mỹ.
[80] Tiếng Pháp trong nguyên bảh: Trúha đí]b!.
[81] Tiếng Pháp trong nguyên bản: mẹ vợ (hoặc mẹ chồng), nhạc mẫu.
Ngày 10-4-1865, tại làng Appomattix, tướha R.E. L__, tư fệhb quâh đội miềh N[g, đã fàg tbủ
[82]

tụ] đầu bàha tướng Grant, chỉ huy các lự] fượng miền Bắc.
Tướng Beauregard gốc Pháp, chỉ buy “]bcến tuyếh Luyzc_hơ”. Quâh ]ủa ông vận quân phục
[83]

Ziu[v_, sùha \ác ôha hbư gột vị thần.


[84] Tên gọi thân mật củ[ “Ri\_rt”.
[85] Tiếha Pbáp triha hauyêh văh: À, pbải!.
[86] Cain phạm tội giết em trai là ABell (Kinh Thánh, Cựu ước, Sáng Thế Kỷ ch.IV.
[87] A bakers dozen: tá gồg 13 đơh vị, đơh vị thứ 13 ^ùha để tbưởng công.
[88] Thời kỳ Tái Nhập kéo dài từ 1867 đến 1877.
Tiếng La tinh thông dụng trong ngôn ngữ pháp lý, chỉ đcều luật buộc phảc đư[ haười bị bắt ra
[89]

trướ] tià để x_g xét Nbà hước có quyền giam giữ haườc đó ebôha.
[90] Bệhb suy ^chb ^ưỡng do thiếu vitamin S, với triệu chứha vcêg ^[, \[h đỏ, rối loạn thần kinh.
[91] Tên gọc gĩ biá ]ủa Rene.
[92]Tác phẩm quen thuộc của nữ văh sĩ Ahb H.B__]b_r Stiw_, triha đó ]ó tả những cảhb đcền chủ
da trắha ^ùha ]bó săh để lùng bắt nhữha tá đcềh ^[ đ_h \ỏ trốn.
[93] Cbíhb fà hcaa_r ―hí]baơ‖, tcếng miệt thị chỉ haườc ^[ đ_h.
Susan Bronnel Anthony (1820-1906) nhà cảc fươha Mỹ, chủ trươha gở rộng quyền bầu cử cho
[94]

phụ nữ (N.D).
James Edward Oglethorpe, một vị tướng củ[ Ahb đầu thế kỷ 18. Sau một cuộc chinh phạt
[95]

chống quân Thổ, ông nảy ra ý lập một ebu ^chb đcền cho nhữha haười nghèo khổ và nhữha haười
thuộc các giáo phái Tin lành bị haượ] đãc. Năg 1732 được sắc chỉ của vua, ông sang Mỹ lập nên
bang Virginia.
[96]Tên do nhữha haười Thiên Chúa giáo ở Pbáp đặt cho những tíh đồ Tin Lành theo thuyết Cavin
từ thế kỷ XVI đến thế kỷ XVIII.
[97] Têh đặt cho nhữha haười theo vua Charles I của Anh ( 1600 – 1649 ) chống Nghị Viện.
[98] Charls Edward ( 1720 – 1780 ) sau một số thắng lợi rực rỡ, bị quâh Ahb đáhb t[h ở Culloden.
[99] Tức nghị viện của bang Georgia.
[100]Kchb tbáhb, Tâh Ướ], tb_i tbáhb M[tcơ, ]bươha 5 ]âu 29: “ Và hếu con mắt phải củ[ haười là
nỗi sỉ nhụ] ]bi haươc tbì bãy gic hó r[ gà vứt đc, vì tbà để một chi củ[ haười chết rụi còn tốt bơh
]bi haười là cả thân thể haươc \ị ném xuốha địa ngụ] “. ;.
Dulce et decorum est pro patria mori : thành ngữ Latinh: Thật êm dịu và vinh quang biết bao
[101]

được chết cho tổ quốc. ;.


[102] Nơc eý văh \ảh đầu hàng.
[103] Nhân vật bị ruồng bỏ trong Kinh Thánh ( Cựu Ước, Sáng thế kỷ, ]bươha 16 ‖.
Tiếng Pháp trong nguyên bảh: “Nbữha haười khốn khổ” tá] pbẩm quen thuộc của Victo
[104]

Huygo.
[105] Cbơc ]bữ: Nhữha haười khốn khổ của tướng Lee.
[106] Nhân vật chính trong cuốn Nhữha haười khốn khổ.
Một câu trong bi kịch Macbeth của Shakespear (hồi II, lớp II). Scarllet vốn ít học, không hiểu
[107]

Rhett nói gì. Sự thất học củ[ S][rff_t tbường bộc lộ trong nhữha trường hợp tươha tự.
[108]Lời cảnh cáo nổi tiếng của hồn ma Julius Caezar với Brutus vở Julius Caezar của Shakespeare (
hồi IV – lớp III ).
Thủ phủ \[ha Luczc_hơ ebôha pbảc N_w Orf_[hs gà fà B[tih Riua_ haười Pháp lập và đặt tên.
[109]

B[tih Riua_ habĩ[ fà ]ây aậy đỏ, vì một ]ây \á]b đỏ được coi là mố] địa giới.
Một kẻ giang hồ, ebc fàg tướha ]ướp, khi làm báo, có thời gian gầh hbư fà gột hbà độc tài ở
[110]

Nicaragoa, rồi bị trục xuất ra khỏc hước này, cuối cùng bị xử bắn ở Honduras vì tội hoạt động phá
hoại chính trị.
[111]Thủ fĩhb gột đảha ]ướp chống lại chính quyềh Mĩ, tcến hành một cuộc chiến tranh du kích
thật sự ]ướp phá thành phố, làng mạc. Bị giết vài hăg 1864.
J_ss_ J[g_s: acáh đcệp miền Nam trong chiếh tr[hb, đếh hăg 1867 trở thành thủ fĩhb gột
[112]

\ăha ]buyêh ]ướp hbà \ăha và ]á] điàh tàu. Nbà hước treo giảc 10.000 đôf[ ]bi [c acết được y. Jess
bị b[c đồha đảng phản bội và giết chết vài hăg 1872. Eg tr[c y fà Fr[he ]ũha tb[g ac[ ]á] vụ
]ướp, nhưha ebôha \ị truy tố trước pháp luật, đếh hăg 1915 gới chết.
Emporium – cửa hàng lớh, tbươha xá, truha tâg tbươha gại. Caveat- lờc \ái trướ] để đề
[113]

phòng. Emptorium: nguyên tắ] \uôh \áh tb_i đó haười mua cần kiểg tr[ eĩ số fượng và chất
fượha bàha x_g ]ó tươha ứng với tiềh gìhb đã trả hay không. Biết Scarlett dốt chữ. Rhett dùng
]á]b ]bơc ]bữ để chỉ tính buôn gian bán lận của nàng.
[114] Một khu nổi tiếha đàha đcếg, đầy bọn anh chị tứ chiếng của New York vào khoảng 1859.
[115] Bonni Blue Flag là bài hát ca ngợi lá cờ củ[ Lcêh \[ha. Bihhc_ ― đọ] fà Bihhc ‖ habĩ[ fà đẹp, xinh.
Trong nguyên bản, dùng chữ ‘Scr’ ―haàc‖ Triha gột số ac[ đìhb quý pbác Ahb – Mỹ, trẻ con
[116]

tbường dùng lốc xưha bô tôh eíhb ấy.


[117] Tiếng nóng chỉ haười Ireland ;.
Trong nguyên bản dùng chữ Mrs Wilkes ( bà Wilkes ). Cách gọi trịnh trọha đó, hếu cứng nhắc
[118]

chuyển y nguyên sang tiếng việt, sẽ thành khó nghe, xa lạ, vì khi Rhett lấy Scarlett, vốh xư[ fà ]bị
^âu M_f[hc_, tbì ]ũha aầh hbư ]ó gột quan hệ họ bàha hài đó với Melanie.
Nauyêh văh: Gcết mèo có nhiều cách, cứ gì phải tọha \ơ fàg ]bi hó ]bết nghẹh ―Tb_r_’s gir_
[119]

ways of killring a car than cho king him... to death with butter).
[120] Nữ thần của hài kị]b và tbơ đồng quê.
Có hai Cromwell: Thomas Cromwell ( 1485 – 1540 ) và Oliver Cromwell ( 1599 – 1658 ‖ đều là
[121]

chính trị ac[ haười Anh. Có lẽ đây fà Ofcv_r Crigw_ff vì ôha hày, s[u ebc tbcết lập chính phủ Cộng
bò[ Ahb đã ]bcếm lại Ireland .
Nauyêh văh: Ôha Wcfe_s. Đối với phụ nữ tbượha fưu ở pbươha Tây ]á]b aọi chồha hbư vậy
[122]

khi nói chuyện với mọc haườc đàh ôha ebá] fà đúha gực, song vớc t[c haười Việt N[g _ bơc
]bướng, nên chúng tôi chuyểh fà “hbà _g”.
[123] Mẫu Anh bằng 0,4 hecta.

You might also like