You are on page 1of 2

CHẾT TRONG ANH

1,
Cam Vọng Tinh đã vô số lần tưởng tượng cuộc gặp gỡ giữa cậu và người
cậu yêu.
Chàng thơ của cậu.
Ở trên một bãi biển chiều hoàng hôn, ở một quán cà phê cũ kĩ thơm
lừng mùi quế và hạt cà phê rang với tiếng chuông cửa kêu leng keng dịu
dàng theo từng ngọn gió mát lành mùa hè, ở một thư viện với những
cuốn sách đã vàng ố mang theo hơi bụi ẩm.
Nhưng chẳng bao giờ, cậu chẳng bao giờ có thể tưởng tượng rằng cậu
sẽ gặp người nắm giữ con tim cậu, trên lan can cũ nát ở khu tập thể cậu
đang ở.
Lúc đó, ở tầng thứ mười của tòa nhà, anh đang định thả mình xuống.
2.
“Cậu bé, em giữ tôi lại làm gì thế ?”
Anh hỏi cậu, khóe môi còn vương nét cười, như thể rằng anh không
phải người chỉ mấy phút trước còn định nhảy xuống.
Không sợ hãi, không bất ngờ, không khóc lóc.
Anh thản nhiên, như việc ranh giới sống và chết mong manh như thế,
đều chỉ là trò đùa của anh vậy.
Ánh trăng bàng bạc trên cao, hắt xuống gương mặt chẳng có chút sức
sống nào của anh.
Sống mũi cao, khóe mắt sâu, môi cong cong tinh tế.
Khuôn mặt nhợt nhạt đó chỉ có điểm sáng nhất, là đôi mắt.
Sáng và trong, sâu như hồ nước mùa thu và đen thẳm như thể chứa dải
ngân hà.
Đôi mắt rất hút hồn, rất, đẹp.
Đẹp đến khó thở.

You might also like