You are on page 1of 7

HÌNH TƯỢNG NGƯỜI NÔNG DÂN TRƯỚC CÁCH MẠNG

THÁNG TÁM
Phần I. Giới thiệu về nội dung, giá trị của tác phẩm
1. Tóm tắt chung:
Kịch bản bao gồm nhiều cảnh, mỗi cảnh là một phân đoạn nhỏ của một tác
phẩm văn học. Trong đó có những truyện: Chí Phèo (Nam Cao) ; Vợ nhặt
(Kim Lân) ; Nghèo (Nam Cao) ; Tắt đèn (Ngô Tất Tố) ; bài thơ Đất nước
(Nguyễn Đình Thi)... Đây là vở diễn làm hiện lên hình tượng người nông
dân trước cách mạng tháng tám, những nỗi thống khổ, đau đớn của họ.
Cuối cùng, tất cả vùng lên chiến đấu, chống lại thực dân Pháp, giành lại
độc lập dân tộc.
2. Giá trị nhân đạo của tác phẩm:
- Vở diễn là giọt nước mắt cảm thương trước số phận của người nông
dân trước cách mạng tháng Tám.
- Tố cáo đanh thép bộ mặt tàn ác, bất nhân bất nghĩa của xã hội thực
dân phong kiến đương thời.
- Ngợi ca tinh thần phản kháng, tinh thần vươn lên chống lại kẻ xấu

Phần II. Nhiệm vụ, phân vai


1. Hậu cần
- Viết kịch bản: Nguyễn Thị Huyền Trang, Trần Thị Ánh Dương, Lê Thị
Phương Thúy.
- Đạo diễn: Lê Thị Phương Thúy

2. Phân vai
- Chí Phèo:
- Thị Nở:
- Chủ quán: Triết
- Quần chúng: 3 người
- Chị Dậu:
- Cái Tí:
- Chị đĩ Chuột:
- Cái Bé:
- Thằng Cu:
Phần III: Kịch bản
Cảnh 1:
Góc trái sân khấu:

Chí Phèo (vừa đi vừa chửi): Mẹ cha cái thằng trời, "Ngẫm hay muôn sự
tại trời/ Trời kia đã bắt làm người có thân/ Bắt phong trần phải phong trần/
Cho cơm ăn mới được phần cơm ăn". Mẹ cha cái thằng đời, đời sao ăn ở
bất công, đứa thì áo gấm hương xông, mà tao như cục.. như cục.. cứ t trôi
sông hả đời?

Chí Phèo: Chủ quán đâu, mang rượu ra đây!

Chủ quán: Nay hết rượu rồi anh Chí ơi!

Chí Phèo: Mẹ cha mày, cơm không muốn ăn, lại thích ăn khói à, lôi thôi
ông cho mồi lửa bây giờ!

Chủ quán: Ấy ấy, xin anh Chí, anh đừng có vui tính thế chứ, rượu đây,
còn chỗ này nữa là hết sạch đấy ạ! Thế nay anh có trả tiền rượu mấy bữa
trước nữa không ạ! (Hạ giọng nhỏ nhẹ).

Chí Phèo: Nợ đấy, cuối tháng trả một thể, thằng này không ăn quỵt, thằng
này đầy tiền, còn gửi đằng cụ Bá.
Chí Phèo ngồi xuống uống rượu.

Cảnh 2:
Góc phải sân khấu, một nhóm chị em phụ nữ ngồi thất thểu, vẻ mặt đói
khát

Quần chúng: Bà ơi! Có việc gì thuê làm không ạ, cho cháu làm với, cháu
chỉ xin nắm tấm, nắm cám thôi ạ!

- Có ai thuê làm không ạ!

- Bác có việc gì cần thuê người làm không?


Góc trái sân khấu
(Chí Phèo vừa uống rượu, vừa chửi: Mẹ cha cái thằng nào, đẻ ra tao rồi để
tao phải khổ. Mẹ cha cái con Nở, đi đâu mà lâu thế không biết)

Thị Nở từ từ đi vào, dáng uốn éo, lả lơi: Nở đây, Nở đây! Anh Chí ơi! (Đổi
giọng) Ối giời ơi! Lại say nữa rồi, phải tỉnh táo mà để yêu nhau chứ! Về
ngay!

Chí Phèo (giọng phàn nàn, bất lực): Đời anh khổ quá Nở ơi!

Hai người rời sân khấu. Nhạc nổi lên: "Anh theo em đi về, về quê hương
yêu dấu.."

Giữa sân khấu, cái Bé cùng em ngồi nhặt cỏ:

Thằng Cu : Mẹ làm gì trong bếp mà lâu thế chị, em đói quá, từ hôm qua
tới giờ chưa được ăn gì!

Cái Bé: Thôi cố lên em, nhặt hết luống cỏ này, về thế nào cũng có đồ ăn,
mẹ đang nấu rồi!

Thằng Cu: Đói quá! (thằng Cu than).

Cái Bé: Đói thật (cái Bé cũng xoa xoa bụng).

Góc phải sâu khấu, Chị Dậu một tay cầm bị quần áo, một tay dắt cái Tí đi
lên, cái Tí níu áo mẹ, khóc lóc, van vỉ: Con van u, con lạy u, u đừng bán
con.

Chị Dậu: Con sang giúp việc cho nhà cụ Nghị, rồi cụ cho con cơm ăn.

Cái Tí: Con không cần ăn cơm nhà cụ Nghị, con ở nhà ăn khoai, ăn sắn,
hay nhịn đói cũng được, u cho con ở nhà với thầy u và các em, con van u!
(Khóc)
Chị Dậu: Con không đi thì cả nhà chết đói, mà thầy con thì rũ tù.

Cái Tí: Con xin u mà.

Chị Dậu: Con có thương thầy thương u thì con cứ đi với u! Thư thả rồi u
chuộc con về, nhà mình thiếu tiền thuế, thầy con bị bắt hôm qua rồi, con
không thương thầy sao? Thôi u xin con, con đi với u.

Cái Tí òa khóc to hơn, lẽo đẽo đi theo chị Dậu.

Mấy chị đang ngồi, nói xen vào: Đi đi cháu ạ! Nhà cụ ấy giàu, chăm chỉ
làm lụng, là được ăn ngon, mặc đẹp!

Một chị nói nhỏ: Chả có đâu, rồi nhà nó bắt làm quần quật cả đêm lẫn
ngày, không làm nó đánh cho tuốt xác, khổ thân con bé! Sáu, bảy tuổi chứ
mấy! Không biết rồi có chịu nổi không!

Một chị hớt hải chạy lên (góc phải sân khấu, hướng về phía mấy chị đang
ngồi) : Bà con ơi! Biết tin gì chưa?

Quần chúng: Tin gì thế, nói nhanh đi.

Chị kia: Lão Hạc, lão Hạc.. (vừa nói vừa thở hổn hển).. lão Hạc vừa chết
đêm qua rồi!

Quần chúng: Thế à! / Sao lại chết? / Rõ khổ chửa? Chiều qua còn gặp đi
đào củ chuối về ăn mà!

- Đâu như ăn bả chó chết rồi! Có người kể gặp lão đi mua bả chó!

- Khổ quá! Đi qua xem xem xem thế nào!

- Đi thôi
- Đi..

Góc phải sân khấu, Chị đĩ Chuột đi lên, tay bê 1 cái mẹt rách: Bé ơi! Cu
ơi! Về ăn chè nào, chè đây, chè đây! Ngon đáo để cơ!

Hai chị em: A, có chè, có chè

(Hai chị em chạy ùa về, tay lau đít quần, nhìn nồi chè, xuýt xoa) : Ngon
quá! U ơi, con đói! Con đói lắm rồi u!

Hai đứa trẻ nhanh tay nhặt bát, chìa ra, vẻ mặt háo hức chờ đợi, tranh nhau
nói: U cho con, u múc cho con.

Chị đĩ Chuột: Gượm tí đã, còn nóng lắm đấy! (vừa nói vừa múc).

Hai đứa trẻ bê bát, thổi thổi: Nóng quá! Thơm quá!

Chị đĩ Chuột: Từ từ thôi, không phải bỏng!

Cái Bé húp một miếng, mặt nhăn lại. Đến lượt thằng Cu bê bát lên húp,
rướn cổ lên, nuốt không trôi, nó thả bát xuống, lăn ra, giãy đành đạch,
khóc:
Thằng cu: U lừa con, u lừa con, cám chứ có phải chè đâu, hu hu! Con
không ăn cám nữa đâu! Con muốn ăn cơm trắng cơ, u cho con ăn cơm
trắng! (Chèn nhạc buồn)

Cái Bé: Nhạt quá u ạ, sao u không cho mật vào!

Chị đĩ Chuột: Cha bố cô, tiền mua gạo còn không có, lấy đâu ra tiền mua
mật! Thôi, cố mà ăn cho đỡ đói, nhiều nhà còn không có cám cho mà ăn
đấy con! (Quay đi, lén chùi nước mắt)

Góc phải sâu khấu, ào ào chạy lên một toán người, cầm theo gậy gộc,
thúng mủng..
- Bà con ơi! Việt Minh nổi dậy cướp chính quyền rồi! Việt Minh về rồi,
vùng lên thôi bà con ơi!

- Đi phá kho thóc Nhật thôi bà con ơi!

- Nổi dậy thôi, bà con ơi!

- Đi thôi!

- Tiến lên!

- Ủng hộ Việt Minh!

- Ủng hộ cách mạng!

- Tiến lên!

- Giải phóng rồi!

DV phất cờ, nhạc bài hát 19/8 nổi lên, kết hợp lời đọc thơ của người dẫn
chương trình:
● Lời trích dẫn:
"Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn giằng khỏi miệng ta
Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Ðứa đè cổ, đứa lột da..
Xiềng xích chúng bay không khóa được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước thương nhà!
[..] Súng nổ rung trời giận dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng lòa."
Cuối cùng là lời Bác Hồ đọc Tuyên ngôn, diễn viên cùng ra sân khấu, vẫy
cờ hoa.

You might also like