Professional Documents
Culture Documents
C 1
C 1
Lúc này trên mặt A Thành tràn ngập lưu luyến nhìn ta, chỉ thiếu điều viết luôn ba
chữ “ở lại đi” nữa thôi.
Sau khi mẹ và anh trai không còn ở bên, đã rất lâu rồi ta chưa cảm nhận được có
người quan tâm mình đến vậy.
Mất tích mấy ngày trời mà cha cũng chẳng phái người đi tìm mình, ngay cả một tên
cướp còn quan tâm, để ý đến mình hơn cả cha ruột…
Sfx: Phụt
Vậy sao huynh lại cho rằng huynh xấu vậy hả?
Ta…
Sfx: Ọtttttttt~~~
Nhà huynh ấy nghèo đến mức chỉ còn thịt nướng thôi sao!
Thôi, không muốn chết đói thì dù có khó ăn hơn nữa cũng phải cố mà nuốt!
Mua đó!
Mua thế nào được? Lần này huynh dám gặp người rồi à? Không sợ người nữa sao?
Chuyện này phải kể từ lúc tờ mờ sáng, khi Nguyễn Đường còn đang say giấc,
(Hiệu muối)
Người bán muối còn đang ngái ngủ vừa làu bàu vừa đi tới mở cửa.
Áaa!
Sfx: Bịch!
Đ-Đừng ngủ.
M-Mua muối.
Sau đó người bán muối đáng thương đã sùi bọt mép rồi ngất xỉu
A Thành không biết làm sao, đành phải tự mình lấy một bao muối nhỏ
Lúc sắp về còn đặt một đĩnh vàng bên cạnh người bán.
Sao cơ!
Tức là huynh lấy một đĩnh vàng của ta mua một bao muối nhỏ? Hửm?
Huynh có biết một đĩnh vàng mua được bao nhiêu thứ không hả!
Sfx: Trốn
K-Không biết…
Sfx: Bộp!
Sfx: Thót!
Ta đi nè!
Lời kết~
Khá đấy~ không ngờ huynh lại mang được vàng về thật~
Sau chuyện này, có phải A Thành cảm thấy tiếp xúc với người khác cũng chẳng có gì
ghê gớm không!
Lần sau đừng tái phạm nữa là được, không hiểu chuyện gì ta có thể dạy huynh.
Ủa? Nhưng sao mình lại phải dạy cho cường đạo làm này làm kia nhỉ?
sfx: Vỗ x2