Professional Documents
Culture Documents
báo cáo thực hành lý thuyết diều khiển tự động
báo cáo thực hành lý thuyết diều khiển tự động
0
MỤC LỤC
BÀI 1: TẠO LẬP VÀ GHÉP NỐI CÁC MÔ HÌNH HÀM TRUYỀN ĐẠT.........2
I.Cơ sở lí thuyết..................................................................................2
1. Khái niệm hàm truyền đạt..........................................................2
2. Tạo lập hàm hàm truyền đạt trong MATLAB..............................2
II. Nội Dung Thực Hành......................................................................3
4.1. Tạo lập hàm truyền đạt của một hệ điều khiển liên tục tuyến
tính trong Matlab............................................................................3
4.2. Tìm hàm truyền đạt của một hệ điều khiển tự động liên tục
tuyến tính bao gồm nhiều khối ghép nối với nhau trong Matlab
(bai12a)...........................................................................................3
BÀI 2: KHẢO SÁT TÍNH ĐỘNG HỌC CỦA HỆ ĐIỀU KHIỂN TỰ ĐỘNG.....5
I. Cơ Sở Lý Thuyết..............................................................................5
1. Hàm đặc tính tần số....................................................................5
2. Đặc tính thời gian........................................................................6
II. Nội Dung Thực Hành......................................................................6
4.1. Vẽ đặc tính tần số của hệ điều khiển tự động.........................6
Bài 3: KHẢO SÁT TÍNH ỔN ĐỊNH CỦA HỆ THỐNG ĐIỀU KHIỂN TỰ
ĐỘNG..................................................................................................15
I: Cơ sở lý thuyết..............................................................................15
II: Nội dung thực hành.....................................................................15
Bài 4: Đánh giá quá trình quá độ của hệ điều khiển tự động.............29
I: Cơ sở lí thuyết..............................................................................29
II: Nội dung thực hanh.....................................................................29
Bài 5:Tổng hợp và khảo sát bộ điều khiển PID...................................33
I: Cơ sở lí thuyết:..............................................................................33
1
II: Nội dung thực hành: (bai51)........................................................33
-Đây là dạng hợp thức của hàm truyền đạt. Là 1 phân thức trong đó có
tử và mẫu đều là 1 đa thức đối với biến s (m≤n)
2. Tạo lập hàm hàm truyền đạt trong MATLAB
m m−1
bm s +b m−1 s +...+b1 s +b 0
G(s)= a n
s +a n−1 s
n−1
+...+a1 s +a0
n
Num=[b 0 b 1 … b m ¿
Den=[a 0 a 1 … a n ¿
Hàm truyền đạt của hệ: Sử dụng lệnh sys=tf(num,den)
k ( s−z 1 ) …( s−z m)
G(s)=
( s− p1 ) …(s− pn )
P=[ p1 p 2 … pn ¿
Z=[ z 1 z 2 … z n ¿
K=const
Hàm truyền đạt của hệ: Sử dụng lệnh sys=zpk(Z,P,k)
• Nếu 2 hàm truyền đạt ghép nối tiếp nhau, sử dụng lệnh:
sys=series(sys1,sys2)
2
• Nếu có trên 2 hàm ghép nối tiếp, sử dụng lệnh:
sys=sys1*sys2*….*sysn
• Nếu 2 hàm truyền đạt ghép song song, sử dụng lệnh:
sys=parallel(sys1,sys2)
• Nếu 2 hàm truyền đạt ghép nối phản hồi âm, sử dụng lệnh:
sys=feedback(sys1,sys2)
Phản hồi âm đơn vị: sys2=1
Nếu 2 hàm truyền đạt ghép nối phản hồi dương , sử dụng
lệnh: sys=feedback(sys1,-sys2)
Phản hồi dương đơn vị: sys2=-1)
Transfer function:
s^3 - 3 s^2 + 5 s - 1
---------------------------
4 s^4 - s^3 + 2 s^2 - s + 1
b) sys2=zpk([],[-2 -4],[5]);
Zero/pole/gain:
5
-----------
(s+2) (s+4)
4.2. Tìm hàm truyền đạt của một hệ điều khiển tự động liên tục tuyến
tính bao gồm nhiều khối ghép nối với nhau trong Matlab (bai12a)
3
a) sys1=tf([1 -2],[3 1 1 -1]);
sys2=tf([1 1],[1 -3]);
sys3=tf([1 -3],[1 -2 2]);
sys4=tf([2 -1],[3 2]);
sys12=series(sys1,sys2);
sys123=parallel(sys12,sys3);
sys=feedback(sys123,sys4)
Transfer function:
9 s^6 - 42 s^5 + 25 s^4 + 50 s^3 + 59 s^2 - 5 s - 26
--------------------------------------------------------
9 s^7 - 30 s^6 - 3 s^5 + 46 s^4 - 22 s^3 + 2 s^2 – 53 s + 25
b)(bai12b)
sys1=tf([1],[1 0]);
sys2=tf([1],[1 1]);
sys3=tf([1],[1 2]);
sys4=tf([1],[1 0]);
sys5=tf([2],[1 1]);
sys234=sys2*sys3*sys4;
sys2345=feedback(sys234,-sys5);
sys12345=series(sys1,sys2345);
sys6=feedback(sys12345,1/sys4);
sys=feedback(sys6,1)
Transfer function:
s+1
-------------------------------
s^5 + 4 s^4 + 5 s^3 + 3 s^2 + 1
4
c)(bai12c)
sys1=tf([1],[1 0]);
sys2=tf([1],[1 1]);
sys3=tf([1],[1 2]);
sys4=tf([1],[1 0]);
sys5=tf([2],[1 1]);
sys6=tf([1 1],[1 -5]);
sys23=series(sys2,sys3);
sys235=feedback(sys23,-sys5);
sys1235=series(sys1,sys235);
sys7=series(sys6,1/sys3);
sys8=feedback(sys1235,sys7);
sys84=series(sys8,sys4);
sys=feedback(sys84,1)
Transfer function:
s^2 - 4 s - 5
---------------------------------------------
s^6 - s^5 - 14 s^4 - 21 s^3 + 6 s^2 - 2 s - 5
5
BÀI 2: KHẢO SÁT TÍNH ĐỘNG HỌC CỦA HỆ ĐIỀU KHIỂN
TỰ ĐỘNG
I. Cơ Sở Lý Thuyết
1. Hàm đặc tính tần số
- Ý nghĩa: Dùng để miêu tả quan hệ vào ra của hệ liên tục tuyến tính
khi tín hiệu vào là hàm điều hòa.
- Định nghĩa: Hàm đặc tính tần số được kí hiệu là G(jω)-được đĩnh
nghĩa bằng công thức:
G(jω)= A(ω ¿ . e jφ ( ω)=P(ω ¿+ jQ ¿)
Trong đó: A – Biên độ hàm Đặc tính tần số
e – Pha của hàm đặc tính tần số
sys1=tf([1],[0.2 1]);
sys2=tf([1],[0.3 1]);
bode(sys1)
hold on
bode(sys2)
7
Ta thấy khi k không đổi, T thay đổi thì cả biên độ và pha đều thay đổi.
T có giá trị nhỏ hơn sẽ có biên độ và pha lớn hơn.
b)(bai21b)
sys1=tf([1],[0.2 1]);
sys2=tf([2],[0.2 1]);
bode(sys1)
hold on
bode(sys2)
8
Ta thấy khi T không đổi, k thay đổi thì biên độ thay đổi còn pha
không thay đổi. k càng nhỏ biên độ càng nhỏ.
c)(bai21c)
sys1=tf([1],[0.2 1]);
sys2=tf([1],[0.3 1]);
nyquist(sys1)
hold on
nyquist(sys2)
9
Khi k không đổi, T thay đổi, hàm đặc tính tần số sẽ vẽ lên mặt phẳng
phức một đường cong.
d)(bai21d)
sys1=tf([1],[0.2 1]);
sys2=tf([2],[0.2 1]);
nyquist(sys1)
hold on
nyquist(sys2)
10
Khi T không đổi, k thay đổi, đặc tính tần số sẽ vẽ lên mặt phẳng phức
2 đường cong. K càng bé đường cong càng nhỏ.
4.2.
a)(bai22a)
sys1=tf([10],[0.5 2*0.65*0.5 1]);
sys2=tf([50],[0.5 2*0.65*0.5 1]);
sys3=tf([100],[0.5 2*0.65*0.5 1]);
step(sys1)
hold on
step(sys2)
hold on
step(sys3)
11
Với T và không đổi, k thay đổi. Đặc tính thời gian sẽ có biên độ càng
lớn khi k càng lớn.
b)(bai22b)
sys1=tf([10],[0.5 2*0.65*0.5 1]);
sys2=tf([50],[0.5 2*0.65*0.5 1]);
sys3=tf([100],[0.5 2*0.65*0.5 1]);
impulse(sys1)
hold on
impulse(sys2)
hold on
impulse(sys3)
12
Khi T và ξ không đổi, k thay đổi. Đặc tính thời gian cũng sẽ có biên
độ càng lớn ứng với T càng lớn.
c)(bai22c)
sys1=tf([3],[0.5 2*0.2*0.5 1]);
sys2=tf([3],[1.2 2*0.2*1.2 1]);
sys3=tf([3],[2 2*0.2*2 1]);
step(sys1)
hold on
step(sys2)
hold on
step(sys3)
13
Với k và ξ không đổi, T thay đổi. Đặc tính thời gian có T càng nhỏ sẽ
có tần số càng lớn và ngược lại.
d)(bai22d)
sys1=tf([3],[0.5 2*0.2*0.5 1]);
sys2=tf([3],[1.2 2*0.2*1.2 1]);
sys3=tf([3],[2 2*0.2*2 1]);
impulse(sys1)
hold on
impulse(sys2)
hold on
impulse(sys3)
14
Với k và ξ không đổi, T thay đổi. Đặc tính thời gian có T càng nhỏ sẽ
có tần số càng lớn và ngược lại.
15
Bài 3: KHẢO SÁT TÍNH ỔN ĐỊNH CỦA HỆ THỐNG ĐIỀU
KHIỂN TỰ ĐỘNG
I: Cơ sở lý thuyết
-Tính ổn định hệ thống theo điều kiện ổn định bằng việc tiệp
nghiệm từ phương trình đặc tính:
+ Hệ thống ổn định nếu tất cả các nghiệm cuả phương
trình đặc tính đều nằm bên trái trục ảo trong mặt phẳng phức.
+ Nếu chỉ cần có một nghiệm của phương trình đặc tính
nằm trên trục ảo thì hệ đã cho ở biên giới ổn định
+ Nếu chỉ cần có một nghiệm của phương trình đặc tính
nằm bên phải trục ảo thì hệ đã cho không ổn định.
16
+ Khi hệ hở không ôn định thì đặc tính tần số biên pha của hệ hở
bao điểm (-1,j0) m lần khi thay đổi từ - trong đó m là số ngiệm của
phương trình đặc tính của hệ hở có phần thực dương..
Nhận xét:
Kết luận: hệ ổn định vì tất cả nghiệm nằm bên trái trục ảo.
Bải 3.4.1 với k =4 (bai31d)
sys1=tf([4],[1 3 3 1]);
sys2=feedback(sys1,1);
[num,den]=tfdata(sys2,'v');
roots(den)
17
Nhận xét
Kết luận: hệ ổn định vì tất cả nghiệm nằm bên trái trục ảo.
Kết luận: hệ biên giới ổn định vì tất cả nghiệm nằm bên trái trục
ảo và có nghiệm năm trên trục ảo và các nghiệm còn lại nằm bên trái
trục ảo.
18
Kết luận: hệ không ổn định vì có hai nghiệm bên phải trục ảo.
19
Kết luận: hệ không ổn định vì biểu đồ không quanh quanh gốc
tọa độ.
Bài 3.4.2.2 (bai32b)
sys1=tf([1 2 1],[1 0.2 1 1]);
sys2=feedback(sys1,1);
[num,den]=tfdata(sys2,'v');
nyquist(den,1)
Nhận xét:
Kết Luận: hệ ổn định vì bao quanh điểm gốc tọa độ vào quay 3π
lần ngược chiều kim đồng hồ có n = 3
Bài 3.4.2 với k = 2 (bai32c)
sys1=tf([2],[1 3 3 1]);
sys2=feedback(sys1,1);
20
[num,den]=tfdata(sys2,'v');
nyquist(den,1)
Nhận xét:
Kết Luận: hệ ổn định vì bao quanh điểm gốc tọa độ vào quay 3π
lần ngược chiều kim đồng hồ có n = 3
21
Kết Luận: hệ ổn định vì bao quanh điểm gốc tọa độ vào quay 3π
lần ngược chiều kim đồng hồ có n = 3
22
Bài 3.4.2 với k = 15 (bai 32f)
sys1=tf([15],[1 3 3 1]);
sys2=feedback(sys1,1);
[num,den]=tfdata(sys2,'v');
nyquist(den,1)
Nhận xét:
23
Kết Luận: Hệ không ổn định vì không bao quanh điểm gốc tọa
độ.
- Tính ổn định của hệ thống theo tiêu chuẩn Nyquist.
Bài 3.4.3.1 (bai33a)
num=[2 -3 1 5];
den=[3 1 -2 4 2];
sys1=tf(num,den);
[numh,denh]=tfdata(sys1,'v');
roots(denh)
sysh=tf(numh,denh);
nyquist(sysh)
Nhận xét:
24
Kết luận: hệ không ổn định vì hệ hở là hệ không ổn định nhưng
lại không bao điểm (-1, j0)
29
Bài 4: Đánh giá quá trình quá độ của hệ điều khiển tự động
I: Cơ sở lí thuyết.
+ Thời gian quá độ: Tqd: là thời gian tính từ thời điểm ban đầu
đến thời điểm mà đặc tính thời gian của đầu ra bắt đầu đi vào dải yxl
và sau đó không ra khỏi vùng này nữa.
+ Độ quá điều chỉnh: : = yMAX – yxl là sai lệch giữa giá trị lớn
nhất và giá trị xác lập của đầu ra.
+ Số lần dao động n: là số lần đặc tính thời gian dao động xung
quanh giá trị xác lập nhưng chỉ tính đến thời điểm kết thúc của quá
trình quá độ.
II: Nội dung thực hanh.
Bài 4.1: (bai41)
num=[1];
den=[1 0.3 4];
step(num,den);
grid on;
[y,x,t]=step(num,den);
ymax=max(y)
yxl=0.25;
b=ymax-yxl
n=length(t)
k=n
30
while abs(y(k)-yxl)<0.05*yxl
k=k-1;
end
tqd=t(k)
Nhận xét:
31
Bài 4.2: (bai42)
num=[1 2 3];
den=[1 2 2 1];
step(num,den);
grid on;
[y,x,t]=step(num,den);
ymax=max(y)
yxl=3;
b=ymax-yxl
n=length(t)
k=n;
while abs(y(k)-yxl)<0.05*yxl
32
k=k-1;
end
tqd=t(k)
Nhận xét:
33
Bài 5:Tổng hợp và khảo sát bộ điều khiển PID
I: Cơ sở lí thuyết:
Tổng hợp bộ điều khiển PID bằng phường pháp tối ưu độ lớn
khi đối tượng là khâu quán tính bậc 1:
k
Có S(s) = Ts+1
Đển thực hiện phương pháp tối ưu độ lớn cho đối tượng là khẩu
quán tính bậc 1 thì bộ điều khiển chỉ là một khâu tích phân:
1 1 TI
R(s)= k p T I . s = T R . s với T R = k
p
k k
S(s) = ( T 1 s +1 ) ( T 2 s +1 ) …(T n s+ 1) ≈ ( T 1+T 2 +...+T n ) s+1
Từ đó
1
R(s)= TR.S với T R =2 k .T
35
+Với hệ không có bộ điều khiển Pid data 1:
Sai lệch tĩnh lớn
Quá trình quá độ sảy ra giao động
Thơi gian quá độ khoảng 2.27s
+Với hệ có bộ điều khiển Pid
Sai lệch tĩnh nhỏ
Quá trình quá độ không sảy ra dao động
Thời gian quá độ lớn hơn trường hớp trên khoảng 3.3s
Bài 5.2: (bai52)
num=[2]
p=[0.2 1]
den=conv(conv(conv(conv(conv(p,p),p),p),p),p)
sysh1=tf(num,den)
sys1=feedback(sysh1,1)
36
step(sys1)
r=tf([1],[4.8 0])
sysh2=series(r,sysh1)
sys2=feedback(sysh2,1)
hold on
step(sys2,'r')
Nhận xét:
37