You are on page 1of 1

Tố Hữu có quan điểm rất sâu sắc về mối quan hệ giữa cá nhân với quần chúng lao

khổ và với nhân loại cần lao dưới ánh sáng chói lọi của Đảng Cộng sản. Điều này
được thể hiện rõ nhất ở khổ thơ thứ 2. Khổ thơ này là hệ quả của sự giác ngộ chân
lý, là lời tâm niệm được nói lên như một lẽ sống, một quyết tâm và một lời hứa
thiêng liêng. Thái độ tự nguyện hiến dâng cho cách mạng và gắn bó với quần
chúng lao khổ của Tố Hữu được thể hiện rõ qua khổ thơ:

Tôi buộc lòng tôi với mọi người

Để tình trang trải khắp trăm nơi

Để hồn tôi với bao hồn khổ

Gần gũi nhau thêm mạnh khối đời.

Khổ thơ thứ hai này đã thay đổi hoàn toàn so với phong cách trước đó của ông. Từ
việc sử dụng biện pháp tu từ ẩn dụ với lời thơ bay bổng, lãng mạn trong quá khứ,
ông đã chuyển sang sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc và âm điệu nhẹ nhàng, sâu
lắng trong bài thơ này. Với khổ thơ này, Tố Hữu muốn bộc bạch trực tiếp ước vọng
chân thành của mình và tâm niệm của "cái tôi trữ tình cách mạng". Ông cam kết
hành động hoàn toàn tự nguyện đối với giai cấp cần lao và muốn tình cảm của
mình được trang trải với trăm nơi, trở thành sợi dây liên kết chặt chẽ với những trái
tim của lớp người cùng khổ để tạo nên một khối đời vững chắc, trở thành sức mạnh
to lớn phá tan chế độ thực dân phong kiến, xây dựng một chế độ mới tốt đẹp hơn.
Quan niệm về lẽ sống của giai cấp tư sản và tiểu tư sản thường đề cao "cái tôi cá
nhân", nhưng Tố Hữu đã khẳng định quan niệm mới về lẽ sống là sự gắn bó hài
hoà giữa "cái tôi cá nhân" và "cái ta tập thể". Ông muốn vượt qua giới hạn của "cái
tôi cá nhân" để sống chan hoà với mọi người, và động từ "buộc" đã thể hiện ý thức
tự nguyện sâu sắc và quyết tâm cao độ của Tố Hữu trong việc này. Từ "trang trải"
trong khổ thơ này cũng thể hiện tâm hồn nhà thơ trải rộng ra với cuộc đời, đồng
cảm sâu xa với hoàn cảnh của mỗi con người.

You might also like