Gió canh thâu cải hoán thiên cơ Tiếng người tựa buổi ban sơ Âm vang thánh thót trước giờ ra đi Cất một tiếng thầm thì khẽ gió Kể câu chuyện lúc đó khôn nguôi Chuyện rằng có kẻ đơn côi Độc hành khắp chốn cùng nơi tìm nàng Cô gái ấy ngây thơ trong sáng Nhẹ nhàng đi phiêu lãng trong mây Mỉm cười dang rộng vòng tay Hiền từ ấm ấp vỗ về thất phu Trên cánh đồng hoang vu năm đó Có đôi người như gió như mây Đâu ngờ đất phải lìa cây Làm ta thao thức đêm ngày trông mong Sống mà chi suốt đời đeo đuổi Gió mây này lủi thủi chạy theo Trên khuôn mặt nhỏ tiêu điều Giọt sương khóe mắt chảy xiêu tâm tình Lúc này đây ta mơ một thuở Thuở đẹp tươi sáng tựa vì sao Nàng đang say giấc mộng nào Say trên đồng cỏ lặn vào lời ca Bừng tỉnh lại vẫn là nơi ấy Chiến trường kia máu chảy thây phơi Người lại nghĩ đến sự đời Vì tranh vì đoạt bao người táng thây Máu nhuộm đỏ thân gầy xơ xác Sông trĩu nặng lác đác tiêu điều Đất ơi sao chốc cô liêu Để ta thoi thóp chờ chiều dần buôn Kẻ sắp chết giờ đây lại nhớ Những ngày kia e sợ ngại ngùng Khoác quanh một bả trường nhung Trước giờ ra trận lau cung bồi hồi Chẳng riêng gì mình tôi lo sợ Lưỡi đao kia đỏ rợ máu hồng Vượt qua mùi huyết tanh nồng Xông qua trận mạc kiến công báo thù Chớp cơn mê mắt mù bừng tỉnh Giữa từng giây thân đỉnh trăm bề Hồi quang chiếu rọi đê mê Bản năng thức giấc tìm về cửa sinh Giờ phút này cả mình đau đớn Khắp thân hình to lớn máu loang Lê người từng chặng từng đoàn Tìm về sự sống giữa ngàn tuyết sương Gió tuyết dày đường đường lạnh buốt Từng hạt bay trong suốt nhỏ to Như dao cắt xẻ dày vò Thân tàn mỗi lúc co ro cứng dần Như đèn dầu dần dần chợp tắt Nhích chậm dần khóe mắt cứng đơ Giờ đây ta lại trong mơ Hồi hồi nắng sáng từng giờ sửi thân Ta thấy mình cả nhà hạnh phúc Nhìn xung quanh từng lúc vui cười Thế là kết thúc cuộc đời Hồn ta ấm áp trong lời phúc âm.