You are on page 1of 9

Chương 5: Bắt đầu Dịch vụ Trả phí (4)

***
Tôi cười thành tiếng. Tôi chớp mắt liên tục để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Đuôi file là TXT. Có
nghĩa là người đó… Món quà mà anh ta gửi chính là bản sao của bộ tiểu thuyết mà anh ấy đã sáng tác ấy?
[Bạn đã nhận được một thuộc tính độc nhất.]
[Kỹ năng độc quyền đã được kích hoạt.]
Những lời nhắn vang lên trong đầu tôi sau khi tôi mở file đó ra. Cũng không ngạc nhiên lắm khi mà cả thế
giới đã biến thành ‘Con đường Sinh tồn’. Tất cả những người sống sót trong Con đường Sinh tồn đều có
thuộc tính và kỹ năng độc nhất.
Tôi lặng lẽ nói “Cửa sổ thuộc tính.” Tôi cần phải biết thuộc tính tôi nhận được là gì.
[Bạn không thể kích hoạt Cửa sổ thuộc tính]
Cái gì??
Tôi gọi “Cửa sổ thuộc tính” thêm vài lần nữa, nhưng kết quả vẫn y như cũ.
Quá vô lý. Có cả chuyện như vậy nữa sao??
Nếu tôi không thể sử dụng “Cửa sổ thuộc tính”, vậy tôi làm sao biết được thuộc tính và kỹ năng mà tôi có,
nó là như thế nào cơ chứ??
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Thế mà hiện tại, ngay tới cả bản thân mình, tôi còn không biết, nói
chi tới kẻ thù.
Sau khi nhìn chằm chằm vào không gian một lúc, tôi bỏ cuộc và quyết định đọc văn bản mà tác giả đưa cho
tôi.
[Tốc độ đọc của bạn được gia tăng do ảnh hưởng của thuộc tính độc nhất]
Tôi không biết thuộc tính đó là thuộc tính gì, nhưng nhờ có nó mà tôi chỉ mất chưa đầy một phút đã đọc
xong phần đầu tiên của Con Đường Sinh Tồn.
Đây rồi!!
Nơi ngón tay tôi dừng lại chính là nơi bắt đầu cốt truyện, cũng chính là lúc nhân vật chính bắt đầu “hành
động” trong cảnh toa tàu này.
「 Anh ta nhìn về phía những người đang tụ tập lại ở cửa sau của khoang tàu số 3707. Thấy cảnh này, anh
ta siết chặt chiếc bật lửa lạnh lẽo trong tay mình.
Trong kiếp này, anh nhất định không được để phạm sai lầm thêm một lần nào nữa. Anh sẽ sử dụng bất kể
cách thức gì miễn sao đạt được mục đích của mình.
Nhìn biểu hiện sợ hãi trên khuôn mặt của mọi người ở đây…Anh không còn thấy tội lỗi nữa.
Mọi thứ chỉ là thoáng qua .
Anh nhìn họ bằng một ánh mắt tàn nhẫn. Một lúc sau, đầu ngón tay anh di chuyển, ngọn lửa bốc lên. Và
rồi tất cả bắt đầu…」
Tôi đọc đi đọc lại đoạn đó mà rợn hết cả sống lưng. Lý do khiến tôi sợ hãi chính là.
“…3707.”
Theo phản xạ, tôi kiểm tra lại số hiệu của toa mình.
[3807].
Toa tàu của tôi nằm ngay sau toa tàu của nhân vật chính. Tay tôi khẽ run lên.
…Khoan đã. Lúc đó có bao nhiêu người sống sót ở toa tàu này?
「 Anh ta nhìn qua tấm cửa sổ bị nhòe của toa tàu 3807. Đã quá trễ rồi. Đúng là không thể tránh khỏi mà.
Dù sao thì, chỉ còn đúng hai người sống sót ở trong toa tàu đó.」
Chỉ còn hai người sống sót. Có nghĩa là tất cả mọi người ở đây đều phải chết trừ hai người kia. Và tôi biết
hai người họ là ai.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn Yoo Sangah với một ánh mắt trống rỗng. Cô gái này có lẽ sẽ phải chết.
…Và tôi cũng vậy.
“Dokja-ssi, chúng ta có nên ngăn hắn lại không?”
Theo hướng Yoo Sangah chỉ, có chuyện đã xảy ra. Một ai đó đang rên rỉ. Một tên thanh niên cúi xuống
trước mặt bà lão khi nãy.
“Chó chết. Tâm trạng tao đã tồi tệ lắm rồi. Sao mày cứ khóc lóc rên rỉ hoài vậy?? Có chịu câm mồm đi
không?”
Tên thanh niên đó là một nam sinh đang ngồi dựa lưng ở lối vào. Hắn có dáng người gầy gò và đầu nhuộm
tóc màu trắng. Tên của người thanh niên này được viết trên huy hiệu được gắn ở trước ngực – Kim
Namwoon. Và tôi cũng biết cái tên này.
「 Chỉ còn Lee Hyunsung và Kim Namwoon là còn sống trong toa tàu này. Cũng chẳng quan trọng. Mình
chỉ cần hai người này là đủ.」
“Tao đã bảo câm mồm đi mà?”
Tên Kim Namwoon kích động, túm lấy cổ áo bà lão. Đôi chân yếu đuối của bà lão run rẩy. Bàn tay còn lại
của thằng Kim Namwoon giơ lên.
Bốp! Bốp!
Nếu là bình thường, chắc chắn sẽ có người chạy ra ngăn cản hắn lại. Nhưng hiện tại, không một ai đứng ra
ngăn lại hành động này. Sau một hồi, những cú tát chuyển sang thành quả đấm.
“Cứu…Cứu tôi với. Cứu tôi…!”
Tôi có thể nghe thấy âm thanh của những cú đấm mạnh giáng vào cơ thể. Một số người đàn ông xung
quanh tên thanh niên kia do dự, không ai trong số họ đứng ra ngăn cản.
Bất ngờ thay, người đầu tiên đứng ra ngăn cản hắn lại lại là Han Myungoh.
“Chàng trai trẻ, cậu không nên đối xử với người già như vậy….”
Tuy nhiên, những gì anh ta nhận lại được là lời de dọa pha lẫn sự khinh bỉ,
“Ông kia, ông thích chết chứ gì?”
“…Cái gì?”
“Các người còn chưa hiểu được tình hình hiện tại sao?”
“Thằng nhóc này, mày đang nói cái cứt gì vậy?”
Kim Namwoon chỉ cười trước những lời chửi tục của Han Myungoh. Hắn chỉ về phía nóc toa tàu, nói:
“Các người không thấy sao?”
Trên nóc tàu, là hình ảnh ba chiều đang phát.
[Hãy… Hãy tha cho tôi!]
[Aaaaack!]
[Chết đi! Chết đi!]
Không chỉ diễn ra trong những toa tàu này hay ở Trường Trung học Daepong. Mà đây chính là truyền hình
trực tiếp từ khắp nơi trong quốc gia. Kim Namwoon tiếp tục nói,
“Ông vẫn chưa hiểu sao? Quân đội không tới cứu chúng ta đâu và một ai đó ở đây sẽ phải chết.”
“Mày…Mày đang nói cái gì vậy…?”
“Chúng ta phải chọn ra một người để chết.”
Han Myungoh không thể phán bác lời này được. Lông cổ tay anh ta dựng đứng lên,
“Dĩ nhiên, tôi biết mấy người nghĩ gì. Phải giết đồng bào của mình để sống. Chỉ có loại chó đẻ mới đi làm
những chuyện như vậy. Nhưng mọi người thấy rồi đấy, tình huống này nằm ngoài tầm kiểm soát của
chúng ta. Ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, mọi người hiểu chưa?? Chúng ta sẽ bị chết nếu như không có
ai ở đây bị chết. Ai sẽ trách chúng ta?? Nếu như bạn sẽ chết vì chính đạo đức của mình cơ chứ??”
“N-Nó…”
“Nghĩ kĩ đi. Thế giới mà các người biết đã kết thúc rồi.”
Đôi vai của Han Myungoh run rẩy. Không chỉ riêng Han Myungoh. Đôi mắt của những người xung quanh
cũng dần thay đổi. Đó là dấu hiệu của việc họ đã từ bỏ đạo đức của mình. Và tên Kim Namwoon, chính là
mồi lửa cho chuyện đó.
“Một thế giới mới cần có những luật lệ mới.”
Kim Namwoon là kẻ thích ứng thế giới Con Đường Sinh Tồn nhanh nhất.
Hắn quay lại và tiếp tục đấm bà lão. Lần này, không một ai ngăn hắn lại – kể cả Han Myungoh, những
người kia… hay thậm chí là cả Lee Hyunsung.
Nắm đấm của anh lính run rẩy, anh ta chỉ biết nhìn thẳng vào hư không trong sự vô cảm. Có lẽ anh ta cũng
đã đưa ra quyết định rồi.
“Phù… giết người khó thật đấy. Các người chỉ biết đứng xem như vậy thôi à? Muốn bị bỏ lại không?”
Mọi người run rẩy trước những lời nói của Kim Namwoon. Biểu cảm trên khuôn mặt của họ dễ đọc như
những câu trong mấy bộ tiểu thuyết rẻ tiền.
「Nếu không có hành vi giết chóc nào trong năm phút tới, tất cả mạng sống trên toa tàu sẽ bị xóa sổ.」
Đôi mắt của họ dần thay đổi.
「Nếu bà lão này không chết, chúng ta sẽ chết sau năm phút nữa…」
Dần biến thành đôi mắt nguyên thủy nhất mà mọi sinh vật sống đều phải có.
“Đúng đấy… thằng khốn nạn này nói đúng. Nếu chúng ta không giết bà ta, thì chính chúng ta mới là người
phải chết.”
Kẻ đầu tiên theo bước chân Kim Namwoon nói. Hắn đá vào người bà lão đang nằm gục, quằn quại trên sàn
kia.
“Các người nghĩ đi? Sẽ có một người phải chết thay! Để chúng ta được sống tiếp!”
“Ah, chết tiệt … Kệ bà nó đi”
Rồi kẻ thứ hai, thứ ba.
Những người đứng cách xa bà lão. Những người đàn ông hèn nhát, do dự lúc nãy. Mấy cậu sinh viên rút
điện thoại ra quay lại cảnh này, mẹ của đứa trẻ và cả Han Myungoh…
Tất cả đều lao vào đánh đập bà lão, nhắm thẳng đến cái chết của bà ấy.
“Chết đi! Chết nhanh đi!”
Bọn chúng giống như đao phủ đang hành hình tử tù vậy. Giống như kiểu đao phủ cùng nhau bóp cò súng
để người khác không thể nói được ai là người đã giết tử tù. Những người này đấm, đá túi bụi vào người bà
lão.
…Và tôi thì đứng xem tất cả chuyện này. Tôi cứ như vậy đứng bên cạnh, giống như kiểu đang chứng kiến
một câu chuyện ở cái thế giới khác vậy.
Bà lão mà tôi không biết tên này là một người không còn sống. Trong kịch bản gốc, bà ta đã chết. Vì vậy…
tôi có đứng nhìn cũng không có tội lỗi gì.
Đúng lúc đó, Yoo Sangah đứng dậy.
“Cô sẽ bị giết đấy.”
Tôi theo phản xạ nắm lấy tay cô ấy.
“Tôi đã nói là đừng có di chuyển mà.”
Cánh tay mà tôi đang nắm lấy bắt đầu run rẩy. Bàn tay Yoo Sangah siết lại thành nắm đấm, cô cố dấu đi
cơn run rẩy của mình.
“Tôi biết, Tôi biết…!”
“Yoo Sangah-ssi, cô mà ra đó là cô sẽ chết đấy.”
Đôi mắt của Yoo Sangah run lên vì sợ hãi. Ngay cả như vậy…..
Tôi nhận ra một điều. Mặc dù tình tiết có khác đôi chút so với nguyên bản, thế nhưng vẫn có một số người
tỏa sáng rực rỡ.
“Yoo Sangah-ssi, ngồi xuống!”
Tuy nhiên, người có thể thay đổi câu chuyện này lại không phải là Yoo Sangah. Yoo Sangah không phải là
nhân vật chính của cái thế giới này.
“Huh? Nhưng…. ”
“Cứ làm như tôi bảo đi, chỉ một lần này thôi. Sau đó, tôi sẽ không can thiệp nữa.”
Sau khi miễn cưỡng bắt Yoo Sangah ngồi lại chỗ ngồi của mình, tôi hít sâu vào một hơi và quay người lại.
Tôi duỗi thẳng lưng ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ từ thả lỏng bắp tay bắp chân của mình ra.
Thực ra, còn quá sớm để tiến ra. Đây không phải là kế hoạch ban đầu của tôi.
“…Dokja-ssi?”
Tôi không trả lời cô ấy vì đang bận nhìn về phía đám người kia, những kẻ đang hành hung bà lão. Tôi
đứng im không phải vì tôi sợ Kim Namwoon hay đám người kia, cũng không phải tôi đồng tình với hành
động vô nhân đạo của bọn chúng. Mà là tôi đang chờ đợi. Chờ đợi khoảnh khắc để hành động. Hơn nữa…
Kwaang!
Ngay lúc này.
“Ack! Cái gì vậy?”
Đoàn tàu rung lắc dữ dội, tiếng vụ nổ làm tai tôi bị ù. Có người hét lên khi thấy khói bốc ra từ góc phải của
toa tàu.
Nó đã bắt đầu.
“Anh ta” đã di chuyển.
Tôi bật lên thật cao bằng chân phải. Sau đó đi ngang qua chỗ đám người kia và ngồi xuống trước mặt bà
lão.
“Cái gì vậy?? A…. a….a”
Kim Namwoon va vào người tôi, ngã xuống mặt đất và hét lên một tiếng. Thoạt nhìn, có vẻ tôi vừa cứu bà
lão kia. Nhưng đó không phải là mục đích của tôi.
Nó ở đâu??
Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm. Ai đó ngã về phía bà lão do vụ nổ vừa rồi. Đó là một đứa bé đang khóc
giữa cảnh tượng địa ngục này. Đứa nhỏ này cầm hộp đựng côn trùng mà nó đã thu thập được từ trước đó.
“Xin lỗi, cho anh mượn nó chút.”
Tôi lấy hộp đựng con trùng từ tay đứa nhỏ. Tôi thò tay vào hộp, rất nhiều châu chấu chạm vào tay tôi. Tôi
cầm lấy một con và bỏ vào tay cậu bé. Sau đó quay về phía mọi người, nói.
“Mọi người, dừng lại! Mọi người có giết bà lão kia thì cũng không thể sống được đâu.”
Giọng của tôi to lớn tới mức bất ngờ do vụ nổ làm mọi người yên tĩnh lại. Từng người một, từng người một
quay lại, nhìn tôi.
“Sau khi mọi người giết bà lão đó, tiếp theo sẽ là gì?”
Nghe tôi nói như vậy mọi người tỏ ra ngạc nhiên.Thế là tôi tiếp tục bồi thêm câu nữa,
“Bà lão đó chết cũng chỉ được tính là “mạng đầu tiên” theo như lời con dokkaebi kia nói mà thôi. Làm như
vậy cũng chỉ mua thêm được chút thời gian. Nhưng sau đó thì sao?”
“Ah…”
“Nếu những gì con dokkaebi kia nói là thật, vậy thì mỗi người ở đây phải giết được ít nhất một mạng mới
tính là được sống. Vậy, mọi người định giết ai sau khi giết bà lão kia? Chẳng lẽ giết người bên cạnh mình
sao??”
Nghe thấy tôi nói vậy, mọi người liền đứng tách xa nhau ra. Nỗi sợ hãi tràn ngập trong mắt bọn họ. Thật
ra, tất cả mọi người ở đây đều biết…Bà lão kia chết cũng chỉ là sự khởi đầu.
Kim Namwoon thấy tinh thần của mọi người lung lay liền nói,
“Ha ha ha, các người lo lắng cái gì chứ? Tiếp theo chúng ta cứ giết chết cái thằng đang nói này thôi! Một lũ
hèn nhát. Còn mày, mày không cần phải lo tới lượt của mình đâu! Cơ hội là như nhau thôi…”
Tôi biết trước tên Kim Namwoon kia sẽ nói như vậy. Cho nên tôi vẫy tay cứt đứt lời hắn đang nói,
“Cần gì phải đánh cược như vậy. Có một cách để tất cả mọi người ở đây được sống mà, thậm chí còn
không cần phải trở thành kẻ sát nhân.”
“Cái gì?”
“Cách….Cách gì?”
Mọi người nghe thấy vậy liền kích động. Còn thằng Kim Namwoon thì nhăn nhó.
“Mọi người quên rồi sao? Điều kiện để hoàn thành kịch bản không phải là “giết người.”
Đa số mọi người vẫn còn mơ hồ khi tôi nói như vậy, nhưng có một số người thì nhận ra được.
[Giết ít nhất một sinh vật sống.]
Đúng vậy. Ngay từ đầu, nội dung kịch bản này chưa từng đề cập tới bất kỳ từ ngữ nào như là “giết người”
cả. Giết ít nhất một sinh vật sống…
Nói cách khác, bất cứ loại sinh vật nào còn sống đều được tính cả. Một vài người nhanh trí khi nhìn thấy
hộp đựng côn trùng trên tay tôi liền hét lên,
“Côn trùng! Côn trùng!”
Những con côn trùng nhảy nhót trong chiếc hộp đựng. Mọi người hai mắt tròn xoe nhìn. Tôi gật đầu đồng
ý với kết quả người kia vừa hét lên.
“Đúng vậy! Chính là côn trùng.”
Tôi đưa tay bắt lấy một con côn trùng trong hộp. Đó là con béo mập mà tôi nhìn thấy lúc nãy.
“Đưa…đưa nó cho tôi! Nhanh lên!”
“Một con thôi! Cho tôi một con!”
Thấy mọi người xông lên, tôi liền lùi lại. Lúc này, tôi phải đối mặt với sự điên cuồng từ đám người vừa giết
bà lão kia. Thế nhưng tôi lại cười.
Tại sao vậy??
Kể cả trong tình huống nguy hiểm, sắp đối mặt với cái chết này, tôi lại cười, tim thì đập loạn lên vì vui
sướng??
“Các ngươi muốn nó ư?”
Tôi vẫy tay giống như kiểu đang mồi nhử một con chó vậy. Một số người thiếu kiên nhẫn liền nhảy bổ về
phía tôi.
“Thế thì nhận lấy này!”
Tôi bóp nát con châu chấu trong lòng bàn tay.
[Bạn đã đạt được thành tích ‘Mạng Đầu tiên’!]
[Phần thưởng thêm nhận được là 100 vàng.]
Cùng lúc đó, tôi dùng toàn lực ném hộp đựng châu chấu về phía đám người đang lao về phía tôi kia.
“Đồ điên!”
Bầy côn trùng chui ra ngoài và phóng đi mọi nơi tìm đường tẩu thoát.

363 total views, 3 views today


Chương 6: Bắt đầu Dịch vụ Trả phí (5)
***
Nhìn thấy đám côn trùng bay tán loạn, mọi người sợ hãi.
Đám người đó hoảng loạn sau khi thấy lũ côn trùng bay nhảy khắp nơi.
“Này…Này! Sao mày lại làm… như vậy…”
Trong khi vài người như mất hồn nhìn đám côn trùng bay đi, thì một số tên nhanh trí lao thẳng tới chỗ tôi.
“Thằng chó đẻ.”
“…Lo mà bắt bọn chúng đi kìa. Các người chỉ còn có 3 phút thôi đấy.”
Lời nói này của tôi như là một tín hiệu ra lệnh cho bọn chúng mò mẫm khắp khoang tàu tìm kiếm đám côn
trùng như những con thú mất trí.
“Tìm thấy rồi! Aaack!”
“Này, tại sao mày lại làm như vậy hả? Không phải cứ đưa cho bọn chúng côn trùng là được sao?”
Nhìn lại thì thấy Kim Namwoon đang từ từ đứng dậy.
Nhìn hãy bẻ cổ tay răng rắc, tôi thận trọng nói với hắn.
“Trên tòa tàu này vẫn còn tới 12 người đấy.”
“…Huh?”
“Trong khi trong hộp chỉ còn sót lại có 3 con.”
Kim Namwoon nghe thấy vậy liền cau mày một cái, sau đó cười rống lên,
“Chỉ 3 con dành cho 12 người?? Hahahahat! Đúng rồi. Đằng nào chẳng phải có đứa bị chết? Vậy nên mày
mới ném nó đi à?”
“Đúng đấy.”
“Đừng chọc tao cười.”
“…?”
“Một người bình thường sẽ không làm như vậy chỉ với cái lý do như mày nói đâu.”
Hắn cười lớn,
“Ha ha ha, nói thật tao nghe đi. Mày chỉ muốn xem cảnh tượng này thôi đúng không?”
Tôi nhớ lại tên Kim Namwoon mà mình biết từ Con đường Sinh tồn.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng tin nhắn bên tai,
[Kỹ năng độc nhất, ‘Danh sách Nhân vật’ đã được kích hoạt.]
Sau đó, một cửa sổ hiện ra trước mắt tôi. Tôi vẫn không biết thuộc tính của mình là gì, nên tôi quyết định
tập trung vào cái cửa sổ đang hiện ra trước mặt mình này trước đã.
[Thông tin Nhân vật]
[Tên: Kim Namwoon.
Tuổi: 19
Chòm sao Hỗ trợ: Không có (Hiện đang có hai chòm sao hứng thú đối với người này).
Thuộc tính riêng: Chuunibyou (Chung)
Kỹ năng đặc biệt: Khả năng thích nghi hiếm có Lv. 3, Chiến đấu bằng Dao Lv. 1, Tha Hóa Lv. 1
Chỉ số Tổng thể: Thể chất Lv. 3, Sức mạnh Lv. 4, Nhanh nhẹn Lv. 6, Sức mạnh ma thuật Lv. 4
Đánh giá tổng thể: Một chuunibyou đã bị tha hóa bởi một sự kiện đặc điệt. Tôi khuyên bạn không nên dính
líu tới người này]
Hầu hết chuunibyou xuất hiện trong Con đường sinh tồn đều tự sát vì không chịu nổi cơn ác mộng đã trở
thành hiện thực. Nhưng, tên chuunibyou – Kim Namwoon trước mặt tôi thì khác.
Hắn chính là Ác quỷ Ảo Tưởng – Kim Namwoon. Hắn sau này được biết tới với biệt danh như vậy, cho
nên hắn không phải là một chuunibyou bình thường rồi. Hắn chờ đợi ngày này trong một thời gian dài và
thích nghi với nó bằng một tốc độ không tưởng.
“Lập đội với tao, thế nào?”
Giờ hắn lại đang đưa ra một lời đề nghị dành cho tôi.
[Nhân vật ‘Kim Namwoon’ có một ấn tượng tốt về bạn.]
[Hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Kim Namwoon’ tăng lên]
Nếu tôi bắt tay với Kim Namwoon ngay bây giờ, tôi sẽ không còn phải lo về sự sống còn của mình trong
hoàn cảnh hiện tại nữa.
Có lẽ nếu như tôi chưa từng đọc qua Con đường Sinh tồn thì tôi đã chấp nhận với lời đề nghị này của hắn.
“Xin lỗi nhưng tôi thích hoạt động một mình hơn.”
“Thế à? Hmm, tiếc nhỉ.”
Kim Namwoon liếm môi và tiến lại gần tôi.
“Nếu vậy mày có thể tránh ra một bên được không? Tao có chuyện cần phải giải quyết với bà già kia.”
Nghe hắn nói như vậy, tôi quay lại nhìn bà lão đang nằm gục trên bãi máu của mình,
“Cậu muốn làm gì?”
“Còn phải hỏi sao?”
“Cậu không bắt lũ châu chấu kia à?”
“Châu chấu? Tại sao ta phải bắt chúng chứ?”
Kim Namwoon cười nói.
“Chẳng phải tao bắt được một con ngay trước mặt mình rồi còn gì.”
Tôi có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Kim Namwoon.
Một nhân vật chỉ tồn tại trong cuốn tiểu thuyết, ấy vậy mà lại đang đứng trước mặt tôi một cách điên
cuồng và sống động, khiến cho tôi cảm thấy có chút kinh hãi.
Kim Namwoon thực sự đúng là người mà tôi đã tưởng tượng ra.
[Sự hứng thú của Nhân vật ‘Kim Namwoon’ về bạn giảm.]
“Nhìn cái gì mà nhìn?? Cút sang một bên cho tao.”
“Hơi khó.”
“Cái gì?”
“Tôi sẽ không đi đâu hết.”
“Haha, mày định giả làm hiện thân công lý đấy à? Hay là mày là người đa nhân cách?”
Tôi không trả lời.
Một vệt đen chậm rãi lan ra trên mặt hắn, đôi mắt sáng của hắn trong thoáng chốc liền trở nên lạnh lẽo,
“Khoan, đợi đã. Mày ném hộp đựng côn trùng qua bên kia ngay từ đầu chỉ để đợi làm việc này? Đúng
không?”
“…”
“Mày muốn cứu mụ già này? Hahaha! Tuyệt! Rất tuyệt! Tao có nói sai không? Hay lại đúng tim đen rồi?”
Tôi vẫn không trả lời. Nhìn hắn ở cự ly gần, những kí ức cũ trong đầu đột nhiên hiện ra.
“Ah, thì ra mày là loại người mà tao ghét nhất. Mấy tên khốn nạn như mày đều cùng một giuộc cả.”
Chúng đều là những ký ức thất vọng, tức điên người khi tôi đọc về thằng nhóc này trong Con đường sinh
tồn.
[Nhân vật ‘Kim Namwoon’ khinh bỉ bạn.]
“Không nói gì sao?”
Tôi căn đúng thời điểm và cúi đầu xuống, né đi cú đấm thẳng đang đấm vào mặt mình.
“Oh, không tệ?’
Kim Namwoon lẩm bẩm.
Dù đã biết trước đòn đó, thế nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng lướt qua đầu mình. Nó không
phải là cú đấm bình thường.
[Tha Hóa Lv. 1]
Một vòng hào quang hắc ám bốc lên từ cơ thể Kim Namwoon. Đây chính là kỹ năng độc nhất của người có
thuộc tính ‘chuunibyou’.
Hiếm có kẻ nào có thể giải phóng được sức mạnh kỹ năng này trước khi kịch bản đầu tiên kết thúc. Ấy vậy
mà tên Kim Namwoon kia lại sử dụng được nó. Cũng không phải tự nhiên mà tên nhân vật chính lại tuyển
mộ hắn, mặc dù hắn có tính cách điên cuồng.
Púc!
Hắn đánh trúng rồi, vai phải của tôi co lại. Không có cách nào để chiến thắng được hắn, nếu như tôi cứ
chiến đấu như vậy.
…Tôi có nên sử dụng “nó” ngay lúc này không? Trong lúc tôi đang còn suy nghĩ như vậy, đột nhiên âm
thanh tin nhắn vang lên.
[Hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Kim Namwoon’ tăng lên.]
[Bạn sắp đạt đủ điều kiện để sử dụng kỹ năng độc nhất Quan điểm của ‘Độc Giả Toàn Trí ’ Lv. 1.]
Quan điểm của Độc Giả Toàn Trí? Nó là gì vậy?
[Bạn đã đạt đủ điều kiện để sử dụng kỹ năng độc nhất Quan điểm của ‘Độc Giả Toàn Trí’ Lv. 1.]
Nắm đấm của Kim Namwoon trượt qua người tôi, đập xuống sàn nhà.
“Haha, chuyện gì đây? Chẳng lẽ mình mạnh hơn rồi?”
Một vết lõm hình nắm đấm xuất hiện trên mặt sàn.
Kim Namwoon dần dần nhận ra sức mạnh của mình.
Bang! Bang! Bang!
Thế nhưng, những cú đấm mạnh mẽ đủ nghiền nát xương người đó lại tiếp tục đánh không trúng mục
tiêu. Thấy như vậy, Kim Namwoon cảm thấy khó chịu vô cùng. Hắn tức giận hét lên,
“Ah, tại sao không đánh trúng được nó?”
Dĩ nhiên, hắn làm sao đánh trúng được tôi được. Bởi vì, tôi đã sử dụng kỹ năng thứ hai của mình.
[Kỹ năng độc nhất, Quan điểm của Độc giả Toàn Trí Lv. 1 đã được kích hoạt!]
Miễn là kỹ năng này còn kích hoạt, tôi sẽ đọc được mọi đòn tấn công của Kim Namwoon cũng như những
suy nghĩ thầm kín trong đầu cảu hắn. Chẳng hạn như,
「 Bên phải. 」
Tôi nhanh chóng né khỏi quỹ đạo đòn tấn công đó.
「Mắt phải. 」
Tôi lại tiếp tục cúi xuống để tránh cú đấm đang bay tới.

Advertisements
“Mày né giỏi đấy!”
Sẽ là vô nghĩa nếu như tôi cố gắng đánh trả, bởi vì tôi rất hiếm khi chơi thể thao. Tất cả những gì tôi có thể
làm bây giờ là né và né.
「 Đùi trái. 」
Chỉ cần như vậy là đủ. Điều quan trọng lúc này chính là câu giờ. Tôi né cú đấm của Kim Namwoon và chỉ
vào cái đồng hồ ở giữa không trung.
“Chỉ còn hai phút thôi đấy, nhóc con”
Nghe thấy tôi nói vậy, tên Kim Namwoon trở nên hoang mang, hắn hết nhìn tôi lại quay sang nhìn bà lão.
“Chết tiệt!”
Vào thời điểm lựa chọn giữa tôi và bà lão, cuối cùng hắn lựa chọn bà lão. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về
phía bà lão đang nằm thoi thóp kia.
Tôi buộc phải ôm lấy bà lão và lăn sang hướng khác. Nếu bà lão này chết, Kim Namwoon sẽ hoàn thành
kịch bản. Bằng bất cứ giá nào, nhất định không được để cho hắn hoàn thành kịch bản này.
“Haha, tao biết mày sẽ làm thế mà.”
Hắn lôi thứ gì đó trong người ra. Tôi có dự cảm bất thường.
Một lưỡi dao sáng lấp lánh, vô cùng bén nhọn. Đó là một con dao gấp hiệu MacGyver.
Tôi quên mất. Hắn là một tên otaku cuồng quân đội tới cực đoan.
Có một mối liên kết giữa hai kỹ năng chiến đấu ‘Chiến đấu bằng Dao’ và kỹ năng cường hóa “Tha Hóa’.
Hướng tấn công tiếp theo của lưỡi dao đã quá rõ ràng.
「Tim. 」
Tôi không thể né được đòn này dù biết trước đích đến của nó là gì. Vì vậy, tôi đã đưa ra một phán đoán
nhanh chóng. Nếu như đã không thể né được, vậy thì tốt nhất là để nó đâm vào nơi ít sát thương nhất có
thể.
Phụt!
Lưỡi dao xém chút nữa là đâm trúng tim tôi. Nó đâm trượt qua và cắt sâu vào vai phải của tôi.
Đau! Quá đau. Da thịt tôi như bị cháy xém. Tầm nhìn của tôi mờ dần, cảm giác như cái chết đang tiếp cận
tôi vậy.
“Haha, giờ thì chết đi!”
Thời gian còn lại của kịch bản là 1 phút 30 giây. Tôi quay sang nhìn bà lão. Mặc dù tiếc thương cho số phận
bà lão. Thế nhưng hiện tại có lẽ tôi phải dùng tới “nó” rồi.
“Kim Namwoon, Năm 2, Cao trung Chungil. Tao có một câu hỏi dành cho mày.”
“…Hả?”
“Trứng côn trùng có tính là sinh vật sống không?”
Tôi lấy xác con châu chấu mà lúc trước tôi vừa giết nó từ trong túi ra. Trong bụng nó là một buồng trứng to
đùng. Có tiếng thứ gì đó bị bóp nát, sau đó dịch chảy ra từ bụng của nó.
Cảm giác tởm lợm còn chưa kịp biến mất thì tôi đã nghe thấy âm thanh thông báo vang lên.
….
[Bạn đã giết một sinh vật sống.]
[Phần thưởng nhận được là 100 vàng.]
[Bạn đã giết một sinh vật sống.]
[Phần thưởng nhận được là 100 vàng.]
….
Hàng loạt tin nhắn vang lên trong tai tôi.
Kim Namwoon cau mày lại.
“Trứng côn trùng? Tự nhiên mày hỏi câu này làm cái gì? Tính câu giờ sao?”
“Có lẽ là vậy.”
“Cái này sao mà tao biết được. Tới giờ Sinh học, tao toàn ngủ.”
Kim Namwoon liếc nhìn vai phải đẫm máu của tôi, nở ra một nụ cười sung sướng,
“Nhưng có một điều tao biết chắc chắn, mày có biết đó là gì không?”
“Là gì hả?”
“Đó là mày sẽ chết ngay lúc này!”
Kim Namwoon lại tiếp tục vung con dao Quân đội đâm vào người tôi. Đòn tấn công này là một đòn mà tôi
không thể né tránh được.
[Bạn đã kiếm được một số lượng vàng lớn! Bạn có muốn kiểm tra cách sử dụng vàng không?]
Tôi bỏ qua lời giải thích trong đầu. Chẳng việc gì phải nghe khi mà tôi đã biết hết nội dung của nó rồi.
“Không, mày mới là người phải chết.”
Tôi quát vào mặt hắn trong khi lẩm bẩm một vài thứ khác.
[2,700 vàng đã được đầu tư vào ‘thể chất’.]
[Thể chất Lv. 1 -> Thể chất Lv. 10]
[Thể chất của bạn tăng lên đáng kể]
[Độ kiên cố của cơ thể được tăng lên rất nhiều!]
Con dao của Kim Namwoon đâm thẳng vào tim tôi.
Nói chính xác hơn, nó chỉ đang cố đâm vào tim tôi mà thôi. Hiện tại, làn da của tôi đã cứng như đá tảng.
Nó đâm vào đấy và chỉ để lại một vết trầy xước.
Thấy cảnh tượng này, Kim Namwoon ngạc nhiên nói,
“Làm sao?”
“Tao đã nói với mày rồi, trả lời đúng cho câu hỏi của tao. Thế mà mày có chịu trả lời nó đâu. Để tao trả lời
hộ cho mày biết nha. Trứng là một sinh vật sống đấy.”
“Cái…Cái gì?”
“Và trong mùa sinh sản, châu chấu để hơn 100 quả trứng cùng lúc.”
Trứng, sinh vật sống, 100…
Thật không may, thời gian còn lại không đủ để tên não ngắn Kim Namwoon này hiểu được ý nghĩa của nó.
“Mày đang nói cái gì vậy?”
“Mày không hiểu được thì kệ cha mày. Còn một phút nữa.”
Nghe thấy vậy, nỗi sợ hãi hiện lên tràn ngập khuôn mặt Kim Namwoon.
“Aaaah! Chết đi! Chết đi!”
Con dao điên cuồng đâm về phía tôi. Thế nhưng tôi cũng không có tránh né, mà để mặc cho hắn đâm vào
cơ thể mình.
Keng!
Có phải vùng này dễ tổn thương hơn ở ngực? Vết thương có vẻ sâu hơn so với ở ngực, thế nhưng cũng
không có tạo thành thương tổn cho tôi.
“Kim Namwoon.”
Đằng sau Kim Namwoon là một đám người đang bò, trườn tìm lũ châu chấu.Và bọn họ sẵn sàng hãm hại
nhau để sinh tồn.
“Mày nói đúng. Tao cũng là loại người như mày.”
Có lẽ tôi đã có thể cứu được những người này.
“Khốn nạn! Sao mày không đi chết đi! Sao mày không chết mẹ mày đi!”
55 giây… 50 giây… 45 giây…
Lưỡi dao liên tục để lại những vết trầy xước trên người tôi, thế nhưng nó cũng chỉ đến vậy mà thôi. Tuy
máu có chảy ra, thế nhưng nó lại không thể đâm xuyên qua làn da của tôi được.
Khi chỉ còn 30 giây, hắn bắt đầu nói. Hắn buông con dao ra và quỳ xuống trước mặt tôi.
“Cứu…Cứu tao với.”
25 giây.
“Cứu tao với! Làm ơn! Làm ơn cứu tao đi mà!”
“Sao tao lại phải làm thế?”
20 giây.
“Mạng…Mạng người quan trọng mà! Rõ ràng là như vậy mà!”
“Đó là luật của thế giới cũ. Đúng như mày vừa mới nói đấy. Một thế giới mới cần có những luật lệ mới.”
10 giây.
“Tao không muốn, không muốn! Tao không muốn chết ! Aaaaaaaack!”
5 giây. Kim Namwoon hét thật to và xông thẳng về phía tôi. Lần này hắn nhắm vào mắt tôi. Thế nhưng khi
lưỡi còn chưa kịp chạm vào mắt thì….
[Thời gian đã hết.]
Một âm thanh rất to vang lên, đầu của tên Kim Namwoon phát nổ.
[Thanh toán tính phí sẽ bắt đầu]
Bắt đầu với tên Kim Namwoon, sau đó từng người một từng người một trong đám người kia, đầu bắt đầu
nổ tung.
Một, hai, ba, bốn…
Tiếng đầu nổ tựa như pháo hoa báo hiệu bước sang một kỉ nguyên mới, một thời đại mới.
Tôi đứng xem cảnh tượng này mà có chút vui thú, có chút tội lỗi và một chút kỳ lạ.
Tại sao? Tại sao tôi có thể bình tĩnh đến như vậy trước cảnh tượng máu me như vậy?? Giống như kiểu tôi
đang đọc một cuốn tiểu thuyết vậy.
[Bạn đã tiêu diệt 124 sinh vật sống.]
[Lịch sử tiêu diệt: Một con châu chấu, 123 quả trứng châu chấu.]
[Bạn đã giết những sinh vật không có sucws kháng cự, nên lượng xu nhận được bị giảm một nửa.]
[Bạn nhận được 6,200 vàng!]
[Lượng vàng được sử dụng để tăng cấp chỉ số sẽ được tự động khấu trừ]
[Bạn có tổng cộng 3,500 vàng.]
[Bạn nhận được danh hiệu ‘Kẻ giết người hàng loạt’ nhờ vào hành vi giết chóc vô độ của mình.]

375 total views, 3 views today

You might also like