nghệ sĩ) phát hiện ra bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, hoàn mĩ Cảnh đẹp của thiên nhiên: “một cảnh “đắt” trời cho” “trước mặt tôi là một bức tranh mực tàu của một danh họa thời cổ” “Mũi thuyền in một nét mơ hồ lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào. Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ. Tất cả khung cảnh ấy nhìn qua những cái mắt lưới và tấm lưới nằm giữa hai chiếc gọng vó hiện ra dưới một hình thù y hệt cánh một con dơi” “toàn bộ khung cảnh từ đường nét đến ánh sáng đều hài hòa và đẹp, một vẻ đẹp thực đơn giản và toàn bích” Tâm trạng của Phùng: “đứng trước nó tôi trở nên bối rối, trong trái tim như có cái gì bóp thắt vào” Phùng nhận ra phải chăng “bản thân cái đẹp chính là đạo đức?” “tôi tưởng chính mình vừa khám phá thấy cái chân lí của sự toàn thiện, khám phá thấy cái khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn” Hành động của Phùng: “gác máy lên bánh xích của chiếc xe tăng hỏng bấm “liên thanh” một hồi hết một phần tư cuốn phim” 2. Tình huống 2: Người nghệ sĩ phát hiện ra hiện thực cuộc sống gia đình, đó là bức tranh cuộc sống đầy bất ngờ và nghịch lí Chiếc thuyền tiến đến gần Phùng: “Một người đàn ông và một người đàn bà rời chiếc thuyền”, từ chỗ chiếc thuyền vọng lại tiếng quát của người đàn ông: ”Cứ ngồi nguyên đấy. Động đậy tao giết cả mày đi bây giờ.” Người đàn bà “trạc ngoài bốn mươi, một thân hình quen thuộc của đàn bà vùng biển, cao lớn với những đường nét thô kệch. Mụ rỗ mặt. Khuôn mặt mệt mỏi sau một đêm thức trắng kéo lưới, tái ngắt và dường như đang buồn ngủ.” Người đàn ông đi sau “tấm lưng rộng và cong như lưng một chiếc thuyền. Mái tóc tổ quạ. Lão đi chân chữ bát, bước từng bước chắc chắn, hàng lông mày cháy nắng rủ xuống hai con mắt đầy vẻ độc dữ” Cảnh hành hung, đánh đập vợ tàn nhẫn của lão đàn ông: “Lão đàn ông lập tức trở nên hùng hổ, mặt đỏ gay, lão rút trong người ra một chiếc thắt lưng của lính ngụy ngày xưa” “chẳng nói chẳng rằng lão trút cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quật tới tấp vào lưng người đàn bà” “lão vừa đánh vừa thở hồng hộc, hai hàm răng nghiến ken két, cứ mỗi nhát quất xuống lão lại nguyền rủa bằng cái giọng rên rỉ đau đớn: “Mày chết đi cho ông nhờ. Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ!” “Người đàn bà với một vẻ cam chịu đầy nhẫn nhục, không hề kêu một tiếng, không chống trả, cũng không tìm cách chạy trốn.” Sự việc này xảy ra thường xuyên: “Ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng.” Phác lao tới: “Như một viên đạn trên đường lao tới đích đã nhắm” “nhảy xổ vào cái lão đàn ông” Phác giật chiếc thắt lưng quật vào ngực cha để rồi nhận lại hai cái tát, ngã dúi xuống cát Lão đàn ông bỏ đi, người mẹ thảng thốt gọi con, ôm lấy con nhưng rồi lại buông con ra, chạy theo người đàn ông, cả hai trở lại chiếc thuyền Cảm xúc của Phùng: “Tất cả mọi việc xảy đến khiến tôi kinh ngạc đến mức, trong mấy phút đầu, tôi cứ đứng há mồm ra mà nhìn.” Người nghệ sĩ không thể ngờ rằng đằng sau cảnh đẹp diệu kì kia là cái ác, cái xấu đến mức không thể tin được, đó là những nghịch lí bi kịch, trái ác trong cuộc đời sau cái đẹp. Đằng sau vẻ đẹp của thiên nhiên có thể là cuộc sống đầy trăn trở, chứa đựng nhiều nghịch lí mâu thuẫn, không thể đánh giá con người qua dáng vẻ bên ngoài mà phải đi sâu tìm hiểu bản chất bên trong THÔNG ĐIỆP: - Thông điệp cuộc đời: + Cuộc đời không đơn giản xuôi chiều mà rất phức tạp, chứa đựng nhiều nghịch lí, nó xuất hiện ở những nơi khó ngờ nhất. + Cuộc sống luôn tồn tại những mặt đối lập mâu thuẫn đẹp – xấu, thiện – ác. Đừng nhầm lẫn giữa hiện tượng và bản chất, giữa hình thức bên ngoài và nội dung bên trong không phải bao giờ cũng thống nhất. Đừng vọi đánh giá con người, sự vặt ở dáng vẻ bên ngoài, phải phát hiện bản chất thật sau vẻ ngoài đẹp đẽ của hiện tượng.
- Thông điệp nghệ thuật: Nghệ
thuật từ cuộc đời nhưng không phải lúc nào cuộc đời cũng là nghệ thuật. Nghệ thuật chân chính phải vì cuộc đời, phải góp phần giải phóng con người khỏi cuộc đời tối tăm. 3. Tình huống 3: Cuộc nói chuyện của người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện: Lúc đầu, người đàn bà “sợ sệt, lúng túng”, xưng “con” – “quý tòa” Khi được đề nghị li hôn, người đàn bà van xin khẩn thiết, từ chối quyết liệt: “Quý tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được, đừng bắt con bỏ nó…” Sau đó, chị trở nên chủ động, sắc sảo, thay đổi cách xưng hô “chị” – “các chú”: “Chị cảm ơn các chú!” “Lòng các chú tốt, nhưng các chú đâu có phải là người làm ăn… cho nên các chú đâu có hiểu được cái việc của các người làm ăn lam lũ, khó nhọc…” Người đàn bà đưa ra lí do không bỏ chồng: Bà mang ơn chồng: Từ nhỏ, bà “là một đứa con gái xấu, lại rỗ mặt, sau một bận lên đậu mùa” Vì không ai lấy, bà lỡ “có mang với một anh con trai một nhà hàng chài giữa phá hay đến nhà tôi mua bả về đan lưới”, rồi thành vợ chồng Bà nhận lỗi về mình: “Giá tôi đẻ ít đi” Cuộc mưu sinh trên biển bấp bênh: “đám đàn bà ở thuyền đẻ nhiều quá, mà thuyền lại chật” “suốt hàng tháng, cả nhà vợ chồng con cái toàn ăn cây xương rồng luộc chấm muối” Bà cho rằng cuộc sống bế tắc đã biến chồng bà thành kẻ thô bạo, vũ phu ; chồng bà là nạn nhân của hoàn cảnh: “Bất kể lúc nào thấy khổ quá là lão xách tôi ra đánh” “Ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng.” “Lão chồng tôi khi ấy là một anh con trai cục tính nhưng hiền lành lắm, không bao giờ đánh đập tôi.” cái nhìn vị tha, độ lượng, hiểu được nỗi vất vả của chồng Bà rất thương con, sẵn sàng hi sinh: “Đàn bà ở thuyền chúng tôi phải sống cho con chứ không thể sống cho mình như ở trên đất được!” “Vui nhất là lúc ngồi nhìn đàn con tôi chúng nó được ăn no…” Bà cần sức mạnh người đàn ông “để chèo chống khi phong ba, để cùng làm ăn nuôi nấng đặng một sắp con nhà nào cũng trên dưới chục đứa” Bà chắt chiu từng khoảnh khắc hạnh phúc: “cũng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi sống hòa thuận, vui vẻ” thêm nghị lực sống thương con, bao dung, vị tha, sống cho con, chắt chiu hạnh phúc Quan niệm hạnh phúc của chị thật đơn giản, cam chịu, vị tha, cảm thông cho sự bế tắc của chồng, người đàn bà ấy là hiện thân của 1 sự hy sinh vô bờ bến. Tình yêu chồng con được nhìn nhận từ cuộc đời trăm đắng nghìn cay. Có vẻ đẹp riêng khiến cho “1 cái gì mới vừa vỡ ra trong đầu bao công của cái phố huyện vùng biển”. Sự vỡ lẽ ấy chính là sự phá vỡ những quan niệm đơn giản về tình yêu, hạnh phúc, về lòng nhân ái, sự khoan dung,… mang giá trị nhân bản sâu sắc 4. Tấm ảnh được chọn trong bộ lịch năm ấy: Nghệ thuật: “tuy là ảnh đen trắng nhưng mỗi lần ngắm kĩ, tôi vẫn thấy hiện lên cái màu hồng hồng của ánh sương mai” Hiện thực: “một người đàn bà vùng biển cao lớn với những đường nét thô kệch, tấm lưng áo bạc phếch có miếng vá, nửa thân dưới ướt sũng, khuôn mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm. Mụ bước những bước chậm rãi, bàn chân giậm trên mặt đất chắc chắn, hòa lẫn trong đám đông…”