Professional Documents
Culture Documents
Đề bài : Trong phần đầu đoạn trích “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn
Minh Châu, nhà văn đã miêu tả hai trạng thái cảm xúc của nghệ sĩ nhiếp
ảnh Phùng. Phân tích tâm trạng của Phùng trong đoạn trích, từ đó nhận
xét về mối quan hệ giữa nghệ thuật và hiện thực cuộc sống của Nguyễn
Minh Châu
Bài làm
Luận điểm 1 : Tâm trạng của Phùng khi chiêm ngưỡng con thuyền
trong buổi sớm mai
o Hoàn cảnh nảy sinh cảm xúc :
Sau nhiều lần phục kích, Phùng bắt gặp hình ảnh một cảnh “đắt trời cho”, tâm
trạng của người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng đầy xúc động. Đó là một bức tranh
con thuyền tiến dần vào bờ trong bảng lảng của màn sương : “Mũi thuyền in
một nét mơ hồ vào bầu sương mù trắng như sữa”. Con thuyền đi trong ánh ban
mai trong trẻo, nguyên sơ, tinh khôi. Đặc biệt, bức tranh có sự hòa hợp giữa
thiên nhiên và con người tạo nên một bức vẽ như được khắc thành hình hài,
đường nét.
o Tâm trạng của Phùng :
Trước cảnh “đắt trời cho” ấy, người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng cảm thấy thực sự
“bối rối, trong trái tim như có cái gì thắt vào”. Với nghệ thuật miêu tả nội tâm
nhân vật, nhà văn Nguyễn Minh Châu đã khẳng định cảm xúc ngỡ ngàng, say
đắm, một cảm giác của xao xuyến, rung động đến tột đỉnh. Đó là khoảnh khắc
dường như con tim tan chảy trong sự xúc động đến thực sự khi đứng trước một
vẻ đẹp vừa nên thơ, vừa như mơ - một vẻ đẹp mà suốt cả cuộc đời cầm máy ảnh
chưa bao giờ Phùng được chiêm ngưỡng.
“Bức tranh mực tàu của danh họa thờ cổ” khiến người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng
vừa “bối rối, trái tim như bị bóp thắt vào vừa tưởng như chính mình vừa khám
phá thấy chân lí của sự toàn thiện, khám phá thấy khoảnh khắc trong ngần của
tâm hồn”. Với nghệ thuật miêu tả nội tâm nhân vật, nhà văn Nguyễn Minh
Châu đã khẳng định sự phát hiện của chính người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng khi
chiêm ngưỡng bức tranh là tìm thấy “chân lí của sự toàn thiện”. Đó là một vẻ
đẹp hoàn hảo vì bức tranh đó mang vẻ đẹp huyền ảo, nên thơ vừa đậm chất lãng
mạn, thi vị, vừa trong trẻo, nguyên sơ, tinh khôi, vừa có cả sự hòa hợp giữa
thiên nhiên và con người. Đó còn là một bức tranh “toàn thiện” từ màu sắc,
đường nét, hình ảnh. Đó là vẻ đẹp giàu tính lí tưởng.
Chính vì vậy, bất giác người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng có cảm giác như “khám
phá thấy cái khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn”. Khoảnh khắc mà tâm hồn
như được thanh lọc, gột rửa, không vướng những bon chen của cuộc sống trần
tục, không vướng những suy tư đời thường mà cảm giác tâm hồn thanh thản,
nhẹ nhõm. Đó là chiêm ngưỡng cái đẹp từ vẻ đẹp của ngoại cảnh đến cái đẹp
của lòng người. Tâm hồn trong sáng, hướng thiện, hướng đến những gì cao cả
thiêng liêng.
Phát hiện thứ nhất của nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng ẩn chứa quan niệm của Nguyễn
Minh Châu và cái đẹp : “Cái đẹp của nghệ thuật đến từ tự nhiên “đắt giá”, làm
rung động lòng người và người nghệ sĩ phải là người phát hiện và mang cái
đẹp đến cho đời.
Luận điểm 2 : Tâm trạng của Phùng khi chứng kiến cảnh bạo lực
trong gia đình người đàn bà hàng chài
Nhưng khi chiếc thuyền lại gần bờ, Phùng đã chứng kiến cảnh lão đàn ông hùng
hổ đánh vợ, khiến anh “kinh ngạc đến mức, trong mấy phút đầu, tôi cứ đứng há
mồm ra mà nhìn” và “vứt chiếc máy ảnh xuống đất chạy nhào tới”.
o Cảm xúc :
Phùng không thể ngờ, đằng sau một cảnh đẹp tuyệt mĩ của thiên nhiên, một
cảnh đắt trời cho là cảnh bạo lực đầy bi kịch trong gia đình người đàn bà hàng
chài. Phùng “kinh ngạc” khi nhìn thấy cảnh lão đàn ông “rút thắt lưng của lính
ngụy mà đánh tới tấp vào lưng người đàn bà”. Phùng còn kinh ngạc hơn khi lão
đánh vợ bằng tất cả sức lực “vừa đánh, vừa thở hồng hộc”. Phùng “há hốc
mồm ra nhìn” khi chứng kiến cảnh lão đàn ông đánh vợ trong sự nguyền rủa
độc địa : “Chúng mày chết đi cho ông nhờ! Chúng mày chết hết đi cho ông
nhờ”. Dường như, lão đàn ông đã trút hết tất cả niềm căm hận, uất ức vào người
đàn bà đáng thương. Lão hành hạ ngay cả người vợ đang đồng cam cộng khổ,
chia sẻ buồn vui với chính mình. Lão đày đọa người mà lẽ ra lão phải yêu
thương nhất, phải bao bọc, chở che. Không chỉ vậy, lão còn hành hạ người đàn
bà về cả thể xác lẫn tinh thần.
Chính vì thế, người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng
ấy thì vô cùng “kinh ngạc đến mức trong mấy phút đầu, tôi cứ đứng há mồm ra
mà nhìn”. Với nghệ thuật miêu tả cử chỉ, hành động để khắc họa nội tâm nhân
vật, nhà văn Nguyễn Minh Châu đã tái hiện cụ thể, chân thực tâm trạng sững sờ,
ngỡ ngàng, bàng hoàng đến mức tột đỉnh của người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng.
Phản xạ ban đầu của người nghệ sĩ là sự choáng váng, kinh ngạc.
o Hành động :
Từ tâm trạng : “Kinh ngạc”, Phùng đã có hành động “vứt chiếc máy ảnh xuống
đất, chạy nhào tới”. Với phép liệt kê, nhà văn Nguyễn Minh Châu đã miêu tả
hành động nhanh, dứt khoát của Phùng. Mặc dù là người ngoài cuộc nhưng
Phùng không hề dửng dưng, bàng quan trước cảnh tượng đầy nghịch lý, trớ trêu
đang diễn ra trước mắt. Phùng sẵn sàng ra tay để ngăn cản người đàn ông và sẵn
lòng cứu giúp người đàn bà. Qua đó, ta cảm nhận được tấm lòng nhân hậu yêu,
ghét rõ ràng của người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng. Người nghệ sĩ không cam chịu
bất công, không thể đứng yên khi nhìn cảnh chướng tai gai mắt của người đàn
ông đánh vợ tàn độc, hành hạ về cả thể xác và tinh thần.
Qua hành động này, ta càng cảm nhận trái tim của người nghệ sĩ yêu lẽ phải,
nhạy cảm với mọi buồn, vui, đau khổ trong cuộc sống. Bởi thế, người nghệ sĩ
không chỉ rung động với cái đẹp của thiên nhiên của ngoại cảnh mà còn trắc ẩn
với những nỗi đau khổ của cuộc đời và đó là nghịch lý của cuộc sống tồn tại
như sự vận động tất yếu của cuộc đời
Nghệ thuật :
Hai chi tiết thể hiện tâm trạng của người nghệ sĩ nhiếp ảnh Phùng được xây
dựng trong tình huống mang nét khám phá, trong nghệ thuật miêu tả nội tâm
nhân vật, trong bút pháp trần thuật chân thực, sinh động, ngôn ngữ giàu hình
ảnh, giàu tính biểu cảm.
Luận điểm 3 : Nhận xét về mối quan hệ giữa nghệ thuật và hiện thực
cuộc sống của Nguyễn Minh Châu
Qua hai chi tiết trên, nhà văn Nguyễn Minh Châu đã khẳng định mối quan hệ
giữa nghệ thuật và hiện thực cuộc sống. Nghệ thuật không chỉ là cái đẹp của
thiên nhiên mà nghệ thuật chỉ thực sự có ý nghĩa khi gắn liền với cuộc sống, dẫu
cuộc đời còn hiển hiện biết bao trái ngang, đen tối. Thông điệp mà nhà văn
Nguyễn Minh Châu gửi gắm chính là mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc đời.
Từ đó, chúng ta cảm nhận rõ hơn sứ mệnh của người nghệ sĩ. Họ nhìn cuộc đời
không thể đơn giản phiến diện một chiều mà nhìn cuộc sống với đầy đủ các góc
cạnh. Đằng sau vẻ đẹp nên thơ và thi vị của thiên nhiên. Là cảnh xấu xa, đen tối
đầy bất công, đầy nghịch lý trong gia đình người đàn bà hàng chài. Nhưng
chính trong cuộc sống xấu xa, đen tối ấy, lại tỏa sáng vẻ đẹp của nhân cách con
người.
Qua câu chuyện này, người nghệ sĩ chợt vỡ lẽ về cách nhìn nhận con người.
Phải nhìn con người đầy đủ, toàn vẹn, không nhìn hiện tượng mà đánh giá bản
chất. Đằng sau một người đàn ông vũ phu, tàn độc lại là người đàn ông có trách
nhiệm với gia đình. Đằng sau người đàn bà cam chịu, nhẫn nhục, người đàn bà
thất học quê mùa lại là người đàn bà giàu tình yêu thương và hiểu biết sâu sắc lẽ
đời. Đằng sau một thằng Phác ngỗ ngược, vô đạo là một đứa trẻ có hiếu với mẹ
khi biết bảo vệ bênh vực mẹ.
Bởi vậy, người nghệ sĩ phải luôn gắn bó với cuộc sống thì mới có thể có cái
nhìn đầy đủ, toàn diện về con người, về cuộc đời.
Nâng tầm :
o Tác phẩm : ( Với VCAP, Vợ Nhặt )
Cùng viết về số phận con người, Kim Lân trăn trở với thân phận con người
trong nạn đói thê thảm. Tô hoài lại hướng lòng mình về với thân phận con
người trong cuộc sống khổ cực bởi sự bóc lột của cường quyền thì nhà văn
Nguyễn Minh Châu lại khám phá số phận của người đàn bà hàng chài trong nạn
bạo hành của gia đình. Hiện thực cuộc sống rất đỗi đời thường nhưng đầy
nghịch lí, éo le. Chính vì thế, tác phẩm mang dấu ấn riêng không hề lặp lại.
o Tác giả :
Phải là nhà văn luôn trăn trở với thế sự, với cuộc đời. Phải là người nghệ sĩ luôn
nhạy cảm với mọi buồn vui với những nghịch lí éo le của cuộc sống thì mới có
những trang văn thấm đượm biết bao suy tư về con người và cuộc đời như
những trang văn trong “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu.
o Bài học của người nghệ sĩ
“Văn chương không có gì riêng sẽ không là gì cả”, người nghệ sĩ trong hành
trình sáng tạo nghệ thuật luôn phải khám phá những hiện thực mới mẻ và được
thể hiện trong những phương tiện nghệ thuật đặc thù. Người đọc khi tiếp nhận
tác phẩm cũng phải khám phá được những nét độc đáo ấy để tác phẩm không bị
băng họa bởi thời gian.
III. Kết bài :
Khép lại tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa”, điều lắng lại trong lòng người đọc
chính là tâm trạng của người nghệ sĩ trước vẻ đẹp của thiên nhiên và hiện thực
đen tối trong cuộc sống của người đàn bà hàng chài. Qua đó, nhà văn Nguyễn
Minh Châu đã khẳng định sứ mệnh của người nghệ sĩ luôn gắn bó với cuộc đời.
Nghệ thuật chỉ có giá trị khi thực sự khám phá và phản ánh hiện thực cuộc sống.
Điều đó khiến nghệ thuật mãi bất tử với thời gian.