Professional Documents
Culture Documents
A. Giới thiệu
I. Tác giả
- “ Nhà văn không có quyền nhìn sự vật một cách đơn giản, mà nhà
văn cần phấn đấu để đào xới bản chất con ngươif vào các tầng sâu
lịch sử”
Có ý kiến cực đoan cho rằng Nguyễn Minh Châu phủ định nền văn học thời
chiến tranh và hình như phủ nhận thành quả sáng tác của chính mình. Đâu phải
như vậy nếu ta xét sự việc một cách bình tĩnh và khách quan.Nhà văn khẳng
định “cái hay” của văn học cách mạng ngày nay được đúc kết từ “bao nhiêu
trí tuệ, mồ hôi và cả máu” của các thế hệ Ở đây có lẽ “lỗi” của nhà văn là ở
chỗ dùng ngôn từ có màu sắc “cực đoan”, lời nói còn cao giọng quyết liệt. Con
lắc dao động mạnh thường được đẩy quá sang một bên tả hoặc hữu.
rước sau, Nguyễn Minh Châu chỉ “ hành quân” trên một đại lộ: con đường
chiến đấu vì quyền sống, vì quyền hạnh phúc của con người. Nói cách khác, đó
là con đường của chủ nghĩa nhân văn cách mạng vì con người – cho con người.
Về đại thể thì đúng là có hai chặng đường lớn – trước và sau 1975, hoặc chính
xác hơn – trước và sau đổi mới. Tuy nhiên, tư tưởng cách mạng vẫn là sợi chỉ
đỏ quán xuyến.
Không phải ngẫu nhiên Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh nói “Hãy cởi trói cho văn
nghệ” và cũng không phải ngẫu nhiên vào năm 1998, sau mấy kỳ đại hội Đảng,
Hội nghị Trung ương năm khóa VIII ban hành Nghị quyết về xây dựng và phát
triển nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm đà bản sắc dân tộc, rồi 10 năm sau
(1998), Bộ Chính trị ra Nghị quyết 23 về tiếp tục xây dựng và phát triển văn học,
nghệ thuật trong thời kỳ mới, khẳng định vai trò quan trọng của văn hóa
trong mối tương quan với chính trị và kinh tế, xã hội.
Cái đẹp tuyệt đỉnh của ngoại cảnh, của cuộc sống. Cuộc sống bấp bênh, dập
dềnh, trôi nổi của người dân chài. Hình ảnh ẩn dụ, hình tượng nghệ thuật: đó là
nghệ thuật, nghệ thuật thì ở ngoài xa, còn cuộc đời thì ở rất gần, rất thực.
Cái đẹp tuyệt đỉnh của ngoại cảnh, của cuộc sống. Cuộc sống bấp
bênh, dập dềnh, trôi nổi của người dân chài. Hình ảnh ẩn dụ, hình tượng
nghệ thuật: đó là nghệ thuật, nghệ thuật thì ở ngoài xa, còn cuộc đời thì ở
rất gần, rất thực.
+ “Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như
tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”
Con người xuất hiện làm cho bức tranh ngoại cảnh hài
hoà “từ đường nét đến ánh sáng”
Vẻ đẹp thơ mộng, lãng mạn này của thiên nhiên và con người
vùng biển đã đem đến cho nghệ sĩ Phùng niềm hưng phấn nghệ
thuật đặc biệt.
Theo quan điểm nghệ thuật duy mĩ, từ đó Phùng đã thoả mãn với
“Cái đẹp của ngoại cảnh” – hình ảnh của con thuyền nhìn từ xa
- Phát hiện đầy nghịch lí, phi nghệ thuật: Nghệ sĩ Phùng kinh
ngạc khi chứng kiến cảnh bạo hành của gia đình người đàn bà hàng
chài)
+ Người đàn bà xấu xí, không có sức sống: “Hình ảnh một người
đàn bà vùng biển, cao lớn, thô kệch. Mụ rỗ mặt. Mệt mỏi”
+ Người đàn ông cục mịch, hung bạo: “ Hình ảnh người đàn ông đi
sau. Tấm lưng rộng và cong như lưng thuyền. Mái tóc tổ qụa. Chân
đi chữ bát…”
- Cuộc đời vốn là bức tranh nhiều màu sắc, nhiều nghịch lý mà khi
nhìn vẻ bề ngoài khó lòng mà đánh giá. Nên ta cần có cái nhìn đa
diện, đa chiều
B. ĐỌC – HIỂU
I. Tình huống truyện
1. Ở ngoài bãi biển:
- Phát hiện đầy thơ mộng: Nghệ sĩ Phùng choáng ngợp trước vẻ
đẹp tuyệt vời của thiên nhiên vùng phá nước sinh động thơ mộng
+
Phùng hạnh phúc tột đỉnh vì bắt gặp được nét đẹp vô
cùng nghệ thuật của ngoại cảnh
+ “Vài bóng người lớn lẫn trẻ con ngồi im phăng phắc như
tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ”
Con người xuất hiện làm cho bức tranh ngoại cảnh hài
hoà “từ đường nét đến ánh sáng”
Vẻ đẹp thơ mộng, lãng mạn này của thiên nhiên và con người
vùng biển đã đem đến cho nghệ sĩ Phùng niềm hưng phấn nghệ
thuật đặc biệt.
Theo quan điểm nghệ thuật duy mĩ, từ đó Phùng đã thoả mãn với
“Cái đẹp của ngoại cảnh” – hình ảnh của con thuyền nhìn từ xa
đây chính là chân lí của sự toàn thiện
- Phát hiện đầy nghịch lí, phi nghệ thuật: Nghệ sĩ Phùng kinh
ngạc khi chứng kiến cảnh bạo hành của gia đình người đàn bà hàng
chài)
+ Người đàn bà xấu xí, không có sức sống: “Hình ảnh một người
đàn bà vùng biển, cao lớn, thô kệch. Mụ rỗ mặt. Mệt mỏi”
+ Người đàn ông cục mịch, hung bạo: “ Hình ảnh người đàn ông đi
sau. Tấm lưng rộng và cong như lưng thuyền. Mái tóc tổ qụa. Chân
đi chữ bát…”
2. Trong toà án huyện: Phùng và Đẩu ngạc nhiên khi người đàn bà
nhất định không chịu bỏ chồng
- Người đàn bà dù bị đánh đập, bị nguyền rủa mỗi ngày bởi người
chồng vũ phu nhưng khi tòa khuyên bà bỏ chồng thì bà lại van xin
“quý tòa bắt tội con cũng được, phạt tù con cũng được, đừng bắt
con bỏ nó”.
- Lí lẽ của người đàn bà:
+ Với bà “người đàn bà trên một chiếc thuyền không có đàn ông”
là rất khó khăn. Dù người đó có vũ phu thì cũng cần đến những lúc
sóng gió ngoài biển khơi.
+ Niềm vui của bà là được ngắm con cái ăn no, ngủ say và chờ đợi
những đôi lúc “vợ chồng con cái hòa thuận vui vẻ” Chấp nhận
tất cả vì các con, sống cho con chứ không sống cho mình
Phùng và Đẩu ngộ ra rằng: cuộc đời thì đa sự, con người thì đa
đoan.
Câu chuyện người đàn bà khiến Phùng và Đẩu một lần nữa
nhận thức sâu hơn về cuộc đời, rằng:
Cuộc sống mưu sinh có thể làm người hiền lành trở nên thô
bạo
Đằng sau vẻ xấu xí kia thì người đàn bà lại nhân hậu, vị tha,
hiểu đời
Vị chánh án nhận ra cuộc sống hôn nhân không dễ dàng giải
quyết được bằng cách dứt khoát như anh nghĩ.Nhận ra lòng
tốt của mình phi thực tế, anh bảo vệ luật pháp bằng sự thông
hiểu của sách vở, nên khi đứng trước cuộc sống địch thức
anh như kẻ nông nổi, ngây thơ “ một cái gì đó vỡ oà ra trong
đầu vị Bao Công của cái phố huyện vùng biển”
Nhà nhiếp ảnh nhận ra nghệ thuật thì đẹp đấy nhưng nghệ
thuật từ cuộc đời sinh ra vẫn nhiều khiếm khuyết. Hình thức
bên ngoài của người đàn bà không nói lên được lòng vị tha,
nhân hậu và nỗi đau bên trong. Người cán bộ đôi khi lại
chưa thể thấu hiểu vì còn thiếu trải nghiệm.
Tóm lại ý nghĩa TTH:
- Tình huống truyện khiến 2 nhân vật Phùng và Đẩu có sự thay đổi
trong nhận thức: Từ lầm lẫn, ngộ nhận, đến hiểu ra chân lí
- 3 tình huống truyện thể hiện quá trình nhận thức lại của nghệ sĩ
Phùng, (cũng là một hoá thân của Nguyễn Minh Châu) về ý thức
nghệ thuật: từ quan điểm nghệ thuật duy mĩ (nghệ thuật vị nghệ
thuật) đến nghệ thuật vị nhân sinh (nghệ thuật vì cuộc sống, con
người). Giữa nghệ thuật và đơì sống cần có sự gắn kết, hãy rút
ngắn khoảng cách giữa nghệ thuật và hiện thực
- Cuộc đời vốn là bức tranh nhiều màu sắc, nhiều nghịch lý mà khi
nhìn vẻ bề ngoài khó lòng mà đánh giá. Nên ta cần có cái nhìn đa
diện, đa chiều
“Vị trí của nhà văn là phải đứng trong lao khổ để đón nhận mọi vang động của
cuộc đời”
“chao ôi! Nghệ thuật không cần phải là ánh trăng lừa dối, cũng không nên là
ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia thoát ra từ những
kiếp lầm than vang dội lên mạnh mẽ trong lòng”
“không có câu chuyện cổ tích nào đẹp hơn câu chuyện do chính cuộc sống viết
ra”