You are on page 1of 13

Chương 10: Nhân vật chính (4)

***
Yoo Sangah bỗng hét lên, “Dokja-ssi! Coi chừng!”
Tôi theo phản xạ nhướng người về phía trước và tránh được một cú đấm đầy uy lực bay đến từ phía sau.
Lại là cú đấm đó, lại là nguồn năng lượng đó. Tôi cảm nhận được thứ gì đó đang té xuống người mình và
đá văng nó đi. Khỏi cần quay lại cũng biết cái gì đang đứng sau tôi.
Một loại quái vật hạng 9, ngọa quỷ. Chúng là con người bị ảnh hưởng năng lượng bóng tối và đột biến. Đó
là lý do khiến bọn ngọa quỷ được xếp vào những loài nguy hiểm nhất dù chỉ ở hạng 9. Lũ quỷ này được
tạo thành từ người thường, cơ bản thì chúng chẳng khác gì xác sống cả, nhưng nếu vật chủ của chúng là kẻ
nguy hiểm từ đầu thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Tôi nhìn thấy phù hiệu học sinh ở trước người nó cùng với cái đầu bị biến dạng.
“…Kim Namwoon.”
Kẻ vừa chết vì bị nổ tung đầu khi nãy giờ đã quay lại và nhắm thẳng đến tôi dưới dạng một ngọa quỷ. Vài
âm thanh phát ra từ cái cổ họng biến dị của hắn.
“Kuweeeoooh.”
[Kỹ năng độc nhất, Quan điểm của Toàn trí Độc giả Lv. 1 đã được kích hoạt!]
[Người này không còn ý thức. Kỹ năng Quan điểm của Toàn trí Độc giả sẽ bị hủy.]
Chết tiệt, y như những gì tôi nghĩ. Đùi tôi bị cào trúng bởi bộ móng tay đen ngòm dài quá cỡ của Kim
Namwoon. Một cơn đau tựa như lửa đốt nhanh chóng lan ra khắp chân tôi. Lớp da mà đến cả một con dao
còn không đâm xuyên qua nổi giờ lại bị xé nát chỉ với móng tay. Đây cũng chính là lý do khiến ngọa quỷ
trở nên nguy hiểm. Một khi đã biến thành quỷ thì kẻ đó sẽ mạnh hơn nhiều lần so với khi còn là người.
“Yoo Sangah-ssi, đi ngay―” Tôi cảm thấy thứ gì đó khi còn đang nói. Không cần nhìn lại, tôi cũng hiểu
được chuyện gì đang diễn ra.
“Thả tôi ra! Thả ra! Dokja-ssi! Dokja-ssi!”
Han Myungoh, kẻ mới khi nãy còn phải đi khập khiễng, giờ đã đang bế Yoo Sangah trên vai và băng qua
cây cầu với một tốc độ đáng kinh ngạc.
[Vị hoàng đới ‘Kẻ Mưu phản Bí mật’ ngưỡng mộ cách bạn để kẻ khác lừa gạt mình dễ dàng.]
[Vị hoàng đới ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa Thiêng’ ấn tượng với sự hy sinh của bạn.]
[100 xu đã được tài trợ.]
…Đúng vậy thật. Lên cả kế hoạch để bỏ tôi lại luôn à? Cơ mà, cách hắn chạy có hơi lạ. Dù chỉ dùng có một
chân, hắn lại đang chạy với vận tốc của một vận động viên Olympic. Đây không thể là chiêu thức độc nhất
của tên Han Myungoh bụng bự đó được. Do đó, nó phải là dấu ấn đến từ hoàng đới của hắn.
Tôi biết hoàng đới nào cung cấp dấu ấn đó. Nó là Ngựa Chiến Một chân. Tôi dùng Danh sách Nhân vật lên
Han Myungoh từ phía xa.
[‘Danh sách Nhân vật’ không thể lấy thông tin từ người này.]
Lại lần nữa, Danh sách Nhân vật không hoạt động. Theo những gì tôi nhớ, dấu ấn ‘Ngựa Chiến Một chân’
đến từ hoàng đới Kẻ lừa đảo Què quặt. Kẻ lừa đảo Què quặt không có dấu ấn nào liên quan đến rào chắn
tinh thần. Hơn nữa, Han Myungoh cũng không thể sở hữu kỹ năng đó ngay từ đầu được. Nói cách khác,
kỹ năng của tôi thi triển thất bại không phải là vì những kỹ năng của Han Myungoh.
…Tôi thật ngu mà. Tôi nhìn vào màn hình tin nhắn đang trôi nổi trước mặt rồi cười trừ.
[Người này chưa được đăng ký trong ‘Danh sách Nhân vật’.]
Tôi luôn phức tạp hóa cái ý nghĩa thực sự của nó. Danh sách Nhân vật chỉ đọc được thông tin từ những
nhân vật thôi. Yoo Sangah và Han Myungoh là những nhân vật không xuất hiện trong Con đường Sinh
tồn. Họ sống sót được là vì tôi đã cứu họ. Danh sách Nhân vật không đọc được thông tin của họ cũng là lẽ
tự nhiên thôi.
“Gruk! Gruk! Gruk!”
Ở một phía là Kim Namwoon cùng đám ngọa quỷ. Phía còn lại là Han Myungoh đã chạy được quá nửa cây
cầu. Lee Hyunsung và Lee Gilyoung cũng đã vào vùng an toàn rồi nên tôi không thể nhờ họ giúp được.
Quả thật là túng quẫn mà. Tôi không thể tự mình băng qua cầu được. Tôi cần nhanh chóng động trí. Liệu
tôi có nên bắt một con ngọa quỷ rồi cùng nó băng qua cầu không? Cũng đáng để thử, nhưng tỉ lệ thành
công là quá thấp. Như cái tên của chúng, chúng được xếp vào loại không phải con người, có nghĩa là không
được tính là một người.
“Kuaaaack!”
Vài con bị mất cân bằng và té khỏi cây cầu. Những con ngọa quỷ đó bị biến thành mồi cho con ngư long.
Như một con piranha, trong chớp mắt thôi con ngư long cắn nát xác của chúng thành từng mảnh nhỏ. Nỗi
sợ lại lấn chiếm tôi lần nữa.
Chỉ cần số người trên cầu là ‘lẻ’ thôi, tôi sẽ phải chịu chung số phận với chúng. Việc băng qua một mình là
bất khả thi rồi. Tính sao đây?
“…Cứ chầm chậm cũng được.” Tôi lẩm bẩm và cố gắng kiểm soát bản thân. Ngay bây giờ, điều tôi cần
nhất là phải bình tĩnh. Vẫn còn một vài phương pháp khác mà, nhưng điều quan trong trước mắt là phải
giải quyết bọn chúng. Tôi điều chỉnh lại nhịp thở và bước về phía đám quỷ.
“Kuweeok?”
May thay, không khó để dụ chúng rơi xuống nhờ vào quán tính. Tôi làm giảm số lượng của chúng đi bằng
cách đều đặn đẩy từng con khỏi cây cầu. Đồng hồ của con dokkaebi trôi nổi trên không trung vẫn đang
tính giờ. Thời gian còn lại trước khi kịch bản kết thúc là 15 phút.
“Hầy…”
Một bộ móng tay bay về phía tôi từ điểm mù và đâm xuyên qua xương bả vai của tôi. Dù tôi có bình tĩnh
đến thế nào đi nữa, dù tôi có nắm được bao nhiêu thông tin đi nữa, tôi vẫn không thể tránh được vì cái cơ
thể yếu đuối này.
“Kuwoooook!” Đòn tấn công của con ngọa quỷ Kim Namwoon hoang dại càng lúc càng nhanh hơn.
Vai trái.
Đùi phải.
Đỉnh đầu.
Tôi phải phá bỏ cái thế này trước. Tôi né được đòn cào của hắn trong gang tấc và đá vào chân hắn.
“Kyah?”
Hắn đã không còn giác quan nào nữa nên cũng chẳng biết đau là gì. Tôi lùi lại, chạm lưng vào một thanh
sắt gãy vụn. Tôi có thể nghe thấy tiếng nước cuộn do con ngư long bên dưới chân cầu gây ra
[Một vài hoàng đới đang vui sướng trước nghịch cảnh của bạn.]
[Các hoàng đới đã tài trợ bạn 200 xu.]
Tôi đang dần dần thu thập thêm xu. Giờ tôi đã có 5,000 xu trong túi. Nó là một con số hùng vĩ trong
khoảng thời gian đầu này.
[Chà, ngươi khá giỏi trong việc sống sót đấy. Nào nào! Liệu có vị hoàng đới nào sẽ giúp đỡ người bạn bé
nhỏ này không?] Lại là giọng điệu như thương gia của con dokaebi.
Tôi muốn xé nó ra thành từng mảnh.
[Trời ơi, không có một ai sao?]
Dĩ nhiên. Sẽ rất lấy làm lạ nếu có một hoàng đới nào đó đứng ra hỗ trợ cho tôi sau những gì đã xảy ra ở sự
kiện Chọn lọc Bảo trợ.
[Ta đã nói gì nhỉ? Đáng lẽ ngươi nên lựa chọn thật kỹ khi còn có cơ hội. Thật thảm hại mà.]
Kim Namwoon vẫn tiếp tục tấn công tôi hết lần này đến lần khác, hắn gây ra thương tích ở phần eo tôi. Dĩ
nhiên, tôi cũng đâm vào phần bụng trái của hắn bằng con dao. Nhờ vậy mà ruột gan của hắn đang treo
thòng lòng ra ngoài như một đống dây thừng. Nhưng để giết một con ngọa quỷ thì cần phải phá hủy trái
tim của nó. Tuy nhiên, lớp da bao quanh quả tim là dày nhất. Chỉ mình con dao Quân đội Thụy Sĩ thì vẫn
chưa đủ để đâm xuyên qua nó.
Khốn nạn, giá mà tôi có một kỹ năng chiến đấu thì tôi giờ đâu phải khổ sở như thế này.
[Kỹ năng độc nhất ‘Dấu trang’ đã được kích hoạt.]
…Dấu trang?
[‘Dấu trang của Nhân vật’ đã được kích hoạt.]
[Vị trí Dấu trang Có sẵn: 3]
[Đang liệt kê danh sách những dấu trang.]
[Những người được Liệt kê trong Vị trí Dấu trang]
1. Ác quỷ Ảo tưởng Kim Namwoon (Độ hiểu biết 25).
2. Thanh Gươm Sắt Lee Hyunsung (Độ hiểu biết 35).
3. Trống.
…Dấu trang. Tôi đã đọc hơn 3000 chương của Con đường Sinh tồn nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tên kỹ
năng này. Dù thế, chỉ bằng trực giác thôi mà tôi đã biết cách sử dụng nó.
“Kích hoạt dấu trang số một.”
Trong đầu tôi xuất hiện cảm giác của những trang sách đang được giở ra. Chính là những cảnh có mặt Kim
Namwoon trong Con đường Sinh tồn.
「Hahahahat! Người ta đang tràn đầy sức mạnh! 」
「Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi!」
「Một thế giới mới cần có những luật lệ mới.」
Những kí ức của Kim Namwoon tràn về và toàn bộ hệ thống dây thần kinh vận động của tôi bắt đầu chạy
hết công sức. Sức mạnh của một người khác đang trỗi dậy bên trong tôi.
[Dấu trang số một đã được kích hoạt.]
[Cấp của kỹ năng Dấu trang vẫn còn thấp, rút ngắn thời gian kích hoạt.]
[Thời gian Kích hoạt: Một phút.]
Một phút. Vậy là đủ rồi.
[Hiểu biết của bạn về nhân vật này vẫn còn thấp, nên chỉ có một phần của kỹ năng người này được kích
hoạt.]
[Hắc hóa Lv. 1 đã được kích hoạt.]
Hơi thở của Kim Namwoon trở nên nặng nhọc khi hắn tiến gần đến tôi. Cơ thể hắn được bao phủ bởi năng
lượng bóng tối thứ mà có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của tôi. Tôi tập trung sức mạnh lại ở gót chân
và lao về phía hắn. Nếu tôi và hắn có cùng kỹ năng, tôi chắc chắn là mình sẽ không thua.
Ngay lúc này, tôi chính là Kim Namwoon. Tôi chính là tên sát nhân điên loạn đã từng làm bá chủ của thế
giới ‘Con đường Sinh tồn’ cùng với têm nhân vật chính. Nếu sử dụng Hắc Hóa đúng cách, Ác quỷ Ảo
tưởng sẽ gần như bất bại trên chiến trường.
“Kyaaack!”
Con dao Quân đội Thụy Sĩ đâm xuyên qua lớp cơ bắp và thịt của Kim Namwoon. Cắm thẳng từ phần vai
trái xuống tận tim hắn. Cơ thể của hắn loạng choạng. Nếu hắn vẫn còn mắt, thì giờ chúng sẽ đang nhìn
chằm chằm vào tôi.
“Kuoh, giết. Ohhh. C.h.ế.t” Một tên thanh niên luôn tiêu cực với thế giới và hằng ao ước được thoát khỏi
nó. Nếu Con đường Sinh tồn không bắt đầu, thì có lẽ hắn đã thi vào một trường đại học nào đó và tận
hưởng cuộc sống sinh viên của mình.
“…Không, muốn… chết”
Tôi nhìn Kim Namwoon rơi khỏi cây cầu mà chẳng buồn nói lời từ biệt. Dù cho hắn có là nhân vật mà tôi
ghét, tôi vẫn cảm thấy những xúc cảm lạ lẫm nơi hắn.
[Hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Kim Namwoon’ đã gia tăng.]
[Dấu trang số một đã bị vô hiệu hóa.]
Một cơn mệt mỏi ập đến ngay sau khi kỹ năng biến mất. Thật vất vả mà, rất rất vất vả.
“Kuwoooook!”
Chỉ còn lại 10 phút. Vẫn còn rất nhiều ngọa quỷ đang di chuyển đến chỗ tôi. Sẽ thật vô lý nếu chiến đấu với
chúng chỉ với thể chất Lv. 10. Tuy nhiên, ngay từ đầu, tôi chưa từng có ý định xử lý chúng một mình. Khá
là muộn nhưng chắc hắn cũng sắp sửa xuất hiện rồi.
Kwajik! Kwajijijik!
Âm thanh xương gãy vang lên đúng như tôi mong đợi. Tôi biết mà. Hắn sẽ luôn làm những chuyện liều
lĩnh để đạt được thành từu và nhận nhiều tài trợ hơn.
Kwajijik! Nghe giòn tan.
Rõ ràng đó là âm thanh của cơ thể con người va chạm với nhau, nhưng nghe kĩ thì lại giống tiếng thịt bị
nghiền hơn. Thực ra, tôi đã thu thập được chừng này xu và nghĩ rằng chúng đã đủ để tôi đứng ra thách
thức tên nhân vật chính. Nhưng giờ tôi đã nhận ra là mình sai lầm đến mức nào. Từ phía tàu điện ngầm,
xác của bọn ngọa quỷ văng lên tứ tung, như thể bị một chiếc xe tăng cán qua vậy. Đây là do một ‘con
người’ làm sao?
“Kyaack?”
Những con ngọa quỷ không đầu nhận ra có chuyện gì lạ và bắt đầu quay lại phía sau. Tuy nhiên, đã quá
trễ cho chúng rồi. Hắn tiêu diệt toàn bộ bọn quỷ và xuất hiện trước mặt tôi. Một thế lực áp đảo mà chẳng
cần lấy vũ khí. Hắn đánh chết lũ quỷ chỉ với tay không.
“Ngươi, ngươi là ai?”
Ánh mắt lạnh lùng của hắn quay sang phía tôi. Theo phản xạ, tôi bật Danh sách Nhân vật lên để trấn áp nỗi
sợ.
[Chiêc thức độc nhất, Danh sách Nhân vật đã được kích hoạt.]
[Có quá nhiều thông tin về người này. Danh sách Nhân vật được chuyển hóa thành Danh sách Tóm tắt.]
[Danh sách Tóm tắt]
Tên: Yoo Jonghyuk.
Thuộc tính: Hội sinh (lần thứ 3) (Thần thoại), Game thủ Chuyên nghiệp (Hiếm)
Chiêu thức Độc nhất: Thần Nhãn Lv. 8, Chiến đấu Giáp lá cà Lv 8, Luyện tập Vũ khí Lv. 8, Rào chắn Tinh
thần Lv. 5, Đàn áp Đám đông Lv. 5, Lý lẽ Lv. 5, Phát hiện Nói dối Lv. 4…
Danh sách những chiêu thức độc quyền trải dài hàng hà sa số. Trước khi tôi kịp nhìn xong danh sách thì
một bàn tay thô cứng đã tóm lấy cổ tôi.
“Ngươi, làm thế quái nào mà ngươi còn sống?”
‘Cách đầu tiên’ để sống sót trong một thế giới đổ nát. Bằng chứng cho phương thức đó đang đứng ngay
trước mặt tôi đây. Hội sinh Giả Yoo Jonghyuk. Mọi bi kịch của thế giới đều bắt đầu với kẻ này. (TL: Hội
sinh cũng giống như chơi game vậy, sau khi chết sẽ quay lại điểm đã lưu. ‘Nhân vật chính’ cũng có cùng
khả năng như vậy.)

436 total views, 3 views today


Chương 11: Nhân vật chính (5)
Sẽ thật nực cười nếu có ai nhìn thấy cảnh này. Một người đàn ông to lớn lại đang bị túm cổ và nhấc lên
không khác gì một con khỉ. Tôi trông thấy Lee Hyunsung đang nhìn về hướng này từ phía bên kia cây cầu.
Mặt anh ta hiện rõ một nỗi lo lắng vì không thể thấy những gì đang xảy ra ở bên này. Là vì hiệu ứng của
chốt an toàn. Tôi có thể nhìn thấy họ nhưng họ lại không thể nhìn thấy tôi.
“Tên.” Yoo Jonghyuk ra lệnh.
“Cái gì?”
“Tên ngươi là gì?”
Cái cách ăn nói lãnh đạm này, giống hệt như một nhân vật chính vậy. Sẽ chẳng hay gì nếu tôi khiêu khích
hắn bây giờ.
“Kim Dokja.”
“Một cái tên lạ.”
“Tôi nghe vậy nhiều rồi.”
Đột nhiên, Yoo Jonghyuk đấm vào bụng tôi làm nó co thóp lại như thể ruột gan của tôi như muốn lộn hết
ra ngoài.
“…Ugh.”
Dù da của tôi đã dày đến độ dao còn phải bật lại, thế mà cú đấm đó vẫn khiến tôi phải đau đớn đến vầy.
“Ngươi có một cơ thể tốt đấy. Ngươi cũng biết cách dùng xu rồi à?”
“Cũng giống như cậu thôi…”
Bam. Hắn lại đánh vào bụng tôi lần nữa. Tôi cố gắng lắm mới nuốt trôi được tiếng rên đau đớn. Gã này,
cấp độ sức mạnh của hắn ít nhất cũng phải là 15. Dù mới chỉ có một kịch bản chính và một kịch bản phụ
thôi, thế mà hắn đã đạt đến mức độ này rồi. Quả thật, người thường không thể so sánh với quái vật bẩm
sinh được.
“Không vặt vẵn nữa. Hỏi gì trả lời đấy. Rõ chưa?”
Tôi không trả lời hắn. Dù tôi đã dự tính đến tình huống này rồi. Nhưng đây lại chính là tình huống tệ hại
nhất mà tôi muốn tránh bằng mọi giá. Ngay từ đầu thì Yoo Jonghyuk đã là một kẻ rất đáng sợ rồi. Nhân
cách cả hắn đã bị bào mòn sau ba lần hội sinh. Những nguyên tắc của hắn cũng bị cắt bỏ để có thể giữ lại
nhận thức về sự tồn tại của mình. Yoo Jonghyuk hiện tại sẽ không ngần ngại làm bất cứ chuyện gì để đạt
được mục đích.
“Trả lời mau?”
“…Rồi.”
“Dùng kính ngữ đi.”
“Nếu tôi không muốn thì sao?”
Lần này, tôi giơ cả hai tay lên để chặn lại cú đấm. Cơn đau lan tỏa khắp cánh tay tôi như thể toàn bộ xương
cốt đã vỡ vụn vậy. Yoo Jonghyuk trông có hơi bất ngờ.
[Nhân vật ‘Yoo Jonghyuk’ đang cảnh giác với bạn.]
Dù vậy cũng chẳng sao cả. Làm gì có chuyện tôi chịu biến thành túi cát chỉ vì hắn là nhân vật chính.
“Tôi xin lỗi nhưng cậu trẻ tuổi hơn tôi đấy, game thủ chuyên nghiệp Yoo Jonghyuk-ssi. Vậy nên, cậu mới là
người phải dùng kính ngữ.”
“…Ngươi biết ta là ai?”
“Tôi biết. Tôi là nhân viên của một công ty phát triển trò chơi.” Tôi nói dối hắn. Dù tôi có là nhân viên của
một công ty như thế đi nữa, tôi cũng không thể nhớ hết tên của các tuyển thủ chuyên nghiệp được. Hơn
nữa, mãi đến tận khi nãy, thì ‘Yoo Jonghyuk’ vẫn chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết. “Cậu rất nổi tiếng.
Tôi đã từng có thời là fan hâm mộ của cậu.”
Nổi tiếng chỉ là dựa trên cốt truyện mà thôi. Tuy vậy, tôi không nói dối về phần ‘fan hâm mộ’. Tôi đã từng
yêu, ghét, tức giận và cổ vũ cho Yoo Jonghyuk. Đó chính là lý do mà tôi gắn bó với Yoo Jonghyuk trong
suốt hơn 3000 chương truyện.
“Fan. Ta đã không nghe từ đó từ rất lâu rồi.” Trong mắt Yoo Jonghyuk hiện lên những ánh nhìn hoài niệm,
như thể đang đắm chìm trong ký ức vậy. Tuy nhiên, không lâu sau, hắn lại lên tiếng. “Ta sẽ bỏ qua cho sự
thất lễ khi nãy, nhưng đừng tưởng tình thế của ngươi đã thay đổi.”
“Tôi cũng thấy thế mà.”
Tôi nhìn xuống hai cái chân đang đung đưa trong không khí của mình.
Yoo Jonghyuk nói, “Ta có một thứ muốn hỏi.”
“Hỏi đi.”
“Làm sao mà ngươi sống sót được trên toa tàu đó?”
Đúng ngay câu mà tôi dự đoán.
“Cậu sẽ tha cho tôi nếu tôi trả lời chứ?”
“Để ta xem đã.”
Hắn đang nói dối. Nhìn mặt hắn thôi là tôi biết rồi. Bởi tôi chính là độc giả duy nhất của Con đường Sinh
tồn mà. Vô số những tình huống khả thi đang được mô phỏng trong đầu tôi lúc này. Tôi nên nói gì để
thuyết phục cái tên hội sinh khốn kiếp này đây?
[Hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Yoo Jonghyuk’ đã gia tăng.]
[Hiểu biết của bạn về người này đã rất cao.]
…Huh?
[Đã đạt đủ điều kiện để kích hoạt kỹ năng đặc biệt ‘Quan điểm của Toàn trí Độc giả’ giai đoạn 2!]
[Bạn có muốn kích hoạt kỹ năng đặc biệt không?]
Ngay sau đó, những suy nghĩ trong đầu hắn đổ vào tâm trí tôi như một thác nước.
「 Đáng lẽ chỉ có Lee Hyunsung với Kim Namwoon là còn sống từ toa tàu đó. 」
「 Thế mà Kim Namwoon lại chết trong khi những kẻ khác lại sống sót. 」
「 Làm thế nào mà tên này thoát được chứ? 」
「 Hắn là kẻ quái nào đây? 」
「 Moi móc mọi thông tin từ hắn. Rồi nếu tìm thấy bất cứ yếu tố gây nhiễu loạn nào… Giết. 」
Rõ ràng là tôi đang trong một tình thế đầy khủng hoảng, thế nhưng khóe miệng tôi lại không thể ngừng
mỉm cười. Thời gian còn lại của kịch bản là 5 phút.
Tôi bắt đầu kể câu chuyện của mình. Tôi kể lại bằng cách ván tắt, rõ ràng và chính xác nhất có thể. Từ ngay
lúc mà con ‘dokkaebi’ xuất hiện trong toa tàu cho đến đoạn cuối của kịch bản đầu tiên. Dĩ nhiên, tôi bỏ qua
những kỹ năng đặc biệt của mình và vài thông tin quan trọng khác.
“…Ngươi hoàn thành kịch bản bằng cách giết côn trùng?”
“Chúng tôi chỉ gặp may thôi.”
Yoo Jonghyuk cũng bất ngờ đến nỗi quên luôn cả chuyện hắn đang há miệng.
「 Tương lai đã thay đổi hoàn toàn rồi. 」
Hắn có vẻ rất sốc. Nguyên gốc thì, những người trong toa tàu 3807 sẽ tự giết hại lẫn nhau, và chỉ có Lee
Hyunsung cùng Kim Namwoon là còn sống.
“Ngươi quan sát tốt đấy. Làm sao mà ngươi biết là có côn trùng trên tàu?”
Sát khí lấp đầy ánh nhìn của Yoo Jonghyuk trong khi những suy nghĩ của hắn tiếp tục chạy qua đầu tôi.
「Tên này cũng là một hội sinh giả sao? 」
「Nếu vậy, mình phải giết hắn ngay bây giờ. 」
Kẻ làm chuyện xấu sẽ luôn có tật giật mình. Cũng không bất ngờ nếu hắn hiểu nhầm về tôi. Tôi nhanh
chóng nói tiếp. “Có một vụ nổ.”
“Vụ nổ?”
“Tôi tìm thấy được cái lưới đựng côn trùng vì có một vụ nổ từ toa tàu phía trước.”
Cơ thể Yoo Jonghyuk như đông cứng lại trước những lời đó. “Giải thích rõ ràng hơn đi.”
“Khi vụ nổ đó xảy ra, có một thằng bé té xuống và làm rơi tấm lưới bắt côn trùng của nó. Tôi chỉ tình cờ
lượm được thôi.”
“…Trùng hợp đến mức đáng nghi ngờ.”
“Sự trùng hợp lúc nào mà chẳng đáng ngờ. Nếu cậu không tin tôi, thì cứ hỏi những người đằng sau chốt đó
là được. Thằng bé đang đứng ở kia là nó đấy.”
Phía sau rào chắn an toàn là đường đến Trạm Oksu, ai cũng đang nhìn về phía bên này. Kịch bản vẫn chưa
kết thúc nên họ không thể tiếp cận hay nói chuyện với chúng tôi được. Yoo Jonghyuk nhìn qua phía họ
nhưng cũng không có dấu hiệu rung động nào. Ánh mắt của hắn thay đổi và những ký ức như thuộc về
Yoo Jonghyuk lại vụt qua tâm trí tôi.
「Hiểu rồi. 」
「Là vụ nổ. 」
「Tên này không phải là một hội sinh giả. 」
「Hắn không làm thay đổi tương lai. Mà ngược lại, chính tương lai đã thay đổi.」
「Tất cả là do mình. 」
Tôi đã chứng kiến những người trên toa tàu ấy chết trong đau đớn dưới vụ nổ khủng khiếp kia và Yoo
Jonghyuk thì chỉ vô cảm đứng nhìn.
「 Là vì mình đã bắt đầu giết họ, không như những lần khác. 」
Nhờ vào tác động của kỹ năng Quan điểm của Toàn trí Độc giả mà tôi có thể cảm nhận được nỗi đau tinh
thần và những khổ chịu của Yoo Jonghyuk.
“Cậu đã hỏi xong chưa?” Tôi nói.
“…Rồi.”
“Vậy cậu để tôi đi được chứ? Hơn nữa, sao không cùng bọn tôi đến trạm Oksu luôn đi. Kịch bản cũng
không còn nhiều thời gian nữa đâu.
“Vẫn có gì đó không đúng.” Tuy nhiên, không phải tự nhiên mà nhân vật chính lại được gọi là nhân vật
chính. “Mọi thứ ngươi nói đều quá hợp lý.”
Tôi chưa từng thấy một nhân vật chính nào cẩn trọng như Yoo Jonghyuk.

Advertisements
「 Một tân binh không thể nào bình tĩnh đến vậy được. 」
「 Hắn hòa nhập với những thay đổi thế giới này nhanh đến dị thường. 」
「 Có lẽ chính hắn đã giết Kim Namwoon. 」
「 Hắn đã vượt quá mức hữu dụng và trở nên nguy hiểm rồi. 」
Con mắt bên phải của Yoo Jonghyuk bắt đầu phát ra những tia sáng màu vàng. Tôi biết hắn đang làm gì.
Thực ra, hắn mà không sử dụng ‘thứ đó’ mới là lạ đấy. Thần Nhãn. Kỹ năng thẩm định mạnh nhất của Yoo
Jonghyuk. Thần Nhãn là một kỹ năng hạng SS cho phép người dùng nhìn thấy bảng chỉ số cũng như
những thông tin bí mật của người khác.
Hắn mà dùng nó thì tôi sẽ không thể che dấu danh tính của mình được nữa. Nhưng ngược lại thì, đây cũng
không hẳn là chuyện xấu. Tôi vẫn chưa biết ‘thuộc tính’ và ‘kỹ năng’ của mình là gì. Nếu Yoo Jonghyuk
nhìn thấy được thông tin của tôi, thì tôi cũng sẽ có cơ hội để hiểu thêm về chính mình.
[Kỹ năng đặc biệt, ‘Bức tường Thứ tư’ đã được kích hoạt!]
[Bức tường Thứ tư đã phát hiện tầm sử dụng của kỹ năng Thần Nhãn!]
Những ánh lửa đột nhiên bắn ra ngoài và làm cơ thể Yoo Jonghyuk chao đảo.
「…Kuk, cái gì? 」
Yoo Jonghyuk che con mắt phải lại và mơ hồ nhìn tôi. “Ngươi… danh tính của ngươi là gì?”
[Kỹ năng đặc biệt Bức tường Thứ tư đã ngăn chặn Thần Nhãn!]
Tôi không biết rằng mình sở hữu một kỹ năng có thể phòng thủ được cả Thần Nhãn đấy. Sau Dấu Trang,
giờ lại là Bức tường Thứ tư. Chuyện này thật phức tạp. Yoo Jonghyuk sẽ không còn tin tôi nữa.
「 Mình phải giết hắn ngay tại đây. 」
Hắn không tin tưởng những người mà hắn không thể hiểu.
“Yoo Jonghyuk.” Thế thì tôi cũng cần thay đổi kế hoạch. “Cậu cần một đồng đội đáng tin cậy.”
“…Ý ngươi là gì?”
“Cậu không thể hoàn thành kịch bản thứ 46 một mình được. Chẳng phải cậu đã biết rõ chuyện rồi này
sao?”
Yoo Jonghyuk nheo mày lại trước những lời tôi nói. “Làm sao mà ngươi biết được chuyện này? Liệu
ngươi―”
“Tôi là ai không quan trọng.” Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt của Yoo Jonghyuk và nói tiếp, “Quan trọng là tôi
có thể giúp cậu.”
「 Hắn không phải là một hội sinh giả. Nếu hắn có khả năng hội sinh thì mình không thể không biết hắn
được. 」
「 Vậy tên này là ai? 」
「 …Phải chăng? 」
Nếu tôi không thể giấu bài nữa và bài của tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, vậy thì chỉ còn một cách mà thôi.
Chính là khiến hắn hiểu nhầm những bước đi của tôi.
“Yoo Jonghyuk, tôi biết những tương lai mà cậu chưa từng biết.”
[Nhân vật ‘Yoo Jonghyuk’ đã sử dụng kỹ năng ‘Phát hiện Nói dối’.]
[Phát hiện Nói dối đã khẳng định những lời bạn nói là sự thật.]
Yoo Jonghyuk dần dần mở to mắt. “…Làm sao mà?”
“Còn sao nữa?”
「 Không đời nào. Còn có một tiên tri khác ngoài Anna Croft sao? Lại còn ở ngay Hàn Quốc này nữa? 」
Tiên tri. Trong Con đường Sinh tồn, đây là thuộc tính duy nhất có thể nhìn thấy tương lai và có nội tại ‘vô
hiệu hóa mọi kỹ năng thẩm định.’ Thực ra, chỉ có một người duy nhất sở hữu thuộc tính ‘tiên tri’ trong thế
giới của Con đường Sinh tồn mà thôi.
「 Chỉ có tiên tri mới kháng lại được kỹ năng Thần Nhãn của mình. 」
Tôi không trả lời mà chỉ nhìn Yoo Jonghyuk đang cắn môi.
“Ngươi có thể dùng ‘Thấu thị Tương lai’ không?”
“Cũng tương tự như thế.”
“Ngươi biết là ta sẽ tới đây.”
“Đúng vậy.”
「 Hiểu rồi. Nếu tên này là một tiên tri thật thì tất cả những hành động của hắn đều thuyết phục. 」
Dòng chảy đang thay đổi. Yoo Jonghyuk cũng đã bắt đầu dao động. Đây là cơ hội duy nhất của tôi.
“Tôi biết Yoo Jonghyuk có một năng lực đặc biệt. Cậu cũng biết vài thứ về tương lai. Đúng chứ?”
“…”
“Nhưng những những kiến thức đó không bao giờ hoàn hảo cả.” Điểm yếu duy nhất của một hội sinh giả
đó là tương lai sẽ thay đổi nếu họ dùng thông tin về tương lai mà họ biết. Nói cách khác, tất cả hội sinh giả
cuối cùng cũng đều sống trong một ‘thế giới mà họ không hề hay biết.’ “Hãy để tôi làm đồng đội của cậu.
Tôi có thể lấp đầy những thông tin mà cậu còn thiếu.”
Hiện tại, đối với Yoo Jonghyuk thì không có một đồng đội nào tốt hơn là một ‘tiên tri.’ Thực ra, bản thân tôi
lúc này cũng có thể đóng một vai trò tương tự như là tiên tri vậy. Chính bởi vì tôi là độc giả duy nhất của
câu chuyện này.
[Còn một phút trước khi kịch bản kết thúc.]
Yoo Jonghyuk cúi đầu xuống và bắt đầu suy nghĩ.
「 Một tiên tri chắc chắn sẽ rất hữu ích. 」
[Còn 50 giây trước khi kịch bản kết thúc.]
「 Không chỉ kịch ở bản thứ 46, mà còn còn lúc phải chiến đấu với ‘Zarathustra.’ Nhưng… liệu mình có thể
tin tưởng hắn không? 」
[Còn 40 giây trước khi kịch bản kết thúc.]
「 Đồng đội. 」
Cuối cùng, Yoo Jonghyuk ngẩng đầu lên trong khi tôi nhìn vào cái đồng hồ với một tâm trạng đầy khó
chịu. “Ta đã quyết định rồi. Ngươi sẽ trở thành đồng đội của ta.”
[Nhập tâm quá mức đã bào mòn trí lực của bạn nặng nề.]
[Kỹ năng đặc biệt, Quan điểm của Toàn trí Độc giả đã bị tắt.]
Tôi không biết là do sự mệt mỏi hay cảm giác an tâm của mình mà kỹ năng đó đã bị ngừng. Yoo Jonghyuk
bắt đầu đưa tôi qua ‘Cây cầu Số chẵn.’ Dĩ nhiên, tôi vẫn bị hắn túm cổ nhưng… tôi nghĩ mọi chuyện từ giờ
sẽ ổn thôi. Tôi đã thuyết phục được tên hội sinh chết dẫm này và đang ở một vị thế khá tốt. Chúng tôi băng
qua gần hết cây cầu và đang đứng trước khu vực an toàn thì Yoo Jonghyuk đột nhiên dừng lại.
“Ta sẽ hỏi thêm một câu cuối cùng nữa.”
“Cái gì?”
“Nếu ngươi thực sự là một tiên tri, thì ngươi có thể nhìn thấy tương lai này đúng không?”
Vào khoảnh khắc mà tôi nhìn vào cặp mắt lạnh lùng của Yoo Jonghyuk, một cơn ớn lạnh nổi lên trên khắp
người tôi. Bài kiểm tra của hắn vẫn chưa kết thúc. Hắn bắt đầu nắm chặt cổ tôi hơn.
“Keok.”
Hắn giơ tôi lên cao hơn nữa, có một cơn gió nhẹ thoảng qua chân tôi. Bên dưới tôi là bờ vực của cái chết.
Mùi tanh của máu và mùi hôi từ Sông Hàn trộn lẫn với nhau cùng những con ngư long đang mở to miệng
nhảy lên đớp mồi.
“Nói xem, liệu ta có thả hay không?”
Lần đầu tiên kể từ khi kịch bản bắt đầu, tôi sợ đến nỗi chảy cả mồ hôi. Phải nói gì đây. Dù cho không đọc
được suy nghĩ của hắn nữa, tôi vẫn hiểu rõ hắn ta hơn bất kỳ ai khác. Tôi nhắm mắt lại và suy nghĩ về Yoo
Jonghyuk.
[Còn 20 giây trước khi kịch bản kết thúc.]
Rồi tôi đi đến một kết luận.
“Yoo Jonghyuk.”
Tôi đã biết rõ hắn sẽ làm gì rồi. Dù có suy nghĩ thế đến nào đi nữa, thì cũng chỉ có một kết cục duy nhất khi
đối mặt với Yoo Jonghyuk. Tôi nhìn xuống con ngư long khổng lồ bên dưới rồi nói. “Tôi có hai điều muốn
nói trước.”
“…Nói gì?”
“Một, tôi không phải tùy tùng của cậu. Nên hy vọng cậu sẽ đối xử công bằng với tôi từ giờ trở đi.”
“…”
“Hai, tôi sẽ hợp tác với cậu nhưng cậu cũng phải hứa là sẽ hợp tác với tôi.”
Yoo Jonghyuk nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thú vị rồi gật đầu. “Vậy, câu trả lời của ngươi là gì?”
Tôi cười vào hắn và nói, “Thả cái tay của mày ra rồi cút đi, thằng khốn chết tiệt.”
Đột nhiên lực nắm ở cổ tôi biến mất. Tôi lập tức bị trọng lực kéo xuống. Tôi nhìn vào bản mặt của Yoo
Jonghyuk khi đang rơi. Hắn đang mỉm cười rạng rỡ như thể vừa gặp chuyện gì rất vui vậy.
Thằng chó chết.
“Ta tin ngươi. Ngươi nhất định là một tiên tri rồi.”
Đợi chờ tôi ở phía dưới là miệng của con ngư long khổng lồ kia. Tôi nhắm mắt lại trước chấn động của cú
rơi và dòng nước lạnh lẽo của Sông Hàn. Tôi hít vào một hơi trước khi bị bao phủ và nuốt trọn vào bóng
tối.
[Bạn đã không hoàn thành kịch bản.]
…Khốn nạn, cuối cùng thì tôi vẫn phải dùng đến phương pháp đó.

564 total views, 3 views today


Chương 12: Hợp đồng (1)
Cơ thể tôi đột nhiên trở nên nặng nề khi tôi cảm thấy nước đang tràn vào phổi mình. Rồi tôi bị hút vào đâu
đó. Tôi không bị xé thành từng mảnh vì đã căn thời gian rơi một cách hoàn hảo. Tuy nhiên, tôi không thể
mất ý thức tại đây được. Tôi phải giữ cho mình tỉnh táo. Tôi cần phải đợi một lát. Bằng cách nào đó, tôi đã
cuộn tròn cơ thể lại và nín thở. 10 giây, 20 giây, 30 giây,… Tôi gần như không thể thở được khi tay tôi chạm
vào một bức tường trong bóng tối.
“U-Uwek”. Tôi đã có thể thở một cách khó khăn sau khi khạc nước sông (trong phổi) vài lần. Nhờ vào thể
chất level 10 của mình, tôi đã không bị giết chết bởi cú va chạm với mặt nước, nhưng những vết bầm khắp
người tôi thì cực kì đau. Để bản thân không rơi vào hoảng loạn, tôi điều chỉnh nhịp thở của mình rồi bật
chiếc điện thoại lên. Tôi lo rằng nó đã bị hỏng bởi cú rơi, nhưng thật may mắn, chiếc điện thoại của tôi vẫn
ổn. Số tiền tôi đã phải bỏ ra khi mua một chiếc điện thoại chống nước đã không uổng phí.
Đèn pin (của chiếc điện thoại) được bật lên, và khung cảnh xung quanh hiện ra trước mắt tôi. Những bức
tường lớn với phần còn lại của bê tông trôi nổi khắp nơi. Bên trong dạ dày của một con ichthyosaur thực sự
kinh tởm hơn tôi tưởng nhiều.
“Khốn nạn”
Biểu cảm của Yoo Jonghyuk khi hắn thả tôi rơi xuống rồi rời khỏi cây cầu in sâu vào tâm trí tôi một cách
sống động. Tôi đã đoán trước được hành động đó, nhưng cú sốc đến từ nó lớn hơn những gì tôi nghĩ.
…Nếu tôi muốn trở thành cộng sự của hắn, tôi phải sống sót. Không phải là tôi không hiểu. Từ ‘cộng sự’,
đối với Yoo Jonghyuk, là cực kỳ nặng nề. Kể từ thất bại ở lần trùng sinh thứ nhất, Yoo Jonghyuk chưa bao
giờ xem ai là một ‘cộng sự’ chính thức. Những người có thể dễ dàng bắt kịp sự phát triển của một người
trùng sinh là cực hiếm. Hậu quả của việc đó là Yoo Jonghyuk phải xử lý mọi thứ một mình. Điều này khiến
cho anh ta được tôn trọng như một vị cứu tinh, và sự cô độc đó được xem là tự nhiên. Đối với Yoo
Jonghyuk, con người chỉ có thể là cấp dưới hoặc kẻ thù.
Do đó, đây là một bài kiểm tra. Nếu tôi muốn có được một vị trí ngang hàng với anh ta, tôi phải giải quyết
tất cả những thứ này một mình.
…Well, đó là những gì tôi biết được khi nhìn từ quan điểm của Yoo Jonghyuk.
“Một cộng sự như mi… Đồ điên”.
Tôi bò bằng cả tứ chi đến chỗ một tấm xốp đang trôi nổi và đặt cơ thể mình lên nó. Nhờ vào sự ấm áp đến
từ dạ dày (của con ichthyosaur), tôi không bị lạnh. Tuy nhiên, những rắc rối bây giờ mới bắt đầu. Tôi nhắm
mắt lại và bắt đầu nghe những tin nhắn.
[Bạn đã không hoàn thành kịch bản]
[Chu trình trả phí sẽ bắt đầu]
[100 xu đã được sử dụng để trả cho phí bộ nhớ của kênh]
[Chòm sao ‘Tù nhân của vòng kim cô’ cảm thấy hứng thú với nhận xét của bạn]
[100 xu đã được tài trợ]
[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hoả thiêng’ đồng tình với lựa chọn của bạn]
[100 xu đã được tài trợ]
[Chòm sao ‘Kẻ mưu phản Bí mật’ thất vọng vì nhận xét thiếu suy nghĩ của bạn]
Chỉ có vài tin nhắn. Ngoài ra, một số chòm sao đã ra mặt còn tài trợ cho tôi nữa. Có lẽ họ làm thế là do cuộc
hội thoại lúc trước giữa tôi và Yoo Jonghyuk. Tâm trạng của tôi đi xuống một chút khi đọc những dòng tin
nhắn đến từ các chòm sao. Nếu tôi lựa chọn một trong số họ vào lần Lựa chọn Bảo trợ đầu tiên, có thể
chuyện này đã không xảy ra. Tuy nhiên, tôi không hề hối tiếc về lựa chọn của mình.
Sau cuộc chạm trán với Yoo Jonghyuk, tôi đã chắc chắn rằng sự lựa chọn của mình là đúng. Hiền nhân của
Sự cân bằng nơi Thiên đường có lẽ là một trong những bảo trợ tốt nhất, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Nếu
tôi muốn đối đầu với Yoo Jonghyuk, tôi cần nhiều hơn là sự ‘bảo trợ’. Tôi sẽ đạt được thứ tôi muốn tại đây.
Thành dạ dày rung lên và những đợt sóng xuất hiện. Có vẻ như chỉ huy của biển cả đang di chuyển đến
nơi nào đó. Tôi bật điện thoại của mình lên và bắt đầu tính toán thời gian. Trong Con đường Sinh tồn,
ichthyosaur bắt đầu tiết ra dịch tiêu hoá sau ba giờ kể từ khi ăn xong. Nói cách khác, tôi không còn nhiều
thời gian nữa.
[Haha, thật buồn khi mọi chuyện lại kết thúc thế này. Nó đã rất thú vị đó]. Có một hiệu ứng âm thanh xuất
hiện trước khi giọng của con dokkaebi vang lên.
“…Dokkaebi?”
[Chính xác. Trông ngươi không hề hoảng loạn nhỉ?]
“Tôi biết rằng anh sẽ tới”.
[Hrmm, có vẻ như ngươi đang đợi ta?]
“Đúng thế. Tôi đã đợi anh tới”.
Ánh sáng phát ra, và dokkaebi xuất hiện. Tôi không thể nói chắc bởi biểu cảm đơn điệu của anh ta, nhưng
có vẻ như anh chàng này đã thực sự cảm thấy hứng thú. Nếu tôi bị đẩy vào đường cùng, tôi chẳng thể sống
sót được. Vì thế, tôi cố gắng nói một cách thật bình tĩnh
“Anh định lấy đi xu của tôi à?”
[…Xu?]
“Anh lấy xu vì tôi đã không thể hoàn thành kịch bản”.
[Hmm, tại sao không phải là mạng sống của ngươi?]
“Nếu anh muốn lấy mạng tôi, anh đã viết “Chết” vào cột thất bại, chứ không phải là ba dấu chấm hỏi. Như
thế chẳng phải vẫn có thể đàm phán sao?”
[…Hahaha. Thật thú vị].
Thực ra, có một lỗ hổng trong lời nói của tôi. Tin nhắn kịch bản là ‘Thất bại: ???’. Điều này mang nghĩa hình
phạt của sự thất bại là bí ẩn. Sử dụng xu để trả phạt chỉ đơn thuần là giả thuyết của tôi mà thôi. Tuy nhiên,
có lí do khiến tôi dám chắc chắn như thế.
“Tôi sai sao?”
Đó là vì tôi đã biết trước kịch bản.
Dokkaebi do dự trong chốc lát trước khi gật đầu
[Ngươi đã đúng. Thật khó có thể tin được ngươi tìm ra điều này chỉ với gợi ý như thế… Như mong đợi từ
một người thu hút được sự chú ý của các chòm sao]. Giọng của dokkaebi tràn đầy sự ngưỡng mộ. [Như
ngươi đã nói, ngươi có thể sống sót qua kịch bản phụ này, kể cả khi ngươi thất bại].
“Bao nhiêu?”
[Trả 5.100 xu, và ta sẽ để cho ngươi sống].
Tôi kiểm tra lại số xu của mình.
[Số xu hiện có: 5.100 xu]
Tôi không thể nào cười nổi. Việc này đúng là rắc rối.
“Như thế là quá nhiều”.
[Haha, vậy ngươi muốn chết sao? Nhận xu hay không đều tùy thuộc vào ta. Nếu ngươi làm sai gì đó, ta chỉ
việc kết thúc mọi thứ tại đây thôi].
“Vậy thì giết tôi đi”.
[…Hả?]
“Giết tôi đi”.
[……]
“Anh không thể giết tôi được à?”
Con dokkaebi không hề di chuyển. Đây là phản ứng tự nhiên thôi. Sau tất cả, anh ta đã có rất nhiều niềm
vui với tôi. Hơn nữa, anh ta chẳng cần phải xuống đây gặp tôi làm gì khi đã có ý định giết tôi từ trước. Đối
với gã này, tôi phải sống sót ra khỏi đây hoặc ít nhất là chết một cách thảm hại.
[Haha. Ngươi thực sự làm ta tức điên lên rồi đấy. Nhìn đây, bây giờ…] Hàng lông mày phẳng lì của con
dokkaebi uốn éo một cách dữ dội. Đến lúc dừng việc chọc tức và trở lại vấn đề chính rồi.
“Dokkaebi hạ cấp, Bihyung. Những hoạt động của một streamer là gì?”
Nếu trên khuôn mặt xuất hiện một vết nứt, nó chắc chắn sẽ trông giống hệt thế này. Dokkaebi Bihyung lần
đầu tiên thể hiện sự khó hiểu một cách rõ ràng.
[L-Làm thế nào mà ngươi biết tên ta?]
“Gần đây anh không thể hưởng thụ việc trình chiếu được, phải không? Các chòm sao quá bủn xỉn”.
[N-Ngươi là cái quái gì? Làm thế nào mà một con người…] Cái sừng của Bihyung lắc lư. Đó là phản ứng tự
nhiên mà thôi. Sau tất cả, chẳng có con người bình thường nào có thể biết về Hệ thống Star Stream. Tuy
nhiên, tôi không phải là một con người bình thường.
[Một vài chòm sao nghi ngờ về sự hiện diện của bạn].
[Chòm sao ‘Kẻ mưu phản Bí mật’ chú ý đến kế hoạch của bạn].
Từ giờ trở đi, đây không còn là chuyện dành cho các chòm sao nữa. Tôi nói với Bihyung, “ Chúng ta sẽ nói
tiếp sau khi anh tắt kênh của mình, anh nghĩ sao?”
Bihyung trở nên lo lắng và bắt đầu tắt kênh của mình
[Kênh BI-7623 đã tắt]
Sau khi các chòm sao đã rời kênh, Bihyung cho thấy màu thật sự của mình.
[Nói chuyện tự do được rồi đấy. Ngươi… Làm thế nào mà một con người bình thường có thể biết về Hệ
thống Star Stream?]
“Điều đó không quan trọng”.
[Hả?]
“Bihyung, anh có muốn trở thành ‘vua của dokkaebi’ không?”
[Giờ lại đến cái-]
“Anh không muốn trở thành streamer tuyệt nhất, vượt qua cả Dokgak và Gildal sao?” Nước da của
Bihyung bắt đầu thay đổi. “Dokkaebi Bihyung, kí một hợp đồng với tôi, và tôi sẽ làm cho anh trở thành vua
của các dokkaebi”.
Ghi chú (My body suddenly became heavy as I felt water entering my lungs. Then I was sucked in
somewhere. I wasn’t torn apart because I fell with perfect timing. However, I couldn’t lose consciousness
here. I had to stay awake. I needed to wait for a while. Somehow, I managed to curl up and hold my breath.
10 seconds, 20 seconds, 30 seconds… I was barely breathing when my hands hit a tangible wall in the
darkness.) Độ dài: 1,721 từ – Lần cuối: 25/05/2019 07:36:26 – Bình luận: 19
Cơ thể tôi đột nhiên trở nên nặng nề khi tôi cảm thấy nước đang tràn vào phổi mình. Rồi tôi bị hút vào đâu
đó. Tôi không bị xé thành từng mảnh vì đã căn thời gian rơi một cách hoàn hảo. Tuy nhiên, tôi không thể
mất ý thức tại đây được. Tôi phải giữ cho mình tỉnh táo. Tôi cần phải đợi một lát. Bằng cách nào đó, tôi đã
cuộn tròn cơ thể lại và nín thở. 10 giây, 20 giây, 30 giây,… Tôi gần như không thể thở được khi tay tôi chạm
vào một bức tường trong bóng tối. [note15385]
“U-Uwek”. Tôi đã có thể thở một cách khó khăn sau khi khạc nước sông (trong phổi) vài lần. Nhờ vào thể
chất level 10 của mình, tôi đã không bị giết chết bởi cú va chạm với mặt nước, nhưng những vết bầm khắp
người tôi thì cực kì đau. Để bản thân không rơi vào hoảng loạn, tôi điều chỉnh nhịp thở của mình rồi bật
chiếc điện thoại lên. Tôi lo rằng nó đã bị hỏng bởi cú rơi, nhưng thật may mắn, chiếc điện thoại của tôi vẫn
ổn. Số tiền tôi đã phải bỏ ra khi mua một chiếc điện thoại chống nước đã không uổng phí.

Advertisements
Đèn pin (của chiếc điện thoại) được bật lên, và khung cảnh xung quanh hiện ra trước mắt tôi. Những bức
tường lớn với phần còn lại của bê tông trôi nổi khắp nơi. Bên trong dạ dày của một con ichthyosaur thực sự
kinh tởm hơn tôi tưởng nhiều.
“Khốn nạn”
Biểu cảm của Yoo Jonghyuk khi hắn thả tôi rơi xuống rồi rời khỏi cây cầu in sâu vào tâm trí tôi một cách
sống động. Tôi đã đoán trước được hành động đó, nhưng cú sốc đến từ nó lớn hơn những gì tôi nghĩ.
…Nếu tôi muốn trở thành cộng sự của hắn, tôi phải sống sót. Không phải là tôi không hiểu. Từ ‘cộng sự’,
đối với Yoo Jonghyuk, là cực kỳ nặng nề. Kể từ thất bại ở lần trùng sinh thứ nhất, Yoo Jonghyuk chưa bao
giờ xem ai là một ‘cộng sự’ chính thức. Những người có thể dễ dàng bắt kịp sự phát triển của một người
trùng sinh là cực hiếm. Hậu quả của việc đó là Yoo Jonghyuk phải xử lý mọi thứ một mình. Điều này khiến
cho anh ta được tôn trọng như một vị cứu tinh, và sự cô độc đó được xem là tự nhiên. Đối với Yoo
Jonghyuk, con người chỉ có thể là cấp dưới hoặc kẻ thù.
Do đó, đây là một bài kiểm tra. Nếu tôi muốn có được một vị trí ngang hàng với anh ta, tôi phải giải quyết
tất cả những thứ này một mình.
…Well, đó là những gì tôi biết được khi nhìn từ quan điểm của Yoo Jonghyuk.
“Một cộng sự như mi… Đồ điên”.
Tôi bò bằng cả tứ chi đến chỗ một tấm xốp đang trôi nổi và đặt cơ thể mình lên nó. Nhờ vào sự ấm áp đến
từ dạ dày (của con ichthyosaur), tôi không bị lạnh. Tuy nhiên, những rắc rối bây giờ mới bắt đầu. Tôi nhắm
mắt lại và bắt đầu nghe những tin nhắn.
[Bạn đã không hoàn thành kịch bản]
[Chu trình trả phí sẽ bắt đầu]
[100 xu đã được sử dụng để trả cho phí bộ nhớ của kênh]
[Chòm sao ‘Tù nhân của vòng kim cô’ cảm thấy hứng thú với nhận xét của bạn]
[100 xu đã được tài trợ]
[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hoả thiêng’ đồng tình với lựa chọn của bạn]
[100 xu đã được tài trợ]
[Chòm sao ‘Kẻ mưu phản Bí mật’ thất vọng vì nhận xét thiếu suy nghĩ của bạn]
Chỉ có vài tin nhắn. Ngoài ra, một số chòm sao đã ra mặt còn tài trợ cho tôi nữa. Có lẽ họ làm thế là do cuộc
hội thoại lúc trước giữa tôi và Yoo Jonghyuk. Tâm trạng của tôi đi xuống một chút khi đọc những dòng tin
nhắn đến từ các chòm sao. Nếu tôi lựa chọn một trong số họ vào lần Lựa chọn Bảo trợ đầu tiên, có thể
chuyện này đã không xảy ra. Tuy nhiên, tôi không hề hối tiếc về lựa chọn của mình.
Sau cuộc chạm trán với Yoo Jonghyuk, tôi đã chắc chắn rằng sự lựa chọn của mình là đúng. Hiền nhân của
Sự cân bằng nơi Thiên đường có lẽ là một trong những bảo trợ tốt nhất, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Nếu
tôi muốn đối đầu với Yoo Jonghyuk, tôi cần nhiều hơn là sự ‘bảo trợ’. Tôi sẽ đạt được thứ tôi muốn tại đây.
Thành dạ dày rung lên và những đợt sóng xuất hiện. Có vẻ như chỉ huy của biển cả đang di chuyển đến
nơi nào đó. Tôi bật điện thoại của mình lên và bắt đầu tính toán thời gian. Trong Con đường Sinh tồn,
ichthyosaur bắt đầu tiết ra dịch tiêu hoá sau ba giờ kể từ khi ăn xong. Nói cách khác, tôi không còn nhiều
thời gian nữa.
[Haha, thật buồn khi mọi chuyện lại kết thúc thế này. Nó đã rất thú vị đó]. Có một hiệu ứng âm thanh xuất
hiện trước khi giọng của con dokkaebi vang lên.
“…Dokkaebi?”
[Chính xác. Trông ngươi không hề hoảng loạn nhỉ?]
“Tôi biết rằng anh sẽ tới”.
[Hrmm, có vẻ như ngươi đang đợi ta?]
“Đúng thế. Tôi đã đợi anh tới”.
Ánh sáng phát ra, và dokkaebi xuất hiện. Tôi không thể nói chắc bởi biểu cảm đơn điệu của anh ta, nhưng
có vẻ như anh chàng này đã thực sự cảm thấy hứng thú. Nếu tôi bị đẩy vào đường cùng, tôi chẳng thể sống
sót được. Vì thế, tôi cố gắng nói một cách thật bình tĩnh
“Anh định lấy đi xu của tôi à?”
[…Xu?]
“Anh lấy xu vì tôi đã không thể hoàn thành kịch bản”.
[Hmm, tại sao không phải là mạng sống của ngươi?]
“Nếu anh muốn lấy mạng tôi, anh đã viết “Chết” vào cột thất bại, chứ không phải là ba dấu chấm hỏi. Như
thế chẳng phải vẫn có thể đàm phán sao?”
[…Hahaha. Thật thú vị].
Thực ra, có một lỗ hổng trong lời nói của tôi. Tin nhắn kịch bản là ‘Thất bại: ???’. Điều này mang nghĩa hình
phạt của sự thất bại là bí ẩn. Sử dụng xu để trả phạt chỉ đơn thuần là giả thuyết của tôi mà thôi. Tuy nhiên,
có lí do khiến tôi dám chắc chắn như thế.
“Tôi sai sao?”
Đó là vì tôi đã biết trước kịch bản.
Dokkaebi do dự trong chốc lát trước khi gật đầu
[Ngươi đã đúng. Thật khó có thể tin được ngươi tìm ra điều này chỉ với gợi ý như thế… Như mong đợi từ
một người thu hút được sự chú ý của các chòm sao]. Giọng của dokkaebi tràn đầy sự ngưỡng mộ. [Như
ngươi đã nói, ngươi có thể sống sót qua kịch bản phụ này, kể cả khi ngươi thất bại].
“Bao nhiêu?”
[Trả 5.100 xu, và ta sẽ để cho ngươi sống].
Tôi kiểm tra lại số xu của mình.
[Số xu hiện có: 5.100 xu]
Tôi không thể nào cười nổi. Việc này đúng là rắc rối.
“Như thế là quá nhiều”.
[Haha, vậy ngươi muốn chết sao? Nhận xu hay không đều tùy thuộc vào ta. Nếu ngươi làm sai gì đó, ta chỉ
việc kết thúc mọi thứ tại đây thôi].
“Vậy thì giết tôi đi”.
[…Hả?]
“Giết tôi đi”.
[……]
“Anh không thể giết tôi được à?”
Con dokkaebi không hề di chuyển. Đây là phản ứng tự nhiên thôi. Sau tất cả, anh ta đã có rất nhiều niềm
vui với tôi. Hơn nữa, anh ta chẳng cần phải xuống đây gặp tôi làm gì khi đã có ý định giết tôi từ trước. Đối
với gã này, tôi phải sống sót ra khỏi đây hoặc ít nhất là chết một cách thảm hại.
[Haha. Ngươi thực sự làm ta tức điên lên rồi đấy. Nhìn đây, bây giờ…] Hàng lông mày phẳng lì của con
dokkaebi uốn éo một cách dữ dội. Đến lúc dừng việc chọc tức và trở lại vấn đề chính rồi.
“Dokkaebi hạ cấp, Bihyung. Những hoạt động của một streamer là gì?”
Nếu trên khuôn mặt xuất hiện một vết nứt, nó chắc chắn sẽ trông giống hệt thế này. Dokkaebi Bihyung lần
đầu tiên thể hiện sự khó hiểu một cách rõ ràng.
[L-Làm thế nào mà ngươi biết tên ta?]
“Gần đây anh không thể hưởng thụ việc trình chiếu được, phải không? Các chòm sao quá bủn xỉn”.
[N-Ngươi là cái quái gì? Làm thế nào mà một con người…] Cái sừng của Bihyung lắc lư. Đó là phản ứng tự
nhiên mà thôi. Sau tất cả, chẳng có con người bình thường nào có thể biết về Hệ thống Star Stream. Tuy
nhiên, tôi không phải là một con người bình thường.
[Một vài chòm sao nghi ngờ về sự hiện diện của bạn].
[Chòm sao ‘Kẻ mưu phản Bí mật’ chú ý đến kế hoạch của bạn].
Từ giờ trở đi, đây không còn là chuyện dành cho các chòm sao nữa. Tôi nói với Bihyung, “ Chúng ta sẽ nói
tiếp sau khi anh tắt kênh của mình, anh nghĩ sao?”
Bihyung trở nên lo lắng và bắt đầu tắt kênh của mình
[Kênh BI-7623 đã tắt]
Sau khi các chòm sao đã rời kênh, Bihyung cho thấy màu thật sự của mình.
[Nói chuyện tự do được rồi đấy. Ngươi… Làm thế nào mà một con người bình thường có thể biết về Hệ
thống Star Stream?]
“Điều đó không quan trọng”.
[Hả?]
“Bihyung, anh có muốn trở thành ‘vua của dokkaebi’ không?”
[Giờ lại đến cái-]
“Anh không muốn trở thành streamer tuyệt nhất, vượt qua cả Dokgak và Gildal sao?” Nước da của
Bihyung bắt đầu thay đổi. “Dokkaebi Bihyung, kí một hợp đồng với tôi, và tôi sẽ làm cho anh trở thành vua
của các dokkaebi”.

204 total views, 6 views today

You might also like