You are on page 1of 2

Có lẽ, cây bàng trước cửa nhà em là một chứng nhận cho

tình cảm gắn bó giữa em và Bình. Tình bạn chúng em lớn


lên cùng cây, theo năm tháng.
Khi em và Bình hiểu biết về con người và các sự vật
quanh mình thì cây bàng đã có rồi, không hiểu ai trồng
nó. Các bạn đồng tuổi với chúng em thường nhìn màu đỏ
của phượng mà chờ hè đến. Nhưng chúng em lại theo dõi
sự thay đổi diệu kì của các mầm non của bàng đang
chuyển dần sang lá – là sự báo hiệu của mùa hè. Đi học
về, vào đến ngõ, em và Bình đã nhìn thấy cây bàng. Thân
cây xù xì như một chiếc áo bông cũ của một bác công
nhân cần cù đáng mến. Thân cây có nhiều cái bướu. Rễ
bàng ăn sâu xuống đất, vững vàng qua gió mưa. Các tán
lá bàng xoè ra như những chiếc ô lớn, nhiều tầng. Quả
bàng chỉ nhỏ như một quả ổi nhỡ, hình bầu dục. Khi bàng
chín vàng, thường tự rụng xuống đất. Lấy búa đập bàng
chín, trong có nhân ăn rất bùi ; nếu ăn vỏ : hơi chan chát.
Những ngày hè nóng nực, em và Bình thường chơi bắn bi
dưới bóng bàng rợp mát. Có lúc, bàng đã chứng kiến sự
cãi cọ, tranh luận của hai đứa về một vấn đề gì đấy, không
ai chịu ai. Có ngày mưa bão, hai đứa, mỗi đứa ngồi một
nhà, đều nhớ và thương bàng, bàng đang nghiêng ngả
ngoài gió bão…
Lên lớp 6, em và Bình xa nhau. Bình phải theo bố mẹ vào
Thành phố Hồ Chí Minh (vì sự thuyên chuyển công tác
của bố mẹ Bình). Một mình em ở lại với bàng. Em buồn
và bàng hình như cũng buồn vì thiếu Bình. Lòng em thơ
thẩn và bỗng hiểu hơn bao giờ hết tình bạn của em cùng
Bình đã ghi dấu nơi đây – nơi cây bàng đang vươn cành,
trổ bông mỗi chuyến giao mùa. Lòng em se lại. Mỗi lần
ngắm nhìn cây bàng, hình ảnh Bình lại hiện lên với bao kỉ
niệm…

You might also like