You are on page 1of 2

ÔNG HỌA SĨ

Chuyến đi công tác đáng nhớ nhất trong sự nghiệp làm họa sĩ của tôi là chuyến đi lên
Sa Pa - Lào Cai vào mùa hè năm 1970. Những ấn tượng để lại cho tôi sau chuyến đi
không chỉ là cái đẹp, thơ mộng của núi rừng Sa Pa mà còn bởi nơi đó có những người
trẻ thầm lặng cống hiến hy sinh cho đất nước như cậu thanh niên làm việc tại đỉnh Yên
Sơn.

Trời đất Sa Pa đẹp đến mê mẩn lòng người với ánh nắng rực rỡ như đốt cháy rừng
cây, rừng thông xanh ngát và những đám mây cuộn tròn thành từng cục, lăn trên các
vòm lá ướt sương. Đến khi dừng xe nghỉ ngơi, anh tài xế nói với tôi:

- Tôi sắp giới thiệu với bác một trong những người cô độc nhất thế gian. Thế nào bác
cũng thích vẽ hắn.

Điều đó khiến tôi tò mò và háo hức, đến lúc được gặp, hóa ra lời anh tài xế là thật,
trước mặt tôi khi ấy là một cậu thanh niên trẻ, 27 tuổi với vóc người nhỏ nhắn, nét mặt
rạng rỡ. Anh ta là một trong những người cô độc trên thế gian bởi chỉ có một mình làm
việc trên trạm khí tượng ở đỉnh Yên Sơn. Anh ta vui vẻ mời chúng tôi về nhà uống
nước, nói chuyện. Nghe chuyện đời, chuyện việc và những vất vả, khó khăn trong công
việc khiến tôi rất bất ngờ với cậu thanh niên này. Cậu nói:

- Công việc của cháu gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, cháu buồn đến chết mất.

Anh kể như là đang khoe chứ không phải than vãn, anh say mê, yêu nghề và gắn bó
với nơi đây dù phải cô độc, thèm người. Hình ảnh chàng trai trẻ này đã khơi gợi ý
tưởng sáng tác của tôi, và bất giác cuốn sổ tay đặt trên gối tôi bắt đầu vẽ. Từng nét bút
đi theo từng câu chuyện của anh ta, đến khi anh ấy nhận ra tôi vẽ anh ta thì tôi cũng
phác thảo xong khuôn mặt. Chàng trai ấy trẻ thật, nhiệt huyết và cống hiến, tôi phải
nhọc lắm mới có thể đưa anh vào trong tranh của mình. Tuy nhiên thời gian đâu cho
phép tôi làm vậy, câu chuyện còn dang dở thì chúng tôi phải chào tạm biệt, tôi hứa với
anh thanh niên chắc chắn sẽ quay lại và kể chuyện dưới xuôi cho anh nghe. Tôi nói:

- Chắc chắn rồi tôi sẽ trở lại. Tôi ở với anh ít hôm được chứ?
Anh ta mang cả một giỏ trứng biếu chúng tôi mang theo làm quà, tôi thấy tiếc và lưu
luyến, tự nhủ chắc chắn sẽ có ngày tôi đem tặng lại anh ta bức tranh mà tôi vẽ.

Tôi vẫn chờ cơ hội để hỏi lại anh thanh niên, tại sao khi ấy chưa đến giờ ốp mà lại
không thể tiễn chúng tôi ra tận xe.

You might also like