You are on page 1of 17

Dẫn ch ứng c h o bài văn

1. “Quang Dũng đứng riêng một ốc đảo, đặc biệt với bài thơ Tây Tiến, ông không có điểm gì chung với
những nhà thơ khác, ông đứng biệt lập như mộtVũ Quầnhòn đảoPhươnggiữa các nhà thơkháng chiến”
Tây Tiến
2,MâyNhàQuangthơ Quang Dũng như "b óng mây qua đỉ nh Vi ệt " và là
Dũng bay đến đâu, hoa lá cỏ câyNhàvàtnúihơ VânsôngLongnhư có hồntheo đến đấy.một áng mây bay qua sông núi nước Việt.
3.4. TâyTây TiTiếến-n- tsưựợngthăngđàihoabấtcủatử vềmộtngườitâmlíhồnnh vôlãngdanhmạn- Vũ- ĐiThunh Hương
Minh Hằng
5.MâyNhàQuangthơ Quang Dũng như "b óng mây qua đỉ nh Vi ệt " và là một
Dũng bay đến đâu, hoa lá cỏ câyNhàvàthnúiơ VânsôngLongnhư có hồn theo đến đấy. áng mây bay qua sông núi nước Việt.
Công th ức mở bài th am khảo
Khi tuổi trẻ qua đi, điều còn lại là gì? Liệu chăng đó chính là những kí ức nhiệt huyết mà chúng ta đã
strốẻngvớihếtnhữngmìnhývớinghĩnó,vừanhữngphóngthángkhoángngàyvừamàhoangta cùngdạibạn,. Vàcùngnhữngvớicậunhữnghọc tngườirò nơithHàânThành yêu còntroởngthờithờisonkì
kháng chi ế n chống Pháp cũng như vậy, họ đã có một tuổi trẻ th ật kiêu hãnh, dù rằ ng cái chết sẽ hiện
hữu,thời vàngdù rằsngonscủaẽ gácdânlạitmọiộc. Kíướcứcmơấy nơikhônggiảngchỉđườnglưu giữhoamãimộng,tronghọtâmvẫnkhảmra đicủa, manghọ màtheocònhàotrokhíng tcủaim củamột
dânđã lànhânm nênViđấtệt Namnước”.“HọChíđãnhsốvìngvậyvà màchếtTây/ GiTiảnếndịcủavà bìQuangnh tâm/DũngKhông- tượngai nhớđàimặtbất tđặtử củatên/ngườiNhưnglínhhọvô
danhquan,vẫnbi lụcòny màsốlngà bimãihùng,, bàibithtơrámangng. Đặclại mộtbiệt nỗiquani[ ềkhổm đặcthơ bi],ệQuang
t, mangDũngcái biđãnhưngkhắc họakhông[ nộiphảidungbi của
khổ thơ đó ].
Về Tây Ti ế n
Tây Tiến là một đơn vị quân đội thành lập đầu năm 1947 có nhiệm vụ phối hợp với bộ đội Lào, bảo vệ
biViêệnt Namgiới Việt Lào và đánh tiêu hao lực lượng quân đội Pháp ở Thượng Lào cũng như miền tây Bắc Bộ

Nộithốn, tvềrongvậtđóchấtcó,nhibệnhều họcsốt rséitnhoành
h, sinhhànhviên chidữ ếdộin đấu. Tuytrvậy,ong những
họ
cảm. Đoàn quân Tây Tiến, sau một thời gian hoạt động ở Lào, trở về Hòa Bình thành lập trung đoàn 52. sốnghoàn
rấ t lạ
Tây Tiến
ĐịHòaa bànBình,đóngmiềquânn tâyvàThanhhoạtHóađộngvàcủacảđoànSầm Nưaquân(LTâyào).TiChiếnếkhán sĩrTâyộng,Tibaoến phầngồm cácđôngtỉnlàh tSơnhanhLa,niLaiên HàChâu,
cảnh
c rấ
quan t gi
vàa n
chikhổ,
ến vô
đấu cùng
r ấ t t
dũnghiếu
Hoàn1947:cảnhQuangsángDũngtácrbàia nhậpTây biTinếhn đoàn Tây Tiến từng giữ chức vụ đại đội trưởng.
1948:
1948: Sau
Tham đó 1
gia khoảng
Đại hội tht ời
h i gi
đua anởkhông
Phù l
Lưu âu đi ề
Chanh, u chuyển
bao sa
nhi ng
êu đơn
nỗi vị
nhớ khác.
về những người đồng chí , đồng đội
của mình đã thúc giục Quang Dũng viết bài thơ Tây Tiến.
Từ1. QuangkhóaDũngclàầmộtn cngườió khinghệgisĩ đaớitàit.hiệu tác giả
2. Phong cách thơ: hồn hậu, phóng khoáng, lãng mạn và tài hoa.
3. Ông là một trong những nhà thơ tiêu biểu trong thời kì kháng chiến chống thực dân Pháp.
4. Đề tài: Người lính và quê hương.
5. Tính cách: khiêm tốn, sống đạm bạc và không thích khoa trương hoặc nói về mình.
Thơ Quang Dũng
EmTôi tởừtchihànhnhSơnchiếchạyn cũnggiặrcavềđi
Mắt người Sơn Tây
CáchChiềubixanhệt baokhôngngàythquêấy bóngBất BạtBa Vì
TừĐiêđộu tàthnuthvềôihoanglại nốibóngđiêugitàặnc
ĐấtEm cóđábaoonggikhôờ lệnhichứaều ngấnchanlệ
VừngMắt emtrádìn uemdịuvươngbuồntTâyrời quêPhươnghương MẹNhữngtôi emxáccógiàgặpnuađâungậpkhôngcánh đồng
TôiEm nhớcó baoxứ Đoàigiờ emmâynhớtrtắhngương?lắm TôiBaonhớnhiêmộtu rồithxácằngtrconẻ trbéôi snhỏông
ĐôiU uẩnmắtchingườiều lưuSơnlạcTây
BuồnTôi gửiviniễnềmxứnhớkhônthkhuâyương
EmNgàymangtrở lạgiiùquêm tôhươngi nhé
BaoVề núigiờSàitrởSơnlại đồngngó lúBươnga vàngCấn
SôngSáo diĐáyều khuyachậmkhoắtnguồnthquaổi đêmPhủtQuốcrăng
Tây Tiến
Khúc hoàn ca rớm lệ BaoChắcgiđãờ tôthi anhgặp bìemnhlầrnộnnữatiếng ca
ĐãEmhếtcó baosắc gimùaờ emchinhớnh chita?ến cũ
Quang
kháng Dũng
chi ế n tvi
ê ế
n tlàbài th
Nhật ơ, này
cô vào
còn cónămmỹ 1949
danh đểkháctặ ng
l à cho
Aki m“người
i. Theotì nh
hồi th
ký ơ” của
của ông,
Phạm một
Duy, kỹ nữ
“Khi trư
cùng ớc
tđìrunngh. Trđoànên đường
Tây Tiếvền đónglàng Phùng,
quân ởanhHoàđãBìntạh,t quanhànơithơcóQuangtên làDũngkinhcóĐàođượcở gầnnghỉchợphépĐại,đểthvềămthngườiăm gia
tvùngình cũcáchtênmạnglà Nhậtmà. Ngườiông thtườngình này,hay cònghé cóuống.mộtNàngmỹ danhchínhnữalà ngườilà Akimđẹpi, nàngSơn Tây,có hàngnguồncàcảmphê thứngrong
dạtcô gáidàotêchon Nhậtanh(viAkiếtmbàii) đãthơthĐôieo mẹmắtvềngườithànhSơnvàTâytới nămnổi ti1954,ếng”. tVàohì dithcười vàođiểmNam,chiếnsốtngranhở SàilanGòn,rộng,

khoắt sô ng bờ
LửaLínhhồngmấy quánchàngtảvấtn cưvả vắng
Lính râu ria
một thời là kiều nữ của nhà hàng Tự Do, đến 1975 thì sang Mỹ định cư.
Khuya CôMắtbénoncườinhìchúmn nhưchísamo
ĐôiMá hồngmắt nhìnhưn tnhưrái mậnsao
KhiChị anhdọn vềhàngđãđixangủ
ChépChị buồnmiệngchitkhông
rong hơirõchăn
Tìm sống một đêm thơ Mùa đang độ ngọt ngào!
MộtMột ngườianh gọikêuthuốccà-plhêá BànBộ râtuayhơnnhưbànrễ câychải Khuya khoắt sô ng bờ vắng
TiLínếngh mấysúngchàngrền xaphanhxa ngực
Một- Chịngườiơi! Lynhìrượun sanhỏ!u trước.. AnhAnh ômôm conghì nóngườimãita Hát nhẹ lên bài ca..
RượuMột lynhỏchomộtđỏ mặtly thôi Kênh đào, cuối thu đông 1948
Cho lên hương cuộc đời CôTuổibéanhnămvừathbaángmươitrời
-RồiChịanhơi!bếCháuconngủchịđâu VợAnhanhmỉmgiờcườinàyrđâu?ười rượi
Anh lim dim cúi đầu
Bố- 14ccâuụcthơtáđầu:c phẩm
đường hành quân
Tây
gia
Ti
n
ế n
Hình ảnh người lính Tây Tiến gắn liền với thiên nhiên miền Tây và những chặng
khổ.
Tây Tiến
-mang,8 câumờthơảo.tiếp: Kỷ niệm về đêm liên hoan văn nghệ đốt lửa trại và buổi chiều sông nước Tây Bắc mênh
-- 84 câucâu tthhơơ tcuốiiếp:: HìKhúcnh tvĩượngthanhngườicủalínỗinh TâynhớTiến hào hùng, hào hoa, lãng mạn và bi tráng.
Ngoài r a , c húng t a cũ ng c ó t hể
Bố- Nhớcụcthbàiiênthnhiơ: êxuyênn miềsnuTâyốt bàivàtnhữngch ia bài Tây Tiến theo cách sau
hơ là nỗicuộcnhớhành quân của đoàn quân Tây Tiến
-CảmNhớhứngnhữngchkỉủniđạoệmctủìnahbàiquânthơnhân và cảnh sông nước miền Tây
-- CảmCảm hứnghứng lbiãngtrámạngng
14 Câu đầu Hìđườngnh ảnhhànhdòngquân,sônggắnMãvới- Connhữngsôngkỷgắnniệmvớicủcahặng
2 câu đầu binh đoàn Tây Tiến
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi Hìđếnnhcủảnha nỗisônhớng Mã và Tây Tiến là nơi về và là nơi
=>là điNhậnểm rơriathtấấpt cnhấtả đã “cxủaarcồâi"u, tchhơ,ỉ cgợiòn trraongmộtkỷkhoảng
niệm. Từhụt“xhẫng.a rồi”
Nỗithiênnhớnhiđượcên Tâyđề cBắcập đến: “nhớ về rừng núi" - nhớ
Nỗisâu nhớlắng,"cchhơiênhvơivênh" là nỗivừanhớhaivừabờ vựcmênhgiữmanga hư vàvừaảo
=> Điệp từ, từ láy "nhớ", "ơi" tạo nên nỗi nhớ da diết, cồn cào
luôn thổn thức trong tim người đi
2 câu tiếp
SàiMườngKhaoLátsươnghoalấvềp tđoànrong quânđêm hơimỏi.,
Haikhôngđịagidanhan địaSàilýKhao,
nay
Tây Tiến
t r Mường
ở thành
lbiịcnhh.sử, in dấu những kỷ niệm của một thời chiến
Lát
mốcvốn
th l
ờià mốc
gian
-+HìSàinhKhao:ảnh ngườiHình lảnhính đoànTây Tibiếnn:h mỏi mệt đi giữa
mộtmờ phủbiểnlấspương
+vớiMườnghươngLátthơm: Xóa tan đi sự mệt mỏi, cân bằng lại
c+ủDùnga hoatrừừngngữnởrấvềt tđêm.inh tế: “hoa về”, “đêm hơi”
=> Tác giả đã lãng mạn hóa "hoa về, đem hơi" không chỉ là
hoa, sương mà còn mang hình dáng của con người
4 câ u ti
DốcHeo lhútên khúccồn mây,khuỷusúdốcng ngửithămtrờthi.ẳm,ếp
Từđộ claáoy:thkhúceo hướngkhuỷu,nhìtnhămlên.tKhổhẳm,thheoơ làhútmộtđềubằngmiêcuhứngtả NgànNhà aithPhaướcLuônglên cao,mưangànxa khơithước xuống,
vềkhúc"thkhuỷu,
i trung chữuànghọa"lên c=>ao cgợiàngtảdựngmặt đứngdốc nhấphunnhô,hút
CồnTiếnmâyđangheohànhhútquân- Hìnquah ảnh:nhữngnhữngđồi người núi c hlí
ậpn hchTây
ùng,
núi cao tới nỗi súng có thể chạm vào mây.
Vềxuống"nhịpvớiđiệcu:ácchângắtu "ngànnhịtph4/ước3 khilênếcnacohngàno câutthhướcơ dường
như bị "bẻ đôi" một cách đột ngột.
- Đối: lên, xuống ; ngàn thước: khoảng cách lớn
=>chóngHiểmặtm tr”ở => Người đọc giống như đang “chơi 1 trò bập bênh
-bảnNơilàđèong cao, dốc đứng, người lính đưa tầm mắt nhìn về những
++ HìGợinhraảnhsự bìnhữngnh yênnếptronhàng cPhahínhLuông
cả nh ẩn
vật hi
và ệtn
r ot ro
ngng
cảlà
tânmmưa
hồn
người l ín h.
=> Quang Dũng kéo người đọc trở về với sự cân bằng.
+chNhững người lín h
Tây Tiến
-nghĩHìnah: ảnh người lính Tây Tiến hiện lên với 2 lớp
mỏi mệt , nghỉ ngơi trê n
2 câu tiếp ặng đường hành quân
=>cùngHìđẹpnh ảnhđẽ. rất đỗi giản dị, gần gũi nhưng lại vô
AnhGụcbạnlêndãisúngdầumũkhôngbỏ quênbướcđờinữa,!
+=>SựTưhythsiếnchoicủcáainhững
ch ết “ nngười
hẹ t ựalín
lôh
ngTây Ti
hồng" ến
=>thuật“Knóihônggiảbướcm nóinữa"tránhsử dụng biện pháp nghệ
2 câu tiếp
ChiĐêmềđêmu chiMường
ều oai lHịinhchthcọpác gầmtrêutngườihét,
- Sự đe dọa nơi “rừng thiêng, nước độc"
+ Thác gầm thét => Thiên nhiên rất dữ dội, hung bạo
+=> BiệnCọppháptrtêuutừngườinhân hóa=>=>SựSựđenguydọahicểmủanơithrúừngdữnúi
2 câu cuối Tây Bắc mà trực tiếp những người lính Tây Tiến phải đối mặt.
NhớMai Châuôi TâymùaTiếemn cơmthơmlênnếpkhóixôi, . =>thậtKéomềmlạimạisự c,ânhẹn bằngnhàngcho người đọc với những hình ảnh
“xúcNhớ- Nỗiôi Tâynhớ:TiếNhớn”: Trvềựnhữngc tiếp tbảnhể hilàệngn cảtrmong MaithanhChâu:thoátĐị, nhẹa danhnhàngvới đitênkèmgọi vớigợi hìranshự
khóiđẹp, rbếpất bìbannh cyên,hiều.rấ=>t tìMộtnh (thììnnhhcảnhảm crủấat ảnhxúc bì“tnhhơmyênnếptroxôing"ttâạmo rhồna nhữngngườidưđọcvị. cảm
người chiến sĩ với đồng bào). + “Mùa em” - Mùa của sự đủ đầy, “mùa con ong đi lấy mật, con voi
xuống
nhau, sô
mùa ng uống
trao nước
yêu t h, mùa
ương, em
vương đi phát
lu yếnrẫ y
nhớ làmđể nương”
xa r ồi smùa
ẽ t
mãi a gặp
không
quên. => Một mùa thật lạ, thật đẹp, thật tình.
8 Câu tiếp
4Kỷ nicệâmuvềđầuđêm liên hoan văn nghệ đốt lửa trại
-nhữngDoanhngườitrại:lNơiính sinh hoạt và chiến đấu của
-nhữngDoanhngườitrại:lNơiính sinh hoạt và chiến đấu của
Tây Tiến
DoanhKìatemrại xibừngêm áolêntựhộibaođuốcgiờ.hoa, -hộiCụm từ “hội đuốc hoa” gợi ra không khí của lễ
Khèn lê n man đi ệu nàng e ấp,
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ. -ngờTiếkhing rnhìeo nvuith“ấykìanhữngem” thcôể gáihiệndânniềtmộcvuixúng, sựxíbấtnh
- Có những vũ điệu của quân và dân trong bộ xiêm ý lộng lẫy
-tâÁnhm hồnsáng,ngườiâmlínhạcnh tr,ởtìvềnhmingườiền đấtđãlđưaạ -dìĐêmu - âmliêtnhhoananh củvăna tinghệếng khèntrong tiếng nhạc dập
và xây nên những hồn thơ
4Buổicâchuiềucsuôngốinước Tây Bắc mênh mang, mờ ảo
NgườiCó đithấyChâuhồnMộclau nẻochiềbếnu sươngbờ? ấy, - Không gian: sông nước Châu Mộc
CóTrônhới dòngdángnướcngườilũ hoatrênđongđộc đưa?mộc, - Thời gian: Chiều sương
- Người đi: Chiến binh Tây Tiến
-đongHìnhđưa”ảnh: Hìđốinhlậảnhp “dòngcánhnướchoaltũrô-ihoatrên -- Người ở lại: đồng bào Tây Bắc
dòngnhìn lnướcãng mạnlũ thcậtủathngườiơ mộng,chiếthnểbihinệhnthgócủa coCâun ngườihỏi tnơiu từđây: cóhaythấy,không?có nhớ thiên nhiên nơi đây và
ấy
Bútléo đãphápquyệnlãnghoàmạnvớihàonỗihoa,nhớ cphéphưa baonhângihoáờ nguôithầnngoaitình,trcoángch sdùngâu thđiẳmệpttâừmvàtrcíânhàu hỏithtơuvềtừđồngkhéo
độimột, đồngngườibàochiếvàn sthĩ itêhniếnhit thêanvớimiềTâyn TâyTiếTổn, vớiquốcquê, tấhương.
t cả tạo nên điểm sáng lấp lánh của tâm hồn
4 câu cuối
“Rải rá c biê n cương
ChiếÁon tbàorườngthayđi chẳng tmồ
iế c vi ễ
đời n xứ
xanh.
Tây Tiến
-trSửọngdụngcho chầuâu thhếtơ vàtừgiHánảm bớtViệtsựtăbingtshựươngtrangtrước
bao mất mát, hy sinh của người lính Tây Tiến
chi ế
Sông Mã gầm lên khúc độc hành”u anh về đất +tiế“cbitêhnương,cương”không: nơi khíxa xôinhư, hoangchùngvu,xuống,tạo cảxótm gixa.ác
-đau“vềthđấtương”: nóivàgicũảngm, lnóià sựtrngợiánh đểca,gitrảâmn bớt +vắng“mồhoangviễn xứ”lạnh.là những nấm mồ ở những nơi xa
thươngrọng dànhđất nướccho .người anh hùng của quê +ki“ệánocbào”hiến: tChiranhếc áo lính các anh đang mặc. Điều
-tr“êrnảimộtrác”khu: số lvựcượngmàítlỏià,rkhông
ừ ng s â t
uậ p
bi t
êrnung
gi ới khắcbọc thnghii thểệtngười, thiếulínthhốnđãđếnhi skhông
inh. có cả ch i ếu để
íhương
t có ngườikhóiqua. lại, không có điều kiện =>thanhNgườixuân.lính ra đi không hẹn ngày về, hy sinh cả tuổi trẻ cả
-tà“ng,chẳngngạotiếnghễc đời vàxanh”đầy: tcựácthinnói, hingang
ên ngang, =>củaKhông t rốn tránh hi ện th ực, tá c giả đã khắc họa sự hi s inh
không ngại ngần hy s in h, gi an
-nghi“SôngêngMãmìngầmh tiễlnênđưakhúcđầyđộcthhành”ành
khó.
kí l
nàh sự
với xúc độngngườilòlíngnhngườimột c,álcahytđộnghanhtthhiêản,n nhithầmên. lặng và cao cả, gây
các anh trong khúc hùng ca sông Mã.
4 Câu cuối
câu đầu -ướcNgườihẹn đingàykhôngvề, thẹninh ướcthần=>hiRasinđih vìchinướcến đấu, xảkhôngthân vì
Tây Tiến người đi không hẹn ước, dân tộc, vì lý tưởng vĩ đại trong tim.
-ngàyNgườivề đilạiởđơnđâyvịlàctũá.cTrgioảng: Táckhigiđoànả đã biranđih hàngkhôngquânhẹn
ccààngng vềmongphímanh.
a Tây cTràngongxakhoảng cách, hicávọngch khôngngày gilặapnlạdịi u
vợimông., nỗi nhớ đồng đội của nhà thơ càng tỏa ra mênh
4 câu cuối - Đường l ê n t h ăm
Đường lên thăm thẳm một chia phôi. clàhngânmờhànhsươngquânlùđii lạlêin,phídốca sđèoau. Hoànvà nhữngcảnhbảnchiếnth ẳm
Tây Tiến
một ch ia phôi : Mỗi bước
đấuthốnrnênất khắchànhnghitrìnệth, ccóhibaoến đấunhiêlàu những gian khổ,hy tshiniếhu
+cuDoộc kháng
hoàn cảchnhiếnlịcchhốngsử quáPhápngặtgianghèo, i đoạn t iế p nối , c à ng khó c ó hi vọng t r ở về.
đầuđòi hỏichẳngphảikháclấy tnàoính lmạngấy trứđểngđổichọiđộcđá,lập =>làmÝnổithơbậtlộtphẩmtả lí tưcởnghất yêuchiếnướcn đấuanhcaohùngcả củacủanha họ.bộ đội cụ Hồ,
trựa do.chiếBaon trưthờngế hệvớithtanhinh nithêầnn c“ầqmuyếtsúngtử
cho Tổ quốc quyết sinh”.
2 câu cuối
AiHồnlêvền SầmTây TiNứaến mùachẳngxuânvề xuôiấy, .
-biMùanh đoànxuânTâynămTiếấy:n Thời điểm thành lập -bởiVềlẽphícóabaotácnhigiảê:uNỗikỉ ninhớệmtrcàhoiếlnênđấutrongvớilđoànòng daquândiếtkể
-thDoànhtinlậhptđoànhần biquântrángtrởấythmàànhmùamộtxuânmốc lịch thồnlạừimùanơivẫnSầmxuângầnNứagũiấy,.tdoNhàrênđókitngười đi xa mà t âm
haơ, ởvẫnnơigắnnàybómàvớitâđoànm hồnquân.đã gợi
sngườiử ghianhnhậnhùngcôngbỏlamìo tnohlớvìn cnướcủa những . con Sựđộiphânthắmtthhâniếtấycủachnhào thấythơ.tình đồng chí, đồng
-SầmNhữngNứa,trtáaintivàom vàvớilinnúih hồnsôngấy còn ở lại với =>tkihêểuCáchihùngệnh cnóihnênấtchlãẳngtnginhtvềửthầnxuôihithsiểnhih mangện tháivẻđộđẹpbấtlãcngần,mạn.khinh bạc,
nên sẽ bất tử với thời gian. => Cảm hứng “lã ng mạn, anh hùng” t rong những vần t hơ Quang
-TâySầmTiếNứa:n đãĐịgiảaidanhphónglịcthhànhsử, nơicôngđoàncó trbiậnnh Dũng
đánh vang dội tại đây.
Bai viet ham khao
“SángNhữngchớmphốlạdàinhxaotrongxáclòngheoHàmayNội
NgườiSau lưrnga đithđầuềm nắngkhônglángoảnh
Đất nước Nguyễn Đì rơ
n i
h đầy”
Thi
lạ i
tđầyrai HàgiNếuanthtnhưànhruân,ởthđoạnvấtì ở bàivảthđótơhtơcủarê“Tâyn họ.NguyễnTiMàến”,chỉĐìQuangngọih ThiQuangDũngviết Dũngvềsẽ khoảnh
là ngườilà nhàkhắctáthi ơhiltêệhnnôiđường
trtựhcì chưatiếchip chặngếđủ,n đấubởiđườngcủaôngnhững
hành chàng
quân

tquanhừ viết những văn, làmcâuthchuyện


ơ cho đếnbìnvẽh dịtr,aginh,ảnsđơn.oạn nhạc.Độc giĐaả bitàếit lđếnà thếtênhưng đời số ng của ông vẫn lu đa
ôn t à
xoay i l ắ m,
n tu ổi của Quang
nổichắntiếhẳnng nhưlà bài“Đôithơmắt“TâyngườiTiến”.SơnNóiTây”,như“ĐôiChế bờ”Lan vàViêcón tthhìể“vócnói đểnhàlạtihnhiơ đứngều ấnngangtượngtầsâmu chisắcếnhấtn lũy”.chắc Dũng qua những bài t hơ
Quang Dũng đã cầm bút
hàngông đãđầuthànhcác côngnhà thtrơongthờivikỳệc chống đứng hi ên ngang
Pháp. như
Với th
một ế tr o
hồn ng t hmấy
ơ đôn th ập
hậu, kỷ. l ã “Tây
ng mạn,Tiế n”
phóng đã đưa khoáng tê n tu
và ổi tông
à i hoa,vào
t“Hànhráng vừatrìnlãhngsámạnng tạvôo cócùng.thể làkhắcđộc họahànhhìtnrohngtượngmộtnghệgiai đoạnthuậtnàocủađó,ngườinó cólínhthgiểữchưaa núiđượcrừngtTâyiếp nhậnBắc, vừangaybi
nhưng chí n h s ự độc
snhưángstúángc tđạnhơ củanơiQuang đáo lạ i
Dũng, là cáibởi còn
th ơ mãi
ông . ” Vũ
được Quần
cho làPhương
chưa đủđã t idành
ê u chuẩn những vănl ời này
chương để t nói
h ép, về hành
chưa rắ t
nr ìrn
ỏ h
i
bi ê n cương
rcủaộngnghệrãi bởithuậtchấtcholiệđược.u bên Quang nên th ời đó là m gì được cấp phép lư u hành. Ấy vậy
trong táDũngc phẩmthamlà mộtgia đoànbức trquânanh chânTây Tithếực,n vàlàlmàmsađạio cóđộithểtrưngănởng tđượcừ đầubướcnămđimà vẫn được t ru yền lư u
1947liệt đãchothôiđếnthúccuốiôngnămđặt1948bút sátnghì phảitác “NhớchuyểnTâyđơnTiếvịn”. Nỗingaynhớtrongngàyđêmmộtliêdângn hoantràmừngo và dòngcôngcảmtại PhùxúcLưumãnh
Thanh ( H à Tây) . Về s a u, bài th ơ được chí n h tá c gi ả đổi t ên th ành “Tây Ti ế n” và
t“TâyrongTitậếpn,“Mâynhắcđầuđếnô”là nămđã th1986.ấy nhớÔngrồi.đãThếgiảnêni thíđểchchữvới connhớ tlràatihmìừa,nhkhônglà Quangcần tVĩhinếthconvề stựratihayạ”.đổiĐúngnày: chí n h t h ức i n lầ n đầu
nhưhành,thcôế, “TâyđọngTihơnến”nhinghĩều,anỗilà đoànnhớ daquândiếttiếhơnn vềnhiphíều.a tây, chỉ hai từ mà đã làm sống dậy cả một khúc quân
Phần đầu của tá c phẩm l à nỗi nhớ của Quang Dũng về những cuộc hành
tdùnghiên ngòinhiênbútTâymởBắcđườnghùngtìmvĩ,tdữhắngdộil.ợiNhắc, ghi dấuđếnbaoTâychiTắcếntacônglại nhớoanhđếntáccuộccủavậnquânđộngđội vănta. VànghệthếslĩànămQuangnào quân gi a n khổ gắn với
Dũng mở đầu một lời gọi tha thiết: “Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về r ừ ng núi nhớ chơi vơi ” .
Nỗicon snhớôngdaynhưdứtmộtấydòngđã nhanhchảy xuôichóngngượcđượckíkháiức chảyquátquaquaHòađịa danhBình,sSơnông La,Mã,Thanhhay cònHóa.đượcMộtgọicáilàcớsôngvôLa,cùng
duyên dáng để Quang Dũng khơi gợi t â m tư của mì n h, bao nhi ê u kỉ ni ệ m cùng
mắtnày phátly tanhuyhaycựcvỡ điòaểmthắngtác dụngtrận đềuchíntừh đócủamàmìrnah. lTiàếbộcp tụlcộ vớinỗimộtnhớ,tâtamcóhồnthểhoàihìnhnidungệm, đivềệpnhữngtừ “nhớ”thánglúcđồng đội cũ, bao gi ọ t nước
ngàyđến quặncùnglòđồngng. Rừngđội vàonúisTâyinh rBắca tửvừacủabítáẩn,c giảhoangkhiếnvuuchovừanỗilãnhớng mạnkia ngàytrongcàngđôi mắtthêmnghệcháysĩbỏng,trẻ, “nhớda dirếừtng
núiláy”“chơicũngvơichí”nđặth làcuốinhớcâuvề nhữngthơ là gương một sá mặt
ng tạ s á
o t cánh
độc đáo,trê n con
nỗi nhớ đường
không hànhcạn, quân,
cũng là nhớ
chẳng về
tậ nTây
t rờ i Ti ế
cao,n. Từ
cứ
“chơitận dụngvơi”từlơlályửng,đắthuyềngiá nàyảotrnhưongmộtbài Nhịlàn sHồ:ương hoài niệm chẳng lúc nào tan biến. Xuân Diệu cũng từng
nguon: web thichvanhoc.com
Làtạomộtra mộtsự sâmắp hưởng
Bai viet ham khao
“SươngTươngnươngtư nângtheoltòrngănglêngừng
Nhị Hồ Xuân n
Di chơi
ệu

vơing” tr ời
xếp khéomênhléomanghay tìnhưnh cơcàngmàthđiêmệp mởvầnrộ“ơing”chitroềngu kícácch chotiếngnỗi“ơinhớ.”, “chơiphải”,chăng“vơi”là“hơimột” cùngkhúc

cađã màmạnhlữ mẽkháchchiếtốnnđấubaođếnnhiêchừngu tâmnào.tư đểNỗimờinhớgọicàng, hãyđượcvào khắcđây, hãyhọa nhìcụ tnhểđồngở haiđộicâuthtânhơyêusau”của tôi đi, họ
“SàiMườngKhaoLátsưhoaơngvềlấptrđoànong đêmquânhơimỏi”.
Táchoanggiảvu,liệtbíkêẩncáccủađịvùnga danhđất“Sàilạ, tKhao”, h ấy được “Mường
những Lát
khó” để người
khăn, th đọc
ử t h gần
ách xa
chờ ít nhi
chực, ềuý t hấy
chí được
người vẻ
lín heo
h ra hút
sa ,
o.
Hìchịnuh, họảnhhànhtả thquânực “stưrơngonglsấưp”ơngvàmù“đoànlạnhquângiá, smỏiương” chogiăngtachethấylấbaop cảvấtđoànvả nhưmà đoànphủ lêquânn nhữngTây tTiâmếnhồnđã phảimỏi
mệtsự. Cũngmột lbởiớp chănvì mộtmềmchữmại“mỏi, chỉ” màlà baosao khắccuộc nghitranhệtlquá,uận xảymộtrachữgiữ“mỏia những” màngườikhiếncầmbài tbúthơ nhưgiànhcólạhồni giátâtmrị
chânbiết bao.chínCóh chongườitácnóiphẩm.“hoa”Khắcở đâynghilàệhươngt là thếhoanhưngrừng“hoacon vương
về trongvấn,đêmcó hơingười” lạliạliàchomộtrằhìngnhtáảnhc giảlãvíngngườimạn
ltíhnơ,h llàà ánhbôngsáhoang chậpthơmchờn,dịu, tiphậpnh khiphồngết kia,củakì tngọnhực cóđuốcmộtthchútì thựckhôngsự khihợp.ến hìNhưngnh ảnhnếuthơnóitrở“hoa”nên đẹptrongđẽbàivô
cùng.trong đêmĐoànvượtquânmàntrongsươngđêmnởtốirộ“đỏvậy.đuốcMộttừcâung đoàn”thơ màđivừađếnbiđâutrátng,an svừaươnglãđếnng mạn,đó, nhưchỉnhững có th ể bông
l à con hoatr iđỏ
ện
rVậyiênglàcủaở bốnQuangcâuDũngthơ đầu,mà tvớihôi.âm điệu thơ sâu lắng, Quang Dũng đã kết hợp hài hòa chất hiện thực và
ltãhngơ Quang
mạn, càngDũngchonhưta t“bónghấy đượcmâyngòiquabútđỉntàhi Vihoa,ệt”phóngvà là khoáng một ángcủamâyông.bayNóiquanhưsốnhàng núithơnướcVân LongViệt.“NhàMây
Quang Dũng bay đến đâu, hoa
ngòiNhữngbútcâuQuangthơ tDũngiếp theocũngđượctrởQuang lá cỏ cây và núi s ô ng như có hồn th eo đến đấy”. Con
nên cóDũnghồn nhưtậnvậydụngđấy.tất cả sự đa tài của mình để khắc họa địa hình hiểm s ông chi ế n trậ n qua
trở của núi rừng Tây Bắc: “Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây s úng ngửi tr ờ i
NgànNhàthaiướcPhalênLuôngcao, ngànmưa txahướckhơixuống”.
Đâyrừng lhùngà đoạnvĩ tchíhơnđượch là ttiánchgithảầnmiquảêu tảcảmrấtcủathựcnhữngvề conngườiđườnglínhhànhTâyquânTiến.đầyĐiệpgiatừn “dốc”khổ. Ngangkết hợptầmvớivớitừ núiláy
“khúc
tghềnh. khuỷu”, “thăm t h ẳm” diễ n t ả s ự quanh co, hiể m tr ở của đị a hì n h Tây Bắc. Câu th ơ bảy chữ mà
ận nămThậmchữ đượcchí chỉgiecầno thđọcanhcâutrắcthtơạolêâmn đãđihìệunhtrdungúc trắhìc,ngọih ảnhchongườingườilínđọch vấtmộtvả,thtừếngnúihơicheothở lgấpeo, gápgập đến
gicảmữa gisưáờnc bínúiẩn,chôngdườngchênh.như taTừcólátyhể“heocảmhútnhận” ởâmđầuvangcâu núithơ rtừhngứ haitừ bàichoththơấy“Nhớsự hoangrừng”scủaơ, vắngThế vẻLữ.cùngĐảo
ngữđến mộtmứccáchngậpkhéovào những
léo đãcồngiúpmâychotnúirắngTâynhưBắcngọnđượcđuốcvẽ rhiaêvớin ngangkhungphícảnha sađậmu tànchấtsươnghùngmàvĩchi, đỉếnnhđấunúivậy.cao
Tácthấygiđượcả sử độdụngcaohìchótnh ảnhvót,nhânvời vợihóacủa“súngọnng ngửinúitmàrời”cùnggóp phầnvừa thtạấyo đượcthêm ssựự ttihnúh vịnghịchoch,bàidítdỏmhơ, vừađặccótrưthngể
của Quang Dũng một người lính“Ngànlạc quan,thướchàilêhước.n cao, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”.

Bai viet ham khao
Đivếệtpiểngữu đối“ngàntrongthcâuước”thơcũngđã vẽlà hoánra mộtdụsưướcờn núiđoándốcphỏngdựngchừngđứng,đãlêngợitậsnựcaovô cùng,vót vàvôđổtậxuốngn của trhấết snúiâu,. Haibao
nhisườnêunúilà,nguy“nhàhiaiểm,PhabaoLuôngnhiêmưau làxagiakhơin khó.”, câuThếthnúiơ trđangải dài“khúctoàn tkhuỷu” h anh là
bằng th ế,
mở vậy
r a mà
một nhì
không
rthộng.oángTưởngnhữngchừngngôi nhưnhà đangsàn. Cảnhđứng tởưởngmột phútváchchốcnúi đưalại mắttrở nênvề phílãnga xa,mạntrobingếtmànbao,sđâuươngcònlại những
n lư ng
gia n chừng
xa
ẩn hiệnkhungthấp và
cảnhcủa Quangtrần trDũng.ụi tàn khốc nữa. Đây cũng là một trong những bằng chứng thi trung hữu họa vô cùng đắt giá
Nhưnhữngvậy,ngườibốnlíncâuh. Cáchthơ phốigieohợpthanhhàibằnghòa đãtrắcvẽvàrasắmộtp xếpbứcgamtranhmàusinnóngh độnglạnhvềđãcongợiđườngra nhữnghànhnétquânvẽ gâncủa
guốc,khốc màmềmlà lmạiấy cáixennhìkẽ.n lạKhổc quan,thơ tnhờâm hồnvậy phimàêđượcu lãngxoacủadịđờiu, đâytrai tkhôngrẻ để thẳniến rlaàchicheếngitấrậun.đi hiện thực tàn
Thế nhưng, dẫu có lạc quan đến mấy“Lúccũngnàokhôngtôi tcũnghể nàonghĩphủmộtnhậnngàymột sự thật tàn khốc của chiến tranh:
TìÔmBỏmthhốtsậtúngđầyhếtvềttrômhêịnt những
xương
những
gốc câyloại
đồng
cánh t a y”
Tr o ng đêm mưa t iề n đồn Nguyên Dương Quang
Là“trừnhữngng mắtmất” nhìmátn về, hiphísinah,trưlàớc.nhữngVà Quanglần chiDũnga ly âmđã dànhdươngnhữngchẳngcảmdámxúchẹn,chânnướcthànhmắtnhấtchựcđểrơivinhưngết: phải

“AnhGụcbạnlên dãisúngdầumũkhôngbỏ quênbướcđờinữa”


Hainhìntliạếingđã“anhchẳngbạn”cònnghenữa. Từsaolátyhân“dãithươngdầu” kếtmà hợpchuavớixóthìquá,nh ảnhnhữnghoánđồngdụ “không chí mớibướcvai nữa”kề vaiđểmàgiảquaym đi sđiự
đauxuống.thươngCác củaanh những
biế t người
đồng đội lí n
mìh.
n Đồng
h mạnh đội
mẽ vừa l ắ đập
m. Vậyvai, bôi
nên t h
dẫuuốc,
có vừa
ngã chi a
xuống nhau
cũng bátsẽ cơm
ở một đangt ư dần
th ế ngã
hiê n
ngang nhất : “Gục lê n s ú ng mũ”, t im đã ngừng đập nhưng tâ m hồn dành cho núi so ng vẫn
quỳmà anhxuống,yêuômquý.súCáchng tronóing tgiaảy,m,đưanóimắttránhhướngvốn vềdĩ đãđồnglàmđộigiảlmầnbớtcuốis.ựBombuồnđạnđaumùcủamịsựt vicheệc,đithnhững còn đó. Anh đã
người
gilốữi nhỏ,đượctđúngoàn tâtimnhtothànầnýthchoép củatìnhnhữngyêu đấtngườinước.línCâuh. KhithơhọcủadứtQuang ế nhưng vẫn
áo ra điDũnglà đãđãgạtditễìnnhtảyêuđúngriêngchấtsangcủamộtâu
“quyết tử cho Tổ quốc quyết
hùng trong bức tranh đầy bi tráng“Anhmàngãtác xuống sin h”. Như vậy,
giả vẽ đường hi ệ n t h ực t h ê lư ơng đâu còn nữa, nay
lên thôibăng. Lê AnhTân SơnXuânNhấtcũng có những câu thơ: chỉ còn khí th ế hào
Nhưng anhVà anhgượngchếtđứngtrolngênkhitì súđangng trđứngên xácbắntrực thăng
Máu anhDángphunđứngtheo VilửaệtđạnNamcầu vồng”
Ngọnđang chilửaếnhàođấu.hùngHànhtrotngrìnthhơchưavănbaochưagiờdừngkết tlhạúc:i ở đó, đồng đội anh chết nhưng động đội vẫn tồn tại còn
“Chi ều chi ề u oai
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người” lin h th ác gầm th ét
Bai viet ham khao
CácTây Bắc.từ láyChi“chiềuềuchochiđếnều”,đêm“đêmlàđêm”lúc màncho stưhơngấy chuỗibắt đầungàybaodàiphủ,mà bộtrờđộii cứđốithếmặttốivớidầngimàan nankhôngnơibirừếngt dướinúi
chânmà: “tmìhácnhgầmlà gìt.hNhấtét” thlửà t“tháchhángnỗichạpsợ củamànconsươngngườitrù.mĐịĐấta danhNước”,MườngnguyHịchihểđượcm chồngtác gichấtả khéonguyléhio đưaểm, vàothế
câuđượcthnhàơ, haithơtxoaiếngdịnặngu bởitcâurịchthnhươ tiếtpiếngtheo,châncâuhổthơbướcmangtronặngng đêm.tình nghĩHiệna tcủahựcngười“hiểmdânác”TâylạiBắc.một lần nữa
“Nhớ
Mai Châu ôi Tây
mùa Ti ế
emn t cơm
h ơm l ên
nếp khói
xôi ”
Phépđất tìnđảoh ngườingữ .“nhớHìnhôiảnhTâyảnhTiếcơmn” baolêngồmkhóitừvừacảmchânthánthđãật vừanhấntrữmạnhtình,scùngự hoàivớinimùiệm mãnhhươngli“tệthvềơmmộtnếpvùngxôi”
củaQuangvùngDũngđất chứngMai ChâukiếnđãngườikhắcmẹhọaHòatìnBìhnquânh tự vắtdânsữvôa mìcùngnh choấm áp.đồngNhắcđội anhđếnuống,tình quânđồng dânđội anhthì cólúclầấyn
bịbìnthhươngdị nhưkháthế.nặng.Tác Hóagiả đãravônhữngcùngngườisáng tlạínohkhinhưkhiQuangdùng tDũngừ “mùacầmem”súngđâytrlêànmộttay tđểừ từbảoghépvệ độcnhữngđáođigợiều
nétVậytrlàẻ quatrung,14thcâuể hitệhnơtđầuình cảmvới scủaự kếtmìhợpnh vàhàiđoànhòaquângiữa TâyngòiTibútến hiđốiệnvớithựcnhữngvà lãconng ngườimạn, Quang nơi đây.Dũng đã
tvàohànhsincôngh ra tdựngử cùnglạiđồngcảnhđộinúi. TừrừngnỗiTâynhớBắc“chơihùngvơivĩ”,lưcùngng chừngvới đótrolàngnỗitâmnhớtrídagiờdiđâyết vềđãnhữngkhẳngngàyđịnht“nhớháng
ôi“dãiTâydầu”Tiến”hi sliànhcảmthìxúcvẫnchủhi vọngđạo ngàytoàn chibàiế. nQuathắng,đó, vẫnta cókitêhuểhùngthấybướctinh tthừầnng bướccủa nhữnghiên ngangngười chẳng
lính dẫuhềcólo
sNhàợ. phê bình Nguyễn Đăng Điệp đã từng nhận xét “Nếu như Chính Hữu viết về những chàng vệ quốc
bằngđến menbút sphápay chohiệtnhithtứực, stựhbayì QuangbổngDũngcủa hìđãnhtátiượng.hiện Nếuvẻ đẹpthiếcủau đingườicái chấtlínhlbằngãng mạnđôi cánh“Tây Tilãngến”mạncơ hồđemsẽ
mấtnghệđivuivẻvớiđẹpđồngtoànbàobícvàh cảnhcủa nó”.sôngThậtnướcvậymiềnốin Tâytiếpthbàiơ mộng.thơ là nỗi nhớ của tác giả về đêm liên hoan văn
“DoanhKìa emtrạixibừngêm áolêntừhộibaođuốcgiờ hoa
Khèn
Nhạc vềlên
Vi êman
n Chănđi ệ u nàng
xây hồne ấp
th ơ”
Độngtươi, stôừi động.“bừngMộtlên”llầànmộtnữachihìnthiếảnht đắt“hoa”giá khixuấtến chohiệnđêmlần tnàyối mịlàt hoabỗngchúc,bừnghoasángcủavớingọnnhữnglửaâmgópthanhvui chovui
đêmnên cháyvăn nghệ.hết mìĐónhlàtrnhững
ong tâmLihồnnh lhồnạc quancủa đêmvì khôngvăn binghệết ngàylà nhữngmai cócôcòngáitivùngếp tụcsơđượcn cướcsốngbấthayngờkhôngxuất
đêm.
hitâmện ttrrạongng bấtnhữngngờbộphấnxiêmkhíáochlộcủang lẫnhữngy. Haingườitiếngl“kìính,a em”vừa ngạccùngnhivớiêcâun, thhỏiú vịtuvừatừ “ttinựhbaonghịgicờh,” đãđángdiễyêu.n tả
Mộtnhưngtừnhữngláy “engườiấp” đãchigợiến srĩavẫnnétkhôngthanhquênthoátnhie ệthmẹnvụngạicủa ngùng mì nh, của
nhi ệ những
m vụ thcô
i êng gái
l iêtr ẻ
ng. Tuy
t iế n vui
về vẻ
phía làtrưth ế
ớc
phốitrở nênhợpvuivớinhộn,nướchómbạn bảohỉnh,vệtrbiẻ êtrnunggiớinhưngViệt khôngLào. Vìlàmvậymấtmàđi“nhạctinh tvềhầnVikhíên Chănpháchxâycủahồnngườithơ”.lính.Giọng thơ
Bức tranh miền Tây sông nước thơ mộng“NgườitrữđitìChâunh củaMộctácchigiảềvẽu sưraơngthậtấysinh động:

CóCó nhớthdángấy hồnngườilau nẻotrênbếnđộcbờmộc


Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa”.
Mộtvới nhikhôngều kỉginianệm.mênhTa cómôngthể huyền t h ấy
Bai viet ham khao
khiảo xuất
đoàn hi
quân ện, chắc
ăn hẳn
bước “chi
qua ề
nơiu s
nàyư ơng tâ ấy”
m họ l à một
đang buổi
l
xagieovờibaolắm,tươngcó tthưểchờlà đồngđợi. Điđộiệpvừatừ “có”mất củavà shọ,ự bắtcóvầnthểgilàữanỗicácnhớtiếmingê“ấy”,n man“tvềhấy”thờicùngthơnhững
“cóchiếtnhấy”tranh“cóvẫnnhớ”luônchohiệtna dibiệếnt nhànhữngthơkhoảng đang đắmlặngchìnhưmtthrế.ongTácsự gihoàiả hỏiniệngườim. Trnhưng
ặ ng chi
để ề u
nhớ sư ơng
về đigi
ềuă ng

ấu về mộtcâu hỏiánhtmắtu từ
ong hiệtnhậtthrựca ltààntựkhốchỏi lòcủang
mìcónmộth tựnỗinóinhớvới mìthườngnh dùngtrựccâutrohỏing tđểâmkhẳngtrí ông.địnCách. Quangcụm từDũngnhư đã“hồnxuấtlau”,sắc “dáng để ngườingườiđọcttrhêấyn độcđượcmộc”,luôn
“hoatheo giđongó nhưđưa”có đãhồnlàmngườibứcttirễannhchânsinhcácđộnganhhơnrahẳn.trận.ĐộcPhíagiảxacólàthnhữngể hìnhcôdunggái cảTháivạnvớibôngdánglauhìphấtnh uyểnphơ
chuyển mềm mại t rê n chi ếc th uyền độc mộc
dángđơn sơđưa, thanhcâu tthhoátơ trlởuônnêntạcóo cảmhồnhứnghơn tchoình Quang vượt qua dòng lũ sô ng Mã. Từ lá y
từ hơn.DũngHình như khung cảnh chiều lộng gió với những nét vẽ “đong đưa” vô cùng duyên
“LáHoa vàngtím lnhạtá xanhnhạtđườngnhớgộiphinắngêu lưu
LốiVe vãnđitưkhácơng tkhỏiư mảnhlời chigiómchinóiều”
Gi a ng hồ Quang Dũng
Nhưcủa âmvậy,nhạc.đoạnNóithơnhưmiêXuânu tả cảnhDiệu sthôngì đọcnướcbàimithềơnTâyTâyTiđãếnmở“ta rcóa tcảmrướctmắtưởngngườinhư ngậmđọc tnhạchế giớtirocủang micáiệng”,đẹp

chấtkhôngthcầnơ vàngườichấtsnhạcướng. đượcNếu rQuang ơ i vào Dũng


cái vực hòa
ý t h quyện
ì t h ơ sẽkhéo
s âu l éo
nhưng khir ế
ấ nt t
dễ a cứ
khô sa y
khan trorng
ơ i một
vào cáiđiệ u
vực du dương
nhạc th ì
týhvừaơ dễsalàymcảsanhạc.y lòng người nhưng dễ nông cạn” (Chế Lan Viên). Và thơ của Quang Dũng thì vừa sâu vừa có
Ởtránhững
ng câu th ơ ti ếp theo, chân dung người lín h t rê n nền hùng vĩ , dữ dội l ạ i càng th êm phi th ường, bi
“TâyQuânTiếnxanhđoànmàubinlhákhôngdữ oaimọchùngtóc
MắtĐêmtmơrừngHàgửiNộimộngdángquakiềbiuêtnhơm”giới
Đảonhữngngữngày“TâyđầuTiếnhững n đoànanhbinh”línhđểnuôinhấndưỡng,mạnhquýkhí chấtmái tcủaóc phiđoàn-lô-quândốp củatrongmìhồinh.ứcCáccủaanhnhàvừathơ,tắmlạivừanhớgộivề
đầu,các anhhãnhcòndiệxôngn vớiphamáichitócếncủatrậmìn ncònh lắđánhm. Nhưnggiáp ltáạicàsavớio lạbọni là “Tâyđịch,Ticácến đoànanh cònbinhchịkhôngu rét mọcmà rtụóngc”?tóVìc.
Hicủaệnchàngthực khắctrai Hànghithệànht buộcnữa.những“Quânngườixanhlínmàuh đứnglá” cũngdậy vớilà mộtmột hìdinệhn ảnhmạotmớihực chẳng chỉ màu còn dáng
xanh l á vẻ t
ngụyh ưtrsi
an h
ng
tvẫnrongkilêốni cường.
đánh du kích của quân đội ta và cũng là màu da xanh xao của người lính chịu cơn sốt rét nhưng
CâuCác anhthơ vừachiếđốin sĩlậgipờlđâyại vừamangẩn dụtrêvẻn mìxanhnh mộtxao khítrongthếmắtdữ tnhàợn, oaithơ phong
càng trcủaở th“chúaành tựsuơnvănlâm”.cườngCáchbấtsokhuấtsánh.
này đã từng xuất hiện trong bài thơ “Thuật “Hoành hoài ” của Phạm Ngũ Lão
sóc tgiì ahổngkhísơnthkhápôn ngưu”kỷ thu
Bằngtrần trbútụi ấypháplại đậmtả thtựcínhQuang Dũng Tam
đã vẽquânra một bức tra nh tr ần tr ụi khốc liệ t về chi ế n tr a nh nhưng s ự
lãng mạn. Có lẽ vì vậy mà ta vừa cảm thương vừa khâm phục những người lính
Bai viet ham khao
vônhữngcùng.câuVẫnthơlàcủatheomộtmôtâtmuýphồnbàilãtnghơ,mạn,sau khitài hoa.dùng như ý thơ để tả hiện thực bi tráng thì đến tiếp theo là
“MắtĐêm tmơrừngHàgửiNộimộngdángquakiềbiu êthnơm”giới
Trcảmongvànhữngmãnhngàyliệt hơnngậpbaochìgimờbomhết.đạnHìnhkhóiảnhlử“mắta, nhữngtrừng”lầnvừasuýtlàchếtcáchtronóing gangcườngtấđic,ệutâmcủahồnbúthọpháplại nhạylãng
mạntrằn tvừarọc lvớià hoántấm dụ.chânNgườitình đãđọcphủcó khănthể hìtnừhrấdungt lâu vềrồi,ngườihọ trlằínnhtrtọrcongsuynhữngtư về conđêmđườngnhớ nhà,hànhnhớquânquê,ngàyhọ
mainhưng. Mặtniềmkháchi vọng“mắtđánhtrừng”tanlàgicáchặc thìthkhôngể hiệnbaosự gicămờ dậpthùtắttứđược.c giậnĐềucủalàngườinhữnglínchàngh, họ tcóraithHàể ngãthànhxuốnghào
hoađấu.lãPhảing tửđánh, họ đãtanquênlũ giặđic mốithì mớitìnhbảochóngvệ đượcvánhngườimới nởmìởnhquêyêu,nhàmớiyêuchodấungườiđể bướcmìnhchânthươnglên cuộcđườngsốchingếtnự
dobúthạnhchiến,phúc.lại Ởnhớnơinhànàyt“dáng h ơ Lưu kiề
Tru ọ t
ngh ơm”
Lư chỉ
đã tdám
ừ ng xuất
vi ết : hi ệ n
“Ngườit ro ng đêm
Đức họ mơ.khôngCâu t
cấmh ơ có
th vậy
anh mà
ni ênđã gây
họ r
đọc a
Wermạnh.therTôimàdámhọchắcvẫn cường, chỉ có người Anhnhà nhânhọ khôngđạo mớicấmtựthcấmanh lniấyênmìhọnhđọcthôiRomeo
những . Nếu et Juhếtlietđie nhưmà vậyhọ vẫnthì
cầm
cònhọ gửibiếnỗit chinhớlàquacái bihayêncáigiớiđẹpcũngở đờichẳng” Haichờcâuhồithâmơ dichỉễnmongtả tâmchitrếạnngthrắng.ất thật của người lính trên đất Lào,
Nhờđài tậnhữngp thể củanét tngườiiêu bilểínuhmàTâyQuangTiến: Dũngvừa bichọntránglọlcạitvừahật kỹlãnglưỡng,mạn,đoạnnét bútthơkhôngthứ bangơiđã khắcnghỉ họamà tlạêon rtaượngkhí
tshaiế. hào hùng. Nói Quang Dũng là một trong những nhà thơ hàng đầu thời kỳ chống Pháp Quả là không
Hilúcsbấyinh gimấtờ. Ấymátvậytromàng chiquaến“TâytranhTiếln”,à đilềýutưhiởngển nhiquênên,mìcũngnh đólà không một đicònều cấmsự bikỵlụty,rotnghêgilướơngi làm nghệ thuật
“Rải r ác bi ên cương mồ vi ễ n xứ
ChiÁoến tbàorườngthayđi chichẳngếu anhtiếcvềđờiđấtxanh
Sông Mã gầm lê n khúc độc hành”
Cónângngườiđỡ bởinóiđôicảmcánhhứnglý củatưởngQuanglãng mạn.DũngTừđôilályúc“rsảắipráchìc”mở đầuvào câutrạngthơthkếtái bihợpthươngvới nhữngthì ngaytừ Hánlập tViứcệtđượcnhư
“biĐốiênmặtcương”với bom“viễđạnn xứ”tinhđãthlầnàmconbứcngườitranhcónhuốmcao đếnmàumấytangcũngthương,chỉ tanmộtxươngsự tnáthật tnghihịt. Cuộcệt ngãđờivàcủađaunhữnglòng.
chàng
yêuhongdấu.khôtraĐảoihẳn.trẻcấumãiGiờtmãirđâyúc “chibỏchỉlạếcòninnơitrưtờngâxamxôitđih.ếchẳng
Dườngtinhư,ếc đờihọxanh”đã phụkhilòếngn chochờ giđợiọtcủanướcnhữngmắt bingườithươngở quêkiahươngđược
cầm chắc sú ng, hi ê n ngang sẵ n s àng đấu t ra nh bảo
Hìhiếnnhsảnhức ngườihoán tdụhanh“đờixuânxanh”củađãmìgâynhrchoa sựsquênự nghimìệpnhcủavì tTổổ quốcquốc.củaĐúng,ngườiđólínchíh ởnđộh ltàuổitinđẹph thnhấtần trohọngcốngcâu vệ dân tộ c.
“quyết t ử cho Tổ quốc quyết s in h”. Từ phủ đị n h “chẳng ti ếc” để khẳng
đẹpphi tcủahườngbinthrođoànng câuTâythơTicònến. nằmSươngngaygiăngở cáihaychếtkhói lửa cũng chẳng làm mờ đi hình tượng người lính. Tính đị n h tầm vóc lớ n l ao lý tư ởng cao
“ÁoSông Mãbàogầmthaylêchin khúcếu anhđộcvềhành”đất
Nơigiả gọichiếáon tngườirườnglítnrậhnlàmạc,“áo những bào” để người
bày lí
tỏn h
s ựnằm
kí nh xuống
trọ ng. cũng
Họ chẳng
vẫn có
được t ấ
xem m chi
như ế u manh
những để
vị che
quan đậy.
th ời Tác
xưa
đượctrọng“daqua ngựavần thbọcơ củathây”QuangkhiDũng.tử trận nơi sa trường. Hiện thực tuy khắc nghiệt nhưng cái chết vẫn trang
Bai viet ham khao
Nghệkiếp rothnguậtrunóiổi đầygiảmbụi“anhtrầnvềmàđấtth”ôichỉ. Hìsựnhraảnhđi nhẹnhânnhànghóa “svàônglý tMãưởng.gầmCáclên”anhkếtchỉhợptrở tvềừ Hánđất mẹViệsta“khúc
độcgầm”,hành”ngayđãcảtạchúao ra rmộtừnggixanhọng tcũnghơ đangthươnghàothùngiếc chobi aingườibỗnglínngayh, rừlngậptthứicêngtrởsnênông núibi trnhưáng.dâng“SôngmộtMãkhúccọp
camẽ.hoànhĐồng tđộirángcủađểhọtiễđãn đưangã vongxuống,linhọh ngườiphải tiđãếp khuấttục chicàngến đấulàmvì cholý tưkhíởngtvìhếquêđoànhương,quânvìthtêmrả thphầnù. mạnh
u một
Bútlínhphápvừa oanhlãng mạnliệt vừakết hàohợp hùng.với cảmChânhứngdungbi trngườiáng đãlíngihúpquanhàcâuthơthkhắcơ đãhọathể chânhiện tnéthựcphicái tchếthườngcủatừngườidiện
mạo,(SóngtHồng)
âm hồn cho đến khí phách. “Thơ là thơ đồng thời họa là nhạc là chạm khắc theo một cách riêng”
Ở đoạn thơ cuối cùng, tác giả mang đến“TâylờTii tếhnơngườigắn bóđivớikhôngTâyhẹnTiếnướcdẫu chỉ bằng hồi ức:
ĐườngAi llêênnTâythămTiếthnẳmmùamộtxuânchiấya phôi
Đoạnlính, đãthơdứtmangáo rnhia điềuthýìnghĩchẳnga, storngôngđảoHồnmongngữvề ngàySầm“TâyNứatrTiởếvề.nchẳngngườiBởi về“đường
đixuôi” để.”tlhênấythtiămnh tthhầnẳmquyếtmột chichiaếnphôicủa”,ngườitừng
mạngkhiến ttaừngbấtmạnggiác cứrùngthếmìbịnh,bỏlòlngại phícana đảmsau. Cáivà quyếtgiá củatâmchiphảiến tlhớắngn đếnthậtmứcsự nàoquá mớiđắt. nóitừ láray l“tờihđanhăm thtẳm”hép
nhưtrìnhthnhưngế. Hoặcchẳngcó thcònể thxuấtấy táhicệgin ảtrorờngi đơntâmvịtrícũngnhà chẳng th ơ nữa. hẹn Ông ngày
dùng gặp sự lạ i
dứt, đồng
khoát đội
để vẫn
dồn t iế
nénp t ụ c
nỗi hành
nhớ,
đạilập,tmùaừ phixuânếm chỉhi “aivọng” chỉchitếinnhththắngần củaquyếtđoànthắngquâncủaTâycả Titoànến.quân.Dẫu phải“Mùaxaxuânđơn ấy”vị nhưnghẳn làmộtmùalầxuânn cùngthànhTây
Tingủiến đãđi vềtáiSầmhiệnNứatoàntbộhì hồnhànhcũngtrìnhnhưchitếânmđấu,trí nguyện giọng t điơ ltãhngeo mạnhọ, chẳngmà kiêcầnu hùngtrở về.mấyChỉthậpvàikỷ,câu“TâythơTingắnến”
h
vẫncòn mãiluôn, nólà mộtkhiếrnươngta “dừngkho báutay chờtrênngườitrang khaigiấy phá.đángSựlẽ lhấpật đidẫnvà đọclôi cuốnlại bàivàthnhữngơ mộtbílầnẩnnữa”.trong câu thơ vẫn
Nói tóm lại , Tây Ti ế n là bài th ơ xuất
tngoạchấy dấutrongtriệđêmn riêPhùng củaLưuQuangThanhDũngvẫn cònquảnguyên, sắ c, đưa “t
thật vô đócùnglà nhữngầ m vóc của nhà thơ s á nh ngang tầ m chi
đắt giácon. Bảnchữviếxuấtt taythvớiầnnhữngmang cảconhồnchữrừnguệch ến lũ y”, cho
Tâycốt cáchBắc vàvà những đêm ngày vất cả của người l ín h. Cuộc đời Quang Dũng bì nh dị như màn sư ơng ng núi
nhưng
tin h th ần ông lại như ngọn đuốc cháy tr o ng đêm s ương ấy vậy. “Hào khí của th ời
độngbài thtơronàong tvừaâm bihồntráanh,ng vừavà tlãiếngngmạnthơ rđếniêngnhưbiệtthcủaế, saanhu nàycó chỉphầnmongâm vangnhữngcủangườihàokhaikhí ấy”.phá conHiếmchữcónângmột đại đã chấn
ninhữngu vầnnămthơ tônghángmộtchẳngchútmàng. Hãybãobắt đạn,đầu tmưaừ nỗiginhớ,ông.cảCảđờiđờingườilà mộtnghệkhúcsĩcaấybiđềutrádànhng, kiêchou hùng…hồi ức, hồi ức về
Nguồn: thichvanhoc.com

Tài liệu được dẫn từ nhiều nguồn khác nhau, mang tính chất tham khảo

You might also like