Professional Documents
Culture Documents
Bai Giang KTQT Chuong 3
Bai Giang KTQT Chuong 3
MUÏC TIEÂU:
Ñöa MD veà gaàn vôùi thöïc teá hôn
Phaân tích söï taïo thaønh giaù caû sp so saùnh
caân baèng chung khi 2 QG giao thöông vôùi
nhau
Tieáp tuïc hoaøn thieän cô sôû maäu dòch
Moät laàn nöõa ñeà cao tính öu vieät cuûa MD töï
do
I/ LYÙ THUYEÁT CHUAÅN VEÀ MDQT
(STANDARD
TRADE THEORY)
Keát quaû laø quoác gia phaûi boû ra ngaøy caøng nhieàu
saûn phaåm thöù hai ñeå coù nhieàu taøi nguyeân hôn cho
saûn xuaát theâm moãi ñôn vò cuûa saûn phaåm thöù
nhaát.
VD:
Quốc gia A có hai loại đất là đất cao và đất thấp.
Đất cao thích hợp trồng cỏ và sản xuất sữa.
Đất thấp thích hợp trông lúa mì.
Lúc đầu chuyên môn hóa sang sản xuất sữa. Đất cao có
thể trồng cỏ được sử dụng hết để trồng cỏ nuôi đàn gia
súc. Và chỉ phải hy sinh một ít đất trồng lúa mì ở chỗ
cao sang trồng cỏ. Chi phí cơ hội thấp.
Khi chuyên môn hóa sâu hơn và đến khi chuyên môn
hóa hoàn toàn thì toàn bộ đất sẽ được dùng trồng cỏ
ngay cả đất thích hợp cho việc trồng lúa mì cũng phải
bỏ đi để trồng cỏ. Chi phí cơ hội tăng dần lên.
2) Ñöôøng cong baøng quan (the Community
Indifference Curves – CIC)
a) Khaùi nieäm
Đường cong baøng quan ñaïi chuùng chæ ra
nhöõng söï keát hôïp khaùc nhau cuûa hai saûn
phaåm maø saûn löôïng cuûa chuùng töông ñöông
vôùi söï thoûa maõn ñuùng nhö nhau cuûa ngöôøi
tieâu duøng.
2) Ñöôøng cong baøng quan (the
Community Indifference Curves – CIC)
MRS
MRS
GIÁ CẢ SẢN PHẨM SO SÁNH CÂN BẰNG
Khi chưa có mậu dịch
- GCSPSSCB được xác định bởi độ nghiêng của đường
tiếp tuyến chung giữa đường giới hạn sản xuất của
quốc gia với đường bàng quan tại điểm cân bằng.
Điểm này cho thấy sự cân bằng nội địa tại gía cả sản phẩm so sánh và
biểu hiện lợi thế so sánh của quốc gia. Quốc gia 1 cân bằng tại A và
quốc gia 2 cân bằng tại A’.
Giá cả cân bằng được xác định bởi độ nghiêng của đường tiếp tuyến
chung giữa đường CIC và đường giới hạn ngân sách
GCSPSS cân bằng của hai quốc gia khác nhau vì vị trí và hình dạng
của đường ngân sách và đường CIC khác nhau.
PA PA’ quốc gia 1 có lợi thế so sánh đối với sản phẩm X và quốc gia 2
<
có lợi thế so sánh về sản phẩm Y → 2 quốc gia này có thể trao đổi mậu
dịch với nhau.
Giá cả ở hai quốc gia khác nhau→hai quốc gia tiến hành
mậu dịch với nhau. Mỗi quốc gia sẽ chuyên môn hóa sản
xuất sản phẩm.
Mỗi quốc gia chuyên môn hóa vào sản xuất sản phẩm có
lợi thế so sánh→gánh chịu một chi phí cơ hội tăng lên.
Quá trình chuyên môn hóa sẽ tiếp tục cho đến khi nào giá
cả sản phẩm so sánh ở cả hai quốc gia trở nên bằng nhau
và tại đó mậu dịch đạt trạng thái cân bằng.
Kết quả: cả hai quốc gia sẽ tiêu dùng nhiều hơn so với
không mậu dịch.
Quốc gia 1: Bắt đầu từ A (50X, 60Y), quốc gia chuyên
môn hóa sản xuất hàng hóa X – điểm sản xuất dịch
chuyển đi xuống và gánh chịu chi phí cơ hội tăng
trong sản xuất sản phẩm X.
Quá trình chuyên môn hóa sẽ tiếp tục cho đến khi
nào GCSPSS trở nên bằng nhau giữa hai quốc gia. Nó
nằm khoảng ¼<GCSPSS<4. Tại điểm này mậu dịch sẽ
cân bằng.
Giá cả sản phẩm chung đó chính là tại điểm cân bằng
PB = PB’ = 1
b) Khi có mậu dịch:
Quốc gia 1:
Chuyển động từ điểm A xuống điểm B (130X; 20Y) trên
đường giới hạn khả năng sản xuất
Đổi 60X lấy 60Y từ quốc gia 2. (Tỷ lệ trao đổi bây giờ là 1).
Quốc gia 1 sẽ tiêu dùng tại E (70X; 80Y) nằm trên đường
Quốc gia 2:
Chuyển động từ điểm A’ lên điểm B’ (40X, 120Y) trên đường
giới hạn khả năng sản xuất
Đổi 60Y lấy 60X từ quốc gia 1.
Quốc gia 2 sẽ tiêu dùng tại E (100X; 60Y) nằm trên đường
Khi PB = PB’ = 1:
Số lượng sản phẩm X quốc gia 1 muốn xuất là 60 và quốc
gia 2 muốn nhập khẩu cũng là 60.
Số lượng sản phẩm Y quốc gia 2 muốn xuất là 60Y và quốc
gia 1 muốn nhập là 60Y.
Tại sao giao thương tại PB = PB’ = 1 ?
- Khi PB = PB’ = 2: (Px/Py =2)
Số lượng sản phẩm X quốc gia 1 muốn xuất khẩu nhiều
hơn nhu cầu nhập khẩu sản phẩm X. Quốc gia 2, với mức
giá cao như vậy quốc gia 2 không mong nhập khẩu với giá
cao như vậy.
Kết quả: giá cả sản phẩm so sánh X sẽ giảm đi theo hướng
về mức cân bằng 1.
Với mức giá thấp như vậy, quốc gia 1 mong muốn nhập
khẩu nhiều hàng hóa Y hơn trong khi quốc gia 2 không
mong muốn xuất với giá thấp như vậy.
Kết quả mậu dịch không xảy ra.
Với một GCSS nào khác 1, nó không phải là GCSS chung
vì nó làm cho mậu dịch không cân đối.
So sánh với CPCH không đổi
Với CPCH không đổi, cả hai quốc gia
đều chuyên môn hóa hoàn toàn.
Khi trao đổi mậu dịch, GCSPSS sẽ dịch chuyển theo hướng gặp nhau.
Sự mất cân đối dần dần trở nên ít đi và cho đến khi có sự đồng nhất
hoàn toàn giữa hai quốc gia.
Tại điểm gặp nhau, các quốc gia không còn gánh chịu CPCH tăng nữa
để tiếp tục mở rộng sản xuất sp mà họ có lợi thế.
Điều này xảy ra trước khi các quốc gia chuyên môn hóa hoàn toàn.
Trước khi có mậu dịch cả hai quốc gia đều cùng một lúc sản xuất cả hai
sp để giảm bớt CPCH tăng nếu chuyên môn hóa hoàn toàn mà cả hai
đều phải gánh chịu.
NưỚC LỚN NưỚC NHỎ
Giả sử quốc gia 1 là nước nhỏ và không có khả năng ảnh
hưởng đến giá thế giới.
Quốc gia 2 đại diện cho phần còn lại của thế giới – nước
lớn.
GCSPSS cân bằng trên thị trường thế giới là Pw=1.
GCSS của sản phẩm X trong nội bộ quốc gia 1 là Px/Py
= ¼ <1→ quốc gia 1 có lợi thế về hàng hóa X.
Khi mở cửa mậu dịch, quốc gia 1 chuyên môn hóa sản
xuất hàng hóa X cho đến khi đến điểm B(120X; 20Y). PB
= Pw = 1
Quốc gia 1 không chuyên môn hóa hoàn toàn vẫn đảm
bảo được gia tăng về tiêu dùng.
Trạng thái cân bằng khi chưa có mậu dịch
Tình trạng sau khi mậu dịch xảy ra
Trường hợp nước lớn nước nhỏ, khi mậu dịch xảy ra.
Nước nhỏ vẫn đạt được sự gia tăng về tiêu dùng như trong
trường hợp hai nước có vị thế như nhau.
Chú ý: Lợi ích của quốc gia từ mậu dịch bao gồm 2 phần
riêng biệt:
Lợi ích từ trao đổi
Lợi ích từ chuyên môn hóa
LỢI ÍCH TỪ TRAO ĐỔI
Giả sử rằng quốc gia 1 không thể chuyên môn hóa sản
xuất X.
Giá thế giới Pw=1
Khi mở cửa giao dịch, quốc gia 1 vẫn sản xuất tại A
(50X; 60Y).
Tại đây, quốc gia A có thế giao dịch 20X đổi lấy 20Y.
Quốc gia 1 tiêu dùng tại T (30X; 80Y). Tiêu dùng ít X
hơn và nhiều Y hơn.
Quốc gia 1 thỏa mãn tiêu dùng tại T nhiều hơn tại A vì
tiêu dùng của quốc gia chuyển sang 1 đường bàng quan
khác cao hơn.
Chuyển động từ A đến T là lợi ích từ trao đổi.
Lợi ích thu được từ trao đổi và CMH
LỢI ÍCH TỪ CHUYÊN MÔN HÓA
Quốc gia 1 bây giờ được chuyên môn hóa sản xuất
hàng hóa X.
Quốc gia 1 sản xuất tại điểm B (130X; 20Y). Lúc này
quốc gia 1 đổi 60X lấy 60Y với phần còn lại của thế
giới theo Pw=1.
Sau khi trao đổi và chuyên môn hóa, quốc gia 1 đạt
tới điểm E trên đường bàng quan (III)
So sánh với T: quốc gia 1 tiêu dùng nhiều hơn (nằm
trên đường bàng quang cao hơn)
Sự dịch chuyển từ T đến E trong tiêu dùng của quốc
gia 1 chính là lợi ích từ chuyên môn hóa.
4) Phaân tích cô sôû, moâ hình vaø lôïi ích MD döïa
treân söï khaùc bieät veà sôû thích, thò hieáu cuûa
ngöôøi tieâu duøng (cung gioáng – caàu khaùc)
Sự khác nhau trong quan hệ cung cầu xác định lợi
thế so sánh của mỗi quốc gia và đặt cơ sở cho chuyên
môn hóa sản xuất và lợi ích mậu dịch từ hai phía
- Giả sử bây giờ hai quốc gia có đường giới hạn
sản xuất như nhau với chi phí cơ hội tăng lên.
- 2 quốc gia có lợi ích khi trao đổi hàng hóa?
- Họ vẫn có lợi ích vì thị hiếu tiêu dùng của mỗi
nước khác nhau.
dịch
II / PHAÂN TÍCH SÖÏ TAÏO THAØNH GIAÙ
CAÛ SAÛN PHAÅM SO SAÙNH CAÂN BAÈNG
CHUNG KHI MD XAÛY RA
1) Giaù caû saûn phaåm so saùnh caân baèng –
phaân tích caân baèng cuïc boä
- Hình a: khoâng coù maäu dòch, quoác gia 1 saûn xuaát vaø tieâu
duøng taïi A vôùi giaù caû so saùnh laø P1.
- Hình c: khoâng coù maäu dòch, quoác gia 2 saûn xuaát vaø tieâu
duøng taïi A’ vôùi giaù caû so saùnh laø P3.
- Khi coù maäu dòch giaù cuûa saûn phaåm X naèm ôû ñieåm E coù
giaù P2 naèm giöõa P1 vaø P3.
- Vôùi baát kyø giaù caû so saùnh naøo cuûa saûn phaåm X (Px/Py)
cao hôn ñieåm caân baèng, cung xuaát khaåu seõ vöôït caàu nhaäp
khaåu vaø giaù caû so saùnh sp X seõ tuït xuoáng cho ñeán möùc
caân baèng vaø ngöôïc laïi.
Khi mậu dịch mở ra, giá cả so sánh của sản phẩm X sẽ
nằm ở giữa P1 và P3, nếu cả hai quốc gia đều lớn.
Ở những mức giá cả lớn hơn P1, quốc gia 1 sẽ sản xuất
nhiều sản phẩm hơn mức tiêu dùng để xuất khẩu.
Ở những mức giá cả nhỏ hơn P3, quốc gia 2 sẽ cầu một
khối lượng sản phẩm lớn hơn so với phần cung ở nội địa
và nhập khẩu phần chênh lệch đó từ quốc gia 1.
Tại A (giá P1): quốc gia 1 không có nhu cầu xuất khẩu
hàng hóa vì lúc này cầu trong nước bằng cung trong nước.
Tương tự tại A’ (giá P3): quốc gia 2 không có nhu cầu
nhập khẩu hàng hóa.
Tại P2>P1, quốc gia A có xu hướng sẽ sản xuất nhiều hơn nhu
cầu trong nước. Có xu hướng xuất khẩu. Phần chênh lệch giữa
sản lượng sản xuất và tiêu dùng cũng chính là khối lượng sản
phẩm X của quốc gia 1 muốn xuất khẩu.
Tại P2<P3, quốc gia 2 muốn nhập khẩu. Phần chênh lệch giữa
sản lượng sản xuất và nhu cầu tiêu dùng cũng là khối lượng sp
X mà quốc gia này muốn nhập khẩu.
Tại giá P2, khối lượng nhập khẩu mà quốc gia 2 cần đúng bằng
khối lượng xuất khẩu mà quốc gia 1 có thể cung.
Tại mức giá P2, đường cung xuất khẩu của quốc gia 1 đúng
bằng đường cầu nhập khẩu của quốc gia 2.
P2 chính là GCSS cân bằng của sản phẩm X.
Với Px/Py>P2, cung xk> cầu nk nên GCSPSS sẽ giảm đến P2.
Với Px/Py<P2, cung xk< cầu nk nên GCSPSS sẽ tăng đến P2.
II / PHAÂN TÍCH SÖÏ TAÏO THAØNH GIAÙ
CAÛ SAÛN PHAÅM SO SAÙNH CAÂN BAÈNG
CHUNG KHI MD XAÛY RA
2) Đường cong ngoại thương:
Hạn chế của Ricardo:
- Không quan tâm đên cầu và một trong hai quốc
gia có thực sự muốn trao đổi hay không?
Tại đây, quốc gia 1 đổi 60X lấy 60Y với quốc gia 2 và đạt
tới điểm E (70X; 80Y) trên đường bàng quan 3.
Quốc gia 2 đổi 60Y lấy 60X từ quốc gia 1, tiêu dùng đạt đến
E’ trên đường bàng quan III’.
Quốc gia 2 đổi 40Y lấy 20X từ quốc gia 1 và tiêu dùng tại H
(85X; 45Y)trên đường bàng quan II’.
Vì sao có sự
khác biệt giữa
giá cả sản
phẩm so sánh
giữa các quốc
gia?
1) Những giả thiết của lý thuyết
Heckscher - Ohlin
Đối tượng nghiên cứu chỉ bao gồm hai quốc gia, hai sản
phẩm và hai yếu tố sản xuất.
Cả hai quốc gia có cùng một trình độ kỹ thuật công nghệ
như nhau.
X – là sản phẩm thâm dụng lao động; Y – sản phẩm thâm
dụng tư bản.
Lợi suất theo quy mô không đổi
Chuyên môn hóa không hoàn toàn trong sản xuất ở cả hai
quốc gia.
Thị hiếu hay sở thích người tiêu dùng là giống nhau.
Cạnh tranh hoàn toàn trong cả hai thị trường yếu tố sản
suất.
Mậu dịch quốc tế hoàn tòan tự do
2) Yeáu toá thaâm duïng vaø yeáu toá dö
thöøa
a) Yeáu toá thaâm duïng (factor intensity)
Vì sao tư bản lại tương đối rẻ ở quốc gia 2 và lao động tương đối rẻ
ở quốc gia 1?
b) Yeáu toá dö thöøa (factor abundance)
Khái niệm này chỉ ra sự dồi dào của một quốc gia
về một yếu tố sản xuất nào đó, có thể lao động
hoặc tư bản.
b) Yeáu toá dö thöøa (factor abundance )
Caùch 1: ño baèng toaøn boä soá löôïng lao ñoäng
vaø tö baûn saün coù duøng vaøo saûn xuaát cuûa
quoác gia ñoù. Quan taâm ñeán cung cuûa yeáu toá.
Caùch tính naøy thoâng qua caû cung vaø caàu vì khi noùi ñeán
giaù caû cuûa moät yeáu toá saûn xuaát hay saûn phaåm töùc laø
xem xeùt treân cung vaø caàu chung trong moät thò tröôøng
caïnh tranh hoaøn toaøn Caàu yeáu toá sx phuï thuoäc vaøo caàu
cuûa sp. Nhưng giả thiết laø caû hai quoác gia ñeàu coù nhu caàu
veà saûn phaåm gioáng nhau.
2) Noäi dung vaø baûn chaát lyù thuyeát Heckscher – Ohlin
a) Lyù thuyeát H-O
Vôùi caùc giaû thieát ñaõ cho, khi maäu dòch töï do xaûy ra
giöõa 2 quoác gia thì moâ hình maäu dòch cuûa moãi quoác gia
seõ laø: xuaát saûn phaåm thaâm duïng yeáu toá maø quoác gia dö
thöøa töông ñoái, nhaäp saûn phaåm thaâm duïng yeáu toá maø
quoác gia khan hieám töông ñoái.
X 1 4 2 2
Y 2 2 4 1
2 quốc gia có thị hiếu như nhau nên họ có biểu đồ bàng quan như
nhau→ Đường bàng quan I chung cho 2 quốc gia.
Đường giới hạn sản xuất và đường bàng quan xác định quốc gia 1
sản xuất tại A và quốc gia 2 sản xuất tại A’.
A, A’ là các điểm sản xuất của mỗi quốc gia trước khi có mậu
dịch có các mức gia Pa và Pa’.
Pa<Pa’ nên quốc gia 1 có lợi thế so sánh đối với sản phẩm X và Y
có lợi thế về sản phẩm Y.
Minh họa bằng đồ thị (3.16):
Hình B: Khi có mậu dịch
Quốc gia 1 chuyên môn hóa sản xuất sp X → đạt điểm B
Quốc gia 2 chuyên môn hóa sản xuất sp Y → đạt điểm B’
Quốc gia 1 đổi 60X đổi lấy 60 Y và đạt đến điểm tiêu dùng E nằm
Tại Px/Py >Pb, quốc gia 1 muốn xuất khẩu nhiều X hơn nhu cầu
“Vôùi nhöõng giaû thieát ñaõ cho, MDQT seõ daãn ñeán
söï caân baèng töông ñoái vaø caân baèng tuyeät ñoái
giaù caû caùc YTSX giöõa caùc QG”
Yeáu toá naøo dö thöøa töông ñoái thì khi môû cöûa
MD, giaù yeáu toá ñoù seõ taêng leân vaø ngöôïc laïi
ñoái vôùi yeáu toá khan hieám töông ñoái.
Lyù thuyeát H-O-S moät laàn nöõa ñeà cao tính
öu vieät cuûa MD töï do, ñoù laø:
“MDQT chaúng nhöõng ñem laïi lôïi ích cho
ngöôøi tieâu duøng maø coøn goùp phaàn xoùa
boû ñi söï caùch bieät giaù caû caùc YTSX giöõa
caùc QG, ñoàng thôøi thu ngaén khoaûng caùch
giaøu ngheøo giöõa caùc quoác gia ñeå phuïc vuï
cho muïc tieâu phaùt trieån chung cuûa neàn kinh
teá theá giôùi – phaùt trieån beàn vöõng
(sustainable development)”
Có số liệu cho bảng sau:
Chi phí Quốc gia 1 Quốc gia 2
sản xuất K L K L
X 3 2 4 3
Y 1 4 2 3
a) Hãy xác định sự thâm dụng yếu tố sản xuất của mỗi sản phẩm.
b) Giả sử quốc gia 1 có 6.000 đơn vị tư bản và 8.000 đơn vị lao động;
quốc gia 2 có 12.000 đơn vị tư bản và 13.500 đơn vị lao động. Hãy xác
định:
+ Sự dư thừa hoặc khan hiếm của mỗi quốc gia về mỗi yếu tố sản
xuất.
+ Quy mô sản xuất của mỗi quốc gia về mỗi sản phẩm