Professional Documents
Culture Documents
CMBYN
CMBYN
Tôi đáng lẽ đã nên học cách làm những gì anh đã làm. Nhún vai – và nó sẽ ổn với thời gian trước.
Nhưng nó không phải là tôi. Nó sẽ không bao giờ xảy ra với tôi để nói, Vậy nếu anh đã nhìn thấy cái
gì? Giờ thì anh biết.
Điều mà tôi không bao giờ nghĩ đến là ai đó sống dưới một mái nhà của tôi, chơi bài với mẹ tôi, ăn
bữa sáng và bữa xế tại bàn chúng tôi, đọc lời chúc tốt lành vào <page. 25> thứ Sáu cho niềm vui tuyệt
vời của chúng, từng ngủ trên một trong những chiếc giường của chúng tôi, sử dụng khăn tắm của
chúng tôi, xem truyền hình cùng chúng tôi vào những ngày mưa khi chúng tôi ngồi trong phòng khách
với tấm chăn cuốn quanh người vì lạnh và tất cả chúng tôi cảm thấy ấm áp khi chúng tôi nghe tiếng
mưa lộp độp ngoài của sổ - rằng ai đó trong thế giới tương lai của tôi có thể thích những gì tôi thích,
muốn những gì tôi muốn, là người như tôi. Nó không bao giờ đi vào tâm trí tôi vì tôi vẫn còn ảo tưởng
rằng, trừ những gì tôi đọc được trong sách, rút ra từ những tin đồn, và nghe được những cuộc trò
chuyện tục tĩu, không ai ở tuổi tôi muốn cả phụ nữ lẫn đàn ông- với cả nam và nữ. Tôi đã muốn
những người đàn ông khác tuổi tôi và từng ngủ với phụ nữ. Nhưng trước khi anh bước ra khỏi taxi và
bước vào nhà tôi, nó sẽ không dường như có thể rằng ai đó rất ổn với bản thân anh ấy có thể muốn tôi
chia sẻ cơ thể của anh nhiều như tôi làm đau tôi.
Tuy nhiên, khoảng sau anh tuần anh đến, tất cả những gì tôi muốn mỗi tối với anh là rời khỏi phòng
của anh, không phải qua trước cửa, mà qua cửa sổ Pháp trên ban công của chúng tôi. Tôi muốn nghe
thấy tiếng mở cửa của anh, nghe thấy tiếng đàn của anh trên ban công, sau đó là tiếng cửa phòng tôi,
cái mà không bao giờ khóa, bị đẩy ra khi anh bước vào phòng tôi sau khi mọi người đi ngủ, trườn trên
giường của tôi, cởi đồ tôi mà không cần hỏi, và sau đó khiến tôi muốn anh nhiều hơn là tôi đã từng
nghĩ tôi có thể muốn một người khác, dịu dàng, nhẹ nhàng, và, với sự tinh tế mà một người Do Thái
lan tỏa đến người khác, hoạt động theo cách của anh vào bên trong tôi, dịu dàng và nhẹ nhàng, sau khi
lưu ý những lời tôi đã tập dượt trong nhiều ngày, Làm ơn, đừng làm tổn thương em, nó nghĩa là, làm
đau em chỗ nào anh muốn.
Tôi ít khi ở trong phòng cả ngày. Thay vào đó, trong vài mùa hè vừa qua, tôi đã dùng chiếc bàn tròn
với một chiếc ô ở khu vườn sau hồ bơi. Pavel, cư dân mùa hè trước của chúng tôi, <page. 26>, thích
làm việc trong phòng của mình, đôi khi bước ra ban công để thoáng nhìn ra biển hoặc hút thuốc lá.
Maynard, trước anh ta, cũng đã từng làm việc trong phòng anh ta. Oliver cần có sự bầu bạn. Anh bắt
đầu chia sẻ bàn của tôi nhưng cuối cùng lại giống như ném một tấm thảm lớn lên cỏ và nằm trên đó,
bên cạnh các trang giấy rời của bản thảo và cái anh thích gọi là “đồ” của anh: nước canh, kem dưỡng
da, sách, giày đế cói, kính râm, bút màu, và âm nhạc mà anh nghe bằng tai nghe, vì thế không thể nói
chuyện với anh trừ khi anh nói chuyện với bạn trước. Thỉnh thoảng, khi tôi đi xuống cầu thang với sổ
sách của tôi và những quyển sách khác vào buổi sáng, anh đã nằm dài dưới mặt trời mặc bộ đồ tắm đỏ
hoặc vàng của anh và đang đổ mồ hôi. Chúng tôi đi bộ hoặc bơi lội, và quay lại tìm bữa sáng đang
chờ chúng tôi. Sau đó anh có thói quen để lại “đồ” của anh trên cỏ và nẳm ngay cạnh lát gạch của bể
bơi – được gọi là “thiên đường,” viết tắt của “Đây là thiên đường”, vì anh thường nói sau bữa trưa,
“Anh chuẩn bị đến thiên đường bây giờ,” như câu đùa bên trong giữa những người Latinh, “để tắm
nắng”. Chúng tôi sẽ trêu ghẹo anh về số giờ không đếm được anh dành ra ngâm trong kem dưỡng da
khi anh nằm cùng một vị trí chính xác dọc hồ bơi. “Cậu ở thiên đường bao lâu sáng nay?” mẹ tôi hỏi.
“Hai giờ liền. Nhưng tôi dự định quay trở lại sớm vào buổi chiều hôm nay để có khoảng tắm nắng dài
hơn.” Đi quanh quẩn thiên đường cũng có nghĩa là nằm trên lưng dọc theo cạnh hồ bơi với một chân
lơ lửng trong nước, đéo tai nghe và chiếc mũ rơm nẳm phẳng trên mặt anh.
Đây là người chẳng thiếu thứ gì. Tôi không thể hiểu được cảm giác này. Tôi ghen tị với anh.
“Oliver, anh ngủ à?” Tôi sẽ hỏi khi không khí ở hồ bơi trở nên ảm đạm và yên tĩnh.
Im lặng.
Sau đó câu đáp lại của anh tới, gần như là cái thở dài, không có một múi cơ nào di chuyên trên cơ
thể anh. “Ừ.” <page. 27>
“Em xin lỗi.”
Cái chân đó trong nước – Tôi có thể hôn từng ngón chân trên nó. Sau đó hôn hai mắc cá chân và đầu
gối của anh. Bao lâu tôi nhìn chằm chằm vào bộ đồ tắm của anh trong khi chiếc mũ che mặt anh? Anh
ấy có thể không biết tôi đang nhìn gì.
Hay là:
“Oliver, anh đang ngủ à?”
Sự im lặng lâu.
“Không. Đang nghĩ.”
“Về chuyện gì?”
Ngón chân anh gõ nhẹ mặt nước.
“Về một đoạn giải thích về Heidegger bởi Heraclitus.”
Hoặc, khi tôi không tập đàn và anh không nghe tai nghe, nhưng vẫn còn chiếc mũ rơm trên mặt anh,
anh đột nhiên phá vỡ sự im lặng:
“Elio.”
“Vâng?”
“Em đang làm gì vậy?”
“Đọc”
“Không, em không hề.”
“Thì suy nghĩ.”
“Về điều gì?”
Tôi rất muốn nói với anh.
“Riêng tư mà,” tôi đáp
“Vậy là em sẽ không nói với tôi?”
“Vì vậy em sẽ không nói với anh.”
“Vậy cậu ấy sẽ không nói với tôi,” anh lặp lại, một cách trầm tư, như thể đang giải thích với ai đó về
tôi.
Tôi yêu làm sao cách anh lặp lại những gì tôi đã lặp lại. Nó khiến tôi nghĩ đến một cái vuốt ve, hoặc
một cử chỉ, xảy ra hoàn toàn tình cờ vào lần đầu tiên nhưng trở nên <page. 28> cố ý vào lần thứ hai và
hơn thế nữa lần thứ ba.