Professional Documents
Culture Documents
Chất liệu
Câu thơ Ý nghĩa biểu đạt
văn hóa dân gian
Đánh giá
=> khởi nguyên của đất nước là những huyền thoại, truyền thuyết, phong tục tâ ̣p
quán .. lịch sử lâu đời của đất nước được nhìn từ trong chiều sâu văn hóa và văn học
dân gian
Với cách sử dụng tài tình và hiêụ quả chất liêụ văn học, văn hóa dân gian NKĐ đã
khẳng định: Đất Nước có từ thủa xa xưa, là những gì bình dị, gần gũi, thân quen
trong đời sống hàng ngày của người dân Việt Nam.
Đất nước
* Trách nhiệm: gắn bó, san sẻ, hóa thân - hành động thiết thực của mỗi con người dành
cho ĐN - thái độ sống tích cực, đầy trách nhiệm của thế hệ trẻ
Em ơi em Đất Nước là máu xương của mình
Phải biết gắn bó và san sẻ
Phải biết hoá thân cho dáng hình xứ sở
Làm nên Đất Nước muôn đời…
+ “Em ơi em”: mạch thơ chuyển sang tâm tình tha thiết.
+ “Đất Nước là...”: lời thơ trở lại với dáng dấp của những định nghĩa, những chân lí.
->Lời thơ mộc mạc, chắc nịch, vừa khẳng định Đất Nước luôn khăng khít trong mỗi con
người vừa bày tỏ niềm tự hào về cội nguồn Đất Nước.
+ Các động từ “gắn bó”, “san sẻ”, “hóa thân”: xuất hiện dồn dập, tăng tiến.
-> Những hành động thiết thực của mỗi người dành cho Đất Nước.
- Lời tự nhủ, lời dă ̣n mình của cá nhân nhà thơ và lớn hơn là của cả thế hê ̣ lúc bấy giờ ý
thức về bổn phâ ̣n đối với ĐN – giọng thơ chân thành tha thiết, nhẹ nhàng như lời thủ thỉ,
tâm tình nhắn nhủ người yêu.
=> Đoạn thơ với hình ảnh thơ đậm chất dân gian, giọng điệu tâm tình ngọt ngào đã
diễn tả những cảm nhận của nhà thơ về đất nước ở các phương diện: văn hóa, lịch sử,
địa lí và nêu lên ý thức trách nhiệm của thế hệ trẻ đối với ĐN
=>Thái độ sống tích cực, đầy trách nhiệm của thế hệ trẻ
2. Tư tưởng cốt lõi : "Đất Nước của Nhân Dân".
a. Phương diện địa lí: cảm nhận đất nước qua những ......................... gắn với cuộc sống
tính cách số phận của ..................
+ Tình nghĩa thuỷ chung thắm thiết (núi ...................., hòn .....................).
+ Truyền thống yêu nước, chống giặc ngoại xâm (Chuyện ....................).
+ Cội nguồn thiêng liêng, tinh thần đoàn kết (hướng về ........................).
+ Truyền thống hiếu học (núi ......... non ..............).
+ Hình ảnh đất nước tươi đẹp, thân thuộc, gần gũi (Cách nhìn dân dã về núi con ....., con
....... , dòng sông)
+ Sự đóng góp thầm lặng của những người dân bình thường
=> Đất nước hiện lên vừa gần gũi vừa thiêng liêng
mọi danh lam thắng cảnh chỉ có ý nghĩa thực sự khi được cảm nhận qua đời
sống tâm hồn của nhân dân.
* Tác giả đã khái quát, kết đọng sự hóa thân của nhân dân vào Đất Nước.
+ Hình ảnh ruộng đồng, gò bãi: những không gian quen thuộc với con người Việt Nam.
+ Trạng ngữ phiếm chỉ ở đâu, đi đâu, trên khắp: niềm tự hào của tác giả trước sự hiện
diện của những dấu tích ông cha
+ Thán từ ôi
+ Số đếm phiếm chỉ bốn nghìn năm
+ Hình ảnh núi sông ta
=> Nỗi xúc động pha lẫn niềm kiêu hãnh của tác giả về bề dày lịch sử dân tộc.
+ Động từ hóa: sáng tạo ngôn ngữ
=> Nhân dân là người đã thổi hồn, đã hòa mình, hóa thân kì diệu vào sông núi để lặng
thầm góp phần làm nên Đất Nước.
- Nghệ thuật:
+ Thể thơ tự do
+ Giọng điệu tâm tình, sâu lắng, trang nghiêm
+ Vận dụng sáng tạo những chất liệu văn hóa dân gian
+ Các hình ảnh thơ giàu chất suy tưởng
+ cấu trúc câu trùng điệp.
Những cảm nhận sâu sắc của NKĐ về ĐN: ĐN không trừu tượng, không xa xôi. ĐN có
trong đời sống, tinh thần nhân dân và nhân dân hóa thân làm nên sự trường tồn của ĐN.
Từ sự hóa thân của nhân dân vào những danh lam, thắng cảnh trên khắp mọi miền đất
nước, NKĐ đã thể hiện những suy tưởng mang tầm triết lí về vai trò của nhân dân trong
lịch sử, từ đó bày tỏ tình cảm yêu mến, lòng tự hào về ĐN – ND.
Liên hệ:
Văn bản 1:
Những dấu chân lùi lại phía sau
Dấu chân in trên đời chúng tôi những tháng năm trẻ nhất
Mười tám hai mươi sắc như cỏ
Dày như cỏ
Yếu mềm và mãnh liệt như cỏ
Cơn gió lạ một chiều không rõ rệt
Hoa chuẩn bị âm thầm trong đất
Nơi đó nhất định mùa xuân sẽ bùng lên
Hơn một điều bất chợt
Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình
(Những tuổi hai mươi làm sao không tiếc)
Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc?
(Trích: Trường ca Những người đi tới biển – Thanh Thảo)