You are on page 1of 20

01:59 Chào buổi tối mọi người.

02:00 Hôm nay mọi người tề tựu về đây


02:02 là đã nể mặt Đàm mỗ.
02:04 Tôi biết mình vẫn còn non nớt,
02:07 nhậm chức Tư lệnh Phòng thủ Thượng Hải
02:09 cũng là do
02:11 Từ đốc quân yêu mến.
02:13 Giờ người bên ngoài đều bảo
02:14 tôi là vua Thượng Hải trẻ nhất,
02:16 nhưng tôi không tin điều này.
02:18 Thật ra tôi là người phục vụ mọi người,
02:21 để mọi người có được cuộc sống thái bình,
02:23 được làm ăn yên ổn.
02:25 Tư lệnh tôi đây
02:27 phải có trách nhiệm.
02:33 Lúc trước ở vũ hội Mộc gia
02:34 để anh ta phá đám lên nắm quyền.
02:36 Giờ anh ta mời khách
02:39 chúng ta còn phải tới ủng hộ,
02:42 nghĩ lại thật buồn cười.
02:44 Lúc này lúc khác mà.
02:49 Tôi tin
02:50 đây cũng là ý của phủ đốc quân
02:51 và Từ đốc quân.
02:53 Chỉ khi Thượng Hải ổn định
02:55 phủ đốc quân mới có thể yên tâm đối phó với phương Nam.
03:03 Giám sát Từ,
03:04 tôi thấy anh có chuyện muốn nói.
03:06 Nào,
03:07 vỗ tay mời anh ấy lên phát biểu vài câu.
03:47 Anh Trần,
03:49 là anh chuốc rượu tôi.
03:53 Không uống nữa, không uống nữa.
04:02 Sao trên người anh ta
04:03 lại có súng?
04:07 Mấy câu Đàm tư lệnh vừa nói
04:09 khiến tôi vô cùng cảm động.
04:11 Trong các tư lệnh nắm quyền ở Thượng Hải trước giờ
04:14 người có thể công khai bày tỏ
04:15 phục vụ cho giới Công thương Thượng Hải
04:17 Đàm tư lệnh
04:19 chính là người đầu tiên.
04:21 Ắt hẳn
04:23 sau này mọi người có vấn đề gì
04:25 đều có thể tìm đến bộ Tư lệnh.
04:27 Tôi tin Đàm tư lệnh nhất định sẽ
04:29 dốc sức hỗ trợ.
04:36 Giờ chúng tôi đang gặp khó khăn
04:38 muốn nhờ Đàm tư lệnh giúp đây.
04:42 Mời Tô thiếu soái nói.
04:47 Mọi người đều biết
04:48 Tô gia tôi
04:50 cũng kinh doanh kho ở bến cảng Thượng Hải.
04:53 Dạo này thời cuộc rối ren,
04:55 chiến loạn không dứt,
04:57 số công nhân về quê rất nhiều,
04:59 nhân lực thiếu hụt hơn một nửa.
05:01 Ai cũng biết
05:03 quân Đàm gia của Đàm tư lệnh
05:05 đang chờ được cho giải tán, sắp xếp lại.
05:08 Theo Tô mỗ thấy
05:09 hay cho họ qua bổ sung nhân lực, được không?
05:12 Cũng xem như cho họ một công việc ổn định.
05:28 Tôi sẵn lòng cùng Tô thiếu soái
05:30 nhận trọng trách thu xếp lính
05:32 cho Đàm tư lệnh.
05:36 Không biết ý kiến
05:38 của Đàm tư lệnh thế nào?
05:55 Tô thiếu soái và Bùi thiếu soái
05:56 sẵn lòng san sẻ trọng trách với tôi
05:59 Đàm mỗ vô cùng cảm động.
06:01 Chỉ là số lính của tôi
06:03 đã theo tôi được mười năm,
06:05 tôi vẫn muốn cho họ
06:06 một bến đỗ tốt đẹp.
06:08 Đàm tư lệnh yêu cầu cao thế
06:10 chẳng lẽ là muốn để quân Đàm gia
06:12 ai nấy cũng làm tư lệnh?
06:15 Đàm tư lệnh,
06:17 anh vừa không nhận sự giúp đỡ từ người khác
06:19 vừa không chịu đưa ra phương án,
06:21 đâu thể kéo dài mãi được.
06:24 Sao lại thế chứ.
06:25 Giám sát Từ,
06:26 chuyện tôi đã hứa
06:28 nhất định sẽ làm được.
06:33 Đàm tư lệnh,
06:34 từ trước đến giờ anh là
06:36 trưởng quan Phòng thủ Thượng Hải đầu tiên
06:38 có binh lính riêng đấy.
06:40 Thú thật
06:41 để một đội quân chẳng có phiên hiệu,
06:43 chỉ nghe lệnh Đàm tư lệnh
06:44 ở lại Thượng Hải,
06:46 không chỉ giám sát Từ
06:47 mà chúng tôi
06:48 cũng thấy cực kỳ thấp thỏm.
06:50 Đàm tư lệnh có quản nghiêm cỡ nào
06:52 nhưng cũng không thể đảm bảo
06:54 những binh lính cá biệt không nghe chỉ huy,
06:56 làm loạn gây sự.
06:57 Bởi thế chúng tôi mong Đàm tư lệnh
07:00 cho một thời hạn.
07:02 Cho một thời hạn,
07:03 để mọi người ở đây làm chứng cho.
07:12 Các vị,
07:13 sao tôi nghe câu này
07:15 như thể mọi người đang đề phòng tôi thế?
07:17 Vậy Đàm tư lệnh giữ khư khư lính riêng
07:21 là đang đề phòng ai?
07:22 Tôi đề phòng ai được chứ.
07:24 Vậy cứ theo lời mọi người nói
07:26 cho một thời hạn đi.
07:34 Giám sát Từ
07:36 anh đang ép tôi sao?
07:39 Không dám,
07:41 học theo Đàm tư lệnh thôi.
07:57 Bên đó có người đem súng,
07:58 mau bảo vệ Đàm tư lệnh.
08:03 Cô Uyển Khanh, cô chắc chứ?
08:04 Tôi tận mắt thấy.
08:13 Làm gì thế?
08:19 Đàm Tứ,
08:21 có chuyện gì vậy?
08:22 Không có gì tư lệnh,
08:23 hiểu lầm thôi.
08:26 Cô Uyển Khanh,
08:28 cô nhầm phải không?
08:29 Không thể nào,
08:30 tôi đã sờ thấy mà.
08:33 Chẳng lẽ…
08:34 Các vị
08:35 không cần hoang mang.
08:36 Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
08:38 Chỉ là một thời hạn,
08:41 Đàm tư lệnh không cần thấy khó xử thế đâu.
08:47 Được.
08:48 Mọi người đã yêu cầu tôi đưa ra thời hạn,
08:51 vậy hôm nay tôi xin hứa tại đây
08:54 ăn Tết xong
08:55 tôi sẽ thu xếp cho
08:57 lính của mình.
08:59 Giám sát Từ,
09:01 đây là
09:02 những binh lính đã theo tôi mười năm trời,
09:03 để họ được ăn Tết tử tế
09:05 yêu cầu này không quá đáng chứ?
09:07 Giờ còn 20 ngày nữa là đến Tết,
09:11 mong Đàm tư lệnh
09:12 đừng quên lời hứa hôm nay.
09:35 Mau mời vào.
09:48 Đứng lên!
09:52 Bỏ súng xuống!
09:52 Bỏ súng xuống!
09:53 Uyển Khanh.
09:54 Lão gia, lão gia.
09:54 Bỏ súng xuống!
09:56 Bỏ súng xuống!
09:58 Đứng yên đó.
10:00 Bỏ súng xuống,
10:00 không tôi bắn chết cô ta!
10:04 Anh đã bị bao vây rồi.
10:06 Bỏ xuống!
10:07 Bỏ súng xuống,
10:08 chúng ta từ từ nói.
10:11 Anh bỏ súng xuống,
10:12 tôi có thể cho anh đường sống.
10:33 Mọi người tìm nơi nấp đi.
10:37 Cô…
10:43 Tay bắn tỉa ở tầng ba.
10:44 Tôi đi xử hắn.
10:46 Ở yên đây,
10:47 đừng đi lung tung.
10:48 Chờ tôi về.
10:50 Thả cô ấy ra, tôi để anh đi.
10:52 Bớt lắm lời.
10:52 Bảo người của anh tránh ra.
10:53 Đi.
10:57 Đàm Tứ,
10:57 đưa người theo tôi.
10:58 Vâng.
11:01 Dừng, dừng, dừng.
11:07 Quanh đây có cảnh sát không?
11:09 Không ạ.
11:10 Rất tốt.
11:11 Chúng tôi cần tất cả chìa ở tầng ba.
11:26 Đuổi theo!
11:35 Đi.
11:38 Mau lên.
11:43 Đi.
11:48 Đi.
11:54 Đuổi theo.
12:03 Đi lên.
12:05 Đi lên!
12:06 Mau lên!
12:08 Mau lên.
12:11 Mau lên!
12:30 Không được lên đây,
12:31 bằng không tôi giết cô ta.
12:33 Được.
12:34 Nhưng anh hết đường chạy rồi,
12:36 chúng ta bàn bạc đi.
12:37 Tôi không bàn với anh.
12:39 Bảo Từ Quang Diệu lên đây,
12:40 tôi muốn bàn với anh ta.
12:45 Thiếu soái, thiếu soái.
12:47 Cẩn thận có bẫy.
12:48 Tôi phải cứu cô ấy.
12:58 Đi, đến phòng khách.
13:20 Trời ạ.
14:05 Lão Bùi, không cần tôi ra tay,
14:07 cậu đã giải quyết được rồi.
14:37 Cẩn thận!
14:59 Xin chào.
15:00 Cho tôi hỏi chút
15:01 hai thiếu soái vừa lên,
15:03 trong đó có một người rất điển trai,
15:06 họ lên tầng mấy?
15:09 Tầng ba à?
15:12 Cảm ơn.
15:23 Đúng, là đây.
15:30 Tư lệnh,
15:30 đây là tầng bốn.
15:32 Không sao.
16:00 Tôi tới rồi.
16:02 Anh Quang Diệu.
16:02 Tôi tới rồi.
16:03 Anh thả cô ấy ra,
16:04 có gì thì nhắm vào tôi,
16:05 nói với tôi.
16:08 Dừng!
16:10 Anh đứng ngay đó.
16:12 Không phải anh muốn giết tôi à?
16:14 Giờ tôi đứng ngay trước mắt anh,
16:17 dùng tôi thay cho cô ấy.
16:18 Không được.
16:19 Được không?
16:20 Đừng mà.
16:21 Được thôi.
16:22 Vậy anh bỏ súng xuống trước.
16:25 Bỏ xuống!
16:26 Đừng.
16:29 Đừng.
16:41 Đá qua đây.
17:24 Giờ tôi thay cho cô ấy được chưa?
17:30 Anh Quang Diệu!
17:31 Đứng yên!
17:32 Còn động đậy tôi bắn chết cô.
18:25 Không sao rồi.
18:30 Có Lão Bùi ở đây,
18:31 một mình là có thể xử gọn rồi,
18:32 không cần đến tôi phải ra tay.
18:35 Chỉ được cái miệng.
18:47 Bùi Thiệu Quân!
18:52 Tôi trật chân rồi,
18:54 không đi nổi.
18:58 Bùi Thiệu Quân.
19:01 Sao anh nỡ
19:02 vứt lại tôi một mình ở đây?
19:04 Tôi trật chân rồi,
19:05 tôi vì anh nên mới đến
19:06 mà anh bỏ đi mất
19:07 anh đành lòng sao?
19:07 Lỡ như có ai bỗng dưng xông ra
19:08 giết tôi,
19:10 tôi mà chết thì tôi sẽ oán anh đấy.
19:11 Có làm ma tôi cũng không tha cho anh.
19:16 Bùi Thiệu Quân.
19:17 Anh…
20:21 Anh lại cứu tôi một lần.
20:24 Trước đây chúng ta
20:25 đã từng gặp nhau à?
20:26 Ở Bắc Kinh,
20:28 cái lần học sinh đi dã ngoại.
20:30 Lúc đó anh vô cùng hồ hởi hăng hái,
20:33 tỏa sáng giữa biển người.
20:35 Nên lúc đó tôi đã quyết định
20:37 phải làm quen với anh.
20:41 Lão Bùi.
20:59 Bùi… Bùi Thiệu Quân.
21:01 Tôi trật chân rồi.
21:03 Lão Bùi, sao lại nghiêm túc thế?
21:05 Tôi sống sờ sờ đứng đây
21:07 mà cậu không thấy à?
21:11 Sao mặt đỏ au thế?
21:13 Khi nãy chiến đấu
21:15 tốn sức lắm à.
21:21 Cô đúng là em ruột của Đàm tư lệnh,
21:23 ai cũng thích nói dối như nhau.
21:25 Anh…
21:30 Tôi nói anh biết
21:31 anh nói tôi thì được
21:32 nhưng không được nói anh tôi.
21:50 Hồi đó anh sôi nổi hơn bây giờ nhiều.
21:53 Giờ chẳng nhiệt tình gì hết.
21:58 Bùi Thiệu Quân.
22:02 Bùi Thiệu Quân.
22:04 Đừng đuổi theo nữa.
22:07 Chuyện này chưa xong đâu.
22:09 Sao cậu chưa bao giờ nhiệt tình với tôi như thế?
22:20 Chú.
22:21 Anh Quang Diệu.
22:22 Anh có sao không?
22:23 Chú không sao chứ?
22:24 Không sao.
22:25 Quang Diệu,
22:27 cậu…
22:28 tay cậu sao thế?
22:29 Không sao,
22:30 vết thương ngoài da thôi,
22:31 băng bó là ổn.
22:33 Giám sát Từ,
22:34 chuyện ở đây
22:35 giao cho tôi đi.
22:37 Từ Thành,
22:38 đưa thiếu soái nhà cậu đi băng bó đi.
22:40 Làm phiền Đàm tư lệnh rồi.
22:42 Chuyện nhỏ mà.
22:49 Anh Quang Diệu.
22:50 Cô Cố.
22:56 Cảm ơn Đàm tư lệnh ra tay cứu giúp,
22:58 con gái tôi mới bình an vô sự,
23:00 cảm ơn.
23:01 Mộc công khách sáo rồi.
23:03 Lần này may có cô Uyển Khanh
23:05 phát hiện kẻ ám sát kịp thời,
23:06 xô ngã hắn,
23:07 không thì sẽ có thêm nhiều người thương vong.
23:10 Mộc công,
23:11 vì cô Uyển Khanh là người đầu tiên chứng kiến
23:13 nên lát nữa thẩm vấn
23:15 phải mời cô ấy làm nhân chứng,
23:16 ông thấy có tiện không?
23:19 Chuyện này hệ trọng,
23:20 con gái tôi ắt sẽ phối hợp.
23:22 Chỉ là cảm phiền Đàm tư lệnh
23:24 khi thẩm vấn kẻ ám sát,
23:26 hãy để ý con gái tôi một chút,
23:28 kẻo nó bị kinh sợ.
23:29 Mộc công yên tâm,
23:31 tôi sẽ chăm sóc cho cô Uyển Khanh.
23:32 Cảm ơn.
23:38 Sương,
23:39 cháu về trước đi.
23:41 Vậy hai người cẩn thận nhé.
23:43 Không sao.
23:49 Tư lệnh.
23:51 Joseph đâu?
23:52 Đang nhốt ở tầng một.
23:55 Đi xem thử nào.
23:57 Nước mắt nước mũi tèm lem,
23:59 bị dọa rồi à?
24:00: Ai nước mắt nước mũi tèm lem?
24:03: Bôi hết cả lên người tôi rồi còn chối à.
24:05: Anh có thể…
24:08: Tôi mạnh tay đến thế à?
24:11: Không sao, đi thôi.
24:23: Sao ban nãy không lên tiếng,
24:24: anh bị thương nặng thế.
24:26: Thì là
24:29: tôi thấy mọi người
24:30: đều vây quanh Từ Quang Diệu,
24:31: với lại vết thương nhỏ này chẳng nhằm nhò gì,
24:33 tôi tự xử lý là được.
24:34: Đi thôi.
24:36: Tôi đi xin khách sạn
24:37: ít cồn và băng gạc
24:39: xử lý cho anh trước.
24:41: Ơ…
24:51: Cậu đi trước đi.
25:02: Anh phải cởi đồ ra.
25:11: Cô còn không dám nhìn tôi
25:12: thì sao băng bó được?
25:13: Ai nói tôi không dám nhìn?
25:19: Được.
25:53: Thôi vậy,
25:55: nhiều sẹo quá
25:56: sẽ làm cô sợ mất,
25:57: để Đàm Tứ làm đi.
25:57: Không làm tôi sợ đâu.
25:58: Ngồi yên.
26:07: Hơi đau nhé,
26:08: cố nhịn chút.
26:09: Được.
26:23: Mấy vết thương của anh
26:24: chắc đau hơn nhỉ?
26:26: Cũng ổn.
26:27: Người anh lắm vết thương thế
26:30: vừa nhìn là biết khi đánh trận toàn đi tiên phong.
26:33: Anh không sợ chết à?
26:37: Sau lưng tôi
26:39: là các anh em,
26:40: có chết tôi cũng không được lùi.
26:43: Tôi là thiếu soái,
26:44: tôi phải bảo vệ họ.
26:47: Bảo sao tuổi còn trẻ
26:49: mà lại khiến quân Đàm gia một mực trung thành,
26:51: theo anh ấy chinh chiến khắp nơi.
26:56: Anh bảo vệ họ
26:57: thì ai bảo vệ anh?
26:59: Tôi mạng lớn, không sao.
27:14: Cô thấy vết sẹo này không?
27:21: Nó có từ năm tôi 15 tuổi.
27:24: 15 tuổi?
27:30: Cô biết
27:31: trúng đạn có cảm giác gì không?
27:38: Kể ra khá là hay ho.
27:40: Lúc đầu sẽ không thấy đau đâu
27:42: mà giống bị thứ gì đó
27:44: đâm thật mạnh thôi,
27:46: rất tê,
27:48: rất nóng.
27:50 Nếu không phải vết thương chảy máu
27:52: thì cũng không hay biết mình đã trúng đạn.
27:55: Nhưng mấy giây sau
27:57: là đau thấu tim.
28:00: Cô vốn
28:01: không biết được
28:02: đó là cảm giác gì đâu.
28:05: Lúc đó sẽ còn ngửi được
28:06: mùi từ vết thương của mình,
28:09: cái mùi đó giống như…
28:11: giống như thịt nướng vậy.
28:17: Sao anh vượt qua được?
28:23: Đau mãi
28:26: rồi cũng thành quen.
28:39: Nhịn chút nhé.
28:41: Được.
29:23: Cô muốn lấy mạng tôi à?
29:25: Ai lấy mạng anh chứ?
29:34: Thế
29:35: không lấy mạng
29:37: thì lấy người à?
29:43: Nhẹ thôi.
29:45: Không thể tốt với anh quá được.
30:09: [Bệnh viện Saint John]
30:16: Không tổn thương đến xương,
30:17: nhớ uống thuốc đúng giờ,
30:18 đừng để vết thương dính nước.
30:20: Cảm ơn.
30:20: Cảm ơn bác sĩ.
30:22: Cảm ơn.
30:26: Cậu và cô Mộc
30:29: không phải cô ấy làm con tin thay cậu
30:31: thì là cậu bị thương thay cô ấy.
30:32: Đúng là cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
30:39: Quang Diệu, kẻ ám sát có lai lịch thế nào?
30:43: Tôi nói với anh ta chưa được mấy câu
30:44: là bị Đàm Huyền Lâm bắn chết rồi.
30:46: Nhưng kẻ ám sát này
30:47: còn hai đồng bọn
30:49: giờ đã bị Đàm Huyền Lâm giam lại
30:50: đang thẩm vấn.
30:52: Chúng ta có nên
30:53: qua xem không?
30:55: Được.
30:57: Anh Joseph.
30:58: Đàm tư lệnh, tôi…
31:00: Tôi thực sự không biết chuyện này là sao.
31:03: Hai người theo tháp tùng tôi là nhân viên mới.
31:06: Chuyện này không liên quan đến tôi.
31:08: Hai tên tháp tùng đó mới thuê à.
31:15: Giám sát Từ.
31:16: Đàm tư lệnh.
31:17: Hỏi ra gì chưa?
31:18: Giám sát Từ,
31:20: Anh Joseph nói
31:21 chuyện này không liên quan đến anh ấy.
31:23: Tôi thấy chia ra thẩm vấn thì hơn.
31:25: Thế tôi và Quang Diệu thẩm vấn tên tháp tùng.
31:27: Joseph dù sao cũng là người có tiếng trong giới thương nhân,
31:30: Đàm tư lệnh
31:31: tự mình tiếp đãi thì vẫn tốt hơn.
31:40: Chuyện thẩm vấn
31:42: không phiền các thiếu soái đâu.
31:45: Tiệc chúc mừng đêm nay
31:46: vốn do Đàm tư lệnh tổ chức,
31:48: kết quả xảy ra chuyện kẻ ám sát,
31:49: vấn đề bảo an của bộ Tư lệnh
31:51: đã bị người ta bàn tán.
31:52: Nếu chuyện này
31:53: còn do Đàm tư lệnh tự thẩm vấn tự kết án
31:55: tôi lo sẽ có người dựng chuyện.
31:57: Phải.
31:58: Có cả mấy nhà
31:59: cùng tham gia làm người chứng kiến
32:02: cũng đỡ phiền toái hơn.
32:04: Đàm tư lệnh không tin chúng tôi
32:06: hay có gì mờ ám?
32:13: Đàm Huyền Lâm này thẳng thắn vô tư
32:15: lại chẳng sợ gì.
32:16: Các người thích thì cứ việc tự thẩm vấn,
32:18: tôi còn được thảnh thơi kìa.
32:20: Được.
32:21: Từ Thành.
32:22: Có.
32:22: Chuyển người sang phòng bên.
32:24: Vâng.
32:25: Giải người đi.
32:38: Mở cửa.
32:45: Quang Diệu,
32:47: cậu có biết
32:48: ý đồ khi tôi nhận việc này không?
32:50: Cậu sợ Đàm Huyền Lâm âm thầm giở trò
32:52: để thoát tội.
32:55: Cậu chỉ nói đúng một điều.
32:56: Vậy thứ hai là…
32:57: Tối nay tôi và Lão Tô đều có mặt,
32:59: Đàm Huyền Lâm trước giờ xảo trá
33:02: khó đảm bảo là không đổ tội cho Tô gia
33:05: và Bùi gia tôi,
33:06: chúng tôi không thể không đề phòng.
33:08: Lão Bùi vẫn là người suy nghĩ chu đáo nhất.
33:11: Đối phó với tên mã tặc như Đàm Huyền Lâm
33:13: chúng ta quả thật phải cẩn thận vào.
33:15: Tóm lại
33:17: phải tra rõ chuyện này,
33:19: không được cho ai cơ hội
33:20: để giở trò.
33:23: Đàm tư lệnh,
33:25: rốt cuộc khi nào anh thả tôi ra?
33:27: Anh Joseph,
33:28: thực sự xin lỗi,
33:29: tôi biết chuyện hôm nay
33:30: không liên quan đến anh
33:31: nên giờ tôi sẽ cho người đưa anh về.
33:33: Ý… ý anh là tôi đi được rồi à?
33:36: Tất nhiên.
33:37: Đàm Tứ.
33:38: Cho người đưa anh Joseph đây về,
33:40: thay tôi gửi lời hỏi thăm phu nhân.
33:41: Vâng.
33:43: Đàm tư lệnh, anh đã biết không phải tôi làm
33:45: tại sao vẫn giam tôi?
33:49: Người kẻ ám sát muốn giết
33:50: là con trai của Từ đốc quân,
33:52: có sao thì tôi vẫn phải giam lại
33:53: cho có hình thức,
33:54: vô cùng xin lỗi.
33:55: Vậy
33:56: anh cũng có thể nói với tôi trước,
33:59: anh làm thế chẳng phải chơi tôi à?
34:02: Anh Joseph,
34:04: mời.
34:20: Rõ ràng anh biết
34:21: không phải do Joseph chỉ thị
34:22: mà còn làm bộ thẩm vấn anh ta,
34:24: có phải cố ý diễn kịch cho anh Quang Diệu xem không?
34:28: Lại bị cô đoán trúng.
34:30: Anh Quang Diệu là chính nhân quân tử,
34:32: anh đừng có dùng mấy cái
34:33: tâm địa gian xảo đó với anh ấy.
34:35: Sao lại là tâm địa gian xảo chứ.
34:38: Tôi cho cô biết
34:39: vở kịch hôm nay
34:40: tôi diễn vì cô đó.
34:42: Vì tôi?
34:43: Phải.
34:45: Tuy rằng cô và Từ Quang Diệu là thanh mai trúc mã
34:48: nhưng cũng đã mười mấy năm không gặp.
34:50: Lòng người cách nhau bởi lớp da,
34:52: giờ cô lại là thư ký của anh ta,
34:54: nếu tôi không thử nhân cách anh ta
34:56: thì sao có thể để cô và anh ta
34:57: dính nhau như hình với bóng được.
34:59: Khi không lại đi kiếm chuyện.
35:01: Nếu moi ra được chuyện gì thật
35:03: chứng tỏ Từ Quang Diệu là ngụy quân tử
35:06: thì tôi càng yên tâm.
35:08: Là sao?
35:10: Ít nhất
35:13: giữa tôi và anh ta
35:14: cô sẽ không chọn anh ta,
35:15: không phải sao?
35:16: Anh bớt lo chuyện này đi.
35:21: Ý tôi là lập trường.
35:22: Cô xem
35:23: cô lại nghĩ đi đâu rồi.
35:27: Luôn suy nghĩ bậy bạ về tôi.
35:30: Giờ tôi chỉ có một suy nghĩ
35:32: là khâu miệng anh lại.
35:39: Anh bảo là Đàm tư lệnh
35:41: sai anh tới ám sát tôi?
35:43: Không sai,
35:44: là anh ta.
35:46: Vốn là anh ta có ơn với chúng tôi,
35:48: chúng tôi thề chết cũng trung thành.
35:50: Nhưng một đồng đội của tôi ám sát thất bại,
35:53: vì để che giấu tội trạng của mình
35:55: mà anh ta đã bắn chết luôn người phe mình,
35:57: còn muốn qua loa gán cho tôi tội chết
35:59: để trừ mầm họa.
36:00: Anh ta đã bất nhân
36:02: thì đừng trách tôi bất nghĩa.
36:05: Quang Diệu,
36:06: tôi đã bảo chắc chắn là Đàm Huyền Lâm làm mà.
36:09: Đây là ông trời muốn anh ta tiêu đời.
36:13: Tự tạo nghiệp không thể sống.
36:19: Thiếu soái,
36:20: chỉ có bấy nhiêu.
36:38: Quang Diệu,
36:39: có đi báo với bố cậu ngay không?
36:50: Chúng ta đi xem bên Đàm tư lệnh
36:52: điều tra đến đâu rồi.
36:59: Đàm tư lệnh,
37:00: Joseph đâu?
37:02: Chúng ta đổ oan cho anh ta rồi,
37:04: Joseph không liên quan đến
37:05: chuyện đêm nay.
37:06: Tôi cho anh ta về rồi.
37:08: Quả thật không phải do Joseph làm.
37:11: Tên này đã khai rồi.
37:17: Anh
37:19: nói lại một lần
37:20: những gì đã nói khi nãy đi.
37:27: Không sai,
37:29: là anh ta
37:30: Đàm tư lệnh,
37:31: là anh ta.
37:33: Cũng không trách anh ta được.
37:35: Có muốn trách thì phải trách
37:36: người chỉ thị anh ta
37:38: mắt nhìn quá kém.
37:40: Sao nào Đàm tư lệnh,
37:42: anh còn gì muốn nói nữa không?
37:44: Tôi không có gì để nói.
37:46: Chỉ một câu nói của tên điên loạn
37:48: mà các người đã định tội tôi rồi,
37:51: tôi còn gì để nói nữa.
37:54: Em nghĩ Đàm tư lệnh
37:54: không hồ đồ vậy đâu,
37:56: ai lại ám sát trong tiệc chúc mừng của mình chứ.
38:01: Đàm tư lệnh,
38:03: giờ mạng tên này
38:04: đang nằm trong tay anh,
38:07: hắn chẳng có lý do gì để vu khống anh.
38:09: Thiết nghĩ
38:10: anh muốn giết người diệt khẩu,
38:12: tên này chó cùng rứt giậu
38:14: mới khai anh ra.
38:18: Anh Quang Diệu,
38:20: hôm nay đồng bọn của anh ta ám sát anh
38:22 là Đàm tư lệnh nhào lên cứu anh,
38:24: bọn em đều có mặt mà.
38:25: Nếu anh ta biết ám sát vô vọng,
38:27: chợt nảy ra ý cứu Quang Diệu
38:29: hòng chứng minh bản thân trong sạch thì sao?
38:37: Giám sát Từ
38:39: anh nghĩ sao?
38:44: Trước khi kết luận
38:46: tôi muốn mời mọi người xem thứ này.
38:51: Từ Thành.
38:52: Có.
38:53: Đưa tiền cho tôi.
39:01: Đây là tiền Quảng Châu,
39:03: xem thời gian phát hành
39:04: là vào năm nay.
39:06: Tôi rất tò mò
39:07: tùy tùng của một thương nhân Do Thái ở Thượng Hải
39:09: sao lại đem bên mình
39:11: tiền Quảng Châu lưu thông cách đó cả ngàn dặm chứ.
39:15: Tôi…
39:17: tôi từng đi công tác Quảng Châu.
39:20: Lúc nãy anh nói
39:22: anh vừa từ Mỹ về,
39:25: vừa về
39:25: đã tới làm việc ở tiệm đồ tây của Joseph.
39:28: Nếu đi mấy năm trước
39:30: thì sao
39:31: lại có tiền Quảng Châu phát hành năm nay?
39:38: Thế nên
39:39: anh vốn không phải
39:40: du học Mỹ về.
39:42: Anh đã lừa Joseph.
39:45: Anh được người phương Nam cử đến.
39:54: Anh làm thân phận giả, lý lịch giả
39:57: và đổi tiền Quảng Châu
39:58: thành đồng bạc và tiền Thượng Hải
40:00: là để tiện bề
40:02: sử dụng ở Thượng Hải.
40:03: Nhưng mà
40:04: lý do anh vẫn chừa lại ít tiền Quảng Châu
40:06: là vì đợi sự việc kết thúc
40:09: đi xe lửa về Quảng Châu,
40:10: khi đó anh cần tiền lẻ Quảng Châu
40:13: để đi xe kéo.
40:15: Đồng bạc không thối được,
40:16: tiền Thượng Hải cũng không xài được,
40:19: tôi nói đúng không?
40:29: Nói hay lắm.
40:30: Không hổ là học viên xuất sắc của trường quân sự Bảo Định.
40:33: Đàm mỗ thực sự bái phục.
40:38: Lúc này Đàm tư lệnh
40:40: còn có tâm trạng đùa sao?
40:42: Nếu không nhờ tờ tiền Quảng Châu này
40:44: là anh không thoát khỏi tình nghi đâu.
40:47: Vì tôi tin
40:48: giám sát Từ sẽ không đổ oan cho tôi.
41:07: Thiếu soái, anh ta chết rồi.
41:09: Đưa anh ta đi đi.
41:10: Vâng.
41:11: Người đâu.
41:21: Giờ thì hay rồi,
41:23: chết không đối chứng.
41:24: Sự việc đã rất rõ ràng.
41:26: Chuyện này
41:27: là người phương Nam cử tới,
41:29: hắn đến để ly gián quan hệ của chúng ta
41:30: và phủ đốc quân.
41:32: Trước khi phạm nhân chết
41:34: vẫn chưa khai kẻ đứng sau rốt cuộc là ai,
41:37: chưa biết rõ được.
41:42: Hung thủ đứng sau
41:43: tôi sẽ nghĩ cách tra rõ.
41:45: Nhưng tôi tin
41:46: chuyện này không liên quan đến Đàm tư lệnh.
41:54: Tôi tin giám sát,
41:56: không như ai đó
41:58: còn chưa tra ra chứng cứ
42:00: đã bắt đầu ngậm máu phun người.
42:02: Anh…
42:03: Anh Quang Diệu,
42:04: cánh tay anh bị thương rồi,
42:05: mau về nghỉ đi.
42:08: Được.
42:08: Vậy chúng ta cùng đi.
42:10: Giám sát Từ,
42:12: cô Mộc vẫn chưa lấy khẩu cung xong,
42:14: giờ vẫn chưa đi được.
42:16: Yên tâm, lấy lời khai xong em sẽ về ngay.
42:19: Nhưng mà…
42:20: Yên tâm,
42:21: tôi sẽ đưa người bình an trở về cho anh.

You might also like