You are on page 1of 2

1.1. Nguồn gốc lịch sử và sự phát triển của cao su silicon.

Cao su silicon là một loại chất đàn hồi tổng hợp ( là loại vật liệu giống như cao su).
Nó khác với các polyme hữu cơ như cao su tự nhiên, latex và polyurethane vì bản chất
khoáng của nó.

Cao su silicon được làm từ silicon và oxy với một số hydro và cacbon. Điều này
làm cho nó trở thành một vật liệu rất độc đáo. Nó đủ cứng để sử dụng trong động cơ phản
lực nhưng đủ an toàn để sử dụng như làm núm vú trong bình sữa cho trẻ em. Cao su
silicon thường trơ về mặt hóa học, ổn định và chịu được môi trường khắc nghiệt ( từ
-55oC đến 300oC).

 Sự phát triển của cao su silicon trước thế ký 20.

Silic (Si) và oxygen là hai nguyên tố phong phú nhất trong vỏ trái đất. Tuy nhiên
chúng chủ yếu tồn tại dưới dạng silica (SiO2) và silicat trong đá. Chúng chiếm 25.8%
tổng trọng lượng của vỏ trái đất.

Trong thời kỳ đồ đá, con người đã sử dụng thạch anh và các loại đá làm từ silica
khác để tạo ra các công cụ. Điều này rất quan trọng đối với sự tồn tại của con người lúc
này, giúp họ duy trì sự sống và an toàn trong thời kỳ đồ đá.

Người La Mã sau đó đã bắt đầu biến cát thành thủy tinh. Khi các nhà khoa học phát
hiện ra điều này, họ đã tìm ra cách để lấy silic từ cát vào thế kỷ 19. Và silic là cơ sở của
cao su silicon.

Thế kỷ 19 chứng kiến bước phát triển nhảy vọt của silic. Năm 1823, nhà hóa học
người Thụy Điển Jons Jackob Berzelius được ghi nhận là người cô lập silic đầu tiên.
Berzelius đã hoàn thành việc này bằng cách nung kali kim loại trong nồi nấu kim loại
cùng với kali fluorosilicate (K2SiF6), kết quả là tạo ra silic vô định hình. Sau đó khi tiến
hành nghiên cứu sâu hơn, ông nung nóng silic với clo, được silic tetraclorua, một trong
những vật liệu vẫn được sử dụng để sản xuất cao su silicon ngày nay.

Silic ở dạng tinh thể tinh khiết đã không được điều chế cho đến 31 năm sau, bởi
Henry Sainte Claire Deville. Năm 1854, Deville đã thu được silicon tinh khiết thông qua
quá trình nấu chảy điện phân. Sau đó nhiều nhà hóa học đã tiếp tục nghiên cứ về silic
trong suốt thế kỳ 19. Họ đã hy vọng phát triển silic để cạnh tranh với cacbon.

 Cao su silicon sử dụng trong thương mại – tổng hợp cao su silicon vào thế kỳ 20.
Vào giữa thế kỳ 20, các nhà hóa học bắt đầu phát triển cao su silicon cho mục đích
thương mại từ silic tinh thể ban đầu.

Năm 1930, James Franklin Hyde của Conrning Glass lần đầu tiên nghiên cứu cách
sản xuất cao su silicon thương mại, sản phẩm là một loại nhựa silicon được ngâm tẩm và
phủ lên vải thủy tinh, được sử dụng trong cách nhiệt.

Năm 1940, Federick Stanley Kipping đã gọi vật liệu này là “silicones”, có ý nghĩa
như “chất kết dính”. Tuy nhiên Kipping lại không nhìn thấy tiềm năng của cao su silicon.
Ông đã tin rằng vật liệu này không có giá trị sử dụng thực tế. Trong khi đó R. Muller và
E.G. Rochow tại Viện nghiên cứu Công nghiệp Mellon đã phát triển các phương pháp
tổng hợp cao su silicon khác nhau, có thể được sử dụng trong quy mô công nghiệp.

Năm 1942, Corning Glass và Dow Chemical bắt đầu chương trình phát triển và sản
xuất cao su silicon. Theo thời gian, họ bắt đầu sản xuất các sản phẩm cao su silicon như
hợp chất bịt kín, dây cách điện,… Tính hữu dụng của cao su silicon đã thúc đẩy các công
ty hóa chất như Wracker Chemie của Đức và Shin – Etsu của Nhật sản xuất chất đàn hồi
tổng hợp kỳ diệu này.

Năm 1949, James Wright, một kỹ sư của GE đang tìm một chất thay thế cao su,
ông đã trộn dầu silicon với axit boric và sản phẩm được thương mại hóa, gọi là Silly
Puttty. Nó từng là một trong những thứ đồ chơi được bán chạy nhất lịch sử.

Vào cuối thế kỳ 20, việc sử dụng cao su silicon, chất đàn hồi và nhựa trong công
nghiệp đều gia tăng.

You might also like