You are on page 1of 94

Mayoi Sên

001

Tôi gặp Hachikuji Mayoi vào chủ nhật ngày 14 tháng 5, đó là ngày lễ của mẹ trên
toàn quốc. Cho dù bạn yêu mến hay chán ghét mẹ mình, cho dù bạn sống với mẹ một
cách hòa thuận hay từng có hục hặc, chỉ cần là một công dân thì đều được bình đẳng
hưởng thụ ngày này. Mà không đúng, ngày lễ của mẹ hẳn là bắt nguồn từ Mỹ, như
vậy có lẽ nên xem nó là một hoạt động cùng loại với lễ giáng sinh, lễ hóa trang, lễ tình
nhân hay gì gì đó. Nói chung, ngày 14 tháng 5 này là ngày mà hoa cẩm chướng có số
lượng tiêu thụ kỉ lục nhất trong một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, đồng thời trong
các gia đình bắt đầu sử dụng “vé xoa bóp vai” hoặc là “vé giúp việc nhà”. À, tôi cũng
không rõ phong tục này hiện giờ có còn tồn tại hay không. Cho dù như thế nào, ngày
14 tháng 5 của năm nay thật sự chính là ngày của mẹ.

Chín giờ sáng ngày hôm đó.

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài tại một công viên xa lạ, như một thằng ngố ngẩng đầu
ngắm nhìn bầu trời màu xanh cũng có vẻ ngốc nghếch không kém, không làm gì cả,
chỉ yên lặng dựa vào ghế, cũng không buồn hỏi thăm xem đây là nơi nào, chỉ biết nó
là một cái công viên.

Công viên 浪白, ở lối vào có ghi như vậy.

Từ này có lẽ đọc là “NAMISHIRO” hay “ROUHAKU”, hoặc là một cách đọc nào
khác mà tôi không biết. Đại khái cái tên này có nguồn gốc gì đó, đương nhiên tôi cũng
chẳng biết nó là cái quái gì hết. Có lẽ không cần bàn tiếp, bởi vì biết hay không biết
thì cũng chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả. Tôi đến công viên này cũng
không có lý do rõ ràng, đơn giản chỉ là sau khi cưỡi lên chiếc xe đạp leo núi và đi dạo
lòng vòng không mục đích, phát hiện ra cái công viên này rồi chui vào mà thôi.

Điều này khác với việc đi đến và viếng thăm.


Có điều ngoại trừ đương sự là tôi, đại khái cũng chẳng có gì khác biệt.

Xe đạp dừng lại tại bãi đỗ xe bên cạnh lối vào.

Trong bãi đỗ xe chỉ có một chiếc xe đạp đã nằm đó rất lâu, trải qua gió táp mưa sa,
bây giờ cũng không biết nên gọi nó là xe đạp hay là đống sắt gỉ nữa. Ngoại trừ nó và
chiếc xe đạp leo núi của tôi thì không còn chiếc nào khác để ở đây. Lúc này cảm giác
trống rỗng của tôi khi cưỡi chiếc xe đạp leo núi băng qua con đường nhựa càng tăng
thêm một bậc. À, cho dù không phải lúc này, thường ngày tôi cũng luôn có thể cảm
nhận được sự trống rỗng này.

Đây là một công viên tương đối rộng.

Mặc dù nói như thế, đơn giản chỉ vì những thiết bị vui chơi quá ít, cho nên người ta
mới cảm thấy nó rộng như vậy. Ở trong góc có một chiếc xích đu, còn có một đống
cát lớn, một chiếc cầu bập bênh, một khung leo trèo và một chiếc cầu trượt. Với thân
phận là một học sinh năm ba trường THPT, một nơi như công viên này hẳn là sẽ khơi
dậy nỗi nhớ quê nhà, nhưng trên thực tế cảm tình của tôi lại hoàn toàn trái ngược.
Cũng không phải tôi chưa từng có cảm giác này.

Tại sao tôi lại cảm thấy trống rỗng? Có lẽ là do nhiều nguyên nhân, chẳng hạn như lo
lắng về tính nguy hiểm của các thiết bị trò chơi trong công viên, cùng với sự an toàn
của đám trẻ con hay gì gì đó. Các loại thiết bị trò chơi được xây dựng trước đây đều bị
loại bỏ, không lưu lại chút gì. Thế nhưng dù như vậy thì cảm tưởng của tôi cũng
chẳng có gì khác biệt. Hơn nữa nếu muốn nói đến tính nguy hiểm, cá nhân tôi cảm
thấy nguy hiểm nhất hẳn là chiếc xích đu mới đúng. Có điều chuyện này cũng chẳng
quan hệ gì với tôi. Lúc này thân thể của tôi rất bình thường, không hề thiếu tay hay
bớt chân, đó thật sự là một kỳ tích, tôi đã từng có nhận thức sâu sắc về nó.

Thời thơ ấu, ai cũng phạm phải một số lỗi lầm.

Mang theo cảm giác khô khan khác hẳn với nỗi nhớ nhà, tôi thầm nghĩ như vậy.
Có điều.

Tôi của ngày 14 tháng 5, vào nửa tháng trước đã mất đi thân thể bình thường. Tôi vẫn
như trước chôn chặt cảm tình vào tận đáy lòng, giống như không muốn theo đuổi hiện
thực này. Nói thật lòng, thời gian vài tháng cũng không đủ để xóa đi mọi chuyện một
cách nhẹ nhàng, có lẽ cả đời tôi cũng không làm được.

Thế nhưng, theo suy nghĩ của tôi.

Cho dù thiết bị trò chơi có ít như thế nào, cái công viên này cũng không tránh khỏi
quá buồn tẻ. Dù sao ngoại trừ tôi thì cũng chẳng có ai. Hôm nay rõ ràng là chủ nhật
của cả nước, mặc dù không có thiết bị trò chơi, nhưng một nơi lớn như vậy chẳng lẽ
chơi bóng chày bằng nhựa cũng không được hay sao? Hay là học sinh tiểu học thời
này đã không còn thòi quen chơi các trò thể thao như bóng chày, bóng đá các loại?
Hình như bọn chúng đều chỉ ngồi ở nhà chơi điện tử, hoặc là bận rộn với việc học
thêm. Hay là những đứa trẻ ở gần đây đều thích dùng thời gian hôm nay để chúc
mừng ngày lễ của mẹ, hiếu kính với mẹ mình?

Cho dù như thế nào, trong công viên ngày chủ nhật cũng chỉ có một người, nó giống
như cả thế giới chỉ có một mình tôi. Hình dung như vậy có lẽ hơi khoa trương, giống
như tôi đang nắm quyền sở hữu của cái công viên này vậy, dù không về nhà thì cũng
không sao. Tâm tình của tôi trở nên như vậy là vì chỉ có mình tôi, chỉ có một người...

Ồ, không đúng, còn có một người khác, không phải chỉ có tôi. Ở một bên khác của
quảng trường đối diện với chiếc ghế dài nơi tôi ngồi, tại góc bên kia công viên còn có
một học sinh tiểu học đang nhìn chăm chú vào tấm bản đồ được gắn trên tấm bảng sắt,
đó là bản đồ khu vực chung quanh nơi này. Bởi vì nó quay lưng lại nên tôi cũng
không biết đó là đứa trẻ như thế nào, nhưng chiếc cặp sách lớn trên lưng thì có thể
nhìn thấy rõ ràng. Giống như đã tìm được một đồng bạn, tâm tình của tôi trong nháy
mắt thoáng dịu đi một chút. Nhưng đứa học sinh tiểu học kia sau khi quan sát bản đồ
một hồi, dường như nhớ đến điều gì liền vội vã rời khỏi công viên, sau đó chỉ còn lại
mình tôi.
Lại là một mình sao?

Tôi nghĩ thầm như vậy.

... Anh!

Đột nhiên... tôi lại nhớ đến lời nói của em gái mình.

Khi cưỡi chiếc xe leo núi từ trong nhà lao ra ngoài, phía sau tôi vang lên giọng nói
như chẳng thèm đếm xỉa.

... Anh, chính vì bộ dạng này của anh...

A!

Đáng ghét, vừa rồi tôi còn ngẩng đầu nhìn lên trời, thoáng cái đã trở thành tư thế ôm
đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất.

Tâm tình nặng trĩu, giống như những gợn sóng dâng lên trong lòng.

Sau khi nhìn bầu trời, tâm tình mặc dù bình tĩnh trở lại, nhưng hiện tại tôi bắt đầu
chán ghét sự nhỏ nhen của mình, có thể gọi nó là tự chán ghét chính mình cũng được.
Mặc dù bình thường tôi cũng không phải loại người phiền não vì chuyện đó, hoặc có
thể nói tôi không hề có duyên với những từ như “phiền não”, thế nhưng thỉnh thoảng,
đúng, vào những ngày có hoạt động gì đó như ngày 14 tháng 5, tôi lại có trạng thái
này. Tình trạng đặc biệt vào một ngày đặc biệt, tôi không có cách nào thoát khỏi nó,
thông thường sẽ mất bình tĩnh và trở nên nóng nảy.

A, có lẽ những ngày bình thường là tốt nhất.

Ngày mai làm ơn đến nhanh dùm chút!

Trong trạng thái kì diệu này, câu chuyện về con ốc sên đeo bám đã bắt đầu. Mặt khác,
nếu như tôi không ở trong trạng thái này, có lẽ tôi cũng sẽ không gặp nó.
002

- Ái chà, ái chà, thì ra là cậu! Tôi còn tưởng rằng ai đó ném xác con chó nào lên ghế
của công viên chứ, hóa ra là bạn Araragi.

Tôi có cảm giác hình như vừa nghe được một lời chào đặc biệt xuất hiện lần đầu tiên
trong lịch sử loài người, liền từ mặt đất ngẩng đầu lên. Xuất hiện ở nơi đó chính là
bạn học cùng lớp Senjougahara Hitagi.

Đương nhiên, bởi vì hôm nay là ngày cuối tuần nên cô ấy mặc quần áo bình thường.
Mặc dù rất muốn dùng một câu gì đó để đáp lại cái lời chào chết tiệt kia, nhưng khi
nhìn thấy dáng vẻ cô ấy trong bộ quần áo thường ngày, mái tóc buông thẳng trong
trường học lúc này được cột thành kiểu tóc đuôi ngựa có vẻ rất mới lạ, lời nói của tôi
đã lên đến cổ họng lại nuốt trở vào.

Woa...

Mặc dù không lộ ra nhiều lắm, nhưng bộ quần áo này lại khiến cho nửa phần trên bộ
ngực hiện rõ một cách kỳ diệu... cộng thêm chiếc quần soóc mà không bao giờ có
được ở đồng phục bình thường, rõ ràng đó không phải váy, nhưng tất dài màu đen so
với chân trần thì càng đẹp hơn.

- Sao thế? Chỉ chào hỏi một chút, giỡn thôi mà, đừng có đưa cái vẻ mặt khiến cho
người ta mất hứng kia ra chứ! Bạn Araragi, khiếm khuyết chết người của cậu có phải
là tố chất hài hước hay không vậy?

- A, không, không phải...

- Chẳng lẽ bạn Araragi chưa hiểu sự đời lại bị mê hoặc bởi dáng vẻ khả ái của tớ trong
bộ quần áo thường ngày, nhìn đến ngây ngất rồi sao?

“......”
Không nói đến lời nói đùa của cô ấy rất vô vị, lần này thật sự là bị cô ấy đoán trúng,
bởi vì đại khái tôi quả thật có cảm giác này, cho nên nghĩ không ra câu nào hay để đáp
lời.

- Có điều chữ “đãng” (荡 - nhộn nhạo) trong từ “tâm thần đãng dạng” (心神荡漾 - mê
hoặc) là một từ rất tuyệt. Cậu có biết không? Dưới chữ “thảo” (cỏ) là một chữ “thang”
(汤 - suối nước nóng). Tớ cảm thấy, nếu đặt dưới chữ “thảo” một chữ “minh” ( 明 -
sáng) để trở thành chữ “manh” (萌 –moe) thì lại càng tuyệt hơn. Có thể xem nó là một
từ đơn nhạy cảm của thời đại, rất đáng để mong đợi, chẳng hạn như một cô hầu mê
hoặc hay đôi tai mèo mê hoặc gì đó. (ND: đoạn này mình dịch theo tiếng Trung, trong
tiếng Nhật có thể khác đôi chút.)

- ... Quần áo ngày thường mà cậu đang mặc hơi khác so với lần trước, cho nên tớ chỉ
ngạc nhiên thôi.

- À, vậy cũng phải, bởi vì quần áo tớ mặc khi đó rất giản dị.

- Vậy à?...

- Có điều bộ quần áo này từ trên xuống dưới đều là mới mua ngày hôm qua. Lúc này
cậu nên chúc mừng tớ khỏi bệnh đi!

- Chúc mừng khỏi bệnh...

Senjougahara Hitagi.

Một cô bạn gái học cùng lớp.

Mãi đến gần đây cô ấy vẫn mang theo một vấn đề... hơn nữa, nó vẫn luôn tồn tại sau
khi cô ấy trở thành học sinh cấp ba.

Trong thời gian hai năm.

Không hề gián đoạn.


Bởi vì vấn đề này, cô ấy không thể kết bạn, cũng không thể tiếp xúc với người khác.
Giống như bị giam trong một nhà tù, cuộc sống trong trường cấp ba của cô ấy không
khác gì bị tra khảo... Có điều may mắn là vào thứ hai gần đây nhất, vấn đề này tạm
thời xem như đã được giải quyết. Tôi cũng có góp một phần vào việc giải quyết
chuyện này... Tôi và Senjougahara, mặc dù trong năm nhất, năm hai và cả năm ba
hiện giờ đều ngồi gần bàn, nhưng đó vẫn là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cô ấy. Sau
đó, tôi đã trở nên thân thiết hơn với cô bạn học trầm mặc ít lời, thành tích nổi bật, thân
thể yếu đuối nhiều bệnh trong ấn tượng.

Vấn đề đã được giải quyết.

Giải quyết.

Mặc dù nói như thế, nhưng nhìn vào việc Senjougahara đã luôn mang theo vấn đề này
trong mấy năm nay, mọi chuyện đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy... nó cũng
không thể là một chuyện đơn giản. Sau đó, cho đến trước ngày hôm qua, cũng là ngày
thứ bảy, cô ấy vẫn không đến trường. Vì vấn đề này cô ấy đã nhiều lần lui tới bệnh
viện để tiến hành xem xét lại hay kiểm tra kỹ càng gì đó.

Sau đó, vào ngày hôm qua.

Từ những biểu hiện của cô ấy... tôi nghĩ cuối cùng cô ấy đã được giải thoát.

Dường như là vậy.

Cuối cùng.

Nói theo một cách khác, nó thật sự là một chuyện không dễ dàng.

Còn nếu nói thật lòng, nó quả thật là đáng ngạc nhiên.

À, mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không phải tất cả nguồn gốc của vấn đề đều được
giải quyết. Đối với tôi, cho dù có cao hứng hay không, tâm tình vẫn rất lạ lùng.
Nguồn gốc của vấn đề sao...

Đây chính là một vấn đề.

Có điều, những hiện tượng mà người ta gọi là vấn đề hầu hết đều là như vậy... trước
tiên giải quyết nó, sau đó tiến hành giải thích, đó là thực chất của vấn đề.

Senjougahara là như vậy.

Tôi cũng là như vậy.

Không việc gì, bởi vì có thể phiền não cũng là chuyện là một chuyện không tệ.

Chính là như vậy.

Cả hai đều là như vậy.

Không sai, không hề sai chút nào. Hơn nữa, có trí tuệ đầy phiền não làm bạn, tôi sẽ
hạnh phúc.

... Nói thế thì giống như không có trí tuệ đầy phiền não làm bạn, sẽ trở nên bất hạnh.

- Bạn Araragi ngốc quá.

- Đừng nói trực tiếp như vậy chứ!

Hơn nữa còn chẳng ăn khớp gì với đoạn trước.

Cô ấy chỉ muốn mắng tôi là thằng ngốc...

Mặc dù khoảng một tuần không gặp, dáng vẻ của cô ấy vẫn như xưa.

Vậy mà tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ trở nên tế nhị hơn một chút.

- Nhưng thật là tốt.


Senjougahara lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên, nói tiếp.

- Mặc dù hôm nay tớ chỉ định làm quen một chút, nhưng tớ vẫn hi vọng bạn Araragi là
người đầu tiên nhìn thấy bộ quần áo này.

- ... Hử?

- Bởi vì vấn đề đã giải quyết, tớ cũng có thể tự do lựa chọn quần áo rồi. Sau này, cho
dù là loại quần áo gì tớ đều có thể mặc mà không cần suy nghĩ.

- A... vậy sao...

Không thể tự do lựa chọn quần áo.

Đây cũng là một vấn đề của Senjougahara.

Rõ ràng là cô ấy đang ở cái tuổi thích ăn diện nhất.

- Muốn tớ là người đầu tiên nhìn thấy. Chuyện này, chà, nên nói thế nào nhỉ, là may
mắn hay là vinh dự đây?

- Không phải muốn cậu là người đầu tiên nhìn thấy, bạn Araragi, mà là hi vọng cậu là
người đầu tiên nhìn thấy. Ngữ cảm của hai câu này hoàn toàn khác nhau.

- Ồ...

Lại nói, trong thời gian một tuần, ngoại trừ cái bộ “quần ảo giản dị” kia, cô ấy đã cho
tôi thấy một tính cách mạnh mẽ hơn rất nhiều... Có điều, loại quần áo làm tôn lên bộ
ngực như thế này quả thật rất hấp dẫn ánh mắt của tôi, hay nói cách khác là rất có mỹ
cảm, giống như một thỏi nam châm hút chặt tôi vào vậy. Cô gái đã từng khiến cho tôi
có cảm giác yếu ớt, nhưng đem so sánh với những từ như yếu ớt thì lại hoàn toàn
tương phản, tôi có thể cảm thấy cái véc-tơ tiến thủ của cô ấy mạnh mẽ như thế nào.
Bởi vì cô ấy buộc tóc lại, cho nên nửa thân trên mảnh khảnh hoàn toàn hiện rõ, đặc
biệt là nơi gần bộ ngực... A, sao lại nhắc đến bộ ngực chứ... Kỳ thật bộ đồ này cũng
không hở hang nhiều... Có lẽ là do cho đến hơn nửa tháng năm cô ấy đều mặc đồ với
tay áo dài hơn cả bít tất, cho nên tôi mới cảm thấy bộ đồ này hở hang như vậy, nói
chung nó vẫn rất là hấp dẫn. Sao vậy nhỉ , rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào bởi vì chuyện
xảy ra với Senjougahara Hitagi vào thứ hai, cộng thêm chuyện của lớp trưởng
Hanekawa Tsubasa trong tuần lễ vàng, khiến cho hứng thú của tôi đối với trang phục
phụ nữ đã tăng đến cấp bậc nội y hay lõa thể...

Thật đáng ghét...

Trong giai đoạn học sinh cấp ba, không cần thiết phải hiểu rõ cái năng lực này...

Bình tĩnh ngẫm lại, nếu như nhìn bạn gái cùng lớp với ánh mắt đó, quả thật là một
hành vi vô lễ, rất là mất mặt.

- Được rồi, bạn Araragi, rốt cuộc cậu đang làm gì ở đây vậy? Có phải cậu bị đuổi học
trong thời gian tớ xin nghỉ không? Bởi vì không dám nói với người nhà, cho nên làm
bộ như đi đến trường, sau đó giết thời gian ở trong công viên hay gì đó... Nếu là như
vậy, tình thế mà tớ lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra rồi.

Loại người đó hẳn là bị ông già vứt ra đường rồi mới đúng...

Hơn nữa hôm nay là chủ nhật.

Là ngày lễ của mẹ.

Lời này tôi đã nói đến cổ họng, nhưng lại không thể thốt ra khỏi miệng. Bởi vì một số
nguyên nhân, hiện tại Senjougahara đang ở cùng với cha mình. Mẹ của cô ấy đã gặp
phải một số chuyện phiền toái. Mặc dù nếu quá để ý đến những chuyện này thì chưa
hẳn đạ tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng. Trước mặt Senjougahara,
có lẽ nên tạm thời xem những từ như ngày lễ của mẹ là từ bị cấm.

Hơn nữa...
Tôi cũng không muốn tiếp tục nói đến chủ đề này.

- Chỉ rãnh rỗi buồn chán thôi.

- Tớ nghe nói, nếu như hỏi một người con trai đang làm gì mà người đó trả lời là rãnh
rỗi buồn chán, vậy thì đã nói lên người con trai đó chả có tiền đồ gì. À, hi vọng bạn
Araragi sẽ không như vậy.

- ... Tớ chỉ là ra ngoài hóng gió một chút thôi.

- Mặc dù là đi bằng xe đạp.

Tôi bồi thêm một câu.

Nghe tôi nói, Senjougahara gật đầu một cái, sau đó quay đầu nhìn về hướng lối vào
công viên, hướng đó chính là bãi đỗ xe.

- Vậy chiếc xe đạp trong kia là của bạn Araragi sao?

- Hử? Đúng vậy.

- Khung xe thì rỉ sét đến mức khiến cho người ta không biết có phải nó được làm từ
sắt bị ô-xy hoá hay không, dây xích cũng rớt ra, chỗ ngồi và bánh trước thì chẳng thấy
đâu. Xe đạp như vậy mà cũng có thể chạy được sao?

- Không phải chiếc đó.

Đó là chiếc xe đạp bị vứt bỏ.

- Ngoại trừ chiếc xe tồi tàn kia còn có một chiếc rất đẹp đấy. Chiếc xe màu đỏ kia mới
là xe của tớ.

- Hử?... À, là chiếc xe đạp leo núi kia à?


- Đúng vậy.

- MTB?

- À... đúng vậy.

- MIB?

- Cái này thì lại không phải.

- Ồ, thì ra chiếc kia là của bạn Araragi. Có điều thật là lạ, hình như tạo dáng của nó
khác nhiều với chiếc mà tớ ngồi ở yên sau.

- Chiếc lúc trước là dùng để đi học, còn khi đi chơi làm sao có thể chạy loại xe đàn bà
như vậy.

- Thì ra là thế. Bạn Araragi là học sinh cấp ba à?

- Đúng.

Senjougahara gật gật đầu.

Không phải cô ấy cũng là học sinh cấp ba sao?

- Học sinh cấp ba, xe đạp leo núi.

- Hình như lời này còn muốn ám chỉ gì khác...

- Học sinh cấp ba, xe đạp leo núi, học sinh trung học, dao bấm, học sinh tiểu học, tốc
váy.

- Cái bảng liệt kê đầy ác ý này có nghĩa gì vậy?


- Không có trợ từ, cũng không có tính từ, vậy thì không thể nào xác định được có ác ý
hay không. Xin đừng đem suy nghĩ chủ quan của mình hét lên trước mặt con gái như
vậy! Bạn Araragi, hăm doạ cũng là một loại bạo lực đấy.

Thế thì mấy lời nói xỏ chắc cũng là một loại bạo lực.

Nói ra có lẽ cũng vô dụng...

- Vậy cậu bổ sung tính từ đi!

- Xe đạp leo núi “của” học sinh cấp ba “nhiều hơn” dao bấm “của” học sinh trung học
và “ít hơn” tốc váy “của” học sinh tiểu học, “không thể xảy ra”.

- Không định tiếp tục nói xỏ tớ nữa à?

- Vậy sao? Bạn Araragi, lúc này cậu nên nói như vậy, ở đây câu nói xỏ cần quan tâm
là “không thể xảy ra”, không phải tính từ mà là động từ phủ định loại phụ trợ trợ động
từ, vậy mới đúng chứ.

- Trong phút chốc làm sao nghĩ ra được những thứ đó vậy?

Không hổ là người luôn giữ vững thành tích cao trong lớp.

À không đúng, đại khái là chỉ có tôi nghĩ không ra...

Quốc ngữ đúng là một sự uy hiếp đối với tôi.

- Cho cậu biết là tớ không quan tâm, dù sao tớ cũng không thích xe đạp leo núi như
vậy. Hơn nữa đến bây giờ, tớ đã có một sức đề kháng nhất định với mấy cái từ đao to
búa lớn của cậu. Nên nói là sức đề kháng hay là sức tiếp thu đây? Có điều toàn thế
giới phải có đến hơn năm vạn học sinh cấp ba chạy xe đạp leo núi, chẳng lẽ cậu muốn
xem tất cả bọn họ là kẻ địch sao?
- Thật hay quá, xe đạp leo núi đúng là thứ tốt mà mọi học sinh cấp ba đều mong
muốn.

Trong nháy mắt đã xoay một trăm tám mươi độ.

Không ngờ cô ấy cũng là một người khôn biết giữ mình.

- Bởi vì cái thứ tốt đó đối với bạn Araragi rất không thích hợp, cho nên tớ đã vô tình
nói ra những lời vô tâm.

- Cậu đang đổ trách nhiệm à...

- Đừng càu nhàu về mấy chuyện lặt vặt chứ! Nếu như cậu muốn bị giết, bất cứ lúc nào
tớ cũng có thể giúp cậu một tay.

- Vẻ mặt thật tàn bạo.

- Bạn Araragi thường tới nơi này sao?

- Cậu đừng có đổi trọng tâm câu chuyện như không có việc gì vậy. Tớ không thường
tới, đại khái đây là lần đầu tiên. Chỉ là tùy ý cưỡi xe đạp đi dạo, vừa lúc gặp phải công
viên này, cho nên muốn vào nghỉ ngơi một chút.

Nói thật tôi muốn chạy thêm một chút... thậm chí là muốn tiếp tục chạy thẳng về phía
trước. Ngẫu nhiên gặp được Senjougahara cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. Dù sao
muốn rời khỏi thành phố bằng xe đạp là chuyện không thể, giống như trâu bò được
thả trong bãi chăn nuôi vậy.

“A... a.”

Tôi có nên đi thi bằng lái không đây?

Có điều tốt nhất vẫn nên chờ sau khi tốt nghiệp.
- Senjougahara thì sao? Vừa rồi cậu nói muốn làm quen một chút gì đó, hóa ra là đang
tản bộ để hồi phục lại sao?

- Làm quen mà tớ nói là chỉ quần áo. Bạn Araragi là con trai, cho nên sẽ không làm
những chuyện này chứ? Có điều làm quen một chút với giày mới hay gì đó thì cũng
được. Mà nói đơn giản là tớ đang tản bộ.

- À.

- Chung quanh nơi này trước đây là địa bàn của tớ.

“......”

Địa bàn gì chứ...

- À, nhắc mới nhớ, hồi cấp hai cậu có chuyển nhà phải không, thì ra lúc trước là ở chỗ
này sao?

- Ừm, đúng vậy.

Có lẽ không sai.

Thì ra là thế... cô ấy nói chỉ đơn thuần tản bộ, làm quen với quần áo mới gì đó, nhưng
thật ra là để giải quyết vấn đề của mình, đến nơi này tìm về quá khứ... Có chuyện như
vậy sao, cô gái này cũng làm những chuyện giống như người thường à?

- Nơi này đúng là lâu quá rồi...

- Sao vậy? Nó vẫn như trước à?

- Không, trái lại đã hoàn toàn thay đổi.

Trả lời ngay lập tức.


Giống như cuộc tản bộ của cô ấy đã gần kết thúc.

- Mặc dù không cảm thấy nuối tiếc... nhưng nhìn thấy nơi mà mình sinh sống trước
đây đã thay đổi, tớ vẫn cảm thấy bồi hồi một chút.

- Vậy cũng chẳng có cách nào, không phải sao?

Từ khi sinh ra đến nay tôi vẫn luôn sống ở một nơi, cho nên thành thật mà nói tôi
hoàn toàn không hiểu được cảm giác này của Senjougahara. Những nơi được gọi là cố
hương hay quê nhà gì đó, tôi không hề có...

- Cũng đúng, đây là chuyện mà tớ không làm gì được.

Khiến cho tôi bất ngờ, lần này Senjougahara lại không hề phản bác. Cô ấy không phản
bác khi nghe tôi đưa ra ý kiến đúng là một chuyện hiếm thấy. Có lẽ cô ấy cảm thấy
tiếp tục chủ đề này với tôi cũng chẳng có ích lợi gì.

- Nè, bạn Araragi, nếu cậu rãnh rỗi, vậy tớ có thể ngồi bên cạnh không?

- Bên cạnh à?

- Tớ muốn nói chuyện với cậu một chút.

“......”

Lời này đúng là trực tiếp.

Muốn nói gì hay muốn làm gì đều đơn giản rõ ràng.

Trực tiếp và thẳng thắn.

- Đương nhiên không thành vấn đề. Ghế dài có thể ngồi bốn người lại bị một mình tớ
chiếm, ít nhiều cũng cảm thấy có chút ái ngại.
- Vậy sao, thế thì tớ không khách khí nữa.

Senjougahara nói xong liền ngồi xuống bên cạnh tôi.

Vị trí cô ấy ngồi xuống gần như muốn đụng đến vai tôi.

“......”

Ai... Sao thế chứ, chiếc ghế dài ngồi được bốn người, cô ấy lại ngồi như thể nó chỉ
chứa được hai người... có gần quá hay không vậy? Senjougahara tiểu thư, mặc dù với
vị trí này thân thể miễn cưỡng không tiếp xúc, nhưng chỉ cần tôi hơi nhúc nhích một
chút là sẽ lập tức đụng phải cô ấy. Quả là một vị trí cân bằng vô cùng tuyệt diệu. Với
tư cách là bạn học cùng lớp, không, cho dù là bạn bè thân thiết, khoảng cách này hình
như là hơi quá mức. Có điều nếu như tôi dời đi thì lại giống như đang cố tránh né
Senjougahara, cho dù tôi không có ý đó, nhưng ngộ nhỡ bị hiểu lầm, thật không đám
tưởng tượng tiếp theo sẽ bị cô ấy hãm hại ra sao. Cuối cùng... tôi vẫn ngồi trơ ra đó
giống như một tảng đá vậy.

- Chuyện lần trước...

Trong tình huống này, với vị trí này.

Senjougahara bình thản nói.

- Tớ muốn cảm ơn cậu lần nữa.

- ... A, không không, những lời như cảm ơn không cần đâu! Nghĩ lại thì thật ra tớ cũng
chẳng giúp được gì.

- Đúng vậy, ngay cả một chút công dụng của rác rưởi cũng chả có.

“......”

Mặc dù ý nghĩa giống nhau, nhưng phương thức biểu đạt thì khó nghe hơn nhiều.
Đúng là một cô gái quá quắt.

- Muốn cảm ơn thì hãy nói với Oshino ấy, vậy là đủ rồi.

- Oshino tiên sinh thì hãy bàn sau. Hơn nữa tớ phải trả tiền cho anh ấy theo giao hẹn,
nên nhớ là mười vạn yên cơ đấy.

- Ồ, cậu muốn đi làm thuê sao?

- Đúng vậy, có điều tính cách của tớ không thích hợp lao động chân tay, cho nên trước
mắt phải nghĩ biện pháp.

- Biết tự giác thì vẫn tốt hơn.

- Có chỗ nào cho vay dài hạn không nhỉ...

- Biện pháp của cậu là đây à?

- Nói giỡn thôi. Tiền tớ sẽ tự kiếm. Cho nên tớ sẽ cảm ơn Oshino tiên sinh theo cách
khác... Vì vậy, cảm ơn bạn Araragi không giống như cảm ơn Oshino tiên sinh.

- Vừa rồi cậu đã nói cảm ơn, như vậy là đủ rồi. Cảm ơn mà nói nhiều lần thì không
còn thành ý nữa.

- Thành ý à, ngay từ đầu đã chả có rồi.

- Cái gì? Không có à!

- Giỡn thôi, tớ vốn đầy thành ý.

- Sao cậu thích nói đùa thế nhỉ?

Tôi thật sự đã giật mình.

“Khục khục!” - Senjougahara cố ý ho một tiếng.


- Xin lỗi! Không biết vì sao, chỉ cần bạn Araragi một nói một điều gì đó, tớ lại bất
giác muốn phủ định nó, phản bác lại nó.

“......”

Một mặt thì xin lỗi, một mặt lại nói những lời này...

Thật giống như bị người ta nói, ta với ngài làm sao cũng không hợp.

- Chuyện này nhất định là giống như những đứa trẻ thích bắt nạt đứa trẻ khác mà
chúng thích vậy.

- Không, tớ cảm thấy giống như người lớn bắt nạt trẻ con thì đúng hơn...

Ồ?

Vừa rồi, có phải Senjougahara muốn nói tôi là đứa trẻ mà cô ấy thích?

À không đúng, đó chỉ là một cách diễn đạt trau chuốt hơn mà thôi.

Những cô gái mỉm cười với mình thì đều thích mình, loại suy nghĩ giống như học sinh
trung học này căn bản chẳng có ý nghĩa gì (cười cũng chả có xu nào), cho nên tôi trở
lại trọng tâm câu chuyện.

- Mà thật ra tớ cũng chẳng làm chuyện gì đáng để cậu cảm ơn như vậy. Như lời
Oshino nói, “Senjougahara chỉ có thể tự cứu mình”, cho nên không cần cảm ơn tớ hay
gì cả. Chuyện này sẽ chỉ khiến cho tớ sau này sẽ khó thân thiết với cậu hơn.

- Thân thiết à?

Senjougahara nói với giọng không hề thay đổi.

- Tớ... bạn Araragi, tớ có thể trở thành một người thân thiết với cậu không?
- Đương nhiên rồi.

Hai bên đều hiểu rõ vấn đề của đối phương. Quan hệ của chúng tôi đã không giống
như người dưng nước lã, hay là bạn học bình thường nữa.

- Đúng vậy... quan hệ của chúng ta là hai bên đều nắm được nhược điểm của đối
phương.

- Ài... quan hệ của chúng ta thật sự nghiêm trọng như vậy sao?

Đúng là một quan hệ đầy căng thẳng...

- Nhược điểm thì không đúng rồi, chỉ cảm thấy thân cận hơn một chút là được... Quan
hệ của chúng ta đương nhiên không phải loại quan hệ vì lợi ích, cho nên tớ cũng sẽ cư
xử với cậu như vậy.

- Có điều, bạn Araragi không giống như loại người thích kết bạn nhỉ?

- Hình như là vậy cho đến năm ngoái. Dùng những từ như “loại người”, không bằng
nói tớ luôn tôn thờ chủ nghĩa không kết bạn đi. Có điều vào kỳ nghỉ đông, quan niệm
về giá trị của tớ đã thay đổi một chút... Còn cậu thì sao, Senjougahara?

- Nguyên tắc không kết bạn của tớ vẫn kéo dài cho đến thứ hai tuần trước.

Senjougahara nói như thế.

- Nói chuẩn xác một chút, chính là đến khi tớ gặp bạn Araragi.

“......”

Cô ấy nói gì vậy...

Hay tình huống này rốt cuộc là sao...


Tình cảnh này giống như tiếp theo Senjougahara sẽ nói với tôi... Nên nói là hít thở
khó khăn hay là trong lòng hoảng hốt mới đúng đây... giống như tôi còn chưa chuẩn bị
tâm lý vậy. Nếu sớm biết có chuyện này, lẽ ra tôi nên sửa sang lại đầu tóc và áo quần
một chút...

Không đúng!

A, không ngờ tôi còn suy nghĩ nên trả lời thế nào nếu cô ấy nói những lời đó, đúng là
mất hết mặt mũi. Hơn nữa trong lúc suy nghĩ chuyện này, cặp mắt của tôi lại luôn đảo
qua đảo lại trên bộ ngực của Senjougahara. Tôi là loại người nhàm chán đó sao?
Araragi Koyomi là loại người chỉ biết đánh giá dựa trên bề ngoài của các cô gái,
không hiểu được giá trị bên trong sao...

- Sao vậy, bạn Araragi?

- À, không không... xin lỗi!

- Sao lại xin lỗi?

- Bởi vì tớ cảm thấy sự tồn tại của mình là một cái tội...

- Thì ra là thế, đúng là một thẳng con trai tội nghiệt nặng nề.

“......”

Không đúng!

Tại sao một câu nói có ý nghĩa tương đồng, tôi lại có cảm giác khác biệt như vậy.

- Nói cách khác, bạn Araragi.

Senjougahara lên tiếng.


- Cho dù bạn Araragi nói điều gì tớ đều muốn phản bác lại. Nếu như không làm vậy,
tớ sẽ có một cảm giác thua kém đối với bạn đối với bạn Araragi. Muốn thân thiết,
trước tiên chúng ta phải trở thành bạn bè bình đẳng.

- Bạn bè à...

Bạn bè!

Nói như thế nào nhỉ?

Cho dù nghĩ ra sao, đây rõ ràng là một từ rất cảm động, nhưng vì quá chờ mong nên
tâm tình của tôi không biết mất mát hay là gì khác, dường như một nơi nào đó trong
lòng cảm thấy vô cùng thất vọng... .

Không, không đúng...

Tuyệt đối không có chuyện như vậy...

- Sao vậy, bạn Araragi? Tớ muốn bày tỏ ý tốt, nhưng nhìn vẻ mặt của bạn Araragi thì
hình như lại khá thất vọng.

- Làm gì có. Tớ biết vì sao Senjougahara nghĩ như vậy, bởi vì cậu đang cố gắng che
giấu tâm tình thậm chí là muốn nhảy CAN CAN để cảm ơn tớ, cho nên mới cư xử với
tớ như vậy.

- Vậy sao?

Cô ấy nói với một vẻ mặt không hề đồng ý.

Có lẽ cô ấy cho rằng tôi là có ý đồ khác.

- Mà quên đi! Nói chung... bởi vì như vậy, bạn Araragi có chuyện gì muốn tớ làm cho
cậu không? Chỉ một chuyện, bất kể là gì tớ đều sẽ đáp ứng cậu.
- ... Bất, bất kể chuyện gì?

- Bất kể chuyện gì.

- A...

Nghe được một bạn gái học cùng lớp nói với mình rằng sẽ đáp ứng cậu bất cứ chuyện
gì...

Có cảm giác như vừa hoàn thành một sự nghiệp lớn.

......

Có điều, cô gái này tuyệt đối biết rõ ý nghĩa câu nói của mình.

- Thật sự là chuyện gì cũng được, bất kể nguyện vọng gì tớ đều sẽ đáp ứng cậu. Cho
dù là chinh phục thế giới, sinh mạng vĩnh cửu, đánh bại bọn Xayda * sắp xâm lược
địa cầu cũng không có vấn đề gì.

* Một chủng tộc trong bộ truyện tranh “7 Viên Ngọc Rồng”.

- Chẳng lẽ cậu có sức mạnh cao hơn cả rồng thần?

- Đương nhiên.

Cô ấy lại khẳng định.

- Có điều hi vọng cậu đừng đánh đồng tớ với cái thứ phản bội chẳng có tác dụng gì tại
thời điểm quan trọng, cuối cùng còn đứng về phía kẻ địch... Nhưng nói thật, tớ hi
vọng nghe được những yêu cầu cá nhân, bởi vì như vậy sẽ dễ thực hiện hơn.

- Cũng đúng...
- Đột nhiên nghe tớ nói như vậy, chắc bạn Araragi cảm thấy hơi bối rối phải không?
Được rồi, kiểu nguyện vọng đó cũng được. Ở tình huống này, nguyện vọng thông
thường mà cậu nghĩ chắc là hi vọng từ một nguyện vọng gia tăng đến một trăm hay gì
đó.

- ... Gì chứ? Vậy cũng được sao?

Đây chẳng phải là một trong những nguyện vọng không biết xấu hổ nhất sao?

Hơn nữa cậu còn tự mình đề xuất.

Quả thật giống như là tuyên bố phục tùng vậy.

- Cậu cứ việc đưa ra yêu cầu, tớ sẽ cố hết sức để làm. Chẳng hạn như, trong một tuần
cậu muốn tớ thêm vào một tiếng “meo” sau mỗi câu nói, muốn tớ trong một tuần
không mặc đồ lót đến trường, muốn tớ mỗi ngày chỉ mặc một chiếc tạp dề đến đánh
thức cậu dậy trong một tuần... hay là muốn tớ giúp cậu rửa ruột giảm béo trong một
tuần. Bạn Araragi chắc có rất nhiều sở thích loại này nhỉ?

- Cậu cảm thấy tớ là một tên biến thái đến mức độ đó sao? Thật bất lịch sự!

- Không phải... chuyện đó, rất xin lỗi, muốn tớ cả đời làm những chuyện như vậy, đối
với tớ có đôi chút... có đôi chút... không thể nghe theo được...

- Không đúng, không đúng không đúng không đúng! Không phải tớ giận dữ vì trình
độ biến thái của mình quá thấp.

- Ai da, vậy sao?

Senjougahara giả vờ nghiêm túc.

Cô ấy hoàn toàn là đang trêu đùa tôi...


- Nghe tớ nói này, Senjougahara, cậu thật sự có thể làm được mấy cái yêu cầu ngốc
nghếch đó trong vòng một tuần sao...

- Đương nhiên phải có sự nhận thức về vấn đề này.

“......”

Sự nhận thức đó có lẽ đã sớm vứt đi rồi.

- Coi như tham khảo, tớ tự mình đề cử phương án chỉ mặc một chiếc tạp dề đến đánh
thức cậu dậy vào mỗi buổi sáng. Đối với tớ vấn đề thức dậy sớm không phải là am
hiểu hay không, mà là một thói quen. Sau đó tớ còn có thể thuận tiện làm bữa sáng
cho cậu, đương nhiên là vẫn chỉ mặc một chiếc tạp dề. Ngắm nó từ phía sau, đây
không phải mơ ước của đàn ông sao?

- Đừng có sử dụng cái câu “mơ ước của đàn ông” như vậy! Mơ ước của đàn ông là
những chuyện thật cool đầy nam tính. Hơn nữa làm chuyện đó ở nơi có người nhà, gia
đình nhất định sẽ tan vỡ với tốc độ nhanh như gió.

- Nghe giống như cậu đang nói ở nơi không có người nhà thì có thể làm chuyện này
vậy. Thế có muốn tới nhà tớ ở một tuần không? Mặc dù tớ cảm thấy kết quả cũng
chẳng có gì khác nhau.

- Nghe tớ nói này, Senjougahara!

Tôi lại dùng giọng điệu như đang thuyết phục.

- Giả sự cái giao ước đó được thành lập, sau này giữa chúng ta sẽ không thể tồn tại
tình bạn nữa.

- Ai cha, nói đến tớ cũng thấy vậy. Thế thì loại trừ những yêu cầu về phương diện tình
ái * nhé.
* Chỗ này ghi là エロ, có lẽ là viết tắt của chữ エロチシズム trong tiếng Nhật, có
nghĩa là “khêu gợi” hay gần như thế, mình tạm dịch là “tình ái” vậy.

À, xem như đây là thỏa hiệp đi.

Lại nói, về việc thêm tiếng “meo” sau mỗi câu, Senjougahara cũng xem nó là yêu cầu
thuộc về phương diện tình ái sao... Khi cô ấy nghiêm chỉnh, quả thật có một sự hứng
thú khá đặc biệt.

- Có điều, tớ đã sớm biết bạn Araragi sẽ không nói ra những yêu cầu về phương diện
tình ái.

- Ồ, vậy ra cậu rất tin tưởng tớ sao?

- Bởi vì cậu là một thằng trai tân.

“......”

Hình như cô ấy đã từng nhằc đến cái chủ đề này rồi.

Thật sự thì ngay vào tuần trước.

- Trai tân sẽ không yêu cầu bừa bãi, thật là tốt!

- Chuyện đó... chờ một chút, Senjougahara, trước đây cậu vẫn luôn nói tớ là trai tân,
nhưng thật ra cậu cũng chẳng có kinh nghiệm gì đúng không? Đả kích tớ là trai tân
như vậy, thật sự khiến cho tớ rất khó chấp nhận....

- Nói gì vậy? Tớ có kinh nghiệm đấy.

- Thật sao?

- Kinh nghiệm rất phong phú đấy.


Senjougahara nói rất kiên quyết.

Cô gái này... nên hình dung như thế nào nhỉ? Đối với lời nói của tôi, cô ấy lập tức
phản bác mà chẳng hề phân biệt tình huống thế nào...

“Kinh nghiệm phong phú”, cách biểu đạt này thật sự là hơi quá mức.

- Chuyện đó... tớ cũng không biết nên nói thế nào. Giả như, giả như đó là sự thật, vậy
thì nói cho tớ biết chuyện đó có lợi gì cho cậu?

- À...

Mặt bắt đầu đỏ lên.

Không phải Senjougahara mà là tôi.

Giống như đã trải qua một cuộc nói chuyện rất dài.

- Được rồi... đính chính một chút.

Không lâu sau, Senjougahara lên tiếng.

- Tớ không có kinh nghiệm, tớ vẫn còn trinh.

- Hả...

Cho dù là giải thích, ngôn từ cũng hơi quá dữ dội.

May là tôi đã có chuẩn bị, cho nên ít nhiều vẫn có thể chống đỡ được.

- Nói cách khác.

Senjougahara tiếp tục mang theo thái độ kiên quyết, ngón trỏ chỉ về phía tôi, lớn tiếng
như muốn nói cho cả công viên nghe, bắt đầu quở trách.
- Loại trai tân không có thuốc nào cứu được giống như bạn Araragi, chỉ có loại con
gái còn trinh vừa thoát khỏi đội ngũ có tâm lý bệnh tật như tớ mới có thể nói chuyện
được thôi.

“......”

Cô gái này... để mắng tôi, thậm chí không tiếc hạ thấp bản thân mình sao...

Nói một cách văn hoa thì là ngả mũ vái chào, còn nói thẳng ra thì là giơ cao cờ trắng.

Đầu hàng toàn diện.

Mà trên thực tế, đối với quan niệm trinh tiết nặng nề và phẩm đức vững vàng của
Senjougahara, tuần trước tôi đã lĩnh giáo rồi, thậm chí còn xém dính phải một vết
thương tinh thần. Cho nên tôi cũng không để tâm nghiên cứu sâu hơn về chuyện này.
Đối với Senjougahara, quan niệm đó đã không còn thuộc về tính cách mà đã đạt đến
mức độ bệnh trạng rồi.

- Hình như, chủ đề kết thúc rồi.

Senjougahara khôi phục giọng nói bình tĩnh.

- Thật sự không có yêu cầu gì sao? Bạn Araragi, không có chuyện gì đơn giản một
chút mà cậu cảm thấy phiền muộn sao?

- Chuyện phiền muộn à... ừm...

- Tớ không khéo ăn nói, nhưng tớ thật sự muốn giúp bạn Araragi.

Hoàn toàn không cảm giác được cậu ăn nói vụng về.

Hoặc có thể nói, cậu căn bản là nói dối như rót mật vào tai... Có điều, Senjougahara
Hitagi...
Bản tính cũng không xấu... ừm, đúng vậy.

Cho dù cô ấy đồng ý.

Tôi cũng sẽ không hối hận hoặc tùy tiện đề xuất loại nguyện vọng không không đứng
đắn kia.

- Có muốn tớ dạy cho cậu phương pháp thoát khỏi hội chứng “ngồi trong nhà” * hay
không?

* Đây có thể xem là một căn bệnh của thanh thiếu niên khi đối mặt với áp lực và các
vấn đề xã hội, chẳng hạn như giáo dục, công việc hay cộng đồng. Họ tự cho mình là
một kẻ vô dụng và thất bại, từ đó lựa chọn khép kín mình, lãnh cảm với giao tiếp.
Thông thường họ vẫn ở chung với cha mẹ, hoặc là tự giam mình trong phòng thời
gian dài. Theo khảo sát toàn Nhật Bản có khoảng 1 triệu người mắc bệnh này, hơn
nữa hầu hết đều là con trưởng trong gia đình. Những người lớn tuổi hơn cũng có thể
mắc bệnh này.

- Tớ không phải là một kẻ “ngồi trong nhà”. Có kẻ nào như vậy mà lại có xe đạp leo
núi không?

- Nói không chừng những kẻ “ngồi trong nhà” cũng có xe leo núi thì sao? Không nên
vì họ là những kẻ “ngồi trong nhà” mà đánh giá họ bằng con mắt phiến diện. Bạn
Araragi, những người khác nhất định là đã tháo vỏ ruột xe, ở trong phòng cưỡi chơi.

- Cậu cho bọn họ là những kỵ sĩ khỏe đẹp à?

Đúng là những kẻ “ngồi trong nhà” khỏe mạnh.

Nói không chừng thật sự có.

- Có điều, sao lại đột nhiên hỏi tớ có chuyện gì phiền muộn không?

- Nói cũng có lý. Bạn Araragi, hôm nay ngủ dậy tóc không rối sao?
- Lẽ nào nói phiền muộn của tớ chỉ ở mức độ tóc rối khi ngủ dậy?

- Đừng nghĩ sâu xa quá! Không ngờ cái chứng bệnh “vọng tưởng bị hại” * của cậu lại
nặng như vậy. Bạn Araragi, cậu suy nghĩ quá nhiều về ẩn ý rồi.

* Một chứng bệnh thường xảy ra ở người già hoặc những người đã từng chịu một đả
kích nào đó vượt quá khả năng chịu đựng. Người bệnh cả ngày nghi ngờ vì thiếu cảm
giác an toàn, dẫn đến suy nghĩ và phán đoán lung tung. Họ luôn tin rằng có một người
hay tổ chức nào đó đang tiến hành theo dõi, tấn công hoặc hãm hại mình và người
thân, chẳng hạn như là đầu độc. Bị sự vọng tưởng chi phối, người bệnh thường cự
tuyệt ăn uống, chạy trốn, tự gây thương tích cho mình hoặc cho người khác... Bình
thường tinh thần của người bệnh này đều trong trạng thái căng thẳng, gần giống như
chứng tinh thần phân liệt hoặc là chứng hoang tưởng.

- Cậu còn cái bẫy nào khác dành cho tớ sao...

Thật là.

Cô gái này giống như một đóa hồng ngay cả cánh hoa cũng mọc đầy gai.

- Chẳng hạn như có một cô gái đối với tất cả bạn học đều rất dịu dàng, nhưng lại rất
lãnh đạm với mỗi mình cậu, tớ có thể giúp cậu giải quyết.

- Chuyện này nghe thật nhàm chán.

Dường như, nếu không cường hành ngừng lại, cuộc nói chuyện này sẽ tiếp tục kéo dài
vĩnh viễn.

Ai da, ai da... .

Thật là.

- Được rồi... nếu nói đến chuyện phiền muộn, có một chuyện không biết có thể miễn
cưỡng xem là phiền muộn hay không.
- Ai da, là chuyện gì vậy?

- Chuyện là, có một việc...

- Là chuyện gì? Nói đi...

- Không do dự à?

- Đương nhiên rồi. Chuyện này có liên quan đến việc tớ có thể trả ơn cho bạn Araragi
hay không, chẳng lẽ đó là chuyện khó nói rõ sao?

- Không, không phải là loại chuyện đó.

- Vậy thì nói đi! Chỉ cần nói ra thì sẽ không phiền muộn nữa... biết đâu đấy.

......

Những lời này từ miệng một người theo chủ nghĩa bí mật cấp bậc khá cao như cậu nói
ra, thật sự không có sức thuyết phục nào.

- Chuyện là... tớ đã cãi nhau với em gái.

- ... Hình như tớ không thể giúp được gì.

Cậu rút lui cũng quá nhanh đi.

Có điều vừa nghe xong câu mở đầu...

- Nhưng tạm thời cứ nghe cậu nói xong đã.

- Tạm thời à...

- Được rồi, nói chung là nghe cậu nói xong đã.

- Không phải như nhau sao?


- Tóm lại, mau nói đi!

- ... Ừm, được rồi.

Mặc dù vừa rồi tôi đã liệt những câu này vào danh sách bị cấm.

Nhưng với tình huống hiện giờ, e rằng không muốn nói cũng không được.

- Chuyện đó, hôm nay là ngày lễ của mẹ.

- Hử? Đúng vậy, nhắc đến thì tớ mới nhớ.

Senjougahara đáp một câu cho có lệ.

Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cứ tiếp tục như vậy... chính là vấn đề của tôi.

- Sau đó thì sao? Cậu cãi nhau với đứa nào? Tớ nhớ hình như bạn Araragi có hai đứa
em gái phải không?

- Đúng vậy, cậu biết à? Đại khái là đứa lớn hơn một chút... nhưng thật ra là giống như
cãi nhau với cả hai đứa. Bởi vì bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, hai đứa nó đều dùng
5W1H * một cách vô cùng ăn ý.

* 6 câu hỏi bao gồm what, who, when, where, why và how.

- Là hai chị em lửa trong Tsuganoki à? *

* Trong tên của Karen và Tsukihi đều có chữ 火 - lửa. Từ này có một số nghĩa bóng
như “hăng hái” hay “nóng tính”... nhưng vì chưa xem bộ này nên mình tạm thời giữ
nguyên nghĩa đen vậy.

- Sao cậu biết biệt danh của chúng nó thế...


Hơi chán ghét một chút.

Tôi vốn không thích cái biệt danh này của đám em gái.

- Hai đứa bọn nó luôn ở gần mẹ... mà mẹ cũng khá cưng chiều chúng nó, sau đó...

- Thì ra là thế.

Làm như đã hoàn toàn hiểu được vấn đề, Senjougahara ngăn tôi tiếp tục nói, giống
như muốn bảo rằng “được rồi, tớ đã hiểu hết rồi, không cần nói tiếp!”.

- Đúng là một đứa con trai trưởng vô dụng, trong ngày lễ của mẹ mà không tìm được
một chỗ yên ổn ngay trong nhà mình sao?

- ... Chuyện là như thế...

“Con trai trưởng vô dụng”, đối với Senjougahara đây chỉ là những từ đao to búa lớn
mà cô ấy thường dùng, nhưng đáng tiếc nó không phải cường điệu mà là sự thật, cho
nên tôi chỉ đành chấp nhận.

Mặc dù còn chưa đến mức không có nơi nào yên ổn.

Nhưng tâm tình quả thật không tốt.

- Cho nên cậu mới chạy xe tới nơi này hóng gió sao? Ừm, có điều tớ không rõ vì sao
cậu lại cãi nhau với em gái?

- Sáng sớm tớ muốn len lén rời khỏi nhà, nhưng khi vừa lao lên chiếc xe leo núi thì bị
em gái phát hiện, vì vậy mới xảy ra tranh chấp.

- Tranh chấp gì?

- Em gái muốn tớ cùng nó chúc mừng ngày lễ của mẹ... nhưng nói như thế nào, tớ
cũng không làm được như vậy.
- Không làm được như vậy sao?

Senjougahara lặp lại một lần với hàm ý sâu xa.

Có lẽ cô ấy muốn nói thế này...

Đúng là một phiền muộn xa xỉ!

Từ cái nhìn của một người chỉ còn sống với cha... đại khái là như vậy.

- Rất nhiều nữ sinh trung học đều chán ghét cha mình... có phải con trai cũng như vậy,
khó đối mặt với mẹ mình?

- Ha... không, không phải là khó đối mặt, cũng không phải là chán ghét, mà phải nói là
có sự ngăn cách. Ừm, đối với em gái thật ra cũng không khác lắm...

... anh, chính vì dáng vẻ này của anh.

... chính vì dáng vẻ này, mới luôn luôn...

- ... Có điều, Senjougahara, loại chuyện này cũng không phải vấn đề gì. Cãi nhau với
em gái, ngày lễ của mẹ, những chuyện này ra sao cũng được... Hôm nay cũng không
phải là lần đầu tiên, chỉ cần là ngày có hoạt động gì đó, bình thường đều sẽ như vậy.
Chỉ có điều...

- Có điều cái gì?

- Mặc dù nói đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng tớ đã không làm gì vào ngày lễ của mẹ,
lại còn giận dữ khi nghe đứa em gái nhỏ hơn mình bốn tuổi nói lời thật lòng. Nên nói
thế nào nhỉ? Tớ cảm thấy rất tức giận vì lòng dạ hẹp hòi của mình.

- Ừm... đúng là một phiền muộn phức tạp.

Senjougahara lên tiếng.


- Trong một tuần lại sinh ra loại phiền muộn phức tạp này, giống như là đang suy nghĩ
mẹ có trước hay là gà con có trước vậy.

- Đương nhiên là gà con có trước.

- Ai da, vậy sao?

- Đây không phải phức tạp mà chỉ là vấn đề của sự nhỏ nhen, giống như con người
của tớ rất nhỏ bé vậy. Có điều cho dù là vậy, vừa nghĩ đến chuyện phải xin lỗi em gái
thì tớ lại không muốn về nhà chút nào, dự định cả đời ở trong công viên.

- Không muốn về nhà sao...

Nghe đến đó, Senjougahara thở dài.

- Rất tiếc, với cái lòng dạ hẹp hòi đó của cậu, dùng khả năng của tớ cũng chẳng có
cách nào...

- ... Ít nhất cũng cố gắng một chút chứ!

- Đương nhiên, nhưng với cái lòng dạ hẹp hòi đó của cậu thì tớ không giúp được gì
cả...

“......”

Sự thật mặc dù là vậy, nhưng nghe cô ấy nói một cách vui vẻ như thế, giọng điệu còn
giống như đang lường gạt, khiến cho tinh thần của tôi càng thêm sa sút. Không, đối
với tôi mọi chuyện còn chưa đến mức khiến cho tinh thần sa sút, nhưng đồng thời tôi
lại cảm thấy chán ghét vì khả năng cảm nhận vấn đề yếu kém của mình.

- Loài người thật là nhàm chán, nếu như phiền muộn vì hòa bình thế giới, hay làm cho
cả thế giới hạnh phúc, vậy thì tớ cũng vui lòng phiền muộn. Thế nhưng, phiền muộn
của tớ lại rất nhỏ bé như vậy, điều này làm cho tớ... chán ghét.
- Rất nhỏ bé...

- Hay gọi đó là thất vọng đi. Giống như khi rút xăm mà lấy được quẻ “tiểu cát” vậy.

- Không nên chối bỏ sức hấp dẫn của mình, bạn Araragi!

- Sức hấp dẫn? Sức hấp dẫn của tớ chẳng lẽ là lúc nào cũng bốc phải “tiểu cát” khi rút
xăm sao?

- Tớ đùa thôi mà. Hơn nữa, sự thất vọng của bạn Araragi đâu phải là bốc phải “tiểu
cát” khi rút xăm chứ.

- Ý của cậu là rút phải “đại hung” sao?

- Đâu có chứ, đó cũng không phải là chuyện đáng để vỗ tay... hoặc có thể nói, không
thế nào lấy nó làm trò đùa được. Sự thất vọng của bạn Araragi phải nói là...

Senjougahara càng nói càng tăng thêm giọng điệu, sau khi chuẩn bị kỹ càng mới tiếp
tục nói với tôi.

- ... Mặc dù bốc được “đại cát”, nhưng sau khi cẩn thận đọc xong nội dung, lại phát
hiện chẳng phải chuyện tốt gì, cho nên cảm thấy thất vọng.

Tôi chậm rãi nghiền ngẫm ý tứ của cô ấy.

- Tuyệt vọng rồi!

Tôi kêu lên thảm thiết.

Một kẻ xui xẻo như vậy, từ khi sinh ra tới giờ tôi chưa từng nghe qua... Một lần lại
một lần... không ngừng dùng những lời nói ác độc để công kích tôi, cô gái này quả
thật khó lường.
- Có điều, trước tiên không nói đến chuyện của mẹ, cãi nhau với em gái thì đúng là
lòng dạ quá hẹp hòi. Bạn Araragi không phải vẫn luôn rất thương yêu em gái sao?

- Luôn cãi nhau thì đúng hơn.

Nhất là... hôm nay càng có nhiều cảm xúc.

Bởi vì hôm nay không phải là ngày bình thường.

- Là vì em gái nhìn rất ngứa mắt, rất không đáng yêu, rất khó nhìn sao?

- Em gái của tớ không khó coi như vậy.

- Hay là vì yêu sinh hận? Không ngờ bạn Araragi lại là một sister complex.

- Không phải. Mấy chuyện như thích em gái chỉ là ảo tưởng của mấy thằng chưa từng
có em gái thôi , trong hiện thực tuyệt đối không thể có.

- Ai da, kẻ no thì làm sao biết được nỗi khổ của người đói, thân ở trong phúc mà
không biết phúc. Cái loại thái độ cao cao tại thượng này không tốt đâu, bạn Araragi.

......

Cô gái này muốn nói gì...

- Tiền bạc không có ý nghĩa gì, không có bạn gái càng tốt, bằng cấp gì đó không để
vào mắt... Tớ ghét nhất là loại người ngạo mạn như vậy.

- Em gái thì có liên quan gì đến những thứ này...

- Vậy sao? Bạn Araragi không phải là sister complex, không thích em gái ruột à?

- Đương nhiên là không.

- Cũng đúng, bạn Araragi nhìn qua giống sororate complex hơn.
Sororate complex?

Chưa từng nghe qua cái từ này.

- Đây là tên gọi chung của điền phòng hôn *, hay còn gọi là chị em nghịch duyên hôn.
Nói một cách cụ thể là sau khi vợ chết có quyền kết hôn với chị hay em gái của vợ.

* Một loại tập tục hôn nhân đã bị cấm sau khi lập nước. Người vợ sau khi chồng mình
chết thì phải gả cho anh em của chồng, mà anh em của chồng cũng có quyền lợi và
nghĩa vụ lấy người vợ này. Từ này vốn xuất phát từ “levir” trong tiếng La Tinh, nghĩa
là “anh em của chồng”. Loại tập tục hôn nhân này xuất hiện tại xã hội nguyên thủy
sau chế độ mẫu hệ, lưu hành rộng rãi trong rất nhiều dân tộc.

- ... Sự thông thái của cậu vẫn khiến cho tớ bội phục như trước, nhưng vì sao tớ lại trở
thành sororate complex?

- Với bạn Araragi, đối tượng chắc không phải chị mà là em vợ. Nói cách khác, trước
tiên phải để cho một cho cô gái không cùng quan hệ huyết thống gọi mình bằng
“anh”, sau đó kết hôn với cô ấy... Sau khi thành vợ chồng, cô ấy vẫn tiếp tục gọi cậu
bằng “anh”, đây chính là ý nghĩa thật sự...

- Dựa vào đâu mà tớ nhất định sẽ mất người vợ ban đầu này?

Là một người ưa chen ngang, tôi vốn không nên cắt lời cô ấy, nhưng trước khi
Senjougahara nói xong tôi vẫn không nhịn được đáp trả lại.

- Nè, bạn Araragi sororate complex...

- Gọi tớ là sister complex đi, cầu xin cậu đấy!

- Bởi vì cậu không thích em gái ruột sao?

- Cho dù không phải em gái ruột thì cũng không thích.


- Như vậy, cậu thích người yêu không phải là thân nhân sao?

- Không phải đã nói rồi sao... Ấy? Người yêu không phải thân nhân?

Có ý gì?

À không phải, gọi quan hệ với người yêu là không phải là thân nhân, nghĩ kỹ lại hình
như cũng chẳng có gì không đúng. Có điều nếu tiếp tục như vậy, người yêu rõ ràng
sẽ... sao vấn đề hình như lại trở nên nghiêm trọng rồi...

- Đúng là lòng dạ hẹp hòi, chỉ đùa một chút mà cậu đã phản ứng mạnh như vậy sao?

- Đó không phải là đùa một chút, thứ mà cậu nói...

- Vừa rồi chỉ là thử cậu một chút thôi.

- Sao lại muốn thử tớ một chút?... Chờ đã, ý của cậu là nãy giờ chỉ giỡn thôi à?

- Nếu ra tay thật thì tớ phải biến thân rồi.

- Biến thân? Woa, lợi hại thật, cho tớ xem thử với!

À không, dù có muốn xem hay không, tôi cũng có phần hơi hấp tấp...

Senjougahara “ừm” một tiếng, vẻ mặt như đang suy nghĩ.

- Phản ứng mạnh như vậy, trong khi lòng dạ lại hẹp hòi, liệu hai thứ này có quan hệ
nhân quả gì không nhỉ? Có điều, cho dù bạn Araragi là một người lòng dạ hẹp hòi, tớ
cũng sẽ không bỏ rơi cậu, tớ sẽ luôn đi theo con người nhỏ nhen của cậu đến cùng.

- Lời nói thật khó hiểu.

- Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, tớ đều sẽ đi theo đến cùng. Từ tây bán cầu đến đông
bán cầu, nếu như cậu muốn, cho dù là Địa Ngục tớ cũng vui vẻ đi theo.
- ... Không hợp chút nào, những lời này có vẻ rất cool và đàn ông...

- Cho nên, bạn Araragi ngoài lòng dạ hẹp hòi còn có chuyện gì phiền muộn không?

“......”

Có phải cô ấy rất chán ghét tôi?

Lúc này có phải tôi đang bị cô ấy ức hiếp một cách tàn nhẫn?

Hi vọng đây chỉ là “vọng tưởng bị hại” của tôi...

- Cũng không có phiền muộn gì đặc biệt...

- Đã không có thứ gì mong muốn, cũng không có thứ gì phiền muộn... ừm...

- Tiếp theo chuẩn bị mắng tớ thế nào đây?

- Lòng dạ thật lớn, thật cao thượng.

- Một lời ca ngợi thật là gượng ép.

- Diệt pháp tốt, bạn Araragi.

* 灭法 - diệt pháp trong tiếng Nhật có hai nghĩa. Một là thuật ngữ của Phật giáo, ý nói
đến pháp thuật diệt trừ. Hai có nghĩa là “vô cùng” hay “đặc biệt”, “diệt pháp tốt” ở
đây có nghĩa là rất tốt hay rất giỏi.

- Cho nên mới nói cậu gượng ép... ấy, chờ chút, diệt pháp? Diệt trừ ma quỷ à?

- Diệt pháp tốt là nhấn mạnh của chữ “tốt”, cậu không biết sao?

- Không biết... Tớ hỏi, cậu dùng cái loại câu nhảm nhí đó để biểu dương tớ một cách
cứng nhắc, rốt cuộc có ý đồ gì?
Hơn nữa, đột nhiên lại khen ngợi lòng dạ thật lớn gì đó... rõ ràng vừa rồi cô ấy còn nói
tôi là nhỏ nhen.

- Không phải, bởi vì tớ cảm thấy hình như bạn Araragi muốn đề xuất yêu cầu là cấm
nói xỏ trong một tuần, cho nên tớ phải đi trước một bước ngăn nó lại.

- Cậu khẳng định là không làm được được chuyện đó sao?

Yêu cầu này đối với cô ấy cũng giống như không được hít thở, tim ngừng đập vậy.

Hơn nữa, nếu như cấm nói xỏ trong vòng một tuần, Senjougahara sẽ không còn là
Senjougahara nữa, tôi cũng sẽ cảm thấy không còn ý nghĩa... Ấy, từ lúc nào tôi lại trở
nên thích những lời châm chọc của Senjougahara vậy chứ?

Thật nguy hiểm...

- Không có biện pháp... Có điều sau khi cấm đoán những yêu cầu về phương diện tình
ái, tớ cũng không còn đề xuất, đúng là ngạc nhiên thật.

- Mặc dù đó là sự thật, nhưng trước khi cấm đoán cũng không có đề xuất cụ thể nào
sao?

- Tớ hiểu rồi, bạn Araragi. Nếu như mức độ hơi thấp một chút, có thể đề xuất yêu cầu
về tình ái cũng được. Dùng danh nghĩa Senjougahara Hitagi, tớ cho phép cậu bộc lộ
ham muốn của mình.

“......”

Lẽ nào cô ấy đang mong chờ điều gì sao...

À, đây là do mình suy nghĩ quá nhiều... không nên dao động.

- Thật sự chuyện gì cũng được chứ?


- Chẳng hạn như muốn tớ dạy học cho cậu.

- Bài vở đã vứt lâu rồi, chỉ cần có thể tốt nghiệp là được.

- Nói vậy là cậu muốn tốt nghiệp?

- Chuyện đó người thường cũng có thể làm được.

- Nói vậy là cậu muốn biến thành người thường?

- Cậu muốn kiếm chuyện để cãi nhau, đúng không?

- Ừm, chắc là vậy...

Senjougahara giống như đã suy tính xong, lúc này lại nói tiếp.

- Cậu muốn có bạn gái không?

“......”

Đây cũng là... do mình suy nghĩ quá nhiều sao?

Hình như cô ấy muốn ám chỉ gì khác.

- Nếu như tớ nói muốn có... thì sao?

- Cậu sẽ có bạn gái.

Senjougahara thản nhiên nói.

- Chỉ vậy thôi.

“......”

À...
Cẩn thận ngẫm lại, đây là điều cô ấy muốn ám chỉ sao?

Nhưng đây rốt cuộc là tình huống gì, tôi hoàn toàn không rõ... Cho dù thế nào, bất kể
ra sao, lợi dụng sự cảm kích của người khác với mình, lợi dụng lúc người ta gặp khó
khăn vẫn là không tốt. Đây không phải là luân lý đạo đức hay gì đó, mà là cảm thấy
trong lòng không thoải mái.

Mặc dù đây cũng không phải chỉ là... người yêu bề ngoài.

Những lời mà Oshino từng nói, tôi cảm thấy đã hiểu được một chút.

Chỉ có thể tự mình cứu mình sao?

Dưới cái nhìn của Oshino, những chuyện mà tôi đã làm... đối với Senjougahara, đối
với lớp trưởng, còn có đối với cô gái... ma cà rồng tại kỳ nghỉ đông, cũng đáng để tự
hào.

Giải quyết vấn đề của Senjougahara, chỗ dựa không phải là sự giúp đỡ của người
khác, mà là tình cảm chân thành của chính cô ấy.

Với ý nghĩa này...

Cho dù tôi đề xuất yêu cầu gì...

Động cơ đều có vẻ không thuần khiết.

- Không cần đâu, thật ra cũng chẳng có gì quan trọng.

- Vậy sao?

Cuối cùng, tôi không biết có ẩn ý nào trong lời nói của cô ấy hay không, nếu có thì đó
là gì... Senjougahara chỉ điềm nhiên nói như vậy.
- Mà nếu cậu muốn, lần sau chỉ cần mời tớ uống nước ngọt là được, như vậy chúng ta
coi như đã thanh toán xong.

- Vậy à, cậu đúng là một người ít ham muốn.

Lòng dạ đúng là rất lớn.

Senjougahara nói như đang tổng kết.

Những lời này đại khái biểu hiện cuộc nói chuyện đã đến hồi kết thúc.

Tiếp đó.

Tôi quay đầu về phía trước. Cảm thấy hình như mình đã nhìn vào khuôn mặt của
Senjougahara hơi lâu, cho nên cố ý, hoặc có thể nói là hơi xấu hổ quay đầu lại, nhìn
về phía bên kia... Tại nơi đó...

Tại nơi đó có một cô bé.

Một cô bé mang trên lưng một chiếc cặp sách to.

003

Cô bé kia hẳn là ngang với học sinh năm cuối tiểu học, đang quay mặt về phía góc
công viên, nhìn vào tấm bảng có bản đồ của khu vực phụ cận. Bởi vì cô bé quay lưng
về phía bên này, cho nên tôi cũng không nhìn rõ mặt mũi thế nào, nhưng nói chung
chiếc cặp sách to đùng mà cô bé mang sau lưng đã gây ấn tượng mạnh với tôi, vì vậy
tôi lập tức nhận ra. Đúng, vừa rồi trước khi Senjougahara xuất hiện tại nơi này cũng
có một cô bé đứng xem bản đồ như vậy, mặc dù khi đó cô bé lập tức rời đi, nhưng
xem ra lúc này đã trở lại, cầm trong tay một mảnh giấy nhìn vào bản đồ như đang đối
chiếu cái gì.

Ừm.
Nói cách khác, có lẽ cô bé đã lạc đường. Mảnh giấy trong tay hẳn là có vẽ địa đồ hay
là địa chỉ gì đó.

Nhíu mắt nhìn một chút, tôi phát hiện trên cặp sách có may bảng tên, mặt trên dùng
bút lông viết mấy chữ “năm 5 lớp 3 八九寺 真宵”.

真宵... đọc là “MAYOI” thì phải.

Thế nhưng “ 八九寺 ” ... cái họ này rốt cuộc nên đọc thế nào đây? “YAKUDERA”
sao?

Quốc ngữ của tôi đúng là không được tốt.

Thế thì hỏi người am hiểu về thứ này vậy.

- Này, Senjougahara, cô bé giống như học sinh tiểu học đang đứng nhìn tấm bảng phía
trước, họ của bảng tên trên cặp sách đọc là gì vậy?

- Hử?

Senjougahara nhìn qua.

- Nhìn không thấy.

- À...

Quả thật như vậy.

Tôi không để ý tới.

Hiện tại cơ thể của tôi đã không còn bình thường, hơn nữa thứ sáu vừa qua còn cho
Shinobu uống máu. Mặc dù còn chưa đạt đến trình độ như ở kỳ nghỉ đông, nhưng hiện
giờ năng lực cơ thể của tôi đang đề cao rõ rệt, thị lực cũng không ngoại lệ. Hơi nói
quá một chút, cho dù là ở một khoảng cách rất khoa trương tôi cũng có thể nhìn thấy
rõ ràng. Mặc dù bản thân chuyện này không có vấn đề gì, nhưng có thể thấy được
những thứ mà người khác không thấy, chung quy vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Có cảm giác như không được hài hòa với những người chung quanh.

Đây cũng là phiền não của Senjougahara.

- À... chữ kanji “tám và chín” ( 八九) trong mười chữ số, sau đó là chữ “đền chùa”
(寺), ba chữ viết cùng một hàng.

- Ừm, chữ đó đọc là “HACHIKUJI”.

- HACHIKUJI?

- Ừm. Bạn Araragi, ngay cả loại từ ghép mức độ này cậu cũng không đọc được sao?
Với cái kiến thức kém cỏi như vậy, thật là thiếu sót khi cậu có thể tốt nghiệp từ nhà
trẻ.

- Nhà trẻ thì cho dù nhắm mắt cũng có thể tốt nghiệp.

- Cậu đánh giá mình quá cao đấy.

- Giống như tsukkomi chỉ trích à? (cái này hình như là loại hài kịch tung hứng của hai
người, boke thì nói những câu ngu ngơ, rồi sẽ bị tsukkomi đánh vào đầu một cái và
trách mắng.)

- Tớ cũng không cho rằng tự mãn là đáng khen ngợi.

- Tớ đối với cậu thì lại rất ca ngợi...

- Trở lại chuyện chính, về chữ “Hachikuji”, chỉ cần là người có chút hứng thú với lịch
sử hay sách cổ, nói cách khác chỉ cần là người ham tìm tòi hẳn là phải biết. Đối với
bạn Araragi thì cho dù cảm thấy khiêm tốn học hỏi hay là không muốn hỏi đều là một
sự sỉ nhục suốt đời.
- À, được rồi, dù sao tớ cũng là một kẻ không có học vấn.

- Nếu như cậu cảm thấy tự mình biết mình thì tốt hơn so với vô tri vô giác, đó là một
sai lầm rất lớn.

“......”

Tôi đã làm chuyện gì xấu đối với cô gái này sao?

Rõ ràng chúng tôi phải nói chuyện một cách thân thiết hơn mới đúng...

“Thật là... thôi bỏ đi! Nói chung cái tên kia đọc là “HACHIKUJI MAYOI”... ừm.”

Một cái tên kỳ quái.

Có điều mặc dù như vậy, đại khái vẫn còn bình thường hơn so với “Senjougahara
Hitagi” hay là “Araragi Koyomi”. Cho dù thế nào, bình phẩm về tên họ của người
khác cũng không phải hành vi cao thượng gì.

“Chậc...” - Tôi nhìn lén Senjougahara một chút.

Ừm.

Nhìn như thế nào cô gái này cũng không phải là loại người thích trẻ con... Tôi có cảm
giác là loại người có thể thản nhiên ném quả bóng lăn qua về hướng ngược lại sẽ
chẳng ngại ngần đá bay một đứa trẻ đang khóc chỉ vì nó ồn ào.

Nói cách khác, một mình tôi qua đó vẫn tốt hơn.

Nếu như đây không phải Senjougahara mà là một người khác, bình thường tôi nên dẫn
bạn gái theo cùng để xóa tan sự cảnh giác của đứa trẻ mới đúng.

Không có cách nào.


- Này, cậu có thể đợi ở đây một lát không?

- Được thôi, nhưng bạn Araragi muốn đi đâu thế?

- Đi nói chuyện với cô bé tiểu học kia.

- Khuyên cậu nên miễn đi, sẽ chỉ khiến cho tâm hồn bị thương tổn thôi.

“......”

Cô gái này đúng là có thể nói ra những lời đả kích một cách thản nhiên như không có
việc gì.

Thôi, đợi lát nữa hãy nói chuyện tiếp.

Lúc này nên chuyên tâm vào cô bé kia.

Hachikuji Mayoi.

Tôi từ trên ghế dài đứng lên, đi ngang qua khoảng sân rộng phía đối diện, tiến về phía
tấm bảng có bản đồ nơi cô bé lưng đeo cặp sách kia đang đứng. Cô bé kia hình như
đang cố gắng đối chiếu bản đồ và mảnh giấy, không hề phát hiện tôi đến gần từ phía
sau.

Tôi đứng cách cô bé một bước, cố gắng nói một cách cởi mở và thân thiện nhất:

- Này, sao vậy? Em bị lạc đường à?

Cô bé quay đầu lại.

Cô bé cột kiểu tóc hai đuôi ngựa, phần mái ngắn làm lộ ra đôi lông mày.

Cô bé có một khuôn mặt rất lanh lợi.

Hachikuji Mayoi nhìn chằm chằm vào tôi như đang đánh giá, sau đó nói:
- Làm ơn đừng có nói chuyện với tôi! Tôi ghét anh!

“...”

......

Lê bước chân cứng ngắc như xác chết, tôi quay về chỗ chiếc ghế dài.

Dáng vẻ của Senjougahara như rất khó tin.

- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?

- Chỉ là bị đả kích... tâm hồn bị thương tổn mà thôi.

Bị thương nặng ngoài dự liệu.

Cần hơn mười giây mới có thể khôi phục được.

- Tớ sẽ thử lại lần nữa.

- Nhưng cậu định đi đâu? Định làm gì?

- Chuyện này còn phải hỏi sao?

Nói xong, tôi lại khiêu chiến một lần nữa.

Cô bé Hachikuji giống như chưa từng nhìn thấy tôi, vẫn tập trung vào tấm bảng và
mảnh giấy ghi chép. Tôi từ phía sau vươn đầu qua vai cô bé nhìn lén mảnh giấy kia,
trông thấy phía trên không phải vẽ địa đồ mà là viết địa chỉ. Mặc dù tôi không quen
thuộc khu này lắm, nhưng tìm địa chỉ ở gần đây hẳn là không vấn đề gì.

- Ê, gọi em đó!

“...”
- Bị lạc đường phải không? Muốn đi đâu à?

“...”

- Cho anh xem tờ giấy kia đi!

“...”

“...”

......

Lê bước chân cứng ngắc như xác chết, tôi quay về chỗ chiếc ghế dài.

Dáng vẻ của Senjougahara như rất khó tin.

- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?

- Cô bé không để ý đến tớ... bị một con bé tiểu học xem thường...

Bị thương nặng ngoài dự liệu.

Cần mấy chục giây mới có thể khôi phục được.

- Lần này mới thật sự ra tay đây... Tớ sẽ thử lại một lần nữa.

- Tớ không rõ bạn Araragi đang làm gì hay muốn làm gì, nhưng...

- Không cần lo cho tớ...

Nói xong, tôi lại khiêu chiến lần thứ ba.

Cô bé Hachikuji đang quay về phía tấm bảng.


Để đạt được hiệu quả phủ đầu, tôi dùng tay đánh một cái vào gáy của cô bé. Hoàn
toàn không cảnh giác, cái trán của Hachikuji chẳng hề do dự đâm sầm vào tấm bảng.

- Anh, anh làm gì vậy?

- Vậy là rốt cuộc cũng quay đầu lại rồi, đúng là hiếm có.

- Bị đánh từ phía sau thì ai chả quay đầu lại.

- Xin lỗi... đã đánh vào đầu em!

Trải qua những đả kích liên tục trước đó, tâm tình của tôi đã chuyển biến tốt hơn một
chút.

- Nhưng em biết không? Trong chữ “mạng” (命) của kanji bao hàm chữ “đánh” (叩)
đấy.

- Không hiểu anh đang nói gì.

- Còn “sinh mạng” là càng đánh thì sẽ càng tỏa sáng.

- Tôi đã bị đánh đến nổ đom đóm mắt rồi.

- À...

Không giả nai được rồi.

Thật đáng tiếc.

- Chỉ là thấy em có vẻ rất lo lắng nên muốn xem thử có giúp được gì không.

- Nhờ một kẻ thình lình đánh vào đầu học sinh tiểu học giúp đỡ, trên thế giới này chưa
có loại người đó đâu, không bao giờ có nhé!

Sự cảnh giác lên đến mức độ nghiêm trọng rồi.


Mặc dù đó là chuyện đương nhiên.

- Ây da, cho nên anh mới xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Ừm, tên của anh là Araragi
Koyomi.

- Koyomi, tên gì như con gái thế.

“...”

Đừng nói nữa.

Đây không phải là những lời lần đầu gặp mặt đã lập tức có thể nói ra.

- Đồ đàn bà, đừng tới gần tôi!

Cho dù là học sinh tiểu học, bị một con nhóc tạm thời xem như là phái yếu nói như
vậy, quả thật không thể nhịn được...

Chờ đã.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Trước tiên phải lấy được sự tin cậy đã.

Nếu như không cải thiện được tình trạng hiện giờ, có nói tiếp cũng không tiến triển
được gì.

- Thế em tên gì?

- Tôi là Hachikuji Mayoi, tên gọi là Hachikuji Mayoi, là cái tên trang trọng mà cha mẹ
đã đặt cho tôi.

- Ừm...

Cách đọc hình như không sai.


- Nói chung là đừng có bắt chuyện với tôi nữa! Tôi ghét anh!

- Vì sao?

- Bởi vì anh đột nhiên đánh tôi từ phía sau.

- Trước khi bị đánh em đã nói là ghét anh rồi mà.

- Vậy thì chính là do hậu quả của kiếp trước.

- Chắc gì kiếp trước anh đã làm những chuyện khiến cho bị ghét như vậy.

- Kiếp trước số mệnh của tôi và anh là đối đầu nhau, tôi là một công chúa xinh đẹp,
còn anh là một tên đại ma vương gian ác.

- Vậy cũng chỉ là bị bắt đi thôi mà.

Không nên đi cùng người lạ.

Người lạ bắt chuyện thì không nên để ý.

Bởi vì tình hình xã hội hiện nay, gần đây trong trường tiểu học thực thi rất triệt để
kiểu giáo dục này... Hay là, chỉ đơn giản vì vẻ ngoài của tôi không thuộc loại mà trẻ
con thích?

Cho dù thế nào, bị một con bé chán ghét khiến cho tinh thần của tôi rất là sa sút.

- Nói chung là hãy bình tĩnh lại. Anh sẽ không gây nguy hiểm gì đối với em cả. Một
người chưa từng làm bị thương người hay thú vật như anh, cả cái thị trấn này tìm
không được người thứ hai đâu.

Mặc dù còn chưa đến mức như vậy, nhưng đối với con tiểu quỷ này thì khoa trương
một chút mới thích hợp. Không chỉ giới hạn với trẻ con, đối với loại người như vậy thì
thượng sách là khiến cho đối phương cảm thấy dễ dàng nói chuyện với mình. Cũng
không biết Hachikuji có cho rằng như vậy hay không, chỉ gật gù vài tiếng, sau đó nói:

- Được rồi, tôi sẽ bớt cảnh giác một chút.

- Vậy sẽ dễ dàng hơn.

- Vậy thì ngài người thú!

- Ngài người thú? Nói ai vậy hả?

Oa...

Mấy chữ “không làm bị thương người lẫn thú vật” rõ ràng là chẳng có gì đặc biệt,
nhưng chỉ cần bỏ bớt một phần liền biến thành một từ khinh miệt như vậy... Vậy mà
từ trước đến giờ tôi vẫn sử dụng những từ này một cách tùy tiện, thậm chí còn thích
dùng nó để tự giới thiệu về mình.

- Anh quát tôi! Đáng sợ quá!

- Xin lỗi, là do anh không đúng! Thế nhưng gọi người khác là “ngài người thú” thì hơi
quá đáng, ai nghe thì cũng quát lên thôi.

- Là vậy sao?... Nhưng mà đó là do anh tự nói, tôi chỉ là trả lời một cách có thành ý
mà thôi.

- Trên đời này không phải cái gì chỉ cần có thành ý thì đều tốt...

Trên thực tế, trong tình huống này hai chữ “người thú” cũng chỉ nói đến người và gia
súc, không có hàm ý khinh miệt người khác, nhưng cho dù như vậy...

- Nói chung, thu gọn câu đó lại thì sẽ biến thành một từ không hay.
- À, thì ra là vậy. Nói cách khác là gần giống như từ “điên điên khùng khùng” phải
không? Một số người khi hưng phấn lên thì sẽ nói ra những lời kỳ quái như “ta điên
rồi, ta điên rồi”, như vậy thì còn có thể chấp nhận được. Nhưng nếu như khi tự giới
thiệu lại nói rằng mình điên điên khùng khùng, vậy thì không thể chấp nhận được rồi.
Đạo lý của nó cũng như vậy phải không?

- Nói sao nhỉ... đối với những người khi hưng phấn lên thì sẽ nói ra những lời kỳ quái
như “ta điên rồi, ta điên rồi”, anh cũng không thể nào chấp nhận...

- Vậy nên xưng hô thế nào đây?

- Xưng hô bình thường là được rồi.

- Vậy thì gọi là anh Araragi nhé.

- Ừ, bình thường thật là tốt, cứ bình thường là tốt nhất.

- Tôi ghét anh, Araragi.

“...”

Không hề cải thiện được gì.

- Đồ hôi thối, đừng tới gần tôi!

- Cái này so với đàn bà thì còn quá đáng hơn đấy.

- Ồ... đúng vậy, gọi là đồ hôi thối thì có vẻ hơi quá đáng, vậy thì đính chính một chút.

- Ừm, nếu như có thể.

- Đồ người lạ, đừng tới gần tôi!

- Câu trước không khớp với câu sau chút nào.


- Thế nào cũng được, mau lượn sang chỗ khác đi!

- Thôi nào... không phải em bị lạc đường sao?

- Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, tôi đã quen với những khó khăn kiểu này
rồi, đối với tôi chỉ là bình thường mà thôi. Tôi còn có thể làm hướng dẫn viên du lịch
đấy.

- Làm hướng dẫn viên du lịch? Nhỏ như vậy sao?

Nếu như cô bé không nói sai, quả thật không thể nào bị lạc đường.

- Nghe anh nói này, đứng ngang bướng nữa!

- Tôi không có ngang bướng.

- Không phải là đang ngang bướng sao?

- Vậy thì chết này!

Vừa dứt lời, Hachikuji liền dùng hết sức lực toàn thân tung một cú đá móc về phía tôi,
thoạt nhìn không hề giống học sinh tiểu học chút nào, lưng thẳng tắp, tư thế vung chân
rất đẹp. Nhưng đáng buồn là thân thể cua học sinh tiểu học và học sinh cấp ba có sự
chênh lệch rất rõ ràng, hơn nữa không cách nào bù đắp được. Mặc dù con nhóc vung
chân gần đến cả đầu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể đá đến bụng tôi. Đương nhiên
cho dù là bụng thì bị mũi chân đá vào cũng sẽ rất đau, nhưng cũng không đến mức
không thể chịu được. Trong nháy mắt khi bị Hachikuji đá trúng, tôi lập tức dùng hai
tay nắm lấy mắt cá và phần ống quyển của đối phương.

- Tiêu rồi thật!

Hachikuji kêu lớn một tiếng, nhưng đã muộn... Cái câu “tiêu rồi thật” rốt cuộc có
đúng ngữ pháp hay không, chờ lát nữa hỏi lại Senjougahara sau. Đối mặt với
Hachikuji lúc này chỉ đứng một chân, tôi không hề lưu tình chút nào, vung tay lên
giống như nhổ củ cải trong ruộng, thi triển một chiêu quật nổi tiếng trong nhu đạo.
Trong nhu đạo thì nắm chân như vậy là phạm quy, nhưng đáng tiếc đây không phải so
tài mà là thực chiến. Lúc thân thể Hachikuji từ mặt đất bay lên, cảnh tượng bên trong
chiếc váy ngắn hoàn toàn hiện ra trước mắt tôi, nhưng tôi cũng không phải là một tên
lolicon nên chẳng hề dao động, cứ như vậy một hơi quật xuống.

Có điều sự chênh lệch về chiều cao vào lúc này lại phản tác dụng. Vóc người của
Hachikuji nhỏ hơn nhiều so với đối thủ cùng tầm với tôi, cho nên thời gian tiếp đất
cũng chậm hơn một chút. Chỉ với chút thời gian đó, Hachikuji bỗng lanh trí dùng cánh
tay đang tự do nắm lấy tóc tôi. Bởi vì một số nguyên nhân nên tóc tôi cũng hơi dài,
với bàn tay nhỏ bé như của Hachikuji cũng có thể dễ dàng nắm được. Cơn đau từ da
đầu khiến cho tôi theo phản xạ thả chân Hachikuji ra.

Hachikuji cũng không ngây thơ đến mức tránh ra. Con nhóc đạp vào lưng tôi, không
đợi rơi xuống đất liền dùng xương bả vai tôi làm trục nhanh chóng xoay người, sau đó
dùng khuỷu tay đánh vào đầu. Thế nhưng... cú đánh này quá nhẹ. Hai chân của con
nhóc vẫn chưa chạm đất, cho nên sức lực không được như bình thường. Sự chênh lệch
về tuổi tác và kinh nghiệm thực chiến đã hoàn toàn bộc lộ. Nếu như con nhóc không
vội vàng giải quyết trận chiến mà bình tĩnh dùng một chiêu tất sát, lúc này có lẽ tôi đã
nằm đo đất rồi. Còn tình thế bây giờ chính là lúc tôi phản kích, một đòn tất thắng.

Khuỷu tay đánh vào đầu tôi hình như là tay trái... không đúng, thân thể con nhóc xoay
ngược lại, cho nên hẳn là tay phải. Tôi nắm được cánh tay phải của con nhóc, từ vị trí
này một lần nữa quật xuống.

Lần này thì đã phân thắng bại.

Hachikuji ngã xuống đất với tư thế chổng vó lên trời.

Vì đề phòng phản kích tôi liền tránh ra xa.

Nhưng đối phương không có dấu hiệu gì muốn đứng dậy.


Tôi đã thắng.

- Thật là, đúng là đồ ngốc, học sinh tiểu học thì làm sao có thể thắng được học sinh
cấp ba. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Ở nơi này có một tên học sinh cấp ba đánh nhau thẳng tay với một con nhóc học sinh
tiểu học, dùng một cú quật của nhu đạo để phân thắng bại, hơn nữa còn cười lớn như
đang khoe khoang thành tích của mình.

Không phải là tôi đấy chứ?

Araragi Koyomi là loại người ăn hiếp nữ sinh tiểu học, sau đó còn lớn giọng cười
sao... Tôi cảm thấy như vừa có một cơn gió lạnh thổi qua sân vắng vậy.

- Bạn Araragi!

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tôi quay đầu nhìn lại, trông thấy Senjougahara đang đứng ở đó.

Dáng vẻ cô ấy như không thể nhìn nổi nữa, vì vậy liền đi đến.

Vẻ mặt rất ngạc nhiên.

- Mặc dù tớ từng nói là cho dù Địa Ngục cũng vui vẻ theo cùng, nhưng đó là vì sự nhỏ
bé của bạn Araragi. Còn việc tự chuốc lấy khổ thì hoàn toàn khác, đừng nên hiểu lầm!

- Cho tớ giải thích một chút!

- Cứ việc!

“...”

Không thể nào giải thích được.


Không thể tìm được một lý do nào.

Trước tên phải bình tĩnh lại.

- Mà... chuyện đã qua rồi thì cứ dẹp nó sang một bên đi! Cô bé này…

Tôi chỉ vào Hachikuji đang nằm dưới đất không dậy nổi. Dù sao cũng là lưng chạm
đất, cho nên chiếc cặp sách to sau lưng hẳn là đã giúp giảm xóc, chắc là không việc gì.

- Hình như cô bé bị lạc đường. Nhìn qua cũng không giống như đi cùng cha mẹ hay
bạn bè. À, tớ đã ngồi trong công viên từ sáng sớm, trước khi cậu tới thì cô bé đã đứng
ở nơi này nhìn tấm bảng kia rồi. Khi đó tớ còn không chú ý lắm, thế nhưng một lúc
sau cô bé lại trở lại chỗ này, không phải là đang lạc đường sao? Nếu có ai đó đang lo
lắng cho cô bé thì rất là phiền, cho nên tớ mới nghĩ có thể giúp được hay không.

- Ừm.

Senjougahara tạm thời gật đầu, nhưng vẻ mặt ngạc nhiên vẫn không hề thay đổi. Có
điều hình như cô ấy muốn hỏi cho rõ ràng vì sao chúng tôi lại cãi nhau dẫn đến đánh
lộn, nhưng thứ lỗi tôi chẳng thể nào trả lời được cái vấn đề này, cứ xem như nó là tinh
thần chiến đấu giữa hai chiến sĩ vậy.

- Này!

- Hử?

- Không có gì, thì ra là vậy... tớ hiểu tình hình rồi.

Cậu thật sự hiểu sao?

Không phải là chưa hiểu nhưng giả vờ hiểu đấy chứ?

- À, đúng rồi, Senjougahara, không phải trước đây cậu ở nơi này sao? Vậy nếu có địa
chỉ hẳn là sẽ biết đại khái ở chỗ nào chứ?
- Chuyện đó à... bình thường thôi.

Một câu trả lời mập mờ không rõ.

Lẽ nào cô ấy là một người ngược đãi trẻ con giống như tôi đã đoán sao? Tôi cảm thấy
chuyện này có lẽ so với lolicon thì còn nguy hiểm hơn.

- Này, Hachikuji, tỉnh rồi thì đừng làm bộ xỉu nữa! Đưa tờ giấy vừa rồi cho chị gái
này xem thử đi!

Tôi ngồi xổm xuống nhìn trộm khuôn mặt Hachikuji.

Hai mắt cô bé trợn trắng.

... Thật sự đã xỉu rồi...

Chuyện này phiền phức rồi đây...

- Sao vậy, bạn Araragi?

- Không có gì...

Để không bị Senjougahara phát hiện, tôi lén dùng lưng mình che khuôn mặt Hachikuji
lại, sau đó làm như không có việc gì vỗ hai ba cái vào má cô bé. Đây đương nhiên
không phải là thừa cơ hãm hại, chỉ là muốn làm cô bé tỉnh lại mà thôi.

Cuối cùng Hachikuji cũng mở mắt ra.

- A... hình như em vừa có một giấc mơ.

- Ồ, vậy à, là giấc mơ gì thế?

Tôi thử dùng giọng điệu của anh thể thao để nói chuyện. (người dẫn chương trình của
tiết mục giáo dục “ở cùng với mẹ” dành cho trẻ con)
- Nói anh nghe xem, rốt cuộc em mơ thấy gì?

- Em mơ thấy mình bị một tên côn đồ cấp ba đánh.

- Đó hẳn là một giấc mơ không có thật.

- Thì ra là thế, một giấc mơ không có thật.

Hiển nhiên là thật trước khi ngất xỉu.

Tôi cảm thấy áy náy đến mức muốn nổ tung lồng ngực.

Tôi lấy mảnh giấy từ Hachikuji, sau đó đưa cho Senjougahara… nhưng cô ấy không
hề cầm lấy, chỉ dùng cặp mắt lạnh đến dưới cả điểm đóng băng nhìn chằm chằm vào
bàn tay đang đưa ra của tôi.

- Sao vậy, cầm đi!

- Không biết vì sao tớ lại không muốn chạm vào cậu.

Ặc.

Tôi đã quen nghe những lời nói kiểu này, cho nên cũng không thấy bất ngờ lắm...

- Chỉ cầm tờ giấy thôi mà.

- Tớ cũng không muốn chạm vào thứ mà cậu đã sờ qua.

“...”

Bị chán ghét rồi...

Bị Senjougahara chán ghét một cách đương nhiên...

Ồ... lạ nha, rõ ràng trước giờ đều bất ngờ giống như rất được lập trình sẵn vậy...
- À, biết rồi... tớ đọc cho cậu nghe là được rồi chứ gì! Chỗ đó...

Tôi bắt đầu đọc địa chỉ trên tờ giấy, đáng mừng là trong đó không có chữ Hán nào tôi
không biết, cho nên đọc một hơi rất là lưu loát. Senjougahara lắng nghe, sau đó “ừm”
một tiếng.

- Chỗ đó thì tớ biết.

- Vậy thì quá tốt rồi.

- Hình như từ chỗ nhà tớ trước đây đi qua một chút. Địa điểm cụ thể tớ cũng không rõ,
nhưng đến chỗ đó dựa theo cảm giác hẳn là có thể tìm được. Vậy thì đi thôi!

Còn chưa nói xong, Senjougahara đã lập tức xoay người đi về hướng lối vào công
viên. Tôi còn tưởng rằng cô ấy nhất định sẽ cằn nhằn về việc dẫn đường cho trẻ con
hay gì đó, không ngờ cô ấy lại đáp ứng một cách dứt khoát như vậy. Không, nếu vậy
thì Senjougahara vẫn chưa hề giới thiệu mình với Hachikuji, thậm chí chưa từng liếc
nhìn một cái, e rằng chuyện cô ấy ghét trẻ con là đúng như tôi đã đoán. Hoặc là bởi vì
cô ấy từng nói sẽ làm “bất cứ một việc gì” để trả ơn, cho nên mới miễn cưỡng đáp ứng
thỉnh cầu của tôi, chuyện này cũng có khả năng.

A...

Nếu vậy thì đúng là quá lãng phí rồi...

- Thôi quên đi... đi thôi, Hachikuji!

- Hử... đi đâu cơ?

Vẻ mặt Hachikuji ngơ ngác.

Con nhóc này không phải đang đùa đấy chứ?


- Đã bảo là đi đến địa chỉ ghi trên tờ giấy. Chị gái kia biết chỗ đó nên sẽ dẫn đường
cho em. Được rồi chứ?

- Ồ, dẫn đường à?

- Hử? Em không bị lạc đường sao?

- Không, em bị lạc đường.

Hachikuji trực tiếp khẳng định.

- Em là con ốc sên đi lạc.

- Gì? Ốc sên à?

- Không, em...

Hachikuji lắc đầu.

- Em, không có gì đâu.

- Ừm, vậy thì trước tiên đuổi theo chị gái kia đã. Cô ấy tên là Senjougahara, mặc dù
tính tình không thua gì cái tên, nhưng quen rồi thì sẽ thấy bình thường thôi. Thực tế cô
ấy là một người tốt, mặc dù hơi quá thẳng thắn.

“...”

- A, nhanh lên một chút đi!

Tôi dùng sức kéo tay Hachikuji không hề muốn nhúc nhích, đuổi theo bóng lưng
Senjougahara. Hachikuji phát ra một tràng thanh âm kỳ quái, nghe giống hải cẩu hay
hải báo gì vậy. Trải qua một phen giằng co, cuối cùng cô bé cũng đành phải đi theo.

Chiếc xe đạp leo núi thì lấy sau vậy.


Chúng tôi vội vàng để công viên 浪白 lại phía sau.

Cuối cùng, tôi vẫn không biết cách đọc chính xác của tên cái công viên này.

004
Tôi nghĩ rằng đã đến lúc để kể về kì nghỉ xuân của mình
Trong suốt kỉ nghì xuân, tôi đã bị tấn công bởi một con ma cà rồng
Khi tôi nói bị tấn công, thực ra là tôi đã mặc kẹt ở một nơi mà tôi không thuộc về.
Theo nghĩa đen là đầu tôi đã bị kẹt để lộ cổ cho những chiếc răng năng cắm vào. Ở
một mức độ nào đó, trong thời đại mà khoa học được coi là ánh sáng mạnh mẽ chiếu
sáng mọi khoảng tối thì tôi, Araragi Kyomi, bị ma cà rồng tấn công ở một vùng ngoại
ô của Nhật Bản.
Tôi bị tấn công bởi một con ma cà rồng vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp của loài máu lạnh.
Máu bị rút ra khỏi cơ thể của tôi và thế là tôi trở thành một con ma cà rồng.
Nó nghe có vẻ nực cười, nhưng thật sự là nó chả buồn cười tí nào
Cơ thể tôi sẽ cháy dưới ánh sáng mặt trời, cây thập giá, trở nên nhạy cảm với tỏi và sẽ
tan chảy bởi nước thánh tuy nhiên đổi lại tôi có khả năng thể chất siêu phàm. Những
gì tôi phải đối mặt lúc đó là một cuộc sống địa ngục và Oshino Meme đã đến và giải
thoát tôi khỏi đó. Oshino chỉ là một người vô vọng và không có một chốn nương thân.
Anh ta đã xử lý hết lũ ma cà rồng cũng như các thứ khác nữa. Cuối cùng tôi trở lại
thành người cùng với một chút di chứng về mặt thể chất (khả năng hồi phục với tốc độ
cao cùng với sự trao đổi chất mạnh) và những thứ như mặt trời, tỏi,.. lại trở nên bình
thường với tôi.
Thực sự mà nói thì chả có gì cả.
Thậm chí không đủ để kết thúc với “và thế là tôi sống hạnh phúc mãi mãi”
Những chuyện đó được giải quyết đến mức chả còn gì để mà nói về nó. Ngoại trừ việc
bị hút máu mỗi tháng và những năng lực dị thường đến ngay sau đó. Tuy nhiên đó chỉ
là những vấn đề cá nhân nhỏ nhặt mà tôi chỉ phải giành phần còn lại của đời mình để
đối mặt với chúng.
Suy cho cùng, tôi đã quá may mắn.
Và tất cả những chuyện dị thường đó chỉ xảy ra vọn vẹn trong kì nghỉ xuân.
Hay nói cách khác cuộc sống địa ngục đó chỉ diễn ra trong 2 tuần.
Khác với Senjougahara.
Với cô ấy, sau khi gặp con cua đó cô ấy đã phải chịu đựng nó trong 2 năm
Và mọi quyền tự do của cô ấy đã bị tước đi từ lúc đó.
Tôi đã tự hỏi phải sống trong cái địa ngục đó trong suốt thời gian đó thì như thế nào.
Vì thế tôi cũng không ngạc nhiên lắm trước sự ngưỡng mộ của cố ấy trước những việc
tôi đã làm. Sự bất tiện về trọng lượng là một truyện nhưng bị lấy đi tất cả cảm xúc và
kí ức mới khiến cô ấy đau khổ hơn bất cứ điều gì
Cảm Xúc.
Tinh Thần.
Những vần đề đó bạn không thể thảo luận với bất kì ai. Nó có thể kéo bạn vào những
vấn đề nghiêm trọng hơn cả những bất tiện về trọng lượng.
Ví dụ, mặc dù đã hồi phục nhưng tôi vẫn sợ những ánh sáng chói chang vào lúc bình
minh. Thế nên cô ấy hẳn cũng đang phải chịu những tác động tương tự.
Tôi biết một người khác cũng được Oshino giúp đỡ như tôi và Senjaugahara. Lớp
trưởng Hanekawa Tsubasa, nhưng đối với cô ấy nó thậm chí chỉ kéo dài vài ngày và
cô ấy mất một số kí ức về thời gian đó. Có thể nói cô ấy là người may mắn nhất trong
chúng tôi, tuy nhiên, ở một khía cạnh nào đó, cô ấy hoàn toàn chưa được giải thoát.
"Nó ở quanh đây thôi..'
"Hah???"
"Ngôi nhà mà tớ đã từng sống ở quanh đây thôi."
"Ngôi nhà...?"
Tôi nhìn theo hướng Senjougahara chỉ nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là
"Đó là một con đường mà"
"Đúng thế đấy"
Đó là một con đường tuyệt đẹp. Dựa vào màu sắc con đường chắc chỉ mới được hoàn
thành. Nghĩa là...
"Vậy là vùng này đã được xây mới?"
"Trên thực tế, người ta gọi đó là sự đô thị hóa"
"Cậu biết à"
"Vừa mới thôi"
"Thế đáng lẽ cậu phải tỏ ra ngạc nhiên hay gì đó chứ"
"Tớ không quen biểu lộ cảm xúc qua khuôn mặt"

Đúng như vậy, cô ấy không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Tuy nhiên, cách cô ấy nhìn con đường cũng đủ để cảm thấy được sự tuyệt vọng khi
nhìn vào một thứ đã mất.
"Mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Thật khó tin là mọi thứ xảy ra trong chưa đầy một
năm."
"......"
"Thật là chán quá đi"
Sau cùng, đó là tất cả những gì cô ấy nói.
Và giọng cô ấy thật sự chản nản
Đó là lý do chính khiến cô ấy quyết định đến đây với một bộ quần áo mới, và cô ấy đã
hoàn toàn vượt qua được nó.
Cô ấy quay lại
Hachikuji Mayoi, vẫn nấp sau tôi, đang chăm chú quan sát Senjougahara. Cô bé im
lặng một cách thận trọng. Mặc dù là một đứa trẻ, hoặc cũng có thể vì là một đứa trẻ,
cô bé thấy rằng Senjougahara là một mối đe doa lớn hơn tôi. Trong suốt quãng thời
gian tôi và Senjougahara nói chuyện, cô bé đã dùng tôi làm lá chắn. Tuy nhiên,
Senjougahara hoàn toàn không để tâm đến cô bé(trong suốt cuộc nói chuyện cô ấy chỉ
nói với tôi).
Kỳ lạ hơn, từ cách hành động của cô ấy, có về chắc chắn cô ấy sẽ nói là" Tớ không
biết" thay vì là "tớ ghét chúng" hay "tớ không thích chúng" nếu tôi hỏi cô ấy cảm thấy
thế nào về trẻ con.
"Vì ngôi nhà đã được bán nên tớ hoàn toàn không trông mong nó sẽ như lúc đầu
nhưng tớ không ngờ nó lại trở thành một còn đường. Việc đó khiến tớ hơi buồn"
"Ừ, có lẽ thế"
Tôi không có lựa chọn nào khác
Tôi không thể tưởng tượng được là nó sẽ như thế nào
Trên con đường từ đây đến công viên con đường cũ và mới hầu như đã trở thành một.
Bên cạnh đó bản đồ khu dân cư và bản đồ chỉ dẫn dường như khác hẳn với thực tế.
Việc đó đã thổi bay mất phân nửa khí thế của tôi cùng với sự thật là tôi hoàn toàn xa
lạ với khu này.
Không gì có thể ngăn nó
Cảnh quan thay đổi cũng như con người rồi sẽ thay đổi
Senjougahara thở dài
"Việc này thật tốn thời gian vô ích. Chúng ta nên đi thôi,Araragi-kun"
"Hm? Cậu muốn đi luôn sao?"
"Đúng thế"
"Vậy thì, đi thôi Hachikuji"
Hachikuji lặng lẽ gật đầu
Có lẽ cô bé sợ một tiếng động nhỏ cũng sẽ gây sự chú ý của Senjougahara
Senjougahara bắt đầu đi thẳng về phía trước
Theo sau là tôi và Hachikuji
"Em có thế buông chân anh ra không, Hachikuji? Em làm anh khó đi quá. Thật đó cứ
đi theo anh như một chú vịt thôi. Em sẽ khiến anh ngã mất"
"......"
"Em nói cái gì đi."
Làm theo lời tôi, Hachikuji nói:"Araragi-san,em cũng đâu muốn bám vào cái chân lớn
của anh đâu."
Sau đó tôi dùng sức đẩy em ấy ra khỏi chân mình.
Khi tôi làm vậy, môt tiếng nứt đã...không xảy ra.
"Sao anh có thể! Em sẽ nói lại với PTA!"
"Hả. PTA à?"
"PTA là một tổ chức tuyệt vời! Một công dân nhỏ bé như anh không có cơ hội đâu!
Bọn họ có thể quăng anh chỉ với một ngón tay!"
"Với một ngón tay à? Sợ thật. Mà này Hachikuji, em có biết PTA nghĩa là gì không?"
"Hả? Ờ..."
Đúng như tôi nghĩ, em ấy không biết, bây giờ thì lại im lặng lần nữa.
Dù sao thì tôi cũng không biết.
Ít nhất tôi cũng cố để cuộc nói chuyện không trở thành một cuôc cãi lộn.
"PTA theo tiếng anh là Parent Teacher Association," Senjougahara trả lời trước chúng
tôi."có nghĩa là hội phụ huynh và giáo viên."
"Vậy à. Mình chỉ nhớ nó là hội phụ huynh, nhưng không ngờ là nó cũng có cả giáo
viên nữa. Cậu biết nhiều thật, Senjougahara."
"Không phải, cậu chỉ thiếu kiến thức một cách trầm trọng và ngu ngốc, Araragi-kun."
"Tớ sẽ không nói về phần thiếu kiến thức vì nó còn có lí, nhưng mà không cần phải
nói tớ ngu ngốc chứ."
"Vậy à, vậy tớ đổi thành tệ hại vậy."
Cô ấy còn không quay mặt lại.
Cậu ấy chắc chắn rất là bực bội...
Một người bình thường có thể sẽ không phân biệt được sự khác biệt với cách hành xử
bình thường của cô ta, nhưng sau tất cả những lời mà cô ấy đã nói với tôi, tôi có thấy
được sự khác biệt. Nếu cô ta đang trong tâm trạng tốt, Senjougahara sẽ nói với tôi một
cách tàn bạo hơn nữa.
Hmm...
Không biết vấn đề là gì nhỉ.
Có phải là việc biết được nhà cô ấy bây giờ là con đường, hay là mình?
Hai cái đều có lí.
Bất kể là chuyện gì, ngay cả khi bỏ qua việc hành hạ trẻ em của tôi và mọi thứ, cuộc
nói chuyện của chúng tôi phải dừng lại vì vấn đề của Hachikuji. Ngay cả khi đó là
việc bình thường khi giúp em ấy, nhưng mà có vẻ như Senjougahara không thích việc
này.
Nếu vậy thì, tôi phải đưa Hachikuji Mayoi đến nơi của em ấy nhanh nhất có thể và sau
đó làm Senjougahara trở về bình thường. Tôi có thể đãi cô ấy bữa trưa, và đi mua sắm
với cô ta. Nếu còn thời gian thì chúng tôi có thể đi đâu đó để giải trí. Nghe được đấy.
Vì em gái của tôi, nên tôi không thể về nhà, vậy nên tôi có thể dành cả ngày với
Senjougahara. May mắn là mình có mang theo nhiều tiền, nên-...Khoan đã, tại sao
mình lại làm những việc này cho cô ta!?
Tôi ngạc nhiên về mình.
"Mà này Hachikuji."
"chuyện gì vậy, Araragi-san?"
"Về cái tờ giấy này."
Tôi lấy tờ giấy từ trong túi mình.
Tôi chưa trả nó lại cho Hachikoji.
"Địa chỉ này là thế nào?"
Và tại sao em lại đến đó, Tôi muốn hỏi những điều đó.
Là người dẫn đường cho em ấy, tôi muốn biết. Nhất là khi em ấy là một học sinh tiểu
học ra ngoài một mình.
"Em không nói đâu. Em có quyền giữ im lặng."
"......"
Em ấy đúng là một cô gái hỗn láo.
Ai là người nói trẻ em hồn nhiên và vô tội?
"Nếu em không nói, anh sẽ không dẫn em tới đó đâu."
"Em không bao giờ yêu cầu anh làm vậy. Em có thể môt mình tìm đường."
"Nhưng chẳng phải em bị lạc sao?"
"Chuyện đó thì sao?"
"Hachikuji, không có gì sai khi hỏi đường người khác cả."
"Điều đó chỉ dành cho những người không có tự tin như anh thôi. Anh có thể hỏi
người khác, nhưng em không cần phải làm vậy. Với em, việc này như việc sử dụng
máy bán hàng tự động hằng ngày thôi mà!"
"Vậy à...Em cũng tự tin nhỉ?"là câu trả lời của tôi.
Dù sao thì, từ cách nhìn của Hachikuji, tôi chắc chỉ là vật cản. Khi tôi còn là học sinh
tiểu học, tôi nghĩ là mình có thể làm tất cả mọi thứ một mình.Tôi tin rằng mình không
cần sự giúp đỡ của ai với bất cứ việc gì và tôi sẽ không bao giờ cần người khác giúp
mình.
Và cuối cùng thì tất nhiên tôi không thể làm tất cả mọi việc.
"Hiểu rồi, tiểu thư. Làm ơn, em có thể nói cho anh biết có cái gì ở địa chỉ này?"
"Lời của anh không có sự thành thật đằng sau chúng."
Em ấy cứng đầu thật.
Cả hai em gái trung học của tôi chắc chắn sẽ nói với mình, nhưng mà Hachikuji có
một khuôn mặt khôn ngoan, vậy nên em ấy không thể giải quyết dễ dàng như những
đứa trẻ ngốc nghếch khác.
Thật là, rắc rối thật.
"...Được rồi."
Một ý tưởng tuyệt vời vừa đến với tôi.
Tôi lấy ví của mình ra từ túi sau của mình.
Tôi có rất nhiều tiền trên người.
"Tiểu thư, em có muốn tiền không?"
"Được ạ, em sẽ nói tất cả!"
Đúng là môt đứa trẻ ngốc.
Ý tôi là ,điều đó thật ngốc nghếch.
Tôi có cảm giác là không có đứa trẻ nào bị bắt cóc bằng cách này cả,nhưng có vẻ như
Hachikuji đã trở thành người đấu tiên.
"Có một người tên Tsunade-san sống ở đó."
"Tsunade? Là họ à?"
"Nó là một cái họ rất đẹp!"Hachikuji la lên,có vẻ như bị xúc phạm.
Tôi có thể hiểu là cảm thấy khó chịu khi có ai nói về người mình biết với giọng như
vậy, nhưng không phải là điều để tức giận.Điều đó chỉ thể hiện em ấy có cảm xúc
không ổn định.
"Vậy làm sao em biết người đó?"
"Tsunade-san là họ hàng của em."
"Họ hàng à?"
Tôi kết luận là em ấy dùng ngày chủ nhật để đi thăm nhà họ hàng của mình. Tôi
không biết cha mẹ của em ấy bận rộn hay là em ấy trốn ra khỏi nhà một mình, nhưng
mà có vẻ như chuyến phiêu lưu cuối tuần của em gái tiểu học đã thất bại.
"Có phải Tsunade-san là họ hàng mà em quen biết không? Theo như cái ba lô, anh
đoán là em phải đi một quãng đường dài.Thật là,đáng lẽ là em phải làm điều này vào
Tuần lễ vàng chứ. Hay là có lí nào đó mà nó phải là ngày hôm nay?"
"Gần như vậy."
"Em ít nhất cũng phải ở với cha mẹ vào ngày của mẹ chứ."
Điều đó đáng lẽ tôi không có quyền nói.
-Anh hai, tại vì anh như vậy.
Có điều gì sai khi như vậy chứ?
"Em không muốn nghe điều đó từ anh,Araragi-san."
"Em biết gì chứ!?"
"Em tự nhiên biết thôi."
"......"
Có vẻ như em ấy không có lí do. Em ấy chỉ không muốn tôi giảng dạy em ấy thôi.
Tàn nhẫn thật.
"Vậy thì anh đang làm gì,Araragi-san? Em không nghĩ một người bình thường lại
ngồi trên ghế công viên một mình vào buổi sáng chủ nhật."
"Anh không làm gì cả. Anh chỉ-..."
Tôi gần nói,"giết thời gian", nhưng không nói vào phút cuối.
Đúng rồi. Một gã nói là đang giết thời gian khi được hỏi đang làm gì thì là một kẻ vô
dụng. Xíu nữa thì chết rồi.
"Anh chỉ đang tham quan chút xíu thôi"
"A, tham quan à? Tuyệt thật."
Em ấy đang khen mình.
Tôi nghĩ là sẽ có một lời sau tiếp đó, nhưng không có gì hết.
Vậy thì Hachikuji có khả năng để khen mình...
"Anh chỉ đi bằng xe đạp thôi."
" Em hiểu rồi. Dù sao thì xe đạp cũng bình thường khi tham quan. Mặc dù hơi thất
vọng. Anh có bằng lái xe không. Araragi-san?"
"Không may là trường anh có luật là không được có bằng lái xe. Dù sao thì đi xe đạp
rất là nguy hiểm nên anh thích xe hơi hơn."
"Nhưng mà như vậy là fouring rồi đúng không?"
"......"
Thật là, em ấy nhầm lẫn rồi.
Nhân tiện, Senjougahara không trả lời câu hồi nãy mà chỉ đi tiếp.
Cô ấy hoàn toàn không tham gia vào cuộc nói chuyện.
Tôi nghĩ là cô ấy không thể nào nghe được một cuộc nói chuyện buồn chán này.
Vào lúc đó, lần đầu tiên tôi thấy nụ cười hồn nhiên của Hachikuji Mayoi. Một nụ cười
duyên dáng và có vẻ nó đã mở trái tim tôi. Thường thì nụ cười ấy được diễn tả như
một bông hoa hướng dương đang nở, nhưng nó cũng là loại nụ cười mà hầu hết mọi
người dừng làm khi lớn lên.
"Trời ơi."
Đáng sợ thật. Nếu tôi là lolicon, tôi chắc sẽ phải lòng em ấy mất. Tôi mừng là mình
không phải là lolicon.
"Con đường ở đây là một đống lộn xôn. Cái kiểu cấu trúc gì thế này? Em nghĩ sao mà
mình có đi một mình chứ?"
"Đây không phải là lần đầu tiên em làm việc này."
"Vậy à. Nếu vậy thì tại sao em lại bị lạc?"
"...Vì đã một lúc lâu em mới trở lại," Hachikuji nói một cách xấu hổ.
Đúng vậy, thứ mà bạn nghĩ mình có thể làm được và thứ mà bạn làm được là hai thứ
khác nhau, Thứ mà bạn nghĩ chỉ là những ý nghĩ thôi. Điều đó đúng với học sinh tiểu
học, trung học, và mọi người ở mọi lứa tuổi.
"Mà này Arararagi-san."
"Em vừa thêm một cái 'ra'!"
"Xin lỗi, em cắn lưỡi mình."
"Đừng cắn lưỡi mình như vậy..."
"Đâu phải là tại em. Mọi người đều nói sai vài lần mà. Hay là anh nói tất cả mọi thứ
đều hoàn hảo từ lúc anh sinh ra, Araragi-san?"
"Anh không thể nói là anh chưa từng, nhưng mà anh biết mình không nói sai tên
người khác."
"Vậy thì nói Basu Gasu Bakuhatsu nhanh gấp ba lần."
"Đó không phải tên người."
"Đó là tên người. Em biết ba người tên như vậy, nên đó phải là một cái tên bình
thường."
Em ấy đầy vẻ tự tin.
Tôi rất ngạc nhiên về lời nói dối của trẻ em.
"Basu gasu bakuhatsu, basu gasu bakuhatsu, basu gasu bakuhatsu."
Tôi cuối cùng thì cũng nói.
"Động vật nào ăn giấc mơ?" Hachikuji hỏi khi tôi vừa xong.
Từ khi nào mà biến thành câu hỏi vậy?
"...Con baku?"
"Sai rồi." Hachikuji nói với vẻ tự mãn."Con vật ăn giấc mơ là..." Em ấy nói với nụ
cười không sợ hãi."...con người."
"Đây không lúc để tỏ ra mình thông minh đâu!"
Tôi la lớn hơn cần thiết vì tôi nghĩ nó thật sự thông minh.
Nhưng mà cái khu dân cư này yên lặng thật.
Khi mà chúng tôi bắt đầu đi, chúng tôi không đi ngang qua ai cả. Khu vực này có vẻ
là một trong những nơi mà những người cần đi thì đi vào buổi sáng và những người
không đi thì ở trong nhà cả ngày. Mà khu vực tôi sống cũng gần như vậy. Sự khác biệt
là nhà ở đây lớn hơn. Đây có vẻ như là khu vực hầu như toàn người giàu. Tôi nhớ lại
là cha của Senjougahara là người khá nổi tiếng trong công ty đầu tư nước ngoài, nên
tôi nghĩ đó là những loại người sống ở đây.
Nước ngoài à?
"Này Araragi-kun," Senjougahara cuối cùng cũng nói sau lúc lâu."Cậu có thể đọc địa
chỉ lần nữa không?"
"À? Được. Chúng ta gần đến nơi chưa?"
"Có thể..." Cô ấy nói một cách khó hiểu.
Không hiểu ý cô ấy là gì, tôi đọc địa chỉ lần nữa.
Senjougahara gật đầu và nói,"Có vẻ chúng đi quá lố ồi."
"Hả? Vậy sao?"
"Có vẻ vậy." Cô ấy nói một cách bình tĩnh."Nếu cậu muốn mắng tớ thì làm đi."
"Tớ sẽ không mắng cậu với việc đó đâu."
Sao cô ấy có vẻ nghiêm trọng vậy?
"Vậy à."
Với một khuôn mặt bình tĩnh, Senjougahara quay lại con đường mà cô ấy vừa mới đi
qua. Để tránh cô ấy, Hachikuji quay ngược lại sao cho tôi đứng giữa bọn họ.
"Tại sao em sợ Senjougahara vậy? Cô ấy chưa làm gì em cả. Với lại cô ấy là người
dẫn đường em, không phải anh."
Tôi chỉ đi theo cô ta thôi.
Ngay cả khi em ấy ghét Senjougahara vì trực giác của trẻ em thì nó vẫn quá
đáng.Senjougahara cũng là con người. Ngay cả cô ta cũng tổn thương nếu Hachikuji
tiếp tục tránh cô ấy như vậy. Và ngay cả khi tôi bỏ qua sự lo lắng của mình với
Senjougahara, thì thái độ của Hachikuji là hỗn láo.
"Em không biết phải trả lời sao nữa" Hachikuji nói với một một giọng khiêm tốn.
Em ấy hạ giọng mình rồi nói,"Anh không cảm thấy à, Araragi-san?"
"Cảm thấy gì?"
"Sự thù oán tỏa ra từ cô ta."
"......"
Có vẻ nó không phải là trực giác.
Có điều là tôi không thể nói là em ấy sai.
"Anh nghĩ là không phải vậy đâu,nhưng mà..."
Được rồi.
Tôi sợ nhưng quyết định hỏi.
Câu trả lời đã rõ đối với tôi, nhưng tôi vẫn hỏi.
"Này Senjougahara."
"Cái gì?"
Như bình thường, cô ta không quay mặt lại.
Có vẻ cô ấy đang nghĩ tôi là vật cản và muốn tôi biến mất.
Chúng tôi đều nghĩ người khác là bạn, nhưng thật lạ khi mà chúng tôi không thể hòa
thuận với nhau.
"Cậu có... ghét trẻ em không?"
"Có. Tớ hoàn toàn kinh tởm bọn chúng. Tớ ước là mọi trẻ em đều chết hết."
Cô ấy nói một cách không kiềm chế.
Hachikuji la một tiếng nhỏ vì dợ hãi và nấp sau lưng tôi.
"Tớ không biết làm cách nào để tiếp cận chúng. Tớ nghỉ lúc tớ còn học trung học, tớ
đụng phải một đứa trẻ khoảng 7 tuổi khi đang mua sắm ở cửa hàng."
"Cậu làm đứa trẻ khóc à?"
"Không phải cái đó, mà là những mà tớ đã nói với đứa trẻ 7 tuổi. Tớ nói,'Em có sao
không? Có bị thương không? Chị xin lỗi, thật sự xin lỗi."
"......"
"Tớ không biết phải nói gì với đứa trẻ đó, nên tớ mất bình tĩnh. Điều đó làm tớ trả lời
một cách tệ hại. Kể từ đó, tớ ghét thứ gọi là trẻ em ngay cả khi chúng là con người
hoặc không."
Có vẻ đó là một cơn tức giận
Tôi hiểu lí do của cô ấy, nhưng không thể hiểu cảm xúc của cô ta.
"Mà này Araragi-kun."
"Chuyện gì?"
"Có vẻ chúng đi quá lố nữa rồi."
"Hả?"
Qúa lố cái gì...? À, cái địa chỉ.
Thật à? Hai lần rồi đấy?
Với khu vực không quen biết này, cũng bình thường khi mà địa chỉ không đúng với
khu vực, nhưng mà đây là khu vực Senjougahara đã từng sống đó.
"Nếu cậu có thể mắng tớ vì viêc này, thì cứ việc."
"Tớ sẽ không mắng vì việc-... khoan đã, Senjougahara, có phải cái câu đó khác lúc
trước không?"
"Vậy à? Tớ không chú ý."
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? À, đúng rồi. Cậu mới nói khu này mới được quy hoạch
lại, phải không? Nghĩ mà xem, nếu bây giờ ngôi nhà của cậu chỉ còn là một con
đường thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mọi thứ đã thay đổi quá nhiều khác hẳn so
với những gì cậu nhớ.”
“Không phải vậy.” Senjougahara kiểm tra lại xung quanh. “Số con đường tang lên,
những ngôi nhà cũ biến mất và nhà mới được xây dựng, nhưng những con đường cũ
không hoàn toàn thay đổi. Chúng ta không thể bị lạc như thế này.”
“Hmm?”
Nhưng thực tế là chúng tôi đã bị lạc. Có thể đơn giản là cô ấy không thừ nhận sai lầm
của mình. Cô ấy khá cố chấp khi làm theo cách riêng của cô ấy.
“Sao vậy?”Senjougahara hỏi.”Từ biểu hiện của cậu, có vẻ cậu muốn phàn nàn điều gì
đó.Araragi-kun, nếu cậu muốn nói gì đó, hãy trở thành người đàn ông và nói nó. Nếu
cậu muốn, mình sẽ cởi truồng và nằm sấp xuống tại đây ngay bây giờ.”
“Cậu muốn biến mình thành thằng đàn ông tệ nhất Thế Giới?”
Làm sao mình có thể để cô ấy làm như vậy giữa một khu dân cư như thế này?
Mà nó cũng phải là điều mà tôi muốn nghĩ tới.
“Nếu điều đó khiến cho cả Thế Giới biết rằng Araragi Kokomi là thằng đàn ông tệ
nhất Thế Giới thì khỏa thân sẽ chỉ còn là một trò rẻ tiền.”
“Lòng tự trọng của cậu rẻ thế sao.”
Tôi không thể hiểu lòng tự trọng của cô ấy quá nhiều hay quá ít.
“Nhưng mình sẽ giữ lại tất.”
“Cho dù nó chỉ là một trò đùa vớ vẩn nhưng mình không hề là một thằng bạo dâm đâu
đấy.”
“Khi mình nói về tất, ý mình là kiểu tất khiêu gợi ấy.”
“Nếu cậu còn đi xa hơn thì cái điên cuồng của cậu không còn có thể cứu rỗi đâu.”
Thực tế, ngay cả khi đó là sở thích của tôi, tôi không nghĩ cô ấy sẽ đi đôi tất ấy. Thậm
chí cô ấy còn không khỏa thân. Hm, nếu cô ấy đi đôi tất đấy…
“Từ nét mặt của cậu mình có thể biết cậu đang tưởng tượng về điều đó, Araragi-kun.”
“Đương nhiên là không. Một người thuần khiết như mình làm sao có thể tưởng tượng
những thứ như vậy chứ. Mình thực sự sốc khi cậu nghĩ như vậy, Senjougahara.”
“Oh? Cho dù có cơ sở hay không, mình luôn cố gắng nói như vậy với câu. Thực tế lúc
này, cậu chỉ đơn giản là phủ nhận nó mà không hề đưa ra cơ sở nào hợp lí.”
“Uuh…”
“Mà, nếu khỏa thân là chưa đủ với cậu, cậu có thể đánh dấu sự dâm dục của cậu mỗi
inch trên cơ thể mình.”
“Tôi chưa nghĩ được như vậy!”
“Vậy cậu nghĩ xa đến thế nào?”
“Quan trọng hơn, umm, Hachikuji.”
Tôi buộc phải thay đổi chủ đề.
Tôi đã học được cách làm điều đó từ Senjougahara.
“Xin lỗi, điều này có vẻ mất nhiều thời gian hơn anh nghĩ. Nếu em biết được khu vực
này…”
“Em không biết.”
Giọng Hachikuji bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên. Thực tế, nghe nó thật vô cảm và máy
móc như thể em ấy đã thuộc nó.
“Có lẽ nó là không thể.”
“Eh? Không thể?”
“Nếu có lẽ là chưa đủ với anh thì chắc là bất khả thi.”
“……”
“Có lẽ” không phải là không đủ với tôi.
Cũng không phải “chắc chắn” là đủ.
Mặc dù vậy, tôi không thể nói bất cứ điều gì cả.
Giọng điệu của giọng nói đó.
“Cho dù có cố gắng bao nhiêu, em vẫn không thể tới đó.”
Hachikuji…
“Em sẽ không thể tới đó.”
Hachikuji lặp lại câu đó.
“Em sẽ không thể đến nhà mẹ em.”
Em ấy giống như một chiếc đĩa bị xước.
Em ấy giống như một chiếc đĩa không bị xước.
“Bởi vì, em là con sên đi lạc.”
005
“Là bò đi lạc”, Oshino Meme nói với giọng trầm và khó chịu giống như ông ta vừa bị
bắt thức dậy sau giấc ngủ ngàn thu. Ông ta không bị huyết áp thấp nhưng có vẻ đã có
một thời gian khó khăn khi thức dậy. Sự khác biệt trong cách xã giao của ông ta chính
là sự nổi bật. “ Đó chính là con bò đi lạc”
“Bò? Không, Không phải bò. Em ấy nói là sên”
“Nếu cậu viết nó băng Kanji, nó sẽ là bò. Oh, Araragi-kun, cậu đã viết Sên (snail)
bằng Katakana ư? Cậu phải có IQ cực thấp nhỉ. Nếu lấy chữ đầu trong từ Uzumaki
(xoắn ốc), thay ba chấm thủy bằng bộ trùng, thêm chữ ‘ngưu’ vào bên phải. Chỉ cần
viết chữ ‘ngưu’ bằng kanji thì cậu sẽ có ‘sên’.”
“Xoắn ốc…thành sên, hm?”
“Riêng nó, nó được phát âm là ‘ka’ hoặc ‘ke’, nhưng nó thường không được sử dụng
ngoài từ sên. Một vỏ ốc thường có xoắn ốc trên nó. Nó tương tự như chữ Kanji biểu
thị cho tai họa…và có lẽ nó mang tính biểu tượng nhiều hơn. Có vô số những con quái
vật làm con người lạc lối, khi nó tìm đến con người thì nó sẽ cản trở con đường của
người đó…tuy nhiên, nó vẫn xảy ra ngay cả khi bạn đã trở nên quen thuộc với các hồn
ma, Araragi-kun. Nếu nó thuộc dạng đó và là một con sên, nó chắc chắn là bò đi lạc.
Trong trường hợp này, cái tên đề cập đến bản chất chứ không phải hình thức của nó,
do đó, một con bò và một con sên về cơ bản là giống nhau. Đối với hình thức của nó,
nó vẫn mang hình dáng của một con người. Araragi-kun, phần lớn thời gian dành cho
quái vật, một con người lớn lên với cái tên và một con người đã tạo nên bức họa khác
biệt với người khác. Cậu còn có thể có khá nhiều và nói tất cả điều đó là đúng. Nói
chung, cái tên là điểm xuất phát đầu tiên. Tôi nói là cái tên, tuy nhiên nó thực sự nhiều
hơn một cái ý tưởng chung. Và, nó giống như một hình minh họa trong một cuốn
Light Novel. Trước khi hình thức trực quan của một nhân vật được xây dựng, một ý
tưởng chung về nhân vật được viết ra trước. Người ta thường nói cái tên đại diện cho
một con người, nhưng có thể con người đó không phải một con người vật chất hay
xuất hiện bên ngoài. Nó đề cập đến bản chất nó là gì…Yawwn.”
Ông ta thực sự làm ra vẻ mệt mỏi.
Tuy nhiên, điều đó là giảm đi rất nhiều sự nông cạn về nhân cách của ông ta, nên nó
làm làm cho tôi có thể nói chuyện với ông ta dễ dàng hơn. Nói chuyện với Oshino có
thể rất mệt mỏi.
Ốc sên.
Một loài thân mềm trên mặt đất với một cái vỏ xoắn.
Bộ ốc cạn.
Rất dễ dàng để chạy qua một con sên, nhưng đối với loài đó, nó sẽ làm cho chúng
chui lại vào vỏ.
Nếu rắc muối lên nó, nó sẽ bị tan chảy.
Sau khi rời khỏi đó, Senjougahara Hitagi, Hachikuji Mayoi, và tôi thử tiếp tục tìm lại
thêm năm lần. Chúng tôi thử lại tất cả các đường tắt dẫn đến đó và đi ra rồi lại quay
lại, nhưng mỗi lần như vậy hóa ra lại là một nỗ lực lãng phí tuyệt vời. Chúng tôi biết
chắc chắn rằng chúng tôi đã gần tới đích, nhưng chỉ đơn giản là chúng tôi không tìm
thấy. Cuối cùng, chúng tôi đi qua từng nhà ở dừng lại ở mỗi ngôi nhà, nhưng ngay cả
vậy cũng không có kết quả.
Và trong lần nghỉ cuối cùng, Senjougahara đã sử dụng một chức năng đặc biệt của
điện thoại di động cô ấy đó là hệ thống dẫn đường GPS hay cái gì đó đại loại thế.
Dù vậy, điện thoại cô ấy mất tín hiệu ngay trước khi có thể tải dữ liệu về nó.
Vào lúc đó, tôi cuối cùng, miễn cưỡng, và quá muộn để thực sự hiểu điều gì đang xảy
ra. Cô ấy đã không nói bất cứ điều gì, nhưng giống như Senjougahara nhận ra điều
này sớm hơn nhiều và Hachikuji giống như đã hiểu tình hơn sâu xa hơn nhiều hai
chúng tôi.
Với tôi, nó là một con quỷ.
Với Hanekawa, nó là một con mèo.
Với Senjougahara, nó là một con cua.
Với Hachikuji, nó có vẻ là một con sên.
Điều đó có nghĩa là tôi không chỉ đơn giản là có thể từ bỏ tất cả. Trong một trường
hợp một đứa trẻ đi lạc bình thường, chúng tôi đã không cần giải quyết theo cách của
chúng tôi, chúng tôi có thể đưa cô bé tới một đồn cảnh sát gần đó và cảm thấy tốt về
cách mà chúng tôi đã giúp. Tuy nhiên, đó là những hiện tượng đã tham gia vào…
Senjougahara đã phản đối về việc chỉ đơn giản là đưa cô bé đó đến đồn cảnh sát.
Senjougahara đã từng chìm trong cách như vậy trong nhiều năm.
Nếu cô ấy không cảm thấy như vậy thì đó không có sự nhầm lẫn.
Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa nó là một vấn đề mà Senjougahara và tôi không thể
tự giải quyết. Không ai trong chúng tôi có năng lực đặc biệt cho mục đích đó hay bất
cứ gì như thế. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là biết rằng nó là vấn đề của hiện
tượng siêu nhiên.
Người ta nói rằng kiến thức chính là sức mạnh.
Tuy nhiên, nếu chỉ đơn thuần là biết thì chúng tôi hoàn toàn bất lực.
Đó là một giải pháp nhanh chóng và dơ bẩn và chúng tôi không đặc biệt nghĩ nó sẽ có
tác dụng, và vào cuối cùng cuộc thảo luận, chúng tôi quyết định tham khảo ý kiến của
Oshino.
Oshino Meme.
Ông ta đã cứu tôi…không, chúng tôi.
Tuy nhiên, ông ta chắc chắn là loại người mà bạn muốn tránh càng xa càng tốt nếu
ông ta không cứu bạn. Ông ta đã ngoài 30 nhưng lại không có hộ khẩu thường trú và ở
trong một trường luyện thi cũ kể từ khi ông ta lần đầu tiên đến thành phố này khoảng
một tháng trước. Nhiêu đó là đủ cho một người bình thường có thể vẽ lại.
- Bây giờ, tôi có một chút thích thú với thành phố này
Đó là những gì ông ta đã nói.
Nhưng ông ta là một người lang thang nên có thể biến mất bất cứ lúc nào. Tuy nhiên,
chúng tôi đã gặp ông ta vào cuối thứ hai cho vấn đề của Senjougahara và giải quyết nó
vào thứ ba. Ngoài ra, tôi mới gặp Oshino cách đây một ngày nên chắc chắn ông ta vẫn
còn trong tòa nhà bỏ hoang đó.
Có một vấn đề khi liên lạc với ông ta.
Ông ta không có điện thoại di động.
Điều đó nghĩa là chỉ có một cách duy nhất để liên lạc với ông ta là nói chuyện trực
tiếp
Senjougahara chỉ mới gặp ông ta một tuần trước và cô ấy thực sự chỉ biết ông ta, nên
tôi là một ứng cử viên để cử đi nhưng Senjougahara, cô ấy lại tình nguyện đi.
“Cậu có thể cho mình mượn chiếc xe đạp địa hình của cậu?”
“Được thôi, nhưng cậu có biết đường không? Mình có thể vẽ cho cậu bản đồ nếu cậu
muốn.”
“Araragi-kun, cậu sẽ không làm cho mình thấy vui nếu lo lắng cho mình theo cách đó,
nó sẽ làm tôi có một trí nhớ nghèo nàn giống như cậu. Trên thực tế, nó làm mình thấy
buồn…”
“…Mình hiểu rồi.”
Lời nói của cô ấy làm tôi thấy đau lòng.
Thực sự là vậy.
“Thành thật mà nói, tôi đã muốn đạp chiếc xe đó từ lúc nhìn thấy nó trong bãi đỗ xe.”
“Vậy cậu là một người trung thực sau khi cấu nói điều đó…nhưng tôi đã nghĩ khác vì
cậu không phải người trung thực nhất.”
“Ngoài ra”, Senjougahara thì thầm vào tai tôi,”Đừng để mình lại một mình với con bé
đó.”
“….”
“Mình sẽ không biết phải làm gì cả”
Tốt thôi, tôi đoán nó không hề đáng ngạc nhiên.
Và tôi cá rằng Hachikuji cũng không thích như vậy.
Tôi đưa chìa khóa xe cho Senjougahara. Senjougahara nói rằng cô ấy không có xe
đạp, nên cho cô ấy mượn thật là một điều nguy hiểm, nhưng tôi cảm thấy nó sẽ ổn khi
ở cùng cô ấy.
Và vì vậy nên tôi đã để cô ấy đi và chờ cô ấy liên lạc lại.
Tôi trở lại hàng ghế chờ ở công viên.
Hachikuji Mayoi ngồi cạnh tôi.
Cô bé đó ngồi cách tôi đủ xa để có thể có người ngồi giữa.
Cô bé đó có thể chạy đi bất cứ lúc nào nếu muốn.
Mà.., vị trí ngồi của cô bé đã thể hiện ý định đấy.
Tôi đã giải thích cho cô bé về vấn đề mà tôi và Senjougahara đã bàn cũng như hoàn
cảnh của chúng tôi, tuy nhiên điều đó chỉ làm cho bé cẩn thận hơn. Tôi đã hi vọng bé
đó sẽ đỡ cẩn thận hơn nhưng thất bại của tôi lại làm cho mọi việc trở nên tệ hơn. Tôi
không còn cách nào khác ngoài quay trở lại chỗ cũ.
Cuối cùng, tin tưởng là một điều vô cùng quan trọng.
Sghi…
Tôi đoán tôi nên cố gắng bắt chuyện với nhỏ.
Nhưng có một điều đã làm tôi chú ý.
“Anh đã nghe bé kể về mẹ. Bé nói thế là có ý gì? Anh nghĩ Tsunade-san là họ hàng
của bé?”
“…”
Không trả lời.
Rõ ràng một lần nữa bé ấy lại giữ im lặng.
Tôi nghĩ cách làm này sẽ hiệu quả, và cách đó chỉ thú vị vì nó như một lời nói đùa.
Nếu tiếp tục, nó có vẻ - ngay cả tôi – vấn đề đó sẽ trở nên nghiêm túc.
Và…
“Hachikuji-chan, nếu em lại gần đây,anh sẽ mua kem cho em ăn.”
“Đi mua đi anh.”
Hachikuji ngay lập tức trượt lại gần tôi.
…Chắc chắn cho dù tôi đã thực hiện tốt lời hứa của tôi thì nó cũng không quan
trọng.
Thực tế, cho dù tôi không cho bé đó một đồng yên nào, vậy bé đó là một người khá dễ
điều khiển.
“Khoan, trở lại chuyện lúc nãy..…”
“Cái gì nữa?”
“Mẹ bé.”
“…..”
Cô bé lại im lặng.
Tôi tiếp tục nói bằng bất cứ giá nào.
“Sao em lại nói dối khi bảo đó là nhà của họ hàng?”
“Đó không phải nói dối.”Hachikuji nói với giọng cáu kỉnh. “Mẹ em cũng có thể coi là
mối quan hệ họ hàng.”
“Mà, anh nghĩ đó là sự thật, nhưng…”
Tách họ ư?
Và tại sao một cô bé lại ra ngoài vào ngày chủ nhật và hướng về nhà mẹ?
“Với lại” Hachikuji lại nói với giọng cáu kỉnh. “Tuy em gọi bà là mẹ nhưng đó là quá
khứ rồi.”
“Oh…”
Ly hôn.
Chỉ sống một mình với cha.
Hình như một vụ như vậy gần đây.
Là về gia đình của Senjougahara.
“Tsunade là họ em cho đến khi em học lớp 3, khi về nhà cha, họ em đổi thành
Hachikuju.”
“Hm? Đợi đã.”
Mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp, nên tôi sắp xếp lại các thông tin trong đầu tôi.
Hachikuji hiện đang học lớp 5, họ là Tsunade cho đến lớp 3 (đó chắc chắn là lí do tại
sao cô bé tức giận khi nói về nó), và họ cô bé đổi thành Hachikuji khi về ở với cha…
Ồ, mình hiểu rồi. Khi cha mẹ cô bé cưới, cha cô bé buộc phải lấy họ mẹ cô bé đặt cho
cô bé. Tên họ không phải là tên của cha. Và sau đó họ đã ly dị và mẹ cô bé, Tsunade-
san, rời khỏi nhà và đến đây…Thực tế, có lẽ đó là nhà cha mẹ ruột.
Và sau đó Hachikuji rời khỏi đó vào Chủ Nhật, Ngày Của Mẹ, và đến nhà mẹ cô bé.
Có lẽ đó là một cái tên quý giá mà cha mẹ đã đặt cho cô.
“Ahh, và anh đã lên lớp em và nói em về nhà với cha mẹ.”
Tôi có thể hiểu tại sao không muốn nghe những điều đó về mẹ.
“Không, không chỉ bởi vì hôm nay Ngày Của Mẹ đâu. Em luôn muốn về nhà mẹ khi
có cơ hội.”
“…Anh hiểu.”
“Nhưng em đã không thể tới được đó.”
“…”
Cha mẹ em đã ly dị và mẹ em ấy đã bỏ cô lại nhà bố.
Em ấy đã không còn nhìn thấy mẹ sau đó.
Em ấy muốn nhìn thấy mẹ.
Và vì vậy nên Hachikuji đã tìm cách đến nhà mẹ.
Em ấy đã đeo chiếc ba lô và …
Và em ấy ấy đã…
“Sau đó em gặp nó.”
“Gặp nó? Em không biết.”
“Hmm”
Không vấn đề gì khi cố bé tìm đến nhà mẹ bao nhiều lần sau đó, cô bé đã không bao
giờ đến được nhà mẹ cô.
Thường thì khi nghe cô bé đã cố gắng biết bao nhiều lần và thất bại nghe thật ngu
ngốc, nhưng tôi cảm thấy tuyệt vời khi cô bé không bỏ cuộc sau những lần đó.
Tuy nhiên…
“…”
Nó không đúng khi so sánh nhưng có vẻ vấn đề của cô bé an toàn hơn so với vấn đề
của Senjougahara, Hanekawa hay bản thân tôi đã được giải quyết. Cô bé đã không gặp
khó khăn cả về thể chất lẫn tinh thần. Thay vào đó, cô bé chỉ bị hiện tượng siêu nhiên
ngăn cản không cho đạt được mục đích.
Vấn đề không nằm trong cô bé.
Vấn đề là ở bên ngoài.
Cô bé không gặp nguy hiểm.
Cô bé có thể sống bình thường mỗi ngày mà không gặp bất cứ khó khăn nguy hiểm
nào.
Thậm chí cho dù đó là sự thật, tôi quyết định rằng – không có vấn đề gì – tôi sẽ không
nói với cô bé về vấn đề của em ấy như tôi đã kể về nó. Những chuyện xảy ra với tôi
trong kì nghỉ xuân, tôi khong có quyền nói cho cô bé về kiểu đó.
Và vì vậy tôi không nói những gì không cần thiết.
“Chắc chắn nó rất khó khăn”, đó là tất cả những gì tôi nói.
Đó là những gì tôi thực sự, thực sự nghĩ.
Thật ra, tôi muốn xoa đầu em ấy.
Và tôi đã cố gắng.
“Grrr!”
Cuối cùng, cái tôi nhận được một phát cắn trên tay.
“Ow, cái quái gì, từ từ đã nhóc!?”
“Grrrr.”
“Ow! Ow ow ow.”
Đây không phải là đùa, cắn, hoặc có lẽ đó là một cách che đi sự bối rối của em ấy. Em
ấy thực sự cắn tôi đau nhất có thể. Tôi có thể cảm thấy răng của Hachikuji xuyên qua
da tôi, chạm vào từng thớ thịt. Thậm chí không cần nhìn, tôi có thể nói rằng máu đang
phun ra. Đây thực sự không phải đùa.
Sao em ấy lại làm vậy? Chờ đã, đừng nói rằng tôi đã thực hiện các yêu cầu cho sự
kiện này mà không hề nhận ra.!
Điều này nghĩa là trận chiến đã bắt đầu?
Tôi nắm chặt tay kia lại thành một nắm đấm. Giồn như tôi đã cố gắng nén không khí
lại. Và sau đó tôi đã đấm vào thái dương của Hachikuji. Thái dương là một trong
những khu vực trngj yếu trên cơ thể người. Răng em ấy vẫn găm vào tay tôi mặc dù
tôi đã đấm em ấy, Hachikuji vẫn cố gắng, nhưng chỉ được một lúc sau, cường độ của
vết cắn giảm dần. Tôi sử dụng sức mạnh vô lý của cánh tay tôi. Hachikuji cắn sâu vào
tay tôi, nhưng phần còn lại của em ấy không hề được bảo vệ. Và thật may mắn,
Hachikuji đang dần đứng dậy từ hang ghế nghỉ.
Tôi mở bản tay tôi vừa đấm em ấy, từ từ đỡ em ấy dậy. Trong lúc ấy, tôi cảm thấy đã
chạm vào một cái gì đó đáng ngạc nhiên của một cô bé lớp năm, tuy nhiên tôi không
phải là lolicon, vậy nên nó ảnh hưởng rất ít đến tôi và bạn có thể nói nó chả có gì. Tôi
lấy đà để xoay em ấy xung quanh và lôn ngược lại. Giống như vẫn cắn tay tôi, khu
vực quanh cổ em ấy bị quay xung quanh, nhưng đó không phải vấn đề. Vì em ấy đã
cắn tay tôi, bất kì cuộc tấn công nào gần đầu em ấy cũng có nguy cơ em ấy cắn lại. Do
bị lật ngược, cơ thể của Hachikuji trước mắt tôi như một đống gạch bị phá vỡ do một
cú chặt karate, và đó là mục tiêu của tôi. Cụ thể hơn, mục tiêu của tôi là bụng, nơi tôi
đã đấm em ấy một lần.
“Khaahhh!”
Hoàn hảo.
Cuối cùng răng Hachikuji cũng rời khỏi tay tôi. Đồng thời, em ấy nôn ra cái gì đó
giống như dịch dạ dày. Và sau đó, em ấy bất tỉnh.
“Heh…Thực tế, mình đoán đây là một điều không tốt.”
Tôi xoa vết cắn trên tay tôi để làm dịu nó.
“Sau lần trước, loại chiến thắng này thật vô nghĩa…”
Hiện ngang tại đó là một nam sinh cấp 3 đã đấm một cô bé tiểu học hai lần vào các
khu vực trọng yếu trên cơ thể con người, khiến cô bé bất tỉnh, và sau đó cậu ấy bắt
đầu hiểu ra cái tận cùng của chủ nghĩa hư không.
Bỏ mịa, thằng đó lại là tôi.
……
Mà.., tóm và ném là một chuyện, nhưng đấm một cô bé là một câu hỏi.
Araragi Koyomi đã làm nhiều hơn thế, đủ để trở thành người đàn ông tệ nhất thế giới
mà không cần Senjougahara làm lễ khỏa thân trước mặt.
“Ahhh…Mà bởi vì em ấy cắn mình quá đột ngột.”
Tôi nhìn xuống vết cắn.
Gehh…Wow, tôi có thể nhìn thấy cả xương…thật không tin được một cô bé có thể làm
như thế này chỉ với một vết cắn…
Tuy nhiên, kể cả tôi có thể cảm thấy đau nhưng viết thương cũng sẽ sớm lành lại ngay
cả khi tôi chỉ đứng đây.
Vết thương lành lại đủ nhanh để tôi có thể nhìn thấy, nó giống như một đoạn video
được tua nhanh hay tua lại. Nó nhắc nhở tôi đã thay đổi như thế nào. Bị nhắc như vậy
khiến tôi lâm vào bóng tối một chút và tâm trạng tôi cảm thấy cay đắng.
Thành thật mà nói, mày thật thảm hại.
Mày nghĩ mày là thằng đàn ông tệ hết thế giới? Đừng làm tao cười.
Mày thực sự nghĩ mày còn là một con người ư?
“Trông cậu nhìn dễ sợ quá”, một giọng nói đột nhiên xuất hiện.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng nó là của Senjougahara, nhưng không thể
như vậy được. Senjougahara không bao giờ nói với giọng vui vẻ như vậy.
Đứng trước mặt tôi là lớp trưởng.
Đó là Hanekawa Tsubasa.
Vào ngày Chủ Nhật mà cô ấy vẫn mặc đồng phục trường. Mặc dù tôi cho rằng đó là
bình thường đối với cô ấy. Một học sinh xuất sắc như cô ấy rất thích mặc như vậy.
Với kiểu tóc và kính như mọi khi, thức khác biệt duy nhất với lúc cô ấy ở trường là
cái túi sách mà cậu ấy đang cầm.
“Hanekawa”.
“Cậu trông rất thộn khi nhìn thấy mình. Và, mình cho rằng điều đó thật tốt. Heh heh
heh.”
Hanekawa cho tôi thấy một nụ cười tuyệt vời.
Một nụ cười thật vô tư.
Thực tế, nó giống như nụ cười mà Hachikuji từng cười trước khi bị …
“Cậu đang làm gì ở đây?”
“U-um, cậu đang làm gì ở đây?”
Tôi không thể che đấu được sự kích động của tôi.
Tôi tự hỏi cô ấy đã nhìn được bao nhiêu.
Nếu đó là con người siêng năng, sự thích hợp trong cách ứng xử trong cuộc sống,
trung tâm của sự ngây thơ đó là Hanekawa Tsubasa đã nhìn thấy hành động bạo lực
của tôi với một đứa nhóc tiểu học thì đó sẽ là điều rất rất xấu theo một hướng hoàn
toàn khác so với Senjougahara nhìn thấy.
Tôi không muốn bị đuổi học khi đã học đến năm thứ ba.
“Tại sao cậu lại hỏi mình? Mình sống ở gần đây. Nếu có một trong hai chúng ta ở đây
là kì lạ thì chắc chắn đó là câu, Araragi-kun. Tại sao cậu lại ở đây?”
“Um…”
Oh, đúng rồi.
Senjougahara và Hanekawa học cùng trường trung học.
Kể từ khi nó là trường trung học, họ phải ở cùng trong một quận. Khi đó, nơi
Senjougahara từng ở cùng quận với Hanekawa không có gì đáng ngạc nhiên. Khi họ
không cùng học chung trường tiểu học, họ không cần phải sống cùng quận.
“Không có gì đâu. Mình đến đây chỉ để…cậu biết đấy…giết thời gian hoặc…”
Whoops.
Mình vừa nói mình giết thời gian.
“Ah ha. Giết thời gian. Thật tuyệt. Không có gì để làm quả là tuyệt vời. Mình đoán
mình đến đây cũng chỉ để giết thời gian.”
“……”
Cô ấy thật sự khác với Senjougahara ở mọi điểm.
Cả hai đều thông minh, nhưng tôi cho rằng đó là sụ khác biệt giữa đúng đầu lớp và
đứng đầu toàn trường.
“Mình muốn nói là cậu đang lo lắng thái quá đấy.”
Hanekawa Tsubasa.
Một cô gái với đôi cánh kì lạ.
Ở trường, cô ấy là một học sinh chăm chỉ, một tấm gương cách cư xử hoàn hảo, tâm
điểm của sự ngây thơ, là lớp trưởng đại diện cho toàn trường, một con người hoản
hảo, tuy nhiên cậu ấy có một số bất đồng với gia đình.
Một số bất đồng và một hiện tượng siêu nhiên.
Do đó, cô ấy đã bị ám bởi một con mèo.
Cô ấy đã bị chiếm hữu thông qua một khoảng trống nhỏ trong trái tim.
Đó là một ví dụ thực tế khi không ai thực sự hoàn hảo, nhưng vấn đề của cô ấy đã
được giải quyết và cô đã thoát khỏi con mèo, ký ức của cô ấy trong thời gian đó đã
biến mất. Do đó, sự bất đồng và hiện tượng siêu nhiên đó vẫn chưa được xử lí.
Sự bất hòa và sự biến dạng đó vẫn còn tiếp tục.
“Thư viện không được mở vào Chủ Nhật, điều đó phần nào cho thấy sự yếu kém về tri
thức ở khu vực mình sống. Ah ha. Mình thực sự không thích điều đó.”
“Mình thậm chí còn không biết thư viện ở đâu.”
“Thôi nào. Đừng nói như thế. Nói như vậy giống như cậu đã từ bỏ. Vẫn còn thời gian
cho đến kỳ tuyển sunh. Cậu vẫn có thể làm được.”
“Hanekawa, đôi khi động viên như vậy còn đau hơn một cú nói trực diện.”
“Nhưng bây giờ cậu có thể làm toán phải không, Araragi-kun? Nếu cậu có thể làm
toán thì chẳng có lí do gì mà cậu không làm được các môn khác.”
“Môn toán đơn giản vì cậu không phải học thuộc bất cứ cái gì.”
“Cậu chắc chắn không hề hợp tác. Mà sao cũng được. Mình sẽ nói ‘thôi nào’ cho điều
đó. Bên cạnh đó, Araragi-kun, đó có phải em gái cậu?”
Hanekawa chỉ về phía Hachikuji đang nằm trên mặt đất cạnh hàng ghế nghỉ.
“Em gái mình không bé như vậy.”
“Oh.”
“Chúng ó đang học trung học.”
“Hmmm.”
“Umm, em ấy bị lạc. Tên em ấy là Hachikuji Mayoi.”
“Mayoi?”
“Nó được viết bằng chữ kanji đàu tiên của sự thật(真) và chứ đầu tiên trong từ hoàng
hôn(黄)”
“Mình biết phải viết như thế nào. Câu thường nghe từ Hachikuji ở Kansai. Cái tên đó
nghe thấm đẫm lịch sử hào hùng. Khi nghĩ về nó, mình nghĩ rằng ngôi đền ở
Shinonome Monogatari được đặt tên là…không, chờ đã. Viết bằng Kanji khác nhau.”
“…Chắc cậu biết mọi thứ nhỉ?”
“Mình không biết mọi thứ. Mình chỉ biết những gì mình biết.”
“Oh, mình hiểu rồi.”
“Hachikuji Mayoi, hmm? Giờ mình đã biết hai cái tên viết giống nhau nhưng nghĩa
khác. Oh? Mình nghĩ em ấy đang tỉnh dậy.”
Tôi nhìn về phía Hachikuji và thấy em ấy nháy mắt. Sau khi ngập ngừng nhìn xung
quanh như thể kiểm tra, Hachikuji ngồi dậy.
“Xin chào, Mayoi-san. Chị là bạn của anh này. Tên chị là Hanekawa Tsubasa.”
Giọng điệu của cô ấy giống như giọng trong phim Taisou no Onii-san.
Trông trường hợp cô ấy, tôi đoán nó sẽ là Taisou no Onee-san.
Hanekawa có lẽ là dạng sẽ không có vấn đề gì khi nói chuyện về mèo và chó trong
buổi nói chuyện với bé.
Đáp lại, Hachikuji nói “Đừng nói chuyện với tôi. Tôi ghét chị.”
Cô ấy nói như vậy với tất cả mọi người?
“Oh? Chị đã làm gì khiến em ghét chị sao? Em không nên nói như vậy với tất cả mọi
người trong lần đầu tiên gặp họ, Mayoi-chan. Uri Uri.”
Mà, Hanekawa không có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi câu nói của Hachikuji.
Cô ấy dễ dàng làm những điều mà tôi không thể: xoa đầu Hachikuji.
“Hanekawa, cậu thích trẻ con à?”
“Hm? Cậu không thích à?”
“Không, đó không phải là mình.”
“Hmm. Phải, mình thích trẻ con. Khi mình nghĩ mình được như thế này, mình cảm
thấy ấm áp. Uri uri.”
Hanekawa tiếp tục xoa đầu Hachikuji.
Hachikuji cố gắng chống lại.
Nhưng nó vô dụng.
“U-uhhh…”
“Em thật dễ thương, Mayoi -chan. Ahhh! Nó làm chị muốn cắn em. Má của em thật
mềm mại. Kyahhh!! Mà, tuy nhên…”
Giọng cô ấy đột ngột thay đổi.
Giọng cô ấy bây giườ giống như lúc ở trường với tôi.
“Em không nên cắn tay mọi người như vậy. Thực tế, anh ấy bình thường, nhưng đối
với một con người bình thường thì sẽ bị thương nặng! Meh!”
Cô ấy đánh em ấy. Với nắm đấm cô ấy. Nhưng nó giống như chả có gì.
“U-uhhhh?”
Chuyển từ vui tính sang nghiêm khắc trong lúc này và Hanekawa lợi dụng lúc đó để
khiến em ấy đối mặt với tôi.
“Được rồi! Giờ xin lỗi anh ấy đi.”
“E-em xin lỗi, Araragi-san.”
Em ấy xin lỗi.
Con nhóc xấc láo đó lịch sự xin lỗi mình.
Đó là một cú sốc.
Chờ đã, điều này nghĩa là cô ấy đã nhìn thấy trước khi đến đây…Mình hiểu. Mình
hiểu rồi. Bình thường mà nghĩ, khi bị tấn công đến như vậy, việc tự vệ là hợp lí. Mà
chính em ấy là người tấn công mình trước trong cuộc chiến đó…
Cho dù cô ấy không quá dễ tính nhưng cô ấy cũng không quá khắt khe trong các quy
tắc.
Chỉ đơn giản là cô ấy rất công bằng.
Theo như cách cô ấy xử lí, Hanekawa dường như đối phó với trẻ con rất tốt. Tôi khá
chắc cô ấy là con một, vì vậy cô ấy xử lí rất tốt việc đó.
Tự nhiên, tôi nhận ra là Hanekawa đối xử với tôi như một đứa trẻ khi ở trường, nhưng
tôi cũng không nghĩ về điều đó quá nhiều.
“Và Araragi-kun, cậu cũng sai đấy!”
Cô ấy sử dụng cùng giọng điệu khi nói với tôi.
Cô ấy dường như có ý định bắt tôi suy nghĩ theo điều đó.
Tuy nhiên, cô ấy nhận ra mình đã làm gì và chỉnh lại giọng khi bắt đầu lại.
“Mà, tuy nhiên, cậu cũng sai.”
“Ý cậu là…đấm em ấy?”
“Không ý mình là cậu phải mắng em ấy.”
“Oh…”
“Tất nhiên, cậu không nên đấm em ấy, nhưng nếu cậu đang bị tấn công bởi một đứa
trẻ - hay bất cứ ai khác – cậu cần phải nói cho người đó những gì họ đã làm để họ phải
lãnh ngộ điều đó.”
“……”
“Điều đó nghĩa là cậu phải giải thích nó.”
“Bất cứ khi nào nói chuyện với cậu, mình luôn biết thêm được điều gì đó.”
Cô ấy thực sự có cách để giải quyết vấn đề trong trường hợp này.
Cô ấy đã chứng minh rằng vẫn còn nhứng người tốt trên Thế Giới.
Chỉ điều đó thôi đã làm tôi cảm thấy như được cứu rỗi.
“Vậy cậu nói là em ấy bị lạc? Em ấy muốn đến đâu? Có gần đây không? Nếu là vậy,
mình có thể chỉ đường cho em ấy.”
“Um, Senjougahara đã đi gặp một người để tìm cách, vậy nên…”
Thậm chí nếu nó có liên quan đến hiện tượng huyền bí, Hanekawa không hề biết về
nó. Cô ấy biết, nhưng cô ấy quên rồi.
Tôi cảm thấy tốt nhất là không nên khơi gợi lại những kí ức đó.
Tôi cảm kích với lời giúp đỡ của cô ấy, nhưng…
“Tuy có vẻ nó tốn nhiều thời gian, nhưng cô ấy sẽ xong sớm thôi.”
“Huh? Senjougahara-san? Araragi-kun, cậu đã ở cùng Senjougahara-san? Hmm?
Senjougahara-san gần đây hay nghỉ học, nhưng… Hmm? Oh, mình đã nghĩ về nó, cậu
đã hỏi mình về cô ấy trước đây…Hmm?”
Ah.
Cô ấy đang nghi ngời.
Sự hiểu lầm của Hanekawa sắp dâng trào.
“Ahh! Mình hiểu rồi! Thì ra là vậy!”
“Không, mình chắc chắn cậu hiểu sai rồi.”
Tôi biết điều đó là sai khi một thằng ngốc như tôi lại phủ phận câu trả lời của một
thiên tài như cô ấy, nhưng…
“Sự ảo tưởng của cậu còn vượt qua cả các cô gái chìm đắm trong yaoi.”
“Yaoi? Cái gì vậy?”
Hanekawa nghiêng đầu về một phía trong sự bối rối.
Một học sinh thiên tài đã không biết điều này.
“Đó là một từ viết tắt của ‘Yama nashi Ochi nashi Imi shinchou’.”
“Thì ra là vậy. Được thôi, mình sẽ hiểu nó theo cách của mình.”
……
Điều gì sẽ xảy ra nếu Hanekawa hiểu nhầm?
Đó sẽ là lỗi của mình.
“Có vẻ như mình có việc rồi, mình đi đây. Chào Senjougahara hộ mình. Ngoài ra, vì
hôm nay là Chủ Nhật nên mình sẽ không nói quá nhiều, chắc chắn mình sẽ kiềm chế.
Ngoài ra chúng ta sắp có một bài kiểm tra môn Sử nên đùng quên ôn bài đấy. Ngoài
ra, sắp tới lễ hội văn hóa rồii vậy nên cố gắng nhé. Ngoài ra…”
Sau đó, Hanekawa nói thêm 9 việc nữa.
Cậu ấy có lẽ đã sử dụng tuyệt vời từ “Ngoài ra” chỉ sau Natsume Souseki.
“Oh, Hanekawa. Mình có thể hỏi cậu một câu được không? Cậu có biết nhà Tsunade-
san sống quanh đây không?”
“Tsudere-san? Hmm…có vẻ…”
Có vẻ cô ấy đang lục lọi lại trí nhớ của mình. Tôi hy vọng là cô ấy có thể biết,
nhưng…
“Không, mình không biết”, cô ấy nói.
“Vậy, có những điều mà cậu không biết.”
“Mình chưa nói với cậu à? Mình chỉ biết những gì mình biết. Đối với tất cả mọi thứ
khác, mình không có ích gì cả.”
“Mình hiểu rồi.”
Có vẻ đó là sự thật khi cô ấy không biết Yaoi mang ý nghĩa gì khác.
Có vẻ mọi việc sẽ không được giải quyết dễ dàng.
“Xin lỗi vì mình đã không biết được điều gì đó lien quan đến nó.”
“Đừng lo lắng về điều đó.”
“Vậy mình đi đây. Tạm biệt.”
Và sau đó, Hanekawa rời khỏi công viên.
Tôi tự hỏi cô ấy đã làm thế nào để phát âm được tên công viên.
Có lẽ tôi đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình.
Và sau đó điện thoại tôi kêu lên.
Một số điện thoại với 11 chữ số hiện lên trên màn hình.
“……”
Chủ Nhật, ngày 14 tháng 5, 14:25:30 p.m
Đó là lúc tôi nhận được cuộc điện thoại từ Senjougahara.

You might also like