Professional Documents
Culture Documents
Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông
Ai Đã Đặt Tên Cho Dòng Sông
MTK
Mở bài
“Một lần anh đến Huế thơ
Gặp cô gái đẹp say mơ giấc nồng
Sông Hương quyến rũ lạ lùng
Em choàng tỉnh giấc ngượng ngùng nhìn tôi”
(Vũ Dung)
Dòng sông Hương đã trở thành suối nguồn cảm xúc cho biết bao tâm hồn nghệ thuật
nước ta. Không ít tác phẩm thành công khi lấy hình tượng của dòng sông xứ Huế làm trung
tâm, trong đó phải kể đến tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” được viết năm 1981 của
Hoàng Phủ Ngọc Tường. Có thể nói tình yêu với Huế cùng ngòi bút tài hoa, uyên bác giàu
chất trí tuệ, chất thơ đã giúp nhà văn thể hiện được vẻ đẹp dòng sông Hương - biểu tượng cho
thiên nhiên, văn hoá và tâm hồn xứ Huế. Trong đó, [phần cần phân tích]...
Khái quát
Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong những gương mặt tiêu biểu của văn học Việt
Nam hiện đại với sở trường về bút kí và tuỳ bút. Nhắc đến ông thì không thể nhắc đến tác
phẩm “Ai đã đặt..?”. Đây là bài bút kí xuất sắc nhất của Hoàng Phủ Ngọc Tường viết tại Huế
năm 1981 và in trong tập bút kí cùng tên năm 1986 với hình tượng trung tâm là sông Hương.
Nếu như Paris hoa lệ có dòng sông Seine chảy qua hay Lê-nin-grat cổ kính được biết đến với
dòng Nê-va thì có ai đến Huế mà lại chưa một lần ghé thăm dòng Hương giang - một dải lụa
mềm vắt ngang thành phố. Thế nhưng với một tình yêu đậm sâu dành cho sông Hương và xứ
Huế, Hoàng Phủ Ngọc Tường không chỉ thấy vẻ đẹp dịu dàng của dòng sông như những du
khách mà đối với ông, sông Hương đã hóa thân thành một sinh thể với tâm hồn phong phú:
vừa cá tính thơ mộng, vừa trí tuệ dịu dàng lại trầm tĩnh. Trong đó,...
Kết bài
Như vậy, [tổng kết phần phân tích]. Sông Hương hiện lên trong văn Hoàng Phủ Ngọc
Tường thật phong phú, nhưng dù có như nào ông vẫn luôn dành một niềm yêu mến dành cho
dòng sông nói riêng và xứ Huế nói chung. Rộng hơn nữa nó là một tình yêu tha thiết và vẹn
tròn dành cho Tổ quốc và quê hương xứ sở với gấm vóc non sông và niềm tự hào trước
truyền thống lịch sử, văn hoá dân tộc.
- Nhà văn Nguyên Ngọc: ““Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong mấy nhà văn viết kí
hay nhất nước ta hiện nay”
- Nhà thơ Hoàng Cát: “Hoàng Phủ Ngọc Tường có một phong cách viết bút ký văn học
của riêng mình. Thế mạnh của ông là tri thức văn học, triết học, lịch sử, địa lý sâu và
rộng, gần như đụng đến vấn đề gì, ở thời điểm nào và ở đâu thì ông vẫn có thể tung
hoành thoải mái ngòi bút được…”
- Nhà thơ Ngô Minh: “Thực ra, bút ký Hoàng Phủ Ngọc Tường chính là những áng thơ
văn xuôi cuốn hút người đọc...thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường là vẻ đẹp của nỗi buồn
hoài niệm, những day dứt triết học, từ sâu thẳm thời gian, sâu thẳm đất đai vọng lên
trong tâm khảm người đọc.”
- Bùi Thị Hải Hạnh: “… Nhiều thế hệ văn nghệ sĩ đến với Huế và đã bị con Sông
Hương mê hoặc. Nhiều tác phẩm văn học đã đưa con sông này đến với người đọc để
từ đó đem lòng yêu Huế, dù chưa một lần đặt chân đến nơi này. Nhưng với Hoàng
Phủ Ngọc Tường, người một đời gắn bó với Huế, bằng tình cảm tha thiết, bằng tiềm
năng văn hóa đã khám phá vẻ đẹp của Hương Giang một cách toàn diện, đưa Sông
Hương trở thành biểu tượng của đất cố đô…”
Từ âm thanh của cuộc sống, tác giả đã nói đến tiếng nước vỗ vào mạn thuyền hình
thành lên những điệu hò dân gian. Nhiều lần, nhà văn đã liên tưởng đến truyện Kiều của
Nguyễn Du đại thi hào đã từng có thời gian sống ở Huế, truyện Kiều ra đời từ mảnh đất có
truyền thống nhã nhạc cung đình để hình thành nên cái nôi của văn chương, văn hóa.
Từ góc độ thơ ca, sông Hương không bao giờ lặp lại mình trong cảm hứng của những người
nghệ sĩ. Mỗi nhà thơ đều có một khám phá riêng về nó. Hoàng Phủ Ngọc Tường đã làm dậy
lên những vần thơ biếc xanh của Tản Đà: “Dòng sông trắng Lá cây xanh”. Hình ảnh này với
câu chữ của tác giả cho thấy sự đồng cảm của Hoàng Phủ Ngọc Tường về một sử thi viết
giữa màu cỏ lá xanh biếc.
Đây là minh chứng thời gian của những tâm hồn nhạy cảm của các thi nhân. Nhà văn
cũng làm sống dậy, sông Hương hùng tráng như “kiếm dựng trời xanh” trong khí phách của
Cao Bá Quát. Sông Hương quan hoài trong nỗi sầu vạn cổ của thơ Bà Huyện Thanh Quan, có
sức mạnh phục sinh của tâm hồn trong thơ Tố Hữu.
Điều kì diệu là nhà văn đã nhìn thấy sông Hương trong mối quan hệ với Kiều. Cách so sánh,
liên tưởng của tác giả trong mối liên hệ giữa các mạch nguồn thơ ca chảy tha thiết trong văn
chương muôn thuở đã tạo nên một dấu ấn riêng về phong cách nghệ thuật của nhà văn giàu
chất thơ.
“Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là bài kí đặc sắc về con sông Hương của xứ Huế qua
đó đã thể hiện cái “tôi” cá nhân của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Đó là một cái “tôi” tài hoa,
uyên bác. Sông Hương được miêu tả dưới nhiều góc độ khác nhau, sông Hương là dòng sông
của âm nhạc, của thơ ca, của lịch sử gắn liền với những nét đặc sắc về văn hóa, về vẻ đẹp của
con người xứ Huế. Cái tôi uyên bác được thể hiện ở sự vận dụng cái nhìn đa ngành, vận dụng
kiến thức của nhiều lĩnh vực nghệ thuật để khắc họa vẻ đẹp của dòng sông.
Sông Hương được tô đậm ở nét đẹp trữ tình, thơ mộng. Sông Hương được miêu tả
qua chiều sâu văn hóa xứ Huế, nó như “người mẹ phù sa” bồi đắp cho vùng đất giàu truyền
thống văn hóa từ bao đời nay. Sông Hương còn được cảm nhận qua lăng kính của tình yêu.
Thủy trình của sông Hương là thủy trình có ý thức đi tìm người tình mong đợi, khi chảy giữa
thành phố Huế, sông Hương mềm mại hẳn đi như một tiếng “vâng” không nói ra của tình
yêu.
Trước khi đổ ra cửa biển, sông Hương như “người con gái dùng dằng chia tay người
yêu”, thể hiện một nỗi niềm vương vấn một chút lẳng lơ kín đáo. Cái “tôi” của tác giả là một
cái “tôi” nặng lòng với quê hương, xứ sở. Chắc hẳn, nhà văn phải yêu quê hương lắm thì mới
có thể lột tả dòng sông quê hương một cách xuất sắc như vậy. Nhà thơ đã dành toàn bộ tâm
huyết của mình để theo dõi toàn bộ thủy trình của dòng sông với vốn hiểu biết sâu rộng về
các kiến thức liên quan.
Nhà văn đã quan sát tỉ mỉ dòng sông từ trước khi vào thành phố rồi đến khi đổ ra bể
dòng sông đã có những thay đổi ra sao. Cái “tôi” của Hoàng Phủ Ngọc Tường thật là một cái
“tôi” đa phong cách, mang dấu ấn riêng biệt và giàu chất thơ. Nhà văn đã phát hiện và trân
trọng vẻ đẹp của dòng sông và có những so sánh táo bạo với hình ảnh cô gái Di gan, người
mẹ phù sa, người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya.
Nhà văn đã liên tưởng tới những nhà thơ khác cùng viết về sông Hương như Nguyễn
Du, Tố Hữu, … nhà văn nhớ đến Kiều và muốn được đắm chìm trong những giai điệu ca Huế
trên sông Hương. Tất cả những điều đó đã tạo nên một cái “tôi” riêng biệt mang đậm dấu ấn
phong cách nghệ thuật Hoàng Phủ Ngọc Tường.
Đoạn trích là đoạn văn xuôi súc tích và đầy chất thơ về sông Hương. Dưới cái nhìn tài
hoa, uyên bác của tác giả, sông Hương được khám phá ở nhiều góc độ khác nhau, từ địa lí
lịch sử đến văn hóa, thơ ca. Nhà văn đã kết hợp linh hoạt giữa kể và tả sử dụng tài hoa các
biện pháp tu từ nghệ thuật như nhân hóa, so sánh, ẩn dụ khiến cho con sông từ vật vô tri vô
giác nay bỗng trở nên có hồn , có tính cách, có tâm trạng khi thì dịu dàng, đắm đuối khi lại
mạnh mẽ, quyết liệt. Ngôn từ phong phú, đa dạng, giọng văn đầy biến hóa đã tạo nên tuyệt
bút “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” mang nét riêng biệt trong văn phong của tác giả.
Tùy bút “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” đã thể hiện được tấm lòng yêu quê hương,
yêu con người xứ Huế của nhà văn. Qua đó, cho thấy vốn hiểu biết sâu rộng và phong phú
của nhà văn về các kiến thức văn hóa, nghệ thuật. Bài kí trên đã khẳng định được thành công
của tác giả trên con đường văn học ở thể bút kí đồng thời cũng thể hiện cái “tôi” cá nhân
riêng biệt, trữ tình. Nhà văn đã đem đến cho chúng ta một bài học về tình yêu thiên nhiên,
quê hương đất nước. Bởi nếu có quê hương thì mới có chúng ta ngày hôm nay. Phải chăng vì
thế mà trong thơ của Đỗ Trung Quân đã viết:
“Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều”
“Ai đã đặt tên cho dòng sông?” là một tìm tòi và thể hiện sự mới mẻ của Hoàng Phủ
Ngọc Tường đối với thể loại bút kí. Qua đó, tác giả đã ngợi ca vẻ đẹp của thiên nhiên xứ Huế
và khẳng định được tài năng uyên bác của mình. Chính vì thế mà sông Hương đã trở thành
một dòng sông bất tử, luôn chảy trôi mãi cùng thời gian và trong tâm trí độc giả