You are on page 1of 467

Tường thành không cô độc

Chương 1: Tâm tư kỳ lạ của cô

Mù a thu là mù a trù ng phù ng.

Chiều muộ n, mặ t trờ i đã khuấ t hẳ n sau rặ ng nú i phía xa, chỉ cò n để lạ i mấ y vạ t nắ ng


mà u và ng cam nơi đườ ng châ n trờ i, dườ ng như nó đang dù ng mấ y tia nắng yếu ớ t
níu giữ ngà y dà i thêm.

Tớ i khi cô nhậ n đượ c cuộ c gọ i tớ i củ a Diệp Cự u Mạ ch, cô sử ng số t trong nử a giâ y,


cả m thấ y mình chưa hoà n toà n tỉnh tá o: “ Bâ y giờ ? ”

Ở đầ u dâ y bên kia điện thoạ i, thanh â m củ a Diệp Cự u Mạ ch có chú t mệt mỏ i: “ Tuầ n


sau, anh sẽ giú p em trự c đêm mộ t tuầ n. ”

Cô nhíu nhíu mà y, đang muố n từ chố i thì Diệp Cự u Mạ ch lạ i nó i thêm câ u nữ a: “ Anh


nhớ là em vẫ n luô n muố n và o tổ củ a Lụ c Hằ ng. ”

Tổ củ a Lụ c Hằ ng có lự c hấ p dẫ n rấ t lớ n vớ i cô , đặ c biệt là về phương diện giả i phẫ u u


sọ hầ u(1). Dừ ng mộ t chú t, sau đó cô đưa ra điều kiện cuố i cù ng: “ Lầ n phẫ u thuậ t cắ t
bỏ u sọ hầ u sau, em muố n tham gia. ”
(1)
U sọ hầu: U sọ hầu là một loại u hình thành trên phần tế bào da thừa, đây là một loại
u não bẩm sinh thường thấy. Loại u não này rất dễ gặp ở trẻ nhỏ và người già, ở
người trưởng thành thì ít gặp. Loại u này phát triển ở phần tuyến yên và gần sát
xương sọ, nó được biểu hiện qua một số tính trạng như: thị lực giảm mạnh, tâm trạng
thay đổi thất thường, thường xuyên đi tiểu, đầu to bất thường…. Khi thấy các biểu
hiện này cần phải đi chụp CT não để chẩn đoán bệnh.
“ Khô ng thà nh vấ n đề. ” Diệp Cự u Mạ ch đồ ng ý.

Cú p điện thoạ i, cô lạ i cầ m lấ y chìa khó a xe mà cô mớ i thả xuố ng, giờ cô phả i quay lạ i
bệnh viện để giú p Diệp Cự u Mạ ch thự c hiện mộ t ca phẫ u thuậ t.

Sau khi kết thú c ca phẫ u thuậ t, thờ i gian đã và o khoả ng mườ i giờ tố i rồ i, cô lườ i phả i
đi lạ i nhiều nên định ở lạ i phò ng nghỉ củ a bệnh viện mộ t đêm.

Khoả ng mộ t giờ sá ng hô m sau, ở nhà ga phía Nam Bắ c Kinh đã xả y ra mộ t vụ tậ p


kích củ a thà nh phầ n khủ ng bố , nó khiến cho rấ t nhiều ngườ i chết, ngườ i bị thương,
lú c họ đượ c đưa tớ i bệnh viện thì tầ m mộ t rưỡ i sá ng. Bệnh viện nhanh chó ng nhậ n
lấ y bệnh nhâ n, thay nhau tớ i đó tiếp viện. Cô mớ i chợ p mắ t đượ c khoả ng ba tiếng đã
bị dự ng dậ y kéo và o phò ng phẫ u thuậ t, bậ n tớ i tố i tă m mặ t mũ i.

Tớ i nă m giờ sá ng, cuố i cù ng cũ ng đượ c nghỉ ngơi mộ t lú c.

Thá i Tịnh Di đưa mắ t nhìn bó ng ngườ i mớ i bướ c ra khỏ i phò ng phẫ u thuậ t, trô ng vô
cù ng mệt mỏ i: “ Bá c sĩ Cố , hình như em rấ t mệt rồ i, em có cầ n đi nghỉ mộ t lú c
khô ng ? ”

Cô lấ y hai ngó n tay nhéo nhéo ấ n đườ ng củ a mình, bắ t ép cho bả n thâ n mình phả i
tỉnh tá o, cô lắ c đầ u nhưng trong thanh â m đã nghe ra sự mệt mỏ i: “ Khô ng cầ n. ”

“ Nhưng mà em cò n mộ t ca trự c buổ i sáng nữ a, mớ i nãy vừ a trả i qua mộ t đêm giả i


phẫ u khô ng ngừ ng nghỉ, em chịu nổ i khô ng ? ”

Cô uố ng mộ t ngụ m café để lấ y lạ i tinh thầ n: “ Khô ng sao cả . ” Ngượ c lạ i, cô cò n hỏ i


thêm: “ Nhữ ng quâ n nhâ n ở nhà ga đượ c đưa tớ i bệnh viện để phẫ u thuậ t sao rồ i ? ”

“ Quá trình giả i phẫ u vô cù ng thuậ n lợ i. ”

Sau khi nghe xong, cô nhắ m mắ t lạ i nghỉ ngơi mộ t chú t.

Thá i Tịnh Di cả m thấ y khó hiểu, sao có bao nhiêu bệnh nhâ n như vậ y, bá c sĩ Cố chỉ
hỏ i có mình tình trạ ng củ a quâ n nhâ n thô i ?

“ Bá c sĩ Cố có ngườ i quen là quâ n nhâ n sao ? ”

“ Khô ng quen. ” Đá p xong, cô đưa tay day day huyệt thá i dương củ a mình, thả lỏ ng
bả n thâ n để thoả i má i hơn chú t. Dườ ng như Thá i Tịnh Di cò n muố n hỏ i gì đó nhưng
cô nhanh chó ng cướ p lờ i: “ Chị có muố n đi ă n chá o nhà ô ng Tử u khô ng ? ”

Nghe đi ă n chá o ô ng Tử u, trong nhá y mắ t, hai mắ t củ a Thá i Tịnh Di như đượ c mở to


ra hết cỡ , cô ấ y gậ t đầ u liên tụ c.

Từ cử a sau củ a bệnh viện đi ra ngoà i, đi tiếp xuyên qua hai hẻm nhỏ thì tớ i quá n
chá o lâ u nă m ô ng Tử u. Quá n chá o nà y tuy ở trong hẻm sâ u nhưng buô n bá n rấ t phá t
đạ t. Mó n ă n yêu thích củ a cô ở đâ y là chá o cá , thịt cá tươi ngon, nhiệt độ nấ u vừ a
phả i, dư vị đọ ng lạ i tuyệt vờ i vô cù ng.
Mớ i sang đầ u thu, thờ i tiết trở nên se se lạ nh, á o khoá c đang mặ c trên ngườ i đượ c cô
ô m chặ t lạ i thêm mộ t chú t để giữ ấ m. Bướ c châ n cô có chú t nặ ng nề, dẫ m lên con
đườ ng đầ y đá nhỏ .

Đi qua cá i hẻm nhỏ đầ u tiên, Thá i Tịnh Di mở miệng cả m thá n, trong lò ng cô ấ y vẫ n


cả m thấ y hơi sợ hã i: “ Bâ y giờ đú ng là có rấ t nhiều ngườ i bị bệnh thầ n kinh, khô ng tự
mình số ng cho tố t đi lạ i cò n đi hạ i dâ n mình, đú ng là hết thuố c chữ a…”

Cô rấ t mệt, nghe chữ đượ c chữ mấ t, cà ng khô ng muố n mở miệng tiếp lờ i. Có mỗ i


Thá i Tịnh Di là vẫn đang nó i rấ t hă ng say, cô ấ y thự c sự rấ t giố ng vị Nhạ c Phi(2) hay lo
nghĩ việc quố c dâ n đạ i sự , coi cá i á c như kẻ thù củ a mình, chính là đang nó i đến phầ n
tử khủ ng bố .
(2)
Nhạc Phi: Là quân sư nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, danh tướng chống quân
Kim thời Nam Tống.
Vẻ tố i tă m xung quanh quá n chá o dầ n biến mấ t, từ ng tầ ng mâ y trên trờ i bắ t đầ u lộ
ra, mâ y trắ ng trô i lữ ng lờ .

Cô đưa tay vuố t lạ i phầ n tó c trên trá n đã bị gió thổ i tung, hơi rố i.

Nhờ nhữ ng tia sá ng yếu ớ t chiếu xuố ng hẻm sâ u, cô mớ i thấ y rõ rà ng ở bên trong
con hẻm sâ u đang có mộ t hàng quâ n nhân đi ra, nhịp châ n đều đều, trên tay ngườ i đi
đầ u cầ m lá cờ .

Hẻm vừ a hẹp vừ a dà i, cô và Thá i Tịnh Di đều bướ c lên phầ n gạ ch xanh để đi, nhườ ng
đườ ng cho đoà n ngườ i kia.

Gió thổ i, lá rụ ng trên má i hiên giờ đang tung bay trong gió , từ ng chiếc lá rơi xuố ng
tự a như mộ t cuố n phim nhự a mang theo ký ứ c, từ ng cá i mộ t ù a tớ i.

Cô bình tĩnh đưa mắ t nhìn hà ng quâ n nhâ n đang đi tớ i, trên ngườ i họ mang theo mộ t
sắ c lụ c mê ngườ i. Mã i cho đến khi, mộ t ngườ i nà o đó mặ c quâ n phụ c mà u lụ c xuấ t
hiện trong tầ m mắ t cô , ký ứ c đang tua trong đầ u cô chợ t dừ ng lạ i.

Gió ngừ ng, mâ y lặ ng, lá ngừ ng rơi.

Chiếc lá và ng chao nghiêng ở trên khô ng trung hai vò ng, sau đó nó xẹt qua bờ vai
ngườ i nà o đó , cuố i cù ng nó rơi trên nền gạ ch mà u than chì.
Trong chớ p mắ t, ngườ i đó hơi nhướ n mà y, á nh mắ t liếc về phía bên này. Và cũ ng
cù ng lú c đó , á nh mắ t cô nhìn tớ i, mộ t tia sá ng xẹt qua trong mắ t cô rồ i nhanh chó ng
biến mấ t, khô ng để lộ chú t dấ u vết nà o. Tầ m mắ t cô thô i khô ng nhìn và o đô i mắ t
thâ m thú y kia nữ a, mô i khẽ mím chặ t. Cho đến khi nhữ ng bướ c châ n trang nghiêm
kia bướ c mỗ i lú c mộ t xa, cô mớ i hơi di chuyển tầ m mắ t, cô nhéo ấ n đườ ng mộ t cá i,
bỗ ng dưng cả m thấ y hơi mấ t tự nhiên.

Trên thế giớ i nà y, luô n có mộ t ngườ i sẽ trở thà nh cá i gai trong lò ng bạ n. Mà anh,
chính là cá i gai nhổ mã i khô ng đi trong lò ng cô .

Nhữ ng quâ n nhâ n ở nhà ga đượ c đưa tớ i bệnh viện cấ p cứ u cô chẳ ng quen ai cả , chỉ
là khi đi ngang qua phò ng cấ p cứ u, khô ng cẩ n thậ n liếc thấ y má u tươi trên lớ p quâ n
phụ c.

Vì sao cô hỏ i ?

Chắ c là do tiềm thứ c.

Cá i loạ i tiềm thứ c nà y giố ng như là …sinh ra đã có .

“ Bá c sĩ Cố , em thấ y anh quâ n nhâ n đi cuố i hàng kia khô ng ? Đẹp trai thậ t đấ y. ” Thá i
Tịnh Di bà y ra vẻ mặ t si mê, á nh mắ t cô ấ y nhìn mã i theo bó ng dá ng cao ngấ t củ a
anh, tớ i tậ n khi khuấ t hẳ n, cô ấ y lưu luyến nó i mộ t câ u: “ Lớ n lên đẹp trai như thế
sao lạ i gia nhậ p quâ n độ i nhỉ, sao anh ấ y khô ng đi là m diễn viên. ”

Cuố i cù ng, cô cũ ng lấ y lạ i đượ c bình tĩnh, nhịp tim khô ng theo quy luậ t kia cũ ng dầ n
bình thườ ng trở lạ i. Cô đưa mắ t nhìn lên, trong đô i mắ t đã khô i phụ c lạ i sự lạ nh lù ng,
cô cứ thế cấ t bướ c đi về phía trướ c.

Thá i Tịnh Di ở phía sau đuổ i theo, ban đầ u cô ấ y tưở ng rằ ng cô sẽ khô ng tiếp lờ i.
Nhưng khô ng ngờ là cô lạ i dừ ng lạ i, sau đó , thanh â m lạ nh nhạ t củ a cô truyền tớ i: “
Diễn viên khô ng phả i là thứ thuộ c về anh ấ y, nơi thuộ c về anh ấ y là chiến trườ ng, nơi
anh ấ y sẽ ở lạ i tớ i cuố i cù ng cũ ng là chiến trườ ng, ở trên chiến trườ ng nhậ n lấ y mộ t
viên đạ n, sau đó anh ấ y sẽ… ”

Nó i tớ i đâ y, cô dừ ng lạ i. Đứ ng dướ i má i hiên, cô ngẩ ng đầ u lên, tầ m mắ t trong veo


nhìn mộ t khoả ng trờ i nhỏ ở bên trên. Lú c nà y, mặ t trờ i vẫn cò n chưa lên cao, trên
bầ u trờ i là mộ t mà u xá m trắ ng xen lẫ n nhau. Cuố i cù ng, cô cấ t giọ ng nó i trầ m trầ m
lên, từ tiếp theo tự a như bay tớ i mang theo cơn gió lạ nh: “ Chết. ”
Dườ ng như đâ y là chấ p niệm duy nhấ t củ a anh, cò n quan trọ ng hơn cả cô .

Khô ng!!

Khô ng phả i dườ ng như…

Thá i Tịnh Di đứ ng nguyên tạ i chỗ , có chú t giậ t mình hoả ng sợ . Lá thu từ trên má i
ngó i đen rơi xuố ng, ở giữ a khô ng trung lượ n quanh và i vò ng, rồ i đá p xuố ng ở trướ c
mắ t hai ngườ i. Thanh â m lạ nh lẽo kia dườ ng như là giọ ng nó i vọ ng lạ i từ trong mộ t
giấ c mơ chậ p chờ n, và ngườ i trong giấ c mơ là ngườ i cô độ c. Đợ i tớ i lú c Thá i Tịnh Di
hoà n hồ n thì bó ng dá ng cô đã sớ m biến mấ t trong hẻm nhỏ .

Cô đơn, tịch mịch, lạ i thanh cao.

Nó khiến cho ngườ i nghe có cả m giá c đau lò ng, nhưng khô ng dễ phá t hiện ra.

“ Tiểu độ i trưở ng đã qua khỏ i cơn nguy hiểm rồ i, phẫ u thuậ t rấ t thà nh cô ng, đã đượ c
chuyển sang phò ng bệnh thườ ng rồ i. ”

Trên hà nh lang bệnh viện, mộ t quâ n nhâ n mặ c quâ n phụ c mà u xanh lụ c Triệu Tiền
Tiến đang bá o cá o tình huố ng củ a tiểu độ i trưở ng vớ i Liễu Duệ.

Liễu Duệ gậ t đầ u, anh đưa tay xoa xoa mí mắ t để đá nh tan sự mệt mỏ i. Sau đó , như
nhớ ra cá i gì đấ y, anh lạ i hỏ i Triệu Tiền Tiến: “ Bá c sĩ mổ chính là ai ? ”

“ Bá c sĩ Diệp củ a khoa ngoạ i. ” Triệu Tiền Tiến đá p.

“ Bá c sĩ Diệp ? ” Liễu Duệ để tay lên bệ cử a sổ , gõ nhẹ lên bệ. Đú ng lú c đó , dự a và o


đô i mắ t sắ c bén củ a mình, anh đã thấ y mộ t bó ng dá ng xinh đẹp quen thuộ c trong
tầ m mắ t.

Lạ nh lù ng, trầ m ổ n.

Có chú t xa lạ .

Cô khô ng giố ng khi xưa nữ a, hoạ t bá t, trà n đầ y sứ c số ng thanh xuâ n.


Đó là mộ t buổ i chiều muộ n củ a ngà y đầ u tiên khi anh đặ t châ n lên cấ p ba, cô đã ngồ i
bên cạ nh anh, cô quay mặ t nhìn anh, nở mộ t nụ cườ i tiêu chuẩ n, duỗ i tay về phía
anh: “ Chà o cậ u, tô i là Cố Hiểu Thầ n. ”

Vừ a mớ i đi và o bệnh viện khô ng đượ c bao lâ u thì Thẩ m Sổ , mộ t nghiên cứ u sinh do


Diệp Cự u Mạ ch hướ ng dẫ n vộ i và ng ngă n Cố Hiểu Thầ n lạ i: “ Bá c sĩ Cố , giá o sư Diệp
tìm chị. ”

“ Có nó i là vì việc gì khô ng ? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

“ Về việc phẫ u thuậ t ngà y hô m qua. ” Thẩ m Sổ trả lờ i.

Cô nhíu mà y mộ t cá i, cô nghĩ tớ i hiện tượ ng xuấ t huyết sau phẫ u thuậ t: “ Lậ p tứ c đi


tớ i phò ng bệnh. ”

Dứ t lờ i, ba ngườ i đã vộ i và ng đi về phía phò ng bệnh, chờ thang má y thì quá lâ u nên


ba ngườ i quyết định đi thang bộ cho nhanh.

Nhưng vừ a mớ i bướ c lên, cô đã hố i hậ n.

Cô vừ a mớ i ngẩ ng đầ u lên đã nhìn thấ y hai ngườ i đà n ô ng mặ c quâ n phụ c mà u lụ c


đang đứ ng ở đầ u bên trên cầ u thang, sự trù ng hợ p này đú ng là trù ng hợ p mộ t cá ch
quá đá ng.

Lú c nà y, Triệu Tiền Tiến đang bá o cá o lạ i tình huố ng ba gã khủ ng bố bị bắ t tạ i nhà ga


vớ i Liễu Duệ. Hắ n chưa phá t hiện ra, từ lú c bướ c tớ i chỗ cầ u thang, tầ m mắ t anh đã
dừ ng lạ i mộ t chỗ khá c.

Trong chớ p mắ t khi hai á nh mắ t giao nhau, giố ng như khi nã y ở hẻm nhỏ , cô đưa
mắ t nhìn xuố ng dướ i, hoà n toà n khô ng để lộ ra chú t dấ u vết nà o là đang lẩ n trá nh
á nh mắ t củ a anh.

Đô i mắ t đen nhá nh củ a anh để lộ ra sự lạ nh lù ng, lô ng mà y rậ m, đô i mô i hơi khô


mím chặ t lạ i. Anh nhìn chằ m chằ m và o cô , khô ng buồ n chớ p mắ t lấ y mộ t cá i.

Lú c hai ngườ i đi lướ t qua nhau, cô cố ý nghiêng đầ u nó i chuyện vớ i Thẩ m Số , chỉ để


cho anh nhìn thấ y mộ t bên sườ n mặ t, thể hiện rõ thá i độ lạ nh lù ng củ a mình. Lạ nh
nhạ t nhưng khô ng để mấ t đi sự cao ngạ o.
Nhìn cô , anh khô ng tự chủ đượ c mà nhăn mà y.

Lú c này, Triệu Tiền Tiến mớ i phá t hiện ra có sự khá c thườ ng. Hắ n dừ ng việc bá o cá o
cô ng tá c lạ i, nghiêng đầ u, nhìn theo tầ m mắ t củ a Liễu Duệ, hắ n nhìn thấ y bó ng dá ng
củ a mộ t nữ bá c sĩ, hắn hỏ i: “ Liễu độ i, anh quen à ? ”

Anh ổ n định tâ m trạ ng trong hai giâ y, sau đó khô ng biết suy nghĩ cá i gì mà con ngươi
đen nhánh hơi di chuyển, phâ n phó cho Triệu Tiền Tiến: “ Cậ u tớ i bã i đỗ xe đợ i đi. ”

Nó i xong, anh nhanh chó ng xoay ngườ i lạ i, anh bướ c mấ y bướ c đã đuổ i kịp đượ c
nhó m ngườ i Cố Hiểu Thầ n, hoà n toà n khô ng tố n chú t sứ c lự c nà o.

Mộ t trậ n gió mạ nh thổ i qua, mộ t thâ n ả nh mà u xanh lụ c đang chắ n trướ c ngườ i cô ,
Cố Hiểu Thầ n dừ ng bướ c châ n lạ i. Cô ngướ c mắ t, dù ng dá ng vẻ bình tĩnh nhấ t củ a
mình mà nhìn ngườ i trướ c mặ t.

Cá i khô ng khí này dườ ng như đang bao trù m nơi đâ y, ngay cả hai ngườ i Thá i Tịnh Di
và Thẩ m Sổ cũ ng dừ ng châ n lạ i. Khí thế củ a Liễu Duệ quá á p bá ch ngườ i khá c, là m
cho ngay cả hô hấ p củ a hai ngườ i cũ ng cứ ng đờ .

Cố Hiểu Thầ n đố i mặ t vớ i anh, suố t mườ i giâ y, khô ng ai mở miệng nó i vớ i ai câ u nà o.

Cả nh tượ ng nà y rấ t quen thuộ c, tự a như cả nh tượ ng nộ p bà i thi nă m nà o.

Cả nh tượ ng lú c đó , giữ a bọ n họ cũ ng là bố n mắ t nhìn nhau. Nhưng khi đó cô tươi


cườ i rự c rỡ , cò n anh là sự lạ nh nhạ t lạ nh lù ng.

Giơ tay ra mã i khô ng thấ y đố i phương tự giớ i thiệu, cô tự hỏ i luô n: “ Cậ u thì sao ?
Cậ u tên là gì ? ”

Anh cầ m sá ch vở lên, chỉnh lạ i kính sá t và o mắ t, sau đó khô ng thèm quan tâ m tớ i cô .

Nhiều nă m về sau, vẫn trong cả nh tượ ng đó , nhưng cô lạ i bướ c châ n lên, trong chớ p
mắ t như muố n bướ c qua anh. Khi đó , khuỷu tay cô bị mộ t lự c lớ n phía sau giữ lạ i,
ngă n khô ng cho đi.

Cô dừ ng bướ c, trong đô i mắ t đen nhá nh thấ y đượ c sự run rẩ y. Cô hết vặ n lạ i xoay


cá nh tay để trố n thoá t khỏ i bà n tay anh, nhưng dù cô có giã y dụ a thế nà o cũ ng khô ng
thoá t ra đượ c, ngượ c lạ i, anh cò n nắ m chặ t hơn.
Thá i Tịnh Di và Thẩ m Sổ đi phía sau thấ y thế, trong lò ng có hơi dao độ ng, họ đưa
mắ t nhìn nhau.

Mộ t lú c sau, Cố Hiểu Thầ n thô i khô ng giã y dụ a nữ a, cô lấ y lạ i sự lạ nh nhạ t thườ ng


ngà y, bình tĩnh đưa mắ t nhìn bà n tay vẫn nắ m chặ t tay cô khô ng buô ng. Xương khớ p
rõ rà ng, là n da mà u đồ ng, ngay cả gâ n tay cũ ng lộ ra.

Sự im lặ ng kéo dà i. Bỗ ng, điện thoạ i mà Thẩ m Sổ đang đeo trên cổ đổ chuô ng, là Diệp
Cự u Mạ ch gọ i. Vừ a nghe chưa đượ c mấ y câ u, sắ c mặ t Thẩ m Sổ đã trầ m xuố ng, bấ t
chấ p cá i khô ng khí gượ ng gạ o này, nó i mộ t cá ch nô n nó ng: “ Giá o sư Diệp nó i đã có
bệnh nhâ n xuấ t hiện hiện tượ ng xuấ t huyết sau phẫ u thuậ t, muố n chị tớ i phò ng
phẫ u thuậ t ngay. ”

Cố Hiểu Thầ n nghiêng đầ u, nhìn Thẩ m Sổ đang nhă n mà y lạ i. Lú c mà Thẩ m Sổ tớ i


tìm cô , cô đã đoá n ra đượ c là hậ u quả nà y.

Khô ng chầ n chừ thêm đượ c nữ a, cô đưa mắ t nhìn bà n tay như gô ng xiềng đang nắ m
chặ t tay mình, mở lờ i nó i câ u đầ u tiên: “ Buô ng tô i ra trướ c đã , có mộ t cuộ c phẫ u
thuậ t. ”

Anh do dự mộ t lá t rồ i buô ng tay ra, hỏ i cô : “ Khi nà o kết thú c ? ”

“ Khô ng biết. ” Nó i đoạ n, đô i mắ t lạ nh lù ng củ a cô nhìn sâ u và o con ngươi đen như


mự c củ a anh, cuố i cù ng cô cũ ng khô ng né trá nh nữ a.

Anh trá nh ngườ i qua mộ t bên, nhườ ng đườ ng, thanh â m trầ m thấ p: “ Mau đi phẫ u
thuậ t trướ c đi. ”

**

Lú c đi ra khỏ i phò ng phẫ u thuậ t, Cố Hiểu Thầ n xoay xoay phầ n cổ cứ ng đờ củ a mình.
Diệp Cự u Mạ ch đi ra ở phía sau gọ i cô lạ i, cô xoay ngườ i nhìn Diệp Cự u Mạ ch mộ t
cá i, hỏ i: “ Có việc gì sao ? ”

Diệp Cự u Mạ ch cườ i khẽ, hắ n xoay xoay cổ tay rồ i nó i vớ i cô : “ Lụ c Hằ ng đồ ng ý để


cho em và o tổ , hơn nữ a cũ ng đồ ng ý cho tham gia phẫ u thuậ t. ”

Dự a và o quan hệ củ a Lụ c Hằ ng và Diệp Cự u Mạ ch, cô cũ ng khô ng thấ y chuyện nà y có


gì đá ng kinh ngạ c, cô cườ i nhẹ rồ i nó i mộ t câ u khá ch sá o: “ Cả m ơn sư huynh. ”
Diệp Cự u Mạ ch nở nụ cườ i ô n hò a, cong cong mô i: “ Khá ch sá o rồ i. ” Sau đó , hắn chỉ
chỉ và o điện thoạ i cô đang đeo trên cổ , nhắ c cô mộ t câ u: “ Tắ t má y. ”

Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u nhìn điện thoạ i mình, rồ i cườ i khổ mộ t tiếng: “ Xin lỗ i. ” Chả
trá ch, Thẩ m Sổ lạ i phả i chạ y tớ i tìm cô .

“ Đi về nghỉ ngơi chú t đi, nhìn sắ c mặ t em khô ng tố t lắ m. ”

Cô hơi gậ t đầ u, xem như là đồ ng ý.

Lú c cô đi ra khỏ i bệnh viện, anh đã lá i xe mộ t chiếc xe Jeep tớ i, dừ ng trướ c mặ t cô ,


đâ y là xe quâ n dụ ng. Anh hạ cử a sổ xe xuố ng, để lộ ra khuô n mặ t lạ nh lù ng: “ Lên xe.

Cô đưa mắ t nhìn anh trong khoả ng mộ t giâ y, cũ ng chẳ ng ra vẻ xấ u hổ , cứ thế mà lên


xe.

Cả đườ ng yên lặ ng, anh khô ng hỏ i địa chỉ, chỉ lo lá i xe.

Sắ p tớ i chỗ rẽ, cô sợ anh đi nhầ m đườ ng nên nhắ c mộ t câ u: “ Rẽ phả i. ”

Rẽ phả i xong, anh gia tă ng tố c độ , rấ t nhanh hai ngườ i đã đi tớ i mộ t ngã tư đườ ng, cô
lạ i nhắ c nhở thêm: “ Rẽ trá i đi, sau tớ i chỗ đèn giao thô ng bên trên thì rẽ phả i. ”

Anh vẫ n yên lặ ng lá i xe, khô ng nó i lấ y nử a lờ i. Sau khi rẽ ở chỗ đèn giao thô ng xong,
cô đang muố n nhắ c anh tiếp thì anh đã mở miệng, nó i chính xá c địa chỉ nhà củ a cô : “
Lụ c Cả nh Hồ ng Loan(3). ”
(3)
Lục Cảnh Hồng Loan: Là một khu nhà ở cao cấp tại Thâm Quyến, được xây dựng bởi
tập đoàn Lục Cảnh. Đây là khu nhà ở cao cấp được xây dựng bởi 20 năm kinh nghiệm
của tập đoàn Lục Cảnh. Lục Cảnh Hồng Loan trở thành một khu trung tâm cao cấp
mới phía Bắc. Muốn tìm hiểu thêm các bạn có thể search Baidu với từ khóa “ 绿景虹
湾”
Trong mắ t cô như có gợ n só ng lă n tă n, theo bả n nă ng cô quay lạ i nhìn anh mộ t cá i.

Chiếc xe quâ n dụ ng Jeep dừ ng lạ i ở dướ i tò a nhà Lụ c Cả nh Hồ ng Loan. Bở i vì chiếc


xe nà y khá c hẳ n so vớ i nhữ ng chiếc xe khá c đỗ quanh đâ y nên nó nhanh chó ng hấ p
dẫ n sự chú ý củ a mấ y cụ ô ng đang ngồ i đá nh cờ , nó i chuyện phiếm ở dướ i gố c câ y.
Mấ y á nh mắ t khá c thườ ng liếc tớ i đâ y, tiện thể thả o luậ n xem ngườ i ngồ i trong xe là
ai.
Cô xuố ng xe, dẫ m lên đá m lá thu rụ ng dướ i đấ t. Lú c này, cử a sổ xe bên ghế lá i hạ
xuố ng, cô gậ t đầ u vớ i anh, nó i mộ t câ u khá ch sá o vớ i anh: “ Cả m ơn. ”

Anh gậ t gậ t đầ u, ngó n trỏ khô ng tự chủ đượ c mà gõ gõ lên tay lá i, thanh â m có chú t
nặ ng nề: “ Ngủ mộ t giấ c đi. ” Nó i xong, anh dẫ m châ n ga, nhanh nhẹn bẻ lá i, cứ thế
mà rờ i đi.

Đá m lá rụ ng dướ i châ n bị bá nh xe nghiền lên, lạ i bay thêm mấ y vò ng rồ i khô ng cam


lò ng mà dừ ng lạ i.

Độ ng tá c gõ gõ ngó n trỏ lên tay lá i lú c nã y củ a anh vẫn cò n hiện rõ trong đầ u cô ,


hà nh độ ng củ a anh giố ng như nă m đó , khi hai ngườ i cò n yêu nhau. Biểu tình, giọ ng
nó i cũ ng khô ng thay đổ i, câ u dặ n dò nhà n nhạ t khi nãy cũ ng vô cù ng quen thuộ c.

Tự a như, bọ n họ chưa bao giờ rờ i xa nhau.

Nhìn chằ m chằ m theo chiếc xe Jeep vừ a mớ i rờ i đi, cô nhíu mà y lạ i.

Rố t cuộ c anh có biết khô ng, có biết là bọ n họ đã chia tay rồ i, và o nă m nă m trướ c.

Chương 2: Xa lạ và quen thuộc

‘Lẩ u cá ’

“ Ở phò ng bệnh nà o ? ”

“ 312, mau tớ i đó nhanh đi…”

“ Đi đi đi, mau đi xem. ”

Mộ t đá m y tá nhanh chó ng chạ y tớ i phò ng bệnh 312. Đú ng lú c đó , Diệp Cự u Mạ ch


đang đi kiểm tra phò ng 312, kiểm tra xong, hắ n khép bệnh á n lạ i rồ i đưa mắ t nhìn
thâ n ả nh cao lớ n đang đứ ng bên cử a sổ , gọ i mộ t tiếng: “ Liễu trưở ng quan. ”
Liễu Duệ xoay ngườ i lạ i, khoanh tay trướ c ngự c, từ đô i mắ t đen nhánh tớ i cặ p lô ng
mà y rậ m đều toá t ra khí chấ t uy nghiêm củ a mộ t ngườ i quâ n nhâ n.

Ở bên ngoà i phò ng bệnh có và i y tá đã tú m tụ m lạ i, họ nhìn thấ y trong phò ng có mộ t


anh quâ n nhâ n đẹp trai muố n điên lên đượ c. Họ kích độ ng tớ i nỗ i sô i nổ i thả o luậ n
vớ i nhau khe khẽ.

“ Ngườ i quâ n nhâ n kia lớ n lên thậ t là đẹp trai. ”

“ Mấ y ngườ i có cả m thấ y anh ấ y giố ng mộ t minh tinh nà o đó khô ng ? ”

“ Tô i thấ y anh ấ y khô ng giố ng minh tinh, nhìn anh ấ y giố ng như mộ t anh chà ng cao
phú soá i(1) bướ c ra từ trong ngô n tình vậ y. ”
(1)
Cao phú soái: Cao lớn – giàu có – đẹp trai.
“ Khô ng biết bố mẹ anh ấ y trô ng như nà o nhỉ… ”

“ Cò n cầ n quan sá t thêm, nhưng vớ i tình huố ng ổ n định như hiện tạ i thì sẽ nhanh
chó ng là m cuộ c phẫ u thuậ t thứ hai thô i. Sau đó , nếu khô i phụ c sứ c khỏ e tố t thì tầ m
mộ t thá ng sau là có thể xuấ t viện. ” Diệp Cự u Mạ ch nó i.

Liễu Duệ gậ t gậ t đầ u, sau đó anh hỏ i Triệu Tiền Tiến: “ Đã thô ng bá o cho chị dâ u
chưa ? ”

“ Ngà y kia chị dâ u sẽ tớ i Bắ c Kinh. ”

“ Sắ p xếp thờ i gian tớ i sâ n bay đó n ngườ i đi. ”

Triệu Tiền Tiến nhậ n lệnh, sau đó lưu loá t chà o theo nghi thứ c quâ n độ i: “ Rõ ! ”

Liễu Duệ và Diệp Cự u Mạ ch cù ng nhau ra khỏ i phò ng bệnh, trên hà nh lang vắ ng vẻ,
tiếng bướ c châ n nghe cà ng nặ ng nề hơn, bỗ ng nhiên, Liễu Duệ hỏ i: “ Ai là bá c sĩ phẫ u
thuậ t cho Ly Thu ? ”

Diệp Cự u Mạ ch hơi gậ t đầ u, nó i như vô tình nhắ c tớ i: “ Cô ấ y là m. ”

Cô ấ y ở đâ y, khô ng phả i ai khá c mà chính là Cố Hiểu Thầ n.

Tay cầ m mũ củ a Liễu Duệ cứ ng đờ , chỉ nử a giâ y sau, anh nhắ m hờ mắ t lạ i, rơi và o im


lặ ng.
“ Cô ấ y có biết cậ u đang ở Bắ c Kinh khô ng ? ” Diệp Cự u Mạ ch hỏ i.

“ Có . ” Thanh â m Liễu Duệ nhà n nhạ t, nghe khô ng ra đượ c cả m xú c củ a anh: “ Trướ c
đó mớ i gặ p nhau ở bệnh viện. ”

Diệp Cự u Mạ ch cũ ng khô ng cả m thấ y kinh ngạ c lắ m, hắ n đú t hai tay và o trong tú i á o


blouse trắ ng, do dự mộ t lú c rồ i mở miệng: “ Vậ y sao nha đầ u đó khô ng chịu cù ng cậ u
trở về Bắ c Kinh ? ”

Liễu Duệ nghiêng đầ u nhìn và o mắ t Diệp Cự u Mạ ch, bình tĩnh khô ng mộ t gợ n só ng,
đú ng là khô ng nhìn ra đượ c sơ hở gì, chỉ có trò ng mắ t để yên khô ng nhú c nhích kia
đã bá n đứ ng hắn. Bỗ ng nhiên, Liễu Duệ cườ i nhạ t mộ t tiếng: “ Ly Thu ở đâ y, cô ấ y sẽ
về. ”

Nghe thấ y câ u trả lờ i, Diệp Cự u Mạ ch đưa mắ t nhìn lên, sau đó cườ i tự giễu.

Đú ng thậ t là , Ly Thu ở đâ y, cô ấ y sẽ trở về.

Giố ng như là , hắ n đang hỏ i mộ t vấ n đề rấ t buồ n cườ i vậ y.

Lú c nà y, Cố Hiểu Thầ n đi tớ i từ bên kia hà nh lang, bướ c châ n cô dồ n dậ p, cò n cô thì


cú i đầ u mả i mê xem tờ giấ y xét nghiệm cù ng vớ i ả nh chụ p X-Quang, cô xem mộ t cá ch
chuyên chú , nghiêm tú c. Nhưng, bỗ ng nhiên cô cả m nhậ n đượ c mộ t á nh mắ t đen
nhá nh đang nhìn về phía mình, theo bả n nă ng cô ngẩ ng đầ u lên. Khi cô nhìn thấ y cặ p
mắ t đen nhá nh kia, bướ c châ n cô dừ ng lạ i.

Liễu Duệ đưa mắ t nhìn xuố ng dướ i, tầ m mắ t anh dừ ng trên tờ đơn xét nghiệm trong
tay cô , anh lạ nh nhạ t nó i mộ t câ u: “ Như thế khô ng tố t cho mắ t đâ u. ”

Nhữ ng lờ i nà y, nếu để Diệp Cự u Mạ ch nghe thì sẽ khô ng hiểu, nhưng là Cố Hiểu Thầ n
nghe thì cô sẽ hiểu.

“ Đang đi đườ ng mà đọ c sá ch cũ ng khô ng tố t cho mắ t. ” Nó i xong, Cố Hiểu Thầ n lấ y


luô n cuố n sá ch Liễu Duệ đang cầ m trong tay.

Anh nhă n mà y lạ i, á nh mắ t nhìn về phía cô hiện rõ lên sự khô ng vui, anh đưa tay về
phía cô , giọ ng nó i vừ a khá ch khí vừ a xa cá ch: “ Mau đem sá ch trả lạ i cho tô i. ”
Cố Hiểu Thầ n nghe xong cò n cố ý giấ u quyển sá ch đó và o bên trong á o khoá c đồ ng
phụ c, nó i vớ i giọ ng khiêu khích: “ Có bả n lĩnh thì cậ u tớ i đâ y lấ y đi. ”

“ Vô sỉ. ” Anh lạ nh nhạ t nhă n mà y mộ t cá i, sau đó anh xoay ngườ i định rờ i đi, khô ng
muố n dâ y dưa vớ i cô .

Thấ y anh chẳ ng có chú t lưu luyến nà o mà xoay ngườ i muố n rờ i đi đã chọ c cho Cố
Hiểu Thầ n nó ng nả y. Cô vộ i và ng lấ y quyển sá ch đó ra, cô đuổ i theo anh, vừ a chạ y
vừ a kêu: “ Trả cậ u nà y, trả cậ u nà y. ”

Liễu Duệ giả bộ như khô ng nghe thấ y, cứ thế đi thẳ ng.

Cô vô cù ng nó ng nả y. Cô nhanh chó ng chạ y tớ i trướ c mặ t anh, ngă n khô ng cho anh


rờ i đi, sau đó cô đẩ y mạ nh quyển sá ch đó và o trong lồ ng ngự c anh, tứ c giậ n trừ ng
mắ t nhìn anh mộ t cá i: “ Cậ u, cậ u… ” Nhấ t thờ i cô chẳ ng biết dù ng từ nà o để hình
dung anh, nghẹn mộ t lú c mớ i thố t ra đượ c mộ t câ u: “ Đú ng là khô ng hiểu sự hà i
hướ c củ a tô i. ”

“ Hiểu Thầ n… ” Diệp Cự u Mạ ch gọ i tớ i lầ n thứ ba cô mớ i khô i phụ c lạ i tinh thầ n.

Diệp Cự u Mạ ch vừ a đi và o văn phò ng cô đã dù ng á nh mắ t nghi hoặ c nhìn cô : “ Sao


thế ? Sao trô ng bộ dạ ng em mấ t hồ n mấ t vía. ”

Cô thu hồ i lạ i tâ m trạ ng củ a mình, rồ i vừ a sắ p xếp lạ i bệnh lý vừ a hỏ i: “ Sư huynh tìm


em có việc gì sao ? ”

“ Quên rồ i à ? ”

Độ ng tá c tay cô dừ ng lạ i, cô nhìn anh mộ t cá i, cả m thấ y khó hiểu: “ Gì cơ ? ”

“ Khô ng phả i đã nó i lú c sá ng rồ i sao ? Đi ă n cơm cù ng nhau. ” Diệp Cự u Mạ ch nhắ c cô


mộ t câ u.

Lú c nà y cô mớ i nhớ ra, sá ng nay cô đã đồ ng ý vớ i Diệp Cự u Mạ ch là tố i nay sẽ đi ă n


cơm cù ng hắ n. Cô gậ t đầ u: “ Nhớ rồ i, ă n cá i gì đâ y ? ”

“ Lẩ u cá . ”
Ở bên cạ nh bệnh viện có mộ t nhà hà ng Tứ Xuyên có mó n lẩ u cá khá có tiếng. Thá i
Tịnh Di đã đưa cô tớ i đấ y ă n hai lầ n, cô cò n ă n rấ t vui vẻ.

Nhưng mà …

Cô đưa mắ t nhìn lên, nhìn Liễu Duệ đang ngồ i đố i diện cô . Khô ng phả i anh khô ng ă n
đượ c cay sao ?

Phụ c vụ vừ a mang nồ i lẩ u cá lên thì Diệp Cự u Mạ ch nhậ n đượ c mộ t cuộ c gọ i, sau khi
cú p mắ t thì hắ n nó i: “ Có mộ t bệnh nhâ n mớ i tớ i, cầ n khá m gấ p. Tô i đi về bệnh viện
trướ c. ”

Ngay lậ p tứ c, trên bà n anh chỉ cò n lạ i cô và anh đang ngồ i đố i diện nhau.

Anh vẫ n như thế, trên ngườ i anh vẫ n mặ c quâ n trang mà u xanh lụ c. Là n da anh so
vớ i thờ i niên thiếu hình như đen đi khô ng ít. Dá ng ngườ i anh cũ ng trở nên rắ n rỏ i
hơn. Đạ i khá i thì nó đủ nă m tiêu chuẩ n củ a bộ độ i, dá ng ngồ i cũ ng thẳ ng tắ p, như là
câ y bạ ch dương trên sa mạ c.

“ Phụ c vụ , cho hai chai bia. ” Bỗ ng nhiên, Cố Hiểu Thầ n cao giọ ng gọ i.

Ngườ i phụ c vụ gậ t đầ u xong nhanh chó ng đi về phía tủ lạ nh để lấ y hai chai bia, mở


nắ p rồ i mang đến bà n. Mang xong hai chai bia, ngườ i phụ c vụ lạ i chạ y đi lấ y thêm
cố c, nhưng tớ i khi quay lạ i, ngườ i phụ c vụ phá t hiện ra cô đã cầ m luô n chai bia lên
để uố ng. Trong tay ngườ i phụ c vụ cầ m hai cá i cố c bỗ ng nhiên cả m thấ y xấ u hổ , cuố i
cù ng ngườ i phụ c vụ cũ ng đà nh rờ i đi.

Uố ng hai ngụ m bia, sự má t lạ nh lan xuố ng tớ i cổ khiến cô cả m thấ y sả ng khoá i. Cô


lạ nh nhạ t đưa mắ t xuố ng, thanh â m thấ p thấ p: “ Có thể uố ng khô ng ? ”

Khô ng đợ i anh trả lờ i, cô đã cầ m mộ t chai bia khá c lên, khó e mô i cô nhếch lên mộ t
nụ cườ i nhạ t nhẽo, ý cô bả o anh uố ng.

Anh khô ng thoá i thá c, lậ p tứ c cầ m chai bia lên uố ng mấ y ngụ m. Bỗ ng nhiên, như nhớ
tớ i cá i gì đó , anh hỏ i cô : “ Em có thể uố ng sao ? ”

“ Vì sao khô ng thể ? ” Cô hỏ i vặ n lạ i, đá y mắ t có chú t u tố i.

“ Khô ng cầ n đợ i tin khẩ n sao ? ” Anh lạ nh nhạ t hỏ i mộ t câ u.


Cô cườ i, khó e miệng nhếch lên đầ y lạ nh lẽo: “ Liễu trưở ng quan có thể uố ng, sao tô i
phả i đợ i tin khẩ n chứ ? ”

Sắ c mặ t Liễu Duệ trở nên â m trầ m, anh nhìn bộ dá ng cườ i như khô ng cườ i củ a cô ,
giọ ng nó i lạ nh bă ng xa lạ , nhưng cũ ng quen thuộ c tớ i trí mạ ng.

Dườ ng như nó rấ t giố ng đêm hô m đó , khi cô gọ i cho anh cuộ c gọ i cuố i cù ng.

Trong điện thoạ i, cô nó i cô muố n gặ p anh, là và o lú c bố n giờ chiều ba ngà y sau, ở sâ n


ga cô ng cộ ng phía Nam.

Kỷ luậ t củ a trườ ng quâ n độ i rấ t nghiêm, hơn nữ a kỳ nghỉ củ a anh đã sớ m dù ng hết


rồ i nên anh khô ng thể nghỉ thêm, vì thế, anh từ chố i. Ở đầ u dâ y bên kia, khi Cố Hiểu
Thầ n nghe đượ c câ u trả lờ i, cô cũ ng khô ng nhõ ng nhẽo dâ y dưa khô ng thô i như mọ i
khi. Mà , cô dù ng chấ t giọ ng lạ nh bă ng nó i ra câ u tiếp theo: “ Liễu Duệ, nếu anh khô ng
tớ i thì chú ng ta chia tay. ”

Ngà y hô m đó , anh đi.

Sau khi ă n cơm tố i xong, anh thừ a thờ i cơ mọ i ngườ i đang tậ p huấ n sau nú i thì lẻn
đi. Đến khi anh tớ i sâ n ga cô ng cộ ng phía Nam thì đã và o đêm, mà ở trên sâ n ga cô ng
cộ ng đã sớ m khô ng có hình bó ng cô .

Đó là mộ t ngà y mưa to gió lớ n, ở trong cơn mưa, anh đã đợ i cả đêm nhưng khô ng
thấ y bó ng dá ng củ a Cố Hiểu Thầ n. Anh nghĩ, cô đi rồ i, bở i vì anh khô ng đến theo như
thờ i gian đã hẹn, cho nên cô đi rồ i. Cô khô ng thể chờ anh nhiều thêm mộ t phú t sao ?
Cứ thế mà rờ i đi.

Trở lạ i trườ ng quâ n độ i, vì anh phạ m luậ t nên đã bị phạ t ba thá ng đứ ng gá c đêm.
Trong ba thá ng đó , mọ i thứ như là trong đêm mưa to đó , anh đau lò ng. Bở i vì từ đó
về sau, anh khô ng nhậ n đượ c điện thoạ i củ a cô nữ a. Sau ba thá ng, anh đã đượ c bỏ
lệnh cấ m, việc đầ u tiên anh là m là gọ i điện thoạ i cho cô , cuố i cù ng, chỉ để nghe đượ c
giọ ng nó i lạ nh bă ng tổ ng đà i.

Anh nắ m thậ t chặ t điện thoạ i trong tay, độ t nhiên, anh nhớ tớ i câ u cuố i cù ng cô nó i
vớ i anh: “ Liễu Duệ, nếu anh khô ng tớ i thì chú ng ta chia tay. ”
Bên tai anh quẩ n quanh giọ ng nó i lạ nh như bă ng củ a cô . Anh nặ ng nề đem điện thoạ i
đặ t về chỗ cũ . Trong đô i mắ t anh dườ ng như thấ y đượ c sự u á m, thậ t lâ u sau khô ng
thể trở lạ i như cũ .

A!

Bỗ ng nhiên, anh cườ i mộ t tiếng tự giễu.

Hó a ra, bọ n họ đã chia tay.

Uố ng đượ c mộ t lú c, cô dù ng á nh mắ t lạ nh lẽo liếc nhìn Liễu Duệ mặ c quâ n trang


đang ngồ i trướ c mặ t, bỗ ng nó i: “ Vì sao ? ”

Anh nhíu mà y, anh khô ng hiểu ý củ a cô lắ m: “ Gì cơ ? ”

Cố Hiểu Thầ n để lạ i chai bia lên mặ t bà n, có hơi mạ nh tay. Cô đưa mắ t nhìn xuố ng
dướ i, lô ng mi cô vừ a dà y vừ a cong. Cô nhìn nồ i lẩ u cá cay, trong đó có ớ t cay, có cà
chua, có cả thịt cá trắ ng hơi chuyển sang mà u đỏ . Cù ng lú c đó , vết thương nơi con
tim cô như bị mở ra, chua xó t, sự chua xó t đó dâ ng lên giố ng như cô ă n phả i miếng
ớ t trong nồ i lẩ u cay, nó giố ng như mộ t chấ t xú c tá c vậ y.

Vì sao ? Vì sao khô ng tớ i ? Ngà y hô m đó , vì sao anh khô ng tớ i ?

Ba câ u hỏ i này, cô nên nó i ra thà nh lờ i như thế nà o đâ y ? Giờ cô phả i nó i thà nh lờ i


như thế nà o ?

Xa cá ch nă m nă m rồ i, câ u hỏ i đó , có ý nghĩa gì sao ?

Cô cườ i lạ nh mộ t tiếng, có chú t tự giễu. Cô tiện đà nhấ c chai bia lên, dướ i cá i nhìn
chă m chú củ a Liễu Duệ, cô ngử a cổ lên uố ng, mà u và ng nhạ t củ a bia chả y ra khó e
mô i cô , lă n xuố ng phầ n cằ m trắ ng nõ n, tiếp theo là cá i cổ mả nh khả nh củ a cô , rồ i
cuố i cù ng nó chả y cả và o nộ i tâ m đang rố i bờ i củ a cô .

Có chú t chá t, có chú t cay, lạ i hơi đau, như đang bị moi ra vậ y.


Cô khô ng nó i gì nữ a, cứ thế uố ng mộ t ngụ m rồ i lạ i mộ t ngụ m, giố ng như là cô muố n
trú t hết nhữ ng cả m xú c này và o trong chai bia. Nuố t và o trong bụ ng, quậ t cườ ng
khô ng muố n bấ t cứ ai thấ y.

Nhữ ng gì đã qua cầ n phả i phai mờ đi, nhưng thờ i gian lạ i khô ng phả i thuố c giả i.

Thuố c giả i đang ở chỗ nà o ?

Cô khô ng biết. Điều duy nhấ t cô biết là , cô chỉ biết là mọ i việc liên quan tớ i Liễu Duệ
đều đang hiện lên.

Bở i vì, cô quá đau.

Mỗ i lầ n gặ p phả i, đều là nhữ ng đau đớ n trí mạ ng.

Cuố i cù ng, cô đã uố ng say. Trong lú c mơ hồ , cả ngườ i cô như rơi và o cá i ô m ấ m á p


củ a ai đó , mù i hương quen thuộ c, độ ấ m quen thuộ c, nhưng lạ i có mộ t tia xa lạ hiện
lên. Giố ng như gầ n ngay trướ c mắ t mà xa tậ n châ n trờ i.

Anh đặ t cô xuố ng giườ ng, nhìn chằ m chằ m và o khuô n mặ t đang ngủ say kia, anh
khô ng thể kìm lò ng đượ c, anh hơi cú i ngườ i xuố ng, đặ t mộ t nụ hô n lên trá n cô . Trên
là n da nó ng bỏ ng củ a cô lưu lạ i nhiệt độ ở mô i anh, sau đó anh mâ n mê mô i mình, rồ i
đứ ng thẳ ng lên.

Đô i mắ t hẹp dà i u tố t nhìn chằ m chằ m và o ngườ i đang ngủ say trên giườ ng, anh mím
mô i lạ i thà nh mộ t đườ ng, có hơi că ng thẳ ng.

Đã nă m nă m rồ i.

Cố Hiểu Thầ n, em cò n yêu anh khô ng ?

“ Tô i thích cậ u. ”

“ Tạ i sao lạ i thích tô i ? ”
“ Thích toà n bộ nhữ ng gì thuộ c về cậ u. ”

Nghe thấ y đá p á n này, bỗ ng cậ u con trai nhìn thẳ ng và o cô gá i đang đứ ng trướ c mặ t


mình, con ngươi hơi tố i đi, anh dù ng ngữ khí trầ m ổ n thườ ng ngà y củ a mình để nó i
ra câ u từ chố i: “ Nhưng tô i khô ng thích cậ u, khô ng thích toà n bộ nhữ ng gì thuộ c về
cậ u. ”

Cứ như vậ y, cô gá i đó nhìn cậ u con trai khô ng chú t lưu tình nà o mà đi lướ t qua vai
cô , cứ thế mà rờ i đi.

Thậ t lâ u sau, cô gá i đó mớ i lấ y lạ i tinh thầ n, nhìn về phía châ n trờ i chỉ cò n mộ t chú t
nắ ng hoà ng hô n.

Á nh sá ng mặ t trờ i dầ n dầ n biến mấ t trên khuô n mặ t, á nh tră ng dầ n hiện rõ , gió thổ i


như lay độ ng bứ c mà n mỏ ng, lay độ ng cả trá i tim.

Ngườ i đang nằ m trên giườ ng khô ng biết tỉnh từ bao giờ , cô mở đô i mắ t đen lá y ra
nhìn, cả m thấ y trố ng rỗ ng. Cô nằ m mơ, cả nh tượ ng trong mơ đó hiện lên như để giá o
huấ n cô mộ t lầ n nữ a.

Cô đưa tay bậ t đèn ở đầ u giườ ng lên, đầ u ó c cô có chú t choá ng vá ng, theo bả n nă ng,
cô xoa xoa huyệt thá i dương củ a mình. Cô đưa mắ t nhìn quanh mộ t vò ng, cô phá t
hiện ra cô đã về nhà . Dườ ng như lạ i phá t hiện ra gì đó , cô cú i đầ u, nhìn thấ y cá i á o
đượ c đắ p lên mình, cô nhíu mà y.

Cô rử a mặ t xong thì quay trở lạ i phò ng để thay quầ n á o. Tầ m mắ t cô nhìn và o trong


gương để ngắ m nghía bộ quầ n á o mình đang mặ c, độ ng tá c kéo khó a củ a cô cứ ng đờ ,
mắ t thì đả o mộ t vò ng, cuố i cù ng lạ i dừ ng trên cá i á o khoá c đượ c vắ t trên ghế mâ y.

Là quâ n trang mà u xanh lụ c.

Khô i phụ c lý trí xong, cô kéo khó a lên rồ i dạ o bướ c tớ i chỗ cá i á o khoá c. Cô cầ m á o
khoá c mà u xanh lụ c lên xem xét cẩ n thậ n. Thậ t ra độ ng tá c củ a cô rấ t dư thừ a, vì trên
thế giớ i nà y, ngườ i mà mặ c bộ quâ n trang mà u lụ c mà cô quen chỉ có mộ t ngườ i.

Liễu Duệ.
Chương 3: Liễu trưởng quan

‘Má nh khó e’

“ Tuy sau phẫ u thuậ t xảy ra tình trạ ng xuấ t huyết nhưng may là khố ng chế kịp thờ i. ”

Diệp Cự u Mạ ch đưa tay nhéo nhéo ấ n đườ ng đầ y mệt mỏ i: “ Em đã xá c nhậ n thì anh
yên tâ m rồ i. ”

Tay Cố Hiểu Thầ n đang lậ t tà i liệu dừ ng lạ i, cô liếc mắ t nhìn Diệp Cự u Mạ ch: “ Tò mò


thậ t đấ y, ai có thể khiến anh lo lắ ng như thế ? ”

“ Em khô ng biết cô ấ y ? ” Diệp Cự u Mạ ch hỏ i lạ i bằ ng giọ ng nghi hoặ c.

Cố Hiểu Thầ n đặ t đố ng tà i liệu xuố ng bà n là m việc củ a Diệp Cự u Mạ ch, cô lạ nh nhạ t


nhìn hắ n mộ t cá i, cô cầ n phả i biết à ?

“ Bệnh nhâ n này… ” Diệp Cự u Mạ ch đưa ngó n tay chỉ chỉ và o đố ng tà i liệu, nhíu mà y:
“ Là Ly Thu, em khô ng nhậ n ra à ? ”

“ Ly Thu ? ” Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c trong giâ y lá t, rồ i cô hỏ i: “ Tu Diệp đã trở về ? ”

Diệp Cự u Mạ ch thuậ n tay để phầ n tà i liệu đó và o ngă n kéo, hơi nhắ m mắ t lạ i, thanh
â m vô cù ng lạ nh nhạ t: “ Cô ấ y cũ ng nên về rồ i. ”

Sau đó , tiếng gõ cử a vang lên, Diệp Cự u Mạ ch thu lạ i dò ng suy nghĩ củ a mình.

Liễu Duệ đẩ y cử a đi và o, á nh mắ t vừ a di chuyển đã thấ y mộ t bó ng lưng đứ ng đố i


diện mình… thanh cao lạ i lạ nh lù ng.

Anh cong mô i, sau đó thay đổ i tay cầ m mũ củ a mình.

“ Đến rồ i. ” Diệp Cự u Mạ ch chỉ và o cá i ghế dự a cá ch đó khô ng xa: “ Cậ u ngồ i xuố ng đi.



Liễu Duệ khô ng ngồ i, anh tiến về phía trướ c và i bướ c, đứ ng ở ngay bên cạ nh cô : “
Khô ng cầ n, cứ thế nà y mà nó i chuyện đi. ”

Tiếng nó i trầ m, khà n khà n vang lên từ trên đỉnh đầ u, đú ng là đã lâ u rồ i…

Khô ng kìm đượ c, cô nghiêng đầ u đưa mắ t nhìn. Do cô đang ngồ i cò n anh thì đang
đứ ng nên thứ đầ u tiên đậ p và o mắ t cô chính là đô i tay đang cầ m mũ củ a anh.

Thon dà i, khớ p xương vô cù ng rõ rà ng.

Chỉ liếc mắ t mộ t cá i thô i mà trong lò ng cô cũ ng gợ i lên cả m giá c đau nhó i.

“ Vậ y cứ như thế đi. ” Diệp Cự u Mạ ch khô ng miễn cưỡ ng, sau đó hắ n đưa mắ t nhìn
Cố Hiểu Thầ n.

Cô hiểu ý củ a hắ n, đô i mô i đang mím chặ t củ a cô chậ m rã i mở ra: “ Hai ngườ i nó i


chuyện đi, tô i đi ra ngoà i trướ c. ”

Vừ a đứ ng dậ y, lậ p tứ c cô bị bà n tay đang cầ m mũ củ a anh chặ n lạ i, anh ấ n vai cô để


cô ngồ i xuố ng, giọ ng nó i lạ nh nhạ t củ a anh truyền từ trên đỉnh đầ u xuố ng: “ Có liên
quan tớ i em, ngồ i nghe đi. ”

Bị ấ n ngồ i về chỗ cũ , Cố Hiểu Thầ n hơi nghiêng đầ u, cô để ý tớ i tay anh đang đặ t trên
vai cô , cô nhíu mà y lạ i.

Diệp Cự u Mạ ch khô ng rõ tình huố ng trướ c mặ t lắ m, dù ng á nh mắ t nghi hoặ c nhìn về


phía Liễu Duệ: “ Khô ng phả i là liên quan tớ i tiểu độ i trưở ng củ a cậ u sao ? ”

“ Phả i. ” Anh buô ng tay xuố ng, anh đưa bà n tay cò n lạ i lên phủ i phủ i mũ mặ c dù mũ
khô ng dính chú t bụ i nà o, chậ m rã i mở miệng: “ Thuậ n tiện nó i tớ i mộ t số việc liên
quan tớ i Ly Thu. ”

“ Ly Thu ? Sao lạ i liên quan tớ i việc củ a Ly Thu ? ” Từ trướ c tớ i nay, phà m là nhữ ng
việc liên quan tớ i Ly Thu thì Tu Diệp luô n tự là m lấ y, khô ng hề giao phó việc cho bấ t
kỳ ai.

Liễu Duệ nghiêng đầ u, á nh mắ t anh như có như khô ng liếc qua khuô n mặ t Cố Hiểu
Thầ n, trầ m ngâ m: “ Tạ m thờ i Tu Diệp khô ng thể trở về, mọ i việc sẽ do tô i giả i quyết.

Vẫ n chưa về ?

Đô i mắ t đen nhá nh củ a Diệp Cự u Mạ ch tố i đi, hắ n đứ ng lên, hắ n đậ p hai tay xuố ng


bà n là m việc, chố ng tay lên đó , ố ng tay á o trắ ng lớ n che đi gâ n xanh đang nổ i lên trên
cá nh tay hắ n, thanh â m có chú t lạ nh lù ng: “ Cô ấ y vẫn chưa trở về ? Cho dù Ly Thu có
nằ m ở chỗ này, cô ấ y vẫ n khô ng chịu trở về, đú ng khô ng ? ”

Liễu Duệ nhìn hắ n, nhắ c lạ i câ u nó i vừ a rồ i: “ Cô ng việc củ a cô ấ y phá t sinh ra chú t


sự cố , tạ m thờ i khô ng thể quay về. ”

Sự cố trong cô ng việc ? Tạ m thờ i khô ng thể trở về đượ c ?

Đú ng là mộ t câ u giả i thích khô ng chê và o đâ u đượ c.

Diệp Cự u Mạ ch cườ i lạ nh mộ t tiếng, hắn nó i, mang theo mộ t tia trà o phú ng: “ Thậ t
khô ng ? Nếu cô ấ y thự c sự quá coi trọ ng mệnh lệnh quâ n độ i thì vĩnh viễn khô ng cầ n
trở về cũ ng đượ c. ”

Từ trướ c tớ i nay, Tu Diệp luô n là cá i rễ cắ m sâ u trong lò ng Diệp Cự u Mạ ch, Liễu Duệ


hiểu điều nà y và Cố Hiểu Thầ n cũ ng thế.

Trướ c khi Diệp Cự u Mạ ch hoà n toà n mấ t khố ng chế, Cố Hiểu Thầ n đã đứ ng lên, á nh
mắ t cô nhìn chằ m chằ m và o đô i mắ t đang phẫ n nộ kia, giọ ng nó i trong trẻo lạ nh lù ng
củ a cô vang lên: “ Khô ng phả i chỉ là bị bệnh thô i sao ? ”

Mộ t câ u, trong nhá y mắ t đã ngă n chặ n đượ c lử a giậ n trong lò ng Diệp Cự u Mạ ch.

Ý thứ c đượ c việc mình đang thấ t thố , Diệp Cự u Mạ ch nắ m chặ t hai tay lạ i rồ i đú t và o
trong tú i á o blouse trắ ng. Ngoà i mặ t, sự u á m, lạ nh lù ng đang bao phủ lấ y khuô n mặ t
hắ n.

“ Tô i cò n phả i đi kiểm tra phò ng, chuyện củ a Ly Thu, để buổ i chiều rồ i nó i tiếp. ”

Dứ t lờ i, cô khô ng đợ i hai ngườ i đà n ô ng cò n lạ i tiếp lờ i, cô cứ thế bướ c ra khỏ i vă n


phò ng Diệp Cự u Mạ ch.

Đi tớ i cuố i hà nh lang, Liễu Duệ đã chặ n đượ c cô lạ i.


Cố Hiểu Thầ n dậ m châ n, cô quả quyết khép hai mắ t lạ i, giấ u đi muô n vàn suy nghĩ
đang hiện lên.

Nhìn thấ y cô vẫn né trá nh, Liễu Duệ cà ng khẩ n trương hơn, anh mím chặ t mô i lạ i,
nhìn chằ m chằ m và o cô .

Cử a sổ bên trá i hơi mở ra, á nh mặ t trờ i rự c rỡ chiếu và o, á nh nắ ng dừ ng lạ i ở vị trí


dướ i cá nh tay, khuô n mặ t cô bị che khuấ t á nh sá ng mà cà ng trở nên lạ nh lù ng hơn.

Bị mộ t á nh mắ t nó ng bỏ ng nhìn tớ i, cô cả m thấ y có chú t tê dạ i.

Mộ t lú c sau, Cố Hiểu Thầ n giương đô i mắ t lên, lạ nh nhạ t nhìn anh mộ t cá i, cô mím


chặ t mô i dướ i, vẫn nhấ t quyết khô ng nó i gì.

Anh cũ ng thế, khô ng mở miệng nó i câ u nà o cả . Anh cứ như thế đứ ng ở trướ c mặ t cô ,


chă m chú nhìn cô , tự a như mộ t câ y cộ t điện cao lớ n, dù mưa giô ng bã o lớ n thế nà o
cũ ng khô ng thể.

Mọ i thứ đều trở nên yên ắ ng.

Cô mấ t tự nhiên đú t hai tay và o trong tú i á o blouse trắ ng, mở miệng mộ t cá ch cứ ng


ngắ c: “ Anh khô ng nghĩ là … ” Cô hơi dừ ng lạ i, trá nh né tầ m mắ t củ a anh, â m thanh cô
cũ ng trở nên nhẹ nhà ng hơn, giố ng như mưa phù n trong đêm xuâ n, cơn gió nhẹ lướ t
qua, nó i nhẹ tớ i mứ c khô ng phả i ai cũ ng nghe thấ y đượ c: “ Vì sao sư huynh phả i tứ c
giậ n sao ? ”

“ Bở i vì Tu Diệp và o bộ độ i ? ” Anh suy đoá n.

Cô cườ i, lắ c lắ c đầ u: “ Anh ấ y chưa bao giờ để tâ m tớ i việc Tu Diệp có và o quâ n độ i


khô ng, cá i anh ấ y để ý là liệu Tu Diệp có tự tra tấ n chính mình khô ng. ”

Tự mình tra tấ n bả n thâ n, cố tình chịu sự tra tấ n đó , khô ng nghĩ tớ i Diệp Cự u Mạ ch


chú t nà o.

Anh nhìn cô , á nh mắ t tố i đi.

Diệp Cự u Mạ ch quan tâ m tớ i Tu Diệp, vậ y cô thì sao ? Cô , Cố Hiểu Thầ n, cô sẽ để ý cá i


gì đâ y ?
Anh lạ i im lặ ng.

Bệnh cũ tá i phá t, giố ng như lú c đọ c sá ch vậ y, luô n chờ cô mở miệng trướ c.

Cố Hiểu Thầ n lạ nh nhạ t cú i đầ u xuố ng, cô di chuyển tầ m mắ t xuố ng dướ i đấ t, trên


nền đấ t có hai đô i châ n đang đứ ng đố i diện nhau. Cô ở dướ i á nh mặ t trờ i, cò n anh thì
ở trong bó ng tố i, cá i anh đi là già y chuyên dụ ng củ a quâ n độ i, già y cô đi là mộ t đô i
già y trắ ng. Mộ t xanh mộ t trắ ng, mộ t sá ng mộ t tố i, mà u sắ c đố i lậ p nhau rõ rà ng,
giố ng như là vá ch ngă n giữ a hai ngườ i bọ n họ . Hai ngườ i, là củ a hai thế giớ i.

“ Anh đang cả n khô ng cho tô i đi xuố ng sao ? ” Cô cú i đầ u, hỏ i anh.

Đô i mắ t đen nhá nh củ a anh hơi di chuyển, mộ t lú c sau anh mớ i đá p, cò n mang theo


chú t cứ ng ngắ c: “ Khô ng phả i. ”

“ Khô ng phả i thì tố t. ” Cô cườ i nhẹ mộ t tiếng, sau đó đi vò ng qua anh mà tớ i chỗ
thang má y.

Dướ i á nh nắ ng, thâ n ả nh ngườ i đó đã biến mấ t, anh nâng mí mắ t nặ ng trĩu lên nhìn
vò ng sá ng đang chậ m rã i chuyển độ ng, cuố i cù ng thì lan tớ i tậ n châ n anh. Anh cứ
đứ ng đó , cho đến khi Triệu Tiền Tiến đi tớ i: “ Liễu độ i, đó n đượ c chị dâ u rồ i. ”

Lú c này, anh mớ i khô i phụ c tinh thầ n, nhìn Triệu Tiền Tiến đi tớ i, rồ i gậ t đầ u.

“ Nghe nó i độ i trưở ng cò n phả i tiến hà nh phẫ u thuậ t lầ n thứ hai ? ” Triệu Tiền Tiến
hỏ i.

Như nhớ ra cá i gì đó , bỗ ng nhiên Liễu Duệ phâ n phó Triệu Tiền Tiến: “ Cậ u đi tìm bá c
sĩ Diệp củ a khoa ngoạ i cho tô i, là m đơn chuyển viện rồ i xin chữ ký anh ta. ”

“ Chuyển viện ? ” Triệu Tiền Tiến cả m thấ y khó hiểu: “ Sao lạ i phả i chuyển viện ? Bá c
sĩ Diệp ở khoa ngoạ i nổ i tiếng là bá c sĩ phẫ u thuậ t hà ng đầ u, đâ u phả i bệnh nhâ n nà o
cũ ng có thể may mắ n gặ p đượ c bá c sĩ Diệp. ”

Anh khô ng giả i thích thêm, chỉ nhấ n mạ nh lờ i phâ n phó củ a mình: “ Chuyển tớ i bệnh
viện quâ n khu, cậ u và chị dâ u thương lượ ng mộ t chú t đi. Nếu chị dâ u đồ ng ý thì đưa
đơn xin chuyển viện cho bá c sĩ Diệp, bả o anh ta ký tên. ”

Triệu Tiền Tiến khô ng thắ c mắ c nữ a, trự c tiếp nhậ n lệnh: “ Rõ !! ”


..

Đi ra khỏ i bệnh viện, theo bả n nă ng anh ngướ c mắ t lên nhìn tò a nhà cao cao củ a
bệnh viện, nhìn về mộ t gó c nà o đó củ a mộ t tầ ng nà o đó . Nơi đá y mắ t hiện lên sự u
á m.

Buổ i sá ng, khi đang nó i chuyện về Tu Diệp thì bị cắ t ngang nên bố n giờ chiều hô m đó
Cố Hiểu Thầ n lạ i bị Diệp Cự u Mạ ch gọ i lên văn phò ng hắ n mộ t chuyến, gọ i bằ ng
đườ ng dâ y điện thoạ i nộ i bộ .

Khi cử a thang má y mở ra, bố n mắ t lạ i giao nhau.

Trong thang má y, chỉ có mộ t mình anh đứ ng đó , trên ngườ i anh vẫn mặ c bộ quâ n
trang giố ng như lú c sá ng, nhưng lạ i thiếu cá i mũ , tó c anh hơi ướ t, giố ng như là anh
vừ a mớ i tắ m xong.

Cô gậ t đầ u mộ t cá i xem như là lờ i chà o, sau đó cô bướ c và o thang má y, đứ ng đưa


lưng về phía anh.

Cử a thang má y chậ m rã i đó ng lạ i, khô ng gian bên trong thang má y trở thà nh mộ t


khô ng gian khép kín, nó yên lặ ng tớ i nỗ i hai ngườ i họ có thể nghe thấ y đượ c cả tiếng
hô hấ p củ a nhau.

Đứ ng ở phía sau cô , đô i mắ t thâ m thú y củ a anh vẫ n u á m như trướ c, nhìn bó ng dá ng


lạ nh lù ng củ a cô , khô ng hề chớ p mắ t.

“ Tinh ” mộ t tiếng, đã tớ i tầ ng nă m.

Cô đi ra khỏ i thang má y trướ c, anh đi theo sau, giữ a hai ngườ i luô n duy trì mộ t
khoả ng cá ch nhấ t định.

Cô khô ng hề bướ c nhanh hơn, chỉ có anh bướ c chậ m lạ i thô i.

Nă m nă m, khô ng ngờ anh cà ng trở nên tham lam hơn, ngay cả bó ng dá ng trong và i
giâ y ngắ n ngủ i cũ ng khô ng buô ng tha.

Mộ t trướ c mộ t sau, cứ như vậ y cả mộ t đườ ng mà đi thẳ ng tớ i văn phò ng củ a Diệp


Cự u Mạ ch.
Đặ t tay lên cử a lớ n văn phò ng gõ hai tiếng, Diệp Cự u Mạ ch hơi ngẩ ng đầ u lên, mở
lờ i: “ Và o đi. ”

Cô đi trướ c, anh đi sau, thuậ n tiện đó ng luô n cử a phò ng lạ i. Vị trí vẫn giố ng như buổ i
sá ng hô m nay, cô ngồ i ở đố i diện Diệp Cự u Mạ ch, cò n anh thì đứ ng ở bên trá i cô .

Diệp Cự u Mạ ch để mấ y cá i bệnh lý sang mộ t bên, hỏ i: “ Nghe nó i cậ u muố n cho


ngườ i ở phò ng bệnh 312 chuyển viện ? ”

“ Phả i. ”

“ Cậ u nghi ngờ kỹ thuậ t củ a tô i ? ”

“ Khô ng phả i. ” Dừ ng mộ t lá t, Liễu Duệ bổ sung thêm câ u: “ Có nguyên nhâ n cá nhâ n.


Diệp Cự u Mạ ch trầ m tư trong chố c lá t: “ Việc cá nhâ n củ a cậ u, tô i khô ng có quyền


can thiệp, nhưng đứ ng trên cương vị củ a mộ t bá c sĩ chủ trị, từ gó c độ chuyên nghiệp
mà nhìn nhậ n thì tô i khô ng đồ ng ý việc chuyển viện. ”

“ Nguyên nhâ n ? ” Liễu Duệ dù ng hai từ đơn giả n dò hỏ i.

“ Buổ i chiều lú c đi kiểm tra phò ng bệnh tô i đã gặ p ngườ i nhà bệnh nhâ n, nghe nó i
bệnh nhâ n phò ng 312 là ngườ i quen cũ củ a Tu Diệp. ”

Liễu Duệ nhíu mà y: “ Thế thì sao ? ”

“ Cho nên lầ n phẫ u thuậ t này chỉ có thể do tô i là m. ”

“ Đâ y là ý kiến anh đưa ra từ gó c độ chuyên nghiệp ? ” Liễu Duệ hỏ i mộ t câ u, dù ng


giọ ng điệu như đang cườ i nhạ o.

Diệp Cự u Mạ ch gậ t đầ u mộ t cá ch châ n thà nh, trả lờ i cho có lệ: “ Đương nhiên. ”

Tâ m tư củ a hắ n, chẳ ng lẽ Liễu Duệ cò n khô ng rõ . Mã i mộ t lú c sau, Liễu Duệ mớ i nó i


tiếp: “ Anh khô ng đồ ng ý chuyển viện, vậ y thì tù y anh. ”

Diệp Cự u Mạ ch hơi cong mô i lên, sau đó nhìn về phía Cố Hiểu Thầ n.


Việc đầ u tiên đã xong, giờ tớ i chuyện củ a Ly Thu.

“ Tình huố ng hiện tạ i củ a Ly Thu rấ t ổ n định, chỉ cầ n nằ m viện mộ t thờ i gian ngắ n
nữ a để quan sá t thô i, nếu khô ng có biến chứ ng gì thì có thể xuấ t viện. ” Thô ng bá o
xong, cô đã tìm mộ t cá i cớ để rờ i đi sớ m: “ Tô i cò n có bệnh nhâ n khá c, tô i đi trướ c. ”

Vừ a mớ i xoay ngườ i, cổ tay cô đã bị mộ t lự c mạ nh mẽ nắ m chặ t lạ i. Cú i đầ u nhìn bà n


tay đang nắ m chặ t lấ y cổ tay cô , cô nhíu mà y lạ i.

Ngắ n ngủ i trong ba giâ y, anh buô ng tay, nó i: “ Việc cô ng đã nó i xong rồ i, vậ y chú ng ta
nó i chuyện tư đi. ”

Cố Hiểu Thầ n cử độ ng bên tay bị anh nắ m tớ i đau, giọ ng nó i vừ a khá ch khí vừ a xa


cá ch: “ Ngạ i quá , Liễu trưở ng quan, hình như tô i chẳ ng có việc tư gì cầ n nó i vớ i ngà i.
” Nó i xong, cô cò n lịch sự cườ i vớ i anh mộ t cá i, cô bướ c châ n về phía cử a.

Tay cò n chưa chạ m đượ c và o nắ m cử a đã thấ y mộ t bó ng ngườ i mặ c quâ n trang xanh


lụ c đang đứ ng ở trướ c mặ t.

Cố Hiểu Thầ n bị ép dừ ng châ n lạ i, cô giương mắ t nhìn anh, cố che giấ u sự tứ c giậ n


trong mắ t.

Hình như, anh rấ t thích chặ n đườ ng đi củ a cô .

Ngă n lạ i sự lạ nh lẽo nơi đá y mắ t, Cố Hiểu Thầ n mở miệng, lạ nh lù ng nó i: “ Có ý gì ? ”

“ Tô i nó i, nó i chuyện. ” Anh dù ng đô i mắ t đen nhá nh nhìn chằ m chằ m cô khô ng chớ p


mắ t. Nó tự a như mộ t đêm đô ng có tuyết, bă ng tuyết đang hò a và o nhau.

Cố Hiểu Thầ n nghiêng đầ u mộ t cá ch cứ ng ngắ c, cả m xú c có chú t khô ng ổ n định: “ Tô i


nghĩ tô i khô ng có gì để nó i vớ i Liễu trưở ng quan hết. ”

Liễu trưở ng quan.

Đâ y là lầ n thứ ba cô nó i ba chữ nà y.

Khép lô ng mi lạ i, tay vô thứ c nắ m lấ y phầ n bên cạ nh củ a then cử a, có lẽ vì dù ng sứ c


quá mạ nh nên khớ p xương trở nên trắ ng hơn.
Chỉ mộ t độ ng tá c này thô i, trong mắ t Cố Hiểu Thầ n đã trở thà nh mộ t sự khiêu khích
khô ng tiếng độ ng.

Bở i vì anh đã chặ n luô n đườ ng lui rồ i, khô ng để lạ i mộ t kẽ hở nà o.

Lử a giậ n bừ ng lên ở trong lò ng, Cố Hiểu Thầ n â m thầ m nắ m chặ t tay lạ i, cô hung
hă ng trừ ng mắ t nhìn ngườ i nà o đó đang đứ ng gầ n mình, nhưng khi nó i vẫn dù ng từ
lịch sự nhấ t có thể: “ Cho tô i ra. ”

Ngườ i trướ c mặ t khô ng nhú c nhích, chỉ giương mắ t lên nhìn, nhìn cô , khô ng biết
đang suy nghĩ cá i gì.

Thờ i gian, cứ từ ng giâ y từ ng phú t trô i qua.

Cuố i cù ng, lử a giậ n như muố n thiêu rụ i bứ c tườ ng chắ n ngang trong lò ng cô , cô cắ n
ră ng, nó i: “ Liễu Duệ. ”

Liễu Duệ.

Hai chữ này là m khó e mắ t anh ló e lên tia sá ng.

“ Cố Hiểu Thầ n, trướ c đó là em ngă n tô i lạ i. ” Anh cố tình hạ thấ p giọ ng, tố c độ nó i


cũ ng chậ m lạ i, chính là gằ n từ ng chữ bên tai cô , nó i rấ t rõ rà ng.

Trướ c đó là cô ngă n anh lạ i, đâ y là mộ t sự thậ t vĩnh viễn khô ng thay đổ i.

“ Anh… ” Cố Hiểu Thầ n ngay cả nử a câ u cũ ng khô ng nó i thà nh lờ i. Bở i vì nă m đó


đú ng là cô đã dù ng mộ t chú t má nh khó e để đố i phó vớ i anh, nử a đườ ng thườ ng hay
chặ n anh lạ i, nó i mộ t câ u, rồ i cò n cướ p sá ch…

Khô ng ngờ là , nhiều nă m trô i qua như vậ y, vậ t đổ i sao dờ i, cuố i cù ng anh lạ i dù ng


chính chiêu này vớ i cô , đú ng là gậ y ô ng đậ p lưng ô ng. Khó cho anh rồ i, dù ng má nh
khó e nà y mộ t cá ch vụ ng về, cũ ng thiệt cho anh rồ i, lạ i đi để mắ t tớ i cô .

Ngườ i đang ngồ i ở đằ ng xa, bà ng quan xem mọ i thứ , Diệp Cự u Mạ ch bỗ ng nhiên ho


khan hai tiếng: “ Cá i kia… ”

Á nh mắ t sắ c bén củ a Cố Hiểu Thầ n lậ p tứ c liếc tớ i đó , Diệp Cự u Mạ ch đà nh lặ ng im


khô ng nó i nữ a.
Khô ng hiểu sao khô ng khí ở đâ y bỗ ng trở nên á p lự c…

Cuố i cù ng, Cố Hiểu Thầ n cũ ng nổ i giậ n, cô lạ nh lù ng quă ng cho Diệp Cự u Mạ ch mộ t


câ u: “ Anh để tô i đi và o thế nà o thì đi ra cũ ng phả i như thế, nếu khô ng, tự gá nh lấ y
hậ u quả . ”

Diệp Cự u Mạ ch cả m thấ y hơi đau đầ u, hắ n đứ ng dậ y chậ m rì rì. Hắ n đẩ y ngườ i đang


đứ ng ở trướ c ghế dự a ra, đứ ng ở đó mộ t lá t ngườ i trướ c mặ t đã chủ độ ng nhườ ng
đườ ng, hắ n rũ mắ t nhìn khuô n mặ t lạ nh lù ng kia, trong mộ t giâ y đã thấ t thầ n.

Cuố i cù ng, anh đà nh đồ ng ý, nặ ng nề nó i mộ t tiếng: “ Mờ i. ”

Cố Hiểu Thầ n lạ nh lù ng trừ ng mắ t nhìn anh mộ t cá i, sau đó nó i vớ i anh bằ ng giọ ng


điệu nghiến ră ng nghiến lợ i: “ Cả m ơn Liễu thiếu tá đã nhườ ng đườ ng. ”

‘Rầ m…’

Thanh â m đó ng cử a vang lên đầ y nặ ng nề, Diệp Cự u Mạ ch bấ t đắ c dĩ dù ng hai ngó n


tay day day ấ n đườ ng. Hắ n đi tớ i chỗ Liễu Duệ, vừ a đi vừ a nó i: “ Từ sau khi hai ngườ i
chia tay, đâ y là lầ n đầ u tiên cô ấ y nổ i giậ n vớ i tô i. ” Vẫ n cò n chú t gì đó giố ng vớ i khi
cò n bé, năng độ ng, trẻ trung, vui giậ n thấ t thườ ng.

Liễu Duệ trầ m mặ c mộ t lá t, sau đó cườ i nhạ o: “ Chia tay ? ”

Diệp Cự u Mạ ch nhíu mà y: “ Nă m đó chuyện nà y chấ n độ ng như thế, khô ng lẽ cậ u


định phủ nhậ n ? ”

Á nh mắ t Liễu Duệ dầ n trở nên u á m, lạ nh lù ng, cò n chưa kịp phả n bá c đã bị lờ i củ a


Diệp Cự u Mạ ch cắ t ngang: “ Nă m nă m, chẳ ng lẽ cậ u khô ng muố n biết nguyên nhâ n ?

Nguyên nhân ?

Đô i mắ t lạ nh lù ng củ a Liễu Duệ nhìn thẳ ng và o Diệp Cự u Mạ ch, bỗ ng dưng anh


khô ng nó i đượ c gì, mô i mím chặ t thà nh mộ t đườ ng.

Diệp Cự u Mạ ch bổ sung thêm: “ Cô ấ y là ngườ i như thế nà o, cậ u là ngườ i hiểu rõ hơn


tô i. Đố i vớ i cậ u, từ trướ c tớ i nay, cô ấ y luô n là củ a cậ u. ”

Liễu Duệ hạ cử a sổ xe xuố ng, để gió thu trà n và o trong xe, anh đưa tầ m mắ t nhìn
xuố ng lá thu rụ ng trên mặ t đấ t, lặ ng ngườ i xuấ t thầ n.

Triệu Tiền Tiến ngồ i và o ghế trướ c củ a xe, hắ n lớ n giọ ng gọ i mộ t tiếng Liễu độ i.

Liễu Duệ khô ng nghe thấ y, á nh mắ t anh vẫ n nhìn và o lá vàng rụ ng trên mặ t đấ t, bên
tai vẫn quanh quẩ n câ u nó i khi nã y củ a Diệp Cự u Mạ ch.

“ Đố i vớ i cậ u, từ trướ c tớ i nay, cô ấ y luô n là củ a mộ t mình cậ u. ”

Đú ng vậ y, đó mớ i đú ng là Cố Hiểu Thầ n, cá i ngườ i chỉ vì mộ t cá i liếc mắ t củ a anh đã


vô cù ng thỏ a mã n, đó mớ i là Cố Hiểu Thầ n củ a anh.

“ Liễu độ i. ”

Cuố i cù ng, Liễu Duệ cũ ng nghe thấ y tiếng gọ i củ a Triệu Tiền Tiến, anh đưa mắ t nhìn
về phía hắ n. Triệu Tiền Tiến có hơi lo lắ ng, vộ i vàng nó i: “ Thờ i gian phẫ u thuậ t củ a
tiểu độ i trưở ng đã đượ c ấ n định rồ i, là và o thứ hai. ”

“ Đã biết. ” Liễu Duệ lạ nh nhạ t trả lờ i, lú c này xe mớ i đượ c khở i độ ng.

Chương 4: Điệu múa của gió mùa thu

‘Mù a lá rơi.’

Tên củ a Tu Ly Thu rấ t có ý nghĩa. Nă m đó , khi Ô n Lă ng Lan hạ sinh Ly Thu, cô ấ y vì


khó sinh mà qua đờ i. Vì thế, Tu Triệt đặ t tên cho con gá i mình là ‘Ly Thu’, là để nó i
tớ i mù a thu nă m đó Ô n Lă ng Lan đã rờ i đi.

Thờ i gian trô i qua rấ t nhanh, bấ t tri bấ t giá c đã trô i qua mườ i nă m, lạ i sắ p tớ i ngà y
giỗ củ a Ô n Lă ng Lan. Cố Hiểu Thầ n xin nghỉ hai ngà y để đi tớ i Quả ng Đô ng.

Nhà họ Ô n ở Quả ng Đô ng, cụ thể là ở mộ t thà nh phố nhỏ đượ c gọ i là thà nh phố S,
nă m đó , Cố Hiểu Thầ n gặ p đượ c Liễu Duệ là do Ô n Viễn Chí và Cố Triển Chiêu, hai
ngườ i đó có phương thứ c giá o dụ c vô cù ng khá c nhau. Ô n Viễn Chí khô ng ủ ng hộ
phương thứ c giá o dụ c hà khắ c củ a Cố Triển Chiêu, ô ng muố n đưa Cố Hiểu Thầ n đến
Quả ng Đô ng để đi họ c. Tuy rằ ng lú c đó Cố Triển Chiêu khô ng đồ ng ý nhưng chá u gá i
duy nhấ t củ a nhà họ Ô n là Ô n Lă ng Lan đã qua đờ i, Cố Triển Chiêu khô ng đà nh lò ng
để Ô n Viễn Chí cứ cô độ c, đau khổ mã i, chỉ có thể để cô đi theo Ô n Viễn Chí xuô i Nam.

Lú c mà Cố Hiểu Thầ n tớ i nơi thì Ô n Viễn Chí đang ngồ i trong sâ n nhỏ uố ng trà , sau
đó ô ng nghe thấ y tiếng cử a phò ng mở , ô ng liếc tầ m mắ t qua, bỗ ng chố c nở mộ t nụ
cườ i hiền là nh: “ Về rồ i à . ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i đầ y dịu dà ng, cô nhấ c hà nh lý đi qua cử a, sau đó đẩ y và o bên


trong, vỗ tay gọ i lớ n: “ Ô ng ngoạ i. ”

“ Lạ i đâ y uố ng trà nà o. ” Nó i xong, Ô n Viễn Chí ró t cho Cố Hiểu Trầ n mộ t ly trà xanh,


nướ c trà xanh lă n tă n trong cố c thủ y tinh, mù i hương thanh thanh thoả ng qua mũ i: “
Nếm thử xem. ”

Cố Hiểu Thầ n cầ m ly trà lên nhấ p mộ t ngụ m, và o miệng thì hơi chá t, nướ c trà xuố ng
cổ họ ng thì hơi đắ ng, nhưng đến cuố i cù ng thì lạ i rấ t ngọ t. Cô cũ ng nhớ , loạ i trà mà
Ô n Lă ng Lan thích nhấ t là trà xanh.

Ô n Viễn Chí chỉ về phía bà n đá xa xa đang phơi hồ ng là m mứ t: “ Bà ngoạ i chá u đang


phơi đấ y, mau nếm thử đi. ”

Mứ t quả hồ ng, đâ y là loạ i mà Ô n Lă ng Lan thích nhấ t.

Cố Hiểu Thầ n thuậ n theo ý củ a ô ng ngoạ i, nếm thử hai miếng, cô lạ i hỏ i: “ Bà ngoạ i
đâ u ạ ? ”

“ Đi há i rau cả i rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u, lạ i hỏ i: “ Cậ u đâ u ạ ? ”

“ Chắ c là đi đá nh cá rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n lạ i gậ t đầ u, cò n muố n hỏ i nữ a thì đã bị câ u nó i củ a Ô n Viễn Chí cắ t


ngang: “ Mợ chá u hình như đang há i thanh long rồ i. ”
Cố Hiểu Thầ n cườ i, hơi cú i đầ u: “ Cả m giá c như ai cũ ng biết chá u về nhà . ” Mỗ i lầ n,
chỉ cầ n cô về nhà thì mọ i ngườ i đều như thế, vộ i và ng là m cho cô nhữ ng mó n ă n
ngon.

“ Đều biết cả !! ” Ô n Viễn Chí uố ng mộ t ngụ m trà , á nh mắ t ô ng như nhìn về nơi xa


xă m, giố ng như là đang nhìn về phương Bắ c, trầ m tư trong giâ y lá t, ô ng mớ i nặ ng nề
nó i mộ t tiếng: “ Chị họ chá u cũ ng biết. ”

Nhắ c tớ i Ô n Lă ng Lan, theo bả n nă ng Cố Hiểu Thầ n nhìn và o mắ t Ô n Viễn Chí, mấ t


mộ t lú c cô mớ i chậ m chạ p mở miệng, hỏ i: “ Ô ng ngoạ i vẫ n cò n giậ n chị họ sao ? ”
Mườ i nă m, cô khô ng ngờ ô ng ngoạ i lạ i giậ n lâ u như vậ y, đã mườ i nă m rồ i mà vẫ n
khô ng buô ng xuô i đượ c.

Ô n Viễn Chí cú i đầ u xuố ng, dướ i á nh sá ng mặ t trờ i, mấ y sợ i tó c bạ c củ a ô ng dườ ng


như đang phá t sá ng. Thanh â m ô ng thấ p thấ p, nghe loá ng thoá ng hơi đau lò ng: “
Giậ n chứ , sao có thể khô ng giậ n đâ y. ”

Cố Hiểu Thầ n hơi khép mắ t lạ i, cô đặ t ly trà lạ i mặ t bà n, trầ m mặ c mộ t hồ i rồ i nó i: “


Mấ y ngà y trướ c, trên bà n phẫ u thuậ t, là … ” Dừ ng lạ i, cô đưa mắ t nhìn Ô n Viễn Chí,
sau đó nó i: “ Là Ly Thu. ”

“ Ly Thu ? ” Trong á nh mắ t Ô n Viễn Chí thoá ng qua mộ t tia hoả ng hố t, sự đau lò ng


trong nhá y mắ t dâ ng lên, ô ng quan tâ m hỏ i: “ Đứ a bé đó bị là m sao vậ y ? ”

“ Phẫ u thuậ t nhỏ thô i. ” Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Quan sá t mộ t thờ i gian ngắ n là khô ng
cò n trở ngạ i gì rồ i. ”

Lú c này, Ô n Viễn Chí mớ i thấ y an tâ m, gậ t đầ u, ô ng thở dà i: “ Đứ a bé đú ng là mệnh


khổ , mớ i sinh ra thì Lă ng Lan qua đờ i, lên bả y tuổ i thì mấ t bố . ”

“ Ô ng ngoạ i đừ ng giậ n chị họ nữ a. ” Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u, cô kéo kéo tay Ô n Viễn Chí,
thanh â m có chú t khà n khà n: “ Dù cho chị họ có sai thì ô ng cũ ng phả i thô ng cả m cho
tâ m tình muố n có con củ a chị ấ y chứ . ”

Ô n Lă ng Lan là đứ a trẻ bị sinh non, từ nhỏ cơ thể đã khô ng tố t, là ngườ i luô n luô n
phả i uố ng thuố c. Cô ấ y là huyết mạ ch duy nhấ t củ a nhà họ Ô n, Ô n Chí Viễn vô cù ng
yêu thương đứ a chá u gá i nà y. Lú c trướ c, khi Ô n Lă ng Lan lấ y Tu Triệt, nhà họ Tu ở
phía Bắ c nên lú c tiễn chá u gá i đi ô ng vô cù ng luyến tiếc, rấ t khô ng đồ ng ý vớ i mố i
hô n sự này. Nhưng vì hạ nh phú c củ a chá u gá i, ô ng đà nh nhịn đau mà buô ng tay.
Nử a nă m sau, ô ng nghe đượ c tin Ô n Lă ng Lan mang thai, lậ p tứ c khở i hà nh đi về
phương Bắ c.

Thâ n thể củ a Ô n Lă ng Lan luô n có Ô n Viễn Chí chă m só c, nhưng và o lú c nà y mà


mang thai thì khô ng tố t cho cơ thể củ a Ô n Lă ng Lan, vì thế ô ng khuyên chá u gá i hã y
bỏ đứ a bé nà y đi. Dù Ô n Lăng Lan khô ng họ c ngà nh y, nhưng cô ấ y biết thâ n thể
mình khô ng thích hợ p để mang thai, nhưng cô ấ y cũ ng tiếc cho việc dướ i gố i Tu Triệt
khô ng có đứ a con nà o.

Thá i độ củ a cô ấ y vô cù ng kiên quyết, Ô n Viễn Chí nó i khô ng lạ i chá u gá i củ a mình,


kết quả nó đã biến thà nh bi kịch khô ng cá ch nà o cứ u đượ c.

Mộ t tầ ng mâ y dà y chậ m rã i tả n ra, chim nhạ n bắ t đầ u bay về phía Nam, gió thu nhẹ
thổ i, lá rơi vô tình.

Dướ i gố c câ y, ô ng già tó c trắ ng lắ c lắ c đầ u, thanh â m hơi nghẹn ngà o: “ Ô ng, ô ng đã


bả o con bé hay là nhậ n con nuô i đi. ” Nhưng chá u gá i ô ng lạ i khô ng nghe, quá ngang
bướ ng!!

Cố Hiểu Thầ n khô ng đà nh lò ng nhìn Ô n Viễn Chí cứ mã i chìm đắ m trong hồ i ứ c


khô ng cá ch nà o thoá t ra đượ c, cô chỉ có thể khuyên bả o: “ Nếu chị họ mà biết ô ng
vẫ n cò n giậ n chị ấ y thì khô ng biết chị ấ y sẽ đau lò ng như thế nà o đâ y. ”

Ô n Viễn Chí cườ i mộ t cá ch chua xó t, thanh â m bỗ ng nhiên trở nên tang thương: “
Đau lò ng ? Đượ c thô i, đau lò ng đi, mau bả o con bé đau lò ng cho ô ng xem, đừ ng rờ i xa
trầ n gian như thế, để cho ô ng ngườ i đầ u bạ c tiễn kẻ đầ u xanh. ”

Nhìn thấ y sự đau thương trong đô i mắ t Ô n Viễn Chí, Cố Hiểu Thầ n khô ng khỏ i đau
lò ng, cô nắ m thậ t chặ t lấ y tay ô ng: “ Ô ng ngoạ i vẫ n cò n có chá u mà , đú ng khô ng ô ng ?

Ô n Viễn Chí nghiêng mặ t, nặ ng nề đưa mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n, như đang suy nghĩ gì
đó , rồ i ô ng cầ m lấ y tay cô , rố t cuộ c cũ ng lộ ra mộ t chú t vui vẻ: “ Đú ng, ô ng vẫ n cò n có
chá u nữ a. ”

Dừ ng mộ t lá t, ô ng lạ i chậ m rã i gọ i mộ t tiếng: “ Hiểu Thầ n… ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn về phía ô ng lã o tó c bạ c.


Ô ng dù ng ngó n trỏ chỉ chỉ và o tim mình, nhẹ giọ ng hỏ i: “ Trá i tim chá u, vẫ n cò n ở
trên ngườ i ngườ i đó sao ? ”

Đồ ng tử Cố Hiểu Thầ n như cứ ng đờ lạ i, cô khô ng ngờ ô ng ngoạ i sẽ hỏ i thẳ ng ra như


thế, khiến cô khô ng kịp phò ng bị.

Thậ t lâ u sau, cô hơi khép lô ng mi lạ i, nhẹ giọ ng nó i: “ Vâ ng. ”

Ô n Viễn Chí suy tư hồ i lâ u rồ i gậ t đầ u: “ Con ngườ i chá u ấ y, cả đờ i nà y chỉ đủ sứ c yêu


mộ t ngườ i thô i. ” Rồ i ô ng thở dà i: “ Cũ ng đú ng, đâ y là số mệnh củ a chá u. ”

Cố Hiểu Thầ n ngẩ n ngườ i ra, chỉ đủ sứ c yêu mộ t ngườ i ?

Gió thu khẽ thổ i, lá rụ ng về đấ t, nhữ ng chiếc lá rụ ng dướ i đấ t là m vang lên â m thanh
xà o xạ c nho nhỏ khi có gió thổ i qua. Nó là m tă ng thêm vẻ lạ nh lẽo, quạ nh quẽ trong
sâ n.

Dướ i tá n câ y, Cố Hiểu Thầ n hơi khép mắ t lạ i, giọ ng nó i như có như khô ng củ a cô hò a


và o khô ng khí: “ Ô ng ngoạ i, chá u nên là m thế nà o đâ y ? ”

Cô nên là m thế nà o đâ y ? Nă m nă m, cô khô ng thể quên đượ c anh.

Ô n Viễn Chí đưa mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n, bộ dá ng này củ a cô thậ t khiến ngườ i khá c
đau lò ng, ô ng thở dà i mộ t tiếng: “ Sớ m biết sẽ phả i lò ng ngườ i, vậ y sao lú c đầ u cò n
quen nhau. ”

Cố Hiểu Thầ n mở to hai mắ t, cô yên lặ ng nhìn và o bầ u trờ i xanh thẳ m.

Đó là mộ t buổ i tố i đầ u tiên khi cô đặ t châ n và o cấ p ba, Cố Hiểu Thầ n bị phâ n tớ i lớ p


A9. Lú c cô đi và o phò ng họ c, thứ đầ u tiên mà mắ t cô nhìn thấ y chính là bó ng dá ng
củ a mộ t nam sinh ngồ i ở cuố i lớ p. Tó c anh cắ t rấ t ngắ n, sự lạ nh lù ng toá t ra từ trong
cặ p mắ t đen nhá nh, mũ i cao, để lộ ra sự uy nghiêm, chỉ cầ n anh liếc mắ t mộ t cá i thô i
đã đủ để cho cô si mê cả đờ i.

Khô ng chú t do dự , cô bướ c thẳ ng về phía chỗ ngồ i cò n trố ng bên cạ nh anh, rấ t thâ n
thiện duỗ i tay ra muố n cù ng anh chà o hỏ i: “ Chà o cậ u, tô i tên là Cố Hiểu Thầ n. ” Thấ y
anh im lặ ng mộ t lú c lâ u khô ng trả lờ i, cô lạ i hỏ i: “ Cậ u thì sao ? Cậ u tên là gì ? ” Anh
vẫ n im lặ ng như trướ c, khô ng nó i câ u nà o, thậ m chí cò n cú i đầ u xuố ng thấ p hơn, mộ t
bộ dá ng từ chố i tiếp xú c vớ i ngườ i khá c.

Lầ n đầ u tiên cô nghe thấ y tên anh là từ miệng mộ t nữ sinh khá c, khi đó cô ấ y đang
gọ i lớ n tên anh.

Đó là và o lú c tan họ c tiết tự họ c buổ i tố i đầ u tiên, ở chỗ cử a sổ cuố i cù ng trong


phò ng họ c có mộ t nữ sinh đứ ng ở bên ngoà i gọ i, liều mạ ng vẫy tay gọ i: “ Liễu Duệ!!
Liễu Duệ!! ”

Mớ i đầ u, Cố Hiểu Thầ n cò n tưở ng nữ sinh đó đang gọ i ngườ i khá c, mã i cho tớ i khi cô


nhìn thấ y anh đưa mắ t nhìn nữ sinh đó , rồ i đứ ng dậ y đi ra chỗ cử a sổ . Sau đó , khô ng
biết nữ sinh ngoà i cử a sổ nó i gì, cô chỉ thấ y anh chỉ chỉ và o mộ t chỗ nà o đó rồ i trả lờ i,
sau khi nhậ n đượ c câ u trả lờ i, bạ n nữ sinh ngoà i cử a sổ vui vẻ chạ y đi.

Thấ y nữ sinh đó đi rồ i, anh mớ i quay trở về chỗ ngồ i, cầ m lấ y sá ch vở tiếp tụ c xem.


Lú c nà y, Cố Hiểu Thầ n tiến về phía trướ c cườ i mộ t cá i, cò n để lộ ra chú t ý định xấ u
xa: “ Hó a ra cậ u tên là Liễu Duệ à ? ”

Cuố i cù ng, anh cũ ng có chú t phả n ứ ng, anh lạ nh nhạ t liếc nhìn cô mộ t cá i, giọ ng nó i
cũ ng lạ nh nhạ t, chẳ ng thâ n thiện chú t nà o: “ Có việc gì khô ng ? ”

Vẻ tươi cườ i củ a cô trở nên cứ ng đơ: “ Khô ng, khô ng có gì. ”

Anh nhíu mà y, liếc nhìn cô mộ t cá i, sau đó anh lạ i chă m chú đọ c sá ch.

Đá y mắ t anh hiện lên mộ t tia trà o phú ng, Cố Hiểu Thầ n thấ y rấ t rõ rà ng, vậ y nên cô
cả m thấ y hơi mấ t má t.

Chuyện cô quen biết Lậ n Yên khô ng phả i là tình cờ , đó là do cô biết Lậ n Yên chính là
cô gá i mà buổ i tố i hô m đó nó i chuyện vớ i anh, cho nên cô cố ý là m quen vớ i cô ấ y.

Lậ n Yên là mộ t cô gá i vô ưu vô lo, tình cả m củ a cô ấ y dà nh cho Mụ c Hoằ ng Dịch


khô ng ai là khô ng biết, thô ng qua Lậ n Yên, Cố Hiểu Thầ n biết đượ c khô ng ít chuyện
liên quan tớ i Liễu Duệ.

Hó a ra anh họ c cù ng lớ p vớ i Mụ c Hoằ ng Dịch, rồ i cả Lậ n Yên bên A7, Sa Khinh Vũ


bên lớ p A12 là bạ n vớ i nhau từ nhỏ , anh cò n có mộ t ngườ i em gá i, tên là Liễu Khê.
Lậ n Yên vỗ ngự c đả m bả o vớ i cô : “ Nếu có cơ hộ i, tớ nhấ t định sẽ cho cậ u gặ p Khê
Khê mộ t lầ n. ”

Sau khi quen vớ i Lậ n Yên, Cố Hiểu Thầ n thườ ng xuyên quấ n lấ y Liễu Duệ khô ng
buô ng, cô đưa bữ a sá ng cho anh, anh khô ng ă n, tặ ng quà cho anh, anh luô n lấ y lý do
để từ chố i quà củ a cô .

Có mộ t lầ n, cả nh Liễu Duệ từ chố i khô ng nhậ n quà củ a Cố Hiểu Thầ n bị Lậ n Yên nhìn
thấ y, cô ấ y lậ p tứ c hă ng há i là m việc nghĩa, cướ p luô n gó i quà củ a cô , thề số ng thề
chết sẽ giao tậ n tay nó cho Liễu Duệ. Tuy đến bâ y giờ Cố Hiểu Thầ n vẫn khô ng hiểu
khi đó là m sao mà Lậ n Yên đưa đượ c quà cho Liễu Duệ nhưng ngay ngà y hô m sau
anh đã gặ p cô để trả lạ i mó n quà . Khi thấ y mó n quà nằ m trên mặ t bà n, cô nhụ t chí.
Cô cứ thế nhìn chằ m chằ m và o hộ p quà trên mặ t bà n, â m thầ m thở dà i.

Quả nhiên, Lậ n Yên khô ng đá ng tin!

Ngà y ấ y, trong tiết ngữ vă n, Cố Hiểu Thầ n mộ t tay chố ng cằ m, mộ t tay xoay xoay bú t,
mắ t thì chă m chú nhìn giá o viên viết bả ng.

Viết bả ng xong, giá o viên quay đầ u lạ i, đọ c mộ t câ u: “ Cà nh liễu vàng ven sô ng/ Như
nà ng dâ u trong hoà ng hô n/ Thâ n hình nà ng in trên mặ t nướ c/ Bồ ng bềnh trong trá i
tim tô i(1) … Đâ y là mộ t câ u tả thự c… ”
(1)
Đây là một đoạn thơ trong bài thơ <Tạm biệt Khang Kiều> của Từ Chí Ma, bản dịch
trong đây mình sử dụng là của Ngọc Ánh ở trên thivien.net. Còn đây là câu thơ gốc: 那
河畔的金柳, 是夕阳中的新娘, 波光里的艳影, 在我的心头荡漾
Đoạ n đằ ng sau cô giá o nó i cá i gì, Cố Hiểu Thầ n khô ng biết, trong đầ u cô chỉ cò n lạ i
câ u thơ ‘Bồ ng bềnh trong trá i tim tô i’ Cô nghiêng đầ u nhìn anh, cô nhìn thấ y khuô n
mặ t gó c cạ nh tuấ n tú củ a anh, cô liếm mô i, ma xui quỷ khiến thế nà o mà lạ i đọ c câ u
thơ lú c nãy lên: “ Bồ ng bềnh trong trá i tim tô i… ”

Bồ ng bềnh, bồ ng bềnh, bồ ng bềnh…

Dườ ng như Liễu Duệ nghe thấ y câ u thơ cô đang lẩ m bẩ m, á nh mắ t lạ nh lù ng củ a anh


liếc về phía cô .

Cố Hiểu Thầ n có tậ t giậ t mình, cá i bú t đang xoay xoay trong tay trượ t mộ t cá i lậ p tứ c
bay ra ngoà i, cô xấ u hổ cườ i mộ t tiếng.

Cô vừ a cườ i, Liễu Duệ cũ ng cả m thấ y buồ n cườ i, trong á nh mắ t củ a anh như xẹt qua
mộ t tia sá ng.
Nụ cườ i nà y, quá quyến rũ , nó là m cho lò ng Cố Hiểu Thầ n cứ lâ ng lâ ng…

Vừ a mớ i cả m giá c sướ ng muố n bay lên trờ i, giâ y tiếp theo, cô đã bị mộ t thanh â m dịu
dà ng đá nh thẳ ng xuố ng địa ngụ c: “ Cố Hiểu Thầ n… ”

Độ t nhiên, Cố Hiểu Thầ n cứ ng đờ cả ngườ i.

Cá i thanh â m dịu dà ng nhưng khiến ngườ i khá c run như cầ y sấ y vẫn vang lên từ phía
sau: “ Tan họ c tớ i vă n phò ng gặ p tô i. ”

Cố Hiểu Thầ n chậ m rã i nhắ m hai mắ t lạ i, bộ dá ng củ a cô giố ng như khô ng luyến tiếc
gì cuộ c số ng này nữ a.

Trong vă n phò ng giá o viên, Cố Hiểu Thầ n đứ ng trướ c mặ t chủ nhiệm, cô cú i đầ u,


mườ i ngó n tay giấ u sau lưng đan chặ t và o nhau, mộ t bộ dá ng thà nh kính nhậ n sự
giá o huấ n.

“ Vừ a mớ i lên cấ p ba, vẫ n khô ng thích ứ ng đượ c à ? ”

“ A… ” Cố Hiểu Thầ n cườ i mộ t cá ch cứ ng ngắ c: “ Thích ứ ng đượ c ạ . ” Đặ c biệt là khi


ngồ i cù ng bà n vớ i Liễu Duệ.

“ Thậ t khô ng ? ” Chủ nhiệm lớ p cườ i dịu dà ng: “ Cô nghĩ là em vẫ n chưa hoà n toà n
thích ứ ng đâ u! Bằ ng khô ng sao em cò n là m việc riêng trong giờ giố ng như họ c sinh
tiểu họ c ? ”

Cố Hiểu Thầ n: “ … ”

“ Khi em bướ c và o mô i trườ ng họ c nà y, cô nghĩ em đã chuẩ n bị tố t cho ba nă m chiến


đấ u, nhưng xem ra tô i nhầ m rồ i. ” Ngừ ng mộ t chú t, rồ i chủ nhiệm lớ p tiếp tụ c nó i,
thanh â m dịu dà ng củ a cô giá o khiến cho ngườ i khá c lạ nh số ng lưng: “ Em chỉ có ba
cơ hộ i, khi cô gặ p em nó i chuyện lầ n thứ ba thì cô nghĩ đó là lầ n cuố i cù ng chú ng ta
gặ p nhau. ”

“ Bá o cá o. ” Mộ t nam sinh cao hơn Cố Hiểu Thầ n tớ i mộ t cá i đầ u bỗ ng gõ cử a vă n


phò ng, chủ nhiệm lớ p đưa mắ t nhìn lên, ý bả o anh mau đi và o.

Anh bướ c và i bướ c tớ i bên cạ nh Cố Hiểu Thầ n, đem mộ t chồ ng sá ch bà i tậ p để lên


bà n là m việc củ a giá o viên: “ Đâ y là bà i tậ p mô n toá n. ”
 m điệu nhà n nhạ t, trầ m thấ p lọ t và o tai.

Cố Hiểu Thầ n quẫ n bá ch nhắ m hai mắ t lạ i, khó khă n cắ n chặ t mô i dướ i.

Đú ng là xui xẻo, tự nhiên lạ i để anh thấ y đượ c mộ t mà n này.

Chủ nhiệm lớ p gậ t gậ t đầ u, nó i câ u đượ c.

Anh xoay ngườ i rờ i đi, trướ c khi đi, anh cò n liếc nhìn cô đang cú i mặ t xuố ng là m bộ
dá ng tứ c giậ n, anh hơi dừ ng lạ i, nhếch mô i lên cườ i, sau đó mớ i rờ i khỏ i vă n phò ng.

Cố Hiểu Thầ n thở phà o mộ t hơi, tâ m tình cô phứ c tạ p.

Khô ng biết vì sao, cô cả m giá c như từ đầ u tớ i cuố i Liễu Duệ đều mang bộ dá ng như
đang xem kịch… hơn nữ a, cò n là cố ý chơi cô .

Lú c này, chuô ng reo lên, giờ giá o huấ n cũ ng đã kết thú c.

Chủ nhiệm lớ p bả o cô nên trở lạ i lớ p họ c.

Cố Hiểu Thầ n khô ng phụ c: “ Cô , ngườ i là m việc riêng khô ng chỉ có mộ t mình em đâ u.
” Cò n có Liễu Duệ nữ a, cô chủ nhiệm khô ng thể đổ hết mọ i tộ i lỗ i lên ngườ i cô đượ c.
Cô khô ng phụ c!! Vô cù ng khô ng phụ c!!!

Nghe xong lờ i nà y, độ t nhiên á nh mắ t chủ nhiệm lớ p sá ng ngờ i, cô chủ nhiệm dù ng


á nh mắ t đó đá nh giá Cố Hiểu Thầ n đang đứ ng trướ c mặ t mình, cườ i mộ t tiếng: “ Nếu
trong kỳ thi sắ p tớ i em cũ ng đứ ng nhấ t thì cô bậ n tâ m mấ y chuyện nhỏ nhặ t củ a em
là m gì chứ . ”

“ Chuyện này thậ t khô ng cô ng bằ ng. ” Cố Hiểu Thầ n hú t mộ t ngụ m trà sữ a, cô vẫn
cả m thấ y khô ng phụ c.

Lậ n Yên cườ i, an ủ i đô i câ u: “ Tậ p thà nh thó i quen là đượ c. ”


Cố Hiểu Thầ n gẩ y gẩ y hai viên trâ n châ u, xem thườ ng: “ Thó i quen ? ” Thó i quen như
thế nà o đâ y ? Thó i quen để cá c thầ y cô giá o nhìn chằ m chằ m à ? Hơn nữ a, cô cũ ng
đâ u phả i họ c sinh kém.

“ Từ trướ c tớ i nay, thà nh tích củ a Liễu Duệ luô n luô n nằ m trong top đầ u, chắ c chủ
nhiệm lớ p cá c cậ u đã xem qua quá trình họ c củ a cậ u ấ y rồ i. Đặ c biệt, khi mà cậ u ấ y
tham gia kỳ thi toá n quố c gia lầ n trướ c, cậ u ấ y đã đạ t giả i nhấ t đấ y. ”

Độ t nhiên, Cố Hiểu Thầ n giậ t mình: “ Kỳ thi toá n cấ p hai ? ”

“ Đú ng vậ y. ”

“ Lú c nà o ? ”

Lậ n Yên nghiêng đầ u suy nghĩ mộ t chú t: “ Và o đầ u thá ng ba, lú c mớ i khai giả ng. ” Lú c
đó , Liễu Khê vừ a mớ i nhá o loạ n tạ o nên chú t rắ c rố i nhỏ , cho nên Lậ n Yên nhớ rấ t rõ .

Và o đầ u thá ng ba lú c mớ i khai giả ng ? Bỗ ng nhiên, Cố Hiểu Thầ n rơi và o trầ m tư.

“ Thá ng ba, lú c và o họ c kỳ mớ i cậ u mớ i chuyển tớ i Quả ng Đô ng họ c hả ? ” Lậ n Yên


hỏ i.

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u: “ Ừ m, trướ c đó tớ họ c ở Bắ c Kinh. ”

“ Chả trá ch. ” Lậ n Yên thở dà i: “ Chắ c chủ nhiệm lớ p cá c cậ u nghĩ cậ u ở Bắ c Kinh đã
phạ m lỗ i gì đấ y, khô ng đượ c họ c ở đấ y nữ a nên mớ i chuyển tớ i họ c ở mộ t trườ ng tạ i
Quả ng Đô ng. ”

Cố Hiểu Thầ n kêu oan: “ Từ nhỏ tớ i lớ n tớ luô n là họ c sinh ‘ba tố t’ đấ y, là m sao mà


phạ m lỗ i đượ c. Đến Quả ng Đô ng đi họ c, chẳ ng qua là do ngườ i trong nhà sắ p xếp. ”

“ Nhưng chủ nhiệm lớ p cậ u cho là như thế. ”

Cố Hiểu Thầ n buồ n bự c.

“ Thà nh tích củ a cậ u thế nà o ? ” Lậ n Yên lạ i hỏ i.


“ Từ nhỏ tớ i lớ n luô n đứ ng đầ u lớ p. ” Uể oả i nó i xong, Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u: “ Ô ng
nộ i tớ quả n rấ t nghiêm, từ nhỏ đã bắ t tớ họ c rồ i. ”

“ Đứ ng đầ u lớ p ? ” Lậ n Yên ngâ y ngườ i, sau đó cô ấ y cả m thấ y khó hiểu: “ Vậ y thì chủ


nhiệm lớ p cậ u sau khi nhìn thấ y số điểm thi lên cấ p ba củ a cậ u xong đá ng lẽ khô ng
nên bá m mã i khô ng buô ng thế chứ . ”

“ À . ” Cố Hiểu Thầ n thở dà i, nó i tớ i chuyện thi cấ p ba lạ i là mộ t chuyện khá c: “ Số


khô ng tố t, trướ c khi thi lên cấ p ba hai ngà y thì dì cả tớ i thă m. Tâ m trạ ng tớ lú c đó rấ t
kém, thi khô ng tố t. Ban đầ u cò n tưở ng rằ ng sẽ khô ng đượ c tiếp tụ c họ c nữ a, tớ cò n
chuẩ n bị sẵ n tâ m trạ ng bị phạ t nhố t họ c lạ i rồ i. ”

Nghe nhắ c tớ i chuyện đã xả y ra, hai mắ t Lậ n Yên như phá t sá ng: “ Sau đó thì sao ? ”

“ Sau đó ? ” Cố Hiểu Thầ n hơi xoay cổ : “ Vừ a trọ n điểm đạ t. ”

Chuyện xưa nà y, phứ c tạ p lắ m.

Nhưng cố t truyện này thì, thoả i má i.

Lậ n Yên thở dà i, là m bộ già dặ n vỗ vỗ bả vai cô .

Đạ t vừ a đủ điểm đỗ thì ở trườ ng này coi như là họ c sinh kém, mà ngườ i là m việc
riêng giố ng cô , Liễu Duệ, lạ i là mộ t họ c sinh xuấ t sắ c.

Lậ n Yên thở dà i, chả trá ch, Cố Hiểu Thầ n bị chủ nhiệm lớ p tó m gá y.

Chương 5: Kiềm lư kỹ cùng(1)

Kiềm lư kỹ cùng: Ví một người chỉ có chút khả năng kém cỏi, nay đã dùng hết.
(1)

‘Tỉnh mộ ng’

Trên bầ u trờ i xanh ngắ t có mấ y đá m mâ y trắ ng nhẹ nhà ng trô i lữ ng lờ , mộ t buổ i


chiều hoà ng hô n muộ n. Nhữ ng ngọ n đèn dầ u từ nhữ ng că n nhà trong thô n sá ng lên,
tạ o nên mộ t á nh sá ng dịu nhẹ trong khung cả nh nô ng thô n yên ả . Cố Hiểu Thầ n đưa
tay lên, cô muố n dù ng bà n tay mình tó m lấ y á nh tră ng trên trờ i, đá ng tiếc, khô ng thể
chạ m và o.
Diệp Đồ ng bưng mộ t đĩa thanh long đã cắ t ra, gọ i cô mộ t tiếng: ” Hiểu Thầ n. “

Cố Hiểu Thầ n nghiêng đầ u, cô hơi nở nụ cườ i vớ i Diệp Đồ ng.

” Ă n chú t đi. ” Diệp Đồ ng mang đĩa đự ng hoa quả lên.

Cố Hiểu Thầ n rũ mi, cô cầ m mộ t miếng thanh long lên ă n, mộ t lú c lâ u sau mớ i nó i: ”


Hô m nay là sinh nhậ t Ly Thu nhỉ ? “

Diệp Đồ ng nhếch miệng, nở mộ t nụ cườ i buồ n: ” Đứ a bé kia thậ t khổ , Lăng Lan đi rồ i,
chú ng ta lạ i chỉ nhớ hô m đó là ngà y giỗ củ a Lă ng Lan, khô ng nhớ ra hô m đấ y cũ ng là
sinh nhậ t Ly Thu. “

Đú ng là để con bé chịu khổ rồ i.

Cố Hiểu Thầ n chớ p chớ p mắ t, bỗ ng nhiên cô cú i đầ u.

Sợ là đứ a bé kia cũ ng chẳ ng nhớ hô m nay là sinh nhậ t mình đâ u.

Im lặ ng mộ t lú c lâ u, xong Cố Hiểu Thầ n nó i: ” Ly Thu nằ m viện. “

Sắ c mặ t Diệp Đồ ng trở nên că ng thẳ ng, lo lắ ng hỏ i: ” Sao lạ i nằ m viện ? Có bệnh gì


sao ? “

Cố Hiểu Thầ n vộ i nó i: ” Khô ng có bệnh gì đâ u, chỉ là phẫ u thuậ t nhỏ thô i. Ở đó đã có


sư huynh chă m só c, khô ng cò n gì đá ng lo. “

Diệp Đồ ng cũ ng an tâ m hơn: ” Có Cự u Mạ ch chă m só c, mợ yên tâ m rồ i. “

” Mợ và cậ u có muố n tớ i Bắ c Kinh thă m Ly Thu khô ng ? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

Diệp Đồ ng cú i đầ u, thở dà i mộ t hơi: ” Hay là thô i đi. “

Cố Hiểu Thầ n lạ i ă n thêm mộ t miếng thanh long, cô cũ ng cú i thấ p đầ u xuố ng.

Ô n Lă ng Lan qua đờ i, đâ y là vết thương trong lò ng Ô n Viễn Chí, khô ng cá ch nà o xó a


bỏ . Ô ng muố n đem Ly Thu về nhà họ Ô n nuô i nấ ng, nhưng Tu Triệt khô ng đồ ng ý,
ngang bướ ng muố n tự bả n thâ n mình nuô i Ly Thu.
Quan hệ giữ a nhà họ Ô n và nhà họ Tu trở nên rấ t că ng thẳ ng, đó là bở i vì Ô n Lă ng
Lan ngang ngạ nh muố n gả về phương Bắ c và kiên quyết muố n sinh con. Sau đó cò n
có Tu Triệt nhá o loạ n nữ a. Quan hệ giữ a hai nhà cà ng trở nên giố ng bứ c tườ ng
Berlin(2) nă m đó .

(2)Bức tường Berlin: Sự kiện đã chia nước Đức thành hai nước đó là Đông Đức và Tây
Đức. Một nước theo phe tư bản chủ nghĩa (Tây Đức) và một nước theo phe xã hội chủ
nghĩa (Đông Đức), tại Berlin đã cho xây dựng bức tường ngăn cách hai nước. Cho tới
năm 1989, bức tường Berlin sụp đổ chỉ trong một đêm, hai nước Đức ký hiệp định
Hensinki. Hai nước Đức chính thức hợp thành một vào 3/10/1990, sau gần một năm
khi bức tường Berlin sụp đổ, trở thành Cộng hòa Liên bang Đức ngày nay.
Ly Thu dầ n dầ n lớ n lên, khuô n mặ t bé cà ng lú c cà ng giố ng Ô n Lă ng Lan thờ i niên
thiếu, nó khiến cho Ô n Viễn Chí có mộ t lầ n nhậ n nhầ m, ô ng kéo tay Ly Thu nhưng lạ i
gọ i tên ‘Lă ng Lan’ Ô ng nhiều lú c hay tứ c cả nh sinh tình, đau khổ khô ng thô i. Từ
trướ c tớ i nay, Tu Triệt khô ng để Tu Ly Thu tiếp xú c quá nhiều vớ i ngườ i củ a nhà họ
Ô n, sau khi biết đượ c chuyện nà y, hắ n cà ng khô ng muố n để Ly Thu tiếp xú c vớ i
ngườ i nhà họ Ô n. Dầ n Dầ n, Ly Thu cũ ng chẳ ng đượ c tớ i nhà họ Ô n nữ a.

Ngà y cô trở về Bắ c Kinh, Diệp Đồ ng lá i xe đưa Cố Hiểu Thầ n tớ i sâ n bay thà nh phố .
Trướ c khi đi, Diệp Đồ ng cò n dặ n dò cô : ” Ly Thu giờ đâ y là mộ t đứ a bé khô ng bố
khô ng mẹ, chá u và Cự u Mạ ch hã y chịu khó chă m só c nó mộ t chú t. “

Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn Diệp Đồ ng, có lẽ trong lò ng bà khô ng thể buô ng xuố ng
đượ c chuyện củ a Ly Thu. Cuố i cù ng, cô gậ t đầ u đồ ng ý.

Mắ t nhìn thấ y Cố Hiểu Thầ n đẩ y vali hà nh lý đi và o trong sâ n bay, Diệp Đồ ng vẫn


cả m thấ y khô ng yên tâ m. Bà tiến lên giữ chặ t tay cô , lạ i dặ n dò thêm và i câ u: ” Tuy
ô ng ngoạ i chá u cứ nhìn Ly Thu là lạ i đau lò ng nhưng ô ng ngoạ i vẫ n luô n nhớ tớ i đứ a
bé đó . Nếu Ly Thu xuấ t viện, chá u hã y gọ i điện thoạ i bá o cho ô ng mộ t tiếng, để ô ng
yên tâ m. “

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u: ” Mợ yên tâ m, chá u sẽ chă m só c tố t cho Ly Thu. “

Diệp Đồ ng nhắ m mắ t lạ i, gậ t đầ u mộ t cá ch nặ ng nề. Như là nhớ ra cá i gì đó , bà lạ i mở


to mắ t ra: ” Ly Thu là m phẫ u thuậ t, vậ y Tu Diệp đã trở về chưa ? “

Nghe vậ y, Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn xuố ng: ” Cô ấ y khô ng về, có cô ng việc kéo châ n
nên khô ng về đượ c. “
Diệp Đồ ng buô ng cá nh tay Cố Hiểu Thầ n ra, á nh mắ t hiện lên tia u á m: ” Cự u Mạ ch
hẳ n là rấ t tứ c giậ n nhỉ ? “

” Cũ ng ổ n ạ . ” Cố Hiểu Thầ n trả lờ i lấ p lử ng.

Trong lò ng Diệp Đồ ng sớ m đã hiểu rõ , em trai mình là ngườ i như thế nà o, chẳ ng lẽ


Diệp Đồ ng cò n khô ng hiểu: ” Sao mà ổ n đượ c, từ nhỏ tính tình củ a nó đã bướ ng bỉnh,
Tu Diệp lạ i và i nă m khô ng trở về rồ i, có khi giờ nó đang mộ t bụ ng tứ c giậ n. “

” Nă m đó , anh rể họ qua đờ i, Tu Diệp cả m thấ y tự trá ch liền mang Ly Thu theo mình
tớ i Thiên Tâ n. Nó i đi là đi ba nă m liên tiếp, sư huynh đương nhiên sẽ tứ c giậ n, nhưng
anh ấ y khô ng tứ c giậ n bở i vì Tu Diệp định mộ t đi khô ng trở lạ i, mà anh ấ y tứ c vì cô
ấ y cứ mã i số ng trong sự tự trá ch, khô ng chịu thoá t ra. “

Diệp Đồ ng nhếch mô i cườ i, vẻ mặ t bà nhìn vô cù ng chua xó t: ” Nhà họ Ô n đờ i này


đú ng là tạ o nghiệt rồ i, mộ t đứ a bé nhỏ như thế cũ ng để nó phả i chịu khổ . ” Nó i đoạ n,
á nh mắ t đầ y đau khổ củ a Diệp Đồ ng nhìn thẳ ng và o Cố Hiểu Thầ n, bà nó i: ” Cả chá u
nữ a, chỉ có và i nă m như vậ y thô i, sao chá u khô ng thể bỏ đượ c cậ u ta ? “

Nụ cườ i củ a Cố Hiểu Thầ n trở nên cứ ng đờ , cô nhanh chó ng trá nh khỏ i đề tà i này mà
khô ng để lộ chú t dấ u vết nà o: ” Mợ , chá u phả i và o cử a kiểm tra an ninh rồ i. ” Nó i
xong, cô xoay ngườ i bướ c nhanh. Chính trong giâ y phú t này, sự tươi cườ i củ a cô đã
biến mấ t.

Đú ng vậ y, qua đã và i nă m rồ i, tạ i sao cô vẫ n khô ng buô ng bỏ đượ c anh đâ y ?

Đã từ ng yêu mộ t ngườ i đậ m sâ u, dù ng hết sứ c lự c cả đờ i ngườ i củ a mình, sao có thể


nó i buô ng là buô ng ?

Lú c đứ ng xếp hà ng ở cử a kiểm tra an ninh, cô đã thấ y mộ t ngườ i mặ c trang phụ c


quâ n nhâ n đi qua cử a kiểm tra an ninh. Bộ quầ n á o mà u lụ c đó đậ p và o mắ t cô , con
ngươi tố i tă m lạ nh lẽo củ a cô đã nhìn thấ y nó .

Dầ n dầ n, tầ m mắ t cô trở nên mơ hồ , cả thế giớ i dườ ng như đã biến thà nh mà u lụ c,


tạ o nên mộ t vò ng trò n nhỏ , như là đá y mặ t nướ c có rêu xanh mọ c lên, đung đưa
khô ng ngừ ng. Đứ ng nhìn mộ t lú c, cô đã nhìn thấ y sườ n mặ t gó c cạ nh lạ nh lù ng mà
nghiêm cẩ n củ a Liễu Duệ. Đô i mắ t hẹp dà i, sâ u hun hú t củ a anh luô n nhìn thẳ ng về
phía trướ c. Á nh mắ t củ a anh giố ng như á nh sá ng nơi châ n trờ i xa xa, đẹp khô ng nó i
nên lờ i, cũ ng sâ u khô ng thể lườ ng đượ c.
Triệu Tiền Tiến đã phá t hiện ra Cố Hiểu Thầ n đang đứ ng đó , hắ n cú i ngườ i nó i vớ i
Liễu Duệ: ” Liễu độ i, là bá c sĩ Cố . “

Từ ‘Cố ’ nà y đố i vớ i Liễu Duệ mà nó i, vô cù ng nhạ y cả m.

Khô ng chú t do dự , anh nghiêng đầ u nhìn xem, từ trong đá m ngườ i, anh đã nhìn thấ y
cô .

Anh hơi đờ ngườ i ra, anh mím chặ t mô i lạ i. Dừ ng mộ t lá t, anh lạ i đưa á nh mắ t lạ nh


nhạ t nhìn cô , khẽ gậ t đầ u, ý là đang chà o cô .

Lịch sự , tấ t cả đều đú ng vớ i chuẩ n mự c.

Ngũ vị tạ p trầ n(3) đang đá nh nhau loạ n xạ trong lò ng Cố Hiểu Thầ n. Tuy rằ ng lú c
trướ c hai ngườ i chia tay nhau khô ng mấ y vui vẻ, nhưng khi đứ ng lẫ n trong đá m binh
lính, anh vẫn gậ t đầ u chà o cô trướ c, nếu cô cứ lơ đi, ngượ c lạ i thì giố ng như cô đang
chộ t dạ .

(3)Ngũ vị tạp trần: Là năm vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn. Ý chỉ sự rối bời trong lòng.
Hơi nhấ p nhấ p mô i, Cố Hiểu Thầ n cũ ng khẽ gậ t đầ u lạ i vớ i anh, xem như đá p lạ i.

Hà nh độ ng nhỏ bé này đã bị mộ t đá m binh lính nhìn thấ y, bọ n họ ná o loạ n, thi nhau


liếc mắ t sang nhìn khuô n mặ t lạ nh lù ng củ a Cố Hiểu Thầ n, vừ a có sự tò mò vừ a hơi
mậ p mờ .

Khoả ng cá ch củ a bọ n họ khoả ng mộ t thướ c, bố n mắ t giao nhau, có thể nó i là mang


lạ i rấ t nhiều hình ả nh.

Từ á nh mắ t củ a Cố Hiểu Thầ n, anh có thể nhìn ra sự lạ nh lù ng củ a cô , như là cô đang


chá n nả n muố n rờ i xa mọ i thứ , nhìn và o á nh mắ t đó , trong lò ng anh lạ i hơi nặ ng nề.

Rố t cuộ c là chuyện gì đã cướ p đi sự vui vẻ củ a cô ? Là cá i gì đã mà i giũ a cô , để cô trở


nên lạ nh nhạ t như ngà y hô m nay ?

Trướ c kia, cô hoạ t bá t đá ng yêu, năng lượ ng thanh xuâ n luô n trà n ngậ p, khô ng lú c
nà o là thấ y cô khô ng vui vẻ. Nhưng giờ đâ y, nhìn cô giố ng như mộ t con rố i gỗ , vừ a
khô ng có thấ t tình lụ c dụ c(4) vừ a khô ng có hỉ nộ á i ố (5)
(4)Thất tình lục dục: ‘Thất tình’ bao gồm: mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn.
‘Lục dục’ là sáu loại dục vọng do mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Cụm từ này
chỉ những trạng thái tình cảm và ham muốn của con người.
(5)Hỉ nộ ái ố: Mừng, giận, buồn, vui, là những cảm xúc bình thường của con người.

Trên má y bay, khi tiếp viên hàng khô ng mang đồ uố ng đến, Cố Hiểu Thầ n đã gọ i mộ t
cố c café, cô muố n duy trì sự tỉnh tá o. Uố ng đượ c mấ y ngụ m cô cả m thấ y khó chịu,
muố n đi vệ sinh. Lú c đi ra khỏ i nhà vệ sinh, cô đã thấ y mấ y cô tiếp viên hà ng khô ng
đứ ng ở gầ n đó đang tá n chuyện vớ i nhau, bà n luậ n về mộ t đá m ngườ i mặ c trang
phụ c quâ n nhâ n.

Á nh mắ t cô hơi liếc qua đó , lẫ n trong đá m ngườ i tìm đượ c mộ t bó ng hình quen


thuộ c. Dướ i á nh sá ng, khuô n mặ t anh như mộ t bứ c tranh u buồ n tố i tă m, khô ng có
số ng mũ i cao thẳ ng, khô ng có đô i mắ t đen nhá nh, chỉ có mộ t khuô n mặ t lạ nh lù ng, lạ i
cò n u á m.

Chỉ thế thô i, nhưng nó đã là m cô hoả ng hố t.

Đợ i tớ i lú c cô hoà n hồ n, á nh mắ t củ a anh đã nhìn về phía này. Xuyên qua đá m ngườ i,


anh nhìn thẳ ng và o á nh mắ t cô . Rồ i, trong chớ p mắ t, anh đưa mắ t nhìn sang chỗ
khá c, là m như giâ y trướ c anh khô ng hề nhìn ra chỗ cô .

Cố Hiểu Thầ n nghe tiếp viên hà ng khô ng nó i cô nên về chỗ mình ngồ i và thắ t chặ t
dâ y an toà n. Có thể là do trong thờ i gian này cô là m phẫ u thuậ t quá nhiều, rồ i ngà y
giỗ củ a Ô n Lă ng Lan cũ ng vừ a qua, cô đã tiêu hao nhiều sứ c lự c, cho nên hiện tạ i đầ u
ó c cô có chú t choá ng vá ng. Cô nó i vớ i tiếp viên hà ng khô ng mang tớ i cho mình cá i
chă n, sau đó cô nặ ng nề chìm và o giấ c ngủ .

Chuô ng vang lên, bá o hiệu đã tớ i giờ tan họ c. Trên bụ c giả ng, cô giá o nó i tan họ c, vậ y
là chương trình họ c buổ i sá ng đã kết thú c. Có rấ t nhiều bạ n họ c ở phía sau đã đi tớ i
nhà ă n, bụ ng củ a bọ n họ đang réo vang lên kêu đó i, cũ ng có mấ y bạ n họ c lườ i biếng
nằ m lạ i ở lớ p họ c.

Mà Cố Hiểu Thầ n cũ ng là mộ t trong số nhữ ng ngườ i đó .

Thu dọ n sá ch vở xong, Lậ n Yên và Sa Khinh Vũ bên lớ p A9 đã tớ i cử a lớ p họ c củ a cô ,


gọ i: ” Hiểu Thầ n…”
Từ sau mộ t đố ng sá ch vở , Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên, cô trô ng thấ y Lậ n Yên và Sa
Khinh Vũ , cô cườ i mộ t cá i, coi như là chà o hỏ i.

Lậ n Yên đi và o lớ p, cô ấ y đi tớ i trướ c bà n Mụ c Hoằ ng Dịch, phả i chuẩ n bị tâ m lý mấ t


mộ t lú c cô ấ y mớ i có thể mở miệng: ” Đi, đi ă n cơm thô i. “

Mụ c Hoằ ng Dịch lạ nh nhạ t nhìn cô ấ y mộ t cá i, khô ng đá p lờ i, hắn đi lướ t qua Lậ n


Yên, đi ra khỏ i lớ p họ c.

Hình ả nh đó lọ t và o trong mắ t Lậ n Yên, cô ấ y tứ c giậ n hừ hai tiếng đầ y bấ t mã n: ”


Xấ u xa. “

Sa Khinh Vũ thở dà i mộ t hơi, lắ c đầ u. Khô ng biết gầ n đâ y quan hệ giữ a Lậ n Yên và


Mụ c Hoằ ng Dịch xả y ra chuyện gì, cả ngà y hai ngườ i đó cứ như lấ y trứ ng chọ i đá ,
khô ng phả i cậ u là m tô i sặ c thì tô i là m cậ u nghẹn chết.

Lấ y lạ i sĩ khí, Lậ n Yên lạ i chạ y tớ i cuố i hà ng, tay cô ấ y chố ng lên mộ t chồ ng sá ch,
cườ i tủ m tỉm mà gọ i Liễu Duệ: ” Duệ ca!! “

” Ừ m. ” Liễu Duệ đá p trả lạ i mộ t tiếng đầ y lườ i biếng, anh lấ y từ trong ngă n bà n ra


cơm hộ p. Độ t nhiên, anh liếc mắ t nhìn Lậ n Yên, nó i mộ t câ u vớ i ý nghĩa sâ u xa: ” Gầ n
đâ y cậ u rấ t chă m chạ y tớ i lớ p tô i. “

” Thế á ? ” Lậ n Yên chớ p chớ p mắ t: ” Khô ng phả i từ trướ c tớ i giờ vẫn vậ y sao ? “

Trong lò ng mọ i ngườ i đã hiểu rõ , Liễu Duệ cũ ng khô ng chọ c thủ ng tâ m tư củ a Lậ n


Yên. Anh hơi cong mô i lên, nụ cườ i này có chú t quỷ dị.

Nhìn thấ y biểu cả m đó củ a anh, độ t nhiên Lậ n Yên cả m thấ y mình trở nên nhú t nhá t,
cô ấ y chọ n chuồ n đi trướ c.

Khi mọ i ngườ i đi tớ i nhà ă n, hà ng ngườ i đang chờ cơm chỉ cò n lạ i ít ngườ i, chủ yếu
là do bọ n họ xuố ng muộ n.

Giữ a cả mộ t biển ngườ i mênh mô ng, Lậ n Yên đã nhìn thấ y bó ng dá ng cao gầ y củ a


Mụ c Hoằ ng Dịch. Cô ấ y vộ i chạ y tớ i, đi theo phía sau Mụ c Hoằ ng Dịch. Mớ i vừ a đứ ng
xong, lạ i cả m thấ y chưa hợ p lý, cô ấ y xoay ngườ i kéo Sa Khinh Vũ tớ i bên cạ nh mình,
để Sa Khinh Vũ đi theo phía sau. Sau đó , cô ấ y cò n tiện tay đẩ y Cố Hiểu Thầ n về phía
Liễu Duệ đang đứ ng, rồ i cò n chớ p mắ t nhìn cô vớ i vẻ mặ t vô cù ng á i muộ i: ” Bên đó
có trứ ng xà o cà chua mà cậ u thích ă n đấ y. “

Sa Khinh Vũ nghe vậ y cũ ng đưa mắ t nhìn qua bên đó . Tìm hai ba lầ n liền cũ ng khô ng
thấ y mó n trứ ng xà o cà chua trong truyền thuyết, cườ i lạ nh mộ t tiếng: ” Mắ t cậ u có
vấ n đề rồ i à ? Cà chua đâ u ? Trứ ng gà đâ u ? “

Lậ n Yên bấ t mã n, cô xoay ngườ i trừ ng mắ t nhìn Sa Khinh Vũ , kẻ khô ng biết thứ c thờ i
mộ t cá i: ” Mắ t cậ u mớ i có vấ n đề ý, mà u đỏ đó chính là cà chua, cò n cá i mà u và ng kia
chính là trứ ng gà . “

Khó e miệng Sa Khinh Vũ giậ t giậ t, cô nhìn chằ m chằ m và o cà rố t có mà u đỏ cam và


mà u và ng củ a bắ p ngô , trong lò ng â m thầ m giơ ngó n cá i lên: ” Chuyện cườ i củ a cậ u
đú ng là rấ t tiến bộ đấ y. “

Lậ n Yên đưa tay đá nh Sa Khinh Vũ mộ t cá i cho đỡ chướ ng mắ t. Khi tầ m mắ t cô ấ y


nhìn thẳ ng và o Cố Hiểu Thầ n, khuô n mặ t đang biểu hiện vẻ khô ng vui bỗ ng biến
thà nh ý cườ i xấ u xa, cô ấ y nó i vớ i Cố Hiểu Thầ n: ” Đừ ng nghe lờ i Khinh Vũ , cậ u ấ y
gầ n đâ y mả i mê đọ c tiểu thuyết quá , thị lự c khô ng tố t. “

Dứ t lờ i, bỗ ng Liễu Duệ liếc mắ t nhìn qua đâ y, nhìn thẳ ng và o kẻ đang khô ng an phậ n
nã y giờ , Lậ n Yên. Á nh mắ t lạ i cà ng trở nên lạ nh lù ng hơn.

Lậ n Yên bỗ ng cả m thấ y hơi sợ , cô ấ y cườ i mộ t cá i, sau đó nghiêm chỉnh đứ ng xếp


hà ng.

Thấ y vậ y, Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn. Lậ n Yên có bả n lĩnh bắ t nạ t Sa Khinh Vũ ,


nhưng tớ i lượ t Liễu Duệ thì cô ấ y lạ i khô ng có can đả m cã i lạ i ?

Trong lò ng Lậ n Yên â m thầ m tính toá n, chuyện này thể hiện rấ t rõ đấ y.

Sa Khinh Vũ bưng khay cơm, thở dà i, lắ c đầ u mộ t cá i đầ y bấ t đắ c dĩ.

Lậ n Yên nhanh chó ng lấ y đượ c cơm. Lú c Mụ c Hoằ ng Dịch bưng khay cơm đi, Lậ n
Yên đã ồ n à o thú c giụ c hắn kiếm chỗ nà o cò n trố ng thêm bố n vị trí nữ a. Sau đó , cô ấ y
gấ p gá p tớ i nỗ i giụ c dì là m bếp nhanh chó ng lấ y cơm cho cô ấ y. Lấ y đượ c cơm, mộ t
bó ng dá ng nhỏ nhắn xinh đẹp đã nhanh chó ng thoá t ra khỏ i dò ng ngườ i, bắ t đầ u đi
tìm Mụ c Hoằ ng Dịch.
Cố Hiểu Thầ n là ngườ i cuố i cù ng lấ y đượ c cơm, lấ y xong, cô quay ra đã thấ y Lậ n Yên
ở mộ t chỗ đằ ng xa đưa tay vẫ y vẫy cô : ” Hiểu Thầ n, chỗ này! “

Cố Hiểu Thầ n đi tớ i.

Lậ n Yên chỉ chỉ và o chỗ ngồ i cò n trố ng, chỗ ngồ i đó đố i diện vớ i Liễu Duệ, đâ y là chỗ
ngồ i Lậ n Yên để dà nh cho Cố Hiểu Thầ n: ” Ngồ i ở đâ y. “

Á nh mắ t củ a Cố Hiểu Thầ n có chú t mấ t tự nhiên nhìn Liễu Duệ đang cú i đầ u ă n cơm,


trong lò ng cô cả m thấ y vô cù ng chộ t dạ , nhưng cô vẫn ngồ i xuố ng.

Ă n đượ c hai miếng cơm, bỗ ng Lậ n Yên nghiêng ngườ i qua chỗ cô , thấ p giọ ng nó i
thầ m bên tai Cố Hiểu Thầ n, giọ ng nó i vô cù ng đắ c ý: ” Thấ y tớ đố i xử vớ i cậ u tố t
khô ng ? “

Tay đang gắ p đồ ă n củ a Cố Hiểu Thầ n dừ ng lạ i, cô đưa mắ t nhìn Lậ n Yên, bỗ ng cả m


thấ y có chú t dở khó c dở cườ i.

Cá i nà y khô ng thể dù ng từ ‘tố t’ hình dung đượ c, phả i dù ng cụ m từ ‘thụ sủ ng nhượ c


kinh'(6) để hình dung mớ i đú ng. Lậ n Yên cò n có thể là m cà n tớ i mứ c nà y sao ?

(6)Thụ sủng nhược kinh: Được thương yêu mà lo sợ.


Sa Khinh Vũ cả m thấ y khô ng nhìn nổ i nữ a, cô gõ gõ và o hộ p cơm củ a Lậ n Yên, nó i
vớ i giọ ng khô ng kiên nhẫ n, thú c giụ c: ” Ă n nhanh lên, ă n xong cò n ngủ trưa nữ a. “

Lậ n Yên đưa nhìn Sa Khinh Vũ vớ i vẻ khinh bỉ: ” Ngoà i ă n ra thì chỉ có ngủ . Khô ng hổ
danh là ngườ i thuộ c giố ng loà i heo. “

Sa Khinh Vũ nhịn, cô nhịn khô ng cho mình xú c độ ng đứ ng lên đá nh Lậ n Yên mộ t cá i,


cô nghiến răng nghiến lợ i mà nó i: ” Đừ ng nó i lờ i vô nghĩa, ă n nhanh lên. “

Lậ n Yên bĩu mô i, ă n thì ă n.

Thiếu Lậ n Yên pha trò cườ i, khô ng khí ở đâ y lậ p tứ c trở nên nặ ng nề.

Cố Hiểu Thầ n lấ y mộ t miếng thịt sườ n đưa tớ i bên miệng, cô vừ a ngướ c mắ t nhìn lên
liền bắ t gặ p đô i mắ t như chứ a hà ng vạ n vì sao củ a Liễu Duệ.

Độ t nhiên, trá i tim rung độ ng.


Liễu Duệ ă n cơm mộ t cá ch vô cù ng ung dung. Thấ y á nh mắ t cô nhìn qua đâ y, anh hơi
rũ mi xuố ng. Trong mắ t củ a Cố Hiểu Thầ n, cô có thể nhìn thấ y khó e mô i anh hơi
cong lên, trô ng cườ i như khô ng cườ i.

Khó e miệng Cố Hiểu Thầ n cứ ng đờ , lú c nã y, khi khó e mô i anh hơi cong lên, trô ng
như là anh đang ngang nhiên cườ i nhạ o chú t tâ m tư nhỏ củ a cô .

Hô m sau, trong tiết toá n.

Nghe mọ i ngườ i đồ n nhau rằ ng, chủ nhiệm lớ p A9 chính là Duyệt Tuyệt Sư Thá i(7),
khô ng nó i tớ i việc cô giá o đã 35 tuổ i mà chưa kết hô n, cứ nó i việc khi đi họ c, ai mà
nghe thấ y tên cô ta đã sợ vỡ mậ t rồ i.

(7)Duyệt Tuyệt Sư Thái: Là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký
của nhà văn Kim Dung.
Diệt Tuyệt đứ ng ở trên bụ c giả ng, mộ t tay cầ m phấ n, mộ t tay cầ m sá ch, cô ta dù ng
á nh mắ t sắ c bén nhìn qua mộ t lượ t họ c sinh ở dướ i lớ p. Ở bên dướ i khô ng mộ t ai
dá m là m việc riêng, cũ ng chẳ ng ai dá m đi và o cõ i thầ n tiên. Tay cô ta dù ng phấ n viết
bả ng, ở giâ y tiếp theo đã để phấ n xuố ng, tạ o nên tiếng vang khá mạ nh, nó là m ngườ i
đang mơ mà ng cũ ng phả i tỉnh tá o tứ c khắ c.

Sau lầ n nó i chuyện trướ c, Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y có chú t sợ Diệt Tuyệt. Khô ng phả i
là do cô sợ sự dịu dà ng tớ i ‘quỷ dị’ củ a cô giá o, mà là …Cố Hiểu Thầ n hơi nghiêng đầ u,
nhìn chằ m chằ m và o bó ng dá ng củ a Diệt Tuyệt. Cô thở dà i, thậ t ra mà nó i, bả n thâ n
cô cũ ng khô ng thể nó i chính xá c đượ c nguyên nhâ n, dù sao thì cô cũ ng rấ t sợ cô giá o.

Quả nhiên, khô ng ngoà i dự đoá n củ a cô , giâ y tiếp theo, giọ ng nó i dịu dà ng củ a Diệt
Tuyệt đã vang lên, vẫ n là m ngườ i khá c sở n tó c gá y như trướ c: ” Cố Hiểu Thầ n, em
lên là m đề đượ c viết trên bả ng đi. “

Dướ i cá i nhìn đầ y ‘dịu dà ng’ củ a Diệt Tuyệt, Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y da đầ u mình tê
dạ i, cô bướ c lên bụ c giả ng.

Là mộ t đề bà i về hà m số , câ u này yêu cầ u nắ m chắ c kiến thứ c về trị số và định nghĩa


củ a hà m số . Đố i vớ i cô mà nó i, đề bà i nà y rấ t dễ.
Có lẽ, bở i vì đâ y là tiết họ c củ a Diệt Tuyệt nên bầ u khô ng khí trong lớ p vô cù ng yên
tĩnh. Cá c bạ n họ c sinh phía dướ i đều cú i đầ u xuố ng giả i đề, khô ng ai dá m xô n xao
bà n luậ n. Cố Hiểu Thầ n cầ m lên viên phấ n mà u đỏ , cô bắ t đầ u viết lên bả ng đen.
Trong lớ p họ c yên tĩnh chỉ cò n nghe thấ y tiếng phấ n viết lên bả ng đen.

Liễu Duệ ngồ i ở cuố i cù ng đã sớ m giả i đề xong, giờ anh đang xoay xoay đầ u bú t bi
mộ t cá ch tẻ nhạ t. Anh ngẩ ng đầ u, đưa mắ t nhìn mấ y chồ ng sá ch ở bên trên, rồ i á nh
mắ t anh lạ i dừ ng trên bó ng dá ng nghiêm tú c củ a ai đó đang đứ ng trên bả ng để giả i
đề.

Trong vò ng mườ i giâ y, Cố Hiểu Thầ n xoay ngườ i ném phấ n và o hộ p đự ng phấ n, rồ i
cô cò n phủ i đi bụ i phấ n trên tay theo quá n tính. Sau đó , cô từ từ bướ c về chỗ ngồ i.

Nhữ ng bướ c giả i đề đượ c ghi ra, tấ t cả , đều thu và o tầ m mắ t củ a Liễu Duệ.

Anh nhìn tớ i đá p á n cuố i cù ng, giố ng hệt như kết quả anh cho ra.

Đâ y là mộ t đạ o hà m tương đố i khó trong đề, trong thờ i gian ngắ n cô có thể giả i đượ c
nó , xem như là khá nhanh rồ i.

Á nh mắ t ‘dịu dà ng’ củ a Diệt Tuyệt nhìn lướ t qua nhữ ng bướ c giả i đề củ a Cố Hiểu
Thầ n, cuố i cù ng Diệt Tuyệt cũ ng gậ t đầ u hà i lò ng.

Cố Hiểu Thầ n vừ a trở về chỗ ngồ i thấ y thế, cô khẽ thở phà o mộ t hơi.

Thứ ngă n cá ch giữ a cô và Diệt Tuyệt coi như đã đượ c cở i bỏ .

Quả nhiên, thầ y cô giá o luô n luô n thích nhữ ng họ c sinh có thà nh tích họ c tậ p tố t.

Chương 6: Bộ đồ thể thao của anh

‘Số 7’

Buổ i chiều ngà y hô m ấ y, A9 và A7 có tiết thể dụ c trù ng nhau. Trướ c khi và o tiết, Lậ n
Yên thoá ng nhìn thấ y bó ng dá ng Cố Hiểu Thầ n ở sâ n trườ ng, cô ấ y chạ y tớ i: “ Hiểu
Thầ n… ”
Lú c đó , Cố Hiểu Thầ n đang đứ ng nó i chuyện cù ng mấ y bạ n họ c trong lớ p, cô vừ a
quay đầ u lạ i đã thấ y ngườ i gọ i mình.

Lậ n Yên hỏ i: “ Cá c cậ u cũ ng họ c thể dụ c à ? ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u.

“ Đú ng lú c quá , bọ n tớ cũ ng họ c thể dụ c tiết này. ” Nó i xong, Lậ n Yên lạ i chỉ về phía


sâ n bó ng: “ Chờ khi nà o tan họ c thì bọ n mình xem họ đá bó ng đi. ”

“ Đá bó ng ? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i: “ Ai ? ”

“ Hoằ ng Dịch đó . ” Lậ n Yên đưa tay xoa xoa cằ m, cú i đầ u suy nghĩ sâ u xa: “ Cũ ng lạ
ghê, cậ u ấ y khô ng thích chơi bó ng rổ , nhưng lạ i cự c kỳ chú ý tớ i bó ng đá . ”

Tiếng chuô ng bá o hiệu tớ i giờ và o lớ p vang lên, lậ p tứ c tiếng cò i gọ i tậ p trung củ a


giá o viên thể dụ c cũ ng vang, thầ y gọ i lớ n: “ A9 tậ p hợ p. ”

Cố Hiểu Thầ n tạ m biệt Lậ n Yên: “ Tớ và o lớ p trướ c đâ y. ”

Lậ n Yên phấ t tay: “ Đi đi, tớ cũ ng đi tậ p trung đâ y. ”

Thầ y giá o thể dụ c cho bọ n họ vậ n độ ng mộ t chú t để là m nó ng cơ thể, sau đó thì


tuyên bố giả i tá n.

Mù a hạ nó ng bứ c đi qua, trong khô ng khí thu thá ng chín vẫn cò n lưu lạ i chú t oi bứ c
củ a mù a hạ . Á nh nắ ng mặ t trờ i chó i chang, đứ ng dướ i nắng quá lâ u nên Cố Hiểu
Thầ n cả m thấ y hơi choá ng, cô bèn kiếm tạ m chỗ nà o có bó ng câ y để nghỉ ngơi.

Đợ i tớ i khi cả m thấ y tố t hơn, cô đã xin đi và o nhà vệ sinh rử a mặ t.

Lú c cô đi ra khỏ i nhà vệ sinh, cô đã nghe thấ y ở xa xa có tiếng hò hét chó i tai. Đi lầ n


theo tiếng hò hét, cô phá t hiện ra nơi ồ n à o đó là sâ n bó ng, lú c này Cố Hiểu Thầ n mớ i
nhớ ra vừ a nãy Lậ n Yên có rủ cô đi xem Mụ c Hoằ ng Dịch đá bó ng.

Chen và o trong đá m ngườ i, cô nhìn thấ y Lậ n Yên đang cổ vũ Mụ c Hoằ ng Dịch hết
mình, liên tụ c hô cố lên. Cố Hiểu Thầ n đậ p mộ t cá i và o ngườ i đang kích độ ng hò hét,
Lậ n Yên quay đầ u lạ i, cườ i rấ t tươi.
Cố Hiểu Thầ n hỏ i: “ Mụ c Hoằ ng Dịch đá và o khô ng ? ”

Vẻ mặ t Lậ n Yên trà n đầ y vẻ tiếc hậ n: “ Có sú t mộ t lầ n, nhưng mà đã bị thủ mô n chặ n


lạ i. ”

Cố Hiểu Thầ n định an ủ i, nhưng vẻ mặ t ủ rũ củ a Lậ n Yên đã biến mấ t, mộ t giâ y sau


đã trở nên vô cù ng vui vẻ: “ Nhưng mớ i vừ a rồ i Liễu Duệ đã đá và o mộ t quả rồ i. ”

“ Liễu Duệ ? ” Cố Hiểu Thầ n sử ng số t, tầ m mắ t cô di chuyển về phía sâ n bó ng, tìm


kiếm bó ng dá ng anh.

Lậ n Yên vô cù ng hứ ng thú , cô ấ y đưa tay chỉ và o cầ u thủ mặ c á o số 7: “ Đó . ”

Cuố i hạ đầ u thu, và o buổ i chiều, á nh nắng chiếu xuố ng là m nhữ ng tá n câ y như đượ c
phủ thêm mộ t lớ p và ng kim ó ng á nh. Trên mặ t cỏ xanh mướ t như đượ c phủ thêm
mộ t lớ p á nh sá ng, nhữ ng đô i già y thể thao đang di chuyển nhanh chó ng trên sâ n cỏ ,
cuố i cù ng, là thâ n ả nh anh lướ t qua.

Già y thể thao mà u trắ ng, bướ c châ n nhẹ nhà ng, tó c má i đã ướ t nhẹp đi vì mồ hô i, có
phầ n chắ n mấ t tầ m nhìn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đô i mắ t đen nhá nh củ a anh. Dướ i
á nh nắng, vô cù ng rự c rỡ .

Anh dẫ n bó ng, chạ y mộ t đườ ng thẳ ng bă ng, gió thổ i tớ i là m bộ đồ thể thao mà u đỏ
củ a anh hơi phồ ng lên, giố ng như là lá cờ hồ ng kỳ đang bay phấ p phớ i vậ y. Con số 7
đượ c viết bằ ng mà u đen trên lưng trở nên xiêu vẹo, khó nhìn do á o bị gió thổ i, anh di
chuyển rấ t nhanh, cà ng là m nó như ẩ n như hiện.

Cầ u thủ độ i bên luô n nhìn chằ m chằ m và o quả bó ng dướ i châ n anh. Lú c nà y, đã có
mộ t cầ u thủ độ i bên chặ n anh lạ i, muố n già nh bó ng. Vừ a mớ i á p sá t, khô ng ngờ anh
đã dù ng độ ng tá c giả , nhanh chó ng phả n kích, vô cù ng dứ t khoá t đá bó ng ra bên
ngoà i.

Chính vì nhìn anh đến xuấ t thầ n, cho nên quả bó ng đó đã bay mộ t đườ ng thẳ ng bă ng
tớ i chỗ cô , sau đó cô đượ c đưa và o phò ng y tế.

Lú c nà y cô thấ y mọ i thứ thậ t mơ hồ , cô phá t hiện ra mình đang đượ c Liễu Duệ ô m
trong lồ ng ngự c. Bỗ ng dưng, cô cả m thấ y hơi choá ng.
Đợ i tớ i khi cô mở mắ t ra thì phá t hiện mình đang nằ m trên giườ ng bệnh trong
phò ng y tế, bên tai có tiếng gió điều hò a thổ i tớ i, nhẹ nhà ng, dịu dà ng, cũ ng má t mẻ
nữ a.

Nhìn chằ m chằ m và o trầ n nhà mà u trắ ng, sau đó , cô chớ p chớ p mắ t.

Hình như…có mộ t đô i mắ t đang nhìn cô .

Cô rấ t sợ đâ y là ả o giá c củ a mình. Cô nghiêng đầ u, đô i mắ t đang nhìn cô là mộ t đô i


mắ t đen nhá nh, độ t nhiên, hô hấ p củ a cô như dừ ng lạ i.

Liễu Duệ lạ nh nhạ t liếc mắ t nhìn qua cô , sau đó hỏ i: “ Đau khô ng ? ”

Thấ y anh hỏ i như vậ y, cô mớ i cả m giá c đượ c toà n thâ n mình ê ẩ m, hơi đau.

Cũ ng khô ng biết lú c đó cô đã nghĩ như thế nà o, nhưng bỗ ng cô cả m thấ y tủ i thâ n,


là m mặ t đá ng thương gậ t đầ u: “ Đau, đau vô cù ng. ”

Vừ a mớ i nó i xong, cả thế giớ i dườ ng như trở nên yên tĩnh.

Cố Hiểu Thầ n khẩ n trương tớ i nỗ i nắ m chặ t lấ y vạ t á o đồ ng phụ c, liếm mô i tự hỏ i.

Chẳ ng lẽ diễn quá lố ?

Ướ c chừ ng khoả ng nă m giâ y sau, gương mặ t lạ nh nhạ t củ a Liễu Duệ quay về phía cô ,
anh nhếch mô i lên nở mộ t nụ cườ i trà o phú ng.

Dườ ng như Cố Hiểu Thầ n thấ y đượ c tương lai củ a mình rồ i, trá i tim cô , bị cá i nhếch
mô i củ a anh đẩ y xa vạ n dặ m.

Đú ng lú c đó , Lậ n Yên đi và o mang theo cố c nướ c ấ m, cò n Liễu Duệ nhanh chó ng đi ra


ngoà i.

“ Sao rồ i, hai ngườ i nó i gì thế, sao trô ng sắ c mặ t Liễu Duệ như muố n giết ngườ i diệt
khẩ u vậ y ? ” Lậ n Yên hỏ i.

Cố Hiểu Thầ n đậ p nhẹ mộ t cá i lên đầ u, sau đó nghiêng đầ u: “ Hy vọ ng bị bó p chết từ


trong trứ ng nướ c rồ i. ”
Lậ n Yên hiểu, vộ i và ng an ủ i cô : “ Khô ng sao cả , tớ biết cậ u cố gắ ng rồ i. ”

Cuố i tuầ n, Lậ n Yên đã bắ t đầ u kế hoạ ch có tên là ‘Cố Hiểu Thầ n’

“ Hiểu Thầ n… ”

Nhìn thấ y Lậ n Yên đang vẫy tay vớ i mình, Cố Hiểu Thầ n đã xoay ngườ i chạ y về
hướ ng đó , cô lau mồ hô i, nó i mộ t cá ch oá n giậ n: “ Nơi hẹn củ a cá c cậ u thậ t khó tìm. ”

Lậ n Yên cườ i cườ i kéo cô qua, nụ cườ i có chú t gì đó rấ t kỳ quá i: “ Giờ thì cậ u oá n
giậ n, nhưng chú t nữ a cậ u sẽ cả m kích tớ đấ y. ”

Cố Hiểu Thầ n: “ Cả m kích cậ u việc gì ? ”

Lậ n Yên đắ c ý hếch cằ m lên, cô ấ y chỉ về phía đoà n ngườ i đang di chuyển dầ n về phía
bọ n họ , ngay cả giọ ng nó i củ a Lậ n Yên cũ ng nghe ra sự đắ c ý: “ Nhìn đi, có phả i cậ u
nên cả m kích tớ khô ng ? ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn theo hướ ng mà Lậ n Yên chỉ, liếc mắ t mộ t cá i, cô đã thấ y Liễu Duệ
đang đứ ng giữ a đoà n ngườ i. Bướ c châ n anh ổ n định, khuô n mặ t trầ m tĩnh, á nh mắ t
toá t lên vẻ trầ m mặ c, tấ t cả nhữ ng thứ đó gộ p lạ i, đá nh thẳ ng và o lò ng cô .

Liễu Khê chầ m chậ m chạ y về phía nà y, cô nheo đô i mắ t lạ i â m thầ m quan sá t, đá nh


giá Cố Hiểu Thầ n: “ Đâ y là cô nữ sinh trong truyền thuyết muố n theo đuổ i anh trai
tớ ? ”

Lậ n Yên gậ t đầ u, sau đó cô ấ y đẩ y Cố Hiểu Thầ n về phía trướ c, cao giọ ng giớ i thiệu: “
Đâ y là mộ t ngườ i bạ n mớ i củ a tớ , Cố Hiểu Thầ n. ”

Mụ c Hoằ ng Diễn cả m thấ y cô gá i trướ c mặ t nà y rấ t xinh đẹp, cậ u vộ i và ng chạ y như


bay tớ i chỗ này, vuố t vuố t cằ m cườ i mộ t cá ch thô bỉ: “ À , à , xem ra đâ y là mộ t đạ i mỹ
nữ , tố i nay nhấ t định sẽ vui vẻ. ”

Mụ c Hoằ ng Dịch và Mụ c Hoằ ng Diễn là hai anh em song sinh, vẻ bề ngoà i củ a hai
ngườ i rấ t giố ng nhau, chỉ có giọ ng nó i là có thể phâ n biệt đượ c. Thế nên, khi nghe
thấ y giọ ng củ a Mụ c Hoằ ng Diễn, Cố Hiểu Thầ n lậ p tứ c nhậ n ra đâ y chính em ngườ i
em song sinh củ a Mụ c Hoằ ng Dịch. Quả thậ t, nếu khô ng nhờ giọ ng củ a cậ u thì cô cò n
tưở ng đâ y là Mụ c Hoằ ng Dịch.

Bở i vì, thự c sự quá giố ng.

Lậ n Yên cườ i nhạ o, đẩ y cậ u mộ t cá i: “ Chuyện nà y liên quan gì tớ i cậ u ? ”

“ Mỹ nữ là tà i nguyên chung củ a mọ i ngườ i trên thế giớ i, khô ng lẽ cậ u muố n độ c


chiếm ? ”

Bỗ ng nhiên, Lậ n Yên nở mộ t nụ cườ i quỷ dị, cô ấ y đẩ y Cố Hiểu Thầ n ra phía sau: “


Nhữ ng mỹ nữ khá c có thể chia sẻ cù ng vớ i cậ u, nhưng ngườ i nà y thì khô ng đượ c
nhé. ”

Mụ c Hoằ ng Diễn nhíu mà y đầ y buồ n bự c: “ Vì sao ? ”

Lậ n Yên hấ t cằ m về phía Liễu Duệ: “ Đó , mau hỏ i ngườ i trong cuộ c đi. ”

Trong nháy mắ t, hai mắ t Mụ c Hoằ ng Diễn như phá t sá ng, cậ u vộ i chạ y tớ i trướ c mặ t
Liễu Duệ, dá ng vẻ rấ t nhiều chuyện: “ Duệ, củ a cậ u à ? ”

Liễu Duệ liếc mắ t về phía Cố Hiểu Thầ n đang đứ ng sau Lậ n Yên, thanh â m nhà n nhạ t
phủ nhậ n: “ Khô ng phả i. ”

Nghe thấ y đá p á n củ a anh, bỗ ng dưng Lậ n Yên cả m thấ y bấ t bình thay cho Cố Hiểu
Thầ n, cô ấ y chạ y ra đó , nó i: “ Sao lạ i khô ng phả i ? Khô ng phả i thì cậ u nhậ n bữ a sá ng
ngườ i ta mang tớ i là m gì ? Khô ng phả i thì sao cậ u nhậ n quà tặ ng củ a ngườ i ta ?
Khô ng phả i thì sao cậ u lạ i đưa ngườ i ta tớ i phò ng y tế ? ”

Liễu Duệ cả m thấ y buồ n cườ i, anh đưa mắ t nhìn Lậ n Yên, mở miệng giả i thích, tố c độ
nó i khô ng nhanh khô ng chậ m: “ Thứ nhấ t, bữ a sá ng khô ng phả i tô i ă n. Thứ hai, quà
là do cậ u ép tô i nhậ n lấ y. Thứ ba, là bạ n họ c cù ng lớ p, cậ u ấ y bị Hoằ ng Dịch đá bó ng
trú ng ngườ i, dự a và o lò ng thương ngườ i nên tô i đưa cậ u ấ y tớ i phò ng y tế thô i. ” Nó i
xong, anh liếc mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n đang đứ ng sau lưng Lậ n Yên, sắ c mặ t cô cứ ng
đờ . Anh cườ i nhẹ mộ t tiếng, anh nhìn Lậ n Yên, hỏ i ngượ c lạ i mộ t câ u: “ Hay là cậ u hy
vọ ng Hoằ ng Dịch sẽ đưa cậ u ấ y tớ i phò ng y tế ? ”
Lậ n Yên chá n nả n, cô ấ y trừ ng mắ t vớ i Liễu Duệ, chơi xấ u: “ Tô i mặ c kệ! Hiểu Thầ n là
bạ n thâ n củ a tô i, tô i đưa cậ u ấ y tớ i đâ y chơi, nếu cậ u khô ng đồ ng ý thì cậ u mớ i là
ngườ i phả i đi. ”

Liễu Duệ cườ i nhạ t, anh liếc mắ t nhìn khuô n mặ t Lậ n Yên đang hiện lên vẻ tứ c giậ n,
sau đó anh đi về phía quầ y bar, vừ a đi vừ a nó i: “ Ai quan tâ m cậ u mang ai tớ i chơi. ”
Ngữ khí nhẹ nhà ng, tù y ý.

Lậ n Yên trở nên vui vẻ hơn, vộ i vàng nắ m chặ t lấ y tay Cố Hiểu Thầ n, bá o tin vui: “
Hiểu Thầ n, cậ u nghe thấ y khô ng, cậ u ấ y bả o tớ đưa cậ u và o chơi rồ i đấ y. ”

Khó e mắ t Cố Hiểu Thầ n hơi giậ t, cô hỏ i lạ i bằ ng giọ ng nghi ngờ : “ Thậ t khô ng ? ” Sao
cô nghe khô ng ra ý nà y vậ y ?

Sa Khinh Vũ đứ ng mộ t bên day day trá n, cô hoà n toà n có thể tưở ng tượ ng ra trậ n đạ i
chiến ngà y hô m nay, chắ c là rấ t khó coi nhỉ ?

Liễu Khê vộ i và ng hù a theo: “ Đú ng đú ng đú ng, ý củ a anh em là vậ y đấ y. ” Vừ a nó i, cô


vừ a đẩ y Cố Hiểu Thầ n và o: “ Đi thô i, đi thô i, chú ng ta cù ng nhau và o. ”

Mụ c Hoằ ng Diễn, Mụ c Hoằ ng Dịch, Liễu Duệ, Liễu Khê, Lậ n Yên, Lý Viêm Nguyên, Sa
Khinh Vũ , bả y ngườ i bọ n họ lớ n lên cù ng vớ i nhau. Dự a theo cá ch nó i củ a Lậ n Yên
thì bọ n họ là mộ t độ i, cù ng nhau đi họ c, cù ng nhau vi phạ m, cù ng nhau đá nh nhau.
Tớ i cấ p hai, Lai Sở Sở và o họ c lớ p củ a Lậ n Yên, có quan hệ tố t vớ i Lậ n Yên, thế là từ
bả y ngườ i đã biến thà nh tá m ngườ i. Liễu Khê uố ng mộ t ngụ m nướ c trá i câ y, cô nhìn
Cố Hiểu Thầ n, nở nụ cườ i xấ u xa, sau đó nó i mộ t câ u đầ y ý vị sâ u xa: “ Về sau là chín
ngườ i rồ i. ”

Quả thự c là như thế, từ nay về sau, là chín ngườ i. Về sau, lầ n tụ họ p nà o hay có hoạ t
độ ng gì Sa Khinh Vũ và Lậ n Yên đều đưa Cố Hiểu Thầ n đi theo.

Sự xuấ t hiện củ a cô bên cạ nh Liễu Duệ, cà ng lú c cà ng nhiều.

Nhữ ng hình ả nh trong ký ứ c, từ ng chú t mộ t hiện lên trong tâ m trí cô , Cố Hiểu Thầ n
giã y dụ a, cô muố n tỉnh dậ y. Nhưng nhữ ng ký ứ c đó như muố n bá m lấ y cô , dù cô là m
thế nà o đi chă ng nữ a, cô cũ ng khô ng tỉnh đượ c.
Sau đó , bỗ ng mộ t tiếng hét chó i tai là m cô tỉnh lạ i từ trong giấ c mơ. Tỉnh dậ y, cả
ngườ i cô đều đổ mồ hô i, cả lò ng bà n tay cũ ng ẩ m ướ t run bầ n bậ t, cô thở hổ n hển,
theo bả n nă ng cô đấ m đấ m và o lồ ng ngự c đang hơi nhứ c củ a mình.

Vẫ n chưa hoà n toà n tỉnh tá o nhưng bên tai cô đã nghe thấ y có tiếng ngườ i nó i lớ n: “
Có ngườ i sắ p hô n mê rồ i! ”

Trong nhá y mắ t, dâ y thầ n kinh củ a cô như bị ai đó kéo mộ t cá i, trong sự hỗ n loạ n đó ,


â m thanh kia lạ i vang lên: “ Là m sao bâ y giờ ? Ở đâ y có bá c sĩ khô ng ? Tiếp viên hà ng
khô ng! Ở đâ y có bá c sĩ khô ng ? ”

Tiếp viên hà ng khô ng trở tay khô ng kịp, cô ấ y dù ng á nh mắ t hoả ng sợ nhìn ngườ i
đang run rẩ y trên mặ t đấ t, kinh sợ : “ Tô i, tô i đi nó i cho cơ trưở ng biết. ”

Cố Hiểu Thầ n nhanh chó ng thá o đai an toà n, cô đến gầ n, cô chỉ thấ y mộ t ngườ i đà n
ô ng đang nằ m trên mặ t đấ t, hô hấ p khó khă n, cả mặ t tá i xanh. Khô ng chú t do dự , cô
hơi quỳ xuố ng bên cạ nh, lấ y tay thử kiểm tra hô hấ p củ a ngườ i đà n ô ng đó và nhịp
tim.

Cô tiếp viên hà ng khô ng đang bị dọ a bỗ ng nhiên ngẩ n ngườ i ra, cô ấ y nhìn hà nh


độ ng củ a Cố Hiểu Thầ n, độ ng tá c củ a cô vô cù ng dứ t khoá t, cô hơi banh mắ t củ a
ngườ i đà n ô ng đó ra để quan sá t đồ ng tử . Nhìn hình ả nh nà y, trá i tim cô tiếp viên
hà ng khô ng như run lên.

Cố Hiểu Thầ n quay đầ u lạ i nó i vớ i cô ấ y: “ Tô i là bá c sĩ, bâ y giờ tô i cầ n thuố c sá t


trù ng và kim tiêm dà i, trong cabin có khô ng ? ”

“ Kim tiêm dà i ? ” Tiếp viên hà ng khô ng bỗ ng dưng ngâ y ra: “ Kim tiêm dà i là như thế
nà o ? ”

Cố Hiểu Thầ n duy trì sự bình tĩnh nó i vớ i tiếp viên hàng khô ng: “ Trên má y bay có
hộ p y tế khô ng ? ”

Tiếp viên hà ng khô ng gậ t đầ u: “ Có ! ”

“ Đi lấ y lạ i đâ y! ” Cố Hiểu Thầ n phâ n phó , cô đưa tay cở i hai cú c á o sơ mi củ a ngườ i


đà n ô ng ra, cô tìm đượ c vị trí tiếp nố i thứ hai trên xương quai xanh, điểm chính giữ a.
Tiếp viên hà ng khô ng nhanh chó ng mang hộ p y tế ra cho Cố Hiểu Thầ n. Độ ng tá c củ a
cô vô cù ng nhanh nhẹn, cô nhanh chó ng lấ y ra đượ c thuố c sá t trù ng và kim tiêm
dù ng mộ t lầ n, cô nhanh chó ng châ m kim và o vị trí mà ng phổ i củ a bệnh nhâ n, mộ t lầ n
vừ a chuẩ n vừ a độ c. Ngườ i đà n ô ng đang chuẩ n bị rơi và o hô n mê bỗ ng mở to hai
mắ t, vẻ tá i xanh trên mặ t cũ ng dầ n dầ n biến mấ t, nhịp tim cũ ng khô i phụ c lạ i như
bình thườ ng.

Thấ y thế, tiếp viên hà ng khô ng thở phà o nhẹ nhõ m.

Cố Hiểu Thầ n thuầ n thụ c rú t kim tiêm ra, theo quá n tính đưa tay: “ Bă ng gạ c. ”

Bă ng gạ c đượ c đưa lên, cô dù ng nó che miệng vết thương lạ i, sau đó lạ i đưa tay: “
Bă ng dính. ”

Lú c bă ng dính đượ c đưa ra, cô thấ y tay á o mà u xanh lụ c. Cô sử ng số t trong nử a giâ y,


nghiêng đầ u nhìn, mộ t Liễu Duệ lạ nh lù ng đang đứ ng trướ c mặ t cô . Ngay sau đó , cô
đã lấ y lạ i đượ c sự bình tĩnh, cô quay đầ u lạ i tiếp tụ c bă ng bó vết thương.

Chương 7: Chúng ta làm lành đi

‘Bầ u trờ i đêm’

Bă ng bó xong miệng vết thương, cô quay ra nó i vớ i tiếp viên hà ng khô ng: “ Lậ p tứ c


bá o vớ i cơ trưở ng, cầ n phả i hạ cá nh khẩ n cấ p, bệnh nhâ n này cầ n đượ c đưa và o
bệnh viện để kiểm tra. ”

Ngườ i tiếp viên hà ng khô ng sớ m đã bị cả nh nà y dọ a cho hoả ng sợ , liên tụ c gậ t đầ u.

“ Mau tìm cá i đệm hay cá i thả m gì đó tớ i đâ y, khô ng thể để bệnh nhâ n cứ nằ m trên
mặ t đấ t đượ c. ” Cố Hiểu Thầ n vừ a nó i vừ a đứ ng dậ y.

Có lẽ vì cô chưa ă n uố ng gì nên lượ ng đườ ng trong má u quá thấ p, lú c cô đứ ng dậ y đã


cả m thấ y hơi choá ng váng. Liễu Duệ nhanh tay đỡ lấ y cô , cô trự c tiếp ngã và o trong
lồ ng ngự c anh, lậ p tứ c cả m nhậ n đượ c mù i hương quen thuộ c, giọ ng nó i củ a cô có
chú t uể oả i: “ Mau tìm cho tô i cá i khă n ướ t, tô i muố n lau tay. ”
Anh gậ t đầ u, sau đó nhanh chó ng phâ n phó mộ t binh sĩ mang tớ i mộ t cá i khă n ướ t.
Khă n vừ a đượ c mang lên, anh đã dù ng nó tỉ mỉ lau tay cô thậ t sạ ch sẽ, sau đó anh đỡ
cô ngồ i và o vị trí củ a mình. Cố Hiểu Thầ n miễn cưỡ ng hé mắ t ra mộ t chú t, cô nhìn
xung quanh, nhíu mi: “ Tô i phả i trở về chỗ ngồ i củ a tô i. ”

“ Ngồ i xuố ng. ” Anh giữ chặ t cô lạ i, khô ng cho cô đi đâ u cả .

Sắ c mặ t cô tá i nhợ t, lú c bị ấ n ngồ i xuố ng cô vẫ n cả m thấ y choá ng vá ng. Sau đó , cô


cũ ng chẳ ng cò n sứ c mà giã y dụ a nữ a, cô cứ thế ngồ i xuố ng chỗ anh, nhắ m mắ t
dưỡ ng sứ c. Triệu Tiền Tiến đứ ng bên cạ nh thấ y thế thì mở miệng quan tâ m hỏ i Cố
Hiểu Thầ n mộ t câ u: “ Bá c sĩ Cố , cô vẫ n khỏ e chứ ? ”

Cố Hiểu Thầ n rấ t mệt, cô hoà n toà n khô ng cò n sứ c để trả lờ i nữ a. Triệu Tiền Tiến
cò n đang định hỏ i tiếp thì Liễu Duệ liếc mắ t về phía hắ n, hắn đà nh cườ i mộ t tiếng rồ i
định ngồ i xuố ng vị trí củ a mình. Liễu Duệ nhìn theo hà nh độ ng củ a hắn, bỗ ng nhiên
anh phâ n phó : “ Cậ u đi ngồ i ở chỗ củ a bá c sĩ Cố đi. ”

“ Hả ? ” Triệu Tiền Tiến ngâ y ngườ i ra, hắ n đã là m gì mà bị đuổ i đi: “ Liễu độ i, vì sao
chứ ? ”

“ Đừ ng có nhiều lờ i. ” Liễu Duệ nó i, khuô n mặ t anh lạ nh lù ng.

Triệu Tiền Tiến sờ sờ mũ i, hắ n mang vẻ mặ t ủ dộ t đi về chỗ củ a Cố Hiều Thầ n. Mà


Liễu Duệ thì sang ngồ i ở chỗ Triệu Tiền Tiến, vừ a vặ n chỗ ngồ i đó là bên cạ nh Cố
Hiểu Thầ n.

Má y bay hạ cá nh khẩ n cấ p xuố ng sâ n bay tư nhâ n củ a nhà họ Trương, bệnh nhâ n


cũ ng kịp thờ i đượ c đưa tớ i bệnh viện. Tớ i khi bọ n họ bay đượ c về sâ n bay thủ đô
Bắ c Kinh thì đã là mộ t giờ sá ng.

Ở bên ngoà i sâ n bay đứ ng gọ i xe mộ t lú c vẫ n khô ng gọ i đượ c xe, lú c này, mộ t chiếc


xe quâ n dụ ng đi tớ i ngừ ng trướ c mặ t cô . Theo bả n năng, cô quay đầ u đi, nhưng
rương hà nh lý vừ a mớ i để lên bậ c thang thì cử a kính xe oto đã hạ xuố ng, ngườ i bên
trong gọ i cô : “ Bá c sĩ Cố . ”

Bá c sĩ Cố ?

Bướ c châ n cô dừ ng lạ i.
“ Muộ n rồ i, ở đâ y rấ t khó bắ t đượ c xe, để tô i đưa em về. ” Anh nó i.

Cố Hiểu Thầ n xoay ngườ i, miễn cưỡ ng lắ m mớ i trô ng cô như có tinh thầ n, cô lắ c đầ u
từ chố i: “ Khô ng cầ n. ”

Dướ i á nh tră ng thê lương, á nh mắ t vẫ n lạ nh lù ng nhìn thẳ ng về phía trướ c, mộ t lú c


sau, ngó n trỏ anh hơi nâng lên, nhịp nhịp lên tay lá i rấ t có quy luậ t. Sau đó anh mở
miệng, thanh â m lậ p tứ c trầ m xuố ng: “ Triệu Tiền Tiến! ”

“ Rõ ! ” Triệu Tiền Tiến ngồ i ở phía sau lậ p tứ c là m độ ng tá c chà o theo nghi thứ c quâ n
độ i, số ng lưng thẳ ng tắ p, mộ t bộ dá ng như sẵ n sà ng chấ p nhậ n mệnh lệnh.

“ Mờ i bá c sĩ Cố lên xe. ” Anh lạ nh lù ng đưa ra mệnh lệnh, nhưng anh khô ng hề đưa
mắ t nhìn cô .

“ Rõ ! ” Triệu Tiền Tiến nhanh chó ng nhậ n lệnh, nhưng khô ng đợ i hắ n xuố ng xe mờ i
Cố Hiểu Thầ n thì cô đã tự độ ng mở cử a xe ra rồ i ngồ i và o ghế phụ . Độ ng tá c lưu loá t,
nhanh chó ng, dườ ng như cò n mang theo chú t gì đó giậ n dỗ i. Đợ i ổ n định đượ c chỗ
ngồ i, cô quay sang trừ ng mắ t nhìn anh, tặ ng anh mộ t á nh mắ t lạ nh lẽo, so vớ i á nh
tră ng kia cò n có phầ n lạ nh hơn.

Triệu Tiền Tiến đưa mắ t nhìn hai ngườ i kia, sau đó hắ n vộ i và ng xuố ng xe mang vali
hà nh lý lên cấ t và o trong cố p xe thậ t cẩ n thậ n, hắ n sợ chọ c giậ n hai ngườ i nà o đó .

Cố Hiểu Thầ n ngồ i đợ i mộ t lú c vẫ n khô ng thấ y anh khở i độ ng xe, lú c này cô mớ i lên
tiếng nhắ c, giọ ng nó i chẳ ng kiên nhẫ n chú t nà o: “ Lá i xe!! ”

Liễu Duệ nghiêng đầ u liếc nhìn cô mộ t cá i, lú c nà y tình huố ng có chú t thay đổ i, anh
nghiêng ngườ i tớ i bên cô .

Trong bầ u trờ i đêm u tố i, cơ thể anh hơi nghiêng qua, hơi thở củ a anh như mộ t thứ
thuố c phiện quấ n lấ y cô . Cố Hiểu Thầ n theo bả n nă ng lù i về phía sau, cô nhíu mà y lạ i,
trừ ng mắ t nhìn anh, á nh mắ t hà m chứ a ý cả nh cá o.

Đô i mắ t u tố i củ a anh ẩ n ẩ n ý cườ i, anh lạ i tiến sá t hơn mộ t chú t. Mắ t thấ y khoả ng


cá ch giữ a mình và anh cà ng lú c cà ng gầ n, mô i anh sắ p chạ m và o chó p mũ i mình thì
cô quay mặ t đi, lạ nh lù ng mà nó i tiếng cả nh cá o: “ Liễu Duệ, anh đừ ng có mà kiêu
ngạ o! ”
Dứ t lờ i, anh cườ i mộ t cá i, anh nhìn và o sườ n mặ t lạ nh lù ng củ a cô như ẩ n như hiện
trong bó ng tố i. Anh giơ tay lên, vò ng tay qua cổ cô mà chạ m và o dâ y an toà n, anh kéo
dâ y an toà n qua rồ i thắ t chặ t dâ y an toà n giú p cô . Cuố i cù ng, á nh mắ t củ a anh dừ ng
lạ i trên khuô n mặ t có chú t mấ t tự nhiên củ a cô , giọ ng nó i mang theo sự tự giễu: “ Từ
trướ c tớ i nay, tô i khô ng hề kiêu ngạ o. ”

Lú c bọ n họ chia tay, cô cò n khô ng cho anh thờ i gian phả n đố i, anh khô ng hiểu đượ c
tạ i sao lú c đó cô lạ i tuyệt tình như thế. Giố ng như lờ i Diệp Cự u Mạ ch đã nó i, từ trướ c
tớ i nay, cô luô n luô n là củ a mộ t mình anh, chỉ thuộ c về anh, nhưng từ bao giờ nó đã
trở nên hư ả o như nà y ?

Cố Hiểu Thầ n có chú t mấ t tự nhiên, cô mím chặ t mô i, nghiêng mặ t, khô ng thèm nhìn
thẳ ng và o anh.

Triệu Tiền Tiến cù ng hai binh lính nữ a ngồ i sau thấ y thế, bỗ ng nhiên lên tiếng bà n
luậ n nho nhỏ .

Về tớ i Lụ c Cả nh Hồ ng Loan, đã là hai giờ sá ng. Trên suố t chặ ng đườ ng đi về nhà , Cố


Hiểu Thầ n đã ngủ say. Cho tớ i khi xe dừ ng lạ i trướ c cử a, Liễu Duệ cũ ng khô ng đá nh
thứ c cô , ngượ c lạ i anh cò n nghiêng đầ u nhìn cô tớ i xuấ t thầ n.

Cô ngủ rấ t ngoan, hô hấ p nhè nhẹ, có lẽ cô đã quá mệt mỏ i rồ i nên cô ngủ khá sâ u. Gỡ


xuố ng lớ p mặ t nạ lạ nh lù ng củ a cô , cô vẫn sẽ giố ng hệt như lú c ban đầ u, mỗ i mộ t cá i
nhă n mà y, mộ t nụ cườ i củ a cô đều khắ c sâ u trong lò ng anh. Nhưng tạ i sao bọ n họ lạ i
chia tay ?

Trong lò ng rung độ ng, anh khô ng kìm đượ c muố n đưa tay chạ m lên gò má cô .

Đú ng lú c đó , Triệu Tiền Tiến lạ i gọ i mộ t tiếng ‘Liễu độ i’, anh lậ p tứ c ngừ ng ngay


hà nh độ ng củ a mình lạ i. Anh suy nghĩ trong chố c lá t rồ i thá o dâ y an toà n củ a mình
ra, vừ a thá o vừ a nó i vớ i Triệu Tiền Tiến: “ Cậ u lá i xe đi, tô i khô ng về nữ a. ”

“ Liễu độ i muố n đi đâ u ? ” Theo bả n nă ng, Triệu Tiền Tiến hỏ i.

Liễu Duệ lạ nh nhạ t liếc nhìn hắ n mộ t cá i, khô ng trả lờ i. Dướ i á nh mắ t sắ c như dao
kia, Triệu Tiền Tiến rấ t biết điều mà ngậ m chặ t miệng lạ i. Liễu Duệ mở cử a xe đi ra,
anh đi vò ng qua bên ghế phụ , mở cử a xe bên đó ra, anh giú p cô cở i dâ y an toà n, sau
đó anh nhẹ nhà ng, chậ m rã i bế cô lên. Mặ c dù anh đã cố gắ ng để khố ng chế sứ c lự c
củ a mình, nhưng lú c ô m cô lên vẫ n khiến cô giậ t mình tỉnh giấ c. Cô mớ i ngủ dậ y, á nh
mắ t có chú t mơ mà ng, cô cứ thế nhìn thẳ ng ra bầ u trờ i đêm, nhìn thấ y khuô n mặ t
củ a ai kia, cô thấ p giọ ng hỏ i, giọ ng nó i cò n mang theo cả m giá c ngá i ngủ : “ Đến đâ u
rồ i ? ”

Lú c nà y, mô i anh đang đụ ng và o phầ n tó c mai củ a cô , anh có thể cả m nhậ n đượ c mù i


hương nhè nhẹ trên ngườ i cô , anh dịu dà ng nó i: “ Về đến nhà rồ i, để tô i đưa em lên. ”

Cô dự a và o lồ ng ngự c anh, hơi thở củ a cô nhè nhẹ, cô ừ mộ t tiếng coi như trả lờ i rồ i
lạ i mơ mơ mà ng mà ng như muố n tiếp tụ c chìm và o giấ c ngủ .

Liễu Duệ ô m lấ y Cố Hiểu Thầ n, anh đưa cô về, hình bó ng củ a hai ngườ i cà ng đi cà ng
xa, như bị mà n đêm u tố i nuố t trọ n. Triệu Tiền Tiến cả m thấ y khó hiểu, hắ n quay đầ u
lạ i hỏ i hai binh lính phía sau: “ Hai ngườ i có cả m thấ y bầ u khô ng khí giữ a Liễu độ i và
bá c sĩ Cố có cá i gì đó mờ á m khô ng ? ”

Hai ngườ i đó gậ t đầ u liên tụ c: “ Thấ y. ”

“ Nà y… ” Bỗ ng nhiên, Triệu Tiền Tiến có mộ t ý nghĩ khá lớ n mậ t: “ Khô ng lẽ, bá c sĩ Cố


là chị dâ u tương lai ? ”

Hai ngườ i đó lạ i tiếp tụ c gậ t đầ u, sau đó bọ n họ cườ i để lộ hà m ră ng trắ ng tinh, cò n


nó i mộ t câ u mang hà m ý chú c mừ ng: “ Chung vui thô i. ”

Liễu thiếu tá củ a bọ n họ là ngườ i có tính tình như thế nà o chứ ? Trướ c đâ y, đừ ng nó i


tớ i việc ô m phụ nữ , ngay cả việc nhìn mộ t ngườ i phụ nữ thô i anh cũ ng trá nh. Giờ
nhìn thấ y anh ô m bá c sĩ Cố , dịu dà ng như nướ c, nó i hai ngườ i nà y khô ng có gì mờ
á m, đá nh chết bọ n họ cũ ng khô ng tin.

“ Nhưng mà , Tu trung ú y đâ u rồ i nhỉ ? ” Triệu Tiền Tiến lạ i hỏ i.

Hai ngườ i lính kia nhìn Triệu Tiền Tiến vớ i vẻ khó hiểu, khô ng hẹn mà cù ng nhú n
vai, hai tay cò n đưa ra.

Anh ô m cô đi thẳ ng mộ t đườ ng và o Lụ c Cả nh Hồ ng Loan, trong lú c đứ ng đợ i thang


má y, bỗ ng nhiên cô hơi cử độ ng thâ n mình, khô ng tớ i và i giâ y sau thì mở mắ t.

Bố n mắ t nhìn nhau, cô vẫ n cò n hơi buồ n ngủ , anh thì im lặ ng khô ng nó i tiếng nà o.

Dướ i á nh đèn mờ ả o, Cố Hiểu Thầ n nhìn anh mộ t cá ch say mê, bỗ ng nhiên cô nở mộ t


nụ cườ i dịu dà ng, cô đưa tay lên chạ m và o khuô n mặ t tuấ n tú mà mình mong nhớ
bấ y lâ u nay, cô nhà n nhạ t nó i: “ Em nên là m gì bâ y giờ ? Em phả i là m gì vớ i anh đâ y ?

Ban đầ u, cô rấ t muố n hậ n anh, nhưng bâ y giờ cô khô ng biết mình nên hậ n anh, hay
là nên yêu anh đâ y ?

Trong lò ng Liễu Duệ run lên, lú c này cô khô ng hề che giấ u sự đau thương củ a mình,
con ngươi anh hơi di chuyển.

Mộ t lú c lâ u sau, bờ mô i mỏ ng củ a anh khẽ chạ m và o khó e mô i cô , anh nhắ m mắ t lạ i,


giọ ng nó i vừ a nhẹ, vừ a trầ m ấ m: “ Cố Hiểu Thầ n, chú ng ta là m là nh đi. ”

Thanh â m anh lạ nh lù ng, nhưng vẫ n mang theo sự trầ m thấ p, từ tính, như là tiếng
chuô ng đồ ng ở miếu cổ sâ u trong nú i vang lên. Mộ t gõ liền gõ thẳ ng và o lò ng ngườ i.
Cố Hiểu Thầ n giậ t mình, con ngươi củ a cô như phả n chiếu mộ t á nh sá ng khá c.

Bên mô i cô là hơi thở củ a anh, nó khiến cô bị vây hã m trong đó , cũ ng khiến cô đau


lò ng.

Cô hơi nghiêng đầ u, đô i mô i anh vừ a mỏ ng vừ a lạ nh đang ở khó e mô i cô bỗ ng di


chuyển tớ i sườ n mặ t củ a cô , lưu lạ i nơi đó mộ t cả m giá c chấ n độ ng lò ng ngườ i.

Bà n tay cô đang giơ lên chạ m và o khuô n mặ t anh bỗ ng thả xuố ng, cô hơi nhắ m mắ t
lạ i: “ Buô ng tô i xuố ng đi. ”

Cả nh tượ ng vừ a rồ i, cô cò n tưở ng mình đang nằ m mơ.

Bở i vì chỉ khi ở trong mơ, anh mớ i có thể ô m cô , mớ i có thể nhìn cô như vậ y, cũ ng


mớ i có thể hô n cô .

Lú c nà y, cử a thang má y mở ra, Liễu Duệ vẫ n khô ng để cô xuố ng, anh cứ thế ô m cô đi


và o trong thang má y. Đợ i tớ i khi trô ng sắ c mặ t cô ổ n hơn cũ ng là lú c cử a thang má y
đó ng lạ i, khi đó , anh mớ i buô ng cô xuố ng.

Cô vừ a đứ ng vữ ng, anh lậ p tứ c đem cô ép sá t và o trong mộ t gó c thang má y. Hai tay


anh chố ng ở hai bên, thu hẹp khô ng gian củ a cô lạ i. Anh cú i đầ u, gắ t gao nhìn thẳ ng
và o mắ t cô , mà y rậ m nhíu lạ i.
Hơi thở bá đạ o củ a anh vây kín lấ y cô , Cố Hiểu Thầ n theo bả n nă ng quay mặ c đi chỗ
khá c, cô trá nh tiếp xú c á nh mắ t vớ i ngườ i đang tứ c giậ n kia.

Lú c này, mọ i thứ xung quanh đều trở nên yên ắ ng, anh mở miệng: “ Em trố n cá i gì ? ”

Trố n ?

Cô â m thầ m cắ n cắ n mô i.

Nếu như trố n trá nh có thể khiến bả n thâ n mình khô ng đau lò ng thì cô tình nguyện đi
tớ i châ n trờ i gó c bể, đi tớ i sô ng cạ n nú i mò n để trố n anh. Nhưng mọ i chuyện đâ u có
dễ dà ng như vậ y ? Ngay cả nhữ ng lú c cô khô ng muố n nghĩ tớ i anh nữ a cô đã mấ t hết
sứ c lự c rồ i, cô nà o cò n sứ c đâ u mà đi trố n ?

Im lặ ng mộ t lú c lâ u, cô mớ i mở miệng nó i: “ Chú ng ta… ” Nó i đượ c hai từ , nhữ ng từ


phía sau như nghẹn trong cổ họ ng, cô gắ ng gượ ng mộ t chú t sứ c lự c cuố i cù ng, cô
khép mắ t lạ i, giọ ng nó i nhẹ tênh: “ Chú ng ta đã chia tay rồ i. ”

Đú ng vậ y, chú ng ta đã chia tay.

Tớ i khi cô mở mắ t ra, trong á nh mắ t cô như phủ thêm mộ t tầ ng bă ng tuyết, lú c nhìn


anh, á nh mắ t cô đã chẳ ng cò n chú t tình cả m nà o, cô lạ nh nhạ t bổ sung: “ Và o nă m
nă m trướ c. ”

Chú ng ta đã chia tay, và o nă m nă m trướ c.

Cố Hiểu Thầ n, em định cứ như nà y mà nó i chuyện vớ i anh sao ?

Liễu Duệ că ng thẳ ng, anh nhìn chằ m chằ m Cố Hiểu Thầ n, độ t nhiên cườ i lạ nh: “ Chia
tay ? Cố Hiểu Thầ n, ai đồ ng ý chia tay vớ i em ? ” Anh khô ng đồ ng ý, từ trướ c tớ i nay
anh khô ng đồ ng ý việc cô tự mình tuyên bố chia tay như vậ y!

Ai đồ ng ý ? Anh vẫ n như thế, chẳ ng ai có thể bì nổ i.

Cố Hiểu Thầ n cườ i mộ t cá ch mỉa mai, sự lạ nh lẽo trong á nh mắ t dầ n dầ n biến mấ t,


thay và o đó là sự bình tĩnh khó hiểu: “ Tô i nó i rồ i, nếu lú c đó anh khô ng tớ i thì chú ng
ta chia tay. ”
Sắ c mặ t Liễu Duệ lạ nh lù ng. Độ t nhiên, anh cầ m lấ y cổ tay mả nh khả nh củ a cô , anh
kéo cô về phía trướ c, muố n ghìm chặ t cô trong lồ ng ngự c mình. Cô bị anh kéo về
phía trướ c mộ t cá ch bấ t ngờ , khô ng kịp chuẩ n bị, nhưng cô nhanh chó ng muố n trá nh
né. Sự trá nh né củ a cô là m sao thoá t khỏ i mắ t anh, anh nhanh tay hơn, nhanh chó ng
á p cô và o mộ t bên thang má y, mộ t tay anh giữ lấ y cằ m cô , khiến cho cô khô ng thể
độ ng đậ y. Anh cú i xuố ng, hô n, hà nh độ ng rấ t dứ t khoá t, cứ thế mà dâ y dưa bên mô i
cô .

Cố Hiểu Thầ n giã y dụ a, đưa tay muố n đẩ y anh nhưng anh cà ng á p sá t lạ i. Bờ mô i


mỏ ng củ a anh chẳ ng kiêng nể gì nữ a. Tay anh giữ chặ t cằ m cô , hơi dù ng sứ c, anh
nhanh chó ng cạ y mở đượ c đô i mô i cô , đưa đầ u lưỡ i thâ m nhậ p và o bên trong.
Nhưng đú ng lú c đó thì cô hung hă ng cắ n và o lưỡ i anh mộ t cá i. Bị đau, anh lù i lạ i phía
sau, đầ u lô ng mà y cũ ng nhíu chặ t lạ i, anh nhìn cô .

Hai mắ t Cố Hiểu Thầ n trà n đầ y sự tứ c giậ n, cô trừ ng mắ t nhìn anh, khô ng hề chớ p
mắ t.

Nhìn mộ t lú c cô mớ i thu hồ i á nh mắ t, cô gạ t tay anh đang nắ m lấ y cằ m cô ra, cử a


thang má y vừ a mở ra cô đã chạ y ra ngoà i.

Á nh mắ t lạ nh lù ng củ a Liễu Duệ thay đổ i, anh nhanh chó ng đuổ i theo cô . Anh giữ
chặ t lấ y cổ tay cô từ phía sau, Cố Hiểu Thầ n đang muố n giằ ng tay ra thì anh bấ t ngờ
buô ng tay, là m hạ i cô lậ p tứ c ngã xuố ng đấ t. Ngã xuố ng đấ t là m phầ n da ở cá nh tay
và đầ u gố i củ a cô bị xướ c, cô khẽ kêu đau mộ t tiếng.

Chương 8: Cửa phía Nam của nhà ga công cộng

‘Bố n giờ ’

Buổ i chiều ngà y hô m đó , trong tiết thể dụ c, nhữ ng bạ n nam trong lớ p chia độ i ra đá
bó ng, cô chạ y tớ i sâ n bó ng để xem. Khô ng ngờ , khi cô ra đó lạ i nhậ n đượ c tai họ a. Cô
bị quả bó ng đậ p trú ng đầ u, mà ngườ i sú t quả bó ng đó là Mụ c Hoằ ng Dịch. Đứ ng
ngoà i trờ i lâ u bị á nh nắng mặ t trờ i rọ i và o ngườ i khiến cô bị say nắng, sau đó cô lạ i
nhậ n thêm mộ t cú đậ p củ a quả bó ng nữ a. Cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n lả o đả o lui về phía
sau, hai đầ u gố i cô khụ y xuố ng đậ p và o viên đá nhọ n dướ i đấ t, là m xướ c da, chả y
má u. Cô rơi và o trạ ng thá i mơ mơ hồ hồ , đợ i tớ i khi cô lấ y lạ i đượ c mộ t chú t xíu tinh
thầ n thì cô thấ y Liễu Duệ bế cô lên, đưa cô và o phò ng y tế.
Vì sao ? Vì sao hình ả nh nà y cứ quanh quẩ n mã i trong đầ u cô khô ng thô i ? Cứ mộ t
lầ n, rồ i lạ i mộ t lầ n, cứ lặ p đi lặ p lạ i liên tụ c, nó khiến cho ngườ i khá c cả m thấ y đau
lò ng.

‘Tá ch…’

Dườ ng như cô nghe thấ y tiếng giọ t nướ c mắ t củ a mình rơi xuố ng đấ t.

Vì sao cô khó c ?

Vì cô cả m thấ y tủ i thâ n sao ?

Hay là bở i vì…cô theo bả n năng giơ cá nh tay đang run rẩy lên, ấ n và o bụ ng.

Bụ ng cô độ t nhiên rấ t đau.

Bỗ ng nhiên bụ ng trở nên đau quặ n, nhưng cô vẫ n cố gắ ng kiềm nén cả m xú c củ a


mình, khô ng để bả n thâ n rơi nướ c mắ t.

Liễu Duệ tiến tớ i gầ n cô , khom lưng, anh cú i ngườ i ngồ i xổ m xuố ng. Sau đó , anh bế
cô lên, á nh mắ t anh như chứ a đự ng rấ t nhiều nỗ i buồ n, anh đưa mắ t nhìn cô , nhìn
khuô n mặ t nhỏ nhắ n củ a cô đang biểu lộ sự quậ t cườ ng, anh dịu dà ng hỏ i: “ Đau à ? ”

Cố Hiểu Thầ n vô cù ng ngoan cố , cô nghiêng mặ t, khô ng thèm nhìn anh.

“ Cố Hiểu Thầ n, đang hỏ i em đấ y. ” Sự dịu dà ng củ a anh thoá ng qua giố ng như mộ t


cá i chớ p mắ t, giâ y sau anh đã trở lạ i dá ng vẻ như cũ , sự cao ngạ o củ a anh khiến
khô ng ai có thể chạ m và o.

Bị anh ô m trong ngự c, cả cơ thể cô cứ ng đờ khô ng nhú c nhích. Dù vậ y, cô vẫn cố


chấ p nghiêng đầ u, khô ng thèm nhìn anh, giố ng như chỉ cầ n nhìn thấ y anh, tâ m trạ ng
cô sẽ thấ p thỏ m khô ng yên.

Cá i suy nghĩ nhỏ bé đó củ a cô đã sớ m bị anh nhìn thấ u. Liễu Duệ cố ý buô ng lỏ ng


cá nh tay ra, Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y mình như sắ p rơi xuố ng liền theo bả n nă ng ô m
chặ t lấ y cổ anh.
Anh tính sẵ n mọ i thứ . Anh để đầ u nghiêng sang mộ t bên, bờ mô i lạ nh củ a anh sượ t
qua má cô , chạ m phả i nướ c mắ t đang lă n trên gò má . Nếm đượ c mù i vị hơi mằ n mặ n,
mà y anh lạ i nhíu chặ t lạ i.

Im lặ ng mộ t lú c lâ u, thứ â m thanh trầ m thấ p mị hoặ c lạ i vang lên thêm lầ n nữ a: “ Cố


Hiểu Thầ n, tô i đang chờ câ u trả lờ i củ a em đấ y. ”

Lầ n này, giọ ng nó i củ a anh cò n dịu dà ng hơn.

Cố Hiểu Thầ n đưa hai tay ô m lấ y cổ anh, bà n tay cô chạ m lấ y da thịt nó ng bỏ ng,
khô ng khí xung quanh cô đều là hơi thở bá đạ o củ a anh. Trong khoả nh khắ c, cô cả m
tưở ng như má u trong ngườ i mình đang sô i trà o, như có lử a đố t trong lò ng, từ ng
hình ả nh thâ n quen ngà y xưa ù a về.

Lầ n đầ u gặ p mặ t. Nụ hô n đầ u tiên. Đêm đầ u tiên. Và hình ả nh cuố i cù ng, khi chia tay.

Đêm đó , cô mộ t mình đứ ng trong cơn mưa xố i xả , chờ đợ i anh xuấ t hiện. Cuố i cù ng,
thứ cô đợ i đượ c khô ng phả i là hình bó ng củ a anh, mà là mộ t tin dữ , mộ t tin khiến cô
đau xé tâ m can.

Bỗ ng dưng, Cố Hiểu Thầ n thô i khô ng mím chặ t mô i nữ a, đô i mắ t cô hiện lên sự lạ nh


lù ng, cô đưa mắ t nhìn anh, nó i ra hai tiếng đầ y lạ nh nhạ t: “ Khô ng đau. ”

Bở i vì dù đau, cũ ng khô ng có ai đau lò ng vì mình.

Anh có biết, bọ n họ đã từ ng để lỡ mấ t cá i gì khô ng ? Nếu anh biết, liệu anh có cò n giữ


đượ c sự bình tĩnh như thế nà y khi đố i mặ t vớ i cô khô ng ? Liệu anh cò n nó i đượ c câ u
‘Cố Hiểu Thầ n, chú ng ta là m là nh đi’ khô ng ?

Khô ng đau.

Đâ y khô ng phả i lờ i cô muố n nó i.

Lầ n đó , khi cô tỉnh lạ i trong phò ng y tế, anh cũ ng từ ng hỏ i cô câ u hỏ i tương tự : “ Đau


khô ng ? ”
Cô nhìn anh bằ ng á nh mắ t tộ i nghiệp, cò n cố ý để mấ y giọ t nướ c mắ t chả y ra, gậ t đầ u
liên tụ c: “ Đau! Vô cù ng đau!! ”

Nhưng bâ y giờ , khi trả i qua rấ t nhiều chuyện rồ i, cô đã dù ng ngữ khí lạ nh nhạ t để
nó i chuyện vớ i anh, kéo khoả ng cá ch củ a hai ngườ i ra xa.

Đô i mắ t anh hiện lên vẻ lạ nh lù ng, bình tĩnh, anh vẫ n luô n dừ ng á nh mắ t củ a mình ở


trên gương mặ t quậ t cườ ng củ a cô . Nhìn mộ t lú c, anh di chuyển tầ m mắ t, anh nhìn
về phía cử a sổ , bên ngoà i là bầ u trờ i đêm. Ở bên ngoà i chỉ có mấ y đá m mâ y đen,
tră ng đã bị mâ y che kín mấ t.

Anh khô ng nhú c nhích, cứ đứ ng im trướ c cử a sổ ô m cô như thế.

Cả ngườ i cô nằ m trong lồ ng ngự c anh, thấ p thỏ m bấ t an.

“ Tô i nghĩ… ” Im lặ ng mộ t lú c lâ u, Cố Hiểu Thầ n nghĩ mình vẫn nên mở lờ i trướ c, cô


nó i bằ ng giọ ng lạ nh nhạ t nhấ t có thể: “ Chú ng ta đều hiểu rõ quan hệ củ a chú ng ta
bâ y giờ . Chú ng ta chỉ là mộ t đô i yêu nhau đã chia tay đượ c nă m nă m rồ i thô i. ” Do dự
mấ t mộ t lú c, cô lạ i nó i tiếp: “ Mộ t khi đã như vậ y, sao chú ng ta khô ng để nó cứ thế
trô i qua nhỉ ? ”

Quá lắ m cũ ng chỉ là mộ t đô i đã từ ng yêu nhau, đã chia tay đượ c nă m nă m rồ i ?

Á nh mắ t Liễu Duệ khẽ độ ng, á nh mắ t đen nhá nh, lạ nh bă ng nhìn về phía nà y. Anh do
dự mộ t lú c, sau đó mớ i nó i: “ Đượ c. ”

Nếu cô đã muố n như vậ y, anh sẽ là m…

Nhưng mà , Cố Hiểu Thầ n vẫn cò n thiếu mộ t lý do, mộ t lý do để khiến anh rờ i khỏ i Cố


Hiểu Thầ n.

“ Chỉ cầ n em nó i cho tô i biết, tạ i sao em lạ i hậ n tô i như vậ y. Biết rồ i, tô i nhấ t định sẽ


biến mấ t khỏ i thế giớ i củ a em, trả lạ i cho em mộ t thế giớ i hoà n toà n yên bình. ”

Ngoà i cử a sổ nổ i lên mộ t cơn gió nhẹ, gió đêm lướ t nhẹ qua từ phía bên trá i cử a sổ ,
lướ t qua gương mặ t anh, và cũ ng lướ t qua sườ n mặ t cô .

Nó i cho anh biết ?


Sao cô có thể nó i cho anh đâ y ?

Đâ y đú ng là …mộ t chuyện khiến cho ngườ i ngườ i cườ i nhạ o!

“ Cố Hiểu Thầ n, tạ i sao em lạ i hậ n tô i như vậ y, khô ng muố n liên quan tớ i tô i nữ a ? ”


Nó i đoạ n, anh cú i thấ p đầ u xuố ng, khoả ng cá ch giữ a hai ngườ i chỉ cò n lạ i mộ t đoạ n
ngắ n, đô i mắ t củ a anh cứ nhìn chă m chú về phía trướ c.

Cuộ c đờ i lú c lên lú c xuố ng, quá lắ m cũ ng chỉ như vậ y mà thô i.

Đố i mặ t vớ i sự im lặ ng, anh hơi đưa mặ t về phía trướ c, để bờ mô i mình chạ m lên


trá n cô .

Trong chớ p mắ t, cô nghiêng đầ u sang mộ t bên, là m cho bờ mô i anh chỉ sượ t qua má i
tó c mềm mạ i củ a cô .

Ấ m á p, nhẹ nhà ng, giố ng như là vẻ đẹp củ a bô ng tuyết khi bị tan ra.

“ Ha!! ”

Bên tai cô truyền tớ i tiếng cườ i lạ nh củ a anh, rấ t lạ nh nhưng cũ ng đủ châ m chọ c.

Cả hai ngườ i đều im lặ ng, anh tiến về phía trướ c, tớ i trướ c cử a, anh khom lưng
buô ng cô xuố ng. Vừ a buô ng cô xuố ng, anh đã xoay ngườ i lạ i, xong, anh mớ i nó i câ u
tiếp theo: “ Tạ i sao em lạ i hậ n tô i đến như vậ y ? ”

Anh hơi rũ mắ t xuố ng, lạ nh nhạ t liếc nhìn cô mộ t cá i.

Mộ t cá i liếc mắ t này, lâ u như đã trô i qua đượ c nử a thế kỷ.

Sương mù giă ng trong mà n đêm, nơi phía châ n trờ i là mộ t mà u á nh sá ng lạ nh lẽo.

Cô nhìn theo bó ng hình ngườ i mặ c quâ n phụ c mà u xanh biếc biến mấ t và o trong
mà n đêm, trá i tim cô độ t nhiên rấ t đau, như bị ai khoét vậ y.

Cả ngườ i cô mấ t hết sứ c lự c, dự a và o cử a, cứ thế trượ t xuố ng phía dướ i. Sau đó , cô


giố ng như mộ t chú mèo con tự cuộ n trò n ngườ i mình lạ i, để đô i tay ô m lấ y hai châ n,
cô cú i đầ u để trá n mình gụ c trên đầ u gố i đang bị thương.
Dướ i á nh sá ng lạ nh lẽo kia, bả vai cô run rẩy liên hồ i.

Đầ u thu, trong mộ t đêm khuya yên tĩnh, cô khô ng kiêng nể gì mà khó c lớ n lên.

“ Ô ng nộ i, ô ng nộ i… ” Cố Hiểu Thầ n vừ a gõ cử a vừ a kêu lớ n: “ Ô ng nộ i, ô ng mau thả


chá u ra ngoà i đi, ô ng nộ i! ”

Cố Triển Chiêu chố ng gậ y đi tớ i trướ c cử a, cá ch mộ t tấ m gỗ mà cả nh cá o Cố Hiểu


Thầ n: “ Khô ng đượ c hét, chá u ngoan ngoã n hố i lỗ i đi, khi nà o biết lỗ i rồ i ô ng sẽ thả
chá u ra ngoà i. ”

“ Ô ng nộ i, chá u xin ô ng, ô ng cho chá u ra ngoà i đi mà . Ô ng hã y thả chá u ra ngoà i


trướ c đi… ” Trong phò ng lên giọ ng nó i củ a cô , đó là nhữ ng tiếng cầ u xin.

Cố Triển Chiêu bị đau họ ng vẫn chưa khỏ i, cộ ng thêm ô ng vẫ n cò n đang tứ c giậ n


khiến ô ng phả i ho mạ nh hai tiếng. Ô ng dù ng quả i trượ ng gõ mạ nh xuố ng đấ t hai
tiếng, ô ng lạ nh lù ng nó i: “ Hô m nay khô ng cho chá u đi ra ngoà i. ”

“ Nhưng mà ô ng nộ i ơi…. ”

“ Khô ng có nhưng nhị gì hết. ” Cố Triển Chiêu lạ nh lù ng cắ t ngang lờ i cô , giọ ng củ a


ô ng cà ng lú c cà ng lạ nh hơn: “ Mắ c lỗ i thì phả i chịu phạ t, bả n thâ n chá u là ngườ i củ a
nhà họ Cố , chá u phả i biết gia quy nhà họ Cố chứ . ”

“ Ô ng nộ i, ô ng cho chá u ra ngoà i mộ t lú c thô i, tớ i lú c về chá u sẽ ngoan ngoã n nhậ n


lỗ i mà . ” Cố Hiểu Thầ n vẫn bá m riết khô ng tha, cô tiếp tụ c cầ u xin.

Cố Triển Chiêu khô ng bị lờ i nó i củ a cô tá c độ ng.

Trầ n Hữ u Tuyền thấ y chá u gá i mình rấ t đá ng thương, bà tiến tớ i nó i và i lờ i cầ u tình


vớ i Cố Triển Chiêu. Nhưng từ trướ c tớ i nay Cố Triển Châ u rấ t nghiêm khắ c, ô ng luô n
nó i mộ t là mộ t, hai là hai, khô ng cho đi chính là khô ng cho đi, ai cầ u tình hộ cũ ng
khô ng đượ c. Ô ng cò n lạ nh lù ng trừ ng mắ t nhìn vợ mình mộ t cá i, nó i và i lờ i cả nh cá o
rồ i mớ i rờ i đi. Trầ n Hữ u Tuyền cả m thấ y lờ i mình nó i khô ng tá c dụ ng gì, đà nh đứ ng
ở bên ngoà i cử a an ủ i chá u gá i: “ Chá u gá i ngoan, chá u cứ đợ i ở trong phò ng đi, đợ i
bà nộ i nghĩ biện phá p thay chá u. ”
Cố Hiểu Thầ n thấ y đâ y đú ng là cọ ng rơm cứ u mạ ng củ a mình, cô nhanh chó ng bắ t
lấ y: “ Bà nộ i, bà nhấ t định phả i giú p chá u đi ra ngoà i. ”

Cô nhấ t định phả i đi ra ngoà i, Liễu Duệ cò n đang đợ i cô .

“ Đượ c, bà nộ i sẽ nghĩ cá ch cho chá u đi ra ngoà i. ”

Giữ a trưa, Trầ n Hữ u Tuyền nhâ n lú c Cố Triển Chiêu đi ngủ trưa thì lấ y trộ m trù m
chìa khó a mà ô ng đang giữ , bà thả Cố Hiểu Thầ n ra. Đượ c tự do, Cố Hiểu Thầ n vộ i vã
trố n khỏ i nhà . Trầ n Hữ u Tuyền cò n đuổ i theo cô và i ba bướ c, có chú t khô ng yên tâ m,
bà nó i: “ Bé ngoan, đừ ng trở về quá sớ m, ô ng nộ i chá u cò n đang tứ c giậ n đấ y. ”

Đá p lạ i lờ i bà chỉ là mộ t bó ng hình mơ hồ đã chạ y về phía xa.

Cả đườ ng, cô chạ y như điên. Lú c đồ ng hồ chỉ đú ng ba giờ , cuố i cù ng cô cũ ng tớ i địa


điểm đã hẹn trướ c, cử a phía Nam củ a nhà ga cô ng cộ ng.

Cô ngồ i trên ghế ở cử a phía Nam nhà ga cô ng cộ ng chờ Liễu Duệ.

Cô chạ y vộ i ra đâ y, khô ng mang theo di độ ng và ví tiền, cũ ng chẳ ng mang theo mộ t


cá i á o khoá c nà o, trên ngườ i cô lú c nà y chỉ có mộ t cá i á o khoá c mỏ ng khoá c bên
ngoà i. Ngà y ấ y, trờ i trở lạ nh, về đêm cà ng lạ nh hơn. Mỗ i mộ t cơn gió đều như nhữ ng
lưỡ i dao vô hình, hung hă ng sượ t qua gương mặ t cô , ở tai, và cả ngườ i cô , là m cho
là n da cô vừ a buố t vừ a đau. Như thế có vẻ vẫn khô ng đủ , xem ra ô ng trờ i khô ng
thương xó t cô , trờ i cao bắ t đầ u có dấ u hiệu nổ i bã o. Khi đứ ng ở cử a phía Nam củ a
nhà ga cô ng cộ ng, cô đã nếm đủ mù i vị củ a mưa to gió lớ n.

Cà ng gầ n tớ i giờ hẹn vớ i Liễu Duệ, sắ c mặ t cô cà ng trở nên tá i nhợ t. Bã o lớ n, tiếng


sầ m vang rền, mà tầ m mắ t củ a cô dầ n dầ n trở nên mơ hồ , ý thứ c cũ ng khô ng cò n rõ
rà ng nữ a.

Độ t nhiên, có mộ t tiếng sấ m to vang lên, và cũ ng trong giờ phú t đó , cô cả m nhậ n


đượ c bụ ng mình đau quặ n lạ i. Cô muố n đưa tay sờ lên bụ ng mình, nhưng tay cò n
chưa kịp chạ m và o bụ ng, cô đã ngã xuố ng.

Trong nhá y mắ t, thế giớ i củ a cô trở nên yên tĩnh. Dầ n dầ n, bên tai cô chẳ ng cò n tiếng
gió , tiếng mưa rơi và tiếng sấ m. Khô ng biết qua bao lâ u, bụ ng cô lạ i đau quặ n lên mộ t
lầ n nữ a, nó tá c độ ng tớ i dâ y thầ n kinh khiến cho cô tỉnh tá o hơn chú t, khi đó , cô nghe
thấ y bên cạ nh mình có tiếng bướ c châ n dồ n dậ p, hỗ n loạ n.
Đợ i tớ i khi cô tỉnh lạ i cô đã thấ y mình nằ m trong bệnh viện, cá ch mộ t cá nh cử a
phò ng bệnh, cô nghe thấ y thanh â m ai đó đang nứ c nở : “ Trá ch tô i, đều tạ i tô i cả , là
tô i đã để cho con bé ra ngoà i… ” Nó i đoạ n, Trầ n Hữ u Tuyền lạ i khô ng nhịn đượ c mà
khó c.

Cố Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ và o bà n tay nhă n nheo củ a bà , đá y mắ t ô ng cũ ng hơi


phiếm hồ ng, ô ng run rẩ y an ủ i bà : “ Đừ ng khó c… ”

 m thanh ngoà i cử a dầ n dầ n biến mấ t, hố c mắ t Cố Hiểu Thầ n cũ ng cả m thấ y chua


xó t, đô i bà n tay cô run rẩy sờ và o bụ ng nhỏ củ a mình. Giờ phú t này, dườ ng như cô
đã đoá n ra đượ c cá i gì đó .

Khô ng!

Khô ng thể nà o!!

Cô mở to hai mắ t, lắ c đầ u đầ y hoả ng sợ .

Khô ng!!

Khô ng thể như thế đượ c!!!

Hai mắ t cô đỏ au lên, cô giố ng như phá t điên mà rú t luô n kim đang cắ m trên mu bà n
tay ra. Cô lả o đả o bướ c xuố ng giườ ng, nhưng cô lạ i gâ y ra tiếng độ ng quá lớ n, cô va
và o bà n để nướ c, là m kinh độ ng tớ i ngườ i ở bên ngoà i.

Ô n Như Kỳ nhanh chó ng chạ y và o bên trong phò ng bệnh, Ô n Như Kỳ thấ y Cố Hiểu
Thầ n ngã trên mặ t đấ t, bộ dá ng vô cù ng chậ t vậ t, cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n run rẩ y
muố n bò lên nhưng thâ n thể yếu ớ t củ a cô khô ng thể nà o chịu đượ c.

“ Hiểu Thầ n… ” Ô n Như Kỳ nhìn Cố Hiểu Thầ n bằ ng á nh mắ t đau lò ng, bà vộ i và ng


nâ ng Cố Hiểu Thầ n lên: “ Con đang là m gì vậ y ? ”

Sắ c mặ t Cố Hiểu Thầ n tá i nhợ t, hố c mắ t rưng rưng nhìn Ô n Như Kỳ, câ u nó i cũ ng trở


nên lộ n xộ n: “ Mau nó i cho con biết, đứ a bé ở đâ u, mau nó i cho con biết… ” Nó i đượ c
mộ t nử a, cô lạ i khó c khô ng thà nh tiếng, sự đau lò ng khô ng thể ngă n lạ i.

“ Hiểu Thầ n… ” Ô n Như Kỳ gọ i cô , rấ t nhẹ nhà ng.


Bỗ ng nhiên, Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u, đô i mắ t cô á nh lên sự bi thương, từ hố c mắ t
chả y xuố ng hai hà ng nướ c mắ t, giọ ng cô khà n đi: “ Mẹ mau nó i cho con biết đi, con
con đâ u rồ i!! Con củ a con đang ở đâ u!!! ”

Nhìn Cố Hiểu Thầ n đang đau khổ muố n chết đi số ng lạ i, trong lò ng Ô n Như Kỳ cũ ng
cả m thấ y phiền muộ n khô ng kém, bà khép hai mắ t lạ i, yên lặ ng ô m Cố Hiểu Thầ n và o
lò ng, thậ t lâ u sau, bà mớ i mở miệng, giọ ng nó i nghẹn ngà o: “ Đứ a bé, sau này sẽ có …

Bù m….

Trong chố c lá t, cả thế giớ i củ a Cố Hiểu Thầ n như sụ p đổ .

“ Hiểu Thầ n, con cò n nhỏ , con cò n chưa tố t nghiệp đạ i họ c, đứ a bé khô ng cò n thì về


sau sẽ có , con và Liễu Duệ… ”

“ Xin mẹ. ” Cố Hiểu Thầ n cắ t ngang lờ i Ô n Như Kỳ, hoả ng sợ trá nh thoá t khỏ i cá i ô m
củ a Ô n Như Kỳ. Cả ngườ i cô dự a và o giườ ng bệnh, cô vò ng hai tay ô m chặ t lấ y đô i
châ n củ a mình, tì trá n lên đầ u gố i, cô giấ u gương mặ t tá i nhợ t củ a mình và o sau hai
đầ u gố i. Cả ngườ i cô phá t run, giố ng như mộ t con mèo nhỏ đang bị thương, nỗ lự c
đem chính mình thu lạ i.

Ô n Như Kỳ nhìn cô , cũ ng rấ t đau lò ng.

Cố Hiểu Thầ n cứ mấ p má y mô i, có vẻ như cô đang muố n nó i gì đó , nhưng cuố i cù ng


cũ ng chỉ nó i đượ c tiếng cầ u xin: “ Xin mẹ, đừ ng nó i gì cả … ”

Cô rấ t mệt mỏ i.

Từ khi ngườ i nhà họ Cố biết Liễu Duệ thi và o trườ ng quâ n độ i, rấ t nhiều ngườ i đã
nó i vớ i cô rằ ng: Hai ngườ i khô ng hợ p nhau.

Thế nà o là thích hợ p ? Thế nà o là khô ng thích hợ p ? Cô khô ng biết!!

Cô chỉ biết là , cô yêu anh.

‘Uỳnh’
Giữ a bầ u trờ i đêm, mộ t tiếng sấ m nổ ra, tia chớ p cũ ng ló e lên rạ ch ngang bầ u trờ i,
mâ y đen cũ ng ù n ù n kéo đến, dườ ng như nó đang muố n phủ kín mặ t đấ t bằ ng mộ t
bầ u trờ i u á m.

Cố Hiểu Thầ n bừ ng tỉnh. Cô kinh ngạ c mở to hai mắ t ra, sợ hã i nhìn chằ m chằ m và o
trầ n nhà , mồ hô i chả y xuố ng dọ c theo tó c mai, chả y qua khó e mắ t và cuố i cù ng nó
hò a cù ng nướ c mắ t, chả y xuố ng gò má .

Trong đêm tố i lạ nh lẽo, á nh mắ t cô mở to, trố ng rỗ ng, vô hồ n.

Đã rấ t lâ u rồ i cô khô ng cò n mơ thấ y giấ c mơ nà y nữ a, là hai nă m hay ba nă m rồ i


nhỉ ? Cô đã quên mấ t nó . Cô chỉ nhớ , và o nă m nă m trướ c, khi chuyện này xả y ra,
nhữ ng đêm nhữ ng ngà y sau đó cô liên tụ c mơ thấ y á c mộ ng, từ ng ngà y từ ng đêm
đều khiến cho ngườ i khá c đau lò ng. Mộ t lầ n nữ a, cô đặ t tay lên vù ng bụ ng bằ ng
phẳ ng củ a mình, á nh mắ t cô thay đổ i, tâ m trạ ng cũ ng vậ y, bỗ ng nhiên nó khiến cho
cô cả m thấ y á p lự c.

Ngoà i cử a sổ , nhữ ng hạ t mưa to như hạ t đậ u thi nhau rơi xuố ng, tiếng mưa rơi là m
lò ng ngườ i rố i loạ n.

Cô nghiêng đầ u, mọ i thứ cô nhìn đượ c lú c này đều mang sắ c mà u u á m, nướ c mắ t cô ,


lạ i khô ng thể kìm nén đượ c.

Liễu Duệ.

Cá i tên nà y như mộ t lỗ hổ ng trong lò ng cô . Vô cù ng đau đớ n khi nhắ c tớ i.

Chương 9: Đều vì anh

‘Ngườ i có liên quan’

“ Bá c sĩ Cố , giá o sư Lụ c mờ i chị đến văn phò ng củ a anh ấ y mộ t chuyến. ” Vừ a mớ i đi


và o vă n phò ng, Thá i Tịnh Di đã chạ y tớ i thô ng bá o.

Cố Hiểu Thầ n đưa ngó n trỏ day day huyệt thá i dương để giả m bớ t sự mệt mỏ i trong
ngườ i, cô gậ t đầ u: “ Mộ t lú c nữ a tô i sẽ đi. ”
Vă n phò ng củ a Lụ c Hằ ng cũ ng khô ng to hơn vă n phò ng củ a Diệp Cự u Mạ ch, nhưng
do cá ch bà i trí văn phò ng nên trô ng khô ng gian bên trong khá rộ ng.

Diệp Cự u Mạ ch ngồ i ở ghế sofa đố i diện, á o blouse trắ ng hơi mở ra, tay thì chố ng lên
phầ n tay vịn củ a sofa, cả ngườ i trô ng có chú t lườ i biếng.

Lụ c Hằ ng thì khá có hứ ng thú vớ i trà , anh ta ngồ i ngay ngắ n nhìn Cố Hiểu Thầ n châ m
trà . Cố Hiểu Thầ n nhấ p mộ t ngụ m nhỏ , hương trà có điểm giố ng vớ i Bích Loa
Xuâ n(1) dịu ngọ t, thanh má t.
(1)
Bích Loa Xuân: Là một loại trà xanh nổi tiếng được trồng ở tỉnh Giang Tô, Trung
Quốc. Nó còn được gọi là ‘đệ nhất trà xanh’.
Lú c này, Lụ c Hằ ng mớ i mở miệng nó i và o chủ đề chính: “ Cự u Mạ ch nó i vớ i tô i rồ i, cô
muố n tham gia và o tổ củ a tô i, rồ i cò n tham gia giả i phẫ u ? ”

Cố Hiểu Thầ n: “ Đú ng vậ y, tô i khá có hứ ng thú vớ i u sọ hầ u. ”

Lụ c Hằ ng nhếch mô i, anh ta vẫn luô n duy trì sự nho nhã củ a mình: “ Cự u Mạ ch tự


mình mở miệng nó i, đương nhiên tô i khô ng thể gạ t qua mộ t bên đượ c. ”

Diệp Cự u Mạ ch cò n đưa tay ra là m độ ng tá c cú i chà o: “ Cả m ơn sư huynh đã để cho


tô i chú t mặ t mũ i. ”

Lụ c Hằ ng liếc mắ t nhìn hắ n mộ t cá i, sau đó cò n lẩ m bẩ m nó i: “ Thằ ng nhó c nhà cậ u


thậ t là . ”

Diệp Cự u Mạ ch lắ c lắ c đầ u, bậ t cườ i. Hắ n khô ng giả i thích gì thêm, ngượ c lạ i cò n vỗ


vỗ bả vai Cố Hiểu Thầ n: “ Trưa nay anh mờ i cơm, em cũ ng tớ i đi. ”

“ Đá ng lẽ em phả i mờ i cơm mớ i đú ng. ” Cố Hiểu Thầ n nó i.

Diệp Cự u Mạ ch hơi nhướ n mà y, cườ i như khô ng cườ i, nó i: “ Ừ đú ng, là em nên mờ i


cơm, dự a theo cấ p bậ c mà . ”

Că n cứ theo việc củ a Ô n Lăng Lan thì Cố Hiểu Thầ n phả i gọ i Diệp Cự u Mạ ch mộ t


tiếng cậ u. Nhưng so vớ i cá i danh xưng bên đằ ng ngoạ i xa vờ i thi hai ngườ i cả m thấ y
tình cả m anh em cù ng mộ t khoa thâ n thiết hơn rấ t nhiều, cũ ng tự tạ i hơn nữ a.
Hai ngườ i đều họ c y, giữ a hai ngườ i cũ ng có mố i quan hệ khá rắ c rố i, phứ c tạ p. Bình
thườ ng, hai ngườ i cũ ng có lú c trêu chọ c nhau đô i câ u, giố ng như là mấ y câ u bô ng
đù a, nhạ o bá ng lú c nãy vậ y.

Cố Hiểu Thầ n liếc mắ t nhìn Diệp Cự u Mạ ch mộ t cá i, khô ng nhanh khô ng chậ m mà


buô ng lờ i phả n kích: “ Vừ a hay, mợ đang có rấ t nhiều chuyện nhờ em chuyển lờ i cho
anh đấ y. ”

Diệp Cự u Mạ ch sợ tớ i mứ c vộ i và ng xua tay, rơi và o trạ ng thá i hoả ng sợ : “ Đừ ng


đừ ng đừ ng, ngà n vạ n lầ n đừ ng nó i cho anh biết. ” Chị gá i mình là ngườ i như thế nà o,
hắ n là ngườ i hiểu rõ nhấ t, khô ng ngờ , cá ch nhau muô n trù ng thế nà y mà chị gá i vẫ n
khô ng tha cho hắ n.

Hiểu rõ tính cá ch củ a Diệp Cự u Mạ ch, cò n là m cho hắn rơi và o trạ ng thá i hoả ng sợ
như này, Lụ c Hằ ng cũ ng rấ t có hứ ng thú vớ i việc này: “ Sao thế ? Mợ củ a bá c sĩ Cố có
liên quan gì tớ i tên nhó c này ? ”

Diệp Cự u Mạ ch giả i thích mộ t cá ch bấ t đắ c dĩ: “ Là chị gá i củ a tô i, Diệp Đồ ng, cũ ng là


mợ củ a cô ấ y. ”

Lụ c Hằ ng có chú t sử ng số t: “ Vậ y hai ngườ i là ngườ i thâ n à ? ” Sau khi hiểu ra, anh ta
lạ i lắ c đầ u, bậ t cườ i: “ Cả ngà y nghe bá c sĩ Cố gọ i cậ u mộ t tiếng sư huynh, tô i cò n
tưở ng cậ u ấ y đang lừ a gạ t ‘tiểu sư muộ i’ nà o. ”

“ Tô i họ c ở trườ ng đạ i họ c Phụ c Đá n(2). ” Cố Hiểu Thầ n nó i.


(2)
Đại học Phục Đán: Được thành lập vào năm 1905 tại Thượng Hải. Đây là một trong
những trường đại học thuộc top đầu tại Trung Quốc.
Lụ c Hằ ng lạ i sử ng số t thêm lầ n nữ a: “ Khô ng phả i cô họ c ở Hiệp Hò a sao ? ”

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u: “ Khô ng phả i. ” Trườ ng đạ i họ c cô theo họ c là trườ ng Phụ c


Đá n, sau đó cô lạ i thi nghiên cứ u sinh ở Bắ c Đạ i. Sau đó , thì cứ tính là cô đi ra từ
trườ ng Bắ c Đạ i đi, nhưng điều buồ n cườ i chính là khi cô nó i tớ i việc mình họ c ở đạ i
họ c Phụ c Đá n, cô cả m giá c nhau mọ i thứ đã quay trở lạ i điểm ban đầ u.

Lụ c Hằ ng vẫ n có mộ t bụ ng đầ y nghi hoặ c: “ Thế tạ i sao cô lạ i gọ i Cự u Mạ ch là sư


huynh ? ” Khô ng phả i là bạ n họ c, nhưng là ngườ i thâ n, đú ng là khiến ngườ i khá c
đoá n khô ng ra.

“ Đầ u thá ng ba nă m ấ y, vừ a lú c sư huynh là m bà i thi để trở thà nh nghiên cứ u sinh,


trở thà nh họ c trò củ a ô ng nộ i tô i. ” Cố Hiểu Thầ n lên tiếng giả i thích, đầ u thá ng ba đó
đú ng là mộ t thờ i điểm nhạ y cả m, khiến cho suy nghĩ cô như trô i về phương xa. Đầ u
thá ng ba nă m ấ y, Tu Ly Thu ra đờ i nhưng Ô n Lăng Lan lạ i qua đờ i. Vì thế nhà họ Ô n
cà ng thêm xa cá ch vớ i nhà họ Tu, quan hệ giữ a hai nhà như đượ c xâ y thêm bứ c
tườ ng mớ i, cò n cô thì sao ? Cuộ c đờ i củ a cô cũ ng vì thế mà thay đổ i.

Đầ u thá ng ba tớ i cũ ng là lú c họ c kỳ I kết thú c. Khi đó , Ô n Viễn Chí yêu cầ u để cho cô


tớ i Quả ng Đô ng tiếp tụ c họ c trung họ c phổ thô ng. Cũ ng chính vì nguyên nhâ n đấ y
nên cô đã tớ i Quả ng Đô ng để họ c tiếp cấ p ba, mà cũ ng trong thờ i gian đó , cô gặ p
đượ c Liễu Duệ.

Anh, dườ ng như đã xâ y mộ t tò a lâ u đà i ở trong sinh mệnh cô , ở nơi đó , khô ng hề đi


ra.

Thầ y củ a Diệp Cự u Mạ ch ? Ô ng nộ i củ a cô ? Cố Triển Chiêu ?

Lụ c Hằ ng nheo mắ t lạ i, đô i mắ t anh ta dườ ng như chứ a đự ng ý vị sâ u xa, nhìn chằ m


chằ m và o Cố Hiểu Thầ n đang ngâ y ngườ i.

Cố Hiểu Thầ n mớ i tớ i Hiệp Hò a đượ c có ba thá ng, nhữ ng gì liên quan tớ i bố i cả nh


củ a cô đều đượ c giấ u kín khô ng mộ t kẽ hở . Hiệp Hò a là mộ t nơi khá lớ n, nhưng
chẳ ng ai biết gì về cô cả . Nếu cô khô ng có ý định giấ u diếm thì chắ c cũ ng phả i có
ngườ i biết nhỉ.

Ngườ i phụ c vụ mang đĩa cả i xanh cuố i cù ng lên, mỉm cườ i nó i mộ t câ u: “ Mờ i dù ng. ”
sau đó chậ m rã i cầ m theo menu lui ra ngoà i. Cố Hiểu Thầ n thấ t thầ n, cô cứ chọ c đũ a
và o trong bá t cơm, khô ng ă n, mã i cho tớ i khi Lụ c Hằ ng mở miệng hỏ i cô : “ Sao cô lạ i
tớ i Hiệp Hò a ? ”

Cố Hiểu Thầ n dừ ng độ ng tá c trong tay lạ i, ngướ c mắ t lên nhìn Lụ c Hằ ng.

Vì sao lạ i tớ i Hiệp Hò a ? Đú ng vậ y, cô là mộ t nghiên cứ u sinh củ a trườ ng Bắ c Đạ i,


trự c tiếp và o Bắ c Y(3) là đượ c rồ i, sao phả i chạ y tớ i Hiệp Hò a chứ ?
(3)
Bắc Y: Trung tâm Khoa học Sức khỏe Đại học Bắc Kinh (Peking University Health
Science Center) là một trong những trường y tế được chọn lọc và kính trọng nhất ở
Trung Quốc thuộc Đại học Bắc Kinh. Nó được liên kết với 14 bệnh viện. Đây là một
trong những trường y khoa hàng đầu tại Trung Quốc.
Mím mô i, theo bả n năng, cô đưa mắ t nhìn Diệp Cự u Mạ ch đang ngồ i ở phía đố i diện.
“ Đạ i khá i là vì sư huynh. ” Cô nó i.

Lụ c Hằ ng híp híp mắ t, liếc mắ t nhìn ngườ i đang ngồ i bên cạ nh mình là Diệp Cự u
Mạ ch, cả m thấ y nghi ngờ : “ Bở i vì cậ u ấ y ? ”

“ Ừ m. ” Cô tiếp tụ c chọ c chọ c bá t cơm, cú i đầ u.

Nử a nă m trướ c, cô cù ng vớ i giá o sư củ a mình đi tớ i Thiên Tâ n dự hộ i thả o. Khi đó , cô


bấ t ngờ gặ p đượ c bạ n cù ng phò ng củ a Tu Diệp, từ ngườ i bạ n cù ng phò ng đó cô mớ i
biết đượ c tin là Liễu Duệ đã đượ c điều tớ i Thiên Tâ n. Nên sau khi tố t nghiệp nghiên
cứ u sinh, cô đã chọ n Hiệp Hò a. Bở i vì cô biết Diệp Cự u Mạ ch cũ ng đang ở Hiệp Hò a,
và khô ng lâ u sau Tu Diệp cũ ng thế.

Có lẽ, sau khi gặ p đượ c Tu Diệp, qua lờ i củ a cô ấ y, cô sẽ hiểu đượ c mộ t số việc liên
quan tớ i anh gầ n đâ y.

Đâ y là mụ c đích củ a cô khi tớ i Hiệp Hò a.

Quanh đi quẩ n lạ i, vẫ n là vì anh.

Cố Hiểu Thầ n hơi nhắ m mắ t lạ i, tầ m mắ t cô di chuyển sang hướ ng khá c. Lú c đó , cô


thấ y Triệu Tiền Tiến đang đi tớ i, hắ n xấ u hổ sờ sờ ó t, ngâ y ngô tiến lên chà o hỏ i Cố
Hiểu Thầ n: “ Chà o bá c sĩ Cố . ”

Cố Hiểu Thầ n hơi gậ t đầ u, cũ ng đá p mộ t câ u: “ Chà o cậ u. ”

“ Bá c sĩ Cố cũ ng ă n cơm ở đâ y à ? Thậ t trù ng hợ p!! Chú t nữ a Liễu độ i cũ ng tớ i đâ y. ”


Triệu Tiền Tiến nhiệt tình để lộ ra hà nh tung củ a Liễu Duệ, việc lấ y lò ng chị dâ u là
việc cầ n thiết.

Cố Hiểu Thầ n nghe vậ y, sắ c mặ t cứ ng đờ .

Diệp Cự u Mạ ch hơi híp mắ t, hắ n suy nghĩ mộ t chú t rồ i nó i: “ Liễu trưở ng quan ? ”


Sau đó , hắ n nó i vớ i Triệu Tiền Tiến: “ Bả o Liễu trưở ng quan củ a cá c cậ u tớ i đâ y ngồ i
mộ t lú c đi, tô i có chuyện muố n ô n lạ i vớ i cậ u ấ y. ”
Triệu Tiền Tiến “A!” mộ t tiếng xem như đồ ng ý, sau đó hắ n xoay ngườ i đi ra bên
ngoà i tìm Liễu Duệ.

“ Em đang định dù ng bữ a xong sẽ tớ i thă m Ly Thu, em đi trướ c. ” Cố Hiểu Thầ n nó i,


sau đó cô lấ y điện thoạ i mình đang để trên mặ t bà n đi, rồ i mở miệng xin lỗ i: “ Giá o
sư Lụ c, xin lỗ i, lầ n sau tô i sẽ mờ i cơm. ”

Lụ c Hằ ng cườ i mộ t cá i, trướ c sau vẫ n duy trì thá i độ nho nhã , thâ n sĩ: “ Khô ng sao cả ,
bá c sĩ Cố có việc cứ đi trướ c, sau nà y cò n nhiều cơ hộ i ă n cơm vớ i nhau mà . ”

Cô cườ i cườ i xin lỗ i, bướ c nhanh ra khỏ i nhà hà ng.

Diệp Cự u Mạ ch đưa mắ t nhìn theo bó ng dá ng củ a cô , nhìn thấ y bó ng dá ng cô đi cà ng


lú c cà ng xa, độ t nhiên hắ n lắ c đầ u, cườ i.

“ Thằ ng nhó c nhà cậ u, cườ i cá i gì đấ y ? ” Lụ c Hằ ng hỏ i hắ n.

Diệp Cự u Mạ ch lắ c lắ c đầ u, thở dà i: “ Quạ đen trên đờ i nà y là mộ t mà u đen, cò n bá c


sĩ Cố lạ nh lù ng xinh đẹp là ngườ i như thế nà o ? Cò n khô ng phả i là kiểu trá nh đượ c
thì trá nh, trố n đượ c thì trố n sao ? ” Hà ng ngà y, hắ n luô n nhìn thấ y cô bình tĩnh ứ ng
phó vớ i mọ i việc, giờ cô lạ i tay châ n luố ng cuố ng, nhìn có chú t khô ng quen mắ t.

Lụ c Hằ ng nghe vẫ n khô ng hiểu hắ n đang nó i cá i gì, thế nên anh ta lô i nợ cũ ra nó i: “


Mà nà y, sao tên nhó c nhà cậ u khô ng nhắ c gì vớ i tô i về lai lịch củ a Cố Hiểu Thầ n thế ?

Diệp Cự u Mạ ch lậ p tứ c kêu oan: “ Sao tô i lạ i khô ng nhắ c tớ i chứ ? Ngà y đầ u tiên Cố


Hiểu Thầ n tớ i Hiệp Hò a, tô i đã chạ y tớ i văn phò ng cô ấ y mờ i cô ấ y đi ă n cơm trưa,
toà n bộ trên dướ i Hiệp Hò a đều biết. ” Hắ n thể hiện vô cù ng rõ rà ng, ai ai cũ ng biết
hắ n và Cố Hiểu Thầ n có quan hệ.

Lụ c Hằ ng vẫ n nghi ngờ : “ Thậ t khô ng ? Sao tô i lạ i khô ng biết gì nhỉ ? ”

“ Anh, là mộ t ngườ i bậ n rộ n, chắ c là chưa từ ng nghe qua. ”

“…”


Cố Hiểu Thầ n đi ra khỏ i nhà hà ng, cô đang tính đi đườ ng vò ng trở về bệnh viện. Đi
qua bã i đỗ xe phía Nam củ a bệnh viện, khô ng ngờ , ở bã i đỗ xe cô lạ i gặ p đượ c anh.

Á nh mặ t trờ i chiếu xuố ng, á nh nắ ng nhẹ phủ lên á o khoá c gió mà u hồ ng cá nh sen
củ a cô . Bố n mắ t nhìn nhau, cô dừ ng lạ i nử a giâ y, sau đó cô đưa mắ t nhìn sang hướ ng
khá c. Cô nhìn theo bó ng mình trả i dướ i đấ t, đi từ ng bướ c mộ t về phía trướ c. Nhữ ng
tá n lá rụ ng dướ i châ n cô cũ ng phá t ra tiếng xà o xạ c theo hướ ng mà cô đang đi.

Cuộ c gặ p gỡ thoá ng qua vớ i anh, anh khô ng giơ tay lên giữ chặ t cô như lầ n trướ c,
cũ ng khô ng hề ép buộ c cô phả i đứ ng lạ i. Dườ ng như, anh đã đồ ng ý vớ i lờ i đề nghị
củ a cô , từ nay giữ a hai ngườ i khô ng cò n dâ y dưa nữ a.

Quan hệ giữ a anh và cô , giờ chỉ có im lặ ng.

Gió thu thổ i qua, họ đứ ng đưa lưng về phía nhau, khoả ng cá ch giữ a họ cà ng lú c cà ng
xa, trá i tim dườ ng như đậ p chậ m đi mộ t nhịp.

Cho đến, chỗ rẽ.

Quâ n phụ c mà u xanh đã hoà n toà n biến mấ t ở sau lưng cô , bướ c châ n cô dừ ng lạ i,
bỗ ng nhiên cô quay đầ u lạ i, nhịn khô ng đượ c mà nhìn về phía vừ a nãy anh đang
đứ ng.

Anh đi xa, khô ng hề quay đầ u lạ i.

Cả nh tượ ng nà y là tấ t cả nhữ ng gì cô mong muố n, nhưng tạ i sao, khi nó xả y ra rồ i


trá i tim cô lạ i đau thế này ?

Hà ng lô ng mi rũ xuố ng, che đi sự ả m đạ m trong đô i mắ t cô . Dướ i á nh nắ ng, cô nở


mộ t nụ cườ i chua xó t, giố ng như đang tự chế giễu bả n thâ n mình.

Đi và o từ cử a Nam, sau đó cô lạ i phả i đi về phía cử a Bắ c để tớ i khu bệnh nhâ n, sau đó


cô đi thang má y lên tầ ng nă m. Phò ng bệnh củ a Tu Ly Thu là phò ng bệnh ở cuố i hà nh
lang, là phò ng đơn. Lú c Cố Hiểu Thầ n tớ i là lú c Tu Ly Thu vừ a đượ c y tá tiêm cho
mộ t mũ i, thấ y Cố Hiểu Thầ n, cô y tá mỉm cườ i gậ t đầ u: “ Bá c sĩ Cố . ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u nhẹ mộ t cá i, sau đó hỏ i y tá : “ Ly Thu gầ n đâ y đã khỏ e hơn


chưa ? ”
“ Tố t hơn rồ i. ” Y tá đá p: “ Tấ t cả mọ i thứ đều bình thườ ng, giá o sư Diệp đã sớ m tớ i
thă m Ly Thu rồ i. ”

“ Cả m ơn. ”

Đẩ y cử a phò ng bệnh ra, Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn Tu Ly Thu vừ a mờ i nhắ m mắ t


lạ i. Lô ng mi cô bé cong cong, là n da trắ ng nhợ t nhạ t, cà ng ngà y trô ng con bé cà ng
giố ng vớ i Ô n Lă ng Lan khi cò n bé, đặ c biệt là khuô n mặ t.

Đã nhiều nă m khô ng gặ p đứ a nhỏ này, khô ng ngờ cô bé lạ i lớ n nhanh như vậ y, trô ng


cao hơn, và hình như cũ ng sắ p bướ c và o giai đoạ n dậ y thì rồ i.

Tu Ly Thu phá t hiện ra có ngườ i đang nhìn mình, cô bé mở to đô i mắ t đen nhá nh ra


nhìn Cố Hiểu Thầ n. Vẻ mặ t cô bé nghi hoặ c, cô bé hỏ i: “ Cô họ Cố ạ ? ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u, đi đến bên cạ nh cô bé, ngồ i xuố ng: “ Đú ng vậ y, cô họ Cố . ”

“ Dì là dì chá u. ” Cô bé liếc mắ t mộ t cá i đã nhậ n ra Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n ngẩ n ngườ i ra.

Thấ y đượ c sự giậ t mình hiện lên trên gương mặ t cô , cô bé dườ ng như đã có đượ c
đá p á n chính xá c. Tu Ly Thu cườ i mộ t cá i, trên khuô n mặ t nhợ t nhạ t củ a cô bé hiện
lên má lú m đồ ng tiền: “ Chá u nhậ n ra dì, dì là dì chá u. ”

Nhìn cặ p má lú m đồ ng tiền kia, Cố Hiểu Thầ n khô ng nhịn đượ c mà đưa tay chạ m và o
má cô bé. Má lú m đồ ng tiền này, vị trí này, Ô n Lă ng Lan cũ ng có , quả thậ t là lớ n lên
giố ng Ô n Lă ng Lan y như đú c.

“ Chá u biết khô ng ? Mẹ củ a chá u cũ ng có cặ p má lú m đồ ng tiền xinh đẹp như chá u


vậ y. ” Cố Hiểu Thầ n lẩ m bẩ m như đang tự nó i vớ i bả n thâ n.

Tu Ly Thu gậ t đầ u, cườ i: “ Chá u biết mà , bố chá u cũ ng thườ ng nó i như vậ y đấ y. Mẹ


chá u là ngườ i xinh đẹp nhấ t, chá u lớ n lên trô ng rấ t giố ng mẹ chá u, hai bên má đều có
lú m đồ ng tiền. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i dịu dà ng, bỗ ng chố c khoả ng cá ch giữ a hai ngườ i đượ c xó a tan sau
bao nhiêu nă m xa cá ch.
“ Dì là dì chá u. ” Tu Ly Thu khẳ ng định lạ i mộ t lầ n nữ a: “ Khi cò n nhỏ , dì và cô chá u
thườ ng xuyên chơi vớ i chá u, lú c dì cườ i lên luô n luô n là hình ả nh đẹp nhấ t, chá u nhớ
rấ t rõ đấ y. Lú c nãy, khi dì cườ i, chá u đã nhớ lạ i khi cò n nhỏ chá u đã từ ng gặ p dì, nụ
cườ i đó rấ t giố ng, chẳ ng có chú t thay đổ i nà o cả . ”

Bỗ ng nhiên, nụ cườ i trên mặ t Cố Hiểu Thầ n cứ ng lạ i.

Đã từ ng, đã từ ng có mộ t ngườ i nó i vớ i cô rằng, khi cô cườ i lên là phong cả nh đẹp đẽ


nhấ t.

“ Hơn nữ a, bố chá u cũ ng nó i, đô i mắ t củ a dì rấ t giố ng mẹ chá u. ” Tu Ly Thu đưa tay


sờ sờ mí mắ t Cố Hiểu Thầ n, ngâ y ngô hỏ i: “ Dì, điều bố chá u nó i có đú ng khô ng ạ ? ”

“ Đú ng. ” Cố Hiểu Thầ n cũ ng đưa tay sờ sờ mí mắ t củ a Tu Ly Thu, ngữ khí dịu dà ng: “
Đô i mắ t củ a Ly Thu cũ ng rấ t giố ng chị họ , rấ t đẹp. ”

Tu Ly Thu cườ i mộ t cá ch sung sướ ng, má lú m đồ ng tiền lạ i xuấ t hiện lầ n nữ a.

Ở ngoà i cử a khô ng biết từ bao giờ đã nhiều thêm mộ t ngườ i, Tu Ly Thu vừ a liếc mắ t
đã nhìn ra ngườ i mớ i xuấ t hiện, cô bé gọ i lớ n: “ Chú Liễu. ”

Số ng lưng Cố Hiểu Thầ n cứ ng đờ .

Ban đầ u, Liễu Duệ đang đứ ng dự a lưng và o cử a, giờ anh đã đứ ng thẳ ng ngườ i dậ y,


anh cườ i nhẹ nhìn Tu Ly Thu, sau đó tiến lên hỏ i: “ Ă n cơm chưa ? ”

Tu Ly Thu gậ t đầ u: “ Rồ i ạ . ”

Trên khuô n mặ t Liễu Duệ xuấ t hiện nụ cườ i nhẹ, anh hơi liếc mắ t về phía Cố Hiểu
Thầ n, sau đó lạ i tiếp tụ c hỏ i Tu Ly Thu: “ Có nhớ cô chá u khô ng ? ”

Tu Ly Thu gậ t đầ u mộ t cá ch thà nh thậ t: “ Nhớ , bao giờ cô trở về thế ạ ? ”

“ Có thể là hết tuầ n nà y. ” Liễu Duệ nó i, nhưng đâ y khô ng phả i là mộ t câ u trả lờ i chắ c
chắ n.

Tu Ly Thu gậ t đầ u, cô bé lạ i nhìn Cố Hiểu Thầ n rồ i mớ i nhớ ra phả i giớ i thiệu: “ Đâ y


là dì củ a chá u. Dì, đâ y là chú Liễu. ” Nó i xong, Tu Ly Thu cò n ghé sá t và o tai Cố Hiểu
Thầ n mà nó i thầ m: “ Nghe nó i đâ y là bạ n trai củ a cô . ”
“ Bạ n trai ? ” Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y.

Tu Ly Thu gậ t đầ u, trong á nh mắ t cô bé ló e lên mộ t tia bá t quá i: “ Đú ng vậ y, chá u


nghe rấ t nhiều ngườ i nó i thế. Chú Triệu, chú Giang, chú Mã đều nó i chú Liễu là bạ n
trai củ a cô chá u. ”

“ Tu Diệp cũ ng nó i như vậ y ? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

Tu Ly Thu lắ c đầ u, vẻ mặ t vô cù ng thậ t thà : “ Chá u cũ ng khô ng dá m hỏ i cô . ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, sau đó cô sử a lạ i mố i quan hệ nà y cho Tu Ly Thu biết: “ Bạ n


trai củ a cô chá u là vị bá c sĩ thườ ng xuyên tớ i đâ y kiểm tra chá u nà y, chú ấ y là bá c sĩ
Diệp, chứ khô ng phả i chú Liễu nà y. ”

“ Bá c sĩ Diệp ? Bá c sĩ Diệp Cự u Mạ ch sao ? ”

“Ừ .”

Tu Ly Thu buồ n bự c: “ Nhưng mà đó là ô ng cậ u(4) chá u mà . ”


(4)
Cữu công: Đây là cách gọi theo bản raw, ý muốn nói tới người cậu bên họ đằng
ngoại. Mẹ Tu Ly Thu là Ôn Lăng Lan, chị của Diệp Cựu Mạch cũng là con dâu nhà họ
Ôn nên cũng có thể coi Diệp Cựu Mạch là cậu của Tu Ly Thu.
Nhìn bộ dá ng hồ n nhiên, vô ưu vô lo củ a Tu Ly Thu, Cố Hiểu Thầ n lạ i cú i đầ u, cô
khô ng biết nên giả i thích cho Tu Ly Thu như thế nà o về mố i quan hệ củ a Tu Diệp và
Diệp Cự u Mạ ch. Đố i vớ i Tu Ly Thu thì Tu Diệp là cô củ a cô bé cò n Diệp Cự u Mạ ch là
cậ u củ a cô bé. Nhưng mà giữ a Tu Diệp và Diệp Cự u Mạ ch khô ng tồ n tạ i bấ t cứ quan
hệ huyết thố ng nà o, bọ n họ bên nhau khô ng trá i phá p luậ t cũ ng chẳ ng vi phạ m đạ o
đứ c, nhưng ngườ i nhà họ Tu lạ i cố tình khô ng đồ ng ý hô n sự nà y.

Đạ i khá i là việc này có liên quan tớ i vụ việc nă m đó củ a Tu Triệt và Ô n Lă ng Lan, thế


nên giậ n chó đá nh mèo sang nhà họ Diệp.

Chương 10: Lý tưởng của bọn họ

‘Phụ c Đá n’


Sau khi đi ra khỏ i phò ng bệnh củ a Tu Ly Thu, ngườ i luô n giữ im lặ ng là Liễu Duệ
bỗ ng nhiên đuổ i theo, gọ i cô lạ i: “ Bá c sĩ Cố , xin dừ ng bướ c. ”

Cô dừ ng lạ i, chờ anh đi tớ i, sau đó nhà n nhạ t mở miệng hỏ i: “ Có việc gì khô ng ? ”

Anh nhíu mà y, anh nhìn sâ u và o đô i mắ t lạ nh bă ng kia củ a cô , mộ t lú c lâ u sau, anh


thấ p giọ ng mở miệng: “ Lần trướ c để quên quầ n á o ở nhà bá c sĩ Cố , là m phiền bá c sĩ
Cố đem tớ i trả tô i rồ i. ”

Lú c anh nó i lờ i này, giọ ng anh khô ng lớ n cũ ng khô ng nhỏ nhưng vừ a vặ n để ngườ i đi


ngang qua đó nghe thấ y. Thậ t sự là khô ng sai lệch đi chú t nà o, ngườ i nọ hoà n toà n
nghe đượ c trọ n vẹn cuộ c nó i chuyện giữ a hai ngườ i, cò n liếc trộ m về phía hai ngườ i
nữ a.

Cố Hiểu Thầ n hơi nhíu mà y lạ i, đá y mắ t cô ló e lên mộ t tia sá ng, cô im lặ ng nhìn anh.

Anh hơi nhướ n mà y: “ Sao thế ? Bá c sĩ Cố muố n giữ lạ i quầ n á o củ a tô i à , để là m kỷ


niệm à ? ”

Cố Hiểu Thầ n đá p lạ i vô cù ng bình tĩnh: “ Ngà y mai tô i sẽ mang tớ i bệnh viện. ”

Phả n ứ ng củ a cô , lạ nh nhạ t.

Liễu Duệ cũ ng chẳ ng cò n tâ m trạ ng trêu chọ c cô nữ a, anh cú i đầ u, sắ c mặ t anh thay


đổ i, điệu cườ i có chú t trà o phú ng: “ Cả m ơn. ”

“ Tô i cũ ng vô cù ng cả m ơn anh. ” Cố Hiểu Thầ n cong cong mô i, cườ i như khô ng cườ i


mà nó i: “ Cả m ơn Liễu trưở ng quan đã khô ng quấ y rầ y tô i. ” Nó i xong, cô xoay ngườ i
rờ i đi.

Cuố i cù ng, Liễu Duệ đưa mắ t nhìn lên, anh nhíu chặ t mà y nhìn theo bó ng dá ng lạ nh
lù ng củ a cô .

Tớ i cuố i cù ng, khoả ng cá ch giữ a bọ n họ chỉ cò n lạ i sự xa lạ và khá ch sá o.

Nhữ ng kỷ niệm trướ c đâ y, cô thứ c sự đã quên rồ i sao ?


“ Đồ ă n sá ng ở nhà ă n mớ i là m đấ y, mau nếm thử xem. ” Cố Hiểu Thầ n đặ t mộ t phầ n
mì xà o trướ c mặ t Liễu Duệ, sau đó cô đưa hai tay ô m mặ t, á nh mắ t cô châ n thà nh tha
thiết nhìn chằ m chằ m Liễu Duệ, có thể nhìn ra cô vô cù ng chờ mong phả n ứ ng củ a
anh.

Liễu Duệ đẩ y hộ p thứ c ă n về phía bà n củ a cô , thanh â m nhà n nhạ t: “ Dầ u mỡ dính


hết và o mặ t bà n củ a tô i rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n khô ng nhụ t chí, cô cầ m hộ p thứ c ă n lên, đưa tay dù ng sứ c quạ t quạ t
là m cho hương thơm lan tỏ a, nhằ m về phía anh mà quạ t: “ Cậ u ngử i đi, vô cù ng
thơm. Mấ y thứ đồ ă n kia và bá nh bao là m sao có thể so sá nh đượ c, đâ y chính là mỹ vị
nhâ n gian. ”

Anh khô ng thèm để ý tớ i cô , anh lấ y từ ngă n kéo ra mộ t tậ p đề, vặ n nắ p bú t ra rồ i


nghiêm tú c giả i đề.

Cố Hiểu Thầ n chu chu mô i, tứ c giậ n bẻ đô i đũ a dù ng mộ t lầ n ra, gắ p mộ t miếng mì


xà o cho và o trong miệng, cả khuô n mặ t cô hiện lên vẻ khô ng phụ c.

Mấ y ngà y liên tiếp đều như thế, Liễu Duệ cứ tưở ng rằng Cố Hiểu Thầ n sẽ dừ ng lạ i,
nhưng khô ng ngờ cô cà ng đá nh cà ng hă ng. Bữ a sá ng khô ng đưa đượ c thì đổ i sang
tặ ng quà , từ hộ p ngô i sao cho tớ i khă n quà ng cổ , sau đó cò n tặ ng cố c, vân vâ n và vâ n
vâ n. Mỗ i lầ n cô đưa quà anh đều là m như khô ng nhìn thấ y. Khô ng đưa đượ c thì đợ i
tớ i lú c tan họ c Mụ c Hoằ ng Dịch lạ i bị Lậ n Yên chặ n lạ i ở cử a, cô ấ y dú i quà và o tay
Mụ c Hoằ ng Dịch, sau đó nó i vớ i hắ n: “ Đưa cho Liễu Duệ. ” rồ i chạ y mấ t. Ngà y hô m
sau, anh đem luô n quà Cố Hiểu Thầ n tặ ng trả lạ i bà n cô .

Mỗ i lầ n nhìn thấ y quà bị trả lạ i, Cố Hiểu Thầ n đều hỏ i anh mộ t câ u: “ Cậ u khô ng thích
sao ? ”

Mớ i đầ u, anh cò n khô ng biết nó i gì, nhưng dầ n dầ n anh đều trả lờ i mộ t cá ch lạ nh


nhạ t: “ Đừ ng tặ ng nữ a. ” Nhưng Cố Hiểu Thầ n đâ u nghe lờ i anh, khô ng nhữ ng đưa
mà cò n đưa mộ t cá ch hă ng say, phong phú đa dạ ng, muô n kiểu kỳ quá i, đú ng là
khiến ngườ i khá c trở tay khô ng kịp.

Có mộ t ngà y, cô tặ ng anh mộ t bộ đề Olympic toá n. Từ trướ c tớ i nay, đố i vớ i quà cô


tặ ng, Liễu Duệ chưa từ ng liếc mắ t nhìn lấ y mộ t cá i nhưng khi nhìn thấ y tậ p đề nà y
anh lạ i hứ ng thú lậ t xem và i trang. Sau đó , anh cò n phá t hiện ra có mộ t trang cô đang
giả i đề.
Anh đã sớ m đọ c xong trong tiết họ c nên anh chuyển bộ đề đó về phía bà n cô , mộ t lú c
lâ u sau mớ i mở miệng hỏ i: “ Cậ u là m ? ”

Có lẽ đâ y là lầ n đầ u anh chủ độ ng mở miệng nó i chuyện vớ i cô , Cố Hiểu Thầ n vộ i


và ng nghiêng ngườ i qua, trong lò ng cô vô cù ng sung sướ ng, gậ t đầ u: “ Thá ng chín
sang nă m tô i sẽ đi thi, lấ y hạ ng nhấ t chắ c là khó nhưng để nằ m trong top 3 ngườ i
đứ ng đầ u thì vẫ n có tự tin. ”

“ Cậ u thích họ c toá n ? ” Anh lạ i hỏ i vấ n đề thứ hai.

Cố Hiểu Thầ n nhe ră ng cườ i, cô gậ t đầ u: “ Thích, khô ng phả i cậ u cũ ng thích họ c toá n


à ?”

“ Thế sao ? ” Anh hỏ i ngượ c lạ i, sau đó anh cú i đầ u xuố ng, khô ng nhìn cô nữ a, cũ ng
khô ng nhìn thấ y đô i mắ t như đang cườ i củ a cô .

“ Khô ng phả i sao ? ” Cố Hiểu Thầ n họ c theo bộ dá ng củ a anh, hỏ i ngượ c lạ i, đô i mắ t


hiện lên sự giả o hoạ t rấ t nhanh rồ i biến mấ t.

Cá i ngườ i tên Lậ n Yên kia, cuố i cù ng cũ ng là m đượ c mộ t việc tố t.

Nghe vậ y, hà ng lô ng mi anh hơi rũ xuố ng, lơ đã ng nhìn về phía câ y bú t Cố Hiểu Thầ n


đang cầ m trên tay. Nó là mộ t câ y bú t rấ t bình thườ ng, có thể mua đượ c ở khắ p phố
lớ n ngõ nhỏ , thứ duy nhấ t đặ c biệt ở trên nó có lẽ là chữ ‘Cố ’ đượ c khắ c lên câ y bú t.

Độ t nhiên, á nh mắ t anh nhìn sâ u và o nó , nhìn chằ m chằ m và o câ y bú t cô đang đong


đưa trên tay, anh hơi nhếch mô i lên.

Nhờ sự kiện đề Olympic toá n nên lâ u lâ u Cố Hiểu Thầ n lạ i tìm đến Liễu Duệ để hỏ i
bà i. Nhìn qua thì khô ng giố ng như ý định bộ c phá t mà giố ng như cô đã ủ mưu từ
trướ c.

Trong lú c giả i bà i tậ p, Liễu Duệ vẽ ra mộ t cá i bả ng, sau đó đá nh dấ u că n 5 ở bên


cạ nh, rồ i anh gõ gõ bú t xuố ng hình cá i bả ng để nhắ c ngườ i bên cạ nh tậ p trung, thanh
â m anh trầ m thấ p: “ Că n 5. ”

Cố Hiểu Thầ n vộ i và ng sử a lỗ i sai: “ Khô ng đú ng khô ng đú ng, đá p á n đề nà y phả i là


că n 3 chứ … ” Nó i tớ i đâ y độ t nhiên cô im bặ t, cô cắ n mô i nhìn sắ c mặ t Liễu Duệ, sắ c
mặ t anh vô cù ng thả n nhiên. Cô cườ i ha ha hai tiếng, sau đó dướ i á nh mắ t chă m chú
củ a anh, cô khép tậ p đề lạ i rồ i tìm cơ hộ i mà bỏ chạ y.

Nhìn chằ m chằ m theo bó ng dá ng cô , độ ng tá c xoay bú t củ a Liễu Duệ cũ ng ngừ ng lạ i,


anh có chú t đau đầ u, nhéo nhéo ấ n đườ ng, bỗ ng nhiên anh bậ t cườ i đầ y bấ t đắ c dĩ.

Mụ c Hoằ ng Dịch từ phía trướ c đi tớ i, hắ n hua hua tay trướ c mặ t anh: “ Ha! Cườ i ngâ y
ngô cá i gì thế ? Về ký tú c xá thô i. ”

Bỗ ng nhiên, sắ c mặ t Liễu Duệ thay đổ i, anh nhă n mà y nhìn Mụ c Hoằ ng Dịch, ngó n
trỏ anh nhịp nhịp xuố ng mặ t bà n rấ t có quy luậ t, anh hỏ i: “ Tô i cườ i ? ”

Mụ c Hoằ ng Dịch gậ t đầ u: “ Ừ m. ”

Ngó n trỏ đang nhịp nhịp xuố ng mặ t bà n bỗ ng dừ ng lạ i, theo bả n năng Liễu Duệ liếc
mắ t nhìn về phía bà n Cố Hiểu Thầ n, bỗ ng nhiên anh lạ i nhớ tớ i câ y bú t có khắ c chữ
‘Cố ’ củ a cô .

Mộ t nă m trướ c, khi anh tớ i Bắ c Kinh để tham gia cuộ c thi toá n cấ p hai toà n quố c.

Ngà y thi hô m đó , Liễu Khê cứ nằ ng nặ c đò i đi theo anh tớ i trườ ng thi, ngồ i ở trên xe
taxi cò n vui vẻ lụ c cặ p sá ch củ a anh, sau đó quên luô n hộ p bú t củ a anh trên xe taxi.
Lú c đi và o trườ ng thi, Liễu Duệ kiểm tra cặ p sá ch củ a mình mớ i biết là thiếu mấ t hộ p
bú t. Khi đó , Liễu Khê khó c, rồ i có mộ t cô gá i đi tớ i chỗ Liễu Khê, có lẽ cô ấ y nghĩ Liễu
Khê cũ ng là họ c sinh tham dự kỳ thi nên mớ i hỏ i nguyên do tạ i sao Liễu Khê khó c.

Liễu Khê lau nướ c mắ t, cả m thấ y rấ t tủ i thâ n: “ Hộ p bú t để quên trên xe taxi rồ i. ”

Cô gá i đó lấ y từ trong cặ p mình ra mộ t câ y bú t, đưa cho Liễu Khê, cò n nó i lờ i cổ vũ


vớ i Liễu Khê nữ a.

Trên câ y bú t đó cũ ng đượ c khắ c mộ t chữ ‘Cố ’

Diệp Cự u Mạ ch vừ a mớ i hạ tay xuố ng thì có mộ t cô y tá chạ y tớ i thô ng bá o vớ i hắ n là


có ngườ i nhà bệnh nhâ n đang đợ i hắ n.

“ Đâ y là ngườ i nhà củ a bệnh nhâ n phò ng số mấ y ? ” Diệp Cự u Mạ ch hỏ i.


“ 312, là Liễu trưở ng quan. ” Y tá nó i.

Liễu Duệ ?

Diệp Cự u Mạ ch nhìn về phía cuố i hà nh lang, anh nhíu mà y.

Đẩ y cử a văn phò ng ra, Liễu Duệ đang đứ ng ở cử a sổ sá t đấ t chờ hắn, cả ngườ i anh
đứ ng thẳ ng tắ p như thâ n câ y tù ng, mang lạ i cho ngườ i khá c mộ t cả m giá c nghiêm
nghị. Diệp Cự u Mạ ch vừ a đẩ y cử a ra đã đứ ng khoanh tay trướ c ngự c, khô ng thèm
quan tâ m gì hết mà gọ i to: “ Liễu trưở ng quan. ”

Liễu Duệ xoay ngườ i, đô i mắ t â m trầ m nhìn thẳ ng và o Diệp Cự u Mạ ch, anh cả m thấ y
rấ t mệt, ngay cả lú c nó i chuyện giọ ng điệu cũ ng khà n khà n: “ Đi uố ng rượ u, có muố n
đi khô ng ? ”

Diệp Cự u Mạ ch cườ i nhẹ, từ chố i: “ Tô i khô ng muố n đi uố ng rượ u cù ng ngườ i đà n


ô ng có ‘scandal’ vớ i Tu Diệp. ”

Liễu Duệ nhíu mà y: “ Có ý gì ? ” Từ khi nà o mà anh có tai tiếng vớ i Tu Diệp ?

Diệp Cự u Mạ ch tiến về phía trướ c hai bướ c, hắ n đưa mộ t tay chố ng và o lưng ghế
dự a, á nh mắ t nhìn về phía xa xă m ngoà i cử a sổ , như thể hắ n có thể nhìn thấ y nú i to
và gió lớ n vậ y, nhà n nhạ t nó i: “ Ly Thu nó i. ”

“ Ly Thu ? ” Liễu Duệ nhíu mà y, rơi và o im lặ ng mấ t mộ t lú c. Sau đó , anh cườ i khẽ,


bắ t đầ u chuyển sang châ m chọ c hắ n: “ Từ bao giờ anh đã tin và o mấ y chuyện vớ vẩ n
mà Ly Thu nó i vậ y ? ”

Ai cũ ng biết, đứ a bé củ a nhà họ Tu kia rấ t ranh ma quỷ quá i. Bình thườ ng cô bé cũ ng


rấ t nghịch ngợ m rồ i, gặ p ngườ i thì nó i tiếng ngườ i, gặ p quỷ thì nó i tiếng quỷ, chẳ ng
có gì mà cô bé chưa thử .

Sắ c mặ t Diệp Cự u Mạ ch bình thả n, hắ n thu hồ i lạ i á nh mắ t củ a mình, sau đó hắ n lạ i


đưa mắ t nhìn chằ m chằ m Liễu Duệ, nó i mộ t câ u đầ y ý vị thâ m trườ ng (1): “ Tô i khô ng
tin, nhưng lạ i có ngườ i tin đấ y. ”
(1)
Ý vị thâm trường: lời nói có ý nghĩa sâu xa.
Tuy bệnh viện là mộ t nơi bậ n rộ n, cô ng việc trong tay mọ i ngườ i nhiều khô ng xuể,
nhưng đâ y cũ ng là chỗ mà mọ i lờ i đồ n đạ i có thể mộ t truyền mườ i, mườ i truyền
tră m. Khô ng tở i nử a tiếng sau, tin đồ n đã lan ra khắ p nơi, thế nên ai cũ ng biết.
Đặ c biệt là chuyện nà y cò n liên quan tớ i Cố Hiểu Thầ n, vố n cô là trung tâ m củ a mọ i
lờ i đồ n đã i trong bệnh viện rồ i, lầ n nà y cò n bị đồ n đã i vớ i mộ t ngườ i tai to mặ t lớ n
như Liễu trưở ng quan, lỗ tai củ a mọ i ngườ i đã sớ m dự ng hết lên để hó ng chuyện rồ i.

Lú c ở trong phò ng phẫ u thuậ t, Diệp Cự u Mạ ch cũ ng đã nghe đượ c mấ y ngườ i bà n


tá n vớ i nhau về cuộ c đố i thoạ i kinh điển giữ a Liễu Duệ và Cố Hiểu Thầ n rồ i, đượ c
miêu tả lạ i cự c kỳ châ n thậ t. Dự a theo nhữ ng gì y tá có mặ t tạ i hiện trườ ng thì lú c ấ y
sắ c mặ t Cố Hiểu Thầ n khô ng tố t, trô ng rấ t nghiêm trọ ng. Mà lú c đó hai ngườ i họ cò n
đang đứ ng ngoà i phò ng bệnh củ a Tu Ly Thu, hắn dù ng đầ u ngó n châ n để suy nghĩ
cũ ng biết chuyện gì đang xả y ra. Nếu có ngườ i nó i Tu Ly Thu khô ng nó i bừ a gì vớ i Cố
Hiểu Thầ n, thì hắ n cò n lâ u mớ i tin.

Liễu Duệ vẫ n khô ng hiểu hà m ý trong câ u nó i củ a Diệp Cự u Mạ ch lắ m, anh hơi


nghiêng đầ u, hỏ i lạ i lầ n nữ a: “ Uố ng rượ u, có muố n đi khô ng ? ”

“ Khô ng đi. ” Diệp Cự u Mạ ch từ chố i mộ t lầ n nữ a, lầ n này từ chố i mộ t cá ch rấ t dứ t


khoá t.

Bị từ chố i hai lầ n liên tụ c, Liễu Duệ cũ ng dầ n trở nên mấ t hứ ng, giọ ng nó i củ a anh
trở nên â m trầ m: “ Anh chắ c chắ n là khô ng đi chứ ? ”

Diệp Cự u Mạ ch nhìn anh, theo bả n năng hắ n nghiên cứ u biểu tình trên mặ t lú c này
củ a Liễu Duệ, do dự mộ t lá t, hắ n gậ t đầ u: “ Khô ng đi. ”

Bỗ ng nhiên, Liễu Duệ cườ i lạ nh mộ t tiếng: “ Tự gá nh lấ y hậ u quả . ”

Thấ y Liễu Duệ xoay ngườ i rờ i đi, bỗ ng nhiên trong lò ng Diệp Cự u Mạ ch như nhớ tớ i
cá i gì đó , hắ n bướ c lên ngă n Liễu Duệ lạ i.

Liễu Duệ lạ nh lù ng nhìn ngườ i đang đi tớ i, anh cườ i lạ nh mộ t tiếng: “ Sao nà o ? Giá o
sư Diệp đang muố n là m gì ? ”

Diệp Cự u Mạ ch tặ ng cho anh mộ t á nh mắ t â m trầ m, hắ n nó i: “ Tô i đi theo cậ u. ”

Thấ y thế, Liễu Duệ cũ ng khô ng là m khó hắ n nữ a: “ Cuố i tuầ n Ly Thu xuấ t viện, Tu
Diệp sẽ tớ i đó n con bé. ”

Quả nhiên, có liên quan tớ i Tu Diệp.


Diệp Cự u Mạ ch nhắ m hai mắ t lạ i, hắ n cả m thấ y nặ ng nề.

Cô về rồ i, cuố i cù ng cô đã quay trở lạ i đâ y.

Cố Hiểu Thầ n vừ a nhậ n đượ c điện thoạ i củ a Diệp Cự u Mạ ch xong đã lậ p tứ c chạ y tớ i


quá n ă n khuya ngay bên cạ nh bệnh viện. Lú c ấ y, Liễu Duệ đã uố ng say, anh nằ m gụ c
xuố ng bà n ngủ . Ở phía xa, Cố Hiểu Thầ n đã nhìn thấ y, á nh tră ng dườ ng như đang
phủ mộ t lớ p á nh sá ng nhẹ lên bộ quâ n phụ c mà u xanh củ a anh, cô nhíu mà y lạ i.

“ Anh thự c sự khô ng cò n cá ch nà o khá c. ” Diệp Cự u Mạ ch nó i bằ ng giọ ng điệu bấ t đắ c


dĩ.

Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y thậ t đau đầ u, cô ấ n ấ n huyệt thá i dương củ a mình sau đó
trừ ng mắ t lên nhìn Diệp Cự u Mạ ch: “ Anh nhấ t định phả i cù ng anh ấ y uố ng rượ u
sao ? ”

Cả thế giớ i nà y lớ n như vậ y, hắ n nhấ t định phả i uố ng rượ u cù ng Liễu Duệ sao ?

“ Cậ u ấ y là ngườ i có thể dù ng sú ng mộ t cá ch hợ p phá p. ” Bị uy hiếp, đượ c chưa ?

Cố Hiểu Thầ n đau đầ u day day trá n, cô nhìn về phía Liễu Duệ, cô đang tính xem phả i
là m gì vớ i anh.

Dướ i á nh sá ng chậ p chờ n, lú c sá ng lú c tố i, Diệp Cự u Mạ ch nhìn về phía Cố Hiểu


Thầ n, lú c này cô đang suy nghĩ rấ t đă m chiêu. Hắ n nó i: “ Đến giờ rồ i, anh cò n phả i
trự c ban, đi trướ c nhé. ” Nó i xong, hắ n vộ i vàng rú t lui, hắ n để lạ i mộ t Liễu Duệ say
như chết cho Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, cô trừ ng mắ t nhìn theo bó ng dá ng Diệp Cự u Mạ ch đang dầ n


chìm và o bó ng đêm. Thậ t lâ u sau cô mớ i quay đầ u lạ i nhìn ngườ i đang gụ c trên bà n
ngủ , Liễu Duệ. Bình ổ n lạ i cả m xú c xong, cô chậ m rã i tớ i gầ n anh, cô nhìn và o khuô n
mặ t hơi ử ng đỏ củ a anh dướ i á nh tră ng thê lương, mộ t cả m xú c khó có thể khố ng
chế nổ i đang dâ ng lên trong cô . Hố c mắ t cô cay cay, cô khô ng kiềm chế đượ c mà đưa
tay ra chạ m và o da thịt anh.

Tạ i sao anh phả i là m thế ?


“ Cố Hiểu Thầ n… ” Bỗ ng nhiên, anh mở mắ t ra, bà n tay nó ng bỏ ng củ a anh nắ m lấ y
nă m ngó n tay lạ nh lẽo củ a cô , thanh â m khà n khà n, anh vẫ n cò n trong cơn men
rượ u, anh lẩ m bẩ m: “ Cố Hiểu Thầ n… ”

Chỉ ba tiếng nà y thô i, nhưng nó là m cho Cố Hiểu Thầ n đang cố kìm nén bỗ ng chố c rơi
nướ c mắ t.

Cò n nhớ lú c lớ p 11, anh từ ng nó i: “ Cố Hiểu Thầ n, sau nà y chú ng ta cù ng nhau thi


và o Phụ c Đá n nhé. ”

Cứ như vậ y, cô bướ c và o cuộ c số ng củ a anh.

Phụ c Đá n, là lý tưở ng củ a bọ n họ .

Dìu Liễu Duệ và o trong nhà , Cố Hiểu Thầ n thuậ n tay bậ t đèn lên, sau đó cô bướ c
thêm và i bướ c đầ y khó khă n. Cuố i cù ng, cả hai ngườ i lả o đả o ngã và o ghế sofa trong
phò ng khá ch.

Cố Hiểu Thầ n đưa tay chố ng xuố ng ghế sofa, thở hổ n hển.

Á nh đèn và ng ấ m á p chiếu lên khuô n mặ t gó c cạ nh củ a anh, dườ ng như nó đang gợ i


lạ i quang cả nh khi xưa, dướ i á nh hoà ng hô n, anh đang đá bó ng. Khô ng kiềm chế
đượ c, cô đưa tay sờ sờ số ng mũ i cao thẳ ng củ a anh, dọ c theo số ng mũ i là xuố ng tớ i
bờ mô i. Bỗ ng nhiên, mộ t bà n tay to lớ n nắ m lấ y cổ tay cô , đô i mắ t ai đó độ t ngộ t mở
ra, anh khô ng hề chớ p mắ t, cứ thế chă m chú nhìn cô .

Cố Hiểu Thầ n chấ n độ ng, theo bả n nă ng cô né trá nh á nh mắ t củ a anh, nhíu mà y hạ


thấ p giọ ng: “ Buô ng ra. ”

Liễu Duệ khô ng buô ng, ngượ c lạ i anh cò n kéo cô và o trong lồ ng ngự c, anh nhắ m mắ t
lạ i, gọ i tên cô : “ Cố Hiểu Thầ n… ”

Trướ c kia, lú c cô tứ c giậ n hay giậ n dỗ i, anh thườ ng hay là m như vậ y. Anh sẽ ô m cô
và o trong lò ng mình, sau đó cứ liên tụ c gọ i tên cô .

Cố Hiểu Thầ n, Cố Hiểu Thầ n, Cố Hiểu Thầ n…


Khô ng chú t phứ c tạ p, vụ ng về lấ y lò ng.

Dừ ng trong chố c lá t, Cố Hiểu Thầ n giã y dụ a, cô nó i: “ Buô ng ra!! ”

“ Khô ng buô ng!! ” Bỗ ng dưng anh trở nên ngang bướ ng, anh nâ ng tay cò n lạ i lên,
trự c tiếp nhố t cô và o trong lồ ng ngự c mình. Hai tay anh ô m chặ t, ô m chặ t cô tớ i nỗ i
cô khô ng thể nhú c nhích nổ i, thanh â m trầ m thấ p truyền tớ i từ phía sau, mang theo
mộ t chú t cả m giá c chưa hoà n toà n tỉnh rượ u: “ Vừ a buô ng ra em sẽ khô ng cầ n tô i
nữ a!! ”

Cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n cứ ng đờ , trong đô i mắ t đen trắ ng rõ rà ng bỗ ng hiện lên vô số


hồ i ứ c, ở thờ i điểm cuố i cù ng, cô bắ t mình phả i thậ t tỉnh tá o, cô lạ nh lù ng nó i: “ Liễu
Duệ, anh mau buô ng tô i ra!! ”

Vì sao ? Vì sao cò n muố n khiến cô độ ng lò ng ? Anh có hiểu khô ng, anh có hiểu rằ ng
bọ n họ đã sớ m kết thú c rồ i, và o nă m nă m trướ c, đã sớ m kết thú c rồ i!!

“ Tô i khô ng hiểu. ” Độ t nhiên, anh gầ m nhẹ, anh xoay ngườ i nhanh chó ng á p Cố Hiểu
Thầ n ở dướ i thâ n mình, đô i mắ t anh hằ n lên nhữ ng tia má u, thanh â m lạ nh tớ i cự c
điểm: “ Vì sao ? Vì sao em lạ i hậ n tô i như vậ y ? ” Trong mắ t cô đều là hậ n ý, là sự lạ nh
lù ng, là sự cố chấ p, rố t cuộ c là tạ i sao ? Anh đã là m cá i gì sai ?

Nhìn Liễu Duệ đang nổ i điên, đá y lò ng Cố Hiểu Thầ n vẫ n rấ t bình tĩnh. Anh khô ng
thay đổ i, dù chỉ mộ t chú t, anh cà ng để ý cá i gì anh cà ng thờ ơ vớ i cá i đó . Anh luô n á p
chế cả m xú c củ a mình trong lò ng, chỉ khi có men rượ u, anh mớ i bộ c lộ hết ra.

Nhìn và o đô i mắ t củ a ngườ i đang nổ i điên, bỗ ng dưng lò ng Cố Hiểu Thầ n đau nhó i cô


im lặ ng mộ t lú c mớ i thấ p giọ ng nó i: “ Anh khô ng hiểu, tô i cũ ng khô ng hiểu. ”

Anh khô ng rõ , em cũ ng khô ng rõ .

Á nh mắ t anh cứ ng đờ , tay anh buô ng lỏ ng, bà n tay cô cũ ng trượ t xuố ng khỏ i lò ng


bà n tay anh.

Anh chưa từ ng nghe Cố Hiểu Thầ n nó i vớ i giọ ng khô ng chắ c chắ n như lú c này, giố ng
như, cô thự c sự khô ng cò n là Cố Hiểu Thầ n củ a trướ c đâ y nữ a.

Cố Hiểu Thầ n hơi khép mắ t lạ i, giấ u đi á nh mắ t bi ai củ a mình. Giằ ng co mộ t lá t, cô


dù ng sứ c đẩ y anh ra, đứ ng dậ y rờ i đi, để lạ i cho anh mộ t bó ng dá ng lạ nh lù ng.
Cô chậ m rã i bướ c về phía phò ng mình, bướ c châ n dầ n dầ n trở nên nặ ng nề hơn, đến
bên cử a phò ng, cô run rẩ y đẩ y cử a bướ c và o, sau đó cô đó ng cử a lạ i, ngă n cá ch thế
giớ i củ a anh và cô .

Dự a lưng và o cử a, cô trượ t theo cá nh cử a ngồ i xổ m xuố ng, vù i đầ u và o giữ a hai châ n.

Trong khoả nh khắ c, đầ u cô bắ t đầ u đau.

Nướ c mắ t bắ t đầ u chả y ra từ hố c mắ t, cô thấ p giọ ng sụ t sịt mộ t cá i, nhưng trong


khô ng gian yên tĩnh, tiếng sụ t sịt đó trở nên rấ t rõ rà ng.

Chương 11: “Tất cả những gì của cậu và tất cả những gì thuộc về cậu.”

Tô i thích cậ u’

Thứ sau hô m ấ y, sau giờ tan họ c, Cố Hiểu Thầ n đã chặ n Liễu Duệ lạ i trên hà nh lang
lang yên tĩnh. Anh lẳ ng lặ ng đưa mắ t nhìn cô , im lặ ng mấ t mộ t lú c mớ i mở miệng
hỏ i: “ Có chuyện gì sao ? ”

Trướ c sau như mộ t, vẫ n là giọ ng nó i lạ nh nhạ t.

Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng mặ t lên, cô đó n nhậ n á nh nhìn lạ nh lù ng, nhìn khuô n mặ t thờ ơ
lạ nh nhạ t củ a anh, mã i cô mớ i có thể thố t thà nh lờ i: “ Tô i thích cậ u. ”

Á nh mắ t củ a anh chợ t ló e lên tia sá ng, anh cố kìm nén để khô ng giương mô i lên, anh
cả m thấ y có chú t buồ n cườ i: “ Vì sao lạ i thích tô i ? ”

“ Thích tấ t cả nhữ ng gì củ a cậ u và tấ t cả nhữ ng gì thuộ c về cậ u. ”

Nhìn cô , trong đầ u anh bỗ ng hiện lên hình ả nh cô đứ ng cù ng vớ i Tiêu Khả i cườ i cườ i
nó i nó i, cò n cườ i rộ lên để lộ hai bên má lú m đồ ng tiền xinh tươi như hoa. Im lặ ng
mộ t lú c lâ u anh mớ i nó i: “ Nhưng mà tô i khô ng thích cậ u, khô ng thích tấ t cả nhữ ng gì
củ a cậ u và tấ t cả nhữ ng gì thuộ c về cậ u. ”

Cứ như vậ y, Cố Hiểu Thầ n đứ ng ngâ y ngố c tạ i chỗ để anh đi lướ t qua cô , cứ thế
nghênh ngang rờ i đi.
Mộ t lú c sau, cô mớ i có thể khô i phụ c tinh thầ n. Cô nhìn theo bó ng dá ng anh, hoà ng
hô n buô ng xuố ng, á nh sá ng yếu ớ t chiếu lên hình bó ng anh, tạ o cho cô cả m giá c anh
như mộ t chà ng thiếu niên thờ i Trung cổ đang phiêu bạ t.

Thầ n bí, cổ điển.

Trên đườ ng trở về ký tú c xá , Cố Hiểu Thầ n gặ p đượ c Lậ n Yên. Nhìn bộ dá ng ủ rũ ,


mấ t tinh thầ n củ a cô , Lậ n Yên chạ y tớ i hỏ i thă m: “ Hiểu Thầ n, cậ u là m sao thế ? ”

Cố Hiểu Thầ n lắ c lắ c đầ u, yếu ớ t trả lờ i mộ t câ u: “ Khô ng sao. ”

Lú c này, Sa Khinh Vũ cũ ng đi tớ i, cô nhìn Cố Hiểu Thầ n mộ t lượ t rồ i buô ng mộ t câ u: “


Cò n phả i hỏ i nữ a sao, chắ c chắ n là có liên quan tớ i Liễu Duệ. ”

Lậ n Yên chớ p mắ t, cô ấ y nhìn về phía Cố Hiểu Thầ n như để chờ mộ t cá i gậ t đầ u xá c


nhậ n củ a cô : “ Thậ t khô ng ? ”

Cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n uể oả i, cô cườ i mộ t cá ch chua xó t, cô biểu hiện mộ t cá ch rõ


rà ng như vậ y sao ?

“ Thậ t sự là vì Liễu Duệ ? ” Lậ n Yên líu lưỡ i, cô ấ y nhìn về phía Sa Khinh Vũ vớ i mộ t


á nh mắ t như thể Sa Khinh Vũ là thầ n bó i toá n, sau đó cô ấ y xắ n tay á o lên, vẻ mặ t tứ c
giậ n: “ Liễu Duệ vậ y mà dá m bắ t nạ t cậ u, quá đá ng thậ t mà !! ”

Sa Khinh Vũ khi nã y đang đứ ng mộ t bên nhìn bỗ ng tiến lên, đưa quyển sá ch đang ô m
trong ngự c cho Lậ n Yên, nghiêm tú c xú i giụ c: “ Đi, đá nh cậ u ấ y đi!! ”

Lậ n Yên tứ c giậ n cầ m lấ y quyển sá ch, sau đó xoay ngườ i rờ i đi.

Nhưng đi tớ i chỗ cầ u thang cô ấ y lạ i chỉ đưa mắ t nhìn xuố ng, rồ i lạ i xấ u hổ quay đầ u


lạ i, đô i mắ t đen nhá nh trò n to khẽ chớ p: “ Cá i kia…tớ sợ … ”

Sa Khinh Vũ hừ lạ nh mộ t tiếng, ấ n đầ u cô ấ y mộ t cá i: “ Đú ng là đồ khô ng có tiền đồ . ”

Lậ n Yên lú ng tú ng, sau đó đem trả quyển sá ch lạ i cho Sa Khinh Vũ : “ Cậ u có tiền đồ


thì cậ u tớ i đi ? ”
Sa Khinh Vũ liếc mắ t nhìn quyển sá ch, cườ i mỉa mộ t cá i rồ i nó i: “ Đừ ng! Tớ cũ ng
khô ng có tiền đồ . ”

Thấ y thế, Cố Hiểu Thầ n cũ ng khô ng cò n gì luyến tiếc nữ a, cô đi lên cầ u thang trở về
ký tú c xá .

Lậ n Yên và Sa Khinh Vũ ở sau lưng là m mặ t quỷ vớ i nhau, cò n oá n trá ch lẫ n nhau


nữ a.

“ Tạ i cậ u, tạ i cậ u đấ y. ”

Lậ n Yên trừ ng mắ t nhìn Sa Khinh Vũ , bả n thâ n cũ ng tứ c muố n hộ c má u: “ Rõ rà ng là


tạ i cậ u!! ”

Sa Khinh Vũ hừ lạ nh: “ Có bả n lĩnh thì cậ u đi thu thậ p Liễu Duệ đi, đừ ng có ở chỗ nà y
mà bà y trò giậ n dỗ i vớ i tớ . ”

“ Cậ u… ” Lậ n Yên nghẹn lờ i, cô ấ y chỉ có thể trừ ng mắ t lên mà nhìn Sa Khinh Vũ , cũ ng


khô ng thể trá ch đượ c, con đườ ng mà Sa Khinh Vũ chọ n chính là là m mộ t phó ng viên
ưu tú . Mộ t ngườ i độ c miệng mà cò n chanh chua thì rấ t thích hợ p là m phó ng viên.

Sá ng sớ m thứ bả y có mưa phù n bay lấ t phấ t, tạ o cho ngườ i ta mộ t cả m giá c man má c


buồ n.

Cố Hiểu Thầ n ngồ i ở bà n họ c là m và i bà i tậ p toá n. Ngoà i cử a, Diệp Đồ ng đã gọ i cô ra


ă n sáng, Cố Hiểu Thầ n chỉ quay đầ u lạ i ‘Dạ !’ mộ t tiếng chứ tay cầ m bú t củ a cô vẫ n
chưa dừ ng lạ i. Cuố i cù ng ngò i bú t cũ ng dừ ng lạ i ở trướ c hai chữ ‘Liễu Duệ’ cô ngẩ n
ngườ i ra, nhìn cá i tên đó mà suy nghĩ thậ t lâ u.

Lú c ă n sá ng, Diệp Đồ ng nhìn ra đượ c Cố Hiểu Thầ n đang thấ t thầ n, cô ta mớ i hỏ i cô : “


Là m sao thế ? Ở trườ ng họ c khô ng vui à ? ”

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u: “ Ở trườ ng khá ổ n ạ . ”

“ Vậ y sao trô ng bộ dá ng chá u như mấ t hồ n thế ? ”


Cố Hiểu Thầ n gượ ng cườ i: “ Khô ng có gì ạ , chỉ là kiểm tra thá ng sắ p tớ i rồ i, chá u có
chú t khẩ n trương. ”

Diệp Đồ ng yên lặ ng nhìn cô mộ t lú c lâ u, muố n nó i lạ i thô i.

Ngủ trưa dậ y, cô nhậ n đượ c điện thoạ i củ a Lậ n Yên, cô ấ y rủ cô đi há t. Cố Hiểu Thầ n


nhìn thờ i tiết ở bên ngoà i, tuy mưa đã dừ ng nhưng vẫ n cò n và i đá m mâ y đen đang lơ
lử ng trên trờ i. Cô suy nghĩ mộ t lá t, sau đó từ chố i.

Có thể nghe thấ y giọ ng Lậ n Yên ở đầ u dâ y bên kia lộ ra sự mấ t má t: “ Cậ u khô ng tớ i à


?”

“ Khô ng đi, sắ p tớ i kiểm tra thá ng rồ i, tớ muố n ô n tậ p mộ t chú t. ”

Nhưng Lậ n Yên nà o có để im: “ Đừ ng mà , tớ i đâ y đi, chỉ cò n thiếu mộ t mình cậ u thô i


đấ y!! Cậ u yên tâ m, chỉ có tớ , Khinh Vũ , Sở Sở và Khê Khê thô i, khô ng có ai là con trai
ở đâ y cả . ”

Nghe Lậ n Yên nó i như thế, ý chí củ a cô cũ ng bị lay độ ng.

Liễu Khê cướ p luô n điện thoạ i di độ ng trong tay Lậ n Yên, hét to và o trong điện thoạ i:
“ Hiểu Thầ n, chị mau tớ i đâ y đi, chị mà khô ng tớ i đâ y em sẽ tớ i thẳ ng nhà chị đấ y!! ”

Cuố i cù ng, Cố Hiểu Thầ n cũ ng đồ ng ý: “ Đượ c rồ i. ”

Lú c Hiểu Thầ n tớ i đượ c KTV(1) đã là nử a tiếng sau, quả thự c giố ng như lờ i Lậ n Yên
nó i, chỉ có hộ i con gá i bọ n họ , anh khô ng có ở đâ y. Cố Hiểu Thầ n vừ a mớ i đẩ y cử a đi
và o Liễu Khê đã nhìn thấ y, Liễu Khê vộ i và ng chạ y tớ i chỗ Cố Hiểu Thầ n, rồ i đưa luô n
micro trong tay cho cô : “ Há t đi há t đi, thi cử cá i gì đó đều đi tìm chết đi. ”
(1)
KTV: Là karaoke
Cố Hiểu Thầ n hơi cú i xuố ng nhìn micro trong tay mình, bỗ ng nhiên cườ i, thỉnh
thoả ng phó ng tú ng mộ t chú t cũ ng tố t, sẽ có đượ c mộ t đá p á n tố t hơn.

Cả mộ t buổ i chiều đều chơi đù a vui vẻ. Tớ i khoả ng sá u giờ tố i thì Lậ n Yên đã kêu đó i
ầ m ĩ, Lai Sở Sở cầ m điện thoạ i lên bắ t đầ u dò tìm nhữ ng mó n ngon ở quanh đâ y. Tìm
tớ i tìm lui vẫ n chưa quá n nà o mà Liễu Khê ưng ý, cuố i cù ng bọ n họ tớ i Sa Huyện,
Liễu Khê nó i: “ Đâ y chính là că n cứ hồ i cấ p hai củ a hộ i. ”
Lậ n Yên cũ ng gậ t đầ u đồ ng ý: “ Ở nhà ă n khô ng đủ thì cứ tớ i Sa Huyện là no. ”

Sa Huyện là mộ t quá n ă n vặ t vô cù ng bình thườ ng, nó nằ m ở phía cuố i đườ ng, quá n
cũ ng khô ng lớ n, nhưng khá ch tìm tớ i đâ y cũ ng khô ng ít, chủ yếu là nhữ ng khá ch
hà ng ở độ tuổ i họ c sinh. Ô ng chủ ở đâ y là mộ t ngườ i Phú c Kiến, tuổ i cũ ng chỉ tầ m hai
mấ y, là n da ngă m đen, mắ t to mà y rậ m, bộ dá ng cũ ng thậ t thà chấ t phá c, nhìn thấ y
Liễu Khê tớ i thì cườ i: “ Lấy mấ y phầ n sủ i cả o hấ p đâ y ? ”

Liễu Khê nhếch miệng cườ i, giơ ba ngó n tay lên: “ Ba phầ n, thêm nă m phầ n canh và
mộ t phầ n mỳ trộ n nữ a. ” Nó i xong, cô tự cầ m lấ y cố c nướ c mà châ m trà , sau đó lạ i
nó i vớ i bố n ngườ i đi cù ng mình: “ Mọ i ngườ i tự mình chọ n mó n đi. ”

Lậ n Yên đưa mắ t nhìn menu, cô ấ y gọ i mộ t phầ n hoà nh thá nh. Lai Sở Sở và Sa Khinh
Vũ thì mỗ i ngườ i mộ t phầ n bá nh canh. Đến lượ t Cố Hiểu Thầ n, cô đưa mắ t nhìn
menu, rồ i cô hỏ i Lậ n Yên: “ Có mó n gì ngon khô ng ? Cậ u giớ i thiệu đi. ”

Lậ n Yên liếm liếm mô i tự a như mộ t con mèo nhỏ , câ u trả lờ i củ a cô ấ y cũ ng chẳ ng


thể tham khả o thêm đượ c gì: “ Tớ cả m thấ y mó n nà o cũ ng ngon. ”

Liễu Khê đã trở về cù ng vớ i nă m cố c nướ c, cô đưa ngó n trỏ ra chỉ và o hình mộ t mó n


ă n trên menu, giớ i thiệu nó mộ t cá ch mã nh liệt: “ Ă n cá i nà y đi. ”

Nhưng ngay lú c đó , điều Cố Hiểu Thầ n khô ng ngờ tớ i là anh cũ ng ở đâ y, cô muố n


trố n.

Mụ c Hoằ ng Diễn, Mụ c Hoằ ng Dịch, Lý Viêm Nguyên và Liễu Duệ, bố n ngườ i bọ n họ


tớ i đâ y rấ t đú ng lú c. Mà cũ ng đú ng lú c đó ô ng chủ mang phầ n thứ c ă n củ a Cố Hiểu
Thầ n ra, thấ y mấ y gương mặ t quen thuộ c bướ c và o, hắ n vộ i và ng sắ p xếp bà n cho
họ : “ Mấ y cậ u tớ i chậ m rồ i, cá c bạ n nữ này đã bắ t đầ u ă n rồ i. ”

“ Anh, anh đến rồ i!! ” Liễu Khê cườ i cườ i vẫ y tay vớ i Liễu Duệ, anh cũ ng chỉ gậ t đầ u
nhẹ mộ t cá i coi như đá p lạ i.

Thanh â m chín chắ n, quen thuộ c bỗ ng nhiên vang lên trên đỉnh đầ u khiến cô quay
đầ u lạ i.

Anh cao, lạ i cò n đứ ng ở phía trướ c khiến cô khô ng thể nhìn rõ hoà n toà n cả ngườ i
anh, chỉ thấ y đượ c gương mặ t tuấ n tú lạ nh lù ng củ a anh lướ t qua. Trong nháy mắ t,
khô ng biết có phả i đó là ả o giá c củ a cô hay khô ng, nhưng cô thấ y trong á nh mắ t anh
xuấ t hiện ý cườ i, hơn nữ a anh cò n liếc mắ t nhìn về phía cô .

Cố Hiểu Thầ n hoả ng loạ n, cô run run cầ m lấ y cố c nướ c mà khi nãy Liễu Khê đã lấ y
cho mình, cô cứ uố ng từ ng ngụ m nhỏ liên tụ c để duy trì sự tỉnh tá o.

Lý Viêm Nguyên chọ n mộ t chỗ bên cạ nh Liễu Khê mà ngồ i xuố ng, cườ i tươi, nó i vớ i
ô ng chủ quá n: “ Khô ng muộ n khô ng muộ n, vẫ n cò n sủ i cả o hấ p thì khô ng muộ n. ”

Nụ cườ i củ a ô ng chủ có phầ n hơi ngố c nghếch: “ Trù ng hợ p quá , ba phầ n sủ i cả o hấ p


cò n lạ i đã bá n mấ t rồ i. ”

“ A!! ” Lô ng mà y Lý Viêm Nguyên hơi nhướ n lên, cậ u nhìn chằ m chằ m và o ba phầ n
sủ i cả o hấ p đang bố c hơi nó ng trên bà n: “ Vậ y em chỉ có thể cướ p đoạ t đồ ă n củ a
mấ y bạ n nữ nà y thô i. ”

Bữ a cơm nà y, Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y mình khô ng thể tiêu hó a đượ c.

Ở đâ y đang hết bà n nên phả i ngồ i ghép bà n lạ i, Lậ n Yên cò n có ý đồ xấ u để Liễu Duệ


ngồ i ngay bên cạ nh cô nữ a. Hơi thở đặ c trưng củ a anh chậ m rã i bao vây lấ y cô khiến
cho cô cả m thấ y cả ngườ i thấ p thỏ m khô ng yên. Lú c đưa tay gắ p mộ t miếng sủ i cả o
hấ p, cô khô ng cẩ n thậ n mà va và o khuỷu tay anh, nó ấ m á p, nó ng bỏ ng, là n da anh
đem lạ i hơi ấ m đặ c biệt.

Nó khiến cô sợ tớ i mứ c lậ p tứ c rụ t tay lạ i, mà độ ng tá c này cũ ng hơi mạ nh nên khiến


cô đụ ng và o khuỷu tay anh lầ n nữ a.

Cố Hiểu Thầ n chộ t dạ , cú i đầ u, cô chỉ cả m thấ y phầ n da mình chạ m và o tay anh bỏ ng
rá t, giố ng như là cô bị á nh nắng chó i chang củ a mặ t trờ i thá ng sá u chiếu và o.

Liễu Duệ đang ngồ i bên cạ nh hình như đã phá t hiện ra sự khá c thườ ng củ a cô , anh
đưa mắ t nhìn sang, cô đang ngâ y ngườ i ra suy nghĩ cá i gì đó . Anh khô ng nhịn đượ c
bèn gõ gõ xuố ng mặ t bà n.

Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên, khuô n mặ t ngơ ngá c, nhìn gương mặ t tuấ n tú lạ nh lù ng
củ a anh gầ n trong gang tấ c, cô cò n mặ t dà y nuố t nướ c miếng mộ t cá i.
Liễu Duệ cũ ng khô ng biết vừ a rồ i mình đã là m cá i gì nữ a, nhưng đợ i tớ i lú c anh khô i
phụ c tinh thầ n thì anh đã gõ tay xuố ng mặ t bà n rồ i, cô cũ ng quay sang nhìn về phía
anh, á nh mắ t đen nhánh, dườ ng như ẩ n chứ a rấ t nhiều tia sáng.

Anh mấ t tự nhiên, mím mô i, rồ i thấ p giọ ng nó i: “ Nghiêm tú c ă n cơm đi. ”

Khó e miệng Cố Hiểu Thầ n hơi nhếch lên: “ A!! ”

Có thể mộ t đò n đá nh chết anh khô ng ?

Ă n cơm tố i xong, nhó m củ a Liễu Khê vẫ n khô ng chịu chia tay nhau, bọ n họ lạ i kéo Cố
Hiểu Thầ n tớ i khu trò chơi ở gầ n đó . Bở i vì hô m nay là cuố i tuầ n nên nhữ ng khu vui
chơi ở đâ y rấ t đô ng, nhiều ngườ i tớ i nỗ i bọ n họ có thể hợ p thà nh mộ t đợ i để chơi
bó ng rổ , hay là chơi đua xe, rồ i cò n cả nhữ ng mà n tình tứ ngọ t ngà o củ a nhữ ng đô i
yêu nhau nữ a, nhữ ng mà n đó khiến cho mộ t số ngườ i kích độ ng thét chó i tai.

Cố Hiểu Thầ n như đang lơ lử ng giữ a đá m ngườ i vậ y, cô nhíu mà y mộ t cá i, có chú t


khô ng thích ứ ng đượ c. Trướ c kia, khi cô cò n họ c ở Bắ c Kinh, ô ng nộ i cô rấ t nghiêm
khắ c, quả n rấ t nghiêm, ô ng khô ng cho cô tớ i nhữ ng nơi vui chơi giả i trí như này. Mà
đừ ng nó i tớ i nhữ ng khu trò chơi, ngay cả KTV cò n khô ng cho đi nữ a là .

Đi qua đó mộ t đoạ n, cuố i cù ng bọ n họ tớ i khu vự c chơi bi-a. Liễu Khê lấ y mộ t câ y gậ y


chơi bi-a sau đó cầ m ở trên tay, á nh mắ t cô quét ngang mộ t vò ng, cuố i cù ng á nh mắ t
đó dừ ng lạ i trên ngườ i Lai Sở Sở , cô nhướ n mà y, nhếch miệng: “ Sở Sở , có tớ i đâ y
chơi mộ t ván khô ng ? ”

Lai Sở Sở cườ i rấ t tươi, trong mắ t ló e lên tia sá ng tự a như yêu tinh, thoả i má i ứ ng
chiến: “ Thua thì đừ ng khó c nhé. ”

Liễu Khê khô ng vui, cô hừ lạ nh: “ Đến cuố i cù ng, ai là ngườ i khó c, ai là ngườ i cườ i
cò n chưa biết đâ u. ”

“ Vậ y thì chơi thô i!! ” Lai Sở Sở vó t lạ i câ y gậ t rồ i nó i.

Trậ n quyết đấ u bắ t đầ u, Liễu Khê sẽ chơi lượ t đầ u tiên, trọ ng tà i trậ n nà y sẽ là Lý


Viêm Nguyên. Lậ n Yên hứ ng phấ n, cô ấ y nhả y ra chỗ củ a Cố Hiểu Thầ n, nó i mộ t cá ch
rấ t kiên định: “ Chắ c chắ n Liễu Khê sẽ thua! ”
Đố i vớ i sự chắ c chắ n củ a Lậ n Yên, Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y khó hiểu: “ Sao lạ i thế ? ”

Lậ n Yên cong mô i lên, nét mặ t thể hiện rõ sự đắ c ý: “ Sở Sở chính là nữ vương khu


trò chơi nà y, ai cù ng cậ u ấ y thá ch đấ u đều thua thả m hạ i, cò n gan lên chơi thì đú ng là
tự vả mặ t mình. ”

Khô ng ngoà i dự đoá n củ a Lậ n Yên, Liễu Khê đã thua khô ng cò n mộ t manh giá p, Lai
Sở Sở hơi nhướ n mà y lên, bà y ra tư thế duy ngã độ c tô n(2): “ Cò n ai khô ng phụ c
khô ng ? Khô ng phụ c thì tớ i đâ y chiến đi. ”
(2)
Duy ngã độc tôn: tự đề cao mình
Con trai đương nhiên sẽ khô ng đi so đo vớ i con gá i, ngượ c lạ i, Sa Khinh Vũ khô ng
phụ c, cô tìm mộ t câ y gậ y dù ng để đá nh bi-a, sau đó chạ y tớ i trướ c mặ t Lai Sở Sở ,
dù ng gậ y bi-a khiêu khích Lai Sở Sở .

Lai Sở Sở liếc mắ t mộ t cá i, sau đó lạ i bà y ra tư thế ứ ng chiến.

Lạ i mộ t trậ n quyết đấ u nữ a diễn ra, Sa Khinh Vũ và Lai Sở Sở đều là ngườ i chơi rấ t


giỏ i bi-a, trậ n quyết đấ u này khô ng hề giố ng vớ i trậ n trướ c khi Lai Sở Sở thi đấ u vớ i
Liễu Khê. Vá n vừ a rồ i, trong nhá y mắ t Lai Sở Sở đã hạ đo vá n Liễu Khê. Qua và i lầ n
giao đấ u, có thể thấ y rõ Sa Khinh Vũ đang ở thế thượ ng phong, cô xoay xoay câ y gậ y
bi-a trong tay, độ ng tá c vô cù ng thà nh thạ o, cò n đắ c ý nhướ n mà y: “ Trò đá nh bi-a
nà y tớ họ c đượ c từ dâ n chuyên đấ y, cù ng tớ đấ u chính là tự tìm ngượ c. ”

Cuố i cù ng, Lai Sở Sở thua, Lậ n Yên vộ i và ng chạ y tớ i an ủ i: “ Đừ ng buồ n, Khinh Vũ


họ c chơi bi-a từ anh củ a mình đấ y, chú ng ta là m sao mà so đượ c vớ i hai kẻ biến thá i
ấ y, đừ ng buồ n. ”

Sa Khinh Vũ nghe vậ y thì hừ lạ nh mộ t tiếng, như thể đang châ m chọ c lờ i nó i hươu
nó i vượ n củ a Lậ n Yên.

Bỗ ng nhiên, Liễu Khê cầ m gậ y bi-a chạ y tớ i đâ y, trên mặ t hiện rõ sự tủ i thâ n củ a cô ,


cô nó i vớ i Cố Hiểu Thầ n: “ Hiểu Thầ n, giú p bọ n nà y bá o thù đi, phả i đá nh cho Khinh
Vũ khô ng cò n mộ t manh giá p nà o nữ a. ”

Cố Hiểu Thầ n xấ u hổ xua xua tay: “ Chị khô ng chơi đượ c, chưa từ ng chơi cá i này bao
giờ . ”

“ Hả !!! ” Liễu Khê líu lưỡ i, cô nhớ lạ i tư thế củ a Cố Hiểu Thầ n lú c ở trong phò ng KTV,
cô cò n tưở ng mình lạ i có thể mộ t nữ vương trò chơi rồ i.
“ Vậ y cậ u có thể chơi trò gì ? ” Lậ n Yên cũ ng tiến lên hỏ i.

Cố Hiểu Thầ n nhìn lướ t qua mộ t vò ng, sau đó cô chỉ và o khu vự c trò chơi xạ kích, nó i
bằ ng giọ ng khô ng chắ c chắ n lắ m: “ Trò kia…chắ c là đượ c. ” Tu Diệp rấ t thích chơi xạ
kích, trướ c kia có mộ t khoả ng thờ i gian ngắ n cô ấ y có hướ ng dẫ n cô chơi, có thể nó i
cô biết đượ c chú t chú t.

“ Trò nà y á hả ? ” Lậ n Yên gã i gã i đầ u, bĩu mô i: “ Trò này chỉ có Liễu Duệ chơi thô i,
cò n lạ i đều khô ng biết. ”

Chỉ có anh chơi đượ c trò này ?

Theo bả n nă ng, Cố Hiểu Thầ n liếc mắ t nhìn Liễu Duệ đang đứ ng ở bên cạ nh, trong
ngườ i cô dâ ng lên mộ t cả m giá c mình sẽ thua.

Cố Hiểu Thầ n VS Liễu Duệ.

Cá i này cò n cầ n phả i thi đấ u sao ?

Cô khô ng điên, nhưng sao Lậ n Yên cứ đẩ y cô xuố ng hố thế nhỉ ?

Bỗ ng nhiên, Cố Hiểu Thầ n cườ i ngâ y ngô : “ Trò kia… thậ t ra tớ cũ ng khô ng biết. ”

Ngườ i từ nã y tớ i giờ im lặ ng khô ng nó i mộ t tiếng là Liễu Duệ bỗ ng mở miệng: “ Chơi


mộ t vá n ? ”

Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c ngẩ ng đầ u nhìn anh.

Anh nghiêng đầ u, đô i mắ t anh nhìn thẳ ng về phía trướ c, anh cườ i khẽ mộ t tiếng,
giọ ng nó i có vẻ hơi châ m chọ c: “ Khô ng dá m à ? ”

Cô mím mô i lạ i, nhìn anh, tự a như suy nghĩ cá i gì đó , rồ i cô hỏ i: “ Nếu tô i thắ ng cậ u


thì sao ? ”

Liễu Duệ cườ i, có chú t trà o phú ng: “ Thắ ng tô i ? Cậ u chắ c chứ ? ”

“ Nhỡ đâ u thắ ng thì sao ? ” Dù sao cô vẫn ô m mộ t tia may mắ n.


Liễu Duệ nhìn xuố ng dướ i, trầ m ngâ m mộ t lá t: “ Cậ u muố n phầ n quà như thế nà o ? ”

Chưa lầ n nà o cô thấ y nó i chuyện vớ i anh dễ như lầ n nà y, trong mắ t Cố Hiểu Thầ n ló e


lên mộ t tia sá ng, cô bắ t đầ u mạ nh dạ n tiến về phía trướ c từ ng bướ c mộ t: “ Cá i gì
cũ ng có thể chứ ? ”

Liễu Duệ lạ nh nhạ t liếc mắ t nhìn cô mộ t cá i, chỉ cầ n mộ t cá i liếc mắ t thô i, Cố Hiểu


Thầ n đã cả m nhậ n đượ c sự kỳ quá i. Cô cũ ng khô ng dá m yêu cầ u gì nhiều từ anh, cô
chỉ bừ a về phía con bú p bê đang đượ c bá n chạ y nhấ t: “ Nếu tô i thắ ng, tô i muố n cá i
kia. ”

Liễu Duệ nhìn về phía con bú p bê đang đượ c rấ t nhiều ngườ i vây quanh kia, anh
đồ ng ý: “ Khô ng thà nh vấ n đề. ”

Cố Hiểu Thầ n nhếch miệng cườ i, cô cầ m lấ y cung, rồ i cả mũ i tên, bắ t đầ u ra sứ c


luyện tậ p.

Đâ y đú ng là mộ t cuộ c thi khô ng cô ng bằ ng! Liễu Duệ là ngườ i thắ ng, khô ng do dự gì
nữ a, mỗ i mộ t mũ i tên củ a anh đều bắ n trú ng điểm mườ i, dễ như trở bà n tay.

Cố Hiểu Thầ n nhìn tấ m bia, , bỗ ng nhiên cô thở dà i mộ t hơi.

Cô đú ng là khô ng biết lượ ng sứ c, lạ i cò n chạ y tớ i chỗ Liễu Duệ tìm ngượ c!

Khô ng đú ng!! Độ t nhiên, cô liếc mắ t đầ y oá n hậ n nhìn Lậ n Yên đang đứ ng bên cạ nh


mình, sao cô cả m thấ y cô ấ y như đang hạ i cô .

“ Hiểu Thầ n, cậ u đừ ng có buồ n. ” Lậ n Yên vẫ n hồ n nhiên tiến lên an ủ i Cố Hiểu Thầ n:


“ Tớ thấ y cậ u nên chơi bi-a thô i, đừ ng chơi bắ n tên rồ i tìm Liễu Duệ, tìm ngượ c. ”

Cố Hiểu Thầ n lạ i thở dà i, cú i đầ u, bộ dá ng củ a cô như kiểu khô ng cò n luyến tiếc gì


cuộ c số ng này nữ a.

Gụ c đầ u xuố ng, nghiêm tú c kiểm điểm bả n thâ n.

Từ từ !!

Độ t nhiên cô ngẩ ng đầ u lên, đô i mắ t mở to như hai cá i lụ c lạ c.


Cô vừ a mớ i là m cá i gì ?

Bắ n tên ?

Thi đấ u ?

Khô ng!!

Cô và Liễu Duệ thi bắ n tên vớ i nhau.

Vớ i Liễu Duệ!!

Liễu Duệ.

Nghĩ tớ i đâ y, cô bắ t đầ u nở mộ t nụ cườ i khó hiểu.

Thậ t thầ n kỳ, khô ng ngờ cô có thể thi bắ n tên vớ i anh, hơn nữ a cò n là sau khi cô bị
anh từ chố i.

Nhìn thấ y Cố Hiểu Thầ n đang cườ i ngâ y ngô , Lậ n Yên cho rằ ng cô đã bị Liễu Duệ
ngượ c cho thương tích đầ y mình, gặ p đả kích quá lớ n nên có điểm khô ng bình
thườ ng, trong lò ng Lậ n Yên cũ ng thấ p thỏ m, cô ấ y an ủ i: “ Thầ n nhi, tớ khô ng nản
lò ng, cò n rấ t nhiều cơ hộ i để bá o thù mà . ”

Nhưng Cố Hiểu Thầ n nà o cò n tâ m trạ ng để ý xem Lậ n Yên đang nó i cá i gì.

Liễu Duệ nhà n nhạ t đưa mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n đang lên cơn thầ n kinh, anh cườ i
nhẹ mộ t tiếng, sau đó trá nh ra.

Chương 12: Cô không hận anh

‘Là sự thậ t’

Nụ cườ i củ a anh vẫ n cò n hiện rõ trong giấ c mơ củ a cô , nhưng nướ c mắ t cô lạ i chả y


xuố ng ướ t mộ t mả ng gố i, cô thứ c dậ y. Cô mở to mắ t ra, thứ đầ u tiên đậ p và o mắ t cô
chính là trầ n nhà trắ ng, cò n có cả á nh đèn ngủ mà u và ng cam ấ m á p.
Nghiêng đầ u, cô thấ y rèm cử a sổ hơi bay bay, gió thu lù a và o qua khung cử a sổ , có
chú t hiu quạ nh.

Tiếng gõ cử a vang lên, Cố Hiểu Thầ n nhỏ giọ ng hô lên mộ t tiếng: “ Và o đi. ” Sau đó cô
rờ i giườ ng, lấ y dâ y buộ c tó c nhanh chó ng bú i tó c củ a mình lên.

Liễu Duệ đẩ y cử a bướ c và o, á nh mắ t anh dừ ng trên ngườ i cô trong giâ y lá t: “ Ra ă n


bữ a sá ng đi. ”

Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u, cô nhìn bộ quầ n á o ngủ củ a mình rồ i hơi nhíu mà y, nhẹ giọ ng
nó i: “ Sau này đừ ng thay quầ n á o cho tô i nữ a. ”

Trong phú t chố c khô ng khí trở nên im lặ ng.

Mộ t lú c sau, Liễu Duệ mớ i mở miệng nó i: “ Khô ng đổ i sang quầ n á o ngủ cho em, em
sẽ khô ng ngủ đượ c lâ u. ” Trướ c kia cô đã có thó i quen như vậ y rồ i.

“ Đó là chuyện củ a ngà y trướ c. ” Cố Hiểu Thầ n trả lờ i anh bằ ng giọ ng trầ m, đô i mắ t


cô bình tĩnh nhìn về phía anh, rồ i bỗ ng cô nở nụ cườ i, cườ i nhạ o.

Ngà y trướ c ?

Anh cú i đầ u, có chú t thấ t thầ n.

Cô nó i là thó i quen củ a ngà y trướ c ?

“ Thế bâ y giờ thì sao ? ” Anh nhìn mặ t đấ t, thấ p giọ ng lẩ m bẩ m: “ Bâ y giờ em khá hơn
trướ c kia sao ? ”

“ Đương nhiên. ” Cô hơi mỉm cườ i. Dướ i á nh mặ t trờ i, á nh mắ t cô trở nên dịu dà ng
hơn, sự lạ nh bă ng trong mắ t đã bị cô giấ u đi ở mộ t nơi khô ng ai phá t hiện ra: “ Ít ra
bâ y giờ tô i có thể cù ng đá nh nhau vớ i tử thầ n, đâ y là chuyện trướ c kia tô i khô ng thể
là m đượ c. ”

Bở i vì trướ c kia bấ t lự c, cho nên cô mớ i mấ t đi đứ a bé kia, là đứ a con duy nhấ t.

“ Cho nên, trướ c kia Cố Hiểu Thầ n yêu Liễu Duệ. Cò n hiện tạ i, Cố Hiểu Thầ n khô ng
cò n yêu nữ a sao ? ” Anh hỏ i, anh nâng mắ t lên nhìn cô , ngơ ngẩ n.
Đô i mắ t này, cô chưa đượ c nhìn thấ y bao giờ . Á nh mắ t đó thậ t nhạ t, thậ t trầ m, giố ng
như là mộ t con rồ ng ngủ say ở dướ i biển sâ u độ t ngộ t mở mắ t.

Bă n khoă n trong giâ y lá t, nhưng cô vẫ n gậ t gậ t đầ u, trong lò ng có ngà n lờ i nhưng ra


tớ i miệng chỉ là mộ t chữ : “ Phả i. ”

“ Ha!! ” Anh cườ i mộ t tiếng đầ y lạ nh lù ng, cũ ng rấ t trà o phú ng: “ Nếu khô ng cò n yêu
thì vì sao lạ i hậ n ? ”

Trong lò ng Cố Hiểu Thầ n că ng thẳ ng, hơi đau, mộ t cơn đau rấ t nhẹ.

Sau mộ t lú c, cô cú i đầ u, khó khă n mở miệng: “ Tô i khô ng hậ n anh. ”

Đú ng, cô khô ng hậ n anh.

Cá nh tay đặ t ở tay nắ m cử a củ a Liễu Duệ cứ ng đờ , gâ n xanh trên tay nổ i lên, đô i mắ t


thâ m trầ m như đượ c che đi bở i mộ t tầ ng sương mù : “ Thậ t khô ng ? Khô ng hậ n sao ?

“ Đú ng, khô ng hậ n. ” Nó i xong, Cố Hiểu Thầ n giương á nh mắ t lạ nh lù ng lên nhìn anh.

Cô khô ng hậ n anh.

Đó là sự thậ t.

Cò n chuyện cô khô ng cò n yêu anh nữ a…

Cô có thể là m đượ c.

Liễu Duệ mím chặ t mô i, anh khô ng cò n nhíu mà y nữ a, anh gậ t gậ t đầ u rồ i thấ p giọ ng
xin lỗ i: “ Xin lỗ i, đã là m phiền bá c sĩ Cố rồ i. ”

Bà n tay Cố Hiểu Thầ n giấ u trong chă n nắ m chặ t thà nh quyền, mó ng tay đâ m sâ u và o
trong lò ng bà n tay, đau đớ n. Cô cố gắ ng ngă n khô ng cho tim mình đậ p nhanh hơn, cô
ngẩ ng đầ u, cong mô i cườ i, cò n hà o phó ng nó i thêm mộ t câ u: “ Khô ng sao cả , cả m ơn
Liễu trưở ng quan vì bữ a sá ng. ”
Bọ n họ gặ p lạ i nhau như hai ngườ i xa lạ , sá t vai nhau cũ ng giố ng như hai ngườ i xa lạ ,
chẳ ng cò n lưu lạ i chú t dấ u vết gì.

Đợ i tớ i khi cô thay xong quầ n á o đi ra ngoà i, bên ngoà i đã khô ng cò n bó ng dá ng củ a


anh.

Nhắ m mắ t lạ i, dườ ng như cô vẫ n có thể nghe thấ y hơi thở củ a anh.

Đi và o trong phò ng ă n, cô thấ y đượ c đồ ă n sá ng ă n đã chạ y xuố ng quá n nhỏ bên


dướ i để mua, là chá o gạ o kê cù ng vớ i bá nh quẩ y.

Im lặ ng mộ t lá t, Cố Hiểu Thầ n xoay ngườ i rờ i đi.

Đồ ă n sá ng đặ t trên mặ t bà n vẫ n cò n nguyên, tự a như khoả ng cá ch lú c này giữ a hai


ngườ i.

Trong nhá y mắ t, trướ c khi cử a nhà đó ng lạ i, cô hơi khép mắ t lạ i, giố ng như muố n
giấ u đi tâ m sự củ a mình.

Lá i xe ra khỏ i tiểu khu, trong lú c chờ tớ i lượ t mình thì có mộ t ngườ i bả o vệ chạ y tớ i
gõ cử a kính xe cô .

Cố Hiểu Thầ n hạ cử a sổ xe xuố ng, cô hỏ i ngườ i bả o vệ: “ Xin hỏ i, có chuyện gì khô ng


vậ y ? ”

“ Cố tiểu thư, vừ a nã y có mộ t ngườ i đà n ô ng mặ c quâ n trang mang vali hành lý nà y


tớ i, nó i đâ y là đồ củ a cô . ”

Sắ c mặ t cô hơi thay đổ i, dườ ng như cô nhớ tớ i cá i gì đó .

Ngườ i bả o vệ xoay ngườ i chạ y về phò ng bả o vệ lấ y ra vali hà nh lý quen thuộ c củ a cô :


“ Cô thử nhìn xem, đâ y có đú ng là đồ củ a cô khô ng ? ”

“ Là củ a tô i. ”

Cố Hiểu Thầ n xuố ng xe, cô nhậ n lấ y vali hà nh lý rồ i cấ t và o cố p xe.

Cô dù ng sứ c đó ng cố p xe phía sau xuố ng, sau đó ngườ i cô sữ ng lạ i mấ y giâ y.


Khô ng biết có phả i là ả o giá c khô ng, nhưng cô luô n cả m thấ y ngườ i kia luô n ở bên
cạ nh cô .

Thầ n khô ng biết, quỷ khô ng hay.

Thanh chắ n chậ m rã i nâ ng lên, chiếc xe oto mà u trắ ng chạ y cà ng lú c cà ng xa.

Ở mộ t gố c câ y cá ch đó khô ng xa, mộ t bó ng hình mặ c quâ n trang mà u xanh biếc đi ra.


Dướ i á nh mặ t trờ i, gương mặ t anh trở nên nhu hò a hơn, nhưng cũ ng khô ng thể xó a
tan hết sự lạ nh giá đang vây quanh anh.

***

Buổ i sá ng thự c hiện liên tụ c hai ca phẫ u thuậ t, sứ c lự c củ a Cố Hiểu Thầ n đã cạ n kiệt.
Lú c cô nhậ n đượ c điện thoạ i củ a Lụ c Hằ ng thì lú c đó cô đang ở trong phò ng nghỉ
ngủ .

Rử a mặ t, chả i đầ u xong, cô rả o bướ c đi tớ i phò ng họ p. Cuộ c họ p hô m nay là cuộ c họ p


bà n về phương á n phẫ u thuậ t u sọ hầ u.

Trong lú c Cố Hiểu Thầ n nó i về việc đưa mộ t mũ i và o để lấ y u ra thì Lụ c Hằ ng im lặ ng


nhìn cô mộ t cá i.

“ U nằ m ngay gầ n độ ng mạ ch cổ , chỉ cá ch nhau khoả ng 0,5cm. Nếu như cứ kiên trì


đưa mũ i dụ ng cụ và o bên trong thì rấ t khó có thể loạ i bỏ đượ c toà n bộ cụ c u. ” Quá ch
Đan Ninh đưa ra kiến nghị.

Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn phầ n khoả ng cá ch bị kéo ra, cô hơi gậ t đầ u, hoà n toà n
khô ng phủ nhậ n phầ n lỗ i nà y: “ So vớ i việc mổ sọ để cắ t bỏ thì tô i nghĩ đâ y là
phương á n tiến hà nh tố t nhấ t trong cuộ c giả i phẫ u nguy hiểm này. ”

“ Khô ng thể lấ y đượ c toà n bộ phầ n u ra thì phương phá p này sẽ trở nên vô nghĩa. ”
Quá ch Đan Ninh khô ng tá n thà nh.

“ Nếu chỉ bị kéo dà i khoả ng 0,5cm, tô i tin tô i có thể nắ m chắ c. ”

Quá ch Đá n Ninh hơi mỉm cườ i, nhưng giọ ng nó i lạ i chứ a sự trà o phú ng: “ Nếu bá c sĩ
Cố tự tin và o tay nghề phẫ u thuậ t củ a mình như vậ y thì chỉ sợ sẽ khô ng chịu trá ch
nhiệm củ a mình nếu xả y ra sai só t. ”
Dứ t lờ i, Cố Hiểu Thầ n đang xem bả n MRI cũ ng nghiêng đầ u, cô lạ nh nhạ t nhìn sườ n
mặ t Quá ch Đan Ninh, trên mặ t Quá ch Đan Ninh hiện rõ vẻ khó chịu. Cô cong mô i lên:
“ Khô ng phả i tô i luô n dự a và o tự tin, cò n có cả kiên trì nữ a. ”

Nó i xong, cô đưa mộ t phầ n tà i liệu sang cho ngườ i chủ trì cuộ c họ p là Lụ c Hằ ng: “
Giá o sư Lụ c, đâ y là bá o cá o số liệu về mũ i dụ ng cụ trong mấ y nă m gầ n đâ y ở trong
nướ c, theo như bả ng thố ng kê nà y thì việc kéo dà i khoả ng cá ch nhỏ khoả ng 0,5cm
gầ n u rồ i cho mũ i dụ ng cụ xâ m nhậ p và o để lấ y nó ra khá thà nh cô ng, xá c suấ t lên tớ i
70%. ”

Lụ c Hằ ng nghiêm tú c lậ t tà i liệu ra xem, rồ i anh ta đưa mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n, hỏ i: “


Đã có mấ y cuộ c giả i phẫ u u sọ hầ u dù ng phương phá p này ? ”

“ Ba lầ n, hai lầ n dù ng phương phá p mở đườ ng như thế kia, đều để cho mũ i dụ ng cụ


thâ m nhậ p và o bên trong. ”

Sau đó , cô cò n bổ sung thêm: “ Lú c dù ng phương phá p mở đườ ng, tô i là ngườ i mổ


chính. ” Vô cù ng thà nh cô ng.

Phầ n phía sau, cô khô ng nó i ra khỏ i miệng.

Bở i vì cô biết, đố i vớ i việc giả i phẫ u, khô ng có gì là chắ c chắ n 100% thà nh cô ng.

Lụ c Hằ ng cườ i mộ t cá ch nho nhã , khép tà i liệu trong tay lạ i: “ Cô là họ c trò củ a giá o


sư Cá t đú ng khô ng ? ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u: “ Đú ng vậ y. ”

Giá o sư Cá t là giá o sư mà hồ i đạ i họ c Cố Hiểu Thầ n theo họ c, lú c ấ y vừ a lú c ở trung


tâ m khoa họ c và sứ c khỏ e đạ i họ c Bắ c Kinh có mộ t cuộ c giả i phẫ u u sọ hầ u, mà giá o
sư Cá t rấ t tín nhiệm cô nên đã giao cho cô mổ chính. Giá o sư Cá t cho cô là m ngườ i
mổ chính là vì cô là ngườ i đưa ra phương phá p mở đườ ng như thế.

Đú ng là sự khiêu chiến rấ t lớ n.

Nhưng cũ ng may, lú c đó cô thà nh cô ng.

Cô vẫ n cò n nhớ , sau khi cuộ c giả i phẫ u đó kết thú c, cô sứ c cù ng lự c kiệt ngồ i ở trong
phò ng giả i phẫ u.
Mà lầ n này cũ ng thế, sau khi kết thú c cuộ c giả i phẫ u, cô vẫn giố ng hệt như trướ c, cô
đứ ng dự a và o tườ ng trắ ng bên ngoà i phò ng giả i phẫ u. Đầ u ó c cô hơi rố i, cô cò n nhớ
như in từ ng cả nh tượ ng trong cuộ c giả i phẫ u vừ a rồ i.

Từ ng hình ả nh, khô ng thể xó a đượ c.

Độ t nhiên, mộ t đô i già y da xuấ t hiện trong tầ m mắ t cô , dừ ng mộ t lú c, chủ nhâ n củ a


đô i già y da ấ y chậ m rã i ngồ i xổ m xuố ng.

Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên, cô nhìn dá ng vẻ nho nhã củ a Lụ c Hằ ng, hơi sử ng số t.

Lụ c Hằ ng nhìn cô , sự mệt mỏ i hiện rõ trên khuô n mặ t anh ta, khô ng thể che giấ u. Độ t
nhiên, anh ta cườ i khẽ mộ t tiếng.

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, cô cả m thấ y hoang mang khô ng hiểu nụ cườ i củ a anh ta có ý
nghĩa gì.

Thô i cườ i, Lụ c Hằ ng mở miệng nó i: “ Mấ y ngà y nữ a sẽ có mộ t ca phẫ u thuậ t u sọ hầ u,


lú c đó cô mổ chính. ”

Nó i xong, anh ta vỗ vỗ vai cô , đứ ng dậ y rờ i đi.

Suố t mộ t tuầ n liền, thờ i gian củ a Cố Hiểu Thầ n gầ n như gắ n liền vớ i phò ng giả i phẫ u,
nguyên nhâ n là vì nhữ ng ca phẫ u thuậ t u sọ hầ u nà y hoà n toà n là do cô chịu trá ch
nhiệm mổ chính.

Lú c Thá i Tịnh Di và o phò ng trà đã bị mấ y cô y tá nhỏ giữ lạ i để buô n chuyện.

“ Gầ n đâ y bá c sĩ Cố thườ ng xuyên phả i phẫ u thuậ t đó . ”

“ Nghe nó i là nhờ có giá o sư Diệp nó i giú p nên bá c sĩ Cố mớ i và o đượ c tổ củ a giá o sư


Lụ c. ”

“ Hình như là có chuyện như vậ y đấ y. ”

“ Chị Tịnh Di, chị có biết rõ việc này khô ng ? ”


Khô ng ngờ sự việc nà y lạ i lan ra nhanh như vậ y, trong lò ng Thá i Tịnh Di cò n sợ hã i,
cô nuố t mộ t ngụ m nướ c miếng, rồ i pha trò vớ i mấ y cô y tá đó : “ Chị có biết chuyện gì
đâ u. ”

Buô ng cố c nướ c xuố ng, nhanh chó ng thoá t thâ n.

“ Trướ c kia bên cạ nh Lụ c giá o sư luô n có mộ t trợ lý là bá c sĩ Quá ch, bâ y giờ thì toà n
là bá c sĩ Cố mổ chính, có phả i là vì mố i quan hệ củ a bá c sĩ Cố và giá o sư Diệp khô ng ?

“ Bá c sĩ Cố và giá o sư Diệp có quan hệ gì ? ”

“ Mấ y ngườ i khô ng biết sao ? Ngà y đầ u tiên bá c sĩ Cố tớ i Hiệp Hò a, giá o sư Diệp đã


hẹn cô ấ y đi ă n cơm rồ i, hai ngườ i nó i nó i cườ i cườ i vớ i nhau suố t, xem ra tình cả m
có vẻ khô ng tệ. ”

“ Chả trá ch, hó a ra là có mố i quan hệ vớ i bá c sĩ Diệp, nếu chỉ dự a và o lí lịch củ a bá c sĩ


Cố ở Hiệp Hò a thì chỉ sợ khô ng nhanh như vậ y đã đượ c là m ca phẫ u thuậ t đò i hỏ i kỹ
thuậ t cao. ”

Tu Diệp đi mộ t đườ ng thẳ ng tớ i phò ng bệnh, cả đườ ng nghe đượ c khô ng ít chuyện
bá t quá i, có vẻ như tấ t cả đều liên quan tớ i Cố Hiểu Thầ n.

Đẩ y cử a phò ng bệnh ra, Tu Ly Thu ở bên trong đang tự thu dọ n hà nh lý củ a mình.


Thấ y Tu Diệp tớ i, cô bé vộ i vàng bỏ chỗ quầ n á o trong tay xuố ng, hưng phấ n chạ y tớ i
ô m lấ y cô : “ Cô !! ”

Tu Diệp bỏ mũ xuố ng, để lộ ra toà n bộ gương mặ t củ a mình, cô duỗ i tay xoa xoa đầ u
Tu Ly Thu: “ Nhớ cô khô ng ? ”

“ Nhớ ạ !!! ” Tu Ly Thu trả lờ i mộ t cá ch thà nh thậ t.

Cố Hiểu Thầ n nghiêng ngườ i dự a hơn nử a và o cá nh cử a phò ng bệnh, cô đưa tay gõ


gõ cử a, thanh â m pha chú t lườ i biếng: “ Ngạ i quá , quấ y rầ y hai ngườ i rồ i. ”

Vừ a nghe thấ y giọ ng Cố Hiểu Thầ n, Tu Ly Thu lậ p tứ c thoá t ra khỏ i cá i ô m củ a Tu


Diệp, cô bé chạ y lên, ngoan ngoã n gọ i mộ t tiếng: “ Dì!! ”

Cố Hiểu Thầ n, cò n đưa tay bắ n tim vớ i Tu Ly Thu.


Sau đó cô đưa á nh mắ t nhìn lên, đậ p và o mặ t cô là bộ quâ n trang xanh biếc và thâ n
hình thon dà i.

Cô vẫ n nó i vớ i â m thanh lườ i biếng trí mạ ng: “ Đã lâ u khô ng gặ p, Tu trung ú y!! ”

Tu trung ú y ?

Tu Diệp nheo mắ t lạ i, tiện đà xoay ngườ i. Cô nhìn chằ m chằ m Cố Hiểu Thầ n đang
mặ c á o blouse trắ ng, họ c theo ngữ điệu trêu ghẹo củ a Cố Hiểu Thầ n: “ Đã lâ u khô ng
gặ p, bá c sĩ Cố . ”

Nó i xong, hai ngườ i đều lắ c đầ u bậ t cườ i.

Là m xong thủ tụ c xuấ t viện, Tu Diệp và Cố Hiểu Thầ n đi tớ i quá n café gầ n đó ngồ i nó i
chuyện. Cố Hiểu Thầ n nó i cho Tu Diệp mộ t ít chuyện, nhưng cũ ng lượ c bỏ đi mộ t số
chuyện bá t quá i, sau đó thì nhắ c tớ i việc củ a Tu Diệp.

“ Cậ u về đâ y mấ y ngà y ? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

Tu Diệp uố ng mộ t ngụ m café, hơi khép mắ t lạ i, khuô n mặ t anh khí(1) trở nên hơi
chá n nả n: “ Mấ y ngà y thô i, cũ ng chưa chắ c chắ n đượ c. ”
(1)
Anh khí: khí khái anh hùng, có khí khái.
Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u.

Im lặ ng mộ t lú c, rồ i Tu Diệp giả i thích: “ Ly Thu cò n phả i về đi họ c nữ a, cũ ng khô ng


thể trì hoã n quá lâ u đượ c. ”

“ Cậ u cứ đưa Ly Thu theo bên ngườ i như vậ y đú ng là quá vấ t vả . ” Cố Hiểu Thầ n nó i,


cô im lặ ng quan sá t biểu cả m củ a Tu Diệp.

Tu Diệp cườ i nhạ t, tâ m tư củ a Cố Hiểu Thầ n thế nà o cô lạ i cò n khô ng hiểu sao: “ Là ý


củ a cậ u, hay là ý củ a nhà họ Ô n ? ”

Cố Hiểu Thầ n: “ Là ý củ a tớ . ”

Tu Diệp: “ Cậ u cũ ng cả m thấ y tớ cứ đem theo Ly Thu bên ngườ i như vậ y là khô ng


thích hợ p sao ? ”
Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u: “ Khô ng phả i là cậ u khô ng thích hợ p mà là Ly Thu khô ng thích
hợ p. ”

Tu Diệp cườ i mộ t cá ch chua xó t: “ Tớ biết như thế nà y là khô ng cô ng bằ ng vớ i Ly


Thu. ”

Mộ t đứ a bé khô ng cha khô ng mẹ, hẳ n là nên ở cù ng ô ng bà nộ i hoặ c ô ng bà ngoạ i,


yên tâ m mà trưở ng thà nh, nhưng ngườ i chă m só c bé lạ i là cô củ a mình, ngườ i luô n
luô n phả i di chuyển khắ p mọ i nơi.

“ Cẩ n thậ n suy nghĩ mộ t chú t đi. ” Đâ y là lờ i khuyên cuố i cù ng củ a Cố Hiểu Thầ n.

Tu Diệp uố ng cạ n cố c café, cô độ i mũ lên, suy nghĩ mộ t lá t: “ Hiểu Thầ n, xin lỗ i. ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u, cô cũ ng đoá n ra đượ c kết quả sẽ như vậ y. Tu Diệp đang tự


trá ch, toà n bộ sự á y náy đố i vớ i Tu Triệt đều đượ c Tu Diệp bù đắ p trên ngườ i Tu Ly
Thu. Cho dù là đưa Tu Ly Thu về nhà họ Ô n hay về nhà họ Tu thì Tu Diệp đều khô ng
muố n.

Đứ ng lên, Tu Diệp nó i: “ Buổ i tố i cù ng nhau ă n cơm, tụ tậ p mộ t chú t. ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u, đồ ng ý.

Trên đườ ng trở về bệnh viện, cô gọ i điện cho Ô n Viễn Chí, bá o cho ô ng rằng Ly Thu
đã xuấ t hiện để ô ng an tâ m.

“ Đứ a bé kia vẫ n sẽ theo Tu Diệp trở về Thiên Tâ n sao ? ” Ô n Viễn Chí hỏ i.

Cố Hiểu Thầ n có chú t khô ng đà nh lò ng, cô trả lờ i: “ Vâ ng, mấ y ngà y nữ a là đi. ”

Ở đầ u dâ y bên kia, Ô n Viễn Chí im lặ ng, mã i mộ t lú c lâ u sau ô ng mớ i nặ ng nề mở


miệng, nó i ra ba từ : “ Cũ ng đà nh vậ y. ”

Cú p điện thoạ i, trong lò ng Cố Hiểu Thầ n trà o dâ ng nhiều cả m xú c.


Trở về bệnh viện, như nhớ ra chuyện gì đó , cô nhanh chó ng chạ y tớ i vă n phò ng củ a
Diệp Cự u Mạ ch.

“ Tu Diệp, cô ấ y…đã về rồ i. ” Cố Hiểu Thầ n nó i.

Độ ng tá c ký tên củ a Diệp Cự u Mạ ch dừ ng lạ i trong giâ y lá t, sau đó hắn lạ i nhanh


chó ng ký tên, ký xong, hắ n đó ng nắ p bú t lạ i, nhà n nhạ t trả lờ i cô : “ Anh biết. ”

“ Anh biết ? ” Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c.

“ Ừ m. ” Diệp Cự u Mạ ch có chú t mấ t tự nhiên, cứ xoay xoay cá i bú t trong tay: “ Liễu


Duệ nó i. ”

Nhắ c tớ i cá i tên kia, cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n cứ ng đờ .

Hai ngườ i đều im lặ ng. Lú c sau, Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Buổ i tố i cô ấ y hẹn em đi ă n cơm,
chắ c là cũ ng gọ i anh rồ i nhỉ ? ”

Diệp Cự u Mạ ch lạ nh nhạ t nhìn cô , im lặ ng.

Cố Hiểu Thầ n cũ ng rấ t tự giá c kết thú c cuộ c trò chuyện này: “ Em cò n phả i đi kiểm
tra nhữ ng phò ng bệnh khá c, em đi trướ c. ”

Tớ i khi cô ra khỏ i bệnh viện thì đã là chiều muộ n.

Trong lú c Cố Hiểu Thầ n đang lụ c tung tú i xá ch lên để tìm chìa khó a xe thì từ đằ ng xa
Tu Diệp đã đẩ y cử a xe ra, gọ i lớ n: “ Hiểu Thầ n, lên xe. ”

Cô bướ c về phía Tu Diệp. Khi đó , cô khô ng chỉ nhìn thấ y mộ t mình Tu Diệp mà cò n
nhìn thấ y khuô n mặ t anh mộ t nử a đang chìm trong bó ng tố i.

Dướ i á nh hoà ng hô n, rung độ ng lò ng ngườ i.

Chương 13: Cảm giác quen thuộc

‘Khó chịu’


Sau khi ổ n định lạ i tâ m trạ ng, Cố Hiểu Thầ n đi lên trướ c, cô hỏ i Tu Diệp: “ Khô ng
phả i đã bả o là gặ p nhau ở nhà hà ng sao ? ”

Mộ t tay Tu Diệp chố ng lên ghế dự a, mộ t tay để lên cử a xe: “ Vừ a mớ i ra khỏ i quâ n
khu xong, tiện đườ ng tớ đi qua đâ y nên đó n cậ u luô n. ”

Nó i xong, á nh mắ t Tu Diệp lạ i hướ ng về phía cử a lớ n bệnh viện, dườ ng như Tu Diệp


đang chờ đợ i mộ t cá i gì đó .

Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Sư huynh mộ t lú c nữ a mớ i tớ i đượ c, chờ anh ấ y đi. ”

Vẻ mặ t Tu Diệp cứ ng đờ , cô có chú t mấ y tự nhiên xoay xoay cá i mũ quâ n độ i củ a


mình trên tay, sau đó cô cườ i: “ Cứ từ từ . ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u, sau đó cô đưa mắ t nhìn về phía phó lá i ra hiệu cho Tu Diệp
ngồ i và o bên trong trướ c.

Tu Diệp vừ a định ngồ i xuố ng thì khô ng biết tạ i sao mộ t luồ ng khí lạ nh ậ p tớ i từ sau
lưng cô , sau lưng cô là Liễu Duệ đang ngồ i ở ghế lá i, khuô n mặ t anh hơn nử a đang
chìm trong bó ng tố i. Cô vộ i vàng nó i: “ Hiểu Thầ n… ”

“ Hả ? ” Cố Hiểu Thầ n vẫ n cò n đang đứ ng im tạ i chỗ , chờ Tu Diệp ngồ i trướ c.

Tu Diệp đã bị khuấ t phụ c trướ c uy vũ củ a anh: “ Cậ u lên ngồ i ở ghế phó lá i đi. ”

Lú c nà y, Diệp Cự u Mạ ch cũ ng đi ra khỏ i bệnh viện, hắ n đi tớ i phía sau Cố Hiểu Thầ n,


thanh â m nhà n nhạ t vang lên: “ Em đú ng là ngườ i tương đố i thích hợ p ngồ i ở ghế
phó lá i đấ y. ”

Cố Hiểu Thầ n: “ … ”

Trong hoà n cả nh bấ t đắ c dĩ này, cô đà nh lên ngồ i ở ghế phó lá i.

Sau đó , Liễu Duệ mớ i di chuyển đượ c mộ t đoạ n đườ ng ngắ n đã dừ ng xe lạ i. Tu Diệp


đang ngồ i sau thấ y thế, vộ i hỏ i: “ Là m sao thế ? Xe hỏ ng à ? ”

Anh hơi liếc mắ t sang bên phả i mộ t chú t, cấ t giọ ng nhắ c nhở nhàn nhạ t: “ Đai an
toà n. ”
Độ t nhiên như nhậ n ra điều gì đó , Cố Hiểu Thầ n vộ i vàng thắ t dâ y an toà n củ a mình
và o.

Lú c này, xe mớ i khở i độ ng mộ t lầ n nữ a.

Bên trong xe là mộ t mả ng yên tĩnh, Cố Hiểu Thầ n có chú t buồ n, cô hơi mở cử a sổ ra,
là n gió thu nhẹ nhàng tiến và o, muố n xua tan đi mọ i á p lự c củ a mình.

Tu Diệp ngồ i đằ ng sau đã nhậ n ra tâ m trạ ng củ a Cố Hiểu Thầ n thay đổ i, Tu Diệp gọ i


cô : “ Hiểu Thầ n. ”

“ Hả ? ” Cố Hiểu Thầ n xoay ngườ i lạ i, nghiêng ngườ i nhìn Tu Diệp.

“ Nghe nó i gầ n đâ y cậ u là m mấ y ca phẫ u thuậ t u sọ hầ u, là phương phá p đưa mũ i


dụ ng cụ và o để mở đườ ng. ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u: “ Giá o sư Lụ c rấ t chiếu cố tớ , cũ ng phả i cả m ơn sư huynh nữ a.


Diệp Cự u Mạ ch cườ i: “ Cả m ơn anh vì cá i gì ? ”

Cố Hiểu Thầ n thuậ n thế khen hắ n mộ t câ u: “ Cả m ơn anh đã bá n mặ t mũ i củ a mình


đi để em có cơ hộ i và o tổ củ a giá o sư Lụ c. ”

“ Cũ ng do bả n lĩnh củ a em nữ a. ” Dừ ng mộ t lú c, Diệp Cự u Mạ ch lạ i nó i: “ Nhưng mà


việc Lụ c Hằ ng để em mổ chính cũ ng khiến anh ngạ c nhiên đấ y. ”

Tính cá ch Lụ c Hằ ng như thế nà o, đương nhiên Diệp Cự u Mạ ch biết rấ t rõ . Anh ta dễ


dà ng để cho Cố Hiểu Thầ n trở thà nh ngườ i mổ chính như vậ y, khô ng đơn giả n chỉ là
dừ ng ở mứ c độ thưở ng thứ c thô i đâ u.

Biểu cả m củ a Cố Hiểu Thầ n hơi thay đổ i, cô nhìn Diệp Cự u Mạ ch, nghiền ngẫ m ý nghĩ
sâ u xa trong lờ i nó i củ a hắ n.

Lú c này, độ t nhiên Liễu Duệ hỏ i: “ Ă n khoai lang nướ ng khô ng ? ”

Cố Hiểu Thầ n ngẩ n ngườ i ra, cô nhìn về phía anh nhưng khô ng trả lờ i anh. Đú ng lú c
đó anh lạ i mở miệng gọ i mộ t cá i tên khá c: “ Tu Diệp. ”
Tu Diệp đang ngồ i sau uố ng nướ c thì bị sặ c, cô ho khù khụ . Diệp Cự u Mạ ch thấ y thế
thì nhíu mà y, hắ n đưa tay ra sau lưng Tu Diệp, nhẹ nhà ng vỗ vỗ và o lưng cô .

Tu Diệp cò n chưa kịp trả lờ i thì xe đã dừ ng lạ i, ngườ i bá n khoai lang nướ ng ven
đườ ng nhìn nhìn, rồ i ngườ i ta thấ y cử a sổ xe đang đượ c mở mộ t nử a, nhiệt tình hỏ i
Cố Hiểu Thầ n: “ Cô gá i trẻ, muố n mấ y củ khoai lang ? ”

“ A… ” Cố Hiểu Thầ n quay đầ u lạ i, nhìn Liễu Duệ đầ y bă n khoă n: “ Muố n lấ y mấ y củ ?


“ Hai củ . ” Đá p xong, anh định lấ y tiền từ trong ví mình ra đưa cho cô .

Cô nhìn cá i ví tiền mà u đen kia thì bả o: “ Khô ng cầ n, tô i có rồ i. ”

Anh rú t tay về, mí mắ t hơi rũ xuố ng, nhìn giố ng như là mộ t vị tướ ng quâ n đang nếm
mù i vị thấ t bạ i.

“ Mườ i đồ ng. ” Ngườ i bá n hàng đưa khoai lang nướ ng và o từ khe cử a sổ .

Cố Hiểu Thầ n nhậ n lấ y khoai lang nướ ng, rồ i đưa tiền, sau đó cô đó ng cử a sổ xe lạ i.
Cô quay đầ u, đưa khoai lang nướ ng cho Tu Diệp đang ngồ i đằ ng sau: “ Tu Diệp, khoai
lang nướ ng củ a cậ u nà y. ”

Tu Diệp, ngườ i từ nã y tớ i giờ khô ng hề tham gia và o sự kiện khoai lang nướ ng bỗ ng
khô ng biết là m thế nà o, cô nhìn chằ m chằ m và o tú i khoai lang nướ ng. Sao tự dưng cô
lạ i cả m thấ y đoạ n đố i thoạ i giữ a hai ngườ i này rấ t kỳ lạ .

Tú i khoai lang nướ ng nó ng phỏ ng tay này, cô có nên nhậ n khô ng đâ y ?

Mã i khô ng thấ y Tu Diệp nhậ n lấ y tú i khoai lang nướ ng, Cố Hiểu Thầ n lên tiếng thú c
giụ c: “ Tu Diệp. ”

Tu Diệp đà nh nhậ n lấ y tú i khoai lang nướ ng, cò n rấ t lịch sự cả m ơn mộ t tiếng: “ Cả m


ơn Liễu trưở ng quan. ”

Ngườ i đang ngồ i trên ghế lá i cườ i nhạ t: “ Cả m ơn tô i là m gì, đồ cũ ng khô ng phả i là
tô i mua. ”

Tu Diệp: “ … ”
Cô là ngườ i nằ m khô ng cũ ng trú ng đạ n, đượ c chưa ? Là cô chủ độ ng nó i mình muố n
ă n khoai lang nướ ng sao ? Cô là ngườ i mộ t hai đò i bằ ng đượ c Liễu Duệ phả i mua
khoai lang nướ ng à ?

“ Dù sao thì lô ng dê cũ ng luô n ở trên ngườ i dê, cả m ơn cậ u cũ ng khô ng mấ t đi cá i gì.


” Tu Diệp nhìn Liễu Duệ, biểu hiện tớ i mộ t tră m hai mươi phầ n tră m củ a sự châ n
thà nh.

Liễu Duệ cong mô i lên: “ Khá ch sá o rồ i. ”

Nghe giọ ng anh thì đoá n tâ m tình anh lú c nà y chắ c cũ ng khô ng tệ lắ m, Tu Diệp lén
thở phà o mộ t hơi.

Cô cầ m lấ y mộ t tờ giấ y bỏ đi để ở trên xe, bọ c mộ t củ khoai lang nướ ng lạ i đưa cho


Cố Hiểu Thầ n: “ Nà y… mó n khoai lang nướ ng cậ u yêu thích nhấ t. ”

Cố Hiểu Thầ n khô ng nhậ n lấ y, chỉ cườ i dịu dà ng, sau đó nó i mộ t cá ch cườ ng điệu: “
Tớ khô ng thích ă n khoai lang nướ ng. ”

Tu Diệp: “ … ”

Tu Diệp vừ a lộ t vỏ khoai lang nướ ng vừ a chử i thầ m trong lò ng, cũ ng khô ng biết nă m
đó ai là ngườ i khi đi dạ o phố vớ i cô luô n mộ t hai đò i phả i ă n bằ ng đượ c khoai lang
nướ ng đâ u.

Đú ng, ngườ i kia chính là Cố Hiểu Thầ n, là quỷ!!

Hung hă ng cắ n thêm mộ t miếng nữ a nhưng vẫ n khô ng hiểu.

Nghiêng đầ u, cô nhìn thấ y Diệp Cự u Mạ ch hình như đang cườ i, rồ i cả đô i mắ t đen


nhá nh củ a hắ n nhìn khô ng rõ cả m xú c bên trong là gì.

Miếng khoai lang vừ a cắ n như mắ c lạ i trong miệng Tu Diệp.

Giờ này, phú t nà y, nếu như cho cô mộ t khẩ u sú ng thì cô chỉ muố n bắ n mộ t phá t
trú ng ngay tim Liễu Duệ thô i.


Khi tớ i nhà hà ng, đèn đườ ng đã sá ng lên rự c rỡ .

Tu Diệp là ngườ i chọ n nhà hà ng, ă n lẩ u.

Ngườ i phụ c vụ dẫ n đườ ng cho bọ n họ đi tớ i phò ng riêng, bở i vì Tu Diệp và Liễu Duệ


mặ c trang phụ c quâ n nhâ n, khá c vớ i mọ i ngườ i nên có rấ t nhiều ngườ i chú ý.

Đi và o phò ng bao, mọ i á nh mắ t bên ngoà i đã bị ngă n cá ch.

Sau khi ngồ i xuố ng, ngườ i phụ c vụ bắ t đầ u để bọ n họ gọ i thứ c ă n. Tu Diệp gọ i mộ t


nồ i lẩ u uyên ương, rồ i bia, rồ i mấ y mó n trên thự c đơn nữ a, cô gọ i thêm mỗ i mó n
mộ t phầ n. Gọ i xong, nhậ n lạ i thự c đơn rồ i ngườ i phụ c vụ mớ i đi ra ngoà i.

Cố Hiểu Thầ n đứ ng dậ y: “ Tớ i đi vệ sinh mộ t lú c. ”

Mắ t thấ y cô đi ra khỏ i phò ng bao, Liễu Duệ cũ ng thá o mũ quâ n độ i củ a mình xuố ng
cầ m ở trong tay. Yết hầ u anh hơi chuyển độ ng, anh sờ sờ bao thuố c sau đó im lặ ng đi
theo ra ngoà i.

Đi từ nhà vệ sinh ra, cô bắ t gặ p mộ t sườ n mặ t quen thuộ c, Cố Hiểu Thầ n có hơi


hoả ng loạ n mà dừ ng bướ c châ n.

Anh mã i mã i như vậ y, nghiêm cẩ n trong bộ quâ n trang. Anh như mộ t câ y bạ ch


dương trên sa mạ c, nhữ ng đườ ng nét trên cơ thể anh khắ c họ a rõ rà ng hình dá ng
anh, số ng mũ i cao thẳ ng khiến ngườ i khá c phả i chú ý.

Trong mộ t giâ y đó , Cố Hiểu Thầ n khô ng thể nà o di chuyển tầ m mắ t củ a mình.

Như là phá t hiện ra gì đó , anh bỗ ng nhiên nghiêng mặ t về phía cô , nhìn thẳ ng và o


á nh mắ t cô đang nhìn mình khô ng chớ p mắ t.

Cố Hiểu Thầ n cứ đứ ng yên lặ ng như vậ y nhìn anh, nhìn và o đô i mắ t đen nhá nh sá ng


ngờ i củ a anh, nhìn và o hình bó ng mình trong đô i mắ t anh.

Nhìn Cố Hiểu Thầ n lú c nà y như nhìn thấ y bó ng dá ng mộ t Cố Hiểu Thầ n khi cò n là


họ c sinh cấ p ba, khi đó cô cũ ng dù ng á nh mắ t đơn thuầ n, khô ng cố kỵ gì mà nhìn
anh.
Lặ ng im mộ t lá t, Liễu Duệ bỗ ng nhả ra mộ t là n khó i, anh hơi khép mắ t lạ i, khiến cho
ngườ i khá c khô ng thể thấ y rõ cả m xú c trong đá y mắ t anh.

Cử a sổ ở cuố i hành lang đượ c mở ra mộ t nử a, mộ t cơn gió mù a thu ù a tớ i. Nó thổ i


tớ i là m ló e sáng đố m lử a ở điếu thuố c đang đượ c kẹp ở tay anh. Cố Hiểu Thầ n cú i
đầ u, cô lấ y lạ i bình tĩnh rồ i nâ ng bướ c rờ i đi.

Mà anh cũ ng dụ i luô n tà n thuố c rồ i ném điếu thuố c và o thù ng rá c, đi theo cô .

Mộ t trướ c mộ t sau, khô ng khí mang theo mộ t chú t á p lự c khô ng nó i thà nh lờ i.

Từ nhà vệ sinh đi tớ i phò ng bao phả i đi qua mộ t quã ng đườ ng khá dà i, khô ng ngờ
đú ng lú c đó cô lạ i gặ p đượ c Lụ c Hằ ng cũ ng đang ă n tố i ở nhà hà ng này, anh ta đang
đi về hướ ng nhà vệ sinh. Nhìn thấ y Cố Hiểu Thầ n đi tớ i, anh ta gọ i cô : “ Bá c sĩ Cố . ”

Cố Hiểu Thầ n dừ ng bướ c châ n lạ i, ngẩ ng đầ u lên nhìn. Nhìn Lụ c Hằ ng ở ngoà i đờ i


thườ ng như thế nà y, khô ng mặ c á o blouse trắ ng, cô có chú t khô ng quen. Anh ta chỉ
mặ c mộ t chiếc á o sơ mi đen, lú c nà y nó cà ng là m lộ ra khí chấ t nho nhã củ a anh ta.

Cô hơi gậ t đầ u, cong mô i, nhà n nhạ t đá p mộ t tiếng: “ Giá o sư Lụ c. ”

“ Ă n cơm hả ? ” Lụ c Hằ ng hỏ i cô .

Cô lạ i gậ t đầ u: “ Cù ng mấ y ngườ i bạ n. ” Dừ ng mộ t chú t, cô bổ sung thêm: “ Sư huynh


cũ ng đang ở đâ y. ”

“ Hả ? ” Lụ c Hằ ng hơi nhướ n mà y: “ Cậ u ấ y cũ ng ở đâ y ? ”

“ Ừ m. ”

Cuố i cù ng, Lụ c Hằ ng di chuyển tầ m mắ t về phía ngườ i đang đứ ng sau lưng Cố Hiểu


Thầ n, là Liễu Duệ.

Tình cả nh lú c nà y trở nên lú ng tú ng, Cố Hiểu Thầ n hơi cú i ngườ i, nhắ m mắ t mà giớ i
thiệu: “ Đâ y là Liễu trưở ng quan. ”

Nó i xong, Lụ c Hằ ng gậ t đầ u mộ t cá i vớ i Liễu Duệ.


Đô i mắ t lạ nh lù ng củ a Liễu Duệ nhìn thẳ ng Lụ c Hằ ng, anh hơi gậ t đầ u, đô i mô i đang
mím chặ t cũ ng mở ra: “ Liễu Duệ. ”

Lụ c Hằ ng nhếch mô i cườ i, dá ng vẻ ô n hò a: “ Lụ c Hằ ng. ”

Bề ngoà i thì yên lặ ng nhưng hai bên đều â m thầ m đưa mắ t đá nh giá nhau.

Cố Hiểu Thầ n yên lặ ng hít sâ u mộ t hơi, rồ i nó i: “ Giá o sư Lụ c, chú ng tô i đi về phò ng


bao trướ c đâ y. Chú c anh dù ng bữ a tố i ngon miệng. ”

Lụ c Hằ ng vẫ n luô n duy trì vẻ tươi cườ i, anh ta gậ t đầ u: “ Dù ng bữ a tố i ngon miệng. ”

Lú c trở lạ i đượ c phò ng bao thì đồ ă n đã đượ c mang lên. Tu Diệp đang cú i đầ u nhú ng
đồ ă n, Diệp Cự u Mạ ch thì khui bia, thấ y hai ngườ i trở về thì họ lấ y thêm hai cố c.

“ Sao mà đi lâ u thế ? ” Tu Diệp hỏ i Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n ngồ i xuố ng, tay cô có chú t mấ t tự nhiên mà cầ m cố c bia lên, thanh â m
thấ p thấ p: “ Gặ p đượ c giá o sư Lụ c. ”

“ Giá o sư Lụ c ? ” Độ t nhiên Tu Diệp cườ i mộ t tiếng: “ Cậ u và giá o sư Lụ c này thậ t


đú ng là … ” Sau đó cò n liếc mắ t về phía Liễu Duệ vớ i ý nghĩ sâ u xa.

Nó i tớ i Lụ c Hằ ng, Cố Hiểu Thầ n lạ i nhớ tớ i mộ t sự kiện khá c.

“ Lú c trướ c sư huynh để tớ phẫ u thuậ t cho Ly Thu, điều kiện trao đổ i củ a bọ n mình
là việc đượ c tham gia và o tổ Lụ c Hằ ng. ” Nó i xong, Cố Hiểu Thầ n cũ ng liếc mắ t về
phía Diệp Cự u Mạ ch mộ t cá i.

Trướ c ca phẫ u thuậ t cô cũ ng khô ng biết bệnh nhâ n mình phẫ u thuậ t lạ i là Ly Thu.
Hô m nay dườ ng như cô biết đượ c mộ t số chuyện gì đó , hó a ra chuyện phẫ u thuậ t
cho Ly Thu chỉ là lớ p vỏ ngụ y trang. Chả trá ch Diệp Cự u Mạ ch đồ ng ý sáng khoá i như
thế.

“ Là em đưa ra yêu cầ u muố n tham gia cuộ c phẫ u thuậ t đó . ” Diệp Cự u Mạ ch uố ng


mộ t ngụ m bia, yên lặ ng đá quả bó ng trở về châ n Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n cườ i, cũ ng khô ng chọ c phá nữ a.


Khô ng cầ n nghĩ cũ ng biết đâ y là ý củ a Tu Diệp. Cô là dì củ a Tu Ly Thu, chỉ dự a và o
thâ n phậ n này thô i là đượ c rồ i, sao có thể dù ng điều kiện trao đổ i vớ i Diệp Cự u Mạ ch
để và o phò ng phẫ u thuậ t.

Thấ y khô ng khí có vẻ khô ng ổ n, Tu Diệp cầ m cố c bia lên, cứ ng ngắ c mà lả ng sang


chuyện khá c: “ Cạ n ly mộ t lầ n nà o. ”

Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn Tu Diệp, á nh mắ t nhà n nhạ t nhưng có thể nhìn thấ u lò ng
ngườ i.

Tu Diệp chộ t dạ , cô đưa mắ t nhìn xuố ng, khô ng dá m nhìn Cố Hiểu Thầ n đang ngồ i
đố i diện nữ a.

“ Tô i lá i xe, khô ng uố ng đượ c. ” Liễu Duệ nó i.

Tu Diệp lạ i nó i: “ Vậ y ba ngườ i chú ng ta nâng cố c đi.

Cứ mộ t lầ n rồ i lạ i mộ t lầ n, nâng cố c rấ t nhiệt tình rồ i thỉnh thoả ng cò n hà n huyên vớ i


nhau đô i câ u.

Ă n đượ c mộ t nử a, Liễu Duệ muố n đi vệ sinh, lú c anh tớ i nhà vệ sinh thì chạ m mặ t
Lụ c Hằ ng.

Lú c ấ y, Lụ c Hằ ng muố n đi ra, cò n Liễu Duệ muố n đi và o.

Giữ a hai ngườ i là mộ t cá nh cử a đang mở , hai ngườ i khô ng ai trá nh đi, chỉ chớ p mắ t
mộ t cá i rồ i đứ ng quan sá t lẫ n nhau.

Á nh mắ t củ a Liễu Duệ lạ nh lù ng, anh nhìn Lụ c Hằ ng khô ng chớ p mắ t, â m trầ m khô ng


bỏ só t bấ t cứ thứ gì.

Loạ i cả m giá c này, rấ t quen thuộ c.

Đó là mộ t buổ i chiều muộ n, anh cù ng mấ y bạ n họ c trong lớ p chơi bó ng rổ vớ i nhau,


vừ a ném đượ c mộ t quả ba điểm thì quả bó ng chưa kịp rơi và o rổ đã bị ngườ i khá c
chặ n mấ t. Ngườ i chặ n bó ng là họ c sinh lớ p bên cạ nh, tên Tiếu Khả i.
Tiếu Khả i đậ p bó ng xuố ng đấ t hai cá i xong truyền quả bó ng lạ i cho Liễu Duệ, cườ i
nó i vớ i anh: “ Là m mộ t trậ n đi. ”

Liễu Duệ nhanh chó ng nhậ n lấ y bó ng, đậ p bó ng mộ t cá i rồ i di chuyển tớ i chỗ ném, lạ i


là mộ t lầ n ném bó ng ba điểm.

Mộ t sự khiêu khích trong im lặ ng.

Quả bó ng nặ ng nề rơi xuố ng đấ t rồ i lă n tớ i bên châ n Tiếu Khả i. Tiếu Khả i khom lưng
ô m quả bó ng và o trong ngự c, sau đó cậ u nhìn về phía Liễu Duệ, trong á nh mắ t như
có thêm mộ t phầ n sá t khí.

Tiếu Khả i nó i: “ Tô i thích Cố Hiểu Thầ n, đầ u thá ng ba khi cậ u ấ y và o tô i đã thích rồ i. ”

Liễu Duệ nó i mộ t cá ch châ m biếm: “ Đó là chuyện củ a cậ u, khô ng liên quan gì tớ i tô i


cả . ”

“ Thậ t khô ng ? ” Hai tay Tiếu Khả i buô ng lỏ ng, quả bó ng rơi xuố ng đấ t, cậ u đạ p bó ng
ở dướ i châ n, khom ngườ i, tay cậ u chố ng lên đầ u gố i châ n đạ p bó ng, á nh mắ t cậ u
nhìn thẳ ng Liễu Duệ, sắ c bén vô cù ng: “ Nếu khô ng liên quan gì tớ i cậ u thì cậ u đừ ng
dâ y dưa vớ i cậ u ấ y nữ a. ”

Lạ i là mộ t câ u nó i đầ y châ m chọ c: “ Nếu cậ u thích cậ u ấ y thì hãy khuyên nhủ cậ u ấ y


nhiều và o, bả o cậ u ấ y khô ng cầ n dâ y dưa vớ i tô i. ”

Liễu Duệ ngang ngượ c, Tiếu Khả i nghe xong cả m thấ y khô ng dễ chịu chú t nà o, độ t
nhiên cậ u đá quả bó ng về phía Liễu Duệ: “ Đừ ng nó i nhả m nữ a, là m mộ t trậ n đi.
Thua thì là m việc dứ t khoá t mộ t chú t, đừ ng trêu đù a vớ i Cố Hiểu Thầ n nữ a. ”

Liễu Duệ dù ng châ n giữ vữ ng quả bó ng mà Tiếu Khả i đá tớ i, cườ i như khô ng cườ i,
dù ng châ n hấ t nhẹ mộ t cá i để quả bó ng nả y lên, sau đó anh lậ p tứ c dù ng tay giữ
bó ng. Anh ngoéo tay mộ t cá i vớ i Tiếu Khả i, khiêu khích.

Tiếu Khả i hừ lạ nh mộ t tiếng, lậ p tứ c nghênh chiến.

Chiến đấ u, chạ m mộ t cá i là nổ ngay.


15 điểm là số điểm phâ n thắ ng bạ i, thự c lự c củ a hai bên thì ngang ngử a nhau. Qua
mộ t hồ i chiến đấ u quyết liệt thì bâ y giờ tỉ số hai bên là 7-7, chỉ mộ t quả bó ng nữ a
thô i là có thể phâ n thắ ng bạ i.

Tiếu Khả i tấ n cô ng, Liễu Duệ phò ng thủ .

Hoà ng hô n củ a mù a hè, nhữ ng giọ t mồ hô i thi nhau rơi xuố ng mặ t sâ n thể dụ c khô
rá o. Đô i mắ t Liễu Duệ bình tĩnh khô ng chú t gợ n só ng nhìn chằ m chằ m và o quả bó ng
ở trên tay Tiếu Khả i.

 m thanh bó ng đậ p xuố ng nền đấ t, từ ng chú t từ ng chú t mộ t, tim anh cũ ng như rơi


xuố ng theo quả bó ng.

Khô ng biết vì sao, khi Tiếu Khả i nó i ra câ u ‘Tô i thích Cố Hiểu Thầ n’ thì anh vô cù ng
khó chịu.

Tiếu Khả i di chuyển bó ng vớ i tố c độ nhanh hơn, cứ liên tụ c đi qua đi lạ i giữ a trậ n địa
phò ng thủ củ a Liễu Duệ.

Lú c này, bỗ ng nhiên Liễu Duệ cong mô i cườ i, cướ p bó ng củ a Tiếu Khả i.

Quả bó ng củ a đậ p xuố ng đã biến mấ t khỏ i lò ng bà n tay, Tiếu Khả i xoay ngườ i lạ i thì
nhìn thấ y mộ t mà n Liễu Duệ nhả y lên ném bó ng và o rổ , đó là mộ t cú ném bó ng ba
điểm, sự im lặ ng kéo tớ i.

Thắ ng bạ i đã rõ rà ng rồ i.

Cậ u thua.

Nghe như có gì đó tan vỡ .

Liễu Duệ đứ ng ở vạ ch ném bó ng ba điểm, đô i mắ t anh chậ m rã i dõ i theo quả bó ng


đang rơi xuố ng, hoà ng hô n chiếu tớ i cà ng là m nổ i bậ t hình ả nh đó .

Xoay ngườ i, anh chậ m rã i đi tớ i bên cạ nh Tiếu Khả i, anh nghiêng đầ u, chỉ nó i: “ Dứ t
khoá t mộ t chú t đi, đừ ng dâ y dưa vớ i Cố Hiểu Thầ n nữ a. ”

Nó i xong, anh nghênh ngang rờ i đi.


Tiếu Khả i ngẩ ng đầ u nhìn theo bó ng dá ng ai đó trả i dà i trong á nh hoà ng hô n, cậ u
nhíu mà y.

Cậ u thua, nhưng cậ u khô ng thua bở i Liễu Duệ mà cậ u thua vì Cố Hiểu Thầ n.

Bở i vì, ngườ i cô thích cũ ng vừ a lú c thích cô .

Mộ t ngà y sau đó , là và o hô m thứ sá u, quét dọ n xong khu vự c đượ c giao thì Cố Hiểu
Thầ n đi tớ i chỗ bá n đồ ă n vặ t mua nướ c, cô hỏ i Liễu Duệ: “ Cậ u muố n uố ng cá i gì ? ”

Liễu Duệ liếc mắ t đầ y lạ nh nhạ t, anh vừ a định trả lờ i thì thoá ng thấ y bó ng dá ng củ a
Tiếu Khả i. Bỗ ng nhiên mộ t cả m giá c khó chịu lan trà n trong lò ng anh, mỗ i mộ t mạ ch
má u đều cả m giá c đượ c.

“ Liễu Duệ ? ” Cố Hiểu Thầ n gọ i anh.

Liễu Duệ thu hồ i lạ i á nh mắ t, anh mím mô i khô ng nó i gì, rờ i đi.

Nhìn theo bó ng dá ng anh rờ i đi, Cố Hiểu Thầ n có chú t mấ t má t, cô gụ c đầ u xuố ng.

Lú c từ chỗ bá n đồ ă n vặ t đi ra, Tiếu Khả i gọ i cô lạ i.

Cố Hiểu Thầ n cầ m chặ t chai nướ c khoá ng lạ nh trong tay, cô quay đầ u lạ i.

Tiếu Khả i nó i: “ Lầ n trướ c cậ u có nhắ c tớ i việc muố n mua thêm sá ch về toá n họ c đấ y,


có muố n sau giờ tan họ c đi mua cù ng nhau khô ng ? ”

Cố Hiểu Thầ n hơi cong mô i nó i lờ i cả m ơn: “ Cả m ơn. ”

Mộ t mà n này đã bị Liễu Duệ đang đứ ng trên tầ ng ba nhìn thấ y hết, anh mím chặ t mô i
lạ i, ấ n đườ ng cũ ng nhă n lạ i, có vẻ như chỉ cầ n Tiếu Khả i xuấ t hiện ở nơi nà o có Cố
Hiểu Thầ n thì anh đều cả m thấ y rấ t bự c bộ i.

Độ t nhiên, Mụ c Hoằ ng Dịch xuấ t hiện, hắn liếc mắ t nhìn cả nh tượ ng phía dướ i, cườ i
nó i: “ Cô gá i tên Cố Hiểu Thầ n nà y, nhâ n duyên khá tố t. ”
Liễu Duệ lạ nh lù ng liếc mắ t nhìn ngườ i bên cạ nh.

Có vẻ như Mụ c Hoằ ng Dịch khô ng phá t hiện ra đô i mắ t như muố n giết ngườ i kia, hắn
lạ i nó i: “ Con gá i nhà ngườ i ta theo đuổ i cậ u lâ u như vậ y rồ i cò n khô ng thà nh, nên từ
bỏ thô i. ”

Ngà y ấ y, và o buổ i chiều sau khi tan họ c, Cố Hiểu Thầ n đã chặ n anh lạ i ở trên hà nh
lang, tỏ tình vớ i anh.

Anh cố ý là m khó : “ Tạ i sao cậ u lạ i thích tô i ? ”

Cô nó i: “ Thích toà n bộ nhữ ng gì củ a cậ u và tấ t cả nhữ ng gì thuộ c về cậ u. ”

Nhìn mộ t Cố Hiểu Thầ n kiên định như vậ y, khô ng hiểu sao trong đầ u anh bỗ ng nhiên
hình ả nh củ a cô và Tiếu Khả i đứ ng nó i chuyện vớ i nhau, khi đó cô cò n cườ i để lộ má
lú m đồ ng tiền. Im lặ ng mộ t lú c, rồ i anh nó i: “ Nhưng mà tô i khô ng thích cậ u, khô ng
thích nhữ ng gì củ a cậ u và nhữ ng gì thuộ c về cậ u. ”

Câ u từ chố i trá i lương tâ m đó , anh cò n chưa đi ra tớ i cổ ng trườ ng đã hố i hậ n.

Chương 14: Dáng dấp không an toàn(1)

Dáng dấp không an toàn: Ý chỉ việc hay hấp dẫn sự chú ý của người khác.
(1)

‘Trèo lên’

Kết thú c buổ i liên hoan, Tu Diệp vộ i và ng trở về đạ i viện, cò n Diệp Cự u Mạ ch cũ ng


nhanh chó ng trở về bệnh viện. Vì thế, hai ngườ i đó đã lên taxi đi về trướ c.

Ở ven đườ ng chỉ cò n lạ i Liễu Duệ và Cố Hiểu Thầ n. Mộ t buổ i đêm đầ u thu, im lặ ng.

Gió đêm thổ i tớ i, quấ n quýt lấ y má i tó c dà i củ a cô . Trong mộ t khoả nh khắ c, anh đã


muố n đưa tay lên mà chạ m và o cô , giữ cô lạ i bằ ng sự dịu dà ng củ a mình. Nhưng cá i ý
nghĩ nà y chỉ tồ n tạ i ở trong đầ u thô i, qua mộ t hồ i lâ u, câ u mở miệng củ a anh là mộ t
câ u hỏ i cứ ng ngắ c: “ Tô i đưa em về. ”

“ Khô ng cầ n. ” Cô từ chố i: “ Tô i và Liễu trưở ng quan ở hai đầ u thà nh phố , mộ t Đô ng


mộ t Tâ y, khô ng tiện đườ ng. ”
Dứ t lờ i, Cố Hiểu Thầ n đưa tay vẫ y mộ t chiếc taxi tớ i, sau đó rờ i đi.

Nhìn chiếc xe taxi kia biến mấ t trong đêm tố i, rồ i anh lạ i cú i đầ u xuố ng nhìn mặ t đấ t
lạ nh lẽo, rơi và o trầ m tư.

Mộ t Đô ng mộ t Tâ y, khô ng tiện đườ ng ?

Là muố n nó i mộ t cá ch khoa trương là bọ n họ đi ngượ c nhau à ?

Thà nh phố nà o cũ ng vậ y, luô n có nhữ ng chỗ ngượ c chiều nhau. Cố Hiểu Thầ n yên
lặ ng ngồ i trong xe, hình ả nh hiện lên trong đầ u cô là khuô n mặ t nghiêng nghiêng củ a
anh, đườ ng nét gó c cạ nh rõ rà ng, bờ mô i mím chặ t và cả á nh mắ t thâ m thú y.

Mỗ i mộ t chi tiết, đều rấ t rõ rà ng.

Tố i nay cô uố ng khô ng ít rượ u, cô cả m thấ y hơi đau đầ u. Cô quyết định nhắ m mắ t


dưỡ ng thầ n, hoà n toà n khô ng muố n suy nghĩ tớ i bấ t cứ chuyện gì liên quan tớ i anh.

Xe taxi dầ n dầ n chạ y chậ m lạ i, cô mở mắ t ra vì nghĩ là đã tớ i nơi nhưng khô ng phả i,


là do tắ c đườ ng. Nhìn biển xe mênh mô ng, lò ng ngườ i cũ ng có chú t cằ n cỗ i.

Cô dứ t khoá t xuố ng xe luô n ở chỗ này, cô sẽ đi bộ về, vừ a lú c cũ ng tỉnh rượ u rồ i.

Đi qua mộ t con đườ ng nhỏ yên lặ ng, cô cứ thế đi thẳ ng về phía trướ c, khô ng có á nh
đèn đườ ng.

Trong ngườ i vẫ n cò n chú t men say nên Cố Hiểu Thầ n khô ng rõ lắ m, cô nhíu mà y.
Khô ng lẽ cô đi nhầ m đườ ng ?

Đang định quay trở lạ i đườ ng cũ thì cô cả m nhậ n đượ c cổ mình có cá i gì đó là nh


lạ nh, ngay sau đó bên tai truyền tớ i giọ ng nó i đe dọ a củ a mộ t ngườ i đà n ô ng: “
Khô ng đượ c nhú c nhích!! ”

Trong nhá y mắ t, đầ u ó c cô trở nên tỉnh tá o hơn.

Cả m giá c là nh lạ nh ở cổ khiến Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y lo sợ bấ t an, cô cẩ n thậ n liếc


mắ t nhìn ngườ i đang đứ ng bên cạ nh. Hắ n độ i mộ t chiếc mũ đen rộ ng, toà n thâ n hắn
cũ ng toà n mà u đen, cô khô ng thể nhìn ra bộ dá ng củ a ngườ i đà n ô ng nà y.
“ Mau lấ y tiền ra đâ y. ” Ngườ i đà n ô ng đó mở miệng, cố ý đè thấ p giọ ng nó i củ a mình,
giọ ng nó i thô lỗ là m ngườ i ta sợ hã i.

Cố Hiểu Thầ n chớ p mắ t mộ t cá i, giọ ng nó i cô cũ ng trở nên khẩ n trương: “ Tô i khô ng


đem theo tiền mặ t. ”

Sau khi dịch vụ trả tiền qua điện thoạ i đượ c sử dụ ng rộ ng rã i, bình thườ ng trong tú i
cô đều khô ng đem theo tiền mặ t.

Khô ng có tiền ? Trong mắ t ngườ i đà n ô ng đó hiện rõ vẻ khô ng vui, dao gă m trong tay
hắ n cà ng dí chặ t và o cổ cô . Sự lạ nh lẽo đã lan tỏ a khắ p cơ thể cô , lồ ng ngự c Cố Hiểu
Thầ n khẽ run lên, cả ngườ i cô cứ ng đờ .

“ Mẹ nó , đừ ng nó i lờ i vô nghĩa, mau lấ y tiền ra đâ y. ”

Sự sợ hã i đã bao trù m lấ y toà n bộ cơ thể cô , ngay cả giọ ng nó i củ a cô cũ ng phá t run: “


Tô i, tô i thậ t sự khô ng đem theo tiền mặ t. ”

Á nh mắ t ngườ i đà n ô ng đó trở nên sắ c bén, hắn nhanh chó ng cắ t quai tú i củ a cô để


nó rơi xuố ng đấ t. Hắ n lụ c tung tú i xá ch củ a cô tậ n hai lầ n nhưng trong đó chỉ có và i
tờ nă m đồ ng mườ i đồ ng mà thô i.

“ Mẹ nó !! ” Ngườ i đà n ô ng đó lậ p tứ c ném tú i cô xuố ng đấ t. Và cũ ng trong lú c đó hắ n


phá t hiện ra cô chạ y trố n, hắ n nhanh chó ng cầ m dao gă m đuổ i theo cô .

Cố Hiểu Thầ n chạ y, trong lú c chạ y cô cò n hay quay đầ u lạ i xem mình có bị đuổ i theo
khô ng. Trong lú c hoả ng loạ n, cô là m gì cò n thờ i gian phâ n tích xem tình hình đườ ng
đi ở đâ y như thế nà o, chỉ có thể dố c toà n lự c mà chạ y.

Chạ y thậ t nhanh, thậ t nhanh, rẽ hướ ng mộ t cá i là ngõ cụ t.

Cô dừ ng châ n lạ i, thở gấ p, cô có chú t tuyệt vọ ng nhắ m hai mắ t lạ i.

“ Sao khô ng chạ y tiếp đi ? ” Phía sau, vang lên mộ t thanh â m bi thương.

Số ng lưng Cố Hiểu Thầ n cứ ng đờ , cô chậ m rã i xoay ngườ i lạ i. Á nh mắ t cô vừ a chạ m


tớ i lưỡ i dao bạ c ló e sá ng thì bướ c châ n cô khô ng tự chủ đượ c lù i về sau mộ t bướ c.
Châ n cô như mềm nhũ n ra, cả thâ n thể cô hơi lả o đả o lui về phía sau. Sau đó thì cô
cũ ng khô ng đứ ng vữ ng đượ c nữ a, cô ngã xuố ng đấ t.

Ngườ i đà n ô ng đó bướ c tớ i gầ n, dù cho cô ngã xuố ng đấ t thì cô cũ ng cố gắ ng lui về


phía sau thậ t nhanh, đô i mắ t cô nhìn chằ m chằ m và o lưỡ i dao gă m.

Độ t nhiên, tay trá i củ a cô chạ m và o mộ t cụ c đá .

Nhanh chó ng nắ m lấ y.

Sau đó cô men theo bờ tườ ng chậ m rã i đứ ng lên, cô yên lặ ng giấ u cụ c đá đó ra phía


sau lưng mình.

Ngườ i đà n ô ng đó nắ m chặ t dao gă m trong tay, tiến tớ i gầ n cô hơn.

Khi khoả ng cá ch giữ a cô và ngườ i đà n ô ng đó chỉ cò n lạ i hai bướ c châ n thì cô hà nh


độ ng, cô nhanh chó ng đậ p hò n đá về phía ngườ i đà n ô ng, nhắ m trú ng đầ u mà đậ p.

Thâ n thủ ngườ i đà n ô ng nhanh nhẹn, hắ n đã trá nh đượ c đò n tấ n cô ng bấ t ngờ củ a


cô .

Cô khô ng ngờ là mình sẽ thấ t thủ , Cố Hiểu Thầ n sợ hã i lui về phía sau.

Nhìn vẻ mặ t hoả ng hố t củ a Cố Hiểu Thầ n, ngườ i đà n ô ng đó bỗ ng nở nụ cườ i.

Cố Hiểu Thầ n đã lui và o tớ i đườ ng cù ng, cả ngườ i giờ đâ y đã hoà n toà n dự a và o gó c


tườ ng. Khô ng biết tự bao giờ , sự hoả ng sợ trong đô i mắ t cô đã bị bao trù m bở i mộ t
tầ ng sương mờ .

Trong lò ng sinh ra cả m giá c sợ hã i.

Và đú ng lú c ngườ i đà n ô ng đó định giơ tay lên đá nh cô thì đã có mộ t đô i châ n đá về


phía hắn. Dao gă m và ngườ i đà n ô ng đó đều ngã xuố ng đấ t.

Ngườ i đà n ô ng ngã xuố ng đấ t lạ i bị đá thêm mộ t cú nữ a và o đầ u, từ miệng hắ n


buô ng ra lờ i thô tụ c. Hắ n chố ng tay xuố ng đấ t, cả ngườ i lả o đả o đứ ng dậ y, nhưng
chưa kịp đứ ng vữ ng thì tay hắn đã bị ngườ i khá c nắ m lấ y, dứ t khoá t bẻ mộ t cá i.
Nghe rõ tiếng xương kêu.

Sá i tay, khớ p xương bị lệch rồ i.

Ngườ i đà n ô ng đó cắ n ră ng nhịn đau, hắ n dù ng tay cò n lạ i để phả n kích.

Mộ t bà n tay khá c nhanh chó ng bắ t lấ y tay cò n lạ i củ a hắ n, vặ n tay mộ t cá i, tay hắ n đã


bị bẻ ra sau lưng.

Sau đó là tiếng ngườ i đà n ô ng kêu vang thả m thiết.

Trong đêm khuya tĩnh lặ ng, trong ngõ nhỏ vắ ng vẻ, tiếng kêu đó vô cù ng thả m thiết.

Dướ i á nh tră ng lạ nh lẽo, khuô n mặ t lạ nh lù ng củ a Liễu Duệ như ẩ n như hiện, sự


hung á c, nham hiểm hiện rõ trên khuô n mặ t anh.

Anh tù y tiện gỡ thắ t lưng củ a mình xuố ng sau đó dù ng nó tró i hai tay hắ n ra sau
lưng, rồ i anh cò n dù ng châ n đá cho hắn mộ t phá t nữ a. Hắ n lă n đù ng ra đấ t, đau đớ n
do trậ t khớ p tay truyền tớ i là m cho hắ n muố n ngấ t đi.

Liễu Duệ xoay ngườ i, đô i mắ t nặ ng nề nhìn thâ n ả nh ai đó đang run rẩy trong gó c
tườ ng, anh chậ m rã i tớ i gầ n, đưa tay về phía cô .

Sự sợ hã i trong á nh mắ t Cố Hiểu Thầ n cò n chưa tan hết đã bắ t gặ p á nh nhìn củ a Liễu


Duệ, cô khô ng do dự gì nữ a mà giơ tay về phía anh.

Anh nắ m lấ y tay cô , dù ng sứ c kéo mộ t cá i đã kéo cô và o trong lồ ng ngự c mình, bờ


mô i mỏ ng củ a anh dá n trên và nh tai cô : “ Đừ ng sợ . ”

Ngử i đượ c mù i thuố c lá như có như khô ng trên ngườ i anh, Cố Hiểu Thầ n nhắ m mắ t
lạ i, cố gắ ng là m cho bả n thâ n mình bình tĩnh lạ i: “ Tô i khô ng sợ . ”

Ngoà i miệng nó i khô ng sợ , nhưng thanh â m cô có thể nghe rõ sự run rẩ y.

Ở trong cụ c cả nh sá t, Liễu Duệ ró t cho Cố Hiểu Thầ n mộ t cố c nướ c ấ m, thấ y sắ c mặ t


cô vẫ n trắ ng bệch, anh nhíu mà y lạ i.
Cố Hiểu Thầ n nhậ n lấ y cố c nướ c, uố ng mộ t hơi hết sạ ch nhưng sự sợ hã i trong lò ng
cô vẫ n khô ng vơi đi tí nà o.

Nó i khô ng sợ hã i chính là nó i dố i. Lưỡ i dao gă m ló e sáng khi nã y cứ hiện lên trong


đầ u cô , nó giố ng như mộ t bó ng ma vậ y, bá m theo cô khô ng chịu đi.

“ Liễu trưở ng quan, đã ghi chép xong rồ i, hai ngườ i có thể đi về. ” Nó i xong, Giang
Phong đi tớ i đâ y, ngồ i xuố ng ghế phía trướ c bà n là m việc, cò n lườ i biếng vắ t chéo
châ n.

Liễu Duệ hơi gậ t đầ u: “ Cả m ơn. ”

Giang Phong xua tay: “ Thô i bớ t bớ t đi. ” Sau đó Giang Phong nhìn về phía Cố Hiểu
Thầ n đang ở phía xa, cườ i mộ t cá ch á i muộ i: “ Sao cậ u lạ i khẩ n trương thế, đó là
ngườ i phụ nữ củ a cậ u ? ”

Liễu Duệ khô ng trả lờ i vấ n đề này, anh vỗ vai Giang Phong, nó i: “ Đi đâ y. ”

Giang Phong xoa xoa cằ m, giố ng như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn chằ m chằ m và o
bó ng lưng củ a Liễu Duệ, rồ i bỗ ng nhiên vỗ vỗ mặ t bà n: “ Mau đem hồ sơ ngườ i phụ
nữ đó ra đâ y cho tô i. ”

Chiếc xe Jeep quâ n dụ ng mà u xanh đi và o bên trong Lụ c Cả nh Hồ ng Loan, và o lú c Cố


Hiểu Thầ n đẩ y cử a xe ra bướ c xuố ng thì Liễu Duệ mở miệng nó i: “ Để tô i đưa em đi
lên. ”

Cố Hiểu Thầ n đưa tay chố ng và o cử a xe, hơi cú i đầ u: “ Khô ng cầ n. ”

Liễu Duệ nhìn cô mộ t cá i, khô ng lên tiếng.

Mắ t thấ y cô đã đi và o trong nhà , rồ i khoả ng mộ t phú t đồ ng hồ sau thì cử a sổ nhà cô


sá ng đèn, anh yên lặ ng ngồ i trong xe ngắ m nhìn á nh đèn ở cử a sổ nhà cô .

Ướ c chừ ng khoả ng hơn 11 giờ , á nh đèn phò ng cô tắ t, mọ i thứ chìm và o bó ng tố i.

Cố Hiểu Thầ n nằ m ở trên giườ ng, khô ng tự chủ đượ c mà tự cuộ n mình thà nh mộ t
đố ng, trướ c mắ t cô vẫn luô n hiện lên hình ả nh lưỡ i dao gă m lạ nh lẽo ló e sáng.
Cô khô ng tà i nà o ngủ đượ c.

Cô xố c chă n lên, cô muố n đi ra ngoà i uố ng nướ c. Lú c đi qua phò ng khá ch để tớ i


phò ng bếp thì cô nghe thấ y mộ t tiếng độ ng nhỏ . Cô giố ng như mộ t chú chim nhỏ sợ
cà nh cong, cô bấ t giá c lui về phía sau, thuậ n tay cầ m bình hoa gầ n đó lên, đô i mắ t
đen nhánh mở to trong khô ng gian tĩnh lặ ng.

Độ t nhiên, ở phía bên kia sofa có bó ng dá ng ngườ i đang cử độ ng, theo đó là mộ t


giọ ng nó i trầ m thấ p vang lên: “ Là tô i. ”

Mộ t thanh â m thà nh thụ c.

Cô thở phà o mộ t hơi, đem bình hoa đặ t về chỗ cũ . Cô bậ t đèn lên, sau đó nhìn về phía
Liễu Duệ đang ngồ i trên ghế sofa bằ ng á nh mắ t hoang mang: “ Anh và o đâ y bằ ng
cá ch nà o thế ? ”

Rõ rà ng cô đã khó a trá i cử a rồ i mà .

Liễu Duệ đứ ng lên khỏ i sofa, anh chỉ ra ban cô ng, thà nh thậ t khai bá o: “ Trèo lên đâ y.

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y: “ Anh trèo lên trên nhà tô i là m cá i gì ? ”

Anh nhìn cô , thanh â m có chú t ngang bướ ng: “ Khô ng yên tâ m. ”

Khi á nh đèn nhà cô vừ a tắ t, anh đã khở i độ ng xe chuẩ n bị rờ i đi, nhưng cũ ng trong


khoả nh khắ c đó , cặ p mắ t đầ y vẻ hoang mang sợ hã i củ a cô lạ i hiện lên trong đầ u anh.
Châ n đang định đạ p lên châ n ga bỗ ng khự ng lạ i, anh tắ t má y đi, xuố ng xe, bắ t đầ u
nghiên cứ u cá ch trèo lên nhà cô .

Khô ng yên tâ m.

Á nh mắ t Cố Hiểu Thầ n trở nên ngâ y dạ i.

Im lặ ng mộ t lá t, cô hỏ i: “ Uố ng café khô ng ? ”

“ Cũ ng đượ c. ” Anh nó i.
Nhà cô đượ c trang trí theo phong cá ch hiện đạ i, đồ dù ng trong nhà cũ ng giả n dị,
đượ c bà y trí ngă n nắ p. Cô mở đèn phò ng bếp lên, đi tớ i gầ n bồ n rử a tay là chỗ để
má y pha café.

Rấ t nhanh, cô đã pha xong hai ly café, cô đưa cho anh mộ t ly.

Liễu Duệ nhậ n lấ y liền uố ng mộ t ngụ m.

Thậ t ra anh cũ ng khô ng thích uố ng café lắ m, chỉ là ngà y trướ c trong lú c đọ c sá ch anh
hay bị cô lô i kéo uố ng café, dầ n dà , nó cũ ng thà nh thó i quen.

“ Buổ i tố i nếu khô ng có việc gì thì đừ ng đi ra ngoà i, khô ng an toà n… ” Nó i đoạ n, anh
buô ng ly café xuố ng, đưa mắ t nhìn cô : “ Ngà y thườ ng bậ n rộ n ở bệnh viện thì khô ng
nó i, nếu như muộ n quá cũ ng đừ ng về nhà , ở lạ i bệnh viện nghỉ ngơi đi. Rố t cuộ c thì
em… ” Bỗ ng nhiên anh dừ ng lạ i.

Cố Hiểu Thầ n khó hiểu: “ Rố t cuộ c tô i là m sao ? ”

Anh nhìn cô , yết hầ u hơi di chuyển, sau đó mớ i nó i mộ t cá ch nặ ng nề: “ Dá ng dấ p


khô ng an toà n. ”

Nghe xong nhữ ng lờ i nà y, hà ng lô ng mi củ a cô khẽ hạ xuố ng.

Từ trướ c tớ i nay anh luô n là ngườ i im lặ ng ít nó i, dà i dò ng dặ n dò khô ng phả i là


phong cá ch củ a anh.

“ Đi ngủ đi. ” Anh nó i, sau đó lấ y luô n ly café ở trong tay cô , để lên mặ t bà n.

Cố Hiểu Thầ n chậ m rã i xoay ngườ i, cô đi về phía phò ng ngủ củ a mình, mỗ i bướ c
châ n đều nặ ng trĩu.

Cô biết, có ngườ i đang ở phía sau lưng cô .

Lú c cô đó ng cử a phò ng lạ i cũ ng là lú c cô đặ t tay lên trá i tim mình, muố n ngă n cho nó


khô ng nhả y loạ n xạ nữ a.

Á nh tră ng xuyên qua cử a sổ , dịu dà ng rơi xuố ng trên nền đấ t, như là muố n nó i nhỏ
vớ i đấ t rằ ng, đâ y là mộ t phầ n tình ý châ n thà nh, dịu dà ng khiến ngườ i ta hà i lò ng.
**

Bướ c châ n củ a mù a thu vộ i vã, trong mộ t đêm mà lá đã có thể rụ ng đầ y sâ n, khi có


cơn gió thổ i qua thì lạ i bay tá n loạ n.

Mặ t trờ i nhô lên, nhiễm hồ ng đườ ng châ n trờ i, như phủ thêm cho thà nh phố mộ t
mà u á nh kim nhàn nhạ t, yên là nh, an bình.

Cố Hiểu Thầ n mở cử a phò ng ngủ ra đú ng lú c Liễu Duệ mang đồ ă n sá ng từ bên ngoà i


bướ c và o. Anh nhìn cô , xong lạ i nhìn xuố ng tú i đồ mình đang xá ch theo: “ Lạ i đâ y ă n
sá ng đi. ”

Chá o gạ o kê và bá nh quẩ y.

Cô mở nắ p hộ p chá o ra, rồ i dù ng thìa mú c mộ t thìa chá o gạ o kê.

Cô cú i đầ u ă n chá o, rồ i độ t nhiên cô hỏ i: “ Tố i hô m qua anh… vẫ n luô n đi theo tô i


sao ? ”

“ Em uố ng khô ng ít đâ u. ” Anh nó i.

Nó i tớ i đâ y rồ i cô cũ ng khô ng tiện hỏ i thêm.

Ă n xong bữ a sá ng, Liễu Duệ thu dọ n mặ t bà n. Lú c đi ra cử a, anh nó i: “ Tô i đưa em đi.


Theo bả n nă ng Cố Hiểu Thầ n muố n từ chố i, nhưng lú c cô ngẩ ng đầ u lên, lờ i chưa ra


khỏ i miệng cô đã bắ t gặ p á nh mắ t thâ m trầ m củ a anh.

Thô i vậ y.

Đến bệnh viện, lú c cô đi ra khỏ i xe cò n nó i lờ i cả m ơn vớ i anh: “ Cả m ơn. ”

Mắ t thấ y tay lá i củ a anh hơi nhấ c lên, như nhậ n ra điều gì đó , cô bổ sung thêm: “ Cho
dù là sá ng hô m nay hay tố i hô m qua, tô i cũ ng phả i cả m ơn anh. ”
Liễu Duệ liếc mắ t nhìn khuô n mặ t lạ nh lù ng củ a cô , mà y hơi nhíu lạ i.

Khi Cố Hiểu Thầ n nó i lờ i cả m ơn, cả m giá c vô cù ng nghiêm tú c.

Dướ i đá y lò ng anh cườ i lạ nh mộ t tiếng, giố ng như là đang cườ i nhạ o chính mình,
cũ ng giố ng như đang cườ i nhạ o sự nghiêm tú c củ a cô .

Châ n trướ c Cố Hiểu Thầ n vừ a mớ i bướ c và o bệnh viện, châ n sau đã mang theo vô số
lờ i bá t quá i.

Lụ c Hằ ng tớ i bệnh viện, vừ a lú c anh ta chạ m mặ t Diệp Cự u Mạ ch ở bã i đỗ xe, anh ta


gậ t đầ u vớ i hắ n mộ t cá i coi như lờ i chà o, sau đó anh ta cù ng Diệp Cự u Mạ ch đi và o
bệnh viện. Mấ y việc bá t quá i, cũ ng và o lú c nà y mà truyền tớ i tai hai ngườ i.

“ Ngà y hô m qua bá c sĩ Cố cũ ng lên xe Jeep này rờ i đi, hô m nay cũ ng chiếc xe Jeep đó


đưa chị ấ y tớ i bệnh viện. ”

“ Quâ n nhâ n, là quâ n nhâ n đú ng khô ng ? Cự c kỳ đẹp trai… ”

“ Hình như là sĩ quan đấ y, lầ n trướ c nghe bá c sĩ Diệp gọ i anh ấ y là Liễu trưở ng quan
đấ y. ”

“ Oa… Bá c sĩ Cố củ a chú ng ta thậ t là trâ u bò , sự nghiệp và tình yêu, cả hai đều thă ng
tiến. ”

Diệp Cự u Mạ ch liếc mắ t nhìn Lụ c Hằ ng đi bên cạ nh.

Giố ng như là thấ y đượ c cặ p mắ t đầ y vẻ thương hạ i kia, Lụ c Hằ ng cườ i mộ t cá ch chua


xó t: “ Sao thế ? Thấ y tô i đá ng thương à ? ”

“ Cậ u biểu hiện rõ ràng như vậ y, tô i muố n khô ng thương hạ i cũ ng khô ng đượ c. ”


Diệp Cự u Mạ ch nó i.

Lụ c Hằ ng cườ i, nhưng anh ta khô ng cò n duy trì đượ c vẻ nho nhã củ a mình nữ a: “
Trướ c kia bọ n họ quen nhau à ? ”

Bọ n họ . Đâ y là đang nó i Cố Hiểu Thầ n và Liễu Duệ.


Diệp Cự u Mạ ch nhíu mà y.

“ Sao thế ? Hỏ i thă m chú t cũ ng khô ng đượ c à ? ” Ngữ khí có chú t châ m chọ c.

“ Cậ u đang thừ a nhậ n đấ y à ? ” Diệp Cự u Mạ ch hỏ i ngượ c lạ i.

Lụ c Hằ ng cườ i khổ : “ Từ trướ c tớ i nay chưa từ ng phủ nhậ n. ”

Diệp Cự u Mạ ch vỗ vỗ bả vai Lụ c Hằ ng, lắ c đầ u: “ Khô ng phả i đang đù a đâ u. ”

Lụ c Hằ ng nhíu chặ t lô ng mà y lạ i: “ Là ngườ i yêu ? ”

Diệp Cự u Mạ ch lắ c đầ u: “ Là ngườ i yêu cũ . ”

“ Là ngườ i yêu cũ ? ” Lụ c Hằ ng kinh ngạ c.

“ Nhưng mà nhìn bộ dá ng hiện tạ i thì có lẽ bọ n họ sớ m quay lạ i vớ i nhau thô i. ” Diệp


Cự u Mạ ch nó i.

Lụ c Hằ ng cú i đầ u, thấ t thầ n lẩ m bẩ m mộ t tiếng: “ Thậ t sao ? ”

Chương 15: Vậy cũng đủ hiểu

‘Khô ng biết’

Liễu Duệ lá i xe trở về quâ n khu.

Vừ a mớ i ra khỏ i ra, anh đã thấ y Giang Tấ n đi từ trong ký tú c xá ra. Chắ c là hắ n vừ a


mớ i tắ m rử a xong, đã thay sang quầ n á o thườ ng ngà y.

Liễu Duệ đứ ng nghiêm chà o.

Giang Tấ n thấ y vẻ mặ t trang nghiêm củ a Liễu Duệ thì nở mộ t nụ cườ i vô lạ i: “ Ô i,


đêm khô ng về đâ y ngủ cơ. ”
Liễu Duệ bỏ tay xuố ng, lấ y từ trong tú i ra bao thuố c, anh ngậ m điếu thuố c trong
miệng, hoà n toà n lơ Giang Tấ n đi.

Giang Tấ n hậ m hự c sờ sờ mũ i, hắ n nghiêng ngườ i mộ t cá i liền dự a và o xe, lườ i nhá c


nó i mộ t câ u: “ Thủ trưở ng tìm cậ u. ”

Liễu Duệ hú t thuố c, lạ nh nhạ t trả lờ i: “ Biết rồ i. ”

Đưa mắ t nhìn khú c gỗ nó i khô ng đượ c mấ y chữ – Liễu Duệ, Giang Tấ n lạ i nó i: “ Hình
như là có liên quan tớ i tậ p huấ n ở Trườ ng Xuâ n(1). ”
(1)
Trường Xuân: Thành phố ở miền Đông Bắc, thuộc tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc.
Điếu thuố c trong tay Liễu Duệ hơi run lên, anh đưa mắ t nhìn Giang Tấ n mộ t cá i, lạ nh
nhạ t.

Giang Tấ n hơi sợ , vộ i và ng rũ sạ ch quan hệ vớ i chuyện nà y: “ Khô ng liên quan gì tớ i


tô i, trong lò ng cậ u cũ ng khô ng nghĩ ra mình đắ c tộ i vớ i ai sao ? ”

Liễu Duệ híp mắ t lạ i: “ Tu Diệp phả i trở về Thiên Tâ n ? ”

Giang Tấ n nhú n vai: “ Khô ng thế thì sao ? Xuố ng tay mộ t cá i thậ t tà n nhẫ n!! ”

Hú t xong điếu thuố c, Liễu Duệ mớ i đi gặ p thủ trưở ng. Quả nhiên là liên quan tớ i tậ p
huấ n ở Trườ ng Xuâ n, mộ t tuầ n sau xuấ t phá t.

Gặ p thủ trưở ng xong, Liễu Duệ trở về ký tú c xá thay đổ i quầ n á o để tham gia huấ n
luyện. Lú c đi tớ i sâ n tậ p anh nhìn thấ y Tu Diệp cũ ng ở đâ y.

Thấ y sắ c mặ t anh u á m, khô ng biểu hiện gì, Tu Diệp lậ p tứ c đoá n ra gì đó : “ Gặ p thủ


trưở ng rồ i ? ”

“ Thế kế hoạ ch mộ t tuầ n đó củ a cô thì sao ? ” Liễu Duệ vừ a hỏ i vừ a kiểm tra sú ng


ố ng.

Tu Diệp nhẹ nhà ng cườ i: “ Dù sao thì tuầ n sau tô i cũ ng sẽ trở về Thiên Tâ n, cậ u
khô ng là m gì đượ c tô i đâ u. ”
Liễu Duệ gậ t đầ u, sau đó anh nó i thêm, giọ ng nó i khô ng mang theo chú t tình cả m
nà o: “ Chỉ mong cuộ c số ng sau nà y củ a cô trong quâ n độ i sẽ khô ng gặ p lạ i tô i. ”

Tu Diệp: “ … ”

Kiểm tra sú ng ố ng xong, Liễu Duệ dù ng bộ đà m liên lạ c vớ i Triệu Tiền Tiến, Liễu Duệ
bả o hắn tậ p hợ p độ i số hai tớ i sâ n tậ p luyện.

Triệu Tiền Tiến nghe thấ y ngữ khí trầ m trầ m củ a Liễu Duệ thì nghĩ ngay tớ i có
chuyện khô ng ổ n.

Tu Diệp đứ ng mộ t bên thấ y thế lậ p tứ c tậ p hợ p độ i ngũ , đi và o phò ng tậ p thể thao.

Trả i qua mấ y ngà y huấ n luyện ma quỷ, độ i số hai cũ ng lĩnh ngộ đượ c đô i chú t, có
ngườ i nó i: “ Gầ n đâ y phương phá p huấ n luyện củ a Liễu độ i có hơi thô bạ o. ”

Mộ t ngườ i khá c tiếp lờ i: “ Đâ u chỉ đơn giả n là thô bạ o. ”

“ Khô ng biết là có liên quan gì tớ i ‘cá i đó ’ khô ng nhỉ ? ”

“ Cá i gì ? ”

Ngườ i nọ chậ c mộ t cá i, lên tiếng nhắ c nhở : “ Là cô bá c sĩ khoa ngoạ i ở bệnh viện
Hiệp Hò a đó . ”

“ Là cô gá i lầ n trướ c gặ p ở sâ n bay, lú c chú ng ta đi Quả ng Đô ng thự c hiện nhiệm vụ ?


“ Đú ng vậ y, là mộ t cô gá i xinh đẹp, họ gì ý nhỉ ? ”

“ Họ Cố . ”

“ Đú ng đú ng đú ng, họ Cố , bá c sĩ Cố !! ”

Triệu Tiền Tiến mớ i tắ m rử a xong quay trở về ký tú c xá , hắ n bỗ ng nghe thấ y loá ng


thoá ng ba chữ bá c sĩ Cố , vộ i và ng nhả y và o gó p vui: “ Nó i chuyện gì thế. ”

“ Nó i chuyện liên quan tớ i Liễu độ i. ”


“ Chuyện gì liên quan tớ i Liễu độ i ? ” Triệu Tiền Tiến lạ i hỏ i.

Mọ i ngườ i cườ i mộ t cá ch á i muộ i: “ Nó i chuyện củ a Liễu độ i và bá c sĩ Cố . ”

Triệu Tiền Tiến à mộ t tiếng, mang đầ y ý vị sâ u xa: “ Bá c sĩ Cố à !! ”

**

“ Cố Hiểu Thầ n!! ”

Cố Hiểu Thầ n thấ t thầ n uố ng mộ t ngụ m café, sau đó mớ i tiếp lờ i: “ Biết rồ i, buổ i tố i
đi chơi bó ng. ”

“ Suố t nử a tiếng, chị chỉ nó i đượ c câ u này thô i đó . ”

“ Cò n có việc gì sao ? ” Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn đồ ng hồ đeo tay củ a mình: “


Khô ng cò n việc gì nữ a thì chị phả i về bệnh viện đâ y, mộ t lá t nữ a sẽ có mộ t ca phẫ u
thuậ t. ”

“ Phẫ u thuậ t!! Phẫ u thuậ t!! Ngoà i phẫ u thuậ t ra chị chỉ có phẫ u thuậ t thô i sao! Chị
muố n trở thà nh Mụ c Hoằ ng Dịch thứ hai sao ? ”

Mụ c Hoằ ng Dịch thứ hai.

Lô ng mi Cố Hiểu Thầ n hơi run lên.

“ Em khô ng thể hiểu nổ i. Là m dịu đi sự tổ n thương có muô n và n cá ch khá c nhau,


nhưng tạ i sao cả chị và Mụ c Hoằ ng Dịch đều lự a chọ n là m việc trong phò ng phẫ u
thuậ t ? Chẳ ng lẽ là m phẫ u thuậ t liên tụ c thì lò ng sẽ khô ng đau nữ a sao ? ”

Câ u xả giậ n này đã đem trá i tim Cố Hiểu Thầ n kéo xuố ng biển sâ u.

“ Hiểu Thầ n, em chưa bao giờ hỏ i nguyên nhâ n tạ i sao hai ngườ i lạ i chia tay, giố ng
như em chưa bao giờ hỏ i Hoằ ng Dịch tạ i sao nă m đó lạ i độ t ngộ t bỏ đi, trong vò ng
mộ t đêm đã bay sang Phá p. Nhưng mà … Em khô ng hỏ i khô ng có nghĩa là em tá n
thà nh cá ch thứ c mấ y ngườ i tự ngượ c bả n thâ n. ”
Cuố i cù ng, Liễu Khê chỉ nhậ n đượ c nụ cườ i cứ ng ngắ c củ a Cố Hiểu Thầ n: “ Chị về
bệnh viện đâ y, tố i gặ p. ”

Lú c Cố Hiểu Thầ n rờ i đi, Liễu Khê đã nghĩ nghĩ cá i gì đó , cuố i cù ng cô vẫ n gọ i điện


thoạ i cho Liễu Duệ.

Chuô ng điện thoạ i vang lên mộ t lú c đầ u dâ y bên kia mớ i nhậ n, nhậ n thì nhậ n nhưng
khô ng lên tiếng.

Liễu Khê nhíu mà y, đưa mắ t nhìn mà n hình di độ ng, nó vẫ n đang hiển thị cuộ c gọ i
mà , có bị là m sao đâ u.

Cô hắ ng giọ ng mộ t cá i như để lấ y thêm can đả m, sau đó cẩ n thậ n hỏ i: “ Buổ i tố i có


việc gì khô ng ? ”

Khô ng đợ i đầ u dâ y bên kia trả lờ i, Liễu Khê lạ i nó i: “ Em có hẹn Cố Hiểu Thầ n đi chơi
bó ng. ”

Vừ a nghe thấ y ba chữ ‘Cố Hiểu Thầ n’, có vẻ như ngườ i ở đầ u dâ y kia đã bị tướ c vũ
khí, đầ u hà ng, nặ ng nề hỏ i: “ Mấ y giờ , lú c nà o ? ”

Liễu Khê cong cong mô i cườ i, kế hoạ ch thà nh cô ng rồ i. Cô lậ p tứ c bá o cho anh địa chỉ
và thờ i gian.

Trở lạ i bệnh viện, Cố Hiểu Thầ n đi thẳ ng tớ i phò ng phẫ u thuậ t. Mộ t cuộ c phẫ u thuậ t
lớ n kéo dà i khiến hai châ n cô mềm nhũ n, tớ i khi phẫ u thuậ t xong đã là tá m giờ tố i.
Thay quầ n á o chuyên dù ng trong giả i phẫ u ra, Cố Hiểu Thầ n đi mở tủ củ a mình để
lấ y điện thoạ i, mà n hình hiển thị có nă m cuộ c gọ i nhỡ , đều là Liễu Khê gọ i tớ i.

Gọ i lạ i, chuô ng vừ a vang lên mộ t tiếng đã có ngườ i nhậ n má y, ngườ i đó lớ n tiếng gọ i:


“ Cố Hiểu Thầ n!! ”

Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y hơi đầ u, nhắ m mắ t lạ i, cô hoà n toà n có thể tưở ng tượ ng ra
bộ dá ng Liễu Khê đang tứ c muố n hộ c má u.

“ Sao chị khô ng tắ t má y luô n đi, khô ng nhậ n điện thoạ i là sao chứ ? ”
Đô i mắ t Cố Hiểu Thầ n nhuố m đầ y sự mệt mỏ i, yếu ớ t giả i thích: “ Vừ a mớ i xong mộ t
ca phẫ u thuậ t. ”

Bên ngoà i bệnh viện, Liễu Khê nhịn xuố ng cơn tứ c giậ n củ a mình: “ Chị mau đi xuố ng
dướ i nà y đi!! ”

Lú c này, ở trong phò ng chơi bi-a, Lai Sở Sở đang chơi, mắ t thấ y Cố Hiểu Thầ n và Liễu
Khê đi và o, cô nhắ m bắ n và o quả bó ng mà u xanh lam, hơi nhíu mắ t lạ i: “ Sao giờ mớ i
tớ i ? ”

“ Chờ ngườ i nà o đó xong việc. ” Liễu Khê là m ra vẻ ‘cậ u biết rồ i đó ’

Lai Sở Sở hơi liếc mắ t sang bên cạ nh, quở trá ch mộ t câ u: “ Bộ dá ng bá n mạ ng cho


cô ng việc y hệt Hoằ ng Dịch. ”

Trong lú c nó i chuyện, cô để gậ y bi-a chạ m và o quả bó ng, rơi xuố ng lỗ .

Liễu Khê lấ y mộ t câ y gậ y đá nh bi-a đưa cho Cố Hiểu Thầ n, sau đó hấ t mặ t về phía


bà n bó ng: “ Là m mộ t ván khô ng ? ”

Cố Hiểu Thầ n nhậ n lấ y gậ y, gậ t đầ u: “ Từ trướ c tớ i nay em luô n là ngườ i đi tìm


ngượ c nhỉ. ”

“ Hừ !! ” Liễu Khê cườ i nhạ o: “ Ai đá nh vớ i chị, là chị chơi vớ i Sở Sở mộ t vá n. ”

Độ ng tá c trong tay ngườ i nà o đó dừ ng lạ i, đô i mắ t linh độ ng hơi ló e lên tia sá ng, nhìn


về phía Liễu Khê nở nụ cườ i lạ nh: “ Quả nhiên vẫ n vô sỉ như ngà y nà o. ”

Liễu Khê cầ m mộ t câ y gậ y bi-a trong tay, ngắ m nghía: “ Anh trai em mộ t lú c nữ a


cũ ng tớ i. ”

Lú c này, bầ u khô ng khí bỗ ng trở nên yên lặ ng.

Thao tá c tay củ a Lai Sở Sở dừ ng lạ i, theo bả n nă ng liếc mắ t về phía Cố Hiểu Thầ n, sắ c


mặ t Cố Hiểu Thầ n vẫ n lạ nh tanh. Mô i đỏ cô hơi mím lạ i, nhưng tuyệt nhiên khô ng có
bấ t cứ cả m xú c gì.
Nhìn thấ y vẻ thờ ơ củ a Cố Hiểu Thầ n, Liễu Khê nó i tiếp: “ Mấ y ngà y nữ a anh ấ y lạ i
phả i đi là m nhiệm vụ , khô ng ở Bắ c Kinh nữ a, nhâ n dịp nà y rả nh… ” Giọ ng nó i củ a
Liễu Khê cà ng lú c cà ng nhỏ , thấ p thỏ m đưa mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n mím chặ t mô i lạ i, á nh mắ t cô lạ nh hẳ n đi.

Phả i đi ?

Sao nhanh thế ?

Ngó thấ y bộ dá ng Cố Hiểu Thầ n thấ t thầ n, Liễu Khê muố n nó i lạ i thô i.

Lú c này, cử a phò ng bị đẩ y ra, â m thanh ồ n à o bên ngoà i truyền và o.

Theo bả n nă ng, Cố Hiểu Thầ n ngướ c mắ t lên, mộ t thâ n ả nh xanh biếc đậ p và o mắ t


cô . Cố Hiểu Thầ n ngâ y ngườ i, nắ m chặ t gậ y bi-a trong tay lạ i.

Dá ng ngườ i anh cao, châ n lạ i dà i, á o quâ n phụ c sơ vin, mơ hồ để lộ ra đườ ng tam


giá c ngượ c tiêu chuẩ n. Có lẽ là do nhiều nă m số ng ở trong quâ n độ i nên là n da anh
đã sạ m đi khô ng ít, cà ng thể hiện đượ c khí chấ t củ a mộ t ngườ i quâ n nhâ n.

“ Anh, anh đến rồ i. ” Liễu Khê hò hét loạ n xạ .

Liễu Duệ gậ t đầ u nhẹ mộ t cá i. Anh tiến và o bên trong phò ng, thuậ n tay đó ng cử a
phò ng lạ i, đẩ y nhữ ng tiếng ồ n à o bên ngoà i ra xa.

Liễu Khê đưa gậ y đá nh bi-a cho Liễu Duệ, bộ dá ng rấ t châ n chó (2): “ Anh, anh chơi
cù ng Cố Hiểu Thầ n mộ t vá n đi. ”
(2)
Chân chó: đi theo sau nịnh nọt
Liễu Duệ đưa mắ t nhìn câ y gậ y đá nh bi-a trong tay Liễu Khê, khô ng nhậ n.

Liễu Khê cắ n mô i, liều mạ ng là m tớ i bướ c này rồ i khiến trong lò ng cô cứ thấ p thỏ m,


bồ n chồ n.

Ngoà i cử a sổ bó ng câ y đung đưa, mà n đêm yên tĩnh, á nh tră ng mờ ả o.

Mọ i â m thanh trong phò ng đều trở về con số khô ng. Liễu Duệ lạ nh nhạ t liếc nhìn Cố
Hiểu Thầ n. Khuô n mặ t cô đang đè nén sự tứ c giậ n, đâ y chính là cá ch cô biểu hiện
việc mình đang giậ n dỗ i.
Im lặ ng mộ t lú c rồ i Liễu Duệ cũ ng nhậ n lấ y câ y cơ (3), Liễu Khê thở phà o nhẹ nhõ m
mộ t hơi.
(3)
Cây cơ: Gậy đánh bi-a
Trong mắ t Cố Hiểu Thầ n, độ ng tá c khô ng nhanh khô ng chậ m đó củ a anh có chú t
phiền lò ng.

Trong lú c bầ u khô ng khí giữ a hai ngườ i cò n đang khô ng đượ c tự nhiên thì Lai Sở Sở
đã xếp xong bó ng và o khung tam giá c, đặ t quả bó ng trắ ng ở đằ ng trướ c, nó i: “ Nó i
trướ c nhé, trong hai ngườ i, mặ c kệ là ai thắ ng thì bữ a ă n khuya hô m nay cũ ng phả i
có phầ n tô i nhé. ”

Liễu Khê đang đứ ng cá ch đó mộ t khoả ng khô ng khỏ i bậ t ngó n cá i lên vớ i Lai Sở Sở ,


mô i hơi cử độ ng nhưng khô ng phá t ra tiếng: Lá gan lớ n.

Liễu Duệ thả xả o phấ n(4) lạ i chỗ cũ , cú i đầ u xuố ng nhìn chằ m chằ m và o quả bó ng nhỏ
mà u trắ ng, nhà n nhạ t mở miệng: “ Em trướ c đi. ”
(4)
Xảo phấn: Cái này hay được dùng để gọt đầu cây cơ trước khi đánh bi-a, mình không
biết gọi nó là cái gì nữa, dưới đây là hình của nó này. Có bạn nào biết cái này được gọi
là gì thì nhắc mình để mình sửa nhé ^^

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, sau đó cô trừ ng mắ t nhìn kẻ gâ y chuyện Lai Sở Sở .

Thậ t ra, cô hoà n toà n có thể ném câ y cơ đi chạ y lấ y ngườ i.

Nhưng nghĩ tớ i mấ y ngà y sau anh phả i đi, cô đà nh nhịn xuố ng.

Cô cú i ngườ i mộ t cá ch khô ng tình nguyện, bắ t đầ u chơi.

Tiếng nhữ ng quả bó ng chạ m và o nhau vang lên, tâ m hồ n củ a Liễu Khê mớ i nã y cò n


treo ngượ c cà nh câ y giờ mớ i đượ c kéo về, cô cẩ n thậ n nghiêng ngườ i về phía Lai Sở
Sở nó i nhỏ : “ Sắ p bị cậ u hù chết rồ i đấ y. ”

Lai Sở Sở hừ lạ nh, mắ ng Liễu Khê: “ Vô dụ ng. ”

Liễu Khê: “ … ”

Cô có thể đưa anh trai mình đi tớ i đâ y đã là tố t lắ m rồ i, đượ c chưa ?


Trong vá n này, hai ngườ i hoà n toà n giữ im lặ ng. Liễu Khê và Lai Sở Sở dự a ngườ i
và o bà n trò n, lắ c đầ u thở dà i.

Liễu Khê buồ n bự c: “ Tớ đã nó i vớ i Hiểu Thầ n là anh trai em sắ p phả i đi rồ i, sao chị
ấ y chẳ ng vộ i và ng chú t nà o thế ? ”

Lai Sở Sở liếc mắ t nhìn Liễu Khê mộ t cá i, khinh bỉ: “ Khô ng bỏ gậ y chạ y lấ y ngườ i đã
là để lạ i chú t mặ t mũ i cho cậ u rồ i, chẳ ng lẽ cậ u cò n muố n ngườ i ta nó ng vộ i ? ”

“ Là sao ? ” Liễu Khê khô ng hiểu.

Lai Sở Sở hừ lạ nh: “ Khô ng nhìn thấ y anh trai cậ u đang kinh hã i sao ? ”

Liễu Khê nghiêm tú c đưa mắ t nhìn Liễu Duệ đang cú i ngườ i chơi bó ng: “ Có à ? ”

Lai Sở Sở thấ y Liễu Khê khô ng phụ c thì trự c tiếp lấ y tiền từ trong ví ra, cầ m Mao gia
gia(5) trên tay: “ Đá nh cượ c đi. ”
(5)
Mao gia gia: Hình chủ tịch Mao Trạch Đông được in trên tiền tệ Trung Quốc.
Vừ a nhìn thấ y tiền trong tay Lai Sở Sở , mắ t Liễu Khê như phá t sá ng.

Hai ngườ i quay đầ u lạ i nhìn thì thấ y trậ n đấ u củ a hai ngườ i kia đang tớ i hồ i gay cấ n.

Liễu Duệ lỡ tay, tớ i lượ t Cố Hiểu Thầ n đá nh.

Từ trướ c tớ i nay, phong thá i khi chơi củ a Cố Hiểu Thầ n luô n luô n ổ n định, khô ng cố
là m ra vẻ.

Khom lưng xuố ng, tay trá i cô tì lên mặ t bà n, tay phả i cầ m câ y cơ, nhắ m chuẩ n và o
bó ng, chỉ cầ n mộ t kích là đưa quả bó ng đó xuố ng lỗ .

Lú c chuẩ n bị đá nh thì bụ ng cô bỗ ng đau quặ n lên, cô trượ t tay để câ y cơ chọ c và o


quả bó ng, quả bó ng lă n dọ c theo mặ t bà n mà u xanh, sau đó ngừ ng lạ i trướ c lỗ .

Thự c lự c củ a Cố Hiểu Thầ n khô ng thể chỉ có thế này, Liễu Khê nhìn cô bằ ng á nh mắ t
kỳ quá i.

Tay cô chố ng trên mặ t bà n, cả m giá c đau bụ ng cũ ng dầ n biến mấ t. Đỡ đau, Cố Hiểu


Thầ n đứ ng thẳ ng ngườ i lên, liếc mắ t về phía Liễu Duệ. Anh đang nhìn cô , dù ng đô i
mắ t hẹp dà i â m trầ m kia nhìn cô . Giố ng hệt như nă m đó , khi anh chọ c cho cô tứ c
giậ n, rõ rà ng là mình sai nhưng anh chỉ đứ ng đó trưng ra vẻ mặ t chẳ ng biết gì cả .

Khô ng biết sao mộ t cỗ lử a giậ n lạ i xô ng thẳ ng lên ngự c cô : “ Muố n chơi thì phả i chơi
cho ra chơi chứ , khô ng tiến khô ng lù i, khô ng cô ng khô ng thủ , muố n là m gì thế ? ”

Giố ng hệt như nă m đó , khô ng nó ng khô ng lạ nh, khô ng tứ c khô ng giậ n.

Bâ y giờ nghĩ lạ i cũ ng cả m thấ y buồ n cườ i, mấ y ngà y hô m trướ c cò n lô i kéo cô muố n


là m là nh, hai ngà y nay bặ t vô â m tín thì nó i đi là đi. Khô ng biết tớ i cuố i cù ng là đang
muố n là m cá i gì nữ a.

Trong cơn nó ng giậ n, Cố Hiểu Thầ n buộ t miệng nó i luô n: “ Nhìn là thấ y phiền!! ”

Liễu Khê và Lai Sở Sở đưa mắ t nhìn nhau, giao tiếp bằ ng á nh mắ t.

Liễu Khê: Sao thế ?

Lai Sở Sở : Bị ngố c à , anh trai cậ u chọ c giậ n cô ấ y.

Liễu Khê: Chơi rấ t tố t mà , có ai chọ c giậ n chị ấ y đâ u.

Lai Sở Sở : Mắ t cậ u mù rồ i, chọ c giậ n ngay từ lú c và o cử a rồ i.

Liễu Khê: Xin lỗ i, hã y tha thứ cho tớ cò n trẻ ngườ i non dạ , xem khô ng hiểu kịch bả n
củ a mấ y ngườ i.

Bên trong phò ng bao, bầ u khô ng khí yên lặ ng.

Bụ ng thì đau, ngự c thì tứ c anh á ch, đầ u cô cũ ng nó ng theo luô n. Cô vứ t câ y cơ đi, bỏ


chạ y.

Đi chưa đượ c hai bướ c, tay đã bị nắ m lấ y.

Cá nh tay rắn chắ c hữ u lự c, lò ng bà n tay ấ m á p, chỉ là mộ t chú t cũ ng khô ng dá m dù ng


lự c, như thế đó là điều cấ m kỵ .
Cơn tứ c giậ n nghẹn ở trong lò ng, trong đầ u Cố Hiểu Thầ n chỉ toà n là chuyện anh sắ p
phả i đi, cô cố gắ ng khố ng chế cả m xú c củ a mình, dù ng sứ c rú t tay ra, lạ nh lù ng trừ ng
mắ t nhìn anh: “ Rố t cuộ c anh có biết mình đang là m cá i gì khô ng ? ”

Mộ t ngườ i muố n đi đang giữ cô ở lạ i sao ?! Đú ng là buồ n cườ i!

Là m gì ?

Liễu Duệ nhíu mà y lạ i.

Anh khô ng biết.

Anh cũ ng khô ng biết mình đang là m cá i gì nữ a, nhưng trong lú c nà y, thâ n thể anh
luô n phả n ứ ng nhanh hơn so vớ i đầ u ó c mộ t bướ c.

Giố ng như chuyện trướ c đó , Liễu Khê vừ a nhắ c tớ i Cố Hiểu Thầ n, anh đã lậ p tứ c
đồ ng ý, hồ n như đang bay lơ lử ng. Đợ i tớ i khi nhìn thấ y cô anh mớ i nhậ n ra hà nh
độ ng củ a mình ngu ngố c như thế nà o, nhưng khi đó đã quá muộ n.

“ Khô ng biết. ” Mộ t giọ ng nó i khiến ngườ i khá c nghẹn chết.

Cố Hiểu Thầ n chá n nản, cườ i lạ nh mộ t tiếng: “ Vậ y đừ ng biết là m gì!! ”

Nó i xong, cô tứ c giậ n rờ i khỏ i nơi nà y, đẩ y luô n Liễu Duệ đang đứ ng chắ n phía trướ c
ra, nghênh ngang rờ i đi.

“ Hiểu Thầ n… ”

Liễu Khê đuổ i theo và i bướ c, sau đó cá nh cử a phò ng bao đã ngă n cô đuổ i theo Cố
Hiểu Thầ n. Đang muố n tiếp tụ c đuổ i theo thì ngườ i ở đằ ng trướ c đã nhanh hơn cô
mộ t bướ c.

Nhìn cử a phò ng bao lung lay đầ y bấ t an, Liễu Khê chớ p chớ p mắ t.

Lú c này, Lai Sở Sở tiến lên, đưa tay chạ m và o Liễu Khê.

Liễu Khê cú i đầ u nhìn: “ Sao thế ? ”


Lai Sở Sở nhướ n mà y, bà y ra phong thá i củ a ngườ i thắ ng cuộ c: “ Cậ u thua rồ i. ”

Liễu Khê: “ … ”

Nhìn bộ dá ng kinh hã i củ a anh trai mình, đâ u chỉ thua thô i đâ u.

Chương 16: Tôi chỉ yêu cô ấy

‘Anh điên rồ i’

Thá ng chín ở Bắ c Kinh, đêm lạ nh.

Lú c Cố Hiểu Thầ n đi ra khỏ i phò ng bi-a thì đi rấ t gấ p nên cô khô ng cẩ n thậ n va phả i
mộ t đô i tình nhân, cô cú i đầ u xin lỗ i họ liên tụ c, thanh â m hơi khà n.

Ngườ i bạ n trai theo bả n nă ng ô m ngườ i yêu mình và o trong lò ng, liếc mắ t nhìn Cố
Hiểu Thầ n đang thấ t thầ n vớ i vẻ khô ng vui.

Ngườ i bạ n gá i thì xua tay nó i khô ng sao cả .

Cô lạ i hoả ng loạ n nó i thêm mộ t câ u xin lỗ i, sau đó nhanh chó ng rờ i đi.

Châ n trướ c Cố Hiểu Thầ n vừ a bướ c thì Liễu Duệ đã đuổ i theo tớ i nơi, mộ t thâ n quâ n
phụ c thu hú t sự chú ý củ a ngườ i khá c.

Đô i tình nhâ n vừ a rồ i đang đi tớ i chỗ bậ c thang, mộ t cơn gió mạ nh thổ i qua, ngườ i
bạ n gá i nhìn theo bó ng lưng tao nhã mặ c á o quâ n phụ c, cô lô i kéo tay bạ n trai mình
mà bá t quá i: “ Hình như là cã i nhau. ”

Ngườ i bạ n trai cườ i, đâ y là việc khô ng liên quan tớ i mình mà : “ Cã i nhau thì có gì là
lạ đâ u chứ . ”

Ngườ i bạ n gá i nà o có nghe theo, bắ t đầ u lắ c lắ c tay ngườ i yêu mình: “ Nếu sau nà y


anh chọ c cho em tứ c giậ n tớ i nỗ i em phả i bỏ đi thì anh có đuổ i theo em khô ng ? ”
Ngườ i yêu cô gá i đó đưa tay xoa xoa lò ng bà n tay cô vớ i vẻ cưng chiều: “ Nó i linh
tinh cá i gì đấ y, anh dá m cã i nhau vớ i em sao ? ”

Cô đắ c ý hừ lạ nh mộ t tiếng, trong lò ng trà n đầ y mậ t ngọ t: “ Cũ ng đú ng. ”

**

Mộ t bà n tay to đưa tớ i, ngang ngạ nh cả n trở bướ c châ n củ a cô .

Cá nh tay đang mở cử a xe củ a Cố Hiểu Thầ n dừ ng lạ i, cô ngướ c mắ t lạ nh lù ng nhìn


ngườ i nà o đó đứ ng trong gió đêm.

“ Buô ng tay. ” Cô lạ nh giọ ng ra lệnh.

Liễu Duệ nắ m chặ t tay nắ m mở cử a xe khô ng bỏ , đô i mắ t â m trầ m bình tĩnh nhìn cô ,


khô ng hề chớ p mắ t.

Tà i xế thấ y thế thì liếc mắ t nhìn hai ngườ i, thử hỏ i: “ Cô gá i, có cầ n tô i đi nữ a khô ng ?


“ Đi. ” Cố Hiểu Thầ n cố gắ ng đó ng cử a xe lạ i hai lầ n nhưng nó khô ng hề di chuyển


chú t nà o, cô trừ ng mắ t lên nhìn ngườ i đang ngă n mình lạ i: “ Liễu Duệ, buô ng tay ra
cho tô i!! ”

Anh là m như khô ng nghe thấ y gì, cứ đứ ng bấ t độ ng trong gió lạ nh.

Chủ xe ở phía sau đang vô cù ng số t ruộ t cứ ấ n cò i liên tụ c, rồ i khô ng kiên nhẫ n mà


thò đầ u ra khỏ i cử a xe mà nó i: “ Xe ở đằ ng trướ c có đi khô ng ? ”

Tiếng cò i đằ ng sau đang vang lên khô ng ngừ ng, anh chậ m rã i buô ng tay.

Cố Hiểu Thầ n tứ c giậ n trừ ng mắ t nhìn anh thêm cá i nữ a, sau đó cô dù ng sứ c đó ng


cử a xe lạ i, nghênh ngang rờ i đi.

Nhìn theo chiếc xe taxi chạ y cà ng lú c cà ng xa, ngườ i đang đứ ng ở trong đêm tố i bỗ ng
nhíu mà y. Anh suy nghĩ trong hai giâ y sau đó quay ngườ i đi về bã i đỗ xe, nhanh
chó ng lá i xe đuổ i theo.
Trên mặ t đườ ng nhự a, xe taxi đi đằ ng trướ c, theo sau nó là mộ t chiếc xe Jeep quâ n
dụ ng. Cá ch mộ t khoả ng nhấ t định, đô i mắ t â m trầ m nà o đó đang nhìn thẳ ng về phía
cá i ó t mơ hồ , cá ch hai tầ ng cử a xe.

Đèn đỏ , anh dừ ng lạ i phía sau xe taxi, á nh mắ t khô ng di chuyển.

Tà i xế cẩ n thậ n quan sá t chiếc xe Jeep quâ n dụ ng lá i theo mình cả mộ t đườ ng, ô ng tò


mò : “ Cô gá i, chiếc xe Jeep ở phía sau kia là củ a chà ng trai vừ a nãy hả ? ”

Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c: “ Xe ? ”

Ô ng tà i xế cườ i nó i: “ Phả i đấ y, lá i xe theo chú ng ta cả mộ t đườ ng rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, theo bả n nă ng quay đầ u lạ i nhìn.

Bố n mắ t nhìn nhau.

Trong lò ng run lên.

“ Cô gá i, tô i thấ y cậ u nhó c nà y rấ t châ n thà nh đấ y. ” Ô ng tà i xế nó i: “ Có lẽ là có hiểu


lầ m. ”

Hiểu lầ m ?

Châ n mà y Cố Hiểu Thầ n hơi nhíu lạ i.

Nếu là hiểu lầ m thì tố t biết bao.

Ô ng tà i xế nhìn sắ c mặ t Cố Hiểu Thầ n thô ng qua kính chiếu hậ u, câ n nhắ c mộ t lú c rồ i


mớ i hỏ i: “ Cậ u nhó c là quâ n nhân đú ng khô ng ? ”

Trong xe bứ c bố i, Cố Hiểu Thầ n hạ cử a sổ xe xuố ng ngắ m nhìn nhữ ng á nh đèn rự c rỡ


trên đườ ng phố Bắ c Kinh, trầ m mặ c mộ t lú c rồ i mớ i đá p: “ Vâ ng. ”

“ Đầ u nă m nay nhữ ng ngườ i trẻ tuổ i đượ c như thế nà y khô ng nhiều đâ u, có thể đả m
đương sự gian khổ củ a mộ t quâ n nhâ n, tên nhó c này cũ ng tố t đấ y. ” Ô ng tà i xế nó i.

Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u, độ t nhiên lên tiếng hỏ i: “ Anh ấ y cò n đi theo khô ng ạ ? ”


Ô ng tà i xế vừ a nghe thấ y giọ ng trở nên nhẹ nhà ng hơn thì cả m thấ y hấ p dẫ n, vộ i
và ng ngó qua kính xe đằ ng sau, gậ t đầ u: “ Đi theo, có muố n dừ ng lạ i khô ng ? ”

Cố Hiểu Thầ n trầ m tư hai giâ y, sau đó nhà n nhạ t lắ c đầ u: “ Khô ng cầ n. ”

Lú c đến Lụ c Cả nh Hồ ng Loan, Liễu Duệ đỗ xe lạ i ở chỗ rẽ và o tiểu khu. Tắ t đèn, tắ t


má y, cá ch mộ t lớ p cử a sổ xe, nương theo á nh tră ng nhè nhẹ, anh nhìn cô đi và o tiểu
khu, và i phú t sau, ở phía că n hộ quen thuộ c sá ng đèn.

Bà n tay đặ t ở vô lă ng hơi buô ng lỏ ng, anh gụ c đầ u xuố ng, gụ c đầ u và o khoả ng cá ch


giữ a hai cá nh tay.

Cố Hiểu Thầ n Cố Hiểu Thầ n Cố Hiểu Thầ n…

Ở trong lò ng â m thầ m gọ i tên cô , giố ng như đang phá t điên vậ y.

Trong lò ng đổ i dép đi trong nhà , bỗ ng dưng Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn về phía cử a
sổ . Do dự mộ t lú c rồ i cô cũ ng đi về phía đó , từ bên trên nhìn xuố ng dướ i, nhìn mộ t
vò ng vẫ n khô ng phá t hiện ra chiếc xe Jeep quen thuộ c kia.

Cả m giá c mấ t má t nả y lên trong lò ng.

Đợ i tớ i lú c hoà n hồ n, cô bỗ ng cườ i lạ nh mộ t tiếng. Đầ u cô cũ ng hơi cú i xuố ng, má i


tó c che khuấ t hơn nử a khuô n mặ t cô , chỉ thấ y mắ t cô biểu hiện như đang nhìn thấ y
mộ t câ u chuyện hà i hướ c.

Đú ng là điên rồ i.

Cô ngơ ngẩ n cả ngườ i, cứ thế đi và o phò ng, mở tủ quầ n á o ra tù y tiện lấ y mộ t bộ


mặ c.

Vừ a mớ i mở tủ quầ n á o ra cô đã đưa mắ t cẩ n thậ n nhìn mộ t lượ t, phía bên trá i tủ


quầ n á o ban đầ u có treo mộ t bộ quâ n trang xanh biếc, bâ y giờ , nó đã biến mấ t.

Hẳ n là đã bị anh lấ y đi rồ i, cô nghĩ vậ y.

Nhưng mà , là lú c nà o thế ? Là ngà y mà anh uố ng say sao ? Hay là và o cá i đêm anh


trèo lên nhà cô ?
Cô khô ng khỏ i nhíu mà y.

Cô khô ng nhớ , bộ quâ n trang xanh biếc đó biến mấ t khỏ i tủ cô từ lú c nà o, cô hoà n


toà n khô ng nhớ rõ .

Giố ng như là khoả ng cá ch giữ a cô và Liễu Duệ lú c nà y, tạ i sao nó lạ i thà nh như thế
nà y, cô cũ ng khô ng nhớ rõ .

Ý nghĩ nà y vừ a nả y lên trong lò ng, Cố Hiểu Thầ n đã đưa tay đó ng cá nh tủ quầ n á o


và o. Cô lê tấ m thâ n mệt mỏ i củ a mình đi về phía phò ng tắ m.

Lú c cở i quầ n trong ra, cô dườ ng như phá t giá c ra điều gì đó .

Chả trá ch hô m nay mình tứ c giậ n như vậ y.

Đêm cà ng lú c cà ng u tố i, gió thu lướ t qua là m nhữ ng tá n lá câ y xung quanh phá t ra


tiếng xà o xạ c. Thà nh phố Bắ c Kinh chậ m rã i chìm và o giấ c ngủ . Từ ng á nh đèn mộ t
dầ n dầ n tố i đi, cuố i cù ng, chỉ cò n lạ i á nh đèn nơi anh.

Dướ i gố c câ y, mộ t thâ n mặ c quâ n trang xanh biếc hơi lay độ ng. Điếu thuố c kẹp trong
ngó n tay anh đã chá y gầ n hết, nhưng ngườ i cầ m thì lạ i khô ng có cả m giá c gì. Mã i tớ i
lú c sứ c nó ng lan ra tớ i tay anh thì anh mớ i theo phả n xạ có điều kiện mà buô ng tay
ra.

Thuố c lá , rơi xuố ng đấ t.

Á nh sao, bắ t đầ u biến mấ t.

Rũ mắ t, anh nhìn chằ m chằ m và o đố m lử a hơi ló e lên củ a tà n thuố c, á nh mắ t â m u.

Giố ng quá ! Cá i mẩ u thuố c lá nà y, con mẹ nó , thậ t giố ng Cố Hiểu Thầ n.

Nắ m ở trong tay thì khô ng hay biết gì, chỉ tớ i khi buô ng tay mớ i cả m thấ y nộ i tâ m
đau nhó i.

Mộ t lú c lâ u sau, anh khom lưng nhặ t tà n thuố c đấ y lên, nắ m chặ t trong lò ng bà n tay,
chậ m rã i khép hờ đô i mắ t lạ i.
Có lẽ, anh và Cố Hiểu Thầ n đã thự c sự kết thú c.

Anh từ ng bướ c từ ng bướ c tớ i gầ n, cô lạ i từ ng bướ c từ ng bướ c trá nh ra xa.

Đô i mắ t củ a cô , nhìn khô ng thấ u tấ t cả mọ i thứ , trầ m mà đen, tự a như mộ t cá i giếng


cổ .

“ Nă m nă m, chẳ ng lẽ cậ u khô ng muố n biết nguyên nhâ n sao ? ”

Thanh â m củ a Diệp Cự u Mạ ch bỗ ng vang lên trong đầ u anh.

Bỗ ng nhiên Liễu Duệ mở hai mắ t ra, con ngươi lạ nh lẽo, giố ng như là vừ a bướ c ra từ
trong nú i tuyết.

Rố t cuộ c nguyên nhâ n là cá i gì, là cá i gì đã là m cho cô trở nên quyết tuyệt(1) như vậ y.


(1)
Quyết tuyệt: giống với đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ một cách dứt khoát.
Anh muố n biết.

Trong á nh mắ t, anh rú t điện thoạ i ra, lạ i do dự .

Bở i vì anh khô ng muố n biết từ miệng củ a ngườ i thứ hai.

Chầ n chừ .

Vẫ n cò n nhớ trậ n chiến ở Syria, anh sá t phạ t quyết đoá n, tay đặ t và o cò sú ng khô ng
chú t do dự , ngay cả khi viên đạ n ghim và o ngự c anh, anh cũ ng chẳ ng chớ p mắ t lấ y
mộ t cá i.

Nhưng khi đố i diện vớ i Cố Hiểu Thầ n, có quá nhiều cả m xú c, quá nhiều sự do dự ,


giố ng như là tên tộ i phạ m giết ngườ i lầ n đầ u tiên, sợ hã i.

Cầ m chặ t di độ ng trong tay, mã i do dự .

Mộ t lầ n lạ i thêm mộ t lầ n tự hỏ i.

Cuố i cù ng, anh cũ ng gọ i đượ c cho Diệp Cự u Mạ ch.

Anh nghĩ, anh điên rồ i.


Anh yên lặ ng cầ m di độ ng, trong sắ c đêm â m trầ m đợ i chờ , tim anh đậ p từ ng nhịp
theo tiếng vang từ trong tiếng thoạ i.

Chậ m…chậ m.

Cả m giá c sắ p hít thở khô ng thô ng.

Thậ t lâ u, thậ t lâ u sau đầ u dâ y bên kia mớ i có ngườ i nhậ n điện thoạ i.

“ Alo. ” Đầ u dâ y bên kia mớ i nó i đượ c mộ t nử a anh đã cắ t ngang: “ Nó i cho tô i biết. ”

Gấ p như vậ y, bấ t an như thế.

Diệp Cự u Mạ ch có hơi mơ hồ , nhíu mà y: “ Cá i gì ? ”

“ Nguyên nhâ n. ”

“ Nguyên nhâ n gì cơ ? ”

“ Cố Hiểu Thầ n. ”

Chỉ ba chữ thô i, Diệp Cự u Mạ ch đã hiểu ra. Im lặ ng mộ t lú c, rồ i hắ n nó i: “ Tô i cho


rằ ng cậ u khô ng muố n biết chuyện nà y từ miệng ngườ i thứ hai. ”

Liễu Duệ nhíu mà y: “ Đú ng là khô ng nghĩ tớ i. ”

“ Thế vì sao lạ i hỏ i tô i ? ”

Dứ t lờ i, á nh mắ t Liễu Duệ nhìn về phía cử a sổ nà o đó đã biến mấ t trong bó ng tố i, im


lặ ng.

Ở đầ u dâ y bên kia điện thoạ i, Diệp Cự u Mạ ch khô ng đợ i đượ c câ u trả lờ i củ a anh, hỏ i


tiếp: “ Cò n cầ n tô i nó i cho cậ u biết đá p á n khô ng ? ”

Liễu Duệ cú p điện thoạ i.

Khô ng cầ n.
Hơi ngẩ ng đầ u lên, bên trên là bầ u trờ i đượ c bó ng đêm bao phủ kín khô ng mộ t kẽ
hở .

Nhớ mộ t lầ n, rụ c rịch trong lò ng.

Tiếp tụ c nhớ , lò ng rung độ ng.

Thêm mộ t lầ n nữ a, lò ng rố i loạ n.

Anh đi về phía thù ng rá c, ném tà n thuố c lá bị anh nắ m trong tay giờ khô ng nhìn rõ
hình dạ ng ban đầ u đi.

Buô ng tay, có lẽ là cá ch tố t nhấ t trong mố i quan hệ củ a anh và Cố Hiểu Thầ n.

Dướ i á nh tră ng lạ nh lẽo, bó ng dá ng thâ m trầ m kia biến mấ t.

Cũ ng trong đêm đó , Cố Hiểu Thầ n nằ m trên giườ ng, khô ng cá ch nà o có thể ngủ đượ c.
Bụ ng cô truyền tớ i từ ng đợ t đau â m ỉ, cuố i cù ng, cô đà nh đứ ng dậ y pha mộ t cố c
đườ ng đỏ .

Trong că n phò ng trố ng vắng, quá yên lặ ng.

Cô nhìn quanh mộ t vò ng rồ i tầ m mắ t dừ ng lạ i ở ban cô ng. Sau đó á nh mắ t lạ i chuyển,


cô nhìn về phía sofa, ngơ ngẩ n cả ngườ i.

Bên trên cô là á nh đèn mờ mờ , thứ á nh sá ng đó nhẹ nhà ng soi rõ khuô n mặ t cô .

Cuố i cù ng, cô cố gắ ng ghìm lạ i nỗ i nhớ anh đang dâ ng lên trong lò ng. Tầ m mắ t đả o


mộ t vò ng, sau đó dừ ng lạ i ở cố c nướ c đườ ng đỏ trong tay.

Đườ ng đỏ chậ m rã i hò a tan trong nướ c ấ m, mà u sắ c cà ng lú c cà ng đậ m. Dướ i á nh


đèn, cô nhìn chằ m chằ m và o cố c nướ c đườ ng đỏ có mà u như rượ u kia, bỗ ng nhiên
bậ t cườ i.

Tiếng cườ i thanh thú y, dễ nghe, vang vọ ng trong khô ng gian yên tĩnh.


Đó là và o mộ t kỳ nghỉ nà o đó , chín ngườ i cù ng nhau đi ra ngoà i, mấ y bạ n nữ ở cù ng
phò ng vớ i nhau. Bở i vì hô m đó ‘dì cả ’ củ a Liễu Khê ghé thă m nên Lậ n Yên cứ ồ n à o
phả i trá nh xa Liễu Khê ra mộ t chú t, miễn cho việc bị lâ y bệnh.

Khô ng biết là do Lậ n Yên có khả nă ng tiên tri hay là do miệng quạ nhưng điều đó đã
thà nh sự thậ t. Ngà y hô m sau Lậ n Yên, Sa Khinh Vũ , Lai Sở Sở và Cố Hiểu Thầ n đều
đượ c ‘dì cả ’ ghé thă m, lú c đó trong tay mỗ i ngườ i đều cầ m mộ t tú i chườ m nó ng, nằ m
ở trên giườ ng vượ t qua ngà y đầ u tiên trong kỳ nghỉ.

Cũ ng chính trong ngà y hô m đó , khi Cố Hiểu Thầ n ngồ i trướ c cử a sổ để uố ng nướ c


đườ ng đỏ , hết nhìn đô ng lạ i nhìn tâ y thì độ t nhiên cô nhìn thấ y Liễu Duệ đang ở dướ i
tầ ng bị mộ t nữ sinh ngă n lạ i.

Cô nhậ n ra nữ sinh đó là ai, ngườ i đó chính là hoa khô i giả ng đườ ng đượ c cả khó a
cô ng nhậ n. Có lẽ là do lớ n lên xinh đẹp, thà nh tích nổ i bậ t, hơn nữ a bố i cả nh gia đình
cô ấ y khô ng phả i ngườ i nà o cũ ng có thể vớ i tớ i, cho nên chỉ trong mộ t đêm cô ấ y đã
bướ c lên vị trí hoa khô i giả ng đườ ng.

“ Cậ u cứ như vậ y thích cô ấ y sao ? ” Nữ sinh đó hỏ i Liễu Duệ.

Cố Hiểu Thầ n nhìn bó ng hai ngườ i ở dướ i tầ ng, khô ng khỏ i nhíu mà y.

Cô ấ y ? Cô ấ y là ai ?

Liễu Duệ lạ nh nhạ t liếc mắ t mộ t cá i, giố ng như là đang suy nghĩ gì đó , phả i mộ t lú c
sau anh mớ i trả lờ i, cò n cố tình nó i thậ t chậ m: “ Tô i khô ng thích cô ấ y. ”

Nghe thấ y anh phủ nhậ n, nữ sinh đó vộ i vàng hỏ i tiếp: “ Cậ u khô ng thích Cố Hiểu
Thầ n ? ”

Bỗ ng nhiên bị gọ i tên khiến cô hơi giậ t mình, hó a ra ‘cô ấ y’ là đang nó i cô sao ?

Trá i tim như nhả y thẳ ng lên cổ họ ng.

Khẩ n trương, vô cù ng khẩ n trương.

Cô gắ t gao nhìn Liễu Duệ đang ở dướ i tầ ng, vểnh tai lên, chờ ai đó trả lờ i.
Chờ đợ i là cả mộ t sự dà y vò , mỗ i giâ y mỗ i phú t trô i qua đều cả m thấ y rấ t lâ u, giố ng
như là đang mang tim cô đặ t lên chả o nó ng, cứ tra tấ n hết lầ n này đến lầ n khá c.

Nử a phú t sau, anh hơi gậ t đầ u. Khuô n mặ t trầ m tĩnh dướ i bó ng câ y trở nên vô cù ng
lạ nh lẽo, giọ ng nó i trầ m thấ p vang lên: “ Tô i khô ng thích Cố Hiểu Thầ n. ”

Tô i khô ng thích Cố Hiểu Thầ n.

Mỗ i mộ t chữ đều như roi, cứ liên tiếp vung lên đem cô đá nh tỉnh.

Đô i mắ t chờ mong bỗ ng trở nên vô cù ng ả m đạ m.

A!

Dướ i đá y lò ng Cố Hiểu Thầ n cườ i lạ nh mộ t tiếng, hơi rũ mắ t. Cô liếc mắ t nhìn bó ng


Liễu Duệ đang đứ ng dướ i bó ng câ y, á o trắ ng quầ n đen, đá y mắ t cô nhanh chó ng phủ
mộ t tầ ng hơi nướ c. Cô nhìn chằ m chằ m và o khuô n mặ t kiêu ngạ o khô ng ai bì nổ i kia,
cắ n chặ t mô i.

Khô ng thích thì khô ng thích, sao cứ mộ t hai phả i thêm chữ Cố Hiểu Thầ n ở đằ ng sau
là m gì, anh sợ toà n bộ thế giớ i nà y khô ng biết anh khô ng thích mộ t ngườ i có tên Cố
Hiểu Thầ n sao ? Anh thậ t sự khô ng nhịn nổ i mà phả i đi chiếu cá o thiên hạ , muố n mọ i
ngườ i biết rằ ng anh và cô khô ng có quan hệ gì sao ?

Cơn đau từ bụ ng truyền tớ i, Cố Hiểu Thầ n khô ng cam lò ng trừ ng mắ t nhìn Liễu Duệ
đang đứ ng ở dướ i bó ng câ y mộ t cá i. Cô đưa tay ấ n bụ ng, mô i cô đã trở nên trắ ng
bệch, cơn tứ c giậ n như đang thiêu đố t ở trong lò ng, bấ t cứ lú c nà o cũ ng có thể phá t
hỏ a.

Liễu Duệ đú ng là tên vương bá t đả n(2) bị anh là m cho tứ c chết rồ i, bị anh chọ c giậ n
tớ i bụ ng cũ ng đau.
(2)
Vương bát đản: Tên khốn nạn, khốn khiếp.
Trong lú c Cố Hiểu Thầ n nhịn khô ng để mình lao ra bă m Liễu Duệ thà nh tră m mả nh
thì thanh â m nhà n nhạ t đó lạ i vang lên lầ n nữ a, vẫn là nhữ ng câ u nó i kinh thiên độ ng
địa: “ Tô i khô ng thích Cố Hiểu Thầ n, tô i chỉ yêu cô ấ y. ”

Bù m…
Ngườ i đang đứ ng ở cử a sổ nghe lén bỗ ng nhả y dự ng lên, á nh mắ t ngâ y ra, đầ u ó c
trố ng rỗ ng.

Anh, anh vừ a mớ i nó i cá i gì thế ?

Tô i khô ng thích Cố Hiểu Thầ n, tô i chỉ yêu cô ấ y.

Nhữ ng lờ i nà y, cứ liên tụ c lặ p đi lặ p lạ i trong đầ u Cố Hiểu Thầ n.

Miệng cô cứ hết đó ng lạ i mở , á nh mắ t cô nhìn chằ m chằ m và o bó ng lưng cao thẳ ng


củ a ai đó , khô ng thể tưở ng tượ ng đượ c.

Cô vừ a gặ p ả o giá c à ?

Vừ a mớ i nãy, vừ a mớ i nã y anh nó i yêu cô , yêu cô ?

Cô ấ y ? Là đang chỉ Cố Hiểu Thầ n à ?

Mặ c dù Cố Hiểu Thầ n nghe đượ c rấ t rõ ràng nhưng cô vẫn nghi ngờ lỗ tai mình có
vấ n đề.

Cô khô ng tin, cũ ng khô ng dá m tin!!

Lú c cô để cố c nướ c đườ ng đỏ sang mộ t bên để chạ y xuố ng dướ i tầ ng, đầ u ó c cũ ng


chưa hoà n toà n tỉnh tá o.

Đố i mặ t vớ i cặ p mắ t sâ u khô ng thấ y đá y kia, cô khẩ n trương mím chặ t mô i.

Im lặ ng mộ t lú c, cô mớ i mở miệng: “ Vừ a mớ i nãy, chuyện mớ i nã y mà cậ u nó i, là sự


thậ t sao ? ”

Bị hỏ i vấ n đề nà y khiến Liễu Duệ nhíu mà y, anh khô ng ngờ là cô lạ i nghe thấ y.

Thấ y anh im lặ ng, Cố Hiểu Thầ n cà ng tiến gầ n hơn, chưa từ bỏ ý định tiến sá t lạ i: “ Là
sự thậ t sao ? ”

Liễu Duệ bị cô ép tớ i mứ c lui về phía sau đụ ng phả i thâ n câ y, đô i mắ t đen nhá nh


nhìn chằ m chằ m và o cô , vẫ n giữ thá i độ im lặ ng.
Cố Hiểu Thầ n muố n biết đá p á n nhưng lạ i bị dá ng vẻ bình tĩnh củ a anh là m cho tâ m
trạ ng hoả ng loạ n. Hai tay cô bá m và o vai anh, đô i mắ t như phá t điên nhìn thẳ ng và o
mắ t anh: “ Trả lờ i tô i. ”

Anh vẫ n duy trì thá i độ im lặ ng, đô i mắ t đen nhá nh giố ng như nham thạ ch, giố ng
như viên ngọ c lưu ly bị chô n giấ u ngà n nă m. Á nh sá ng chiếu tớ i là m cho rung độ ng
lò ng ngườ i, từ ng chú t mộ t chiếm đoạ t linh hồ n ma quỷ, là m cho ngườ i khá c muố n
chạ m tớ i cũ ng khô ng dá m chạ m.

Cố Hiểu Thầ n lắ c lắ c đầ u để bỏ đi ý niệm đang tồ n tạ i trong đầ u cô . Nhắ m mắ t lạ i


định thầ n, hai giâ y sau mở ra, á nh mắ t cô lạ i trở nên kiên định.

Liễu Duệ bị cô giữ lấ y hơi rũ hàng lô ng mi xuố ng, anh vô tình nhìn thấ y đô i dép lê cỡ
43 cô đang mang, khô ng khỏ i nheo mắ t lạ i.

“ Liễu Duệ, cậ u… ” Trả lờ i tô i.

Ba chữ cuố i cù ng khô ng thể nó i ra khỏ i miệng, vì nó đã biến mấ t trong nụ hô n đầ u


tiên củ a bọ n họ .

Suy nghĩ dầ n biến mấ t, Cố Hiểu Thầ n cầ m cố c nướ c đườ ng đỏ đã lạ nh lên, uố ng mộ t


hơi cạ n sạ ch.

Từ nử a đêm tớ i rạ ng sáng, cơn đau â m ỉ đó khô ng hề thuyên giả m, cá nh tay cô khô ng


cò n chú t sứ c lự c nà o nhưng vẫ n cố đưa tay bậ t đèn đầ u giườ ng lên. Cô mím chặ t đô i
mô i trắ ng bệch, chẳ ng mấ y chố c cô đã tìm đượ c tú i chườ m, cô nạ p điện, sau đó để
lên bụ ng.

Qua mộ t lú c, cơn đau đã giả m bớ t, nhưng cô vẫn khô ng ngủ đượ c.

Nằ m trên giườ ng mộ t lú c, cô dứ t khoá t lấ y điện thoạ i ra xem vò ng bạ n bè.

Đang lướ t lướ t điện thoạ i, bỗ ng dưng cô dừ ng lạ i. Cố Hiểu Thầ n dừ ng lạ i trướ c ả nh


mà Liễu Khê đă ng lên, đó là mộ t tấ m ả nh chụ p ở phò ng bi-a, ghi kèm thêm hai chữ :
Đoà n tụ .

Hô hấ p Cố Hiểu Thầ n như dừ ng lạ i, cô hơi nhíu mà y lạ i.


Mộ t lú c sau, cô khô ng tự chủ đượ c mà ấ n phó ng to tấ m ả nh chụ p mà Liễu Khê đă ng
lên, mộ t bà n tay đang cầ m lấ y câ y cơ mà vuố t ve.

Cô có thể chơi đượ c bi-a là do anh dạ y.

 Chương 17: Tình trường đắc ý, sân bóng thất ý(1)

(1)
Tình trường đắc ý, sân bóng thất ý: Ý chỉ tình cảm phát triển sang một bước mới
nhưng những việc khác thì không như mong muốn, cụ thể ở đây là trên sân bóng.
‘Giữ lạ i’

Cố Hiểu Thầ n và Liễu Duệ ở bên nhau khiến cho Liễu Khê vô cù ng hưng phấ n, cô ấ y
quyết định tổ chứ c mộ t buổ i tiệc, ngay tạ i phò ng bi-a mớ i mở củ a huyện.

Phò ng bi-a mớ i đượ c mở , thiết bị bên trong toà n bộ đều là mớ i. Hơn nữ a nhâ n dịp
khai trương họ cò n giả m giá , ngườ i tớ i vô cù ng nhiều.

Lú c bọ n họ đến, ở sả nh lớ n đã đầ y ngườ i, chỉ cò n lạ i duy nhấ t mộ t phò ng.

Để ă n mừ ng anh mình đã tìm đượ c chị dâ u, Liễu Khê, mộ t ngườ i yêu tiền như mạ ng
đã bỏ tiền ra bao phò ng.

“ Lậ p thà nh độ i đi. ” Lai Sở Sở chố ng câ y cơ trong tay, lườ i biếng nó i.

Lậ n Yên nhíu mà y: “ Chia độ i thì khô ng cô ng bằ ng chú t nà o vớ i tớ và Cố Hiểu Thầ n,


bọ n tớ chơi khô ng tố t. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i mộ t cá ch cứ ng ngắ c, cô khô ng phả i là chơi khô ng tố t mà là khô ng


biết chơi. Có chín ngườ i, lẻ mộ t ngườ i là cô sẽ khô ng chơi bi-a.

“ Hai ngườ i mộ t độ i. ” Lai Sở Sở kiến nghị.

Sa Khinh Vũ nhìn quanh mộ t vò ng, hai ngườ i mộ t tổ cũ ng khá hợ p lý đấ y, nhưng vấ n


đề là : “ Ai vớ i ai sẽ là mộ t cặ p đâ y ? ”

“ Nghe theo trá i tim má ch bả o đi. ” Lai Sở Sở từ trướ c tớ i nay rấ t cô ng bằ ng.


Liễu Khê gậ t đầ u, đồ ng ý: “ Vậ y cứ thế đi. ”

“ Tớ khô ng đồ ng ý. ” Lậ n Yên đứ ng lên phả n đố i: “ Nhỡ đâ u tớ cù ng mộ t độ i vớ i Cố


Hiểu Thầ n thì sao, bọ n tớ cò n chơi gì nữ a. ”

Xét thấ y ý kiến củ a mọ i ngườ i khô ng đồ ng nhấ t, cuố i cù ng, Lý Viêm Nguyên đề nghị:
“ Hiểu Thầ n và Liễu Duệ mộ t độ i, tô i và Khê Khê, Hoằ ng Dịch và Tiểu Yên, số ngườ i
cò n lạ i sẽ tự thêm mình và o cá c độ i, thế đã cô ng bằ ng chưa ? ”

Phương phá p mà Lý Viêm Nguyên đưa ra là để trong cù ng mộ t độ i có cả ngườ i chơi


dở lẫ n ngườ i chơi giỏ i, phương phá p tuy đơn giả n nhưng đố i vớ i ai cũ ng cô ng bằ ng.

Lai Sở Sở tươi cườ i rạ ng rỡ , á nh mắ t liếc qua Mụ c Hoằ ng Diễn nã y giờ im lặ ng khô ng


lên tiếng, cuố i cù ng gậ t đầ u: “ Ok, tô i muố n cù ng mộ t độ i vớ i Tiểu Yên. ”

Sa Khinh Vũ vứ t quả bó ng trong tay đi: “ Tô i cù ng độ i Hiểu Thầ n. ”

Ngườ i cò n lạ i là Mụ c Hoằ ng Diễn đương nhiên sẽ về độ i Liễu Khê. Lú c nà y, Liễu Khê


cườ i vô cù ng đắ c ý: “ Phâ n độ i như này cũ ng khô ng cầ n tớ phả i đá nh. ”

Kỹ nă ng chơi bó ng củ a Lai Sở Sở và Sa Khinh Vũ tuy rằ ng khô ng tồ i nhưng là m sao


bằ ng đượ c ngườ i chuyên nghiệp như Mụ c Hoằ ng Diễn.

Quy tắ c vẫn là do Lý Viêm Nguyên đưa ra, đá nh theo lố i chơi như trướ c, đá nh từ nhỏ
tớ i lớ n, quả bó ng đen và o cuố i cù ng thì sẽ thắ ng.

Trong thi đấ u có tổ ng cộ ng 8 điểm.

Lượ t đầ u tiên là củ a Lậ n Yên, Liễu Khê và Cố Hiểu Thầ n. Chọ n ra thế nà o mà Lậ n Yên
và Liễu Khê đá nh trướ c.

Liễu Khê và Lậ n Yên đều là gà mờ , nhưng so vớ i Lậ n Yên thì kỹ thuậ t chơi củ a Liễu
Khê vẫ n tố t hơn vì Liễu Khê thườ ng xuyên đi tớ i phò ng bi-a.

Mộ t trậ n nà y, khoả ng 20 phú t sau, Liễu Khê thắ ng.

Sau khi thắ ng thì Liễu Khê chơi vớ i Cố Hiểu Thầ n.


Cố Hiểu Thầ n nắ m câ y cơ trong tay, có chú t thấ p thỏ m. Cô đưa mắ t nhìn Liễu Duệ
đang lườ i biếng đứ ng ở mộ t bên, nhỏ giọ ng nó i: “ Tớ khô ng chơi đượ c. ”

Liễu Khê khô ng kiên nhẫn, lên tiếng thú c giụ c: “ Hiểu Thầ n, nhanh lên. ”

“ Tô i dạ y cậ u ấ y. ” Nó i xong, Liễu Duệ lạ i gọ i: “ Liễu Khê. ”

Chỉ mộ t tiếng gọ i này, Liễu Khê đã hiểu nó có nghĩa là gì.

“ Anh có thể dạ y cho chị ấ y xem nên đá nh như thế nà o. ” Đâ y là sự nhượ ng bộ cuố i
cù ng củ a Liễu Khê.

Liễu Duệ gậ t đầ u: “ Cho anh nă m phú t thô i. ”

Liễu Khê cầ m câ y cơ ngồ i lên ghế dự a, bà y ra bộ dá ng nhà n hạ : “ Vậ y thì chờ anh


nă m phú t. ”

Cô khô ng tin trong vò ng nă m phú t đồ ng hồ anh trai mình có thể dạ y mộ t ngườ i


khô ng biết chơi chú t nà o.

Liễu Duệ hơi nhướ n đầ u lô ng mà y lên, tay đang để trong tú i quầ n rú t ra, anh kéo tay
Cố Hiểu Thầ n tớ i bên bà n bi-a. Sau đó anh đi vò ng ra phía sau nắ m lấ y câ y cơ cô
đang cầ m, do quá khẩ n trương nên chỗ cô nắ m trên câ y cơ nà y đã ướ t mộ t tầ ng mồ
hô i.

“ Đừ ng khẩ n trương. ” Anh nó i: “ Cứ là m theo độ ng tá c củ a tớ . ”

Cố Hiểu Thầ n thở hắ t ra mộ t hơi, cô đưa mắ t nhìn độ ng tá c cú i ngườ i củ a anh, nhìn


anh để quả bó ng mà u lam và o giá hình chữ v. Cô là m theo anh, bà y biện lên, cả m
thấ y mớ i lạ .

Liễu Duệ đưa câ y cơ cho cô và điều chỉnh tư thế, cô có chú t hoả ng hố t. Anh nhíu
mà y: “ Khô ng ổ n, đừ ng đặ t trọ ng tâ m củ a mình lên mặ t bà n, chỉ cầ n nhẹ tì lên mặ t
bà n là đượ c rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n là m theo như lờ i anh nó i, điều chỉnh tư thế mộ t lầ n nữ a.

Liễu Duệ giú p cô điều chỉnh lạ i câ y cơ đang cầ m trong tay, gậ t đầ u: “ Ổ n hơn rồ i đấ y.


” Anh đưa bó ng cho cô : “ Đá nh thử mộ t quả xem. ”
“ Đá nh và o quả bó ng trắ ng sao ? ” Cô hỏ i.

“ Ừ m, đá nh và o quả bó ng trắ ng, để quả bó ng trắ ng va và o nhữ ng quả bó ng có mà u


sắ c khá c nhau… ” Bỗ ng nhiên anh dừ ng lạ i, hỏ i cô : “ Biết quy tắ c chưa ? ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u: “ Tuy rằ ng vẫ n chưa đá nh lầ n nà o nhưng đã xem qua quy tắ c


chơi. ”

Lầ n trướ c, sau khi xem bọ n họ chơi bó ng xong, Cố Hiểu Thầ n đã về nghiên cứ u qua
quy tắ c chơi bi-a mộ t lầ n, cò n là m theo hướ ng dẫ n trên mạ ng mấ y lầ n. Bằ ng khô ng,
chỉ nhờ và o anh dạ y chơi bi-a, cô cũ ng khô ng tiếp thu nhanh thế đượ c.

Liễu Duệ nhếch mô i cườ i: “ Thế thì đơn giả n hơn nhiều rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n nhắ m và o quả bó ng, kích mộ t cá i. Đá nh và o bó ng nhưng vẫn khô ng


may bị trượ t ra ngoà i, trong lò ng có chú t mấ t má t.

“ Từ ng bướ c mộ t thô i. ” Liễu Duệ an ủ i cô : “ Đầ u tiên là họ c đá nh cầ u, sau đó là họ c


nhắ m chuẩ n. ” Cuố i cù ng là bướ c lên vị trí cao hơn.

Anh liếc mắ t nhìn cô mộ t cá i, đem nử a câ u sau nuố t trở lạ i và o trong. Anh sợ cô có á p


lự c.

Mớ i mấ y phú t, Liễu Duệ đã dạ y xong.

Liễu Khê cầ m câ y cơ đứ ng lên, nhìn Cố Hiểu Thầ n, cườ i đắ c ý: “ Đã mà i ‘đao’ xong


chưa ? ”

Cố Hiểu Thầ n nhấ p mô i, hơi khẩ n trương: “ Để chị thử xem. ”

Mụ c Hoằ ng Diễn ngồ i bắ t chéo châ n, bà y ra bộ dá ng lưu manh: “ Vá n này, xem cò n


cả m thấ y có nhiều ý nghĩa hơn ván trướ c. ”

Ngườ i chơi mớ i vớ i ngườ i gà mờ , cũ ng coi như có kịch để xem.

Liễu Khê là ngườ i bắ t đầ u nhưng cô lạ i đem lượ t này củ a mình cho Cố Hiểu Thầ n.
Kích mộ t cá i, số cầ u đang đượ c xếp ngay ngắ n hình tam giá c lậ p tứ c tả n đi bố n
phương tá m hướ ng, nhưng khô ng mộ t quả nà o lọ t lỗ . Liễu Khê thấ y thế, cườ i nhạ o
mộ t tiếng: “ Xem ra lạ i có nhiều thêm mộ t quả rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n hơi nả n lò ng mà thở hắ t ra mộ t hơi.

Liễu Duệ tiến lên, đưa xả o phấ n cho Cố Hiểu Thầ n: “ Đừ ng nó ng vộ i, cứ bình tĩnh đi,
từ từ sẽ tố t lên. ”

Cô nhậ n lấ y xả o phấ n, độ ng tá c cứ ng ngắ c cầ m nó bô i trơn đầ u câ y cơ.

Tớ i lượ t Liễu Khê, Liễu Khê đá nh và o hai quả , quả tiếp theo lạ i khô ng và o, đổ i lượ t
sang cho Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n bình tĩnh lạ i, để xả o phấ n sang mộ t bên, chậ m rã i đi tớ i bên bà n. Cú i


ngườ i, că n gó c, nhìn thẳ ng quả bó ng trắ ng, tâ m trạ ng vẫ n cò n hơi thấ p thỏ m.

Đô i mắ t cô nhìn chằ m chằ m và o hai quả bó ng ở phía xa xa, sau đó trong đầ u cô lướ t
qua từ ng hình ả nh khi nãy Liễu Duệ dạ y cô , rõ từ ng chi tiết.

Sau đó cô nhắ m chuẩ n, mộ t kích và o lỗ .

Nghe thấ y tiếng độ ng vang lên, Cố Hiểu Thầ n cong mắ t lên, cườ i.

Lậ n Yên vỗ tay, cổ vũ : “ Hiểu Thầ n, cậ u giỏ i quá ! ”

Liễu Duệ đang đứ ng nghiêng ngườ i dự a và o vá ch tườ ng thấ y thế, khó e mô i khô ng tự
chủ đượ c mà nhếch lên.

Cố Hiểu Thầ n mớ i họ c đượ c sơ sơ, đương nhiên sẽ đá nh khô ng lạ i ngườ i đã chơi


nhiều lầ n như Liễu Khê. Tuy thua, nhưng cũ ng khô ng tớ i nỗ i quá thả m hạ i.

Liễu Khê thắ ng nhưng chẳ ng thấ y vui vẻ gì: “ Thắ ng Hiểu Thầ n và Tiểu Yên, đú ng là
mộ t sự châ m chọ c trầ n trụ i. ”

“ Ha!! ” Lậ n Yên đưa tay lên đá nh Liễu Khê: “ Đâ y đú ng là điển hình củ a việc đã đượ c
tiện nghi cò n khoe mẽ. ”
Liễu Khê bị đá nh mộ t cá i cò n cố ý kêu to và i tiếng, nhưng chẳ ng thấ y ai nó i đỡ nên
hậ m hự c quay về chỗ .

Tiếp theo sẽ là Lai Sở Sở và Mụ c Hoằ ng Diễn.

Chín ngườ i, chỉ có Mụ c Hoằ ng Diễn là ngườ i chơi chuyên nghiệp. Kiểu chơi lầ n nà y
đố i vớ i cậ u mà nó i, quá mứ c đơn giả n.

Lai Sở Sở là con gá i, Mụ c Hoằ ng Diễn cò n thâ n sĩ nhườ ng cô mấ y phầ n, cố ý đá nh


trượ t để cô có thể ở trên sâ n khấ u lâ u hơn.

Cố Hiểu Thầ n chơi xong mộ t ván bi-a thì cả m thấ y rấ t hứ ng thú vớ i nó , cô ngồ i xem.

“ Mụ c Hoằ ng Diễn đang nhườ ng Sở Sở hả ? ” Tìm thấ y manh mố i, cô quay ra hỏ i Liễu


Duệ.

Liễu Duệ uố ng mộ t ngụ m nướ c khoá ng, gậ t đầ u: “ Từ trướ c tớ i nay, Hoằ ng Diễn
khô ng bắ t nạ t con gá i. ”

“ Thậ t khô ng ? ” Cô có chú t nghi ngờ , cô vẫn nhớ như in lầ n đầ u tiên mình gặ p đượ c
Mụ c Hoằ ng Diễn, bộ dá ng lưu manh đó khiến cho ngườ i ta khô ng dá m khen.

Liễu Duệ cườ i nhạ t, thay Mụ c Hoằ ng Diễn lấ y lạ i thanh danh: “ Đừ ng nhìn vẻ khô ng
đứ ng đắ n ngà y thườ ng củ a cậ u ấ y, nó i đến thâ n sĩ thì khô ng ai có thể tranh vớ i
Hoẵ ng Diễn đâ u. ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn Liễu Duệ vớ i vẻ nghi hoặ c, khô ng hiểu.

Anh hơi cong mô i lên, xoa xoa đầ u cô , trong á nh mắ t trà n ngậ p vẻ cưng chiều: “ Đợ i
sau nà y cậ u sẽ biết. ”

Lú c ấ y, cô rấ t ngâ y thơ, khô ng hiểu đượ c ý nghĩa sâ u xa trong câ u nó i kia. Mã i cho tớ i


khi bọ n họ tố t nghiệp, cô mớ i hiểu ra.

Mụ c Hoằ ng Diễn nhìn thì cà lơ phấ t phơ, thà nh tích thườ ng ngà y khô ng tố t, suố t
ngà y lă n lộ i ở mấ y chỗ khô ng hay, cả ngà y thì đắ m chìm trong phò ng game nhưng
cậ u lạ i si tình hơn bấ t cứ ai.

Mụ c Hoằ ng Diễn yêu Lậ n Yên, yêu bằ ng cả cuộ c đờ i.


Cố Hiểu Thầ n nghĩ, tình yêu củ a mọ i ngườ i có lẽ khô ng thể trong sá ng và dứ t khoá t
giố ng như Mụ c Hoằ ng Diễn đượ c.

Mụ c Hoằ ng Diễn chơi vớ i Lai Sở Sở , thắ ng là lẽ đương nhiên. Ngay sau đó , cậ u chơi
vớ i Sa Khinh Vũ , cũ ng dễ dà ng thắ ng lợ i.

Lượ t chơi thứ nă m là Mụ c Hoằ ng Dịch và Lý Viêm Nguyên.

Hai ngườ i chơi oẳ n tù tì, ai thắ ng thì phá t bó ng đầ u tiên.

Lý Viêm Nguyên thắ ng, mộ t lượ t thô i đủ đưa tấ t cả bó ng trên bà n xuố ng lỗ , ngay cả
cơ hộ i lên sâ n khấ u Mụ c Hoằ ng Dịch cũ ng khô ng có .

Lậ n Yên bỗ ng nhả y ra đò i lạ i cô ng đạ o: “ Thậ t quá đá ng, cậ u và Khê Khê cấ u kết vớ i


nhau là m việc xấ u. ”

Liễu Khê cong mô i cườ i, cô ô m cổ Lậ n Yên, cò n bà y ra chiêu ‘Xuâ n Phong lâ u’(2) nhá y


mắ t mộ t cá i đầ y quyến rũ : “ Như nhau thô i. ”
(2)
Xuân Phong lâu: Theo như những gì mình tìm hiểu được trên Baidu thì ‘Xuân Phong
lâu’ là tên một bài thơ, tác giả là Huống Chí Ninh, sống dưới thời nhà Thanh.Còn lại cụ
thể ý nghĩa bài thơ thế nào mình vẫn chưa tìm được lời giải thích rõ, có gì mình sẽ bổ
sung sau nhé ^^
Lượ t thứ sá u, Lý Viêm Nguyên VS Liễu Duệ.

Liễu Duệ đặ t tay lên trên vai Cố Hiểu Thầ n, nhẹ nhà ng nó i: “ Cậ u giú p tớ chơi oẳ n tù
tì đi. ”

“ A!! ” Chiêu bà i ‘Xuâ n Phong lâ u’ lạ i đượ c dịp lên sâ n khấ u: “ Trướ c mặ t bọ n em


khô ng phả i là chỗ để hai ngườ i khoe â n á i nhé. ”

Mọ i ngườ i khô ng ai nó i gì.

Chiêu bà i ‘Xuâ n Phong lâ u’ lạ i khiêu khích: “ Khoe â n á i, nhanh chết lắ m. ”

Lậ n Yên nhìn khô ng nổ i chiêu bà i này nữ a, nó i: “ Khô ng thì cậ u cũ ng giú p Tiểu


Nguyên chơi đi ? ”

“ Ý kiến hay. ” Liễu Khê tá n thà nh, cô cũ ng khô ng thèm chưng cầ u ý kiến củ a Lý Viêm
Nguyên, vung tay mộ t cá i đã bắ t đầ u đếm số , mộ t ngườ i ra kéo, ngườ i cò n lạ i ra bú a.
Cố Hiểu Thầ n ra bú a, cườ i nó i: “ Khê Khê, em thua rồ i. ”

Cuố i cù ng cũ ng có ngườ i thu phụ c đượ c tiểu yêu tinh ‘Xuâ n Phong lâ u’ kia, Lậ n Yên
cả m độ ng tớ i rơi nướ c mắ t, nhà o lên ô m Cố Hiểu Thầ n: “ Hiểu Thầ n, hô m nay cậ u
giỏ i quá !! ”

Liễu Duệ im lặ ng cầ m câ y cơ tiến lên, anh đưa câ y cơ cho Cố Hiểu Thầ n.

Thấ y anh đưa câ y cơ sang cho mình, cô nhìn anh vớ i á nh mắ t nghi hoặ c.

Anh quơ quơ, ý bả o cô nhậ n lấ y đi.

Chầ n chừ mộ t lú c cô cũ ng nhậ n lấ y câ y cơ.

Lý Viêm Nguyên thấ y thế thì nó i: “ Sao thế, cậ u để cho Cố Hiểu Thầ n thay cậ u đá nh
à ?”

“ Tô i dạ y cậ u ấ y. ” Liễu Duệ nó i.

Lý Viêm Nguyên nhú n vai: “ Cứ phả i như thế à , tù y cậ u vậ y. ”

Bị anh ô m ở trong lò ng, Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y trong ngườ i mình như có nai con
đang chạ y loạ n. Đâ y là lầ n đầ u tiên anh ô m cô chặ t đến vậ y.

“ Thả lỏ ng nà o. ” Tiếng nó i trầ m thấ p củ a anh truyền từ trên đỉnh đầ u xuố ng.

Cố Hiểu Thầ n nhắ m mắ t lạ i điều chỉnh tâ m trạ ng củ a mình. Nă m giâ y trô i qua, trá i
tim cô vẫ n đậ p thình thịch khô ng ngừ ng.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Anh bỗ ng gọ i tên cô .

Cô mở to mắ t: “ Hả ? ”

“ Tậ p trung mộ t chú t. ” Anh nó i, sau đó theo bả n nă ng cú i xuố ng nhìn cô , thấ y tai cô


hơi đỏ lên, bỗ ng cườ i thà nh tiếng.

Cố Hiểu Thầ n, mà y đú ng là đồ vô dụ ng.


Khi bắ t đầ u kích và o quả bó ng đầ u tiên, sự tậ p trung củ a Cố Hiểu Thầ n đã dồ n hết
lên mặ t bà n.

Vẫ n luô n là anh kéo cô đi theo, cú i ngườ i, că n gó c, di chuyển câ y cơ, tiến lên.

Lặ p lạ i…

Cứ thế mà ở trên sâ n khấ u.

Khi quả bó ng đen rơi xuố ng lỗ , anh thì thầ m ở bên tai cô mộ t câ u: “ Họ c đượ c chưa ?

Cố Hiểu Thầ n nhớ lạ i nhữ ng độ ng tá c lú c nãy, trả lờ i vớ i vẻ khô ng chắ c chắ n lắ m: “


Cũ ng đượ c chú t chú t rồ i. ”

“ Đượ c chú t chú t ? ” Anh cườ i, giọ ng nó i có hơi nặ ng nề: “ Xem ra cậ u muố n bị giữ lạ i.

Giữ lạ i ?

Cố Hiểu Thầ n nghiêng đầ u nhìn anh, nhưng khô ng ngờ cô lạ i bị cuố n và o cặ p mắ t


đen nhánh sâ u hun hú t kia. Trong nhá y mắ t, cô như bị cắ n nuố t chỉ cò n trơ lạ i thể
xá c.

Hai lượ t cuố i cù ng, khô ng, phả i nó i là ở vá n cuố i cù ng, Liễu Khê có thể tiến và o trậ n
chung kết củ a trò chơi là do quy tắ c trò chơi bug, dù là đấ u vớ i ai cô cũ ng khô ng
chiếm đượ c tiện nghi nên thứ c thờ i lù i ra sau, thay đổ i để giữ thể diện.

Mụ c Hoằ ng Diễn đấ u vớ i Liễu Duệ.

Liễu Duệ đang cầ m xả o phấ n bỗ ng nhiên đề nghị: “ Hay là đá nh chín quả đi ? ”

Mụ c Hoằ ng Diễn nhướ n mà y: “ Chắ c chứ ? ”

“ Chơi. ”

Mụ c Hoằ ng Diễn cũ ng chơi luô n: “ Khô ng thà nh vấ n đề, thua đừ ng có khó c đấ y. ”


Liễu Duệ vừ a mớ i dù ng xả o phấ n xong thì nghe thấ y lờ i này, anh lậ p tứ c ném luô n
xả o phấ n và o ó t Mụ c Hoằ ng Diễn. Mụ c Hoằ ng Diễn giậ t mình né trá nh, cậ u chớ p mắ t
mộ t cá i, bộ dá ng trô ng rấ t vô lạ i.

Liễu Duệ ít đá nh kiểu bi-a Pool 9 bó ng(3) nên thua trong tay ngườ i chuyên nghiệp
như Mụ c Hoằ ng Diễn cũ ng khô ng mấ t mặ t.
(3)
Bi-a Pool 9 bóng: Mục tiêu là bóng từ số 1 tới số 9 và 1 bóng cái. Bóng mục tiêu cho
mỗi cú đánh mà bi cái chạm đầu tiên là bóng có chỉ số thấp nhất trên bàn, tuy nhiên
những bóng mục tiêu vào lỗ không nhất thiết phải theo thứ tự này. Sau cú đánh trượt
của cơ thủ đi trước, cơ thủ tiếp theo phải đánh những bóng còn lại trên bàn theo quy
định trên. Nếu cơ thủ đi trước phạm lỗi thì cơ thủ tiếp theo được quyền bắt đầu lượt
cơ của mình với bi cái ở bất cứ vị trí nào trên bàn. Trận đấu kết thúc khi một trong hai
cơ thủ thắng đủ số ván theo quy định của trận đấu
Rồ i Lậ n Yên thì rấ t thích bà y ra biểu cả m đau lò ng thay bạ n, cò n chạ y lên an ủ i: “
Khô ng sao cả , tình trườ ng đắ c ý, sâ n bó ng thấ t ý. ”

Mọ i ngườ i nghe xong lờ i Lậ n Yên thì hô lên, cò n cố ý đẩ y Cố Hiểu Thầ n và o lò ng Liễu


Duệ: “ Hô n mộ t cá i! Hô n mộ t cá i! Hô n mộ t cá i! ”

Khuô n mặ t Cố Hiểu Thầ n nhanh chó ng đỏ lên, cô vù i đầ u và o trong lò ng anh, khô ng


dá m ngẩ ng đầ u lên, chỉ mong mọ i ngườ i nhanh chó ng kết thú c chủ đề nà y.

Liễu Duệ đưa mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n đang vù i và o trong lò ng mình, bộ dá ng cô như
thể chỉ hậ n khô ng thể tìm đượ c cá i lỗ nà o để chui xuố ng, anh có chú t bấ t đắ c dĩ. Mọ i
ngườ i vẫn cò n ồ n à o, anh đà nh đưa mắ t nhìn mọ i ngườ i mộ t lượ t, im lặ ng mà cả nh
cá o.

Tuy rằ ng mọ i ngườ i hơi bấ t mã n nhưng vẫ n khô ng hô lên nữ a.

Lú c này, ngườ i trong lò ng thở phà o mộ t hơi.

Kết thú c trong sự vô vị, từ ng ngườ i mộ t lầ n lượ t rờ i khỏ i phò ng bao, Cố Hiểu Thầ n
và Liễu Duệ là hai ngườ i ra cuố i cù ng. Anh kéo cô đi tớ i gầ n cử a thì bỗ ng dừ ng lạ i,
anh thuậ n tay đó ng luô n cử a và o, khó a trá i, tú m lấ y cô . Cô bấ t ngờ bị tú m nên khô ng
kịp phò ng bị gì, cứ thế bị anh đẩ y dự a và o cử a.

Khô ng kịp phả n ứ ng, cô chỉ biết giương mắ t lên nhìn anh, vẻ mặ t vô cù ng kinh ngạ c.

Cò n khô ng kịp nó i gì đã bị hô n rồ i.
Đợ i tớ i lú c hai ngườ i ra khỏ i phò ng bao đã phả i hứ ng chịu cơn giậ n củ a Liễu Khê,
nã y giờ cô cò n đang tìm hai ngườ i: “ Em nó i nà y, hai ngườ i đi đâ u vậ y ? ”

Cố Hiểu Thầ n chộ t dạ cắ n mô i, đang muố n mở miệng nó i thì Liễu Duệ cắ t ngang, bộ
dá ng anh vô cù ng ung dung thư thá i: “ Mang cô ấ y đi và o nhà vệ sinh. ”

Nghe thấ y từ ‘nhà vệ sinh’, Lậ n Yên nghi hoặ c hỏ i: “ Sao tớ lạ i khô ng thấ y hai ngườ i
nhỉ? ”

Thấ y Lậ n Yên hỏ i ngượ c lạ i, khuô n mặ t Cố Hiểu Thầ n khô ng tự chủ đượ c mà đỏ lên
như bị thiêu.

Nhìn thấ y vậ y, tâ m hồ n bá t quá i trong ngườ i Lậ n Yên cà ng bừ ng lên mã nh liệt. Cô


đang muố n xô ng lên hỏ i tớ i cù ng thì bị mộ t cá nh tay dà i kéo lạ i. Chủ nhâ n củ a cá nh
tay dà i đó lạ nh lù ng liếc nhìn cô mộ t cá i, cả nh cá o cô an phậ n chú t.

Bị thế lự c hung á c ngang ngượ c chèn ép, Lậ n Yên chỉ có thể khuấ t phụ c, gậ t gậ t đầ u.

Khô ng cò n cá ch nà o khá c, ai bả o thế lự c hung á c kia là Mụ c Hoằ ng Dịch chứ .

Chương 18: Mãi mãi sẽ không

‘Sẽ khô ng’

Bệnh viện.

Diệp Cự u Mạ ch mộ t mình ngồ i trong vă n phò ng tố i đen, ngoà i cử a sổ có á nh tră ng


mờ mờ , có lẽ là do sắ p tớ i trung thu nên tră ng cũ ng trở nên trò n hơn.

Á nh tră ng mờ ả o chiếu và o, chiếu lên bó ng dá ng ngườ i đà n ô ng, bó ng dá ng cô đơn.


Giữ a hai ngó n tay hắ n kẹp thuố c lá , thỉnh thoả ng hắ n lạ i phả ra mộ t là n khó i.

Là n khó i cứ lượ n lờ xung quanh, gầ n như che đi khuô n mặ t tuấ n tú củ a hắ n, khiến


cho ngườ i khá c khô ng nhìn rõ á nh mắ t hắ n.

Hắ n cứ đi đi lạ i lạ i khô ng có mụ c tiêu.
Điếu thuố c lá trong tay đã chá y hết, á nh mắ t thâ m trầ m củ a hắ n bỗ ng nhiên liếc nhìn
về phía vậ t đen đen.

Suy nghĩ nử a giâ y, hắn gọ i điện thoạ i.

Tu Diệp từ sâ n huấ n luyện trở về, cả ngườ i cô đầ m đìa mồ hô i. Tắ m rử a xong trở về


phò ng thì cô thấ y mà n hình điện thoạ i mình đang ló e sá ng, Cô tiến lạ i gầ n, cầ m lấ y,
mắ t nhìn cuộ c gọ i đến đang hiển thị trên mà n hình.

Dừ ng mộ t lá t, cô nhậ n điện, nhưng khô ng mở miệng.

Im lặ ng, kéo dà i ở cả hai đầ u dâ y điện thoạ i.

“ Tu Diệp. ” Bỗ ng nhiên hắ n mở miệng, giọ ng trầ m trầ m.

Mộ t tiếng gọ i, khiến trá i tim cô run rẩ y kịch liệt. Giố ng như đã lâ u lắ m rồ i cô khô ng
nghe thấ y hắ n gọ i mình như vậ y.

Tay bên kia cô đặ t ở trên bà n, ngó n cá i khô ng tự chủ đượ c mà sờ sờ và o vết chai ở
trên tay.

Đó là dấ u vết củ a việc thườ ng xuyên cầ m sú ng.

Cô tự hỏ i, mình nên trả lờ i như thế nà o đâ y.

Tó c cô vẫ n cò n ướ t, nướ c bắ t đầ u nhỏ từ ng giọ t xuố ng mặ t bà n, qua hồ i lâ u đã đọ ng


lạ i thà nh mộ t vũ ng nướ c nhỏ . Ở trong á nh đèn chậ p chờ n, nó trở nên lấ p lá nh.

Cô khô ng mở miệng. Yết hầ u Diệp Cự u Mạ ch di chuyển lên xuố ng, hắ n đưa mắ t nhìn
gạ t tà n trên mặ t bà n đã đầ y tà n thuố c, mở miệng lầ n thứ hai: “ Trở về đi, ở lạ i Bắ c
Kinh đi, trở về bên cạ nh anh đi. ”

Hắ n vừ a nó i xong, Tu Diệp đã thấ y hình ả nh phả n chiếu củ a mình trên vũ ng nướ c


đọ ng lạ i trên bà n, đô i mắ t đen nhá nh kia hơi chấ n độ ng.

Giố ng như đã qua nhiều nă m, đâ y là lầ n đầ u tiên hắ n mở miệng giữ cô lạ i.

“ Nếu em nguyện ý, anh hy vọ ng rằng em sẽ trở thà nh cô dâ u củ a anh. ”


Lạ i mộ t câ u nó i đi sâ u và o lò ng ngườ i.

Trong giâ y lá t, Tu Diệp tưở ng như mình khô ng thể thở nổ i.

“ Nă m đó , khi em muố n đi Thiên Tâ n, anh đã khô ng thể cả n em lạ i. Nă m nay, em đã


quay về rồ i, vậ y thì đừ ng đi nữ a, anh sợ mình sẽ hố i hậ n. ” Nó i xong nhữ ng lờ i nà y,
Diệp Cự u Mạ ch kết thú c cuộ c gọ i. Hắ n ngả đầ u ra đằ ng sau, hơi ngẩ ng lên, từ từ khép
hai mắ t lạ i.

Thậ t sự hắ n rấ t sợ , hắ n sợ mình sẽ hố i hậ n giố ng như Liễu Duệ. Hố i hậ n vì đã khô ng


mở miệng sớ m hơn mộ t chú t, hố i hậ n vì đã coi sự im lặ ng như câ u trả lờ i.

Ngà y tiếp theo, ma xui quỷ khiến thế nà o mà Tu Diệp lạ i đi tớ i Hiệp Hò a. Chắ c là do
cuộ c gọ i bấ t thình lình và o tố i hô m qua rồ i.

Đứ ng ở trướ c cử a bệnh viện, nhưng lạ i chậ m chạ p khô ng và o.

Cô cũ ng khô ng hiểu tạ i sao mình lạ i đi tớ i đâ y nữ a, là tớ i trả lờ i hắ n, hay vẫ n là cự


tuyệt hắ n đâ y?

Do dự mấ t mộ t lú c, cuố i cù ng cô vẫ n quyết định đi và o Hiệp Hò a. Cô nó i vớ i y tá rằ ng


muố n tìm Diệp Cự u Mạ ch, ngườ i y tá đó nó i: “ Hô m nay giá o sư Diệp xin nghỉ, khô ng
có ở bệnh viện. ”

Khô ng có ở bệnh viện?

Cô giố ng như ngườ i mấ t hồ n mà đi ra khỏ i bệnh viện.

Đứ ng ở cử a bệnh viện đượ c và i phú t cô lạ i quay ngượ c và o bên trong tìm Cố Hiểu
Thầ n, nhưng bá c sĩ trự c ban ở đó nó i vớ i cô rằ ng: “ Bá c sĩ Cố xin nghỉ bệnh. ”

Tu Diệp nhíu mà y: “ Nghỉ bệnh? ”

Lên xe, Tu Diệp gọ i điện cho Cố Hiểu Thầ n, nhưng điện thoạ i lạ i vang lên thô ng bá o
là đố i phương đã tắ t má y. Cô nhíu mà y, khô ng chú t do dự , ngay sau đó cô gọ i điện
thoạ i cho Liễu Duệ.
Lú c nà y, Liễu Duệ đang chuẩ n bị đến sâ n huấ n luyện, anh liếc mắ t nhìn mà n hình
điện thoạ i đang nhấ p nháy, khô ng chú t lưu tình mà ngắ t luô n.

 m thanh ngắ t má y truyền đến khiến Tu Diệp cà ng nhíu mà y chặ t hơn. Cô trự c tiếp
gọ i tớ i cho phò ng thô ng tin trong quâ n khu.

“ Bá o cá o!! Tô i là Vi Chiêu, ngườ i trự c ban phò ng thô ng tin. ”

Vô cù ng khí thế.

“ Sĩ quan Tu Diệp!! Mau chuyển má y cho thiếu tá Liễu Duệ. ”

Ngườ i trự c ban ở phò ng thô ng tin vừ a nghe thấ y tên Tu Diệp thì lậ p tứ c chấ p hành
mệnh lệnh: “ Rõ !! ”

Điện thoạ i từ phò ng thô ng tin đượ c mang ra tớ i tậ n sâ n huấ n luyện, ngườ i cầ m di
độ ng đi tìm Liễu Duệ nghiêm chỉnh chấ p hà nh nghi thứ c chà o trong quâ n độ i: “ Bá o
cá o!! Là sĩ quan Tu gọ i tớ i. ”

Lạ i là Tu Diệp.

Liễu Duệ nhíu mà y, anh nhậ n điện thoạ i, giọ ng nó i lạ nh nhạ t: “ Chuyện gì? ”

“ Hiểu Thầ n tắ t má y rồ i. ” Tu Diệp nó i.

“ Cô ấ y tắ t má y? Cô tìm tô i? ” Liễu Duệ cả m thấ y hơi buồ n cườ i.

Tu Diệp nhíu mà y, cô hỏ i lạ i, giọ ng nó i cò n mang theo và i phầ n tứ c giậ n: “ Cô ấ y có


thể tắ t má y sao? ”

Mộ t giâ y sau, thanh â m ngắ t má y lạ i vang lên lầ n nữ a.

Tu Diệp nhìn chằ m chằ m và o mà n hình điện thoạ i đang dầ n tố i lạ i mấ t mấ y giâ y, sau
đó cô bậ t cườ i.

Ngườ i như Liễu Duệ thì sao chứ ?

Mộ t khi đã đụ ng tớ i Cố Hiểu Thầ n thì lậ p tứ c tướ c vũ khí đầ u hàng.


Lú c Liễu Duệ chạ y tớ i Lụ c Cả nh Hồ ng Loan cũ ng là lú c Cố Hiểu Thầ n vừ a mớ i rờ i


khỏ i giườ ng. Rử a mặ t qua loa xong cô tính sẽ và o bếp lấ y gạ o kê, nấ u chú t chá o ngao.
Khi chuô ng cử a đang vang lên liên tụ c cũ ng là lú c cô đang vo gạ o để nấ u, cô đang
định rử a xong cả chỗ ngao nữ a rồ i mớ i đi ra mở cử a, nhưng có vẻ như ngườ i đang
đứ ng ngoà i cử a khô ng chờ đượ c lâ u, nhấ t định phả i phá ngang trong lú c cô là m việc,
ngườ i đó bắ t đầ u đưa tay lên gõ cử a.

‘Cộ c, cộ c’ tiếng gõ cử a vang lên, cà ng lú c cà ng kịch liệt.

Ấ n đườ ng Cố Hiểu Thầ n chau lạ i, tạ m gá c cô ng việc lạ i, đi ra mở cử a.

Lú c cô mở cử a ra cũ ng là lú c cá nh tay Liễu Duệ vừ a hạ xuố ng, nếu khô ng phả i đú ng


lú c anh thu nắ m tay lạ i thì nhấ t định mớ i sá ng tinh mơ cô đã ă n trọ n cá i nắ m tay nà y
rồ i.

Cò n khô ng kịp mở miệng hỏ i anh đã bị khí thế củ a anh dọ a cho sợ : “ Tạ i sao lạ i tắ t


má y? ”

Mộ t tiếng rố ng, là m cho Cố Hiểu Thầ n ngâ y ngườ i.

Cò n chưa kịp phả n ứ ng lạ i, hai vai đã bị anh ô m chặ t lấ y. Sau đó , anh đẩ y cô về phía
gó c tườ ng, nhìn chằ m chằ m cô , trong mắ t anh cò n hằ n lên cả tơ má u. Anh hỏ i lạ i mộ t
lầ n nữ a: “ Vì sao? Vì sao lạ i tắ t má y? ”

Thanh â m củ a anh mang theo cả sự tứ c giậ n, cơn tứ c giậ n nà y củ a anh giố ng như đã
đượ c tích tụ nhiều nă m, giờ phú t nà y chỉ cầ n mộ t mũ i tiêm là nó sẽ bù ng phá t.

Cố Hiểu Thầ n ngâ y cả ngườ i, cô cứ để anh đẩ y mình và o gó c tườ ng, lưng cô đậ p và o


tườ ng, rấ t đau. Muố n giã y dụ a, nhưng tay anh cứ giữ chặ t lấ y vai cô , khiến cô khô ng
cá ch nà o nhú c nhích đượ c.

Cô khô ng cam lò ng thử vặ n vẹo và i cá i nhưng cũ ng khô ng khá hơn đượ c chú t nà o, cô
từ bỏ việc giã y dụ a.

“ Cố Hiểu Thầ n! Ai cho phép em tắ t má y? Em có biết khô ng, chính vì em tắ t má y nên


tô i khô ng thể tìm thấ y em! ” Nó i xong, anh gắ t gao ô m chặ t lấ y cô , vù i đầ u và o cổ cô ,
thấ p giọ ng cầ u xin: “ Xin em, đừ ng tắ t má y, đượ c khô ng? ”
Lú c này, Cố Hiểu Thầ n hoà n toà n ngâ y ngườ i, ở trong lò ng anh, cô hơi cử độ ng mộ t
chú t nhưng khô ng biết là m sao. Cô cú i đầ u nhìn, chỉ cả m thấ y ngườ i đang chô n sâ u
trong lò ng mình đã mệt mỏ i cả về thể xá c lẫ n tinh thầ n, khô ng thể tự kiềm chế mình
nữ a.

Trướ c đâ y, anh luô n là ngườ i bình tĩnh, trầ m ổ n. Dá ng vẻ mấ t khố ng chế như lú c này
củ a anh khô ng hề tồ n tạ i trong quá khứ .

Mộ t Liễu Duệ như này, cô chưa từ ng gặ p qua.

Khiến cô cả m thấ y đau lò ng…

Ma xui quỷ khiến thế nà o, bà n tay cô đang cứ ng đờ ở giữ a khô ng trung bỗ ng tiến gầ n
hơn về phía lưng anh, chầ m chậ m ô m lấ y anh.

Sau lưng cả m giá c ấ m á p truyền tớ i như muố n nhắ c nhở anh rằ ng, cô tồ n tạ i!!

Hô hấ p cũ ng dầ n bình thườ ng trở lạ i, mô i anh dá n ở trên cổ cô , hơi mím miệng lạ i.

Nhẹ nhà ng, giố ng như sợ cô từ chố i.

Cả m giá c ấ m nó ng trên cổ khiến Cố Hiểu Thầ n cứ ng ngườ i lạ i. Trong nhá y mắ t, khi


cô ngẩ ng đầ u lên, cô thấ y bó ng dá ng ai đó lướ t qua, á o sơ-mi và quầ n đen, thâ n hình
hơi gầ y, có điểm giố ng Diệp Cự u Mạ ch, lạ i cũ ng có điểm giố ng Lụ c Hằ ng.

Trong lú c cô đang nhìn xem đó là Diệp Cự u Mạ ch hay Lụ c Hằ ng thì Liễu Duệ đã rờ i


khỏ i cổ cô , mô i anh đang tìm kiếm mô i cô .

Mộ t cá i nghiêng đầ u, Cố Hiểu Thầ n đã thấ y rõ khuô n mặ t ngườ i đó .

Cù ng lú c đó , đô i mô i ngườ i nà o đó bỗ ng trở nên cứ ng đờ , trong đô i mắ t Liễu Duệ


dườ ng như đã ngưng tụ đượ c cả khố i bă ng.

Cô cự tuyệt anh.

Cố Hiểu Thầ n khô ng nhậ n ra sự khá c lạ củ a anh, cô đẩ y Liễu Duệ đang đứ ng chắ n
phía trướ c mình ra, đô i mắ t dá n chặ t và o Diệp Cự u Mạ ch, lạ nh lù ng.
“ Sư huynh? ” Cố Hiểu Thầ n gọ i mộ t tiếng, giọ ng nó i mang theo chú t khô ng chắ c
chắ n.

Ngoà i cử a, Diệp Cự u Mạ ch ho nhẹ hai tiếng để giả m bớ t sự xấ u hổ trong bầ u khô ng


khí nà y, hắ n mấ t tự nhiên nhướ n nhướ n mà y: “ Nghe Lụ c Hằ ng nó i em xin nghỉ bệnh,
nên tớ i đâ y…. ” Nhìn mộ t cá i.

Lờ i cò n chưa nó i xong, quay đầ u hắ n đã nhậ n đượ c á nh nhìn lạ nh lù ng củ a Liễu Duệ,


hắ n nhanh chó ng thay đổ i chủ đề: “ Độ t nhiên nhớ ra bệnh viện vẫn cò n ca phẫ u
thuậ t, anh đi trướ c. ”

Bỏ lạ i câ u nó i đó , ngườ i gâ y họ a chạ y trố n.

Cố Hiểu Thầ n nhìn hành lang trố ng vắ ng ngoà i cử a, mấ t tự nhiên nhíu mà y.

Khô ng khí im lặ ng lạ i kéo đến lầ n nữ a.

Dự a lưng và o tườ ng, đầ u ó c có hơi rố i loạ n, liều mạ ng muố n tìm cá i gì đó để phâ n


tá n sự chú ý.

Cố gắ ng lấ y lạ i sự bình tĩnh, cô nghe thấ y tiếng nướ c đang chả y trong phò ng bếp.

Đú ng, cô muố n đi tắ t vò i nướ c.

Mã i mớ i thuyết phụ c đượ c bả n thâ n, nhưng châ n cò n chưa kịp cử độ ng thì anh đã
đứ ng chắ n trướ c mặ t cô . Mộ t bứ c tườ ng thịt đang chắ n trướ c mặ t.

Chớ p mắ t mộ t cá i, trong tầ m mắ t cô chỉ cò n thấ y mộ t mả ng xanh thẫ m. Nín thở đưa


mắ t nhìn lên, thứ cô có thể nhìn thấ y gầ n nhấ t là xương quai xanh gợ i cả m củ a anh,
khô ng cò n thứ gì khá c nữ a.

Kiềm nén lạ i, cô nghiêng ngườ i muố n đi ra từ bên trá i thì tay phả i anh lạ i chố ng lên
tườ ng ngă n khô ng cho cô đi. Cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tụ c nghiêng ngườ i sang bên
phả i thì tay trá i củ a anh cũ ng chố ng lên tườ ng, khô ng cho đi.

Trong nhá y mắ t, cô bị anh giam lạ i trong khô ng gian nhấ t định, bị khó a chặ t.

Trong khô ng khí, trà n ngậ p mù i hương củ a anh.


Là m cho lò ng ngườ i rố i loạ n.

Im lặ ng giằ ng co, khô ng có ý nghĩa gì.

Cuố i cù ng, cô có hơi tứ c giậ n ngẩ ng đầ u lên nhìn anh, cò n trừ ng mắ t mộ t cá i để thể
hiện rõ sự khô ng vui củ a mình.

Cũ ng chính và o giâ y phú t này, độ t nhiên anh lạ i cú i đầ u xuố ng, cá ch mộ t khoả ng


ngắ n, anh dừ ng lạ i. Yết hầ u anh trượ t lên xuố ng: “Đừ ng nhú c nhích. ”

Nhìn anh, Cố Hiểu Thầ n chớ p mắ t đầ y vẻ khẩ n trương.

Bở i vì khoả ng cá ch quá gầ n, cô có thể nhìn thấ y rõ trong đô i mắ t anh phả n chiếu


hình ả nh khuô n mặ t cô , nhìn và o con ngươi đen nhá nh củ a anh, chẳ ng cò n chú t cả m
giá c ly biệt nà o.

Im lặ ng, anh ghé mô i lạ i gầ n.

Độ ng tá c nhẹ nhà ng chậ m rã i, mang theo sự dò xét, từ ng chú t mộ t dù ng mô i mình


phá c họ a mô i cô .

Giố ng như cả m nhậ n đượ c cô khô ng phò ng bị cũ ng khô ng đẩ y ra, anh khô ng chú t
khá ch khí cạ y mở hà m ră ng cô , nhanh chó ng tiến sâ u.

Rắ c rắ c…

Giố ng như tiếng chìa khó a đượ c tra và o ổ .

Sự nhiệt huyết đã bị cô niêm phong lạ i từ rấ t lâ u bỗ ng nhiên à o tớ i, từ trá i tim mà


dâ ng lên, lưu thô ng trong mỗ i mạ ch má u củ a cô , cuố i cù ng thì tớ i dâ y thầ n kinh trên
nã o.

Chung quy, bứ c tườ ng thà nh củ a cô vẫ n bị anh đá nh bạ i từ ng chú t mộ t.

Đi và o bên trong, anh sẽ phá t hiện ra, tò a thà nh cô độ c trong lò ng Cố Hiểu Thầ n có
mộ t ngườ i…

Ngườ i đó tên là …
Liễu Duệ.

Tay anh chậ m rã i bỏ xuố ng khỏ i bứ c tườ ng, ô m lấ y vò ng eo cô . Sau đó dọ c theo lưng
cô mà hướ ng lên trên, nă m ngó n tay khẽ chạ m và o vò ng cổ tinh tế, chìm đắ m trong
nụ hô n.

Nụ hô n cà ng lú c cà ng trở nên sâ u hơn, cuố i cù ng Cố Hiểu Thầ n cũ ng mấ t hết lí trí, hai


tay đưa lên ô m cổ anh, đá p lạ i.

Hô n, sâ u.

Lò ng, chìm đắ m.

Cô , thua.

Tiếng thở dố c trà n ngậ p trong că n phò ng, sự á i muộ i lan tỏ a khắ p nơi.

Mô i hai ngườ i rờ i khỏ i nhau, Liễu Duệ thở dố c, anh cú i đầ u nhìn cô . Cả m xú c trong
đá y mắ t khô ng thể che giấ u đượ c.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Anh kêu cô , thanh â m có chú t trầ m khà n.

Thậ t lâ u sau, cô ‘hử m’ mộ t tiếng, giọ ng cô cũ ng hơi khà n.

“ Chú ng ta là m là nh đi. ”

Vẫ n là câ u nó i đó .

Chỉ là , lú c trướ c là ở ngoà i cử a, lầ n nà y là ở bên trong cử a.

Là m là nh?

Cố Hiểu Thầ n khô ng nhịn đượ c mà nhìn thẳ ng và o đô i mắ t anh, ngữ khí có chú t
khô ng vui: “ Nă m nă m rồ i. Chẳ ng lẽ chú ng ta đang cã i nhau sao? ”

Là nă m nă m.

Khô ng phả i là nă m ngà y hay nă m thá ng.


Anh thậ t sự cho rằ ng bọ n họ đang cã i nhau, giậ t mình khô ng?

“ Khô ng phả i sao? ” Anh dù ng thanh â m trầ m thấ p hỏ i lạ i, trong mắ t hiện lên vẻ lạ nh
lù ng, có chú t cứ ng ngắ c, nhưng rấ t sá ng.

Cô cứ như vậ y mà nhìn và o đô i mắ t anh, lẳ ng lặ ng, khô ng hề chớ p mắ t. Giố ng như cô


muố n đem toà n bộ cả m xú c trong mắ t anh thu và o đá y mắ t, biến thà nh vũ khí sắ c
bén củ a chính mình.

“ Anh muố n biết nguyên nhâ n, đú ng khô ng? ” Cô khô ng chú t lưu tình mà chọ c phá
anh.

“ Em sẽ nó i cho anh biết sao? ” Anh hỏ i.

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u, ngữ khí kiên định: “ Sẽ khô ng, mã i mã i sẽ khô ng!! ”

Chợ t, cuộ c nó i chuyện rơi và o im lặ ng.

Sau mộ t lú c lâ u, anh lạ i hỏ i: “ Sao lạ i khô ng? ”

“ Như vậ y mớ i cô ng bằ ng. ” Cố Hiểu Thầ n giố ng như là đang nó i thầ m: “ Chỉ cầ n anh
mã i mã i khô ng biết, anh sẽ mã i mã i nợ em. ”

Giố ng như là lú c trướ c vậ y. Đó là lầ n đầ u tiên bọ n họ đi xem phim điện ả nh cù ng


nhau. Sau khi xem xong phim điện ả nh thì gầ n đó có mộ t phò ng game, cô nằng nặ c
đò i gặ p thú bô ng, vì thế, anh chiều theo cô mà gắ p mộ t con.

Chỉ là mộ t con thú bô ng dù ng tiền xu để đổ i lấ y mà cô có thể vui mừ ng như trú ng


nă m tră m vạ n xổ số .

Ô m thú bô ng, cô hỏ i: “ Vì sao cậ u lạ i chọ n tớ ? ”

Anh hơi cú i đầ u xuố ng nhìn cô , đô i mắ t hẹp dà i hơi híp lạ i: “ Muố n biết à ? ”

Cô gậ t đầ u, đô i mắ t mở to trò n xoe, nhìn vô cù ng châ n thà nh.

Anh cườ i cườ i: “ Khô ng nó i cho cậ u biết. ”


Nhậ n ra mình bị anh trêu ghẹo, cô trừ ng lớ n hai mắ t, nhấ t định khô ng chịu bỏ qua: “
Tớ muố n biết. ”

Anh nâ ng cằ m ngườ i yêu mình lên, nụ cườ i hiện lên trên mô i: “ Chỉ cầ n cậ u mã i mã i
khô ng biết, cậ u sẽ mã i mã i nợ tớ . ”

“ Nợ cậ u? ” Cô hoang mang: “ Vì sao lạ i nợ cậ u? ”

“ Tớ biết, nhưng cậ u lạ i khô ng biết, có phả i là cậ u sai khô ng? ” Anh hỏ i lạ i.

Cô nhíu mà y, dườ ng như khô ng đồ ng ý vớ i nhậ n định này: “ Nên suy đoá n như vậ y
sao? ”

Anh tiến sá t mặ t lạ i gầ n cô , đô i mắ t đen nhá nh đó gầ n trong gang tấ c: “ Cố Hiểu Thầ n,


cậ u đang hoà i nghi tớ ? ”

Khô ng cho cô thờ i gian để trả lờ i, anh nhanh chó ng á p mô i mình lên mô i cô , nhẹ
nhà ng lướ t qua như chuồ n chuồ n đạ p nướ c. Lú c này đang đứ ng ở nơi đô ng ngườ i,
khuô n mặ t cô trong chố c lá t trở nên đỏ bừ ng. Độ t nhiên, cô chui và o trong lò ng anh,
đô i tay trắ ng nõ n đấ m và o ngự c anh, anh đú ng là khô ng an phậ n gì cả .

Ngườ i vừ a là m chuyện xấ u xong dườ ng như khô ng biết tự giá c, anh nâ ng mắ t lên,
cườ i tươi, rạ ng rỡ .

Chương 19: Học y

‘Chờ anh trở về’

Hết thờ i gian nghỉ bệnh, cô ng việc ù a tớ i khiến Cố Hiểu Thầ n cự c kỳ bậ n rộ n. Và o


phò ng phẫ u thuậ t xong cô khô ng đượ c ngơi tay tí nà o, bậ n rộ n cho tớ i nă m giờ chiều
cô mớ i lê tấ m thâ n mệt mỏ i trở về phò ng nghỉ. Mí mắ t cô sụ p xuố ng, bộ dá ng ủ rũ .

Thay bộ quầ n á o chuyên dụ ng trong phò ng phẫ u thuậ t ra, Cố Hiểu Thầ n đi từ cử a
sau bệnh viện ra quá n chá o lâ u nă m nhà họ Tử u. Khô ng biết là trù ng hợ p hay cố ý, cô
gặ p đượ c Liễu Khê ở đâ y.
Trong ngõ nhỏ yên tĩnh, quá n chá o nhà họ Tử u chỉ chiếm mộ t gó c nhỏ , bên trong
đượ c bà y biện nă m cá i bà n vuô ng, bên ngoà i để hai cá i bà n dà i, đạ i khá i cá i bà n đấ y
có thể ngồ i đượ c mườ i ngườ i.

Liễu Khê chọ n mộ t cá i bà n vuô ng ngồ i ở bên trong, cô khô ng ngừ ng vẫy tay vớ i Cố
Hiểu Thầ n, cò n cấ t tiếng gọ i Cố Hiểu Thầ n. Đô i mắ t híp lạ i thà nh mộ t đườ ng chỉ, là m
bộ dá ng như kiểu bấ t ngờ gặ p lạ i nên rấ t vui mừ ng, nhưng nét mặ t khô ng tự nhiên
củ a Liễu Khê lạ i là m ngườ i khá c cả m thấ y có chỗ khô ng đú ng.

Cố Hiểu Thầ n đến gầ n, hỏ i: “ Sao em lạ i ở chỗ nà y? ”

Liễu Khê dù ng thìa gõ gõ mấ y cá i và o bá t, bộ dá ng lườ i biếng: “ Đang chờ chị xong


việc. ”

“ Chờ chị? ” Cố Hiểu Thầ n đi tớ i gầ n chỗ Liễu Khê, ngồ i xuố ng, nghi hoặ c hỏ i lạ i: “
Chờ chị là m gì? ”

“ Vố n dĩ em tớ i bệnh viện để tìm chị nhưng lú c đó chị lạ i đang ở trong phò ng phẫ u
thuậ t. Nhâ n đó em có hỏ i luô n gầ n đâ y có quá n nà o ă n ngon khô ng thì có cô y tá tên
Thá i Tịnh Di có giớ i thiệu cho em tớ i chỗ nà y ă n chá o, nên em tớ i đâ y. Em đang định
ă n chá o xong sẽ quay về bệnh viện tìm chị, khô ng ngờ chị lạ i tự mình đi tớ i đâ y. ”
Liễu Khê vừ a giả i thích vừ a vẫ y tay gọ i nhâ n viên phụ c vụ tớ i, khô ng đợ i Cố Hiểu
Thầ n nó i gì cô đã tự mình là m chủ : “ Cho thêm mộ t bá t chá o cá . ”

Nhâ n viên phụ c vụ kêu lên mộ t tiếng coi như đã biết, sau đó quay trở lạ i phò ng bếp
tiếp tụ c là m việc.

Cố Hiểu Thầ n nhìn Liễu Khê, cô híp mắ t lạ i. Thậ t ra, cô khô ng tin có sự trù ng hợ p
như nà y.

“ Thế nà o? Em đoá n khô ng sai chứ ? Mó n chị thích ă n. ” Liễu Khê nó i mộ t cá ch đắ c ý.

“ Em chắ c chắ n chỉ mộ t mình em đi tớ i đâ y? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i cô .

Trong mắ t Liễu Khê ló e lên chú t chộ t dạ : “ Cá i đó … ”

“ Thá i Tịnh Di đưa em tớ i đâ y? ” Cố Hiểu Thầ n lạ i hỏ i.

Liễu Khê cườ i: “ Quả nhiên khô ng có gì qua mắ t đượ c chị. ”


Đố i vớ i kỹ nă ng diễn xuấ t như này, Cố Hiểu Thầ n hừ mũ i coi thườ ng, tiếp tụ c hỏ i: “
Đã nó i nhữ ng chuyện gì rồ i? ”

Liễu Khê vộ i và ng thoá i thá c: “ Khô ng khô ng khô ng, chẳ ng nó i chuyện gì cả . ”

Chẳ ng qua đang hà n huyên vớ i nhau thì ngẫ u nhiên gặ p đượ c mộ t chiếc xe Jeep quâ n
dụ ng, mộ t anh chà ng trưở ng quan đẹp trai…

Khô ng thể hiểu nổ i, mộ t tả ng đá như Liễu Duệ sao vẫn chưa bắ t lấ y đượ c Cố Hiểu
Thầ n, đú ng là tứ c chết cô rồ i.

Khô ng cò n cá ch nà o khá c, anh trai khô ng là m đượ c thì phả i để em gá i như cô ra tay.

“ Thậ t khô ng? ” Cố Hiểu Thầ n nhà n nhạ t liếc mắ t nhìn Liễu Khê. Trên khuô n mặ t
Liễu Khê chẳ ng có chú t thà nh thậ t nà o, Cố Hiểu Thầ n cườ i như khô ng cườ i mà hỏ i lạ i
lầ n nữ a: “ Chắ c chắ n chưa? ”

Á nh mắ t Cố Hiểu Thầ n liếc nhìn về phía Liễu Khê đã khiến cô nà ng dự ng hết cả lô ng


tơ lên rồ i, cô nà ng sợ , cuố i cù ng cũ ng khai ra: “ Đượ c rồ i, có nhiều chuyện vớ i nhau
mộ t chú t. ”

“ Cũ ng vẫ n cò n chú t phẩ m chấ t đạ o đứ c thườ ng ngà y đấ y, cũ ng biết là đang ở sau


lưng ngườ i khá c nhiều chuyện. ”

Liễu Khê trừ ng mắ t nhìn cô : “ Cô ng phu độ c miệng củ a chị đú ng là chỉ có tă ng chứ


khô ng có giả m. ”

“ Cả m ơn đã khen. ” Cố Hiểu Thầ n khô ng thèm khá ch khí mà nhậ n toà n bộ .

Liễu Khê cả m thấ y mình bị sự vô sỉ nà y là m cho đau tim rồ i, cô nà ng chu miệng lên,
bà y tỏ sự khô ng vui.

Cố Hiểu Thầ n liếc mắ t nhìn Liễu Khê, đâ y đú ng là bộ dá ng đã đượ c tiện nghi lạ i cò n


khoe mẽ, cô cườ i nhạ t.

Liễu Khê trừ ng mắ t nhìn cô , sau đó cô nà ng ngẩ ng đầ u lên, lậ p tứ c cô nà ng nhìn thấ y


mộ t bó ng ngườ i mặ c quâ n phụ c từ xa đi lạ i gầ n đâ y, bó ng dá ng có chú t quen thuộ c.
Đợ i tớ i khi cô nàng nhìn thấ y đượ c khuô n mặ t đẹp trai chết ngườ i củ a ai đó thì lậ p
tứ c bà y ra vẻ mặ t ai oá n, là m ra vẻ tủ i thâ n mà tố cá o: “ Anh trai, anh nhìn chị ấ y đi,
chị ấ y bắ t nạ t em. ”

Anh trai?

Cố Hiểu Thầ n ngẩ n ngườ i, sau đó cô quay ra đằ ng sau, đậ p và o mắ t cô là mũ quâ n


nhâ n, rồ i tớ i giọ ng nó i trầ m thấ p: “ Ừ m, đã nhìn thấ y rồ i. ”

Nhìn chằ m chằ m và o độ ng tá c thá o mũ ra củ a anh, trong chố c lá t, khí thế vênh vá o
hung hă ng vừ a rồ i củ a cô bị đè bẹp.

Liễu Khê nhanh chó ng cả m nhậ n đượ c bầ u khô ng khí giữ a hai ngườ i có chú t á i muộ i,
mậ p mờ khô ng rõ , cô nà ng kéo Liễu Duệ ngồ i xuố ng: “ Anh, anh muố n ă n chá o gì? ”

Anh tù y ý để mũ quâ n nhâ n củ a mình sang mộ t bên, á nh mắ t giố ng như vô tình liếc
về phía cô mộ t cá i, nó i bằ ng giọ ng lạ nh nhạ t: “ Tù y em. ”

“ Vậ y ă n chá o cá đi. ” Liễu Khê thay anh là m chủ , cô nàng quay đầ u về phía phò ng
bếp, nó i to: “ Ô ng chủ , cho thêm mộ t phầ n chá o cá nữ a!! ”

Tớ i lú c quay đầ u lạ i, Liễu Khê hỏ i: “ Anh, ngà y mai anh đi rồ i sao? ”

Liễu Duệ gậ t đầ u, lạ nh nhạ t ‘ừ ’ mộ t tiếng. Đô i mô i anh mím chặ t lạ i thà nh mộ t đườ ng


thẳ ng, bà y ra vẻ nghiêm tú c vố n có .

Ngà y mai đi?

Lú c này Cố Hiểu Thầ n mớ i nhớ ra chuyện anh phả i đi, cô nhă n mà y.

Giố ng như đoá n đượ c ý cô qua biểu cả m trên khuô n mặ t, anh nhìn cô , nó i ra sự kiện
và thờ i gian: “ Đi là m nhiệm vụ , mộ t thá ng. ”

Bở i vì anh chủ độ ng nó i nên Cố Hiểu Thầ n lạ i đượ c nướ c lấ n tớ i, cô dò hỏ i thêm: “ Đi


đâ u? ”

Anh nhìn cô , khô ng đá p.


Lú c này, hai phầ n chá o cá đã đượ c bưng ra bà n. Khi nhâ n viên phụ c vụ để bá t chá o
cá đầ u tiên lên bà n, Liễu Duệ đã đẩ y bá t chá o cá đó về phía Cố Hiểu Thầ n, đồ ng thờ i
anh cò n lấ y cho cô thìa.

Cố Hiểu Thầ n im lặ ng nhậ n lấ y, cô nhìn chằ m chằ m và o bá t chá o trướ c mặ t, á nh mắ t


như ngâ y ra.

Khô ng trả lờ i là thể hiện cho điều gì, cô hiểu rõ hơn bấ t kỳ ai khá c.

Đêm đó là đêm trướ c khi thi cuố i kỳ I củ a đạ i họ c nă m thứ hai, thờ i gian là và o
khoả ng 11 giờ đêm, cô nhậ n đượ c điện thoạ i củ a anh. Đâ y là chuyện khá bấ t ngờ . Dù
sao thì từ khi anh chuyển tớ i trườ ng quâ n độ i khá c, số lầ n hai ngườ i liên lạ c đượ c
vớ i nhau rấ t ít.

“ Liễu Duệ? ”

Ở đầ u dâ y bên kia, ngườ i đó im lặ ng mấ t nử a giâ y: “ …Ừ m. ”

“ Sao anh lạ i gọ i điện cho em? Khô ng phả i anh bả o trong thờ i gian huấ n luyện khô ng
đượ c mang theo điện thoạ i sao? ”

Lạ i im lặ ng thêm nử a giâ y: “ …Ngà y mai anh phả i đi tậ p huấ n. ”

“ Tậ p huấ n? ”

“ Mộ t thá ng. ”

Cô trở mình, dừ ng lạ i mộ t lú c rồ i mớ i nó i: “ Lâ u thế sao. ”

“ Chờ anh về, anh sẽ đi tìm em. ”

Suố t kỳ nghỉ đô ng, cô đều dự a và o câ u nó i ‘Chờ anh về, anh sẽ đi tìm em’ để số ng qua
ngà y, gạ ch từ ng ngà y mộ t để đếm ngà y anh trở về.

Cuố i cù ng, thi xong, đượ c tự do, đi qua mộ t tuổ i, trở lạ i họ c tiếp, mà anh, thấ t hứ a.
Từ ng thá ng mộ t trô i qua kể từ ngà y anh lỡ hẹn, đợ i tớ i khi anh trở lạ i thì đã là
chuyện củ a bố n thá ng sau.

Chiều hô m đó , cô có tiết họ c lý thuyết. Điện thoạ i trong tú i cô rung nă m phú t rồ i mà


Cố Hiểu Thầ n vẫ n nghiêm tú c ngồ i họ c, khô ng phá t hiện ra, cuố i cù ng Viên Tịnh đang
ngồ i bên cạ nh phả i nhắ c cô , lú c này cô mớ i lô i điện thoạ i ra.

Mà n hình ló e sá ng lên, hiển thị tên ‘Liễu Duệ’. Cô cả m thấ y mình hít thở khô ng thô ng,
chỉ dá m nhìn chứ mã i khô ng chịu ấ n nú t nghe.

Rấ t nhanh, cuộ c gọ i đã kết thú c, mà n hình tố i lạ i.

Nhưng khô ng tớ i và i giâ y sau, mà n hình lạ i ló e sá ng lên, mà n hình vẫ n hiển thị hai
chữ đó , đậ p và o trong mắ t cô , đậ p và o trong lò ng.

Viên Tịnh thấ y cô nhìn chằ m chằ m và o điện thoạ i nhưng khô ng nhậ n, mớ i hỏ i: “ Sao
lạ i khô ng nhậ n điện thoạ i? ”

Cố Hiểu Thầ n im lặ ng lắ c đầ u.

Viên Tịnh họ c cù ng lớ p vớ i Cố Hiểu Thầ n, cò n ở chung mộ t phò ng ký tú c xá , chuyện


liên quan tớ i Cố Hiểu Thầ n, cô ấ y biết khô ng ít. Nghe nó i, lên đạ i họ c nă m thứ hai thì
Liễu Duệ chuyển tớ i trườ ng quâ n độ i ở Bắ c Kinh, mỗ i ngườ i mộ t nơi, tình cả m củ a
hai ngườ i như xuấ t hiện mộ t khe hở .

“ Là bạ n trai cậ u gọ i điện thoạ i tớ i hả ? ”

Cố Hiểu Thầ n nhét điện thoạ i và o tú i, cườ i cườ i vớ i Viên Tịnh: “ Mau họ c đi. ”

Viên Tịnh cũ ng cườ i, sau đó cô ấ y cũ ng quay đầ u về phía bụ c giả ng, chă m chú nghe
giả ng.

Mộ t tiết họ c đó , trô i qua rấ t lâ u, từ ng giâ y từ ng phú t giố ng như là kéo dà i cả nử a thế


kỷ.

Nhó n châ n mong chờ , trô ng mò n con mắ t cũ ng tớ i giờ tan họ c.


Cố Hiểu Thầ n lấ y điện thoạ i trong tú i ra, có hai cuộ c gọ i nhỡ .

Cô gọ i lạ i, â m thanh chờ chưa kêu đủ mộ t tiếng đầ u dâ y bên kia đã nhậ n cuộ c gọ i.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Ở đầ u dâ y bên kia, giọ ng nó i anh có hơi tứ c giậ n: “ Tạ i sao em


khô ng nhậ n điện thoạ i? ”

Cố Hiểu Thầ n vừ a gấ p sá ch vở lạ i vừ a nó i chuyện điện thoạ i: “ Em đang đi họ c. ”

Thấ y cô nó i thế, anh im lặ ng mấ y giâ y, sau đó mớ i nó i: “ Anh đang ở cổ ng trườ ng em.


Châ n đang bướ c xuố ng cầ u thang độ t nhiên dừ ng lạ i, cô cò n tưở ng mình đang bị ả o


giá c: “ Chỗ nà o cơ? ”

“ Ở cổ ng trườ ng, ngay ở bên kia đườ ng, trong quá n lẩ u. ” Mộ t câ u nó i, ngắ n gọ n, khá i
quá t.

Ngay cả điện thoạ i Cố Hiểu Thầ n cũ ng khô ng thèm tắ t, cô chạ y như điên cả mộ t
đườ ng tớ i quá n lẩ u.

Quá n lẩ u khá lớ n nhưng để tìm đượ c anh lạ i chẳ ng tố n chú t thờ i gian nà o. Anh mặ c
quâ n phụ c, thấ y đượ c rấ t rõ , cô liếc mặ t mộ t cá i là thấ y, anh đang ngồ i ở chỗ cử a sổ .

Ngườ i phụ c vụ vừ a cầ m thự c đơn vừ a dẫ n cô đi và o bên trong, hỏ i cô : “ Tiểu thư, cô


đi mấ y ngườ i? ”

Cố Hiểu Thầ n chỉ chỉ về phía cử a sổ : “ Tô i tớ i tìm ngườ i. ”

Ngườ i phụ c vụ nhìn theo hướ ng mà cô đang chỉ, sử ng số t: “ Hó a ra là cô tìm cậ u ấ y à ,


cậ u ấ y chờ cô lâ u lắ m rồ i đấ y. ”

Lò ng cô hơi thấ p thỏ m, cô bướ c từ ng bướ c mộ t về phía đó . Anh đã gọ i chú t thứ c ă n,


nồ i lẩ u uyên ương đang sô i ù ng ụ c, đồ ă n cũ ng đượ c bà y biện ở trên bà n, là đang chờ
cô .

Hít mộ t hơi sâ u để điều chỉnh cả m xú c, sau đó cô kéo ghế ngồ i ở phía đố i diện anh,
trên khuô n mặ t để lộ ra nụ cườ i: “ Anh chờ bao lâ u rồ i? ”
“ Vừ a mớ i đến. ” Nó i xong, anh ró t cho cô mộ t cố c nướ c.

Cố Hiểu Thầ n nhậ n lấ y uố ng mộ t hơi hết sạ ch, rồ i lạ i đưa qua cho anh: “ Em muố n
nữ a. ”

Anh vừ a ró t nướ c cho cô vừ a nó i: “ Muố n uố ng no nướ c sao? ”

“ Em chạ y tớ i đâ y. ” Cô bà y ra dá ng vẻ tủ i thâ n.

Vẫ n cò n biết thương anh, đượ c rồ i, ró t nướ c thêm cho cô .

Cố Hiểu Thầ n vừ a uố ng nướ c vừ a trộ m liếc nhìn anh. Là n da anh đen hơn, cơ thể
cũ ng gầ y đi, khí chấ t trên ngườ i cũ ng trở nên trầ m ổ n.

“ Anh tậ p huấ n rấ t vấ t vả , đú ng khô ng? ” Cô hỏ i.

Vấ t vả ?

Nhữ ng ngà y thá ng đó khô ng thể dù ng hai chữ nà y để hình dung đượ c.

Anh im lặ ng cú i đầ u, sau đó thấ p giọ ng đá p: “ Vẫ n ổ n. ”

Cố Hiểu Thầ n bĩu mô i, đú ng là cá i chà y gỗ vắ t khô ng đượ c ra mấ y chữ .

“ Anh nó i chỉ đi mấ t mộ t thá ng thô i, tạ i sao lạ i tớ i tậ n bâ y giờ ? ” Cô lạ i hỏ i.

“ Xả y ra chuyện ngoà i ý muố n. ” Anh vẫn luô n nó i mộ t cá ch ngắ n gọ n, bình thả n lạ nh


lù ng, chẳ ng có chú t gì tỏ ra vui vẻ khi gặ p lạ i nhau.

Cố Hiểu Thầ n cắ n cắ n miệng cố c, tứ c giậ n: “ Ồ !! ”

Anh liếc cô mộ t cá i, mô i mỏ ng hơi giương lên, sau đó anh gắ p chú t thứ c ă n nhú ng
và o nồ i lẩ u, đợ i nó chú t thì gắ p sang cho cô : “ Em thì sao? Đi họ c có ổ n khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n phồ ng má lên, họ c theo Liễu Duệ mà trả lờ i cộ c lố c: “ Vẫ n ổ n. ”

Liễu Duệ nhìn cô , cườ i như khô ng cườ i.


“ Ă n cay khô ng? ” Anh lấ y cá viên rồ i để ở trướ c nồ i uyên ương, chờ câ u trả lờ i củ a
cô .

Cố Hiểu Thầ n trừ ng mắ t nhìn anh, giọ ng điệu tứ c giậ n: “ Anh mấ t trí nhớ hả ? ”

Độ t nhiên anh bậ t cườ i, tiếng cườ i trầ m trầ m, mị hoặ c.

“ Ngườ i là m bá c sĩ như em vẫ n mệt hơn. ” Vừ a nó i, anh vừ a đem cá viên bỏ và o phầ n


nướ c lẩ u cay.

Mộ t giâ y sau, dườ ng như Cố Hiểu Thầ n đã hiểu ra gì đó , khuô n mặ t cô đỏ bừ ng lên


giố ng như con cua bị luộ c chín, cô nó i vớ i giọ ng hờ n dỗ i: “ Liễu Duệ!! ”

Đêm đó , Cố Hiểu Thầ n khô ng trở về ký tú c xá .

Thậ t ra, hồ i đạ i họ c nă m thứ nhấ t cô cũ ng khô ng ở trong ký tú c xá , lú c đó anh cũ ng


vẫ n cò n ở Thượ ng Hả i. Anh và cô họ c cù ng mộ t trườ ng, khoa toá n, hai ngườ i khô ng
ở ký tú c xá trong trườ ng mà đi thuê mộ t că n phò ng trọ nhỏ ở bên ngoà i. Cho nên, kể
từ ngà y đầ u tiên bướ c châ n và o đạ i họ c, hai ngườ i đã ở chung.

Đạ i họ c nă m thứ hai anh chuyển tớ i trườ ng quâ n độ i ở Bắ c Kinh, sau đó cô cũ ng dọ n


về ở trong ký tú c xá trườ ng.

Sá ng sớ m, mặ t trờ i đang dầ n dầ n nhô cao.

Lú c Cố Hiểu Thầ n tỉnh lạ i đã khô ng thấ y Liễu Duệ đâ u, anh chỉ để lạ i cho cô mộ t tờ
giấ y, nó i là ra ngoà i là m chú t chuyện.

Cô vệ sinh cá nhâ n xong vẫn chưa thấ y Liễu Duệ trở về, vì vậ y cô gọ i điện thoạ i cho
anh.

Rấ t nhanh, anh đã nhậ n.

“ Bao giờ anh về? ” Cô hỏ i.

“ Anh về đâ y. ”
Khô ng tớ i nă m phú t đồ ng hồ sau anh đã trở về, anh khô ng gõ cử a nhưng lạ i gọ i điện
thoạ i cho cô .

Thẻ cử a chỉ có mộ t cá i, vì để bên trong có thể dù ng điện bình thườ ng nên anh đã
khô ng mang đi.(1)
(1)
Các bạn có thể hiểu thẻ cửa ở đây giống như mấy cái thẻ người ta hay dùng trong
khách sạn. Dùng thẻ mở cửa, rồi cắm thẻ vào một chỗ nào đó gần cửa mới mở được
điện trong phòng lên.
Thấ y điện thoạ i hiển thị cuộ c gọ i, cô đoá n là anh đang ở ngoà i cử a. Quả nhiên, vừ a
mở cử a ra đã thấ y anh đứ ng ở ngoà i.

Anh đi từ bên ngoà i và o, mang theo luồ ng gió lạ nh.

Cố Hiểu Thầ n chỉ khoá c thêm cá i mỏ ng nên khô ng chịu đượ c cơn gió lạ nh ấ y, thâ n
thể cô hơi run lên.

Liễu Duệ đẩ y cô và o bên trong, sau đó vừ a đưa tay đó ng cử a, vừ a quay sang nó i


chuyện vớ i cô : “ Sao khô ng mặ c nhiều á o lên? ”

Cô ngoan ngoã n mặ c thêm á o, rồ i hỏ i: “ Tí nữ a đi đâ u đâ y? ”

Anh đang định và o phò ng tắ m thì nghe cô hỏ i, anh dừ ng châ n lạ i, quay sang nhìn cô :
“ Khô ng cầ n phả i đi họ c sao? ”

Ngà y hô m nay, cả sá ng lẫ n chiều đều có tiết họ c.

Do dự mấ y giâ y, cô lắ c đầ u: “ Ừ m. ”

Khó e mô i anh hơi cong lên, cườ i thà nh tiếng.

Cố Hiểu Thầ n kéo khó a á o lô ng vũ lên, sau đó chạ y tớ i ô m lấ y vò ng eo rắ n chắ c củ a


anh, dụ i dụ i đầ u ở trong lồ ng ngự c anh: “ Vì anh mà trố n họ c, anh bồ i thườ ng đi. ”

Liễu Duệ cườ i nhẹ, tay anh mò mẫ m lên phía trên, chui và o trong á o lô ng vũ , ô m chặ t
vò ng eo cô , giọ ng nó i và hơi thở đều mang theo sự á i muộ i: “ Phả i bồ i thườ ng như
thế nà o đâ y? ”

Bên hô ng có cá i gì đó là nh lạ nh chạ m và o, Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên trừ ng mắ t


nhìn anh.
Anh lạ i là m như khô ng biết gì, tiếp tụ c tá c oai tá c quá i, dọ c theo thắ t lưng cô đi lên
phía trên, anh chạ m đượ c và o mó c đồ nộ i y củ a cô : “ Hử m? ”

“ Liễu Duệ!! ” Cố Hiểu Thầ n đẩ y anh ra, khuô n mặ t cô đỏ bừ ng lên, cô hét to: “ Anh
đú ng là đồ vô sỉ!! ”

Nhìn bộ dá ng củ a cô như đang thể hiện rằ ng ‘đừ ng có trêu tô i’, anh cườ i thà nh tiếng.
Anh giơ tay lên, ô m cô và o trong lồ ng ngự c mình, thanh â m trầ m thấ p: “ Em họ c y
chắ c mệt lắ m. ”

Cố Hiểu Thầ n khô ng vui: “ Họ c y thì phả i và ng(2) sao? ”


(2)
Vàng ở đây mang nghĩa là đồi trụy chứ không phải màu vàng. Chắc ý ở đây là muốn
nói tới học y là phải hiểu biết về các bộ phận trên cơ thể người ^^
“ Cố Hiểu Thầ n. ” Anh khô ng cườ i nữ a, bà y ra bộ dá ng rấ t nghiêm tú c: “ Em ngấ m
ngầ m hạ i ai rồ i à ? ”

Cô hừ lạ nh.

Bộ dá ng này củ a cô đú ng là là m cho ngườ i khá c khô ng thể khô ng yêu thương, anh
xoa xoa đầ u cô , đầ y vẻ cưng chiều.

Dịu dà ng đưa tay xuố ng dướ i, ngó n tay anh lưu luyến dừ ng lạ i trên gương mặ t cô ,
là n da cô mịn mà ng trắ ng nõ n, khiến cho anh khô ng nỡ buô ng tay.

Dườ ng như cô có thể nhậ n ra đượ c cả m xú c khá c thườ ng củ a anh, cô hỏ i: “ Là m sao


thế? ”

“ Buổ i chiều em đi họ c đi. ” Anh nó i.

Cố Hiểu Thầ n chớ p chớ p mắ t, yên lặ ng nhìn anh.

Cô có đô i mắ t phượ ng tiêu chuẩ n. Phầ n đuô i mắ t củ a cô hơi nhếch lên, từ con ngươi
tớ i khó e mắ t rõ hai mà u trắ ng đen, rung độ ng lò ng ngườ i.

Trong lò ng rung độ ng, ngó n tay củ a anh khô ng nhịn đượ c mà di chuyển lên phía
trên, chạ m và o khó e mắ t cô . Yết hầ u anh di chuyển lên xuố ng, giố ng như đang có
chuyện muố n nó i nhưng vẫn chưa thể nó i thà nh lờ i.

Cố Hiểu Thầ n vẫ n nhìn anh, đoá n khô ng ra là anh đang muố n là m gì.
“ Cố Hiểu Thầ n, chờ anh trở về. ” Tớ i cuố i cù ng, anh chỉ nó i mộ t câ u như vậ y.

Hó a ra anh lạ i phả i đi.

Khô ng biết vì sao, độ t nhiên trong lò ng cô thắ t lạ i, muố n khó c.

“ Anh muố n đi đâ u? ”

Anh im lặ ng nhìn cô , khô ng trả lờ i.

Cố Hiểu Thầ n mím mô i, tay anh vẫn ô m lấ y khuô n mặ t cô , ngó n tay anh cứ xoa xoa
trên mặ t cô khiến cô hơi đau.

“ Tố i hô m qua… ” Cô đưa mắ t nhìn phầ n bụ ng anh, giọ ng nó i trở nên nhẹ nhà ng hơn:
“ Trên bụ ng anh có vết sẹo, rấ t mớ i. ”

Cô họ c y, đương nhiên anh khô ng lừ a đượ c cô nên tự giá c thô ng bá o: “ Lú c tậ p huấ n


bị thương, nhưng xử lý xong rồ i, khô ng có việc gì đá ng lo cả . ”

“ Sao lạ i bị thương? ” Cô hỏ i.

Liễu Duệ cú i xuố ng, anh nó i mộ t cá ch bình thả n: “ Lú c leo lên va phả i thanh sắ t. ”

“ Thậ t sao? ”

Anh gậ t đầ u: “ Ừ m. ”

Cố Hiểu Thầ n chưa bao giờ nhìn thấ y sú ng, cô chỉ biết vết thương kia là đượ c khâ u
lạ i, hơn nữ a cô cũ ng khô ng biết anh tham gia tậ p huấ n cá i gì, cho nên cô khô ng hề
nghi ngờ câ u giả i thích củ a anh, chỉ dặ n dò thêm: “ Lầ n sau anh nhớ cẩ n thậ n nhé!! ”

Trong á nh mắ t Liễu Duệ hiện lên và i phầ n rung độ ng.

Cô lo lắ ng cho anh như vậ y, là m sao anh có thể nó i cho cô biết vết thương này là do
sú ng gâ y ra.

Do dự mấ t mộ t lú c, cô lạ i hỏ i: “ Lần nà y anh trở về trườ ng quâ n độ i sao? ”


Anh nâ ng mặ t cô lên, nhẹ nhà ng đặ t mộ t nụ hô n lên vầng trá n cô , thanh â m trầ m
thấ p: “ Khô ng phả i. ”

“ Vậ y anh đi đâ u? ” Cô ngẩ ng đầ u lên, nhìn thẳ ng và o đô i mắ t anh.

Im lặ ng mộ t giâ y, anh khô ng tìm đượ c cá ch nà o để lừ a cô , đà nh nó i: “ Đi ra nướ c


ngoà i. ”

Bố n chữ , câ u trả lờ i nà y quá mô ng lung. Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u, đoá n mò : “ Anh khô ng


thể nó i, phả i khô ng? ”

Thấ y dá ng vẻ mấ t má t củ a cô , anh dịu dà ng an ủ i: “ Cố Hiểu Thầ n, đừ ng lo lắ ng, chờ


anh trở về. ”

Vừ a thấ y giọ ng nó i anh trở nên dịu dà ng hơn, Cố Hiểu Thầ n lậ p tứ c ngẩ ng đầ u lên,
dù ng cặ p mắ t đen nhá nh nhìn anh, đượ c nướ c lấ n tớ i: “ Nhưng mà em muố n biết anh
phả i đi đâ u. ”

Nhìn và o mắ t cô , Liễu Duệ mã i khô ng thể mở miệng đượ c. Suy nghĩ mộ t hồ i, anh
đá p: “ Đấ t nướ c ở phía Đô ng Nam. ”

Nướ c ngoà i, đấ t nướ c ở phía Đô ng Nam.

Vẫ n cả m thấ y chưa thỏ a mã n, cô nắ m lấ y á o khoá c củ a anh, nhỏ giọ ng nó i: “ Có thể


nó i địa điểm cụ thể hơn khô ng? ”

Có thể.

6°2′581′′s, 8°05′198′′e

Vô cù ng cụ thể.

Nhưng anh lạ i khô ng thể trả lờ i.

Sự im lặ ng củ a anh là m cô nhậ n ra điều gì đó , cô buô ng tay ra, khô ng nắ m lấ y á o


khoá c anh nữ a, trên á o khoá c hiện rõ vết nhă n do cô nắ m.
Trong nhá y mắ t, bỗ ng nhiên anh cầ m lấ y cổ tay cô , vẫn là câ u nó i đó : “ Cố Hiểu Thầ n,
chờ anh trở về. ”

Chương 20: Nói lời tạm biệt

‘Chiến tranh và hò a bình’

Hai ngườ i đều im lặ ng ă n phầ n chá o củ a mình.

Liễu Khê là ngườ i hay hấ p tấ p, đương nhiên khô ng chịu đượ c bầ u khô ng khí nặ ng nề
nà y, cô nà ng đà nh kiếm chủ đề phá vỡ cụ c diện bế tắ c: “ Gầ n đâ y chị bậ n lắ m hả ? Mỗ i
lầ n tớ i tìm chị đều thấ y chị đang ở phò ng phẫ u thuậ t. ”

Cố Hiểu Thầ n ừ m mộ t tiếng, nó i: “ Tham gia và o tổ Lụ c Hằ ng, giờ có hơi bậ n. ”

“ Haizz!! ” Liễu Khê thở dà i: “ Đú ng là giố ng hệt như Hoằ ng Dịch, ngâ m mình ở trong
phò ng phẫ u thuậ t, trá nh xa á nh mặ t trờ i. ”

Nhắ c tớ i Mụ c Hoằ ng Dịch, Cố Hiểu Thầ n lạ i cả m thấ y mình khô ng bằ ng ngườ i ta,
đà nh cườ i tự giễu: “ Là m sao chị so đượ c vớ i cậ u ấ y. ”

Liễu Khê gậ t đầ u đồ ng tình: “ Đương nhiên là khô ng so đượ c rồ i, anh ấ y đang liều
mạ ng, ai muố n so vớ i anh ấ y chứ . ”

Ai cũ ng biết, kể từ ngà y Lậ n Yên trố n sang Phá p, Lậ n Thầ n đã uy hiếp khô ng đượ c ai
đi tìm nó , từ đấ y Lậ n Yên mai danh ẩ n tích. Và cũ ng từ đó trở đi, Mụ c Hoằ ng Dịch
luô n đắ m mình trong phò ng phẫ u thuậ t, dù ng cô ng việc để khiến bả n thâ n mình trở
nên tê liệt. Vừ a họ c vừ a nhả y lớ p, nghiên cứ u sinh cù ng khó a vớ i hắ n vừ a tố t nghiệp
thì hắ n đã đượ c đi dạ y rồ i.

Cố Hiểu Thầ n buô ng thìa, cô nhìn mộ t mả nh trờ i nhỏ dướ i má i hiên. Ă n xong bá t
chá o nhìn ra ngoà i đã thấ y mâ y đen giă ng đầ y, u á m vô cù ng.
Liễu Khê nhìn theo hướ ng mà Cố Hiểu Thầ n đang nhìn. Cô nàng lườ i biếng đưa tay
chố ng cầ m, nhỏ giọ ng lẩ m bẩ m: “ Xem ra, thà nh phố Bắ c Kinh chuẩ n bị nghênh đó n
mộ t trậ n bã o tá p rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên nhìn bầ u trờ i đã bị che kín khô ng mộ t kẽ hở , khuô n mặ t
lạ nh lù ng cao ngạ o ở trong á nh sá ng mờ mờ cũ ng trở nên mơ hồ .

Chợ t, cơn mưa to tầ m tã ậ p tớ i, hà ng ngà n hạ t mưa rơi xuố ng, trong á nh mắ t cô như
muố n gọ t rử a sạ ch sẽ tấ t cả .

Liễu Duệ vừ a ngẩ ng đầ u thì thấ y quang cả nh nà y.

Bầ u trờ i xá m xịt, mưa xố i xả , sự im lặ ng khiến lò ng ngườ i nặ ng nề, khuô n mặ t lạ nh


nhạ t, á nh mắ t chứ a nhiều tâ m tư.

Con ngươi củ a cô , cấ t giấ u mộ t mà n mưa, giấ u đi nhữ ng câ u nó i.

Giố ng như là nă m đó , che đi tấ t cả nhữ ng việc liên quan tớ i anh.

Mộ t trậ n mưa lớ n giữ bọ n họ ở lạ i quá n chá o nhà họ Tử u. Trờ i mưa lớ n khiến cho
ngườ i đang đi trên đườ ng vộ i vàng tìm chỗ trú mưa, cũ ng có nhữ ng ngườ i đi tớ i
quá n chá o để trá nh mưa, Lụ c Hằ ng cũ ng thế.

Anh ta vỗ vỗ á o khoá c đã bị ướ t nhẹp củ a mình, vừ a quay ngườ i thì thấ y Cố Hiểu


Thầ n.

Bắ t gặ p đô i mắ t trong trẻo lạ nh lù ng kia, độ t nhiên cả m thấ y rung độ ng. Đợ i tớ i khi


khô i phụ c tinh thầ n, Lụ c Hằ ng kéo tay á o khoá c lên, anh ta vẫ n duy trì vẻ lịch sự tao
nhã thườ ng ngà y, gậ t đầ u vớ i cô mộ t cá i.

Cố Hiểu Thầ n thu hồ i á nh mắ t củ a mình, lịch sự đá p lạ i: “ Giá o sư Lụ c. ”

Lụ c Hằ ng cườ i nhạ t, dá ng vẻ vô cù ng nho nhã : “ Cự u Mạ ch hay nó i nếu khô ng thấ y cô


ở bệnh viện thì chắ c là đang ở quá n chá o nhà họ Tử u, xem ra lờ i nà y khá đú ng. ”

“ Chá o ở đâ y khá ngon. ” Cố Hiểu Thầ n nó i.

Nghe ra đượ c sự khá ch sá o trong lờ i nó i củ a cô , Lụ c Hằ ng đà nh rú t ngắ n câ u nó i lạ i: “


Ngà y khá c tô i sẽ nếm thử . ”
Liễu Khê cả m thấ y có cá i gì đó khô ng bình thườ ng ở đâ y, đô i mắ t cô nà ng sá ng quắ c
nhìn về phía Lụ c Hằ ng, sau đó hỏ i Cố Hiểu Thầ n vớ i giọ ng nó i mậ p mờ : “ Đâ y là … ”

Á nh mắ t Cố Hiểu Thầ n di chuyển, cô liếc nhìn Liễu Khê đang khô ng an phậ n chú t
nà o.

Liễu Khê nhe ră ng cườ i, giả ngâ y giả ngô : “ Chị khô ng giớ i thiệu chú t sao? ”

Quan sá t Liễu Khê mộ t lú c, sau đó Cố Hiểu Thầ n mớ i giớ i thiệu Lụ c Hằ ng: “ Trưở ng
khoa ngoạ i, giá o sư Lụ c – Lụ c Hằ ng. ”

“ À … ” Liễu Khê cố ý kéo dà i chữ , nhìn anh ta vớ i á nh mắ t dò xét: “ Hó a ra đâ y là giá o


sư Lụ c, Lụ c Hằ ng!! ”

Lụ c Hằ ng cườ i cườ i: “ Cô quen tô i à ? ”

Liễu Khê cườ i đá p lạ i: “ Hay nghe Hiểu Thầ n nhắ c tớ i, hô m nay tô i mớ i đượ c gặ p
anh, quả nhiên là danh bấ t hư truyền. ”

Lụ c Hằ ng cở i á o khoá c ra. Trong nháy mắ t, dướ i á nh đèn mờ mờ , anh ta thấ y đượ c


mộ t ngườ i đang độ i mũ quâ n nhâ n, thầ n kinh vừ a mớ i đượ c thả lỏ ng lạ i trở nên că ng
thẳ ng.

Liễu Khê tự giá c nghiêng ngườ i sang ró t cho Lụ c Hằ ng mộ t cố c nướ c.

Ngay trong giâ y phú t này, Lụ c Hằ ng cả m nhậ n đượ c có đô i mắ t đang cố nhìn thấ u
mình.

Bố n mắ t nhìn nhau, giô ng bã o nổ i lên.

Bên ngoà i mưa gió điên cuồ ng, trờ i tố i sẩ m lạ i. Gió thổ i khiến lá câ y bay tứ tung loạ n
xạ , cà ng lú c cà ng nhiều, giố ng như là vũ trụ đang mở lớ n miệng, liên tụ c hú t lấ y,
khô ng ngừ ng nghỉ cũ ng chẳ ng bá o trướ c.

Giao chiến bằ ng á nh mắ t biến đổ i khô n lườ ng, nhưng bề ngoà i khô ng tỏ vẻ gì.

Liễu Khê đưa nướ c cho Lụ c Hằ ng: “ Giá o sư Lụ c, anh uố ng nướ c đi. ”
Lụ c Hằ ng khô ng nhậ n, tiếp tụ c giao đấ u vớ i Liễu Duệ bằ ng á nh mắ t, nhìn khô ng chớ p
mắ t.

Thấ y thế, Liễu Khê để cố c nướ c lên mặ t bà n, đưa mắ t nhìn ngườ i đang tỏ a ra khí thế
mạ nh mẽ là Liễu Duệ, cẩ n thậ n gọ i mộ t tiếng: “ Anh!! ”

Liễu Duệ di chuyển á nh mắ t, liếc nhìn Liễu Khê.

Đó ng bă ng khô ng khí.

Liễu Khê sợ tớ i nỗ i dịch ngườ i về phía Cố Hiểu Thầ n để né trá nh.

Trong nhá y mắ t, bầ u khô ng khí trở nên cự c kỳ quỷ dị.

Vố n anh đang định tìm lí do để đi trướ c nhưng anh khô ng thể nán lạ i quá lâ u. Thu
hồ i tầ m mắ t, anh cầ m lấ y mũ củ a mình, bướ c mộ t bướ c lạ i dừ ng ở phía bên trá i Cố
Hiểu Thầ n, cố ý đè thấ p â m thanh xuố ng để nó i: “ Anh đi trướ c. ”

Chỉ thế thô i đã đi rồ i?

Trá i tim cô như bị ai nhấ c lên, cô xú c độ ng tớ i nỗ i đứ ng bậ t dậ y, mắ t cứ nhìn chằ m


chằ m và o anh, dườ ng như cò n có cả m giá c đang hờ n dỗ i vớ i anh.

Muố n mở miệng nhưng lạ i khô ng biết nó i cá i gì, nhìn anh, muố n nó i lạ i thô i.

Khô ng đợ i cô mở miệng, Liễu Duệ đã nó i, đồ ng thờ i anh cũ ng độ i lạ i mũ : “ Tự chă m


só c tố t bả n thâ n mình. ”

Dừ ng mộ t lú c, anh lạ i nó i: “ Cố Hiểu Thầ n, chờ anh trở về. ”

Đố i vớ i tình huố ng này, quá quen thuộ c rồ i.

Mắ t cô như bị bao phủ bở i mộ t tầ ng sương mù dà y đặ c, cô khô ng kiềm chế đượ c,


nướ c mắ t như muố n trà o ra bên ngoà i.

Trong đô i mắ t anh hiện lên vẻ kiên định, anh đưa tay lên vuố t ve khuô n mặ t cô , nhẹ
nhà ng lau đi nướ c mắ t ở khó e mắ t, khô ng nỡ buô ng tay nhưng khô ng thể cứ chầ n
chừ như nà y, anh nó i bằ ng giọ ng dứ t khoá t: “ Anh đi đâ y. ”
Cũ ng là từ biệt, nhưng khoả ng cá ch nă m nă m đã khiến tâ m tình cô bình ổ n lạ i khô ng
ít. Cô khô ng cò n dâ y dưa mộ t cá ch vô vị nữ a, cô là m ra vẻ kiên cườ ng gậ t gậ t đầ u, để
cho anh có thể an tâ m rờ i đi.

Từ tậ n sâ u trong đá y lò ng, cô vẫ n luô n tự nhắ c nhở bả n thâ n mình rằ ng chỉ mộ t


thá ng thô i, chỉ mộ t thá ng thô i.

Hiếm lắ m mớ i thấ y cô nghe lờ i như vậ y, khó e mô i Liễu Duệ hơi cong lên, tay chạ m
và o má i tó c cô , xoa xoa đầ u. Sau đó anh xoay ngườ i, từ ng bướ c mộ t tiến và o mà n
mưa, rả o bướ c về nơi xa xă m.

Trơ mắ t nhìn anh đi khỏ i đó , mặ c cho nướ c mưa đang xố i lên ngườ i, bó ng dá ng anh
vẫ n vữ ng vàng như nú i Thá i Sơn, khô ng hề ngã xuố ng.

Thâ n ả nh mà u xanh đó nhanh chó ng bị nướ c mưa bao phủ , cuố i cù ng biến mấ t ở
cuố i ngõ nhỏ . Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn xuố ng nền đấ t, nhìn về nơi anh vừ a mớ i
đứ ng, ở nơi đó chỉ cò n lưu lạ i dấ u châ n.

In trên nền đấ t, hẳ n là trướ c khi tớ i đâ y anh đã đi qua chỗ nà o đó có bù n.

Đườ ng có bù n ở Bắ c Kinh, đú ng là rấ t khó tìm.

Cô đoá n rằ ng, nơi anh đã tớ i trướ c khi tớ i đâ y là sâ n huấ n luyện có bù n… chiến tranh
và hò a bình.

Im lặ ng nhìn hai dấ u châ n in trên nền đấ t, trong lò ng có ngà n nỗ i lo.

Có phả i, nhữ ng nơi mà anh đi qua đều rấ t yên bình, im lặ ng và …

Sự bậ n tâ m củ a cô , cô khô ng hề che giấ u, nó hiện lên rấ t rõ qua á nh mắ t củ a cô , kiên


định khô ng thể phá vỡ đượ c.

Lụ c Hằ ng nhíu mà y nhìn ngườ i trướ c mặ t, giố ng như là ngườ i này khô ng phả i Cố
Hiểu Thầ n.

**

“ Giá o sư Lụ c, đâ y là giườ ng MRI. ”


Lụ c Hằ ng đang đứ ng xoay lưng về phía cử a bỗ ng quay sang ngồ i và o ghế dự a, anh ta
chố ng tay lên trá n, khô ng hề che giấ u sự mệt mỏ i, thanh â m nghe có hơi mấ t tinh
thầ n: “ Đượ c rồ i. ”

Y tá nhìn về phía Lụ c Hằ ng bằ ng á nh mắ t kỳ quá i, sau đó cô ấ y đặ t tư liệu ở trên mặ t


bà n rồ i rờ i khỏ i văn phò ng.

“ Mấ y ngườ i có phá t hiện ra khô ng, cả ngà y hô m nay giá o sư Lụ c cứ thấ t thầ n. ”

“ Chắ c là do Bắ c Kinh đang mưa to đấ y. ”

“ Giá o sư Lụ c đú ng là , chẳ ng qua chỉ là mộ t cơn mưa thô i mà , là m như thấ t tình
khô ng bằ ng. ”

Trang tà i liệu vẫn cò n đang dừ ng ở trang thứ nhấ t, Lụ c Hằ ng đưa tay nhéo ấ n đườ ng
mình, hơi đau.

Cú i đầ u thì thấ y phầ n nhậ n xét, là củ a Cố Hiểu Thầ n. Trên bìa cò n có cả chữ viết củ a
cô nữ a, nét chữ cô khô ng mềm mạ i giố ng như là nhữ ng cô gá i khá c, nó mạ nh mẽ,
phó ng khoả ng, đú ng là chữ cũ ng như ngườ i.

Bà n tay Lụ c Hằ ng khô ng tự chủ đượ c mà vuố t ve nét chữ Cố Hiểu Thầ n, tâ m trạ ng có
chú t hoả ng hố t khô ng tên.

Diệp Cự u Mạ ch nghe thấ y lờ i đồ n thì tớ i tìm Lụ c Hằ ng, gõ gõ và o cử a văn phò ng


đang mở .

Lụ c Hằ ng nhanh chó ng khô i phụ c tinh thầ n, liếc mắ t nhìn ngườ i đang đứ ng ở cử a
mộ t cá i. Sau đó , anh ta yên lặ ng dù ng mộ t phầ n bệnh á n khá c che đi tờ nhậ n xét củ a
Cố Hiểu Thầ n.

Diệp Cự u Mạ ch khô ng phá t hiện ra, hắ n đi và o, ngữ khí có phầ n lườ i nhá c: “ Nghe nó i
cậ u thấ t tình? ”

Lụ c Hằ ng cườ i khổ , khí chấ t nho nhã thườ ng ngà y đã sớ m biến mấ t khô ng cò n tă m
hơi.

Diệp Cự u Mạ ch nhìn Lụ c Hằ ng như đang mấ t hồ n, nhíu mà y: “ Rung độ ng thậ t đấ y à ?



Lụ c Hằ ng lắ c đầ u, khô ng giả i thích.

Nếu hỏ i anh ta có rung độ ng thậ t hay khô ng, thì chính bả n thâ n anh ta cũ ng khô ng rõ
nữ a.

Chỉ là , lầ n đầ u tiên nhìn thấ y Cố Hiểu Thầ n đứ ng lên thuyết trình phương phá p củ a
mình, phong thá i bình tĩnh, trầ m ổ n, phá n đoá n và sá ch lượ c củ a cô đã khiến anh ta
nhìn bằ ng con mắ t khá c. Nhữ ng ngườ i phụ nữ mà Lụ c Hằ ng từ ng gặ p, chưa có ai có
dá ng vẻ bình tĩnh thong dong như cô . Trong phò ng họ p, đô i mắ t cô hiện lên vẻ bình
tĩnh, nhẹ nhà ng, ung dung sắ p xếp mọ i thứ . Giố ng như là có ma lự c nà o đó , hấ p dẫ n
anh ta.

Mộ t Lụ c Hằ ng vớ i dá ng vẻ như bâ y giờ , trướ c đâ y Diệp Cự u Mạ ch chưa bao giờ nhìn


thấ y.

Trong quá n bar, Lụ c Hằ ng ró t mộ t ly tequila(1), đó là ly thứ hai.


(1)
Rượu Tequila: Là rượu chưng cất có độ cồn cao truyền thống của Mexico. Tên gọi
của loại rượu này được đặt theo tên địa phương chủ yếu sản xuất ra nó, vùng Tequila,
bang Jalisco, trên cao nguyên phía Tây của Mexico.
Dướ i á nh đèn mờ mờ , Diệp Cự u Mạ ch nhìn chằ m chằ m và o thứ chấ t lỏ ng mà u xanh
nhạ t trong ly thủ y tinh.

Lú c Lụ c Hằ ng định ró t ly thứ tư thì Diệp Cự u Mạ ch lên tiếng ngă n anh ta lạ i: “ Muố n


biết khô ng? Chuyện trướ c kia liên quan tớ i Cố Hiểu Thầ n. ”

Lụ c Hằ ng ngà ngà say, anh ta híp mắ t lạ i, đầ u ó c có chú t khô ng rõ rà ng.

Nhìn Diệp Cự u Mạ ch mộ t lú c, sau đó anh ta cong mô i lên, tự a như mộ t nụ cườ i nhạ o.

“ Nó i thậ t, trong trậ n chiến lầ n nà y, ngay cả chú t cơ hộ i thắ ng cuộ c mỏ ng manh cậ u


cũ ng khô ng có . ” Diệp Cự u Mạ ch thẳ ng tay rắ c muố i và o miệng vết thương củ a Lụ c
Hằ ng.

Lụ c Hằ ng hừ lạ nh mộ t tiếng: “ Anh em?! Khá đấ y!! ”

Diệp Cự u Mạ ch vỗ vỗ và o vai Lụ c Hằ ng, cong mô i tiếp tụ c nó i: “ Cố Hiểu Thầ n yêu


sớ m quá . ”
Lụ c Hằ ng híp mắ t, có chú t kinh ngạ c: “ Yêu sớ m?! ”

Thoạ t nhìn cô khô ng hề giố ng mộ t cô gá i yêu sớ m. Cô lạ nh lù ng, cô kiên định, tấ t cả


đều toá t lên sự trưở ng thà nh củ a cô . Thà nh tích củ a cô hẳ n là đứ ng đầ u lớ p, cũ ng
khô ng biết mộ t cô gá i như thế thì chung số ng hò a đồ ng như thế nà o vớ i cá c bạ n cù ng
lớ p đâ y. Cho nên khi đố i mặ t vớ i cá c đồ ng nghiệp, hình như cô cũ ng khô ng nhiệt tình
lắ m.

“ Vớ i Liễu Duệ. ” Diệp Cự u Mạ ch tiếp tụ c nó i cho Lụ c Hằ ng nghe: “ Là Cố Hiểu Thầ n


theo đuổ i cậ u ấ y. ”

Hoà n toà n đậ p ná t hình tượ ng củ a ‘Cố Hiểu Thầ n’ trong lò ng Lụ c Hằ ng.

Lụ c Hằ ng cú i đầ u, bỗ ng nhiên trong đầ u anh ta hiện lên tình cả nh lú c ở trong quá n


chá o nhà họ Tử u, có hơi mấ t tự nhiên di chuyển ly rượ u: “ Vì sao lạ i nó i vớ i tô i
nhữ ng chuyện nà y? ”

“ Coi như là vì dâ n mưu lợ i đi. ” Diệp Cự u Mạ ch nó i bằ ng giọ ng nử a đù a nử a thậ t.

Lụ c Hằ ng cườ i mộ t cá ch cứ ng ngắ c, sau đó ró t thêm ly rượ u nữ a.

Nử a tiếng sau, hai ngườ i đã uố ng đượ c khá nhiều, bọ n họ tính tớ i việc trở về nhà .

Ra khỏ i quá n bar, bên ngoà i bậ c thang mưa vẫ n rơi khô ng ngừ ng, Diệp Cự u Mạ ch
đưa mắ t nhìn bầ u trờ i đêm, nhíu mà y: “ Cò n muố n mưa tớ i khi nà o khô ng biết? ”

Tiếng mưa rơi à o à o, Lụ c Hằ ng nghe khô ng rõ hắ n đang nó i cá i gì. Anh ta chỉ và o


chiếc xe cá ch đó khô ng xa, đang bị ngă n lạ i bở i mà n mưa: “ Cò n lá i xe về đượ c
khô ng? ”

Diệp Cự u Mạ ch cườ i: “ Cậ u dá m lá i xe đi về sao? ”

Lụ c Hằ ng lắ c đầ u, đưa tay day day huyệt thá i dương củ a mình: “ Gọ i xe thô i. ”

Diệp Cự u Mạ ch lạ i cườ i, nụ cườ i cò n mang theo sự trà o phú ng: “ Hô m nay, trong trậ n
mưa như thế nà y, rơi như trú t nướ c, nếu như cậ u có thể gọ i đượ c xe thì ca đêm sau
nà y củ a cậ u tô i bao tấ t. ”
Vì thế, hai ngườ i tiếp tụ c đứ ng ở cử a quá n bar, lang thang ở gầ n đó khô ng có mụ c
tiêu. Có rấ t nhiều ngườ i cũ ng rơi và o tình huố ng giố ng như bọ n họ , đứ ng ở đầ u cầ u
thang, á nh mắ t lo ngạ i nhìn về phía bầ u trờ i, nhìn nhữ ng hạ t mưa, nhìn dò ng xe đang
di chuyển, lắ c đầ u, rồ i thở dà i.

Tu Diệp tạ m thờ i đượ c phá i tớ i giả i quyết nhữ ng hậ u quả do trậ n mưa to nà y gâ y
nên, cô mặ c trang phụ c củ a bên phò ng chá y chữ a chá y, giữ a nhữ ng ngườ i dâ n
thườ ng thì trô ng vô cù ng nổ i bậ t.

Tu Diệp nó i vớ i ngườ i độ i trưở ng ở đó : “ Trong hai mươi phú t nữ a sẽ có mộ t độ i nữ a


tớ i đâ y. ”

Độ i trưở ng độ i phò ng chá y chữ a chá y gậ t đầ u: “ Cả m ơn bên cô đã chi viện. Nhữ ng


khu vự c ngậ p nướ c ở trong thà nh phố cò n rấ t nhiều, thự c sự khô ng có đủ ngườ i,
cũ ng khô ng cò n cá ch nà o khá c… ”

Mưa xố i xả , nướ c mưa chả y xuố ng dọ c theo khuô n mặ t Tu Diệp, cô ngẩ ng đầ u lên,
thanh â m lạ nh nhạ t: “ Ừ m. ”

Đứ ng cá ch đó mộ t khoả ng khá xa, Diệp Cự u Mạ ch nhíu mà y. Do có khoả ng cá ch nên


hắ n nhìn khô ng rõ khuô n mặ t ngườ i đó , nhưng bó ng dá ng, cá ch ă n mặ c, đều mang
lạ i cho hắn cả m giá c quen thuộ c.

Ma xui quỷ khiến thế nà o hắ n lạ i đi xuố ng cầ u thang.

Lụ c Hằ ng gọ i hắ n mấ y tiếng nhưng hắ n hoà n toà n khô ng nghe thấ y, chỉ lo đi về phía


bó ng dá ng kia.

Nướ c, chậ m rã i thấ m ướ t già y da củ a hắ n, sau đó là ố ng quầ n. Hắ n mặ c kệ nướ c mưa


đang xố i và o ngườ i mình mà đi thẳ ng về phía trướ c. Đêm tố i, dướ i cơn mưa nà y,
ngườ i kia xoay ngườ i lạ i, bố n mắ t nhìn nhau, bỗ ng nhiên ngẩ n ra.

Cá ch mộ t mà n mưa, đố i mặ t.

Chương 21: Trôi sạch trong bão táp

‘Khô ng ngừ ng’


Mưa to kéo dà i suố t hai đêm mộ t ngà y, cả thà nh phố Bắ c Kinh chìm trong sự u á m.

Lú c Thá i Tịnh Di gọ i điện thoạ i tớ i cho Cố Hiểu Thầ n thì cô đang nấ u bữ a sá ng, nghe
đầ u dâ y bên kia nó i xong, tay đang rắ c muố i củ a cô dừ ng lạ i: “ Em vừ a nó i cá i gì? ”

Thá i Tịnh Di thô ng bá o đơn giả n tình huố ng mấ y chỗ bị sạ t lở đấ t, sau đó nó i: “ Phó
viện trưở ng yêu cầ u tấ t cả cá c bá c sĩ lậ p tứ c có mặ t tạ i bệnh viện đợ i lệnh, em biết
chị vừ a mớ i trự c ca đêm xong, nhưng mà … ”

“ Chị sẽ tớ i đó ngay. ” Cố Hiểu Thầ n cắ t ngang lờ i Thá i Tịnh Di, nhanh chó ng chạ y đi
thay quầ n á o rồ i tớ i bệnh viện.

Châ n trướ c vừ a bướ c và o bệnh viện đã thấ y Diệp Cự u Mạ ch vộ i vộ i và ng và ng chạ y


ra bên ngoà i, trên ngườ i hắ n mặ c bộ á o mưa nilon trong suố t.

“ Sư huynh. ” Cố Hiểu Thầ n vộ i và ng kéo hắ n lạ i: “ Anh đang chuẩ n bị đi đâ u đấ y? ”

“ Đi tớ i khu xả y ra tai ương. ” Diệp Cự u Mạ ch nó i.

Ngừ ng lạ i nử a giâ y, Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Em đi cù ng anh. ”

Đem tú i củ a mình gử i tớ i quầ y trự c ban củ a y tá , sau đó cô đi theo Diệp Cự u Mạ ch


lên xe cấ p cứ u.

Trên xe cấ p cứ u, hắ n lấ y từ trong tú i mình ra mộ t chiếc á o blouse trắ ng cù ng vớ i á o


mưa nilon trong suố t, đưa cho cô : “ Mặ c và o đi. ”

Cô nhậ n lấ y, nhanh chó ng mặ c và o.

Tiếp theo, chuô ng bá o trên xe cấ p cứ u vang lên, xuấ t phá t.

Từ con đườ ng nhự a bằ ng phẳ ng đi tớ i nhữ ng con đườ ng gậ p ghềnh, lầ y lộ i, tố c độ xe


nhanh chó ng giả m xuố ng, hơi xó c.

Nhìn ra bên ngoà i cử a sổ , ở phía xa xa có thể nhìn thấ y tình trạ ng củ a nhữ ng sườ n
nú i, bù n chả y xuố ng, nơi nơi tan hoang.
Có thể tưở ng tượ ng đượ c khi xả y ra sạ t lở đấ t thì đâ y là hình ả nh kinh khủ ng tớ i
mứ c nà o.

Xe cấ p cứ u đi tớ i khu vự c xả y ra tai ương, binh sĩ bên độ i phò ng chá y chữ a chá u đã


bố trí ngườ i ở đâ y là m cô ng việc cấ p cứ u. Ở đâ y cũ ng dự ng tạ m lên doanh trạ i chữ a
bệnh, bên trong có tớ i hà ng chụ c bệnh nhâ n đang kêu gà o đau đớ n.

Mưa to vẫ n khô ng ngừ ng thổ i qua, khô ng dừ ng lạ i.

Cố Hiểu Thầ n đẩ y cử a xuố ng xe, Diệp Cự u Mạ ch thì bung ô đi theo sau. Cô nhậ n lấ y ô ,
sau đó nâ ng ô lên, đú ng lú c đó thứ đậ p và o mắ t cô là bầ u trờ i vớ i mâ y đen xá m xịt,
từ ng hà ng từ ng hàng nố i tiếp nhau, giố ng như mộ t đoà n ngườ i đang mặ c á o giá p,
chuẩ n bị khở i binh tạ o phả n.

Dẫ m lên đấ t bù n đi tớ i doanh trạ i. Vừ a vén cử a doanh trạ i ra, mù i tanh tưở i củ a má u


đã xộ c lên mũ i, cô nhịn khô ng đượ c nhíu đô i mà y thanh tú lạ i.

Phía sau có ngườ i hô lên: “ Xin nhườ ng đườ ng. ” Cố Hiểu Thầ n vộ i và ng trá nh sang
mộ t bên, cô thấ y bố n nă m bệnh nhâ n nữ a đượ c chuyển và o bên trong, đi theo phía
sau là mộ t ngườ i đang mặ c á o blouse trắ ng, đầ u độ i mũ quâ n nhâ n, ngườ i đó là Tu
Diệp.

Cá ng vừ a chạ m xuố ng đấ t Tu Diệp đã đeo gă ng tay y tế và o, sau đó lậ p tứ c đặ t tay lên


vết thương ở yết hầ u củ a nạ n nhâ n, cá ch mộ t lớ p khẩ u trang, thanh â m cô ấ y có hơi
mơ hồ : “ Thuố c sá t trù ng, dao lam. ”

Y tá nhanh chó ng dù ng nhíp kẹp bô ng gạ c tẩ m thuố c sá t trù ng đưa tớ i, nhưng bở i vì


quá khẩ n trương nên run tay, nhíp kẹp rơi xuố ng mặ t đấ t.

Tu Diệp nghiêng đầ u, liếc mắ t nhìn y tá vớ i vẻ khô ng vui.

Lú c này, thuố c sá t trù ng mớ i đượ c đưa tớ i, Tu Diệp nhậ n lấ y nhanh chó ng khử trù ng,
cũ ng ngay lú c đó , dao lam đượ c chuyển sang.

Mộ t cầ m mộ t đưa, vô cù ng ă n ý.

Vừ a mớ i thà nh cô ng cứ u giú p mộ t nạ n nhâ n thì bên ngoà i doanh trạ i lạ i tiếp tụ c đưa
thêm mấ y bệnh nhâ n nữ a và o. Cố Hiểu Thầ n đeo khẩ u trang lên, nhanh chó ng trợ
giú p cô ng việc cấ p cứ u.
“ Sao cậ u lạ i tớ i đâ y? ” Trong lú c cầ m má u cho bệnh nhâ n bị thương ở châ n, Tu Diệp
đã hỏ i cô .

Cố Hiểu Thầ n vừ a bă ng bó lạ i vừ a bình tĩnh trả lờ i: “ Lú c đi tớ i bệnh viện thì thấ y sư


huynh đang chuẩ n bị đi tớ i đâ y nên mình đi theo luô n. ”

Nó i đượ c hai câ u, hai ngườ i lạ i tiếp tụ c chuyên tâ m và o cô ng việc cấ p cứ u, khô ng cò n


thờ i gian để trò chuyện nữ a.

**

Liễu Khê gọ i điện thoạ i tớ i cho Cố Hiểu Thầ n, ngườ i nhậ n má y là Thá i Tịnh Di.

“ Y tá Thá i? ”

“ Cô là ? ”

“ Tô i là Liễu Khê. ” Liễu Khê nhanh chó ng nó i tên củ a mình ra.

Liễu Khê?

Cá i tên nà y nghe quen quen?

Phả i mấ t mấ y giâ y sau Thá i Tịnh Di mớ i nhớ ra cô gá i nà y là ai, đâ y chẳ ng phả i là cô


nà ng đã ngồ i bá t quá i vớ i cô về chuyện củ a bá c sĩ Cố và anh trai quâ n nhâ n củ a cô
nà ng sao: “ Hó a ra là cô à . ”

“ Đâ y khô ng phả i số điện thoạ i củ a Hiểu Thầ n sao? ”

“ Bá c sĩ Cố đi tớ i khu gặ p tai ương rồ i. Tú i củ a chị ấ y đang để ở quầ y trự c ban y tá ,


chắ c là quên lấ y điện thoạ i ra. ” Thá i Tịnh Di giả i thích.

“ Khu gặ p tai ương? ” Liễu Khê hoang mang.

Thá i Tịnh Di nó i: “ Bở i vì mưa lũ liên tụ c kéo tớ i khiến vù ng ngoạ i ô Bắ c Kinh xả y ra


hiện tượ ng sạ t lở đấ t, thương vong rấ t nghiêm trọ ng, bá c sĩ Cố đã đi tớ i đó tiếp viện
rồ i. ”
Cú p điện thoạ i, trong lò ng Liễu Khê dấ y lên sự bấ t an.

Là mộ t nhân viên y tế, Cố Hiểu Thầ n đi tớ i khu gặ p tai ương tiếp viện là chuyện Liễu
Khê có thể hiểu, nhưng bâ y giờ vẫn cò n mưa to, khô ng ngớ t đi chú t nà o. Hơn nữ a ở
đó cò n xảy ra tình trạ ng sạ t lở đấ t, đú ng là khiến ngườ i khá c khô ng yên tâ m.

“ Nếu khô ng phả i ở Bắ c Kinh mưa to dẫ n đến việc khô ng thể cấ t cá nh thì giờ nà y
chú ng ta đang ở Trườ ng Xuâ n rồ i. ” Triệu Tiền Tiến lá i xe trên đườ ng, lạ i nó i: “ Sao
thủ trưở ng lạ i muố n anh đi tậ p huấ n chứ , mà nhỡ khô ng đượ c như ý thì đú ng là lạ i
kéo thêm kẻ thù . ”

Liễu Duệ ngồ i ở ghế phó lá i đang chợ p mắ t nghỉ ngơi, ngó n trỏ đang nhịp nhịp lên
thà nh xe bỗ ng dừ ng lạ i, giọ ng nó i mạ nh mẽ vang lên: “ Triệu Tiền Tiến!! ”

“ Rõ !! ”

“ Im miệng!! ”

Triệu Tiền Tiến cẩ n thậ n quan sá t Liễu Duệ đang ngồ i bên cạ nh, nhỏ giọ ng đá p lờ i: “
Rõ … ”

Trong xe yên tĩnh chưa đượ c hai phú t thì chuô ng điện thoạ i Liễu Duệ vang lên, anh
lấ y điện thoạ i ra nhìn. Mà n hình hiển thị ngườ i gọ i tớ i là Liễu Khê, anh lậ p tứ c ngắ t
má y luô n khô ng chú t do dự .

Cuộ c gọ i bị ngắ t khiến Liễu Khê khô ng vui, cô nà ng nhíu chặ t mà y lạ i. Vẫ n khô ng bỏ
cuộ c, cô nà ng tiếp tụ c gọ i.

Cú p điện thoạ i hai lầ n nhưng Liễu Khê vẫ n tiếp tụ c gọ i tớ i khiến Liễu Duệ cả m thấ y
phiền. Anh nhậ n má y, giọ ng nó i có chú t tứ c giậ n: “ Có chuyện gì? ”

“ Anh, anh cú p điện thoạ i em là m cá i gì? ” Liễu Khê oá n giậ n.

Liễu Duệ đưa hai ngó n tay lên day day ấ n đườ ng, vẫ n tiếp tụ c chủ đề cũ : “ Có chuyện
gì? ”
“ Ở Bắ c Kinh đang xả y ra lũ lụ t, kèm theo đó cò n sạ t lở đấ t, em đang muố n hỏ i xem
anh cò n ở Bắ c Kinh khô ng. ”

Liễu Duệ đưa mắ t nhìn bên ngoà i cử a sổ xe, khi chắ c chắ n mình vẫ n cò n đang ở
trong nộ i thà nh Bắ c Kinh mớ i trả lờ i cô : “ Cò n. ”

“ Anh cũ ng phả i tớ i khu gặ p tai ương sao? ” Liễu Khê hỏ i.

“ Khu gặ p tai ương? ”

“ Đú ng vậ y, giờ cả thà nh phố Bắ c Kinh đều chìm trong mưa lớ n, cá c anh dù ng thuế
do nhân dâ n nộ p mà định khoanh tay đứ ng nhìn sao? ”

Đố i vớ i cá ch dù ng từ củ a Liễu Khê, anh có chú t bấ t mã n, nhíu mà y.

“ So vớ i cá c anh thì Hiểu Thầ n mạ nh mẽ hơn nhiều, anh dũ ng xô ng ra tiền tuyến, đâ y


chính là mộ t nữ anh hù ng. Tuy em có hơi lo lắ ng cho chị ấ y, nhưng… ”

Anh dũ ng xô ng ra tiền tuyến?

Liễu Duệ nhíu mà y, giọ ng nó i lạ nh lù ng cắ t ngang lờ i Liễu Khê: “ Em nó i cá i gì? ”

Liễu Khê dừ ng lạ i trong giâ y lá t: “ …Anh khô ng biết à ? Hiểu Thầ n đi tớ i khu vự c gặ p
tai ương để tiếp viện rồ i. ”

“ Tú t tú t tú t… ”

Liễu Khê nhìn chằ m chằ m và o mà n hình đang hiển thị cuộ c gọ i đã kết thú c. Cô nà ng
nhíu mà y, chẳ ng lẽ anh trai mình thự c sự khô ng biết chuyện nà y?

Xe đang chuẩ n bị rẽ và o đườ ng cao tố c thì Liễu Duệ ra lệnh: “ Quay đầ u. ”

Quay đầ u?

Triệu Tiền Tiến sử ng số t, hắ n cò n đang nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề: “ Liễu độ i,
anh nó i cá i gì cơ? ”
Tậ p huấ n ở Trườ ng Xuâ n chính là nhiệm vụ do đích thâ n thủ trưở ng giao cho, lú c
nà y mà quay đầ u thì khô ng phả i là đang cô ng khai cã i quâ n lệnh sao?

“ Tô i nó i quay đầ u xe!! ” Á nh mắ t nhìn về phía hắ n, trong mắ t hiện rõ lên vẻ khô ng


vui, ngay cả giọ ng nó i cũ ng lạ nh bă ng dọ a ngườ i.

Triệu Tiền Tiến khiếp sợ , nhưng ngay sau đó hắ n đã khô i phụ c tinh thầ n, hô to: “ Rõ !!

Sau đó , khi chỉ cò n cá ch đườ ng cao tố c hai tră m mét, xe quay đầ u.

“ Bá o cá o!! Đã quay đầ u xe!! Mờ i ra chỉ thị!! ”

“ Tu Diệp ở đâ u? ” Liễu Duệ hỏ i.

“ Bá o cá o!! Đang ở khu vự c xả y ra tai ương. ”

“ Đi tớ i khu đó . ”

Triệu Tiến Tiến ngâ y ngườ i ra, khô ng phả i là Liễu độ i đang có quan hệ gì đó vớ i bá c
sĩ Cố sao? Sao tự dưng anh ấ y lạ i quan tâ m tớ i Tu sĩ quan thế?

Khô ng nghe thấ y có ngườ i đá p lạ i nhậ n lệnh, Liễu Duệ liếc mắ t nhìn Triệu Tiền Tiến
mộ t cá i, khô ng khí quanh anh lạ nh tớ i cự c điểm, lô ng mà y cà ng nhíu chặ t hơn để lộ
ra vẻ uy nghiêm: “ Là do cậ u điếc hay do tô i nó i khô ng rõ ? ”

Triệu Tiền Tiến đang thấ t thầ n cũ ng phả i dằ n lò ng lạ i, khẩ n trương nuố t nướ c
miếng, dù ng tố c độ nhanh nhấ t để nó i: “ Bá o cá o!! Là tô i điếc!! ”

“ Đi tớ i khu vự c gặ p tai ương. ” Liễu Duệ lặ p lạ i mệnh lệnh.

Triệu Tiền Tiến ngồ i thẳ ng ngườ i dậ y, đá p mộ t tiếng trà n đầ y khí thế: “ Rõ !! ”

Lú c này trong doanh trạ i vừ a mớ i bắ t đầ u cấ p cứ u thì đượ c cao tố c ở gầ n đó sụ p


xuố ng. ‘Uỳnh’ mộ t cá i khiến Cố Hiểu Thầ n khô ng giữ vữ ng đượ c trọ ng tâ m, ngườ i
bên trong doanh trạ i cũ ng nhao nhao lên.
“ Đã xả y ra chuyện gì? ” Độ i trưở ng độ i phò ng chá y chữ a chá y vộ i và ng hô to.

Có ngườ i thô ng bá o rằ ng đoạ n cao tố c cá ch đâ y hai km đã lú n xuố ng, chặ n lố i ra,


đồ ng thờ i có rấ t nhiều xe đang gặ p nạ n ở đó , thương vong khá nhiều. Hiện giờ chỗ
đó đang rấ t cầ n nhâ n viên y tế và quâ n cứ u viện tớ i giú p.

Cố Hiểu Thầ n hoà n tấ t bă ng bó vết thương cho bệnh nhâ n cuố i cù ng xong thì di
chuyển theo số đô ng nhữ ng ngườ i ở đâ y. Vừ a mớ i bướ c lên xe cô đã bị Tu Diệp kéo
xuố ng, nhìn cả ngườ i Tu Diệp toà n là vết má u, cô nhíu mà y: “ Sao thế? ”

“ Hã y để bộ độ i quâ n y đi thô i. ” Sắ c mặ t Tu Diệp hơi nghiêm trọ ng.

Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn xung quanh, nơi đâ y đã sớ m ná o loạ n tớ i khô ng thể kiểm
soá t đượ c rồ i. Cô hỏ i lạ i, giọ ng thể hiện rõ sự khô ng vui: “ Tớ i nướ c này rồ i mà cậ u
vẫ n cò n phâ n biệt xem tớ có phả i là quâ n y khô ng à ? ”

Nó i xong, cô tự mình lên xe, bỏ qua sự ngă n cả n củ a Tu Diệp. Ngồ i và o bên trong rồ i
lạ i chừ a mộ t chỗ ngồ i bên cạ nh mình, cô gọ i Tu Diệp: “ Mau lên xe đi. ”

Tu Diệp nhìn và o sự kiên định trong mắ t Cố Hiểu Thầ n, cuố i cù ng cũ ng lên xe.

Xe vừ a mớ i khở i độ ng thì Diệp Cự u Mạ ch xô ng tớ i, mở cử a xe ra.

Tu Diệp giậ t mình, đang muố n mắ ng chử i ngườ i thì bắ t gặ p á nh mắ t â m trầ m củ a


hắ n. Trong nhá y mắ t, á nh mắ t cô cũ ng ngâ y ra, lờ i tớ i cổ thì nghẹn lạ i, khô ng phá t ra
tiếng.

Diệp Cự u Mạ ch cở i á o mưa nilon mình đang mặ c trên ngườ i xuố ng rồ i mặ c nó và o


cho Tu Diệp, bao lờ i muố n nó i cuố i cù ng cũ ng chỉ thố t ra đượ c hai chữ : “ Cẩ n thậ n. ”

Tu Diệp kéo kéo á o mưa, sau đó gậ t đầ u vớ i hắ n: “ Anh cũ ng vậ y. ”

Khi tớ i đượ c đoạ n cao tố c bị lú n, mưa cà ng lú c cà ng to. Mưa tạ t và o cử a kính xe


giố ng như nhữ ng đò n roi đang quậ t mạ nh, hung hă ng mà quậ t. Chú ng tạ o ra tiếng
vang khiến cho lò ng ngườ i khiếp đả m.

Cố Hiểu Thầ n đi theo ngườ i trong độ i phò ng chá y chữ a chá y xuố ng xe, cô nhìn đoạ n
cao tố c bị lú n xuố ng do sạ t lở đấ t, nhíu mà y.
Hình ả nh nà y, thậ t sự là quá ghê ngườ i rồ i.

Xa xa, cô nghe có tiếng ngườ i đang kêu cứ u. Cả nh tượ ng hỗ n loạ n, tiếng ngườ i kêu
cà ng lú c cà ng thả m thiết.

Dẫ m trên bù n lầ y tiến về phía trướ c, trên đỉnh đầ u họ bỗ ng có mộ t tia sét rạ ch ngang


trờ i. Cơn mưa mỗ i lú c mộ t điên cuồ ng hơn, từ ng cơn gió mạ nh đang thi nhau thổ i
tớ i. Gió mạ nh thổ i tớ i khiến thâ n thể Cố Hiểu Thầ n lung lay như sắ p ngã , cô phả i
gắ ng sứ c lắ m mớ i bướ c về phía trướ c đượ c. Nhưng mớ i bướ c đượ c mộ t bướ c, cả cơ
thể cô đã bị mộ t trậ n gió mạ nh thổ i tớ i đẩ y lù i về phía sau. Cả ngườ i lả o đả o tưở ng
chừ ng như sắ p ngã bỗ ng rơi và o cá i ô m ấ m á p củ a ai đó .

Vừ a mở mắ t ra đã nhìn thấ y gương mặ t anh.

Trong mưa gió , khuô n mặ t ấ y nghiêm tú c, rõ rà ng hơn bao giờ hết.

Nâ ng cô dậ y, nhìn khuô n mặ t cô bị mưa gió tạ t và o là m ử ng hồ ng, Liễu Duệ khô ng tự


chủ đượ c mà nhă n mà y. Anh lấ y nó n bả o hộ ra độ i lên đầ u cô , tay hơi dù ng sứ c chỉnh
chỉnh dâ y khó a, sau đó nhanh chó ng chố t dâ y an toà n ở dướ i cằ m cô .

“ Đi theo phía sau anh. ” Đó là câ u đầ u tiên mà anh nó i.

Đợ i tớ i lú c Cố Hiểu Thầ n hoà n hồ n mớ i đuổ i theo, cô đi phía sau lưng anh, chầ n chừ
mấ t mộ t lú c cô mớ i mở miệng hỏ i: “ Khô ng phả i ngà y hô m qua anh đã đi rồ i sao? ”

Vừ a mớ i hỏ i, mấ y binh lính đi bên cạ nh anh bỗ ng quay đầ u lạ i nhìn cô mộ t cá i,


nhưng ngay sau đó đã quay sang chỗ khá c như chưa hề có chuyện gì xả y ra, tự a như
cá i quay đầ u lú c đấ y chỉ là ả o giá c.

Quâ n ủ ng(1) củ a anh dẫ m lên đấ t bù n, sau đó , anh đưa bà n tay về phía cô . Và o lú c đó ,


cô cũ ng đưa tay về phía anh, khô ng chú t do dự .
(1)
Quân ủng: Giày chuyên dụng dành cho quân nhân.
Anh nắ m lấ y bà n tay cô , cả m nhậ n đượ c sự lạ nh bă ng.

Anh hơi nhíu mà y lạ i, nắ m chặ t lấ y bà n tay cô , để cho nă m ngó n tay đan và o nhau, cứ
thế, anh đưa cô đi qua mộ t đoạ n đườ ng hiểm trở .
Phía trướ c là nơi đang đượ c tiếp viện, Phương Chí Cườ ng là ngườ i trự c tiếp hướ ng
dẫ n cô ng việc cứ u hộ nà y. Hắ n nhìn thấ y Liễu Duệ ở đâ y thì hơi sử ng số t, rồ i hỏ i: “
Khô ng phả i cậ u đã đi rồ i sao? ”

Liễu Duệ lạ nh nhạ t trả lờ i: “ Cứ u hộ trướ c đã . ”

Phương Chí Cườ ng cũ ng khô ng nghi ngờ gì câ u trả lờ i củ a anh, chỉ nghĩ đơn giả n là
do tình huố ng đặ c biệt nên tạ m thờ i rờ i lịch tớ i tậ p huấ n ở Trườ ng Xuâ n. Hắ n đưa
tay ra chỉ và o chỗ hỗ n loạ n đằ ng trướ c: “ Chủ yếu là bị kẹt ở chỗ đó . ”

Liễu Duệ nhìn về hướ ng mà Phương Chí Cườ ng đang chỉ, trong đầ u anh nhanh chó ng
phâ n tích tình huố ng, nghĩ ra mấ y biện phá p cứ u hộ , tỉ mỉ lự a chọ n cá i tố t nhấ t.

Ở bên kia có ngườ i lên tiếng gọ i ‘độ i trưở ng Phương’, Phương Chí Cườ ng lậ p tứ c đi
sang bên đó .

Cú i đầ u xuố ng, nhìn thâ n thể mả nh mai củ a cô đang đứ ng trướ c gió , trên ngườ i chỗ
nà o cũ ng dính má u, yết hầ u anh hơi chuyển độ ng, lú c nà y mớ i trả lờ i câ u hỏ i củ a cô :
“ Chuyến bay bị hoã n. ”

Mấ y chữ này là m lò ng cô lay độ ng.

Tin tứ c cũ ng đã đượ c đưa ra, vì chịu ả nh hưở ng củ a bã o nên bắ t đầ u từ sáng ngà y


hô m qua, nhữ ng chuyến bay xuấ t phá t hoặ c bay tớ i Bắ c Kinh đều bị hoã n.

“ Cho nên, anh cũ ng giố ng như Tu Diệp, tớ i đâ y để cứ u ngườ i sao? ” Cô hỏ i.

Liễu Duệ im lặ ng nhìn cô và i giâ y, anh khô ng trả lờ i vấ n đề đó nhưng lạ i nó i: “ Bở i vì


anh nợ em nên em mớ i như thế nà y đú ng khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n ngâ y ngườ i ra, anh nó i thế là có ý gì?

“ Anh nhớ , anh đã nó i vớ i em là tự chă m só c tố t bả n thâ n mình. ”

Nó i đoạ n, anh nhíu chặ t lô ng mà y. Cá ch mộ t mà n mưa, anh nhìn thấ y đượ c trong
mắ t cô toà n là tơ má u, con ngươi đen nhá nh ả m đạ m.

Cô chă m só c bả n thâ n mình như thế này sao?


Im lặ ng trong chố c lá t rồ i anh xoay ngườ i rờ i đi.

Bầ u trờ i xá m xịt như đang muố n sậ p xuố ng, bên tai là tiếng sấ m rền vang đinh tai
nhứ c ó c, anh xoay ngườ i đi tớ i chỗ tiếp viện, cả ngườ i anh lậ p tứ c bị cơn mưa lớ n
nuố t trọ n.

Đỉnh đầ u cò n có mưa rơi tí tá ch xuố ng mũ bả o hộ .

Tí tá ch, khô ng dứ t.

Chương 22: Em rất sợ

Mớ i cứ u viện chưa đượ c bao lâ u thì đoạ n đườ ng nú i ở phía trướ c lạ i xảy ra hiện
tượ ng sạ t lở đấ t, lố i thoá t cuố i cù ng đã bị phá hỏ ng.

Hoà ng hô n buô ng xuố ng.

“ Mau rạ ch mộ t đườ ng để rú t thép ghim trong ngườ i cậ u ta ra, sau đó cầ m má u đưa


cậ u ta tớ i doanh trạ i, phẫ u thuậ t ngay lậ p tứ c!!! ”

Mộ t quâ n y khá c hoả ng sợ : “ Sĩ quan Tu muố n phẫ u thuậ t trong tình huố ng như thế
nà y sao? ”

Tu Diệp nhìn ngườ i quâ n y đó , đô i mắ t cô hiện lên vẻ lạ nh lù ng, ngay cả thanh â m


cũ ng lạ nh bă ng: “ Đoạ n đườ ng phía trướ c sạ t lở đấ t, khô ng thể đưa tớ i bệnh viện là m
phẫ u thuậ t, chẳ ng lẽ cô muố n nạ n nhâ n tử vong vì mấ t má u quá nhiều? ”

Ngườ i quâ n y đó có chú t do dự : “ Nhưng ở doanh trạ i cũ ng khô ng có đầ y đủ điều


kiện để phẫ u thuậ t. Hơn nữ a giờ đang mưa lớ n, bù n đấ t lầ y lộ i, nhỡ đâ u… ”

“ Rấ t nhiều cá i nhỡ đâ u cho tớ i khi cô là m tớ i bướ c cuố i cù ng. ” Tu Diệp cắ t ngang lờ i


cô ấ y: “ Chỉ có hai lự a chọ n, mộ t là chết, hai là phẫ u thuậ t, cá i này khô ng có sự lự a
chọ n nà o khá c đâ u. ”

Hiện thự c tà n khố c như thế đấ y.

Khô ng có nhiều thờ i gian cho bọ n họ suy nghĩ. Tu Diệp nâng bệnh nhâ n mang tớ i
doanh trạ i, phẫ u thuậ t ngay tạ i chỗ .
Mưa to liên tụ c rơi xuố ng, con đườ ng trướ c mặ t cà ng lú c cà ng lầ y lộ i, má u rơi trên
mặ t đườ ng đã bị hò a tan.

Từ ng đô i quâ n ủ ng cứ nố i tiếp nhau đi qua, nướ c bẩ n bắ n hết lên á o blouse trắ ng củ a


Cố Hiểu Thầ n, lú c này cô đang quỳ xuố ng đấ t cấ p cứ u cho bệnh nhâ n. Thâ n thể gầ y
yếu củ a cô dầ n trở nên mơ hồ trong cơn mưa lớ n.

Bố n tiếng đồ ng hồ trô i qua, trên ngườ i cô nhiễm má u tươi củ a hơn tră m ngườ i.

Mưa đang ngớ t dầ n, mâ y đen trên bầ u trờ i cũ ng dầ n tan biến. Trậ n chiến ở đâ y sắ p
già nh đượ c thắ ng lợ i rồ i, có lẽ là do trờ i cao thương hạ i.

Cố Hiểu Thầ n cạ n kiệt sứ c lự c, cô lấ y từ hò m thuố c ra bă ng vả i, mớ i quơ quơ và i cá i


đã cả m thấ y đầ u ó c choá ng váng.

Tuy rằ ng đã thà nh cô ng giả i cứ u toà n bộ ngườ i gặ p nạ n nhưng phầ n lớ n mọ i ngườ i


đều bị thương. Ở đâ y chỉ có thể xử lý tạ m thờ i và bă ng bó đơn giả n, có mấ y ngườ i
phả i lậ p tứ c chuyển tớ i bệnh viện tiến hà nh phẫ u thuậ t.

Bâ y giờ điều quan trọ ng cầ n là m là khai thô ng đườ ng, chỉ có thế mớ i có thể di
chuyển ngườ i bệnh ra bên ngoà i.

“ Bá c sĩ Cố . ” Mộ t binh sĩ mở cử a ghế phụ , ra hiệu mờ i vớ i Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn qua đó : “ Có chuyện gì sao? ”

“ Chú ng ta phả i trở về doanh trạ i, chị mau lên xe đi. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y. Theo bả n nă ng, cô quay đầ u lạ i tìm kiếm bó ng hình anh,
nhưng khô ng tìm thấ y, vì thế cô hỏ i binh sĩ: “ Liễu trưở ng quan đâ u? ”

“ Anh ấ y đang nghiên cứ u phương á n khai thô ng đườ ng. ” Binh sĩ đó trả lờ i mộ t cá ch
thà nh thậ t.

Cô từ chố i khô ng chú t do dự : “ Tô i khô ng về. ”


Binh sĩ để lộ ra vẻ mặ t khó xử .

Nhìn cô mộ t cá i, sau đó binh sĩ đó lên xe đi tớ i trướ c mộ t đoạ n cá ch đó khô ng xa rồ i


xuố ng trao đổ i gì đó vớ i ngườ i đang đứ ng đấ y. Khô ng bao lâ u sau, anh đi tớ i đâ y.

Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên nhìn anh nhưng tay cô vẫn là m thao tá c bă ng bó vết
thương cho nạ n nhâ n. Khi cô vừ a bă ng bó xong anh đã lậ p tứ c nắ m lấ y cổ tay cô mà
kéo đi, dù ng sứ c ép cô ngồ i và o ghế phó lá i, cò n thắ t đai an toà n lạ i cho cô , đó ng cử a
lạ i, lậ p tứ c phâ n phó cho binh sĩ lá i xe đi: “ Về doanh trạ i. ”

Binh sĩ hô to: “ Rõ !! ”

Cố Hiểu Thầ n sao có thể để anh ép buộ c mình như thế, cô thá o đai an toà n ra, mở
cử a, nhanh chó ng nhả y xuố ng xe.

Bù n bắ n lên, cô theo quá n tính bổ nhà o lên ngườ i anh, hai cá nh tay cô bá m lấ y bộ
quâ n trang đã khô ng cò n nhìn ra hình dạ ng ban đầ u. Đợ i tớ i khi đứ ng vữ ng, cô ngẩ ng
đầ u lên nhìn anh bằ ng đô i mắ t lạ nh bă ng.

Liễu Duệ thấ y thế thì nhíu mà y tỏ rõ sự khô ng vui. Đang định bắ t lấ y cô thì Cố Hiểu
Thầ n đã trá nh ra đượ c, khô ng bắ t đượ c nên tính tình cũ ng có chú t nó ng nả y: “ Cố
Hiểu Thầ n!! Để anh đưa em về. ”

Đâ y đú ng là kiểu câ u ra lệnh, khô ng cho phép đượ c cã i lạ i.

“ Em khô ng về. ” Để phả n khá ng, Cố Hiểu Thầ n lui về phía sau mộ t bướ c, tạ o ra
khoả ng cá ch an toà n giữ a cô và anh. Cá ch mộ t mà n mưa, đô i mắ t trong trẻo lạ nh
lù ng gắ t gao nhìn thẳ ng và o anh: “ Anh dự a và o cá i gì mà bắ t em trở về? ”

“ Bằ ng việc anh là ngườ i chỉ huy trong đợ t cứ u viện nà y. ” Thanh â m lạ nh lù ng củ a


anh vang lên. Anh vươn tay ra muố n tú m cô lạ i bị cô né đượ c, trong nhá y mắ t sắ c
mặ t tố i sầ m lạ i. Đố i diện vớ i á nh mắ t lạ nh lù ng củ a anh là sự kiên định trong đô i mắ t
cô .

“ Em khô ng phả i quâ n nhâ n! Mệnh lệnh củ a anh em khô ng phụ c tù ng!! ” Nhữ ng lờ i
nà y, cô như là đang hét lên vớ i anh.

Đô i mắ t Liễu Duệ lạ nh lù ng nhìn cô , mộ t từ cũ ng khô ng thố t ra đượ c.


Mệnh lệnh củ a anh em khô ng phụ c tù ng.

Đố i vớ i quâ n nhâ n, lờ i nó i nà y thậ t xa lạ , cũ ng rấ t buồ n cườ i.

Trong quâ n độ i, bạ n khô ng đượ c phép nó i ‘khô ng’ Chỉ có phụ c tù ng, tuyệt đố i phụ c
tù ng, phụ c tù ng vô điều kiện.

Hó a ra, chuyện hô m nay mà anh là m rấ t buồ n cườ i, chẳ ng trá ch trướ c đó Triệu Tiền
Tiến là m như tai mình bị điếc.

Yên lặ ng mấ t mộ t lú c, Liễu Duệ xoay ngườ i đi về phía binh sĩ đang chờ ở xe.

Binh sĩ đó lậ p tứ c chà o Liễu Duệ theo nghi thứ c quâ n độ i, giọ ng nó i to rõ rà ng như
tiếng chuô ng đồ ng vang: “ Mộ t độ i lậ p tứ c đi tớ i doanh trạ i trướ c! Bá o cá o xong! ”

Cố Hiểu Thầ n thấ y xe đã chạ y đượ c mộ t đoạ n khá xa mớ i thở phà o nhẹ nhõ m.

Trong cơn mưa, Triệu Tiền Tiến vọ t tớ i, vộ i vã chà o anh theo nghi thứ c quâ n độ i: “
Bá o cá o! Độ i trưở ng Phương có việc tìm anh!! ”

Liễu Duệ nghiêng đầ u, đô i mô i đang mím chặ t hé mở : “ Biết rồ i. ”

Á nh mắ t đó đú ng là kinh khủ ng. Triệu Tiền Tiến đưa mắ t nhìn Liễu Duệ và Cố Hiểu
Thầ n, bầ u khô ng khí giữ a hai ngườ i nà y quỷ dị khô ng nó i thà nh lờ i, hắn nuố t mộ t
ngụ m nướ c miếng sau đó tự giá c lui sang mộ t bên.

Nhìn về phía Cố Hiểu Thầ n, cơn tứ c giậ n củ a Liễu Duệ cũ ng đượ c thu lạ i mấ y phầ n.
Khô ng cò n cá ch nà o khá c, từ trướ c tớ i nay chỉ cầ n là việc có liên quan tớ i Cố Hiểu
Thầ n anh đều khô ng có cá ch nà o, chỉ có thể lạ nh lù ng cả nh cá o cô mộ t câ u: “ Ngà n
vạ n lầ n khô ng đượ c đi qua đườ ng phâ n cá ch mà u và ng. ”

Dả i phâ n cá ch mà u vá ng mà anh nó i là khu vự c đượ c độ i phò ng chá y chữ a chá y vây


lạ i, đấ y là khu vự c nguy hiểm.

Khô ng dá m tiếp tụ c chố ng đố i anh, cô gậ t đầ u.

Độ t nhiên, Liễu Duệ tiến lên mộ t bướ c.


Cố Hiểu Thầ n hoả ng sợ lui về phía sau mộ t bướ c.

Liễu Duệ: “ … ”

Đú ng là cô đang đề phò ng anh như đề phò ng kẻ địch.

Tứ c giậ n tú m lấ y cô , sau đó kéo cô đi về phía trướ c.

Cô cho rằ ng anh đổ i ý nên định duỗ i tay đẩ y anh ra. Nhưng tay cô vừ a chạ m tớ i cổ
tay anh thì anh lạ i ngồ i xổ m xuố ng, dứ t khoá t kéo khó a á o mưa cho cô .

Lú c đứ ng lên, anh cò n cú i đầ u nhìn cô , đô i mắ t â m trầ m.

“ Em khô ng sợ tí nà o sao? ”

Nhìn anh, Cố Hiểu Thầ n chớ p chớ p mắ t.

“ Nhìn xung quanh đi. ” Anh nó i.

Cô quan sá t bố n phía vẫn khô ng cả m thấ y có gì bấ t thườ ng.

Nó i rõ rà ng như vậ y rồ i mà cô cò n khô ng hiểu. Anh xoay ngườ i rờ i đi, khô ng muố n


nó i nhiều vớ i cô nữ a.

Mấ y quâ n y đang lấ y chai truyền nướ c trên xe liếc mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n, sau đó
hỏ i: “ Liễu trưở ng quan tứ c giậ n sao? ”

Cố Hiểu Thầ n cũ ng đưa mắ t nhìn vị quâ n y đó , khô ng biết nên trả lờ i như thế nà o.

Vị quâ n y đó cườ i: “ Chẳ ng trá ch cậ u ấ y tứ c giậ n. ”

“ Vì sao? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

“ Cô mau nhìn xung quanh mình đi. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, lạ i là câ u nó i nà y.


Vị quâ n y đó tiếp tụ c nó i: “ Ngoạ i trừ cô , tấ t cả nhữ ng ngườ i ở đâ y đều là quâ n nhân.
Đâ y khô ng phả i là nơi cô có thể ở lạ i, cậ u ấ y có thể khô ng tứ c giậ n sao? ”

Hai ngườ i vừ a đi vừ a nó i. Tớ i chỗ có bệnh nhâ n đang nằ m thì vị quâ n y đó rú t kim


tiêm ra, thuầ n thụ c lấ y thuố c ra chuẩ n bị tiêm, cò n thử bắ n ra và i giọ t thuố c.

Lú c châ m kim và o ngườ i đó lạ i nó i tiếp: “ Từ trướ c tớ i nay Liễu trưở ng quan luô n là
ngườ i khô ng theo lẽ thườ ng, thế nên cô đừ ng để bụ ng. ”

**

Hai tiếng sau, cuố i cù ng đườ ng cũ ng đượ c khai thô ng, xe cấ p cứ u thi nhau đưa bệnh
nhâ n tớ i bệnh viện.

Phía xa xa có mộ t chiếc xa cấ p cứ u, Diệp Cự u Mạ ch đang ngồ i trên xe hạ cử a sổ


xuố ng, hô to vớ i Cố Hiểu Thầ n: “ Lên xe. ”

Cố Hiểu Thầ n có chú t do dự , cô nhìn về phía Liễu Duệ. Bầ u trờ i xá m xịt, khắ p nơi mịt
mù khô ng thể thấ y rõ bó ng dá ng anh, cô nhíu mà y.

Diệp Cự u Mạ ch thấ y cô mã i khô ng di chuyển lạ i nó i: “ Cò n rấ t nhiều bệnh nhâ n đang


đợ i em phẫ u thuậ t đấ y. ”

Mạ ng ngườ i là quan trọ ng nhấ t. Cuố i cù ng, Cố Hiểu Thầ n hạ quyết tâ m chạ y về phía
xe cấ p cứ u.

Nhả y lên xe, cử a cò n chưa kịp đó ng nên bị mưa rơi xuố ng hắ t và o. Và đú ng giờ phú t
đó bỗ ng có giọ ng nó i la lên thấ t thanh: “ Liễu độ i!! ”

Tiếng hét đó vừ a la lên thì lạ i có tiếng như cá i gì đó sậ p xuố ng.

Phía xa xa, mộ t tấ m bả n là m bằ ng xi-mă ng rơi xuố ng đấ t.

Bê tô ng cố t thép, đá vụ n bắ t đầ u rơi xuố ng, rơi luô n và o ngườ i mặ c bộ quâ n trang


đang dính đầ y má u.

Rơi xuố ng rấ t mạ nh.


Khô ng có dấ u hiệu dừ ng lạ i.

Bụ i mịt mù khắ p nơi, nó đang dầ n dầ n che đi tầ m nhìn củ a Cố Hiểu Thầ n. Thâ n hình
mà u xanh biếc kia trong chố c lá t đã chìm trong khó i bụ i mịt mù .

Bỗ ng, tim cô như thắ t lạ i, cô nhảy xuố ng xe, lả o đả o đi tớ i khu vự c hỗ n loạ n đó .

Lú c cô đi nhanh qua dả i phâ n cá ch mà u và ng thì Diệp Cự u Mạ ch cũ ng đã nhìn thấ y,


hắ n hoả ng sợ , vộ i vàng nhả y xuố ng khỏ i xe hô to: “ Cố Hiểu Thầ n!! Em quay lạ i đâ y
cho anh!! ”

Trả lờ i hắ n là bó ng hình kiên cườ ng đi về phía trướ c.

Chạ y tớ i gầ n, dù nơi đâ y vẫn cò n nhiều bụ i mù thì Cố Hiểu Thầ n cũ ng đã thấ y Liễu


Duệ đang đượ c hai binh sĩ khá c khiêng ra, trướ c ngự c anh cò n cắ m mộ t câ y thép, cả
ngườ i toà n là má u nhìn mà thấ y ghê ngườ i.

Trong khoả nh khắ c đó , nướ c mắ t cô thi nhau chả y xuố ng, cô giố ng như đang phá t
điên mà lao về phía trướ c. Nhìn thấ y bờ mô i anh đang dầ n mấ t đi huyết sắ c, đô i mắ t
hoả ng sợ khô ng biết nhìn đi đâ u, tay cô cứ ng đờ ở giữ a khô ng trung, muố n chạ m và o
anh nhưng khô ng thể chạ m.

“ Bá c sĩ Cố !! ” Hình như nghe đượ c loá ng thoá ng có ngườ i đang gọ i cô , nhưng giờ đầ u
ó c Cố Hiểu Thầ n trố ng rỗ ng rồ i.

“ Lậ p tứ c đưa lên xe cấ p cứ u!! Nhanh chó ng đưa tớ i bệnh viện!! ” Phía xa, Diệp Cự u
Mạ ch hô to.

Trên xe cấ p cứ u, Cố Hiểu Thầ n dù ng bă ng gạ c bă ng lạ i vết thương trên ngự c Liễu


Duệ nhưng chỉ và i giâ y là lạ i nhiễm đầ y má u, tấ t cả đều là má u củ a anh.

Nướ c mắ t khô ng ngừ ng rơi, tay cô cũ ng khô ng ngừ ng lấ y bă ng gạ c thấ m má u trên


miệng vết thương củ a anh. Tâ m trạ ng nặ ng nề, tay châ n luố ng cuố ng, cô hoà n toà n
khô ng thể kiểm soá t đượ c bả n thâ n.

Y tá lạ i lấ y thêm mộ t tú i má u, má u đỏ chả y từ trong tú i ra, đi theo đườ ng ố ng và o


tĩnh mạ ch củ a anh.
Tố c độ má u truyền và o chầ m chậ m, tự a như là sinh mệnh anh đang tan biến từ ng
chú t mộ t.

Diệp Cự u Mạ ch quan sá t dấ u hiệu số ng só t, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể Liễu Duệ, từ ng


giâ y từ ng phú t đều đượ c quan sá t kỹ cà ng. Sau đó , hắ n gọ i điện về bệnh viện yêu cầ u
khoa ngoạ i lậ p tứ c họ p.

Trướ c khi cú p điện thoạ i Diệp Cự u Mạ ch cò n hỏ i thêm: “ Giá o sư Mã có phẫ u thuậ t


đượ c khô ng? ”

Tạ m thờ i ô ng ấ y khô ng phả i khá m bệnh.

Diệp Cự u Mạ ch khép hờ mắ t lạ i, dù mệt mỏ i nhưng hắ n vẫ n cố tỉnh tá o tớ i giâ y cuố i


cù ng: “ Liên lạ c vớ i giá o sư Mã để ô ng ấ y tham gia hộ i chẩ n. ”

Mấ y chụ c xe cấ p cứ u di chuyển từ khu vự c gặ p tai ương về, cò i bá o độ ng kêu inh ỏ i,


nhìn trô ng rấ t ná o độ ng.

Tớ i bệnh viện bắ t đầ u chạ y đua vớ i thờ i gian, nhữ ng giườ ng bệnh liên tụ c đượ c di
chuyển và o, tiếng bướ c châ n vang dộ i khắ p nơi khô ng ngừ ng nghỉ, đinh tai nhứ c ó c.

Tình huố ng củ a Liễu Duệ vô cù ng nguy hiểm, sau khi khoa ngoạ i và khoa ngự c hộ i
chẩ n xong lậ p tứ c đưa ra phương á n, chuẩ n bị thuố c gâ y tê để tiến hà nh phẫ u thuậ t.

Giườ ng đượ c đẩ y và o trong phò ng phẫ u thuậ t, Cố Hiểu Thầ n đang tan ná t cõ i lò ng bị
Diệp Cự u Mạ ch giữ lạ i.

Trô ng thấ y cử a phò ng phẫ u thuậ t dầ n khép lạ i, Cố Hiểu Thầ n như mấ t hết lý trí,
dù ng sứ c đẩ y Diệp Cự u Mạ ch ra để đi và o bên trong. Nhưng Diệp Cự u Mạ ch sao có
thể để cô xô ng và o, hắ n tiếp tụ c giữ cô lạ i. Cố Hiểu Thầ n bị ngă n ở bên ngoà i nhưng
khô ng chịu ngoan ngoã n mà liên tụ c giã y dụ a, dù ng sứ c lự c toà n thâ n để giã y dụ a.

Nhìn Cố Hiểu Thầ n đang phá t điên, Diệp Cự u Mạ ch đẩ y luô n cô và o tườ ng, đô i mắ t
đụ c ngầ u củ a hắ n nhìn chằ m chằ m cô , hét lớ n: “ Cố Hiểu Thầ n!! Em bình tĩnh lạ i đi!! ”

Hắ n hét lớ n khiến đầ u ó c cô tỉnh tá o hơn đô i chú t.


Nướ c mắ t rơi xuố ng nền đấ t, trong khô ng khí nghe đượ c cả tiếng hít thở nặ ng nề.

Cuố i cù ng cô cũ ng thô i khô ng giã y dụ a nữ a, cô gụ c đầ u xuố ng, nhìn vô cù ng tang


thương. Cô quỳ trên mặ t đấ t, giọ ng nó i khà n khà n: “ Là m sao em có thể bình tĩnh
đâ y?! Anh ấ y đang nằ m ở bên trong, em phả i bình tĩnh thế nà o đâ y?! ”

Mỗ i mộ t giọ t má u củ a anh chả y ra là mộ t con dao sắ c bén, nó như đang lă ng trì cô .

Anh ở bên trong số ng chết khô ng rõ , cô ở bên ngoà i phả i bình tĩnh như thế nà o đâ y?!

Diệp Cự u Mạ ch nhìn Cố Hiểu Thầ n hoà n toà n suy sụ p hắ n có chú t đau lò ng, hắ n ô m
lấ y cô , dịu dà ng trấ n an: “ Bở i vì là cậ u ấ y nên em cà ng phả i bình tĩnh hơn. ”

Cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n đã mấ t hết sứ c lự c nay cà ng thêm yếu đuố i, cô run rẩy ô m
chặ t lấ y Diệp Cự u Mạ ch, hơi thở mỏ ng manh: “ Em sợ , em rấ t sợ . ”

Cả đờ i nà y, cô chưa bao giờ sợ hã i như lú c nà y.

Có bao nhiêu ngườ i đượ c đưa và o phò ng phẫ u thuậ t, có bao nhiêu ngườ i bị chô n vù i,
cô rõ hơn ai hết.

Lầ n đầ u tiên cô bị nhố t ngoà i phò ng phẫ u thuậ t để chờ kết quả .

Cô thậ t sự rấ t sợ , rấ t sợ anh cứ thế mà rờ i đi.

Chương 23: Cho tới chết

‘Cho rằng’

“ Có việc gì sao? ”

“ Nhưng mà tô i khô ng thích cậ u, khô ng thích nhữ ng gì củ a cậ u và nhữ ng gì thuộ c về


cậ u. ”

“ Tô i khô ng thích Cố Hiểu Thầ n, tô i chỉ yêu cậ u ấ y. ”


“…”

“ Cố Hiểu Thầ n, chú ng ta cù ng nhau họ c Phụ c Đá n đi. ”

Nghe thấ y thế, đô i mắ t Cố Hiểu Thầ n rờ i khỏ i sá ch nhìn về phía anh, nhìn và o đô i
mắ t sâ u thẳ m hẹp dà i kia, cả ngườ i đờ ra: “ Cậ u nó i cá i gì? ”

“ Họ c Phụ c Đá n. ” Anh lặ p lạ i, cũ ng nhìn về phía cô .

Cô cò n tưở ng lỗ tai mình có vấn đề chứ , lạ i do dự hỏ i thêm lầ n nữ a: “ Cù ng tớ sao? ”

“ Phả i, cù ng cậ u. ” Vẫ n là giọ ng nó i kiên định.

“ Thế nên… ” Cố Hiểu Thầ n cắ n cắ n mô i, vẫn khô ng dá m tin tưở ng câ u nó i củ a anh: “


Thế nên chú ng ta cù ng nhau thi và o Phụ c Đá n sao? ”

“ Đương nhiên. ” Anh trả lờ i, đồ ng thờ i đưa tay xoa xoa đầ u cô : “ Sao thế? Cậ u khô ng
muố n à ? ”

“ Muố n chứ !! ” Cô nó i mà khô ng cầ n nghĩ ngợ i thêm, dừ ng mộ t lá t, cô cú i đầ u: “ Bở i vì


suy nghĩ quá nhiều nên cả m giá c khô ng châ n thậ t. ”

Nhìn bộ dá ng cô bố i rố i, anh cườ i bấ t đắ c dĩ.

Kỳ thi đạ i họ c kết thú c, bọ n họ quay về trườ ng bắ t đầ u điền nguyện vọ ng, cả hai


đồ ng lò ng điền và o đơn đă ng ký nguyện vọ ng là trườ ng đạ i họ c Phụ c Đá n.

Nguyên nhân anh lự a chọ n Phụ c Đá n là vì muố n trở về Thượ ng Hả i.

Ngà y đó , Liễu Thấ m tớ i Quả ng Đô ng họ c đạ i họ c thì quen biết Tạ Tuấ n Bình. Lú c hai
ngườ i yêu nhau vấ p phả i sự phả n đố i củ a Liễu Thiên Minh, khi đó ô ng cò n uy hiếp
Liễu Thấ m nếu khô ng chia tay vớ i Tạ Tuấ n Bình thì hai ngườ i sẽ cắ t đứ t tình cha con.
Liễu Thấ m khi đó tuổ i cò n trẻ, trong ngườ i lạ i mang tâ m lý phả n nghịch, quan hệ
giữ a bà và Liễu Thiên Minh cò n có xích mích, trong lú c xú c độ ng, bà gả cho Tạ Tuấ n
Bình.

Nă m đầ u tiên kết hô n, Liễu Thấ m hạ sinh Liễu Duệ, nhưng ngay thờ i điểm đấ y bà
phá t hiện ra Tạ Tuấ n Bình ngoạ i tình. Liễu Thấ m đau lò ng, vố n bà định ô m Liễu Duệ
quay về Thượ ng Hả i nhưng lạ i khô ng có mặ t mũ i nà o cầ u xin Liễu Thiên Minh. Đồ ng
thờ i lú c đó Tạ Tuấ n Bình cũ ng quay về bên bà , cú i đầ u nhậ n sai, bà nhấ t thờ i mềm
lò ng mà tha thứ .

Sang nă m, Liễu Thấ m lạ i hạ sinh thêm đượ c Liễu Khê. Và o ngà y bà sinh con gá i, Tạ
Tuấ n Bình đã cầ m đơn ly hô n tớ i muố n bà ký tên, ô ng ta nó i bả n thâ n đã tìm đượ c
tình yêu đích thự c, khô ng muố n tiếp tụ c số ng cù ng bà nữ a. Cuố i cù ng, Liễu Thấ m nả n
lò ng thoá i chí, bà ký tên mình lên đơn ly hô n.

Ngà y bà xuấ t hiện, mẹ chồ ng tớ i đó n bà , cò n nó i vớ i bà là Tạ Tuấ n Bình đi rồ i, ngay


cả ngườ i mẹ già nà y cũ ng khô ng cầ n, cứ thế đi theo ngườ i đà n bà khá c.

Liễu Thấ m nhìn hai đứ a bé con, cố giấ u đi nướ c mắ t, là m ra vẻ bình tĩnh: “ Đi rồ i thì
tố t, đi rồ i thì chú ng ta sẽ đượ c yên tĩnh. ”

Cứ như vậ y, Liễu Thấ m cù ng mẹ chồ ng và hai đứ a con nhỏ số ng nương tự a và o nhau.

Thậ t ra, bà có thể lự a chọ n quay về Thượ ng Hả i nhưng bà cứ ng đầ u kiên quyết


khô ng cú i đầ u. Bà tình nguyện vấ t vả lam lũ bên ngoà i chứ nhấ t quyết khô ng cú i đầ u
nhậ n thua trướ c mặ t bố mình.

Thoá ng cá i đã trô i qua mườ i mấ y nă m. Và o nă m Liễu Duệ lên lớ p 11 thì ở Thượ ng


Hả i truyền tớ i tin Liễu Thiên Minh bệnh nặ ng. Mấ y ngà y đó ngà y nà o Liễu Thấ m
cũ ng mấ t ngủ , bà lo lắ ng cho bệnh tình củ a Liễu Thiên Minh, muố n trở về lạ i khô ng
dá m trở về.

Nhìn ra đượ c nỗ i lò ng củ a mẹ, Liễu Duệ quyết định thi và o trườ ng đạ i họ c Phụ c Đá n.

Quả nhiên quyết định củ a anh là đú ng đắ n, Liễu Thấ m đã vin theo cớ nà y để trở về
Thượ ng Hả i, con chá u bên gố i mình trở về đâ y khiến bệnh tình Liễu Thiên Minh
cũ ng dầ n có nhữ ng chuyển biến tố t đẹp. Tó m lạ i, đâ y là quã ng thờ i gian hạ nh phú c
nhấ t củ a anh.

Nă m ấ y, có Liễu Thấ m, Liễu Khê, Liễu Thiên Minh, cò n có cả Cố Hiểu Thầ n nữ a.

Vố n anh tưở ng rằ ng tương lai mình sẽ diễn ra tố t đẹp như thế, ít nhấ t là cuộ c số ng
củ a anh và Cố Hiểu Thầ n sẽ mã i hạ nh phú c, cho tớ i tậ n lú c chết.

Mà ngay cả Cố Hiểu Thầ n cũ ng nghĩ như thế.


Kỳ nghỉ hè đạ i họ c nă m thứ nhấ t bệnh tình Liễu Thiên Minh trở nặ ng, kéo dà i gầ n
thá ng thì qua đờ i. Đú ng ngưỡ ng bướ c và o đạ i họ c nă m thứ hai thì Liễu Duệ chuyển
tớ i trườ ng quâ n độ i. Tự bả n thâ n anh chọ n ra Bắ c họ c trườ ng quâ n độ i, thờ i gian ở
chung củ a hai ngườ i cũ ng cà ng lú c cà ng ít. Mà điều này cũ ng khô ng phả i chuyện
quan trọ ng, quan trọ ng là trong nă m đấ y cô mang thai.

Kỳ nghỉ đô ng trở về Bắ c Kinh, chỉ trong khoả ng thờ i gian ngắ n ngủ i đó thô i nhà họ
Cố đã phá t hiện ra bí mậ t củ a Cố Hiểu Thầ n. Dù sao thì nhà họ Cố cũ ng là gia đình có
truyền thố ng y họ c. Ngườ i giậ n nhấ t là Cố Triển Chiêu, ô ng giậ n tớ i tím cả mặ t, cò n
nhố t cô trong phò ng khó a trá i cử a lạ i để cô tự ă n nă n hố i lỗ i.

Ngà y đó , cô và Liễu Duệ hẹn gặ p nhau ở cổ ng phía Nam nhà ga cô ng cộ ng.

Đêm đó vừ a lạ nh vừ a mưa, mộ t đêm đau tớ i thấ u tim gan, có lẽ cả đờ i này cô khó mà


quên đượ c đêm đó .

Cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n dự a và o ngườ i Liễu Khê, cô lạ i nằ m mơ thấ y cả nh tượ ng đêm


hô m đó . Trong mơ cô kêu gà o tê tâ m liệt phế, khà n cả cổ họ ng nhưng vẫn khô ng thể
cứ u đượ c đứ a trẻ trong bụ ng cô .

Nướ c mắ t chậ m rã i chả y ra từ hố c mắ t cô , trên khuô n mặ t nhợ t nhạ t là vẻ bi thương


khô ng thể che giấ u đượ c. Liễu Khê dù ng khă n lau nướ c mắ t cho Cố Hiểu Thầ n,
nhưng cà ng lau nướ c mắ t cà ng chả y ra nhiều hơn.

Nướ c mắ t chả y trên khuô n mặ t, á nh mắ t Liễu Khê cũ ng ngâ y ra, cô nà ng cũ ng cả m


thấ y đau lò ng.

Y tá tớ i đổ i chai truyền nướ c, vừ a vặ n đo lạ i nhiệt độ cơ thể cho Cố Hiểu Thầ n. 39 độ ,


mã i khô ng hạ nhiệt, cô y tá nhíu mà y: “ Tình hình nà y khô ng tố t chú t nà o. ”

“ Chị ấ y cứ hô n mê bấ t tỉnh như này chẳ ng lẽ chỉ vì phá t số t thô i sao? ” Liễu Khê lo
lắ ng hỏ i.

Y tá nhìn chằ m chằ m nhiệt kế, thở dà i: “ Bá c sĩ Cố đang trong kỳ sinh lý (1), hơn nữ a
chị ấ y cò n ngâ m mình trong nướ c mưa cả ngà y, khô ng hạ số t, tình hình nà y khô ng
ổ n. Để tô i đi tìm bá c sĩ Lý tớ i đâ y xem sao. ”
(1)
Kỳ sinh lý: Kỳ kinh nguyệt
“ Khô ng cầ n. ” Khô ng biết Diệp Cự u Mạ ch đã ở đó từ lú c nà o, hắ n lấ y nhiệt kế từ
trong tay y tá : “ Cô vộ i thì cứ đi đi, bá c sĩ Cố ở đâ y để tô i chă m só c. ”

Y tá sử ng số t: “ Giá o sư Diệp… ”

“ Đi đi. ” Diệp Cự u Mạ ch nó i rồ i để tú i chườ m nó ng lên bụ ng Cố Hiểu Thầ n, cò n mang


chă n đến cho cô đắ p.

Liễu Khê ngẩ ng đầ u lên quan sá t Diệp Cự u Mạ ch. Cô nàng cả m thấ y ngườ i trướ c mặ t
nà y nhìn quen quen, hình như gặ p ở đâ u đó rồ i.

Diệp Cự u Mạ ch cú i ngườ i, để tay lên trá n Cố Hiểu Thầ n để đo nhiệt độ , đượ c mộ t lú c


hắ n hỏ i Liễu Khê: “ Giữ a chừ ng có co giậ t khô ng? ”

Liễu Khê gậ t đầ u: “ Có , bị mộ t hai lầ n gì đấ y, khô ng co giậ t thườ ng xuyên. ”

Diệp Cự u Mạ ch vẩy nhiệt kế rồ i đưa cho Liễu Khê: “ Kẹp ở dướ i ná ch, kiểm tra thêm
lầ n nữ a. ”

Kẹp nhiệt kế xong Liễu Khê khô ng nhịn đượ c liếc nhìn Diệp Cự u Mạ ch thêm mộ t lầ n.

Thấ y cô nàng thỉnh thoả ng lạ i liếc nhìn mình, Diệp Cự u Mạ ch hỏ i: “ Sao thế? ”

“ Nhìn quen quen. ” Liễu Khê nó i.

Diệp Cự u Mạ ch nhếch mép cườ i nhạ t, sắ c mặ t lộ ra vẻ uể oả i, tớ i cả thanh â m cũ ng


nghe ra đượ c sự mệt mỏ i: “ Chú ng ta từ ng gặ p nhau rồ i, lú c đó cô họ c cấ p ba. ”

Liễu Khê nhíu mà y, hoà n toà n khô ng có ấ n tượ ng.

“ Lú c ở nhà Hiểu Thầ n. ” Diệp Cự u Mạ ch nhắ c nhở .

Cuố i cù ng Liễu Khê cũ ng nhớ ra: “ Anh là cậ u chị ấ y. ”

Diệp Cự u Mạ ch: “ Trí nhớ khô ng tồ i. ”

Liễu Khê cườ i: “ Lớ n lên đẹp trai như anh, là ngườ i từ ng gặ p qua chắ c chắ n khô ng
quên đượ c. ”
Diệp Cự u Mạ ch nhếch mô i cườ i. Hắ n đưa mắ t nhìn sắ c mặ t nhợ t nhạ t củ a Cố Hiểu
Thầ n, sau đó hỏ i Liễu Khê: “ Đi qua thă m anh cô khô ng? ”

Bỗ ng nhiên Liễu Khê im lặ ng, cô thu hồ i ý cườ i trong mắ t, gậ t đầ u: “ Ừ m, qua đó xem


sao. ”

Lú c mớ i nhậ n đượ c thô ng bá o Liễu Khê đã lậ p tứ c chạ y đến bệnh viện, cò n lô i kéo y
tá ở đó hỏ i phò ng phẫ u thuậ t nằ m ở đâ u. Y tá chỉ cho cô đườ ng đến phò ng phẫ u
thuậ t rấ t rõ rà ng nhưng chỉ mộ t giâ y sau cô đã quên sạ ch.

Trong đầ u chỉ cò n lạ i sự trố ng rỗ ng.

Trố ng rỗ ng tớ i phá t hoả ng, đầ u ó c là mộ t mả ng trắ ng xó a, trắ ng xó a tớ i nỗ i là m lò ng


ngườ i hoả ng loạ n.

Cô cứ thế ngâ y ngố c chạ y tớ i mọ i ngó c ngá ch, cuố i cù ng cô gặ p đượ c Lụ c Hằ ng, là
Lụ c Hằ ng đưa cô tớ i chỗ phò ng phẫ u thuậ t.

Bên ngoà i phò ng phẫ u thuậ t, Cố Hiểu Thầ n ngồ i bệt xuố ng sà n nhà lạ nh lẽo, đầ u tó c
rố i loạ n, Cố Hiểu Thầ n chô n vù i đầ u mình và o khoả ng trố ng hai đầ u gố i. Tó c dà i cô
xõ a xuố ng che mấ t mộ t nử a cá nh tay, bộ dá ng mấ t hồ n.

Cả nh tượ ng như vậ y khiến Liễu Khê đứ ng hình trong và i giâ y.

Chậ m rã i tớ i gầ n, do dự mấ t mộ t lú c Liễu Khê mớ i gọ i: “ Hiểu Thầ n. ”

Cố Hiểu Thầ n là m như khô ng nghe thấ y, cô vẫn giữ nguyên tư thế cũ , khô ng nhú c
nhích.

Liễu Khê nhíu mà y, cô nà ng ngồ i xổ m xuố ng, dè dặ t đưa tay chạ m và o ngườ i cô , gọ i: “
Hiểu Thầ n. ”

Cố Hiểu Thầ n vẫ n khô ng có phả n ứ ng gì.

Tá ch…
Từ ng giọ t từ ng giọ t rơi xuố ng, trong khô ng gian yên lặ ng như này, tiếng nướ c mắ t
rơi xuố ng vô cù ng đinh tai nhứ c ó c.

Khô ng biết vì sao khi thấ y Cố Hiểu Thầ n khó c trong lò ng Liễu Khê lạ i bừ ng lên cơn
tứ c giậ n, hét lớ n: “ Cố Hiểu Thầ n!! ”

Thế mà ngườ i trướ c mắ t vẫ n bấ t độ ng.

Cô im lặ ng, cô yếu ớ t, nướ c mắ t củ a cô , tấ t cả đều khiến Liễu Khê sợ hã i.

“ Cố Hiểu Thầ n!! ” Liễu Khê khô ng nhịn đượ c lạ i gọ i mộ t tiếng.

Lú c này, Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên, hai hà ng nướ c mắ t vẫn cò n lă n dà i trên má .


Hai mắ t cô trố ng rỗ ng giố ng như ngườ i vô hồ n, lú c nó i chuyện cũ ng chỉ có bờ mô i
mấ p má y: “ Chị sợ . ”

Hai chữ này có vẻ như đã dù ng hết sứ c lự c củ a cô .

Liễu Khê nghe xong cả m giá c trong lò ng mình như vừ a bị ai đấ m mộ t cá i, rấ t đau.

Cứ như thế, Liễu Khê ngâ y ngườ i ra mà nhìn Cố Hiểu Thầ n. Ngay lú c chưa kịp phả n
ứ ng gì thì Cố Hiểu Thầ n ngã về phía cô , cả ngườ i nó ng hầ m hậ p như ở trong lò , đú ng
là nó ng chết ngườ i.

Liễu Khê kinh ngạ c, hoà n toà n khô ng biết lú c nà y mình nên là m gì.

Cuố i cù ng vẫn là Lụ c Hằ ng phả n ứ ng kịp thờ i, anh ta bế Cố Hiểu Thầ n đưa tớ i phò ng
cấ p cứ u, sau đó truyền nướ c cho cô .

Khi Lụ c Hằ ng đang dá n bă ng thuố c cao cuố i cù ng lên lưng Cố Hiểu Thầ n thì quay
sang nó i chuyện vớ i Liễu Khê: “ Giá o sư Mã là chuyên gia lồ ng ngự c, ca phẫ u thuậ t sẽ
thà nh cô ng. ”

Lú c này Liễu Khê mớ i nhớ ra mụ c đích mình tớ i bệnh viện để là m gì.

“ Tô i muố n đi xem. ” Liễu Khê nó i, mắ t cô vẫn nhìn chằ m chằ m Cố Hiểu Thầ n.

Lụ c Hằ ng hiểu ý: “ Đi đi, tô i giú p cô trô ng chừ ng cô ấ y. ”


“ Ngạ i quá . ”

Ở cử a phò ng phẫ u thuậ t đợ i đượ c mườ i phú t thì Liễu Duệ đượ c đẩ y ra, Liễu Khê vộ i
và ng tiến lên hỏ i thă m y tá .

Y tá nó i: “ Anh ấ y đã thoá t khỏ i tình trạ ng nguy hiểm. ”

Chỉ mộ t câ u thô i đã khiến tâ m trạ ng Liễu Khê đượ c thả lỏ ng khô ng ít.

Liễu Duệ đượ c đẩ y và o phò ng bệnh thì đá m ngườ i Triệu Tiền Tiến cũ ng đi tớ i, họ hỏ i
thă m mộ t chú t về tình trạ ng củ a Liễu Duệ, sau đó cò n giú p anh là m thủ tụ c nhậ p
viện. Khi thấ y Liễu Khê, Triệu Tiền Tiến sử ng số t, hắ n hỏ i: “ Cô gá i, cô quen Liễu độ i
củ a chú ng tô i sao? ”

Bờ mô i trắ ng bệch củ a Liễu Khê mấ p má y, rồ i lắ c đầ u giậ n dỗ i: “ Khô ng quen. ”

Triệu Tiền Tiến ngâ y ngườ i, hắ n nhìn bộ dá ng thấ t hồ n lạ c phá ch củ a cô , khó hiểu: “
Thế cô … ”

“ Tô i tớ i để xem anh ấ y đã chết chưa. ” Liễu Khê lạ nh lù ng buô ng mộ t câ u rồ i xoay


ngườ i rờ i đi.

Nhìn bó ng dá ng Liễu Khê cà ng lú c cà ng xa, Triệu Tiền Tiến buồ n bự c gã i đầ u.

Im lặ ng mấ t mộ t lú c.

Diệp Cự u Mạ ch nó i vớ i Liễu Khê: “ Lấ y nhiệt kế ra đi. ”

Liễu Khê lấ y nhiệt kế ra đưa cho hắ n.

Diệp Cự u Mạ ch nhìn, đồ ng thờ i thở phà o nhẹ nhõ m: “ Vẫ n ổ n, khô ng nghiêm trọ ng
như trong tưở ng tượ ng. ”

Tâ m trạ ng Liễu Khê cũ ng dầ n đượ c thả lỏ ng.


“ Tô i muố n đưa chị ấ y về. ” Liễu Khê nó i: “ Bệnh viện khô ng có giườ ng ngủ , để chị ấ y
ngồ i cả đêm thế này cũ ng khô ng tố t. ”

Diệp Cự u Mạ ch nghĩ thế khô ng ổ n: “ Tố t nhấ t là khô ng nên đưa cô ấ y trở về. ”

Liễu Khê khó hiểu: “ Vì sao? ”

“ Liễu Duệ ở trong bệnh viện, cô ấ y khô ng muố n trở về đâ u. ” Diệp Cự u Mạ ch nó i.

Liễu Khê ngẩ n ra.

“ Tớ i văn phò ng củ a tô i, trong văn phò ng tô i có chỗ nghỉ ngơi, để cô ấ y ở đó là đượ c.


” Tính trướ c tính sau, Diệp Cự u Mạ ch cả m thấ y đâ y là cá ch tố t nhấ t.

Đang chuẩ n bị ô m Cố Hiểu Thầ n trở về phò ng nghỉ ngơi thì có y tá chạ y tớ i thô ng
bá o: “ Giá o sư Diệp, có việc cầ n anh phả i đi mộ t chuyến, ngườ i nhà bệnh nhâ n đang
là m loạ n. ”

Diệp Cự u Mạ ch nhíu mà y: “ Là m sao thế? ”

Y tá thở dố c xong tiếp tụ c nó i: “ Là ca phẫ u thuậ t mà Tu quâ n y là m… ”

Y tá cò n chưa nó i xong đã có mộ t cơn gió thổ i qua, Diệp Cự u Mạ ch đã biến mấ t ở chỗ


ngã rẽ hà nh lang.

Liễu Khê nhíu mà y nhìn y tá hỏ i: “ Đã xả y ra chuyện gì thế? ”

“ Ngườ i nhà bệnh nhâ n và Tu quâ n y đang có chú t xích mích. ” Y tá nó i, cú i đầ u nhìn
Cố Hiểu Thầ n đang dự a và o ngườ i Liễu Khê, cả m thấ y hoang mang, lẩ m bẩ m và i câ u:
“ Khô ng phả i mọ i ngườ i nó i giá o sư Diệp thích bá c sĩ Cố sao? Sao tự dưng giữ a chừ ng
lạ i nhả y ra mộ t Tu quâ n y chứ ? ”

Chương 24: Không vì cái gì cả

‘Tô i biết’


Lú c hắ n chạ y tớ i nơi đã thấ y Tu Diệp đang bị ngườ i nhà bệnh nhâ n ngă n ở cử a, họ cứ
mộ t hai bắ t cô phả i trả lạ i cô ng đạ o.

Bị ngă n lạ i gầ n nử a tiếng đồ ng hồ rồ i nhưng Tu Diệp chỉ có thể trả lờ i bằ ng mộ t câ u:


“ Nếu phẫ u thuậ t chậ m cậ u ta sẽ chết. ”

“ Giờ thì sau khi phẫ u thuậ t xong nó bị nhiễm trù ng, có gì khá c nhau khô ng? ” Ngườ i
nhà bệnh nhâ n vô cù ng kích độ ng, vừ a rố ng to vừ a giữ chặ t lấ y Tu Diệp, hai mắ t đỏ
ử ng.

Diệp Cự u Mạ ch nhíu mà y tiến về phía đó , hắn chen và o đá m ngườ i, nắ m lấ y tay Tu


Diệp thể hiện rằ ng muố n kéo cô đi.

Nhưng ngườ i nhà bệnh nhâ n lạ i số ng chết giữ chặ t lấ y Tu Diệp.

Hai bên giằ ng co hồ i lâ u.

Khô ng khí xung quanh Diệp Cự u Mạ ch dầ n trở nên lạ nh bă ng, ngay cả giọ ng nó i củ a
hắ n cũ ng lạ nh lù ng tớ i cự c điểm: “ Biến!! ”

Ngườ i đà n ô ng đó kiên trì khô ng buô ng tay: “ Cậ u, cá c cậ u khô ng thể ỷ đô ng hiếp yếu
đượ c. ”

Đố i diện vớ i á nh mắ t củ a Diệp Cự u Mạ ch, ngườ i đà n ô ng đó có hơi khiếp đả m, giọ ng


nó i có chú t thấ p thỏ m: “ Phẫ u thuậ t là cô ấ y là m… Giờ anh trai tô i đang nằ m trên
giườ ng khô ng biết số ng chết thế nà o, nếu tô i thả cô ấ y đi thì anh trai tô i phả i là m sao
bâ y giờ ? ”

Im lặ ng trong giâ y lá t, Diệp Cự u Mạ ch kéo thẻ cô ng tá c củ a mình ra cho ngườ i đó


xem, giọ ng nó i lạ nh lù ng: “ Nếu có bấ t cứ vấ n đề gì anh cứ liên hệ vớ i tô i, nhưng anh
mà tìm cô ấ y thì đừ ng trá ch. ”

Ngườ i đà n ô ng đó nhậ n lấ y thẻ cô ng tá c củ a Diệp Cự u Mạ ch, do dự mộ t lú c rồ i quyết


định buô ng tay Tu Diệp ra.

Cô bị hắ n kéo đi xuyên qua đá m ngườ i tớ i mộ t hà nh lang yên tĩnh thì dừ ng lạ i. Hắ n


dừ ng châ n rồ i xoay ngườ i, sau đó buô ng cô ra.

Trên cổ tay cô hiện lên vết nắ m vô cù ng rõ rà ng.


Diệp Cự u Mạ ch cú i đầ u xuố ng, thanh â m có phầ n mệt mỏ i: “ Trở về đi. ”

Tu Diệp nhìn dấ u tay đang dầ n mờ đi, nhíu mà y.

“ Đó là bệnh nhâ n củ a em. ” Cô nó i.

“ Thế thì sao? ” Diệp Cự u Mạ ch hỏ i ngượ c lạ i.

Thế thì sao?

Tu Diệp lạ i nhíu mà y.

“ Thế nên em muố n ở lạ i đâ y, ca phẫ u thuậ t đó là em là m, dự a cá i gì mà phả i để anh


chịu trá ch nhiệm chứ ? ”

Diệp Cự u Mạ ch yên lặ ng nhìn cô , trong mắ t hắ n hằn rõ sự mệt mỏ i. Đã 24 tiếng đồ ng


hồ trô i qua hắ n khô ng hề chợ p mắ t, sứ c chịu đự ng sắ p đạ t tớ i cự c hạ n rồ i.

Sự mệt mỏ i khiến hắ n im lặ ng, hắ n khô ng suy nghĩ đượ c bấ t cứ vấ n đề gì, thế nên
khô ng nó i mộ t lờ i.

Thấ y hắ n im lặ ng, Tu Diệp nhấ n mạ nh lầ n thứ hai: “ Đó là bệnh nhâ n củ a em. ”

Cuố i cù ng, Diệp Cự u Mạ ch lự a chọ n từ bỏ , hắ n bỏ lạ i mộ t câ u: “ Tù y em thô i. ”

Thấ y hắ n nó i, Tu Diệp thở phà o mộ t hơi.

“ Em cứ đò i phả i ở lạ i chỗ nà y, anh cò n có thể nó i gì đâ y. ” Hắ n nó i toạ c ra, khô ng hề


giữ lạ i chú t mặ t mũ i nà o.

Bị vạ ch trầ n trắ ng trợ n như vậ y khiến Tu Diệp cả m thấ y hơi mấ t tự nhiên, cô yếu ớ t
giả i thích thêm: “ Là bá c sĩ thì phả i có trá ch nhiệm vớ i bệnh nhâ n tớ i cù ng chứ , em
sao có thể bỏ đi giữ a chừ ng như thế đượ c. ”

“ Tù y em. ” Hắ n nó i, vẫ n là câ u nó i đó .

Hai chữ , khiến hố c mắ t Tu Diệp hơi đỏ lên.


Hắ n luô n dung tú ng cô như vậ y. Bấ t luậ n là trướ c kia hay sau này hắ n đều để cô tù y
hứ ng, chưa từ ng oá n hậ n lấ y mộ t câ u. Có đô i khi hắ n giố ng như trưở ng bố i, nhậ n hết
mọ i sự tù y hứ ng củ a cô , có đô i khi hắ n lạ i giố ng như đứ a trẻ, nghe lờ i khiến ngườ i
khá c cả m thấ y đau lò ng.

Dâ y thầ n kinh cứ bị hắn kéo că ng ra.

Lưng chừ ng ở giữ a, lộ n xộ n khô ng chịu nổ i.

Trong mộ t cá i chớ p mắ t, cô hơi do dự .

“ Cự u Mạ ch. ” Cô nhẹ giọ ng gọ i hắ n.

Diệp Cự u Mạ ch đưa mắ t nhìn về phía cô , á nh mắ t nặ ng nề.

Trong lò ng Tu Diệp că ng thẳ ng.

Câ u nó i đó , anh cò n nhớ khô ng?

Muố n hỏ i nhưng lạ i khô ng dá m hỏ i.

Mấ t và i giâ y đấ u tranh tư tưở ng, cô cú i đầ u xuố ng.

Vẫ n khô ng thể nó i ra khỏ i miệng.

Có vẻ như Diệp Cự u Mạ ch biết là cô đang do dự , hắ n khép hờ mắ t lạ i, lú c nà y hắ n


khô ng đà nh lò ng ép cô đưa ra bấ t cứ quyết định nà o. Suy nghĩ trong giâ y lá t, hắ n đưa
tay xoa xoa đầ u cô , giọ ng nó i dịu dà ng: “ Nghỉ ngơi mộ t chú t đi. ”

Tu Diệp mím mô i lạ i, giương mắ t lên nhìn hắ n.

Giố ng như sợ cô sẽ hủ y luô n đườ ng lui cho bả n thâ n, hắ n vộ i nó i: “ Anh vẫn cò n ca


phẫ u thuậ t, đi trướ c nhé. ”

Nó i xong, hắn sả i bướ c đi tớ i chỗ thang má y.

Chiếc á o blouse trắ ng kia đi cà ng lú c cà ng xa, cuố i cù ng chỉ cò n lạ i mộ t chấ m trắ ng


nho nhỏ .
Tâ m độ ng khó giữ , cô khô ng khố ng chế đượ c mà bướ c châ n đi theo.

Nhưng mộ t bướ c châ n thự c sự rấ t nặ ng nề, gá nh nặ ng đó là cả Tu Triệt và Tu Ly Thu.

Că n bả n khô ng thể cử độ ng đượ c.

Cuố i cù ng, cô chỉ có thể ngâ y ngườ i đứ ng tạ i chỗ , ngâ y ngườ i nhìn hắ n biến mấ t.

Nướ c mắ t bị cô ép chả y ngượ c và o bên trong.

**

Sá ng sớ m hô m sau, y tá tớ i thay bình truyền nướ c phá t hiện Liễu Duệ đã tỉnh, cô ấ y
lậ p tứ c gọ i giá o sư Mã tớ i.

Lú c ấ y, Tu Diệp và giá o sư Mã đang cù ng nhau nghiên cứ u tình trạ ng củ a Liễu Duệ.


Nghe y tá bá o anh đã tỉnh thì cả hai cù ng nhau đi tớ i phò ng bệnh, giá o sư Mã kiểm
tra mộ t lượ t cho anh, sau đó cò n dặ n dò thêm: “ Mộ t thá ng này phả i chú ý chă m só c
thâ n thể nhé. ”

Đô i mắ t đen nhánh củ a Liễu Duệ nhìn chằ m chằ m và o Tu Diệp, anh là m như khô ng
nghe thấ y lờ i dặ n dò củ a giá o sư Mã , chỉ hỏ i: “ Cố Hiểu Thầ n đâ u? ”

“ Ở trong phò ng nghỉ củ a Cự u Mạ ch. ” Tu Diệp trả lờ i, cô đẩ y câ y treo bình truyền


nướ c lạ i rồ i treo bình mớ i lên: “ Có biết đườ ng đi khô ng? ”

Trướ c đó tiểu độ i trưở ng phả i là m phẫ u thuậ t nên chạ y tớ i chạ y lui trong bệnh viện
khô ng ít, hơn nữ a vì tham quâ n ngũ nên anh có sự nhạ y bén nhấ t định đố i vớ i cá c
địa hình.

“ Biết. ”

Tu Diệp gậ t đầ u, hai tay khoanh trướ c ngự c, cò n thú c giụ c anh mau đi nhanh lên: “ Đi
thong thả , khô ng tiễn. ”

“ Cả m ơn. ” Liễu Duệ nó i mộ t câ u cả m ơn rồ i đẩ y giá treo bình truyền nướ c đi ra khỏ i


phò ng bệnh.
Thấ y thế, giá o sư Mã có hơi lo lắ ng mà nhíu mà y lạ i, ô ng cũ ng khô ng ngă n cả n. Đợ i
tớ i khi ngườ i đi ra rồ i mớ i quay sang hỏ i Tu Diệp: “ Là m thế có ổ n khô ng?”

Tu Diệp nhú n vai: “ Cậ u ấ y tự tìm chết, chú ng ta ngă n lạ i là m gì? ”

Giá o sư Mã đẩ y đẩ y mắ t kính, để lộ sắ c mặ t nghiêm trọ ng.

Phò ng nghỉ củ a Diệp Cự u Mạ ch và khu bệnh nhâ n cá ch nhau mộ t khoả ng, đi tớ i đó


mấ t tầ m nă m phú t.

Trướ c ngự c Liễu Duệ bị thương, hơn nữ a cò n mớ i phẫ u thuậ t xong nên trên đườ ng
đi tố n nhiều sứ c lự c hơn bình thườ ng.

Tuy tố c độ đi khô ng đượ c như ngà y thườ ng nhưng chắ c chắ n vẫ n nhanh hơn hẳ n cá c
bệnh nhâ n khá c.

Liễu Khê xá ch tú i đồ ă n từ nhà ă n bệnh viện trở về, tớ i cử a thang má y thì cô nà ng bắ t


gặ p Liễu Duệ. Phả n ứ ng đầ u tiên củ a cô nà ng là sử ng số t, cò n nghi ngờ mắ t mình có
vấ n đề, sau đó cô nà ng mớ i cẩ n thậ n nhìn lạ i, xá c nhậ n đượ c ngườ i trướ c mắ t là anh
trai mình, mộ t ngườ i khô ng cầ n mạ ng số ng thì tứ c giậ n mà chử i ầ m lên: “ Liễu Duệ,
anh điên rồ i!! ”

Liễu Duệ bá m và o giá treo bình truyền dịch, á nh mắ t nhà n nhạ t liếc nhìn ngườ i vừ a
tớ i, khô ng mở miệng.

“ Em đang nó i chuyện vớ i anh đấ y. ” Liễu Khê nhấ t quyết khô ng bỏ qua cho anh. Nếu
khô ng phả i cô nhớ ra trên ngườ i anh vẫ n cò n vết thương thì cô chỉ muố n tung mộ t
đấ m và o mặ t anh.

Liễu Duệ ngẩ ng đầ u nhìn Liễu Khê, bỗ ng anh hỏ i mộ t câ u chẳ ng có chú t liên quan
nà o tớ i vấn đề trướ c đó : “ Ngườ i đã tỉnh chưa? ”

Liễu Khê bị anh chọ c tứ c tớ i mấ t hết lý trí: “ Chẳ ng lẽ hai ngườ i khô ng gặ p mặ t nhau
ở quỷ mô n quan sao? Khô ng hứ a hẹn cù ng nhau quay trở về à ? Hay là cứ xuố ng â m
phủ bá i đườ ng trở thà nh mộ t đô i vợ chồ ng ma đi, cò n quay lạ i nhâ n gian nà y là m gì?

Có thể khiến Liễu Khê tứ c giậ n tớ i mứ c độ này thì Liễu Duệ nghĩ cô nà ng thậ t sự rấ t
sợ .
Mắ t đen hơi di chuyển, anh chậ m rã i đưa tay lên xoa xoa đầ u Liễu Khê, đâ y như mộ t
hà nh độ ng để an ủ i cô nàng. Im lặ ng mộ t lú c, anh lạ i hỏ i: “ Cô ấ y có sợ hã i giố ng như
em khô ng? ”

Cơn giậ n mớ i nguô i ngoai đi mộ t chú t lạ i bị Liễu Duệ chọ c cho cá i, Liễu Khê đẩ y anh
ra, tứ c tớ i nghẹn lờ i.

Lú c nà y thang má y đã tớ i nhưng ngườ i đi và o rấ t nhiều, că n bả n khô ng tớ i lượ t hai


ngườ i họ đi và o thang má y.

Liễu Khê thô i khô ng tứ c giậ n nữ a, cô chỉ về phía cầ u thang, ý bả o vớ i Liễu Duệ là đi
đườ ng đó .

Vết thương trên ngự c hơi nhứ c nhố i, mồ hô i lạ nh bắ t đầ u tú a ra nhưng sắ c mặ t anh


vẫ n khô ng thay đổ i, chỉ gậ t đầ u nhẹ vớ i Liễu Khê.

Để phố i hợ p vớ i bướ c châ n củ a anh, Liễu Khê cố tình đi chậ m lạ i, ừ m, vô cù ng chậ m.

Liễu Duệ nhìn ra đượ c, anh nó i vớ i giọ ng châ m biếm: “ Châ n anh khô ng què. ”

“ Đương nhiên châ n anh khô ng què. ” Liễu Khê nó i, cô nà ng liếc mắ t nhìn vị trí vết
thương củ a anh: “ Đầ u ó c anh có bệnh!! ”

Liễu Duệ: “ … ”

Em gá i củ a anh, khi cả m thấ y mình vô lý sẽ khô ng cậ y mạ nh nhưng chỉ cầ n mình là


ngườ i có lý thì sẽ khô ng buô ng tha cho ngườ i khá c. Đặ c biệt là và o tình huố ng giố ng
như lú c nà y, nếu khô ng khiến anh nghẹn chết thì con bé khô ng từ bỏ .

Cuố i cù ng cũ ng leo xong nă m tầ ng cầ u thang.

Đẩ y cử a phò ng nghỉ ra là thấ y Cố Hiểu Thầ n đang nằ m trên giườ ng đơn trong phò ng
nghỉ ngủ , lú c cô ngủ cự c kỳ an tĩnh.

Thậ t sự , thậ t sự an tĩnh.


Anh đứ ng ở cử a, bỗ ng nhiên khô ng dá m bướ c tớ i gầ n.

Trướ c khi thanh thép đó cắ m và o ngự c, anh chỉ cò n nử a giâ y.

Anh sợ cô sợ hã i, sợ cô khó c, sợ cô đau lò ng.

Nhưng anh vẫn để cho nhữ ng việc này xả y ra.

Anh nghĩ, khô ng biết lú c cô trơ mắ t nhìn anh bị đẩ y và o phò ng phẫ u thuậ t, cô đã điên
cuồ ng tớ i mứ c nà o?

Trong giờ phú t nà y, rấ t nhiều ý nghĩ đang hiện lên trong đầ u anh.

“ Đã hạ số t rồ i, nhưng có vẻ vẫ n chưa ổ n lắ m. ” Liễu Khê nó i.

Lú c nà y, Liễu Duệ mớ i chậ m rã i di chuyển bướ c châ n, đẩ y giá treo bình truyền nướ c
tớ i bên cạ nh giườ ng cô , ngồ i xuố ng. Anh đưa tay qua gạ t nhẹ nhữ ng sợ i tó c lò a xò a
trên mặ t cô , ngó n tay chạ m và o đô i mô i khô nứ t củ a cô mà vuố t ve, đầ u ngó n tay anh
hơi nó ng, đó là do hô hấ p củ a cô phả tớ i, có chú t nặ ng nề.

“ Em chưa từ ng thấ y Hiểu Thầ n có dá ng vẻ như này trướ c kia. ” Bỗ ng nhiên Liễu Khê
mở miệng nó i: “ Ở trong ấ n tượ ng củ a em, chị ấ y vẫ n luô n rấ t kiên cườ ng, cho dù anh
từ chố i chị ấ y bao nhiêu lầ n, chị ấ y cũ ng khô ng lù i bướ c. Nhưng mà lầ n nà y chị ấ y đã
bị anh đá nh ngã , rấ t chậ t vậ t, rấ t yếu đuố i. ”

“ Mộ t Cố Hiểu Thầ n như nà y khô ng chỉ là m em đau lò ng mà cò n khiến em cả m thấ y


tứ c giậ n. Em giậ n chị ấ y vì dễ dà ng bị anh chi phố i, em giậ n chị ấ y vì dễ dà ng vì anh
mà trở nên yếu đuố i. Em thậ t sự rấ t tứ c giậ n. ”

Lờ i Liễu Khê nó i như ngọ n nú i lớ n đang đè ép trong lò ng Liễu Duệ. Ngó n tay anh vẫ n
khô ng ngừ ng vuố t ve khó e mô i cô , cuố i cù ng, anh dừ ng lạ i, tự á p mô i mình lên mô i
cô .

Mô i củ a cô , vừ a khô vừ a nó ng.

Trong khoả nh khắ c đó lô ng mi cô hơi run lên, rồ i chỉ mộ t lá t sau trên trá n cô đã xuấ t
hiện mộ t tầ ng mồ hô i mỏ ng.
Anh đưa tay lên lau mồ hô i cho cô , bờ mô i đang mím chặ t cũ ng hé mở : “ Cố Hiểu
Thầ n, lầ n thứ hai rồ i… ”

Lầ n thứ hai, anh vì cô , phả n bộ i mệnh lệnh quố c gia.

Liễu Khê đứ ng ở đằ ng sau Liễu Duệ ngâ y ngườ i, gì mà lầ n thứ hai? Cô nàng khô ng
hiểu cho lắ m.

Nhìn cô hồ i lâ u rồ i anh bá m và o giá treo bình truyền nướ c đứ ng lên, anh xoay ngườ i
nó i vớ i Liễu Khê: “ Hiểu Thầ n giao cho em đấ y. ”

Liễu Khê nhíu mà y: “ Giao cho em? Có ý gì thế? ”

Liễu Duệ thu hồ i á nh mắ t, giả i thích: “ Anh cò n có việc phả i về quâ n khu. ”

“ Về quâ n khu? Bâ y giờ ? ” Liễu Duệ nhìn bình truyền nướ c cò n hơn nử a: “ Nhưng…”

Muố n nó i lạ i thô i.

Bở i vì cô biết, nó i bao nhiêu cũ ng vô dụ ng.

Liễu Duệ vỗ vai cô , nịnh nọ t mộ t câ u: “ Biết em là ngườ i em chồ ng tố t nhấ t rồ i, nhớ


chă m só c chị dâ u nhé. ”

Liễu Khê giậ n dỗ i dịch sang mộ t bên, khô ng cho anh chạ m và o ngườ i, giọ ng nó i hơi
tứ c giậ n: “ Là vợ anh thì anh tự mình chă m só c đi. ”

Nghĩ nghĩ, Liễu Khê vẫ n cả m thấ y khô ng cam lò ng, cô bổ sung thêm: “ Đừ ng có chết,
anh mà chết là em đem vợ anh gả cho ngườ i khá c đấ y. ”

Liễu Duệ cườ i cườ i cho qua chuyện.

Liễu Khê nhíu mà y: “ Em rấ t nghiêm tú c. ”

Khô ng để ý tớ i Liễu Khê nữ a, anh đưa mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n đang nằ m trên giườ ng
và i giâ y rồ i rờ i đi.

Tiếng đó ng cử a vang lên, Liễu Khê nhìn theo cá nh cử a mà u trang đó ng lạ i, nhíu mà y.


**

Giang Tấ n chạ y về từ sâ n huấ n luyện thì trô ng thấ y Liễu Duệ đi ra khỏ i vă n phò ng
thủ trưở ng.

Từ đằ ng xa đã nhìn thấ y bó ng dá ng Liễu Duệ, Giang Tấ n chạ y tớ i, nó i mộ t câ u liền bá


vai anh: “ Đượ c đấ y. ”

Liễu Duệ lạ nh lù ng liếc mắ t nhìn hắ n.

Có vẻ như Giang Tấ n khô ng phá t hiện ra á nh mắ t khô ng vui củ a anh, ngượ c lạ i cò n


nó i nhanh hơn: “ Nghe tên nhó c Giang Phong nó i, mấ y ngà y trướ c ngườ i phụ nữ củ a
cậ u phả i và o đồ n cả nh sá t hả ? ”

Liễu Duệ phủ i cổ tay á o mình dù cho nó chẳ ng có tí bụ i nà o, thanh â m nhà n nhạ t
vang lên: “ Ă n phả i cá i gì củ a Ly Thu à ? ”

Giang Tấ n: “ … ”

Mộ t đườ ng đi theo Liễu Duệ trở về ký tú c xá , Giang Tấ n cứ nó i mã i: “ Thậ t sự là


ngườ i phụ nữ củ a cậ u? ”

Liễu Duệ chặ n họ ng Giang Tấ n lạ i: “ Tô i mệt rồ i, muố n nghỉ ngơi. ”

Giang Tấ n đẩ y anh ra rồ i đi và o bên trong.

Liễu Duệ xoay ngườ i thì thấ y Giang Tấ n rấ t tự giá c lấ y ghế ra ngồ i, anh đau đầ u.

Hai anh em nhà họ Giang nà y đú ng là khó hầ u hạ .

Giang Tấ n ngồ i xuố ng, hơi liếc mắ t nhìn vết thương trên ngự c Liễu Duệ: “ Khô ng
phả i là mớ i phẫ u thuậ t xong sao, sao cậ u đã về đâ y rồ i? ”

Liễu Duệ mặ c kệ hắ n, trự c tiếp đi và o trong nhà tắ m rử a mặ t. Trong lú c nà y Giang


Tấ n nhậ n đượ c điện thoạ i củ a thủ trưở ng, đâ y là chuyện liên quan tớ i việc xử phạ t
Liễu Duệ.
Lú c Liễu Duệ đi ra khỏ i nhà tắ m, Giang Tấ n đã nghiêm tú c nó i vớ i anh: “ Cậ u bị xử
phạ t. ”

Liễu Duệ gậ t đầ u: “ Tô i biết. ”

Giang Tấ n nhíu mà y: “ Vì sao? ”

Liễu Duệ im lặ ng nhìn hắ n, khô ng lên tiếng.

Giang Tấ n có chú t cá u kỉnh: “ Cậ u là m thế là vì cá i gì? Tuy nó i lầ n tậ p huấ n ở Trườ ng


Xuâ n này khô ng phả i chuyện gì tố t, vẫ n là Tu Diệp đà o cho cậ u mộ t cá i hố nhưng
chuyện Syria cô ng củ a cậ u khô ng thể bỏ đó đượ c. Bá o cá o đề nghị thă ng chứ c đã đưa
lên rồ i, nếu khô ng có gì bấ t ngờ thì cậ u sẽ đượ c thă ng chứ c. Nhưng tô i khô ng hiểu
sao cậ u lạ i khô ng đi? ”

“ Khô ng vì cá i gì cả . ” Anh nó i.

Nhìn bộ dá ng hờ hữ ng củ a anh, Giang Tấ n nổ i giậ n: “ Liễu Duệ!! ”

Liễu Duệ cườ i nhạ t, vỗ vỗ vai Giang Tấ n: “ Bâ y giờ ngườ i bị xử phạ t là tô i. ”

Giang Tấ n tứ c giậ n đẩ y anh ra, hừ lạ nh: “ Thế nên cậ u cả m thấ y tô i nên vui thay cho
cậ u? ”

Buổ i chiều lậ p tứ c triệu tậ p cuộ c họ p khẩ n cấ p, nộ i dung cuộ c họ p là ‘Liễu Duệ chố ng
lạ i mệnh lệnh cấ p trên, tự mình là m chậ m trễ kế hoạ ch và tự ý tham gia hoạ t độ ng
cứ u nạ n ở Bắ c Kinh’ kết luậ n củ a cuộ c họ p là ghi biên bả n.

Trở lạ i ký tú c xá Giang Tấ n nhìn thấ y Liễu Duệ đang thay đồ sang quầ n á o huấ n
luyện, nó i: “ Tậ p huấ n ở Trườ ng Xuâ n ngâ m nướ c nó ng, cò n lậ p biên bả n nữ a, mấ y
cá i nà y tạ m thờ i bỏ qua đi, quan trọ ng là bá o cá o thă ng chứ c củ a cậ u bị bỏ qua mộ t
bên rồ i. ”

Ngườ i nà o đó vẫ n duy trì sự im lặ ng.

Giang Tấ n đưa mắ t nhìn Liễu Duệ. Lú c này anh đang cở i á o, trên lưng anh hiện rõ
mấ y vết sẹo, đâ y đều là vết thương do lú c là m nhiệm vụ để lạ i. Sau đó , anh quay
ngườ i lạ i, Giang Tấ n lậ p tứ c nhìn thấ y vết thương mớ i ở trướ c ngự c anh, bă ng gạ c
mà u trắ ng xuấ t hiện vết má u đỏ , hắ n khô ng khỏ i nhíu mà y: “ Cậ u muố n đi ra sâ n
huấ n luyện? ”

“ Tậ p huấ n ở Trườ ng Xuâ n khô ng cầ n tô i nữ a nhưng phâ n độ i hai vẫn cầ n ngườ i


quả n. ” Liễu Duệ vừ a đưa tay lên kéo khó a bộ đồ huấ n luyện.

Giang Tấ n khô ng quen nhìn Liễu Duệ tự ngượ c bả n thâ n thế này, hừ lạ nh: “ Cậ u thích
thì là m đi. ”

Độ t nhiên, tiếng gõ cử a vang lên, chẳ ng cầ n ngườ i bên trong lên tiếng thì ngườ i bên
ngoà i đã tự đẩ y cử a bướ c và o.

Ngườ i và o là Tu Diệp, trên ngườ i cô mặ c quâ n trang, nhìn dá ng vẻ này chắ c cô cũ ng


mớ i đi ra từ văn phò ng thủ trưở ng, Giang Tấ n đoá n thế.

Liễu Duệ độ i mũ xong đi lên trướ c, hỏ i Tu Diệp: “ Từ bệnh viện về đâ y à ? ”

Tu Diệp bình tĩnh nó i: “ Chưa tỉnh. ”

Liễu Duệ hơi khép mắ t lạ i, gậ t đầ u.

Giang Tấ n nghe mà sử ng số t, vộ i và ng hỏ i Tu Diệp: “ Cá i gì? Cá i gì mà khô ng tỉnh? ”

Tu Diệp lạ nh lù ng liếc nhìn Giang Tấ n mộ t cá i, hừ lạ nh: “ Chờ hai ngườ i đó lã nh


chứ ng xong rồ i đến hỏ i!! ”

Giang Tấ n: “ … ”

Mẹ nó , hắ n lớ n lên giố ng mộ t tên tiểu bạ ch kiểm lắ m à ? Sau phả i bắ t nạ t hắ n thế


nà y?

Chương 25: Tớ muốn anh ấy

‘Cho dù là số ng hay chết’

Tạ i bệnh viện.
Mấ t tớ i khoả ng nă m lầ n mơ mơ hồ hồ Cố Hiểu Thầ n mớ i tỉnh tá o hẳn, mí mắ t cô
nặ ng trĩu dầ n dầ n đượ c mở ra, đậ p và o mắ t chính là trầ n nhà trắ ng toá t.

Liễu Khê đang ngồ i dự a và o tườ ng chơi, liếc mắ t thấ y Cố Hiểu Thầ n đã tỉnh, lườ i
biếng hỏ i mộ t câ u: “ Chị khá t hay đó i bụ ng khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n nghiêng đầ u nhìn nử a khuô n mặ t Liễu Khê đã bị tó c che khuấ t. Cô


khô ng trả lờ i vấn đề củ a cô nà ng mà hỏ i: “ Phẫ u thuậ t đã kết thú c chưa? ”

Thanh â m vừ a nặ ng nề vừ a khà n.

Ha!

Trong lò ng Liễu Khê â m thầ m cườ i lạ nh, đú ng là giố ng hệt nhau mà .

“ Yên tâ m đi, khô ng chết ngườ i đâ u. ” Liễu Khê cấ t điện thoạ i và o tú i á o, sau đó cô
nà ng đưa tay lên trá n Cố Hiểu Thầ n đo nhiệt độ : “ Hạ số t rồ i, chị có muố n về nhà
khô ng? ”

“ Khô ng về. ”

“ Tù y chị. ” Liễu Khê bà y ra bộ dá ng sao cũ ng đượ c, sau đó cô nà ng lạ i lấ y điện thoạ i


ra và o wechat gử i cho Liễu Duệ mộ t tin, nó i cho anh biết là Cố Hiểu Thầ n đã tỉnh. Rồ i
cô nà ng nó i: “ Dù sao ở bệnh viện cũ ng khô ng có Liễu Duệ. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y: “ Em nó i thế là sao? ”

Liễu Khê nó i cho Cố Hiểu Thầ n biết bằ ng giọ ng tiếc nuố i: “ Về quâ n khu rồ i. ”

“ Hô m nay về? ”

“ Buổ i sá ng ngà y hô m nay. ”

“ Anh ấ y điên rồ i!! ”

Liễu Khê gậ t đầ u đồ ng tình: “ Đú ng thế đấ y. Mộ t là bị điên, hai là đầ u ó c bị ú ng nướ c.



**

Tắ t má y, Liễu Khê liếc mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n đang ngồ i ở ghế phó lá i, do dự : “ Chị
chắ c chắ n chứ ? ”

Đầ u ó c cò n hơi choá ng nhưng Cố Hiểu Thầ n vẫ n nghiêng đầ u nhìn cô nà ng mộ t cá i,


giọ ng nó i củ a cô thấ p thấ p, mà cò n đang nó i giọ ng mũ i: “ Gì cơ? ”

Liễu Khê đưa mắ t nhìn cử a quâ n khu có hai binh lính đang đứ ng gá c cử a, hơn nữ a họ
cò n là nhữ ng ngườ i đượ c dù ng sú ng mộ t cá ch hợ p phá p, cô nàng vô cù ng hoà i nghi
sự thà nh cô ng củ a chuyến đi lầ n này: “ Chị chắ c chắ n là mình sẽ bình an vô sự đi tớ i
cử a phò ng thô ng tin khô ng? ”

“ Nếu khô ng thì sao? ” Cố Hiểu Thầ n nhà n nhạ t hỏ i ngượ c lạ i. Cô hơi đau đầ u, đưa tay
ấ n ấ n và o thá i dương để giả m bớ t cơn đau, thanh â m có chú t khà n khà n: “ Hay nó i
cá ch khá c, em có biện phá p nà o tố t hơn à ? ”

Liễu Khê: “ … ” Đú ng là cô khô ng có biện phá p nà o tố t hơn. Gọ i điện Liễu Duệ khô ng
nghe má y, nhắ n tin cũ ng chẳ ng thấ y trả lờ i, giố ng như là anh ấ y đã bố c hơi khỏ i nhâ n
gian vậ y. Thự c sự giờ khô ng cò n cá ch nà o khá c ngoà i việc tớ i thẳ ng quâ n khu tìm
anh.

Có điều, Liễu Khê cả m thấ y rấ t buồ n bự c, cô nà ng phồ ng má lên: “ Chị nhấ t định phả i
thấ y anh ấ y ngay lậ p tứ c? ”

Cố Hiểu Thầ n im lặ ng và i giâ y sau đó nó i, giọ ng nó i mang theo chú t tự giễu: “ Nếu
khô ng nhìn thấ y anh ấ y thì chị sẽ nghĩ anh ấ y đã chết. ”

Cho dù Liễu Khê nó i cho cô biết là anh vẫ n cò n số ng đi ra khỏ i bệnh viện nhưng
trong lò ng cô vẫ n cả m thấ y khô ng an tâ m.

Chỉ cầ n đượ c nhìn mộ t lầ n, nhìn thấ y anh mộ t lầ n là đượ c rồ i.

Liễu Khê: “ … Anh trai em khô ng chết mà . ”

“ Chị biết. ” Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên, cô nhìn thấ y bên ngoà i có lá cơ đỏ vớ i hình
nă m ngô i sao đang bay phấ p phớ i, á nh mắ t ả m đạ m: “ Nhìn mộ t lầ n, nhìn mộ t lầ n
thô i là đủ . ”
Thanh â m củ a cô thấ p thấ p lạ i hơi khà n, đồ ng thờ i mang theo giọ ng mũ i, khi nó i ra
có cả m giá c yếu ớ t, giố ng như là chưa nhậ n định rõ rà ng, chỉ đang tự lẩ m bẩ m cho
bả n thâ n mình nghe.

Mộ t Cố Hiểu Thầ n này hơi giố ng như ngườ i đã có tuổ i.

Liễu Khê khô ng nhịn đượ c mà nghiêng đầ u nhìn cô mộ t cá i. Hoà ng hô n đang dầ n


buô ng xuố ng, xuyên qua cử a sổ xe, chiếu lên khuô n mặ t trắ ng nhợ t nhạ t củ a cô , hà o
quang như đang tỏ a ra.

Gió thổ i qua, mâ y nhẹ nhà ng trô i trên bầ u trờ i, giữ a khô ng trung là hồ ng kỳ đang bay
phấ p phớ i. Nă m ngô i sao trên lá cờ vì bị gió thổ i mà khô ng nhìn rõ hình dạ ng, giố ng
như là anh ngà y đó .

Cố Hiểu Thầ n mấ t mấ y giâ y để lấ y lạ i sự bình tĩnh, sau đó cô thu hồ i tầ m mắ t, thá o


đai an toà n ra xuố ng xe.

Phía xa xa, mộ t chiếc xe quâ n dụ ng tớ i gầ n, Tu Diệp đang ngồ i ở ghế phó lá i trong xe
đó . Trong khoả nh khắ c thấ p thoá ng nhìn thấ y bó ng Cố Hiểu Thầ n, cô hô dừ ng xe.

Ngườ i điều khiển dừ ng xe lạ i, hỏ i: “ Tu sĩ quan, có chuyện gì sao? ”

Tu Diệp thá o đai an toà n ra, phâ n phó : “ Cậ u đi và o trướ c đi, tô i có chú t chuyện ở
đâ y. ”

“ Rõ !! ”

Giang Tấ n đượ c phâ n cô ng tớ i phò ng thô ng tin lấ y tà i liệu, vừ a lú c hắ n thấ y xe củ a


Tu Diệp trở về nhưng lạ i khô ng thấ y cô đâ u. Hắ n ngă n xe lạ i, hỏ i mộ t câ u: “ Tu Diệp
đâ u? ”

Ngườ i lá i xe trả lờ i: “ Lú c ở cử a đã xuố ng xe rồ i. ”

“ Có nó i là đi đâ u khô ng? ”

Ngườ i điều khiển xe lắ c đầ u: “ Khô ng biết. ”


Giang Tấ n nhíu mà y, đem đố ng tà i liệu để lạ i phò ng thô ng tin: “ Chú t nữ a tô i sẽ quay
lạ i lấ y. ”

Đi ra bên ngoà i tìm thì thấ y Tu Diệp đang đứ ng nó i chuyện cù ng hai cô gá i, bên cạ nh
là chiếc oto mà u trắ ng. Cô gá i mặ c á o gió mà u đỏ nhìn quen quen nhỉ, Giang Tấ n híp
mắ t lạ i, cố gắ ng nhớ xem là ai. Qua mấ y giâ y, trong mắ t hắ n ló e lên tia sá ng, đô i mắ t
đang nheo lạ i cũ ng mở to như bình thườ ng, mô i nhếch lên.

Hó a ra là cô ấ y – ngườ i phụ nữ củ a Liễu Duệ.

“ Cậ u khô ng thể và o đượ c. ” Tu Diệp nó i.

Cố Hiểu Thầ n cố gắ ng để bả n thâ n thả lỏ ng, lắ c đầ u vô lự c: “ Khô ng nghĩ tớ i chuyện


đượ c và o, chỉ là muố n gặ p anh ấ y mộ t lầ n thô i… ” Nghĩ tớ i nghĩ lui, cô đang định nó i
câ u nà o khá c để thuyết phụ c nhưng khô ng nó i đượ c, chỉ nó i: “ Mộ t lầ n, mộ t lầ n là
đượ c rồ i. ”

Vẫ n là giọ ng nó i khiến ngườ i khá c đau lò ng.

Tu Diệp nhíu mà y, sau đó hỏ i: “ Thấ y cậ u ấ y để là m gì? ”

Độ t nhiên, Cố Hiểu Thầ n sử ng số t.

Thấ y anh ấ y là m gì nhỉ?

“ Ha!! ” Cô thấ p giọ ng cườ i lạ nh.

Đú ng vậ y, rố t cuộ c cô muố n thấ y anh để là m gì? Muố n nó i vớ i anh cá i gì đó ? Hay là


muố n nhìn anh mộ t chú t?

Khô ng có đá p á n.

Chỉ là …đơn giả n chỉ là muố n thấ y anh.

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u rồ i cú i đầ u xuố ng, đậ p và o mắ t cô là quâ n ủ ng củ a Tu Diệp,


bỗ ng nhiên cô lạ i nhớ tớ i hình ả nh kia.
Trên hà nh lang bệnh viện, anh cả n cô lạ i, mặ t đố i mặ t. Khi đó cô cú i đầ u nhìn, nhìn
đô i già y mà u trắ ng củ a mình và quâ n ủ ng củ a anh, hai mà u sắ c khá c nhau, để thị giá c
có ấ n tượ ng mạ nh.

“ Hiểu Thầ n. ” Bỗ ng nhiên, Tu Diệp gọ i cô .

Cô cú i đầ u, vẫn cò n chìm sâ u trong hồ i ứ c, chỉ đá p lạ i theo bả n năng: “ Sao thế? ”

“ Vì sao? ” Tu Diệp hỏ i.

Vì sao?

Trong chớ p mắ t cô trở nên tỉnh tá o.

Cô ngẩ ng đầ u, đá y mắ t hiện lên tia nghi ngờ : “ Cá i gì vì sao cơ? ”

“ Vì sao lạ i lự a chọ n quay lạ i bên cậ u ấ y mộ t lầ n nữ a? ” Tu Diệp nó i hoà n chỉnh vấn


đề củ a mình.

Vì sao lạ i lự a chọ n quay lạ i bên cạ nh anh mộ t lầ n nữ a?

Trong khoả nh khắ c đó , Cố Hiểu Thầ n thấ t thầ n, mím mô i, sau đó cô cú i đầ u.

Im lặ ng bao trù m.

Và o lú c Tu Diệp cho rằ ng Cố Hiểu Thầ n sẽ khô ng trả lờ i vấ n đề củ a mình thì cô lên


tiếng, thanh â m củ a cô dịu nhẹ như gió thổ i bên tai, ngưa ngứ a: “ Chỉ là tớ muố n anh
ấ y. ”

Tớ chỉ muố n anh ấ y.

Đơn giả n nă m chữ thô i cũ ng đã thể hiện toà n bộ sự bao dung, sự chiếm hữ u củ a cô
đố i vớ i Liễu Duệ.

Cho dù thế nà o cô cũ ng chỉ cầ n anh.

Dừ ng mộ t lá t, rồ i cô bổ sung thêm: “ Cho dù là anh ấ y cò n số ng hay đã chết, tớ đều


muố n anh ấ y. ”
Chỉ cầ n ngườ i đó là Liễu Duệ, cô đều muố n. Giố ng như là câ u nó i trướ c kia củ a cô khi
anh hỏ i vì sao cô thích anh: “ Tớ thích tất cả những gì của cậu và tất cả những gì
thuộc về cậu.”
Cố Hiểu Thầ n như vậ y mớ i chính là Cố Hiểu Thầ n, chuyện gì có liên quan tớ i Liễu
Duệ, quyết khô ng nhâ n nhượ ng.

Bầ u trờ i hoà ng hồ n dầ n ngả sang mà u tố i, á nh sá ng xuyên qua từ ng tá n câ y là gam


mà u cam ấ m á p nhưng có vẻ lườ i biếng, nó yên lặ ng rọ i và o gò má trắ ng củ a Cố Hiểu
Thầ n, mạ mộ t tầ ng á nh sá ng nhu hò a. Cả m xú c nơi đá y mắ t củ a cô đã bị hà ng lô ng mi
dà i hơi rủ xuố ng che lạ i, khô ng ai có thể thấ y nơi sâ u thẳ m trong tâ m hồ n cô , giố ng
như là hình ả nh nà o đó trên sa mạ c, hình ả nh khô ng có thự c.

Đá p á n chắ c chắ n nhấ t trên thế giớ i nà y, cù ng lắ m cũ ng chỉ có thế mà thô i.

Liễu Khê ở mộ t bên nghe đượ c câ u trả lờ i củ a Cố Hiểu Thầ n thì hoà n toà n ngâ y
ngườ i.

Ở Quả ng Đô ng nghe đượ c mộ t số lờ i đồ n, biết anh trai mình đang tìm cá ch quay lạ i
vớ i Hiểu Thầ n, cô đã nghĩ tình yêu củ a anh trai mình dà nh cho Hiểu Thầ n cò n nhiều
hơn Hiểu Thầ n dà nh cho anh ấ y, nhưng khô ng ngờ …

**

Châ n giẫ m lên lá rụ ng, bên tai vă ng vẳ ng câ u nó i cuố i cù ng củ a Cố Hiểu Thầ n.

Tớ chỉ muố n anh ấ y, cho dù là số ng hay đã chết, tớ đều muố n.

Mớ i vừ a bướ c mộ t bướ c lên bậ c cầ u thang, đô i châ n mang quâ n ủ ng bỗ ng nhiên


dừ ng lạ i. Hồ i ứ c ù a tớ i từ ng chú t mộ t, đứ t quã ng, từ ng hình ả nh cứ thế lướ t qua đầ u,
cuố i cù ng…

Là câ u nó i đó …

“ Nếu em nguyện ý, anh hy vọ ng em sẽ là cô dâ u củ a anh. ”

Trong lò ng, giờ phú t này trở nên rố i loạ n.

Cô dâ u củ a anh.
Mê hoặ c lò ng ngườ i như thế, là m ngườ i khá c khô ng có sứ c chố ng cự .

Giang Tấ n đi tớ i từ phía sau rồ i đậ p mộ t cá i và o vai Tu Diệp khiến cô giậ t mình, hét


lên mộ t tiếng.

Phả n ứ ng quá kích như vậ y khiến Giang Tấ n nhíu mà y: “ Nghĩ cá i gì thế? Sao nhìn
thấ t thầ n vậ y? ”

Cô tứ c giậ n trừ ng mắ t liếc Giang Tấ n mộ t cá i.

Giang Tấ n bà y ra vẻ mặ t vô tộ i. Hắ n hơi cong ngườ i nhìn thẳ ng và o mắ t Tu Diệp, mặ t


hơi nghiêng về phía trướ c, nhìn thế nà o cũ ng thấ y là đang nhiều chuyện: “ Mớ i vừ a
rồ i ở cử a, cô gá i đó , là củ a Liễu Duệ? ”

Tu Diệp trừ ng mắ t nhìn hắn, khô ng trả lờ i.

Giang Tấ n cườ i xấ u hổ , huých vai cô : “ Đừ ng keo kiệt như vậ y chứ !! ”

Tu Diệp vẫ n trừ ng mắ t nhìn hắ n.

Chắ c là do chưa từ ng nhìn thấ y mộ t Tu Diệp như lú c này nên Giang Tấ n cả m thấ y hơi
lạ nh số ng lưng, khô ng dá m trêu chọ c cô nữ a. Hắ n hậ m hự c xoa xoa mũ i, sau đó xoay
ngườ i trở về ký tú c xá .

Tu Diệp khô ng nó i thì sẽ có ngườ i khá c nó i thô i.

Giang Tấ n đi rồ i, Tu Diệp mộ t lầ n nữ a rơi và o trầ m tư.

Mộ t phú t đồ ng hồ trô i qua, cô lấ y điện thoạ i ra gọ i cho Diệp Cự u Mạ ch.

Chuô ng vang lên rấ t lâ u nhưng khô ng ai nghe má y.

Cô nhíu mà y, suy nghĩ mấ y giâ y rồ i xoay ngườ i lạ i.

Giờ cô chỉ có mộ t ý nghĩ, đó là tìm hắ n, nó i cho hắn biết.

Mộ t chiếc xe quâ n dụ ng lao nhanh từ trong quâ n khu ra, đi và o trong mà n đêm,
khuô n mặ t Tu Diệp cũ ng lướ t qua.
Ở mộ t chiếc xe khá c, Cố Hiểu Thầ n đang ngồ i trên ghế phó lá i, hơi cong mô i.

Dướ i trờ i mưa to, khi Diệp Cự u Mạ ch đuổ i theo đưa á o mưa cho Tu Diệp, cô đã biết
cô ấ y khô ng cá ch nà o quay trở lạ i Thiên Tâ n nữ a.

Liễu Khê liếc mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n vẫ n ngồ i im bấ t độ ng, bắ t đầ u cả m thấ y nô n


nó ng: “ Phả i chờ tớ i khi nà o nữ a? ”

Nhìn Liễu Khê đang bự c bộ i, Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Hay là em đi về trướ c đi? ”

“ Chị nghĩ em là ngườ i như thế chắ c? ” Liễu Khê hừ lạ nh mộ t tiếng: “ Lạ i nó i, nếu như
anh trai em mà biết thì có tha cho em khô ng? ”

Trướ c khi đi, anh trai cô đã lặ p đi lặ p lạ i lờ i dặ n dò , nhấ t định phả i chă m só c vợ anh
thậ t tố t. Giờ cô mà đi, tớ i lú c anh trai biết đượ c, anh ấ y khô ng lộ t mộ t tầ ng da cô mớ i
là lạ .

Cố Hiểu Thầ n mím mô i: “ Vậ y tù y em. ”

Mà n đêm nhấ n chìm cả thà nh phố .

Huấ n luyện kết thú c, Liễu Duệ trở về phò ng ký tú c xá thì thấ y Giang Tấ n đang ngồ i
trên cá i ghế nhỏ trong lò ng, bộ dá ng đang chờ anh rấ t kỳ quá i.

Thá o mũ xuố ng, anh hỏ i Giang Tấ n: “ Có việc gì? ”

Ba chữ , vô cù ng đơn giả n.

Giang Tấ n hừ hừ hai tiếng, nhướ n mà y, bà y ra bộ dá ng như bề trên: “ Thá i độ củ a cậ u


như thế là khô ng đượ c. ”

Liễu Duệ lạ nh lù ng liếc nhìn hắ n mộ t cá i: “ Cậ u bị điên à ? ”

“ Rồ i cậ u sẽ hố i hậ n. ” Giang Tấ n bà y ra bộ dá ng ‘cậ u đừ ng có mà cầ u xin tô i’

Liễu Duệ cở i trang phụ c huấ n luyện ra, khô ng thèm để ý tớ i Giang Tấ n.
Nhìn thấ y anh đi và o phò ng tắ m, Giang Tấ n bắ t đầ u nô n nó ng. Hắ n đuổ i theo anh tớ i
cử a phò ng tắ m, cá ch mộ t cá nh cử a, hắ n gọ i: “ Liễu Duệ. ”

Khô ng ai trả lờ i.

“ Mẹ nó !! ” Giang Tấ n nhỏ giọ ng chử i mộ t tiếng, vố n định dạ y dỗ tên nhó c này mộ t


chú t, khô ng ngờ ngượ c lạ i tự là m mình nghẹn chết, cuố i cù ng vẫ n khô ng nhịn đượ c: “
Ngườ i phụ nữ củ a cậ u đang ở bên ngoà i. ”

Trong vò ng nử a giâ y cử a phò ng tắ m đã bị mở ra, mộ t trậ n gió lạ nh thổ i qua lỗ tai


hắ n. Theo bả n nă ng Giang Tấ n lù i về phía sau, hắn là m độ ng tá c tự vệ.

Phả n ứ ng như vậ y là điều bình thườ ng đố i vớ i mộ t quâ n nhâ n.

Đô i mắ t đen nhá nh củ a Liễu Duệ nhìn chằ m chằ m hắ n, lạ nh lù ng nó i: “ Lặ p lạ i lầ n


nữ a. ”

Lú c nà y Giang Tấ n mớ i thô i khô ng tự vệ nữ a, hắ n ho nhẹ mộ t tiếng để giả m bớ t sự


xấ u hổ . Mẹ nó , vừ a nãy hắ n cò n tưở ng Liễu Duệ sẽ quậ t hắ n mộ t cá i qua vai chứ .

“ Tô i nó i cậ u lặ p lạ i lầ n nữ a!! ” Giọ ng nó i Liễu Duệ lạ i lạ nh thêm và i phầ n.

Vố n định xin xỏ bữ a ă n nà o đó củ a tên nà y nhưng khi nhìn thấ y đô i mắ t đỏ ngầ u củ a


anh thì từ bỏ .

Giang Tấ n chỉ về phía cử a lớ n quâ n khu: “ Ngườ i phụ nữ củ a cậ u đang ở bên ngoà i. ”

Dướ i á nh đèn thưa thớ t, bó ng dá ng đó chợ t ló e mà qua, giố ng như quỷ hồ n.

Giang Tấ n đứ ng ở trên hà nh lang ký tú c xá nhìn bó ng dá ng Liễu Duệ chạ y cà ng lú c


cà ng xa thì nặ ng nề thở dà i mộ t tiếng.

Triệu Tiền Tiến vừ a mớ i tắ m xong trở về thì bắ t gặ p cả nh Giang Tấ n đang thở ngắ n
than dà i, hắ n kính chà o theo nghi thứ c quâ n độ i, rồ i hỏ i: “ Giang độ i đang than thở
điều gì thế? ”

Giang Tấ n liếc mắ t nhìn Triệu Tiền Tiến, ý vị thâ m trườ ng: “ Qua đoạ n thờ i gian này
cậ u sẽ hiểu. ”
Đầ u Triệu Tiền Tiến trọ c ló c như sư thầ y nhưng hắ n vẫ n đưa tay lên sờ đầ u, khô ng
hiểu gì cả .

Á nh sá ng chợ t ló e qua, độ t nhiên Giang Tấ n quay ra hỏ i Triệu Tiền Tiến: “ Hô m đi


cứ u viện, cậ u đi cù ng Liễu Duệ hả ? ”

Triệu Tiền Tiến gậ t đầ u: “ Hô m đó tô i lá i xe. ”

Giang Tấ n híp mắ t, nó i bó ng gió : “ Có phá t hiện ra điều gì khá c thườ ng khô ng? ”

“ Khá c thườ ng? ” Triệu Tiền Tiến nghiêm tú c nhớ lạ i, rồ i nó i: “ Đầ u tiên là Liễu độ i
nhậ n đượ c điện thoạ i, sau đó thì bả o tô i quay đầ u, cò n hỏ i Tu sĩ quan đang ở đâ u
nữ a. Lú c đó tô i trả lờ i là đang ở khu vự c gặ p nạ n, anh ấ y lậ p tứ c bả o tớ i khu vự c gặ p
nạ n. ”

“ Tu sĩ quan? ” Giang Tấ n ngâ y ngườ i, chuyện nà y liên quan gì tớ i Tu Diệp chứ ?

Ở khu vự c gặ p nạ n, bá c sĩ Cố cũ ng ở đó .

Triệu Tiền Tiến đang muố n nó i nhữ ng lờ i nà y thì bị nhữ ng ngườ i ở ký tú c xá bên
cạ nh xô ng ra cắ t ngang lờ i.

Bọ n họ rố ng to: “ Tu sĩ quan đượ c cầ u hô n rồ i!! ”

“ Cá i gì? ” Giang Tấ n và Triệu Tiền Tiến đồ ng thờ i lên tiếng.

**

Gió lạ nh thổ i tớ i, Cố Hiểu Thầ n đú t hai tay và o tú i á o, cô đưa châ n đá đá và o bá nh xe


để giết thờ i gian.

Anh bướ c nhanh tớ i nhưng cô khô ng hề phá t hiện.

Đá hết châ n này tớ i châ n kia, khô ng theo quy luậ t nà o cả .

Độ t nhiên dư quang trong á nh mắ t nhìn thấ y cá i gì đó , cô nghiêng đầ u nhìn.


Cò n chưa kịp nhìn rõ xem ngườ i đến là ai thì cô đã bị ngườ i đó ô m chặ t và o lò ng, cổ
bị anh ghì phá t đau. Chó p mũ i bỗ ng nhiên ngử i thấ y mù i thuố c, là từ vết thương trên
ngự c anh.

Liễu Duệ?!

Sợ đụ ng phả i miệng vết thương củ a anh, cô đưa tay đẩ y anh ra: “ Liễu Duệ. ”

Ngượ c lạ i, anh cà ng ô m cô chặ t hơn.

“ Liễu Duệ, em đụ ng và o miệng vết thương củ a anh mấ t. ” Trong lờ i nó i, hà m chứ a sự


lo lắ ng.

Ô m cô , anh chậ m rã i khép đô i mắ t lạ i. Thấ y cô trong lò ng mình khô ng ngừ ng vặ n


vẹo, anh trầ m giọ ng gọ i cô mộ t cá i: “ Cố Hiểu Thầ n. ”

Vừ a gọ i mộ t tiếng cô đã thô i khô ng vặ n vẹo nữ a.

“ Đừ ng nhú c nhích. ” Anh lạ i nó i.

“ Nhưng mà … ”

Tiếng nó i củ a cô độ t nhiên dừ ng lạ i, anh dù ng mô i mình chặ n cô lạ i.

Qua cử a sổ xe, Liễu Khê đưa mắ t nhìn lén khung cả nh bên ngoà i, hà i lò ng gậ t gậ t đầ u.
Nó i sao đâ y, anh trai là ngườ i như thế nà o chứ , là ngườ i có thể giả i quyết mộ t cô gá i
trong vò ng mộ t giâ y, hơn nữ a ngườ i con gá i nà y cò n là ngườ i trong lò ng.

Chă m só c chị dâ u.

Xem ra ngườ i nà o đó sớ m đã có â m mưu.

Chương 26: Bác sĩ Cố

‘Chị dâ u’


Nhữ ng ngà y tiếp theo, Liễu Duệ rấ t nghe thấ y mộ t cá i tên – đó là bá c sĩ Cố .

“ Lú c nã y huấ n luyện hình như châ n bị trẹo, chắ c phả i đi tìm bá c sĩ nắ n lạ i thô i. ”

“ Tìm bá c sĩ nà o? ”

Tiếng cườ i độ t ngộ t vang lên, vừ a á i muộ i vừ a là m cho ngườ i khá c nghĩ sâ u xa: “
Đương nhiên là đi tìm bá c sĩ Cố rồ i. ”

Ngay lú c đó Liễu Duệ đi ra khỏ i ký tú c xá củ a phâ n độ i số hai nên nghe đượ c hết cuộ c
trò chuyện vừ a rồ i. Anh dừ ng châ n lạ i, đẩ y cử a bướ c và o. Anh lạ nh nhạ t nhìn xung
quanh mộ t vò ng sau đó lên tiếng: “ Nhữ ng ngườ i ở đâ y, chuẩ n bị hít đấ t. ”

Mọ i ngườ i nhìn về phía đố i diện, vừ a thấ y Liễu Duệ cá i lậ p tứ c nằ m sấ p xuố ng đấ t,


bà y ra tư thế hít đấ t tiêu chuẩ n.

Liễu Duệ híp mắ t lạ i, ngă n chặ n sự lạ nh lẽo nơi đá y mắ t: “ 50 cá i. ” Nó i xong, anh


xoay ngườ i rờ i đi.

Cứ như thế, ở khu ký tú c xá củ a phâ n độ i số hai diễn ra khung cả nh rấ t đặ c sắ c. Bấ t


kể là trờ i sá ng hay tố i, chỉ cầ n Liễu Duệ đi qua đó thì tấ t cả mọ i ngườ i đều phả i hít
đấ t.

Hít đấ t xong, mọ i ngườ i ngồ i bệt luô n xuố ng nền nhà , trên mặ t hiện lên vẻ buồ n bự c.

“ Chỉ nó i mộ t chú t chuyện liên quan tớ i bá c sĩ Cố thô i mà , sao Liễu độ i lạ i như thế
chứ ? ”

“ Đú ng thế, thế mà cò n nó i khô ng nghĩ tớ i bá c sĩ Cố . ”

Rồ i mớ i rạ ng sá ng, Liễu Duệ đá nh chuô ng tậ p hợ p mọ i ngườ i mộ t cá ch bấ t ngờ ,


trong gió đêm lạ nh lẽo, mọ i ngườ i đứ ng thẳ ng hàng, tinh thầ n phấ n chấ n.

Liễu Duệ hà i lò ng gậ t đầ u, sau đó anh bả o Triệu Tiền Tiến cho mọ i ngườ i về ký tú c


xá .

Trong ký tú c xá , đá m ngườ i đó lạ i cả m thấ y buồ n bự c.


“ Bấ t ngờ tậ p hợ p và o rạ ng sá ng, lâ u lắ m rồ i Liễu độ i khô ng sử dụ ng cá ch nà y. ”

“ Liễu Duệ nhà m chá n tớ i thế sao? ”

Triệu Tiền Tiến vừ a thay quầ n á o vừ a nó i: “ Bá c sĩ Cố khô ng ở đâ y, thử nghĩ xem anh
ấ y có cả m thấ y nhà m chá n khô ng? ”

Ngà y hô m sau, Triệu Tiền Tiến phả i tớ i nhà ă n dọ n dẹp.

Mộ t đá m ngườ i hoà n toà n rơi và o trạ ng thá i khó hiểu, chỉ biết trầ m tư suy nghĩ.

Có ngườ i ngồ i xếp bằ ng châ n, tay chố ng cằ m, suy nghĩ mấ t mộ t lú c mớ i đưa ra kết
luậ n: “ Có khi nà o là do Liễu độ i vẫn chưa theo đuổ i đượ c bá c sĩ Cố nên giờ hễ cứ
nghe ai nhắ c tớ i bá c sĩ Cố là cả m thấ y phiền muộ n khô ng? ”

Mộ t ngườ i khá c lắ c đầ u, rồ i tự đưa tay kéo că ng ra đầ u mình, trí tưở ng tượ ng cò n


bay xa hơn: “ Châ n tướ ng chỉ có mộ t. Rấ t có thể là do Liễu độ i mộ t châ n đứ ng hai
thuyền, mộ t bên là bá c sĩ Cố , mộ t bên là sĩ quan Tu. Chắ c là do anh ấ y sợ chú ng ta
nhắ c tớ i bá c sĩ Cố nhiều quá thì sĩ quan Tu sẽ biết, thế nên…dù ng cá ch để bịt miệng…
á i, ai đá nh thế? ”

Triệu Tiền Tiến cả m thấ y đậ p tên nà y mộ t cá i khô ng đủ , thế nên hắn giơ tay đậ p
thêm phá t nữ a và o đầ u tên nó i nhả m, lên giọ ng giá o huấ n: “ Sao Liễu độ i có thể là
kiểu đà n ô ng cặ n bã như thế đượ c, cò n nữ a, sĩ quan Tu đượ c cầ u hô n rồ i, ngườ i ta đã
là phụ nữ có chồ ng rồ i, hiểu khô ng? ”

Mọ i ngườ i gậ t đầ u, đồ ng thờ i khinh bỉ tên nà o đó đã bô i bẩ n hình tượ ng Liễu Duệ.

Ngườ i nà o đó cả m thấ y mình oan ứ c, vộ i vàng giả i thích: “ Vậ y mấ y ngườ i nó i xem,


tạ i sao Liễu độ i lạ i hà nh hạ chú ng ta thế nà y? ”

Bỗ ng dưng, Triệu Tiền Tiến như nghĩ tớ i cá i gì đó rồ i thở dà i nặ ng nề, cò n đưa tay
lên xoa xoa đầ u quả dưa ngườ i bị ă n đá nh lú c nãy: “ Chắ c là do anh ấ y quá thừ a nă ng
lượ ng. ”

Ngà y hô m sau, Triệu Tiền Tiến khô ng chỉ phả i đi nhà ă n dọ n dẹp, mà cò n phả i tớ i bã i
cỏ sau nú i dọ n dẹp tiếp.
Ở gó c tườ ng nà o đó có đá m ngườ i đứ ng nhìn Triệu Tiền Tiến đang đứ ng dướ i á nh
mặ t trờ i gay gắ t nhổ cỏ . Bọ n họ lắ c đầ u cả m thá n, ô i.

Sau khi Giang Tấ n biết chuyện nà y đã nhanh châ n chạ y tớ i ký tú c xá củ a Liễu Duệ, vẻ
mặ t như đang xem kịch vui, cườ i cườ i: “ Sao cậ u lạ i ra nô ng nỗ i nà y? Bọ n họ chỉ bà n
tá n mộ t chú t về ngườ i phụ nữ củ a cậ u thô i mà , sao cậ u lạ i khiến lò ng quâ n hoả ng sợ
rồ i. ”

Liễu Duệ lạ nh lù ng liếc nhìn hắ n, khó e mô i hơi cong lên, cườ i như khô ng cườ i.

Giang Tấ n cả m thấ y hình như mình nhìn thấ y đượ c gian kế hiểm á c củ a anh, sợ tớ i
mứ c vộ i vàng tìm cớ chạ y thoá t thâ n.

Trả i qua khoả ng nă m lầ n chỉnh đố n, trong độ i đã khô ng cò n ai nhắ c tớ i Cố Hiểu Thầ n


nữ a, cũ ng khô ng dá m bà n tá n về ‘tai tiếng’ củ a Liễu độ i.

Cho đến ngà y tiểu độ i trưở ng xuấ t viện, Triệu Tiền Tiến và Liễu Duệ cù ng nhau đi tớ i
bệnh viện để đó n ngườ i. Liễu Duệ phâ n phó Triệu Tiền Tiến đi là m thủ tụ c xuấ t viện,
khi hắ n tớ i quầ y trự c củ a y tá thì gặ p đượ c Cố Hiểu Thầ n, hắ n lên tiếng gọ i cô : “ Bá c
sĩ Cố . ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn sang thì thấ y Triệu Tiền Tiến đang đi tớ i, hỏ i: “ Tiểu độ i trưở ng
xuấ t viện? ”

Triệu Tiền Tiến gậ t đầ u: “ Liễu độ i tớ i đó n ngườ i, hiện giờ anh ấ y đang ở trong
phò ng bệnh tiểu độ i trưở ng, bá c sĩ Cố có muố n cù ng tô i lên đấ y khô ng? ”

Cũ ng đượ c, cũ ng đã mấ y ngà y rồ i cô khô ng thấ y anh.

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u khô ng chú t do dự , rồ i cù ng Triệu Tiền Tiến đi tớ i phò ng bệnh


củ a tiểu độ i trưở ng.

Trong phò ng bệnh củ a tiểu độ i trưở ng, lú c Cố Hiểu Thầ n và Triệu Tiền Tiến đến nơi
thì thấ y vợ củ a tiểu độ i trưở ng vẫ n cò n đang lả i nhả i vớ i Liễu Duệ về mấ y việc quan
trọ ng củ a đờ i ngườ i. Triệu Tiền Tiến đẩ y cử a ra, cò n lớ n tiếng hô : “ Liễu độ i, bá c sĩ
Cố tớ i. ”

Liễu Duệ quay đầ u, anh nhìn Cố Hiểu Thầ n mộ t lú c rồ i nó i: “ Triệu Tiền Tiến. ”

“ Rõ !! ”

“ Hít đấ t. ”

Triệu Tiền Tiến: “ … ”

Đưa bá c sĩ Cố tớ i đâ y có gì sai?

Dù cho đang nghi ngờ nhưng hắ n khô ng thể khô ng bà y ra tư thế chuẩ n bị hít đấ t: “
Bá o cá o, bao nhiêu cá i? ”

Liễu Duệ lạ nh mặ t liếc mắ t mộ t cá i, hoà n toà n khô ng chú t thương tiếc: “ 50 cá i. ”

Thấ y cả nh này, Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y hơi kỳ quá i, cô đưa mắ t nhìn Triệu Tiền Tiến
đang đau khổ hít đấ t, sau đó chậ m rã i di chuyển bướ c châ n về phía Liễu Duệ, vô cù ng
tò mò : “ Cậ u ấ y là m sai gì hả ? ”

“ Tính giá c ngộ khô ng cao. ” Mặ t Liễu Duệ khô ng có chú t cả m xú c nà o.

Tính giá c ngộ ?

Cố Hiểu Thầ n khô ng nhịn đượ c mà đưa mắ t nhìn về phía Triệu Tiền Tiến, cô cả m
thấ y tính giá c ngộ củ a hắ n rấ t cao mà .

“ Trưa nay ă n cơm cù ng nhau. ” Liễu Duệ nó i.

Cố Hiểu Thầ n khô i phụ c tinh thầ n, gậ t đầ u: “ Khô ng thà nh vấ n đề, em cò n mộ t lượ t
kiểm tra phò ng nữ a, nhanh thì buổ i trưa sẽ tan ca đú ng giờ . ”

“ Ừ m. ” Anh đá p lờ i rồ i nghiêng ngườ i giớ i thiệu vớ i cô : “ Đâ y là tiểu độ i trưở ng, đâ y


là chị dâ u, vợ anh ấ y. ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t gậ t đầ u vớ i bọ n họ , mỉm cườ i lịch sự .


Vợ tiểu độ i trưở ng nhìn thấ y Cố Hiểu Thầ n thì hai mắ t sá ng lên, vộ i hỏ i: “ Tiểu Liễu,
đâ y là …bạ n gá i củ a cậ u? ”

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Liễu Duệ giớ i thiệu.

“ Chà o chị dâ u. ” Cố Hiểu Thầ n vộ i vàng nó i.

“ A!! ” Vợ củ a tiểu độ i trưở ng cườ i tươi tớ i nỗ i khô ng thể khép miệng lạ i, dườ ng như
cô có thể nhìn thấ y đâ y chính là vợ tương lai củ a anh: “ Chà o em, chà o em… ”

Lú c này, Triệu Tiền Tiến đã hít đấ t xong, đứ ng dậ y bá o cá o.

Liễu Duệ nhà n nhạ t liếc nhìn hắ n, rồ i nó i: “ Đứ ng dậ y đi. ”

Triệu Tiền Tiến đứ ng lên, trên mặ t hắ n thể hiện đú ng kiểu mình đang cố kiềm nén,
hắ n rấ t muố n hỏ i nguyên nhâ n nhưng khi thấ y mặ t than củ a Liễu Duệ thì đà nh nuố t
tấ t cả uấ t ứ c và o trong bụ ng.

Buồ n bự c, vô cù ng buồ n bự c.

Cố Hiểu Thầ n khô ng thể ở lạ i lâ u, mấ y phú t sau cô phả i trở cương vị củ a mình.

Lú c ấ y, chị dâ u bắ t đầ u gọ t tá o cho Liễu Duệ và Triệu Tiền Tiến. Và o lú c này thì Triệu
Tiền Tiến buô ng lỏ ng cả nh giá c, khô ng cẩ n thậ n đã hỏ i anh vấn đề mà hắ n hoang
mang suố t mấ y ngà y nay: “ Liễu độ i, rố t cuộ c là vì sao chứ ? ”

Liễu Duệ đưa mắ t liếc hắ n mộ t cá i, khô ng nó i lờ i nà o.

Khô ng ngờ Triệu Tiền Tiến quá vô tư, hắ n cắ n mộ t miếng tá o rồ i nó i mộ t cá ch phẫ n


hậ n: “ Khô ng phả i chứ , chỉ chú t chuyện nhỏ liên quan tớ i bá c sĩ Cố thô i cũ ng là sai
sao? ”

Liễu Duệ cho miếng tá o cuố i cù ng và o trong miệng, anh chậ m rã i nhai xong miếng
tá o nà y mớ i nó i: “ Triệu Tiền Tiến. ”

Độ ng tá c chuẩ n bị cho tá o và o miệng củ a ngườ i nà o đó cứ ng đờ , hắn nhìn Liễu Duệ


bằ ng á nh mắ t sợ hã i, ngậ p ngừ ng nó i: “ …Rõ ”
“ Hít đấ t. ”

Triệu Tiền Tiến: “ …Lạ i 50 cá i nữ a sao? ”

“ Giá c ngộ cao đấ y. ”

Triệu Tiền Tiến bắ t đầ u hít đấ t, sao hắn cứ cả m thấ y câ u ‘giá c ngộ cao’ đó khô ng phả i
là câ u khích lệ.

“ Hít đấ t xong thì đưa tiểu độ i trưở ng về. ” Phâ n phó xong Liễu Duệ mở cử a rờ i đi,
nhưng đi tớ i cử a thì anh dừ ng châ n, xoay ngườ i lạ i nó i vớ i Triệu Tiền Tiến, giọ ng nó i
lạ nh nhạ t: “ Về là m thêm 50 cá i. ”

Triệu Tiền Tiến đang hít đấ t bỗ ng nhiên muố n mình chết quá ch đi cho xong.

Hít đấ t xong, hắn bò lên trên ghế ngồ i, chẹp chẹp miệng, hơi ngẩ ng đầ u lên nhìn trầ n
nhà trắ ng toá t, thở dà i. Nếu cứ như vậ y, hắ n sẽ vô cù ng hậ m hự c.

Chị dâ u đứ ng ở mộ t bên vừ a giú p tiểu độ i trưở ng thu dọ n hà nh lý, vừ a lên tiếng quở
trá ch Triệu Tiền Tiến: “ Ngố c chết đi đượ c. ”

Nghe thấ y nhữ ng lờ i nà y, Triệu Tiền Tiến nhanh chó ng nhà o tớ i cầ m tớ i tay chị dâ u
như thể đó là cọ ng rơm cứ u mạ ng: “ Chị dâ u, chị mau nó i cho em biết đi. ”

Vợ tiểu độ i trưở ng nghĩ, từ trướ c tớ i nay, có lẽ đâ y là lầ n trự c giá c củ a Triệu Tiền


Tiến chuẩ n nhấ t.

Độ ng tá c gậ p quầ n á o trong tay chị dâ u dừ ng lạ i, cô đưa mắ t nhìn Triệu Tiền Tiến,


hậ n khô ng thể rèn sắ t thà nh thép: “ Suố t ngà y gọ i bá c sĩ Cố bá c sĩ Cố , bị phạ t là đú ng
rồ i. ”

“ Hả … ” Triệu Tiền Tiến vẫ n khô ng hiểu gì: “ Vì sao chứ ? ”

Chị dâ u hừ mộ t tiếng: “ Vừ a rồ i cậ u có nghe thấ y Tiểu Cố gọ i tô i là gì khô ng? ”

Triệu Tiền Tiến chớ p chớ p mắ t: “ …Chị dâ u? ”


Chị dâ u nhìn Triệu Tiền Tiến, trên mặ t hiện rõ lên biểu cả m ‘cậ u đã tớ i bướ c nà y thì
chị cũ ng khô ng thể cứ u đượ c cậ u nữ a’

Trong giâ y lá t, Triệu Tiền Tiến như hiểu ra tấ t cả .

**

Giờ đã là cuố i thu, lá và ng rụ ng đầ y đấ t, mặ t đấ t phủ mộ t tầ ng lá mà u và ng.

Kết thú c cô ng việc buổ i sá ng, Cố Hiểu Thầ n trở về vă n phò ng cở i á o blouse trắ ng ra,
cô lấ y á o khoá c đang treo trên mó c mặ c và o, cầ m tú i xá ch đi ra khỏ i bệnh viện.

Thá i Tịnh Di nhìn thấ y Cố Hiểu Thầ n đi khô ng đú ng hướ ng, liền hỏ i: “ Bá c sĩ Cố
khô ng tớ i nhà ă n sao? ”

“ Có chú t việc, tô i ra bên ngoà i ă n. ”

Thá i Tịnh Di gậ t đầ u rồ i nó i lờ i tạ m biệt vớ i cô , sau đó xoay ngườ i đi về phía nhà ă n


bệnh viện.

Đi ra từ cử a sau, dẫ m châ n lên con đườ ng lá t đá mà u xanh lá , cô đi sâ u và o trong ngõ


nhỏ . Cả nh tượ ng như nà y, rấ t quen thuộ c. Giố ng như là mọ i thứ đã trở về ngà y hô m
đó , khi bọ n họ gặ p lạ i nhau trong ngõ nhỏ , dướ i má i hiên, cô là m bộ như khô ng thấ y
anh, nhưng á nh mắ t vẫ n hơi liếc về phía đó . Cũ ng vị trí đứ ng như thế, Cố Hiểu Thầ n
dừ ng châ n lạ i. Đô i già y đế bằ ng mà u trắ ng củ a cô dẫ m lên đá xanh. Sâ u trong ngõ
nhỏ có mộ t ngườ i đang chậ m rã i đi ra, quâ n trang mà u xanh biếc.

Là anh.

“ Khô ng phả i hẹn nhau ở quá n chá o nhà họ Tử u sao? ” Cô đứ ng trên đá xanh, từ trên
cao nhìn xuố ng anh, hỏ i.

Anh di chuyển tớ i gầ n, cuố i cù ng dừ ng châ n lạ i ở trướ c mặ t cô , hơi ngẩ ng đầ u lên


nhìn và o đô i mắ t đó , giọ ng nó i trầ m trầ m cuố n hú t: “ Khô ng biết tạ i sao anh lạ i cả m
thấ y em sẽ ở chỗ nà y. ”

Khoả nh khắ c đó , bỗ ng nhiên lò ng cô hơi rung độ ng.


“ Cố Hiểu Thầ n, vì sao ngà y đó em lạ i là m như khô ng nhìn thấ y anh? ” Độ t nhiên anh
hỏ i.

Cố Hiểu Thầ n cườ i, có cả m giá c hơi mỉa mai: “ Chẳ ng lẽ em phả i đi lên cho anh hai cá i
tá t? ”

Anh cũ ng cườ i theo cô , lắ c lắ c đầ u, có chú t bấ t đắ c dĩ.

Mộ t cơn gió thu thổ i qua, nhữ ng chiếc lá vàng rơi trên ngó i theo cơn gió đó lả lướ t
rơi xuố ng mặ t đấ t, nó rơi trên ngườ i bọ n họ , trên châ n, khắ p nơi đều là lá .

Lá rụ ng bay tá n loạ n, rấ t đẹp.

Đú ng lú c nà y, Liễu Duệ tiến thêm mộ t bướ c, cá nh tay hữ u lự c ô m chặ t lấ y vò ng eo cô ,


ô m cô và o trong lồ ng ngự c. Anh hơi cú i mặ t, dễ dà ng hô n lên bờ mô i cô .

Trên ngườ i cô là mù i hương dễ chịu, khiến ngườ i khá c nghiện, nghiện tớ i khô ng
cá ch nà o thoá t ra.

Có mấ y cô y tá muố n đi tớ i quá n chá o nhà họ Tử u thì bắ t gặ p cả nh này, bướ c châ n


dừ ng lạ i, sau khi hoà n hồ n, mấ y ngườ i họ vộ i vàng xoay ngườ i trở lạ i bệnh viện.

Mọ i ngườ i chầ m chậ m chạ y về phía cử a Bắ c bệnh viện, họ lô i kéo lẫ n nhau, kích độ ng
tớ i nỗ i tô i nhìn cậ u, cậ u nhìn tô i, cố gắ ng mở to đô i mắ t ra mà nhìn nhau, nhưng
khô ng thể nó i vớ i nhau lờ i nà o.

Cuố i cù ng, bọ n họ phấ n chấ n tinh thầ n chạ y về phía nhà ă n bệnh viện. Bọ n họ tìm
thấ y Thá i Tịnh Di thì ngồ i xuố ng, vộ i vàng chia sẻ khung cả nh mình mớ i nhìn thấ y
đượ c.

“ Cá i gì, hô n mô i? ” Dù Thá i Tịnh Di có bổ nã o mình ra vẫ n khô ng thể tưở ng tượ ng


đượ c cả nh bá c sĩ Cố lạ nh lù ng cù ng Liễu trưở ng quan mặ t lạ nh hô n nhau, nghĩ thế
nà o cũ ng cả m thấ y quá i dị: “ Cá c cậ u chắ c chắ n chứ ? ”

Cá c cô y tá đó lắ c đầ u, sau đó lạ i nắ m tay thậ t chặ t, đú ng là kích độ ng tớ i nỗ i khô ng


thể kiềm chế đượ c: “ Vô cù ng chắ c chắ n, chú ng tô i tậ n mắ t nhìn thấ y. ”
Mấ y y tá khoa gâ y tê ngồ i trong gó c nghe thấ y thì tò mò hỏ i: “ Khô ng phả i bá c sĩ Cố
và giá o sư Lụ c là mộ t đô i à ? ”

“ Hả ? ” Y tá khoa tim cũ ng lên tiếng: “ Mấ y thá ng trướ c cò n có tin đồ n là bá c sĩ Cố và


giá o sư Diệp cơ mà , sao lạ i thay đổ i rồ i. ”

“ Khô ng khô ng khô ng. ” Y tá khoa ngoạ i nó i mộ t cá ch chắ c chắ n: “ Là mộ t đô i vớ i Liễu


trưở ng quan, bọ n tô i tậ n mắ t nhìn thấ y. ”

Có ngườ i cả m thấ y tiếc hậ n: “ Sao lạ i khô ng thà nh đô i vớ i giá o sư Diệp chứ , cô gá i


lạ nh lù ng xinh đẹp như bá c sĩ Cố đá ng lẽ nên cù ng mộ t chỗ vớ i chà ng trai ấ m á p như
giá o sư Diệp mớ i hợ p lí. ”

Có ngườ i khô ng tá n đồ ng: “ Vớ i Liễu trưở ng quan trô ng xứ ng đô i hơn chứ , mộ t


ngườ i là bá c sĩ, mộ i ngườ i là quâ n nhâ n, đú ng là CP(1) hoà n hả o. ”
(1)
CP: Couple (cặp đôi)
Lạ i có ngườ i nó i: “ Vớ i giá o sư Lụ c mớ i hoà n hả o chứ ? ”

Cá c bè phá i bắ t đầ u đố i chọ i gay gắ t vớ i nhau.

Khi đó , Triệu Tiền Tiến đẩ y vali hà nh lý củ a tiểu độ i trưở ng tớ i thang má y.

Nhữ ng cô y tá đó nà o chú ý tớ i hắ n, vẫ n cò n đang sô i nổ i tranh luậ n xem bá c sĩ Cố


hợ p vớ i ngườ i nà o hơn. Có ngườ i nó i là giá o sư Diệp, rồ i giá o sư Lụ c, cò n có cả Liễu
trưở ng quan.

“ Tô i cả m thấ y là giá o sư Diệp, bình thườ ng bá c sĩ Cố xả y ra chuyện gì thì giá o sư


Diệp rấ t hay để bụ ng chuyện đó . ”

“ Cũ ng đú ng, vẫn là giá o sư Diệp đá ng tin cậ y hơn. Tuy rằ ng Liễu trưở ng quan vô
cù ng đẹp trai, nhưng nghề nghiệp củ a anh ấ y… ” Muố n nó i lạ i thô i.

Mộ t ngườ i khá c vẫn ương bướ ng, kiên trì vớ i CP ban đầ u củ a mình: “ Nhưng tô i cả m
thấ y quâ n nhâ n-bá c sĩ là trờ i sinh mộ t đô i đó . ”

Tiếng tranh luậ n truyền tớ i tai Triệu Tiền Tiến. Cuố i cù ng, kết quả lạ i nghiêng về
phía giá o sư Diệp, Triệu Tiền Tiến cả m thấ y khô ng vui.
Mắ t thấ y thang má y mớ i đi tớ i tầ ng hai, Triệu Tiền Tiến lậ p tứ c đi tớ i chỗ mấ y cô y
tá , hắ n đặ t câ u hỏ i: “ Sao chị dâ u củ a chú ng tô i lạ i xứ ng đô i vớ i giá o sư Diệp? ”

Mấ y cô y tá đang bá t quá i bỗ ng ngẩ n ngườ i ra, họ đưa mắ t nhìn về phía Triệu Tiền
Tiến, thấ y trên ngườ i hắ n là bộ quâ n trang xanh biếc thì như nhậ n ra chuyện gì đó .

Có điều, hắ n vừ a mớ i nó i cá i gì?

“ Chị dâ u? ”

Tră m miệng cù ng mộ t ý nghĩ.

Triệu Tiền Tiến đắ c ý nhướ ng mà y, gậ t đầ u: “ Ngườ i cá c cô nó i khô ng phả i là Cố Hiểu


Thầ n sao? ”

Mấ y cô y tá gậ t đầ u.

“ Bá c sĩ Cố Hiểu Thầ n ở khoa ngoạ i? ”

Mấ y cô y tá tiếp tụ c gậ t đầ u.

Xá c định mình khô ng nhậ n nhầ m, Triệu Tiền Tiến gậ t đầ u mộ t cá ch chắ c chắ n, giọ ng
nó i đắ c ý: “ Chính là cô ấ y, là vợ Liễu độ i, cũ ng là chị dâ u củ a chú ng tô i. ”

Chương 27: Anh sẽ nhớ em

‘Vô tình nhớ tớ i’

Hai bá t chá o cá đượ c mang ra bà n, anh đẩ y mộ t bá t tớ i trướ c mặ t cô , cò n rả i lên đó


chú t hà nh lá , để thìa và o bá t.

“ Khê Khê và Sở Sở đi về rồ i? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

Liễu Duệ gậ t đầ u: “ Mớ i bay buổ i chiều hô m qua. ”


“ Vố n dĩ muố n tiễn hai ngườ i đấ y nhưng buổ i chiều hô m qua có bệnh nhâ n cầ n phẫ u
thuậ t, em khô ng đi đượ c, họ có lả i nhả i gì vớ i anh khô ng? ”

Liễu Duệ mú c cá từ trong bá t mình sang bá t cô : “ Khô ng thấ y à ? ”

Hai ngà y nay cô đều rấ t bậ n, khô ng thấ y là đang nó i cá i gì thế? Cô vộ i hỏ i: “ Có


chuyện gì à ? ”

Anh cườ i khô ng nó i gì, vì thế, sự tò mò trong lò ng Cố Hiểu Thầ n cà ng dâ ng cao hơn.
Cô lô i điện thoạ i di độ ng ra xem thì thấ y Liễu Khê đã kéo cô và o nhó m trong wechat,
cũ ng thô ng bá o luô n mộ t câ u trong nhó m: ‘Hoan nghênh chị dâ u trở về đoà n độ i!!’

Sau đó là Sa Khinh Vũ và Lai Sở Sở gử i tớ i gó i biểu cả m thể hiện sự kỳ quá i. Nhìm


chằ m chằ m và o mà n hình điện thoạ i, Cố Hiểu Thầ n khô ng nhịn đượ c mà hơi nhếch
mô i lên. Đồ ng thờ i, cô gử i và o nhó m mộ t gó i biểu cả m.

“ Cố Hiểu Thầ n. ”

Á nh mắ t củ a Cố Hiểu Thầ n vẫn nhìn chă m chú và o mà n hình, cô chỉ lên tiếng đá p lạ i:
“ Sao thế? ”

Khô ng thấ y cô ngẩ ng đầ u, Liễu Duệ lạ i gọ i lầ n nữ a: “ Cố Hiểu Thầ n. ”

Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên, nhìn anh: “ Là m sao thế? ”

Anh dù ng thìa khuấ y khuấ y chá o cá trong bá t, giố ng như là đang câ n nhắ c nên nó i
chuyện như thế nà o. Qua mộ t lú c, rố t cuộ c anh cũ ng mở miệng nó i: “ Anh khô ng thể
cù ng em trở về Quả ng Đô ng. ”

Độ ng tá c bấ m điện thoạ i củ a Cố Hiểu Thầ n hơi ngừ ng lạ i, khô ng tự chủ đượ c mà hơi
cong lên.

Liễu Duệ cú i đầ u, lẳ ng lặ ng nhìn ngó n tay cô cứ ng đờ ở giữ a khô ng trung, cả m giá c


á y ná y dâ ng lên. Ban đầ u anh đã đồ ng ý lễ quố c khá nh sẽ cù ng cô trở về Quả ng Đô ng,
nhưng lầ n nà y anh lạ i lỡ hẹn. Anh giả i thích: “ Ở quâ n khu có chú t việc cầ n xử lý,
ngà y nghỉ phép muộ n hơn mấ y ngà y. ”
Cô cú i đầ u ă n mấ y miếng chá o cá nhưng khô ng hiểu sao lạ i cả m thấ y khô ng có khẩ u
vị. Bỗ ng nhiên cô nghĩ, về sau cô khô ng ă n chá o cá nữ a, hoặ c là về sau cô sẽ khô ng
tớ i quá n chá o nhà họ Tử u nữ a.

Anh lạ i khuấ y chá o trong bá t lên, thanh â m trở nên dịu dà ng hơn: “ Cố Hiểu Thầ n,
chờ anh trở về. ”

Lạ i là câ u nó i đó .

Vô số lầ n, anh đã nó i vô số lầ n rồ i.

Cố Hiểu Thầ n cố gắ ng kìm nén sự chua xó t ở khó e mô i, cú i đầ u. Cô khô ng dá m ngẩ ng


đầ u lên nhìn thẳ ng và o đô i mắ t anh, giọ ng nó i cô nhẹ nhà ng: “ Sao bọ n anh xin nghỉ
bệnh nghỉ phép lạ i khó thế chứ ? ”

Nhìn chằ m chằ m và o khuô n mặ t cô đang cú i xuố ng, tuy khô ng thể thấ y rõ đượ c cả m
xú c nơi đá y mắ t cô nhưng anh có thể tưở ng tượ ng ra cô thấ t vọ ng như thế nà o. Bỗ ng
nhiên cổ họ ng nghẹn lạ i: “ Xin lỗ i. ”

Cô cà ng cú i đầ u thấ p hơn. Bầ u khô ng khí im lặ ng mấ t mộ t lú c, sau đó cô hỏ i: “ Anh


đượ c nghỉ mấ y ngà y? ”

“ 15 ngà y. ”

“ 15 ngà y? ” Độ t nhiên cô ngẩ ng đầ u lên, có chú t kinh ngạ c: “ Sao đượ c nghỉ nhiều
vậ y? ”

Bộ độ i là mộ t ngà nh nghề rấ t vô tình, sao lạ i có nhiều ngà y nghỉ phép thế?

Anh lắ c đầ u, lên tiếng giả i thích: “ Mỗ i nă m chỉ có 40 ngà y nghỉ phép, trong đó đã
tính cả thờ i gian nghỉ bệnh. ”

Mộ t nă m 40 ngà y nghỉ phép?

Cô nhíu mà y lạ i, tính nhẩ m nhữ ng ngà y nghỉ phép củ a mình. Tuy rằ ng bá c sĩ khoa
ngoạ i cũ ng rấ t bậ n rộ n nhưng hầ u như tuầ n nà o cũ ng có hai ngà y nghỉ phép. Tính ra
thì mộ t nă m sẽ đượ c nghỉ 96 ngà y, cò n có cả nghỉ đô ng nữ a, rồ i mấ y ngà y nghỉ theo
quy định củ a nhà nướ c….Vậ y mà anh chỉ có 40 ngà y, cò n bao gồ m cả nghỉ bệnh?
“ Vì sao nghỉ bệnh lạ i trừ và o lịch nghỉ phép? ” Cô bắ t đầ u để tâ m và o mấ y chuyện
nhỏ nhặ t.

Anh khô ng nó i gì, chỉ dù ng đô i mắ t đen nhá nh nhìn cô .

“ Điều nà y khô ng cô ng bằ ng. ”

Nghỉ bệnh là nghỉ bệnh, nghỉ phép là nghỉ phép, sao có thể gộ p và o là m mộ t như thế
chứ ?

Anh vẫ n khô ng đá p lạ i, đô i mắ t đen nhá nh nhìn thẳ ng và o cô . Con ngươi anh rấ t đen
và sá ng, phẳ ng lặ ng như hồ nướ c sâ u, sâ u tớ i nỗ i có thể hú t cả cô và o trong đó .
Khô ng có câ u trả lờ i có nghĩa là đá p á n rấ t rõ ràng. Biết rõ là giờ phả n khá ng cũ ng
chẳ ng có tá c dụ ng gì nhưng cô vẫ n cố tướ i nướ c và o gố c câ y khô cằ n: “ Chẳ ng cô ng
bằ ng mộ t chú t nà o. ”

Đã nhiều nă m rồ i mớ i đượ c thấ y bộ dá ng tứ c giậ n củ a cô , Liễu Duệ khô ng khỏ i cườ i


nhẹ mộ t tiếng.

Cố Hiểu Thầ n thả thìa và o trong bá t chá o, hoà n toà n khô ng muố n ă n. Độ t nhiên, anh
duỗ i tay ra cầ m lấ y tay cô , dù ng nhữ ng ngó n tay thô rá p đó mà vuố t ve cá nh tay.
Ngó n tay đó dầ n dầ n di chuyển, từ ng chú t mộ t tiến tớ i lò ng bà n tay cô , cả m nhậ n
đượ c ngó n tay cô . Mườ i ngó n tay đan và o nhau.

Ngó n tay cô vô cù ng tinh tế, so vớ i thờ i trung họ c thì bâ y giờ trô ng cò n trắ ng hơn, có
lẽ là do ngà y nà o cô cũ ng ở trong bệnh viện tiếp xú c vớ i dụ ng cụ trong phò ng phẫ u
thuậ t và thuố c khử trù ng. Anh khô ng nó i gì, cứ yên lặ ng cầ m lấ y bà n tay cô , khô ng
buô ng ra.

Cố Hiểu Thầ n khô ng nhú c nhích, cứ để mặ c anh cầ m tay mình.

Rấ t nhiều ngườ i ra ra và o và o trong quá n chá o họ Tử u, họ nhìn thấ y Liễu Duệ đang
mặ c quâ n trang thì khô ng khỏ i chú ý về phía bên nà y.

Mộ t đô i tình nhâ n đi và o quá n gọ i chá o, ngồ i ở ngay bên cạ nh bà n củ a hai ngườ i. Cô


bạ n gá i đó thỉnh thoả ng lạ i liếc về phía Cố Hiểu Thầ n và Liễu Diệu, sau đó cô ấ y quay
sang nó i vớ i bạ n trai mình: “ Anh mau nhìn đi, nhìn ngườ i ta lã ng mạ n thế cơ mà . ”

Ngườ i bạ n trai lạ i khô ng nghĩ thế: “ Chỉ là nắ m tay thô i mà . ”


“ Quan trọ ng ngườ i nắ m tay là quâ n nhâ n, đẹp trai quá . ” Cô bạ n gá i tỏ vẻ hâ m mộ .

Hai ngườ i cứ nắ m tay nhau như thế. Nắ m tay lú c tính tiền, nắ m tay đi qua hai cá i ngõ
nhỏ , nắ m tay đi tớ i tậ n bệnh viện.

Nhìn thấ y cử a bệnh viện ngay trướ c mắ t, Cố Hiểu Thầ n khô ng tự chủ đượ c mà hơi rũ
hà ng lô ng mi xuố ng, nhìn bà n tay ai đó vẫn nắ m chặ t tay cô khô ng buô ng.

“ Đi và o đi. ” Anh nó i.

Cô gậ t gậ t đầ u, chậ m rã i xoay ngườ i. Nhưng châ n cò n chưa bướ c đượ c nử a bướ c thì
ngườ i đằ ng sau đã kéo giậ t cô lạ i. Độ ng tá c củ a anh quá nhanh, khiến cô khô ng kịp
phả n ứ ng. Đợ i tớ i khi cô khô i phụ c tinh thầ n thì đã thấ y cá nh mũ i mình tì lên vai anh,
cá ch mộ t lớ p vả i mà u xanh biếc cô có thể ngử i thấ y mù i thuố c lá nhàn nhạ t trên
ngườ i anh. Cô nghĩ, trướ c khi gặ p đượ c cô anh đã hú t thuố c.

Anh hơi nâng cổ cô lên, mộ t tay đặ t ở vò ng eo cô , siết chặ t. Anh cứ ô m cô như thế,
khô ng nó i lờ i nà o.

Cố Hiểu Thầ n hơi tì trá n lên bờ vai anh, mắ t nhìn xuố ng là có thể nhìn xuyên qua á o
anh. Cú c á o nơi cổ á o đượ c khô ng cà i khiến cô có thể nhìn thấ y đượ c xương quai
xanh gợ i cả m.

Khi cò n đi họ c, anh rấ t thích cở i bỏ hai nú t á o trên cù ng, vô tình để lộ ra xương quai


xanh, chỉ thế thô i đã khiến cho cô thầ n hồ n điên đả o.

Trong lú c cô đang nhìn xương quai xanh củ a anh tớ i thấ t thầ n thì trên đỉnh đầ u vang
lên giọ ng nó i trầ m thấ p: “ Cố Hiểu Thầ n, chú ng ta gặ p lạ i nhau ở Quả ng Đô ng nhé. ”

Hà ng lô ng mi cô run rẩ y, trong mắ t thoá ng qua tia mấ t má t. Hó a ra anh đang nó i lờ i


tạ m biệt.

Liễu Duệ cú i đầ u nhìn khuô n mặ t ngườ i trong lò ng. Khô ng muố n buô ng tay, nhưng
khô ng thể khô ng buô ng. So vớ i việc á y ná y, anh cà ng cả m thấ y luyến tiếc sự mấ t má t
củ a cô hơn.

Anh nhịn khô ng đượ c bổ sung thêm mộ t câ u: “ Cố Hiểu Thầ n, anh sẽ nhớ em. ”
Bỗ ng nhiên, á nh mắ t cô run lên.

Nhớ em.

Câ u nó i này, anh chưa bao giờ nó i vớ i cô .

Hai ngườ i đã vô số lầ n nó i ‘đừ ng’, vô số lầ n trò chuyện vớ i nhau, vô số lầ n gọ i video,


nhưng khi kết thú c cuộ c trò chuyện anh chỉ nó i đú ng mộ t câ u, đó chính là : “ Cố Hiểu
Thầ n, chờ anh trở về. ”

Sau đó , khô ng cò n gì nữ a.

Anh thế nà o, cô là ngườ i hiểu rõ nhấ t. Khi đố i mặ t vớ i tình cả m, từ trướ c tớ i nay anh
khô ng hay biểu hiện nhiều. Có lẽ anh bị ả nh hưở ng từ cuộ c hô n nhâ n thấ t bạ i củ a bố
mẹ mình, có lẽ đố i vớ i anh nhữ ng lờ i lẽ mỹ miều trau chuố t khô ng bằ ng nhữ ng hà nh
độ ng rõ rà ng. Thế nên, anh khô ng nó i yêu, cũ ng chẳ ng nó i lờ i â u yếm.

Trong vô thứ c, Cố Hiểu Thầ n ô m chặ t lấ y vò ng eo anh, tự a đầ u và o ngự c anh, tham


lam hít lấ y mù i thuố c lá nhà n nhạ t trên ngườ i anh. Chỉ có như thế, cô mớ i giả i đượ c
thuố c độ c trong ngườ i.

“ Hẹn gặ p lạ i ở Quả ng Đô ng. ” Cô đá p lạ i.

Nghe thấ y giọ ng cô rầ u rĩ khô ng vui, Liễu Duệ đưa tay lên xoa đầ u cô , độ ng tá c vừ a
nhẹ nhà ng vừ a ô n nhu.

Sau đó , anh xoay ngườ i đi, khô ng quyến luyến thêm mộ t giâ y nà o nữ a.

Tự a như vô tình nhưng tình cả m ẩ n sâ u bên trong.

Mâ y trắ ng trên bầ u trờ i dầ n tan đi, để lộ ra bầ u trờ i cao xanh vờ i vợ i.

Cố Hiểu Thầ n trơ mắ t nhìn anh lên xe, nhìn anh rờ i đi, nhìn cho tớ i tậ n khi xe Jeep
quâ n dụ ng đó biến mấ t ở cuố i con đườ ng. Cô hơi ngẩ ng đầ u lên, tầ m mắ t lơ đã ng
nhìn sắ c trờ i xanh thẫ m, đó n á nh nắng dịu nhẹ, cô hơi cong mô i lên.

Tố t quá ! Sau cơn mưa trờ i lạ i sá ng, quan hệ củ a hai ngườ i đã tố t hơn rồ i.

Chỉ trong vò ng mộ t tiếng đồ ng hồ , lờ i đồ n thổ i đã bay tứ phía. Hơn nữ a, Triệu Tiền


Tiến cò n ở đó , đi đâ u cũ ng khẳ ng định rằ ng Cố Hiểu Thầ n là ‘chị dâ u’, rồ i có và i
ngườ i cò n bắ t gặ p cả nh ngườ i ô m nhau cô ng khai nữ a chứ . Điều này khô ng cò n nghi
ngờ gì nữ a, cuố i cù ng châ n tướ ng cũ ng bộ c lộ rồ i.

Gạ t đi lớ p sương mù sẽ thấ y đượ c tră ng sá ng. Nhó m ngườ i ủ ng hộ ‘Bạ ch Lụ c cp’ vô


cù ng đắ c ý, cò n vâ n vê đầ u ngó n tay chờ Mao gia gia và o tay mình. Cò n lạ i nhó m
ngườ i ‘Xương sọ cp’ và ‘Trầ m mặ c cp’ thì tỏ ra khô ng phụ c, mó c tiền ra đưa vớ i vẻ
khô ng cam tâ m. Lấ y ra hai tờ Mao gia gia nhưng khô ng muố n đưa cho ngườ i khá c
chú t nà o.

Diệp Cự u Mạ ch vừ a mớ i hoà n thà nh mộ t ca phẫ u thuậ t, đi ra thì lậ p tứ c bắ t gặ p cả nh


tượ ng nà y. Đâ y có thể gọ i là hiện tượ ng ‘cá cượ c’ Hắ n đến gầ n, ho nhẹ mộ t cá i như
để cả nh cá o.

Mọ i ngườ i bị bắ t gặ p trong lú c đang hà nh sự , mắ t liếc nhìn Diệp Cự u Mạ ch mộ t cá i


rồ i nhanh chó ng lấ y ‘đạ o cụ ’ ra là m như thể mình đang bậ n rộ n lắ m.

Nhìn thấ y cả nh nà y, Diệp Cự u Mạ ch có chú t bấ t đắ c dĩ: “ Lấy tô i ra để đá nh cượ c, sao


khô ng để cho tô i chú t thù lao nà o thế? ”

Mấ y cô y tá ở đó cườ i cườ i, giả bộ như chẳ ng có chuyện gì xả y ra cả : “ Giá o sư Diệp,


anh đang nó i cá i gì thế? Sao chú ng tô i nghe khô ng hiểu anh đang nó i gì? ”

Diệp Cự u Mạ ch cườ i, khô ng tiếp tụ c vạ ch trầ n mọ i ngườ i.

Ở đầ u bên kia, Thẩ m Số lên tiếng gọ i hắ n. Hắ n đá p lạ i mộ t tiếng rồ i nhanh chó ng rờ i


đi.

Thấ y Diệp Cự u Mạ ch vừ a đi khỏ i đâ y, mấ y cô y tá đó lén thở phà o mộ t hơi, nhanh


chó ng tả n ra đi là m việc củ a mình. Lạ i mộ t ngà y vô cù ng phong phú trô i qua.

Lú c Triệu Tiền Tiến đưa tiểu độ i trưở ng về tớ i quâ n khu thì cũ ng là lú c nhữ ng ngườ i
lính khá c vừ a mớ i ngủ trưa dậ y. Và o trong ký tú c xá , hắ n kéo châ n bọ n họ lạ i ngồ i
bá t quá i: “ Mấ y ngườ i khô ng biết đâ u, cá i đá m ngườ i ở bệnh viện đó đú ng là chẳ ng
biết gì cả , khô ng ngờ bọ n họ lạ i gá n ghép chị dâ u vớ i nhiều ngườ i như vậ y. Sao bọ n
họ khô ng nhìn thử xem Liễu độ i củ a chú ng ta là ai, mấ y tên giá o sư đó có thể so đượ c
sao? Cò n nữ a… ”

Đang nó i hă ng say, bỗ ng dưng có ngườ i huých và o ngườ i Triệu Tiền Tiến.

Triệu Tiền Tiến nhìn cậ u ta bằ ng á nh mắ t kỳ quá i, sau đó hỏ i: “ Là m sao? ”

Ngườ i nọ ném cho hắn mộ t á nh mắ t.

Nhưng Triệu Tiền Tiến nhìn khô ng hiểu ý cậ u ta, hắ n tiếp tụ c xắ n tay á o lên, nhiều
chuyện: “ Chị dâ u củ a chú ng ta như hoa như ngọ c, rấ t xứ ng đô i vớ i Liễu độ i. Từ xưa
tớ i nay, mỹ nhâ n luô n đi vớ i anh hù ng, rấ t đẹp đô i. Chờ mộ t ngà y nà o đó … ”

“ Khụ khụ khụ . ”

Ngườ i vừ a nã y huých Triệu Tiền Tiến lạ i ho mộ t trà ng vô cù ng mã nh liệt, cò n nhá y


nhá y mắ t ra á m hiệu nữ a.

Triệu Tiền Tiến bị cắ t ngang nên khô ng vui, hắ n trừ ng mắ t nhìn ngườ i nọ : “ Cậ u
nhiều tậ t xấ u tớ i vậ y à ? ”

Khô ng sợ kẻ địch mạ nh, chỉ sợ đồ ng độ i ngu như heo.

Ngườ i nọ trưng ra vẻ mặ t khô ng cò n luyến tiếc cuộ c số ng nà y nữ a. Cậ u ta đứ ng


thẳ ng dậ y, đứ ng chuẩ n theo nghi thứ c chà o trong quâ n độ i, dõ ng dạ c hô to: “ Liễu
độ i. ”

Chỉ mộ t tiếng gọ i thô i đã khiến cho cả ngườ i Triệu Tiền Tiến cứ ng đờ . Vẻ mặ t hắ n


trà n đầ y nghi ngờ , quay đầ u lạ i nhìn. Sau khi thấ y rõ vẻ mặ t Liễu Duệ, khuô n mặ t
hắ n hiện lên vẻ đau khổ , chỉ biết cườ i ‘ha ha’ hai tiếng cho qua.

Mã i lú c sau, hắ n mớ i nó i đượ c: “ Gì nhỉ, Liễu độ i và chị dâ u đã ă n trưa xong rồ i sao? ”

Liễu Duệ lạ nh nhạ t liếc mắ t nhìn Triệu Tiền Tiến mộ t cá i, bình tĩnh trả lờ i: “ Vừ a mớ i
ă n xong. ”

Mọ i ngườ i trợ n trò n mắ t, khô ng phả i trướ c cứ nhắ c tớ i bá c sĩ Cố là phả i hít đấ t à ?


Khô ng bị phạ t hít đấ t nữ a, Triệu Tiền Tiến mừ ng thầ m trong lò ng. Quả nhiên là vậ y,
nghe ngườ i đi trướ c dạ y bả o, ă n xong sẽ khô ng mệt nữ a.

Đợ i tớ i khi Liễu Duệ đi khỏ i đó , mọ i ngườ i mớ i xô ng ra chấ t vấ n Triệu Tiền Tiến: “ Có


chuyện gì xả y ra? Sao Liễu độ i lạ i buô ng tha cho cậ u? ”

Triệu Tiền Tiến bà y ra bộ dá ng tiểu nhâ n đắ c chí, ngồ i thẳ ng vai, giả bộ như thể đâ y
là mộ t chuyện thâ m sâ u khó đoá n: “ Ngườ i tà i giỏ i ắ t sẽ có diệu kế. Sau này mấ y
ngườ i cá c cậ u cứ đi theo gia, đả m bả o cá c cậ u sẽ đượ c kê cao gố i mà ngủ . ”

Trong lò ng mọ i ngườ i â m thầ m chử i rủ a nhưng ngoà i mặ t vẫn hết sứ c nịnh nọ t,


ngườ i thì xoa vai, ngườ i thì đấ m châ n cho hắ n.

Lú c Tu Diệp gõ cử a phò ng thì bắ t gặ p cả nh tượ ng Triệu Tiền Tiến đượ c hầ u hạ chẳ ng


khá c nà o hoà ng đế thờ i xưa, cô đà nh ho khan hai tiếng để thu hú t sự chú ý.

Mọ i ngườ i nghe thấ y tiếng thì quay lạ i, thấ y ngay đượ c Tu Diệp đang đứ ng ở cử a,
bọ n họ vộ i và ng đứ ng nghiêm chà o theo nghi thứ c quâ n độ i. Tu Diệp cũ ng đá p lễ,
chà o theo đú ng nghi thứ c quâ n độ i. Sau đó , cô lấ y thiệp mờ i ra, phá t cho mỗ i ngườ i
mộ t tấ m thiệp.

Mọ i ngườ i nhậ n đượ c tấ m thiệp đỏ chó i thì khô ng khỏ i sử ng số t, ngườ i lấ y lạ i tinh
thầ n nhanh nhấ t là Triệu Tiền Tiến: “ Tu sĩ quan thậ t sự muố n kết hô n? ”

Thấ y có ngườ i nghi ngờ , khó e mô i Tu Diệp cứ ng đờ : “ Cậ u bị ngố c sao? ”

Triệu Tiền Tiến lắ c đầ u: “ Khô ng, khô ng dá m suy đoá n lung tung. ”

Tu Diệp lạ nh nhạ t liếc mắ t nhìn hắn, sau đó cô cũ ng khô ng mắ ng mà chỉ nó i mộ t câ u:


“ Tết Nguyên Đá n này nếu mọ i ngườ i có thờ i gian thì tớ i nhé. Quà thì có thể tặ ng
nhưng phong bì tô i khô ng nhậ n đâ u. ”

Mọ i ngườ i nhanh chó ng giơ tay kính chà o theo nghi thứ c quâ n độ i, khí thế ngấ t trờ i:
“ Rõ !! ”

Tiễn Tu Diệp đi rồ i lạ i nhìn chằ m chằ m thiệp cướ i, má u bá t quá i củ a mấ y ngườ i ở


đâ y lạ i nổ i lên.

“ Đâ y là tình huố ng gì thế? ”


“ Nghe đồ n sĩ quan và thiếu tá khô ng phả i là mộ t đô i. Chớ p mắ t mộ t cá i đã thấ y sĩ
quan kết hô n cò n thiếu tá cũ ng đang yêu đương, mẹ nó , tô i rấ t buồ n bự c. ”

Độ t nhiên, có ngườ i hỏ i: “ Mấ y cậ u nó i xem, là bá c sĩ Cố theo đuổ i Liễu độ i hay là


Liễu độ i theo đuổ i bá c sĩ Cố ? ”

Có ngườ i đá p: “ Chắ c là Liễu độ i theo đuổ i con gá i nhà ngườ i ta. Cậ u khô ng thấ y bộ
dá ng củ a bá c sĩ Cố rấ t lạ nh lù ng à ? Ngườ i như thế có thể theo đuổ i Liễu độ i sao? ”

Có ngườ i gậ t đầ u, phụ họ a theo: “ Đú ng thế. Nhớ hô m bay từ Quả ng Đô ng về Bắ c


Kinh, đô i mắ t Liễu độ i luô n nhìn về phía bá c sĩ Cố . ”

Đang trong lú c trò chuyện hă ng say, bỗ ng nhiên mấ y ngườ i đó bị đậ p và o đầ u mấ y


cá i, đang định truy lù ng kẻ đá nh lén thì Triệu Tiền Tiến thấ p giọ ng dạ y bả o: “ Đá ng
đờ i mấ y ngườ i suố t ngà y phả i hít đấ t, cả ngà y cứ luô n miệng bá c sĩ Cố bá c sĩ Cố , ngu
muố n chết. ”

Mọ i ngườ i im lặ ng, nhìn Triệu Tiền Tiến vớ i á nh mắ t cầ n giả i thích.

Triệu Tiền Tiến hừ lạ nh mộ t tiếng, bà y ra bộ dá ng cao cao tạ i thượ ng: “ Gọ i là chị


dâ u. ”

Chương 28: Đã lâu không gặp

‘Nó i nhỏ ’

Lá và ng bay khắ p nơi, rơi xuố ng đấ t tạ o thà nh mộ t tầ ng lá . Lá và ng rơi ở sâ u bên


trong sân, quấ n quít khô ng thô i vớ i gió .

Mù a thu qua đi là tớ i ngà y quố c khá nh, khô ng khí đã lạ nh thêm mộ t chú t.

Cố Hiểu Thầ n thu hồ i tầ m mắ t đang nhìn về phía xa xa, đưa mắ t nhìn Ô n Viễn Chí và
Tu Ly Thu đang cù ng nhau thưở ng trà . Độ ng tá c củ a hai ô ng chá u đồ ng nhấ t từ bưng
trà , ngử i trà cho tớ i thưở ng thứ c trà .

“ Dì, cụ nó i qua lễ quố c khá nh con phả i đi họ c ở trườ ng mớ i. ” Đố i vớ i Tu Ly Thu, mọ i


thứ ở Quả ng Đô ng đều rấ t mớ i lạ , cô bé vô cù ng hiếu kỳ. Că n phò ng mà Ô n Lă ng Lan
từ ng ở , chén trà và trườ ng họ c củ a Ô n Lă ng Lan, chỉ cầ n là thứ liên quan tớ i mẹ cô bé
thì cô bé đều rấ t tò mò .

Cố Hiểu Thầ n cong mô i cườ i: “ Thế là tố t rồ i. ”

“ Nghe nó i trườ ng tiểu họ c đó mẹ chá u cũ ng từ ng họ c. ” Vẻ mặ t Tu Ly Thu vô cù ng


hạ nh phú c.

Cố Hiểu Thầ n đưa tay xoa xoa đầ u cô bé, độ ng tớ i mang theo sự cưng chiều.

Tu Ly Thu suy nghĩ mộ t chú t, sau đó nó i: “ Chá u nghe nó i tết Nguyên Đá n nà y cô sẽ


kết hô n. ”

Nhìn thấ y sự vui vẻ trên gương mặ t Tu Ly Thu giả m đi hơn nử a, Cố Hiểu Thầ n liền
hỏ i: “ Cô chá u kết hô n, chá u khô ng vui sao? ”

“ Khô ng phả i ạ , có điều… ” Tu Ly Thu có chú t buồ n rầ u: “ Về sau chá u khô ng biết nên
gọ i cô là mợ hay gọ i cậ u là chú .(1) ”
(1)
Nếu như mọi người còn nhớ thì ở các chương trước đã nhắc qua. Tu Diệp là cô của
Tu Ly Thu, bên họ nội. Còn Diệp Cựu Mạch có chút liên quan với họ ngoại của Tu Ly
Thu nên gọi bằng cậu.
Cố Hiểu Thầ n cũ ng cả m thấ y vấn đề nà y hơi khó . Đú ng lú c nà y thì Diệp Đồ ng thò đầ u
ra từ chỗ cử a lớ n, gọ i mọ i ngườ i: “ Ly Thu! Ă n cơm… ”

“ Vâ ng. ” Tu Ly Thu lậ p tứ c đá p lờ i, sau đó bộ dá ng cô bé giố ng như cô quả n gia nhỏ


truyền lờ i lạ i: “ Cụ ơi, dì ơi, đi ă n cơm thô i. ”

Mấ y ngà y nay, trong nhà có Tu Ly Thu ầ m ĩ khuấ y độ ng mọ i thứ khiến cho bầ u


khô ng khí trong nhà vui tươi hơn hẳ n. Ngay cả khó m hoa mọ c ở gó c tườ ng cũ ng trở
nên kiều diễm hơn.

Ở giữ a nhữ ng đá m mâ y dườ ng như cò n nghe đượ c tiếng nó i thầ m.

Trên đầ u như có mộ t vầng sá ng bao phủ , ban â n cho đấ t.

Vụ mù a cũ ng tớ i lú c đượ c thu hoạ ch rồ i.

Cho dù đó là câ y ă n quả hay lú a.


Bữ a cơm vui vẻ kết thú c. Tu Ly Thu chính là mộ t cô nhó c nghịch ngợ m, có thể trêu
đù a là m cho tấ t cả mọ i ngườ i đều vui vẻ. Có lẽ đâ y là bả n tính do ở trong quâ n độ i
mấ y nă m tạ o thà nh. Cho dù là ai nó i chuyện vớ i cô bé, chỉ cầ n nó i đô i ba câ u thô i là
có thể bị cô bé chọ c cườ i.

Lú c Cố Hiểu Thầ n đang rử a bá t thì Tu Ly Thu chạ y và o, cô bé dù ng tă m xiên mộ t


miếng thanh long mang và o cho cho cô , cò n đưa tớ i tậ n miệng: “ Dì, dì mau nếm thử
đi, ă n ngon lắ m ạ . ”

Cố Hiểu Thầ n chiều theo cô bé, mở miệng cắ n mộ t miếng, hương vị thanh má t củ a


hoa quả trà n ngậ p trong khoang miệng.

“ Đâ y là thà nh quả do sá ng nay chá u và bà ngoạ i lên nú i há i đấ y. ” Tu Ly Thu nó i


bằ ng giọ ng vô cù ng đắ c ý.

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u, lên tiếng khích lệ cô bé: “ Giỏ i quá . ”

Khô ng ngờ lờ i khen đó lạ i khô ng có tá c dụ ng vớ i Tu Ly Thu. Cô bé bĩu mô i, lẩ m bẩ m


mộ t câ u: “ Khô ng châ n thà nh gì hết. ”

“ Đú ng, chỉ có cô củ a chá u châ n thà nh thô i. Nó i sẽ đưa chá u về Quả ng Đô ng chơi,
khô ng ngờ đả o mắ t mộ t cá i đã thấ y vứ t chá u cho dì, cò n mình thì tiêu sá i rờ i đi. ” Cố
Hiểu Thầ n khô ng nhịn đượ c bắ t đầ u quở trá ch hà nh vi củ a Tu Diệp.

Tu Ly Thu tiếp tụ c bĩu mô i: “ Dì có ý kiến vớ i cô thì sao dì khô ng nó i thẳ ng vớ i cô


luô n đi, sao phả i truyền đạ t ý nghĩ củ a mình cho chá u chứ ? ”

Cố Hiểu Thầ n nhậ n thua. Nó i thậ t, sự mồ m mép củ a cô khô ng thể thắ ng đượ c Tu Ly
Thu, cá i miệng nhỏ kia dườ ng như đượ c trang bị mộ t thứ vũ khí đặ c biệt. Chỉ cầ n bả n
thâ n mở miệng nó i mộ t câ u thô i là cô bé có thể đá p trả ngay đượ c, chắ c chắ n sẽ là m
cho mình khô ng cò n lờ i nà o để nó i.

Ngủ trưa dậ y cô đã thấ y Tu Ly Thu ngồ i trong sân đá nh cờ vây vớ i Ô n Viễn Chí.

Cố Hiểu Thầ n vươn vai bướ c tớ i gầ n, đưa mắ t nhìn bà n cờ . Cô hơi híp mắ t lạ i, quâ n
đen đang chiếm thế thượ ng phong.
Nă m đó Ô n Lă ng Lan đượ c mọ i ngườ i ca tụ ng là ‘thá nh cờ vây’ nhưng chưa từ ng
đượ c ô ng ngoạ i thả cử a cho chiếm thế thượ ng phong, sao giờ ô ng lạ i nhườ ng thế?

“ Dì, dì tỉnh rồ i ạ ? ” Tu Ly Thu lên tiếng hỏ i thă m Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n chọ n chỗ ngồ i cạ nh Tu Ly Thu. Cô ngồ i xuố ng ró t thêm trà cho Ô n Viễn
Chí, cũ ng ró t cho mình mộ t chén trà , sau đó hỏ i: “ Chá u họ c cờ vâ y lú c nà o thế? ”

Tu Ly Thu nghiêng đầ u suy nghĩ mộ t lá t rồ i trả lờ i: “ Khi cò n nhỏ , là bố dạ y chá u.”

“ Là bố chá u dạ y chá u? ” Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c hỏ i lạ i.

Tu Ly Thu gậ t đầ u: “ Vâ ng. Bố chá u nó i mẹ là ngườ i rấ t giỏ i cờ vâ y, thế nên bố muố n


chá u phả i họ c chơi cờ vâ y thậ t tố t để có thể như mẹ. ”

Nghe vậ y, Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn bà n cờ , suy nghĩ.

Khi đó , đến lượ t Ô n Viễn Chí hạ cờ nhưng nghe xong cuộ c đố i thoạ i đó ô ng như
ngườ i mấ t hồ n. Á nh mắ t Cố Hiểu Thầ n thì hết nhìn bà n cờ lạ i nhìn ra chỗ khá c, qua
mộ t thoá ng cô mớ i giậ t mình nhậ n ra.

Ô n Lă ng Lan có thể chơi cờ vâ y giỏ i như vậ y là do ô ng ngoạ i dạ y.

Khô i phụ c tinh thầ n, cô gọ i: “ Ly Thu. ”

Tu Ly Thu đưa mắ t nhìn về phía Cố Hiểu Thầ n.

“ Buổ i chiều dì đưa chá u đi chơi nhé, đượ c khô ng? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

Nghe thấ y đượ c đi chơi, đô i mắ t Tu Ly Thu sáng lên: “ Đi chơi ở đâ u ạ ? Chơi cá i gì ạ ?


“ Chơi bi-a, đi khô ng? ” Cố Hiểu Thầ n lạ i hỏ i.

“ Bi-a? ” Tu Ly Thu cà ng lú c cà ng cả m thấ y hưng phấ n. Mấ y nă m nay cô bé ở trong


quâ n độ i, cá i khá c thì khô ng nhắ c tớ i chứ bi-a thì chơi rấ t khá đấ y. Cô bé liên tụ c gậ t
đầ u: “ Có có có . ”
Cố Hiểu Thầ n cong mô i cườ i. Dướ i á nh nắng mặ t trờ i, cô đưa tay xoa xoa đầ u Tu Ly
Thu.

Sau đó , cô liếc mắ t nhìn Ô n Viễn Chí, dò hỏ i: “ Ô ng ngoạ i, chá u có thể đưa Ly Thu ra
ngoà i chơi khô ng? ”

Cuố i cù ng Ô n Viễn Chí cũ ng dứ t khỏ i đượ c dò ng hồ i ứ c, độ ng tá c hạ cờ củ a ô ng diễn


ra chậ m rã i. Ô ng trầ m mặ c trong giâ y lá t rồ i ngẩ ng đầ u lên, trên mặ t hiện rõ nét
cườ i, nhìn Tu Ly Thu vớ i vẻ vô cù ng cưng chiều: “ Đi đi, chơi vui vẻ nhé. ”

Lú c cô lá i xe rờ i khỏ i thị trấ n thì nhậ n đượ c điện thoạ i củ a Sa Khinh Vũ , cũ ng vì đang
lá i xe nên cô chỉ có thể mở loa ngoà i để nhậ n cuộ c gọ i.

“ Bá c sĩ Cố , cậ u đang trên đườ ng bò tớ i đâ y à ? ” Ở đầ u dâ y bên kia điện thoạ i, giọ ng


nó i Sa Khinh Vũ có chú t khô ng thoả i má i, hiển nhiên là đang thiếu kiên nhẫ n.

Cố Hiểu Thầ n mở miệng xin lỗ i: “ Mang theo mộ t đứ a bé nữ a, tố n thêm chú t thờ i


gian. ”

Cả m giá c miệng hơi khô nên Sa Khinh Vũ uố ng mộ t ngụ m bia lạ nh. Uố ng xong, cô
mớ i trả lờ i Cố Hiểu Thầ n, giọ ng nó i có chú t ghét bỏ : “ Đượ c rồ i, bó ng đang chờ cậ u
trên bà n đấ y. ”

“ Bữ a cơm tố i nay, tớ mờ i. ” Cố Hiểu Thầ n vộ i vàng chuộ c tộ i.

Sa Khinh Vũ hừ lạ nh mộ t tiếng: “ Cậ u phả i mờ i là đú ng rồ i. Nó i cho cậ u biết, con bé


Liễu Khê nghe nó i cậ u về đâ y nên chạ y từ trên thà nh phố xuố ng thị trấ n nhỏ này đấ y.
Đêm nay, cậ u khô ng trố n đượ c đâ u. ”

Vừ a nghe thấ y bả o Liễu Khê đang gấ p gá p chạ y về, Cố Hiểu Thầ n khô ng nhịn đượ c
cườ i khổ mộ t tiếng.

Xem ra đêm nay cô khô ng trố n đượ c rồ i.

Khoả ng chừ ng mườ i phú t sau Cố Hiểu Thầ n đã có mặ t tạ i chỗ chơi bi-a. Dừ ng xe mấ t
mộ t lú c rồ i cô mớ i có thể đi thang má y lên. Lú c thang má y chạ y tớ i tầ ng mộ t, cô đụ ng
phả i Mụ c Hoằ ng Dịch.
Á o sơ-mi mà u tro, quầ n â u mà u đen, già y da bó ng loá ng, đô i mắ t sạ ch sẽ.

Đâ y chính là tá c phong củ a Mụ c Hoằ ng Dịch.

Thấ y Cố Hiểu Thầ n hắ n cũ ng khô ng kinh ngạ c, chỉ gậ t đầ u nhẹ mộ t cá i xem như là
chà o hỏ i rồ i đi và o thang má y.

Cố Hiểu Thầ n mỉm cườ i đá p lạ i, sau đó cô đặ t tay lên vai Tu Ly Thu, ô m cô bé về phía
nà y: “ Gọ i chú đi. ”

“ Chà o chú ạ . ” Tu Ly Thu lễ phép chà o hỏ i.

Mụ c Hoằ ng Dịch đưa mắ t nhìn xuố ng dướ i, khi nhìn thấ y Tu Ly Thu thì nở nụ cườ i
dịu dà ng: “ Chà o chá u. ”

Tu Ly Thu nhìn chằ m chằ m Mụ c Hoằ ng Dịch, đô i mắ t trò n xoe đen nhánh củ a cô bé
mở to. Bỗ ng nhiên, cô bé mở miệng hỏ i: “ Chú là bạ n trai củ a dì chá u sao? ”

Thá i dương Cố Hiểu Thầ n giậ t giậ t: “ …Ly Thu. ”

Tu Ly Thu hơi bạ nh quai hà m ra, hoà n toà n khô ng ý thứ c đượ c mình đã sai: “ Khô ng
phả i ạ ? ”

Mụ c Hoằ ng Dịch liếc nhìn Cố Hiểu Thầ n vớ i đô i mắ t đầ y hứ ng thú , cườ i nhạ t, cò n nó i


mộ t câ u vớ i ẩ n ý sâ u xa: “ Xem ra tin đồ n cũ ng sai rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n khó hiểu: “ Lờ i đồ n gì thế? ”

Mụ c Hoằ ng Dịch nhú n vai khô ng nó i. Hắ n đú t hai tay và o tú i quầ n, bà y ra tư thế lườ i
biếng.

Điều này cà ng là m cho Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y hoang mang.

Đẩ y cử a phò ng ra thì thấ y trong phò ng chỉ có mộ t mình Sa Khinh Vũ . Tiếng câ y cơ


chọ c và o gậ y vang lên, sau đó bó ng rơi xuố ng lỗ .

Nghe thấ y độ ng tĩnh, ngườ i đang nghiêm tú c chơi bó ng hơi liếc mắ t về phía ngoà i
cử a. Nhìn thấ y xuấ t hiện hai ngườ i lớ n mộ t trẻ nhỏ , cô khô ng khỏ i nhíu mà y, thanh
â m có chú t biếng nhá c: “ Đừ ng có nó i vớ i tớ là hai ngườ i đi đă ng ký kết hô n rồ i sinh
mộ t đứ a con mang tớ i đâ y nhé. ”

Cố Hiểu Thầ n: “ … ”

Có điều nhìn bộ dá ng Sa Khinh Vũ lườ i biếng như thế nà y, hẳ n là khô ng cò n tứ c giậ n


như trướ c nữ a rồ i.

“ Ngâ y ra đó là m cá i gì? ” Sa Khinh Vũ đứ ng thẳ ng ngườ i lên, đô i mắ t nhìn Tu Ly Thu


chứ a đự ng ý nghĩ xấ u xa, bỗ ng nhiên cô cườ i: “ Đứ a bé nà y lớ n lên nhìn có và i phầ n
giố ng cậ u đấ y. ”

‘Cậ u’ ở đâ y đương nhiên là đang chỉ Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n vỗ vỗ đầ u Tu Ly Thu: “ Chà o là dì. ”

Sa Khinh Vũ : “ … ”

Dù mớ i đắ c tộ i thô i nhưng Cố Hiểu Thầ n có cầ n phả n kích vậ y khô ng?

“ Chà o dì ạ . ” Tu Ly Thu ngoan ngoã n chà o hỏ i.

Sa Khinh Vũ : “ … ”

Ban đầ u, Sa Khinh Vũ cò n tưở ng rằng Tu Ly Thu là mộ t bé gá i ngoan ngoã n, chỉ biết


đọ c thơ, nghe nhạ c, vẽ vờ i. Ai mà ngờ đượ c trên bà n bi-a cô bé ấ y có thể chơi thô bạ o
như thế.

Thua trong tay mộ t bé gá i mườ i tuổ i, Sa Khinh Vũ buồ n bự c.

“ Nó i mau, chá u thậ t sự khô ng phả i là con gá i củ a Thầ n Nhi sao? ” Sa Khinh Vũ vô
cù ng nghi ngờ , nhìn tá c phong thô bạ o vừ a rồ i củ a cô bé hoà n toà n như phiên bả n
thu nhỏ củ a Cố Hiểu Thầ n.

Tu Ly Thu hừ lạ nh: “ Dì củ a chá u cò n trẻ như vậ y, sao có thể sinh ra đượ c đứ a con
gá i xinh đẹp như hoa như ngọ c là chá u chứ ? ”

Sa Khinh Vũ : “ … ”
Mụ c Hoằ ng Dịch bậ t nắ p mộ t chai bia lạ nh rồ i đưa cho Cố Hiểu Thầ n, rồ i hắ n nhìn
câ y cơ ở mộ t bên, hỏ i cô : “ Là m mộ t vá n chứ ? ”

Cố Hiểu Thầ n nhậ n lấ y chai bia hắ n đưa, uố ng mộ t ngụ m, ứ ng chiến.

Mụ c Hoằ ng Dịch rấ t thâ n sĩ, để Cố Hiểu Thầ n bắ t đầ u trướ c.

Mộ t gậ y đưa ra, giữ a cá i có mà u và cá i có hoa vă n, Cố Hiểu Thầ n chọ n cá i có hoa văn.

Lấ y câ y cơ, di chuyển vị trí hết nử a vò ng bà n mớ i cú i ngườ i, nhắ m chuẩ n và o trá i


bó ng muố n đá nh thì nghe thấ y Mụ c Hoằ ng Dịch nó i: “ Trướ c đó và i ngà y nghe khô ng
ít lờ i đồ n về cậ u, đặ c biệt là chú ng liên quan tớ i u sọ hầ u. ”

Độ ng tá c đá nh bó ng củ a Cố Hiểu Thầ n dừ ng lạ i, cô dù ng dư quang trong á nh mắ t liếc


nhìn Mụ c Hoằ ng Dịch, thanh â m lạ nh nhạ t: “ Muố n chỉ giá o điều gì sao? ”

“ Có muố n tớ i bệnh viện củ a bọ n tô i khô ng? ” Mụ c Hoằ ng Dịch nó i thẳ ng.

Cố Hiểu Thầ n khẽ cườ i, phá t bó ng, tiếng độ ng nho nhỏ vang lên, bó ng rơi xuố ng lỗ .

“ Cậ u đang muố n đà o tô i đi hả ? ”

Mụ c Hoằ ng Dịch nhú n vai, lấ y xả o phấ n ở trên bà n đưa qua cho cô .

Cố Hiểu Thầ n nhậ n lấ y, thuầ n thụ c là m độ ng tá c ở đầ u câ y cơ.

“ Tuy bệnh viện thà nh phố ở đâ y và Hiệp Hò a khô ng thể mang ra so sá nh vớ i nhau
nhưng bên đó đú ng là đang rấ t cầ n mộ t chuyên gia về u sọ hầ u. ” Hắ n tiếp tụ c nó i.

Cố Hiểu Thầ n tiếp tụ c di chuyển vị trí, cú i ngườ i, đá nh bó ng.

Nhưng gậ y nà y, cô sơ suấ t.

Lượ t tiếp theo là củ a Mụ c Hoằ ng Dịch.

Hắ n đưa tay cở i cú c ở cổ tay á o, rồ i nó i: “ Cậ u thử suy nghĩ mộ t chú t xem. ”

Cố Hiểu Thầ n cũ ng khô ng từ chố i ngay: “ Đượ c, tô i sẽ nghiêm tú c suy nghĩ. ”


Xắ n tay á o sơ-mi xong, Mụ c Hoằ ng Dịch mớ i cầ m lấ y câ y cơ. Hắ n khô ng nhanh khô ng
chậ m cú i ngườ i xuố ng, nhắ m chuẩ n mụ c tiêu.

Sau đó , hắ n đứ ng thẳ ng dậ y, đưa mắ t nhìn về phía Cố Hiểu Thầ n: “ Suy nghĩ xong thì
tớ i tìm tô i. ”

Hắ n cứ cố chấ p như vậ y khiến Cố Hiểu Thầ n hơi tò mò .

Giố ng như hiểu đượ c nhữ ng gì cô đang nghĩ, Mụ c Hoằ ng Dịch giả i thích: “ Khô ng
phả i tấ t cả mọ i ngườ i đều có thể chịu đượ c chi phí tớ i Bắ c Kinh khá m bệnh, cũ ng
khô ng phả i tấ t cả mọ i ngườ i trên đờ i đều biết mộ t bá c sĩ khoa ngoạ i tên Cố Hiểu
Thầ n. ”

Cố Hiểu Thầ n hơi nhíu mà y lạ i, nhìn Mụ c Hoằ ng Dịch bằ ng á nh mắ t kỳ quá i.

Hắ n vừ a dù ng xả o phấ n vừ a hỏ i: “ Sao thế? ”

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u, cả m khá i mộ t chú t: “ Bỗ ng cả m thấ y mọ i ngườ i đã thay đổ i rấ t


nhiều. ”

Độ ng tá c củ a Mụ c Hoằ ng Dịch hơi dừ ng lạ i, hắ n thu hồ i tầ m mắ t, giố ng như vô tình


mà hỏ i: “ Thậ t khô ng? ”

“ Gầ n như vậ y đó . ” Cố Hiểu Thầ n hơi hoả ng hố t.

Ngà y trướ c, hắ n là mộ t Mụ c Hoằ ng Dịch có tính cá ch bấ t thườ ng nhưng rấ t đườ ng


hoà ng. Có lẽ thờ i gian sau nà y đã khiến tính cá ch hắ n trầ m ổ n đi rấ t nhiều, rấ t coi
trọ ng sinh mạ ng củ a mọ i ngườ i. Là do liên quan tớ i y họ c sao? Hay là , liên quan tớ i
Lậ n Yên?

“ Điều chú ng ta có thể là m chỉ là đố t chá y hy vọ ng trong đô i mắ t nhữ ng ngườ i chờ


bên ngoà i phò ng phẫ u thuậ t thô i. ”

Nhữ ng lờ i nà y, Cố Hiểu Thầ n rung độ ng.

Cả m giá c chờ đợ i bên ngoà i cử a phò ng phẫ u thuậ t như thế nà o, Cố Hiểu Thầ n hiểu rõ
hơn ai hết. Đó khô ng chỉ là cả m giá c thố ng khổ mà cò n khiến cho ngườ i ta hít thở
khô ng thô ng.
Cô im lặ ng cú i đầ u, bắ t đầ u nghiêm tú c suy nghĩ.

Kết thú c trậ n đá nh bi-a, mọ i ngườ i chọ n mộ t nhà hà ng gầ n đó dù ng cơm.

Vừ a mớ i đi và o đã nghe thấ y ngườ i phụ c vụ hô ‘xin chà o quý khá ch’

Cố Hiểu Thầ n chọ n chỗ ngồ i đố i diện vớ i mặ t kính. Tấ m rèm mỏ ng đượ c ngườ i phụ c
vụ kéo ra, khuô n mặ t lạ nh lù ng củ a ai đó đượ c phả n chiếu trên mặ t kính, bó ng dá ng
cà ng lú c cà ng rõ ràng.

Cho đến khi cử a kính hoà n toà n để lộ ra, bó ng dá ng anh đã trà n ngậ p đá y mắ t cô .
Dướ i á nh sá ng mà u và ng cam ấ m á p, nó cà ng trở nên rõ rà ng hơn. Mô i anh đang
mím chặ t nhưng hơi khô , tó c có vẻ cũ ng đượ c cắ t ngắ n đi, trên ngườ i anh khô ng cò n
bộ quâ n trang nữ a mà thay và o đó là trang phụ c vậ n độ ng thoả i má i. Châ n anh mang
già y thể thao giố ng hệt như thờ i cò n đi họ c.

Cố Hiểu Thầ n nhìn anh khô ng chớ p mắ t, nghĩ ngợ i tớ i xuấ t thầ n.

Cả nh tượ ng như nà y, giố ng như đã kéo dà i cả mộ t thế kỷ.

Vô số hình ả nh xẹt qua trong trí ó c.

Gặ p lạ i dướ i má i hiên, vô tình gặ p ở sâ n, dướ i cơn mưa cũ ng là vô tình gặ p gỡ …

Từ ng hình ả nh lướ t qua, vô cù ng rõ rà ng.

Từ lú c hai ngườ i họ gặ p lạ i tớ i nay chỉ mớ i có mộ t thá ng ngắ n ngủ i nhưng giố ng như
đã trả i qua hàng tră m thế kỷ.

Liễu Khê ló đầ u ra từ phía sau lưng Liễu Duệ, cô nàng là m mặ t quỷ, hưng phấ n hô to
mộ t tiếng: “ Surprise!! ”

Sau đó , cô nà ng đẩ y Liễu Duệ đi và o.

Đô i mắ t thâ m thú y củ a anh ngừ ng lạ i trên ngườ i cô . Anh bướ c châ n tớ i gầ n, khom
lưng, kéo lấ y cổ tay cô . Cô khô ng kịp phả n ứ ng nên cứ để mặ c anh kéo mình ô m và o
trong lò ng, mô i anh dá n bên tai cô , thanh â m trầ m trầ m vang lên: “ Cố Hiểu Thầ n, đã
lâ u khô ng gặ p. ”
Đã lâ u khô ng gặ p?

Mũ i cô hơi tì lên vai anh, cô có thể ngử i đượ c mù i thuố c lá nhà n nhạ t như có như
khô ng, mô i khẽ nhếch lên.

Đã lâ u khô ng gặ p, Liễu Duệ.

Nă m nă m, em vẫ n yêu anh như thế.

Chương 29: Anh tới tìm em

‘Anh yêu em’

Sau khi bữ a tiệc kết thú c, Liễu Duệ đưa Cố Hiểu Thầ n và Tu Ly Thu trở lạ i nhà họ Ô n,
rồ i anh mớ i lá i xe trở về thà nh phố .

Lú c xuố ng xe, Cố Hiểu Thầ n thấ y mộ t tay anh đó ng cử a, mộ t tay anh lấ y từ trong tú i
á o ra bao thuố c. Anh rú t mộ t điếu thuố c ngậ m trong miệng, bậ t lử a cầ m trên tay
nhưng chưa châ m và o điếu thuố c.

Thậ t ra, anh cũ ng khô ng phả i là ngườ i nghiện thuố c lá , thỉnh thoả ng sẽ hú t mộ t hai
điếu thô i, khô ng nhiều lắ m. Nhưng sau khi gia nhậ p bộ độ i, anh hú t thuố c khá
thườ ng xuyên, đặ c biệt là nhữ ng lú c nhớ cô . Dườ ng như anh muố n mượ n điếu thuố c
để vứ t hoặ c á p chế nỗ i nhớ đó xuố ng. Cuố i cù ng, anh phá t hiện ra thuố c lá rấ t giố ng
như thuố c mê, nó có thể là m tê liệt thầ n kinh củ a anh, có thể ứ c chế đượ c mộ t chú t
nỗ i nhớ cô trong lò ng.

Rồ i trong lú c Cố Hiểu Thầ n xoay ngườ i, ‘tá ch’ mộ t cá i, ngọ n lử a nhỏ bé ló e sá ng


trong đêm. Anh châ m thuố c, hít mộ t hơi sau đó nhả ra mộ t vò ng khó i trắ ng.

Cá ch mộ t tầ ng khó i thuố c lá mỏ ng, anh nhìn chằ m chằ m và o bó ng lưng gầ y yếu cà ng


lú c cà ng xa. Anh hơi híp mắ t lạ i.

Diệp Đồ ng nghe thấ y tiếng độ ng cơ xe thì mở cử a sổ ngó ra ngoà i, cô ta nhìn thấ y


từ ng ngườ i đang xuố ng khỏ i chiếc xe oto mà u đen. Ngườ i xuố ng lầ n lượ t là Cố Hiểu
Thầ n, Tu Ly Thu và mộ t ngườ i đà n ô ng.
Ngườ i đà n ô ng đó đứ ng đưa lưng về phía cô ta nên cô ta khô ng nhìn rõ khuô n mặ t
ngườ i đó . Có điều, bó ng lưng đó vô cù ng quen thuộ c, hình như là …

Là cậ u ấ y? Liễu Duệ?

**

Rử a mặ t xong xuô i, Cố Hiểu Thầ n vá ch khă n tắ m trên cổ rồ i ra chỗ gầ n cử a sổ đứ ng.


Cô ngẩ ng đầ u lên nhìn phía bên trên, trên đó là bó ng đêm mờ ả o. Á nh tră ng xinh đẹp
đã bị lớ p lớ p mâ y đen che khuấ t, chỉ để lộ ra tia sá ng yếu ớ t, có hơi u á m.

Tiếng chuô ng nhẹ nhà ng vang lên, cô cầ m điện thoạ i xem, là Liễu Duệ gọ i.

Nhậ n cuộ c gọ i.

Anh nó i: “ Anh tớ i nơi rồ i. ”

“ Đêm nay khô ng có á nh tră ng. ” Cô nó i, hơi rũ mắ t xuố ng, khô ng tự chủ đượ c mà
lẩ m bẩ m: “ Cũ ng giố ng như đêm hô m đó , khô ng có á nh tră ng. ”

Trong phú t chố c, Liễu Duệ khô ng phả n ứ ng kịp: “ Đêm đó ? Là hô m nà o? ”

“ Là cá i hô m mà anh nó i anh yêu em đấ y. ” Cũ ng là đêm bọ n họ trao nhau nụ hô n đầ u


tiên.

Ở đầ u dâ y bên kia điện thoạ i, hô hấ p Liễu Duệ như ngừ ng lạ i. Nhớ lạ i hồ i đó , hình
như anh cũ ng gọ i điện thoạ i cho cô như thế này.

Hình như, đó là lầ n đầ u tiên anh chủ độ ng gọ i điện thoạ i cho cô .

Sau khi nó i ra ba chữ ‘tớ yêu cậ u’, anh cả m giá c như mình đã trú t hết đượ c tình cả m
trong lò ng ra, thở phà o nhẹ nhõ m mộ t hơi. Lú c quay về nhà , bên tai anh cứ văng
vẳ ng giọ ng nó i củ a cô , cứ liên tụ c gọ i tên anh.

Cứ như vậ y, nhớ cô , nghĩ tớ i cô , tình cả m ậ p tớ i, rồ i ma xui quỷ khiến thế nà o mà anh


lạ i gọ i điện thoạ i cho cô .
Nhậ n cuộ c gọ i xong, cô khô ng dá m lên tiếng. Bậ n rộ n mộ t hồ i, sau đó cô lén lú t chạ y
ra ban cô ng, lú c này mớ i dá m mở miệng nó i chuyện.

“ Là m sao thế? ” Anh hỏ i.

Ở đầ u dâ y bên kia điện thoạ i, cô nhẹ nhà ng thở ra mộ t hơi: “ Mọ i ngườ i ngủ rồ i, tớ sợ
đá nh thứ c bọ n họ . ”

Sau hai câ u trò chuyện, cuộ c gọ i củ a hai ngườ i rơi và o im lặ ng rấ t lâ u.

Anh thườ ng hay im lặ ng, mà Cố Hiểu Thầ n cũ ng có thó i quen im lặ ng theo anh.

Cuộ c gọ i cứ nhả y từ ng giâ y từ ng phú t mộ t, lâ u tớ i nỗ i Cố Hiểu Thầ n đang đứ ng trên


ban cô ng cũ ng cả m thấ y hơi tê châ n. Mộ t cơn gió lạ nh thổ i qua, cô theo bả n năng co
rú m ngườ i lạ i. Ngẩ ng đầ u lên nhìn bầ u trờ i thì thấ y cả bầ u trờ i đã bị mâ y đen che
kín, hoà n toà n khô ng có chú t ả nh sá ng nà o.

Bỗ ng nhiên, cô nó i: “ Đêm nay khô ng có á nh tră ng. ”

Liễu Duệ đi tớ i gầ n cử a sổ , thô ng qua cử a kính nhìn ra ngoà i. Cả bầ u trờ i là mộ t mà u


u á m, hoà n toà n khô ng thể nhìn thấ y á nh tră ng.

Cố Hiểu Thầ n lạ i hỏ i: “ Rấ t sợ khi á nh tră ng xuấ t hiện. ”

“ Sợ hã i? ” Anh có chú t khó hiểu.

Cô gậ t đầ u, giọ ng nó i hơi nặ ng nề: “ Đú ng vậ y, tớ sợ nó sẽ quấ y rầ y giấ c mộ ng củ a


mình. ”

Độ t nhiên, Liễu Duệ bậ t cườ i.

Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y hơi ngứ a ngá y: “ Cườ i cá i gì? ”

“ Cố Hiểu Thầ n, đầ u ó c cậ u có vấn đề hả ? ”

Cố Hiểu Thầ n hừ lạ nh: “ Cậ u mớ i là ngườ i đầ u ó c có vấ n đề. ”

Nó i xong, cả hai ngườ i lạ i im lặ ng thêm mấ y chụ c giâ y.


Ở đầ u dâ y điện thoạ i bên kia, anh thở dà i mộ t cá ch bấ t đắ c dĩ: “ Cố Hiểu Thầ n, đâ y là
sự thậ t. ”

“ Tớ biết… ” Giọ ng nó i củ a cô nghe có vẻ hơi buồ n bự c: “ Nhưng vẫ n cả m thấ y khó tin


lắ m. ”

Cá ch nhau mộ t chiếc điện thoạ i, anh muố n cườ i nhưng khô ng thể cườ i.

Trong hoà n cả nh lú c đó , anh thự c sự muố n chạ y tớ i tìm cô . Nhưng khi suy nghĩ đó
vừ a mớ i xuấ t hiện đã bị anh cưỡ ng ép á p chế xuố ng.

Tấ t cả đều thay đổ i liên tụ c, chỉ có lịch sử luô n lặ p lạ i mộ t cá ch kinh ngườ i.

“ Cố Hiểu Thầ n. ”

Có giọ ng nó i trầ m thấ p gọ i tên cô .

Cố Hiểu Thầ n thu hồ i suy nghĩ, nhẹ nhà ng ‘ừ m’ mộ t tiếng.

Anh nó i: “ Anh tớ i tìm em. ”

Anh tớ i tìm em.

Mấ y chữ này, là m cho Cố Hiểu Thầ n ngâ y ngườ i.

Khoả ng chừ ng 20 phú t sau, anh tớ i nơi, xe ngừ ng cá ch sâ n khoả ng mấ y mét. Anh tắ t
đèn xe đi, gọ i điện thoạ i cho cô .

Cố Hiểu Thầ n nhậ n điện thoạ i, sau đó vộ i và ng thay quầ n á o chạ y ra ngoà i.

Mớ i bướ c châ n ra khỏ i sâ n thì cả ngườ i đã bị mộ t lự c lớ n lô i đi, cô sợ tớ i mứ c suýt


chú t nữ a thì hét thà nh tiếng.

“ Là anh. ”

Đỉnh đầ u truyền tớ i thanh â m quen thuộ c.


Cô ngẩ ng đầ u lên nhìn anh, bó ng dá ng đó có chú t mơ hồ . Trong đêm tố i, chỉ có đô i
mắ t thâ m thú y hẹp dà i là m rung độ ng lò ng ngườ i.

Anh cũ ng nhìn cô , cườ i nhẹ.

“ Là m em sợ muố n chết. ” Giọ ng cô có chú t oá n trá ch.

Anh lạ i cườ i, tiếng cườ i vẫn trầ m trầ m như thế.

Chắ c là do sợ là m ngườ i nhà cô thứ c giấ c nên anh nhanh chó ng đưa cô ngồ i và o ghế
phụ , quay đầ u xe, đi tớ i đỉnh nú i cá ch đó khô ng xa.

Đố i vớ i Cố Hiểu Thầ n, con đườ ng này rấ t quen thuộ c. Cô hỏ i anh: “ Chú ng ta đi lên
nú i là m gì thế? ”

“ Ngắ m mặ t trờ i mọ c. ”

“ Bâ y giờ ? Ngắ m mặ t trờ i mọ c? ” Cô đưa mắ t nhìn đồ ng hồ , cả m thấ y anh bị điên rồ i:


“ Theo đú ng giờ Bắ c Kinh thì giờ là 2 giờ 52 phú t, ngắ m mặ t trờ i mọ c bâ y giờ à ? ”

Anh lạ i cườ i. Tiếng cườ i trầ m trầ m, đi và o lò ng ngườ i, khiến ngườ i khá c rung độ ng.

Cứ như vậ y, cô bị mê hoặ c bở i tiếng cườ i củ a anh.

Hình như hô m nay, anh rấ t thích cườ i.

Theo bả n nă ng, Cố Hiểu Thầ n quay ngườ i ngắ m nhìn khuô n mặ t tuấ n tú củ a ai đó
đang chìm trong đêm tố i. Do á nh sáng khô ng đủ nên cô chỉ có thể nhìn thấ y sườ n
mặ t ai đó rấ t hoà n hả o.

Đườ ng nét rõ rà ng.

Xe chỉ có thể đi tớ i lưng chừ ng nú i. Nếu muố n leo tớ i đỉnh nú i thì phả i dù ng hai châ n
mà leo lên, đó là nơi xe khô ng thể đi tớ i.

“ Thế nên, muộ n như này rồ i cò n tớ i đâ y chờ ? ” Cô hỏ i.


Anh nghiêng đầ u, nương theo á nh tră ng mơ hồ mà liếc nhìn cô mộ t cá i, trong đá y
mắ t ngậ p trà n ý cườ i.

Vô cù ng buồ n bự c.

“ Đêm nay, anh cườ i cá i gì thế? ”

Anh khô ng đá p lờ i, tự mình xuố ng xe rồ i mở cử a ghế đằ ng sau ra. Anh kéo ngả ghế
đằ ng sau xuố ng thà nh mộ t chiếc giườ ng nhỏ , rồ i bú ng tay vớ i cô : “ Ra đằ ng sau đi. ”

Tuy khô ng biết anh muố n là m gì nhưng Cố Hiểu Thầ n vẫn nghe lờ i chui ra đằ ng sau.
Anh cũ ng lên xe, đó ng cử a lạ i, lô i kéo cô cù ng nằ m xuố ng ở bă ng ghế sau.

Nhìn chằ m chằ m và o nó c xe, lú c sau Cố Hiểu Thầ n di chuyển tầ m mắ t, nó i: “ Chiếc xe


nà y to thậ t đấ y. ”

Tuy rằ ng lú c nằ m xuố ng châ n vẫ n phả i co lên nhưng cũ ng đượ c coi là rộ ng rồ i,


khô ng hề có cả m giá c chậ t chộ i.

Anh nó i: “ Đâ y là xe Tiểu Nguyên dừ ng ở trướ c cử a quá n bar, anh tù y tiện lá i mộ t


chiếc tớ i đâ y. ” Nếu biết phả i trả i qua mộ t đêm như thế này thì anh đã chọ n chiếc xe
to hơn chú t nữ a.

Khô ng hiểu sao, bầ u khô ng khí lạ i rơi và o yên lặ ng, chỉ cò n tiếng hít thở đều đều củ a
hai ngườ i đan xen nhau.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Bỗ ng nhiên, anh gọ i cô .

Cô hơi xoay ngườ i về phía anh, nó i: “ Hả ? ”

Anh cũ ng xoay ngườ i nhìn về phía cô , á nh mắ t thâ m trầ m nhìn thẳ ng.

Bố n mắ t nhìn nhau, trong phú t chố c, chỉ cò n lạ i sự tĩnh lặ ng.

Bọ n họ cứ như vậ y mà yên lặ ng nhìn nhau, khô ng nó i mộ t lờ i nà o.

So vớ i hồ i cò n đi họ c, cô đã gầ y đi khô ng ít. Cằ m nhọ n hơn, trên cá nh tay cũ ng chẳ ng


cò n bao nhiêu thịt.
Lầ n trướ c, lú c ở khu vự c gặ p tai ương, nhìn cô giố ng như chỉ mộ t trậ n gió thổ i qua là
ngã .

Nếu như khô ng có anh, Cố Hiểu Thầ n, phả i là m sao bâ y giờ ?

Trong nă m nă m nà y, cô đã phả i chịu đự ng như thế nà o?

Liễu Duệ cứ nhìn cô như thế rồ i suy nghĩ mấ y vấ n đề.

Mọ i â m thanh lú c này đều là sự tĩnh lặ ng. Mộ t con muỗ i bay vo ve gầ n tai Cố Hiểu
Thầ n, cô đưa tay phẩ y phẩ y đuổ i nó đi.

Có vẻ như anh cũ ng nghe thấ y tiếng con muỗ i đang vo ve nên bậ t dậ y, bò lên phía
đằ ng trướ c lấ y đồ . Thứ anh lấ y là mộ t chai thuố c diệt muỗ i, anh dù ng nó phun và o
bố n phía trong xe rồ i đậ y nắ p lạ i đưa cho cô .

Cô đưa tay ra nhậ n nhưng hình như anh khô ng có ý định buô ng lọ thuố c xịt ra, kéo
hai lầ n cũ ng khô ng thấ y buô ng tay.

Ấ n đườ ng Cố Hiểu Thầ n nhíu lạ i, anh cố ý.

Kéo thêm mộ t lầ n nữ a nhưng anh vẫ n khô ng buô ng tay, cuố i cù ng, Cố Hiểu Thầ n
buô ng tay ra, hừ lạ nh: “ Khô ng cầ n nữ a!! ”

Thấ y dá ng vẻ nà y củ a cô , anh lạ i cườ i.

Trong xe chỉ nghe đượ c tiếng cườ i củ a anh, trầ m trầ m quanh quẩ n trong khô ng khí.

“ Lú c nà y nhìn anh cườ i có hơi giố ng… ” Cô cố ý dừ ng ngay chỗ nà y, sau đó chớ p
chớ p mắ t, nhìn anh, ý trong câ u nó i, đã bộ c lộ ra ngoà i đủ rồ i.

Giố ng cá i gì?

Đô i mắ t Liễu Duệ hơi híp lạ i. Anh tù y tiện để bình thuố c xịt muỗ i sang mộ t bên, sau
đó anh chố ng tay xuố ng bên cạ nh cô , thâ n hình cũ ng hơi đổ xuố ng. Ngừ ng ở mộ t
khoả ng cá ch nhấ t định, đô i mắ t đen nhánh thâ m trầ m nhìn thẳ ng và o cô .
Cố Hiểu Thầ n cũ ng khô ng trá nh né, nó i nố t nử a cuố i câ u vừ a rồ i: “ Giố ng như lưu
manh. ”

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Anh lạ i tiến sá t hơn, hơi thở như phả và o mặ t cô : “ Em cố ý. ”

Cô đưa hai tay ô m lấ y cổ anh, vẻ mặ t đắ c ý: “ Đú ng, em… ” cố ý.

Anh nhẹ nhà ng mú t lấ y mô i cô , đem toà n bộ vế sau nuố t và o trong miệng. Đầ u tiên là
mô i dướ i, sau đó là mô i trên, cuố i cù ng là cả đô i mô i, cứ lặ p lạ i liên tụ c như thế.

Trong xe, dầ n dầ n chỉ cò n tiếng thở dố c củ a hai ngườ i.

Sau đó , anh hô n mộ t đườ ng thẳ ng xuố ng cổ cô , bà n tay cũ ng theo đó mà tiến và o bên


trong á o, nhẹ nhà ng vuố t ve vò ng eo mả nh khả nh. Từ đầ u tớ i cuố i, khô ng di chuyển
đi đâ u khá c.

Bở i vì anh biết, khô ng thể thay đổ i.

Cuố i cù ng, nụ hô n ướ t á t củ a anh cũ ng kết thú c. Anh vù i đầ u và o cổ cô , nở nụ cườ i


trầ m thấ p.

Lú c này, cô nghe đượ c rấ t rõ rà ng, hình như là nụ cườ i trà o phú ng.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Giọ ng nó i trầ m trầ m truyền tớ i từ chỗ cổ cô .

Cô cú i đầ u, liếc mắ t nhìn ngườ i đang nằ m trong lò ng mình.

Anh ngẩ ng đầ u, hai mắ t đỏ ngầ u lên vì tình cả m mã nh liệt vừ a nãy vẫn chưa tan hết,
gọ i tên cô mộ t lầ n nữ a: “ Cố Hiểu Thầ n. ”

“ Là m sao thế? ”

Có lẽ là vì nghe thấ y cô trả lờ i nên anh khô ng tiếp tụ c gọ i nữ a. Duỗ i tay đặ t lên khuô n
mặ t cô , gạ t đi mấ y sợ i tó c hỗ n loạ n, để lộ ra cá i trá n trơn bó ng. Sau đó , anh hô n lên
mô i cô : “ Anh yêu em. ”

Cả m xú c trong mắ t Cố Hiểu Thầ n thay đổ i.


Mô i anh dầ n dầ n dịch chuyển xuố ng dướ i, vẫn là câ u nó i đó : “ Anh yêu em. ”

Nhữ ng lờ i nà y, ngườ i nó i vẫn là anh. Nhưng khô ng hiểu sao sau nă m nă m nghe lạ i
thì con tim đau nhó i, mắ t hơi cay cay, nướ c mắ t khô ng nghe lờ i mà rơi xuố ng.

Sợ anh nhìn thấ y mình khó c, đô i tay đang bá m lấ y cổ anh dù ng thêm sứ c, đè ép mô i


anh hô n lên mô i mình.

Từ trướ c tớ i nay, kỹ thuậ t hô n củ a cô rấ t vụ ng về. Ngoạ i trừ việc gặ m nhấ m và mơn


trớ n mộ t chú t ra thì khô ng cò n gì khá c.

Mộ t nụ hô n dà i, hơi loạ n.

Sau khi mọ i chuyện kết thú c, anh chỉnh lạ i ghế, kéo dã n khoả ng cá ch vớ i cô , rồ i nhìn
cô chằ m chằ m khô ng chớ p mắ t.

Nhìn đô i mắ t củ a cô , nhìn bả n thâ n mình trong đô i mắ t đó .

Anh hơi nâng mặ t Cố Hiểu Thầ n lên, nhẹ nhà ng lau đi nướ c mắ t trên mặ t. Ngó n tay
trượ t dọ c theo gò má cô , rồ i lạ i chậ m rã i lau dịch lên phía trên, xong xuô i, anh mớ i
thu tay về. Độ ng tá c như có như khô ng, mang theo ý nghĩa sâ u xa.

“ Sao lạ i khó c? ” Anh hỏ i.

Cô nghiêng mặ t, khô ng thừ a nhậ n chuyện vừ a rồ i: “ Khó c lú c nà o chứ ? ”

Anh khô ng dá m phả n bá c cô , chỉ vò ng hai tay ra ô m cô và o trong lò ng. Cú i đầ u, anh


hô n lên đỉnh đầ u Cố Hiểu Thầ n, khó e miệng hơi cong lên.

Cố Hiểu Thầ n củ a anh đã quay trở về rồ i.

Chương 30: Hai người cứu giúp

‘Cù ng mộ t ướ c mơ’

Tớ i khoả ng bố n rưỡ i sá ng, Liễu Duệ đá nh thứ c Cố Hiểu Thầ n đang ngủ say.
Mí mắ t cô nặ ng nề mở ra, vì cò n buồ n ngủ nên giọ ng cô hơi khà n: “ Mấ y giờ rồ i? ”

“ Bố n rưỡ i rồ i, đi bộ từ đâ y lên đỉnh nú i là tớ i 5 giờ . ” Anh nó i.

Đố i vớ i kiểu thỉnh thoả ng lạ i bị đá nh thứ c giữ a chừ ng đã sớ m trở thà nh thó i quen
củ a cô . Cô khô ng kéo dà i thờ i gian là m gì, nhanh chó ng đứ ng dậ y đi xuố ng xe.

Gió thu thổ i tớ i, mang theo hơi thở là nh lạ nh, khiến cho cơ thể cô run lên.

Độ t nhiên có á o khoá c phủ lên ngườ i, cô nghiêng đầ u nhìn Liễu Duệ lú c nà y chỉ mặ c
mỗ i cá i á o ngắ n tay, hỏ i: “ Anh khô ng lạ nh à ? ”

Anh hơi nhếch mô i rồ i nhìn về phía đỉnh nú i, khô ng trả lờ i vấ n đề củ a cô mà hỏ i: “ Có


muố n đi cưỡ i ngự a khô ng? ”

“ Cưỡ i ngự a? ”

Anh hơi khụ y châ n xuố ng, đưa lưng về phía cô : “ Anh cõ ng em. ”

“ Anh điên rồ i. ” Cô tứ c giậ n đứ ng mắ ng anh: “ Anh vừ a mớ i đượ c phẫ u thuậ t đấ y, thế


mà dá m cõ ng em. ”

Anh chỉ cườ i, khô ng lên tiếng. Để cô ngả trên lưng mình rồ i anh đứ ng thẳ ng ngườ i
lên, cõ ng cô đi. Chủ yếu là vì cô nhẹ, thế nên khi cõ ng anh cũ ng khô ng có cả m giá c
lắ m. Cõ ng cô leo lên đỉnh nú i dườ ng như cò n dễ hơn việc mang theo vậ t nặ ng đi bộ
nă m kilomet.

Cố Hiểu Thầ n nằ m trên lưng anh nhưng cả m thấ y rấ t bấ t an. Muố n giã y dụ a nhưng
thấ y địa hình nên đâ y gậ p ghềnh thì chầ n chừ , cuố i cù ng chỉ có thể lên tiếng khá ng
nghị: “ Liễu Duệ, mau thả em xuố ng! ”

Ngườ i nà o đó là m như khô ng nghe thấ y.

“ Liễu Duệ!! ” Cô tứ c giậ n gọ i tên anh.

Khô ng ngờ câ u khá ng nghị củ a cô lạ i bị ngườ i nà o đó khinh bỉ: “ Vớ i số câ n nặ ng này


củ a em, nhiều lắ m là như đang cà o ngứ a. ”
Đú ng là khiến ngườ i khá c tứ c chết mà khô ng là m đượ c gì.

Đang muố n tiếp tụ c nó i thì anh dừ ng châ n bướ c châ n lạ i. Anh hơi nghiêng đầ u, dư
quang trong á nh mắ t liếc cô mộ t cá i, nhà n nhạ t lên tiếng cả nh cá o: “ Cố Hiểu Thầ n,
thà nh thậ t mộ t chú t cho anh, đừ ng để anh quă ng em xuố ng thì lạ i kêu đau. ”

Sắ c trờ i vẫn cò n hơi tố i, cô chỉ có thể thấ y đượ c mộ t nử a khuô n mặ t anh.

Đố i vớ i Cố Hiểu Thầ n mà nó i, Liễu Duệ là ‘tâ m ma’ củ a cô . Chỉ cầ n anh liếc mắ t mộ t


cá i, nó i mộ t câ u thì đều là m cô khô ng kiềm chế đượ c.

Bấ t tri bấ t giá c, bà n tay đang nắ m chặ t thà nh quyền buô ng lỏ ng.

Thấ y cô khô ng cò n giã y dụ a nữ a, á nh mắ t Liễu Duệ mớ i thay đổ i. Trong lò ng anh â m


thầ m thở dà i mộ t tiếng, đú ng là bấ t đắ c dĩ tớ i cự c điểm.

Anh cõ ng cô đi lên nú i. Lú c đi qua nhữ ng chỗ có nhá nh câ y thấ p sẽ nhắ c nhở cô cú i


đầ u xuố ng, sau đó anh nó i chuyện qua qua vớ i cô hai ba câ u, thự c ra là để xem cả m
xú c củ a cô lú c nà y như thế nà o.

Tớ i khi đến đỉnh nú i, Cố Hiểu Thầ n giơ tay lên xem đồ ng hồ . Nó i thậ t, hồ i cò n đi họ c
cô cũ ng rấ t hay leo lên đỉnh nú i nà y chơi, dự a theo tố c độ củ a cô thì trong vò ng nử a
tiếng khô ng thể leo đượ c tớ i đâ y. Nhưng anh chỉ mấ t hai mươi phú t để leo đượ c lên
đâ y, hơn nữ a anh cò n đang cõ ng cô , cò n có vết thương nữ a.

Đú ng là là m cho ngườ i khá c kinh ngạ c.

“ Quâ n độ i cũ ng huấ n luyện mấ y chuyện nà y sao? ” Cô hỏ i.

“ Mang vậ t nặ ng để chạ y lên nú i là hạ ng mụ c rấ t bình thườ ng. ” Anh trả lờ i mộ t cá ch


bình thả n.

“ Chạ y lên nú i? ” Mấ y chữ này vượ t ngoà i sứ c tưở ng tượ ng, trong đầ u cô khô ng có
khá i niệm nà y.

“ Như vừ a nãy thì đượ c gọ i là đi bộ , cò n khi huấ n luyện trong quâ n độ i thì phả i chạ y
lên. ”
Nhìn anh, Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y lạ i: “ Mấ y thứ như này… ” Độ t nhiên vố n từ cạ n
kiệt.

Anh nhìn sang: “ Gì cơ? ”

Suy nghĩ mộ t lá t, cô dù ng từ mình mớ i nghĩ ra: “ Đâ y là loạ i huấ n luyện mà mọ i


ngườ i gọ i là huấ n luyện ma quỷ? ”

Huấ n luyện ma quỷ?

Anh hơi cong mô i lên, khuô n mặ t bình thả n thoá ng qua nét vui mừ ng. Đố i vớ i anh
mà nó i, hạ ng mụ c huấ n luyện cõ ng vậ t nặ ng chạ y lên nú i đã là hạ ng mụ c đơn giả n
nhấ t rồ i. Đơn giả n tớ i nỗ i khô ng cò n gì sá nh nổ i.

Có điều, anh khô ng muố n nó i chuyện nà y vớ i cô , nó quá mứ c nặ ng nề.

Đưa tay xoa xoa đầ u cô , anh phả i khiến cho cô an tâ m mớ i đượ c: “ Cố Hiểu Thầ n, anh
sẽ khô ng để bả n thâ n mình bị là m sao đâ u. ”

Trên đầ u cả m nhậ n đượ c sự ấ m á p nơi lò ng bà n tay anh, Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u, mím


mô i, giọ ng nó i cô lộ rõ sự khô ng vui: “ Nhưng anh vẫ n phả i và o phò ng phẫ u thuậ t. ”

Cả ngườ i toà n là má u, để ngườ i khá c nâ ng mình đi, số ng chết khô ng rõ .

Đâ y là ‘khô ng để bả n thâ n bị là m sao’ mà anh nó i à ?

Liễu Duệ cả m thấ y đau đầ u, thự c sự là vô cù ng bấ t đắ c dĩ. Tay anh hơi dù ng lự c, lậ p


tứ c ô m cô và o trong lò ng.

Nghe thấ y tiếng tim anh đậ p rõ rà ng, giố ng như bó ng rổ đang đậ p xuố ng đấ t theo
quy luậ t nhấ t định, điều nà y là m cho ngườ i khá c an tâ m.

Sự rung độ ng trong lò ng khó có thể kiềm chế, cô đưa tay ô m lấ y vò ng eo rắ n chắ c củ a


anh.

Theo đó , thanh â m trầ m thấ p củ a anh truyền từ trên đỉnh đầ u xuố ng: “ Cố Hiểu
Thầ n, em có nghe thấ y khô ng? Tiếng trá i tim anh đang đậ p. ”
Tiếng tim anh đang đậ p như muố n nó i cho cô biết, bâ y giờ anh rấ t ổ n.

Có điều, chỉ là bình yên lú c này thô i.

Nhớ lạ i cả nh tượ ng cả ngườ i anh toà n má u đượ c đẩ y và o trong phò ng phẫ u thuậ t. Cố
Hiểu Thầ n đưa tay ô m anh chặ t hơn, cò n hỏ i: “ Tạ i sao anh lạ i lự a chọ n thi và o
trườ ng quâ n độ i? ”

Nếu anh khô ng đi giờ bọ n họ đã rấ t hạ nh phú c, hạ nh phú c, hạ nh phú c…

Dứ t lờ i, cô cả m nhậ n đượ c cả ngườ i anh hơi cứ ng lạ i.

Cả m giá c có chú t vi diệu.

Cố Hiểu Thầ n hơi liếc mắ t, im lặ ng nhìn sắ c mặ t anh biến đổ i.

Mộ t lá t sau, anh mớ i nó i: “ Ban đầ u là vì di nguyện củ a ô ng ngoạ i, sau đó , là bở i vì


sinh mạ ng. ”

“ Sinh mạ ng? ” Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, ngẩ ng đầ u lên. Nương theo sắ c trờ i ả m đạ m,
cô nhìn và o đô i mắ t thâ m thú y củ a anh.

Cô thấ y sự nặ ng nề trong đô i mắ t anh đang chậ m rã i toá t ra.

Cà ng lú c cà ng nặ ng nề, nơi đó giố ng như là vự c sâ u sắ p bị chô n vù i, để cho ngườ i


khá c khô ng thấ y rõ cả m xú c bên trong.

“ Đú ng vậ y. Là sinh mạ ng. ” Anh nó i, mắ t hơi giậ t giậ t. Anh đưa mắ t nhìn về phương
trờ i xa xa dù khô ng biết đó là nơi nà o, sắ c mặ t nghiêm tú c: “ Đó là nhiệm vụ đầ u tiên
củ a anh, giả i cứ u hai mẹ con. Bé gá i đó hình như mớ i đượ c nă m tuổ i, á nh mắ t vừ a to
vừ a trò n, nhìn rấ t giố ng Liễu Khê lú c nhỏ . Thậ t sự rấ t giố ng… ”

Giọ ng nó i anh bắ t đầ u đứ t quã ng: “ Giố ng tớ i nỗ i khiến cho anh hoả ng hố t, khiến cho
anh ngạ c nhiên…Anh, anh thậ t sự khô ng có cá ch nà o từ chố i khi đô i mắ t to trò n đó
nhìn anh nó i lờ i cả m ơn. Cà ng khô ng thể phủ nhậ n tâ m tình củ a mình khi đó , như là
vừ a cứ u đượ c Liễu Khê, cứ u đượ c mẹ, cứ u đượ c cả bả n thâ n. ”

Bé gá i đó là m cho anh nhớ tớ i khi Liễu Khê lên bố n, cô nàng đã khó c đò i bố .


Cô nà ng vừ a khó c vừ a nó i: “ Vì sao tấ t cả mọ i ngườ i đều có bố ? Chỉ có con là khô ng
có . ”

Liễu Thấ m kiên nhẫ n an ủ i cô : “ Bở i vì chú ng ta khô ng giố ng nhữ ng ngườ i khá c. ”

“ Vì sao lạ i khô ng giố ng như nhữ ng ngườ i khá c ạ ? ”

Liễu Thấ m vừ a cườ i vừ a lau nướ c mắ t cho Liễu Khê. Bà nhẹ nhà ng an ủ i: “ Mỗ i ngườ i
chú ng ta, khô ng ai giố ng nhau cả . Có ngườ i có bố , có ngườ i khô ng có . Giố ng như là
con có anh trai mà có ngườ i thì khô ng có . Con nhìn Khinh Vũ đi, khô ng phả i chị ấ y
khô ng có anh trai sao? ”

Liễu Khê nghe cá i hiểu cá i khô ng. Đô i mắ t to trò n đẫ m nướ c mắ t chớ p chớ p liên tụ c,
nó i vớ i bà nộ i bằ ng giọ ng hơi khà n: “ Là như thế ạ ? ”

“ Chính là như thế. ” Liễu Thấ m nó i.

Liễu Khê hỏ i bằ ng giọ ng tủ i thâ n: “ Có phả i về sau con cũ ng khô ng có bố khô ng ạ ? ”

“ Đú ng vậ y, về sau Khinh Vũ cũ ng khô ng thể có anh trai. ”

Là như thế sao?

Liễu Duệ cườ i lạ nh, đương nhiên chuyện khô ng phả i như vậ y.

Ngườ i đà n ô ng đó khô ng cầ n bọ n họ , ô ng ta đã ném bọ n họ đi như thể vứ t rá c, khô ng


chú t lưu tình cũ ng chẳ ng chú t lưu luyến, chỉ hậ n khô ng thể nhanh chó ng ném đi để
trá nh là m ô uế bả n thâ n mình.

Đố i vớ i Liễu Thấ m, hai đứ a trẻ nà y là mong ướ c cả đờ i củ a bà . Nếu như khô ng có hai


đứ a trẻ nà y thì có lẽ bà khô ng thể kiên trì tớ i bâ y giờ .

Nhắ m mắ t lạ i, hình ả nh Liễu Khê vớ i đô i mắ t to trò n đẫ m nướ c mắ t lạ i hiện lên, cá ch


mộ t tầ ng nướ c mắ t, vô cù ng trong suố t.

Anh khô ng muố n, khô ng muố n để sinh mạ ng mỏ ng manh như thế.


Nếu như mộ t ngườ i khô ng thể đi về phía có á nh mặ t trờ i thì chắ c chắ n họ đang đi
và o con đườ ng chết.

Cá i anh muố n cứ u vớ t khô ng phả i là ngườ i đó mà là á nh mặ t trờ i củ a ngườ i đó , sự


mong đợ i củ a ngườ i đó .

Ngoạ i trừ cá i nà y, thì chẳ ng cò n cá i gì là m độ ng lự c để ngườ i ta số ng.

Có lẽ, đâ y là nhâ n tính.

Châ n trờ i như xé toạ c bứ c mà n che, á nh sá ng và ng kim nhà n nhạ t lộ ra, rạ ch mộ t


đườ ng châ n trờ i. Chú ng nhẹ chạ m lên nú i, nhẹ rơi và o á nh mắ t anh.

Nặ ng nề, nhưng đậ m mà u.

Cố Hiểu Thầ n nhìn và o đô i mắ t anh, nhìn và o con ngươi anh có thể nhìn thấ y rõ bả n
thâ n mình. Đứ ng dướ i mộ t tầ ng á nh sá ng vàng trắ ng, sắ c mặ t anh dịu dà ng.

Nhìn sâ u và o trong đô i mắ t đó , thấ y đượ c nộ i tâ m châ n thậ t củ a anh, ngượ c lạ i cô


cả m thấ y…

An tâ m.

Bở i vì bọ n họ đều là ngườ i cứ u giú p.

Cô cứ u chữ a cơ thể, anh cứ u chữ a nhữ ng gử i gắ m.

Việc anh trở thà nh mộ t ngườ i quâ n nhâ n lí tưở ng khô ng liên quan gì tớ i cô nhưng
nhữ ng chuyện anh là m lạ i có điểm tương tự cô .

Giố ng như là trá ch nhiệm tương đương, khô ng hẹn mà hợ p.

Ă n ý như thế, rấ t vi diệu, cũ ng rấ t kỳ lạ .

Giố ng như là đượ c định trướ c vậ y.

Vậ n mệnh, khiến cho, bọ n họ , yêu nhau.


**

Liễu Duệ đưa Cố Hiểu Thầ n trở về nhà họ Ô n. Xe dừ ng lạ i ở con đườ ng cá ch đó


khô ng xa, đâ y cũ ng là chỗ bọ n họ hay hẹn nhau thờ i cò n đi họ c.

Xe chậ m rã i đỗ lạ i, mộ t tay anh đặ t trên vô -lă ng, tay cò n lạ i thì lườ i biếng tì và o bên
cử a sổ .

“ Có muố n và o gặ p ô ng ngoạ i mộ t chú t khô ng? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i anh.

Đô i mắ t củ a anh hơi liếc về phía cô , giố ng như là đang nghiêm tú c suy nghĩ. Qua và i
giâ y, anh lắ c đầ u: “ Để lầ n sau đi, lầ n sau sẽ chính thứ c gặ p mặ t. ”

Thờ i trung họ c yêu đương thì sợ ngườ i nhà cô phá t hiện ra bọ n họ yêu sớ m. Tớ i bâ y
giờ thì lạ i sợ ngườ i nhà cô có ý kiến vớ i mình. Vẫ n nên chuẩ n bị đầ y đủ mộ t chú t rồ i
đi tớ i gặ p mặ t thì tố t hơn.

“ Ô ng ngoạ i cũ ng khô ng phả i ngườ i khô ng biết chuyện về anh. ” Cố Hiểu Thầ n
khuyên nhủ : “ Tớ i cũ ng tớ i rồ i, đi và o thô i. ”

Liễu Duệ kiên trì: “ Để lầ n sau anh sẽ tớ i gặ p mặ t chính thứ c. ”

Trộ m đưa chá u gá i nhà ngườ i ta đi ra ngoà i lú c nử a đêm, giờ lạ i nghênh ngang đi và o
nhà , nghĩ thế nà o cũ ng cả m thấ y là m thế là mặ t dà y vô sỉ.

Khó lắ m mớ i thấ y anh khiếp sợ , Cố Hiểu Thầ n cườ i.

Nhìn bộ dá ng cô vui vẻ khi thấ y ngườ i khá c gặ p họ a, Liễu Duệ chỉ có thể lắ c đầ u mộ t
cá ch bấ t đắ c dĩ. Anh đưa tay qua, đặ t lên khuô n mặ t cô , ngó n tay cá i nhẹ nhà ng vuố t
ve phầ n dướ i mắ t cô , nhà n nhạ t dặ n dò : “ Đi về ngủ mộ t giấ c đi. ”

Đoạ n trò chuyện nà y rấ t quen thuộ c. Trướ c kia bọ n họ cũ ng có hẹn hò buổ i đêm, tớ i
sá ng khi tạ m biệt, anh luô n dặ n cô đi về ngủ bù .

Trong lò ng như vừ a đượ c ró t mậ t, cô xấ u hổ gậ t đầ u, lộ ra bộ dá ng như thiếu nữ mớ i


yêu.

Mắ t thấ y mặ t cô hơi hồ ng, Liễu Duệ khô ng thể tiếp tụ c thờ ơ nữ a. Bà n tay hơi dù ng
sứ c, để khuô n mặ t cô tiến gầ n lạ i đâ y, hô n lên khó e mô i cô mộ t cá i.

Cố Hiểu Thầ n xuố ng xe đi và o trong sâ n. Đầ u tiên là quan sá t xung quanh, thấ y


khô ng có ngườ i mớ i nhẹ nhà ng đẩ y cử a đi và o.

Né trá nh, xoay ngườ i, đó ng cử a.

Trá i tim đang lơ lử ng giữ a khô ng trung cuố i cù ng cũ ng bình yên trở lạ i. Rõ rà ng
khô ng có tâ m tư khá c nhưng anh cứ hô n cô , rồ i trêu chọ c cho cô đỏ hết cả mặ t mớ i
tha.

Cũ ng chính và o giâ y phú t này, giọ ng nó i ồ m ồ m củ a Ô n Viễn Chí vang lên sau lưng
cô : “ Đi vớ i tên nhó c kia à ? ”

Phả n ứ ng đầ u tiên củ a Cố Hiểu Thầ n là giậ t mình, sau đó cả ngườ i cô cứ ng đờ , ngơ


ngá c quay đầ u lạ i nhìn. Ô n Viễn Chí đang chố ng gậ y đứ ng đó , mũ i châ n dừ ng lạ i, tầ m
mắ t nhìn về phía, cứ nhìn mã i theo chiếc xe oto mà u đen đang dầ n biến mấ t. Khô ng
thấ y Cố Hiểu Thầ n trả lờ i, ô ng lạ i hỏ i: “ Có phả i là tên nhó c đó khô ng? ”

“ …Đú ng ạ . ” Giọ ng nó i nhỏ như tiếng muỗ i kêu.

Ô n Viễn Chí hừ lạ nh mộ t tiếng, giọ ng nó i nghe rõ sự khô ng vui: “ Nhiều nă m trô i qua
như vậ y rồ i mà tên nhó c đó vẫ n khô ng lễ phép chú t nà o. ”

“ Ô ng ngoạ i, khô ng phả i vậ y đâ u ạ . ” Cô bắ t đầ u giả i thích thay cho Liễu Duệ: “ Là bở i


vì… ”

Chò m râ u củ a Ô n Viễn Chí rung lên, ô ng trừ ng mắ t nhìn cô : “ Chá u cò n chưa đượ c gả
ra ngoà i đâ u, sao tâ m lạ i chạ y theo ngườ i khá c rồ i. ”

Ô ng vừ a nó i xong, Cố Hiểu Thầ n ngậ m miệng.

Ô n Viễn Chí liếc mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n đang im lặ ng, mấ t tự nhiên ho khan hai
tiếng: “ Sau này tên nhó c đó tớ i thì bả o nó và o uố ng vớ i ô ng ly trà . ”

Nghe thấ y ô ng nó i vậ y, Cố Hiểu Thầ n như đượ c đạ i xá , vộ i vàng đỡ Ô n Viễn Chí đi


và o bên trong, bộ dá ng cú i đầ u khom lưng: “ Vâ ng vâ ng vâng!! Nhấ t định phả i thế ạ !!

Từ trướ c tớ i nay, Ô n Viễn Chí khô ng bao giờ can thiệp và o chuyện tình cả m củ a con
chá u. Cho nên, lú c trướ c khi Ô n Lă ng Lan nhấ t quyết tớ i phương Bắ c lấ y chồ ng, ô ng
cũ ng chỉ có thể mặ c kệ.

Có điều, nhà họ Ô n thoả i má i nhưng nhà họ Cố thì lạ i rấ t cứ ng ngắ c, có thể nó i là như


hai thá i cự c trá i ngượ c nhau.

“ Ô ng nộ i chá u có đồ ng ý khô ng? ” Ô n Viễn Chí uố ng mộ t ngụ m trà rồ i hỏ i Cố Hiểu


Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n nghịch nghịch dụ ng cụ pha trà , nó i: “ Chá u vẫn chưa nó i vớ i bọ n họ . ”

Ô n Viễn Chí thở dà i: “ Chỉ sợ lã o già ngang ngạ nh đó khô ng đồ ng ý thô i, hơn nữ a
chá u cò n chuyện đó , chỉ sợ … ”

Nó i tớ i đâ y, bỗ ng nhiên ô ng dừ ng lạ i.

Cố Hiểu Thầ n hiểu đượ c tiếp theo ô ng muố n nó i gì, cườ i chua xó t: “ Để nó i sau đi ạ . ”

Ô n Viễn Chí an ủ i cô : “ Từ sau vụ việc đó , ô ng nộ i chá u cũ ng khô ng quả n chặ t nữ a


mà . ”

Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u, đem ấ m trà để xuố ng bà n: “ Chá u đã đồ ng ý vớ i Ly Thu là đưa


con bé tớ i trườ ng họ c nhìn mộ t chú t, chá u đi lên tầ ng gọ i con bé dậ y đã . ” Nó i xong,
cô nhanh châ n chạ y lên tầ ng.

Gầ n như là bỏ chạ y trố i chết.

Nhìn chằ m chằ m và o bó ng dá ng đang vộ i và ng bỏ chạ y kia, Ô n Viễn Chí cú i mặ t


xuố ng, thở dà i mộ t tiếng.

Chương 31: Chắc chắn

‘Chắ c chắ n hơn bấ t cứ lú c nà o’

Tu Ly Thu đưa mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n đang ngồ i ở ghế lá i. Á p suấ t bầ u khô ng khí
trong xe nặ ng nề, rấ t lâ u khô ng tan đi.
Đạ i khá i là vì cô bé chưa từ ng nhìn thấ y mộ t Cố Hiểu Thầ n như vậ y. Từ á nh mắ t đến
khó e mô i, cả khuô n mặ t như là tả ng bă ng lạ nh lù ng, Tu Ly Thu cũ ng khô ng dá m tù y
tiện mở miệng. Cô bé ngồ i im ở ghế phó lá i, thỉnh thoả ng lạ i quay sang nhìn cô , â m
thầ m quan sá t.

Cuố i cù ng đã tớ i cổ ng trườ ng, Cố Hiểu Thầ n dừ ng xe, tắ t má y, nhưng cả ngườ i khô ng


nhú c nhích, tay vẫ n đặ t châ n vô -lă ng, có chú t ngâ y ra.

Thờ i gian trô i qua đượ c khoả ng hai phú t thì Tu Ly Thu dè dặ t gọ i cô : “ Dì ơi? ”

Cố Hiểu Thầ n khô i phụ c tinh thầ n, nghiêng đầ u nhìn Tu Ly Thu, sự lạ nh lù ng trong
đô i mắ t vẫ n chưa biến mấ t.

Chờ khoả ng hai giâ y, Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Chá u và o trong xem đi, dì ở ngoà i này chờ
chá u. ”

Có lẽ vì thấ y tâ m trạ ng Cố Hiểu Thầ n khô ng ổ n định nên cô bé khô ng dá m phả n bá c,


ngoan ngoã n gậ t đầ u: “ Dì chờ chá u mộ t chú t, chá u sẽ ra nhanh thô i ạ . ”

“ Khô ng cầ n vộ i. ” Cố Hiểu Thầ n nó i.

Giọ ng nó i lạ nh nhạ t như thế kia khiến Tu Ly Thu nhíu mà y lạ i. Trong ấ n tượ ng củ a
cô bé thì lú c nà o Cố Hiểu Thầ n cũ ng mang vẻ mặ t ô n hò a, hiếm khi nà o cô lạ i trưng
ra vẻ mặ t lạ nh lù ng như thế nà y, cô bé cả m thấ y khô ng quen.

Do dự mấ y giâ y, cuố i cù ng Tu Ly Thu cũ ng thá o đai an toà n ra, xuố ng xe, đi về phía
cổ ng trườ ng họ c.

Gió thu lượ n quanh, là m lá và ng bay tung lên hỗ n độ n.

Nhữ ng tầ ng mâ y trên trờ i tụ lạ i, che đi á nh mặ t trờ i ấ m á p, dườ ng như nhiệt độ lạ i


giả m thêm mấ y độ .

Mộ t mình Cố Hiểu Thầ n ngồ i trên xe, nhìn ra ngoà i cử a sổ tớ i ngâ y ngườ i.

Đô i tay đặ t trên vô -lă ng có hơi tê nhưng chủ nhâ n củ a nó khô ng thèm để ý.


Trên bầ u trờ i từ ng đá m mâ y trô i lữ ng lờ , hết đá m mâ y nà y tớ i đá m mâ y khá c bay
tớ i, hết tan lạ i hợ p. Khô ng biết thờ i gian đã qua bao lâ u nhưng Tu Ly Thu vẫn chưa đi
ra khỏ i trườ ng họ c.

Đú ng lú c nà y, phía xa xa có mộ t ngườ i đi tớ i. Là mộ t ngườ i đà n ô ng.

Đô i mắ t đen nhá nh củ a Cố Hiểu Thầ n nhìn chằ m chằ m và o ngườ i đà n ô ng đang đi về


phía mình. Sau đó , anh kéo cử a xe, cú i đầ u hô n lên trá n cô , â m thanh trầ m thấ p từ
trên đỉnh đầ u truyền đến: “ Cố Hiểu Thầ n, khô ng phả i anh bả o em về ngủ sao? ”

Trong nhá y mắ t, cô khô i phụ c tinh thầ n, giương đô i mắ t ngâ y dạ i ra nhìn anh.

Là n da củ a anh mà u lú a mạ ch, đô i mắ t đen, tó c ngắ n cũ ng là mà u đen, có khuô n mặ t


điển hình củ a ngườ i phương Đô ng. Nhưng gó c cạ nh khuô n mặ t lạ i vô cù ng rõ rà ng,
nhìn cũ ng có chú t tinh tế như khuô n mặ t ngườ i phương Tâ y.

Khuô n mặ t anh như in dấ u lạ i nhữ ng nă m thá ng thă ng trầ m mà anh phả i trả i qua,
khô ng biết vì sao, trong lò ng bỗ ng dưng rung độ ng, cô duỗ i tay ra ô m lấ y vò ng eo rắ n
chắ c củ a anh.

Nhắ m mắ t lạ i, cô cả m nhậ n đượ c trên ngườ i anh có mù i thuố c lá nhà n nhạ t, ngử i
thấ y là cả m giá c trong lò ng an tâ m hơn.

Anh đưa mắ t nhìn xuố ng, tay đặ t lên lưng cô , nhẹ nhà ng vuố t ve.

“ Ly Thu nó i vớ i anh à ? ” Cô nhẹ giọ ng hỏ i.

“ Ừ m. ” Anh nó i: “ Ly Thu nó i con bé muố n tự mình đi dạ o mộ t chú t, sợ em đợ i ở đâ y


cả m thấ y nhà m chá n nên bả o anh tớ i đâ y đưa em đi. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i cườ i: “ Anh nghe lờ i con bé thế. ”

Anh khô ng tiếp lờ i, mặ t hơi nghiêng, tiếp xú c vớ i là n da là nh lạ nh củ a cô , mang tớ i


cho cô sự ấ m á p.

Khô ng phả i là anh nghe lờ i Ly Thu, mà là do cô bé bả o: “ Sau khi nó i chuyện vớ i cụ


xong thì sắ c mặ t dì khô ng tố t, cả ngườ i hố t hoả ng… ”

Lờ i cò n chưa nó i xong, anh đã cắ t ngang: “ Chá u đang ở chỗ nà o? ”


“ Trườ ng tiểu họ c số hai. ”

Cứ thế, anh cò n vượ t hai lầ n đèn đỏ để chạ y tớ i đâ y. Từ xa anh đã nhìn thấ y xe cô , cô


ngồ i trong xe thầ n hồ n phá ch lạ c, đô i mắ t trố ng rỗ ng vô hồ n, khuô n mặ t lạ nh lù ng,
chỉ thế thô i đã khiến lò ng anh thắ t lên.

Mộ t Cố Hiểu Thầ n như thế khô ng phả i là Cố Hiểu Thầ n củ a anh. Cô lạ nh lù ng, xa cá ch
như thế giố ng như viên đạ n củ a kẻ địch, vô tình bắ n thẳ ng và o lò ng anh.

Bờ mô i hơi mấ p má y, Liễu Duệ đem mô i dá n lên vành tai cô , cắ n nhẹ: “ Cố Hiểu Thầ n,
chú ng ta về Bắ c Kinh gặ p bố mẹ em đi. ”

Sự lo lắ ng củ a cô dễ dà ng bị anh đoá n ra, á nh mắ t run lên: “ Anh chắ c chắ n chứ ? ”

“ Chắ c chắ n. ” Anh nó i: “ Chắ c chắ n hơn bấ t cứ lú c nà o. ”

“ Nhưng mà ô ng nộ i… ” Cô dụ i dụ i đầ u và o cổ anh, ngậ p ngừ ng: “ Ô ng nộ i sẽ khô ng


đồ ng ý. ”

Từ lú c bắ t đầ u đã khô ng đồ ng ý rồ i.

Đố i vớ i Cố Triển Chiêu mà nó i, ô ng rấ t quan tâ m ngườ i đà n ô ng mà khiến chá u gá i


ô ng yêu sớ m có tiền đồ như thế nà o. Hơn nữ a, anh cò n sinh ra trong gia đình đơn
thâ n, sau đó thì và o quâ n độ i, có thể nó i là ô ng ngà y cà ng phả n đố i. Cuố i cù ng, cô cò n
sinh non nữ a, nhà họ Cố chắ c chắ n sẽ khô ng để cho cô và Liễu Duệ ở bên nhau.

Anh dù ng mô i cọ cọ và o và nh tai cô , thanh â m trầ m thấ p ró t và o trong tai cô từ ng


chú t mộ t: “ Cho dù ngườ i trong thiên hạ khô ng đồ ng ý cho chú ng ta ở bên nhau thì
anh cũ ng sẽ khô ng buô ng tay. Cố Hiểu Thầ n, từ lú c bắ t đầ u tớ i giờ , ngườ i em yêu
luô n luô n là anh, khô ng có ngườ i thứ hai. ”

Cố Hiểu Thầ n, từ lú c bắ t đầ u tớ i giờ , ngườ i em yêu luô n luô n là anh, khô ng có ngườ i
thứ hai.

Lờ i tuyên bố cự c kỳ tự tin.

Nhưng mà , cô rấ t thích nhìn anh tự tin tớ i cuồ ng vọ ng như vậ y.

Ý loạ n tình mê.


Hai tay giơ lên ô m lấ y cổ anh, kéo ra mộ t khoả ng nhấ t định rồ i ngẩ ng lên nhìn thẳ ng
và o đô i mắ t thâ m thú y đó .

Giố ng như là biết cô sẽ là m gì, đầ u anh hơi cú i xuố ng, khoả ng cá ch giữ a hai khuô n
mặ t gầ n thêm mộ t chú t.

Tay Cố Hiểu Thầ n đang để trên cổ anh hơi dù ng sứ c kéo, hô n lên bờ mô i mỏ ng đó .

Nụ hô n củ a hai ngườ i cà ng lú c cà ng mã nh liệt. Giố ng như là khô ng đượ c thỏ a mã n,


mộ t tay Liễu Duệ đặ t trên eo cô , mộ t tay khá c thì giữ ở ó t, triền miên dâ y dưa.

Mô i lưỡ i dâ y dưa, da thịt chạ m và o nhau nó ng bỏ ng.

Tấ t cả đều trở nên hỗ n loạ n.

‘Bíp…’ Mộ t tiếng cò i xe chó i tai vang lên khiến cho hai ngườ i đang ý loạ n tình mê
hoà n hồ n.

Hó a ra là do độ ng tá c củ a bọ n họ quá mã nh liệt, nhấ t thờ i mấ t câ n bằ ng nên tay tự


đậ p và o cò i xe, khiến cho cả hai kinh sợ .

Cố Hiểu Thầ n thở phà o mộ t hơi, sau đó đẩ y anh ra. Cô ngó nhìn xung quanh, xá c định
khô ng có ai mớ i cả m thấ y yên tâ m. Vừ a quay đầ u thì cô đã nhìn thấ y Liễu Duệ nhìn
mình vớ i á nh mắ t xấ u xa, bỗ ng chố c sắ c mặ t cô đỏ lên, cô vù i đầ u và o ngự c anh,
giọ ng nó i mang theo chú t hờ n dỗ i: “ Liễu Duệ… ”

Mộ t tay anh đặ t trên lưng cô , rồ i chậ m rã i để cô ngồ i thẳ ng lên. Anh cườ i, ngay cả lú c
nó i cũ ng mang theo ý cườ i trong đó : “ Ngườ i họ c y như em chắ c chắ n mệt mỏ i hơn. ”

Nó i xong, hai tay anh lạ i vò ng ra sau lưng cô , ô m trọ n cô và o lò ng. Tiếng cườ i trầ m
trầ m vang lên.

Im lặ ng mộ t lú c, rồ i anh lặ p lạ i câ u nó i khi nã y: “ Cố Hiểu Thầ n, chú ng ta trở về Bắ c


Kinh gặ p bố mẹ em đi. ”

Ngườ i trong lò ng độ t nhiên că ng thẳ ng.


Cô níu lấ y á o bên hô ng anh, kéo ra khoả ng cá ch rồ i ngắ m nhìn khuô n mặ t anh tuấ n
củ a anh. Im lặ ng suy nghĩ mấ y giâ y rồ i cô gậ t đầ u, á nh mắ t kiên định: “ Ngà y mai
chú ng ta sẽ về đó . ”

Đô i mắ t đen nhá nh củ a anh nhìn thẳ ng cô , bình tĩnh: “ Đượ c. ”

Nă m giờ sá ng ngà y hô m sau, Cố Hiểu Thầ n kéo vali hà nh lý ra khỏ i đạ i viện nhà họ
Ô n. Tu Ly Thu cò n buồ n ngủ nhưng vẫ n cố dậ y để tiễn cô , cò n lưu luyến ô m cô khô ng
rờ i, là m nũ ng: “ Dì à , dì nhấ t định phả i nó i cho cô chá u biết nhé, khi nà o rả nh hã y tớ i
đâ y thă m chá u. ”

Cố Hiểu Thầ n xoa xoa đầ u Tu Ly Thu, đồ ng ý: “ Đượ c rồ i. ”

Diệp Đồ ng chuẩ n bị trá i câ y xong cũ ng chạ y ra, dặ n dò và i tiếng: “ Bình thườ ng ở


bệnh viện bậ n rộ n cũ ng đừ ng quên tự chă m só c bả n thâ n mình nhé. ”

“ Mợ yên tâ m đi, chá u sẽ tự chă m só c tố t bả n thâ n mình. ”

Diệp Đồ ng cườ i khẽ, nó i: “ Nó i xong tự thấ y đâ y giố ng chuyện để ngườ i khá c chê
cườ i. ”

Cố Hiểu Thầ n xấ u hổ .

Diệp Đồ ng dừ ng lạ i khô ng nó i nữ a, vố n dĩ bà cũ ng chỉ dặ n dò theo quá n tính.

Cố Hiểu Thầ n lên xe, nhưng vừ a đó ng cử a xe lạ i thì lậ p tứ c hạ cử a sổ xuố ng.

Tu Ly Thu đưa mắ t nhìn về phía đó , cò n dặ n dò thêm: “ Dì nhấ t định phả i nó i cho cô


chá u biết đấ y nhé, bả o cô rả nh rỗ i thì tớ i thă m chá u. ”

Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y bấ t đắ c dĩ, đà nh đồ ng ý lạ i lầ n nữ a: “ Dì biết rồ i. ”

Tu Ly Thu bĩu mô i, vẫ n cả m thấ y có chú t đau lò ng. Trướ c kia lú c nà o cô bé cũ ng ở


bên cạ nh Tu Diệp, điều đó đã thà nh thó i quen, giờ độ t nhiên cô rờ i đi nên thấ y khô ng
ổ n. Mấ y ngà y nay ở Quả ng Đô ng, cô bé luô n có Cố Hiểu Thầ n là m bạ n nên cũ ng
khô ng thấ y cô đơn lắ m. Giờ ngay cả Cố Hiểu Thầ n cũ ng rờ i đi, chỉ cò n mình cô bé ở
trong khung cả nh lạ lẫ m này.
Đương nhiên Cố Hiểu Thầ n có thể nhìn ra chú t tâ m tư bé nhỏ củ a cô bé, cô đưa tay
xoa đầ u Tu Ly Thu: “ Ô ng nộ i và cậ u mợ sẽ luô n ở bên cạ nh chá u. ”

Tu Ly Thu rầ u rĩ khô ng vui nhưng chỉ có thể gậ t đầ u: “ Chá u sẽ tậ p quen. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i nhẹ. Điều nà y đú ng là là m khó cô bé rồ i. Khi mớ i sinh ra đã khô ng


cò n mẹ, tuổ i nhỏ bố cũ ng mấ t, từ nhỏ đã phiêu bạ t khắ p nơi khô ng có chỗ ở cố định.

“ Ly Thu, sau này nơi đâ y chính là nhà củ a chá u, chá u khô ng cầ n phả i chạ y đi chạ y lạ i
khắ p nơi nữ a. ”

Độ t nhiên, Tu Ly Thu giữ chặ t lấ y Cố Hiểu Thầ n, hỏ i: “ Dì, về sau con củ a dì có đưa về
đạ i viện nhà họ Ô n chơi khô ng? ”

Trong nhá y mắ t, sắ c mặ t cô trắ ng bệch.

Sờ thấ y lò ng bà n tay cô đổ đầ y mô hô i lạ nh, Tu Ly Thu nhíu mà y: “ Dì, dì lạ nh lắ m hả ?


Cố Hiểu Thầ n im lặ ng rú t tay về, lắ c đầ u mộ t cá ch hoả ng hố t.

Phía xa xa, Diệp Đồ ng gọ i Tu Ly Thu: “ Ly Thu, mau về đâ y thô i, đừ ng khiến dì chá u


muộ n giờ bay. ”

“ Vâ ng… ” Tu Ly Thu đá p lạ i, sau đó cô bé nó i lờ i tạ m biệt vớ i Cố Hiểu Thầ n: “ Dì,


chá u đi về nhà trướ c đâ y, có gì dì hã y nhắ n tin trên wechat cho chá u nhé. ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u: “ Ừ m, mau đi về đi. ”

Cá ch mộ t Cố Hiểu Thầ n, cô bé nhìn Liễu Duệ đang ngồ i ở ghế lá i, khô ng hề nể nang gì
mà buô ng lờ i hă m dọ a: “ Dì củ a chá u giao cho chú , chú mà bắ t nạ t dì ấ y thì chá u sẽ
nó i cho ô ng nộ i biết, để ô ng nộ i cá ch chứ c chú . ”

Nhìn bộ dạ ng cô bé vô cù ng nghiêm tú c, Liễu Duệ phố i hợ p: “ Biết rồ i, đang gió lớ n


đấ y, mau về đi. ”

Tu Ly Thu bĩu mô i, mặ c dù khô ng cam tâ m nhưng cô bé vẫ n phả i quay về nhà .


Mắ t thấ y xe oto mà u đen đã biến mấ t khỏ i tầ m mắ t, Tu Ly Thu mớ i thô i khô ng nhìn
nữ a.

Diệp Đồ ng đang đứ ng ở trong viện lạ i gọ i: “ Ly Thu… mau quay lạ i đâ y!! ”

Lú c này, Tu Ly Thu mớ i chậ m rã i di chuyển bướ c châ n, xoay ngườ i đi và o bên trong.

Diệp Đồ ng vộ i và ng kéo cô bé đi và o trong, đó ng cử a sắ t lạ i liền xua bớ t khí lạ nh trên


ngườ i Tu Ly Thu, bà buồ n bự c nó i: “ Xem chá u kìa, ngay cả á o khoá c cũ ng khô ng
thèm mặ c. ”

Nhưng Tu Ly Thu ngang bướ ng: “ Lú c ở trong bộ độ i, bọ n họ cò n khô ng mặ c quầ n á o


đứ ng dướ i trờ i tuyết đấ y ạ . Ngà y mù a đô ng, ngay cả nướ c cũ ng đó ng bă ng. ”

“ Bọ n họ là con trai, chá u là con gá i, khô ng giố ng nhau. ”

Tu Ly Thu thở dà i: “ Sao lạ i khô ng giố ng nhau ạ ? Nă m đó , cô chá u cũ ng phả i gá c đêm 


và o đú ng hô m tuyết rơi đấ y. ”

Diệp Đồ ng đưa Tu Ly Thu và o phò ng, để cô bé nằ m lên giườ ng rồ i đắ p chă n lên, sau
đó cò n là u bà u thêm mấ y câ u: “ Mấ y nă m nay củ a chá u giố ng hệt như Tu Diệp đấ y,
đều số ng khô ng yên ổ n qua ngà y. Nă m đó , khi mẹ chá u gả cho bố chá u, cả nhà này
khô ng ai đồ ng ý. ”

Từ trướ c tớ i nay nhà họ Ô n luô n số ng cuộ c số ng bình yên, vui vẻ qua ngà y, hoà n
toà n khô ng thích cuộ c số ng xô bồ ná o nhiệt. Thế nên, khi Ô n Lă ng Lan gả cho Tu
Triệt mớ i vấ p phả i nhiều phả n đố i. Bở i vì, Tu Triệt là quâ n nhâ n.

Đờ i nà y là m quâ n nhâ n thì cuộ c số ng khô ng lú c nà o yên ổ n.

Tu Ly Thu đắ p chă n lên tớ i tậ n mũ i, rầ u rĩ hỏ i mộ t câ u: “ Vậ y dì thì sao ạ ? ”

Diệp Đồ ng ngừ ng lạ i: “ Hiểu Thầ n? ”

Tu Ly Thu ‘vâng’ mộ t tiếng, rồ i nó i: “ Sau này, dì Thầ n sẽ gả cho chú Liễu, mọ i ngườ i
cũ ng khô ng đồ ng ý sao? ”

Diệp Đồ ng cườ i, nụ cườ i đó có chú t chua xó t: “ Khô ng đồ ng ý thì có thể là m gì đượ c,


khô ng phả i mẹ chá u vẫ n đượ c gả đi đó sao. ”
Tu Ly Thu cứ nhìn Diệp Đồ ng, tự a như đang suy nghĩ gì đó . Mộ t lú c sau, bỗ ng nhiên
cô bé nó i: “ Chú Liễu là mộ t ngườ i quâ n nhâ n rấ t lợ i hạ i, chú ấ y rấ t tố t. ”

Diệp Đồ ng kinh ngạ c: “ Chá u thích chú Liễu? ”

Tu Ly Thu gậ t đầ u: “ Tuy bình thườ ng chú ấ y rấ t nghiêm khắ c nhưng thự c sự chú ấ y
rấ t lợ i hạ i. ”

“ Sao chá u lạ i nó i như vậ y? ”

“ Mỗ i lầ n chú ấ y hoà n thà nh nhiệm vụ trở về thì sẽ có khen thưở ng. Hơn nữ a, ngườ i
trong độ i vô cù ng kính trọ ng chú ấ y, ngay cả ngườ i khô ng ai bì nổ i như cô chá u cũ ng
rấ t sù ng bá i chú ấ y. ”

Diệp Đồ ng khô ng cò n lờ i nà o để nó i về nă ng lự c và trình độ củ a Liễu Duệ. Thâ n phậ n


củ a cậ u ta có hơi đặ c biệt, nếu đem Cố Hiểu Thầ n phó thá c cho cậ u ta thì đâ y cũ ng
khô ng phả i sự lự a chọ n tố t nhấ t.

Mặ c dù bà khô ng hà i lò ng nhưng cũ ng khô ng cò n cá ch nà o khá c.

Nhíu mà y phiền muộ n, bỗ ng nhiên bà gọ i: “ Ly Thu. ”

“ Dạ ? ”

“ Sau nà y chá u đừ ng lấ y quâ n nhâ n, cứ nhìn mẹ và dì chá u đi, khô ng ngườ i nà o khiến
cho ngườ i khá c cả m thấ y an tâ m cả . ”

Tu Ly Thu im lặ ng gậ t đầ u.

Chương 32: Không thể tưởng tượng được

‘Khô ng bỏ qua, khô ng dừ ng lạ i’

Lá i xe từ huyện nhỏ lên trung tâ m thà nh phố , toà n bộ quá trình đi trên đườ ng cao
tố c đều giữ mứ c vậ n tố c ổ n định.
Lấ y bã i đỗ xe, châ n trờ i đã á nh lên mà u nhà n nhạ t, cam cam, như thiếu nữ đang
trang điểm.

Lấ y vé, gử i hà nh lí, sau đó đi tớ i cử a kiểm tra an ninh.

Khi đứ ng xếp hà ng, bỗ ng nhiên Cố Hiểu Thầ n chỉ về phía cử a kiểm tra an ninh khá c
cá ch đó khô ng xa: “ Có mộ t lầ n em nhìn thấ y anh đứ ng ở chỗ đó . ”

Liễu Duệ nhìn theo hướ ng cô .

Bình thườ ng quâ n nhâ n sẽ khô ng đi má y bay phụ c vụ hành khá ch bình thườ ng. Có
điều tình huố ng đêm đó là tình huố ng đặ c biệt, má y bay chuyên dụ ng khô ng thể đến
nơi kịp. Khô ng ngờ , ở chỗ cử a kiểm tra an ninh anh lạ i gặ p đượ c cô , hơn nữ a cò n
ngồ i cù ng mộ t chuyến bay.

“ Đú ng là rấ t trù ng hợ p. ” Anh nó i.

“ Trù ng hợ p? ”

Anh cườ i: “ Trong sá u nă m là m quâ n nhâ n củ a anh, đó là lầ n đầ u tiên trong lú c chấ p


hà nh nhiệm vụ anh lạ i đi má y bay dâ n dụ ng đấ y. ”

Nghe thấ y câ u nà y, Cố Hiểu Thầ n cườ i nhạ t. Đú ng là rấ t trù ng hợ p, trù ng hợ p mộ t


cá ch quá đá ng, trù ng hợ p tớ i mứ c khó có thể tưở ng tượ ng đượ c.

Đi qua cử a kiểm tra an ninh.

Dướ i sự hướ ng dẫ n củ a tiếp viên hàng khô ng, bọ n họ đã tìm đượ c chỗ ngồ i củ a
mình. Bâ y giờ đang là thờ i gian cao điểm trong kỳ nghỉ quố c khá nh, đặ t vé trướ c có
khi cũ ng khô ng mua đượ c vé ngồ i cạ nh nhau, mà vé củ a bọ n họ thì là vé mua trự c
tiếp ở sâ n bay, vì thế chỗ ngồ i củ a hai ngườ i bị tá ch ra. Cố Hiểu Thầ n ngồ i ở hà ng ghế
trướ c, Liễu Duệ ngồ i ở hà ng ghế sau.

Liễu Duệ sắ p xếp chỗ để cho Cố Hiểu Thầ n ngồ i xuố ng, sau đó anh nó i vớ i tiếp viên
hà ng khô ng là mình muố n mộ t chiếc chă n mỏ ng. Lấy chă n đắ p lên cho cô xong, anh
lạ i đặ t tay lên đầ u cô , ngó n cá i dịu dà ng vuố t ve ở phầ n tó c mai, dặ n dò : “ Anh ở ngay
phía sau, có chuyện gì thì gọ i anh. ”
Cố Hiểu Thầ n cườ i: “ Cũ ng đâ u phả i là bay đườ ng dà i, hơn nữ a, hã ng hàng khô ng dâ n
dụ ng phụ c vụ rấ t tố t. ”

Anh cú i đầ u, tầ m mắ t nhìn thẳ ng và o khuô n mặ t cô . Ngó n tay cá i vẫ n nhẹ nhà ng vuố t


ve ở phầ n tó c má i, anh lặ p lạ i câ u nó i kia lầ n nữ a: “ Có việc gì thì gọ i anh. ”

Nó i xong, Cố Hiểu Thầ n chỉ biết gậ t gậ t đầ u. Nếu cô cứ tiếp tụ c phâ n cao thấ p vớ i anh
ở chỗ này thì có khi anh đứ ng đâ y ‘ă n vạ ’ cô , nó i tớ i khi nà o cô đồ ng ý mớ i thô i mấ t.

Liễu Duệ vừ a rờ i đi thì cô gá i nhỏ ngồ i bên cạ nh Cố Hiểu Thầ n ngồ i dịch về phía này,
cườ i hì hì nó i: “ Đó là bạ n trai củ a chị hả ? ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u.

Vẻ mặ t cô gá i nhỏ đó thể hiện rõ sự hâ m mộ : “ Anh ấ y đố i xử vớ i chị thậ t tố t, vừ a dịu


dà ng vừ a chă m só c. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i cườ i nó i câ u cả m ơn.

Cô gá i nhỏ đó thở dà i, vẻ mặ t trong giâ y lá t xá m xịt lạ i: “ Bạ n trai em cũ ng là m như


thế đượ c vớ i em thì tố t rồ i. ”

Lú c đầ u, Cố Hiểu Thầ n khô ng để ý nhưng sau đó lạ i tiến gầ n về phía cô gá i nhỏ , tò mò


hỏ i mộ t câ u: “ Bạ n trai em khô ng đố i xử tố t vớ i em hả ? ”

Cô gá i nhỏ phồ ng má lên, lắ c đầ u: “ Khô ng thể nó i là khô ng tố t đượ c. Có điều, lú c


trướ c là em theo đuổ i anh ấ y nên giờ thá i độ củ a anh ấ y đố i vớ i em cứ hữ ng hờ , thờ
ơ kiểu gì đó . ”

Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u, khó e mô i hiện lên ý cườ i nhà n nhạ t: “ Có lẽ, cậ u ấ y thự c sự rấ t
yêu em. ”

“ Dạ ? ” Cô gá i nhỏ đó khô ng hiểu ý củ a cô lắ m.

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u, cườ i: “ Khô ng có gì. ”

“ Vậ y chị thì sao? ” Cô gá i nhỏ lạ i hỏ i: “ Lú c trướ c, giữ a hai ngườ i là ai theo đuổ i ai? ”
“ Chị theo đuổ i anh ấ y. ” Cố Hiểu Thầ n cũ ng khô ng giấ u diếm.

Cô gá i nhỏ kinh ngạ c: “ Chị theo đuổ i anh ấ y? ”

Nhìn cô gá i nhỏ đó giậ t mình, Cố Hiểu Thầ n cườ i cườ i: “ Sao thế? Kinh ngạ c lắ m hả ? ”

Cô gá i nhỏ đó gậ t đầ u liên tụ c: “ Đương nhiên là thế rồ i ạ . ”

Hà nh độ ng vừ a rồ i củ a anh khiến cho ai nhìn và o cũ ng cả m thấ y anh là ngườ i theo


đuổ i cô , thế nên mớ i muố n cả đờ i nà y dịu dà ng chă m só c cô .

Cố Hiểu Thầ n chỉ cườ i, im lặ ng khô ng nó i tiếp.

Trong chố c lá t, cô gá i nhỏ ngồ i bên cạ nh thá o dâ y an toà n ra, rờ i khỏ i chỗ .

Nă m phú t đồ ng hồ trô i qua rồ i nhưng cô gá i nhỏ đó khô ng trở về, ngượ c lạ i ngườ i đi
tớ i là Liễu Duệ. Anh đi tớ i vị trí trố ng bên cạ nh Cố Hiểu Thầ n, ngồ i xuố ng.

Cố Hiểu Thầ n nhìn anh bằ ng á nh mắ t khó hiểu: “ Sao anh lạ i ra đâ y? ”

Liễu Duệ chỉ tay ra sau, cô gá i nhỏ vừ a rồ i đang ngồ i ở vị trí củ a anh: “ Cô gá i vừ a rồ i
cứ đò i ngồ i ở chỗ anh. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, cả m thấ y vô cù ng khó hiểu.

Anh cườ i cườ i giả i thích: “ Xem ra khô ng chỉ có hã ng hàng khô ng dâ n dụ ng phụ c vụ
tố t mà ngay cả quầ n chú ng nhâ n dâ n xung quanh cũ ng vô cù ng nhiệt tình. ”

“ Phì… ” Cố Hiểu Thầ n bị lờ i bô ng đù a củ a anh chọ c cườ i: “ Vậ y sau nà y Liễu trưở ng


quan cầ n phả i thườ ng xuyên đi tớ i nhữ ng nơi nhiều ngườ i dâ n để hò a mình và o vớ i
mọ i ngườ i, để khô ng đem lạ i cả m giá c xa lạ vớ i nhân dâ n quầ n chú ng. ”

“ Đượ c. ”

Lú c này, má y bay cấ t cá nh, â m thanh bên tai như ù đi, vô cù ng khó chịu.

Thấ y cô cứ nhíu chặ t mà y, Liễu Duệ liền ngồ i nhích gầ n và o, để cô có thể kề đầ u lên
vai mình.
Cố Hiểu Thầ n dự a đầ u và o vai anh, nhắ m mắ t lạ i. Đầ u ó c có chú t nặ ng nề rồ i khô ng
biết cô đã thiếp đi từ lú c nà o.

Tiếng hít thở đều đều truyền tớ i bên tai, Liễu Duệ khô ng kìm lò ng đượ c mà nghiêng
đầ u ngắ m nhìn khuô n mặ t gầ y gầ y củ a ai kia.

Cô đã từ ng nó i, họ c cấ p ba là quã ng thờ i gian đau khổ nhấ t, dà y vò nhấ t mà cô từ ng


phả i trả i qua trong 12 nă m họ c.

Dù thế, khi đó cô khô ng gầ y như hiện tạ i.

Anh hơi cú i đầ u xuố ng, thâ m tình hô n lên trá n cô .

Bên tai khô ng ngừ ng vọ ng lạ i câ u nó i cuố i cù ng củ a cô và o nă m nă m về trướ c.

“ Liễu Duệ, nếu anh khô ng tớ i thì chú ng ta chia tay. ”

Nhắ m mắ t lạ i, khô ng biết sao nướ c mắ t lạ i rơi xuố ng, trượ t trên gò má anh, rơi
xuố ng đỉnh đầ u cô .

Rấ t xin lỗ i, rấ t xin lỗ i, rấ t xin lỗ i,…

Ở trong lò ng anh, cứ lặ p đi lặ p lạ i câ u nó i đó .

Cuố i cù ng, anh mở mắ t ra, từ trong á nh mắ t có thể thấ y đượ c sự đau lò ng tớ i tộ t


cù ng. Anh nhẹ nhàng mở miệng nó i: “ Cố Hiểu Thầ n, anh xin lỗ i. ”

Sá u chữ này, ngoạ i trừ anh ra, khô ng cò n ai nghe thấ y nữ a.

Lú c Cố Hiểu Thầ n tỉnh dậ y đã nghe thấ y tiếng loa phá t thanh thô ng bá o má y bay
chuẩ n bị hạ cá nh.

Cô day day mắ t, đầ u ó c vẫn cò n chưa tỉnh tá o lắ m, hỏ i ngườ i bên cạ nh: “ Tớ i nơi rồ i?


Giọ ng nó i có chú t khà n.


Anh gậ t đầ u, đưa nướ c cho cô : “ Uố ng mộ t chú t đi. ”

Cô há mồ m uố ng mấ y ngụ m nướ c, lậ p tứ c yết hầ u cả m thấ y thoả i má i hơn, khô ng


cò n khô khố c như ban nã y.

Sau khi má y bay hạ cá nh, hai ngườ i khô ng đi thẳ ng tớ i nhà họ Cố mà trở về că n nhà
củ a cô ở Lụ c Cả nh Hồ ng Loan.

Xe taxi dừ ng lạ i trướ c cử a tiểu khu, tà i xế xuố ng xe giú p hai ngườ i lấ y hà nh lí từ


trong cố p xe ra. Chờ Liễu Duệ trả tiền xong thì anh kéo hà nh lý đi về phía Cố Hiểu
Thầ n, rồ i hai ngườ i cù ng nhau đi và o bên trong tiểu khu.

Lú c qua phò ng bả o vệ thì hai ngườ i gặ p lạ i ngườ i bả o vệ đã trả lạ i vali hà nh lí cho Cố


Hiểu Thầ n, trù ng hợ p là hô m này là ngà y trự c ban củ a ngườ i đó . Thấ y Cố Hiểu Thầ n
và Liễu Duệ đẩ y theo vali hà nh lí quen thuộ c đi và o thì ngườ i bả o vệ đó tiến lên chà o
hỏ i.

Cố Hiểu Thầ n mỉm cườ i chà o hỏ i ngườ i bả o vệ.

Ngườ i bả o vệ hỏ i: “ Ngườ i nà y là bạ n trai củ a cô sao? ”

Trong vò ng mộ t ngà y, liên tụ c nhậ n đượ c vấn đề nà y từ hai ngườ i khá c nhau, nhưng
cô vẫ n duy trì nụ cườ i bên mô i, đá p lạ i: “ Đú ng. ”

Trên khuô n mặ t tươi sá ng củ a ngườ i bả o vệ bỗ ng dưng hiện lên nụ cườ i á i muộ i, sau
đó ngườ i bả o vệ đó đưa hai ngườ i và o bên trong.

Đi tớ i khu nhà ở , hai ngườ i nhìn thấ y ở gố c câ y phía xa xa có mấ y ô ng già đang ngồ i
chơi cờ trên bà n đá , tiếng củ a bọ n họ vọ ng tớ i đâ y.

Ô ng già chơi cờ đỏ nó i: “ Đã nó i là ‘bá t lộ quâ n(1)’ mà . ”


(1)
Bát lộ quân: Là tiền thân của quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc.
Ô ng cụ chơi cờ đen thì hừ mũ i, trừ ng mắ t: “ Tô i đã nó i rồ i mà , hai ngườ i họ là vợ
chồ ng. ”

Ô ng cụ chơi cờ đỏ tỏ vẻ khô ng phụ c: “ Ha, tô i cũ ng nó i hai ngườ i bọ n họ là vợ chồ ng


mà , có nó i họ khô ng phả i vợ chồ ng đâ u? ”
Ô ng cụ chơi cờ đen hừ lạ nh: “ Rõ rà ng ô ng nó i hai ngườ i bọ n họ khô ng phả i vợ
chồ ng, cứ đò i đá nh cượ c vớ i tô i cò n gì. ”

Ô ng cụ chơi cờ đỏ mặ t đỏ tớ i tậ n mang tai, ra sứ c cã i cọ : “ Rõ rà ng tô i là ngườ i nó i


hai bọ n họ là vợ chồ ng, ô ng mớ i là ngườ i nó i khô ng phả i, rồ i nó i muố n đá nh cượ c
vớ i tô i. ”

Liễu Duệ cù ng Cố Hiểu Thầ n đi và o bên trong tò a nhà , cử a vừ a đó ng lạ i liền chặ n


luô n tiếng tranh chấ p ở bên ngoà i.

Ấ n thang má y xong, Liễu Duệ để vali hà nh lí ra trướ c mặ t, rồ i nghiêng đầ u liếc mắ t


nhìn về phía Cố Hiểu Thầ n, giọ ng nó i mang theo ý cườ i nhà n nhạ t: “ Xem ra em rấ t
đượ c chú ý. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i nhẹ, sau đó lên tiếng giả i thích: “ Trướ c kia có mộ t ngườ i lên cơn
đau tim lú c nử a đêm, mọ i ngườ i trong tiểu khu rấ t lo lắ ng. Trù ng hợ p thay lú c đó lạ i
đú ng lú c em tan ca về nhà , nhìn thấ y nên giú p họ đưa ngườ i đi. Từ đó trở đi, mọ i
ngườ i trong tiểu khu ai cũ ng biết em là bá c sĩ. ”

Cũ ng vì như thế, nên có rấ t nhiều bá c gá i rả nh rỗ i quan tâ m tớ i đờ i số ng sinh hoạ t


củ a cô . Cũ ng vì như thế nên cô mớ i trở thà nh đố i tượ ng để bà n tá n.

Mở khó a, đẩ y cử a và o, thay dép đi trong nhà , nằ m lên sofa, lấ y tay ô m lấ y gố i dự a.

Nử a giâ y sau, â m thanh uể oả i củ a Cố Hiểu Thầ n vang lên: “ Mệt quá , em muố n đi
ngủ . ”

“ Vậ y đi ngủ đi. ” Nó i xong, anh đẩ y vali hành lí về phía phò ng cô .

Lú c đi ra khỏ i phò ng thì anh thấ y cô vén má i tó c dà i lên, để lộ ra khuô n mặ t tinh xả o:


“ Nhưng em đó i bụ ng. ”

“ Anh là m cho em ă n. ” Anh nó i, rồ i tiến về phía ghế sofa. Anh cú i đầ u nhìn cô mấ y


giâ y, sau đó khom lưng bế thẳ ng cô và o phò ng ngủ .

Cẩ n thậ n đắ p chă n lên cho cô xong, ngó n tay anh cò n sượ t qua tó c mai, thanh â m
nhu hò a: “ Cố Hiểu Thầ n, mau ngủ đi. Anh ở đâ y. ”

Vô cù ng an tâ m.
Chỉ cầ n anh ở bên cạ nh cô , cô sẽ cả m thấ y rấ t an tâ m.

Mí mắ t sụ p xuố ng, á nh sá ng mờ dầ n trong giờ phú t nà y. Tiếng hít thở đều đều, nhẹ
nhà ng vang lên trong phò ng. Khi ngủ cô rấ t an tĩnh, nhìn chằ m chằ m bộ dá ng lú c đó ,
trong con ngươi đen nhá nh kia thoá ng qua tia rung độ ng.

Đợ i tớ i khi tỉnh lạ i, cô lậ p tứ c ngử i đượ c hương thơm ngà o ngạ t củ a thứ c ă n. Hình
như là ngó sen xà o thịt.

Rờ i giườ ng đi tớ i phò ng tắ m rử a mặ t. Xong xuô i mọ i thứ rồ i cô mớ i đi và o trong bếp,


nhưng tớ i cử a thì dừ ng châ n lạ i. Hoà ng hô n buô ng xuố ng, xuyên qua lớ p kính cử a sổ ,
tiến và o bên trong.

Trên gương mặ t cương nghị anh tuấ n củ a anh đượ c bao phủ bở i mộ t tầ ng á nh sá ng
nhạ t mà u và ng kim. Gó c cạ nh khuô n mặ t cà ng thêm rõ ràng, sắ c nét hơn, dườ ng như
cá i gì tuyệt vờ i nhấ t trên thế giớ i nà y đều tụ hợ p ở đâ y.

Trong khoả nh khắ c đó , Cố Hiểu Thầ n nhìn anh vớ i á nh mắ t vô cù ng thâ m tình, nhìn
khô ng chớ p mắ t.

Cả nh tượ ng thế này, hình như rấ t giố ng hồ i đạ i họ c nă m thứ nhấ t, khi đó anh cũ ng
xuố ng bếp vì cô .

Lú c ấ y, khô ng hề có vướ ng mắ c nà o.

Đi họ c rồ i tan họ c, nấ u cơm rồ i ă n cơm, tình chà ng ý thiếp.

Nấ u xong, anh dù ng đũ a gắ p mộ t miếng ngó sen đưa tớ i bên miệng cô : “ Nếm thử
xem, xem độ cay như này đã đượ c chưa. ”

Cố Hiểu Thầ n rũ mi, nhìn chằ m chằ m và o ngó sen nhỏ trắ ng nõ n, nhấ t thờ i hoả ng
hố t.

Anh là ngườ i Quả ng Đô ng. Từ trướ c tớ i nay, đố i vớ i anh mà nó i, ă n cay là thứ có thể
nếm thử chứ khô ng thể ă n. Nhưng cô lạ i là ngườ i thích ă n cay, nên mó n ngó sen xà o
thịt này anh bỏ thêm ớ t, nó i là để cho hợ p khẩ u vị củ a cô .
Hơi cú i đầ u, miếng ngó sen đó rơi và o trong miệng cô , ừ m, độ cay vừ a phả i.

Cô gậ t đầ u: “ Đượ c rồ i. ”

Anh xoay ngườ i, đả o đả o mấ y cá i rồ i lấ y thứ c ă n ra, rử a sạ ch nồ i và tiếp tụ c xà o thêm


rau xanh.

Tớ i lú c xà o rau xong, anh gọ i: “ Cố Hiểu Thầ n. ”

“ Hả ? ” Đang đứ ng tự a và o cử a nhìn anh khô ng chớ p mắ t, Cố Hiểu Thầ n lên tiếng.

Anh gắ p cho cô mộ t miếng rau xanh, á nh mắ t liếc nhìn khuô n mặ t cô , giọ ng nó i trầ m
trầ m mê hoặ c: “ Đừ ng nhìn nữ a, ă n cơm đi. ”

Ngay cả lờ i nó i cũ ng rấ t quen thuộ c.

Lú c mớ i và o đạ i họ c nă m nhấ t, hai ngườ i ra ngoà i thuê phò ng ở chung vớ i nhau, khi


đó anh là m cho cô ă n bữ a cơm đầ u tiên. Cả nh tượ ng giố ng hệt như lú c bấ y giờ , cô
cũ ng đứ ng ở cử a chă m chú nhìn anh nấ u cơm tớ i thấ t thầ n, đồ ng thờ i, anh cũ ng bê
mộ t đĩa rau xanh lên bà n, trầ m trầ m nó i mộ t câ u: “ Đừ ng nhìn nữ a, ă n cơm đi. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i cườ i nhậ n lấ y thứ c ă n. Nhìn chằ m chằ m và o cọ ng rau xanh trong
bá t, ngay chính cô cũ ng khô ng phá t hiện ra khó e mô i mình đang cong lên.

Có lẽ mọ i chuyện rấ t khó có thể giữ đượ c nguyên vẹn như lú c ban đầ u, nhưng trá i
tim thì vẫn hướ ng về phía đó .

Thờ i gian thay đổ i, địa điểm thay đổ i, tấ t cả mọ i chuyện đều đã thay đổ i.

Thứ duy nhấ t khô ng thay đổ i có lẽ là trá i tim hai ngườ i, vẫ n yêu nhau như lú c ban
đầ u.

Khô ng ai có thể nó i cho cô biết rố t cuộ c Liễu Duệ có thể yêu cô bao lâ u.

Nhưng cô có thể tự nó i vớ i bả n thâ n mình rằ ng, cô yêu Liễu Duệ. Tự a như là lờ i thề
ướ c cả đờ i, thẳ ng cho tớ i khi nà o trá i tim cô ngừ ng đậ p mớ i thô i, bằ ng khô ng, cô sẽ
khô ng dừ ng lạ i, khô ng bỏ qua.
Á nh hoà ng hô n biến mấ t, khó i bếp dừ ng lạ i, đồ ă n bà y lên bà n.

Cũ ng là vị trí đó , cũ ng là ngườ i đó , nhưng thứ khá c duy nhấ t ở đâ y chính là lú c đó ă n


bữ a sá ng cò n giờ ă n bữ a tố i.

Tấ t cả , đều đẹp tớ i khô ng thể tưở ng tượ ng đượ c.

Chương 33: Rất lạnh

‘Mù a đô ng nă m nay’

Từ sau cuố i tuầ n, cá i ngà y mà Cố Hiểu Thầ n sả y thai, chỉ có Ô n Như Kỳ thỉnh thoả ng
đi tớ i bệnh viện vớ i cô . Cuố i cù ng, cô cũ ng phá t hiện đượ c mộ t chú t gì đó bấ t thườ ng.

Buổ i trưa, khi Ô n Như Kỳ mang canh gà tớ i, Cố Hiểu Thầ n hỏ i bà : “ Bà nộ i đâ u rồ i


mẹ? ”

Từ trướ c tớ i nay, Trầ n Hữ u Tuyền rấ t yêu thương cô , bâ y giờ cô cò n đang nằ m viện


vì sảy thai, chắ c chắ n bà cụ sẽ ngà y ngà y mang canh gà tớ i đâ y hỏ i thă m, nhưng giờ
ngay cả mộ t lầ n cũ ng chưa thấ y tớ i.

Ô n Như Kỳ mú c canh gà từ trong bình giữ nhiệt ra, nhẹ nhà ng bâ ng quơ nó i mộ t câ u:
“ Ô ng nộ i sợ bà nộ i nhìn thấ y bộ dá ng củ a con thì sẽ đau lò ng nên khô ng cho bà tớ i
đâ y. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, trong lò ng có chú t nghi ngờ .

Ô n Như Kỳ bưng canh gà ra cho cô : “ Mau uố ng đi. ”

Nhìn chằ m chằ m và o bá t canh gà đang bố c hơi nghi ngú t, Cố Hiểu Thầ n rơi và o trầ m
tư. Sau đó , cô nhậ n lấ y bá t canh gà , bưng lên uố ng. Nhâ n cơ hộ i đó cô hơi nâ ng mí
mắ t lên, â m thầ m quan sá t sắ c mặ t củ a Ô n Như Kỳ, có vẻ hơi nghiêm trọ ng.
Và lạ i mộ t tuầ n nữ a trô i qua, Cố Hiểu Thầ n nó i vớ i Ô n Như Kỳ, để bà giú p cô là m thủ
tụ c xuấ t viện. Khi đó , Ô n Như Kỳ khô ng đồ ng ý, bà nó i: “ Thâ n thể con khô ng ổ n,
đừ ng xuấ t viện vộ i, ở lạ i đâ y theo dõ i thêm mộ t thờ i gian nữ a đi. ”

Cố Hiểu Thầ n vẫ n cò n đang đắ m mình trong nỗ i đau mấ t con nên khô ng suy nghĩ
nhiều, Ô n Như Kỳ cứ để cô tiếp tụ c ở lạ i bệnh viện.

Cho đến nử a thá ng sau Diệp Cự u Mạ ch tớ i giú p cô là m thủ tụ c xuấ t viện.

Lú c vừ a trô ng thấ y Diệp Cự u Mạ ch, Cố Hiểu Thầ n đã rấ t kinh ngạ c: “ Sư huynh? ”

Sắ c mặ t Diệp Cự u Mạ ch nặ ng nề: “ Tớ i đó n em về nhà . ”

“ Vì sao lạ i là anh tớ i đó n em? ”

Diệp Cự u Mạ ch mím chặ t bờ mô i mỏ ng, ấ n đườ ng nhíu chặ t lạ i, khô ng trả lờ i.

Dọ c đườ ng đi, bầ u khô ng khí trong xe vô cù ng nặ ng nề. Cố Hiểu Thầ n nhấ n mở


wechat, tìm tớ i phầ n tin nhắ n giữ a cô và Liễu Duệ. Đầ u ngó n tay cô hơi khự ng lạ i,
muố n ấ n lạ i thô i, độ ng tá c đó lặ p đi lặ p lạ i rấ t nhiều lầ n.

Diệp Cự u Mạ ch lạ nh nhạ t liếc cô mộ t cá i, hắ n phả i giấ u đi mọ i cả m xú c phứ c tạ p nơi


đá y mắ t, nhẹ giọ ng gọ i tên cô : “ Hiểu Thầ n. ”

“ Hả ? ” Cố Hiểu Thầ n dừ ng độ ng tá c mình đang lặ p đi lặ p lạ i, liếc nhìn hắn vớ i á nh


mắ t kỳ quá i.

Do dự mộ t lú c rồ i Diệp Cự u Mạ ch nó i: “ Anh muố n nó i trướ c vớ i em mộ t chuyện, em


phả i chuẩ n bị tố t tâ m lý nhé. ”

Cố Hiểu Thầ n hơi nhíu mà y lạ i, quay hẳ n mặ t về phía hắ n: “ Là chuyện gì? ”

Trong mắ t Diệp Cự u Mạ ch ló e lên tia sá ng, tự a như hắ n đang câ n nhắ c chuyện gì đó .


Nhưng cho dù nghĩ như thế nà o thì cuố i cù ng lờ i ra khỏ i miệng cũ ng chỉ có mấ y chữ :
“ Bà nộ i em qua đờ i rồ i. ”

Khi nhữ ng lờ i nà y truyền tớ i lỗ tai, Cố Hiểu Thầ n đứ ng hình trong khoả ng mườ i giâ y.
“ Anh, anh vừ a nó i cá i gì? ” Mí mắ t cô khô ng ngừ ng giậ t giậ t, tự a như khó có thể tiếp
thu đượ c tin xấ u tớ i bấ t thình lình nà y: “ Em khô ng tin. Ngà y đó , bà nộ i cò n trộ m mở
cử a cho em đi ra ngoà i, bà khô ng thể… ”

Độ t nhiên ngừ ng lạ i, nó i khô ng thà nh tiếng.

Nướ c mắ t cứ như thế chả y xuố ng mà khô ng bá o trướ c mộ t tiếng. Cô gụ c đầ u xuố ng,
má i tó c dà i che khuấ t khuô n mặ t. Từ gó c nhìn củ a Diệp Cự u Mạ ch nhìn qua, hắ n chỉ
thấ y cô lắ c đầ u vớ i biên độ cự c nhỏ , giọ ng nó i nghẹn ngà o: “ Sư huynh, em khô ng có
cá ch nà o tin và o chuyện này. ”

Cô gắ n từ ng chữ mộ t, mỗ i chữ đều thể hiện sự đau lò ng tớ i tộ t cù ng, giọ ng nó i khà n


khà n cũ ng khiến ngườ i khá c đau lò ng theo.

Nhà họ Cố bị bao phủ bở i sự tĩnh mịch, mỗ i mộ t tấ c khô ng khí đều như đượ c hơi thở
củ a sự tử vong bao phủ .

Đẩ y cử a nhà , nhìn thấ y bên trong nhà vắng tanh, Cố Hiểu Thầ n dừ ng châ n lạ i.

Diệp Cự u Mạ ch đi lên phía trướ c, nó i cho cô biết: “ Giá o sư Cố và mọ i ngườ i đi tớ i


nghĩa trang rồ i, chắ c là khoả ng trưa mớ i trở về. ”

Nghĩa trang?

Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y trong lò ng thắ t lạ i, cô nhắ m hai mắ t, nướ c mắ t từ khó e mắ t


cô chả y ra, lă n dà i.

“ Vì sao? ” Cô hỏ i bằ ng thanh â m nghẹn ngà o.

Diệp Cự u Mạ ch cú i đầ u nhìn chằ m chằ m và o khuô n mặ t cô , giờ đâ y nó đã trắ ng bệch


như tờ giấ y trắ ng. Lô ng mà y hắ n nhíu chặ t lạ i. Mộ t lá t sau, hắ n mở miệng mộ t cá ch
nặ ng nề: “ Mấ y nă m gầ n đâ y, tim củ a giá o sư Trầ n khô ng khỏ e. Cá i ngà y mà em sả y
thai, bà luô n á y ná y tự trá ch bả n thâ n, kích độ ng, cứ thế khó c cả buổ i sá ng. Rồ i tớ i
lú c ă n cơm, bỗ ng nhiên bà ngấ t xỉu, ngườ i cò n chưa kịp đưa và o phò ng phẫ u thuậ t
đã ra đi rồ i. ”
Hà ng lô ng mi dà y củ a Cố Hiểu Thầ n run rẩ y kịch liệt, đô i mô i nhợ t nhạ t khô nứ t cũ ng
run lên. Cuố i cù ng, cô cườ i mộ t cá ch điên cuồ ng, mở to đô i mắ t trà n ngậ p bi thương,
điệu cườ i tự giễu: “ Thế nên, là bở i vì em sao? ”

Nhữ ng bi kịch nà y, hậ u quả về sau, tấ t cả đều bở i vì cô ?

Diệp Cự u Mạ ch mím chặ t mô i, á nh mắ t nặ ng nề, khô ng trả lờ i câ u hỏ i củ a cô .

Ngà y hô m đó , Cố Hiểu Thầ n nhố t mình ở trong phò ng cả ngà y. Cô ngồ i trên sàn nhà ,
nhìn thẳ ng lên trên trầ n nhà đượ c trang trí bằ ng ả nh chụ p, đầ u cô tự a và o vá ch
tườ ng trắ ng, á nh mắ t ngâ y dạ i.

Cố Phó ng mở cử a đi và o, chù m á nh sá ng chiếu và o khiến cô cả m thấ y chó i mắ t. Cô vô


thứ c đưa tay lên ngă n khô ng cho nguồ n sá ng đó chiếu tớ i.

Cố Phó ng im lặ ng nhìn bộ dá ng Cố Hiểu Thầ n nử a nằ m nử a ngồ i trên đấ t nử a phú t


đồ ng hồ , sau đó ô ng bướ c và o bên trong, đó ng cử a lạ i.

Că n phò ng to lớ n lạ i tiếp tụ c chìm và o trong bó ng tố i.

“ Hiểu Thầ n, nếu bà nộ i cò n ở đâ y thì bà khô ng muố n thấ y bộ dạ ng như bâ y giờ củ a


con đâ u. ” Trong că n phò ng đượ c bó ng tố i bao trù m, giọ ng nó i trầ m khà n vang lên
trà n đầ y mỏ i mệt: “ Con là ngườ i họ c y, lạ i cò n họ c khoa lâ m sà ng. Sinh lã o bệnh tử ,
sớ m phả i xem nhẹ như mâ y bay. ”

Xem nhẹ như mâ y bay?

Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y buồ n cườ i.

“ Vết thương trong lò ng con khô ng thể chữ a là nh đượ c, thờ i gian sẽ vẫn trô i qua như
thế. Mặ t trờ i ngà y ngà y vẫ n lên cao, thế giớ i này sẽ khô ng vì cả m xú c đau khổ củ a
mộ t ngườ i nà o đó mà trở nên bi thương, nó luô n luô n rự c rỡ . ”

“ Ngay sau hô m bà nộ i qua đờ i, bố cò n có mộ t ca phẫ u thuậ t lớ n. Và o lú c đó , nếu là


con, con sẽ lự a chọ n như thế nà o? ” Cố Phó ng hỏ i cô .

Đô i mắ t ngâ y ra củ a Cố Hiểu Thầ n cuố i cù ng cũ ng có chú t phả n ứ ng.

Cố Phó ng nó i: “ Bố lự a chọ n đi và o phò ng phẫ u thuậ t. ”


Đá p á n đó khiến cho cô kinh ngạ c, cũ ng khiến cho trá i tim cô trở nên lạ nh giá , khô ng
tự chủ đượ c mà thắ t lạ i.

“ Bà nộ i qua đờ i, mọ i ngườ i ai cũ ng rấ t đau lò ng. Mọ i ngườ i cũ ng biết con vừ a mớ i


sả y thai nên khô ng nó i cho con biết. Mọ i ngườ i đã nghĩ tớ i cả m nhậ n củ a con rồ i, vậ y
cò n con thì sao? Con có thể khiến cho mọ i ngườ i bớ t lo lắ ng đi mộ t chú t khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n ngừ ng khó c, im lặ ng cú i đầ u. Trong bó ng tố i, cô luô n thấ y nhữ ng hình


ả nh như có như khô ng hiện trên trầ n nhà , trá i tim cô rấ t đau, nó cứ thắ t lạ i, rấ t đau.

“ Là mộ t bá c sĩ, trên vai con sẽ gá nh vá c hà ng nghìn sinh mạ ng. Nếu con khô ng thể
gá nh vá c nổ i trọ ng trá ch to lớ n này thì để cậ u ta gá nh thay? ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i lạ nh: “ Và o lú c nà y rồ i mà bố vẫ n cò n muố n giả ng đạ o lý cho con


nghe sao? ”

Ngườ i thâ n qua đờ i, ngay cả chú t quyền lợ i là đau lò ng cô cũ ng khô ng có sao?

Cố Phó ng thở dà i, chỉ nó i thêm mộ t câ u: “ Hiểu Thầ n, con cầ n phả i trưở ng thà nh. ”
Sau đó , ô ng rờ i khỏ i đó .

Á nh sá ng len ló i và o că n phò ng cô mộ t chú t, sau đó đã biến mấ t rấ t nhanh. Tự a như


trướ c đó chưa hề xuấ t hiện, tự a như đứ a bé kia, khô ng hề có duyên vớ i cô .

Cố Hiểu Thầ n yên lặ ng khép hai mắ t lạ i, đau đớ n từ khắ p nơi đang chĩa thẳ ng và o
ngườ i cô .

Cầ n phả i trưở ng thà nh?

Mộ t câ u nó i thậ t nặ ng nề.

Khi Cố Phó ng nó i lờ i này, Cố Hiểu Thầ n cũ ng khô ng đem lờ i này đặ t và o trong lò ng.

Chỉ là cô cả m thấ y bà nộ i đã qua đờ i, cô rấ t đau lò ng, rấ t khổ sở . Đâ y là cả m xú c củ a


cô , cô muố n phá t tiết, chứ khô ng muố n gì nữ a.

Mù a đô ng nă m ấ y, trả i qua hai trậ n tuyết rơi lớ n, cả thà nh phố Bắ c Kinh đã đượ c bao
trù m bở i mộ t mà u trắ ng xó a. Sâ u trong đó , là nỗ i đau đang khô ng ngừ ng vây lấ y.
Con củ a cô , bà nộ i củ a cô .

Giao thừ a ngà y đó , Cố Hiểu Thầ n đã tớ i nghĩa trang thă m Trầ n Hữ u Tuyền.

Bia mộ cò n rấ t mớ i, trên đó có dá n ả nh chụ p củ a Trầ n Hữ u Tuyền giố ng hệt như tấ m


thẻ cô ng tá c. Má i tó c dà i đượ c buộ t lên, trên khuô n mặ t nở nụ cườ i hò a á i, dễ gầ n.

Cố Hiểu Thầ n ngồ i xổ m xuố ng trướ c bia mộ , cô khô ng nhịn đượ c mà đưa tay lên
vuố t ve bứ c ả nh chụ p lạ nh lẽo đó . Chậ m rã i cú i đầ u xuố ng, khi chỉ cò n mộ t khoả ng
rấ t gầ n cô mớ i mở miệng, giọ ng nó i nhẹ nhà ng mà trầ m trầ m: “ Bà nộ i, sao bà lạ i bỏ
chá u mà đi như thế? Đứ a con chưa thà nh hình củ a chá u đã chẳ ng muố n chá u là m mẹ
nó nữ a, giờ ngay cả bà cũ ng khô ng chấ p nhậ n mộ t cô chá u gá i như chá u sao? ”

Gió lạ nh thổ i tớ i, thổ i tung má i tó c củ a cô . Hà ng lô ng mi run rẩ y, nướ c mắ t rơi xuố ng


rồ i biến mấ t ở trướ c bia mộ .

Và o đêm giao thừ a ồ n à o ná o nhiệt, đâ u đâ u cũ ng là cả nh cả gia đình sum vầy, chỉ có


linh hồ n cô độ c củ a cô cứ phiêu đã ng tự do nơi thà nh phố Bắ c Kinh rộ ng lớ n này,
khô ng có chỗ để đi.

Tết Nguyên Tiêu vừ a qua, Cố Hiểu Thầ n lậ p tứ c trở về Thượ ng Hả i.

Ngà y cô rờ i khỏ i Bắ c Kinh, Ô n Như Kỳ đã đưa cô đi. Lú c đó , bà cò n nó i mấ y câ u: “


Khô ng thể trá ch bấ t kỳ ai đượ c. Nếu con cả m thấ y tâ m trạ ng khô ng ổ n thì tiết thanh
minh này về ở vớ i ô ng ngoạ i mấ y ngà y. Chuyện củ a con và Liễu Duệ, con cũ ng tự
mình suy nghĩ cho kỹ đi. ”

“ Tự mình suy nghĩ? ” Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y buồ n cườ i: “ Mẹ muố n nó i tớ i việc
chuyện giữ a hai bọ n con có điều cầ n phả i câ n nhắ c sao? ”

“ Con sả y thai, cậ u ta có xuấ t hiện khô ng? ” Ô n Như Kỳ hỏ i.

“ Bở i vì anh ấ y khô ng biết. ” Cố Hiểu Thầ n tứ c giậ n phả n bá c lạ i.

Ô n Như Kỳ nhếch mô i lên, nở mộ t nụ cườ i lạ nh: “ Nếu như cậ u ta biết thì có thể là m
gì? Trườ ng mà cậ u ta chọ n là trườ ng quâ n độ i, đó khô ng phả i là nơi cậ u ta có thể tù y
tiện là m bậ y. Cứ cho là cậ u ta biết chuyện nà y đi, cứ cho là đứ a bé vẫ n cò n đi, cậ u ta
có thể là m gì chứ ? Kết hô n vớ i con à ? ”
Câ u hỏ i nà y rấ t đơn giả n, nhưng từ ng câ u từ ng chữ đều khiến Cố Hiểu Thầ n khô ng
thể phả n bá c.

Đợ i tớ i khi xe chuẩ n bị dừ ng lạ i, Cố Hiểu Thầ n mớ i khô i phụ c tinh thầ n. Cô đưa mắ t


nhìn ra ngoà i cử a sổ xe, hó a ra là tớ i nơi rồ i.

Xuố ng xe, trướ c khi cử a đó ng lạ i, Ô n Như Kỳ nó i thêm mộ t câ u: “ Tự mình suy nghĩ


tố t mọ i việc đi. ”

Vừ a mớ i đến Thượ ng Hả i đượ c hai ngà y thì cô nhậ n đượ c điện thoạ i củ a Diệp Cự u
Mạ ch, muố n cô trở về Bắ c Kinh mộ t chuyến.

Trong khoả ng thờ i gian nà y đã có quá nhiều chuyện xả y ra khiến cho Cố Hiểu Thầ n
cả m thấ y hơi sợ . Lò ng cô nặ ng trĩu, hỏ i Diệp Cự u Mạ ch ở đầ u dâ y bên kia: “ Trong
nhà lạ i xả y ra chuyện gì sao? ”

Diệp Cự u Mạ ch nó i: “ Khô ng phả i là chuyện trong nhà , mà là chuyện củ a em. ”

“ Chuyện củ a em? ” Cố Hiểu Thầ n khó hiểu.

“ Cứ về Bắ c Kinh mộ t chuyến đi đã , tớ i lú c đó anh sẽ nó i lạ i cẩ n thậ n tỉ mỉ cho em


biết. ”

**

Đêm hô m đó , Cố Hiểu Thầ n mộ t thâ n mộ t mình đi lang thang khắ p nơi trên đườ ng
phố Bắ c Kinh.

Đô i mắ t mô ng lung khô ng nhìn rõ con đườ ng phía trướ c, cô chỉ biết bướ c đi mộ t
cá ch vô định.

Khô ng biết đã đi đượ c bao lâ u, cô đã đi tớ i cử a phía Nam củ a nhà ga cô ng cộ ng.

Hai thá ng.

Đã hai thá ng trô i qua rồ i.


Vì sao anh khô ng xuấ t hiện?

Câ u kia là cô buộ t miệng nó i ra trong lú c giậ n dỗ i, chẳ ng lẽ anh khô ng biết sao?

Ngồ i xổ m trướ c cử a nhà ga cô ng cộ ng, cô đem đầ u vù i sâ u và o khoả ng giữ a hai tay


mình, gió đêm thổ i qua khiến cô lạ nh tớ i phá t run.

Tớ i lú c ngướ c mặ t lên nhìn, nướ c mắ t cô đã yên lặ ng chả y ra khỏ i hố c mắ t tự lú c nà o.


Gió đô ng lạ nh lẽo thổ i tớ i khiến cả ngườ i cô run lên vì lạ nh, nướ c mắ t tích tụ lâ u như
vậ y lạ i bị thổ i bay, bi thương khô ng biết ù a tớ i từ phương nà o.

Nhạ c chuô ng điện thoạ i vang lên khô ng ngừ ng. Cứ mộ t lầ n lạ i mộ t lầ n lặ p lạ i.

Nử a giâ y sau, giọ t nướ c mắ t thứ hai rơi xuố ng, rồ i cứ thế rơi xuố ng như mưa rơi tầ m
tã , khiến ngườ i ta khô ng cá ch nà o chố ng cự .

Tiếng chuô ng cứ vang lên khô ng ngừ ng, nó đá nh thẳ ng và o từ ng dâ y thầ n kinh. Cuố i
cù ng, Cố Hiểu Thầ n cũ ng nâ ng cá nh tay cứ ng đờ củ a mình lên, nhẹ nhà ng lau đi
nhữ ng giọ t nướ c mắ t.

Vừ a mớ i nhậ n điện thoạ i, đầ u dâ y bên kia đã truyền tớ i giọ ng nó i nô n nó ng củ a Ô n


Như Kỳ: “ Con trở về Bắ c Kinh rồ i? ”

Cố Hiểu Thầ n á p điện thoạ i ở bên tai, á nh mắ t vẫ n ngâ y ra như cũ , khô ng trả lờ i.

“ Vì sao lạ i về đâ y? Là vì Liễu Duệ sao? ”

Cố Hiểu Thầ n khô ng trả lờ i.

“ Hiểu Thầ n, nó i cho mẹ biết, bâ y giờ con đang ở chỗ nà o? ”

Cố Hiểu Thầ n vẫ n khô ng trả lờ i.

Ở đầ u dâ y điện thoạ i bên kia, Ô n Như Kỳ vô cù ng nó ng nảy: “ Hiểu Thầ n, con có thể
trưở ng thà nh lên mộ t chú t khô ng? Đừ ng có tù y hứ ng như thế nữ a, vì Liễu Duệ mà
con muố n điên tớ i mứ c nà o? Con có thể hiểu lò ng mẹ mộ t chú t đượ c khô ng, cả đờ i
đã lao tâ m khổ tứ vì con, con có hiểu sự kỳ vọ ng củ a ngườ i lớ n trong nhà vớ i con
khô ng, chờ sau này khi con là m mẹ rồ i… ”
Mẹ. Từ này nghe thậ t sự rấ t chó i tai.

Bỗ ng nhiên Cố Hiểu Thầ n đứ ng lên, kích độ ng cắ t ngang lờ i Ô n Như Kỳ: “ Khô ng,
khô ng bao giờ như thế. ” Cô khẩ n trương tớ i mứ c nắ m chặ t tờ siêu â m trong tay, cố
gắ ng để nướ c mắ t khô ng chả y ra, lẩ m bẩ m đầ y bấ t lự c: “ Sẽ khô ng như thế, mã i mã i
sẽ khô ng như thế… ”

Ở đầ u dâ y bên kia, Ô n Như Kỳ khô ng nó i gì nữ a, giố ng như là vừ a bị hoả ng sợ : “ Sẽ


khô ng cá i gì? ”

“ Sẽ khô ng thể trở thà nh mẹ, cuố i cù ng vẫn khô ng đượ c… ” Nó i xong, hai hà ng nướ c
mắ t củ a Cố Hiểu Thầ n lạ i chả y xuố ng. Cô buô ng tay, để cho tấ m phim siêu â m tù y ý
rơi và o mộ t chỗ nà o đó , sau đó cả ngườ i cô lả o đả o như sắ p ngã rồ i ngồ i xổ m xuố ng
dướ i đấ t. Că ng thẳ ng trong lò ng, đau khổ ù a tớ i, tiếng khó c cứ vang lên khô ng
ngừ ng: “ Con sẽ khô ng thể trở thà nh mẹ… ”

Cô khô ng thể hiểu đượ c tấ m lò ng củ a mộ t ngườ i mẹ, hơn nữ a mã i mã i cũ ng sẽ khô ng


hiểu. Nỗ i đau như nà y, ngay cả Ô n Như Kỳ cũ ng sẽ khô ng hiểu. Khi mộ t ngườ i phụ
nữ mấ t đi tư cá ch là m mẹ thì trong sinh mệnh ngườ i đó đã bị thiếu hụ t đi mộ t phầ n.
Sự tiếc nuố i nà y, khô ng ai có thể đền bù , mà cô sẽ chạ y khô ng thoá t khỏ i số mệnh.

Tớ i lú c Diệp Cự u Mạ ch tìm đượ c Cố Hiểu Thầ n thì cô đang dự a và o chỗ đợ i xe giao


thô ng cô ng cộ ng, mơ mà ng ngủ thiếp đi, cả ngườ i số t tớ i mê man.

Hô n mê mấ t mộ t ngà y mộ t đêm, đợ i tớ i lú c Cố Hiểu Thầ n tỉnh lạ i thì thấ y mình đang


nằ m trên giườ ng bệnh trong bệnh viện. Mù i thuố c sá t trù ng gay mũ i sộ c tớ i khiến
cho cô phả i nhíu mà y.

Cử a phò ng đượ c đẩ y ra, Diệp Cự u Mạ ch mang theo chá o đi và o bên trong, hắ n đưa
mắ t liếc nhìn Cố Hiểu Thầ n mộ t cá i, bá o cho cô biết: “ Về phía trườ ng họ c, mẹ em đã
giú p em xin nghỉ rồ i đấ y. ”

“ Em biết rồ i. ” Cố Hiểu Thầ n đá p lạ i mộ t cá ch bình tĩnh. Sau đó , cô nhậ n lấ y bá t chá o


mà Diệp Cự u Mạ ch đưa tớ i, mú c từ ng miếng nhỏ đưa và o trong miệng.

Ă n mà chẳ ng biết nó có mù i vị ra sao.

Diệp Cự u Mạ ch nhìn chằ m chằ m cô , cả m thấ y lo lắ ng.


Ă n chá o xong, tinh thầ n củ a Cố Hiểu Thầ n mớ i tố t lên đượ c mộ t chú t, cô nó i vớ i Diệp
Cự u Mạ ch: “ Em khô ng sao cả . ”

“ Thậ t khô ng? ” Diệp Cự u Mạ ch hỏ i lạ i bằ ng giọ ng đầ y hoà i nghi.

Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u, khuô n mặ t lạ nh nhạ t chẳ ng có tí cả m xú c nà o: “ Đương nhiên


là thậ t. ”

Cố Hiểu Thầ n cứ bình tĩnh như thế nà y khiến Diệp Cự u Mạ ch cả m thấ y hơi bấ t an.

“ Có thể mua giú p em vé bay tớ i Thượ ng Hả i và o ngà y mai khô ng? ” Cố Hiểu Thầ n
ngẩ ng mặ t lên nhìn Diệp Cự u Mạ ch.

Diệp Cự u Mạ ch lẳ ng lặ ng nhìn thẳ ng và o á nh mắ t bình tĩnh khô ng chú t gợ n só ng củ a


cô , hắ n muố n tìm kiếm mộ t chú t dấ u vết nhưng hắ n khô ng thể tìm thấ y gì trong á nh
mắ t lạ nh lẽo đó .

Khô ng đợ i hắ n trả lờ i, Cố Hiểu Thầ n đã nhỏ giọ ng cả m ơn: “ Cả m ơn sư huynh. ”

Vẫ n là giọ ng nó i bình tĩnh đó .

Thu hồ i tâ m trạ ng, Diệp Cự u Mạ ch để mộ t cá i điện thoạ i lên mặ t bà n: “ Củ a em. ”

Cố Hiểu Thầ n liếc mắ t nhìn, sau đó cô cầ m lấ y điện thoạ i. Mở khó a ra, nhấ n và o
wechat, thấ y đượ c cuộ c trò chuyện giữ a cô và Liễu Duệ vẫn dừ ng lạ i ở mù a thu nă m
ngoá i.

Sau mộ t lú c lâ u, cô rờ i khỏ i wechat, nhấ n mở album. Nhìn chằ m chằ m và o ả nh ngà y


xưa hai ngườ i chụ p chung, khó e mô i cô cong lên mộ t nụ cườ i dịu dà ng, ngó n tay
miết nhẹ trên mà n hình, đậ p và o mắ t cô lạ i là hình tấ m phim siêu â m kia.

Đau, lậ p tứ c lan trà n trong lò ng.

Cô khô ng nhịn đượ c mà dù ng đầ u ngó n tay miết nhẹ và o phầ n ả nh có hình như câ y
đậ u nhỏ . Phầ n da thịt dá n trên mà n hình điện thoạ i hơi run lên.

Sau đó , cô nhấ n xó a ả nh, rồ i xá c nhậ n xó a ả nh.


Tạ m biệt, bé con.

Tạ m biệt, Liễu Duệ.

Ngà y hô m sau, Diệp Cự u Mạ ch đưa Cố Hiểu Thầ n ra sân bay. Trướ c khi rờ i đi, Cố
Hiểu Thầ n ô m lấ y Diệp Cự u Mạ ch, nó i: “ Hẹn gặ p lạ i, sư huynh. ”

Vẫ n là giọ ng nó i bình tĩnh như lú c đầ u.

Diệp Cự u Mạ ch cũ ng ô m lấ y cô , nó i: “ Gặ p lạ i nhau trong phò ng phẫ u thuậ t nhé, vớ i


tư cá ch em là mộ t bá c sĩ. ”

“ Chắ c chắ n là vậ y. ”

Cố Hiểu Thầ n im lặ ng cú i đầ u. Mộ t chú t ấ m á p củ a mặ t trờ i mù a đô ng rơi trên hàng


lô ng mi dà y củ a cô , chiếu lên khuô n mặ t lạ nh lù ng đó , tấ t cả mọ i thứ đã thay đổ i.

Cô nghĩ, cô cầ n phả i trưở ng thà nh.

Đứ a bé, bà nộ i lầ n lượ t ra đi, để lạ i cho cô sự đau đớ n tớ i khô ng thở đượ c.

Và o lú c cô cầ n Liễu Duệ ở bên cạ nh nhấ t thì anh khô ng thể xuấ t hiện. Có lẽ, anh
khô ng thể cho cô đượ c thứ cô muố n. Nếu như…

Cố Hiểu Thầ n gụ c đầ u xuố ng.

Nếu ngà y đó anh tớ i cổ ng phía Nam củ a nhà ga cô ng cộ ng thì tố t biết bao, hoặ c là bâ y
giờ anh nhắ n cho cô mộ t tin nhắ n thô i cũ ng đượ c.

Đá ng tiếc trên đờ i nà y khô ng có nếu như.

Qua cử a kiểm tra an ninh xong, cô mó c mộ t thứ từ trong ba lô ra. Cứ thế nhìn chằ m
chằ m và o nó mà khô ng biết đang nghĩ cá i gì, giâ y sau, cô ném nó và o thù ng rá c
khô ng chú t do dự .

Xoay ngườ i, cô đưa mắ t nhìn ra ngoà i cử a kính sá t đấ t, thu và o trong tầ m mắ t toà n


bộ cả nh củ a thà nh phố Bắ c Kinh và o mù a đô ng. Á nh mặ t trờ i đang lên cao, chiếu lên
vạ n vậ t từ trên khô ng, nhưng lạ i khô ng chiếu đượ c và o đá y lò ng cô .
“ Mù a đô ng nă m nay, đú ng là rấ t lạ nh. ” Cố Hiểu Thầ n nó i.

Giấ c mơ kết thú c, từ ng hình ả nh nhẹ nhà ng lướ t qua. Trên khuô n mặ t bình tĩnh củ a
cô khô ng xuấ t hiện bấ t cứ cả m xú c nà o, ngay cả đô i mắ t đang nhắ m chặ t cũ ng thế.

Tớ i khi mở mắ t ra, mộ t giọ t nướ c mắ t yên lặ ng trượ t từ khó e mắ t xuố ng, là m ướ t tó c


mai cô .

Cô lau đi, nhấ c chă n lên để đi ra. Châ n trầ n tiếp xú c vớ i sà n nhà , cô đi về phía cử a sổ ,
kéo rèm ra. Phía châ n trờ i đã xuấ t hiện nhữ ng tia sá ng nhà n nhạ t, mà u trắ ng xá m.
Giố ng hệt như ngà y đó , trong con ngõ dà i cũ ng thấ y sắ c trờ i như thế.

Cả thà nh phố cổ đều đắ m chìm trong hơi thở cuố i mù a thu.

Thu tớ i rồ i, đô ng cũ ng khô ng cò n xa nữ a.

Cố Hiểu Thầ n thu hồ i tầ m mắ t rồ i di chuyển về phía phò ng khá ch. Trên sofa, Liễu
Duệ đang nằ m, trên ngườ i anh đắ p mộ t lớ p chă n lô ng. Cố Hiểu Thầ n bướ c tớ i gầ n,
khi khoả ng cá ch giữ a hai ngườ i chỉ cò n lạ i khoả ng mộ t mét thì bỗ ng nhiên anh mở
mắ t ra.

Thấ y anh độ t nhiên tỉnh dậ y, Cố Hiểu Thầ n thấ p giọ ng hỏ i: “ Em đá nh thứ c anh? ”

Anh nhà n nhạ t liếc cô mộ t cá i, vừ a ngồ i dậ y vừ a nó i: “ Là bệnh nghề nghiệp. ”

Sau đó , anh hỏ i cô : “ Sao đã tỉnh rồ i. ”

“ Em nằ m mơ, sau đó thì tỉnh dậ y. ” Cố Hiểu Thầ n nó i.

“ Mơ thấ y gì? ”

Cố Hiểu Thầ n khô ng trả lờ i, tiến lên phía trướ c và i bướ c. Nhìn cô bướ c tớ i gầ n,
khoả ng cá ch giữ a hai ngườ i cà ng lú c cà ng ngắ n lạ i, Liễu Duệ lậ p tứ c đứ ng lên theo
bả n nă ng. Trong nhá y mắ t, Cố Hiểu Thầ n chui và o trong lồ ng ngự c anh, đưa tay ô m
lấ y vò ng eo rắ n chắ c.
Bên hô ng că ng ra, đô i lô ng mà y rậ m củ a Liễu Duệ hơi nhíu lạ i. Anh cú i đầ u, á nh mắ t
bình tĩnh dừ ng lạ i trên đỉnh đầ u cô : “ Cố Hiểu Thầ n, em là m sao thế? ”

Cố Hiểu Thầ n vẫ n khô ng trả lờ i.

Khô ng biết qua bao lâ u, bà n tay cô đang ô m ở eo anh bỗ ng di chuyển. Cuố i cù ng, bà n
tay đó ô m lấ y cổ anh. Cô ngẩ ng đầ u lên nhìn anh.

Đô i mắ t đen nhá nh củ a cô như có bă ng, rấ t lạ nh.

Cô nó i: “ Liễu Duệ, em khô ng có cá ch nà o mang anh về nhà gặ p bố mẹ. ”

Đô i mắ t bình tĩnh củ a Liễu Duệ nhìn thẳ ng và o đô i mắ t lạ nh lù ng củ a Cố Hiểu Thầ n.


Hai tay đặ t ở eo cô , anh hơi cú i đầ u xuố ng để trá n mình tì lên trá n cô , đá p lạ i bằ ng
thanh â m trầ m trầ m: “ Ừ m. ”

Chỉ mộ t chữ này thô i đã hung hăng nắ m chặ t lấ y trá i tim cô , kéo nó xuố ng, sau đó
chìm dầ n dướ i đá y biển.

“ Anh khô ng hỏ i tạ i sao lạ i thế sao? ”

Cô đã đồ ng ý, nhưng sau đó lạ i đổ i ý. Anh có quyền tứ c giậ n và chấ t vấn cô mà .

Nhưng anh khô ng như thế, chỉ lắ c đầ u mộ t cá ch nhẹ nhà ng. Chó p mũ i anh cọ cọ nhẹ
và o chó p mũ i cô , thanh â m nhàn nhạ t: “ Khô ng hỏ i. ”

“ Vì sao lạ i khô ng hỏ i? ”

“ Bở i vì anh biết em khô ng muố n nó i. ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn thấ y đượ c trong đô i mắ t anh có chú t dao độ ng.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Anh dù ng giọ ng nó i trầ m thấ p gọ i tên cô , nó tự a như tiếng đà n cello
đang kéo, rung độ ng lò ng ngườ i.

Anh nâ ng mộ t tay lên xoa xoa đầ u cô , rồ i cú i ngườ i hô n lên trá n cô : “ Đi ngủ đi, anh ở
đâ y. ”
Giọ ng nó i và nụ hô n củ a anh là hai thứ thuố c mê mà khiến cho ngườ i khá c khô ng thể
nà o chố ng cự lạ i đượ c. Nó khiến cho cô mê mẩ n, nó khiến cho trầ m luâ n.

Khom lưng bế cô lên rồ i trự c tiếp đưa cô và o phò ng. Lú c đắ p lạ i chă n cho cô , anh vẫ n
tranh thủ hô n lên trá n cô mấ y cá i, như thể muố n mang tớ i sự dịu dà ng và thâ m tình
cả đờ i này cho cô .

Đô i mô i nó ng bỏ ng vừ a dá n lên thì Cố Hiểu Thầ n an tâ m nhắ m hai mắ t lạ i, bấ t tri bấ t


giá c ngủ lú c nà o khô ng hay.

Đợ i tớ i khi cô tỉnh dậ y lầ n nữ a thì đã là buổ i chiều.

Tỉnh dậ y là thấ y đầ u vừ a đau vừ a nặ ng. Dườ ng như cô khô ng thể mở mắ t ra đượ c,


phả i ngồ i trên giườ ng mấ t mộ t lú c lâ u mớ i thích nghi đượ c.

Đẩ y cử a phò ng ra liền thấ y anh đang đứ ng ở trong phò ng khá ch nghe điện thoạ i, anh
nó i chuyện rấ t nhỏ , có vẻ như sợ đá nh thứ c cô .

Mỗ i mộ t độ ng tá c, mỗ i mộ t câ u nó i củ a anh đều khô ng thể che giấ u đượ c tình yêu.

Khô ng phả i rấ t cẩ n thậ n, cũ ng chẳ ng phả i là quang minh chính đạ i, chỉ là mọ i chuyện
cứ thế thuậ n theo tự nhiên, như lẽ thườ ng tình.

Cuố i cù ng, Liễu Duệ nó i thêm và i câ u nữ a rồ i cú p điện thoạ i. Xoay ngườ i lạ i thì đụ ng
phả i đô i mắ t cô đang nhìn chằ m chằ m và o mình.

Trong suố t, sâ u hun hú t, đen nhá nh.

Giố ng như viên đá quý hình mắ t mèo đượ c vù i dướ i đá y biển sâ u.

Nhìn sâ u và o đô i mắ t đó , bờ mô i đang mím chặ t bỗ ng nhiên mở ra: “ Em có đó i bụ ng


khô ng? ”

Khô ng đợ i cô trả lờ i, anh lạ i nó i: “ Anh đi nấ u canh. ”

“ Liễu Duệ. ” Cô kêu lên mộ t tiếng rồ i đi tớ i phía trướ c và i bướ c. Đi đến trướ c mặ t
anh, lờ i muố n nó i lạ i khô ng nó i đượ c.
Cô muố n nó i cho anh biết tấ t cả mọ i việc xả y ra và o nă m nă m trướ c, mong muố n
thấ y đượ c thứ gì đó trong đô i mắ t bình tĩnh củ a anh, nhưng nhấ t thờ i cô khô ng biết
mở miệng như thế nà o.

Nó i hay khô ng nó i đã trở thà nh vấn đề mà cô lo lắ ng.

Cuố i cù ng, cô vẫ n khô ng thể thố t thà nh lờ i, lả ng trá nh á nh mắ t củ a anh, chuyển chủ
đề: “ Khô ng phả i anh nó i đi nấ u canh sao? ”

Anh đứ ng im nhìn cô trong và i giâ y, tự a như đang quan sá t, tự a như muố n tìm hiểu
gì đó , rồ i gậ t đầ u: “ Là m cho em đấ y. ”

Nhìn thấ y bó ng anh đi về hướ ng phò ng bếp, trong đô i mắ t Cố Hiểu Thầ n hiện lên vẻ
phứ c tạ p.

Dườ ng như muố n buộ t miệng thố t ra mọ i thứ .

Từ ng mang thai, rồ i sả y thai, sau đó là khô ng thể tiếp tụ c có con.

Nhữ ng lờ i nà y, cô gầ n như đã bậ t thố t lên.

Canh xương hầ m vớ i củ mã thầ y và bắ p ngô .

Cô thích ă n củ mã thầ y. Nhưng từ sau khi bọ n họ chia tay thì cô khô ng tiếp tụ c ă n
nữ a. Nhỡ đâ u lạ i tứ c cả nh sinh tình.

Bở i vì, cả mộ t mù a đô ng nă m ấ y, hầ u như ngà y nà o cô cũ ng uố ng canh xương hầ m


vớ i bắ p ngô và củ mã thầ y.

Mú c mộ t thìa đưa tớ i bên miệng, nếm thử .

Hương vị ngọ t dịu truyền từ bên mô i tớ i ră ng, từ ng chú t mộ t chả y và o trong khoang
miệng. Nó có hương vị như là nụ hô n củ a anh, ngang ngượ c xâ m chiếm mọ i nơi.

Vẫ n là hương vị cũ , chưa từ ng thay đổ i.

“ Uố ng canh xong thì chú ng ta đi siêu thị. ” Anh nó i: “ Đồ dù ng sinh hoạ t hàng ngà y ở
nhà em chẳ ng có mấ y. ”
“ Thậ t sao? ”

Anh gậ t đầ u: “ Ngoạ i trừ việc trong phò ng em vẫ n cò n mộ t tú i bă ng vệ sinh để ở bên


ngoà i thì nhữ ng vậ t dụ ng khá c khô ng cò n nhiều nữ a. ”

Độ t nhiên, Cố Hiểu Thầ n trừ ng mắ t nhìn anh, lẩ m bẩ m: “ Biến thá i. ”

Anh cườ i nhạ o: “ Ngườ i họ c y như em vẫ n mệt hơn. ”

Cố Hiểu Thầ n: “ … ”

Đú ng là câ u thoạ i ngà n nă m khô ng đổ i.

Ra khỏ i tiểu khu, đi tớ i cuố i con đườ ng có siêu thị.

Ở cử a siêu thị để mấ y cá i xe đẩ y, Liễu Duệ tự giá c đi tớ i lấ y mộ t xe.

Tầ ng mộ t bà y bá n cá c mặ t hà ng phụ c vụ cho sinh hoạ t. Hai ngườ i mua khă n giấ y,


chấ t tẩ y rử a, kem đá nh ră ng và dầ u gộ i, sau đó thì lên tầ ng hai mua thứ c ă n.

“ Muố n ă n gì? ” Liễu Duệ hỏ i cô .

Cố Hiểu Thầ n suy nghĩ rồ i nó i: “ Mua mộ t chú t đồ ă n vặ t đi. ”

Liễu Duệ nhíu mà y nhìn cô .

Cố Hiểu Thầ n chớ p chớ p đô i mắ t xinh đẹp, như là đang là m nũ ng.

Chịu thua, anh đà nh đưa cô đi từ gian hà ng bá n bá nh quy cho tớ i gian hà ng bà y bá n


chocolate. Từ trên xuố ng dướ i, đầ y cả mộ t xe toà n là đồ ă n vặ t. Cố Hiểu Thầ n cả m
thấ y mọ i thứ rấ t mỹ mã n, Liễu Duệ chỉ đà nh phê bình trong â m thầ m. Anh nà o dá m
vù ng lên khá ng nghị.

Lú c ra tính tiền, anh đưa thẻ cho Cố Hiểu Thầ n: “ Vẫ n là mậ t mã cũ . ”


Từ đầ u tớ i cuố i, mậ t mã giữ a hai ngườ i họ chỉ có mộ t, đó là sinh nhậ t Cố Hiểu Thầ n.
Có điều, khô ng ngờ rằ ng, ngay cả nă m nă m sau anh vẫ n dù ng mậ t mã đấ y.

Thanh toá n xong, cô trả lạ i thẻ cho anh.

Liễu Duệ khô ng nhậ n lấ y, chỉ nó i: “ Tấ t cả tiền lương và tiền thưở ng củ a anh đều gử i
tớ i tấ m thẻ nà y, nếu như để mấ t nó thì anh phá sản rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n tứ c giậ n liếc anh mộ t cá i: “ Vậ y anh phả i bả o quả n nó cho tố t. ”

Đô i mắ t anh dao độ ng: “ Nhưng anh chỉ muố n bả o vệ em. ”

Trá i tim.

Có chú t gì đó tê tê.

Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c ngướ c mắ t lên nhìn anh.

Anh liếc mắ t nhìn tấ m thẻ ngâ n hà ng: “ Để nó ở chỗ em đi, ngà y thườ ng dù ng nó mua
thứ c ă n, tớ i thờ i hạ n thì trả tiền thuê nhà . ”

Trả tiền thuê nhà ?

Cố Hiểu Thầ n sử ng số t.

Khi vừ a mớ i và o đạ i họ c nă m thứ nhấ t thì Cố Hiểu Thầ n nghe đượ c mộ t truyền


thuyết củ a trườ ng Phụ c Đá n. Trậ n bó ng rổ nà o mà khoa toá n đấ u vớ i khoa kiến trú c
thì khoa toá n sẽ thua.

Nghe xong, Cố Hiểu Thầ n khô ng vui: “ Dự a và o cá i gì mà nó i thế? ”

Bạ n cù ng khoa nó i vớ i cô : “ Đâ y là ma chú tră m nă m có mộ t đấ y. ”

Cố Hiểu Thầ n tò mò : “ Ma chú gì cơ? ”


“ Nghe đồ n ngà y trướ c bên khoa kiến trú c có đà n anh yêu đà n chị bên khoa toá n, dù
đã tỏ tình rấ t nhiều lầ n nhưng luô n bị từ chố i. Về sau đà n anh đó biết đượ c hó a ra chị
gá i đó thích đà n em khó a dướ i. Từ đó về sau, đà n anh đó luô n chú ý quan sá t ngườ i
mà chị gá i đó thích, rồ i phá t hiện ra đà n em khó a dướ i kia vô cù ng thích chơi bó ng
rổ . Đà n anh đó bắ t đầ u luyện tậ p bó ng rổ rấ t chă m chỉ, từ đó trở đi, khoa toá n khô ng
bao giờ thắ ng đượ c khoa kiến trú c nữ a. ”

Bở i vì truyền thuyết này mà đêm trướ c khi diễn ra trậ n đấ u bó ng rổ , Cố Hiểu Thầ n
khô ng ngủ đượ c, cô quay sang ô m Liễu Duệ, lẩ m bẩ m: “ Anh nó i xem, lờ i đồ n nà y có
phả i thậ t khô ng? ”

Liễu Duệ nử a tỉnh nử a mơ, vỗ vỗ lưng cô : “ Mau ngủ đi. ”

Cố Hiểu Thầ n ngang bướ ng khô ng nghe lờ i anh: “ Sao anh chẳ ng lo lắ ng chú t nà o
thế? ”

Đá p lạ i cô chỉ có tiếng hít thở đều đều.

Cô tứ c giậ n tớ i nỗ i đấ m và o bụ ng anh mộ t cá i.

Nhưng ngườ i nà o đó vẫ n nằ m yên bấ t độ ng, điều đó khiến cô tứ c tớ i muố n dậ m


châ n.

Lă n qua lă n lạ i, cả mộ t đêm khô ng ngủ nên sá ng ngà y hô m sau Cố Hiểu Thầ n mang
theo hai con mắ t gấ u trú c đi và o phò ng tắ m. Liễu Duệ đang đứ ng đá nh ră ng cũ ng bị
vẻ mặ t nà y củ a cô dọ a sợ , đưa tay xoa xoa đầ u cô , hỏ i: “ Em là m sao thế? ”

Cố Hiểu Thầ n ngá p mộ t cá i, vẻ mặ t vô cù ng mệt mỏ i: “ Nghĩ về anh đấ y. ”

Liễu Duệ sú c miệng xong liền liếc cô mộ t cá i vớ i á nh mắ t kỳ quá i: “ Anh có cá i gì mà


khiến cho em phả i nhọ c lò ng suy nghĩ? ”

Cố Hiểu Thầ n vừ a ngá p vừ a lấ y kem đá nh răng: “ Sợ rằ ng anh lạ i coi trọ ng đà n chị


nà o đó . ”

Liễu Duệ: “ … ”

Thế nên điều mà cả đêm qua cô suy nghĩ khô ng phả i lo lắ ng anh sẽ thua trậ n bó ng
nà y mà là vì sợ anh sẽ yêu đà n chị nà o khá c sao?
Trậ n thi đấ u giữ a cá c khoa trong trườ ng luô n luô n đượ c chú ý, bên thắ ng thì là m gì
cũ ng ‘vinh’, bên thua thì thể nà o cũ ng chịu tổ n thấ t. Cá i nà y rấ t kích thích tinh thầ n
đoà n kết trong cá c khoa.

Lú c Cố Hiểu Thầ n tớ i thì ở sâ n bó ng đã khô ng cò n chỗ ngồ i. Cô chỉ có thể đứ ng ở bên


ngoà i sâ n bó ng, nhó n mũ i châ n lên, xuyên qua dò ng ngườ i tìm kiếm hình bó ng ai đó
ở trên sâ n bó ng.

Mộ t nữ sinh đang liều mạ ng chen và o bên trong thì nhậ n ra Cố Hiểu Thầ n, bỗ ng
nhiên hô to: “ Ơ cậ u ở bên khoa y thì chen và o đâ y là m gì? Đâ y cũ ng có phả i là trậ n
thi đấ u củ a khoa cậ u đâ u? ”

Mộ t câ u thô i đã khiến cho tấ t cả bạ n họ c bên khoa kiến trú c và khoa toá n quay lạ i
trừ ng mắ t nhìn cô . Có vẻ như họ đang bà i xích vớ i vị khá ch khô ng mờ i mà đến.

Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y hơi sợ hã i, né trá nh.

Nhữ ng á nh mắ t đó giố ng như dao gă m vậ y, đang đâ m về phía tim cô .

Liễu Duệ đi qua hơn nử a sân bó ng rổ rồ i đẩ y đá m ngườ i đứ ng chen chú c ra mớ i tìm


đượ c cô , á nh mắ t nhìn cô vớ i vẻ khô ng vui: “ Cố Hiểu Thầ n, ai cho em chạ y lung tung
như thế? ”

“ Tìm, tìm khô ng đượ c chỗ xem. ” Cô nó i vớ i giọ ng bấ t đắ c dĩ.

Tứ c giậ n kéo cô mộ t cá i, để cho cả ngườ i cô nằ m gọ n trong lò ng mình rồ i mớ i ô m


ngườ i rờ i đi.

“ Bạ n nữ đó là ai đấ y? ”

“ Bên khoa y. ”

“ Sao Liễu Duệ lạ i kéo cô ấ y đi? ”

“ Khô ng nhìn ra sao? Họ là mộ t đô i đấ y. ”

“ Lớ n lên trô ng cũ ng chẳ ng có gì gọ i là xinh đẹp, cậ u ấ y có gì tố t? ”


“ Phụ t! Cậ u đang ghen tị à ? ”

“ Gì chứ , hô m nay chính mắ t tớ nhìn thấ y hai ngườ i họ cù ng nhau tớ i trườ ng đấ y,


nghe nó i hai ngườ i này khô ng ở ký tú c xá , thuê phò ng trọ bên ngoà i. ”

“ Phá t triển nhanh thế sao? ”

“ Chưa nghe qua câ u nà y hả ? ”

“ Gì thế? ”

“ Bắ t đầ u cà ng nhanh, kết thú c cà ng nhanh. ”

Cả đườ ng bị anh kéo tớ i hà ng ghế cho cầ u thủ ngồ i nghỉ, chọ n cho cô mộ t vị trí trố ng:
“ Vị trí củ a anh, em ngồ i ở đâ y đi. ”

“ Hả ? ”

Anh muố n cô chết chìm trong sự phỉ nhổ sao?

“ Khô ng đượ c. ” Cô nó i.

Liễu Duệ lạ nh nhạ t liếc nhìn cô mộ t cá i, cá i tính xấ u ngang bướ c lạ i bắ t đầ u xuấ t


hiện: “ Cố Hiểu Thầ n. ”

Cố Hiểu Thầ n là m độ ng tá c cắ t cổ : “ Em sẽ bị lă ng trì xử tử mấ t. ”

Anh là m như khô ng nghe thấ y gì, tay đặ t lên bả vai cô , ấ n cô ngồ i xuố ng vị trí củ a
mình. Từ trên cao nhìn xuố ng, anh nó i vớ i giọ ng điệu khô ng cho phép cô cã i lạ i: “ Cố
Hiểu Thầ n, anh bả o em ngồ i ở đâ y. ”

Cố Hiểu Thầ n chớ p chớ p đô i mắ t xinh đẹp nhìn anh, trong lò ng â m thầ m thở dà i. Sau
khi trậ n bó ng rổ này kết thú c, nhấ t định cô sẽ bị gặ m tớ i khô ng thừ a mộ t khú c
xương nà o.
Đá ng tiếc, cô chỉ đoá n đượ c mở đầ u chứ khô ng đoá n đượ c kết thú c. Cá i gì gọ i là sau
khi trậ n bó ng kết thú c chứ ? Rõ ràng trậ n bó ng rổ cò n chưa bắ t đầ u, trên diễn đà n đã
lan truyền thô ng tin như điên rồ i.

Thiên tà i khoa toá n họ c yêu mộ t ngườ i khô ng có chú t tiếng tă m gì ở khoa y – Cố mỗ


mỗ (1).
(1)
Mỗ mỗ: Chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra.
Cá i tiêu đề như thế này, Cố Hiểu Thầ n khịt mũ i coi thườ ng.

“ Mấ y ngườ i trên diễn đà n nà y quá khô ng có tố chấ t rồ i. ” Mấ y ngườ i khoa y nhìn


xong cả m thấ y khô ng phụ c.

“ Nhưng mà , Cố Hiểu Thầ n củ a chú ng ta muố n nhan sắ c có nhan sắ c, muố n dá ng


ngườ i có dá ng ngườ i, thà nh tích thì cà ng khô ng phả i nó i tớ i rồ i, thà nh mộ t đô i vớ i
Liễu Duệ cũ ng có thể coi như là trai tà i gá i sắ c. Bọ n họ khô ng phụ c cá i gì chứ ? ”

Cố Hiểu Thầ n nó i mộ t cá ch rộ ng lượ ng: “ Chẳ ng sao cả . ”

Lú c này đâ y, mọ i ngườ i cò n tưở ng rằ ng Cố Hiểu Thầ n thậ t sự xứ ng vớ i danh hiệu


‘bạ ch liên hoa’ thì cô lạ i nó i: “ Bọ n họ khô ng sợ tớ i lú c mình phả i và o phò ng phẫ u
thuậ t sao? ”

Phía sau lưng mọ i ngườ i cả m thấ y hơi lạ nh: “ … ”

Mộ t ngườ i đi tớ i trướ c mặ t Cố Hiểu Thầ n, trên mặ t hiện rõ vẻ hâ m mộ : “ Hiểu Thầ n,


bạ n trai cậ u đẹp trai thậ t đấ y, cậ u nhìn ả nh chụ p củ a cậ u ấ y trên diễn đà n đi, bứ c ả nh
nà o cũ ng đẹp. ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn theo ngườ i đó . Ả nh chụ p là lú c Liễu Duệ đang chơi bó ng, anh chỉ
mặ c quầ n á o thườ ng ngà y cù ng vớ i già y thể thao thô i. Có vẻ như chỉ là tù y ý ấ n chụ p
mấ y cá i, nhưng tấ m nà o tấ m đấ y đều đẹp trai tớ i phá t điên.

Mớ i lơ là mộ t chú t mà bạ n trai mình đã trở thà nh trung tâ m chú ý củ a cá c bạ n nữ rồ i,


thậ t đau khổ .

“ Em tố n cả buổ i trưa để là m cá i gì thế? ” Liễu Duệ nghiêng ngườ i dự a và o cử a, nhà n


nhã uố ng trà .
Cố Hiểu Thầ n lấ y ra khỏ i tủ quầ n á o mộ t bộ có vẻ khô ng tệ, nhưng mặ t mà y cô lạ i ủ
rũ : “ Em nó i nà y…Sao anh khô ng có bộ quầ n á o nà o nhìn xấ u mộ t chú t thế? ”

Liễu Duệ: “ … ”

“ Anh có biết gầ n đâ y anh bậ n rấ t nhiều việc khô ng? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

Liễu Duệ gậ t đầ u: “ Biết. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, trừ ng mắ t nhìn anh mộ t cá i, biết cá i con khỉ!!

Liễu Duệ thì vẫ n vô tư, đưa mắ t nhìn đồ ng hồ : “ Đi thô i. ”

Cố Hiểu Thầ n vộ i và ng giữ chặ t anh lạ i: “ Đi đâ u? ”

“ Đi họ c. ” Liễu Duệ quơ quơ cổ tay cho cô nhìn đồ ng hồ : “ Đến giờ rồ i. ”

“ Nhưng mà bâ y giờ đã là nă m giờ hơn rồ i, vẫ n cò n lớ p họ c hả ? ”

Anh đưa chén trà và o tay cô , sử a sang lạ i vạ t á o rồ i đưa tay lên xoa xoa đầ u cô : “ Em
nó i xem, giờ anh khô ng đi là m gia sư thì lấ y đâ u ra tiền để trả tiền thuê nhà đâ y? ”

Cố Hiểu Thầ n chớ p chớ p mắ t.

Nhưng cô khô ng có ý này. Chỉ là cô nghĩ cả ngà y anh luô n bị ngườ i khá c chú ý, chạ y
tớ i chạ y lui trong đầ u vô số ngườ i…

Liễu Khê nhấ p mộ t ngụ m café, nhìn Cố Hiểu Thầ n đang ngồ i ngâ y ra ở phía đố i diện
mình, cô nà ng đưa nă m ngó n tay huơ huơ trướ c mặ t cô : “ Hey!! Tỉnh đi. ”

Cố Hiểu Thầ n liếc mắ t nhìn Liễu Khê mộ t cá i, cấ t giọ ng uể oả i: “ Sao thế? ”

“ Sao thế? ” Suýt chú t nữ a thì Liễu Khê muố n đá nh cô mộ t cá i: “ Là chị gọ i em tớ i đâ y,


thế mà giờ chị lạ i hỏ i em sao thế? ”

Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u: “ Ồ !! ”

Liễu Khê nhíu mà y, suy đoá n: “ Cã i nhau vớ i anh trai em à ? ”


Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u.

Liễu Khê lạ i hỏ i: “ Anh ấ y đá nh chị? ”

Cố Hiểu Thầ n tiếp tụ c lắ c đầ u.

Liễu Khê buồ n bự c: “ Thế anh ấ y là m gì chị? ”

Vẫ n tiếp tụ c lắ c đầ u.

“ Chị ra đâ y tìm em cò n anh ấ y ở nhà sao? Mộ t mình đợ i ở nhà ? ”

Cố Hiểu Thầ n thở dà i rồ i ngẩ ng đầ u lên. Cô lấ y từ trong tú i ra mộ t tấ m thẻ ngâ n


hà ng, để lên bà n: “ Anh ấ y đi kiếm tiền. ”

Liễu Khê đưa mắ t nhìn tấ m thẻ ngâ n hà ng, hoang mang: “ Sao lạ i kiếm tiền? ”

Cố Hiểu Thầ n nó i bằ ng giọ ng yếu ớ t: “ Để trả tiền thuê nhà . ”

Liễu Khê gậ t đầ u: “ Ồ !! ”

Độ t nhiên, Cố Hiểu Thầ n hỏ i Liễu Khê: “ Em nó i xem, chị có nên đi là m gia sư cho
ngườ i ta khô ng, kiếm chú t tiền mua đồ trong nhà ? ”

Liễu Khê chố ng cằ m quan sá t Cố Hiểu Thầ n từ trên xuố ng dướ i. Sau khi suy nghĩ
mấ y giâ y, cô nàng lắ c đầ u: “ Vẫ n là thô i đi. ”

“ Sao thế? ”

“ Là m và o buổ i tố i, mà nhìn dá ng dấ p chị khô ng an toà n chú t nà o. ”

Cố Hiểu Thầ n: “ … ”

Trở về nhà , nó i chuyện nà y cho Liễu Duệ biết. Mớ i đầ u anh cũ ng suy nghĩ mấ t mấ y
giâ y, sau đó thì trả lờ i y hệt như câ u củ a Liễu Khê. Dù ng á nh mắ t kỳ quá i quan sá t cô
từ trên xuố ng dướ i, cuố i cù ng là khô ng đồ ng ý.

Cố Hiểu Thầ n ô m lấ y cá nh tay anh, có ý là m nũ ng: “ Vì sao lạ i thế? ”


Anh ô m cô và o trong lồ ng ngự c, mô i dá n bên tai cô , dù ng giọ ng nó i trầ m thấ p mà
nó i: “ Dá ng dấ p em khô ng an toà n, anh khô ng yên tâ m. ”

Đang muố n phả n khá ng thì độ t nhiên anh há miệng cắ n cắ n lỗ tai cô , cò n cố ý dù ng


đầ u lưỡ i liếm nhẹ ở chỗ vành tai. Mộ t dò ng điện nhỏ chạ y ngang qua tim. Bà n tay
đang đặ t trên eo cô cũ ng chẳ ng cò n an phậ n nữ a, bắ t đầ u mò mẫ m lên phía trên. Cố
Hiểu Thầ n chịu khô ng đượ c kích thích như thế này, chẳ ng mấ y chố c cả ngườ i đã
mềm ra như nướ c.

Đề nghị đó , cứ như thế….bị cự tuyệt lú c ở trên giườ ng.

**

Tố i hô m đó , sau khi Cố Hiểu Thầ n tắ m xong thì khoá c á o choà ng, đứ ng trong phò ng
tắ m để sấ y tó c.

Trong tiếng má y sấ y ồ n à o thì như mơ hồ nghe thấ y tiếng đậ p cử a ở bên ngoà i,


khô ng rõ lắ m.

Giâ y tiếp theo, Liễu Duệ đẩ y cử a đi và o.

Nhìn cô , bố n mắ t giao nhau.

Độ ng tá c sấ y tó c củ a Cố Hiểu Thầ n dừ ng lạ i, nhìn anh vớ i vẻ kinh ngạ c.

Tuy rằ ng tố i hô m qua Liễu Duệ cũ ng ở nhà cô nhưng khi đó anh ngủ ở trên sofa, cho
nên cũ ng khô ng thể coi như…nhìn thẳ ng mặ t nhau như này.

Theo bả n nă ng, cô quấ n chặ t á o choà ng tắ m đang mặ c trên ngườ i lạ i, mặ t đỏ lên,


nhìn Liễu Duệ vớ i khuô n mặ t quẫ n bá ch.

Ngâ y ngườ i ra mộ t giâ y, sau đó Liễu Duệ thấ p giọ ng nó i xin lỗ i rồ i đi ra ngoà i đó ng
cử a lạ i.

Rồ i đợ i tớ i khi Cố Hiểu Thầ n đi ra khỏ i phò ng tắ m thì bầ u khô ng khí giữ a hai ngườ i
có chú t lú ng tú ng.

Á nh mắ t hai ngườ i giao nhau trong giâ y lá t rồ i lậ p tứ c dờ i đi, họ cứ đả o mắ t nhìn


xung quanh khô ng có chỗ cố định. Vố n định tìm việc gì đó là m để xua tan đi khô ng
khí xấ u hổ nà y nhưng hai ngườ i khô ng hẹn mà cù ng nhau đứ ng dậ y đi lấ y nướ c. Khi
đầ u ngó n tay hai ngườ i chạ m nhau thì chỗ da thịt đó như bị dung nham dướ i trong
miệng nú i lử a thiêu chá y. Hai ngườ i hoả ng tớ i mứ c cù ng rú t tay về, liếc mắ t nhìn
nhau mộ t cá i rồ i mím chặ t mô i.

“ Uố ng café khô ng? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i anh.

Bà n tay anh vẫn cò n lưu lạ i độ ấ m củ a Cố Hiểu Thầ n, anh đú t bà n tay đó và o trong


tú i quầ n. Liễu Duệ là m ra vẻ bình tĩnh, gậ t đầ u, chỉ đá p lạ i bằ ng mộ t từ đơn giả n: “
Ừ m. ”

Có vẻ như đã tìm đượ c mộ t cơ hộ i tố t, Cố Hiểu Thầ n vộ i và ng rờ i khỏ i chỗ này, đi và o


phò ng bếp để tìm hạ t café.

Dướ i á nh đèn mờ mờ phả n chiều sườ n mặ t Liễu Duệ, á nh mắ t anh nhìn về phía Cố
Hiểu Thầ n.

Thầ m suy nghĩ mấ y giâ y rồ i cấ t bướ c tiến và o trong phò ng bếp. Bướ c hai bướ c và o
bên trong phò ng bếp, anh ô m lấ y cô từ sau lưng, tì cằ m lên đỉnh đầ u cô , gọ i cô bằ ng
giọ ng nó i trầ m khà n: “ Cố Hiểu Thầ n. ”

Độ ng tá c lấ y hạ t café củ a cô cứ ng đờ .

Anh hô n lên tó c cô , thấ p giọ ng hỏ i: “ Có thể khô ng? ”

Cô biết anh đang hỏ i cá i gì. Bở i vì nă m đó , anh cũ ng từ ng hỏ i như vậ y.

Cố Hiểu Thầ n, có thể chứ ?

Nhữ ng lờ i nà y, thậ t sự đã khắ c cố t ghi tâ m.

Và o kỳ nghỉ hè cuố i cấ p ba, bọ n họ đi tớ i khu vự c xung quanh trườ ng đạ i họ c Phụ c


Đá n để tìm phò ng cho thuê. Xử lý xong thủ tụ c nhậ p họ c, hai ngườ i đi tớ i khu gầ n đó
để mua chú t đồ dù ng sinh hoạ t.

Cố Hiểu Thầ n trả i drap giườ ng xong thì đứ ng vuố t cằ m, nhìn và o tấ m drap giườ ng
mà u xanh mớ i trả i khô ng chớ p mắ t.
Liễu Duệ vừ a dọ n dẹp phò ng bếp xong thì định gọ i cô ra ă n cơm, anh bắ t gặ p đú ng
cả nh tượ ng cô đang đứ ng bên cạ nh giườ ng suy tư gì đó .

“ Cố Hiểu Thầ n, là m gì thế? ”

Cô trả lờ i mộ t cá ch nghiêm tú c: “ Suy nghĩ về nhâ n sinh. ”

Bỗ ng nhiên Liễu Duệ thấ y đau đầ u: “ Đừ ng đù a nữ a, đi ă n cơm thô i. ”

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u: “ Khô ng, em vẫn chưa suy nghĩ kỹ về nhâ n sinh, anh đi ă n
trướ c đi, có thể mang đồ ă n về cho em cũ ng đượ c. ”

Liễu Duệ nhậ n thua, kéo cô ngồ i xuố ng bên mép giườ ng, nghiêm tú c nó i: “ Nó i đi, rố t
cuộ c em muố n là m cá i gì? ”

Cố Hiểu Thầ n chớ p mắ t nhìn anh, sau đó đưa tay vỗ vỗ xuố ng giườ ng: “ Chú ng ta…
chỉ có mộ t chiếc giườ ng nà y? ”

“ Khô ng thì sao? ” Liễu Duệ hỏ i ngượ c lạ i.

“ Thế nên… ” Cố Hiểu Thầ n cắ n mô i, xấ u hổ : “ Chú ng ta ngủ cù ng vớ i nhau trên mộ t


chiếc giườ ng? ”

Mộ t tay Liễu Duệ chố ng xuố ng giườ ng, khiến cho drap giườ ng mà u xanh hơi nhă n
lạ i. Anh chậ m rã i tiến lạ i gầ n cô , mã i cho tớ i khi hơi thở phả và o mặ t cô thì anh mớ i
dừ ng độ ng tá c lạ i. Nhìn chằ m chằ m và o khuô n mặ t đang lộ rõ vẻ bấ t an, anh cườ i.

Nhậ n ra đượ c mình đang bị ngườ i khá c trêu, Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y lạ i đầ y vẻ
khô ng vui. Sau đó cò n trừ ng mắ t nhìn anh mộ t cá i.

Bên mô i anh vẫn nở nụ cườ i: “ Cố Hiểu Thầ n, ngườ i họ c y như em vẫ n mệt hơn. ”

“ Họ c y thì là m sao? ” Cố Hiểu Thầ n thẹn quá hó a giậ n, đẩ y anh mộ t cá i: “ Họ c y thì


phả i vàng(1) sao? ”
(1)
Cái này trước đó mình từng chú thích một lần rồi nheee =)))
Liễu Duệ nhú n vai: “ Em có thể về trườ ng ở mà . ”

Cố Hiểu Thầ n trừ ng mắ t liếc anh mộ t cá i.


Ngườ i nà y…biết rấ t rõ ý cô muố n nó i là gì nhưng cố tình vặ n vẹo nó sang mộ t nghĩa
khá c.

“ Hay là nó i… ” Anh nhìn về phía nà y, ung dung mở miệng: “ Em muố n ở lạ i nơi nà y,


ở chung vớ i anh? ”

Nó i xong, khô ng cho cô cơ hộ i để trả lờ i, anh hung hă ng hô n lên bờ mô i đó , nuố t


xuố ng tấ t cả lờ i cô nó i.

Ră ng anh cắ n nhẹ lạ i bờ mô i cô , trêu chọ c tớ i khi Cố Hiểu Thầ n kêu đau, đưa tay
chố ng lên lồ ng ngự c anh, đẩ y ra.

Nhưng Liễu Duệ nà o có an phậ n như thế, xoay ngườ i mộ t cá i đã đem cô á p ở dướ i
thâ n, đầ u dụ i và o cổ cô , hô n say đắ m.

Cứ hô n xuố ng như thế khiến anh khô ng thể kiềm chế nổ i chính mình, bắ t đầ u cở i
quầ n á o cô ra.

Cố Hiểu Thầ n bị anh hô n tớ i choá ng vá ng, đợ i tớ i khi cả m thấ y cơ thể hơi là nh lạ nh


mớ i tỉnh tá o đô i chú t.

Cú i đầ u là thấ y ngó n tay anh đang đặ t ở đai thắ t củ a nộ i y, có ý muố n cở i ra.

Mặ t Cố Hiểu Thầ n đỏ tớ i tậ n mang tai, duỗ i tay đẩ y anh: “ Liễu Duệ. ”

Ngườ i nà o đó ngậ m lấ y cá nh mô i cô , đá p lạ i bằ ng thanh â m mơ hồ : “ Hử m? ”

Nhìn anh cò n đang quyết tâ m chiến đấ u vớ i khó a nộ i y, Cố Hiểu Thầ n lên tiếng nhắ c
nhở : “ Anh cò n là m thế là khô ng cở i đượ c đâ u. ”

Giâ y sau hoà n hồ n, Liễu Duệ ngừ ng hô n lên mô i cô . Đô i mắ t ẩ n chứ a dụ c vọ ng nhìn


thẳ ng và o cô , giọ ng nó i trầ m khà n: “ Vậ y phả i là m sao để cở i nó ra? ”

Nó i xong, ngó n tay anh hơi đẩ y mộ t cá i, dễ như trở bà n tay cở i bỏ khó a an toà n.

Cá i này…

Rõ rà ng là cố ý!!
Cố Hiểu Thầ n tứ c tớ i đỏ mặ t, hô to: “ Liễu Duệ, anh vô lạ i. ”

Ấ n đườ ng Liễu Duệ giậ t giậ t và i cá i. Anh chỉ định trêu cô thô i, khô ng ngờ lạ i rướ c
họ a và o thâ n.

Cú i đầ u, vố n định nhậ n lỗ i thì lạ i thấ y mả ng đồ i nú i trắ ng như tuyết hiện ra trướ c


mặ t, ở trong mắ t anh dao độ ng khô ng ngừ ng. Nó dao độ ng theo từ ng đợ t thở dố c củ a
cô , vô cù ng mê ngườ i.

Độ t nhiên, phầ n cổ họ ng như că ng ra, cả ngườ i vô cù ng nó ng.

Độ t nhiên, trong đầ u anh hiện lên mộ t ý nghĩ – hô n lên, nếm thử hương vị.

Suy nghĩ củ a anh như thế và anh cũ ng là m như thế.

Bờ mô i ấ m á p củ a anh vừ a mớ i chạ m tớ i thì cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n run lên.

Đó là phầ n mẫ n cả m trên cơ thể cô , chỉ cầ n mộ t nụ hô n nhẹ thô i cũ ng khiến cô miệng


đắ ng lưỡ i khô .

Mộ t tay anh di chuyển trên vai cô , mộ t tay khá c thì tìm cá ch kéo nộ i y xuố ng. Nhưng
độ ng tá c củ a anh lạ i quá hoả ng loạ n, kéo hai lầ n rồ i vẫ n khô ng kéo xuố ng đượ c.

Cố Hiểu Thầ n chắ c chắ n, lầ n nà y anh khô ng biết cở i ra như thế nà o.

Trong lú c cô cò n đang mả i nghĩ tớ i việc anh là m thế nà o để cở i đượ c nộ i y thì anh há


mồ m ngậ m lấ y nụ anh đà o, đầ u lưỡ i khô ng ngừ ng vươn tớ i, liếm lá p.

Mộ t dò ng điện khô ng biết tên chạ y dọ c toà n thâ n cô , cuố i cù ng cò n tá c độ ng lên


thanh tuyến củ a cô , khiến cho cô khô ng nhịn đượ c mà rên thà nh tiếng.

Mềm mạ i.

Nó chọ c cho dụ c hỏ a trong ngườ i Liễu Duệ cà ng tă ng cao. Có vẻ như cả m thấ y chưa
thỏ a mã n, anh ô m cô lă n mộ t vò ng, để cho cô nằ m đè lên ngườ i mình, bắ t đầ u đưa
tay mò mẫ m sau lưng cô . Mấ t mộ t lú c anh mớ i có thể thá o nộ i y ra, lă n thêm mộ t
vò ng trở về mớ i hoà n toà n thá o đượ c nộ i y. Nhữ ng nụ hô n như mưa cứ thế rơi
xuố ng ngự c cô .
Cố Hiểu Thầ n cả m giá c toà n thâ n đều tê dạ i, hai tay cô đưa lên, đặ t trên vai anh,
mó ng tay dù ng sứ c mà bấ u.

Liễu Duệ hô n dầ n lên phía bên trên, cuố i cù ng thì dâ y dưa vớ i mô i cô .

Trong khoả nh khắ c cuố i cù ng, anh hỏ i: “ Cố Hiểu Thầ n, có thể khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n thở dố c, khô ng trả lờ i anh. Có điều, hai tay cô lạ i đặ t lên cổ anh, bắ t
đầ u hô n.

Dù ng hành độ ng để trả lờ i.

Lạ i là mộ t nụ hô n dà i.

Có chú t hỗ n loạ n.

Hô n hô n, bà n tay đang đặ t ở trên eo cô bỗ ng di chuyển lên, xoa xoa phầ n ngự c cô .


Ban đầ u cò n cả m thấ y độ ng tá c nà y có phầ n hơi xa lạ nhưng sau đó cả m thấ y ổ n hơn,
xoa xoa hết lầ n nà y tớ i lầ n khá c.

Cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n mềm ra như nướ c.

Khô ng biết từ khi nà o ngó n tay anh đã di chuyển xuố ng dướ i, dừ ng ở trên mô ng cô
nhẹ nhà ng vuố t ve.

Cuố i cù ng, tá ch hai châ n cô ra.

Trong khoả nh khắ c đó , Cố Hiểu Thầ n ô m chặ t lấ y lưng anh, so vớ i tưở ng tượ ng thì
thự c tế cà ng đau hơn.

Nhắ m chặ t hai mắ t lạ i, lô ng mi run lên, nướ c mắ t rơi xuố ng.

Sung sướ ng qua đi, Liễu Duệ mở mắ t ra, anh nhìn khuô n mặ t phía dướ i mình ý loạ n
tình mê, trên khó e mắ t vẫ n cò n vương chú t nướ c mắ t.

Ô m lấ y cô , hô n lên đô i mắ t đó , hỏ i cô bằ ng giọ ng nó i trầ m trầ m: “ Sao lạ i khó c? ”


Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y sứ c lự c toà n thâ n như bị rú t cạ n, chui và o trong lồ ng ngự c
anh, lắ c đầ u.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Dịu dà ng gọ i cô mộ t tiếng.

Cố Hiểu Thầ n chậ m rã i mở mắ t ra, đô i mắ t vẫ n cò n vương chú t nướ c mắ t trừ ng lên


nhìn anh.

Mặ t Liễu Duệ hiện lên vẻ khó hiểu. Anh ô m cô , cả m giá c đượ c nơi mềm mạ i đang á p
lên ngườ i mình thì yết hầ u như că ng ra. Theo bả n nă ng, anh cú i đầ u xuố ng nhìn, đô i
mắ t vố n trầ m tĩnh giờ lạ i nổ i lên hai ngọ n lử a, thanh â m khà n khà n: “ Cố Hiểu Thầ n,
chú ng ta là m thêm lầ n nữ a đi? ”

Cố Hiểu Thầ n bạ nh quai hà m ra, trợ n trò n mắ t, lắ c đầ u khô ng cầ n suy nghĩ, nó i vớ i


giọ ng tộ i nghiệp: “ Đau. ”

Liễu Duệ cườ i cườ i lắ c đầ u, cả m thấ y vô cù ng bấ t đắ c dĩ. Sau đó , anh nó i: “ Anh đưa
em đi tắ m rử a. ”

Cố Hiểu Thầ n khô ng nghe theo: “ Khô ng đượ c. ”

Liễu Duệ nhìn cô vớ i vẻ khó hiểu.

Lú c nà y, sắ c mặ t cô đỏ lên, ấ p a ấ p ú ng: “ Em, em khô ng có thó i quen để ngườ i khá c


nhìn. ”

Nó i xong, cô kéo kéo chă n để che cơ thể mình lạ i, liều mạ ng thú c giụ c anh: “ Anh mau
đi tắ m trướ c đi. ”

Hai ngườ i mộ t trướ c mộ t sau đi tắ m. Tớ i lú c Cố Hiểu Thầ n bướ c châ n ra khỏ i phò ng
tắ m thì anh đang mặ c quầ n, theo bả n nă ng, cô xoay ngườ i che hai mắ t mình lạ i.

Phía sau truyền tớ i tiếng cườ i củ a ngườ i nà o đó , lên tiếng thú c giụ c cô : “ Mau mặ c
quầ n á o và o đi. ”

Cố Hiểu Thầ n kêu lên mộ t tiếng rồ i đứ ng đưa lưng về phía anh, bắ t đầ u thay quầ n á o.
Vừ a thay vừ a lên tiếng cả nh cá o: “ Anh khô ng đượ c phép quay lạ i. ”

Liễu Duệ đồ ng ý.
Nhưng mớ i mặ c đượ c mộ t nử a, mó ng vuố t củ a ngườ i nà o đó lạ i đưa tớ i, vò ng lên
phía trướ c, ô m trọ n lấ y phầ n ngự c cô , nhẹ nhà ng xoa nắ n.

Phả n ứ ng đầ u tiên củ a Cố Hiểu Thầ n là kinh ngạ c, sau đó thì nhanh chó ng bắ t lấ y bà n
tay quá i á c củ a ai đó , quay đầ u lạ i trừ ng mắ t nhìn anh mộ t cá i.

Ngườ i nà o đó cú i đầ u hô n hô n lên khó e mô i cô , mỗ i mộ t câ u từ đều khô ng giấ u đượ c


ý cườ i: “ Đượ c rồ i đượ c rồ i, khô ng trêu em nữ a. ”

Cố Hiểu Thầ n hừ lạ nh mộ t tiếng, trong lò ng â m thầ m ra quyết định khô ng để ý tớ i


tên đạ i sắ c ma Liễu Duệ nữ a.

Ra tớ i cử a, Liễu Duệ hỏ i cô muố n ă n cá i gì thì Cố Hiểu Thầ n chỉ lạ nh nhạ t liếc nhìn
anh, hừ lạ nh mộ t tiếng, rồ i kiêu ngạ o quay đầ u đi luô n.

Thấ y thế, Liễu Duệ bấ t đắ c dĩ day day mi tâ m. Thay già y, khó a cử a lạ i, nhanh chó ng
đuổ i theo bướ c châ n Cố Hiểu Thầ n.

Hai ngườ i đứ ng trướ c cử a thang má y chờ thang má y, khô ng khí xung quanh yên tĩnh
lạ thườ ng.

Liễu Duệ cố ý nhích từ ng bướ c mộ t tớ i gầ n, cố ý muố n xoa xoa đầ u cô để an ủ i nhưng


bị Cố Hiểu Thầ n trá nh đượ c. Cô cò n lạ nh lù ng đưa mắ t cả nh cá o anh, khô ng cho phép
anh bướ c tớ i gầ n mình. Thấ y bộ dá ng cô như kiểu thề khô ng bỏ qua chuyện nà y,
Liễu Duệ chỉ nhú n vai.

Nhìn thấ y anh bà y ra bộ dá ng chẳ ng sao cả , Cố Hiểu Thầ n cà ng điên tiết hơn. Cô hừ
lạ nh mộ t tiếng, lạ i thề thêm lầ n nữ a là khô ng bao giờ để ý tớ i Liễu Duệ.

Chố c lá t sau, thang má y tớ i. Liễu Duệ và Cố Hiểu Thầ n mộ t trướ c mộ t sau bướ c và o
thang má y, bầ u khô ng khí vô cù ng quỷ dị.

Cố Hiểu Thầ n cố ý chọ n chỗ đứ ng cá ch xa anh nhấ t.

Trong thang má y cò n có mộ t đô i tình nhâ n nữ a, hai ngườ i đó nắ m tay, cườ i cườ i vớ i


nhau. Nhưng sau khi cả m nhậ n đượ c bầ u khô ng khí că ng thẳ ng giữ a Cố Hiểu Thầ n và
Liễu Duệ thì bọ n họ ngừ ng cườ i, tò mò liếc nhìn hai ngườ i.
Từ tầ ng tá m xuố ng tớ i tầ ng mộ t, Cố Hiểu Thầ n khô ng nó i mộ t lờ i vớ i Liễu Duệ, cũ ng
khô ng thèm nhìn anh lấ y mộ t cá i, cứ thế đem anh ném và o trong gó c.

Mã i cho tớ i khi bọ n họ ra khỏ i thang má y, đô i tình nhâ n phía sau mớ i bà n tá n: “ Chắ c


là đang cã i nhau. ”

“ Ai bả o con trai cá c anh keo kiệt!! ”

Bạ n trai khô ng vui: “ Hừ ! Em đang dù ng mộ t câ y gậ y đá nh chết đà n ô ng toà n thế giớ i


đấ y. ”

Bạ n gá i cũ ng hừ hừ hai tiếng: “ Ai bả o đà n ô ng con trai cá c anh suố t ngà y ‘ngườ i khó


ở chung nhấ t là phụ nữ và kẻ tiểu nhân’ chứ ! ”

Xuố ng tầ ng rẽ phả i, ra khỏ i tiểu khu, bên cạ nh siêu thị có ngay mấ y quá n cơm.

Cố Hiểu Thầ n khô ng hỏ i anh, cà ng bướ c cà ng nhanh, cuố i cù ng cô bướ c và o mộ t


quá n cơm Hồ Nam(2).
(2)
Hồ Nam: Là một tỉnh ở Trung Quốc, thành phố trung tâm của tỉnh này là Trường Sa.
Liễu Duệ đuổ i theo, muố n kéo cô lạ i, nhưng Cố Hiểu Thầ n lạ i giậ n dỗ i dằ ng tay ra.

Ở phía xa xa, ngườ i phụ c vụ đứ ng ở ngoà i cử a thấ y mộ t mà n này. Cho tớ i khi hai
ngườ i tớ i gầ n, ngườ i phụ c vụ liền thấ y rõ bầ u khô ng khí kỳ quá i giữ a hai ngườ i, bồ n
chồ n hỏ i câ u quý khá ch đi mấ y ngườ i.

Cố Hiểu Thầ n quay đầ u nhìn, vẻ mặ t khô ng vui cũ ng khô ng trả lờ i.

Liễu Duệ vộ i nó i: “ Hai ngườ i, là m phiền anh dẫ n đườ ng. ”

Ngườ i phụ c vụ dù ng á nh mắ t kỳ quá i nhìn hai ngườ i, rồ i dẫ n bọ n họ đi tớ i bà n ă n


dà nh cho hai ngườ i.

Vừ a mớ i ngồ i xuố ng, ngườ i phụ c vụ lậ p tứ c để thự c đơn lên, lấ y cho bọ n họ hai cố c
nướ c, im lặ ng đợ i bọ n họ gọ i mó n.

Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn thự c đơn, khô ng có ý định gọ i mó n. Cô đưa tay cầ m cố c
nướ c ngườ i phụ c vụ vừ a mớ i mang lên, uố ng mộ t hơi cạ n sạ ch.
Uố ng nướ c xong, cô vô tình liếc mắ t về phía Liễu Duệ. Vố n định tặ ng cho anh mộ t
á nh nhìn lạ nh lù ng nhưng khô ng ngờ lạ i nhìn trú ng phả i phầ n xương quai xanh củ a
anh, trên đó vẫn cò n lưu lạ i vệt đỏ do cô cà o. Trong chố c lá t, đầ u ó c cô nảy lên hình
ả nh lú c ở trên giườ ng. Cô cú i thấ p đầ u, cả mặ t và tai đều đỏ bừ ng lên, cả m thấ y cả
ngườ i như bị thiêu đố t.

Liễu Duệ lậ t và i tờ thự c đơn, hỏ i cô : “ Cố Hiểu Thầ n, em muố n ă n cá i gì? ”

Độ t nhiên bị gọ i tên khiến cô hơi hoả ng loạ n. Ngẩ ng đầ u lên nhìn anh liền đụ ng phả i
cặ p mắ t bình tĩnh, khô ng biết tạ i sao lạ i cả m thấ y tứ c giậ n, cô quay ngoắ t mặ t đi, là m
bộ như khô ng để ý tớ i anh.

Thấ y thế, Liễu Duệ cũ ng khô ng quan tâ m tớ i cô nữ a, bắ t đầ u tự nó i và i mó n ă n vớ i


ngườ i phụ c vụ : “ Rau cả i xanh luộ c, đậ u phụ số t, nộ m dưa chuộ t… ”

Vừ a nghe thấ y tên nhữ ng mó n ă n này thì Cố Hiểu Thầ n quay đầ u lạ i, vộ i và ng nó i vớ i


ngườ i phụ c vụ : “ Nhữ ng mó n ă n đó bỏ đi, là m phiền anh đổ i thà nh canh cá chua,
sườ n xà o chua ngọ t, rau xà o tỏ i… ”

Á nh mắ t Liễu Duệ di chuyển, nhìn ngườ i nà o đó vớ i vẻ xấ u xa: “ Gọ i đồ ă n thô i mà


em đỏ mặ t cá i gì? ”

Ngườ i nà o đó liếc xéo anh.

Liễu Duệ rấ t khô ng tự giá c, tiếp tụ c trêu chọ c cô : “ Cố Hiểu Thầ n, quả nhiên là ngườ i
họ c y. ”

Ngườ i nà o đó : “ … ”

Chương 34: Cố Hiểu Thần, chịu đựng

‘Nhưng anh là vì em’

Á nh tră ng mờ ả o, khô ng khí mù a thu lan tỏ a khắ p nơi.

Cố Hiểu Thầ n mặ c thêm á o khoá c, ngồ i tự a lên bệ cử a sổ . Cô mở hé cử a ra, tù y ý để


cho gió thu phả và o mặ t, là nh lạ nh, cả m giá c có chú t vắng vẻ.
Cô trơ mắ t nhìn đèn từ ng nhà trong thà nh phố nà y tắ t đi, cứ thế cho đến khi cả
thà nh phố chìm và o mà n đêm yên tĩnh.

Độ t nhiên, mộ t cá i ô m ấ m á p bao phủ lấ y cô từ phía sau. Hai cá nh tay củ a anh quà ng


qua trướ c ngự c cô , đầ u cọ và o cổ cô , cù ng cô ngắ m nhìn thà nh phố Bắ c Kinh về đêm,
mộ t đêm khuya yên tĩnh.

“ Sao lạ i chạ y ra chỗ nà y? ” Anh hỏ i bằ ng giọ ng trầ m ấ m.

Cô nghiêng mặ t, ngử i đượ c trên ngườ i anh mù i thuố c lá nhàn nhạ t: “ Anh hú t thuố c
đấ y à ? ”

“ Ừ m, nử a tiếng trướ c, ở ngoà i ban cô ng. ”

“ Anh chạ y ra ban cô ng là m gì thế? ”

Anh cườ i, cọ cọ và o ngườ i cô : “ Cố Hiểu Thầ n, anh hỏ i em trướ c mà . ”

“ Vậ y thì sao chứ ? ” Nó i xong, cô rũ mi, nhìn thẳ ng và o đô i mắ t anh.

Đô i mắ t anh rấ t sâ u, rấ t đen, bình tĩnh khô ng chú t gợ n só ng nà o, khiến cho ngườ i


khá c khô ng thể nhìn thấ u đượ c tâ m tư củ a anh. Từ lú c cò n họ c cấ p ba đã như thế rồ i,
và cũ ng chính vì thế mà cô đã bị đô i mắ t đó hấ p dẫ n, sau đó thích anh tớ i khô ng có
lố i thoá t.

Sau đó , lạ i đượ c nghe anh nó i về gia đình, về mẹ, về ngườ i bố đã bỏ anh mà đi…
Khô ng hiểu tạ i sao, cà ng cả m thấ y thích anh hơn.

Thích quá nhiều, hó a thà nh yêu.

“ Cá i gì mà thì sao chứ ? ”

Cô vươn tay ô m lấ y anh, mô i kề sá t bên tai: “ Khô ng sao cả , chỉ là muố n nó i, Liễu Duệ,
em yêu anh. ”

Anh hỏ i cô trướ c, thế nên cô phả i là ngườ i trả lờ i trướ c.

Từ lú c bắ t đầ u, cô là ngườ i yêu anh trướ c, dù vậ y anh vẫn chiều theo cô .


Đi gặ p bố mẹ cô đã đồ ng ý nhưng sau đó lạ i đổ i ý. Đâ y thự c sự là hà nh độ ng vô cớ
gâ y rố i, thế mà anh lạ i chiều theo cô , khô ng truy hỏ i bấ t cứ chuyện gì.

Sự việc và o nă m nă m trướ c, anh cũ ng là ngườ i trong cuộ c, anh có quyền đượ c biết
châ n tướ ng sự việc. Có điều, bâ y giờ cô khô ng muố n nó i tớ i nó . Nà y cũ ng đượ c coi là
hà nh độ ng vô cớ gâ y rố i, anh có thể tiếp tụ c chiều theo cô khô ng? Khô ng truy hỏ i
nhữ ng việc nà y?

“ Về sau, em có thể khô ng nó i nhữ ng việc mình khô ng muố n nó i khô ng? ” Cô nhỏ
giọ ng hỏ i.

Liễu Duệ trả lờ i mà khô ng cầ n nghĩ ngợ i gì: “ Đương nhiên có thể. ”

Bố n chữ thô i, khiến cho lò ng cô nhẹ nhõ m hơn hẳ n.

Cố gắ ng để khiến hô hấ p mình khô ng rố i loạ n, cô lạ i hỏ i: “ Chú ng ta vẫ n luô n tố t đẹp


như nà y, đượ c khô ng? ”

“ Nếu em cả m thấ y quan hệ củ a chú ng ta bâ y giờ là ổ n thì sau này sẽ mã i mã i như


thế. ”

“ Vậ y nên, mỗ i nă m anh có thể là củ a em 40 ngà y khô ng? ”

Ấ n đườ ng Liễu Duệ nhíu chặ t lạ i, cô dù ng từ ‘có thể’ chứ khô ng hề dù ng ‘nhưng’

“ Có thể, 40 ngà y nà y, đều là củ a Cố Hiểu Thầ n. ”

Cố Hiểu Thầ n nhắ m mắ t lạ i, và o khoả nh khắ c đó , trong đầ u cô lặ p đi lặ p lạ i lờ i anh


vừ a mớ i nó i.

Anh nó i, đều là củ a Cố Hiểu Thầ n.

Liễu Duệ nghiêng đầ u, hô n lên đỉnh đầ u cô : “ Cố Hiểu Thầ n, từ nay về sau, cho dù em
là m bấ t cứ chuyện gì anh cũ ng sẽ ủ ng hộ , khô ng cầ n phả i giả i thích. ”

Khô ng cầ n phả i giả i thích vớ i anh?


Cố Hiểu Thầ n mở mắ t ra, thấ p giọ ng nó i: “ Cho dù là bấ t cứ chuyện gì cũ ng khô ng cầ n
giả i thích sao? ”

“ Khô ng cầ n. ” Anh trả lờ i bằ ng mộ t đá p á n chắ c chắ n.

“ Vì sao? ”

“ Bở i vì anh yêu em, yêu tấ t cả nhữ ng gì củ a em và thuộ c về em. ”

Khi nhữ ng lờ i nà y ró t và o tai, trá i tim Cố Hiểu Thầ n như ngừ ng đậ p nử a giâ y.

“ Cố Hiểu Thầ n, thờ i gian anh có thể cho em rấ t ít, nhưng anh có thể bao dung cho
em tấ t cả . Chỉ cầ n là chuyện liên quan tớ i em, anh sẽ thả n nhiên tiếp nhậ n. ”

Nướ c mắ t cứ đả o quanh hố c mắ t, cô cố nén để mình khô ng khó c thà nh tiếng, giọ ng


nó i nghẹn ngà o: “ Tấ t cả sao? ”

“ Tấ t cả . ” Anh trịnh trọ ng tuyên bố : “ Anh lấ y cả Tổ quố c và Đả ng ra thề. ”

Trong giâ y phú t đó , nướ c mắ t cô cứ chả y liên tụ c.

Liễu Duệ ô m lấ y cô từ phía sau, gắ t gao ô m chặ t cô trong lò ng mình.

Cố Hiểu Thầ n khép hai mắ t lạ i, để nướ c mắ t cứ thế chả y xuố ng.

Là thờ i gian đã khiến cho bọ n họ trở nên trưở ng thà nh hơn sao? Hay là do nhữ ng
cơn đau xé lò ng đã là quá khứ rồ i?

Sự lắ ng đọ ng nà y có thể khiến cho tình yêu củ a hai ngườ i lâ u hơn, dà i hơn. Nó khô ng
giố ng như tình cả m bồ ng bộ t thuở niên thiếu, nó i tan là tan.

Á nh mặ t trờ i cuố i mù a thu trô ng thậ t mỏ ng manh yếu đuố i. Tự a như mộ t cô gá i trẻ
đang yêu thầ m, giấ u đầ u hở đuô i.

Ă n sáng xong, Liễu Duệ hỏ i: “ Anh đưa em tớ i bệnh viện. ”


Cố Hiểu Thầ n khô ng từ chố i, gậ t đầ u: “ Giờ tan tầ m nhớ tớ i đó n em. ”

Á nh mắ t anh nhìn về phía cô , như là đang quan sá t gì đó : “ Khô ng cầ n là m phẫ u thuậ t


hả ? ”

“ Cuố i tuầ n nà y em chỉ ngồ i khá m bệnh thô i. ”

“ Vậ y cuố i tuầ n nà y anh sẽ đưa em đi là m, đó n em về. ”

Cố Hiểu Thầ n nở nụ cườ i ngọ t ngà o, đuô i lô ng mà y hơi nhướ n lên, nó i thêm yêu cầ u:
“ Nhâ n tiện nấu cơm rử a bá t luô n nhé. ”

Sự cưng chiều hiện lên trong đá y mắ t Liễu Duệ, anh đồ ng ý: “ Khô ng thà nh vấn đề. ”

….

Lú c xe oto mà u trắ ng đỗ lạ i trướ c cử a bệnh viện thì cũ ng là lú c Thá i Tịnh Di tớ i nơi,


trong miệng cô vẫ n cò n ngậ m nử a cá i bá nh bao. Nhìn thấ y Cố Hiểu Thầ n bướ c ra
khỏ i xe từ bên ghế phụ , lò ng hiếu kỳ củ a cô lạ i tă ng thêm mộ t bậ c. Cô quay lạ i nhìn
chằ m chằ m và o chiếc xe oto đó , nhìn về phía bên phả i thì thấ y đượ c khuô n mặ t Liễu
Duệ vớ i nhan sắ c ‘cự c phẩ m’, cô lậ p tứ c hiểu ra mọ i chuyện.

Liễu Duệ tạ m biệt Cố Hiểu Thầ n. Sau đó , khi á nh mắ t vừ a chuyển tớ i cử a kính trướ c
củ a xe thì bắ t gặ p ngay á nh nhìn bá t quá i củ a Thá i Tịnh Di.

Đang nhìn thì bị ngườ i ta bắ t ngay tạ i trậ n, Thá i Tịnh Di xấ u hổ , cô đà nh gậ t đầ u vớ i


Liễu Duệ đang ngồ i trong xe.

Trí nhớ củ a Liễu Duệ rấ t tố t, mấ y lầ n bắ t gặ p Cố Hiểu Thầ n đều thấ y Thá i Tịnh Di ở
bên cạ nh. Theo như phép lịch sự , anh cũ ng gậ t đầ u vớ i cô mộ t cá i xem như chà o hỏ i.

Dướ i cá i nhìn chă m chú củ a Liễu Duệ, Thá i Tịnh Di vộ i và ng chạ y và o bên trong bệnh
viện. Lú c ở trong phò ng thay quầ n á o, cô cò n nghe đượ c nhó m y tá nhiều chuyện vớ i
nhau nữ a, mộ t bên là nó i tớ i Diệp Cự u Mạ ch kết hô n cù ng quâ n y, mộ t bên nó i về Cố
Hiểu Thầ n và anh chà ng quâ n nhân tình cả m mặ n nồ ng. Sau đó , cò n có ngườ i thở
dà i: “ Giá o sư Lụ c củ a chú ng ta thậ t đá ng thương, khô ng là quâ n y, cũ ng chẳ ng phả i
quâ n nhâ n. ”
Thá i Tịnh Di vừ a độ i mũ y tá lên vừ a thở dà i. Đầ u nă m nay sao xuấ t hiện nhiều cặ p
đô i bá c sĩ vớ i quâ n nhâ n thế, khô ng lẽ đâ y là chiến thuậ t liên minh mớ i?

Mộ t ngà y bậ n rộ n trô i qua rấ t nhanh, tự a như chỉ trong chớ p mắ t.

Lầ n thứ hai Thá i Tịnh Di quay lạ i phò ng thay đồ thì bắ t gặ p y tá tớ i thay ca cho mình,
trong lú c đang thay đồ , y tá tiến tớ i hỏ i thă m: “ Giờ bá c sĩ Cố đang yêu anh quâ n
nhâ n đẹp trai chết ngườ i đó sao? ”

Thá i Tịnh Di đeo balo ra sau lưng, nhướ n mà y nó i mộ t câ u vớ i ý nghĩa sâ u xa: “ Sá ng


ngà y mai đú ng tá m giờ đứ ng trướ c cử a Bắ c bệnh viện, lú c đó cậ u sẽ thấ y đượ c sự
thậ t. ”

Nó i xong, Thá i Tịnh Di đi ra khỏ i phò ng thay đồ . Sau đó , cô đi ra từ cử a Bắ c bệnh


viện tớ i chỗ đợ i xe bus ở trên đườ ng lớ n để về nhà . Nhưng vừ a mớ i ra khỏ i cử a Bắ c
thì nhìn thấ y chiếc xe oto mà u trắ ng củ a Cố Hiểu Thầ n đang tiến lạ i gầ n đâ y, cô giậ t
mình mộ t cá i rồ i nhanh chó ng nấ p ở bên vá ch tườ ng, ngó thấ y đượ c ngườ i ngồ i trên
ghế lá i là mộ t ngườ i đà n ô ng anh tuấ n.

Lú c này, Cố Hiểu Thầ n cũ ng đi ra khỏ i bệnh viện. Cô ấ y cườ i cườ i vớ i ngườ i ngồ i trên
ghế lá i, sau đó cũ ng mở cử a ghế phụ ra, lên xe.

Thẩ m Sổ đi tớ i từ sau lưng Thá i Tịnh Di, vỗ vai mộ t cá i khiến cô giậ t mình, suýt chú t
nữ a thì hét lên.

“ Thẩ m Sổ , em là m chị sợ muố n chết. ” Thá i Tịnh Di ổ n định lạ i nhịp tim, nhíu mà y
mắ ng cô nà ng.

Thẩ m Sổ nhú n vai vớ i vẻ vô tộ i, rồ i nhìn theo hướ ng Thá i Tịnh Di vừ a nhìn: “ Chị
đang nhìn cá i gì thế? ”

Thá i Tịnh Di lắ c đầ u, suy nghĩ và i giâ y rồ i nó i: “ Em cả m thấ y Liễu trưở ng quan là m


diễn viên có hợ p khô ng? ”

Thẩ m Sổ chớ p mắ t, rồ i phì cườ i thà nh tiếng: “ Sao chị lạ i cả m thấ y anh ấ y hợ p là m
diễn viên? ”

“ Đẹp trai mà ! ” Thá i Tịnh Di nó i.


Thẩ m Sổ lắ c đầ u: “ Tuy rằ ng rấ t đẹp trai nhưng khuô n mặ t anh ấ y như nú i bă ng ngà n
nă m ấ y. Nếu anh ấ y mà đi đó ng phim chắ c chắ n sẽ là kiếm cơm nhờ mặ t, sẽ bị ngườ i
ngườ i bô i nhọ tớ i chết. ”

Thá i Tịnh Di nhíu mà y, bỗ ng nhiên nhớ tớ i cá i hô m mình cù ng vớ i Cố Hiểu Thầ n tớ i


quá n chá o lâ u nă m nhà họ Tử u. Lú c đi và o trong ngõ dà i, bắ t gặ p đượ c mộ t hà ng
quâ n nhâ n đi từ trong ngõ ra, Liễu Duệ đi cuố i hà ng. Dá ng ngườ i anh thẳ ng tắ p,
khuô n mặ t lạ nh lù ng, đô i mắ t bình tĩnh, chỉ qua mộ t cá i liếc mắ t thô i cô đã cả m thấ y
ngườ i này mà là m diễn viên cũ ng đượ c.

Nhưng Cố Hiểu Thầ n lạ i nó i diễn viên khô ng phả i là nơi dà nh cho anh.

Thá i Tịnh Di khô i phụ c tinh thầ n, quay sang nhìn Thẩ m Sổ , hỏ i: “ Nếu diễn viên
khô ng phả i là nơi thuộ c về anh ấ y thì theo cậ u nơi nà o mớ i thuộ c về anh ấ y? ”

Khuô n mặ t nhỏ củ a Thẩ m Sổ hơi nhă n lạ i, hiện lên vẻ mơ hồ . Cô nà ng khô ng hiểu


câ u hỏ i nà y củ a Thá i Tịnh Di là có ý gì.

“ Em cả m thấ y, viên đạ n cuố i cù ng kết thú c mộ t trậ n chiến sẽ là nơi dà nh cho anh ấ y
khô ng? ” Thá i Tịnh Di hỏ i tiếp.

Thẩ m Sổ cườ i thà nh tiếng, nhịn khô ng đượ c đá nh cô : “ Em nó i này y tá Thá i, gầ n đâ y


chị xem hà i kịch nhiều lắ m đú ng khô ng? ”

Thá i Tịnh Di im lặ ng, cú i đầ u xuố ng.

Cả nh tượ ng đó cứ quanh quẩ n trong đầ u cô khô ng xua đi đượ c. Và o sá ng tờ mờ ngà y


hô m ấ y, trong con ngõ dà i, khi bó ng ngườ i cô đơn đó biến mấ t đã khiến cho ngườ i ta
vừ a đau lò ng vừ a thấ y khó chịu.

Nếu cô nhớ khô ng nhầ m thì và o nă m nă m trướ c, trong đêm mưa to, có mộ t nữ sinh
đượ c đưa và o bệnh viện cấ p cứ u, phầ n thịt thừ a chỗ tử cung rạ n ra, sinh non, sau khi
cắ t bỏ phầ n thịt thừ a đi, sau nà y khô ng thể sinh con nữ a.

Bệnh lí củ a cô gá i đó là do cô phụ trá ch ghi chép, thế nên cô nhớ rấ t rõ tên củ a cô nữ


sinh ấ y – tên là Cố Hiểu Thầ n.

Mã i cho đến nử a nă m trướ c, có mộ t bá c sĩ tên là Cố Hiểu Thầ n tớ i là m việc ở bệnh


viện Hiệp Hò a, Diệp Cự u Mạ ch tự mình đưa cô ấ y tớ i nhà ă n, gâ y chấ n độ ng vô cù ng.
Lú c đó , cô chỉ cầ n liếc mắ t mộ t cá i là nhậ n ra ngay cô gá i ấ y chính là cô gá i nhậ p viện
cấ p cứ u gấ p và o nă m nă m trướ c.

Cho nên nó i, phả i có bao nhiêu tình yêu dà nh cho Tổ quố c mớ i nguyện dâ ng hiến cả
thanh xuâ n, phả i có bao nhiêu tình yêu thương vớ i sinh mạ ng con ngườ i mớ i có thể
khơi dậ y nhiệt huyết, phả i yêu ngườ i đó bao nhiêu mớ i sẵ n sà ng hi sinh tấ t cả .

**

Ă n tố i và nụ hô n tố i, café cho mà n đêm, sữ a đậ u nà nh cho sá ng sớ m, đưa đó n, nụ hô n


buổ i sá ng, ngườ i đến.

Mỗ i mộ t ngà y củ a Cố Hiểu Thầ n trô i qua như thế.

Mở mắ t ra sẽ thấ y anh gọ i mình dậ y để ă n sá ng, đến giờ tan là m thì thấ y anh đang ở
trướ c cử a bệnh viện chờ cô .

Nhữ ng ngà y thá ng sung sướ ng như thế chẳ ng mấ y chố c đã trô i qua mộ t tuầ n.

Lú c ă n cơm tố i, Liễu Duệ hỏ i cô : “ Ngà y mai em có tan là m đú ng giờ khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u: “ Khô ng, buổ i chiều ngà y mai em có hai ca phẫ u thuậ t, khô ng
thể xá c định đượ c bao giờ em mớ i về đượ c. ”

“ Chờ em phẫ u thuậ t xong, anh sẽ đi đó n em. ”

“ Đượ c, em sẽ gọ i điện cho anh. ”

Buổ i sá ng đi kiểm tra phò ng, buổ i chiều bướ c và o phò ng phẫ u thuậ t, mộ t ngà y bậ n
rộ n khô ng có thờ i gian nghỉ ngơi.

Lú c hoà n thà nh xong hai ca phẫ u thuậ t thì cũ ng đã gầ n 9 giờ . Ở trong phò ng thay đồ ,
Cố Hiểu Thầ n thay bộ đồ mặ c trong phò ng phẫ u thuậ t ra, rồ i nhắ n tin cho Liễu Duệ,
nó i mình đã tan là m.

Tin nhắ n vừ a gử i đi khô ng bao lâ u thì Liễu Duệ đã trả lờ i.

“ Anh ở dướ i tầ ng. ” Anh nó i.


Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c: “ Ở ngay phía dướ i bệnh viện sao? ”

“ Đú ng vậ y, đang ở bã i đỗ xe. Giờ anh chạ y xe tớ i trướ c cử a, đợ i tớ i khi em đi xuố ng


là có thể lên xe luô n. ”

Điều này là m cho cô khô ng kịp phả n ứ ng, ngâ y ra mộ t lú c mớ i trả lờ i: “ …Ừ m ”

Ở bã i đỗ xe gầ n cử a Bắ c, hơn nử a chỗ đó là nơi bá c sĩ y tá ra và o.

Cố Hiểu Thầ n đứ ng đâ y đã có thể thấ y đượ c ở phía xa xa, dướ i á nh tră ng mờ ả o, 
Liễu Duệ đang đứ ng dự a và o thâ n xe. Đô i châ n thon dà i đứ ng thẳ ng, khuô n mặ t
cương nghị dướ i á nh tră ng như đượ c mạ lên mộ t lớ p á nh sá ng lạ nh lẽo.

Dù khô ng mặ c quâ n trang nhưng trên ngườ i anh vẫ n tỏ a ra khí chấ t uy nghiêm, lạ nh
lù ng. Thâ n hình cao lớ n, khuô n mặ t bình tĩnh khiến cho ngườ i ta phả i dừ ng bướ c.

Thờ i gian như quay về thờ i điểm mộ t thá ng trướ c, khi đó anh cũ ng chờ cô ở dướ i
tầ ng như thế nà y, chỉ chờ cô .

Gió thu má t lạ nh thổ i tớ i bên ngườ i cô , quấ n theo mù i hương ở đâ u đó .

Liễu Duệ đang đứ ng dự a và o thâ n xe, ngẩ ng đầ u lên nhìn bầ u trờ i đêm bỗ ng xoay
ngườ i lạ i. Trong khoả nh khắ c nhìn thấ y Cố Hiểu Thầ n, khó e mô i anh cong lên mộ t nụ
cườ i nhà n nhạ t. Dù chỉ là độ cong nhỏ nhưng đem tớ i cả m giá c hơi lưu manh, giố ng
như là hồ i cấ p ba, mỗ i lầ n trêu cô xong anh đều thế.

Anh tiến về phía trướ c, dừ ng lạ i ở trướ c mặ t cô , hỏ i: “ Đó i khô ng? ”

“ Ừ m, đó i. ”

“ Đưa em đi ă n cơm. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i chế nhạ o anh: “ Hô m nay Liễu trưở ng quan khô ng và o vai ngườ i
chồ ng đả m đang nữ a à ? ”

“ Ă n xong thì đi tớ i mộ t nơi. ”

“ Đi đâ u? ”
Anh nở nụ cườ i bí hiểm, đưa tay ra phía trướ c choà ng lấ y cổ cô . Anh cò n cố ý ghé sá t
mặ t lạ i để nó i chuyện vớ i cô , khi nó i, hơi thở cò n kèm theo mù i thuố c lá nhà n nhạ t: “
Đi thì biết. ”

Ă n xong cơm tố i, hai ngườ i họ tớ i hồ tình nhâ n ở khu ngoạ i ô thà nh phố Bắ c Kinh.

Nơi nà y khi cò n nhỏ Cố Hiểu Thầ n đã từ ng nghe nhắ c tớ i, nhưng chưa đượ c tớ i đâ y
lầ n nà o.

Bên hồ cũ ng khô ng có nhiều đô i tình nhâ n lắ m. Nhữ ng đô i tình nhâ n ở đâ y đang nắ m


tay hoặ c khoá c vai nhau, bướ c đi thậ t chậ m, chỉ có hai ngườ i bọ n họ là hà nh độ ng
khá c mấ y ngườ i ở đâ y.

Liễu Duệ thích ô m lấ y cổ cô , ô m trọ n cô và o trong lồ ng ngự c, cứ thế bao vây lấ y cô .


Trướ c kia, hồ i cò n họ c đạ i họ c, anh cũ ng thích là m như nà y và đi dạ o quanh sâ n thể
dụ c vớ i cô .

“ Sao độ t nhiên lạ i đưa em tớ i nơi nà y? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i anh.

“ Hai ngà y trướ c anh có gặ p anh Thầ n, anh ấ y nó i ở vù ng ngoạ i ô có mộ t cá i hồ rấ t


đẹp, tên cũ ng rấ t hay, có lẽ cô gá i nà o cũ ng sẽ thích. ” Anh giả i thích, đô i mắ t cứ nhìn
về phía cô , con ngươi đen như mự c: “ Đưa em tớ i nơi này rồ i, em khô ng thích nơi
nà y à ? ”

“ Nó i thậ t thì em thấ y rấ t kinh ngạ c. ” Cố Hiểu Thầ n cầ m lấ y tay anh đang để trên cổ
mình, sau đó tá ch từ ng ngó n tay ra, đan từ ng ngó n tay mình và o để mườ i ngó n tay
đan chặ t và o nhau.

“ Bở i vì trướ c đâ y đều là em quấ n lấ y anh muố n đi chơi, anh chẳ ng có phả n ứ ng gì


nhiều, hầ u như đều là thể hiện cho có lệ. ”

Độ t nhiên, Liễu Duệ dừ ng bướ c.

Thấ y anh độ t nhiên dừ ng lạ i, Cố Hiểu Thầ n hỏ i: “ Sao thế… ”

Lờ i cò n chưa nó i xong đã bị cá nh tay dà i củ a anh kéo và o trong lồ ng ngự c, độ t nhiên


bị kéo về phía trướ c khiến cô cũ ng phả i bướ c châ n theo, suýt chú t nữ a thì cô dẫ m
luô n và o châ n anh.
Cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n đổ về phía trướ c, mũ i châ n hơi nhó n lên, bà n tay Liễu Duệ thì
đặ t trên eo cô , đem cả ngườ i cô kéo tớ i trướ c mặ t anh. Đô i mắ t đen lá y nhìn thẳ ng
và o cô : “ Cố Hiểu Thầ n, nếu như lú c trướ c biết đượ c mình sẽ đi trên con đườ ng nà y
thì chắ c chắ n khi đó anh sẽ dà nh toà n bộ thờ i gian ở bên em. ”

Mộ t câ u nó i êm tai như vậ y khiến cho cô vô cù ng ngạ c nhiên.

“ Vậ y anh hố i hậ n hả ? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i anh.

Khuô n mặ t Liễu Duệ tiến sá t lạ i, để cho chó p mũ i mình đụ ng nhẹ và o chó p mũ i cô ,


dịu dà ng cọ cọ : “ Đâ u chỉ có hố i hậ n. ”

Mấ y chữ thô i đã khiến lò ng cô xao độ ng.

Cô khô ng tự chủ đượ c mà ngẩ ng đầ u lên, hô n nhẹ và o khó e mô i anh.

Mô i anh, mang theo mù i thuố c lá nhàn nhạ t.

Tuy rằ ng trướ c kia anh cũ ng hú t thuố c nhưng nó khô ng có hương vị như bâ y giờ ,
nhà n nhạ t, thoang thoả ng đâ u đó , là cá i cả m hương vị….vô cù ng trưở ng thà nh.

Có ngườ i nó i, mố i tình đầ u củ a mộ t ngườ i con trai là cô giá o tố t nhấ t trong quá trình
trưở ng thà nh củ a họ , họ sẽ dễ dà ng trở nên trưở ng thà nh hơn.

Dườ ng như cô có chú t đồ ng tình vớ i ý kiến đó .

**

Quay trở về vớ i phò ng phẫ u thuậ t, Cố Hiểu Thầ n lạ i vô cù ng bậ n rộ n, mọ i thứ dườ ng


như đã quay về vò ng xoá y cô ng việc trướ c đâ y.

Điều khá c duy nhấ t là giờ đâ y có Liễu Duệ đứ ng chờ bên ngoà i bệnh viện.

Có mộ t ngườ i đứ ng chờ , cả m giá c này rấ t hạ nh phú c.

Buổ i chiều, khi Cố Hiểu Thầ n vừ a bướ c ra khỏ i phò ng phẫ u thuậ t thì tinh thầ n như
cạ n kiệt, cô xoay xoay cổ , bướ c và o phò ng vệ sinh để rử a sạ ch tay.
Lú c nà y, Quá ch Đan Đình chạ y tớ i, cò n chưa kịp ổ n định hơi thở đã nó i: “ Bá c sĩ Cố ,
giá o sư Lụ c tìm cô . ”

“ Gì cơ… ”

Cò n chưa kịp nó i xong, cả ngườ i đã bị Quá ch Đan Đình kéo đi.

Trong phò ng họ p, Lụ c Hằ ng cù ng mấ y vị chuyên gia trong khoa ngoạ i đang họ p bà n


luậ n về cá c phương á n. Tiếng gõ cử a vang lên, Lụ c Hằ ng đoá n là Quá ch Đan Đình đã
đưa Cố Hiểu Thầ n tớ i rồ i.

“ Và o đi. ”

Quá ch Đan Đình đẩ y Cố Hiểu Thầ n vẫ n cò n mặ c trang phụ c trong phò ng phẫ u thuậ t
và o phò ng họ p, thở hổ n hển: “ Cố , bá c sĩ Cố tớ i rồ i. ”

Lụ c Hằ ng gậ t đầ u rồ i chỉ và o mộ t vị trí cá ch đó khô ng xa, ý bả o Cố Hiểu Thầ n ngồ i


xuố ng.

Tuy rằ ng khô ng hiểu chuyện gì đang xả y ra nhưng Cố Hiểu Thầ n vẫn là m theo ý Lụ c
Hằ ng, ngồ i xuố ng.

Lụ c Hằ ng giớ i thiệu đơn giả n phương á n thả o luậ n vớ i Cố Hiểu Thầ n, ngườ i vừ a mớ i
và o phò ng họ p. Là phẫ u thuậ t liên quan tớ i phình phầ n dướ i độ ng mạ ch, mọ i ngườ i
đều nhấ t trí vớ i phương á n dù ng kẹp để kìm nó lạ i, cá ch này so vớ i phương phá p
điều trị từ trong mạ ch má u thì nguy hiểm hơn chú t. Nhưng bệnh nhâ n nà y khô ng
cò n sự lự a chọ n nà o khá c, bở i vì phầ n phình bên dướ i đang có dấ u hiệu sẽ vỡ ra rồ i.
Hơn nữ a, rấ t có khả nă ng nó sẽ uy hiếp tớ i sự an toà n củ a tính mạ ng, phẫ u thuậ t là
phương hướ ng giả i quyết duy nhấ t.

Tình huố ng cơ bả n đã nó i xong, Lụ c Hằ ng tiếp tụ c: “ Điều khó khă n trướ c mắ t là lự a


chọ n con đườ ng đi và o, bắ t đầ u từ phầ n sá t bên cạ nh hay đi từ dướ i xương thá i
dương lên? ”

Đưa và o nhữ ng điểm này, Lụ c Hằ ng cũ ng hơi do dự .

Cố Hiểu Thầ n xem đi xem lạ i phầ n chụ p CT nã o bệnh nhâ n, vị trí củ a phầ n bị phình
nà y hơi kỳ quá i. Nếu như phầ n này chỉ trong khoả ng 5 thì sẽ tiến sá t từ phía bên
cạ nh, cò n nếu trong khoả ng từ 5-10 thì đi lên từ xương thá i dương là lự a chọ n hà ng
đầ u. Nhưng vị trí củ a phầ n phình này lạ i khô ng sai lệch chú t nà o, dừ ng đú ng ở vị trí
số 5, là m cho việc tiến từ bên cạ nh khô ng ổ n mà đi lên từ xương thá i dương cũ ng
khô ng ổ n nố t. Đâ y đú ng là mộ t vấn đề khó khă n.

“ Bá c sĩ Cố , cô có ý kiến gì khô ng? ” Độ t nhiên, Lụ c Hằ ng hỏ i Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n nhíu chặ t mà y, câ n nhắ c mộ t hồ i lâ u rồ i nó i: “ Nếu là tô i, tô i sẽ chọ n


phương phá p đi từ dườ i xương thá i dương đi lên. ”

Đâ y là kết quả mà Lụ c Hằ ng đã sớ m dự đoá n đượ c: “ Nó i ra suy nghĩ củ a cô đi. ”

“ Tô i đã quan sá t rấ t kỹ ả nh chụ p CT nã o bệnh nhâ n, phá t hiện ra vị trí bị phình ra là


vị trí khá khó xử . Hiển nhiên, nó đang muố n dịch chuyển xuố ng bên dướ i. Mà thờ i
gian phẫ u thuậ t đã đượ c định sẵ n rồ i, cho dù giờ phầ n phình đó có thay đổ i thì tô i
cũ ng khô ng thay đổ i phương phá p. ”

Lụ c Hằ ng khô ng gạ t bỏ phương á n củ a cô , anh ta nhíu mà y, suy nghĩ trong mấ y giâ y:


“ Lý do là gì? ”

“ Phầ n nã o trung gian đã che mấ t phình độ ng mạ ch phía sau, nếu tiến sá t từ bên
cạ nh sẽ khô ng thể nhìn thấ y đượ c nó , cho nên tô i lự a chọ n tiến lên từ xương thá i
dương. ”

Đố i vớ i suy nghĩ này củ a cô , Lụ c Hằ ng chưa cả m thấ y hà i lò ng, lạ i hỏ i: “ Ngoạ i trừ


nhữ ng điều nà y ra? ”

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u, khô ng thể đưa ra đượ c lý do nà o thuyết phụ c hơn: “ Khô ng có
phương á n nà o phẫ u thuậ t 100% thà nh cô ng. Vớ i phương á n mổ từ xương thá i
dương lên củ a tô i thì xá c suấ t thà nh cô ng là 51%, cho nên tô i lự a chọ n nó . ”

Mỗ i mộ t bá c sĩ đều có phương á n phẫ u thuậ t riêng do chính mình lự a chọ n. Nhưng


cho dù chọ n như thế nà o thì mụ c đích cuố i cù ng vẫn là tìm ra phương á n đó có xá c
suấ t thà nh cô ng cao khô ng.

Đố i vớ i điều này, Lụ c Hằ ng khô ng có ý kiến gì.

“ Că n cứ và o quá trình hình thà nh độ phình, hướ ng di chuyển, nhữ ng thứ phía sau
phầ n phình, rấ t có khả nă ng sẽ hình thà nh nên việc tắ c độ ng mạ ch. Ở đâ y, ngoà i cô
ra, khô ng có bá c sĩ nà o có xá c suấ t thà nh cô ng trên 50% cả . ” Lụ c Hằ ng tổ ng kết mọ i
thứ rồ i đưa ra quyết định: “ Ca phẫ u thuậ t nà y cô mổ chính. ”

Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c liếc nhìn Lụ c Hằ ng: “ Tô i mổ chính? ”

Bỗ ng dưng bị Quá ch Đan Đình kéo tớ i đâ y để tham gia thả o luậ n phương á n phẫ u
thuậ t, giờ thì cô cò n biến thà nh ngườ i mổ chính, nhữ ng điều nà y là m cô rấ t kinh
ngạ c.

“ Có vấn đề gì khô ng? ” Lụ c Hằ ng hỏ i lạ i.

Cố Hiểu Thầ n thu lạ i sự kinh ngạ c trong á nh mắ t, cô mím mô i, nghiêm tú c suy nghĩ
rồ i nó i: “ Tô i chắ c chắ n đượ c xá c suấ t thà nh cô ng là 51%, nếu như anh đã chỉ định
tô i là ngườ i mổ chính thì tô i cũ ng khô ng có vấ n đề gì. ”

Lụ c Hằ ng đó ng tậ p tà i liệu lạ i, á nh mắ t lướ t qua xung quanh mộ t vò ng rồ i ngừ ng lạ i


trên khuô n mặ t hồ ng hà o củ a Cố Hiểu Thầ n. Có lẽ do đượ c số ng trong tình yêu ngọ t
ngà o nên dạ o này sắ c mặ t cô tố t hơn khô ng ít. Bỗ ng nhiên, con ngươi mà u nâ u thấ t
thầ n, đợ i tớ i khi khô i phụ c tinh thầ n, Lụ c Hằ ng lạ i trở lạ i là ngườ i nho nhã khiêm
tố n: “ Quyết định vậ y đi, hẹn gặ p lạ i trong phò ng phẫ u thuậ t hô m sau. ”

5 rưỡ i chiều, đú ng thờ i điểm giao ban, nhữ ng y tá tan là m cù ng nhau nó i chuyện cả
đườ ng. Đa số mọ i ngườ i đều nó i tớ i việc Cố Hiểu Thầ n bị Quá ch Đan Đình kéo và o
trong phò ng họ p.

Liễu Duệ đang ngồ i trên bă ng ghế dà i ở bên đườ ng, nghe thấ y nhữ ng gì mọ i ngườ i
tá n gẫ u thì nhíu mà y.

Lạ i đợ i thêm mộ t lú c nữ a thì thấ y Cố Hiểu Thầ n nhắ n qua wechat nó i vớ i anh đã tan
là m.

Đi tớ i bã i đỗ xe, chạ y xe tớ i trướ c cử a Bắ c đã thấ y Cố Hiểu Thầ n đứ ng chờ bên


đườ ng.

Liễu Duệ nhá y đèn phía trướ c hai cá i như muố n ra hiệu vớ i cô là đã tớ i. Cuố i cù ng, cô
cũ ng thoá t ra khỏ i suy nghĩ phương á n phẫ u thuậ t, vộ i vàng chui và o trong xe.
“ Em sao thế? Mấ t hồ n mấ t vía. ”

“ Có ca phẫ u thuậ t. ” Cô trả lờ i qua loa.

Nếu đã liên quan tớ i cô ng việc củ a cô thì Liễu Duệ sẽ khô ng hỏ i nhiều, anh nó i sang
chủ đề khá c: “ Muố n ă n gì đâ y? ”

Cố Hiểu Thầ n đưa tay day day huyệt thá i dương đau nhứ c, lắ c đầ u: “ Em khô ng nó i.
Có điều, tớ i quá n chá o nhà ô ng Tử u cũ ng đượ c. ”

Á nh mắ t Liễu Duệ ló e lên tia sá ng, nghiêng đầ u nhìn cô rồ i đồ ng ý: “ Đượ c. ”

Và o giờ nà o thì ở quá n chá o nhà ô ng Tử u cũ ng nườ m nượ p khá ch tớ i. Hai ngườ i tìm
hai chỗ cò n trố ng ở bă ng ghế dà i phía ngoà i, gọ i hai bá t chá o cá .

Cố Hiểu Thầ n rấ t thích ă n cá . Lú c hai bá t chá o cá đượ c mang lên, Liễu Duệ gắ p hết cá
trong bá t mình sang cho cô .

Hoà ng hô n buô ng xuố ng, phía châ n trờ i chỉ cò n lạ i chú t á nh sáng đỏ rự c. Á nh chiều
tà hắ t lên lá phong là m cho nó trở nên tiêu điều hơn mấ y phầ n.

Ă n chá o xong, hai ngườ i cũ ng khô ng vộ i rờ i đi. Cố Hiểu Thầ n hơi ngử a đầ u, xoay
khớ p cổ đang cứ ng đờ , nhìn sắ c trờ i ả m đạ m khiến tâ m trạ ng cũ ng trù ng xuố ng, độ t
nhiên cô hỏ i: “ Đố i vớ i anh, mộ t kế hoạ ch tá c chiến hoà n hả o là như thế nà o? ”

Liễu Duệ đưa mắ t nhìn khuô n mặ t trong trẻo lạ nh lù ng củ a cô , ngừ ng nử a giâ y mớ i


trả lờ i: “ Thà nh cô ng cứ u đượ c con tin. ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn thẳ ng và o anh, hỏ i thêm: “ Nếu hai phương á n đó đều khô ng cứ u
đượ c con tin thì anh sẽ là m như thế nà o? ”

“ Khô ng chạ m tớ i giâ y phú t cuố i cù ng thì là m sao em biết đượ c có thể cứ u hay
khô ng? ” Anh hỏ i ngượ c lạ i.

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y: “ Xá c suấ t thì sao? Kế hoạ ch tá c chiến chắ c cũ ng phả i có xá c
suấ t chứ ? ”

“ Có . ” Anh nó i: “ 0% xá c suấ t. ”
Cố Hiểu Thầ n lạ i nhíu mà y: “ 0? ”

“ Khoá c lên ngườ i quầ n á o củ a quâ n nhâ n, lưng đeo sú ng đạ n, mộ t khi đã bướ c và o
chiến trườ ng thì số ng chết khô ng thể đo lườ ng bằ ng xá c suấ t. Mỗ i mộ t trậ n chiến
đều như mộ t canh bạ c, khô ng có lợ i thế cũ ng chẳ ng có đườ ng lui, ngoạ i trừ việc phả i
tiến lên phía trướ c thì cũ ng chỉ có phả i tiến lên phía trướ c. ”

Bỗ ng nhiên, Cố Hiểu Thầ n nở nụ cườ i tự giễu: “ Đú ng vậ y, đó là nơi tậ p hợ p quâ n


nhâ n. ”

Nơi tậ p hợ p quâ n nhâ n.

Nă m chữ này, hoà n toà n khiến cho Liễu Duệ im lặ ng.

Anh đã từ ng nó i vớ i cô thế nà y: “ Nơi quâ n nhâ n tậ p hợ p lạ i là ở trên chiến trườ ng,


gặ p đượ c viên đạ n cuố i cù ng nhắ m thẳ ng và o mình, sau đó sẽ chết đi mà khô ng có
hố i tiếc. ”

Lú c ấ y, anh chỉ muố n cô hiểu nghề nghiệp củ a mình. Ranh giớ i giữ a sự số ng và cá i
chết củ a anh sẽ đượ c quyết định trong chố c lá t. Anh đang chuẩ n bị trướ c tâ m lý cho
cô , nhỡ đâ u mai nà y anh xả y ra chuyện gì ngoà i ý muố n, chỉ sợ cô khô ng thể tiếp
nhậ n đượ c.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Hà ng lô ng mi anh hơi rung lên, anh đưa mắ t nhìn cô .

Cố Hiểu Thầ n nhìn về phía anh, trong vò ng hai giâ y ngắ n ngủ i đã hiểu ra anh định
nó i gì. Cú i đầ u nhìn chằ m chằ m và o hai bá t sứ trắ ng để trên bà n, bên ngoà i bá t cò n
đượ c trang trí bằ ng ký hiệu thuộ c về quá n chá o nhà ô ng Tử u. Bỗ ng nhiên, cô cả m
thấ y thậ t châ m chọ c.

“ Khi nà o anh về? ” Cô thấ p giọ ng hỏ i.

“ Chưa biết đượ c. ”

“ Đi đâ u? ”

“ Ra nướ c ngoà i. ”

Cho dù là nă m nă m trướ c hay nă m nă m sau, câ u trả lờ i vẫ n y nguyên như thế.


Đâ y là thó i quen củ a anh, vớ i nhữ ng việc như thế này anh sẽ khô ng dù ng bấ t cứ từ
ngữ hoa mỹ nà o để nó i, luô n dù ng cá ch thứ c trự c tiếp.

Cố Hiểu Thầ n nghẹn ngà o, hỏ i: “ Khi nà o anh đi? ”

“ Nă m ngà y sau. ” Lờ i ít mà ý nhiều.

Cú i đầ u, cô im lặ ng trong hai phú t. Sau đó , cô ngẩ ng đầ u lên, cong mô i cườ i, ngay cả


nét mặ t cũ ng tươi hơn: “ Em biết, em chờ anh trở về. ”

Lú c này, ấ n đườ ng Liễu Duệ hơi nhíu lạ i, im lặ ng nhìn cô , tự a hồ như đang quan sá t.

Thậ t ra, Cố Hiểu Thầ n đang thậ t lò ng hay giả vờ rấ t dễ nhậ n ra đượ c. Cá i nhìn củ a cô
ả m đạ m hơn, khô ng giấ u nổ i sự mấ t má t, trong đó cũ ng khô ng có nổ i mộ t chú t vui
tươi nà o.

Nhìn chằ m chằ m và o cô mấ y giâ y nhưng Liễu Duệ khô ng thể nhìn ra đượ c cô đang
thậ t lò ng hay giả vờ .

Nă m nă m, cô đã họ c đượ c cá ch bình tĩnh và giữ cho mình tỉnh tá o hơn.

“ Cả m thấ y á y ná y sao? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

Do dự mộ t chú t rồ i Liễu Duệ gậ t đầ u.

Độ t nhiên, Cố Hiểu Thầ n cườ i thà nh tiếng, giọ ng nó i nhẹ nhà ng: “ Hiếm thấ y thậ t,
khô ng ngờ ngườ i luô n đứ ng trên đỉnh cao như Liễu Duệ cũ ng có lú c á y náy. ”

“ Cố Hiểu Thầ n, ở trướ c mặ t anh, em khô ng cầ n phả i gượ ng ép. ”

Gượ ng ép?

Cố Hiểu Thầ n lạ i cườ i: “ Anh có biết chú ng ta đang ở quá n chá o nhà ô ng Tử u khô ng?

Anh đưa mắ t nhìn xung quanh, bỗ ng nhiên cả m thấ y hoang mang. Đâ y đú ng là quá n
chà o nhà ô ng Tử u, nhưng hỏ i câ u ngố c nghếch như nà y là có ý gì?
“ Em hỏ i anh, có phả i chú ng ta đang ở quá n chá o nhà ô ng Tử u khô ng? ” Cô kiên nhẫ n
lặ p lạ i câ u hỏ i lầ n nữ a.

“ …Phả i. ”

Cố Hiểu Thầ n nhú n vai: “ Ừ m, mỗ i lầ n chú ng ta ở đâ y là mộ t lầ n nó i tạ m biệt. ” Hơi


nhíu mà y lạ i, sự khô ng vui cò n thể hiện rõ ở đuô i lô ng mà y: “ Trướ c kia em rấ t thích
quá n chá o nhà ô ng Tử u, nhưng nó i chuyện vớ i anh ở đâ y tớ i lầ n thứ nă m khiến cho
em phả i nghĩ lạ i xem sau này có nên tớ i đâ y nữ a khô ng. ”

Nghe thấ y cô nó i như vậ y, Liễu Duệ cũ ng cố gắ ng nhớ lạ i. Đú ng như nhữ ng gì cô nó i,


có vẻ như mỗ i lầ n bọ n họ phả i xa nhau đều là nó i ở quá n chá o nhà ô ng Tử u.

Anh cườ i khẽ mộ t tiếng, cú i đầ u, á nh mắ t anh trà n đầ y vẻ cưng chiều nhìn và o đô i


mắ t sá ng ngờ i linh độ ng củ a cô . Giọ ng nó i anh như mang theo ý xin lỗ i: “ Anh sai rồ i,
khô ng nên nó i lờ i tạ m biệt ở đâ y. ”

Cố Hiểu Thầ n chớ p chớ p đô i mắ t xinh đẹp nhìn anh.

Bầ u khô ng khí khô ng cò n nặ ng nề, tâ m trạ ng Liễu Duệ như đượ c giả i thoá t. Nhìn bộ
dá ng đá ng yêu đó , anh đưa tay lên xoa xoa đầ u cô , vẫ n nó i câ u nó i đó : “ Cố Hiểu
Thầ n, chờ anh trở về. ”

Đâ y là phương thứ c tạ m biệt cố định củ a hai ngườ i. Trướ c kia, mỗ i khi nghe thấ y câ u
nó i nà y cô đều cả m thấ y sợ hã i. Nhưng bâ y giờ thì khá c, cô hi vọ ng sau nà y mã i mã i
cô sẽ đượ c nghe câ u nó i này.

Khoả ng khắ c cả ngườ i anh toà n là má u đượ c đẩ y và o trong phò ng phẫ u thuậ t, cô
mớ i biết thứ mình mong muố n là cá i gì.

Cô cầ n Liễu Duệ, tấ t cả nhữ ng gì thuộ c về anh.

Cô cầ n Liễu Duệ, cho dù là số ng hay chết, cô đều muố n.

Thế nên, cô khô ng cầ n lú c nà o anh cũ ng phả i bầ u bạ n bên cạ nh mình, chỉ cầ n lú c nà o


anh phả i thì sẽ nó i vớ i cô mộ t câ u “Cố Hiểu Thầ n, chờ anh trở về. ”

Đố i vớ i Cố Hiểu Thầ n mà nó i, đâ y là câ u nó i êm tai nhấ t mà cô từ ng đượ c nghe, toà n


thế giớ i khô ng có gì sánh nổ i.
Hoặ c có thể nó i, cô thích quá n chá o nhà ô ng Tử u nà y.

Bở i vì nhữ ng thứ nà y có thể chứ ng minh, anh tồ n tạ i.

Ngà y hô m sau, trướ c khi phẫ u thuậ t mộ t tiếng, Cố Hiểu Thầ n đã ngồ i nghiên cứ u kỹ
ả nh chụ p CT nã o bệnh nhâ n. Quả nhiên phầ n phình đó đã di chuyển xuố ng bên dướ i,
trù ng khớ p vớ i suy đoá n củ a cô , như vậ y xá c suấ t thà nh cô ng củ a cô lạ i tă ng thêm
5% nữ a rồ i.

Mở hộ p sọ ra, mũ i kim tiến và o, mở rộ ng cá c vá ch ở gầ n đó thì thấ y đượ c phầ n độ ng


mạ ch phình ra. Cẩ n thậ n xử lý nhữ ng khố i má u xung quanh phầ n phình, giờ khô ng
dá m dù ng ố ng hú t luô n phầ n phình ra, chỉ sợ là m cho nó vỡ . Xung quanh phầ n phình
đó cá c mạ ch má u dính nhau dà y đặ c, trong quá trình là m sạ ch điện tim đồ đã biến
đổ i, lượ ng má u giả m xuố ng nhanh, cò i bá o độ ng vang lên.

Cố Hiểu Thầ n lậ p tứ c ngừ ng phẫ u thuậ t, trong đô i mắ t mà u đen ló e lên tia sá ng, bình
tĩnh ra lệnh: “ Bá c sĩ gâ y mê, dù ng Adenosine(1). ”
(1)
Adenosine: Là một loại hóa chất được tìm thấy nhiều trong hệ thống sống và thuốc.
Khi là thuốc, nó được sử dụng để điều trị một số dạng nhịp tim đập nhanh. Tác dụng
phụ thường gặp bao gồm cảm thấy đau ngực, khó thở, ngứa ran.
Lụ c Hằ ng bỗ ng nghĩ tớ i việc sử dụ ng Adenosine chậ m mộ t giâ y thô i sẽ xả y ra chuyện
gì. Khô ng thể khô ng nó i, tố c độ phả n ứ ng củ a Cố Hiểu Thầ n nhanh hơn anh nhiều,
quá nhanh nhạ y.

Rấ t nhanh, huyết á p trở về bình thườ ng, điện tâ m đồ đang dao độ ng nhanh cũ ng
biến mấ t.

Tiếp tụ c phẫ u thuậ t.

Cố Hiểu Thầ n bình tĩnh cầ m lấ y dụ ng cụ tiếp tụ c mở nã o, hoà n toà n khô ng bị chuyện


ngoà i ý muố n vừ a nã y là m ả nh hưở ng, ngượ c lạ i, cô cò n tậ p trung hơn lú c trướ c.
Phầ n phình đó đã xuấ t hiện, khi mũ i kim chuẩ n bị đưa và o kẹp thì Cố Hiểu Thầ n kêu
dừ ng lạ i.

“ Sao thế? ” Lụ c Hằ ng hỏ i.
Cố Hiểu Thầ n dù ng dụ ng cụ mở rộ ng về phía gầ n xương thá i dương, vò ng qua cuố ng
nã o phá t hiện ra phía trướ c phía sau đều có nhọ t.

“ Là nhọ t hạ t lự u. ” Ấ n đườ ng Cố Hiểu Thầ n nhăn lạ i, trong lò ng có chú t rố i loạ n.

Nhọ t hạ t lự u là tình trạ ng hiếm thấ y, phầ n đó rấ t dễ dà ng bị xuyên qua cá c bộ phậ n


khá c, mộ t khi nó đã phâ n tá n ra cá c chỗ khá c rồ i thì rấ t dễ phẫ u thuậ t thấ t bạ i.

Ấ n đườ ng cà ng nhíu chặ t hơn.

Tình huố ng như thế nà y, trướ c đâ y Cố Hiểu Thầ n chưa từ ng gặ p phả i. Trướ c khi
phẫ u thuậ t, cô cũ ng từ ng nghĩ tớ i việc phá t sinh tình huố ng hiếm gặ p trong khi thự c
hiện, thế nên cô lự a chọ n phương phá p đi từ xương thá i dương lên là để ngă n tình
trạ ng nhọ t hạ t lự u xuấ t hiện. Bình thườ ng, khi đi từ xương thá i dương lên để xử lý
nhọ t hạ t lự u thì hệ số an toà n cao hơn.

Qua và i giâ y suy nghĩ, cuố i cù ng Cố Hiểu Thầ n quyết định dù ng kẹp xử lý nố t phầ n
phình cò n lạ i.

Có thà nh cô ng hay khô ng đều dự a và o bướ c đi này.

Mỗ i mộ t bướ c cô đều vô cù ng cẩ n thậ n, trên trá n cô đã sớ m rịn đầ y mồ hô i lạ nh,


chă m chú nhìn qua kính hiển vi để xá c định vị trí củ a phầ n phình, ngay cả chớ p mắ t
cũ ng khô ng buồ n chớ p.

Lụ c Hằ ng khô ng ngờ là Cố Hiểu Thầ n lạ i giơ tay dứ t khoá t như thế, vậ y mà vừ a rồ i


anh cò n đổ mồ hô i lạ nh thay cô .

Thuậ n lợ i kẹp ra đượ c, trong lò ng như trú t đượ c gá nh nặ ng, đú ng là thoá t chết trong
đườ ng tơ kẽ tó c.

Thấ y thế, Lụ c Hằ ng thở phà o mộ t hơi, lặ ng lẽ bộ i phụ c sự quyết đoá n và phá n đoá n
củ a cô . Bình thườ ng, khi rơi và o tình huố ng này, cô cầ n phả i thương lượ ng cù ng anh
xem có nên kẹp ra khô ng, nhưng cô khô ng là m thế. Cô tiếp tụ c phẫ u thuậ t theo ý củ a
mình, ra trậ n khô ng loạ n, vô cù ng cẩ n thậ n.

Trên con đườ ng y họ c này, Lụ c Hằ ng nghĩ, tà i năng củ a Cố Hiểu Thầ n chắ c chắ n
khô ng đứ ng dướ i anh.
Giố ng như, cô sinh ra là để họ c y.

Trậ n chiến á c liệt cuố i cù ng cũ ng kết thú c, Cố Hiểu Thầ n lê tấ m thâ n mệt mỏ i trở về
vă n phò ng.

Diệp Cự u Mạ ch nghe nó i cô đã phẫ u thuậ t xong thì nhanh châ n chạ y tớ i văn phò ng
cô , quan sá t Cố Hiểu Thầ n đang nhắ m mắ t nghỉ ngơi, nhẹ giọ ng hỏ i: “ Có thuậ n lợ i
khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n mở mắ t ra, nó i đơn giả n: “ Phẫ u thuậ t thà nh cô ng. ”

Khô ng thuậ n lợ i, nhưng rấ t thà nh cô ng.

Diệp Cự u Mạ ch hiểu đượ c ý củ a cô . Hắ n dạ o bướ c đi và o vă n phò ng, rồ i đi tớ i vỗ vỗ


vai cô như thể hiện mộ t ý nghĩ khá c.

Cố Hiểu Thầ n cườ i, lắ c đầ u: “ Anh thì sao? Hô m nay khô ng phả i ngồ i khá m bệnh à ?
Sao muộ n thế nà y rồ i vẫn cò n ở lạ i đâ y? ”

Diệp Cự u Mạ ch cườ i thà nh tiếng: “ Ca phẫ u thuậ t này củ a em là cả bệnh viện đều
nhìn và o, em cho rằ ng anh sẽ tan là m đú ng giờ đượ c? ”

Cố Hiểu Thầ n xoa xoa đô i mắ t đau nhứ c: “ Ở vă n phò ng nghiên cứ u cá i gì thế? ”

Diệp Cự u Mạ ch nhú n vai, bà y ra dá ng vẻ mệt mỏ i: “ Bị kéo đi là m cấ p cứ u. ”

“ À !! ” Khó lắ m tâ m trạ ng Cố Hiểu Thầ n mớ i tố t thế nà y, trêu hắ n: “ Ai dá m đưa giá o


sư Diệp đâ y đi ra cấ p cứ u thế? ”

Lắ c đầ u mộ t cá ch bấ t đắ c dĩ: “ Đưa Thẩ m Sổ đi họ c cấ p cứ u. ”

“ Ngườ i thầ y giá o tố t. ” Cô nó i mộ t câ u khen trá i lương tâ m.

Lờ i khen nà y, Diệp Cự u Mạ ch chỉ cườ i khô ng nó i, vỗ vỗ vai cô : “ Đi thô i, anh đưa em


về. ”

Cố Hiểu Thầ n liếc mắ t mộ t cá i là biết hắ n đang nghĩ gì: “ Anh muố n đi nhờ xe em về
chứ gì? Là m gì có chuyện đưa em về. ”
“ Hưở ng thụ chú t cả m giá c là m bó ng đèn. ” Diệp Cự u Mạ ch cườ i nó i.

Cố Hiểu Thầ n thở dà i, lắ c đầ u, sau đó đứ ng dậ y: “ Đi thô i. ”

Mớ i vừ a ra khỏ i vă n phò ng thì thấ y Thẩ m Sổ chạ y như điên từ cuố i hà nh lang tớ i,
vừ a chạ y vừ a nó i: “ Giá o sư Diệp, xả y ra chuyện rồ i ạ ! ”

Nă m phú t sau, Thẩ m Sổ , Cố Hiểu Thầ n, Diệp Cự u Mạ ch cù ng nhau chạ y tớ i phò ng cấ p


cứ u.

Mộ t ngườ i phụ nữ trang điểm, ă n mặ c vô cù ng thướ t tha đang lớ n tiếng mắ ng chử i


mộ t cô gá i gầ y yếu đang khó c tớ i tê tâ m liệt phế: “ Nếu khô ng phả i vì đứ a tiện nhâ n
như cô thì sao con trai tô i có thể gặ p tai nạ n giao thô ng chứ . Tiện nhâ n, cô hạ i chết
con tô i rồ i!! ”

Khó c lớ n, ngườ i phụ nữ đó tú m lấ y tó c cô gá i, điên cuồ ng hét: “ Cô mau trả lạ i con


cho tô i! Cô mau trả lạ i con cho tô i!! ”

Cô gá i trẻ tuổ i đó bị hà nh hạ tớ i ngấ t xỉu, cơ thể cô gá i đó rấ t yếu, că n bả n khô ng phả i


đố i thủ củ a ngườ i phụ nữ nà y.

Cá c y tá và bệnh nhân khá c cũ ng chẳ ng dá m tiến lên ngă n cả n, Thẩ m Sổ nó i: “ Đã


thô ng bá o cho nhâ n viên an ninh, rấ t nhanh sẽ có ngườ i tớ i. ”

“ Khoa ngự c và khoa tim vẫ n chưa hộ i chẩ n sao? ” Diệp Cự u Mạ ch hỏ i.

Thẩ m Sổ lắ c đầ u: “ Khoa ngự c và khoa tim cò n chưa kịp hộ i chẩ n thì bệnh nhâ n đã
khô ng cầ m cự đượ c nữ a, khô ng qua khỏ i. ”

Diệp Cự u Mạ ch nhíu mà y, hắ n là ngườ i cấ p cứ u cho bệnh nhâ n này. Phổ i bị xuấ t


huyết rấ t nghiêm trọ ng, hắ n lậ p tứ c bả o Thẩ m Sổ liên lạ c vớ i khoa ngự c và khoa tim
để tiến hà nh hộ i chẩ n. Hắ n khô ng ngờ rằ ng bệnh nhâ n lạ i khô ng đợ i đượ c tớ i lú c ấ y.

“ Tâ m thấ t dao độ ng, bá c sĩ Chu đã sử dụ ng phương phá p kích điện nhưng khô ng thể
cứ u đượ c. ” Thẩ m Sổ giả i thích.

“ Bá c sĩ Chu đâ u? ”

Thẩ m Sổ chỉ ra bên ngoà i: “ Mớ i vừ a rồ i bị ngườ i nhà bệnh nhâ n đưa đi. ”
Đầ u lô ng mà y Diệp Cự u Mạ ch cà ng nhíu lạ i chặ t hơn: “ Vì sao khô ng ngă n lạ i? ”

Thẩ m Sổ lắ c đầ u: “ Bọ n họ có nhiều ngườ i, bá c sĩ Chu sợ chú ng ta xảy ra xung độ t tạ i


chỗ nên khô ng cho mọ i ngườ i ngă n cả n, chỉ bả o tô i đi thô ng bá o cho nhâ n viên an
ninh. ”

Vừ a mớ i dứ t câ u thì nhâ n viên an ninh chạ y tớ i, đem hai ngườ i phụ nữ kia tá ch nhau
ra.

“ Bá c sĩ Chu bị ngườ i khá c lô i đi rồ i. ” Cố Hiểu Thầ n vộ i vàng nó i vớ i nhâ n viên an


ninh.

“ Đưa đi đâ u? ” Nhâ n viên an ninh hỏ i.

Cố Hiểu Thầ n nhìn về phía Thẩ m Sổ .

Thẩ m Sổ nó i bằ ng giọ ng khô ng chắ c chắ n lắ m: “ Chắ c là đi tớ i bã i đỗ xe. ”

“ Tô i đi xem thế nà o. ” Diệp Cự u Mạ ch nó i xong thì chạ y về phía bã i đỗ xe.

Cố Hiểu Thầ n cũ ng muố n chạ y tớ i bã i đỗ xe xem tình hình thế nà o, nhưng vừ a mớ i


bướ c đượ c mộ t bướ c thì mộ t cá i bình thủ y tinh bay về phía cô . Cô hoà n toà n khô ng
có thờ i gian để né trá nh, chỉ kịp đưa tay lên ngă n trướ c mặ t, cá nh tay lậ p tứ c bị bình
thủ y tinh đậ p và o, mả nh thủ y tớ i cứ a và o da thịt, cơn đau nhứ c lan truyền khắ p nơi.

“ Bá c sĩ Cố !! ” Thẩ m Sổ hét lên đầ y kinh hoà ng.

Trong nháy mắ t, phò ng cấ p cứ u loạ n hết cả lên. Ngườ i phụ nữ ném bình thủ y tinh
cũ ng đứ ng ngâ y ra tạ i chỗ , ngườ i bà ta muố n ném bình thủ y tinh là ngườ i con gá i đã
hạ i chết con trai bà . Khô ng ngờ , bà ném trượ t, cá i bình đó lạ i đậ p trú ng ngườ i khá c.

Nhìn má u đang chả y khô ng ngừ ng ở trên tay Cố Hiểu Thầ n, á nh mắ t bà ta ngâ y ra,
hoà ng sợ , chỉ biết há miệng đứ ng đó .

Ở bã i đỗ xe, Liễu Duệ đã á p chế đượ c nhó m ngườ i muố n lô i bá c sĩ Chu đi, chỉ mộ t
thao tá c thô i đã khiến cho bọ n họ phả i đầ u hà ng, đô i mắ t lạ nh lù ng tớ i khiếp ngườ i.
Lú c Diệp Cự u Mạ ch và nhâ n viên an ninh chạ y tớ i nơi thì bắ t gặ p cả nh tượ ng đó .

“ Sao lạ i thế này? ” Diệp Cự u Mạ ch hỏ i.

Liễu Duệ liếc mắ t nhìn, cuố i cù ng á nh mắ t đó dừ ng lạ i trên ngườ i bá c sĩ Chu đã bị


đá nh tớ i mặ t mũ i bầ m dậ p.

Diệp Cự u Mạ ch nhìn tình hình trướ c mắ t, khô ng cầ n Liễu Duệ nó i hắ n cũ ng hiểu sơ


sơ rồ i. Có lẽ Liễu Duệ thấ y ngườ i nhà bệnh nhâ n đá nh bá c sĩ Chu nên mớ i ra tay
giú p.

Bá c sĩ Chu che miệng vết thương lạ i, hỏ i: “ Thẩ m Sổ khô ng có việc gì chứ ? ”

Diệp Cự u Mạ ch nhíu mà y, lú c nà y hắ n cò n lò ng dạ nà o mà quan tâ m ngườ i khá c chứ ,


chỉ lắ c đầ u: “ Khô ng sao cả . ”

Như nhớ ra cá i gì đó , hắ n nhìn Liễu Duệ nó i: “ Hiểu Thầ n vẫn cò n đang ở phò ng cấ p
cứ u, mớ i nãy ở đó xả y ra xung độ t… ”

Hắ n cò n chưa nó i xong Liễu Duệ đã đưa hai ngườ i kia cho nhâ n viên an ninh, nhanh
chó ng chạ y và o trong bệnh viện.

Lú c nà y, Thẩ m Sổ đang giú p Cố Hiểu Thầ n xử lý miệng vết thương, chỗ bị thương đó
má u chả y ra rấ t nhiều, ngườ i khá c nhìn và o là thấ y ghê ngườ i.

Khử trù ng xong, Thẩ m Sổ hít sâ u mộ t hơi: “ Giờ em sẽ gắ p thủ y tinh ra. ”

Cố Hiểu Thầ n đau tớ i nỗ i cả ngườ i chả y mồ hô i, mô i trắ ng bệch, gậ t đầ u.

Thẩ m Sổ cầ m kẹp lên nhưng lạ i do dự khô ng xuố ng tay, Cố Hiểu Thầ n nhậ n ra điều
đó , liền hỏ i: “ Trong phò ng phẫ u thuậ t chưa từ ng em sợ hã i như nà y. ”

Thẩ m Sổ lắ c đầ u: “ Hai chuyện đó khá c nhau, giờ chị đang là bệnh nhâ n, em sợ … Hơn
nữ a, nếu như khô ng xử lý cẩ n thậ n, để nó thà nh bệnh thì sau nà y chị sao là m đượ c
phẫ u thuậ t. ”

Lo lắ ng quá nhiều nên khô ng thể nà o xuố ng tay dứ t khoá t đượ c.


Cố Hiểu Thầ n khẽ nhắ m mắ t lạ i, cũ ng khô ng là m khó Thẩ m Sổ nữ a: “ Để ngườ i khá c
là m đi. ”

Thẩ m Sổ vừ a mớ i đứ ng dậ y thì cá i kẹp trong tay bị Liễu Duệ lấ y đi. Anh ngồ i xuố ng
bên cạ nh Cố Hiểu Thầ n, trong đô i mắ t thâ m trầ m chỉ thấ y toà n là má u tươi, đá y mắ t
xẹt mộ t tia á c độ c.

“ Thẩ m Sổ … ” Mở mắ t ra, nhìn thấ y anh, Cố Hiểu Thầ n độ t nhiên khô ng nó i nữ a. Nhìn
chằ m chằ m, bỗ ng dưng cả m thấ y khó tin: “ Sao anh lạ i ở đâ y? ”

Liễu Duệ cầ m kẹp, nắ m chặ t cổ tay cô , cẩ n thậ n lấ y ra mộ t mả nh thủ y tinh nhỏ .

Sự đau đớ n khi mả nh thủ y tinh đượ c rú t ra khỏ i da thịt khiến Cố Hiểu Thầ n khô ng
nhịn đượ c mà kêu đau.

Liễu Duệ nhíu mà y, cú i đầ u nhìn cá nh tay toà n má u củ a cô : “ Cố Hiểu Thầ n, chịu


đự ng mộ t chú t. ”

Sau đó , tiếp tụ c gắ p cá c mả nh khá c ra.

Anh xuố ng tay rấ t nhanh, cứ gắ p liên tiếp từ ng mả nh thủ y tinh lên, hoà n toà n khô ng
cho cô thờ i gian thích ứ ng.

Đau, đau tớ i tê ngườ i, huyệt thá i dương giậ t giậ t liên tụ c.

Mặ c dù đau tớ i muố n ngấ t đi nhưng Cố Hiểu Thầ n cũ ng chẳ ng dá m hít mộ t ngụ m khí
lạ nh, chỉ có thể cố gắ ng chịu đự ng.

Gắ p mả nh thủ y tinh cuố i cù ng xong, Liễu Duệ buô ng kẹp ra. Sau đó , anh dù ng bô ng y
tế chấ m chấ m lên miệng vết thương, cẩ n thậ n giú p cô khử trù ng lạ i vết thương lầ n
nữ a. Vừ a là m vừ a thổ i nhẹ lên miệng vết thương củ a cô .

Độ ng tá c dịu dà ng đó củ a anh khiến cho trá i tim Cố Hiểu Thầ n xao độ ng.

Khử trù ng xong, anh bắ t đầ u bă ng bó miệng vết thương.

Mộ t loạ t độ ng tá c củ a anh vừ a thuầ n thụ c vừ a nhanh chó ng.


Bă ng bó xong anh mớ i ngẩ ng đầ u lên nhìn khuô n mặ t nhợ t nhạ t củ a cô : “ Cố Hiểu
Thầ n, sao giờ em nghe lờ i thế, bả o em chịu đự ng thì em chịu đự ng luô n? ”

“ Vết thương nhỏ , phả i chịu đự ng. ” Tầ m mắ t cô dừ ng lạ i trên bụ ng anh. Nếu cô nhớ
khô ng nhầ m thì ở chỗ đó có hai vết thương do sú ng gâ y ra, cô nó i mộ t cá ch nhẹ
nhà ng: “ Nếu là vết thương do sú ng gâ y ra, tấ t nhiên em sẽ khô ng chịu đượ c. ”

Biết cô đang á m chỉ điều gì, Liễu Duệ khô ng tiếp tụ c hơn thua vớ i cô nữ a. Anh vò ng
tay qua eo cô , trự c tiếp bê cô lên, bế đi thẳ ng về phía bã i đỗ xe.

Cố Hiểu Thầ n bị hà nh độ ng này củ a anh là m cho kinh ngạ c, cô thuậ n thế ô m lấ y cổ


anh, nhỏ giọ ng cả nh cá o: “ Mau buô ng em xuố ng, anh muố n cả bệnh viện vâ y lấ y em
xem ná o nhiệt à ? ”

Liễu Duệ dừ ng châ n, cú i đầ u đưa mắ t nhìn cô , hoà n toà n khô ng có ý định thả cô
xuố ng. Cố Hiểu Thầ n chớ p chớ p mắ t, sau đó thấ y anh khô ng thèm để ý tớ i á nh mắ t
củ a mình nữ a thì khô ng dá m lên tiếng.

Dướ i cá i nhìn chă m chú củ a mọ i ngườ i, Liễu Duệ ô m Cố Hiểu Thầ n ra khỏ i bệnh viện.

Tớ i bã i đỗ xe, Cố Hiểu Thầ n hơi giã y dụ a: “ Đượ c rồ i đượ c rồ i, mau buô ng em xuố ng
đi, em khô ng bị thương ở châ n. ”

Liễu Duệ lạ nh lù ng nhìn cô , sự tứ c giậ n trong đá y mắ t khô ng hề che giấ u.

Cố Hiểu Thầ n vù ng lên thấ t bạ i.

Cũ ng khô ng biết sao anh có thể khỏ e thế, rõ rà ng đang bế cô mà vẫn có thể lấ y chìa
khó a ra để mở khó a. Khô ng nhữ ng anh cò n mở cử a xe ra, đặ t cô ngồ i và o ghế phụ ,
thuậ n tiện cò n thắ t dâ y an toà n cho cô . Hai tay anh chố ng ở hai bên ghế, đô i mắ t
thâ m trầ m nhìn và o cô , hơi thở nó ng bỏ ng phả lên mặ t, nhẹ nhà ng, dịu dà ng.

“ Cố Hiểu Thầ n, anh sẽ khô ng bỏ qua chuyện nà y. ”

“ Anh có ý gì? ”

“ Mườ i mả nh thủ y tinh. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y: “ Anh định là m gì số mả nh thủ y tinh đó ? ”


“ Em nghĩ sao? ” Anh hỏ i lạ i bằ ng giọ ng lạ nh nhạ t, á nh mắ t dừ ng lạ i trên cá nh tay
đang đượ c bă ng bó củ a cô : “ Cá i tay nà y củ a em chỉ dù ng để phẫ u thuậ t, khô ng phả i
để cho mả nh thủ y tinh ghim và o. ”

Dườ ng như Cố Hiểu Thậ n nhậ n ra điều gì đó , cô vộ i và ng cả nh cá o Liễu Duệ: “ Anh


đừ ng có là m to chuyện này lên. Đố i vớ i bệnh viện, đố i vớ i cá c y bá c sĩ ở đâ y chưa
chắ c đã tố t đâ u. ”

“ Bọ n em khô ng sai, vì sao phả i sợ ? ”

Cố Hiểu Thầ n thở dà i, giả i thích: “ Mố i quan hệ giữ a bá c sĩ và bệnh nhâ n rấ t mơ hồ ,


huố ng hồ bệnh nhâ n nà y cò n mớ i qua đờ i. Ngườ i nhà bệnh nhâ n nhấ t thờ i kích
độ ng, cho nên mớ i… ”

Liễu Duệ lạ nh lù ng cắ t ngang lờ i cô : “ Ngườ i nhà bệnh nhân kích độ ng, chỗ để phá t
tiết là đá nh bá c sĩ à ? ”

Câ u hỏ i nà y thẳ ng thắ n biết bao.

“ Em… ” Cố Hiểu Thầ n khô ng nó i đượ c gì.

Lờ i nó i như vậ y, nhưng qua nhiều nă m thì chuyện này cũ ng quá phổ biến rồ i. Cũ ng
từ ng có ngườ i đứ ng lên nó i lí vớ i bệnh nhân đó , nhưng cuố i cù ng thì sao? Mặ c kệ là
đú ng hay sai, ngườ i xin lỗ i vẫn là bệnh viện, ngườ i phả i chịu trá ch nhiệm cũ ng là
bệnh viện.

“ Nếu như thứ đó khô ng phả i là thủ y tinh mà là axit thì cá i tay nà y củ a em chỉ cò n
nướ c cắ t đi. Cố Hiểu Thầ n, bọ n họ sẽ phả i chịu trá ch nhiệm về hà nh độ ng nhấ t thờ i
kích độ ng củ a mình. Cả m xú c kích độ ng nhấ t thờ i này cũ ng có thể khiến em cả đờ i
nà y khô ng thể cầ m đượ c dao phẫ u thuậ t, hủ y hoạ i đi mộ t ngườ i dễ như trở bà n tay,
thế mà cò n để cho bọ n họ đượ c thoả i má i sao? ”

Liễu Duệ thự c sự tứ c giậ n rồ i.

Cố Hiểu Thầ n nhìn khuô n mặ t lạ nh lù ng khô ng cả m xú c củ a anh, trong đầ u chỉ nảy ra


đượ c suy nghĩ.

“ Cầ n phả i bá o cho cả nh sá t xử lý. ” Trong sự việc nà y, Liễu Duệ kiên quyết khô ng
thỏ a hiệp.
Thấ y thá i độ củ a anh kiên quyết như thế, Cố Hiểu Thầ n cũ ng khô ng thể phả n bá c
đượ c, chỉ có thể nghe theo. Tiếp theo sẽ hó a to thà nh nhỏ , biến nhỏ thà nh khô ng có
chuyện gì: “ Đã biết. ”

“ Biết cũ ng vô dụ ng. ” Liễu Duệ sớ m đã nhìn thấ u tâ m tư củ a cô , khô ng chừ a cho cô


bấ t kì đườ ng lui nà o: “ Anh sẽ tự xử lý. ”

Cố Hiểu Thầ n hoả ng sợ : “ Anh muố n đi xử lý? ”

Đô i mắ t â m trầ m củ a Liễu Duệ nhìn thẳ ng và o cô , khô ng hề chớ p mắ t.

Cố Hiểu Thầ n nhậ n thua, khí thế tụ t xuố ng: “ Vậ y đượ c rồ i, để anh xử lý. ”

Cá nh tay trá i đang chố ng lên ghế bỗ ng thu về, anh lấ y điện thoạ i từ trong tú i quầ n ra,
bắ t đầ u gọ i điện.

Khoả ng cá ch giữ a hai ngườ i rấ t gầ n, Cố Hiểu Thầ n có thể nghe đượ c tiếng tú t tú t
trong điện thoạ i rấ t rõ rà ng. Từ ng tiếng vang lên như đang bó p chặ t lấ y trá i tim cô .

Chờ tớ i khi đầ u dâ y bên kia vang lên mộ t giọ ng nam thì Cố Hiểu Thầ n vểnh tai lên
nghe cuộ c trò chuyện giữ a hai ngườ i.

“ Đang ở đâ u? ” Liễu Duệ hỏ i.

“ Đang ở cụ c cả nh sá t. ”

“ Đến Hiệp Hò a mộ t chuyến đi. ”

“ Sao thế? Xả y ra chuyện gì à ? ”

“ Ná o loạ n trong bệnh viện. ”

“ Ná o loạ n trong bệnh viện? ” Ngườ i đầ u dâ y bên kia hơi ngừ ng lạ i, giâ y sau, giọ ng
nó i trở nên kích độ ng: “ Hiệp Hò a? Ná o loạ n trong bệnh viện? Liên quan tớ i ngườ i
phụ nữ củ a cậ u à ? ”

Liên quan tớ i vấ n đề này, Liễu Duệ khô ng trả lờ i mà trự c tiếp cú p điện thoạ i.
Cuộ c gọ i kết thú c, Giang Phong nhìn chằ m chằ m và o mà n hình điện thoạ i thô ng bá o,
mắ ng to mộ t tiếng: “ Mẹ nó !! ”

Lú c Giang Phong chạ y tớ i nơi thì đã là chuyện củ a 20 phú t sau. Hắ n tìm đượ c Liễu
Duệ đang đứ ng ở bã i đỗ xe, đầ u tiên phả i đi tìm hiểu sơ qua tình hình đã .

Liễu Duệ để cho Cố Hiểu Thầ n kể lạ i tình hình lú c đó . Cố Hiểu Thầ n trá nh nặ ng tìm
nhẹ, nó i nhữ ng từ ngữ tương đố i ô n hò a như khô ng cẩ n thậ n, tình thế cấ p bá ch,
chuyện ngoà i ý muố n.

Nghe kể lạ i xong, Giang Phong nhíu mà y, liếc mắ t đã nhìn thấ u đượ c tâ m tư Cố Hiểu
Thầ n: “ Xem ra chị dâ u khô ng muố n truy cứ u việc nà y. ”

Liễu Duệ nhìn Cố Hiểu Thầ n, lạ nh giọ ng cả nh cá o: “ Cố Hiểu Thầ n, trong phò ng cấ p
cứ u có camera. ”

Anh mà khô ng nhắ c thì Cố Hiểu Thầ n cũ ng quên luô n việc này. Trong nhá y mắ t, sắ c
mặ t cô cứ ng đờ , sau đó , cô vộ i và ng sử a lạ i lờ i khai, dù ng nhữ ng từ ngữ khá ch quan
nhấ t có thể để miêu tả .

Xong việc, Giang Phong dù ng á nh mắ t kỳ quá i quan sá t sắ c mặ t Liễu Duệ, nó khó coi
tớ i mứ c là m cho ngườ i đố i diện hít thở khô ng thô ng. Khô ng ngờ cô gá i nà y có thể
là m cho ngườ i khô ng chú t cả m xú c gì như Liễu Duệ tứ c giậ n đến thế. Hắ n lạ i quan
sá t Cố Hiểu Thầ n mộ t chú t, ngoạ i trừ việc lớ n lên trô ng có chú t xinh đẹp, khí chấ t
lạ nh lù ng thì cũ ng khô ng có gì đặ c biệt.

Á nh mắ t Liễu Duệ lạ i quét về phía này, Giang Phong nhanh chó ng hoà n hồ n, giâ y sau
hắ n cườ i ha hả : “ Tô i đi và o xem camera đã . ”

Liễu Duệ tặ ng hắ n mộ t á nh mắ t ‘đi thong thả , khô ng tiễn’

Giang Phong chợ t cả m thấ y lạ nh gá y, vộ i và ng bỏ chạ y.

Liễu Duệ cú i đầ u nhìn Cố Hiểu Thầ n đang rấ t mệt mỏ i: “ Chuyện nà y để cho Giang
Phong xử lý, chú ng ta về thô i. ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u: “ Ừ m. ”
“ Cố Hiểu Thầ n, điều này khô ng chỉ vì em. ” Bỗ ng nhiên, Liễu Duệ nó i mộ t cá ch rấ t
nghiêm tú c: “ Nếu lú c ấ y khô ng phả i anh đang ở bã i đỗ xe thì rấ t có thể vị bá c sĩ kia
sẽ bị ngườ i nhà bệnh nhâ n đá nh cho phả i và o phò ng phẫ u thuậ t. ”

Ý củ a anh, cô hiểu, gậ t đầ u: “ Em biết. ”

Đưa tay xoa xoa đầ u cô , giọ ng nó i trà n ngậ p vẻ cưng chiều: “ Nhưng anh đang vì em.

Anh chỉ muố n bả o vệ.

Anh là m là vì em.

Hai câ u nó i nà y đã khiến trá i tim cô hoà n toà n nằ m ở chỗ anh.

“ Liễu Duệ. ” Bỗ ng nhiên, Cố Hiểu Thầ n gọ i tên anh.

“ Hử m? ”

“ Em cũ ng vì anh. ” Cô nó i mộ t câ u.

Liễu Duệ nhíu mà y: “ Vì anh? Là m gì vì anh? ”

“ Tấ t cả . ” Cô nó i.

Khô ng suy nghĩ nhiều về câ u nó i đó , anh chỉ dịu dà ng xoa đầ u cô : “ Về nhà thô i. ”

Chương 35: Năm tháng kéo dài, đất nước bình yên

‘Tia nắ ng ban mai’

Sá ng sớ m ngà y hô m sau, Cố Hiểu Thầ n bị tiếng chuô ng cử a đá nh thứ c. Đi ra mở cử a


thì đậ p và o mặ t cô là khuô n mặ t tươi sá ng củ a Tu Diệp, cô có hơi kinh ngạ c: “ Sao cậ u
lạ i tớ i đâ y? ”
Tu Diệp nhìn nhìn phầ n vết thương trên tay cô đượ c bă ng mộ t lớ p bă ng dà y, trêu
chọ c: “ Bạ o lự c gia đình à ? ”

Cố Hiểu Thầ n tứ c giậ n, lườ m cô nàng mộ t cá i: “ Biết rõ rồ i cò n cố hỏ i. ”

Tu Diệp nhú n vai mộ t cá i đầ y lườ i biếng. Sau đó , cô ấ y cú i đầ u liếc mắ t nhìn Cố Hiểu


Thầ n. Lú c nà y, Cố Hiểu Thầ n mớ i giậ t mình nhậ n ra, cô trá nh qua mộ t bên nhườ ng
cho Tu Diệp mộ t lố i đi và o nhà .

Tu Diệp nhìn xung quanh nhà cô mộ t vò ng rồ i hỏ i: “ Ngườ i bạ o lự c gia đình đâ u rồ i?


Cố Hiểu Thầ n vừ a mớ i tỉnh ngủ , đầ u ó c vẫ n cò n hơi mơ hồ , chỉ lắ c đầ u: “ Khô ng biết,


chắ c là đi ra ngoà i rồ i. ”

“ Thậ t là , khô ng ngờ cậ u ta lạ i để mộ t bệnh nhâ n bị cụ t tay ở nhà tự sinh tự diệt. ”

Cố Hiểu Thầ n khô ng tiếp lờ i, xoay ngườ i đi về phía phò ng khá ch. Cô lậ t cá i cố c đang
ú p lên rồ i cầ m bình nướ c ró t cho Tu Diệp mộ t cố c.

Thấ y cô đang bị thương ở tay, nhiều cá i bấ t tiện nên Tu Diệp tiến lên cướ p luô n cá i
bình nướ c trong tay cô : “ Đượ c rồ i, cứ để tớ tự mình là m đi. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i: “ Vậ y thì tô i khô ng khá ch sá o vớ i cậ u nữ a. ”

Tu Diệp cườ i nhạ o: “ Ai muố n cậ u khá ch sá o chứ . ”

Lú c Liễu Duệ trở về từ cụ c cả nh sá t thì thấ y trướ c cử a nhà có vali hà nh lí mà u xanh


dương. Anh cẩ n thậ n quan sá t mộ t lú c mớ i nhậ n ra đâ y là vali hà nh lí củ a mình.

Mang vali hà nh lí và o trong thì nghe thấ y ở trong phò ng khá ch truyền tớ i tiếng cườ i,
đi và o thì thấ y Tu Diệp đang ở đâ y, anh nhíu mà y.

Tu Diệp đứ ng dậ y, đứ ng nghiêm chà o Liễu Duệ theo nghi thứ c quâ n độ i. Liễu Duệ
đẩ y vali hà nh lí và o trong gó c, rồ i quay ra chà o Tu Diệp lạ i theo đú ng nghi thứ c, sau
đó hỏ i: “ Sao cô lạ i tớ i đâ y? ”

Tu Diệp liếc mắ t về phía vali hành lí: “ Đưa vali hà nh lí củ a cậ u tớ i đâ y. ”


Á nh mắ t Liễu Duệ nặ ng nề nhìn về phía cô , khô ng nó i gì.

Tu Diệp nhướ n mà y, bộ dá ng như thể muố n hỏ i ‘cậ u nhìn tô i như thế là có ý gì.’

Tố i hô m qua, cô nghe Diệp Cự u Mạ ch nó i lú c chuẩ n bị từ bệnh viện về thì xả y ra chú t


chuyện, sau đó khi tớ i sâ n huấ n luyện thì lạ i gặ p Giang Tấ n nhắ c tớ i chuyện đó . Nó i
là Liễu Duệ vì ngườ i phụ nữ củ a mình mà hà nh hạ Giang Phong cả đêm. Sá ng sớ m
hô m nay thì nhìn thấ y Triệu Tiền Tiến hớ n hở kéo vali hà nh lí củ a anh đi ra ngoà i,
chặ n lạ i hỏ i và i câ u thì mớ i biết là cậ u ta định mang tớ i cho Liễu Duệ. Cô vộ i và ng
ngă n lạ i, thay và o đó tự mình mang đồ tớ i cử a. Đến để xem xem Liễu thiếu tá tra tấ n
cả nh sá t nhâ n dâ n như thế nà o, tiện thể xem vết thương củ a Cố Hiểu Thầ n.

“ Nghe nó i cậ u đá nh cả ngườ i nhà bệnh nhâ n? ” Tu Diệp hỏ i.

Liễu Duệ lạ nh lù ng liếc nhìn, Tu Diệp cườ i nhạ o, khô ng tiếp tụ c hỏ i nữ a.

“ Bâ y giờ mọ i chuyện sao rồ i? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

Anh dù ng mộ t câ u để kết thú c đề tà i nà y: “ Tấ t cả đã xong rồ i. ”

Nếu chuyện này đã đượ c xử lí xong thì Cố Hiểu Thầ n sẽ khô ng hỏ i thêm nữ a.

Cò n Tu Diệp đơn giả n là vẫn tò mò khô ng biết Giang Phong đã xử lí chuyện nà y như
thế nà o nên chiều hô m đó cô tự mình chạ y tớ i cụ c cả nh sá t.

Vì vộ i vàng rờ i khỏ i quâ n khu nên trên ngườ i Tu Diệp vẫn cò n mặ c trang phụ c quâ n
nhâ n. Nghe nó i cô muố n tìm Giang Phong thì nữ cả nh sá t chú ý cô nhiều hơn mộ t
chú t, sau đó cô nà ng gọ i điện thoạ i bằ ng đườ ng dâ y nộ i bộ tớ i văn phò ng Giang
Phong, thô ng bá o rằng hắ n có ngườ i tìm.

Giang Phong bị kẻ điên như Liễu Duệ hành hạ suố t cả đêm, hắn phả i thứ c thâ u đêm
để hoà n thà nh cô ng việc và kết á n nên bâ y giờ cả m thấ y rấ t buồ n ngủ , nà o cò n tâ m
tư để ý xem là ai tớ i tìm mình, hắn lậ p tứ c từ chố i gặ p.

Nữ cả nh sá t ngắ t điện thoạ i, nó i vớ i Tu Diệp: “ Xin lỗ i, cả nh sá t Giang bâ y giờ đang


bậ n, khô ng tiện tiếp khá ch. ”

Đầ u lô ng mà y Tu Diệp hơi nhíu lạ i, cô tự lấ y điện thoạ i mình ra gọ i cho Giang Phong.


Vừ a mớ i ngả lưng thì chuô ng điện thoạ i củ a Giang Phong lạ i vang lên. Huyệt thá i
dương hắ n giậ t giậ t và i cá i, giọ ng nó i cũ ng có phầ n khô ng kiên nhẫ n: “ Có chuyện gì?

Tu Diệp cườ i tươi, gọ i mộ t tiếng: “ Cả nh sá t Giang. ”

Trong phú t chố c, cơn buồ n ngủ củ a Giang Phong đã bay đi hơn nử a: “ Bé con? ”

Cố c café vẫn cò n hơn nử a, Giang Phong đưa mắ t nhìn Tu Diệp đang ngồ i ở phía đố i
diện, cườ i hỏ i: “ Nghe nó i em muố n kết hô n? ”

Tu Diệp khoanh hai tay trướ c ngự c, nhướ n mà y: “ Có gì muố n dạ y dỗ sao? ”

Giang Phong nheo mắ t lạ i, xoay xoay cố c café trong tay, cả m thá n mộ t câ u: “ Có hơi
bấ t ngờ . ”

Tu Diệp cú i đầ u, đưa tay nghịch nghịch đồ ng hồ đeo tay củ a mình, khẽ cườ i: “ Cò n rấ t
nhiều chuyện anh khô ng dự đoá n đượ c đâ u. ”

Á nh mắ t Giang Phong dừ ng lạ i trên khuô n mặ t xinh đẹp củ a Tu Diệp, đá y mắ t dườ ng


như trở nên nặ ng nề hơn: “ Lú c nà o? ”

Tu Diệp cườ i nhìn hắ n: “ Chuyện kết hô n cũ ng đã biết mà anh lạ i khô ng biết lú c nà o


sao? ”

“ Ừ m, khô ng biết. ” Giang Phong đá p lạ i bằ ng giọ ng uể oả i.

“ Tết Nguyên Đá n. ” Tu Diệp dù ng nĩa lấ y bá nh ngọ t rồ i đưa và o trong miệng, sau đó


đưa mắ t quan sá t sắ c mặ t Giang Phong: “ Anh khô ng tớ i à ? Tớ i uố ng rượ u. ”

Giang Phong cườ i, cầ m cố c café lên uố ng mộ t hơi hết sạ ch: “ Để xem đã , có thờ i gian
sẽ đi. ”

Tu Diệp nhướ n mà y: “ Ngà y thườ ng cả nh sá t Giang rấ t nhà n rỗ i mà , sao tớ i khi em


kết hô n lạ i trở nên bậ n rộ n thế? Hay là khô ng muố n cho em chú t thể diện? ”

Giang Phong cườ i: “ Ai dá m khô ng giữ thể diện cho em chứ . Có điều, việc ở cụ c cả nh
sá t khó mà đoá n trướ c đượ c, khô ng biết có đi đượ c khô ng. ” Sau đó , hắ n lậ p tứ c đổ i
chủ đề: “ Em tớ i tìm anh có chuyện gì? ”
Hắ n mà khô ng nhắ c tớ i thì có khi cô quên mấ t. Tu Diệp hỏ i: “ Nghe nó i Liễu Duệ đã
đá nh ngườ i? ”

Giang Phong gậ t đầ u: “ Đá nh hai quyền, bị thương khô ng nhẹ. ”

Hai quyền là như thế nà o, Tu Diệp hiểu rấ t rõ . Liễu Duệ là quâ n nhâ n, mỗ i mộ t lầ n ra
đò n đều đá nh và o điểm trí mạ ng, chưa đá nh tớ i nỗ i phả i chuyển và o phò ng phẫ u
thuậ t đã là rấ t nhẹ tay rồ i.

“ Xử lí ra sao rồ i? ” Cô hỏ i tiếp.

“ Cậ u ấ y là quâ n nhâ n, em xem nên xử lí như thế nà o? ”

Tu Diệp cườ i, lắ c đầ u: “ Em chỉ sợ vụ này là m to lên, nhiệm vụ củ a cậ u ấ y lạ i gặ p rắ c


rố i. ”

Sau chuyện ở Syria, chuyện Liễu Duệ đượ c thă ng chứ c là chuyện chắ c chắ n sẽ xảy ra,
nhưng vì phạ m lỗ i trong cuộ c tậ p huấ n ở Trườ ng Xuâ n mà việc thă ng chứ c đã tạ m
gá c lạ i.

Cã i lạ i quâ n lệnh, đâ y là lầ n đầ u củ a cậ u ấ y hả ?

Vì Cố Hiểu Thầ n, có điều gì mà cậ u ấ y khô ng dá m là m chứ ?

Điện thoạ i đang đặ t ú p trên bà n rung lên, Tu Diệp lậ t lên thì thấ y mà n hình điện
thoạ i hiển thị là Diệp Cự u Mạ ch gọ i tớ i. Nhậ n cuộ c gọ i, ở đầ u dâ y bên kia anh nó i
mình đã phẫ u thuậ t xong rồ i, hỏ i cô đang ở đâ u.

“ Ở ngay quá n café gầ n bệnh viện. ” Nó i xong, cô liếc mắ t nhìn tên quá n café đượ c
dá n logo trên quá n café.

Mộ t lú c sau, Diệp Cự u Mạ ch tìm tớ i chỗ hai ngườ i đang ngồ i, cò n gậ t đầ u vớ i Giang


Phong xem như là chà o hỏ i: “ Cả nh sá t Giang. ”

Giang Phong nở nụ cườ i nhìn trô ng có vẻ hơi lưu manh: “ Dự a theo thâ n phậ n củ a Tu
Diệp thì hình như giá o sư Diệp nên gọ i tô i mộ t tiếng ‘anh’ ”

Giang Phong, Giang Tấ n, Tu Diệp và Tu Triệt là bố n ngườ i lớ n lên vớ i nhau trong


cù ng mộ t đạ i viện, giao tình giữ a mấ y ngườ i nà y khô ng thể dù ng từ bình thườ ng để
hình dung. Đú ng là Tu Diệp phả i gọ i Giang Phong mộ t tiếng ‘anh’ nhưng cô nà ng từ
trướ c tớ i nay vố n kiêu ngạ o, nhấ t quyết khô ng gọ i, nhưng trong thâ m tâ m vẫ n â m
thầ m nhậ n hắ n là m anh trai.

Tu Diệp vừ a nghe thấ y ngườ i nà o đó muố n lấ y thâ n phậ n bề trên thì ngă n cả n: “ Ai
gọ i anh là anh trai, đồ đỏ m dá ng. ” Sau đó , cô nó i vớ i Diệp Cự u Mạ ch: “ Cứ gọ i là cả nh
sá t Giang đi, đừ ng để cho anh ta lấ y đượ c mố i quan hệ như bề trên. ”

Diệp Cự u Mạ ch nở nụ cườ i điềm đạ m.

Wechat thô ng bá o có tin nhắ n tớ i, Tu Diệp đưa mắ t nhìn, là tin nhắ n củ a Liễu Khê, cô
nó i vớ i Diệp Cự u Mạ ch: “ Hô n lễ củ a chú ng ta em đã mờ i cô ng ty thiết kế hô n lễ rồ i. ”

Diệp Cự u Mạ ch cũ ng khô ng thấ y kinh ngạ c lắ m, mấ y hô m trướ c anh nghe cô nhắ c tớ i


chuyện nà y rồ i.

“ Là Liễu Khê. ” Tu Diệp nó i, sợ anh khô ng biết đâ y là ai nên giả i thích thêm: “ Em gá i
củ a Liễu Duệ, em chồ ng củ a Hiểu Thầ n. ”

Diệp Cự u Mạ ch vuố t má i tó c ngắ n củ a cô , giọ ng nó i trầ m lắ ng: “ Anh biết. ”

Giang Phong im lặ ng ngồ i đó , hà ng lô ng mi hơi rũ xuố ng. Hắ n nhìn chằ m chằ m hai
ngườ i mộ t lớ n mộ t nhỏ ngồ i ở phía đố i diện, khó e mô i cong lên nở nụ cườ i trà o
phú ng.

Nghĩ tớ i nă m ngoá i cô quyết tâ m tớ i Thiên Tâ n, nếu khô ng hoà n thà nh đượ c nguyện
vọ ng củ a Tu Triệt sẽ khô ng trở về.

Vậ n đổ i sao dờ i, cô đã trở về, khoá c thêm váy cướ i, bướ c và o lễ đườ ng, trở thà nh cô
dâ u.

Bé con củ a hắ n đã trở thà nh cô dâ u củ a ngườ i khá c.

Im lặ ng suy nghĩ mộ t hồ i lâ u rồ i Giang Phong đứ ng dậ y: “ Bé con, trong cụ c cò n có


việc, anh đi trướ c nhé. ”

Tu Diệp vẫ y tay vớ i hắ n, cườ i: “ Nguyên Đá n gặ p lạ i! ”

Giang Phong cườ i, đồ ng ý: “ Đượ c. ”


Trong hô n lễ củ a cô có hắ n, hắn xuấ t hiện vớ i thâ n phậ n anh trai.

Trướ c kia, Giang Tấ n thườ ng oá n giậ n hắ n: “ Thích con gá i nhà ngườ i ta mà cứ giữ
trong lò ng, anh nhìn cũ ng thấ y khó chịu. ”

Hắ n thườ ng trả lờ i là : “ Bé con rấ t đanh đá , ai lạ i thích cô ấ y chứ , ngoạ i trừ em ra thì


có ngườ i khá c sao? ”

Giang Tấ n lắ c đầ u, khô ng nó i gì thêm.

Nă m sau, Giang Tấ n nó i vớ i hắ n: “ Nghe nó i Diệp Diệp có bạ n trai rồ i, là bá c sĩ. ”

Hắ n vẫ n bình tĩnh như trướ c, hoà n toà n khô ng cả m thấ y nguy hiểm gầ n kề: “ Là bá c
sĩ thì chia tay cà ng nhanh, ngườ i cù ng ngà nh nhiều mâ u thuẫ n. ”

Giang Tấ n lắ c đầ u, bắ t đầ u dạ y dỗ hắ n: “ Tên nhó c nà y chẳ ng tích cự c gì cả , vợ sẽ


chạ y theo ngườ i khá c đấ y. ”

Hắ n chỉ cườ i cho qua. Chuyện liên quan tớ i Tu Diệp, từ trướ c tớ i nay hắ n vẫ n luô n
nắ m chắ c phầ n thắ ng.

Sau đó , Giang Tấ n nó i: “ Tu Triệt đi rồ i, Diệp Diệp vừ a á y náy vừ a tự trá ch, đã đi


Thiên Tâ n. ”

Lú c đó , hắ n cả m thấ y hơi luố ng cuố ng. Cô đi rồ i, ngay cả mộ t lờ i chà o cũ ng khô ng


nó i, dứ t khoá t như thế.

Giang Tấ n hỏ i hắn: “ Tạ i sao em lạ i nghĩ là nếu ngườ i bên cạ nh bé con khô ng phả i em
thì khô ng cò n ai khá c? ”

Hắ n cú i đầ u giả i thích: “ Khi cò n nhỏ , cô ấ y khô ng thích ngườ i khá c chạ m và o đồ củ a


cô ấ y, nhưng em thì có thể. Lớ n lên, cô ấ y khô ng muố n ngườ i khá c xoa đầ u mình,
nhưng em thì có thể. Sau đó , cô ấ y khô ng cho ngườ i khá c gọ i mình là bé con nhưng
em thì có thể. ”

Giang Tấ n thở dà i: “ Diệp Diệp chỉ xem em như anh trai thô i. ”
Đẩ y cử a đi ra khỏ i quá n café, á nh mặ t trờ i rự c rỡ chiếu xuố ng, hắ t lên khuô n mặ t
anh tuấ n kia khô ng só t mộ t chỗ nà o. Giang Phong cong mô i lên, nở nụ cườ i đầ y chua
xó t.

Đú ng thế, chỉ là anh trai thô i.

Hắ n cho rằ ng nhữ ng điều đó rấ t đặ c biệt, nhưng ở trong lò ng cô hắ n chỉ có mộ t vị trí


cao ngấ t mà khô ng ai có thể lay độ ng.

Vị trí đó khô ng phả i là yêu.

**

Bở i vì cá nh tay Cố Hiểu Thầ n bị thương nên bệnh viện phê chuẩ n cho cô ở nhà nghỉ
ngơi dưỡ ng sứ c nă m ngà y.

Nghĩ đi nghĩ lạ i thì đâ y đú ng là trong họ a có phú c, hai ngà y nữ a là Liễu Duệ phả i đi
rồ i, trong vò ng hai ngà y nà y vừ a hay cô có thể ở cạ nh anh.

“ Hay là chú ng ta đi chơi đi? ” Cố Hiểu Thầ n đưa ra lờ i đề nghị.

“ Đi chơi? ” Liễu Duệ đưa mắ t nhìn cá nh tay cô đang đượ c bă ng bó , khô ng cầ n nó i


cũ ng biết anh đang nghĩ gì.

Cố Hiểu Thầ n liếm mô i: “ Đi nơi nà o đó yên bình, khô ng chơi mấ y trò kích thích, mạ o
hiểm. ”

“ Em cò n muố n chơi mấ y trò kích thích, mạ o hiểm? ” Liễu Duệ cả m thấ y buồ n cườ i.

Cố Hiểu Thầ n quơ quơ tay mình: “ Chờ vết thương trên tay là nh rồ i em sẽ đi chơi
nhả y bungee, nhả y dù , lướ t só ng. ”

Liễu Duệ khô ng trả lờ i, tự mình di chuyển tớ i bên cử a sổ . Anh đẩ y cá nh cử a sổ ra


mộ t nử a, để cho gió thu trà n và o bên trong. Gió thu mang theo cả m giá c hoang tà n,
khiến cho lò ng ngườ i cả m thấ y bi thương.

Mù a thu, là mù a củ a sự ly biệt.
Cố Hiểu Thầ n đưa mắ t nhìn ra ngoà i cử a sổ , lá và ng đang khô ng ngừ ng lay độ ng
trướ c cơn gió .

“ Trờ i lạ nh rấ t nhanh. ” Liễu Duệ nó i: “ Khô ng thích hợ p chơi lướ t só ng. ”

Cố Hiểu Thầ n: “ … ”

Cá i này khô ng phả i trọ ng điểm, hiểu khô ng!

“ Em muố n đi chơi ở đâ u? ” Liễu Duệ nghiêng đầ u, á nh mắ t dừ ng trên khuô n mặ t Cố


Hiểu Thầ n đang có á nh sá ng hắ t và o, ngũ quan tinh xả o, khuô n mặ t để lộ ra khí chấ t
lạ nh lù ng.

Cô luô n như thế, khiến cho ngườ i ta khô ng có cá ch nà o dờ i mắ t.

Cố Hiểu Thầ n suy nghĩ, rồ i lắ c đầ u: “ Thô i, cứ ở nhà ngâ y ngườ i là đượ c. ”

“ Chờ anh trở về, sứ c khỏ e em tố t lên thì sẽ đưa em đi chơi. ” Bỗ ng nhiên, Liễu Duệ
nó i.

“ Nhả y bungee? Nhả y dù ? Lướ t só ng? ” Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c: “ Tấ t cả đều đượ c đi
chứ ? ”

Liễu Duệ cườ i cườ i đi về phía cô , hai tay ô m trọ n lấ y mặ t cô , mô i á p lên chó p mũ i,
ngữ khí nhẹ nhà ng trầ m ấ m: “ Đi hết. ”

Cố Hiểu Thầ n chớ p mắ t, ngay cả mạ ch má u trong ngườ i cô cũ ng cả m nhậ n đượ c sự


ngọ t ngà o.

Khoả ng cá ch giữ a hai ngườ i như là mặ t trờ i và mặ t tră ng.

Anh là mặ t trờ i, cô là mặ t tră ng, nơi giao nhau củ a hai ngườ i là trá i đấ t.

Trá i đấ t xoay quanh anh, cô xoay quanh trá i đấ t, nhìn thì như khô ng lấ y anh là m tâ m
nhưng thậ t ra cũ ng là vẽ thêm đườ ng cong xung quanh anh thô i. Khi thì tớ i gầ n, lú c
thì rờ i xa, nhưng cũ ng khô ng thể thay đổ i đượ c chuyện quỹ đạ o củ a cô xoay quanh
anh.
Có ngườ i hỏ i, lú c nà o mặ t trờ i gầ n mặ t tră ng nhấ t.

Đá p á n là ngà y mai.

Có thể đâ y là mộ t câ u trả lờ i rấ t buồ n cườ i, nhưng đố i vớ i Cố Hiểu Thầ n thì đó là câ u


trả lờ i lã ng mạ n nhấ t.

Bở i vì và o ngà y mai cô lạ i yêu anh nhiều hơn mộ t chú t.

Đưa mắ t nhìn hoà ng hô n đang dầ n buô ng xuố ng, Cố Hiểu Thầ n bưng ly trà xanh trên
bà n trò n lên, nhấ p mộ t ngụ m. Bên trong phò ng, Liễu Duệ gọ i cô ra ă n cơm, cô đá p lạ i
mộ t tiếng coi như đồ ng ý, rồ i cô lườ i biếng đứ ng lên khỏ i ghế dự a, đi và o trong
phò ng.

Á nh mặ t trờ i cò n só t lạ i nơi đườ ng châ n trờ i đi theo bướ c châ n cô và o trong nhà , xua
tan đi sự ưu thương và buồ n tẻ củ a mù a thu.

Liễu Duệ ngẩ ng đầ u liền nhìn thấ y cô mang theo á nh sáng đi và o bên trong. Tó c cô bị
á nh nắ ng chiếu và o nhuộ m thà nh mà u cam, ngừ ng lạ i bên vai cô , cũ ng hắ t lên khuô n
mặ t tự a như thiên sứ đó .

Cố Hiểu Thầ n là mộ t ngườ i đẹp rấ t tinh tế. Khi cò n đang đi họ c thì cô rấ t thích ồ n à o
quậ y phá , giố ng như mộ t đứ a nhó c. Nă m nă m qua đi, cô đã trưở ng thà nh hơn, nhờ
có sự mà i giũ a củ a thờ i gian, cô đã lộ t xá c trở thà nh mộ t ngườ i đẹp lạ nh lù ng, chín
chắ n, tự a như thiên sứ .

**

Hai ngà y ngắ n ngủ i qua đi, thoá ng chố c đã kết thú c.

Cố Hiểu Thầ n im lặ ng nhìn vali hà nh lí mà u xanh đang nằ m trong gó c.

Liễu Duệ đi từ trong phò ng ra, ngồ i xổ m trướ c vali hà nh lí. Anh kéo khó a, đem quầ n
á o củ a mình nhét và o bên trong. Tớ i khi đứ ng lên, bỗ ng nhiên ngườ i anh đượ c Cố
Hiểu Thầ n ô m lấ y.

Á nh mắ t hơi liếc, anh có thể thấ y đượ c khuô n mặ t lạ nh lù ng xinh đẹp củ a cô .


“ Em sẽ chờ anh trở về. ” Giọ ng nó i củ a cô bình tĩnh, tự a như đang nó i mộ t câ u
chuyện ngoà i lề: “ Cho dù là số ng hay chết, em đều chờ anh trở về. ”

Anh chưa từ ng nó i cho cô biết nhiệm vụ anh là m là cá i gì, có nhiều nguy hiểm khô ng.
Nhưng trên ngườ i anh có vết thương, luô n phả i đố i mặ t vớ i mứ c độ huấ n luyện cao
khiến cô hiểu đượ c sự nguy hiểm mà mỗ i nhiệm vụ anh phả i thự c hiện.

Anh phả i ô m mộ t trá i tim sắ t đá nhả y và o chiến trườ ng.

Cho dù là số ng hay chết.

Câ u nó i nặ ng nề như thế khiến trong lò ng Liễu Duệ chấ n độ ng.

Anh ô m cô , cú i thấ p xuố ng hô n lên đỉnh đầ u cô , lặ p lạ i câ u nó i muô n đờ i khô ng thay


đổ i: “ Cố Hiểu Thầ n, chờ anh trở về. ”

Nó i xong, bà n tay đặ t trên lưng cô thu về, anh thong thả lui về phía sau mộ t bướ c.
Nhiệt độ cơ thể rờ i đi khiến Cố Hiểu Thầ n theo bả n năng ngẩ ng đầ u lên nhìn, cò n
anh thì khô ng chú t lưu luyến, vộ i và ng rờ i đi, biến mấ t ngay trướ c mắ t cô .

Cô cứ thế trơ mắ t nhìn anh rờ i đi.

Cố Hiểu Thầ n im lặ ng cú i đầ u, nhìn chằ m chằ m và o sàn gỗ trong nhà , như thể nơi đó
vẫ n cò n lưu lạ i hơi ấ m củ a anh.

Mặ c dù đã chuẩ n bị tâ m lí từ trướ c nhưng khoả nh khắ c anh xoay ngườ i rờ i đi, nhưng
tâ m trạ ng cô vẫ n như thế.

Khô ng thô i nghĩ về anh.

Mộ t tuầ n sau, tạ i nhà họ Cố .

Cố Hiểu Thầ n yên lặ ng ngồ i trên ghế sofa, phía đố i diện cô là Cố Triển Chiêu. Trá i
phả i hai bên là Cố Phó ng và Ô n Như Kỳ. Bệnh viện ná o loạ n thà nh ra như thế đương
nhiên sự việc đó đã truyền tớ i tai nhà họ Cố , ngay cả chuyện cô và Liễu Duệ quay lạ i
vớ i nhau họ cũ ng biết.
Sau khi Trầ n Hữ u Tuyền qua đờ i, mấ y nă m nay sứ c khỏ e củ a Cố Triển Chiêu khô ng
đượ c tố t. Ô ng nắ m chặ t gậ y chố ng trong tay, ho nhẹ và i tiếng rồ i cấ t giọ ng nó i khà n
khà n: “ Vết thương sao rồ i? ”

Cố Hiểu Thầ n trả lờ i: “ Khô ng sao ạ , đã khỏ i rồ i, qua mấ y ngà y nữ a là có thể và o


phò ng phẫ u thuậ t. ”

Cố Triển Chiêu gậ t đầ u mộ t cá ch nặ ng nề: “ Cứ nghỉ ngơi cho tố t mộ t thờ i gian đi,


đừ ng vộ i và ng nhậ n ca phẫ u thuậ t, để cho vết thương khô ng để lạ i di chứ ng gì. ”

“ Vâ ng ạ . ”

“ Tên nhó c kia đâ u? Có phả i đang ở nhà bên kia khô ng? ”

“ Vâ ng. ”

Cố Triển Chiêu ho khan, nếp nhă n quanh mắ t đã gầ n như che hết mắ t ô ng: “ Sao lạ i
khô ng đưa về đâ y? ”

“ Anh ấ y đi là m nhiệm vụ rồ i, đợ i khi nà o anh ấ y trở về chá u sẽ đưa về nhà . ”

Sắ c mặ t Cố Triển Chiêu trầ m xuố ng. Ô ng cú i đầ u, bưng chén trà nó ng lên thổ i thổ i rồ i
đưa tớ i bên miệng, ung dung nhấ p mộ t ngụ m rồ i mớ i hỏ i tiếp: “ Khi nà o thì trở về? ”

“ Chá u khô ng biết. ”

“ Hừ ! ” Cố Triển Chiêu hừ mũ i coi thườ ng: “ Ngườ i ta số ng chết thế nà o cò n chưa biết
mà dá m nó i sẽ đưa về nhà . ”

Cố Hiểu Thầ n im lặ ng cú i đầ u xuố ng, mấ y giâ y qua đi, cô mớ i nó i: “ Cho dù là số ng


hay chết, chá u đều sẽ đưa về đâ y. ”

Độ t nhiên, khô ng khí im lặ ng bao trù m lên cả phò ng.

Ô n Như Kỳ chớ p mắ t mấ y cá i, giố ng như là chưa lấ y lạ i đượ c tinh thầ n: “ Hiểu Thầ n,
câ u nó i nà y củ a con là có ý gì? ”
“ Anh ấ y là quâ n nhâ n, phả i bả o vệ quố c gia. Mẹ cả m thấ y câ u nó i này có ý gì? ” Cố
Hiểu Thầ n bình tĩnh hỏ i ngượ c lạ i.

Ô n Như Kỳ nhíu mà y lạ i, cá i nà y khô ng giố ng trong suy nghĩ củ a bà .

Ngượ c lạ i, có vẻ như Cố Triển Chiêu đã hiểu ý củ a cô . Là thế hệ đi trướ c, hai chữ


quâ n nhâ n có khá i niệm như thế nà o ô ng đã sớ m hiểu rõ . Ô ng chậ m rã i đem chén trà
đặ t lên bà n, nặ ng nề buô ng mộ t câ u: “ Ô ng dù ng cả cá i thâ n già nà y để chờ chá u đưa
cậ u ta về đâ y. ”

Nó i xong, Cố Triển Chiêu chố ng gậ y đi về phò ng mình.

Sự run sợ trong đô i mắ t Cố Hiểu Thầ n đượ c xua đi, đô i tay đang nắ m chặ t thà nh
quyền cũ ng đượ c thả lỏ ng. Trong lò ng bà n tay cô cò n có cả mồ hô i đang dầ n chả y
xuố ng đầ u ngó n tay, cả m nhậ n đượ c rấ t rõ rà ng.

Đấ u tranh vớ i nhà họ Cố , cô thắ ng, cá i thắ ng nà y dễ như trở bà n tay, ngượ c lạ i khiến
cho cô cả m thấ y khô ng an tâ m.

Cố Phó ng nhìn thấ y Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u khô ng nó i gì, ô ng đi tớ i bên cạ nh vỗ vỗ và o


vai cô : “ Hiểu Thầ n, con là ngườ i trưở ng thà nh, chuyện gì nên do bả n thâ n quyết
định thì tự mình quyết định. Cho dù sau này có hố i hậ n thì con cũ ng phả i tự chịu
trá ch nhiệm vớ i bả n thâ n mình. ”

Hố i hậ n?

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u, á nh mắ t cô lạ nh nhạ t nhìn lên, đô i mô i khô ng có chú t độ ấ m


nó i ra bố n chữ : “ Con khô ng hố i hậ n. ”

Cố Phó ng gậ t đầ u, nó i: “ Khô ng hố i hậ n thì tố t. ”

Ă n cơm tố i xong, Cố Triển Chiêu gọ i Cố Hiểu Thầ n và o thư phò ng.

Cố Triển Chiêu lấ y từ trên kệ sá ch ra mộ t cuố n tiểu thuyết có tự a đề là <Tung bay>


và để lên trên mặ t bà n, hỏ i Cố Hiểu Thầ n: “ Chá u nhớ quyển sá ch nà y khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn quyển sá ch cũ kỹ, gậ t đầ u.


Đâ y là quyển tiểu thuyết đầ u tiên cô mang về nhà và bị Cố Triển Chiêu phá t hiện, sau
đó ô ng đã cầ m luô n.

Trướ c đâ y, Trầ n Hữ u Tuyền từ ng nó i vớ i cô , khi cô cò n ở trong bụ ng mẹ, Cố Triển


Chiêu đã đặ t cho cô mộ t cá i tên, gọ i là Cố Thầ n. Sau đó , vì Trầ n Hữ u Tuyền cả m thấ y
cá i tên này quá giố ng con trai nên đã đổ i lạ i thà nh Cố Hiểu Thầ n. Tia nắ ng ban mai
chiếu xuố ng, ý nó i cả đờ i thuậ n buồ m xuô i gió .

“ Ô ng vẫ n cò n nhớ ngà y chá u đượ c sinh ra. Khi đó đú ng lú c ô ng có mộ t ca phẫ u thuậ t


vớ i cườ ng độ cao, liên tụ c suố t mườ i mấ y tiếng đồ ng hồ , mà mẹ chá u cũ ng mấ t mườ i
mấ y tiếng đồ ng hồ mớ i sinh đượ c chá u. Ô ng vừ a phẫ u thuậ t đượ c mộ t lú c thì chá u ra
đờ i, khi đó ô ng rấ t vui. Nhưng khi vừ a nghe nó i chá u là bé gá i thì mặ t mà y lậ p tứ c
chau lạ i. Nhà họ Cố từ lâ u đã có truyền thố ng là m nghề y, chỉ sợ là con gá i thì khô ng
chịu đượ c khổ cự c nên từ bé ô ng đã nuô i dạ y chá u như nuô i dạ y mộ t ngườ i con trai.
Bồ i dưỡ ng ý chí củ a chá u, bồ i dưỡ ng sự kiên nhẫ n, bồ i dưỡ ng cả sự kiên cườ ng. Vì
việc này mà ô ng cò n cã i nhau vớ i ô ng lã o nhà họ Ô n mộ t trậ n. Khi chị họ củ a chá u
qua đờ i, ô ng lã o họ Ô n cứ nhắ c tớ i chá u mã i, muố n đưa chá u tớ i Quả ng Đô ng tiếp tụ c
đi họ c. Lú c đầ u, ô ng khô ng đồ ng ý nhưng nghĩ lạ i tâ m trạ ng ô ng lã o họ Ô n đang rấ t
ưu thương, mớ i kẻ đầ u bạ c tiễn ngườ i đầ u xanh nên ô ng đồ ng ý. May mà lú c ở Quả ng
Đô ng chá u cũ ng họ c tậ p rấ t tố t, thà nh tích ổ n. Nhưng lú c điền nguyện vọ ng đạ i họ c
chá u lạ i muố n đi Thượ ng Hả i chứ khô ng phả i về Bắ c Kinh khiến ô ng rấ t tứ c giậ n. Sau
đó lạ i đượ c nghe là chá u vì tên nhó c kia mà tớ i Thượ ng Hả i cà ng khiến ô ng tứ c giậ n
hơn. ”

“ Có lẽ là do từ nhỏ ô ng đã quá kìm kẹp chá u nên khi đượ c thả lỏ ng mộ t chú t là chá u
chẳ ng cò n kiêng nể gì nữ a. Ở Quả ng Đô ng mấ y nă m liền, chuyện gì chá u cũ ng tự
mình là m chủ , hay là nó i ô ng lã o họ Ô n luô n chiều theo chá u. ”

Cố Triển Chiêu đẩ y quyển tiểu thuyết <Tung bay> về phía trướ c: “ Nếu như nguyện
vọ ng củ a chá u khô ng điền khoa lâ m sà ng thì chắ c chắ n ô ng sẽ tiếp tụ c đoạ t đi
nguyện vọ ng củ a chá u giố ng như là quyển sá ch này. Sau đó để cho chá u tớ i họ c y ở
đạ i họ c Bắ c Kinh. ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn chằ m chằ m quyển sá ch trên bà n, nếu như lú c trướ c khô ng phả i
cô yêu thích họ c y thì cũ ng khô ng khó tưở ng tượ ng ra cá ch Cố Triển Chiêu ép cô đi
theo con đườ ng nà y.

Cố Triển Chiêu thở dà i: “ Chá u đi Thượ ng Hả i họ c, ô ng khô ng nó i gì là vì thấ y chá u đã


18 rồ i, là mộ t ngườ i trưở ng thà nh, chá u có quyền lự a chọ n. Trườ ng họ c là chá u
chọ n, tình yêu cũ ng là quyết định củ a chá u. Ô ng phả n đố i chá u và Liễu Duệ ở bên
nhau, ngoạ i trừ việc cậ u ta và o trườ ng quâ n độ i thì cò n vì chá u đã hi sinh cho cậ u ta
quá nhiều. Cuộ c số ng củ a chá u phả i tự mình là m chủ nhưng hầ u hết tấ t cả mọ i thứ
củ a chá u đều xoay quanh cậ u ta. Hiểu Thầ n, chá u ngẫ m lạ i xem, ngườ i lớ n lô i kéo
chá u thậ t khô ng dễ dà ng, chớ p mắ t mộ t cá i chá u đã trưở ng thà nh, biết là m trá i ý, cá i
nà y thì bỏ qua đi, nhưng khô ng ngờ lạ i là là m trá i ý vì tên nhó c đó . Đau lò ng chứ , ô ng
ngoạ i, bố mẹ chá u đều cả m thấ y rấ t đau lò ng. Đẻ non, Hữ u Tuyền qua đờ i, trong mộ t
đêm chá u đã hoà n toà n thay đổ i, trở nên ít nó i hơn, trở nên xa cá ch, chá u đang tự
giam mình trong vò ng trò n mà bả n thâ n đã khoanh lạ i, tự trừ ng phạ t chính mình. ”

Dướ i á nh đèn ấ m á p, Cố Hiểu Thầ n nhìn thấ y rấ t rõ rà ng trong đô i mắ t già dặ n đó


dườ ng như có nướ c mắ t. Trên khuô n mặ t thon gầ y in lạ i nhữ ng dấ u vết củ a mộ t cuộ c
đờ i đầ y phong ba bã o tá p. Đâ y là dấ u vết do nă m thá ng lưu lạ i mã i mã i khô ng thể
xó a đi, như đang cả nh bá o sinh mệnh củ a ô ng sắ p đi tớ i phú t cuố i.

“ Hiểu Thầ n à … ” Cố Triển Chiêu chố ng gậ y ngồ i xuố ng, từ trong ngă n kéo bà n đọ c
sá ch lấ y ra mộ t tấ m ả nh cũ đã ố vàng, để lộ ra dấ u vết củ a thờ i gian: “ Đâ y là ả nh khi
chá u trò n tră m ngà y tuổ i. ”

Cố Triển Chiêu đưa cho cô .

Cố Hiểu Thầ n nhậ n lấ y, cú i đầ u nhìn, trong ả nh là mộ t đứ a trẻ sơ sinh vớ i đô i mô i


mím chặ t.

Tâ m trạ ng cô rố i bờ i như thể ngũ vị tạ p trầ n trong lò ng đã đổ hết ra.

“ Nă m đó cá i tên ô ng đặ t cho chá u đã đượ c quyết định nhưng rồ i lạ i đổ i là có nguyên


nhâ n. ” Cố Triển Chiêu cú i đầ u sau đó lạ i ngẩ ng đầ u lên rấ t nhanh, như là vô tình lau
đi nướ c mắ t nơi khó e mắ t: “ Bà nộ i chá u nó i nghe tên Cố Thầ n như là mộ t tò a thà nh
cô độ c, khô ng cho đặ t. ”

Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c ngẩ ng đầ u lên, á nh mắ t nhà n nhạ t nhìn sang Cố Triển Chiêu.
Á nh sá ng ấ m á p chiếu lên má i tó c bạ c phơ củ a ô ng, khung cả nh tự a như cả nh hạ mà n
đầ y đau thương củ a mộ t sâ n khấ u kịch.

Lầ n đầ u tiên, đâ y là lầ n đầ u tiên cô nghe đượ c Cố Triển Chiêu bộ c lộ tâ m tình.

Lú c cò n nhỏ , khi biết nhậ n thứ c đượ c mọ i thứ xung quanh, trong ấ n tượ ng củ a cô ,
ô ng nộ i luô n là ngườ i nghiêm khắ c, khô ng bao giờ ô ng cườ i, thậ m chí cò n có chú t
lạ nh lù ng vô tình. Cô cò n cả m thấ y ô ng nộ i đú ng là ngườ i bạ c tình, ngay cả bố cô
cũ ng đượ c thừ a hưở ng cá i tính cá ch đó . Ngà y hô m sau sau khi bà nộ i qua đờ i, bố cô
vẫ n bình tĩnh đi và o phò ng phẫ u thuậ t.

Nhưng hô m nay…

“ Ô ng nộ i. ” Cố Hiểu Thầ n nhẹ nhà ng gọ i.

Cố Triển Chiêu chậ m rã i ngẩ ng đầ u lên, trên khuô n mặ t khắ c khổ đó là đô i mắ t sâ u


chứ a nướ c mắ t, ô ng thở dà i mộ t tiếng: “ Aiz… ”

Nướ c mắ t, bấ t tri bấ t giá c trà o ra khỏ i hố c mắ t.

Cố Hiểu Thầ n nén cả m xú c trong lò ng xuố ng, nó i mộ t cá ch nghẹn ngà o: “ Chá u xin
lỗ i. ”

Chá u xin lỗ i, hã y tha lỗ i cho sự tù y hứ ng củ a chá u.

Chá u xin lỗ i, hã y tha lỗ i cho sự lự a chọ n củ a chá u.

Chá u xin lỗ i, hã y tha lỗ i cho hiểu lầ m củ a chá u.

Cố Triển Chiêu duỗ i tay ra, Cố Hiểu Thầ n vộ i và ng nắ m lấ y, cả m nhậ n đượ c là n da


nhă n nheo đó , cô nhíu mà y, dườ ng như dướ i là n da nhă n nheo này chỉ có bộ xương
cố t già nua.

Ô ng lắ c đầ u, độ ng tá c chậ m rã i, nhẹ nhà ng mở miệng: “ Thầ n, là ô ng nộ i phả i xin lỗ i


chá u, ô ng xin lỗ i. Ngà y đó , ô ng khô ng nên nhố t chá u ở trong phò ng, biết chá u đang
mang thai đá ng lẽ nên đưa chá u tớ i bệnh viện kiểm tra… ” Ô ng khó c, tiếng khó c nứ c
nở khô ng kìm đượ c: “ Ô ng hố i hậ n rồ i. ”

Cuố i cù ng, Cố Hiểu Thầ n cũ ng khô ng kìm đượ c nướ c mắ t củ a mình, để cho nó chậ m
rã i lă n dà i trên gò má . Sau đó , nó lạ i rơi xuố ng bà n tay Cố Triển Chiêu đã trả i qua bao
nhiêu só ng gió .

Nướ c mắ t đọ ng lạ i trên là n da củ a ô ng, xuyên tớ i mạ ch má u cuố i cù ng chả y cả và o


trong tim. Từ ng nhịp đậ p chậ m rã i, dườ ng như nó cò n thấ m nhuầ n cả và o hô hấ p củ a
ô ng.

Nướ c mắ t đó như tích tụ thà nh biển, vừ a buồ n, vừ a thương.


Cố Triển Chiêu rũ hà ng lô ng mi, vỗ về cô : “ Đừ ng giậ n ô ng nộ i. Bé ngoan, đừ ng giậ n
ô ng nhé…. ”

Đêm khuya, Cố Hiểu Thầ n trằ n trọ c mã i vẫ n khô ng ngủ đượ c. Trong đầ u cô hiện lên
cặ p mắ t sâ u củ a Cố Triển Chiêu, giố ng như là đang mở ra ký ứ c giữ a hai ngườ i từ rấ t
nhiều nă m về trướ c.

Khi nhữ ng đứ a trẻ khá c đượ c chơi đù a cù ng vớ i nhau thì cô phả i ngồ i ở bà n chă m
chỉ luyện tậ p thư phá p.

Khi nhữ ng đứ a trẻ khá c đượ c đi du lịch cù ng bố mẹ thì cô phả i ngâ m mình ở thư
viện để nghiên cứ u về cá c bệnh.

Nhiều nă m như thế, cô khô ng hề biết hương vị củ a phó ng tú ng là gì. Cuố i cù ng, cô
đượ c ô ng ngoạ i đưa tớ i Quả ng Đô ng, thay đổ i tính cá ch bả o thủ trướ c đâ y củ a cô .

Tính cá ch cô trở nên hoạ t bá t, vui tươi.

Gặ p đượ c Liễu Duệ, quen vớ i Lậ n Yên, Sa Khinh Vũ , sau đó là Mụ c Hoằ ng Dịch, Mụ c


Hoằ ng Diễn, Liễu Khê, Lý Viêm Nguyên, Lai Sở Sở .

Lầ n đầ u tiên đượ c tớ i khu trò chơi là bọ n họ đưa cô đi, lầ n đầ u tiên đi tớ i phò ng bi-a
là bọ n họ đưa đi, lầ n đầ u tiên đi và o quá n bar cũ ng là bọ n họ đưa đi.

Cô hâ m mộ tình cả m như thế, khô ng có gì giấ u nhau, thoả i má i vô tư. Mặ c kệ ngà y


hô m qua cã i nhau to tớ i mứ c nà o thì hô m sau bọ n họ vẫn có thể vui vẻ chơi đù a vớ i
nhau như lú c đầ u. Mộ t thanh xuâ n điên cuồ ng như thế mớ i khô ng cả m thấ y hố i hậ n
mộ t cuộ c số ng oanh liệt như thế mớ i khô ng cả m thấ y đau buồ n. Cả m xú c đó đã lâ y
lan sang cô , khiến cô cả m thấ y yêu thương nhó m bạ n nhỏ đó , cũ ng hò a mình và o
nhó m bạ n nhỏ .

Á nh tră ng lạ nh lẽo chiếu xuố ng nền đấ t, Cố Hiểu Thầ n xố c chă n lên rờ i giườ ng, cô
đưa tay lầ n mò tủ đầ u giườ ng lấ y điện thoạ i, mở wechat lên nhấ n và o phầ n tin nhắ n
vớ i Liễu Duệ, gử i cho anh mộ t đoạ n ghi â m: “ Anh biết khô ng, nếu như lú c trướ c
khô ng phả i là ô ng nộ i mềm lò ng thì em khô ng thể gặ p đượ c anh. ”
Tấ t cả nhân quả đều có tră m ngà n cá ch thay đổ i, chỉ cầ n mộ t câ u nó i thô i là có thể đi
theo hướ ng khá c.

Giữ a bọ n họ , chỉ cá ch nhau mộ t ý nghĩ.

Đêm đó , Cố Hiểu Thầ n suy nghĩ rấ t nhiều.

Từ tính cá ch bả o thủ trướ c đó , cô đã thay đổ i trở thà nh ngườ i có tính cá ch hoạ t bá t


hơn, về sau phạ m vi hoạ t độ ng củ a cô đều quay xung quanh Liễu Duệ. Cho tớ i tậ n
bâ y giờ , cô vẫn khô ng vượ t ra khỏ i nó .

Tù y hứ ng, từ trướ c tớ i nay luô n tù y hứ ng.

Châ n trờ i nổ i lên tầ ng á nh sá ng nhà n nhạ t, cô chuẩ n bị đi ra cử a tớ i siêu thị gầ n đó


mua nguyên liệu nấ u ă n, chuẩ n bị mộ t bà n đồ ă n sá ng đơn giả n. Có chá o trắ ng, rau
xanh và trứ ng chiên.

Nhìn chằ m chằ m bà n thứ c ă n mộ t lú c lâ u, tớ i khi khô i phụ c tinh thầ n, khó e miệng cô
hiện lên mộ t tia châ m chọ c.

Thậ t buồ n cườ i, số ng đã hơn 20 nă m rồ i, đâ y là lầ n đầ u tiên cô chuẩ n bị đồ ă n cho


ngườ i thâ n.

Lấ y điện thoạ i từ trong tú i á o ra, cô gử i cho Liễu Duệ tin nhắ n thoạ i: “ Ô ng nộ i và
ngay cả bố mẹ em đều thổ lộ tình yêu trong â m thầ m, bọ n họ khô ng nó i, em mã i mã i
sẽ khô ng biết. Thế nên, Liễu Duệ, em muố n nó i cho anh biết, em rấ t yêu anh. ”

Khi cò n nhỏ , cô cò n từ ng nghĩ nếu như mình khô ng phả i ngườ i nhà họ Cố thì tố t biết
bao.

Giờ nghĩ lạ i, ý nghĩ đó đú ng là quá đá ng.

Trướ c khi đi, cô cò n viết lờ i nhắ n và o mộ t tờ giấ y rồ i dù ng hộ p tă m chặ n nó lạ i.

Lờ i nhắ n cô để lạ i là : Ô ng nộ i, bố , mẹ, con yêu tấ t cả mọ i ngườ i. Mong mọ i ngườ i tha


thứ cho sự tù y hứ ng củ a con và cũ ng cả m ơn mọ i ngườ i đã tô n trạ ng sự lự a chọ n củ a
con. Xin mọ i ngườ i yên tâ m, Liễu Duệ là quyết định cả đờ i này con khô ng hố i hậ n.
Khoả nh khắ c cá nh cử a gỗ đó ng lạ i, cô giấ u cả m xú c củ a mình nơi đá y mắ t bằ ng sự
lạ nh nhạ t. Hà ng lô ng mi củ a cô run nhẹ, nướ c mắ t chậ m rã i chả y xuố ng khỏ i khó e
mắ t, giố ng như bứ c tranh sơn dầ u có từ nhiều thế kỷ trướ c – cổ xưa mà u buồ n.

**

Mộ t thá ng sau.

Sá ng sớ m, Lụ c Hằ ng đến bệnh viện, anh thay á o blouse trắ ng rồ i đi tớ i vă n phò ng Cố


Hiểu Thầ n. Lú c ấ y, Cố Hiểu Thầ n đang ngồ i nghiên cứ u mấ y phương phá p phẫ u
thuậ t.

Lụ c Hằ ng gõ cử a.

Cố Hiểu Thầ n nghe tiếng ngẩ ng đầ u lên thì thấ y Lụ c Hằ ng. Cô hơi gậ t đầ u coi như lờ i
chà o, sau đó hỏ i: “ Có việc gì khô ng? ”

Lụ c Hằ ng nhìn chằ m chằ m và o khuô n mặ t lạ nh lù ng củ a cô mấ t mấ y giâ y, giọ ng nó i


trầ m trầ m vang lên: “ Nghe nó i cô quyết định rờ i khỏ i Hiệp Hò a? ”

Cố Hiểu Thầ n cong mô i lên, gậ t đầ u: “ Đú ng, chuẩ n bị đi tớ i thà nh phố S. ”

“ Vì sao? ” Lụ c Hằ ng cả m thấ y khó hiểu. Mấ y thá ng nay Cố Hiểu Thầ n đã thự c hiện
đượ c mộ t và i ca phẫ u thuậ t mà từ trướ c tớ i nay chưa ai dá m là m, ở trên tạ p chí y
họ c cũ ng có mộ t bà i luậ n khiến phầ n lớ n ngườ i trong giớ i hưở ng ứ ng. Thậ m chí cô
cò n đượ c bầ u cho danh hiệu ‘linh hồ n củ a y họ c’. Cô có tà i nă ng như thế, anh khô ng
hiểu sao và o lú c này cô lạ i lự a chọ n rờ i khỏ i Hiệp Hò a.

“ Bở i vì tô i muố n là m nhữ ng việc mình thự c sự muố n là m. ” Cố Hiểu Thầ n nó i.

“ Ở lạ i Hiệp Hò a thì cô khô ng là m đượ c sao? ”

“ Hiệp Hò a có anh, nhưng ở thà nh phố S khô ng có Cố Hiểu Thầ n. ”

Lụ c Hằ ng nhíu mà y.

“ Anh biết khô ng? Từ ng có ngườ i nó i vớ i tô i rằ ng: Khô ng phả i tấ t cả mọ i ngườ i ai


cũ ng có tiền đi tớ i Bắ c Kinh khá m bệnh, cũ ng khô ng phả i tấ t cả cá c bá c sĩ trên đờ i
nà y chỉ có mộ t bá c sĩ khoa ngoạ i tên là Cố Hiểu Thầ n. ”
Lụ c Hằ ng cà ng nhíu chặ t mà y hơn: “ Là Liễu Duệ nó i sao? ”

“ Khô ng. ” Cố Hiểu Thầ n nở nụ cườ i nhạ t: “ Là mộ t vị bá c sĩ khá c. ”

Nụ cườ i củ a cô xinh đẹp là thế, tự a như đó a hoa quỳnh đang nở rộ , ưu nhã mà thong
dong.

Lụ c Hằ ng nhìn tớ i ngâ y ngườ i, cò n lầ m bẩ m mộ t câ u: “ Cố Hiểu Thầ n, rố t cuộ c em


cò n muố n quay cuồ ng ở trong lò ng tô i bao lâ u nữ a? ”

Khoả ng cá ch giữ a Cố Hiểu Thầ n và anh có hơi xa nên khô ng nghe rõ lờ i anh nó i, cô
hỏ i lạ i: “ Anh nó i cá i gì? ”

Lụ c Hằ ng giậ t mình hoà n hồ n, anh ngẩ ng đầ u lên, nhìn và o cặ p mắ t đang hơi cong
lên củ a cô , xinh đẹp như tranh vẽ, lắ c đầ u: “ Tô i nó i, chú c cô ở thà nh phố S thuậ n
buồ m xuô i gió . ”

Cố Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên, dướ i á nh mặ t trờ i củ a mù a đô ng, đô i mắ t sá ng ngờ i đó


như tỏ a ra á nh sá ng lấ p lá nh. Cô gậ t đầ u, nhìn về phía Lụ c Hằ ng nó i lờ i cả m ơn: “
Cả m ơn. ”

Lụ c Hằ ng nhìn khuô n mặ t cô đang đượ c á nh mặ t trờ i chiếu và o, hơi cong mô i lên.

Và o khoả nh khắ c này, hình bó ng cô ở trong lò ng anh như đang đượ c mai tá ng ở dướ i
đá y linh hồ n, lưu lạ i dấ u ấ n.

Bướ c châ n củ a mù a đô ng rấ t nhanh, cả thà nh phố Bắ c Kinh đượ c bao phủ bở i mộ t


mà u trắ ng xó a củ a tuyết. Nhữ ng ngườ i tuyết đượ c đắ p đầ y ở sâ n cũ ng dầ n tan ra,
tuyết tan dầ n, mầ m non củ a câ y xanh chồ i lên, vạ n vậ t như đượ c hồ i sinh, mù a xuâ n
đang tớ i rấ t gầ n.

Tết Nguyên Đá n, là hô n lễ củ a Tu Diệp.

Cố Hiểu Thầ n tậ n mắ t nhìn thấ y cô ấ y cở i bỏ trang phụ c quâ n trang, vì Diệp Cự u


Mạ ch mà khoá c lên mình vá y cướ i. Vẻ xinh đẹp như thể sau cơn mưa là cầ u vồ ng rự c
rỡ , khiến ngườ i ta vui sướ ng và kinh ngạ c.
“ Diệp Diệp, chú c mừ ng cậ u. ” Cố Hiểu Thầ n ô m lấ y Tu Diệp, nhỏ giọ ng thì thầ m bên
tai cô ấ y lờ i chú c mừ ng tha thiết nhấ t.

Khó e mô i Tu Diệp là nụ cườ i xinh đẹp: “ Tớ cũ ng rấ t chờ mong ngà y cậ u trở thà nh
quâ n tẩ u. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i.

Tu Diệp cũ ng cườ i theo.

Á nh mặ t trờ i nhu hò a hắ t lên khuô n mặ t hai ngườ i. Khuô n mặ t đó như là tá c phẩ m


nghệ thuậ t mà cá c nhà điêu khắ c tố n tớ i gầ n tră m nă m để tạ o nên đượ c mộ t bứ c
tượ ng mỹ nhân, tinh xả o mà thầ n bí.

Trướ c khi tớ i thà nh phố S, Cố Hiểu Thầ n đã về nhà họ Cố đó n nă m mớ i, qua tết


Nguyên Tiêu cô mớ i đi tớ i thà nh phố S.

Trong lú c chờ đến giờ khở i hà nh, cô mở wechat ra rồ i nhấ n và o phầ n tin nhắn củ a
mình vớ i Liễu Duệ, ngoạ i trừ hai tin nhắ n thoạ i lú c trướ c gử i thì và o đêm giao thừ a
cô cũ ng gử i cho anh mộ t tin nữ a vớ i nộ i dung là ‘Nă m mớ i vui vẻ’, ngoà i ra khô ng
cò n gì khá c.

Giờ cô lạ i gử i cho anh mộ t tin nhắ n thoạ i nữ a: “ Liễu Duệ, em phả i về thà nh phố S rồ i,
nếu như anh trở về thì hãy tớ i đó tìm em. ”

Bố n tin nhắ n đều là do cô gử i, cò n anh chưa trả lờ i lầ n nà o.

Vuố t vuố t gó c má y, Cố Hiểu Thầ n rũ hà ng lô ng mi dà y xuố ng, cả m xú c hỗ n độ n.

Đêm đó , khi cô tớ i thà nh phố S thì Liễu Khê đã gọ i đi chơi.

Mộ t đá m ngườ i tụ tậ p lạ i ở quá n bar củ a Lý Viêm Nguyên, ă n uố ng trò chuyện.

Sa Khinh Vũ nó i: “ Cuố i cù ng cậ u cũ ng đã trở lạ i. ”

Liễu Khê đắ c ý: “ Cò n khô ng phả i là nhờ và o sự lợ i hạ i củ a anh trai tớ sao, cướ p đượ c
chị dâ u về chỉ là chuyện xả y ra mộ t giâ y chắ c? ”
Nhắ c tớ i Liễu Duệ, khó e mô i Cố Hiểu Thầ n hơi cong lên, cô nâ ng cố c rượ u lên uố ng
mộ t ngụ m. Mộ t ngụ m nà y hết hơn nử a cố c.

Lai Sở Sở ngồ i bên cạ nh liếc nhìn cô mộ t cá i, lên tiếng nhắ c nhở : “ Cậ u kiềm chế mộ t
chú t đi. ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i: “ Trở về vớ i mọ i ngườ i, tớ rấ t vui. ”

Đô i mắ t Lai Sở Sở chợ t ló e lên tia sá ng, rồ i sự nặ ng nề trong mắ t cũ ng dầ n tan đi,


nhìn chằ m chằ m và o khuô n mặ t xinh đẹp củ a Cố Hiểu Thầ n, nử a giâ y sau, lậ p tứ c ró t
rượ u cho cô : “ Uố ng đi, uố ng nhiệt tình và o, nhỡ có say thì tớ đưa cậ u về. ”

Đượ c Lai Sở Sở cho phép, khuô n mặ t Cố Hiểu Thầ n hiện lên nụ cườ i.

Chỉ có mình cô biết khi mộ t tin nhắ n nữ a lạ i tiếp tụ c chìm trong đá y biển đã khiến cô
sợ hã i như thế nà o, nhưng cô khô ng thể tham lam thêm, chỉ cầ n ngườ i kia cò n tồ n
tạ i, cò n tồ n tạ i là đượ c rồ i.

Ngà y hô m sau, Cố Hiểu Thầ n đi tớ i bệnh viện thà nh phố bá o danh. Và o thờ i gian nghỉ
trưa, Mụ c Hoằ ng Dịch tự mình dẫ n cô đi tham quan để là m quen vớ i bệnh viện mớ i.
Có ngườ i thấ y hai ngườ i ở cù ng mộ t chỗ , cử chỉ có chú t thâ n thiết liền nghi ngờ mố i
quan hệ giữ a hai ngườ i họ .

Sau đó , Liễu Khê tớ i bệnh viện tìm Cố Hiểu Thầ n, mộ t tiếng gọ i chị dâ u đã chứ ng
minh thâ n phậ n củ a cô là hoa đã có chủ .

“ Đâ y là bạ n gá i củ a anh trai em sao? ” Có ý tá hỏ i Liễu Khê.

Liễu Khê gậ t đầ u: “ Vâ ng, chị dâ u chỉ có thể là củ a anh trai em. ”

Cá c y tá cườ i: “ Chỉ cầ n khô ng cướ p đi bá c sĩ Mụ c củ a chú ng ta thì đều là chị em tố t. ”

Liễu Khê nở nụ cườ i: “ Vậ y bả n thâ n em đâ y cũ ng phả i cả m thấ y may mắ n vì mình là


hoa đã có chủ hả ? ”

Bị Liễu Khê trêu chọ c, cá c y tá khá c cà ng cườ i vui vẻ hơn.

Nhịp độ là m việc ở bệnh viện rấ t nhanh, bấ t tri bấ t giá c đã nử a nă m trô i qua mà Liễu
Duệ vẫ n khô ng có tin tứ c gì.
Lú c sẩ m tố i, Cố Hiểu Thầ n đứ ng ngâ y ngườ i ra trướ c cử a sổ , nhìn chằ m chằ m và o
khung thoạ i củ a cô vớ i Liễu Duệ trên wechat.

Gió thổ i qua, oi bứ c, bự c bộ i. Phả và o mặ t cũ ng khiến cho ngườ i ta cả m thấ y nó ng


bứ c.

“ Chị dâ u. ” Liễu Khê đẩ y cử a ra, gọ i to: “ Sở Sở từ Hong Kong trở về rồ i, muố n rủ


chú ng ta ra ngoà i đi chơi. ”

Cố Hiểu Thầ n khó a điện thoạ i, gậ t đầ u: “ Đượ c, chị đi thay quầ n á o rồ i ra ngay. ”

Liễu Khê cườ i tươi: “ Vậ y em đi thô ng bá o cho Khinh Vũ . ”

“ Tấ t cả chú ng ta sao? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

Liễu Khê gậ t đầ u: “ Nhó m con gá i tụ họ p thô i, khô ng tính con trai. ”

Nó i xong, cô nàng cò n nhá y mắ t ra vẻ tinh nghịch. Sau đó , cô nàng giú p Cố Hiểu Thầ n
đó ng cử a lạ i, rồ i đi liên lạ c vớ i Sa Khinh Vũ . Lú c ấ y, Sa Khinh Vũ cò n đang theo đuổ i
mộ t tin tứ c mớ i, chỉ có thể từ chố i tham gia.

Liễu Khê lẩ m bẩ m: “ Cả ngà y mệt như chó (1), sao chị cứ phả i như vậ y? Hơn nữ a, bâ y
giờ mọ i ngườ i thườ ng hay lướ t weibo đọ c tin tứ c, cò n ai quan tâ m mấ y tờ bá o giấ y
rườ m rà nữ a. ”
(1)
Nguyên gốc nha =)) tui không cố ý edit lầy lầy đâu.
“ Đượ c rồ i, khô ng nhiều lờ i vớ i em nữ a, chị cò n có việc! ”

Cú p điện thoạ i, vẻ mặ t Liễu Khê hết sứ c buồ n bự c.

Cố Hiểu Thầ n vừ a mớ i thay quầ n á o xong thì nhậ n đượ c điện thoạ i từ bệnh viện nó i
là có ca cấ p cứ u, cô vộ i vàng chạ y ra bên ngoà i.

Liễu Khê nhìn thấ y cô vộ i và ng thì giữ chặ t cô lạ i: “ Đừ ng nó ng vộ i, Sở Sở đang lá i xe


từ cử a khẩ u về đâ y rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n vơ chìa khó a trên bà n, nó i: “ Xin lỗ i, bệnh viện có ca cấ p cứ u khẩ n cấ p,


chị khô ng đi đượ c. ”

Dứ t lờ i, mộ t cơn gió thổ i qua, ngay cả ngườ i cũ ng biến mấ t.


Nhìn xung quanh că n phò ng trố ng khô ng, Liễu Khê thở dà i mộ t hơi rồ i tự ném mình
lên ghế sofa. Cô lạ i đưa mắ t nhìn chằ m chằ m trầ n nhà , cả ngườ i như đi và o cõ i thầ n
tiên.

Độ t nhiên, tiếng chuô ng điện thoạ i vang lên từ trong phò ng Cố Hiểu Thầ n. Liễu Khê
nhíu mà y, cô cấ t bướ c đi và o trong phò ng thì thấ y mà n hình đang ló e sá ng.

Chắ c là do đi gấ p nên Hiểu Thầ n để quên trên bà n, Liễu Khê nghĩ thế.

Đi dịch lên phía trướ c nhìn mà n hình đang ló e sá ng, tên hiển thị là – Liễu Duệ.

Liễu Khê giậ t mình, cô nhậ n điện, ấ p ú ng mã i mớ i nó i đượ c: “ Anh? ”

Ở đầ u dâ y bên kia điện thoạ i Liễu Duệ hơi ngừ ng lạ i, sau đó cấ t giọ ng trầ m ấ m: “
Hiểu Thầ n đâ u? ”

“ Có ca cấ p cứ u, chị ấ y tớ i bệnh viện rồ i, chắ c là đi gấ p quá nên chị ấ y quên điện thoạ i
ở nhà . ” Liễu Khê giả i thích xong thì hỏ i: “ Anh sắ p đượ c về rồ i? ”

“ Hai thá ng nữ a anh về. ” Liễu Duệ nó i.

Liễu Khê nhíu mà y: “ Cò n tậ n hai thá ng nữ a? ”

Im lặ ng mấ y giâ y, Liễu Duệ hỏ i: “ Cô ấ y khỏ e khô ng? ”

“ Ngà y nà o cũ ng theo Hoằ ng Dịch chìm đắ m trong phò ng phẫ u thuậ t, anh cả m thấ y
thế nà o!! ”

“ Phẫ u thuậ t nhiều cũ ng đượ c, thờ i gian trô i qua nhanh. ”

Hơn nử a nă m nay, Liễu Khê để ý, để cho thờ i gian trô i qua nhanh mà ngà y nà o Cố
Hiểu Thầ n cũ ng nhố t mình ở trong phò ng phẫ u thuậ t. Cả ngà y đều là phẫ u thuậ t, viết
luậ n, việc củ a hiệp hộ i y họ c. Trình độ tự ngượ c củ a cô ấ y sắ p bằ ng Mụ c Hoằ ng Dịch
rồ i.

Vấ t vả lắ m mớ i chờ đượ c mộ t cuộ c gọ i từ ngườ i kia nhưng phú t cuố i lạ i bỏ lỡ , Liễu


Khê nó i vớ i giọ ng tiếc nuố i: “ Nếu như chị dâ u đi muộ n hai phú t là có thể nhậ n đượ c
điện thoạ i củ a anh rồ i… ”
Giọ ng nó i đầ u dâ y bên kia im bặ t, Liễu Khê hỏ i: “ Anh, sao anh khô ng gử i tin nhắ n
trên wechat cho chị dâ u? Tự mình ghi â m mộ t cá i gì đó gử i sang. ”

Anh cũ ng muố n nhưng tình huố ng ở đâ y khô ng cho phép: “ Bên anh khô ng lên mạ ng
đượ c. ”

Liễu Khê nhụ t chí: “ A, nếu như chị dâ u đượ c nghe thấ y giọ ng nó i củ a anh thì… ”
Chớ p mắ t mộ t cá i, bỗ ng nhiên cô nàng thấ y vui vẻ hơn: “ Đú ng rồ i! Em có thể ghi â m
cuộ c trò chuyện nà y. ” Nó i xong, cô vộ i và ng ấ n nú t ghi â m rồ i giụ c Liễu Duệ: “ Anh,
mau nó i chuyện đi, có gì em sẽ đưa cho chị dâ u nghe. ”

Yết hầ u Liễu Duệ hơi chuyển độ ng, anh có chú t khô ng thích nghi đượ c vớ i cá ch nó i
chuyện nà y. Im lặ ng mộ t lú c lâ u, rồ i anh mở miệng mộ t cá ch cứ ng ngắ c: “ Cố Hiểu
Thầ n, hai thá ng sau, khi mù a thu tớ i, anh sẽ trở về tìm em. ”

Nó i xong, cuộ c gọ i lậ p tứ c bị ngắ t.

Nghe thấ y â m thanh thô ng bá o cuộ c gọ i kết thú c, Liễu Khê nhíu chặ t mà y, chỉ có mộ t
câ u này thô i hả ?

Trong lú c Lai Sở Sở đang trên đườ ng tớ i thì Liễu Khê gọ i điện thoạ i tớ i, cô nàng đó
nó i mộ t đố ng nhữ ng lờ i chả liên quan, rồ i Lai Sở Sở tổ ng kết đượ c mộ t câ u: Sa Khinh
Vũ và Cố Hiểu Thầ n cho hai ngườ i bọ n họ leo câ y.

“ Sở Sở , hay là chú ng ta tớ i bệnh viện chờ chị dâ u phẫ u thuậ t xong đi? ” Liễu Khê đưa
ra lờ i đề nghị.

Lai Sở Sở nhíu mà y: “ Tớ từ Hong Kong về đâ y chẳ ng lẽ chỉ để đến bệnh viện chờ ca
phẫ u thuậ t kết thú c? ”

Vì sao lạ i muố n là m chuyện nhà m chá n như thế? Cô khô ng điên!

Liễu Khê giả i thích: “ Tớ có chuyện quan trọ ng muố n nó i vớ i chị dâ u. ”

“ Chuyện gì? ” Lai Sở Sở hỏ i.

“ Anh trai tớ sắ p về rồ i. ”
Ở đầ u dâ y bên kia điện thoạ i, Lai Sở Sở im lặ ng mấ t mộ t lú c rồ i đồ ng ý: “ Đượ c rồ i, đi
bệnh viện chờ Hiểu Thầ n. ”

Cú p điện thoạ i, cô quay đầ u xe đi tớ i bệnh viện thà nh phố .

Gầ n hai giờ sá ng, Cố Hiểu Thầ n vớ i Mụ c Hoằ ng Dịch mớ i cù ng nhau bướ c ra khỏ i
phò ng phẫ u thuậ t. Thay trang phụ c phẫ u thuậ t ra rồ i trở về văn phò ng, ở ghế dà i
trên hà ng lang cô thấ y Liễu Khê đang dự a và o vai Lai Sở Sở mà ngủ .

Á nh sá ng ở đâ y có hơi mờ nên Cố Hiểu Thầ n tưở ng mình bị hoa mắ t, đến gầ n mớ i


thấ y đú ng là hai ngườ i đó .

Lai Sở Sở ngướ c mắ t lên nhìn, cong mô i: “ Đú ng là khô ng dễ dà ng gì. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y: “ Sao hai ngườ i lạ i ở chỗ này? ”

“ Oa… ” Lai Sở Sở ngá p, độ ng tá c rấ t nhẹ như sợ đá nh thứ c Liễu Khê, rồ i cô nó i mộ t


cá ch bấ t đắ c dĩ: “ Con nhó c nà y nhấ t định phả i chờ cậ u cho bằ ng đượ c, tớ cò n có thể
là m gì khá c sao? ”

Nhìn Liễu Khê đang ngủ say, Cố Hiểu Thầ n lạ i hỏ i: “ Con bé chờ tớ là m gì? ”

Lai Sở Sở đưa cho Cố Hiểu Thầ n mộ t chiếc điện thoạ i mà u trắ ng: “ Đâ y… ”

“ Sao điện thoạ i củ a tớ lạ i ở đâ y? ” Mộ t bụ ng khó hiểu.

Lai Sở Sở thở dà i, nó i ngắ n gọ n lạ i cho cô hiểu: “ Cậ u để quên ở nhà , Liễu Duệ gọ i


điện thoạ i tớ i, Liễu Khê nhậ n cuộ c gọ i, sau đó thì giố ng như kẻ điên, nhấ t định phả i ở
đâ y chờ cậ u phẫ u thuậ t xong. ”

Cố Hiểu Thầ n sử ng số t: “ Liễu Duệ? ”

Cô mở khó a điện thoạ i, ấ n và o danh sá ch cuộ c gọ i, cuộ c gọ i gầ n đâ y nhấ t là củ a anh.


Chín thá ng qua, cuố i cù ng cũ ng có tin tứ c củ a anh rồ i.

“ Có ghi â m. ” Lai Sở Sở nhắ c nhở .

Cố Hiểu Thầ n nhấ n mở ghi â m, trong đó chỉ có hai câ u.


Câ u đầ u tiên là : “ Anh, anh mau nó i gì đi, em sẽ ghi â m lạ i rồ i cho chị dâ u nghe.

Cò n câ u cò n lạ i là anh nó i, qua mấ y giâ y sau mớ i nó i.

Anh nó i: Cố Hiểu Thầ n, hai thá ng sau, khi mù a thu tớ i, anh sẽ trở về tìm em.

Bạ n có hiểu cả m giá c bố n giờ sá ng thứ c giấ c, thay quầ n á o, bữ a sá ng cũ ng chẳ ng


buồ n ă n mà mộ t mình chạ y thẳ ng tớ i bờ biển, nhìn chằ m chằ m và o đườ ng châ n trờ i
mà chờ mặ t trờ i mọ c khô ng?

Bạ n biết nó nhấ t định sẽ mọ c lên ở hướ ng đô ng nhưng khô ng cá ch nà o xá c định


đú ng thờ i gian nó xuấ t hiện. Hoặ c có thể nó i, nếu như trờ i nhiều mâ y thì bạ n hoà n
toà n bỏ lỡ mấ t hình ả nh nó từ từ nhô lên ở đườ ng châ n trờ i. Có lẽ, bạ n ở nơi này chờ
cả ngà y cũ ng chỉ thấ y nó dầ n dầ n lặ n về hướ ng tâ y, á nh sá ng nhà n nhạ t hắ t lên bó ng
dá ng bé nhỏ củ a bạ n trong thế giớ i nà y.

Cả m giá c này, giố ng như là yêu mộ t ngườ i.

Bạ n sẽ như thiêu thâ n lao về phía ngườ i đó , nhưng ngườ i đó khô ng nhấ t định sẽ
đứ ng yên mộ t chỗ chờ bạ n. Ngườ i đó có thể trá nh đi, có thể biến mấ t, hay tệ hơn
chính là ngườ i đó khô ng yêu bạ n.

Khô ng biết tà u vũ trụ có thể lơ lử ng bao lâ u? Khô ng biết chuyến bay đó khi nà o thì
hạ cá nh xuố ng đấ t? Mà bạ n cầ n bao lâ u để xá c định đượ c kinh độ và vĩ độ củ a ngườ i
đó ?

Có lẽ sẽ rấ t lâ u, có lẽ sẽ rấ t ngắ n, có thể là cả đờ i, có thể chỉ mộ t giâ y.

Hay có thể, là mã i mã i.

Cố Hiểu Thầ n nghĩ, khoả ng cá ch giữ a hai ngườ i khô ng nhấ t định phả i là mã i mã i, cô
lự a chọ n đợ i tớ i mù a thu. Khô ng có lá rụ ng, vẫ n mặ c mộ t chiếc vá y ngắ n tay, tó c dà i
buộ c lên, khoả nh khắ c từ bệnh viện đi ra, hoà ng hô n đã biến mấ t, á nh đèn rự c rỡ bên
ngoà i sá ng lên, á nh sá ng cam cam nơi đườ ng châ n trờ i vẫ n chưa tan hết, trên bầ u
trờ i khó có thể thấ y đượ c mộ t ngô i sao.

Cò n anh ấ y, dừ ng lạ i ngay trướ c mặ t cô , dù ng mộ t đô i mắ t trầ m lắ ng lẳ ng lặ ng nhìn


cô , khô ng hề chớ p mắ t. Giố ng như là ở thế giớ i củ a anh, trong mắ t anh, chỉ có mộ t
mình cô .
Nhìn thấ y anh như thế, có thể cô sẽ ngâ y ngườ i, sẽ thấ y hoà i nghi, thậ m chí cô cò n
cả m thấ y buồ n cườ i.

Buồ n cườ i hơn là cô bắ t đầ u ả o tưở ng anh xuấ t hiện, thứ ả o giá c này quá mứ c châ n
thự c, cả nh tượ ng đó vừ a giố ng như trong mơ vừ a giố ng như anh đã thậ t sự bướ c tớ i.

Cho đến khi anh mở miệng, giọ ng nó i trầ m thấ p như từ ngà n nă m trướ c vọ ng lạ i,
trầ m thấ p mà hữ u lự c, lộ ra hơi thở xa xưa.

Anh nó i: “ Cố Hiểu Thầ n, anh đã trở về. ”

Đèn đườ ng chiếu lên ngườ i anh, bó ng dá ng cao lớ n, mà y kiếm mắ t sá ng, đô i mô i hơi
mím chặ t. Anh hơi chớ p lô ng mi, chỉ mộ t độ ng tá c nhỏ đó thô i đã khiến ngườ i khá c
cả m thấ y nă m thá ng kéo dà i, đấ t nướ c bình yên.

Chương 36: Kết hôn

‘Tườ ng thà nh củ a anh’

Hình như là anh từ trong quâ n khu đi ra luô n nên trên ngườ i vẫ n cò n mặ c trang
phụ c củ a quâ n nhâ n, anh đứ ng ở cử a bệnh viện là có thể thấ y đượ c.

Nỗ i nhớ trong lò ng cô như muố n trà o ra khỏ i ngự c.

Nhìn anh đứ ng dướ i á nh tră ng, như giấ c mơ vậ y.

Khô ng quan tâ m tớ i á nh mắ t củ a ngườ i khá c, anh sả i bướ c tiến lên, tay anh dứ t
khoá t chế trụ ó t cô , ô m cô và o trong lò ng. Anh nhắ m mắ t lạ i, trong khoả nh khắ c đó
anh nó i: “ Cố Hiểu Thầ n, chú ng ta kết hô n đi. ”

Bả y chữ (1), thanh â m trầ m thấ p rung độ ng lò ng ngườ i, hung hă ng va mạ nh và o trá i


tim cô .
(1)
Trong bản gốc thì chỉ có bảy chữ: 顾晓晨, 我们结婚
Hà ng lô ng mi cong vú t run nhè nhẹ, câ u nó i kia củ a anh như mộ t trá i lự u đạ n, là m cô
như bù ng nổ tạ i chỗ .
Sự kinh ngạ c vẫn cò n chưa vơi đi thì ngườ i đang ô m cô đã đưa tay dắ t luô n đi, sau đó
anh để cô ngồ i và o ghế phụ củ a chiếc xe oto mà u trắ ng. Anh đi vò ng qua đầ u xe sang
phía bên kia ngồ i và o ghế lá i, khở i độ ng xe.

Mộ t đườ ng đi thẳ ng cho tớ i khi tớ i chỗ cao tố c rồ i Cố Hiểu Thầ n mớ i khô i phụ c đượ c
chú t tinh thầ n: “ Đang đi về huyện sao? ”

“ Ừ . ” Anh đưa mắ t nhìn và o kính chiếu hậ u, bậ t đèn để xi nhan, sau khi thà nh cô ng
vượ t đượ c rồ i anh mớ i nó i: “ Đã hỏ i Hoằ ng Dịch rồ i, ngà y mai em đượ c nghỉ. ”

Á nh mắ t Cố Hiểu Thầ n hoả ng sợ , giố ng như cả nh tượ ng bấ t ngờ đượ c cầ u hô n vừ a


rồ i chỉ là mộ t giấ c mơ.

Mộ t tiếng sau, hai ngườ i về tớ i huyện, chiếc xe oto mà u trắ ng thong thả dừ ng lạ i trên
mộ t con đườ ng nà o đó .

Nghiêng đầ u nhìn cô thấ y đượ c ngay cá i gá c chuô ng cao củ a trườ ng họ c, kim giờ
đang chỉ và o số 8, kim phú t chỉ và o số 6.

Lú c cô nhìn về phía đồ ng hồ trên gá c chuô ng mà sữ ng sờ thì anh đã đi xuố ng xe,


vò ng sang bên ghế phụ , mở cử a ra, vươn tay về phía cô .

Cố Hiểu Thầ n thu hồ i tầ m mắ t, đặ t tay mình lên tay anh.

Bà n tay anh rắ n chắ c, có hơi thô rá p nhưng đem lạ i cho ngườ i khá c cả m giá c an toà n,
là mộ t bà n tay đá ng để ngườ i khá c phó thá c cả đờ i.

Anh kéo cô đi thẳ ng mộ t đườ ng tớ i trướ c cổ ng trườ ng. Tớ i cổ ng trườ ng, anh buô ng
tay cô ra, đi về phía phò ng bả o vệ nó i mấ y câ u rồ i bả o vệ lậ p tứ c mở cử a cho hai
ngườ i.

Anh đi về phía cô mộ t lầ n nữ a, lạ i cầ m tay cô .

Nhìn cá nh cử a tự độ ng đang chầ m chậ m mở ra, Cố Hiểu Thầ n tò mò : “ Anh nó i gì vớ i


bả o vệ đấ y? ”

Anh cú i đầ u liếc mắ t nhìn cô , sau đó nở mộ t nụ cườ i thầ n bí: “ Đoá n xem? ”

Cố Hiểu Thầ n: “ … ”
Có vẻ như trêu đù a cô khiến anh rấ t vui, Liễu Duệ cườ i nhẹ rồ i lậ p tứ c dắ t tay cô đi
và o bên trong.

Đã 11 nă m rồ i, đâ y là lầ n thứ hai hai ngườ i về thă m nơi đã cho hai ngườ i gặ p đượ c
nhau. Tò a nhà , vườ n hoa, từ ng cá i câ y, từ ng bô ng hoa nơi nà y đều chứ ng kiến cô và
Liễu Duệ quen nhau tìm hiểu nhau rồ i yêu nhau, đâ y chính là nơi để lạ i đậ m dấ u ấ n
thanh xuâ n củ a hai ngườ i.

“ Chú ng ta. ” Cố Hiểu Thầ n dừ ng lạ i ở sâ n bó ng rổ , đưa tay ra chỉ sang mộ t khu dạ y


họ c: “ Lầ n đầ u tiên chú ng ta gặ p mặ t là ở chỗ đó . ”

Liễu Duệ nhìn theo hướ ng tay cô chỉ, phá t ra tiếng cườ i trầ m thấ p, anh lắ c đầ u: “
Khô ng phả i chỗ đó . ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn anh bằ ng á nh mắ t đầ y nghi ngờ , cô tìm lý do để chứ ng minh câ u


nó i củ a mình: “ Nhưng đó là khu dạ y họ c mà . ”

“ Anh biết. ” Nó i xong, anh lấ y từ trong tú i quầ n ra mộ t câ y bú t, sự dịu dà ng trong


á nh mắ t khô ng thể giấ u: “ Đâ y mớ i là lầ n đầ u tiên chú ng ta gặ p nhau. ”

Cá i bú t đó , nhìn cũ ng chẳ ng có gì kỳ lạ , rấ t bình thườ ng.

Bở i vì á nh đèn khá mờ nên Cố Hiểu Thầ n nhìn khô ng rõ trên nắ p bú t đượ c khắ c chữ
‘Cố ’, đó là chữ do chính tay cô khắ c.

Trên đầ u cô như có mộ t dấ u hỏ i chấ m thậ t lớ n, ngẩ ng đầ u lên nhìn anh.

Thấ y cô khô ng có ấ n tượ ng gì, Liễu Duệ cũ ng chẳ ng ngạ c nhiên. Anh cong khó e mô i,
đem bú t thả lạ i và o trong tú i quầ n: “ Khô ng có gì đâ u. ”

Đang nó i chủ đề này nhưng lạ i bỏ ngang giữ a chừ ng khô ng phả i phong cá ch củ a anh,
điều đó khiến cho Cố Hiểu Thầ n muố n tìm hiểu xem đã xả y ra chuyện gì.

Khô ng để cho cô suy nghĩ sâ u xa, Liễu Duệ rú t tay từ trong tú i á o ra, cầ m thêm mộ t
chiếc nhẫ n bạ c, đưa tớ i trướ c mắ t cô .

Đâ y khô ng phả i là mộ t chiếc nhẫn mớ i, khô ng có kim cương, khô ng hoa văn cũ ng
chẳ ng rự c rỡ .
Á nh tră ng trong sá ng, dịu dà ng hô n lên mặ t đấ t, mạ lên chiếc nhẫ n bạ c đó mộ t tầ ng
á nh sá ng nhu hò a, phả n chiếu và o trong mắ t.

Cũ ng là câ u nó i đó , anh nó i lạ i mộ t lầ n nữ a: “ Cố Hiểu Thầ n, chú ng ta kết hô n đi. ”

Nhìn chằ m chằ m và o chiếc nhẫ n bạ c lấ p lá nh trong tay anh, Cố Hiểu Thầ n thấ t thầ n
mấ t mộ t giâ y.

Chiếc nhẫ n này, là củ a cô .

Nhưng mà , tạ i sao nó lạ i ở trong tay anh?

Cá nh mô i cô run lên, cứ mấ p má y mô i mã i rồ i mớ i nó i đượ c bằ ng giọ ng sử ng số t: “


Anh tớ i sao? ”

Giọ ng nó i vô cù ng run rẩ y.

Hà ng lô ng mi anh cử độ ng, á nh mắ t hơi chù ng xuố ng.

“ Ngà y hô m đó , anh tớ i? ” Câ u hỏ i đượ c lặ p lạ i lầ n thứ hai, có thể nghe đượ c giọ ng


nó i cô có hơi nghẹn ngà o.

Chiếc nhẫ n bạ c nà y là nă m đó cả chín ngườ i cù ng nhau mua.

Lậ n Yên, Mụ c Hoằ ng Dịch, Mụ c Hoằ ng Diễn, Lai Sở Sở , Liễu Khê, Lý Viêm Nguyên, Sa
Khinh Vũ , Liễu Duệ và cô , mỗ i ngườ i mộ t chiếc. Vì trườ ng họ c khô ng cho họ c sinh
đeo nhẫ n nên cô đã mó c nó và o sợ i dâ y chuyền bạ c rồ i đeo trên cổ , chưa bao giờ
thá o ra.

Và o nă m nă m trướ c, khô ng, phả i là sá u nă m trướ c, trong đêm mù a hè mưa lớ n đó ,


nhẫ n bị ném đi.

Cô từ ng tớ i nhà ga cô ng cộ ng phía Nam đó để tìm nhưng khô ng tìm đượ c. Cô nghĩ, có


lẽ tấ t cả mọ i thứ đều bị cơn mưa lớ n đó cuố n trô i đi hết, khô ng cò n gì cả .

Khoả ng cá ch sá u nă m.
Trong tay anh là chiếc nhẫ n bạ c tưở ng chừ ng như đã biến mấ t khỏ i thế giớ i củ a cô ,
anh dù ng nó cầ u hô n, đú ng là chuyện hoang đườ ng.

Tim cô , như bị ai bó p chặ t, đau nhó i.

Đâ y thự c sự là mộ t chiếc nhẫ n vô cù ng bình thườ ng, đi từ phố to tớ i ngõ nhỏ cũ ng có


thể bắ t gặ p và mua đượ c. Đó là chiếc nhẫ n bạ c đã là m trá i tim cô cạ n kiệt và o nă m
nă m trướ c. Đó là chiếc nhẫ n bạ c chứ ng minh rằ ng anh đã từ ng đi qua nhà ga cô ng
cộ ng phía Nam.

Nướ c mắ t, cứ thế mà chả y ra từ hố c mắ t.

Hó a ra, anh đã tớ i.

Hó a ra, anh khô ng hề thấ t hứ a.

Hó a ra, Liễu Duệ rấ t yêu Cố Hiểu Thầ n.

“ Cố Hiểu Thầ n, chú ng ta kết hô n đi. ” Anh lặ p lạ i câ u nó i đó mộ t lầ n nữ a, có thể thấ y


đượ c trong giọ ng nó i có sự kiên định.

Trong mộ t giâ y đó , Cố Hiểu Thầ n nghĩ tớ i rấ t nhiều chuyện. Cô nhớ lạ i hình ả nh củ a


hai ngườ i trong quá khứ . Cuố i cù ng, nó dừ ng lạ i ở ngà y mà cô sinh non.

Cô từ ng mang thai, cũ ng đã sả y thai, hơn nữ a sau nà y cò n khô ng thể sinh con.

Trong khoả nh khắ c anh cầ u hô n, cô khô ng chú t do dự lự a chọ n sẽ mã i mã i giấ u đi ba


chuyện nà y. Nếu trướ c kia cô từ ng do dự xem có nên nó i cho anh khô ng thì giờ phú t
nà y, cô cự c kỳ chắ c chắ n rằ ng mình khô ng cầ n nó i cho Liễu Duệ biết.

Hoặ c có thể nó i, tình yêu củ a cô đố i vớ i Liễu Duệ là ích kỷ, cô chỉ nghĩ mã i mã i khô ng
muố n cho anh biết, thế thô i.

Cò n anh, cho dù đã biết đượ c tấ t cả mọ i chuyện thì cũ ng sẽ mặ c cho mọ i lờ i can ngă n


mà cướ i cô . Nếu đã thế, thì anh có biết hay khô ng cũ ng chẳ ng quan trọ ng.

Chỉ cầ n hai ngườ i có thể bên nhau, tấ t cả nhữ ng chuyện khá c đều trở nên nhỏ bé
khô ng đá ng kể.
“ Đượ c, em gả cho anh. ” Đồ ng ý lờ i cầ u hô n củ a anh, Cố Hiểu Thầ n run rẩ y chìa bà n
tay mình ra, đợ i chờ anh đeo lên ngó n á p ú p củ a mình chiếc nhẫ n bạ c đã trả i qua biết
bao nă m thá ng nhưng vẫ n vô cù ng rự c rỡ đó .

Trong chố c lá t, tâ m trạ ng Liễu Duệ có hơi kích độ ng. Dù biết đó sẽ là câ u trả lờ i củ a
cô , nhưng khi cô nó i ra khỏ i miệng, anh vẫ n khô ng nhịn đượ c mà muố n ô m lấ y cô ,
hô n cô .

Đeo nhẫ n lên ngó n á p ú t, anh cú i ngườ i, khom lưng, hô n lên mu bà n tay đó bằ ng sự
thâ m tình củ a mình.

Đô i mô i nó ng bỏ ng dá n lên là n da cô , khiến cô run lên.

Đú ng là khó c vì vui mừ ng.

Nếu hỏ i, tạ i sao mộ t ngườ i phụ nữ khô ng thể sinh con nữ a vẫ n kiên quyết gả cho
ngườ i đà n ô ng yêu mình?

Cố Hiểu Thầ n sẽ trả lờ i là : Chỉ cầ n anh ấ y yêu tô i, tô i cũ ng yêu anh ấ y, như vậ y là đủ


rồ i.

Cho dù là con hay là nhữ ng thứ khá c, cũ ng khô ng thể trở thà nh sự rà ng buộ c củ a hai
ngườ i. Chính anh cũ ng từ ng nó i: Cố Hiểu Thầ n, từ đầ u tớ i cuố i, ngườ i em yêu là anh,
khô ng hề có ngườ i thứ hai.

Nếu bọ n họ đã yêu nhau thì sao phả i vì nhữ ng thứ bé nhỏ khô ng đá ng kể đó mà chia
xa?

Cá i kiểu tình yêu vô tư khô ng thích hợ p vớ i hai ngườ i.

Bở i vì bọ n họ đã dâ ng hiến hết vô tư củ a bả n thâ n, chỉ để lạ i cho mình sự ích kỷ.

Đầ u thu ở Quả ng Đô ng, ban đêm khô ng má t mẻ chú t nà o, thậ m chí cò n hơi oi bứ c.

Dướ i á nh tră ng, Liễu Duệ dù ng tay nâ ng mặ t cô lên, thâ m tình hô n xuố ng, như là mộ t
dấ u ấ n cho hô n nhâ n củ a hai ngườ i.

Và o khoả nh khắ c anh tìm đượ c đườ ng số ng trong chỗ chết đó , anh đã quyết định
chuyện đầ u tiên sau khi trở về là kết hô n vớ i cô . Anh nghĩ anh đã sợ hã i, anh sợ bả n
thâ n sẽ hố i hậ n, anh sợ hã i khi cá i chết gầ n kề, trên hộ khẩ u nhà anh vẫn chưa có tên
củ a Cố Hiểu Thầ n.

**

Lú c Liễu Duệ đem bá o cá o kết hô n tớ i, Tu Khô n chỉ liếc mắ t nhìn đú ng ba giâ y rồ i rờ i


đi, mở miệng nó i vớ i vẻ phiền muộ n: “ Chớ p mắ t mộ t cá i, chá u và Tu Diệp đã mộ t
trướ c mộ t sau kết hô n rồ i. ” Thở dà i mộ t hơi, ô ng tiếp tụ c nó i: “ Chá u luô n là mẫ u
ngườ i con rể lý tưở ng mà chú chọ n, đá ng tiếc chá u và Tu Diệp lạ i khô ng có duyên. ”

Dá ng đứ ng củ a Liễu Duệ thẳ ng tắ p, trên khuô n mặ t nghiêm tú c khô ng có lấ y mộ t nụ


cườ i xuề xò a, lạ nh nhạ t mở miệng: “ Duyên phậ n chắ c là vẫn có , về sau theo như bên
nhà Hiểu Thầ n thì phả i gọ i cô nhó c đó mộ t tiếng mợ . ”

Đượ c anh nhắ c, Tu Khô n mớ i nhớ ra việc đó , bậ t cườ i thà nh tiếng: “ Tu Diệp thích
nhấ t là ngồ i trên đầ u chá u mà la lố i om sò m, giờ thâ n phậ n lạ i cao hơn mộ t bậ c, chắ c
chắ n cò n phô trương hơn. ”

“ Nghe nó i cô ấ y đã tớ i bệnh viện quâ n độ i. ” Liễu Duệ chuyển chủ đề câ u chuyện.

Tu Khô n lắ c đầ u: “ Đú ng vậ y, thậ t sự khô ng quả n đượ c con bé đó . Đi bệnh viện quâ n


độ i cũ ng đượ c, nhiệm vụ ít hơn, nhà n hơn, có nhiều thờ i gian ở bên Cự u Mạ ch. ” Nghĩ
rồ i lạ i nó i: “ Chá u thì sao? Tính thế nà o đâ y, tiếp tụ c ở lạ i bộ độ i đặ c chủ ng à ? ”

Khó e mô i Liễu Duệ hơi cong lên: “ Vâ ng. ”

Tu Khô n liếc mắ t nhìn anh: “ Vị kia ở nhà khô ng phả n đố i? ”

“ Phả n đố i. ”

Điều này khiến cho Tu Khô n kinh ngạ c: “ Nếu phả n đố i thì sao chá u khô ng đổ i sang
vị trí khá c? ”

“ Cô ấ y từ ng nó i mộ t câ u như thế nà y. ” Liễu Duệ nhìn chằ m chằ m và o tờ bá o cá o kết


hô n đang đượ c để trên bà n, á nh mắ t trở nên dịu dà ng hơn: “ Cô ấ y thích chá u, thích
tấ t cả nhữ ng gì củ a chá u và nhữ ng gì thuộ c về chá u. ”

Nhìn thì như đó là mộ t câ u nó i rấ t dễ thự c hiện, nhưng cô đã là m đượ c điều đó .


11 nă m, mưa gió khô ng thay đổ i.

Buổ i tố i, Liễu Duệ gọ i video vớ i Cố Hiểu Thầ n. Có lẽ là do thờ i tiết thá ng chín ở Bắ c
Kinh lạ nh hơn so vớ i ở Quả ng Đô ng nên anh đã mặ c quầ n á o dà i tay, nhưng cô thì
vẫ n mặ c quầ n đù i á o cộ c.

“ Em vừ a mớ i tắ m xong. ” Cố Hiểu Thầ n chỉnh lạ i tay á o, sau đó tiếp tụ c dù ng khă n


lô ng lau tó c.

Thô ng qua mà n hình, Liễu Duệ nhìn chằ m chằ m và o cô . Anh nhịn khô ng đượ c mà
đưa tay lên như muố n vuố t ve khuô n mặ t đỏ bừ ng củ a cô sau khi bị nướ c ấ m rử a
sạ ch.

“ Bá o cá o kết hô n anh nộ p lên rồ i hả ? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i.

“ Nộ p rồ i. ” Anh nó i: “ Thủ trưở ng đã phê duyệt, chỉ cầ n em tớ i Bắ c Kinh thô i là


chú ng ta đi lĩnh chứ ng. ”

Cố Hiểu Thầ n đổ i sang bên kia tiếp tụ c lau tó c, nó i: “ Vậ y em là m đơn xin nghỉ mộ t
thá ng. ”

“ Ừ m. ” Anh đá p lạ i xong bỗ ng dưng gọ i tên cô : “ Cố Hiểu Thầ n. ”

Cô dừ ng lạ i độ ng tá c lau tó c, giương mắ t lên nhìn: “ Hả ? ”

“ Hô m nay thủ trưở ng hỏ i anh, nếu như em phả n đố i chứ c vụ củ a anh, tạ i sao anh
khô ng chọ n mộ t vị trí an toà n. ”

Á nh mắ t Cố Hiểu Thầ n dừ ng lạ i trên ngườ i anh, yên lặ ng chờ anh nó i tiếp.

“ Anh đã trả lờ i ô ng ấ y rằng: Em từ ng nó i vớ i anh mộ t câ u, em thích anh, thích tấ t cả


nhữ ng gì củ a anh và thuộ c về anh. ” Hà ng lô ng mi Liễu Duệ hơi rũ xuố ng, như để che
đi mộ t nử a cả m xú c: “ Cố Hiểu Thầ n, em có hy vọ ng anh thay đổ i vị trí khô ng? ”

Cô lắ c đầ u, lắ c đầ u mộ t cá ch kiên định, khô ng cầ n nghĩ đã buộ t miệng thố t ra: “ Em


khô ng hy vọ ng. ”

“ Vì sao? ”
Vì sao à ?

Cố Hiểu Thầ n tự hỏ i lò ng mình.

Mộ t lầ n lạ i mộ t lầ n nữ a phâ n ra, ở mộ t nơi nà o đó có sự nhớ nhung khô ng tên, ở nơi


đó là anh.

Nhưng vì sao khi anh hỏ i, cô lạ i trả lờ i như thế, khô ng chú t do dự .

Suy nghĩ mộ t lú c, cô đưa ra câ u trả lờ i: “ Em có thể chờ anh, nhưng em khô ng có cá ch


nà o rờ i khỏ i phò ng phẫ u thuậ t vì anh. ”

Dứ t lờ i, bỗ ng nhiên cô nhớ tớ i sá u nă m trướ c Cố Phó ng từ ng nó i: “ Bố lự a chọ n đi


và o phò ng phẫ u thuậ t. ”

Như là ngườ i ở trong mơ mớ i tỉnh, hó a ra câ u đó có ý nghĩa như nà y.

Liễu Duệ ngâ y ngườ i. Trên khuô n mặ t anh, là biểu cả m khô ng thể miêu tả thà nh lờ i.

Cố Hiểu Thầ n cườ i nhạ t: “ Có lẽ sự lự a chọ n củ a anh cũ ng sẽ giố ng như em. ”

Nhữ ng lờ i nà y đượ c cô nó i ra, tâ m trạ ng trở nên vô cù ng phứ c tạ p. Liễu Duệ nhìn
khuô n mặ t tươi cườ i củ a cô qua mà n hình. Có mộ t ngườ i yêu anh như vậ y, là trờ i cao
đang đền bù cho anh sao?

“ Hai ngườ i hi sinh, thà nh toà n mộ t tổ quố c. ” Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Liễu Duệ, chú ng ta
khô ng hố i hậ n. ”

Hai ngườ i hi sinh, thà nh toà n mộ t tổ quố c.

Cố Hiểu Thầ n, cô lạ i khiến anh khô ng nhịn đượ c mà yêu cô nhiều hơn mộ t chú t.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Anh mở miệng, giọ ng nó i trầ m thấ p đó như mang theo rượ u: “ Anh
đưa em đi nhả y bungee, nhả y dù và lướ t só ng nhé. ”

Sắ c mặ t Cố Hiểu Thầ n thay đổ i, hơi kích độ ng: “ Thậ t á ? ”

Anh gậ t đầ u: “ Ừ m, đã nó i là về sẽ đưa em đi mà . ”
Cô cườ i tươi, mấ y sợ i tó c ướ t bị thổ i nhẹ mộ t cá i dính lên mặ t cô , có sợ i cò n dính hẳ n
lên mô i, nhìn có chú t mê ngườ i.

“ Nhưng trướ c đó , chú ng ta cầ n phả i đi tớ i đâ y đã . ” Cố Hiểu Thầ n nó i.

Liễu Duệ khô ng hiểu: “ Đi đâ u? ”

Cố Hiểu Thầ n nở nụ cườ i thầ n bí: “ Ngà y mai anh sẽ biết. ”

Ngà y hô m sau, Cố Hiểu Thầ n ngồ i trên chuyến bay sớ m nhấ t trở về Bắ c Kinh. Ở bên
ngoà i sâ n bay, Liễu Duệ đang đứ ng chờ , anh mặ c á o hoodie có mũ cù ng vớ i quầ n
jeans. Nhìn qua có khi có ngườ i cò n tưở ng anh là sinh viên.

Cố Hiểu Thầ n đẩ y hà nh lý đi qua, liếc mắ t nhìn mộ t cá i là có thể thấ y anh.

Anh cao, nên dù có đứ ng lẫ n ở trong dò ng ngườ i cô vẫn có thể dễ dà ng nhìn thấ y


đượ c. Á nh mắ t củ a hai ngườ i xuyên qua biển ngườ i mênh mô ng, nhìn thấ y nhau.

Nhìn cô , á nh mắ t anh xuấ t hiện sự hoang mang.

Cô mặ c á o hoodie có mũ mà u hồ ng phố i vớ i quầ n jeans, châ n đi già y thể thao mà u


trắ ng.

Nếu khô ng phả i trướ c khi lên má y bay, cô nhắ n cho anh là hô m nay cô sẽ ngồ i
chuyến bay sớ m nhấ t đi tớ i Bắ c Kinh thì anh cò n tưở ng Cố Hiểu Thầ n tìm ngườ i nà o
đó theo dõ i anh nên mớ i có thể chọ n đượ c bộ trang phụ c giố ng anh như vậ y.

Cố Hiểu Thầ n vừ a đi về phía anh vừ a vẫy tay.

Khí chấ t nổ i bậ t, nên hấ p dẫ n sự chú ý củ a khô ng ít ngườ i. Có mộ t số ngườ i cò n nhìn


theo hướ ng cô đang vẫ y tay.

Liễu Duệ bướ c và i ba bướ c đã bướ c tớ i trướ c mặ t cô , mộ t tay nhậ n lấ y hà nh lý củ a


cô , mộ t tay ô m vai cô .
“ Cũ ng may là anh khô ng mặ c quâ n trang tớ i sâ n bay. ” Cố Hiểu Thầ n thầ m cả m thấ y
may mắ n.

Anh giơ tay sử a lạ i mấ y sợ i tó c hỗ n loạ n trên đầ u cô : “ Em nó i muố n đưa anh tớ i mộ t


nơi, anh mặ c quâ n trang là m gì chứ . ”

Cố Hiểu Thầ n hừ mộ t tiếng: “ Anh cũ ng có tính giá c ngộ đấ y. ”

Liễu Duệ nhướ n mà y: “ Nghe theo sự chỉ huy củ a đả ng, từ trướ c tớ i nay hướ ng tớ i ba
tư tưở ng nhấ t định, đương nhiên là phả i biết giá c ngộ . ”

“ Tư tưở ng nhấ t định? ” Cố Hiểu Thầ n chớ p chớ p mắ t: “ Tư tưở ng tuyệt đố i là gì thế,
sao lú c em họ c đạ i họ c khô ng thấ y nhắ c tớ i. ”

Liễu Duệ cườ i nhẹ: “ Thậ t ra em khô ng cầ n chú ý tớ i vế sau củ a câ u nó i, chỉ cầ n biết
anh luô n nghe theo sự chỉ huy củ a đả ng là đượ c. ”

Cố Hiểu Thầ n tứ c giậ n, bĩu mô i: “ Nó i cứ như kiểu em cũ ng phả i nghe theo sự chỉ huy
ấ y. ”

Liễu Duệ chỉ cườ i, khô ng nó i gì, anh đưa tay lên xoa xoa đầ u cô .

Từ bã i đỗ xe đi ra, Liễu Duệ để cho Cố Hiểu Thầ n chỉ đườ ng đi cho mình. Cô bả o anh
rẽ trá i thì rẽ trá i, bả o anh rẽ phả i thì rẽ phả i. Độ t nhiên, Cố Hiểu Thầ n nó i mộ t cá ch
đầ y khí phá ch: “ Cá i gì mà nghe theo sự chỉ huy củ a đả ng chứ , lú c nà y, anh chỉ có thể
nghe theo sự chỉ huy củ a em. ”

Liễu Duệ đi theo lờ i cô chỉ. Chạ y về phía đườ ng bên tay trá i, trong lú c chờ đèn giao
thô ng chuyển mà u thì anh quay sang nhìn cô , khó e miệng cong lên gọ i tên cô : “ Cố
Hiểu Thầ n. ”

“ Hả ? ” Cố Hiểu Thầ n thô i khô ng nhìn cả nh vậ t ngoà i cử a sổ nữ a, quay sang nhìn anh:
“ Là m sao thế? ”

Con ngươi sâ u hun hú t nhìn cô , chỉ nó i: “ Em chính là đả ng củ a anh. ”

Trong giâ y phú t nà y, cô ngâ y ngườ i hà ng lô ng mi cong hơi chớ p.

Mã i cho tớ i khi, Liễu Duệ hỏ i cô : “ Tiếp theo đi như thế nà o? ”


Lú c nà y cô mớ i hoà n hồ n nhìn tình hình giao thô ng trướ c mắ t, cô khô ng kịp chỉ cho
anh rẽ phả i thì đã đi quá đườ ng rồ i.

“ Quay đầ u lạ i, đi qua rồ i. ”

Liễu Duệ bậ t xi nhan lên để đá nh tay lá i, giọ ng nó i có hơi bấ t đắ c dĩ: “ Cố Hiểu Thầ n,
em đượ c lắ m. ”

Tớ i lú c đến đượ c nhà họ Cố , Cố Hiểu Thầ n cả m thấ y hơi đuố i sứ c. Từ lú c lên má y bay
cho tớ i tậ n bâ y giờ cô vẫ n chưa có cá i gì bỏ và o bụ ng. May thay, cô về nhà đú ng lú c
Ô n Như Kỳ đã chuẩ n bị xong mộ t bà n đồ ă n, thấ y Cố Hiểu Thầ n và Liễu Duệ tớ i thì bà
bắ t đầ u mú c canh.

Cố Hiểu Thầ n kéo Liễu Duệ tớ i trướ c bà n cơm, giớ i thiệu: “ Đâ y là Liễu Duệ ạ . ” Sau
đó á nh mắ t cô nhìn về phía Cố Triển Chiêu, Cố Phó ng và Ô n Như Kỳ: “ Cò n đâ y là ô ng
nộ i, bố và mẹ em. ”

Liễu Duệ chà o mọ i ngườ i theo đú ng phép lịch sự , khô ng có bấ t cứ hà nh độ ng thừ a


thã i nà o.

Cố Triển Chiêu liếc mắ t nhìn anh, rồ i gậ t đầ u: “ Ngồ i đi. ”

Mộ t bữ a cơm, bầ u khô ng khí tuy khô ng đượ c hò a hợ p lắ m nhưng vẫn ổ n.

Trong bữ a cơm, thỉnh thoả ng Cố Triển Chiêu sẽ hỏ i mấ y câ u, Cố Phó ng thì nó i


chuyện vớ i Liễu Duệ mấ y vấ n đề liên quan tớ i quâ n độ i, chỉ có Ô n Như Kỳ là để lộ ra
sự khô ng hà i lò ng.

Sau khi ă n cơm xong, Cố Hiểu Thầ n chủ độ ng nhậ n cô ng việc rử a bá t, Liễu Duệ ở bên
cạ nh hỗ trợ .

Trong phò ng bếp, Liễu Duệ nó i: “ Khô ng ngờ là em lạ i dẫ n anh về nhà , anh chưa kịp
chuẩ n bị cá i gì cả . ”

Có vẻ như Cố Hiểu Thầ n rấ t hà i lò ng vớ i cuộ c tấ n cô ng bấ t ngờ lầ n này củ a mình, cô


chớ p mắ t vớ i anh ra vẻ nghịch ngợ m: “ Thế mớ i tố t. ”

“ Lầ n đầ u tiên tớ i gặ p, anh chưa chuẩ n bị quà . ” Nét mặ t Liễu Duệ nghiêm tú c.


Cố Hiểu Thầ n cườ i vớ i anh: “ Cầ u hô n cũ ng đã cầ u hô n rồ i, lú c nà y anh mớ i nhớ tớ i
bố mẹ vợ à . ”

Liễu Duệ lắ c đầ u, cườ i: “ Sai só t rồ i. ”

“ Yên tâ m đi, ở nhà họ Cố khô ng nhậ n quà đâ u. ”

Liễu Duệ đem nhữ ng bá t đã đượ c rử a sang cho Cố Hiểu Thầ n trá ng lạ i bằ ng nướ c
sạ ch: “ Có điều, đâ y là phép lịch sự cơ bả n. ”

“ Bà nộ i từ ng nó i, lầ n đầ u tiên bố em đưa mẹ em về cũ ng khô ng đem theo quà . Ở nhà


họ Cố , thậ t sự khô ng để ý chú t chuyện nà y đâ u. ”

Liễu Duệ nhíu mà y, anh thấ y khô ng đá ng tin lắ m: “ Thậ t khô ng? ”

“ Ừ m. ” Cố Hiểu Thầ n giả i thích: “ Ngườ i tớ i là đượ c rồ i, đâ y là quy tắ c củ a ô ng nộ i.


Bà nộ i từ ng nó i là bở i vì trướ c kia có quá nhiều ngườ i tìm tớ i ô ng nộ i để chữ a bệnh,
khô ng đưa tiền thì cũ ng quà cá p. Thế nên, ô ng nộ i mớ i đưa ra mộ t quy tắ c là , cho dù
là ai tớ i đâ y, muố n là m cá i gì, chỉ cầ n tớ i nhà họ Cố , khô ng nhậ n quà cá p dướ i mọ i
hình thứ c. ”

Về điểm nà y, nhà họ Cố và nhà họ Ô n khô ng hẹn mà cù ng có mộ t suy nghĩ.

Ô n Viễn Chí cũ ng khô ng nhậ n quà cá p.

Nghe cô nó i như thế, Liễu Duệ cũ ng khô ng hỏ i thêm nữ a.

“ Hình như mẹ em khô ng thích anh. ”

“ Bà ấ y khô ng thích nghề nghiệp củ a anh lắ m. ” Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Chắ c là do em nó i


câ u đó nên bà ấ y có chú t lo lắ ng. ”

Liễu Duệ cấ t bá t đĩa đã đượ c cô lau khô lên trên chỗ chạ n, rồ i quay đầ u hỏ i cô : “ Em
nó i câ u gì thế? ”

Cố Hiểu Thầ n đưa cá i bá t cuố i cù ng cho anh rồ i vươn vai, sau đó nghiêng đầ u nhìn
anh: “ Em nó i, cho dù là Liễu Duệ số ng hay chết, em đều muố n. ”
Á nh mắ t Liễu Duệ trầ m xuố ng, độ ng tá c tay dừ ng lạ i.

“ Có lẽ là do lờ i nó i đó đã khiến mẹ em cả m thấ y nghề nghiệp củ a anh quá nguy hiểm


nên mớ i cư xử lạ nh nhạ t vớ i anh. ” Cố Hiểu Thầ n lấ y luô n cá i bá t ở trong tay anh, cô
lau khô rồ i cấ t nó và o chạ n: “ Có điều ô ng nộ i và bố em vẫ n chấ p nhậ n anh. ”

Hà ng lô ng mà y Liễu Duệ nhíu chặ t lạ i.

Và o khoả nh khắ c Cố Hiểu Thầ n xoay ngườ i, hai tay anh nhanh chó ng ô m lấ y cô từ
phía sau lưng, cấ t giọ ng khà n khà n: “ Cố Hiểu Thầ n, đâ y là lý do cho việc em khô ng
có cá ch nà o đưa anh về nhà sao? ”

Từ lú c mớ i quen cho tớ i khi chia tay, rồ i từ chia tay mà tá i hợ p lạ i, rồ i tớ i tậ n khi hai


ngườ i bà n chuyện cướ i xin.

Cô chưa từ ng nó i cho anh biết ngườ i nhà cô có cá i nhìn như thế nà o đố i vớ i anh, rồ i
cò n cả vớ i đoạ n nhâ n duyên này có đồ ng ý hay khô ng.

Cố Hiểu Thầ n bị anh ô m chặ t tạ i chỗ . Á nh mặ t trờ i từ ngoà i cử a sổ chiếu và o chỉ


chạ m tớ i mắ t cá châ n, tiếng giọ t nướ c rơi xuố ng bồ n từ ng giọ t nghe có chú t vang.
Đô i tay anh ô m lấ y cô rấ t chặ t, khô ng để cho cô có cơ hộ i giã y dụ a nà o.

Đượ c ngườ i đà n ô ng nà y ô m và o lò ng, cô có cả m giá c cự c kỳ an toà n.

Đượ c sinh ra ở Trung Quố c vớ i dâ n số đạ t 1,3 tỷ dâ n, nơi biên cương có cá c chiến sĩ


bả o vệ, số ng trong thờ i đạ i đấ t nướ c thá i bình, an ổ n số ng qua ngà y.

“ Ô ng nộ i và bố em đều đồ ng ý mố i quan hệ củ a chú ng ta. ” Cô nó i vớ i giọ ng nhẹ


nhà ng: “ Mẹ chỉ là có hơi chú ý tớ i cô ng việc củ a anh, em tin rằng qua mộ t thờ i gian
nữ a thô i bà sẽ hiểu mà . ”

Giố ng như là cô hiểu đượ c tấ m lò ng củ a bọ n họ .

Thờ i gian sẽ chứ ng minh tấ t cả .

Liễu Duệ tì cằ m lên đỉnh đầ u cô , tiếng nó i trầ m thấ p truyền tớ i từ trên đỉnh đầ u: “
Bâ y giờ anh phả i là m gì vớ i em đâ y? ”

Hà ng lô ng mi Cố Hiểu Thầ n hơi rũ xuố ng, ngó n ú t cô chạ m tớ i ngó n ú t anh.


“ Cố Hiểu Thầ n, em nó i cho anh biết, bâ y giờ anh phả i là m gì vớ i em đâ y? ”

Cà ng về sau, giọ ng nó i củ a anh cà ng trầ m xuố ng.

Cố Hiểu Thầ n nghịch nghịch ngó n tay anh, giố ng như vô tình nó i mộ t câ u: “ Để em
đượ c là m vợ anh. ”

Ô n Như Kỳ đang đứ ng ở cử a phò ng bếp thì nghe thấ y cuộ c nó i chuyện củ a hai ngườ i.
Sắ c mặ t bà cứ ng đờ , nhíu mà y lạ i.

Từ khi Cố Hiểu Thầ n vì Liễu Duệ mà thi và o Phụ c Đá n, bà biết con gá i mình đã bị
hã m sâ u trong tình yêu nà y, nhưng bà khô ng ngờ cá i vự c đó lạ i sâ u tớ i mứ c nà y.

Mộ t lá t sau, Ô n Như Kỳ liếc mắ t nhìn và o phò ng bếp vẫn thấ y hai ngườ i ô m chặ t lấ y
nhau, bà khô ng nó i gì mà im lặ ng rờ i khỏ i đó .

Buổ i chiều, sau khi Cố Hiểu Thầ n đượ c nạ p nă ng lượ ng đủ thì Liễu Duệ lạ i bị kéo đi
chơi cờ vớ i Cố Phó ng.

Lú c cô rờ i giườ ng thì hai ngườ i đó vẫn cò n ngồ i trướ c bà n cờ , ngẩ ng lên Cố Hiểu
Thầ n đã thấ y Cố Phó ng ă n đượ c mộ t con mã củ a Liễu Duệ. Nhìn tớ i đâ y, Cố Hiểu
Thầ n nghĩ tớ i cá i gì đó rồ i khẽ lắ c đầ u.

“ Hiểu Thầ n. ” Ô n Như Kỳ gọ i cô .

Cố Hiểu Thầ n đá p lạ i mộ t tiếng. Ô n Như Kỳ chỉ tay ra bên ngoà i: “ Đưa mẹ đi ra ngoà i
mộ t chú t. ”

Bướ c đi trên con đườ ng đá trong tiểu khu, Ô n Như Kỳ hỏ i cô : “ Con chuẩ n bị kết hô n
cù ng vớ i Liễu Duệ? ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u: “ Anh ấ y đã nộ p bá o cá o kết hô n rồ i, thủ trưở ng cũ ng đã phê


chuẩ n, hai ngà y nữ a bọ n con sẽ đi lĩnh chứ ng. ”

“ Nhanh thế sao? ” Ô n Như Kỳ cú i đầ u, nhìn mấ y tá n lá và ng rụ ng, rơi ở ven đườ ng


đá .

Bỗ ng nhiên, Cố Hiểu Thầ n dừ ng châ n, khom lưng nhặ t mộ t chiếc lá rụ ng mà u và ng,


phầ n cạ nh củ a nó vẫn cò n hơi xanh.
“ Mẹ, con biết mẹ khô ng thích Liễu Duệ. ” Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Cô ng việc củ a anh ấ y
khiến mẹ để tâ m. ”

“ Việc hai đứ a kết hô n, mẹ khô ng ủ ng hộ nhưng cũ ng khô ng phả n đố i, nhưng mẹ thậ t


sự khô ng có cá ch nà o thích cậ u ấ y. ” Ô n Như Kỳ nó i sự thậ t.

Cố Hiểu Thầ n cong mô i, cô đã sớ m đoá n đượ c việc nà y.

“ Nhưng mẹ biết khô ng? Cả mộ t biển ngườ i mênh mô ng như thế, chỉ có anh ấ y, đú ng,
chỉ có anh ấ y mớ i khiến con cố gắ ng quên mình. ” Cố Hiểu Thầ n ngắ m nhìn chiếc lá
và ng trong tay mình, nở nụ cườ i nhạ t. Sau đó , cô hỏ i: “ Vì sao mẹ muố n kết hô n vớ i
bố con? ”

Nghe thế, Ô n Như Kỳ nhìn về phía Cố Hiểu Thầ n. Nụ cườ i củ a cô tươi vui, nhìn qua
chẳ ng có chú t ý xấ u nà o.

“ Thậ t ra, bố là mộ t ngườ i rấ t bậ n rộ n, hơn nử a thờ i gian ô ng ấ y đều dà nh cho phò ng


phẫ u thuậ t rồ i, vì sao mẹ lạ i muố n kết hô n vớ i bố ? Lú c mẹ gả cho bố , ô ng bà ngoạ i có
khô ng đồ ng ý khô ng? ”

Hai vấn đề nà y, khiến cho Ô n Như Kỳ phả i suy nghĩ.

Gió thu thổ i tớ i, cuố n theo sự đau thương khô ng tên.

Cố Hiểu Thầ n thu lạ i ý cườ i, cứ thế đứ ng nhìn Ô n Như Kỳ. Cô khô ng nó i gì thêm cũ ng
chẳ ng hỏ i tiếp.

Hai ngườ i im lặ ng mộ t lú c lâ u. Mộ t chiếc lá tà n ú a rờ i khỏ i cà nh, quay vò ng vò ng trên


khô ng trung mấ y vò ng rồ i cuố i cù ng đượ c Cố Hiểu Thầ n đó n lấ y.

Cô so sá nh chiếc lá nà y vớ i chiếc lá khi nã y cô mớ i nhặ t lên. Chiếc lá nà y trô ng cà ng


khô cằ n, éo hú a hơn, giố ng như mộ t ngườ i đã đi tớ i cuố i đờ i, chỉ cò n trự c chờ cá i
chết.

Ô n Như Kỳ liếc mắ t nhìn hai tá n lá câ y trong tay Cố Hiểu Thầ n, hỏ i: “ Cò n con cá i thì
sao? ”

“ Con cá i? ” Cố Hiểu Thầ n quay sang nhìn bà , nở nụ cườ i nhà n nhạ t, cô hỏ i lạ i giố ng
như chẳ ng nhớ gì liên quan tớ i việc này: “ Con cá i gì cơ ạ ? ”
Ô n Như Kỳ nhíu mà y: “ Chuyện sả y thai sá u nă m trướ c, con khô ng thể sinh con đượ c
nữ a, con khô ng tính nó i chuyện nà y cho Liễu Duệ sao? ”

“ Vâ ng, con khô ng định nó i. ” Cố Hiểu Thầ n trả lờ i luô n khô ng cầ n suy nghĩ, sắ c mặ t
cô bình thả n, giọ ng nó i cũ ng bình tĩnh.

Ô n Như Kỳ nhíu mà y lạ i: “ Con định lừ a gạ t cậ u ấ y sao? ”

Cố Hiểu Thầ n cườ i, mộ t nụ cườ i rấ t nhẹ, dườ ng như nếu khô ng để ý thì sẽ khô ng
nhậ n ra: “ Nhữ ng chuyện này anh ấ y sẽ khô ng biết đâ u. ”

Nó i xong, cô buô ng tay ra, hai tá n lá khi nã y cô cầ m trên tay rơi xuố ng, cuố i cù ng
nằ m yên trên mặ t đấ t. Cô nhà n nhạ t bổ sung thêm mộ t câ u: “ Mã i mã i, mã i mã i sẽ
khô ng biết. ”

Ngẩ ng đầ u lên, Cố Hiểu Thầ n nhìn lên bầ u trờ i trong xanh, nó luô n đem lạ i cả m giá c
trong veo khô ng gì sánh đượ c.

“ Sao lạ i khô ng biết đượ c? Sau khi kết hô n xong hai ngườ i mã i khô ng có con chẳ ng lẽ
cậ u ấ y khô ng hỏ i sao? ”

Cố Hiểu Thầ n khẽ mỉm cườ i, gió mù a thu thổ i tớ i, cô từ từ nhắ m hai mắ t lạ i và cả m
nhậ n: “ Anh ấ y sẽ khô ng hỏ i. ”

“ Sao có thể khô ng hỏ i chứ ! ” Ô n Như Kỳ chỉ cả m thấ y Cố Hiểu Thầ n đú ng là bị tẩ u


hỏ a nhậ p ma rồ i.

Cố Hiểu Thầ n bậ t cườ i. Cô mở mắ t ra, liếc mắ t nhìn về phía Ô n Như Kỳ, trong đô i
mắ t cô trà n ngậ p ý cườ i khi nhìn thấ y khuô n mặ t tứ c giậ n củ a bà , cô nhẹ nhàng
buô ng mộ t câ u: “ Bở i vì ngườ i đó là Cố Hiểu Thầ n nên anh ấ y sẽ khô ng hỏ i. ”

Trên mặ t cô là nụ cườ i điềm tĩnh, tự a như đó a mai nở rộ sau mộ t trậ n tuyết lớ n, tỏ a


ra hương thơm ngà o ngạ t, nó khiến cho ngườ i khá c khô ng thể nà o kiềm chế đượ c,
dù cho nú i cao sô ng dà i cũ ng sẽ khô ng thay đổ i cho đến chết.

Đêm tớ i, sau khi nhà họ Cố ă n xong bữ a tố i thì Cố Hiểu Thầ n đưa Liễu Duệ lên sâ n
thượ ng.
Nhà họ Cố đượ c xâ y ba tầ ng theo phong cá ch hiện đạ i. Trên sâ n thượ ng đượ c bà y
mộ t cá i bà n trò n và bố n chiếc ghế mâ y. Cá ch đó khô ng xa cò n có cả xích đu nữ a.

Nhìn theo á nh mắ t anh, Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Đâ y là thứ mà em thích nhấ t. ”

Ở nhà họ Cố , thứ khiến cô đem lò ng yêu thích rấ t ít, ngoạ i trừ cá i xích đu đượ c đặ t
trên sâ n thượ ng nà y thì hình như khô ng cò n mó n đồ nà o mà cô thích nữ a.

Liễu Duệ cầ m tay cô , đề xuấ t: “ Chú ng ta qua đó ngồ i nhé? ”

Dướ i á nh tră ng, Cố Hiểu Thầ n mỉm cườ i đồ ng ý vớ i anh: “ Vâ ng. ”

Bầ u trờ i mù a hè về đêm, hai ngườ i só ng vai cù ng nhau ngồ i trên xích đu, mườ i ngó n
tay đan chặ t.

Á nh tră ng ở trên cao chiếu xuố ng, nương theo từ ng cơn gió đầ u thu, đá m mâ y bay
qua bay lạ i khiến á nh tră ng như ẩ n như hiện.

“ Hô m nay anh cố ý thua bố em khi chơi cờ sao? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i anh.

Liễu Duệ cườ i: “ Rõ rà ng như thế à ? ”

Anh đã rấ t kiềm chế rồ i.

Cố Hiểu Thầ n cũ ng cườ i, nhớ tớ i nướ c cờ anh cố ý đi lú c đó , nhịn khô ng đượ c nó i


thêm mộ t câ u: “ Quá rõ ràng đấ y, đượ c khô ng? ”

Nó i xong, cô dự a và o bờ vai anh, đó n gió đêm má t mẻ, an tĩnh nhắ m mắ t lạ i.

Cứ như thế, từ ng giâ y từ ng phú t trô i qua.

Trên vai truyền tớ i tiếng hít thở đều đều, Liễu Duệ nghiêng đầ u ngắ m nhìn khuô n
mặ t cô , anh vươn tay lên quơ quơ trướ c mặ t nhưng cô chẳ ng có phả n ứ ng gì. Anh
cườ i nhẹ mộ t tiếng, khô ng ngờ cô ngủ mấ t rồ i.

Nă m ngó n tay chậ m rã i chạ m và o khuô n mặ t cô , là n da cô má t lạ nh, da thịt mềm


mềm giố ng như quả trứ ng gà luộ c vừ a đượ c lộ t vỏ , lự c đà n hồ i rấ t thích.
Ô n Như Kỳ lên ban cô ng tầ ng hai thu quầ n á o, khi bà chuẩ n bị đi xuố ng dướ i thì đú ng
lú c đụ ng phả i Liễu Duệ cũ ng đang từ trên tầ ng ba đi xuố ng.

Liễu Duệ đứ ng bên trên, Ô n Như Kỳ đứ ng bên dướ i, khoả ng cá ch giữ a hai ngườ i là
ba bậ c cầ u thang.

Ngườ i đứ ng trướ c quay đầ u nhìn, ngườ i đứ ng sau cũ ng ngẩ ng đầ u lên nhìn. Bố n mắ t


nhìn thẳ ng, trong mắ t có cả m xú c thay đổ i.

Cố Hiểu Thầ n đang ngủ say trong cá i ô m củ a Liễu Duệ, vì khô ng muố n quấ y rầy tớ i
giấ c ngủ củ a ngườ i trong lò ng nên Liễu Duệ chỉ đà nh gậ t đầ u vớ i Ô n Như Kỳ mộ t cá i,
xem như là lờ i chà o hỏ i vớ i bà .

Ô n Như Kỳ cũ ng hơi gậ t đầ u, xem như đá p lạ i.

Liễu Duệ tiếp tụ c bướ c đi, anh bướ c xuố ng thêm ba bậ c cầ u thang, rẽ phả i đi tớ i
phò ng Cố Hiểu Thầ n.

Ô n Như Kỳ hơi nghiêng ngườ i, tầ m mắ t bà dõ i theo bó ng dá ng cao dà i thẳ ng tắ p củ a


anh.

Dá ng ngườ i thẳ ng tắ p, ẩ n sâ u trong đó là sự kiên cườ ng.

Hà ng lô ng mi Ô n Như Kỳ hơi rũ xuố ng, cả m xú c hỗ n loạ n.

Tình cả m Cố Hiểu Thầ n dà nh cho Liễu Duệ, mấ y nă m nay bà đều rấ t để ý. Thậ t sự


khô ng cò n lờ i nà o để nó i, cũ ng khô ng ngườ i nà o có thể ngă n nổ i, bà muố n phả n đố i
cũ ng chỉ là có lò ng nhưng khô ng có sứ c. Dù sao thì đó cũ ng là niềm hạ nh phú c mà
con gá i bà coi là tố t nhấ t, bà că n bả n là khô ng thể ngă n lạ i. Mà đú ng như lờ i Cố Hiểu
Thầ n nó i, lú c trướ c, khi bà gả cho Cố Phó ng, ngay cả nhà họ Ô n cũ ng có ngườ i khô ng
đồ ng ý. Dù vậ y, bố mẹ bà vẫ n dà nh cho bà lờ i chú c phú c tố t đẹp nhấ t.

Liễu Duệ cẩ n thậ n đặ t Cố Hiểu Thầ n nằ m xuố ng giườ ng, đắ p chă n lên rồ i lạ i hô n lên
trá n cô mộ t cá i. Sau đó , anh xoay ngườ i đi về phía cử a.

Ở đầ u cầ u thang, Ô n Như Kỳ vẫ n đứ ng đó chờ anh.

Liễu Duệ bướ c và i bướ c tớ i, gọ i: “ Bá c gá i. ”


Ô n Như Kỳ ngạ c nhiên, bà lậ p tứ c thu hồ i lạ i dò ng suy nghĩ củ a mình. Bà ngẩ ng đầ u,
liếc mắ t đá nh giá khuô n mặ t cương nghị tuấ n tú củ a anh, mở miệng: “ Cậ u có biết ý
nghĩa tên Hiểu Thầ n là gì khô ng? ”

Liễu Duệ dù ng đô i mắ t đen nhá nh nhìn bà , lắ c đầ u.

Ô n Như Kỳ nhìn anh đú ng hai giâ y, á nh mắ t bà hiện lên chú t lạ nh lẽo, bà cú i đầ u,


chậ m rã i mở lờ i: “ Lú c bá c sinh ra con bé, ô ng nộ i nó đã đặ t cho nó mộ t cá i tên, gọ i là
Cố Thầ n. Sau đó , bà nộ i con bé nó i Cố Thầ n nghe gầ n giố ng như là ‘cô thà nh’(1) ,
khô ng đồ ng ý lấ y cá i tên đó , rồ i tên con bé đượ c đổ i thà nh Cố Hiểu Thầ n. ”
(1)
Cô thành: ý nghĩa của nó chính là ‘bức thành cô độc’, tên truyện chính là lấy từ này.
Liễu Duệ nhìn bà , vẫn giữ phép lịch sự tố i thiểu, im lặ ng.

Anh im lặ ng lắ ng nghe.

“ Thậ t ra, con bé chính là mộ t tườ ng thà nh cô độ c, tườ ng thà nh đó chỉ có thể chứ a
đượ c mộ t chủ nhâ n, khô ng phả i là kiểu khá ch tớ i rồ i lạ i đi. ”

Trong lờ i nó i củ a Ô n Như Kỳ có ẩ n ý, Liễu Duệ là ngườ i thô ng minh, đương nhiên là


nghe hiểu đượ c ý củ a bà .

Sự nặ ng nề dầ n dầ n lan rộ ng trong mắ t anh.

Ô n Như Kỳ ngẩ ng lên, nhìn và o đô i mắ t như đang bị kết bă ng củ a Liễu Duệ, tố c độ


nó i chậ m lạ i: “ Liễu Duệ, cậ u là mộ t ngườ i quâ n nhân tố t, nhưng chưa chắ c đã là mộ t
ngườ i chồ ng tố t. ”

Dứ t lờ i, cả tầ ng hai trố ng vắ ng bỗ ng dưng bị khô ng khí im lặ ng bao trù m.

Mộ t lú c lâ u sau, hà ng lô ng mi Liễu Duệ hơi rũ xuố ng, khó e miệng anh nhếch lên,
giọ ng nó i trầ m ấ m khiến ngườ i khá c rung độ ng vang lên: “ Trong mỗ i ngườ i đều có
mộ t bứ c tườ ng thà nh cô độ c, nhưng chưa chắ c trong tò a thà nh đó chỉ có mộ t ngườ i,
trong tườ ng thà nh củ a Liễu Duệ, có Cố Hiểu Thầ n. ”

Ô n Như Kỳ nhìn Liễu Duệ kiên quyết đứ ng im bấ t độ ng, trong á nh mắ t bà hiện lên sự
giậ t mình, ngẩ n ra.

Cuố i cù ng, Liễu Duệ giấ u đi sự nặ ng nề trong đô i mắ t mình, giọ ng nó i cũ ng trở nên
nhẹ nhà ng hơn hẳ n: “ Chá u khô ng phả i chủ nhâ n, cũ ng chẳ ng phả i là khá ch tớ i chá u
chỉ là ngườ i trong lò ng Cố Hiểu Thầ n. Nếu như cô ấ y là mộ t bứ c tườ ng thà nh cô độ c
thì cô ấ y cũ ng sẽ là tườ ng thà nh củ a chá u. ”

Trong tườ ng thà nh đó , có mộ t ngườ i.

Và ngườ i đó , chỉ là anh.

Trong khoả nh khắ c đó , khó e mắ t Ô n Như Kỳ bỗ ng nhiên cả m thấ y nó ng nó ng. Bà


ngâ y ngườ i nhìn và o đô i mắ t tinh anh củ a Liễu Duệ, bỗ ng chố c khô ng biết phả i là m
gì.

Mộ t lá t sau, bà điều chỉnh lạ i tâ m trạ ng củ a mình, quay đầ u sang chỗ khá c, thấ p
giọ ng hỏ i mộ t câ u: “ Nếu như sinh mệnh củ a Cố Hiểu Thầ n có thứ thiếu hụ t, cậ u cũ ng
muố n con bé sao? ”

Cho dù Cố Hiểu Thầ n đã nó i vớ i cô là Liễu Duệ sẽ khô ng hỏ i, nhưng lâ u ngà y khô ng


thấ y có em bé thì cuộ c số ng hô n nhâ n củ a hai ngườ i sẽ rấ t khó duy trì. Bà thậ t sự
thấ y sợ nếu tình yêu Liễu Duệ dà nh cho Cố Hiểu Thầ n khô ng đủ kiên định, khô ng đủ
lâ u dà i.

Cho nên, bà đã buộ t miệng nó i ra.

“ Muố n ạ . ” Liễu Duệ trả lờ i mà khô ng cầ n suy nghĩ: “ Mặ c kệ là cô ấ y thiếu hụ t cá i gì,


chá u cũ ng muố n. ”

Chá u cũ ng muố n.

Chỉ ba chữ thô i đã khiến trong lò ng Ô n Như Kỳ nổ i lên sự dao độ ng lớ n, tay bà run
run vịn và o tay vịn cầ u thang mớ i miễn cưỡ ng khiến cho bả n thâ n mình duy trì đượ c
sự bình tĩnh. Bà mở miệng lầ n nữ a, thanh â m có chú t khà n khà n: “ Vậ y là tố t rồ i. ”

Chỉ cầ n tình yêu Liễu Duệ dà nh cho Cố Hiểu Thầ n đủ lớ n, thế là đượ c rồ i.

Có vẻ như Liễu Duệ phá t hiện ra cả m xú c củ a Ô n Như Kỳ có hơi khá c thườ ng, anh bổ
sung thêm: “ Bá c gá i, dù cho giữ a chá u và Cố Hiểu Thầ n thiếu hụ t đi bấ t cứ thứ gì thì
chú ng chá u vẫn sẽ ở bên nhau. Sẽ ở bên nhau mã i mã i, cho tớ i tậ n cuố i đờ i, đơn giả n
là bở i vì chú ng chá u yêu nhau. Đương nhiên, nếu như có lờ i chú c phú c củ a bá c thì cô
ấ y sẽ cà ng vui vẻ hơn. ”
Ô n Như Kỳ bình tĩnh lau đi giọ t nướ c mắ t ở khó e mắ t, tớ i khi quay lạ i nhìn Liễu Duệ,
bà vẫn duy trì đượ c sự bình tĩnh, thong dong, nó i mộ t cá ch rấ t châ n thà nh: “ Bá c
chú c phú c cho hai ngườ i. ”

Nó i xong, bà lậ p tứ c xoay ngườ i rờ i đi.

Nhìn theo bó ng Ô n Như Kỳ đi xuố ng cầ u thang, Liễu Duệ mở miệng nó i lờ i cả m ơn: “


Bá c gá i, cả m ơn bá c. ”

Bướ c châ n Ô n Như Kỳ dừ ng lạ i, lá t sau, bà nó i vớ i giọ ng hơi nghẹn ngà o: “ Đừ ng gọ i


là bá c gá i. ”

Liễu Duệ sử ng số t, rồ i lậ p tứ c đồ ng ý: “ Vâ ng, cả m ơn mẹ. ”

Sá ng sớ m ngà y hô m sau, Liễu Duệ phả i trở về quâ n khu mộ t chuyến. Anh thu dọ n
mộ t số đồ dù ng củ a mình, mặ c quâ n trang rồ i đi tớ i nhà họ Cố đó n Cố Hiểu Thầ n.

Xe Jeep dừ ng ở trướ c cử a, Ô n Như Kỳ đứ ng ở ban cô ng tầ ng hai đưa mắ t nhìn xuố ng.


Mà lú c này Liễu Duệ cũ ng vừ a mớ i mở cử a xe đi ra, nhìn thấ y Ô n Như Kỳ anh lậ p tứ c
lên tiếng chà o hỏ i, giọ ng điệu cung kính: “ Mẹ. ”

Cố Hiểu Thầ n đang kéo hà nh lý đi ra thì nghe thấ y tiếng gọ i, cô sử ng số t trong chố c
lá t.

Ô n Như Kỳ đang đứ ng ở trên tầ ng cườ i vớ i Liễu Duệ mộ t cá i, sau đó bà thú c giụ c: “


Nhanh lên đi khô ng muộ n mấ t, cò n phả i xếp hà ng nữ a. ”

Liễu Duệ đá p lờ i rồ i tiến lên phía trướ c, cầ m hà nh lý củ a Cố Hiểu Thầ n bỏ và o trong


cố p xe.

Cố Hiểu Thầ n đứ ng ở trướ c cử a nó i vọ ng và o bên trong: “ Ô ng nộ i, bố , con đi đâ y. ”

Cố Triển Chiêu quay đầ u ra nhìn, sau đó cò n thở dà i mộ t tiếng.

“ Mọ i chuyện thuậ n buồ m xuô i gió nhé. ” Cố Phó ng nó i.


Trướ c khi lên xe, Cố Hiểu Thầ n cò n vẫy tay vớ i Ô n Như Kỳ ở trên tầ ng hai.

Ô n Như Kỳ cố gắ ng kiềm nén nướ c mắ t củ a mình, giọ ng nó i nghẹn ngà o: “ Nhớ chụ p
giấ y đă ng ký kết hô n lạ i gử i cho mẹ xem nhé. ”

Cố Hiểu Thầ n đồ ng ý: “ Vâ ng. ”

Bà n tay Ô n Như Kỳ dừ ng lạ i ở giữ a khô ng trung, do dự mộ t lú c rồ i bà lạ i bỏ tay


xuố ng. Bà muố n vẫ y tay vớ i con gá i mình trong ngà y đi lấ y chồ ng, nhưng khi nghĩ tớ i
đâ y là độ ng tá c chà o tạ m biệt, trong lò ng bà lạ i khô ng muố n vẫy nữ a.

Khô ng buô ng.

Cá i kiểu khô ng buô ng này, đạ i khá i chỉ có ngườ i là m bố là m mẹ mớ i có thể hiểu


đượ c.

Xe chậ m rã i chạ y ra khỏ i tiểu khu, Ô n Như Kỳ đứ ng ở trên ban cô ng nhó n châ n lên
nhìn theo, á nh mắ t bà cứ mã i dõ i theo như thế cho tớ i khi bó ng dá ng chiếc xe hoà n
toà n biến mấ t trong tầ m mắ t. Cuố i cù ng, bà thu hồ i á nh mắ t, khô ng tự chủ đượ c nhìn
về phía mà ban nã y Cố Hiểu Thầ n đứ ng.

Cả nh tượ ng khi nãy cô vẫy tay vớ i bà vẫ n cò n rấ t rõ rà ng, nhắ m mắ t lạ i, thờ i gian


chả y ngượ c về lú c cô mớ i đượ c sinh ra. Đô i tay nhỏ khua loạ n xạ , đô i mắ t hết nhìn
chỗ nà y vớ i chỗ khá c, hoà n toà n cả m thấ y xa lạ vớ i thế giớ i nà y.

Từ ng đá m mâ y trên bầ u trờ i đang đó n nắng ban mai, bà thô i khô ng nhó n châ n nữ a,
tay chố ng lên lan can bằ ng đá , hít mộ t hơi thậ t sâ u.

Chiếc xe Jeep củ a quâ n độ i đang đi trên con đườ ng nhự a củ a thà nh phố Bắ c Kinh,
mỗ i mộ t khung cả nh lướ t qua đều như mộ t thướ c phim quay chậ m, bỗ ng nhiên, Cố
Hiểu Thầ n nhớ tớ i lầ n đầ u mình bị bệnh. Lú c bà nộ i đưa cô tớ i bệnh viện, xe taxi vừ a
dừ ng lạ i thì thấ y Ô n Như Kỳ mặ c á o blouse trắ ng hấ p tấ p từ trong bệnh viện chạ y ra.
Chỉ trong mộ t giâ y thô i, khuô n mặ t trà n ngậ p sự lo â u đó biến mấ t sau chiếc xe cứ u
thương, chờ tớ i khi cô chạ y đượ c tớ i chỗ đó thì Ô n Như Kỳ đã tiếp tụ c đẩ y giườ ng
bệnh và o bên trong. Bó ng dá ng đó cứ mã i khắ c sâ u ở trong lò ng cô , muố n xó a đi
cũ ng khô ng xó a đượ c.

Vì sao lạ i theo ngà nh y?


Khô ng chỉ là ý nghĩ từ nhỏ đượ c hướ ng theo mà cò n là vì rấ t nhiều ngà y sau đó Ô n
Như Kỳ cà ng chạ y cà ng xa.(2)
(2)
Ở đây mình có thể giải thích thêm một xíu ý nghĩa của câu văn: Có thể hiểu nôm na ở
đây là Cố Hiểu Thần theo ngành y không phải chỉ là do suy nghĩ được mọi người định
hướng từ nhỏ mà còn là vì cô từng nhìn thấy bóng dáng của Ôn Như Kỳ khi mặc áo
blouse trắng, và thấy rất nhiều lần, cô muốn được như mẹ mình.
Xe dừ ng lạ i trướ c đèn giao thô ng, mà trong đầ u cô , hình ả nh cũ ng dừ ng lạ i ở bó ng
dá ng gầ y gầ y mặ c á o blouse trắ ng củ a Ô n Như Kỳ.

Nhiều nă m trô i qua rồ i nhưng đoạ n ký ứ c đó chỉ như vừ a mớ i xảy ra.

Liễu Duệ cứ nhấ n châ n ga theo nhịp khiến xe lắ c lắ c khô ng ngừ ng. Cố Hiểu Thầ n vẫn
chẳ ng phá t hiện ra. Mã i cho tớ i khi anh phanh lạ i, xe chậ m rã i dừ ng lạ i thì Cố Hiểu
Thầ n mớ i khô i phụ c đượ c mộ t chú t tinh thầ n, quay đầ u nhìn anh.

Liễu Duệ hỏ i cô : “ Nghĩ cá i gì thế? ”

“ Nghĩ tớ i khi cò n nhỏ . ” Cô nó i: “ Em nghĩ mình khi cò n nhỏ , nghĩ tớ i mẹ nữ a. ”

Nghe vậ y, Liễu Duệ khô ng nó i gì.

Xe chạ y thẳ ng tớ i cụ c dâ n chính. Trướ c khi xuố ng xe, Liễu Duệ vươn tay ra nắ m lấ y
cổ tay Cố Hiểu Thầ n.

Nhiệt độ từ ai đó truyền tớ i mạ ch đậ p ở cổ tay cô . Đô i bà n tay ấ y khi thì nó ng, khi lạ i


lạ nh, luô n khiếp cho lò ng ngườ i rung độ ng khô ng thô i.

Cố Hiểu Thầ n quay đầ u nhìn anh bằ ng á nh mắ t khó hiểu, rồ i hỏ i: “ Là m sao thế? ”

Liễu Duệ dù ng ngó n tay cá i vuố t ve tay cô , sau đó mở lò ng bà n tay cô ra, để ngó n tay
mình đan và o tay cô , mườ i ngó n tay dính chặ t và o nhau. Mã i mộ t lú c sau anh mớ i
mở miệng nó i: “ Điều 33 trong luậ t hô n nhâ n có quy định nếu như anh khô ng phạ m
phả i sai lầ m nà o, khô ng có sự đồ ng ý củ a anh, em khô ng thể ly hô n. ”

“ Ly hô n? ” Chỉ hai chữ này thô i đã khiến Cố Hiểu Thầ n nhíu chặ t mà y.

Cò n chưa kết hô n mà anh đã nó i chuyện ly hô n vớ i cô rồ i?


Nhìn và o đô i mắ t trà n ngậ p sự hoang mang củ a cô , Liễu Duệ tiếp tụ c nó i: “ Điều số
259 trong luậ t hình sự quy định, biết rõ em là vợ anh mà ngườ i khá c vẫ n cố tình ở
chung hoặ c kết hô n vớ i em thì sẽ chịu phạ t ba nă m tù . ”

“ Bị xử tộ i? ” Cố Hiểu Thầ n cả m tưở ng như mình vừ a khá m phá ra đượ c mộ t châ n


trờ i mớ i, anh đang nó i cá i gì thế? Phổ cậ p thêm cho cô về luậ t hình sự và luậ t hô n
nhâ n à ?

Cuố i cù ng, Liễu Duệ cò n chìa bà n tay ra trướ c mặ t cô : “ Đâ y là sự bả o vệ củ a phá p


luậ t đố i vớ i anh. Nếu như em khô ng có bấ t cứ lờ i dị nghị gì thì mờ i em giao giấ y tờ
tù y thâ n củ a em và sổ hộ khẩ u ra đâ y. ”

Cố Hiểu Thầ n nhă n mà y: “ Nó i xong rồ i? ”

Liễu Duệ gậ t đầ u, trả lờ i mộ t cá ch nghiêm tú c: “ Nó i xong rồ i. ”

Nhìn và o đô i mắ t sâ u hun hú t củ a anh, cô khô ng cá ch nà o thoá t ra khỏ i vự c sâ u đó , ai


có thể dạ y cô cá ch thoá t khỏ i đâ y khô ng?

Cô cho tay và o trong tú i lấ y ra hai đồ vậ t khá c nhau, sau đó im lặ ng để và o trong lò ng


bà n tay anh. Lú c rú t tay về, á nh mắ t cô dừ ng lạ i trên ả nh chụ p chứ ng minh nhâ n dâ n
củ a cô , tâ m tình có hơi phứ c tạ p.

Tay Liễu Duệ hơi dù ng sứ c, dễ như trở bà n tay kéo cô lạ i gầ n, hô n chụ t mộ t cá i lên
khó e mô i cô .

Mù i thuố c lá nhà n nhạ t xộ c thẳ ng và o mũ i, cô đưa mắ t nhìn anh.

Khó e mô i Liễu Duệ hơi cong lên, anh hô n hô n lên mô i, lầ m bầ m mộ t câ u nghe khô ng
rõ : “ Chú ng ta kết hô n đi. ”

Trong khoả nh khắ c vừ a chạ m mô i, Cố Hiểu Thầ n nghiêng đầ u để nhìn Liễu Duệ đang
ngồ i bên cạ nh. Dá ng ngồ i đú ng chuẩ n, bộ quâ n trang khô ng hề có mộ t hạ t bụ i nà o,
ngay cả mũ độ i cũ ng rấ t chuẩ n chỉnh. Anh như là mộ t nhâ n vậ t cổ xưa bướ c ra từ
bứ c tranh sơn dầ u. Bứ c tranh đó mà u có hơi phai, có hơi cũ nhưng vẫ n đem lạ i cả m
giá c thầ n bí.

Thấ y cô nhìn mình khô ng chớ p mắ t, Liễu Duệ cũ ng quay ra nhìn cô , nhìn mộ t cá i đã
nhìn thấ u cả nộ i tâ m.
Im lặ ng nhìn nhau.

Chớ p mắ t mộ t cá i, mọ i thứ như đã quay lạ i đầ u thu nă m đó , lá câ y cuố i cù ng trên


cà nh câ y rụ ng xuố ng, rơi trên con đườ ng lá t đá dẫ n tớ i quá n chá o nhà ô ng Tử u. Cô
đứ ng trên bậ c thang bằ ng đá đen nhà ngườ i ta, anh mang quâ n ủ ng, dẫ m trên con
đườ ng lá t đá đi lướ t qua cô .

Trong nử a giâ y đó , bọ n họ đã nhìn thấ y nhau.

Đô i mắ t ấ y vẫ n là đô i mắ t củ a ngà y nà o, có điều ngườ i trong đô i mắ t ấ y khô ng cò n


giố ng như trướ c kia nữ a.

Đoạ n tình cả m này đã dạ y cho bọ n họ cá ch trưở ng thà nh, họ c đượ c cá ch biết chịu
trá ch nhiệm, biết gá nh vá c. Từ mộ t chà ng thiếu niên cô thiếu nữ cò n ngâ y ngô non
nớ t đã lộ t xá c trở thà nh ngườ i đà n ô ng, phụ nữ trưở ng thà nh. Con đườ ng nà y, để đi
qua đượ c phả i chịu rấ t nhiều đau đớ n. Nhưng tớ i khi quay đầ u lạ i nhìn mớ i phá t
hiện đượ c, hó a ra bả n thâ n mình lạ i kiên cườ ng đến thế, vượ t qua mọ i chô ng gai,
khô ng hề sợ hã i.

Ấ n dấ u xong, nhâ n viên đẩ y hai tờ giấ y hô n thú tớ i trướ c mặ t hai ngườ i. Mộ t cá i là


củ a cô , cá i cò n lạ i là củ a Liễu Duệ.

Nhâ n viên ở đó chú c mừ ng: “ Tâ n hô n vui vẻ. ”

Nhìn từ sườ n mặ t Cố Hiểu Thầ n cũ ng có thể thấ y đượ c trong á nh nhìn cô có hiện lên
sự giậ t mình. Cô nhìn chă m chú và o ả nh chụ p trên giấ y hô n thú , sử ng số t, mã i mộ t
lú c sau cô mớ i có thể nó i lờ i cả m ơn, giọ ng nó i nhỏ như tiếng muỗ i kêu: “ Cả m ơn. ”

Nhâ n viên cô ng tá c đưa giấ y tờ tù y thâ n và sổ hộ khẩ u trả lạ i cho cô , đem chứ ng
nhậ n sĩ quan trả lạ i cho Liễu Duệ: “ Giấ y tờ củ a hai ngườ i có thể lấ y lạ i đượ c rồ i. ”

Bướ c ra khỏ i cụ c dâ n chính, Cố Hiểu Thầ n nắ m chặ t quyển sổ mà u đỏ chỉ lớ n bằ ng


lò ng bà n tay. Tâ m trạ ng cô lú c này vô cù ng phứ c tạ p, cứ lên rồ i xuố ng, khô ng thể
bình tĩnh đượ c.

Cô khô ng nhịn đượ c lạ i mở bên trong ra xem, tỉ mỉ, cẩ n thậ n xem lạ i từ ng chỗ bên
trong. Cuố i cù ng, á nh mắ t cô dừ ng lạ i trên ả nh chụ p củ a hai ngườ i. Cô mặ c á o sơ mi
mà u trắ ng cò n ă n mặ c quâ n trang mà u xanh. Mộ t xanh mộ t trắ ng tự a như là nú i
xanh mâ y trắ ng, ở khô ng gian thích hợ p, có thể quấ n quýt vớ i nhau cả mộ t ngà y.
Liễu Duệ đang định mở cử a xe thì phá t hiện ra Cố Hiểu Thầ n vẫ n đứ ng nguyên tạ i
chỗ . Anh thu tay lạ i, sau đó đưa tay lên xoa đầ u cô , nó i vớ i giọ ng trầ m ổ n: “ Vợ , em
cò n muố n xem tớ i khi nà o nữ a? ”

“ Vợ ? ” Cố Hiểu Thầ n cườ i, nhìn anh: “ Khô ng phả i nên gọ i em là bà Cố sao? ”

Liễu Duệ cong mô i cườ i, đưa tay chỉ và o Cố Hiểu Thầ n trong bứ c ả nh: “ Trên thế giớ i
nà y có rấ t nhiều ngườ i đượ c gọ i là bà Cố , nhưng chỉ có cô ấ y là vợ củ a anh. ”

Nhìn bộ dá ng đó , Cố Hiểu Thầ n cũ ng lườ i khô ng so đo vớ i anh. Cô đẩ y anh ra, tự


mình mở cử a bên ghế phụ , ngồ i và o.

Nhìn theo bướ c châ n vộ i vàng củ a cô , Liễu Duệ chỉ biết cườ i cườ i lắ c đầ u.

Á nh mặ t trờ i bắ t đầ u soi sá ng mặ t đấ t, tiến sâ u và o trong đô i mắ t đen lá y củ a anh.


Nó tự a như mộ t tia sá ng ló e lên, như mộ t ngô i sao sá ng xẹt ngang qua bầ u trờ i, là m
sá ng cả dả i ngâ n hà chỉ trong chố c lá t.

….

Lĩnh chứ ng xong hai ngườ i tớ i thẳ ng sâ n bay cho kịp chuyến bay tớ i New Zealand
và o lú c mộ t giờ chiều, thờ i gian rấ t gấ p gá p.

Cố Hiểu Thầ n chụ p giấ y hô n thú , gử i cho Ô n Như Kỳ xong thì ném điện thoạ i và o
trong tú i. Sau đó , cô đưa mắ t nhìn ra ngoà i cử a sổ , thờ i tiết bên ngoà i thay đổ i, có
mấ y hạ t mưa nhỏ đang tí tá ch rơi xuố ng, khô ng khí bên ngoà i như lạ nh thêm mấ y
độ .

Đang ngâ y ngườ i thì nhớ ra chuyện khá c, cô quay sang hỏ i Liễu Duệ: “ Anh sử a cá ch
xưng hô từ lú c nà o thế? ”

“ Hả ? ” Liễu Duệ chưa hiểu cô đang muố n nó i cá i gì.

“ Mẹ. ”

Chỉ mộ t chữ thô i đã khiến ngườ i nà o đó hiểu ra, anh nhướ n mà y.

Cố Hiểu Thầ n im lặ ng chờ đá p á n củ a anh.


Liễu Duệ đưa tay xoa xoa hà ng lô ng mà y, có chú t mấ t tự nhiên, suy nghĩ mộ t lá t rồ i
trả lờ i: “ Tố i hô m qua. ”

Nhíu mà y, cô tò mò hỏ i: “ Anh nó i gì vớ i mẹ đấ y? ”

Đố i vớ i cuộ c hô n nhâ n củ a hai ngườ i, Ô n Như Kỳ luô n giữ thá i độ phả n đố i bỗ ng


dưng lạ i trở nên nhiệt tình khiến trong lò ng cô nổ i lên nghi ngờ . Nếu khô ng phả i
Liễu Duệ nó i điều gì đó thì là m sao có sự thay đổ i 180 độ như nà y đượ c?

Liễu Duệ quay sang nhìn cô , tay đang đặ t trên vô lă ng cũ ng hơi di chuyển: “ Khô ng
nó i gì cả . ”

Nhìn thấ y độ ng tá c nhỏ nà y, Cố Hiểu Thầ n nghi ngờ : “ Thậ t khô ng? ”

Anh chỉ cườ i mà khô ng nó i, sau đó đưa điện thoạ i di độ ng cho cô : “ Gọ i cho Triệu
Tiền Tiến mộ t cuộ c hộ anh. ”

Chưa gì đã nó i lả ng sang chuyện khá c rồ i.

Cố Hiểu Thầ n tứ c giậ n trừ ng mắ t vớ i anh rồ i mớ i nhậ n lấ y điện thoạ i. Cô tìm trong
danh bạ đượ c số điện thoạ i củ a Triệu Tiền Tiến, nhấn gọ i, sau đó cô đưa điện thoạ i
tớ i bên tai anh. Liễu Duệ bả o Triệu Tiền Tiến tớ i sâ n bay lấ y xe xong thì cú p điện
thoạ i.

Thu tay lạ i, cô khoanh tay trướ c ngự c, nhìn anh bằ ng á nh mắ t dò xét.

Liễu Duệ dù đang lá i xe cũ ng quay sang liếc mắ t nhìn cô mộ t cá i, bộ dá ng vô cù ng


bình tĩnh, ung dung.

Độ t nhiên, mưa nhỏ ngừ ng rơi, mâ y trên khô ng trung cũ ng tả n ra khô ng ít, mặ t trờ i
như ẩ n như hiện dướ i nhữ ng đá m mâ y.

Cố Hiểu Thầ n thô i khô ng nhìn anh nữ a, cô lạ i đưa mắ t nhìn ra bên ngoà i, nhìn tầ ng
tầ ng lớ p lớ p mâ y mù .

Thấ y thế, Liễu Duệ quay ra nắ m lấ y tay cô , nó i mộ t câ u bằ ng giọ ng trầ m thấ p: “ Cố


Hiểu Thầ n là tườ ng thà nh củ a anh. ”
Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, quay sang nhìn anh, bở i vì â m đọ c gầ n giố ng nhau nên cô
nghe thà nh: Cố Hiểu Thầ n là thầ n củ a anh.

Dù vậ y, cô vẫn nở nụ cườ i ngọ t ngà o, cả m thấ y như lò ng mình đượ c ró t mậ t.

Chuyển chuyến bay hai lầ n ở HongKong và Auckland, cuố i cù ng hai ngườ i cũ ng đặ t


châ n tớ i New Zealand. Cố Hiểu Thầ n đang ngủ say bị Liễu Duệ đá nh thứ c: “ Tớ i nơi
rồ i. ”

Cố Hiểu Thầ n xoa xoa đô i mắ t hơi đỏ , thanh â m mơ mà ng: “ Nhanh vậ y? ”

Khuô n mặ t lạ nh lù ng củ a Liễu Duệ như ẩ n như hiện dướ i á nh đèn mờ mờ . Anh nhấ c
chă n đang đượ c đắ p trên ngườ i cô lên, đưa sang mộ t cá i á o khoá c lô ng dà y. Cố Hiểu
Thầ n nhậ n lấ y, nhanh chó ng mặ c á o và o, sau đó xếp hà ng chờ tớ i lượ t xuố ng má y
bay.

Vừ a ra khỏ i sâ n bay, gió lạ nh thổ i tớ i khiến cho Cố Hiểu Thầ n cò n đang mơ ngủ cũ ng
phả i tỉnh lạ i. Theo bả n năng, cô kéo kéo á o khoá c ô m sá t và o ngườ i mình.

“ Lạ nh quá ! ” Cô vừ a nó i vừ a đi theo bướ c châ n Liễu Duệ.

Liễu Duệ kéo cô qua đi sá t bên mình rồ i khoá c vao cô , cú i xuố ng nhìn nhìn cá nh mũ i
cô đã đỏ ử ng lên vì lạ nh: “ Cò n lạ nh khô ng? ”

“ Có . ” Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u mộ t cá ch thà nh thậ t, rồ i hỏ i: “ Sao lạ i tớ i New Zealand? ”

Lú c ở Quả ng Đô ng vẫ n có thể mặ c đồ ngắ n tay, vừ a xuố ng New Zealand cá i đã hứ ng


chịu cá i lạ nh khiếp ngườ i.

“ Khô ng phả i em muố n chơi nhữ ng trò cả m giá c mạ nh sao? ” Anh nó i.

“ Nhưng khô ng nhấ t định phả i tớ i tậ n phía Nam bá n cầ u. ” Cô lẩ m bẩ m.

Liễu Duệ hà hơi và o lò ng bà n tay rồ i sưở i ấ m vành tai cô , nhẹ nhàng trả lờ i: “ Ở New
Zealand chơi rấ t vui. ”

Trong lú c đang nó i chuyện, xe đó n bọ n họ cũ ng đã tớ i nơi.


Tà i xế tớ i đó n hai ngườ i là ngườ i Trung Quố c có thâ n hình cao gầ y, trên mặ t cò n đeo
kính râ m, nhìn bộ dá ng rấ t nho nhã . Có vẻ như ngườ i này quen Liễu Duệ. Sau khi
nhiệt tình chà o hỏ i nhau thì hắ n liếc mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n: “ Đâ y là chị dâ u sao? ”

Liễu Duệ gậ t đầ u: “ Lên xe trướ c đi, chị dâ u cậ u sợ lạ nh. ”

Ngườ i đà n ô ng đeo kính đó mờ i hai ngườ i lên xe.

Nhờ cuộ c trò chuyện suố t đườ ng đi mà Cố Hiểu Thầ n mớ i biết ngườ i tớ i đó n bọ n họ
tên là Chu Minh, là đồ ng nghiệp củ a Liễu Duệ.

Chu Minh nó i: “ Sang sớ m hơn hai thá ng là có thể tham gia lễ hộ i mù a đô ng rồ i. ”

“ Lễ hộ i mù a đô ng? ”

Liễu Duệ giả i thích: “ Lễ hộ i mù a đô ng ở New Zealand có quy mô rấ t lớ n, là hoạ t


độ ng vui chơi thô i. ”

“ Chơi vui khô ng? ”

Liễu Duệ lắ c đầ u: “ Nó rấ t long trọ ng và ná o nhiệt. ” Nhưng chơi khô ng vui lắ m.

Trong trườ ng hợ p đó , nó khô ng thích hợ p vớ i anh và Cố Hiểu Thầ n.

Tớ i homestay, chuyện đầ u tiên Cố Hiểu Thầ n là m là đi tắ m nướ c nó ng. Trong lú c cô


đi tắ m thì Liễu Duệ đặ t cơm mang tớ i phò ng. Cố Hiểu Thầ n tắ m xong đi ra ă n chú t đồ
ă n rồ i đi ngủ .

Khi tỉnh lạ i thì cô khô ng thấ y Liễu Duệ ở trong phò ng nữ a, đi tìm mộ t vò ng cô mớ i
phá t hiện ra anh đang ở phò ng khá ch củ a homestay.

Dá ng ngồ i ngay ngắ n, đô i mắ t dá n chặ t và o mà n hình điện thoạ i di độ ng, bờ mô i mím


chặ t, ngay cả ấ n đườ ng cũ ng bấ t giá c nhíu lạ i.

Hình như là anh cả m nhậ n đượ c cô đang tớ i gầ n nên ngẩ ng đầ u lên nhìn cô .
“ Anh khô ng ngủ à ? ” Cố Hiểu Thầ n hỏ i anh.

“ Ngủ rồ i, cũ ng tỉnh rồ i. ” Nó i xong, anh tắ t điện thoạ i, đứ ng lên. Anh ô m lấ y vai cô ,


kéo cô đi ra ngoà i: “ Anh đưa em tớ i mộ t nơi. ”

Mớ i qua trưa mộ t lú c thô i nhưng khô ng khí ấ m hơn rồ i.

Khô ng thể khô ng nó i, chênh lệch nhiệt độ trong ngà y ở New Zealand rấ t lớ n.

Xe cứ chạ y êm ru trên đườ ng, xa xa là mặ t hồ xanh ngắ t. Tớ i gầ n mặ t hồ đó , hạ cử a


sổ xe xuố ng là có thể tậ n hưở ng đượ c mộ t cơn gió má t mẻ thổ i từ hồ tớ i. Xuyên qua
con đườ ng giữ a rừ ng câ y rậ m rạ p, cuố i cù ng bọ n họ cũ ng đi tớ i đượ c mặ t hồ ở giữ a
rừ ng. Ngay trướ c mắ t hai ngườ i là phong cả nh tuyệt đẹp củ a mộ t đấ t nướ c ở Nam
bá n cầ u.

Dã y nú i Southern Alps(3) đượ c bao phủ bở i tầ ng tầ ng lớ p lớ p mâ y trên khô ng trung,


trên đỉnh nú i hoà n toà n là mộ t mà u trắ ng xó a. Nó tự a như mộ t mỹ nhâ n có khí chấ t
thầ n tiên, khô ng cầ n trang điểm mà vẫ n đẹp khuynh quố c khuynh thà nh.
(3)
Dãy núi Southern Alps: Là một dãy núi kéo dài dọc theo phần lớn chiều dài của đảo
Nam ở New Zealand, nơi đạt tới độ cao lớn nhất là khu vực phía Tây của dãy.
Non xanh nướ c biếc, mâ y trắ ng trờ i xanh, tấ t cả đều là m nên tiên cả nh.

“ Cá i hồ này đẹp thậ t. ” Cố Hiểu Thầ n thưở ng thứ c cả nh đẹp ở đâ y.

Liễu Duệ liếc mắ t nhìn ra ngoà i cử a sổ , khó e mô i cong lên mộ t nụ cườ i nhà n nhạ t: “
Mộ t trá i tim củ a thủ y quá i đang ngủ say! ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn anh bằ ng á nh mắ t hoang mang.

Khó e mô i Liễu Duệ để lộ ra nụ cườ i biếng nhá c, chậ m rã i giả i thích: “ Theo như
truyền thuyết thì có mộ t con thủ y quá i đã bị thiêu chết ở đâ y, thâ n thể củ a nó bị
chô n vui xuố ng dướ i, dấ u vết ở hai châ n nó tạ o thà nh hố sâ u. Lử a lớ n đã là m tuyết
trên nú i cao ở đâ y tan ra thà nh nướ c, nướ c chả y xuố ng lấ p đầ y hố sâ u. Sau khi thủ y
quá i biến mấ t thì chỉ cò n trá i tim củ a nó ở lạ i hố sâ u, cho nên thỉnh thoả ng ở giữ a hồ
lạ i có nhữ ng gợ n só ng, đó cò n đượ c gọ i là hiện tượ ng thủ y triều đấ y. ”

“ Sao anh lạ i biết tớ i mộ t nơi như này? ” Cô hỏ i.


Liễu Duệ duỗ i tay dà i ô m cô và o trong lò ng, mô i dá n lên trá n cô , nhắ m mắ t lạ i: “
Ngẫ u nhiên biết đượ c tớ i nơi nà y. Ngà y đó , lú c em nó i muố n chơi nhả y bungee anh
đã nghĩ tớ i hồ Wakapitu(4). ”
(4)
Hồ Wakapitu: hồ nằm trong lòng đảo Nam ở New Zealand. Nó nằm ở góc Tây Nam
khu vực Otago, gần ranh giới với Southland.
Cố Hiểu Thầ n nhướ n mà y nhìn anh, mô i nở mộ t nụ cườ i nhẹ. So vớ i khung cả nh ở hồ
Wakapitu, khí chấ t lạ nh lù ng xinh đẹp củ a cô cũ ng khô ng bị lấ n á t.

Xuố ng xe, hai ngườ i cù ng nhau tả n bộ trên con đườ ng rả i sỏ i. Đi qua chỗ boong tà u,
tớ i mộ t trố ng trả i, Cố Hiểu Thầ n ngồ i xuố ng đưa tay hứ ng nướ c: “ Đâ y là lầ n đầ u tiên
em thấ y nướ c hồ trong xanh như nà y. ”

Vô cù ng trong xanh, vô cù ng tinh khiết.

Liễu Duệ cú i xuố ng nắ m lấ y lò ng bà n tay củ a cô , kéo cô đứ ng lên. Lò ng bà n tay ấ y trở


nên lạ nh ngắ t vì đụ ng và o nướ c hồ .

Rú c và o trong lò ng anh, theo bả n nă ng, Cố Hiểu Thầ n dang tay ra ô m lấ y anh. Đô i tay
vừ a chạ m và o nướ c hồ giờ đượ c anh nắ m chặ t, có cả m giá c hơi tê.

Liễu Duệ nhướ n mà y, nhìn về nơi xa xa, hỏ i: “ Có muố n ngồ i thuyền khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n nhìn theo hướ ng anh đang nhìn, ở phía xa xa có và i ba con thuyền nhỏ
đang đỗ trên mặ t hồ tĩnh lặ ng. Só ng nướ c dậ p dờ n, khung cả nh lã ng mạ n.

Cô gậ t đầ u: “ Muố n. ”

Thuyền chậ m rã i chạ y và o bờ . Cố Hiểu Thầ n nhìn thấ y ở trên thuyền có vậ t gì đó


nhưng cô khô ng biết tên: “ Đấ y là gì thế? ”

“ Đệm khí. ” Anh nó i xong thì nhả y lên thuyền, rấ t thâ n sĩ quay lạ i vươn tay ra trướ c
mặ t cô .

Dướ i á nh sá ng dịu dà ng, từ ng khớ p xương tay anh vô cù ng rõ rà ng.

Khô ng chú t do dự , cô đặ t tay mình lên tay anh.


Liễu Duệ chỉ dù ng lự c mộ t chú t thô i là có thể kéo cô lên thuyền, trọ ng tâ m cô khô ng
vữ ng nên anh ô m lấ y cả ngườ i, nhâ n cơ hộ i cò n thì thà o bên tai: “ Đâ y là thuyền đệm
khí(5). ”
(5)
Thuyền đệm khí: dịch từ tiếng Anh sang là ‘thủy phi cơ’, còn được gọi là phương tiện
đệm không khí hoặc ACV. Là một tàu đổ bộ có khả năng di chuyển trên mặt đất, nước,
bùn, băng và các bề mặt khác. Hovercraft sử dụng máy thổi để tạo ra khối lượng
không khí lớn bên dưới thân tàu cao hơn áp suất khí quyển một chút.
Thuyền khí đệm di chuyển vớ i tố c độ khá chậ m, thong dong đi tớ i giữ a hồ .

Dự a và o vai anh, gió má t thổ i tớ i, cô nhâ n cơ hộ i nghỉ ngơi mộ t lá t.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Độ t nhiên, anh gọ i tên cô .

Cố Hiểu Thầ n mở mắ t ra, Liễu Duệ chỉ về phía xa xa: “ Đó chính là nú i Southern Alps.

Cô ‘ừ m’ mộ t tiếng, thanh â m mang theo sự biếng nhá c.

“ Muố n tớ i đó khô ng? ” Anh hỏ i.

Cô nhìn theo phía anh đang chỉ, cấ t giọ ng trêu ghẹo: “ Định cõ ng em lên đấ y à ? ”

Cõ ng?

Liễu Duệ cú i đầ u, bậ t cườ i.

Khoả ng 15 phú t sau, mặ t hồ bỗ ng nhiên dâ ng nướ c lên cao khoả ng 10 cm, Cố Hiểu
Thầ n vừ a hưng phấ n vừ a kinh ngạ c: “ Sao lạ i thế này? ”

Thấ y bộ dá ng củ a cô như mộ t đứ a trẻ, sự cưng chiều trong mắ t Liễu Duệ cà ng lú c


cà ng hiện rõ , giọ ng nó i trầ m thấ p: “ Cô ng chú a xinh đẹp củ a anh, trá i tim củ a thủ y
quá i đang đậ p vì em đấ y. ”

Cố Hiểu Thầ n sử ng số t, giậ t mình ngâ y ngườ i nhìn anh.

Cũ ng và o lú c đó , anh cú i đầ u xuố ng hô n lên mô i cô .

Nhẹ nhà ng, giố ng như chuồ n chuồ n đạ p nướ c.


Anh dù ng tay nhéo mù i cô , khó e mô i khô ng giấ u đượ c ý cườ i: “ Chơi vui khô ng? ”

Cô mỉm cườ i, gậ t đầ u: “ Vui. ”

Anh tì trá n mình lên trá n cô , hơi thở củ a anh phả và o mặ t cô : “ Cò n có thứ chơi vui
hơn đấ y. ”

Cò n có kinh ngạ c khá c sao?

“ Hả ? ” Đô i mắ t đen nhá nh củ a Cố Hiểu Thầ n trà n ngậ p tò mò : “ Gì thế? ”

Thó i trêu chọ c cô thờ i niên thiếu bỗ ng dưng bộ c phá t, cong mô i: “ Khô ng nó i cho em
biết. ”

Khô ng thể khô ng cả m thá n, hồ Wakapitu là sự thiên vị tuyệt đố i củ a tạ o hó a đố i vớ i


thiên nhiên nơi đâ y. Nướ c hồ trong xanh, cả nh đẹp tuyệt vờ i, đặ c biệt là khung cả nh
khi hoà ng hô n buô ng xuố ng ở đâ y, đẹp tớ i chấ n độ ng lò ng ngườ i.

Mặ t trờ i đỏ như hò n lử a dầ n khuấ t sau nhữ ng dã y nú i, nhuộ m nướ c hồ trong xanh


thà nh mà u hoà n toà n khá c. Từ ng mà u thay đổ i dự a theo gó c chiếu củ a á nh sá ng,
mà u cam, mà u xanh thẫ m, khô ng có ranh giớ i ngă n cá ch, nó cứ tự nhiên trà n ra khắ p
nơi. Mộ t tá c phẩ m tuyệt đẹp mang lạ i cho ngườ i ngắ m ấ n tượ ng sâ u sắ c, rung độ ng
lò ng ngườ i.

Bầ u trờ i bao phủ bở i mộ t mà u á nh kim, bầ u khô ng khí yên lặ ng.

Á nh chiều tà hắ t lên khuô n mặ t hai ngườ i, dườ ng như nghe thấ y đượ c cả hơi thở củ a
sự yên bình. Trên mả nh đấ t bình yên này, bấ t cứ ai cũ ng có thể là m vai chính trong
bứ c tranh, rự c rỡ , xá n lạ n.

Hoà ng hô n dầ n dầ n biến mấ t, nó chiếu lên mặ t hồ Wakapitu nhữ ng tia sá ng cuố i


cù ng, tự a như lễ bế mạ c củ a sâ n khấ u to lớ n, đồ sợ , là m cho ngườ i khá c ngạ c nhiên

Dự a và o vai anh, Cố Hiểu Thầ n nhẹ giọ ng lẩ m bẩ m: “ Anh nó i xem, thiên nhiên có
tình cả m khô ng? ”

Liễu Duệ quay sang nhìn cô , nhìn thấ y đô i mắ t sạ ch sẽ, trong veo củ a cô : “ Đương
nhiên là có . ”
Con ngươi di chuyển, cô quay đầ u sang nhìn anh.

Tay anh quấ n và o mấ y sợ i tó c mai củ a cô , nghịch nghịch. Mã i mộ t lú c lâ u sau, anh


mớ i chậ m rã i mở miệng: “ Cố Hiểu Thầ n, ở nơi nà y, mỗ i mộ t tấ c đấ t, mỗ i mộ t cà nh
câ y, mỗ i mộ t nơi đều chứ ng kiến đượ c tình cả m anh dà nh cho em, có thể nó i đâ y là
sự vĩnh hằ ng trong truyền thuyết. ”

“ Vĩnh hằ ng? ”

“ Đú ng thế, tình cả m củ a chú ng ta là vĩnh hằ ng. ” Dừ ng mộ t chú t, anh lạ i nó i: “ Kể cả


khi anh mã i mã i biến mấ t khỏ i cõ i đờ i này nó vẫ n sẽ nhớ mã i chuyện anh yêu em,
cho tớ i khi sô ng cạ n đá mò n, trá i đấ t bị hủ y diệt. ”

Nhìn anh, trong mắ t hiện lên sự chấ n độ ng.

Cô biết, đâ y khô ng phả i tính cá ch củ a anh. Bộ c lộ lờ i â u yếm ra ngoà i, đâ y khô ng


giố ng tá c phong củ a anh lắ m.

Nhưng mà , sao lạ i thế?

Vì sao trong đô i mắ t anh chỉ có vẻ bình tĩnh, khô ng hề có mộ t kẽ hở nà o.

Tớ i khi lên bờ , Liễu Duệ cở i á o khoá c lô ng trên ngườ i mình xuố ng, khoá c lên ngườ i
Cố Hiểu Thầ n.

Cố Hiểu Thầ n sớ m đã lạ nh tớ i tê cả ngườ i, thú c giụ c anh: “ Mau trở về thô i, lạ nh quá .

Liễu Duệ ô m chặ t lấ y cô , bướ c nhanh về phía xe. Tà i xế đã trô ng thấ y bọ n họ từ phía
xa nên chỉ cầ n bọ n họ tớ i gầ n thô i là đã giú p bọ n họ mở cử a xe ra.

Vừ a lên xe, Liễu Duệ đã bả o tà i xế mở má y sưở i.

Cố Hiểu Thầ n lạ nh run cả ngườ i, nằ m im trong lò ng Liễu Duệ. Sau đó , cô nhìn Liễu
Duệ bằ ng á nh mắ t kỳ quá i: “ Anh khô ng lạ nh à ? ”

Liễu Duệ lắ c đầ u, bình thả n đá p lạ i: “ Quen rồ i. ”


“ Anh là cụ c đá sao? ” Cố Hiểu Thầ n nó i.

Anh khô ng hiểu: “ Ý gì thế? ”

Cố Hiểu Thầ n nó i bằ ng giọ ng tứ c giậ n: “ Chỉ có cụ c đá mớ i khô ng ngủ cũ ng chẳ ng


lạ nh thô i. ”

Liễu Duệ cườ i, tâ m tình tố t nên cã i qua cã i lạ i vớ i cô mấ y câ u: “ Sao em biết là anh


khô ng ngủ ? ”

“ Thì thấ y em tỉnh anh cũ ng tỉnh, em ngủ mà anh vẫ n tỉnh. ”

Nụ cườ i hiện lên trên khó e mô i, Liễu Duệ hỏ i cô : “ Cố Hiểu Thầ n, em biết phương
phá p ngủ củ a Da Vinci khô ng? ”

Phương phá p ngủ củ a Da Vinci?

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, rồ i gậ t đầ u: “ Em biết. ”

Đó là mộ t phương phá p ngủ vô cù ng biến thá i.

“ Giờ giấ c nghỉ ngơi củ a anh là m theo phương phá p ngủ củ a Da Vinci? ” Cố Hiểu Thầ n
hỏ i anh, giọ ng nó i mang theo sự kinh ngạ c.

Liễu Duệ gậ t đầ u: “ Cũ ng khô ng khá c nhau mấ y, ngủ hai tiếng là tỉnh mộ t lầ n. ”

Khuô n mặ t nhỏ củ a cô nhă n lạ i: “ Cứ như thế mã i sao? ”

Liễu Duệ tì cằ m lên đỉnh đầ u cô : “ Cố Hiểu Thầ n. ”

“ Hả ? ” Cô lườ i biếng đá p lạ i.

Liễu Duệ cú i đầ u hô n lên đỉnh đầ u cô , khô ng nó i gì thêm nữ a. Đơn giả n là anh chỉ
muố n gọ i cô mộ t tiếng thô i, cả họ lẫ n tên.

Cố Hiểu Thầ n khô ng gặ ng hỏ i, cô nhẹ nhà ng lấ y tay mình á p lên tay anh, di chuyển về
phía lò ng bà n tay. Cuố i cù ng, cô dừ ng lạ i trên vết chai mỏ ng ở lò ng bà n tay anh, cứ
vuố t ve chỗ đó liên tụ c.
Nếu tỉ mỉ quan sá t tay anh thì sẽ thấ y khô ng chỉ giữ a ngó n cá i và ngó n trỏ có vết chai
mà ngay cả bên ngoà i ngó n trỏ , bên trá i ngó n giữ a, phía dướ i ngó n ú t cũ ng có , nhưng
đó là nhữ ng vết chai lớ n bé khô ng đồ ng đều.

Đâ y là tay phả i củ a anh, tay cầ m sú ng.

Thậ t ra, trên tay cô cũ ng có vết chai. Bên trá i ngó n giữ a, phầ n cạ nh ngó n trỏ , đều có
hết.

Đâ y là dấ u vết củ a việc cầ m dao phẫ u thuậ t nhiều để lạ i.

Độ t nhiên, bà n tay thô rá p ấ y bao bọ c lấ y bà n tay nhỏ củ a cô , giọ ng nó i trầ m thấ p


truyền tớ i từ trên đỉnh đầ u: “ Là m gì thế? ”

“ Sờ vết chai củ a anh. ” Cố Hiểu Thầ n thà nh thậ t trả lờ i.

“ Quan sá t vết chai là m gì? ”

“ Ở vị trí như thế em cũ ng có vết chai. ” Cố Hiểu Thầ n nó i: “ Có điều, anh là do cầ m


sú ng, cò n em là vì cầ m dao. ”

Cả m giá c đượ c tiếng cườ i trầ m trầ m vang lên từ trên đỉnh đầ u. Sau đó , bà n tay có vết
chai đó vuố t ve mặ t cô , cứ thế trượ t mộ t đườ ng thẳ ng xuố ng dướ i cổ , rồ i tớ i xương
quai xanh, lò ng bà n tay thô rá p sờ lên là n da cô khiến cô cả m thấ y hơi đau.

“ Liễu Duệ. ” Cô gọ i.

Liễu Duệ dừ ng độ ng tá c tay lạ i, cấ t giọ ng lườ i biếng: “ Hử m? ”

“ Việc chú ng ta kết hô n. ” Độ t nhiên cô ngừ ng lạ i, ngướ c mắ t lên nhìn anh, chớ p mắ t,
rồ i cô mớ i tiếp tụ c nó i: “ Cả m giá c có chú t khô ng châ n thậ t. ”

Anh dờ i tay đang để trên mặ t cô đi, vẫ n nó i bằ ng chấ t giọ ng lườ i biếng: “ Sao lạ i cả m
thấ y khô ng châ n thậ t? ”

“ Lú c anh đi, anh chưa hề nó i muố n cầ u hô n em. ” Cô tiến sá t mặ t về phía trướ c: “ Vì


sao? ”
Cô cả m thấ y rấ t khó hiểu, rố t cuộ c đã có cá i gì khiến anh gấ p gá p như vậ y. Tính cá ch
Liễu Duệ thế nà o, cô hiểu, cò n chưa gặ p đượ c ngườ i nhà củ a cô thì anh sẽ khô ng cầ u
hô n nhanh như thế. Thế nên, lầ n cầ u hô n này khiến cô hoà n toà n khô ng hiểu gì.

Vì sao?

Á nh mắ t Liễu Duệ nhìn và o đô i mắ t cô .

Mộ t lú c lâ u sau, ngó n cá i thô rá p củ a anh rờ i khỏ i là n da cô . Anh cú i đầ u, liếc mắ t


nhìn về phía trá i tim cô , sau đó anh dù ng đầ u ngó n tay chỉ và o vị trí ấ y, chậ m chạ p
nó i ra hai chữ : “ Sợ hã i. ”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y: “ Sợ hã i? ”

“ Đú ng thế. ” Anh lặ p lạ i lầ n nữ a, tự a như đang lẩ m bẩ m: “ Sợ hã i. ”

Lú c viên đạ n bắ n xuyên qua ngự c Phương Chí Cườ ng, anh sợ hã i.

Khi Phương Chí Cườ ng đặ t và o lò ng bà n tay anh mộ t chiếc nhẫ n và ng, anh sợ hã i.

Khi Phương Chí Cườ ng nó i hã y đưa chiếc nhẫ n này cho vị hô n thê củ a hắ n ở trong
nướ c, anh sợ hã i.

Khi Phương Chí Cườ ng trú t hơi thở cuố i cù ng, anh sợ hã i.

Khi anh độ t phá vò ng vây, ngã và o bên trong vũ ng má u, bầ u trờ i u á m như nứ t ra


mộ t khe hở , lộ ra á nh sáng rạ ng rỡ . Anh duỗ i tay muố n tó m lấ y, nhưng khô ng tó m
đượ c…

Anh sợ hã i.

Vô cù ng sợ hã i.

Bở i vì sợ hã i, thế nên anh ích kỷ.

Im lặ ng mộ t lú c lâ u, anh nó i: “ Sợ rằ ng, và o khoả nh khắ c đó , khi tim anh ngừ ng đậ p,


tên Cố Hiểu Thầ n khô ng có trên hộ khẩ u nhà anh. ”
Con ngươi trong đô mắ t xinh đẹp run lên, như là đó a hoa quỳnh cuố i cù ng rơi xuố ng,
vô cù ng chấ n độ ng.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Anh nâng trá n cô lên, đặ t mô i lên đó , nó i vớ i giọ ng nhẹ tênh: “ Là
tườ ng thà nh củ a anh. ”

Lú c này đâ y, cô đã nghe đượ c vô cù ng chính xá c.

Anh nó i là …

Cố Hiểu Thầ n, là tườ ng thà nh củ a anh.

Có cả m giá c gì đâ y?

Ngườ i ấ y nó i vớ i cô rằ ng, cô là tườ ng thà nh củ a anh.

Trá i tim dườ ng như đậ p chậ m mộ t nhịp.

Vậ y cò n bạ n? Bạ n sẽ có cả m giá c như thế nà o?

Chương 37: Mùa thu tràn ngập khắp nơi

Ở nơi đấ t khá ch quê ngườ i, cô đã thứ c dậ y muộ n và o sá ng hô m đó . Vừ a dậ y đã thấ y


anh đang ngồ i trướ c cử a sổ , khuô n mặ t nghiêng nghiêng nhìn khô ng rõ . Mộ t tay anh
đặ t trên đầ u gố i, cò n tay cò n lạ i thì đặ t trên bệ cử a sổ .

Nhìn chă m chú bó ng dá ng anh, bỗ ng nhiên Cố Hiểu Thầ n gọ i: “ Liễu Duệ. ”

Anh nghiêng đầ u, đô i mắ t anh nhìn về phía cô . Trong mắ t là sự cưng chiều khô ng thể
che giấ u đượ c. Sau đó anh đi tớ i, mộ t tay anh nâ ng mặ t cô lên, cú i xuố ng hô n.

Nhẹ nhà ng mơn trớ n đô i mô i cô , anh thấ p giọ ng hỏ i: “ Em có đó i khô ng? ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u.

Mộ t tay anh ô m mặ t cô , tay cò n lạ i thì nghịch má i tó c dà i mượ t: “ Rờ i giườ ng thô i,


anh là m bữ a sá ng cho em rồ i. ”
“ Anh là m bữ a sá ng? ” Cố Hiểu Thầ n thấ y hơi kinh ngạ c.

Anh gậ t đầ u: “ Chá o cá . ”

Cố Hiểu Thầ n vừ a đá nh ră ng rử a mặ t xong thì Liễu Duệ cũ ng mang chá o cá từ dướ i


tầ ng đi lên, bên cạ nh cò n có mấ y mó n ă n kèm nữ a.

“ Sao anh lạ i tự mình là m bữ a sá ng thế? ” Nó i xong, cô uố ng mộ t ngụ m chá o, trong


chá o cò n thơm mù i gừ ng.

“ Sợ em ă n khô ng quen đồ ă n bên nà y. ”

Tay đang định lấ y thìa khự ng lạ i, cô ngẩ ng lên nhìn anh bằ ng á nh mắ t chă m chú .

Anh lạ i nó i: “ Mớ i kết hô n, muố n thể hiện mộ t chú t. ”

Bị anh trêu chọ c như thế, Cố Hiểu Thầ n khô ng nhịn đượ c cườ i.

Ă n xong bữ a sá ng, hai ngườ i đi xe đạ p dọ c quanh bờ hồ , sự say mê đố i vớ i cả nh đẹp


nơi đâ y khô ng nó i thà nh lờ i.

Đi đượ c khoả ng nử a tiếng thì hai ngườ i đặ t châ n tớ i mộ t trang trạ i rượ u nho. Hai
ngườ i dự ng xe đạ p ở bên trá i cổ ng lớ n, chố c lá t sau, Chu Minh từ trong đó đi ra.

Thấ y Chu Minh, Cố Hiểu Thầ n kinh ngạ c: “ Sao cậ u cũ ng ở đâ y? ”

Chu Minh chỉnh lạ i kính râ m, khó e mô i cong lên, thâ n sĩ cú i mình chà o: “ Hô m nay tô i
là hướ ng dẫ n viên du lịch củ a hai ngườ i. ”

Liễu Duệ tiến lên phía trướ c, tay đặ t lên vai Cố Hiểu Thầ n. Anh gậ t đầ u vớ i Chu Minh
xong thì quay sang giả i thích cho Cố Hiểu Thầ n: “ Ô ng chủ trang trạ i rượ u này là anh
họ củ a Chu Minh. ”

“ Đi dạ o trong vườ n nho mộ t chú t chứ ? ” Chu Minh hỏ i.

Tâ m trạ ng Liễu Duệ lú c này rấ t tố t, anh nhướ n mà y: “ Cậ u là hướ ng dẫ n viên du lịch,


cậ u tự mình là m chủ là đượ c. ”
Chu Minh cườ i: “ Tô i khô ng dá m là m chủ thay anh đâ u, Liễu trung tá . ”

“ Trung tá ? ” Bỗ ng dưng, Cố Hiểu Thầ n quay sang nhìn Liễu Duệ: “ Anh đượ c thă ng
chứ c rồ i? ”

Liễu Duệ đưa mắ t nhìn cô , gậ t đầ u nhẹ mộ t cá i.

“ Sao em khô ng thấ y anh nó i gì cả ? ”

“ Lễ thă ng chứ c phả i đợ i sau khi về nướ c mớ i tiến hà nh nên anh chưa nó i cho em
biết. ” Dừ ng mộ t lá t, anh quay sang nó i vớ i Chu Minh: “ Đi thô i. ”

Chu Minh là mộ t hướ ng dẫ n viên du lịch vô cù ng ưu tú . Lịch sử hình thà nh và cá c sự


kiện lớ n củ a trang trạ i rượ u nho nơi đâ y đượ c hắ n giả i thích vô cù ng rõ rà ng, bao
gồ m cả việc lú c nà o thì thu hoạ ch đượ c nho, nên ủ rượ u gì, ủ như thế nà o để có đượ c
mù i hương củ a rượ u nho. Dầ n dầ n, hắ n đã kể toà n bộ nhữ ng gì liên quan tớ i rượ u
nho đượ c xuấ t xứ từ New Zealand.

Điều đó khiến cho Cố Hiểu Thầ n tò mò : “ Gia nhậ p quâ n độ i cũ ng cầ n phả i tìm hiểu
mấ y cá i này sao? ”

Chu Minh nghiêng đầ u, cườ i: “ Chị dâ u, tô i khô ng là m trong quâ n độ i. ”

“ Khô ng phả i á ? ” Cố Hiểu Thầ n rơi và o hoang mang. Nhớ ngà y đó khi vừ a tớ i New
Zealand, hắ n bả o hắ n là đồ ng nghiệp củ a Liễu Duệ mà .

“ Ngà y trướ c thì đú ng, nhưng giờ tô i chuyển sang là m bên chính trị rồ i. ”

“ Thế nên? ”

“ Cậ u ấ y là ngườ i củ a bộ ngoạ i giao. ” Liễu Duệ nó i thẳ ng.

Á nh mắ t Cố Hiểu Thầ n thay đổ i, cô quan sá t Chu Minh lầ n nữ a: “ Giố ng vớ i anh Thầ n


phả i khô ng? ”

Liễu Duệ cườ i, nụ cườ i này có chú t lưu manh như thờ i trung họ c: “ Khô ng giố ng. ”
Nó i tớ i nghề nghiệp, Chu Minh lạ i cả m thấ y bứ t rứ t trong ngườ i. Hắ n nhanh chó ng
rờ i đề tà i sang chuyện khá c: “ Có cá p treo đi lên thẳ ng đỉnh nú i đấ y. Ở trên đó có nhà
kính, có thể ă n cơm trưa ở đấ y, trên đó cũ ng có thể nhìn thấ y toà n cả nh
Queenstown(1), khung cả nh vô cù ng đẹp. ”
(1)
Queenstown: Là một thị trấn nghỉ mát ở Otago, ở phía Tây Nam của đảo Nam New
Zealand.
Nhìn hắ n đang ra sứ c tuyên truyền, Liễu Duệ cũ ng chẳ ng mỉa mai hắ n nữ a, quay
sang hỏ i Cố Hiểu Thầ n: “ Muố n đi khô ng? ”

“ Lú c đầ u anh đã sắ p xếp đi đâ u? ”

“ Đi tớ i Nelson(2) trướ c, sau đó quay lạ i trang trạ i rượ u nho ă n cơm. ”


(2)
Nelson: Là một thành phố trên bờ biển phía Đông vịnh Tasman. Nelson là thành phố
lâu đời nhất ở đảo Nam và là thành phố định cư lâu đời thứ hai ở New Zealand nó
được thành lập vào năm 1841.
“ Sau khi hoạ t độ ng ở Nelson kết thú c, chú ng ta lên đỉnh nú i ă n cơm trưa đi. ” Cố
Hiểu Thầ n nó i: “ Em chưa bao giờ đượ c ă n cơm trên đỉnh nú i, em muố n đi. ”

“ Đượ c, thế chú ng ta sẽ ă n trên đỉnh nú i. ”

Kết thú c chuyến tham quan trang trạ i rượ u nho, Chu Minh sử dụ ng xe chuyên dụ ng
đưa hai ngườ i tớ i Nelson.

Dâ y thừ ng đượ c thả xuố ng từ độ cao 180m, bên cạ nh là vá ch tườ ng thạ ch nham, có
thá c nướ c, bó ng tố i gầ n như bao trù m nơi đâ y. Á nh sáng ở đâ y thì chậ p chờ n khô ng
rõ , khuô n mặ t anh như ẩ n như hiện dướ i á nh sá ng đó , khiến ngườ i khá c rung độ ng.

Xuố ng dướ i cả 180m, bọ n họ đã khô ng thể nhìn thấ y nhau.

Đi xuố ng dướ i độ ng, cả nh tượ ng độ c đá o nơi đâ y đã hấ p dẫ n á nh mắ t Cố Hiểu Thầ n.

Cò n anh, chỉ tố n mộ t giâ y thô i đã ô m đượ c cô và o trong lò ng, hô n thậ t sâ u.

Ký ứ c cuố i cù ng về độ ng đom đó m, là nụ hô n sâ u củ a anh.

Kết thú c chuyến thá m hiểm sơn độ ng, bọ n họ di chuyển thẳ ng tớ i nú i Bob, ngồ i cá p
treo lên thẳ ng đỉnh nú i.
Lên cá p treo, Liễu Duệ tìm mộ t chỗ ngồ i xuố ng, mộ t tay anh đặ t ở trên đầ u gố i, tay
cò n lạ i thì để trên lan can bả o vệ, ngó n trỏ gõ xuố ng khô ng theo quy luậ t nhấ t định.
Cố Hiểu Thầ n thì đượ c ngắ m nhìn toà n bộ cả nh đẹp ở Queenstown.

“ Đẹp thậ t đấ y. ” Cô khô ng nhịn đượ c mà cả m thá n mộ t câ u.

Bà n tay Liễu Duệ đặ t trên lan can bả o vệ hơi cử độ ng, anh chuyển qua ô m lấ y vai cô ,
ô m cô lạ i gầ n mình, vẫn khô ng nó i gì.

Tớ i đỉnh nú i, nhà kính mà Chu Minh nó i đã hiện ra ngay trướ c mắ t. Có á nh sá ng


chiếu và o nhà kính, nó đã khú c xạ ra ba tầ ng á nh sá ng khá c nhau, mộ t tầ ng và ng ấ m,
mộ t tầ ng cam nhẹ, mộ t tầ ng cam rự c rỡ . Nó dườ ng như đã đượ c tỉ mỉ mà i giũ a, đẹp
tớ i mứ c khiến cho ngườ i ta ngâ y ngườ i.

Có lẽ do bọ n họ tớ i sớ m nên ngườ i tớ i đâ y ă n cơm chưa nhiều lắ m. Mộ t bữ a cơm


khiến bọ n họ tố n tớ i hai tiếng đồ ng hồ , phầ n lớ n thờ i gian bọ n họ đều thả o luậ n xem
tiếp theo sẽ đi đâ u. Liễu Duệ nó i, sau khi ă n cơm xong sẽ đưa cô tớ i Auckland
Harbour Bridge(3), hai ngườ i sẽ chơi nhả y bungee ở đó , điều nà y là m Cố Hiểu Thầ n
hưng phấ n khô ng ngừ ng.
(3)
Auckland Harbour Bridge: Cầu cảng Auckland, là một cây cầu đường cao tốc hộp
tám làn qua cảng Waitemata ở Auckland, New Zealand.
Đi lên tớ i cầ u cả ng Auckland, đượ c nhả y từ trên cầ u xuố ng. Vừ a mở mắ t ra là thấ y
đượ c bộ dá ng thướ t tha củ a cả ng Waitemata.

Kết thú c trò chơi nhả y bungee, bọ n họ chuyển sang chơi nhả y dù . Bọ n họ chơi nhả y
dù trên bầ u trờ i củ a Queenstown, má y bay đưa bọ n họ lên tớ i độ cao khoả ng 1,2 km,
nhìn xuố ng bên dướ i là toà n cả nh nơi đâ y cù ng vớ i đỉnh nú i đang vờ n mâ y trắ ng,
bao quanh hồ nướ c. Mà cô và Liễu Duệ thì đang bay lượ n trên khung cả nh tuyệt vờ i
đó , bay cao.

Tớ i gầ n 5 giờ chiều, cuố i cù ng mụ c hoạ t độ ng đầ u tiên cũ ng đã kết thú c, Cố Hiểu


Thầ n cả m thấ y vừ a đó i vừ a mệt.

Đến nhà hà ng gầ n đó ă n, bữ a ă n này hai ngườ i cò n khô ng mấ t tớ i 20 phú t. Thậ t ra,


cô nhìn ra đượ c Liễu Duệ ă n rấ t nhanh, như là sau đó có chuyện gì gấ p lắ m, vì để bắ t
đượ c đú ng nhịp củ a anh, cô cũ ng đẩ y nhanh tố c độ ă n củ a mình lên.

Thấ y cô dù ng khă n giấ y lau miệng, Liễu Duệ nhướ n mà y: “ Em ă n xong rồ i? ”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u: “ Ừ m. ”
“ Vậ y đi thô i. ” Anh vừ a nó i xong thì vẫ y tay gọ i phụ c vụ thanh toá n.

Lú c hai ngườ i rờ i khỏ i nhà hà ng thì đã nă m rưỡ i chiều, mặ t trờ i lườ i biếng dừ ng ở
giữ a khô ng trung, cả m giá c như sắ p rơi xuố ng.

Á nh sá ng mà u cam rọ i và o khuô n mặ t trắ ng nõ n, sạ ch sẽ củ a cô tạ o nên mộ t tầ ng á nh


sá ng nhu hò a, đẹp đẽ, lạ i rấ t thuầ n khiết.

Mộ t cơn gió thổ i qua, thổ i tung má i tó c dà i củ a cô .

Liễu Duệ tù y ý dù ng ngó n trỏ quấ n lấ y mấ y sợ i tó c đang tung bay.

“ Tiếp theo chú ng ta đi đâ u đâ y? ” Cố Hiểu Thầ n quay sang nhìn anh, hỏ i.

Anh buô ng lọ n tó c mình vừ a mớ i cuố n ra, đắ c ý, giờ nó đã tự xoă n thà nh mộ t lọ n, rồ i


mộ t lú c sau anh mớ i mở miệng nó i: “ Cõ ng em lên nú i. ”

“ Cõ ng? Leo nú i? ” Cố Hiểu Thầ n hoang mang.

Anh chỉ về phía dã y nú i Southern Alps ở phía xa xa: “ Khô ng phả i em bả o anh cõ ng
em đi lên đó sao? ”

Khi ngườ i đã ngồ i trên má y bay trự c thă ng rồ i Cố Hiểu Thầ n vẫn chưa thể hoà n hồ n.
Từ ng đỉnh nú i thoá ng qua, rồ i cò n có cả khe nú i giữ a cá c ngọ n nú i nữ a, hoà ng hô n
dầ n buô ng xuố ng, biến mấ t sau nhữ ng ngọ n nú i ấ y.

“ Cố Hiểu Thầ n. ” Mã i cho tớ i khi, anh buộ t miệng gọ i cô mộ t câ u.

Cố Hiểu Thầ n quay đầ u nhìn anh.

Bỗ ng nhiên, anh dù ng tay ô m lấ y mặ t cô , nâ ng lên, tì trá n mình lên trá n cô , nhẹ


nhà ng nó i mộ t câ u: “ Anh yêu em. ”

Dườ ng như ba chữ kia khô ng đủ để biểu đạ t đượ c cả m xú c, anh cò n bổ sung thêm: “
Rấ t yêu. ”

Hai giâ y sau, mô i anh bao trọ n lấ y bờ mô i cô , mơn trớ n.


Ngườ i này yêu ngườ i đó , mà ngườ i đó cũ ng yêu ngườ i nà y.

Loạ i cả m giá c này, cứ chô n chặ t ở dướ i đá y lò ng, khó có thể miêu tả thà nh lờ i.

Có điều, ở mộ t lú c nà o đó , bạ n sẽ phá t hiện ra, anh rấ t yêu cô , thậ t sự rấ t yêu, yêu tớ i


khô ng thể kiềm chế đượ c bả n thâ n, yêu tớ i nỗ i…thậ m chí hoà i nghi cuộ c đờ i nà y.

Sá ng sớ m tỉnh dậ y, trở mình, đã khô ng thấ y anh nằ m cạ nh nữ a.

Cố Hiểu Thầ n mở mắ t ra nhìn xung quanh, vì vừ a tỉnh ngủ nên á nh mắ t cô hơi mơ


mà ng, tìm mộ t lú c vẫ n khô ng thấ y anh đâ u. Mặ c thêm á o khoá c ngoà i, châ n xỏ và o
đô i dép lô ng, cô đi xuố ng dướ i tầ ng, đi và o trong phò ng khá ch. Lú c nà y, anh đang ở
trong phò ng khá ch, vẫ n vị trí đó , vẫn dá ng ngồ i đó , vẫ n là đô i mắ t nhìn chằ m chằ m
và o điện thoạ i di độ ng, nhíu mà y lạ i.

Cố Hiểu Thầ n tớ i gầ n, Liễu Duệ tự độ ng tắ t điện thoạ i đi, hỏ i cô : “ Em có đó i khô ng? ”

“ Chẳ ng lẽ lạ i đượ c ă n chá o cá ? ” Tâ m trạ ng Cố Hiểu Thầ n đang rấ t tố t.

Liễu Duệ lắ c đầ u: “ Hô m nay khô ng có . ”

“ Vậ y hô m nay chú ng ta ă n gì? ”

“ Bữ a sá ng củ a homestay. ”

Cô lạ i bị anh đẩ y lên trên tầ ng đá nh ră ng rử a mặ t thay quầ n á o. Mườ i lă m phú t sau,


hai ngườ i có mặ t tạ i nhà ă n củ a homestay, ă n bữ a sáng theo đú ng chuẩ n kiểu New
Zealand – có bá nh mì, rau cả i, trứ ng ố p la, thịt xô ng khó i và mộ t tá ch café.

Nhạ t nhẽo, vô vị.

Cố Hiểu Thầ n ă n khá chậ m nhưng Liễu Duệ rấ t kiên nhẫ n, vẫ n luô n chă m só c cô .

Điện thoạ i trên mặ t bà n bỗ ng dưng rung lên, mấ y tin nhắ n hiện lên, Liễu Duệ mở
khó a mà n hình, á nh mắ t dầ n trở nên nặ ng nề.
Ă n xong bữ a sá ng hai ngườ i trở về phò ng, Liễu Duệ lấ y ra từ trong vali hà nh lý mộ t
bộ vest, vừ a thay vừ a nó i: “ Đợ i lá t nữ a Chu Minh sẽ qua đó n em. ”

“ Đó n em? Đi đâ u thế? ”

“ Về nướ c. ”

“ Về nướ c? ” Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y: “ Tuầ n tră ng mậ t củ a chú ng ta tớ i đâ y là kết


thú c rồ i? ”

Độ ng tá c cà i khuy ở tay á o củ a Liễu Duệ dừ ng lạ i, anh giương mắ t nhìn cô . Mấ t mộ t


lú c sau anh mớ i tiếp tụ c cà i khuy, cấ t giọ ng là nh lạ nh trầ m ổ n: “ Anh xin lỗ i. ”

“ Đã xả y ra chuyện gì à ? ” Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, truy hỏ i.

Liễu Duệ lắ c đầ u, anh nhìn cô bằ ng á nh mắ t rấ t bình tĩnh, cũ ng bình tĩnh nó i ra mọ i


chuyện: “ Tấ t cả đều theo như kế hoạ ch lú c ban đầ u, anh chỉ có thể ở bên cạ nh em
đượ c hai ngà y. Nếu em chưa muố n về nướ c thì cứ ở lạ i đâ y chơi mấ y ngà y, anh sẽ
bả o Chu Minh đổ i vé má y bay giú p em, cũ ng để cậ u ấ y ở đâ y chă m só c em. ”

Khuô n mặ t anh lạ nh lù ng, con ngươi chẳ ng có chú t thay đổ i nà o. Giờ phú t nà y, nó
là m cho Cố Hiểu Thầ n nghẹt thở mộ t cá ch khó hiểu.

Bọ n họ kết hô n, đâ y là chuyến du lịch tuầ n tră ng mậ t củ a hai ngườ i, nhưng sau đó


anh khô ng nó i gì mà đã đá cô tự về nướ c. Khô ng hề bá o trướ c, mọ i chuyện cứ tớ i
mộ t cá ch độ t ngộ t.

Cô chưa từ ng nghĩ rằ ng mình có thể ở New Zealand chơi cù ng anh đượ c bả y ngà y
nhưng ít ra cũ ng phả i đượ c ba, bố n ngà y gì đó chứ ? Nhưng giờ thì sao? Hai ngà y? Chỉ
đượ c hai ngà y thô i…

Hà ng vạ n câ u chữ cô đều khô ng thể thố t ra, chỉ dù ng ba ngó n tay nắ m lấ y á o khoá c
ngoà i bộ tâ y trang củ a anh. Do dự mộ t lú c, cô mớ i hỏ i: “ Anh thì sao? Anh phả i đi đâ u
thế? ”

Anh khô ng trả lờ i câ u hỏ i đó , mà lạ i nó i: “ Bả y ngà y sau, chú ng ta gặ p lạ i nhau ở Bắ c


Kinh. ”

Bả y ngà y sau, ở Bắ c Kinh.


Cố Hiểu Thầ n rũ mi xuố ng, tay buô ng thõ ng, khô ng cò n níu lấ y á o khoá c anh nữ a.

Liễu Duệ mím chặ t đô i mô i mỏ ng. Anh suy nghĩ mấ y giâ y rồ i ô m cô và o lò ng, mô i dá n
lên đỉnh đầ u cô : “ Cố Hiểu Thầ n, chờ anh trở về. ”

“ Bả y ngà y? ” Giọ ng nó i củ a cô khà n khà n: “ Anh chắ c chắ n chứ ? ”

“ Anh chắ c chắ n. ” Nó i xong, anh lạ i hô n lên đỉnh đầ u cô , vừ a thâ m tình, vừ a trà n
ngậ p sự lưu luyến.

Cô cũ ng ô m lấ y anh, rú c đầ u và o trong lồ ng ngự c rắ n chắ c đó , nhỏ giọ ng nó i mộ t


tiếng: “ Em chờ anh, chờ anh trở về. ”

Cứ thế, buổ i sá ng hô m đó cô chà o tạ m biệt Liễu Duệ. Mộ t tiếng sau, cô ngồ i lên xe
củ a Chu Minh đi ra sâ n bay.

Trong khoả nh khắ c má y bay rờ i khỏ i mặ t đấ t, á nh mắ t cô vẫ n lưu luyến khô ng nỡ


rờ i đi.

Nhanh quá , chỉ có hai ngà y mà thô i.

Nó giố ng như mộ t cả nh tượ ng trong mơ, thoá ng qua trong chố c lá t, khô ng lưu lạ i bấ t
cứ dấ u vết gì.

Nhà họ Cố .

Cố Hiểu Thầ n vừ a đẩ y cử a đi và o nhà đã khiến Ô n Như Kỳ bị dọ a sợ .

“ Khô ng phả i con tớ i New Zealand chơi sao? ” Ô n Như Kỳ hỏ i cô .

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u, cả ngườ i cô trô ng như đã mấ t hết tinh thầ n: “ Về rồ i ạ . ”

Ô n Như Kỳ đưa mắ t ra cử a ngó xung quanh: “ Liễu Duệ đâ u rồ i? ”

“ Anh ấ y có việc rồ i ạ . ”
Đã nó i đến như vậ y, Ô n Như Kỳ nặ ng nề nhìn Cố Hiểu Thầ n mộ t cá i nhưng cũ ng
khô ng hỏ i lạ i.

Mấ y ngà y nay, Cố Hiểu Thầ n nhà m chá n nằ m ở nhà , thỉnh thoá ng cù ng Cố Phó ng
đá nh và i ván cờ , hoặ c giú p Cố Triển Chiêu chă m mấ y chậ u câ y xanh, rồ i cù ng Ô n Như
Kỳ ngâ m mình trong phò ng bếp.

Cứ như vậ y, ba ngà y trô i qua.

Diệp Cự u Mạ ch gọ i điện tớ i, hẹn cô ra quá n cà phê.

“Nếu khô ng phả i tố i qua chị gọ i điện thoạ i tớ i, anh cò n khô ng biết em đã kết hô n rồ i.”

Cố Hiểu Thầ n cú i đầ u, cườ i khổ mộ t tiếng “Em cò n đang nghi ngờ khô ng biết mình
đã kết hô n chưa.”

Thấ y dá ng vẻ nặ ng trĩu tâ m sự củ a cô , Diệp Cự u Mạ ch nhíu mà y hỏ i “Sao vậ y? Trô ng


em khô ng vui.”

“Có lẽ là do đi chơi nhiều nên mệt.” Cô trả lờ i mộ t cá ch lơ đã ng, cố c cafe mớ i uố ng


mộ t nử a đã lạ nh ngắ t, chấ t lỏ ng mà u đen nghẹn ở cổ họ ng, vừ a đắ ng vừ a chá t.

“Đi chơi? Du lịch à ?” Diệp Cự u Mạ ch hỏ i.

“Vâ ng … Đi New Zealand”

“New Zealand?” Anh ngướ c mắ t nhìn chằ m chằ m Cố Hiểu Thầ n, chầ n chừ mộ t lá t
mớ i hỏ i tiếp “Cù ng Liễu Duệ?”

“Vâ ng …” Giọ ng nó i củ a cô vẫ n lườ i nhá c như cũ , chỉ là Cố Hiểu Thầ n giậ t mình mộ t
cá i, cả m thấ y giọ ng điệu củ a Diệp Cự u Mạ ch khô ng đú ng lắ m nên nhướ n mà y nhìn
hắ n: “Là m sao? Rấ t kinh ngạ c?”

Diệp Cự u Mạ ch bậ t cườ i, sau đó lắ c đầ u “Đâ u chỉ có vậ y.”

Lú c đầ u Cố Hiểu Thầ n khô ng hiểu rõ ý củ a anh, mã i đến hai ngà y sau, khi Tu Diệp có
thờ i gian nghỉ ngơi, hẹn cô đến phò ng bi-a. Có lẽ đã nghe Diệp Cự u Mạ ch nhắ c qua
nên Tu Diệp nó i thẳ ng và o vấ n đề chính “Liễu Duệ dẫ n cậ u đến New Zealand chơi?”
Có Hiểu Thầ n gậ t đầ u “Cậ u nghe sư huynh nó i?”

“Ừ ” Tu Diệp cú i ngườ i, gậ y bi-a thú c mạ nh mộ t cá i, cạ ch mộ t tiếng, bi và o lỗ .

Cố Hiểu Thầ n vừ a uố ng bia lạ nh vừ a nhìn Tu Diệp chơi, cuố i cù ng đến mộ t lượ t Tu


Diệp phâ n tâ m, bi chưa và o lỗ . Đến lượ t cô . Cô nắ m chặ t gậ y, chậ m rã i bướ c đến bên
bà n bi-a, cú i ngườ i, nhắ m lỗ , đá nh mộ t đườ ng.

“Cậ u cò n nhớ lầ n sạ t lở đấ t đó khô ng?” Tu Diệp nhảy lên ngồ i trên bà n trò n nhỏ , đô i
châ n đung đưa.

Cố Hiểu Thầ n cú i ngườ i và o tư thế, sau đó nó i: “Nó i chuyện này là m gì?”

Tu Diệp cườ i, gá c lạ i đề tà i đó , nó i sang chuyện khá c: “Liễu Duệ lên chứ c, cậ u biết
khô ng?”

Đá nh thêm mộ t đườ ng nữ a, nhìn nụ cườ i kỳ quá i củ a Tu Diệp, giọ ng nó i củ a Cố Hiểu


Thầ n bình tĩnh khô ng lay độ ng “Biết.”

Trả lờ i lưu loá t, xuố ng tay gọ n gà ng, chỉ mộ t đườ ng, tấ t cả bi đã và o lỗ . Nhìn thấ y
vậ y, Tu Diệp chớ p mắ t, giọ ng nó i có chú t buồ n bự c “Cậ u lạ i thắ ng. Nhà m chá n.”

Cố Hiểu Thầ n gá c gậ y bi-a sang cạ nh bà n, bướ c qua bà n đá bắ t đầ u ró t hai cố c bia. Cô


liếc mắ t nhìn Tu Diệp.

Trong mắ t Tu Diệp, dá ng vẻ cao ngạ o lạ nh lù ng Cố Hiểu Thầ n có và i phầ n chó i mắ t.


Cuố i cù ng, cô ấ y khô ng nhịn đượ c lên tiếng trướ c “Cố Hiểu Thầ n, nó i thậ t vớ i cậ u,
dự a và o cô ng trạ ng củ a Liễu Duệ hô m nay, nhấ t định khô ng chỉ dừ ng ở chứ c trung
tá .”

Cố Hiểu Thầ n híp mắ t hỏ i “Có ý gì?”

Liễu Duệ khô ng thích ngườ i khá c can thiệp và o chuyện riêng củ a mình, nhấ t là
nhữ ng chuyện liên quan đến Cố Hiểu Thầ n. Có lẽ Tu Diệp thậ t sự khô ng nhịn đượ c
nữ a, nhữ ng chuyện Liễu Duệ khô ng nó i, vậ y để cô nó i.

“Lầ n sạ t lở đấ t đó , cậ u ấ y vố n đang chấ p hành nhiệm vụ khá c, nhưng bở i vì cậ u, cậ u


ta đi nử a đườ ng thì quay lạ i, đến cứ u tế tạ i hiện trườ ng.”
Cố Hiểu Thầ n hơi biến sắ c, vô thứ c nhìn chằ m chằ m Tu Diệp.

Tu Diệp dịch sang ngồ i đố i diện cô , tiếp tụ c nó i “Bá o cá o thă ng chứ c củ a cậ u ta đã


nộ p lên trên, cũ ng đã đượ c phê duyệt, nhưng bở i vì chuyện đó , hủ y bỏ .”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y. Khô ng phả i lú c đó anh nó i má y bay ngừ ng bay sao?

Lỡ nó i đoạ n đầ u rồ i, nên cũ ng khô ng cò n lý do để quanh co nữ a, Tu Diệp thẳ ng thắ n


nó i hết toà n bộ : “Lầ n khá m bệnh gâ y ná o loạ n lầ n trướ c, cậ u bị thương, cậ u ta lô i hai
ngườ i thâ n bệnh nhâ n gâ y sự ra đá nh mộ t trậ n. Nếu khô ng phả i có Giang Phong,
đoá n chừ ng lạ i bị xử phạ t. Tớ thậ t sự khô ng tưở ng tượ ng nổ i, vì cậ u, cò n chuyện gì
cậ u ta khô ng thể là m khô ng?” Tu Diệp nhả y từ bà n trò n xuố ng, giả bộ khô ng để tâ m
sử a lạ i vạ t á o, giọ ng nó i cũ ng nhẹ nhà ng hơn “Tố i hô m qua Cự u Mạ ch nó i cậ u ta dẫ n
cậ u đến New Zealand chơi, tớ cò n tưở ng là mộ t chuyện cườ i hoang đườ ng. Lú c hỏ i
bố , tớ mớ i biết đượ c, thì ra cậ u ấ y có mộ t nhiệm vụ ở New Zealand, đặ c biệt xin phép
ngồ i hã ng hàng khô ng dâ n dụ ng qua trướ c hai ngà y, chỉ vì muố n đi chơi vớ i em.”

Nó i đến đâ y, Tu Diệp khui mộ t lon bia lạ nh, á p sá t mặ t, nhìn chằ m chằ m Cố Hiểu
Thầ n, khó e mô i cố đè nén mộ t nụ cườ i châ m chọ c “Tớ đoá n cậ u nhấ t định khô ng biết
chuyện nà y, quâ n nhâ n mộ t mình xuấ t ngoạ i, chính là xuấ t cả nh bấ t hợ p phá p.”

“Xuấ t cả nh bấ t hợ p phá p?” Cố Hiểu Thầ n khiếp sợ hỏ i lạ i.

Cố Hiểu Thầ n khô ng hề biết chuyện, Tu Diệp đã đoá n đượ c từ trướ c. Bình thả n uố ng
mộ t ngụ m bia, Tu Diệp nó i tiếp “Chưa đượ c phê duyệt, quâ n nhâ n khô ng đượ c tự do
xuấ t cả nh.” Dừ ng lạ i mộ t chú t, cô lạ i bổ sung thêm “Nhưng mà cậ u yên tâ m, cậ u ta
khô ng phả i. Là phê duyệt theo đú ng quy trình, chỉ là …”

Cố Hiểu Thầ n bắ t đầ u khô ng bình tĩnh nổ i “Chỉ là là m sao?”

“Chỉ là sau khi nhiệm vụ củ a cậ u ta kết thú c lậ p tứ c trở về đá nh bá o cá o kết hô n, cò n


dà nh ra hai ngà y cù ng cậ u đi New Zealand nên đã bỏ qua cuộ c khả o hạ ch quan trong
nhấ t, cũ ng có nghĩa là mấ t cơ hộ i lên chứ c tham mưu trưở ng.”

Nhữ ng lờ i củ a Tu Diệp cò n vă ng vẳng bên tai, mộ t mình Cố Hiểu Thầ n đi lạ i khô ng


mụ c đích giữ a dò ng ngườ i tấ p nậ p.

Cuố i cù ng Tu Diệp cò n nó i “Cậ u ta khô ng nó i cho cậ u là vì sợ ngay cả hai ngà y vừ a rồ i


cậ u cũ ng khô ng thể thoả i má i chơi đù a. Cố Hiểu Thầ n, cậ u ấ y thậ t sự rấ t yêu cậ u.
Liễu Thiên Minh qua đờ i, Liễu Duệ đã khô ng cò n Liễu gia để dự a và o, cậ u ấ y dù ng
thự c lự c củ a mình để đứ ng vữ ng gó t châ n. Tấ t cả đều nó i rõ ràng, nghề nghiệp củ a
cậ u ấ y khô ng quan trọ ng bằ ng mộ t Cố Hiểu Thầ n.”

Anh ấ y thậ t sự , cò n yêu cô hơn so vớ i nhữ ng gì cô tưở ng tượ ng.

Lú c đứ ng ở trướ c cổ ng tiểu khu Lụ c Cả nh Hồ ng Loan đã là nử a tiếng sau.

Con đườ ng lá t đá quen thuộ c là m Cố Hiểu Thầ n thấ t thầ n dừ ng bướ c, sử ng số t và i


giâ y, bỗ ng nhiên ngướ c mắ t, nhìn thấ y bố n chữ lớ n “Lụ c Cả nh Hồ ng Loan”, sau đó
khô ng tự chủ cườ i mộ t tiếng.

Thó i quen là thứ vô cù ng đá ng sợ .

Xoay ngườ i đi đượ c ba bướ c đã bị mộ t ô ng cụ gọ i lạ i “Là bá c sĩ Cố à ?”

Cố Hiểu Thầ n dừ ng bướ c, xoay ngườ i lạ i dịu dà ng cườ i vớ i ô ng cụ “Chà o cụ a.”

“Á i chà , đú ng là bá c sĩ Cố này.” Ô ng cụ thong thả chố ng gậ y đi đến, mỗ i bướ c đều cẩ n


thậ n từ ng li từ ng tí, thậ t vấ t vả mớ i đến trướ c mặ t Cố Hiểu Thầ n, ô ng bắ t đầ u tá n
ngẫ u “Lâ u ngà y khô ng gặ p chá u, cô ng việc ở bệnh viện rấ t bậ n rộ n sao?”

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u “Chá u đượ c điều đến bệnh viện Quả ng Đô ng, khô ng là m việc ở
bên nà y nữ a.”

“Ồ !” Vẻ mặ t ô ng cụ có hơi thấ t vọ ng “Vậ y cũ ng khó trá ch mấ y ngà y gầ n đâ y khô ng


thấ y chá u.”

“Nhà ở bên nà y cũ ng để cho thuê rồ i ạ .”

“Vậ y chá u về để?”

Cố Hiểu Thầ n sử ng số t, sau đó cườ i nhẹ “Bấ t tri bấ t giá c lạ i đi đến đâ y ạ .”

Ô ng cụ là ngườ i sành sỏ i cuộ c đờ i, liếc mắ t đã nhìn ra cô khô ng yên lò ng liền vộ i


và ng đổ i chủ đề “Độ t nhiên đi Quả ng Đô ng, là vì bạ n trai sao?”

“Đú ng ạ .”
Lạ i cũ ng khô ng đú ng.

Chớ p mắ t mộ t cá i, Cố Hiểu Thầ n độ t nhiên giơ tay phả i củ a mình lên, chiếc nhẫ n trên
ngó n á p ú t như ẩ n như hiện dướ i á nh mặ t trờ i, giọ ng nó i củ a cô trầ m thấ p nhẹ
nhà ng, chậ m rã i vang lên, như muố n nó i cho ngườ i khá c nghe, lạ i cà ng giố ng như nó i
cho chính mình nghe: “Chá u kết hô n rồ i.”

Đến giờ phú t này, cô mớ i tỉnh ngộ .

Cô kết hô n rồ i, trở thà nh mộ t quâ n tẩ u ngườ i ngườ i ca tụ ng.

Như vậ y, cô cũ ng coi như vĩ đạ i đi!?

“Là ngườ i quâ n nhâ n kia sao?” Ô ng cụ vuố t chò m râ u trắ ng, vui vẻ hỏ i.

Cố Hiểu Thầ n bậ t cườ i, cô gậ t đầ u, đỏ mặ t đá p “Là anh ấ y.”

Buổ i đêm, nặ ng nề mà chậ m chạ p, cử a sổ mở ra mộ t nử a, di độ ng đặ t trên bà n bỗ ng


nhiên đổ chuô ng, là Tu Ly Thu gọ i video đến.

Cầ m di độ ng lên, ấ n nú t nhậ n mà u xanh lá , mà n hình di độ ng nhỏ hiện lên khuô n mặ t


dễ thương củ a Tu Ly Thu, cô bé cườ i tươi, liều mạ ng vẫy tay vớ i mà n hình “Dì Thầ n
…”

Nghe Tu Ly Thu lả i nhả i mộ t lú c, sau đó cô bé hỏ i “Chá u nghe nó i chú Liễu dẫ n dì đi


hưở ng tuầ n tră ng mậ t rồ i sao?”

“Đã gọ i điện cho Tu Diệp rồ i à ?” Cố Hiểu Thầ n đoá n là ngoạ i trừ Tu Diệp thì khô ng
cò n ngườ i thứ hai nó i cho Tu Ly Thu nhữ ng chuyện này.

Tu Ly Thu hừ lạ nh “Ai muố n gọ i điện cho cô ấ y, là do ô ng cậ u nó i cho chá u biết.”

Sư huynh?

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y, chuyện nà y hó a ra là ngoà i ý muố n sao.

“Ô ng cậ u nó i chú Liễu dẫ n dì đi New Zealand chơi, lú c đầ u chá u cò n khô ng tin cơ.


Nhưng bâ y giờ nghe giọ ng điệu nà y củ a dì, có thể chắ c đến tá m chín phầ n rồ i.”
“Sư huynh nó i cho chá u lú c nà o?”

“Và o hai ngà y trướ c ạ .” Tu Ly Thu vừ a gọ i điện video cho cô , vừ a lấ y mộ t quyển sá ch


bà i tậ p, tù y tiện điền và i chỗ .

“Là m bà i tậ p sao?” Cố Hiểu Thầ n hỏ i cô bé.

Tu Ly Thu thở dà i “Đú ng vậ y, hiện tạ i chá u họ c bà i rấ t vấ t vả, cò n cả mộ t đố ng bà i


tậ p nữ a …” Chờ đã , khô ng đú ng, “Đang nó i chuyện củ a dì mà , tạ i sao lạ i chuyển sang
chá u rồ i.”

Xem ra khô ng thoá t khỏ i cô gá i tò mò này rồ i, vì vậ y cô đà nh nghiêm tú c nhìn thẳ ng


và o vấ n đề củ a mình.

“Chá u cũ ng biết đú ng khô ng?”

“Dạ ?” Tu Ly Thu rờ i mắ t khỏ i quyển sá ch, liếc Cố Hiểu Thầ n “Chuyện gì ạ ? Cá i gì mà


chá u cũ ng biết?”

Cố Hiểu Thà n mấ p má y mô i “Chuyện quâ n nhâ n xuấ t cả nh.”

Tu Ly Thu gậ t đầ u “Biết chứ ạ , chá u lớ n lên trong bộ độ i, sao có thể khô ng biết, từ lâ u
cũ ng đã nghe nhó m quâ n tẩ u cà u nhà u khô ng ít.”

Thì ra, ngoạ i trừ cô , tấ t cả mọ i ngườ i biết.

Khô ng lâ u sau, Diệp Đồ ng kêu Tu Ly Thu xuố ng ă n tố i, cô bé tạ m biệt Cố Hiểu Thầ n


rồ i cú p má y.

Cố Hiểu Thầ n cầ m điện thoạ i trong tay, á nh mắ t chă m chú nhìn ra ngoà i cử a sổ .

Thà nh phố Bắ c Kinh bị bó ng đêm bao phủ , có chú t lạ nh lẽo. Bó ng đèn neon sá ng chó i
cũ ng khô ng cứ u vớ t đượ c nỗ i bi thương lớ n dầ n. Có thể bạ n khô ng thể cả m nhậ n
đượ c sự nỗ i đau thương củ a ngườ i khá c, nhưng nhấ t định trong bó ng đêm yên tĩnh,
bạ n sẽ phá t hiện mộ t cô gá i run rẩ y ô m vai, ngồ i xổ m bên thềm đá bậ t khó c. Nhưng
đến khi bạ n hỏ i lý do cô ấ y khó c thầ m, cô ấ y sẽ nó i cho bạ n biết là vì nhớ mó n mì củ a
mẹ nấu. Khô ng hơn.
Đêm đó , trong giấ c mộ ng, Cố Hiểu Thầ n mơ thấ y Liễu Duệ mặ c quâ n trang cò n mình
mặ c á o blouse cù ng xuấ t hiện ở mộ t địa phương gặ p nạ n. Trên ngườ i họ đều dính
má u, cố gắ ng cứ u giú p nhữ ng đồ ng bà o mắ c kẹt. Đến khi sứ c cù ng lự c kiệt, họ ngồ i
xuố ng mộ t tả ng đá lớ n, dự a lưng và o nhau, đẹp đẽ như bứ c tranh đượ c vẽ tỉ mỉ bở i
mộ t nghệ thuậ t gia điêu luyện.

Lú c đó , Liễu Duệ sẽ nó i “Cố Hiểu Thầ n, anh ở đâ y.”

Cò n cô sẽ dự a và o lưng anh, an tâ m đi và o giấ c ngủ .

Thế giớ i nà y có rấ t nhiều loạ i ngườ i, có ngườ i tố t, có ngườ i xấ u, có nhữ ng ngườ i


chă m chỉ và lườ i biếng, cũ ng có kẻ già u và ngườ i nghèo.

Cò n anh là quâ n nhâ n.

Canh gá c hò a bình thế giớ i, canh gá c giang sơn tổ quố c, canh gá c sự an ổ n củ a từ ng


nhà .

Kết thú c giấ c mơ, là lú c họ chia tay.

Cuố i thu, lá và ng rụ ng xuố ng thà nh mộ t tầ ng dà y, như reo và o lò ng ngườ i muô n


ngà n ưu thương khô ng nó i nên lờ i.

Mâ y trên trờ i dầ n tả n đi, hoà ng hô n tan mấ t, phố mớ i lên đèn, bó ng dá ng anh dầ n


biết mấ t ở ngã rẽ. Á nh đèn kéo dà i mà trầ m tĩnh, sau đó , anh dầ n dầ n biến mấ t khỏ i
cuộ c số ng củ a cô .

Phố xá ná o nhiệt độ t nhiên yên tĩnh, trên quả ng trườ ng có mộ t ngườ i vô gia cư gả y
câ y đà n ghi-ta gỗ cũ kĩ, giọ ng há t trầ m trầ m nhẹ nhà ng hò a và o khô ng khí, chậ m rã i
truyền và o tai.

“Mù a thu trà n ngậ p khắ p nơi

Lò ng ngườ i cũ ng trà n ngậ p ý thu

Mộ t chén rượ u

Ngà n vạ n tâ m tìn
Nhiều sự chia ly

Lá thu cũ ng rơi thậ t nhiều

Cầ m tay em

Đặ t và o lò ng

Anh muố n em nhớ thậ t kĩ

Khô ng nó i lờ i hứ a hẹn

Khô ng sợ khổ tương tư

Chỉ sợ vết thương củ a em đau đớ n

Ở trong gió oá n giậ n anh

Cá ch xa rồ i gặ p lạ i đều khô ng phả i do anh

Khô ng phả i anh sợ cô độ c

Chỉ sợ em tịch mịch

Khô ng muố n nhắ c đến nỗ i buồ n ly biệt

Gió mù a thu

Khắ p bầ u trờ i trà n ngậ p hồ i ứ c gió mù a thu

Thở dà i mộ t tiếng buồ n bã trầ m mặ c

Khô ng thể nó i

Rơi nướ c mắ t cũ ng khô ng thể nó i nên lờ i

Ô m chặ t em
Mã i mã i ghi nhớ

Em đã từ ng vì anh

Mà khó c như vậ y

Khô ng sợ khổ tương tư

Chỉ sợ vết thương củ a em đau đớ n

Ở trong gió oá n giậ n anh

Cá ch xa và gặ p lạ i đều khô ng phả i do anh

Khô ng phả i anh sợ cô độ c

Chỉ sợ em tịch mịch

Khô ng muố n nhắ c đến nỗ i buồ n ly biệt.”

Lờ i ca bi thương quanh quẩ n trong khô ng gian, đó n lấ y á nh tră ng lạ nh như bă ng. Cố


Hiểu Thầ n ngẩ ng đầ u lên để á nh tră ng lạ nh lù ng chả y xuố ng gò má mình, cô nhắ m
mắ t lạ i, lô ng mi run rẩ y, nướ c mắ t, khô ng tự chủ chả y xuố ng từ khó e mắ t.

Đờ i này, em khô ng biết anh từ ng yêu bao nhiêu ngườ i sâ u đậ m như vậ y, nhưng Cố
Hiểu Thầ n, chỉ thích Liễu Duệ, thích toà n bộ từ trong ra ngoà i củ a anh.

Có cơ hộ i nằ m trong lồ ng ngự c củ a anh, nghe nhịp tim anh đậ p, đó là việc em khô ng


hố i hậ n.

Vướ ng mắ c, tranh cã i ầ m ĩ, chiến tranh lạ nh …

Dườ ng như tấ t cả mọ i thứ đều khô ng ả nh hưở ng đến mố i quan hệ củ a họ .

Trờ i đã sá ng, hoa nhà i bị gió lạ nh thổ i cả đêm đã khô ng cò n mấ y bô ng, chỉ cò n mấ y
cá nh hoa cuố i cù ng đang đung đưa sắ p rụ ng.
Đẩ y cử a kính ban cô ng ra, Cố Hiểu Thầ n cú i ngườ i nhìn xuố ng, trong sâ n, mộ t chiếc
xe trắ ng có rèm che đang đậ u.

Có chú t quen mắ t.

Khô ng suy nghĩ nhiều, cô rử a mặ t thay quầ n á o rồ i xuố ng tầ ng dù ng bữ a sá ng.

Lú c bướ c xuố ng hai bậ c thang cuố i cù ng, cô ngạ c nhiên dừ ng lạ i.

Ngườ i đang ngồ i đá nh cờ vớ i Cố Phó ng ở phò ng khá ch, gò má củ a anh, mũ i củ a anh,


á nh mắ t củ a anh, yết hầ u củ a anh chuyển độ ng …

Cố Hiểu Thầ n khô ng kìm chế đượ c, chạ y như bay đến, nắ m lấ y bà n tay đang hạ cờ ,
đô i mắ t đen lá y chă m chú nhìn anh.

Ngườ i kia cũ ng dù ng sắ c mặ t bình thả n nhìn cô .

“Trở về lú c nà o?” Nhịn xuố ng cả m giá c muố n bậ t khó c, Cố Hiểu Thầ n hỏ i anh.

Anh cầ m ngượ c tay cô , ngó n cá i lướ t qua ngó n trỏ củ a cô , rờ i đến ngó n á p ú t, rồ i lậ t
ngượ c tay lạ i, nhẹ nhà ng vuố t ve chiếc nhẫ n trên tay cô .

Rấ t lâ u sau, anh mớ i trả lờ i “Đượ c nử a tiếng.”

Khố n khiếp!

Cố hiểu thầ n nhịn khô ng đượ c chử i nhỏ mộ t câ u trong lò ng.

Đạ i khá i đoá n đượ c ý nghĩ củ a cô , tay Liễu Duệ độ t nhiên dù ng sứ c ô m cô và o long,


mộ t tay nâng lên vuố t dọ c tó c cô , độ ng tá c nhẹ nhà ng cưng chiều, dườ ng như đang
an ủ i trẻ con

“Cố Hiểu Thầ n, anh đã trở về.” Giọ ng nó i mê hoặ c lò ng ngườ i vang lên sá t bên tai cô .

Trưa hô m đó , Liễu Duệ và Cố Hiểu Thầ n bay đến Thượ ng Hả i, Liễu Khê đặ c biệt lá i
xe riêng đến sâ n bay đó n ngườ i.
Trên đườ ng về nhà họ Liễu, Liễu Khê khô ng khỏ i oá n trá ch: “Hai ngườ i kết hô n mà
khô ng nó i cho em.”

Liễu Duệ lườ i biếng liếc em gá i mộ t cá i, cả m thấ y buồ n cườ i: “Anh là chú rể, mà em
đâ u phả i cô dâ u.”

Liễu Khê: “…”

Mộ t lá t sau, Liễu Khê lạ i hỏ i: “Vậ y lú c nà o anh chị mớ i bổ sung hô n lễ? Vừ a nghe nó i


cá c ngườ i kết hô n, em vộ i và ng đẩ y và i dự á n lớ n đi, cũ ng chính là vì muố n tự mình
chuẩ n bị hô n lễ cho anh chị đấ y.”

Cố Hiểu Thầ n đá p: “Anh chị khô ng định tổ chứ c hô n lễ.”

“Cá i gì?” Liễu Khê hoả ng sợ mà quay đầ u lạ i, liều mạ ng trừ ng mắ t vớ i Cố Hiểu Thầ n,
“Khô ng là m hô n lễ là như thế nà o?”

Liễu Duệ giả i thích: “Hiểu Thầ n và anh đều bậ n, khô ng có thờ i gian cù ng em là m
bậ y.”

Liễu Khê bĩu mô i: “Cá i gì mà là em là m bậ y! Kết hô n chính là chuyện lớ n trong đờ i,


hai ngườ i qua loa như vậ y mà đượ c sao?”

Liễu Duệ bấ t đắ c dĩ lắ c đầ u, khô ng thèm để ý Liễu Khê nữ a.

Từ sau khi Cố Hiểu Thầ n và Liễu Duệ ở bên nhau, Liễu Thấ m vẫn luô n hà i lò ng vớ i cô
con dâ u tương lai nà y: să n só c hiểu chuyện, đặ c biệt là rấ t quan tâ m Liễu Duệ. Lú c
Liễu Thấ m biết chuyện hai ngườ i khô ng định tổ chứ c hô n lễ, bà cũ ng khô ng tính can
thiệp sâ u, chỉ hỏ i Cố Hiểu Thầ n mộ t câ u: “Bố mẹ con bên kia cũ ng đồ ng ý sao?”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u “Vâ ng ạ , hô n lễ nă m đó củ a bố mẹ con cũ ng là m rấ t đơn giả n.”

Liễu Thấ m gậ t đầ u “Vậ y thì đượ c. Nếu bố mẹ con cũ ng độ ng ý, mẹ cũ ng tù y cá c con.”

“Cả m ơn dì Thấ m.”

Liễu Thấ m giả bộ tứ c giậ n “Cò n gọ i dì Thấ m?”


Cố Hiểu Thầ n mỉm cườ i, cứ ng ngắ c gọ i mộ t tiếng “Mẹ.”

Mộ t tiếng mẹ là m khó e mắ t Liễu Thấ m ngấ n lệ, bà vỗ nhẹ tay Cố Hiểu Thầ n, thở dà i
mộ t tiếng “Haiz …”

Ở Thượ ng Hả i ba ngà y, Liễu Duệ và Cố Hiểu Thầ n dự định trở về Quả ng Đô ng.

Liễu Khê nghe vậ y cũ ng muố n đi theo.

Liễu Thấ m tứ c giậ n ngă n cô lạ i, hỏ i “Con đi theo xem ná o nhiệt cá i gì?”

“Anh trai củ a con phả i đi gặ p ô ng bà ngoạ i và cậ u mợ củ a chị Hiểu Thầ n, cò n con trở
về thô ng bá o cho Hoằ ng Dịch và Khinh Vũ rằ ng anh trai con kết hô n rồ i.” Liễu Khê
hù ng hồ n nó i lý lẽ.

Cuố i cù ng Liễu Thấ m cũ ng khô ng là m gì đượ c Liễu Khê, chỉ có thể để mặ c cô đi theo
Cố Hiểu Thầ n và Liễu Duệ về Quả ng Đô ng.

Nhà họ Ô n cũ ng vì chuyện Cố Hiểu Thâ n kết hô n mà ná o nhiệt và i ngà y.

Chiều hô m đó , Ô n Viễn Chí và Liễu Duệ ở sâ n chơi cờ vâ y, Cố Hiểu Thầ n cầ m á o


khoá c đi ra, choà ng lên ngườ i Ô n Viễn Chí, cẩ n thậ n dặ n dò “Trờ i và o thu rồ i, ô ng
ngoạ i nên chú ý giữ gìn sứ c khỏ e.”

Ô n Viễn Chí liếc mắ t nhìn Cố Hiểu Thầ n, gậ t đầ u nó i “Đã biết, chỉ có chá u dô ng dà i.”

Vừ a lú c đó , Tu Ly Thu bưng hoa quả ra, hí ha hí hử ng chạ y mấ y bướ c gia nhậ p và o


độ i Cố Hiểu Thầ n “Đâ u phả i là do chú ng chá u dô ng dà i, rõ rà ng là cụ nộ i cà ng số ng
lâ u cà ng giố ng đứ a bé, mỗ i ngà y đều phả i có ngườ i để ý từ ng ly từ ng tí mớ i ngoan
ngoã n nghe lờ i.”

Nó i xong cô bé xiên mộ t miếng tá o đưa cho Ô n Viễn Chí.

Nhậ n miếng tá o cô bé đưa, ô ng cụ hạ nh phú c nở nụ cườ i.

Đêm đó Liễu Khê tổ chứ c họ p mặ t ở quá n bar củ a Lý Viêm Nguyên, gọ i Cố Hiểu Thầ n
và Liễu Duệ đến gặ p mặ t, nó i là đã phá t điện mừ ng cho nhâ n dâ n cả nướ c, bả o hai
ngườ i thuậ n tiện đến uố ng rượ u mừ ng.
Cố Hiểu Thầ n bấ t đắ c dĩ nhậ n lờ i.

Đến lú c nó i cho Liễu Duệ, anh nhíu mà y, bộ dạ ng vô cù ng khổ sở .

Cố Hiểu Thầ n cườ i hỏ i anh “Đó thậ t sự là em gá i ruộ t củ a anh sao?”

Liễu Duệ bấ t đắ c dĩ lắ c đầ u “Có lẽ là ô m nhầ m rồ i.”

Cố Hiểu Thầ n cà ng lộ vẻ bấ t đắ c dĩ. Phả i biết rằ ng tử nhỏ cô nhó c Liễu Khê kia đã
thích quậ y phá , trướ c đâ y cù ng Lậ n Yên xưng hù ng bá mộ t phương, mọ i ngườ i đều
trá nh khô ng kịp. Lậ n Yên đi rồ i, mộ t mình Liễu Khê khô ng gâ y ra bao nhiêu só ng gió ,
hiện tạ i khó có cơ hộ i, nếu để yên thì khô ng cò n là Liễu Khê nữ a.

“Bị Lý Viêm Nguyên chiều hư rồ i.” Cố Hiểu Thầ n kết luậ n.

Liễu Duệ gậ t đầ u, khô ng phủ nhậ n “Con nhó c đó thậ t sự bị Tiểu Nguyên chiều hư.”

“Lậ n Yên cũ ng bị anh em nhà họ Mụ c nuô i thả , chiều hư rồ i.”

Liễu Duệ bỗ ng nhiên nhích lạ i gầ n, gương mặ t lạ nh lù ng cá ch cô mộ t khoả ng, độ t


nhiên hỏ i “Vậ y cò n em? Bị ngườ i nà o chiều hư?”

Chẳ ng hiểu tạ i sao, trong nháy mắ t, trá i tim củ a cô hiện lên hình ả nh anh xuấ t hiện
trong đợ t sạ t lở đấ t, trao cho cô mộ t cá i ô m an ổ n.

“Em đoá n là …” Cô bỗ ng nhiên ngẩ ng mặ t lên, lú c nó i chuyện cò n thổ i khí nó ng và o


mặ t anh “Do ngườ i có tên là Liễu Duệ chiều hư rồ i.”

Dứ t lờ i, cô hô n lên cặ p mô i hơi khô củ a anh.

Bả y ngườ i tụ hộ i, ngoà i trừ ă n uố ng thì niềm vui lớ n nhấ t là đến phò ng bi-a.

Ở thà nh phố này phò ng bi-a cũ ng khô ng nhiều lắ m, đi tớ i đi lui cũ ng chỉ có mấ y nhà
kia, mà từ trướ c đến giờ họ chỉ đến mộ t chỗ .

Cử a gỗ lú c đầ u đã đượ c thay bằ ng cử a kính, quạ t thô ng gió đượ c gỡ xuố ng thay bằ ng


điều hò a, că n phò ng hình như đượ c sơn lạ i mộ t lượ t, chỉ có thể tìm thấ y nhữ ng dấ u
vết cũ qua mộ t và i chỗ xướ c mà u và ng nhỏ nhỏ , có lẽ là dấ u vết củ a gió Nam ngà y
ngà y thổ i tớ i.

Liễu Khê chọ n mộ t câ y gậ y, muố n cù ng Sa Khinh Vũ chém giết mộ t vá n.

Sa Khinh Vũ cườ i lạ nh “Chỉ dự a và o miếng võ mèo cà o củ a cậ u mà dá m cù ng tớ ầ m ĩ


sao?”

“Khô ng phả i tớ muố n ầ m ĩ vớ i cậ u, đâ y là phò ng đá nh bi-a, tớ khiêu chiến vớ i tà i


nghệ củ a cậ u.”

Trong lò ng Liễu Khê có mộ t nỗ i khổ khô ng nó i nên lờ i. Nă m đó Cố Hiểu Thầ n và cô


đều là ngườ i mớ i họ c chơi bi-a, ai biết đượ c nhiều nă m sau lạ i xả y ra biến hó a
nghiêng trờ i lệch đấ t, ngườ i ta đã trở nên điêu luyện rồ i mà cô vẫ n mã i dậ m châ n tạ i
chỗ , khô ng thoá t khỏ i cá i danh ngườ i mớ i nà y.

Sa Khinh Vũ nhếch mô i, vô ý nó i mộ t câ u “Nếu như Tiểu Yên ở đâ y, hai ngườ i chính


là kẻ tá m lạ ng ngườ i nử a câ n, cũ ng coi như có bạ n.”

Bỗ ng nhiên bầ u khô ng khí đô ng cứ ng lạ i, an tĩnh như đã chết.

Bấ t tri bấ t giá c, Sa Khinh Vũ liếc mắ t nhìn Mụ c Hoằ ng Dịch, khuô n mặ t tuấ n tú lạ nh


bă ng đủ để cô vô thứ c nuố t mộ t ngụ m nướ c bộ t.

Nử a phú t sau, Mụ c Hoằ ng Dịch cầ m chìa khó a xe trên bà n, nhà n nhạ t bỏ lạ i mộ t câ u


“Ngà y mai có mộ t cuộ c giả i phẫ u, tô i về trướ c.”

Thấ y bó ng dá ng Mụ c Hoằ ng Dịch vừ a khuấ t, Sa Khinh Vũ tỏ khô ng cò n gì luyến tiếc


cuộ c số ng nữ a: “Xong đờ i rồ i.”

Liễu Khê tiến lên, an ủ i mộ t cá ch rấ t giả dố i: “Khô ng sao cả , chị dâ u củ a tớ cũ ng là


bá c sĩ khoa ngoạ i, nếu sau này cậ u phả i phẫ u thuậ t gì thì cũ ng khô ng cầ n tìm Hoằ ng
Dịch, khô ng chết đượ c đâ u.”

Sa Khinh Vũ “…”

Cố Hiểu Thầ n cầ m gậ y bi-a, nghiêng mặ t sang hỏ i Liễu Duệ “Vẫ n khô ng có tin tứ c củ a
Tiểu Yên sao?”
Liễu Duệ ró t bia, lắ c đầ u “Anh Thầ n khô ng cho tìm, ai dá m đi Phá p?”

Cố Hiểu Thầ n tỏ vẻ phụ c tù ng. Đến cuố i cù ng vẫn là Lậ n Thầ n khô ng cho đi tìm, nên
ai cũ ng khô ng có lá gan tìm thử , trừ khi Lậ n Yên tự mình trở về.

Ngà y hô m sau, họ p lớ p cấ p ba.

Sa Khinh Vũ , Mụ c Hoằ ng Dịch, Lậ n Yên, Cố Hiểu Thầ n, Liễu Duệ đều cù ng tố t nghiệp
ở mộ t trườ ng. Mấ y nă m nay họ p lớ p, họ đều cố gắ ng thườ ng xuyên đến, nhưng Mụ c
Hoằ ng Dịch chưa bao giờ tham gia.

Sa Khinh Vũ nó i “Cò n khô ng phả i bở i vì Tiểu Yên.”

Sa Khinh Vũ khô ng chịu đi mộ t mình, vậ y nên kiên quyết muố n đi cù ng Cố Hiểu Thầ n
và Liễu Duệ.

Lú c đầ u, thá i độ củ a Cố Hiểu Thầ n rấ t kiên quyết, nhưng sau khi bị Sa Khinh Vũ oá n


giậ n mộ t trậ n, nó i khô ng ai cù ng cô ấ y đến họ p lớ p, cò n nó i bả n thâ n muố n bao
nhiêu đá ng thương có bấ y nhiêu đá ng thương.

Cố Hiểu Thầ n khô ng chịu nổ i thủ đoạ n nhỏ vụ ng về củ a cô ấ y đà nh miễn cưỡ ng đá p


ứ ng.

Nă ng lự c giao tiếp củ a Sa Khinh Vũ cũ ng mạ nh khô ng kém nă ng lự c là m việc, sau khi


cô ấ y phá t triển trong giớ i truyền thô ng thì liên lạ c vớ i cá c bạ n họ c cấ p ba khá nhiều,
nên mọ i ngườ i vừ a nhìn thấ y Sa Khinh Vũ đều rấ t nhiệt tình mờ i rượ u, tá n ngẫ u,
khô ng khí rấ t nhanh trở nên ná o nhiệt.

Chuyện kết hô n củ a Cố Hiểu Thầ n và Liễu Duệ từ lâ u đã bị Liễu Khê lan truyền khắ p
nơi, nên khi gặ p đô i vợ chồ ng mớ i cướ i, mọ i ngườ i đều giữ lấ y khô ng buô ng, bắ t đầ u
chuố c rượ u.

Suố t buổ i liên hoan, Liễu Duệ đều chắ n rượ u cho Cố Hiểu Thầ n, mộ t ngườ i uố ng hai
phầ n. Uố ng và i vò ng, trong ngườ i có chú t men say nên anh đứ ng dậ y đi và o nhà vệ
sinh.

Sa Khinh Vũ đứ ng xem ná o nhiệt chỉ ngạ i chuyện chưa đủ lớ n, vừ a chà o hỏ i mọ i


ngườ i vừ a đợ i Liễu Duệ trở về uố ng thêm mộ t vò ng.
Cố Hiểu Thầ n tứ c giậ n kéo Sa Khinh Vũ và gó c, trừ ng mắ t vớ i cô ấ y “Tớ nó i nà y,
phó ng viên Sa, ngà i(4) thậ t đú ng là bấ t nhâ n bấ t nghĩa.”
(4)
Ở đây Cố Hiều Thần dùng kính ngữ với Sa Khinh Vũ, là từ 您
Bị mắ ng thế này, cô khô ng phụ c!

Sa Khinh Vũ lấ y lạ i tinh thầ n phả n kích “Ai mớ i là ngườ i bấ t nhâ n bấ t nghĩa? Là ai kết
hô n mà khô ng nó i mộ t tiếng.”

Cố Hiểu Thầ n nhíu mà y mộ t cá i, bấ t đắ c dĩ hô ngừ ng.

Sa Khinh Vũ bỗ ng nhiên bị kiềm chế nă ng lự c chiến đấ u thì nghiêng đầ u nhìn, điển


hình củ a việc chiếm đượ c tiện nghi cò n khoe mẽ.

Bỗ ng nhiên có mộ t giọ ng nam dễ nghe từ phía sau lên tiếng gọ i cô : “Hiểu Thầ n?”

Nương theo â m thanh, Cố Hiểu Thầ n quay đầ u nhìn ngườ i đà n ô ng kia, ngâ y ngườ i.

Ngườ i đà n ô ng mỉm cườ i, vô cù ng vui vẻ “Đú ng là cậ u rồ i.”

“Tiếu Khả i?” Cố Hiểu Thầ n khô ng chắ c chắ n lắ m, hỏ i lạ i.

Tiếu Khả i cườ i, có chú t kích độ ng nó i “Khô ng nghĩ tớ i sẽ gặ p đượ c cậ u ở ngà y họ p


lớ p.”

Sa Khinh Vũ thoá t khỏ i sự kìm kẹp củ a Cố Hiểu Thầ n, vộ i và ng cườ i ha hả hai tiếng
“Đú ng vậ y, đú ng vậ y, tớ cũ ng khô ng nghĩ tớ i. Khô ng chỉ đến họ p lớ p, cò n mang theo
chồ ng nữ a! Ai da, đượ c rồ i, Hiểu Thầ n, chồ ng cậ u đâ u? Hai ngườ i cứ nó i chuyện
trướ c đi, tớ đi tìm chồ ng cậ u.”

Nó i xong, Sa Khinh Vũ chuồ n mấ t.

Sau khi nghe Sa Khinh Vũ , Tiếu Khá i có chú t ủ rũ , do dự mộ t lú c lâ u, cậ u ta vẫ n lên


tiếng hỏ i “Cậ u … kết hô n rồ i?”

Cố Hiểu Thầ n gậ t đầ u “Liễu Duệ.”

Sắ c mặ t Tiếu Khả i hơi trắ ng, sau đó cườ i khổ “Đã nhiều nă m như vậ y rồ i, quanh đi
quẩ n lạ i vẫn là cậ u ta.”
Cố Hiểu Thầ n tỏ vẻ cam chịu. Đú ng vậ y, đã rấ t nhiều nă m trô i qua, quanh đi quẩ n lạ i,
vẫ n là anh. Nă m đó cô theo đuổ i Liễu Duệ khiến dư luậ n xô n xao, đạ i khá i là cả
trườ ng đều biết nhỉ? Sau đó là mà n chia tay kinh thiên độ ng địa củ a cô và Liễu Duệ,
tấ t cả bạ n họ c thờ i đạ i họ c đều rõ .

Lú c Liễu Duệ đi vệ sinh về, anh dò xét bố n phía, bỗ ng thấ y Cố Hiểu Thầ n đứ ng mộ t
gó c, trướ c mặ t cô là Tiếu Khả i.

Khô ng tự chủ , đô i mắ t nheo lạ i đầ y nguy hiểm.

Cố Hiểu Thầ n đưa lưng về phía Liễu Duệ, Tiếu Khả i đứ ng đố i diện Liễu Duệ, vậ y nên
lú c Lú c Duệ từ bên kia thong thả bướ c đến, rấ t tự nhiên đứ ng đố i diện Tiếu Khả i. Đô i
mắ t anh thâ m trầ m, sắ c bén, chứ a đự ng đầ y nguy hiểm.

Đô i mắ t đó , Tiếu Khả i vô cù ng quen thuộ c.

Nă m đó Liễu Duệ cũ ng dù ng á nh mắ t đó nhìn anh ta, mang theo mộ t phầ n phò ng bị,
chín phầ n cò n lạ i đều là địch ý.

“Cố Hiểu Thầ n.” Giọ ng nó i Liễu Duệ trầ m khà n gọ i tên cô , bướ c châ n đến gầ n, tự
nhiên khoá c tay lên vai, ngó n tay cọ và o á o khoá c củ a cô “Đi về thô i.”

“Đượ c.”

Cố Hiểu Thầ n mỉm cườ i tạ m biệt Tiếu Khả i.

Tiếu Khả i cũ ng cườ i đá p lạ i cô .

Sau khi Sa Khinh Vũ chạ y loanh quanh mộ t vò ng thì nó i muố n tìm Cố Hiểu Thầ n. Tìm
mã i khô ng thấ y ngườ i, cô buồ n bự c tự hỏ i “Hừ , hai ngườ i nà y lạ i chạ y đi đâ u rồ i?”

Đến khi gọ i điện cho Cố Hiểu Thầ n mớ i biết đượ c hai ngườ i họ đã đi trướ c, Sa Khinh
Vũ khô ng vui phê bình “Gian phu dâ m phụ , cấ u kết vớ i nhau là m việc xấ u!”

Cố Hiểu Thầ n nghe xong lắ c đầ u, lưu loá t ngắ t má y.

Đêm ở huyện nhỏ khá là yên bình, trên đườ ng đi khô ng có nhiều ngườ i chen lấ y,
cà ng khô ng có nhữ ng dò ng xe xếp hàng dà i dằ ng dặ c, chỉ có hai hà ng câ y trả i dà i típ
tắ p.
Dọ c theo lố i đi bộ , đi mấ t khoả ng 10 phú t, hai ngườ i đến đượ c bờ sô ng.

Trên mặ t nướ c, có mộ t chiếc thuyền lơ đã ng trô i, có lẽ là củ a mộ t gia đình nà o đó


dù ng để kiếm số ng.

Hai tay Cố Hiểu Thầ n nắ m chặ t lan can, nhoà i ngườ i ra bên ngoà i nhìn dò ng nướ c
trong vắ t, cô khô ng nhịn đượ c nở nụ cườ i nhạ t.

Cù ng Liễu Duệ đi lung tung khô ng mụ c đích, lã ng phí thờ i gian như vậ y, thậ t tố t.

Gió thổ i nhè nhẹ là m rố i tó c Cố Hiểu Thầ n, cô nghiêng đầ u, Liễu Duệ đang đứ ng bên
cạ nh, cá ch cô mộ t cá nh tay, thậ t gầ n, gầ n đến mứ c là m ngườ i ta cả m thấ y như đó là
ả o ả nh.

Liễu Duệ tì lưng lên lan can, hai tay tù y ý dự a và o lan can, mộ t châ n chố ng xuố ng đấ t,
mộ t châ n đạ p lên lan can. Đô i mắ t thâ m trầ m nhìn chằ m chằ m mộ t đô i tình nhâ n
đang cầ m nồ i Oden(5) bướ c ra từ cử a hà ng tiện lợ i bên đườ ng cá i, anh mộ t miếng, em
mộ t miếng, trô ng có vẻ rấ t hạ nh phú c.
(5)
Oden: Là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như
trứng luộc, daikon, konjac và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi
nhạt có vị nước tương. Thành phần đồ ăn bên trong có thể thay đổi theo từng khu vực
và khẩu vị của các gia đình.
Từ gó c nhìn củ a Cố Hiểu Thầ n, gó c nghiêng củ a Liễu Duệ hoà n mỹ khô ng chú t tì vết,
quầ n á o vừ a vặ n, á o sơ mi xắ n lên có hơi bó , cơ bụ ng châ n thậ t, vô cù ng rõ rà ng.
Nhìn lên trên là gò má lạ nh lù ng củ a anh, mũ i rấ t cao, mô i mỏ ng hơi nhếch, mộ t đô i
mắ t đen trầ m lắ ng.

Dườ ng như cả m nhậ n đượ c á nh mắ t củ a cô , Liễu Duệ nghiêng đầ u nhìn lạ i, giọ ng nó i


trầ m ấ m truyền đến “Là m sao vậ y?”

Cố Hiểu Thầ n lắ c đầ u, đưa tay đến nắ m chặ t ngó n tay anh.

“Cố Hiểu Thầ n.” Bỗ ng nhiên anh gọ i tên cô .

Cố Hiểu Thầ n ngướ c mắ t lên nhìn anh.

Liễu Duệ cú i đầ u, khuô n mặ t anh ghé sá t lạ i, đô i mắ t mê ngườ i tiến lạ i gầ n nhìn


chằ m chằ m cô mộ t lá t, anh nở nụ cườ i nặ ng nề.
Cố Hiểu Thầ n nghi hoặ c hỏ i “Anh cườ i cá i gì?”

“Cườ i em.”

“Cườ i em cá i gì?”

“Cườ i đô i mắ t củ a em nhỏ .”

Cố Hiểu Thầ n bấ t mã n phả n bá c “Mắ t anh mớ i nhỏ ấ y.”

“Ừ …” Liễu Duệ kéo dà i giọ ng mũ i, â m thanh vô cù ng mê hoặ c: “Đô i mắ t củ a anh cũ ng


nhỏ .”

“Thô i đi!” Cô cườ i lạ nh.

Anh nó i tiếp: “Nhỏ đến mứ c chỉ có thể chứ a đượ c duy nhấ t mộ t Cố Hiểu Thầ n.”

Trá i tim độ t nhiên bị nhú ng mậ t ngọ t, thình thịch, thình thịch.

“Cố Hiểu Thầ n.”

“Dạ ?”

“Anh lạ nh.”

Cố Hiểu Thầ n trừ ng mắ t nhìn anh. Cò n anh lạ i nhìn chằ m chằ m và o chiếc á o khoá c
củ a cô “Mở ra mộ t chú t, anh muố n chui và o.”

Cố Hiểu Thầ n đú t hai tay và o tú i, hơi mở á o khoá c ra mộ t chú t, Liễu Duệ lậ p tứ c dá n


lạ i, đem theo mù i rượ u nhà n nhạ t. Cơ bụ ng rắ n chắ c củ a anh chạ m và o cá i bụ ng bằ ng
phẳ ng củ a cô , hai tay vò ng ra sau lưng cô , kìm hã m chặ t chẽ.

“Lướ t só ng.” Cố Hiểu Thầ n bỗ ng nhiên ngẩ ng đầ u nó i mộ t câ u.

“Hả ?”

“Lướ t só ng, ở New Zealand, anh cò n chưa đưa em đi lướ t só ng.”


Liễu Duệ yên lặ ng mộ t giâ y.

“Là m sao? Anh định chơi xấ u à ?” Cố Hiểu Thầ n nhấ t định khô ng chịu bỏ qua, tiếp tụ c
hỏ i.

Liễu Duệ bậ t cườ i, tiếng cườ i củ a anh trầ m thấ p “Khô ng có , sẽ đưa em đi.”

“Lú c nà o?”

“Mấ y ngà y nữ a.”

“Nhanh như vậ y?”

“Ừ .” Anh thấ p giọ ng trả lờ i, cú i đầ u hô n lên má i tó c cô .

Trầ m mặ c mộ t lá t, anh hỏ i “Em khô ng có gì muố n hỏ i anh sao?”

“Hỏ i gì?”

“Ở New Zealand, anh giao em cho Chu Minh ấ y.”

Cố Hiểu Thầ n nhướ n mà y, bắ t đầ u hỏ i ngượ c lạ i anh “Á y náy sao?”

Anh hô n cô rấ t thâ m tình, thấ p giọ ng thừ a nhậ n “Ừ .”

“Hiếm khi thấ y anh á y ná y.” Cố Hiểu Thầ n tiếp tụ c nó i mó c anh.

Cuố i cù ng Liễu Duệ phả i nhậ n sai “Xin lỗ i em.”

“Là m gì có ai nó i xin lỗ i như vậ y, mộ t câ u xin lỗ i đã đem em đuổ i đi sao?”

“Vậ y em muố n như thế nà o?”

Trò ng mắ t xinh đẹp lạ nh lù ng củ a Cố Hiểu Thầ n chuyển độ ng, nét giả o hoạ t thoá ng
qua dướ i đá y mắ t “Bế em.” Nó i xong, để trá nh sự nghi ngờ củ a Liễu Duệ, cô ô m cổ
anh, lậ p tứ c nhả y lên.
Vì cô độ t nhiên nhả y lên từ phía trướ c, suýt chú t nữ a Liễu Duệ khô ng phả n ứ ng kịp,
hai tay anh nâ ng mô ng cô , trọ ng tâ m cơ thể vẫn hơi bấ t ổ n, phả i lả o đả o lui về sau
mấ y bướ c mớ i miễn cưỡ ng đứ ng vữ ng.

Hai châ n Cố Hiểu Thầ n ô m lấ y eo anh, khuô n mặ t cọ và o chú t ria dướ i cằ m, có chú t
ngứ a. Cô bậ t cườ i khanh khá ch, lạ i chế nhạ o anh “Thể lự c khô ng chịu nổ i rồ i sao?”

Liễu Duệ bậ t cườ i lắ c đầ u,  bên hô ng hơi dù ng sứ c mộ t chú t, cả ngườ i Cố Hiểu Thầ n
độ t nhiên ngả về phía trướ c, mà anh đã sớ m nghiêng mặ t ra, đợ i mô i cô chạ m và o
mô i anh.

Đô i tình nhâ n ở cử a hà nh tiện lợ i bên đườ ng cá i vẫ n bưng nồ i Oden, vừ a ngẩ ng đầ u


lên đã nhìn thấ y cả nh tượ ng đó . Cô bạ n gá i tỏ vẻ hâ m mộ chỉ và o Cố Hiểu Thầ n và
Liễu Duệ, nó i vớ i bạ n trai mình “Em cũ ng muố n giố ng họ .”

Cậ u bạ n trai lườ i biếng liếc sang phía đố i diện, ă n thêm mộ t miếng chả cá , sau đó đẩ y
bạ n gá i mình sang lố i khá c, bắ t đầ u lên giọ ng giá o dụ c “Cá i tố t khô ng họ c, toà n họ c
nhữ ng cá i vô dụ ng nà y.”

Cô bạ n gá i khô ng vui, bĩu mô i vạ ch trầ n châ n tướ ng “Rõ rà ng là anh khô ng ô m nổ i


em nữ a chứ gì.”

Cậ u bạ n trai lù ng tú ng ho khan hai tiếng, rồ i cã i lạ i “Rõ ràng là em quá nặ ng đấ y


chứ .”

“Hừ .” Cô gá i nhỏ đuổ i theo bạ n trai, la lên “Thậ t sự mớ i ba ngà y khô ng đá nh anh, anh
đã lậ t má i nhà rồ i.”

Tiếng ồ n à o xa dầ n, mô i Liễu Duệ mớ i dờ i mô i Cố Hiểu Thầ n. Anh chạ m nhẹ và o trá n


cô , Cố Hiểu Thầ n điều chỉnh lạ i hô hấ p, hơi thở củ a cô mang theo mù i rượ u, nhà n
nhạ t, có cả m giá c an tĩnh.

“Cố Hiểu Thầ n.”

“Dạ ?”

“Cố Hiểu Thầ n.”

“Dạ ?”
“Cố Hiểu Thầ n.”

Cô mở mắ t ra “Là m sao thế?”

Liễu Duệ cũ ng mở mắ t, yêu thương ngắ m nhìn cô “Em là củ a anh, thậ t tố t.”

Cố Hiểu Thầ n nở nụ cườ i mị hoặ c “Em vẫn luô n là củ a anh.”

Từ lú c bắ t đầ u chính là vậ y, từ tâ m đến thâ n, chỉ có thể là củ a Liễu Duệ.

Anh nhắ m mắ t lạ i, nó i “Hô n anh.”

Cố Hiểu Thầ n ghé lạ i gầ n, hô n lên đô i mô i mỏ ng khô khố c.

Nhiệt độ nó ng bọ ng truyền đến, Liễu Duệ mớ i phá t hiện rằng má u nó ng, tim đậ p, và
Cố Hiểu Thầ n, là củ a anh.

Có lẽ, có ngườ i sẽ hỏ i “Tạ i sao lạ i muố n gả cho mộ t ngườ i quâ n nhâ n? Thờ i gian và
khô ng gian anh ta dà nh cho cô đều rấ t ít, ít đến đá ng thương, rấ t hèn mọ n, khô ng có
cả m giá c bả n thâ n gả cho mộ t ngườ i mà chỉ là mộ t linh hồ n.”

Cố Hiểu Thầ n trả lờ i “Bở i vì tô i thương anh ấ y.”

Yêu mộ t ngườ i, là khô ng có lý do.

Vì sao thương anh ấ y.

Cô khô ng biết.

Tạ i sao sẽ thương anh ấ y quên mấ t cả bả n thâ n.

Cô khô ng biết.

Vậ y cô biết điều gì?

Tô i yêu anh ấ y.

Yêu bao nhiêu?


Khô ng biết.

Rố t cuộ c, vì sao mộ t ngườ i lạ i có thể yêu ngườ i khá c đến vậ y, că n bả n khô ng ai biết
cả .

Bở i vì ngườ i đó , bả n thâ n có thể trả bấ t cứ giá nà o, là mộ t bấ t đẳ ng thứ c khô ng có


quy tắ c tính toá n.

Đến cuố i cù ng là yêu thương anh ấ y bao nhiêu đâ y?

Chính là yêu, rấ t yêu, yêu đến mứ c chỉ cầ n anh ấ y cò n số ng là đượ c.

Có lẽ là hèn mọ n, cũ ng có thể nó i là nhu nhượ c. Nhưng khi bạ n thích mộ t ngườ i,


ngườ i đó sẽ trở thà nh điểm yếu củ a bạ n.

Hoặ c là , sẽ có ngườ i hỏ i “Tạ i sao muố n cướ i mộ t bá c sĩ, hơn nữ a cò n là mộ t bá c sĩ


xinh đẹp như vậ y? Lẽ nà o anh khô ng sợ đến mộ t ngà y nà o đó cô ấ y rờ i đi sẽ cho anh
mộ t kích trí mạ ng sao?”

Liễu Duệ trả lờ i “Sợ .”

“Nếu sợ , vậ y sao anh cò n muố n cướ i cô ấ y?”

“Bở i vì tô i ích kỷ, so vớ i việc cô ấ y rờ i khỏ i tô i, tô i sợ ngà y tô i chết đi, Cố Hiểu Thầ n,
cô ấ y khô ng nằ m trên sổ hộ khẩ u củ a tô i.”

Trên con đườ ng tình yêu nà y, Liễu Duệ và Cố Hiểu Thầ n đều là ngườ i ích kỷ.

Bở i vì họ đã đem phầ n vô tư dâ ng hiến rồ i, chỉ giữ lạ i mộ t phầ n ích kỷ cho bả n thâ n.

Ngà y mớ i tớ i, hơi lạ nh, á nh mặ t trờ i mỏ ng manh.

Cố Hiểu Thầ n nằ m trong lò ng Liễu Duệ mơ mộ t giấ c mộ ng ngọ t ngà o, khó e mô i cô


khẽ nhếch lên, trên mặ t đều là niềm hạ nh phú c khô n tả .

Đô i mắ t Liễu Duệ ngắ m nhìn gương mặ t sạ ch sẽ củ a cô , đến lú c cô thứ c dậ y, anh ô n


nhu hô n lên khó e mô i cô , dịu dà ng nó i “Vợ củ a anh, chà o buổ i sá ng.”
Vợ củ a anh.

Ba chữ này, thự c sự êm tai.

Trên thế giớ i này, khô ng điều gì lã ng mạ n hơn ba chữ đó .

Khô ng cầ n hoa tươi, khô ng cầ n rượ u ngon, cà ng khô ng cầ n mộ t hô n lễ hoà nh trá ng.

Ngọ t ngà o và lã ng mạ n củ a họ , mộ t câ u nó i, mộ t nụ hô n, là đủ .

You might also like