You are on page 1of 5

Chap 1

Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn.

Cùng với đó là một Watanae-san đang loay hoay không biết nên làm gì.

Ngoài ra, còn có một Nayu cả gan dám ngồi chễm chệ ở ghế bên.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Ư-Ừm, Watanae-san. Trước tiên, cậu có muốn dùng tí trà không…?”

“C-Cảm ơn cậu…”

“Aa, Nii-san. Làm cho em một cốc lạnh.”

Tôi bắt đầu chuẩn bị 3 cốc trà lúa mạch theo yêu cầu.

Sau đó, tôi quay lại ngồi đối diện với Watanae-san.

Trong lúc uống trà, tôi bất ngờ lướt qua mặt của cô ấy.

Nếu để ý kỹ thì có thể thấy rõ Watanae-san có một đường mũi chuẩn không tì vết và một đôi mắt lớn
sáng sủa.

Khuôn mặt của cô ấy khá xinh nhỉ?


Trước đó tôi đã không nhận ra vì cặp kính đang đeo của cổ.

Ý thức được ánh mắt hướng về phía mình, Watanae-san ngượng ngùng cúi xuống và đỏ mặt.

“Ah… T-Tôi xin lỗi…”

“K-Không, mình mới phải xin lỗi…”

“Tch. Cảm ơn vì đã giúp em hiểu hai người trong sáng tới mức nào.”

“Im đi! Đừng có phàn nàn nữa và giúp anh một tay đi!”

“Không muốn, phiền phức lắm.”

Vậy sao con bé còn ngồi ở đây làm gì?

Vì không làm được gì cả nên tôi mới phải lên tiếng.

“Vậy, Watanae-san, cậu đã nghe qua về chuyện này chưa?”

“M-Mình đã nghe qua rồi. Bố mình rất thân với đối tác làm ăn, họ cũng tán đồng việc con cái hai bên kết
hôn với nhau.

Dù có nghe chuyện này bao nhiêu lần đi nữa, thì tôi cũng không thể hiểu nổi. Họ quá vô tư rồi.

“Vậy, Yuuka-chan, chị đã sống ở Tokyo từ năm nhất cao trung ạ?” Nayu lờ đờ buột miệng hỏi.
“Đúng vậy. Thực ra thì chị không đến từ Kanto… Chị đã bắt đầu sống một mình từ khi vào cao trung.”

“Vậy à. Nhân tiện thì, Nii-san cũng đang sống một mình đó.”

“Ừm. Bố tôi đang làm việc ở nước ngoài và em gái tôi cũng đi theo ông ấy…”

“Dù sao thì, có ổn không nếu chị Yuuka bắt đầu chuyển đến đây?

“Tốp lại đã!”

Tại sao Nayu lại cổ vũ cho chuyện này? Tôi nhanh chóng ngắt lời con bé.

“Tại sao em lại quyết định rằng cô ấy sẽ chuyển đến đây?”

“Hả? Nhà của chúng ta rộng hơn đúng không? Nếu anh kết hôn thì chắc chắn sẽ sống cùng nhau rồi. Có
vấn đề gì hả?”

“Không phải anh đã bàn chuyện này từ cuộc gọi hôm trước à? Bọn anh mới chỉ là học sinh cao trung
thôi. Chưa thể kết hôn hợp pháp được.”

“Cái này gọi là hôn nhân theo luật chung nhé! Tai nghe của cô ấy thực sự rất dễ thương!”

Mặc dù Watanae-san đang bĩu môi, tôi vẫn chen vào và tuyên bố nhân vật yêu thích của mình.

Sau khi ngây người nhìn về phía tôi… Watanae-san không kìm được mà cười khúc khích.
“Phù phù~ Sao gu cậu lại kỳ lạ như vậy?”

“Ý tôi là, chả phải con gái đeo tai nghe rất dễ thương à? Che đi phần tai mặc dù chúng luôn hở ra bên
ngoài, cậu không thấy có chút kích thích à.”

“Vậy là cậu thích loại kín đáo à?”

“Ừm… cũng tuỳ từng trường hợp… Có những lúc tôi lại thích những nhân vật hở hang nhiều hơn…”

“Ể? Chả phải nó trái ngược với điều cậu vừa nói à?”

“V-Vậy Watanae-san, cậu có gu cụ thể nào không?”

“Ể-Ể? M-Mình thực sự không có…”

“Nhìn cậu cứ chối thế không khác gì đã nghiện lại còn ngại. Trông Watanae-san hồn nhiên vậy, hoá ra lại
có gu khác người à…?”

“C-Cậu đang tưởng tượng gì vậy?! Gu của mình hoàn toàn trong sáng nhé!”

“Vậy sao không kể cho tôi đi?”

“Ư-Ư… Chuyện này hơi khó để giải thích. Bình thường nhé, khi mặc áo thì cậu không cài khuy trên cùng
phải không? Nếu làm vậy thì sẽ hơi ngộp thở.”

“Đúng vậy. Trừ khi đeo cà vạt, thường tôi luôn để hở khuy trên cùng.”
“Chính điều đó! Thế nên, nếu tất cả các khuy áo đều được đóng mà không có cà vạt thì cậu nghĩ sao?”

“…Tôi nghĩ sao á…?”

“Ý mình là, chả phải rất dễ thương à? Che đi phần xương đòn với cổ mặc dù chúng luôn hở ra bên ngoài,
cậu không thấy có chút kích thích à?!”

“Ừm… gu của cậu kỳ lạ quá.”

“Ể? Không phải cái gu tai nghe của cậu mới kỳ hơn à?”

“Không, cái gu khuy áo của cậu chắc chắn là lạ hơn rồi.”

“Mồ…”

Watanae-san phồng má lên trong khi tôi cố tỏ ra cứng đầu.

Bất chợt, mắt chúng tôi chạm phải nhau và cả hai đều cười phá lên.

Sau đó, chúng tôi tiếp tục hào hứng thảo luận các chủ đề khác liên quan đến otaku.

You might also like