You are on page 1of 30

HẠNH PHÚC MÃN ĐƯỜNG

Chương 1: Nỗi lòng


Lại nữa rồi, những giấc mơ ấy cứ lần lượt trở đi trở lại trong giấc ngủ của
anh. 4 người bọn họ luôn xuất hiện với vẻ mặt tươi cười và rạng rỡ nhất,
khiến từng hoài niệm kí ức cứ thế ùa về theo từng cơn mơ, rồi lại chợt tan
biến. Bỗng xuất hiện một hình bóng khác lạ, là con gái. Cô gái với vóc người
mảnh mai nhẹ nhàng phần nào gợi nên sự yếu đuối, mái tóc nâu khẽ đung
đưa theo cơn gió thoang thoảng. Cô quay người lại. Vẫn khuôn mặt dịu dàng
e thẹn và nụ cười trong sáng hút hồn ấy, nhưng sao ánh mắt cô đượm buồn
thế kia!
Bỗng gương mặt ấy như dần dần mờ mờ ảo ảo theo làn sương, bàn tay cô
được nam nhân nào nắm lấy, cô cứ thế xa dần rồi xa dần, khiến Rei dù cố
gắng vươn tay, cố gắng níu lại hình bóng ấy, cũng chẳng thể níu giữ chỉ có
thể bất lực mà gọi tên cô.
Anh chồm dậy với đôi tay vươn dài như thể muốn với lấy điều gì trong hư
không.
- Trời đất! Điên rồ gì thế này, sao lại mơ thấy cô ấy, sao lại như vậy!
Rei bất lực vỗ trán chấn tĩnh lại bản thân, nhưng khi nhớ lại nó, một nỗi lo sợ
vô hình nào đó như đang lớn dần và len lỏi qua từng kẽ tim anh.
---------------------------------------------------------
Tiết trời mùa xuân mới thật dễ chịu làm sao!
Vào xuân rồi, tiết trời cũng bớt lạnh hơi cái rét cắt da cắt thịt và bầu trời u ám
xám kịt của trời đông. Anh tới Poirot như thường lệ.
- Xin chào mọi người! Tôi tới rồi đây.
- Amuro kun, cậu tới rồi sao? Lẹ nên vào kho chuẩn bị các thứ cùng Yujio và
Azusa đi, mấy nay khách đông quá chừng à. Không nhanh tí khách tới quán là
chúng ta không kịp đâu! - Misa san vừa nhào bột trong bếp vừa nói.
- Vâng, em vào liền đây. - Amuro nhanh chóng khoác chiếc tạp dề rồi vội
vàng chạy vào kho
- Ah! Anh Amuro tới rồi nè chị Azusa. Chị em ta được cứu rồi, hic!
- Anh Amuro tới rồi sao?
- Tôi đến rồi, Azusa san. Hai người có cần tôi giúp gì không?
- Có đấy, anh giúp chúng tôi khiêng mấy thùng hàng kia vô kho được không?
Hic, tôi và Yujio bê muốn bể hơi tai rồi
Azusa vừa thở vừa nói với gương mặt đỏ bừng.
- Được thôi, tôi bê cho, cô và Yujio san giúp mọi người đi.
- Cảm ơn anh nhiều lắm, anh Amuro.
Vừa bê thùng đồ vừa nhìn khuôn mặt rạng rỡ tươi cười ấy của Azusa, lòng
anh như có gì đó rạo rực, phấp phỏng chờ tuôn trào.
1 ngày làm việc mới ở Poirot bắt đầu nhộn nhịp. Họ phải làm việc luôn tay
luôn chân đến mệt phờ.
- Trời ơi, tại sao ông chủ của chúng ta không thuê thêm nhân viên phục vụ
nhỉ? Chân em tã hết rồi nè - Yujio vừa dựa người vào ghế bóp chân vừa than
thở sau khi lau dọn xong quán.
- Ayza, chị nè, chị cứ quanh quẩn trong bếp tới không còn thời gian thì đầu ra
ngoài luôn vậy đó! Khách của chúng ta giờ cao điểm đông quá đi thôi, bữa
nay Amuro kun còn ở lại làm thêm tới tối lận nè...
- Misa chan, trời ơi, anh ấy và Azusa chan vẫn đang ở ngoài dọn nốt kìa, họ
chạy phục vụ mà em nhìn mệt giùm á hic
Ở ngoài quầy, Azusa sau khi dọn dẹp xong cũng ngồi tựa trên ghế mà thở:
- Anh Amuro nè, hôm nay anh tăng ca vậy được chứ? Có ảnh hưởng tới công
việc thường ngày của anh không?
Amuro cũng ngồi xuống mà nói:
- Không sao đâu, Azusa, bữa nay tôi rảnh mà, quán mình hôm nay đông như
vậy tôi về cũng áy náy lắm!
- À bộ phim tôi giới thiệu với anh, anh xem chưa anh Amuro? Nó hay lắm đó
nha.
- Tôi xem rồi, nó vừa buồn vừa cảm động nhỉ.
- Phải, tôi đã khóc khi xem nó đó anh biết không? Cái khoảnh khắc mà nam
chính trở về sau tất cả, tôi như vỡ òa cảm xúc vậy đó, hạnh phúc và cảm
động quá phải không anh.
- Ừm! - Anh khẽ nghiêng đầu dựa vào thành quầy phía sau mà mỉm cười.
Trở về ư? Trở về sau tất cả? Liệu anh có thể trở về hay không đây? Là cảnh
sát ngầm, kể từ khi dấn thân vào cuộc chiến không khoan nhượng này, kể từ
khi những người bạn của anh dần lần lượt rời anh mà đi, anh đã không biết
bao lần tự hỏi liệu anh còn có thể trở về, trở về sau khi mọi chuyện kết thúc
hay không? Từng trải qua bao nguy hiểm giông tố nhưng chưa lần nào anh
đặt mục đích phải trở về, điều anh tâm tâm niệm niệm là phá tan bóng tối của
tội ác, là có thể diệt trừ được tổ chức, bảo vệ đất nước yên bình này của anh.
Nhưng giờ đây, lúc này, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng rạng rỡ với nụ
cười ấy, chính anh cũng không hiểu nổi bản thân đang muốn điều gì mà trái
tim cứ liên hồi mà loạn nhịp, khuôn miệng cũng theo đó khẽ cười dịu dàng.
Sự dịu dàng, quan tâm và rạng rỡ nơi cô khiến trái tim anh, từ tên gián điệp
ngầm không vướng bụi tình giờ đây đang rung động. Mọi cử chỉ, lời nói,
từng hành động của cô gái ngây thơ trong sáng ấy, vô tình tỏa sáng cho cõi
lòng vốn u tối và cô độc này, như thể viên minh châu rực sáng vậy...thuần
khiết và trong trẻo..
Bất chợt, giấc mơ đêm qua xẹt qua giữa dòng suy nghĩ mông lung ấy, nỗi lo
sợ lần nữa dâng trào trong anh. Anh sợ, anh sợ nếu vướng vào anh, cô sẽ
nguy hiểm, anh sẽ không bảo vệ nổi cô, sợ cô sẽ đi theo họ - rồi rời xa anh,
đánh mất cuộc sống vốn yên bình và đẹp đẽ của cô. Hay cũng sợ sẽ có một ai
đó đưa cô đi..đưa cô xa khỏi anh..
Từng mảng suy nghĩ đấu đá lẫn nhau đầy hục hoặc khiến gương mặt anh
dần sầm tối lại.
Azusa và các nhân viên trong quán bắt đầu chuẩn bị ra về. Anh cũng cởi tạp
dề, lấy đồ rồi xin phép chào mọi người ra về.
Lái xe trên quãng đường về nhà, không lúc nào đầu anh được thanh thản và
giải thoát khỏi cái vướng mắc ấy.
Bởi chính anh, không biết từ bao giờ nữa, lại bị Azusa - cô gái dịu dàng và thơ
ngây ấy thu hút, khiến anh bây giờ như gã trai tơ rơi vào bể tình, muốn thoát
không được mà giãy thì chẳng đành. Anh cũng không biết việc mình thích cô
liệu có đem lại vấn đề gì không, chỉ có duy nhất 1 điều mang cho anh bất an,
đó là nhỡ anh không thể bảo vệ được sự an toàn cho người phụ nữ mà anh
yêu thương nếu cô vướng vào sự nhơ nhuốc và bí ẩn xung quanh anh....

Chương 2. Đối thủ:


Sáng hôm sau, như thường lệ, anh lại nhập vai chàng trai Amuro đầy thân
thiện. lịch thiệp, là một thám tử tư trẻ tuổi làm bồi bàn ở Poirot và là đệ tử
của thám tử ngủ gật Mouri nổi tiếng.
Anh mở cửa quán nơi treo một chiếc chuông nhỏ với tiếng leng keng báo hiệu
đầy vui tai. Anh bước vào quán trong sự xúm xít của các nhân viên ở góc
quầy.
- Họ vây thành vòng tròn như vậy làm gì nhỉ? - Anh thầm nghĩ
- Anh Amuro, anh tới rồi sao? Anh sẽ bất ngờ đó, ông chủ của chúng ta mới
thuê thêm nhân viên mới nè. - Azusa hồ hở chạy ra nói thầm bên tai anh.
Hơi thở ấm áp, giọng nói dịu dàng khe khẽ khiến con tim anh bất chợt như
lạc mất vài nhịp.
Anh định thần:
- Ôi, thật sao? Vậy là chúng ta cũng đỡ vất vả hơn rồi!
- Đúng, đúng! Bật mí nhe, là sinh viên đó, khá điển trai nên Yujio say như
điếu đổ rồi
Thấy cô nàng bịt miệng cười nhẹ không thành tiếng với gương mặt đầy sự
thích thú, anh khẽ mỉm 1 nụ cười dịu dàng đầy ấm áp.
- Ah, Kyugoto, chào hỏi đi, đây là Amuro kun, cậu ấy cũng mới vào làm chưa
bao lâu đâu, nhưng hút khách lắm nhe...
Misa chan vừa giới thiệu thành viên mới vừa trêu chọc Amuro.
- Chào anh, em là Kyugoto Masuko, sinh viên năm 3 của đại học Tokyo ạ. Em
mới được ông chủ nhận làm bán thời gian ở quán.
- Chào cậu, tôi là Amuro Tooru! Hân hạnh được làm quen, giúp đỡ nhau
nhiều nhé. - Thấy chàng trai trẻ hớn hở giới thiệu anh cũng mỉm cười đầy
lịch thiệp mà đáp lại, chẳng hay ngờ từ đây, chính điều ấy khiến bản thân anh
đưa ra một quyết định mà anh chẳng hề tin nổi...
---------------------------------------------------------
Thời gian cứ thế mà thoi đưa, đã 1 tháng rưỡi kể từ khi cậu thanh niên trẻ ấy
vào làm ở Poirot. Cậu ta rất cởi mở, hòa nhã lại còn trẻ và điển trai, cũng rất
chăm chỉ. Chàng sinh viên trẻ ấy đối với ai cũng rất tốt, nhưng với Azusa, có
lẽ là quan tâm đặc biệt hơn rất nhiều.
Anh bạn nhỏ này rất quan tâm Azusa, hay để ý và cố gắng giúp đỡ cô ấy.
Điều này không chỉ nhân viên quán, mà thậm chí cả Amuro và 1 trong những
khách quen thân yêu của quán là Conan cũng nhận ra.
Ánh mắt và sự chăm chú ấy của cậu sinh viên trẻ dành cho Azusa khiến
Amuro có đôi phần khó chịu, anh biết cậu ta thích Azusa rồi.
- Azusa chan, chị cứ nghỉ đi để em dọn nốt cho!
- Azusa chan, hôm nay chị sao thế, không khỏe sao?
......
Thật lạ, những câu hỏi và hành động quan tâm đơn giản của cậu nhóc ấy đối
với cô sao cứ khiến anh mang theo nỗi khó chịu, đôi khi bực dọc lạ..dù anh
ghét phải thừa nhận điều đó..
Là anh quá nhạy cảm hay thực sự, anh đang không còn kiềm chế nổi tình cảm
nơi tận đáy lòng này cho cô. Cứ như vậy mà khổ sở sao? Anh cảm thấy đột
nhiên anh có chút ích kỉ, anh chẳng thể ở bên hay tỏ lòng nhưng cũng không
muốn mất cô, không muốn cô thích kẻ khác.... - Thật điên rồ mà!
Anh tự nhẩm với sự bất lực.
Cũng đúng thôi, 1 cô gái tốt bụng ngây thơ dịu dàng lại rạng rỡ như thế, khi
tiếp xúc lâu sinh cảm mến cũng có gì là lạ. Chính anh còn bị sự quyến rũ ấy
thu hút rơi vào bể tình kia mà....
---------------------------------------------------------
Trở về với thực tại, dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man quanh quẩn không lối
thoát, anh lại làm công việc thường ngày, bồi bàn đa tài
- Anh Amuro, bữa nay tôi muốn xin về sớm 1 chút, vì tôi có hẹn. Anh có thể
tăng ca giúp tôi được không?
- Azusa san có hẹn sao? Người quan trọng? À được thôi, tôi giúp cô cho..
- Ui vậy thì cảm ơn anh nhiều nhé, anh Amuro. Vậy tôi đi trước nha!
- Ừm. Cô đi cẩn thận nhé!
Cô ấy đi rồi. Với vẻ mặt rạng ngời ánh dương và háo hức. Khuôn mặt hí
hửng ấy khiến anh đôi chút tò mò về người hẹn với cô...- Trời ơi, Azusa xin
về sớm, nay Kyugoto cũng xin nghỉ buổi chiều, vậy là chúng ta lại thiếu nhân
lực rồi đây! - Misa chan than thở.
- 2 người cùng nghỉ sao? Hay hẹn hò? Chị không để ý sao, anh Kyugoto rất để
ý chị Azusa đó. Bữa trước em thấy anh ấy nhìn trộm chị Azusa rồi cười tủm
tỉm, ánh mắt thâm tình lắm luôn...- Yujio bày tỏ.
- Ayzza, em cũng để ý sao Yujio, cậu trai trẻ này lộ liễu ghê.Nhưng cũng có
thể chỉ là trùng hợp thôi mà.
Một lần nữa con tim anh tự nhiên khơi nên một cột sóng vang dội khó dập tắt.
Là trùng hợp thôi đúng không nhỉ? Không phải hẹn hò?
Ôi, từ khi nào một cảnh sát bảo an kiêm vai trò sát thủ ẩn náu này lại thành ra
thế này. Trong lòng anh giờ là hàng vàn nỗi sợ hãi cứ chông chênh, vạch ra
hàng tá suy nghĩ tự hù dọa mình...
Nhưng khó chịu thật đấy! Anh như chìm trong lơ đãng, làm việc nhưng tâm
trí mông lung giữa những bàn tán xúm xít của các cô gái trẻ.
---------------------------------------------------------
Tối đó, anh rủ Kazami đi siêu thị với mình sau khi từ trụ sở trở về ( dù đây là
điều hiếm). Vừa phải làm việc cả ngày ở Poirot vừa phải xử lí đống công vụ
kia, lại thêm những suy nghĩ về điều diễn ra ban trưa khiến anh cảm thấy
phần nào mệt mỏi
2 người đàn ông trưởng thành đi siêu thị với nhau, người mặt mày u ám kẻ
khuôn mặt sợ sệt..
Phải nói khổ thân Kazami rồi, anh luôn là người hứng chịu mọi biến đổi cảm
xúc kì lạ của sếp mình...
Trên đường về, họ vô tình lướt qua một quán ăn, quan trọng hơn điều đó
khiến Kazami phần nào sợ hãi và run rẩy hơn trước khuôn mặt đáng sợ của
Rei.
- Sếp, kia không phải là cô ấy sao, Azusa ấy?
Khi nhìn thấy Rei đứng bất động trước tấm kính nhìn vô quán ăn, Kazami
đưa mắt nhìn theo hướng một đôi nam nữ đang nói cười vui vẻ.
- Họ hẹn hò sao?
Gương mặt sa sẩm của Rei ngày càng tệ.
(- Thôi chết rồi, tôi lỡ lời gì rồi sao, không phải đó chứ, hic -)
Kazami lần này nhận ra mình chơi ngu lấy số rồi, điều anh nghĩ là bình
thường giờ lại khiến anh nơm nớp lo sợ rồi...
Anh nhận ra sự thay đổi khác thường trong cả nét mặt, thái độ và cảm xúc
của người sếp nghiêm túc này của mình, nhưng lí do, ayza giờ anh tận mắt
chứng kiến rồi.
Đột nhiên nhận ra lí do ấy, Kazami mang theo nỗi mơ hồ về điều đó. Vì cô
Azusa sao? Không lẽ....anh quay sang người sếp của mình với sự ngạc nhiên
và hồ nghi không khỏi giấu nổi trên gương mặt mình.
Bên trong nhà hàng, hình ảnh đôi nam nữ đang thân thiết nói chuyện, vui vẻ,
gương mặt cười rạng rỡ đầy dịu dàng bên người đàn ông khác như ghim
khảm vào trái tim Rei.....
Anh nhẹ nhàng quay người rời đi, khẽ ngước mắt nên nhìn vô thức vào nền
trời đen thăm thẳm..Phải, anh thích cô nhưng đâu có nghĩa là cô sẽ thích anh,
một cô gái tốt bụng như thế, đối xử với tất cả mọi người đầy dịu dàng, anh
cũng từng nghĩ liệu cô có từng rung rinh trước mình hay không? Là do anh
quá nhạy cảm hay sự thật họ đang hẹn hò?
Sao thế này, anh khó chịu khi cô ấy bên người khác, là ghen phải không? Câu
hỏi chập chừng tưởng chừng dày vò anh không lối thoát. Nhưng anh lấy thân
phận gì mà ghen kia chứ, thành thử chỉ có thể tự một mình ôm nỗi bứt rứt này
mà thôi..
Chẳng tin nổi, một người ban đầu cứ ngỡ đến rồi sẽ lại đi bình thường chỉ
để làm nhiệm vụ như anh, một người ngoài nghiêm túc trong công việc và
thấm đẫm máu tanh nhơ nhuốc bên đàn sói khát máu lại rơi vào cái tình cảnh
như vậy? Lần đầu tiên trong cuộc đời suốt 29 xuân xanh chỉ biết đến công
việc này nở hoa vì tình yêu bởi một cô gái bé nhỏ trong sáng, nhưng rồi anh
cũng chẳng thể giữ được cô, giữ được ánh dương bên cạnh mình. Ngoài lí
do nguy hiểm thì cô đang quen một chàng trai khác, một người trẻ hơn anh,
lại dịu dàng và có lẽ là không che dấu quá nhiều bí mật như anh....
Lang thang dạo bộ lê từng bước từng bước nặng nề mệt mỏi về nhà, anh
dường như quên mất cậu cấp dưới đang bị sự sợ hãi của chính anh ta dọa
mất hồn vía lững thững theo sau.
Trở về, tạm biệt Kazami, anh leo lên chiếc giường đầy lạnh lẽo và cô độc
với tâm trạng vừa rối bời vừa bất an, pha thoảng chút đau lòng..
---------------------------------------------------------
Ở quán ăn lúc này, Azusa và Kyugoto đang trò chuyện vui vẻ.
- Kyugoto kun, cậu làm thêm ở đây sao?
- Dạ không phải đâu chị, là em gái em. Bữa nay nó bệnh nên nhờ em đi làm
thay 1 bữa. Nhưng thật trùng hợp nha, không ngờ chị cũng có hẹn ở đây sao?
- Ừm! Chị hẹn với anh trai chị. Hôm nay là sinh nhật anh ấy mà...ah kia rồi,
anh ấy đi vệ sinh ra rồi....
Azusa tươi cười vẫy vẫy nhìn về phía anh cô đang hớt ha hớt hải chạy tới
bên bàn. Cô không hề để ý ánh mắt và nụ cười dịu dàng phần đỗi thâm tình
trước mặt mình.
- Anh ấy quay lại rồi, vậy em đi làm tiếp nha chị Azusa....không phiền chị và
anh trai nữa!
- Có gì đâu, làm việc chăm chỉ nha, mai chúng ta gặp lại ở quán
- Vâng.. - Chàng thanh niên trẻ rời đi với nụ cười phần nào rạng rỡ và nhẹ
nhõm.
- Azusa, ai vậy?
- Anh, à đó là cậu em đồng nghiệp ở Poirot đó. Tụi em tình cờ gặp nhau thui
- Đồng nghiệp hả, anh cứ tưởng bạn trai em
- Đâu, anh thật là! À anh thấy sao, món mì ở đây rất ngon đó...- Ngon thiệt.
Cơ mà Azusa, em thật sự chưa để ý ai sao? - Với cương vị là người anh trai
và là người thân duy nhất còn lại của cô, anh vừa ăn vừa lấn lá hỏi dò đối
tượng của em gái yêu quý bé bỏng.
- Để ý sao ạ? Em ......
Để ý thì có, nhưng liệu người ấy có để ý đến em không? Xung quanh chàng
trai tài hoa lịch thiệp Amuro ấy có biết bao bông hồng rực lửa trẻ trung xinh
đẹp, liệu anh có thích đến mình không?
Thấy em gái bỗng ngập ngừng mà ủ rũ, anh trai cô như thể nắm bắt được
điều gì, muốn đổi chủ đề để kéo cô khỏi sự chập chừng ấy, đành vờ đánh
trống lảng:
- Ui món này ngon thiệt đó nha! Cảm ơn món quà sinh nhật của em gái
nhiều...
- Vâng, anh thích là em vui rồi..
Cô khẽ nở nụ cười nhưng thoáng trên ánh mắt chút u buồn vương vấn..
---------------------------------------------------------
Màn đêm dần dần buông xuống. Hai anh em Azusa cũng tạm biệt nhau ra về,
bởi Azusa ở riêng còn anh trai cô sống trong căn hộ gần công ti. Sự nhập
nhoàng của ánh đèn đêm nơi thành phố Tokyo phồn hoa này cũng chững lại
theo màn sương giăng mắc nơi con mắt người con gái trẻ. Từng nỗi buồn,
từng dòng suy nghĩ luẩn quẩn, nỗi tương tư chẳng thể giãi bày của đôi nam
nữ ấy cũng chìm dần theo bóng tối mờ ảo của mùa xuân...

Chương 3: Hiểu lầm


5h45. Lại một ngày nữa trôi đi đầy bận rộn tại Poirot. Azusa cố gắng không
để những suy nghĩ đêm qua tác động ảnh hưởng tới công việc, dù mỗi lần
nhìn thấy Amuro, liếc nhẹ trộm nhìn anh, trái tim cô lại bồi hồi xao xuyến lạ
lùng.
- Chà chà, hôm nay tan làm sớm hơn một chút rồi hay chúng ta đi hát một chút
không, liên hoan á!
- Woa, ông chủ hôm nay ngầu dễ sợ ah.
- Mọi người dạo này vất vả nhiều rồi, chúng ta cũng nên quẩy chút cho vui
chứ nhỉ?
- Ui cái này em với Misa chan chắc chắn đồng ý 2 tay 2 chân rồi, phải không
chị Misa?
- Tất nhiên rồi, hôm nay phải hết mình nào!
- Azusa, Kyugoto kun, 2 đứa đi chứ hả?
- Em đi được, không biết chị Azusa thế nào?
- Á, tôi ấy à..
- À, Azusa chan, em chạy vô kho sau hỏi cả Amuro kun đi, cậu ấy vẫn đang hì
hục khuôn mấy thùng bí ngô trong đó đó.
- À, vâng!
Hỏi anh Amuro sao, liệu anh ấy có đi không? Nhưng thật sâu trong tâm khảm
cô lúc này mà nói, cô muốn anh đi cùng mọi người, đi cùng cô bởi cô muốn
được ở gần anh ấy, dù chỉ là thêm 1 chút thôi!
- Anh Amuro, anh có đi liên hoan cùng mọi người không? Cùng đi chung cho
vui nha anh!
Giọng nói dịu dàng ấy khẽ lay động tâm trí và cõi lòng anh. Amuro vừa hay
dọn dẹp xong mấy thùng hàng dở, đang suy nghĩ mông lung về chuyện mà tối
qua anh bắt gặp.
Ngập ngừng một hồi, anh cũng ậm ừ trả lời: - Cũng được, tôi cũng rảnh.
Azusa san cũng đi chứ?
- Vâng, nếu vậy tôi cũng sẽ đi cùng mọi người cho vui.
- Ayza vậy mọi người tan ca sớm 1 chút, về chuẩn bị đi, 8h hẹn nhau tại chỗ
hẹn nhá!
- Vâng, chào ông chủ.
Lần đầu tiên, Azusa mang theo cảm giác hồi hộp như vậy, cô đứng trước
gương thử rất nhiều bộ đồ, không biết sao mới phù hợp đây?
Cuối cùng Azusa chọn cho mình 1 chiếc váy đen liền, dài qua đầu gối, vừa rất
kín đáo lại dễ nhìn. Cô thấy nó tạm ổn.
Thả dáng trên con đường dẫn tới quán karaoke mà ông chủ hẹn mọi người,
cô cảm thấy lòng mình như lâng lâng, xúc cảm ấy khiến cô không khống chế
nổi khuôn mặt đang dần đỏ bừng thẹn thùng của mình. Liệu chắc anh ấy sẽ
đến chứ nhỉ? Mình mặc vậy có sao không ta? Nó vừa tạo sự bâng khuâng
khôn xiết cũng như vui mừng và phấn khích trong cô.
Tới rồi, cô thấy Amuro và Kyugoto đã đến trước trong khi mọi người chưa
thấy ai.
- Chắc Misa chan và Yujio đi cùng nhau rồi, 2 người họ cùng đường mà.. -
Azusa thầm nghĩ định vội bước vào thì nghe thấy tiếng nói chuyện của 2
người đàn ông ấy nên cô chững lại.
- Anh Amuro, anh thấy chị Azusa thế nào? Liệu chị ấy có bạn trai chưa ạ?
- Cô ấy sao? Sao cậu tự nhiên lại hỏi như vậy?
- Hôm trước em gặp chị ấy đi ăn với một người đàn ông lúc đầu em cứ ngỡ
chị ấy đi cùng bạn trai, nhưng hóa ra là anh trai chị ấy.
(- Thì ra là đi cùng anh trai và tình cờ bắt gặp thôi sao? Trời ơi lúc đó mình đã
nghĩ gì vậy trời chết tiệt ) - Amuro vừa nghĩ lại chuyện tối hôm đó vừa tự
nhủ sự ngu ngốc của mình. Nhưng anh tin có 1 điều anh không nhìn nhầm, là
người thanh niên này thích Azusa.
- Rồi sao? Cậu hỏi anh điều này làm gì?
- Em.. Em chỉ muốn chắc chắn liệu chị ấy đã có bạn trai chưa mà thôi. Vì anh
vào đây làm trước em, cũng khá thân thiết với chị ấy nữa. Và... muốn hỏi...
liệu anh có.. như em hay không?
- ..??
- Anh có thích chị ấy không?
Câu hỏi bất chợt ấy của Kyugoto như giáng một đòn nên cõi lòng của Azusa.
Cô muốn thử, muốn thử dũng cảm mà nghe câu trả lời thật lòng của anh,
muốn biết xem liệu dù chỉ 1 chút 1 chút thôi, anh có cảm xúc gì với cô không?
Cô lặng lẽ đứng ngoài cửa, lắng nghe cuộc hội thoại của 2 người đàn ông,
bàn tay mân mê chiếc áo khoác nhẹ bên ngoài không ngừng run rẩy..
- Anh không thích chị ấy, phải không?...Em... Em định sẽ theo đuổi chị ấy!
- Không...
Hả! Không.. Anh ấy trả lời rồi. Anh ấy thật sự không thích cô và phủ nhận
đầy dứt khoát. Cô đã từng mặc định rất nhiều lần, rằng cô thật sự chỉ đang tự
mình đa tình thôi, dù cố giằng lòng để kìm chế tình cảm ấy, thế nhưng khi
nghe rành rọt câu trả lời đó, trái tim cô như quặn thắt thật chặt, như ai bóp
nghẹt không thở nổi.
Azusa quay bước, cô muốn về nhà. Cô gái trẻ một mình lần nữa đi theo con
đường vừa đi tới, thất thần, đau lòng đến khóc không thành tiếng. Từng hàng
từng hàng nước mắt thi nhau thấm đẫm gương mặt xinh đẹp ấy, cô cố gắng
để không nấc nên từng hồi.
Mưa rồi, cơn mưa bất chợt đổ xuống trên đường phố phồn hoa, như hòa
cùng những giọt nước mắt chan chứa của cô. Cô biết, cô biết anh không thích
cô. Thế nhưng, thế nhưng, sao nó lại đau tới như thế! Cõi lòng cô tưởng
chừng như đang thắt lại trong màn mưa xối xả. Từng hạt từng hạt mưa lạnh
lẽo rơi xuống nền đất, vỡ tan thành bọt nước, nặng nề như chính rơi vào
giữa cõi lòng sâu thẳm này của cô. Hòa theo nó, trái tim cô cũng như vụn vỡ
thành từng mảnh, từng mảnh đầy đau xót. Cô lững thững dầm mình trong
cơn mưa lạnh ấy để cố che đi sự đau lòng tưởng chừng đến quằn quại này..
Về đến nhà, cô chủ động nhắn tin cho Misa chan, kêu rằng không được khỏe
nên ở nhà. Cô bước vào bồn tắm, ngâm mình trong nước nóng để giãi bày nốt
phần nào tâm tư khó chịu rối bời ấy. Azusa thu mình lại 1 góc, mặc cho tiếng
mưa ngoài kia gào thét ra sao mà khóc.
---------------------------------------------------------
Trước câu hỏi đầy ngỡ ngàng và mang phần nào thách thức của Kyugoto,
Amuro có chút ngập ngừng. Thì ra, anh hiểu lầm rồi, thế nhưng dù vậy việc
anh có thể bên cô không vẫn là sự đấu tranh không bao giờ khoan nhượng nổi
của cả trái tim và lí trí. Sẽ ra sao nếu cô thật sự bị cuốn vào vòng xoáy ấy.
Nhưng anh lại lo sợ, lo sợ mình sẽ không khống chế kìm nén nổi con tim
đang ngày từng thao thức ấy dành cho cô, cũng sợ thật sự sẽ có một ai mang
cô đi mất, đi mất khỏi anh...
Và rồi, câu tiếp theo của Kyugoto như đánh bay tất cả, cậu ta muốn theo đuổi
cô ấy. Dòng máu nóng hiếu chiến và tình cảm nơi anh không cho phép anh dễ
dàng buông bỏ cô như vậy!
- Không....
- Không? May quá! Vậy em sẽ theo đuổi chị ấy đến cùng.
- Không, ý tôi là không được! Tôi không thích việc cậu theo đuổi cô ấy, được
không? Tôi chính là thích cô ấy. Tất nhiên trên phương diện là một người đàn
ông trưởng thành.. - Amuro dùng ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt thách thức và
có phần nguy hiểm khi nói câu đó với đối thủ.
- Vậy sao? Vậy thì đấu một cách công bằng nào, em cũng sẽ không vì câu nói
đó của anh mà từ bỏ cô ấy đâu.. - Kyugoto cười, nhìn anh.
- Ah này, các cậu tới sớm thế! Trời ơi sao tự nhiên lại mưa to như vậy chứ ?
- Ông chủ, ông đi cùng 2 người họ sao? Vậy giờ còn Azusa san chưa tới thôi
nhỉ?
- Chắc bé Azu không tới được đâu, cô ấy vừa nhắn cho chị kêu mệt nên
không tới được
- Vậy sao!
- Thôi nào, mặc kệ cơn mưa ngoài kia hôm nay chúng ta phải quẩy tung 1 bữa
nha... - ông chủ vừa khoác vai 2 người đàn ông vừa đi vừa hô to..
Amuro ngập ngừng theo bước họ vào trong mà lòng không ngừng lo lắng và
nghĩ ngợi tới Azusa..Cô ấy mệt sao? Liệu cô ấy có sao không nhỉ?
Câu hỏi ấy đăng đẳng theo anh cả buổi tối dài, dù là khi anh lên giường ngủ
đêm ấy! Anh thực sự lo cho cô nhưng lại không dám gọi để hỏi, điều ấy
khiến tâm trạng Rei phần nào rối bời, hy vọng được gặp cô gái ấy vào ngày
mai với nụ cười rạng rỡ và không còn mệt mỏi.

Chương 4: Né tránh
Sáng hôm sau, dù vẫn đến đi làm bình thường nhưng Azusa hôm nay có chút
mệt, khuôn mặt cố gượng cười của cô khiến mọi người khá lo lắng. Nhưng
rồi cô nói:
- Em không sao đâu mà, mọi người hôm qua đi chơi có vui không? Tối qua em
chỉ hơi mệt, lại mưa to nên xin phép ở nhà
Cô cố tỏ ra vui vẻ hết sức có thể, nhưng khuôn mặt và ánh mắt bán đứng cô.
Cô quay đi làm việc với những mảng tối u uất trong cõi lòng, từ đây nhiều
khi cô không biết phải đối mặt ra sao với Amuro nữa. Cô biết chẳng phải lỗi
của ai cả, thế nhưng cô không ngăn cản nổi nỗi đau và tâm tư dâng trào từng
phút ấy, đầy xót xa..
- Chị Azusa, chị cho em cốc cafe đá và 2 li nước cam ạ!
- Conan à! Được rồi chờ chị chút nhé.
- Chị Azusa, chị mệt mà, chị nghỉ chút đi em làm cho. Chị đã dọn dẹp từ nãy
rồi..
- Không sao đâu, Kyugoto, chị làm được mà
- Vâng!
- Đây rồi, đồ uống của Conan, Ran và Sonoko đây.
- Chị có sao không chị Azusa, sắc mặt chị kém quá, chị ốm sao? - Conan hỏi.
- Phải đó chị! Chị không sao chứ ạ? - Ran và Sonoko đồng thanh.
- Không sao mà! - Cô cười gượng cố che giấu khuôn mặt mệt mỏi và sưng vì
khóc.
Cô thấy có lẽ mình hơi sốt, đau đầu nữa, chắc do hôm qua dầm mưa về nên
vậy. Nhưng sợ mọi người lo lắng thêm nên Azusa cố gắng làm tiếp.
Còn về Amuro, anh đang đứng quầy để pha cafe cho khách. Tuy vậy anh luôn
để ý từng hành động và sắc khí hôm nay của cô. Anh cảm nhận được cách cô
đối xử với mình hôm nay có chút khác lạ, cô luôn tránh né mỗi khi anh định
tới gần giúp đỡ hay nói gì đó.
Sao vậy chứ, sao cô lại lẩn tránh anh. Điều đó khiến tâm trạng và cảm xúc
anh rối bời. Thoáng chốc, gương mặt Kyugoto cứ lướt qua lướt lại, nó khiến
anh nhớ tới tối hôm qua. Khuôn mặt đầy thách thức và khiêu chiến, cậu ta nói
sẽ không từ bỏ, sẵn sàng giành lấy cô..nhưng đó chỉ là nói lời và sự khiêu
khích của 2 người đàn ông cùng thích 1 cô gái, cái quan trọng là quyết định
của cô ấy..Thế nhưng giờ đây cô ấy cứ né tránh anh, anh không hiểu. Cảm
xúc anh cứ như thể bị kéo xuống trên một con dốc không phanh, sự lạnh nhạt
lảng tránh ấy như con dao găm đâm tưởng xuyên thủng lồng ngực anh lúc
này..
- Này Azusa san, cô không sao chứ? - Anh đưa tay đỡ lấy cô gái bé nhỏ đang
dần lờ đờ tưởng chừng sắp ngã vật ra.
- Tôi không sao đâu, không cần anh lo... - Azusa đẩy cánh tay anh ra.
Cảm xúc hụt hẫng một lần nữa ùa về. Nhưng chẳng kịp để anh đau lòng, cô
đã ngã ra sau mất rồi. Giờ cô đang nằm trong vòng tay của Kyugoto dù anh đã
cố gắng vươn tay đỡ lấy cô.
Cô ấy ngất rồi...
- Chị Azusa! Trán chị ấy nóng quá! Cô ấy sốt rồi, em sẽ bế cô ấy vào trong
nghỉ ngơi 1 chút.
Vì việc đó mà quán ồn ào 1 hồi. Nhưng giữa các khoảnh khắc tấp nập nhộn
nhịp đầy huyên náo ấy, anh như chết chôn chân tại chỗ. Nhớ lại khoảnh khắc
ban nãy, anh cảm thấy đau đớn biết mấy..cô ấy thực sự đang đẩy anh ra xa
sao?
- Anh Amuro... Anh Amuro, anh sao vậy? - Conan chạy tới lay anh, kéo anh ra
khỏi sự chới với giữa hư không ấy..
- Sao thế Conan?
- Chị Ran và chị Sonoko vì lo lắng nên chạy vô xem thử chị Azusa rồi...em chỉ
là thấy anh là lạ chút thôi...anh không sao chứ ạ?
- À ừm, không..cảm ơn Conan.
- Anh và chị ấy..anh không định làm gì sao..nếu không..sẽ mất thật đấy..
Conan quay lưng đi về phía bàn, bỏ lại cho anh một câu nói lưng chừng
nhưng đầy chua xót!
Cậu bé thám tử đầy ma mãnh này, nhận ra rồi sao?
Nhưng anh có thể làm gì đây? Vừa đêm trước anh đầy thách thức khiêu khích
hắn, nhưng giờ cô ấy lại đẩy anh ra xa cô. Hơn nữa, anh ta đâu có nhiều bí
mật và vướng mắc như anh... Cậu phải biết chứ, thám tử...chính cậu cũng
đang cố hết sức che giấu và bảo vệ thiên thần của mình đấy thôi!
Nhưng nỗi sợ và nguy hiểm ấy lại không đủ dày vò anh bằng một hành động
nhỏ bé này. Anh đã trải qua biết bao thách thức và hiểm nguy, biết bao lần
vào sinh ra tử, đứng giữa ranh giới sống và chết, chẳng có lúc nào khiến anh
lo sợ như bây giờ. Nỗi thống khổ ấy đang gào cấu từng mảnh hồn nơi anh..
Anh phải làm sao đây?
---------------------------------------------------------
- Azusa san, em tỉnh rồi sao? Thấy đỡ hơn chưa? Em thật là, sốt tới mức ấy
mà còn cố gắng làm bằng được là sao hả?
- Phải đấy chị! May sao có anh Kyugoto nếu không chị đã ngã ra sàn rồi.
- Hay chúng ta đưa chị ấy đi bệnh viện đi chị Misa?
- Không cần đâu, chị nằm nghỉ một 1 chút được thôi mà!
- Thật chứ hả? Em làm mọi người sợ hết hồn!
- Em xin lỗi.
- Xin lỗi gì chứ, nghỉ ngơi 1 chút rồi về nghỉ nhé! Vậy mới khỏe
được..Amuro vừa chạy đi mua thuốc hạ sốt cho em này, uống đi nào.
- Cảm ơn chị, Misa chan. Cảm ơn mọi người. - Khuôn mặt mệt mỏi của cô
dường như mất đi sinh khí vậy, nước mắt như trực tuôn ra tới nơi.
Nhớ lại ban nãy, cô vì cố né tránh mà đẩy anh ra xa..Cô chỉ nhớ lúc đó trước
mắt bỗng nhiên đen kịt, cả người tưởng dần bải hoải rồi ngã quỵ xuống.
Không chỉ khiến mọi người lo lắng, cô còn đẩy anh ra dù anh muốn giúp
mình..anh cũng rất quan tâm cô mà...cô biết mình thật vô lí nhưng mỗi khi
đứng trước mặt anh, câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu cô. Cô muốn dứt nó
ra, muốn mọi thứ trở về như bình thường nhưng mỗi lần nhìn anh, gần anh,
trái tim cô thêm một lần quặn thắt. Vì vậy mà cô cố né tránh anh, chỉ sợ nếu
tiếp xúc với anh, cảm xúc ấy lại tràn ngập cõi lòng thì cô sẽ òa khóc mất...
Cô không còn biết mình nên làm gì nữa, chỉ có thể vùi mặt vào chăn mà nức
nở. Ngoài kia, mọi người đang trở về với công việc, để cô được yên tĩnh
nghỉ ngơi nhưng cõi lòng cô lại chẳng thể bình yên nổi!
Chốc sau, Amuro đi vào.
- Azusa san, cô thấy thế nào rồi? - Anh đưa tay định khẽ chạm trán cô.
- Cảm ơn anh đã mua thuốc cho tôi nhé! Phiền anh quá.. - dẫu không muốn
nhưng theo phản xạ, cô né tránh cái chạm từ anh, quay đầu nhìn về hư không,
mắt khẽ giăng lên lớp sương mỏng.
Cô chỉ sợ, nếu anh cứ quan tâm cô như thế này, cô sẽ không kìm nổi mất, cô
sẽ khóc thật mất..
Và nơi khóe mắt ngấn lệ ấy đã tràn bờ mi thật rồi, 1 hàng dài lăn trên má cô!
Cái né tránh của Azusa khiến bàn tay anh chới với giữa khoảng không, làm
tâm hồn anh hụt hẫng mất vài nhịp..Amuro từ từ rút tay về. Nhìn nước mắt cô
khẽ tuôn trào, anh chẳng thể làm gì. Cô né tránh anh rồi, anh dù có muốn đến
đâu cũng chẳng thể nào ôm cô vào lòng mà an ủi, cũng chẳng thể lau đi nước
mắt cho cô. Đau quá! Nhìn bờ mi ấy run run khiến lồng ngực anh như ai bóp
nghẹt, như thể vạn tiễn xuyên tim!
Giờ đây, cô nằm trên sofa, anh ngồi kế bên cạnh..thế nhưng giữa 2 người
như cả một bức tường vô hình ngăn cách..bầu không khí cứ thế mà trùng dần
xuống..chẳng ai có thể mở lời.
Bỗng tiếng mở cửa và giọng nói trầm ấm của ai đó phá tan bầu không khí
nặng nề ấy.
- Chị Azusa, a, cả anh sao? Em có mua chút cháo, chị ăn đi cho chóng khỏe.
- Cảm ơn cậu, Kyugoto! - Azusa cố lấy lại bình tĩnh nở nụ cười cảm ơn
chàng trai trẻ ấy.
- Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi có việc lên xin phép về trước nhé!
Amuro ra đến cửa, khẽ nhìn trộm vào trong phòng. Azusa cũng vội đánh mắt
ra chỗ khác, gượng gạo mỉm cười húp ngụm cháo Kyugoto đút...
Trái tim anh dường như bị kéo xẹt qua bởi gì đó! Cô ấy nói gì với cậu ta mà
tươi cười như vậy? Cô đẩy anh ra xa, né tránh thậm chí lạnh nhạt với anh
nhưng lại chịu để cậu ta đút cháo cho mình sao?
Lồng ngực anh máu nóng bỗng trào rực cuồn cuộn, lần đầu tiên trong cuộc
đời anh cảm thấy đau khổ hơn cả tra tấn.. Nếu cô vì biết thân phận của anh
mà né tránh, ghét bỏ, anh phần nào thấy dễ chịu hơn. Nhưng giờ đây đến lí do
vì sao anh cũng không hiểu nổi..rốt cuộc anh đã tổn thương cô điều gì? Suy
nghĩ ấy khiến trái tim như bị bóp nghẹt lại..anh khẽ siết chặt bàn tay thành
nắm đấm, ngước nhìn vào hư không nở nụ cười bất lực cũng đầy chua xót
và não nề. - Cô ấy không cần mình..không muốn nhìn mình nữa sao?
Anh từ từ đóng cửa phòng rồi xin phép ra về. Bên trong, Azusa cũng không
còn để Kyugoto đút miếng cháo nào sau miếng đầu tiên, cô gượng dậy húp
vài muỗng.
Nhưng cô ăn không vô nữa rồi..không đơn thuần chỉ vì bệnh mà còn là đau
lòng...cô tự trách mình thật vô lí nhưng lại không thể đối mặt với anh..mặc dù
càng cố né tránh, con tim và tâm khảm nơi cô lại như càng đau đớn hơn!
Nghỉ ngơi 1 hồi, cô được anh trai tới đón. Dù anh cô có nói rằng muốn ở lại
chăm sóc cho cô vì không yên tâm, tiện ở lại chơi với Đại úy, nhưng cô
không chịu. Cô giờ chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Cô giao Đại úy cho anh trai mang về rồi lên giường nằm nghỉ.
Nằm gục mặt trên gối, nước mắt lần nữa lại khẽ tuôn dài. Dù cô cố kìm nén
đến đâu đi chăng nữa cũng không thể ngăn nổi con tim đang thao thức và rỉ
máu...

Chương 5: Đau lòng


Đã 1 tuần kể từ hôm đó, Azusa xin nghỉ bệnh ở nhà lên không tới Poirot. Rei
lo lắng, lòng như lửa đốt nhưng khi gọi điện cho cô, cô luôn không nghe máy
của anh. Lần duy nhất cô nhấc máy suốt khoảng thời gian đó là cô kêu đang
mệt và cảm ơn sự hỏi thăm... chấm hết. Điều này làm anh thẫn thờ nhiều
ngày qua, nó khiến anh vô cùng bức bối và khó chịu.
Kết thúc ngày làm việc mệt mỏi, Rei buồn bã trở về nhà. Đầy phiền muộn và
chán nản, anh ôm chú cún của mình trong vòng tay, tựa người vào thành
giường uống rượu. Bình thường anh ít khi uống rượu, cùng lắm là bia, vì tính
chất công việc mà! Nhưng nay anh phá lệ 1 lần, mong được một lần giải sầu
với rượu... Nhưng sao càng uống anh càng thấy đau lòng hơn cơ chứ?
Chú cún con ngủ ngon lành rồi, anh nhẹ nhàng đặt nó về giường, rồi tiếp tục
khui rượu mà uống.
Anh muốn được say 1 lần để quên đi ý niệm ấy, nhưng càng uống, từng
khoảnh khắc, từng nỗi đau và tâm tư của anh đều được khơi dậy một cách
tường tận và chi tiết nhất.
Đầu tiên, anh mất đi người thân, rồi lại mất đi anh em. Anh mất dần đi người
có thể bên cạnh mình để chia sẻ, từng người mà anh thân thiết nhất. Rei lúc
đó như rơi vào 1 cái hồ xung quanh mênh mông nước, chỉ mình anh đang vật
lộn với từng cái hút nước sâu thẳm dưới lòng hồ, cố vùng vẫy sống.
Khi anh cảm thấy mình còn tồn tại là lúc từng khắc từng khắc trong anh mang
theo mối thù là đánh đổ cái tổ chức nhơ nhuốc nguy hiểm kia. Để thâm nhập
thành công, chính anh cũng không biết bàn tay mình đã dính nhớp biết bao
lần, trải qua bao sinh tử và khổ ải.
Đến lúc Rei cảm thấy mình như tìm thấy một tia sáng, khiến con tim nở hoa
và cuộc đời anh bớt u tối, thì là lúc anh thực sự chuẩn bị phải đi. Cuộc chiến
sắp bắt đầu rồi. Nhưng ý niệm, niềm động lực khiến anh muốn trở về hơn
cả và duy nhất giờ cũng lạnh nhạt với anh, cô ấy buông tay anh rồi, không
muốn kề bên anh nữa. Đúng thật ha, nếu một cô gái trong sáng và thuần khiết
như cô biết thân biết thân phận thực của anh, cô cũng sẽ xa lánh anh đúng
không?
Anh đã tự nhủ, tự nhắc nhở bản thân biết bao lần về điều đó. Nhưng giờ đây
khi cô thật sự xa lánh anh, mà anh lại chẳng hề biết vì sao? Con tim tưởng
chừng như ngừng thở biết bao lần. Rei không ngờ một cảnh sát nghiêm túc
như anh lại vì một cô gái mà đến hô hấp cũng khó khăn đến thế, đến con tim
và cõi lòng đang quặn xoáy này cũng không thể tự làm chủ nổi nữa. Azusa...
Rei muốn gặp cô. Phải... Anh nhớ cô ấy! Nhớ rất nhiều!
Rei ngả đầu vào đệm..khẽ nhắm mắt..muốn bình tâm lại.Thế nhưng trước
mắt anh luôn hiện lên hình ảnh cô gái bé nhỏ với nụ cười rạng rỡ như vầng
dương xuân ấy, đầy thanh khiết như anh đào - Azusa - thiên thần của anh.
Không những thế, những khoảnh khắc cô vui cười bên người con trai đó
cũng hiện rõ mồn một. Hình ảnh cô đẩy anh ra xa rồi ngất xỉu, hình ảnh cô
nằm trong vòng tay hắn, rồi cô né tránh cái chạm từ anh, cô cười với hắn
nhưng lại xa lạ tránh anh đi..điều ấy khiến anh như phát điên.
Khi ấy, cái khắc cô ngất đi vì sốt và được ôm trọn trong vòng tay Kyugoto,
anh chẳng thể làm gì cả, chỉ đành bất lực nhìn theo hắn bế cô đi mà chôn chân
nơi ấy... rồi câu nói của Conan... - Anh sẽ mất đi cô ấy thật sao? Lẽ nào giấc
mơ kia là thật, cô sẽ lại rời anh mà đi sao?
Nghĩ tới đây, Rei không còn làm chủ nổi mình nữa. Anh đá bay những chai
rượu la liệt trên nền nhà, khuôn mặt hằm hằm nguy hiểm nhưng ẩn sâu nỗi
đau và tuyệt vọng cùng cực. Kể từ khi Scotch ra đi, anh lại như phát điên lần
nữa! À không, cảm giác này khác lắm, anh giờ như một con sói mang theo sự
khát vọng chiếm hữu nữa vậy.
Anh ra khỏi nhà, lên xe và phi thẳng tới nhà Azusa. Anh lao đi trong màn đêm
với cuồng vọng và sự sợ hãi. Lần này anh thật sự sợ rồi, thà rằng anh hi sinh
trong cuộc chiến cũng không muốn mất cô như thế này.
---------------------------------------------------------
Lúc này, trong căn phòng cô quạnh tràn ngập ánh trăng vàng dịu dàng ấy,
Azusa ngồi thu gối một mình thẩn thờ trên giường.
1 tuần rồi, 1 tuần kể từ hôm xảy ra chuyện ở Poirot. Suốt tuần qua, những
việc cô làm duy nhất chính là loanh quanh trong phòng, dưỡng bệnh rồi lại
nghĩ luẩn quẩn. Thường vào buổi chiều anh cô sẽ ghé qua mua chút đồ cho
cô, muốn chăm sóc cho em gái mình nhưng lại vẫn lủi thủi ra về vì cô nhất
quyết không đồng ý!
Azusa muốn ở một mình. Cô vẫn gửi Đại úy bên chỗ anh cô, bởi cô của hiện
tại thực không có tâm trạng để chăm sóc bé mèo nghịch ngợm này.
Dù bệnh cảm đã đỡ hơn nhưng cô vẫn xin nghỉ ở quán.
Azusa muốn nghỉ ở nhà 1 thời gian vì điều quan trọng nhất khiến cô không
dám tới Poirot là bởi nơi ấy có Amuro.
Cô thừa nhận, cô thất bại rồi. Cô không thể đối diện với tất cả, cô cần thời
gian nên đành tìm cách trốn tránh nó.
Ngồi ôm gối trăn trở trên giường, lần nữa cô lại khóc. Sẽ ra sao đây, sẽ thế
nào khi cô phải đối mặt với anh ấy đây?
Azusa thực sự thấy mình không thể nổi nữa! Cô biết, là cô không dám đối
mặt với anh, vì sợ bản thân không thể che dấu nổi tâm tư của mình, lại càng
sợ sẽ vì điều đó mà để lộ điều gì đó khi cố né tránh anh thêm lần nữa... cô là
sợ anh sẽ không những đã không thích mình mà còn vì những hành động vô
cớ kia khiến anh ghét cô hơn. Điều đó khiến nỗi lòng cô rối như tơ vò!
Khi Amuro gọi điện hỏi thăm cô, Azusa không dám nói quá 3 câu với anh...
căn bản bởi chỉ cần thấy tên anh... nghe thanh âm giọng nói của anh thôi...
nước mắt cứ không tự chủ mà theo nhau tuôn trào, không thể kìm nén nổi!
Sao lại đau đến mức này chứ!
Liệu sau cuộc gọi đó, anh ấy có thấy mình vô lí không? Có thấy cô gái này
thật phiền không?
Cô cũng đã bao lần tự hỏi trong suốt những ngày qua... liệu như vậy có bất
công cho anh khi cô lại vô cớ né tránh, hắt hủi, giận dỗi anh... dù anh chẳng
làm gì sai với cô mà... chỉ là cô đơn phương anh nên mới vậy! Azusa đã suy
nghĩ biết bao lần... Amuro - chàng trai ấm áp tựa xuân hoa ấy, sự dịu dàng
quan tâm mà anh dành cho cô, cô phần nào cũng có thể nhìn thấy. Dù là tự đa
tình nhưng đôi khi không quá vài lần cô tự hỏi liệu sự đối đãi thân thiết và ân
cần, thân mật kia mà anh dành cho mình ấy, có phải vì có chút xíu tình cảm gì
hay không? Nhưng rồi câu nói của anh..mọi thứ thổi bay tất cả..cô chính là sợ
đối diện với sự thật đau lòng này, sợ đối diện với anh, vì càng ngày tình cảm
cô dành cho anh càng lớn..
Cũng từng có khi, trong cô xẹt qua 1 ý nghĩ khác... đầy mơ hồ nhưng mang
theo 1 hy vọng mong manh nào đó của trái tim... liệu có phải khi ấy cô vội
vàng quá không? Có phải cô quá vội vàng và đau lòng bởi đó là điều mình sợ
hãi nhất mà hiểu lầm ý của anh không? Nhưng rồi cô lại cho rằng: - Đó là sự
tự an ủi ư... Là KHÔNG... kia mà!
Trái tim cô như gào cấu cắn xé nhau thành từng mảnh, đối nghịch trong 2
luồng cảm xúc và suy nghĩ khác nhau..1 bên là đau không tả xiết bởi cái sự
thật nhói lòng còn 1 bên thì vẫn thầm hy vọng, dù là mong manh, đó là hiểu
lầm, vẫn muốn gặp anh, gần anh, bởi 1 tuần trôi qua kia, Azusa nhận ra cô
nhớ anh nhiều như thế nào!!! Nỗi lòng cứ như vậy mà giày vò cô...
Rồi bỗng tiếng đập cửa uỳnh uỳnh, cô tưởng người ngoài kia muốn đạp cửa
xô vào vậy! Azusa đành từ giường khoác tạm tấm khăn mỏng ra mở cửa..và
rồi....

Chương 6. Là của nhau (16+)


----------------------------------------------------
Tiếng xe gào rú trên đường như thể tiếng gầm thét của hổ báo vậy. Anh lái đi
trong đêm tối như một kẻ điên thực thụ! Rei lao đi 1 cách bất chấp, bỏ qua tất
cả, vượt mọi chiếc xe phía trước, lạng lách hết sức có thể! Tiếng lốp xe trên
mặt đường trong những con cua dốc giữa đêm đen thăm thẳm thực khiến con
người ta rợn hết cả gai óc. Nhưng anh không quan tâm, anh mặc kệ tất cả
mọi thứ chỉ với mục tiêu duy nhất, là gặp được cô. Bởi trong tâm trí và cõi
lòng người đàn ông này mà nói, giờ đây không còn điều gì quan trọng hơn
thế, đó là phải đi gặp cô ấy, hỏi thật rõ tại sao? Tại sao lại né xa anh, lại lẩn
tránh anh, khiến con tim anh đau đến nhường này!
---------------------------------------------------------
Rei chạy như bay lên trước cửa căn hộ, đập cửa liên hồi. Cánh cửa bị anh
đập tưởng chừng muốn rời ra khỏi tường.
Cô ấy mở cửa rồi.
Azusa mặc bộ váy ngủ đen 2 dây, bên ngoài khoác 1 chiếc khăn dài mỏng ra
mở cửa.
- Tôi tới đây! Ơ.. Anh Amuro, anh tới đây làm gì vậy? Anh...Anh uống rượu
sao?
Nhìn thấy Azusa lúc này, Rei như chó sói khát mồi mà vồ vập ôm lấy cô. Anh
ghì siết cô trong vòng tay mặc cô đang ra sức đẩy anh ra.
Anh tham lam tựa đầu vào bờ vai cô mà hít hương thơm thoang thoảng của
mái tóc, như thể sẽ vuột mất bất cứ lúc nào!
Azusa cố gắng đẩy anh ra bởi cánh cửa căn hộ đang dần đóng vào vì không ai
giữ.
"Sầm"!
- Anh Amuro, anh say rồi, anh sao thế này? Hay tôi gọi taxi cho anh nhé!
Bỗng cô như cảm nhận được gì đó ươn ướt mà nóng hổi nhỏ lên vai mình.
Anh ấy khóc sao? Người đàn ông hoàn hảo mà cứng rắn này ư...?
Cánh tay đang cố đẩy thân hình to khỏe săn chắc của anh nơi cô bỗng khựng
lại.
Nghĩ lại câu nói khi ấy của anh rồi lại những hi vọng vẩn vơ suốt bao ngày
qua, bỗng cô không kìm nổi chua xót nơi tâm khảm.
(- "Chẳng phải anh không thích em sao? Anh thế này là như nào đây? Em đã
cố gắng để đẩy anh ra xa, cố gắng cho mình lí do để né anh, vì sợ chính bản
thân cũng không kìm nổi mà yêu và đau sâu hơn... vậy mà... vậy mà anh tìm
đến em trong bộ dạng say khướt này làm gì đây, là ý gì đây?" -)
Cô khóc rồi!
Rei khẽ khàng buông cô ra, nhìn cô, đôi mắt ấy mới xao động làm sao... nơi
đó lại ngấn lệ rồi..vì anh sao? Rồi anh vuốt má cô và hôn nhẹ nhàng lên đôi
môi đang run rẩy ấy.
Điều đó khiến Azusa hoảng loạn mà đẩy anh ra. Một lần nữa anh ôm ghì lấy
cô, nhẹ nhàng nói như thể cầu xin:
- Làm ơn, Azusa, làm ơn! Đừng đẩy anh đi, đừng rời xa anh được không?
Làm ơn, đừng thích người khác được không, đừng thích Kyugoto, đừng né
tránh anh, anh chịu hết nổi rồi!!
- Anh Amuro, không phải vì... ừm... cái đó... nhưng Kyugoto... cậu ấy và em...
- Azusa ấp úng không biết nên nói sao khi chính mình cũng bị câu nói kia của
anh làm cho mơ hồ!
Nghe tới tên người đàn ông khác thốt ra từ miệng cô, 1 cảm xúc lo sợ dâng
trào, anh thực sự sợ mất đi cô, nó khiến anh tưởng chừng không điều khiển
nổi cả con tim lẫn lí trí của mình, một lần nữa men rượu trong anh bùng phát.
Rei ghì chặt lấy cô gái bé nhỏ ấy, đẩy cô đến bên tường trước cửa ra vào.
Sự kết hợp của men say lẫn cơn ghen bùng nổ như thiêu cháy tất cả, khiến
những lời anh nói như thể cũng đầy hàm hồ:
- Tại sao lại né tránh và lạnh nhạt với tôi? Tôi không biết, càng không thể nào
dò đoán được tâm tư của em! Tôi chính là sợ hãi! Em biết không? Em biết tôi
khó chịu và đau đớn nhường nào không? Em là của tôi! Của mình tôi thôi,
được không?
- A... anh... ưmh... ưmh...
Nói rồi anh hôn siết lấy cô gái bé nhỏ đang cố vùng vẫy trong vòng tay anh,
chặn nơi bờ môi dịu dàng xuân sắc ấy lại, bởi trong khoảnh khắc này, anh
bỗng sợ điều mà cô sắp nói ra! Vậy anh sẽ chặn lại tất cả, chặn đứng tất cả
những câu nói có thể khiến con tim anh tan nát, mặc kệ tất cả mà chiếm hữu
lấy cô. Ngọn lửa của dục vọng và cơn ghen trong anh như thiêu đốt tất cả lí
trí cuối cùng còn xót lại, anh chỉ biết, ở thời điểm này, anh yêu cô ấy, muốn
có cô, hơn hết là muốn được ở bên và giữ lấy người con gái anh yêu. Liệu
anh có thể cho phép mình được ích kỉ một lần không?
Nụ hôn ngày một sâu và mãnh liệt, mặc kệ sự kháng cự vô ích kia. Đầu lưỡi
anh len lỏi như thể chiếm mọi tiện nghi của cô, tưởng chừng xâm lấn tất cả,
thoải mái mà đoạt lấy, khiến lưỡi cô bị hôn đến tê dại và hô hấp cũng khó
khăn, nụ hôn ấy như thèm khát đến cháy bỏng và cuồng nhiệt.
---------------------------------------------------------
Nụ hôn cuồng mãnh ấy khiến Azusa tưởng chừng không thở nổi, mạnh mẽ
và siết chặt. Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng khi bàn tay bé nhỏ của mình khẽ
chạm tới khuôn ngực rắn chắc ấy của anh, khẽ cảm nhận được trái tim bên
trong lồng ngực ấy đang rạo rực mạnh mẽ bồi hồi như vậy..loạn nhịp như
trái tim cô lúc này vậy!
Từng khớp ngón tay cho tới tận con tim cô đều mềm nhũn, bải hoải chẳng
còn sức lực nữa.
- Lời nói của anh ban nãy...lẽ nào...?
Cô đầu hàng. Cô đã không còn sức lực kháng cự sự ngông mãnh kia của anh,
cũng không khống chế nổi con tim thao thức kia của cô nữa... Azusa sẵn lòng
đặt cược... tin rằng, nụ hôn kia là chân thực và anh chính là yêu cô, như thể
cô yêu Amuro vậy! Giờ cô mặc kệ đúng sai mà chấp nhận nụ hôn cuồng nhiệt
đầy si mê ấy. Azusa khẽ vòng tay lên ôm lấy cổ Amuro mà đáp lại.
- Cô ấy đáp lại mình sao? - Rei tưởng chừng không thể tin nổi nhưng rồi lại
lần nữa bị nhấn chìm theo cơn si cảm xúc.
- Nếu em đã chấp nhận tôi, lòng có tôi thì tôi không còn sợ điều gì nữa!
Thuận theo đó, tay Rei cũng không còn siết ghì nữa, anh mơn man trượt từ
vai xuống, theo cột sống rồi ôm lấy eo cô.
Đắm chìm vào si cuồng ấy, bàn tay Rei có chút lực mà kéo cô sát lại, tưởng
dính chặt lấy thân thể anh, tham lam mà ôm chặt lấy. Vì sợ ngã và thuận theo
guồng cuốn của cảm xúc, Azusa nhảy lên, dùng hai chân ôm chặt lấy thắt
lưng anh. Anh cũng từ từ mà bế cô đến bên giường trong phòng ngủ.
Anh dường như mặc kệ mọi thứ mà để con tim dẫn lối! Nhìn cô gái bé nhỏ
mà yêu kiều ấy nằm trên giường, dây váy ngủ đã tụt hờ từ lúc nào chẳng hay,
bàn tay đan chặt tay anh, đôi mắt mơ màng nhưng sánh đầy hình bóng anh
trong đó.
Rei cởi từng nút áo sơ mi rồi đặt nhẹ nên bờ môi nóng bỏng xuân sắc ấy nụ
hôn nồng cháy đầy đê mê và mơn trớn.
---------------------------------------------------------
Liệu anh có say không??
Hơi men của rượu khiến anh chìm đắm và có phần bạo gan hơn nhưng nó
không đủ để anh say. Chính lúc có được cô, hôn và ôm cô gái ấy trong vòng
tay lại khiến anh say. Dịu dàng và thanh khiết, quyến rũ và ma mị, mềm mại
và ngọt ngào nơi cô mới khiến anh thực sự rơi vào cơn say không lối thoát
này.
Rei từ từ di chuyển nụ hôn của mình, từ đôi môi xinh xắn ngọt ngào tới chiếc
cổ thon gọn. Cứ như vậy trượt dần trượt dần xuống, từ xương quai xanh
đến bầu ngực trắng trẻo. Đôi môi anh dừng lại trên nhũ hoa hồng hào xinh
xắn ấy, nhẹ nhàng mà căn cắn, mân mê mơn trớn.
Rồi anh lại hôn lên bờ môi ấy lần nữa, không còn thô bạo và vồ vập, giờ nó
nhẹ nhàng, dịu dàng ngọt ngào đến lạ. Đôi môi ấy khiến anh không kìm nổi
mà mân mê, siết rồi lại nhả, cứ từng chút từng chút mà mơn trớn trầm miên
chẳng rời.
Lí trí và cả con tim anh đang rạo rực, hoàn toàn bị sự quyến rũ và mùi hương
đầy lưu luyến nơi cô dẫn dắt đến mê đắm! Từng chút từng chút một, nhẹ
nhàng mà nóng bỏng, hòa quyện vào nhau. Từng chỗ bờ môi anh lướt qua
không nơi nào không bị những chiếc hôn ấy in dấu. Theo đó bàn tay cũng
không chịu yên phận mà mơn man từng tấc, từng tấc trên làn da mềm mịn
trắng ngần kia mà cảm nhận. Giờ đây căn phòng chìm trong sự nóng bỏng
quyến rũ chết người!
Hơi thở hòa quyện, sự mê luyến của con tim khiến 2 con người tưởng chừng
bị ngăn cách bởi thân phận ấy chìm đắm vào bầu không khí lãng mạn dịu
dàng này mà gắn kết lấy nhau!
--------------------------------------------------------
("- Sự dịu dàng này..ah...-")
Thực lúc đầu có chút đau. Nhưng anh nhẹ nhàng lắm, khiến cô như quên đi
sự vướng bận ấy mà chìm sâu vào từng nhịp điệu của anh, thuận theo cảm
xúc và sự nóng bỏng si mê ấy.
Cô đã từng sợ, từng hồ nghi, lo lắng hiểu lầm anh cũng như hy vọng, hy
vọng mà cô cho là tự an ủi bản thân và vẩn vơ. Cô cứ ngỡ tình cảm của mình
sẽ trở thành bọt biển tan theo những cơn sóng vùi dập dù hàng ngày hàng giờ
nó mỗi lúc một lớn dần trong cõi lòng cô. Cô đã cố gắng đẩy anh ra xa vì nghĩ
anh không thích cô, vì câu nói đó và vì đau lòng. Nhưng giờ không quan trọng
nữa. Kể từ cái khắc anh ghì chặt mà hôn lấy cô, cái khắc mà cô cảm nhận
được con tim loạn nhịp bên trong lồng ngực ấy, cõi lòng cô đã thật sự buông
xuôi mà mặc kệ tình cảm ấy nảy nở. Azusa không muốn kìm hãm nó nữa, dù
một lần thôi cũng muốn để nó sống và cháy hết mình một lần vì yêu! Bởi khi
ấy cô tin, anh cũng yêu mình...
Giờ phút này trở đi, cô là của anh và họ là của nhau. Sự mềm mại, dịu dàng,
ngọt ngào và quấn quýt ấy như một sợi dây quấn lấy họ, trầm miên chẳng thể
tách rời...
Họ biết họ hạnh phúc vì giây phút này, vì khoảnh khắc ở bên nhau, dẫu sau
này ra sao, cô bằng lòng cùng anh đối diện!
---------------------------------------------------------
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Rei cố gắng nghe thật nhanh để không làm
Azusa tỉnh giấc... là Kazami.
- Sếp Rei... theo tin tình báo của anh, mọi thứ tổng cục đã bắt đầu cho sắp
xếp rồi, cảnh sát có lẽ cũng sẽ vào cuộc.Trận chiến dường như chuẩn bị bắt
đầu rồi, sếp phải cẩn thận nhé!
- Tôi biết rồi, cảm ơn anh!
- Vâng, chào sếp!
2h13' sáng... Rei dập máy rồi khẽ nhìn sang cô gái yêu kiều đang quấn chăn
rúc trong lồng ngực anh... có lẽ cô mệt lắm... vì anh...
- Haiz! Anh nên làm gì đây, Azu!
Khuôn mặt của anh mang theo sự mệt mỏi âu sầu đầy thiểu não, anh đã giải
quyết xong vấn đề khúc mắc của con tim, còn giờ là cuộc chiến không khoan
nhượng của lý trí và chính nghĩa giữa nhơ nhớp bùn đen sắp kề cận. Thở hắt
1 hơi thật dài, trầm ngâm nhìn qua kính ô cửa sổ đậm vàng của ánh trăng,
bỗng cảm nhận được chóp mũi cô khẽ chạm vào ngực mình, anh quay sang.
- Cô gái bé nhỏ này, ngủ ngon tới vậy!
Nhìn gương mặt ấy của cô, Rei khẽ mỉm cười, ôm cô vào lòng, nhìn đầy xa
xăm nhưng phần nào thấy vơi bớt đi bao ảo não.
--------------------------------------------------------
Cuộc chiến... sắp khai trận rồi... nhưng nơi đây, lúc này... là sự khai hoa gắn
kết đẹp đẽ của tình yêu nơi 2 con người lưỡng tình tương duyệt!

Chương 7: Tương lai viên mãn.


Ban mai bừng hé, thức dậy với hừng đông ấm áp chiếu rọi, Rei mang theo 2
dòng cảm xúc khác nhau đầy đối nghịch. 1 là lo lắng không biết nên nói với
Azusa ra sao, bởi đêm qua, anh nhận được tin, cuộc chiến sắp bắt đầu rồi.
Điều đó đồng nghĩa với việc anh sắp phải rời đi! Nhưng khi nhìn sang cô gái
của anh, cô mèo bé nhỏ đang gối đầu trên tay anh và cuộn tròn rúc vào lồng
ngực anh ngủ ngon lành, nhớ lại từng khoảnh khắc triền miên mềm mại đêm
qua, trong lòng anh gợi lên một hạnh phúc không tả xiết. Lâu lắm rồi, anh
mới cảm nhận được hạnh phúc tới vậy.
Rei nhẹ nhàng đặt nên trán cô một nụ hôn. Azusa khẽ cựa quậy.
- Anh làm em tỉnh sao, Azu?
- Không! Anh dậy sớm vậy?
- Ngủ sao được khi chú mèo đáng yêu này đang kề bên anh!
- Hứ, anh lại khéo nịnh... - Cô nũng nịu rồi vươn mình hôn lên má anh một cái.
- Chào buổi sáng, Rei.
- Rei?
- Đêm qua, lúc anh tỉnh dậy nghe điện thoại của đồng nghiệp em đã nghe thấy
rồi.
- Em nghe thấy thật rồi sao, Azu...
- Vâng! Vậy anh định giấu em tới khi nào?
- ...
Thấy được nét mặt căng thẳng và phần nào sợ hãi của Rei, cô khẽ mở lời.
Azusa biết, anh giấu cô chuyện đó hẳn phải có lí do riêng của anh, có thể do
tính chất công việc, bởi khi cô nghe mang máng đêm qua anh nghe điện thoại,
người đàn ông đầu dây bên kia gọi anh là sếp Rei... rồi cảnh sát... và cả cuộc
chiến gì đó nữa. Tuy không quá rõ nhưng cô đoán có thể anh là cảnh sát đang
làm nhiệm vụ bí mật, vậy nên mới giấu cô. Mặc dù ngay lúc đó cô cũng vô
cùng bất ngờ, rất muốn hỏi anh nhưng lại thôi, bởi khi ấy Azusa lờ mờ thấy
được khuôn mặt phần nào đăm chiêu và cơn thở dài mệt mỏi nặng trĩu ưu
phiền của anh trong đêm tối, thấy anh ôm cô vào lòng mà ánh mắt xa xăm nên
không muốn phiền anh lúc đó... và... bởi quan trọng là trong khoảng thời gian
anh giấu cô, anh không hại ai cả, cô tin anh là người tốt... hơn nữa, cô cũng
tin, những giây phút đối diện bên nhau, cảm xúc và hành động của anh đều
chân thực... nên cô quyết định bỏ qua tất cả, thông cảm và lựa chọn tin tưởng
anh lần nữa!
- Không sao! Em quyết định rồi, em không quan trọng anh là Amu hay Rei, em
không quan trọng anh là thân phận nào, chỉ cần anh yêu em là thật, điều gì em
cũng có thể cùng anh tiến thoái...
( - Cô ấy biết rồi sao, biết mình là Rei và là cảnh sát qua cuộc thoại với
Kazami nửa đêm hôm qua? Còn tổ chức..chắc cô ấy vẫn chưa rõ phải không
ta? Phải chăng khi cậu ta gọi đến cô ấy đã tỉnh giấc? Dù chưa hẳn là rõ ràng
nhưng Azusa đã biết anh giấu cô ấy thân phận thật, nhưng vẫn lựa chọn tin
tưởng và yêu anh vô điều kiện sao? Cô bé ngốc này... trời ơi, mình đã làm gì
thế này? -) Một lần nữa anh tự thấy rằng mình thật khốn nạn biết bao nhiêu,
như vậy nếu mình thật sự không thể trở về nữa thì sao? Cảm xúc hạnh phúc
ban nãy giờ bỗng thành sự tự trách, nhưng cô ấy nói, cô ấy vì tin tưởng vào
tình cảm mà anh dành cho cô mà lựa chọn, mà dám mạo hiểm đặt cược... Con
tim anh bỗng bồi hồi và thổn thức biết mấy.
Không! Lần này thôi, duy nhất lần này nữa thôi, hãy cho anh được ích kỉ thêm
một chút mà giữ chặt cô gái này bên mình, từ nay, vì cô anh càng nhất định
phải trở về. Anh thầm nghĩ:
( - Rei, mày nhất định phải trở về bên cô ấy, không được bỏ lỡ hay phụ nữ
nhân của chính mình, không thể khiến bản thân phải hối hận -) -Rei khẽ mỉm
cười nói:
- Azu... cảm ơn em!
- Có nguy hiểm không nếu anh đi? ...Thực sự phải đi sao??
- Xin lỗi em, anh không thể cho em biết nhiều hơn, vì sự an toàn của em...
Nhưng anh hứa, với danh dự và lòng tự tôn của cảnh sát, với tình yêu mà anh
dành cho em, anh nhất định sẽ trở về!
- Chỉ cần anh bình an quay lại, mọi chuyện không quan trọng!
- Anh sẽ cố gắng để bảo vệ đất nước này, sự bình an của người dân và cả
em - Azusa - em là cả thế giới của anh.
- Anh ăn gì mà ngọt thế hả? - Cô chun mũi khẽ dùng tay chạm nhẹ bờ môi
anh.
- Azu... anh yêu em... - Rei thơm nhẹ lên tay cô mà thủ thỉ.
- Em cũng thế, Rei! Chỉ cần anh bình an và quay lại, em sẵn sàng chờ đợi anh.
- Được, anh sẽ về, tương lai của em nhất định anh sẽ góp mặt!
Rei hôn nhẹ Azusa của anh rồi ôm chặt cô vào lòng. Anh nói như lời thề khắc
ghi vào non sông nước Nhật, khắc ghi vào tâm khảm với tình yêu mãnh liệt
dành cho thiên thần của mình... ---------------------------------------------------------
Ngày anh rời Poirot, Azusa cố gắng kìm nén nước mắt ôm anh thật chặt. Anh
đã hứa nhất định anh sẽ về, sẽ bảo vệ Tổ Quốc, sẽ bảo vệ cô và tương lai 2
người, và quan trọng là bình an khải hoàn.
Cô nhón chân lên mà hôn anh, một hơi thật dài và mãnh liệt, lấy nó làm minh
chứng và lời thề của cô, cũng là sự cổ vũ và là động lực cho anh.
Anh đi rồi, cái danh xưng và thân phận Amuro Tooru ấy cũng biến mất từ
đây. Nhưng cô đã hiểu thêm về con người thật của anh, công việc của anh.
Anh là Rei, là Furuya Rei, là người mà cô yêu. Quan trọng hơn anh ấy cũng
yêu cô, vậy là đủ rồi!
Thời gian như kéo dài hơn thế, cuộc chiến dần bước vào giai đoạn khốc liệt
và nguy hiểm nhất.
Mọi kế hoạch đang dần đi vào vòng quay, nó kéo theo biết bao con người vào
màu đen đằng sau sự bình yên phồn hoa nơi phố thị. FBI, MI6, Cục an ninh,
cảnh sát, cả các thám tử và những người có liên quan.
Rei giờ sắp lao vào một cuộc chiến không khoan nhượng, sẽ có hi sinh mất
mát. Có những khi anh nhớ tới cô, từng thử tưởng tượng, khoảnh khắc
Azusa mặc trên mình bộ váy cưới trắng tinh khôi đầy lộng lẫy và thanh khiết,
cười thật hạnh phúc cùng anh bước vào lễ đường... chắc chắn sẽ là ngày
tuyệt vời nhất trong đời anh. Tương lai đẹp đẽ ấy... lời thề ấy, nó là động
lực, là sức mạnh và là niềm tin để anh cố gắng chiến đấu và trở về!
---------------------------------------------------------
Đã hơn 2 tháng trôi qua kể từ ngày anh ra đi, vì nhiệm vụ và vì Tổ Quốc... báo
chí, ti vi khắp nơi đưa tin về 1 cuộc đụng độ, truy bắt và rà xét có quy mô lớn
nhất chưa từng có. Thiệt hại 2 phe đen trắng đều rất nhiều. Biết bao những
anh hùng cảnh sát hi sinh trong cuộc chiến ấy, tin tức ấy tạo nên sự bùng nổ
chưa từng có mang tầm cỡ quốc tế!
Azusa đang trên đường đi tới siêu thị, dừng ở ngã tư cùng biết bao con người
nhìn nên chiếc tivi công cộng to bự gắn ở tòa cao ốc đối diện.
Nhìn lại xung quanh đường phố thành đô vẫn tấp nập và nhộn nhịp, như chưa
hề có sự biến đổi hay cuộc chiến đẫm máu nào xảy ra cho tới khi tin tức
được đưa...
Nghe tới sự hi sinh của nhiều cảnh sát trong cuộc chiến, cô khẽ đưa tay sờ
bụng mình mà thì thầm:
- Baba đã hứa rồi mà đúng không? Ba sẽ trở về, nên mẹ con mình cùng chờ
ba về con nhé!
---------------------------------------------------------Còn về Kyugoto, thật lòng mà
nói Azusa vẫn mang theo một chút gì đó khó diễn tả hết về cậu trai trẻ này.
Cái ngày cô biết tin mình mang thai là khi được Kyugoto bế vào viện do ngất
xỉu vì quá sức tại Poirot.
Cô còn nhớ rõ, cái khoảnh khắc mà bác sĩ thông báo cô có thai được 5 tuần
ấy, khuôn mặt của cậu ấy như thế nào. Dù lúc ấy cô vô cùng hạnh phúc
nhưng khi nhìn thấy sự chết lặng, ánh mắt thẫn thờ của cậu ấy khiến lòng cô
dâng lên một triều xúc khó tả... cô không biết phải nói điều gì!
-Chị luôn từ chối khéo em vì anh ấy sao? Đứa trẻ... là của anh ấy sao?
- Hả? - Azusa rất ngạc nhiên khi cậu ấy bỗng mở lời hỏi như vậy.
- Anh Amuro ấy ạ!
- Ừm!
- Nhưng anh ấy đi rồi mà?
- Anh ấy chỉ đi công tác mà thôi, anh ấy sẽ về mà!
- Nhưng...
- Chị xin lỗi, Kyugoto! Cảm ơn cậu, vì đã luôn quan tâm lo lắng và dành tình
cảm cho chị, nhưng chị không thể đáp lại điều đó, chị xin lỗi!
- Không có gì mà! - Nói rồi chàng thanh niên trẻ quay bước đi ra khỏi phòng,
để lại cho Azusa nỗi bứt dứt khó tả. Nhưng chẳng còn cách nào khác cả, trái
tim cô thuộc về Rei, giờ đây cô còn có bảo bối cần chăm sóc, mẹ con cô phải
chờ anh về..
Tuy nhiên sau chuyện đó, Kyugoto dù đã không còn thổ lộ rõ tình cảm như
trước, nhưng cô không ngờ người đàn ông này lại trưởng thành và tốt đến lạ.
Cậu trai ấy vẫn rất quan tâm cô, thậm chí hơn, bởi giờ cô đang mang thai. Và
dường như điều đó không hề gì tới việc anh ta luôn dành tấm lòng mà âm
thầm chăm sóc quan tâm cho cô..điều đó càng khiến lòng cô bứt rứt và áy náy
hơn với cậu trai trẻ ấy khi được mà được cậu tận tình đến vậy!
Misa chan và Yujio cũng như chủ quán cũng chiếu cố cô rất nhiều.
Còn về anh trai mình, Azusa thấy rất cảm động và biết ơn anh ấy. Nhà chỉ còn
lại 2 anh em nên anh cô vô cùng yêu thương cô. Lúc biết tin về đứa nhỏ, anh
rất bối rối, xong Rei lúc này chưa thể trở về khiến anh ấy càng lo lắng. Điều
đó khiến anh khó lòng mà chấp nhận, anh là sợ cô thiệt thòi. Thế nhưng vì sự
cố chấp của Azusa, nay lại có thêm cái thai trong bụng, anh đành nhắm mắt
chấp nhận.
Anh từng nói:
- Cùng lắm sau này anh nuôi mấy mẹ con em, em là em gái anh, nó là cháu
anh, anh phải chăm sóc chứ! Nếu cậu ta để em chịu uất ức, tên nhóc đó đừng
hòng yên với anh!
Nghe tới đây, cô rất cảm động mà khóc nấc lên cảm ơn anh trai. Anh ôm cô
vào lòng mà an ủi, dặn không được khóc nhiều cũng như suy nghĩ linh tinh,
không tốt cho cả mẹ và bé...
Kazami cũng hay đến!
Sau khi Rei đi, anh ta hay đến thăm cô, nói rằng Rei đã dặn anh phải chăm
sóc cô cẩn thận. Đặc biệt còn có thêm các cộng sự nữa, họ rất thích ăn pasta
cô làm ở Poirot. Còn nhớ lần đầu gặp anh ấy giới thiệu mình là cấp dưới của
Rei, cô cũng thấy được rằng anh ấy tôn sùng và ngưỡng mộ Rei ra sao, anh ta
rất tốt!
Khi biết cô mang thai, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh ta bỗng hiện
lên sự ngạc nhiên thêm phần hốt hoảng, lúc sau thì mừng quýnh lên khiến
Azusa không nhịn nổi bật cười, nó khá khó diễn tả nhưng với một thanh niên
30 tuổi thì thực quá cute rồi không những thế có lần còn đòi đi theo khi cô
tới viện khám thai để biết rõ tình hình.
Azusa còn bảo sẽ để anh ta làm cha đỡ đầu của bọn nhỏ, thật không ngờ
Kazami cười phớ lớ
Nhưng có 1 điều, cô dặn anh ta đừng cho Rei biết, bởi cô muốn anh có thể
chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ mà không bị mẹ con cô làm chi phối. Cô
không muốn anh phải lo lắng về mình và đứa nhỏ. Đến khi bình an quay về,
chắc chắn anh sẽ biết, sẽ gặp được kết tinh tình yêu của 2 người.
Quay lại cái đêm kinh hoàng ấy, giữa rừng lửa mưa đạn của kẻ thù, lửa rừng
rực đầy nóng nảy cộng thêm mùi máu tanh nồng.... trận chiến cuối cùng sinh
tử, của bóng đen và chính nghĩa... kết thúc rồi!
Anh ngã vật xuống đất, giữa một vũng máu và sự kêu gào tìm kiếm của đồng
đội.
- Anh Amuro...
- Sếp, sếp tỉnh lại đi mà sếp...
Giữa sự mơ hồ đầy mong manh nơi ranh giới sinh tử, sau khi kết thúc cuộc
chiến cuối cùng đầy khốc liệt và tiếng còi réo vang của xe cảnh sát, cứu hỏa
và cứu thương, Rei như chìm dần vào mộng ảo.
Anh được đưa vào bệnh viện, trên đường đi Conan đếm quá trên 10 lần anh
cố lẩm nhẩm điều gì bên trong máy thở trước khi rơi vào hôn mê.
Cuộc phẫu thuật ấy kéo dài 5 tiếng rồi kết thúc.... Rei sống rồi, anh được đưa
vào phòng chăm sóc đặc biệt! Theo sau giường bệnh là Kazami đầy hớt hải.
---------------------------------------------------------
4 tháng sau, khi Azusa đang dọn dẹp trước Poirot trong chiếc váy bầu xanh
lam nhạt giữa cái nóng của cuối hè, một chiếc xe RX - 7 màu trắng bỗng dừng
trước quán. 1 bóng người quen thuộc bước xuống và tiến lại gần.
Cô ngập ngừng dừng tay, cô như thể không dám tin vào mắt mình vậy.
Là anh sao, anh thật sự quay về rồi sao? Anh đã bặt vô âm tín suốt 6 tháng
qua, để cô mòn mỏi mong chờ hết ngày này qua ngày khác. Rồi lại như cái
ngày đầu tiên anh xuất hiện trong cuộc đời cô, anh đang tiến tới, anh bước
tới mang theo cho cô sự ngạc nhiên và hạnh phúc khôn cùng!
Rei bước từng bước nhanh dần mà tiến tới, tới bên bóng hình cô gái anh yêu
đang đứng lặng bàng hoàng trước mặt anh, và rồi Rei nhận ra điều gì đó... cô
ấy... bụng... rồi váy... Lẽ nào...?
- Kazami giấu mình sao?
Bỗng chốc ở nơi sâu thẳm nhất của tâm khảm anh dâng lên một cảm xúc bâng
khuâng bối rối khó tả xiết, bó hoa hồng trên tay thoáng chốc có phần run run,
hạnh phúc trong anh như dâng trào đến đỉnh điểm rồi!
Cố kiềm lại giọng nói nghèn nghẹn, Rei nhanh chóng mở lời:
- Azu, anh xin lỗi, anh có tới muộn không?
Bởi hạnh phúc, bởi ngỡ ngàng, bởi cảm xúc vỡ òa dâng tràn trong lồng ngực
cô bật khóc nức nở. Azusa khẽ xoa nhẹ bụng mình:
- Không muộn! 3 mẹ con em chờ được, chỉ cần anh bình an quay về là được!
Câu nói ấy của Azusa như giật kíp quả bom hạnh phúc trong anh, trái tim anh
vỡ òa trong vui sướng, chạy tới ôm chạy cô gái anh yêu vào lòng mình.
- Cảm ơn em! Azu.., là thật sao? Rei nhìn xuống và xoa bụng cô.
Đây là con của anh, của anh và cô! Áp tai lặng nghe tiếng đạp nhẹ của 2 đứa
trẻ, Rei tưởng chừng không thể hạnh phúc hơn thế!
- Baba không định hôn mẹ sao, baba?
- Azu..xin lỗi em..vì không thể ở bên cạnh 3 mẹ con em suốt thời gian vừa
qua..anh... - Đi đôi với hạnh phúc, niềm vui thì con tim anh còn xen lẫn sự
áy náy, anh thấy mình thực quá có lỗi với cô.
6 tháng qua - khoảng thời gian đầu tiên quan trọng của thai kì, rồi những lúc
mà cô cần anh nhất, anh đều không thể ở bên cô mà còn khiến cô nhung nhớ
chờ đợi mình. Chuyện Kazami giấu anh về những đứa trẻ, chắc chắn là cô
nhờ cậu ấy, là muốn tốt cho anh, không muốn làm ảnh hưởng tới tâm lý của
anh trong thời gian chiến đấu ác liệt đó!
Đôi mắt Rei bỗng rơm rớm màn sương mỏng, chỉ trực trào ra.
Azusa khẽ đưa tay lên sờ má Rei, vuốt thật nhẹ khuôn mặt thân thuộc nhưng
phần nào hóp hơn lại của người đàn ông cô yêu thương mà mỉm cười:
- Chẳng phải anh đã ở đây rồi sao, anh đã trở về..điều đó mới là điều hạnh
phúc nhất với em lúc này, Rei à!
Rei nhìn Azusa đang mỉm cười dịu dàng đầy hạnh phúc trong nước mắt, anh
khẽ lau nó đi trên má cô, đặt nên bờ môi ấy nụ hôn ngọt ngào và nồng cháy
nhất.
Phải, anh về rồi! Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ không phải tự mình đương đầu tất
cả mọi thứ nữa, anh sẽ ở bên cô, là chỗ dựa cho 3 mẹ con cô ấy.
Chợt anh quỳ xuống, đưa bó hồng đỏ thắm và lấy hộp nhẫn cất trong túi áo
khoác ra cầm tay cô mà nói:
- Azu, gả cho anh nhé! Làm vợ của baba nhé, mama
Cô khẽ ậm ừ đồng ý. Nụ cười xen lẫn mờ nhòa của những giọt lệ hạnh phúc.
Rei đeo nhẫn cho Azusa rồi ôm chầm lấy cô.
------------------------------------------
Chắc chẳng ai hay, cái khoảnh khắc mà anh ngã xuống ấy, cái lúc anh đứng
giữa sự mong manh của sự sống và cái chết, từng người bạn năm xưa của
anh đều xuất hiện, vẫy tay và cười với anh.
Scotch nở nụ cười hiền lành ấm áp nhất mà nói với anh rằng:
- Cảm ơn Rei, cảm ơn vì đã làm được...cậu giỏi lắm. Từ giờ phải sống thật
tốt nhé!
- Này, các cậu đi đâu vậy?
- Rei, hãy sống thật hạnh phúc, hãy sống cho cả phần của chúng mình, cô ấy
đang đợi cậu... - 4 người họ đồng thanh, cười rồi biến mất.
Lúc này bỗng hình bóng Azusa xuất hiện, cô ấy cười dịu dàng và trong sáng
gọi tên anh, đâu đó văng vẳng lời hứa của anh, rằng anh sẽ trở về! Anh sẽ
trở về, bảo vệ thế giới của anh và viết lên tương lai đẹp đẽ của 2 người...
Vậy nên anh phải sống, phải sống để quay về!
Anh giấu cô suốt thời gian vừa qua vì anh đã hứa sẽ bình an khải hoàn, anh
muốn cô nhìn thấy anh khỏe mạnh mà trở lại nên đã chăm chỉ điều dưỡng và
luyện tập với mục tiêu về bên cạnh cô, về với người phụ nữ của anh!
Giờ đây, khi mọi chuyện kết thúc, anh còn sắp có 1 gia đình, sắp được chào
đón 2 thiên thần bé nhỏ...
Một người từng mất tất cả như anh, từng chôn vùi cuộc sống tẻ nhạt đầy u
tối vào công việc và nhiệm vụ. Giờ nhờ có Azusa mà anh được đón nhận
hạnh phúc và niềm vui vô bờ bến này!
Anh ôm cô giữa con đường tấp nập, giữa sự chứng kiến của bộ đôi nhà Ran
Shinichi đi từ văn phòng thám tử Mouri xuống và Kazami đang sụt sùi cảm
động ngồi trong xe. Tại nơi đây, kể từ khoảnh khắc này, anh sẽ bỏ lại những
đau thương phía sau, anh và cô sẽ bắt đầu tiến bước cùng nhau xây dựng
tương lai hạnh phúc của mình - tại nơi mà lần đầu gặp gỡ...
---------------------------------------------------------
1 tháng sau, cái ngày mà anh mà chờ đã tới, cái khoảnh khắc ấy là khao khát
bấy lâu ngầm rực lửa trong con tim anh mà thao thức. Cái ngày mà Azusa
trong bộ váy trắng cô dâu, xinh đẹp mà thuần khiết, người con gái đã đoạt
mất hồn phách anh giờ cười hạnh phúc cùng anh tiến bước vào lễ đường
trong sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Đôi uyên ương trẻ trao nhau lời thề minh chứng cho tình yêu, đại diện cho
hôn nhân mà họ sắp tiến tới.
- Em thực sự chờ ngày này lâu rồi! Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã quay lại, về
bên em, bình an và mạnh khỏe! Được bên anh, tiến bước cùng anh là điều em
mong đợi và nhất định sẽ cố gắng hoàn thiện tốt. Hạnh phúc đơn giản là cùng
bầu bạn đến già, em sẽ bên anh, đồng hành và thấu hiểu... Rei!
- Với danh nghĩa là một cảnh sát, với tư cách là một người đàn ông, anh
nguyện sẽ dùng tình yêu, đặt cược cả sinh mệnh này để bảo vệ Nhật Bản.
Đây không chỉ là Đất nước, mà nơi đây, còn có em! Yêu em là điều anh không
thể ngờ, nhưng đó là điều hạnh phúc và tuyệt vời nhất anh từng làm. Yêu em
và bảo vệ em bằng cả sinh mệnh, anh hứa!
Lời nguyện thề vang xa, khắc ghi vào tâm khảm, vào trái tim, vọng tới cả trời
xanh. Cầm tay Azusa thật chặt, Rei ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm trong
trẻo đầy đẹp đẽ ấy, nơi có họ - những người mà anh không bao giờ quên -
đang mỉm cười hạnh phúc chúc mừng cho anh!

You might also like