Professional Documents
Culture Documents
c. Dọi đèn vào nhà
c. Dọi đèn vào nhà
a. Kẹo mè sửng.
b. Chưa chi nó đã sửng cồ. Câu trả lời không đúng
c. Thật là sửng sốt.
“Dẫn bóng lọt qua hàng hậu vệ đối phương, Công Phượng vuốt bóng bằng má
ngoài chân trái, lao vào lưới trước sự sững sờ của khán giả”.
“Từ ngày đến dạy ở đại học này, các em sinh viên đều làm cô Hoa hài lòng”
Chọn một câu trả lời:
a. Cách khác (nếu có xin nêu cụ thể)
b. Thêm “cô Hoa” vào trước “đến dạy”, bỏ “Hoa” sau “cô” Câu trả lời đúng
c. Đảo “cô Hoa hài lòng” lên trên “các em sinh viên”
Phương pháp này áp dụng cho các chứng lo sợ ở mức độ nhẹ, thông thường. Kết
hợp với việc dùng thuốc chống trầm cảm, bệnh nhân tập nhìn vào khía cạnh thực tế
của sự việc, lặp lại trong trí những câu trấn an, hoặc nghĩ đến những hình ảnh êm
dịu, rồi trực tiếp đương đầu với sự việc làm mình lo sợ”.
“Lạc quan trước hết là yêu đời, xem đời là đáng sống, cho dù đường đời gặp phải
lắm cảnh éo le phiền muộn và gian truân, hoặc phải đụng lắm điều hèn nhát, ti tiện,
phản trắc. Những cái tiêu cực ấy đối vời người lạc quan chỉ là những chướng ngại
cần bước qua để xây dựng một cuộc đời tốt đẹp hơn xứng đáng với tình người”.
“Theo bác sĩ Gérard Apperfolder, chuyên gia trong vấn đề này, hều hết những
chứng rối loạn lo sợ như vậy bắt đầu trong khoảng từ 10 đến 35 tuổi, xảy đến với
những người hay lo lắng, thụ động, đã từng gặp điều gì sợ hãi trong lúc tuổi thơ”.
“Thơ là tình cảm, là cảm xúc. Thơ không lấy việc tả là chính, không cạnh tranh với
văn xuôi về lượng chi tiết, nhưng thơ không thể không cần đến chi tiết, có điều chi
tiết trong thơ phải là những chi tiết chọn lọc ở mức nghiệt ngã nhất. Nó cần cái tinh
chất của cuộc sống. Sự chọn lọc này, chủ yếu là sự chọn lọc của trái tim. Chi tiết
trong thơ phải là những chi tiết giàu sức biểu hiện nhất, có khả năng rung động
được lòng người, gợi được những liên tưởng sâu xa, “vai áo bạc quàng súng
trường” là thuộc loại những chi tiết như thế”.
“Theo bác sĩ Gérard Apperfolder, chuyên gia trong vấn đề này, hều hết những
chứng rối loạn lo sợ như vậy bắt đầu trong khoảng từ 10 đến 35 tuổi, xảy đến với
những người hay lo lắng, thụ động, đã từng gặp điều gì sợ hãi trong lúc tuổi thơ”.
Phương pháp này dùng điều trị chứng sợ hãi trong các mối giao tiếp, sinh hoạt xã
hội. Bệnh nhân không dùng thuốc trầm cảm, nhưng được cho dùng các loại thuốc
ngăn ngừa tim đập loạn hoặc run tay. Trong việc điều trị có sự giúp đỡ của nhà
phân tâm học để giải quyết phần vô thức đã đưa bệnh nhân đến chỗ lo sợ. Phải bắt
đầu áp dụng thử trong 1 – 2 tháng xem tiến triển thế nào, rồi mới theo đuổi phương
pháp này từ 6 tháng đến vài năm”.
“Có người sợ môi trường nước, gió, giông, bão, đêm, tối. Lại có người sợ một vài
dạng sinh hoạt xã hội, biểu hiện qua sự rụt rè nơi công cộng, e thẹn đỏ mặt, sợ bắt
tay người khác phái, sợ ăn trong nhà hàng, sợ người khác nhìn soi mói, sợ nói
trước công chúng”.
“Mấy anh “nhất quỷ nhì ma” đã có lúc xem trộm thầy ngồi viết. Một người đang
nhập đồng. Đọc. Ngâm nga. Khóc. Đập bàn. Vò nát sách. Rõ là một nghệ sĩ đích
thực. Rõ là hậu duệ của “nòi văn”. Nhiều trang văn thầy viết đúng như thán phục
của Nguyễn Khải, là “nửa người nửa thần””.