Professional Documents
Culture Documents
.........................
......................... .........................
.........................
THỰC HÀNH TIẾNG VIỆT
........................... Ví dụ ...........................
TRUYỆN KỂ
+ Cặp mắt: “như cái móc sắt, với cái nhìn ấy hắn đã
quen kéo giật vào hắn bao kẻ khốn khổ”.
+ Điệu cười: “Phô ra tất cả hai hàm răng, xung quanh
cái mũi là vết nhăn nhúm man rợ, trông như mõm ác
thú, Gia - ve mà nghiêm mặt lại thì là một con chó
dữ, khi cười lại là một con cọp”.
Thái độ:
+ Đắc thắng khi cảm thấy cuộc săn đuổi Giăng Van -
giăng: một đối thủ xứng tầm - đã kết thúc
(“Phá lên cười; Ở đây làm gì còn có ông thị trưởng nữa!”)
+ Cái nhìn lạnh lùng, độc ác “như có móc, móc vào người”,
như “đi thấu vào đến tận xương tuỷ” của đối thủ.
+ Với sự vô cảm, vô tình, Gia-ve gián tiếp gây ra cái chết
của Phăng-tin (kết luận đanh thép của Giăng Van-giăng)
+ Sợ hãi trước thái độ cứng rắn của Giăng Van-giăng
(“Sự thật Gia-ve run sợ”)
Hành động: trịch thượng
+ (“túm cổ áo Giăng Van-giăng”), muốn đối thủ khuất phục
trước quyền uy của mình (“Gọi ta là ông thanh tra”).
+ Muốn thể hiện ta đây làm việc minh bạch, không khuất
tất (“Nói to, nói to lên! Ai nói gì với ta thì phải nói to!”).
→ Gia - ve được định danh bằng cụm từ: “bộ mặt gớm
ghiếc”, “tên chó săn Gia - ve”; “không phải là tiếng người
nói là là tiếng ác thú gầm”...
→ toát lên vẻ độc ác, tàn nhẫn, lạnh lùng.
Giọng nói: hách dịch, “man rợ, điên cuồng”
Với Gia-ve
Giăng-van-giăng
Trước khi Phăng-tin qua đời.
- Thái độ nhẹ nhàng, nhún nhường.
+ Không cố gỡ bàn tay Gia-ve đang nắm cổ áo ông.
+ Kính cẩn hạ mình, ghé gần hạ giọng nói thật nhanh.
- Ngôn ngữ tinh tế:
+ “Tôi biết là anh muốn gì rồi”
+ “Tôi muốn nói riêng với ông … điều này chỉ một mình ông thôi …”
--> Không phải vì sợ trước quyền lực mà cách nói ấy xuất phát từ tấm
lòng nhân ái của Giăng-văn-giăng, giữ được tính mạng cho Phăng-tin.
Khi Phăng-tin qua đời.
- Thái độ cương quyết, ngôn ngữ lạnh lùng, dứt khoát:
+ “Cây bàn tay ấy ra như cậy bàn tay trẻ con”.
+ Lạnh lùng kết tội Gia-ve: “Anh đã giết chết người đàn bà này rồi”
+ Giật gãy chiếc giường cũ nát trong chớp mắt, tay cầm lăm lăm cái
thanh giường, mắt nhìn Gia-ve trừng trừng.
+ Đe dọa, cảnh cáo Gia-ve: “Tôi khuyên anh đừng quấy rầy tôi lúc này”.
--> Gia-ve sợ hãi, run sợ.
--> Lòng nhân ái đã mang đến sự can đảm để ông vượt qua ranh giới của
quyền lực. Ông đã quên đi hoàn cảnh của bản thân để hoạt động một
cách quyết liệt (để có thêm thời gian từ biệt Phăng-tin).
c. Cách đối xử của Giăng-van-giăng
với Phăng-tin.
Trước khi Phăng -tin qua đời Sau khi Phăng -tin qua đời
Với Phăng-tin
Giăng-van-giăng
c. Cách đối xử của Giăng-van-giăng với Phăng-tin.
Câu 1: Truyện kể ở ngôi thứ mấy? Người kể chuyện đóng vai trò gì trong câu chuyện?
Câu 2: Truyện xoay quanh tình huống và các nhân vật nào?
Câu 3: Cách ứng xử của người quý tộc với bác bán than nói lên điều gì?
Câu 1: Truyện kể ở ngôi thứ mấy? Người kể chuyện đóng vai trò gì trong câu chuyện?
- Truyện kể ở ngôi thứ nhất. Người kể chuyện đóng vai trò chứng kiến trực tiếp câu chuyện. Vì
vậy mọi chi tiết sự việc được kể đều chân thực, sống động.
Câu 2: Truyện xoay quanh tình huống và các nhân vật nào?
- Truyện xoay quanh tình huống mâu thuẫn giữa hai cậu học trò: Carlô Nôbix – con trai gia đình
quyền quý và Betty là con một người bán than. Sự việc trở nên căng thẳng khi Carlô Nôbix xúc
phạm Betty dẫn tới việc hai ông bố gặp nhau tại trường học.
văn bản: Người bán than và ông quý tộc
Câu 3: Cách ứng xử của người quý tộc với bác bán than nói lên điều gì?
- Cách ứng xử của người quý tộc với bác bán than cho thấy: người quý tộc đã không dựa vào
quyền thế hay sự giàu có của mình để bắt nạt những người yếu thế hơn. Ông ta biết trân trọng
người khác dù họ là ai, biết đối xử nhã nhặn lịch thiệp, nghiêm túc trong dạy con.