You are on page 1of 8

1

Peter Corris từng là một giáo sư trước khi thành một nhà báo, một nhà văn kinh dị và
một người đi bộ.
Sinh ra ở Victoria, ông giờ một cư dân hăng hái của Sydney, và đã truyền cảm hứng
cùng văn hóa địa phương cho những câu chuyện về Cliff Hardy của ông - The Dying Trade,
White Meat, The Marvellous Boy, Heroin Annie and Make Me Rich. Ông cũng là tác giả của
The Winning Side, một cuốn tiểu thuyết hấp dẫn về một võ sĩ đấm bốc lai thổ dân, người trở
thành một nhà báo, và trận chiến của anh cho sự bình đẳng và tôn trọng.
“Hầu hết luôn có một mùi, thường là mùi ẩm thấp, ở bên trong Sydeney, những con đường
nóng và ẩm ướt có thể mục rữa nhưng không bao giờ bần tiện”
Sydney Morning Herald

CÙNG TÁC GIẢ


The Dying Trade
White Meat
The Marvellous Boy

THE EMPTY BEACH


PETER CORRIS
2

1
Cô ta cho tôi hướng dẫn gặp nhau ở phòng chờ khác sạn Regal, và trong khi tôi chưa
từng thấy xấu hổ về việc đi vào khách sạn trong vòng hơn hai mươi năm qua, hôm nay tôi lại
cảm thấy đôi chút lưỡng lự. Lúc đó gần ba giờ chiều vào một ngày đẹp trời với mức độ ô nhiễm
môi trường thấp; mức độ ô nhiễm của chính tôi cũng thấp, bởi đã hai tháng và mười sáu ngày
kể từ lúc tôi ngừng hút thuốc. Nhưng giờ tôi rất muốn một điếu. Tôi đã trở thành một thám tử tư
hơn mười năm nay, gần đủ, và tôi luôn hút một điếu thuốc trước khi gặp khách hàng, một vài
điếu trong khi nói và lắng nghe, và một ít nữa sau đó khi tôi suy nghĩ. Đây đã là một thói quen
khó bỏ.
Khách sạn Regal chiếm một dải đất của Parade ở Bondi; có màu trắng, đương nhiên,
với một vài tháp pháo, một tháp có cột cờ và cờ. Những cây dừa ở hai bên lối vào sẽ tốt hơn
khi ở Singapore, nhưng chúng cũng đang làm hết sức mình. Tôi đến sớm như thường lệ và đi
lang thang xuống bãi biển để giết thời gian. Những người cháy nắng vượt trội hơn số xanh xao,
mặc dù trời chỉ mới tháng Mười. Bạn có thể tắm nắng cả năm ở quanh Sydney nếu bạn chọn
được địa điểm và đúng ngày và chả có gì tốt hơn để làm.
Tôi đứng trên bậc thang của sảnh nhìn ra những con sóng lớn và một vài người đang
chinh phục chúng với ván trượt của họ và bằng cả cơ thể. Họ trông thật yếu đuối, như thể biển
cả đang chơi đùa với họ thay vì ngược lại. Bất cứ lúc nào, có vẻ như, nước biển có thể dâng
lên và xóa sổ họ. Nhưng mặt trời vẫn đang tỏa nắng và bờ cát thì tỏa sáng; một vài người xanh
xao đang chuyển hồng và đây không phải thời gian cho những suy nghĩ mông lung. Tôi hít hai
hơi căng phổi với dưỡng khí và vẫn muốn một điếu thuốc.
Phòng chờ của khách sạn Regal tối và yên tĩnh, đúng như kiểu của phòng chờ nên thế,
và tôi phải đi xem xét xung quanh trước khi tìm ra người đàn bà ở một chiếc bàn trong góc. Khi
tôi tiến đến tôi nghĩ rằng đây đúng là một chỗ tốt để gặp nhau - cô ta sẽ có cợ hội để nhìn rõ
người đàn ông trước khi anh ta thấy cô. Khách hàng của tôi sẽ thấy một người đàn ông cao,
gầy, trông tối tăm và không được vớt vát chút nào khỏi vẻ ngoài như bốn mươi bởi ánh sáng
dịu nhẹ. Cô ngồi thẳng và vai vuông trên ghế và chìa tay ra. Kiểu của dân kinh doanh.
‘Ông Hardy.’
‘Bà Singer.’ Một cái bắt tay khô ráo và chắc chắn. Đó là một bàn tay đẹp để bắt.
‘Marion.’ cô nói. ‘Tôi là khách hàng, tôi sẽ mua đồ uống. Tôi đang uống gin pha tonic.’
‘Tôi sẽ uống tương tự. Cảm ơn.’
Cô giơ tay và một người phục vụ tiến đến để nhận đơn. Tôi đoán cô khoảng năm mươi,
có thể già hơn chút nữa, nhưng vài năm thừa ấy không biểu lộ ra. Cô mặc một bộ vest lanh
xanh nước biển, với chiếc áo sơ mi trắng. Tóc cô đâu đó giữa màu vàng và xám và nó phù hợp
với những đặc điểm mạnh mẽ trên gương mặt cô. Căp mắt to, nâu, một chiếc mũi cong, và một
cái miệng trông như có đường vẽ quanh nó, tách biệt nó ra. Đúng như tôi lo lắng, cô ta hút
thuốc. Nhãn hiệu của cô là Kent, mặc dù cũng không quá khó để cưỡng lại.
‘Ông biết gì về tôi, ông Hardy?’
Tôi uống một ngụm nhỏ đồ uống. ‘Kết hôn với John Singer.’ Tôi nói. ‘Xin lỗi, điều này có
thể xúc phạm, khi nói về bà thông qua chồng bà. Thói quen. Tôi không biết gì về bà, bà Singer,
ngoại trừ việc bà gọi cho tôi sáng nay, nhắc đến một khách hàng cũ của tôi và sắp xếp buổi gặp
mặt này.’
3

Cô cười. ‘Tôi không thấy bị xúc phạm. Tôi tự hào vì đã cưới John. Thế ông biết gì về
John?’
‘John Singer biến mất khỏi bãi biển Bondi khoảng hai năm trước.’ Tôi quay lại và chỉ vào
một cánh cửa sổ to, mờ. ‘Ngoài kia. Ông ta là một doanh nhân thành công. Một chút của dân
buôn chợ đen ngay sau chiến tranh, sau đó liên quan đến máy bán hàng tự động, rồi pinball.
Ông ra quan tâm đến taxi và khách sạn, có lẽ cả những thứ khác, nhưng cuối cùng pinball mới
là trung tâm nhất.’
‘Cách sắp xếp đấy thật hài hước,’ cô nói. ‘Ông có phản đối những máy pinball không?’
Tôi nhún vai, uống thêm một ngụm gin và ước rằng khói thuốc của cô thổi sang hướng
khác. Cô đốt điếu thuốc trong khi đang nói, theo cách của một người hút thuốc chuyên nghiệp.
‘Không hẳn,’ tôi nói. ‘Những thứ không quan trọng. Mang lại lợi nhuận, tôi đoán thế. Tôi
ước bọn trẻ sử dụng thời gian tốt hơn vậy.’
‘Không chỉ lũ trẻ đâu. Người lớn cũng vậy.’
‘Chúng là lũ thua cuộc. Lũ thiểu năng.’
Cô cười một lần nữa. ‘Vâng, ông khá đúng đó. Tôi ấn tượng rằng ông đã tìm hiểu được
rất nhanh. Tôi giữ cho việc kinh doanh tốt nhất có thể.’
Tôi gật đầu. Cô ta mua đồ uống; cô ta có thể nói bất kì điều gì.
‘Ông chắc phải rất tò mò về cuộc gặp này?’
‘Tôi rất.’
‘John có thể chưa chết.’
Tôi gật đầu, lần này có sự hoài nghi. Harold Hold có thể chưa chết và Sean Flynn và
một vài nghìn người khác cũng có thể như thế. Tôi dần cảm thất bớt tò mò về cuộc gặp này và
tôi thể hiện ra ngoài. Cô ta vươn về trước vượt qua những cốc rượu và thuốc lá rồi nói với
giọng khẩn cấp, với một nhu cầu mạnh mẽ từ trong giọng nói.
‘Một tuần trước tôi nhận được được một cuộc điện thoại. Hắn ta nói hắn thấy John ở
đường Roscoe, tồi tàn và ốm yếu.’
‘Hắn?’
‘Giọng của đàn ông. Đấy là tất cả những gì hắn nói. Chờ chút, tôi đã viết lại.’ Cô ta lấy
ra một chiếc túi da từ đâu đó, lục lọi bên trong và lôi ra một mảnh giấy ghi chút. Cô ta chìa ra.
Lời nhắn được viết in hoa: ‘TÔI THẤY JOHN Ở ĐƯỜNG ROSCOE BÀ SINGER. ÔNG TA
TRÔNG HÈN MỌN.’
‘Không hào hùng lắm nhỉ,’ Tôi nói.
‘Không, nhưng là một tin sốc. Đương nhiên, tôi muốn ông kiểm tra nó. Tìm hiểu xem có
điều gì bên trong nó.’
‘Bà không nhận ra giọng ai?’
‘Không. Đấy không phải một giọng nói thân thiện. Rất thô lỗ.’
‘Trẻ hay già?’
‘Ồ, tôi sẽ nói là già.’
‘Bà nói đây là từ một tuần trước. Bà đã suy nghĩ về nó. Liệu có ổn không khi hỏi bà
mong muốn nó kết thúc như nào-chết hay sống?’ Tôi nhấc hộp quẹt diêm của cô ta lên và lôi ra
2 que diêm, và bẻ vụn chúng với hai ngón tay mang những chiếc nhẫn đắt tiền
‘Ngừng bồn chồn đi. Sao ông lại làm thế?’
‘Tôi đã ngừng hút thuốc.’
‘Tên khốn đáng đáng thương. Tại sao vậy?’
4

‘Để làm chậm lại quá trình lão hóa.’


‘Ông lão hóa vừa ổn, tôi đã từng thấy tệ hơn. Cốc nữa nhé?’
‘Tôi cũng đang thấy thế. Không, cảm ơn. Vậy như nào, Marion? Chết hay sống?’
Cô ta uống nốt cốc rượu và gạt nó sang bên tựa rằng hình mẫu của tôi đã cho cô sức
mạnh, nhưng cô không có làn da của mọt kẻ nghiện rượu.
‘Tôi không chắc,’ cô nói chậm rãi. ‘Tôi đã cân đối, đã quen với ý tưởng. Tôi sẽ thẳng
thắn. Tôi cho rằng tôi mong điều đó không phải sự thật. John và tôi đã kết hôn hơn mười lăm
năm. Chúng tôi không còn là đôi chim uyên ương nữa.’
‘Thế còn con cái?’
Cô gõ một điếu Kent khác ra, một phần thưởng nhỏ hay một sự ăn năn. ‘Không.’
‘Liệu ông ta có bất cứ lí do gì để giả vờ biến mất? Bà biết đấy, như những tên chính trị
gia người Anh?’
‘Stonehouse,’ cô nói một cách tự động. ‘Không có điều tôi có thể nghĩ ra.’
‘Cho đến lúc nhận được cuộc gọi, bà nghĩ có chuyện gì đã xảy ra với ông ta?’
‘Tự tử, một tai nạn hoặc bị giết. Tôi không biết.’
‘Bà đặt cược vào đâu?’
‘Tôi không biết,’ cô nhắc lại. ‘Nghe này, chúng tôi không thân thiết chút nào ở đoạn kết.
John có những người phụ nữ khác và tôi có những người đàn ông khác. Nhưng chúng tôi hòa
hợp đủ với nhau và công việc kinh doanh trong tình trạng ổn định khi tôi tiếp quản. Anh ấy có
những nỗi lo riêng. Anh ấy là một người kín đáo.’
‘Nghe như bà không biết nhiều về ông ta.’
‘Ồ, nó như vậy đấy. John là người Anh, đến đây sau chiến tranh. Còn tôi là dân New
Zealand. Tôi rời New Zealand năm 1950 và chưa từng trở lại đấy. Chúng tôi đều yêu Sydney,
cụ thể là Bondi. Không có gì rằng buộc cả hai chúng tôi. Chúng tôi cùng kinh doanh và chơi rất
nhiều tennnis và golf. Chúng tôi có một con thuyền đáng yêu. Vậy là đủ.’
Tuyệt vời, Cliff, tôi nghĩ. Một gã người Anh khôn ngoan biến mất khỏi bờ biển, bà vợ đau
buồn vừa phải vì bà không biết gì về lão chồng. Nghe giống như hai ngày trên đường, hai trăm
đô la và tiền ăn trưa. Nhưng tôi có thể nắm được tình hình chung. Tôi bảo cô ta tôi sẽ làm
những gì mình có thể và cô ta viết cho tôi một tờ séc. Tôi để ý cô ta không hề viết tên tôi lên
cuống của quyển séc.
‘Tôi sẽ cần một bức ảnh,’ Tôi nói.
‘Ồ vâng. Tôi có một tấm của John đứng trên thuyền. Anh ấy có già thêm ít ngày, nhưng
…’ Cô lục trong túi, nó kêu sột soạt và lách cách theo cách thường thấy của một chiếc túi xách
nữ. ‘Chết tiệt! Tôi tưởng tôi có nó ở đây.’
‘Tôi cho là tôi có thể lấy ảnh từ một tờ báo.’
‘Ông phải rất may mắn. John không đến những nơi công cộng’ Cô nhìn chiếc đồng hồ
điện tử của mình. ‘Tôi muốn gặp ông ở đây vì nó yên tĩnh và tôi không muốn phát thanh việc
kinh doanh của bản thân. Căn hộ của tôi có chút công khai.’ Cô đặt bao thuốc và hộp diêm ra
xa. ‘Nhưng tôi cảm thấy tốt hơn chút khi nói về nó.’
Cô rút ví ra và một tờ giấy đánh máy đi kèm. Cô nhìn nó giống như một nữ diễn viên
đang học lời thoại. ‘Đây là danh sách những gì John hứng thú, những địa điểm anh ấy dành
thời gian cho. Nó có thể giúp ích.’
Tôi nhận tờ giấy và cô đặt tiền lên bàn.
‘Chở tôi về nhà,’ cô nói. ‘Tôi sẽ lấy bức ảnh.’
5

Tôi hộ tống cô ra chiếc Falcon của tôi với một lòng tự hào. Vụ án trước của tôi là một vụ
tương đối béo bở và tôi đã có tiền để tiêu vào xe cộ-đại tu máy móc, sơn, lớp bọc mới ở ghế
trước. Tốt hơn hết nên quên vụ án trước đi, đúng là một sai lầm khiến tôi tốn tiền. Đặc biệt hơn
hết là để mở cửa cho bà Marion Singer và không đóng sập cửa một cách thô bạo sau khi cô
lướt đôi chân đẹp, thon thả vào trong xe. Như lão già Jack Dempsey thường nói, chả tốn gì để
hành xử như một quý ông.
Cô chỉ tôi đi lên phía Bắc của ngọn đồi và sau một vài lần rẽ để ra một con đường tôi
không biết. Nó chạy dọc theo lề một vách đá nhìn thẳng xuống nước, đá và cát. Đây là khu gồm
bốn căn hộ. Chez Singer từng ở một khu gồm mười tòa với một cái tên thật kiêu là Bãi Đá
Ngầm. Chả có cư dân nào là nạn nhân của sự thất bại của cuộc sống cả. Tòa nhà nhô lên và
được đặt ở nơi cho một tầm nhìn tối đa mặt nước; những ban công thì dài và rộng cùng những
mặt kính được mạ màu. Tôi đoán rằng một căn hộ như này sẽ tốn đâu đó một phần tư của triệu
đô khi được sang tay chủ nhân mới. Tôi lái chiếc Falcon tiến vào một bãi đỗ có nhiều chậu cây
cảnh hơn cả nhà Vacluse. Bà Singer xoay người, nhìn ra kính hậu và khều tay tôi.
‘Khỉ thật,’ cô nói. ‘Mac ở đây. Đỗ xa hơn chút đi.’
Tôi lái quá chỗ vào bãi đỗ xe, chiếc xe lăn bánh nhẹ nhàng. ‘Ai là Mac thế?’
‘Đối tác kinh doanh của tôi, đại loại thế,’ cô nói. ‘Tôi sẽ gửi mail cho anh bức ảnh. Xin lỗi
nhé.’ Cô ta nắm chặt lấy chiếc túi một cách lo lắng, tôi nghĩ vậy. ‘Tôi phải nghĩ ra một câu
chuyện gì đấy nếu anh ấy thấy anh.’
‘Bà có thể nói tôi là anh em họ xa từ New Zealand.’
‘Chúa cấm tôi. Làm ơn hãy làm hết sức mình, ông Hardy, và cập nhật thông tin cho tôi.’
Cô ra khỏi xe và bước lại phía Bãi Đá Ngầm. Cô đi thẳng, đầu ngửng cao, hóp bụng
trông phù hợp với dáng người dành thời gian rảnh để chơi tennis và golf. Tôi lái xe đến cuối
đường, qua cổng chính, quay đầu và trở lại. Qua cửa ra vào tôi thấy bà Singer đang nói chuyện
với một người đán ông với một tay như cuốn chặt lấy tay của cô. Tôi ngừng lại và nhìn họ đứng
giữa những cây cọ trong chậu. Hắn ta to mập, không cao hơn cô, to ngang, trông như một đô
vật toàn thời gian.
6

2
‘Hey!’ Một tiếng gọi đến từ bên kia phố ở một chút đằng sau chỗ tôi. Nó đến từ bên
trong một chiếc ô tô, không phải một chiếc xe thường thấy như Bentley hoặc một chiếc Saab,
mà từ một chiếc Cadillac bạc. Tôi không rõ vì sao tôi không nhận ra nó cho đến tận lúc ấy. Với
cửa kính cờ-rôm sáng loáng và được mạ, chiếc xe trông như một con công trong vườn chim
muông.
Một cánh tay trắng khẳng khiu thò ra khỏi cửa sổ qua cửa trước và bên lề đường. Nó ra
hiệu cho tôi và tôi bước ra, đi sang đường đến bên chiếc xe. Chiếc Cadillac giống như một
người mẫu Gothic cổ điển đang trong chế độ ăn kiêng vậy. Nó thấp hơn và trơn hơn nhưng vẫn
cần đi bộ lâu hơn để đi qua nó. Nó mang biển số của California với màu vàng táo tợn và xanh
nước biển và biến số của tân Nam xứ Wales nằm ở trên. Chiếc biển được tùy chỉnh với tên
MAC 1.
Cánh tay là của một cô ả tóc vàng. Cô trang điểm ở mọi nơi có thể và mái tóc gần trắng
xóa được uốn và làm xoăn một cách đắt tiền. Cô ả ngậm một điếu thuốc vào mồm và nheo mắt
lại. Đứng từ xa, cô trông khoảng chỉ vừa quá mười tám, lại gần cô ả trông như đang ở giai đoạn
ba của một thí nghiệm nội địa.
‘Làm ơn, ông có lửa không?’
Tôi lắc đầu. ‘Cô quá trẻ để hút thuốc.’
‘Tôi quá trẻ để làm nhiều thứ,’ cô cười khúc khích. ‘Không thể ngăn tôi.’
Tôi liếc nhìn về phía Bãi Đá Ngầm. Tên đô vật đang diễu võ dương oanh trước khách
hàng của tôi nhưng cô chỉ lắc đầu và nhả khói thuốc mà không có vẻ để tâm. Cô ả tóc vàng
không thích bị ngó lơ.
‘Này, ông có chắc là ông không có diêm không?’
‘Tôi chắc,’ tôi đáp. ‘Luôn có bật lửa ở đâu đó trên bảng điều khiển của xe đấy.’
Cô ả lắc đầu. ‘Có nhiều công tắc quá, mà Mac chả bao giờ để cho tôi chiều khóa. Ông
ta sợ tôi sẽ lái xe đi mất.’
‘Cô có biết lái xe bên trái đường chứ?’
‘Huh?’
‘Đừng bận tâm. Thế trò của Mac là gì? Hăm-bơ-gơ à?’
Cô ả cười. Tiếng cười tự nhiên không như giọng nói của cô, giọng nói phát ra từ cuống
họng. Tiếng cười rõ ràng và nữ tính và đột nhiên nó trở nên buồn và tục tĩu-cô học sinh với một
điếu thuốc ngồi trong một chiếc xe to và kiêu căng. Cô ả đang mặc một chiếc áo hở rốn màu
hồng và chiếc quần ngắn cũn, giày cao gót và một vòng vàng nhỏ ở quanh mắt cá chân phải.
Cô thấy tôi đang nhìn mình và thè lưỡi ra khỏi những hàm răng trắng để trêu tôi.
‘Ông gặp rắc rối rồi,’ cô rên rừ rừ. ‘Bob đang đến này.’
Tôi quay lại nhìn thấy một người đàn ông to lơn đang di chuyển rất nhanh từ phía sau
chiếc xe và tiến thẳng đến tôi. Tôi bước tránh khỏi chiếc Caddy và nghe thấy cô ả tóc vàng
cười khúc khích.
‘Chỉ chuyện trò thôi’. Tôi nói.
‘Ông ta bảo ông ta muốn địt tôi,’ cô ả nói. ‘Ông ta bảo ông ta muốn mút ngực tôi.’
Tôi cảm nhận một cơn sóng sợ hãi nhỏ dâng trào. Bob trông y hệt một kẻ bạn sẽ thuê
để nghiền nát những kẻ mút-ngực không mong muốn. Hắn ta giữ tay thấp và quay lưng nhẹ
7

nhàng về phía chiếc xe. Đấy là một vị trí tốt để né hoặc từ đấy tung ra một đợt tấn công. Bob
biết công việc của hắn và tôi thì chỉ muốn lo việc của mình.
‘Quý cô này quá sức rồi,’ tôi nói. ‘Cô ấy đọc quá nhiều.’
‘Con ranh con này không biết đọc,’ hắn nói. ‘Và mày thì cần rửa mồm sạch sẽ nếu định
mút nó.’
‘Ông ấy muốn cho tôi xem chim của mình,’ cô ả kêu rống lên.
‘Nếu hắn làm thế, mày sẽ không biết phải nằm xuống hay mở miêng.’
‘Ông là một cục cứt, Bob. Tôi biết ông muốn gì.’
Hắn thở dài. ‘Tao muốn giữ Mac vui vẻ và trả tiền cho tao. Điều đấy nghĩa là giữ mấy
con điếm như mày không bị thâm tím. Mày không phải người cuối cùng đâu, Sharon.’
‘Nghe này,’ tôi nói, ‘rất thú vị khi nói chuyện với mấy người, nhưng tôi nghĩ tôi đi đây.’
‘Mày sẽ làm thế sao?’ Hắn cọ sát chiếc xe như một con mèo. ‘Tao hơi thất vọng. Nghĩ
rằng mày có thể sẽ đánh nhau chút.’
Sharon vặn vẹo trong chiếc ghế đúc và kéo chiếc áo xuống thấp khoảng 1 inch.
‘Loại hắn đi, Bob,’ cô ả rít lên. ‘Mac đang đến.’
Tôi quay người và nhìn thấy người đàn ông như một con bò mộng đang hướng về phía
chúng tôi với cái đầu cùng vai nhô như những cái bướu. Hắn đá thô bạo một cái lon trên đường
đi và nó lăn lốc trên nền bê tông.
Bob đứng thẳng lên như một tên lính gác đang đứng đơị duyệt quân. Tôi cười toe toét
với hắn ta. ‘Khi khác nhé,’ tôi nói. Tôi lùi về chiếc xe của mình, vào trông và lái đi trước khi Mac
kịp đến nơi. Nhìn qua gương chiếu hậu tôi thấy Bob mở cửa phía trong để Mac có thể yên vị ở
phía sau tay lái bên trái.
8

3
Thói quen của tôi là kiểm tra kĩ càng khách hàng trước khi chạy uỳnh uỵch lên vỉa hề và
gõ các cánh cửa, nếu không tôi có thể biến thành một kẻ làm việc cho một kẻ buôn nô lệ da
trắng hoặc một chính trị gia. Chút ít thông tin tôi có về Singer chỉ từ một nguồn duy nhất - một
người bạn làm về xếp hạng tín dụng. Tôi cần nhiều hơn thế, nên tôi đã gọi Harry Tickerner ở từ
News và được cấp chứng chỉ nghiên cứu tạm thời, nó cho phép tôi tiếp cận đến tự viện hạng
nhất của tờ báo.
Bà Singer đã đúng về thiên hướng kín đáo của John. Tờ báo đã báo cáo đầy đủ những
gì họ có thể về sự biến mất của ông ta nhưng họ cũng phải để trống nhiều thông tin về khi nói
lai lịch cá nhân. Ông ta có rất nhiều mối quan tâm về kinh doanh tập trung ở khi đông ngoại ô
Sydney, năm mươi tám tuổi và là chủ tịch câu lạc bộ tennis. Mảnh thông tin cuối chỉ ra rằng tờ
báo đã bế tắc như nào trong việc tìm thông tin.
Không có bất cứ bức ảnh nào về ông ta. Tôi đẫ đọc cẩn thận báo cáo. Singer có thói
quen chạy bộ dọc theo các con đường vào bình minh (không phải chạy ngay trên cát sau
những buổi tập aerobic). Ông ta đã đi chạy vào một sáng tháng tám ảm đạm và trở thành lần
cuối cùng người ta trông thấy. Một chiếc băng đô quấn đầu ông ta luôn đội được tìm thấy trôi
dạt vào bờ biển vào hôm sau, và đấy là tất cả.
Khách hàng của tôi chưa từng đánh giá về một đề cập nào ở trên báo; cô chưa từng bị
thấy khi mặc đồ ra đường, chưa từng vòng hoa qua cổ của những con ngựa đua hay khiêu vũ
với thủ tướng. Những ghi chép nhanh từ những tờ báo khó lòng kín được nửa trang giấy.
Tôi tìm thấy Harry Tickerner

You might also like