You are on page 1of 1

Hà Nội là thủ đô của nước ta - một nơi kinh tế phát triển, phồn hoa, nhộn nhịp.

Thế như
giữa chốn thủ đô xa hoa ấy, vẫn có những khoảng lặng khiến người ta phải ngỡ ngàng
bởi vẻ đẹp trầm lắng, xưa cu của mình. Trong đó, khó mà không kể đến Hồ Gươm.
Hồ Gươm là một cái tên vô cùng quen thuộc với tất cả mọi người. Dù đã từng đến nơi
đây hay chưa, thì chẳng mấy ai mà chưa một lần nghe đến. Hồ Gươm có Tháp Rùa từ
bao năm xưa cũ, phủ lên từng lớp rêu phong, đứng im lặng và cô đơn giữa hồ rộng lớn.
Đâu ai biết người xưa nghĩ gì mà để tháp đơn côi đến thế. Hay đó chính là cái thú xa
rời trần thế để đến với thế ngoại đào viên của các cụ ta xưa. Để đến giờ đây, Tháp Rùa
cứ lầm lũi ở một mảng xa vời như thế. Những tấm hình chụp lại tháp rùa luôn từ một
khoảng cách rất xa, khiến ngôi tháp trông lại càng xa cách đến lạ lùng. Tựa như cách
một màn sương, giữ nó lại trong khoảng không lịch sử của riêng mình. Tháp Rùa cũ kĩ,
cổ kính đến đâu, thì cầu Thê Húc lại tươi mới đến khác lạ. Cầu Thê Húc là cây cầu
được sơn đỏ dẫn ra đền Ngọc Sơn. Cả cây cầu là thứ rực rỡ duy nhất trong cái hồ rộng
lớn này. Thời gian trôi qua, mưa sa nắng ấm làm phai màu, làm sạm đi những kiến trúc
ở hồ, duy chỉ cầu ta là vẫn tươi tắn, vẫn sáng rọi, hấp dẫn người qua kẻ lại.

You might also like