Professional Documents
Culture Documents
Con Cóc Trong Hang
Con Cóc Trong Hang
Mượn hình ảnh con cóc và cái hang, ta chỉ muốn nhớ lại thân
phận tù túng và tầm nhìn thiển cận của mỗi người chúng ta
như những tù nhân bị trói chặt, mắt chỉ được nhìn về một
hướng trong dụ ngôn “Hang động” nổi tiếng của Platon (Pla-
ton và việc thực hiện ý tưởng). Francis Bacon dựa vào ẩn dụ
này để bàn tiếp về nguồn gốc thứ hai gây nên những sai lầm
của ta: ngẫu tượng cái Hang.
Bên cạnh việc quá tin vào giác quan như thói quen thuộc bản
tính chung của loài người (ngẫu tượng Bộ lạc), ngẫu tượng cái
Hang nói lên các đặc điểm và các chiến lược tư duy tiêu biểu
của cá nhân mỗi con người. Chúng sẽ dẫn dắt ta đến chỗ phạm
sai lầm do những nguyên nhân chủ quan. “Mỗi người chúng
ta đều có một cái hang hay một sào huyệt của riêng mình” và
tất nhiên, chỉ có thể nhìn sự vật từ tầm nhìn của… con ếch
ngồi đáy giếng. Chính cấu trúc thể xác và tinh thần của ta -
chịu ảnh hưởng của nguồn gốc xuất thân, của nền văn hóa,
giáo dục và kinh nghiệm bản thân - sẽ “khúc xạ và xuyên tạc
ánh sáng tự nhiên”. Tầm nhìn hạn hẹp ấy là bộ lọc cho tất cả
những gì ta thấy, nghe, đọc hay trao đổi với người khác… Ba-
con nêu ra mấy biểu hiện chính yếu:
Nếu sự thật hay ánh sáng chỉ có thể có ở bên ngoài cái hang -
như cách nhìn của Platon -, thì không lạ gì khi còn ở trong
hang, ta ắt sẽ xem chúng là những gì vô nghĩa, hoặc nếu có
bàn về chúng, ta chỉ bàn về những gì vô nghĩa. Từ mấy thế kỷ
trước, cách đặt vấn đề của Bacon vô hình trung đã dự đoán
được cao trào phê phán siêu hình học - được gọi là “tư duy
hậu-siêu hình học” - từ cuối thế kỷ 19 và trong thế kỷ 20!
Một trở lực khác trên con đường đi tìm chân lý từ cái hang bé
nhỏ của mình là cứ quen nhầm tưởng ước mơ của mình là
thực tại. Con tôi, món hàng của tôi, thành phố của tôi, đất
nước tôi, nền văn hóa của tôi là… nhất! Xu hướng tự mãn đầy
huyễn hoặc và đơn giản hóa này không hẳn do lười biếng.
Ngay những người chăm chỉ, cần cù nhất cũng rất sợ nhìn vào
sự thật, khi nó đe dọa làm sụp đổ ảo tưởng của mình. Yêu ảo
tưởng nhưng lẩn quẩn, bất lực là cố tật của… con cóc trong
hang: “con cóc nhảy ra, con cóc ngồi đó, con cóc nhảy đi…”.
Nguy hiểm hơn cả, theo Bacon, là quá xem trọng kinh nghiệm
của bản thân mình. Một mặt, kinh nghiệm bản thân là quan
trọng, vì không có gì thay thế được nó cả. Nhưng mặt khác,
nó trở nên nguy hại khi ta dùng nó để tự bịt mắt mình và phê
phán tất cả những gì bản thân mình chưa nếm trải. Kinh
nghiệm bản thân là con dao hai lưỡi. Nó vừa giúp ta không
ngây thơ trở thành nạn nhân của những huyền thoại, nhưng
cũng cản trở không cho ta kịp thời nhận ra những chân trời
mới, những giải pháp mới. Biết bao những “trò lập dị thời
thượng” vốn bị chế nhạo hay khinh miệt lúc ban đầu rút cục
đã trở thành những đôi hài bảy dặm mang lại những tiến bộ
vượt bực trong nhiều lĩnh vực khác nhau.
Đi kèm với lợi quyền, kinh nghiệm bản thân hẹp hòi càng
nguy hiểm và là lực cản ngoan cố nhất đối với sự tiến bộ. Bởi
vì, trong trường hợp đó, dù mang chiếc kính màu hồng hay
màu đen, kết quả vẫn là một: lấy thiên kiến chủ quan thay
cho sự đánh giá khách quan, thủ tiêu mọi sự phê phán, đối
thoại.
Francis Bacon