You are on page 1of 2

Em chịu đủ rồi, đến lúc mình dừng thôi

Nước mắt, cái nắm tay, nhưng em chỉ cần lời xin lỗi

Em vẫn ngồi ở đây, trước mặt, đặt vài câu hỏi

Nhưng thua rồi, không giấu vết nào em tìm được, thời gian chẳng ngừng trôi

Em lục cả ví tiền, túi quần, kiểm tra messenger

Từng thao tác của em, tay run run, tim như ngừng thở

Em nhầm à, em biết rõ anh chưa từng ngừng nhớ

Khốn thật, thì ra anh giấu cô ấy trong mơ

Vậy yêu em làm chi, đâu ai muốn làm người thay thế

Trò đời, trêu ngươi người khác, thật cũng hay ghê

Cô ấy là niềm tự hào, anh không nhắc đến em lời nào

Trong mọi cuộc trò chuyện của anh cùng bạn, chẳng đúng hay sao

Cô ta đẹp, lung linh, trang bị cho bản thân mình đầy kiến thức

Tương lai thật rộng mở, cô ta vì sự nghiệp mà hiến dâng

Cô ta giỏi, chẳng phải giỏi nhất là dối anh sao?

Bận tâm làm gì nào, em đã không nói vì sợ nói anh đau

Nhìn lại đi, ai là người cố giúp anh bình tĩnh

Thoát khỏi đó, góc tối bủa vây đừng tự hại bản thân mình

Không dám đụng mối quan hệ cũ, vì chúng rối như tơ

Sợ nhắc đến sẽ làm anh buồn, hoặc là làm anh nhớ

You might also like