You are on page 1of 3

Xin lỗi

Mở đầu bài thơ này thì tớ cũng không biết phải nói gì cả

Ở đâu phải mơ mộng, tớ cùng khó biết ai nói gì cả

Nhưng thành thực mà nói, quá nửa điều tớ nói với cậu là nói dối

Vì thành thực mà nói, quá nửa điều cậu nói với tớ là vời vợi

Cậu nói đến những điều không cao siêu, nhưng mà lại sâu sắc

Tớ nghe được những điều quá ảo diệu, nhưng mà lại nông cạn

Rốt cuộc, nó cũng chỉ là những giáo điều, được ghi trong sách giáo khoa, mà giáo viên đã giáo dục cho

Ai mà cũng phải trông lên cạn

Ai mà cũng phải đầu hàng

Tớ rất xin lỗi nếu có lần nào đó tớ nói hơn quá trớn

Không phải biện minh, nhưng mà những lần đó, tim với não tớ đang ngả ngớn

Tớ cũng xin lỗi, nếu có lần nào đó làm cậu hoảng hốt

Khi đó, chỉ vì mong muốn ích kỉ mà làm cậu lo lắng

Thơ này không vần lắm

Vì thơ này được viết, khi tớ đang lo lắng

Tớ biết tớ không phải là người quá tinh tế

Tớ sợ những tình yêu mà người ta vẫn yêu cầu quá kinh tế

Cứ như là họ yêu cầu một tên ăn mày phải mặc chỉnh tề

Đây không phải là tỏ tình, tớ chỉ mong cậu ngỏ tình

Mong nhận được lời chấp thuận, một lời xin lỗi chân tình

Tớ không bảo cậu phải bỏ block hay là gì cả

Tớ hiểu những điều mà cậu còn khó chịu mà

Cậu có chối mãi, chối hoài, nhưng chỉ cần tớ nêu ra một ví dụ là

Cậu sẽ hiểu những điều tớ đang nói bây giờ

Cậu còn nhớ cái lần đầu tiên mà tớ “thử” cậu?

Nếu cậu không nhớ thì để tớ gửi ảnh cho cậu

Lúc đó, không toan tính, tớ không biết nói gì nên nói linh tinh

Tớ cứ bịa ra quá nhiều rồi không thể nắm được tình hình

Mọi thứ chuyển biến quá nhanh, còn tớ lại hành động theo linh tính

Tớ cũng chỉ là con người, thậm chí còn không phải nhân tài

Tớ cũng biết lỗi hơn rồi, cần gì phải giận dỗi nhau mãi
Gửi cho mấy câu thơ vô nghĩa, nói chuyện thì lấc cấc, câng câng, ra vẻ chẳng coi ai ra gì

Vậy nhưng, tớ vấn chết lặng, khi nhận ra thiếu cậu trống như thế nào

Tớ có thể không có trí nhớ quá tốt nhưng tớ vẫn nhớ cậu

Nhớ như một người bạn, hiện tại là tớ biết đến đó

Tớ chưa từng thích ai cả, tớ nói thật đó

Những lời này, hoàn toàn không có ẩn ý, không cả ẩn dụ, chỉ là những lời mà lí trí

Chắc sẽ không bao giờ cho tớ viết những lời đỏ

Tớ cũng mộng hão, ảo tưởng để rồi nhận ra tớ đã nợ cậu

Quá nhiều lời xin lỗi

Tớ đã xin lỗi cho những lời ngu ngốc tớ nói suốt nhưng năm qua

Nhưng tớ biết có viết thêm vài trăm câu xin lỗi như vậy vẫn không bao giờ là đủ cả

Cậu là một con người nhạy cảm, dễ cười, dễ khóc

Tớ thì quá lãnh đạm, khó cười, khó khóc

Từ khi cậu rời lớp, tớ mới biết là cậu quan trọng đến nhường nào

Nếu mà đọc xong, không vừa tai, cứ xóa là xong

Tớ chỉ cần cậu reply

Lại cho tớ

Ba bài thơ tớ gửi cho cậu

Là những lời vô nghĩa hoàn toàn

Khi chúng khắc họa một hiện thực khác hoàn toàn

Với những điều quá xám xịt

Nhưng với cậu ở trong đó

Thế giới đó bỗng dưng như được tăng sáng 200%

Nó làm tớ chói lóa, gần mù lòa, và phải thay đổi

Các đối xử giữa tớ và cậu quá bối rối

Gần đây, khi tớ đọc lại từ đầu, tớ rối bời

Những câu đố, tớ đưa cho, tớ còn không tự giải nổi

Mà tớ lại cứ thúc cậu giải, như vậy là quá rồi

Tớ cũng xin lỗi, vì những lần mà lời nói có phần thô lỗ.

Lần mà tớ bảo đẳng cấp cậu và tớ khác nhau, quá là không ổn

Năm đó lớp bảy, khi chúng nó vẫn còn trêu nhiều

Dùng ClassDojo, nó xếp cậu và tớ ở cạnh nhau


Nhưng tớ là cuối hàng trên, cậu là đầu hàng dưới

Tớ nói một cậu mà tớ còn tiếc mãi

Tớ nói chuyện với cậu mà tiếc mãi

Tớ cứ xin lỗi mãi, xin lỗi hoài

Như một đứa trẻ, nó cặm cụi viết bài

Càng đọc lại, tớ lại càng thấy mình sai trái

Tai hại, bây giờ cậu im lặng, đủ biết là tại ai

Trái phải, vốn là hai hướng trái ngược

Mà bây giờ tớ còn ương bướng, cứ như một vở hài kịch

Lương tâm không yên thân nếu lới xin lỗi chưa tới

Đứa trẻ đó cứ viết hoài, nhưng giáo viên sẽ bắt nó viết lại

Vậy cứ viết đại mà thời

Lôi thời, nhếch nhác lại cứ tưởng mình nổi trội, siêu đẳng

Xin lỗi, khi giờ đây phổi đã hít đầy khí đắng

Liên tưởng đấy, không phải là hút thuốc lá

Nhưng thôi, liên tưởng để làm gì

Tự nhận hồ đồ khốn nạn thì nghệ thuật để làm chi?

Cậu muốn đi đâu, học gì thì tùy cậu

Tớ là ai mà có thể cấm cản cậu?

Nhưng đến đoạn này, bỗng dưng tớ suy nghĩ

Hình như, có một kiều gì đó thật lạ kỳ

Mặc dù, lúc nào tớ cũng khẳng định tớ không thích cậu

Thế nhưng, tớ vẫn luôn muốn được gần cậu

Nếu mà cậu không thích, cậu có thể nói mà

Tớ có thể đã khôn ra, đầu óc bừng sáng như là thần Ra

You might also like