Professional Documents
Culture Documents
Mở đầu bài thơ này thì tớ cũng không biết phải nói gì cả
Nhưng thành thực mà nói, quá nửa điều tớ nói với cậu là nói dối
Vì thành thực mà nói, quá nửa điều cậu nói với tớ là vời vợi
Cậu nói đến những điều không cao siêu, nhưng mà lại sâu sắc
Tớ nghe được những điều quá ảo diệu, nhưng mà lại nông cạn
Rốt cuộc, nó cũng chỉ là những giáo điều, được ghi trong sách giáo khoa, mà giáo viên đã giáo dục cho
Tớ rất xin lỗi nếu có lần nào đó tớ nói hơn quá trớn
Không phải biện minh, nhưng mà những lần đó, tim với não tớ đang ngả ngớn
Tớ cũng xin lỗi, nếu có lần nào đó làm cậu hoảng hốt
Mong nhận được lời chấp thuận, một lời xin lỗi chân tình
Cậu có chối mãi, chối hoài, nhưng chỉ cần tớ nêu ra một ví dụ là
Lúc đó, không toan tính, tớ không biết nói gì nên nói linh tinh
Tớ cứ bịa ra quá nhiều rồi không thể nắm được tình hình
Mọi thứ chuyển biến quá nhanh, còn tớ lại hành động theo linh tính
Tớ cũng chỉ là con người, thậm chí còn không phải nhân tài
Tớ cũng biết lỗi hơn rồi, cần gì phải giận dỗi nhau mãi
Gửi cho mấy câu thơ vô nghĩa, nói chuyện thì lấc cấc, câng câng, ra vẻ chẳng coi ai ra gì
Vậy nhưng, tớ vấn chết lặng, khi nhận ra thiếu cậu trống như thế nào
Tớ có thể không có trí nhớ quá tốt nhưng tớ vẫn nhớ cậu
Những lời này, hoàn toàn không có ẩn ý, không cả ẩn dụ, chỉ là những lời mà lí trí
Tớ đã xin lỗi cho những lời ngu ngốc tớ nói suốt nhưng năm qua
Nhưng tớ biết có viết thêm vài trăm câu xin lỗi như vậy vẫn không bao giờ là đủ cả
Từ khi cậu rời lớp, tớ mới biết là cậu quan trọng đến nhường nào
Lại cho tớ
Khi chúng khắc họa một hiện thực khác hoàn toàn
Tớ cũng xin lỗi, vì những lần mà lời nói có phần thô lỗ.
Lương tâm không yên thân nếu lới xin lỗi chưa tới
Đứa trẻ đó cứ viết hoài, nhưng giáo viên sẽ bắt nó viết lại
Lôi thời, nhếch nhác lại cứ tưởng mình nổi trội, siêu đẳng
Xin lỗi, khi giờ đây phổi đã hít đầy khí đắng
Mặc dù, lúc nào tớ cũng khẳng định tớ không thích cậu