Professional Documents
Culture Documents
Văn 10 - Phần còn lại - Trao duyên - Trang
Văn 10 - Phần còn lại - Trao duyên - Trang
I. Mở bài
- Trải qua biết bao “thương hải tang điền” ròng rã hơn hai trăm năm kể từ khi đại thi hào Nguyễn Du đặt ngòi
bút để viết lên những dòng thơ đầu tiên của tác phẩm Truyện Kiều, “Đoạn trường tân thanh” với vai trò là “tập
đại thành của văn học cổ điển nước nhà” vẫn lay động tâm trí của hàng triệu triệu người con đất Việt.
- Đúng như Tố Hữu từng nhận xét: “Tiếng thơ ai động đất trời”, có thể nói Nguyễn Du là bậc thầy trong nghệ
thuật miêu tả diễn biến tâm lí nhân vật. Tài năng ấy của ông được thể hiện xuyên suốt trong tác phẩm “Truyện
Kiều”, mà tiêu biểu nhất là ở trích đoạn “Trao duyên”.
- Nguyễn Du, tên chữ là Tố Như, hiệu là Thanh Hiên, là một đại thi hào của dân tộc, danh nhân văn hóa thế
giới. Sống trong xã hội phong kiến hà khắc, tư tưởng nhân đạo của ông lại vượt lên những định kiến để khẳng
định giá trị con người. Trong suốt cuộc đời đầy thăng trầm của bản thân, ông đã để lại nhiều tập thơ có giá trị
như Thanh Hiên thi tập, Nam trung tạp ngâm, Bắc hành tạp lục mà nổi bật trong số đó không thể không kể đến
Truyện Kiều hay “Đoạn trường tân thanh” kể về cuộc đời đầy sóng gió, biến động của nàng Kiều, đồng thời
phản ánh sinh động xã hội đương thời đầy bất công, rối loạn.
- Đoạn trích “Trao duyên” nằm từ câu 723 đến câu 756 trong phần hai của tác phẩm Truyện Kiều. Gia đình gặp
nguy biến, Thúy Kiều phải bán mình để cứu cha và em. Giờ đây, chữ hiếu đã tròn nhưng chữ tình dang dở,
nàng trắng đêm day dứt nghĩ về mối tình sâu đậm, nồng nàng của mình với chàng Kim. Lòng ngổn ngang bao
nỗi trăn trở, Kiều giãi bày, cất lời cậy nhờ em mình là Thúy Vân chắp mối tơ duyên với Kim Trọng. Nhan đề
“Trao duyên” do người soạn sách đặt dựa trên nội dung của đoạn trích. “Trao” là hành động gửi đồ vật sang
cho đối tượng khác, trao đi những gì cụ thể, hữu hình. Còn “duyên” ở đây lại là duyên gặp gỡ, yêu đương của
lứa đôi. “Trao duyên” là gửi duyên, gửi tình của mình cho người khác, là một hành động khác thường, hé mở
tình huống khổ đau, bi kịch của Thúy Kiều. Vì vậy, đoạn trích được viết lên bằng tất cả niềm cảm thông và
thương xót của tác giả, gợi lên nỗi đau của Thúy Kiều trong đêm trao duyên cũng như vẻ đẹp phẩm chất và
nhân cách của nàng.
V. Kết bài
- Xuyên suốt đoạn trích, hình tượng nhân vật Thúy Kiều hiện lên với một nhân cách và phẩm giá tuyệt vời.
Nàng là một người con hiếu thảo, giàu đức hi sinh; cũng là người tình thủy chung, trọng tình trọng nghĩa. Từ
đầu đến cuối, Kiều luôn sống bao dung, vị tha, sống vì người khác hơn vì mình, nghĩ cho người khác trước khi
nghĩ cho mình. Trước gia biến đầy bất ngờ, nàng nguyện bán mình chuộc cha và em bất chấp một tương lai
mờ mịt và khổ đau, nhờ Vân thay mình nối duyên với Kim Trọng. Thế nhưng Kiều lại nhận hết lỗi lầm về mình,
tự nhận mình là người phụ bạc khiến cho tình yêu của nàng và Kim Trọng phải tan vỡ.
- Đoạn trích cũng là tiêu biểu cho nghệ thuật miêu tả Nguyễn Du với ngôn ngữ hàm súc, cô đọng và giàu sức
gợi. Bên cạnh đó, ông cũng đã sử dụng rất thành công những thành ngữ dân gian. Có thể nói, suối nguồn của
văn học dân gian đã thấm nhuần trong lời thơ Tố Như. Nhắc đến Nguyễn Du, ta không thể không nhắc đến
nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế, sinh động, chân thực dưới ngòi bút tài hoa của ông. Với tài năng
trác tuyệt, Nguyễn Du đã mở ra trước mắt người đọc cõi lòng phức tạp, ngổn ngang của Thúy Kiều với muôn
vàn cung bậc tâm trạng rất con người, rất đời thường.
- Nguyễn Du là một trong những trong những tác gia lớn nhất của nền văn học Việt Nam. Với ông, ta không chỉ
thấy những vần thơ làm xao xuyến lòng người mà ẩn sâu trong đó còn là vẻ đẹp của chủ nghĩa nhân đạo
Nguyễn Du. Ông đồng cảm, xót thương cho những bi kịch, khổ đau của những con người tài hoa bạc phận
trong xã hội xưa. Đồng thời, trân trọng và cảm phục cho nhân cách cao thượng của họ ngay trong cảnh khốn
cùng. Những áng thơ Nguyễn Du, mà tiêu biểu là tuyệt tác Truyện Kiều, còn lên án một xã hội vạn ác đã gây ra
biết bao khổ đau cho con người. Ngoài ra, ông còn quan tâm tới từng cá nhân, tới phần sâu thẳm nhất trong
nỗi niềm của con người. Nếu trong thơ Phạm Ngũ Lão, Nguyễn Trãi, ta thấy con người bổn phận, trách nhiệm,
lớn lao, cao cả thì đến với trang Kiều của Nguyễn Du, ta bắt gặp con người riêng tư, con người đời thường với
những nông nỗi, niềm thương thân tủi phận. Đó cũng là nét mới vượt thời đại làm nên tầm cao của chủ nghĩa
nhân đạo Nguyễn Du.