You are on page 1of 4

Appointment with love

By S. I. Kishor

Kể chuyện theo ngô i thứ 3

Ngô n ngữ đờ i thườ ng

Vă n tườ ng thuậ t

Sử dụ ng từ ngữ miêu tả ngoạ i hình và nộ i tâ m nhâ n vậ t phong phú .

In six minutes LI. Blandford would meet the woman he thought he loved. He had
corresponded with her for over a year, but he had never met her or seen her picture.
Would he be suprised or disappointed?

 Chỉ còn sáu phút nữa Trung úy Blandford sẽ gặp người phụ nữ mình đem lòng yêu
thương. Anh đã trao đổi thư từ với cô hơn một năm nhưng anh chưa bao giờ gặp cô hay
nhìn thấy tấm ảnh nào của cô cả. Liệu rằng anh sẽ ngạc nhiên hay thất vọng trong cuộc
hẹn lần này?

Six minutes to six, said the clock over the information booth in New York's Grand
Central Station. The tall young Army officer lifted his sunburned face and narrowed his
eyes to note the exact time. His heart was pounding with a beat that choked him. In six
minutes he would see the woman who had filled such a special place in his life for the
past 18 months,the woman he had never seen yet whose words had sustained him
unfailingly.

 Đồng hồ trên quầy thông tin ở nhà ga trung tâm Grand New York điểm sáu phút nữa là
đến sáu giờ. Người sĩ quan quân đội trẻ với thân hình cao ráo ngước khuôn mặt rám nắng
của mình lên, đôi mắt nheo lại nhìn lên đồng hồ để xem thời gian cho chính xác. Tim anh
đập loạn nhịp khiến anh nghẹn ngào. Trong sáu phút nữa, anh sẽ gặp lại người phụ nữ đã
chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng anh suốt hơn một năm qua. Dù anh chưa bao giờ được
gặp mặt nhưng những dòng thư của cô đã luôn bên cạnh và là chỗ dựa tinh thần cho anh.

Lt. Blandford remembered one day in particular, the worst of the fighting, when his
plane had been caught in the midst of a pack of enemy planes.

In one of those letters, he had confessed to her that often he felt fear, and only a few
days before this battle, he had received her answer: "Of course you fear...all brave men
do." Next time you doubt yourself, I want you to hear my voice reciting to you: 'Yeah,
though I walk through the valley of Death, I shall fear no evil, for thou art with me.'.... He
had remembered that and it renewed his strength.

 Trung úy Blandford đặc biệt nhớ lại một ngày khi trận giao tranh ác liệt nhất xảy ra,
đó là khi máy bay của anh bị kẹt giữa một bầy máy bay địch. Một trong những bức thư
anh đã viết, anh đã từng thừa nhận với cô rằng anh thường cảm thấy sợ hãi, và chỉ vài
ngày trước trận chiến này, anh đã nhận được thư trả lời từ cô: "Anh cảm thấy sợ hãi là
điều dễ hiểu, tất cả những người dũng cảm đều vậy. Nếu lần sau anh vẫn còn hoài nghi
vào bản thân, em muốn anh khắc ghi những lời này:“Dẫu phải qua ghềnh u tối, họa tai tôi
chẳng sợ, vì đã có Người ở với tôi.”Anh đã luôn nhớ đến lời nói đó và chính nó đã vực anh
dậy.

He was going to hear her voice now. Four minutes to six.

A girl passed closer to him, and Lt.Blandford started. She was wearing a flower, but it
wasnot the little red rose they had agreed upon. Besides, this girl was only about 18, and
Hollis Maynel had told him she was 30. "What of it?" he had answered, "I'm 32."He was
29.

His mind went back to that book he had read in the training camp: "Of Human Bondage"
it was and throughout the book were notes in a woman's handwriting. He had never
believed that a woman could see into a man's heart so tenderly, so understandingly. Her
name was on the bookplate: Hollis Maynell. He got a hold of a New York City telephone
book and found her address. He had written, she had answered. Next day he had been
shipped out, but they had gone on writing.

 Anh sắp thật sự được nghe thấy giọng nói của cô vì chỉ còn bốn phút nữa là đến sáu giờ.
Có một cô gái đi đến gần anh hơn khiến trung úy Blandfor giật mình, trên áo cô đang cài
một bông hoa nhưng đó không phải là bông hồng đỏ mà họ đã quy ước trước đó. Hơn nữa,
cô gái này chỉ khoảng 18 tuổi, trong khi Hollis Maynel đã nói với anh rằng cô ấy đã 30
tuổi. Anh đã trả lời rằng: "Thế thì có sao đâu? Anh cũng đã 32 tuổi rồi." Như thực sự anh
chỉ 29 tuổi.

Anh hồi tưởng lại cuốn sách mà anh ta đã đọc trong trại huấn luyện: "Kiếp người", khắp
cuốn sách là những ghi chú bằng chữ viết tay của một người phụ nữ. Anh chưa bao giờ
nghĩ rằng một người phụ nữ có thể nhìn thấu tâm hồn của một người đàn ông một cách
dịu dàng, thấu hiểu đến vậy. Tên cô ấy được ghi trên nhãn của bìa sách-Hollis Maynell.

Anh đã tìm thấy địa chỉ của cô ấy dựa vào danh bạ điện thoại của thành phố New York.
Anh viết thư và nhận được hồi âm từ cô. Ngày hôm sau anh đã được chuyển đi nơi khác
nhưng anh và cô vẫn tiếp tục viết thư cho nhau.

For thirteen months she had faithfully replied. When his letters did not arrive, she wrote
anyway, and now he believed he loved her, and she loved him. But she had refused all
his pleas to send him her photograph. She had explained: "If your feeling for me had no
reality, what I look like won't matter.

 Trong mười ba tháng qua, cô đã trung thành hồi âm lại thư của anh ngay cả khi những
lá thư của anh không đến. Cô đã viết rằng dù sao đi nữa nhưng bây giờ anh tin rằng anh
yêu cô, và cô cũng yêu anh.
Nhưng cô đã từ chối mọi lời đề nghị từ anh về việc gửi cho anh một tấm hình của cô. Cô ấy
đã giải thích rằng: "Nếu cảm giác của anh dành cho em không chân thành, em trông như
thế nào sẽ không quan trọng.

Suppose I am beautiful. I'd always be haunted that you had been taking a chance on just
that, and that kind of love would disgust me. Suppose that I'm plain, (and you must
admit that this is more likely), then I'd always fear that you were only going on writing
because you were lonely and had no one else. No, don't ask for my picture. When you
come to New York, you shall see me and then you shall make your own decision."

 Giả sử em xinh đẹp. Em luôn bị ám ảnh rằng anh sẽ yêu em chỉ vì điều đó, và kiểu tình
yêu đó sẽ khiến em kinh tởm. Giả sử rằng trông em giản dị, và anh phải thừa nhận rằng
điều này có khả năng xảy ra cao hơn, thì em luôn lo sợ rằng anh chỉ tiếp tục viết thư chỉ vì
anh cô đơn và không có ai khác. Anh đừng hỏi ảnh của em nữa. Khi anh đến New York,
anh sẽ gặp em và khi đó sẽ đưa ra quyết định của riêng mình. "

One minute to six…Then Lt.Blandford's heart lepted.

A young woman was coming toward him. Her figure was long and slim; her blond hair
lay back in curls from delicate ears. Her eyes were blue as flowers, her lips and chin had
a gentle firmness. In her pale-green suit, she was like springtime come alive.

He started toward her, forgetting to notice that she was wearing no rose, and as he
moved, a small, provocative smile curved her lips.

"Going my way, soldier?" she murmured.

 Còn một phút nữa đến sáu giờ, trái tim của Trung úy Blandford đập rộn ràng. Một
người phụ nữ trẻ tuổi đang tiến về phía anh. Dáng cô mảnh mai, mái tóc vàng của cô ấy
xếp lại thành những lọn tóc xoăn từ đôi tai mỏng manh. Đôi mắt xanh như hoa, môi và
cằm có nét cương nghị dịu dàng. Trong bộ đồ màu xanh lá cây nhạt nó khiến cô như tuổi
xuân trở nên sống động. Anh bắt đầu tiến về phía cô, quên để ý rằng cô không mang hoa
hồng, và khi anh đến gần,, một nụ cười nhỏ nhưng đầy khiêu khích cong lên trên môi cô.
"Có muốn đi cùng tôi không, người lính?" cô thì thầm.

He made one step closer to her. Then he saw Hollis Maynell.

She was standing almost directly behind the girl, a woman well past 40, her graying hair
tucked under a worn hat. She was more than plump. Her thick-ankled feet were thrust
into low-heeled shoes. But she wore a red rose on her crumpled coat.

The girl in the green suit was walking quickly away.

Blandford felt as though he were being split in two, so keen was his desire to follow the
girl, yet so deep was his longing for the woman whose spirit had truly companioned and
upheld his own, and there she stood. He could see her pale face was gentle and sensible;
her gray eyes had a warm twinkle.
 Giường như cô ấy đứng ngay sau cô gái trẻ, cô ấy là một người phụ nữ khoảng ngoài
bốn mươi tuổi, cô có thân hình hơi đầy đặn, mái tóc màu xám được vén lên dưới một chiếc
mũ đã sờn. Bàn chân thô lệch của cô ém chặt vào đôi giày đế thấp. Nhưng cô ấy là người
đã cài một bông hồng đỏ trên chiếc áo khoác nhàu nát của mình.

Trong khi cô gái trẻ mặc bộ đồ màu xanh lá cây đang nhanh chóng bước đi. Blandford cảm
thấy tâm hồn anh như thể đang phân chia thành hai mảnh, vừa rất muốn bước đi cùng cô
gái trẻ đó, nhưng sâu thẳm hơn là bấy lâu nay, tình cảm của anh đối với người phụ nữ mà
tâm hồn anh đã thực sự đồng hành và cô luôn ở cạnh bên anh, và cô đã đứng ở đó. Anh có
thể thấy khuôn mặt nhợt nhạt của cô rất đỗi dịu dàng và hiền từ ánh lên đôi mắt xám ấm
áp.

Lt. Blandford did not hesitate. His fingers gripped the worn copy of "Of Human
Bondage" which was to identify him to her. This would not be love, but it would be
something special, a friendship for which he had been and must be ever grateful...

He squared his shoulders, saluted, and held the book out toward the woman, although
even while he spoke he felt the bitterness of his disappointment.

 Trung úy Blandford không do dự nữa, những ngón tay của anh nắm chặt bản sao đã
sờn của quyển "Kiếp người" như một quy ước để anh và cô nhận biết nhau. Đây có thể
không phải là tình yêu, nhưng nó sẽ là một thứ gì đó đặc biệt, là một tình bạn mà anh ấy
đã và phải luôn biết ơn.

Anh đưa vai thẳng lên, vẫy tay chào và đưa cuốn sách về phía người phụ nữ, mặc dù ngay
cả khi anh đang nói anh vẫn cảm thấy một chút buồn bã vì thất vọng.

"I'm Lt. Blandford, and you're Miss Maynell. I'm so glad you could meet me. "May, may I
take you to dinner?"

The woman's face broadened in a tolerant smile. "I don't know what this is all about,
son," she answered. "That young lady in the green suit, she begged me to wear this rose
on my coat. And she said that if you asked me to go out with you, I should tell you she's
waiting for you in that restaurant across the street. She said it was some kind of test."

 "Tôi là Trung úy Blandford. Cô đây là Maynell có đúng không. Tôi rất vui vì chúng ta có
thể gặp được nhau ." May này, tôi có thể mời cô đi ăn tối nhân ngày gặp mặt được không?
"

Khuôn mặt của người phụ nữ nở một nụ cười hiền hậu và trả lời: “Ta không biết chuyện
này là sao cả, con trai à, có một cô gái trẻ mặc bộ đồ màu xanh lá cây đã nhờ tôi cài bông
hồng đỏ này trên áo khoác của tôi. Và cô ấy nói rằng nếu con có rủ ta đi chơi thì ta nên nói
với con rằng cô ấy đang đợi con ở nhà hàng bên kia đường. Cô ấy giải thích đây chỉ là một
thử thách gì đó, chàng trai ạ!

You might also like