You are on page 1of 4

BÓ HOA CÚC HỌA MY

(БУКЕТ РОМАШЕК)
Dành tặng những người yêu nhưng không thể đến được với nhau...
****
Cô đi tàu điện ngầm về nhà. Cảm thấy như có người đang nhìn mình, cô quay lại và
ánh mắt của họ đi xuyên qua toa tàu để chạm vào nhau. Giữa chỗ anh và cô có khoảng
hai mươi người vừa ngồi vừa đứng và đang bận làm việc riêng.
Cô rùng mình một cái, hơi thở như ngừng lại. Từ xa, cô nhìn thấy đôi mắt đẹp khác
thường của anh với ánh mắt dịu dàng có thể nhìn sâu tận đáy lòng. Cô hơi đỏ mặt.
Tim cô đập thình thình. Cô bối rối cúi xuống không biết phải làm gì, cô mở túi xách
và cuống cuồng lục lọi mà không hiểu mình đang tìm cái gì. Cô quyết định lảng tránh
ánh mắt đó, vừa mong tàu đến ga nhanh hơn nhưng đồng thời cô cũng cầu mong giây
phút này không bao giờ kết thúc, để cô mãi ghi nhớ đôi mắt ấy, ánh mắt ấy. Cô còn
phải đi bốn điểm đỗ nữa, nhưng cô quyết định xuống ngay khi tàu dừng. Cô không thể
giải thích nỗi bồi hồi xao xuyến này với chính bản thân mình.
Anh đứng đó và không thể rời mắt khỏi cô. Ở cô có gì đó vừa bí ẩn vừa quyến rũ. Anh
những muốn đi tới và nói chuyện với cô. Anh thầm cầu mong Chúa trời đừng dừng tàu
lại để đi được thật lâu và ngắm nhìn cô mãi không thôi.
Trái với mong muốn của anh, con tàu bắt đầu chạy chậm dần. Và anh nhìn cô không rời
mắt để không làm mất dấu cô. Cô đã đi về phía cửa. Một sức mạnh vô hình nào đó cũng
đẩy anh ra phía cửa. Anh không muốn lạc mất cô, anh hồi hộp đến mức cảm thấy mạch
máu giần giật ở thái dương, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi và máu dồn lên mặt nóng
bừng.
Tàu dừng lại. Nhận thấy anh cũng xuống tàu, cô vội chạy ra cửa. Mỗi lần bước, chân
cô như đi nhanh hơn, cô muốn chạy trốn khỏi những cảm xúc bất ngờ, mãnh liệt như
giông bão vừa trải qua, nhưng dù cô có rảo bước cũng chẳng có ích gì. Ra đến bên
ngoài phố, cô dừng lại và hít một hơi thật sâu. Cô có cảm giác như bị kéo ngược trở
lại, cô muốn gặp anh, làm quen với anh, nhìn sâu hơn vào đôi mắt ma mị của anh,
nhưng trong thâm tâm cô hiểu rằng không thể làm điều đó và rằng, cô cần phải chạy,
chạy thật xa khỏi đây.
- Xin lỗi, - cô nghe thấy một giọng đàn ông rất dễ chịu.
Cô quay lại. Vẫn là đôi mắt ấy. Ánh mắt ấy thật dịu dàng, thật gần gũi. Nụ cười của
anh phải nhìn kỹ mới thấy. Chân cô bất giác hơi ríu lại. Trước mặt cô là một người
đàn ông cao ráo, đẹp trai, tóc điểm bạc. Anh chắc hơn cô chừng mười lăm tuổi.
"Chạy đi! Chạy đi!" - lí trí cô gào lên, nhưng tiếng gọi của con tim còn tha thiết
hơn. Cô nhìn anh và mỉm cười.
- Anh là Anatoly! - anh tự giới thiệu một cách đơn giản.
- Em là Maria! - cô đáp.
- Thật không uổng công anh có cảm giác em giống như nữ thánh, em mang tên của Đức
mẹ đồng trinh Maria mà, - anh mỉm cười và nói.
Cô sửng sốt, không biết trả lời thế nào nên chỉ mỉm cười.
- Em cho phép anh mời em vào quán cà phê, ý anh là, để mời em một tách cà phê. Anh
thực sự muốn hiểu rõ hơn về em, - Anatoly ngay lập tức thẳng thắn đề nghị.
“Chạy đi, Maria, chạy đi,” đầu óc cô quay cuồng, nhưng cô chỉ im lặng và se sẽ gật
đầu.
Trong quán cà phê họ ngồi bên một chiếc bàn ở góc xa nhất. Họ trò chuyện như thể đã
biết nhau từ rất xa xưa. Maria đã lâu không cười thoải mái như vậy, và anh nói rằng
rất thích tiếng cười ngân trong vắt của cô nên càng cố làm cho cô cười bằng cách kể
đủ mọi chuyện khôi hài.
Cả hai người đều cảm thấy rất nhẹ nhõm. Những lo toan của cuộc sống thường nhật
tuồng như không còn tồn tại trong suy nghĩ của họ. Dường như họ bay lên trời cao và
ngồi trên một đám mây, buông thõng hai chân đung đưa.
Bên ngoài trời bắt đầu trở tối, hơn hai giờ đồng hồ trôi qua nhanh chóng mà hai
người không ai để ý tới. Cô có cảm giác rằng họ chỉ nói chuyện với nhau không quá
hai mươi phút. Cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đứng bật dậy, giải thích rằng đã
đến lúc phải ra về. Anh không phản đối.
Ra khỏi quán cà phê, anh dịu dàng bắt tay cô và nói rằng hy vọng đây không phải là
lần cuối cùng họ gặp nhau, rồi mỗi người ai về nhà nấy, về với gia đình mình.
Maria vô cùng yêu quý gia đình, chồng con, nhưng một điều đặc biệt đã xảy ra hôm
nay. Tuồng như có một bàn tay vô hình thắp lên ngọn lửa trong ngực cô. Cô muốn nhảy
múa và hát ca. Cô có cảm giác là giá như được Chúa trời ban cho đôi cánh, thì cô sẽ
bay lên trời cao vì hạnh phúc, sẽ bay bổng thật lâu trên cánh đồng bất tận. Cả lúc
đi ngủ và thức dậy, cô cũng tưởng tượng ra đôi mắt của anh, ánh mắt tràn đầy dịu
dàng và yêu thương, có thể nhìn sâu vào tâm hồn. Mỗi khi nghĩ đến anh, ngực cô cứ
nhồn nhột, lòng cứ rạo rạo rực rực.
Anatoly không thể giải thích cho chính mình những gì đang xảy ra trong lòng. Bản
thân anh là người điềm đạm, có lý trí, ở đâu cũng được mọi người kính trọng. Anh có
tấm lòng rất nhân hậu, luôn cố gắng giúp đỡ mọi người nhiều nhất có thể. Anh luôn
yêu quý và tôn trọng gia đình mình, làm mọi thứ để chu cấp cho vợ con, ngược lại
mọi người trong gia đình cũng luôn cảm nhận sự tin cậy và bình yên sau bờ vai đàn
ông vững chãi của anh.
Trong lúc ngồi ăn tối, nhớ lại tiếng cười trong vắt của cô, anh bất giác mỉm cười
một mình. Anatoly không nghĩ được gì khác, trong đầu anh chỉ thấy hình bóng cô, ánh
mắt cô, tiếng cười của cô.
Giữa hai con người trưởng thành có gia đình đã xuất hiện bí mật riêng như vậy đấy.
Những cuộc gặp gỡ của họ thật kỳ diệu. Khi họ ở bên nhau, dường như ai đó từ trên
trời cao xoay tít mù những chiếc kim đồng hồ. Thời gian họ ở cùng chỉ nhau thoáng
chốc đã phải chia tay.
Tình yêu của họ thật đặc biệt, đó là tình yêu có lý trí của hai người trưởng thành.
Khi họ gặp nhau, cả thế giới xung quanh ngay lập tức biến mất, họ có cảm giác dường
như đang ở trên một hoang đảo thiên đường, nơi chỉ có họ, chỉ có hai trái tim đang
yêu nhau.
Đôi khi họ muốn từ bỏ tất cả mọi thứ, kể cả gia đình, bè bạn, công danh sự nghiệp
và chạy trốn khỏi mọi người, ở bên nhau, sống bên nhau, tay trong tay cho đến hơi
thở cuối cùng. Họ tin tưởng sâu sắc rằng chính Chúa trời đã an bài cho họ cuộc hạnh
ngộ trên chuyến tàu điện ngầm đó, và cuộc gặp gỡ này không phải là tình cờ, Chúa đã
cho họ cảm giác hạnh phúc lạ thường này. Họ tin rằng họ xứng đáng với niềm hạnh
phúc này, bởi vì tình yêu trong sáng, tận tụy, đẹp đẽ ấy đã được Chúa trời ban cho
họ, nhưng họ chỉ tiếc một điều rằng, cuộc gặp gỡ này quá muộn màng đối với cả hai,
khi họ đã đi qua quá nửa phần đời, mà phần đời đó không thể chối bỏ cũng như không
thể xóa khỏi đời người. Và sau những giờ phút hạnh phúc, họ lại trở về với cuộc
sống thực tại của mình.
Có những lúc Maria tự mắng mình vì cuộc sống “hai mặt” này, cô thầm hiểu rằng như
thế là không nên, nhưng trái tim cô không muốn khuất phục trước tiếng nói của lý
trí, cô lại chạy đến nơi hò hẹn với anh.
Anatoly cũng bị dày vò giữa lý trí và trái tim, nhưng cảm giác yêu Mary và hạnh
phúc nếm trải khi ở bên nhau còn mạnh mẽ hơn. Ngay cả lúc ở nhà, giữa những người
thân trong gia đình, anh vẫn không ngừng nghĩ đến Mary, nhớ đến những lời nói, cử
chỉ, tiếng cười của cô...
Đôi lúc họ ngồi bên nhau và khóc than cho sự đời trái ngang. Họ than thở, tại sao
họ lại bất hạnh như vậy, tại sao những người yêu nhau nồng nàn và thiết tha như họ
lại không thể ở bên nhau.
Tưởng chừng hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi nhưng bất hạnh bất ngờ ập đến cuộc đời
họ. Maria bị bệnh. Cô đã năm mươi tuổi. Kết quả chẩn đoán thật khủng khiếp. Các bác
sỹ nói thẳng ra rằng, đây là căn bệnh chết người và rằng, các tiên lượng không hề
khả quan. Từ lúc đó cô bắt đầu cuộc chiến giành giật sự sống. Việc điều trị kéo dài
nhiều tháng, nhưng không may, bệnh của cô vẫn không thuyên giảm. Giữa lúc sống
chết, Maria suy nghĩ rất nhiều về ý nghĩa cuộc đời, về gia đình, về tình yêu! Trong
lúc giành giật và níu kéo sự sống, cô nhận ra mình đang thua trong cuộc chiến không
cân sức với căn bệnh quái ác này. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.
Những tháng ngày dài giành giật sự sống này cho cô cơ hội nhìn nhận kỹ về bản thân,
nhận thức sâu sắc về ý nghĩa cuộc đời, đánh giá những việc đã làm. Đây là lúc cô
đánh giá lại toàn bộ cuộc đời mình một cách đầy đủ nhất. Càng ngày cô càng trở nên
chín chắn và thông thái trong suy nghĩ, nhưng thể xác của cô vô cùng suy kiệt và
đau đớn.
Maria nhớ Anatoly, nhớ cái nhìn dịu dàng, cái vuốt ve của anh. Anh cũng day dứt và
nhớ cô. Nhưng tiếc thay, anh không có cơ hội ở gần cô, anh không thể có cách nào
giúp cô. Bên cạnh Maria luôn là gia đình yêu thương của cô, chồng con giúp đỡ và hỗ
trợ cô hết mình. Cô rất biết ơn gia đình mình, nhưng đồng thời cô không thể cưỡng
lại tiếng gọi của trái tim. Cô chờ đợi Anatoly, anh là mối tình mà cô mang trong
mình bao nhiêu năm, cô mong chờ những lời động viên của anh. Cô thường đứng ở cửa
sổ phòng bệnh và nhìn cuộc sống sôi động bên ngoài rất lâu, và cảm thấy rằng mỗi
phút trôi qua cô lại mất đi ham muốn sống.
Ngày phẫu thuật của cô đã đến. Maria đứng bên cửa sổ, chờ các bác sĩ. Những suy
nghĩ cứ đan xen trong đầu cô. Cô cầu nguyện rằng mọi thứ sẽ diễn ra hanh thông. Bề
ngoài, cô trông rất điềm tĩnh, nhưng trong thâm tâm cô cảm thấy vô cùng lo sợ trước
những điều bất định có thể xảy ra. Các bác sĩ đến và đưa cô đi phẫu thuật. Cô nhắm
mắt lại và thiếp đi.
Ca phẫu thuật kéo dài bảy giờ đồng hồ, và sau ba ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt, cô
được đưa trở lại phòng bệnh. Chồng con cô luôn ở đó, chăm sóc cô, nâng đỡ cô. Maria
cảm thấy bình yên khi bên cạnh có chồng và các con, nhưng buổi tối khi họ ra về thì
cô chỉ còn lại một mình, với chính mình, với những suy nghĩ và những cảm xúc đã
trải qua của mình. Cô nghĩ đến Anatoly, nhớ nhung và khao khát anh. Cô cầu xin Chúa
trời cho cô được gặp anh.
Một buổi tối, có tiếng chuông điện thoại. Maria không cần nhìn vào màn hình và đã
chuẩn bị nghe giọng nói của cô bạn. Cô trả lời điện thoại bằng một giọng yếu ớt.
Trong điện thoại, cô nghe thấy âm thanh giọng đàn ông quen thuộc đến đau lòng. Trái
tim cô bắt đầu đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, còn anh dịu dàng nói:
- Em yêu, em đừng nói gì cả! Em chỉ cần thở! Cần phải sống! Khi biết em còn tồn tại
và còn thở trên Trái đất này, thì anh còn hạnh phúc!
Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má cô. Cô lặng lẽ cúp máy, ngực cô nhói
đau nhưng là một nỗi đau ngọt ngào, cô lại cảm thấy hạnh phúc. Cô cảm thấy được
yêu, trái tim đang yêu của cô lại muốn sống, và cô lại có động lực để sống - cô lại
có lý do để sống và thở. Và ngay lúc đó, cô lau nước mắt và tin chắc rằng mình nhất
định sẽ “đánh bại” căn bệnh quái ác này và sẽ sống, sẽ thở đúng như anh mong muốn.
Việc điều trị thành công. Maria trở về nhà. Phía trước còn những tháng ngày dài để
phục hồi sức khỏe, nhưng cô biết chắc rằng cô có thể, cô muốn và sẽ sống, vì giờ cô
biết rằng mình vẫn được yêu, được yêu như trước và được sống trong trái tim của
người mình yêu. Sau khi đánh bại căn bệnh gần như vô phương chữa trị, cô cảm thấy
sẵn sàng thay đổi toàn bộ cuộc đời mình. Cô rất sợ phải đối mặt với sự thay đổi, sợ
nói chuyện với chồng con, sợ phản ứng của họ. Cô biết rằng mình sẽ phải chịu đựng
những lời phán xét, chỉ trích và trách móc, nhưng dù sao, cô vẫn kiên quyết thay
đổi cuộc đời mình vì chính mình, vì cô muốn được hạnh phúc ở bên người mà mình yêu
đến cháy bỏng.
Không dưới một lần, Maria lo lắng cho Anatoly rằng, anh sẽ giải thích thế nào với
gia đình anh, với vợ anh rằng, nhiều năm qua anh đã yêu một người phụ nữ khác và
muốn sống nốt phần đời còn lại với người ấy. Cô hình dung, vợ anh sẽ phản ứng, sẽ
khóc lóc và sẽ làm ầm lên như thế nào, nhưng cô tin rằng anh sẽ kiên định với quyết
tâm của mình và sẽ đến ngày cả hai sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Khoảng một tháng sau ca phẫu thuật, khi cô vẫn cảm thấy còn yếu ớt và sức khỏe vẫn
chưa được hồi phục hoàn toàn, thì đột nhiên Anatoly gọi điện đến và đề nghị gặp
nhau. Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mặc dù còn yếu nhưng cô vẫn đồng ý và đến
chỗ hẹn với anh. Anh hẹn gặp cô tại quán cà phê nơi họ lần đầu làm quen với nhau.
Mặc dù còn gầy ốm sau khi khỏi bệnh, nhưng khi đi đến quán cà phê đó trông Maria
vẫn ngời lên vì hạnh phúc. Anh đứng bên cửa, vẫn đẹp trai cao lớn, trong tay cầm
một bó hoa cúc họa mi yêu thích của cô. Họ ngồi vào chiếc bàn thân thuộc ở góc xa.
Anatoly trông rất buồn. Anh nói những chuyện chẳng đâu vào đâu. Anh yêu cầu cô phải
sống, đoan chắc rằng cô sẽ sống mãi trong trái tim anh. Cô vừa lắng nghe vừa đưa
mắt tìm kiếm ánh mắt của anh, ánh mắt mà cô yêu thích, ở đó luôn có thể thấy tình
yêu và sự dịu dàng, nhưng kỳ lạ ở chỗ anh luôn lảng tránh ánh mắt của cô và nhìn
sang chỗ khác. Maria ngồi chờ anh nói ra điều quan trọng nhất đối với cô. Đó là
quyết định của anh, điều sẽ làm thay đổi mãi mãi cuộc đời họ, mà sau khi anh nói ra
họ sẽ bên nhau và hạnh phúc mãi mãi. Nhưng anh im lặng. Cuối cùng, anh nói:
- Em à, chắc em mệt rồi, chúng ta về thôi, anh sẽ tiễn em.
Trái tim quặn lên cơn đau vượt quá sức chịu đựng, nhưng Maria vẫn ôn nhu đứng dậy
và bước ra cửa. Họ cùng nhau xuống tàu điện ngầm, đợi chuyến tàu của mình và bước
vào. Cả hai lặng lẽ đứng ở cuối toa. Anatoly dịu dàng nắm lấy tay cô, nhìn vào mắt
cô, rồi chậm rãi nói:
- Em à, em lắng nghe anh nói này và xin em đừng giận, - có thể thấy rằng anh cũng
đang bị một nỗi đau giằng xé, - Chúng ta đến với nhau muộn rồi. Muộn rồi, em yêu ạ.
Anh hơn em nhiều tuổi. Anh không còn trẻ trung nữa, và cuối cùng, em sẽ có gì trong
tay? Một ông già với một mớ bệnh tật của mình ư? Sẽ đến ngày em sẽ phải mang bô đi
theo anh. Anh yêu em và anh không thể dồn gánh nặng này lên vai em. Em yêu, năm
tháng của chúng ta đã trôi qua! Chúng ta gặp nhau đã quá muộn màng. Chúng ta sắp
phải đối diện với tuổi già và sức khỏe tàn tạ. Bây giờ em đang bị bệnh, và ngày mai
sẽ đến lượt anh... Hãy tha thứ cho anh, em yêu.
Anh ôm Mary thật chặt và hôn cô, đúng lúc đó tàu dừng lại và anh bước ra. Cô đứng
lại một mình. Tàu lại bắt đầu chuyển bánh. Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài
trên má cô. Trong lòng cô vô cùng đau xót và nỗi đau cứ lớn dần lên từng giây khiến
cô ngày càng khó thở. Chẳng lẽ cô đã mong đợi những lời nói này khi vội vã đến với
anh? Phải chăng đó là điều cô mong muốn?
"Số phận thật trớ trêu, - cô nghĩ, - tình yêu bắt đầu và cũng kết thúc trên tàu
điện ngầm". Cô nhìn những bông cúc yêu thích của mình lần cuối, hít hà mùi hương
của chúng, một vài cánh hoa đã ướt nước mắt cô. Maria buông tay và bó hoa rơi xuống
sàn. Cửa tàu mở, cô chậm rãi bước ra, bó hoa cúc vẫn nằm trên sàn...
Tác giả: Zamira Kalmakova
Copyright bản dịch: Dương Nguyên Khải
Nguồn: https://www.facebook.com/groups/544011790334945/permalink/987020856034034/

You might also like