You are on page 1of 1

Internet được hiểu như Phương Tiện Truyền Thông.

Chuỗi Trách Nhiệm


Trong suốt thời gian này, chúng ta thấy máy vi tính đã vi phạm luật bản quyền tác giả.
Trong trường họp này, theo cái nhìn luân lý, ai là người đã phạm luật: Máy vi tính hay
người chủ của máy hoặc hacker? Dĩ nhiên không ai có thể kết tội máy vi tính bởi vì chúng
chỉ là một chiếc máy. Do đó, vấn đề thực sự mà chúng ta cần nghĩ đến: ai là người đang
nằm trên “Chuỗi Trách Nhiệm” trong trường họp này? Nếu dựa theo nguyên tắc “truyền
thông tự nó không làm gì cả; chúng chỉ là phương tiện, dụng cụ, được dùng khi con người
chọn để sử dụng,”[15] thì chúng ta không thể qui trách nhiệm cho người chủ của máy, bởi
vì họ đã không biết được việc phạm pháp này, do đó đã không có hành động cụ thể nào
để ngăn chận máy của anh hay chị ta copy cách bất hợp pháp. Máy của anh hay chị ta bị
sử dụng như một dụng cụ truyền thông bởi một người gởi và nhận xa lạ. Trên phương
diện luân lý, thì người chủ máy vô tội, anh ta hay chị ta chỉ là người ngoài cuộc đối với
hành động vi phạm quyền tác giả. Như vậy người còn lại mà chúng ta có thể kết tội là
hacker.

Từ những thảo luận này, Chuỗi Trách Nhiệm là cách thức để xác định tất cả những phần
tử trách nhiệm cho việc thao tác hoặc bóp méo một bản tin trong truyền thông xã hội. Nhìn
vào hình số 2, chúng ta có thể nhận ra con người là thành phần chính yếu trong tiến trình
truyền thông. Truyền thông chỉ xảy ra giữa con người, vì thế, chỉ có con người – bao gồm
công ty và chính quyền - mới được xét như là con người trong bối cảnh của truyền thông.
Bất cứ những người có thể làm ảnh hưởng đến bản tin đều ở trong Chuỗi Trách Nhiệm.
Máy móc không thể chịu trách nhiệmbất cứ điều gì theo cái nhìn đạo đức, bởi vì chúng
không phải là con người. Không ai mang máy vi tính để bỏ tù cả.

Internet hay máy vi tính chỉ là môi giới qua đó mọi việc có thể xảy ra. Nó là một thực thể
không hiện hữu (null entities) trong ngôn ngữ đạo đức. Như vậy, để tìm câu trả lời cho câu
hỏi “tại sao nhu liệu vi tính bắt đầu thế này mà không là thế kia?” chúng ta phải tìm trong
xã hội con người chứ không phải trong một máy tính. Kỷ thuật chỉ cho phép và tạo điều
kiện cho việc liên lạc giữa con người với nhau. Chỉ có những hành động bị đặt vấn đề là
những hành động do con người thực hiện. Phương tiện truyền thông (báo chí, truyền
thanh, truyền hình, Internet) nói chung chỉ là dụng cụ. Chúng không có chỗ đứng khi xét
về luân lý hay đạo đức. Vì thế chúng ta không cần phải lo lắng gì về khả năng của máy
chủ cũng như nhu liệu mà người gởi và người nhận sử dụng. Điều mà chúng ta cần lưu ý
đó là: ai là người phân phát nội dung của bản tin; bản tin từ đâu đến; và ai là người đang
nằm trên Chuỗi Trách Nhiệm tại thời điểm đó v.v… Sự xác tín về tính nhất quán trong khía
cạnh luân lý truyền thông là: con người và cộng đoàn nhân loại là trọng tâm trong việc
lượng định về luân lý Internet.

You might also like