Professional Documents
Culture Documents
Đề Tài 15 Full Ko Fix
Đề Tài 15 Full Ko Fix
Thứ 3: phê bình sinh thái đối với vấn đề tính chủ thể của con người trong
sáng tác nghệ thuật giữ lập trường “chính trị chính xác” – vừa không thể có lập
trường chủ nghĩa nhân loại trung tâm, vừa không thể là lập trường chủ nghĩa tự
nhiên tuyệt đối, mà là chú trọng quan hệ hài hòa giữa con người và tự nhiên,
chủ trương nhân loại chuyển biến từ “ý thức tự ngã” sang “ý thức sinh thái”.
Con người và trái đất có quan hệ hòa hợp sinh mệnh cùng tồn vong, nhân loại
không thể là chú tể của muôn loài nữa, mà là một thành viên trong muôn loài
trên trái đất, cùng sinh tử với các thành viên khác trong thế giới tự nhiên.
Thứ 4: có tính liên ngành. phê bình sinh thái liên kết nghiên cứu văn học
và khoa học sinh mệnh, từ hai lĩnh vực nghiên cứu văn học và tự nhiên, chú
trọng từ góc độ phát triển xã hội loài người và biến đổi môi trường sinh thái
thâm nhập vào tầng diện văn học, từ đó làm cho phê bình sinh thái có đặc tính
liên ngành văn học. Phê bình sinh thái là phản tư văn học sau khi nhân loại đối
diện với tai họa sinh thái, là các nhà văn học nghệ thuật sự định vị lại vị trí của
con người trên trái đất, là sự tính toán lại những cực đoan mang tính hiện đại
phương tây của các nhà tư tưởng.
Thứ 5, thể hiện tinh thần văn hoá sinh thái thông qua tính văn hoá. phê
bình sinh thái khi tiến hành quan chiếu đối với hiện tượng văn hóa sinh thái, đã
kế thừa hình thái ý thức cách mạng xanh, nhấn mạnh không thể xa rời tinh thần
văn học và diễn ngôn văn học, cần phải cố hết sức có thể tại tầng diện hình thức
văn bản văn học và thủ pháp nghệ thuật triển khai tự sự diễn ngôn, thông qua
thủ pháp cái đẹp hình thức của sáng tác mang “tính văn học” để thể hiện ra tinh
thần văn hóa sinh thái.
Thứ 6: hàm nghĩa của thuật ngữ rất phức tạp. Nội dung của phê bình sinh
thái yêu cầu trong tầm nhìn song trùng của bản chất sinh mệnh và địa cầu, khảo
sát trạng thái tồn tại quá khứ và tương lai của con người. Góc nhìn này liên kết
nghiên cứu văn học đã rơi vào chủ nghĩa hình thức và vấn đề sinh tồn với đầy
những nguy cơ của trái đất. Văn học từ đó có thể từ bỏ trò chơi văn tự của chủ
nghĩa hình thức, xốc lại tinh thần từ trong đủ các loại diễn ngôn phê bình hóa
giải ngôn ngữ.
MINH CHỨNG
1. TRUYỆN NGẮN “MUỐI CỦA RỪNG” DƯỚI GÓC NHÌN PHÊ BÌNH
SINH THÁI
Nguyễn Huy Thiệp là một trong những nhà văn thể hiện rất rõ sự nhạy cảm của
mình trước các vấn đề của đời sống và con người. Cùng với những trăn trở về giá trị
con người, ta còn có thể tìm thấy trong truyện ngắn của ông cảm thức về thế giới tự
nhiên trong mối quan hệ với con người. Do đó, có thể thấy rằng, truyện ngắn Nguyễn
Huy Thiệp đậm nét những yếu tố sinh thái, thể hiện rất rõ tư tưởng sinh thái của nhà
văn. Ở đây, xin được làm rõ tư tưởng sinh thái qua truyện ngắn “Muối của rừng” của
ông.
1. Sự phá vỡ vị trí trung tâm trong mối quan hệ giữa con người với thiên nhiên
Đến với “Muối của rừng”, Nguyễn Huy Thiệp đã phá vỡ vị trí trung tâm của con
người trong thế giới tự nhiên như con người vẫn nghĩ. Câu chuyện kể về cuộc đi săn
của ông Diểu với khẩu súng hai nòng cậu con trai đi học ở nước ngoài gửi về. Ông đi
săn trong một ngày mùa xuân tiết trời thật đẹp. Ra đi với quần áo ấm, mũ lông, đôi
giày cao cổ, nắm xôi nếp và khẩu súng tuyệt vời, nhẹ bỗng, hệt như một thứ đồ chơi,
ông Diễu bắt đầu cuộc hành trình “áp bức” tự nhiên của mình. Trong chuyến đi, sau
khi chờ đợi, quan sát nắm thời cơ, ông đã bắn được một con khỉ đực trong gia đình khỉ
gồm 3 người (khỉ đực, khỉ cái và khỉ con). Nhưng ông Diểu lại phải đối mặt với con
khỉ cái, khi nó kiên trì kéo theo con khỉ đực bị thương, còn con khỉ con xuất hiện bất
ngờ lại tha mất đi khẩu súng của ông. Cứ như vậy, để lấy lại khẩu súng – vũ khí, ông
Diểu bị con khỉ con lôi dẫn đến bờ vực kinh hoàng, rồi hoảng loạn rơi vào hỏm Chết –
nơi được xem là lưỡi hái tử thần của cánh rừng, dù con khỉ con khỉ con rơi xuống vực
và chết rất ám ảnh. Ông Diểu phải vật lộn để thoát ra khỏi đó, thậm chí, phải cởi bỏ cả
giày và áo quần ngoài. Ông tìm thấy con khỉ đực nằm trên ngọn đá khi thoát ra khỏi
Hỏm Chết. Ông đã cởi nốt chiếc quần lót để băng vết thương cho nó và bế nó theo
trên đường trở về. Nhưng trên đường trở về, ông Diễu nhận ra con khỉ cái vẫn luôn
theo mình trên suốt quãng đường. Cuối cùng, ông bỏ lại con khỉ đực và cứ thế trần
truồng, cô đơn mà đi.
Như vậy, ông Diễu - đi săn - hành động áp chế tự nhiên cuối cùng lại bị thế giới
tự nhiên áp chế lại chính mình. Ông Diễu đi săn với niềm thích thú và cả mong muốn
chinh phục tự nhiên. Ông từ chối bắn những chú chim, vì “Nhà ông thiếu gì chim”,
ông cũng không bắn gà, mà phải “nã được một chú khỉ hoặc một chú sơn dương thì
thật đã đời”. Nhưng cuối cùng, chính ham muốn của ông đã đẩy ông vào những nguy
hiểm như một sự trả giá. Ban đầu, ông Diễu làm bị thương con khỉ trong tư thế đầy
chủ động, sẵn sàng. Và cuối cùng, ông lại bị chính một con khỉ, mà lại là một chú khỉ
con dẫn vào tình thế khốn đốn. Từ việc rượt đuổi 3 con khỉ, ông Diễu phải chạy lùi trở
lại, chạy như ma đuổi (trong khi không có ai đuổi) khi đối mặt với cái chết của con
khỉ con dưới vực sâu hun hút. Từ một người tinh tường, am hiểu địa hình khu rừng, lại
rơi vào khu vực đáng sợ nhất trong thung lũng. Có thể nói, từ thế chủ động, ông Diễu
đã rơi vào thế bị động; từ tự tin, thích thú lại rơi vào sợ hãi, lo lắng. Tình thế này đã
đảo lộn vị trí của con người và thiên nhiên. Nguyễn Huy Thiệp đã rất thâm sâu khi để
nhân vật của mình thực hiện một cuộc đi săn, điều này càng làm cho vị trí tưởng như
độc quyền, đầy sức mạnh của con người bị hạ thấp. Hóa ra, trong cuộc đua này, con
người tưởng mình đi săn, nhưng lại bị các loài vật, bị thiên nhiên, bị cây cỏ dẫn dụ
như một con mồi.
Để thực hiện được cuộc đi săn của mình, ông Diễu đã trang bị đầy đủ áo quần,
giày dép. Nhưng trở về, ông Diễu lại trần truồng như chính một con khỉ. Có lẽ, đây là
hình ảnh ẩn dụ đầy sâu cay của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Sự trần truồng ấy khiến
ông Diễu cũng như một con vật, không còn chú ý đến sự xấu hổ - điều mà lâu nay con
người vẫn tự hào mình hơn loài vật. Hóa ra, cũng có lúc, con người phải khiếp sợ
trước thiên nhiên, phải thua cuộc trước sự thông minh của các loài vật, phải nể trọng
trước tình cảm của muôn loài. Con người lâu nay vẫn tự đề cao chính mình, nay lại trở
về như một mắt xích trong thế giới tự nhiên, bình đẳng như muôn loài không hơn
không kém. Để cho con người về với phần khởi nguyên trần trụi của chính mình, phần
CON nguyên sơ giống như bao sinh mệnh khác trong sự sống, Nguyễn Huy Thiệp đã
khiến con người phải day dứt về phần NGƯỜI trong chúng ta.
Trong “Muối của rừng”, chúng ta thấy rõ hai mối quan hệ: ông Diễu – con khỉ và
con khỉ cái – con khỉ đực. Rộng hơn, đó chính là mối quan hệ giữa con người – tự
nhiên và tự nhiên – tự nhiên. Nếu lâu nay chúng ta vẫn cho rằng con người có đời
sống tình cảm phong phú, còn loài vật thì vô tri, thì trong Muối của rừng, Nguyễn Huy
Thiệp đã chứng minh cho sự thiển cận đó. Tình thương, sự trách nhiệm, gắn bó của
con khỉ cái đối với con khỉ đực đã đem đến cái nhìn khác về thế giới loài vật, sinh vật.
Hóa ra, mỗi sinh mệnh đều có tiếng nói, có tâm tư, tình cảm như mỗi con người.
Nguyễn Huy Thiệp đã “lật đổ” quan niệm nhân loại trung tâm, để “tái thiết” lại vị trí
của con người trong mối quan hệ với môi trường, với tự nhiên, khiến con người phải
suy ngẫm lại về vị trí, vai trò của chính mình trong hành trình sống, gắn bó với hệ sinh
thái rộng lớn ngoài kia. Cái nhìn nhân văn sinh thái đã giúp “Muối của rừng” mang
đậm ý nghĩa sinh thái như vậy.