You are on page 1of 2

Đã bao lâu rồi bạn không gặp một người bạn cùng học cấp hai của mình,

đã bao lâu
rồi bạn có còn nhớ tên các thầy cô giáo cấp hai từng dạy dỗ mình và đã bao lâu rồi
bạn không về thăm trường xưa. Đối với tôi khoảng thời gian ấy đã gần hai mươi
năm, thời gian đã cuốn tất cả chúng ta phải lớn lên, trưởng thành và lao vào cuộc
sống, thế nhưng tôi đã chọn một khoảng lặng để dừng lại trở về thăm mái trường
xưa nơi ghi dấu bao kỉ niệm buồn vui. Nhân ngày họp lớp câp 2 chúng tôi trở về
mái trường xưa sau 20 năm xa cách. Ngôi trường đã chôn giấu biết bao nhiêu kỷ
niệm vui buồn thời học trò của tôi với thầy cô, bè bạn...

Hôm ấy là 1 ngày bầu trời trong xanh, cao nhất,Từng cánh chim bay kêu ríu rít, Cây
cối hai bên đường nay to hơn, 20 năm rồi mà. Tôi vẫn đi trên lối cũ, mải mê bước
theo làn nắng vàng rực rỡ trong niềm vui sướng thôi thúc lẫn với chút cảm giác khó
tả.Cổng trường lúc này vẫn mở như mọi khi,đứng trước cổng trường, lòng tôi bồi
hồi, rưng rưng và ngập ngừng như chính cảm giác ngày đầu tiên đi học. Chỉ khác
rằng thời điểm này học sinh đã nghỉ hè, Các lớp học dường như đang nằm say ngủ
,chẳng còn tiếng cười đùa náo nhiệt hay tiếng trống trường thân quen vang lên.
Thỉnh thoảng, đâu đó vọng về tiếng chim ríu rít chuyền cành. Và nắng. . Bước vào
sân trường sự thay đổi ấy càng hiện lên rõ hơn.Trường được sơn sửa lại rất
mới,Trường nay rất khang trang và sạch đẹp,Sân trường trồng rất nhiều hoa và cây
cối,Phong học rất sạch sẽ và tiện nghi, những dãy nhà 2 tầng giờ đã là tòa nhà 5
tầng cao đồ sộ với những thiết bị học tập được trang bị tối ưu.Phòng học có tivi,
máy chiếu, máy quạt, dụng cụ đầy đủ,….,Bàn ghế thay bàn inox chứ không phải
bàn gỗ như lúc xưa,Bảng nay sử dụng bản máy chiếu chứ không còn sử dụng bảng
đen phấn trắng. Và Thật may mắn khi chúng tôi đến đúng ngày các thầy cô họp vì
chỉ còn vài tuần nữa là vào năm học mới rồi cho năm học mới. Từ xa chúng tôi thấy
được thấy lại những bóng dáng quen thuộc ,chúng tôi vội đi đến chào hỏi các thầy
cô. Chợt tôi thấy từ bóng dáng ai quen thuộc đến lạ.
-“A! Cô Hà đúng không ạ”.
Tôi liền bước đến bên cô và chào:
- Em chào cô ạ! Cô có nhận ra em không?
Cô nhìn tôi với ánh mắt dịu hiền, trong ánh mắt ấy có sự ngỡ ngàng. Cô nhìn tôi
một lúc rồi nói:
- Có phải Thảo không em?
Tôi reo lên:
- Dạ thưa cô, đúng rồi ạ! Em là Thảo, học sinh cũ của cô đây.
Tôi rất mừng vì cô đã nhận ra tôi, vì trong lớp tôi là 1 người trầm tính không nổi bật
như những bạn khác. Cô giờ đây đã có tuổi, mái tóc đen huyền ngày xưa của cô giờ
đây cũng đã phai dần theo năm tháng. Trán cô đã có rất nhiều nếp nhăn hơn.Cô hỏi
chúng tôi về mọi mặt. Một lức sau thì các thầy cô phải vào họp nên chúng tôi tiếp
tục đi thăm quan trường và ghé lại lớp học ngày xưa tôi từng học, nhận ra có bao
nhiêu điều đổi khác, nhưng có một điều dường như vẫn vẹn nguyên đó là hơi ấm, là
sự thân quen là nơi đây chứa đựng biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp dẽ ùa về, những lần
ăn quà trong lớp, nô đùa cùng bè bạn và cũng là nơi mọi người phải chia tay nhau vì
phải lên cấp 3. Bỗng kỉ niệm xưa ùa về, gợi lại trong tôi tất cả những gì thân
thương, êm đềm một thuở. Nơi cho tôi cảm giác ngọt ngào, chân thật mà không bao
giờ tôi tìm được ở đâu đó. Chúng tôi ngồi dưới gốc cây nhớ về từng kỷ niệm vui
buồn bên nhau. Càng nhớ lại càng thấy luyến tiếc, tiếc sao thời học sinh sao trôi qua
quá nhanh. Từng lúc vui, lúc buồn tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng như chỉ mới xảy ra
hôm trước dậy mà hôm nay khi nhìn lại mới thấy mình đã đi một quãng đường quá
xa

Đã đến trưa và đó cũng là lúc chúng tôi phải chia tay mái trương Ngắm ngôi trường
cũ một lần nữa, tạm biệt những kỉ niệm của tuổi thơ tôi ra về trong lòng nao nao bao
kỷ niệm buồn vui. Mái trường thân yêu, ngôi nhà thứ hai của chúng tôi, chính nơi
đây đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hy vọng. Tôi hiểu rằng dù là 2 mười năm hay
bao nhiêu năm nữa, tôi cũng sẽ mãi khắc ghi những kỷ niệm về một thời cắp sách
đến trường.

You might also like