Professional Documents
Culture Documents
Với những nhu cầu và mục đích riêng biệt, mỗi người chúng ta sẽ vạch ra, lựa chọn hướng
mình theo phương cách sống khác nhau, tạo thành một thế giới nhị nguyên giữa “sống để
được mọi người yêu thích”, tức sống hướng mình ra cái bên ngoài, theo quy chuẩn, cái nhìn
và sự thỏa mãn của người khác, có phần thiên tính, bị động và “sống để chính mình không
phải hối hận sau này, dù có phải chống lại cả thế giới” - sống hướng vào bên trong, sống với
những khát cầu, đam mê của bản thân, sống hết mình và không chịu sự tác động, chi phối của
người khác mặc những hậu quả có thể dự đoán trước. Dẫu được đặt trong cặp phạm trù đối
lập phân tách nhau, nhưng ý kiến đã cho thấy giữa hai lối sống dường như có một sự liên kết
chặt chẽ bởi chúng có cùng một gốc rễ mang tính “cơ bản”, căn cốt, cốt lõi tạo nên môi sinh
xã hội, dẫn đến việc con người ta buộc phải lựa chọn một trong hai phương cách để tiếp tục
tồn tại và phát triển. Với tôi, thế giới muôn màu muôn vẻ, khía cạnh nào cũng tồn tại nhiều
mặt tựa như con dao hai lưỡi, nhưng với những trải nghiệm riêng của bản thân, đặt trong thời
điểm bắt buộc và cần thiết để níu giữ chính mình trong cuộc đời, tôi sẽ lựa chọn việc “sống
để chính mình không phải hối hận sau này, dù có phải chống lại cả thế giới”.
Loài người chúng ta dường như luôn tồn tại những cái tôi mang cảm thức cô đơn, một mình,
đặc biệt hơn khi đứng giữa kỉ nguyên của công nghệ truyền thông và muôn vàn các hệ giá trị
ảo lên ngôi, họ lại càng khát mong bản thân có một điểm tựa để khẳng định sự tồn tại của
mình, chính vì thế việc bấu víu vào những tâm tư, suy nghĩ và hành động của người khác và
thuận theo nó để sống là điều có thể thấy được. Song song với đó, là sinh vật cộng đồng, khi
chung sống trong một bầu khí quyển, lẽ dĩ nhiên con người sẽ nảy sinh bản chất dễ chịu tác
động, ảnh hưởng và nảy sinh tâm lý, tư tưởng thay đổi để giống với số đông luôn định kiến,
áp đặt khái niệm chung lên hành động riêng, để rồi từ bao giờ bầu khí quyển ấy sẽ làm nảy
sinh nên những nhu cầu, mong đợi cá nhân trong ước muốn có một cuộc sống thuận lợi, dễ
dàng hơn, không phải chịu nhiều thiệt thòi, ảnh hưởng, không vấp phải những chỉ trích khi
đưa ra quan điểm cá biệt, chúng ta sẽ được yêu thích, dễ gây thiện cảm, thuận lợi cho cả
mình và người, cho công việc và đời sống, dần dần sẽ buông bỏ suy nghĩ “sống cho mình, là
mình”, chuyển thành “sống cho người, vì người”. Sống để mọi người yêu thích, dù không thể
phủ định những ưu điểm của nó, nhưng tôi cho rằng, chúng ta nên nhìn vào yếu tố thời gian
và tính khả thể lâu bền, rằng điều gì sẽ tạo nên giá trị vĩnh cửu, liệu một lối sống mà đằng sau
đó ta như một con rối bị người khác xem thường, điều khiển, mất đi tính tự chủ, độc lập bởi
quen thuộc với việc dựa dẫm vào các yếu tố khách quan hay thậm chí là lãng phí quỹ thời
gian của bản thân và bỏ rơi chính mình sẽ làm nên tương lai của bạn như thế nào ? Khi câu
hỏi ấy mơ hồ cất tiếng cũng là khi chúng ta buộc phải nhìn nhận lại nhân sinh quan, về hệ tư
tưởng của riêng mình, điều gì sẽ giải quyết triệt để câu hỏi trong cảm thức về “khủng hoảng
hiện sinh” của con người giữa thế giới này ? Có lẽ, câu trả lời vẫn luôn hiện hữu, nhưng
chúng ta chưa từng nghiêm túc nhìn nhận và rạch ròi chúng với nhau và khao khát kiếm tìm
chìa khóa cho cánh cửa còn đang đóng kín ấy cũng là yếu tố thúc đẩy tôi phát triển bản thân
theo hướng đi thiết lập một cái tôi nguyên vẹn, mạnh mẽ nhất từ sâu bên trong.
Hành trình khơi dậy những năng lực chân chính chưa bao giờ là điều dễ dàng, ta phải liên tục
vượt qua những thách thức, đặt mục tiêu và hoàn thiện nó, nhưng chính cá thể nỗ lực ấy sẽ
không ngừng vươn xa, trở nên can đảm, mạnh mẽ, chạm tới những giá trị thành công và tự
hào vì những “quả ngọt” chính mình nuôi trồng nên, nhiệt huyết hơn với cuộc đời. Ngay từ
xuất phát điểm khi lựa chọn sống không theo số đông đã là khi ta tự tách biệt con người cá
nhân mình khỏi những ảnh hưởng xung quanh, vạch ra “cõi riêng”, không gian riêng, từ đây
ta có cho mình một không gian sáng tạo và kiến tạo độc lập, có chính kiến của bản thân, dám
nghĩ dám làm, dũng cảm đối diện với khó khăn bằng thái độ điềm tĩnh cùng khả năng thích
nghi cao sau thời gian dài tôi luyện nội lực. Khi ta sống để bản thân không phải hối hận, ta
không cần phải chạy theo số đông, không phải giả tạo với những bộ mặt khác nhau hay cảm
thấy hổ thẹn với “tòa án lương tâm” của chính mình, thoải mái và độc hành kiến tạo màu sắc
riêng, màu sắc không nhập nhằng, mờ nhạt trong bức tranh chung, xác định được rõ ràng
yêu, ghét, đúng, sai, tình huống, trải nghiệm nào đúng đắn, phù hợp với mình, tạo bệ đỡ cho
“tôi tự tin - tôi tỏa sáng” và trả lời được câu hỏi “mình là ai”, câu hỏi mà có lẽ cả đời con
người đều suy tư về nó và bản thân chúng ta sẽ đi đến một kết quả viên mãn, tốt đẹp mà
không khiến mình tự trách hay tiếc nuối vì những sai sót không đáng có. Hơn hết, ta sẽ
không hối hận vì sự lựa chọn lối sống với tâm thế hài lòng và thỏa mãn trong cuộc sống do
chính mình làm chủ này vì ta học được cách tôn trọng và tạo điều kiện cho bản thân, danh
tính và nội tâm được khơi mở, lòng sẽ an nhiên, tự tại, không phí hoài thời gian, công sức,
giá trị vật chất và tinh thần cho những điều không cần thiết mà có thể chữa lành và hồi phục
thế giới bên trong một cách vững vàng, hoàn thiện, xinh đẹp nhất, tiếp nối giá trị hạnh phúc
theo cách của riêng mình, bởi “muốn được người khác yêu thương, trước hết phải học cách
tự thương lấy mình”, yêu và sống cho mình chính là yêu người và yêu đời. Lùi vài bước chân
về những năm của thế kỷ XVII, ta bắt gặp Galileo Galilei - nhà thiên văn học người Ý, một
người hoàn toàn phù hợp với cụm từ “dù có phải chống lại cả thế giới” khi thế giới vẫn còn
tin vào “Thuyết địa tâm” thì ông đã không ngần ngại đứng lên chống lại điều ấy, chống lại
Nhà thờ Thiên chúa Giáo, lấy đó làm trung tâm triết học của chính mình, có cho mình niềm
tin riêng vào thuyết “Thuyết Nhật tâm” (cho rằng các hành tinh quay xung quanh mặt trời),
dù có phải đối mặt với tòa án dị giáo và phục tùng trước lời tuyên án nhưng tôi tin rằng, trong
tâm tưởng của ông, tính độc lập của Khoa học không bao giờ lay chuyển, và cái chết ấy cũng
không thể xóa mờ sự vĩ đại của người cha đẻ khai sáng cho nền khoa học hiện đại. Thêm vài
năm trên tiến trình phát triển của nhân loại, Jean-Henri Fabre dẫu sinh ra trong hoàn cảnh
nghèo khó, bị chèn ép bởi đồng tiền và những áp đặt phải đi vào con đường mòn trong tư
tưởng của một gia đình làm nông, bị tổn thương và cho rằng hoang đường với ước mơ của
mình nhưng ông vẫn luôn nuôi dưỡng một niềm đam mê giản dị, trong sáng với thế giới
riêng, thế giới của sinh vật và các loại côn trùng để rồi mở ra một kho tàng tri thức mới cho
con người và Darwin, người khai sinh ra thuyết tiến hóa đã dành cho nhà côn trùng học
người Pháp danh xưng “người quan sát tuyệt vời nhất”, một danh xưng mà Fabre có được
bằng tất cả nội lực và sự đấu tranh thầm lặng để được hiện thực hóa ước mơ cho bản thân.
Không chỉ là con đường khoa học đầy lý trí, đến với Phật giáo, một khía cạnh khác mang bản
chất tâm linh hơn, Đức Đạt Lai Lạt Ma khi được hỏi: làm sao Ngài có thể tự tin thuyết giảng
trước đám đông hàng ngàn người, hoặc không e dè ngại ngần khi bắt chuyện với một người
hoàn toàn xa lạ? Ngài trả lời: “Hãy thành thật với chính mình.” Câu trả lời của Đức Đạt Lai
Lạt Ma cùng câu chuyện của Galileo hay Fabre - những vĩ nhân thuộc thế hệ đi trước đã cho
thấy mọi giá trị trên cuộc đời này đều xuất phát từ chính mình, con người mình, cái tôi và sự
lựa chọn hướng sáng từ bên trong chứ không vì việc chạy theo bất cứ lối sống khách quan xa
lạ nào tạo dựng thành.
Mọi khía cạnh đều tồn tại ở hai mặt, bởi tôi không muốn mình là một người theo chủ nghĩa
“độc tôn - độc quyền” nên song song với hành trình “sống để không khiến bản thân hối hận
sau này”, tôi cũng cần nhìn nhận thêm lối sống “để mọi người yêu thích”, vì đó không hoàn
toàn là một điều xấu và hoàn toàn tiêu cực, nó giúp ta hướng bản thân ra cái nhìn khách quan
và cảm nhận trong nhiều chiều kích. Bên cạnh đó, dẫu có “sống để không phải hối hận”, tuy
nhiên không nên quá gắn liền với việc “dù có phải chống lại cả thế giới”, bởi nếu ta cứ khăng
khăng với suy nghĩ, hành động của mình, ta sẽ không phân định được đâu là sống vì chính
mình và đâu là sống tối nghĩa, không chịu thay đổi, cố chấp và bảo thủ, hẹp hòi, thậm chí
nông cạn, thiếu hiểu biết, không dễ chung sống trong môi sinh chung, không nhận được sự
yêu quý, không thể phát triển bản thân theo chiều hướng tốt mà ngược lại đang tự giết chết
chính cuộc đời mình, biến mình thành kẻ cô đơn. Và cũng vì thế giới muôn màu muôn vẻ,
chúng ta nên dung hợp hai lối sống lại với nhau, bởi chúng sẽ bù trừ, tác động lẫn nhau và
đưa chủ thể là con người về với tính cân bằng vốn có của vũ trụ.
Albert Einstein từng nói rằng: “Có một câu hỏi đôi khi khiến tôi mơ hồ: Tôi điên hay người
khác điên?”. Câu hỏi của ông như bật thức trong tôi những suy nghĩ về việc liệu chính mình
đang làm đúng hay nương theo xã hội và quy cách muôn thuở của mọi người xung quanh
mới là đúng, bởi là thế hệ trẻ trong thời đại ngày nay, thời đại mà thế giới như biến thành
“vương quốc” được cai trị bởi mạng xã hội và truyền thông, tôi cũng từng là một người bị
cuốn theo dòng chảy chung và hoang mang khi chính mình không có điểm tựa trong tâm hồn
để có thể tự đối thoại, cho mình lối đi riêng, bản sắc riêng. Dẫu đây là nơi khuyến khích
những người trẻ thể hiện cái tôi của mình, tôi cho rằng “hãy là chính mình” được tiếp nhận
không gì khác hơn là một mệnh lệnh trống rỗng, nghe đúng nhưng lại hời hợt, mọi người đi
theo “chính mình” của người khác, vẫn sống để hài lòng số đông và “chính mình” vẫn luôn là
câu hỏi khiến tôi hoài suy tư. Tôi vẫn đang trên hành trình đi tìm “chính mình” và một lối
sống phù hợp để không khiến bản thân phải hối hận sau này, mà có lẽ, tôi sẽ chấp nhận và
học cách dung hợp chúng lại với nhau, tôi không thật sự lựa chọn, bởi tôi chưa đủ can đảm
hay mạnh mẽ để từ bỏ đời sống xã hội, nhưng cũng không muốn trở thành một người mờ
nhạt trong chính đời mình.
Nói như nhà thơ Xuân Diệu, “Ta là Một, là Riêng, là Thứ Nhất”, là bản thể độc lập và tự do,
vậy nên hãy triệt tiêu “ta thứ hai” đang ngầm ẩn lớn lên trong cuộc sống mỗi người và khắc
ghi trong từng giây phút dấu chân con người ta, để mai đây ta sẽ không hối hận và tự hào về
hành trình miên viễn do chính thân ta xác lập nên.
5. Đinh Hoàng Phương
Hạnh phúc của chúng ta là gì ? Là tinh thần Azart sống hết mình,không từ bỏ của người Nga hay
là việc trân trọng những điều quý giá, quan trọng với mình trong quan niệm ‘’ Pura vida’’ của
người dân Costa Rica. Mỗi vùng đất, mỗi con người lại có cách riêng để định nghĩa và lựa chọn
một cuộc sống như thế nào là hạnh phúc, hay đơn giản chỉ là sống như thế nào để không phải hối
hận. Và câu trả lời ấy có thể xuất hiện trong cuốn sách ‘’ Mình phải sống như biển rộng sông
dài’’ của Raxu Nguyễn, khi tác giả bày tỏ ‘’ Điểm khác nhau cơ bản giữa tôi và bạn là: bạn sống
để mọi người yêu thích, còn tôi sống để chính mình không phải hối hận sau này (dù có phải
chống lại cả thế giới).’’
Trên hành trình ‘’ biển rộng sông dài’’ của mình, mỗi người lại có ‘’cách sống’’-phương thức
phát triển và tồn tại của mọi sinh thể khác nhau. Và sống như thế nào lại càng ý nghĩa, quan
trọng với con người. Nếu ‘’sống để mọi người yêu thích’’- chan hòa, luôn làm hài lòng người
khác thì ‘’sống để chính mình không phải hối hận’’ lại hướng về nội giới, luôn tuân thủ theo
những quyết định, mong muốn cá nhân dù cho có phải ‘’ chống lại cả thế giới’’- kiên định đi
ngược, phản lại với những quan niệm, chuẩn mực, yêu cầu của người khác. Lời bày tỏ của tác
giả đã vạch ra sự khác biệt cơ bản giữa hai lối sống hướng ngoại-hướng nội, từ đó đề cao hơn lối
sống độc lập, lấy chính mình làm trục qua cấu trúc ‘’ bạn sống để… còn tôi sống để’’. Với tôi,
việc lựa chọn chính mình, sống được là chính mình là cách sống mà tôi trân trọng hơn cả.
Thay vì chọn làm cái tôi nguyên vẹn bản chất, những người luôn cố gắng làm mọi người yêu
thích mình thường luôn đặt lợi ích chung lên trên lợi ích riêng, luôn coi trọng quyết định của
người khác hơn bản thân hay luôn chú ý đến cảm xúc, suy nghĩ của người khác để điều chỉnh
hành vi của bản thân,... Từ cá nhân cho đến tập thể, đất nước, chúng ta luôn cố gắng làm hài lòng
số đông hơn mình mà nương theo hệ quy chiếu của người khác. Thế nhưng, đây vốn không phải
là lối sống hoàn toàn thụ động, mất kiểm soát. Bởi xuất phát từ quy luật tự nhiên và hành trình
lịch sử văn minh tiến bước của loài người, tinh thần đồng lòng, đề cao lối sống tương trợ, hòa
hợp đã trở thành một điều kiện cơ bản để tồn tại và phát triển. Ta có thể thấy từ loài linh dương
ăn cỏ cho đến giống săn mồi như sư tử, đều không thể tách khỏi bầy đàn của mình để sống, hay ở
một quốc gia phải hứng chịu nhiều thiên tai như Nhật Bản, Yuimaru- lối sống đoàn kết, tương
trợ của người dân Okinawa đã trở thành một tinh thần không thể thiếu của người Nhật. Từ đó,
mới thấy được sống vì người khác, vì số đông đã trở thành một ‘’ tập tính’ ăn sâu trong xã hội
loài người. Gốc rễ của nó càng không thể đào lên, hủy bỏ bởi tự tâm con người có những khát
muốn, nhu cầu nhân bản : được yêu thích. Tình yêu thương ấy là môi sinh lí tưởng để mỗi người
có thể sống thoải mái, an toàn và chinh phục được những ước muốn của mình. BỞi nếu sinh ra
không được yêu thương, chúng ta sẽ không khác gì một thứ xấu xí, vô dụng và mãi mãi bị cô lập
với thế giới. Dẫu vậy, hành trình để làm chính mình được yêu không hề dễ dàng. Bởi nếu nó
không xuất phát từ bản chất hay mục đích thuần khiết, chính bản thân sẽ dần hứng chịu những
hậu quả từ khát vọng được yêu thương ấy.
‘’Thời gian của bạn là có hạn, nên đừng lãng phí để sống cuộc đời của người khác’’ là lời của
Steve Jobs muốn nói với toàn bộ những ai đang để người khác làm chủ cuộc đời mình. Sự ưu ái
mà ta nghĩ cả đời sẽ dành cho mình sẽ tự động bóp chết khả năng làm chủ, đặt cá thể vào thế
gọng kìm của những chuẩn mực do người khác đặt ra. Ta sống thụ động không khác gì một con
rối, ‘’ kí sinh’’ trên mong muốn của người khác và khi nhận ra, con người đã lãng phí toàn bộ
cuộc đời mình để tôn thờ một thứ tầm thường. BỞi khi ta tôn thờ nó, con người luôn e sợ, rụt rè
trước việc đưa ra quan điểm, suy nghĩ của chính cá nhân, phủi bỏ giá trị của bản thân khi vấp
phải chỉ trích, ngăn cản, một lòng ta xem những gì số đông đặt ra mới là chân lí, mới là tối
thượng. Thứ cảm giác hòa nhập và tự hào sự hi sinh lợi ích bản thân vì lợi ích chung, là một
phần khiến các chế độ độc tài trở nên càng xấu xa và hung hãn. Người dân phải cống hiến bản
thân cho một thế lực cao hơn và hi sinh những giới hạn của cái tôi cá nhân để gìn giữ sự tinh
khiết, nắm lấy cơ hội bất tử,chuộc tội.Hitler đã hứa hẹn về thiên đường đó với người Đức
“Nhưng Thiên Đường này chỉ dành cho những người Đức thực sự và đảng viên Đức Quốc xã
thực sự. Tất cả những người bên ngoài đều thuộc phe ác, và vì thế xứng đáng bị ghét bỏ.”.
Không một ai khi đó thoát khỏi luận điệu ‘’ sống vì cộng đồng’’ đó, bởi tất cả tình yêu thương
mà họ nhận được khi đi theo số đông sẽ khiến họ trở nên thật cao cả, tốt đẹp. Nhưng sao, số đông
ấy có thật sự đã đưa họ đi đến cõi vĩnh hằng hay trở thành nỗi ám ảnh cho những dân tộc khác,
cho những người mà họ đã thẳng tay sát hại. Thật buồn cười khi thứ độc ác trên thế giới lại
hoành hành trên danh nghĩa của sự lương thiện. Khi trở về sau cuộc chiến đẫm máu ấy, những
người theo Phát xít nhận được gì ? Tội ác đã thành hình ăn sâu vào kí ức nhân loại.
Giả dối, ngụy giá trị, tôi sẽ sống trong cái vỏ bọc chật chội, ngột ngạt mà cái tôi thì luôn có vẫy
vùng trong bất lực để thoát ra. Ta đeo chiếc mặt nạ đối xử với thế giới theo cách mà họ muốn tôi
làm nhất, nhưng rồi tôi chỉ thấy bản thân luôn sống trong sự sợ hãi, lo âu, không hề có cảm giác
hưởng thụ những gì mình đang làm. Tất cả là vì phục vụ lợi ích cộng đồng sẽ ban tặng lại cho lợi
ích cá nhân. Nhưng nếu một ngày ta không còn hữu dụng với mọi người, ta sẽ như con búp bê cũ
mèm bị vứt vào xó, nhìn người khác âu yếm một thứ đồ chơi mới đẹp hơn, tốt hơn mà bản thân
thì luôn ám ảnh bởi nghi vấn về sự bất tài, vô dụng của chính mình. Không thể thoát khỏi nó, ta
đánh mất đi con đường tìm kiếm dấu ấn bản thể riêng- thứ có thể vực dậy một con người, để đột
phá và sáng tạo ra chính mình một lần nữa. Nhưng ta đã bỏ rơi nó từ lâu, cô đơn và lạc lối,
không một ai cứu ta khỏi vũng lầy đó được nữa.
Nhưng nếu ta làm điều ngược lại, không kì vọng vào người khác,sống thật với mọi tâm tư của
bản thân thì những thất vọng khi không được yêu thương sẽ chẳng còn mang đến cảm giác lạc
lõng, bị bỏ rơi như trước đó. Con người tự tạo ra niềm hạnh phúc, tự yêu lấy mình để tự do
hưởng thụ những gì bản thân làm ra. Những điều chân chính ấy sẽ mãi ở lại, vì không ai muốn
phản bội lại chính mình. Sự chân thật đối mặt với cái tôi và người khác khiến ta sống nhẹ nhõm
hơn, không còn sự xảo trá và giả dối. Chỉ có người và người đối xử với nhau bằng tất cả sự chân
thành, đôi khi còn khiến chúng ta được tin yêu, tôn trọng hơn cả. Tại sao ta phải xóa bỏ mình để
cố gắng phục vụ cho niềm ưu thích của người khác trong khi bản thân không hề mong muốn ? Ta
đâu thể tồn tại dưới dạng một bức tranh nằm yên một chỗ, chỉ biết đẹp đẽ để người khác ngắm
nhìn và khen thưởng. Ta phải là một thứ gì đó thật tự to, được bay cao và làm những gì bản thân
mong muốn để sống, không phải để tồn tại cho người khác xem. Chỉ có thể, ta mới nắm được
nguồn động lực ‘’ sạch’’ để bản thân cố gắng hoàn thiện, phát triển từng ngày chứ không phải là
trưng cầu sự ưu thích mà làm những điều trái với lương tâm. Sống trọn vẹn như thế, ta mới biết
được mình là ai, mình có gì và muốn gì. Chỉ có cách sống vì chính mình mới là chìa khóa giúp ta
mở ra cánh cửa của những khả thể về bản thân, nhận ra giá trị của riêng mình, phát huy nội lực.
Một con mèo không thể nào dạy con hải âu bay cũng như một con chim không thể bơi lội như cá.
Chúng ta thuộc về những địa hạt riêng, hành tinh riêng trong hằng hà sa số những tinh cầu khác
của vũ trụ, hiểu được điều đó, con người không chỉ biết cách để hòa hợp mà con biết nắm bắt cái
độc nhất của riêng mình mà thành công phát triển. Nếu cả thế hệ sau này của người Việt Nam
đều sính ngoại, ăn mòn trong quan niệm hàng ‘’ made in Vietnam ‘’ là hàng rẻ, rởm để đi theo
thị hiếu sài hàng ngoại nhập thì nguy cơ vong bản sẽ chẳng còn là điều bất khả thi. Hàng nghìn
ngôn ngữ đã biến mất, tiếp đến đây sẽ là câu chuyện văn hóa và bản sắc dân tộc. Câu hỏi đặt ra
nếu những người yêu thích và sử dụng hàng Việt, những sản phẩm của người Việt bị chê bai và
khinh thường, buộc họ phải đi theo xu hướng ưa thích của số đông. đâu sẽ là tương lai tiếp theo
để những gì nước ta tạo ra được đến với thế giới, hay đơn giản là được giữ gìn. Chỉ có khao khát
dám nghĩ, dám làm mới đủ sức vượt qua mọi rào cản, chỉ trích đó. Dù cho có phải chống lại cả
thế giới. Con người đi trên đoạn đường chông gai đó sẽ vấp ngã rất nhiều lần, chịu nhiều nỗi đau
hơn ai khác. Nhưng khi ta cho phép mình tự do để thất bại, thậm chí là bị tổn thương, ta lại càng
có nhiều tự do để hoàn thiện và trưởng thành. Đi lên từ cõi chết, Salman Rushdie - nhà văn người
Anh gốc Ấn Độ đã bị kết một án tử vô hình vì đã viết tác phẩm The Satanic Verses (1988), thứ bị
cho rằng là báng bổ đạo Hồi và bị cấm ở một số quốc gia. Salman đã tự theo làm theo mong
muốn và nguyện vọng của chính mình, dù ngoài kia có đang nguyền rủa ông hay không. ‘’‘’Một
tác phẩm văn học đáng đọc phải có tính thách thức.’’ . Rushdie đã dõng dạc tuyên bố đức tin của
mình trước ‘’ vành móng ngựa’’. Ông chấp nhận đưa ra thách thức để bảo vệ lí tưởng nghệ thuật
của mình. Tôi cho rằng Rushdie sẽ thua, nhưng bằng cách nao do ông đã thắng, khi dám đối diện
với bản thân, sự thật thay vì những người ngoài kia còn đang bao biện cho kẻ khác, đang xu nịnh
cho cái ác, cái xấu hoành hành. Điều tự hào là con người ta được cất tiếng nói riêng của chính
mình hơn là sống một cuộc đời trong câm lặng, như một kẻ câm điếc thật sự.
Thế nhưng, nhân vô thập toàn là lí lẽ muôn đời, con người đôi lúc ngoan cố, bảo thủ mà đương
đầu với cả thế giới, không biết thật giả đúng sai. Đó là những người chưa hiểu được bản chất của
lối sống được là chính mình,, cho mình và vì mình. Lối sống ấy khiến bản thân không phải hối
hận vì những điều xuất phát từ ban đầu đã mang mục đích chân chính, tốt đẹp, không phải vì
lòng tham hay sự ích kỉ. Chúng ta phải tự hỏi mình rằng nếu những thành tựu mà bản thân đạt
được trái ngược với quy chuẩn, luân lí, đạo đức của con người thì có trở nên vô nghĩa ? Vì thế
mà luôn phải thận trọng với những quyết định của bản thân. Tôi đã cảm thấy xấu hổ khi người
khác hô hào và ca vang bài hát sống là chính mình của họ vì họ cho rằng đó mới là lối sống tốt
đẹp. Vì tôi sợ phải nhìn nhận ánh mắt phán xét và những lời chê bai. Tôi, sinh ra muốn được yêu
thương, điều đó đâu hề sai ? Chẳng phải người ta vẫn nói ‘’ cứng quá thì gãy ‘’ hay sao. Nhưng
tôi đã thử phản bội mình để làm người không được yêu thương, tôi tự do tự tại làm những gì bản
thân thích, ngang bướng và cứng đầu. Nhưng tôi nhận ra, không ai có thể chiến thắng nếu cứ
đương đầu với hoàn cảnh hay cố gắng nuông chiều tất cả. Tôi học cách để làm một cây tre, vững
chắc từ gốc rễ nhưng mềm dẻo ở ngọn, tôi biết khi nào cần lắng nghe và sửa đổi, khi nào nên
kiên quyết với mục tiêu của bản thân bởi ta không chỉ đơn giản là sống vì chính mình mà con là
sống với phiên bản hoàn hảo, rực rỡ nhất của chính mình.
Trong bức tranh ‘’ cái chết của Socrates’’, người họa sĩ Jacques-Louis David đã để nhà triết học
vĩ đại chỉ ngón tay lên trời-biểu thị cho sự thành thực sống với chính lí tưởng của mình như một
lời tuyến bố trước những mê lầm của số đông. Mỗi người, hãy là một sự thật cao cả như
Socrates, nhưng hãy là chính mình dù cho là chống lại cả thế giới hay làm thế giới hài lòng về
mình.
6. Nhật Quang
Kiếp sống tắt đi rồi kiếp sống trở lại, kiếp sống ơi có hối tiếc một đời? Vì chẳng biết tôi rồi sẽ trở
thành ai, rồi ai sẽ yêu tôi, ghét tôi, quý tôi, thích tôi, nên tôi ngày bé đến bây giờ, vẫn luôn sống
sao cho mỗi hừng đông rạng rỡ lúc tỉnh giấc, tôi là chính mình, tôi không hối hận. Rồi tôi đã biết
rằng lối sống của mình, không phải là gì đó kì lạ khi tìm đọc cuốn sách “Mình phải sống như
biển rộng sông dài” của tác giả Raxu Nguyễn, với câu văn: “Điểm khác nhau cơ bản… (dù có
phải chống lại cả thế giới)”.
Tác giả đã đưa ra hai lối sống đối nghịch nhau nhưng đều cùng điểm khởi đầu là mục đích, lợi
ích của cá nhân trên chặng đường sống. “Sống để mọi người yêu thích” là lấy cái nhìn, quy
chuẩn, đạo đức của người khác làm tiêu chuẩn sống, lẽ sống của bản thân. “Sống để chính mình
không phải hối hận sau này” là sống theo quan điểm cá nhân, sống hết mình, sống thật với bản
chất, theo đuổi lối sống dựa trên ý thức cá nhân, dẫu có phải “chống lại cả thế giới”- trở thành
phe đối lập, phải đối mặt với sự dè bỉu, chê bai, phải bỏ ngoài tai những lời phán xét, đánh giá,
đôi khi là phải tự bước chân trên con đường của mình mà không có ai kề cạnh, không có ai ủng
hộ. Bản thân tôi chọn lối sống là chính mình để không phải hối hận sau này, như đã đề cập ở
trên.
Muôn người muôn vẻ, không ai giống ai. Vậy nên ngoài tôi ra, chắc chắn sẽ có những người
chọn lối sống “để mọi người yêu thích”. Tôi không hề đánh giá hay chê bai lựa chọn của họ, bởi
phần nào tôi hiểu được vì sao họ chọn lối sống ấy. Xuất phát từ bản chất con người, là sinh vật
tồn tại và phát triển theo cộng đồng, dựa trên cộng đồng, bị ảnh hưởng bởi cộng đồng. Mà “cộng
đồng” lại tồn tại nhiều cá thể khác nhau, sẽ có nhiều tư tưởng, quan điểm, lẽ sống. Thế nên để
được “mọi người yêu thích”, cá nhân ấy sẽ phải ứng xử linh hoạt và có lối sống linh hoạt, đầy
chuyển biến. Chính vì con người sống theo bầy đàn, nên những cá nhân có cách sống làm hài
lòng người khác, thích “ghi điểm” trong mắt người khác dù cho có trái với bản chất của mình sẽ
có được cuộc sống khá bằng phẳng, nhận được nhiều sự tương trợ khi có thể dễ đang tham gia
vào các nhóm nhỏ hoặc lớn, gây được thiện cảm với số đông. Những cá nhân ấy ít khi phải một
mình trong tập thể, luôn được chào đón, có cái nhìn tốt đẹp trong mắt người khác, được ưu tiên.
Nếu lối sống “được mọi người yêu thích” là một lời đề nghị thì ngay những giây ban đầu, nếu
không suy nghĩ kĩ, tôi cũng sẽ chấp nhận lời đề nghị ấy bởi nhiều lợi ích hấp dẫn của nó. Thế
nhưng, lối sống này tiềm ẩn nhiều tác hại và rủi ro. Mỗi cá nhân đều có cho mình những quan
điểm, tư tưởng, tình cảm khác nhau. Nên nếu bạn có lối sống “dĩ hoà vi quý”, làm hài lòng người
khác, tránh tranh cãi để không làm mất lòng bất kì ai, bạn sẽ phải hy sinh khao khát chứng minh
bản thân, hy sinh đi tiếng nói của bản thân, dễ trở nên hoà tan và mất đi chính kiến. Và không
phải tầm nhìn, quan điểm của số đông lúc nào cũng là chân lý, là chuẩn xác. Việc chỉ chăm chú
và răm rắp nghe theo số đông sẽ hạn chế những sáng tạo đặc biệt của bản thân, hạn chế những
khả năng thiên phú, sự thông thái được trời ban tặng. Cuối cùng, với việc sống hoà hợp với quan
điểm của nhiều người, gió chiều nào ta trôi chiều đó, ít khi có sự thống nhất trong cách ta cư xử,
trong lời ăn tiếng nói, sự giả tạo ấy sẽ bị lật tẩy bởi những cá nhân có mắt nhìn người, có khả
năng cảm nhận đặc biệt.
Về lựa chọn của mình, tôi chưa bao giờ muốn thay đổi nó. Tôi không muốn phải nói một câu
“giá như”, tôi không muốn phải tiếc nuối. Thế nên tôi sống đúng với bản chất và đam mê của
mình. Việc sống là chính mình khiến ta trở nên mạnh mẽ, kiên cường vì đã không ít lần nghe
những ý kiến trái chiều, những lời dè bỉu. Từ đó ta có khả năng sống độc lập, tự thân, có khả
năng đứng dậy sau những vấp ngã. Trở nên tự tin hơn, có thể không trở thành người tuyệt vời
nhất nhưng chắc chắn sẽ trở thành phiên bản tuyệt vời nhất của chính mình. Tư tưởng con người
không ai giống ai, mỗi người một vẻ. Mà tư tưởng thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của
người đó. Nếu muốn tôn trọng cái gọi là tư tưởng đó thì cần học cách khoan dung, đừng bao giờ
vọng tưởng thống nhất tư tưởng, nó là điều phi lý Tại sao phải mãi chạy theo người khác để giải
thích, để cho họ thấy suy nghĩ, tư tưởng của bản thân là hợp lí, là đúng đắn. Kể cả khi bản thân ta
khoan dung, tôn trọng, chấp nhận sự khác biệt của người kia, liệu họ có làm được điều tương tự?
Thay vì vậy, tại sao không sống đúng với chính mình, sống để bản thân ta không phải hối hận?
Dành thời gian cho những lối đi riêng để chứng tỏ con đường mình chọn là đúng đắn, là sáng rõ
chẳng phải hiệu quả hơn việc chạy theo người khác và khuyên nhủ, thuyết phục họ công nhận ta
hay sao? Việc “sống để không phải hối hận sau này” còn tạo ra bản sắc riêng, tính cá thể riêng
biệt, xây dựng thế giới nhiều màu, giúp người khác có được cái nhìn đa chiều hơn về cuộc sống.
Thật vậy, tưởng như ta sống khác biệt với cộng đồng nhưng sau cùng lại giúp đỡ cộng đồng và
cống hiến cho cộng đồng, trở về với cộng đồng. Tôi vẫn nhớ đến Galileo Gailei, một mình chống
lại Giáo hoàng lúc bấy giờ với câu nói “Dù sao thì Trái Đất vẫn quay!”. Ông đã phản bác quan
điểm “Chúa thiết lập địa cầu, địa cầu không lay chuyển”. Dù đã phải hứng chịu nhiều lời chỉ
trích, sự mỉa mai thậm chí là bỏ tù, nghiên cứu của ông cho thấy Trái Đất xoay quanh Mặt Trời
(thuyết Nhật tâm) nhưng Galileo vẫn nhất quyết tin vào khoa học, tin vào con đường mình đã
chọn, ông rắn rỏi “sống để chính mình không phải hối hận”. Để rồi hàng trăm năm sau, hậu thế
chứng minh thuyết Nhật tâm của ông là chính xác. Có lẽ vĩ nhân Galileo đã sống một đời như
thế, không hối tiếc dẫu bị cho là ngông cuồng. Để rồi cái người ta gọi là “ngông cuồng” ấy lại
đóng góp không ít cho nhân loại. Tuy quan điểm của ông khác biệt nhưng suy cho cùng, điều ấy
mang lại lợi ích cho cộng đồng.
Hoà hợp mà khác biệt, cái quan trọng nhất là phải chấp nhận và dung nhập vạn vật, thứ hai là
biết chọn lựa và sử dụng những thứ phù hợp với đặc tính tự thân để hoàn thiện chính mình. Cuối
cùng là đặt mình trong nhiều hoàn cảnh, tập cho bản thân tính phóng khoáng lạc quan. Dù là một
chỉnh thể bền chắc như thép cũng phải có một thứ khác biệt để điều hoà. Không ít những công ty
quốc tế luôn giữ vài người có ý kiến trái ngược nhau trong hội đồng quản trị, những người này sẽ
luôn soi mói làm khó dễ các quyết định được hội đồng đưa ra, thế nhưng chỉ có vậy mới có thể
thúc đẩy hội đồng đưa ra những quyết sách chính xác và đúng đắn nhất. Sự gắn kết, hài hoà là
đích đến cuối cùng của con người. Nhưng đừng bao giờ vì làm hài lòng người khác mà đánh mất
bản thân, khiến bản thân mình phải hối hận.
Vậy, lối sống bạn chọn là gì?
7. Hà Phương
11. Hà Vy