Professional Documents
Culture Documents
1. Định nghĩa:
Bệnh bạch hầu là bệnh nhiễm trùng cấp tính do vi khuẩn
Corynebacterium diphtheriae gây ra. Có đặc điểm lâm sàng là màng giả xuất
hiện ở chỗ nhiễm trùng. Một số nòi vi khuẩn tạo ra độc tố gây viêm cơ tim và
viêm dây thần kinh ngoại biên.
Thông thường vi khuẩn bạch hầu gây bệnh ở đường hô hấp là loại tiết ra
độc tố (tox+), loại gây bệnh ở da thường là vi khuẩn không tiết ra độc tố (tox-).
2. Nguyên nhân:
Năm 1826, Klebs đã quan sát và mô tả trực khuẩn bạch hầu, một năm sau
1884 Loeffler phân lập được vi khuẩn này, sau đó Roux và Yersin tìm ra ngoại
độc tố (1888). Roux chế huyết thanh kháng độc tố để chữa bệnh (1894) và
Ramon chế giải độc tố bạch hầu để phòng bệnh (1924). Vi khuẩn bạch hầu
thuộc họ Corynebacteriaceae. Họ này gồm các giống Conrynebacterium,
Listeria, Erysipelothrix, phần lớn không gây bệnh, ký sinh ở đất, súc vật và
người, một số ít gây bệnh cho người.
Vi khuẩn bạch hầu là một trực trùng Gram (+), hiếu khí, không di động,
không tạo bào tử, kích thước vào khoảng 2 - 6 µm x 0,5 - 1 µm, phình to ở một
đầu giống như hình dùi trống hoặc phình to hai đầu giống như quả tạ. Dựa vào
hoạt tính tan huyết, phản ứng lên men các loại đường và các loại phản ứng sinh
hoá, người ta chia C. diphtheriae ra làm 3 biotypes khác nhau: Mitis, Gravis, và
Intermedius. Các nòi vi khuẩn tox+ có đủ 3 biotypes và gây bệnh nặng như
nhau.